Đêm cúp điện, ba thằng bạn mới tuổi biết yêu, ngồi tṛ chuyện trước quán chè Thập Cẩm
- Ê Hợp, hôm bữa tao kể chuyện t́nh của tao cho mày nghe rồi, bây giờ mày kể chuyện t́nh của mày đi chứ!
- Ủa, mày kể cho nó nghe rồi hả? Tao cũng kể của tao cho nó nghe,vậy là hai đứa ḿnh măi mê kể cho nó nghe mà quên hỏi nó. Kể đi mày, kỳ này không được ṿng vô tam quốc. Sao, mày biết yêu khi nào hả Hợp?
- Chuyện này th́ dài ḍng lắm, tao sẽ kể cho tụi mày nghe sau.
- Nó đánh trống lăng nữa rồi, mày thấy sao Tuyền?
- Th́ để nó nói hết đă, hôm nay nó chạy lên trời cũng không thoát với hai thằng ḿnh. Hai kèm một không chột cũng què,mày quên rồi sao?
Hợp trầm giọng bắt đầu.
- Một hôm tao đến nhà chú Nghĩa, quan hệ th́ cũng gần thôi, như trời với đất.Tao thấy ổng không vui, tao hỏi.
- Chuyện ǵ mà hôm nay không vui vậy chú?
- Con GHỆ của tao nó cho tao Dzzze rồi!
- Trời !!! Tưởng ǵ ghê gớm lắm.
- Như dzậy mà không ghê gớm th́ chuyện ǵ mới ghê hả mày? Mà tao không nói chuyện với mày nữa. Mày có biết yêu bao giờ đâu.
Tự ái tao nỗi lên nhưng tao vẫn ráng nhỏ nhẹ, v́ tao biết ổng đang buồn.
- Chú đừng có coi thường thằng Hợp này nha!
Tao mới nói tới đó th́ ổng cười to và nói.
- Được rồi, tao hỏi mày một tí là tao biết mày yêu hay là không liền.
Thế rồi ổng hỏi tao.
-Mày biết bài "Anh Đến Thăm Em Đêm Ba Mươi" hay không?
Nhạc đó tao có bao giờ nghe đâu, tao chỉ thích “Nỗi buồn hoa Phượng” hay “Trường cũ t́nh xưa”
Anh đến thăm em đêm ba mươi
C̣n đêm nào vui bằng đêm ba mươi
Anh nói với người phu quét đường
Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.
- Mày biết thằng đó yêu con nhỏ đó cở nào hay không?
-Yêu ǵ đâu, yêu chổ nào đâu ? A!!! Cháu hiểu rồi, lá vàng là vàng lá chứ ǵ? Thằng đó hứa sẽ cho con nhỏ đó vàng lá, nếu con nhỏ yêu nó, đúng không?
Nói đến đây tao khâm phục tao lắm, nào ngờ ổng nói.
- Đấy, đấy, tao nói mày chưa biết yêu mà! T́nh yêu của mày chỉ có gạo và tiền.
Ổng bắt đầu…
- Mày có biết đêm 30 tết ở Việt Nam nó vui và quan trọng như thế nào hay không? Nào là bánh chưng, bánh tét, quần áo mới, anh em cha mẹ quây quần ở nhà.
- Rồi cái này th́ biết rồi, nhưng có dính dáng ǵ đến YÊU cơ chứ!
- Từ từ, tao sẽ nói cho mày nghe, để mai mốt mày sẽ “Ṃ” đến đây mà hỏi tao, thế nào là Yêu?
Tao nghĩ thầm.
- Thôi Hợp này chả dám! Chú nói hay quá mà cũng mất người yêu. Cháu có muốn giữ người yêu, th́ cháu cứ đi nhà thờ, cầu xin Chúa, xin cho con giữ được người con yêu, chớ mắc mớ ǵ ṃ đến chú.
- Mày có biết tại sao thằng đó nói với người phu quét đường mà không nói với cha mẹ, anh em, kỹ sư, bác sĩ hay người đạp xích lô không?
- Th́…th́.. người nhạc sĩ họ viết sao th́ viết, viết cho nó có vần, có điệu cho thê lương vậy mà.
- Không phải vậy, v́ lúc đó không có ai cả. Tối 30 ai cũng về nhà, vui với gia đ́nh của họ, để chuẩn bị đón tết. H́nh ảnh người phu quét đường, là người không cần biết thời gian không cần biết không gian chỉ biết công việc của ḿnh. Tao nḥm cái mặt khù khờ của mày, mày mà hiểu được đoạn này, tao chết liền. Nhưng thôi, để chú của mày giải thích hết câu chót luôn. Tại sao lại xin chiếc lá vàng mà không phải lá xanh, hoa, tiền, nhẫn cỏ, hay cái ǵ đó để làm bằng chứng yêu em, mà lại là chiếc lá vàng hết xí quách rơi rụng trên mọi nẽo đường.
- Dạ Hợp biết rồi, chú làm ơn nói lẹ một chút, nghe chú giải thích kiểu này, cháu cũng chẳng muốn yêu, yêu sao mà phức tạp quá!
- Đêm 30 vui như vậy, mà chàng không thèm đếm xĩa ǵ hết. Chàng quyết ra đi để gặp nàng, v́ có ǵ vui hơn khi được gần nàng. Chàng yêu nàng cũng không cần biết không gian, cũng không cần biết thời gian và chổ này mới chết người nè mày, người phu quét đường chỉ biết quét đường mà quên tất cả, th́ chàng cũng vậy, chỉ biết một việc là yêu nàng mà thôi. Chàng yêu nàng một cách b́nh thường, giản dị, đơn sơ. Chàng không hứa sẽ yêu nàng một trăm năm hay một ngàn năm, nhưng yêu nàng bằng t́nh yêu chân thật. Yêu nàng cho đến khi tim ngừng đập, yêu cho đến hơi thở cuối cùng, yêu như chiếc lá vàng không c̣n sức sống mà phải ĺa cây rời cành. Đấy, bây giờ mày đă hiểu chưa?
Hợp dứt chuyện, cả ba thằng, ngồi ngậm ngùi ngơ ngác, nh́n những chiếc lá vàng bay trong gió, đem theo một nỗi buồn man mác.
- Vậy nàng của mày th́ sao? Mày có đưa lá vàng cho nàng hay không?
- Dĩ nhiên là có, tao đưa chiếc lá vàng mà tao ép trong sách đă lâu, nàng vui lắm. Nàng cũng không ngờ tao cũng lăng mạn dzữ.
-Nhưng nàng có hiểu ư nghĩa chiếc là vàng như mày hiểu hay không?
Thằng Hợp chẳng buồn trả lời, chậm răi đứng lên quên luôn trả tiền chè, lủi thủi đi về. Ba hôm sau không thấy Hợp đi học, Mỹ và Tuyền đến t́m th́ được tin nó đă đi xa.
Một chiều cuối thu tại thành phố San Jose, Hợp quét lá rụng sau sân nhà, nó nhặt một chiếc lá vàng bùi ngùi nghĩ về ông chú ngày xưa.
Hợp Lưu
|
|