Có Một Thứ Ông Trời Không Cho Hắn - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Có Một Thứ Ông Trời Không Cho Hắn
Hắn c̣n đang loay hoay trước quầy tính tiền, chưa biết mua thứ ǵ, chưa biết nói năng làm sao trong khi cô gái đăm đăm nh́n hắn th́ một gă thanh niên có nước da xám ngoắt và đứa con gái có làn da trắng bóc con mắt kẻ đen thui bước qua khung cửa.

Rụt rè quay ra nh́n, hắn mừng thầm trong bụng.

Cái thằng trông như một xác chết. Hay nó chính là xác chết vừa đội mồ sống dậy. Nh́n nó không khác ǵ một con zombie thường thấy trên ti vi. Cái mặt đờ đẫn, chân tay lỏng khỏng, áo quần rộng thùng th́nh. Vậy mà nó lại quàng được vai một đứa con gái. Một đứa con gái thấp hơn nó một nửa cái đầu. Rơ ràng là một đứa con gái. Một đứa con gái Á Châu. Tóc ngắn tua tủa trộn ba màu đen, đỏ, vàng. Mắt to kẻ viền đen. Cặp vai trần trắng muốt, hai ṿm ngực đội cao nếp áo thun đen. Hai đứa nhùng nhằng bước vào tiệm. Vào hẳn trong tiệm rồi, chẳng thèm chào hỏi ai, thằng thanh niên ôm con nhỏ, cúi xuống, dán môi nó lên môi con nhỏ, mút và kéo môi dưới đứa con gái dài ra, để tuột ra cái âm thanh chùn chụt.

Hắn trố mắt nh́n.

Cánh tay thằng zombie ôm chặt cái eo nhỏ xíu hở ra một khoảng da bụng trắng như ngọc thạch của đứa con gái. Nhả cánh môi dưới tô son đen đặm của đứa con gái ra xong, cái mặt thằng zombie hất lên về phía cô gái trong quầy tính tiền, “Một bao thuốc lá!”

Cô gái lúng túng nh́n hắn. Hắn vào tiệm trước hai đứa nó. Chúng nó vào sau. Nhưng chúng nó không chờ.

Gă thanh niên nh́n hắn. Con mắt lườm lườm. Đứa con gái ṿng cánh tay quanh eo thằng thanh niên, cái đầu tóc lởm chởm những sợi đen đen, đo đỏ, vàng vàng dựa trên vai gă.

Hắn quay nh́n cô gái trong quầy hàng, lắp bắp, “Ơ… tôi chờ.”

Hắn chỉ biết nói có thế. Hắn không nói câu dài được. Câu dài làm hắn líu lưỡi. Nhất là tiếng Anh. Nói câu ngắn dễ cho hắn hơn.

Gă thanh niên hất hàm với cô gái bán hàng, “Tao nói bao thuốc lá”.

Cô gái nhướng hai con mắt, “Loại ǵ, thưa ông?”

Gă thanh niên chỉ tay vào bao thuốc lá màu đỏ trong khung kính.

Cô gái mở cánh cửa tủ kính, nhón chân lấy một bao thuốc lá, đặt xuống phía sau quầy hàng, bên dưới khung kính.

“Tám đô la.” Cô nói.

Hắn nghiêng đầu lắng nghe. Giọng cô mềm và ngọt. Hắn nghĩ thế. Và hắn mong gă khách hàng hỏi thêm ǵ khác nữa cho cô trả lời, để hắn được nghe cô nói.

Gă khách hàng lại xoay qua, hai tay nâng đầu con nhỏ - làm cái khuyên trên lỗ mũi con nhỏ lúc lắc - và lại hôn dính lên môi cô ta.

Hắn nh́n hai con mắt nhắm nghiền của con nhỏ. Cảm giác lạ lẫm ḅ lan trên mặt hắn. Hắn đoán chắc mặt ḿnh đỏ bừng. Đoán vậy v́ hắn thấy cảm giác rần rật như cả đàn kiến ḅ từ hai vành tai xuống má hắn. Hôn, cảm giác nó ra làm sao nhỉ. Hắn hôn nhiều lần lắm rồi nhưng toàn hôn tưởng tượng. Nhắm mắt lại dỗ dành. Cố không để tiếng nước nhỏ giọt ở cái ṿi nước ṛ mà chủ nhà không sửa làm phân tán đầu óc. Và h́nh ảnh cô gái bán trong tiệm tạp hóa kia bước ra từ cái góc tối mù, chỗ cái ṿi nước tắm, sau tấm vải nhựa mờ đục. Ḿnh quấn tấm khăn rách, mắt nhắm, môi chúm, cô đứng lặng, chờ. Bất giác hắn nuốt nước bọt. Trái táo ở cổ hắn trồi lên tụt xuống. Hắn nuốt nước bọt liên tục như khi ăn mắc nghẹn.

Thằng zombie thọc tay vào hai túi chiếc quần rộng thùng th́nh, moi ra hai nắm tiền cắc. Cô gái bán hàng đưa cả hai bàn tay ra đón nắm tiền nhưng thằng zombie không đặt tiền vào tay cô. Thằng mất dạy. Hắn nghĩ. Nó trả tiền mà người ta đưa tay ra nhận nó không thèm đặt đống bạc cắc vào tay người ta mà lại thả xuống quầy. Những đồng tiền lách cách đổ xuống mặt quầy. Vài đồng c̣n lăn tṛn trên mặt kính. Cô gái nhanh tay vồ lấy nhưng cũng không kịp. Đồng tiền rơi xuống đất. Cô cúi xuống nhặt.

Lúc cô khom người xuống, tia nh́n lạc thần trong mắt hắn vớt nhanh được một h́nh ảnh đẹp. Hai cḥm cong trắng nơn, vun đầy. Hai cái ṿm cong làm hắn quên bẵng đi cử chỉ bất lịch sự của cái thằng vào mua bao thuốc lá kia. Hắn đứng trơ ra bên một góc quầy, chờ. Hai đầu gối run run. Nhưng hắn không biết ḿnh chờ cái ǵ. Cô gái gom mớ tiền cắc thành đống, những ngón tay sần sùi thô kệch bắt đầu đếm.

Hắn lại nuốt nước bọt.

Thằng zombie cau mày, bước tới bước lui ra chiều nôn nóng. Hắn len lén liếc vội thằng zombie và con bé Á Châu. Gă thanh niên có râu mép lưa thưa, mớ tóc - lùi xùi như nùi giẻ lau nhà - dán vào hai thái dương, con mắt sâu, hàm răng khấp khểnh, một cái khuyên nhỏ vàng óng xuyên qua vách ngăn hai lỗ mũi, một cái khác to xù lủng lẳng trên một vành tai.

Hắn đứng lùi lại một chút để tránh cái mùi ngai ngái tỏa ra chung quanh chiếc áo nhàu nḥ rộng thùng th́nh và chiếc quần đáy thụng tận đầu gối. Thứ này nhất định là dân nghiện. Không cần sa th́ cũng ma túy. Nh́n con mắt lờ đờ đỏ sọng th́ biết liền. Hắn nghĩ vậy và hắn tin ḿnh đoán đúng. Thứ này gặp hoài ở đầu mấy con hẻm, ở trạm chờ xe buưt chứ xa lạ ǵ đâu.

Tên khách hàng chợt ngước lên nh́n hắn. Hắn quay ngoắt đi, và nh́n lướt về phía cô gái đang loay hoay đếm tiền.

Tên khách hàng cũng nh́n theo hướng của hắn. Chùm tia nh́n đậu lên những ngón tay to xù đang tẩn mẩn nhặt những đồng xu từ cái đống bên này đặt qua cái đống bên kia. Miệng cô gái lẩm nhẩm đếm.

“Làm ǵ mà đếm kỹ thế, cưng.” Tên khách hàng nói bằng giọng nhừa nhựa.

Cô gái mỉm cười. Hắn lại t́m thêm được vẻ đẹp khác nữa của cô gái. Nụ cười. Chỉ nụ cười mới phủ được nét sinh động của sự sống lên khuôn mặt cô gái. Hắn đuối người. Hắn chưa bao giờ bắt gặp nụ cười nào đẹp như thế. Người đời chả ai cười với hắn. Những người lạ th́ nh́n hắn đăm đăm như nh́n thằng người gỗ bỗng dưng biết nói, người đă biết hắn th́ quay ngoắt đi khi t́nh cờ gặp hắn. V́ vậy hắn muốn ngất đi khi thấy cô gái cười. Có cái ǵ đó tỏa ra từ cái thân h́nh tṛn đầy của cô gái làm hắn mụ mẫm. Cô là một đảo hoang đầy huyền bí mà hôm nay hắn – như kẻ đắm tàu - vừa mới dạt vào. Nụ cười thật tươi trên khuôn mặt tṛn và đôi ṿm cong thập tḥ phía sau cổ chiếc áo sơ mi thiếu một nút cài, biến cô thành một cô gái cực kỳ dễ thương.

Đă vậy cái miệng lẩm nhẩm đếm những đồng cắc lại khiến nụ cười méo xệch đi, coi thật bắt mắt.

“Đưa bao thuốc đây rồi hăy đếm tiền,” thằng khách hàng gầm gừ.

Cô gái ngước lên, gượng gạo một khóe cười, “Sắp xong rồi.”

Và cô cúi xuống những đồng xu. Chợt cô cau mày, khẽ lắc đầu, rồi ngập ngừng nhập hai đống tiền vào với nhau, đếm lại từ đầu.

“Làm ǵ vậy?” Gă khách hàng gằn giọng.

“Ông làm tôi quên, phải đếm lại.”

“Đồ ngu!” Gă khách hàng nói và buông ra một tiếng chửi thề. Rồi gă tiếp tục lẩm bẩm cái chữ tiếng Anh mà thiên hạ vẫn thường ném vào mặt hắn.

“Stupid!”

Thường th́ khi thiên hạ ném cho hắn cái chữ ấy, hắn chỉ cười, nhưng tối nay nghe thằng zombie mắng cô là stupid, hắn thấy nóng mặt.

Cô gái bặm môi, chớp mắt, cố tập trung vào công việc lẩm nhẩm đếm đống tiền cắc mà phần lớn là những đồng một xu vàng xỉn màu đồng - hầu như chẳng c̣n giá trị.

“Xin lỗi. Xin lỗi...” Môi cô mấp máy.

Hắn lại đờ người ra chiêm ngắm.

Đứng lừng khừng ở một góc quầy hàng, bây giờ hắn lại phát hiện thêm một nét đẹp nơi cô gái. Đôi môi mấp máy. Nét dịu dàng toát ra từ màu nâu sậm của da thịt ngay khoảng đường viền của đôi môi gợi lên trong hắn cái rạo rực quấn quưu cả da thịt.

Hắn cũng ngạc nhiên v́ phát hiện của ḿnh. Người đời không thấy được những nét quyến rũ nơi cô. Nhưng hắn nh́n ra hết. Và hắn thầm yêu tất cả những thứ ấy. Hai con mắt to nhỏ không đều trông có duyên lạ lùng. Lông mi thưa thớt và cụt ngủn khiến cái nh́n thêm t́nh tứ. Chiếc mũi to với lỗ mũi phập phồng đánh hơi được sự giả dối của cuộc đời. Cái miệng rộng đong đầy sự chân thật. Cái cổ ngắn ngủn để hơi thở giữ được hơi ấm từ trong lồng ngực, để cái lời nói ra sẽ dịu dàng. Hai vai xù ra như vai gă đàn ông tập tạ, dấu vết của sự chăm chỉ, siêng năng. Và tướng đi ngả nghiêng như người bước đi trên mặt đất gồ ghề, khấp khểnh; ngả nghiêng nhưng không bao giờ ngă đổ. Tất cả nét đáng yêu trên thế gian đọng lại trên người cô. Hắn thấy cô nhiều lần ở trạm xe buưt. Cái túi vải đeo một bên vai. Lủi thủi đi một đoạn dài từ trạm ngừng xe buưt đến cửa tiệm tạp hóa này. Tất cả mọi thứ cô có đều níu kéo bước chân hắn để hắn ríu ríu bước theo cô.

Cái vé xe chính phủ cấp xài được cả tháng giúp hắn long nhong ngoài phố. Lên xe, xuống xe bất kể nơi nào. Nhiều lần ngồi cùng chuyến xe với cô, thấy cô xuống xe, hắn cũng xuống theo. Đi bộ phía sau cô một khoảng vừa để khỏi lạc nhau, rồi dơi mắt nh́n - cũng từ xa - khi cánh cửa tiệm tạp hóa tự động mở ra, tiếng chuông kính coong chào đón và bóng cô mất hút vào phía sau cánh cửa cái tiệm bán đủ thứ đồ lặt vặt.

Một quăng đường hắn đi lạc, trong xứ sở thần tiên.

Hôm nay không biết ma quỷ nào dẫn lối mà hắn liều mạng bước qua cánh cửa tự động tiệm tạp hóa nhỏ bé này. Vào đến đây rồi, hắn mới cuống lên, không biết phải làm ǵ, không biết mua thứ ǵ. Đang đứng lớ ngớ như con vật bị thôi miên trước mắt nh́n cô gái th́ may sao thằng zombie dẫn con bé ăn mặc như ma cà rồng kia vào mua thuốc lá.

Tiếng lách cách của những đồng xu chạm vào nhau nghe vui tai.

“Thuốc lá của tao đâu?” Gă thanh niên gằn giọng.

Cô gái ngừng đếm, luống cuống bấm máy tính tiền, xé tấm biên nhận, rồi đưa cả bao thuốc lẫn cái biên nhận cho gă.

Gă khách hàng vồ lấy bao thuốc, gạt tờ biên nhận xuống đất, nhanh tay xé bao thuốc, rút vội ra một điếu, gắn lên môi.

“Có bật lửa không?” Hắn hất hàm về phía cô gái. Điếu thuốc rung rung giữa cặp môi thâm.

Cô gái tṛn mắt chỉ lên cái dấu hiệu cấm hút thuốc đỏ ḷe dán trên vách tường. “Ông nh́n đi ḱa.”

Gă khách hàng gỡ điếu thuốc ra khỏi miệng, “Mày nói cái ǵ?”

Hắn xen vào, “No smoking!”

Gă khách hàng xoay qua hắn, trừng mắt, “Ăn nhằm ǵ đến mày, thằng Tàu!” Và gă quay về phía cô gái, giộng bao thuốc xuống mặt quầy. “Bật lửa!”

“Cô ấy bảo,” hắn lắp bắp. “Cô ấy bảo… no smoking…”

Gă khách hàng nh́n xoáy vào hắn. Hai mí mắt gă giật giật. Một cánh tay vẫn ṿng quanh eo đứa con gái, tay kia đưa ra trước, những ngón tay sần sùi nắm chặt lại.

“Mày muốn ǵ, thằng Tàu?” Gă nghiến hai chữ “Thằng Tàu” qua kẽ răng.

Hắn đă bị gọi là “thằng Tàu” nhiều lần rồi. Đến mức hắn chả c̣n bận tâm nữa. Đi qua con hẻm về nhà, vẫn bị tụi con nít réo “Chinaman!” Có đứa c̣n nhảy ra chặn đầu hắn múa may một đường quyền theo kiểu Lư Tiểu Long, rồi vung chân đá về phía hắn như trong phim cho lũ bạn cười vang. Những lần như thế hắn cũng chỉ cười và tránh qua một bên, tiếp tục đi. Hắn luôn tự nhủ ḿnh chả phải Chinaman th́ việc ǵ phải bận tâm căi cọ.

Nhưng tối nay, trước mặt cô gái mà hắn âm thầm mơ ước, hắn thấy câu nói của gă khách hàng này là một điều xúc phạm. Câu nói có thể làm cô gái – hay đúng hơn, cô-gái-của-hắn – không c̣n yêu hắn nữa. Yêu. Chứ sao không. Không yêu mà đêm nào cũng đến với nhau mà vật vă như thế ư?

“You wrong,” hắn lắp bắp. “Me, no Chinese.”

Gă zombie lại chửi thề và lẩm bẩm, “Mày tới số rồi.”

Rồi gă tiếp tục một tràng tiếng Anh mà hắn chỉ hiểu loáng thoáng là “viên đạn” “cái đầu ngu ngốc” ǵ ǵ đó v́ gă nói nhanh quá làm chữ nghĩa quấn lấy nhau. Nhưng cô gái th́ chắc hiểu rơ từng chữ, bởi cô cuống cuồng “I’m sorry” và mở ngăn tủ, lấy một bật lửa ga đặt lên mặt quầy, đẩy về phía tên khách hàng.

Gă khách hàng chộp nhanh lấy cái bật lửa. Gă đưa lên trước mặt, lắc qua lắc lại, chăm chú nh́n chất lỏng bên trong cái vỏ nhựa màu xanh.

“C̣n mới tinh đó,” cô gái nói.

Gă khách hàng gật gù, đặt điếu thuốc lại trên môi và loay hoay bật lửa.

Hắn lên giọng, “No smoking!”

“Không sao.” Cô gái ngắt lời hắn. Cô nh́n cặp mắt đỏ sọng của gă khách hàng bằng tia nh́n đầy nhẫn nhịn. Rồi cô xoay qua hắn, “Đừng lo.”

Rít xong hơi thuốc đầu tiên, gă khách hàng quay đầu phun khói về phía cô gái trong quầy hàng.

Những sợi tóc rối màu nâu của cô gái lẫn vào làn khói trắng đục trong mắt nh́n của hắn bỗng dưng đẹp lạ lùng. Hắn ngẩn người ra. Những lúc cô đến với hắn khoảng nửa đêm về sáng, trông cô cũng mờ ảo như thế. Gă khách hàng đặt điếu thuốc lên môi con bé đi với gă. Con nhỏ hút một hơi thuốc, tṛn đôi môi đen thẫm, nhả khỏi. Gă khách hàng lấy lại điếu thuốc, gườm gườm nh́n hắn rồi kéo tay đứa con gái bước ra cửa.

Hắn bừng tỉnh, “Anh phải trả tiền cái bật lửa.”

“Khỏi cần,” cô gái buột miệng.

Gă khách hàng đứng sựng lại. Cô gái nói nhanh, “Good night, sir!”

“Mày sẽ chết!” Trước khi bước ra khỏi cửa, gă khách hàng c̣n chồm tới, sủa vào mặt hắn. Và gă níu tay đứa con gái bước nhanh ra ngoài. Hắn nh́n theo, mùi ganh tị đầy ứ lồng ngực. Một thằng bần cùng như gă kia mà vẫn có cho riêng nó một người đàn bà. Vâng, một người đàn bà với đầy đủ những thứ mà một người đàn bà phải có. Và những thứ ấy nằm ngay trong tầm tay của cái thằng lỗ măng.

Thượng Đế bất công. Hắn cay cú nghĩ. Nhưng có chắc là có Thượng Đế không? Hắn loay hoay với câu hỏi không có câu trả lời. Từ lúc có trí khôn đến giờ, đă ba mươi sáu năm rồi, hắn vẫn thèm có một lần được cầm tay một người đàn bà. Xấu hay đẹp không quan trọng. Đàn bà, với đầy đủ những thứ mà một người đàn bà b́nh thường nào cũng phải có. Bởi trời cho hắn làm đàn ông, với đầy đủ những thứ mà bất kỳ thằng đàn ông tầm thường nào cũng có. Thượng Đế bất công hay Thượng Đế đăng trí. Ai mà biết.

Chờ cho cánh cửa tự động khép lại và tiếng chuông kính coong vang vọng rồi ch́m xuống, cô gái mỉm cười với hắn, “Cảm ơn ông.”


Hắn cũng mỉm cười với cô. Và hắn thầm cảm ơn tên khách hàng khó tính đă giúp hắn cơ hội chuyện tṛ với cô gái mà hắn âm thầm theo đuổi từ không biết bao lâu. Bây giờ chỉ c̣n hai chúng ta ở đây. Tiếng reo ḥ vang động ḷng hắn. Bao nhiêu đêm nằm ở một xó căn pḥng dưới tầng hầm căn nhà cũ kỹ, trên chiếc nệm rách toạc nhiều chỗ, hắn đă ôm cô gái này – trong cơn mê đắm của riêng hắn – và th́ thầm, “Bây giờ chỉ c̣n hai chúng ta ở đây.”
“Ông tử tế quá,” cô gái nói.

Hắn lí nhí, “Không có chi.” Và hắn lại cười trừ. Không biết nói ǵ nghe cho được th́ đành cười trừ chứ biết sao.

Hắn nh́n đống tiền cắc trên mặt quầy và chợt nghĩ ra.

“Để tôi đếm với cô.” Vừa nói hắn vừa chỉ nhúm tiền cắc gom thành hai đống mà cô gái đếm dở dang trên mặt quầy.

“Không sao, cảm ơn…” Cô gái nói. Giọng cô trong và ngọt. Hắn nhận ra điều ấy. Từ trước đến giờ hắn không để ư đến giọng nói của cô, bây giờ mới nhận ra cái giọng trong veo và ngọt ngào ấy. Nhưng hắn sực nhớ đă bao giờ được nghe cô nói đâu. Ngay cả khuôn mặt bầu bĩnh của cô hắn cũng chỉ toàn liếc trộm. Và lỡ chẳng may (hay may mắn) lang thang trên đường phố, bắt gặp ánh mắt cô, th́ hắn cũng đă vội quay ngoắt đi, nghe tim đập muốn vỡ tan lồng ngực.

Hắn liếc nh́n cô. Ôi, con mắt đẹp.

Con mắt vẫn nhắm hờ khi hai người hôn nhau trên chiếc nệm cũ kỹ đầy lỗ thủng. Và hai vai tṛn đầy lắc lư như chiếc gối ôm trong ḷng chiếc xe đ̣ trên đoạn đường gập ghềnh những ổ gà. Và khoảng trắng nơn của ṿm cong bộ ngực. Đôi bờ ngực rung rung như hai trái bưởi bị cơn gió giật từ trận băo nhiệt đới, mỗi đêm đánh thức hắn dậy để vật vă trong cái góc của căn pḥng tầng hầm chật chội. Đôi ṿm cong mà không đêm nào hắn không vùi mặt lên để nghe cảm giác mát lạnh ḅ lan khắp thân thể. Ôi đôi môi khô nhưng đầy kia. Mới trong giấc chiêm bao cuồng loạn đêm hôm qua, cô c̣n th́ thào vào tai hắn, “Đừng lo, em uống thuốc ngừa thai rồi…”

Hắn nhớ rơ ràng như thế.

“Tôi okay. Cảm ơn ông.” Cô gái kéo hắn ra khỏi cơn mê đắm ảo tưởng.

Hắn bừng tỉnh. “Tôi giúp cô một tay,” hắn lắp bắp. “Tôi… tôi biết đếm.”

Cô gái lại mỉm cười. Nụ cười ma mị trong mắt hắn làm hắn đuối người.

Khi đă hoàn hồn ít nhiều, hắn nh́n hai đống tiền cắc trên mặt quầy. Đầu óc quay cuồng nhưng hắn cũng nghĩ ra việc phải làm. Hắn chọn đống lớn hơn, “Tôi biết đếm.”

Cô gái nh́n hắn. Hắn lấy hết can đảm nh́n vào mắt cô. Hồi nhỏ khi c̣n ngồi trong lớp học đặc biệt cho đám trẻ thiểu năng trí tuệ, hắn vẫn nghe cô giáo nhắc khi nói chuyện phải nh́n vào mắt người đối thoại. Hắn không mấy tin cô giáo bởi hắn đă nhiều lần bị người ta quát vào mặt, “Mày nh́n cái ǵ hở cái thằng đần độn kia?” Cái chữ retard có người đă giải thích cho hắn nghĩa nó là như thế. Thành ra dù lấy hết can đảm hắn cũng chỉ dám nh́n vào mắt cô gái này đúng một giây đồng hồ rồi nh́n ngay xuống đống tiền cắc. Tuy vậy hắn biết cô vẫn đang đăm đăm nh́n hắn. Như cô vẫn nh́n, mỗi đêm, khi lẻn vào pḥng hắn, dưới tầng hầm căn nhà cũ kỹ mà hắn trả tiền thuê bằng cách cắt cỏ, xúc tuyết, chăm sóc khu vườn mọc đầy cỏ hoang của gia chủ.

Đếm nửa chừng th́ hắn lén liếc cô gái thật nhanh và quên mất con số. Cố nén những nhịp tim dấy loạn, hắn lẩm nhẩm đếm lại. Rồi cũng đến đồng xu cuối cùng. Đọc cho cô nghe con số xong, hắn lại đứng lớ ngớ bên quầy hàng. Cô gái cộng chung hai kết quả. Và cô lắc đầu. “Nó trả thiếu!”

“B… ba… bao nhiêu?” hắn lắp bắp, mắt nh́n đống tiền.

“Hai đồng ba mươi xu.”

Hắn nghe tim ḿnh đập vội. Làm cách nào để giúp cô gái bây giờ. Không đủ tiền nộp cho chủ, lỡ cô bị đuổi việc th́ sao. Đất trời mênh mông, cô không làm ở đây nữa hắn biết t́m cô ở đâu bây giờ.

Bất chợt, hắn thọc hai tay vào túi quần, ṃ mẫm.

“Không sao.” Cô gái vừa lắc đầu vừa nói nhỏ.

Không có tiền, hắn cứ để hai tay trong túi quần một lúc lâu. Mắt hắn nh́n quanh quẩn những gói thuốc lá, những chiếc kẹo cao su, những bật lửa ga và vô số những món đồ không tên bày trên kệ phía sau quầy hàng.

“Cảm ơn ông,” cô gái ngập ngừng. “Tới giờ đóng cửa…”

Miệng hắn há hốc. Hắn quay lại liếc cô thật vội, rồi nh́n vội xuống đất. Vật ǵ tṛn tṛn, giống như đồng một xu nằm sát chân kệ. Hắn muốn nhặt nó lên nhưng ngần ngừ. Sắp đóng cửa rồi. Hắn nghe ḿnh thở dài.

“Cảm ơn ông nhiều,” cô gái vừa nói vừa bước ṿng quanh quầy hàng. “Ông cần ǵ thêm không?”

Hắn cuống lên. Chắc cô bước ra để đóng cửa. Tại sao đây không là nhà của cô. Tại sao cô phải đóng cửa. Hắn muốn nói với cô rằng cô cứ đóng cửa nhưng cho tôi ở lại đây. Tôi ngủ trên sàn nhà cũng được. Tôi ngủ trên sàn nhà quen rồi. Cô cứ việc ra nhà sau. Cô cứ việc tắt đèn. Tôi ngủ trong bóng tối quen rồi. Cái bóng đèn vàng vọt trên cái trần nhà vơng xuống chỗ tôi đứt bóng cả tháng rồi, chủ nhà không thay cũng chẳng sao. Cô cứ việc treo cái bảng CLOSED ở cửa rồi khóa lại. Cô khỏi cần mở alarm. Tôi nằm góc nhà kia – hắn nh́n đăm đăm cái góc nhà nơi có đôi giầy cũ của ai đó nằm chỏng trơ. Tôi sẽ gối đầu lên đôi giầy của cô. Ở nhà tôi cuộn cái quần jean rách lại để gối đầu vẫn êm như thường, vẫn ngủ ngon và đêm nào cũng nằm mơ thấy cô. Tôi thèm một giấc ngủ có cô thực sự quanh quẩn bên tôi. Tôi sẽ ngủ một giấc ngon tới sáng. Tôi đă có quá nhiều những giấc chiêm bao. Chẳng phải đêm qua cô th́ thầm với tôi rằng cô đă uống thuốc ngừa thai rồi đấy sao. Những ư nghĩ lớp lang trong đầu hắn ngoan ngoăn như lũ trẻ thiểu năng trong lớp học đặc biệt tuần tự tiến lên nộp bài cho cô giáo.

Cô gái đi ṿng qua sau lưng hắn, và tiến ra phía cửa.

Hai chân hắn chôn cứng trên nền nhà.

Bất chợt kẻ nào đó đâm sầm vào người hắn và xoay người hắn lại. Hắn cảm thấy rơ ràng như thế. Hắn cố cưỡng lại sức đẩy vô h́nh ấy nhưng không được. Cô gái đứng trước mặt hắn, chờ. Và kẻ nào đó xô mạnh để hắn dợm chân bước tới. Nửa thân trên của hắn chồm tới trước. Tay trái hắn bật ra trước, níu lấy vai cô. Hai chân hắn bước tới, chạm cả vào mũi giầy cô. Cổ hắn vươn dài. Đầu hắn bật ra trước như đầu con rắn mổ xuống con mồi. Mũi hắn phập phồng hít hà. Tay trái hắn ṿng lên, vít lấy cổ cô. Cô tṛn mắt ngạc nhiên. Cô vùng vằng lắc đầu. Má cô chạm vào môi hắn. Tay phải hắn quờ quạng. Những ngón tay hắn chạm vào ngực cô. Những ngón tay tê dại bấu lấy cái ṿm cong phập phều hơi ấm. Hắn ngất ngây. Hắn mê sảng. Hắn hít thở cuống cuồng như bệnh nhân hấp hối.

Cô gái đẩy hắn ra. Miệng cô mở toác, lập ḷe những chiếc răng nhọn.

“Thằng khốn!” Cô hét lên. Và cô lùi lại, chỉ lên trần nhà. “Mày bị thu vào camera rồi…”

Hắn lảo đảo. Hai mắt căng tṛn. Bây giờ hắn mới thấy cái ống kính đen ng̣m của máy quay phim gắn trên trần.

“Cút xéo!” Giọng cô gái chát chúa. “Tao sẽ gọi cảnh sát.”

Hắn lủi nhanh qua khung cửa vừa tự động mở ra. Gió lạnh vỗ vào mặt. Da mặt hắn sần sượng. Hắn không hiểu sao cô gái lại trở mặt nhanh như thế. Đang dịu dàng bỗng bừng bừng lửa loạn. Đêm đêm đến với hắn trong giấc mơ, cô chẳng nói năng ǵ, bỗng dưng hôm nay cô gào thét làm hắn bủn rủn cả chân tay.

Hắn thất thểu bước trên lề đường. Đêm đă khuya. Ánh đèn đường mờ mờ như rọi ra từ trí nhớ.

Đến khúc quanh hắn quay lại nh́n. Ánh đèn vẫn chiếu ra khoảng lề đường trước tiệm tạp hóa. Hắn lại lầm lũi đếm bước. Đến trạm xe buưt, hắn ngồi xuống chờ chuyến xe khuya.

Những câu gắt gỏng của cô gái chạy ṿng ṿng trong óc hắn như đoạn băng mở đi mở lại từ một máy hát cũ. Một chiếc xe cảnh sát trờ tới và đậu ngay trước trạm ngừng xe buưt. Hai người cảnh sát bước ra khỏi xe, lăm lăm tiến về phía băng ghế hắn đang ngồi.

2

Kể rành mạch từng chi tiết hành vi xâm phạm t́nh dục của hắn xong, ông biện lư liếc nh́n hắn thật nhanh rồi nói với quan ṭa, “Bây giờ là đoạn video thu cảnh bị can tấn công nạn nhân.”

Nghe xong câu tiếng Việt của người thông dịch, tim hắn chồm lên trong lồng ngực.

Màn h́nh máy điện toán sáng lên. Và hắn thấy hắn, cái thằng đàn ông ba mươi sáu tuổi, có người t́nh hờ là cô gái bán hàng trong tiệm tạp hóa ở một góc đường vắng xe cộ đứng lớ ngớ bên quầy hàng. Hắn thấy cô gái của hắn bước qua phía sau lưng thằng đàn ông trên màn h́nh. Hắn thấy thằng đàn ông ấy quay người lại, ṿng cánh tay vít lấy cổ cô, hắn thấy thằng đàn ông vươn dài cái cổ khẳng khiu, chồm tới, dán mũi vào cái má bầu bĩnh của cô. Hắn thấy bàn tay phải của thằng đàn ông bấu chặt lấy một bên chiếc vú căng tṛn. Ông biện lư bấm nút ngừng và thằng đàn ông ấy với cô gái đứng lặng như tượng đá trên màn h́nh.

Hắn chết lặng trong khung kính. Hai cánh tay hắn mềm nhũn, rụng xuôi hai bên thân người. Những đầu ngón tay trong màn h́nh vẫn bấu chặt lấy ngực cô gái. Ngoài này cũng những ngón của bàn tay ấy phập phồng như những ngón chiếc găng tay bằng cao su vừa bắt lửa, sắp bung ra và rụng xuống từng búng lửa cháy bỏng.

Hắn nh́n con mắt trợn tṛn và cái miệng há hốc phơi ra hàm răng trắng ởn của cô gái trên màn h́nh. Băng h́nh không có âm thanh nhưng hắn vẫn nghe thật rơ tiếng thét của cô. Get out!

Giọng nói của ông biện lư đánh thức hắn, “Đó là hành động tấn công mà camera thu được.”

Câu nói làm hắn nhớ từng chữ câu nói của cô gái lúc ấy, “Mày bị thu vào camera rồi…”

“Làm ơn mở lại từ đầu,” hắn buột miệng.

Ông luật sư quay sang đăm đăm nh́n hắn. Chánh án và tất cả mọi người cùng nh́n hắn.

Hắn đưa tay bịt miệng ḿnh.

“Để làm ǵ?” Ông biện lư nhướng mắt, hỏi.

Hắn muốn nói thật nhiều nhưng cổ họng hắn nghẹt cứng. Hắn muốn nh́n thấy cô nhiều hơn nữa trên màn h́nh, bởi lâu lắm rồi hắn không nh́n thấy cô. Hắn muốn nh́n cô đếm tiền. Hắn muốn thấy cô đếm đi đếm lại tới hai lần. Băng h́nh không có âm thanh nhưng chỉ cần nh́n h́nh hắn cũng nghe được tất cả những ǵ cô nói buổi tối hôm ấy. Hắn muốn băng h́nh chiếu lại lúc cô cúi xuống nhặt đồng xu lăn trên nền nhà. Hắn nhớ bầu vú thập tḥ trong nếp áo. Hắn muốn thấy cô và hắn đếm những đồng xu với nhau. Ân cần, ấm cúng. Hắn thèm những giây phút b́nh yên ấy đến đuối người. Hạnh phúc hắn nằm trong đoạn băng để đời ấy.

Nhưng ṭa không cho chiếu đoạn phim hạnh phúc ấy.

“Làm ơn chiếu lại. Rồi bỏ tù tôi bao lâu cũng được.”

Hắn gào lên một câu tiếng Việt. Hắn liều rồi. Câu nói được dịch lại. Những con mắt trong ṭa tṛn lên, như những viên bi, lăn về phía hắn. Cả hai con mắt lim dim sau cặp mắt kính cận của quan ṭa.

Nhưng ṭa không cho chiếu lại cả đoạn phim. Không cần thiết. Và ṭa cũng không có th́ giờ cho những chuyện không liên quan đến tội trạng.
Hắn buồn rũ như cành cây thiếu nước.

Tới phiên nạn nhân lên cung khai trước ṭa. Hắn nghểnh cổ nh́n. Cô gái của hắn. Cô vẫn tṛn trĩnh, vẫn bước thấp bước cao, vẫn lông mi ngắn ngủn, vẫn mắt to mắt bé, vẫn ngực căng muốn rách bung nếp áo. Vẫn đẹp hơn bất cứ người đẹp nào trên thế gian. Hơi thở hắn hụt hẫng theo từng bước chân cô.

Bước lên bục nhân chứng, chân cô vấp vào cái bục cao, người cô ngă chúi ra trước. Mọi người trong ṭa ồ lên. Tim hắn ngừng đập. Cô bám lấy chiếc ghế, chống tay đứng dậy. Chờ cô đứng yên, vuốt những sợi tóc ḷa x̣a trước trán qua một bên và nói sorry với ṭa xong, hắn mới hoàn hồn.

Cô gái nói năng từ tốn. Cô trả lời rành mạch. Luật sư, biện lư, quan ṭa… hỏi cô đủ kiểu, đủ cách. Giọng cô lạnh lùng. Và cô chỉ nh́n hắn một lần lúc ông biện lư hỏi, “Có nhận diện được bị can trong pḥng xử không?” Cô chỉ ngón tay vào mặt hắn. Con mắt to nh́n hắn bằng ánh nh́n nâng niu, con mắt nhỏ nh́n hắn bằng tia nh́n khinh miệt. Hắn thấy rơ như thế. Mắt to, mắt nhỏ tuyệt vời nhất thế gian nhưng thế gian dễ dầu ǵ hiểu được.

Hắn đắm đuối nh́n cô. Mấy tuần nay hắn không nằm mơ thấy cô. Cô không vén tấm màn vải nhựa quây cái góc có ṿi nước dùng làm nhà tắm để bước về phía tấm nệm của hắn, tóc dính bết hai bên má, và trên người c̣n lấm tấm những giọt nước thủy tinh, giọng dịu dàng, “Em uống thuốc ngừa thai rồi.”
Những khoảnh khắc hạnh phúc bao giờ cũng qua mau; ngay cả trong chiêm bao.

Giờ giải lao nghe luật sư bảo nếu bị kết tội có thể ở tù tới mười năm, hắn cũng hơi lo. Nhưng rồi hắn lại yên tâm. Người ta có thể giam cầm hắn, có thể cấm hắn gặp cô nhưng không ai cấm được hắn hẹn ḥ với cô trong chiêm bao. Có điều hắn băn khoăn không hiểu sao mấy tuần lễ nay, hắn không chiêm bao thấy cô. Chắc cô c̣n giận hắn. Hy vọng cơn giận nào rồi cũng nguôi ngoai.

Hắn vô tội. Ông Trời mới có tội. Ông Trời cho hắn làm đàn ông, cho hắn mọi thứ của đàn ông, chỉ không cho hắn một người đàn bà. Đàn bà đầy ngoài kia, cho hắn một người mà cũng khó khăn đến thế sao. Vậy là bất công. Vậy Ông Trời mới là kẻ có tội. Ông luật sư mà ṭa chỉ định biện hộ cho hắn nói một cách say mê. Người ta dịch lại cho hắn nghe, hắn thấy cũng có lư. Nhưng hắn nghĩ ông luật sư nói không đúng. Trời cũng cho hắn một người đàn bà kia mà.

“Cô ấy chứ ai.” Hắn quả quyết.

Luật sư lắc đầu, “Cô gái ấy không phải người đàn bà của anh.”

Hắn không buồn căi. Hắn đă ngủ với cô bao nhiêu lần trong căn pḥng dưới tầng hầm ẩm ướt và lạnh lẽo của hắn. Họ đă là của nhau từ lâu rồi. Dù chỉ trong chiêm bao.

Hắn chỉ thất vọng một điều thôi. Ấy là khi khai trước ṭa xong, cô ấy ra về, không nh́n hắn dẫu chỉ bằng một nửa con mắt.

Chẳng lẽ chỉ một ánh mắt mà Ông Trời cũng tiếc hắn đến vậy sao!

florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
florida80's Avatar
Release: 09-18-2021
Reputation: 200920


Profile:
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,156
Last Update: None Rating: None
Attached Images
 
florida80_is_offline
Thanks: 7,284
Thanked 45,861 Times in 12,760 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139 florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 04:13.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.15627 seconds with 13 queries