Ba đứa con chia nhau nuôi bà cụ
Lê thân già ủ rũ đến nhà con
Ăn uống nhiều đâu mà mong muốn mỏi ṃn
Những bước chân như không c̣n đủ sức.
Hết một tháng là ba lô bất lực
Rời con này lại chuyển con kia
Có ngày mưa với nước ngập đầm đ́a
Vẫn phải đi v́ đă chia như thế.
Nhớ ngày xưa Mẹ đưa tay bồng bế
Chẳng con nào Mẹ kể lể thiệt hơn
Lo cho con Mẹ chẳng chút kể ơn
Nay về già con lại hờn trách Mẹ.
Già lẩm cẩm nên thường không sạch sẽ.
Tay vụng về làm vỡ mẻ bát ăn
Tai nghễnh ngăng và đi lại khó khăn
Con rầy la v́ miếng ăn rơi văi.
Nhớ khi xưa ngày con c̣n thơ dại
Đánh vỡ đồ Mẹ chẳng ngại dọn thu
Ị ra quần mùi nước đái khai mù
Chẳng bao giờ Mẹ rầy la trách mắng.
Có những hôm trời chang chang đổ nắng
Hết tháng rồi lại lẳng lặng ra đi
Một ba lô trong đấy chẳng có ǵ
Nhưng Mẹ xách nó nặng gh́ mệt mỏi.
Lê bước chân trên con đường đá sỏi
Bước gập ghềnh tự hỏi trách ai đây
Trời trong xanh không một chút bóng mây
Bà ngồi nghỉ trên tán cây cổ thụ.
Ba người con ai cũng nhà no đủ
Nhưng nuôi Mẹ chúng lại phủ nhận ngay
Chúng chia nhau mỗi đứa ba mươi ngày
Nên thân già chịu đắng cay chua chát.
Từ đâu đây văng vẳng nghe điệu nhạc:
"Cho con gánh Mẹ một lần
Cả đời Mẹ đă tảo tần gánh con
Cho con gánh Mẹ đầu non
Sợ khi Mẹ mất con c̣n gánh ai..."
Nghe tới đây nước mắt Mẹ lăn dài
Nỗi buồn này chẳng cùng ai chia sẻ
Chào các con Mẹ ra đi lặng lẽ
Chúc các con sống mạnh khỏe b́nh an.
*VietBF@sưu tập