Nhạc sĩ Đức Huy chia sẻ rằng, trong giai đoạn đầu đặt chân tới hải ngoại, tôi phải đi làm kiếm sống, đi bán hàng, bán xăng, bán xe, giao pizza, giao thuốc cho bệnh viện, chứ không được đi hát ngay. Đời sống của tôi khi ấy khá vất vả, nhưng cũng học hỏi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Nhạc sĩ Đức Huy được biết đến là một cây đại thụ của tân nhạc Việt Nam nói chung và âm nhạc hải ngoại nói riêng, với nhiều ca khúc nổi tiếng như Người t́nh trăm năm, Và con tim đă vui trở lại, Khóc một ḍng sông…
Mới đây, tại chương tŕnh The Jimmy Show, nhạc sĩ Đức Huy đă chia sẻ về cuộc đời và sự nghiệp của ḿnh.
Tôi không có internet, điện thoại thông minh như bây giờ, chỉ có mấy cái đĩa than để nghe
Quê tôi gốc ở Sơn Tây, nhưng bố mẹ lại đẻ tôi dưới Nam Định. Sau đó, tôi lại sống ở Hà Nội. Lớn lên, tôi di cư vào Sài G̣n được 5 6 năm rồi lại chuyển lên Đà Lạt. Tại đây, tôi sáng tác được khá nhiều ca khúc hay.
Thời mới lớn, tôi hay thích thả cho tâm hồn bay xa, v́ thế nên tôi thường t́m đến những nơi tĩnh lặng để suy ngẫm và Đà Lạt là một nơi như thế.
Lúc đó, tôi muốn trả lời bằng được câu hỏi xem ḿnh phải làm ǵ cho cuộc đời ḿnh. Tôi lại bị lôi cuốn bởi âm thanh, nhịp điệu nên rất thích nghe nhạc. Tôi thích những loại nhạc sôi động, khiến cơ thể nhúc nhích chứ không muốn đắm ḿnh vào nỗi buồn, trầm tư.
Tôi không thích những ǵ kéo tôi xuống. Tôi phù hợp với những tần số vui tươi, tích cực, dễ cười. Đôi khi tôi cười chẳng v́ lí do ǵ. Đó cũng là cảm hứng sáng tác của tôi và là lí do khiến tôi luôn tươi trẻ như hiện tại. Tôi không cho phép ḿnh hướng đến những cái tiêu cực.
Cũng v́ thế nên tôi quyết định đến với âm nhạc chứ không phải công việc nào khác. Trong quá tŕnh đến với âm nhạc, tôi học hỏi được từ nhiều nhạc sĩ đi trước. Tôi luôn dặn ḿnh phải cố gắng học hỏi tất cả những người ḿnh gặp để tiếp cận cái mới.
Để đến với âm nhạc, tôi tham gia vào các ban nhạc trong xóm, cố gắng mua sách báo về đọc, băng đĩa nhạc ngoại về nghe. Thời đó, tôi không có internet, điện thoại thông minh như bây giờ, chỉ có mấy cái đĩa than để nghe, khá khó khăn.
Có những đĩa tôi phải nghe cả trăm lần, nghe từ sáng đến chiều, khiến mọi người xung quanh phát điên. Tôi nghe The Beatles, Elvis Presley, rồi sang Trần Thiện Thanh, Đoàn Chuẩn – Từ Linh. Tôi luyện tai nghe cho ḿnh bằng cách như vậy.
Tới hải ngoại, tôi phải đi bán hàng, bán xăng, bán xe, giao pizza, giao thuốc cho bệnh viện
Tới giai đoạn 1967, tôi tới học tại Văn khoa Sài G̣n. Học chung với tôi khi ấy có cô Thanh Lan. Lúc này, tôi gia nhập ban nhạc Bốn Trái Dâu, chuyên hát nhạc ngoại. Nhưng cái tôi của ai trong ban nhạc cũng lớn nên sớm tan ră.
Trước khi ra hát solo, tôi có kết hợp cùng một tiếng hát nữ là Đoàn Thanh Tuyền, rồi sáng tác một vài ca khúc. Nhạc của tôi khi ấy không phải cái triết lư như Trịnh Công Sơn, cũng không phải cái lăng mạn như Ngô Thụy Miên. Tôi muốn t́m một cái ǵ đó tươi mới, theo kiểu Blues.
Tôi quan niệm, cái đẹp của cuộc sống không cần phải phức tạp. Nó phải đơn giản. Nhưng cái ǵ cũng phải tồn tại có âm có dương, nên tôi mới ngỏ lời ca sĩ Đoàn Thanh Tuyền về hát cùng ḿnh. Cô này là chị vợ của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, chứ không phải danh ca Thanh Tuyền bây giờ.
Tới năm 1972, tôi ra trường và chuyển vào làm trong quân đội. Sau đo, tôi chuyển sang hải ngoại sinh sống. Tôi là một trong những thế hệ nghệ sĩ đến hải ngoại sớm nhất.
Trong một hai năm đầu đặt chân tới hải ngoại, tôi phải đi làm kiếm sống, đi bán hàng, bán xăng, bán xe, giao pizza, giao thuốc cho bệnh viện, chứ không được đi hát ngay. Đời sống của tôi khi ấy khá vất vả, nhưng cũng học hỏi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Tới những năm sau đó, tôi t́m cách quay trở lại với âm nhạc bằng cách đi hát tại các tụ điểm tại San Francisco, Washington... Thời gian ấy, tôi sáng tác khá nhiều ca khúc mới, trong đó có Khóc một ḍng sông. Sau đó, tôi chuyển sang Hawaii. Tại đây, tôi sáng tác các bài hit như Người t́nh trăm năm, Con tim đă vui trở lại.
Một thời gian sau, tôi bỏ đi học nhiếp ảnh, rồi măi mới quay về làm nhạc.
Nhiều người hay thắc mắc tôi viết bài Người t́nh trăm năm cho ai, ai là người t́nh trăm năm của tôi. Tôi xin trả lời rằng tôi viết cho người ở thời điểm đó, chứ không có người t́nh nào đi cùng tôi trăm năm cả.
Với tôi, người t́nh dù ngắn ngủi cũng là trăm năm, chứ người vợ đôi khi chỉ được một năm.
Hiện tại, tôi đang sống rất vui bên gia đ́nh, vợ con ḿnh. Cuộc sống của tôi hiện nay có thể gói gọn trong hai chữ hạnh phúc.