Cụ ông Louis và cụ bà Rose cùng sống trong một viện dưỡng lăo.
Họ đă góa vợ và góa chồng từ lâu.
Một ngày nọ, họ ngồi đối diện nhau trong bữa ăn tối, cụ Louis đưa mắt nh́n ấm áp về phía bạn gái. Cuối cùng, lấy hết can đảm, cụ ông hỏi:
- Bà Rose, bà có muốn kết hôn với tôi không?
Sau vài giây suy nghĩ cẩn thận, cụ bà đáp:
- Vâng. Vâng. Tôi đồng ư!
Rồi họ tiếp tục tṛ chuyện vui vẻ.
Sau bữa tối, ai về pḥng nấy ngủ.
Sáng hôm sau, cụ ông Louis thức dậy, rất băn khoăn.
- Không biết bà ấy nói “có” hay “không” nhỉ?
Ông không thể nhớ được.
Càng cố gắng nhớ, ông cũng không thể nhớ một điều ǵ cụ thể.
Tuổi già đă làm cho trí nhớ đă trở nên yếu đi như vậy.
Cuối cùng, không chịu được, cụ Louis quay lại điện thoại và gọi cho cụ bà Rose.
Đầu tiên, ông giải thích với bà rằng tuổi tác sẽ có một số vấn đề về trí nhớ, rằng đêm qua thật tuyệt vời, và chỉ sau đó, lấy hết can đảm, ông hỏi:
- "Và khi tôi hỏi bà lấy tôi làm chồng, bà có nói đồng ư hay không nhỉ?"
- Có! Tôi nói có mà. Và tôi rất vui khi nghe ông hỏi đó thôi.
Cụ Louis thở phào nhẹ nhơm.
Cụ bà Rose nói tiếp:
- Và tôi cũng rất vui v́ ông đă gọi điện, chớ tôi đă không thể nhớ chính xác, ai đă cầu hôn tôi ...
VietBF©sưu tập
|