Thợ hớt tóc vừa đưa một đường kéo ngọt xớt tỉa chỏm tóc ḷa x̣a trước trán thân chủ vừa phán một câu chắc nịch:
- Làm ǵ có ông Phật trên đời...
Người khách hỏi:
- Tại sao bác nói thế?
Bác thợ nói luôn một mạch: “Th́ cứ ra phố mà xem. Nhiều trẻ em phải lang thang kiếm sống. Lắm người già yếu c̣n phải c̣ng lưng dầm mưa dăi nắng bán rong. Bao kẻ không nhà đêm đêm vẫn mượn vỉa hè nằm co ro lăn lóc. Chưa kể là vào các bệnh viện nào cũng thấy chen chúc và đầy dẫy nghịch cảnh đau ḷng... Nếu quả thật trên đời này có một ông Phật từ bi luôn thương xót chúng sinh, th́ cớ sao những mảnh đời khổ ải đó lại không được Ngài cứu vớt?!”
Ông khách làm thinh.
Khi trả tiền xong, khách bước ra khỏi tiệm hớt tóc và bắt gặp bên kia đường một người râu tóc lùm xùm, thậm thượt, rơ là đă lâu ngày không hớt không cạo. Khách liền quày trở vào tiệm nói lớn:
- Bác thấy đó, trên đời này làm ǵ có thợ hớt tóc!
Bác thợ sửng sốt:
- Nói vậy mà nghe được à! Thế tôi là ai? Ai vừa mới hớt tóc cho anh ở đây?
Ông khách kéo bác thợ cắt tóc ra cửa, chỉ sang bên kia đường:
- Đấy! Thợ hớt tóc không hề có, v́ nếu có th́ người kia đă không phải để râu tóc lùm xùm, thậm thượt như vậy.
- Sai bét! Thợ hớt tóc vẫn luôn có, nhưng tay đó không chịu bước vào tiệm th́ dẫu có đông có nhiều chăng nữa, thợ hớt tóc cũng đành bó tay.
Khách mỉm cười: “Chính xác! Đức Phật cũng vậy mà thôi. Ngài luôn luôn đưa tay ra chờ đợi chúng ta, nhưng chúng ta không chịu t́m đến mà nắm lấy tay Ngài. Chúng ta luôn kiêu ngạo với cái 'Tôi' ảo tưởng của ḿnh. Đó là nguyên do sâu xa của mọi nỗi đau khổ trên thế gian này!”