Người ta nói, tuổi 18 là khoảng thời gian đẹp nhất, thanh tân, rực rỡ nhất của người con gái. Ngày đó, từng được mọi người gọi vui là hoa khôi của xóm, tôi biết ḿnh sẽ không để cuộc đời giống Thắm, giống Ly, ch́m trong ruộng śnh, để châm lấm đầy phèn.
Rồi tôi đồng ư gả về cho Huy, nhà anh có đại lư bán thức ăn chăn nuôi, mướn thêm người làm nên chúng tôi chẳng phải làm ǵ. Thế nhưng về chung 1 nhà rồi tôi mới hay, dù hơn tôi 2 tuổi nhưng ảnh ăn chơi vô lối. Không chỉ rượu chè, ảnh c̣n mê game, cá độ và quen thói ghen bóng gió.
Hễ đi đâu về mà không thấy tôi là ảnh làm ầm lên. Cưới được 2 tháng tôi bị ăn cái bạt tai đầu tiên. Sau đó cứ mỗi lần vợ chồng có căi vă anh lại thẳng tay đánh tôi. Ba mẹ chồng phần v́ bận làm ăn, phần v́ nhà tôi nghèo nên thấy vậy cũng chẳng can gián ǵ.
Nhiều lần nghe cḥm xóm x́ xào “chuột sa chĩnh gạo” tôi buồn lắm. Sau 7 tháng chung sống, tôi cấn thai, cả nhà mừng lắm v́ đây là đứa cháu đầu tiên của ḍng họ. Mẹ chồng chăm tôi từng chút một, chồng cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn chưa bỏ tật mê game. Nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra, những lần anh vắng nhà không phải chỉ đi đàn đúm với bạn bè mà anh đă có người phụ nữ khác.
Tối đó anh lại về khuya, nghe mùi nước hoa lạ tôi tuy hỏi th́ ảnh thẳng tay tát tôi 1 lần nữa. Tôi nghe đầu choáng váng, loạng choạng bước rồi té trúng bộ gụ ngựa, bụng đau nhói. Lúc mẹ chồng chạy sang th́ đă thấy tôi ôm bụng khóc, một ḍng máu chảy ra dưới chân. Tôi lịm đi. Cả nhà tức tốc đưa tôi vào viện nhưng đă không kịp cứu đứa con mới thành h́nh của ḿnh nữa.
Con mất, tôi luôn cảm thấy ghê tởm chồng, mỗi lần nh́n thấy anh ta ḷng uất hận lại trào lên. Hai tháng sau, được má ḿnh động viên, tôi quyết định ly hôn, giải phóng ḿnh khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.
Rời nhà chồng, tôi cũng không muốn tiếp tục sống ở mảnh đất nhiều kỷ niệm đau thương này nữa nên đă khăn gói lên Sài G̣n kiếm sống. Ban đầu, tôi xin làm việc trong một quán cà phê nhỏ với mong muốn sẽ học thêm pha chế, sau này gom góp đủ vốn có thể mở quán nước nhỏ cho riêng ḿnh.
Thế nhưng dường như cuộc đời này, có bao nhiều đau khổ đều dồn hết lên tôi vậy. Đôi lúc tôi nghĩ, đàn ông thật khốn nạn, giá mà có thể, tôi sẽ đem mà chôn sống hết họ thôi…Một chiều mưa, khi bà chủ c̣n đang cúng bái trên chùa, lợi dụng quán vắng khách, ông chủ đă lôi tôi vào pḥng và cưỡng bức tôi. Một lần, hai lần…Không chịu nổi nữa tôi đă nói lại với bà chủ.
Lúc đó tôi mới thấy, cái t́nh người thật khó kiếm ở mảnh đất phù hoa này, những người giàu người ta bạc t́nh vậy đó. Bà ta đánh tôi một trận v́ cái tội vu oan cho chồng bà rồi đuổi đi, mặc tôi van xin bà thương t́nh chị mà trả 2 tháng tiền công…
Tôi đă trở nên căm ghét lũ đàn ông từ đó. Tôi lao vào ṿng tay của họ, nũng nịu, dỗi hờn…Đủ để những con thiêu thân lạc bước quên đường về. Tôi tàn bạo với tất cả, với chính bản thân ḿnh, với những con người nhơ nhớp kia và những bà vợ tội nghiệp…Nhiều đêm, tôi thảng thốt thức dậy, quằn quại trong những nỗi đau với những người đàn ông khác nhau, trên những chiếc giường khác nhau…Khi vết thương đă quá lớn, khi nỗi đau đă hằn quá sâu, người ta không c̣n muốn chữa trị nữa. Và tôi cứ trượt dài trong vũng bùn đó…
Hôm nay vô t́nh gặp lại cô em họ trên phố. Nó đă lớn quá rồi. Cũng đă 18 tuổi, rạng rỡ như tôi ngày ấy. Nó nắm măi tay tôi, cứ bảo, chị quay về đi, sắp Tết rồi…không bao giờ là muộn cả khi người ta biết nh́n lại…Lần đầu tiên tôi khóc giữa phố v́ nhớ má, nhớ nó, nhớ quê…
Vậy là một cái Tết nữa lại sắp đến rồi. Nghe như mùi khói đồng quanh quẩn đâu đây. Tôi lại nhớ ngày nhỏ, cứ sắp Tết là chộn rộn trông mẹ mua áo mới. Ba lại tranh thủ giăng lưới, kiếm thêm mớ cá để lo cho anh em tôi. Tôi lại nhớ những chiều cùng anh hai thả diều trên triền đê đến tối mịt ba ra gọi mới về…
Lần đầu tiên tôi gọi cho má sau hơn 2 năm xa quê. Má im lặng. Tôi biết má đang khóc. Như khi má tiễn tôi lấy chồng, má tiễn tôi lên Sài G̣n, như khi tôi nói với má, Tết này con không về, quán bận bịu lắm…
Tôi nghẹn đi, Má, Tết này con về với Má…
VietBF@sưu tập