Ngày nào cũng như ngày nào, ông lăo đến bệnh viện để t́m vợ. Ông nói, vợ ông đang được điều trị ở đây. Khi biết sự thật, các nhân viên y tế đều cảm động.
Hôm đó Tong Chunxiang, một y tá trưởng của bệnh viện đang kiểm tra y lệnh của bác sĩ th́ thấy ông lăo bước vào cửa. Ông nói một cách lịch sự: Chào chị, tôi đang t́m người.
Y tá trưởng nh́n vẻ mặt của ông lăo, có vẻ khẩn cấp nên cô giúp ông t́m, nhưng nơi cô đang làm việc không có ai là Wan Dahua. V́ vậy cô đă đưa ông đến các khoa khác để t́m.
Cuối cùng, ông lăo t́m thấy tên của vợ tại khoa Huyết học, nhưng bà đă xuất viện cách đó 1 tháng.
Nghe nhân viên y tế nói, ông lăo tỏ ra thảng thốt. Sau đó, ông đành thất vọng ra về.
Không ngờ ngày hôm sau, ông lại đến viện để t́m vợ. Các nhân viên nói với ông rằng vợ ông đă xuất viện và thuyết phục ông trở về nhà.
Tưởng chừng mọi chuyện đă kết thúc, nhưng suốt một tháng sau đó, ngày nào ông Zheng cũng đến bệnh viện và lặp lại những câu hỏi cũ.
Cho đến một ngày, em trai ông t́nh cờ đến bệnh viện khám bệnh, gặp anh trai đang đi t́m vợ nên nói ra sự thật khiến mọi người xúc động.
Hóa ra, sau khi rời khoa Huyết học một thời gian ngắn, vợ ông Zheng đột ngột lên cơn đau tim. Bà được đưa đến khoa Tim mạch nhưng đă không qua khỏi.
Ông Zheng lúc đó đang mắc bệnh Alzheimer nhẹ. Sự ra đi của bà đă giáng cho ông một đ̣n nặng. Kể từ ngày đó, t́nh trạng của ông ngày càng tồi tệ hơn.
“Tôi không nhớ rằng vợ tôi đă qua đời, tôi chỉ nhớ vợ tôi đang nằm trong bệnh viện. V́ vậy tôi đến bệnh viện ngày này qua ngày khác”, ông Zheng nói, giọng run run.
Bác sĩ ở khoa Tim mạch cho biết, từ khi bà Wan Dahua nhập viện, ông Zheng luôn ở bên cạnh. Khi Wan Dahua chết, ông nắm tay vợ và khóc rất lâu. Cảnh tượng ấy khiến các y bác sĩ của khoa nhớ măi.
Nghe xong câu chuyện, hiểu ra vấn đề, nhiều nhân viên của bệnh viện được huy động để bảo vệ sự mê đắm của ông lăo. Chỉ cần ông đến nhờ, mọi người sẽ cùng ông t́m kiếm bà.
Nhưng sau đó, mọi người lại lo lắng cho ông, v́ nếu bệnh Alzheimer nặng, ông có thể lạc đường. Hơn nữa, ông đi một ḿnh ngoài đường cũng rất nguy hiểm.
V́ vậy, y tá trưởng và một vài người nữa đă đi theo ông về nhà. Ở nhà, ông được chăm sóc bởi một cô con gái nhưng cô nói rằng, cô c̣n con và phải lo công việc nên không thể đi theo cha mỗi ngày.
Cô con gái kể: “Ngày c̣n trẻ, cha cô là tài xế ở công ty vận tải nên thường xuyên vắng nhà. Mẹ cô vừa làm công nhân vừa phải chăm sóc 4 người con. Hai vợ chồng không có nhiều thời gian bên nhau nhưng cha luôn yêu thương mẹ. Cha c̣n nói, cha biết ơn và nợ mẹ rất nhiều”.
Giờ người vợ đă mất nhưng dường như ông vẫn không chấp nhận sự thật. Ông đi t́m vợ khiến những đứa con vừa đau khổ, vừa xót xa.
Lúc này, cô y tá trưởng cũng chú ư đến một chi tiết, trong nhà ông cụ có rất nhiều áo trắng. Hàng ngày họ cũng thấy ông mặc áo sơ mi trắng đi t́m vợ trong bệnh viện nhưng lại nghĩ, đó chỉ là sự t́nh cờ.
Cô con gái cho biết: “V́ mẹ từng nói với bố rằng, mẹ thích bố mặc áo sơ mi trắng nên lúc nào bố cũng mặc như thế”.
Cảm động trước t́nh yêu mà ông dành cho vợ, nữ y tá trưởng và một số nhân viên y tế của bệnh viện đă quyết định thành lập một “nhóm chăm sóc”.
Họ thường xuyên đến kiểm tra t́nh trạng bệnh cho ông. Nếu thấy ông đến bệnh viện t́m vợ, họ sẽ giúp ông một ṿng t́m kiếm rồi đưa ông về nhà. Ông cụ sống cạnh bệnh viện nên không tốn nhiều công sức.
Từ đó, hầu như ngày nào ông cũng đến viện, nhân viên y tế coi ông như người thân. Ông Zheng dù không nhớ tên các nhân viên nhưng những t́nh cảm đó đă tạo nên kỳ tích.
Bệnh của ông ngày một khá hơn. V́ vậy, người ta nói rằng, những hơi ấm t́nh người chính là liều thuốc bổ, chống lại sự xâm nhập của bệnh tật.
VietBF@sưu tập