Việc nhà hàng của MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên ở Mỹ bị người biểu t́nh quá khích tấn công đang được dư luận quan tâm. Vừa qua MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên đă có những chia sẻ về vụ việc này. Dưới đây là những thông tin cụ thể.
Với tôi đây là khoảng thời gian rất quư
* Xin chào MC Kỳ Duyên, việc nhà hàng bị đập phá bởi những người biểu t́nh quá khích, xin hỏi chị đă chịu thiệt hại như thế nào?
- MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên: T́nh h́nh bị thiệt hại thế nào tôi chưa nắm được bởi những ngày qua tôi chỉ ở nhà. Kể cả khi được ca sĩ Hương Thủy báo tiệm bị đập tôi cũng chưa lên tiệm kiểm tra. Ở đó chúng tôi có người quản lư trông coi. Nhà hàng nằm ở khu Santa Monica, gần trung tâm Hollywood. Hôm đó họ biểu t́nh cách đó một block đường nên có thể những người quá khích đă đập phá một số cửa hàng xung quanh, trong đó có Kickin Crab (cửa hàng của Kỳ Duyên). Thật ra họ biểu t́nh có lư do chính đáng, họ cảm thấy phẫn nộ cho người da màu Geogre Floyd và nói lên tiếng nói công bằng trong xă hội. Không chỉ là v́ cái chết của một con người, đây là giọt nước tràn ly đối với cộng đồng da màu ở Mỹ, mặc dù thời điểm dịch bệnh, kinh tế căng thẳng cũng góp phần vào sự bùng nổ. Tiếc là bao giờ cũng có những hệ lụy đi kèm, ở đây là những thành phần lợi dụng hỗn loạn để đập phá, cướp bóc, hôi của.
* Sự việc này diễn ra chỉ sau vài ngày chị chia sẻ bị hàng xóm kỳ thị, chị có thấy nó quá trùng hợp không?
- Trước đây tôi cảm giác ở miền Nam California chưa bao giờ có sự kỳ thị ra mặt nói như trường hợp của tôi vừa rồi. Nhưng tôi nghĩ trong những năm gần đây, nhất là từ ngày có dịch corona bùng phát, ai cũng cho rằng dịch từ Trung Quốc đem qua, người ta cứ phân biệt người Á Đông nên cũng có một vài sự kỳ thị. Nói chung nó có nhiều cái cùng trộn vào nhau nữa nên mới có chuyện biểu t́nh như vậy. Nhà hàng của tôi bị đập nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi mừng nhất là bao nhiêu nhân viên đă đi về rồi, tôi đă đóng cửa sớm và cho nhân viên đi về. Sau khi bị đập phá, dù có bảo hiểm hay không, thậm chí cả cửa hàng tanh bành th́ tôi vẫn không buồn. Ḿnh dựng lên được th́ giờ ḿnh cũng có thể làm lại được. Dù có trắng tay, đi làm rồi ḿnh vẫn lên lại được, những cái đó tôi không lo.
MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên
* Là một người kinh doanh, Mỹ lại gánh khủng hoảng kép, vừa dịch Covid-19, bây giờ lại c̣n biểu t́nh, đập phá nhà hàng. Chị chịu thiệt hại kinh tế như thế nào?
- Tôi bị ảnh hưởng nhiều chứ. Tôi có hai tiệm, trong đó có một tiệm đang xây. Dự tính khoảng tháng 9 này mở thêm một tiệm nữa nhưng tất cả đều phải bị đ́nh hoăn lại.
* Không thể trở về Việt Nam những tháng này, vậy công việc kinh doanh của chị ở đây vận hành như thế nào?
- Ở Việt Nam tôi có một nhóm nên vẫn ổn. Cũng rất mừng v́ ở Việt Nam không c̣n bị ảnh hưởng bởi dịch Covid-19 và cũng không ai chết cả. Có lẽ v́ vậy nên việc kinh doanh của tôi ở đó vẫn vận hành b́nh thường.
* Vừa không thể kinh doanh, vừa không thể hoạt động nghệ thuật, khoảng thời gian ở nhà có làm chị stress không?
- Đối với tôi đây là khoảng thời gian rất quư. Bản thân tôi từ ngày biết ra đời đi làm đến giờ, đây là thời điểm duy nhất mà tôi được nghỉ lâu như vậy. B́nh thường mỗi năm tôi bay khoảng hơn 200.000 dặm, nhiều khi từ Mỹ về Việt Nam một tháng tôi đi hai lần, tôi bay khắp nơi làm show. Đúng dịp này lại có các con về ở nhà học, riêng tôi cảm thấy được gần gũi, ấm áp t́nh cảm gia đ́nh. Chắc cho tôi nghỉ vài tháng nữa tôi cũng chưa có nhớ đi show lại đâu (cười).
Tôi đă coi nhẹ vật chất rồi
* Chị có được chính phủ Mỹ hỗ trợ kinh tế cho ḿnh không?
- Với mỗi người dân Mỹ th́ chính phủ sẽ cho tiền, tất nhiên tiền đó bao nhiêu tùy từng người và tùy vào hoàn cảnh. Tôi rất may mắn khi có tiền để dành, thành ra tới bây giờ tôi vẫn không cảm thấy bị áp lực nhiều. Với những gia đ́nh Á Đông, nhà có đông người, đông con, như tôi th́ có hai con, khi ở nhà đông người nấu ăn sẽ có không khí gia đ́nh. Nhưng tôi có thể thông cảm có rất nhiều người bị áp lực. Với những người sống một ḿnh hay những người già, 3, 4 tháng liền họ không ra ngoài và không gặp ai, những cái đó sẽ thành áp lực rất lớn, thêm việc lo về tiền bạc nữa th́ rất tội cho họ.
* Rất nhiều nghệ sĩ Hollywood đă xuống đường biểu t́nh. Chị và gia đ́nh có tham gia phong trào này bằng cách nào đó không?
- Không, ḿnh là phụ nữ nên rất sợ v́ lỡ có bạo lực xảy ra th́ không biết phải làm thế nào. Thứ hai tôi nghĩ mỗi người có một cách để chia sẻ tiếng nói của ḿnh. Ví dụ tôi có Facebook, YouTube, sau khi tôi làm clip th́ rất nhiều người đă ủng hộ và được chia sẻ khắp nơi. Tôi c̣n có một đài tivi Mỹ tới phỏng vấn, tiếng nói này được chấp nhận bởi rất nhiều người ngoại quốc chứ không phải riêng cộng đồng Việt Nam. Thành ra tôi dùng cách khác để đưa tiếng nói của ḿnh những lúc cần thiết. Biểu t́nh cũng là một cách nhưng tôi nói thật v́ ḿnh là phụ nữ, người nhỏ, nhiều khi người ta không cố t́nh nhưng lỡ xảy ra bạo động tôi cũng sợ bị dính vào.
* Ở Mỹ vẫn c̣n một vài nơi kỳ thị người đeo khẩu trang hay không cho những người đeo khẩu trang bước vào nơi kinh doanh của họ. Chị thấy điều đó như thế nào?
- Nước Mỹ rộng lớn lắm nên tôi chưa thể biết được hết, nhưng ở California th́ tôi chưa gặp chuyện đó xảy ra. Tôi nghĩ nếu thiệt hại th́ sẽ thiệt hại cho chính người chủ thôi. Khi đeo khẩu trang, nếu bị bệnh th́ ḿnh giữ vi khuẩn ở trong ḿnh để nó không lây lan người người khác. Bản thân tôi cũng muốn người khác đeo khẩu trang để không lây cho nhân viên của ḿnh, không lây cho nhau. C̣n ḿnh là chủ tiệm, cho ai vào hay không cho ai vào là quyền của ḿnh. C̣n bản thân tôi nếu ai đeo khẩu trang th́ tôi sẽ rất mừng, ḿnh phải đi theo những khuyến cáo của y tế, bác sĩ. C̣n nếu ḿnh vẫn cứ làm những chuyện theo ư ḿnh, tất nhiên nó có thể gây tai hại đến cho ḿnh và người thân. Đó là quyền chọn lựa của mỗi người.
* Sau dịch Covid-19, nhiều người bị thay đổi tâm lư, có thể họ sẽ có bài học ǵ đó, cách nh́n nhận khác trong cuộc sống của ḿnh. Bản thân chị có bài học hay cách nh́n nhận ǵ khác không?
- Có chứ, khi ở nhà tôi cũng dành thời gian để suy ngẫm. Tôi thấy cuộc đời này vô thường, tất cả những ǵ vật chất, của cải của ḿnh tạo nên có thể cũng sẽ mất rất nhanh. Ngay cả cái nhà của ḿnh, thật ra ḿnh cũng chỉ mượn để ở trong kiếp này thôi. Sau này ḿnh cũng phải đưa con cháu ở hoặc bán, chứ nó không là của ḿnh măi măi. Trước đây tôi đă coi nhẹ vật chất rồi, nhưng bây giờ nó lại càng nhẹ hơn nữa. Ḿnh thấy tất cả cái ǵ ḿnh có được cũng có thể bị lấy mất đi rất nhanh. Một cơn bệnh thôi cũng đủ khiến ḿnh không thở được. Lúc không thở được th́ tôi nghĩ có bao nhiêu gia tài, cả triệu cả tỉ nhưng ḿnh cũng không thể đánh đổi lấy hơi thở lúc đó được. Giá trị mà ḿnh thấy rơ ràng nhất là t́nh người, t́nh gia đ́nh.
Khi suy nghĩ rằng tại sao có người sống, người chết, tại sao có người bị hại và người không bị hại, tôi không t́m được câu trả lời nào ngoài cái an ủi như các cụ nói là đức và phước. Nếu ḿnh hay ông bà, cha mẹ đă làm điều tốt th́ ḿnh được tránh, nếu cái số ḿnh xui th́ ḿnh cũng chỉ bị nhẹ hơn. Như tôi đây, cái nhà hàng của tôi bị đập nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi mừng nhất là bao nhiêu nhân viên đă đi về rồi, tôi đă đóng cửa sớm và cho nhân viên đi về. Sau khi bị đập phá, dù có bảo hiểm hay không, thậm chí cả cửa hàng tanh bành th́ tôi vẫn không buồn. Ḿnh dựng lên được th́ giờ ḿnh cũng có thể làm lại được. Dù có trắng tay, đi làm rồi ḿnh vẫn lên lại được, những cái đó tôi không lo. Nhân viên không bị ǵ, gia đ́nh nhỏ bé, con cái bây giờ rất tốt và cái tôi nh́n nhận ra được là t́nh người, cái đức độ, suy nghĩ. Trong thâm tâm ḿnh biết tất cả những ǵ ḿnh làm chỉ là một tṛ chơi, thử thách coi ḿnh có làm được hay không. Nếu ḿnh không làm được, mất tiền hay sạt nghiệp th́ tôi cũng nhẹ nhàng. Tôi biết cái ǵ dễ dàng mất, cái ǵ không nên ḿnh hăy để sức lực, t́nh yêu, tâm thức của ḿnh vào những ǵ đáng, c̣n những ǵ không đáng ḿnh bỏ ngoài tai.
* Sau đợt dịch này, số ca tử vong ở Mỹ rất cao. Nếu như ở Việt Nam người ta rất ngại chuyện lập di chúc, chị có nghĩ đến chuyện đó không?
- Ở Mỹ tôi thấy có hai cái khác với văn hóa Việt Nam. Hồi đó có giai đoạn tôi đi bán bảo hiểm nhân thọ. Tôi nhớ trong một lần đi bán bảo hiểm ở Việt Nam, khi tới nhà mời ông kia, ông ấy c̣n nói làm vậy là ổng bị xui, lỡ ổng chết này nọ. Nhưng tôi nghĩ chết là chuyện đương nhiên mà. Với người Mỹ hay bản thân tôi, một khi vừa sinh con th́ cái đầu tiên phải mua là bảo hiểm nhân mạng. V́ ḿnh không biết ḿnh có c̣n sống để nuôi con không, ví dụ một ngày bước ra đường gặp chuyện ǵ ḿnh không biết được. Thành ra đầu tiên ḿnh phải mua bảo hiểm nhân mạng, ḿnh phải tính tới lúc con 18 tuổi. Nếu khi con c̣n nhỏ ḿnh mua nhiều hơn, đến khi nó lớn ḿnh mua ít lại. Bảo hiểm nhân mạng, di chúc tài sản hay nhà cửa khi có con ḿnh phải làm hết. Ở Việt Nam, tôi nghĩ bậc làm bố mẹ cũng nên làm điều đó. Trong mùa dịch này, khi thấy những cái chết kề cận th́ ḿnh phải suy nghĩ. Nếu được thoát chết th́ khi trở ngược lại ḿnh sẽ sống làm sao. Tôi nghĩ đây là một bài học, một cuộc thi nháp cho ḿnh.
* Ở tuổi này chị vẫn giữ được nhan sắc và vóc dáng khiến nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ. Chị có sẵn sàng để yêu thêm một lần nữa không?
- Tất nhiên chứ, c̣n sống là c̣n yêu chứ. Không phải một lần mà tôi c̣n nhiều lần nữa.
* Xin cảm ơn MC Kỳ Duyên về những chia sẻ!
|
|