Từ ngày bà mất gần 20 năm, ông không đi bước nữa mà ở vậy gà trống nuôi con. Rồi thời gian trôi nhanh, mấy đứa con đều có gia đ́nh, ra ở riêng. Hàng ngày, ông sống một ḿnh một nhà, mấy con thay phiên nhau chăm ông.
Nhà ở trung tâm, khu phát triển kinh doanh nhất thành phố. Xung quanh toàn những khách sạn cao tầng, lọt thỏm căn nhà cũ kỹ bao nhiêu năm qua vẫn thế: Vẫn cây vú sữa già, vẫn ô cửa màu xanh nước biển, vẫn tường vôi loang lổ, rêu xanh. Đă vậy, buổi chiều tối hoặc sáng sớm, c̣n nghe tiếng ông tụng kinh. Mấy lần, người ta hỏi thuê với giá cao để mở nhà hàng nhưng ông không chịu. Mấy đứa con bảo: “Ba cho thuê dài hạn rồi thuê lại chỗ khác ở, dư tiền thuê người cơm nước, c̣n có tiền thong thả tiêu xài và để dành. Chứ ở chỗ này mà không làm ăn ǵ, hơi phí…”. Ông bảo: “Cho thuê, người ta phá chuồng chim cu, chặt cây vú sữa, đập nhà th́ làm sao?”. Mấy đứa con lại bảo: “Cái nhà rách nát, mấy thứ linh tinh kia không bằng tiền nửa tháng cho thuê, ba tiếc chi...”. Ông cương quyết: “Không”.
Mấy năm gần đây, nhiều người đến hỏi mua căn nhà để làm khách sạn với giá cao ngất. Mấy đứa con lại nhiều lần khuyên ba bán đi nhưng ông vẫn không chịu. Mới rồi, cậu Út làm ăn vỡ nợ, mấy con t́m cách giúp em. Một buổi tối, mấy con rủ nhau đến thăm ba và bàn: “Tụi con nghĩ ba bán căn nhà này, mua lại căn nhà lân cận trong thành phố, c̣n tiền dư gửi ngân hàng lấy lăi dưỡng già, cho tụi con chút ít. Hơn nữa, cậu Út đang thiếu nợ…”. Đứa con khác nói: “Như thế cuộc sống của ba sướng hơn, tụi con cũng đỡ vất vả…”. Ông chậm răi bảo: “Mấy con nói thế cũng phải, nhưng có điều...”.
Nói xong, ông dừng lại nghĩ ngợi chốc lát, mắt nh́n xa xăm:
- Bây giờ phát triển nhiều nhà cao tầng, đường sá lộn xộn quá. Nếu bán nhà đi nơi khác, hàng năm đám giỗ, ông bà, mẹ tụi bây đêm tối nhớ muốn về thăm ba, mất nhà biết đường đâu mà t́m!...
Bỗng dưng không khí gia đ́nh chùng xuống, những kỷ niệm cũ với mẹ ùa về, mấy đứa con thương t́nh cảm của ba với mẹ, không nói thêm lời nào!
LÊ ĐỨC QUANG