CHUYỆN LINH TINH BUỒN VUI TRONG ĐỜI - Page 2 - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Member News | Tin thành viên


Reply
Page 2 of 17 1 2 345612 Last »
 
Thread Tools
Old 02-07-2019   #21
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Tiếng Anh của bà nội trợ

Nhiều bà nội trợ có cách học tiếng Anh độc đáo: nh́n vào vật ǵ th́ liên tưởng đến chữ có cách phát âm tương tự. Nh́n vào cái mâm th́ nói "Mâm đây": thứ hai (Monday)...

Dưới đây là một ví dụ về cách họ học đọc các ngày trong tuần:

Nh́n vào cái mâm th́ nói "Mâm đây": thứ hai (Monday).

Nh́n vào hũ tiêu và nói "Tiêu đây": thứ ba (Tuesday).

Nh́n vào cái chổi và nói "Quét đây": thứ tư (Wednesday).

Nh́n vào cái thớt nói " Thớt đây": thứ năm (Thursday).

Nh́n vào con dao, nói "Phay đây": thứ sáu (Friday).

Nh́n vào hũ rượu rắn của chồng và nói "Xà tửu đây": thứ bảy (Saturday).

C̣n Chủ nhật th́ tất cả đều đồng thanh: "sướng đây" (Sunday)

ST
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019), nangsom (02-12-2019)
Old 02-07-2019   #22
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Để Tang Cho Sách

....Sau tháng tư năm ấy, cái tháng tư mà dù nằm dưới mộ sâu ông vẫn c̣n đau đớn, những cuốn sách của ông tưởng sẽ sống đến ngàn năm đă bị bức tử một cách oan nghiệt.




Bà tôi thường than thở, hết một nửa cơ nghiệp của nhà này đă tan tành theo sách. Một nửa cơ nghiệp nói cho to, cho xứng với nỗi đau tiếc của của bà, chứ thực ra chỉ vài trăm cuốn sách của ông tôi thôi. Có điều, đó không phải là những quyển sách bèo nhèo giấy rơm thô kệch, đang tràn ngập trong các hiệu sách, trong trường học và trong thư viện.

Chưa nói tới nội dung, chỉ mới lật qua vài trang mờ nhoẹt vàng đục với những con chữ ốm o đói khát như những người bị sốt rét rừng là đă thấy chán lắm rồi.

Sách của ông tôi, bạn chỉ ngắm không thôi cũng đă thấy thích. Những cuốn tự điển của Pháp, của Việt, thư pháp của Trung Hoa, những sách thuốc, sách khoa học, những bộ tiểu thuyết của các nhà văn danh tiếng, những sách học làm người, những sách triết…đứng sát bên nhau phơi cái gáy mạ vàng như cả một đội ngự lâm quân thông thái và oai vệ. Trang nghiêm nhưng không lạnh lẽo, bọn họ là thầy là bạn của ông tôi. Và v́ vậy, bạn cũng như tôi chỉ được phép đứng nh́n mà thôi.

Ông tôi là một người mê sách (cũng lại là cách nói vừa tấm tức vừa giận hờn của bà) mê hơn cả vợ con. Nếu bảo rằng “thư trung hữu nữ nhan như ngọc”, th́ ông tôi tuy đă già nhưng lại có đến những mấy trăm người đẹp như các vua chúa ngày xưa, nên bà tôi “ghen” cũng phải.

Ông mê sách như người mê đồ cổ. Nghe ở đâu có sách quư là ông t́m tới dù có phải tốn kém tàu xe và phải bỏ ra cả một ṃn tiền lớn để “rước” người có nhan như ngọc đó về, ông cũng dám chơi một phen cho thơa chí. Như cuốn Tự vị của Paulus Của, nghe đâu như là ấn bản đầu tiên của một ông cụ nào đó bắc bực làm cao đến tận giời, ông tôi đă phải lặn lội vào tận xứ Thủ Dầu Một xa lắc xa lơ để mua cho bằng được. Công cuộc mua quyển sách đó, chẳng những khiến ông mất đến mấy chỉ vàng, mà c̣n ốm một trận thừa sống thiếu chết.




Cuốn sách cũ đến nỗi như đă ngàn năm tuổi. C̣n hơn một người chơi đồ cổ, ông tôi lại phải tốn thêm một món tiền và nhất là tốn rất nhiều th́ giờ để nài nĩ và kiên nhẫn ngồi chờ anh thợ đóng sách đóng lại giùm. Lúc này quyển sách đối với ông như một con bệnh thập tử nhất sinh và anh thợ đóng sách cứ như một bác sĩ. Khi anh thợ tháo bung sách ra, ông đau nhói như thể gan ruột của ḿnh cũng bị lôi ra như thế. Ông hồi hộp theo dơi từng mũi chỉ khâu, nín thở xem anh ta cắt xén, làm b́a. Cho đến khi sách được làm mới một cách khỏe mạnh, xinh đẹp, ông ôm quyển sách trước ngực như một người mẹ ôm đứa con bé bỏng vừa được bác sĩ cứu sống. Ông hết lời cảm ơn anh ta, đưa cho anh một tờ tiền lớn và hào phóng không nhận tiền thối lại. Đem quyển sách về nhà, ông lại mất cả buổi ngồi ngắm đến nỗi quên cả bữa cơm khiến bà tôi phải giục.

Đó là với những sách cũ quư hiếm. C̣n sách mới, ông lại “phá của” một cách không giống ai. Sách nào ông cũng phải mua đến những hai quyển, một để đọc và cho mượn, một để nguyên không đụng tới. Những quyển sách để nguyên ấy nằm im trong tủ kính, mỗi lần mở ra là thơm nồng mùi giấy mới và mực in. Đối với ông, đó là một mùi thơm huyền hoặc đầy quyến rủ và mê đắm như những người nghiện nghe thấy mùi thuốc phiện. Chẳng những chỉ mùi thơm trinh nguyên không thôi, quyển sách vẫn c̣n trinh trắng khi hăy c̣n những lề chưa rọc.

Học cách người xưa, không để của cải cho con cháu mà để sách, nên giá như có phải v́ thế mà tiêu hết cả cơ nghiệp, ông tôi cũng không tiếc. Chỉ có một điều khiến ông băn khoăn, ấy là trong đám con cháu thực sự chưa có một người nào đủ để ông tin tưởng. Gạt hết những đứa chỉ biết có nhà to xe đẹp, những đứa chỉ biết vung tiền trong các cuộc ăn chơi, suốt một đời chưa đụng tới một quyển sách nào, những đứa mà ông bảo là trong đầu toàn chứa những thứ vớ vẩn nếu không muốn nói là hôi thối ấy, c̣n lại chỉ vài đứa có để mắt tới sách, nhưng với một thái độ hờ hững, một đôi khi thô bỉ xúc phạm đến sách.

Ông ghét nhứt ai đó đọc sách mà miệng cứ nhai nhồm nhoàm, vừa đọc vừa tán chuyện, bạ chỗ nào cũng đọc ngay cả trong nhà cầu, đang đọc mà có ai ới lên một tiếng là ném ngay cái xạch sau khi đă tàn nhẫn xếp lại một góc để làm dấu, rồi bỏ đi mà không cần biêt tới quyển sách có thể bị ướt, bị bẩn hay bị cháy. Ông cũng không chịu được cái cách lật sách thô bạo bằng cả bàn tay úp lên trang giấy hay thấm nước bọt trên đầu ngón tay. Đó là cách cư xử của kẻ phàm phu tục tử, của phường giá áo túi cơm. Lật sách mà như thế có khác ǵ sàm sỡ nếu không muốn nói là cưỡng bức. Phải lật như những nhà sư nâng nhẹ một trang kinh hay là như khẽ lay một người đẹp đang ngủ.

Đối với ông, đọc sách là để được tiếp cận với những tâm hồn ngoại hạng, cho nên trước hết phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, phải “dọn ḿnh”như con chiên quỳ trước Chúa, như nhà sư đảnh lễ trước bàn thờ Phật. Chẳng những sạch ở phần xác mà c̣n sạch cả phần hồn. Nghĩa là không để những giận hờn phiền muộn hay những ư nghĩ ô trọc dính bám cho dù chỉ một tí trong đầu. Chỉ đọc trong lúc thanh tịnh giữa khuya hay khi gần sáng tinh mơ. Đọc với hương trầm cộng với mùi hương ngai ngái của giấy mực, hương của sương đêm loáng thoáng hay hương của nước mưa mát dịu. Đọc là mở hồn ra để hơi thở của sách ùa vào căng buồm lên cho con thuyền bé nhỏ của ḿnh được dọc ngang trên biển học mông mênh.

Đương nhiên là ông tôi khó tính nhất nhà. Cái viện sách bé nhỏ của ông là một nơi khả kính, thâm nghiêm như một ngôi đền không một ai ngay cả bà tôi dám động tới. Bảy mươi năm sống trên đời của ông th́ hết một nửa là ở trong cái gian pḥng đựng đầy sách với mùi hương và sắc màu của những tâm hồn kỳ vĩ. Dạo ấy, mặc dù được cưng chiều và rất có triển vọng được ông tin tưởng, tôi cũng chưa được một lần đọc một quyển sách nào trong tủ sách ấy. Ông bảo tôi chưa đủ tuổi và chưa học được cách nâng niu ǵn giữ theo cách gần như tôn thờ, th́ đọc chẳng ích lợi ǵ mà c̣n “giết” sách. Theo ông, đọc v́ ṭ ṃ, đọc như “luà cơm”, đọc như ngốn ngấu th́ cả đầu óc ḿnh chỉ là một băi hoang chứa đầy những xác chết của sách bị vất ngổn ngang mà thôi. Đọc là phải ngấm từng chữ từng câu, phải để nó bén rễ trong đầu mới có thể thành cây cho trái ngọt.

Năm tháng qua đi, ông tôi âm thầm làm một cuộc chuyển giao lặng lẽ. Tiền bạc trong nhà cứ cạn dần nhưng sách của ông lại đầy lên, phải đóng thêm tủ kê thêm kệ. Cô chú tôi biết ư ông, nên mừng tuổi không bằng trà ngon rượu bổ, mà bằng những phong b́ ít nhất cũng đủ cho ông mua được một hai quyển sách. Những lúc ấy ông vui như một đứa trẻ lên 5 được nhận tiền ĺ x́. Rồi ông đi ra tiệm sách, khệ nệ ôm về những chồng sách mà ông ao ước nhưng chưa đủ tiền mua. Ông ve vuốt từng cái b́a, ngắm nghía từng con chữ, đê mê những sách của Lá Bối, An Tiêm, mơ màng với những tác giả Saint Exsupéry, Bùi Giáng…Giá như ông sống đến một trăm tuổi và giá như ông c̣n có đủ tiền th́ cái viện sách của ông sẽ kín đặc những sách. Ông sẽ ngồi giữa những bức tường dày cộm thơm tho đó như một anh lính già đang tử thủ trong một cái lô cốt văn hóa.



Sau tháng tư năm ấy, cái tháng tư mà dù nằm dưới mộ sâu ông vẫn c̣n đau đớn, những cuốn sách của ông tưởng sẽ sống đến ngàn năm đă bị bức tử một cách oan nghiệt.

Khi người ta đội lên đầu những quyển sách của ông, có những quyển già như một ông tiên đầu bạc, có những quyển xinh tươi như những thiếu nữ trẻ trung, những chiếc mũ có tên là “nọc độc”, là “đồi trụy”, là “phản động” th́ hơn ai hết ông hiểu đó là một lời tuyên án tử h́nh.

Ông suy nghĩ lung lắm, không phải để t́m cách chôn dấu hay tẩu tán. Mà suy nghĩ làm sao để chọn cho sách một cái chết xứng đáng với ḷng tin yêu và kính trọng của ông.

Một đêm thức trắng.

Rồi hai đêm thức trắng.

Ngày thường ông b́nh tĩnh là thế nhưng lúc này, ông bối rối run rẩy. Có lúc mặt ông đỏ bừng và mắt ông lóe lên những tia lửa căm hờn. Cả nhà chẳng ai dám hỏi nói ǵ với ông. Giống như một con sư tử già bị săn đuổi cùng đường, lâu lâu ông lại gầm lên một cách tuyệt vọng.

Cuối cùng ông đă chọn cho mấy trăm cuốn sách một cái chết dũng cảm. Đó là chính ông tự ḿnh đốt sách.

Một quyết định cháy ḷng.

Tôi cũng được dự phần trong cuộc hỏa thiêu đau đớn ấy, bằng cách giúp ông bê hết sách ra sân. Dù đem đi đốt nhưng ông không cho phép tôi làm rơi rớt xuống đất, không được nặng tay, mà phải sẽ lén nhẹ êm như đang bồng một em bé say ngủ. Phải rồi, những cuốn sách của ông đang say ngủ. Đánh thức chúng dậy, ông sẽ không chịu nổi những tiếng khóc mà chỉ riêng ông mới nghe được mà thôi.

Sách được xây thành một cái tháp quanh những thanh củi chẻ nhỏ. Ông không muốn đốt chúng bằng xăng hay dầu. Ông lại càng không muốn xé sách ra từng mảnh nhỏ để đốt. Xé ra là làm chúng đau. Và làm cho chúng đau trước khi chết là tội ác. Một người coi sách là sinh vật sống, để cả đời nâng niu bồng ẳm, vậy mà phải giết do chính bàn tay của ḿnh, bạn phải biết là ông tôi đă đau khổ đến nhường nào.

Đó là một đêm tháng năm lặng gió. Cây cối im ngủ. Những ngôi sao như tan đi trong khói trời mờ đục. Ông tôi cử hành lễ đốt sách cũng bi tráng và lẫm liệt như Huấn Cao cho chữ trong ngục. Ông mặc toàn đồ trắng, cắm một cây đuốc giữa trời, khấn khứa ŕ rầm rồi lạy bốn hướng mỗi nơi một lạy. Xong ông lấy cây đuốc đang cháy đặt vào giữa tháp. Dứt khoát và quyết liệt như cái cách các vơ sĩ đạo đâm kiếm vào bụng.

Lửa bắt rất nhanh, chỉ trong phút chốc đă bắn vọt lên đầu ngọn tháp.

Đă nghe mùi mực và mùi giấy.

Đă nghe tiếng vặn ḿnh của các b́a sách.

Đă nghe những âm thanh líu ríu như run như rẩy của những trang sách méo mó cong vênh.

Lửa trào ra như từ miệng hỏa diệm sơn.

Lửa ôm choàng lấy sách, hôn dữ dội bằng đôi môi bỏng cháy.

Sau cùng, cái tháp bằng sách đỏ rực như một trái tim để lộn ngược.

Ông tôi ngồi xếp bằng, cố giữ nét mặt trầm tĩnh một cách cao cả. Không một giọt nước mắt cho dù là v́ khói cay xè. Ông như thượng tọa Thích Quảng Đức đang ngồi kiết già với ngọn lửa bao quanh. Có thể nói, chính ông cũng đang tự thiêu. Bất giác tôi cảm thấy muốn khóc v́ lo sợ. Đến một lúc nào đó, biết đâu ông đứng bật dậy bước thẳng vào ngọn lửa.

Ông chết theo sách.

Đó là một cái chết đẹp, xứng đáng với một người yêu sách như ông.

Nhưng ông chưa muốn chết v́ ông c̣n phải để tang cho sách như một đứa con chí hiếu. Ngay lúc lửa tàn, ông quỳ xuống lạy ba lạy. Rồi ông kiên nhẫn ngồi đợi cho tất cả biến thành tro nguội. Ông bảo tôi hốt tro vào bao, cất vào tủ rồi mới chịu đi vào nhà. Gần như suốt đêm ông không ngủ. Bà tôi than thở là nghe tiếng dép của ông kéo lê lệt sệt măi tới tận sáng.

Hôm sau, ông bảo tôi thuê thợ đóng nhiều chiếc hộp để đựng tro. Mỗi chiếc để một ngăn tủ. Ông khóa lại và dặn không được dùng vào việc ǵ khác ngoài việc ǵn giữ những chiếc quách ấy. Hơn 30 năm sau, cái tủ đựng đầy những hộp tro vẫn đứng im đó như một nhà mồ. Ngày giỗ ông, chúng tôi cũng đem một bát nhang đến thắp trên đầu tủ. Có cảm giác như hồn ông và hồn sách cùng lảng đảng bay về.

Vẫn chưa hết chuyện về ông tôi đâu. Một tháng trước ngày mất ông muốn tôi làm cho ông những tấm mộ bia bằng giấy. Ông đưa tôi một danh sách dài những quyển sách bị đốt, cứ mỗi tấm bia đề tên một quyển sách. Hơn mấy trăm cái bia như thế, phải mất cả tuần mới làm xong. Những mộ bia không có ngày sinh nhưng có chung một ngày tử. Chúng được xếp lên kệ thay cho hàng trăm cuốn sách đă chết tập thể.

Cả viện sách của ông giờ đây biến thành một nghĩa trang.

Ông trịnh trọng chít khăn trắng, lên nhang đèn rồi cung kính khấn vái như trước bàn thờ tổ tiên. Trong những lời ŕ rầm, nhiều lúc bỗng vang lên như tiếng khóc, ta là người có tội, có tội. Theo như tôi hiểu đó là cái tội không bảo vệ được sách, tội với các tác giả, tội với những thợ sắp chữ ở nhà in và xa hơn nữa là có tội với giấy và mực.

Ông biết ơn họ bao nhiêu th́ bây giờ ông ray rứt v́ ḿnh có tội bấy nhiêu.

Từ đó ông ăn ít ngủ ít. Ông đem từng tấm bia đặt lên bàn, lặng lẽ ngồi ngắm hằng giờ như đang đọc sách. Mỗi tấm bia gợi nhớ đến màu b́a, co chữ, tranh vẽ và cả nội dung mà chỉ có ông mới thấy được, hiểu được. Ông như sống lại những năm dài trước đó với những niềm vui kín đáo khi t́m được sách quư, hay mua được những sách hay. Những lần như thế, ông tự thưởng cho ḿnh khi th́ một b́nh trà, lúc một chung rượu hay tách cà phê và những điếu thuốc thơm thay cho hương trầm.

Rồi đến một lúc ông không ăn mà cũng chẳng ngủ. Người ông khô kiệt tái xám. Ba tôi và các chú đi cải tạo chưa về đương nhiên là khoét sâu vào hồn ông những nỗi buồn lo khôn nguôi. Nhưng dù vậy, tận cùng của đêm th́ cũng phải sáng. Ông có thể đợi đến mười năm hay hai mươi năm. Chỉ có những quyển sách bị đốt là không đợi được. Ông nói với bà, biết trước như vầy tôi đă để hết tiền cho bà chứ mua sách làm chi. Bà tôi cay đắng, ai mà có con mắt sau lưng.

Buổi chiều cuối cùng ngồi bóp chân cho ông, tôi nghe ông hỏi, cháu thấy ông thế nào? Tôi nói, dạ, ông nên ăn chút cháo, trông ông gầy lắm. Không phải, ông nói, da ông thế nào, đă ngă thành màu đất chưa? Không biết da màu đất là màu ǵ, tôi nói đại, chưa ông à. Ngă màu đất là sắp chết đấy cháu, ông nói. Ông đă có ư để lại sách cho cháu, nhưng ta tính làm sao được bằng trời tính. Cháu nhớ giữ giùm ông cái tủ và mấy cái kệ.

Nghe ông nói, tôi thấy da ông quả thật rất giống với màu đất bạc phếch, lạnh lẽo ở nghĩa địa. Da ông là da của một người đă chết từ lâu nhưng chưa chôn. Hay là ông đă chết từ cái đêm hôm ấy. Hồn ông đă cùng với hồn sách nương theo khói bay lên tận trời cao. Cái miền đất ồn ào đầy ô trọc và thù hận này biết đến bao giờ mới lại có được những con người, những quyển sách biết yêu quư tương kính lẫn nhau như thế. Chính lúc này tôi mới thấy thấm thía nỗi đau mất sách của ông.

Tôi vừa buông tay ra th́ ông ngừng thở. Ông chết nhẹ nhàng như gấp lại một cuốn sách. Tính ra, ông đă để tang cho sách đúng một trăm ngày.



Khuất Đẩu
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1.png
Views:	0
Size:	226.6 KB
ID:	1337394   Click image for larger version

Name:	2.jpg
Views:	0
Size:	58.8 KB
ID:	1337395   Click image for larger version

Name:	3.jpg
Views:	0
Size:	84.5 KB
ID:	1337396  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019), tcdinh (02-14-2019)
Old 02-08-2019   #23
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Ngày Xuân nghe lính kể "Chuyện Ma"

Vào Đông. Tiết trời lành lạnh. Tôi kéo cao cổ áo “trận” để tránh giá buốt của đêm trừ tịch kéo về. Ngoài khung cửa sổ, gió hiu hiu, đong đưa những cành lá rũ chết. Bầu trời không trăng sao! Tôi. Một ḿnh. Ngồi nhớ nhà!

Giờ này sắp giao thừa rồi đó! Tôi định lấy giấy, viết, khai bút đầu xuân. Tôi cũng không biết ḿnh sẽ viết những ǵ trong đêm giao thừa. Ư nghĩ chờn vờn. Muốn viết nhiều mà chữ nghĩa dường như trốn mất. Giờ này có lẽ Mẹ tôi sắp sửa “ĺ x́” cho các cháu Nội, Ngoại của Mẹ, đang tề tựu dưới mái ấm gia đ́nh. Chúng đang xếp hàng thành nửa ṿng tṛn h́nh bán nguyệt, trước bàn thờ tổ tiên, để chờ Mẹ tôi cho mỗi đứa một phong b́ đỏ, có tiền ĺ x́ c̣n thơm mùi giấy. Nghĩ thế mà ḷng tôi se lại!

Tôi nh́n quanh pḥng. Ngoài chiếc giường lẻ loi kê sát vách, cạnh cái bàn nhỏ, tựa cửa sổ; không c̣n một thứ ǵ khác hơn.

Đây là một pḥng ngủ “Văng Lai” của Trung Tâm Yểm Trợ Tiếp Vận Tiểu Khu B́nh Thuận; đơn vị mới mà tôi vừa đảm nhậm. Vị sĩ quan tiền nhiệm của đơn vị này, mặc dù đă nhận bàn giao công tác của tôi tại Khánh Ḥa, hơn một tuần trước; nhưng măi cho đến nay, vẫn chưa bàn giao lại “cư xá sĩ quan” mà tôi được sử dụng, trong suốt thời gian phục vụ tại đơn vị này.

Tôi đảm nhậm đơn vị mới và nhận bàn giao chỉ trước giao thừa có mấy đêm. V́ vị sĩ quan tiền nhiệm chưa bàn giao cư xá, nên tôi được Thiếu tá Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Yểm Trợ Tiếp Vận, cho phép tôi được xử dụng một pḥng của Văng Lai Sĩ quan, cho đến khi tôi được nhận cư xá sĩ quan cấp riêng cho tôi.

Tôi c̣n nhớ, khi tŕnh bày với Thiếu tá Phạm Minh, Chỉ Huy Trưởng để xin xử dụng tạm thời pḥng văng lai, Thiếu tá Minh, có vẻ lưỡng lự, không bằng ḷng. Ông nhíu mày dường như đang suy nghĩ để lấy quyết định.

Một chập lâu sau, ông nói với tôi:

-Thật ra cũng bất tiện cho anh. T́nh h́nh an ninh không được khả quan. Anh là sĩ quan cấp tá, càng không nên cư ngụ bên ngoài doanh trại. Trong t́nh trạng này, tôi cũng đành để anh sử dụng văng lai mà thôi.

Tôi đáp: Dạ cám ơn Thiếu tá Chỉ Huy Trưởng.

Ông ta có vẻ ngần ngại, hỏi lại tôi:

- Nhưng anh có sợ ma không?

- Làm ǵ có ma mà ḿnh sợ!

Ông thong thả, nói gằn từng tiếng một:

- Nhưng tôi báo trước với anh nhé! Căn pḥng mà anh sẽ sử dụng đă bỏ từ lâu, không ai dám ở. Ai đă vào đó, chỉ được vài giờ đồng hồ là chạy ngay ra thôi.

Thiếu tá Minh ngừng trong giây lát, rồi chậm răi nói:

- Tùy ư anh đó! Sau này nếu có thấy ma, cũng xin đừng nghĩ là tôi chơi thâm nhé!

Tôi quả quyết:

- Xin Thiếu tá Chỉ Huy Trưởng đừng ngại. Tôi chẳng biết sợ ma! Hơn thế nữa ḿnh không chọc ma th́ ma cũng chẳng chọc ḿnh bao giờ!

Trao đổi xong, tôi bảo Hạ sĩ Cảnh tài xế mang hộ tôi va ly và những thứ linh tinh khác vào pḥng số 4 của Văng Lai. Tôi thấy Hạ sĩ Cảnh dường như hốt hoảng. Nh́n nét mặt, tôi thấy anh hơi ái ngại. Anh tŕnh bày:

- Thiếu tá bảo anh Liêm khiêng các thứ này với em.

Tôi chưa hiểu được ư của anh, nên không do dự, tôi nói ngay:

- Chỉ có 1 cái va ly, anh khiêng một cái, c̣n những cái kia để lại cho tôi coi, sau đó, anh ra lấy các thứ lặt vặt đem vào pḥng rồi khóa cửa lại, trao ch́a khóa cho tôi tại Khối Tài Chánh.

Mặt Hạ sĩ Cảnh tái xanh:

- Dạ... dạ thưa... dạ thưa Thiếu tá... thương em... cái mà em không dám vào pḥng đó một ḿnh em đâu... cái mà Thiếu tá nói với anh Liêm đi cùng với em. Đi một ḿnh em sợ lắm!

Tôi gắt: -Lính mà sợ ma. Chứ anh không biết ma nó sợ súng lắm hay sao?

- Dạ! dạ thưa Thiếu tá, nếu Thiếu tá không tin em, phạt em... đánh em, bắn em... em cũng chịu, chứ có ông sĩ quan nào của Khối Tài Chánh mà... dám ở pḥng đó một đêm thôi, em đưa đầu cho Thiếu tá bắn!

Tôi nh́n nét mặt xanh lét, nghe giọng nói ngập ngừng, dáng dấp run sợ, tôi biết anh ta đang hoảng hốt thật. Nhưng với tư cách là sĩ quan chỉ huy, tôi b́nh tĩnh hỏi lại anh:

- Tôi hỏi thật, anh đă thấy con ma trong pḥng 4 văng lai lần nào chưa, mà anh sợ khiếp như vậy?

- Dạ Thưa Ông Thầy, em chưa thấy, chỉ nghe kể, em đă sợ chết cha em rồi. Chứ em mà thấy, chắc tim em ngừng đập ngay, đâu c̣n sống đến bây giờ.

Tôi lấy một điếu Pall Mall đầu lọc mời anh. Tôi rút thêm một điếu nữa, chăm lửa hút:

Tôi vỗ về anh: - Hút đi! B́nh tĩnh. Nào nói cho tôi nghe! Con ma như thế nào, nó ra sao?

Hạ sĩ Cảnh hít một hơi thật dài, nhả khói thuốc làm nhiều lần. Anh nh́n quanh như sợ hồn ma đứng đâu đó. Tôi thấy anh đang tựa lưng vào thành xe Jeep, mắt lơ láo nh́n quanh. Anh không trả lời trực tiếp câu tôi hỏi mà nói quanh co:

- Thiếu tá mà ở pḥng văng lai đó, sáng sáng... anh Liêm cũng không dám đem cà-phê vào pḥng đó cho Thiếu tá đâu! Không tin em... Ông Thầy kêu anh Liêm hỏi thử th́ biết... ngay mà!

Tôi bảo Hạ sĩ Cảnh:

- Được! Gọi Hạ sĩ Liêm cho tôi.

Hạ sĩ Cảnh mừng rỡ như thoát được gánh nợ, vôi vàng chạy về Khối Tài Chánh.

Không bao lâu, tôi thấy Hạ sĩ Liêm hốt ha hốt hoảng cùng chạy ra với Hạ sĩ Cảnh:

- Dạ! Thiếu tá gọi em?

Tôi hỏi thăm ḍ ngay:

- Tôi ở tạm tại pḥng văng lai số 4. Sáng sáng anh chịu khó mang cà-phê vào đó cho tôi được không?

- Dạ! Thưa Ông Thầy! Ông Thầy bảo ǵ th́ em cũng chết với ông thầy. Bảo em lên rừng bắn cọp, xuống biển bắt cá, em cũng đi ngay, mang về cho ông thầy... nhưng...

Tôi nói lớn tiếng: - Nhưng sao?

- Ông thầy bắn em th́ bắn, đưa em ra đơn vị tác chiến th́ em cũng đành ḷng... nhưng... nhưng biểu em bưng cà-phê đến đó cho ông thầy th́ em chịu chết thôi!

Tôi gật gù: -Thôi được! Hai anh khiêng hộ giùm tôi ba thứ linh tinh, lỉnh kỉnh này, rồi về Khối làm việc. Chưa thấy ma th́ đă sợ! C̣n đ̣i lên rừng bắt cọp! Làm ǵ có ma quỷ trên trần gian này! Suốt đời tôi chưa bao giờ gặp ma! Mà có gặp cũng chẳng sao!

Nói xong tôi xách cặp đi thẳng vào pḥng văng lai. Hạ sĩ Cảnh và Hạ sĩ Liêm rón rén bước theo.

Đêm hôm đó, tôi thao thức hoài không thể nào ngủ được.

Bên ngoài cửa sổ, bóng đen vẫn lạnh lẽo, bao trùm cảnh vật trong màn sương dày đặc của đêm trừ tịch. Không một tiếng pháo giao thừa! Đâu đây chỉ có tiếng súng bắn vu vơ của một tiền đồn nào đó, mà thanh âm rời rạc... lạc lơng, chơ vơ!

Bỗng chốc mây đen kéo đến. Gió giật từng cơn. Mưa tuôn xối xả, như nước từ trên trời trút xuống. Tôi nằm xoay mặt vào tường. Ngấu nghiến từng trang cuốn tiểu thuyết, đến đoạn hấp dẫn, Chú Đạt và cháu Diễm đang chuyện tṛ, gợi t́nh nhau... Bất chợt tôi nghe một tiếng soạt, dường như có ai đang mở chốt cửa vào pḥng tôi. B́nh tĩnh, xoay người lại, nhưng tôi vẫn giữ nguyên ở vị thế nằm.

Tôi đưa tay ṃ khẩu Colt 45, vẫn c̣n y nguyên dưới gối.

Căn pḥng lặng thinh như tờ. Tôi nh́n về hướng cửa ra vào. Cửa vẫn c̣n khép kín. Tôi nh́n đồng hồ, 3 giờ 48 phút khuya của đêm trừ tịch. Không thấy động tịnh ǵ, tôi xoay người vào vách tường đọc tiếp cuốn tiểu thuyết...

Khoảng vài phút sau, tôi lại nghe một tiếng soạt, như tiếng ổ khóa đang có người mở cửa. Phản ứng tự nhiên, tôi xoay người, bật dậy. Trong khoảnh khắc bối rối, tôi nh́n về phía cửa. Phút chốc, cánh cửa từ từ hé mở, như có ai đó muốn vào nhưng vẫn c̣n e dè chưa dám bước vào. Khoảng vài giây sau, một thiếu nữ đứng chần chờ trước cửa, nàng chăm chú nh́n về hướng giường tôi đang nằm.

Qua cái mùng thưa. đă bỏ xuống để ngăn muỗi, tôi thấy một thiếu nữ trẻ, đầu đội chiếc nón lá, trên tay xách một cái bóp trắng, làm nổi bật chiếc áo dài nhung màu tím, màu áo của thời trang, mà vào dạo ấy nhiều phụ nữ thích mặc.

Thiếu nữ vừa xuất hiện, rón rén bước đến nơi tôi đang nằm. Nàng nh́n rất chăm chú vào mùng. Ánh mắt ngạc nhiên, khi biết có người đang nằm trong mùng.

Sau một hồi ngập ngừng, nàng lấy chiếc nón đặt úp ngay trên đầu mùng. Tôi choáng mắt trước sắc đẹp của nàng. Sau đó, nàng vén mùng, ngồi xuống cạnh giường. Hai chân vẫn c̣n để ở ngoài mùng.

Vẫn chưa định thần, tôi ngỡ ḿnh đang trong cơn choáng váng, nên vẫn nằm im không có một cử động nhỏ nào. Tôi tưởng tôi đă đi lạc vào đám mây mù của ảo giác hoặc đang rơi vào hoang tưởng...

Thiếu nữ đưa tay choàng qua ḿnh tôi. Mặt nàng nh́n thẳng vào mắt tôi dường như muốn nói điều ǵ nhưng lại thôi. Phản ứng tự nhiên, tôi đưa tay gạt ngang lưng nàng. Cảm giác rờn rợn, tôi cảm nhận tay tôi đă chạm vào một miếng vải nhung êm ả. Phút chốc h́nh hài thiếu nữ tan biến, trong ánh sáng mờ ảo.

B́nh tĩnh, tôi nh́n lên đầu mùng, chiếc nón mà thiếu nữ đă đặt trước khi ngồi trên giường tôi đang nằm đă biến mất. Tôi xem lại mé mùng, chỗ của thiếu nữ đă ngồi khi năy, có một khoảng mùng bị kéo ra khỏi cái nệm, mà lúc vào trong giường, tôi đă nhét mùng dưới nệm để bầy muỗi khỏi bay vào.

Tôi vẫn biết ḿnh chưa ngủ. Tôi khép cuốn sách lại, trước khi xếp một góc trang mà tôi vừa đọc để đánh dấu ḿnh đă đọc đến trang nào...

Cảnh tượng chỉ xảy ra trong thoáng chốc chưa đủ làm cho tôi sợ hăi. Tôi vẫn chưa tin thiếu nữ đó là ma.

Hoang mang, tôi ngồi dậy, bước ra khỏi mùng. Đến cái bàn nhỏ, có cái điện thoại dă chiến EE8, tôi quay vài ṿng để gọi pḥng trực. Im lặng không có tiếng bên kia đầu giây trả lời. Quay thêm một ṿng nữa, vẫn lặng lẽ, không có một thanh âm nhỏ nhoi nào báo động cho biết điện thoại c̣n hoạt động. Tôi mở 2 cục pin A30 để kiểm soát lại. Pin vẫn đặt đúng vị trí. Hơi bối rối, tôi mang vội đôi giày trận, tay cầm khẩu Colt 45. Tôi đi vội ra pḥng trực. Dọc hành lang của nhà văng lai, ánh sáng leo lét của các bóng đèn 25 watt, không cho đủ ánh sáng. Tôi cảm thấy có cái ǵ lành lạnh ở sau gáy. Đến pḥng sĩ quan trực, anh em có phận sự trực vẫn c̣n tề chỉnh trong trang phục tác chiến. Thiếu úy sĩ quan trực thấy tôi, bèn đứng dậy, nghiêm chỉnh chào. Vị sĩ quan trực đứng trước mặt tôi, với giọng nói và nét mặt linh hoạt. Anh ta có dáng điệu của một thanh niên c̣n trẻ, khoẻ mạnh. Gương mặt phản chiếu những nét linh động, hoạt bát...

Tôi hỏi: Hồi năy tôi có gọi ra pḥng trực, Thiếu úy có nghe điện thoại reo không?

- Dạ! Thưa không!

Anh ta vẫn c̣n đứng nghiêm sau bàn trực và lễ phép hỏi tôi:

- Thiếu tá cần ǵ?

- Không! Tôi không cần ǵ! Tôi chỉ muốn thử lại điện thoại thôi!

Hồi năy tôi có gọi thử ra pḥng trực nhưng không ai trả lời. Tôi đă kiểm soát lại pin, nhưng điện thoại vẫn không hoạt động được.

Thiếu úy sĩ quan trực, thong thả nói:

- Tôi nghĩ là pin đă hết hạn xử dụng.

Tôi quả quyết: -Không! Trung sĩ Giang, hạ sĩ quan tiếp liệu, sáng nay có trao cho tôi 2 cục pin A30 c̣n nguyên xi mà.

- Tôi sẽ cùng đi với Thiếu tá, để kiểm soát lại đường giây điện thoại nối vào pḥng số 4.

Vừa nói xong, Thiếu úy sĩ quan trực rời bàn trực, định đi theo tôi.

Nh́n quanh, tôi không biết ai là hạ sĩ quan trực. Tôi hỏi:

- Hạ sĩ quan trực đâu?

Trong một góc pḥng, năm sáu quân nhân đang bao quanh bàn cờ tướng, Một thượng sĩ chạy đến bàn sĩ quan trực, nói:

- Dạ. Tôi trực đêm nay.

Tôi dặn:

- Tôi về pḥng văng lai, thỉnh thoảng anh gọi vào pḥng số 4, để tôi thử điện thoại nhé!

- Dạ!

Tôi cùng đi với Thiếu úy sĩ quan trực trở lại pḥng văng lai.

Một điều làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Mùng bị tháo gỡ ra khỏi giường gỗ, và được xếp gọn gàng, đặt ngay trên đầu giường. Mọi vật dụng dường như có ai đó làm xê dịch đi đôi chút. Trong lúc đó, viên sĩ quan trực không lấy ǵ làm ngạc nhiên. Anh ta kiểm soát lại đường giây điện thoại dă chiến mắc vào pḥng. Một chặp lâu sau, anh nói với tôi:

- Thưa Thiếu tá, có một đầu giây điện thoại bị hở, tôi đă gắn lại rồi. Tôi sẽ gọi ra pḥng trực, để xem c̣n trục trặc nữa không. Vừa nói anh ta vừa quay mấy ṿng trên cái điện thoại EE8.

- A-lô! Pḥng trực có nghe tôi không?

Bên kia đầu giây có tiếng trả lời. Tôi nghe sĩ quan trực nói:

- Không có ǵ, tôi đang thử đường giây điện thoại. Cám ơn!

Anh ấy đặt điện thoại xuống và nói với tôi:

- Có lẽ hôm nay gió mạnh, nên cành cây ngoài cửa sổ lay động, làm hở mạch điện thoại.

Nói xong, anh ta chào tôi về lại pḥng trực. C̣n lại một ḿnh, tôi loay hoay mắc mùng và đi ngủ lại. Đến một nơi xa lạ, nên khó ngủ. Tôi tiếp tục đọc sách, chờ đợi và nghe ngóng chính hơi thở và con tim của ḿnh đang đập th́nh thịch.

Bỗng nhiên, từ trên trần nhà, ngay chỗ cái bóng đèn tṛn, một người con gái mặt mày máu me, trên đầu có những lọn tóc rối, trắng phau, thả xuống gần đôi chân. Đầu đang bị treo vào một sợi dây tḥng lọng. Hai tay và hai chân đong đưa như đang bị nghẹt thở. Mắt trợn tṛng, liêng liếc. Một tay vẫy gọi tôi như cầu cứu.

Tôi toát mồ hôi hột, vội chụp súng và chạy ngay ra pḥng trực. Tôi kể chuyện cho Thiếu úy sĩ quan trực nghe. Anh ta cũng ngạc nhiên vô cùng.

Tôi hỏi:

- Thiếu úy ở đơn vị này lâu rồi, Thiếu úy có nghe ai kể chuyện pḥng đó có ma không?

- Dạ thưa Thiếu tá, tôi cũng có nghe nhiều người nói là pḥng số 4 có ma, nhưng chưa nghe ai nói có người tự tử treo cổ lửng lơ trên trần nhà.

Tôi nh́n đồng hồ treo trên tường của pḥng trực th́ đă 4 giờ sáng rồi.

Tôi hỏi vị sĩ quan trực:

- Mấy giờ Câu lạc bộ mở cửa?

- Dạ, 4 giờ rưỡi.

Tôi hơi ngạc nhiên:

- Sao mở cửa sớm vậy?

Anh ta thong thả trả lời:

- Cả tháng nay, Tiểu Khu ra lệnh cấm trại 100-phần-100, nên anh em đều ngủ lại trong trại. Câu lạc bộ mở cửa sớm để anh em uống cà-phê, dùng điểm tâm v́ 6 giờ đă điểm danh rồi.

- Mấy giờ anh bàn giao phiên trực?

- Dạ, tôi chỉ chờ Khối Điều Hành Tổng Quát đến để kư Sổ Bàn Giao.

Anh ta giải thích thêm:

- Ở đây, Ban Trực chỉ chịu trách nhiệm từ 5 giờ chiều đến 5 giờ sáng. C̣n trong giờ làm việc th́ Khối Điều Hành Tổng Quát chịu trách nhiệm.

Tôi nói:

- Tôi mời Thiếu úy xuống Câu lạc bộ uống cà-phê sáng với tôi.

- Dạ được. Tôi sẽ cùng đi với Thiếu tá.

Vừa nói, anh vừa quay điện thoại:

- A-Lô! Khối Điều Hành Tổng Quát đó hả! Cho người nhận bàn giao đi chứ! Trễ của tôi 10 phút rồi đó!

Anh ta đặt ống nghe xuống, tươi cười nói:

- Khối Điều Hành Tổng Quát đang cho người xuống kư Sổ Bàn Giao!

Ngay lúc đó, tôi nhớ ḿnh chưa khóa cửa pḥng Văng Lai. Tôi nói:

- Thiếu úy cùng tôi về pḥng Văng Lai, để tôi khóa cửa rồi ḿnh xuống Câu lạc bộ.

Chúng tôi cùng đi về pḥng Văng Lai. Vừa bước vào, chúng tôi thấy một thiếu nữ mặc áo nhung đen, đang nằm ngửa ra trên sàn nhà với chiếc gối hoen máu. Tôi đưa mắt liếc nh́n. Bỗng dưng tôi nghẹt thở. Tôi kinh hoàng, nh́n không chớp mắt. Vết thương rỉ ra trên cổ nàng và vệt máu vẫn c̣n nhỏ giọt, ươn ướt tuôn ra từ trên cổ nàng. Thiếu nữ cố hít một hơi yếu đuối, nàng từ từ chống khuỷu tay ngóc đầu dậy. Nút áo bị tuột ra, hở ngực. Như có ai đă xé toét ra từ trước. Nàng đưa đôi mắt trắng dă, nh́n chúng tôi như cầu cứu. Chúng tôi c̣n đang ngơ ngác th́ h́nh hài của thiếu nữ đó biến mất.

Lần này tôi thật sự khiếp sợ. Giường ngủ bị lật úp xuống, bốn chân lộn ngược lên trần nhà. Tôi vội đẩy viên sĩ quan trựcc ra khỏi gian pḥng. Anh ta đang đứng lặng người ở trước cửa, há hốc miệng nh́n tôi, mặt mũi xanh như tàu lá chuối. Tôi đóng cửa và vội vă kêu viên sĩ quan trực ra khỏi hành lang. Anh ta hổn hển nói: - Ma!

Chúng tôi lao ḿnh ra khỏi hành lang và nhảy xuống cầu thang tầng hai, ba bậc một. Xuống Câu lạc bộ, chúng tôi kêu cà-phê và cháo gà để điểm tâm.

Vừa liếm từng giọt cà-phê nóng hổi, tôi vừa nh́n quanh. Câu lạc bộ đông người, mà tôi vẫn c̣n kinh hoàng, khủng khiếp nh́n quanh... một vệt máu c̣n đọng lại trên cổ người thiếu nữ đang nằm vất vưởng trên sàn nhà...

Sau đó, tôi được biết, Câu lạc bộ do vợ một thượng sĩ thầu. Tôi nghe nói bà này đă bán Câu lạc bộ này nhiều năm, nên tôi hỏi thăm về chuyện ma tại văng lai, được bà cho biết như sau:

- “Chồng tôi phục vụ tại doanh trại này đă từ lâu. Anh ấy trước đây là lính GI (khố xanh), sau khi Pháp rút quân về nước, doanh trại này được bàn giao cho Tiểu đoàn 82 Việt Nam. Tiểu đoàn Bảo An B́nh Thuận được thành lập do Đại úy Danh làm Tỉnh Đoàn Trưởng, cũng đă đồn trú tại đây. Tỉnh Đoàn Bảo An bị giải tán và sáp nhập vào Tiểu Khu cho nên nơi đây là Trung Tâm Yểm Trợ Tiếp Vận B́nh Thuận. Nhưng trước năm 1945, doanh trại này là Pḥng Nh́ của Quân Đội Viễn Chinh Pháp.

Hồi đó tôi c̣n bán cái quán nhỏ trước trại lính này. Nghe nói tụi Pháp có bắt về một thiếu nữ trẻ đẹp, bị t́nh nghi là tiếp tế cho Việt Cộng. Ban đêm tụi Pháp điều tra, đánh đập và hăm hiếp thiếu nữ này nhiều lần. Uất ức, cô ta thắt cổ tự tử và sau này con gái của Đại úy Danh, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Bảo An cũng đă tự tử v́ t́nh duyên trắc trở sao đó, cũng tại pḥng số 4 của Nhà Văng Lai này. Từ đó về sau, không một sĩ quan nào dám trú ngụ tại pḥng số 5 của Văng Lai đó.”

Bà nói thêm:

- “Thiếu tá Minh cho dọn dẹp pḥng đó rất sạch sẽ, để khi nào có Phái Đoàn Thanh Tra nào mà hách x́ xằng, vẽ vời thứ này thứ nọ, th́ ông mời vào pḥng đó để tạm trú. Ai vào ở cũng gặp ma và sáng hôm sau cuốn gói về Sài G̣n ngay mà không c̣n muốn thanh tra, thanh triết ǵ nữa...”

Tôi nghe kể câu chuyện như thế bèn thở dài: -Ừ! Ra là thế.

Nhiều năm về sau, khi chúng tôi gặp lại nhau và hồi tưởng lại chuyện cũ, th́ chuyện hai con ma trong Pḥng số 4 Văng Lai, của Trung Tâm Yểm Trợ Tiếp Vận Tiểu Khu B́nh Thuận, lúc nào cũng được kể lại.

Duy Xuyên, Tacoma


Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1.png
Views:	0
Size:	98.8 KB
ID:	1337922  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Old 02-08-2019   #24
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Tài Liệu SNIE 14.3-67: Bài Học Đắt Giá của Việc Chính-Trị-Hóa Tình Báo

Cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân (từ cuối tháng 1-1968) của phe Cộng Sản trên toàn lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa, mà báo chí sách vở Hoa Kỳ thường gọi là Tet Offensive, đã được đánh giá như là một thất bại lớn về tình báo của Hoa Kỳ trong Chiến Tranh Việt Nam. Việc đánh giá như vậy có hoàn toàn đúng hay không ? Bài viết này tìm hiểu những tranh luận chung quanh tài liệu SNIE 14.3-67 của CIA nhằm cố gắng trả lời câu hỏi đó.

SNIE 14.3-67 là tài liệu gì ?

SNIE, chữ viết tắt của Special National Intelligence Estimate, tạm dịch là Bản Ước Lượng Tình Báo Quốc Gia Đặc Biệt, là một dạng đặc biệt của NIE (National Intelligence Estimate), tài liệu về tình báo của Cơ Quan Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ (Central Intelligence Agency, thường được viết tắt là CIA) đã được xét duyệt và thông qua bởi United States Intelligence Board (USIB = Hội Đồng Tình Báo Hoa Kỳ) và sau đó sẽ được ấn hành bởi một bộ phận của CIA là Office of National Estimates (ONE).

Mỗi NIE được tạo ra nhằm cung cấp cho các cấp lãnh đạo của Hoa Kỳ những thông tin căn bản cần thiết về tình hình về mọi mặt của từng quốc gia trên thế giới. Các NIE luôn luôn được cập nhật dựa trên tình hình phát triển của các quốc gia đó, và thỉnh thoảng, theo nhu cầu của tình hình, các SNIE sẽ được soạn thảo. Việc soạn thảo các NIE và SNIE là nhiệm vụ của một đơn vị thuộc quyền của Phó Giám Đốc Tình Báo của CIA (Deputy Director for Intelligence, thường được viết tắt là DDI; Ray S. Cline (1962-1966) và Russell Jack Smith (1966-1971) là hai người kế tiếp nhau giữ vị trí DDI trong giai đoạn này của Chiến Tranh Việt Nam).

Như trên đã trình bày, các NIE và SNIE luôn luôn phải được xét duyệt và thông qua bởi USIB gồm các đại diện có thẩm quyền của tất cả các cơ quan an ninh tình báo của Hoa Kỳ mà quan trọng nhứt là các cơ quan sau đây: CIA, DIA (Defense Intelligence Agency, cơ quan tình báo của Bộ Quốc Phòng), các cơ quan tình báo của 3 quân chủng (Hải, Lục và Không Quân), và cơ quan tình báo của Bộ Ngoại Giao (Bureau of Intelligence and Research – State Department, thường được viết tắt là INR).

Tài liệu SNIE 14.3-67 có trang bìa như hình dưới đây:



Nhan đề của tài liệu này cho thấy rõ ràng nội dung của nó là đề cập đến khả năng chiến đấu của các lực lượng Cộng sản tại Miền Nam Việt Nam, và số hiệu 14.3-67 gồm 2 phần: 14.3 là ám số của CIA dùng cho khu vực Đông Dương (Indo-China), và 67 là của năm 1967.

Sam Adams là ai ?

Nói đến câu chuyện của tài liệu SNIE 14.3-67 thì không thể nào không nhắc đến cái tên Sam Adams được. Vậy Sam Adams là ai ?

Người nhân viên CIA đã khuấy động chuyện này có tên là Samuel Alexander Adams (1934-1988), thường được biết bằng tên ngắn gọn hơn là Sam Adams, là một nhân viên phân tích tình báo (intelligene analyst) của cơ quan CIA. Ông sinh ngày 14-6-1934 tại thành phố Bridgeport, tiểu bang Connecticut, thuộc dòng dõi họ Adams nổi tiếng của tiểu bang Massachusetts, đã từng sản sinh ra 2 vị Tổng Thống của Hoa Kỳ, đó là hai cha con: cha là John Adams (1735-1826), Tổng Thống thứ nhì (1797-1801) và con là John Quincy Adams (1767-1848), Tổng Thống thứ sáu (1825-1829).[1] Sau khi tốt nghiệp Đại Học Harvard (Harvard College) về ngành Sử Âu Châu vào năm 1955, ông phục vụ hai năm trong lực lượng Hải Quân Hoa Kỳ. Sau khi giải ngũ, ông theo học Luật tại Đại Học Harvard (Harvard Law School), và sau đó làm việc cho một số ngân hàng trong một thời gian. Năm 1963 ông được Cơ quan CIA tuyển chọn làm nhân viên phân tích tình báo và đơn vị đầu tiên ông phục vụ là tổ Congo, thuộc Khối Phi Châu (Congo desk of Africa Division). Nhờ cách làm việc siêng năng, cần mẫn, có phương pháp và với óc nhận xét và phân tích rất sắc bén, chỉ một thời gian ngắn, ông đã được các đồng nghiệp kính nể và các cấp chỉ huy CIA đánh giá cao. Tháng 8 năm 1965, ông chuyển sang tổ Việt Nam, thuộc phân bộ Đông Nam Á, Khối Viễn Đông (Vietnam desk, Southeast Asia Branch, Far East Division).


Hình Sam Adams chụp khoảng năm 1984 -- Nguồn: Internet

Vào thời gian này, sau khi quân bộ chiến của Hoa Kỳ ồ ạt đổ vào Việt Nam, cán binh Cộng sản bị giao động tinh thần rất nặng nề: tỷ lệ hồi chánh và đào ngũ tăng lên rất nhiều. Adams được phân bộ trưởng Ed Hauck giao cho nhiệm vụ tìm hiểu về vấn đề tinh thần của cán binh Việt Cộng (Viet Cong morale).

Adams bắt tay ngay vào việc và đã bỏ ra rất nhiều thời gian cũng như công sức để thực hiện các hồ sơ cần thiết cho công việc được giao phó. Trong bước đầu, ông tạo ra 3 bộ hồ sơ căn bản mà ông đặt tên cho là: 1) Primary Evidence (Bằng chứng nhứt đẳng) gồm các văn kiện, báo cáo trực tiếp từ phía VC như là các tài liệu bắt được (captured documents), cung tù hàng binh (POW interrogations; POW = Prisoner Of War), và các cuộc phỏng vấn với các cán binh VC ra hồi chánh (defector interviews); 2) Statistics (Thống kê) gồm các trang trích ra từ các báo cáo gởi từ Sài Gòn về các con số đào binh và tù binh VC cũng như các con số dân tỵ nạn từ các vùng nằm dưới sự kiểm soát của VC; 3) Everything Else (Tất cả các thông tin khác) gồm tất cả các loại tài liệu không thể xếp vào 2 bộ hồ sơ kia. Về sau, bộ hồ sơ thứ ba này quá lớn nhưng không hữu dụng cho công việc của ông nên ông quyết định vứt bỏ đi.

Những con số gây ngạc nhiên

Adams bắt đầu đọc các tài liệu thuộc hồ sơ 1 nhưng không thấy gì đặc biệt. Khi chuyển sang đọc các số liệu thống kê thì ông bắt đầu thấy thích thú và ngạc nhiên. Tài liệu gây ngạc nhiên cho ông là báo cáo về chương trình Chiêu Hồi của tuần lễ đầu tháng 8-1965: báo cáo ghi rõ là tổng số cán binh VC ra hồi chánh trong tuần lễ đó là 211 người. Ông đọc tiếp các báo cáo của các tuần lễ còn lại của tháng 8-1965 và nhận ra rằng con số 211 hồi chánh viên trong một tuần không phải là một trường hợp đặc biệt gì cả mà chỉ là một con số trung bình mà thôi. Ông tính nhẩm: như vậy mỗi năm có trên 10.000 cán binh VC về hồi chánh, một tỷ lệ rất đáng kể là 5% trên tổng số lực lượng VC theo ước tính của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ là khoảng dưới 200.000 quân. Thật sự kích động, ông đọc hết tất cả các báo cáo của chương trình Chiêu Hồi, và sau đó khi so sánh giữa con số VC hồi chánh và con số VC tử trận, ông càng kinh ngạc hơn: trong khoảng thời gian từ tháng 8-1964 đến tháng 8-1965 con số VC tử trận chỉ tăng gấp đôi trong khi con số VC hồi chánh tăng gấp 5 lần. Điều này có nghĩa là cường độ chiến tranh càng ác liệt thì số cán binh VC ra hồi chánh sẽ càng tăng lên nhanh chóng hơn.[2] Như vậy, xem ra có vẻ chiến lược “lùng và diệt địch” (Search and Destroy) của Tướng Westmoreland,[3] Tư Lệnh MACV [4] áp dụng cho cuộc chiến tranh hao mòn (war of attrition) này đã có kết quả tốt. Và, nếu tiếp tục với cái đà này, chỉ một thời gian ngắn nữa VC sẽ không còn quân để đánh nhau nữa. Nhưng rồi Adams sớm nhận ra rằng sự thật không phải như vậy. Vì VC vẫn tiếp tục đánh phá khắp nơi, không có một triệu chứng nào báo hiệu cho thấy tinh thần chiến đấu của VC bị ảnh hưởng nặng và sẽ đi đến chổ sụp đổ toàn diện. Adams đang đối diện với 2 khối lượng thông tin hoàn toàn mâu thuẩn nhau: một khối thông tin cho thấy mức độ cán binh VC hồi chánh rất cao và ngày càng gia tăng, còn khối thông tin kia thì cho thấy các kực lượng VC vẫn tiếp tục chiến đấu dữ dội khắp nơi trên lãnh thổ của VNCH. Adams tin rằng như vậy phải có cái gì không đúng đây. Anh quyết định tìm hiểu thêm về các cán binh VC hồi chánh.

Mối nghi ngờ chớm nở

Tháng 1-1966, Adams được biệt phái sang làm việc tại Việt Nam trong 3 tháng. Đây là lần đầu tiên Adams tiếp nhận được kinh nghiệm trực tiếp về chiến tranh Việt Nam nói chung, và về tổ chức nhân sự của VC nói riêng.

Nơi Adams được chỉ định đến công tác là Phân Bộ Thu Xếp (Collation Branch) của CIA tại Sài Gòn. Phân bộ này được đặt dưới quyền chỉ huy của George Allen là người phó của George Carver lúc đó đang đãm nhận chức vụ Phụ Tá Đặc Biệt về Việt Nam (SAVA = Special Assistant for Vietnam Affairs) của Giám Đốc CIA, Richard Helms. Dưới sự hướng dẫn của Allen, Adams bắt tay vào công tác tìm hiểu về các hồi chánh viên (defectors). Ông được biết là lúc đó trạm CIA tại Sài Gòn không có giữ một danh sách gốc (master list) về các hồi chánh viên. Allen khuyên ông nên tìm gặp Leon Gore, người đứng đầu phân bộ đặc trách về Động Cơ và Tinh Thần của Việt Cộng (VC Motivation and Morale Branch) của Rand Corporation,[5] mà trụ sở đặt tại biệt thư số 176 đường Pasteur ở Sài Gòn, để có thể nắm được thông tin tin đầy đủ về vấn đề này. Tuy nhiên, Allen cũng dặn Adams là không nên sa lầy trong vấn đề này vì, theo Allen, còn một vấn đề còn quan trọng hơn nữa là vấn đề các cán binh VC đào ngũ (deserters). Đây là những cán binh VC, vì nhiều lý do khác nhau, đã rời bỏ hàng ngũ Cộng sản nhưng không ra hồi chánh, và cũng không thể trở về quê quán vì sợ bị VC thanh toán, họ trốn về và sinh sống bất hợp pháp trong các thành phố. Khi đến gặp và làm việc với Gore, Adams càng kinh ngạc hơn khi được Gore cho biết con số đào ngũ còn cao hơn con số hồi chánh: tỷ lệ là gấp 7 lần.[6] Như vậy, mỗi năm lực lượng VC mất đi, không phải 10.000 quân hay 5% (do hồi chánh), mà đến 80.000 quân hay 40% (10.000 hồi chánh + 70.000 đào ngũ). Đó là chưa kể đến số thương vong. Và cho một đạo quân chưa đến 200.000 người theo ước tính của MACV. Vậy mà cường độ chiến tranh không hề suy giảm chút nào cả, ngược lại ngày càng ác liệt, với số thương vong của quân đội Mỹ không ngừng gia tăng.[7] Như vậy rõ ràng là lực lượng VC phải cao hơn con số 200.000 quân rất nhiều.

Mối nghi ngờ gia tăng

Ngày 2-2-1966, từ Sài Gòn Adams đáp chuyến bay trực thăng của Air America [8] xuống Tân An làm việc tại Trung Tâm Chiêu Hồi của tỉnh Long An. Tại đây, Adams đã tiếp cận với toàn bộ hồ sơ của 146 cán binh VC đã ra hồi chánh trong thời gian 4 tháng trước đó. Trong suốt thời gian 2 tuần lễ, với sự giúp đở rất tích cực của một nữ thông dịch viên, Adams đã ghi chép thật cẩn thận về tất cả 146 hồi chánh viên đó với những thông tin cá nhân của từng người cần thiết cho công tác của ông như là: tên họ, tuổi tác, thành phần (quân sự, chính trị, chính quy, địa phương, liên lạc viên, du kích, dân quân tự vệ, vv.), thời gian phục vụ trong hàng ngũ CS. Ông nhận ra trong số 146 hồi chánh viên này có khoàng gần 90 người thuộc thành phần quân sự, và trong số nầy chỉ có 6 người thuộc các đơn vị chính quy hay địa phương, phần còn lại khoảng 80 người là thuộc diện du kích – dân quân (guerilla-militia). Kiểm tra lại với con số du kích – dân quân liệt kê cho tỉnh Long An trong bảng trận liệt (Order of Battle, hay OB) của MACV, ông giựt mình vì bảng OB của MACV ghi rõ là tỉnh Long An chỉ có tổng cộng 160 du kích – dân quân. Ông tính nhẩm: vậy thì lực lượng du kích – dân quân của VC trong tỉnh Long An đã bị tổn thất đến 50% nghĩa là rất nặng. Nhưng rõ ràng tình hình hoạt động của VC tại Long An vẫn không bị ảnh hưởng. Ngay trong thời gian đó, vào ngày 11-2-1066, đã xảy ra một trận đánh lớn tại quận Tân Trụ, cách tỉnh lỵ Tân An khoảng 10 km về phía Nam, trong cuộc Hành Quân An Dân 14/66, giữa các đơn vị của Sư Đoàn 7 Bộ Binh của QLVNCH và Tiều đoàn 506 địa phương của VC. Tiểu Đoàn 506 của VC đã bị tổn thất thật nặng với trên 100 binh sĩ tử trận, bỏ xác tại chổ mà QLVNCH đã đếm được.[9] Mấy hôm sau, Adams được gặp và đã nêu thắc mắc về con số du kích – dân quân của VC với Đại Tá Phạm Anh, Tỉnh Trưởng Long An. Đại Tá Anh cho biết ngay là con số 160 trong OB của MACV là sai, con số du kích – dân quân tại Long An đúng phải là 2000, và ông cũng yêu cầu Adams sau này về Sài Gòn, nếu có cơ hội, nên báo cho MACV điều chỉnh lại con số này trong OB của họ. Adams hứa sẽ làm chuyện này. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Adams có dịp đến làm việc tại Quận Tân Trụ, và được biết Tiểu đoàn địa phương 506 của VC, vừa bị thiệt hại nặng trong cuộc Hành quân An Dân 14/66 vừa nói trên, đã bổ sung xong quân số và hoạt động trở lại như trước.[10] Như vậy rõ ràng là con số 2000 du kích – dân quân (nguồn bổ sung cho các đơn vị quân sự địa phương của VC) của ông đại tá tỉnh trưởng Long An hoàn toàn có thể tin được. Đây là lần đầu tiên Adams được biết một cách gần như chắc chắn là con số du kích – dân quân trong OB của MCV là quá thấp. Ngày hôm sau, trở về Sài Gòn, Adams báo cáo ngay cho George Allen về chuyện này. Allen không ngạc nhiên chút nào cả, và còn cho Adams biết rằng từ nhiều năm qua MACV đã bỏ qua, không để tâm đến vấn đề du kích – dân quân của VC. Nhớ lại lời hứa với đại tá tỉnh trưởng Long An, Adams đã gọi cho Ban Phụ Trách Trận Liệt (Order of Battle Branch) của MACV để cho họ biết về con số chính xác của du kích – dân quân tại Long An. Người nhân viên trực ban ghi nhận và cho biết sẽ báo cáo lại cho Đại Tá Gaines Hawkins, Trưởng Ban OB của MACV. Sau vụ Long An, mối nghi ngờ của Adams về các con số liên quan đến lực lượng du kích – dân quân trong OB của MACV càng gia tăng thêm, và ông quyết định tìm đọc các tài liệu tịch thu được của VC để xem thông tin và nhận định của chính đối phương về vấn đề ra sao. Ông càng bàng hoàng hơn khi thấy ngay chính trong các tài liệu bắt được của địch tỷ lệ giữa con số hồi chánh và con số đào ngũ của cán binh VC còn cao hơn cái tỷ lệ 1/7 mà Gore đã nói với ông rất nhiều: [11]

• Một tài liệu có tựa đề là “Các biện pháp đối phó với các thành phần hồi chánh, đào ngũ và phản bội” (Countermeasures against defectors, deserters, and traitors) cho biết số hồi chánh “hiếm” hơn số đào ngũ)

•Một tài liệu khác, lần đầu tiên cho biết cái tỷ lệ giữa đào ngũ và hồi chánh: 138 đào ngũ trong đó chỉ có 5 ra hồi chánh, tỷ lệ là 5/138 = 27 lần

•Một tài liệu khác cho biết: trong vòng 1 tháng, một đơn vị có 47 người đào ngũ, trong đó chỉ có 2 ra hồi chánh: tỷ lệ là 2/47 = 23 lần

•Một tài liệu nữa, cụ thể hơn rất nhiều: Đại đội vũ khí của Tiều đoàn 269, thuộc Trung đoàn 2 Đồng Tháp, trong 3 tháng cuối năm 1965, đã có đến 20 người đào ngũ; tính theo cấp số của đại đội vũ khí là 87 người, tỷ lệ đào ngũ của đơn vị này là 20/87 = 22.9% nghĩa là rất cao

Thời gian còn lại tại Việt Nam, Adams đến làm việc tại Trung Tâm Khai Thác Tài Liệu Hỗn Hợp của MACV (Combined Document Exploitation Center – CDEC [12]) tại Sài Gòn. Tại đây, Adams đọc tất cả các tài liệu bắt được của địch, đặc biệt là các danh sách của các đơn vị địch (enemy rosters), và nhận rõ là tất cả các tài liệu này đều cho thấy một mức độ đào ngũ trầm trọng trong hàng ngũ cán binh VC. Adams đã sao chụp và mang vể Mỹ một số lớn tài liệu loại này. Ông trở về Tổng Hành Dinh của CIA ở Langley, Virginia vào ngày 2-5-1966, và bản báo cáo của ông về vấn đề đào ngũ của cán binh VC rất được chú ý và đánh giá cao. Do đó, Adams đã được gọi lên thuyết trình cho Đô Đốc William F. Raborn, người vừa được bổ nhiệm thay cho John A. McCone trong chức vụ Giám Đốc CIA. Sau vụ thuyết trình này của Adams, Giám Đốc Raborn quyết định cử 1 đoàn chuyên viên về phân tâm (psychiatrists) của CIA sang Việt Nam (cùng với Adams với tư cách cố cấn cho đoàn) để nghiên cứu tại chổ vê tinh thần của cán binh VC. Sau một tháng rưởi làm việc tại Việt Nam, đoàn chuyên viên trở về Mỹ và báo cáo của họ khẳng định là, mặc dù với tỷ lệ đào ngũ cao như thế, tinh thần chiến đấu của cán binh VC vẫn rất tốt.

Sau khi trở lại Mỹ, dùng nhiều cách tính khác nhau, Adams ước tính con số cán binh VC đào ngũ trong một năm rất cao, không bao giờ dưới 50.000, có khi lên đến trên 100.000. Trong khi đó, tổng số cán binh VC tử trận, bị thương và bị bắt làm tù binh là vào khoảng 150.000 mỗi năm. Như vậy, nếu căn cứ vào con số ước tính toàn bộ lực lượng của VC trong OB của MACV là 280.000 (vào tháng 6-1966) thì lực lượng này sẽ bị triệt tiêu trong một thời gian ngắn sắp tời. Nhưng rõ ràng, qua kinh nghiệm bản thân của Adams trong thời gian 3 tháng công tác tại Việt Nam, cũng như qua kết quả điều tra của đoàn chuyên viên về phân tâm học của CIA, tinh thần chiến đấu của cán binh VC không hề giảm sút và cường độ chiến tranh vẫn ngày càng ác liệt, không có một dấu hiệu gì cho thấy cuộc chiến sắp đi đến kết thúc cả. Adams nhớ kinh nghiệm thu nhận được trong thời gian công tác tại Long An: 1) Sự sai biệt quá lớn giữa 2 con số về du kích – dân quân do đại tá tỉng trưởng Long An cung cấp và con số trong OB của MACV; và 2) Vụ Tiểu đoàn địa phương 506 của VC tại Long An, đã bổ sung quân số thật nhanh và hoạt động trở lại ngay, sau khi bị thiệt hại nặng trong cuộc hành quân An Dân 14/66 tại Tân Trụ trong tháng 2-1966.

Lúc bấy giờ, CIA vừa trải qua một cuộc cải tổ, và xếp mới của Adams là Dean Moor. Adams lập tức báo cáo ngay cho Moor các phát hiện của mình về Long An và xin phép được nghiên cứu thêm về vấn đề nhân sự của VC. Được sự chấp thuận của Moor, Adams bỏ thì giờ tìm đọc tất cả các tài liệu bắt được của VC (đã được CDEC chuyển dịch sang Anh ngữ) và sưu tập lại trong các thông cáo nội bộ của CIA, gọi là “Bulletin” lưu giữ trong văn khố của CIA. Ngày 18-8-1966, ông đọc đến Bulletin mang số 689 mang tựa đề là “Recaptitulated Report on the People’s Warfare Movement from Binh Dinh Province” (Báo cáo tóm lược vể phong trào chiến tranh nhân dân tại tỉnh Bình ĐInh). Tài liệu này chỉ gồm có 3 trang và do Sư Đoàn 1 Kỵ Binh Không Vận của Hoa Kỳ (U.S. First Air Calvary Division, VC thường gọi là Sư Đoàn 1 Anh Cả Đỏ) tịch thu được trong một cuộc cuộc hành quân tại phía Bắc Bình Định vào ngày 30-5-1966. Tài liệu không có đề ngày, nhưng liệt kê các con số du kích và dân quân tại Bình Đinh của 3 tháng đầu năm 1966. So lại với các con số du kích – dân quân VC tại tỉnh Bình Định trong OB của MACV, Adams lại một lần nữa giựt mình vì rất giống trường hợp của Long An: [13]

Lực Lượng VC Tài Liệu của VC


Du kích 15.800
Dân Quân Tự Vệ 34.441
Tổng cộng 50.241

Tài Liệu của MACV

1.446
3.222
TC 4.668

Adams lập tức báo cáo ngay cho George Allen, và Dean Moor và được lệnh viết ngay một báo cáo chính thức về chuyện này. Trong lúc viết báo cáo này, Adams lại phát hiện thêm một tài liệu về lực lượng du kích – dân quân của VC trong tỉnh Phú Yên, ở phía Nam của tỉnh Bình Định, và nhận ra sự khác biệt giữa con số trong tài liệu của VC và tài liệu của MACV cũng giống hệt như các trường hợp của các tỉnh Long An và Bình Định: tài liệu của VC cho biết tổng số là 20.407 trong khi tài liệu của MACV chỉ ghi có 3.210. Cũng trong thời gian này, Adams lại tìm thấy một tài liệu khác còn quan trọng hơn rất nhiều. Đó là một tài liệu của Trung Ương Cục Miền Nam tức là Bộ Chỉ Huy Tối Cao của tất cả lực lượng Cộng sản tại Miền Nam Việt Nam (người Mỹ thường dùng chữ tắt để gọi là COSVN = Central Office for South Vietnam; tên chính thức là Ban Chấp Hành Trung ương của Đảng Nhân Dân Cách Mạng = Central Executive Committee of the People’s Revolutionary Party). Tài liệu này ghi rõ là “…cố gắng gia tăng lực lượng du kích và dân quân lên mức 250.000-300.000 vào cuối năm 1965.” [14] Như vậy, rõ ràng là con số ước lượng 100.000 du kích – dân quân trong OB của MACV là hoàn toàn quá thấp, khó có thể chấp nhận được. Adams quyết định đưa con số 250.000 ước tính cho lực lượng du kích – dân quân VC vào báo cáo của ông. Tuy không được mọi người hoàn toàn ủng hộ, sau cùng, ngày 8-9-1966, báo cáo của Adams cũng được R. Jack Smith, lúc đó là Phó Giám Đốc CIA Đặc Trách về Tình Báo (Depuy Director for Intelligence, hay thường được gọi tắt là DDI) cho phép in và lưu hành giới hạn (chỉ in 25 bản, thay vì 200 bản) như là một bản thảo mà thôi (draft working paper), với chỉ một bản duy nhứt gửi đi Việt Nam cho Trưởng Ban OB của MACV là Đại Tá Hawkins. Người mang bản duy nhứt này về Việt Nam cho Đại Tá Hawkins là George Fowler, một nhân viên của Cơ Quan Quân Báo của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ (Defense Intelligence Agency, hay DIA).

Đương đầu với MACV

Đầu tháng 10-1966, Fowler trở về Mỹ và cho biết MACV, thông qua một yêu cầu từ Đại Tá Hawkins gửi cho các toán Cố vấn quân sự Mỹ ở khắp 44 tỉnh của VNCH, đã bắt đầu tiến hành việc xét duyệt lại tất cả các ước tính trong OB, kể cả lực lượng du kích – dân quân của VC. Một tháng sau, vào ngày 7-11-1966, Adams nhận được một tin làm ông rất phấn khởi: báo cáo đầu tiên về lực lượng du kích – dân quân của VC, theo yêu cầu của Đại Tá Hawkins, từ tỉnh Quảng Tín cho biết con số là 17.027, so với con số cũ trong OB của MACV chỉ có 1.760,[15] nghĩa là gấp 10 lần, hoàn toàn rất giống như điều mà Adams đã khám phá trước đây. Điều quan trọng hơn là lần này, con số lớn hơn 10 lần đó là do chính 1 đơn vị của MACV ghi nhận và báo cáo.

Cũng trong thời gian này, Adams khám phá thêm 2 chuyện rất quan trọng:

• Thứ nhứt là tầm quan trọng của lực lượng du kích – dân quân của VC trong Chiến Tranh Việt Nam: theo một bài báo đăng trên tờ New York Times, số ra ngày 7-10-1966, số thương vong của quân đội Hoa Kỳ trong Đệ Nhị Thế Chiến và Chiến Tranh Việt Nam là như sau:

Nguyên Nhân Thế Chiến 2 CT Việt Nam
Pháo binh 61% 21%
Lựu đạn 2% 16%
Mìn bẩy 3% 21%

Adams tìm hiểu thêm qua trao đổi với các nhân viên CIA vốn là các cựu sĩ quan đã từng tham chiến tại Việt Nam và được biết mìn bẩy là do các lực lương du kích – dân quân của VC thực hiện. Như vậy du kích – dân quân của VC là lực lượng đã gây hơn 1/5 thống kê về thương vong của binh sĩ Hoa Kỳ, một con số thống kê rất đáng kể.

•Thứ hai là MACV đã từng cố tình hạ thấp con số về du kích – dân quân của VC trong OB của họ. Thông tin này do chính George Allen cung cấp cho Adams. Chuyện này xảy ra từ đầu năm 1963 lúc MACV còn mang danh hiệu là MAAG (Military Assistance Advisory Group) dưới quyền Tướng Paul D. Harkins. Dựa vào một tài liệu bắt được của VC, Allen tính ra con số du kích – dân quân của VC lúc đó là vào khoảng trên 100.000. Con số này đã được Ban 2 (J-2 = Tình báo) của MAAG chấp nhận nhưng khi J-2 trình lên thì Harkins không chấp nhận và chỉ cho phép ghi 70.000 thôi.

Như vậy, rõ ràng cái khó khăn của CIA sẽ là thái độ coi thường của MACV đối với tầm quan trọng của lực lượng du kích – dân quân của VC cũng như thói quen tùy tiện của MACV trong việc ước lượng lực lượng của địch trong OB của họ. Để có thể đương đầu với MACV, lực lượng đang thi hành chủ trương sử dụng quân sự tại Việt Nam của Chính phủ Hoa Kỳ, CIA cần phải đoàn kết và thống nhứt ý kiến trong nội bộ. Adams quyết định xin chuyển sang làm việc trực tiếp với George Carver và George Allen như một nhân viên của SAVA, trực thuộc dưới quyền của Giám Đốc CIA lúc đó là Richard Helms.[16] Adams chính thức làm việc với SAVA từ tháng 1-1967. Ngay trong tuần lễ đầu tiên, Adams dàn xếp để được SAVA chỉ định thuyết trình cho Hội Đồng Ước Tính Tình Báo Quốc Gia (Board of National Estimates = BNE, là một bộ phận của ONE gồm khoảng trên dưới 10 chuyên gia cao cấp về tình báo)) về lực lượng du kích – dân quân của VC. Trên cơ sở của bài thuyết trình này của Adams, BNE soạn thảo và phổ biến một tài liệu đến tất cả các cơ quan tình báo của Hoa Kỳ, và lần đầu tiên ghi rõ con số ước tính cho lực lượng du kích – dân quân của VC là “từ 250.000 đến 300.000.”

Phấn khởi với thành quả này, ngày Thứ Ba, 10-1-1967, Adams soạn thảo một văn kiện quan trọng, mang tính chất như một nghị định (decree), cho George Carver, với tư cách là SAVA, trình cho Richard Helms ký, mang tựa đề “Revising the Viet Cong Order of Battle” (Duyệt xét lại Bảng Trận Liệt của Việt Cộng), và chỉ thị cho DDI (Deputy Director for Intelligence, lúc đó là R. Jack Smith) thi hành.

Mười ngày sau, Thứ Sáu 20-1-1967, CIA nhận được một văn thư từ Đại Tướng Earl G. Wheeler, Tham Mưu Trưởng Liên Quân (Chairman of the Joint Chiefs of Staff, sĩ quan cao cấp nhứt của quân đội Hoa Kỳ, dứng đầu Bộ Tham Mưu Liên Quân gồm 4 vị tướng Tham Mưu Trường của 4 quân chủng Hải Quân, Lục Quân, Không Quân và Thủy Quân Lục Chiến, do chính Tổng Thống bổ nhiệm, với nhiệm kỳ là 2 năm và có thể được tái bổ nhiệm). Văn thư nói lên phản ứng tiêu cực của Bộ Quốc Phòng và Quân Đội đối với con số ước tính mới về lực lượng du kích – dân quân của CIA trong văn kiện do BNE phổ biến. Wheeler cũng quyết định triệu tập một hội nghị tại Honolulu (tiểu bang Hawaii) vào ngày 6-2-1967 để các đại diện chính thức của CIA, DIA, MACV, vv. thảo luận và giải quyến vấn đề khác biệt giữa các con số OB của CIA và MACV. Trên thực tế, hội nghị này chẳng giải quyết gì cả, chỉ khẳng định là OB là thuộc lãnh vực thẩm quyền của MACV mà thôi. Như vậy, lập trường của MACV về OB đã lộ rõ. MACV sẽ không theo đề nghị của CIA về con số ước tính lực lượng du kích – dân quân VC của CIA, mà MACV cho là quá cao. CIA cũng không nhượng bộ, không chấp nhận con số của MACV mà CIA cho là quá thấp. Theo MACV, toàn bộ (kể cả du kích – dân quân) lực lượng của VC là khoảng 270.000 người, trong khi đó CIA tin rằng con số này phải là gần 600.000.[17]

Các cuộc tranh luận về SNIE 14.3-67

Ngày 12-6-1967, ONE công bố bản thảo của SNIE 14.3-67 trong đó sử dụng con số ước tính 250.000 cho lực lượng du kích – dân quân của VC. Cuộc thảo luận đầu tiên về SNIE 14.3-67 được ấn định vào ngày 23-6-1967.

Cuộc thảo luận đầu tiên này chỉ là để cả hai phe, CIA và MACV, thăm dò phản ứng của nhau thôi nên không đi tới đâu cả. Cả hai phe đều giữ vững lập trường, cố gắng bảo vệ con số của mình đưa ra, và phản bác con số của đối phương đưa ra. Trong tháng 6-1967 còn có thêm ba cuộc thảo luận nữa nhưng lập trường của cả hai phe cũng vẫn như cũ. Đầu tháng 7-1967, Adams nhận được 1 công điện mật từ Sài Gòn do George Carver gởi về. Carver cho biết đã có một buổi họp với Đại Tá Hawkins, Trưởng Ban OB của MACV và Thiếu Tướng Philip B. Davidson, vừa mới thay thế Thiếu Tướng Joseph A. McChristian trong chức vụ Trưởng Ban Tình Báo (J-2) của MACV. Buổi họp diễn ra khá tốt đẹp với kết quả là lập trường của MACV đã có nhiều thay đổi và tiến gần với lập trường của CIA. Cụ thể là: 1) Đại Tá Hawkins đồng ý trên căn bản đối với con số ước tính 100.000 người của CIA về lực lượng du kích của VC; ông cũng cho rằng con số 75.000 của CIA về lực lượng hậu cần (service troops) của VC chỉ là hơi cao một chút mà thôi; 2) Sau khi nghe Tướng Davidson cho biết nếu chấp nhận hoàn toàn con số OB cao của CIA, MACV sẽ gặp khó khăn lớn về chính trị, nhứt là với báo chí, Carver đã đề nghị một giải pháp thỏa hiệp như sau: chia OB (với tổng số khoảng 500.000) thành 2 phần, phần “quân sự” bao gồm các lực lượng chính quy, hậu cần, và du kích, với tổng số khoảng 300.000, và phần “dân sự” bao gồm dân quân tự vệ, và cán bộ chính trị, với tổng số khoảng 200.000; với cách này, MACV sẽ dễ biện minh hơn cho tổng số mới của OB. Tướng Davidson cho rằng đây có vẻ là một ý kiến hay và hứa là ông sẽ trình lại với Tướng Westmoreland, Tư Lệnh MACV. Để cho MACV có thời gian giải quyết những khó khăn trong nội bộ, CIA quyết định dời phiên họp kế tiếp về SNIE 13.4-67 sang tháng 8-1967, khi đó chính Đại Tá Hawkins sẽ từ Sài Gòn sang dự.[18]

Khi cuộc họp diễn ra vào đầu tháng 8-1967 với sự hiện diện của Đại Tá Hawkins từ Sài Gòn sang thì Adams bị hoàn toàn bất ngờ. Bảng OB trình bày lực lượng của VC gần như không thay đỗi gì cả với tổng số là 298.900 như sau: [19]

Quân chính quy 120.400
Quân hậu cần 26.000
Du kích – Dân Quân 65.000
Cán bộ chính trị 87.500
Tổng số 298.900

Về phía MACV, cùng tham dự buổi họp với Đại Tá Hawkind còn có Chuẩn Tướng George A. Godding, Deputy J-2 của MACV, tức là phó tướng của Thiếu Tướng Davidson. Ngoài ra, trong các lúc nghỉ giải lao, Đại Tá Hawkins luôn luôn cho các nhân viên CIA biết là ông tin rằng các con số của CIA là đúng hơn các con số của MACV, nhưng mỗi khi họp thì ông luôn luôn nói theo các con số chính thức của MACV. Các tín hiệu này cho phép Adams nghĩ và tin rằng Đại Tá Hawkins đã bị trói tay và sự hiện diện của Tướng Godding là để kềm chế ông. Cuộc họp về SNIE 14.3-67 lần này diễn ra trên 10 ngày với rất nhiều buổi họp nhưng cũng chẳng đi tới một thỏa hiệp nào gữa CIA và MACV. Một điều chắc chắn là MACV, mà Tư Lệnh là Đại Tướng William Westmoreland và Tư Lệnh Phó là Đại Tướng Creighton Abrams, đã dứt khoát quyết định không chấp nhận ước tính về lực lượng VC của CIA. Tại sao vậy ?

Chính-trị-hóa tình báo

Adams không phải chờ đợi lâu để hiểu rõ lập trường của MACV. Ngày 21-8-1967, Tướng Abrams, Tư Lệnh Phó của MACV, gửi 1 công điện cho Tướng Wheeler, Tham Mưu Trưởng Liên Quân, và Tướng Wheeler đã chuyển cho CIA. Trong công điện, Abrams nói rõ quan điểm của MACV đối với SNIE 14.3-67 là phải loại bỏ ước tính của CIA về lực lượng dân quân của VC vì, nếu giữ lại, thì tổng số lực lượng của VC sẽ vượt xa con số mà Bộ Tư Lệnh MACV đã trình bày với báo chí tại Việt Nam. Từ mấy tháng qua, MACV đã tiên đoán về một chiến thắng sắp tới; nếu bây giờ con số lực lượng cao như vậy của VC được công chúng biết đến thì khó mà ngăn cản báo chí đi đến một kết luận đen tối và sai lầm. Một lúc sau, Tướng Westmoreland cũng gởi một công điện cho biết hoàn toàn đồng ý với Tướng Abrams.[20]

Như vậy, quan điểm của MACV đã rất rõ ràng: họ dứt khoát không chấp nhận, và sẳn sàng bỏ qua ước tính tình báo của CIA không phải vì ước tính này sai lầm mà chỉ vì ước tính này đi ngược lại cái nhìn lạc quan (sắp thắng VC đến nơi rồi) của họ về Chiến tranh Việt Nam. Lập trường lạc quan này của MACV dựa trên hai tiền đề như sau: 1) chiến lược “Search and Destroy = Lùng và Diệt địch,” nồng cốt của quan niệm chiến tranh tiêu hao (war of attrition) làm cho địch bị kiệt quệ dần về nhân lực và sau cùng phải chịu bỏ cuộc; 2) quan niệm về “Crossover Point = Điểm vượt,” thời điểm khi sự hao mòn về nhân lực của địch vượt quá khả năng bổ sung của địch. Dựa vào OB của VC mà họ đã ước tính thì tại thời điểm giữa năm 1967 này, VC đã sắp đến “điểm vượt” rồi.[21] Đến tháng 6, dựa trên một báo cáo của Đại Tá Daniel Graham, một phân tích viên của ban OB thuộc J-2, MACV tin rằng VC đã đến “điểm vượt” rồi.[22] Lập trường lạc quan này cũng chính là điều mong ước của Chính phủ Hoa Kỳ do Tổng Thống Johnson lãnh đạo. Từ khi lập quốc, trong gần 2 thế kỷ, Hoa Kỳ chưa bao giờ bại trận, và từ sau Thế Chiến 2, Hoa Kỳ đã trở thành cường quốc số 1 của thế giới. Chuyện tin tưởng là Hoa Kỳ cũng sẽ thắng trong cuộc chiến tranh này tại Việt Nam cũng là một điều có thể được chấp nhận đễ dàng. Lập trường lạc quan của Bộ Tư Lệnh MACV tại Việt Nam, dĩ nhiên, đã được báo cáo về Mỹ và hoàn toàn được Chính phủ Johnson hoan nghênh và tích cực ủng hộ. Trên thực tế, nó đã trở thành lập trường chính thức của Chính phủ Mỹ. Cơ quan CIA là một bộ phận của Chính phủ Mỹ, và Giám Đốc CIA, Richard Helms, do chính Tổng Thống Johnson bổ nhiệm, không thể đi ngược lại đường lối, chủ trương của Chính phủ Mỹ được. Do đó, chuyện phải xảy ra đã xảy ra.

Đầu tháng 9-1967, cùng với Carver cầm đầu phái đoàn CIA, Adams bay sang Sài Gòn để dự một hội nghị về OB tại tổng hành dinh của MACV tại Tân Sơn Nhứt. Hội nghị OB khai mạc đúng 10:30 sáng Thứ Bảy, 9-9-1967, dưới sự chủ tọa của Tướng Davidson, J-2 của MACV. Carver giữ vững lập trường của CIA, tích cực chống lưng cho Adams trong việc đối phó với Tướng Davidson và các thủ hạ của ông ta, từng bước đánh đổ các ước tính của MACV. Trước tình hình này, MACV đành phải dùng đến con bài chủ để đánh bại Carver: lệnh của Chính phủ Hoa Kỳ. Cơ quan CIA, mà đứng đầu là Giám Đốc Richard Helms, đã bị áp lực rất nặng nề từ phía chính quyền Johnson. Kết quả là ngày Thứ Hai, 11-9-1967, Carver đã nhận được một công điện từ Helms ra lệnh cho ông phải, bằng mọi cách, đi đến đồng thuận với MACV. Ngay ngày hôm đó, Carver điện về cho Helms, với câu mở đầu như sau: “We have squared the circle.” (Tạm dịch: Chúng ta đã đóng khung vuông được cái vòng tròn rồi, nghĩa bóng: Chúng ta đã làm xong được cái chuyện không thể nào làm được). Ngày hôm sau, Thứ Ba, 12-9-1967, ước tính OB của VC mà MACV và CIA đồng thuận là như sau: [23]

Quân chính quy 119.000
Quân hậu cần 37.500
Quân du kích 80.000
Tổng số quân 236.500
Cán bộ chính trị 80.000


Trở về Mỹ, CIA tiếp tục tổ chức các cuộc thảo luận về SNIE 14.3-67 với các cơ quan tình báo khác của Hoa Kỳ. Adams tiếp tục chống đối trong vô vọng. Sau cùng, SNIE 14.3-67 cũng được thông qua và công bố ngày 13-11-1967 với chữ ký của Richard Helms, Giám Đốc CIA và với sự đồng thuận của:

•Thomas L. Hughes, Giám Đốc INR của Bộ Ngoại Giao
•Trung Tướng Joseph F. Carroll, Giám Đốc DIA, Bộ Quốc Phòng
•Trung Tướng Marshall S. Carter, Giám Đốc NSA (National Security Agency = Cơ Quan An Ninh Quốc Gia)

Trong tài liệu này, lực lượng quân sự của Cộng sản tại Miền Nam được ghi rõ như sau: [24]
• Quân chính quy Bắc Việt: 54.000
• Quân chính quy và địa
phương của Việt Cộng: 64.000
Tổng cộng: 118.000

Con số quân du kích được ước tính vào khoảng 70.000 – 90.000 (tr. 14 của SNIE 14.3-67). Tài liệu SNIE 14.3-67 cũng có bàn đến lực lượng dân quân tự vệ của VC, và có ghi nhận là một số tài liệu có cho biết là vào đầu năm 1966 lực lượng này gồm khoảng 150.000 nhưng nói rõ là lực lượng này hoàn toàn bị loại bỏ, không được tính vào tổng số lực lượng quân sự của VC.[25]

Hậu quả của việc chính-trị-hóa tình báo

Các cơ quan tình báo của các quốc gia đều có nhiệm vụ cung cấp cho các nhà lãnh đạo những tin tức mà họ thu thập được và đã được họ đánh giá là có mức độ khả tín cao để giúp cho các nhà lãnh đạo thực hiện được những chính sách đúng đắn. Vì thế, trên nguyên tắc, về phương diện tổ chức, các cơ quan tình báo thường có cơ chế độc lập, không lệ thuộc nặng nề vào các tổ chức chính quyền. Do đó, một khi cơ quan tình báo chịu sự sai khiến của chính quyền, và chỉ cung cấp cho chính quyền những tin tức mà chính quyền muốn có, muốn nghe thì hậu quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp. Và đó chính là hoàn cảnh mà CIA đã lâm vào trong thời gian cuối năm 1967, đưa đến việc họ đã không tiên đoán được vụ Tổng Tấn Công Mậu Thân vào cuối tháng 1-1968.

Cuối tháng 11-1967, Walt W. Rostow, Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của Tổng Thống Johnson, yêu cầu Trạm CIA tại Sài Gòn gởi một báo cáo về những phát triển mới nhứt trong chiến lược của phe Cộng sản. Một ngày sau Lễ Tạ Ỏn (Thanksgiving) của năm 1967, tức là ngày Thứ Sáu, 24-11-1967, Trạm CIA tại Sài Gòn gửi về cho Rostow một báo cáo do phân tích viên Joseph Hovey thực hiện. Trong báo cáo, Hovey nói rõ là Chiến dịch Đông-Xuân 1967-1968 của Cộng quân gồm 3 đợt; đợt 1 đã bắt đầu trong tháng 9-1967 vừa qua, và đợt 3 sẽ chấm dứt vào tháng 6-1968; nhiều tài liệu tịch thu được của địch, đã được ghi chú trong báo cáo, cho biết Cộng quân, nhắm đạt một chiến thắng quyết định trong năm 1968, sẽ thực hiện một cuộc tổng tấn công nhắm vào các thành phố trên khắp lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa.[26]

Rostow đã chuyển cho CIA một bản của báo cáo này và người nhận chính là George Carver, Phụ Tá Đặc Biệt về Việt Nam (SAVA = Special Assistant for Vietnam Affairs) của Giám Đốc CIA Richard Helms. Carver chính là người đã ủng hộ Adams rất tích cực trong vụ tranh chấp về OB của VC với MACV, nhưng sau đó, theo lệnh của Helms, đã thỏa hiệp với MACV. Carver giao cho phụ tá của mình là George Allen xét duyệt báo cáo này. Carver bác bỏ báo cáo, cho rằng những tài liệu tịch thu được của địch đã được nêu trong báo cáo là không đáng tin vì VC cũng đã từng rêu rao về một “chiến thắng quyết định” như vậy từ năm 1966.

Sang đầu tháng 12-1967, ngày 8-12-1967, Joseph Hovey lại gởi thêm một báo cáo nữa, khẳng định lại điều đã ghi nhận trong báo cáo trước (về cuộc Tổng Tấn Công sắp diễn ra của VC vào các thành phố của VNCH) nhưng với nhiều chi tiết hơn, đặc biệt nhấn mạnh là VC sẽ tổ chức các cuộc tấn công lớn ở biên giới để cầm chân các lực lượng của Hoa Kỳ để cho cuộc tổng tấn công vào các thành phố được dễ dàng thành công hơn. Lần này, khi nhận được báo cáo thứ nhì của Hovey, Carver giao cho Phòng Tình Báo Hiện Hành (Office of Current Intelligence = OCI) xét duyệt, và OCI cũng đã bác bỏ báo cáo này, cho rằng Trạm CIA Sài Gòn đã thổi phồng, cường điệu tình hình của địch. Khác với lần trước, lần này Carver cũng tham khảo cả Adams. Adams tin là phân tích của Sài Gòn là rất đáng tin. Như vậy, chỉ có một mình Adams là tin vào báo cáo của Sài Gòn, toàn thể CIA đã không tin, và đã báo cáo như thế cho Rostow.

Cuối năm 1967, Tướng Westmoreland, Tư Lệnh MACV, được triệu về Mỹ để khẳng định lập trường lạc quan này của Chính Phủ Johnson. Ngày 21-11-1967, Westmoreland tuyên bố tại Washinton, D.C. là chiến tranh Việt Nam sắp kết thúc tới nơi rồi.[27]

Thay Lời Kết

Về sau, tất cả mọi người đều đã biết là mọi việc đã diễn ra đúng như báo cáo của Hovey. CIA đã thất bại hoàn toàn, không tiên đoán được cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân đã diễn ra trên khắp lãnh thổ của VNCH vào cuối tháng 1-1968. Cuộc Tổng Tấn Công Mậu Thân sau đó đã là thất bại quân sự rất lớn cho VC nhưng đã đạt được thành quả chính trị vô cùng to lớn. Dân chúng Mỹ không còn tin vào chính phủ nữa, phong trào phản chiến ngày càng mạnh thêm. Tổng Thống Johnson bác bỏ yêu cầu tăng thêm quân của Tướng Westmoreland, chấm dứt nhiệm vụ Tư Lệnh MACV của ông, và cử Tướng Abrams lên thay. Tổng Thống Johnson cũng quyết định không ra tái tranh cử Tổng Thống, và quyết định xuống thang chiến tranh, ngưng oanh tạc Bắc Việt, và kêu gọi phe Cộng sản đến bàn hội nghị. Về phần Adams, sau khi CIA thỏa hiệp với MACV, ông đã chính thức yêu cầu văn phòng Tổng Thanh Tra của CIA mở cuộc điều tra nhưng không đi tới đâu. Ông đã mang một số khá lớn các tài liệu mật của CIA về vụ này ra khỏi cơ quan và chôn dấu trong một khu rừng gần nhà ông. Tháng 5-1973, ông từ chức không làm cho CIA nữa. Sau đó ông liên lạc với nhiều dân biểu quốc hội Mỹ để nói cho họ biết về việc này nhưng không có dân biểu nào quan tâm. Do đó ông quyết định phải viết báo.

Năm 1975, ông viết một bài báo cho tạp chí Harper’s; bài báo được đăng vào tháng đầu 5-1975 nhưng đúng vào lúc VNCH sụp đổ nên bài báo bị chìm đi. Năm 1982, đài truyền hình CBS mời ông cộng tác trong việc thực hiện một chương trình phóng sự điều tra mang tên “The Uncounted Enemy: A Vietnam Deception.” Tướng Westmoreland cho rằng ông bị lăng mạ bởi phóng sự đó nên đã kiện CBS ra tòa. Nội vụ kéo dài mấy năm, với rất nhiều nhân chứng quan trọng. Sau cùng, trước khi tòa án giao cho bồi thẩm đoàn thảo luận, Westmoreland rút lại đơn kiện vào ngày 18-2-1985. Adams đột ngột qua đời vào ngày 10-10-1988 khi còn đang viết chưa xong cuốn hồi ký của ông “War of Numbers.” Từ 2002, các bạn đồng nghiệp CIA của ông tạo ra một giải thưởng mang tên là “Sam Adams Award for Integrity in Intelligence” để tưởng niệm ông.

Ghi Chú:

1. Adams political family, tài liệu trực tuyến, có thể đọc toàn văn tại địa chỉ Internet sau đây: https://en.wìkipedia.org/wiki/Adams_political_family
2. Adams, Sam. War of numbers: an intelligence memoir ; introduction by Colonel David Hackworth. South Royalton, Vermont. : Steerforth Press, 1994. Tr. 33-35.
3. Tướng William C. Westmoreland (1914-2005) là một Đại Tướng. Hệ thống tướng lãnh của quân đội Mỹ là như sau: Brigadier-General = Chuẩn Tướng, 1 sao); Major-General = Thiếu Tướng, 2 sao; Lieutenant-General = Trung Tướng, 3 sao; và Full General hay General = Đại Tướng, 4 sao. Trước kia, còn có cấp General of the Army = Thống Tướng, 5 sao, như các Tướng Douglas McArthur, Dwight Eisenhower, và Omar Bradley. Tướng Bradley là vị Thống Tướng sau cùng của quân đội Hoa Kỳ; sau khi ông qua đời chưa có một tướng lãnh nào được phong lên cấp bậc này nữa cả). Tướng Westmoreland sinh ngày 26-03-1914 tại Spartanburg County, tiểu bang South Carolina. Ông tốt nghiệp trường Vơ Bị West Point khóa 1936. Trong thời gian Đệ Nhị Thế Chiến, ông ch̀ huy một tiểu đoàn pháo binh tại mặt trận Bắc Phi, Sicile và Pháp, và là Tham Mưu Trưởng cûa Sư đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ trong giai đoạn cuối cûa Thế Chiến 2. Trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, ông là Tư Lệnh Trung đoàn 187 nhảy dù. Sau chiến tranh Triều Tiên ông là Tư Lệnh Sư đoàn Dù 101 nổi tiếng của Hoa Kỳ. Năm 1960, ông được bổ nhiệm làm Chỉ Huy Trưởng trường Vơ Bị West Point. Đầu năm 1964, ông được bổ nhiệm Tư Lệnh Phó lực lượng cố vấn quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam, dưới quyền Tướng Paul Harkins. Từ tháng 6 năm 1964, ông thay thế tướng Harkins làm Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ tại Việt Nam. Trong thời gian 1964-1968, với sự hỗ trợ tích cực của Tổng Thống Johnson, ông đă đưa quân số cûa lực lượng này lên đến trên nửa triệu quân. Ông cũng là ngườ đã thực hiện chiến lược “Lùng và Diệt Địch” cûa quân đội Hoa Kỳ trên chiến trường Việt Nam. Sau cuộc Tổng Tấn Công Mậu Thân cûa Việt Công, ông bị rút về Mỹ vào tháng 7 năm 1968. Sau đó ông giữ chức vụ Tham Mưu Trưởng Lục Quân Hoa Kỳ (U.S. Army Chief of Staff) cho đến khi ông về hưu năm 1972. Ông là tác giä quyển sách “A Soldier Reports” (Garden City, N.Y.: Doubleday, 1976).
4. MACV là chữ viết tắt của Military Assistance Command – Vietnam, tức là Bộ Tư Lệnh Viện Trợ Quân Sự của Hoa Kỳ tại Việt Nam.
5. RAND Corporation là một tổ chức bất vụ lợi (non-profit organization) do Công ty sản xuất phi cơ Douglas Aircraft Company của Hoa Kỳ thành lập vào năm 1948 để phục vụ công tác nghiên cứu và phát triển (Research and Development, vì thế nên tổ chức được đặt tên là RAND) cho Không Lực Hoa Kỳ. Sang thập niên 1960, RAND trở thành 1 think tank có mục tiêu là trợ giúp chính phủ Hoa Kỳ trong việc nghiên cứu và hình thành các chính sách. Do đó, RAND đã tham gia rất tích cực vào các dự án nghiên cứu cho Chính phủ Hoa Kỳ trong thời gian chiến tranh Việt Nam.
6. Adams, sđd, tr. 46.
7. Số binh sĩ tử trận (KIA = Killed In Action) của quân đội Mỹ trong năm 1966 đã gia tăng như sau:
- Tháng 1: 196
- Tháng 2: 208
- Tháng 3: 231
- Tháng 4: 245
- Tháng 5: 255
- Tháng 6: 268
- Tháng 7: 277
- Tháng 8: 297
- Tháng 9: 313
- Tháng 10: 342
- Tháng 11: 356
- Tháng 12: 385
Nguồn: Vietnam War deaths and casualties by month, tài liệu trực tuyến, có thể đọc toàn văn tại địa chỉ Internet sau đây: http://www.americanwarlibrary.com/vietnam/vwc24.htm
8. Air America là 1 công ty hàng không do chính phủ Hoa Kỳ thành lập, và được cơ quan CIA sử dụng trong các hoạt động cả công khai lẩn bí mật. Nó là đề tài cho cuốn phim của Hollywood có cùng tên, sản xuất năm 1990, do 2 tài tử Mel Gibson và Robert Downey, Jr. đóng vai chánh, nói về các hoạt động bí mật của CIA (buôn thuốc phiện trắng) tại Lào.
9. Đoàn Thêm. 1966: việc từng ngày; tựa của Lãng Nhân. Sài Gòn: Cơ sở xuất bản Phạm Quang Khai, 1968. Los Alamitos, Calif.: Xuân Thu tái bản, 1989. Tr. 29.
10. Adams, sđd, tr. 58. Nguyên văn trong sách như sau: “…The 506th’s up in the northern part of the province, up near Hau Nghia. It’s back up to T, O and E.” Xin tạm dịch sang Việt ngữ như sau: “… Tiểu đoàn 506 đã có mặt tại phía Bắc của tỉnh, gần Hậu Nghĩa. Nó đã bổ sung xong đầy đủ quân số và trang bị.” Các chữ “T,O and E” là viết tắt cho “Table of Organization and Equipment” trong ngữ vựng tình báo Mỹ và có nghĩa là “đầy đủ quân số và trang bị.”
11. Adams, sdd, tr. 59-60.
12. Lâm Vĩnh Thế. Tình báo trong Chiến Tranh Việt Nam, tài liệu trực tuyến, đã đăng trong trang Web Nam Kỳ Lục Tỉnh, có thể đọc toàn văn tại địa chỉ Internet sau đây: https://sites.google.com/site/namkyl...tranh-viet-nam, tr. 18-19.
13. Adams, sđd, tr. 65-66.
14. Adams, sđd, tr. 68.
15. Adams, sđd, tr. 77.
16. Richard Helms, tài liệu trực tuyến, có thể đọc toàn văn tại địa chỉ Internet sau đây: https://en.wikipedia.org/wiki/Richard_Helms Helms là 1 nhân viên tình báo chuyên nghiệp, xuất thân từ tổ chức OSS (Office of Strategic Services, tiền thân của CIA, trong thời gian Đệ Nhị Thế Chiến); khi CIA được thành lập, ông là Chief of Operations, dưới quyền DDP (Deputy Director for Plans) Frank Wisner; sau đó ông trở thành DDP dưới thời Tổng Thống Kennedy, và sau cùng được Tổng Thống Johnson bổ nhiệm làm Giám Đốc CIA (DCI = Director of Central Intelligence).
17. Ford, Ronnie E. Tet 1968: understanding the surprise; forewords by General William C. Westmoreland and George W. Allen. London: Frank Cass, 1995. Tr. 172-173.
18. Adams, sđd, tr. 96-97.
19. Adams, tr. 101.
20. Adams, sđd, tr. 106. Công điện của Abrams có những đoạn như sau: “… the resulting sum would be in sharp contrast to the current overall strength figure of about 299,000 given to the press here… We have been projecting an image of success over recent months… if the higher numbers were to become public, all caveats and explanations will not prevent the press from drawing an erroneous and gloomy conclusion…” Xin tạm dịch sang Việt ngữ như sau: “… tổng số đưa đến sẽ nghịch hẳn với tổng số hiện nay cho toàn bộ lực lượng [của VC] là 299.000 đã cung cấp cho báo chí ở đây… Mấy tháng vừa qua, chúng ta đã đưa ra một hình ảnh chiến thắng … nếu những con số cao hơn đó được công bố , tất cả những báo động, giải thích sẽ không ngăn chận được báo chí đi đến kết luận sai lầm và ảm đạm …” Công điện của Westmoreland có những đoạn như sau: “… I have just read General Abrams’ [message], and I agree… no possible explanations could prevent the erroneous conclusions that would result.” Xin tạm dịch sang Việt ngữ như sau: “… Tôi vừa đọc xong [công điện] của Tướng Abrams, và tôi đồng ý… không có lời giải thích nào có thể ngăn chận được những kết luận sai lầm từ đó.”
21. Ford, Harold P. CIA and the Vietnam policymakers: three episodes, 1962-1968. Langley, Va.: Central Intelligence Agency, Center for the Study of Intelligence, 1998. Tr. 87. Tác giả viết rõ như sau: “… the MACV staff had been claiming for some time that the enemy was suffering great losses in Vietnam, and in mid-1967 predicted that a “crossover” would soon occur when losses would exceed the replacement capacity;…” Tạm dich sang Việt ngữ như sau: “… nhân viên MACV, trong một thời gian, đã cho rằng địch đã bị thiệt hại nặng tại Việt Nam, và vào giữa năm 1967 đã tiên đoán rằng “điểm vượt” sắp xảy ra khi thiệt hại vượt quá khả năng bổ sung; …).
22. Wirtz, James J. The Tet Offensive: intelligence failure in war. Ithaca, N.Y.: Cornell University Press, 1991. Tr. 119. Nguyên văn Anh ngữ như sau: “In June 1967, MACV analysts claimed that the crossover point had been reached throughgout South Vietnam. In the “Crossover Memo of June 1967,” Col. Daniel Graham, an analyst in the order-of-battle section at MACV J-2, stated that the monthly infiltration rate had dropped to 6,000-7,000 men per month, and that VC recruitment had dropped to 3,500 per month. At these rates, the enemy was losing men faster than they could be replaced. Graham’s memo formed the basis of the June measurement of progress report, which stated that the crossover point had been reached.” Xin tạm dịch sang Việt ngữ như sau: “Vào tháng 6-1967, các phân tích viên của MACV cho rằng đã đạt đến điểm vượt trên khắp lãnh thổ của Nam Việt Nam. Trong “Công văn về điểm vượt tháng 6-1967,” Đại Tá Daniel Graham, phân tích viên của ban OB của J-2 của MACV, cho biết là mức độ xâm nhập hàng tháng của địch đã giảm xuống còn 6.000-7.000 người một tháng, và mức độ tuyển mộ của VC đã giảm xuống còn 3.500 một tháng. Với các mức độ này, địch quân đang tổn thất người nhanh hơn mức bổ sung. Công văn của Graham đã tạo nên căn bản cho các tính toán trong báo cáo của tháng 6 cho rằng điểm vượt đã đạt đến.”
23. Adams, sđd, tr. 117.
24. Special National Intelligence Estimate Number 14.3-67: Capabilities of the Vietnamese Communists for Fighting in South Vietnam, tr. 11.
25. Tài liệu SNIE 14.3-67 vừa kể trên, tr. 15-16.
26. Ovodenko, Alexander, “Visions of the enemy from the field and from abroad: revisiting CIA and military expectations of the Tet Offensive,” Journal of strategic studies, v. 34, no. 1 (Feb. 2011), tr. 125. Nguyên văn Anh ngữ như sau: “…that the Winter–Spring campaign consisted of three phases, with the first phase having begun in September 1967 and the third phase expected to end in June 1968. Captured documents referenced in the report suggested that the communists intended to achieve a decisive victory in 1968 by launching large-scale offensives, including against urban centers throughout South Vietnam,...”
27. Valentine, Tom. Credibility gap, tài liệu trực tuyến, đăng trong trang Web The Vietnam War, có thể đọc toàn văn tại địa chỉ Internet sau đây: http://thevietnamwar.info/vietnam-wa...edibility-gap/ Bài viết này có ghi như sau: “Throughout 1967, Johnson administration began to propagate an optimistic picture about the U.S. situation in Vietnam. In late 1967, General William Westmoreland, the head commander of Military Assistance Command, Vietnam (MACV), returned to the United States to give an upbeat assessment of the American War in Vietnam. In the speech before the National Press Club in Washington D.C. on November 21, Westmoreland announced the U.S. “had turned the corner in the war” and that the end of the war in Vietnam “began to come into view”. Xin tạm dịch sang Việt ngữ như sau: “Suốt năm 1967, chính phủ Johnson bắt đầu phổ biên một hình ảnh lạc quan về tình hình của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Cuối năm 1967, Tướng William Westmoreland, cầm đầu Bộ Tư Lệnh Viện Trợ Quân Sự của Hoa Kỳ tại Việt Nam, về Mỹ để cung cấp một đánh giá phấn khởi về Chiến tranh Việt Nam. Trong bài diễn văn tại Câu Lạc Bộ Báo Chí Quốc Gia tại Washington, D.C. vào ngày 21 Tháng Mười Một, Westmoreland tuyên bố là Hoa Kỳ “đã vượt qua khúc quanh của cuộc chiến” và kết thúc của cuộc chiến “đã bắt đầu hiện ra trong tầm nhìn.”



Lâm Vĩnh Thế
Librarian Emeritus, M.L.S.
University of Saskatchewan
CANADA
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1545056443-LVT2.jpg
Views:	0
Size:	145.7 KB
ID:	1337927   Click image for larger version

Name:	1545056454-SamAdam.jpg
Views:	0
Size:	28.3 KB
ID:	1337928  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI

Last edited by hoanglan22; 02-08-2019 at 05:04.
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019)
Old 02-11-2019   #25
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Sài G̣n xưa : Ăn Chơi ngày Tết

“Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi
Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi
Người thương gia lợi tức
Người công nhân ấm no
Thoát ly đời gian lao nghèo khó…”

Đó là những ca từ mở đầu cho bài nhạc quen thuộc “Ly rượu mừng” [1] của nhạc sĩ Phạm Đ́nh Chương. Mỗi độ xuân về, cho đến tận bây giờ, “Ly rượu mừng” đă đi vào kư ức của người miền Nam nói chung và người Sài G̣n nói riêng. Tuy nhiên, măi tới năm nay (2016) nhà nước mới “cởi trói” [2] cho một bản nhạc tưởng chừng như… “vô tội vạ”.

H́nh như, theo quan điểm chính trị của Cục Nghệ thuật Biểu diễn, lời của bản nhạc có câu chúc “người binh sĩ lên đàng” rồi lại vinh danh họ là “người v́ nước quên thân ḿnh”… (hiểu ngầm là quân nhân VNCH):

“… Rót thêm tràn đầy chén quan san
Chúc người binh sĩ lên đàng
Chiến đấu công thành
Sáng cuộc đời lành
Mừng người v́ Nước quên thân ḿnh…”

Bản nhạc được sáng tác năm 1956 với âm điệu tươi vui như một lời chúc Tết tốt đẹp theo truyền thống dân tộc. Lời chúc đó gửi tới mọi thành phần xă hội: từ “anh nông phu”, “người công nhân”, “đôi uyên ương”, “người nghệ sĩ” cho đến các thương gia và binh sĩ. Ngay từ khi ra đời, ca khúc đă được ḷng khán thính giả và là tác phẩm được nghe nhiều nhất trong mỗi dịp xuân về tại Miền Nam.



“Ly rượu mừng”, nhà xuất bản Tinh Hoa ấn hành lần thứ nhất, năm 1956

Sài G̣n xưa ăn Tết rất kỹ. Theo đúng tính cách phóng khoáng, “xả láng” và “chịu chơi” của người Phương Nam:

“Tháng giêng là tháng ăn chơi
Tháng hai cờ bạc, tháng ba rượu chè”.

Người Miền Nam dùng thuật ngữ “ăn nhậu” để mô tả những hoạt động vui chơi, giải trí sau những ngày làm việc cật lực. Đó là cái tinh thần… “xả láng sáng về sớm”. Ngày Tết người ta tạm quên những công việc hàng ngày để đón mừng năm mới với hai thú vui chính là ăn uống và “nhậu nhẹt”.

Tùy theo túi tiền của từng người, rượu có thể là “rượu tây” thứ “xịn” như Whiskey, Bourbon, Johny Walker (Ông Già Chống Gậy), Champagne… hoặc các loại rượu “nội hóa” như Đế G̣ Đen hay chai bia BGI “Con Cọp”… Để “đưa cay” nhiều khi chỉ cần “củ kiệu tôm khô”, thậm chí chỉ là miếng xoài, trái cóc. Dân nhậu thường nhắc:

“Ăn nem Thủ Đức
Uống rượu Bến Lức G̣ Đen”.




Rượu Đế G̣ Đen

Đối với nhiều gia đ́nh, thiếu bánh chưng, bánh tét sẽ mất đi hương vị của Tết. Có nghèo lắm cũng cố rước về 1 hay 2 đ̣n bánh tét để trước là cúng ông bà và sau đó là “xẻ” ra cho con cháu để t́m lại chút hương vị ngày xuân. Có thêm vài miếng dưa món ăn kèm sẽ làm cho miếng bánh chưng, bánh tét đỡ ngán!

Nồi thịt kho hột vịt lúc nào cũng hiện diện trên bếp, hâm đi hâm lại sau mỗi lần ăn. Hạt dưa cắn lách tách đến độ đỏ hết hai vành môi, khỏi cần tô son. Có nhiều loại mứt Tết làm từ cây trái: mứt dừa, mứt bí, mứt măng cầu, mứt me… Trái cây tươi th́ có dưa hấu giải nhiệt trong cái nắng hanh vàng của những ngày Tết.

Người Sài G̣n có câu thật dí dỏm “Cầu Dừa Đủ Xài” là tổng hợp của của 4 loại trái: măng cầu, dừa, đu đủ và xoài. Ngày nay, lang thang trên mạng tôi bắt gặp không phải là 4 thứ trái cây mà c̣n thêm cả Bơm (táo), Vú (vú sữa), Sung, Quất (tắc), Bầu.. Ta có một bài thơ “ngũ ngôn tứ tuyệt” rất gợi h́nh trong ngày Tết:

“Bơm vú dừa đủ xài
Cầu sung dừa đủ quất
Cầu quất dừa đủ bầu
Cầu bầu dừa đủ sữa”



Hết “ăn” lại nói đến chuyện “chơi” trong ngày Tết. Về khoản này, dân Sài G̣n chiếm ngôi vị “số dách” trong các món chơi. Tuy nhiên, cũng phải xác định có hai cách: “chơi” trong nhà và “chơi” ngoài đường. Nói khác đi là những tṛ đỏ đen, bài bạc vui xuân ngoài cộng đồng hoặc trong gia đ́nh.

Có thể nói, “bầu cua cá cọp” là món thịnh hành nhất trong ngày Tết, diễn ra khắp mọi nơi, từ trong nhà ra ngoài đường. Ṣng bầu cua lưu động ngoài đường c̣n có cả những người “canh me”, hễ thấy bóng dáng “phú-lít” là báo động giải tán.

Lập ṣng bầu cua cũng đơn giản. Chỉ cần một miếng vải hoặc giấy vẽ h́nh 6 biểu tượng: nai, bầu, gà, cá, tôm và cua. Nhà cái c̣n trang bị thêm 3 viên súc sắc h́nh khối vuông, trên mỗi mặt có vẽ h́nh các biểu tượng tương ứng với 6 “linh vật”. Cần thêm một cái chén và cái đĩa để “lắc” ba viên xúc xắc.

Người chơi chỉ việc đặt tiền vào những “linh vật” sau khi nhà cái lắc 3 viên súc sắc được giữ kín trong chén úp trên đĩa. Sau khi mở chén, ba con súc sắc xuất hiện 3 “linh vật” và những ai đặt tiền vào linh vật đó sẽ được nhà cái “chung tiền”. Ngược lại, tiền đặt vào những ô không xuất hiện nhà cái sẽ… “hốt” hết.

Tính theo xác suất tỷ lệ thắng thua đối với nhà cái là 50% nhưng thực tế mỗi lần mở chén nhà cái chỉ thắng hoặc huề chứ ít khi thua. Trường hợp cả ba súc sắc đều giống nhau, nhà cái sẽ chung gấp ba nhưng nếu không ai đặt cửa này th́ nhà cái sẽ “thắng lớn” v́ gom tiền hết ṣng!

Có người giải thích tṛ “bầu cua cá cọp” là một biến thể của “roulette” ở Phương Tây hay “tài sửu” (đại & tiểu) của Tầu. Đây là một tṛ cờ bạc thuộc loại “b́nh dân” có sức hấp dẫn cả người lớn lẫn trẻ em. Đối với trẻ em, nhân ngày Tết nhận tiền “ĺ x́” thường ghé vào các đám bầu cua trong xóm hoặc vui chơi trong gia đ́nh, anh chị em tổ chức đánh bầu cua “thử thời vận năm mới”. Có một câu hát dí dỏm trẻ con đặt ra thời xa xưa khi chuyện chưởng của Kim Dung thịnh hành:

“Có cô gái Đồ Long lắc bầu cua,
Lắc ba cái ra ba con gà mái…”


“Bầu cua cá cọp” ngày Tết

Miền Nam tiếp xúc với văn hóa Phương Tây rất sớm nên bộ “Bài Tây” 52 cây đă thâm nhập vào các tỉnh phía Nam ngay sau khi người Pháp đặt chân đến Sài G̣n. Người ta làm quen với các con bài mang 4 kư hiệu: ♥ (cơ), ♦ (rô), ♣ (chuồn), ♠ (bích), tượng trưng cho 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông trong khi bộ bài có 52 lá để chỉ 52 tuần trong một năm.

Mỗi lá bài c̣n có số in tương ứng với số của quân bài. Riêng lá bài K (King) có h́nh vua được “Việt hóa” là Già; Q (Queen) có h́nh hoàng hậu là Đầm: J (Joker) có h́nh tên hề gọi là Bồi. Riêng lá A (Ace) là X́ hoặc Ách, tương đương với con số 1. Bài Tây có rất nhiều cách chơi khi du nhập Miền Nam, sau 1975 cũng xuất hiện một số thuật ngữ lạ từ Miền Bắc như “tú lơ khơ” để chỉ bộ Bài Tây.

Từ bộ bài 52 cây này người ta có nhiều cách chơi. “X́ tố” hay “x́ phé” (poker) với số người chơi từ 2 đến 6. Đầu tiên sẽ chia 2 lá trong đó có 1 con bài úp xấp để các người chơi “tố” bằng cách đi tiền. Người chơi có thể “theo” hoặc “tố ngược” với số tiền cao hơn ban đầu… ai có con bài lớn nhất sẽ thắng. “Binh xập xám” (Chinese poker) lại cần đủ 4 người chơi, mỗi người 13 cây nên mới gọi theo tiếng Tầu là “xập xám”.

Đó là những món có tính cách sát phạt, ăn thua lớn nhưng trong ngày Tết nhiều gia đ́nh tổ chức những “ṣng” mang ư nghĩa thuần túy của sự giải trí như “các tê” hay “x́ lác”. Ăn thua không là vấn đề quan trọng, nhưng cái chính là ông bà, cha mẹ, con cái được dịp vui chơi trong những ngày xuân.

Một ván “x́ lác” diễn ra rất nhanh v́ mỗi người chỉ được chia có hai cây bài và tính điểm theo các con số trên cây bài. Riêng các lá có h́nh (K, Q, J) được tính là 10 và A có thể tính là 1, hoặc 10. Cao nhất là 21 nút, nếu thấy “chưa đủ tuổi” có thể bốc thêm nhưng coi chừng sẽ bị “oác” khi tổng số điểm vượt quá 21.

Tôi nghĩ “các tê” là môn chơi hấp dẫn hơn v́ đ̣i hỏi người chơi phải biết tính toán cho hợp lư. Mỗi người được chia 6 quân bài, phải tính sao cho ḿnh có ít nhất một cây được ngửa, tức là có “tùng”, mới có quyền “chưng” hai cây cuối. Nếu cứ “thiệp” (úp) hết coi như “tiêu tùng” sẽ bị loại khỏi cuộc chơi!

Giai đoạn “chưng” cũng hồi hộp không kém. Nhiều khi “chưng” cây lớn để dành quyền làm chủ nhưng cây úp lại nhỏ tí mà vẫn thắng. Cũng có khi 2 cây cuối cùng rất lớn nhưng vẫn thua v́ ḿnh không có quyền “chưng”. Mỗi ván bài là cả một cuộc đấu trí vừa hồi hộp vừa vui nhộn trong không khí ngày Tết!

Có người quan niệm đánh bài là để “thử thời vận đầu năm”. Người ta tin vào quy luật “đen t́nh, đỏ bạc” nên có thua bài th́ cũng an ủi sẽ gặp vận hên, chẳng hạn như trong chuyện t́nh cảm lứa đôi.



Bộ bài Tây

Hơn 1 triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam năm 1954 đă đem lại cho Sài G̣n nhiều thú vui ngày Tết mới lạ. Chơi bài tam cúc là một thú vui ngày Tết khá phổ biến trong các gia đ́nh người Bắc di cư.

Bộ bài gồm 32 lá mang h́nh Tướng, Sĩ, Tượng, Xe, Pháo, Mă, Tốt… theo thứ tự của các quân cờ tướng và chia thành hai màu đen và đỏ, trong đó các quân bài màu đỏ có giá trị cao hơn màu đen. Chẳng hạn “tướng bà” đè “tướng ông”, tịnh (tượng) “điều” (đỏ) có quyền “ăn” tịnh đen…

Trong một bộ bài chỉ có hai tướng, tiếp đó các quân khác có một đôi đỏ hoặc đôi đen và 5 con tốt cũng phân thành 2 màu đen-đỏ. Ngôn ngữ trong Tam Cúc rất đặc biệt: “Bộ đôi” là hai quân bài cùng màu, cùng tên như đôi Sĩ điều, đôi Pháo đen... “Bộ ba” gồm ba quân Tướng-Sĩ-Tượng và Xe-Pháo-Mă cùng màu.

Khác với bài Tứ Sắc, các quân bài được chia hết cho tất cả mọi người tham dự chiếu bài. Người làm cái sẽ ra bài đầu tiên và gọi bài: "một cây", "đôi cây" hay "ba cây"... được gọi th́ những người chơi c̣n lại sẽ tương ứng cho ra số cây bài của ḿnh.

Các cây bài được ra với mặt phải (mặt có kư hiệu quân) được giữ kín và úp xuống chiếu bài. Khi mọi người đă ra đầy đủ bài th́ người gọi bài sẽ lật bài đầu tiên rồi theo thứ tự những người bên cạnh, ai có lá bài có giá trị lớn nhất th́ người đó được bài và giành cái. Tuy nhiên, tất cả mọi người được phép “chui” bài bằng cách chịu thua và không lật bài lên để khỏi lộ bài.

“Tứ tử” là bốn quân Tốt cùng màu, nếu ai có sẽ “Tứ tử tŕnh làng” để người khác tự động chui 4 cây bài. Trong trường hợp có đến 5 con Tốt sẽ được quyền “Ngũ tử cướp cái”. Lại có quyền “Đi đêm” với người khác khi gặp những quân bài quá xấu hoặc cần những cây mà ḿnh không có.

Khi cây bài bị thua, người ta dùng thuật ngữ “bị đè”… cho nên nếu giữ lại một cặp tốt đen vào chung cuộc, gọi là “kết”, cũng có thể bị cặp tốt đỏ của đối phương “đè” mà lại c̣n bị “đền”! Trong bối cảnh một ván bài tam cúc, Lê Đ́nh Điểu có bài thơ viết về mùa xuân thật dễ thương của đôi lứa:

“Tốt đỏ mà đè tốt đen
Kết nhất bội nhị làm em phải đền.
Ứ ừ người ta đang đen
Không thèm chơi nữa giả tiền tôi đây.
Ơ ơ bêu chửa cô này
Bị đè c̣n khóc giơ tay đ̣i tiền
Có gan để kết tốt đen
Tất có gan để chịu đền chứ sao?
“Ứ ừ , sao ở trên cao
Người ta thua mất sáu hào hai xu!..”

“Mười năm đi dưới trăng sao
Bây giờ dừng lại (nơi nào đây em?)
Ván bài đời có tốt đen
Trăm lần để kết phải đền cả trăm!

Thơ ngây thua nhẵn mười năm
X̣e tay thấy trắng khóc thầm cả đêm
Ngày xưa em khóc, anh đền
Bây giờ anh khóc ai đền cho anh?

Tam Cúc cũng đă đi vào thơ văn từ hồi tiền chiến. Nhà thơ Hồ Dzếnh tả người t́nh trong bài thơ “Cỗ bài Tam Cúc”:

“Ngày Tết mải chơi tam cúc
Không hay anh tới sau lưng
Ghé lại gần anh mách nước
Kết luôn xe pháo mă hồng.

Ô ván bài em đỏ quá
Đỏ như đôi má ngày xuân
Em có ăn trầu đâu nhỉ?
Mà sao người thấy bâng khuâng…”



Bộ bài Tam Cúc

Hơn 40 năm về trước, “Ly rượu mừng” đă chúc cho một đất nước Việt Nam tự do, thanh b́nh:

“Chúc non sông hoà b́nh, hoà b́nh
Ngày máu xương thôi tuôn rơi
Ngày ấy quê hương yên vui
Đợi anh về trong chén t́nh đầy vơi…”

Nhưng đến nay, những lời chúc đó vẫn chưa trọn vẹn. Một lần nữa, chúng ta cùng nâng ly để chúc cho một Việt Nam với muôn người hạnh phúc chan ḥa:

“Nhấc cao ly này
Hăy chúc ngày mai sáng trời tự do
Nước non thanh b́nh
Muôn người hạnh phúc chan hoà

Ước mơ hạnh phúc nơi nơi
Hương thanh b́nh dâng phơi phới”


Nguyen ngoc chinh
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	2.jpg
Views:	0
Size:	79.7 KB
ID:	1339646   Click image for larger version

Name:	235 2 Đế G̣ Đen.jpg
Views:	0
Size:	81.7 KB
ID:	1339647   Click image for larger version

Name:	235 3.jpg
Views:	0
Size:	68.8 KB
ID:	1339648   Click image for larger version

Name:	235 4 2016-01-28 10.10.41.jpg
Views:	0
Size:	86.1 KB
ID:	1339649  

Click image for larger version

Name:	235 5 Bài Tây.jpg
Views:	0
Size:	22.5 KB
ID:	1339650   Click image for larger version

Name:	235 6 Tan cúc.jpg
Views:	0
Size:	101.3 KB
ID:	1339651  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019), nangsom (02-12-2019)
Old 02-15-2019   #26
tbbt
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
tbbt's Avatar
 
Join Date: Dec 2009
Posts: 2,159
Thanks: 2,543
Thanked 5,644 Times in 1,723 Posts
Mentioned: 77 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1119 Post(s)
Rep Power: 22
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9tbbt Reputation Uy Tín Level 9
Default

tbbt_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to tbbt For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019)
Old 02-16-2019   #27
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Ở đâu đó có một nơi tên Sài G̣n







Thưa mấy cô mấy chú, con là 1 đứa nhỏ lớn lên ở Sài G̣n sau 1975, rất nhỏ so với các bác các cô chú ở đây. Mặc dù vậy, niềm yêu thương và t́nh cảm con dành cho vùng đất này không hề nhỏ. Đây là bài con viết cách đây 2 năm, con xin chia sẻ cùng mọi người, để cùng nhau hoài niệm về những tháng ngày tốt đẹp của 1 nơi đă từng rất đẹp.

****

Bữa hổm "trong mùng", gọi chiếc taxi chở mấy đứa nhỏ đi coi xiếc. Anh tài xế hay chuyện, nói tới nói lui 1 hồi anh hỏi em quê ở đâu. Dạ em gốc gác miền Tây nhưng dân Sài G̣n từ trong trứng rồi anh, ảnh cười ờ anh cũng gốc Hoa nè em nhưng cũng thành dân Sài G̣n rặt. Ba điều bốn chuyện ḿnh hỏi anh lái xe vầy nh́n đường sá Sài G̣n riết chắc ngán ngẩm anh ha, ảnh cười cười nói chứ ở riết thương lắm em ơi, giờ em đi đâu cũng vậy hà, em không thương đất lấy ǵ đất nó thương em.

Tự nhiên nh́n lại anh rất khác.

Sài G̣n bây giờ... xấu hơn nhiều, ít nhất là trong mắt những người Sài G̣n xưa hoặc những hoài niệm về vùng đất Gia Định Thành ngày đó. Cái rộn ràng náo nhiệt của Sài G̣n bây giờ bị pha tạp bởi sự ồn ă chói tai. Vẻ đẹp sang chảnh của Sài G̣n bị nhúng chàm bởi những mảng màu diêm dúa thô kệch. Sài G̣n đă dần mất đi nét óng ả nuột nà của ḥn ngọc Viễn đông cách đây chưa lâu. Người hoài niệm Sài G̣n hẳn là buồn.

Thiên hạ nhắc nhau tới Sài G̣n phải cẩn thận của nả, người đâu của đó, coi chừng cướp bóc giật dọc tràn lan ngoài đường. Đường phố Sài G̣n ôi sao mà đông đúc, mà chen lấn, xe cộ ở đây sao không biết nhường nhau, dân Sài G̣n sao mà mánh mung lừa lọc vậy.

Sài G̣n tệ vậy... mà sao Sài G̣n vẫn đông ?

Hôm nọ đọc tản văn của chị Tư* ví von Sài G̣n như một cô vợ bị ruồng rẫy, nhưng vẫn chấp nhận bao dung anh chồng lạc ḷng của ḿnh mỗi khi anh đi ngoại t́nh về, vẫn dịu dàng cơm dẻo canh ngọt giúp anh no ḷng, vẫn giang tay cho anh cơ hội sống tốt ở xứ này... để rồi nhận lấy những lời chê bai đay nghiến so sánh thiệt hơn của anh. Những anh chồng ấy khi hỏi sao không bỏ vợ th́ trơn tuột "thôi ráng giữ gia đ́nh tṛn vẹn cho con", cũng như những người sống ở Sài G̣n nhưng vẫn mang tư tưởng "xứ ǵ mà ồn ào khó sống vậy" khi được hỏi sao không rời chỗ này về quê cho an ổn th́ lại phân vân "thôi, công việc làm ăn ở đây, con cái học hành trên này....sao mà bỏ được". Sài G̣n xấu đi như bây giờ một phần là nhờ những người tham lam như vậy.

Ḿnh chán Sài G̣n không ? Có. Mỗi lần bị nhấn ch́m trong ṿng xoáy ồn ào khói bụi giữa những chiếc xe bất chấp luật lệ bon chen lên trước, hay mỗi lần thấy những anh chị công sở quay đầu khạc nhổ cái xoẹt xuống đường, hoặc mỗi lần đọc tin tệ nạn xă hội ở Sài G̣n lại tăng chóng mặt... ḿnh đều thấy ngao ngán. Ḿnh không sống vào cái thời "ḥn ngọc Viễn đông" để mà có cớ so sánh, nhưng ḿnh có đọc những bài viết về người Sài G̣n hào sảng, chân t́nh và hồn hậu; ḿnh có xem những tấm ảnh chụp nhịp sống thường nhật hồi ấy; ḿnh nh́n thấy vẻ thư thái tự tại trên gương mặt của người dân Sài G̣n thời đó. Biết rồi tiếc thôi.

Nhưng ḿnh vẫn yêu Sài G̣n lắm. Thuở nhỏ là niềm háo hức đi chợ hoa Nguyễn Huệ lúc giáp Tết, là sự ngỡ ngàng mỗi lần đi chợ Cũ ngó "hàng tàu viễn dương", là niềm ao ước mỗi khi đi Tạ Thu Thâu coi đồ đẹp. Lớn chút nữa, những kư ức về lễ hội "300 năm Sài G̣n" vẫn khắc sâu lắm. Rồi những kem Bạch Đằng, phở Tàu Bay, chè Hiển Khánh.... C̣n nhiều nữa những con đường Sài G̣n in dấu chân ḿnh đi qua, những góc nhỏ Sài G̣n chứng kiến t́nh cảm non tơ của ḿnh ngày đang lớn. Nhớ vậy, để biết trái tim ḿnh thuộc về Sài G̣n.

Có những ai đă đi xa Sài G̣n, nuối tiếc thời quá văng mà lên tiếng gièm pha chê bai Sài G̣n của-bây-giờ, cũng không trách họ được. Chỉ thương Sài G̣n vẫn lặng lẽ chịu đựng, luôn cố gắng gồng gánh sức nặng cơm áo gạo tiền cho bao nhiêu người, và phải cố gắng gấp đôi thế để bao dung hết thảy những lời bỉ bôi. Vậy cho nên, những ai đang ở đất Sài G̣n, kiếm sống từ đất Sài G̣n....xin hăy thương lấy vùng đất này bằng cách đừng làm nó xấu thêm bằng chính những hành động của ḿnh.

Có lẽ măi măi sẽ chẳng thể trở lại vị thế ḥn ngọc viễn đông như trước kia nữa, chỉ hy vọng Sài G̣n đừng biến thành mảnh vỡ thủy tinh le lói dưới ánh mặt trời.

Người Sài G̣n sẽ đau lắm, biết không ?


by Michou Pham
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	114012baoxaydung_image007.jpg
Views:	0
Size:	75.0 KB
ID:	1341943   Click image for larger version

Name:	album_kulnews_dsc-0515.jpg
Views:	0
Size:	192.3 KB
ID:	1341944   Click image for larger version

Name:	redsvn-saigon-1970-jerry-bosworth-03.jpg
Views:	0
Size:	118.7 KB
ID:	1341945  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019)
Old 02-21-2019   #28
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Nước bốc cháy

Theo các nguồn tin th́ các khoa học gia khắp thế giới đang chuẩn bị đổ về Việt Nam để t́m hiểu và nghiên cứu một nguồn năng lượng mới rất rẻ tiền nhưng lại có khả năng thay thế xăng. Đó là… nước giếng. Theo tin trong nước th́ bà con nông dân tại xă Hương Trạch, Hà Tĩnh khi kéo nước giếng để giặt giũ, nấu ăn như bao năm nay th́ thấy nước giếng có mùi… dầu lửa. Khi thử châm lửa th́ nước bốc cháy phừng phực như… xăng. Tin tức về loại nước giếng này lan truyền nhanh chóng, khi một số người mê tín tin rằng đó là nước… (!) của ông địa. C̣n có người th́ hào hứng bảo rằng nước giếng Hương Trạch có thể thay xăng, làm nguồn năng lượng mới hay xuất cảng thu ngoại tệ. Chỉ có một “già làng” thông thái th́ bảo, “Con bà nó, cái này là mấy hầm chứa xăng của mấy công ty khai thác bị bể nên mới lan vào nước giếng và có mùi xăng dầu như vậy”. Quả nhiên đúng là vậy.




Tại nó lộn

Đôi tuần trước cả nước Mỹ vỗ tay hoan nghinh nữ phi công Tammy Jo Shults của Southwest Airlines, người hùng đă cứu mạng hàng trăm hành khách khi hạ cánh an toàn chiếc phi cơ bị hỏng máy. Tuần qua th́ phi công Việt Nam được “vỗ chân” khi máy bay không hư và thời tiết không xấu nhưng cũng hạ cánh… thiếu an toàn, mém làm 200 hành khách mất mạng. Chuyến bay VN7344 của hăng Hàng Không Việt Nam từ Tân Sơn Nhất bay đi Cam Ranh trong lúc một giờ trưa ngày 30 tháng 4 vừa qua, đến Cam Ranh không biết phi hành đoàn đang đánh phé hay làm ǵ, c̣n nhân viên không lưu đang ngủ trưa hay nhậu chưa biết và nhân viên mặt đất của phi trường c̣n đang bận chôm hành lư của khách hay sao (nhà chức trách đang c̣n điều tra) mà phi cơ không hạ cánh xuống phi đạo, lại hạ cánh xuống… công trường xây dựng kế bên. May mà không đụng xe cẩu, vật liệu sắt thép… Theo điều tra ban đầu th́ lỗi là… phi đạo (nằm không đúng chỗ). Lộn thôi mà!

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	(((((((((med.jpg
Views:	0
Size:	95.2 KB
ID:	1346571   Click image for larger version

Name:	(((((((((fcc6.jpg
Views:	0
Size:	4.3 KB
ID:	1346573  

Last edited by wonderful; 02-25-2019 at 21:03.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
cha12 ba (02-21-2019), hoanglan22 (02-21-2019)
Old 02-21-2019   #29
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Du khách thích sờ 'của quư' của VICTOR NOIR một bức tượng nam để cải thiện khả năng chăn gối?

- Với niềm tin sẽ cải thiện khả năng chăn gối và khỏi t́nh trạng vô sinh, mỗi năm có hàng ngh́n du khách đến nghĩa trang Père Lachaise (Lớn nhất ở PARIS) để sờ vào “của quư” của bức tượng Victor Noir, một nhà báo trẻ người Pháp sống tại thế kỷ 19.

Victor Noir tên thật là Yvan Salmon, sinh ngày 27/7/1848 tại Attigny, Vosges, nay thuộc vùng Grand Est, phía đông bắc nước Pháp. Ông là một nhà báo viết mảng chính trị cho tờ La Marseillaise, một tuần báo do chính trị gia Henri Rochefort thành lập năm 1869 ở Paris.

Victor Noir chết khi tuổi đời c̣n rất trẻ (22 tuổi), tuy nhiên người ta chỉ biết đến ông sau khi ông qua đời do nguyên nhân cái chết có liên quan đến cháu trai của vị hoàng đế vĩ đại của nước Pháp Napoleon Bonaparte
Để tưởng nhớ đến ông, trên phần mộ của Victor Noir đặt một bức tượng bằng đồng do đích thân nhà điêu khắc Jules Dalou (1838-1902) chế tác. Bức tượng có kích cỡ tương đương người thật, được lấy nguyên mẫu h́nh ảnh ông sau khi bị bắn.

Bức tượng đặt trong tư thế nằm ngửa trên đài mộ, với mái tóc bồng bềnh, phóng khoáng, bên cạnh là chiếc mũ và bộ trang phục mà các quư ông thời đó hay mặc.

Đặc biệt, v́ một nguyên nhân nào đó mà Dalou đă "cố t́nh" điêu khắc bộ phận nhạy cảm của Noir nổi lên khá rơ. Đây chính là điểm khiến bức tượng Victor Noir trở nên "nổi tiếng" đối với các quư bà và đông đảo chị em phụ nữ.

Một "truyền thuyết" về khả năng chữa vô sinh và cải thiện khả năng "yêu" của bức tượng cũng được rất nhiều phụ nữ truyền miệng. Người ta cho rằng phụ nữ chỉ cần hôn lên môi và chạm tay vào phần nhạy cảm của bức tượng là sẽ đạt được sự như ư về khả năng sinh sản và t́nh dục hoặc kiếm được một tấm chồng như ư.

Đó là lư do tại sao môi, cằm và phần nhạy cảm của bức tượng Victor Noir đều trở nên sáng bóng, trong khi phần c̣n lại của bức tượng có màu xanh lá cây do hiện tượng đồng bị oxy hóa. Một số nữ du khách c̣n thực hiện một số hành vi khiếm nhă như ngồi lên bức tượng gây phẫn nộ và xúc phạm đến sự yên nghỉ của người đă khuất
Để khắc phục t́nh trạng này, vào năm 2004, chính quyền cho lắp đặt một hàng rào xung quanh ngôi mộ của Victor Noir để ngăn những người dân mê tín thực hiện "nghi lễ" trên.

Tuy nhiên việc làm này lại vấp phải sự phản đối của người dân (tất nhiên hầu hết người phản đối là phụ nữ) nên chính quyền đă cho tháo dỡ hàng rào không lâu sau đó.

Sự nổi tiếng của Victor Noir sau khi qua đời không phải là v́ tài năng của ông với tư cách là một nhà báo, cũng không phải với vai tṛ là biểu tượng cho phong trào chống lại chế độ quân chủ ở Pháp, mà nổi tiếng theo cách mà có lẽ Noir không hề mong muốn chút nào.

Hiện nay, phần mộ của Victor Noir là một trong những nơi có nhiều người đến thăm nhất trong nghĩa trang, đặc biệt là du khách nữ. Rất nhiều du khách cố gắng đến nghĩa trang để một lần sờ vào của quư của bức tượng đồng








Wonderful đă viếng Nghỉa Trang nầy nhiều lần mổi khi tới Paris và có lần cũng sờ cái của quư nầy gọi là lấy hên giống như người ta ...vui mà...và xin đừng xóa những tấm h́nh này v́ nó rất hay mà ḿnh sưu tầm...Xin cám ơn và đừng làm nản ḷng tôi..người có thiện chí tốt.
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	((Victor-Noir (5).jpg
Views:	0
Size:	189.3 KB
ID:	1344741   Click image for larger version

Name:	((Victor-Noir (7).jpg
Views:	0
Size:	300.0 KB
ID:	1344742   Click image for larger version

Name:	((((((((Victor-Noir (3).jpg
Views:	0
Size:	169.3 KB
ID:	1346164   Click image for larger version

Name:	(((((((((((Victor-Noir (2).jpg
Views:	0
Size:	339.7 KB
ID:	1346574  

Click image for larger version

Name:	((((((((((Victorr (4).jpg
Views:	0
Size:	74.7 KB
ID:	1346576  

Last edited by wonderful; 02-25-2019 at 21:25.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
baolunbeau (03-23-2019), cha12 ba (02-23-2019), hoanglan22 (02-22-2019), nangsom (02-21-2019)
Old 02-23-2019   #30
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Wonderful xin kể một câu chuyện hay và hiểu thế nào là cái sai lầm của người đời.

Câu Chuyện Cuộc Đời...

Năm nay tôi đă gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đă có thể chúc thọ được rồi. Tôi đă chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được. Tôi viết lá thư này gửi các anh, các chị để kể lại câu chuyện mà tôi là một người liên quan đến câu chuyện đó. Hy vọng, câu chuyện của tôi nếu được in lên, sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều ǵ đó về cuộc đời này.

Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở kư túc xá mà tôi ở lúc đó. Một hôm, chúng tôi đi tập quân sự. Duy chỉ có một người trong pḥng kêu ốm và ở lại. Người đó là Sơn, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho, để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nh́n Sơn đang nằm quay mặt vào tường, và hoàn toàn tin rằng Sơn đă lấy cắp chỉ vàng của tôi.

Tôi đề nghị mọi người trong pḥng cho tôi khám tư trang của họ. Cuộc khám xét không thành công.
Nhưng qua phân tích của chúng tôi và qua thái độ hoang mang của Sơn, chúng tôi đều tin Sơn đă giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng. Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự th́ Sơn có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Mặc dù Sơn cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi và nhà trường đă tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là Sơn.

Một tuần sau, chúng tôi phát hiện Sơn mang một bao tải ḿ sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng tôi túm lại hỏi Sơn lấy tiền đâu mà mua ḿ sợi. S không nói ǵ mà ôm mặt khóc. Năm đó, nhà trường đă không xét tốt nghiệp cho Sơn mặc dù học lực của Sơn rất khá, với lư do đă có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của ḿnh. Chúng tôi hồ hởi nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công công tác. Chỉ có Sơn không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Đồng thời nhà trường có công văn gửi về địa phương Sơn sinh sống, đề nghị địa phương theo dơi và giáo dục Sơn. Khi nào địa phương chứng nhận Sơn đă hối cải và tiến bộ, th́ nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của Sơn.

Thời gian cứ thế trôi đi. Một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau. Duy chỉ có Sơn là không ai biết rơ ràng ở đâu và làm ǵ. Nhà trường cho biết, Sơn cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.

Ngày tháng trôi qua, tôi chẳng c̣n nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt Huy đă trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xă hội biết đến.

Một hôm, sau ngày tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra. Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy ḍng: "Anh Phong thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đă lấy của anh cách đây mấy chục năm.

Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính". Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng. Lá thư không kư tên. Tôi không c̣n nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán đó là thư của Sơn. Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó có một chỉ vàng. Đó là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này tôi mới thực sự nghĩ đến Sơn với một nỗi xót thương. Ngày ấy, Sơn là sinh viên nghèo nhất trong lớp. Bố Sơn mất sớm. Mẹ Sơn phải tần tảo nuôi năm anh chị em Sơn ăn học. Có lẽ v́ thế mà trong một phút không làm chủ được ḿnh, Sơn đă trở thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó, chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ th́ có lẽ chúng tôi không đẩy Sơn vào t́nh cảnh như ngày ấy.

Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Có một nỗi ân hận cứ xâm chiếm ḷng tôi. Ngày ngày tôi đợi Sơn đến t́m. Tôi sẽ nói với Sơn là tôi tha thứ tất cả và tôi cũng xin lỗi Sơn v́ ḷng tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.

Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước tôi không phải là Sơn mà là Huy. Tôi reo lên: "Ối, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này". Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm đó gương mặt Huy trầm tư khác thường. Tôi kéo Huy vào nhà và nói ngay: "Ḿnh vừa nhận được thư thằng Sơn. Cậu có biết nó viết ǵ không? Nó đã trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi". Khi tôi nói xong, Huy bước đến bên tôi và nói: "Anh Phong, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đă ăn cắp chỉ vàng của anh". Nói xong, Huy như ngă đổ vào tôi và khóc rống lên. Tôi vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật. Khóc xong, Huy đă kể cho tôi nghe tất cả sự thật. V́ cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, Huy đă t́m cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, Huy rất ăn năn và luôn t́m kiếm Sơn để chuộc lỗi. Thế rồi chúng tôi quyết định về quê Sơn mặc dù biết Sơn không c̣n sinh sống ở quê đă lâu.

Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về Sơn: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của ḿnh, Sơn đă phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. Sơn đă xin đi khai hoang ở một huyện miền núi. Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường t́m đến nơi Sơn đang sinh sống. Ở đó Sơn sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dăy đồi. Sơn trồng trọt và mở một trang trại chăn ḅ lớn. Trông anh già hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.

Tôi và Huy quyết định ngủ lại một đêm với Sơn, Huy xin Sơn cho Huy được kể sự thật cho vợ con Sơn nghe để họ thanh thản và hănh diện về chồng, về cha ḿnh và Huy muốn được tạ lỗi với vợ con Sơn. Nhưng Sơn gạt đi và nói: "Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp". Trước khi chia tay nhau, Huy cầm tay Sơn khóc và nói: "Ḿnh có tội với cậu. Cậu đă tha tội cho ḿnh. Nhưng ḿnh muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời ḿnh đă mang nợ với cậu. Hăy nói ḿnh phải trả nợ cậu như thế nào". Sơn mỉm cười và nói: "Ông đă trả hết nợ rồi". Khi tôi và Huy c̣n chưa hiểu ư th́ Sơn nói: "Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đă trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ ǵ về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính ḿnh". Cho đến lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người Sơn. Tôi hiểu ra một điều ǵ đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này. Hóa ra, có những tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.

Cũng trong cái đêm thức với Sơn tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, Sơn vẫn đi quay ḿ sợi thuê để mua ḿ sợi cứu đói cho gia đ́nh. Chúng tôi đă không hiểu được bạn bè ḿnh. Chúng tôi đă làm cho một con người như Sơn nếu không có nghị lực, không có ḷng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.

Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh, các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó là một bài học về con người và về cuộc đời.
Thân ái
Đổ Văn Phong.




Ảnh minh họa...bao nhiêu người bạn là bấy nhiêu vấn đề để nói...
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	(((((ong-35-nam-3.jpg
Views:	0
Size:	136.3 KB
ID:	1345607  

Last edited by wonderful; 02-23-2019 at 21:07.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to wonderful For This Useful Post:
hoanglan22 (02-23-2019)
Old 02-23-2019   #31
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Bác wonderful , đọc xong ngẫm nghĩ lại chuyện đời ....
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
wonderful (02-23-2019)
Old 02-23-2019   #32
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Người cha nói với con rể



Gần đây tôi đă rất xúc động từ một đám cưới .
Trong đám cưới, người cha nói với con rể :



"Tôi là người đầu tiên nắm tay cô ấy, không phải cậu
Người đầu tiên hôn cô ấy là tôi, không phải là cậu
Người đầu tiên bảo vệ cô ấy là tôi, không phải cậu.

Nhưng mà

Có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời,
Đó là cậu chứ không phải là tôi.

Nếu có một ngày cậu không yêu cô ấy nữa
Đừng phản bội cô ấy
Đừng đánh cô ấy
Đừng nói với cô ấy.
Nói với tôi,
Tôi đưa cô ấy về nhà! "

Cậu con rể quỳ xuống,lúc đó các khách mời đều rơi nước mắt

Nếu bạn là một người đàn ông,
Xin hăy tử tế yêu quư người phụ nữ bên cạnh ḿnh
Bởi v́ họ là những cô con gái quư báu của người khác.

Lúc nhỏ tiêu tiền là ở nhà bố mẹ đẻ
Lúc khôn lớn đi kiếm được tiền là ở nhà chồng

Thế nên bạn nên nhớ, ngoài cha mẹ của họ ra,
Họ không nợ bất kỳ ai.
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	((((((((((un)))).jpg
Views:	0
Size:	104.7 KB
ID:	1345640  

Last edited by wonderful; 02-23-2019 at 21:17.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to wonderful For This Useful Post:
hoanglan22 (02-25-2019)
Old 02-24-2019   #33
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Im lặng nghĩa là yếu đuối? Không, đó là quyền năng của kẻ thông minh!



Người khôn ngoan không bao giờ phải t́m kiếm sự hơn thua trong lời nói, họ chỉ cần im lặng cũng chứng minh được bản lĩnh.
Chúng ta thường có câu nói cửa miệng ‘Im lặng là vàng’. Im lặng không có nghĩa là tự cô lập ḿnh, tách biệt hay rời xa hoàn toàn khỏi cuộc sống hiện tại mà là biết cách đừng lên tiếng tranh căi trong một thời điểm thích hợp để tránh hại người hại ta.

Một người thông minh đến mấy cũng không thể nh́n thấu mọi chuyện, có trí tuệ đến đâu cũng không thể luôn thuận buồm xuôi gió. Trong thời điểm xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp với người khác, sự im lặng của bạn không phải yếu đuối, không phải thỏa hiệp, càng không phải thờ ơ mà có nghĩa là bạn đă thực sự trưởng thành. Bạn biết cách xem nhẹ rất nhiều chuyện không đáng phải so đo v́ đôi khi, im lặng c̣n đáng giá hơn cả ngàn lời nói.


Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	((((((((((((1952.jpg
Views:	0
Size:	68.3 KB
ID:	1346569   Click image for larger version

Name:	(((((((((((((3141.jpg
Views:	0
Size:	20.4 KB
ID:	1346570  

Last edited by wonderful; 02-25-2019 at 20:56.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
cha12 ba (03-10-2019), hoanglan22 (02-25-2019)
Old 02-25-2019   #34
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by wonderful View Post
Du khách thích sờ 'của quư' của VICTOR NOIR một bức tượng nam để cải thiện khả năng chăn gối?

- Với niềm tin sẽ cải thiện khả năng chăn gối và khỏi t́nh trạng vô sinh, mỗi năm có hàng ngh́n du khách đến nghĩa trang Père Lachaise (Lớn nhất ở PARIS) để sờ vào “của quư” của bức tượng Victor Noir, một nhà báo trẻ người Pháp sống tại thế kỷ 19.

Victor Noir tên thật là Yvan Salmon, sinh ngày 27/7/1848 tại Attigny, Vosges, nay thuộc vùng Grand Est, phía đông bắc nước Pháp. Ông là một nhà báo viết mảng chính trị cho tờ La Marseillaise, một tuần báo do chính trị gia Henri Rochefort thành lập năm 1869 ở Paris.

Victor Noir chết khi tuổi đời c̣n rất trẻ (22 tuổi), tuy nhiên người ta chỉ biết đến ông sau khi ông qua đời do nguyên nhân cái chết có liên quan đến cháu trai của vị hoàng đế vĩ đại của nước Pháp Napoleon Bonaparte
Để tưởng nhớ đến ông, trên phần mộ của Victor Noir đặt một bức tượng bằng đồng do đích thân nhà điêu khắc Jules Dalou (1838-1902) chế tác. Bức tượng có kích cỡ tương đương người thật, được lấy nguyên mẫu h́nh ảnh ông sau khi bị bắn.

Bức tượng đặt trong tư thế nằm ngửa trên đài mộ, với mái tóc bồng bềnh, phóng khoáng, bên cạnh là chiếc mũ và bộ trang phục mà các quư ông thời đó hay mặc.

Đặc biệt, v́ một nguyên nhân nào đó mà Dalou đă "cố t́nh" điêu khắc bộ phận nhạy cảm của Noir nổi lên khá rơ. Đây chính là điểm khiến bức tượng Victor Noir trở nên "nổi tiếng" đối với các quư bà và đông đảo chị em phụ nữ.

Một "truyền thuyết" về khả năng chữa vô sinh và cải thiện khả năng "yêu" của bức tượng cũng được rất nhiều phụ nữ truyền miệng. Người ta cho rằng phụ nữ chỉ cần hôn lên môi và chạm tay vào phần nhạy cảm của bức tượng là sẽ đạt được sự như ư về khả năng sinh sản và t́nh dục hoặc kiếm được một tấm chồng như ư.

Đó là lư do tại sao môi, cằm và phần nhạy cảm của bức tượng Victor Noir đều trở nên sáng bóng, trong khi phần c̣n lại của bức tượng có màu xanh lá cây do hiện tượng đồng bị oxy hóa. Một số nữ du khách c̣n thực hiện một số hành vi khiếm nhă như ngồi lên bức tượng gây phẫn nộ và xúc phạm đến sự yên nghỉ của người đă khuất
Để khắc phục t́nh trạng này, vào năm 2004, chính quyền cho lắp đặt một hàng rào xung quanh ngôi mộ của Victor Noir để ngăn những người dân mê tín thực hiện "nghi lễ" trên.

Tuy nhiên việc làm này lại vấp phải sự phản đối của người dân (tất nhiên hầu hết người phản đối là phụ nữ) nên chính quyền đă cho tháo dỡ hàng rào không lâu sau đó.

Sự nổi tiếng của Victor Noir sau khi qua đời không phải là v́ tài năng của ông với tư cách là một nhà báo, cũng không phải với vai tṛ là biểu tượng cho phong trào chống lại chế độ quân chủ ở Pháp, mà nổi tiếng theo cách mà có lẽ Noir không hề mong muốn chút nào.

Hiện nay, phần mộ của Victor Noir là một trong những nơi có nhiều người đến thăm nhất trong nghĩa trang, đặc biệt là du khách nữ. Rất nhiều du khách cố gắng đến nghĩa trang để một lần sờ vào của quư của bức tượng đồng









Wonderful đă viếng Nghỉa Trang nầy nhiều lần mổi khi tới Paris và có lần cũng sờ cái của quư nầy gọi là lấy hên giống như người ta ...vui mà...và xin đừng xóa những tấm h́nh này v́ nó rất hay mà ḿnh sưu tầm...Xin cám ơn và đừng làm nản ḷng tôi..người có thiện chí tốt.
Mấy tấm h́nh của Bác bị xóa chắc là AD , hay một supper Mod nào đó .

Bởi v́ HL coi lại th́ không thấy EDIT delete xuất hiện
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (03-10-2019), wonderful (02-25-2019)
Old 02-25-2019   #35
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by wonderful View Post
Im lặng nghĩa là yếu đuối? Không, đó là quyền năng của kẻ thông minh!



Người khôn ngoan không bao giờ phải t́m kiếm sự hơn thua trong lời nói, họ chỉ cần im lặng cũng chứng minh được bản lĩnh.
Chúng ta thường có câu nói cửa miệng ‘Im lặng là vàng’. Im lặng không có nghĩa là tự cô lập ḿnh, tách biệt hay rời xa hoàn toàn khỏi cuộc sống hiện tại mà là biết cách đừng lên tiếng tranh căi trong một thời điểm thích hợp để tránh hại người hại ta.

Một người thông minh đến mấy cũng không thể nh́n thấu mọi chuyện, có trí tuệ đến đâu cũng không thể luôn thuận buồm xuôi gió. Trong thời điểm xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp với người khác, sự im lặng của bạn không phải yếu đuối, không phải thỏa hiệp, càng không phải thờ ơ mà có nghĩa là bạn đă thực sự trưởng thành. Bạn biết cách xem nhẹ rất nhiều chuyện không đáng phải so đo v́ đôi khi, im lặng c̣n đáng giá hơn cả ngàn lời nói.


Bài học rất hay
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (03-10-2019), wonderful (02-25-2019)
Old 02-26-2019   #36
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Cười Cay Đắng Từ Câu Chuyện "Lái Xe Cho Ông Sếp Nhật Dở Hơi"

Công ty tôi vừa có một tên người Nhật sang làm dự án trong khoảng 3 tháng, và tôi được giao nhiệm vụ lái xe cho hắn. Lâu nay toàn lái xe cho các sếp Việt Nam, giờ lần đầu tiên được lái cho sếp Nhật nên tôi thấy hứng thú lắm! Tôi tức tốc ra vỉa hè mua quyển sách “Tự học tiếng Nhật cấp tốc” về để nghiên cứu. “Ḿnh lái xe cho sếp Nhật th́ cũng phải biết vài ba câu giao tiếp tiếng Nhật chứ!”. Từ khi mua sách về, tôi nghiên cứu và tự học rất miệt mài, gần như không lúc nào tôi rời quyển sách (chỉ trừ lúc ăn cơm, lúc tắm, lúc ngủ, lúc xem tivi, lúc đi chơi và đi làm). Bởi thế, hôm gặp sếp Nhật tôi tự tin lắm, chủ động bắt tay rất thân thiện và chào hỏi cực kỳ trôi chảy bằng tiếng Nhật:

- Mi đua ku ra, ta xoa ku mi!
Có vẻ như tên Nhật đó không hiểu tôi nói ǵ th́ phải, hắn lắc đầu ngơ ngác rồi hỏi lại:
- Xoa ku ta chi? Ngu chi cho xoa, xa ku ta ra, xoa ku mi đi!

Tất nhiên là tôi cũng không hiểu hắn nói ǵ, vậy nên cuối cùng cả hai quyết định sử dụng tiếng Anh, dù rằng tŕnh độ tiếng Anh của tôi và hắn cũng bập bẹ ngang nhau, nhưng may là vẫn đủ để đoán được ư mà đối phương đang muốn diễn đạt.

Một điều khá thú vị đó là tên sếp Nhật này lại nói được vài câu tiếng Việt, không phải “xin chào”, “cảm ơn” - như mấy ông ngoại quốc, mấy chị đại sứ nước ngoài nào đó hay nói bọ bẹ trên tivi đâu, mà là những câu dài hẳn hoi, kiểu như: “Cấm ăn cắp vặt, ăn cắp vặt là phạm tội!”, hoặc “Vui ḷng ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, ăn không hết sẽ bị phạt tiền”, rồi cả “Không được dắt chó vào công viên này, nếu chó ị ra phải tự mang phân chó về”… Tôi nghe tên sếp Nhật ấy nói mấy câu đó th́ ngạc nhiên và khen hắn giỏi quá! Nhưng hắn chỉ cười mỉm rồi cất giọng đầy khiêm tốn:

- Giỏi ǵ đâu! Ở bên Nhật, mấy câu đó viết đầy trong siêu thị, nhà hàng, công viên, nh́n nhiều nên quen, nên nhớ thôi!

Một cảm giác tự hào chợt dâng trào trong ḷng tôi nghẹn ngào. Tự hào là phải, bởi lâu nay người ta luôn coi tiếng Anh, tiếng Trung là hai ngôn ngữ phổ biến và được sử dụng nhiều nhất trên thế giới, nhưng bây giờ, tiếng Việt đang trỗi dậy và nhăm nhe lật đổ sự thống trị của hai thứ tiếng ấy. Giờ, đi ra nước ngoài, không chỉ ở Đông Nam Á, Châu Á, mà cả Phi, Mỹ, Úc, Âu, đâu đâu ta cũng có thể bắt gặp những ḍng chữ tiếng Việt thân thương, dù rằng chúng được viết nguệch ngoạc, sai chính tả, thiếu dấu, thiếu vần, trên những tấm ván, tấm b́a nham nhở, lấm lem, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để chúng ta cảm thấy nao ḷng.

Ban đầu hào hứng bao nhiêu th́ sau đó tôi chán nản bấy nhiêu. Người đời dạy rằng: “Thà có một kẻ thù giỏi c̣n hơn có một ông chủ dở hơi”, quả là không sai. Trước đây, khi lái cho các sếp cũ th́ phải 8 rưỡi, 9 giờ sáng tôi mới phải đánh xe đến đón các sếp, rồi chở sếp qua quán phở ăn sáng, xong uống café, đến công ty cũng đă là gần 10 giờ. Sếp làm việc đến 11 giờ th́ lại chở sếp đi ăn trưa, uống bia, 3 giờ chiều đưa sếp quay lại công ty rồi 4 rưỡi đón sếp về, thế là xong. Những lúc sếp ăn uống, nhậu nhẹt th́ thường là sếp gọi tôi vào ngồi cùng. Nếu hôm nào sếp tiếp khách sang, không được gọi vào, th́ tôi lại ra xe ngả ghế xuống ngủ rất thảnh thơi.

Thế nhưng chỉ sau hai tuần làm lái xe cho thằng sếp Nhật dở hơi, tôi trở nên phờ phạc, bă bời. Đúng 6 rưỡi sáng tôi phải dậy chuẩn bị xe qua đón nó. Theo quy định của công ty th́ 7 rưỡi mới là giờ làm việc nhưng chỉ khoảng 7 giờ 15 là nó đă có mặt và chui vào pḥng làm việc luôn. Ngày trước đi với các sếp cũ tôi thường xuyên được các sếp cho ăn sáng, ăn trưa, uống bia, gái gú, hát ḥ, chứ từ ngày lái cho thằng Nhật này tôi toàn phải nhịn đói, v́ sáng tôi đến đón nó th́ nó đă ăn sáng xong rồi, trưa nó ăn qua quưt ngay tại pḥng bằng đồ ăn nhanh rồi lại cắm đầu vào làm việc, tối nào nó cũng ngồi lại công ty đến 7, 8 giờ, vậy nên tôi cũng phải ngồi chờ nó với cái bụng đói meo và khuôn mặt bơ phờ.

Chưa hết, nhiều lần đang đi, nó bắt tôi dừng xe lại, rồi nó mở cửa xe chạy vụt ra. Tôi tưởng nó đi tè nhưng không phải, hóa ra nó nhặt cái vỏ bao cám con c̣ về để may túi xách.

Đặc biệt có lần tôi chở nó đi công chuyện, vừa đánh lái ra cổng th́ tôi quệt ngay vào cái xe đạp cũ nát của ai đó dựng ở mé đường làm chiếc xe đạp đổ kềnh, cái yên xe gẫy gập và văng ra. Tôi đang định phóng đi th́ thằng sếp Nhật bắt tôi dừng lại, rồi nó mở cửa phi ra. Nó dựng cái xe đạp lên ngay ngắn, móc ra tờ 500 ngh́n rồi kẹp vào tờ giấy, để vào giỏ cái xe đạp, trên tờ giấy nó nhờ tôi viết hộ rằng: “Tôi vô t́nh làm găy yên xe của bạn. Hăy cầm tiền này để sửa xe, và hăy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp cũ nát đó. Lần này th́ cái yên không văng ra nữa mà là cái bàn đạp. Thằng Nhật lại nhảy xuống, dựng xe lên, bỏ 500 ngh́n vào giỏ xe rồi để lại mảnh giấy: “Tôi vô t́nh làm găy bàn đạp của bạn. Hăy cầm tiền này để sửa xe, và hăy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau nữa, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp đó. Lần này th́ cái yên và cái bàn đạp không văng ra nữa mà là cái chắn xích. Tuy nhiên, hôm đó không có thằng Nhật đi cùng mà chỉ có ḿnh tôi trên xe, vậy nên tôi phóng thẳng. Đang định nhấn ga lao đi th́ từ bên đường, một mụ già lao ra chặn ngay đầu xe tôi, mụ vừa dang hai tay, vừa gào thét:

- Thằng chó! Dừng lại đền tiền sửa xe cho bà đi chứ! Tại sao hôm nay mày lại bỏ chạy?!

Tôi nghe vậy th́ mở cửa, tḥ đầu ra bảo:

- Thôi đi bà ơi! Cái xe của bà bán cho đồng nát chắc được hai chục! Hôm nay có ḿnh tôi thôi, thằng Nhật không đi cùng đâu! Nghỉ sớm đi!

Rồi một lần khác, đang vội nên tôi vượt đèn đỏ và bị công an tuưt c̣i. Theo bản năng, tôi nhấn ga vọt lên. Công an thấy tôi chạy th́ cũng không đuổi theo nữa. Tưởng là xuôi, ai ngờ thằng Nhật ấy chửi tôi, nó nói rằng vượt đèn đỏ và bỏ chạy là phạm luật. Rồi nó bắt tôi quay xe lại chỗ công an nộp phạt đàng hoàng xong mới đi tiếp. Đúng là thằng dở hơi!

Lái xe cho thằng Nhật hâm ấy một thời gian th́ tôi đă hiểu được tính cách của nó. Đi đường thấy cái vỏ bao cám con c̣ nào vứt bên đường th́ tôi tự giác dừng lại cho nó xuống nhặt; chẳng may có quệt vào xe cộ hay đồ đạc của ai gây hư hỏng th́ tôi cũng tự giác dừng lại để nó xuống trả tiền bồi thường; có lỡ quen chân vượt đèn đỏ hay đi ngược chiều th́ cũng tự giác ṿng xe ra chỗ mấy anh công an để nộp phạt.

Hôm ấy, thằng sếp Nhật bảo tôi ra sân bay đón một thằng Nhật khác. Cái thằng Nhật này mặt cứ lầm ĺ, từ lúc lên xe nó không nói với tôi câu nào. Tôi cũng chả quan tâm mà chỉ tập trung vào lái xe. Tập trung là thế, ấy vậy mà qua ngă tư tôi lại quen chân vượt đèn đỏ, và lại bị công an tuưt c̣i. Tôi đang giảm tốc độc và cho xe chầm chậm táp vào lề bên phải theo hiệu lệnh của anh công an giao thông th́ bất chợt thằng Nhật đó hét lên, và nó hét bằng tiếng Việt:

- Mày dừng lại làm cái ǵ! Chạy luôn đi! Đường đông thế này công an không đuổi theo đâu!

- Em tưởng anh là người Nhật? – Tôi hỏi hắn bằng giọng thảng thốt!

- Tao là người Nhật, nhưng tao sống ở Việt Nam mấy chục năm rồi! Chạy nhanh lên!


Wonderful dịch và xào nấu....hihihi

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	(((((4877.jpg
Views:	0
Size:	84.2 KB
ID:	1346598  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to wonderful For This Useful Post:
cha12 ba (03-10-2019)
Old 03-09-2019   #37
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Wonderful ghi một bài đọc mà suy gẩm rất hay.

Ngày 8/3: Tuần lễ khen vợ

Người ta kể rằng, có một gă chiếm được hàng trăm trái tim phụ nữ và sau đó chiếm đoạt luôn cả tài sản của họ nên cuối cùng phải vào tù.
Một nhà tâm lư học ṭ ṃ đến tận nơi xem hắn có bí quyết ǵ không. Ông ta bất ngờ v́ đó là một gă đă luống tuổi, h́nh thức b́nh thường, duy chỉ có cái miệng rất có duyên.

Ông hỏi: "Làm thế nào anh chinh phục được nhiều phụ nữ như vậy?". Hắn trả lời cụt ngủn: "Có ǵ đâu. Cứ khen và khen nhiều vào".



Nhà tâm lư học nổi tiếng người Mỹ, Dale Carnegie thường đi giảng ở các lớp học làm vợ, làm chồng. Một hôm, sau bài giảng về nghệ thuật làm chồng, ông ra bài tập cho học viên về nhà làm.

Ông yêu cầu tất cả đàn ông thực hiện một “Tuần lễ khen vợ”, ngày nào cũng khen từ sáng đến tối.
Ông cam đoan sẽ thấy hiệu quả ngay lập tức. Học viên chẳng mấy người tin. Có người c̣n nghĩ là ông nói đùa, nhưng số đông vẫn thử “làm bài tập” xem sao và kết quả thật bất ngờ.

Một anh vừa ngủ dậy, nhớ đến bài tập, nói luôn: “Nằm cạnh em sướng thật, mùa đông th́ ấm, mùa hè th́ mát”. Vợ tát yêu một cái. Vợ tập thể dục xong, chồng lại khen: “Hồi này trông thần sắc em rất tốt!”. Vợ càng ngạc nhiên v́ chưa bao giờ thấy chồng để ư đến ḿnh. Lúc dọn món ăn sáng ra, anh ta lại xoa hai bàn tay: “Chà, em làm món ǵ trông ngon thế!”. Vợ sung sướng nguưt yêu chồng một cái nữa. Ăn xong lại khen: “Anh thấy đi ăn sáng ở đâu cũng chẳng bằng em làm!”.

Trước khi đi làm, ngắm vợ một phút, anh lại thốt lên: “Em mặc bộ này trông quá được!”. Không ngờ chỉ trong ṿng một tiếng, mới khen có mấy câu mà chưa bao giờ anh ta thấy trên gương mặt vợ lại có những nét hạnh phúc ngời ngời đến thế. Ra đến cửa anh c̣n quay lại: “Anh đi nhá. Em rất tuyệt,anh yêu em, vợ cưng của anh”.

Hết tuần, có học viên báo cáo với thầy là chỉ sau một “tuần lễ khen”, anh ta được hưởng hạnh phúc hơn 10 năm chung sống cộng lại.

Nhưng có một thứ, người vợ nào cũng khao khát th́ họ lại quên. Đó là lời khen.

Tuy nhiên, nếu vợ đẹp th́ khen đẹp, nếu quần áo đẹp th́ khen quần áo, nếu ngoại h́nh không đẹp th́ khen công dung ngôn hạnh... miễn sao phải chân thật. Khen bừa lỡ thành mỉa mai th́ sẽ tác dụng ngược đấy.

Ai cũng biết “đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai”....

Có anh... c̣n "môi miếng”: "Em hút hồn anh ngay từ lần đầu mới gặp. Đôi mắt em sao mà sâu thăm thẳm say đắm vậy"...

Đàn ông Việt thường "quên" nịnh vợ..??? và ráng chịu....


C̣n Wonderful ưa nói câu " Anh đi Đông đi Tây cũng không bằng về nhà với vợ với con " thế là cả đời ḿnh tới bây giờ sống trong hạnh phúc và ảnh hưởng rất hay tới con cái,lúc nào cũng coi tổ ấm gia đ́nh là trên hết.... ......8 march 2019.

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	((((((((2b2.jpg
Views:	0
Size:	88.3 KB
ID:	1347255   Click image for larger version

Name:	(((((((((381.jpg
Views:	0
Size:	40.3 KB
ID:	1347258  

Last edited by wonderful; 03-10-2019 at 00:20.
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to wonderful For This Useful Post:
cha12 ba (03-10-2019)
Old 03-11-2019   #38
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Người Vợ Tù Cải Tạo - Thụy Vi tự thuật

Con người ta khi đă có một quảng đời dằng dặc khổ đau, một quảng đời dằng dặc ưu phiền… Đáng lẽ không nên ngoái đầu nh́n lại. Bởi vui vẻ th́ hiếm hoi, c̣n chuỗi ngày cơ khổ th́ dài vô tận. Cũng như muốn nói về nó, cũng không thể nói hết một lần, chỉ c̣n cách kể lại những biến cố chính bằng chút chữ nghĩa với tất cả xúc động cùng tâm t́nh, ư tưởng…

*****

Bị Đuổi Ra Khỏi Ngôi Nhà Của Ḿnh......

Khi hay tin Việt Cộng bắt hết anh em cùng chồng tôi tại ty Cảnh sát, cảm giác của tôi lúc đó thấy ḿnh y hệt như trái banh bị ném quật một cách mạnh bạo phũ phàng. Sau giây phút chới với, tôi bắt đầu hốt hoảng, nhưng biết cầu cứu với ai, v́ chung quanh tôi trống không – những người thân giờ kẻ c̣n người mất, người ra đi mất hút nơi nào không ai biết… Cuối cùng tôi chỉ biết khóc lặng thinh trong tuyệt vọng và thấp thỏm chờ đợi những bất hạnh chắc chắn sẽ theo nhau kéo tới…

Biến động Ngay 30, Tháng Tư, Năm 1975 chưa hết bàng hoàng. Không khí ghê rợn cuộc xử bắn Tỉnh Trưởng Hồ Ngọc Cẩn c̣n nặng nề u ám. Đột nhiên rộ lên tin đồn sẽ xử bắn thêm vài người nữa trong nay mai khiến mọi người trong tỉnh càng hoang mang sợ hăi. Một buổi sáng thức dậy nh́n qua bên đường thấy một khán đài dựng lên sừng sững hồi nào, Tôi vừa ngờ ngợ, đột nhiên có tiếng gọi ngoài cổng rồi vài người cầm súng xông vào nhà tôi với nét mặt hằn học ra lịnh cho Tôi phải ở yên trong nhà không được đi ra ngoài. Thấy thái độ hung hăng của họ, hai đầu gối Tôi run lên v́ biết tai họa tới rồi. Khán đài dựng ngoài kia và họ canh giữ Tôi đây là ngày xử án chồng tôi rồi ! Nghĩ đến đó tôi cảm thấy mặt đất dưới chân tôi như đổ ụp xuống khiến thân h́nh tôi lảo đảo phải ngồi bệt xuống ghế t́m điểm tựa. Sau phút điếng hồn, chợt nhớ ra sự thật, chợt nhớ chồng tôi sắp chết, đột nhiên hết sợ, tôi đứng lên, bế đứa con bươn bả đi ra cửa về phía đám đông đang tụ họp, mặc kệ họ hầm h́ kè súng chạy theo.

Tôi chen vào phía khán đài chong mắt t́m chồng nhưng chỉ thấy mấy tên cán bộ mặt mày lạnh tanh đầy sát khí lớp đứng lớp ngồi lố nhố. Không t́m thấy anh nhưng tôi thật b́nh tĩnh kiên nhẫn quan sát chung quanh. Giờ phút này tôi nhứt định không khóc, nhất định không để mắt tôi nhoè nhoẹt, phải ngẩng đầu nh́n cho rơ mặt kẻ thù dă tâm giết chết chồng ḿnh.

Trong khi mọi người lao xao bàn tán, hồi hộp đợi chờ. Bỗng một tốp người chạy dạt ra hai bên rồi tiếng la hét lao xao khi chiếc xe bít bùng chở tử tù xuất hiện chậm chậm tiến vào. Tôi xốc nách đứa con len lỏi vào ḍng người mặc kệ tiếng thằng du kích gọi giựt giọng sau lưng “đứng lại! đứng lại!…” để áp sát nh́n vào khung cửa sổ hai bên xe. Qua lớp kính màu xám đục tôi nhận ra ông trung tá Trưởng Ty Cảnh sát Vơ Văn Đường, bên kia là chú Thiên làm sở Mỹ có tiệm café Con Chồn gần đó. Lấp ló bên vai ông Đường là khuôn mặt Đại úy thám sát Lê Văn Bé. Vừa lúc đó có tiếng khóc sát bên tôi, quay lại thấy vợ và bầy con ông Bé rũ rượi khóc kêu chồng kêu cha ḅ lê ḅ càng dưới đất thật thảm thiết. Dù đă tự chủ là không khóc, nhưng nh́n thấy cảnh thê lương bất nhẫn, tôi chịu không nỗi, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt cho tới khi một tốp lính ôm súng hung hản chạy rầm rập bao quanh chiếc xe…Một người bước tới mở cửa…Tôi lau mắt nín thở, cổ họng nghẹt cứng…Tiếng ồn ào, tiếng khóc rộ lên từng hồi khi từng người bị lôi ra, ông Đường xuống trước, kế tới ông Bé, kế tới chú Thiên…Ai nữa ? Tim tôi như ngừng đập… Tôi thấy cửa xe toang hoát không c̣n người nào…tưởng hoa mắt…Tôi nhóng cổ…chồng tôi đâu ? Lúc cửa xe đóng lại…Tôi c̣n mơ hồ, khi biết chắc không có anh, tôi mừng đến ngẩn ngơ, hai bàn chân không nhấc nổi đứng im sững nh́n đám đông rồng rắn ùa theo sau những tử tù. Tôi đứng như thế không biết bao lâu cho tới có tiếng ồm ồm của công tố viên trên loa phóng thanh, tôi mới lủi nhủi nôn nao bế con đi về nhà rồi lập cập khoá cửa lại, vội vă đi pha cho con b́nh sữa rồi đặt con lên giường vừa ôm con vừa dỗ cho con ngủ mà đầu óc c̣n mông lung không tin đây là sự thật !?

Tôi bị treo tim thêm vài phiên xử bắn nữa, nhưng cuối cùng tạ ơn Trời chồng tôi vẫn thoát chết. Tuy nhiên, sau đó không lâu, tôi nhận được lịnh của Ủy ban Quân quản cho biết nhà tôi bị tịch thu. Trước khi từ giă mái ấm được xây cất do đồng tiền chắt chiu của hai vợ chồng – Tôi không biết ḿnh đứng chết lặng như cái xác không hồn trong bao lâu, rồi dắt díu đứa con trai bốn tuổi cùng với một mầm sống trong bụng và chút tư trang khiêm nhường để bắt đầu bước vào đời sống vô vọng mịt mù…

Trong cơn Quốc phá Gia vong khiến bà con của tôi tán lạc kẻ c̣n người mất. Không c̣n cách chọn lựa, tôi đành phải đưa con đến tá túc nhà mẹ ruột đang sống cùng ông dượng ghẻ tại Cần Thơ. Thời gian đầu, ông dượng ghẻ cư xử với tôi thật tử tế, nhưng càng ngày ông dượng ghẻ tôi càng lộ ra sự khó chịu, ông bắt đầu đay nghiến chưởi chó mắng mèo và thẳng tay đánh đập con tôi mặc dù cháu bé không hề gây ra lỗi ǵ quá đáng. Mẹ tôi không biết v́ bất lực hay a ṭng cũng nín thinh. Người hàng xóm đoán được ư ông dượng ghẻ muốn ǵ nên mách nước … Thế là tôi móc hết tiền bạc, bông tai nhẫn cưới… vội vàng giao nạp !

Sinh con chưa được hai tuần tôi phải trở ra buôn bán Thuốc Lá nơi đầu đường để phụ thêm tiền chợ cho mẹ vui. Tưởng yên thân, nhưng ông dượng ghẻ không để tôi yên v́ ông nghĩ vợ chồng tôi có rất nhiều tiền và đang cất giấu đâu đó. Thật ra, nếu chồng tôi không thanh liêm, với chức vụ của anh, chắc chắn nh có hàng trăm cơ hội làm giàu. Thấy tôi không “ xùy” Tiền, ông dượng ghẻ càng làm dữ. Tôi chịu đựng hết nỗi nên quyết định thu xếp ít quần áo, ba mẹ con tôi bồng chống ra đi !

Ra khỏi nhà. Tay ôm con, tay mang bọc hành lư, đứa con lớn lẽo đẽo sau lưng. Tôi bơ vơ, đi như người thất thần – Tôi đi tới, đi lui, lầm lủi đi, đi măi mà không biết đi đâu ? Ghé đâu ? Sống đâu ? Tôi cứ đi như thế và đầu óc bắt đầu nghĩ tới con đường chết !
Ư tưởng chết manh nha trong trí càng lúc càng thôi thúc khiến tôi quay ngoắt lại, quày quả đi ra hướng bến phà Cần Thơ.

Chiếc phà từ từ trôi ra giữa sông. Tay ôm đứa con sơ sinh, tay nắm cứng đứa con lớn, Tôi mon men ra phía chỗ không có những hàng lan can chắn giữ rồi lầm ĺ đứng im miên man nh́n xuống làn nước chảy xiết bên dưới. Tôi dự định sẽ ôm chặt hai con và phóng xuống thật nhanh. Gió lạnh làm con tôi rùng ḿnh co ro. Tôi cúi ôm con và nói: “ Mẹ con ḿnh chết với nhau nghe con!” Thằng bé 4 tuổi không biết có hiểu chết là ǵ không bỗng nhiên khóc rống, lắc đầu quầy quậy “ Con không chịu ! Con không chịu ! …” Tiếng la khóc xé ḷng của con như một tia chớp lóe, khiến tôi giật ḿnh, sửng người chợt tỉnh. Tôi c̣n nhớ, măi măi, cái cảm giác của tôi lúc đó là một nhói buốt kinh hoàng ở ngực. Tôi sợ hăi, ôm các con lùi vội vô phía trong rồi hôn con như điên như dại với nước mắt giàn giụa và ḷng chưa hết nỗi bàng hoàng.

Ba mẹ con Tôi vừa thoát qua được cái chết trong giây phút ngu muội, oan uổng, v́ thế tôi cảm thấy ḿnh cần phải sống. Đối với tôi từ giờ phút này – Hai con chính là lẽ sống duy nhất của tôi trên đời này !

Tôi đến kiếm người bạn tên Duyên xin tá túc. Gia đ́nh Duyên không khá giả, nhưng sẳn ḷng chia cho mẹ con tôi một chỗ ở.. Sợ bạn v́ ḷng tốt sẽ bị phiền hà với công an khu vực v́ dám chứa “ Vợ Ngụy” nên tôi xin dọn ra ở trong căn cḥi đựng củi phía sau nhà.

Đêm đầu tiên ngủ trên vạt giường đóng vội bằng những cây tràm cong queo nên tôi phải lôi hết khăn khíu, quần áo để lót cho con tôi nằm đỡ cấn.. Nửa đêm trời bỗng đổ mưa, mưa vật vă dập những ḍng nước cuồng bạo vào các vách nhà và gió lăn lộn thổi thốc khiến mái lá dựng đứng đưa những giọt nước xối xuống làm mùng chiếu ướt đẫm và ngọn đèn dầu tù mù một hồi rồi tắt ngấm. Tôi ṃ mẫm trong bóng tối ôm kín hai con đang giật ḿnh khóc tấm tức rồi vơ vội cái mền lết t́m chỗ nào đỡ dột nhất ngồi thu lu phủ trùm cái mền cho con ấm rồi nhẹ nhàng đung đưa dỗ cho con ngủ tiếp. Tội nghiệp hai đứa con gầy g̣ như hai cọng cây non rút sát trong ngực tôi thiếp trong giấc ngủ chập chờn.

Lát sau gió lui xa, nhưng mưa c̣n chập chùng. Tôi ngồi trong ngôi cḥi quây kín bằng lớp lá dừa chằm mỏng manh nặng mùi ẩm mốc mà tôi tưởng như đang ngồi trong chiếc thuyền vật vờ lênh đênh trong giông băo ngoài biển khơi mịt mùng. Trong hoàn cảnh này, tôi không c̣n nước mắt đâu để khóc, cũng không c̣n cảm xúc để kêu trời hay gọi đất, chỉ mong mưa tạnh, trời mau sáng – Như chị Dậu, một nhân vật của Ngô Tất Tố – Tôi cô đơn tê tái nh́n chung quanh khuất ch́m sau màn đen dầy kịt.

Kiếm Sống:

Cứ sáng sáng là ba mẹ con tôi có mặt ngoài chợ Cần Thơ. Tấm ny-lon trải dưới đất nơi góc chợ với mớ quần áo cũ là nghề kiếm sống mà tôi có thể nuôi on và tiếp tế cho Chồng. Một hôm đang ngồi tháo chỉ quần áo th́ gặp Vợ Anh La Phú Xương đi ngang qua. Bạn thân lâu ngày gặp mừng lắm, đến chừng quay lại thấy hai con tôi nằm chèo queo ngủ thiêm thiếp bụi đời dưới bóng nắng hắt trên chiếc xe ba bánh th́ chị không dằn được nên bật khóc. Rồi chị khuyên tôi nên dọn tới nhà chị ở. Trong khi tôi mua bán ngoài chợ, các con tôi ở nhà với các con chị, khỏi phải dầm mưa dăi nắng.

Nghe chị Xương đề nghị hợp lư, phần Duyên cũng đốc thúc nên tôi ngậm ngùi chia tay với căn cḥi t́nh nghĩa, nơi, đă cưu mang mẹ con tôi trong những ngày cùng khổ nhất.
Chị Xương đùm bọc mẹ con tôi giống như lá rách đùm lá nát v́ hoàn cảnh chị có hơn ǵ tôi đâu ? Anh Xương đi TÙ CẢI TẠO , ở nhà bốn mẹ con chị phải cạy từng lớp gạch bông, từng lớp gạch bếp ra đổi gạo. Sau khi không c̣n ǵ để bán th́ thằng con trai út phải ra ngoài chạy xe đạp ôm. Chị Xương tập tành đi buôn – Chị bó từng cục thịt trong người đi buôn lậu từ chỗ này tới chỗ kia.

Trong mỗi mảnh đời của những người đàn bà có chồng bị TÙ CẢI TẠO không có mảnh đời nào sướng hơn mảnh đời nào, không có mảnh đời nào “Nhục” hơn mảnh đời nào. Bởi v́ cuộc đời những người đàn bà như chúng tôi bây giờ nếu không là mưa nắng th́ là gió táp vập vùi. Cho nên người đàn bà dang thân ra đứng bán chợ trời th́ gặp trăm ngàn cay đắng do bạn hàng o ép có khác ǵ người đàn bà dăi dầu đi buôn từng bịch gạo, kư thịt cũng đắng cay bởi những tên lơ xe, tài xế, đứng bến tiểu nhân đắc ư quyền hành.

Thời gian này chiến tranh cơm gạo mới tồi tàn làm sao. Đó chính là sự đổi thay rộng lớn của cuộc đời và con người. Đó chính là sự đổi thay tàn nhẫn, ghê gớm đến cái độ tan biến, đảo lộn hoàn toàn nề nếp cũ khiến người đàn bà khác hẳn – sẵn sàng xù lông giương móng dành nhau từng kư bo bo, từng kư ḿ sợi, từng lít nước muối pha màu để giữ chặt phần ăn cho con ḿnh.

Tôi sống như thế cho đến một ngày, cuộc trùng phùng với vợ chồng người nhân viên cũ như một cơn mơ làm thay đổi cuộc đời của tôi. Xin được kể lại một chút về sự liên hệ ân t́nh này:

…Năm đó chú Sáng là tài xế lái xe cho chồng tôi. Như thường lệ, mỗi sáng chú lái chiếc Scout đậu trước nhà chờ. Xe lúc nào cũng nổ máy, nhưng hôm đó chú loay hoay lau xe nên không thấy một đứa bé trai ba tuổi, con của Thiếu tá Nguyễn Thanh Ṭng trưởng ty Cảnh sát đang lon ton theo người nhà đi mua điểm tâm. Đang đi như vậy, bỗng thằng bé chun vô ngồi trong gầm xe hồi nào không ai hay. Chồng tôi từ nhà bước ra, vô ư, mở cửa leo lên, xe vọt tới, có người la hoảng, nhưng đă trễ ! Xe cứu cấp tới th́ thằng bé đă chết. Chú Sáng bị câu lưu rồi được thả để chuẩn bị ra toà. Mặc dầu ông bà Trưởng ty hứa sẽ băi nại, nhưng chú không yên tâm. Một buổi chiều chú ghé thăm, mặt mày có vẻ nôn nóng muốn bỏ trốn. Tôi thông cảm, lén chồng dắm dúi đưa chú ít tiền làm vốn để về quê nuôi vợ con. Từ đó chúng tôi bặt tin.

Sau năm 1975 vợ chồng chú Sáng xúc động khi nghe người ta kể lại những biến cố trong gia đ́nh tôi nên vợ chồng chú quyết tâm t́m cho ra tung tích vợ con người chỉ huy cũ để giúp đở. Gặp nhau giữa chợ. Chúng tôi nh́n nhau mừng mừng tủi tủi. Sau đó vợ chồng chú ân cần đề nghị đón mẹ con tôi về sinh sống nơi quê vườn của chú. Trong lúc này, thôn dă là nơi trú ẩn an toàn hiền hoà nhất cho một người Vợ nuôi con đợi Chồng. Vả lại, cảnh dang thân dầm ḿnh giữa chợ và cuộc sống không một tờ giấy tùy thân đă khiến tôi thấm mệt. Con tôi lại sắp đến tuổi đi học và tờ Hộ khẩu là tờ giấy bức thiết để con tôi vào trường. Lời đề nghị của vợ chồng chú Sáng ngay lúc này như cái phao trong tầm tay. Tôi muốn từ đây chấm dứt cuộc sống lưu lạc như mèo mẹ bơ vơ tha con ḿnh đi cùng khắp.

Nghe tôi nhận lời, vợ chồng chú hối hả về quê dựng liền mái nhà rồi tức tốc trở xuống Cần Thơ đón mẹ con tôi. Ngày chia tay lại là một ngày toàn nước mắt. Gia đ́nh Duyên, gia đ́nh chị Xương và gia đ́nh tôi bịn rịn không rời.
H1.jpg

Chúng tôi về Vàm Cống, ở trong ngôi nhà tranh kín đáo, cất giữa đồng. Trong nhà chúng tôi có giường cây, bàn cây, ghế cây, tuy chỉ những loại gỗ tạp rẻ tiền nhưng tôi cảm thấy ḿnh thật giàu có và bắt đầu học bài học biết ơn mọi thứ. Tôi như sống trong một gia đ́nh, tôi có người bao bọc, giúp đỡ mọi mặt. Những ngày tháng tù đầy phơi rốn cứ thế êm đềm qua. Tôi là người sống động, nên cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù phải nếm qua bao khốn khó tủi nhục ǵ, dù đang ở một nơi thiếu tiện nghi nhất – như vùng quê này, không điện, không nước máy, không TV, nhưng tôi lúc nào cũng t́m một cái ǵ vui để quên khốn khó, vẫn thêu dệt nhiều mộng đẹp, thí dụ mái cḥi tranh tôi đang ở thi vị hoá là “lều thơ” và biến nó thành một nơi ở thơ mộng, là một nơi an toàn cho các con tôi có chỗ chạy nhảy nô đùa. Ở chung với ba mẹ con tôi c̣n có cháu Thủy con gái của vợ chồng chú Sáng. Cứ sáng sớm tôi lên chợ Long Xuyên bán buôn th́ mấy chị em ở nhà với nhau. Chiều chiều tôi xách gạo, thức ăn về nấu, cả nhà xúm lại ăn với nhau thật vui rồi tụm lại nghe tôi đọc truyện trước khi đi ngủ. Thằng con trai lớn của tôi lúc đó biết mê Thủy Hử. Những cuốn truyện xưa c̣n sót lại thằng bé đọc đến thuộc ḷng. Biết con thiếu cha là một thiệt tḥi rất lớn, nên tôi phải làm tất cả, hết sức ḿnh để bù đắp. Hôm nào có gánh hát, tôi và Thủy đạp hai xe chở hai con đi coi hát, sau những cơn vui nho nhỏ, đêm tối thức giấc ṿ vơ nghe ếch nhái rền ră ồm ọp kêu than thăm thiết mới thấy nỗi hiu quạnh. Cái âm điệu đó ám ảnh tôi cho tới tận hôm nay, khi Tôi đă sống đoàn viên trên nước Mỹ – nhiều đêm ngủ tôi c̣n nghe văng vẳng đâu đây, giật ḿnh hoảng hốt choàng dậy, lắng nghe…may quá, chỉ là tiếng gió !Tôi trồng một số cây ăn trái chung quanh nhà đang sơn sởn th́ trận lụt kinh hồn năm 1978 nhận ch́m nghĩm. May nhờ có hàng xóm trước đó đến làm cho mẹ con tôi cái sàn để kê đồ đạc cho khỏi ướt và làm chỗ cho mẹ con tôi và cháu Thủy ở. Cái sàn tuy áp sát mái nhà nhưng an toàn. Để đề pḥng đêm khuya nguy hiểm, vợ chồng chú Sáng c̣n treo cái kẻng có ǵ th́ tôi khua lên cho hàng xóm chạy tới. Mấy tháng nước nổi nhưng các con tôi không hề thiếu ăn, thiếm Sáng ngoài tiếp tế bánh trái, thiếm c̣n cho canh cho cá… Có lần thiếm cho ăn món canh chua Xiêm La, ngon tuyệt, nhớ suốt đời !

THĂM NUÔI

Đời sống trôi qua một cách vật vă. Những ngày tháng tất tả chạy ngược chạy xuôi, thăm nuôi cha, thăm nuôi chồng, nuôi con và nuôi ḿnh, khiến tôi tàn tạ không ngờ. Người vợ “ Thục nữ yểu điệu” ngày nào giờ bơ phờ cằn cỗi. Nhà tôi cách phà Vàm Cống đúng hai cây số.. Mỗi chuyến thăm nuôi chồng, tôi phải dậy lúc nửa đêm, hai mẹ con khiêng vác những bao bị giỏ xách khệ nệ đi bộ ra tới bến phà, đập cửa nhà ông thuyền câu, nhờ ông chở qua sông trước ba giờ sáng để kịp đón xe tài nhất từ Long Xuyên chạy xuống Cần Thơ.

Chúng tôi qua con sông bắc Vàm Cống bằng chiếc thuyền câu chèo tay mỏng manh. Bây giờ ngồi nhớ lại, không hiểu sao tôi có can đảm đưa con ngồi trên chiếc thuyền băng ngang ḍng nước chảy xiết trên khoảng sông rộng mênh mông dập dềnh những con sóng cơ hồ nhiều lần nhận chiếc thuyền xuống nước trong đêm tối chập chờn như thế ?

Có lần tôi kể cảnh tám năm thăm nuôi trong bài Khóc Lặng Thinh là tám năm tôi và đứa con trai đầu ḷng vừa bốn tuổi có rất nhiều kỷ niệm tủi cực trong những chuyến thăm nuôi chồng tôi ở trong TÙ CẢI TẠO… Trong những lần đó, mẹ con chúng tôi nhiều đêm phải ngủ ngoài lề đường, hoặc là ngồi bó gối suốt đêm ngoài bến xe, ngủ lăn lóc ngoài bến tàu, ngủ bờ, ngủ bụi… thậm chí tôi cũng thường xuyên ṭn ten đeo cửa xe đ̣ trên quảng đường đầy ổ gà dài vài chục cây số. Có một lần xe đ̣ bể bánh, lật nhào, lăn nhiều ṿng, tôi ôm chặt lấy con tôi mà tưởng hai mẹ ccon cùng chết. Khi chiếc xe nặng nề nằm im thôi không lăn nữa và biết ḿnh c̣n sống, hai mẹ con lóp ngóp run rẩy chen chúc ḅ ra, tôi vội vàng rờ rẫm khắp cùng ḿnh mẩy Con để chắc coi con ḿnh có bị ǵ không, miệng năn nỉ hỏi coi con đau chỗ nào. Biết con không sao, tôi yên tâm rồi thảng thốt đi như người mộng du bươi t́m trong đống ngổn ngang lôi ra bao thức ăn thăm nuôi bẹp rúm rồi kéo lê kéo lết lên bờ đường. Tai nạn tuy không có người chết nhưng chung quanh tôi mọi người kêu réo lao xao. Lúc này tôi mới cảm thấy thân thể tôi ră rời, vừa ôm dỗ đứa con bé bỏng xanh xao nằm thiêm thiếp mệt nhọc trên ngực mà tôi tê tái, buồn đến quặn thắt đau xót ruột gan. Tôi lặng lẽ ôm con mà khóc.

Trại Tù Kinh Năm tại xả Hoả Lựu tỉnh Chương Thiện là một tập đoàn ăn hối lộ trắng trợn. Tù muốn đi phép về thăm vợ ? Tù muốn đi công tác ngoài tỉnh ? Tù muốn vượt biên ? Những điều kiện này Tù cứ việc đóng vàng cho cán bộ phụ trách theo quy định giá cả hẳn ḥi. Kể cả việc Vợ Tù muốn ngủ đêm với Chồng. Kế bên nhà trại dựng sẳn nhà một cán bộ, vợ Tù cứ mang “ Bao Thư ” hay “ Giỏ Quà ” đến đó th́ sẽ toại ư muốn ngủ lại với chồng hai ba đêm ǵ cũng được !

Năm đó, chồng Tôi bị thổ huyết, mỗi lần ho, máu ộc từng ngụm nhiều lần tưởng chết nhưng vẫn phải bắt buộc lao động nặng. Tôi lo lắng, lần đi thăm nuôi, tên Công An quản giáo lân la gợi ư bắt mối cho biết muốn chồng tôi được lao động nhẹ th́ nên “ lo lót” cho vợ Hai Râu trưởng Trại Tù. Thế là tôi chạy sất bất sang bang, nhà nào tôi cũng gơ cửa, cuối cùng gom được hai lượng vàng. Duyên bạn tôi e ngại vợ trưởng trại chê ít, nên chu đáo cho thêm 200 con cá giống Chép và Trắm Cỏ rồi kêu xe chở tôi cùng hai bịch cá khổng lồ vô nhà vợ ông ta đang sống tại Phụng Hiệp.

Tôi loay hoay thật lâu bên lề đường trước khi may mắn được mấy người chăn trâu phụ khiêng hai bọc cá khổng lồ đầy nước với Oxy vô nhà vợ Hai Râu. Mặc dù nắng trên đầu như đổ lửa nhưng tôi không thấy mệt chút nào. Tôi mang niềm hy vọng đi lấp xấp quẹo vô ngơ, bỗng đụng mặt một người đàn bà vẻ khinh khỉnh đứng đó. Tôi chưa kịp chào, bà hất mặt “ Bưng ǵ đó ?” Tôi khựng lại, cảm thấy nhục, nhưng cố dằn cái bất b́nh xuống, mềm mỏng “ Tôi có ít Cá giống tốt tặng chị, mong chị thơm thảo nhận dùm”. Con mụ vợ trưởng trại tù Kinh 5 nói giọng kiểu tiểu nhân đắc ư “ Chèn ơi ! mấy con vợ Tá, vợ Úy của tụi Ngụy tặng tui xe Honda, tủ lạnh lủ khủ tui c̣n hông thèm, chị cho chi mấy con cá này ?!” Tôi tức uất lên, nếu không thể chửi mụ vài câu th́ cũng bỏ bịch cá đang lội lờ đờ dưới chân đi thẳng… Nhưng nhớ đến thân h́nh gầy guộc của chồng, nhớ đến cơn bịnh không biết cướp mạng chồng ḿnh lúc nào nên tôi dằn cơn giận xuống, tay như run nhẹ trong túi áo khi móc gói hai lượng vàng ra đưa mụ. Tôi nói “ Lần đầu tặng Chị làm quen, mai mốt Chị muốn ǵ tôi đem vô… thêm ” Con vợ thằng trưởng trại lấy gói vàng lật ra chăm chú xem rồi nhét vô túi, miệng cười hệch ra. Nhưng lúc đó mụ cũng vừa liếc thấy chiếc ṿng cẩm thạch của tôi đeo dấu trong tay áo bà ba, mụ liền nắm tay tôi kéo vô nhà vừa cười mơn vừa vén tay áo của tôi để săm soi chiếc ṿng, miệng nói ngọt sớt “ Chèn ơi! chị em không mà, chiếc ṿng xanh dữ hén, chắc màu lư. À chồng chị tên ǵ, cấp bậc ǵ, trại TÙ CẢI TẠO mấy, nói tui giúp liền…” Câu giúp liền của mụ là tôi biết tỏng mụ rồi, nhưng tôi biết làm ǵ hơn đành phải bấm bụng kêu mụ lấy nước với cục xà bông, mụ mừng lắm, hối mấy đứa con lè lẹ. Nước xà bông đem tới, mụ sà bên tôi vừa bóp vừa thoa vừa cật lực kéo chiếc ṿng Cẩm Thạch cho tuột ra. Tôi đau điếng, chịu đựng, ngồi kể lể t́nh cảnh của chồng ḿnh. Lột được Chiếc Ṿng Cẩm Thạch, tôi thấy hai con mắt mụ sáng rực, không biết mụ có nhớ tôi nhờ ǵ không ? Sợ mụ quên, tôi nhắc tên và cấp bậc, pḥng, Trại Tù Cải tạo của Chồng Tôi lần nữa rồi lủi thủi ra về với bàn tay sưng đỏ.

Sau đó chồng tôi được điều vào tổ khác: Đôi ngày ngồi cưa củi, lột vỏ tràm. Vài ngày chuyển qua dầm ḿnh dưới sông để vớt rong, lục b́nh về cho tổ rẩy. Công việc này tuy chưa phải là lao động nhẹ, nhưng dù sao cũng đỡ hơn đi đào đất, móc gốc cây rất nhiều.

Những đợt kiểm kê tịch thu thuốc men, quần áo, vải vóc đă cạn kiệt. Bây giờ một viên ABC sổ mũi nhức đầu không có mà uống nên các loại Trụ Sinh chỉ mua bán lén lút chợ đen. Hôm đó đi thăm nuôi về, Duyên bạn tôi giới thiệu có lô thuốc Trụ Sinh trị cầm máu. Tôi suy nghĩ một chút hứa sẽ trở lại lấy rồi dắt tay đứa con kêu xe kéo đến bịnh viện để bán máu. Y tá rút tôi một ống máu, thấy ḿnh c̣n khoẻ, tôi năn nỉ họ rút thêm ống nữa. Có lẽ thấy tôi tội nghiệp cho nên rút máu xong, họ tặng thêm cho cái bánh ú. Ra đến cổng tôi thấy hơi chóng mặt, nên ngồi xuống lề đường, hai mẹ con lột cái bánh ra ăn, kêu thêm ly trà đá. Vừa uống hết ly trà, con tôi khều tay chỉ “ Họ múc nước này trong cầu tiêu ḱa mẹ ” Tôi quay lại thấy mấy người xách xâu đựng ly trên tay, vừa múc nước trong hồ dội cầu để pha trà. Nhưng không hiểu sao, Tôi cảm thấy ăn cái bánh này, uống ly nước này thật ngon nhất trong đời, y như ông hoàng tử được ăn “ Cháo bắp, mắm hến” của ông nhà văn nào đó viết.

ĐOÀN VIÊN:

Sau bảy năm bốn tháng, chồng tôi được thả ve. Cảnh vợ chồng, cha con đoàn viên không sao tả xiết hết nỗi vui mừng hạnh phúc. Xóm giềng tôi dù nghèo nhưng nhà này nhà kia đem gà đem vịt tới ăn mừng. Ai cũng chúc phúc từ giờ vợ chồng tôi khổ tận cam lai. Vui được mấy ngày, chúng tôi bắt buộc phải về nguyên quán Mỹ Tho theo quy định nhà Nước Viet Cong. Mới chân ướt chân ráo lại lâm vào cảnh không nhà. Người em bà con cám cảnh, kêu cho cái vũng śnh trồng rau muống khuất trong hẻm gần chợ Cũ. Thế là con cháu, chị em xúm lại đổ đất đấp nền nên chẳng mấy chốc chúng tôi có được một nơi chốn kín đáo, ấm cúng, sạch sẽ mát mắt lạ thường.

Sau khi giải quyết được cái ở, chúng tôi bắt đầu lo tới cái ăn. Với bản tánh nhạy bén, tôi thấy chỗ của ḿnh có lợi thế về mua bán quà bánh thức ăn, nên bày ra bán cháo huyết. Thế là chồng tôi hộc tốc về quê mượn bàn ghế nồi niêu tô chén để gian hàng cháo của tôi kịp khai trương ngay đầu hẻm.

Bán cháo có ngày đắt ngày ế. Ế th́ cả nhà húp cháo thay cơm, nhưng ế hoài th́ mất vốn. Thấy tôi bán cháo cứ bị ế nên chồng tôi lén vợ đi bán kem. Mấy ngày đầu tưởng anh về quê phụ làm ruộng, nhưng một ngày anh bê nguyên thùng kem… vô đăi mẹ con ăn v́…ế, th́ tôi thật ngỡ ngàng. Cứ h́nh dung mặt mày anh bơ phờ, dáng vóc c̣m cơi vừa rung cái chuông leng keng, vừa đạp khắp làng cuối xóm để bán mà ứa nước mắt.

Chúng tôi phải vật lộn với gian khổ từng ngày như thế hơn mười năm sau….

Khi cuộc sống đă yên lành no ấm trên một đất nước tự do, có Nhân Quyền của miền Đất Mới là Quê Hương Thứ Hai, tôi thấy một cuộc đổi đời nào cũng là một cuộc đổi thay to lớn cho một đời người.

V́ thế, tôi càng thấm thía về cái được cái mất, về giá trị của sự sinh tồn.

Nhất là giá trị một quăng đời sống, phải trong sự rún ép, cay độc, nhục nhă, bị phân biệt đối xử của chế độ Cộng Sản Việt Nam mà nếu viết hết th́ chỉ vài trăm trang giấy không làm sao nói hết, ngày xưa sống trong ác mộng ...

Thụy Vi
23 - 02 - 2019
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Old 03-11-2019   #39
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Bom BLU-82

Đúng 5 giờ 40 phút sáng ngày 9/4/1975, hàng ngàn trái đại bác đủ loại trút xuống thị xă nhỏ bé Xuân Lộc với diện tích vài cây số vuông. Trận mưa pháo tàn bạo và hiểm ác kéo dài trong một tiếng đồng hồ, tiếp theo sau là những đợt tấn công biễn người có xe tăng yểm trợ. Nhưng 3 sư đoàn 6, 7 và 341 của Quân Đoàn 4 do Thiếu Tướng Hoàng Cầm chỉ huy đă thất bại ngay trong những đợt tấn công đầu tiên. Các đợt tấn công của quân CSBV đă bị chận đứng ngay bên ngoài ṿng đai pḥng thủ của các chiến binh dũng cảm Nỏ Thần Miền Đông, Mũ Nâu, ĐPQ & NQ tỉnh Long Khánh. Sau ba ngày liên tục pháo và tấn công, quân CSBV vẫn bị cầm chân bên ngoài, chỉ có một vài toán nhỏ bộ đội lọt được vào bên trong, nhưng bị tiêu diệt ngay, phần lớn bị bắt làm tù binh. Bọn đầu sỏ Lê Đức Thọ, Phạm Hùng, Văn Tiến Dũng và Trần Văn Trà phải mở cuộc họp khẩn cấp tại Lộc Ninh vào buổi chiều ngày 11/4/75 để bàn thảo một phương án mới hầu tránh bị tiêu diệt. Trong lúc đó, vào buổi sáng ngày 12/4/75, quân trú pḥng lại được tămg cường Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù, làm cho kế hoạch tấn chiếm Xuân Lộc càng thêm vô vọng.

Cuộc chiến vẫn trong t́nh trạng giằng co. CSBV điều thêm vào chiến trường Trung Đoàn 95B, rồi Sư Đoàn 325, nhưng vẫn không đạt được những ǵ chúng mong muốn. Sau khi pḥng tuyến Phan Rang thất thủ chiều ngày 16/4/75, Quân Đoàn Duyên Hải/CSBV do Tướng Lê Trọng Tấn chỉ huy đang trực chỉ Xuân Lộc. Bộ đội của hắn đă xuất hiện ở Rừng Lá.

Quân CSBV càng tập trung đông đảo, càng là miếng mồi ngon cho loại bom có sức hủy diệt lớn. Đó là Bom BLU-82.

BẢO ĐỊNH Vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh Quốc Cộng, QLVNCH được người bạn đồng minh Hoa Kỳ cung cấp cho 6 trái bom loại lớn nhất, có tên gọi là BLU-82 để QLVNCH có thể ngăn chận được làn sóng đỏ đang hung dữ tràn vào từ phương Bắc. Loại bom này xử dụng ng̣i nổ “Daisy Cutter”. Nhưng có điều hôi hài, người bạn chỉ cung cấp 2 ng̣i nổ!

Bom nặng 15,000 pounds, đường kính 54 inches, chiều dài 141,6 inches, trị giá khoảng $27,318 USD. Bom được đặt lên vận tải cơ C.130, bay ở cao độ 6,000 feet. Tùy theo tính chất của mục tiêu, bom BLU-82 có loại văng miểng, có loại gây hơi ép, khi nổ tạo ra áp lực 1,000 pounds/square inch. BLU-82 có công hiệu chống hầm hố bằng cách phóng ra một hổn hợp nhiên liệu khí, khi nổ gây sức ép lớn, đồng thời đốt hết dưỡng khí trong một khu vực.

Theo tài liệu của George J. Veith & Merle L. Pribbenow II trong quyển “Fighting Is An Art”, tháng 4 năm 1975, Không Lực Hoa Kỳ dùng máy bay C-130 chở những trái bom tới Phi trường Tân Sơn Nhất, trao lại cho Không Quân VNCH. Các chuyên viên của cơ quan DAO sẽ huấn luyện cho phi công QLVNCH cách xử dụng. Buổi chiều ngày Thứ Ba, 22 tháng 4 năm 1975, một chiếc C-130 của Không Quân VNCH chở một trái CBU rời Phi trường TSN, bay ra Xuân Lộc, đảo một ṿng rồi nhắm hướng Đông, thả trái bom CBU xuống Chỉ Huy Sở của Sư Đoàn 341/CSBV, đặt ngay bên ngoài thị xă Xuân Lộc vừa bị bỏ ngỏ. Bom đă gây thiệt hại nặng nề cho quân CSBV. Có hơn 250 tên bộ đội xâm lăng đền tội. Nhưng ở một đoạn khác, tác giả nói v́ không có những phi vụ B-52, KQ/QLVNCH đă bay thả xuống những mục tiêu quan trọng tại chiến trường Xuân Lộc những trái bom nặng 15,000 pounds gọi là “Daisy Cutter”. Ngày 14/4, trái “Daisy Cutter” đầu tiên thả xuống Chỉ Huy Sở của QĐ4/CSBV, cách Xuân Lộc 12 cây số về hướng Đông Bắc. Tin tức ghi nhận có đến 75% mục tiêu bị hủy diệt. Tuy nhiên, một nguồn tin khác cho rằng trái “Daisy Cutter” đầu tiên đă được KQ/QLVNCH thả xuống hồi tháng 11/74. Theo Quân sử của QĐ4/CSBV, KQ/QLVNCH đă thả loại bom có tầm sát hại lớn là CBU (Cluster Bomb Unit) làm cho các đơn vị của chúng bị thiệt hại nặng.

Khi Tướng Vơ Nguyên Giáp được báo cáo về vụ ném bom, đă gửi ngay một công điện vào Mặt Trận, khuyến cáo bọn chỉ huy chiến trường phải tấn công TSN và các phi trường khác để máy bay của KQ/QLVNCH không thể cất cánh được. Nhưng sự việc ai đă ra lệnh cho xử dụng bom, bao nhiêu trái, mục tiêu đánh bom, và sự thiệt hại do bom gây ra th́ vẫn trong ṿng bí mật.

Theo tài liệu “Tuyến Thép Xuân Lộc” do Đại Tá Hứa Yến Lến, TMT/HQ/SĐ18BB, biên soạn, Chuẩn Tướng Trần Đ́nh Thọ, Trưởng Pḥng 3/BTTM/QLVNCH, xác nhận hai trái bom thả xuống Xuân Lộc là loại bom BLU-82 chứ không phải CBU-55, do Không Quân QLVNCH bay thả xuống vùng tập trung quân CSBV. Mục tiêu do Tư Lệnh Chiến Trường (Lê Minh Đảo) cung cấp, Tư Lệnh Quân Đoàn (Nguyễn Văn Toàn) xin BTTM, và khi Đại Tướng TTMT Cao Văn Viên chấp thuận th́ chuyển qua cho Tư Lệnh Không Quân (Trung Tướng Trần Văn Minh). Và chỉ có Tư Lệnh Không Quân biết để mà thi hành.

Theo quyển “Những Ngày Cuối của VNCH” của Đại Tướng Cao Văn Viên, cuối tháng 2/1975, BTTM xin Hoa Kỳ cung cấp những loại bom chiến lược không quân có thể xử dụng được. Hoa Kỳ hứa gửi 27 quả bom và chuyên viên huấn luyện. Giữa tháng 4, ba trái được chở đến, cuối tháng 4, thêm ba trái nữa. Một chuyên viên Hoa Kỳ đi theo để hướng dẫn. Nhưng người phi công Hoa Kỳ có trách nhiệm lái máy bay thả bom th́ không đến. Trong t́nh trạng khẩn trương của chiến trường, BTTM và BTL/KQ quyết định tuyển chọn một phi công kinh nghiệm cho nhiệm vụ thả bom.

“Vào một giờ sáng phi cơ thả trái “Daisy Cutter” đầu tiên cách Xuân Lộc 6 cây số về hướng tây bắc. Thành phố Xuân Lộc rúng động như gặp động đất; tất cả đèn điện bị tắt, và truyền tin của địch ngưng hoạt động – bộ chỉ huy sư đoàn 341 CSBV bị tiêu hủy”.

Theo quyển “Những Sự Thật Chiến Tranh Việt Nam 1954-1975” của Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn, Đại Tá Lê Bá Khiếu, và Tiến Sĩ Nguyễn Văn, trang 255 có ghi: “Đêm 15/4/75, sau khi cộng quân tràn ngập vùng ngă ba Dầu Giây, Tướng Toàn, TL/QĐ III đă quyết định đề nghị Bộ TTM cho xử dụng hai quả bom “Daisy Cutter”. Bom Daisy Cutter thực sự dùng để phá rừng, sửa soạn băi đáp trực thăng cho một số quân cở Trung Đoàn, cho nên từ trước đến nay, QLVNCH chưa bao giờ xử dụng đến. Kết quả hai trái bom “Daisy Cutter” đă loại khỏi ṿng chiến 2 Sư Đoàn Cộng Quân (hơn 10,000 quân). Sau khi bị hai trái bom “Daisy Cutter” sát hại, Bắc Việt la hoảng phản đối, cho rằng B-52 của Hoa Kỳ đă trở lại…”

Theo Đại Tá Hoàng Đ́nh Thọ, Trưởng Pḥng 3/QĐ III cho biết “khu vực đánh bom là dọc theo QL20, phía Nam Kiệm Tân”. Theo Hànội th́ khu vực bị đánh bom nằm giữa Biên Ḥa và Xuân Lộc. Mục tiêu được lựa chọn để đánh bom là chỉ huy sở của sư đoàn 341/CSBV.

Theo quyển Hồi Kư “Chiến Đấu Đến Cùng” của Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi, TL/Lực Lượng Xung Kích QĐIII, nói ông đă cho lệnh đánh hai trái bom CBU-55. Đại Úy Chi Đoàn Trưởng thuộc CĐ315 Kỵ Binh cho rằng đă chứng kiến 2 trái bom rớt xuống khu vực ngă ba Dầu Giây. Nhưng theo kinh nghiệm của người viết, là Tiểu Đoàn Trưởng của đơn vị pḥng thủ Núi Thị, chỉ cách ngă ba lối 7 cây số, th́ nếu bom đánh ở khu vực Ngă Ba, căn cứ Núi Thị phải bị chấn động. Và nhất là Đại Đội 43 Trinh Sát của Trung Úy Khoát, hoạt động khu vực hướng Tây Nam Núi Ma, cách Ngă Ba lối 3 cây số mà không hề hay biết ǵ cả! Vậy có thể mục tiêu không phải là ngă ba Dầu Giây.

Ông Nguyễn Cao Kỳ trong quyển “Buddha’s Child” (My Fight To Save Vietnam) viết chung với Marvin J. Wolf, xuất bản May 2002, cũng tuyên bố chính ông cho lệnh đánh hai trái bom. Nhưng trong thời điểm đó, ông Kỳ chỉ là Tướng “không quân”, “ngồi chơi xơi nước”, không đảm trách một nhiệm vụ ǵ về Hành Chánh hay Quân Đội. Đă không chức, không quyền th́ ông Kỳ ra lệnh được ai? Và ai dám thi hành lệnh của ông, dù ông là cựu Phó Tổng Thống, cựu Thủ Tướng, cựu Tư Lệnh Không Quân. Ở trang 331, ông Kỳ viết: “…One day Operations called to say that an enemy division (thật ra là 3 sư đoàn 6, 7 và 341) had encircled one of our bases. Our people asked for air support, but there were so many troops that only a cluster bomb would be of any use.
I had none on hand, so I asked the air force commander. He said that he had no authority to autorize their use. I asked the chief of the joint general staff; his answer was the same. I called several generals, and each said they had no authority. I knew that if I were to ask Thieu, he would have to consider his answer for a while, so I called the prime minister, Tran Thien Khiem.
“It’s up to you,” he replied after I had explained the situation. “Tell them that I’m okay with it.”
I called the chief of operations back and said, “Okay, use it.” He accepted my authority (ông Giám Đốc Trung Tâm Hành Quân này chắc phải ra Ṭa Án Quân Sự!), and the resulting air strike was the last time we inflicted major casualies on the enemy”.

Theo Đại Tá Lê Xuân Hiếu, Chiến Đoàn Trưởng 43 nằm bên trong thị xă Xuân Lộc, hai trái bom được thả vào ban đêm. Ngay sau khi hai trái bom đă được thả, Đại Tá Trang, bạn cùng khóa Vơ Bị, Chỉ Huy Trưởng Pháo Binh Quân Đoàn III, gọi cho ông hỏi có cảm nhận ǵ không? Đại Tá Hiếu cho biết, bom nổ đă gây chấn động mạnh, các ngọn đèn điện phụt tắt.

Về sự thiệt hại do hai trái bom gây ra th́ có nhiều nguồn tin khác nhau. Từ con số vài trăm đến vài ngàn, thậm chí có tác giả đưa ra con số 10,000, và nói đă loại khỏi ṿng chiến 2 Sư Đoàn CSBV! Nhưng nhiều người, kể cả Hànội, vẫn đồng ư mục tiêu là chỉ huy sở của Sư 341/CSBV, nơi tập trung nhiều xe tăng, bộ đội và hậu cần của chúng.

Trong một trận đánh tại mặt trận Trảng Bom vào giờ thứ 25 của cuộc chiến, một sĩ quan cấp Tiểu Đoàn Trưởng của Sư đoàn 18BB bị bắt, được dẫn tới gặp tên E Trưởng (tức Trung Đoàn Trưởng), tên này nói: “May mắn cho anh là gặp chúng tôi, nếu anh gặp đơn vị kia (ư hắn muốn nói đơn vị bị thiệt hại nặng, hẳn là Sư 341) th́ anh đă bị bắn chết tại chỗ!

Sau khi thả hai trái bom gây chấn động trong hàng ngũ CSBV, LL/XK/QĐIII của Tướng Khôi và Trung Đoàn 8 của Đại Tá Hùng vẫn tiếp tục đánh nhau với Cộng quân tại khu vực phía Tây ngă ba Dầu Giây cho đến khi Sư Đoàn 18BB có lệnh rút.

Tại căn cứ hỏa lực Núi Thị, hai chủ đồn điền cao su người Pháp, một của đồn điền Túc Trưng, và một là chủ đồn điền S.I.P., bị quân CSBV bắt giam đưa vào rừng mấy ngày, nhưng khi được xác nhận là Pháp kiều th́ được thả. Họ đă đến tŕnh diện vị Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng 2/43, và đă cung cấp nhiều tin tức quan trọng.. Đặc biệt họ cho biết đă chứng kiến cảnh xe ḅ, xe trâu tản thương suốt cả một ngày và một đêm. Mỗi xe đều chồng chất lên nhau từ 3 đến 5 thương binh hay xác chết của Cộng quân. Phải chăng đó là những tổn thất của CSBV do hai trái bom BLU-82 gây ra.

Nếu Không Quân QLVNCH có đủ 6 ng̣i nổ để đánh phủ đầu quân CSBV xâm lăng th́ có lẽ t́nh thế đă đổi khác.

Sau khi chiếm được Phan Rang chiều ngày 16/4/75, Quân Đoàn Duyên Hải của Tướng Lê Trọng Tấn liền trực chỉ Xuân Lộc. Bộ đội của hắn đă xuất hiện ở Rừng Lá. Các đoàn convoy chở đầy bộ đội và tiếp liệu th́ cứ phon phon chạy trên đường QL1. Chúng đă công khai ra mặt, không cần lén lút dấu diếm.

Nhưng người bạn Mỹ chỉ cần 2 trái để làm chậm bước tiến quân của bộ đội CSBV, hầu Đại Sứ Quán của họ có đủ thời gian sắp xếp cho việc di tản nhân viên và kiều dân Mỹ ra Hạm Đội 7 đang đậu ngoài khơi thành phố Vũng Tàu. Một trang sử mới đă lật qua nhẹ nhàng đối với người bạn một thời là đồng minh của VNCH. Ngày 26/4/1975, c̣n 4 ngày nữa Sàig̣n mới thất thủ, nhưng tại New Orleans, Louisiana, trong một bài diễn văn, Tổng Thống Gerald R. Ford tuyên bố: “…the war was ‘finished as far as America is concerned.’”

BẢO ĐỊNH
(Xuân Lộc, Trận Chiến Cuối Cùng mà tôi biết)
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Old 03-11-2019   #40
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,170
Thanks: 21,577
Thanked 37,367 Times in 12,671 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7193 Post(s)
Rep Power: 67
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Cái chết của Thích Quảng Đức qua lời phát biểu của Thích Tâm Châu

Ông Thích Quảng Đức theo tài liệu, có tên là Lâm Văn Tức đi tu từ khi c̣n nhỏ, sau đó lại phạm giới có vợ và có con, nhưng không công khai chuyện này để bịp người đời ông vẫn là một người tu hành chân chính. Kiểu sống lưu manh hai mặt lừa dối ḷng tin của tín đồ như ông Lâm Văn Tức không có ǵ là hiếm trong giới “tu hành” của Phật Giáo Việt Nam từ năm 1963 tới nay. Chẳng hạn như Thích Hộ Giác, Thích Trí Dũng, Thích Phước Huệ, Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lư và ngay cả HT Thích Tâm Châu cũng có trong danh sách đó. Ngoài chuyện phạm giới với phụ nữ ra họ c̣n hoạt động chính trị. Sau vụ bị nướng sống, nhà sư vọng ngữ phạm giới Thích Quảng Đức được Phật Giáo Ấn Quang thăng lon Bồ Tát, đúc tượng. Cộng với việc giậu đổ b́m leo, những tên phản tặc như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Tôn Thất Đính, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim, c̣n đem ông Lâm Văn Tức đặt tên đường ở Phú Nhuận, ngang hàng với tổ tiên và những người đă đóng góp công lao to lớn trong việc xây dựng nước nhà! Ngẫm lại ông Thích Quảng Đức Lâm Văn Tức quả c̣n tốt số hơn cả Xuân Tóc Đỏ!




Bên cạnh sự tốt số của Lâm Văn Tức, những kẻ hưởng sái vụ nướng sống ông ta cũng trúng mánh lây. Đó là những tên phản tặc mang tội “giết vua”, tức tội phản quốc đă một bước lên ngôi cửu ngũ. Theo luật pháp của bất cứ quốc gia nào, những tên này phải bị đem ra ṭa án quân sự mặt trận để kết tội tử h́nh. Nhưng không, không những không bị tử h́nh mà lại c̣n được lên làm Thủ Tướng, Tổng Thống, Bộ Trưởng lănh đạo quốc gia! Thương thay cho đất nước một thời bị lănh đạo bởi những tên tội phạm như vậy, thảo nào không tránh khỏi hậu quả cuối cùng là Trung Cộng thanh toán Việt Nam! C̣n nhóm tăng lữ Ấn Quang cũng là một thứ cá mè một lứa với những tên tội đồ giết vua không kém. Ấn Quang được bọn phản loạn nâng đỡ nuông chiều, dùng họ để xóa tội giết vua của chúng và chụp mũ “đàn áp Phật Giáo” cho người đă bị giết, một người mà “Không thể vừa đi tu vừa làm chính trị. Được việc này th́ hỏng việc kia. Làm chính trị, mà đạo đức như nhà tu, không biết lừa lọc tráo trở thủ đoạn nên mới bị phản và mất mạng” (Vĩnh Phúc, BBC). V́ có bọn phản loạn bảo kê cho nên những tên cộng sản đầu trọc như Thích Trí Quang và những ông không tóc khác như Thích Tâm Châu trở thành quyền uy một cơi, có khác nào các ngài quốc phụ!



Thích Tâm Châu - 1964


Thích Tâm Châu - 1965

Dịch phần chú thích: (Ảnh trái) 16/12/1964 - Saigon, Thích Tâm Châu được một em hướng đạo sinh hộ tống sau khi ông ta chấm dứt 48 tiếng tuyệt thực chống chính phủ Trần Văn Hương. Các lănh tụ Phật giáo thề sẽ thực hiện bất kể cuộc hy sinh nào để lật đổ cho được chính phủ này mà theo họ là chống Phật giáo và độc tài. (Ảnh phải) 27/1/1965 - Saigon, lănh tụ Phật giáo Thích Tâm Châu đang lần xâu chuỗi hạt và ngồi sau song cửa tại Việt Nam Quốc Tự ở Sàigon hôm nay sau khi chấm dứt 1 tuần lễ tuyệt thực chống chính phủ Nam Việt Nam của Trần Văn Hương. Chính phủ Hương đă bị lật đổ hôm nay trong một cuộc đảo chánh không đổ máu bởi Tướng Nguyễn Khánh. Hàng ngàn người đến bên cửa sổ xem.

Từ đó quốc gia lâm vào t́nh trạng thần quyền. Hể không theo ư muốn của Phật Giáo Tranh Đấu là lập tức ngày mai có biểu t́nh tự thiêu lớn với khẩu hiệu đây là chính phủ “Diệm mà không Diệm”. Trong chỉ hai năm mà có gần 15 “chính phủ” cai trị Miền Nam, mà tất cả các chính phủ đểu đẻ non chết yểu không tồn tại quá 3 tháng, có những chính phủ chỉ tồn tại vài tuần! Phật Giáo Tranh Đấu trở thành quốc giáo, quốc phụ, quốc trưởng, Tối Cao Pháp Viện. Kẻ giết Diệm là Dương Văn Minh cũng bị Phật Giáo Tranh Đấu cho là “Diệm mà không Diệm”, kẻ chống Diệm như Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Phan Huy Quát cũng bị Phật Giáo Tranh Đấu cho là “Diệm mà không Diệm”. Ai mà bọn quốc phụ này không ưa hoặc không theo lệnh chúng đều biến thành “Diệm mà không Diệm”, một số ngay cả c̣n bị chúng tặng cho bản án tử h́nh như các ông Phan Quang Đông, Ngô Đ́nh Cẩn và vô số những cuộc đời phải tan nát khác như Dương Văn Hiếu, Đặng Sĩ. Với những tội ác như vậy mà bọn “tu hành” PGVNTN không bị quả báo mới là lạ! Đối với bọn tăng lữ Ấn Quang, chỉ trừ Việt Cộng và chính chúng mới không là “Diệm mà không Diệm”. Hăy nghe phật giáo tranh đấu Thích Huyền Quang xác nhận điều đó:“Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).

Nhưng sự tốt số của đám tội đồ giết vua và bọn quyền thần Phật Giáo Tranh Đấu chỉ là ngắn hạn, mà kẻ tốt số thực sự là thầy kín của phong trào Phật Giáo Tranh Đấu, đó là thầy Việt Cộng. Vụ bị thiêu của Lâm Văn Tức đă chính thức châm ng̣i cho các sóng gió trong chính trường Miền Nam, sự đau buồn của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm về t́nh trạng Phật Giáo như sau “Tôi thấy khi có vụ Phật giáo rồi, cụ Diệm buồn. Tôi đoán thấy ông hơi chán nản. Phật giáo làm quá rồi, ổng không muốn làm việc nữa” (Quách Ṭng Đức/ Vĩnh Phúc/ BBC) và cuối cùng cái chết của anh em ông đă đem lại một thảm họa mà không ai có thể biện bác khác đi được đó là Miền Nam đă bị chặt đầu, Essentially Leaderless Viet Nam (!) mà Bộ Quốc Pḥng cũng như cơ quan CIA Hoa Kỳ đă phải công nhận. Không có lănh đạo th́ chín năm sau đó Miền Nam tất phải rơi vào tay Trung Cộng, mà chính tên Bộ Trưởng Ngoại Giao cộng sản Nguyễn Cơ Thạch cũng đă công nhận “đây là bắt đầu của thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 5 vô cùng nguy hiểm” (Bùi Tín/ RFA)! Sự việc Trung Cộng thôn tính Hoàng Sa hơn 1 năm trước ngày Miền Nam thất thủ là một bằng chứng Bắc Thuộc không thể nào sai được!

Đó là hậu quả mà những tên giặc như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim, Nguyễn Văn Nhung, Dương Hiếu Nghĩa và PGVNTN đă mang lại cho đất nước, trong đó, vụ nướng sống Thích Quảng Đức là một ng̣i nổ hết sức quan trọng. V́ vậy, năm mươi năm sau, bọn Tiết Độ Sứ Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Sinh Hùng đă vô cùng sung sướng đúc tượng hoành tráng để nhớ ơn ông ta, đồng thời tiếp tục chính sách bôi nhọ chính quyền Miền Nam rằng chính quyền Miền Nam đàn áp Phật Giáo, c̣n chúng th́ thương yêu Phật Giáo!


Tượng đài Thích Quảng Đức
Phạm Phương Thảo, Lê Thanh Hải và các đại diện UBND Thành phố đến cắt băng khánh thành tượng đài Thích Quảng Đức, 2010 (cand.com.vn)

Mục đích chính trị và thủ phạm việc nướng sống ông Thích Quảng Đức không ai mà không biết, nhưng v́ một số người Việt Quốc Gia vẫn c̣n giữ thái độ im lặng khiến cho những kẻ bất lương và Việt Cộng tưởng bở làm tới. Tưởng Thích Quảng Đức vẫn c̣n giá trị của một cái ổ khóa để khóa miệng những ai muốn vạch trần bộ mặt thật của bọn “Phật Giáo Tranh Đấu”. V́ vậy, cái ổ khóa Thích Quảng Đức đă được bôi dầu mỡ tune up lại với quư danh rất bảnh là “Bồ Tát” Thích Quảng Đức và một công tŕnh công viên tượng đài đồ sộ trong nước và tổ chức lăng xê khắp hoàn cầu. Chủ nhân của chiến dịch này ai cũng biết là cái mặt mẹt Trung Ương Đảng Việt Cộng. Dĩ nhiên chẳng ai thèm đếm xỉa đến những những ǵ Việt Cộng và những tên sư quốc doanh khoa môi múa mỏ, nhưng ở ngoài nước th́ tất cả những tên tay sai của chúng cần phải bị điểm mặt, trong đó cóchùa Khánh Anh của Thích Minh Tâm tại Âu Châu, chùa Pháp Luân của Thích Giác Đẳng tại Houston Texas, chùa Bát Nhă Santa Ana của Thích Nguyên Trí và “tổng hội cư sĩ” của Huỳnh Tấn Lê, hung thủ Trần Quang Thuận, giặc già hung thủ Tôn Thất Đính, chùa Bảo Quang của tên du đảng Thích Quảng Thanh với nhân vật Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái quậy phá lừng lẫy một thời kiêm hung thủ,Thích Tâm Châu, và đám “báo chí” tay sai Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy, Vũ Ánh.




Trí Quang & Tâm Châu

Dịch chú thích: (Ảnh trái) 12/12/1964 - Hai lănh tụ phật giáo Thích Trí Quang, trái, và Thích Tâm Châu cùng cầu nguyện tại trụ sở chính của phật giáo trước khi bắt đầu cuộc tuyệt thực 48 tiếng chống chính phủ Trần Văn Hương. Nhóm phật giáo buộc tội rằng người đứng đầu chính phủ đang thua cuộc chiến bởi v́ họ làm cho nhân dân chán ghét. (Ảnh phải) 9/4/1966 - Nhóm phật giáo đ̣i hỏi thành lập chính phủ dân sự. Các lănh tụ phật giáo cao nhất Thích Trí Quang, trái, và Thích Tâm Châu, phải, đang ngồi họp tại Viện Hóa Đạo ở trung tâm Sàig̣n hôm nay khi một bản tuyên cáo được đưa ra chống chính phủ quân đội của Thủ Tướng Nguyễn Cao Kỳ và yêu cầu có một chính phủ dân sự được bầu cử. Toàn bộ lănh tụ phật giáo từ tất cả mọi phe cánh tập trung lại ra một bản tuyên cáo chung này. Các tín đồ trẻ th́ biểu t́nh chống chính phủ Kỳ và, trong một phạm vi nhỏ hơn, chống Mỹ trong ṿng một tháng qua (AP).

Nói về Thích Tâm Châu th́ người Miền Nam không c̣n ai lạ ǵ thành tích phá hoại của ông ta. Đă từng một thời kết băng kết đảng chặt chẽ vớiThích Trí Quang, Thích Thiện Minh, Thích Hộ Giác, Thích Quảng Độ, Thích Chánh Lạc, Thích Huyền Quang, Vơ Đ́nh Cường, Thích Minh Châu hè nhau phá nát Miền Nam. Nỗi đau đất nước bị lọt vào tay Trung Cộng và Việt Cộng quá lớn trong đó từng tên phá hoại trong đám sư chính trị nói trên đă bị vạch mặt, nhưng người ta không nhắc đến tên Thích Tâm Châu v́ lẽ vào thập niên 1990, ông ta đă công nhận, cho dù là chỉ khúc đuôi dấu đi khúc đầu, rằng: “Thực sự, cuộc tranh đấu từ tháng 6-1966, cho đến nay chia đôi Giáo Hội, đều do bàn tay Cộng Sản đạo diễn, làm hại cho Phật Giáo và quốc gia Việt Nam không nhỏ. V́ vậy, Phật Giáo không phải là không có trách nhiệm, liên đới đến sự để mất VNCH cho Cộng Sản. Vấn đề này, chính Ḥa Thượng Thích Huyền Quang cũng thường nhắc đi nhắc lại: CS từng tuyên bố: "Phật Giáo Ấn Quang hai lần có công với Cách Mạng". Đó là lư do tại sao người ta không nhắc đến tên Thích Tâm Châu là vậy.

Nhưng chuyện đời 99% không thể “buông dao đồ tể là thành Phật”, không phải vậy, mà câu “mèo lại hoàn mèo, cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ” lại được chứng minh gần như là một định luật. Hôm nay, cái định luật cốt khỉ này đă được chứng minh là đúng với Thích Tâm Châu. Hăy tóm tắt những điểm chính bài phát biểu của ông cựu Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái Bảo Vệ Phật Giáo th́ thấy ngay cái cốt khỉ đó.

Trong bài phát biểu, ông Thích Tâm Châu đă đề cập 6 điểm: Điểm thứ nhất “cấm treo cờ Phật Giáo” kéo theo vụ nổ Đài Phát Thanh Huế làm cho “các Phật tử vị pháp vong thân”, điểm thứ hai là Dụ số 10, thứ ba là chính phủ “hăm hại” chùa Từ Đàm và các chùa tại Huế, thứ tư là việc chính ông ta chỉ huy vụ “tự thiêu” của Thích Quảng Đức để cứu nguy cho Phật Giáo, thứ năm là “Phật Giáo” của các ông không oán thù ǵ Thiên Chúa Giáo, và thứ sáu là kêu gọi đoàn kết để chống cộng, tiến lên đoàn kết toàn thế giới, “ngay cả lúc nào luôn luôn cũng thành thực trung thành liên kết chặt chẽ vui vẻ xây dựng với cả Trung Hoa, các nước láng giếng và tất cả trên thế giới” (???!) (Trích nguyên văn100%).

Chúng tôi xin phân tích từng điểm mà ông Tâm Châu đề cập:

1. Thích Tâm Châu nói: “Mùa Phật Đản năm 1963, không hiểu vô t́nh hay hữu ư có ra thông bạch cấm treo cờ PG nhân mùa Phật Đản đó. V́ vậy cho nên tại Huế năm đó đă xảy ra sự đấu tranh ngay tại đêm Phật đản ngay tại Đài Phát Thanh Huế. Các Phật tử đă bị vị pháp vong thân, 8 vị.”

Sự thật thế nào? Sự thật th́ chỉ có thông tư nhắc nhở về thể lệ treo cờ chung chung trên toàn quốc chứ không phải lệnh cấm treo cờ Phật Giáo nhưbọn Thích Trí Quang và Cộng Sản hùa nhau rêu rao. Căn cứ vào sự kiện chỉ có mỗi Huế là “bị cấm treo cờ” mà không nơi nào khác trên toàn quốc bị cấm cả, điều này chứng tỏ đây là một âm mưu của bọn Phật Giáo Tranh Đấu và nội tuyến nằm vùng trong chính quyền địa phương Huế. Đặc biệt là sự kiện ngay cả sau khi TT Ngô Đ́nh Diệm bị sát hại, các tướng lănh phản loạn cũng không t́m thấy cái lệnh này, một điều mà chắc chắn bọn phản loạn phải t́m cho bằng được để kết tội cho Tổng Thống và chính nghĩa hóa việc “giết vua” của chúng. Ngay cả đến ngày hôm nay cũng không ai thấy được cái lệnh này nó tṛn méo ra sao, mà tất cả chỉ là nói miệng, và cứ như thế truyền tụng từ năm này đến năm khác, chổ này đến chổ khác. V́ vậy, có thể kết luận rằng lệnh cấm treo cờ chỉ là một tṛ bịp bợm của Thích Trí Quang và Cộng Sản, dựa trên sự nhắc nhở về thể thức treo cờ chung chung của chính phủ mà đồng bọn nằm vùng trong Phật Giáo và nội tuyến trong chính quyền đă dàn dựng nhằm gây bất lợi chính trị cho chính quyền VNCH.

Một người đă cho xây chùa Xá Lợi, tu sửa chùa Từ Đàm, tặng không miếng đất lớn để xây chùa Vĩnh Nghiêm như TT Ngô Đ́nh Diệm, hơn 2 ngàn ngôi chùa mới đă được xây dựng dưới sự cai trị của ông mà chính Thích Nhất Hạnh cũng phải công nhận, đâu có điên rồ đến mức lựa ngày Phật Đản để cấm treo cờ Phật Giáo? Mà tại sao lại chỉ cấm treo cờ tại Huế thôi mà không là lịnh cấm trên toàn quốc? Như vậy, có ngu cỡ nào th́ cũng phải biết đây là âm mưu bịa ra của bọn Phật Giáo Tranh Đấu và Việt Cộng.

Hậu quả của việc treo cờ này, theo ông Thích Tâm Châu, đă đẻ ra vụ nổ Đài Phát Thanh Huế và đẻ luôn ra 8 Phật tử “vị pháp vong thân”. Đoạn này, ông Thích Tâm Châu ngoa ngữ không khác ǵ cộng sản, bởi v́ Chính phủ VNCH có bức tử 8 thiếu nhi này v́ tội theo đạo Phật hay không mà gọi họ là “thánh tử đạo vị pháp vong thân”? Đơn giản 8 thiếu nhi này chỉ là nạn nhân trong hàng chục ngàn đồng bào Miền Nam bị chết v́ chất nổ khủng bố của Việt Cộng mà họ có được phong thánh tử đạo đâu? Trong trường hợp khủng bố này, ngoài Việt Cộng c̣n có bàn tay của Thích Trí Quang nhúng vào, theo như lời Đại Tá Đào Thế Hiển Giám Đốc Công An Cảnh Sát Trung Nguyên Trung Phần. Tṛ vừa ăn cướp vừa la làng, gắp lửa bỏ tay người là tṛ Việt Cộng thực hiện thường xuyên tại Miền Nam, như vụ giết Giáo Sư Bông chẳng hạn, chẳng có ǵ lạ. C̣n những ai muốn tự nhận ḿnh là những kẻ ngu dốt và cuồng tín th́ cứ việc gọi 8 nạn nhân này là “Thánh Tử Đạo vị pháp vong thân”, chẳng hạn như bọnHuỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Vũ Ánh, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Thích Tâm Châu, Thích Nguyên Trí, Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lư, Thích Chánh Lạc, Vơ Văn Ái v.v. cứ việc go ahead! V́ trên đời này không ai có quyền cấm quư vị ngu cả!

2. Về Dụ Số 10: Đây là món mà Phật Giáo Tranh Đấu và ủng hộ viên của chúng cũng như ông Thích Tâm Châu lúc nào cũng lăi nhăi, như đó làcái tội đàn áp Phật Giáo của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm vậy.

Muốn chứng minh Dụ số 10 là tội ác của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, th́ tất cả các ông có tên dưới đây: Thích Tâm Châu, Cao Huy Thuần,Huỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Vũ Ánh, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Thích Giác Đẳng, Thích Minh Tâm, Thích Nguyên Trí, Hội Cư Sĩ của Huỳnh Tấn Lê và tất cả những kẻ lớn tiếng vu cáo chế độ TT Ngô Đ́nh Diệm trong hội trường Jerome cũng như tất cả các kẻ đồng hội đồng thuyền khác trên thế giới, phải trả lời cho được các câu hỏi sau đây:

Thứ nhất, nội dung chính của Dụ số 10 là ǵ? Dụ này soạn ra để đàn áp Phật Giáo hay để thanh lọc cộng sản giả dạng tu hành, và điều này có cần thiết cho an ninh quốc gia hay không? Thứ hai, ai ban hành Dụ số 10, TT Ngô Đ́nh Diệm hay Quốc Trưởng Bảo Đại? Thứ ba, ai có quyền sửa đổi luật pháp, TT Ngô Đ́nh Diệm hay quốc hội VNCH? Thứ tư, sau khi TT Ngô Đ́nh Diệm bị sát hại th́ chính tên giết người Dương Văn Minh tuyên bố “mọi luật lệ tạm thời giữ nguyên”. Tại sao Phật Giáo Tranh Đấu không nhảy cỡn lên với nó hoặc nhảy cỡn lên với quốc hội Đệ Nhị Cộng Ḥa yêu cầu họ phải băi bỏ cái Dụ ác ôn này lập tức, mà trái lại lại chẳng hề đếm xỉa ǵ đến Dụ này nữa, thế là sao? Tại sao sau đó không tiếp tục gào thét về cái Dụ Số 10 này nữa để đến nổi cái luật ác ôn này nó vẫn hiên ngang tồn tại mà đàn áp quư vị cho măi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 là sao? Thứ năm, tại sao sau khi TT Ngô Đ́nh Diệm không c̣n nữa th́ Phật Giáo Tranh Đấu cũng tảng lờ cái Dụ số 10, nhưng hể có ai đá động đến công ơn của TT Ngô Đ́nh Diệm th́ lại đem Dụ số 10 ra lăi nhăi, tại sao lạ vậy?

Nếu không trả lời được các câu hỏi trên th́ những kẻ mắc bịnh “Dụ số 10” một là bị bịnh đần độn, hai là bị bịnh khả ố vô liêm sĩ, ba là bịnh tay sai cho cộng sản. Có kẻ mắc một trong ba thứ bịnh này, có kẻ mắc cùng một lúc cả ba chứng không chừng, chúng ta tạm thời liệt kê bọn này là vậy!

3. Thứ ba: Yêu cầu ông Thích Tâm Châu đưa ra bằng cớ chính phủ VNCH đă cắt điện nước, không cho thức ăn uống và hăm hại các chùa tại Huế trong đó có chùa Từ Đàm, ai đă bị hăm hại và hăm hại như thế nào, đưa ra bằng cớ? Nếu ông không đưa ra được bằng cớ th́ ông nên tự vả vào miệng ḿnh và đi đâu nên kiếm cái mo mà đậy mặt lại.

4. Thứ tư: Ông nói rằng Phật Giáo không thù oán ganh ghét ǵ Thiên Chúa Giáo. Không oán thù gia đ́nh Ngô Đ́nh... Ông hăy đọc lời một trong những đồng bọn Tranh Đấu của ông: “Các thành phần đưa đi lập nghiệp mới này đa số là tín đồ Phật giáo và một số dân chúng đă có đời sống ổn định. Đa số các khu nói trên do các cán bộ Chống Cộng điều khiển nghiêm nhặt, có nơi nằm dưới quyền các vị Linh mục. Ai chịu phục tùng, hoặc ai chịu cải đạo Thiên chúa giáo th́ được cấp phát lương thực đầy đủ. Những kẻ khác bị đối đăi phân biệt.” (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 39). "Ở miền Nam, ông Diệm t́m đủ cách dẹp Phật giáo, dành địa bàn cho Thiên Chúa Giáo. Một chế độ giáo trị và gia đ́nh trị, độc tài chuyên chế. Nhưng đă không thành công biến miền Nam thành quốc gia Thiên Chúa giáo như tại Philippines ở phía đông Việt Nam. V́ vậy sau 9 năm ngự trị đất nước chẳng phát triển được bao nhiêu..." (Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 40).

Quư vị không thù oán ǵ với Thiên Chúa Giáo mà lại tuyên truyền khẩu hiệu “Cần Lao Công Giáo, mật vụ Nhu Diệm,“Cần Lao Công Giáo phù Ngô phục hận” thế là thế nào?

Không thù oán Diệm tại sao lại có câu “Diệm mà không Diệm”? “Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41). Qua câu nói này th́ không những Diệm bị oán thù mà tất cả chính quyền VNCH đều bị Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất oán thù, kể cả những tên đă giết Diệm dùm cho Phật Giáo Tranh Đấu, tức PGVNTN, như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm.

Đi tu kiểu ǵ đây? Quỷ sứ đi tu hay người đàng hoàng đi tu thưa ông Thích Tâm Châu?

5. Thứ năm, chuyện ông Thích Tâm Châu kêu gọi ḥa hợp ḥa giải với cộng sản Trung Hoa “luôn luôn thành thực trung thành liên kết chặt chẽ vui vẻ xây dựng với cả Trung Hoa, các nước láng giềng và tất cả trên thế giới”(trích nguyên văn). Đọc đến đây tôi bị á khẩu đột ngột không thể b́nh luận được nữa. Chỉ xin hỏi một câu rất ngắn, “Thưa ông Tâm Châu, ông bị trúng gió hay trúng tiền của Việt Cộng và Trung Cộng(?), trong hai cái, ông đă trúng cái nào hay ông trúng cả hai?”

6. Cuối cùng chúng tôi xin bàn đến vai tṛ của Thích Tâm Châu và Trần Quang Thuận trong việc đốt sống Thích Quảng Đức:

Đầu tiên hung thủ Trần Quang Thuận, một trong những con cá sấu chính, đă đến hội trường Jerome Santa Ana ngày 23 tháng 6 2013 để khóc con mồi Thích Quảng Đức và chửi bới Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, y lái chiếc xe Austin hai mầu xanh trắng, mang số DBA 599 chở Thích Quảng Đức đến chỗ bị thiêu ở Ngă tư Lê Văn Duyệt và Phan Đ́nh Phùng. Tên hung thủ này đă thoát lưới pháp luật nhưng y cần phải bị vạch mặt trước ṭa án lịch sử.



11/6/1963 - Chiếc xe Austin mà Trần Quang Thuận đă chở ông Quảng Đức đến hiện trường.


Và đây là niềm hănh diện của cá sấu Thích Tâm Châu: “Chính tôi là người đầu tiên hướng dẫn đoàn biểu t́nh ấy và đầu tiên chính tôi đứng tại đó. Tất cả chư tăng ni đều nghĩa là khóc lóc. Riêng có tôi quả t́nh khóc trong tâm chứ ngoài không có khóc vẫn im lặng để chỉ huy công việc biểu t́nh ngày hôm ấy”… “Khi đó đại đức Chân Ngữ mới tưới xăng trên đầu và tự ngài tự bật diêm quẹt để lửa bốc cháy”... “ngài vẫn ngồi im lặng hoàn toàn thiền định như vậy, để ǵ? Để tự hóa thân ḿnh cảnh tỉnh cho nhân tâm thế sự và đồng thời cứu nguy cho Phật giáo Việt Nam trong lúc đó”.

Đầu tiên phải sửa lại lời nói của Thích Tâm Châu cho đúng sự thật. Đây là một vụ đốt người chứ không phải biểu t́nh. V́ vậy, lời của ông Thích Tâm Châu phải được sửa lại cho chính xác thế này, “vẫn im lặng để chỉ huy việc đốt sống Thích Quảng Đức hôm ấy”. Tiếp đến phải khẳng định lại “tự ngài tự bật diêm quẹt để lửa bốc cháy” hay “ngài đă bị một hung thủ thứ hai bật diêm đốt cháy”?

Phải nói rơ rằng, hoàn toàn không có chuyện Thích Quảng Đức tự bật diêm quẹt để đốt ḿnh như Thích Tâm Châu, Malcolm Browne, David Halberstam, Neil Sheehan và một số báo chí và một đám về hùa đă bịp thiên hạ. Tấm h́nh Thích Quảng Đức đang chắp tay đă bị phụ chú giả bên dưới là đang bật diêm quẹt. Ông Tâm Châu, Malcolm Browne và tất cả bọn đă nói Thích Quảng Đức tự bật diêm quẹt là một bọn nói láo trắng trợn vô liêm sĩ. Hăy nh́n Video đốt cháy Thích Quảng Đức như sau:

Đầu tiên, hung thủ Thích Chơn Ngữ, người được xác nhận bởi Thích Tâm Châu, đổ xăng lên đầu Lâm Văn Tức, sau đó tên này đổ tràn ra chung quanh chổ nạn nhân ngồi thành một ṿng tṛn lớn. Mục đích là làm cho cây đuốc khi bốc cháy trở thành lớn và “hoành tráng”. Cuối cùng Thích Chơn Ngữ rưới thành một vệt dài đàng sau lưng Lâm Văn Tức để dẫn lửa. Vết xăng này nhằm bảo đảm khoảng cách an toàn cho người ném diêm quẹt với cái vũng xăng lênh láng chung quanh Lâm Văn Tức, nếu không lửa sẽ phựt lên táp vào người y.

Sau đó lửa phát ra từ đâu? Lửa đă khởi đầu từ vết xăng dẫn đường mà tên Thích Chơn Ngữ rưới cuối cùng. Trước khi đó, chúng ta thoáng thấy một cái đầu trọc khác tại đầu cuối cùng của vết xăng này và lửa đă được dẫn đi từ đó. Lửa ḅ từ xa rồi đến phía sau lưng chổ Thích Quảng Đứcngồi, rồi ḅ tới bên phải của Thích Quảng Đức và sau đó ập ra phía trước mặt rồi bùng lên thành một cây đuốc tṛn rất “hoành tráng”. Với cuốn video rơ ràng như vậy, không một ai dám cho rằng Thích Quảng Đức đă tự châm quẹt diêm, trừ những kẻ vô liêm sĩ, trong đó có Malcolm Browne và Thích Tâm Châu.

Bây giờ chúng ta bàn đến việc ông Lâm Văn Tức đă bị chích thuốc mê hay không chích thuốc mê. Ông Tâm Châu nói: “Ngài ung dung tự tại bước ra từ xe đến cái chổ ngài ngồi tọa thiền vững chắc …sau này có nhiều người tuyên truyền xuyên tạc cho cách này cho cách khác cho là nướng sống cho là chích thuốc mê hoàn toàn sai sự thật và hoàn toàn không biết sự tu chứng của Phật giáo.”

Sự thật thế nào, khi Thích Quảng Đức bước xuống xe, đă không thể tự đi một ḿnh cho dù là đi lạng quạng, mà phải có người d́u đi. Hay nói chính xác hơn là đă có người kéo các xác không hồn của ông ta đi và sau đó đặt ông ta ngồi xuống đất. Nếu ông ta không bị chích thuốc mê th́ ông ta phải tự ḿnh đi đến chổ chết, và trước đám đông đầy báo chí và máy quay phim, ông ta phải dơng dạc tuyên bố lư do ông ta tự thiêu, kêu gọi Tổng Thống thức tỉnh nhân tâm, đồng thời phải làm cho được hai hành động cuối cùng là phải tự đổ xăng lên đầu ḿnh và tự châm lửa. Tại sao ông ta không thể cầm can xăng tưới lên đầu ḿnh và cũng không thể tự bật diêm quẹt? Bởi v́ đă bị thuốc mê rồi th́ sức lực đâu c̣n để làm những điều hết sức đơn giản này?. Ngoài ra ông ta cũng không ngồi tọa thiền cho đến khi đám cháy lụi tàn như lời đồn thổi hoang đường, mà chỉ 15 giây sau, ông Thích Quảng Đức đă ngă chổng queo ra đất không một chút dăy dụa, giống hệt như một cái xác đă bị làm cho tê liệt hẳn từ trước, nay đem nướng chín. Bồ Tát ngồi tọa thiền đến tàn cuộc chiến v́ có nội lực tu chứng hay chỉ mới 15 giây đă ngă chỏng gọng ngay lập tức và bất động như đă bị liệt từ trước?

Thời đại Internet không dễ nói láo đâu quư vị Phật Giáo Tranh Đấu và đám cuồng tín!

Rơ ràng, lư thuyết cho rằng ông Lâm Văn Tức không bị chích thuốc mê là điều hoang đường. Và cái gọi là “trái tim bất diệt” của Thích Quảng Đức cũng thuộc loại trái tim bất diệt của anh hùng Lê Văn Tám.

Như vậy, không có chuyện tự thiêu mà cũng chẳng có chuyện ông Lâm văn Tức không bị chích thuốc mê từ trước.

Thứ đến, xin chúc mừng ông Thích Tâm Châu và chúc mừng Phong Trào Phật Giáo Việt Nam giai đoạn 1963-1966, quả là may mắn mới tụ tập được một băng lănh đạo đầy máu lạnh và không biết gớm tay về việc giết người nơi công cộng và trước ống kính như Trần Quang Thuận, Thích Chơn Ngữ và Thích Tâm Châu. Thích Tâm Châu nói “vẫn im lặng để chỉ huy công việc đốt sống (biểu t́nh) ngày hôm ấy”, như vậy Bà Ngô Đ́nh Nhu nói rằng “Họ đă barbecue các ông sư” điều này có ǵ sai? Nhờ có bản lănh và máu lạnh như thế cho nên sau khi “Diệm” kẻ thù của các ông bị giết rồi, các ông vẫn tiếp tục im lặng chỉ huy công việc đập tan bộ máy chính quyền Mỹ Ngụy đến hơi thở cuối cùng, như lời Thích Hộ Giác, một đồng bọn của ông Thích Tâm Châu gào thét trước đám đông: Phật Giáo sẽ chiến đấu đến “giọt máu cuối cùng và hơi thở cuối cùng” để đạt được yêu sách 4 điểm, trong đó việc loại trừ chính phủ VNCH hiện tại, được nhấn mạnh là yêu sách hàng đầu (United Press International, 16/3/1966).

Hai năm hỗn loạn chính trị, thay đổi cả thảy hàng chục chính phủ, không chính phủ nào tồn tại quá 3 tháng dưới sự biểu t́nh đêm ngày ngày đêm và đem người đốt sống một cách vô lương tâm như đốt pháo bông của các ông Phật Giáo Tranh Đấu, đă tạo lợi thế quân sự và t́nh báo cho Việt Cộng đến mức mà lẽ ra Miền Nam đă rơi vào tay cộng sản năm 1966 rồi chứ không đợi đến năm 1975, nếu như không có sự đổ bộ khẩn cấp của quân đội Hoa Kỳ vào tháng 3 năm 1965. Do đó, việc đổ quân đội Hoa Kỳ vào Việt Nam không phải là không có trách nhiệm của Phật Giáo Tranh Đấu, mà phải nói rằng các ông là thủ phạm chính dẫn đưa đất nước đến t́nh trạng hấp hối đó. Tất cả những điều nói trên là bằng chứng lịch sử về mưu đồ chính trị của băng đảng Phật Giáo Tranh Đấu mà không cách chi PGVNTN có thể chối căi được.

Thích Huyền Quang nói: “Sau khi chế độ nhà Ngô sụp đổ, nhưng một chế độ Diệm mà không Diệm vẫn tiếp tục cai trị từ năm 1963 đến 1975” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).

Điều đó nói lên cái ǵ? Điều đó khẳng định rằng Diệm chết rồi mà các “nhà tu” Phật Giáo Tranh Đấu vẫn c̣n thù ghét Diệm cho đến hơi thở cuối cùng, Miền Nam vẫn phải có biểu t́nh lên đường xuống đường cho tới hơi thở cuối cùng, sách động bởi đám sư săi và Phật Tử của Phật Giáo Tranh Đấu để loại trừ “Diệm mà không Diệm”, cũng có nghĩa là dân chúng Miền Nam phải chịu đựng t́nh trạng bất ổn chính trị gây ra bởi PGTĐ mà hậu quả là tiềm lực chiến tranh bị suy yếu theo trong lúc quốc gia đang có chiến tranh với cộng sản, kéo đến t́nh trạng nguy hiểm an ninh lănh thổ. Điều này cũng chứng tỏ tu hành chỉ là cái nhăn hiệu của đám Phật Giáo Tranh Đấu mà thực chất bên trong bọn chúng là một đám hoạt động chính trị vận động cho thần quyền khống chế thế quyền và liên kết với cộng sản để kiếm sức mạnh và đă được cộng sản sử dụng hữu hiệu. Nhiệm vụ chính của Phật Giáo Tranh Đấu, tức Phật Giáo Thống Nhất, không phải là tu hành mà là làm chính trị mà phải giật cho sập chế độ VNCH bằng mọi giá, bất kể ai là đại diện chính quyền, trừ phi đó là chính quyền Việt Cộng và chính quyền Phật Giáo Tranh Đấu.

Bởi thế cho nên ngày 18/2/1967, Thích Quảng Độ và Thích Trí Quang, Cao Ngọc Phượng mới hiên ngang nói rằng Chính quyền Nam Việt Nam hiện nay không phải là chính quyền của chúng tôi và không đại diện cho nhân dân chúng tôi. Nó được Mỹ áp đặt lên chúng tôi và được điều khiển bởi những tên lính đánh thuê cho Pháp chống lại nhân dân Việt Nam trước 1954. Nếu chúng tôi được bầu cử tự do, chính quyền này không tồn tại một ngày. Chúng tôi muốn tự chúng tôi giải quyết vấn đề Việt Nam của chúng tôi bằng cách điều đ́nh với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Bắc Việt cũng như sự rút quân của Mỹ." (Ngày 18/2/1967 Thích Quảng Độ, Thích Trí Quang, New York Times 1967).

Câu hỏi của chúng tôi là, với những ngôn ngữ như vậy tại sao chính phủ VNCH đă không bắt bọn cộng sản trá h́nh này hoặc ít nhất đuổi chúng qua bên kia cầu Hiền Lương để chúng điều đ́nh với Bắc Việt và MTGPMN theo như ư chúng muốn? Chính quyền VNCH đă quá nhu nhược với bọn giả dạng tu hành này, chúng nó quyền hành ǵ, ai bầu chúng lên mà đ̣i đại diện dân chúng Miền Nam trực tiếp điều đ́nh với kẻ thù cộng sản?

Được đàng chân lân đàng đầu, Thích Quảng Độ ngày 20/10/1974 lớn lối tiếp: “Nếu Thiệu ngoan cố không từ chức, th́ Ấn Quang sẽ hành động kéo Thiệu xuống” (Thích Quảng Độ 20/10/1974 Washington Post).

Sau khi Thiệu đă xuống th́ VNCH cũng xuống theo bước chân của Thiệu, lúc đó PGVNTN hiện nguyên h́nh tay sai cộng sản như sau: “Trưa 30/4/75 chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa thất thủ. Sau khi nghe Đại Tướng Dương Văn Minh đầu hàng vô điều kiện trước sự tiến công của Bộ Đội Cách Mạng, lúc ấy tôi có mặt tại trụ sở GHPGVNTN ở chùa Ấn Quang. Chúng tôi họp bàn và bàn thảo tờ tuyên cáo nội dung hoan nghênh cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn vừa kết thúc. GHPGVNTN sẽ t́m phuơng tiện để hàn gắn vết thương chiến tranh” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 41).

Sau đó là màn đ̣i chia ghế v́ “Phật Giáo Việt Nam đă hai lần có công với cách mạng” (Thích Huyền Quang). Hăy xem tiếp màn xin ghế nhục nhă của Phật Giáo Tranh Đấu tức Việt Nam Thống Nhất với Việt Cộng như sau:
“Hội đồng viện thỉnh cử Đại Lăo HT Thích Đôn Hậu nguyên đại diện miền Vạn Hạnh của GHPGVNTN, hướng dẫn một phái đoàn đến hội kiến ông Nguyễn Văn Hiếu, Bộ Trưởng Bộ Văn Hóa Chính Phủ Lâm Thời Cộng Ḥa Miền Nam Việt Nam để xin mở cuộc họp thống nhất hai giáo hội Nam Bắc. Nhưng tại cuộc gặp này, ông Hiếu nói: “Thống nhất Phật Giáo th́ tốt, nhưng thống nhất với Phật Giáo cách mạng, chứ thống nhất làm chi với bọn Phật giáo phản động!” Ḥa thượng Đôn Hậu hỏi: “Phật giáo phản động là ai? Ông Bộ Trưởng Hiếu không trả lời. Như thế, sau ngày 30.4.1975. GHPGVNTN muốn thử thời vận nhưng đă thất bại!” (Huyền Quang Kỷ Yếu trang 42).

Thật là nhục nhă thảm thương cho PGVNTN một thời lên đường xuống đường trực diện đối đầu giày xéo chính quyền Miền Nam, c̣n đối với Việt Cộng th́ chỉ dám xin thử thời vận! Hiền khô như vậy mà lại bị cộng sản mắng ngay vào mặt thống nhất làm chi với bọn Phật giáo phản động! Thật là tội nghiệp! Thích Đôn Hậu hay Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, và cả đám Mặt Trận GPMN đều là một đám ngu dốt đi tin lời Việt Cộng làm việc không công cho nó. Công lao lên đường xuống đường, đốt bao nhiêu sư như đốt pháo bông để loại trừ Diệm Thiệu đă bị thành công cốc, lại c̣n chuốc lấy nhục nhă ê chề!: Như thế, sau ngày 30.4.1975.

GHPGVNTN muốn thử thời vận nhưng đă thất bại!”(Huyền Quang Kỷ Yếu tr. 42).

Tuy nhiên, dù bị nhục nhă ê chề như vậy, nhưng chỉ cần vài cái vuốt ve của Mai Chí Thọ, có được cái chùa đẹp đẽ là th́ lại tiếp tục sự nghiệp chống Mỹ chống Diệm chống Thiệu cứu nước ngay. Hăy xem sự nghiệp chống Mỹ chống Ngụy sau 1975 của Thích Quang Độ: “Hàng tỉ đô la Hoa Kỳ đổ ra nuôi một bộ máy quốc gia chống Cộng, nuôi hàng triệu binh sĩ, cảnh sát, mật vụ chống Cộng, với sự tiếp tay của nửa triệu binh sĩ Hoa Kỳ. Những tác nhân chính này đă làm ǵ để bảo vệ Miền Nam? (Quảng Độ 18/1/2010 queme.net). Ngày 8 tháng 5 năm 2011 chống tiếp: “Nên lần đầu trong lịch sử, Phật giáo Việt Nam mới phải có cuộc đấu tranh xuống đường thập niên 60 để bảo vệ lư tưởng đạo đức Đông phương trước sức tấn công hung hăn của các ư thức hệ ngoại lai làm tha hóa xă hội và con người” (8/5/2011 Quảng Độqueme.net).

Xin hỏi toàn bộ đám Phật Giáo Tranh Đấu, từ Thống Nhất đến Về Nguồn, đến Việt Nam Quốc Tự, từ Thích Quảng Độ đến Thích Tâm Châu, đến Thích Giác Đẳng, Thích Viên Lư, Thích Chánh Lạc, Thích Nguyên Trí, Thích Minh Tâm, Vơ Văn Ái, Nguyễn Trọng Nho, và đám Về Nguồn Trần Quang Thuận, Huỳnh Tấn Lê, Đào Văn B́nh, Cao Văn Hở, Trần Phú Hùng, Nguyễn Phú Hùng, đám “nhà báo” PG tranh đấu Vũ Ánh, Nguyên Huy, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, xin hỏi xă hội Miền Nam từ năm 1954 đến 1975 tha hóa đến chừng nào? Cho ví dụ cụ thể?

Có kiểu tu hành ǵ mà lại lấy tên Phật Giáo Tranh Đấu rồi thề sẽ chiến đấu đến “giọt máu cuối cùng và hơi thở cuối cùng” để đạt được yêu sách 4 điểm, trong đó việc loại trừ chính phủ VNCH hiện tại, được nhấn mạnh là yêu sách hàng đầu (United Press International, 16/3/1966)?

Quỷ Sa Tăng tranh đấu hay Phật Giáo tranh đấu?

Ông Thích Tâm Châu, bây giờ ông nói rằng Thích Quảng Đức tự thiêu là “để tự hóa thân ḿnh cảnh tỉnh cho nhân tâm thế sự và đồng thời cứu nguy cho Phật giáo Việt Nam trong lúc đó”. Thế th́ ông và băng đảng Huỳnh Tấn Lê, Nhă Ca, Trần Dạ Từ Vũ Ánh hăy cùng đọc đoạn nhà báo Vĩnh Phúc cựu phóng viên đài BBC phỏng vấn ông Vơ Như Nguyện về cái “nhân tâm” của người mà Thích Quảng Đức muốn cảnh tỉnh đi: “Phần cụ Vơ Như Nguyện, lúc c̣n làm Chủ tịch Uỷ ban Nội vụ Quốc Hội, đă đưa các TT Trí Thủ, Thiện Minh, Trí Quang vào gặp Tổng thống Diệm để xin đổi tên Hội Phật giáo Thừa Thiên thành Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Ngày hôm sau ông Diệm kư liền"(Nhà báo Vĩnh Phúc BBC phỏng vấn Cụ Vơ Như Nguyện).

Vậy th́ bài báo của Việt Báo trong đó đăng toàn bộ các lời thóa mạ TT Ngô Đ́nh Diệm, đăng rằng ông đă giết trên 300 ngàn Phật Tử và nhiều điều rùng rợn khác, và đăng lếu láo rằng Bà Ngô Đ́nh Nhu xin lỗi Phật Giáo, trong khi đó th́ vào năm 1982 bà đă tái khẳng định trong cuộc phỏng vấn với openvault.wgbh.org rằng: “Đối với những người điên rồ v́ hào quang giả tạo, đến độ chấp nhận bị đánh thuốc mê và để bị đốt cháy đến chết. Họ có quyền không bao giờ bị ai đặt vấn đề. Nhưng phải làm ǵ để ngăn chặn việc họ chấp nhận bị sát hại bởi các cuộc biểu t́nh?Điều duy nhất tôi có thể làm vào lúc đó là chế giễu họ. Bởi v́ khi nó được tô vẽ như một cái ǵ đó hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi, th́ tất nhiên, sẽ luôn luôn có thêm người điên rồ v́ hào quang giả tạo tiếp tục tự thiêu. V́ vậy, tôi phải làm ngược lại”, vậy th́, báo đăng những chuyện lếu láo và không buồn kiểm chứng như vậy là loại báo ǵ?

Báo như Việt Báo và Người Việt là báo ǵ? Báo Lá Cải hay Báo Lá Khoai? Nhà báo kiểu Vũ Ánh, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy là loại nhà báo ǵ? Nhà báo có giá trị hay nhà báo kiếm sống bằng cách chuyên đăng những chuyện bịa đặt vu khống và chửi đổng?

Và xin mời ông Thích Tâm Châu cùng băng đảng “Jerome Santa Ana” đọc lại cái gọi là Phật Giáo Tranh Đấu đă làm đẹp mặt Phật, qua Bạch Thư của chính ông Thích Tâm Châu:

“Phong trào mang bàn thờ Phật ra đường lan tràn khắp nơi và vào cả đến Saigon. Tại Saigon họ đem ảnh Phật ra để trên đống rác”. “Sự việc rơ ràng như thanh thiên bạch nhật, mà nhóm tranh đấu của Ấn Quang, được sự hộ trợ ngầm của CS nằm vùng, lải nhải vu khống cho VN Quốc Tự chia rẽ Giáo Hội, Thích Tâm Châu phá hoại và lũng đoạn Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất…”” Cho đến nỗi những vị Tăng không biết chút ǵ về việc tranh đấu, việc xây dựng Giáo Hội, cũng như các vị Tăng, Ni Phật - từ ở xa, hay sau này, cũng a dua, hùa theo sự tuyên truyền nhồi sọ của nhóm tranh đấu Ấn Quang và CS nằm vùng trong suốt hơn 30 năm naỵ Thực tội nghiệp” “Nói thẳng thắn, cuộc chiến tranh Quốc Cộng tại Việt Nam, không có một tôn giáo, một đoàn thể nào, không bị CS nằm vùng gây chia rẽ, phá hoại. Thiên Chúa Giáo có những cán bộ gộc nằm vùng như Vũ Ngọc Nhạ, Huỳnh Văn Trọng v.v... Phật Giáo cũng vậy, CS nằm vùng từ thượng tầng, tới hạ tầng, càng dễ dàng hơn.

Thực sự, cuộc tranh đấu từ tháng 6-1966, cho đến nay chia đôi Giáo Hội, đều do bàn tay CS đạo diễn, làm hại cho Phật Giáo và quốc gia VN không nhỏ. V́ vậy, Phật Giáo không phải là không có trách nhiệm, liên đới đến sự để mất VNCH cho CS” (Bạch Thư Thích Tâm Châu).

Và đây là những ǵ ông Thích Tâm Châu đă nói với nhà báo Vĩnh Phúc đài BBC về TT Ngô Đ́nh Diệm và vụ Chùa Xá Lợi, hy vọng rằng ông không chối:

Nhà báo Vĩnh Phúc: - Theo Ḥa Thượng, Tổng thống Diệm và ông Nhu có kỳ thị Phật giáo không?

Thích Tâm Châu: - Thực ra đối với TT Diệm khi đó tôi có gặp th́ biết, ngài là người nho học. Ngài có tinh thần dân chủ hơn. C̣n vấn đề kỳ thị, th́ tôi không dám nói có hay không có. Chắc chắn th́ tôi nói thẳng thắn ở cấp trên th́ đương nhiên hiểu biết rộng hơn cấp thừa hành dưới, hoặc là chẳng hạn bị ảnh hưởng của Tổng giám mục Ngô Đ́nh Thục là người vẫn muốn làm sao tôn giáo ḿnh phát triển, nên t́m phương thức.. Có thể người dưới làm những cái nó sinh ra chuyện không tốt. Tôi tin tưởng là cấp trên không đến nỗi nào.

- Hồi đó sự phát triển Phật giáo nói chung, mà điển h́nh là sự phát triển các chùa chiền, có ǵ trở ngại không?
- Thực ra không có ǵ trở ngại. Nó chỉ có vấn đề trong sự b́nh thường chỗ nào làm chùa mà xin phép th́ được xét thôi. Chung chung không có ǵ cả.
- Không bị trở ngại?
- Chỗ nào th́ tôi không biết chứ trong Sàig̣n th́ tôi không thấy.Tôi thực sự không thấy.
- Hôm cảnh sát tấn công chùa, Thầy đang ở đâu?
- Tôi đang ở chùa Xá Lợi. Tôi cũng bị bắt, bị giam, nhưng không biết là giam ở đâu. Giam cho đến ngày 2/11/1963 mới được về.
- Thầy có bị hành hung không?
- Đánh đập th́ không có.
-Phong trào tranh đấu Phật giáo có bị ảnh hưởng của Cộng Sản không?
- Dạ không. Không có. Ở miền Trung th́ tôi không biết, nhưng trong Nam th́ tôi không thấy có vấn đề Cộng Sản. Về sau mới có chứ lúc ấy không có ǵ.

Những ǵ ông biết về cộng sản nằm vùng chỉ là kiến thức hạn hẹp của một ông thầy tu, c̣n chính phủ VNCH phải biết gấp ngàn lần hơn ông v́ đó là bổn phận trách nhiệm và họ có phương tiện kỹ thuật để biết điều đó. Trong đó, bằng chứng đă quá rơ là Thích Quảng Đức, Thích Quảng Độ, Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu, v.v. là những tên cộng sản nằm vùng mà mỗi tên có một vai tṛ khác nhau, mỗi tên chống lại chính phủ VNCH theo mỗi kiểu trá h́nh khác nhau, chống đến khi chính phủ tan nát th́ dân chúng cũng nát nhà tan cửa theo luôn mà các ông vẫn không sám hối. Rơ ràng chỉ khi các ông được lên ngôi cửu ngũ th́ khi đó mới hết người đàn áp các ông!

Đây là sự thật Chùa Xá Lợi mà ông Thích Tâm Châu có mặt trong đó, mời ông đọc tiếp:

Nhà báo Vĩnh Phúc: “Ông Cao Xuân Vỹ cũng có mặt ở chùa Xá Lợi, lúc chùa bị tấn công. Chắc hẳn những điều ông nói là đúng.

Cụ Quách Ṭng Đức: Có lẽ với vai tṛ của cụ là Đổng Lư Văn Pḥng phủ Tổng Thống, cụ cũng có thể biết được tường tận vụ khủng hoảng Phật giáo. Nhà cụ lại ở ngay cạnh chùa Xá Lợi nên cũng thấy cuộc tấn công chùa. Đây là những câu tôi hỏi cụ: “Có đàn áp Phật giáo hay không?” “Không có đàn áp Phật giáo. Chính phủ giúp xây chùa Xá Lợi và nhiều chùa khác. Ông Diệm vốn biết nhược điểm của ḿnh là người Thiên Chúa, ông cố giữ quân b́nh. “Ai ra lệnh tấn công chùa?” “Lúc đó ra lệnh miệng thôi à. Tấn công chùa là Cảnh sát, không phải Quân đội. Tôi ở ngay bên, các chùa cũng để loa rầm rộ lắm. Nghe họ hô những khẩu hiệu ghê lắm. Xem thường chính phủ lắm”. “Có vài tướng đề nghị đánh chùa?” “Chắc là các tướng như tướng Đính có ư kiến đánh vào các chùa.

Tôi thấy khi có vụ Phật Giáo rồi, cụ Diệm buồn. Tôi đoán thấy ông hơi chán nản. Phật giáo làm quá rồi, ổng không muốn làm việc nữa. Một số công việc tôi tŕnh lên. Ổng nói đưa cho ông Nhu. Tôi không thấy ông Nhu có tham vọng thay ông Diệm. Không thấy ǵ".

Và đây là cái gọi là “Chiến Dịch Nước Lũ” chùa Xá Lợi của Phật Giáo Tranh Đấu qua điều tra của Liên Hiệp Quốc, xin mời các nhà báo vĩ đạiNhă Ca, Trần Dạ Từ, Vũ Ánh, Nguyên Huy đọc tiếp:

Ông Đại Sứ Volio phái đoàn điều tra của Liên Hiệp Quốc đă kể lại một số chi tiết khi nghe lời khai của một người dự định t́nh nguyện tự vận bằng cách tự thiêu như sau:

“Có một vị sư trẻ mới 19 tuổi, khai với phái đoàn điều tra rằng, ông ta được một số sư săi khuyến khích tự thiêu v́ Ḥa Thượng Hội Chủ Phật Giáo Thích Tịnh Khiết đă bị giết, hằng trăm Phật tử đă bị chính quyền d́m chết dưới sông Sài g̣n, nhiều ni cô đă bị mổ bụng, và chùa Xá Lợi đă bị đốt cháy. Nhà sư 19 tuổi nầy được yêu cầu t́nh nguyện hy sinh tự vận v́ Phật giáo, và được bảo đảm rằng ông ta sẽ được cho uống thuốc để không bị đau đớn, ngoài ra ông ta cũng được đưa 3 bức thư tuyệt mệnh đă được viết sẵn để cho ông ta kư vào. Ông ta bị cảnh sát bắt, ngăn chận cuộc tự thiêu của ông ta và cũng là kịp lúc nhà sư trẻ 19 tuổi nầy biết được những ǵ mà ông ta đă nghe các nhà sư kia kể cho ông chỉ là những chuyện láo khoét bịa đặt, độc ác và hoàn toàn thất thiệt. Tất cả chỉ là để kích động ông mà thôi”.

Ḥa Thượng Tịnh Khiết bị giết? Ni cô bị chính phủ mổ bụng? Chùa Xá Lợi bị đốt cháy? Hàng trăm Phật Tử nào bị chính quyền d́m xuống sông Sài G̣n?

Láo lường và bỉ ổi đến thế là cùng!

Và đây là những “offers”: Kẻ t́nh nguyện tự thiêu sẽ được “cho uống thuốc để không bị đau đớn” khi tự thiêu? Thư tuyệt mệnh sẽ được viết sẳn 3 bức để nạn nhân kư vào! Bọn khủng bố chiêu dụ người ôm bom tự sát thời này cũng không thể làm hơn được Phật Giáo Tranh Đấu của Việt Nam thời đó.

Rơ ràng đây là quỷ sứ đi tu chứ chẳng phải người thường đi tu!

Vậy th́ có ǵ bảo đảm là ông Thích Quảng Đức đă không bị cho uống thuốc mê và thư tuyệt mệnh của ông ta là thư tuyệt mệnh thật? Láo lường và bỉ ổi đến thế là cùng. Vậy mà không biết nhục c̣n hè nhau kỷ niệm 50 năm ngày thiêu sống Thích Quảng Đức!

Trở lại bài báo trên tờ Việt Báo của ông bà Nhă Ca Trần Dạ Từ, xin được lập lại một đoạn viết ở trên lần nữa: Vậy th́ bài báo của Việt Báo trong đó đăng toàn bộ các lời thóa mạ TT Ngô Đ́nh Diệm rằng ông đă giết trên 300 ngàn Phật Tử và nhiều điều rùng rợn khác, và đăng lếu láo làBà Ngô Đ́nh Nhu đă xin lỗi Phật Giáo, báo như vậy là loại báo ǵ? Báo Lá Cải hay Báo Lá Khoai? Nhà báo kiểu Vũ Ánh, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Nguyên Huy là loại nhà báo ǵ? Nhà báo nói láo ăn tiền? Nhà báo kiếm sống bằng những chuyện bịa đặt vu khống và chửi đổng?

Winston Churchill đă nói “It has been said that democracy is the worst form of government except all the others that have been tried.” Tạm dịch “Người ta thường chê bai chính phủ dân chủ là chính phủ tệ hại nhất, trừ phi người ta đă nếm mùi tất cả các loại chính phủ khác”.

Các ông bà đă nếm mùi chính phủ Dương Văn Minh, chính phủ Nguyễn Khánh, chính phủ Phan Khắc Sửu, chính phủ Trần Văn Hương, chính phủ Phan Huy Quát, chính phủ Nguyễn Văn Thiệu, chính phủ của Hồ Chí Minh, chính phủ Phật Giáo Tranh Đấu tại Huế 1966, nhưng đối với các ông bà Thích Tâm Châu, chùa Pháp Luân Houston, chùa Bát Nhă California, Huỳnh Tấn Lê, Nguyễn Trọng Nho, Nhă Ca, Vũ Ánh, Trần Dạ Từ và băng đảng “Tổng hội cư sĩ” th́ dường như chính phủ tốt nhất với các ông bà vẫn là chính phủ Phật Giáo Tranh Đấu, nh́ là chính phủ Hồ Chí Minh, chỉ có vậy. Cho nên mới tụ tập lại để thương tiếc cho một kẻ làm lợi cho cộng sản Thích Quảng Đức và cùng nhau vu khống chính phủ VNCH giết hại 300 ngàn người, bắt dân chúng cải đạo Thiên Chúa, phỉ báng một vị nguyên thủ quốc gia mà “Ông Diệm là một người đạo đức, sống như một nhà tu hành, không có tham vọng vật chất và thật sự có ḷng yêu nước, thương dân. Ông tự tin vào lương tâm trong sáng của ḿnh nên muốn bắt mọi người phải nghe theo.” Xưa nay người ta chỉ làm được một việc nếu muốn giỏi. Không thể vừa đi tu vừa làm chính trị. Được việc này th́ hỏng việc kia. Làm chính trị, mà đạo đức như nhà tu, không biết lừa lọc tráo trở thủ đoạn nên mới bị phản và mất mạng. (Nhà báo Vĩnh Phúc đài BBC).

Lương tâm của loài vật có lẽ c̣n tốt đẹp hơn lương tâm của bọn Huỳnh Tấn Lê, Trần Quang Thuận, Nguyễn Trọng Nho, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Vũ Ánh, Nguyên Huy, Cao Huy Thuần, Lưu Tường Quang, Tổng Hội Cư Sĩ… Một bọn mà “a dua, hùa theo sự tuyên truyền nhồi sọ của nhóm tranh đấu Ấn Quang và CS nằm vùng trong suốt hơn 30 năm nay."

Kết luận:

Nhóm Phật Giáo Tranh Đấu là một băng đảng hoạt động chính trị cộng sản chuyên nghiệp và bán chuyên nghiệp mà Thích Quảng Đức là một thành viên của băng đảng này. Cái chết của Thích Quảng Đức chỉ là một cách để châm ng̣i nổ, tiếp theo các ng̣i nổ lếu láo “cấm treo cờ", “thánh tử đạo” Đài Phát Thanh Huế. Những ai c̣n tiếp tục gọi tu sĩ phạm giới Lâm Văn Tức là Bồ Tát Thích Quảng Đức kẻ đó tự xác nhận ḿnh bôi bẩn chế độ chính trị tốt đẹp nhất của Việt Nam và bôi bẩn chính ḿnh v́ quá thiếu kiến thức và tâm địa quá xấu xa nhỏ mọn. Đề nghị băng đảng này nên hiên ngang cầm cái cờ đỏ sao vàng bên cạnh cái cờ ngũ sắc cho giống người anh em trong nước. Làm như vậy, may ra c̣n có chút liêm sĩ.

Và cuối cùng, đây là câu trả lời cho Trung Ương Đảng Việt Cộng, bọn bán nước cho nhà Hán, thủ phạm chính của việc giết người, và bọn tay sai tại hải ngoại rằng, có xây cho Thích Quảng Đức một trăm cái tháp chín tầng, có tôn Thích Quảng Đức là Phật sống đi chăng nữa th́ lịch sử cũng biết Thích Quảng Đức là ai. Thích Quảng Đức chẳng là cái đinh ǵ cả! Cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ!

Kính dâng bài viết này lên hương hồn những nhà ái quốc Ngô Đ́nh Diệm, Ngô Đ́nh Nhu, Trần Lệ Xuân, Ngô Đ́nh Cẩn, Phan Quang Đông.

Trần Minh
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
RealMadrid (03-12-2019)
Reply
Page 2 of 17 1 2 345612 Last »

User Tag List

Thread Tools

Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 15:44.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.84773 seconds with 13 queries