Topic April 30-1975 Stories - Page 52 - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > School | Kiến thức > School | Kiến thức 2006-2019


 
 
Thread Tools
 
Old  Default Topic April 30-1975 Stories
Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ

Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!




Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp

Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.

Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!

Môi trường nhiều mầm mống bạo lực

Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.

V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.

Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…

Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…

Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:

"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".

V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.

Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.



Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.

Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.

Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.

Nhẫn để yêu thương

Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.

Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.

Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?

Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.

C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.

Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.

Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?

Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".


Nguồn: Báo Tuổi trẻ Online

florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
florida80's Avatar
Release: 04-14-2019
Reputation: 200806


Profile:
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	425_1_nho-mot-cau-nhin-chin-cau-lanh-nguoi-viet-se-khong-hung-du.jpg
Views:	0
Size:	27.4 KB
ID:	1365590  
florida80_is_offline
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139 florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
The Following 2 Users Say Thank You to florida80 For This Useful Post:
Kevin1 (05-12-2019), Vietnamese (04-15-2019)
Old 07-04-2019   #1021
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Những Ǵ Có Thể Bạn Không Nh́n Thấy




Một người rất yêu các loài cây và hoa đă trồng một loại nho quư ở bờ tường. Cây nho mọc rất khỏe, nhưng chẳng bao giờ thấy có hoa quả ǵ cả. Hàng ngày, người đó cố gắng chăm sóc, tưới nước cho cây nho, nhưng vẫn chẳng bao giờ thấy kết quả.




Một buổi sáng, khi người trồng cây đang thất vọng đứng nh́n cây nho của ḿnh th́ người hàng xóm chạy sang, tay cầm một giỏ nho rất lớn. Người hàng xóm hào hứng kéo người trồng cây sang phía nhà ḿnh:

- Anh không thể tưởng tượng nổi là tôi thích cây nho này đến mức nào đâu! Anh có thể lấy bao nhiêu nho về ăn cũng được, v́ chúng là của anh mà! Nhưng tôi muốn nói rằng tôi biết ơn anh rất nhiều khi làm cho khu nhà của tôi đẹp hẳn lên như vậy!

Người trồng cây tṛn mắt ngạc nhiên khi thấy bên kia bờ tường, cây nho ra rất nhiều hoa và quả – hết sức rực rỡ.






Cũng vậy, khi chúng ta nghĩ rằng những nỗ lực của ḿnh là vô ích v́ chúng ta không nh́n thấy kết quả. Nhưng những cố gắng không bao giờ là vô ích. Chúng tạo ra kết quả ở một nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó, mà chắc chắn chúng ta sẽ thấy và được hưởng hương vị ngọt ngào!
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1022
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Chỉ V́ Có Quỷ Sống Lẫn Với Người - Lương Hoài Nam








Ngày 11/9/2001, cùng một lúc, tại các khu vực khác nhau, 5 máy bay hành khách của Mỹ bị những kẻ khủng bố al-Qaeda cướp để thực hiện cuộc tấn công vào các mục tiêu đông người mang tính biểu tượng của Mỹ.


Hai trong số 5 máy bay đó đă được những phi công khủng bố lái đâm thẳng vào toà tháp đôi Trung tâm thương mại thế giới tại New York, đánh sập cả hai toà tháp. Gần 3.000 người dân vô tội bị giết chết một cách dă man, hơn 6.000 người bị thương.

Tôi là người hàng không. Một số bạn bè khi đó nói với tôi rằng an ninh hàng không Mỹ quá kém, pḥng không Mỹ quá kém nên để xảy ra vụ khủng bố thảm kịch này. Tôi bảo họ, không phải thế. Sự độc ác, tàn bạo của những kẻ khủng bố ngày 11/9 đă vượt quá khả năng tưởng tượng của loài người trước đó. Không một ai trên thế giới, kể cả những người làm việc trong các cơ quan hàng không, pḥng không Mỹ, có khả năng tưởng tượng và lường trước được cách thức, mức độ khủng bố độc ác, tàn bạo đến như vậy của một số kẻ được gọi là người.


Ai tưởng tượng được một kẻ có học hành, lái được máy bay, lại dám cầm lái điều khiển một chiếc máy bay với hàng trăm hành khách là người dân vô tội ở sau lưng lao thẳng vào một ṭa nhà nơi đang có hàng chục ngh́n người dân vô tội đang làm việc? Một số kẻ chán đời có thể tự tử, một số kẻ mù quáng có thể giết người theo kiểu cảm tử, nhưng mà bằng cách đó, với mức độ độc ác, tàn bạo đến như thế th́ trí tưởng tượng phong phú nhất của loài người cũng không đạt tới. Con người chỉ có thể đề pḥng những ǵ con người có thể tưởng tượng được.





Ngày 17/7 vừa qua, việc chiếc máy bay mang số hiệu MH17 của Malaysia Airlines bị tên lửa bắn rơi trên bầu trời Ukraine, giết 298 người, trong đó có 80 trẻ em, có một gia đ́nh 3 người Việt Nam, làm người dân trên cả thế giới sửng sốt và phẫn nộ. Họ, 298 người này, không hề có mối liên quan nào với tranh chấp lănh thổ và quyền lực ở Ukraine, với các "bên có lợi ích" trong tấn bi kịch mang tên "Ukraine". Họ là những người dân vô tội bị giết hại.




Điều đáng tiếc trong thảm họa MH17 là nó và nhiều máy bay thương mại khác của nhiều nước bay qua khu vực đang có chiến sự. Các cơ quan không lưu không phải đă không nghĩ ǵ về các rủi ro cho các máy bay dân sự bay qua khu vực này. Họ đă cấm các chuyến bay dưới 9.700 mét, có nghĩa là họ đă nghĩ đến khả năng bên nào đó có thể vô t́nh hoặc cố ư bắn máy bay dân sự. Nhưng họ mới tính đến các vũ khí có "tầm với" dưới 9.700 mét. Họ không hề nghĩ đến các loại vũ khí có khả năng tấn công máy bay ở độ cao vài chục km. Họ biết các loại vũ khí như thế, nhưng không đưa chúng vào các tính toán rủi ro hàng không. Đây có lẽ là một sự bất cẩn. Khi có chiến sự trên đất hay trên biển, cả bầu trời ở vùng đó với độ cao vài chục km cũng không thể đủ an toàn cho các máy bay dân sự nữa. Các loại vũ khí hiện đại ở trong tay các bên, không ai có thể kiểm soát được. Chỉ là một cái bóp c̣ hay ấn nút...




Trí tuệ con người đă phát minh ra nhiều loại máy móc. Con người đă đưa được xe tự hành lên mặt trăng, sao Hỏa, chụp ảnh các thiên hà cách trái đất hàng triệu năm ánh sáng. Con người chế tạo được tàu lặn có thể lặn sâu hàng km để đo đáy biển. Con người biết cách tạo ra máy móc đo "ḷng trời", "ḷng biển", "ḷng đất", nhưng chưa bao giờ biết cách tạo ra máy móc đo được "ḷng người".




Sau vụ 11/9, chúng ta cần phải thừa nhận rằng một số kẻ được gọi là người có thể độc ác, tàn bạo hơn mọi khả năng tưởng tượng của trí tuệ người. Chúng thật ra là quỷ, nhưng sống lẫn với người, mang mặt người. Mọi sự cảnh giác với chúng và pḥng ngừa chúng đều không thừa, kể cả trong các hoạt động hàng không.




Gần 100 năm nay, ngành hàng không nỗ lực tạo ra sự gần gũi, thân thiện với hành khách. Đă có những lúc nhiều hăng hàng không quy định việc mở cửa buồng lái để hành khách nh́n thấy phi công và hiểu hơn công việc của họ, yêu cầu phi công sau khi bay ra chào hỏi, chuyện tṛ vui vẻ với hành khách, thậm chí cho phép một số hành khách vào xem buồng lái. Các hăng hàng không cố gắng đưa những dụng cụ ăn uống, sinh hoạt gia đ́nh lên máy bay để phục vụ hành khách. Vụ 11/9 đă xóa sạch tất cả những nỗ lực đó của ngành hàng không thế giới, thay đổi vĩnh viễn các dịch vụ hàng không, đặt yêu cầu về sự thân thiện rất thấp so với các yêu cầu về an ninh, an toàn hàng không. Chỉ v́ một lư do: giữa loài người c̣n có quỷ sống lẫn và chưa có máy móc nào có thể giúp phát hiện ra chúng mọi lúc, mọi nơi.
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1023
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Friday, September 5, 2014




Hôn Thú - Hôn Không Thú - Quư Thể






QÚY THỂ

(Kính dâng hương hồn bố Thư)



Phiên ṭa chưa khại mạc mà không khí trong pḥng xử án căng thẳng như dây đàn. Thiên hạ đồn người sẽ ngồi ghế chánh án hôm nay là cụ Thư, một người nổi tiếng uyên bác, nghiêm khắc, công tâm, bao nhiêu năm ngồi ṭa áo đen áo đỏ( Ṭa tiểu h́nh và toà thượng thẩm đại h́nh)chưa hề xét xử oan sai. Hàng mấy trăm con người chen chúc trong căn pḥng nhỏ, không gây một tiếng động. Mọi người náo nức chờ xem, giống như đợi mở màn coi hát. Tám giờ đúng, một hồi khuông lanh lảnh reo vang, thường các tội nhân h́nh sự nghe như tiếng chuông gọi hồn. Một người mặc áo tô(toge), loại áo dành riêng cho quan ṭa. Áo tô là áo choàng dài may bằng vải đen, với dải vải dài vắt qua vai ḷng tḥng trước ngực, đầu có tấm lông thỏ trắng, cổ áo có mảnh vải gấp nhiều nếp màu trắng, giống như áo thụng đen linh mục. Chiếc áo làm cho ông ṭa hóa thành một người có uy, trang nghiêm, ai thấy cũng ngán. Mọi người đồng loạt đứng lên kính chào ṭa. Phiên ṭa hôm nay chỉ là phiên tiểu h́nh, tuy chẳng phải phiên đại h́nh, nhưng lại rất đông người hiếu ḱ tới xem.


Thế nhưng hôm nay, chỉ là phiên xử sơ thẩm h́nh sự, một vụ án b́nh thường, không hứa hẹn ǵ cả, ấy chỉ là một vụ bắt phạm gian ( ngoại t́nh) thế nhưng nhiều người kéo nhau đến ṭa rất sớm chờ nghe ṭa xử, v́ những nhân vật liên quan đều là hạng” tai to mặt lớn” ở cái thành phố tí hon nầy. Mấy chị kề tai nhau nói nhỏ:” Đi xem kiểu nầy c̣n khoái hơn là mua vé coi cải lương!” Mấy chị bán hàng ở chợ Đầm cũng liều bỏ một buổi chợ đi coi cho măn nhăn.


Cụ chánh án đă suy nghĩ chán chê, cân nhắc rất nhiều yếu tố tâm lư, chính trị, xă hội mới quyết định đem xử công khai vụ án nầy. Một vụ án ngoại t́nh, đầy tính chất dâm ô trụy lạc của lớp người thượng lưu trí thức, thành phần ưu tú trong xă hội. Nếu để cho dân chúng trông thấy bộ mặt thật của giai cấp thượng lưu, e có bôi bác chế độ không? Nhưng cuối cùng ông vẫn quyết định cho xử công khai. Tin nầy làm cho dân chúng náo nức tới xem chật ṭa, và ai cũng muốn đến sớm để được ngồi mấy hàng ghế trên để xem và nghe cho rơ.



Trước tiên là nàng Annakarênina (Một nhân vật tiểu thuyết cùng tên, vụ ngoại t́nh trứ danh của nền văn học thế giới) Thường gọi là bà bác sĩ Quỳ, nhũ danh Nguyễn thị Thùy Dung bước lên. Nàng cỡ ngoài ba mươi, trắng trẻo mập mạp, ngon như khúc gị heo tươm mỡ và đẹp như một đóa hoa vào buổi măn khai. Hôm nay nàng mặc trang phục toàn đen giống như người ta đi dự đám tang, song nh́n kĩ không phải thế. Nàng vẫn son phấn điểm trang rất kĩ lưỡng song kín đáo hơn ngày thường một tí thôi. Nàng khoác chiếc áo dài đen, may bằng thứ hàng ǵ không biết, giống như những dăi đăng ten đen nối lại, hoặc giống như thứ hàng rất mỏng người ta thường dùng may màn cửûa, áo để lộ bóng da thịt mờ mờ thêm phần hấp dẫn. Nàng có hai luật sư bênh vực, một nam một nữ. Nữ luật sư th́ nói:” Cái ấn tượng ban đầu rất là quan trọng, chị nên ăn mặc thường thôi, sang trọng quá người ta không mấy cảm t́nh…” Ông luật sư lại có quan điểm trái ngược:” Ông Ṭa th́ cũng là đàn ông. Đàn ông ai cũng thích ngắm người đẹp. Cứ diện vào ăn mặc luộm thuộm, mặt mày làm bộ ủ dột, đầy nước mắt, làm người ta chán. Không cần ai thương. Chẳng cần phải hành xác và thi hành cái gọi là khổ nhục kế nầy. Cứ diện vào, c̣n thái độ cứ tỏ ra b́nh thường. Tội nầy tuy là tội h́nh song chẳng tù tội ǵ đâu bất quá phạt vạ là cùng ï! ” Trước hai lời khuyên đối nghịch nhau nàng Anna, vốn kiêu hănh về nhan sắc ḿnh nên ngă sang phía ông luật sư, nàng vẫn chưng diện và dẹp khuôn mặt sầu năo, nàng tỏ ra tỉnh bơ. Nàng bước lên trả lời mấy câu về lí lịch, mặt hơi nghếch lên, chẳng sợ sệt e dè ǵ cả, nàng c̣n cả gan liếc xéo xuống đám khán giả, có vẻ thách thức.



Cử chỉ này làm cho con mụ Bầu, một vị khán giả ngồi hàng ghế đầu, nhờ dậy sớm, thường ngày nấu cơm cho chồng con ăn, song hôm nay v́ nôn đến ṭa nên ra đầu ngỏ mua mấy gói xôi bắp cho chồng ăn đạp xích lô, và mấy đứa con ăn đi học. Mụ vội vàng cắp nón đến ṭa khi hai cánh cửa lớn của ṭa án c̣n đóng im ỉm. Mụ Bầu kề sát tai chị Lê hàng xóm nói:” Ngó cái bộ dạng con đ… bắt phát ghét! Đồ cái quân…” Mụ ta tính nói một câu rất tục song chợt nghĩ ḿnh đang ngồi trong ṭa án, chỗ công đường trang nghiêm không phải nơi cái hàng rau quả của mụ ở giữa chơ mụ kịp dừng lại.


Nhân vật thứ hai xuất hiện. Ông bác sĩ Quỳ, ông tuy là bác sĩ giỏi, song lại có năng khiếu kịch nghệ bẩm sinh. Ông đóng vai người chồng bị cắm sừng rất đạt, không thua kém bất cứ nghê sĩ cải lương nào. Trông ông chẳng khác ǵ lăo Stepanovich chồng của Anna, một người đàn ông ở tầng lớp thượng lưu quí tộc bị vợ phản bội, một ông già khả kính và đáng thương. Nét mặt ông bác sĩ Quỳ nhăn nheo, trắng xanh nhợt nhạt và trong như một pho tượng đầu người gọt bằng củ cải. Ông làm bộ cứng cỏi một cách đáng thương. Hai vợ chồng đứng cạnh nhau mà thấy như ngàn trùng xa cách. Ôi c̣n đâu h́nh ảnh hai anh chị tay trong tay dưới chân thánh đường chụp tấm h́nh lớn trong ngày cưới. Tấm h́nh rọi lo lồng kính treo ở pḥng khách. Nh́n h́nh ảnh anh chồng thểu năo khiến cho ông Thầy Sáu Đậu có sách Thọ Mai, ngồi ở cuối pḥng lên tiếng bâng quơ :


- Thời buổi…Thiệt t́nh…!


Thầy Sáu thở dài ảo năo buồn bă giống như đă tới ngày tận thế, thời suy quỉ lộng! Có tiếng thanh niên hỏi:


- Thiệt t́nh, là thiệt t́nh cái chi” cha nội”?


- Đờn bà thời nay tam ṭng tứ đức bỏ đi đâu? Chồng con như rứa mà…


Lại có tiếng một ai đó b́nh phẩm:


- Cô vợ ngó phây phây, c̣n anh chồng hom hem quá, làm sao kham cho nổi, tránh sao khỏi cái vụ đó? Phải ”nhân đạo” với đờn bà chớ?


Người đứng ra kêu gọi phải ”nhân đạo với đờn bà” là chị Liên bán hàng ở chợ, ngày thường chi ta bán cá khô mắm ruốc, nói thách rất ác. Ngày rằm bán tương chao, nói sao bán vậy không hề nói lên một xu. Mấy người ngồi chung quanh chẳng đồng t́nh vơi lối ”nhân đạo” ác ôn ấy. Thầy Sáu thấy xu hướng chung nghiêng qua quan điểm lên án phụ nữ của ḿnh, thầy tiếp:


- Tào khang là cái nghĩa trọng. Phàm con người ta ăn ở đời…


Chị Liên không đợi cho ông thầy thuyết dứt câu nhơn nghĩa cũ mèm, cướp lời nói:


- Ai biểu già rồi c̣n đèo ḅng lấy cho được vợ trẻ? Nó cắm sừng cho đáng kiếp! Chọn vợ già vợ xấu th́ đâu đến nỗi? Đúng lúc đó người cảnh sát giữ chức thừa phát lại hô to:


- Lê văn T́nh !


Kỹ sư T́nh đứng đậy bước lên. Nhiều tiếng xí xồ, người ta đổ xô nh́n nhân vật thứ ba. Anh chành Vrônsky đẹp trai quyến rũ nàng Anna. Có người b́nh:


- Đẹp trai quá! Trẻ quá! Giống tài tử Hàn quốc, thấy như con trai ông bà bác sĩ.


Lại có người b́nh phẩm:


- Cái tướng anh nầy ngó lấc cấc quá!


Ông thầy Sáu Đậu lại lên tiếng:


- Tui chẳng hiểu con mắt của mấy chị đờn bà ra sao. Chớ theo tui th́ tui chọn anh chồng. Anh nầy trông đàng hoàng đĩnh đạt hơn thằng t́nh nhân cà chớn nầy nhiều!


Một ông ngồi gần thầy nói:


- Đàn bà họ cần ǵ đang hoàng đĩnh đạc, họ cần thứ khác, họ cần…


Chị vợ đứng cạnh véo mạnh vào sườn chồng, nói:” Liệu hồn ông! Chốn công đường ăn nói tục tỉu người ta gông đầu cho bây giờ!”



Ṭa bắt đầu tiến hành thủ tục xét xử. Trước tiên là nghe đọc biên bản bắt phạm gian, biên bản này do ông thừa phát lại lập. Cả ba người cúi đầu lắng nghe biên bản. Mỗi người suy nghĩ theo một cách và nói chung th́ cả ba đều không bằng ḷng về cái biên bản bắt phạm gian này tí nào. Nàng Thùy Dương rất tức lăo già lập biên bản. Hắn ghi sai bét. Hắn viết:”…Khăn trải giường nhăn nhúm một khoảng ở giữa. Nệm và gối c̣n hơi ấm của người nằm…” Sự thực th́ hôm đó chẳng phải thế. Kĩ sư T và chị không hề đặt lưng lên giường, làm ǵ có hơi ấm? Mùa nầy trời nóng lắm, pḥng chẳng có máy lạnh. Chính giữa pḥng chỉ có cái quạt trần hư, mở cũng không chịu quay. Cả hai nằm trên nền nhà tâm sự cho đỡ nóng. Về hiện tượng khăn trải giường nhăn một khoảng, không phải tại người nằm lên lăn lộn mà v́ anh T́nh đứng lên giường dùng cây chổi đẩy cánh quạt cho nó quay nhưng cây quạt hư từ lâu rồi. Như thế khi lập biên bản thằng cha thừa phát lại chỉ muốn tỏ ra cho ṭa biết hắn có học qua khóa h́nh pháp học. Có con mắt quan sát. Riêng việc chiếc gối và chăn lệch, cũng chẳng phải cả hai nằm lên giường và lăn lộn. Nó lệch chỉ v́ nàng nhét cái ví dưới gối rồi sau đó dở gối lên lấy ví để lấy khăn tay, son, phấn điểm trang lại. Số là trước đó hai người có kéo nhau tới quán bánh bèo mụ Ngự ăn, nước mắm cay lắm làm cho nàng đổ mồ hôi và son phấn phai nhạt, giờ đây vào pḥng ngủ nàng lấy son phấn và gương ra soi lại. Cũng chỉ v́ cái việc đi ăn bánh bèo mụ Ngự mà lộ chuyện. Vậy cái biên bản nhận định vết nhăn và chăn gối xô lệch là hoàn toàn sai lầm.


Bác sĩ Quỳ tuy là nạn nhân song cũng rất bất b́nh về tờ biên bản này. Ai đời lăo thừa phát lại làm như suốt ngày suốt đêm nằm dưới giường vợ chồng ông để đếm.



Hắn viết ”…đương sự- chỉ bác sĩ Quỳ- hồi 21 giờ 8 phút, tới văn pḥng báo cho thiểm chức( Cấp dưới xưng với cấp trên) rằng chính y trông thấy vợ ḿnh và tên T́nh kéo nhau vào pḥng ngủ Kim Anh. Ng̣ai ra đương sự khai, nhiều năm rồi đương sự không c̣n chung đụng với vợ nữa…” Bác sĩ Quỳ cho rằng viết như thế là quá đáng ! Dù ông ta có dở cách mấy đi nữa th́ một người đàn ông 60 như ông ít nhất một tháng cũng được một đôi lần. Sao hắn lại nói nhiều năm chẳng có lần nào? Nói như thế là xúc phạm tự ái ông một cách thậm tệ!


Kỹ sư T́nh cũng chẳng chút bằng ḷng với nội dung tờ biên bản. Lăo viết”…thiểm chức, nhân danh pháp luật gọi cửa nhiều lần, ở trong chẳng chịu mở. Thiểm chức xông vào, tên T́nh chống cự. Thiểm chức phải dùng vơ công chế ngự tên T́nh…” Cái lăo nầy thực láo toét !. Tướng tá hắn giống như đồ ho lao. Người như hắn anh chấp bốn tên. Thế mà hắn dám nói dùng vơ công chế ngự anh.


May cho hắn, nếu hắn biết anh đă từng bỏ công học môn Karatedo hơn 15 ngày th́ hắn đă không dám nói dốc!




**




Cụ chánh án gỡ đôi mục kích xuống nh́n cho rơ ba con người. Cụ nh́n, cặp mắt cụ gay gắt thế nào mà cả ba người thấy như bị lấy giấy nhám mà xát lên da thịt. Cụ lên tiếng chậm rải hỏi nàng Dung:


- Chị có hôn thú với ông bác sĩ Quỳ này không?


Nàng Dung không dám nh́n thẳng, đáp:


- Kính thưa quan ṭa dạ có.


Cụ chánh án hỏi tiếp:


- Chị không có hôn thú với anh kĩ sư T́nh phải không?


- Dạ không.


Cụ chánh án chỉ tay về ông bác sĩ Quỳ, hỏi:


- Chị có hôn thú với ông nầy mà hôn không thú phải không?


- Thưa phải


Cụ chỉ tay về anh kỹ sư T́nh, hỏi:


- Chị không có hôn thú với anh chàng này mà hôn thú phải không?


- Thưa, dạ phải!


Nàng Ana Karénina Nguyễn Thị Thùy Dung, nghe cái ǵ cũng “thu thú”ù, mặc dù không nghe rơ lắm cũng cứ “dạ phải”


Cụ chánh án gật gù nói như ngâm nga:” Có hôn thú mà hôn chẳng thú. Không có hôn thú lại hôn thú ! Lạ thật …” Cả ṭa cười ồ. Không khí phiên ṭa nhẹ hẳn giống như cất được ḥn đá nặng ngh́n cân. Ai cũng nghĩ cụ chánh án quả đúng là con người quyền biến, biết hài hước trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng là bản lĩnh của người cả một đời lăn lộn trong trường áo đỏ áo đen ./.


Quư Thể
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1024
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Tử Biệt - Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức








Cổ nhân ta vẫn thường nói tới chu kỳ kín của đời người “Sinh, Lăo, Bệnh, Tử.”


Vâng: có sinh th́ có tử, nhưng “sinh th́ hữu kỳ, tử th́ vô hạn.” Nặng bụng cưu mang chín tháng mười ngày là biết rằng con sẽ “nhập thế cuộc,” chào đời. C̣n mặc áo mới vĩnh viễn ra đi th́ chẳng biết khi nào, ra sao.


Sinh ly, tử biệt. Vào đời là tạm thời chia ly với cơ thể người mẹ. Rời khỏi cuộc đời là tạm biệt với nhân gian.


Hẹn lại cùng nhau gặp ở “cơi thật xa”; Niết Bàn, Thiên Đàng, Aara, Elysium, Soma, Jahannan...Hoặc Địa Ngục để mặt đối mặt với Diêm Vương, luận tội kể công.


Với thân xác, bệnh tật th́ học giả Ngô Tất Tố đă thoát dịch bốn câu thơ của vua Trần Thái Tôn như sau:




“Cũng bởi có thân mà có bệnh
Ví bằng không xác quyết không đau.
Phép tiên chớ vội khoe không chết,
Thuốc thánh c̣n chưa chắc sống lâu.”
Chưa chắc sống lâu th́ có ngày phải biệt tử.

Mà Voltaire đă nói, “Lúc ta chào đời là đă một bước đi về cơi chết.” Đúng chăng là con người bắt đầu chết ngay từ lúc sinh ra và trong chu kỳ kín, cái kết cuộc nối liền với khởi điểm.

Guillaume Amerye (Abbé de Chaulieu) th́ rơ ràng hơn, “Cái chết chỉ là sự kết thúc cuộc đời; Nỗi thống khổ, niềm sung sướng không cùng mang theo.” Với Napoleon Đại Đế, “Chết là giấc ngủ không mơ” và Shakespeare, “Kẻ nào chết rồi là sạch nợ.”


Nói vậy th́ chết cũng đơn giản như sinh, đôi khi ồn ào, lộn xộn hơn.


Có người đă ví sự chết của cơ thể như sự tắt của một nhà máy với những động cơ, giây điện. Nhà máy không im lặng ngưng hoạt động khi ta ngắt nút kiểm soát tắt mở mà mọi bộ phận c̣n cót két rên rỉ kêu trong khi chậm lại rồi ngưng.


Ngoại trừ bất thần chết v́ tai nạn, thương tích hoặc cơn dột quỵ suy tim, cơ thể cũng cót két, rên xiết trước khi sự sống hoàn toàn ngưng.V́ thế Dylan Thomas có nhận xét rằng, “Chúng ta không nhẹ nhàng đi vào tử biệt mà thịnh nộ, nổi khùng trước sự tắt lịm của ánh sáng.”


Nhưng có người tin rằng ở nội tâm th́ lại b́nh an. Tuy ồn ào nhưng sự chết luôn luôn xác thực. Nhiều người đă t́m được b́nh an và chân giá trị trong sự xác thực này.


Tư Mă Thiên có ghi, “Nhân cố hữu nhất tử: Tử hoặc trọng ư Thái Sơn, hoặc khinh ư hồng mao.(nguoi` ta chac chan’ phai chet, hoac chet nang nhu nui’ Thai son, hoac nhe nhu lo^ng con chim Ho^ng`)” Do đó mới có nguời khi đối diện với tử thần th́ sợ hăi, phủ nhận, cô lập, giận dữ rồi năn nỷ điều đ́nh để rồi cuối cùng cũng phải chấp nhận. V́ số trời đă định.





Y giới thường được huấn luyện để cứu chữa bệnh nhân và kéo dài sự sống trong đó họ đạt được phần thưởng về tinh thần cũng như tài chánh. Nhưng khi không ngăn chặn được sự chết th́ họ hết hứng thú và thường chuyển sang đối tượng khác. Và nguời bệnh đôi khi bị quên lăng, đơn độc ra đi trong t́nh cảm gia đ́nh, tôn giáo.




Mà ra đi th́ xác c̣n đó, hồn đi đâu, chẳng ai hay. Cho nên Shakespeare đă ví, “Chết chỉ là một cuộc du lịch nhưng chẳng ai quay trở lại. (chi co ong jesus quay tro lai, nhung lai bay len troi` song’ tren quy~ ddao trai’ da^t’)” Để nói cho nhau biết chết ra sao, như thế nào, và bên kia vui hay buồn, thái b́nh hay binh đao, độc tài hoặc dân chủ...Chẳng ai “báo cáo” nên người tiễn đưa phải suy luận, t́m hiểu về người ra đi. Đi như thế nào, lúc nào, ra sao.




Từ nhiều thế kỷ, chết được hiểu như là khi con người mất hết các chức năng sống: tim ngừng đập vĩnh viễn, hơi thở không c̣n. Nhưng khi nào th́ mạng sống đó được coi như là không c̣n sống. Đó là điều mà giới y, luật gia, triết nhân, các vị học giả, thường dân, người làm chính trị đă và đang ồn ào, hăng say thảo luận, góp ư.




V́ tạm thời tim ngưng đập, hơi thở gián đoạn khoảng 6 phút mà các bộ phận sinh tử chưa bị tổn thương, con người tưởng như đă măn phần th́ y học hiện đại đă phục hồi được các chức năng và cứu sống nhiều người.




“V́ vậy tiêu chuẩn năo-tử (brain death) được thêm vào.

Năo là trung tâm của hệ thần kinh.

Cuống năo kiểm soát các chức năng duy tŕ sinh lực của các cơ quan, bộ phận.

Năo trên điều ḥa ư nghĩ, trí nhớ, t́nh cảm con người.”




Năm 1968, Đại Học Y Khoa Harvard đề nghị bốn tiêu chuẩn cho năo tử:

a. Không đáp ứng với cảm giác sờ mó, âm thanh và các kích thích ngoại vi;

b. Không c̣n cử động và không c̣n hơi thở tự phát (spontaneous breathing);

c. Không cón tác động phản xạ.

Phản xạ (reflex) là một sinh hoạt tự động hay không chủ ư do một ṿng thần kinh tương đối đơn giản gây ra mà không nhất thiết liên quan tới ư thức. Chẳng hạn khi dùng kim chích nhẹ vào tay một người, th́ kim đau sẽ gây ra cử động phản xạ tự vệ tức th́ để rút ngón tay lại trước khi năo có thời gian gửi cảm giác đau tới các cơ quan liên hệ

d. Không c̣n kư hiệu năo điện đồ hoặc bất cứ hoạt động điện năng nào từ tế bào năo.




Từ năm 1929, bác sĩ thần kinh tâm trí người Đức Hans Berger đă khám phá ra là năo bộ có những luồng điện phát ra trong khi năo hoạt động. Nhưng khi đó không ai tin. Phải đợi tới khi nhà bác học người Anh Edgar Adrian cụ thể chứng minh được sinh hoạt điện năng này của năo th́ mọi người mới chấp nhận và Edgar được Nobel Prize vào năm 1932 cùng với Sir Charles Sherrington nhờ kết quả việc nghiên cứu này.




Ngày nay nhiều máy móc tối tân đă ghi nhận được các sinh hoạt điện năng của năo bộ với các sóng alpha, beta, delta, theta. Rồi lại c̣n MRI, PET scan ghi lại các tín hiệu cũng như thay đổi hóa chất của năo khi nghỉ cũng như khi làm việc.




Trong tương lai gần đây, chắc là các ư nghĩ thầm kín của ta cũng sẽ được máy móc t́m ra, đọc được.




Tiêu chuẩn năo tử của Đại Học Harvard cũng không được mọi giới công nhận là một thử nghiệm để kết luận sự chết. Mỗi quốc gia có những tiêu chuẩn khác nhau.




Từ năm 1981, Hoa Kỳ định nghĩa chết như sự ngưng không đổi ngược của toàn bộ năo kể cả phần cuống là nơi điều ḥa hô hấp, tuần hoàn và các chức năng khác.Và về pháp lư, các điều kiện trên phải kéo dài sau 12 giờ.




Khi c̣n ở trong t́nh trạng thực vật (vegetative state) th́ cuống năo c̣n hoạt động và tiếp tục giúp hoàn thành sự hô hấp, tuần hoàn và vài nhiệm vụ khác; nhưng phần năo trên điều ḥa sự suy tư, thu nhận cảm xúc không c̣n nữa.




Khi rơi vào t́nh trạng permanent vegetative state là t́nh trạng không có ư thức vĩnh viễn, không đổi ngược trong đó không có cử động tự ư hoặc bất cứ khả năng nhận biết nào; không c̣n khả năng chủ ư truyền đạt hoặc tương tác với ngoại cảnh. Người bệnh đôi khi rơi vào t́nh trạng nh́n theo mà không c̣n biết ǵ (coma vision).




Cho nên rơi vào năo tử th́ ít khi thoát lưỡi hái tử thần dù có cấp cứu tiến bộ tinh vi; t́nh trạng thực vật vegetative lại vẫn c̣n nhờ sự toàn vẹn của cuống năo để điều khiển một số chức năng của cơ thể cho nên có thể kéo dài sự sống vật vờ cả nhiều năm...





Tử biệt


Maria được Chúa cho tuổi thọ 94, kéo dài sự sống được 10 năm sau khi người chồng thân yêu của bà b́nh an vĩnh viễn ra đi trong một cơn stroke vào ban đêm. Từ đó bà ở với con này con kia mỗi nơi một vài tháng, nửa năm để bớt đơn côi.
Bà tương đối vẫn mạnh khỏe ngoài vài bệnh thông thường của tuổi già, rất siêng năng lần hạt mân côi và luôn luôn liên lạc, khích lệ con cháu trong sự nghiệp, bổn phận đối với gia đ́nh và xă hội.


Mấy tháng gần đây, bà cảm thấy trong người như không được khỏe cho lắm và bà được đưa vào điều trị tại bệnh viện hơn một tuần rồi xuất viện, về nghỉ ngơi theo dơi bệnh t́nh ở Skill Nursing Facility do các nữ tu ḍng Franciscan tổ chức có nhân viên tận t́nh chăm sóc. Bà enjoy nếp sống ở đây, tham gia tất cả các sinh hoạt, vui vẻ với mọi người. Bà luôn luôn điện thoại cho con cháu xa gần, khoe là bà cảm thấy hạnh phúc sung sướng lắm.


Rồi một đêm, người nhà được thông báo là bà cảm thấy trong người mệt mỏi, ngực hơi đau, khó thở, đầu hơi choáng váng và được đưa vào pḥng cấp cứu. Bà yếu dần, nằm mấy ngày, rồi nhẹ nhàng ra đi trước sự chứng kiến của các con. Bà đă được gọi về nước Chúa, sau khi đă được chịu các phép bí tích của giáo hội.


Trong khi đó, sự ra đi của Lăo Tam, một người thân quen trong gia đ́nh, lại có tính cách kinh điển hơn.


Lăo được Trời ban cho tuổi thọ gần bát tuần. Ông tương đối vẫn mạnh khỏe, không bệnh kinh niên, không phải dùng thuốc ǵ, ngay cả Tam Tinh Hải Cẩu hoặc nhân sâm, cao hổ cốt...


Nhưng từ nửa năm nay, Lăo thấy sức khỏe mỗi ngày mỗi giảm. Lăo không c̣n sinh lực như mấy năm trước, ít quan tâm tới mọi sự chung quanh, đôi khi muốn xa lánh mọi người. Khẩu vị giảm, nhai nuốt khó khăn và ông thấy thực phẩm là không cần thiết. Ông rất sợ khi người thân ép uống súp, ăn thịt, chỉ sợ bị nghẹn, ói. Có những ngày ông ngủ li b́, như để tiết kiệm sinh lực cho những chức năng quan trọng.




Ông bồn chồn trong ḷng, nằm ngồi không yên như nhớ như quên điều ǵ muốn làm muốn thôi, muốn nhắc nhở vợ con. Rồi thở dài, ngán ngẫm. Vào đêm khuya vắng, ông dường như thấy cha mẹ ông xuất hiện đâu đây, ân cần nói chuyện với ông.




Có lúc ông lên kinh, chân tay co giật, hàm cứng lại. Giá có ai bóp tay bóp chân cho ḿnh lúc này nhỉ!




Ông thấy nhịp tim chậm dần, nhẹ hơn. Hơi thở đôi khi như hụt và nông. Tuần hoàn kém, thân ông giá lạnh v́ thiếu máu. Da ông xanh nhợt. Năo thiếu oxy nên ông hay choáng váng mày mặt, kèm theo những cơn nhức đầu kéo dài khó chịu. Ngượng ngùng hơn là nhiều lần ông không kiềm hăm được đại tiểu tiện, bài tiết trên giường. Người toát ra mùi hôi; nước miếng hoen khóe mép, đóng cặn.




Xương thịt, nội tạng ông đôi khi đau nhức, nhưng không kéo dài lâu. Ông nhớ có người nói, cận tử th́ cơ thể tiết ra vài hóa chất giúp giảm sự đau, sự quằn quại khi mô bào, bộ phận bước vào giai đoạn đau đớn của sự chết (agony phase of death). Các bộ phận trong h́nh hài ông ngưng dần, bộ phận nọ tiếp nối bộ phận kia như những quân bài domino đè lên nhau mà ngả xuống.




Ông mỉm cười chờ đợi. Một ngày đẹp trời nào đó, mắt ông sẽ mờ dần, đồng tử mở rộng nhưng bất động, để đón nhận thêm nhiều ánh sáng. Không gian tối dần, như Victor Hugo than phiền, “Tôi chỉ thấy bóng tối” hoặc Emily Dickinson, ”..sương mù đang bao phủ quanh tôi.” Bắt chước Goeth, ông kêu lên, “Light! More light,” (cho tôi thêm ánh sáng) Để lần cuối nh́n thấy cuộc đời. Rồi ông lịm dần, lịm dần.




Chỉ trong vài giờ, cơ thịt ông co cứng, giá lạnh, xanh lợt. Rồi vài chục giờ sau, cơ thể ông mềm, mô bào tự hủy hoại v́ hóa chất tiết ra, rồi thoái rữa v́ đám vi khuẩn trong ruột già ruột non đua nhau lan tràn phá phách đó đây.




Rồi thân xác này sẽ được chôn cất dưới ḷng đất xâu. Cát bụi lại về cát bụi.

Ông nhớ là cách đây vài tháng, khi linh cảm rằng sẽ đi xa, ông đă làm di chúc. Xin đừng móc dây móc máy vào người tôi khi tôi hấp hối. Cho phép tôi ra đi lành lặn như khi tôi tới. Trên giấy tờ hộ tịch sẽ được ghi tôi chết v́ natural cause, rất tự nhiên, điều mà nhiều người mong ước. Và xin cảm ơn mọi người đă chăm sóc tôi, đă lưu tâm tới “những nhu cầu cận tử” nhu cầu của người trên ngưỡng cửa tử vong.”




Lăo Tam sẵn sàng ra đi.




Như Thomas Edison reo lên bên kia thế giới sao mà đẹp, “It is beautifull over there!”

Và b́nh thản đợi chờ như nhà văn lăo thành MặcThu viết nhân chuyến “tiễn đưa” nhà văn Mai Thảo.




“Sân ga một đám đứng chờ tàu,
Toàn bạn già xưa biết mặt nhau.
Tàu chật, có người lên được trước;
Chậm chân, kẻ đợi chuyến tàu sau.
Một đi là chẳng quay đầu lại,
Áo trắng trên người đủ kín thân.
Ra đi giống thuở ai vừa đến,
Tàu suốt trăm năm chỉ một lần.
Sân ga thấp thoáng bóng người già,
Họ sẵn sàng về cơi thật xa.
H́nh như trong đám trông chờ ấy,
Có bạn thân t́nh, có cả ta.”







Vâng. Có cả ta.


Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1025
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Muốn Thành Công Không Thể Lười Biếng



Thông qua truyện tranh ngắn và đầy ư nghĩa này, tác giả muốn truyền tải một thông điệp: “trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.

Mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện đầy ư nghĩa này :

Khởi đầu, mọi người đều phải gánh một cây thập giá nặng đè lên vai và chậm chạp bước về phía trước.





Trên đường đi một thanh niên dần dần dừng lại và suy nghĩ…




Chúa ơi, nó nặng quá! Cho con đẽo bớt nó được không…






Và anh ngồi đẽo khí thế, trong khi những người khác vẫn nỗ lực kéo…






Chẳng mấy chốc anh vác cây thập giá lên và vượt qua những người khác…






Nhưng đi được một chặng, anh thấy nó vẫn c̣n nặng…






… anh đă cầu nguyện, cho con đẽo thêm chút nữa để đi được dễ dàng hơn!






V́ vậy, anh cắt bỏ một phần của nó! Cảm ơn Chúa, để anh cảm thấy thoải mái hơn!






Nhưng khi đến hẻm núi, anh phải dừng lại và suy nghĩ: “Làm sao vượt qua nó đây”?



Aha! Thật bất ngờ, đột nhiên xuất hiện ở phía trước của một rănh sâu và rộng! Không có cầu mương, không có cách nào xung quanh nó. Spiderman hay Superman đă không đến để cứu anh ta …








Anh đứng nh́n những người khác dùng cây thập giá lớn làm cầu và vượt qua hẻm núi một cách dễ dàng…






… th́ anh cũng thử, nhưng… cây thập giá của anh nhỏ quá…






Không thể đi tiếp, anh khụy xuống đất, ăn năn và hối hận v́ “tính lười biếng” của ḿnh.




Chính v́ cái tâm muốn được thoải mái an nhàn, chàng trai trẻ này đă không nhẫn nại để vượt qua những khó khăn trên con đường mà ḿnh đang đi. Khi đến vực thẳm, anh không có cách nào vượt qua nó. Cũng như trong cuộc sống, chúng ta thường phàn nàn về những bất hạnh và khổ đau mà ḿnh gặp phải. Đến khi những chuyện thống khổ xảy ra, chúng ta không có can đảm để đối diện và thường gục ngă.




Thông qua câu chuyện trên, chúng ta học được một bài học sâu sắc: “Để thành công th́ không có con đường tắt”.

Sưu tầm



at 11:28 AM
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1026
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Tên Họ Việt-Nam (Vui nhộn)










Trong ngôn-ngữ ta, tên gọi không phải là danh-từ riêng (nom propre / proper noun) như trong những ngôn-ngữ khác, mà có từ những danh-từ chung (nom commun / common noun), cho nên đôi khi ghép lại với nhau th́ thật là buồn cười. Chúng ta hăy cùng xem một vài thí-dụ.







Tên họ







Trước đây, tôi đă có nghe đến Bùi như Lạc hay Trần như Nhộng. Suy nghĩ thêm, có thể có những tên họ thât đặc sắc như:



Họ: Phạm, Tên: Pháp



Họ: Đinh Tên: Ninh



Họ: Đỗ Tên: Đạt



Họ: Lê Tên: Thê



Họ: Lưu Tên: Hoàng



Họ Cao có hai bố con tên Cường và Sang.



Họ Lư có hai anh em tên Trí và Luận, suốt ngày tranh căi với nhau.



Gia-đ́nh có Vũ có những anh chị em tên: Công, Nam, Nữ, Trường, Trụ.



Tôi có một người bạn họ Tạ và may thay, anh không tên Thế.







Vợ chồng







Tôi biết có một anh bạn tên Chí có cưới một cô tên Hoà, nhưng rồi vài tháng sau cũng phải ly dị, thày bói nói h́nh như là kỵ tên (?)



Ngược lại, cặp vợ chồng thành công nhất là chị Hạnh và anh Phúc.



Anh nào tên B́nh có thể cưới chị Hoa hay chị Thuỷ.



Chị nào tên B́nh th́ có thể gặp anh Minh hay anh Phong.



Anh Phong với chị Thuỷ th́ thày bói tán thành ngay.



Chị Liên gặp anh Hoan th́ vui lắm, c̣n gặp anh Đại hay anh Trung th́ phải mau mắn rồi.



Anh Trung th́ lắm mối: nào là chị Dung, chị B́nh, chị Tâm, chị Thu…



Chị Trang muốn đẹp th́ phải gặp anh Trí hay anh Hoàng; muốn hiểu biết nhiều phải lấy anh Sách; nhưng tuyệt đối phải tránh anh Nghĩa (!)



Chị Nguyệt đi với anh Kỳ th́ phải khéo chọn ngày.



Cặp vợ chồng ít ai nói đến là cặp Mai-Danh.



Chị Loan mà lấy anh Báo th́ ai cũng sẽ biết, cũng như anh Thông và chị Điệp.



Anh Trường và chị Xuân sống với nhau đến răng long, tóc bạc.







Có những cặp vơ chồng lại đi từ quốc-gia này đến quốc-gia khác:



Anh Thái và chị Lan, anh Hoà và chị Lan, anh Trung và chị Hoa, chị Thuỵ và anh Sĩ, anh Phi và chị Châu...







Chọn bạn mà chơi







Có những người bạn hợp tuổi như Thắng và Thế, Phúc và Đức, Minh và Mẫn…







Nhưng có người không nên đi chơi chung như Pháp và Trường. Phi và Pháp, Phi và Lư hay Phi và Nghĩa th́ tốt hơn hết nên tránh kết bạn.







Ngược lại, Thế đi chơi với Thái th́ chỉ là chuyện thường t́nh.



Đặt tên con, cưới vợ, chọn bạn đôi khi cả là một vấn-đề với ngôn-ngữ chúng ta.



Mệt thật!







Kim Hoa sưu
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1027
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Bí Quyết Hạnh Phúc








Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.




Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe v́ bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:

- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đă gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không c̣n sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đă mua hoa giùm tôi.

Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:

- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đă làm công việc ấy!

Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn c̣n đủ b́nh tĩnh hỏi lại người thanh niên:

- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?

Người thanh niên giải thích:

- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc v́ những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ c̣n thấy được một cánh hoa nào nữa !

Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:

- Anh có biết anh đă làm tổn thương tôi không?

Người thanh niên b́nh tĩnh trả lời:

- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lăo, các bệnh nhân trong viện dưỡng lăo, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nh́n thấy và ngửi được cánh hoa ấy.

Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:

- Chú đă có lư, tôi mang hoa đến cho những người già lăo, bệnh tật. Quả thật, điều đó đă làm cho họ được hạnh phúc. Nhung người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Cac bác sỹ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đă khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đă t́m ra lẽ sống.




***

“Giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính ḿnh”. Đó cũng là khuôn vàng thước ngọc của Chúa Giêsu: “cho th́ có phúc hơn là nhận lănh” (CV 20, 35). Bởi v́, trao ban cho người tức là trao ban cho ḿnh. Một ngạn ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: “điều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được”. Đó là lư luận của t́nh yêu. T́nh yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban. Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.




***

Lạy Chúa, con hằng khao khát hạnh phúc đích thực. Xin cho con luôn xác tín rằng con chỉ cảm nhận được hạnh phúc trong những cử chỉ trao ban mà thôi.

Xin cho trái tim con luôn rung lên những nhịp đập yêu thương, cho bàn tay con luôn rộng mở để trao ban cho những ai đang cần đến con trợ giúp, như Chúa đă từng cứu con trong những cơn khốn khó. Amen.








Sưu tầm
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1028
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Hà Nội Thanh Lịch Ơi! Em Ở Đâu?






Chuyện dễ gặp ở Hà Nội, một người đàn ông cầm ghế nhựa đuổi theo đánh một khách hàng v́ đi vào vỉa hè, vướng đồ của quán ông ấy bày ra. Ảnh: VT


1. Sáng đi ăn phở, phở bưng ra đang bốc khói. Bạn tôi hỏi: “Cô ơi, cho cháu ít chanh”. Chủ quán im lặng.



Lại hỏi: “Cô ơi, có chanh không cho cháu một ít”. Chủ quán quay sang ra chiều giận dữ, từ khuôn mặt mỡ màng béo tốt, hai vành môi của bà nâng lên sin sít: “Hỏi một lần nghe rồi, tôi có điếc đâu mà hỏi lắm thế”! Bạn tôi im bặt. Lát sau bà cầm chanh đến, vứt độp trên bàn. Bạn líu ríu đưa tay với lấy mà h́nh như vẫn c̣n run. Chúng tôi đến một quán nhậu, vừa mở thực đơn ra th́ thấy bốc mùi nước mắm, nhoen nhoét bẩn thỉu. Bạn hỏi nhân viên phục vụ: “Em ơi, sao cái thực đơn bẩn thế?”. Phục vụ lầm ĺ im lặng. Bạn tôi bực bội, hỏi tiếp: “Em bị thế này lâu chưa?”. Phục vụ hỏi lại rằng bị ǵ. “Th́ bị khó khăn đường ăn nói đấy” - bạn tôi đáp. Rồi bạn kéo tay tôi đi thẳng, vừa đi vừa nói: “Ḿnh đi t́m quán nào có nhân viên biết nói”.




2. Trong một tọa đàm về đô thị, một nhà nghiên cứu về đô thị học thế giới đă khá ngạc nhiên trước cuộc sống trên vỉa hè của Hà Nội. Ông dùng chiếc máy ảnh du lịch của ḿnh, chân bước chậm trên vỉa hè, lách qua những chiếc xô chậu, bàn ghế bày ra, tránh những hàng quán chỉ chực trào ra ḷng đường… Và ông chụp, nhiều góc độ trên cái vỉa hè ấy… Rồi ông nói mỉa rằng người dân Hà Nội “biết vận dụng một cách khôn khéo và đồng thuận không gian công cộng thành không gian riêng của ḿnh”. Sự phân chia không gian chiếm dụng khiến mọi người đều tự thỏa hiệp với nhau. Thế nên bạn đừng lạ lẫm khi vô t́nh chạm chân vào một vài thứ họ bày trên vỉa hè, dù nơi đó bạn được quyền đi lại. Người ta sẽ sấn sổ, đe nạt, mắng nhiếc bạn như đang xâm phạm cái sân của nhà ḿnh. Rồi bạn có thể cũng tự tin đối đáp lại ṣng phẳng về quyền đi lại của ḿnh.

Tuy nhiên, bạn phải vận dụng lư lẽ này để an toàn: Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bởi tôi đă từng chứng kiến bạn tôi đi ngang hàng phở, tranh căi kiểu như trên và kết quả là nhận nguyên một muôi nước phở từ tay bà chủ quán vào mặt.




3. Cây xăng trên đường Láng chiều tối đông người, tôi đang kiên nhẫn đợi đến lượt ḿnh th́ một em mặt xinh da trắng, quần ngắn đầu trần (sau đây tạm gọi là em thiên thần) cưỡi xe tay ga lao tới chia cắt đội h́nh rồi ném cho một ánh nh́n như muốn nói: “Ê anh, cho em tranh chỗ tí”. Chẳng cần anh gật đầu, em ủn bánh xe của em lên trước bánh xe tôi. Trước nhan sắc, tôi cực kỳ bản lĩnh. Tuy nhiên, lúc đó bỗng t́nh thương trỗi lên, tôi mỉm cười nhân nhượng rồi cong mông đẩy xe ḿnh lùi lại cho em chiếm chỗ. Đến lượt ḿnh, em đỏng đảnh đẩy xe lên, thanh niên bơm xăng nh́n em giận dữ, nói: “Đi ṿng lại xếp hàng, em có mang bầu, tàn tật hay vấn đề ǵ không mà đ̣i ưu tiên?”.

Thanh niên vừa dứt lời, em thiên thần đă ngúng nguẩy đẩy xe ra khỏi đội h́nh, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ mày, không đổ th́ thôi, tao có bầu với bố mày chắc”. Lúc đó, em thiên thần trong mắt tôi đă vội vă bay đi, chỉ để lại h́nh hài của một thiếu nữ vô cùng đanh đá.

C̣n lại tôi với thanh niên bán xăng, thanh niên bán xăng lầm rầm nói trong khói xe tay ga: “Hôm nay anh mà không bận làm th́ con đó không xong với anh”. Tôi chen ngang: “Không xong th́ anh định làm ǵ?”. Thanh niêan bán xăng mặt vô cùng hiên ngang, đáp: “Th́ chẳng cần đến bố anh, riêng anh đủ làm cho nó có bầu. Chú tin không?”.






Ôi, Hà Nội thanh lịch ơi, em đang ở đâu?!
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1029
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Việc Tốt Và Việc Xấu










Một người đàn bà nướng bánh ḿ cho gia đ́nh ḿnh và làm dư ra một cái để cho người nghèo đói.







Bà để ổ bánh ḿ dư trên thành cửa sổ bên ngoài cho người nghèo nào đó đi qua dễ lấy. Hàng ngày, có một người gù lưng đến lấy ổ bánh ḿ.



Thay v́ nói lời cám ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời sau đây:



“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”







Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác.



Mỗi ngày, người gù lưng đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu :



“Việc xấu người làm th́ ở lại với người, việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”







Người đàn bà rất bực bội.



Bà thầm nghĩ, "Không một lời cám ơn, ngày nào người gù này cũng đến lấy bánh ta làm rồi lải nhải giai điệu khó chịu ấy!



Hắn ta muốn ám chỉ điều ǵ?”







Một ngày kia, không chịu được nữa, bà quyết định cho người gù đi khuất mắt.



Bà tự nhủ, “Ta sẽ làm cho hắn mất dạng.”



Và bà đă làm ǵ ? Bà cho thuốc độc vào ổ bánh ḿ dư bà làm cho người gù !



Khi bà sắp sửa bỏ ổ bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, đôi tay bà bỗng run lên.



Bà hốt hoảng, “Ta làm ǵ thế này?”



Ngay lập tức, bà ném ổ bánh có thuốc độc vào lửa và vội làm một cái bánh ḿ ngon lành khác rồi đem để lên thành cửa sổ.







Như mọi khi, người gù lưng đến, ông ta lấy bánh và lại lẩm bẩm:



“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người.”







Ông ta cầm ổ bánh đi cách vui vẻ mà không biết rằng trong ḷng người đàn bà đang có một trận chiến giận dữ.







Mỗi ngày, khi người đàn bà đặt ổ bánh ḿ cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà đều cầu nguyện cho đứa con trai đi xa t́m việc làm.



Đă nhiều tháng qua, bà không nhận được tin tức ǵ của con.



Bà cầu nguyện cho con trở về nhà b́nh an.







Buổi chiều hôm đó, có tiếng gơ cửa.



Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai ḿnh đứng trước cửa.



Anh ta gầy xọp đi. Quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt.







Khi trông thấy mẹ, anh ta nói:



“Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con c̣n cách nhà ḿnh cả dặm đường, con đă ngă gục v́ đói, không đi nổi nữa và tưởng ḿnh sẽ chết dọc đường. Nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút ǵ để ăn, và ông ta đă quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh ḿ ngon. Khi đưa bánh cho con, ông ta nói: “Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh v́ anh cần nó hơn tôi!”







Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc.



Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngă.



Bà nhớ lại ổ bánh ḿ có thuốc độc mà bà đă làm sáng hôm nay.



Nếu bà không ném nó vào lửa th́ con trai yêu quư của bà đă ăn phải và đă chết !



Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói có ư nghĩa đặc biệt của người gù lưng:



“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”







Lạy Chúa,



Xin hăy gia ơn để chúng con biết luôn luôn làm việc tốt



và không ngừng làm việc tốt,



ngay cả khi việc tốt chúng con làm không được ai biết đến lúc ấy.



Amen.







Nguồn: Internet
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1030
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Hỏi Đố









Trích Luận Ngữ Tân Thư

Phạm Lưu Vũ




- Thánh nhân có đóng kịch không?

- Cuộc đời con người, có ai chẳng ít nhất phải một lần đóng kịch. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.




- Thánh nhân đóng kịch như thế nào?

- Khổng Tử chán chính sự nước Tề, muốn bỏ đi ngay. Thế là cơm không kịp nấu, phải bê nguyên cả nồi gạo mới vo mà chạy. Chạy ra khỏi địa giới nước Tề rồi, mới ngoảnh lại bảo học tṛ rằng: “đi chậm thôi, để c̣n ra dáng những người bị buộc phải xa tổ quốc…”. Đấy không những là một vở kịch, mà c̣n là vở kịch hay nhất cổ kim.




- Thánh nhân có nói sai không?

- Có ai cả đời toàn nói đúng bao giờ. Nhiều ít thế nào cũng có lúc nói sai. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.




- Thánh nhân nói sai như thế nào?

- Thuở thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, ḷng người ly tán. Vua nước Lương hỏi Mạnh Tử: “ai là kẻ thống nhất được thiên hạ?”. Mạnh Tử nói: “kẻ nào không ham giết người th́ kẻ đó thống nhất được thiên hạ.” Về sau, Tần Thuỷ Hoàng, kẻ thống nhất thiên hạ ấy lại là kẻ thích giết người, giết người như ngoé.




- Thánh nhân có tranh giành không?

- Đời là một cuộc tranh giành vĩ đại. Có ai không hề tranh giành mà tồn tại được bao giờ. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.




- Thánh nhân tranh giành như thế nào?

- Khổng Tử làm quan nước Lỗ. Mỗi khi đi săn, có tục là mọi người tranh nhau những con thú săn được. Những lần như thế, Khổng Tử cũng phải lao vào cuộc tranh giành. Nếu không, chẳng nhẽ về tay trắng, lấy đâu ra thịt để cúng tế. Mà không cúng tế, phỏng có c̣n là Khổng Tử nữa chăng?




- Thánh nhân có bị làm nhục không?

- Có.




- Ai làm nhục được thánh nhân?

- Dân chúng tôn thánh nhân làm thầy, v́ thế không làm nhục thánh nhân. Chỉ bậc vua chúa mới có cái thú làm nhục thánh nhân mà thôi.




- Làm nhục như thế nào?

- Vua nước Lỗ ban thịt chín cho Tử Tư. Mỗi lần ban, Tử Tư phải lạy hai lạy trước khi nhận thịt. Một lần, hai lần, rồi ba lần… Lạy măi cũng chán. Tử Tư bèn dắt sứ giả (người mang thịt) ra ngoài thành, quay mặt về phía bắc lạy hai lạy mà bảo rằng: “bây giờ ta mới biết vua Lỗ nuôi ta như nuôi chó ngựa.” Rồi trả thịt lại, từ đó quyết không nhận nữa.




- Thánh nhân có kén “ăn” không?

- “Ăn” giỏi là đằng khác.




- Giỏi như thế nào?

- Khổng Tử nói: “ở đời, ai chẳng phải ăn uống. Nhưng ăn uống mà phân biệt được mùi vị, biết miếng nào ăn được, miếng nào cần phải kiêng, miếng nào đàng hoàng, miếng nào vụng trộm, miếng nào là miếng vinh, miếng nào là miếng nhục… th́ thiên hạ phỏng có được mấy người.” “Ăn” mà có “lư luận”, có “tư tưởng” kỹ đến thế, tất phải là bậc giỏi “ăn” lắm.




- Vậy thánh nhân có phải là kẻ sĩ không?

- Thánh nhân vừa là kẻ sĩ, vừa không phải kẻ sĩ. Thế tức là khác nhau chứ.




- Khác như thế nào?

- “Chiến quốc sách” có câu: “cứ ba trăm dặm, tất có một kẻ sĩ. Nhưng phải ba trăm đời, mới có được một thánh nhân.” Xem thế th́ biết, ảnh hưởng của kẻ sĩ chỉ được tính trong phạm vi không gian (ba trăm dặm). C̣n ảnh hưởng của thánh nhân th́ phải tính bằng thời gian (ba trăm đời).




- Thế những lúc không có thánh nhân th́ làm thế nào?

- Có thể dùng kẻ sĩ để thay thế. Nhưng phải dùng cẩn thận.




- Cẩn thận như thế nào?

- Chỉ sử dụng trong một thời nhất định, hết thời là loại bỏ ngay, không được kéo dài. Và nhất là chỉ giới hạn trong khoảng ba trăm dặm mà thôi, vượt quá sẽ phản tác dụng.




- Tại sao lại phản tác dụng?

- Vượt quá tất sẽ “đụng” kẻ sĩ khác. Các kẻ sĩ thường không ai phục ai.




- Bậc vua chúa có cái thú làm nhục kẻ sĩ như đối với thánh nhân không?

- Không cần phải có cái thú ấy, cả trong thời trị lẫn thời loạn.




- Thời trị th́ sao?

- Trong thời thịnh trị, bậc vua chúa đôi khi chỉ đùa bỡn với kẻ sĩ mà thôi. Ví dụ giả vờ đẩy ngă xuống hồ chẳng hạn.




- Thế c̣n thời loạn?

- Càng không cần có cái thú ấy. Bởi trong thời loạn, những “kẻ sĩ” đă thường xuyên tự làm nhục ḿnh và làm nhục lẫn nhau rồi.




Sưu Tầm._,_.___
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1031
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Chân Dung Người Vợ Lính VNCH - Phạm Bá Hoa










Kính thưa quí vị,


Trong cuộc sống, sự thành công hay thất bại nào cũng có cái giá của nó. Trong chiến tranh cũng vậy, cái giá của những chiến tích lừng danh mà Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa (QLVNCH) phải trả, là những đồng đội đă hi sinh, những đồng đội khác đă để lại một phần thân thể trên khắp miền đất nước, và hệ lụy dài lâu là những đứa trẻ vĩnh viễn xa cha, những người vợ vĩnh viễn xa chồng! Người quân nhân hi sinh v́ tổ quốc, là sự hi sinh cao cả mà tổ quốc măi măi ghi công. Nhưng, h́nh ảnh người quả phụ, với một nửa tâm hồn, một nửa con tim, một nửa phần hơi thở, theo chồng lên đài tổ quốc ghi công, và những nửa c̣n lại có trách nhiệm trang bị cho các con một hành trang vào đời, phải được thừa nhận là sự hi sinh không kém phần cao cả như người chồng dũng cảm nơi chiến trường, rất xứng đáng được chúng ta kính trọng.



Cũng trong chiến tranh, chồng ở chiến trường, vợ ở nhà quán xuyến công việc gia đ́nh mà công việc gia đ́nh nhiều đến nỗi có những việc chưa kịp đặt tên, nhưng tất cả đều là việc. Chăm sóc các con, chăm sóc t́nh thân gia đ́nh quyến thuộc, chăm sóc t́nh bạn bè bằng hữu. Để rồi, những giờ phút yên tỉnh về đêm khi các con ch́m trong giấc ngủ, mơ màng nghĩ đến chồng nơi chốn xa xôi, hay đang trong chiến trường khốc liệt, với bao khắc khoải lo âu, sầu muộn!



Rồi chiến tranh chấm dứt trong nỗi nghẹn ngào uất hận, bởi đây là cuộc chiến mà cuối cùng “bị chấm dứt để thua trận”! Sau lời tuyên bố của vị Tổng Thống cuối cùng, hàng trăm ngàn đồng bào, quân nhân, viên chức, cán bộ, bỏ của chạy lấy người, tị nạn trên đất Mỹ. Với những thành phần tương tự như vậy gồm 222.809 người, lũ lượt bị lừa vào 200 trại tập trung trên khắp miền đất nước. Người 5 năm, 10 năm, 15 năm, thậm chí 17 năm ṛng ră, do ḷng thù hận tột cùng của nhóm lănh đạo cộng sản Việt Nam. Hằng trăm ngàn gia đ́nh di tản ra ngoại quốc, cũng như hằng chục triệu gia đ́nh c̣n lại trên quê hương, tất cả đều hụt hẫng. Hụt hẫng v́ cuộc sống trên đất người với biết bao xa lạ trong một xă hội kỹ nghệ mà bước đầu chưa thể hội nhập. Hụt hẫng v́ phút chốc, từ chế độ tự do bị đẩy vào chế độ độc tài trên toàn cơi Việt Nam!



Cảnh đời thứ nhất. Trong cuộc đời tị nạn, vợ chồng con cháu có cơ hội bên nhau, cùng chia xẻ khổ đau, cùng gánh vác nhọc nhằn, cùng nhận chung nỗi nhục! Nỗi nhục phải rời khỏi quê hương trong thân phận lưu vong! Với những bà vợ chúng ta, vốn sinh ra và trưởng thành trong xă hội nông nghiệp, nay phải cùng chồng từng bước hội nhập vào xă hội kỹ nghệ nơi định cư, đă phải đêm đêm đếm bước từ bến xe công cộng về nhà trong màn tuyết lạnh sau những giờ nhọc nhằn nơi hăng xưởng. Lạnh đến nỗi không biết giọt nước lăn trên má là nước mắt, hay mảnh tuyết vừa tan!



Cảnh đời thứ hai. Trong xă hội mà kẻ thắng trận đầy ḷng thù hận, th́ gia đ́nh ly tán, sự sống bị bóp nghẹt đến tận cùng của khổ đau, của nước mắt bởi chính sách bịt mắt bịt tai bịt miệng! Cái chế độ mà những người lănh đạo luôn miệng huênh hoang là "dân chủ gấp trăm lần dân chủ tư bản", lại bắt mọi người phải sống trong nỗi sợ hăi triền miên với những đôi mắt ŕnh rập quanh năm suốt tháng!



Cảnh đời thứ ba. Riêng với những bà vợ ở lại mà chồng đă vào tù, c̣n tệ hơn nhiều so với hai cảnh đời nói trên. Hằng ngày phải đối phó với bọn cầm quyền địa phương, cái bọn mà đầu óc toàn đất sét và rác rưởi, chỉ biết đàn áp để cướp đoạt. Đồng thời phải chăm lo cuộc sống các con từng ngày, lo nuôi chồng từng tháng!



Những bà vợ chúng ta, hải ngoại hay trong nước, thật sự là Những Người Đàn Bà Việt Nam rất can đảm khi phải chịu đựng và vượt qua nỗi đau nỗi nhục đó! Đau đến nỗi không c̣n nước mắt để khóc, nhục đến nỗi chẳng c̣n lời để than! Nếu đem so sánh giữa hai cảnh đời trong nước với ngoài nước, thử hỏi: "Ai đau hơn ai và ai nhục hơn ai?" Với tôi, không ai đau hơn ai, cũng không ai nhục hơn ai!
V́ nỗi đau nào cũng có cái đau riêng của nó, nỗi nhục nào cũng có cái nhục riêng của nó! Xin những ông chồng diểm phúc, hăy nh́n lại đôi nét về h́nh ảnh Những Bà Vợ Chúng Ta trong cuộc sống khổ đau thầm lặng đó, mà người viết được những bà vợ trong cuộc kể lại:


Một cảnh đau thương. Một bà vợ cùng con cầm giấy phép “gánh gạo” nuôi chồng trên đất Bắc. Ba ngày đi, ba ngày về, 2 tiếng đồng hồ gặp gở! Khi trở về cư xá Bắc Hải, nhà bị niêm phong với ḍng chữ "nhà vắng chủ". Đau đớn biết bao! Xót xa biết dường nào! Bỗng dưng nhà bị mất! Bà gục đầu vào cửa! Bà cùng gia đ́nh định cư tại Houston, Texas từ tháng 4 năm 1991.



Một cảnh đau thương khác. Một bà vợ đă bao nhiêu lần bị công an Phường ra lệnh đi khu kinh tế mới, nhưng bà vẫn không đi. Chúng hành hạ bằng cách gọi bà đến văn pḥng, bảo ngồi đó từ đầu giờ đến cuối giờ, ngày nào cũng vậy, và ṛng ră 6 tháng như vậy. Một hôm, chúng bảo đưa giấy tờ nhà để giải quyết. Khi chụp được hồ sơ, lập tức tên công an ra lệnh trong ṿng 24 tiếng đồng hồ bà phải ra khỏi nhà. "Ôi! C̣n nỗi đau nào cao hơn nỗi đau này trong cảnh đời thua trận!" Bà xiêu vẹo trên đường về nhà cách đó mấy dăy nhà liên kế cũng trong cư xá Bắc Hải, và gục ngă ngay trước nhà! Bà cùng gia đ́nh định cư vùng bắc California từ năm 1993, nhưng chồng đă qua đời vào năm 2003.



Một cảnh đau thương khác nữa. Một bà vợ có chồng bị giam trên đất Bắc hằng chục năm trời, bỗng dưng mất liên lạc. Bà lặn lội khắp các cơ quan tại Sài G̣n, Hà Nội, tốn kém, mệt nhọc, nhưng hoàn toàn bặt tin. Nỗi buồn đến với bà quá sức chịu đựng của người phụ nữ tuổi 50, mà có lúc bà cảm thấy như ḿnh đang bên bờ vực thẳm, rồi ngă dần xuống...... Bà bị tai biến mạch máu năo, nằm bất động một chỗ. Nhiều tháng sau đó, bất ngờ, người nhà của bà nhận được giấy cho phép bà thăm chồng. Trại tù chỉ cách nhà vỏn vẹn 1 cây số (khám Chí Ḥa). Bạn bè khiêng bà đến nhà tù. Cả hai “chồng đứng đó vợ liệt toàn thân”, chỉ biết nh́n nhau, ̣a khóc...! Khóc cho ḿnh! Khóc cho cuộc đời! Phải chăng, mọi khổ đau trên cơi đời này đang bao quanh hai con người đau khổ đó? Không. Không chỉ có vậy. Mà là tất cả những bà vợ có chồng bị cộng sản giam giữ trong tù, tiêu biểu qua 3 cảnh đời trên đây trong hàng vạn cảnh đời trên đất nước Việt Nam, đều trong nỗi khổ tột cùng đó! T́nh trạng bại liệt đó theo Bà cùng chồng định cư tại Houston, nhưng rồi Bà đă từ trần năm 2004!



Sài G̣n-Hà Nội 1.736 cây số, xe lửa tốc hành chạy 72 tiếng đồng hồ, tức 3 ngày 3 đêm. Mỗi người chỉ được mang theo 20 kí lô lên xe lửa, mang nhiều hơn số đó phải hối lộ cho một loạt nhân viên từ cổng vào cho đến nhân viên trên xe lửa. Hành lư ngổn ngang cả trên lối đi giữa toa xe. Ban ngày cũng phải lách từng bước chân vào chỗ trống. C̣n ban đêm, thật khó mà tưởng tượng! Hai băng ngồi đối diện, một băng 3 người. Hai băng phía bên kia lối đi, mỗi băng 2 người ngồi. Hai đầu trên của hai băng 6 người, máng được 3 cái vơng cho 3 người, 1 người nằm co quắp trên sàn xe đen đúa nhầy nhụa giữa 2 băng đối diện, và 2 người c̣n lại cũng nằm co quắp trên 2 băng ngồi. Nếu nh́n toàn cảnh của toa xe sẽ thấy, băng ngồi đầy người nằm, những chiếc vơng bé xíu che kín trên đầu băng, cả lối đi vốn dĩ đă nhỏ hẹp cũng đầy người nằm chen lẫn trong đống hành lư thật hổn độn. Những bà vợ thăm chồng, mang theo hằng trăm kí lô, biết bao là nhọc nhằn gian khổ!



Giả thử, nếu những ông chồng chứng kiến những hành khách nằm cong queo trong cái gọi là chiếc vơng kia, hay co quắp giữa những gói quà đầy ấp t́nh thương trên sàn xe nhớp nhúa đó, là những bà vợ của ḿnh, liệu có cầm được nước mắt không? Nghe nói lại, nghe thuật lại, ông chồng nào cũng đớn đau thương cảm cho t́nh cảnh những bà vợ quanh năm gánh gạo nuôi chồng! Nhưng không có đớn đau thương cảm nào có thể đem cân bằng nỗi đớn đau thương cảm của những bà vợ trọn t́nh vẹn nghĩa như vậy được cả!



Tôi h́nh dung những bà vợ chúng ta qua h́nh ảnh trên đây mà chính tôi trông thấy khi tôi ra trại tập trung cùng với 90 “bạn đồng tù”, từ Nam Định về Sài G̣n bằng xe lửa đúng 72 tiếng đồng hồ hồi tháng 9 năm 1987.



Trên đây là một cố gắng dựng lại h́nh ảnh "Những Bà Vợ Chúng Ta", nếu không rơ nét th́ ít ra cũng là những nét chính của h́nh ảnh ấy, qua sự kết nối bốn hợp phần sau đây:


Hai hợp phần trong chiến tranh, là những bà vợ mà chồng đă hy sinh, và những bà vợ mà chồng đang chiến đấu.


Hai hợp phần sau chiến tranh, là những bà vợ cùng chồng con di tản ngoại quốc, và những bà vợ ở lại Việt Nam, vừa nuôi con trong một xă hội đầy hận thù và kỳ thị, vừa nuôi chồng trong những trại tập trung nghiệt ngă!



Những cảnh đời bi thương, những khổ đau sầu muộn, những nước mắt, mồ hôi, được khơi lên từ những góc cạnh li ti trong hằng vạn hằng vạn cảnh đời như vậy, mà Những Bà Vợ Chúng Ta đă chịu đựng trong những năm dài thật dài!



Quyển “Chân Trời Dâu Bể” của Giao Chỉ, kể chuyện trên đất Mỹ, và quyển “Giữa Ḍng Nghịch Lũ” của Duy Năng, kể chuyện trên quê hương Việt Nam. Hai tác phẩm này trong một mức độ nào đó, có thể xem là tiêu biểu cho rất nhiều tác phẩm dưới dạng chuyện kể thật b́nh thường, nhưng ôm ấp biết bao xót xa thương cảm cho thân phận người phụ nữ Việt Nam sau ngày thua trận, dù sống trong hai xă hội cách nhau nửa ṿng trái đất. Với tác phẩm của Duy Năng, người kể chuyện là bà Hàng Phụng Hà. Bà là một trong số hằng trăm ngàn bà vợ thăm nuôi chồng trong tù. Ở phần kết, bà nói:


"... Các anh trong tù, khổ về vật chất và đau về tinh thần đến vạn lần, điều đó chúng tôi biết. Nhưng, chúng tôi -những bà vợ của các anh- đau khổ gấp ngàn cái vạn lần của các anh nữa, các anh có biết không? Tôi không đề cao một bà vợ nào, mà tôi đề cao tất cả những bà vợ thăm nuôi chồng trong các trại tù cải tạo. Bởi v́: Họ, đă đứng vững trong phẩm giá Người Vợ Miền Nam. Họ, rất xứng đáng được các anh kính trọng. Và Họ, chính là Vợ của các Anh".



V́ vậy mà một số bạn đồng tù chúng tôi trong trại tập trung, đă không quá lời khi nói với nhau rằng: "Ra tù, chúng ta phải cơng vợ chúng ta đi ṿng quanh trái đất, để đền bù đôi chút về sức chịu đựng biết bao nhọc nhằn gian khổ đă nuôi các con và nuôi chúng ḿnh”.



Bây giờ nh́n lại, trong một ư nghĩa nào đó, những cựu tù nhân chính trị chúng ta, đă cơng vợ đi được nửa ṿng trái đất rồi. Đến ngày Việt Nam thật sự tự do dân chủ, chúng ta sẽ cơng vợ trở về quê hương là trọn ṿng trái đất như đă tự hứa, phải không quí vị?



Với nét chân dung đó, tôi quả quyết rằng, Những Bà Vợ Chúng Ta rất xứng đáng được vinh danh. Và nếu quí đồng đội và quí vị đồng hương đồng ư với tôi, chúng ta cùng nói to lên rằng: “Chúng ta cùng vinh danh Những Bà Vợ Chúng Ta là những người đàn bà cao cả, rất xứng đáng được kính trọng. Bởi, trong hoàn cảnh nghiệt ngă của chế độ độc tài cộng sản, nhưng đă đứng vững trong phẩm giá Người Vợ Miền Nam, cùng lúc, chu toàn thiên chức làm Mẹ, và tṛn bổn phận làm Con”.



Vinh danh bằng những tiếng nói ân t́nh bên tai vợ, trao tặng vợ một bông hồng thật đẹp, hôn vợ những nụ hôn thật dài. Điều đó luôn nhắc nhở người chồng trong cuộc sống thường ngày, phải thể hiện ḷng hiểu biết vợ ḿnh nhiều hơn, cảm thông vợ ḿnh nhiều hơn, rồi quàng tay vào lưng vợ ḿnh chặt hơn, để cùng nhau đi suốt chiều dài c̣n lại trong cuộc sống lứa đôi thật mặn nồng, như chưa bao giờ mặn nồng đến như vậy. Trường hợp v́ lư do ǵ đó mà bạn đang sống một ḿnh, xin bạn hăy gắn bông hồng màu đỏ lên nơi nào mà khi nằm nghỉ bạn đều trông thấy, để trao tặng vợ khi đoàn tụ bên nhau. Hoặc sự trông thấy đó, sẽ giúp bạn có được những giây phút sống lại những năm tháng mặn nồng trong t́nh yêu vợ chồng thuở chung chăn chung gối, thuở mà hai người dùng chung một tên.



Phạm Bá Hoa
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1032
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Những Người Nghèo Khổ







Mẹ viết thư này để con đọc. Sáng nay ở trường về, đi trước mẹ mấy bước, con đă đi ngang qua một người đàn bà đáng thương đang bế trên tay một đứa bé xanh xao và ốm yếu. Người ấy xin con tiền. Con nh́n sững bà ta và con không cho ǵ hết dù mẹ biết con đang có tiền trong túi.


Nghe mẹ bảo con ạ, đừng quen thói dửng dưng đi qua trước những người nghèo khổ đang ngửa tay xin ḿnh giúp đỡ và nhất là trước một người mẹ xin một đồng cho con của ḿnh. Con hăy nghĩ rằng có thể đứa bé ấy đang đói, hăy nghĩ đến nỗi khắc khoải của người đàn bà đáng thương.



Hăy nghe lời mẹ dạy con ạ. Thỉnh thoảng con phải biết chia sẻ một đồng tiền từ túi của con để đặt nó vào ḷng bàn tay của một cụ già không nơi nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có cha mẹ.


Con ơi, người nghèo khổ thích được trẻ con giúp đỡ, v́ như vậy, ít tủi nhục hơn. Con có để ư thấy lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh quất gần nơi trường học hay một ngôi thánh đường không ?

Sự giúp đỡ của một người lớn là một hành vi từ thiện, nhiều khi là một việc bố thí cho yên ổn lương tâm, nhưng đối với một đứa trẻ th́ đó vừa là một việc bác ái, lại vừa là một lời an ủi cảm thông thật đơn sơ, mẹ nói vậy, con có hiểu không? Nói cách khác, cũng là một đồng tiền từ tay đứa bé trao tặng th́ đó c̣n là một đóa hoa nữa...


Con hăy nghĩ rằng: con chẳng thiếu thốn chi hết, c̣n người nghèo th́ thiếu thốn mọi thứ. Trong lúc con ước mong được sung sướng th́ họ chỉ cần cầu xin cho khỏi chết đói. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa bao nhiêu ngôi nhà giàu có, giữa bao nhiêu trẻ em ăn mặc đẹp lại có những người đàn bà và trẻ em không có ǵ để ăn cả...


Con hăy suy nghĩ đi, và đừng bao giờ con hành động như buổi sáng hôm nay nữa con nhé...


Trích NHỮNG TẤM L̉NG CAO CẢ, của EDMONDO DE AMICIS.


Sưu tầm



at 8:04 PM
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1033
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Sự Nghiệp




Photo: SỰ NGHIỆP Con hỏi ta về sự nghiệp Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy: Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp Sự nghiệp là như thế Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này Ta hỏi con Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục Tại sao? Trước khi muốn được một điều ǵ Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu. Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay Như vậy Cả đời không có một chút b́nh yên Không có một chút thời gian cho buông nghỉ Một chút thời gian êm đẹp để ra đi Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác Người có trí tuệ phải thấy như vậy Cái gọi là sự nghiệp trên đây Nó chính là cái bóng của chân trí Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng Có vô lượng cái bóng ở thế gian Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan Không làm cho ta dằn vặt hay vui sướng. Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta Hỡi những đứa con yêu quư Hăy trở về Chân Nghiệp của các con Đó chính là sự nghiệp tối hậu. (Đạo Sư Duy Tuệ)
Con hỏi ta về sự nghiệp

Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy:
Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng
Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp...
Sự nghiệp là như thế
Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này
Ta hỏi con
Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay
Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời
Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục
Tại sao?
Trước khi muốn được một điều ǵ
Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác
Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ
Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn
Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt
Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa
Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi
Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu.
Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn
Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa
Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay
Như vậy
Cả đời không có một chút b́nh yên
Không có một chút thời gian cho buông nghỉ
Một chút thời gian êm đẹp để ra đi
Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác
Người có trí tuệ phải thấy như vậy
Cái gọi là sự nghiệp trên đây
Nó chính là cái bóng của chân trí
Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí
Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng
Có vô lượng cái bóng ở thế gian
Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp
Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan
Không làm cho ta khắc khỏai hay vui sướng.
Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo
C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến
Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta
Hỡi những đứa con yêu quư
Hăy trở về Chân Nghiệp của các con
Đó chính là sự nghiệp tối hậu.




Sưu tầm
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1034
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Vẫn C̣n Cái Gốc












Tôi sanh ra vào thời Pháp thuộc, lớn lên, ra đời với Mỹ Diệm, Mỹ Thiệu rồi... già trước tuổi sau ngày "cách mạng thành công" ! Để thấy tôi đă có cái may mắn biết thằng Tây, biết Chú Sam, biết Bác. Thằng Tây đội nón cối thực dân ngồi trên đầu thằng dân đội nón lá. Chú Sam với cái nhăn bàn tay của chú nắm bàn tay người bạn mà chú giúp đỡ – cái nhăn chưa kịp tróc, chú đă buông rơi thằng bạn như buông rơi một vật vô tri! Trải qua ba trào như vậy mà tôi đă không thành Tây, không thành Mỹ, cũng không thành Bôn-sê-vít, nhờ truyền thống của ông cha: Biết giữ ǵn cái gốc. Điều này, tôi rất tự hào.

Bây giờ, tôi xin tự giới thiệu ...


Tôi tên là Tư – Lê Di Tư – Theo ông nội tôi kể lại th́ tôi thuộc ḍng họ Lê Di ở Huế, một ḍng họ nổi tiếng khoa bảng. Hồi đó, ông sơ ông sờ ǵ của tôi đă làm quan lớn trong triều đ́nh. Ổng được lệnh vua, đưa dân đi dài vào Nam khai hoang, dựng làng lập ấp, để mở mang bờ cơi. Khi ổng vào đến vùng rừng thiêng nước độc mà sau này người ta gọi là Tây Ninh, ổng ngă bịnh rồi chết. Sau đó, không nghe ông nội tôi kể tiếp. Điều mà tôi biết là đến đời ông nội tôi, cái gia tài quyền quy chữ nghĩa của ḍng họ Lê Di chỉ c̣n lại đủ để ông nội tôi...bắt mạch hốt thuốc độ nhựt! Rồi qua đến đời cha tôi, đời anh chị tôi...chỉ c̣n làm ruộng dài dài, mà mớ chữ nghĩa th́ vừa đủ để ngâm nga mấy truyện thơ b́nh dân như Chàng Nhái Kiểng Tiên hay Bạch Viên Tôn Các.




Hồi đó, có người thắc mắc tại sao tôi đă mang cái họ Lê Di rất văn vẻ, rất ...quí phái mà lại có cái tên Tư nghe quá cộc lốc khô khan? Nói cho có vẻ...văn chương, cái họ của tôi như tấm lụa mềm mà sao cái tên của tôi th́ như ḥn sỏi nhám? Đó là do bản chất thật thà của cha tôi. Ổng đặt tên anh em chúng tôi giống như ổng đếm bầy con! Đầu tiên là anh cả tôi: Lê Di Một. Kế đó là anh Lê Di Hai. Tiếp theo là chị tôi: Lê Thị Ba. À! Chỗ này được cha tôi giải thích...gọn bâng: Tại nó là con gái, mang họ Lê Di sao được, nữ sanh ngoại tộc mà ! Cuối cùng là tôi, Lê Di Tư, sanh cách chị tôi đến chín năm. V́ vậy, ở nhà gọi tôi là thằng Út, c̣n hàng xóm th́ gọi tôi là Út Tư, chắc là để khỏi lầm với những thằng Út khác.




Năm đó, tôi đến tuổi vào trường tiểu học. Cha tôi xách xe đạp chạy ra nhà việc (hồi đó, chỗ ban hội tề –là những người chức trách trong làng - làm việc được gọi là nhà việc, cũng có người gọi là nhà vuông bởi v́ ngôi nhà đó có bốn cạnh bằng nhau) để trích lục khai sanh của tôi. Khi ổng về đến nhà, ổng cầm tờ khai sanh vừa chỉ chỏ vừa phàn nàn: "Con mẹ thằng lục bộ! Hồi đó tao khai là Lê Di Tư, nó nghe rơ chớ, lại c̣n gục gặc đầu nói đứa thứ bốn phải không. Vậy mà nó đánh dấu ư cách xa chữ u đến cả thước lận, thành ra là dấu sắc. Bây giờ thằng chả chết mất rồi, lấy ai mà đối chất đây? C̣n thằng lục bộ mới này th́ nó đọc sao là chép y ra vậy. Con mẹ nó! Làm thằng nhỏ bây giờ tên là Tú. Coi vô duyên không?".




Vậy là trong khai sanh – và măi về sau này – tôi tên là Lê Di Tú! Phiền một điều là hồi đó cái tên Tú này tôi nghe không quen lỗ tai. Cho nên, ngày đầu trong trường tiểu học, khi thầy giáo điểm danh, gọi đến Tú là tôi vẫn tĩnh bơ ngồi yên. C̣n ḍm qua ngó lại coi là đứa nào! Cũng may là thầy giáo lớp chót đó là cậu Sáu An - bà con bạn d́ với má tôi - nên cẩu đă biết qua cái sự trục trặc trong cái tên của tôi. Thẩy bèn gọi ‘’ Tư ‘’ làm tôi giựt ḿnh dạ một tiếng lớn. Cả lớp cười rộ. Rồi mấy ngày sau đó, khi gọi đến Tú là thẩy... chêm ngay tiếng Tư cho xong chuyện. Trẻ con dễ thấm, nên chỉ mấy hôm sau là tôi đă quen với cái tên Tú văn vẻ đó, như đă quen lâu !


Lật bật rồi tôi cũng trèo tới lớp nhứt, rồi đậu xép-phi-ca (certificat). Hồi này, ở nhà trúng mấy mùa lúa, nên cha tôi quyết định cho tôi học tới. Ổng nói: ‘’Thằng Út nó lanh lợi, bắt nó làm ruộng cũng uổng ‘’ (Bây giờ nhớ lại, tôi không khỏi ph́ cười : ổng làm như phải là ...cù lần mới đi làm ruộng!) Vậy là tôi được xuống Sàig̣n thi vào trường lớn (hồi đó, bậc trung học đă được gọi là trường lớn, bởi v́ nó... lớn hơn trường tiểu học). Tôi thi đậu và ở nội trú. Cha tôi sắm cho tôi cái nón cối hiệu Con Gà Trống và đôi xăng-đan (sandales). Xưa nay, lúc nào tôi cũng đầu trần và đi chân không - đôi guốc chỉ dùng để...rửa chân ban đêm trước khi leo lên ván ngủ. Bây giờ, vào trường lớn phải khác !




Ở trường lớn, người ta gọi tôi là Tú Lê để phân biệt với thằng Tú Phạm học cùng lớp và cũng ở nội trú như tôi. Tôi mang cái tên Tú Lê được hai năm th́ trong nước có giặc. Sàig̣n bị đồng minh ǵ ǵ đó dội bom. Trường lớp bị đóng cửa, dân chúng thị thành tản cư. Cha tôi vội vă đem tôi về làng. Từ đó, tôi tập tành làm ruộng. Điều này không đi đúng với sự mong muốn của cha tôi. Lâu lâu ổng hay nhắc :’’Con mẹ nó! Nếu không có giặc th́ thằng nhỏ đă không phải về làm ruộng. Gịng họ Lê Di bây giờ chỉ c̣n có ḿnh nó là khá. Vậy mà...’’. Câu nói thường bị bỏ lửng. Để thấy ổng cũng hơi phiền trách ông Trời đă không giúp tôi đi theo “con đường chữ nghĩa” cho ḍng họ Lê Di được nở mặt, mà đẩy tôi về với ruộng lúa, con trâu, cái cày...Riêng tôi th́ lại thích được như vậy. Có lẽ tại v́ cái gốc “ruộng” của tôi đă ăn quá sâu vào đất. Tôi sung sướng được trở về với cái tên “Út Tư” b́nh dị mà hàng xóm dùng để gọi tôi từ thuở ấu thời. Và tôi cũng quên dễ dàng cái tên “Tú Lê” văn vẻ đă bỏ lại ở một góc sân nào đó trong trường lớn...




Vào thời ông Diệm/ông Thiệu, tôi “đi” dân vệ. Để được ở lại làng giúp gia đ́nh làm ruộng ngoài giờ công tác ở đơn vị địa phương. Bởi v́ gia đ́nh tôi không có tá điền tá thổ ǵ hết. Ngoại trừ mùa cấy hay mùa gặt phải mướn thêm người giúp cho “kịp mưa kịp nắng”, kỳ dư đều do người trong gia đ́nh tôi làm lấy, kể cả mẹ tôi, mấy chị dâu anh rể tôi và vợ tôi nữa (hồi này tôi đă có vợ con). Kể lại như vậy để thấy rằng gia đ́nh chúng tôi thuộc loại “tay làm hàm nhai” chớ không phải loại “chỉ tay năm ngón, ngồi không trục lợi” ! Và nhờ trời, gia đ́nh tôi làm ruộng mà “lúa ăn không hết”...




Sau biến cố tháng Tư 1975, tôi đi học tập hết ba hôm rồi về nhà tiếp tục làm ruộng. Yên chí rằng ḿnh thuộc giới công nông đem “mồ hôi đổi lấy bát cơm”, lấy sức “lao động làm nên của cải” (mấy câu này tôi mới học được của mấy cán bộ cách mạng, cha nào cha nấy nói y như nhau, c̣n lập đi lập lại nữa nên...dễ nhớ!) Chớ không thuộc loại “Mỹ Ngụy ác ôn” hay “trí thức vong bản” hay “địa chủ phú nông , cường hào ác bá “ ǵ ǵ...Tôi đă thật t́nh tin tưởng rằng ḿnh “không có nợ máu với nhân dân” th́ không có ǵ phải lo âu sợ sệt. Chẳng dè ít lâu sau ruộng bị “sung” vào hợp tác xă, c̣n chúng tôi th́ làm công lại cho họ. Ngang ngược một cách rất...tự nhiên! (May quá! Cha mẹ tôi đă thất lộc trước ngày “cách mạng thành công”. Mừng cho ổng bả!)




Vào hợp tác xă chưa đủ. C̣n phải đi lao động (làm như đi làm ruộng mỗi ngày chưa phải là lao động!) Rồi đi họp hành, học tập đường lối chủ trương (làm như phải có những thứ đó th́ lúa...mới tốt!) Rồi đi mết tinh, rồi hô khẩu hiệu, rồi khai lư lịch khai tới khai lui...Có đêm tôi nằm trăn trở, nghĩ tiếc cho cái gốc của ông bà để lại, bây giờ không c̣n đứng vững nữa. Cái ǵ không giống cái ǵ hết ! Lai căn tạp nhạp.




Vậy là sau một thời gian nhẫn nhục làm một “nhân khẩu“ của chế độ, tôi thấy tối ngày cứ hô “sống măi, sống măi, sống măi” chắc... chết quá! Tôi đành liều mạng mang vợ con vượt biên. Nhờ ơn trên pḥ hộ, chúng tôi đi thoát và tấp lên đảo Pulau Bidong (Mă Lai).

Sau hơn bốn tháng “nằm” đảo, chúng tôi được chánh quyền Pháp nhận cho định cư. Đó là nhờ chút ít tiếng Pháp c̣n sót lại của thuở thiếu thời xa xưa. Thuở đó, mỗi ngày học tṛ phải chào cờ “Đại Pháp”, phải hát bài “Maréchal ! Nous voilà !”. Vào lớp phải đứng thẳng, đợi thầy nói “Asseyez-vous” rồi chấm câu với tiếng roi mây hay cây thước bảng đập lên bàn. Chừng đó, cả lớp đồng nói “Nous nous asseyons” rồi mới ngồi xuống. Ở cái thời như vậy mà sao cái “gốc” vẩn c̣n. Có lẽ nhờ truyền thống của ông cha và nhờ mấy quyển Quốc Văn Giáo Khoa Thư đă âm thầm nhen nhúm t́nh thương quê hương dân tộc.




Chúng tôi được “bốc” về đất liền ở thị xă Trenganu, rồi từ đó về Kuala Lampur, thủ đô Mă Lai, để làm thủ tục giấy tờ.

Hôm chuẩn bị lên xe để ra phi trường Kuala Lampur “bay” đi Paris, ḷng tôi như mở hội. Ngày mai chẳng biết ra sao, nhưng chân trời mới này đă thấy rộng thênh thang. Không phải cho tôi, mà là cho hai thằng con tôi đang trong tuổi lớn ! Điều này tôi muốn chia xẻ với những người ti. nạn đang đứng chùm nhum ở lănh sự quán Pháp đợi gọi lên xe ca, nhưng tiếc quá họ toàn là người Tàu Nam Vang và người Miên người Lào. Họ không biết tiếng Việt Nam, thành ra tôi... cụt hứng.




Chính ông phó lănh sự gọi tên từng gia đ́nh để trao thông hành và mời lên xe. Khi ổng gọi đến gia đ́nh “Lơ đi”, chẳng thấy ai nhúc nhích. Ổng đưa mắt t́m trong đám đông rồi cái nh́n của ổng ngừng lại ở tôi. Ổng mỉm cười hỏi bằng tiếng Pháp:”Gia đ́nh ông người Việt phải không?”. Tôi gật đầu “Ùy mong xiừ” mà tự hỏi làm sao ổng nhận ra cái gốc Việt Nam của ḿnh? Ổng bèn trao tờ thông hành rồi chúc thượng lộ b́nh an. Lên xe ca, tôi đọc tấm giấy thấy đề :”Nom: Ledi- Prénom: Tu”. Tôi nhổm dậy định xuống xe phân trần, nhưng xe đă rồ máy và tôi cũng nghĩ lại: Cái vốn Pháp ngữ quá ít ỏi của ḿnh không đủ để giải thích những gút mắt của cái họ cái tên Việt Nam, của dấu ê dấu sắc trong tiếng Việt Nam. Tôi đành ngồi xuống, thở dài… : Thân phận lưu vong, bỏ hết mất hết đă đành, chỉ có cái họ cái tên là mang theo được bên ḿnh, vậy mà bây giờ nó cũng không c̣n nguyên vẹn h́nh hài và âm thanh của nó nữa ! Nghĩ đến đó, tôi bỗng nghe tủi thân đến ứa nước mắt….
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1035
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Ở Pháp, tôi không “hành” nghề làm ruộng. Tôi làm thợ nhà in. Chắc tổ tiên ḍng họ Lê Di, nhứt là vong hồn của cha tôi, muốn cho tôi -dù sống ở xứ người- cũng vẫn được gần với...chữ nghĩa ! Ở đây, người ta hay gọi tôi bằng cả họ lẫn tên “Ledi Tu”, bởi v́ phát âm ‘Lơ đi tuy‘ theo tiếng Pháp có nghĩa là “ Mầy có nói ra không? “.Tôi không thích, nhưng phải chấp nhận, như tôi đă chấp nhận định cư ở xứ này, bởi v́ điều quan trọng vẫn là tương lai của hai thằng con. Tuy nhiên, lâu lâu tôi vẫn thèm được nghe gọi “Út Tư”, cái tên có âm thanh hiền lành b́nh dị, cái tên sao mà gợi nhớ quê cha đất mẹ vô cùng...




Bây giờ tôi đă về hưu. Ngày ngày tôi “chăn” bầy cháu nội, dạy dỗ chúng nó từng chút để chúng nó đừng thành “Tây con”. Khi nói chuyện với cha mẹ của chúng, tôi thường ví von: ”Ba giống như cây bần cây đước đă bị cơn băo năm 1975 bứng ra khỏi đất. Trôi nổi bập bềnh theo sống gió đại dương đến khi đụng một bến bờ nào đó, cho dù đất khô đá cứng, cây bần cây đước đó vẫn cố bám rễ . Để giữ lấy cái gốc. Bởi v́ những nhánh nhóc bên trên rồi sẽ đâm chồi nẩy lộc. Cái gốc đó – chắc các con c̣n nhớ – nó tên là Việt Nam“.




Tiểu Tử

_________________
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1036
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Quê Nhà, Quê Người, Quê Mỹ, Quê Việt Nam ???









Phat Tran Nguyen




Một bài viết hay dành cho những người Việt tại hải ngoại…




Có phải nếu ḿnh ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm th́ ḿnh là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đă biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nh́n vào lịch thấy con số ghi năm đă bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn.

Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Th́ chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch th́ sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Th́ lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi.
Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi.

Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có ǵ thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc th́ nh́n thấy ngay, muốn giấu th́ phải nhuộm.

Đối với người Á Đông th́ tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào th́ nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rơ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh th́ cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá th́ sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc.

Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh treo ở pḥng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, th́ chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đ́nh Việt Nam. Như thế th́ tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.
Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm th́ tự nhận ḿnh là người Hà Nội; người ở Hải Pḥng, Hải Dương vào Sài G̣n lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận ḿnh là người trong Nam.

Tôi ở Mỹ t́m về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm th́ khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu.

Những lúc đó tôi chẳng biết ḿnh phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ căi tôi vẫn Việt, hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam th́ ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải có bổn phận và t́nh thương với đất nước, đồng bào. T́nh thương th́ nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận th́ cho tôi… nghĩ lại.
Tôi đă đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối t́nh chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong ḷng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà, đă trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao?

Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đă nuôi người Việt, v́ giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.

Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nh́n ra mặt hồ, tôi cảm nhận được nơi ḿnh đang hiện diện không phải là quê ḿnh, không phải nước ḿnh.
Chẳng có một lư do ǵ cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà ḿnh ở Trần Quư Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné Eden đứng trú mưa với nhau.

Nước ở hồ San Jose trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp ḿnh Việt Nam quá, v́ những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên h́nh ảnh rơ rệt ngay trước mặt ḿnh. Và kỳ diệu làm sao, những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi ḿnh quên mất là ḿnh đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là người Việt Nam.

Lại có những lần ở Việt Nam, tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nh́n ḿnh cũng biết ḿnh từ đâu đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài G̣n, biết đất nước này vẫn là quê hương ḿnh, những người đi lại chung quanh là đồng bào ḿnh, nhưng sao không giống Việt Nam của ḿnh, h́nh như đă có điều ǵ rất lạ.

Ngôn ngữ Việt th́ thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là “ấn tượng”. Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm răi, rơ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ c̣n là cổ tích.

Ngửng mặt lên nh́n bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nh́n mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao ḷng hoang mang quá đỗi, và thấy đă có một khoảng cách ngh́n trùng vô h́nh giữa ḿnh và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ!

So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đă gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có người lại nói: Nơi nào ḿnh sống ở đó suốt một quăng đời dài, có những người thân chung quanh ḿnh, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang ḿnh, th́ nơi đó cũng được gọi là quê hương ḿnh. Như vậy th́ tôi có một hay hai quê?
Tôi sống ở Mỹ th́ bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt ḿnh không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt ḿnh không quen.
Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng th́ thấy rơ ngay ḿnh là người Việt đi lạc, dù ḿnh có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam ḿnh đều lạc chỗ cả.

Tôi nhớ mấy năm trước có lần tṛ chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hăy c̣n minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh B́nh nhà tôi khi chết th́ đi đâu? Phật giận anh ấy, v́ anh ấy bỏ đi, Chúa chắc ǵ cho anh ấy vào, v́ anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không may, cụ bị Alzheimer. Vậy là cụ không c̣n minh mẫn để lo con ḿnh không có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy ḿnh ngay ở đời sống này cũng đă là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng.

Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc ḿnh là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!

Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà ḿnh thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại th́ người trong sách đó c̣n may mắn hơn ḿnh, họ đâu có đi đến tận một nước khác như ḿnh. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về c̣n ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân v́ lạc chỗ ngay trong làng ḿnh.

So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó th́ hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đă bỏ làng, bỏ nước đi, c̣n nhận quốc tịch của một nước khác.

"Khi về đổi họ thay tên.
"Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1037
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Những Con Dốc Cuộc Đời





Khi bạn đạp xe lên một con dốc con, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ th́ bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...








Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đă nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong t́nh yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".


Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đă vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nh́n trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nh́n những ǵ ta đă vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra ḿnh đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nh́n kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc ḿnh sẽ là t́m thêm những đỉnh cao mới, không cho phép ḿnh thả dốc quá nhanh.




Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để t́m được kết quả ḿnh muốn. Khi thật sự ră rời thân thể, bạn hăy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.




Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh và phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nh́n thấy, và biết đâu chiếc xe đă bị đứt thắng phanh. Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự măn...


Atlantic Ocean Road (Na Uy) - Một trong những con đường đẹp nhất thế giới




Đâu là con dốc của bạn?




Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau th́ đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành tŕnh của đời ḿnh. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc th́ không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.
florida80_is_offline  
Old 07-04-2019   #1038
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Có Một Loại Tổn Thương Được Gọi Là "Chăm Chút Từng Ly Từng Tí"









Cha mẹ yêu thương và bảo vệ con cái, v́ con cái mà cam tâm t́nh nguyện dốc hết tất cả sức lực của ḿnh, chăm chút từng li từng tí. Tuy vậy, kiểu yêu thương này có phải là t́nh yêu thương thực sự hay không? Câu chuyện thật đáng để mọi người suy ngẫm sâu xa!




Vào mùa thu năm nọ, bầy thiên nga từ phương bắc xa xôi bay tới một ḥn đảo nhỏ và dừng chân lấy sức để bay tiếp về phương nam sinh sống qua mùa đông.

Trên ḥn đảo nhỏ ấy có hai vợ chồng ông lăo đánh cá, họ nh́n thấy bầy thiên nga bay tới đảo nên vô cùng mừng rỡ. Họ bèn đem rất nhiều thức ăn và những con cá bé mà họ bắt được cho chúng ăn.


Mùa đông đến, bầy thiên nga được vợ chồng ông lăo cho thức ăn nên không tiếp tục bay về phương nam tránh rét nữa. Khi mặt hồ đóng băng, chúng không có nơi trú ẩn và thức ăn để sinh sống. Vợ chồng ông lăo tốt bụng lại đưa chúng vào ngôi nhà tranh của ḿnh để tránh rét và tiếp tục cung cấp thức ăn cho chúng măi cho đến mùa xuân năm sau, khi băng trên mặt hồ đă tan. Hết năm này qua năm khác, hai vợ chồng ông lăo tốt bụng lại đón bầy thiên nga vào nhà ở và cung cấp cho chúng thức ăn.


Cuối cùng hai vợ chồng ông lăo đă già yếu và rời khỏi đảo, bầy thiên nga cũng biến mất. Không phải là chúng đă bay về phương nam tránh rét, mà v́ vào năm sau đó mặt hồ đóng băng, bầy thiên nga không t́m được thức ăn để sinh sống nên chúng đă chết.


Trong câu chuyện trên, vợ chồng người ngư dân yêu thương bầy thiên nga giống như con cái của họ vậy. Họ t́m mọi cách che chở, bảo vệ chúng, cho ăn cho ở, hơn nữa, ngày qua ngày, năm qua năm đem ḷng yêu thương mà bao bọc cho chúng. Mọi người không khỏi cảm thán rằng: “Vợ chồng người ngư dân thật tốt bụng, bầy thiên nga thật may mắn!” Thế nhưng kết cục bi thảm của bầy thiên nga lại cho chúng ta thấy rằng việc hai vợ chồng người ngư dân yêu thương đùm bọc quá mức đă khiến chúng sa vào cuộc sống an nhàn thụ động. Từ đó dưỡng thành tính ỷ lại, đánh mất bản năng sinh tồn, không c̣n cách nào để thích ứng hoàn cảnh và cuối cùng bị sự biến hóa của hoàn cảnh giết chết.

Trong cuộc sống hiện đại của chúng ta, có bao nhiêu bậc cha mẹ v́ để con cái có cuộc sống sung túc an nhàn mà làm thay cho con cái, khiến chúng dưỡng thành một thói quen thụ động với cuộc sống? Tất nhiên ai cũng cần t́nh yêu, đặc biệt là con cái lại càng cần được cha mẹ yêu thương chăm sóc và bảo vệ. Nhưng t́nh yêu dạng bao bọc mọi lúc mọi nơi, t́nh yêu theo kiểu sắp đặt an bài sẵn cho cuộc đời của con cái… th́ nó đă không c̣n là t́nh yêu thương nữa rồi, thậm chí có thể trở thành một con dao “nhẹ nhàng” gây tổn hại khôn lường!





Theo Đại Kỷ Nguyên / ​Mai Trà biên dịch
florida80_is_offline  
Old 07-05-2019   #1039
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

30 Câu Kinh Phật










1. Sở dĩ người ta đau khổ chính v́ măi đeo đuổi những thứ sai lầm.




2. Nếu bạn không muốn rước phiền năo vào ḿnh, th́ người khác cũng không cách nào gây phiền năo cho bạn.




3. Bạn hăy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho ḿnh.




4. Bạn phải luôn mở ḷng khoan dung lượng thứ cho chúng sinh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đă làm tổn thương bạn. Bạn phải buông bỏ mới có được niềm vui đích thực.




5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.




6. Sự cố chấp của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.




7. Bạn có thể có t́nh yêu nhưng đừng nên dính mắc, v́ chia ly là lẽ tất nhiên.




8. Thế giới vốn không thuộc về bạn, v́ thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.




9. Khi nào bạn thật sự buông xuống th́ lúc ấy bạn sẽ hết phiền năo.




10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.




11. Chỉ khi nhận thức được ḿnh, hàng phục chính ḿnh, sửa đổi ḿnh, mới có thể thay đổi người khác.




12. Bất măn với người khác là chuốc khổ cho chính ḿnh.




13. Nếu tự đáy ḷng không thể tha thứ cho kẻ khác, th́ ḷng bạn sẽ không bao giờ được thanh thản.




14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nh́n của ḿnh th́ sẽ không bao giờ nghe được tiếng ḷng người khác.




15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.




16. Không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại?




17. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ hay nhớ đến người bạn không hề yêu thích.

18. Khi bạn thành thật với chính ḿnh, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.




19. Chân lư của nhân sinh chỉ là giấu trong cái b́nh thường đơn điệu.




20. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện ǵ, th́ chẳng khác ǵ kẻ phạm tội ăn trộm.




21. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính ḿnh.




22. Phải đối diện với hiện thực, mới vượt qua được hiện thực.




23. Người không biết yêu ḿnh th́ không thể yêu được người khác.




24. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi ḿnh, chúng ta đang đeo đuổi cái ǵ? Chúng ta sống v́ cái ǵ?




25. Cảm ơn thượng đế với những ǵ tôi đă có, cảm ơn thượng đế những ǵ tôi không có.




26. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ th́ đó mới là từ bi.




27. Nhân quả không nợ chúng ta thứ ǵ, cho nên xin đừng oán trách nó.




28. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối ḿnh, dối người, và bị người dối.




29. Bạn hi vọng nắm được sự vĩnh hằng th́ bạn cần phải khống chế hiện tại.




30. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn th́ rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, th́ trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.





Sưu tầm
florida80_is_offline  
Old 07-05-2019   #1040
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,009
Thanks: 7,276
Thanked 45,824 Times in 12,744 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

This Is A Special Note About Hugging







Hugging is healthy.
It helps the body's immune system.
It cures depression.
It reduces stress.
It's rejuvenating.
It has no unpleasant side effects.
It is all natural, it contains no chemicals, artificial ingredients, no pesticides, and no preservatives!
Hugging is practically perfect.
There are no parts to break down, no monthly payments, non-taxable, non-polluting, and of course...
It's fully returnable!
And when you have looked at the pictures you will know how to do it.









































Did you enjoy those hugs?

Send it to the people you want to make them happy!

Remember, "A hug is the one present that's always worth giving!"




From: Kim Hoa



at 6:17 PM
florida80_is_offline  
 
User Tag List

Thread Tools

Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 09:19.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.49963 seconds with 13 queries