“Tôi ráng lo cho cổ, chừng nào chết th́ thôi”, nói rồi như sợ lỡ lời, ông Dương quay sang vỗ vỗ bàn tay bà Minh như muốn nói xin lỗi. Vậy mà bà Minh đă nghe được, ̣a lên khóc: “Hia ơi, hia đừng nói chết, tui sợ lắm. Hia ráng lo cho tui nghe”. Ông Dương chầm chậm từng lời: “Hia nói là nói vậy, nghĩa là hia c̣n lo cho cô hoài, chớ cô không có chết chóc chi hết”.
Bà Minh tên thật là Quách Tăng Ngọc Minh, 51 tuổi, ở trọ đường Phạm Ngũ Lăo, P.An Ḥa, Q.Ninh Kiều, TP.Cần Thơ. Bà côi cút từ nhỏ, được các sơ trong trường ḍng ở Vị Thanh nuôi lớn. Năm 20 tuổi, bà Minh lên Cần Thơ mưu sinh bằng nghề lượm ve chai, từ đó đến nay. “Nghe các sơ kể tôi người gốc Hoa, ba họ Quách, mẹ họ Tăng. Tôi mồ côi từ nhỏ, không bà con ḍng họ, ngoài hia Dương thôi”, bà Minh nói bằng giọng thều thào của một bệnh nhân ung thư giai đoạn 4. Từ “hia”, nghĩa là anh, mà bà hay gọi là theo cách xưng hô của người Hoa.
C̣n ông Dương tên thật là Phạm Dương, 58 tuổi, ngụ P.Long Tuyền, Q.B́nh Thủy, TP.Cần Thơ. Ông Dương đă găy gánh giữa đàng, giờ sống với 2 đứa con nhỏ mới 10 và 12 tuổi. Ông mưu sinh bằng nghề ngủ giữ sà lan, mỗi tháng chỉ được 3 triệu đồng.
Những mảnh đời buồn hiu gặp nhau, họ nhận nhau là anh em kết nghĩa rồi d́u dắt nhau qua những cơ cực đời người. Từ người dưng hóa thành người thân, một câu chuyện t́nh người đằng sau tiếng gọi tŕu mến “hia ơi...”.
Thương v́ ai cũng khổ
Nhắc đến t́nh anh em kết nghĩa của họ, phải kể chuyện cách đây 8 năm bằng cuộc gặp gỡ t́nh cờ ở bến Ninh Kiều.
Những buổi chiều buồn, ông Dương chở hai con xuống bến Ninh Kiều dạo chơi, hóng mát, ông thấy bà Minh lụi hụi ở đây lượm ve chai. Người phụ nữ có vẻ ngoài hơi ngờ nghệch, nét đẹp bị những vết hằn thời gian phủ lấp nhưng lại có nụ cười hiền khô, nét thánh thiện ánh lên trong ánh mắt. Họ chào nhau, rồi làm quen, kể chuyện về đời ḿnh. Người th́ côi cút, người th́ gà trống nuôi con, họ cúi đầu nhận nhau là anh em kết nghĩa. Ông Dương bồi hồi: “Thương v́ ai cũng khổ mà con Minh nó khổ hơn tôi gấp vạn lần, không ḍng họ ǵ hết. Thương là thương ở chỗ đó”.
43 tuổi, bà Minh mới biết niềm vui khi ḿnh có anh trai, được gọi tiếng hia từ tận cốt nhục thâm t́nh. Bà mừng lắm, v́ biết rằng từ nay bà sẽ không c̣n cút côi. 8 năm qua, anh em bà Minh cứ nương theo t́nh thương mà sống, mà trân trọng nhau, dù mỗi người một nơi. Bà sống nhà trọ, lượm ve chai, c̣n ông có cuộc sống của riêng ḿnh. Lục b́nh có linh đinh trăm nẻo sông dài th́ vẫn biết bám phù sa vào cội rễ mà xanh mướt, trổ bông. Bà Minh nương tiếng gọi “hia ơi...” như hạt phù sa đời ḿnh...
'Hia ơi !...'1
“Cạn đ́a mới biết lóc trê !”
Anh em bà thân thiết, cũng có tiếng vào lời ra, rằng ông Dương có lợi dụng bà chi đây, hay bà Minh có “ư đồ” ǵ chẳng biết. Họ chỉ đáp lại miệng đời bằng câu nói: “Cạn đ́a mới biết lóc trê!”.
“Minh ơi Minh, mở cửa cho hia!”. 6 giờ sáng, đều đặn mỗi ngày, ông Dương đạp xe qua quăng đường 10 cây số, gơ cửa pḥng trọ bà Minh. Bà Minh lết từ trên chiếc chiếu cũ ra mở cửa: “Hia mới tới hả hia!”. Sau mấy câu hỏi thăm về sức khỏe, ông Dương xắn tay dọn dẹp nhà cửa, xếp lại cái mền, tháo mấy góc mùng cho gọn rồi nấu nước pha sữa, lấy thuốc cho bà Minh uống.
Lo cho em xong th́ ông Dương lại đạp xe về, chiều chừng 4 giờ lại đạp xe xuống, vẫn với những công việc không tên, nhất là chuyện thuốc men. Mỗi ngày như vậy, ông Dương phải đạp 40 cây số chứ không ít. “Cổ lẫn lộn nhiều, đi đứng khó khăn do bệnh tật, thuốc men đâu biết đường uống cho trúng lời bác sĩ dặn. Bỏ cổ một ḿnh không yên tâm, em ḿnh mà”, ông Dương nói.
Gần 2 năm trước, bà Minh thấy sức khỏe không tốt, đi khám th́ biết ḿnh bị ung thư vú, đă vào giai đoạn di căn. Rủi thay sau đó không lâu, trong lúc đi lượm ve chai bà bị đụng xe, găy chân và chấn thương đầu. Rồi bệnh ung thư bộc phát, khối u tuyến vú vỡ ra, nực mùi, khiến ai cũng tưởng bà đă chết. May nhờ có một nhóm từ thiện kêu gọi giúp đỡ, đưa bà đi trị bệnh, nhưng cần phải có người chăm sóc. Lúc đó, người duy nhất bà Minh nhớ tới là hia Dương. Ông Dương không một chút do dự mà gật đầu cái rụp: “Yên tâm trị bệnh đi, để hia lo cho mày”.
Hơn 8 tháng qua, bà Minh đă 4 lần vào bệnh viện để chữa trị, mỗi lần vài tuần tới cả tháng. Bây giờ cứ mỗi tháng th́ có nửa tháng bà Minh nằm viện. Bà nằm viện ngày nào th́ ông Dương trực chiến ngày đó, chăm sóc thuốc men, ăn uống, cả chuyện vệ sinh cá nhân. Mặc kệ những lời đàm tiếu, bởi ông biết rằng ông không lo th́ ai lo và trong những lúc như thế này, bà Minh lại cần ông hơn hết.
Trên chiếc xe đạp cũ, tiếng cọc cạch điểm xuyết cho những ṿng quay, ông Dương chở bà Minh đi nhập viện rồi chở bà từ bệnh viện về pḥng trọ, đều đặn cả năm qua. Mấy hôm nhà thờ c̣n mở cửa làm lễ chủ nhật, ông lại chở bà đi dự lễ, có khi rảnh th́ ghé uống một ly cà phê ở quán cóc vỉa hè. Trong câu chuyện, họ ngại nói về sự chết mà nói về niềm vui. Phải chăng trong cái khổ cuộc đời th́ t́nh người đă cho họ động lực nâng niu cuộc sống?
Hơn 5 giờ chiều. Ông Dương đă kịp cho bà Minh ăn cơm, uống thuốc, và lau dọn căn pḥng trọ. “Thôi, hia về. Tối ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận, điện thoại sạc cho đầy pin để có ǵ gọi được”, nói rồi ông lên xe đạp c̣ng lưng nhấn pê đan khuất dần trong bóng chiều của hẻm sâu hun hút...
|
|