Qua một e-mail gửi từ VN mới đây, Nhà văn Nguyễn Đ́nh Bổn viết vắn tắt về một tin liên quan đến “máu người nghèo” tại Việt Nam ngày nay như sau:
Gia đ́nh buôn bán 5 người, gồm 3 con gái. Vợ đưa chồng 100.000 đ. để chỉ mua 5 ổ bánh ḿ ăn tối, nhưng ông chồng chỉ mua 4 ổ và mua riêng cho ḿnh một hộp cơm. Vậy là căi nhau v́ vợ cho là chồng… ăn sang!
Và kết thúc là một nhát đâm. Ông chồng tử vong dù vợ và hàng xóm có đưa ra đường gọi xe cấp cứu nhưng do mất quá nhiều máu!
Câu chuyện- mà dù có là người viết văn tôi cũng không tưởng tượng ra này, xảy ra hôm qua tại thành phố phồn hoa nhất nước CHXHCN Việt Nam.
Màu máu của người nghèo thật rực rỡ!
-Nhà văn Nguyễn Đ́nh Bổn-
Sau đó, Tuổi Trẻ online ngày 20.2.2020 tường tŕnh chi tiết hơn về chuyện “máu người nghèo thật rực rỡ” này, có kèm theo một tấm ảnh cho thấy xác nạn nhân được phủ tấm mền nằm giữa chợ:
Theo tin tức ban đầu từ cơ quan chức năng, khoảng 19h30 tối 19-2, bà V.H.L. (37 tuổi) đưa cho chồng là ông N.C.Th. (39 tuổi) 100.000 đồng để mua 5 ổ bánh ḿ về sạp tạp hóa tại chợ Hiệp Tân (đường Cây Keo, phường Hiệp Tân, quận Tân Phú) để cả nhà cùng ăn nhưng ông Th. chỉ mua bốn ổ bánh ḿ và một hộp cơm riêng cho ông.
Bà L. nói ông Th. ăn sang nên cả hai mâu thuẫn căi nhau. Ông Th. dùng tay đánh vào đầu và người của bà L. nhiều cái. Do tức giận việc bị đánh nên bà L. chạy vào trong sạp lấy một con dao chạy ra giơ lên nhằm không cho ông Th. tiến gần đánh bà nữa.
Tuy nhiên, ông Th. vẫn tiếp tục tiến lại gần để đánh bà L. th́ bà này cầm dao đâm một nhát trúng vào vùng bụng của ông Th. rồi rút dao ra vứt xuống đất. Sau khi bị đâm, ông Th. mất nhiều máu ngă gục nằm xuống đất.
Bà L. cùng người dân dùng xe đẩy hàng đẩy ông Th. ra đường Cây Keo (phía trước cổng chợ) để đưa lên xe cấp cứu, tuy nhiên ông Th. đă tử vong. Sau đó, công an đă đưa bà L. cùng nhân chứng về trụ sở để làm rơ.
“Tôi thỉnh thoảng ghé sạp tạp hóa của vợ chồng này để mua hàng, hai người này có với nhau ba người con. Nay tôi nghe chuyện đau ḷng ập đến với gia đ́nh xuất phát từ mâu thuẫn không đáng có” – một người dân nói.
Vụ việc đang trong ṿng điều tra. (ngưng trích)
Trong thảm kịch này không có ǵ liên hệ tới “mâu thuẫn” giữa hai vợ chồng cả. “Vụ việc” đă xảy ra rất đơn giản, “cơ quan chức năng” cũng không cần điều tra làm ǵ cho mất th́ giờ. Án mạng đă xảy ra chỉ v́ một “ổ bánh ḿ” mà nguyên nhân xa là do nghèo, và do xă hội Việt Nam ngày nay là một xă hội man rợ, không c̣n nhân văn, nhân tính, nhân bản và nhân đạo.
Những thuần phong mỹ tục trong văn hóa Việt Nam từ hàng ngàn năm qua đă bị hủy diệt. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín – những đức tính từng được coi là giá trị cốt lơi của con người tử tế trong xă hội trước đây không c̣n nữa.
Việt Nam ngày nay, trừ một số nhỏ ngoại lệ, là một đất nước không c̣n văn hóa. Con người đă bị tha hóa, hay nói đúng hơn, đảng CSVN đă thành công trong một cuộc “cách mạng văn hóa” âm thầm, không ồn ào và đẫm máu như cuộc cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông, nhưng sau mấy chục năm, đă cải tạo dân Việt Nam thành “con người mới xă hội chủ nghĩa”, rập khuôn mẫu người cán bộ, đảng viên CSVN, mà cao nhất là “học tập gương chủ tịch Hồ Chí Minh.”
Những con người mới của xă hội chủ nghĩa
Kể ra không hết những bài trên các trang mạng xă hội viết về sự gớm ghiếc trong đời sống vô văn hóa của con người trên đất nước Việt Nam ngày nay với những đặc tính giả dối, độc ác, ích kỷ, tham lam, vô cảm…từ trong gia đ́nh tới nhà trường, ngoài xă hội… Chỉ xin trích dẫn dưới đây vài lời của Nhà văn phản kháng lưu vong Trần Khải Thanh Thủy nói về văn hóa trong xă hội Việt Nam ngày nay:
“Giữa thời hội nhập toàn cầu đầu năm 2015, Hà Nội từ một thành phố 4000 năm văn hiến trở thành một thành phố vô văn hóa. Cụ thể, văn hóa giao tiếp là con số không, văn hóa giao thông là con số không, văn hóa xă hội lại càng không, bởi trên môi người dân Hà Nội nào, từ thằng bé 5 tuổi đến các ông già, bà cả 60, 70 cũng tươi roi rói tiếng chửi, câu thề, nói lóng, nói trại. Giao thông hỗn độn chưa từng thấy, tất cả tràn ra đường, tranh cướp nhau từng cen-ti-mét đất, hễ người này sơ ư chạm vào xe người kia là có tiếng chửi: – “Đ.m. mày, thích rúc vào đít ông à?”. C̣n nếu là phụ nữ th́ tiếng chửi nanh nọc hơn: -“Thằng mặt…” Ngay sau đó là một đám chen lấn xô đẩy, người ta sẵn sàng quẳng xe xuống lề đường để xông vào cô gái kia, làm một việc vô cùng vô văn hóa là tụt bằng được quần cô ta để chứng minh những lời cô vừa nói xem mặt của người bị chửi, có giống “mặt dưới” của cô ta không?
C̣n Sài G̣n, từ Ḥn ngọc Viễn Đông trong thời Việt Nam Cộng Ḥa trở thành điểm đen, đất dữ trong thời cộng sản, không những với người dân trong quốc nội c̣n là nỗi ám ảnh kinh hoàng của “Việt Kiều” và du khách nước ngoài với tỷ lệ tội phạm tăng vọt chưa từng thấy. Những h́nh ảnh mà 40 năm trước người dân Sài G̣n chưa từng phải chứng kiến th́ hiện tại nhan nhản trên đường phố. Nhiều cặp vợ chồng du khách, mặt nhợt nhạt, miệng méo xệch, ngực đeo tấm biển: –“Tôi là người nước ngoài, bị kẻ cắp lấy toàn bộ tài sản, vật dụng, tiền bạc, giấy tờ… Xin chỉ đường cho tôi tới đại sứ quán của nước tôi để xin cấp lại visa và ứng tạm ít tiền về nước”. Nhiều cháu bé buổi sáng c̣n chào ba mẹ đi học, mắt long lanh, miệng mỉm cười mà đêm về đă thành cái xác không hồn v́ bị ăn cắp nội tạng từ tim, gan, thận v.v…” (ngưng trích)
Thế đấy, “văn hóa” ở “thời đại rực rỡ” dưới chế độ tự mệnh danh “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc” ngày nay là như thế. Trong thảm kịch vợ chồng đánh giết nhau chỉ v́ ổ bánh ḿ, nếu có “mâu thuẫn” là do mâu thuẫn trong danh xưng của chế độ trên đây giữa vế trên và vế dưới, mà “độc lập, tự do, hạnh phúc” cần phải sửa lại là “nô lệ, gông cùm, khốn khổ” mới không c̣n “mâu thuẫn”.
Kư Thiệt