Suốt ngày ở nhà như một quản gia
Quản gia chỉ là kẻ trông nhà
Mà nhà chẳng có ǵ để mất
Chỉ sợ mất ḿnh như kẻ vong gia.
Cứ việc trông nhà nên ngày cứ dài ra
Mà trí tuệ mỗi ngày một vắn
Có đôi việc muốn làm không làm được
Mới hiểu rằng lực bất ṭng tâm.
Thế mà bên đời vẫn đó là em
Vẫn nhắc nhở trái tim đừng ngưng nhịp
Khi về hưu là hiểu ḿnh sức kiệt
Là muôn chiều lá rụng rắc đầy hiên.
Khi một ḿnh ngồi xuống đứng lên
Nghe đó đây có chút ǵ thừa, thiếu…
Nhân ngăi đă một đời không thể hiểu
Th́ nhân t́nh chỉ mỗi ḿnh em.
ĐỨC PHỔ