Trong những ngày cuối đời, khẩu vị ông ngoại đă rất kém, lượng thức ăn nuốt được hàng ngày ít đến đáng thương. Vậy là mẹ đi khắp nơi t́m mua những thứ ông ngoại chưa từng ăn, để ông được nếm thử.
Hôm ấy, mẹ mang theo vài quả roi. Ông ngoại nửa nằm, nửa ngồi trên giường. Ông ăn hết một quả, lại ăn thêm quả nữa, sau đó chăm chú nh́n mẹ rất lâu, rồi ông nói:
"Cảm ơn."
Mẹ tưởng ông nói về việc mẹ cho ông ăn quả roi nên cũng không để tâm lắm, bèn trả lời ông rằng:
"Nếu thích th́ bố ăn nhiều vào, lát nữa con mua thêm cho."
Ông ngoại lại nói:
"Cảm ơn con đă làm con của bố."
"Hồi anh chị con c̣n nhỏ, bố chưa từng trông nom, đều nhờ một ḿnh mẹ con chăm sóc. Mẹ sinh con ra rồi qua đời v́ khó sinh, bố không c̣n ai giúp nên phải tự chăm con.
Khi ấy bố mới biết, th́ ra nuôi con nhỏ vất vả như thế, nhưng cũng thật sự rất vui. Trước kia bố luôn nghĩ, khi nào nghỉ hưu bố sẽ tự tử, không thể thêm rắc rối cho các con.
Nhưng thấy các con sinh con đẻ cái, lại thấy con của các con sinh con đẻ cái, bố thật sự không nỡ.
Bây giờ, lại phải để các con phải chăm sóc bố như chăm trẻ con."
Mẹ sớm đă nước mắt đầm đ́a, nhiều lần nghẹn ngào nói:
"Bố, bố đừng nói nữa."
Nhưng ông ngoại nói:
"Con không hiểu đâu, bố không c̣n thời gian nữa."
Ngày hôm sau, ông ngoại qua đời.
Sau khi ông ngoại đi, mẹ vô t́nh cầm quả roi ông ngoại ăn thừa lên, cắn một miếng, không ngờ chua tới mức trào nước mắt. Bà lại khóc mất rất lâu.
Bạn bè thân thích an ủi mẹ, mẹ ngẩng đầu lên nói:
"Thật là buồn cười mà! Sắp đi đến nơi rồi c̣n nói linh tinh. Ông cụ nuôi tôi lớn chừng này rồi, tôi c̣n chưa cảm ơn, ấy vậy mà ông cụ lại cảm ơn ngược lại tôi."
Bạn tôi nói, thật ra điều ông ngoại muốn nói là, nhờ việc nuôi dạy mẹ, ông đă học được cách yêu thương. Mẹ phụng dưỡng ông, ông lại học được thế nào là được yêu thương. Vậy nên ông đă nói cảm ơn.
Ông ngoại mất vợ sớm, cả đời không tái hôn, một ḿnh nuôi lớn bốn người con, cả đời có thể nói là lận đận. Nhưng khi ra đi, ông đă rất b́nh thản và hạnh phúc.
VietBF@sưu tập