Log in

View Full Version : Những câu chuyện để học hỏi


Pages : 1 2 [3] 4 5 6

florida80
10-15-2019, 20:32
Con búp bê và bông hồng bạch





Tôi vội vă chạy tới một cửa hàng bách hóa để quơ đại vài món quà Giáng Sinh vào giờ cửa tiệm sắp đóng. Nh́n đám người ùn lên phía trước, tôi vừa bực bội với sự trễ nải của ḿnh vừa cố gắng xấn xổ vượt qua được đám đông chen chúc trong cái gian hàng đồ chơi trẻ con này. Giá mà tôi lăn kềnh được ra đây, ngủ thiếp đi, tỉnh dậy để phát hiện ra rằng ngày Lễ Giáng Sinh đă qua rồi th́ hay biết mấy!

Bỗng nhiên, tôi nhận ra tiếng của chính tôi đang lẩm bẩm đọc giá tiền những món đồ chơi bày trên kệ và tưởng tượng cảnh mấy đứa cháu được ôm những món đồ chơi đó trong ḷng. Thuận chân, tôi tiến về khu bán búp bê. Phía xéo với tầm mắt, tôi thấy một em bé trai trạc 5 tuổi đang ôm một con búp bê xinh xắn. Đứa bé nâng niu món đồ chơi trong ṿng tay, c̣n tay kia th́ cứ vuốt măi lên mái tóc mềm như tơ của con búp bê. Tôi không thể dời mắt khỏi quang cảnh đó mà cứ chăm chú nh́n cậu bé, trong ḷng thắc mắc không biết cậu ta giữ con búp bê đó cho ai vậy. Rồi tôi thấy cậu ta quay qua phía một phụ nữ đứng bên cạnh mà hỏi:

– Cô có chắc là số tiền của cháu không đủ để mua con búp bê này không?

Người cô trả lời, giọng có vẻ sốt ruột:

– Cháu biết là cháu không đủ tiền mua nó mà.

Rồi cô ta dặn cháu đừng đi đâu cả, phải đứng tại đó chờ cô ta đi mua mấy món đồ, sẽ trở lại trong ṿng vài phút. Nói xong, cô đi khuất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Cậu bé vẫn đứng đó tay ôm con búp bê. Ngập ngừng một chút, tôi cất tiếng hỏi cậu định mua con búp bê cho ai. Cậu bé trả lời:

– Đây là con búp bê mà em cháu thích được tặng vào dịp Giáng Sinh này lắm. Em cháu biết chắc là Santa Claus sẽ mang tới cho em.

Tôi bảo cậu bé:

– Có lẽ Santa Claus sẽ mang tới cho em cháu thật đấy.

Cậu bé lắc đầu:

– Không, Santa sẽ không thể tới được nơi mà em cháu hiện nay đang ở. Cháu phải đưa con búp bê cho mẹ cháu để mẹ mang tới cho em.

Tôi hỏi:

– Vậy em cháu ở đâu?

Cậu bé nh́n tôi bằng cặp mắt thê thảm nhất, trả lời:

– Em cháu đă về với Chúa. Bố cháu nói rằng mẹ cháu cũng sắp phải đi với em rồi.

Tim tôi thót lại. Cậu bé nói tiếp:

– Cháu dặn bố cháu nói với mẹ là mẹ đừng đi vội. Cháu dặn bố cháu nói với mẹ là hăy chờ cháu từ tiệm trở về.

Rồi cậu bé hỏi tôi có muốn coi h́nh của cậu ta không. Tôi nói rằng tôi rất muốn. Cậu ta lôi ra mấy tấm h́nh mà cậu mới chụp ở ngoài cửa tiệm, nói:

– Cháu muốn mẹ cháu đem theo mấy tấm h́nh này để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ cháu lắm. Cháu ước ǵ mẹ cháu sẽ không phải rời bỏ cháu. Nhưng bố cháu nói rằng mẹ cháu cần phải đi với em cháu.

Tới đây, cậu bé lặng lẽ cúi gục đầu xuống. Trong khi cậu ấy không nh́n thấy, tôi tḥ tay vào ví lôi ra một nắm tiền giấy cuộn trong ḷng bàn tay rồi đề nghị:

– Này, hay là chúng ḿnh đếm lại tiền của cháu một lần nữa coi sao?

Cậu bé có vẻ phấn khởi:

– Dạ, cháu biết chắc là phải đủ mà.

Thế là tôi nhẹ nhàng tuồn nắm tiền trong ḷng bàn tay tôi nhập vào với tiền của cậu bé và bắt đầu đếm. Dĩ nhiên là bây giờ th́ số tiền dư sức để mua con búp bê. Cậu bé nh́n lên cao, cất tiếng nhẹ nhàng:

– Xin cảm ơn Chúa đă cho con đủ tiền mua búp bê.

Rồi cậu nói với tôi:

– Cháu vừa mới cầu xin Chúa cho cháu đủ tiền mua con búp bê này để mẹ cháu có thể đem theo cho em cháu. Chúa đă nghe thấy lời cầu xin của cháu. Cháu đă muốn xin đủ tiền để mua được hoa hồng bạch cho mẹ cháu nữa mà cháu lại không hỏi. Vậy mà Chúa lại cũng cho cháu đủ tiền để mua được cả búp bê cho em cháu và hoa hồng cho mẹ cháu nè. Mẹ cháu thích hoa hồng bạch lắm, cô à.

Người cô của cậu ta đă trở lại. Tôi cũng đẩy xe đồ của tôi đi luôn. Đầu óc tôi cứ bận bịu với h́nh ảnh cậu bé trong khi tôi tiếp tục mua sắm, nhưng tinh thần tôi bây giờ không giống như trước khi tôi gặp cậu ta. Tôi bỗng nhớ tới một câu chuyện đăng trên báo mấy ngày trước đây, câu chuyện về một người say rượu lái xe, tông vào xe kia làm cho một cô bé chết ngay và mẹ cô ta bị thương nặng. Gia đ́nh người bị nạn đang bối rối trước quyết định có nên tháo bộ máy trợ sinh ra khỏi cơ thể bà ta chăng. Nhưng dĩ nhiên là cậu bé này chẳng liên quan ǵ đến câu chuyện đó cả, tôi tự nhủ thế.

Hai ngày sau tôi đọc báo th́ biết được rằng gia đ́nh người đàn bà trong tai nạn xe hơi đă quyết định tháo máy trợ sinh và bà ta đă chết. Tôi vẫn chưa quên câu chuyện cậu bé và cứ thắc mắc không biết hai chuyện có liên quan ǵ đến nhau không.

Chiều hôm đó, không nhịn được nữa, tôi đi mua mấy bông hoa hồng trắng và đến nơi quàn xác người đàn bà.
Th́ ô ḱa, nằm lặng lẽ trong bộ áo cuối cùng của cuộc đời, người đàn bà trẻ ôm trong tay một bông hồng bạch cạnh con búp bê xinh xắn và trên ngực là tấm h́nh cậu bé chụp trước cửa tiệm bách hóa.

Tôi ra về với đôi mắt đẫm lệ, cuộc đời tôi thay đổi từ lúc đó. T́nh yêu mà cậu bé thơ ngây dành cho em nhỏ và mẹ cậu ta mới thiêng liêng sâu sắc làm sao! Một t́nh yêu bao la như thế, đằm thắm như thế, mà chỉ trong thoáng chốc, một người say rượu, lái xe trong t́nh trạng tâm trí không sáng suốt, đă xé tan nát trái tim cậu bé ra thành từng mảnh.

florida80
10-15-2019, 20:32
hurried into the local department store to grab some last minute Christmas gifts. I looked at all the people and grumbled to myself. I would be in here forever and I had so much to do. Christmas was beginning to become such a drag. I kinda wished that I could just sleep through it. But I hurried the best I could through all the people to the toy department. Once again, I kind of mumbled to myself at the prices of all these toys and wondered if the grand kids would even play with them.

I found myself in the doll aisle. Out of the corner of my eye I saw a little boy about five-years-old, holding a lovely doll. He kept touching her hair and held her so gently. I could not seem to help myself. I just kept looking over at the little boy and wondered who the doll was for. I watched him turn to a woman, and he called his aunt by name. He asked, "Are you sure I don't have enough money?"

She replied a bit impatiently, "You know that you don't have enough money for it!" The aunt told the little boy not to go anywhere because she had to go get some other things and would be back in a few minutes. She then left the aisle.

The boy continued to hold the doll. After a bit, I asked the boy who the doll was for. He said, "It is the doll my sister wanted so badly for Christmas. She just knew that Santa would bring it."

I told him that maybe Santa was still going to bring it. He said, "No ... Santa can't go where my sister is. I have to give the doll to my Mommy to take to her."

I asked him where his sister was. He looked at me with the saddest eyes and said, "She has gone to be with Jesus. My Daddy says that Mommy is going to have to go be with her."

My heart nearly stopped beating. Then the boy looked at me again and said, "I told my Daddy to tell Mommy not to go yet. I told him to tell her to wait until I got back from the store."

He then asked if I wanted to see his picture. I told him I would love to. He pulled out some pictures he'd had taken at the front of the store. He said, "I want my Mommy to take this with her so she doesn't ever forget me. I love my Mommy so very much and I wish she did not have to leave me. But Daddy says she will need to be with my sister."

I saw that the little boy had lowered his head and had grown so very quiet. While he was not looking I reached into my purse and pulled out a hand full of bills. I asked the little boy, "Shall we count that money one more time?"

He grew excited and said , "Yes! I just know it has to be enough!" So I slipped my money in with his and we began to count it. And of course , there was plenty for the doll. He softly said, "Thank you, Jesus, for giving me enough money."

The boy then told me, "I just asked Jesus to give me enough money to buy this doll so Mommy can take it with her to give to my sister. He heard my prayer! I wanted to ask Him for enough to buy my Mommy a white rose, too, but I didn't think I should ask for too much. But He still gave me enough to buy the doll and a rose for my Mommy. She loves white roses so very very much."






A few minutes later, the aunt came back and I wheeled my cart away. I could not keep from thinking about the little boy as I finished my shopping in a totally different spirit than when I had started. And I kept remembering a story I had seen in the newspaper several days earlier about a drunk driver hitting a car, killing a little girl, and laving the mother in serious condition. The family was deciding on whether to remove the life support system. Now surely, this little boy did not belong with that story.

Two days later, I read in the paper that the family had disconnected the life support and the young woman had died. I could not forget the little boy and just kept wondering if the two were somehow connected. Later that day, I could not help myself and I went out and bought some white roses and took them to the funeral home where the young woman was. And there she was ... holding a lovely white rose, the beautiful doll, and the picture of the little boy in the store.







I left there in tears ... my life had changed forever. The love that little boy had for his little sister and his mother was overwhelming. In a split second, a drunk driver had ripped the life of that little boy to pieces.

florida80
10-15-2019, 20:33
Sự Sợ Hăi và Địa Ngục
Liên Hương
Hỏi:

Năm nay tôi đă trên sáu chục tuổi, ở cái tuổi mà hằng ngày t́m tên bạn bè trên những mục cáo phó, phân ưu trong các nhật báo và tuần báo. Biết rằng giờ phút ra đi của ḿnh cũng chẳng c̣n bao xa, cho nên đêm đêm nằm trằn trọc, tôi băn khoăn không biết tương lai sau khi tắt hơi, ḿnh sẽ về đâu.

Thuở nhỏ, mỗi khi làm điều lỗi, tôi thường được nghe người lớn hù dọa về Thập Điện Diêm Vương, về các loại địa ngục ở dưới đất, vân vân, nhưng tôi không quan tâm. Đến nay gần đất xa trời, nhiều lúc tôi mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ hăi mênh mông, nên gửi thư này xin thỉnh ư quư vị về vấn đề địa ngục.

Đáp:

Không riêng vị thính giả gửi là thư này, mà nhiều người trong chúng ta, dù có niềm tin về một tôn giáo nào đó, hoặc không tin thần thánh ǵ cả, cũng có đôi chút ấn tượng trong đầu về một cảnh giới được đặt tên là địa ngục.

Ư niệm về địa ngục được h́nh thành từ thời cổ xưa, xuất hiện cùng với ư niệm về ông Trời, về Thượng Đế, về các loại Thánh Thần vân vân. Hầu hết các tôn giáo đều nói đến những sự thưởng phạt sau khi chết, được thưởng th́ được sinh lên thiên đường hưởng phước, bị phạt th́ bị đầy xuống địa ngục chịu tội. Thời trước người ta tin là trái đất vuông, mặt đất bằng phẳng, cho nên thiên đường được giới thiệu là ở cao tít trên mây, và địa ngục ở dưới sâu trong ḷng đất. Lư do để được thưởng hay bị phạt th́ tùy theo luật lệ của mỗi tôn giáo quy định.

Suốt chiều dài của lịch sử loài người, h́nh ảnh về thiên đường và địa ngục đă giúp những bậc trưởng thượng trong các bộ lạc, làng mạc, thôn xóm, gia đ́nh, như là một trợ huấn cụ đắc lực để răn đe con cháu khỏi làm điều sai trái.

Sau này, khi các tổ chức tôn giáo h́nh thành, th́ vai tṛ thiên đường và địa ngục lại càng đắc lực hơn, trong việc tạo ấn tượng về thưởng phạt, về nỗi khiếp sợ sẽ bị đầy xuống địa ngục nếu trái lệnh, hoặc sự cứu rỗi nếu người tín đồ vâng lời, khiến cho từ trong tiềm thức, người ta tin chắc rằng cần phải có một nơi để bấu víu, để nương tựa sau khi chết, nếu không sẽ phải chịu muôn vàn khốn khổ, thiêu đốt vĩnh viễn trong địa ngục.

Có niềm tin cho là sau khi con người chết đi, linh hồn xuống tới âm phủ, th́ “quỷ thần hai vai” của người ấy sẽ đem tất cả công và tội của họ tâu lên vua Diêm Vương để ông ta quyết định sự thưởng phạt, hoặc cho lên trời hưởng phước, hoặc đầy vào các loại địa ngục mà tên gọi thường là rất rùng rợn, tùy theo sáng kiến của người phát minh.

Đạo Phật không tin chuyện quỷ thần hai vai và ông Diêm Vương nào đó lại có thể quyết định vận mạng của ai được. Nền đạo đức Phật giáo không xây dựng trên sự thưởng phạt ở thiên đường hoặc địa ngục, do các Thần Linh áp đặt, mà lấy quy luật nhân quả làm căn bản.

Tâm lư học của đạo Phật cho rằng tất cả những việc mà mỗi ḍng đời tạo ra, trải dài theo cuộc hành tŕnh trong thế giới hiện tượng tương đối này, là những hạt giống, hay c̣n gọi là chủng tử thiện hoặc ác, trong tương lai khi hội đủ cơ duyên, sẽ nẩy nở thành những thiện quả hoặc ác báo, đều chứa tại Thức Thứ Tám, c̣n gọi là Tàng Thức hoặc A Lại Da Thức, của chính ḍng sinh mạng đó. Thức này là lớp Vọng, cũng mênh mông như Chân Tâm, tạm ví như làn sóng điện trong không gian.

Những chủng tử thiện hoặc ác này sẽ xuất hiện vào giây phút lâm chung, để quyết định cảnh giới tái sinh của đương sự, nhà Phật gọi là “gió Nghiệp cuốn đi tái sinh”. Một số người có kinh nghiệm về cận tử (near death experience) kể lại đại khái rằng vào cái lúc họ cảm thấy muốn ngừng thở, bỗng nhiên trước mắt nổi lên một cảnh tượng tràn ngập không gian, cả quăng đời quá khứ, những việc làm khiến cho họ rất sung sướng hoặc rất đau khổ, xuất hiện như là đồng thời. Họ cảm thấy như trong giấc mơ, như là h́nh ảnh của kư ức. Đối với quan điểm của nhà Phật th́ đó là giây phút mà một người có thể nh́n thấy được chính cái kho chứa các nghiệp nhân, tức là Tàng Thức của ḿnh.

Chiếu theo thành quả tự tu, tự giác ngộ lại Bản Thể của đức Phật, người Phật tử không tin vào sự cứu rỗi do bên ngoài mang đến, mà tin vào chính ḿnh, theo gương sáng của đức Bổn Sư. Trong đời sống, người Phật tử từng bước chuyển hóa tâm, từ xấu ác trở thành lành thiện, đó là giai đoạn chuyển hóa tương đối. Sau đó sẽ bước qua giai đoạn cốt tủy của quá tŕnh tu chứng là “thanh tịnh hóa tâm”, vượt lên trên những khái niệm thiện và ác tương đối, chỉ c̣n lại tâm Từ Bi và Trí Tuệ B́nh Đẳng, hóa giải tam độc Tham Sân Si, vốn là căn bản trói buộc con người vào ṿng sinh tử. Từ đây ḍng sinh mệnh được hoàn toàn giải phóng, đạt được mục tiêu tối cao của con đường tu Phật, là Toàn Giác.

Có câu chuyện ẩn dụ về sự tự tu, tự độ như sau:

“Trong khu vườn kia có một nhóm thiền sinh đang đứng chung quanh vị thiền sư. Góc vườn là một con cọp bị trói. Thiền sư hỏi đám học tṛ:

- Có ai biết cách cởi trói cho con cọp không?

Đám thiền sinh góp ư, người th́ bàn “lấy tấm lưới chụp nó”, người th́ bảo ”xông thuốc mê cho nó”. Cuối cùng, một thiền sinh ung dung:

- Cứ bảo người nào đă trói được nó, th́ chính người đó mở trói cho nó là xong.''

Câu chuyện nói lên tính chất của quy luật nhân quả, người nào tạo nhân th́ người đó lănh quả, người nào ăn th́ người đó no, người nào tu hành thanh tịnh hóa tâm th́ người đó giác ngộ.

Như thế về căn bản, đạo Phật không tin vào sự cứu rỗi, mà tin lời Phật tuyên bố khi mới thành đạo: “Ta là Phật đă thành, chúng sinh là Phật sẽ thành”, và câu di huấn khi Ngài sắp nhập cảnh giới Niết Bàn: “Mọi người hăy tự thắp đuốc lên mà đi”. Đuốc ở đây là đuốc Tuệ, là ngọn đèn trí tuệ mà đức Phật đă giơ cao, nay c̣n nằm trong kinh điển, mỗi người đều cần phải “tự học, tự tu, tự giác thành Phật”.

Tuy nhiên, trên con đường giáo hóa chúng sinh từng bước, đạo Phật đi trong nhân gian thường dùng những phương tiện đă sẵn có của người dân địa phương để truyền bá tư tưởng nhà Phật, theo tôn chỉ “tùy duyên mà bất biến”, dùng b́nh địa phương đựng thuốc Phật giáo, khiến cho mọi người đều được thấm nhuần tư tưởng từ bi hỷ xả mà không cảm thấy nền văn hóa truyền thống của họ bị xúc phạm. Thí dụ tượng ảnh đức Phật khi ở Ấn Độ th́ gầy g̣, nghiêm túc, đúng là h́nh ảnh người tu khổ hạnh. Sang tới Mỹ, tại tu viện Shasta trên sườn núi Shasta, nơi có trên sáu chục vị sư người Tây Phương từ các tôn giáo khác chuyển qua đạo Phật đang tu hành, th́ tượng Bồ Tát Quán Thế Âm lại giống hệt tượng Đức Mẹ. Trong khi đó, tượng ảnh Phật và chư Bồ Tát bên Trung Hoa th́ lại mập mạp, hơi mỉm cười, đượm vẻ từ bi, cảm thông với chúng sinh, theo truyền thống hiếu khách của người Á Đông là “đem lại niềm vui cho nhau”.

Tóm lại, đạo Phật cũng nói về thiên đường và địa ngục, nhưng với ư nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Từ quan điểm “nhất thiết duy tâm tạo” trong kinh Hoa Nghiêm, thiên đường và địa ngục dưới mắt người Phật tử chính là những cảnh giới tâm thức, mà mỗi người đều trải qua hằng ngày. Nếu con người không chế ngự được ba thói xấu là tham lam, sân hận và si mê, để cho bản thân rong ruổi trong sự bon chen, tính toán lợi ḿnh hại người, th́ tâm hồn không được an lạc, mà phiền năo triền miên, ăn không ngon, ngủ không yên, thường thấy ác mộng do những bực bội bất măn gặp phải hằng ngày, đó cũng đă được coi là cảnh giới địa ngục của tâm thức rồi.

Trong kinh Địa Tạng, chúng ta cũng thấy nói đến những cảnh giới địa ngục. V́ “nhất thiết duy tâm tạo” nên những cảnh giới trong kinh Địa Tạng cũng là những cảnh giới tâm thức. Địa Tạng cũng có nghĩa là Tâm Địa, là Đất Tâm. Nhà Thiền có câu “Đất Tâm nếu trống không th́ mặt trời Trí Tuệ tự chiếu”. Người nào có thể “thanh tịnh hóa tâm”, khiến cho Đất Tâm trống không, thí Trí Tuệ B́nh Đẳng tự hiện, cũng có nghĩa là Bồ Tát Địa Tạng đă phá xong cửa ngục tâm thức cho người đó rồi. C̣n như nếu Đất Tâm mà ô nhiễm quá, th́ vào giờ phút lâm chung, do nghiệp thiện hoặc ác trong quá khứ, mà thần thức người đó sẽ bị chiêu cảm vào cảnh giới tương ưng.

Quan điểm của nhà Phật về tất cả hiện hữu trên thế gian là vô thường. Tâm cũng vô thường, khi tâm chuyển th́ tất cả mọi thứ do tâm tạo cũng chuyển theo tâm. Cho nên, đối với nhà Phật, không có cảnh giới địa ngục vĩnh viễn. Mỗi người đều có thể tự ra khỏi địa ngục bằng sự “thanh tịnh hóa tâm” của họ. Đó là niềm hy vọng về giải thoát của tất cả mọi người.

Nhà Phật có câu: “ Buông dao đồ tể là thành Phật” hoặc “Biển khổ mênh mông quay đầu là bến”. “Buông dao” và “quay đầu” ở đây có nghĩa là buông bỏ đời sống ô nhiễm, bước vào con đường thực hành các phương pháp để “thanh tịnh hóa tâm” như Mật Tông, Thiền Bắc Tông, Thiền Nam Tông, Tịnh Độ Tông, vân vân …

Nói về nỗi sợ hăi th́ tất cả loài người chúng ta, mà có lẽ luôn cả các loài sinh vật nữa, kể từ thời tiền sử, đều đă mang sẵn một nỗi sợ hăi mênh mông. Ngay khi vừa mới lọt ḷng mẹ, đứa bé đă khóc thét lên v́ sợ, tay chân quờ quạng, chới với. Nó đang được nằm trong bào thai, được bảo bọc chặt chẽ, ấm áp trong ḷng mẹ nó, nay bỗng nhiên rơi tơm vào một khoảng không gian trống rỗng, nên nó thất kinh hồn vía.

Rồi theo với thời gian, càng ngày con người càng có thêm nhiều nỗi sợ hăi, từ những nỗi sợ nhỏ nhít linh tinh như sợ bị đ̣n, cho tới nỗi sợ mất mát người thân yêu, mất nước, vân vân.... V́ nỗi sợ hăi triền miên này mà tinh thần con người bị giam hăm, không khai phóng nổi.

florida80
10-15-2019, 20:33
Tư tưởng gia J. Krishnamurti đă tŕnh bày trong cuốn On Fear như sau:

“Đầu tiên chúng ta hăy tự hỏi “sợ là ǵ” và “nỗi sợ hăi nổi lên như thế nào”?

Đối với chúng ta, bản thân từ ngữ “sợ” nghĩa là ǵ? Tôi đang tự hỏi “sợ là cái ǵ”, chứ không phải là “tôi sợ cái ǵ”.

Hiện tại, ngay lúc tôi đang ngồi đây, tôi không sợ. Lúc này tôi không sợ, chẳng có chuyện ǵ xẩy ra cho tôi, chẳng ai đe dọa hoặc lấy cái ǵ của tôi. Nhưng ngoài cái thời gian đang hiện hữu này, trong tâm thức tôi c̣n có một lớp sâu hơn, đó là vùng ư thức hoặc vô thức, đâu đó, manh nha tới điều ǵ đó có thể xảy ra cho tôi trong tương lai, hoặc e ngại về một cái ǵ đó từ thời quá khứ đột nhiên ụp xuống đầu tôi. Cho nên tôi sợ cả quá khứ lẫn tương lai. Thế là tôi đă chia thời gian ra thành quá khứ và tương lai. Đến đây th́ sự suy nghĩ nhẩy vào lên giọng: “Coi chừng, sẽ không gặp được điều đó một lần nữa đâu”, hoặc “Sửa soạn sẵn cho tương lai đi. Tương lai anh có thể sẽ nguy khốn. Bây giờ tuy là anh đă có chút đỉnh, nhưng rồi ra có thể là anh sẽ bị mất hết. Biết đâu chừng ngày mai anh sẽ chết, vợ anh có thể bỏ anh, có thể anh sẽ mất công ăn việc làm. Anh có thể chẳng bao giờ trở thành người có danh vọng. Có thể anh sẽ cô đơn… ”

Bây giờ chúng ta hăy thử xét tới cái dạng sợ hăi của chính bạn. Nh́n coi. Quan sát kỹ phản ứng của bạn đi. Bạn có thể nh́n nỗi sợ hăi đó mà không nhấp nhổm muốn bỏ chạy, không nẩy ra chút ư muốn bào chữa, kết án hoặc kiềm chế chăng? Bạn có thể trực diện nỗi sợ đó mà không có trong tâm cái từ ngữ đă làm thức dậy nỗi sợ chăng? Bạn có thể trực diện sự chết, thí dụ thế, mà không có từ ngữ đă đánh thức nỗi sợ chết chăng? Bản thân từ ngữ đă đem tới sự chấn động, cũng như từ ngữ “yêu” có sự rung động của chính nó, có ấn tượng của chính nó, phải vậy không?

Bây giờ hăy coi có phải là những h́nh ảnh trong tâm trí bạn về sự chết, kư ức về biết bao nhiêu cái chết mà bạn đă nh́n thấy, cùng với sự bạn tự liên tưởng chính bản thân với những chuyện đă xẩy ra c̣n giữ trong tiềm thức đó, — phải chăng đó chính là h́nh ảnh đă tạo ra sự sợ hăi trong ḷng bạn? Hay là quả thật bạn sợ sự chết sẽ đến chứ không phải là bạn sợ những h́nh tượng trong tâm đă tạo ra sự chết. Có phải là từ ngữ “chết” làm cho bạn sợ hay là sự chết thật? Nếu chỉ là từ ngữ hoặc kư ức là lư do để bạn sợ th́ chẳng có ǵ đáng sợ hết ráo.

Giả dụ như hai năm trước bạn bị bệnh, kư ức về sự đau đớn, về cơn bệnh vẫn c̣n tồn tại trong trí nhớ, nay nó trỗi dậy nhắc nhở “Coi chừng, đừng để bị bệnh lại như lần trước nữa đấy nhé”. Thế rồi kư ức cùng với bè đảng của nó là guồng máy suy tư bèn tạo nên sự sợ hăi, mà thật ra th́ chẳng có cái ǵ đáng để mà sợ hết ráo, v́ lẽ lúc đó bạn đang rất là khoẻ mạnh.

Tư tưởng, vốn là cái luôn luôn cũ mèm, bởi v́ tư tưởng thoát thai từ kư ức, mà kư ức th́ dĩ nhiên là luôn luôn cũ mèm - tư tưởng, vào lúc đó, tạo ra cái cảm giác là bạn đang sợ hăi, nhưng đó chỉ là cảm giác, không có trong thực tế. Thực tế là bạn đang khỏe mạnh. Nhưng cái kinh nghiệm về sự đau ốm, vốn đă khắc ghi trong tâm trí, trỗi lên nỗi sợ “Cẩn thận, đừng để bị bệnh lại nữa đấy nhé!”

Như thế chúng ta thấy rằng chính suy nghĩ gây ra một loại sợ hăi.”

Vậy th́, như J. Krishnamurti nói ...“… chính suy nghĩ gây ra một loại sợ hăi”.

Đạo Phật từ hai ngàn năm trăm năm trước cũng đă khuyên mọi người nên “thanh tịnh hoá tâm”, nghĩa là đừng để cho tâm chạy nhẩy như con vượn, con ngựa (tâm viên ư mă), th́ sẽ được hưởng một đời sống giải thoát từng bước, rồi sẽ tới giải thoát triệt để.

Không cần phải đi tới đích mới được hưởng hoa trái, mà ngay khi quyết định bước lên con đường thanh tịnh hóa tâm là đă bắt đầu được hưởng kết quả, tâm hồn đă thấy thơ thới hân hoan rồi.

Có bài kệ trong kinh Phật như sau:

Tội từ tâm khởi đem tâm sám
Tâm được tịnh rồi tội liền tiêu
Tội tiêu tâm tịnh, thẩy đều không
Ấy mới thật là chân sám hối.

Sám hối ở đây là “thanh tịnh hoá tâm”, làm cho “tâm tịnh”, chứ không phải là đem nải chuối tới chùa cúng Phật, hứa hẹn và cầu xin lung tung.

Nhà Phật cho rằng con người ta v́ vô minh mà tạo nghiệp, thọ báo, cũng ví như một người đang đi trong căn nhà tối.

Khi tâm được tịnh rồi “Trí Tuệ B́nh Đẳng tự chiếu”, th́ cũng ví như bật ngọn đèn bừng sáng lên, bóng tối biến mất, màn vô minh bỗng tan ră, là lúc con người giác ngộ giải thoát vậy.

florida80
10-15-2019, 20:34
Miếng Bánh Ḿ Cháy
Rất ngắn đọc 1 phút - nhớ 1 đời






Khi tôi c̣n là một đứa trẻ, mẹ luôn tất bật chuyện nấu nướng, dọn dẹp, và chuẩn bị chu đáo cho tất cả mọi người.

Tối nọ, sau cả ngày lao động vất vả, mẹ đặt đĩa trứng, xúc xích và những miếng bánh ḿ quá lửa lên trước mặt ba tôi.









Tôi đă chờ đợi xem phản ứng của ba như thế nào, hẳn ông sẽ rất giận dữ.

Tuy nhiên, tất cả những việc ông làm là lấy bánh ḿ bị cháy, quệt bơ mứt, ăn với xúc xích từng miếng một, và mỉm cười với mẹ. Sau đó, ba quay sang hỏi tôi hôm nay đi học thế nào.

Khi tôi đứng dậy vào pḥng học bài, tôi nghe tiếng mẹ nói xin lỗi ba v́ làm bánh ḿ cháy. Và tôi sẽ không bao giờ có thể quên điều ba tôi nói:

“Em yêu à, anh rất thích những miếng bánh ḿ cháy”.

Tối hôm đó, ba vào giường hôn lên trán và chúc tôi ngủ ngon. Không ḱm nén được, tôi liền hỏi ba rằng:

“Ba thực sự thích ăn những miếng bánh bị cháy?”.

Ba ôm tôi vào ḷng và nói:

“Mẹ của con đă phải làm việc rất vất vả cả ngày, và mẹ thực sự mệt, bên cạnh đó chỉ một chút bánh bị cháy không bao giờ có thể làm tổn thương bất kỳ ai. Con biết không, trong cuộc sống, c̣n có rất nhiều thứ không hoàn hảo, và cả những con người không hoàn hảo. Ba cũng không phải là người tốt nhất, có lúc ba đă quên ngày sinh nhật của mẹ, quên những kỷ niệm giống như bất kỳ ai, nhưng mẹ con chưa bao giờ đ̣i hỏi hay trách móc ǵ cả”.

Cái mà tôi học được trong nhiều năm qua, chính là biết chấp nhận những lỗi lầm của nhau, và vui mừng với những nét độc đáo của nhau.

Chúng ta có thể mở rộng bất kỳ mối quan hệ nào, thực tế, sự thấu hiểu là nền tảng cơ bản cho mọi mối quan hệ bao gồm t́nh bạn, t́nh vợ chồng hay cha mẹ - con cái.

Đừng đặt ch́a khoá hạnh phúc của bạn trong túi người khác, hăy giữ nó cho ḿnh nhé.

florida80
10-15-2019, 20:35
Tinh thần vô úy






Bất cứ lúc nào và trường hợp nào, bậc Thầy toàn hảo luôn luôn biểu lộ một tinh thần quả cảm, không phải bày tỏ bằng lời, mà bằng toàn bộ tác phong: chỉ cần nh́n ông ta thôi là thế nhân đă bị tác động sâu xa rồi.

Chỉ một số rất ít người có được cái tinh thần vô úy vững chăi lên tới mức tự chủ như vậy. Để chứng minh, tôi xin kể câu chuyện sau đây được trích từ cuốn Hagakure, lưu hành khoảng giữa thế kỷ thứ mười bảy:

"Yagyũ Tajima-no-kami là một đại kiếm sĩ khi đó đang dậy kiếm thuật cho Tướng Quân đương thời là Tokugawa Iyemitsu.

Một hôm, có một trong số vệ sĩ của Tướng Quân tới gặp kiếm sư, xin được theo học kiếm thuật nơi ông. Kiếm sư nói:

- Theo sự quan sát của ta th́ dường như bản thân con đă là một kiếm sư rồi. Xin cho ta biết con đă theo học trường nào trước khi chúng ta thành thầy tṛ.

Người vệ sĩ đáp:

- Con rất mắc cở mà thú thật là con chưa hề được học kiếm thuật.

- Con muốn qua mặt ta hả? Ta là thầy của Ngài Tướng Quân và ta biết chắc rằng con mắt nh́n người của ta không bao giờ sai.

- Con rất tiếc đă làm phật ư ngài, nhưng thật sự là con không biết chút ǵ về kiếm thuật.

Sự phủ nhận quyết liệt này của người khách khiến cho vị kiếm sư phải suy nghĩ giây lâu, cuối cùng, ông ta nói:

- Nếu con nói vậy th́ hiển nhiên nó phải vậy rồi. Nhưng ta vẫn tin rằng con phải là bậc thầy về cái ǵ đó, chỉ có điều ta không biết đó là cái ǵ.

- Nếu ngài một mực muốn biết th́ con xin nói. Có một chuyện mà con có thể nói rằng con hoàn toàn nhuần nhuyễn. Khi con c̣n nhỏ, có một ư nghĩ nẩy ra trong óc con rằng, là một hiệp sĩ, trong bất kỳ t́nh thế nào, con không được sợ chết, và con đă đương đầu với vấn đề chết trong nhiều năm, cuối cùng, nó không c̣n làm cho con phải băn khoăn nữa. Phải chăng đó là điều ngài muốn gợi ư?

Tajima-no-kami reo lên:

- Đúng quá rồi! Đó chính là điều ta muốn nói. Ta rất mừng là đă không xét đoán lầm lẫn. Bí quyết tối thượng của kiếm thuật cũng nằm trong sự ĺa bỏ được ư nghĩ về cái chết.

Từ hồi nào tới giờ ta đă từng dậy hàng mấy trăm đệ tử theo hướng này, nhưng cho đến nay, không một tên nào trong bọn chúng xứng đáng nhận danh hiệu cao thủ trong tinh thần kiếm đạo. Con không cần tập về kỹ thuật nữa, con đă là một bậc thầy rồi.

florida80
10-15-2019, 20:35
Cái Vô Hạn trong Ḷng Bàn Tay
Matthieu Ricard và Trịnh Xuân Thuận
Phạm Văn Thiều và Ngô Vũ dịch







MỤC LỤC


Lời nói đầu của Matthieu Ricard
Chương 1: Nơi giao nhau của những con đường
Chương 2: Tồn tại và không tồn tại
Chương 3: Đi t́m người thợ đồng hồ vĩ đại
Chương 4: Vũ trụ trong hạt cát
Chương 5: Những ảo ảnh của hiện thực
Chương 6: Như một tia chớp giữa đám mây mùa hè
Chương 7: Mỗi người có một thực tại riêng
Chương 8: Hành động sinh ra ta
Chương 9: Những vấn đề về thời gian
Chương 10: Hỗn độn và hài ḥa
Chương 11: Ranh giới ảo
Chương 12: Robot có nghĩ rằng chúng biết tư duy hay không?
Chương 13: Như những con sóng của đại dương
Chương 14: Ngữ pháp của vũ trụ
Chương 15: Bí mật của toán học
Chương 16: Lư trí và chiêm nghiệm
Chương 17: Những phản chiếu trong gương
Chương 18: Vẻ đẹp nằm trong mắt người ngắm
Chương 19: Từ thiền định đến hành động
Kết luận của nhà sư
Kết luận của nhà khoa học
Thuật ngữ khoa học
Thuật ngữ Phật học

Lời nói đầu của Matthieu Ricard

Sống cuộc đời của ḿnh như thế nào? Sống trong xă hội ra sao? Ḿnh có thể biết được ǵ? Chắc chắnđó là ba câu hỏi phản ánh những bận tâm chính của chúng ta. Lư tưởng nhất là lẽ sống của ta phải đưa chúng ta đến một cảm giác viên măn, từng phút khơi nguồn sáng tạo và không làm chúng ta hối hận lúc lâm chung; cuộc sống trong xă hội cùng với những người khác phải tạo ra tinh thần trách nhiệm toàn nhân loại; tri thức phải giúp chúng ta khám phá ra bản chất của thế giới xung quanh và bản chất của tâm linh con người.

Những câu hỏi này đă tạo tiền đề cho sự ra đời của khoa học, triết học, chính trị, nghệ thuật, hành động xă hội và tâm linh. Tuy nhiên, sự phân chia mang tính chủ quan các hoạt động này sẽ chỉ dẫn đến sự lụi tàn dần dần tồn tại của con người: không có tri thức được nuôi dưỡng bằng ḷng vị tha th́ khoa học và chính trị sẽ trở thành những con dao hai lưỡi, đạo đức trở nên mù quáng, nghệ thuật phù phiếm, xúc cảm hoang dă và tâm linh viển vông. Không có hiểu biết, tri thức sẽ suy vong; không có đạo đức, tất cả các hoạt động này trở nên nguy hiểm, và không có sự tu chính tâm linh, chúng sẽ trở nên vô nghĩa.

Từ thế kỷ XVII cho đến nay, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng khoa học ngày càng đồng nghĩa vớitri thức; hơn nữa, sự tăng lên theo hàm mũ của sự tích tụ thông tin chưa hề có dấu hiệu chững lại. Bên cạnh đó, hoạt động tôn giáo đă suy giảm tại các xă hội vô thần và dân chủ, và thường có xu hướng cấp tiến hóa tại các xă hội do các Quốc giáo cai trị. Cái mà b́nh thường phải tạo nên nền tảng của tôn giáo-t́nh yêu và ḷng trắc ẩn-đă bị sai lệch hết sức thảm họa do những biến cố lịch sử.

Dù là giáo điều hay dựa trên kinh nghiệm th́ các truyền thống lớn về tâm linh cũng đều cung cấp, ngoài những quan niệm siêu h́nh, c̣n cả các quy tắc đạo đức tạo ra những điểm quy chiếu, đôi khi có tác dụng khai sáng nhưng đôi khi cũng là yếu tố cản trở.
Ngày nay, các điểm quy chiếu này dần dần biến mất, hầu hết tất cả mọi người đều không coi các giới luật tôn giáo làm điểm tựa cho suy nghĩ và hành động của ḿnh nữa, mặc dù theo truyền thống, họ vẫn theo một tôn giáo nào đó. Họ tỏ ra sẵn sàng tin tưởng hơn vào "ánh sáng" của khoa học và hiệu quảcủa công nghệ sẽ cho phép, đấy là họ hy vọng, giải quyết được tất cả mọi vấn đề của tương lai.

Tuy nhiên, một số người lại cho rằng tham vọng của khoa học muốn biết tất cả là hoàn toàn ảo tưởng: khoa học về cơ bản bị giới hạn bởi lĩnh vực nghiên cứu mà chính nó đă xác định. Và mặc dù công nghệ mang lại những yếu tố tích cực vô cùng to lớn nhưng nó cũng gây ra những hậu quả tàn phá không kém phần nghiêm trọng. Hơn nữa, khoa học không có ǵ để nói về lẽ sống của con người.
Khoa học, tự nó, là một công cụ không tốt nhưng cũng không xấu. Tâng bốc khoa học hay biến nó thành quỷ satăng cũng chẳng khác ǵ ngợi ca hay chỉ trích sức mạnh. Sức mạnh của một cánh tay có thể giết chết hoặc cứu sống một con người. Các nhà khoa học không tốt nhưng cũng không xấu như bao người khác trên đời này và như mọi người khác, họ cũng vấp phải những vấn đề về đạo đức nảy sinh từ chính những phát minh của họ.

Khoa học không tạo ra đạo lư. Khoa học đă chứng tỏ rằng nó có thể tác động vào thế giới chứ không thể làm chủ được thế giới. Khoa học cũng vượt ra ngoài ṿng kiểm soát của chúng ta: những ứng dụng của khoa học, theo cách một hiện tượng mạnh hơn là sự kết hợp đơn thuần các bộ phận cấu thành của nó, tạo ra một đà phát triển riêng của chính ḿnh. Trước thực tế này, chỉ có những phẩm chất của con người mới có thể định hướng được cách tác động vào thế giới của chúng ta. Vậy mà những phẩm chất này chỉ có thể nảy sinh từ một "khoa học về tâm linh". Nghiên cứu tâm linh không phải là tṛ để làm sang mà là một đ̣i hỏi tất yếu.

Miệt mài trong suốt nhiều thế kỷ với nghiên cứu và t́m kiếm đă không làm cho con người phát triển được một chút nào trên con đường tiến tới một chất lượng tồn tại cao hơn, trừ phi chúng ta quyết địnhtập trung những nỗ lực của chúng ta theo hướng đó. Đời sống tâm linh phải được thực hiện với những quy định nghiêm ngặt của khoa học, nhưng khoa học lại không mang trong ḷng những mầm mống của tâm linh.

Ngày nay, người ta lại thấy có sự quan tâm trở lại đối với những dạng tâm linh nhấn mạnh đến các khía cạnh thực dụng của kinh nghiệm chiêm nghiệm đă thoát khỏi những tín điều nặng nề. Sự quan tâm mà phương Tây dành cho Phật giáo đă đánh thức sự ṭ ṃ của các phương tiện thông tin đại chúng và kích thích nhiều công tŕnh nghiên cứu nhằm đánh giá những nguyên nhân của sự sùng bái này và những hướng phát triển có thể của chúng. Chúng ta có thể kể ra đây hai tác phẩm của Frédéric Lenoir Sự gặp gỡ giữa Phật giáo và phương Tây và Phật giáo ở Pháp, cũng như những cuộc trao đổ́ của tôi với bố tôi, triết gia Jean- Francois Revel.

Bên cạnh đó, trong ṿng 20 năm trở lại đây, một cuộc đối thoại giữa khoa học và Phật giáo đă được mở ra theo sáng kiến của Đạt Lai Lạt Ma và các nhà tư tưởng Phật giáo khác. Kể từ năm 1987, theo gợi ư của Dam Engle và Francisco Varela, nhiều cuộc gặp gỡ giữa Đạt Lai Lạt Ma và các nhà khoa học lỗi lạc(gồm các nhà thần kinh học, sinh vật học, tâm lư học, vật lư học và triết học) đă được tổ chức thường xuyên. Từ các cuộc gặp gỡ được đặt tên là Mind and Life (Tinh thần và Cuộc sống) này, nhiều cuốn sách đă ra đời, trong đó nhiều cuốn đă được dịch sang tiếng Pháp như Passerelles, Khi tinh thần giao tiếp với thể xác và Ngủ, mơ, chết, cũng như các cuốn sách phát triển đầy đủ hơn như Khoa học và Phật giáo của Lan Wallace. Những trao đổi này đă không được xây dựng như một phương tiện dung ḥa với mục đích làm hài ḷng cả hai quan điểm dựa trên những xuất phát điểm khác nhau, cũng không phải như một diễn đàn để các bên khẳng định sự cố chấp siêu h́nh của ḿnh. Những cuộc trao đổi này tạo thành một yếu tố liên tục của tri thức, của sự hiểu biết về bản chất của các hiện tượng và của ư thức. Các cuộc trao đổi đă được xây dựng và tiếp tục theo tinh thần đối thoại này.

florida80
10-15-2019, 20:36
Sự khác biệt lớn nhất giữa khoa học và Phật giáo nằm ở như mục đích của chúng,

"Đó là sự tự giải phóng khỏi đau khổ mà nguyên nhân của nó là một dạng đặc biệt của sự vô minh: một quan niệm sai lệch về hiện thực bên ngoài và về cái "tôi"mà ta thường h́nh dung là trung tâm của sự tôn tại của chúng ta”.

Phật giáo sẵn sàng xem xét lại các quan niệm của ḿnh nếu người ta chứng minh được rằng nó là sai lầm. Không phải là v́ Phật giáo nghi ngờ tính chân lư sâu xa của các phát hiện của ḿnh hay là v́ Phật giáo chờ đợi sự mất hiệu lực đột nhiên của các kết quả đă đạt được từ 2.500 năm nay của khoa học chiêm nghiệm, mà là v́ lời răn của Đức Phật không cấu thành một giáo điều. Mà thực ra, nó được thể hiện như một tấm bản đô chỉ đường cho phép người ta đi theo dấu vết của người hướng dẫn. Lời răn này hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm chứ không phải dựa trên một thần khải. Đạt Lai Lạt Ma từng nói:

"Nhận biết các khám phá của khoa học không phải là xem xét lại vấn đề mà là phải làm cho nó mang tính thời sự “.

Trong cuộc đi t́m kiến thức, Phật giáo không trốn chạy mâu thuẫn, mà ngược lại, tự làm cho ḿnh thêm phong phú bằng mâu thuẫn. Nhiều cuộc tranh luận siêu h́nh mà Phật giáo từng tham giatrong suốt nhiều thế kỷ với các nhà triết học Hindou, và các cuộc đối thoại mà Phật giáo liên tục duy tŕ với khoa học và các tôn giáo khác đă giúp Phật giáo tự cải thiện ḿnh cho tinh tế hơn, xác định rơ và mở rộng các tầm nh́n triết học của ḿnh, logic của ḿnh và sự hiểu biết thế giới của ḿnh.

Thái độ rộng mở của Phật giáo không phải xuất phát từ một chủ nghĩa cơ hội rẻ tiền. Toàn bộ triết lư Phật giáo là rất đô sộ, các kinh sách về đời sống chiêm nghiệm là rất sâu sắc và giàu tính gợi mở cao, bàn về cuộc sống suy niệm, và sự thực hành tâm linh đ̣i hỏi một ḷng kiên tŕ vô hạn. Đại Ẩn sỹ Tây Tạng Milarépa từng nói:

"Đừng hy vọng đạt được chính quả nhanh chóng, mà hăy suy tư cho đến hơi thở cuối cùng".

Sự biến đổi bên trong dẫn đến Giác ngộ là một cấp độ hoàn toàn khác với công việc nghiên cứu triết học hay t́m kiếm của các khoa học mô tả. Phật giáo chủ yếu là một khoa học của Giác ngộ và, với quan niệm này, dù Trái đất tṛn hay dẹt th́ cũng chẳng có ǵ thay đổi cả.

Các cuộc đối thoại tiếp theo đây không nhằm mục đích hằn in vào khoa học những dấu ấn của huyền học, cũng không phải để tạo chỗ dựa cho Phật giáo bằng những phát minh khoa học. Chúng cũng không có ư định làm sáng tỏ những nét tương đồng ít nhiều giả tạo giữa cách tiếp cận chiêm nghiệmcủa Phật giáo và các lư thuyết khoa học nhất thiết sẽ phải thay đổi, mà là xác định vị trí của khoa học trong một quan niệm rộng lớn hơn về sự sống. Ngoài ra, chúng cũng nhằm để chứng tỏ rằng Phật giáo có khả năng giải quyết sự đối lập giữa chủ nghĩa hiện thực (quan điểm thông thường theo đó các hiện tượng tồn tại cũng bền vững và thực như chúng thể hiện ra bên ngoài) và các phát hiện của khoa học hiện đại đi ngược lại sự gắn bó chặt chẽ này với hiện thực nội tại của các sự vật. Chính bằng cách này mà nó có thể cung cấp một khuôn khổ tư duy và hành động phù hợp với thời đại của chúng ta.

Wemer Heisenberg, một trong những cha đẻ của vật lư lượng tử, viết:

"Tôi cho rằng khát vọng vượt quanhững điều đối lập, bao gồm sự tổng hợp cả hiểu biết duy lư và trải nghiệm tâm linh về tính thống nhất, là một nét đặc trưng nhất, dù được thể hiện ra hay không được nói ra, của thời đại chúng ta."

Cuốn sách này cũng đề cập đến hai cuộc đời, một của nhà vật lư thiên văn sinh ra đă là Phật tử, người mong muốn đem những hiểu biết khoa học của bản thân đối chiếu với những nguồn gốc triết học của ḿnh, và một của nhà khoa học phương Tây trở thành nhà sư, người mà những kinh nghiệm cá nhân đă kích thích ông so sánh hai con đường nhận thức hiện thực khách quan đó.

Trịnh Xuân Thuận chịu ảnh hưởng của ba ḍng văn hóa: Việt Nam, Pháp và Mỹ. Sinh ra ở Hà Nội năm 1948, đúng vào thời kỳ chiến tranh chống Pháp ác liệt, 6 năm trước khi Pháp thất bại tại Điện Biên Phủ. Trịnh Xuân Thuận học tại các trường của Pháp tại Sài G̣n. Bị văn hóa Pháp cuốn hút đặc biệt, năm 1966, ông quyết định đến Pháp để theo học chuyên ngành vật lư, v́ theo ông nghĩ, khoa học này có thế cung cấp các yếu tố để trả lời cho các câu hỏi mà ông đă tự đặt ra cho ḿnh về bản chất của thế giới. Nhưng, bài diễn văn nổ́ tiếng của tướng De Gaulle ở Phnom Penh đ̣i Mỹ rút quân ngay lập tức khỏi Đông Nam Á đă làm thay đổ́ mọi kế hoạch của ông. Chính quyền Sài G̣n khi đó đă cắt đứt quan hệ với Pháp và người Việt Nam mất cơ hội đến Pháp học tập.

Sau một năm học ở Trường Bách khoa Lausanne, Thụy Sĩ, Trịnh Xuân Thuận sang Mỹ, học tại Caltech (Viện Công nghệ Califomia), "thánh địa" của các nhà vật lư thiên văn. Đặc biệt, Caltech có kính thiên văn đường kính tới 5m đặt trên núi Palomar, một kính thiên văn lớn nhất thế giới vào năm 1967. Nơi đây cái bóng của Edwin Hubble, người từng phát hiện ra các thiên hà và sự giăn nở của vũ trụ, vẫn c̣n bao phủ cả khu đại học. Thời gian học tập của Trịnh Xuân Thuận rơi vào đúng giai đoạn nở rộ của vật lư thiên văn, bởi v́ đây là thời của những phát hiện ra các hiện tượng mới của vũ trụ. Bản thân Trịnh Xuân Thuận cũng từng nói:

"Trong cái nôi của trí tuệ này, khó có thể không trở thành nhà vật lư thiên văn".

Kể từ đó, Trịnh Xuân Thuận không ngừng quan sát vũ trụ và ông đă trở thành một trong những chuyên gia lớn trong lĩnh vực nghiên cứu sự h́nh thành của các thiên hà. Hiện nay, Trịnh Xuân Thuận giảng dạy tại Trường đại học Virginie (Hoa Kỳ) và là tác giả của nhiều cuốn sách phổ biến khoa học được đánh giá rất cao.

Về phần ḿnh, tôi (Matthieu Ricard) cũng đă từng đi theo con đường khoa học và nhiều năm nghiên cứu tại Viện Pasteur, Khoa Di truyền tế bào của Giáo sư Francois Jacob, người đă được giải Nobel về y học. Đây là nơi của những hoạt động trí tuệ sôi sục đầy hưng phấn. Năm 1967, tôi đến Ấn Độ để gặp các nhà tư tưởng lớn của Tây Tạng. Tôi đă trở thành đệ tử của một trong số họ, đó là Kanguiour Rinpotché. Nhiều năm tiếp theo, hè nào tôi cũng đắm ḿnh trong không khí sáng tạo trong thảo am của nhà hiền triết này tại Darịeeling, đồng thời vẫn tiếp tục nghiên cứu khoa học. Nhưng, từ năm 1972, sau khi hoàn thành luận án tiến sĩ, tôi đă quyết định chuyển đến sống trong dăy Himalaya. Tôi đă sống ở Ấn Độ, sau đó ở Bhoutan và Népal, nơi tôi đă sống 12 năm với người thầy thứ hai là Khyentsé Rinpotché. Tôi đă nhiều lần được tháp tùng ông đến Tây Tạng. Hiện nay, tôi sống ở thảo am Shéchèn, gần Katmandou.

Tôi đă gặp Trịnh Xuân Thuận lần đầu tiên tại trường mùa hè ở Andone năm 1997, và chúng tôi đă có những cuộc trao đổ́ rất sôi nổ́ trong những chuyến đi dài giữa bối cảnh hùng vĩ của các ngọn núi Pyrénée. Cuốn sách này ra đời từ những cuộc trao đổi cởi mở và thân thiện đó, những cuộc tṛ chuyện mà trong đó có lúc chúng tôi thống nhất được với nhau, nhưng cũng không ít lần mâu thuẫn nhau.


25/09/2017

florida80
10-15-2019, 20:38
“Ta đi đây, bộ long bào này thật xứng với ta.”

Nói xong ông quay lại một lần nữa trước gương như chỉnh đốn lại trang phục trước khi đi ra. Hai quan hầu có nhiệm vụ nâng tà áo làm bộ như đang nâng trên cái ǵ đó, họ đi cách vua chừng một sải tay. Không ai dám biểu lộ ra mặt là họ không thấy ǵ hết.

Ông vua khoan thai bước trên tấm thảm đỏ trải dọc theo con đường phố chính của thủ đô, tiến tới sân rồng giữa hai hàng lọng rực rỡ màu sắc. Dân chúng tụ tập hai bên dăy phố đồng reo lên:

“Vạn tuế, Hoàng thượng mặc bộ long bào đẹp quá.”

Không ai thú nhận rằng ḿnh không thấy ǵ, v́ họ sợ kẻ khác đánh giá ḿnh là thằng ngu. Chưa có lần nào trong đời, hoàng đế mặc một bộ triều phục được dân chúng khen ngơi đến như vậy.

Bỗng, trong đám dân chúng chen chúc bên đường, có một đứa trẻ con chợt thốt lên:

“Hoàng thượng chẳng mặc áo quần ǵ cả!”

Người ta được dịp, th́ thầm chuyền tai nhau điều đứa bé vừa phát giác:

“Ông vua ở truồng, chúng bay ơi.”

Hoàng đế ngớ người ra, và ông chợt hiểu ra lẽ. Nhưng ông nghĩ:

“Phải tiếp tục cuộc lễ cho hoàn tất để giữ thể giá.”

Ông cố gắng giữ b́nh tĩnh, tiếp tục khoan thai bước đi trong lúc hai quan hầu vẫn bước theo sau, bốn bàn tay đưa ra trong không khí như đang nâng đỡ một thứ vô h́nh.


Phỏng theo“The Emperor’s New Clothes”.

florida80
10-15-2019, 20:39
Đạo Khổng c̣n hợp với thời nay không?






Trước đây, dưới thời Pháp thuộc, đă từng có những đợt nghiên cứu và đánh giá lại Nho giáo với các học giả có tên tuổi như Trần Trọng Kim, Phạm Quỳnh, Đào Duy Anh… Rồi đến khi nổ ra cuộc “cách mạng văn hóa” ở Trung Quốc, với phong trào “phế Khổng, phê Lâm” th́ ở nước ta lại rộ lên cuộc tranh luận “quét sạch tàn dư của Khổng giáo” (xem Xưa & Nay số 197, tháng 10/2003). Gần đây, trong mối giao lưu và hội nhập ngày càng được đẩy mạnh với các nước trong khu vực, nhiều học giả đă quay trở lại với việc đánh giá vai tṛ của Nho giáo trong xă hội Việt Nam thời hiện đại. Bài viết sau đây sẽ giúp bạn đọc tổng hợp một số ư kiến của các học giả nước ngoài, và quan diểm của một số nhà nghiên cứu Việt Nam đối với vấn đề trên.

Ở Nhật Bản, ngày 6/4/1868 Minh Trị Thiên Hoàng long trọng tuyên bố cai trị theo ư nguyện của dân và đề ra cương lĩnh hành động trong đó có điểm mấu chốt: "Học tập nước ngoài để xây dựng đất nước". Phong trào Âu hóa đất nước phát triển rầm rộ vào những năm đầu thời Minh Trị. Nhà nước Nhật Bản đă tiếp thu mạnh mẽ những thành tựu của phương Tây, đă muốn giáo dục con em họ theo nội dung đạo đức Châu Âu. Họ say mê tân học bài xích cựu học. Nhưng đến giữa thập kỷ 80 của thế kỷ XIX chủ nghĩa Âu hóa lại bị dân chúng phê phán v́ không phù hợp với xă hội Nhật Bản. Họ đ̣i phục hồi lại những giá trị truyền thống của Nhật Bản - giáo dục theo Nho giáo, lấy Nhân - Nghĩa –Trung - Hiếu làm ṇng cốt.

Nguyên Điều Vĩnh Phù- một nhà giáo dục nổi tiếng Nhật Bản thời đó viết:

"Điều quan trọng của giáo dục là phải minh xác các điều Nhân - Nghĩa - Trung - Hiếu, phải nghiên cứu hiểu biết các tri thức, nghề nghiệp, phải thực hiện đầy đủ đạo làm người, đó là phương châm lớn từ trước đến nay của đất nước ta, tồn tại từ trên xuống dưới ở khắp mọi người. Nhưng có thể nêu ra t́nh h́nh là gần đây lại có thói tôn sùng tri thức nghề nghiệp, rơi vào chỗ sau chót của sự văn minh khai hóa, làm tổn hại nhiều đến phẩm hạnh, phong tục. Có thể nêu lên rằng những người đi hàng đầu muốn phá vỡ tập quán vốn có từ xưa mở rộng tri thức ra toàn thế giới, nhất thời tiếp thu chỗ mạnh của phương Tây, đặt Nhân - Nghĩa - Trung - Hiếu ở sau, phải đặt nó trên cơ sở giáo huấn kinh điển của tổ tiên, phải xác đinh rơ ràng việc học trung hiếu đạo đúc, lấy Khổng Tử, lấy việc mọi người phải tôn sùng sự thành thục, phẩm hạnh làm điều trọng yếu..."
(Giáo học thánh chỉ) (l).

Trong lúc tân học bài xích cựu học th́ nhờ có Minh Trị Thiên Hoàng là bậc minh quân cương quyết đă điều ḥa giải quyết ǵn giữ tinh thần đạo đức cổ truyền mà lại nghiên cứu văn minh khoa học đă đưa nước. Nhật yếu kém, chỉ trong ṿng mươi năm vượt lên đứng ngang hàng với các nước Âu Mỹ.

Ngày 30/10/1890 trong chỉ dụ Minh Trị Thiên Hoàng đă tỏ rơ lập trường cải cách của ḿnh:

“Các tiên đề đă sáng lập nước trên nền tảng rộng răi chắc chắn, nền tảng ấy là nhân đức mà các đấng muốn cho ăn sâu rễ vào lâm hồn quốc dân, thần dân ta nhất tề trung hiếu từ đời này sang đời khác đă chứng tỏ việc các đấng tiên đế là mỹ hảo và đó là vinh dự của nước ta. Nguồn mạch giáo dục của giống ṇi cũng do cái đức trung hiếu mà phát khởi. Hỡi các thần dân, đối với cha mẹ, các ngươi hăy hiếu thảo, đối với anh chị em, các ngươi yêu thương, trong gia đ́nh hăy hoà hợp, trong sự giao du với bạn bè, các ngươi hăy trung thành. Hăy ăn ở cho nhă nhặn tiết độ, hăy hảo tâm thiện chí với một người, hăy luyện tập các khoa học và nghệ thuật, hăy tiến triển các khả năng tri thức. Hăy phát huy các lực lượng luân lư. Hăy quan tâm đến công lợi, công ích, hăy kính trọng hiến pháp, hăy giữ ǵn luật lệ khi cần thiết hăy đưa vai gánh vác giang sơn, hăy ân cần bảo vệ nền thịnh vượng của quốc gia. Làm như vậy các ngươi sẽ là những công dân tốt và giúp vào việc duy tŕ nền văn minh thịnh vượng khiến cho dân tộc Đại Nhật hănh diện với các nước văn minh" (2).

Để hưởng ứng ư nguyện canh tân của nhà vua, thân sĩ và nhân dân Nhật đều phấn khởi chung lo việc nước. Toàn quốc thành lập nhiều hội Tư Văn để đào tạo tư cách con người. Ai nấy đều lo tự tỉnh tự cường, giữ ǵn tinh thần đạo đức cổ truyền lại tiếp thu văn minh khoa học Âu - Mỹ.

Bây giờ chúng ta quay lại Trung Hoa cội nguồn phát sinh ra học thuyết Nho giáo để nghiên cứu sự thăng trầm của Nho giáo trong thời cận, hiện đại. Sau khi cách mạng Tân Hợi thành công (1911), chế độ phong kiến tồn tại hàng mấy ngàn năm bi lật đổ, Trung Hoa Dân quốc được thành lập Thái Nguyên Bồi nhận chức Tổng trưởng Giáo dục. Do thấy trong tôn chỉ giáo dục đời Thanh có hai điều là:

"Trung quân và tôn Khổng, mà trung quân th́ không hợp với chính thể cộng ḥa, tôn Khổng th́ trái ngược với tự do tín ngưỡng nên xóa việc tôn thờ Đức Khổng Tử. Mùa thu năm Dân Quốc thứ năm (1916), Khang Hữu Vi đệ thư lên cho Lê Nguyên Hồng và Đoàn Kỳ Thụy yêu cầu lấy Khổng giáo làm quốc giáo, đưa vào hiến pháp. Bởi những việc đó gây cản trở cho phong trào dân chủ nên dẫn tới sự chống đối của Trần Độc Tú. Trần Độc Tú cho rằng Khổng giáo không dung ḥa được với chế độ lập hiến, do vậy đạo Khổng đi ngược với cuộc sống hiện đại. Lư lẽ đó hợp với tâm lư ghét chế độ đế chế của thanh niên và trí thức đương thời dẫn đến sự công kích toàn diện truyền thống Nho giáo (3). Do vậy, họ bỏ học thuyết duy lư nhă nhặn, kín đáo của Khổng Tử, đi theo học thuyết duy lư máy móc của phương Tây. Vả lại đạo Khổng bảo thủ, dung ḥa được sự hăng hái của tuổi trẻ và sự thận trọng của tuổi già. Cách mạng chỉ biết có tuổi trẻ, và mỉm cười trước lời khuyên này của Khổng Tử "Người nào cho những bờ đê cũ là vô ích và phá bỏ đi th́ một ngày kia sẽ bị tai hại của nạn lụt lội” (4).

Khi phong trào chống Nho gia đạt đến cao trao th́ Lương Thấu Minh là người mở đầu cuộc cách mạng tư tưởng, dựng ngọn cờ Nho giáo bắt đầu đề xướng Khổng học. Năm Dân Quốc thứ bảy (1918), Lương Thấu Minh mở một cuộc "Hội thảo triết học Khổng Tử” ở sở Nghiên cứu triết học. Ông đă nói lên quan điểm lập trường của ông khi mở cuộc hội thảo triết học ấy"… ở Trung Quốc ngày nay có người đề xướng Tây học, có người đề xướng Phật học, chỉ về Khổng Tử là ngượng mồm không ai đám nói đến. Sự thật về Khổng Tử nếu tôi không đề xướng th́ chẳng ai đề xướng? Đó là duyên cớ bức tôi tự ḿnh đến sống ở nhà họ Khổng” (5).

Trong thời kỳ Nhật chiếm đóng Trung Quốc, để đoàn kết nhân tâm cùng nhau chống Nhật, chủ nghĩa dân tộc được h́nh thành. Nhà nước cũng nêu cao tinh thần dân tộc, khôi phục đạo đức vốn có. Quốc Dân Đảng thúc đẩy phong trào đời sống mới, việc đó được xây dựng trên luân lư truyền thống. Chính trong không khí chân hưng luân lư truyền thống này, năm Dân Quốc thứ 23 (1934) khôi phục lại ngày lễ kỷ niệm Thánh Đản của Đức Khổng Tử đă bị Thái Nguyên Bồi băi bỏ từ năm đầu Dân Quốc (1912).

Trong lễ kỷ niệm nay người được mời nói về học thuyết của Khổng Tử chính là Lương Thấu Minh - người đầu tiên nêu ngọn cờ phục hưng truyền thống Nho giáo(6).

Trong các thập kỷ 50, 60, 70 ở Trung Quốc vẫn tiếp tục phê phán Nho giáo. Nhưng v́ nghiên cứu theo định hướng trước nên thiếu phần khách quan trong phân tích và nhận định không có sức thuyết phục. Trong thời kỳ này người ta biết phê phán, học thuật thành phê phán chính trị, người ta gắn “phê phán” Khổng Tử với phê phán các nhà chính trị, quân sự đương đại của Trung Quốc. Họ phủ nhận sạch trơn Nho học, Nho giáo theo chủ nghĩa hư vô, thậm chí oán ghét quá khứ, đập phá quá khứ (7).

Ngày nay, ở Trung Quốc vai tṛ của Nho giáo đă được căn bản khẳng định. Giới học thuật Trung Quốc đă có Tạp chí nghiên cứu riêng về Khổng Tử. Hàng trăm đầu sách nghiên cứu về Nho học - Nho giáo ở Bắc Kinh, Thượng Hải và các tỉnh đă được xuất bản. Các học giả nổi tiếng như Lư Trạch Hậu, Trương Đại Niên, Thái Thượng Tư, Trương Lập Văn, Thang Nhất Giới, Phương Lập Thiên... đều lên tiếng "phản tư” (suy nghĩ lại). Họ khẳng định những giá trị xă hội của Khổng Tử, Mạnh Tử, đồng thời chỉ ra những nhân tố hợp lư và những nhân tố c̣n hạn chế của Nho giáo (8

florida80
10-15-2019, 20:40
Nho học

Nho giáo là thành tố văn hóa truyền thống của nhiều nước Đông Á. Ở Nhật Bản, Đài Loan và Hàn Quốc cũng đă có nhiều cuộc thảo luận về Nho học Nho giáo. Các học giả nghiên cứu Nho học - Nho giáo ở Đài Loan như Dư Thời Anh, Phó Bội Vinh, Thẩm Thanh Tùng, ở Nhật Bản như Morishima Michio, Hoàng Sơn Mẫn Thu, ở Hàn Quốc như Lư Hữu Thành, Di Ngư Thuần đều có những công tŕnh nghiên cứu sâu sắc về Nho giáo, đều nêu lên những ưu điểm nổi trội của Nho giáo như về các vấn đề gia đ́nh, đất nước, về học thuyết Nhân và Lễ. Ở Pháp giáo sư Léon Vandermeerch cũng khẳng định tác dụng tích cực của Nho giáo ở các nước Đông Á. Rơ ràng gần đây có cái "nhiệt Nho giáo” trong nghiên cứu khoa học xă hội hiện đại ở nhiều nước (9).

Ở Nhật Bản và "bốn con rồng Châu Á" nhiều tác giả và các Nhà quản lư lại cho rằng, Nho giáo có nhiều yếu tố tích cực giúp cho các nước này tăng trưởng và phát triển.

Singapore là một xă hội đa nguyên, đa dân tộc, đa tôn giáo, người Hoa chiếm đa số. Tháng 2/1982 các nhà đương cục về giáo dụcSingapore tuyên bố đưa các môn luân lư học và nho giáo vào các khóa tŕnh tôn giáo để các học sinh năm thứ 3 và thứ 4 trung học lựa chọn. Tháng 6/1982 phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Giáo dục Ngô Khánh Thụy cầm đầu một phái đoàn sang Hoa Kỳ bàn với các học giả Nho giáo người Mỹ gốc Hoa về những nguyên tắc và kế hoạch thúc đẩy việc thực hiện luân lư Nho giáo.

Tháng 7/1982 có 8 vị học giả từ Mỹ đến Singapore để t́m hiểu t́nh h́nh, giúp các học giả Singapore thực hiện việc đó. Các nhà lănh đao Singapore là Lư Quang Điệu và Ngô Khánh Thụy đă phát biểu ư kiến nhấn mạnh tầm quan trọng của luân lư Nho giáo và mối quan hệ sâu sắc giữa tư tưởng Nho giáo với xă hội người Hoa. Năm 1987 các học giảSingapore và Trung Quốc tổ chức một cuộc hội thảo quốc tế lớn về Nho học ở Khúc Phụ quê hương Đức Khổng (l0).

Tại Hội nghị khoa học quốc tế về nghiên cứu Khổng Tử và Đại hội thành lập liên hiệp Nho học quốc tế nhân kỷ niệm 2.545 năm sinh Khổng Tử tháng 10/1994 ở Bắc Kinh, Lư Quang Diệu - nguyên Thủ tướng Singapore đă nói lên mối quan hệ xă hội Singapore và Nho giáo. Ông cho rằng, nội dung giáo dục con người hiện nay ở nước ông là phát huy các giá trị quan và quy phạm luân lư Nho gia: "76% nhân khẩu Singapore là người Hoa. Văn hóa dân tộc Hoa chú trọng ngũ luân, cũng tức cha - con có t́nh thân, vua - quan th́ có nghĩa, chồng - vợ có khác biệt, trưởng - ấu có thứ tự, bạn - bè có điều tin. Họ xem lợỉ ích xă hội cao hơn lợi ích cá nhân, do đó không tiếp thu chủ nghĩa cá nhân vô hạn độ của Mỹ" (11).

Ông Lư Quang Diệu nêu rơ một số ư kiến về kết quả thực tế về giá trị quan Nho giáo đưa lại:

"Từ kinh nghiệm quản lư nước Singapore, đặc biệt là trong những ngày gian khổ từ năm 1959-1969 khiến tôi tin tưởng sâu sắc rằng, nếu không phải là đại bộ phận nhân dân Singapore, đặc biệt là trong đại bộ phận nhân dân Singapore được hun đúc giá trị quan của Nho học th́ chúng tôi không có cách ǵ có thể khắc phục được những khó khăn và trở ngại đă vấp phải (12).

Cũng tại hội nghị trên ông Cốc Mục, Hội trưởng Hội nghiên cứu Khổng học Trung Quốc cũng đă nói triển vọng của Nho học - Nho giáo trong phạm vi quốc tế:

"Nho học, văn hóa truyền thống cổ xưa của phương Đông này có khả năng thu hút được giá trị mới, gây được ảnh hương tích cực trong sự phát triển mới của xă hội loài người trên thế giới ở một khu vực rộng lớn (13).

Năm 1995, Hội nghị quốc tế về Nho giáo tồ chức tại Bắc Kinh đă bầu ông Lư Quang Diệu làm Chủ tịch Hội Khổng học thế giới.

C̣n ở Việt Nam vấn đề nghiên cứu Nho giáo như thế nào? Gần đây ở Việt Nam việc nghiên cứu Nho giáo lại có chiều hướng mở rộng với các học giả Trần Văn Giàu, Nguyễn Khắc Viện, Vũ Khiêu, Nguyễn Tài Thư, Quang Đạm, Lê Sĩ Thắng… riêng giáo sư Nguyễn Tài Thư thuộc Viện Triết học là thành viên tham dự Hội thảo quốc tế về Khổng Tử tại Bắc Kinh năm 1994.

Ư kiến của các nhà nghiên cứu Việt Nam nói trên có điểm không thống nhất ngay từng học giả riêng biệt cũng không nhất quán, hiện tại không giống trước kia: Nói chung các nhà nghiên cứu chỉ tập trung phân tích sâu sắc ảnh hưởng tích cực và những hạn chế của Nho giáo ở Việt Nam. Nội dung nghiên cứu của Nho học và Nho giáo trong gần thập kỷ 90 của thề kỷ trước chủ yếu là t́m hiểu hệ thống giá trị của Nho giáo, sự bất lực của nó đối với xă hội trong thời gian khoảng hơn thế kỷ vừa qua. Trên thực tế các nhà nghiên cửu Việt Nam chưa đề cập nhiều đến vấn đề lịch sử phát triển của Nho giáo ở Việt Nam và đặc điểm Nho giáo Việt Nam giống và khác với Trung Quốc ở điểm nào (14).

Kế thừa tinh hoa Nho học - Nho giáo hoàn toàn không có nghĩa là quay trở lại với xă hội Nho học - Nho giáo ngày xưa. Xă hội phong kiến đă qua không bao giờ trở lại, những tinh hoa của Nho giáo vẫn là công cụ hữu ích cho quá tŕnh phát triển xă hợi ngày nay.

Để kết thúc tôi xin mượn lời của Will Durant nhận xét về học thuyết tư tưởng Khổng Tử:

"Không nên trách Khổng Tử về tất cả những nhược điểm ấy. Không ai lại đ̣i một triết gia phải suy tư cho hai chục thế kỷ. Trong một đời người làm sao có thể t́m được con đường đưa tới tri thức cho hết thảy các đời sau. Mà rất ít người làm nhiệm vụ ấy một cách đầy đủ như Khổng Tử. Càng hiểu rơ ông, chúng ta càng ngạc nhiên rằng chỉ có một phần nhỏ trong đạo của ông là không hợp với khoa học, với những sự biến đổi do thời gian. Khi ta nhận thấy rằng ngay ở thời đại chúng ta, ông vẫn c̣n là người chỉ đường chắc chắn cho chúng ta th́ chúng ta quên những lời đôi khi hơi nhàm của ông và đức độ quá hoàn toàn của ông làm cho ta có lúc chịu không nổi.“(l5).

florida80
10-16-2019, 20:57
Triết lư nhập thế của Phật giáo

Thứ bảy, 05/10/2019 | 09:01










Tinh thần nhập thế của Phật giáo đă được thể hiện ngay từ đầu mới du nhập vào Việt Nam. Trải qua ḍng lịch sử, triết lư này càng đậm nét hơn, thực tiễn hơn và ḥa nhập vào xă hội Việt Nam như một phần không thể thiếu của văn hóa dân tộc Việt Nam.


>>Nghiên cứu Phật học

Phật giáo được thái tử vua nước Tịnh Phạn sáng lập, Ngài sinh ở Kinh thành Kapilavastu ở miền Nam Nepal năm 563 TCN. Sau khi thành Phật, Ngài được tôn xưng là Sakymuni (Thích ca Mâu ni).


Bài liên quan

Nghĩ về bức thư tâm huyết kính bạch đức Thế Tôn và câu thơ nhập thế của Tổ Trúc lâm Yên Tử.

Cuộc đời của Đức Phật được nhiều câu chuyện truyền thuyết kể lại với nhiều chi tiết khác nhau. Rằng là Ngài sinh ra trong một gia đ́nh thuộc đẳng cấp Ksatya (đẳng cấp thứ hai trong bốn đẳng cấp của xă hội Ấn Độ), thuộc một công quốc có biên giới giáp với dăy núi cao và bí ẩn Himalaya. Nhờ thuộc đẳng cấp này, nên Ngài được học đủ môn vơ nghệ và hiểu biết nhiều triết thuyết đương thời. Truyền thuyết cho rằng, khi mới sinh ra, Ngài đă biết đi và biết nhảy bước theo bốn hướng, dưới mỗi bước chân Ngài mọc lên một bông sen. Quá tŕnh tu thành Phật của Ngài trải qua thời gian dài, sau đó truyền bá trong ṿng 40 năm (từ lúc Ngài 40 tuổi đến 80 tuổi).

Về nhân sinh quan, điểm xuất phát của thế giới quan và nhân sinh quan là hạ thấp thế giới cảm tính và trần tục, đem đối lập với thế giới khác mà trong đó con người phải t́m sự cứu vớt.

Về nhân sinh quan, điểm xuất phát của thế giới quan và nhân sinh quan là hạ thấp thế giới cảm tính và trần tục, đem đối lập với thế giới khác mà trong đó con người phải t́m sự cứu vớt.

Phật giáo ra đời tuy không tuyên bố tiêu diệt chế độ đẳng cấp Bàlamôn, nhưng trong thực tế là phủ nhận chế độ đó. Phật chỉ ra rằng: “Không có đẳng cấp trong ḍng máu cùng đỏ, không có đẳng cấp trong giọt nước mắt cùng mặn. T́nh thương là sợi dây kết nối liền người với người”. V́ đạo Phật tuyên truyền về sự b́nh đẳng giữa các chúng sinh nên đă thu hút nhiều tầng lớp đặc biệt là tầng lớp dân nghèo đi theo rất đông.


Bài liên quan

Chùa Vĩnh Nghiêm - Bắc Giang, chốn tổ của Phật giáo Việt Nam

Về thế giới quan, quan điểm luân hồi của Phật không phải là một ṿng luẩn quẩn mà thoát khỏi ṿng luẩn quẩn đó, trở thành giác ngộ cơi Niết bàn. Đặc biệt chú trọng đến tính nhân quá tương dục, nhân quả là một chuỗi liên tục không gián đoạn, không hỗn loạn, có nghĩa nhân nào quả ấy, mọi hậu quả đều có nguyên nhân, kết quả của một nguyên nhân nào đó sẽ là nguyên nhân của một kết quả khác. Phật giáo quan điểm: Vô tạo giả: tất cả mọi sự vật đều tồn tại lâu dài, không có nguyên nhân đầu tiên và không có kết quả cuối cùng, có nghĩa là không có đấng tối cao nào tạo ra vũ trụ. Vô ngă: cái tôi là do một số yếu tố vật chất, yếu tố tinh thần cấu tạo nên một cách tạm thời, các yếu tố này gồm ngũ uẩn: sắc (vật chất), thụ (cảm giác), tượng (ấn tượng), hành (phi lư), thức (ư thức) hoặc lục đại (hỏa, thủy, thổ, phong, không, thức. Vô thường là không vĩnh hằng, là luôn biến đổi, mất đi (sinh, trụ, dị, diệt), dù có tồn tại trong khoảng thời gian vô tận cũng chỉ là chốc lát.

Về nhân sinh quan, điểm xuất phát của thế giới quan và nhân sinh quan là hạ thấp thế giới cảm tính và trần tục, đem đối lập với thế giới khác mà trong đó con người phải t́m sự cứu vớt. Khổ đế: chính là cuộc sống con người toàn là bể khổ “nước mắt chúng sinh nhiều hơn nước biển”, khổ là bản chất của tồn tại. Có ít nhất tám nỗi khổ: sinh, lăo, bệnh, tử, thụ biệt li, oán tăng hội, sở cầu bất đắc, ngũ thụ uẩn. Tập đế: mọi nỗi khổ đều có nguyên nhân của nó. Diệt đế: mọi cái khổ đều có thể diệt được, nếu nguyên nhân của đau khổ là dục vọng th́ diệt trừ dục vọng, diệt trừ cái tham, sân, si là diệt trừ đau khổ, nói các khác là tiêu diệt phần khổ đau của cuộc đời. Lúc đó, con người được giải thoát, hoàn toàn tự do, không c̣n nô lệ ǵ nữa. Đạo đế: để diệt trừ dục vọng, đạt tới cơi niết bàn, con người cần có một đường lối, một phương pháp. Phương pháp ấy chính là đạo đế, là con đường diệt khổ. Con đường đó chính là hoàn thiện đạo đức cá nhân.

Về xă hội, Phật giáo khuyên con người nên sống hướng thiện, dĩ đức báo oán, lấy đức độ, ḷng nhân từ để đối nhân xử thế, cảm hóa cái ác, giác ngộ những người lầm lạc. Đây chính là biểu hiện của tư tưởng bác ái, nhân từ của Phật giáo. Phật giáo nêu cao tam học: giới, định, tuệ. Giới chính là ngăn giữ giới luật, không làm những điều được coi là cấm kỵ. Định là thiền định, là những phương thức tu luyện. Tuệ là có trí tuệ sáng suốt, chống vô minh, là sự thông tuệ- kết quả của sự thực hiện giới và thiền định. Phật giáo quan niệm rằng, mỗi người đều có Phật tính và bất kỳ ai cũng có thể đến với Phật.

Tư tưởng nhập thế đă có rất sớm, ngay từ thời đức Phật. Riêng Phật giáo Việt Nam thời Lư - Trần là biểu hiện của một đỉnh cao trong việc áp dụng thành công triết lư này thông qua hành trạng của các vị vua, quan và các vị thiền sư. Nhập thế của Phật giáo là hành động đem đạo vào đời, truyền trao chân lư mà đức Phật đă chứng ngộ và tuyên thuyết cho những ai mong cầu hạnh phúc và hướng đến lộ tŕnh giải thoát tâm linh trong đời sống hiện thực.

Tư tưởng nhập thế đă có rất sớm, ngay từ thời đức Phật. Riêng Phật giáo Việt Nam thời Lư - Trần là biểu hiện của một đỉnh cao trong việc áp dụng thành công triết lư này thông qua hành trạng của các vị vua, quan và các vị thiền sư. Nhập thế của Phật giáo là hành động đem đạo vào đời, truyền trao chân lư mà đức Phật đă chứng ngộ và tuyên thuyết cho những ai mong cầu hạnh phúc và hướng đến lộ tŕnh giải thoát tâm linh trong đời sống hiện thực.


Bài liên quan

Phật giáo khơi dậy tinh thần dân tộc vượt qua thách thức của cuộc cách mạng công nghiệp 4.0

Đánh giá về giáo lư Phật giáo, Hồ Chí Minh từng viết: “Tôn chỉ mục đích của đạo Phật nhằm xây dựng cuộc đời thuần mỹ, chí thiện, b́nh đẳng, yên vui và no ấm”. Nietzch cũng nhận xét: “Phật giáo không kích thích người ta làm chiến tranh chống các tôn giáo khác. Điều cảm động nhất, chính là ở chỗ giáo lư nhà Phật chống lại tư tưởng phục thù hằn học oán ghét”.

Chính v́ quan điểm hướng thiện, lấy ḷng nhân từ làm gốc nên Phật giáo luôn quan tâm đến làm việc thiện. Người đến với Phật không chỉ tu trên sách vở hay chỉ “tụng kinh niệm Phật”, mà ngày nay Phật giáo chú trọng đến triết lư nhập thế, giúp đời.

Điều này xuất phát từ những mối quan hệ vừa là nhựa sống, vừa là mắt xích kết nối giữa tôn giáo và thế tục. Nhu cầu vận dụng tư tưởng tôn giáo vào giải quyết các vấn đề xă hội thế tục được coi là nhập thế. Mặt khác, tôn giáo nói chung hay Phật giáo không tự sinh ra mà kết quả của chính nhu cầu tinh thần xă hội thế tục, là h́nh thái ư thức của xă hội, không tôn giáo nào có thể tồn tại và phát triển mà tách rời khỏi xă hội thế tục.

Với Phật giáo nói chung, tư tưởng nhập thế đă có rất sớm, ngay từ thời đức Phật. Riêng Phật giáo Việt Nam thời Lư - Trần là biểu hiện của một đỉnh cao trong việc áp dụng thành công triết lư này thông qua hành trạng của các vị vua, quan và các vị thiền sư. Nhập thế của Phật giáo là hành động đem đạo vào đời, truyền trao chân lư mà đức Phật đă chứng ngộ và tuyên thuyết cho những ai mong cầu hạnh phúc và hướng đến lộ tŕnh giải thoát tâm linh trong đời sống hiện thực. Chính v́ lẽ đó, mà Phật giáo ngày càng phát triển và có mặt nhiều quốc gia, châu lục trên thế giới. Để có được điều đó, thế hệ nối tiếp thế hệ, những người Phật tử đă tích cực thực hiện tinh thần nhập thế một cách hợp thời hợp lư và hiệu quả. Nói cách khác, thành quả này xuất phát từ triết lư nhập thế tích cực của Phật giáo.

Tinh thần nhập thế của Phật giáo đă được thể hiện ngay từ đầu mới du nhập vào Việt Nam. Trải qua ḍng lịch sử, triết lư này càng đậm nét hơn, thực tiễn hơn và ḥa nhập vào xă hội Việt Nam như một phần không thể thiếu của văn hóa dân tộc Việt Nam.

Tinh thần nhập thế của Phật giáo đă được thể hiện ngay từ đầu mới du nhập vào Việt Nam. Trải qua ḍng lịch sử, triết lư này càng đậm nét hơn, thực tiễn hơn và ḥa nhập vào xă hội Việt Nam như một phần không thể thiếu của văn hóa dân tộc Việt Nam.


Bài liên quan

Phương châm “Đạo pháp – Dân tộc – Chủ nghĩa xă hội”

Trong thời đại ngày nay, xu thế toàn cầu hóa, đa phương hóa trên mọi linh vực khoa học, chính trị và nền kinh tế tri thức, cùng với sự phát triển của khoa học công nghệ đang từng bước xóa nḥa đi ranh giới văn hóa giữa các cộng đồng, các quốc gia và vùng lănh thổ. Với lịch sử gắn bó hơn 2000 năm với dân tộc Việt Nam, Phật giáo luôn gắn bó những ǵ tinh túy nhất cho đất nước trong mọi lĩnh vực như chính trị, giáo dục, nghệ thuật, y học, tâm linh và với nền văn hóa dân tộc. Nối tiếp truyền thống hộ quốc an dân, Phật giáo đóng góp giải quyết nhiều vấn nạn mà xă hội Việt Nam đang phải đối mặt như sự xuống cấp về đạo đức và lối sống tha hóa của một bộ phận không nhỏ các thành phần xă hội, sự lạm dụng thái quá vật chất để thơa măn nhu cầu cá nhân, đề cao chủ nghĩa tiêu thụ, sự lăng phí và phá hủy trong khai thác tài nguyên thiên nhiên, sự vị kỷ, mất đoàn kết dẫn tới sự vô tâm với quyền lợi cộng đồng… Bằng triết lư nhập thế tích cực góp phần vào công cuộc phát triển đất nước bền vững. Phật giáo chú trọng xây dựng con người thông qua những nguyên tắc đạo đức căn bản như không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu…

Với những nguyên tắc đạo đức và vị trí văn hóa của ḿnh, Phật giáo có thể hoàn toàn góp phần vào việc định hướng tư duy và điều chỉnh hành vi của cộng đồng xă hội nếu vận dụng những phương thức phù hợp theo tinh thần nhập thế. Trên thực tế, Phật giáo Việt Nam đă và đang bền bỉ, dấn thân vào nhiệm vụ xây dựng giá trị đạo đức con người thông qua các hoạt động nổi bật như các khóa tu mùa hè dành cho thanh thiếu niên, những lớp học đạo đức, những chương tŕnh từ thiện xă hội, nuôi dạy trẻ em khuyết tật, mồ côi … trên khắp mọi miền tổ quốc.

Như vậy, tinh thần nhập thế của Phật giáo đă được thể hiện ngay từ đầu mới du nhập vào Việt Nam. Trải qua ḍng lịch sử, triết lư này càng đậm nét hơn, thực tiễn hơn và ḥa nhập vào xă hội Việt Nam như một phần không thể thiếu của văn hóa dân tộc Việt Nam.

florida80
10-16-2019, 20:58
Pháp giúp Bồ-tát tại gia thành tựu Bồ-đề vô thượng

Thứ hai, 30/09/2019 | 11:00










Bồ-tát, là từ dùng để chỉ cho những ai phát tâm cầu Phật đạo. Cầu Phật đạo th́ quả vị tối cùng mà bạn đạt được là thành Phật. Bạn sẽ đạt được “trí tuệ và đức tướng Như Lai” mà Phật đă có, tức bạn sống được với tri kiến Phật của ḿnh, chẳng phải là tri kiến chúng sinh như hiện nay.


>>Nghiên cứu Phật học

Ai cũng có thể làm việc này, v́ ai cũng có sẵn cái nhân Phật tánh. Vấn đề là làm sao để nhân ấy hiển lộ và có lực, tri kiến chúng sinh bị đẩy lùi, không làm chủ mọi nhận định và hành động của ḿnh như hiện nay.


Bài liên quan

Tại sao chúng ta phải phát Bồ Đề Tâm?

Đích đến th́ không hai nhưng phương tiện th́ vô số. Đó là tùy cơ mà lập pháp. Y pháp mà có kinh. Kinh Đại Bửu Tích tập 2, phẩm Tam tự luật nghi nêu ra một số pháp, giúp Bồ-tát thành tựu đạo hạnh trong cơ duyên là người tại gia trên con đường Phật đạo.

Có pháp, bởi “Đốn ngộ tuy đồng Phật, nhiều đời tập khí sâu, gió dừng sóng c̣n vỗ, lư hiện niệm vẫn c̣n”. Dù chỗ ngộ đồng chư Phật, tập khí huân tập nhiều đời cũng chưa thể một lần dứt sạch, huống là chỉ mới tin mà tu, tập nghiệp c̣n dày, cần đến pháp đối trị? Nên pháp được lập. Tập nghiệp hết th́ pháp cũng không. Tức có bệnh th́ uống thuốc, không bệnh thuốc không dùng. Đó là tính duyên khởi của pháp.

hoangphap_phat-bo-de-tam_full_12162019_10 1608

V́ thế, trước khi dẫn nêu pháp đối trị, Phật dạy: “Phải nên thân cận một pháp, chính là tất cả pháp đều vô sở hữu...”. Đây là nêu rơ bản chất của pháp để biết pháp tồn tại do duyên. Duyên dứt, pháp hết. Cho nên, Bồ-tát chớ chấp trước vào pháp tu. V́ “Chấp trước th́ chỗ nào cũng sinh niệm tưởng, nhẫn đến trong tánh Không, vẫn có tất tướng niệm. Đây chẳng phải là pháp của Sa-môn Bà-la-môn, chẳng phải là hạnh của Sa-môn Bà-la-môn”. Không chấp trước nên có bệnh th́ dùng thuốc, bệnh hết thuốc liền không, không thủ chấp. Cũng nói: “Này Đại Ca-diếp! Do có thể thành tựu pháp này, Bồ-tát dù không gần gũi cúng dường chư Phật cũng tự biết chắc tôi sẽ thành Chánh giác vô thượng”.

Ba pháp tu tập lợi ích đạo Bồ-đề

“Này Đại Ca-diếp! Bồ-tát tại gia có ba pháp tu tập có thể lợi ích đạo Bồ-đề: V́ Nhất thiết trí nên tin sâu phát nguyện, không đắm trước nghiệp tại gia và giữ chắc năm giới”. Ba pháp nói đây là tin sâu phát nguyện, giữ chắc năm giới và không đắm trước nghiệp tại gia.


Bài liên quan

Tu đạo để trừ bỏ 27 niệm ác – trừ đủ niệm ác để tinh tấn tu đạo

Nhất thiết trí là tên khác của Phật trí, là trí biết rơ tất cả pháp. Xét ở mặt tổng th́ Nhất thiết chủng trí chính là Nhất thiết trí. Xét ở mặt biệt th́ Nhất thiết trí là trí thấu được lư tánh không của pháp giới b́nh đẳng, Nhất thiết chủng trí là trí thấu được mọi sự tướng của pháp giới sai biệt. Xét ở mặt tu chứng th́ Nhất thiết trí là nhân, Nhất thiết chủng trí là quả. Thành đây tuy nói Nhất thiết trí mà xem như bao gồm cả hai, từ nhân đến quả.

Tin sâu là tin chắc ḿnh có trí đó. Niềm tin không ǵ có thể lung lạc, gọi là tin sâu. Tin chúng sinh thảy đều có trí đó, chỉ do vô minh tham ái mà không thể sử dụng được, nếu vô minh tham ái hết, trí ấy liền hiển lộ v.v… Tin chắc vậy rồi liền mong muốn thành tựu được trí ấy. Mong muốn thành tựu, là nghĩa của phát nguyện.

Nguyện, có tổng nguyện và biệt nguyện.

Tổng nguyện là bốn hoằng thệ nguyện: Chúng sinh vô biên thệ nguyện độ, Phiền năo vô số thệ nguyện đoạn; Pháp môn vô tận thệ nguyện học, Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành. Tất cả Bồ-tát sơ phát tâm đều phát nguyện này. V́ sở nguyện rộng khắp, nên nói hoằng. Tự chế tâm ḿnh, nên nói thệ. Chí cần đầy đủ, nên nói nguyện. Bốn thệ nguyện này, do duyên vào bốn chân đế mà lập. Nguyện chúng sinh vô biên thệ nguyện độ, là do duyên với Khổ đế mà lập. Nguyện phiền năo vô biên thệ nguyện đoạn, là do duyên với Tập đế mà lập. Nguyện pháp môn vô tận thệ nguyện học, là do duyên với Đạo đế mà lập. Nguyện Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành là do duyên với Diệt đế mà lập.

Phatgiao-org-vn-duc-phat-a-di-da-la-ai3

Biệt nguyện, là tùy duyên ở mỗi đời hay mỗi sự mà lập các nguyện, như đại nguyện của Phật Thích Ca, A Di Đà, Quán Thế Âm, Bồ-tát Địa Tạng, phu nhân Thắng Man v.v…

Ḷng tin, muốn ngày càng sâu th́ phải đi đôi với chứng nghiệm. Chứng nghiệm những ǵ Phật Tổ đă dạy thông qua kinh luận. Muốn vậy, Bồ-tát phải học và hành. Không thể chỉ học mà không hành. Không thể chỉ hành mà không học. Trong pháp giới này không có ǵ không học được. Thuận duyên học được mà nghịch duyên càng giúp việc học được tốt hơn. Học được th́ định lực và trí tuệ hiển phát.


Bài liên quan

Hoà Thượng Thích Huệ Đăng: Tấm gương sáng nghiên cứu khoa học đạo và đời

Đă có thể tin sâu mà phát nguyện th́ thường không đắm trước nghiệp tại gia. Nghiệp tại gia là những việc mà người đời thường làm, như nghề nghiệp nuôi thân, ăn uống vui chơi, đàn ca hội họp, coi phim xem hát, la cà chuyện người, sinh hoạt vợ chồng, giáo dục con cái v.v... Những ǵ người tại gia thường sinh hoạt, dù là thiện nghiệp đều gọi là nghiệp tại gia. Đây nói không đắm trước, nghĩa có thể tùy duyên làm ít nhiều mà không bị tập nghiệp trói buộc. Bởi đắm trước, là biểu hiện của thói quen, một dạng của Tập đế.

Ở đây cần phân biệt rơ giữa trách nhiệm, bổn phận, buông lung và đắm trước. Không đắm trước, không có nghĩa là buông lung trách nhiệm bổn phận của bản thân, chạy theo những thứ được cho là Phật sự. Cha mẹ già không ai chăm, cả ngày rong ruổi vui chơi từ chùa này đến chùa khác, là buông lung trách nhiệm, không phải không đắm trước nghiệp tại gia. Cả ngày ngồi thiền, nhưng con cái vẫn sinh đều đều, tiền bạc lo toan dồn hết lên đầu vợ con, là buông lung trách nhiệm, không phải không đắm trước nghiệp tại gia.

Cho nên, Ḥa thượng Trúc Lâm dạy: “Những người lỡ có gia đ́nh, con cái, muốn giác ngộ giải thoát, phải làm sao? Bỏ gánh nặng cho người khác gánh để đi tu phải không? Một người, cho đến một ngàn người như thế th́ ai lo cho gia đ́nh, ai lo xây dựng xă hội đất nước? Con cái lớn rồi, tự lo liệu c̣n có thể. Nếu con mới dăm ba tuổi bỏ lại cho vợ hoặc chồng nuôi th́ làm sao nuôi nổi? Có người ban đầu ham tu quá, bỏ vợ con vô chùa, tu một thời gian thấy vợ con nheo nhóc th́ hoàn tục. Như vậy đạo đời ǵ cũng không tṛn vẹn.

Cho nên, tôi khuyên quư vị hăy noi gương ngài Tuệ Trung thượng sĩ. Ngài làm quan thê thiếp nhiều mà lúc sắp tịch, quư bà khóc lóc, ngài vẫn tự tại ra đi không chút lưu luyến. Tu như ngài mới giỏi. Học tu theo Phật mà không lánh gia đ́nh, xă hội. Tu như vậy không ai than phiền, trách móc ḿnh...”. Bỏ gia đ́nh xuất gia học đạo mà làm không tṛn c̣n bị quở, huống là sống tại gia, hưởng th́ có mà làm th́ đẩy hết lên đầu người khác.

FB_IMG_1525829905448

Cho nên, cần phân biệt rơ giữa trách nhiệm và đắm trước. Không đắm trước mà Ḥa thượng nói đây, là không vướng vào dây ái luyến lưu, không phải không hoàn thành những ǵ thuộc trách nhiệm hay bổn phận của ḿnh. Trôi tṛn mà không dính mắc vào đó. Đó là việc cần phân biệt rơ. Nhầm lẫn, th́ việc đáng làm không làm, việc không đáng làm lại làm, bị cái tật ham vui buông lung dẫn chạy, ngày thêm trói buộc, c̣n gây nghiệp mới.


Bài liên quan

Trang nghiêm đại lễ phát Bồ Đề tâm nguyện và cầu siêu cho thai nhi tại chùa Ba Vàng

Giữ chắc năm giới, là những ǵ đă thọ th́ phải tŕ giữ. Thọ giới th́ dễ mà tŕ được giới mới khó. Năm giới là giới thọ của hàng Phật tử tại gia thông thường, nhưng tŕ được không phạm, ấy là Bồ-tát. V́ sao Bồ-tát cần giữ chắc năm giới mà không nhấn mạnh ở mặt định tuệ? V́ giới là nền tảng giúp định tuệ hiển phát. Giới giữ ǵn tương đối rồi, mới có thể tập định, phát tuệ. Lại, giới c̣n giúp cho việc hành đạo được tốt đẹp. Cho nên, nói giới mà không nói định tuệ.

Không sát sinh, giúp Bồ-tát khỏe mạnh, sống lâu… không chỉ thuận tiện cho việc tu hành mà c̣n thuận tiện cho việc hành đạo. Người yếu hay bệnh, việc hành đạo trở nên hạn chế, dễ gián đoạn. Khỏe mạnh, sống lâu là việc ai cũng muốn ở đời, nên h́nh tướng ấy có thể mang niềm tin đến với chúng sinh, giúp nhiếp phục họ. Tu mà bệnh nhiều hay chết yểu dễ khiến chúng sinh mất niềm tin với pháp mà Bồ-tát đang tu.

Không nói dối, ngoài việc cho thấy tâm không siểm khúc quanh co, biểu hiện cho việc hàng phục tốt ư và khẩu của Bồ-tát, nó c̣n mang lại quả báo là lời nói và việc làm của Bồ-tát được người khác tin nhận. Một điểm nữa, không nói dối c̣n mang đến quả báo là lời nói ra sẽ ứng thành hiện thực trong tương lai. Đây là những việc rất có lợi trong quá tŕnh giáo hóa của Bồ-tát. Nó tạo nên uy tín lớn cho Bồ-tát, là thứ không chỉ mang đến thành công cho người ngoài đời mà càng cần thiết cho người trong đạo.

Không tà dâm, th́ chánh hạnh được lập. Quả báo của hạnh này là chồng hay vợ của ḿnh, không ai xâm phạm được. Nó có lợi cho việc dẫn người tu phước nhân thiên. Với kẻ tu giải thoát, không tà dâm giúp có cái quả không ai quấy phá được. Thấy Bồ-tát được quả báo tốt đẹp th́ chúng sinh mới có niềm tin tu hành.

Không trộm cắp th́ tài vật của ḿnh không bị năm thứ giặc xâm phạm. Đó là vua quan, giặc cướp, nạn nước, nạn lửa, con phá. Người đời không bị năm thứ giặc xâm phạm th́ được an ổn hạnh phúc. Đó chính là chỗ thân giáo của Bồ-tát.

2868822348_86531d1b3 4_z_249001765

Không uống rượu, quả báo của nó là không rơi vào nhà tà kiến. Không rơi vào nhà tà kiến có hai: Một là không sinh vào gia đ́nh tà kiến. Hai là bản thân ḿnh không bị tà kiến dẫn chạy. Tà kiến là đầu mối của mọi tai ương, hoạn nạn. V́ thế một trong năm giới cấm của người tại gia là không uống rượu. Không uống rượu th́ không rơi vào tà kiến. Không tà kiến th́ việc tự lợi và lợi tha mới được viên măn. Tri kiến Phật, chính là không có cái nh́n sai lệch với những ǵ xảy ra trong thế giới này.

Giữ chắc năm giới, đứng ở mặt giáo hóa mà nói, thuộc về thân giáo, là loại giáo dễ mang lại kết quả nhất trong việc giáo hóa. Nhân, là giữ chắc năm giới. Quả, là được báo quả tốt đẹp. Cả hai đều khiến chúng sinh có niềm tin với Bồ-tát.


Bài liên quan

Nói không với rác thải nhựa tại Bồ Đề Đạo Tràng - Ấn Độ

Giữ chắc được th́ các tập xấu không chỗ phát tán, lâu dần sẽ mất lực, tức nghiệp lực chúng sinh không c̣n, nên nói giữ chắc. Không phải giữ chắc là đắm trước hay chấp thủ. Bởi chấp thủ thiện nghiệp th́ ngoài việc bị giới ràng buộc, không thể hành đạo khi cần thiết, cũng không thể trở lại tâm vô trụ của ḿnh. Thượng sĩ Tuệ Trung dạy Trần Nhân Tông:

“Giữ giới cùng nhẫn nhục

Chiêu tội chẳng chiêu phước

Muốn biết không tội phước

Đừng tŕ giới nhẫn nhục”.

Và dặn nhỏ Trần Nhân Tông “Chớ bảo cho người không ra ǵ biết”. Không phải Tuệ Trung dạy không tŕ giới, không nhẫn nhục mà chính là giữ giới và nhẫn nhục giỏi rồi th́ không nên đắm trước hay chấp thủ.

Kinh Đại bát Niết-bàn I, phẩm Thánh hạnh nói: “Nếu Bồ-tát biết rằng do nhân duyên phá giới mà có thể làm cho người ưa thích thọ tŕ kinh điển Đại thừa, lại có thể làm cho người đọc tụng thông thuộc, biên chép quyển kinh, giảng thuyết rộng ra, chẳng thối chuyển đối với Chánh giác vô thượng, lúc đó Bồ-tát nên nghĩ rằng ta thà chịu tội nơi địa ngục A-tỳ một kiếp mà có thể giúp người này chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng.

tinhhoa.net-BmF3eE-20160122-le-phat-khong-thanh-tam-du-nhieu-tien-cua-den-dau-cung


Bài liên quan

Các nghệ sĩ, hoa hậu làm từ thiện tại chùa Bồ Đề

Do nhân duyên này, Bồ-tát phá tịnh giới”. Đây là lư do v́ sao nói giữ giới mà không nên có tâm chấp thủ. Nếu chấp thủ th́ không thể lợi ích chúng sinh khi cần thiết. Lời dạy trên được dạy trong phẩm Thánh hạnh, cũng có nhắc đến địa ngục. Để hiểu, đó là việc làm của bậc Thánh và mọi thứ đều có nhân quả của nó. Thánh, th́ nội lực phải tương ưng với Thánh, tập nghiệp đă hàng phục được. Có hiện tướng chúng sinh chỉ v́ lợi ích cho chúng sinh. Quan trọng là chịu được cái quả của việc phạm giới. Không phải việc làm mang lợi ích chúng sinh th́ việc phạm giới không nhận quả. Lợi ích, có công đức của lợi ích. Phạm giới, có cái quả của phạm giới. Tùy theo năng lực tu hành và lợi ích của hiện đời mà nhân quả theo đó an bày. Bồ-tát tại gia cần có trí tuệ hiểu rơ việc này. Nhắm không đủ lực chịu cái khổ ở các đường th́ cứ đường thuận mà đi, khoan đi đường nghịch.

Ba pháp giúp không thối chuyển đạo Bồ-đề

“Này Đại Ca-diếp! Cha mẹ không tin Tam bảo th́ làm cho cha mẹ có ḷng tin. Cha mẹ hủy phạm giới pháp th́ khuyên cha mẹ giữ giới. Cha mẹ tham lam bỏn xẻn th́ khuyên cha mẹ bố thí, khen ngợi đạo Bồ-đề vô thượng mà v́ người khác thuyết pháp. Đây là pháp thứ nhất được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Nhiếp được chúng sinh ngoài tâm hướng về Đạo vô thượng, đồng nghĩa với việc nhiếp được chúng sinh trong tâm. Tự lợi, lợi tha đầy đủ. Đây là điều kiện tiên quyết không thối chuyển Bồ-đề vô thượng.

“Bồ-tát tại gia biết rơ đáng cúng dường cho người đáng cúng dường, không cúng dường cho người không đáng cúng dường. Dù chẳng cúng nhưng vẫn có ḷng từ với họ. Đây là pháp thứ hai được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Cúng dường cho người đáng cúng dường th́ Chánh pháp trường tồn lâu dài. Cúng dường cho kẻ không đáng cúng dường th́ tà pháp lẫn lộn, nhiễu hại chúng sinh.

Đây là dạy người dùng trí tuệ trong việc bố thí cúng dường, không v́ thuận với bản ngă hay do ái dục mà cúng dường. Đă có ḷng từ th́ không sân giận, không phỉ báng, không đánh đập. Có ḷng từ th́ vẫn có thể cúng dường khi cần thiết, nhưng cần phát nguyện “Nguyện do nhân duyên cúng dường này, chư vị nào chưa là Tăng Ni bảo th́ tương lai thành Tăng Ni bảo, chư vị nào chưa hết tâm danh lợi phiền năo th́ tương lai sẽ hết tâm danh lợi phiền năo, chỉ một ḷng hướng về Đạo vô thượng”. Nếu tất cả Phật tử đều nguyện vậy khi cúng dường th́ Tăng bảo thường trụ thế gian.

meditatie-cursus-diepte-meditatie

“Bồ-tát tại gia nhọc nhằn làm ra của cải, chẳng phung phí, chẳng để thất phát, chẳng đem cho bừa băi, nên cất giữ kỹ lưỡng. Dù vậy, đối với các bậc Sa-môn, Bà-la-môn thanh tịnh cùng các chúng sinh, vẫn b́nh đẳng bố thí cúng dường, và không chướng ngại những người đồng bố thí. Đây là pháp thứ ba được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Trung đạo, là con đường giúp thành tựu Đạo vô thượng. Chẳng và nên nói đây là giúp Bồ-tát tránh hai thái cực phung phí và bỏn xẻn, tiến dần vào Trung đạo, tùy duyên lợi ích chúng sinh, không lệ thuộc h́nh tướng hay quy t

florida80
10-16-2019, 20:59
Các pháp cần tu học


Bài liên quan

Chương tŕnh khám, trị liệu miễn phí cho tăng ni, Phật tử tại chùa Bồ Đề

“Này Đại Ca-diếp! Bồ-tát phải tu học ba pháp: Thường tùy thuận chư Phật, v́ giảng dạy người khác nên tự ḿnh siêng tu hành và tập rèn ḷng từ với chúng sinh”.

“Có ba pháp cần tu hành: Thường có ḷng muốn xuất gia, phải cung kính các bậc Sa-môn và Bà-la-môn. Nếu người thuyết pháp không đồng loại th́ lánh xa. Chẳng nên học tập theo những tà pháp chẳng phải Phật đạo”.

Tùy thuận chư Phật, th́ không quy y ngoại đạo tà giáo, niệm niệm tỉnh sáng, không để tâm chúng sinh dẫn chạy. Bồ-tát th́ không chỉ có tự lợi mà c̣n lợi tha.

Tự lợi, là học và tu theo những ǵ Phật Tổ đă dạy, không học theo những tà pháp không thuận với Phật đạo. Người thuyết pháp dù là Tăng Ni, nếu không thuyết giảng kinh điển với tinh thần Đại thừa hoặc thường phỉ báng kinh Đại thừa, cũng không nên thân cận cúng dường, nghe pháp và theo đó tu học.

Lợi tha, là truyền bá những thứ đă học và tu đó cho người hữu duyên. Thứ ǵ là thực nghiệm luôn có giá trị thiết thực dạy người hơn là chỉ đọc học trên sách vở. Đó là lư do v́ sao trong Tứ nhiếp pháp có phần đồng sự. Tứ nhiếp pháp là bốn pháp dùng để thu nhiếp chúng sinh: Bố thí, ái ngữ, lợi hành và đồng sự. Không có phần đồng sự này, Bồ-tát không trải qua những ǵ chúng sinh đă trải qua, không hiểu được tâm thức của họ. Thành Bồ-tát phải trải qua, vượt lên, để biết cách dẫn người vượt qua chướng nạn.

duc phat_07203059111914

Song bước vào thế giới chúng sinh, nếu không tỉnh, không trí, Bồ-tát sẽ bị tri kiến chúng sinh của người đời vật chết. Tri kiến chúng sinh một khi phát tán th́ trên cùng một sự việc mà có vô số tư tưởng khác nhau. Sự việc xảy ra không c̣n đúng như chính nó. H́nh tướng của Bồ-tát không c̣n là h́nh tướng của chính Bồ-tát đó nữa. Chúng bị bóp méo theo tư kiến của người đời. Vấn đề là ai cũng cho cái thấy của ḿnh là đúng. Họa, là chuyện ǵ có chiều hướng xấu thường được tin tưởng và phát tán nhiều hơn là chuyện tốt. V́ thế, để việc đồng sự được tốt đẹp, đ̣i hỏi Bồ-tát phải có nội lực.


Bài liên quan

Pḥng thuốc nam chùa Kim Sơn Cà Mau cần sự phát tâm của các Mạnh thường quân

Ngoài việc giúp Bồ-tát an b́nh trước những điên loạn của người đời, nó c̣n giúp Bồ-tát định tĩnh trước các duyên, không để tri kiến chúng sinh làm loạn tâm thức của ḿnh, khiến cái thấy cái nghe của ḿnh thành lệch. Cho nên, việc tu hành của Bồ-tát không thể chỉ dừng ở mặt phước thiện hay công quả mà cần đặt nặng ở việc phát triển định tuệ. Có định th́ an định được trước mọi thị phi. Có tuệ th́ không thấy lầm, nghe lầm, hiểu hơn về cái gọi là tri kiến chúng sinh, về tập nghiệp của từng người mà tiến hay lùi.

Có vậy th́ lợi ích cho chúng sinh mới được thiết thực, cũng không lùi bước trước những khó khăn. Không định tuệ th́ bố thí, ái ngữ, lợi hành chỉ là công cụ của ngă tướng, thu nhiếp người không phải v́ lợi ích cho người mà v́ vây cánh cho ḿnh, đưa người đi từ bến mê này sang bến mê nọ. Không định tuệ th́ nhiệt t́nh trở thành phá hoại.

Có định tuệ th́ nhất định có bi từ đối với chúng sinh. V́ thế tập rèn ḷng từ với chúng sinh không ǵ bằng trang bị cho ḿnh giới, định, tuệ vững chắc. Đó là duyên giúp Bồ-tát có thể vào ra trong thế giới chúng sinh mà không thối tâm Bồ-đề.

Có định tuệ th́ đối với chúng sinh, không có tâm coi ta hơn người, huống là với Sa-môn Bà-la-môn, những vị giữ giới thanh tịnh, ắt tự phát sinh tâm cung kính, nên nói: “Phải có tâm cung kính đối với Sa-môn Bà-la-môn”. Song với các Sa-môn giả danh th́ thế nào? Kinh Đại bát Niết-bàn tập I, phẩm Tà chánh, Phật dạy: “Nếu có Tỷ-kheo phạm tội Du-lan-giá, thời không nên thân cận, cung kính, cúng dường…”, nhưng “Phải có ḷng từ với họ”. Có ḷng từ th́ không bêu xấu, chửi mắng, đánh đập v.v…

Một pháp Bồ-tát cần niệm trong ḷng nữa là thường có ḷng muốn xuất gia. Xuất gia, tiếng Phạn là pravrajya, chỉ cho người theo Phật giáo, từ bỏ gia đ́nh, sống đời phạm hạnh, không màng danh lợi hay dục lạc thế gian, chỉ một ḷng hướng về Đạo vô thượng. Đó là hạng thân xuất gia mà tâm cũng xuất gia. Tuy vậy, vẫn có người thân xuất gia mà tâm không xuất gia, là “trường hợp những người gởi thân trong chùa nhưng tâm vẫn đuổi theo cái vui ngũ dục, xuất gia chỉ để hưởng lạc, v́ tiếng thơm để người khác ngưỡng mộ, đời mạt pháp hạng này không phải ít”. Đây là hạng xuất gia mà người tại gia chân chính không nên có ḷng hướng đến.

69806604_76515155393 9904_704799721053696 8192_o

Theo kinh Duy-ma-cật sở thuyết, phẩm Đệ tử, khi được hỏi về việc xuất gia: “Tôi nghe Phật dạy, cha mẹ không cho th́ không được xuất gia…”, Ngài Duy Ma Cật đă trả lời: “Chư vị phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề th́ đó là xuất gia”. Kinh Đại trang nghiêm pháp môn cuốn hạ ghi: “Bồ-tát xuất gia, chẳng phải tự thân cạo tóc mà gọi là xuất gia, chẳng phải tự thân giữ ǵn luật nghi mà gọi là xuất gia. Rộng khởi Tứ vô lượng tâm an trí chúng sinh, đó gọi là xuất gia”.

Có lẽ v́ đó mà h́nh thành nên một hạng xuất gia nữa, đó là tâm xuất gia mà thân không xuất gia. Theo thầy Thích Thiện Chánh, “Đây là h́nh thức xuất gia của bậc Thánh hay các vị Bồ-tát. Những vị này hoặc v́ sợ lộ h́nh tướng khiến chúng sanh ngưỡng mộ mà thành mê tín, hoặc v́ họ không c̣n chấp vào h́nh tướng mà chỉ chú trọng vào việc tu hành thực tiễn, nên không xuất gia. Thân của họ không cần ở chùa, nhưng tâm họ không c̣n ham thích thú vui của ngũ dục, cũng không màng danh lợi. H́nh thức này rất đặc biệt, người phàm phu không thể thực hành được, v́ vậy không thể làm mô phạm cho người xuất gia thông thường”.


Bài liên quan

Hướng dẫn tải Kinh Đại thừa Vô Lượng Thọ và Kinh Địa tạng Bồ tát bổn nguyện miễn phí

Vậy, điểm nhấn chính của việc “thường có ḷng muốn xuất gia” nói đây, chính là thân tâm đều xuất gia hoặc tâm xuất gia mà thân không xuất gia, không nhắm vào hạng chỉ có thân xuất gia. Nếu chỉ có thân xuất gia th́ như kẻ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát ngũ dục và dây ái ngoài đời lại vướng vào ngũ dục và dây ái trong đạo, tiếp tục sự ràng buộc, c̣n gây thêm nghiệp địa ngục không biết bao giờ mới ra.

Cũng dạy: “Này Đại Ca-diếp! Bồ-tát tại gia, ở nhà nên quán sát thân mạng của ḿnh giả tạm như khách. Với của cải đă bố thí th́ có quan niệm như được chứa. Với của cải chưa bố thí, xem như xa ĺa ta cả trăm do tuần. Chẳng có quan niệm chứa của cho vợ con”.

Quán sát thân mạng giả tạm là tập cho Bồ-tát có cái nh́n tương ưng với lư thật, cũng giúp Bồ-tát phá cái chấp thân.

zzz_8948

Bồ-tát hiểu về nghiệp lực nhân quả, sẽ hiểu của cải vật chất chỉ có giá trị khi nó được cho đi. V́ cho đi là nhân của sung túc giàu có, xan tham là nhân của nghèo hèn bần khổ. Cũng biết, dù có để dành cho vợ, chồng, con cái mà tự bản thân vợ, chồng, con, cái không có phước để hưởng th́ cũng không hưởng được, có phước mà không có đức th́ của cải để lại là họa hơn là phước. Việc này có thể kiểm nghiệm ở thế gian. Chính v́ thế, Bồ-tát không có quan niệm chứa chấp, chỉ dùng vật chất như là phương tiện độ sinh.

florida80
10-16-2019, 20:59
Các pháp Bồ-tát nên tránh


Bài liên quan

Có phải thường niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát sẽ sinh được con theo ư muốn?

“Này Đại ca-diếp! Bồ-tát lại cần thân cận ba pháp: Ĺa hẳn sự đánh đập, chẳng mắng nhiếc người, ban sự vô úy cho người đang kinh sợ.” Đánh đập, mắng nhiếc là cái quả của ghét bỏ, sân hận. Bồ-tát có tâm từ không làm việc đó. Đây là nêu cái quả không nên làm mà Bồ-tát tại gia phải tu ở nhân, mới tránh được quả ấy. Ḷng từ nếu chưa đủ, các tướng ấy đủ duyên sẽ xuất hiện, th́ cần dùng quán từ bi, quán nhân duyên và dùng pháp nhẫn để đối trị.

Có tâm bảo vệ, không để người sợ hăi là cái quả của bi từ. Tâm Bồ-tát nếu an b́nh và bi từ, chúng sinh hữu duyên khi thân cận, nhất định nhận được b́nh an. Đó cũng là một dạng mang vô úy đến cho người đang kinh sợ.

“Này Đại Ca-diếp, Bồ-tát tại gia không nên làm ba điều này: Không buôn bán người nam người nữ. Không mang thuốc độc cho người. Không nên gần gũi người làm các việc trên”. Cũng nói: Này Đại Ca-diếp! Bồ-tát tại gia lại chẳng nên đến nhà dâm nữ, chẳng nên gần gũi những người mai mối, chẳng ở chỗ hàng thịt sát sinh”. Đây là dạy cho hàng Bồ-tát sơ phát tâm, tâm Bồ-đề mới phát, định tuệ chưa đủ. Không nói cho hàng Bồ-tát ư sinh thân mà định tuệ đă vững vàng. Hạng này nương chủng tập, theo nguyện lực, vào thế giới chúng sinh làm hạnh đồng sự, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Không nên gần gũi, v́ sự gần gũi dễ sinh nhiễm ô. Lại, gần gũi được là do đồng khí, tức Bồ-tát đă có sẵn các chủng đó. Nếu không có định lực và trí tuệ, chủng đó sẽ phát tán mạnh khi đủ duyên, nên nói không nên gần gũi.

“Này Đại Ca-diếp! Những đồ vật bố thí của người khác, không luận ít nhiều xấu tốt, nếu chủ nhân không mời thỉnh thời không nên tự ư mang bố thí. Khuyên người xuất gia và không làm trở ngại người muốn xuất gia. Với kẻ xây dựng chùa tháp nên trợ giúp, cũng không nhân việc xây cất đó mà lấy tiền của đồ vật”. Bồ-tát th́ không thâm lạm của người. Trong việc bố thí, cũng không nên tự quyết định mọi việc khi tiền của không phải của ḿnh. Đây là ngăn ngừa tâm tự thị.

“Chẳng trở ngại người thuyết pháp, phải khuyến thỉnh người thuyết pháp, thường thắp đèn đuốc. Chẳng ngăn trở thân thuộc ra mắt Tăng bảo và nghe Chánh pháp”.

Về việc khuyên người xuất gia, không làm trở ngại người muốn xuất gia, cũng như chẳng trở ngại người thuyết pháp và nghe pháp… là nói đối với người thuyết Chánh pháp, kẻ xuất gia chân chánh và nơi xuất gia là trụ xứ có thể giúp người tu học Chánh pháp. Trường hợp xuất gia v́ danh lợi, thuyết tà pháp và xuất vào chỗ không chân chánh th́ không nói như vậy. Với những bất chính đó th́ cản mới là tốt. Việc này đ̣i hỏi Bồ-tát phải có trí tuệ. Không, th́ nên dừng ở cửa trung đạo, không khuyên cũng không cản, hầu tránh sai lầm.

20170706234535_30685

V́ sao không nên ngăn cản người xuất gia? V́ “Thấy người xuất gia tu tŕ tịnh giới, hướng đến chỗ giải thoát, mà phá công việc xuất gia của người ấy, làm việc ngăn cản, th́ khi sinh ra thường bị mù, không thấy Niết-bàn. Như quán vô minh duyên hành, hành duyên thức v.v… sẽ được giải thoát, do phá người xuất gia, hủy hoại con mắt trí tuệ của họ nên mắt tuệ của ḿnh bị che mờ.


Bài liên quan

Tôn thờ h́nh, tượng ngài Bồ Tát Di Lặc

Từ đời này đến đời khác sinh ra bị mù, không thấy được tam giới là do ngăn cản người xuất gia vậy”. Kinh ghi rơ “Người xuất gia tu tŕ tịnh giới, hướng đến giải thoát”. Cản kẻ xuất gia chân chính như vậy, quả báo mới bị mù và không có trí tuệ. Hành giả tu Phật mà không có trí tuệ, nh́n gà hóa cuốc, không thấy được các pháp duyên khởi thế nào v.v… th́ khó mà thành tựu Phật đạo.

Thắp đèn đuốc, để ḿnh người được sáng, nếu hồi hướng phước ấy về quả Bồ-đề vô thượng th́ tương lai ḿnh và người đều sáng, tức định tuệ được vững vàng.

Trừ bỏ thói quen thế gian

“Này Đại ca-diếp! Bồ-tát cần có ba việc: Ĺa những sự buông lung chơi bời, theo thế gian cho tặng lẫn nhau, cùng lựa chọn ngày giờ tháng tốt, thành khẩn tránh nhận lănh nhiều, phải nên tinh tấn siêng học Chánh pháp”.

Đây là ngăn dứt các thói quen mà người tại gia đă huân tập trong nhiều kiếp. Cho tặng lẫn nhau, buông lung chơi bời, chọn ngày lành tháng tốt, thích nhận lănh nhiều… Chính là giúp phá trừ Tập đế trong Tứ đế.

Cho tặng lẫn nhau nói đây, là cách dùng tài vật để lấy ḷng nhau, không phải do thân t́nh quư mến mà tặng. Lại dù quư mến mà tặng th́ cũng cần giảm bớt. V́ thứ ǵ thành lệ sẽ làm mất thời gian tu tập, nhất là tu tâm. Nếu cứ để tâm cho người này cái này, tặng người kia cái kia, lo cho chu toàn mọi thứ, th́ tâm khó yên vị. Tập “khởi tâm” ngày càng huân mạnh. Phước trời người th́ có, nhưng an tịnh tâm th́ không. Không dừng chỉ được sự loạn động của vọng tâm th́ định tuệ không nương đâu phát huy được.

Không phải chỉ dừng cho mà c̣n tránh nhận lănh nhiều. Thích nhận lănh là h́nh thức của tâm tham. Bồ-tát không có tâm ấy. Nếu nhận lănh nhiều do duyên tự mang tới, cũng là ṿng xoáy của nợ nần. Chẳng phải lỗi của Bồ-tát nhưng cũng là duyên khiến luân hồi trong sự ràng buộc. Chưa đủ năng lực trả nợ (mà bản thân vẫn tự tại) th́ Bồ-tát sẽ mất ḿnh trong ṿng xoáy trả vay, chẳng c̣n thời gian tu hành.

Hiện trạng người tại gia phát tâm Bồ-đề rồi mà không có thời gian cho việc tu hành, cứ loay hoay măi với những thứ gọi là trách nhiệm, bổn phận, Phật sự v.v… là đang vướng ḿnh vào cái dây nợ nần vay trả, v́ từng nhận lănh nhiều. Nếu không cho việc trao tặng là do tu hành tốt mà có, th́ sẽ tránh được tâm thích nhận lănh nhiều.

Tin nhân quả th́ không tin ngày lành tháng tốt. Đă tin có ngày lành tháng tốt th́ không tin nhân quả. Tà kiến xuất hiện th́ tà nghiệp, tà mạng v.v… xuất hiện. Tu phước trời người, việc đó c̣n không nên, huống là tu Bồ-tát hạnh. Ḿnh lầm th́ dạy người cũng lầm. Tội không kể xiết.

Buông lung chơi bời, là không thực hành độ Tinh tấn trong Lục độ Ba-la-mật. Muốn không buông lung chơi bời th́ cần tập trung vào việc chính của Bồ-tát, là dành thời gian tu học và áp dụng những ǵ đă tu học vào đời sống thường nhật. Bởi không tập trung cho việc chính này th́ không hiểu về nhân quả, nhân duyên, không biết ǵ là thiện, ǵ là ác mà làm và tránh.

phat-da

Tổng kết

Đối với các việc trên, Bồ-tát nên khởi tâm kiên cố và tinh tấn thực hành. Kiên cố dùng nhiều phương tiện để nhiếp lấy Phật trí, dùng nhiều khổ hạnh để nhiếp thọ Phật trí. Nên phát nguyện kiên cố như thế để thêm lực tin cần, vĩnh viễn không rời Đạo vô thượng.


Bài liên quan

Cách bài trí tượng chư Phật, chư Bồ tát ở các chùa Việt

Kinh cũng nêu các pháp khiến Bồ-tát thối tâm qua Thanh văn thừa và Duyên giác thừa. Bồ-tát cần biết để tránh.

1- Sợ ba ác đạo, xem Đạo vô thượng quá khó, không thể tu tập những thiện căn đă từng tu tập, với pháp lành nản ḷng cho là khổ, với vật đă bố thí sinh tâm hối tiếc không hồi hướng cầu Phật trí, chỉ thích học rộng, không tinh cần thực hành hạnh Đại thừa, th́ thối tâm qua Thanh văn thừa mà nhập Niết-bàn hóa thành.

2- Dù đă phát tâm Bồ-đề nhưng bỏn xẻn Chánh pháp, ham coi sao hạn và đoán việc cát hung của thế gian, giải đăi không tu học hết các pháp trợ Bồ-đề, th́ thối tâm qua Duyên giác thừa.

Cũng nêu các pháp khiến vun trồng căn lành và chứng Bồ-đề vô thượng:

- Thọ tŕ năm giới.

- Siêng năng tu tập nghiệp của ḿnh.

- Không ưa thích lục trần, của cải chức tước, chẳng tŕu mến quyến thuộc.

- Không ca ngợi vui ngũ dục với người khác.

- Phát nguyện thôi gần gũi phụ nữ (nam giới), từ nay đến khi chứng Bồ-đề vô thượng không gặp sự vui ngũ dục thế gian.

- Nghe kinh Niết-bàn sinh ḷng tin, cầu quả Niết-bàn và tinh tấn thực hành.

- Căn lành có được đều hồi hướng Bồ-đề vô thượng. Nguyện chư Bồ-tát tại gia khởi tâm kiên cố và tinh tấn với con đường ḿnh đang đi.

Chân Hiền Tâm






#Bồ tát tại gia

florida80
10-16-2019, 21:00
Đạo lực của một bậc Giác Ngộ

Thứ hai, 14/10/2019 | 10:13










Phong cách của một giáo chủ lớn như đức Phật, luôn toát hiện ḷng từ ái và trí tuệ vô biên; mọi hành trạng luôn thích hợp hài ḥa với cuộc sống. Nguồn Tâm linh diệu vợi đó đă cảm hóa bao nghịch cảnh chướng duyên, từ Đề Bà Đạt Đa đến Vô Năo.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Đức Phật

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Con người sở dĩ có một vị trí đặc biệt trong các chủng loại động vật, là nhờ có một nhận thức về tư duy và có một tâm thức về linh học.

Từ khi con người hiện hữu trên tinh cầu, vấn đề nhận thức được hoàn thiện từ sơ cơ cho đến tinh tường là nhờ trao đổi thông tin, giao tiếp và xử lư nhiều vấn nạn. Từ cơ bản đó, đối diện với ngoại cảnh, thiên nhiên cho đến uẩn khúc về tinh thần, con người phát sinh ra niềm tin vô h́nh, dùng những trừu tượng để ủy thác và giải tỏa những vấn nạn ngoài khả năng hiểu biết đương thời.

Tôn giáo hoặc tín ngưỡng Thần linh đồng thời xuất hiện trong các bộ lạc. Chủ đạo tín ngưỡng cộng đồng được ủy thác cho một nhân cách đặc biệt chăm lo tế tự, là người môi giới giữa Thần linh và bộ tộc; Ngày càng phát sinh các h́nh thái, nghi lễ tế tự cho tín ngưỡng, tôn giáo có một tầm vóc trang trọng, tôn kính hơn.


Bài liên quan

3 lời nguyện quan trọng nhất của Đức Phật A Di Đà đối với chúng sinh cơi Sa Bà

Mỗi quốc gia chủng tộc đều có nguồn sống cá biệt do thổ nhưỡng địa lư phát sinh. Những chủng tộc có nền văn hóa thâm thúy, sâu sắc đều có một tín ngưỡng tâm linh và tôn giáo đặc thù. Trên thế giới tuy có hàng vạn tôn giáo khác nhau, tựu chung có hai loại tín ngưỡng: tín ngưỡng Thần học và tín ngưỡng bản thể học.

Tín ngưỡng Thần học cũng cho nhiều loại: Thượng đế, Thần thánh và các loại vô h́nh, Thần linh.

Tín ngưỡng Bản thể học cũng có nhiều h́nh thức: tâm linh học, duy thức học, duy linh, tự tánh học, bản ngă học, duy tâm...

Những tín ngưỡng tâm linh khác hẳn với tín ngưỡng Thần linh. Trường phái tâm linh tin rằng mỗi cá thể có một năng lực tự do, có khả năng tự ḿnh vượt thoát mọi hạn chế trong cuộc sống, trong khi đó, trường phái Thần linh đều tin vào quyền năng thiên nhiên, mọi sự đều ủy thác cho năng lực ngoại tại thông qua sự cầu nguyện, cúng kiến, khấn vái..làm đẹp ḷng Thân linh. Tŕnh độ bộ tộc thấp kém làm đẹp ḷng Thần linh qua hiến tế máu thịt sinh mạng người hoặc thú vật. Tŕnh độ cao hơn th́ hiến tế thực phẩm hoa quả hoặc vật dụng tượng trưng cho máu thịt như lễ Misa của Ki Tô giáo hiện nay.

Trường phái tâm linh có nhiều phương pháp thăng hoa tâm thức như Đạo học, Lăo giáo, Tiên đạo của Trung Hoa cổ đại, như Yoga của Ấn độ xa xưa, khổ hạnh ép xác của các trường phái Ấn giáo; Tuy nhiên và duy nhất, trong các hành giả đương thời t́m hạnh phúc nơi cảnh giới sau khi xả bỏ nhân thân, sau 6 năm tầm cầu học hỏi và hành chứng, Gotama tự ḿnh t́m ra con đường thực nghiệm quán chiếu, đă hoát nhiên đại ngộ dưới cội Bồ Đề, từ đó giáo pháp được lan tỏa như một bộ môn khoa học tâm linh, vượt thoát tính năng tôn giáo.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Giá trị tâm linh:

Sau những năm tháng miệt mài t́m cầu thực hiện các pháp ngoại đạo, đức Phật đă ngạc nhiên thốt lên:

- Mọi chúng sanh đều có khả năng giác ngộ như ta, chỉ v́ vô minh tham- sân - si che ám tâm thức, bị dục vọng sai khiến nên măi trôi lăn trong Tam giới!

Chỉ cần không vướng mắc ngoại cảnh, lục căn không bị cám dỗ bởi lục trần, ư thức cuộc sống là vọng tưởng, không thật; cuộc sống và mọi vật đều vô thường, khổ, vô ngă. Vạn vật đều không có một bản thể cố định nên gọi là Không! v́ không ư thức nên hành động, tư duy sai trái tạo nên nghiệp, từ nghiệp nên dẫn dắt trôi lăn sanh tử...

Đó là giá trị đích thực về nhận thức của thân phận làm người mà đức Phật đă giác ngộ, để lại cho nhân loại một gia tài hiếm hoi và vô cùng giá trị. Từ sự chứng ngộ chơn tánh đó, mọi hành giả đều có cuộc sống mới, mọi hành vi, ngôn ngữ đều có một giá trị mô phạm, làm thân giáo cho muôn loài. Không riêng đức Phật Thích Ca sở chứng đưa đến thân-khẩu-ư thánh thiện mà tất cả hành giả tâm linh thực chứng đều có một giá trị hạnh đức , trí tuệ như nhau, là ngọn đuốc tâm linh tuyệt vời.

Dĩ nhiên, không phải đột nhiên mà Gotama thành tựu tâm linh tuyệt dịu như thế; Ngài phải trăi qua vô lượng kiếp tô bồi phước báu, công đức qua công hạnh Bồ Tát để rồi, kiếp nầy chỉ là giọt nước cuối cùng tràn đầy ly nước mà thôi. Chánh báu đó tích lũy, thể hiện qua pháp tướng mà A Tư Đà tiên đoán hậu vận Ngài sẽ là một Chuyển Luân Thánh Vương hoặc là một vị Phật.

Con đường đă định:

Cho dù là phước báu, cũng đă là con đường đă định sẵn bởi đạo nghiệp, Thái tử Gotama không thoát khỏi nên giá trị tâm linh đă được thể hiện một cách ngoạn mục từ vương cung cho đến thứ dân, từ khổ hạnh cho đến đại ngộ, qua bao gian nan khổ hạnh đi đến thành công là một chặng đường tâm linh đầy gai góc, đă nở hoa giá trị tâm linh tuyệt vời có một không hai trên hành tinh sau hàng ngàn năm vẫn chưa có ai kế thừa ánh sáng đạo nghiệp như thế.

Lúc sanh thời trong hoàng cung, Thái tử cũng lộ diện một tài năng về học vấn, một trí tuệ không có đối thủ, một sức khỏe phi thường, một ḷng Từ vô hạng, một ứng xử vô song th́ khi xuất gia tầm cầu chân lư, hành giả Gotama cũng vượt trội mọi mặt những vị thầy của ḿnh, để rồi sau khi chứng ngộ, trở lại khai thông những bế tắt mà đồng đạo của Ngài đang gặp phải

florida80
10-16-2019, 21:00
Giáo lư:

Giá trị tâm linh tuyệt vời trong kho tàng giáo lư duyên khởi không phạm vào một trong hai cực đoan thường t́nh. Ảnh minh họa

Giá trị tâm linh tuyệt vời trong kho tàng giáo lư duyên khởi không phạm vào một trong hai cực đoan thường t́nh. Ảnh minh họa

Khởi đầu cho một giáo lư vô ngă, tại Lộc Uyển, đức Phật khai thị cho năm anh em Kiều Trần Như về một luận chứng cô đọng, sâu sắc nhưng thực tế, đó là bốn chân lư tuyệt vời về kiếp nhân sinh mà không một ai thoát khỏi từ lúc có mặt trong cỏi trần ai đến lúc ra khỏi ṿng luân lưu hủy diệt: Khổ-Tập-Diệt-Đạo. Đây là sự khổ của kiếp sống, đây là nguyên nhân đưa đến cái khổ; đây là con đường hạnh phúc sau khi thoát khổ và đây là giải pháp đưa đến thoát khổ.

Bốn chân lư trên đây nghe như đơn giản, thực tế hàm tàng cả một trí tuệ siêu việt, một giá trị tâm linh thực chứng mà bao thế hệ trước đó, các hành giả dày ṿ thân xác, khổ hạnh mà vẫn chưa thấy được ánh sáng giác ngộ le lói giữa u minh nhấn ch́m cuộc sống nhân sinh.

Để triển khai hệ thống giáo lư vô ngă, đức Phật đă dẫn dắt hành giả đi từ thấp đến cao; giúp cho tín chúng thấy được cái hư ảo của vật chất, cái sai lầm của nhận thức; dùng mọi phương tiện hư ảo để thoát khỏi hư ảo; Biết là hư ảo mà vẫn phải khép cuộc sống vào quy tắc mô phạm để khỏi vi phạm vào ư hệ hư ảo rồi trôi lăn theo hư ảo trầm luân.


Bài liên quan

Câu chuyện Đức Phật làm phước

Giá trị tâm linh tuyệt vời trong kho tàng giáo lư duyên khởi không phạm vào một trong hai cực đoan thường t́nh. Nói về hư ảo mà vẫn sống trong hư ảo để chuyển hóa hư ảo. Không từ bỏ hư ảo để chạy theo một ảo tưởng khác, cũng không ch́m sâu trong hư ảo khi cùng hư ảo bơi lội về bến chân như.

Nghệ thuật trung đạo đă giúp giáo lư nhà Phật chuyển hóa cuộc sống mà không xa rời, từ bỏ cuộc sống. Tâm linh, ư hệ, cuộc sống không rời nhau mà cũng chẳng xa nhau, từ một hợp thể phức tạp biến thành một đơn thể chân thật khai sanh một trí tuệ chắc thật. Từ một giá trị tâm linh đơn thuần chuyển hóa một hợp thể đa tạp trong tâm thức mọi hành giả mà chúng ta gọi là chuyển pháp luân.

Không những Tứ Đế là giáo lư đầu tiên đức Phật đă chuyển pháp đầu tiên cho công cuộc giáo hóa; suốt 49 năm hành hóa, đức Phật vẫn không ra khỏi nguyên tắc: Thế gian pháp tức Phật Pháp, hoặc giả: Phật pháp tức bất định pháp, v́ thế Phật pháp bất ly thế gian pháp. Đó là một giá trị tâm linh tuyệt vời mà chưa có giáo pháp nào bao hàm trọn vẹn như thế.

Hầu hết các tôn giáo hiện nay, hoặc xem nhục dục là phương tiện đạt đến cứu cánh, hoặc từ bỏ cuộc sống thế gian để hướng đến cảnh giới mai sau. Hoặc chọn sự khổ hạnh hành xác để bù đắp tội lỗi quá khứ hy vọng Thần linh hỷ xả, cứu vớt cho về cảnh giới Thiên đàng...nghĩa là hầu hết chọn con đường cực đoan, biên kiến đưa đến cuộc sống thiếu thực tế.

Phật giáo và xă hội khoa học thực dụng:

Phật giáo không thể là một tôn giáo như những tôn giáo thần linh, cũng không hẳn là bộ môn khoa học thực dụng, cũng không là môn tâm lư đạo đức xă hội, và cũng không là bất cứ mặt nào trong tổng thể cuộc sống, mà là tổng thể cuộc sống được chuyển hóa, được thăng hoa về lănh vực tâm linh để tổng thể cuộc sống có một giá trị đích thực hơn là giá trị thực dụng hữu hạn của cuộc sống. Đó là giá trị tâm linh được thổi vào cuộc sống qua con đường giáo lư của đức Phật. Ảnh minh họa

Phật giáo không thể là một tôn giáo như những tôn giáo thần linh, cũng không hẳn là bộ môn khoa học thực dụng, cũng không là môn tâm lư đạo đức xă hội, và cũng không là bất cứ mặt nào trong tổng thể cuộc sống, mà là tổng thể cuộc sống được chuyển hóa, được thăng hoa về lănh vực tâm linh để tổng thể cuộc sống có một giá trị đích thực hơn là giá trị thực dụng hữu hạn của cuộc sống. Đó là giá trị tâm linh được thổi vào cuộc sống qua con đường giáo lư của đức Phật. Ảnh minh họa


Bài liên quan

Các nhà khoa học nói ǵ về Đức Phật?

Với những tiện nghi hiện nay và khoa học tiến bộ vượt trội, đă đẩy nhiều tôn giáo vào vị thế tỷ lệ nghịch với khoa học thực dụng. Hầu hết, con người chấp nhận khoa học và những thành tựu của khoa học là một bước tiến hiển nhiên của loài người không thể phủ bác, v́ thế, một số tôn giáo cực đoan xem khoa học là tội lỗi, là mồi cám dỗ đưa loài người gần với hỏa ngục; thậm chí kết án và đỏi triệt tiêu các quốc gia văn minh tiến bộ, nhưng, nhà khoa học như:

Albert Einseint - nhà bác học Vật Lư từng bảo:

“Tôi là một người không tôn giáo. Nhưng nếu có Tôn giáo th́ Tôi phải là một phật tử. V́ những ǵ Tôi hiểu biết bây giờ th́ mấy ngàn năm qua Kinh Phật đă nói hết rồi”

“Tôn giáo tương lai sẽ là tôn giáo toàn cầu”

Vượt lên mọi thần linh giáo điều và thần học. Tôn giáo ấy phải bao quát cả phương diện tự nhiên lẫn siêu nhiên đặt trên căn bản của ư thức đạo lư, phát xuất từ kinh nghiệm trọng thể gồm mọi phương diện trên. Trong cái nhất thể đầy ư nghĩa. Chỉ có Đạo Phật đáp ứng đủ điều kiện đó.

“Nếu có một tôn giáo nào đương đầu được mọi nhu cầu của khoa học hiện đại th́ đó là Phật giáo”

“Phật giáo không cần xét lại quan điểm của ḿnh để cập nhật hóa với những khám phá mới của khoa học”

“Phật giáo không cần phải từ bỏ quan điểm của ḿnh để theo khoa học v́ Phật giáo bao gồm cả khoa học cũng như vượt qua.

Như vậy, Phật giáo không thể là một tôn giáo như những tôn giáo thần linh, cũng không hẳn là bộ môn khoa học thực dụng, cũng không là môn tâm lư đạo đức xă hội, và cũng không là bất cứ mặt nào trong tổng thể cuộc sống, mà là tổng thể cuộc sống được chuyển hóa, được thăng hoa về lănh vực tâm linh để tổng thể cuộc sống có một giá trị đích thực hơn là giá trị thực dụng hữu hạn của cuộc sống. Đó là giá trị tâm linh được thổi vào cuộc sống qua con đường giáo lư của đức Phật.

Phật giáo và công cuộc hoằng hóa:

Một gia tài đồ sộ và một giá trị tâm linh tuyệt vời của Phật giáo, măi đến nay, qua lượng số tín đồ, đạo Phật vẫn là tôn giáo đứng vào hạng ba, hạng tư trên thế giới so với các tôn giáo Thần học. Tại sao? đặt câu hỏi tức là đă có đáp án tiểm ẩn.

1. Phật giáo không chủ trương áp đặt

2. Phật giáo không có giáo quyền, không có tín điều

3. Phật giáo không chú trọng về lượng số tín đồ, không nặng về quyền lực (quyền lực tâm linh và quyền lực tôn giáo)

4. Phật giáo tôn trọng tự quyết định của mỗi cá thể và nghiệp lực của từng cá nhân

5. V́ Phật giáo đặt nặng việc hướng nội cá nhân nên xem nhẹ việc hướng ngoại của tổ chức.

6. Phật giáo không chủ trương đối phó với chuớng duyên ngoại cảnh


Bài liên quan

Quan điểm của Đức Phật về người phụ nữ

Khi Phật c̣n tại thế, việc truyền bá giáo lư c̣n tùy căn cơ mà nói pháp, thậm chí có những đối tượng Phật không cảm hóa được mà phải giao cho đệ tử Ngài cảm hóa; khi đi giáo hóa, không dùng thần thông, không sử dụng quyền lực, quyền lợi. Mỗi người đi một hướng, tận dụng tâm từ để giáo hóa, dù bị ngược đăi hành hung vẫn không chống trả bằng bạo lực.

Đó là thời quá khứ, hiện nay, với phương tiện khoa học, Phật giáo một số quốc gia đă dùng tiện nghi sẵn có để truyền bá, bằng truyền h́nh, bằng băng đĩa, bằng phim ảnh sân khấu, bằng ca nhạc kịch nghệ...v́ thế, ảnh hưởng Phật giáo ngày nay trên thế giới, một số quốc gia Thần học trước kia, nay nếm hương vị giải thoát, giải thoát sự kềm hăm của tổ chức tôn giáo, giải thoát những tri kiến chấp thủ của thế gian, giải thoát tâp quán xă hội...để bay bổng vào chân trời tự tại tâm linh, nên Phật giáo dễ được chấp nhận và bén rễ, phát triển nhanh chóng trong các xă hội thực dụng và tiện nghi khoa học. Chính v́ thế mà Phật giáo được các tôn giáo tại Liên Hiệp Quốc chọn làm tôn giáo ḥa b́nh của nhân loại.

V́ là tôn giáo ḥa b́nh nên việc phát triển chậm chạp nhưng không làm đổ máu chúng sinh.

florida80
10-16-2019, 21:01
Phật giáo với hệ sinh thái:

Giá trị tâm linh của một bậc đại giác luôn là gia tài quư báu cho nhân loại, giúp cho bao cuộc sống thăng hoa và giải tỏa những bế tắc cho đời người, đó là giá trị tuyệt vời của một tâm linh đă giác ngộ gần ba ngàn năm qua. Ảnh minh họa

Giá trị tâm linh của một bậc đại giác luôn là gia tài quư báu cho nhân loại, giúp cho bao cuộc sống thăng hoa và giải tỏa những bế tắc cho đời người, đó là giá trị tuyệt vời của một tâm linh đă giác ngộ gần ba ngàn năm qua. Ảnh minh họa

Không những sinh mạng con người, động vật được tôn trọng, mà ngay cả cỏ cây hoa lá cũng được bảo vệ; đệ tử Phật không được chặt phá cây, dẫm đạp lên cỏ cây một cách bừa băi, vô cớ. Không đổ nước và chất bẩn vào ḍng sông, không khạc nhổ lên cỏ cây, không dẫm đạp côn trùng, thậm chí một Sa Môn không được chết nơi xóm làng, phố thị nhà dân mà phải vào chốn núi non rừng thẳm... không uống nước khi chưa được lọc.

Một Khất sĩ đi xin ăn như con ong hút mật hoa mà không là tổn hại phấn hoa, nhụy hoa.


Bài liên quan

Đặc tính hoằng pháp của Đức Phật

Đức Phật sinh ra bên vườn cây Lâm Tỳ Ni, chứng đạo dưới cội Bồ Đề, hoằng pháp nơi vườn Lộc Uyển, Nhập diệt trong rừng Sala. Ngụ nơi rừng Trúc; Cả cuộc đời Ngài gắn liến với môi trường xanh và luôn ḥa nhập với hệ sinh thái

Phong cách của một giáo chủ lớn như đức Phật, luôn toát hiện ḷng từ ái và trí tuệ vô biên; mọi hành trạng luôn thích hợp hài ḥa với cuộc sống. Nguồn Tâm linh diệu vợi đó đă cảm hóa bao nghịch cảnh chướng duyên, từ Đề Bà Đạt Đa đến Vô Năo, từ voi say đến kỹ nữ giả bụng chửa vu oan cho Phật; Từ bạo chúa như Asoka đến các vương cung hoàng tử, từ quư tộc đến giai cấp tiện dân; từ ngoại đạo đến tà giáo đều quy ngưỡng trước một năng lượng từ ái, vô úy và giải thoát của Ngài.

Từ lúc ra đời đến khi nhập diệt, trên 80 năm, Ngài để lại cho nhân loại một giá trị tâm linh qua thân giáo, khẩu giáo và lời dạy đầy trí tuệ. Chỉ có một bậc chứng đắc hoàn toàn mới có cuộc đời hoàn hảo như thế.

Giá trị tâm linh của một bậc đại giác luôn là gia tài quư báu cho nhân loại, giúp cho bao cuộc sống thăng hoa và giải tỏa những bế tắc cho đời người, đó là giá trị tuyệt vời của một tâm linh đă giác ngộ gần ba ngàn năm qua.

florida80
10-16-2019, 21:02
Ngài A-Nan: Vị thị giả tận tụy của Đức Phật

Thứ tư, 16/10/2019 | 16:53










Tôn giả A Nan (Ananda) là một trong mười vị đệ tử lớn của đức Phật, người được mệnh danh là rất uyên thâm trong nhiều lĩnh vực và có trí nhớ siêu phàm (đa văn đệ nhất).


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Đức Phật


Bài liên quan

V́ sao tôn giả Xá Lợi Phất lại nhập Niết bàn trước đức Phật?

Với những đức tính đặc biệt, tôn giả A Nan được đại chúng thời bấy giờ đề cử làm thị giả cho đức Phật và được đức Phật hoan hỷ chấp thuận. Tôn giả A Nan đă luôn theo sát đức Thế Tôn trong suốt hơn 25 năm cuối, luôn tận tụy trong việc chăm sóc đức Phật; ghi nhớ tất cả những ǵ mà đức Phật dạy bảo; luôn đem đến niềm an lạc cho mọi người, như chính ư nghĩa của tên Ngài -- Ananda: an lành và hạnh phúc.

A Nan sinh trưởng trong một gia đ́nh truyền thống Kshatriya (chiến sĩ giai cấp nắm quyền hành thống trị đất nước Ấn Độ thời bấy giờ), con của vua Amitodana. Vua Amitodana là em ruột của vua Suddhodana (Tịnh Phạn Vương - phụ thân của đức Phật). Trong quan hệ ḍng họ, A Nan là em chú bác ruột với đức Phật. Ngày đức Phật trở về Ca Tỳ La Vệ (Kapilavastu) để thăm vua cha và thân quyến lần đầu tiên sau khi thành đạo, trong số vương tôn công tử ra nghinh đón Ngài có chàng trai trẻ thuộc ḍng họ vua chúa -- Ananda, lập tức A Nan bị thu hút bởi cốt cách uy nghi và thanh cao của đức Phật. Sau đó, A Nan cùng với sáu vương tử khác đă đến xin đức Phật cho phép được gia nhập Tăng đoàn, đi theo con đường mà đức Thế Tôn đang đi.

H́nh ảnh Tôn giả A Nan là một h́nh ảnh thật đẹp và là một tấm gương sáng để cho mỗi người con Phật noi theo. Ảnh minh họa

H́nh ảnh Tôn giả A Nan là một h́nh ảnh thật đẹp và là một tấm gương sáng để cho mỗi người con Phật noi theo. Ảnh minh họa


Bài liên quan

Chân dung thập đại đệ tử xuất sắc của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni

Với trí thông minh có sẵn, sau khi trở thành một tu sĩ, Tôn giả A Nan đă tiếp thu giáo lư của đức Phật trọn vẹn như nước thấm vào cát. Nhân một hôm nghe Trưởng lăo Punna thuyết pháp, Ngài chứng đắc được quả thánh Dự Lưu (Sotàpatti - Tu đà hoàn) -- cấp độ đầu tiên trong 4 cấp độ giải thoát (Dự lưu, Nhất lai, Bất lai, A-la-hán).

Khi được đề cử làm thị giả của đức Phật, để tránh những dư luận không tốt có thể xảy ra, Tôn giả A Nan đă đệ tŕnh lên tám điều kiện và được đức Thế Tôn chấp nhận:

1. Không mặc áo mà đức Phật cho, dù mới hay cũ;

2. Không dùng thực phẩm mà thiện tín dâng cúng đến đức Phật, dù đó là thức ăn thừa;

3. Không ở chung tịnh thất với đức Phật;

4. Không đi theo Phật đến bất luận nơi nào mà thiện tín chỉ cung thỉnh Phật;

5. Đức Phật hoan hỷ cùng đi với Tôn giả đến nơi mà Tôn giả được mời;

6. Được quyền sắp xếp, tiến cử những vị khách đến muốn gặp đức Phật;

7. Được phép hỏi đức Phật mỗi khi có hoài nghi phát sinh;

8. Đức Phật hoan hỷ nói lại những bài pháp mà Ngài đă giảng khi không có mặt Tôn giả.

Và kể từ khi trở thành một thị giả trong suốt hơn hai mươi lăm năm, Tôn giả A Nan đă tận tụy, trung tín, cần mẫn với ḷng kính mộ không hề suy suyển việc chăm sóc đức Thế Tôn, đặc biệt là trong những lúc thân thể đức Phật có bệnh và những năm đức Phật cao tuổi mà bước chân không ngừng du hóa bốn phương.

Là một thị giả của đức Phật và là một người uyên bác, có trí nhớ siêu phàm, ngoại h́nh khôi ngô tuấn tú, được rất nhiều người, đặc biệt là phái nữ ái mộ, song Tôn giả A Nam đă không lấy điều đó làm kiêu hănh, Ngài luôn khiêm cung, sống phạm hạnh và tận tụy với đức Phật trong vai tṛ của một thị giả. Câu chuyện cô gái Pakati của ḍng họ Matànga (Ma Đăng Già) và nhiều chi tiết sinh động được ghi lại trong kinh điển đă nói lên điều đó.

Tôn giả A Nan là một vị để tử lớn đồng thời là một thị giả rất tận tụy với đức Phật. Ngài được đức Phật ngợi khen là người có học thức uyên thâm; có trí nhớ trung thực và bền lâu; tác phong cao quư và trí tuện nhạy bén; ư chí kiên định và là người luôn chuyên chú, cần mẫn đối với công việc cũng như đời sống tu tập (Anguttara Nikàya - Tăng Chi). Ảnh minh họa

Tôn giả A Nan là một vị để tử lớn đồng thời là một thị giả rất tận tụy với đức Phật. Ngài được đức Phật ngợi khen là người có học thức uyên thâm; có trí nhớ trung thực và bền lâu; tác phong cao quư và trí tuện nhạy bén; ư chí kiên định và là người luôn chuyên chú, cần mẫn đối với công việc cũng như đời sống tu tập (Anguttara Nikàya - Tăng Chi). Ảnh minh họa

Tuy là một người rất mực thông minh, nhạy cảm và có một trí nhớ chính xác, mạnh lạc như thế, nhưng tôn giả A Nan chưa phải là một vị A la hán - bậc đă hoàn toàn giải thoát, nên khi nghe đức Phật cho biết chẳng bao lâu nữa Ngài sẽ nhập diệt, Tôn giả buồn đau vô cùng. Kư ức về những ngày tháng theo sát bên đức Phật, những hành động, cử chỉ đầy t́nh thương yêu vô biên và những lời dạy đầy trí tuệ của Ngài cứ tuôn chảy về trong Tôn giả. Nghĩ về một mai đây sẽ không c̣n Phật nữa, Tôn giả A Nan đă ra ngoài và bật khóc thành tiếng. Đức Phật nhận biết điều này, Ngài gọi A Nan lại và ân cần, bảo:

"Không nên than khóc, này Ananda, không nên phiền muộn; Như Lai đă từng dạy rằng mọi kết hợp đều phải chấm dứt bằng sự biệt ly. Hiện hữu là vô thường, luôn biến dịch. Đă từ lâu, con đă tận t́nh hầu cận Như Lai với tâm quư mến kỉnh mộ, con hăy nỗ lực tu tập để thành tựu quả vị A la hán - quả Thánh tối thượng" (Anguttara Nikàya - Tăng Chi).


Bài liên quan

Câu chuyện cảm hóa đạo tặc của tôn giả A Na Luật

Ba tháng sau khi đức Phật nhập diệt, vào đêm trước Đại hội kết tập kinh điển lần thứ I gồm 500 vị A la hán do Tôn giả trưởng lăo Đại Ca Diếp (Maha Kasyapa) chủ tọa, với nỗ lực thiền quán vượt bực, Tôn giả đă chứng đắc A la hán và được tham dự Đại hội, phụ trách trùng tuyên kinh tạng. Mở đầu của mỗi kinh, Tôn giả A Nan đă lặp lại lời "Như vậy tôi nghe..." (Như thị ngă văn), mà mỗi khi tiếp xúc với kinh điển, chúng ta đều gặp.

Theo truyền thuyết, Tôn giả A Nan sống đến một trăm hai mươi tuổi. Tôn giả A Nan là một vị để tử lớn đồng thời là một thị giả rất tận tụy với đức Phật. Ngài được đức Phật ngợi khen là người có học thức uyên thâm; có trí nhớ trung thực và bền lâu; tác phong cao quư và trí tuện nhạy bén; ư chí kiên định và là người luôn chuyên chú, cần mẫn đối với công việc cũng như đời sống tu tập (Anguttara Nikàya - Tăng Chi). H́nh ảnh Tôn giả A Nan là một h́nh ảnh thật đẹp và là một tấm gương sáng để cho mỗi người con Phật noi theo.

florida80
10-16-2019, 21:03
Sách Phật giáo


Kinh thư



Những câu chuyện nhân quả có thật trong đời sống (*)

Thứ năm, 30/12/2017 | 14:17










Tôi viết quyển sách nhỏ này với ḷng chân thành rút ra từ kinh nghiệm sống trong tận đáy ḷng. Tôi ước mong được thấy mọi chúng sinh được sống trong an vui hạnh phúc, trái đất này được măi xanh và tươi đẹp, giữa con người với con người biết yêu quư tôn trọng lẫn nhau.


THAY LỜI TỰA





Trên đời này, hạnh phúc và khổ đau; chiến tranh và ḥa b́nh; giàu và nghèo… nếu chúng ta chịu khó tu tập một chút và giữ tâm thật b́nh thản, chúng ta sẽ khám phá ra nhiều điều hay vô cùng. Có nhiều người có cùng một miếng đất, cùng một hột giống, nhưng người có kết quả tốt, người th́ lại không?




Có người sinh ra trong một gia đ́nh giàu có, thừa hưởng một gia tài lớn của ông bà cha mẹ để lại, nhưng tại sao một thời gian sau th́ lại bị nghèo? Có người khi c̣n sống thông minh bặt thiệp về mọi phương diện, nhưng họ đă dùng mọi mưu xảo đi lường gạt người khác dưới nhiều h́nh thức khác nhau để có một gia tài thật lớn, thế mà cuối cùng họ ăn cũng không ăn được ngon, ngủ không được yên, rồi để người khác giựt lại và chết một cách thảm thiết?!




Nhiều người có quyền uy vào bậc nhất trên trái đất này, từ cha truyền con nối từ mấy trăm năm, đi đâu cũng có hàng trăm ngàn người tung hô vạn tuế; nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi, uy quyền, thân thế lại tan theo mây khói?!




Có người khi sống tiền bạc của báu chất để đầy kho, nhưng khi chết không có một cái ḥm để chôn?!




Tôi là một người được đào luyện trong môi trường khoa học, gần 50 năm nay sống và làm việc trên nhiều nước khác nhau. Tôi đă để tâm quan sát và nghiên cứu về vấn đề luật nhân quả. Tôi quan sát t́m hiểu, điều tra cặn kẽ theo tinh thần khoa học khách quan không thiên vị hẹp ḥi dù bất cứ hoàn cảnh nào. Đôi lúc tôi lấy ngay chính bản thân cuộc đời tôi làm điều thí nghiệm về sự thật nhân quả. Tôi thấy đúng vô cùng. Việc thí nghiệm của tôi lập đi lập lại nhiều lần trong nhiều trường hợp và hoàn cảnh khác nhau, đều thấy rơ sự thật nhân quả rất chính xác, rất khoa học và công bằng mà không ai có thể chạy thoát được.




Người gây tội lỗi, phạm luật của một đất nước, của tổ chức họ, họ có thể t́m cách trốn đi nước khác hay tung tiền bạc ra lo lót chạy tội hoặc mướn nhiều luật sư giỏi để thoát khỏi tù tội. Nhưng tôi quan sát thật kĩ, họ không sao thoát khỏi luật nhân quả.




Tập sách nhỏ này không phải là một hồi kư, phóng sự hay cổ tích mà là sự tổng hợp những nghiên cứu và kinh nghiệm sống của nhiều cá nhân viết và kể ra những sự thật. Sự ra đời của tập sách nhỏ này không có mục đích bêu xấu hay chỉ trích một cá nhân nào hay tổ chức nào hết, mà để cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm để sống và làm việc tốt hơn, cùng có sự an vui hạnh phúc trong cơi đời này. Xin quư bạn đọc cũng nên quan sát và tham gia nghiên cứu về sự thật nhân quả này. Quư vị hăy quan sát thật kĩ có những người chung quanh bạn, họ có nhiều tiền của, nhiều quyền uy, nhiều danh vọng…nhưng họ không tin nhân quả, chuyên môn đi lừa đảo, bóc lột người khác dưới nhiều dạng khác nhau. Quư bạn hăy quan sát thật kĩ sắc diện và cuộc sống của họ, ít được an vui mà lại thường gặp nhiều trắc trở, chính họ và gia đ́nh họ thường gặp nhiều tai nạn, hoặc nhiều khi phải đợi gần cuối cuộc đời th́ họ mới trả nghiệp báo thật nặng.




Trong cuộc sống hằng ngày, nếu chúng ta may mắn gặp được một người thầy hay một người bạn mà biết tin nhân quả, tôi nghĩ đó là việc đại phúc đức, v́ vị thầy tin nhân quả sẽ đem tất cả những điều hay, những chân lư dạy cho học tṛ mà không bao giờ hướng dẫn học tṛ đi đường sai quấy. Người bạn tin nhân quả cũng vậy, họ v́ tin nhân quả không bao giờ dám làm điều sai quấy gây đau khổ cho người khác. Nếu chúng ta được may mắn làm bạn với người tin nhân quả, đó là một phước báu lớn, v́ họ sẽ không bao giờ làm ḿnh đau khổ, không bao giờ họ gây khó khăn. Khi chúng ta thiếu và cần việc ǵ họ sẵn sàng chia sẻ, giúp đở cho chúng ta. Nếu chúng ta có tiền hùn hạp làm ăn với người tin nhân quả, họ có lời họ cũng sẽ chia cho ḿnh, họ không nỡ gạt ḿnh. Mà nếu lỡ họ có gặp khó khăn và bế tắc họ cũng gạt ḿnh 20 phần trăm hay phân nửa mà thôi, phần c̣n lại ḿnh vẫn có thể sống, chứ nếu kẻ không tin nhân quả th́ chắc chắn họ sẽ gạt luôn ḿnh 100 phần trăm.




Tôi tin tưởng, nếu mọi người trên thế giới này ai cũng tin nhân quả, quyết tâm tránh xa điều ác, nguyện làm điều lành, th́ thế giới này sẽ có ḥa b́nh an vui hạnh phúc.




Xă hội chúng ta hiện tại được gọi là văn minh tiến bộ, khoa học mỗi ngày mỗi phát triển, giúp ích rất nhiều cho con người, nhưng con người càng lúc càng khổ đau, càng bấn loạn nhiều thứ, càng nhiều hận thù, càng nhiều tranh chấp mưu toan để chèn ép bóc lột lẫn nhau dưới nhiều h́nh thức, v́ vậy mà nhiều tai nạn, thiên tai động đất, băo lụt ở nhiều nước trên thế giới, rồi chiến tranh hận thù tranh chấp tranh giành đủ thứ chuyện khắp nơi. Hàng trăm ngàn chuyện tham lam ích kỉ khác xảy ra cũng v́ lư do không tin nhân quả.




Luật nhân quả đă được chứng minh từ hàng ngàn năm qua, rất chính xác và công bằng, nhưng v́ con người vô minh, ḷng tham không đáy nên họ đă làm càn mọi thứ, thế là họ phải lănh đau khổ trong nhiều trường hợp khác nhau.




Tôi cố gắng sưu tập tài liệu rồi viết cuốn sách nhỏ này với ḷng chân thành mong mỏi mọi người trên trái đất này cần phát triển ḷng tin nhân quả, tôn trọng lẫn nhau, phát nguyện không bao giờ làm khổ chúng sinh, kể cả việc tôn trọng môi sinh. Khi ăn quả th́ phải nhớ kẻ trồng cây, khi uống nước th́ phải nhớ nguồn. Cây cối cho chúng ta không khí để thở để sống, như vậy hăy tôn trọng tuyệt đối môi sinh. Nếu mọi người đều tin nhân quả và tôn trọng lẫn nhau như những điều nói trên, tôi tin ḥa b́nh và an vui hạnh phúc sẽ đến chắc chắn với mọi người.




Sau đây là những câu chuyện thật về nhân quả, người viết, người kể có bằng chứng rơ ràng. Rất mong mỏi quư đọc giả đọc xong và chuyển cho người khác cùng đọc. Người người cùng nhau phát triển niềm tin nhân quả, đây là cách thiết thực mà bạn đang đóng góp cho an vui và hạnh phúc của gia đ́nh và đất nước bạn đang sống. Mong quư bạn chia sẻ nhiều câu chuyện thật khác liên quan về sự thật nhân quả, để tác phẩm sau được tiếp tục phong phú hơn. Tin nhân quả chính là mật pháp thật sự đưa tới ḥa b́nh thành công, an vui hạnh phúc cho cá nhân và xă hội, nên tôi mạnh dạn chia sẻ với quư bạn đọc và thân hữu trong quyển nhỏ này.




Thành kính tri ân quư vị!




Việt Nam Phật Quốc Tự - Lâm-tỳ-ni,

Phật lịch 2554

Ngày Trăng tṛn tháng tư Tân Măo

florida80
10-16-2019, 21:04
Thích Huyền Diệu




Thầy Thích Huyền Diệu trụ tŕ Việt Nam Phật Quốc Tự, Ấn Độ


1. Sự thật quả báo




Nhân dịp phái đoàn chiêm bái đất Phật từ Úc sang từ ngày 18/10-31/10/2010, tôi đón đoàn tại phi trường Kathmandu và đưa đoàn lên vùng Himalaya thăm viếng và tu tập. Himalaya là vùng núi non hiểm trở, nhiều linh thiêng huyền bí mà bao nhiêu người từng mơ ước được viếng thăm và ở lại đây một thời gian.




Nhiều sách vở đă viết về sự huyền bí của vùng Himalaya đă thu hút biết bao tâm hồn yêu quư thiên thiên. Mỗi đoàn chiêm bái đất Phật do tôi hướng dẫn đều đặt cho một cái tên. Đoàn này tôi cho một cái tên hơi ngộ nghĩnh là đoàn Diễm phúc An vui. Mọi người phấn khởi vui mừng nhưng nhiều vị vẫn thắc mắc hỏi tôi về ư nghĩa cái tên đoàn. Cứ như vậy mà nhiều người trong đoàn cứ hỏi đi hỏi lại nhiều lần.




Tôi đợi vào một buổi sáng thật đẹp khi mặt trời lên thật cao để mọi người ngắm nh́n dăy núi tuyết hùng vĩ, thế là tôi kể chung cho mọi người cùng nghe: trong lục đạo được làm thân người là diễm phúc lắm, dù có nhiều khổ đau, khó nhọc nhưng cũng có nhiều điều hay, nhiều điều thú vị. Trên thế giới hiện nay có hàng trăm triệu người không có đủ cơm ăn áo mặc, hơn một tỷ người không có nước sạch mà dùng và hàng trăm triệu người không có đủ thuốc để uống khi bệnh hoạn, nhưng quư vị trong phái đoàn là những người có diễm phúc lớn nhất trong trần gian này có phải vậy không? V́ quư v́ đă có cơm ăn áo mặc đầy đủ, có nhà cao cửa rộng, có đầy đủ tiện nghi vật chất, có tiền bố thí và có tiền đi du lịch đi chiêm bái nhiều nơi… Mọi người lặng thinh nghe tôi nói, có vị rất xúc động và không ai trả lời ǵ hết rồi mặt trời càng lúc càng lên cao mây mù càng lúc càng tan dần và dăy núi tuyết Himalaya càng hiện rơ hơn, mọi người cùng tập trung chăm chú ngắm nh́n sự hùng vĩ cũa Himalaya. Có người bật khóc như trẻ thơ và có người hốt hoảng chạy tới hỏi tôi tại sao có những hiện tượng như vậy? Đứng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ của nơi linh địa, họ bừng tỉnh cảm được một số việc làm họ không cầm được nước mắt, từ đó nhiều người rất siêng năng tu tập dưới sự hướng dẫn của tôi và một vài vị trong đoàn bổng nhiên lại đề nghị mỗi người nên kể ra một câu chuyện nhân quả thật xảy ra trong cuộc đời mà mỗi người đă chứng kiến. Thế là những câu chuyện thật về quả báo được mọi người trong đoàn lần lượt kể trong nhiều ngày, tôi ghi âm và biên chép lại làm thành cuốn sách về những câu chuyện nhỏ này.




Những câu chuyện thật về quả báo được kể ra thật chi tiết và rất cảm động.




Sau quyển sách T́nh Thương Và Ḷng Độ Lượng tập 1 được nhiều độc giả yêu thích, nhiều người yêu cầu viết tiếp quyển thứ 2, thế là tôi bắt đầu viết tiếp quyển thứ 2 được hai tuần. Nhưng khi thầy Nhuận Đạt cùng các Phật tử tu tập ở Việt Nam Phật Quốc Tự yêu cầu tôi nên viết cuốn sách về sự thật quả báo trước. Các vị này nói rằng cuốn sách này ra đời có thể đóng góp nhiều điều tốt cho xă hội đầy biến động hiện nay. Các vị cũng nói rất tin tưởng về những chuyện sự thật quả báo này bằng mắt thấy tai nghe đă xảy ra trong đời này, có thể kéo con người trở về với con đường tốt đẹp của chân thiện mỹ, con đường của t́nh thương, của từ bi và trí tuệ để giảm bớt sự đau khổ của nhiều người.




Suốt mấy bữa liền sau những buổi uống nước trà ngắm nh́n b́nh minh và hoàng hôn ở Việt Nam Phật Quốc Tự, các vị cứ đem đề tài này ra nói, nên tôi tạm không viết tiếp quyển 2 T́nh Thương Và Ḷng Độ Lượngmà chuyển sang viết đề tài Nhân Quả này.




Cuộc đời tôi đă tận mắt chứng kiến quả báo nhăn tiền trên đất Phật đă đến với tôi ngay trong cuộc đời này, phải thanh thoát b́nh tĩnh lắm mới thấy được sự thật, sự công bằng của luật quả báo.




Luật pháp của từng quốc gia khác nhau, người phạm luật có thể trốn tránh hay có thể mướn luật sự giỏi để chạy tội hay có thể dùng nhiều phương cách để thoát tội nhưng luật nhân quả th́ không sao tránh được, có bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thế lực… cũng không sao thay thế được và người gây tội lỗi phải trả quả báo dưới nhiều h́nh thức khác nhau ngay trong đời này.




Chúng ta phải b́nh tĩnh và tinh tế lắm mới thấy rơ điều này. Tôi là người được đào tạo trong môi trường khoa học Âu Mỹ, tôi đă kiểm chứng luật nhân quả này rất nhiều lần, nhiều nơi trên thế giới trong nhiều trường hợp khác nhau thấy rất công bằng và chính xác. Như trong quyển sách Ḥa B́nh Nepal Trong Tầm Taytôi viết ở Lâm T́ Ni nơi đức phật Thích Ca giáng trần, tôi có đề cập đến một nhân vật Việt Nam nổi tiếng khắp nơi trên thế giới. Tôi đă từng ở gần một thời gian với vị lănh tụ này, và tôi kiên nhẫn quan sát thật kỹ hành động và những việc làm của vị này gần 40 chục năm từ khi gặp ở Việt Nam và khi sang Ấn Độ, sau đó vị này nổi tiếng khắp nơi trên thế giới. Lănh tụ này bằng mọi cách gây ảnh hưởng dưới nhiều dạng khác nhau, t́m cách thu tiền có tổ chức có phương pháp rất tinh vi và không từ bỏ phương tiện nào miễn sao để đạt được mục đích. Một tổ chức khá vĩ mô được xây dựng lên đầy công phu, tinh vi miễn sao kiếm được nhiều tiền và xây dựng thân thế bất chấp những thiệt hại, khổ đau cho người khác!




Theo những nguồn tin đáng tin cậy vị này sau nhiều năm tổ chức tinh vi, tích lũy tiền bạc của cải trên 20 triệu đô la Mỹ. Với một người không cần làm ǵ nặng nhọc mà có được số tiền lớn như vậy quả là đặc biệt. Chúng ta mỗi người đi làm mướn từ lục địa này sang lục địa khác, từ nước này qua nước nọ, lao động liên tục nhiều năm chưa kiếm được một triệu bạc thế mà vị này không cần di chuyển làm việc nặng nhọc chi hết mà vẫn thu được từ mọi người gần 20 triệu đô la Mĩ. Thật là lạ lùng! kỳ hoặc không thể tưởng tượng được!? Nếu số tiền này được nằm trong tay người có tâm lành th́ làm được biết bao nhiêu việc thiện để cứu vớt chúng sinh. Nhân vật lănh đạo tối cao của tổ chức này chắc chắn tin tưởng một cách chắc nịch rằng, với một tài sản vô cùng to lớn như vậy sẽ mặc sức mà sống hưởng thụ hàng ngàn năm để thưởng thức, có thể cùng với những vị thân thích, đoàn tùy tùng, thân bằng quyến thuộc và các học tṛ của ông ta hưởng thụ dù đến trăm năm cũng khó hết được. Nhưng hỡi ôi, định luật nhân quả do chư Phật, chư tổ, chư thánh hiền đă thuyết giảng từ bao ngh́n năm nay đă cho chúng ta thấy rơ như mặt trời tỏa chiếu. Tiền của th́ đầy ắp, chức vụ danh vọng của vị này th́ chất cả xe… nhưng trước khi chết, vị lănh tụ này không ăn uống chi được hết trong nhiều năm mà phải nhờ cái máy ăn dùm, nghĩa là mỗi lần ăn bác sĩ phải dùng bằng ống nhựa đưa vào miệng tới bao tử rồi bơm vitamin vào để có đủ chất để sống. Cứ như vậy mà kéo dài nhiều năm, nhưng việc đơn giản như đi vệ sinh toilet cũng phải nằm ngay tại chỗ… c̣n nhiều cảnh đau khổ và hăi hùng khác cứ vùi dập lên vị lănh tụ đó, nghe nhiều người kể lại mà lạnh người. Chúng ta kể lại những sự thật về nhân quả không phải để bêu xấu bất cứ ai, mà muốn làm phương tiện sáng tỏ thí dụ cụ thể về sự thật mà chư Phật và chư vị thánh nhân đă dạy, đă kể để chỉ dạy chúng sinh, nhưng chúng sinh v́ vô minh mà khinh thường những định luật vũ trụ nên họ phải gánh chịu những kết quả hăi hùng như vậy. Vị lănh tụ này sau nhiều năm nằm một chỗ, những cảnh tượng đau khổ ập về, vị lănh tụ không thể nói nên lời, chỉ co ra co vào hai ngón tay nghe vu vu, và chỉ biết khóc trong lặng lẽ mà không ai có thể thấu hiểu được vị lănh tụ muốn nói ǵ, nhắn nhủ ǵ với những người đi thăm. Nhiều ngưới cứ thắc mắc biểu hiện như vậy là thế nào? Có lúc tôi gặp được bậc chân sư, tôi có đem việc lạ này để hỏi, ngài kể lại và tâm sự rằng vị lănh tụ đó muốn nói mọi người đừng bao giờ gây tội lỗi cho người khác, đừng lạm dụng của tam bảo, của đàn na tín thí như vị lănh tụ đă làm. C̣n hai bàn tay co ra co vào là muốn nói số tiền 20 triệu đó bây giờ để ở đâu và ai quản lư.




Sau khi vị lănh tụ ấy qua đời, nhiều tranh căi giữa thân bằng quyến thuộc với học tṛ đệ tử tông môn khá sôi động, mà người biết chuyện đó khá rơ là bà Bùi Thị Sâm pháp danh Diệu Nhung ở Pháp. Bà Sâm nay đă trên 80 tuổi mà sức khỏe vẫn c̣n tốt, và Bà biết rất nhiều chuyện quả báo nhăn tiền. Bà kể lại câu chuyện và nói không chỉ thầy làm không phải th́ thầy chịu mà trong thân bằng quyến thuộc con cháu cũng bị quả báo lây, nhiều điều tai nạn khủng khiếp xảy ra cho các người thân cận. Nếu có dịp nào thuận tiện hơn chúng ta sẽ trở lại câu chuyện này chi tiết hơn. Nếu sức khỏe cho phép và có đủ nhân duyên tôi sẽ kể về sự thật quả báo này, một quả báo hiện tiền ngay trong đời này chứ không phải đợi đến đời sau. Đúng là những ǵ chư Phật, chư ThầyTổ, chư vị Tôn Sư chỉ dạy đều đúng 100 phần trăm.

florida80
10-16-2019, 21:04
2. Gạt tiền chùa




Mỗi lúc nhàn rỗi tôi và thầy U. Nyaneinda, trụ tŕ chùa Miến điện thường ngồi chung cùng uống trà nói nhiều chuyện, trong đó có những chuyện về nhân quả đời này. Thầy và tôi có nhiều điểm giống nhau nên rất thân, tuy nhiên vẫn có nhiều điểm không giống nhưng chúng tôi biết ḥa đồng nhân nhượng tôn kính lẫn nhau, nên mọi việc điều tốt đẹp. Chúng tôi đều đồng ư quan điểm bà con xa không bằng láng giềng gần, nên rất lưu tâm giúp đỡ những người sống gần chùa.




Gần chùa có một gia đ́nh biết chùa cũng gần 20 năm nên thầy cả rất tin tưởng và thương quư, đó là gia đ́nh anh Yadaw Kuma. Anh là người thường xuyên giúp đỡ cho chùa mỗi khi có việc cần. Một hôm anh chạy qua chùa Miến điện (tôi cũng có mặt ở đó) anh ta xin mượn thầy cả 40 ngàn rupees để mua 2 con ḅ sữa kiếm tiền nuôi con ăn học. Anh năn nỉ Thầy cả để mượn tiền và hứa sẽ hoàn trả đầy đủ trong ṿng 6 tháng.




Những năm 1985, 40 ngàn rupees là tương đối lớn, bằng 1 năm thu nhập của những người lao động trung b́nh. Anh Yadaw Kuma ngày nào cũng qua chùa năn nỉ Thầy cả mượn tiền để lo cho gia đ́nh và công việc. Trước t́nh cảnh thương tâm và nhiều ngày năn nỉ như vậy cuối cùng Thầy cả cũng xiêu ḷng, Thầy lấy tiền chùa và đi mượn các chỗ khác cho đủ 40 ngàn rupees để cho anh ta mượn. Ngày cho anh Yadaw Kuma mượn tiền, Thầy có cho mời tôi qua uống trà và có lẽ cũng để làm chứng việc thầy cho anh mượn tiền. Khi thầy đưa tiền cho anh có sự hiện diện của tôi, Thầy nói đi nói lại nhiều lần đây là tiền chùa, tiền linh thiêng, tiền của những tấm ḷng thành tâm cúng dường tam bảo, Thầy nói đúng ra thầy không có quyền lấy tiền cho anh mượn, nhưng v́ thương hoàn cảnh của anh đang khó khăn nên giúp đỡ. Thầy đề nghị anh nên cố gắng trả lại cho chùa càng sớm càng tốt, chậm nhất là 6 tháng. Anh ta trả lời chắc nịch: “Nhất định con sẽ trả lại cho Thầy đúng kỳ hẹn, thầy đừng lo!”. Nói xong anh cầm số tiền lạy tạ Thầy cả 3 lạy với vẻ mặt mừng khó tả, rồi anh ta quay sang tôi xá lia lịa nói cảm ơn, cảm ơn.




Không phải tiền của tôi mà anh ta cảm ơn ríu rít như vậy tôi lấy làm ngạc nhiên, sau này tôi mới hiểu anh ta tưởng tôi có cho Thầy cả mượn một số tiền nhưng thật ra tôi không có cho thầy mượn đồng nào cả, mà tôi chỉ là người có mặt để chứng kiến anh mượn tiền Thầy cả thôi.




Thời gian 6 tháng trôi qua khá nhanh Thầy cả có nhắc anh trả tiền phần nào để xây dựng chùa nhưng anh cứ t́m cách tŕ hoăn. Vài ngày vài tuần vẫn không thấy anh trả, từ đó anh ít lui tới chùa v́ sợ Thầy cả đ̣i tiền. Thế là một hôm nhân có sự hiện diện của tôi cùng uống trà ăn bánh ngọt mới từ Miến Điện gởi qua, Thầy nhờ chú thị giả qua mời anh Yadaw Kuma qua cùng uống trà ăn bánh. Khi anh ta qua thấy chúng tôi vui vẻ uống trà với nhau th́ anh bỗng dưng ̣a lên khóc nức nở và nói vợ con đang đau nặng mà không đủ tiền đưa vợ đi nhà thương. Gặp cảnh thương đau như vậy tôi và thầy cả c̣n an ủi anh rồi mọi người mỗi người một ít đóng góp để anh kịp đưa vợ đi nhà thương. Vài hôm sau tôi gặp mấy người hàng xóm để hỏi thăm về bệnh t́nh của vợ anh ở nhà thương ra sao, mới vỡ lẽ là vợ anh ta không có bệnh đau ǵ cả, chị ta rất khỏe mạnh ở nhà cùng mấy đứa con lấy sữa ḅ bán kiếm tiền. Tôi thấy hơi ngạc nhiên và đem chuyện này nói lại cho Thầy cả biết trong một buổi uống trà nhàn rỗi. Thầy cả nghe xong có vẻ trầm ngâm và linh tính có ǵ đó không tốt xảy ra. Thầy nói với tôi: “Có lẽ thằng Yadaw Kuma đă gạt lấy số tiền mà cách đây mấy tháng ḿnh cho nó mượn. Ḿnh thấy nó khó khăn nghèo khổ nên mượn giúp nó, nhưng tôi có cảm tưởng số tiền ḿnh cho mượn và tấm ḷng tốt của những người khác sẽ mất”. Tôi thấy Thầy nói với giọng trầm trầm và buồn buồn nên tôi vội an ủi: “Chắc thằng Yadaw Kuma đang gặp khó khăn nên chưa trả được thôi”, tôi nói với thầy vẫn c̣n hi vọng. Nhưng Thầy nói tiếp: “Ḿnh v́ thương người mà bị nạn”.




Sau đó khoảng một tuần lễ, nhân có lễ hội lớn tại Bồ Đề Đạo Tràng nhiều người đến dự trong đó có những nhân vật nổi tiếng của tiểu bang Bihar và địa phương, có lẽ Thầy cả cũng nhân cơ hội này chính thức đ̣i tiền lại cho dễ hơn chăng? Đúng như tôi đă nghĩ, khi lễ gần xong mọi người ra về khá nhiều, chỉ c̣n vài nhân vật thân với Thầy cả cùng ngồi với tôi uống trà, bất chợt thầy thấy hai vợ chồng Yadaw Kuma đi qua, thầy cũng mời lại ngồi uống trà thế là Yadaw Kuma cùng ngồi vào bàn uống trà và anh ta mở miệng khen năm nay lễ hội tổ chức rất lớn và rất vui, lại có những nhân vật cấp cao đến dự. Anh cũng tán thưởng khen các nhân vật VIP cùng ngồi uống trà ăn bánh. Mọi người cùng ngồi uống trà tṛ chuyện th́ Thầy cả bất chợt nói với Yadaw Kuma nên trả lại phần nào số tiền cho chùa, để có mà sửa chữa một số nơi đang xuống cấp và hư nát. Khi thầy hỏi Yadaw Kuma một cách nhẹ nhàng và khiêm tốn th́ anh liền hứ một cái thật lớn làm mọi người giựt ḿnh để ư ngay, Yadaw Kuma lại hứ lên một cái nữa rồi nói một cách rất tự nhiên: “Con đă trả tiền cho Thầy hết rồi mà sao thầy c̣n đ̣i nữa? Có thể mấy hôm trước Thầy bị bệnh nên trí nhớ bị quên chăng? Con đă trả tiền thầy ngay tại chỗ thầy đang ngồi đó”. Tôi thấy Thầy cả có vẻ ngạc nhiên sửng sốt trước những lời tự nhiên của Yadaw Kuma, nhưng thầy vẫn b́nh tĩnh nói: “Vậy sao, vậy sao!” rồi Thầy tiếp: “Nếu anh đă trả tiền cho chùa rồi th́ anh hăy đứng dậy đưa tay lên trời nói đi nói lại 3 lần: tôi đă trả tiền chùa rồi.” Thầy vừa nói xong Yadaw Kuma đứng dậy làm ngay. “Con đă trả tiền cho Thầy đầy đủ rồi!” Anh nói đi nói lại 5 lần chứ không phải 3 lần như Thầy cả yêu cầu.



Tôi ngồi đó đếm rất kỹ bằng tiếng Hindi. Ai cũng ph́ cười v́ giọng tiếng Hindi của tôi mang chưa đủ mùi cà ri nị, người nghe biết ngay là không phải dân Ấn Độ chính gốc. Tôi đếm rất nghiêm túc, tôi thấy anh Yadaw Kuma một tay đưa lên trời một tay đưa sau lưng mà nói. Nói xong anh ngồi xuống rót trà uống một cách tự nhiên, cách tự nhiên ấy làm mọi người rất tin tưởng vào lời hứa của anh mà chỉ riêng có Thầy cả và tôi biết sự thật mà thôi.




Sau đó Yadaw Kuma và mọi người điều ra về hết chỉ c̣n 2 chúng tôi ngồi lại uống trà trong bóng đêm với ngọn lửa bập bùng. Thầy cả và tôi ngồi yên lặng một khoảng hơi lâu không nói ǵ hết, màn đêm từ từ buông xuống, sương cũng bắt đầu dày đặc. Tôi th́ nghĩ ngợi lung tung và tận sâu trong tâm hồn tôi thấy rất buồn cho nhân thế! Tôi nghĩ một người có đầy đủ đức độ như Thầy cả vậy mà họ vẫn nhẫn tâm đi lừa gạt Thầy, thật bất nhân và vô lương tâm! Thầy cả cho Yadaw Kuma mượn tiền là để giúp nó những lúc khó khăn chứ có ăn tiền lời đồng nào đâu, sao Yadaw Kuma có thể làm phiền một vị chân tu như vậy?




Thầy cả vẫn trầm ngâm không nói, Thầy suy nghĩ về lời nói của Yadaw Kuma đă hứa “con đă trả tiền cho thầy rồi”! Ánh lửa bập bùng thỉnh thoảng lại nhỏ rồi to, tôi thấy nét mặt của thầy buồn buồn, tôi cũng buồn theo, sự lặng thinh vẫn tiếp diễn ánh lửa khi mờ khi lu tạo thêm vẻ thê lương của cuộc đời nhiều đen bạc, của sự vô ơn bạc nghĩa…




Đêm về khuya, trời càng lạnh, ngọn lửa cháy đỏ từ hồi chiều tới giờ cũng gần tàn, tôi muốn kết thúc buổi gặp gỡ đầy kỉ niệm và nhiều ấn tượng buồn này và cũng muốn làm vơi bớt nỗi buồn của người bạn thân: “Thôi chúng ta không nên buồn v́ chuyện Yadaw Kuma lừa gạt lấy tiền chùa. Nếu kiếp trước ḿnh gạt nó bây giờ nó gạt lại là huề. C̣n không nó sẽ trả quả báo rất sớm”. Thầy thốt lời rất nhanh: “Tôi đồng ư quan điểm đó!” Thế là tôi chia tay Thầy để về c̣n tụng kinh niệm Phật, sáng mai c̣n làm việc khác.




Mấy ngày sau, khi gặp lại Thầy, Thầy vẫn nhắc lại việc Yadaw Kuma gạt tiền chùa mà c̣n dám thề thốt một cách tỉnh bơ. Thầy nói nhưng vẻ mặt thật buồn và rất thất vọng cho nhân thế! Tôi biết thầy đang buồn nên vội khuyên: thầy nên quên chuyện đó đi để tâm hồn thoải mái mà lo những việc khác ư nghĩa hơn, thầy cứ yên tâm sự thật trước sau rồi cũng tỏ bày, Yadaw Kuma thế nào cũng trả quả báo thật sớm, v́ đây là chỗ linh địa, tôi đă chứng kiến nhiều việc hiển linh! Thầy nghe tôi nói vậy, thế là thầy cười vui vẻ, hứa với tôi không nhắc đến việc của Yadaw Kuma nữa.




Khoảng một tuần sau trời mờ mờ chưa sáng, ngoài sân sương mù c̣n dày đặc, thế mà thầy đến gơ cửa pḥng tôi mời qua uống trà. Tôi hơi ngạc nhiên v́ tôi với thầy thường hay ngồi uống trà khi hoàng hôn gần xuống, sao hôm nay lại được mời uống trà trong buổi sáng tinh sương. Tôi nói để tôi lạy Phật xong sẽ qua, tôi sang đến nơi th́ đă thấy thầy có mặt tự bao giờ.

florida80
10-16-2019, 21:05
Thầy vui vẻ mời tôi ngồi xuống và nói hôm nay tôi có trà rất ngon mới từ Miến Điện gửi sang nên mời thầy qua thưởng thức. Tôi uống được khoảng hai tách th́ thầy hỏi tôi có biết tin tức ǵ mới không. Thầy hỏi với vẻ mặt nghiêm trang đặc biệt. Tôi hỏi lại thầy có chuyện ǵ lạ phải không. Thầy bảo những lời tôi nói hôm trước linh thiêng lắm. Tôi hỏi lại có chuyện ǵ mà linh thiêng? Thầy từ từ kể lại trong sự xúc động: tối qua anh Babulan, người làm công cho chùa Miến Điện đến báo tin vợ Yadaw Kuma không biết sao mà đau dữ dội, Yadaw Kuma phải gọi xe cứu thương chở vợ đi gấp để cấp cứu, khi vợ đến bệnh viện tạm ổn, Yadaw Kuma cho xe quay về nhà để lấy đồ ấm và một số đồ dùng cho vợ v́ mùa đông ở xứ Ấn độ khá lạnh, khi về đến nhà th́ tự nhiên 2 con ḅ và 1 con trâu trong đàn gia súc lăng ra chết cách đó chỉ vài chục phút. Yadaw Kuma hốt hoảng khóc lóc thảm thiết, làng xóm xung quanh chạy tới xem, trong đó có Babulan. Nhờ vậy mới có tin tức báo cho thầy biết, tuy rất đau đớn khổ sở nhưng Yadaw Kuma vẫn cố giữ b́nh tỉnh để lấy đồ cho vợ là chị Devi Kumari đang nằm trong pḥng hấp hối. Nhưng hỡi ôi! Anh vừa đem đồ ấm tới nhà thương th́ bác sĩ đă báo tin vợ anh đă chết trước khi anh đến chỉ có 5 phút. Theo nhiều người kể lại th́ anh lăn ra đất tại bệnh viện mà khóc la thê thảm. Anh ôm xác vợ đưa về nhà mai táng v́ theo truyền thống Ấn Độ không được để lâu. Anh cùng gia đ́nh làng xóm đưa vợ anh đi thiêu th́ không bao lâu sau đó 2 con trâu khác và 4 con cừu trong số 10 con cũng lần lượt chết đi, do căn bệnh ǵ tới nay không ai biết được. Nghe tin anh vừa đưa vợ đi vừa khóc lóc thảm thương như đứa con nít 8 tuổi, chứng kiến cảnh ấy ai ai cũng xót thương cho Yadaw Kuma. Khi xác chị vợ thiêu xong, tro được rải xuống ḍng sông Phănggu gần Gaya. Khi anh vừa về nhà th́ 6 con cừu c̣n lại của anh cũng vừa mới chết khoảng 1 giờ trước. Dân chúng trong vùng đều bị chấn động, cứ nghĩ bệnh dịch đang bùng phát nên nhiều gia đ́nh xóm Yadaw Kuma đă vội dọn đồ chạy đi nơi khác sinh sống. Nhưng sự thật không phải bệnh dịch, mà sự cố chỉ xuất hiện trong gia đ́nh của Yadaw Kuma. Sau đó 3 ngày, con của anh Yadaw Kuma lấy xe của bố chạy ra đường, không biết thế nào mà xe chở đá chạy ngược chiều cán con anh văng từng mảnh, nhưng chiếc xe yêu quư của Yadaw Kuma th́ c̣n nguyên vẹn. Khi xe được đem về làng mọi người bàn tán đủ thứ, không ai giải thích được tại sao có chuyện lạ như vậy. Người th́ tan xác, xe lại không bị ǵ! Nghe mọi người kể lại cái chết kinh hoàng của con anh, anh không tin nhưng khi cảnh sát đến tận nhà báo tin th́ anh mới bật ngửa. Lại một trận khóc xảy ra, nhưng lần này nước mắt không c̣n để chảy v́ tất cả đă khóc hết nước mắt cho người vợ thân yêu và đàn gia súc của anh.




Sau khi được cảnh sát báo tin anh cùng lên xe đi tới hiện trường th́ anh mới tá hỏa như người mất hồn khi nh́n thấy đầu và tay của con, c̣n lại các phần khác th́ văng tứ tung. Cái đầu máu mủ dính với bụi bặm nh́n rất thảm thương. Anh ôm đầu con vừa hôn vừa khóc thảm thiết. C̣n anh tài xế chở đá khi gây tai nạn thấy cảnh khủng khiếp như vậy cũng hốt hoảng bỏ chạy, nhưng bị dân chúng bắt được giao cho cảnh sát. Yadaw Kuma ôm đầu con gào khóc như người điên loạn. Cảnh sát và mọi người khuyên anh nên b́nh tĩnh để c̣n đi lượm thịt xương của con anh, sợ để lâu sẽ bị hôi thúi quạ và kênh kênh tới giành ăn là sẽ gây khó khăn cho dân làng!




Gần một tiếng đồng hồ anh mới chịu nghe lời cảnh sát và mọi người khuyên. Sau đó anh cùng dân làng đi t́m những mảnh thịt con anh bị xe cán văng tứ phía, dân làng cũng tiếp tay với anh nhưng khi họ t́m thấy thịt hay xương của con anh họ la lên để anh tới nhặt, v́ họ sợ xui xẻo nên không ai dám nhặt dùm, đó là tục lệ của vùng này. Nhờ vào mùa đông thời tiết lạnh nên việc t́m kiếm cũng khá dễ. Mất gần 4 giờ đồng hồ, nhưng mọi người t́m hoài vẫn không thấy cánh tay trái và cái chân phải đâu cả. Có người bảo có lẽ khi con anh bị xe cán thân thể văng tứ tung nên những con chó trong làng thấy và tha đi đâu nên không sao t́m được.




Yadaw Kuma bỏ thịt xương con vào cái thùng làm bằng tre, mướn xe định chở về sông Niranjara hỏa tán, nhưng anh lại quyết định đem xác con ra ḍng sông Phanggu, nơi mà cách đây mấy ngày đă thiêu xác người vợ thân yêu của anh. Sau khi thiêu xong tro được các vị thầy tu rải xuống sông. Vị thầy tu Ấn Độ giáo bảo anh, anh đă làm ǵ ác lắm phải không, nên khi quăng tro con anh xuống ḍng sông trong, tro có rất nhiều h́nh mặt kỳ dị hiện ra than khóc! Vị thầy tu Ấn Độ khuyên anh từ đây về sau nên làm việc lành lánh xa việc ác để cuộc sống sau này an vui hơn. Anh trả lời “Jiha Jiha” bằng tiếng Ấn Độ, có nghĩa là vâng vâng, và xá vị thầy người Ấn Độ kia lia lịa.




Khi về đến nhà th́ anh đă kiệt sức v́ vợ chết, con chết, đàn trâu ḅ cũng chết anh chẳng c̣n ǵ nữa ngoài thằng con út mới 12 tuổi và căn nhà nhỏ nằm hiu quạnh hoang vắng. Từ đó anh trở nên như người điên dại không cần ǵ nữa, cũng chẳng thèm ăn uống đầy đủ như thời c̣n vợ. Thế là anh cứ mua đồ ăn ngoài đường, ngoài phố cùng với đứa con út ăn cho qua ngày đoạn tháng. Ăn hoài cũng chán, thằng con út năn nỉ anh nấu cơm ở nhà ăn, anh trả lời ba không biết nấu nếu con biết nấu, nấu cho ba ăn với. Dù không biết nấu nhưng khi nghe ba nói như vậy nó cũng xuống bếp thế là hai cha con lần đầu tiên được ăn cơm nhà từ khi vợ anh chết. Nấu được một thời gian không biết v́ sao khi hai cha con cùng ngồi ăn cơm tự nhiên lại nằm lăn ra ngủ ngay bàn ăn ngon lành. Rồi làng xóm phát hiện nhà anh bị cháy từ căn bếp, mọi người hốt hoảng v́ sợ lan qua các nhà khác, khi họ kéo đến nhà anh th́ vẫn thấy hai cha con vẫn ngủ ngon lành trong căn nhà đang cháy. Lửa bắt đầu lan sang căn pḥng chính th́ hai cha con bất chợt tỉnh dạy vội vă chạy ra ngoài, chỉ một lát sau nơi mà anh đă từng sống bên những người thân nay chỉ c̣n là đống tro tàn. Hai cha con ôm nhau mà khóc bên bờ ruộng thảm thiết. Không lấy được ǵ cả, vật mà duy nhất c̣n lại là cái quần đùi đang mặc trên người. Thật là vô thường! Thật là đau khổ cùng tận! Lừa gạt gom góp của người khác để làm của cho riêng ḿnh, muốn ḿnh và gia đ́nh ḿnh hưởng thụ mà không nghĩ đến luật quả báo trả vay. Kết cuộc phải lănh một cái giá quá đắt cho chính hành động của ḿnh. Trời cao có mắt, quả báo nhăn tiền. Chuyện này xảy ra gần chùa Miến Điện Bồ Đề Đạo Tràng. C̣n nhiều chuyện nhân quả khác xảy ra nơi Đất Phật mà chúng tôi đă tận mắt thấy tai nghe, nếu có dịp tôi mong mỏi sẽ được thuận duyên kể tiếp.

florida80
10-16-2019, 21:06
3. Nhân lành quả ngọt




Kinh nghiệm bản thân của tôi là ở đời muốn làm chuyện phước đức quả thật rất khó khăn, mà làm việc tội lỗi th́ dễ hơn nhiều. Riêng tôi chỉ mới có niềm mơ ước thôi mà đă gặp phải bao nhiêu là thử thách!




Đầu tiên tôi đứng ra h́nh thành Ban vận động thành lập ngôi chùa Việt Nam mà tôi là tổng thư kư. Cùng với một số bạn bè thân hữu, tôi bỏ ra bao nhiêu công sức mới vận động được vị thống đốc bang Bihar đồng ư bán cho hai mẫu đất với giá tượng trưng một đồng rupi vào năm 1974. Lúc bấy giờ chúng tôi là những người vô danh tiểu tốt nên phải kiên tŕ lắm mới đạt được thành công này. Tuy nhiên người chủ tịch của Ban vận động lại cất giữ giấy cấp đất mà không có động thái nào xúc tiến thêm. Theo điều kiện ghi trong quyết định giao đất, trong ṿng 24 tháng người được cấp phải sử dụng miếng đất này, quá thời hạn đó chính quyền sẽ lấy lại để cấp cho người khác. Thế là sau hai năm án binh bất động, miếng đất đương nhiên bị chính quyền địa phương thu hồi. Đây là một điều vô cùng đáng tiếc và tôi phải mất đến hơn mười năm trường lao tâm khổ trí mới mua được khu đất khác để xây chùa. Từ sự việc này tôi rút ra kinh nghiệm hễ ḿnh có khả năng làm một việc ǵ, tốt hơn hết là cứ âm thầm mà làm, nếu được th́ khi nào làm xong rồi mới nên nói.




Song song đó tôi vẫn tiếp tục hoàn tất chương tŕnh đại học. Khi vừa tốt nghiệp tôi được bổ nhiệm làm trợ lư cho người thầy của ḿnh tại đại học Nantes là giáo sư Yves Durant, nhà quư tộc sinh trưởng trong một ḍng họ lâu đời của nước Pháp. Thời kỳ này có một việc xảy ra mà hệ quả tác động nhiều đến công việc cũng như cuộc sống của tôi sau này.




Lần đó giáo sư Durant nhờ tôi đến trông nhà giúp trong thời gian vợ chồng ông đi nghỉ hè. Một ông Tây nhà giàu đă rắc rối huống chi thầy tôi thuộc ḍng dơi vua chúa, cuộc sống lại càng phức tạp và kiểu cách hơn nhiều. V́ vậy trước khi giao nhà ông bà cẩn thận dặn ḍ tôi đủ điều, trong đó việc quan trọng nhất là để mắt đến đàn chó cưng.




Tôi được sắp xếp ở trong một căn pḥng riêng đầy đủ tiện nghi. Hằng ngày tôi trông coi mọi việc trong ṭa nhà một cách chu đáo, siêng năng tưới vườn hoa, chiều chiều lại dẫn đàn chó đi dạo.




Một hôm nhân lúc rảnh rỗi tôi đi thơ thẩn trong sân, khi đến chỗ nhà để xe ở kế bên chuồng ngựa, thấy nơi này không được sạch sẽ nên tôi nảy ư nghĩ dọn dẹp và bỏ ra mấy ngày để quét dọn lau chùi. Tôi mang đôi bốt cao cổ và gắn ṿi xịt nước bằng máy để tẩy uế những chỗ rơi rớt phân ngựa. Bỗng nhiên tôi nh́n thấy trong góc nhà xe có một vật ǵ lóe sáng. Tôi nhặt lên, đem rửa sạch thấy nó chiếu lóng lánh thật đẹp.




Lần đầu tiên trong đời cầm trên tay một viên đá óng ánh, tôi chẳng phân biệt được đây là loại đá ǵ. Ngày hôm đó tôi đi ngay xuống vùng Deauville. Nơi đây có các ṣng bạc và trường đua ngựa danh tiếng, thu hút nhiều khách du lịch giàu tiền lắm bạc, đặc biệt là các triệu phú người Ả Rập. Tôi đến khu vực chợ trời của dân chuyên mua bán nữ trang và đưa chiếc nhẫn ra nhờ định giá. Chủ cửa hàng đo đạc, săm soi một hồi rồi cho biết đó là hột xoàn loại tốt nhất và đưa ra một cái giá cao ngất, tương đương với 50.000 đô la Mỹ, khiến tôi hoàn toàn sững sờ!




Tôi hoang mang lấy lại viên đá bỏ túi rồi vội vă quay đi. Việc đầu tiên tôi đi mua ngay mấy cây kim tây, bỏ viên hột xoàn vào túi trong rồi cẩn thận gài chặt lại. Chưa an tâm, lâu lâu tôi lại đưa tay sờ túi xem viên kim cương c̣n nằm yên ở đó hay không. Rơ ràng, lợi đâu chưa thấy mà tự nhiên lại rước mối lo vào người.




Đầu óc tôi rối bời, nghĩ rằng có lẽ ḿnh nghèo quá nhưng có ḷng từ bi, nhiều tính tốt, nhờ ơn đức cha mẹ, thầy tổ… nên Phật Trời thương mà ban lộc. Số tiền bán viên kim cương là cả một gia tài lúc bấy giờ, đủ để mua một căn nhà ba bốn pḥng ngủ tại kinh đô ánh sáng. Về đến nhà ḷng tôi cảm thấy lâng lâng, tự nhủ có lẽ nhờ ḿnh theo học một bậc chân sư nên bây giờ được hưởng phước. Nhưng lúc đó những lời Thầy dạy bỗng văng vẳng bên tai làm tắt niềm hứng khởi. Rồi tôi lại tự bào chữa, rơ ràng ḿnh không ăn cắp mà chẳng qua nhờ có ư tốt, tự nguyện lau dọn nhà cửa nên mới t́nh cờ nhặt được của rơi.




Suốt một tháng sau đó tôi cứ bị dằn vặt bởi ư nghĩ không biết nên trả hay giữ? Nghĩ đến việc trả thấy cũng tiếc v́ trong đời dễ ǵ có được một số tiền lớn như thế. C̣n đang phân vân lưỡng lự, tôi tiếp tục đi đến cửa hiệu kim hoàn tại quảng trường Place Vendôme nổi tiếng thanh lịch, nơi những tay triệu phú và các ông vua dầu hỏa thường lui tới t́m mua nữ trang cho các mệnh phụ phu nhân. Nơi này xác nhận đây là viên kim cương đắt giá và nh́n tôi với vẻ nghi ngờ khiến tôi phải vội vă bỏ đi ngay.




Tôi bèn hỏi ư kiến vài người bạn thân thiết, ai cũng bàn cứ giữ khiến tôi yên tâm nghĩ rằng việc ḿnh làm không có ǵ sai quấy. Bạn bè đồn đại với nhau rồi ṭ ṃ kéo tới yêu cầu tôi cho xem viên kim cương khiến tôi bắt đầu hốt hoảng, e ngại viên ngọc quư này không khéo lại hại đến thân. V́ vậy tôi không lưu lại lâu đài nữa mà ra mướn khách sạn bên ngoài để đừng ai biết chỗ ở của ḿnh.




Khoảng một tuần lễ sau vợ chồng vị giáo sư trở về. Nghe nói tôi đang ở tại khách sạn, ông thầy cười nói đùa dạo này tôi tiền bạc rủng rỉnh lắm hay sao mà lại ra ở bên ngoài cho thêm tốn kém, mà sự sang trọng, tiện nghi của khách sạn lại chẳng thể hơn ṭa lâu đài của ông bà.




Hôm đó tôi chờ cho ông bà ăn uống xong rồi mới lấy chiếc hộp bên trong có chiếc nhẫn kim cương đặt lên bàn. Bà vợ ngạc nhiên mở hộp, thoạt nh́n thấy chiếc nhẫn, bà tỏ vẻ rất sửng sốt rồi sau đó ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Th́ ra đây là chiếc nhẫn gia bảo từ thời các vua Louis truyền lại trong ḍng họ và cũng chính là chiếc nhẫn mà ông giáo sư đă trao cho vợ trong ngày cưới. Thế rồi sau đó chiếc nhẫn đột nhiên biến mất hồi nào không biết. Gia đ́nh ông hầu như xáo tung cả ngôi nhà nhưng vẫn không t́m ra. Cả hai ông bà đều vô cùng buồn rầu, không chỉ v́ giá trị vật chất của chiếc nhẫn mà quan trọng hơn đây là một kỷ niệm của ḍng họ và là vật gia bảo truyền qua nhiều đời. Không ngờ chẳng biết v́ lư do ǵ mà chiếc nhẫn lại nằm bên đống phân ngựa một cách bí ẩn như thế.

florida80
10-16-2019, 21:06
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa thầy tṛ tôi thay đổi một cách đáng kể. Ông bà giáo sư coi tôi như một thành viên trong gia đ́nh, thậm chí ông c̣n quyết định ghi tên tôi thừa hưởng một phần gia tài ngang bằng với ba người con của ông bà trong di chúc.




Các con của giáo sư xưa nay vẫn tỏ ra quư mến tôi, nhưng kể từ lúc ấy th́ nảy sinh vấn đề và thái độ của họ bắt đầu thay đổi. Tôi nh́n thấy rất rơ điều này nên cương quyết từ chối nhưng giáo sư không đổi ư. Thế là tôi bèn mời các con của ông cùng đến văn pḥng luật sư, tôi kư giấy khước từ tất cả quyền lợi của ḿnh được hưởng trong di chúc và nhường lại cho họ toàn quyền sử dụng. Các con của ông bà tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Tôi giải thích với họ rằng chẳng qua ông bà giáo sư có ḷng quư mến nên làm như vậy, nhưng riêng tôi không bao giờ muốn nhận khoản tài sản ấy.




Thời gian sau cả hai ông bà giáo sư đều t́nh nguyện nhờ tôi hướng dẫn học Phật pháp. Vậy là về kiến thức đời thường tôi là học tṛ của ông nhưng về mặt tâm linh ông lại là học tṛ của tôi. Thế rồi trong nhiều năm tiếp theo, giáo sư Durant chính là người tiếp tay tích cực nhất trong việc xây dựng ngôi chùa Việt Nam tại Ấn Độ.




Trong công việc th́ tất cả những vị trí, việc làm của tôi đều nhờ có sự can thiệp nhiệt t́nh của Thầy mà được thuận buồm xuôi gió.




Ngoài những sự giúp đỡ lớn lao ấy, Thầy lại c̣n nài nỉ cho chùa mượn tiền nhiều lần, nhưng tôi luôn từ chối v́ sợ chẳng may có điều ǵ rủi ro xảy đến cho ḿnh th́ lại không trả được nợ. Sau đó v́ ông bà làm mặt giận nên có lần tôi đành phải hỏi mượn cho họ vui ḷng rồi đem về cất kĩ. Nửa năm sau tôi mang toàn bộ số tiền đem trả lại. Không ngờ trước khi đưa tiền giáo sư đă cẩn thận ghi lại dăy số trên mỗi tờ giấy bạc thành ra tôi giấu đầu ḷi đuôi và ông bà khám phá ra rằng tôi mượn tiền chỉ để họ vui ḷng.



Thầy Durant quan tâm công việc của chùa Việt Nam chẳng khác ǵ việc của bản thân. Không chỉ giúp cho Việt Nam Phật Quốc Tự ở Ấn Độ, ông c̣n nhiều lần can thiệp với các vị chức sắc cao cấp trong chính phủ Nepal để hỗ trợ cho tôi trong việc xây dựng chùa Việt Nam tại Lumbini, ngôi chùa quốc tế đầu tiên nơi Phật giáng trần ở Nepal.




Một kỷ niệm vui là có lần ông điện thoại cho vị đại sứ Pháp ở Nepal yêu cầu giúp đỡ tôi và ân cần giới thiệu tôi là thầy của ông. Thế là Ṭa đại sứ Pháp tại Nepal chuẩn bị tiếp đón long trọng người thầy của vị đại giáo sư quư tộc Durant mà họ tưởng tượng phải là một nhân vật đường bệ.



Hôm đó tôi từ ngôi chùa đang xây dựng đi thẳng tới Ṭa đại sứ Pháp với bộ đồ làm việc đầy bụi bặm, quả thật trông không được tươm tất cho lắm. Đến nơi đă thấy viên bí thư thứ nhất của vị đại sứ túc trực chờ đón. Nhưng ông này không thèm để mắt đến anh chàng gầy g̣, ốm yếu và rất tầm thường v́ tưởng rằng tôi là một trong số những người đến đây chầu chực xin visa vào nước Pháp.




Lúc ấy đă quá giờ hẹn nên viên bí thư có vẻ bồn chồn đi tới lui, tôi bèn tiến đến trước mặt ông và xưng danh. Việc này gây ra cho ông ta một sự bối rối mà ông cố gắng kiềm chế không để lộ ra v́ lịch sự và xin lỗi tôi rối rít.




Đến khi ông vào bên trong báo với viên đại sứ rồi trở ra mời tôi vào th́ lại thêm một t́nh huống buồn cười khác. Đó là vị đại sứ khi thoáng nh́n thấy tôi đă quay qua hỏi cấp dưới của ḿnh:




- Anh có lầm không? Tôi đang chờ tiếp vị giáo sư của ngài Durant kia mà?




Ông ta tưởng rằng tôi không biết tiếng Pháp nên không cần hạ giọng khi nói câu này. Phần tôi không lấy làm ngạc nhiên v́ đây là cảnh tôi thường xuyên gặp phải, chẳng qua là do tôi ít chú trọng trau chuốt vẻ ngoài cho phù hợp với một vài chức danh ḿnh đang mang.




Trở lại mối quan hệ giữa giáo sư Durant và tôi, qua sự việc này tôi rút ra một kinh nghiệm quư báu. Rơ ràng nếu trước đây tôi giữ lại chiếc nhẫn kim cương để đổi lấy một căn nhà, th́ chưa chắc nó c̣n tồn tại được đến ngày nay. Trong khi đó có thể nói toàn bộ các khoản tiền giáo sư đă giúp cho ngôi chùa Việt Nam sau này tính ra gấp mấy lần trị giá chiếc nhẫn kim cương trước đây.



Tóm lại, nhờ luôn tâm niệm làm theo lời dạy của vị ân sư mà trong đời tôi đă thu lượm được nhiều kết quả vô cùng tốt đẹp. Tôi thường gọi đó là phép mầu mà mọi người đều có thể có được.




4. Săn bắn chim linh thiêng bị tai nạn và chết thảm khốc




Chuyện này kể lúc 10h30 từ chị Ḥa b́nh, kể tại Việt Nam Phật Quốc Tự ngày 11/11/2010 lúc cùng phái đoàn uống trà ngắm mặt trời lặng.




Chùa Bái Đính là một trong quần thể chùa cũ và mới rất đẹp ở Ninh B́nh do công ty Xuân Trường tái kiến thiết lại rất đẹp, nhờ vậy mà cảnh hùng vĩ núi non này được phát hiện và bảo vệ, nên chim chóc nhiều loại đă về đây trú ngụ, đặc biệt là loài chim quư hiếm là Hồng Hoàng mà nhiều người thường gọi là linh điểu. Loài chim này chỉ đến những chỗ nào linh thiêng, yên tĩnh mà ở. Việt Nam nhiều đời nay các cụ thường gọi loài chim này là các vị hay là các ông các cụ để tỏ sự cung kính đối với linh điểu.




Theo như anh Trường kể lại, loài chim này mỗi lúc đến một nhiều và chỉ xuất hiện khi có vị nào đức độ ghé thăm c̣n không các vị ẩn mặt. Việc xuất hiện nhiều loài chim đặc biệt này đă thu hút rất nhiều người yêu quư thiên nhiên, bảo tồn động vật quư hiếm, bên cạnh đó cũng đồng thời xuất hiện những con người thích săn bắn, sát hại chúng sinh. Sự giết hại loài chim đặc biệt này không phải v́ đói kém mà đó là thú vui giải trí của loại người này. Họ cho rằng khi bắn được loài chim này th́ được bạn bè khen cho đó là sự thành công của cuộc đời. Có rất nhiều người sau khi bắn chết chim, họ không đem về mà vứt luôn ở trong rừng gây ô nhiễm cho môi sinh, phát sinh bệnh tật cho các loài khác trong khu rừng và ảnh hưởng đến con người khi có việc đi vào rừng. Những con người thích săn bắn, sát hại loài linh điểu là những người có thế lực, uy quyền trong tay không ai dám khuyên can. Có người trong gia quyến của họ v́ có ḷng từ bi đề nghị đừng sát hại loài chim này nữa th́ bị mắng nhiếc, chửi bới, đe dọa đủ điều, kể cả cắt đứt liên lạc với những ai dám khuyên can.




Tại khu rừng Bái Đính mặc dù đă có luật và nghị quyết của chính phủ cấm săn bắn động vật quư hiếm, nhưng v́ những vị này giàu có lại có thế lực ô dù bao bọc nên không ai làm ǵ được. Trong đó có một vị bác sĩ nổi tiếng của địa phương cũng hợp tác với những con người có chức quyền vào rừng săn bắn các loài linh điểu Hồng Hoàng. Dân chúng trong làng rất bất b́nh nhưng không ai dám lên tiếng v́ sợ họ trả thù kết oán, chỉ biết than phiền trong im lặng.




Không lâu sau đó bỗng có một tin kinh hoàng xảy ra. Có một vị bác sĩ trong đoàn săn bắn không biết do nguyên cớ ǵ từ trên lầu cao nhảy xuống đất chết một cách thảm thiết. C̣n một người khác th́ tự nhiên lấy súng bắn vào đầu tự tử. Hai người khác th́ bị xe cán chết trên đường đi nhậu thịt rừng.




Câu chuyện trên hoàn toàn là sự thật v́ nó xảy ra không lâu. Mọi người muốn rơ chi tiết có thể liên lạc với anh Trường ở Chùa Bái Đính và chị Ḥa B́nh ở Hà Nội để t́m hiểu thêm.

florida80
10-16-2019, 21:07
5. Những câu chuyện kể về nhân quả



Dùng súng bắn vào chùa




Chuyện này do anh Nguyên, phó viện trưởng đại học Tây Nguyên và Đại Học Tổng Hợp kể tại sân thượng Việt Nam Phật Quốc Tự - India, khi đoàn đang uống trà vào lúc 16 giờ 30 ngày 12 tháng 11 năm 2010.




Vào những năm 1977-1978 Tây Nguyên vẫn chưa yên hẳn v́ mặt trận Fulro và 1 số lính cách mạng vẫn c̣n đang hoat động. Sau thời kỳ chiến tranh một số lính đi tuần, mỗi khi đi ngang qua chùa miếu là các anh hay xả đạn bắn bừa vào chùa chiền nơi linh thiêng, một phần là do thú vui, một phần v́ sợ có kẻ núp trong đó. Một số sĩ quan chỉ huy có tâm khuyên không nên bắn súng vào những nơi linh thiêng tâm linh đó, khi được khuyên th́ các chú lính trẻ cũng dạ dạ vâng vâng… nhưng khi không có các cấp trên đi chung th́ họ vẫn xả súng bắn vào chùa, miếu, bắn rồi cười đùa rồi cho đó là chỗ thờ Phật, Trời mê tín dị đoan.




Sau khi mặt trận Fulro ở Tây Nguyên hoàn toàn tan ră, các chú lính này được trở về đời sống thường dân, một số th́ được thăng chức, một số th́ được cử vào các công sở ban nganh khác. Khoảng 10 năm sau, anh Nguyên nhớ lại những đồng đội, anh đến thăm họ. Than ôi, từng người lần lượt đă chết trong những tai nạn thảm thiết không sao ngờ đến được, nhắc đến rất đau ḷng. Ông bà xưa đă dạy nhân nào quả đó, gieo gió th́ gặp băo.




Phá đ́nh chùa miếu bị chết thê thảm




Câu chuyện này được kể vào lúc cùng đoàn các nước uống trà ngắm hoàng hôn tại Việt nam Phật Quốc Tự - India vào lúc 10 giờ ngày 12 tháng 11 năm 2010.




Anh Hùng sinh ra và lớn lên tại Hà nội, anh đă chứng kiến nhiều sự kiện lịch sử nơi đất Thăng Long ngh́n năm này. Sau khi Hà Nội được giải phóng, một số người đă hiên ngang đập phá chùa chiền, những nơi tôn nghiêm thờ phượng, họ c̣n chiếm luôn đất chùa làm của riêng. Rồi năm tháng trôi qua, anh Hùng đă quan sát thật kĩ những con người một thời đă từng tham gia đập phá chùa chiền, tất cả điều bị chết trong những tai nạn thật khủng khiếp. Tai nạn xảy ra hết sức lạ lùng mà mọi người không ngờ là như vậy.




Như có người đi qua cầu th́ bị găy, rồi bị cây nhọn đâm chết giống như cá bị đâm để nướng. Cây cầu này hằng ngày có hàng trăm người qua lại mà chẳng có ai bị chết, chỉ có anh này đi qua th́ lại xảy ra tai nạn kinh hoàng như vậy.




C̣n những người chiếm đất chùa đem bán cho kẻ khác kiếm được rất nhiều tiền cuộc sống trở nên giàu có phong lưu th́ một ngày kia như thường lệ họ đi tập thể dục, bách bộ trên hè phố, không biết v́ lí do ǵ có một chiếc xe tải mất tay lái lao lên trên hè phố cán chết 2 ông bà đứt cả đầu, nhưng thân thể vẫn c̣n nguyên vẹn không bị ǵ hết. Gia đ́nh này lại phải gánh chịu thêm một bi kịch nữa, tang lễ bố mẹ chưa xong th́ con cái của ông bà này v́ tranh giành của cải tài sản mà đánh nhau dữ dội khi quan tài chưa được an táng. Những người dân ở gần nhà th́ cho rằng họ phải trả quả báo trong đời này không cần đến đời sau v́ gây quá nhiều nghiệp quả, nhất là việc đi chiếm đất chùa rồi bán.




Trả nghiệp sát sinh

(Lời kể của Ni Sư Giác Liên, Trụ tŕ chù Phước Hải, Vĩnh Long)




Năm 1958, có cậu Hiếu bị tật bẩm sinh, mặt đưa ra phía sau lưng, đầu lắc lư, tay chân cong quẹo không đi được, ḅ lết tại chợ Trà Vinh ăn xin. Lạ một điều là ngày nào cậu cũng khóc la: Bà con ơi, đừng sát sinh! Tôi là con ḅ nè …! Người ta giết tôi, ḍng họ tôi chết hết rồi … Tiếng khóc của cậu rống lên như ḅ bị thọc huyết.




Rất nhiều người biết lai lịch của cậu Hiếu. Ông nội của cậu ở Ba-si, Ba-xe thuộc tỉnh Trà Vinh chuyên nghề làm thịt ḅ bán ở chợ, giàu có dư ăn. Có một ngày ông cột con ḅ cái định khuya làm thịt, mai bán chợ sáng. Ngay đêm hôm đó ông mơ màng thấy người đàn bà đến khóc nói: xin ông đừng giết tôi, để tôi sinh con rồi ông hăy giết.




Đêm ấy ông thấy hiện tượng ấy 3 lần, ông nói cùng vợ. Bà khuyên ông không nên làm thịt con ḅ này, nhưng ông không nghe. Khuya hôm đó, như thường lệ, ông đập đầu con ḅ. Con ḅ này la lớn hơn những con ḅ trước, nó chống cự, giăy giụa đến đứt dây thừng, và đến khi gần chết, đầu nó cứ măi lắc lư.




Cũng ngay đêm hôm đó, con dâu ông sinh đứa cháu nội trai dị tật: sứt môi, mắt lộ, đầu quay ra sau lưng, chân lại ở trước. Ông lo chạy chữa thuốc thang cho cháu tốn hao cả tài sản vẫn không hết. về phần gia đ́nh ông th́ cả nhà mang trọng bệnh kỳ lạ, sau đó chết hết. Tôi nghiệp đứa bé chỉ mới mười tuổi dị tật phải đi ăn xin, đầu cứ lắc lư, không quên tự xưng ḿnh là Ḅ.

florida80
10-16-2019, 21:08
Má chị thường nói có lẽ lúc trước đồ ăn để cho ba mày ổng không ăn làm cho ôi thiu rồi đổ đi cho nên bây giờ phải trả quả báo chết trong sự nghèo đói. Chị kể tới đây th́ khóc sụt sùi trong khi xe đang chở phái đoàn trên những đoạn đường gồ ghề của xứ Ấn. Chị nói thêm về người anh thứ 2 của chị cũng bị nghèo đói, bệnh tật chết trong nỗi cô đơn v́ tính bỏn xẻn với chính gia đ́nh và các người khác. Anh thứ 2 rất thông minh, bặt thiệp khó ai trong gia đ́nh chị sánh bằng. Sau khi lập gia đ́nh, anh làm ăn rất khá, tiền của dư dả xây cất nhà cửa khang trang 5, 6 lầu. Tiền bạc vô như nước thế mà anh chưa bao giờ giúp đỡ ba má hay anh em trong gia đ́nh dù đang gặp khó khăn, không ai có thể ăn được của anh dù 1 đồng. Anh chỉ biết gom góp của người khác cho ḿnh và gia đ́nh anh, anh không cần quan tâm đến đau khổ của ai cả. Tuy anh rất giàu có, nhưng cái ǵ có lợi th́ anh t́m cách đưa về cho gia đ́nh Anh, dù đó là anh em ruột hay bất cứ người nào khác, không bao giờ anh biết giúp đỡ dù chuyện nhỏ nhặt. Đối với mọi người anh đối xử rất tệ hại. Càng kể chị càng thấy đau ḷng cho 1 con người đặc biệt này.




Ngay khi ba chị chết anh tự động đến trại ḥm và tự đặt mua ḥm loại tốt nhất, đẹp nhất để về lịm ba nhưng anh lại bắt chị trả tiền. Chị không đồng ư và chỉ lấy loại ḥm hạng nh́, chị chấp nhận trả tiền. Đến khi làm đám cho ba, anh gọi thợ chụp h́nh đến để chụp ảnh cũng nói chị trả tiền. Lần này chị không trả th́ anh lại có cử chỉ hành động không hay. Những năm 1978 t́nh h́nh kinh tế đất nước Việt nam c̣n nhiều khó khăn, mặc dù thời điểm ấy anh rất giàu, tiền của dư thừa nhưng anh không bao giờ giúp đỡ ai kể cả anh em trong gia đ́nh ḿnh. Sau khi chị vượt biên sang nước Úc vật lộn với cuộc sống đất khách quê người không ai thân quyến, suốt 25 năm sống ở xứ người, đời sống từ từ ổn định. Khi chị trở về lại Việt nam sau 25 năm xa cách, nh́n đất nước đổi thay chị thấy ḷng vui vui. Những con người trước kia rất nghèo th́ nay đă trở nên giàu có cuộc sống ổn định ấm no.Nhưng người anh thứ 2 của chị năm xưa giàu có th́ nay lại trở thành một người không mái nhà che thân v́ nhà cửa tiền bạc của anh đă bị vợ anh cướp đoạt và đuổi anh ra khỏi nhà.




Chị về t́m những người thân năm xưa, t́m nhiều nơi hỏi nhiều người mới biết anh thứ 2 đang nằm nhà thương v́ bị bệnh lao thời ḱ thứ 3. Gặp được mặt chị anh khóc nức nở như một đứa trẻ con mất mẹ. Anh nói với chị bây giờ anh mới thấy quả báo của đời người, đúng là quả báo nhăn tiền xảy ra ngay trong gia đ́nh anh.




Ăn hiếp và cướp của hàng xóm




Có một gia đ́nh khá đặc biệt dữ tợn gần nhà chị, không thấy mặt mũi chồng bà đâu cả chỉ biết bà có 2 gái, 5 trai, đứa nào cũng ngang ngược hung dữ như bà. Chị c̣n nhớ khi c̣n rất nhỏ chị đang làm con cá th́ bà đi ngang mắng con gái ǵ mà không biết làm cá, đồ hư quá…Chị rất ngạc nhiên, tự nhiên bị bà này mắng chửi vô cớ. Ở trong xóm người nào cũng bị bà bắt nạt, la mắng. Ai căi lại th́ bà cùng mấy đứa con hung dữ kéo tới hành hung, chửi bới, quấy rầy, kể cả đe dọa với nhiều h́nh thức khác nhau. Chị đă chứng kiến nhiều lần bà và đám con bà đă dùng dao, mă tấu kiếm người khác mà gây sự. Phần lớn mọi người điều muốn có cuộc sống b́nh yên, kiếm cơm lo cho gia đ́nh nên cắn răng nhẫn nhịn với hành động ngang ngược thô bạo của bà. Nếu sống độc thân không có gia đ́nh th́ mọi người đă lên tiếng và phản kháng lại với bà và mấy đứa con rồi. Lúc đó chị nghĩ bà này và mấy đứa con có ngày cũng lănh quả báo cho sự ngang tàng hung dữ của ḿnh.




Chị nhớ rất rơ mấy người chở củi từ miền Tây lên đậu gần nhà bà, bán xong phải trả tiền cho bà và mấy đứa con, những người mua củi cũng phải trả như vậy, bà gọi đó là tiền hoa hồng. Người bán người mua cũng phải trả tiền hoa hồng cho bà v́ bà đă đút lót tiền bạc cho công an, cảnh sát, chính quyền địa phương nên bà và mấy đứa con tự tung tự tác lộng quyền như vậy. Sự lộng hành của bà chỉ được 6 năm th́ bà qua đời, nguyên nhân cái chết cũng thê thảm không được b́nh thường. Thế là sau cái chết của bà, những thảm kịch lại từ từ xảy ra trong gia đ́nh của bà sau năm 1975. Mọi người vượt biên, bà t́m cách chiếm đoạt đất đai nhà cửa để giành cho con út bà ở, c̣n nhà chính th́ bà cho con thứ 2 bà ở, mấy đứa c̣n lại th́ có vợ con đùm đề phải ở nhà thuê. Thế là mấy đứa kia hợp lại yêu cầu 2 thằng kia phải bán 2 căn nhà để chia tài sản nếu không bán bọn nó sẽ cầm dao mă tấu tới xử lư. C̣n mấy đứa dâu và con cháu th́ đem bà ra nguyền rủa, sao bà có thể phân chia không đồng đều công bằng như vậy…Thằng út là khôn lanh nhất nó t́m cách bán căn nhà rồi chờ nửa đêm nọ nó dẫn vợ con trốn đi nơi khác sinh sống nên không bắt nó phân chia tài sản được. Chỉ c̣n thằng thứ 2 nên mấy thằng kia tập trung bắt nó phải bán ngay không để nó trốn đi như thằng út được. Ba đứa qua nhà hàng xóm nhờ đến làm chứng là căn nhà kia là tài sản chung của gia đ́nh họ, nhưng trong xóm không 1 ai dám đứng ra làm chứng v́ sợ liên lụy trả thù, trả oán.




Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thằng thứ 2 cũng t́m cách đúc lót chính quyền và cũng bán được căn nhà rồi cùng vợ con trốn đi biền biệt không ai biết tin tức. Mấy đứa c̣n lại không lấy được đồng nào từ 2 căn nhà đó nên cùng nhau chửi bởi nguyền rủa bà không lời nào tả xiết. Thời gian trôi đi đời sống của họ càng ngày càng túng thiếu đói khổ, và cuối cùng con cháu của bà có đứa phải mang tù tội, bị giam cầm, gia đ́nh tan nát, có đứa th́ bị tai nạn giao thông, rồi lại tật nguyền.




Đó là quả báo hiện tiền ngay trong thời hiện tại mà chị đă chứng kiến theo dơi gần 12 năm.




Hốt vào mà không cho ra



Sau đây là câu chuyện sự thật 100 phần trăm xảy ra ở tu viện miền Trung Việt nam, được một người tin nhân quả và tin Phật kể lại.




Có một ni sư lớn tuổi, cũng có thể gọi là sư Bà. Sư Bà tu khá lâu nên được mọi người biết và ngưỡng mộ. Sư Bà này rất tự hào là ḿnh ḍng dơi vua chúa, tôn thất, tôn tằng tôn nữ… Bà rất bặt thiệp thông minh, cho rằng ḿnh học cao hiểu rộng hơn mọi người. Bà được mọi người cung phụng hầu hạ nên được rất nhiều người biếu tặng thức ăn và những đồ cao cấp. Ai biếu tặng bao nhiêu bà cũng nhận và đem cất vào pḥng làm của riêng, chưa bao giờ bà cho chúng trong chùa một hộp sữa, một chai nước tương hay một hũ chao… Thỉnh thoảng bà gọi con cháu đến chơi và đưa đồ người ta biếu Bà và kêu đem về nhà. Lấy hoài mấy đứa cháu Bà cũng ngại nên người nhà và con cháu chỉ lâu lâu mới ghé thăm thôi. Một điều nữa vô cùng quan trọng, bà đợi đến trưa mọi người không ai để ư, bà nhờ người kêu mấy người thương nhân ở dưới chợ lên để bán những đồ biếu tặng. Có người ngại đồ cúng của chùa nên không mua hoặc từ chối. Nhưng cũng có một số người vẫn mua v́ giá quá rẻ. Bà có đủ loại đồ cao cấp như sữa Ensure do nước ngoài sản xuất dành cho người già giá trên 200.000 đồng, vậy mà bà chỉ bán vài chục ngàn một lon lấy tiền để dành. Mỗi bữa ăn bà được thị giả bưng vào pḥng riêng một mâm thức ăn đầy đủ, vậy mà ngày nào bà cũng chạy ra pḥng ăn của đại chúng lấy thêm thức ăn. Mọi người đều thấy ngạc nhiên nhưng không ai dám nói v́ sợ bị sư bà trừng phạt. Sự việc kéo dài khá nhiều năm ngày nào cũng vậy, đồ ăn do chị hậu cần đem lên ăn không hết để thừa, nhưng ngày nào bà cũng phải lấy thêm. Ăn không hết bà đem phơi khô để dành. Nhiều quá hôi thúi không có chỗ để, lâu lâu bà đem ra thùng rác đổ. Việc này có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, nhưng không ai dám nói. Tuy được chăm sóc rất chu đáo, quà người ta biếu cũng khá nhiều, nhưng t́nh h́nh sức khỏe của sư bà ngày càng yếu đi, đúng là hốt vào nhiều mà không chịu cho ra nên trái với quy luật tự nhiên hay có thể nói là quả báo.

florida80
10-16-2019, 21:09
Nhiều đệ tử thân thích thấy bà ốm quá sức khỏe không tốt nên gửi tiền thêm cho chị nấu bếp để làm thêm vài món đặc biệt để Sư Bà ăn có sức khỏe. Không bao lâu, việc đó sư bà phát hiện, v́ mỗi bữa ăn có những món lạ. Bà cho người gọi chị nhà bếp lên hỏi mới biết những món đó chỉ nấu riêng cho Sư bà dùng. Bà đề nghị chị nhà bếp không được nấu nữa, v́ Sư Bà sợ phải trả thêm khoản tiền. Hiểu ư nên chị nhà bếp thưa Sư Bà yên tâm, tất cả các món nấu cho Sư Bà đă có người tài trợ. Nhưng bà vẫn không chịu, v́ Sư Bà nghi ngại sợ phải trả thêm tiền. Không biết v́ sao tiền của th́ nhiều nhưng sức khỏe của Bà ngày một yếu đi, bà không bao giờ chia sẻ hay giúp đỡ kẻ khác dù là ai, trừ ḍng họ bà con thân yêu của Sư bà mà thôi.




Câu chuyện hốt vào mà không cho ra c̣n nhiều đoạn hấp dẫn, có dịp có thêm tin tức xác thực, chúng tôi sẽ kể tiếp v́ cuộc đời của Sư Bà chưa kết thúc.




6. Việc lành dẫn đến duyên lành




Thời kỳ sau khi tôi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định, một sự việc đặc biệt xảy ra đă tác động đáng kể đến cuộc đời của tôi sau này.




Lúc bấy giờ do nhớ đến công ơn vị ân sư, tôi mong ước mời thầy Hoằng Nhơn đi một chuyến du lịch ṿng quanh thế giới. Hai hăng máy bay Panam của Mỹ và Qantas của Úc có chương tŕnh hợp tác tổ chức tour cho khách đi du lịch ṿng quanh thế giới với ghế ngồi hạng nhất, mỗi chặng dừng chân đều có xe Mercedes hoặc Rolls Royce đón tận phi trường đưa về ở tại khách sạn 5 sao. Tất cả chi phí chuyến đi bao gồm cả ăn uống và di chuyển vào khoảng hơn 21 ngàn đô la Mỹ, cách đây gần 30 năm đó là một khoản tiền khá lớn.




Thế nhưng không ngờ Thầy tôi biên thư từ chối mà nói rằng:




- “Thầy rất cảm động trước ḷng tốt của con, nhưng thật ra Thầy đă có dịp đi nhiều nơi trong nhiều đời rồi. Nếu quả con thương Thầy th́ hăy dùng số tiền đó giúp đỡ chúng sinh, như vậy là đă trả ơn cho Thầy”.




Đọc thư Thầy tôi xúc động chảy nước mắt. Những năm ấy đất nước mới ḥa b́nh nên c̣n rất nhiều khó khăn. Tôi hỏi thăm Thầy cách thức gửi quà cáp, thuốc men về nước nhưng Thầy từ chối tất cả và c̣n yêu cầu tuyệt đối không được gửi. Thầy nhắc lại lời dạy trước đây: “Nếu thương quư Thầy nên làm những việc tốt giúp đời và tuyệt đối tránh không làm điều sai quấy”.




Xúc cảm trước tấm gương của Thầy, tôi phát tâm nguyện rằng từ đây cho đến cuối đời, hễ mỗi khi hướng dẫn bất kỳ ai tu tập, học hỏi về giáo lư, thiền định, nói chung tất cả những vấn đề về tâm linh tôi tuyệt đối không nhận tiền.




Người Âu Mỹ vốn rất ṣng phẳng, mỗi khi theo học về giáo pháp họ đều đề nghị trả công đầy đủ, thậm chí hậu hĩ. Nhưng sau khi phát tâm nguyện làm theo lời dạy của ân sư, tôi từ chối không nhận thù lao như trước nữa. Điều này khiến những người theo học tôi rất ngạc nhiên, khi nghe tôi giải thích ngọn nguồn th́ họ đều xúc động.

Tại Âu Mỹ rất nhiều người giàu có đồng thời cũng không ít những người mang trong ḷng niềm đau khổ vô biên. Đây là một tâm trạng khá phổ biến trong xă hội văn minh tiến bộ ngày nay. Căn bệnh tinh thần này không thuốc ǵ chữa khỏi nên mọi người thường hướng đến niềm tin tâm linh để t́m sự giải thoát.




Tôi may mắn được ân sư truyền dạy bí quyết giữ cho ḿnh luôn sống một cách an lạc, v́ vậy rất nhiều người đến xin thọ giáo phương pháp tu tập t́m sự b́nh yên trong tâm hồn. Thật ra chẳng qua họ là những người đang vác tảng đá nặng trên vai đi trong cuộc đời, nếu biết cách vứt bỏ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Thế nhưng muốn vậy cũng phải làm cách nào cho đúng, chứ nếu loay hoay để cho tảng đá rơi ngay chân ḿnh chỉ càng thêm thương tật mà thôi.




Tâm những người ấy tựa như một tấm kính bao nhiêu năm trời bị lớp bụi vô minh che lấp, nay tôi chỉ cần hướng dẫn họ cách thức dùng khăn lau sạch để lộ ra bản lai diện mục sáng ngời bên trong th́ mọi đau khổ sẽ chấm dứt.




Trước đây nhiều người đặt mục đích sống ở đời là t́m cách kiếm cho được nhiều tiền, hoặc lao vào con đường danh vọng với những bậc thang phải trèo lên măi mà không có điểm dừng. Nay một khi tâm đă thức tỉnh, họ quán chiếu mọi sự và nhận ra những thứ ấy chẳng qua chỉ là phương tiện chứ không phải là mục đích trong cuộc sống. Từ đó mà t́m lại được sự b́nh an trong tâm hồn.

florida80
10-16-2019, 21:10
Một số anh em kiên tŕ thực tập và đạt được thành công. Vui mừng về kết quả đạt được, nhiều người ngỏ ư muốn đền ơn bằng tiền bạc nhưng tôi một mực từ chối. Là một người tầm thường như bao nhiêu người khác, nên tôi không phải không có những lúc yếu ḷng. Có những thời kỳ lâm vào cảnh túng bấn, gặp đúng dịp các môn sinh gửi biếu năm mười ngàn đô la, một khoản tiền hoàn toàn không nhỏ khiến đôi khi tôi cũng băn khoăn. Nhưng đó chỉ là một cảm giác thoáng qua và tôi mong mỏi giữ được lời hứa của ḿnh cho đến khi nhắm mắt ĺa đời.




(Ngay cả mỗi khi về nước hễ nơi nào mời đến nói chuyện về tâm linh tôi luôn sẵn sàng và không bao giờ nhận tiền. Nhưng nơi nào đề nghị trao đổi về kinh nghiệm trong việc kinh doanh hay giao tiếp quốc tế đều phải trả công cho tôi ṣng phẳng tương xứng với công sức lao động bỏ ra).




Năm này qua năm khác, hễ bất kỳ nơi nào cần hướng dẫn tu tập tôi đều không nề hà v́ nghĩ rằng ḿnh chỉ bỏ ít th́ giờ mà có thể giúp được nhiều người thoát khỏi đau khổ. Cứ thế mà tôi đi khắp nơi từ Mỹ, Úc, Anh, Ư, Ḥa Lan, Thụy Sĩ, kể cả Mêhicô, Argentina, qua cả châu Phi như Côte d’Ivoire, Zair, Nam Phi… Gặp những tháng hè rảnh rỗi tôi chịu khó bỏ hết công việc giúp cho anh em. Họ lo vé máy bay và việc ăn ở cho tôi, nhưng thật ra nơi nào không có điều kiện tôi vẫn có thể tự túc được.




Trở lại với các anh em mà tôi từng hướng dẫn sang đất Phật trước đây, liên tiếp mấy năm sau nhóm chúng tôi đều tổ chức đi sang Ấn Độ và Nepal để hành hương chiêm bái. Tuy nhiên, nếu trước đây tôi đưa mọi người đi với tư cách gần như là một hướng dẫn viên du lịch th́ bây giờ họ lại tỏ thái độ một mực kính trọng. V́ thế đâm ra có khoảng cách, điều này quả thật khiến cho tôi không cảm thấy thoải mái nhưng chẳng biết làm sao hơn. Họ coi tôi như một bậc thầy và luôn chăm chú lắng nghe những điều tôi trao đổi về các cách tu tập. Những ǵ tôi học được ở vị thầy của ḿnh trước đây th́ nay tôi đem ra chia sẻ với họ.

Đến năm thứ ba, một lần khi mọi người đang ngồi dưới cội bồ đề bỗng nhiên anh em đưa ra đề nghị:




- Thưa thầy, hầu hết các nước đều đă xây dựng chùa ở Bồ Đề Đạo Tràng mà tại sao Việt Nam lại không có? Lần nào sang đây thầy tṛ cũng phải ăn nhờ ở đậu tại chùa Miến Điện. Tại sao chúng ta không nghĩ đến việc xây dựng một ngôi chùa Việt Nam tại đất Phật?




Tôi trả lời:




- Đây chính là điều tôi tha thiết muốn làm nhưng hoàn toàn không đủ khả năng. Sở dĩ các nước khác làm được là v́ chính phủ họ bỏ tiền ra, c̣n tôi cũng như các anh em, tiền lương dạy học rất khiêm tốn làm sao đủ sức xây dựng nổi một ngôi chùa.




Họ đồng thanh trả lời:




- Thầy đừng lo. Mấy năm nay chúng con đă theo học với thầy, nay anh em xin được góp sức giúp thầy đạt ư nguyện.




Tôi thận trọng nhắc nhở:




- Các anh đừng quên đang đưa ra lời hứa dưới cội bồ đề linh thiêng. Nếu vị nào không giữ lời e rằng phải đầu thai kiếp khác để trả cho xong.




Sau lần đó, chúng tôi chia tay nhau mỗi người một ngả, người về nước Ư, kẻ về Úc, Pháp, Áo, Tân Tây Lan và tôi cũng quên đi câu chuyện trao đổi ấy.




Không ngờ anh em nhất quyết thực hiện lời hứa, người có đất bán đất, có xe bán xe, mỗi người gom góp một ít tùy theo khả năng rồi trao hết cho tôi. Lúc bấy giờ tôi đang ở tại Paris. Người mang tiền đến chính là giáo sư Durant, vừa là thầy lại vừa là cấp trên của tôi. Thông thường bên châu Âu hễ sếp muốn gặp nhân viên th́ cho gọi tới chứ hiếm khi nào họ đến chỗ cấp dưới. Nhưng lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm việc chung với nhau, giáo sư thân chinh đến gơ cửa pḥng làm việc của tôi và trao tận tay số tiền gói trong tờ báo Le Monde. Ông trịnh trọng nói:




- Thưa thầy, đây là số tiền anh em gửi biếu thầy để bắt tay vào việc xây chùa.




Sau đó chúng tôi phải đi dự một hội nghị tại Nhật Bản, giáo sư Durant đặc phái tôi sang Tokyo chuẩn bị trước một số công việc, rồi ông kư giấy cho nghỉ phép để tôi có thể bay thẳng từ Nhật sang bang Bihar của Ấn Độ xúc tiến việc t́m mua đất.




Khi cầm trong tay khoản tiền đầu tiên tôi vô cùng xúc động, đồng thời lại hết sức lo lắng v́ cảm thấy trách nhiệm quá nặng nề. Nghĩ lại mới thấy chính nhờ tôi giữ đúng lời phát nguyện – xuất phát từ t́nh cảm đối với vị ân sư – mà từ đó bao nhiêu duyên lành đă đến với ḿnh. Đây chính là một điều mầu nhiệm mà bản thân tôi đă chiêm nghiệm được trong chính cuộc đời này.




7. Quả báo trên đất Phật




Trong số những nhân vật đến Việt nam Phật Quốc Tự rồi đi, tôi vẫn c̣n giữ kỷ niệm thật vui về ông Bảy, người đă trải qua hơn ba tháng gắn bó với Việt Nam Phật Quốc Tự trong thời kỳ chùa đang xây dựng.




Vào năm 1996, tôi sang bang California của nước Mỹ tham dự một hội nghị về trao đổi văn hoá. Nhân dịp đó các Phật tử có mời tôi nói chuyện một buổi về Việt Nam Phật Quốc Tự tại Cali. Sau khi kết thúc, mọi người ùa đến vây quanh tôi xin chụp h́nh lưu niệm. Bỗng nhiên có một cụ già người Việt dáng vẻ quắc thước đến nhét một miếng giấy vào tay tôi và nói một cách thành khẩn: “Thưa Thầy, xin Thầy đọc giùm con ngay”. Tôi lấy làm lạ nên khi mọi người mời vào bên trong ngồi uống nước tôi bèn mở tờ giấy ra xem. Trong thư chỉ ghi một hàng chữ nguệch ngoạc: “Xin Thầy vui ḷng cho con gặp mặt để thưa một việc cần kíp, nếu không con chết”. Tôi kinh ngạc không hiểu nguyên do ǵ mà một người hoàn toàn xa lạ lại viết thư cho tôi với lời lẽ căng thẳng như vậy. Nh́n thấy ông đang đứng gần đó với vẻ mặt băn khoăn chờ đợi, tôi vẫy ông đến gần và xin số điện thoại, hẹn sẽ gọi điện trao đổi sau.




Vừa về đến khách sạn tôi gọi điện thoại cho ông ngay. Ông kể rằng ngay từ nhỏ đă ao ước đi tu nhưng chưa có duyên lành. Nay được nghe tôi kể chuyện xây dựng ngôi chùa trên đất Phật ông rất cảm xúc và tha thiết xin theo về chùa để tu. Tôi khuyên ông nếu muốn vậy th́ phải bàn bạc với gia đ́nh và thu xếp mọi việc thật yên ổn rồi mới ra đi chứ không nên nôn nóng vội vàng như thế. Ông bèn mời tôi tuần sau đến nhà chơi.




Thế là chỉ trong ṿng một tuần lễ ông quy tụ đầy đủ con cháu dâu rể ở rải rác khắp các tiểu bang trên đất Mỹ tập hợp tại nhà ông. Khi tôi đến nơi được cả nhà đón tiếp một cách trịnh trọng, mời ngồi trên một cái ghế cao c̣n mấy chục thành viên trong gia đ́nh xúm xít chung quanh. Mọi người coi tôi như thượng khách và tỏ ra cung kính khiến tôi khá ngỡ ngàng. Ông bà có vẻ là người chân chất, ít chữ nghĩa, tuy nhiên họ dạy dỗ con cái rất tốt. Tuy tất cả đều đă trưởng thành, dâu rể có cả người nước ngoài nhưng đều tỏ ra rất hiếu đạo và tôn kính cha mẹ.




Sau khi trao đổi mấy câu chuyện xă giao, ông Bảy nghiêm trang đứng lên nói về ước nguyện muốn được đi tu. Tôi góp ư:




- Nếu ông Bảy muốn đi tu th́ phải có sự đồng ư của bà Bảy và các con cháu trong gia đ́nh.

Và tôi quay sang hỏi bà vợ:




- Ông Bảy muốn theo tôi sang đất Phật để tu hành, vậy bà có đồng ư hay không?

florida80
10-16-2019, 21:10
Bà nhỏ nhẹ trả lời:




- Thưa Thầy con không phản đối nhưng xin được đi theo để lo cho ông.




Ông Bảy liền trợn mắt và lớn tiếng:




- Không được, bà cứ để tôi đi một ḿnh, chừng nào đắc đạo tôi trở về độ cho bà.




Bà Bảy thở dài và lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt chứ không dám nói ǵ thêm. Khi ông quay sang hỏi ư kiến các con th́ người nào cũng rụt rè tán đồng chứ không dám nói trái ư cha. Thấy vợ có vẻ buồn, ông quay sang cự nự:




- Tôi đă hy sinh suốt mấy chục năm nay lo cho gia đ́nh, bây giờ bà phải trả tự do cho tôi muốn làm ǵ th́ làm chứ.




Bà vợ rầu rĩ cúi mặt và lấy khăn chùi nước mắt khiến tôi rất xúc động nên quay sang nói với ông Bảy:




- Thôi, ông cũng nên thong thả, để tôi có thời gian sắp xếp mọi việc sẵn sàng rồi mời ông sang.




Nếu quả ông có phước duyên th́ thế nào cũng sẽ được toại nguyện. Dục tốc bất đạt.

Tôi đứng dậy từ giă cả gia đ́nh, trước khi ra về tôi đến an ủi bà Bảy:




- Bà cứ yên tâm, nếu không được phép của bà tôi sẽ không dẫn ông đi đâu.




Sau khi hội nghị kết thúc tôi trở về Ấn Độ. Không bao lâu sau tôi liên tục nhận được điện tín và cả điện thoại của các con ông Bảy yêu cầu tôi trở qua Mỹ gấp để cứu cha họ. Tuy không hiểu ất giáp ǵ nhưng nghe nói có chuyện cần kíp liên quan đến tính mạng con người nên tôi vội vă thu xếp công việc bay sang Mỹ. Qua đến nơi tôi mới rơ sự t́nh. Th́ ra sau khi tôi về lại Ấn Độ, ông Bảy hết sức thất vọng và một mực dọa rằng nếu không được đi tu ông sẽ tự vận. Thế là từ đó hễ ông đi đâu làm ǵ cũng đều có người thân đi theo, kể cả khi ông vào nhà vệ sinh. T́nh trạng căng thẳng kéo dài nên cả gia đ́nh họp nhau lại bàn bạc và đành chấp thuận để ông sang Ấn Độ v́ sợ ông tự vận chết bất tử. Sau đó họ mới đánh điện và gửi vé máy bay mời tôi sang Mỹ để đón ông.




Công việc xây dựng chùa đang rối rắm trăm bề mà bỗng nhiên giờ đây tôi lại phải mang thêm một gánh nặng, c̣n về phần ông Bảy th́ việc quá nôn nóng muốn đi tu cũng không phải là tốt. Thế nhưng tôi cũng không thể từ chối trước mong ước quá thiết tha của ông.




Khi biết ư nguyện của ḿnh sắp được thực hiện, ông Bảy vui vẻ sung sướng như trẻ con được quà. Nh́n thấy tôi mặc chiếc áo kiểu Ấn Độ ông bèn hỏi mượn để làm mẫu v́ ông vốn là thợ may. Tôi cứ tưởng có lẽ ông muốn may tặng tôi vài bộ đồ để coi như ra mắt sư phụ, ai ngờ ông may đo cho chính ông, làm tôi mừng hụt. Rồi ông sục sạo t́m mua cả trăm cuốn sách kinh đóng thùng mang sang đất Phật. Ông yêu cầu các con phải mua vé máy bay hạng nhất cho cả hai thầy tṛ v́ theo ông một lần đi tu là một lần khó! Thế nhưng tôi không đồng ư. Tôi luôn luôn đi vé máy bay loại thường cho đỡ tốn kém, chỉ khi nào các trường đại học mời hay những hội nghị quan trọng mà tiêu chuẩn dành cho đại biểu là vé máy bay hạng nhất th́ tôi mới miễn cưỡng chấp nhận. Cuối cùng ông phải chiều theo ư tôi đi loại vé thường.




Trước ngày lên đường, các con của ông đến gặp riêng tôi dặn ḍ đủ thứ chẳng khác nào tôi là... con rể của ông. Thậm chí có người c̣n nhét vào túi xách tôi vài chai dầu gió và căn dặn:




- Con có đưa dầu cho ba con rồi nhưng thầy cũng giữ thêm vài chai, khi nào ba con xài hết th́ đưa cho ông.




Người lại ân cần nhờ vả:




- Ba con thích ăn ngon, con xin gửi thầy ít tiền để khi nào ba con thèm món ǵ nhờ thầy mua giúp.




Tôi thật sự ngao ngán trước viễn cảnh phải lo phục vụ thêm một ông cụ trong khi bản thân ḿnh công việc đang ngập đầu ngập cổ, nhưng mặt khác cũng rất cảm kích trước ḷng hiếu đạo của những người con. Tôi nghĩ thầm chắc kiếp trước ḿnh c̣n mắc nợ ông nên giờ đây phải trả! Ngày lên đường, khi đă yên vị trên máy bay ông Bảy tỏ ra vô cùng sung sướng và bắt đầu mở máy nói oang oang. Tôi nhắc nhở ông:




- Ông b́nh tĩnh lại, máy bay vẫn c̣n đang bay trên nước Mỹ chứ chưa đến đất Phật đâu.




Suốt mấy tiếng đồng hồ trên đường từ Mỹ sang Luân Đôn, ông nói chuyện không ngừng khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Máy bay vừa đáp xuống phi trường Luân Đôn ông hứng khởi thốt lên:




- Mô Phật! Mô Phật! Thưa thầy thế là con đă đến được đất Phật.




Tôi bật cười:




- Chưa đâu, chúng ta chỉ mới tới Ăng lê thôi.




Máy bay dừng tại Luân Đôn để tiếp nhiên liệu rồi lại tiếp tục bay sang Ấn Độ. Ông Bảy khấp khởi vui mừng tưởng rằng chỉ một hai giờ đồng hồ nữa sẽ qua tới đất Phật, nhưng khi biết rằng phải mất đến hơn tám tiếng th́ ông tỏ ra hết sức nôn nóng. Khi máy bay đáp xuống thủ đô New Delhi, ông Bảy mừng rỡ quay sang tôi:




- Mô Phật! Thưa thầy con sung sướng quá, bây giờ con đă được tới đất Phật, được theo gót ngài Huyền Trang, được theo thầy rồi

florida80
10-16-2019, 21:11
Ngay khi vừa đặt chân xuống phi trường ông vội quỳ xuống thành kính hôn lên mặt đất làm mấy ông tây bà đầm lấy máy h́nh ra chụp ảnh lia lịa. Ra đến chỗ nhận hành lư, thấy ông già cả nên tôi định xách va li giúp nhưng ông nhất định không chịu:




- Thầy để con xách. Thầy mà xách th́ con mang tội chết.




Lúc ấy thời tiết bắt đầu vào hè nên ông bảo tôi:




- Thưa thầy trời nóng quá, con đề nghị thầy tṛ ḿnh vào ở trong khách sạn 5 sao.




- Không, không nên. Ở đó rất mắc hơn cả trăm đô la một ngày.




- Mấy trăm cũng được, không sao đâu thầy.




Nhưng tôi nhất định không chịu nên cuối cùng ông phải chiều ư tôi về ở tạm tại một ngôi chùa. Biết ông đă quen với tiện nghi nên tôi mua vé xe lửa toa có máy lạnh để đi từ New Delhi đến Bồ Đề Đạo Tràng, chứ c̣n thông thường tôi luôn luôn đi vé ngồi cho đỡ tốn kém. Suốt chặng đường ông lại tiếp tục thuyết pháp. Lúc đến Việt Nam Phật Quốc Tự, thấy cảnh vườn cây xanh ông tỏ ra mừng rỡ vô cùng khiến tôi cũng vui lây:




- Thưa thầy, con từ Bắc vào Nam, từ Việt Nam sang Mỹ rồi đi khắp các nước mà chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp và thơ mộng như cảnh chùa ḿnh.




Bắt đầu từ đó ông giành làm hết mọi việc, đến nỗi khi tôi tụng kinh ông cũng bảo để ông tụng thay. Mỗi bữa ăn ông nấu cơm rồi dọn cho tôi giống y như trong nhà hàng, bày đầy đủ bát dĩa và cả khăn ăn rất trịnh trọng. Đặc biệt không bao giờ ông chịu ngồi ăn chung với tôi.




Thông thường mỗi sáng tôi cúng Phật bằng nước lạnh, từ khi có ông th́ hàng ngày ông pha trà để cúng Phật, chư Bồ Tát ở chính điện và bàn thờ chư Tổ, chư liệt vị anh hùng ở phía sau chính điện. Thái độ thành tâm của ông khiến tôi rất vui. Tôi lại nghĩ sau bao nhiêu năm cô độc, vất vả, có lẽ nay chư Phật chư Bồ Tát thương t́nh ban cho người đệ tử già bầu bạn để đỡ hiu quạnh.




Suốt hơn một tháng đầu ông phấn khởi làm mọi việc một cách đầy nhiệt t́nh và rất đúng giờ. Hàng ngày trước khi cúng Phật ông pha cho tôi một b́nh trà, vậy là tôi vừa ngồi nhâm nhi ly trà vừa nghe ông tụng kinh mà ḷng cảm thấy rất êm ả thanh thoát vô cùng nơi đất Phật.




Nhưng sau đó bỗng nhiên ông bắt đầu tụng kinh trễ nải dần rồi từ từ bỏ luôn. Một buổi sáng không thấy ông pha trà tụng kinh như thường lệ nên tôi vào pḥng hỏi thăm:




- Sao hôm nay ông Bảy không tụng kinh?




- Thưa thầy ḿnh mẩy con đau nhức quá.




- Chắc là ông bị bệnh rồi. Ông có cần bác sĩ không để tôi đi kêu?




Ông có vẻ không tin tưởng bác sĩ Ấn Độ nên lắc đầu. Tôi trở ra tự pha trà rồi đi tụng kinh. Tụng xong vẫn không thấy bóng dáng ông đâu tôi bèn xuống bếp nấu ăn. Cơm nước xong xuôi tôi gọi ông ra ăn th́ ông nhất định không chịu ăn như mọi khi. Sau khi tôi ăn xong ông vẫn tiếp tục nằm yên trong mùng khiến tôi rất lo lắng v́ nếu lỡ ông lâm bệnh nặng th́ thật phiền toái, mà nếu có mệnh hệ nào lại càng nguy hơn, nhất là trong lúc việc xây chùa c̣n đang ngổn ngang. Vậy là tôi phải dọn cơm vào mâm rồi bưng đến tận giường cho ông. Ông nói rằng sợ tội nên không dám ăn, tôi phải dỗ dành:




- Thôi ông ráng ăn đi, ông không chịu ăn tội c̣n nặng hơn.




Đồng thời tôi nghĩ bụng đúng là quả báo nhăn tiền, lúc trước để ông pha trà cho ḿnh th́ nay ḿnh phải nấu cơm bưng đến tận giường hầu ông và hơn thế nữa lúc ông nằm một chỗ tôi phải giặt giũ áo quần cho ông. Quả thật, đây là quả báo nhăn tiền của tôi.




Sau đó tôi bắt đầu trở lại nếp sống cũ, hàng ngày dậy sớm pha trà tụng kinh, tiếp theo chuẩn bị bữa cơm rồi bưng vào tận giường năn nỉ ông Bảy ăn.



Vào một buổi chiều mưa, sau thời tụng kinh chiều, tôi đang ngồi thanh thản ngắm nh́n cảnh vật mờ ảo bên ngoài, thỉnh thoảng những tia chớp lóe lên chiếu sáng những hạt mưa óng ánh rơi trên tàu lá chuối, lắng nghe tiếng ễnh ương ếch nhái ḥa cùng với tiếng mưa rơi thánh thót trên lá cây trong vườn, làm thành một bản ḥa tấu thật du dương. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng người khóc nên vội vàng đi xuống th́ thấy ông Bảy đang ngồi trên bậc cầu thang khóc nức nở. Tôi ngạc nhiên hỏi:




- Có chuyện ǵ đó ông Bảy?




- Thưa thầy con buồn chịu không nổi, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ buồn ghê gớm đến như vậy.




Lúc đó ḷng tôi đang vui nên thoạt đầu không hiểu được điều ông nói:




- Tại sao ông lại buồn?




- Thưa thầy con nhớ nhà quá!




- Nhưng ông nhớ ai?




- Dạ con nhớ má thằng Út!




Hóa ra ông đang nhớ bà Bảy! Tôi bật cười:




- Tại sao ông không nhớ ai hết mà chỉ nhớ má thằng Út?




- Thưa thầy, con coi má thằng Út như mẹ ruột của con vậy.

florida80
10-16-2019, 21:11
- Ủa, sao kỳ vậy? Tại sao ông lại coi bà Bảy như mẹ ḿnh?




- Thưa thầy con vốn mồ côi từ nhỏ nên rất thiếu t́nh thương. Đến khi gặp má thằng Út th́ bà hết mực yêu thương chiều chuộng con. Hễ mỗi khi con bệnh là bà chăm sóc tận t́nh, nấu phở cho con ăn, kho thịt, nấu cháo…




Thế là ông bắt đầu một câu chuyện tràng giang đại hải về những điều mà bà vợ yêu quư thường làm cho ông. Hồi lâu ông vẫn không chịu ngưng khiến tôi phải cắt ngang:




- Thôi đủ rồi ông đừng kể nữa.




Lúc chuẩn bị đi Ấn Độ ông Bảy nằng nặc đ̣i chỉ mua vé một lượt v́ nhất quyết ở lại luôn nơi đất Phật, tuy nhiên tôi không đồng ư mà cẩn thận yêu cầu các con ông mua vé khứ hồi để ông có thể trở về Mỹ bất cứ lúc nào. Quả nhiên điều tôi dự pḥng đă xảy ra, mà lại sớm hơn là tôi nghĩ. Tính ra ông chỉ mới lưu lại chùa được hơn ba tháng. Tôi thở dài bảo ông:




- Thôi ông cứ thu xếp đồ đạc, tôi sẽ đưa ông về Mỹ.

Nghe tôi nói vậy ông mừng rỡ te te trở về pḥng. Sáng hôm sau, vừa tụng kinh xong tôi đi xuống lầu th́ thấy hai ba cái va li nằm ngổn ngang ở chân cầu thang. Tôi ngạc nhiên gọi:




- Ông Bảy, va li của ai để đầy cầu thang vậy?




- Bạch thầy, hôm qua thầy đă bằng ḷng đưa con về Mỹ.




- Trời đất, làm sao tôi đưa ông đi ngay được, ít nhất phải chờ một hai tuần lễ để tôi chuẩn bị sắp xếp công chuyện chùa đâu vào đó rồi mới đưa ông đi được chứ.




Ông tiu nghỉu đem va li vào pḥng. Sau khi thu xếp mọi việc xong tôi mua vé xe lửa đưa ông đến sân bay New Dehli. Suốt dọc đường ông xin lỗi rối rít:




- Con rất xấu hổ v́ đă làm phiền thầy. Xin thầy tha lỗi cho con.




Tôi an ủi ông:




- Thôi không có ǵ phải áy náy, chẳng qua kiếp trước chắc là tôi c̣n thiếu nợ ông.




Ông hứa với tôi:




- Lần này con về thu xếp chuyện gia đ́nh xong sẽ trở qua tu luôn với thầy.




Ông nói câu này một cách hết sức chân thành khiến tôi không nhịn được cười. Tôi đưa ông ra sân bay rồi đứng bên ngoài chờ ông làm thủ tục, đinh ninh khi làm xong thế nào ông cũng quay ra để thầy tṛ chào tạm biệt. Không ngờ ông quá vui mừng trước viễn cảnh được gặp lại vợ con nên đi thẳng lên pḥng cách ly quên khuấy luôn việc quay lại chào từ giă tôi lần cuối. Một chuyện vui khác là sau khi về đến Mỹ, hàng ngày cứ mỗi bữa ăn ông đều xới một chén cơm và đĩa thức ăn rồi hướng về đất Phật lâm râm khấn vái tên tôi khiến cho mấy đứa con cứ tưởng rằng tôi đă chết!




8. Nhân nào quả đó




Vài lần nói chuyện cũng như viết bài, tôi đă kể một phần nào cuộc đời không may mắn của tôi thời thơ ấu, mà tôi thường nói vui là tôi sinh nhằm ngôi sao lạch ạch (hay c̣n gọi là sao xấu). Ngay từ khi c̣n nhỏ, tôi đă bị mang nhiều chứng bệnh nan y mà nhiều vị bác sĩ và lương y vào thời đó tiên đoán rằng tôi sẽ không sống lâu. Bệnh hoạn dồn dập làm cho thân thể tôi ốm yếu gầy c̣m, và có lẽ v́ vậy mà ảnh hưởng đến tinh thần của tôi chăng? Tôi thấy ai tôi cũng sợ, cái ǵ tôi cũng lo. Gặp cái ǵ khó là bị hốt hoảng. Cứ thế mà tôi thường ôm mặt lẫn vào bóng tối khóc một ḿnh để không ai biết. Rồi mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, cơn sợ hăi trong tôi càng tăng thêm. Tôi sợ bóng tối, sợ ma quỷ … có thể đến bắt tôi vào những lúc trời tối. Tôi nhớ lúc nhỏ, nhiều lúc tôi mong mỏi mặt trời đừng bao giờ lặng và bóng đêm đừng bao giờ có, mà sau này khi lớn lên mới nhận ra rằng đó chỉ là sự mơ ước không tưởng, mơ ước của những trẻ thơ đầy sợ hăi, sợ bóng tối.



Cảnh sợ hăi bệnh hoạn liên miên theo tôi rất nhiều năm! Ngoài ra những trận đ̣n khốc liệt c̣n dồn dập lên thân tôi. Có nhiều lúc, sau những trận đ̣n, thân thể tôi bị thương tích bầm tím nhiều nơi, có chỗ chảy máu. Nhiều khi bị đ̣n quá nặng tôi đi không được! Quá đau đớn và mất niềm tin vào cuộc sống, nên mặc dù c̣n nhỏ tôi đă có ư định tự tử nhiều lần, nhưng dừng lại v́ sợ khi tự tử chết rồi ba má tôi sẽ bị công an cảnh sát bắt, thế là tôi bỏ ư định tự tử. Tôi bị đánh đập hành hạ có lẽ v́ tôi là con trai duy nhất trong gia đ́nh được Ba tôi thương nhất. Khi Ba và Má tôi chia tay thế là tôi trở thành nạn nhân. Mỗi lần tôi nhớ và nhắc đến Ba là bị đ̣n chí tử. Dường như bao nhiêu tức giận hận thù khó khăn trong gia đ́nh đều đổ dồn lên thời thơ ấu của tôi. Quả thật là một tai họa lớn đổ lên tuổi thơ tôi. Mặc dù bệnh hoạn và bị hành hạ, nhưng tôi vẫn thương yêu Má. Những h́nh ảnh Má tôi thức khuya dậy sớm buôn bán tảo tần để cho tôi được đến trường học, rồi có những bữa cơm tôi ăn và quần áo cho tôi mặc. Những kỷ niệm đẹp và cao quư đó tôi không bao giờ quên trong cuộc đời. Đặc biệt nhờ sự khuyến khích của Ba Má, nên tôi đă cố gắng học và rồi thành công mới có được cuộc sống đầy an lạc hạnh phúc như ngày hôm nay. Nhờ ân đức Ba Má nên tôi mới có được thân này, nhờ có được thân này tôi mới thưởng thức được nhiều cái hay cái đẹp trong cuộc đời và làm được một số điều phước đức.




Bỏ ư định tự tử v́ sợ người thân bị công an cảnh sát bắt, thế là tôi quyết định trốn nhà ra đi, mà đi đâu bây giờ? Ra đi bị đói khổ không nhà ở… thế là c̣n khổ hơn khi bị Má đánh đập, thà bị thương tích, bị đánh đập c̣n có cơm ăn có chỗ ở, khi nhỏ nhưng tôi đă suy nghĩ những điều này. Nhưng nếu trốn về ở với ba một thời gian, Ba lại dắt về Má th́ lại bị đ̣n nặng hơn. Việc trốn nhà ra đi hay ở lại đă làm tôi phân vân rất nhiều tháng! Nhưng v́ bị đánh đập dồn dập chịu không nổi, thế là cuối cùng tôi đành trốn nhà ra đi vào một đêm khuya sau một trận đ̣n nặng mà tôi phải lết đi từng bước, mặc dù lê bước khó khăn nhưng vẫn cố lết đi khi trong nhà Má tôi và các chị và em c̣n đang ngủ ngon. Tôi rời khỏi nhà mà nước mắt cứ chảy giàn giụa, v́ cũng c̣n rất thương Má, các chị và em út, nhưng v́ bị đánh đau quá chịu không nổi, hốt hoảng nên bắt buộc phải ra đi!




Khi ra đi khỏi nhà rồi mới biết gia đ́nh dù sao vẫn là tuyệt vời, c̣n có nhiều hạnh phúc mà nơi khác không có… nhiều ngày tôi đi lang thang ngoài đường, bị đói và khát, lúc đó mới thấm thía khi ở nhà có cơm có nước mà ăn uống, có chỗ ngủ nghỉ… có dịp tới trường học gặp thầy cô và bạn bè… nhiều ngày lang thang đói khát nơi thành phố Sài G̣n, một vài người cho tôi ăn bánh ḿ xong no nê thế là anh Năm kêu tôi làm bậy… tôi đă từ chối quyết liệt. Biết không sai khiến tôi làm chuyện sai quấy được, thế là anh Năm bỏ tôi vào một đêm khuya. Khi thức dậy tôi đi t́m anh măi để xin lổi, nhưng t́m không ra, thế là trận đói khát kế tiếp lại đến! Quá bế tắc và đau khổ không c̣n cách nào khác thế là tôi t́m cách về lại Bến Tre với Ba, hy vọng để hết khổ. Khi đến Bắc Rạch Miễu Thầy Hoằng Nhơn đă đợi tôi từ lâu, rồi Thầy cứu đời tôi. Cuộc gặp gỡ này là cả một sự mầu nhiệm, phải người có sự tu tập th́ mới hiểu được phần nào sự huyền bí của vũ trụ. Có dịp tôi sẽ kể thêm về sự gặp gỡ kỳ diệu này.




Tôi gặp Thầy Hoằng Nhơn, thầy cho tôi uống thuốc, những cây thuốc quư trồng nơi vườn chùa, chữa hết tất cả mọi bệnh tật và truyền dạy cho tôi nhiều mật pháp, thế là tôi lấy lại niềm tin vào cuộc đời. Có thể nói gặp được bậc chân sư này là cả một phúc đức và may mắn lớn cho cuộc đời tôi. Thầy đă huấn luyện, dạy tôi nhiều mật pháp để được thành công và hạnh phúc mà tôi nghĩ không t́m được ở nơi nào khác. Sau khi học hành tốt nghiệp tạm xong, t́m được việc làm tốt và có cuộc sống an vui hạnh phúc và trong ṿng đời danh vọng nhiều cạm bẫy, nhiều quyến rũ trần gian, tôi vẫn là một con người b́nh thường và rất trần tục như bao chúng sinh khác. Nhiều lúc v́ bă danh lợi nên tham sân si cứ tăng dần. Nhiều lúc v́ vô minh che lấp tưởng chừng đă dính vào những điều tội lỗi và thất đức, nhưng nhờ sự kính trọng và lời dạy mật pháp của bậc chân sư, thế là tôi đă làm được một vài điều phúc đức trong đời này.




Tôi rất quư mến và chân thành giúp đỡ những học tṛ nào thành tâm và thành thật, sống có lư tưởng, như Sư Phụ Hoằng Nhơn đă quư mến và giúp đỡ tôi một cách chân thành, không vụ lợi. Tôi đă làm như vậy như Thầy đă dạy. Tôi kính quư sư phụ tôi thôi, thế mà ngày nay có cả ngàn học tṛ đệ tử khắp nơi trên thế giới kính quư tôi. Nhiều anh chị em đă hùn tiền nhau lại làm một ṭa nhà với 108 pḥng để tặng riêng tôi, trong ấy có ba pḥng đặc biệt để tôi ở và làm việc, nhưng tới giờ phút này tôi chưa bao giờ dám vào ở trong những pḥng ấy, v́ tôi sợ tổn đức. V́ tôi nghĩ việc thiện tôi làm chưa được là bao nhiêu, nếu không khéo để người ta cung kính bái lạy và thọ dụng tặng phẩm cúng dường của họ th́ sẽ bị tổn đức như Thầy tôi đă dạy.




Anh chị em học tṛ đệ tử quư mến tôi họ đă không hài ḷng thái độ không dám nhận lănh và thụ hưởng tặng phẩm của họ. Tôi biết vậy, nhưng đành chịu chứ không sao thay đổi quan điểm của tôi được. V́ tôi vẫn c̣n có thể đi làm mướn, đi dạy học có tiền để sống từ sức lao động của ḿnh th́ làm sao tôi lại thọ dụng sự hiến cúng của họ? Có nhiều vị học tṛ khuyên tôi không nên đi dạy học hoặc làm việc nữa, để thời giờ tu tập và hướng dẫn họ tu tập, mỗi người một tháng tặng tôi một đồng dư để tôi sống và làm việc, tôi cũng từ khước, v́ tôi luôn theo lời dạy của sư Phụ tôi: nếu ḿnh tu hành không đủ phước đức mà thọ dụng từ sự cúng dường của người khác th́ có thể mất phước và phải trả quả báo lớn lao, như trường hợp tôi đă trả quả báo với ông Bảy tại Đất Phật. Chuyện quả báo này tôi phải trả ngay sau đó chỉ vài tháng tại Việt Nam Phật Quốc Tự, Buddha Gaya, Bihar, India.

florida80
10-16-2019, 21:12
Tôi khuyên anh chị em học tṛ đệ tử, nếu họ kính quư tôi th́ ráng tu hành và làm nhiều điều phước đức, ngay trong cuộc đời này. Tôi rất xúc động và tri ân các anh chị em học tṛ đệ tử đă giúp đỡ tôi rất nhiều việc cho ḥa b́nh Nepal, xây dựng hai ngôi chùa Việt nam tại Ấn Độ và Nepal, xây cầu t́nh thương, đắp đường tặng quà người nghèo, đặt biệt họ làm cho tôi ṭa nhà 108 pḥng, cũng như hỗ trợ rất tích cực cho tôi làm nhiều việc phước đức khác. Như tôi đă nói, tôi quư một vị chân sư, một vị thầy, mà ngày nay có bao nhiêu là học tṛ đệ tử trên thế giới giúp đỡ và hỗ trợ tôi trong nhiều việc làm phúc đức. Chuyện này quả thật có nhiều điều nhiệm mầu, đúng như lời Phật và các bậc chân sư dạy: Nhân nào th́ quả đó, và ôngbà cha mẹ chúng ta thường hay nói đi nói lại nhiều lần:“ở hiền gặp lành; ở ác gặp ác”, hay như ngạn ngữ b́nh dân:“ác lai th́ ác báo”




9. Ở hiền gặp lành




“Ở hiền gặp lành” là câu chăm ngôn mà tôi thường nghe khi c̣n ở Việt nam, lúc nhỏ thường nghe những người lớn nói đi nói lại, đặc biệt là những năm ở gần Sư Phụ tôi, Thầy dạy đi dạy lại chúng tôi triết lư đơn giản này. Tuy nó rất là đơn giản nhưng nếu mọi người biết áp dụng một cách tích cực nó sẽ mang lại cho ta rất nhiều điều lợi ích thiết thực ngay trong đời này. Thầy giải thích rất cặn kẽ và cho nhiều thí dụ rất cụ thể. Thầy nói ḿnh làm điều ǵ mà không có tâm thiện th́ trước sau ǵ cũng sẽ có kết quả xấu. Thầy cho thí dụ ḿnh làm buôn bán cho người khác sản phẩm chất lượng không tốt, mà cứ đổ tiền ra tuyên truyền quảng cáo là đồ tốt, có thể sản phẩm đó bán rất chạy, được lời rất nhiều, nhưng trong một thời gian sau, cuối cùng cũng sẽ bị thất bại và có khi bị tù tội và mất vốn, rồi nợ nần và cuối cùng có thể tù tội và chết thê thảm.




Vấn đề này tôi đă quan sát rất kĩ từ nhiều nước. Tôi quan sát phần lớn những công ty quốc tế lớn, nhưng không thành thật, sau cùng thất bại nặng nề, ngược lại những công ty nhỏ thành thật th́ kết quả phát triển rất tốt đẹp, thành công, mặc dù có lúc gặp nhiều gian nan sóng gió.




Cũng triết lư đơn giản này, tôi quan sát con người nào có phẩm chất hướng thiện, Từ Bi Hỷ Xả th́ cuộc sống và gia đ́nh họ thường được an vui thanh thoát. Trái lại, vô cùng đau khổ.




Tôi đi làm mướn và dạy học nhiều nơi trên thế giới, tôi được cơ duyên làm quen với lănh đạo các công ty và một số lănh đạo các nước. Người lănh đạo nào có tầm nh́n đúng, với ḷng vị tha rộng lượng th́ công ty và đất nước của họ có dịp phát triển tốt, c̣n ngược lại th́ họ gặp bao nhiêu điều tai hại ập đến, của cải tan nát, ngai vàng sụp đổ, có vị bị chết bất đắc kỳ tử không toàn thây. Tôi đă tận mắt chứng kiến nhiều trường hơp như vậy, kể cả các lănh đạo cao cấp của các tôn giáo cũng không thoát khỏi định luật công bằng này.




Nhờ nghe lời Thầy tôi dạy và áp dụng triệt để triết lư đơn giản này mà tôi được lợi ích biết bao điều cụ thể.




Như trên bốn mươi năm sống và làm việc trên nhiều chục nước trên thế giới, tôi đă áp dụng mật pháp đó, nên thành công và an vui làm được nhiều việc tốt. Đây là sự thiết thực, lơi ích của triết lư đơn giản, nhưng cho nhiều an vui hạnh phúc. Ở hiền th́ sẽ gặp lành.




10. Thay lời kết




Quư vị vừa đọc xong phần một của quyển “Con Đường Sáng”. Cuốn sách nhỏ này không phải là hồi kư hay chuyện cổ tích thời xưa hay chuyện tưởng tượng, mà là một tập hợp điều tra khoa học, nghiên cứu ghi chép rất vô tư, trung thực của từng trường hợp nhân quả.




Thế giới hiện tại có đầy đủ tiện nghi vật chất, nhưng cuộc sống càng ngày càng ít an vui hạnh phúc, v́ luôn luôn xảy ra nhiều biến động khủng hoảng: chiến tranh, thiên tai, hận thù… v́ nhiều người không tin nhân quả nên họ đă và đang gây nhiều đau khổ, nhiều tội lỗi, với nhiều cử chỉ và hành động nghịch với luật thiên nhiên và vũ trụ, v́ vậy tạo nên nhiều xáo trộn cho cuộc sống, thế là chiến tranh hận thù và thiên tai xảy ra.




Cuộc đời này vốn là vô thường ngắn ngủi, có đó rồi mất đó. Xin quư vị hăy cùng nhau thực hành tin nhân quả và cổ súy nhiều người cùng thực hành để cùng có an vui cho chính ḿnh, và cũng cho chính xă hội cho đất nước ḿnh đang sống. Và cứ như vậy sẽ lan tỏa ra nhiều nơi trên thế giới. Ḥa b́nh thịnh vượng và an vui hạnh phúc sẽ đến với mọi người.




Tôi viết quyển sách nhỏ này với ḷng chân thành rút ra từ kinh nghiệm sống trong tận đáy ḷng. Tôi ước mong được thấy mọi chúng sinh được sống trong an vui hạnh phúc, trái đất này được măi xanh và tươi đẹp, giữa con người với con người biết yêu quư tôn trọng lẫn nhau.



Tôi mong mỏi và hy vọng có đủ sức khỏe và thời gian để tiếp tục viết thêm quyển thứ hai.




Việt Nam Phật Quốc Tự - Lumbini

P.L. 2555 , Lumbini

Ngày Trăng Tṛn Tháng Tư, Tân Măo




Thích Huyền Diệu

Chú thích: (*) Tiêu đề do BBT đặt, tiêu đề gốc: Con đường sáng (Sự thật nhân quả)

florida80
10-17-2019, 21:42
Chuyện hay về cuộc sống: Lời phật dạy




cuoc song

Câu chuyện cuộc sống: Sống trong hiện tại
Phật hỏi đệ tử :
- Cuộc sống người ta được bao nhiêu ?
Các đệ tử thay nhau trả lời :
- 80 năm - Sai. 70 năm - C̣n sai. 60 năm - Sai.
- Vậy người ta sống bao lâu?
Phật mỉm cười đáp:
- Đời người chỉ thuộc trong ṿng hơi thở.
Lời b́nh : Theo phong thủy, Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hăy sống với thực tại.

Stt về cuộc sống: Sau khi chết người ta đi về đâu?
Hoàng đế Goyozer đang học thiền với thiền sư Gudo Toshoku.
- Bạch thầy, sau khi chết, người ta đi đâu ?
- Tôi không biết.
- Tại sao thầy không biết ?
- V́ tôi chưa chết.
- ???
Lời b́nh : Khi sống, con người nên thưởng thức những vẻ đẹp và bí ẩn của cuộc sống theo cái nhiều người sống. Không cần quan tâm đến thế giới sau khi chết. Hăy sống trọn hôm nay, đừng lo ngày mai v́ chuyện ngày mai th́ mai mới xảy ra.

Câu chuyện cuộc sống: Định mệnh nằm trong bàn tay
Thời xưa, có vị tướng quyết tấn công địch dẫu quân địch mạnh hơn gấp nhiều lần. Trên đường tiến quân, ông dừng chân ở một đền thờ cầu nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng xu và nói lớn với quân sĩ:
- Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo. Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng c̣n ngửa th́ quân ta sẽ bại. Chúng ta phó mặc mạng sống cho định mệnh. Đồng xu bay lên, xoay mấy ṿng và rơi xuống đất.
- Sấp rồi ! Chúng ta sẽ thắng ! Hăy xông lên chà nát quân thù ! – Ba quân reo ḥ phấn khởi.
Sau trận chiến, toàn bộ quân địch hùng hậu đông đảo bị đánh bại hoàn toàn. Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân :
- Không ai có thể thay đổi được bàn tay định mệnh.
Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền ra. Cả hai mặt đồng xu đều là mặt sấp.
Lời b́nh : Thiên đàng rất công bằng đối với tất cả mọi người, không thiên vị dành riêng cho ai. Sự giúp đỡ duy nhất mà bạn có được là chính bản thân bạn !!!
•Những stt ngắn hay về cuộc sống giúp bạn thành công
•Stt hay về cuộc sống: 7 mốc quan trọng của cuộc đời
•Châm ngôn hay về t́nh yêu cuộc sốngcau chuyen cuoc song


Stt về cuộc sống: Con sóng nhận thức
Nh́n thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực ḿnh:
- Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này.
Con sóng to cười đáp : Đó là v́ không nhận ra gốc gác của ḿnh mà bạn buồn bực thế.
- Tôi không là sóng thế là ǵ ?
- Sóng chỉ là h́nh thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra bản chất của chính ḿnh là nước, bạn sẽ không c̣n ấm ức với cái vỏ sóng này và không c̣n buồn bực ǵ nữa.
Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ:
- À, bây giờ th́ tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.
Lời b́nh : Con người cho rằng “ngă” là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên nhiên bao la.

Câu chuyện cuộc sống: Thiên đường địa ngục
Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:
- Bạch thầy, thiên đường hay địa ngục có thật hay không ?
- Thế ngài là ai ?
- Tôi là tướng quân.
Bất ngờ, thiền sư cười lớn :
- A ha ! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy, trông ông giống anh hàng thịt.
Tướng quân nổi giận, rút gươm :
- Tao băm xác mi ra !!!

florida80
10-17-2019, 21:42
Thiền sư vẫn điềm tĩnh:
- Này là mở cửa địa ngục.
Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:
- Xin… xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.
- Này là mở cửa thiên đường – thiền sư Ekaku mỉm cười.
Lời b́nh : Thiên đường, địa ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà nó ở đây và bây giờ ! Lành, dữ đều do tư tưởng. Cửa thiên đường địa ngục mở ra bất cứ lúc nào.

Stt về cuộc sống: Thiên đàng địa ngục đều do tâm tại
Có một bà lăo biệt danh “mụ già hay khóc”. Trời mưa, mụ cũng khóc, trời không mưa mụ cũng khóc. Có người hỏi bà:
- Bà lăo ơi, sao bà lại khóc?
- Tôi có hai con gái, cô chị bán giày vải, cô em bán dù. Khi trời nắng ráo, lăo nghĩ tới con em bán dù không được. Khi trời mưa, lăo lại lo cho con chị, mưa gió không có khách nào chịu mua giày.
- Lăo nên nghĩ rằng khi trời đẹp đứa lớn sẽ bán được, khi trời mưa đứa nhỏ bán dù rất chạy.
- À, ông có lư.
Từ đó, “mụ già hay khóc” thôi khóc. Bà lăo cười suốt ngày dù trời mưa hay nắng.
Lời b́nh : Một điều lợi hay bất lợi sẽ tuỳ thuộc vào cách nh́n, cách suy nghĩ của bạn.

stt ve cuoc song


Câu chuyện cuộc sống: Phật tại gia
Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm t́m kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi:
- Cậu đi đâu đấy?
- Tôi đi cầu Bồ Tát.
- Bồ Tát ở xa, chi bằng đi t́m Phật có hơn không?
- T́m Phật ở đâu bây giờ?
- Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên ḿnh khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật.
Theo lời, cậu về nhà th́ trời đă khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá vội khoác mền lên người, xỏ dép trái. Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ ḿnh như vậy th́ đứng chết lặng.
Lời b́nh : Người ta t́m chân lư nhưng điều cần là thực thi ngay trong ḷng, không th́ khó mà gặp được.

Stt về cuộc sống: Ngón tay chỉ mặt trăng
Sư Wu Jincang hỏi Lục Tổ Huệ Năng:
- Con đọc kinh Đại Bát Niết Bàn bao năm rồi mà vẫn chưa hiểu. Xin tổ sư soi sáng cho.
Lục Tổ Huệ Năng cầm quyển kinh đưa cho ni sư, nói:
- Ta không đọc được chữ, con hăy đọc, ta sẽ giúp con hiểu.
- Tổ không đọc chữ sao ngài hiểu thông nghĩa được ? – Jincang rất ngạc nhiên.
Lục Tổ Huệ Năng thủng thỉnh đáp:
- Chân lư không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?
Lời b́nh : Ngôn ngữ văn tự đều là biểu tượng diễn chân lư. Đừng lầm chữ nghĩa với chân lư như đă lầm ngón tay với mặt trăng.

Câu chuyện cuộc sống: Ai đó ?
Kitagaki, thống đốc bang Kyoto, đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu – vị sư trưởng đền này. Đệ tử của Keichu vào báo:
- Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy.
- Ta không biết thống đốc nào cả – Sư trưởng trả lời.
Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki:
- Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót v́ không quen thống đốc nào cả.

florida80
10-17-2019, 21:43
Kitagaki hiểu ra:
- Nếu vậy, hăy báo với thầy anh có Kitagaki muốn diện kiến.
- Để tôi thử lần nữa.
Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi:
- Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.
Lời b́nh : Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. V́ vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.

Stt về cuộc sống: Càng vội càng chậm
Một thanh niên nọ lên núi t́m kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ:
- Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần th́ phải bao lâu mới thành kiếm sư?
- Có lẽ 10 năm.
- Cha con đă già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa th́ mất bao lâu?
Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:
- Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.
Anh thanh niên không giấu được vẻ nôn nóng:
- Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.
- Thế th́ anh cần phải ở lại đây 70 năm – Vị sư phụ mỉm cười.
Lời b́nh : Những người quá nóng nảy muốn đạt đến kết quả th́ hiếm khi thành công.

florida80
10-17-2019, 21:44
cuộc sống bạn nên đọc một lần trong đời






Stt hay-bài học về cuộc sống: Ai nghèo hơn


Nhà Mạt ở cuối thôn Hạ, có thể nói là nghèo nhất, cái nghề mà vợ chồng Mạt đang làm th́ nhắc đến người ta phải bịt mũi...

*****

- Hôm nay ḿnh đi sớm thế? Đợi em luộc mấy củ sắn ăn lót dạ đă...

Mạt lúi húi lấy thêm sợi dây thừng buộc hai cái sọt lên chiếc xe thồ cũ kỹ của ḿnh, mải làm nên không nghe thấy tiếng vợ, hắn chạy vào trong lấy cái thùng to được g̣ bằng tôn đặt vào trong cái sọt bên phải chiếc xe rồi lẩm bẩm chửi:

- Cái ĐM nhà nó chứ! Một năm mà thay hai cái thùng thế này th́ giết người à? Đă nghèo th́ chớ, đời đen như con chó mực!

Nhà Mạt ở cuối thôn Hạ, có thể nói là nghèo nhất, cái nghề mà vợ chồng Mạt đang làm th́ nhắc đến người ta phải bịt mũi, cái nghề đi lấy cứt và nước đái hay ngày xưa gọi là nghề gánh phân, cách gọi tục th́ như vậy chứ thật ra có thể nói văn chương hơn một chút là nghề chăm sóc vườn ruộng thuê, một nghề đang khá phổ biến tại nơi đây! Các gia đ́nh giàu có họ không dám ăn các loại rau mua ở chợ v́ sợ thuốc trừ sâu, thuốc tăng trọng hoặc là những thứ thuốc khỉ gió chết tiệt nào đó mà không đảm bảo an toàn cho người ăn nên thuê những người như vợ chồng Mạt về trồng và chăm sóc các loại rau, cây ăn quả tại nhà cho người ta. Hàng ngày Mạt đi đến các gia đ́nh khác trong ngoài thôn lấy phân về ủ và nước giải về làm nguyên liệu để bón và tưới vườn cây, ngày trước th́ công việc này cũng giúp cho hai vợ chồng đủ hai bữa cơm, nhưng giữa thời buổi người khôn cứt hiếm như bây giờ th́ nguồn phân và nước giải ngày càng khó kiếm v́ những người có điều kiện họ xây hố xí tự hoại, những nhà c̣n lại th́ họ không cho v́ cũng muốn giữ lại để dùng cho vườn nhà ḿnh, do vậy mà cuộc sống đă khó khăn lại càng trở nên túng thiếu hơn trước! Dân làng người ta hay gọi Mạt là Mạt sọt cũng bởi v́ công việc đặc trưng của hắn.



- Hôm nay ḿnh đi gom hàng ở đâu? Hôm nay ông trưởng thôn đến kiểm tra tài sản để lên danh sách các hộ nghèo đấy! Ḿnh cố gắng về sớm c̣n có nhời với người ta...

Nghe vợ nói Mạt thở dài thườn thượt:

- Lại kiểm tra, nói về cuộc sống nhà ḿnh th́ năm nào mà chả thế! Tài sản th́ có cái quái ǵ đáng giá đâu! Ḿnh cứ ở nhà tiếp ông ư, hoàn cảnh và thu nhập thế nào th́ cứ nói như thế để tiếp tục được hưởng trợ cấp của xă, chứ trông vào hai cái sọt của tôi th́ sống sao nổi!

Vợ Mạt tay gói củ sắn vào tờ báo cũ, nhét vào túi ni-lông treo lủng lẳng trên ghi-đông xe đạp cho chồng rồi than văn:

- Hay ḿnh xem có công việc nào khác th́ làm vậy, ví dụ như đi làm thợ xây, thợ nề chẳng hạn, có khi lại đỡ vất vả hơn! Suốt ngày đi hót cứt cho thiên hạ th́ làm sao mà thoát được nghèo...

Mạt trợn mắt trừng trừng nh́n vợ tỏ ư không hài ḷng:

- Cô đừng có coi thường cái nghề này nhé! Chẳng qua xă hội bây giờ thay đổi nên nghề này mới mai một đi, ngày xưa ông nội tôi đi buôn cứt nổi tiếng khắp làng đấy. Tôi luôn đau đáu một giấc mơ khôi phục cái nghề truyền thống này, muốn làng ḿnh lại mở ra cái Chợ phân như ngày xưa để những người như tôi giao dịch, buôn bán. Nếu bây giờ mà như ngày xưa th́ cứt được lên sàn giao dịch chứng khoán rồi ư chứ!

Vợ Mạt cười sằng sặc rồi nói:

- Vâng! Nghề cao quư! Cứ động vào là ḿnh lại giẫy nẩy lên! Em biết ḿnh yêu nghề rồi. Thế hôm nay ḿnh lại xuống xóm dưới lấy hàng à?

Mạt chưa vội trả lời vợ, hắn lấy cái đóm châm điếu thuốc lào để hút, trầm ngâm nh́n làn khói bay như nhớ lại thời huy hoàng của cái nghề gánh phân ngày xưa, hắn lấy cái ghế gỗ ra hiệu cho vợ ngồi xuống rồi nói:

- Chúng ta mới lấy nhau nên tôi chưa truyền được hết bí quyết gia truyền cho ḿnh biết, tiện hôm nay ḿnh ngồi đây để tôi chỉ bảo luôn...

Thấy vợ chăm chú lắng nghe, Mạt sọt bắt đầu truyền nghề:

- Nếu lần sau mà đắt hàng th́ chúng ta phải chia địa bàn ra hoạt động, ḿnh nhớ là không được đi lấy cứt ở xóm trên nghe chửa?! Chịu khó lên xă mà lấy...c̣n nếu hôm nào mưa gió ngại đi th́ sang nhà ông Lực, ông Thân mà xin cũng được...

Mạt chưa nói hết ư th́ vợ hắn đă ngơ ngác hỏi:

- Ô hay, cứt nào mà chả là cứt, lấy xa làm ǵ cho khổ ra, tiền công th́ đáng bao nhiêu mà phải hành xác như vậy?

Mạt cười lắc lư cái đầu khoái chí rồi tiếp tục giảng giải:

- Tôi đă nói hết bí quyết nhà nghề đâu mà ḿnh đă hỏi, nghe đây này: Cứt được chia ra làm nhiều loại chứ không phải giống nhau hết đâu! Cứt loại một là cứt trên xă, trên đó có nhiều quan chức, họ nhiều tiền lắm của, ăn uống ngon nên cứt thải ra chất lượng và nhiều đạm! Loại này dùng để bón vườn cà và tưới rau th́ mới tốt, hiểu chửa? C̣n cứt loại hai là cứt của một số nhà buôn bán kinh doanh, c̣n loại vét đĩa nhất và kém chất lượng nhất chính là cứt của những người dân nghèo như chúng ḿnh, cái này chỉ để dùng tạm nếu không đi xin được thôi...

florida80
10-17-2019, 21:45
Vợ Mạt gật gù, mắt sáng lên như hiểu được bí quyết nhà nghề:

- À th́ ra là vậy! hèn nào cái thùng nước giải ḿnh lấy ở trên xă, em tưới luống Bắp Cải cho nhà bà Báu, ôi giời ơi! Nó lên tốt um ḿnh ạ, Bắp nào bắp đấy vừa to vừa tṛn như quả bóng...hóa ra đó là bí quyết nhà nghề cả!

Mạt cười khà khà:

- Chuyện! Cái ǵ trong cuộc sống này nó cũng có bí quyết của nó đấy! Đừng có đùa! Ví như lấy nước giải hay cứt của những đứa nghèo như ḿnh mà tưới th́ chết mẹ nó cả cây v́ làm chó có chất khỉ ǵ đâu...

Đang mải truyền kinh nghiệm cho vợ, Mạt sọt chợt nhớ ra phải lên xă lấy phân, hắn vội vàng đứng dậy leo lên cái xe thồ rồi quay lại dặn vợ:

- Ḿnh ở nhà th́ chạy ra ruộng xem cái hố phân chuồng ủ đă chín chưa để mai c̣n đi bón cho người ta, tôi đi luôn kẻo muộn, không nhanh thằng khác nó xin mất cứt th́ có mà nhịn đói!

Lúc này mặt trời đă lấp ló sau rặng tre đầu làng, những tia nắng sớm làm sáng bừng lên con đường quê ngoằn nghèo, rẽ qua cái ngơ nhỏ dẫn vào nhà Lực đă được lát gạch phẳng ĺ, hai bên đường phủ xanh bởi những hàng chuối non cao gần đến vai người.

Trong căn nhà cấp bốn đă có hiện tượng xuống cấp, trần nhà nhiều chỗ bị bong tróc, bức tường bên trái cửa ra vào đôi chỗ đă rạn nứt, chỉ cần đụng nhẹ vào là vôi vữa sẽ rụng từng mảng xuống nền nhà... Lực đang nhăn mặt, cong mông đẩy cái tủ vào buồng trong rồi lấy cái vỏ chăn cũ chùm kín lên. Hắn đứng im quan sát khung cảnh tồi tàn của gia đ́nh ḿnh rồi bất chợt bật cười v́ tâm đắc, gă quay lại gọi vợ:

- Cô Lụa đâu rồi? đă xong chửa, nhanh tay nhanh chân lên hộ tôi ! Người ta sắp đến kiểm tra rồi kia ḱa!

Lụa ngọng hớn hở chạy từ sân vào, tươi cười bảo chồng:

- Em xong từ lâu rồi, em nhét con b́nh bịch vào trong chuồng lợn, bố nó cũng chả phát hiện ra được, ḿnh thấy em có khôn không?

Lực ngó ra ngoài sân tỏ vẻ nghi ngờ:

- Thế c̣n cái xe đạp điện của con Mận nhà ḿnh, cô cất đâu rồi, đừng có để tơ hơ ra ngoài kẻo nó nh́n thấy th́ chết cả lũ...

Tháo cái khăn buộc trên đầu xuống lau mồ hôi, Lụa ngọng nguưt môi:

- Ḿnh cứ phải no! Em có phải con ngu đâu, xe đạp điện em giấu vào trong chuồng xí rồi, có ai điên mà rúc vào đấy kiểm tra!

Lực cười khoái chí nh́n vợ:

- Được! Khá! không ngờ nh́n mặt cô chậm phát triển thế mà cũng khôn ra phết đấy chứ! Thế mà từ xưa đến giờ cả cái làng này đứa nào cũng bảo cô bị dở hơi...

Được chồng khen, Lụa ngọng cười rú lên như bị ma làm rồi khoe với chồng:

- Này ḿnh! Em bẩu, em chuẩn bị sẵn đôi gà sống thiến với chai rượu nếp mới rồi, tí nữa năo trưởng thôn vào th́ ḿnh đưa nuôn à?

Lực bỗng trầm ngâm một lúc rồi từ tốn bảo vợ:

- Năm nay nhà ḿnh phấn đấu xin vào cái diện nghèo nên cũng phải có tí chút, chịu khó giả nghèo giả khổ một tí nhưng lại sướng! Theo như lăo trưởng thôn phổ biến trong cuộc họp lần trước th́ năm nay chỉ bổ sung một chỉ tiêu nghèo thôi, mà đối thủ cạnh tranh của nhà ḿnh lại là nhà thằng Thân...Ḿnh không bôi trơn bằng đôi gà với chai rượu th́ tôi sợ hỏng việc! cứ theo kế hoạch tôi bàn với mẹ con cô hôm qua mà làm, cứ diễn làm sao cho thật lâm ly bi đát vào để lăo ư biết!

Để chuẩn bị cho cuộc viếng thăm kiểm kê tài sản là một trong những phương thức để xác định các hộ nghèo của ông trưởng thôn, vợ chồng Lực, Lụa cùng nhau lên kế hoạch đối phó, ngoài những đồ đạc đắt tiền đă được đem giấu kỹ th́ vợ chồng hắn c̣n chọn mặc những bộ quần áo cũ, vá chằng chịt để thêm phần nghèo khổ đáng thương. Năm ngoái đă cố gắng xin vào danh sách những hộ nghèo của thôn nhưng không được, rút kinh nghiệm nên năm nay vợ chồng Lực đă chuẩn bị khá kỹ...

Hai vợ chồng đang bàn bạc th́ cái Mận đi vào, tay cầm điện thoại, miệng vẫn lẩm bẩm chửi ǵ đó, vừa nh́n thấy con gái, Lực quát lên:

- Con Mận! Mày đi đâu giờ mới về, hôm qua tao dặn thế nào c̣n ṃ đi chơi, học không lo học suốt ngày điện thoại...

Thấy bố mắng, con bé Mận phụng phịu:

- Cái Ngát nhà ông Thân nó dám vào "Phây búc" của con chửi đểu, con đang chửi lại nó...

Lực chép miệng chửi mấy câu rồi nói:

- Con nhà mất dậy, bố nào con đấy! Đợt này kiểu ǵ nhà ḿnh cũng phải loại nhà nó ra để lọt vào danh sách hộ nghèo mới được, cay lắm rồi! Thế nó chửi ǵ mày?

Mận giơ điện thoại cho bố xem rồi tŕnh bày:

- Đây bố xem này, con mới đổi "Ních" là Heo Mập Dễ Thương, thế mà nó nhảy vào chửi con là cái...cái ĐM con Lợn béo! Bố bẩu có tức không? Con chửi lại luôn cho bơ ghét!

florida80
10-17-2019, 21:46
Lụa ngọng cũng giằng điện thoại của con gái xem và chửi:

- Đúng nà cái noại con nhà vô học! người ta nà Heo mà nại chửi nà Nợn, ăn ǵ mà dốt thế không biết!

Nhà Lực với nhà Thân cạnh tranh nhau để được nghèo nên gia đ́nh hai bên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, ngay hai đứa con gái của họ là cái Mận với cái Ngát cũng đâm ra ghét nhau. Mận cũng như bao cô gái mới lớn khác rất thích nhận ḿnh là Heo xinh hoặc Heo đáng yêu nhưng nếu ai gọi ḿnh là Lợn th́ sẽ tức điên lên và sẵn sàng chửi đáp trả đầy hận thù, mặc dù không hiểu Heo và Lợn th́ khác nhau cái ǵ...

Từ ngày có chính sách ưu tiên dành cho người nghèo để cuộc sống bớt khó khăn đến với Thôn Hạ, trong mắt của những người dân ở đây, ai cũng là đối thủ để cạnh tranh nghèo với ḿnh. Ai cũng t́m cách nói xấu và bới móc ra những đồ đạc hiện có của hàng xóm nhằm loại họ ra khỏi diện nghèo để ḿnh yên tâm bám trụ và hưởng chính sách ưu đăi của nhà nước. Thôn Hạ càng ngày càng phức tạp v́ mâu thuẫn, t́nh làng nghĩa xóm hầu như đă không c̣n, đến tối nhà nào cũng đóng chặt cửa sợ hàng xóm sang ŕnh ṃ của cải của ḿnh có để mách với trưởng thôn!

Lực ngó nghiêng nh́n ra ngoài ngơ rồi nói như quát:

- Tạm thời bỏ qua! Con Mận vào thay ngay bộ quần áo khác và cất ngay cái điện thoại đi cho tao! Lấy bộ nào cũ nhất ra mà mặc, nghèo mà diện thế này hả, nhanh lên!

Nh́n theo đứa con gái đang chạy vào trong nhà, Lực quay lại trách vợ:

- Nhẽ ra mà đón được bà cụ về đây mấy hôm th́ yên tâm luôn, coi như nhà ḿnh phải nuôi thêm một miệng ăn, càng dễ để được xét hộ nghèo...cô chậm chân quá để lăo cả đón về trước...

Lụa ngọng thở dài thườn thượt rồi ngồi bệt xuống đất, tay cầm cái nón phe phẩy quạt rồi nói:

- Ai nghĩ nhà năo ư nại nhanh thế! B́nh thường có thấy năo ngó ngàng ǵ đến bà cụ đâu, hóa ra bên Nàng đó cũng đang xét hộ nghèo nên...Ḿnh cứ yên tâm! Đồ đạc đă giấu hết rồi, quả này chắc chắn nà được nghèo thôi...

Thấy cái Mận đi ra với bộ quần áo cũ rích, Lực khoái chí ngắm nghía nhưng bất chợt nh́n thấy mái tóc của nó, hắn lại quát:

- Giời ơi là đất! Tóc ǵ mà cứ vàng vàng, đỏ đỏ như lông ḅ bị bệnh thế kia, lấy cái khăn mỏ quạ của mẹ mày buộc vào mà che đi...

Lụa ngọng moi trong cạp quần ra tờ giấy nhỏ đă nhầu nát, miệng lẩm bẩm hát vài câu rồi hỏi chồng:

- Hát bài này sợ nạc hậu không ḿnh?

Lực lắc đầu chán nản:

- Dốt lắm! cái bài Liên khúc Nghèo này nổi tiếng, tuy nó cũ nhưng nó đi vào ḷng người hiểu chửa, nghe tôi dặn lại đây: Bao giờ thấy lăo trưởng thôn vào đến cổng th́ cô phải giả vờ ngồi giặt quần áo, miệng cố gắng hát thật thảm thiết nhưng phải thật tự nhiên, đừng để người ta bảo ḿnh làm tṛ, làm sao để lăo ư nghĩ rằng ḿnh dùng lời hát để bày tỏ sự nghèo khổ của ḿnh. Giờ cô hát lại một câu tôi nghe thử xem nào...

Lụa ngọng hắng giọng rồi cất lên tiếng hát nhăo nhoét, chua hơn dấm:

"Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo, qua bao nhiêu năm không đổi thay nhớn nên c̣n nghèo...Nuôn đi bên tôi như với người t́nh thân thiết...

Nghe vợ hát, Lực nhăn mặt rồi quát:

- Thôi! Tập luyện từ hôm quá đến giờ mà giọng vẫn khắm lọ thế hử, nghe cô hát mà tôi có cảm giác bị đứa nào lấy nước mắm nguyên chất rót thẳng vào lỗ tai ư...Thế bài nào là bài tủ của cô, cô hát tôi xem có khá hơn không?!

Lụa ngọng thanh minh, tỏ vẻ hiểu biết:

- Căn bản sở trường của em nà nhạc trẻ, ḿnh bắt em hát ḍng nhạc này nó không phù hợp với chất giọng đậm nốt Na trưởng nên quăng 8 của em, ḿnh nghe đây này, bài hát này đang mốt...

Nói rồi Lụa ngọng hắng giọng, ngân thử mấy nốt để bắt đầu cất cao tiếng hát:

"Ta quen nhau đă bao nâu rồi, hỡi đêm sao vẫn măi đêm dài...Này mùa đông ơi xin hăy nàm tuyết rơi..."

Lực mặt nghệt ra lặng im như vừa nghe thấy điều ǵ đó thật kinh khủng, Lụa ngọng tiếp tục:

- Em mà đi thi chương tŕnh "Sờ voi" có khi nại nọt vào mắt xanh của Huấn Nuyện Viên Mỹ Ninh ư chứ! Trông thế này thôi chứ em có tố chất nghệ sĩ nắm đấy!

Hai vợ chồng đang x́ xào th́ ông Tín trưởng thôn đă vào đến cửa ngơ, tay cầm quyển sổ ngó nghiêng rồi hắng giọng:

- Vợ chồng Lực Lụa yêu đời quá nhể! Chắc dạo này làm ăn khấm khá phỏng? thế này th́ Thôn ta lại có thêm hộ thoát nghèo rồi đây!

Lụa ngọng chạy vội ra ngoài cửa, hai bàn tay cứ xoa măi vào nhau nh́n ông trưởng thôn:

- Ấy chết! mời bác vào nhà xơi nước! Bác cứ đùa bọn em, nhà em c̣n phải trông chờ vào sự giúp đỡ của bác nhiều, nói về cuộc sống th́ nhà em khó khăn lắm!

Lực lom khom bê cái ấm trà xanh đă ám màu đen v́ khói bếp, miệng tươi cười đon đả:

- Bác trưởng thôn đến kiểm tra đấy ạ! Mời bác ngồi làm bát chè xanh cho mát ruột đă...

Ông Tín trưởng thôn tiến thẳng vào nhà, tay chắp sau mông, ngó nghiêng nh́n xung quanh rồi chép miệng:

- Đồ đạc đâu hết rồi mà nhà trống tếch trống toác ra thế này?!

Đă chuẩn bị trước câu trả lời, vợ chồng Lực Lụa nh́n nhau sụt sùi, Lụa ngọng nghẹn ngào:

- Hoàn cảnh gia đ́nh em éo ne nắm bác ạ! ăn c̣n chả có th́ nấy đâu ra mua sắm đồ đạc...

Ông trưởng thôn lại chép miệng, lắc đầu:

- Chết! chết thật! thế làm ăn thế nào mà ra nông nỗi này! Đói th́ sức đâu mà lao động sản xuất?

Lực run run rót đầy bát nước chè xanh rồi nói:

- Nhịn đói là một trong những năng khiếu tiêu biểu của nhà em rồi! mấy năm trước cũng cố gắng xin bác xét cho cái diện nghèo để được hỗ trợ của nhà nước nhưng chưa được bác chiếu cố cho! Năm nay bác đến nhà xem xét thế này rồi th́ bác thương cho vợ chồng em và các cháu...

Cái Mận từ trong buồng đi ra với bộ quần áo cũ nát, đầu chít khăn mỏ quạ, khuôn mặt thiểu năo, ôm bụng gọi bố mẹ:

- Con đói quá bố mẹ ơi, nhà c̣n củ khoai nào nhét vào mồm không...

Lực xua tay cho con vào nhà rồi nh́n ông trưởng thôn thở dài:

- Đấy bác nom xem! Nhà th́ dột nát, vợ con th́ nheo nhóc như vậy đấy, chỉ mong các bác giúp đỡ tạo cho...

Lụa ngọng xách ra đôi gà và chai rượu đă được nhét kỹ vào cái làn nhựa to đưa cho chồng. Lực đón lấy rồi bắt đầu t́m cách hối lộ trưởng thôn:

- Gọi là có tí chút t́nh cảm...nhân dịp năm hết tết đến, bác nhận cho gia đ́nh em phấn khởi! nhà em không bao giờ quên ơn bác!

florida80
10-17-2019, 21:46
Thấy ông trưởng thôn xua tay, Lụa ngọng tiếp lời chồng:

- Chỗ t́nh Nàng nghĩa xóm với nhau, chút ít quà gọi nà tấm cái tấm Ṇng của nhà em...

Ông Trưởng thôn liếc qua cái làn rồi hắng giọng:

- Cô cậu cứ vẽ! tớ làm quan cũng chỉ là lo cho bà con! Đó cũng là trách nhiệm của ḿnh...Gia đ́nh làm thế này...tớ áy náy quá...Ai tớ cũng thương cũng muốn giúp đỡ, nhưng chỉ tiêu chỉ có hạn...

Nói đến đây ông dừng lại, vợ chồng Lực Lụa liên tục Vâng Dạ, miệng không ngừng nói cảm ơn. Ông nói tiếp:

- Thôn ta chỉ có thể thêm một chỉ tiêu nữa thôi, tôi đang phân vân giữa gia đ́nh anh chị và gia đ́nh nhà anh Thân!

Vừa nghe đến tên đối thủ của nhà ḿnh, Lực nói luôn:

- Nhà thằng đấy th́ nghèo cái ǵ? Giàu nứt đố đổ vách ra mà cứ làm tṛ, bác xem có ai được như nhà nó? Chẳng qua nó tham cái chính sách ưu đăi cho người nghèo thôi...Đúng là cái loại đă giàu c̣n tham, em đề nghị bác xét chọn cho thật sáng suốt, kẻo lọt mất người nghèo thật như nhà em mà lại nhầm những loại giàu như nó vào hưởng chính sách....

Ông Tín trưởng thôn ngồi im nghe Lực, Lụa kể vanh vách những đồ đạc hiện có trong gia đ́nh nhà Thân mà họ đă mất thời gian theo dơi phát hiện được. Nhưng vợ chồng Lực cũng quên mất rằng vợ chồng Thân cũng đă mách y như vậy về nhà họ với ông Tín trưởng thôn...

Ông trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Thôi được rồi! tôi ghi nhận những ư kiến của anh chị, tôi sẽ xem xét sao cho thật công bằng và vô tư. Mấy hôm nữa có danh sách chính thức tôi sẽ dán ở nhà trong cuộc họp sắp tới cho mọi người trong Thôn cùng biết!

Dơi theo bóng ông trưởng thôn đă khuất hẳn khỏi con ngơ nhỏ, vợ chồng Lụa Lực nh́n nhau cười sằng sặc v́ khoái chí, cả hai thấp thỏm cho cuộc họp sắp tới dù biết chắc rằng lần này ḿnh sẽ được lọt vào danh sách những hộ nghèo...

Một năm nhà ông Tín trưởng thôn tổ chức không biết bao nhiêu cuộc họp với những nội dung khác nhau, họp tuyên truyền để bà con trong thôn tự giác giữ vệ sinh chung, họp ủng hộ quyên góp giúp đỡ đồng bào khó khăn, họp tuyên truyền phương thức làm kinh tế...Nhưng chẳng cuộc họp nào mà đông đủ bà con tham dự cả, dù ông trưởng thôn đă ra sức đi thông báo, hô hào mọi người đến...

Ví dụ như tháng trước họp toàn thôn, kết hợp với ban dân số của xă để phổ biến các biện pháp kế hoạch hóa gia đ́nh, vận động các đôi vợ chồng trẻ đi triệt sản, đặt ṿng tránh thai v́ t́nh trạng sinh con thứ 3, thứ 4 đang có xu hướng gia tăng tại thôn của ông. Hai cái chiếu cũ trải ra sân mà số người tham dự để nghe tuyên truyền phổ biến và hướng dẫn sử dụng các biện pháp tránh thai chỉ đếm chưa hết đầu ngón tay, chủ yếu là mấy người già được con cháu cử đi họp hộ.

Cuối cuộc họp ban tổ chức đành phải phát bao cao su và thuốc tránh thai cho mấy ông bà già để mang về cho con cháu dùng và cũng không quên dặn họ hướng dẫn lại cách sử dụng nó sao cho đúng cách như cuộc họp vừa rồi đă phổ biến, làm các cụ ông cầm mấy cái hộp bao cao su trên tay cũng ngậm ngùi tiếc nuối thời trai trẻ, v́ bây giờ có muốn th́ cũng không dùng được nữa rồi...

Vậy mà hôm nay mới 6 giờ tối, nhà ông Bách trưởng thôn đă đông khách đến khác thường, khoảng sân rộng gần 40 mét vuông dường như đă không c̣n chỗ trống. Người đứng kẻ ngồi, tiếng rít thuốc lào, tiếng tranh luận của bà con làm xôn xao cả thôn Hạ vốn yên b́nh từ trước đến nay.

"Đấy các bác xem, gia đ́nh em c̣n khó khăn lắm, chưa thể thoát nghèo được đâu..."

"Nhà tôi quanh năm chạy ăn từng bữa, mồ hôi khô th́ gạo cũng hết, nhà tôi mới gọi là vất đây này"

- Đề nghị bà con trật tự... !!!

Ông Tín trưởng thôn cầm đôi guốc mộc gơ vào nhau thành từng tiếng "cốp cốp" ra hiệu cho mọi người trật tự, những tiếng tranh luận bỗng im bặt, mọi ánh mắt dồn hết về phía ông trưởng thôn. Thấy đám đông đă ổn định, ông Tín thả đôi guốc xuống, ông đứng nghiêm trang vừa hắng giọng vừa nói:

- Kính thưa toàn thể bà con thôn Hạ! Cứ vào dịp cuối năm, thôn chúng ta lại tiến hành rà soát đánh giá và b́nh xét lại các hộ nghèo, tất nhiên trong đó bao gồm các hộ sẽ nghèo, suưt nghèo, đang nghèo và đă thoát được nghèo...từ đó chúng tôi sẽ tổng hợp lại và tŕnh lên trên xă để tiến hành phân loại...

stt hay ve cuoc song

Vừa nghe đến đây, bà con thôn Hạ lại lao xao bàn tán, tiếng Thân đang nói to nhất:

- Đấy! năm ngoái nhà em suưt nữa th́ được nghèo, ai ngờ trượt mất! năm nay em phấn đấu kiểu ǵ cũng phải nghèo...

Vợ chồng Lực đang ngồi im nghe thấy Thân nói th́ bĩu môi, Lực cũng nói oang oang cho mọi người nghe:

- Nghèo cái con khỉ! Sáng nào nhà tôi đi ra quán ăn phở cũng gặp vợ chồng nhà nó ở đấy, như nhà tôi đây mới gọi là nghèo...

Cái Lụa vợ Lực cùng hùa theo chồng bằng cái giọng ngọng nghịu:

- Đúng đấy bà con! Nghèo ǵ nhà đấy, chỉ được cái nươn nẹo!

Mạt sọt đi lấy cứt về muộn nhưng cũng kịp chen vào cuộc họp, hắn chào hỏi mọi người xung quanh rồi chăm chú lắng nghe ư kiến của mọi người...

Tiếng một người đàn ông lớn tuổi nói lớn:

- Này anh Thân! Trường hợp hộ gia đ́nh anh không thể gọi là nghèo được, anh có 2 sào ruộng chưa kể vườn cây hoa quả, vợ chồng anh lại có thêm cái nghề thổi kèn đám ma. Thu nhập đều đặn như vậy là khá giả rồi, có nhiều hộ c̣n khó khăn hơn nhà anh nhiều, anh c̣n thắc mắc cái ǵ!

Thân đứng phắt dậy, hai tay phủi bụi ở mông làm bắn hết vào mặt những người ngồi đằng sau, rồi nhăn nhó giải thích:

- Dạ, báo cáo bác trưởng thôn! Báo cáo bà con! Đúng là nhà em có thêm cái nghề thổi kèn gia truyền, nhưng năm nay làm ăn kém lắm! Từ đầu năm em bị viêm họng hột chữa măi chả khỏi nên không kèn sáo ǵ được nữa, giờ cứ có "Sô" đám ma nào th́ toàn con vợ em nó đi, nhưng nó thổi yếu! khách người ta chê, tiền cát-xê chẳng được bao nhiêu! giờ th́ mất hết khách rồi ạ! Hai đứa con đang tuổi ăn học, tốn kém lắm, năm nay bác cứ xét cho cái danh hiệu nghèo...

Ông Tín bần thần suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thôi được rồi, các anh chị cứ trật tự để nghe tôi phổ biến tiếp đă, có ǵ th́ lát chúng ta sẽ bàn luận tiếp...

Uống cạn bát nước trà xanh, ông nheo nheo mắt cầm tờ giấy và tiếp tục:

- Trước khi công bố danh sách các hộ nghèo và thoát nghèo năm nay mà chúng tôi đă hết sức công tâm, chí công vô tư để b́nh chọn, tôi xin phổ biến lại tiêu chí xét duyệt các hộ nghèo và các chính sách ở vùng nông thôn, năm nay có chút thay đổi so với mọi năm, cụ thể năm ngoái nếu hộ nào thu nhập dưới 400 ngh́n/tháng th́ được gọi là hộ nghèo nhưng năm nay th́ có quy định là tháng 550 ngh́n/tháng th́ mới được xét duyệt. Ngoài ra chúng tôi c̣n xét theo điều kiện nhà ở, đồ đạc hiện có để xác định đối tượng nào nghèo thật...

Tiếng mọi người lại nhao nhao lên ở dưới:

- Bác Trưởng thôn bẩu luôn cả quyền lợi được hưởng cho chúng em biết luôn đi...

Ông Tín kéo cặp kính lăo xuống đến quá mũi, mắt nh́n xuống dưới quát:

- Các anh, các chị hay nhể! Cái ǵ cũng phải có đầu có đuôi chứ, chưa nói xong đă kê gạch vào mồm người khác ngồi rồi...

Ông cầm tờ giấy rồi đọc tiếp:

- Sau đây là phần chính sách dành cho người nếu được xét là hộ nghèo, bà con im lặng nghe cho rơ, dài lắm nên tôi chỉ đọc một lần thôi: Được hỗ trợ bảo hiểm y tế khi khám chữa bệnh...

Vừa đọc xong th́ dưới lại có tiếng mấy bà nhao nhao:

"Tốt quá, tôi bị bệnh trĩ mấy năm nay, quả này được chữa rồi bà ạ..."

"Răng của tôi cũng rụng gần hết rồi, định đi trồng lại để ăn tết cho ngon nhưng không có tiền, quả này có cái anh bảo hiểm kia giúp đỡ rồi tôi phải làm một bộ nhai cho nó sướng mồm mới được..."

florida80
10-17-2019, 21:47
Thấy ông Tín ngó xuống tất cả lại im bặt, ông lắc đầu chán nản rồi đọc tiếp:

- Miễn tiền học phí giáo dục cho con em các hộ nghèo, hỗ trợ nhà ở, hỗ trợ vay vốn ngân hàng với lăi suất ưu đăi, hỗ trợ phương tiện sản xuất. Đặc biệt là được hỗ trợ tiền điện nếu giá điện tăng...

Ông dừng lại thấy mọi người ở dưới đang há hốc mồm ra ngạc nhiên, ông nói to:

- Bà con nghe rơ chửa!? c̣n ai thắc mắc ǵ không để tôi trả lời chất vất luôn một thể!

Tiếng mọi người lại xôn xao:

"Sướng thế nhể! Quả này không nghèo th́ nó phí đi..."

"Đúng rồi, gia đ́nh tôi được nghèo 3 năm rồi, sướng lắm..."

"Nhà bà có hai đứa con đi học miễn phí, trong khi đó con tôi th́ phải đóng tiền, vậy tội ǵ mà tôi không nghèo, đúng không các ông các bà..."

Một bà quay sang nh́n Mạt sọt có vẻ thông cảm:

- Anh Mạt nhà nghèo gần như nhất Thôn, năm nay được hưởng chính sách tiếp th́ chịu khó vay vốn mà nhà nước mà đầu tư sản xuất cho bớt khổ, cứ đi gánh phân thế này th́ vất lắm

Mạt tủm tỉm cười:

- Năm ngoái nhà cháu cũng định vay ít tiền đầu tư mua hai cái thùng đựng cứt loại tốt mà chưa dám vay, dùng cái sọt cũ chở nó chảy ra ngoài, dân người ta chửi cháu suốt! năm nay cháu phải đầu tư lại cái cần câu cơm mới được.

Không thấy ai có ư kiến ǵ, ông Tín đi đi lại lại suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Nếu không ai có thắc mắc ǵ th́ tôi xin lấy tinh thần tự giác của bà con, có hộ nào xung phong thoát khỏi danh sách nghèo không? Nếu có xin giơ tay !!!

Những người có mặt tại cuộc họp bỗng im bặt, người này nh́n người kia thăm ḍ, 10 phút trôi qua nhưng không có một cánh tay nào giơ lên.

Trưởng thôn lại tiếp tục:

- Vậy những hộ nào cảm thấy ḿnh vẫn c̣n khó khăn, cần được hưởng chính sách của người nghèo ?!

Chưa dứt lời th́ tất cả cánh tay được giơ lên, tiếng ồn ào lại bắt đầu:

- Em! Em! Nhà em bác ơi, khó khăn lắm...

Thân lại đứng dậy, sợ trưởng thôn không nh́n rơ, hắn giơ cả 2 tay, mặt nhăn nhó miệng nói lớn:

- Báo cáo! Nhà cháu! Nhà cháu không phải nghèo mà là quá nghèo!

Gă chưa nói xong th́ bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, luống cuống tḥ tay vào túi tắt th́ mọi người xung quanh đă chỉ trỏ bàn tán...

Lụa ngọng bĩu môi nói với người bên cạnh:

- Nghèo mà có điện thoại di động để niên nạc cơ đấy, Nại c̣n âm thanh Lổi! oách thế bà con nhể!

Thân luống cuống giải thích:

- Cái điện thoại này là đồ chơi của bọn trẻ con ở nhà đấy ạ, nhà em làm ǵ có tiền mà mua điện thoại...

Rồi hắn quay lại nh́n xung quanh và nghiến răng quát khẽ:

- Thằng ôn nào chơi đểu nháy máy cho ông đấy! cứ liệu hồn...

Ông Tín thở dài rồi trịnh trọng tuyên bố:

- Bà con lưu ư! Các phương tiện liên lạc như điện thoại, xe máy, ti vi, tủ lạnh...cũng là tài sản để đánh giá xét xem có thuộc diện nghèo hay không...bây giờ bà con tự thảo luận với nhau, tôi chuẩn bị lấy danh sách đă được xă duyệt những hộ thuộc diện nghèo và diện thoát nghèo!

Thân vừa nghe xong cũng tranh thủ đá đểu Dực:

- Cụ thể như cái nhà anh Dực này, vừa rồi có mua một chiếc xe máy, vậy năm nay sẽ không đủ điều kiện để xét nghèo nữa, mà sẽ thuộc diện gia đ́nh tiên tiến thoát nghèo, vượt khó...Tôi nói vậy đúng không bà con?

Dực vội vàng đứng dậy, khuôn mặt ngơ ngác, hắn khua chân múa tay giải thích:

- Ơ! Sao lại thế, gia đ́nh tôi chưa thể thoát nghèo được đâu! Các bác xem, người ta có cái tivi "phun hát dê", có xe ga, có điều ḥa nhiệt độ...nhà em đă có đâu, như vậy chả là nghèo c̣n ǵ...đúng không bà con? Báo cáo bác trưởng thôn là bác cứ cho em được nghèo thêm mấy nhiệm kỳ nữa để yên tâm sản xuất ạ!

florida80
10-17-2019, 21:48
Lụa ngọng lại bĩu môi:

- Tham vừa thôi, ra khỏi danh sách nghèo để cho những nhà khác c̣n vào, bám trụ mấy lăm rồi c̣n ǵ, các bác thấy em bẩu thế đúng chửa...vợ chồng em đây mới gọi nà nghèo, hai đứa con đang tuổi ăn học...

Lực cũng hùa theo vợ, chỉ trỏ vào Dực:

- Các ông các bà xem kia ḱa, nghèo mà đeo cái tai nghe nhạc oách chưa, ăn chơi có mấu đấy chứ, cứ thích làm choè...

Mọi ánh mắt đă tập trung vào Dực, gă luống cuống tháo cái tai nghe ra, giọng nói đầy vẻ oan ức:

- Khổ quá! Đây là cái máy nghe điếc của tôi chứ nghe nhạc mẹ ǵ đâu, đây các bác chứng giám cho! vợ chồng nhà thằng Lực này nó ghen ăn tức ở với nhà em nên nó t́m cách vu oan giáng hoạ cho em là giàu...bọn này nó điêu từ bé rồi!

Nói xong hắn chỉ vào mặt vợ chồng Lực:

- Nhà tao nghèo hơn nhà mày! Chúng mày là cái loại nhà giàu, giàu mà điêu!

Lụa ngọng đứng phắt dậy, trợn mắt quát:

- Ông bảo ai điêu! nhà ông bây giờ c̣n thiếu cái ǵ nữa...Tủ Nạnh nhé, Vô tuyến tinh thể nỏng nhé! À, Nại c̣n có hố xí tự hoại nữa...Đấy, bà con xem năng phí chưa?

Mọi người ồ lên và nh́n nhau xôn xao bàn tán:

"Ôi giời! ăn chơi thế, tôi nghe nói cái hố xí đấy chỉ cần bật công tắc là nước nó phụt ra ào ào đấy, mát mông lắm..."

"Hiện đại thế nhể! Hôm nào tôi phải sang ỉa nhờ cái chuồng xí đấy xem thế nào..."

Động chạm đến nghề nghiệp của ḿnh, Mạt sọt chép miệng liên tục rồi than văn đầy tiếc nuối:

- Phí phạm! của một đống như thế mà cho nó trôi tuột đi à!, lăng phí quá, lăng phí quá! Hiện đại như thế th́ lấy đâu ra phân với nước giải mà tưới rau...chết thật, chết thật!

Biết bị lộ cái hố xí tự hoại, Dực ngồi im không nói ǵ, cay cú nh́n vợ chồng Lực rồi đánh trống lảng nh́n quay về phía khác.

Lực ghé tai nói nhỏ với vợ:

- Quả này thằng Dực bị loại ra khỏi diện nghèo cho nhà ḿnh vào là cái chắc! C̣n thằng Thân th́ hết cửa thi đấu với ḿnh rồi...

Lụa ngọng cười rú lên:

- Chuẩn nuôn! Cái noại đấy mà dám thi đấu với nhà ḿnh à! Quả này giá điện nước tăng cũng chả sợ ḿnh nhể!

Thân nghe thấy chúng nó nói ḿnh, hắn đứng phắt dậy và nói lớn để trả thù:

- Thưa bà con! Cái vợ chồng nhà Lực này th́ nó giàu kém ai đâu, vậy mà cứ thích đóng cửa đi ăn mày. Tôi c̣n nhớ cuối năm ngoái nhà nó xây ngôi mộ cho ông cụ tổ to nhất làng, đă thế nó lại làm hẳn 30 mâm cỗ mà theo tục lệ ở làng ḿnh từ xưa đến nay th́ làm cỗ xây mộ cũng chỉ to nhất là 20 mâm, nó chơi trội như thế có phải nó phá luật lệ của cả làng ḿnh không? Nó làm thế khác nào nó ném cứt vào mặt cả làng ḿnh...

Bà con đang gật gù ủng hộ ư kiến của Thân th́ Lực đứng dậy chửi:

- Cái...Cái Đan Mạch nhà thằng Thân! Tao động chạm ǵ đến mày mà mày cứ lôi đi lôi lại cái chuyện từ năm ngoái ra nói thế! Cả làng đă chửi tao cái vụ làm cỗ to đấy rồi, mày thích bới cứt ra cho thối thêm hả...

Mạt sọt đứng dậy kéo vợ chồng Lực ra rồi can:

- Thôi em xin các bác! Cứt thối lắm rồi đừng bới ra nữa! các bác chửi nhau mà toàn lôi nghề của em ra rủa nhau thế.

Mọi người vội vàng chạy vào lôi Thân với Lực ra để tránh cuộc ẩu đả, thấy đă yên chuyện Mạt sọt bỗng chạnh ḷng, giọng buồn rầu tâm sự:

- Em hỏi các bác nhé?! Em từ xưa đến giờ ăn ở hiền lành có động chạm ǵ đến ai đâu, động một cái là lôi em ra chửi, tuần trước em đến lấy "hàng" ở nhà bác Lực, bác ấy lại bẩu con gái là: "Mày mà không chịu khó học th́ sau này chỉ có đi hót cứt", các bác xem thế có nhục cho đời em không cơ chứ!

Thấy Mạt sọt nói như sắp khóc, mấy người đứng bên cạnh vỗ về an ủi:

- Thôi chú đừng buồn! mỗi người một nghề, hoàn cảnh nhà chú khó khăn thế nào th́ cả làng đều biết...không việc ǵ phải tủi thân cả!

Ông Tín trưởng thôn khệ nệ bê cái bảng có dán sẵn mấy tờ danh sách những gia đ́nh được xét nghèo và đă thoát nghèo lên và nói to:

- Danh sách đă được đánh máy vi tính rơ ràng và minh bạch rồi đây! Bà con xếp hàng theo thứ tự mà xem, nghiêm cấm chen lấn xô đẩy, có ǵ thắc mắc th́ cứ hỏi, tôi giải đáp luôn!

Ông chưa kịp dứt lời th́ mọi người đă tranh nhau chạy đến cái bảng xem có tên ḿnh hay không, vợ chồng Lực Lụa nhảy cững lên sung sướng v́ đă được lọt vào danh sách những hộ nghèo, đang chắc mẩm trong bụng là nhà thằng Thân sẽ bị loại th́ đă thấy Thân reo lên

florida80
10-17-2019, 21:48
Nhà em cũng được nghèo rồi các bác ạ! Sướng quá đi mất!

Lực nh́n vợ thắc mắc:

- Sao lại thế nhỉ! Nó cũng được mà ḿnh cũng được là thế chó nào nhỉ! Sao bảo chỉ bổ xung một chỉ tiêu nữa thôi mà? Hay là nhà thằng Dực bị loại rồi...

Lụa ngọng cũng đang ngơ ngác không hiểu, th́ nghe tiếng Mạt sọt gào thét:

- Giời ơi là giời! sao tự nhiên tôi lại bị vào danh sách đă thoát nghèo thế này hả giời! bác trưởng thôn, sao bác lại đối xử như thế, cả làng này ai chả biết nhà em nghèo nhất...hay là nhà em không có ǵ để đút lót nên bị loại thế này?

Ông Trưởng thôn lớn giọng quát:

- Anh đừng có láo! Năm ngoái xă đă hỗ trợ anh sửa lại cái nhà dột rồi, vậy có nhà tử tế để ở coi như là thoát nghèo rồi, thắc mắc ǵ nữa! Tôi làm cán bộ th́ tôi phải thanh liêm, đề cử những gia đ́nh thực sự khó khăn vào danh sách...Anh nên tu chí vào mà làm ăn, hay ho ǵ mà cứ thích được nghèo?

Mạt sọt tức tưởi giải thích:

- Một tuần tôi kiếm được hai sọt cứt cũng không đủ cho một bữa ăn nhậu của các ông cán bộ đâu...Được rồi đă thế th́ tôi đếch cần, tôi chửi cái Đan Mạch bọn tham của đót lót đấy...cứ chờ đấy!

Nói xong Mạt bỏ về trước ánh mắt thương xót của những người trong thôn v́ ai cũng hiểu hoàn cảnh nhà hắn rất khó khăn. Lụa ngọng kéo chồng ra rồi thủ thỉ:

- Em hiểu rồi ḿnh ơi! Nhà thằng Thân nó hối nộ năo trưởng thôn thùng bia với mấy cây gị ḅ! c̣n nhà thằng Dực th́ đút nót cái phong b́, nghe đâu tiền triệu cơ đấy, vừa thấy nó nói với mọi người thế!

Tất cả mọi người lục đục kéo nhau về, ông Tín trưởng thôn đóng cửa ngơ lại rồi vào nhà ăn cơm. Hôm nay nhà ông thịt một con gà mà vợ chồng Lực hối lộ hôm trước, đang nhâm nhi chén rượu th́ bà vợ ông nói:

- Hết năm nay th́ ông cũng nghỉ đi, chức trưởng thôn giao lại cho người khác làm cho đỡ mệt, tôi thấy phức tạp quá! Bà con người ta nói ra nói vào tôi cũng ngại...

Ông Tín đặt mạnh chén rượu xuống rồi trợn mắt:

- Bà nói hay chửa! nghỉ là nghỉ thế nào, tôi c̣n phải "chạy" ở trên xă cho làm vài nhiệm kỳ nữa! người ta muốn có chức quyền chả được, ḿnh đang có trong tay tự nhiên lại nghỉ, nó tưởng ḿnh bị chập cheeng! Tôi không làm th́ mẹ con nhà bà được như bây giờ hả, thử hỏi xem nhà có thiếu ǵ không?

Bà vợ thở dài:

- Nhưng tôi thấy ông cứ nhận bao nhiêu đồ hối lộ thế này th́ mang tiếng với làng xóm lắm! toàn người làng với nhau, rồi chuyện nhà cậu Mạt nữa...tôi thấy áy náy quá ông ạ!

Ông Tín gắp miếng thịt gà vào mồm vừa nhai vừa nói:

- Bà nên có cái nh́n rơ ràng thế nào là hối lộ! ngày xưa Thầy tṛ Đường Tăng đến đất Phật lấy kinh c̣n phải mất cái bát vàng, đúng chửa? Đấy! thế nên chúng ta phải có cái nh́n nhận cho nó chuẩn giữa hối lộ và quà nhé!

Ông bà nào ăn hối lộ cũng đều vin vào cái cớ thầy tṛ Đường tăng mất cái bát vàng để bao biện cho hành động của ḿnh! Bà con trong thôn th́ theo trào lưu biếu quà để được trưởng thôn xét duyệt cho ḿnh vào danh sách nghèo để hưởng trợ cấp từ nhà nước, mới đầu ông Tín cũng ngại nhưng sau nhận nhiều quà biếu quá thành ra cũng quen và ông cảm thấy đó là chuyện b́nh thường...Nó như trở thành một nghĩa vụ đối với những người muốn nhờ ông giúp đỡ!

Đang ăn th́ ông trưởng thôn khịt khịt mũi như ngửi thấy mùi ǵ đó rất kinh khủng, ông bảo vợ:

- Bà thấy cái mùi ǵ không nhỉ? Sao tự nhiên thối thế không biết...

Bà vợ cũng khụt khịt mũi rồi nói:

- H́nh như mùi từ ngoài cổng nhà ḿnh hay sao ư, đúng rồi, nó bay từ ngoài cổng vào...

Ông Tín buông đũa xuống rồi chạy vội ra cổng, ông vừa mở cửa ra th́ bỗng ngă ngửa ra đằng sau v́ trước cổng nhà ông toàn cứt là cứt, như hiểu được ai là thủ phạm, ông vừa bịt mũi vừa chửi:

- Mẹ cha nhà thằng Mạt sọt nhé! Mày cứ liệu hồn đấy! đời mày c̣n phải hót cứt nhiều, chừng nào tao c̣n làm trưởng thôn th́ mày sẽ nghèo măi thôi con ạ...

florida80
10-17-2019, 21:51
Những câu nói hay về t́nh yêu

1.T́nh yêu là một phần tạo nên linh hồn. Yêu có cùng bản chất với linh hồn. Giống như linh hồn, yêu cũng là hỏa tinh của thần; giống như linh hồn, yêu không bị ăn ṃn, không thể chia tách, không hề khô héo. Yêu là ngọn lửa trong tim mỗi người, không giới hạn thời gian và không gian, không ǵ có thể ngăn chặn và hủy diệt. Con người luôn cảm thấy ngọn lửa t́nh yêu cháy tận xương tủy, thắp sáng tận chân trời.


Những người yêu nhau nhưng không thể gặp mặt, sẽ có muôn vàn hư cấu đánh đuổi nỗi sầu ly biệt. Nếu có người ngăn trở họ gặp mặt, khiến họ chẳng thể trao đổi tin tức cho nhau; nhưng họ sẽ t́m được vô số cách truyền tin thần bí. Họ cùng nhau đưa tin qua tiếng hót của chim, hương thơm của hoa, tiếng cười của trẻ, tia nắng của mặt trời, âm thanh của gió, ánh sáng của v́ sao. C̣n ǵ họ không thể làm được? Thượng Đế phục vụ hết ḿnh cho t́nh yêu. Nếu t́nh yêu có đủ sức mạnh, nó có thể khiến cả giới tự nhiên truyền giúp những thông tin.
"Victor Hugo"

2.Thế gian này, mọi thứ sẽ già nua, duy chỉ có t́nh yêu là trẻ măi; thế giới này, bao điều xảo trá, duy chỉ có t́nh yêu vẫn măi sáng trong. Chỉ cần có t́nh yêu, sẽ như cá quẫy đuôi dưới nước, chim tung cánh trên trời, đêm cũng như ngày; nhưng mất đi t́nh yêu, chẳng khác nào đàn đứt dây, đèn không dầu, hạ rét như đông.


"Ngải Thanh"




3.Người hiểu t́nh yêu, cả đời chỉ yêu một lần. Kẻ yêu năm lần bảy lượt, thích mới chán cũ, chỉ là kẻ đùa giỡn với t́nh yêu.

"Alfred De Musset"




4.Chỉ vừa phải chịu cảnh chia cách không gian, tôi đă nhận ra, với t́nh yêu, thời gian khác nào ánh sáng mưa sương đối với cây trồng - bởi đấy là dưỡng chất giúp chúng đâm chồi nảy lộc. T́nh yêu tôi dành cho em sẽ hiển hiện rơ khi em xa cách tôi, to lớn như bộ mặt của gă khổng lồ. T́nh yêu này chứa đựng tất cả tinh thần và t́nh cảm của tôi.

"Karl Marx"




5.Khi ghen người ta cầm chắc rằng ḿnh yêu, cũng như khi tự làm cho ḿnh đau đớn, người ta cầm chắc rằng ḿnh c̣n sống.

florida80
10-17-2019, 21:52
6.Khi một người đàn bà nổi giận, chỉ bốn cái hôn nhỏ cũng đủ làm cho nàng nguôi liền.

"Carlo Goldini"




7.Tâm hồn có lẽ cho rằng, ḿnh đă hiểu được nhiều, nhưng cảm giác lại biết rơ, chia ly sẽ xóa mờ kư ức của con người.

"Elizabeth Bowen"




8.Sợi dây chia xa càng thắt chặt, t́nh nồng ấm trong tim càng vững bền; một khi dây t́nh yêu nới lỏng, con người sẽ không cảm giác như thế, ngược lại c̣n cảm thấy khổ đau.

"Rabindranath Tagore"




9.Dù xa cách một ngày cũng gây sầu khổ cho những kẻ đang yêu. Nam nữ thanh niên cần có sức mạnh ư chí và khả năng khắc phục, v́ mục tiêu cao cả và tương lai của t́nh yêu mà cố chịu xa cách một thời gian dài.

"Sukhomlinsky"




10.Thà yêu và mất mát c̣n hơn là chẳng mất ǵ.

"Samuel Butler"




11.Hăy yêu cái điều mà người ta khuyến cáo anh, chứ không phải cái điều mà người ta tán tụng anh.

"Boileau"




12.T́nh yêu, việc làm, gia đ́nh, tôn giáo, mỹ thuật, ḷng ái quốc là những ngôn từ rỗng tuếch đối với kẻ đói ăn

"O. Henry"

Những câu nói hay về cuộc sống

cham ngon song hay




1.Cái quư nhất của con người ta là đời sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận v́ những năm tháng đă sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn v́ dĩ văng ti tiện và hèn đớn của ḿnh, để đến khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói răng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đă hiến dâng cho sự nghiệp cao cả trên đời, sự ghiệp đấu tranh giải phóng loài người.

"N. Ô - xto - rốp - xki"




2.Sống v́ ḿnh và với ḿnh – đó là phải sống, mà là một trạng thái thụ động; cần phải có lời nói và việc làm, cần có đấu tranh.

"I. Gôn - sa - rốp"




3.Thước đo cuộc đời không phải ở chỗ nó dài hay nó ngắn, mà ở chỗ bạn đă sử dụng nó như thế nào.

"M. Mông - te - nhơ"




4.Ai hiến dâng cuộc đời cho việc tốt, là sống lâu hơn tuổi của ḿnh.

Nhớ lại cuộc đời đẹp đẽ, tức là đă sống hai lần.

"M. Mác - xi - an"




5.Nếu ai hy sinh để duy tŕ cuộc sống cho con người th́ tức là, người đó đă sống đúng và chết không vô ích.

"V. Nê - đơ - van"




6.Cuộc đời sinh động và đẹp đẽ do làm việc sôi nổi. Cuộc đời không phải là gánh nặng, mà là đôi cánh, là sáng tạo, là niềm vui; nếu ai biến nó thành gánh nặng th́ chính kẻ đó có lỗi.

"Vê - rê - xai - ép"




7.Cuộc đời con người lúc nào cũng phải giống như ḍng sông đang chảy trước mặt tôi đây. Vẫn một ḷng sông ấy thôi, nhưng nước th́ luôn luôn đổi mới.

"H. Thô - rô"




8.Người nào sống vô nguyên tắc và không có ư chí th́ chẳng khác ǵ con tàu không có tay lái và địa bàn, gió đổi chiều một cái là nó cũng đổi hướng.

"X. Xmai - xơ"




9.Thiên nhiên ban cho ta cuộc sống không lâu dài, nhưng kư ức về một cuộc đời sống đẹp th́ c̣n lại măi măi.

"M. Xi - xê - rô"




10.Người nào sống vô nguyên tắc và không có ư chí th́ chẳng khác ǵ con tàu không có tay lái và địa bàn, gió đổi chiều một cái là nó cũng đổi hướng.

"X. Xmai - xơ"




11.Đừng sợ cuộc sống. Bạn hăy tin rằng đời là đáng sống, và bản thân niềm vui này sẽ giúp bạn biến điều đó thành hiện thực.

"U. Giêm - xơ"




12.Thật đáng thương hại cho kẻ nào đi t́m kiếm một cuộc sống rẻ tiền.

"D. Gioóc - dan

florida80
10-17-2019, 21:54
Nhà vua và đôi chân đau

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung vị vua phàn nàn chân ḿnh rất đau, bởi v́ đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành tŕnh dài như vậy và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề.
Sau đó, vị vua hạ lệnh: "Cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da ḅ và số lượng khổng lồ tiền bạc."
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đă dũng cảm hỏi nhà vua: "Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên! Nhưng rồi ông cũng đồng ư làm một đôi giày.
Bài học rút ra:
Chuyện cực ngắn trên đây sẽ giúp cho bạn hiểu: Để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính ḿnh, suy nghĩ của bạn, trái tim bạn – chứ không phải bắt thế giới thay đổi bởi "Nếu bạn thay đổi, cả thế giới sẽ thay đổi". Hăy thay đổi chính bạn, bạn sẽ thấy thế giới này đẹp hơn rất nhiều.

florida80
10-17-2019, 21:54
Mỗi lần một chú hươu con ra đời đều là một bài học. Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng, như vậy hươu con chào đời bằng một cú rơi hơn 3m xuống đất và nằm ngay dưới đó. Sau vài phút, hươu mẹ làm một việc hết sức kỳ lạ, đó là đá vào người con ḿnh cho đến khi nào nó chịu đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi chân và nằm, hươu mẹ lại thúc chú đứng lên.

Cho đến khi thực sự đứng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngă xuống để hươu con phải nỗ lực tự ḿnh đứng dậy trên đôi chân c̣n non nớt.
Bài học rút ra:
Chuyện cực ngắn về chú hươu cao cổ mới sinh và phương pháp dạy con từ thuở nhỏ của hươu mẹ. Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươu con bởi chúng phải tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu không sẽ bị trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngon cho thú dữ.
Trong cuộc sống con người chúng ta cũng vậy, thật dễ nản chí khi mọi việc đều trở nên tồi tệ. Nhưng cho dù đang phải đối mặt với nhiều gian khổ th́ ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Người ta không thua khi bị đánh bại mà chỉ thua khi đầu hàng. Hăy ghi nhớ rằng mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh, trong ta luôn có một sức mạnh tiềm ẩn.

Stt cuộc sống: Hai con hổ số phận khác nhau

cau stt hay ve cuoc song





Có hai con hổ, một con ở trong chuồng, một con nơi hoang dă.
Hai con hổ đều cho rằng hoàn cảnh của bản thân ḿnh không tốt, đôi bên đều ngưỡng mộ đối phương, thế là chúng quyết định thay đổi thân phận với nhau. Lúc mới bắt đầu, cả hai đều vô cùng vui vẻ, nhưng không lâu sau đó, hai con hổ đều chết cả: một con v́ đói mà chết, một con u sầu mà chết.
Bài học rút ra:
Có những lúc, mọi người nhắm mắt làm ngơ đối với hạnh phúc của chính bản thân ḿnh, để rồi luôn để mắt đến hạnh phúc của những người khác. Thật ra, những ǵ mà bạn đang có chính là những điều mà người khác phải ngưỡng vọng. Cuộc đời mà nhiều chuyện xảy ra theo cách không thể ngờ tới, hy vọng sau khi đọc những câu chuyện này, mọi lúc mọi nơi ai cũng có thể tự nhắc nhở bạn thân ḿnh vậy.

Stt cuộc sống: Bệnh nhân ung thư
Tôi có một người bạn là bác sĩ. Một lần anh làm phẫu thuật cho bệnh nhân ung thư, sau khi mổ ra mới phát hiện chỗ bị viêm cắt bỏ không được, anh đành phải may lại, rồi đi giải thích t́nh huống với bệnh nhân. Bệnh nhân đó đến từ vùng quê, nghe không hiểu thuật ngữ y khoa, thế nên nghe xong th́ vững tin rằng phẫu thuật xong rồi th́ bệnh sẽ khỏi. Bác sĩ không c̣n cách nào khác, đành phải để ông xuất viện. Một năm sau tái khám, bệnh quả nhiên đă khỏi hẳn, các tế bào ung thư đă hoàn toàn biến mất.
Bài học rút ra: Sống là phải lạc quan

Stt cuộc sống: Người tiều phu và học giả
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận ḿnh hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi tṛ đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu ḿnh thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như ḿnh nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người.
Đầu tiên, tiều phu ra câu đố:
"Vật ǵ ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ c̣n có mười cân?".
Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn t́m không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là ǵ.
"Tôi cũng không biết!", tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm:
"Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi." Học giả vô cùng sửng sốt.
Bài học rút ra:
Trong cuộc sống, nhiều người hay tỏ vẻ là ḿnh trí tuệ, thông minh hơn người và tỏ vẻ coi thường những người ít học, học thấp hơn họ. Tuy nhiên đôi lúc, sự tự phụ quá tự tin của họ sẽ khiến họ bị lâm vào những t́nh huống "dở khóc dở cười". Họ không biết một điều rằng "thông minh sẽ hại thông minh", người quá thông minh và tinh tướng nhiều khi sẽ tự hại lấy ḿnh v́ quá tự cao. Lẽ vậy ở đời, đừng sợ kẻ thông minh, hăy sợ kẻ ngốc mà tưởng ḿnh thông minh. Và hăy làm một người khiêm tốn đáng được tôn trọng. Truyện cực ngắn về người tiều phu khiến chúng ta phải suy nghĩ về đức tính khiêm tốn

florida80
10-17-2019, 21:55
Đĩa kem và tiền tip

cau noi hay ve cuoc song



Vào một ngày đẹp trời, tại quán cafe của một khách sạn nọ có một cậu bé trạc tầm 10 tuổi bước vào, sau khi nh́n xung quanh và chọn cho ḿnh một cái bàn trống trăi, cậu bé ngồi xuống và bắt đầu gọi món.
Cô phục vụ bước đến đặt một cốc nước trước mặt cậu bé và hỏi cậu dùng ǵ.
"Một đĩa kem mứt có giá bao nhiêu ạ?" Cậu bé khẽ khàng hỏi
"50 cent" - Cô gái phục vụ trả lời một cách nhát gừng, tỏ vẻ không thích.
Cậu bé lôi từ trong túi quần ra một mớ những đồng xu và bắt đầu đếm. Cô gái nh́n tỏ vẻ ái ngại và hơi khó chịu.
"Thế một đĩa kem trắng không có mứt th́ giá bao nhiêu ạ? cậu bé hỏi tiếp. Lúc này trong quán cafe đang có vài người khách đang chờ phục vụ, cô phục vụ bắt đầu mất kiên nhẫn và tỏ vẻ khó chịu thật sự.
"35 cent", cô trả lời một cách cộc cằn.
Cậu bé đếm lại các đồng xu một lần nữa. "Vậy cô cho cháu 1 đĩa kem trắng không mứt nhé", cậu nói.
Cô gái phục vụ mang đĩa kem không mứt cùng với tờ hóa đơn đặt lên bàn trước mặt cậu bé và nhanh chóng bước sang các bàn khác để phục vụ các vị khách đang chờ đợi. Một lúc sau cậu bé ăn kem xong và đặt tiền lên bàn và rời khỏi quán cafe.
Lúc này cô gái bước đến bàn của cậu bé để dọn dẹp và những ǵ cô đang nh́n thấy khiến cô nghẹn ngào, xúc động đến không thể nói nên lời. Bên cạnh chiếc đĩa trống là 15 cent, tiền tip của cô.

florida80
10-17-2019, 22:00
Những câu nói gây băo trong "Sống chung với mẹ chồng"




cuoc song
Những câu nói gây tranh căi trong bộ phim Sống chung với mẹ chồng



Sống chung với mẹ chồng là bộ phim truyền h́nh Việt Nam đang tạo ra được "cơn sốt" với khán giả. Bộ phim tạo ra nhiều ư kiến trái chiều, một bên bênh vực bà mẹ chồng , một bên lại bênh vực con dâu. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng luôn xảy ra những mâu thuẫn.


Phim truyện Việt Nam đang có nhiều khởi sắc, bằng chứng là những bộ phim ra rạp ngày càng thu hút đông người đến xem đặc biệt là các bạn trẻ. Hay như các bộ phim truyền h́nh - nếu như trước đây, các bộ phim cuộc sống gia đ́nh Trung Quốc, Hàn Quốc chiếm đa số vào giờ vàng phát sóng, nay là các bộ phim "Made in Việt Nam", tạo nên cơn sốt mang tên phim truyền h́nh Việt. Khán giả yêu mến phim đồng thời cũng dành t́nh cảm đặc biệt cho ekip làm phim, những diễn viên, đạo diễn. Trong thời đại công nghệ hiện đại như ngày nay, mọi người có nhiều cách để giải trí. Nhưng trong thời gian gần đây, nhiều người đang lựa chọn phim truyền h́nh.


Bộ phim “Sống chung với mẹ chồng” đang có những diễn biến mới rất hấp dẫn. Khi c̣n ở chung, mâu thuẫn giữa Vân với mẹ chồng xuất phát từ việc bà Phương can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của vợ chồng Thanh. Bà Phương luôn nói những câu nói gây bất ḥa, soi mói và tỏ ra không hài ḷng với Vân dù cô làm bất kỳ điều ǵ. C̣n Vân cảm thấy bất lực v́ cô có cố gắng bao nhiêu th́ việc thay đổi cách nh́n, cách sống của bà Phương là không thể.

Cùng nh́n lại những h́nh ảnh, những câu nói cuộc sống mẹ chồng nàng dâu.

florida80
10-17-2019, 22:01
Những câu nói hay về cuộc sống





cuoc song

Cùng đọc những câu nói hay về cuộc sống
Mỗi người đều có một quan niệm sống riêng. Nó là cách bạn định nghĩa cuộc sống này và cũng phần nào thể hiện tâm hồn, thái độ, hay ư chí của bạn. Quan niệm về cuộc sống có thể thay đổi tuỳ lúc, tuỳ nơi, tuỳ từng trường hợp nhưng đều rất ư nghĩa đối với chúng ta trong những thời điểm cụ thể. Có ư kiến cho rằng : Cuộc sống là thế giới muôn màu nhưng có người lại cho rằng : Cuộc sống là một trường đua, cuộc sống là một trường học lớn. Quan điểm sống của mỗi người khác nhau và không nhất thiết phải cùng hướng về một điểm chung v́ chúng ta là những cá nhân khác biệt.

Cuộc sống vốn rất phức tạp, xen lẫn niềm vui , nỗi buồn, hạnh phúc, đau khổ, có người tốt, kẻ xấu, có thành công và thất bại…Cuộc sống không phải một màu hồng mà nó muôn h́nh muôn vẻ, nó chứa đựng nhiều điều bất ngờ. Mỗi con người cần phải thích nghi với mọi hoàn cảnh, phải biết nỗ lực phấn đấu nếu không sẽ bị đào thải. Những câu nói hay về cuộc sống giúp ta không mắc phải những sai lầm của những người trước là những bài học quư giá.

Cuộc sống nhiều bon chen, cạnh tranh, giành giật,.. đ̣i hỏi sự nỗ lực không ngừng. Mỗi người cần phải cố gắng để không bị tụt hậu. Ở đó con người phải sống ra sao? phải nhanh, mạnh, khôn khéo, và vượt qua người khác, đồng thời phải biết vượt qua chính ḿnh

Nếu muốn thành công vững chắc trên cuộc sống, bạn phải có kiến thức. ừng ngày bạn sống, bạn học hỏi và cứ thế bạn trưởng thành hơn. Cuộc sống sẽ dạy cho bạn nhiều bài học vô giá. Cuộc sống dạy, cung cấp cho con người ta các kĩ năng sống, kinh nghiệm, cả những bài học đắng cay…

florida80
10-17-2019, 22:03
Câu nói hay ư nghĩa về cuộc sống - 9 kiểu người chỉ nên dừng lại ở mức xă giao


1. Người coi nhẹ lời hứa
Người coi lời hứa như một lời nói xuông, thuận mồm hứa rồi không bao giờ thực hiện được. Người không có chữ tín như vậy có đáng thân thiết?

2. Người luôn tâng bốc bạn
Một người tiếp cận bạn có mục đích, nói chuyện không thật ḷng, không có thành ư, lúc cần th́ nhiệt t́nh, lúc không cần sẵn sàng bỏ rơi bạn. Loại người như vậy, không đáng tin tưởng.

3. Người luôn muốn mưu lợi
Nh́n người phải nh́n quá khứ, kết bạn phải xem điều kiện. Kiểu người này lúc nào cũng chỉ đề cao mục đích cá nhân, mưu lợi cho bản thân. Đối với kiểu người này bạn không những không nên tin tưởng mà c̣n phải đề pḥng hết sức, bởi không biết chừng một ngày nào đó, người này có thể lợi dụng bạn phục vụ mục đích cho cuộc sống họ.

4. Người trọng giàu khinh nghèo
Người này chỉ muốn giao du với tiền bạc và quyền lực, mà không có chút lương thiện hay sự đồng cảm nào, phân biệt người giàu kẻ nghèo để đối xử. Dạng người này thường nịnh hót, tâng bốc người khác, nhưng nếu bạn là người không tiền không quyền, người này sẽ không thèm để mắt đến bạn.

5. Người có ḷng dạ thâm độc
Dạng người này có thể là vô hại, nhưng rất khó đoán được tâm tư của họ. Suy tính quá nhiều thường đi đôi với việc tính toán. Với kẻ có ḷng dạ thâm sâu khó đoán, lời họ nói chỉ nên tin 3 phần, giữ cho bản thân một chút nghi, tránh việc bị họ lợi dụng.

6. Người ba hoa lắm lời
Người như vậy có thể rất vô tư, không mưu đồ ǵ nhưng rất hay ṭ ṃ, ḍ hỏi thông tin của người khác. Kiểu người này sẽ chia rẽ t́nh cảm người khác, tốt nhất nên giữ khoảng cách với người này.

7. Người không hiếu thuận
Hiếu thuận là đức tính căn bản không thể thiếu của con người. Nếu một người đến bố mẹ đẻ ra ḿnh cũng không biết hiếu thảo và biết ơn, th́ sao có thể hi vọng người đó có ḷng biết ơn với bạn đây? Người con không hiếu thuận, không xứng đáng kết bạn.

8. Người lười nhác
Những người lười nhác thương thiếu trách nhiệm và định hướng cho cuộc đời, lười biếng và không muốn chịu khổ. Những người này dễ truyền năng lượng tiêu cực, dễ trở thành gánh nặng và rắc rối cho bạn. Loại người này, tốt nhất nên giữ khoảng cách.

9. Người vô nguyên tắc
Người này khó khống chế bản thân, không biết tự trọng, làm việc quá khôn ngoan, khiến người khác khó có thể tin tưởng. Không làm bạn với dạng người này, mới có thể giữ được phong cách và lập trường xử lí mọi việc.


Câu nói hay ư nghĩa - Tư duy nghèo vẫn nghèo

cau noi hay y nghia


Có một người rất nghèo và khổ cực. Một người nhà giàu nh́n thấy đáng thương liền muốn giúp đỡ. Người giàu có đưa cho anh ta một con ḅ, chúc anh khai hoang tốt, đợi mùa xuân đến gieo hạt giống, mùa thu là có thể thoát nghèo rồi.

Người nghèo cảm thấy hi vọng trong ḷng, bắt đầu phấn đấu. Nhưng chỉ sau vài ngày, ḅ muốn ăn cỏ, người muốn ăn cơm, cuộc sống trở nên khó khăn hơn trước.

Người nghèo bèn nghĩ thà rằng bán ḅ đi, mua mấy con lợn. Trước tiên giết một con để ăn, c̣n lại để nuôi cho nó sinh con, đợi nó lớn lên rồi cầm đi bán. Như thế kiếm được nhiều tiền hơn.

Người nghèo tiến hành theo kế hoạch. Sau khi ăn hết một con lợn, những con lợn c̣n lại rất chậm sinh con, nuôi tốn kém cuộc sống lại gặp khó khăn. Thế là anh không nhịn được lại giết thịt một con.

Người nghèo nghĩ: “Tiếp tục như vậy không được. Không bằng đem lợn bán đi, mua thành gà. Gà đẻ trứng rất nhanh, trứng gà có thể lập tức bán được tiền, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp.”

Người nghèo lại thực hiện theo kế hoạch. Nhưng rồi thời gian trôi qua cũng không có thay đổi, gặp khó khăn, nhịn không được liền giết gà, cuối cùng chỉ c̣n lại một con. Lư tưởng của người nghèo hoàn toàn sụp đổ.

Người nghèo thất vọng: “Làm giàu thật khó, thà đem gà c̣n lại đi bán mua một b́nh rượu uống cho no nê. Mọi việc của cuộc sống không c̣n lo lắng nữa.”

Mùa xuân đến rất nhanh. Người giàu có hào hứng mang hạt giống cho người nghèo nhưng nh́n thấy người nghèo đang uống rượu với dưa muối, ḅ cũng không c̣n, trong nhà vẫn nghèo rớt mồng tơi như trước đây

florida80
10-17-2019, 22:03
Người giàu vẫn, người nghèo vẫn nghèo

Rất nhiều người nghèo đă từng mơ ước, thậm chí có cơ hội và hành động nhưng họ không kiên tŕ đến cùng.

Một nhà đầu tư chia sẻ câu nói hay ư nghĩa về bí quyết thành công của ḿnh là: “Lúc không có tiền, cho dù khó khăn cũng nên tiết kiệm và đầu tư. Áp lực sẽ khiến bạn t́m được phương pháp kiếm tiền mới, giúp bạn trả hết nợ. Đó là một thói quen tốt.”

Tính cách h́nh thành thói quen, thói quen quyết định thành công.

Người càng sâu sắc: Càng trầm tĩnh đơn giản.

Người càng nông cạn lạnh nhạt: Càng táo bạo bất an.

Kẻ mạnh: Không phải là không có nước mắt mà là ḱm nén nước mắt không rơi.


Kẻ yếu: Không phải ở vẻ bề ngoài mà là ở tinh thần suy sụp.




Stt hay về cuộc sống: Người khác, bạn...

stt hay ve cuoc song




Người khác nh́n thấy bạn ngủ đến trưa mới dậy, nhưng họ không biết rằng gần sáng bạn mới ngủ… Người khác nh́n thấy bạn lúc nào cũng cười nói vui vẻ, nhưng họ không biết sâu trong tâm hồn bạn cảm thấy cô đơn… Người ta ít quan tâm bạn vất vả ra sao, đă làm việc như thế nào, bạn nói ǵ… Họ quan tâm nhiều hơn những ǵ bạn đạt được.
Bạn phải thật sự, thật sự rất cố gắng mới có thể nh́n bề ngoài trông có vẻ rất ung dung, thoải mái, như loài vịt khi đang bơi trên hồ. Nh́n phần trên th́ rất ung dung, thư thái, sự thật là phía dưới chân nó đang quẫy đạp điên cuồng, quẫy đạp lên những tạp âm của cuộc sống cuồng nhiệt…

florida80
10-17-2019, 22:07
LỰA CHỌN LÀ MẶT TRĂNG HAY MẶT TRỜI?



Cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn khi chúng ta lựa chọn cho ḿnh một góc nh́n lạc quan. Không ai muốn làm bạn với một người mà suốt ngày chỉ toàn nh́n thấy những tiêu cực thay v́ luôn hướng tới những điều tích cực cả. Bạn lựa chọn ḿnh sẽ là mặt trăng hay mặt trời qua câu chuyện cổ sau:
***
Ngày xưa, có một chàng tú tài lên kinh đi thi trạng nguyên, trọ trong một nhà nghỉ. Trước ngày thi 2 ngày, chàng nằm mơ 3 giấc mộng liên tiếp: Giấc mộng đầu tiên, chàng mơ thấy ḿnh trồng rau cải trên tường; giấc mộng thứ hai, trời mưa, chàng đội một cái mũ và cầm ô; giấc mộng thứ ba, chàng mơ ḿnh được ở bên người trong mộng.
Tú tài không giải mă được hàm ư của ba giấc mộng đó, ngày hôm sau liền đi t́m thầy bói giải mộng giúp ḿnh.
Thầy bói vừa nghe xong vỗ đùi nói: “Cậu hăy về quê đi. Cậu nghĩ xem, tường cao mà trồng rau cải th́ nghĩa là phí công tốn sức. Đội mũ cầm ô đi mưa không phải thừa một việc sao? Yêu đương ư, thật vô vị!”
Tú tài nghe vậy, ḷng buồn rười rượi quay trở về nhà trọ khăn gói đồ đạc chuẩn bị về quê.
Ông chủ nhà trọ thấy lạ bèn hỏi: “Không phải ngày mai mới thi sao? Sao hôm nay lại về quê vậy?”
Tú tài kể lại câu chuyện nằm mơ cho ông chủ nghe, ông chủ đắc ư nói: “Thế à, tôi biết giải mộng đó. Tôi th́ cảm thấy, lần này cậu nên ở lại đi. Cậu nghĩ xem trồng cây trên tường không phải là thu hoạch cao sao? Trời mưa đội mũ che ô không phải là nên an tâm sao. C̣n việc mơ thấy được bên người trong mộng không phải là chuyện tốt sao!”
Tú tài nghe thế thấy có lư hơn nhiều lời thầy bói kia phán, tinh thần phấn chấn lên nhiều, quyết định tham gia ḱ thi ngày mai. Cuối cùng chàng tú tài đă đỗ chức thám hoa.



H́nh minh họa. Nguồn: wikipedia


Bài học rút ra:
Trong câu chuyện kể trên, tư duy của thầy bói là tư duy tiêu cực, người này chỉ nh́n thấy con đường đen tối. Ngược lại, cách suy nghĩ của ông chủ rất lạc quan, tích cực nên thứ ông chủ nh́n thấy là một con đường đầy hào quang ánh sáng. Tú tài cũng rất xứng là người có học, chàng đă chọn hướng suy nghĩ tích cực và đỗ thám hoa.
Những người có lối sống tích cực giống như ánh dương mặt trời, chiếu chỗ nào chỗ đó cũng tràn ngập hào quang, cho nên những người đó sẽ có một tương lai sáng lạng. C̣n người có lối sống tiêu cực được ví như mặt trăng, trăng mồng một và mười lăm là khác nhau. Mỗi khi nh́n thấy sự đen tối của trăng ngày mồng một sẽ không nh́n thấy con đường sáng sủa phía trước.
Chính v́ lẽ đó, trong cuộc sống hàng ngày, trong công việc hay trong t́nh yêu, hôn nhân chúng ta đều cần có một lối sống, tư duy tích cực. Khi đó chúng ta sẽ vượt qua mọi mọi khó khăn, thử thách, khắc phục được trở ngại tâm lư, nắm chắc cơ hội, từ đó mở ra cánh cửa thành công của cuộc đời ḿnh. Hăy lạc quan, suy nghĩ tích cực lên các bạn nhé!

florida80
10-17-2019, 22:08
HỌC CÁCH 'TU KHẨU'



Sống ở trên đời, “tu cái miệng” là một điều đặc biệt quan trọng. Người xưa có câu: “Nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành”. Mỗi lời nói ra cũng giống như bát nước hắt đi, thật khó ḷng thu hồi về được nữa…
Nói chuyện là một nghệ thuật, dù là lời hay ư đẹp cũng phải đắn đo. Nói điều không tốt khiến đôi bên nghe xong đều mất hứng th́ đương nhiên là không nên nói. Vậy những lời thế nào là không tốt và không nên nói ra?
1. Không nói những lời chán nản, thối chí
Có người b́nh thường thích nói những lời chán nản làm người khác nhụt chí. Thật ra cuộc sống rất cần những lời cổ vũ động viên từ người khác, cho dù không có ai khích lệ th́ cũng phải tự khích lệ chính ḿnh. Bản thân không cổ vũ chí hướng của ḿnh, trái lại c̣n nói ra những lời thoái chí th́ đương nhiên sẽ rơi vào vực sâu suy sụp.
2. Không nói những lời tức giận
Con người đang lúc tức giận thường không tự chủ được mà nói ra những lời giận dữ, có lúc làm tổn thương người khác, có khi lại làm tổn thương chính ḿnh. Người ta khi bị xúc phạm th́ cần nhất là giữ được tỉnh táo, không nên tùy tiện phát ngôn, v́ lời nói lúc nóng giận thường rất khó nghe, v́ vậy nhất định đừng nên nói.


Không nên nói những lời tức giận. Tranh minh họa. Nguồn: wikihow.com
3. Không nói những lời oán trách
Khi không hài ḷng, người ta thường nói ra những lời bất măn, oán giận ông chủ, oán giận bạn bè, thậm chí oán giận cả người nhà. Nếu bạn thường xuyên nói những lời oán trách, người khác nghe được sau này sẽ mượn đó làm đề tài để nói về bạn, gây ra bất ḥa thị phi, khiến bạn phải đối phó với người này, đối phó với người kia, cuối cùng tự ḿnh làm khổ ḿnh, bạn việc ǵ phải khổ như vậy?
4. Không nói những lời tổn thương
Có người lỗ măng nói năng tùy tiện, không biết bao dung tôn trọng người khác, thường hay nói những lời tổn thương người khác, có lúc “hại người ích ta”, nhưng cũng có khi “hại người hại ḿnh”. Lời nói tổn thương người khác có thể chỉ là nhất thời, nhưng nhân cách của ḿnh đă bị người ta xem thường rồi đó, tổn thương ấy là vĩnh viễn!
5. Không nói những lời khoe khoang
Có người khi nói chuyện thường thích tuyên truyền về bản thân, tự ḿnh quảng cáo rùm beng, tự ḿnh thổi phồng chính ḿnh, người khác nghe xong nhất định không đồng t́nh. Cho nên khoe khoang thực tế cũng chẳng được lợi ích ǵ, trái lại c̣n làm ḿnh bị tổn thương. Con người muốn vĩ đại th́ phải làm những việc vĩ đại, vĩ đại ấy là phải để người khác nói, không thể tự nhận được đâu, bản thân ḿnh khiêm tốn là tốt hơn cả.
6. Không nói những lời dối trá
Phật giáo giảng “Ngũ giới”, “cấm nói dối” là một trong năm giới cấm này. Nói dối tức là “thấy mà nói không thấy, không thấy mà nói thấy, đúng mà nói là sai, sai mà nói là đúng”, nói một cách đơn giản th́ đó là những lời không thật.
Truyện ngụ ngôn “Sói đến rồi” (hay “Chú bé chăn cừu”) từng nói về hậu quả nghiêm trọng của việc nói dối. Một ví dụ khác, ban đầu có 1 chiếc máy bay, qua tai người khác nói thành 11 chiếc, cuối cùng biến thành 91 chiếc, đây chính là những tin đồn thất thiệt, chuyện bé xé ra to, cũng tương tự như là nói dối.
7. Không nói những lời bí mật
Trên đời này có lắm điều bí mật, từ gia đ́nh đến công ty không đâu là không có, nghiệp vụ có bí mật nghiệp vụ, quốc gia có bí mật quốc gia. Hiện nay các quốc gia đều rất coi trọng việc bảo mật, nếu chẳng may tiết lộ bí mật quốc gia th́ bạn sẽ bị xử lư nghiêm khắc và chịu h́nh phạt nặng nề.


H́nh minh họa. Nguồn: Internet.
Cho nên chúng ta cần phải tạo thành thói quen giữ bí mật, không được tùy tiện phát ngôn. Trước khi nói ra những chuyện bí mật, bạn phải nghĩ đến những hậu quả xấu có khả năng xảy ra, hiểu rơ tính nghiêm trọng của nó th́ sẽ không dám tùy tiện ăn nói lung tung.
8. Không nói những lời riêng tư
Mỗi người đều có những chuyện riêng tư, việc riêng của ḿnh đương nhiên không muốn người khác biết, việc riêng của người khác cũng không thể mang ra nói lung tung. Cho dù bạn có nói ra hết chuyện riêng của người khác mà họ không phản kháng lại th́ tính xấu của bạn cũng đă lộ ra rồi, sau này bạn sẽ khó mà có được hậu phúc nữa.
Con người sống trong nhà không chỉ để che mưa che nắng mà c̣n v́ an toàn, nhưng chủ yếu nhất là để đảm bảo sự riêng tư. Người ta mặc quần áo một phần là để giữ ấm nhưng quan trọng là để che đậy thân thể của ḿnh. V́ thế, nếu muốn tôn trọng lẫn nhau th́ không được tiết lộ những việc riêng tư của người khác.
Ngoài những điều kể trên, đương nhiên c̣n có rất nhiều điều không nên nói và không nên làm, thận trọng với những lời nói của ḿnh cũng chính là đang “tu khẩu” (tu cái miệng của ḿnh), bằng không chính bạn đang hủy đi phúc đức của ḿnh đấy!
Theo Vietdaikynguyen

florida80
10-17-2019, 22:09
NHỮNG ĐIỀU GIÚP CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP



Cả cuộc đời nếu không muốn bị nghèo đói và xui xẻo, hăy dành vài phút để ghi nhớ những điều dưới đây
1. Suy nghĩ trước khi nói
Người xưa thường căn dặn rằng phải để ư lời ăn tiếng nói, nói nhiều sẽ không có lợi. Trong những sự việc nhạy cảm lại càng phải thận trọng trong lời nói. Do đó mọi lúc mọi nơi nên để ư lời nói của ḿnh nếu không sẽ mang đến cho bản thân không ít rắc rối.
2. Bất kỳ việc ǵ cũng không nên đưa ra kết luận nhanh chóng
Nếu như chúng ta cho rằng ḿnh đă có câu trả lời tốt nhất th́ cũng nên b́nh tĩnh chờ đợi, biết đâu sẽ có cách giải quyết tốt hơn. Thông thường khi chúng ta nh́n nhận sự việc từ một góc độ khác bạn sẽ có một câu trả lời khác. Do đó nên học cách nh́n vấn đề từ nhiều khía cạnh, đặc biệt là khi bạn gặp phải rắc rối. Bạn nhất đinh phải học cách chờ đợi, b́nh tĩnh quan sát những thay đổi, nhiều khi không những giải quyết được khó khăn trước mắt mà c̣n đem lại cả vận may cho bạn.
3. Học cách đơn giản hoá sự việc
Hăy xử lư một cách đơn giản nhất có thể những sự việc phức tạp, không nên phức tạp hoá một việc đơn giản. Biết nắm bắt làm việc một cách hiệu quả cũng là một nghệ thuật sống. Làm được thế, nó sẽ giúp cho cuộc sống của chúng ta nhẹ nhàng hơn.
4. Không nên b́nh luận bất kỳ ai
Yêu và ghét trên đời này luôn có lư do của nó. Không nên tham gia b́nh luận bất kỳ người nào, chỉ cần trong ḷng hiểu rơ là được. Hăy thử tưởng tượng người mà chúng ta b́nh luận, họ nghe được những ǵ chúng ta nói, họ sẽ có cảm giác như nào. Và chúng ta sẽ cảm nhận như nào khi nghe những lời b́nh luận về ḿnh? Cuộc sống của chúng ta có thể trở nên đơn giản hay phức tạp, điều đó hoàn toàn do chúng ta quyết định.
5. Tuân thủ luật chơi, không làm việc cạn tàu ráo máng
Làm bất cứ việc ǵ cũng phải tuân thủ luật chơi. Ngay cả đến dân xă hội đen cũng biết việc ǵ không thể làm. Cho nên mới nói làm việc ǵ th́ cũng nhất định không được quá cạn t́nh cạn nghĩa. Cho người khác đường lui cũng chính là loại bỏ một trở ngại cho chính ḿnh.
6. Giữ khoảng cách với những kẻ tiểu nhân
Đối với kẻ tiểu nhân th́ nên nhường nhịn, lùi một bước biển rộng trời cao. Chẳng may động chạm tới tiểu nhân cũng đồng nghĩa với việc chuốc phiền phức vào người. Từ xưa tới nay triều đại nào cũng có những kẻ tiểu nhân, nhưng chúng ta chỉ có thể tránh xa mà thôi.
7. Tôn trọng những người yêu thương chúng ta
Người ta yêu bạn là có lư do, đừng hỏi tại sao, khi bạn đón nhận t́nh cảm ấy đồng thời phải dùng t́nh cảm yêu thương đáp lại gấp nhiều lần. Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ lừa dối t́nh cảm của người khác. Cho dù bạn không có hứng thú với người ta, cho dù người ta c̣n nhiều khuyết điểm, nhưng t́nh cảm người ta dành cho bạn là thứ tài sản trân quư mà bạn không thể mua được bằng tiền.
8. Muốn đạt được th́ phải biết buông bỏ
Phải có một tâm thái ôn hoà. Khi tâm trạng không tốt sẽ khiến bạn suy nghĩ không thông suốt và biểu hiện dằn vặt ra bên ngoài, mặc dù thực tế không tệ đến mức như bạn nghĩ. Cuộc sống có lúc thăng lúc trầm, không thể nào cứ măi thuận buồm xuôi gió. Biết cách cầm lên th́ cũng phải biết cách buông xuống. Nếu cầm lên đ̣i hỏi dũng khí, th́ buông bỏ cũng cần phải có sự can đảm.
9. Trân trọng duyên lành, nhưng tuyệt đối không bài xích duyên nợ
Duyên phận tuy rằng có tốt có xấu, bạn trân trọng duyên lành th́ cũng không nên bài xích cái chưa tốt. Dù chỉ là những ánh mắt thiện ư hay gặp nhau trong vài phút ngắn ngủi cũng là có duyên. Trên thế giới có hàng tỷ người, không dễ dàng ǵ để gặp được ai đó, cho nên khi bạn gặp phải duyên xấu, th́ cũng nên thử khoan dung, cho đối phương một cơ hội, chứ đừng vội phủ định hoàn toàn mọi thứ.
10. Đừng để khó khăn trong công việc ảnh hưởng đến gia đ́nh
Đừng để khó khăn trong công việc ảnh hưởng đến gia đ́nh, và càng không nên để những bất hoà trong gia đ́nh ảnh hưởng tới công việc. Làm như vậy rất không thoả đáng, gia đ́nh và sự nghiệp đều bị ảnh hưởng, thậm chí có thể gây ra tổn thất. Đặc biệt là đàn ông, luôn phải gánh vác các trách nhiệm. Người ta thường nói đàn ông không dễ dàng rơi lệ, nước mắt đàn ông chảy ngược vào trong là như vậy.
11. Đừng quá ảo tưởng về bản thân
Trong đối nhân xử thế phải luôn biết rơ vị trí của ḿnh, đừng luôn tự cho ḿnh là nhân vật nào đó, một vị lănh đạo, một người giàu có, tự cho bản thân là một thánh nhân, luôn cảm thấy ḿnh cái ǵ cũng tốt…Cho dù là thật đi nữa th́ cũng phải thận trọng và khiêm nhường. Thực ra kết cục cuối cùng của con người đều giống nhau, chỉ là bạn đă nh́n nhận bản thân một cách phức tạp hơn mà thôi. Tuyệt đối không nên quá đề cao bản thân.
12. Không lừa gạt người, cũng sẽ không dễ bị người gạt
Người nào lừa gạt bạn được một lần, họ sẽ không bỏ qua cơ hội lừa gạn bạn lần thứ 2. Đừng nên ôm ấp bất cứ hy vọng nào đối với kẻ lừa đảo. Nâng cao giá trị bản thân bằng việc hạ thấp người khác, cuối cùng cũng sẽ lộ ra bản thân dốt nát và nghèo túng. Chỉ có tố chất tốt, cùng kiến thức uyên thâm mới khiến những kẻ lừa gạt không dám lại gần bạn!
13. Con gái cũng nên coi trọng sự nghiệp
Là con gái, đừng nên cho rằng sự nghiệp chẳng có liên quan ǵ tới bản thân. Nếu bạn nghĩ rằng bản thân chỉ cần giặt quần áo, nấu cơm quét nhà, trông con th́ quả thật là sai lầm lớn.
14. Đừng cho rằng đàn ông không cần chăm chút
Ít nhất th́ cũng không thể quá tuỳ tiện về mặt ăn uống, nên ăn nhiều cà chua, hải sản, chuối… đây đều là những thực phẩm tốt cho sức khỏe nam giới.
15. Thời gian rảnh rỗi hăy chăm chỉ làm mới bản thân
Khi có thời gian rảnh rỗi không nên thường xuyên lên mạng đọc những tin tức vô bổ hay chơi những tṛ chơi không có ư nghĩa. Thay vào đó hăy đọc các tác phẩm văn học, học hỏi kiến thức quản lư doanh nghiệp, xem các tin tức thời sự quốc tế hay kiến thức pháp luật… Đảm bảo trong mọi cuộc hội họp bạn cũng đều có cái để nói.
16. Giữ cho vẻ ngoài luôn sạch sẽ chỉnh tề
Đầu tóc, móng tay, râu đều phải chỉnh sửa gọn gàng. Xă hội là một quần thể tiếp nhận có tính bài xích. Dù bạn để tóc dài trông dễ nh́n hơn, th́ hăy cố gắng đem lại cho người khác cảm giác sạch sẽ khi nh́n vào bạn.
17. Trước khi thành công không nhất thiết phải nói ra trước cho người khác biết
Muốn làm việc ǵ đó trước khi thành công không nhất thiết phải nói trước cho mọi người biết. Sau khi thành công không cần bạn nói th́ người khác cũng đă biết rồi. Người xưa có câu “nói trước bước không qua” không phải là không có lư do.

florida80
10-17-2019, 22:09
CUỘC SỐNG KHÔNG TỆ NHƯ BẠN NGHĨ



Xưa có một người đàn ông nghèo sống cùng vợ, năm đứa con trai và con dâu trong một gian nhà gỗ chật hẹp, vừa ẩm thấp vừa cũ kỹ. Cuộc sống thiếu thốn trăm bề khiến ông chán nản. Một hôm, ông quyết định đi t́m nhà hiền triết để mong giúp đỡ.
Ông nói với nhà hiền triết:
– Cả nhà chúng tôi đông người mà phải sống chung trong một gian nhà gỗ nhỏ bé, rất chật chội, cả ngày căi vă không dứt. Cuộc sống như thế khác nào địa ngục. Tôi thật không c̣n muốn sống tiếp nữa!
Nhà hiền triết hỏi trong nhà ông có những ǵ. Ông ta đáp nhà ḿnh chỉ có một con ḅ, con dê núi và đàn gà.
Nhà hiền triết liền bảo:
– Ông chỉ cần làm theo cách của tôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi.
Th́ ra nhà hiền triết bảo ông ta về nhà rồi cho ḅ, dê và đàn gà vào sống chung. Có như thế ông ta mới thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Người đàn ông nghe xong rất ngạc nhiên, nhưng ông vẫn đồng ư làm theo.
Chỉ vài hôm sau, người đàn ông này lại chạy đến t́m nhà hiền triết và khổ sở than rằng:
– Ông bày cho tôi cách quỷ quái ǵ vậy? Mọi chuyện không những không tốt lên mà chỉ thảm hại hơn thôi. Bây giờ nhà tôi thực sự biến thành địa ngục rồi. Tôi thật không muốn sống nữa.
Nhà hiền triết cười nói với ông ta:
– Được rồi, thế ông về nhà không cho gà ở chung nữa là được thôi.
Không lâu sau, người đàn ông này lại đến t́m nhà hiền triết. Vẫn mang bộ mặt buồn thảm đó, ông ta vừa khóc vừa kể:
– Con dê núi nhai hết mọi thứ trong nhà, làm cho cuộc sống của tôi trở thành ác mộng.
Nhà hiền triết nhẹ nhàng nói:
– Cho dê ra ngoài là được.
Sau đó, ông ta lại đến kêu ca với nhà hiền triết:
– Con ḅ biến nhà tôi thành cái chuồng ḅ rồi. Người làm sao sống chung với súc vật được chứ?
Nhà hiền triết khuyên:
– Thế ông mau về nhà và cho con ḅ ra ngoài ở đi.
Ít hôm sau, ông nhà nghèo lại chạy đến, lần này với vẻ mặt tươi tỉnh. Ông nói với nhà hiền triết:
– Cám ơn ông đă giúp tôi t́m thấy cuộc sống ngọt ngào. Bây giờ, tất cả gia súc đều ra ngoài ở, căn nhà nhỏ bé của tôi trở nên yên tĩnh, rộng răi và sạch sẽ rồi. Tôi vui lắm!
Sưu tầm

florida80
10-17-2019, 22:10
15 CÂU THIỀN NGỮ THỨC TỈNH TÂM HỒN



Hầu như tất cả chúng ta đều muốn có được sự thanh tịnh tâm hồn trong đời sống của ḿnh. Ai cũng muốn có được hạnh phúc để quên đi những khó khăn, vất vả và những lo âu của họ. Để tận hưởng những giây phút an lạc trong nội tâm và tránh khỏi những âu lo phiền muộn, hy vọng 15 câu thiền ngữ chứa đựng nhiều triết lư sau sẽ giúp thức tỉnh tâm hồn bạn:
***
1. Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Bạn hăy luôn cảm ơn những ai tạo ra nghịch cảnh cho bạn.

H́nh minh họa. Nguồn: daikynguyenvn.com
3. Khi đang vui, bạn nên nghĩ rằng niềm vui này không vĩnh hằng. Khi đau khổ, bạn hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
4. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
5. Đừng nên có thái độ bất măn người khác hoài. Bạn hăy quay về kiểm điểm chính ḿnh mới đúng. Bất măn người khác là chuốc khổ cho chính ḿnh.
6. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
7. Thật sự không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Chẳng lẽ khi bị chó điên cắn một phát, bạn phải chạy đến cắn con chó đó một phát?
8. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
9. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính v́ bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong trí tưởng tượng của ḿnh.
10. Hao tổn tâm lực để chú ư người khác sao bằng dành chút tâm lực phản tỉnh bản thân?
11. Muốn không hối hận về sau th́ đừng khư khư về cách nghĩ của ḿnh.
12. Khi sống thành thật với chính ḿnh, không ai trên đời sẽ lừa dối bạn được.
13. Muốn hiểu một người có thật ḷng không, chỉ cần xem điểm xuất phát và mục đích của họ có giống nhau không.
14. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.
15. Đừng v́ một chút tranh chấp mà đánh mất t́nh bạn chí thân. Đừng v́ một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
(Sưu tầm)

florida80
10-17-2019, 22:11
VỚI T̀NH YÊU, TA CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MỌI THỨ





Nhiều năm về trước, cha tôi được chẩn đoán mắc phải một chứng bệnh tim hiểm nghèo. Cha có thể khỏe mạnh ngay lúc này nhưng chỉ trong phút chốc, ông có thể ngă quỵ và nằm liệt giường. Các bác sĩ khuyên cha nên nghỉ ngơi, pḥng những chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Trước t́nh h́nh đó, cha quyết định đăng kư làm t́nh nguyện viên tại một bệnh viện nhi. Cha tôi rất yêu trẻ con và đây thật sự là một công việc phù hợp với ông. Cha nhận làm việc tại khu điều trị cho những trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Cha tṛ chuyện và chơi đùa cùng chúng. Cha dạy bọn trẻ cách nặn các bức tượng bằng gốm. Thế nhưng, thỉnh thoảng cha lại trở về nhà với vẻ mặt buồn bă. Những lúc ấy, tôi biết cha vừa mất đi một người bạn nhỏ. Dù rất đau buồn nhưng cha vẫn cố gắng an ủi những người cha người mẹ bất hạnh. Cha bảo cha sẽ sớm gặp con của họ ở thiên đường và hứa sẽ chăm sóc chúng cho đến khi họ có mặt trên đó. Cha c̣n hỏi họ có gửi lời nhắn nào tới bọn trẻ không. Lời hứa của cha tôi đă giúp nhiều người vơi đi nỗi đau buồn đang trào dâng trong ḷng.
Trong số những đứa trẻ cha tôi chăm sóc có một cô bé khoảng chín tuổi đang mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo và bị liệt toàn thân. Dù không rành về y học nhưng tôi biết căn bệnh ấy thật sự rất khủng khiếp đối với cô bé. Mỗi ngày của cô bé đều trôi qua trong lặng lẽ và cô bé gần như chẳng c̣n điều ǵ để trông đợi ở cuộc sống. Cha tỏi quyết định giúp cô bé. Mỗi ngày, khi đến thăm cô bé, cha mang theo sơn, cọ và giấy vẽ. Cha đặt tờ giấy dựa vào một tờ giấy cứng, miệng ngậm cọ vê và bắt đầu sơn quét. Cha chỉ sử dụng miệng để vẽ chứ không dùng đến đôi tay của ḿnh. Cha đến thảm cô bé bất cứ lúc nào có thể và vẽ tặng cô bé một bức tranh. Và ông luôn nhắc cô bé: “Cháu thấy không, chúng ta có thể làm được mọi thứ nếu ta quyết tâm”.
Cuối cùng, cô bé củng bắt đầu học cách vẽ bằng miệng. Cả hai trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé xuất viện v́ các bác sĩ cho rằng họ không thể làm ǵ được hơn. Cha tôi củng tạm dừng công việc t́nh nguyện ở bệnh viện v́ bệnh t́nh của ông đột nhiên trở nặng. Một thời gian sau, cha tôi khỏe hơn và quay lại công việc mà ông rất yêu thích ấy. Một hôm, cha bước dọc theo hành lang th́ thấy cửa pḥng của cô bé bị liệt ngày trước đang mở toang. Ồng bước vào pḥng và hết sức ngạc nhiên khi thấy cô bé trước đây đang bước đi bằng đôi chân của ḿnh. Cô bé chạy thẳng đến chỗ cha và ôm ông thật chặt. Cô bé tặng cha bức tranh mà cô đă vẽ bằng tay; dưới bức tranh có đề: “Cám ơn ông đă giúp cháu tự bước đi”.
Khi kể cho tôi nghe câu chuyện xúc động đó, cha tôi đă khóc. Cha bảo t́nh yêu thương đôi khi c̣n kỳ diệu hơn cả người thầy thuốc. Cha đă cố gắng sống và cho đi t́nh yêu thương của ḿnh để góp phần làm nên những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Chỉ vài tháng sau khi được tặng bức tranh, cha tôi qua đời trong một cơn đột quỵ bất ngờ. Và cha đă ra đi với nụ cười măn nguyện trên môi

florida80
10-17-2019, 22:11
ĐIỀU ĐEM ĐẾN CUỘC SỐNG TUYỆT VỜI



Bạn có biết bí mật đằng sau những người mà cuộc sống của họ luôn thuận lợi, thành công, tràn cảm hứng và vui vẻ là ǵ không? Thật ra họ cũng có những nỗi lo, những điều không như ư mỗi ngày như chúng ta vậy. Nhưng với thái độ và cách ứng xử khôn ngoan, tích cực, họ đă tạo dựng cho ḿnh một cuộc sống thật ư nghĩa và chất lượng. Vậy thật ra bí quyết của họ là ǵ? Hăy cùng suy ngẫm về điều đó với bài viết sau nhé!
1. Hiểu rơ điều ǵ sẽ khiến bạn hạnh phúc
Điều khiến bạn hạnh phúc chưa chắc đă khiến người khác hạnh phúc. Hăy tận hưởng bản thân và đừng bận tâm so sánh những mong muốn của ḿnh với người khác.
2. Lên kế hoạch đạt những mục tiêu mà bạn cho rằng sẽ làm bạn vui
Khi bạn đạt được điều ǵ đó sau một thời gian dài theo đuổi, bạn sẽ cảm thấy ḿnh tốt hơn, tâm trạng của bạn sẽ cải thiện hơn rất nhiều.
3. Hăy luôn ở bên cạnh những người vui vẻ
Khi bạn ở cạnh những người luôn có ư nghĩ tiêu cực, bạn cũng sẽ có những ư nghĩ tiêu cực. Và điều đó cũng đúng cho điều ngược lại. V́ vậy, hăy luôn ở cạnh những người vui vẻ.


Hăy luôn bên cạnh những người vui vẻ. H́nh minh họa. Nguồn: dreamtime.com
4. Khi mọi chuyện trở nên xấu hơn, hăy t́m hướng giải quyết thay v́ tự trách bản thân
Một người hạnh phúc không cho phép những điều đó ảnh hưởng đến tâm trạng của họ, bởi họ biết rằng chỉ cần một thay đổi nhỏ có thể đảo ngược t́nh thế.
5. Hăy dành một vài phút mỗi ngày để suy nghĩ về điều khiến bạn hạnh phúc
Một vài phút ngắn ngủi này có thể giúp bạn tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống và giúp bạn giữ ḿnh luôn hạnh phúc.
6. Dành một chút thời gian cho bản thân ḿnh
Bạn có thể đi ăn một bữa thật ngon, ngâm ḿnh trong bồn tắm thư giăn hay chăm chút ngoại h́nh của ḿnh đều được. Chúng sẽ giúp bạn luôn ở tâm trạng tốt.
7. T́m kiếm sự hài hước trong mọi t́nh huống bạn gặp phải
Ngay cả khi t́nh huống xấu nhất, hăy cố gắng giảm bớt căng thẳng, nếu không chúng sẽ khiến bạn tuyệt vọng.
8. Giữ ǵn sức khỏe cũng là cách để có được hạnh phúc
Thừa cân hay ăn uống không đủ chất có thể tác động tiêu cực lên tâm trạng của bạn. Thêm nữa, tập thể dục cũng giúp bạn giải tỏa căng thẳng, mang lại cảm giác hạnh phúc.
9. Và cuối cùng, điều quan trọng hơn cả là bạn biết rằng ḿnh xứng đáng có cuộc sống tuyệt vời.


Cuộc sống tuyệt vời. H́nh minh họa. Nguồjn: Youtube.com
Những người nghĩ rằng ḿnh không đáng được hạnh phúc có thể hủy hoại sự cố gắng của ḿnh. Nếu cần thiết, hăy tự nói với ḿnh mỗi ngày bạn xứng đáng có được hạnh phúc và làm theo các bước ở trên để đạt được hạnh phúc mà bạn mong muốn.
Thật khó để định nghĩa hạnh phúc là ǵ. Nhưng phần lớn mọi người đều biết ḿnh có hạnh phúc hay không. Nhiều người tin rằng hạnh phúc là một dạng khác của may mắn, và nhiều người sinh ra đă được định đoạt là sẽ sống hạnh phúc trong khi những người khác th́ không.
Hăy áp dụng những bí kíp trên vào cuộc sống và bạn sẽ thấy thành công ngoài mong đợi. Có thể những mẹo nhỏ này tuy đơn giản nhưng chúng là những bước vô cùng quan trọng dẫn bạn đến hạnh phúc đích thực.
Theo: huongdan.org

florida80
10-17-2019, 22:12
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN



1. Nếu có ai không tốt với bạn, bạn không nên quá bận tâm về họ.
2. Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ Cha Mẹ.
3. Với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó.
4. Cần phải có chút đề pḥng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc ǵ đều có mục đích riêng của họ. Hăy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quư mến bạn.
5. Không có ai là không thể thay thế, không có vật ǵ thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn.
6. Nếu sau này người bạn yêu thương không c̣n ở bên, hay họ không c̣n là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy.
7. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích.
8. Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày.


Hăy sống hạnh phúc mỗi ngày. H́nh minh họa. Nguồn: happyfamilycs.com
9. Hăy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn.
10. Trên đời này không có ǵ là nhất cả, t́nh yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và ḷng người mà thay đổi.
11. Nếu như người đó rời xa bạn, bạn hăy học cách chờ đợi.
12. Hăy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn bạn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất.
13. Bạn đừng mơ ước một t́nh yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không c̣n.
14. Bạn có thể bắt ḿnh phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với ḿnh.
15. Bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đăi tốt với người, nhưng bạn không thể kỳ vọng người ta sẽ làm ngược lại.
16. Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn. Hăy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.
17. Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hăy trân trọng từng khoảnh khắc khi c̣n bên họ, hăy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.
(Sưu tầm)

florida80
10-17-2019, 22:14
HẬU QUẢ CỦA SỰ TỨC GIẬN



Hậu quả cơn nóng giận bao giờ cũng nghiêm trọng hơn nguyên nhân. Sự tức giận không những làm tổn hại đến sức khỏe thể chất mà c̣n ảnh hưởng đến tinh thần chúng ta. Câu chuyện về cách hành xử của chàng trai sau đây sẽ giúp bạn b́nh tâm hơn để kiểm soát cơn nóng giận của ḿnh:


Tức giận làm tổn hại sức khỏe thể chất và tinh thần. Tranh minh họa. Nguồn: wordpress.com
Có người ngồi trên thuyền câu cá, bỗng thấy từ xa có chiếc thuyền to hơn đang tiến thẳng tới phía ḿnh. Anh vội vă ngừng câu, đứng lên khua tay khua chân, la hét cho chiếc thuyền kia thấy để tránh đừng đâm vào thuyền của anh.
Mặc cho anh la hét và ra dấu, chiếc thuyền kia vẫn từ từ rẽ nước đâm thẳng tới. May là nó không đi nhanh nên chỉ đụng nhẹ làm anh té nhào xuống sàn. Quá giận, anh leo qua thuyền bên kia định đánh cho tên lái thuyền một trận. Bộ nó say rượu hay sao mà không thấy anh ra dấu?
Sau khi t́m kiếm, lục soát một hồi, không thấy ai, anh mới vỡ lẽ ra thuyền này vô chủ, không có người lái, chắc nó tuột neo, trôi lang thang trên sông và đâm vào thuyền ḿnh. Liền khi đó cơn giận của anh biến mất v́ đâu có ai cố ư đâm vào thuyền của anh! Đâu có ai là thủ phạm đứng đó để anh chửi bới, đánh đập?
Trong cuộc đời, nhiều khi chúng ta có cảm giác là người khác cố ư hăm hại, chửi bới, nói xấu ḿnh nhưng nh́n kỹ th́ họ là người máy vô chủ, điều khiển bởi chương tŕnh tham, sân, si, ganh tị, ích kỷ. Hiểu được như vậy th́ cơn giận của ḿnh tan biến mau chóng giống như anh câu cá trên.
(Sưu tầm)

florida80
10-17-2019, 22:15
19 ĐIỀU CẦN LÀM NGAY



19 việc làm dưới đây tưởng chừng như rất đơn giản trong cuộc sống hằng ngày nhưng lại khiến bạn trở nên khỏe mạnh hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần.
1. Uống nhiều nước và trà xanh
2. Ăn nhiều trái cây, rau củ và thức ăn tự nhiên
3. Đi bộ, đi bơi hoặc chạy xe đạp
4. Đọc một quyển sách
5. Đi ngủ sớm
6. Ngừng ngay những suy nghĩ tiêu cực mà hăy nghĩ về bản thân bạn
7. Đừng quá hoài niệm quá khứ
8. Tận hưởng những điều nhỏ trong cuộc sống
9. Đừng phán xét hay so sánh người khác
10. Có thể tập Yoga hoặc thiền




H́nh minh họa. Nguồn: Huffingtonpost.com
11. Đừng bao giờ bỏ cuộc
12. Tránh ăn đồ đóng hộp quá nhiều
13. Sắp xếp thời gian cho linh hoạt
14. Nghe một bản nhạc êm dịu
15. Sống gọn gàng
16. Mặc những bộ quần áo mà bạn thích
17. Bỏ đi những thứ không cần thiết
18. Nhớ rằng mọi cố gắng hôm nay sẽ được báo đáp trong tương lai
19. Đứng dậy, bước ra ngoài và hít thở khí trời.
Sưu tầm

florida80
10-17-2019, 22:15
NHỮNG BÀI HỌC TỪ ĐẠO KHỔNG TỬ



Những chân lư giản dị của Khổng Tử đi vào ḷng người tự nhiên nhất như đó chính là tiếng gọi từ bên trong tâm tưởng mỗi chúng ta. Dù thời gian trôi qua và thế giới có đổi thay thế nào đi nữa th́ những giá trị tinh túy nhất của Khổng Tử luôn măi sống với thời gian…
1. Thế Đạo
Dù đối với bạn bè hay gia đ́nh, chúng ta đều phải biết các giới hạn của chúng ta nằm ở đâu. Trung dung (một trong những đạo của Khổng Tử) là tốt nhất. Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp các t́nh huống gây bối rối.
Cha mẹ quá yêu thương con, nhưng điều ấy lại chỉ đẩy họ xa đứa con ḿnh. Bạn bè thân cận, gần gũi hết mức, nhưng lại thường kết thúc bằng việc làm tổn thương lẫn nhau. Có người t́m mọi cách cố gắng cải thiện mối quan hệ gần gũi hơn với cấp trên và các đồng nghiệp của ḿnh, nhưng kết quả thường hoàn toàn ngược lại. Khổng Tử khuyên rằng chúng ta phải giữ một khoảng cách nhất định với bạn bè hoặc với người trên của ta, và phải biết đâu là ranh giới nằm giữa sự thân cận và xa lạ.
Sự độc lập và một khoảng cách tôn trọng là thiết yếu đối với phẩm giá của một cá nhân. Nó phải được duy tŕ, cho dù là giữa những người thân thiết với nhau. Đối với cả bạn bè lẫn gia đ́nh chúng ta cũng vậy. Bằng cách cho họ “khoảng không” cần thiết, chúng ta sẽ nhận ra những chân trời mới vốn luôn mở ra trước mắt ḿnh.
“Những điều ḿnh nghe được rơ ràng, ḿnh nên nói một cách dè dặt” có nghĩa là phải cẩn thận khi bàn luận về những ǵ ḿnh đă nghe, kể cả những phần mà ḿnh nghĩ là đă hiểu rơ.
“Nên thấy cho nhiều. Những điều ḿnh thấy chẳng rơ, có thể nguy hại th́ để qua một bên, đừng có làm” nghĩa là hăy nh́n xung quanh ḿnh và để qua một bên những ǵ ḿnh c̣n chưa chắc chắn. Sự lẫn lộn cũng như hầu hết những sai lầm con người gặp phải là kết quả của một tầm nh́n bị giới hạn: “Làm thế nào một con ếch ngồi đáy giếng có thể hiểu được sự bao la của đại dương hay sự cao rộng của bầu trời?”






Tượng Khổng Tử đặt tại Quebec, Canada. Nguồn: Wikipedia.
2. Đạo Bằng hữu
Nếu muốn hiểu ai đó th́ chỉ cần nh́n vào bạn bè của họ, bạn sẽ biết các giá trị và ưu tiên của họ. Khổng Tử nói rằng: “Có ba loại bạn có ích và có ba loại bạn có hại. Bạn ngay thẳng, bạn tín nghĩa, bạn nghe nhiều học rộng. Đó là ba loại bạn có ích cho ḿnh. Bạn giả dối, bạn khéo chiều chuộng, bạn hay xảo mị. Đó là ba loại bạn có hại cho ḿnh.”
Người ta kết giao với những người bạn khác nhau trong mỗi giai đoạn của cuộc đời. Thay v́ đấu tranh với những người khác, tốt hơn là nên tranh đấu với chính ḿnh và cố gắng t́m những hướng đi mới để hoàn thiện bản thân. Hăy kết giao với những người bạn biết sống hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc đời của họ như họ đang sống lúc này.
3. Đạo của Chí hướng
Thành công trong nghề nghiệp chuyên môn của chúng ta không hẳn là ư hướng thực sự của tâm hồn ta. Khi Khổng Tử bàn về “Chí” với các học tṛ của ḿnh, ngài không có ư nói rằng chí càng cao th́ càng tốt. Mà điều ngài thực sự muốn nói là chúng ta phải kiên định trong mục đích và giữ thái độ kiên tŕ đối với sự xác tín nội tâm của ḿnh.
Dù các mục tiêu của ta vĩ đại hay nhỏ bé th́ cơ sở để thực hiện hóa chúng vẫn nằm ở việc t́m ra những điều gần gũi nhất với tâm hồn ḿnh. Việc để tâm hồn ta dẫn đường quan trọng hơn việc theo đuổi những thành tích bên ngoài.
Đạo “Chí hướng” sẽ mang lại cho ta một xuất phát điểm cố định và có thể tiếp cận được, một suối nguồn và kho chứa niềm hạnh phúc bên trong.
4. Đạo Nhân sinh
“Tri thiên mệnh” là thái độ kiên định theo đuổi một mục đích mà chúng ta có thể dùng để ứng đối với thế giới bên ngoài. “Hiểu thông, thấu đáo những ǵ nghe được” là một sự cảm thông với thế giới và với mọi người trong thế giới ấy, tức là thái độ thấu hiểu và khoan dung.
Dù chúng ta ở đâu, chúng ta cũng có thể để sức mạnh tinh thần của các bài học kinh điển xưa ḥa quyện với những luật lệ và các quy tắc đương đại, để nó trở thành một thành tố không thể thiếu trong cuộc sống của ḿnh, để mỗi người có thể xây dựng cho ḿnh một cuộc sống có giá trị. Đây chắc chắn là ư nghĩa tối hậu mà tư tưởng của Khổng Tử mang đến cho chúng ta trong cuộc sống hôm nay…
Khổng Tử Tinh Hoa


CHIA SẺ


LỰA CHỌN LÀ MẶT TRĂNG HAY MẶT TRỜI?

CHÂN THÀNH

NHỮNG CÂU NÓI GÂY CHẤN ĐỘNG L̉NG NGƯỜI

HỌC CÁCH 'TU KHẨU'

NHỮNG ĐIỀU GIÚP CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP

TÂM HỒN CAO THƯỢNG BÊN TRONG MỘT ĐỨA TRẺ NGHÈO

CUỘC SỐNG KHÔNG TỆ NHƯ BẠN NGHĨ

15 CÂU THIỀN NGỮ THỨC TỈNH TÂM HỒN

VỚI T̀NH YÊU, TA CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MỌI THỨ

9 ĐIỀU ĐEM ĐẾN CUỘC SỐNG TUYỆT VỜI

5 ĐIỀU TUYỆT VỜI VỀ BỐ

SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN

SỰ HOÀN HẢO CỦA CHÚA

19 ĐIỀU CẦN LÀM NGAY

NHỮNG BÀI HỌC TỪ ĐẠO KHỔNG TỬ

ĐỪNG MONG...

5 ĐIỀU CẦN GHI NHỚ

TIẾNG CHIÊNG ĐỒNG (*)

HẬU QUẢ CỦA SỰ TỨC GIẬN

PHÁT HIỆN ĐÁNG KINH NGẠC

» Xem thêm



Xem rơ hơn






Bản đồ



Thăm Viếng - Virtual Tours


Social Media

florida80
10-18-2019, 17:55
Con rái cá bị lột da
khiến thợ săn xuất gia



nguoiphattu.com - Đây là một câu chuyện có thật, do một vị ḥa thượng đích thân kể lại. Ông nói rằng khi chưa xuất gia, ông từng là một người chuyên đi săn rái cá.

Một ngày nọ, ông vừa ra ngoài đă săn được một con rái cá cái. Sau khi đă lột bộ da quư của nó, ông đặt con rái cá c̣n thoi thóp lên một băi cỏ. Sẩm tối, ông quay về chỗ cũ, nhưng không thấy con rái cá đâu cả. Ông quan sát kĩ, phát hiện trong đám cỏ có dính một chút máu, vết máu dẫn đến một cái hang nhỏ gần đó.

Khi đến hang, nh́n vào trong, ông ngỡ ngàng giật ḿnh: Th́ ra con rái cá chịu nỗi đau đớn bị lột da, cố lết về hang của ḿnh.

Tại sao nó lại phải làm như thế?

Khi ông ta lôi con rái cá đă tắt thở ra, liền phát hiện có hai con rái cá con vẫn c̣n chưa mở mắt, chúng đang ngậm chặt đầu vú khô của rái cá mẹ đă chết.







Nh́n cảnh tượng ấy, ông bàng hoàng sửng sốt, ớn lạnh cả sống lưng. Từ xưa đến nay, ông chưa từng nghĩ đến việc động vật lại có t́nh cảm mẹ con thiêng liêng đến mức ngay cả con người cũng không thể làm được. Trước lúc chết vẫn c̣n nghĩ đến cho đứa con sơ sinh bú sữa, v́ sợ con ḿnh đói. Nghĩ tới đó, bất giác người thợ săn thấy cay cay cánh mũi, nước mắt tuôn rơi, cảm thấy tội lỗi, xấu hổ vô cùng v́ hành động không thể dung thứ của ḿnh.

Thế là, ông gác bỏ đồ đao, giă từ nghề săn rái cá, xuất gia tu hành. Mỗi lần vị ḥa thượng ấy nghĩ lại chuyện quá khứ của ḿnh, trong mắt lại ngấn lệ, chỉ trực trào ra...

Mục đích thấp nhất của ăn uống là để chống đói bụng, nhằm đảm bảo sinh mệnh, mục đích cao nhất là v́ khoái khẩu. Mà giữa chống đói và khoái khẩu, khoảng cách của chúng đâu chỉ có trăm ngàn dặm, nhưng vị giác của chúng ta từ miệng cho đến yết hầu chỉ có hơn 10 cen-ti-mét, nuốt qua họng là chẳng c̣n cảm nhận được ǵ nữa. Chúng ta v́ sao không nhịn đi cảm giác kéo dài 10 cen-ti-mét mà lại đi tàn sát biết bao nhiêu sinh linh vô tội?


Theo buzzhand.com

florida80
10-18-2019, 21:32
Lời vàng Phật chỉ về sự nguy hiểm của tâm sắc dục đối với đời người

Thứ năm, 17/10/2019 | 15:51










Khi con người đam mê thích thú trên sắc dục th́ cũng giống như hai cục nam châm vậy, khi để gần nhau sẽ hút lấy nhau không bao giờ gỡ ra được. V́ do sự vô minh con người không nhận chân được sự thật của khổ đau, cho nên hằng cứ chạy theo cái ṿng lẩn quẩn đó.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về lời Phật dạy

Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, rừng Jetavana, tại khu vườn ông Anàthapindika. Tại đấy, Thế Tôn bảo các Tỷ-kheo:

- Này các Tỷ-kheo! - Thưa vâng, bạch Thế Tôn!

Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn nói như sau:

- Ta không thấy một sắc, nào khác, này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông như sắc người đàn bà. Này các Tỷ-kheo, sắc người đàn bà xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông.

- Ta không thấy một tiếng nào khác, này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông, như tiếng người đàn bà. Này các Tỷ-kheo, tiếng người đàn bà xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông.

- Ta không thấy một hương….một vị... một xúc nào khác, này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông, như hương... vị... xúc người đàn bà. Này các Tỷ-kheo, xúc người đàn bà xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông.

- Ta không thấy một sắc nào khác, này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà như sắc người đàn ông. Này các Tỷ-kheo, sắc người đàn ông xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà.

- Ta không thấy một tiếng... một hương... một vị... một xúc nào khác. Này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà, như tiếng... hương... vị... xúc người đàn ông. Này các Tỷ-kheo, xúc người đàn ông xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà. ( kinh Tăng Chi tập 1)

Suy ngẫm lời Phật dạy:

Đức Phật đă nh́n thấy được và hiểu biết một cách đúng đắn khi dùng chánh tri kiến (chỉ cho ư thức) suy tư về nội tâm sắc dục và về ngoại tâm sắc dục. Nên Ngài đă dạy cho hàng đệ tử xuất gia và hàng đệ tử tại gia vể sự nguy hiểm của tâm ái luyến sắc dục để tránh xa nó. Ảnh minh họa

Đức Phật đă nh́n thấy được và hiểu biết một cách đúng đắn khi dùng chánh tri kiến (chỉ cho ư thức) suy tư về nội tâm sắc dục và về ngoại tâm sắc dục. Nên Ngài đă dạy cho hàng đệ tử xuất gia và hàng đệ tử tại gia vể sự nguy hiểm của tâm ái luyến sắc dục để tránh xa nó. Ảnh minh họa


Bài liên quan

Cảm xúc tiêu cực của tham ái dục vọng

Thật vậy, đức Phật đă nh́n thấy được và hiểu biết một cách đúng đắn khi dùng chánh tri kiến (chỉ cho ư thức) suy tư về nội tâm sắc dục và về ngoại tâm sắc dục. Nên Ngài đă dạy cho hàng đệ tử xuất gia và hàng đệ tử tại gia vể sự nguy hiểm của tâm ái luyến sắc dục để tránh xa nó. Chính v́ vậy, Phật đă chỉ rơ sự ham thích về dục lạc là do khi sáu căn (mắt, tai, mũi, miệng, thân, ư) nó tiếp xúc với sáu trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) rồi nó nhận biết trên sáu thức (sắc thức, thanh thức, hương thức, vị thức, xúc thức, và ư thức).

Ngoại tâm sắc dục là khi 6 căn (mắt, tai, mũi, miệng, thân, ư) nó tiếp xúc với 6 trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp), khi giao tiếp tiếp xúc với người khác phái th́ trên 6 căn này của mỗi người sẽ chạy theo tâm tư ham thích dục lạc, chỉ cho sự thích thú đam mê về sắc dục: Cũng như khi mắt nh́n thấy h́nh tướng (thấy thân thể, quần áo, đồ dùng) của người khác phái th́ nó sẽ đam mê theo, khi tai nghe tiếng nói của người khác phái th́ nó cũng đam mê theo, khi lỗ mũi ngửi hương thơm của người khác phái th́ tâm ham thích liền… Đó là chỉ cho sự ham thích trên ngoại tâm sắc dục. Cho nên đức Phật dạy trong một bài kệ sau:

“Với mắt cúi nh́n xuống,

Chân đi không lưu luyến,

Sáu căn khéo hộ tŕ,

Tâm ư khéo chế ngự,

Không đầy ứ rỉ chảy,

Không cháy đỏ bừng lên”

Ngày ngày, chúng ta phải khéo léo giữ ǵn pḥng hộ sáu căn. Nếu như không khéo pḥng hộ th́ tâm ư dễ dàng buông lung, phóng túng theo sáu trần. Khi đă phóng tâm chạy theo rồi th́ muôn ngàn thứ đau khổ đau, hệ lụy, triền phược.

C̣n trên nội tâm sắc dục th́ tâm tư ư nghĩ nó luôn hướng về, nghĩ đến những điều ham muốn về sắc dục rồi nó sẽ thể hiện qua hành động và qua ngôn ngữ đối với người khác phái. Hoặc nó luôn nhớ h́nh bóng của người khác phái, từ đó nó sinh tâm thương nhớ chờ mong da diết. Cho nên có một nhạc sĩ đă thốt lên rằng:

“Người đi một nữa hồn tôi mất.

Một nữa hồn tôi bỗng dại khờ”

Đức Phật dạy ai c̣n ham thích về sắc dục th́ không thể nào tu hành giải thoát được. Chính v́ ham thích về sắc dục mà con người đă tạo ra hành động biết bao nhiêu điều ác để phục vụ cho nó. Ảnh minh họa

Đức Phật dạy ai c̣n ham thích về sắc dục th́ không thể nào tu hành giải thoát được. Chính v́ ham thích về sắc dục mà con người đă tạo ra hành động biết bao nhiêu điều ác để phục vụ cho nó. Ảnh minh họa

Từ đó đức Phật mới nói lên là tâm sắc dục có một sức mạnh cuốn hút mănh liệt như vậy. Cho nên Ngài mới lên rằng “ Ta không thấy một sắc, một hương, một vị, một xúc, một pháp nào khác, này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông, như sắc,thanh, hương, vị, xúc, pháp người đàn bà. Này các Tỷ-kheo, xúc người đàn bà xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn ông. Hoặc “. Ta không thấy một sắc, một hương, một vị, một xúc, nào khác. Này các Tỷ-kheo, xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà, như tiếng... hương... vị... xúc người đàn ông. Này các Tỷ-kheo, xúc người đàn ông xâm chiếm và ngự trị tâm người đàn bà”.


Bài liên quan

Tâm tham và chuyển hóa tâm tham

Đức Phật dạy chính tâm ham muốn về sắc dục này mà con người chịu muôn ngàn thứ khổ đau. V́ chính nó đă xâm chiếm và ngự trị trên thân tâm này, làm cho thân lẫn tâm lúc nào cũng khổ đau, huệ lụy. Chính nó là con đường mà con người phải gánh chịu bị quả khổ v́ phải trôi lăn trong sanh tử, chỉ cho tâm thức của chúng ta luôn luôn phải chịu đau khổ trên sáu trạng thái luân hồi, đó là sáu trạng thái (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, người, trời và atula), chỉ cho muôn ngàn thứ đau khổ, đó là Tập đế, tập đế là tập hợp muôn ngàn sự đau khổ.

Khi con người đam mê thích thú trên sắc dục th́ cũng giống như hai cục nam châm vậy, khi để gần nhau sẽ hút lấy nhau không bao giờ gỡ ra được. V́ do sự vô minh con người không nhận chân được sự thật của khổ đau, cho nên hằng cứ chạy theo cái ṿng lẩn quẩn đó. Ai cũng biết rằng tâm ham muốn sắc dục (chỉ cho sự ham thích về dâm dục) là điều khổ đau, bệnh tật, nguy hiểm. Như thế mà ai cũng chạy theo đắm say theo nó. Khi trai lớn lên th́ có vợ c̣n gái lớn th́ phải có chồng, tuy điều đó là quy luật tự nhiên của con người. Nhưng nếu con người không chịu hiểu biết, nhận chân về cái quy luật này th́ con người sẽ bị ch́m trong khổ đau, hệ lụy.

Cái hạnh phúc đó chỉ là thứ hạnh phúc giả tạm, mong manh. Cái hạnh phúc bị ràng buộc, bị chấp thủ, bị chi phối bởi đối phương của ḿnh. Cái hạnh phúc đó là cưới nhau về vài ngày đầu c̣n vui hạnh phúc, chưa căi lộn với nhau, c̣n trôn trọng nhau, nhưng qua một thời gian sống chung với nhau th́ không c̣n tôn tri trật tự với nhau nữa, không c̣n trôn trọng với nhau nữa, vợ chồng căi vă la lối um sùm cả làng cả xóm đều nghe hết. Có những người cưới nhau về cũng có hạnh phúc thật sự, vợ chồng thương yêu, chăm sóc quan tâm cho nhau, nhưng thứ hạnh phúc đó chỉ được hạnh phúc một trăm năm là cùng th́ ai cũng phải đến lúc chết, v́ định luật vô thường thân này cũng phải già chết…đó là sự sanh ly tử biệt. Như vậy mà con Người cho đó là thứ hạnh phúc vĩnh cửu, trường tồn, trường cửu.

Đức Phật dạy chính tâm ham muốn về sắc dục này mà con người chịu muôn ngàn thứ khổ đau. V́ chính nó đă xâm chiếm và ngự trị trên thân tâm này, làm cho thân lẫn tâm lúc nào cũng khổ đau, huệ lụy. Ảnh minh họa

Đức Phật dạy chính tâm ham muốn về sắc dục này mà con người chịu muôn ngàn thứ khổ đau. V́ chính nó đă xâm chiếm và ngự trị trên thân tâm này, làm cho thân lẫn tâm lúc nào cũng khổ đau, huệ lụy. Ảnh minh họa

Đức Phật dạy ai c̣n ham thích về sắc dục th́ không thể nào tu hành giải thoát được. Chính v́ ham thích về sắc dục mà con người đă tạo ra hành động biết bao nhiêu điều ác để phục vụ cho nó. Hiểu được điều này mọi người đừng chạy theo tâm sắc dục, đừng có phục vụ nó. Nếu ai đă có vợ có chồng th́ phải biết sống chung thủy yêu thương đừng v́ nhu cầu ham thích sắc dục mà hành động theo nó, đánh mất hạnh phúc gia đ́nh, làm khổ ḿnh khổ người và làm khổ cả hai.


Bài liên quan

Tham sắc dục tạo nghiệp ǵ?

Khi xưa, đức Phật c̣n đang là Thái tử. Ngài có một cuộc sống sung sướng giàu sang là con nhà quyền quư vua chúa. Ngài là một Thái tử có vợ đẹp, giữa Thái tử và công chưa Da Du Đà La không bao giờ tranh cải hay bất đồng quan điểm với nhau, Thái tử và công chúa sống yêu thương nhau hiểu nhau thông cảm nhau. Hai người đồng thời là vợ chồng, nhưng cũng chính là đôi bạn tri âm tri kỹ với nhau. Nhưng không v́ đó mà Thái tử đam mê đắm say theo nó. Mà Ngài c̣n suy tư, ưu tư đến những vấn đề khác, Ngài luôn thao thức suy tư về cái hạnh phúc tạm bợ của năm thứ dục lạc : danh (công danh, sự nghiệp), lợi (lợi dưỡng, cung kính), sắc (sắc dục), thực (thực phẩm), thùy (ngủ nghỉ). Chính năm món dục nó chi phối, nó tác động trên thân tâm của mỗi người. Ngài suy tư đến sanh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, sầu, bi, ưu, năo là khổ… khi Phật ưu tư về bốn điều: sanh, già, bệnh, chết là khổ, là nguy hiểm th́ Ngài đă dũng cảm rời hoàng cung, rời vợ đẹp, rời con thơ để vào rừng sâu đi t́m chân lư. Đức Phật là một con người có trí nên nhận rơ, hiểu biết, giác ngộ được điều này là khổ nên Ngài từ bỏ tất cả sự giàu sang quư phái để xuất gia làm chủ được những thói hư, tật xấu, nguy hiểm đó.

Đạo Phật trong khi thừa nhận cuộc đời có vị ngọt đó là thứ hạnh phúc mong manh. Sáu căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ư) và những ǵ con người cảm nhận được (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) những pháp này đều do duyên sinh, vô thường, khổ, chịu sự biến hoại. Nói khác đi, tất cả mọi thứ trên cuộc đời này, dù tốt hay xấu, hạnh phúc hay bất hạnh, đều phải thay đổi và không có tính cách trường cửu. Như vậy, sự nguy hiểm ở đây được hiểu theo nghĩa một quy luật tự nhiên, có sinh tức có diệt. Mặt khác, sự nguy hiểm của cuộc đời cũng được thấy rơ bởi ḷng tham lam ích kỉ của con người, tức là do khao khát muốn chiếm hữu và thỏa măn các vị ngọt hay lạc thú ở đời mà con người bất chấp đạo lư, rơi vào các hành vi ác, bất thiện như tranh chấp, chiến tranh, xâm lăng, mưu hại lẫn nhau, khiến gây khổ đau cho ḿnh và cho người khác. Đây là những ǵ đang diễn ra xung quang và hầu như khắp nơi trên thế giới.

Thấy sự nguy hiểm của tâm sắc dục và hiểu rơ thân bất tịnh này. Con người muốn không c̣n khổ đau th́ nên suy tư đến nó để hiểu thấu đúng đắn, nhận chân được cuộc sống này để sống đúng đạo đức đừng làm ḿnh khổ, người khác khổ…Đó là một sự giải thoát. Ảnh minh họa

Thấy sự nguy hiểm của tâm sắc dục và hiểu rơ thân bất tịnh này. Con người muốn không c̣n khổ đau th́ nên suy tư đến nó để hiểu thấu đúng đắn, nhận chân được cuộc sống này để sống đúng đạo đức đừng làm ḿnh khổ, người khác khổ…Đó là một sự giải thoát. Ảnh minh họa

Đức Phật dạy muốn hiểu nó, không làm theo ch́u theo cái tâm sắc dục này nữa th́ phải quán thân này Bất tịnh, nó rất hôi thúi...Thật vậy, trong thân ta chứa đầy những đồ bất tịnh: đàm, mật, máu, mủ, mồ hôi, nước tiểu, phân, lông, da,...những đồ bất tịnh trên cái thân ngũ uẩn này được bao bọc bởi một lớp da. Cho nên Phât dạy thân này làm bằng xương, quét tô bằng thịt máu…Tuy vậy, Đức Phật c̣n quán chiếu:

“Chẳng bao lâu thân này,

sẽ nằm dài trên đất,

bị vứt bỏ vô thức,

như khúc cây vô dụng”.


Bài liên quan

Cảm xúc tiêu cực của tham ái dục vọng

Đức Phật dạy thân này không phải là ta, là của ta, hay là tự ngă của ta. Mà thân này do vô minh (nghiệp) tạo thành thân tứ đại (đất, nước, lửa, gió). Thân tứ đại là thế, không có thực, do nhân duyên tứ đại hợp lại mà thành cái thân ngũ uẩn này. Bây giờ, con người có yêu thương đắm say theo nó, sẽ rất bị nguy hiểm trên cái thân này, có yêu thương, trân quư, bảo vệ, chăm sóc… trên cái thân này th́ nó cũng bị già, bị bệnh, bị chết.

Cho dù có giàu có, tài sản nhiều cũng không thể nào mua được cái thân già làm cho trẻ lại, hoặc lấy tiền làm cho hết bệnh được, hoặc dùng tiền để đổi lại không bị chết được.

Thấy sự nguy hiểm của tâm sắc dục và hiểu rơ thân bất tịnh này. Con người muốn không c̣n khổ đau th́ nên suy tư đến nó để hiểu thấu đúng đắn, nhận chân được cuộc sống này để sống đúng đạo đức đừng làm ḿnh khổ, người khác khổ…Đó là một sự giải thoát.  

florida80
10-18-2019, 21:33
Chuyển hóa nỗi đau phản bội theo lời Phật dạy

Thứ hai, 14/10/2019 | 13:39










Khi chẳng may bị phản bội, mỗi Phật tử được ánh sáng tri thức Phật giáo soi sáng, dẫn đường phải luôn quán chiếu, thực hành để chuyển hóa nỗi đau thành niềm hoan hỷ, biến cái “không hẳn” thành cái “chắc hẳn” để có được cuộc sống hạnh phúc trong thời khắc hiện tại này.


>>Lời Phật dạy

Đức Phật cho rằng: “Nếu trên đời này có cái thứ hai giống như nghiệp t́nh ái, th́ thế gian này không ai tu được, may mà chỉ có một thứ mà đă làm điêu đứng loài người”.

Nhà khoa học vĩ đại Albert Einstein th́ cho rằng: “Định luật vạn vật hấp dẫn không thể chịu trách nhiệm cho việc con người ta yêu nhau”.

Thật thế, t́nh ái luôn gắn liền với cuộc sống con người và đă trở thành nguồn cảm hứng thăng hoa muôn thuở của bao thế hệ nghệ sĩ với đủ cung bậc cảm xúc. Thế nhưng bên cạnh trái ngọt yêu và được yêu, t́nh yêu c̣n có trái đắng đau khổ của nó khi t́nh yêu gặp ngang trái mà đỉnh cao của nó là cảm giác đau khổ tột cùng do bị phản bội. Đau khổ có thể nói là thuộc tính của t́nh yêu.

Đức Phật cho rằng: “Nếu trên đời này có cái thứ hai giống như nghiệp t́nh ái, th́ thế gian này không ai tu được, may mà chỉ có một thứ mà đă làm điêu đứng loài người”.

Đức Phật cho rằng: “Nếu trên đời này có cái thứ hai giống như nghiệp t́nh ái, th́ thế gian này không ai tu được, may mà chỉ có một thứ mà đă làm điêu đứng loài người”.

Cảm giác bị phản bội đối với mỗi người có lẽ khác nhau và cũng chẳng biết diễn tả chính xác ra làm sao để cho thấu đáo nỗi đau đó nhưng tác giả xin được dẫn rằng người ta ví cảm giác ấy như mũi dao đâm xuyên tim. Nhưng người ta cũng lại nói nỗi đau thể xác c̣n chữa lành được chứ nỗi đau tinh thần th́ biết làm sao cho lành. Có thể nói sự phản bội gây ra vết thương nghiêm trọng cho tâm hồn, khiến chủ thể day dứt măi về nó, có khi đến lúc chia ĺa cơi đời. Là người con Phật, chúng ta đă được dạy 4 yếu tố từ, bi, hỷ, xả để có được t́nh yêu cao đẹp, hướng thượng. Nếu chẳng may trong t́nh yêu bị bội bạc th́ hăy luôn biết làm chủ bản thân và vận dụng phương pháp để quên kẻ bội bạc, chuyển hóa nỗi đau, lấy lại cân bằng cuộc sống và đón nhận t́nh yêu mới tốt đẹp hơn bằng những cách sau đây:

Những phương pháp chuyển hóa nỗi đau phản bội theo lời Phật dạy

Hăy làm chủ để cứu bản thân ḿnh trước

Người ta nói thế gian có 4 hạng người:

“Hạng thứ 1 là kẻ si t́nh, hạng thứ 2 là kẻ tham vọng, hạng thứ 3 là kẻ do dự, hạng thứ 4 là kẻ ngu ngốc”

Trong 4 hạng người đó th́ kẻ si t́nh là kẻ ngu ngốc nhất. Thật vậy, kẻ ngu ngốc cho dù khờ khạo cỡ nào c̣n biết bảo vệ mạng sống quư báu của ḿnh c̣n người si t́nh đôi khi không màng đến h́nh hài cha mẹ ban tặng mà liều lĩnh t́m đến cái chết để kết thúc tất cả chỉ v́ t́nh yêu, v́ ảo vọng với một người xa lạ.


Bài liên quan

Có phải vô ngă, vô thường là vô cảm với nỗi đau của người khác?

Bản thân cái ư nghĩ tự tử để kết thúc sự tiếc thương, để chứng minh t́nh yêu, để trả thù người yêu… khi bị phản bội đều vô nghĩa lư chứ chưa nói hành động cụ thể tương ứng của nó. Đằng sau tất cả suy nghĩ, hành động dại dột ấy là sự thiệt tḥi oan uổng, nỗi đau khổ và biết bao hệ lụy mà chỉ có bản thân ḿnh và người thân ḿnh phải gánh chịu, trong đó đau đớn nhất là người cha, người mẹ đă sinh thành dưỡng dục, nuôi nấng chúng ta. C̣n kẻ phản bội, cứ cho là có chút day dứt đó nhưng rồi chả mấy chốc họ sẽ lại vui vẻ, bay nhảy bên người mới, sẽ tiếp tục thay người yêu như thay áo… và kết quả cuối cùng là chẳng bao giờ có được một t́nh yêu chân thành. V́ vậy, khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, người Phật tử hơn ở chỗ biết rằng t́nh yêu cũng chỉ là một phần của cuộc sống và quán chiếu để nhận ra giá trị đích thực của cuộc đời và tiếp tục sống tốt v́ thừa hiểu rằng khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại th́ sẽ có cánh cửa hạnh phúc mới đang chờ đón chúng ta. Cánh cửa sau này thể sẽ rộng mở, tràn ngập hương hoa dẫn lối vào ngôi nhà hạnh phúc mà ta mơ ước.

Người ta nói thế gian có 4 hạng người: “Hạng thứ 1 là kẻ si t́nh, hạng thứ 2 là kẻ tham vọng, hạng thứ 3 là kẻ do dự, hạng thứ 4 là kẻ ngu ngốc”. Trong 4 hạng người đó th́ kẻ si t́nh là kẻ ngu ngốc nhất. Thật vậy, kẻ ngu ngốc cho dù khờ khạo cỡ nào c̣n biết bảo vệ mạng sống quư báu của ḿnh c̣n người si t́nh đôi khi không màng đến h́nh hài cha mẹ ban tặng mà liều lĩnh t́m đến cái chết để kết thúc tất cả chỉ v́ t́nh yêu, v́ ảo vọng với một người xa lạ.

Người ta nói thế gian có 4 hạng người: “Hạng thứ 1 là kẻ si t́nh, hạng thứ 2 là kẻ tham vọng, hạng thứ 3 là kẻ do dự, hạng thứ 4 là kẻ ngu ngốc”. Trong 4 hạng người đó th́ kẻ si t́nh là kẻ ngu ngốc nhất. Thật vậy, kẻ ngu ngốc cho dù khờ khạo cỡ nào c̣n biết bảo vệ mạng sống quư báu của ḿnh c̣n người si t́nh đôi khi không màng đến h́nh hài cha mẹ ban tặng mà liều lĩnh t́m đến cái chết để kết thúc tất cả chỉ v́ t́nh yêu, v́ ảo vọng với một người xa lạ.

Tuyệt đối không bao giờ được có ư nghĩ trả thù t́nh địch hoặc người yêu

Tất nhiên không phải ủng hộ quan điểm thụ động cam chịu khi phát hiện ra người ḿnh yêu thương thay ḷng. Cho dù kẻ bội bạc là bạn đời của ḿnh hoặc mới là người yêu th́ chúng ta hoàn toàn có quyền được biết rơ nguyên do của sự phản bội đó để từ đó có cách giải quyết dứt điểm, rơ ràng. Thế nhưng xử lư như thế nào để sáng suốt và khéo léo lại không dễ dàng chút nào. Nhiều người trẻ tuổi cho đến những người từng trải trường đời khi rơi vào hoàn cảnh này đều không nh́n nhận căn nguyên sự bội bạc đó là do chính sự thay ḷng của người yêu, người bạn đời của ḿnh mà đổ lỗi hoàn toàn cho người thứ 3 rồi vạch kế hoạch “hoàn hảo” để trả thù với ư nghĩ “điên rồ” là trả được thù xong rồi có ngồi tù cũng cam ḷng. Hoặc có trường hợp nghĩ cách trả thù cả hai.

Tác giả Sharon Rivkin viết rằng: “Bị phản bội giống như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân, v́ thế, có thể làm những ǵ bản năng của bạn cho là phải”.


Bài liên quan

Lời Phật dạy về t́nh yêu thương qua 6 điều cần khắc cốt ghi tâm

Thực tế xă hội hiện đại cho thấy nhiều người v́ ghen tuông mà dùng xăng thiêu chết chồng, dùng dao giết người yêu hoặc tạt a xít để hủy hoại nhan sắc của kẻ thứ 3 để người đó vĩnh viễn không thể đến được với ai. Nhưng sau tất cả thảm kịch đó, người lănh chịu hậu quả cuối cùng là bản thân ḿnh chứ chẳng phải ai khác. V́ thế mỗi Phật tử hăy luôn đặt câu hỏi căn vặn ḷng ḿnh rằng nếu dại dột làm vậy th́ ḿnh sẽ được lợi lộc ǵ? Ḿnh sẽ bị pháp luật xử phạt ra sao? Nếu ḿnh có chuyện ǵ th́ ai sẽ nuôi dạy con cái ḿnh? cha mẹ ḿnh sẽ đau khổ như thế nào?… để có được câu trả lời thỏa đáng cho việc khờ dại mà ḿnh có ư định làm. Chắc chắn nếu bản thân chúng ta biết trấn áp suy nghĩ dại dột th́ sẽ không bao giờ có hành động đáng tiếc xảy ra. Đó chính là ư nghĩa vô cùng quư giá từ lời dạy của Đức Phật rằng phàm làm một việc ǵ tất phải nghĩ đến hậu quả của nó.

Tập quên dần đối tượng

Mỗi người con Phật tử được nghe thuyết pháp, được truyền dạy tư tưởng của Đức Phật đều nhận thức được bản chất t́nh yêu cũng như mọi sự vật, sự việc trên đời là vô thường. Nghĩa là quy luật thời gian với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông sẽ không chỉ đem đến sự đổi thay cho mọi vật mà c̣n cho t́nh cảm, t́nh yêu của con người. Điều đó không có nghĩa là chúng ta cứ ngồi không mà tưởng nhớ, luyến tiếc về người đó để mặc vị thần thời gian làm nhiệm vụ chữa lành vết thương mà phải có phương cách riêng của ḿnh để những kỷ niệm, xúc cảm đối với người đó dần phai nhạt trong tâm trí. Nếu từng yêu ai đó thật ḷng th́ những ḍng tin nhắn, những h́nh ảnh trên trang mạng xă hội sẽ làm ta nhớ nhiều thêm, hoặc các đồ vật liên quan đến người đó sẽ luôn khơi gợi cho ta niềm tiếc thương kỷ niệm buồn. V́ vậy, chúng ta có thể tập quên dần đối tượng bằng cách cắt đứt mọi liên lạc: xóa hết tin nhắn, số điện thoại, fabook, zalo… và tất cả những kỷ vật hăy đem chôn cất vào kư ức. Khi cắt mọi liên lạc là ta đă triệt tiêu mọi điều kiện có thể khơi lại nỗi thương nhớ, luyến tiếc. Một điều rất đáng lưu tâm nữa là chúng ta không nên v́ quá cô đơn mà nhanh chóng t́m đối tượng khác lấp chỗ trống. Như vậy sẽ càng dẫn đến khổ đau cho ḿnh và cho đối phương khi t́nh yêu không có đủ sự hiểu và thương. Hăy tập quên dần đối tượng và khi có đủ duyên người mới sẽ xuất hiện như dân gian thường nói nôm na: “nồi nào vung ấy”.

Dù biết rằng nói lúc nào cũng dễ hơn làm thế nên khi chẳng may bị phản bội, mỗi Phật tử được ánh sáng tri thức Phật giáo soi sáng, dẫn đường phải luôn quán chiếu, thực hành để chuyển hóa nỗi đau thành niềm hoan hỷ, biến cái “không hẳn” thành cái “chắc hẳn” để có được cuộc sống hạnh phúc trong thời khắc hiện tại này.

Dù biết rằng nói lúc nào cũng dễ hơn làm thế nên khi chẳng may bị phản bội, mỗi Phật tử được ánh sáng tri thức Phật giáo soi sáng, dẫn đường phải luôn quán chiếu, thực hành để chuyển hóa nỗi đau thành niềm hoan hỷ, biến cái “không hẳn” thành cái “chắc hẳn” để có được cuộc sống hạnh phúc trong thời khắc hiện tại này.

Nhớ rằng t́nh yêu là vô thường


Bài liên quan

Cách chuyển hóa để cứu ḿnh ra khỏi nỗi đau bị phản bội

Như đă nói ở trên, bản chất của t́nh yêu vốn vô thường. Có thể ngày hôm nay chúng ta yêu say đắm thậm chí điên dại một người nhưng một thời gian sau cái yêu điên cuồng ấy cũng chẳng giống ban đầu măi. Hạnh phúc t́nh yêu của ngày hôm nay không giống y hệt hạnh phúc t́nh yêu của ngày hôm qua cũng như nỗi đau khổ quằn quại của đêm nay sẽ không thể nào “sao y bản chính” vào đêm mai. V́ thế t́nh cảm đối với người đă phụ ḿnh cũng sẽ dần phai mờ theo thời gian, theo quy luật vô thường mà thôi. Chúng ta hăy sống cho ḿnh, chăm sóc bản thân ḿnh bên cạnh sự quan tâm yêu thương từ phía gia đ́nh. Làm được điều đó chắc chắn cánh cửa hạnh phúc sẽ đang chờ đón chúng ta.

Hăy làm công việc mà ḿnh yêu thích

Nhiều người chiều theo ư chồng và hi sinh tất cả cho gia đ́nh bằng cách chấp nhận ở nhà chăm con cái và từ bỏ công việc mà bản thân đă làm rất tốt trước khi lập gia đ́nh. Để đến khi bị chồng phản bội th́ không c̣n biết bấu víu vào niềm vui nào, không c̣n biết nương tựa vào nguồn tài chính nào để trang trải cho cuộc sống và chăm lo cho con. Một kẻ đă bội bạc với vợ thông thường sẽ chẳng có trách nhiệm chu cấp cho con cái. V́ vậy, có công việc mà ḿnh yêu thích sẽ tạo cho chúng ta nguồn tài chính để không phụ thuộc một ai; cho chúng ta niềm vui để mau chóng “tiễn” kẻ bội bạc ấy vào dĩ văng; công việc cũng giúp ta có những người bạn tâm giao để chia sẻ buồn vui và biết đâu đấy cũng chính công việc cho ta cơ hội gặp một nửa thật sự của đời ḿnh.

Dù biết rằng nói lúc nào cũng dễ hơn làm thế nên khi chẳng may bị phản bội, mỗi Phật tử được ánh sáng tri thức Phật giáo soi sáng, dẫn đường phải luôn quán chiếu, thực hành để chuyển hóa nỗi đau thành niềm hoan hỷ, biến cái “không hẳn” thành cái “chắc hẳn” để có được cuộc sống hạnh phúc trong thời khắc hiện tại này.

florida80
10-18-2019, 21:35
Lời Phật dạy về t́nh yêu và t́nh dục

Thứ bảy, 21/09/2019 | 07:55










Qua những ǵ đă chứng nghiệm về t́nh yêu và t́nh dục mà người nam và người nữ dành cho nhau, Đức Phật dạy rằng Ngài chưa bao giờ thấy bất cứ đối tượng nào trong thế gian này lại thu hút sự chú ư của người nam hơn là h́nh ảnh người nữ.


>>Phật tử có thể đọc loạt bài về Lời Phật dạy

Có nhiều khuôn mẫu t́nh yêu khác nhau, và chúng được thể hiện khác biệt nhau như t́nh mẫu tử, t́nh phụ tử, t́nh huynh đệ, t́nh cảm, t́nh dục, t́nh yêu vị kỷ, và t́nh yêu vô lượng.

Có nhiều khuôn mẫu t́nh yêu khác nhau, và chúng được thể hiện khác biệt nhau như t́nh mẫu tử, t́nh phụ tử, t́nh huynh đệ, t́nh cảm, t́nh dục, t́nh yêu vị kỷ, và t́nh yêu vô lượng.

Phát khởi t́nh yêu chân thật


Bài liên quan

Đức Phật dạy về cách xa ĺa ái dục, xử lư năng lượng t́nh dục

Có nhiều khuôn mẫu t́nh yêu khác nhau, và chúng được thể hiện khác biệt nhau như t́nh mẫu tử, t́nh phụ tử, t́nh huynh đệ, t́nh cảm, t́nh dục, t́nh yêu vị kỷ, và t́nh yêu vô lượng.

Nếu người ta chỉ phát huy tính nhục dục hoặc t́nh yêu ích kỷ đem lại cho người khác th́ loại t́nh yêu này không thể bền vững. Trong mối quan hệ thương yêu chân thật, một người chồng chỉ quan tâm tới những khía cạnh t́nh yêu xác thịt, luôn nghĩ đến một người phụ nữ trẻ đẹp hơn. Loại t́nh yêu đó là t́nh yêu thú vật hoặc ḷng dâm dục.

T́nh yêu cần được phát khởi một cách chân thành

Nếu một người đàn ông thật sự phát huy t́nh yêu như là một sự biểu hiện mối quan tâm của con người với một con người, người này sẽ không đặt nặng vẻ đẹp bên ngoài và sự thu hút về thể xác của người phối ngẫu của ḿnh. Vẻ đẹp và sự hấp dẫn của người phối ngẫu sẽ ở trong trái tim và tâm (hồn) của anh ta. Người vợ theo giáo pháp Đức Phật th́ cô ta sẽ không bao giờ bỏ bê người chồng của ḿnh thậm chí khi anh ta già cả, nghèo khó hoặc bệnh tật. MĂ´ tả ảnh.Ảnh minh họa

"Tôi có một nỗi lo sợ rằng một cô gái tân thời muốn trở thành nàng Juliet để có một tá chàng Romeo. Cô ta thích phiêu lưu trong t́nh yêu ... Người con gái tân thời mặc quần áo không phải để bảo vệ thân thể khỏi nắng mưa, gió rét, nhưng để thu hút sự chú ư. Cô ta nâng cao bản chất bằng cách tô điểm thân xác và trong có vẻ khác thường." - (Gandhi)

T́nh yêu và T́nh dục - T́nh dục là một biểu hiện của t́nh yêu

Bản thân t́nh dục không phải là

Bản thân t́nh dục không phải là "Xấu xa". Nhưng sự cám dỗ và tham ái của nó đă quấy rầy sự an lạc của tâm, và như thế không dẫn đến sự phát triển tâm linh.

Bản thân t́nh dục không phải là "Xấu xa". Nhưng sự cám dỗ và tham ái của nó đă quấy rầy sự an lạc của tâm, và như thế không dẫn đến sự phát triển tâm linh. Trong t́nh huống lư tưởng, t́nh dục là kết quả của một mối quan hệ t́nh cảm sâu sắc, ở đây cả hai bên cho và nhận b́nh đẳng.


Bài liên quan

Những lời Phật dạy sâu sắc về t́nh yêu đôi lứa

Sự mô tả về t́nh yêu bởi những tập đoàn thương măi qua hệ thống thông tin đại chúng theo chúng ta cho rằng "Văn hóa phương Tây không phải là t́nh yêu thật sự". Khi một con thú hoang muốn t́nh dục, nó tỏ "T́nh yêu" của nó, nhưng sau khi thỏa măn t́nh dục, nó liền quên đi cái "Chữ t́nh". Đối với loài thú, t́nh dục chỉ là bản năng cần thiết đưa đến sự sinh sản. Nhưng con người có nhiều hơn để dâng hiến trong khái niệm của t́nh yêu. Bổn phận và trách nhiệm là những thành phần quan trọng để duy tŕ sự hài hợp, đoàn kết , và hiểu biết trong một mối quan hệ giữa nhân loại.

T́nh dục không phải là thành phần quan trọng nhất đối với hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân. Những người đă trở thành những kẻ nô lệ cho t́nh dục chỉ làm tan mất t́nh yêu và ḷng nhân đạo trong hôn nhân. Ngoài điều đó ra, người phụ nữ phải ngừng ngay ư nghĩ xem ḿnh như là một món đồ vật của ḷng ham muốn của người đàn ông. Biện pháp khắc phục này nằm trong tay của phụ nữ hơn của người đàn ông. Cô ta phải từ chối việc trang điểm bản thân chỉ để làm hài ḷng người đàn ông, ngay cả người chồng ḿnh. Nếu cô ta muốn trở thành một người b́nh đẳng với một người đàn ông. Cô ta phải ăn mặc để chân giá trị của ḿnh được nâng cao, và không bị trở thành một biểu tượng t́nh dục. "Hôn nhân luôn chỉ cốt để thỏa măn ḷng ham muốn th́ không phải hôn nhân. Nó là tính dâm đăng." - (Gandhi)

Thật sự t́nh yêu là sản phẩm của t́nh dục, nhưng điều trái ngược tương tự đúng như vậy: T́nh dục là một biểu hiện của t́nh yêu. Trong cuộc sống hôn nhân hạnh phúc lư tưởng, cả t́nh yêu lẫn t́nh dục không thể tách rời nhau.

Lắng nghe lời dạy của Đức Phật

Nếu chúng ta cố gắng kiểm soát và đè nén những cảm xúc của ḿnh bằng cách bắt chước những phương sách xa rời thực tế th́ chúng ta chỉ tạo nên những băng hoại trong thâm tâm của ḿnh.

Nếu chúng ta cố gắng kiểm soát và đè nén những cảm xúc của ḿnh bằng cách bắt chước những phương sách xa rời thực tế th́ chúng ta chỉ tạo nên những băng hoại trong thâm tâm của ḿnh.

"Qua những ǵ đă chứng nghiệm về những t́nh cảm mà người nam và người nữ dành cho nhau, Đức Phật dạy rằng ngài chưa bao giờ thấy bất cứ đối tượng nào trong thế gian này lại thu hút sự chú ư của người nam hơn là h́nh ảnh người nữ. Cùng lúc ấy sự thu hút chính đối với người phụ nữ là h́nh ảnh người nam. Theo tự nhiên có nghĩa là, người nam và người nữ đem lại cho nhau lạc thú trần tục. Họ không thể đạt được hạnh phúc này ở những đối tượng khác. Khi chúng ta quan sát cẩn thận, chúng ta nhận thấy rằng trong tất những sự việc đem lại khoái lạc, không có đối tượng nào khác có thể làm thỏa măn ngũ căn cùng một lúc ngoài h́nh ảnh của người nam, và người nữ."

Người Hy Lạp cổ đă biết được điều này khi họ nói rằng, khởi thủy của người nam và người nữ là một, họ bị tách rời và hai phần được chia sẻ ra đó liên tục t́m kiếm để tái hợp lại.

Theo tự nhiên, những người trẻ tuổi thích được hưởng thụ những niềm lạc thú trần tục mà chúng có thể là những điều tốt lẫn xấu. Những điều tốt như là sự thưởng thức âm nhạc, thi ca, khiêu vũ múa hát, thức ăn ngon, mặc đẹp và những theo đuổi tương tự thật sự không gây nguy hại cho cơ thể. Chúng chỉ làm cho chúng ta xao lăng không thấy được bản chất mong manh và bấp bênh của sự hiện hữu và do đó làm cho con người chúng ta không thể cảm nhận được bản chất thật của bản Ngă.


Bài liên quan

Cảm xúc tiêu cực của tham ái dục vọng

Ngũ quan và những cảm giác của người trẻ tuổi hết sức nhạy bén và tinh anh, họ rất thích được thỏa măn ngũ căn. Hầu như mỗi ngày, họ dự tính và suy nghĩ về những phương cách để thỏa măn dục lạc. Bởi chính ngay bản chất của cuộc sống, người ta chẳng bao giờ hoàn toàn thỏa măn với bất cứ những khoái lạc mà chúng ta đă trải qua và kết quả bởi ham muốn đă liên tục chỉ tạo nên những sự khắc khoải và lo âu.

Khi một người không c̣n khát khao dục lạc và không t́m kiếm sự thoải mái xác thân cùng với người khác phái. Nhu cầu lập gia đ́nh không c̣n phát sinh. Khổ và lạc thú trần tục cả hai là kết quả của ḷng ham muốn, chấp thủ và cảm xúc. Nếu chúng ta cố gắng kiểm soát và đè nén những cảm xúc của ḿnh bằng cách bắt chước những phương sách xa rời thực tế th́ chúng ta chỉ tạo nên những băng hoại trong thâm tâm của ḿnh. Do đó, chúng ta phải biết làm cách nào để điều khiển và kiểm soát sự đam mê của con người chúng ta. Không cư xử tệ bạc hoặc sử dụng sai trái sự đam mê này, chúng ta có thể huấn luyện những nỗi khát khao của chúng ta nhờ vào sự hiểu biết đúng đắn.

florida80
10-18-2019, 21:37
Câu chuyện về vị Ḥa thượng ngày ngày đi mua thịt cá nhưng vẫn được vua Tự Đức khen thưởng

Thứ sáu, 16/08/2019 | 12:00










Khi nhắc đến Huế, chúng ta không thể không nhắc đến những ngôi chùa cổ trong đó có chùa Từ Hiếu. Từ Hiếu là một ngôi chùa được xếp vào hàng "danh lam cổ tự" nổi tiếng của xứ Huế. Gắn liền với ngôi chùa là câu chuyện hiếu nghĩa rất cảm động của vị Ḥa thượng đă khai mở ngôi chùa.


>>Chân dung từ bi

Cổng Tam quan chùa Từ Hiếu. Nguồn ảnh: Internet

Cổng Tam quan chùa Từ Hiếu. Nguồn ảnh: Internet

Chùa Từ Hiếu tọa lạc trên vùng đất rộng chừng 8 mẫu, xung quanh là những đồi thông tĩnh mịch bao bọc; bên chùa c̣n có khe nước chảy tạo thêm cảnh thơ mộng, tươi mát.

Được biết ban đầu chùa chỉ là một am nhỏ thờ Phật được Ḥa thượng Nhất Định cho xây dựng. Ḥa thượng Nhất Định tên là Nguyễn Văn Nội, quê ở tổ Bích La, huyện Đăng Xuyên, tỉnh Quảng Trị (nay là xă Triệu Thượng, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị), xuất gia tu hành từ thuở nhỏ tại chùa Linh Quang, tôn Ḥa thượng Phổ Tĩnh làm thầy và được đặt pháp tự là Nhất Định. Năm lên 7 tuổi, ngài từ giă song thân, vào đất Thần Kinh t́m đến ngài Đạo Minh – Phổ Tịnh, trú tŕ chùa Huệ Lâm – Huế để tu đạo. Năm lên 20 tuổi, ngài được bổn sư thế độ, ban cho pháp danh Tánh Thiên, pháp tự là Nhất Địnhvà được hội đồng thập sư đặt cách cho thọ tam đàn cụ túc tại chùa Quốc Ân – Huế với ngài Mật Hoằng. Sau mười năm ṛng ră theo thầy học đạo, vào ngày 14 tháng 11 năm Giáp Tuất, tức Gia Long thứ 13, ngài được bổn sư truyền đăng với bài kệ:

Nhất định chiếu quang minh

Hư không măn nguyệt viên

Tổ tổ truyền phó chúc

Đạo Minh kế Tánh Thiên Việt dịch:

Nhất Định chiếu sáng tinh

Hư không trăng tṛn xinh

Tổ tổ trao lời chúc

Tánh Thiên từ Đạo Minh

(TT. Thái Ḥa dịch)

Vào tháng 11 năm Bính Tư, tức Gia Long thứ 15 (1816), bổn sư của ngài viên tịch. Ngài cư tang thầy và cũng chính năm này, ngài đă được tông môn cung thỉnh trú tŕ chùa Thiên Thọ, tức chùa Báo Quốc ngày nay.

Với đức độ, ngài không những được tông môn thương kính, mà ngay cả vua quan trong triều cũng kính phục. Do vậy, vào ngày 1 tháng 8 Canh Dần, tức Minh Mạng thứ 11 (1830), vua Minh Mạng đă trao giới đao, độ điệp để ḥa thượng có cơ hội duy tŕ phật pháp và làm nơi nương tựa cho tăng tín đồ.

Năm năm sau, khi được vua tặng giới đao, độ điệp, vào ngày mồng 1 tháng 10 năm Ất Mùi, tức Minh Mạng thứ 16 (1835), Ḥa thượng được bộ lễ dâng lên một lá thư cung thỉnh ngài giữ chức tăng cang Linh Hựu Quán (nay là nhà thờ Tây Linh).

Năm 1839, vua Minh Mạng cho xây chùa Giác Hoàng trong thành nội. Chùa được xây dựng để kỷ niệm nơi phủ xưa khi vua c̣n là thái tử. Đặc biệt chùa này chỉ dành riêng cho nội cung. Và cũng trong năm này, ngài Nhất Định được vua Minh Mạng sắc phong làm tăng cang chùa Giác Hoàng.

Những năm trước khi ngài Nhất Định chưa làm tăng cang Linh Hựu Quán và chùa Giác Hoàng, trai đàn chẩn tế hằng năm đều được vua chọn tổ chức tại chùa Thiên Mụ. Nhưng kể từ năm 1835, điểm chẩn tế để cầu nguyện quốc thái dân an được dời về Linh Hựu Quán và chùa Giác Hoàng. Điều ấy cho thấy, ngài được vua quan triều đ́nh kính trọng như thế nào.

Hoà thượng Nhất Định nổi tiếng là người con có hiếu. Ảnh minh họa

Hoà thượng Nhất Định nổi tiếng là người con có hiếu. Ảnh minh họa

Năm 1843, sau khi từ chức Tăng Cang Giác Hoàng Quốc Tự và trao quyền điều hành chùa Bảo Quốc cho pháp đệ là Nhất Niệm, Hoà thượng Nhất Định đă đến đây khai sơn, dựng Thảo Am An Dưỡng để tịnh tu và nuôi dưỡng mẹ già. Hoà thượng Nhất Định nổi tiếng là người con có hiếu. Tương truyền có lần mẹ già bị bệnh rất nặng, hàng ngày ông lo thuốc thang nhưng bà vẫn không khỏi. Có người ái ngại khuyên ông nên mua thêm thịt cá để tẩm bổ cho mẹ, có làm được điều đó mới mong bà chóng hồi sức. Nghe xong, mặc thiên hạ đàm tiếu chê bai, cứ chiều chiều người ta thấy Ḥa thượng chống gậy đi bộ t́m xuống chợ Bến Ngự mua được cá, treo trên đầu gậy trúc, đem về am nấu cháo hầu thân mẫu, nhờ đó mà mẹ Ngài mới qua được cơn hiểm nghèo, lần hồi bệnh thuyên giảm...

Cũng v́ thường xuyên xuống chợ mua cá mà Ḥa thượng bị người đời x́ xào bàn tán dị nghị thành mang tiếng này nọ, chê cười đă đi tu mà c̣n phạm giới. Không giải thích, không thanh minh, Ḥa thượng cứ cứ mặc t́nh để họ mai mỉa, chấp nhận tai tiếng mà vẫn chẳng lưu tâm, một ḷng chăm sóc, nuôi dưỡng mẹ cho đến khi b́nh phục.

Nơi chôn cất của Ḥa thượng Nhất Định, người gắn liền với câu chuyện về tấm ḷng hiếu đạo. Nguồn ảnh: Internet

Nơi chôn cất của Ḥa thượng Nhất Định, người gắn liền với câu chuyện về tấm ḷng hiếu đạo. Nguồn ảnh: Internet

Câu chuyện vang đến tai Tự Đức. Vốn là vị vua rất hiếu thảo với mẹ, vua lên tận chùa để biết thực hư, rất cảm phục trước tấm ḷng của sư Nhất Định nên ban cho Sắc tứ Từ Hiếu tự. Chùa được mang tên Từ Hiếu từ đó. Trong tấm bia ghi lại quá tŕnh xây dựng chùa giải thích: Từ: là đức lớn của Phật, nếu không từ th́ lấy ǵ tiếp độ tứ sanh cứu giúp vạn loại; Hiếu: là đầu hạnh của Phật, nếu không hiếu th́ lấy ǵ để đạt thông cơi nhiệm bao phủ đất trời. Sở dĩ vua Tự Đức đặt tên chùa là Từ Hiếu v́ muốn con cháu nhớ lại công hạnh tu hành của ngài Nhất Định và gương hiếu thảo của ngài. Và cái tên ấy cũng gợi lên được ḷng hiếu thảo của chính nhà vua.

Từ và Hiếu đă trở thành hai chất liệu không thể thiếu trong một con người xuất gia. Điều đó có nghĩa là sáng đem niềm vui cho người, chiều giúp người bớt khổ. Đó là kim chỉ nam của người con Phật. Mỗi ngày, ta nguyện tu tập để chuyển hóa khổ đau, chế tác hạnh phúc, an lạc nơi bản thân, rồi giúp đỡ gia đ́nh, ḍng họ và những người xung quanh thực tập theo đúng chánh pháp, để họ biết sống vui, sống hạnh phúc. Đó là cách thể hiện ḷng hiếu, ḷng từ đúng nghĩa nhất.

Chánh điện chùa Từ HIếu. Ảnh: PĐ.

Chánh điện chùa Từ HIếu. Ảnh: PĐ.

Chùa Từ Hiếu từ đó đă đi sâu vào ḷng người không phải bằng bề dày lịch sử hay công tŕnh tráng lệ mà nhẹ nhàng với trường ca hiếu nghĩa và độ sinh. Với câu chuyện cảm động về ḷng hiếu nghĩa của Ḥa thượng Nhất Định, chùa Từ Hiếu đă trở thành một biểu tượng của chốn thiền môn về đạo hiếu trong suốt nhiều thế kỷ qua.

Và cũng không biết từ bao giờ ngôi chùa trở thành biểu tượng cho ḷng hiếu thảo của con cái đối với những bậc sinh thành. Điều đó đă thấm sâu vào đời sống văn hóa của người dân nơi đây như một nét đẹp. Cứ mỗi dịp Vu Lan về, các Phật tử lại đến chùa làm lễ và cài lên áo những đóa hoa màu hồng hoặc màu trắng để thể hiện tấm ḷng hiếu thảo của ḿnh.

florida80
10-18-2019, 21:37
Ḥa thượng Cua và t́nh mẫu tử

Thứ bảy, 08/06/2019 | 16:30










Lịch sử Phật giáo có truyện Mục Kiền Liên cứu mẹ nhưng ít ai biết ngay ở Việt Nam cũng có câu chuyện cảm động về t́nh mẫu tử của một vị Ḥa thượng. Câu chuyện được nhắc tới là sự tích về việc Thiền sư Tông Diễn và mẹ ruột của ông.


>>Chân dung từ bi


“Tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật”. Với tinh thần đó, đọc lại lịch sử Phật giáo Việt Nam, nhất là qua gương sống của chư vị thiền sư, các bậc xuất gia, ngoài công hạnh tu tập, hành đạo, chúng ta c̣n gặp nhiều câu chuyện hiếu đạo hết sức đặc biệt. Trong số đó, phải kể đến Thiền sư Tông Diễn.

Cách báo đáp thâm ân cha mẹ của Thiền sư Tông Diễn đă lưu măi trong ḷng người, vượt cả thời gian. Ảnh: Nhuận Thường

Cách báo đáp thâm ân cha mẹ của Thiền sư Tông Diễn đă lưu măi trong ḷng người, vượt cả thời gian. Ảnh: Nhuận Thường

Thiền sư Tông Diễn, hiệu Chơn Dung (1640-1711), một cao tăng Việt Nam đă cứu Phật pháp thoát khỏi ách nạn vào đời Hậu Lê, mà suưt chút nữa vua Lê Hy Tông đă làm cho mai một. Và v́ thế, Sư đă trở thành bậc tôn sư của triều đ́nh đương thời. Tầm vóc là vậy, nhưng Sư vẫn là "Ḥa thượng cua" trong ḷng nhân gian, luôn sống măi với cái khoảnh khắc chóng vánh thuở thiếu thời.

Thuở trước ở miền Bắc nước ta, có một chú bé mồ côi cha sống với mẹ tại một miền quê hẻo lánh nọ. Năm chú bé được 12 tuổi, bà mẹ vẫn c̣n buôn bán tảo tần nuôi con. Một hôm, trước khi mang hàng ra chợ bán, bà mẹ trao cho con một giỏ cua đồng, bảo giă ra nấu canh làm cơm trưa. Chú bé y lời mẹ dặn mang giỏ cua ra làm. Bất ngờ, vừa giáng chày đập con cua đầu tiên, thấy con vật quưnh quáng, quờ quạng tay chân t́m đường sống, chú bé chợt động ḷng bi mẫn, không nỡ tiếp tục, liền đem giỏ cua ra trút xuống ruộng.

Tan chợ, bà mẹ mang hàng về. Nh́n mâm cơm đạm bạc, bà ngạc nhiên hỏi:

- Thế, món canh cua đâu?

Chú bé ấp úng:

- Khi sáng con mang cua ra làm, thấy chúng nó khóc, con thương quá, nên. . . thả hết rồi mẹ ạ!

Vừa đói, vừa giận, bà mẹ vơ lấy cây đũa bếp, gơ cho con một cái, chú bé hoảng sợ co gị chạy ra kỏi nhà. Chú đi, đi măi và xa mẹ từ đó.


Bài liên quan

Thiền sư Tông Diễn và câu chuyện cảm hóa nhà vua

Ba muơi năm đă qua, Bà mẹ đă già nua, vẫn bán hàng từng buổi chợ để mưu sinh. Một hôm đang buổi chợ, bà gặp một vị Tăng trung niên, ghé qua hàng hỏi thăm qua gia thế và đề nghị giúp đỡ bà bằng cách đem về chùa nuôi dưỡng. Bà cụ nhận lời và vào chùa làm công quả từ dạo đó.

Ngày tháng dần qua, đă đến lúc bà cụ từ giă cơi đời. Ḥa thượng trụ tŕ, tức vị Tăng đă đề nghị mang bà vào chùa dạo trước, có việc phải đi bố giáo phương xa. Trước khi đi, Ngài dặn các môn đệ rằng nếu bà cụ mất th́ chư Tăng cứ tẩn liệm nhưng đừng mai táng mà phải đợi Ngài về. Mọi người đều y lời.

Bà lăo mất được một hôm th́ Ḥa thượng trở về. Đứng trước quan tài mẹ Ḥa thượng thắp hương khấn vái rằng:

Trong kinh Phật có dạy, một người con tu hành đạt đạo, cha mẹ sẽ được sinh thiên. Nếu lời nói ấy không ngoa th́ xin cho chiếc quan tài này bay bổng lên và vỡ làm ba mảnh.

Ḥa thượng vừa dứt lời, chiếc quan tài đựng thân xác bà cụ từ từ bay lên, bỗng hạ xuống vỡ làm ba mảnh. Trước sự kinh ngạc của toàn thể hội chúng, Hoà thượng bèn thuật lại thân thế của ḿnh, chẳng ai đâu xa lạ mà chính là chú bé thả cua dạo nọ. Từ đó, người ta gọi Ngài là Ḥa Thượng Cua, và cũng theo lời người ta kể ba mảnh vỡ của chiếc quan tài hiện vẫn c̣n tồi tại ở một ngôi chùa Bắc Việt để mọi người ghi nhớ câu chuyện lạ lùng và cảm động về Hoà Thượng Cua và vị thân mẫu sinh ra Ngài.


Đó là một trong nhiều câu chuyện trong hành trạng của vị thiền sư Việt Nam đạo phong, liên quan tới hiếu đạo của người xuất gia. Ngài cũng là người sống gần dân, được người dân yêu quư gọi bằng tên mộc mạc là Ḥa thượng Cua.

Cách báo đáp thâm ân cha mẹ của Thiền sư Tông Diễn đă lưu măi trong ḷng người, vượt cả thời gian. H́nh tượng và hạnh hiếu đó không chỉ lưu truyền trong dân gian mà đă được xây dựng thành h́nh tượng nghệ thuật, được chuyển thể qua các loại h́nh sân khấu, làm rung động ḷng người nhiều thế hệ.

florida80
10-18-2019, 21:39
Ni sư Diệu Nhân: Tổ Sư Ni tiêu biểu nhất của Phật giáo Việt Nam

Thứ sáu, 18/10/2019 | 12:41










Ni sư Diệu Nhân là đệ tử của Thiền sư Chân Không nối pháp đời thứ 17 ḍng Thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi; là người tu hành đắc đạo, tài đức vang dội triều dă, công đức sánh ngang với hàng Tăng chúng; xứng danh là vị Tổ Sư Ni tiêu biểu nhất của Phật giáo Việt Nam.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Chân dung từ bi

Ni sư Diệu Nhân là ai?

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Ni sư Diệu Nhân thế danh Lư Ngọc Kiều, sinh năm 1042, là trưởng nữ của Phụng Càn Vương - Lư Nhật Trung (con trai vua Lư Thái Tông). Bà thiên tư thuần hậu, ngôn hạnh đoan trang, được vua Lư Thánh Tông (1054 - 1072) nhận làm con nuôi, nuôi dạy trong cung từ nhỏ.


Bài liên quan

Ni sư sống tốt đời, đẹp đạo

Đến tuổi trưởng thành, vua đem gả cho người họ Lê làm châu mục châu Chân Đăng. Chồng chết, bà không chịu tái giá, bèn xuất gia tu Phật. Được Thiền sư Chân Không (1046 - 1100) ở hương Phù Đổng nhận làm đệ tử, đặt pháp danh, thụ Bồ tát giới, trao truyền tâm ấn, trở thành người nối pháp đời thứ 17 ḍng Thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi.

Sau khi xuất gia bà dốc hết tư trang, gia sản bố thí cho dân chúng, chuyên chú học hỏi những điều tâm yếu của Phật pháp. Được Thiền sư Chân Không đưa đến trụ tŕ Ni viện Hương Hải thuộc hương Phù Đổng, huyện Tiên Du, nay là xă Phù Đổng, huyện Gia Lâm, thành phố Hà Nội, trở thành bậc mẫu mực trong hàng Ni giới đương thời.

Ngày 01 tháng 06 năm Quư Tỵ, niên hiệu Hội Tướng Đại Thánh thứ tư (tức ngày 15 tháng 7 năm 1113), thị tịch, thọ 72 tuổi để lại một bài kệ 7 câu 28 chữ có ư nghĩa nhân sinh và tư tưởng Phật học sâu sắc.

Ni sư Diệu Nhân và Nguyên Phi Ỷ Lan là hai vị Ni - Nữ Phật tử nổi tiếng thời Lư, góp phần tích cực cho Phật giáo thời Lư phát triển rực rỡ và làm nền tảng cho sự phát triển Phật giáo Việt Nam.

Ni sư Diệu Nhân cùng bài kệ Thị tịch

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa


Bài liên quan

Sư bà Diệu Không: Một nhân vật đặc biệt của Phật giáo Việt Nam thế kỷ 20

Trong lịch sử Thiền Tông Việt Nam, vị thiền sư ni đầu tiên, người trưởng lăo ni tuyệt vời, c̣n lưu lại bài kệ thị tịch, những lời nói sau cùng, những lời nhắn bảo cuối cùng, những lời nói thật, gây chấn động mănh liệt nơi nội tâm, thức tỉnh chúng ta trên ḍng sinh tử, để lại dấu ấn đậm sâu, thắm đượm măi trong ḷng người đến tận hôm nay và mai sau. Ni Sư Diệu Nhân, và cũng là vị nữ sĩ ban đầu trong nền Văn Học Việt Nam. Dù chỉ một bài thi kệ, nhưng với một bài thôi, một lời thôi, những lời nói như nhiên, tự nhiên, những xác quyết rơ ràng về nguyên lư chân thật của kiếp người. Chừng đó, chỉ chừng đó, với chừng đó, cũng đủ bặt ngôn trọn ư, phủ trùm lên cơi tử sinh vô tận, đong đầy kín lối nẽo nhân gian, đưa đường dẫn lối chúng ta, từ sông mê bể khổ, t́m về bờ giác.

Ngôn hạnh đoan trang, thuần hậu, bà được vua gả cho người họ Lê, không rơ tên, làm quan Châu Mục ở Chân Đăng, chồng mất bà thủ tiết không chịu tái giá. Một hôm bà nói: “Ta xem tất cả các pháp trong thế gian đều như mộng ảo, huống ǵ những thứ vinh hoa phù phiếm mà có thể trông cậy được hay sao?”

Từ đó bà đi xuất gia, thọ giới với thiền sư Chân Không ở làng Phù Đổng, được thiền sư ban cho pháp danh Diệu Nhân, một bậc mẫu mực đức độ trong Ni chúng thời ấy. Vào ngày mồng một tháng sáu năm Hội Trường Đại Khánh thứ 4 (1113) đời vua Lư Nhân Tông, một hôm sư lâm bệnh gọi Tăng chúng đến đọc bài kệ thị tịch, sau đó sư tắm gội sạch sẽ, rồi ngồi kiết già viên tịch, thọ bảy mươi hai tuổi.

Dưới đây là bài kệ:

“Sinh, lăo, bệnh, tử

Tự cổ thường nhiên

Dục cầu xuất ly

Giải phọc thiêm triền

Mê chi cầu Phật

Hoặc chi cầu thiền

Thiền, Phật bất câu

Uổng khẩu vô ngôn.”

Dịch:

Sinh, lăo, bệnh, tử

Lẽ thường tự nhiên

Muốn cầu thoát ly

Càng thêm trói buộc

Mê, mới cầu Phật

Hoặc, mới cầu Thiền

Chẳng cầu Thiền, Phật

Mím miệng ngồi yên.

Ngô Đức Thọ, Nguyễn Thúy Nga dịch, Thiền Uyển Tập Anh, trang 235. Trong sách Thiền Sư Việt Nam, Thiền Sư Thích Thanh Từ dịch bài kệ thị tịch, trang 163 như sau:

Sanh già bệnh chết

Xưa nay lẽ thường

Muốn cầu thoát ra

Mở trói thêm ràng

Mê đó t́m Phật

Lầm đó cầu thiền

Phật, thiền chẳng cầu

Uổng miệng không lời.


Bài liên quan

Ni sư chùa Mía giật thót khi được gọi Mẹ ơi...

Từ cô công chúa đến Thiền sư, từ nữ nhi cao sang quyền quư đến bậc xuất trần, một bước nhảy tâm linh cao tột, như đường tơ kẽ tóc, như nhát kiếm chém phăng vào ḍng nước không để lại dấu, cánh nhạn vượt trời không, lặng thinh phổ cập, một sự đến đi trong vô cùng không tận, không nghĩ chẳng bàn. Đọc bài thơ trên, chiêm nghiệm từng lời từng chữ, mỗi câu mỗi chữ là cả một sự đánh động vào tâm thức, thấm sâu lắng đọng, một sự đập thẳng dội mạnh vào tâm ư, sự khẳng định xác quyết về chân lư như thật, sự có mặt của tướng trạng, sự biến đổi của vô thường, chặng đường sanh lăo bệnh tử của kiếp nhân sinh, là sự hẳn nhiên, điều tự nhiên, là lẽ thường.

Nh́n từ b́nh diện tỷ giảo, thước đo tâm thức, so sánh đối thoại, th́ thấy như vậy, có cảnh có người, có sinh có tử, có khổ có đau, và cũng vậy có sanh nên mới có tử, có thân ắt có bệnh, có già đương nhiên phải có chết, không ǵ khác hơn. Ở khía cạnh tâm linh giác ngộ, nhận biết bản thể như thật của các pháp, th́ không có tướng trạng, năng sở, đến đi, sanh diệt, c̣n mất, già chết, một sự thường hằng phổ cập, bất sinh trong sự sinh diệt, chân thường trong cơi vô thường, an b́nh trong sự biến động.

Sinh, lăo, bệnh, tử, là danh từ trong nhà Phật, không phải sản phẩm của Đạo Phật. Đó là nguyên lư tự nhiên, lẽ thường, vốn như thế, sẵn như vậy, có như vậy, và như vậy, không ǵ có thể làm thay đổi, không ai có thể mặc cả trả giá, v́ là như vậy, chỉ có vậy, nên phải như vậy, chỉ vậy mà thôi. Bài thơ ấy, lời thơ ấy, thi kệ ấy, khiến ta nh́n thẳng, trực nhận thẳng vào thực tại, sáng tỏ trên ḍng nhân sinh, ḥa nhập với quy luật tự nhiên, hẳn nhiên của kiếp người, đất trời thi nhau phổ nhịp, thuận theo duyên theo, những nổi trôi đẩy đưa, vươn lên thoát khỏi thân phận mong manh, thong dong về miền xa thẳm, cuốn hút ở trời không, phổ giai điệu lên từng cung bậc, mở ra phương trời lắng đọng, một cơi thênh thang rộng mở.

florida80
10-18-2019, 21:40
Ni sư Diệu Nhân: Tổ Sư Ni tiêu biểu nhất của Phật giáo Việt Nam

Ni sư Diệu Nhân là đệ tử của Thiền sư Chân Không nối pháp đời thứ 17 ḍng Thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi; là người tu hành đắc đạo, tài đức vang dội triều dă, công đức sánh ngang với hàng Tăng chúng; xứng danh là vị Tổ Sư Ni tiêu biểu nhất của Phật giáo Việt Nam.
18/10/2019

florida80
10-18-2019, 21:41
Trùng tang liên táng có thật không? Làm thế nào để hóa giải?

Thứ năm, 17/10/2019 | 14:20










Làm Phật tử quy y Tam Bảo, nhất nhất tin tưởng Phật pháp, tin Thầy Tổ hướng dẫn đạo, không tin vào những học phái không phải của Phật. Chúng ta có quyền nghiên cứu sâu, học hỏi các tín ngưỡng dân gian khác, nhưng không nghe theo, sẽ làm rối rắm thêm cho gia đình và tâm tư Phật tử.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về những Lời Phật dạy

Hỏi: Không biết tại sao gần đây ở quê con rất nhiều người qua đời, nhất là tang trùng. Gia đ́nh con vừa xảy ra chuyện như vậy, ông nội vừa mất th́ tuần sau đến chú và chị họ con. Gia đ́nh và họ hàng con rất hoảng loạn, đi xem bói bảo là tang trùng, phải dùng bùa ếm và cúng giải hạn mới thoát nghiệp. Xin thầy cho con biết có tang trùng thật không và nguyên nhân v́ sao? Gia đ́nh chúng con nên làm như thế nào để giải nghiệp này.

Đáp:

Hiện tượng trùng tang liên táng

Tại gia, khi có người thân qua đời chúng ta cũng không cần phải giở lịch ra xem coi “người ra đi” tốt hay xấu, chỉ lo niệm Phật trợ duyên cho người thân, nên chẳng có gì phải lo nghĩ phiền muộn, sợ sệt. Ảnh minh họa

Tại gia, khi có người thân qua đời chúng ta cũng không cần phải giở lịch ra xem coi “người ra đi” tốt hay xấu, chỉ lo niệm Phật trợ duyên cho người thân, nên chẳng có gì phải lo nghĩ phiền muộn, sợ sệt. Ảnh minh họa

Ông mất, Chú qua đời, Chị họ chết, đó là hiện tượng tử sanh, thân người là vô thường, khổ không và vô ngã, người qua đời như người thay áo cũ mặc vào áo mới, tiếp tục một hành trình khác và đi trong vô tận của cuộc đời, chẳng có gì phải nao núng, làm cho bàng quan thiên hạ động lòng trắc ẩn, nói ra, nói vào rốt rồi cũng bàn đến chuyện có hay không bị “trùng tang”, thật là khổ đau khi gia đình có người thân qua đời? Áp đặt việc “trùng tang liên táng”, được xem như là một “bản án” vô tình kết tội người mới qua đời!


Bài liên quan

Bùa ngải là ǵ? Quan điểm của Phật giáo về bùa ngải?

Trùng tang liên táng là một hiện tượng ngẫu nhiên trong cuộc sống, có sống có chết của con người, nói cho đủ là: “Trùng nhựt, trùng thời, trùng tang, liên táng” thuộc tín ngưỡng dân gian có từ xưa, nhất là ở miền Bắc Việt Nam, nhưng ít có tài liệu lưu bản. Theo nhà Phật là hiện tượng thì không có thật, vì không có thật nên Phật tử không phải lo âu. Xưa nay không có nhiều tư liệu viết về hiện tương này, nhưng trong dân gian vẫn truyền miệng với nhau những trường hợp chết phạm vào “trùng tang liên táng” hết sức đau thương, thậm chí có nhà người đông đúc, thế mà chỉ vài ba năm phải chịu cảnh tuyệt tự?

Trùng nhựt, trùng thời là người cùng huyết thống qua đời bất kỳ năm tháng nào, nhưng đến ngày người trực hệ trước qua đời thì có người trực hệ khác tiếp tục qua đời cùng thời gian đó.

Trùng tang có nghĩa là người thân trong họ tộc trực hệ, có cùng huyết thống qua đời, gia đình đang thọ tang 03 năm (thực chất có 24 tháng), trong thời gian còn tang chế lại có người trực hệ cùng huyết thống kế tiếp qua đời, gia đình tiếp tục thọ tang…

Liên táng là gia đình có người thân qua đời vừa chôn cất xong, lại tiếp tục có người qua đời… và như thế! Những cái chết xảy ra liên tục, làm cho gia đình hoảng hốt đi coi Thầy, Thầy nói có thần trùng lai vãng trong nhà?

Cách hóa giải trùng tang liên táng

Theo Phật giáo thì con người sau khi qua đời, thân ngũ uẩn đều được trả về với đất nước lửa gió, thức đại, không đại, không có gì tồn tại trong thế gian, mà chỉ còn lại nghiệp thức, khi sanh tiền tạo nhân nào, lâm chung tái sanh vào thế giới đó. Ảnh minh họa

Theo Phật giáo thì con người sau khi qua đời, thân ngũ uẩn đều được trả về với đất nước lửa gió, thức đại, không đại, không có gì tồn tại trong thế gian, mà chỉ còn lại nghiệp thức, khi sanh tiền tạo nhân nào, lâm chung tái sanh vào thế giới đó. Ảnh minh họa


Bài liên quan

Trùng tang là ǵ dưới phân tích của nhà khoa học

Theo Phật giáo thì con người sau khi qua đời, thân ngũ uẩn đều được trả về với đất nước lửa gió, thức đại, không đại, không có gì tồn tại trong thế gian, mà chỉ còn lại nghiệp thức, khi sanh tiền tạo nhân nào, lâm chung tái sanh vào thế giới đó. Ví dụ: sanh tiền người biết tu nhơn phóng sanh, làm phước, bố thí thì tái sanh vào nhà hiền đức quý phái, trường thọ; ngược lại tái sanh vào thế giới khổ đau, nghèo nàn; làm đồ tể tái sanh vào loài thượng cầm hạ thú, hay loài người nhưng phải gặp những khổ đau, luôn gặp nhiều cảnh khổ đau đớn, sống giở chết giở… Do vậy theo Phật giáo th́ không kiêng cử ngày giờ, nếu người thân qua đời là người tu hay Phật tử thì chỉ lo tang chay, thỉnh chư Tăng tụng kinh niệm Phật, hoặc gia đình tự tụng kinh niệm Phật thật nhiều và có tâm quyết, làm phước, phóng sanh, bố thí giúp cho hương linh người thân nghe kinh mau siêu thoát, siêu thoát thì không còn bị nhân quả xấu, trả vay vay trả trong 6 nẽo luân hồi sanh tử nữa, làm gì có những hiện tượng xấu đến với người còn sanh tiền.

Theo tín ngưỡng dân gian: “Trùng tang” là chết trùng vào năm tháng ngày giờ, do mấy Thầy xem phong thủy, hay nhờ Thầy xem trong lịch số, thông báo cho tang chủ biết là người thân chết ngày trùng mà thôi, chứ không do người qua đời chết vào “ngày trùng”.

Tại gia, khi có người thân qua đời chúng ta cũng không cần phải giở lịch ra xem coi “người ra đi” tốt hay xấu, chỉ lo niệm Phật trợ duyên cho người thân, nên chẳng có gì phải lo nghĩ phiền muộn, sợ sệt. Lại còn một điều này nữa, khi hữu sự nếu chúng ta mãi dựa vào lịch số phát hành ngày nay e sẽ không còn chuẩn mực, lý do sách xưa vẫn một mực, một bài vỡ, không thay đổi lý số vận mệnh, nhưng môi trường vũ trụ như: Hiệu ứng nhà kính, chiến tranh, núi lữa, động đất, sóng thần… làm cho không gian luôn thay đổi, nội dung sách tính theo thời gian, xem ngày giờ không còn chuẩn mực nữa!

florida80
10-18-2019, 21:42
Theo Trung tâm Nghiên cứu Lý học Đông phương: Khi gia đình có người thân trực hệ qua đời, đi coi Thầy báo người qua đời nhằm vào ngày “trùng”, thì gia đình nên rước chư Tăng đến tụng kinh, niệm Phật, sau khi chôn cất xong, đem vong linh vào chùa phụng thờ, giúp cho vong linh gần Phật pháp, nghe kinh mà siêu thoát.

Thầy xin nhắc lại lần nữa: “Chúng ta không nên quan trọng quá về ngày “trùng tang liên táng”, áp đặt cho người thân qua đời, vì như thế tức là “lên án kết tội” người chết. Chẳng lẽ chúng ta “kết tội lên án” người thân của mình hay sau? Rất là phản lại những tình cảm thiêng liêng đối với người chết…”

Làm Phật tử quy y Tam Bảo, nhất nhất tin tưởng Phật pháp, tin Thầy Tổ hướng dẫn đạo, không tin vào những học phái không phải của Phật. Chúng ta có quyền nghiên cứu sâu, học hỏi các tín ngưỡng dân gian khác, nhưng không nghe theo, sẽ làm rối rắm thêm cho gia đình và tâm tư Phật tử.

florida80
10-18-2019, 21:42
Làm thế nào để hóa giải nghiệp chướng, mê tín dị đoan trong gia đ́nh?

Thứ ba, 15/10/2019 | 15:08










Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ương, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Đức Phật

Hỏi: Con rất đau khổ và không biết hóa giải như thế nào về chuyện giữa con và gia đ́nh. Con sinh ra trong một gia đ́nh không quá khó khăn nhưng khi nh́n nhiều việc xảy ra giữa gia đ́nh nội ngoại và chính ḍng họ ḿnh, con không cầm được nước mắt. Họ hàng con đều ít nhiều theo Phật giáo nhưng rất là mê tín dị đoan, toàn hay đi cúng bái, dùng bùa ngăi theo những người tà đạo, thầy bói để rồi tổ chức nhiều lễ cúng bái theo họ để đổi đời. Nhiều người học hành và có địa vị rất cao nhưng ḷng tham vô đáy. Từ nhỏ, con hay suy tư và buồn nên tâm rất bấn loạn, thể xác gầy yếu bệnh liên miên. Điều làm con khổ nhất là mẹ của con. Mẹ con rất là nóng nảy, bảo thủ, chỉ muốn mọi thứ theo ư mẹ, bắt mọi người phải phục tùng ḿnh nên con cũng phải sống theo con đường do mẹ con định ra.


Bài liên quan

Để không mê tín

Thời gian gần đây, con biết được một chút về Phật pháp, được một số bạn trên mạng khuyên bảo, chỉ dạy tu hành, con mừng lắm th́ lại buồn hơn nh́n nghiệp quả gia đ́nh. Con không c̣n có thể nghe lời mẹ con bắt làm như xưa với những điều con cho là không đúng, trái với đạo lư hoặc ép người khác theo ḿnh. Nhiều lúc con rất là uất giận, buồn, không thể nào ngồi nghe mẹ nói măi nên bỏ đi th́ bị mẹ mắng chửi là con bất hiếu, dùng rất nhiều từ ngữ nặng nề. Con đă cố gắng nghe chỉ dạy ráng niệm Phật hồi hướng cho mẹ nhưng cũng chẳng hiệu quả ǵ. Con ngày càng chán nản và nhiều khi đă nghĩ đến việc không muốn sống dù biết theo Phật giáo là sẽ bị đọa. Xin thầy cho con lời khuyên làm cách nào để con hóa giải được chuyện này để con c̣n có niềm tin tiếp tục sống theo lời dạy của Đức Phật.

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Ảnh minh họa

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Ảnh minh họa

Đáp: Việc gia đ́nh là mối tương quan ruột thịt, phải có tinh thần trên thuận dưới ḥa, sống có thứ lớp. Tuy nhiên về mặt tín ngưỡng, mỗi người có sự lựa chọn, chúng ta cũng không nên áp đặt buộc ai phải theo ai, Bạn không nên khổ tâm vấn đề nầy. Việc theo Phật cần có thời gian, nhơn duyên và sự tĩnh thức, khi nào họ thấy Đạo Phật là nguồn hạnh phúc cho gia đ́nh, có lợi ích cho các thành viên trong gia đ́nh th́ họ phát tâm đến với Đức Phật cũng không muộn.


Bài liên quan

Lại chuyện mê tín và chính tín

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Sau đây thầy sẽ dẫn giải về ư nghĩa của niềm tin chân chánh để tự mọi người nhận định.

florida80
10-18-2019, 21:43
Ban đầu theo Phật cần có niềm tin chánh tín: “Chánh” có nghĩa là sự đúng đắn, ngay thẳng, liêm khiết; “tín” là niềm tin. Hai từ “chánh” và “tín” ghép lại có thể được hiểu là niềm tin chân chánh. Phản nghĩa “chánh tín” là “mê tín”.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

“Mê tín” là một dạng tin tưởng thiếu cơ sở, mơ hồ, hoang tưởng, ích kỷ, thiếu sự nhận định sáng suốt... không đem đến lợi ích cho cuộc sống cá nhân, gia đ́nh hay xă hội, thậm chí c̣n đem lại sự tổn hại cho gia đ́nh, như: Mất hạnh phúc, chia rẻ yêu thương, nghi kỵ lẫn nhau, cáu ghét đối phương, tạo nên môi trường nóng bức, phong ba băo táp cho những người thân yêu ruột thịt…

Người mê tín đị đoan, ham thích “bùa ngăi, đồng bóng, thích cô cậu ông lên bà xuống” nên họ chỉ phụng sự cho bùa ngăi, cho mê tín dị đoan, cho ích kỷ, chứ không có thời gian rỗi rảnh lo cho ḿnh, cho gia đ́nh, một ít hạnh phúc cho thân tâm cũng không có, do bùa ngăi, đồng bóng xen vào giữa gia đ́nh rồi.

Muốn gội rữa cho tâm hồn trong sạch, gạn đục lắng trong, làm cho thân tâm thanh thản, mọi người cần có sự tín tâm. Sự tín tâm trong Đạo Phật, trước nhất phải không do ai gợi ư, mà phải xuất phát từ một ư thức mới “vô duyên từ”, tự ta phát tâm t́m đến giáo pháp Đức Phật, t́m hiểu học hỏi, nghiên cứu thật sâu sắc về giáo lư Phật đà, như: cuộc đời của Đức Phật, vấn đề tam quy ngũ giới, những phương pháp cứu người khổ đau, oằn oại trong cuộc đời, học những hạnh lành của Phật, Bồ tát về các gương hiếu hạnh với mẹ cha, các pháp nầy xuất hiện th́ ư tưởng mê tín dị đoan tự nhiên rơi rụng và chấm dứt.


Bài liên quan

Không đưa mê tín vào ngôi nhà Như Lai

Một số Phật tử hiện nay, t́m hiểu Đạo Phật thực dụng nhiều hơn là nghiên cứu tu học. Thực dụng là khi gặp những khổ đau th́ đến cầu Phật để được an lạc, song khi an lạc th́ không tín ngưỡng nữa. Các vị ít được giáo hóa tự ḿnh làm cho ḿnh an lạc. Ví dụ: Khuyến tấn tín đồ không làm ác là nhân, mọi việc lành đến là quả, đấy là tự ta cầu an cho ta đó. Giai đoạn hai phát tâm quy y thọ giới, khi đă có giới trong ḿnh, do giữ giới nên điều xấu ít đến và lần lượt không c̣n. Giai đoạn ba làm cho thân khẩu ư không c̣n nóng vội…nên các nghiệp chướng tự nhiên rơi rụng, thân tâm nhẹ nhàng, nhân cách khiêm cung, đáng mến, mọi người xung quanh nh́n thấy muốn làm theo, không cần khuyến thiện ai cả.

Sở dĩ bạn khổ tâm là v́ tư tưởng của bạn và gia đ́nh c̣n “so le”, bạn muốn cho cha mẹ, anh em, mọi người đi theo ư hướng tu hành của bạn, nhưng v́ họ không làm theo, mà c̣n khuyên ngược lại bạn, trường hợp nầy v́ họ chưa đủ duyên lành để theo Phật, nên bạn khổ tâm đó thôi. Thầy có lời khuyên nên chấm dứt tư tưởng đó th́ an lạc. Khi nào các thành viên trong gia đ́nh đủ duyên lành th́ họ đến với Phật.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Hằng ngày ngoài công tác xă hội và gia đ́nh, đêm đến rỗi rănh, 19 giờ nên niệm Phật, niệm danh hiệu: “Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ tát” 3 lần rồi tiếp đọc bài:

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau biết tất cả pháp.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được mắt trí huệ.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau độ các chúng sanh,

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được phương tiện khéo.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau lên thuyền bát nhă.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được qua biển khổ,

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau được đạo giới định.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm lên non Niết Bàn.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau về nhà vô vi.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm đồng thân pháp tánh.

Nếu con hướng về nơi non đao,

Non đao tức thời liền sụp đổ.

Nếu con hướng về lửa, nước sôi,

Nước sôi, lửa cháy tự khô tắt.

Nếu con hướng về cơi địa ngục,

Địa ngục liền mau tự tiêu diệt,

Nếu con hướng về loài ngạ quỷ.

Ngạ quỷ liền được tự no đủ,

Nếu con hướng về chúng Tu La,

Tu la tâm ác tự điều phục,

Nếu con hướng về các súc sanh,

Súc sanh tự được trí huệ lớn.

Mỗi đêm niệm chừng 20 phút, niệm xong rồi hồi hướng nghỉ ngơi cho thanh thản; Bạn sẽ an lạc

florida80
10-18-2019, 21:44
Làm thế nào để biết được vong nhi đă được siêu độ? Ai phải chịu nghiệp báo phá thai?

Thứ tư, 16/10/2019 | 14:35










Các bạn Phật tử chúng ta, là những người con Phật đã thọ quy giới: thứ nhất không sát sanh - thứ hai không trộm đạo - thứ ba không tà dâm - thứ tư không nói dối - thứ năm không uống rượu.


>>Những giáo lư Phật giáo nên đọc

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Hỏi: Vừa qua, con có xem một số bài viết về vấn đề nạo phá thai, nhân quả nghiệp báo của vấn đề này cũng như cách siêu thoát cho các vong nhi làm con rất xúc động. Tuy nhiên, con vẫn chưa hiểu rơ lắm là con nên làm như thế nào để cho vong nhi siêu thoát khi nơi con ở không gần chùa chiền, con lại không biết một quư sư thầy sư cô nào và quả thật là con không biết nên làm như thế nào hết. Làm cách nào con biết được vong nhi ấy đă siêu thoát và con có nên cầu nguyện cho vong nhi măi theo bên con hoặc là theo ông bà của con để khỏi bị bơ vơ không? Có phải việc nạo phá thai xảy ra th́ nghiệp tội đều do người phụ nữ gánh chịu cả nên nếu vong nhi trở lại quấy phá chỉ có người mẹ phải chịu quả báo hay cha của đứa bé có bị nghiệp báo không? Nếu con sinh ra một đứa con mà không thể nuôi nổi cho nó tốt khi điều kiện không có thể th́ việc nạo phá thai như thế tại sao có tội v́ như thế là con đă giúp cho vong nhi không phải bị đau khổ khi sinh ra trên cuộc đời. Xin thầy khai ngộ cho con được biết.

Đáp: Theo quan niệm người xưa: “Trong một gia đình phải có đầy đủ hào con hào của…” mới gọi là gia đình hạnh phúc, gia đình có phước đức. Gia đình có phước đức sanh con, con sống vui khỏe, gia đình thiếu phước sanh con chết non, hoặc gia đình thiếu phước không sanh được con, dù người đó có tài sản thật nhiều, thật giàu sang phú quý, cũng gọi là gia đình “Thiếu phước” hay “Ác nhân” nên không sanh được con.

Khi sanh con thì phải sanh con trai, sanh con gái thì bị xui xẻo, sanh con trai thì vui mừng đãi tiệc mừng tưng bừng, sanh con gái thì buồn rũ rượi như hoàng hôn phủ trên đường vế không lối.

Tất cả các hiện tượng trên không là nguyên nhân để phá bỏ thai nhi, nhưng ngày nay lại trở thành “Việc thật” trên một vài xứ sở phá bỏ thai nhi nếu đó là “Nữ”.

Quan niệm lạc hậu về sanh con trai con gái

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa


Bài liên quan

Có nên lập bàn thờ, đốt vàng mă, cúng áo quần cho vong nhi không?

Trong lịch sử nhân loại phương Đông, niềm ước mong có con trai hoặc gái đă xuất hiện từ thuở xa xưa. Đă biết bao nhiêu triều đại vua chúa v́ không có hoàng nam nối ngôi mà xáo trộn, bao nhiêu hoàng hậu bị bạc đăi v́ không sanh được hoàng tử mà đức vua cũng như thần dân mong muốn. Ngoài thứ dân th́ cũng đă nhiều xào xáo trong gia đ́nh v́ đứa con sanh ra không phải giới mà cặp vợ chồng mong đợi. Và người đàn bà vẫn là nạn nhân của niềm ước mong rất cá nhân này.

Các cụ ta khi xưa th́ vẫn “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô ”. Một phần v́ cần con trai để nối dơi ḍng họ, phần khác v́ quan niệm “Con gái là con người ta”. Ngoài ra, c̣n nhu cầu nhân lực cũng như bảo vệ an ninh nên con trai vẫn được ưa thích hơn, nhất là với đứa con đầu ḷng.

Khi được thăm ḍ ư kiến th́ đa số đàn ông, ngay cả các bà me, v́ đều muốn có con trai. Các nhà kinh tế lại c̣n nói rằng nuôi con gái cũng tốn kém hơn là nuôi con trai vậy.

Nói gì thì nói, đối với loài người tiến bộ thì trai hay gái cũng là con, nam hay nữ cũng ngang tài ngang sức, cũng đấu tranh dành quyền lợi, cũng trí tuệ tuyệt vời như nhau, thậm chí còn tuyệt vời thông minh hơn. Con đường phụng sự cho gia đình và xã hội cũng chỉ do đôi bàn tay và trí tuệ, mà trí tuệ thì không phân biệt nam hay nữ.

Việc phá bỏ thai nhi

Một số quốc gia đông dân ngày nay có quan niệm khi biết thai nhi là nữ thì làm tổn hại thai nhi trước khi sanh, hoặc do việc hạn chế việc sanh con, hoặc chưa có gia đình mà có con, hoặc vì nghèo mà phá thai giúp cho con không sanh ra khỏi phải chịu cảnh nghèo khổ trong tương lai... nên việc nạo phá thai ngày càng phổ biến! Đó là những nguyên nhân thật khắc nghiệt của con người trên hành tinh.

Siêu độ thai nhi


Bài liên quan

Bài văn phát nguyện sám hối, cầu siêu cho sản nạn, thai nhi

Tại các chùa ở Việt Nam, nhất là Quan Âm tu viện tiếp nhận các “Bà Mẹ” đến xin đặt tên và đặt pháp danh quy y vong, thờ vong linh thai nhi thật nhiều, có “Bà Mẹ” làm tổn hại thai nhi đến 6 lần, cho đến khi biết đó là “Trọng tội” thì hoảng hốt sợ sệt, đi coi “Thầy bói” phán là có thai nhi đeo bám, thai nhi nhập, nếu muốn “Không bị đeo bám” thì thờ cúng! Bày vẻ cúng kiến linh đình thật hao tốn vô ích.

Tai hại vô cùng, khổ tâm cho các “Bà Mẹ bất đắc dĩ”, hằng ngày phải tự nghi nghi ngờ ngờ, chẳng biết đi đường nào để thoát hiểm, nhất là bị dư luận ghép vào trọng tội “Giết con”, “Sát sanh”, “Giết người”… ôi thôi dù không điên cũng phải điên bạn ạ! Thêm một nổi khổ “Vong nhập, nói tiếng ú ớ như trẻ con”, có người cứ tin vào việc có vong nhập, mà phải cho vong nhập hành hạ để trả quả báo. Có “Bà Mẹ” quyết định có vong nhập và phải cho vong nhập, hằng ngày không có vong nhập, không hoan hỷ, hết vong nâày tới vong khác, nhất là làm cho có vong nhập giùm cho thiên hạ! “Áp vong” đấy, thật khổ đế lắm bạn ơi!

Việc siêu độ thai nhi là việc làm bất đắc dĩ, vong thai nhi là một hiện tượng siêu hình, tin có là có, nói không là không bạn ạ! Bạn đừng quan tâm chú ý đến thì chẳng có gì cả, khi bạn quan niệm là có thai nhi nhập, thì chắc chắn bạn sẽ vướng bận thôi, thậm chí bạn sẽ điên đấy!

Theo giáo lý nhà Phật

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Mọi việc đều không thật, việc trên chỉ là diễn giả độ chơn đó thôi! Sở dĩ nhà Chùa đặt tên, pháp danh và thờ vong nhi là để khuyến thiện người hiện tiền không nên sống phóng túng trong dục lạc, không có tâm sát sanh, hiểm độc, không làm việc ác nhân, thất đức.


Bài liên quan

Nạo phá thai tạo nghiệp ǵ?

Các bạn Phật tử chúng ta, là những người con Phật đã thọ quy giới: thứ nhất không sát sanh - thứ hai không trộm đạo - thứ ba không tà dâm - thứ tư không nói dối - thứ năm không uống rượu.

Các bạn phải giữ giới không sát sanh, tức là không làm tổn hại thai nhi, không sát sanh thì bạn chẳng còn lo âu gì nữa bạn ạ!

Không uống rượu thì không sanh dục lạc, không dục lạc nhiều thì không có “Con”, không có “Con” thì làm gì có việc làm hại thai nhi.

Các bạn giữ giới không tà dâm, tức là hạn chế sanh con, bạn không phóng túng trong việc sống chung giữa vợ và chồng, chắc chắn bạn không bao giờ làm tổn hại thai nhi đó Bạn ạ, vì không phóng túng tức không vướng bận việc con cái nhiều, không vướng bận thì không có việc sát sanh, không làm tổn hai thai nhi.

Chỉ có thế thôi bạn ạ!

Chúc các bạn hạnh phúc, an lạc trong ánh hào quang Đức Phật

florida80
10-18-2019, 21:44
Niệm Phật, cầu nguyện hạnh phúc b́nh an có phải đi ngược với quy luật nhân quả?

Thứ năm, 17/10/2019 | 09:31










Năm 523 (trước Công nguyên), Bồ tát Sĩ Đạt Ta ra đời, giác ngộ đi tu thành Phật là bức thông điệp phá tan giấc ngủ trong đêm dài của loài người, cảnh giác những ai tin vào số phận và cúi đầu chấp nhận khổ đau rơi lệ trước thần linh.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Lời Phật dạy

Hỏi: Giảng sư có nói không nên coi đức Phật là bậc thần linh có quyền ban phước giáng họa cho chúng sinh mà đức Phật chỉ là bậc giác ngộ trước, là người đi trước chỉ dẫn cho chúng sinh con đường giải thoát. Mọi khổ đau, hạnh phúc đều do nghiệp báo thiện ác sai biệt của mỗi chúng sinh mà đến. Vậy khi ta niệm Phật cầu b́nh an cầu sự nghiệp ... và một số kinh dẫn giải việc đọc kinh đó bao nhiêu lần th́ mọi cầu nguyện sẽ đạt được, điều này có vẻ mâu thuẫn với ư trên. Vấn đề này cần hiểu như thế nào cho đúng, thưa thầy?

duc-phat-toa-thien-duoi-goc-bo-de-chaymoc

Đáp: Tín ngưỡng của ngoại đạo (Bà-la-môn giáo, Ấn Độ giáo) là tín ngưỡng thần quyền; quan niệm thần thánh có quyền năng ban phước giáng họa cho chúng sanh và con người, do đó con người phải bị đầu hàng số phận và bị cầm tù trong thế giới khổ đau, sanh tử luân hồi không lúc nào thoát khỏi.


Bài liên quan

Cầu nguyện là chánh tín hay mê tín?

Năm 523 (trước Công nguyên), Bồ tát Sĩ Đạt Ta ra đời, giác ngộ đi tu thành Phật là bức thông điệp phá tan giấc ngủ trong đêm dài của loài người, cảnh giác những ai tin vào số phận và cúi đầu chấp nhận khổ đau rơi lệ trước thần linh (ư tưởng xă hội Ấn Độ trước khi đức Phật ra đời - Việt Nam Phật giáo Sử luận của Nguyễn Lang; Đạo Phật Việt Nam của HT. Thích Đức Nghiệp)

Xă hội Việt Nam, trải suốt mấy ngh́n năm cũng có sự tín ngưỡng về tâm linh, tín ngưỡng các thần, như thần sông, thần núi, thần đất, thần lúa mạ, trời cha đất mẹ, trời cao đất dày...(Tín ngưỡng và Tôn giáo Việt Nam của HT. Thích Giác Quang & Hồ Trường Giang) không phải là họ không đúng đâu các bạn ạ!

Ở một thời điểm làn sóng khoa học chưa phát sinh, đời sống kinh tế, cấu trúc xă hội c̣n dựa vào thần linh: Các hiện tượng sông, núi, mưa gió, trời che, đất chở giúp cho con người an lạc trong cuộc sống, th́ họ xem các hiện tượng ấy là thần linh, ban bố phước lành cho họ có cơm ăn áo mặc, rồi thờ cúng. Năm nào có băo lụt, mưa gió không điều ḥa là do nhân gian không biết làm phước nên bị thần mưa băo giáng họa; năm nào bị hạn hán là do con người không làm lành lánh dữ nên bị trời phạt không có nước làm nông; năm nào trúng mùa là do con người biết phục thiện, thờ cúng thần linh nên được thần linh ban phước lành cho được no ấm hạnh phúc...

Duc-Phat-Thich-Ca-Mau-Ni-e1511422738180

Các tín ngưỡng này ngày nay gọi là tín ngưỡng dân gian, có loại lỗi thời lạc hậu, có loại vẫn c̣n phù hợp được tín ngưỡng thờ cúng.

Đạo Phật du nhập Việt Nam ngay từ đầu lập quốc, ư tưởng của Đạo Phật rất phóng khoáng, bức thông điệp của Đức Phật Thích Ca giáo hóa: “...mọi khổ đau, giàu nghèo sang hèn, ngu dốt, thông minh, an lạc, hạnh phúc, khổ đau đều do chúng sanh và con người tự định đoạt cho chính ḿnh, không ai có quyền năng tối thượng ban phước giáng họa cho ai cả...”. Tuy nhiên do ảnh hưởng những cuộc chiến đấu, tranh giành lấn áp giang sơn thủy thổ, tranh đấu cho môi sinh, không có thời gian tiếp cận những ư tưởng mới, tŕnh độ dân trí chưa phát triển đồng bộ theo thời điểm, nên người Việt Nam ta khi tiếp nhận đạo Phật vẫn tín ngưỡng Đức Phật là vị thần linh tối cao ban phước giáng họa như các thần linh khác. Họ tâm niệm như thế, nếu không tín ngưỡng cúng bái van xin, bị Đức Phật quở phạt?

Quy luật nhân quả


Bài liên quan

Câu chuyện nhân quả của Tỳ kheo ni Kim Sắc

Tất cả những khổ đau trong cuộc đời đều có cái giá phải trả. Tất cả đều đi theo một quy luật: “Luật nhân quả”.

Con người sở dĩ có khổ đau, như bị cầm tù, bị đánh đập, nghèo khổ...là v́ người ấy cướp của giết người; bàn tay của trẻ con bị có vết máu đau đớn, do trẻ sử dụng con dao không cẩn thận, gia đ́nh kia bị sạch túi không c̣n tiền của nuôi thân v́ đi buôn lậu, đánh bài, người bị tật phế bẩm sinh là do cha mẹ sống chung nhưng ít tu nhân làm lành lánh dữ...tất cả đều có nguyên nhân và thành quả nhất định.

Nói về nhân quả có nhiều loại h́nh:

- Chúng sanh đă tạo nhân ác hay thiện trong quá khứ hôm nay hưởng quả.

- Tạo nhân ác hay thiện hôm nay, được thọ hưởng ngay trong hiện tại.

- Tạo nhân ác hay thiện hôm nay, ngày sau mới được thọ hưởng.

Tất cả đều có cái giá phải trả, chỉ có thời gian quá khứ, hiện tại, tương lai gần hay xa mà thôi, như: Tiết kiệm th́ giàu sang, chăm học th́ thi đậu, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu...

Cầu nguyện Đức Phật gia hộ sẽ được Phật hộ b́nh an?

tam vo thuong 2


Bài liên quan

Nhân quả như h́nh với bóng

Câu này nói chung chung quá, mênh mông không định hướng làm sao có việc Phật hộ b́nh an. Mọi người có thể không hiểu, nhưng tin v́ lư do có nhiều người tin.

Đức Phật đă dạy: “Đừng tin tưởng một điều ǵ v́ văn phong. Đừng tin tưởng một điều ǵ v́ vịn vào một tập quán lưu truyền. Đừng tin tưởng điều ǵ v́ có được nhiều người nói đi nhắc lại. Đừng tin tưởng điều ǵ dù là bút tích của thánh nhân. Đừng tin tưởng điều ǵ dù thói quen từ lâu khiến ta nhận là điều ấy đúng. Đừng tin tưởng một điều ǵ do ta tưởng tượng ra lại nghĩ rằng một vị tối linh đă khai thị cho ta. Đừng tin tưởng bất cứ một điều ǵ chỉ vịn vào chỉ có một uy tín của các thầy dạy các người. Nhưng chỉ tin tưởng những ǵ mà chính các người đă từng trải, kinh nghiệm và nhận là đúng, có lợi cho ḿnh và kẻ khác. Chỉ có cái đó mới là mục đích tối hậu, thăng hoa cho con người và cuộc đời. Các người hăy lấy đó làm chuẩn mực..”.(trích kinh Anguttara Nikaya).

Khuyến giáo:

- Vấn đề cầu Phật hộ b́nh an thuộc về đức tin: Tín

- Chắp tay khấn nguyện Phật hộ: Nguyện.

- Nhưng người nguyện c̣n thiếu hành: Hạnh. Hạnh là hành, hành là làm, tức là lạy Phật phải thực hiện (hành) theo lời dạy của Phật, làm lành lánh dữ, lành nhỏ không bỏ, dữ nhỏ không làm, tu nhơn tích đức là nhân, hưởng được quả lành hạnh phúc an lạc phú quư vinh hoa là quả. Ví dụ: Tinh chuyên học ngành y (nguyện), quyết tâm (tin), nhất quán với ư tưởng ḿnh đă đi (hành), tất sẽ thành bác sĩ thôi. Ư nghĩa Phật hộ là như vậy!

Tin lư nhân quả mà cầu nguyện Phật gia hộ có kết quả.

florida80
10-18-2019, 21:46
Con khỉ sắp bị giết được chuộc mạng nhờ biết lạy Phật

Thứ năm, 17/10/2019 | 14:51










Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, chúng sanh nếu chịu vâng làm theo lời dạy, tinh tấn không có giải đăi, th́ có thể thành tựu được đạo nghiệp, nhưng cái điều quan trọng nhất c̣n cần phải có sự trợ duyên của thiện tri thức.


>>Những câu chuyện Phật giáo hay nên đọc

Vào một ngày hôm trước tiết Đông chí sáu năm trước, cô Chơn đang ở bên chợ, nh́n thấy một đám người đông vây quanh, trong đó có người lớn tiếng rao: “Thịt khỉ là món ăn bổ nhất cho tối nay, mời tất cả nhanh chóng đến mua, thịt mới làm, rất tươi ngon đây!”, những người bên ngoài nh́n xem nhiều người nói “tội nghiệp”. Ḷng từ bi của cô Chơn tự nhiên phát khởi, nh́n vào chỉ thấy ở trong lồng dây kẽm có bốn con khỉ, ba con đă bị chế nước sôi lên trên ḿnh, tự nó vừa vuột lông vừa kêu khóc, kêu khóc đến rất là thê thảm! Lông nó bị tự nó vuột ra hết rồi vẫn c̣n chưa chết, người bán thịt khỉ kia bèn dùng con dao nhọn bén đâm vào cổ con khỉ, máu tươi phún ra, trong chớp mắt anh ta chặt ra từng miếng, từng miếng, mọi người tranh nhau mua.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa


Bài liên quan

Nước rút, người và vật đều b́nh an nhờ niệm Phật

Nh́n lại lần nữa con khỉ chưa chịu tội kia, chính mắt nh́n thấy đồng bọn chết thê thảm như thế, nó hăi sợ đến nỗi hai tay ôm đầu, “chít chít” kêu thảm, bộ dạng như đang cầu người giải cứu. Cô Chơn mắt nh́n thấy cảnh này, cảm thấy tàn nhẫn thái quá, liền hỏi người chủ con khỉ: “Cái con c̣n sống kia cần bán bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua để phóng sinh”, người kia nói: “Một trăm đồng, do v́ cô muốn mua để phóng sinh, tính rẻ một chút, nửa giá tiền, 50 đồng bán cho cô được rồi”. Cô Chơn liền móc ra 50 đồng đưa cho anh ta, dùng một sợi dây bện bằng cỏ cột nó lại, bỏ lên phía sau xe đạp của ḿnh để chở nó về nhà. Người bán khỉ kia liền nói “Con khỉ này hung dữ lắm, vừa mạnh vừa dữ, cô phải dùng một sợi dây xích, chớ dùng dây cỏ bện này nó sẽ chạy mất”. Không ngờ con khỉ này không c̣n sợ hăi ǵ hết, nó ngồi trên baga phía sau xe rất là ngoan. Cô Chơn nói với khỉ rằng: “Khỉ à, mày kiếp trước không có tu, mới đọa lạc vào loài súc sanh, súc sanh th́ khó tránh khỏi cái chết thảm máu rơi thịt nát! Mục đích tao cứu mày là muốn mày ĺa khổ được vui, mày phải ngoan ngoăn theo tao lên núi, để quy y Tam Bảo”.

Cô Phụng là một sư phụ xuất gia giới hạnh trang nghiêm, nghe nói chị giải cứu một con khỉ, rất là hoan hỉ. Lập tức đốt đèn thắp hương lên, quy y Tam Bảo cho nó, đặt tên là Ngộ Không, mở dây ra cho nó và dạy nó cách lạy năm vóc sát đất, để cho nó được tự do tự tại, chạy đi cũng được, không chạy th́ nuôi cũng được. Ai ngờ khỉ dầu súc sanh, lại biết ân báo ân, không có chạy vào rừng sâu sống nữa, mỗi ngày lúc thời khóa sớm tối đều đi theo chủ nhân, lạy Phật năm vóc sát đất, khi người ta niệm Phật trong miệng nó cũng lẩm bẩm như có nói và niệm theo “Phật, Phật, Phật…” không ngừng. Khóa tụng xong, nó đều nhất định đến vườn trái cây, leo lên một cây cao nhất, nh́n khắp bốn phía coi có ai đến trộm trái cây không? Nếu như bị nó nh́n thấy, nó liền chạy đến nắm chặt, làm dữ không có buông, măi đến khi ăn trộm bỏ trái cây xuống nó mới buông ra. Ngộ Không hằng ngày đều đi canh gác như vậy mấy lần.

Chúng sanh nếu chịu vâng làm theo lời dạy, tinh tấn không có giải đăi, th́ có thể thành tựu được đạo nghiệp, nhưng cái điều quan trọng nhất c̣n cần phải có sự trợ duyên của thiện tri thức.

Chúng sanh nếu chịu vâng làm theo lời dạy, tinh tấn không có giải đăi, th́ có thể thành tựu được đạo nghiệp, nhưng cái điều quan trọng nhất c̣n cần phải có sự trợ duyên của thiện tri thức.


Bài liên quan

Niệm Phật tiêu trừ nghiệp chướng chẳng thể nghĩ bàn

Có một hôm ba mẹ con (cô Chơn, mẹ và em gái) đi làm cỏ trong vườn, bỗng nhiên nghe tiếng khánh tiếng mơ vang lên không ngớt, ba người cảm thấy rất kỳ lạ, cho là có khách từ xa lại, cho nên đánh mơ đánh khánh lên để gọi người về nhà, ba người liền nhanh chóng về nhà để xem, không ngờ là Ngộ Không đang ngồi ngay ngắn trên bàn Phật, một tay cầm dùi khánh, một tay cầm dùi mỏ, đánh qua đánh lại, đang đánh rất hăng, chủ nhân vừa giận vừa mắc cười kêu lên một tiếng “Ngộ Không xuống đây quỳ hương”. Ngộ Không lập tức nhảy xuống quỳ trên đất. Cô Chơn đốt một cây nhang, bảo Ngộ Không cầm lấy nói với nó: “Ngộâ Không, bây giờ phạt mày quỳ hương, do v́ mày ngồi trên bàn Phật, vậy là vô lễ với Phật, nhất định phải sám hối với Phật, từ đây về sau không được ngồi trên bàn Phật, đánh những pháp khí lung tung. Chờ cây nhang này cháy hết mới được đứng dậy”. Ngộ Không nghe lời, quỳ măi đến cây nhang cháy hết mới đứng dậy. Nhưng chưa được mấy ngày, lúc các chủ nhơn đến làm cỏ trong vườn lại nghe tiếng đánh chuông, mọi người vừa nghe liền biết là Ngộ Không lại nghịch phá, về nhà xem th́ thấy Ngộ Không đứng trên ghế, một tay đánh chuông, một tay đánh trống. Lần này chủ nhơn kêu cũng không xuống, trong miệng của Ngộ Không kêu khẹt khẹt bày tỏ cái dáng bộ rất bất măn, ư muốn nói: tôi lần trước ngồi trên bàn Phật đánh mơ đánh khánh, mấy người nói là không được, không có cung kính đối với Phật, bây giờ tôi ngồi trên ghế đánh chuông trống, lẽ nào cũng không được? Cô Chơn hiểu tâm lư của nó, liền lại nói với nó rằng: “Ngộ Không, mày hôm nay vẫn là phạm tội bất kính, đây là những pháp khí ở trước Phật là những thứ không thể đánh lung tung bậy bạ được, về sau không cho mày đánh một thứ pháp khí nào nữa. Lại đây! Lại đây quỳ hương tiếp!”. Nhưng lần này quỳ không bao lâu, nó liền bẻ găy cây nhang rồi đứng dậy bỏ đi.

Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh

Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh


Bài liên quan

Niệm Phật, cầu nguyện hạnh phúc b́nh an có phải đi ngược với quy luật nhân quả?

Chúng sanh từ vô lượng kiếp lại đây, điều khó tiêu trừ nhất là tập khí tham muốn, Ngộ Không cũng thế, mắt nh́n thấy những trái bắp trên ruộng của nhà hàng xóm (tục gọi là lúa nước phiên), từng cây từng cây lúc chín quằn xuống ba thước (thước Tàu), đợi buổi trưa lúc người ta nghỉ, qua hái bắp của người ta lặt ra từng hột từng hột, có trái chín rồi, có trái chưa chín, rải đầy đất khiến cho người ta cười dở khóc dở, nhưng mà bắp Ngộ Không hái đi cũng chỉ có hai trái. Cô Chơn v́ việc này phải xin lỗi nhà hàng xóm và bồi thường tổn thất cho người ta. Cô Chơn rất là thông cảm cho Ngộ Không, nhưng cũng phải lên lớp dạy bảo cho nó một trận đàng hoàng.

Lại có một lần Ngộ Không nghịch phá đến mức quá lớn làm cho người ta ai nấy thấp thỏm không yên, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người! Nguyên là nhà của cô Chơn và của hàng xóm đều là nhà tranh, có một hôm Ngộ Không lấy được một cái hộp quẹt cây, nó phóc lên trên giữa nóc nhà, mở hộp quẹt ra, quẹt lên một cây, nh́n thấy ngọn lửa, dùng miệng thổi lửa nó rất là khoái, quẹt từng cây, từng cây như thế rồi dùng miệng thổi, nó chơi rất là thích thú, nhưng lại khiến cho người ta nh́n thấy ai nấy đều thót tim hết, cô Chơn và cô Phụng kêu thế nào nó cũng không xuống, măi đến khi nó quẹt hết hộp quẹt mới thôi. Nhưng hành vi nghịch lửa lần này của Ngộ Không do v́ cái tính nguy hiểm quá lớn, khiến cho bà con hàng xóm rất là bất măn, không trừ nó đi không được, việc này khiến cho chủ nhơn rất là mệt óc, không biết như thế nào mới tốt (?)

Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, chúng sanh nếu chịu vâng làm theo lời dạy, tinh tấn không có giải đăi, th́ có thể thành tựu được đạo nghiệp, nhưng cái điều quan trọng nhất c̣n cần phải có sự trợ duyên của thiện tri thức.

Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, chúng sanh nếu chịu vâng làm theo lời dạy, tinh tấn không có giải đăi, th́ có thể thành tựu được đạo nghiệp, nhưng cái điều quan trọng nhất c̣n cần phải có sự trợ duyên của thiện tri thức.


Bài liên quan

Lợi ích tụng Kinh niệm Phật

Chị em cô Chơn nghĩ tới nghĩ lui: muốn thả nó vào rừng sâu, nhưng mà nghĩ nhớ nó đă trồng sâu căn lành, biết lạy Phật với năm vóc sát đất, c̣n biết kêu sư phụ, lại ăn chay, có một lần người ta cầm đồ ăn mặn đưa cho nó ăn, nó cầm lấy dùng mũi ngửi ngửi, liền quăng đi không ăn. Do những việc này nên không nỡ đuổi nó vào rừng sâu, bèn nhớ đến sư phụ ở Vụ Phong, chi bằng dẫn nó đi gởi cho sư phụ, hay là tặng cho sư phụ luôn cũng được. Thế là liền mua một sợi dây xích dài, đưa Ngộ Không đi đến đó, cột nó dưới cây trước cửa. Nào ngờ Ngộ Không không chịu như thế, trọn dùng tuyệt thực để bày tỏ phản kháng, ngày ba bữa không ăn bất cứ thứ ǵ, suốt ngày chỉ kêu khóc không nghỉ. Cô Chơn đă rời Ngộ Không bảy, tám ngày, cho là Ngô Không đă thay đổi được hoàn cảnh mới, chắc đă quen rồi, liền nhín chút thời gian rảnh đi thăm nó, Ngộ Không vừa nh́n thấy chủ nhơn, liền nắm chặt không buông, chết cũng không chịu rời, cô Chơn mắt nh́n thấy Ngộ Không ốm đói quá như thế, cuối cùng không nỡ ḷng để Ngộ Không tiếp tục ở lại đó, lúc sắp dắt nó về núi, cô Chơn bèn nói với nó rằng: “Mày ở đây làm huyên náo các thầy, bây giờ sắp về nhà, mày phải đến đảnh lễ các thầy cám ơn”. Nói cũng kỳ lạ! Ngộ Không thật là có linh tánh, và biết phân biệt ai là trụ tŕ, ai là đương gia, nó tự chạy đến trước thầy trụ tŕ, trước hành lễ năm vóc sát đất, đảnh lễ ba lạy, rồi chạy đến trước thầy đương gia cũng hành lễ năm vóc sát đất, đảnh lễ một lạy, c̣n các thầy khác th́ nó chỉ bắt tay, không có lạy năm vóc sát đất nữa. Ngộ Không rốt cuộc lại do cô Chơn dùng xe đạp chở về nhà, đi được nửa đường, tự nó nhảy phóc xuống, chạy về nhà. Cô Chơn về đến nhà th́ thấy Ngộ Không đă bưng nồi cơm đặt xuống đất rồi, và nó đang ngồi đó bốc cơm dư trong nồi của buổi trưa ăn sắp hết rồi. Ngộ Không trải qua bài học lần này, dù cho lúc chủ nhơn đi ra ngoài không có ở nhà, cũng không c̣n nghịch phá tổn hại đến người khác, càng không dám nghịch lửa nữa!…

florida80
10-18-2019, 21:47
Niệm Phật, cầu nguyện hạnh phúc b́nh an có phải đi ngược với quy luật nhân quả?

Thứ năm, 17/10/2019 | 09:31










Năm 523 (trước Công nguyên), Bồ tát Sĩ Đạt Ta ra đời, giác ngộ đi tu thành Phật là bức thông điệp phá tan giấc ngủ trong đêm dài của loài người, cảnh giác những ai tin vào số phận và cúi đầu chấp nhận khổ đau rơi lệ trước thần linh.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Lời Phật dạy

Hỏi: Giảng sư có nói không nên coi đức Phật là bậc thần linh có quyền ban phước giáng họa cho chúng sinh mà đức Phật chỉ là bậc giác ngộ trước, là người đi trước chỉ dẫn cho chúng sinh con đường giải thoát. Mọi khổ đau, hạnh phúc đều do nghiệp báo thiện ác sai biệt của mỗi chúng sinh mà đến. Vậy khi ta niệm Phật cầu b́nh an cầu sự nghiệp ... và một số kinh dẫn giải việc đọc kinh đó bao nhiêu lần th́ mọi cầu nguyện sẽ đạt được, điều này có vẻ mâu thuẫn với ư trên. Vấn đề này cần hiểu như thế nào cho đúng, thưa thầy?

duc-phat-toa-thien-duoi-goc-bo-de-chaymoc

Đáp: Tín ngưỡng của ngoại đạo (Bà-la-môn giáo, Ấn Độ giáo) là tín ngưỡng thần quyền; quan niệm thần thánh có quyền năng ban phước giáng họa cho chúng sanh và con người, do đó con người phải bị đầu hàng số phận và bị cầm tù trong thế giới khổ đau, sanh tử luân hồi không lúc nào thoát khỏi.


Bài liên quan

Cầu nguyện là chánh tín hay mê tín?

Năm 523 (trước Công nguyên), Bồ tát Sĩ Đạt Ta ra đời, giác ngộ đi tu thành Phật là bức thông điệp phá tan giấc ngủ trong đêm dài của loài người, cảnh giác những ai tin vào số phận và cúi đầu chấp nhận khổ đau rơi lệ trước thần linh (ư tưởng xă hội Ấn Độ trước khi đức Phật ra đời - Việt Nam Phật giáo Sử luận của Nguyễn Lang; Đạo Phật Việt Nam của HT. Thích Đức Nghiệp)

Xă hội Việt Nam, trải suốt mấy ngh́n năm cũng có sự tín ngưỡng về tâm linh, tín ngưỡng các thần, như thần sông, thần núi, thần đất, thần lúa mạ, trời cha đất mẹ, trời cao đất dày...(Tín ngưỡng và Tôn giáo Việt Nam của HT. Thích Giác Quang & Hồ Trường Giang) không phải là họ không đúng đâu các bạn ạ!

Ở một thời điểm làn sóng khoa học chưa phát sinh, đời sống kinh tế, cấu trúc xă hội c̣n dựa vào thần linh: Các hiện tượng sông, núi, mưa gió, trời che, đất chở giúp cho con người an lạc trong cuộc sống, th́ họ xem các hiện tượng ấy là thần linh, ban bố phước lành cho họ có cơm ăn áo mặc, rồi thờ cúng. Năm nào có băo lụt, mưa gió không điều ḥa là do nhân gian không biết làm phước nên bị thần mưa băo giáng họa; năm nào bị hạn hán là do con người không làm lành lánh dữ nên bị trời phạt không có nước làm nông; năm nào trúng mùa là do con người biết phục thiện, thờ cúng thần linh nên được thần linh ban phước lành cho được no ấm hạnh phúc...

Duc-Phat-Thich-Ca-Mau-Ni-e1511422738180

Các tín ngưỡng này ngày nay gọi là tín ngưỡng dân gian, có loại lỗi thời lạc hậu, có loại vẫn c̣n phù hợp được tín ngưỡng thờ cúng.

Đạo Phật du nhập Việt Nam ngay từ đầu lập quốc, ư tưởng của Đạo Phật rất phóng khoáng, bức thông điệp của Đức Phật Thích Ca giáo hóa: “...mọi khổ đau, giàu nghèo sang hèn, ngu dốt, thông minh, an lạc, hạnh phúc, khổ đau đều do chúng sanh và con người tự định đoạt cho chính ḿnh, không ai có quyền năng tối thượng ban phước giáng họa cho ai cả...”. Tuy nhiên do ảnh hưởng những cuộc chiến đấu, tranh giành lấn áp giang sơn thủy thổ, tranh đấu cho môi sinh, không có thời gian tiếp cận những ư tưởng mới, tŕnh độ dân trí chưa phát triển đồng bộ theo thời điểm, nên người Việt Nam ta khi tiếp nhận đạo Phật vẫn tín ngưỡng Đức Phật là vị thần linh tối cao ban phước giáng họa như các thần linh khác. Họ tâm niệm như thế, nếu không tín ngưỡng cúng bái van xin, bị Đức Phật quở phạt?

Quy luật nhân quả


Bài liên quan

Câu chuyện nhân quả của Tỳ kheo ni Kim Sắc

Tất cả những khổ đau trong cuộc đời đều có cái giá phải trả. Tất cả đều đi theo một quy luật: “Luật nhân quả”.

Con người sở dĩ có khổ đau, như bị cầm tù, bị đánh đập, nghèo khổ...là v́ người ấy cướp của giết người; bàn tay của trẻ con bị có vết máu đau đớn, do trẻ sử dụng con dao không cẩn thận, gia đ́nh kia bị sạch túi không c̣n tiền của nuôi thân v́ đi buôn lậu, đánh bài, người bị tật phế bẩm sinh là do cha mẹ sống chung nhưng ít tu nhân làm lành lánh dữ...tất cả đều có nguyên nhân và thành quả nhất định.

Nói về nhân quả có nhiều loại h́nh:

- Chúng sanh đă tạo nhân ác hay thiện trong quá khứ hôm nay hưởng quả.

- Tạo nhân ác hay thiện hôm nay, được thọ hưởng ngay trong hiện tại.

- Tạo nhân ác hay thiện hôm nay, ngày sau mới được thọ hưởng.

Tất cả đều có cái giá phải trả, chỉ có thời gian quá khứ, hiện tại, tương lai gần hay xa mà thôi, như: Tiết kiệm th́ giàu sang, chăm học th́ thi đậu, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu...

Cầu nguyện Đức Phật gia hộ sẽ được Phật hộ b́nh an?

tam vo thuong 2


Bài liên quan

Nhân quả như h́nh với bóng

Câu này nói chung chung quá, mênh mông không định hướng làm sao có việc Phật hộ b́nh an. Mọi người có thể không hiểu, nhưng tin v́ lư do có nhiều người tin.

Đức Phật đă dạy: “Đừng tin tưởng một điều ǵ v́ văn phong. Đừng tin tưởng một điều ǵ v́ vịn vào một tập quán lưu truyền. Đừng tin tưởng điều ǵ v́ có được nhiều người nói đi nhắc lại. Đừng tin tưởng điều ǵ dù là bút tích của thánh nhân. Đừng tin tưởng điều ǵ dù thói quen từ lâu khiến ta nhận là điều ấy đúng. Đừng tin tưởng một điều ǵ do ta tưởng tượng ra lại nghĩ rằng một vị tối linh đă khai thị cho ta. Đừng tin tưởng bất cứ một điều ǵ chỉ vịn vào chỉ có một uy tín của các thầy dạy các người. Nhưng chỉ tin tưởng những ǵ mà chính các người đă từng trải, kinh nghiệm và nhận là đúng, có lợi cho ḿnh và kẻ khác. Chỉ có cái đó mới là mục đích tối hậu, thăng hoa cho con người và cuộc đời. Các người hăy lấy đó làm chuẩn mực..”.(trích kinh Anguttara Nikaya).

Khuyến giáo:

- Vấn đề cầu Phật hộ b́nh an thuộc về đức tin: Tín

- Chắp tay khấn nguyện Phật hộ: Nguyện.

- Nhưng người nguyện c̣n thiếu hành: Hạnh. Hạnh là hành, hành là làm, tức là lạy Phật phải thực hiện (hành) theo lời dạy của Phật, làm lành lánh dữ, lành nhỏ không bỏ, dữ nhỏ không làm, tu nhơn tích đức là nhân, hưởng được quả lành hạnh phúc an lạc phú quư vinh hoa là quả. Ví dụ: Tinh chuyên học ngành y (nguyện), quyết tâm (tin), nhất quán với ư tưởng ḿnh đă đi (hành), tất sẽ thành bác sĩ thôi. Ư nghĩa Phật hộ là như vậy!

florida80
10-18-2019, 21:52
Trẻ Con Nhớ Về Tiền Kiếp






10 câu chuyện trẻ con nhớ về Tiền Kiếp

Nhiều đứa trẻ có vẻ khôn ngoan trước tuổi hay là “già trước tuổi”, nhưng một số chúng đă kể những điều mà thực sự thuộc về cuộc sống trong những kiếp sống trước.





Gần đây những ông bố bà mẹ đă chia sẻ những câu chuyện của họ thông qua các phương tiện truyền thông xă hội; nhiều người nói rằng con cái họ nói về cái chết bi thảm xảy ra trước cuộc sống hạnh phúc hiện tại.


1. Khi con trai tôi 3 tuổi, cậu bé nói với tôi rằng cậu thực sự thích người bố mới của ḿnh, ông thực sự tốt. Chồng tôi là bố đẻ và là người bố duy nhất của con trai tôi. Vậy nên tôi đă hỏi: “Tại sao lại thế?”

Con tôi trả lời: “Người bố trước của con thực sự xấu xa. Ông ta đă đâm vào lưng con và con đă chết. Nhưng con thực sự thích người bố mới, ông sẽ không bao giờ làm thế với con”.




2. Khi tôi c̣n là một cô bé, tôi đă mất b́nh tĩnh khi nh́n thấy một người thanh niên ở cửa hàng tạp hóa. Điều đó là không b́nh thường bởi v́ tôi thường giữ trật tự và ngoan ngoăn. Tôi chưa bao giờ phải bị đưa ra khỏi nơi nào đó v́ cư xử tệ, nhưng chúng tôi đă buộc phải rời khỏi cửa hàng đó.

Khi đă vào trong ô tô, mẹ tôi hỏi đă xảy ra vấn đề ǵ, tôi kể với bà về việc người thanh niên đă bắt cóc tôi khỏi người mẹ đầu tiên của tôi, giấu tôi dưới sàn nhà và làm cho tôi ngủ một giấc thật dài cho đến khi tôi tỉnh dậy với người mẹ mới.

Sau đó trên đường về, tôi không ngồi trên ghế mà cứ rúm ró trốn xuống phía dưới vô lăng ô tô để anh ta không thể mang tôi đi lần nữa. Điều đó khiến mẹ tôi bối rối, bởi bà chắc chắn là mẹ đẻ của tôi, và rơ ràng là người mẹ “đầu tiên” của tôi.




3. Bế cô con gái 2 tuổi rưỡi ra khỏi bồn tắm vào một đêm, tôi và vợ đă trao đổi với con gái tầm quan trọng của việc con gái chúng tôi giữ ǵn sạch sẽ cá nhân. Cô bé bất chợt trả lời: “Ồ, không có ai săn đuổi con ở đây. Có một đêm họ đă cố làm vậy. Họ đá vào cửa và cố phá nó, nhưng con đă đánh lại. Con đă chết và giờ con ở đây”.

Cô con gái nói thản nhiên như không.




4. “Trước khi tôi được sinh ra ở đây, tôi có một người chị, phải không? Cô ấy và người mẹ trước đây của tôi giờ đă rất già rồi. Họ đă không sao khi chiếc ô tô bốc cháy, nhưng tôi th́ chắc chắn không được như vậy!”

Cậu bé có lẽ 5 hoặc 6 tuổi. Thật là đáng buồn.




5. Khi em gái tôi c̣n nhỏ, cô bé thường đi quanh nhà với một khung ảnh trong đó có bức h́nh của ông tôi, cô bé khóc và nói, “Em nhớ anh, Harvey”.

Ông nội Harvey đă mất thậm chí trước cả khi tôi được sinh ra. Hơn nữa điều này cũng thường diễn ra, mẹ tôi nói rằng cô bé thường nói những thứ mà bà nội Lucy của tôi thường nói.




6. Khi em gái tôi bắt đầu tập nói, cô bé đă từng nói một vài điều thực sự lạ lùng. Cô bé từng kể với chúng tôi về việc gia đ́nh trước đây của cô bé đă ép cô bé ăn và làm cô bé khóc, nhưng bố cô cuối cùng đă làm cô bị bỏng đến mức cô đă có thể t́m thấy chúng tôi, gia đ́nh mới của cô bé.

Cô bé kể về những điều như thế trong độ tuổi 2-4 tuổi. Cô bé c̣n quá nhỏ để có thể tiếp xúc với điều mà trẻ con hay một ai đó có thể đă từng trải qua những điều tương tự, v́ vậy gia đ́nh tôi luôn nghĩ rằng cô bé đă lưu giữ những kư ức về một kiếp sống trước đây.




7. Trong độ tuổi từ 2 đến 6 tuổi, con trai tôi kể măi một câu chuyện về việc cháu đă chọn tôi làm mẹ như thế nào.

Cháu kể ǵ đó về việc ở cùng với một người đàn ông trong bộ comple và chọn một người mẹ mà sẽ giúp cháu hoàn thành sứ mệnh của những linh hồn của cháu… Chúng tôi đă không thảo luận về vấn đề tâm linh… cũng như cháu không được nuôi dạy trong bất kỳ môi trường tôn giáo nào.




Cháu mô tả nó tựa như mua sắm hàng tạp hóa, đó là cháu ở trong một căn pḥng sáng với những người được xếp thành hàng giống như búp bê và cậu bé đă chọn tôi. Người đàn ông trong bộ comple hỏi là cháu có chắc chắn không, cháu trả lời là chắc chắn và sau đó cháu được sinh ra.

Con trai tôi từ bé cũng đă say mê máy bay trong thế chiến thứ II. Cậu có thể xác định được loại máy bay, các bộ phận, nơi chúng đă được sử dụng… Tôi vẫn không biết là cháu thu thập được những thông tin đó ở đâu. Tôi là một nhà Khoa học, c̣n bố cháu là một nhà toán học.




Chúng tôi vẫn luôn gọi cháu là “ông nội” bởi thái độ ôn ḥa và thận trọng của cháu. Đứa trẻ này thực sự có một tâm hồn già dặn.




8. Cháu trai của tôi khi lần đầu tiên bắt đầu biết nói đă nói với em gái tôi và chồng cô ấy rằng nó “rất hạnh phúc là nó đă chọn họ”. Và sau đó nó tiếp tục kể rằng trước khi là một đứa trẻ như bây giờ, nó ở trong một căn pḥng sáng và nh́n thấy rất nhiều người và nó đă “chọn người mẹ này bởi bà có khuôn mặt hiền hậu”.




9. Chị gái tôi được sinh ra năm bà nội tôi qua đời. Theo như bố tôi kể, ngay khi chị gái tôi biết nói, chị đă nói “Ta là mẹ con”.




10. Theo như mẹ tôi kể, khi tôi c̣n nhỏ, tôi thường nói với mẹ tôi về việc tôi đă chết như thế nào, đó là trong một trận cháy từ rất lâu trước đó. Tôi không nhớ chuyện đó, nhưng một trong những nỗi sợ lớn nhất của tôi đó là ngôi nhà bị bốc cháy. Khi đứng xa đám lửa thôi cũng làm tôi sợ.

florida80
10-18-2019, 21:53
Cẩn Trọng










Người xưa thường nói, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Khi đói muốn ră ruột mà bỗng nhiên có ai cho hay t́m được chút thức ăn th́ bạn có thể thốt lên rằng, “Thật không có hạnh phúc nào bằng!”. Bạn sẽ ăn miếng thức ăn ấy một cách cẩn trọng, chân thành, cảm nhận rơ rệt hương vị và giá trị của nó, và chỉ có bạn và nó trong giây phút đó.






Không thể đem sự hấp dẫn của tiền bạc, quyền lực, hay t́nh yêu ra so sánh với cảm giác ấy được, v́ mỗi thứ trên đời này chỉ có giá trị hữu dụng trong từng hoàn cảnh. Cũng như khi no bụng th́ một mâm cỗ đầy ắp những món cao lương mỹ vị sẽ không mang lại ư nghĩa ǵ cả, nếu có, nó chỉ làm thỏa măn các giác quan hay ḷng tham, chứ nó không đem lại cái cảm giác tuyệt trần như khi đang đói thực sự. Người xưa so sánh hai cảm giác ấy ngang bằng nhau là để nhắc nhở chúng ta phải biết trân quư những điều kiện ít ỏi mà ḿnh đang có, nhưng nếu xét về mặt hưởng thụ đúng nghĩa th́ khi thiếu thốn mà có được chút ít vẫn làm cho con người hạnh phúc sâu sắc hơn là khi đủ đầy mà có thêm.






Như vậy bí quyết ăn ngon chính là để bụng đói rồi mới ăn, và đây cũng chính là bí quyết sống hạnh phúc. Thay v́ tích góp thật nhiều tiện nghi theo mốt chung của xă hội “càng nhiều càng tốt” th́ bạn phải luôn đặt ḿnh vào t́nh trạng “thiếu thốn một chút”. Thí dụ bạn chỉ có năm bảy bộ quần áo thôi th́ chắc chắn khi mặc bộ nào là bạn sẽ nâng niu bộ đó, xem quần áo như là người bạn thân thiết của ḿnh, thay v́ có tới năm bảy chục bộ mà bạn chẳng nhớ nổi mặt mũi và xuất xứ của chúng. T́nh cảm cũng vậy. Nếu người kia không biết cách tiết chế cảm xúc yêu thích mà bạn cũng không đủ can đảm giới hạn sự đón nhận, th́ chắc chắn sự nhàm chán và khinh lờn trong bạn sẽ xảy ra.






Bạn vẫn c̣n “nướng” thời gian trong những việc làm hết sức vô bổ là tại v́ bạn có suy nghĩ rằng đời bạn c̣n dài lắm. Có lẽ là bạn tưởng ḿnh sẽ sống tới hai ba trăm năm lận, nên giờ này bạn vẫn c̣n ham chơi, tha hồ tàn phá tuổi trẻ, tha hồ giận hờn, tha hồ hơn thua nhau, tha hồ đuổi theo những giấc mộng xa vời... Chắc là phải đợi đến khi bác sĩ “tuyên án” là bạn chỉ c̣n có vài tháng hay vài tuần nữa để sống thôi, th́ may ra bạn mới chịu quay về nắm lấy sự sống. Như vậy là vẫn c̣n may, chứ có rất nhiều người chẳng c̣n kịp thở hay nh́n thấy mặt người thương trước phút từ biệt cơi này nữa ḱa.






Bạn nói rằng bạn đang làm tất cả là để có được cuộc sống sung túc và an ổn? Nh́n kỹ lại xem. Có lẽ “sung túc” không bao giờ đi chung với “an ổn”, và dường như càng “sung túc” là càng mất “an ổn”. Nhưng, có được một cuộc sống sung túc th́ sao, đó có phải là giá trị cao đẹp nhất của đời người không? Bạn cũng biết cái cảm giác khi sắm được món đồ yêu thích, khi mua được chiếc xe đời mới, hay khi sở hữu được căn hộ đắt tiền rồi đó: sung sướng đến rơi nước mắt, đến quên ăn bỏ ngủ. Thế mà bây giờ bạn chẳng có cảm giác ǵ đối với những thứ đó nữa hết. Thấy cũng b́nh thường. Vậy dựa vào đâu mà bạn tin rằng khi có được một cuộc sống sung túc hơn là bạn sẽ có hạnh phúc? Thực ra ư niệm về sự sung túc cũng mơ hồ lắm, cứ chạy đua theo kẻ khác măi th́ chẳng biết thế nào mới gọi là sung túc. Và khi sung túc rồi bạn có chắc là sẽ ngồi yên đó để tận hưởng không?






Bạn chỉ biết làm, chỉ có tài đem về đủ thứ tiện nghi, nhưng bạn lại không biết hưởng, không có khả năng thưởng thức những ǵ ḿnh đă tạo ra. Bạn bỏ ra hai ba giờ đồng hồ để nấu một món ăn cầu kỳ, hấp dẫn, vậy mà bạn lại không thể bỏ ra nửa giờ để đem hết sự chú tâm vào việc thưởng thức món ăn. Bạn bỏ ra năm bảy năm trời để chinh phục một người, vậy mà bạn lại than không có thời gian để ăn cơm chung hay chia sẻ những niềm vui sâu sắc của người ấy. Bạn đang bị cái ǵ vậy? Bạn có đang thực sự sống không?






Bây giờ mà bạn vẫn chưa biết được thế nào là hạnh phúc, th́ cố gắng thêm mười năm hay vài chục năm nữa cũng vậy thôi. Bạn có thể có thêm điều kiện của hạnh phúc, nhưng bạn lại không thể nhận ra và không thể tận hưởng chúng. Cho nên vấn đề là ở nơi bạn, nơi nhận thức và thái độ sống của bạn, chứ không phải là phải chờ đợi thêm cái ǵ nữa ở bên ngoài. Chỉ khi nào bạn tỉnh ngộ rằng, hạnh phúc là khi tâm hồn b́nh yên, không c̣n lo lắng hay bị áp lực v́ sự mong cầu, chấp nhận hết những ǵ đang xảy ra trong hiện tại - trong bạn và xung quanh bạn, th́ bạn mới có đủ năng lực và ư chí để nâng niu sự sống.






Khi nào mới chịu tỉnh ngộ, hở bạn? Hay là cứ để cho bạn thỏa măn với bản năng ham muốn chứng tỏ này nọ của tuổi trẻ, để cho bạn nếm trải thêm những cú thăng trầm nghiệt ngă trong trường đời, để cho bạn chạm trán đôi lần với lằn ranh của c̣n - mất hay sống - chết, nói như cụ Nguyễn Du “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”, th́ tự động bạn sẽ quay về t́m lẽ sống chân thật cho đời ḿnh? Nhưng, liệu c̣n kịp nữa không?



Suy ngẫm thêm đi bạn. Trước khi t́m ra được quyết định đúng đắn cho khúc quanh lớn của cuộc đời, bạn hăy thử đặt ḿnh vào t́nh trạng “chỉ c̣n một ngày để sống” để dồn hết năng lượng vào việc nắm bắt từng phút giây của sự sống, để bạn cảm nhận thế giới mà bạn đang sống đích thực là ǵ khi bạn đă lấy hết những lo lắng muộn phiền của ḿnh ra. Hoặc, bạn hăy tưởng tượng ḿnh là du khách từ hành tinh khác đến viếng thăm xứ sở này, nên bạn sẽ nh́n mọi thứ bằng con mắt tinh khôi, khám phá, và đầy thưởng thức.

florida80
10-19-2019, 21:45
Tại Sao Nên Ăn Chay?


Bạn có biết nhà khoa học vĩ đại – Albert Einsten, ông hoàng nhạc pop huyền thoại – Michael Jachson, vị cựu tổng thống danh tiếng của Hoa Kỳ – Bill Clinton, cựu CEO của hăng hoạt h́nh trứ danh Walt Disney – Michael Eisner và nhiều bậc hiền triết kiệt xuất khác đều là những người trường chay. Tại sao vậy?

Rơ ràng, với sự đa dạng của các loài động vật, con người đang được hưởng thụ rất nhiều vị ngon và hấp dẫn của các món ăn từ thịt. Thế nhưng, hiện nay đang có nhiều người từ bỏ những lạc vị đó để chọn cách ăn uống thanh tịnh và không động vật. Thế ăn chay có những lợi ích ǵ?







Albert Einstein: “Không ǵ có lợi cho sức khỏe
và tăng tuổi thọ con người trên trái đất này bằng việc trường chay”

1. Ăn chay là phù hợp theo cấu tạo cơ thể

Trước hết,răng của loài người được cấu tạo một cách đặc biệt giống như răng của các loài động vật ăn thảo mộc, được Tạo Hóa sáng chế một cách khéo léo để nghiền và nhai nát thức ăn. Cấu tạo răng hàm và xương quai hàm giúp nhai theo cử động chiều ngang và qua lại. Ngược lại loài động vật ăn thịt có răng nanh rất bén nhưng không có răng hàm và xương quai hàm. Do đó khi ăn thịt, chúng chỉ xé và nuốt trọng luôn chứ không hề nhai.

Hơn nữa, bàn tay của loài người không có móng vuốt sắc bén nên chỉ dùng để lặt rau và hái quả, trong khi loài động vật ăn thịt có móng vuốt rất bén và rất mạnh để vồ mồi và xé thịt.

Ngoài ra, trong bộ phận tiêu hóa của loài động vật ăn rau quả và loài người so với loài động vật ăn thịt có điểm khác biệt là đường ruột. Tạo Hóa đă ban đặc ân cho động vật ăn thịt có đường tiêu hóa chỉ dài gấp khoảng 3 lần chiều dài cơ thể. Trong khi đó đường tiêu hóa của loài người và loài động vật ăn rau quả th́ dài gấp khoảng 10 lần. V́ thế chất cặn bă ở trong ruột của loài thú ăn thịt sẽ được bài tiết ra ngoài nhanh chóng hơn. Trong khi đó chúng sẽ ở lại trong ruột của loài người và loài động vật ăn thảo mộc lâu hơn. Chính v́ thế mà có cơ hội sinh ra độc tố nhiều hơn trong quá tŕnh tiêu hóa ở những người ăn thịt.

2. Ăn chay để có sức khỏe và tăng tuổi thọ

Một số thành kiến cho rằng thức ăn chay sẽ không thể nào bù đắp vào chỗ thiếu sót chất Protein cần thiết trong cơ thể của con người. Một số người khác th́ cho rằng chất Protein thực vật không có tính cách tương đồng để thay thế chất Protein động vật. Vậy th́ loài trâu, ḅ, ngựa, voi…đâu có ăn thịt mà vẫn có đầy đủ chất Protein và luôn khỏe mạnh b́nh thường, thậm chí cơ thể c̣n to lớn hơn các động vật khác.





Ảnh: wikipedia.org


Thực ra chất Protein gồm có 22 amino acids. Trong số đó chỉ có 8 loại là cần thiết cho nhu cầu của cơ thể con người và đều đă hàm chứa đầy đủ trong các loại ngũ cốc và rau đậu. Đôi khi số lượng c̣n nhiều hơn các thực phẩm bằng thịt đă chế biếnnữa. Chúng ta có thể so sánh: 100g thịt ḅ chứa 20g chất Protein, 100g phó mát chứa 25g và 100g đậu nành chứa đến 34g chất Protein.

Một cuộc nghiên cứu của tiến sĩ Fred Stare -Viện Đại học Harvard và tiến sĩ Marvyn Hardinge – Đại học Loma Linda bằng cách so sánh giữa hai nhóm người ăn chay và ăn thịt. Kết quả cho thấy rằng nếu được ăn uống đầy đủ th́ chất lượng Amino acids trong cơ thể của họ đều gấp đôi nhu cầu cần thiết.

Ông T.Colin Campbell, nhà sinh hóa học, hiện là giám đốc cơ quan nghiên cứu của Cornell-China-Oxford đă tiết lộ rằng “Ăn ít chất béo theo như sự hướng dẫn của Cơ Quan Sức Khỏe và Dinh Dưỡng Hoa Kỳ cũng chưa chắc có thể pḥng ngừa được các bệnh nan y. Điều cần yếu là chúng ta phải ăn chay với những thức ăn thanh đạm nhưng không kém phần bổ dưỡng”.

3. Ăn chay để tâm tính hiền ḥa, an vui

Rơ ràng, ngựa, voi, trâu ḅ và các động vật ăn rau quả khác đều hiền ḥa và gần gũi hơn so với cọp, gấu, sói … Thậm chí loài chó nhà được nhiều người yêu mến đôi khi cũng cắn lại chủ nó. Quá tŕnh sát sinh hoặc săn bắt cũng khiến con người và loài ăn thịt trở nên tàn bạo, hung tợn hơn. Thịt và máu động vật cũng chứa nhiều chất kích thích hơn thảo mộc nên làm loài người và thú ăn thịt dễ bị kích động.





Ảnh: vegsoc.org


Ngược lại, người ăn chay với thức ăn chính là rau quả, ngũ cốc và trái cây thường có tâm tính hiền ḥa hơn. Việc tiêu thụ các thực phẩm từ thiên nhiên cũng khiến người trường chay có cảm giác thanh b́nh, an nhiên.

Hơn nữa, các loài động vật cũng như con người, đều biết đau, biết sợ cái chết. Chúng cảm giác được giây phút sắp bị tàn sát nên có con la hét thất thanh, con th́ khăng khăng không chịu bước đi, con th́ bất lực mà rơi nước mắt. Chúng ta đều cảm giác đau khi đứt tay, chảy máu, thế th́ nỗi đau sẽ cùng cực như thế nào nếu bị cắt cổ, thọc tiết … Do đó việc ăn chay giúp con người thể hiện t́nh thương yêu muôn loài, gia tăng ḷng bát át và vị tha. Từ đó tâm được yên vui và thoải mái.

Cựu tay đấm của Mỹ Mike Tyson, một trong những nhân vật thể thao nổi tiếng nhất mọi thời đại, vừa tiết lộ trong một chương tŕnh truyền h́nh rằng nhờ chế độ ăn chay trường mà anh giảm được “cái điên” trong tính khí và trở thành người sống có trách nhiệm với gia đ́nh và xă hội hơn.

4. Ăn chay để thế giới tốt đẹp hơn

Trong giai đoạn 2011-2013 ước tính số người bị đói trên thế giới là 842 triệu người. Thật ra có phải thế giới đang thiếu lương thực nên mới có t́nh trạng đó?

Tiến sĩ Aarol Altshul, trong quyển Protein: Their Chemistry and Politics (Protein: Hóa Học và Chính Trị) đă viết: “Nếu chúng ta sử dụng diện tích đất một mẫu Anh (4046m2) để trồng hoa màu cung cấp lương thực cho người ăn chay, ta sẽ được một sản lượng gấp 20 lần nếu dùng đất ấy để chăn nuôi súc vật lấy thịt. Hiện nay tại Hoa Kỳ, phân nửa diện tích đất để trồng trọt được dùng để sản xuất thực phẩm gia súc. Tôi nghĩ rằng nếu toàn thể đất đai canh tác trên quả địa cầu này đều được dùng để sản xuất nông phẩm cho loài người th́ chúng ta sẽ có khả năng cung ứng đầy đủ lương thực cho 20 tỷ dân số trên thế giới một cách dễ dàng”.

Ngày nay, ăn chay không c̣n là thói quen ăn uống đạm bạc của những bậc tu hành nữa. Ăn chay đủ chất, khoa học đă trở thành một phong trào sống khỏe, an vui và đang được khuyến khích mạnh mẽ tại khắp nơi trên thế giới.

florida80
10-19-2019, 21:46
Các danh nhân ăn chay
nổi tiếng trên thế giới




"Tôi khẳng định rằng thịt không phải là thức ăn thích hợp với con người. Chúng ta không nên sai lầm chạy theo lối sống của các loài cầm thú, nếu chúng ta tự coi ḿnh cao thượng hơn các loài cầm thú đó"



01. Peter Burwash





Một hôm nọ, nhà vô địch quần vợt Peter Burwash đến viếng một ḷ sát sanh. Khi ra về ông đă bất nhẫn mà viết những cảm nghĩ của ḿnh trong một quyển sách nhan đề là A Vegetarian Primer (Sách dạy ăn chay). Có đoạn ông viết:

"Tôi không nỡ bóp nát một cánh hoa mong manh. Tôi đă chơi hockey với hết sức b́nh sanh của ḿnh. Tôi cũng đă từng vùng vẫy và dọc ngang trên các sân quần vợt trong những trận thư hùng. Tôi không phải là loại người yếu đuối. Nhưng trước cảnh tượng mà tôi đă chứng kiến tại ḷ sát sanh, tôi thấy ḿnh kinh khiếp và ḷng ḿnh mềm yếu v́ thương hại".

"Khi tôi rời khỏi ḷ sát sanh, sự tội nghiệp đă dày ṿ lương tâm tôi. Tôi thầm nhủ sẽ không bao giờ có đủ can đảm đi sát hại một con vật dù lớn dù nhỏ. Tôi hiểu rằng có những nhân vật lỗi lạc trên thế giới họp nhau để bàn căi về các vấn đề vật lư, kinh tế và môi sinh. Cũng có một số người có quan điểm tán đồng với chủ thuyết ăn chay. Song điều làm cho tôi chọn lấy con đường chay lạt không phải chạy theo chủ thuyết này hay chủ thuyết nọ mà chính v́ những cảnh dă man mà con người đă đối xử một cách tồi tệ với các loài vật không phương tự vệ mà tôi đă tận mắt chứng kiến".

Trong thời kỳ cổ Hy Lạp và cổ La Mă, ḷng từ bi và những quan niệm về sự đối xử đạo đức luôn luôn là những nguyên động lực chủ yếu khiến một số danh nhân khép minh trong việc thọ tŕ trai giới.



02. Pythagore






Ông Pythagore, nhà toán học lừng danh trên thế giới đă từng khuyên nhủ:

"Này bạn, xin đừng làm nhơ nhớp thân thể của ḿnh bằng những thức ăn tội lỗi. Chúng ta đă có bắp, bôm, lê, rau trái thừa thải, sữa và mật ong ngọt lịm. Quả đất này đă cung ứng cho chúng ta những thức ăn vô tội một cách dồi dào, đă khoản đăi chúng ta bằng những bữa tiệc không can dự vào máu. Chỉ có loài thú này mới ăn thịt loài thú khác v́ bản năng tự nhiên và v́ đói. Nhưng không phải tất cả loài thú nào cũng vậy. Bởi v́ trong số đó cũng có các loài như ḅ, ngựa và trừu... đều ăn cỏ".

Sử học gia Diogenes kể rằng, ông Pythagore dùng điểm tâm buổi sáng bằng bánh ḿ và mật ong và dùng bữa ăn chiều với nhiều loại rau quả. Ngài cũng đă thể hiện ḷng từ bi bác ái qua những hành động thực tiễn bằng cách nhiều lần trả tiền cho một số ngư phủ để phóng sanh những con cá mà họ đă bắt được trở về ḷng biển cả.

Ông Plutarch, triết gia người Hy Lạp nhận xét về ông Pythagore như sau:

"Theo tôi sự từ tâm là lư do chính khiến ông Pythagore kiêng thịt. Ông không nỡ nh́n cảnh dẫy dụa và kêu rống thất thanh của những con vật khi bị người ta phanh thây xẻ thịt. Người ta giết những con vật đó không phải v́ lư do chúng là thú dữ có khả năng nhiễu hại loài người, mà chính v́ mục đích để thỏa măn khẩu vị của họ mà thôi. Người ta bức tử những con vật ngây thơ không móng vuốt để tự vệ mà đáng lư ra theo luật Tạo Hóa, chúng cũng có quyền sinh tồn, b́nh đẳng và hiện diện để làm đẹp quả địa cầu này như tất cả mọi loài". Ông c̣n nhấn mạnh: "Nếu bảo rằng bản tính tự nhiên của loài người là ăn thịt các loài thú, th́ thử hỏi chỉ với hai bàn tay trắng do Tạo Hóa sinh ra, mà không cần đến sự trợ lực của dao, mác, hèo, gậy, con người đă làm được ǵ các loài thú đó?"



03. Leonard Da Vinci






Ông Léonard Da Vinci (1452 - 1519), nhà danh họa và điêu khắc gia người Ư, đồng thời cũng là một thi sĩ nổi tiếng trên thế giới quan niệm ăn chay là đạo đức của con người. Sự ăn chay sẽ tránh được những tội ác về sát sinh. Ông c̣n nhấn mạnh rằng những ai không biết quư trọng sự sống của những sinh vật khác là những kẻ không đáng sống. Cơ thể của những người ăn mặn không khác ǵ những băi tha ma để chôn vùi xác chết các thú vật mà họ đă ăn vào. Trong các quyển vỡ nhật kư, ông thường viết đầy những câu danh ngôn về ḷng từ bi bác ái và luôn luôn có những hành động qúy thương các loài sinh vật khác.



04. Jean Jacques Roussean






Ông Jean Jacques Rousseau (1712 - 1778), triết gia và là một văn hào người Pháp đă có những tác phẩm giá trị về mặt tư tưởng đă ảnh hưởng sâu xa đến nền văn học và cuộc cách mạng lịch sử tại quốc gia này. Ông là người chủ trương bênh vực sự hiện hữu của thiên nhiên và cổ xúy sự ăn chay. Ông nhận xét rằng phần đông những loài thú ăn thịt có bản tính hung tợn hơn những loài thú ăn cỏ. Và dĩ nhiên những người ăn chay trường sẽ hiền từ hơn những người ăn mặn. Ông c̣n đề nghị những người hành nghề đồ tể không được mời vào làm bồi thẩm đoàn tại các ṭa án.



05. Adam Smith






Kinh tế gia Adam Smith (1723 - 1790), trong quyển The Wealth of Nations xuất bản vào năm 1776 đă khuyến khích loài người ăn chay và đă thuyết minh về sự lợi ích của việc thọ tŕ trai giới. Ông bảo rằng việc ăn mặn xét ra không cần thiết cho nhu cầu dinh dưỡng của con người. Chúng ta đă có ngũ cốc, rau quả, phó mát, dưa và dầu thực vật. Đó là những thức ăn cung cấp cho chúng ta những chất dinh dưỡng dồi dào. Thịt đối với chúng ta sẽ không nghĩa lư ǵ nếu chúng ta ăn chay đầy đủ và đúng cách.



06. Benjamin Franklin





Cùng một quan niệm trên, ông Benjamin Franklin (1706 - 1790), một khoa học gia và là một chính trị gia nổi tiếng của Hoa Kỳ, người đă bắt đầu ăn chay từ năm 16 tuổi đă bảo rằng nhờ ăn chay mà cơ thể của ông được trong sạch, tinh thần của ông được minh mẫn, trí óc của ông được tiến bộ và sự hiểu biết của ông được nhanh chóng hơn. Trong một bài tự thuật, ông có b́nh phẩm những người ăn mặn là những kẻ cố sát.



07. Percy Bysshe Selley





Thi sĩ Percy Bysshe Shelley (1792 - 1822) cũng là người ăn chay trường. Ông chủ trương chống báng việc sát hại súc vật để cung cấp thịt cho dân chúng tiêu thụ. Ông đă có ḷng vị tha và bắt đầu ăn chay trường từ hồi c̣n là một sinh viên tại trường Đại học Oxford. Sau này ông thành hôn với bà Harriet. Cả hai vợ chồng đều chấp nhận một cuộc sống chay lạt thanh khiết. Trong một bức thư đề ngày 14-3-1812, bà Harriet đă tâm sự với một người bạn:

"Vợ chồng chúng tôi đă kiêng thịt và ăn chay trường như ông Pythagore vậy".

Một số thi phẩm của ông Shelley thường mang tính chất vị tha bác ái, khuyên nhủ mọi người tránh việc sát sanh, nên ăn chay và sống một cuộc đời thanh cao tốt đẹp.



08. Leon Tolstoi





Văn hào nước Nga Léon Tolstoi (1828 - 1910) đă thọ trường chay từ năm 1885. Ông chống đối thú săn bắn của một số giai cấp quư tộc và trưởng giả. Ông cũng chủ trương không sát sanh, chủ trương chủ thuyết ḥa b́nh và ăn chay, tôn trọng sự sống của các loài sinh vật khác kể cả con ong và loài kiến. Ông tiên đoán những bạo động xảy ra triền miên trên thế giới chỉ v́ loài người không biết tự chế tham vọng của ḿnh. Sự kiện càng ngày càng tệ hại hơn và có thể xảy ra những cuộc chiến tranh khốc liệt làm xáo trộn cuộc sống an b́nh của nhân loại. Trong bài tham luận The First Step (Bước đầu tiên), Léon Tolstoi bảo rằng những người ăn thịt là những kẻ phản đạo đức và "phạm tội sát sinh". Ông nói thêm:

"Sự sát sinh đă làm cho những người vốn có một tâm hồn cao thượng, có ḷng vị tha đối với mọi người như đối với chính bản thân ḿnh, trở thành những kẻ hung bạo".



09. Richard Wagner





Nhà soạn nhạc Richard Wagner tin tưởng mạnh mẽ rằng sự sống của mọi loài đều có tính cách bất khả xâm phạm. Ông bảo:

"Ăn chay là một sự dinh dưỡng thuần hợp với bản chất thiên nhiên, cứu vớt con người xa lánh những tâm địa và hành động tội lỗi, đồng thời ông cũng mong ước sau này sẽ được hóa sinh về nơi an lạc đời đời".



10. Henry David Thoeau






Ông Henry David Thoreau (1817 - 1862), văn hào Hoa Kỳ có khuynh hướng chống áp bức nô lệ, chủ trương một cuộc sống thanh b́nh và thuận lư thiên nhiên. Ông là người ăn chay định kỳ từ thuở nhỏ, đă bảo rằng:

"Chúng ta không có trách cứ những người ăn mặn. Thực ra v́ sự sinh tồn, loài người có thể sát sinh trên một b́nh diện nào đó. Nhưng đây là một biện pháp bất khả kháng và rất đáng thương tâm. Những người ăn mặn cần phải được hướng dẫn để cải thiện dần đường lối mưu sinh của ḿnh, để họ tự ư thức và tự chọn lựa cho ḿnh những thức ăn chay thanh đạm và cao khiết hơn. Theo sự suy nghiệm của bản thân tôi th́ những sự kiện đó can dự một cách quan trọng vào vấn đề vận số của con người. Tôi tin rằng điều kiện ăn uống có thể cải thiện được. Xuyên qua tiến tŕnh lịch sử của nhân loại, chúng ta há chẳng thấy những bộ lạc ăn thịt người từ thuở xa xưa, ngày nay họ không c̣n ăn thịt lẫn nhau v́ đời sống càng ngày càng văn minh hơn và con người trong những bộ lạc đó đă có ư thức hơn".



11. Mohanda Gandhi





Trong lịch sử Ấn Độ vào thập niên 1940 và 50, nhà cách mạng bất bạo động Mohanda Gandhi đă dành lại chủ quyền cho đất nước từ trong tay thực dân Anh Quốc. Ông đă từng vào tù ra khám và được nhân dân nước Ấn tôn thờ là bậc Thánh nhân, cũng là người đă ăn chay từ thuở nhỏ. Thân sinh của ngài vốn theo đạo Hindus nên gia đ́nh của ngài là một gia đ́nh đạo đức và tất cả đều ăn chay theo giáo lư tốt lành của tôn giáo đó. Song dưới sự cai trị của Anh Quốc, những tư tưởng tân tiến Tây phương đă ảnh hưởng mạnh mẽ và dần dần đánh bạt một số phong tục cổ truyền của nước Ấn. Một số thanh niên thời bấy giờ đă chê bai việc ăn chay trường và thờ đạo bản xứ là hủ lậu nên họ học đ̣i theo lối sống Tây phương trong đó có việc ăn thịt được họ hăm hở chấp nhận hơn cả. Số người này c̣n khuyến dụ ông Gandhi theo trào lưu mới như bọn họ, nhưng đă bị ông từ chối. Do đó ông đă trở thành nạn nhân của sự chê bai gièm xiễm. Họ bảo rằng ăn thịt sẽ tăng cường sức khỏe, nghị lực và ḷng can đảm. Nhưng ông Gandhi vẫn khăng khăng giữ vững lập trường của ḿnh không hề xao xuyến. Không những thế ông c̣n viết tất cả 5 quyển sách chuyên về đề tài ăn chay và khuyên mọi người tŕ giới. Ông bảo:

"Đă đến lúc chúng ta cần phải sửa sai một số tư tưởng lầm lẫn cho rằng ăn chay sẽ làm cho tinh thần chúng ta bị bạc nhược, thụ động và nhụt chí phấn đấu. Dù trong t́nh huống nào, tôi vẫn không xem việc ăn thịt là cần thiết".

Hàng ngày ông Gandhi thường dùng giá lúa mạch, bột hạnh nhân, rau xanh, chanh và mật ong trong những bữa ăn thanh đạm. Chính ngài bảo đă t́m thấy những nguyên lư và giá trị đạo đức của sự ăn chay qua các tác phẩm của nhà văn Tolstoi. Trong quyển Moral Basis of Vegetarianism (Căn bản đạo đức của chủ thuyết ăn chay), ngài viết:

"Tôi khẳng định rằng thịt không phải là thức ăn thích hợp với con người. Chúng ta không nên sai lầm chạy theo lối sống của các loài cầm thú, nếu chúng ta tự coi ḿnh cao thượng hơn các loài cầm thú đó".

Ngài cũng bảo chính ḷng từ bi là nguyên động lực khiến người ta ăn chay và tránh sát sinh hơn là v́ lư do sức khỏe Ngài bảo sự tiến bộ về tâm linh đến một mức nào đó, con người sẽ tự ư thức và thương hại mà không giết chóc những sinh vật bạn bè của chúng ta để thỏa măn nhu cầu của khẩu vị.



12. Bernard Shaw






Kịch tác gia nổi tiếng Bernard Shaw (1856 - 1950) đă được giải thưởng về văn học nghệ thuật Nobel năm 1925. Ông cũng ăn chay trường từ năm 25 tuổi. Ông bảo chính những thi phẩm của Shelley đă làm cho ông thức tĩnh và thấy được sự đạo đức trong vấn đề chay lạt. Ông bảo có lần ông bị bịnh. Bác sĩ khuyến cáo ông hăy bỏ "cái tật xấu ăn chay" đó đi. Nếu không ông sẽ toi mạng v́ kiệt sức. Nhưng ông vẫn bất chấp. Ông cũng mặc kệ trước những mỉa mai của bàng dân thiên hạ, vô công rổi nghề. Ông bảo chúng ta không nên quan tâm về sự dèm pha của số người chuyên ăn các thây ma của thú vật ấy. Ông thường trước tác những kịch bản và những văn phẩm liên hệ tới hành vi đạo đức của con người, tới sự sát sanh và những bạo động trên thế giới.

florida80
10-19-2019, 21:47
13. Albert Einstein






Albert Einstein (1879 - 1955), nhà bác học nổi danh của thế kỷ thứ 20. Người đă phát minh ra thuyết tương đối và được tặng giải Nobel về vật lư học năm 1921 cũng là một người ăn chay trường. Tuy ông chánh thức không theo tín ngưỡng nào nhưng là một người rất sùng đạo. Ông tin có Thượng Đế và vũ trụ này được điều khiển bởi một cơ Trời huyền diệu. Nếu không th́ mọi sự vận hành trong vũ trụ sẽ loạn lên và không theo một quy luật nhất định. Ông là một người yêu chuộng ḥa b́nh, tôn trọng sự sống của muôn loài và đă từng phát biểu:

"Không ǵ ích lợi cho sức khỏe của con người để có cơ hội sống lâu trên quả địa cầu này bằng cách ăn chay".



14. Isaac Bashivis






Văn hào Isaac Bashivis Singer (sinh năm 1904), từng đoạt giải thưởng văn học nghệ thuật Nobel năm 1978 đă thọ chay trường từ năm 1962. Lúc đó ông vừa đúng 58 tuổi. Ông bảo ông rất lấy làm hối tiếc v́ đă kéo dài thời gian ăn mặn quá lâu. Nhưng thà muộn c̣n hơn chẳng bao giờ ăn chay cả. Ông nghĩ rằng thuyết ăn chay để tránh sát sanh cũng cũng cùng ḥa hợp với sự uyển chuyển huyền vi của Do Thái giáo. Ông bảo:

"Chúng ta đều là con cái của Thượng Đế. Trong khi chúng ta cầu xin Thượng Đế tha tội cho chúng ta, th́ ngược lại chúng ta cứ tiếp tục phạm tội sát hại sinh mạng của những động vật khác".

Đề cập tới t́nh trạng sức khỏe có thể bị ảnh hưởng bởi sự ăn chay, ông bảo rằng dó là hoàn toàn dựa trên ư thức của loài người. Ông cương quyết bảo:

"Ngay cả việc ăn mặn có tốt cho cơ thể như thế nào chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận. Rất nhiều triết gia và các nhà truyền giáo trên thế giới đă rao giảng với tín đồ của họ rằng loài thú chẳng qua chỉ là những cái máy không linh hồn và không cảm giác. Những lời rao giảng như vậy là một sự nói láo, là sáng kiến và chủ trương của bọn ma vương và tà đạo mà thôi"

florida80
10-19-2019, 21:51
Câu chuyện có thật về luân hồi: T́m Phật Pháp trên cao nguyên Mông Cổ

Đây là một câu chuyện có thật bắt đầu ở Tô Châu, một thành phố nổi tiếng ở phía Nam Trung Quốc, nó diễn ra vào khoảng thời hậu Minh. Do triều đ́nh vô cùng hủ bại, dân chúng Trung Quốc thời đó đă lâm vào cảnh đói nghèo. T́nh h́nh c̣n tồi tệ hơn, khi thái giám trong triều, dẫn đầu là một thái giam có tên là Ngụy Trung Hiền thâu tóm quyền lực trong triều chính khiến đời sống bá tánh càng thêm lầm than. Thời gian đó, một đảng có tên là Đảng Đông Lâm đă chống đối lại Ngụy Trung Hiền và ban thái giám đông và tây cơ mật của ông ta. Ban cơ mật của họ Ngụy bắt đầu bắt giữ thành viên đảng Đông Lâm ở Tô Châu, khiến cho người dân toàn thành nổi giận và khiến máu chảy khắp thành Tô Châu. Câu chuyện luân hồi có thật của tôi trong kiếp đó bắt đầu ở đó.

Ở phủ Thường Châu không xa thành Tô Châu có một góa phụ họ Trương. Chồng chết sớm để lại bà và một nam tử lên 10 tuổi tên là Lạc Thiên. Bà gần như không c̣n ǵ để sinh nhai v́ người em chồng đă hoang phí tất cả số tiền chồng bà dành dụm. Cả gia sản c̣n lại của bà là một túp lều tranh và một con lừa què. May thay, bà Trương là người giỏi thêu thùa nên có thể kiếm sống nhờ nghề thêu ở một xưởng thêu tại phủ Thường Châu. Một hôm, có một thương gia sở hữu một xưởng thêu nổi tiếng ở Tô Châu đến Thường Châu. Nhận thấy bà là người có tài nghệ, ông bèn mời bà đến xưởng ḿnh làm việc. Ái ngại trước hoàn cảnh người góa phụ, nên ông giúp bà và cậu con trai Lạc Thiên chuyển đến Tô Châu. Vào thời hậu Minh, Tô Châu đă trở nên nổi tiếng khắp Trung Thổ về nghề thêu. Nó đă tiến cống cho triều đ́nh một lượng lớn hàng thêu cùng với một lượng lớn thuế lượng. Vào thời ấy, Trung Thổ không thịnh vượng cho lắm, nông nghiệp là nguồn thu nhập chủ yếu để duy tŕ triều đại nhà Minh.

Những thành trấn thịnh vượng chủ yếu dựa vào nghề thủ công như Tô Châu rất hiếm hoi. Do thái giám thâu tóm quyền lực, đặc vụ của đảng Yêm lê la khắp Trung Quốc, đặc biệt ở dọc hai bên bờ sông Trường Giang. Những đặc vụ này tống tiền của những xưởng thủ công lớn ở Tô Châu. Nếu ai đó buông lời phàn nàn, người đó sẽ bị tố cáo với đặc vụ để rồi phải chịu án tù hay bị thiệt mạng. Ông chủ xưởng thủ công nổi tiếng đă giúp đỡ mẹ con cậu bé cũng trở thành nạn nhân của bọn đặc vụ. Một hôm, đặc vụ nhất định đ̣i cướp lấy chiếc b́nh trà tím rất quư giá đă được thừa kế qua nhiều thế hệ. Mới chỉ vừa có vài lời đôi co với đặc vụ mà ông đă bị tống vào nhà lao. Sau đó đặc vụ thậm chí c̣n gia tăng việc tống tiền các xưởng thủ công ở Tô Châu. Cuối cùng dân chúng toàn thành Tô Châu trở nên rất tức giận với bọn đặc vụ. Dân chúng nổi giận đă bắt tất cả bọn đặc vụ trong thành lại, rồi treo chúng lên ở phía nam thành và đánh chúng một trận nên thân. Triều đ́nh gửi quân lính tới trấn áp đám người nổi loạn, máu chảy khắp nơi.

Sau khi ông chủ xưởng thêu bị tống giam, mẹ Lạc Thiên tự nhiên mất chỗ kiếm cơm. Bà mang Lạc Thiên rời Tô Châu và bắt đầu phiêu bạt tứ xứ. Cuối cùng họ định cư lại một nơi mà ngày nay chính là Hoài Bắc và Từ Châu. Ở đó cậu bé Lạc Thiên gặp một người họ Lư là người có học thức phi thường. Được Lư tiên sinh chỉ dạy, cậu bé Lạc Thiên đă đọc rất nhiều sách và đỗ tú tài. Tuy nhiên, sự hủ bại của triều đ́nh đă lan cả đến hệ thống thi cử. Mặc dù chăm học, Lạc Thiên vẫn không đỗ được cử nhân bởi v́ cậu không cố đút lót giám khảo và không chịu đi cửa sau.

Khi Lạc Thiên tṛn 20 tuổi, cậu tham dự khoa cử lần cuối cùng. Một thí sinh nói với cậu “Tôi nghe nói rằng có một cao nhân Phật giáo tinh thông Phật Pháp sống ở vùng phía bắc Trương Gia Khẩu của Nội Mông. Nhân thế vô thường. Sinh, lăo, bệnh tử là lẽ thường t́nh. Ngày nay, chuẩn mực đạo đức xă hội đă suy đồi. Do vậy, đối với tôi bây giờ cuộc sống thật thập phần khó khăn. Sao huynh không gắng đi t́m vị cao nhân và t́m đạo giúp thoát khỏi ṿng luân hồi? Sao huynh lại phải lao tâm tham dự khoa cử để truy cầu danh lợi làm chi?”

Sau khi trở về nhà, Lạc Thiên mơ thấy ḿnh đang đi t́m Phật Pháp trên cao nguyên Mông Cổ. Giống như Đường Tam Tạng (vị cao tăng của nhà Đường trên hành tŕnh sang Tây Thiên), cậu đă phải chịu muôn vàn đau khổ và cuối cùng cũng thoát khỏi Tam Giới. Sau khi tỉnh mộng, Lạc Thiên kể với mẹ và Lư tiên sinh về giấc mộng. Họ đều bảo cậu “Giấc mộng này quả là điềm rất lành. Nếu con thực sự có tiền duyên với vị cao tăng Phật giáo đại đức đó, th́ nhất định sẽ gặp. Nhưng chúng ta cách Mông Cổ những hơn 10 ngh́n dặm. Hơn nữa, ta nghe nói rằng con người ở đó rất man rợ và tàn bạo. Ở đó không có ǵ ngoài khác ngoài một thảo nguyên mênh mông nơi sói, hổ, và sư tử gầm rú. Con đi một ḿnh có an toàn không?” Lạc Thiên trả lời “Trời sẽ giúp người đại căn khí. Với cả, hài nhi tới Mông Cổ để cầu Phật Pháp. Khi Đường Tam Tạng ở triều đại nhà Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh, ngài cũng phải chịu biết bao khổ nạn nhưng cuối cùng vẫn lấy được kinh và quay trở về Trung Hoa an toàn. Mạnh Tử đă từng nói “Khi thiên thượng giao sứ mệnh trọng đại cho người nào, tất sẽ khiến người đó phải mệt cái gân cốt, khổ cái tâm chí”. Mẫu thân cậu cắt ngang lời cậu và nói “Con hăy giữ cái đạo l‎ư đó cho riêng ḿnh đi. Lời đó ta nghe không hiểu. Hăy nhanh chóng lên đường đi thôi” Lạc Thiên bèn nói với mẫu thân “Mẫu thân, sao người không đi cùng hài nhi? Nếu không, người sẽ luôn lo lắng cho hài nhi”. “Được” Vậy là hai mẹ con từ biệt Lư tiên sinh rồi lên đường.

Họ vượt sông Trường Giang rồi đi qua An Dương, H́nh Đài và cuối cùng đặt chân tới Trương Gia Khẩu. Dọc đường, họ đă phải chịu đói, chịu lạnh và vô vàn khổ nạn. Buồn thay, mẫu thân của Lạc Thiên mắc chứng phong hàn ở Trương Gia Khẩu rồi qua đời. Trước lúc lâm chung, bà nhắn nhủ Lạc Thiên phải t́m được Phật Pháp và tinh tấn tu luyện. Lạc Thiên khóc thống thiết.

Sau khi mẫu thân tạ thế, Lạc Thiên đă ngộ ra rằng thế nhân vốn vô thường. Thời gian như nước chảy mây trôi nơi cơi người. Cậu nghĩ về ba người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu: vị ân nhân đáng kính người sở hữu xưởng thủ công, Lư tiên sinh người đă dạy dỗ cậu và người mẹ đă một ḿnh nuôi dạy cậu. Bọn họ đều đă phải chịu những dạng khổ nạn khác nhau. Những tên vô lại đă tống giam vị ân nhân và cậu phải chia tay với Lư tiên sinh. Giờ đây, mẹ cậu lại qua đời. Chỉ khi cậu t́m được Phật Pháp, cậu mới có cơ hội siêu thoát khỏi Tam Giới. Lạc Thiên lại càng thêm quyết tâm tu theo Phật Pháp nếu cậu có thể t́m được.

Sau khi làm tang lễ đơn sơ cho mẹ, Lạc Thiên gói ghém hành lư rồi rời Trương Gia Khẩu và tiến đến vùng thảo nguyên Mông Cổ mênh mông.

Lạc Thiên là một người gầy g̣ ẻo lả. Cậu không thông thuộc đường ở Mông Cổ nên cậu phải hỏi tất cả những người cậu gặp về nơi ở của vị cao tăng Phật giáo đại đức. Càng ngày cậu càng hoang mang v́ không ai từng nghe nói đến người như vậy. Thỉnh thoảng cậu phải lang thang cả vài tháng trời trên một thảo nguyên mênh mông rồi mới có thể vượt qua đó. Đôi lúc cậu gặp dă thú như sói nhưng v́ lư do kỳ lạ nào đó, mà chúng không hề hại cậu. Khi cơn đói lên đến cực điểm, cậu lại t́nh cờ t́m được những chiếc bánh hấp ở trên mặt đất. Khi cơn khát tới, lại xuất hiện một con suối trước mặt. Khi trời mưa hay tuyết, một mái lều tranh hay vài ngôi nhà lại chợt xuất hiện. Những người sống trong những túp lều và những ngôi nhà này luôn luôn nhiệt t́nh và hiếu khách. Họ không chút nào man rợ như người ta vẫn thường đồn đại. Sau khi đăi Lạc Thiên thức ăn và nước uống, và cho cậu một chỗ để trú mưa hay tuyết, họ lại đột ngột biến mất. Lúc đầu, Lạc Thiên c̣n sững sờ trước những sự việc kỳ lạ này nhưng rồi sau đó cậu hiểu ra rằng Thần Phật đang khích lệ cậu đi t́m Phật Pháp. Lạc Thiên càng quyết tâm tu Phật hơn.

Hai rồi ba năm trôi qua. Lạc Thiên giờ đây đă 26, 27 tuổi. Cậu đă trở thành một lữ hành dày dạn kinh nghiệm trên thảo nguyên rộng lớn. Cậu cũng đă trở nên khỏe mạnh, kiện tráng chứ không c̣n là một cậu bé gầy g̣, ốm yếu nữa. Nhưng có một điều vẫn không thay đổi. Lạc Thiên vẫn có hứng thú làm thơ. Những trải nghiệm cuộc sống trong vài năm qua gợi cho cậu rất nhiều cảm hứng và khiến thơ cậu mang nội hàm ngày một ‎ sâu sắc. Cậu không định chia sẻ thơ của ḿnh với người khác. Cậu thường làm thơ và quay mặt vào núi non hùng vĩ hay thảo nguyên bao la mà ngâm như một thú tiêu sầu.

Một hôm khi đang một ḿnh lang thang trên thảo nguyên như thường lệ, cậu bắt gặp vài đám mây ngũ sắc sà xuống đỉnh núi liền bên. Cảnh đó ngay lập tức khiến cậu cao hứng xuất ra bài thơ:


“Mây vờn bay, núi cao sừng sững,
Ta là ai, bể khổ mênh mang
Muốn tu Chân, tầm Sư t́m Đạo
Chẳng đắc Pháp, thật quá bi ai”

florida80
10-19-2019, 21:51
Sau khi làm xong bài thơ, Lạc Thiên cảm giác như có ai đó đang ở đằng sau cậu. Cậu quay đầu lại và thấy một hồng y cô nương. Cô đang cố giấu ḿnh không cho cậu thấy. Quá ṭ ṃ, cậu hỏi: “Tiểu cô nương, tại sao cô lại đi theo tại hạ vậy?” Cô nương trả lời: “Thực ra tôi đă đi theo anh nhiều ngày rồi. Tôi là con gái của một trưởng bộ lạc. Anh trai tôi cũng là trưởng bộ lạc. Vài ngày trước đây, khi ra ngoài đi dạo, tôi đă trông thấy anh. Tôi rất ṭ ṃ về anh bởi v́ trông anh giống như một người Hán. Sao anh lại tới chốn thảo nguyên Mông Cổ hoang vắng này?” “Tiểu cô nương, để tôi kể cho tôi về bản thân ḿnh…”

Rồi Lạc Thiên kể cho cô nghe về cậu đặc biệt là phần cậu đă tới đây để t́m Phật Pháp. Vị cô nương liền nói với cậu, “Xin đừng gọi tôi là tiểu cô nương nữa. Anh chưa đủ tuổi làm anh tôi đâu.” Vị cô nương có vẻ hơi bị xúc phạm. Lạc Thiên nói “Có vẻ như ḿnh đă gặp một cô nương rắc rối đây. Ḿnh phải t́m cách thoát khỏi cô ta mới được.” Lạc Thiên nói với cô gái “V́ cô không muốn bị gọi là tiểu cô nương, tôi sẽ gọi cô là tiểu muội. Tiểu muội, sao muội không về nhà ngay đi? Nếu không, phụ thân muội lại lo lắng cho muội đấy”. Vị tiểu cô nương bèn thẳng thắn nói với cậu: “Tôi cần phải sớm về với phụ thân tôi nhưng tôi cũng rất muốn t́m được vị cao tăng Phật gia đại đức v́ tôi cũng muốn tu Phật. Anh có biết là rất nhiều người Mông Cổ tin vào Phật Pháp không? Chúng tôi tin rằng có luân hồi. Anh không phải là người duy nhất sợ luân hồi đâu. Tôi cũng sợ. Tôi cũng muốn tu Phật để thoát khỏi Tam Giới. Tại sao tôi không quay về gặp cha tôi rồi nói với ông ấy rằng tôi sẽ cùng đi t́m Phật Pháp với anh nhỉ? Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi t́m Phật Pháp. Anh nghĩ sao? Chúng ta sẽ lo cho nhau” Cuối cùng Lạc Thiên cũng đồng ư với kế hoạch của cô. Nói cho cùng đi t́m Phật Pháp một ḿnh rất khó khăn và cả cô đơn nữa. Cậu bèn nói với cô gái “Muội phải nhanh lên. Ta sẽ đợi muội ở đây. Sau 10 ngày nữa, muội hăy quay lại đây”. “Ta hứa là ta sẽ trở lại”. Hồng y cô nương vận bèn rời đi.

Khoảng 8 ngày sau, hồng y nữ đă quay lại thổn thức. Lạc Thiên hỏi cô điều ǵ đă xảy ra và cô kể lại cho cậu mọi chuyện. Khi cô về gặp lại phụ thân, ông đă cho cô biết tin dữ. Bộ tộc của anh trai cô đă bị san bằng trong một trận giao chiến với một bộ tộc khác. Anh cô đă bị giết và thân thể bị xé tan thành từng mảnh. Trước khi kẻ thù đốt xác anh, một người đàn ông tốt bụng đă cất đi một phần xương cẳng chân của anh ấy. Ông đă liều mạng mà mang miếng xương về cho phụ thân cô. Ông cũng nói với phụ thân cô rằng bộ tộc đă giết con trai ông đang chuẩn bị tấn công bộ tộc của ông và khuyên họ nên đi trốn. Sau khi hồng y nữ kể với phụ thân về Lạc Thiên, phụ thân đă nghiêm nghị nói với cô rằng: “Nha đầu, có lẽ gia tộc chúng ta được phúc phận rồi. Toàn gia chúng ta sẽ được phúc phận nếu con t́m được Phật Pháp, nhất là khi cả gia tộc chúng ta đang gặp nạn sinh tử này. Nhân thế khó lường. Nha đầu, từ nay trở đi, con phải học cách tự chăm lo cho bản thân đi thôi. Bên ngoài không như ở nhà đâu. Con không thể măi ngoan cố như vậy đâu!” Tiểu cô nương liền đáp lại: “Phụ thân, người thật xem nhẹ con. Nếu giờ con ra đi, không biết lúc nào chúng ta mới có ngày tái ngộ nhất là khi những tên vô lại kia đang săn đuổi người. Con rất lo lắng cho người”. “Nha đầu, có phải ta thường nói với con rằng ‘Phật sẽ bảo hộ người đại đức sao’ Đừng lo lắng ǵ cả. Hăy lo cho bản thân ḿnh thôi!”. Người cha gạt nước mắt rồi an ủi cô. Sau đó, vị cô nương quay lại chỗ Lạc Thiên.

Sau khi nghe hết câu chuyện thê thảm, Lạc Thiên thở dài rồi ngâm câu thơ:


“Huyết lệ gươm đao bao giờ dứt
Nhân thế oán cừu, lỗi từ đâu
Danh lợi vô thường nay bỏ hết
Chỉ đường chính Pháp, sạch khổ đau!”

Từ đó trở đi, cả hai rong ruổi khắp nơi trên vùng cao nguyên Mông Cổ. Họ đồng cam cộng khổ trong suốt hành tŕnh. Họ nâng đỡ và khích lệ nhau. Họ đă vượt qua vô số khổ nạn. Mỗi lần tới một thị trấn lớn hơn, họ lại cố gắng hỏi thăm tin tức về phụ thân của cô. Lúc đầu, người ta nói với họ rằng bộ lạc của phụ thân cô đă bị tiêu diệt và không t́m thấy phụ thân cô đâu. Khoảng một năm sau, cô có mang. Nhưng họ vẫn không tài nào t́m được vị cao tăng Phật giáo đại đức mà Lạc Thiên đă cố công t́m kiếm trong suốt những năm qua. Một hôm, họ tới một thị trấn lớn và hỏi thăm tin tức về phụ thân. Hóa ra phụ thân cô vẫn c̣n mạnh khỏe. Bộ lạc đă tiêu diệt bộ lạc của phụ thân và anh trai cô có mâu thuẫn nội bộ gay gắt và rồi họ tự đánh giết lẫn nhau. Cuối cùng, một bộ lạc nữa tới và tiêu diệt bộ lạc đó. V́ phụ thân cô là một người đáng kính và có đức, ông được bầu làm người đứng đầu của tập hợp tất cả các bộ lạc. Phụ thân cô cũng đang đi t́m hai người. Họ lập tức nhờ người nhắn tin cho phụ thân cô để ông khỏi lo lắng.

Vài ngày sau, phụ thân của ông mang xe ngựa tới đón họ. Khi thấy người con gái yêu mà ông đă không được gặp trong nhiều năm và người con rể ông chưa từng biết mặt, ông vỡ ̣a trong cảm giác buồn vui lẫn lộn. Ông nói với họ trong nước mắt: “Các con, những khổ nạn đă qua rồi. Mọi thảm họa đă qua qua rồi. Giờ chúng ta đă có thể sống yên ổn rồi.” Cả ba người cảm thấy như thế cuối cùng họ đă có thể tự do tung hoành trên vùng thảo nguyên mênh mông. Khi họ đang tṛ chuyện, trên mặt đất hiện ra ḍng chữ lớn bằng tiếng Trung:

“Lưu đắc trung trung tồn”. Điều đó có nghĩa là họ sẽ đắc Chính Pháp ở Trung Thổ.

Tôi viết bài này năm 2002 nhưng không đăng v́ những nguyên do khác nhau. Tôi đă viết một bản súc tích năm ngoái khi trang Minh Huệ kêu gọi viết bài cho “Pháp hội tâm đắc thể hội trên mạng internet của Trung hoa lục địa lần thứ nhất”. Giờ đây, tôi quyết định viết ra toàn bộ câu chuyện với các đồng tu và những người có tiền duyên với Pháp Luân Công.

Chia sẻ bài viết này, tôi muốn phản ánh những khổ nạn và khó khăn vô biên mà chúng ta đă phải trải qua trong nhiều kiếp trước để kiếm t́m Pháp. Chúng ta không thể t́m thấy Phật Pháp trong một đời! nhưng v́ chúng ta có thể từ bỏ được chấp trước vào bản thân, vào danh, lợi, t́nh, chúng ta mới có được cơ hội qu‎ư báu đích thân nghe vị Phật chủ từ bi vĩ đại giảng Pháp trong đời này. Không có mối tiền duyên nào thiêng liêng hơn thế! Khi chúng ta không tinh tấn tu luyện, sao chúng ta không nghĩ rằng: để đắc được Chính Pháp, chúng ta đă mạo hiểm cả cuộc đời đi t́m kiếm trong suốt những kiếp trước của ḿnh. Chúng ta phải tu luyện tinh tấn và đưa chúng sinh trở về nhà bởi v́ đó là đại nguyện của chúng ta.

Để các đồng tu không phát triển chấp trước, tôi sẽ ngừng không chỉ ra đồng tu nào chung quanh tôi là hiện thân của những nhân vật trong những câu chuyện thật về tiền kiếp của tôi. Những duyên nghiệp trong tiền kiếp của chúng ta không c̣n quan trọng nữa. Tôi chỉ có ư định khích lệ mọi người hăy trân quư tiền duyên đối với Pháp. Đối với duyên nghiệp của chúng ta trong đời trước, giờ đây chúng không c̣n quan trọng nữa. Đối với chúng ta điều quan trọng hơn là hăy trân quư quan hệ của chúng ta trong ngày hôm nay và trở thành “đệ tử Đại Pháp” đích thực. Đó là điều mà chúng ta không bao giờ nên quên.

florida80
10-19-2019, 21:52
Câu chuyện có thật về luân hồi: Thiên nhai hành giả

Trong kiếp sống hiện tại của tôi, tôi vui sướng khi ḥa ḿnh với non nước thiên nhiên. Sở thích này dường như đă h́nh thành từ khi tôi sinh ra. Dù bận rộn đến đâu, tôi vẫn luôn có một cảm giác thanh tĩnh trong nội tâm. Tâm thái này càng trở nên rơ ràng hơn sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Dường như trái đất này là non nước của đại lục Trung Quốc, đi tới đâu tôi cũng có cảm giác thân quen! Khi đọc các tài liệu về phong cảnh, núi non, tôi có thể cảm nhận chúng và cả tâm hồn của chúng ngay trong tâm tôi, như thể tôi cảm nhận chính da thịt của ḿnh vậy. Chỉ gần đây, tôi mới hiểu được lư do v́ sao tôi cảm thấy như vậy. Không phải v́ tôi đă tu luyện nhiều lần trong các kiếp trước, hay tôi đă có hoàn cảnh trên quả Địa cầu khi c̣n ở trên thiên thượng. Đó là bởi v́ bằng chính đôi chân của ḿnh,tôi đă từng chạm vào những tinh thần cổ xưa này.

Hăy cùng theo tôi đến núi Trường Bạch ở vùng Đông Bắc Trung Quốc vào cuối thời nhà Nguyên (1271–1368 sau công nguyên). Tại đó, gần hồ Thiên Tŕ có 1 gia đ́nh nhà họ Lục! Nhà họ có 1 đôi vợ chồng và 1 ông lăo bị liệt! Ông lăo không phải là cha của đôi vợ chồng. Trên đường trở về nhà sau 1 chuyến đi dài, ông Lục gặp ông lăo bên đường. Ông Lục cảm thấy ông lăo này thật đáng thương và đă cơng ông lăo về nhà.Vừa đi ông Lục vừa nghĩ: “Liệu phu nhân của ta có vui không khi ta đưa về nhà một người lạ? Nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu v́ mạng người là trân quư nhất. Phụ thân của ta luôn nói làm điều tốt không cầu báo đáp và khi ấy cuộc đời của ta mới có một kết cục tốt đẹp.” Khi họ về đến nhà, Lục phu nhân đang giặt giũ quần áo trong sân. Bà ngay lập tức bước tới giúp khi trông thấy chồng và ông lăo. Rồi bà đi nấu cơm.

Đến đêm, ông Lục kể lại sự t́nh cho vợ nghe. Lục phu nhân cười và nói: “Tướng công, xin đừng lo lắng. Trước khi thiếp xuất giá, mẫu thân thiếp đă nói rằng phải luôn lấy thiện đăi người. Bà nói rằng hăy đối xử tốt với người khác như đối xử với chính bản thân ḿnh và rồi con cháu sẽ được phúc đức.” Từ đó ông lăo sống cùng đôi vợ chồng này. Hai người họ đối xử với ông lăo như thể cha ruột của ḿnh. Nhưng không những ông lăo không tỏ ra biết ơn mà lại thường gây khó khăn cho đôi vợ chồng nhà ông Lục. Dẫu vậy, họ vẫn không hề phàn nàn điều ǵ!

Thời gian cứ thế trôi qua. Hai hay ba năm sau, Lục phu nhân có mang. Ông lăo vẫn gây khó khăn cho họ như mọi khi. Một ngày nọ, ông Lục không c̣n cách nào khác ngoài việc nói với ông lăo: “Thưa cụ, chúng tôi đối xử tốt với cụ. Tại sao cụ cứ làm khó chúng tôi như thế? Bây giờ vợ tôi đă có mang, cụ có thể đối xử với chúng tôi tốt hơn một chút được không?”. Ông lăo ra hiệu rồi đọc một bài thơ:


“Tích đức hành thiện thuyết vô cầu,
Vạn sự du du hữu nhân do,
Vật luận đối phương chẩm dạng tố,
Thiện tâm thường tại tâm trung lưu!”

Diễn nghĩa:

“Tích đức hành thiện mà không truy cầu,
Mọi sự việc đều có nguyên do của nó,
Đừng để ư người khác hành xử ra sao,
Ḷng tốt vẫn luôn ở trong tâm.”

Rồi cụ nói: “Tuy các con vẫn chưa hành xử đúng như những ǵ đă nói nhưng các con vẫn c̣n đủ thiện tâm”. Ông Lục cảm thấy rằng ông lăo không phải là một người b́nh thường sau khi nghe những lời này. Rồi ông đối xử với ông lăo ḥa hảo thân thiết hơn nữa. Ông lăo cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Đứa bé chào đời không lâu sau đó. Đó là một bé trai. Ông lăo đặt cho đứa bé một cái tên: “Lục Tu Tĩnh”. Đây là một cái tên mang đậm sắc thái tu luyện.

Ông lăo thường chơi đùa với Tu Tĩnh và kể cho nó nghe rất nhiều câu chuyện. Một lần nọ, Tu Tĩnh nằm ngủ cùng phụ mẫu và hỏi: “Tại sao có nhiều ngựa đẹp và tiên nữ bay lượn trên thiên thượng thế ạ? Tại sao chúng mỹ diệu thế ạ?” Đôi vợ chồng vô cùng ngạc nhiên. Họ biết rằng ông lăo rơ ràng có lai lịch không phải tầm thường.

Đến khi Tu Tĩnh chập chững biết đi, ông lăo nằm liệt giường bỗng nhiên bước tới và nói với đôi vợ chồng: “Đă đến lúc ta nói cho các con biết sự thật. Ta không có bệnh tật ǵ cả. Ta cố ư giả vờ bị liệt để khảo nghiệm tâm tính của các con. Ta muốn dạy Tu Tĩnh công phu tu luyện bắt đầu từ ngày hôm nay. Ta cũng muốn nói với các con điều này: Ta đă 103 tuổi. Ta đă tu luyện đắc Đạo và đạt viên măn vào tuổi 40. Ta đă đi t́m một đồ đệ tốt từ lâu lắm rồi. Ta muốn truyền cấp phương pháp tu luyện trong pháp môn của ta cho nó. Như các con biết, rất khó để t́m được một đồ đệ tài đức song toàn. Nhiều năm trước, ta đă được một vị Thần tiên điểm hóa trước khi gặp Lục tiên sinh. Các con đă đạt tiêu chuẩn trong phương pháp tu luyện của ta. Tuy nhiên, đồ đệ của ta phải là đồng tử. V́ vậy ta đă đợi để đứa trẻ được sinh ra. Bây giờ Tu Tĩnh đă biết đi. Ta biết rằng nó có một căn cơ tốt và tâm tính cũng tốt như các con. Ta phải nói với các con tất cả điều này.” Ngay lúc ấy, Tu Tĩnh bước vào pḥng rồi quỳ gối xuống và nói: “Hôm qua, trong giấc mộng, một vị Thần tiên đă nói với con rằng nếu con tu luyện với sư phụ, con sẽ có thể trở về thiên thượng. Con đă hỏi rằng sư phụ của con là ai. Vị Thần tiên nói rằng ông lăo trong nhà chính là sư phụ. Bây giờ con đă rơ tất cả. Thỉnh cầu ân sư thu nhận con làm đồ đệ!”. Kể từ đó, Tu Tĩnh bắt đầu tu luyện trong pháp môn của ông lăo.

Khi Tu Tĩnh khoảng hai mươi tuổi, ông lăo rời đi. Trước khi ra đi, ông lăo đưa cho Tu Tĩnh một cái b́nh quư. Cái b́nh này có thể tùy ư biến hóa thành bất cứ thứ ǵ theo ư muốn của chủ nhân. Ông lăo yêu cầu Tu Tĩnh đi vân du năm châu bốn biển, đặc biệt phải đến bốn nơi sau: Sa mạc ở vùng ḷng chảo Tarim thuộc Tân Cương, hồ Điền Tŕ thuộc tỉnh Vân Nam, núi Ngũ Chỉ thuộc đảo Hải Nam và đảo Bồng Lai thuộc tỉnh Sơn Đông. Sau cùng, ông lăo nói: “Đi ngay đi! Ta sẽ đợi con trên đỉnh núi Lư Sơn!”.

Tu Tĩnh bắt đầu cuộc hành tŕnh với hành trang đơn giản, chiếc b́nh quư và ḷng kiên tín vào sư phụ. Cậu phải ngủ ngoài trời và chịu đựng rất nhiều gian nan. Nguy hiểm và khó nạn luôn ŕnh rập khắp mọi nơi. Lúc ấy, khởi nghĩa loạn lạc nổ ra ở nhiều địa phương. Tu Tĩnh bị coi là gian tế và đă bị bắt một lần. Lần khác, cậu thực sự đă bị đem ra tử h́nh. Ngạc nhiên thay, cậu đă sống lại ngay khi những tên đao phủ rời đi. Nhiều lần khi bị hết nước nơi hoang mạc, cậu mở chiếc b́nh ra. Cậu thấy rằng không những có một chút nước ở bên trong b́nh mà đó c̣n là một thế giới rộng lớn. Thế giới này vô cùng mỹ diệu và thần thánh. Cậu không c̣n cảm thấy khát chút nào nữa. Khi thể hiện quyết tâm vào tu luyện và và tín niệm vào phản bổn quy chân, cậu đă thoát được mối đe dọa sinh tử.

Cứ như vậy, cậu đă đi khắp núi nam bể bắc trên đôi chân của ḿnh. Chuyến hành tŕnh đă làm phong phú tâm hồn cậu và giúp cậu hiểu được ư nghĩa của cuộc sống. Hiện nay, người ta nghĩ rằng người xưa du sơn ngoạn thủy chỉ để giải trí, thật ra không phải vậy. Trên đường đi vân du, Tu Tĩnh đă thiết lập được sự trân quư đối với các sinh mệnh. Chuyến hành tŕnh đă giúp cậu trở về với bản nguyên của tự nhiên và vũ trụ. Đây là sự phản ánh trạng thái tu luyện của cậu. Cậu đă hoàn toàn siêu thoát khỏi cảnh giới của người thường. Cậu không hề cố gắng chạy trốn khỏi thế giới trần tục này. Chân chính giúp cậu giải thoát, tắm ḿnh trong mưa gió để ḥa ḿnh với thiên nhiên. Trong con mắt của Tu Tĩnh, mỗi ngọn núi, mỗi ḍng sông đều có sinh mệnh riêng của chúng. Chúng cũng có mừng vui, giận hờn, yêu thương như con người. Chúng được các vị Thần tiên trên thiên thượng phái xuống đây để giúp ích cho con người. Cậu đối xử với chúng như tri kỷ. Cậu kể cho chúng nghe về kinh nghiệm tu luyện và cuộc hành tŕnh của ḿnh.

florida80
10-19-2019, 21:53
Tu Tĩnh hoàn thành chuyến hành tŕnh của ḿnh trong ṿng 20 năm. Cuối cùng, cậu đă leo lên được đỉnh núi Lư Sơn. Tuy nhiên, cậu không thấy bóng dáng một ai trên đó cả. Hai ngày sau, sư phụ vẫn không xuất hiện. Tu Tĩnh nghĩ rằng có thể sư phụ đang bận việc ǵ đó và ông sẽ không đến trong vài ngày nữa. Cậu muốn đợi sư phụ ở phía giữa của ngọn núi này. Do vậy, cậu bắt đầu trèo xuống. Trên đường đi xuống, cậu đi ngang qua một lăo bà. Lăo bà là một người c̣ng lưng. Bà la lên khi gặp Tu Tĩnh: “Cậu ơi, cậu đă từng gặp ai không giữ lời hứa chưa? Con trai lăo hứa là sẽ đợi lăo, nhưng nó đă không giữ lời hứa. Nó đă đi rồi. Làm sao nó có thể làm như vậy chứ?” Tu Tĩnh cảm thấy chấn động: ‘Lẽ nào đây là sư phụ…” Nghĩ lại, cậu thấy sư phụ đă từng biến thành một ông lăo bị liệt. Hôm nay, sư phụ cũng có thể biến thành một lăo bà để điểm hóa cho cậu. V́ vậy cậu nói: “Là một người con, cậu ấy nên giữ lời hứa. Nếu không, cậu ấy có đáng tin hay không? Cậu ấy có c̣n là một chính nhân quân tử hay không?” Rồi cậu lại leo ngược trở lên đỉnh núi. Cậu đă qua đêm trên đỉnh núi đó. Sáng sớm hôm sau, mặt trời mọc lên từ phương Đông. Ngay lúc ấy, cậu đột nhiên trông thấy rất nhiều vị Thần tiên bay lượn trên không trung. Sư phụ của cậu xuất hiện đầu tiên trong số những vị Thần tiên ấy. Tu Tĩnh khấu đầu măi không thôi. Vị Thần nói: “Con đă công thành viên măn rồi. Hăy đi đi!” Tu Tĩnh đứng dậy rồi bay lên không trung. Cậu đă bay đi cùng sư phụ của cậu.


“Tẩu biến thiên nhai,
Tứ hải vi gia,
Phản bổn quy chân,
Vô khiên vô quải,
Xả tận danh lợi,
Tâm vô sở cầu,
Tŕ chi dĩ hằng,
Cước thừa liên hoa.”

Diễn nghĩa:

“Đi khắp mọi nơi,
Bốn biển là nhà,
Phản bổn quy chân,
Không c̣n chấp trước,
Xả bỏ danh lợi,
Tâm chẳng truy cầu,
Nỗ lực kiên định,
Bước lên đài sen.”

Lời kết:Đây là một bài viết khác mà đă giúp tôi giải quyết được vấn đề trong tâm ḿnh. Sau hàng ngàn năm luân hồi, các chủng nhân tố khác nhau vẫn c̣n lưu tồn rất nhiều ở bên trong tôi. Những chủng nhân tố này, dẫu là chính diện hay phụ diện, vẫn đang khởi tác dụng trong quá tŕnh tu luyện ngày hôm nay của tôi. Chỉ sau khi lư giải được những khúc mắc trong tâm, chúng ta mới có thể loại trừ đi những nhân tố bất thuần để tiến nhập vào vũ trụ mới. Rất quan trọng khi chúng ta có nhận thức đúng đắn về những vấn đề này.

florida80
10-19-2019, 21:53
Câu chuyện có thật về luân hồi: Đạo tặc cũng phải có ‘đạo’








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện có thật về luân hồi của tôi, khi tôi c̣n là một đạo tặc trước khi tôi bắt đầu tu luyện và đạt viên măn.

Câu chuyện bắt đầu vào triều đại Bắc Tống (960 –1127 sau công nguyên). Sau khi liên tục thất trận, triều Bắc Tống cuối cùng đă phải kư hiệp ước ‘Thiền Uyên’ với nước Liêu. Trong hiệp ước đó, Bắc Tống đồng ư cống nạp một số tiền lớn cho nước Liêu hàng năm. Kết quả là, Bắc Tống đă phải thu thuế cao từ người dân, làm bách tính ngày càng trở nên nghèo khổ hơn. Những người dân nước Tống sống gần biên giới giữa Tống và Liêu th́ phải chịu đựng khổ cực trong suốt cả năm trời. Ngược lại, nước Liêu đă đạt đến đỉnh điểm của sự thịnh vượng vào thời bấy giờ.

Hồi ấy, tôi được luân hồi thành một vị công chúa của nước Liêu tên là Thiên Hành (天行). Thiên Hành công chúa tính t́nh khá rắn rỏi và mạnh mẽ. Do sinh trưởng tại phương Bắc nên công chúa có một dáng dấp tương đối đậm đà. Một lăo sư tinh thông vơ nghệ đă dạy vơ cho Thiên Hành công chúa từ khi cô c̣n nhỏ. Trước khi vị lăo sư dạy vơ cho cô, ông đă đưa cho công chúa một thanh bảo đao sắc bén đến nỗi có thể cắt sắt ra làm đôi. Vị lăo sư nói với công chúa rằng cô phải không được giết người vô cớ. Khi lăo sư ra đi th́ công chúa đă tṛn 20 tuổi. Để lo lắng cho việc hôn sự của Thiên Hành, phụ vương của công chúa đă phải hao tổn rất nhiều tâm tư. Ông đă t́m nhiều người để cô lựa chọn nhưng Thiên Hành công chúa vẫn không ưng một ai. Công chúa cũng luôn cảm thấy sầu muộn về vấn đề hôn sự của ḿnh.

Một ngày, Thiên Hành công chúa có một giấc mơ, trong đó một bạch diện thư sinh vô cùng khôi ngô tuấn tú đọc cho cô nghe một bài thơ:


“Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Nhân sinh phồn hoa chi đa thiểu,
Tuế nguyệt du du thiên bách độ,
Công thành danh tựu thân thể khô.
Hà xứ thị vĩnh hằng?
Duy hữu tu luyện phương thành kim cương bất hoại thân!”

Diễn nghĩa:

“Khi hoa xuân tàn và trăng thu lặn,
Sự phồn hoa nơi cơi người c̣n được bao lâu,
Hàng ngàn năm dần dần trôi qua,
Đến khi công thành danh toại th́ thân thể đă khô ṃn.
Cơi vĩnh hằng ở nơi đâu?
Chỉ có cách tu luyện thành thân thể kim cương bất hoại!”

Lúc ấy, công chúa cảm thấy vô cùng thân thiết với người thư sinh này. Đến khi cô định bước tới và chào hỏi th́ người thư sinh lập tức biến mất. Cô vô cùng ngạc nhiên và choàng tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cô quay sang nh́n những thị nữ của ḿnh và thấy họ đang ngủ. Công chúa châm lên một ngọn đèn và ngắm nh́n dung mạo như hoa như ngọc của ḿnh phản chiếu lên tấm gương đồng. Mặc dù không có dáng vẻ ‘liễu yếu đào tơ’ của một nàng tiểu thư suốt ngày ở trong khuê pḥng, công chúa có một vẻ đẹp cương dương mạnh mẽ. Nhưng v́ một vài lư do, cô cảm thấy không có ǵ là chân thật trong đó. Thời gian liên tục trôi đi như một ḍng sông. Làm sao cô có thể bảo tŕ vĩnh viễn tuổi trẻ và nhan sắc của ḿnh? Công chúa nghĩ về giấc mơ vừa qua và bắt đầu sầu muộn. Cô luôn luôn bất như ư về chuyện hôn nhân của ḿnh. Đột nhiên, một quyết tâm mạnh mẽ thúc giục cô rời khỏi Hoàng cung. “Ta muốn ra đi để t́m kiếm triết lư nhân sinh.” Cô đă quyết định ra đi ngay lập tức bởi v́ cô biết rằng phụ vương cô sẽ không bao giờ đồng ư. Cô đă viết một bức thư gửi cho phụ vương: “Thiên Hành sẽ rời khỏi Hoàng cung đêm hôm nay. Thưa phụ vương, xin thứ lỗi cho Thiên Hành đă không chào từ biệt phụ vương. Hài tử phải ra đi một ḿnh để t́m kiếm chính Pháp. Hài tử sẽ tự thân giải thoát khỏi ṿng luân hồi sinh tử và thoái xuất khỏi tam giới. Đến khi tu thành chính quả, hài tử nhất định sẽ quay trở lại cứu độ song thân!”

Sau khi viết xong bức thư, Thiên Hành công chúa gạt những giọt nước mắt lăn trên má. Công chúa cưỡi trên một con kỵ mă và rời khỏi Hoàng thành với thanh bảo đao. Sáng hôm sau, những thị nữ của công chúa không t́m thấy cô đâu và ngay lập tức bẩm báo với Hoàng thượng. Sau khi đọc xong bức thư, Hoàng thượng đă khóc một lúc lâu. Phải mất một thời gian lâu sau, Hoàng hậu mới làm cho vị Hoàng đế nguôi ngoai đi. Cuối cùng, ông nói một cách lạc quan: “Thậm chí nếu Thiên Hành có ở bên ta, chúng ta cũng vẫn phải xa nhau trong vài chục năm nữa. Nếu hài tử thực sự có thể t́m được chính Pháp và thoát khỏi ṿng luân hồi sinh tử, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Khi Thiên Hành c̣n nhỏ, nó không bao giờ thích thú với những tranh đoạt quyền lợi nơi trần thế. Nó rời khỏi Hoàng cung cũng là một việc tốt. Nó sẽ sống một cuộc sống thanh thản. Ta cảm thấy toại nguyện khi nó được hạnh phúc. Nó một thân vơ nghệ và không kể nó đi đâu, không ai có thể bắt nạt nó.” Gần mười năm sau khi công chúa rời khỏi Hoàng cung, phụ vương và vương hậu của công chúa qua đời.

Sau khi Thiên Hành công chúa rời khỏi Hoàng thành, cô đi lang thang trong khoảng 2 tuần cho tới một ngày nọ, khi cô du ngoạn tới một ngọn núi cao có tên là Đại Thanh Sơn. Cô nhớ lại rằng phụ vương cô đă từng nói rằng có một sơn trại trên Đại Thanh Sơn. Theo lời kể của phụ vương, trại chủ tên là Khổng Tâm, tự xưng là ‘kim đao vô địch’ nhưng do chỉ là một người ‘hữu dũng vô mưu’ nên đă bị triều đ́nh nhà Tống cử gian tế xâm nhập. Tên gian tế lẩn trốn tại một nơi phụ cận Đôn Hoàng và đă giết chết trại chủ. Hiện tại sơn trại trên núi đang ở trong trạng thái vô thủ [lĩnh].

Trong khi công chúa đang nghĩ về cuộc đối thoại giữa ḿnh và phụ vương th́ một đám lâu la chạy xuống núi và bao vây lấy cô. Dẫn đầu đám lâu la là một đại hán mặt đỏ với cây đại chùy trong tay. Hắn vừa chắn ngang đường vừa nói: “Xú nha đầu, mau đưa tiền ra th́ bổn đại gia sẽ tha mạng cho. Bằng không, ta sẽ cho ngươi một chùy.”

“Ngươi dám à! Nếu có bản sự th́ lại đây, bổn cô nương sẽ đấu với ngươi một phen!” Thiên Hành rút thanh bảo đao ra và không hề tỏ ra sợ hăi chút nào. Sau một vài phen giao tranh, cây đại chùy của tên đại hán mặt đỏ đă bị thanh bảo đao của Thiên Hành bổ ra làm đôi.

Thiên Hành nhảy lên ngựa và định rời đi, tuy nhiên tên đại hán ôm quyền rồi nói: “Xin cô nương dừng bước. Tại hạ có điều muốn thương lượng, không biết có được hay không?”

“Có ǵ th́ ngươi cứ nói thẳng ra đi.”

“Không biết cô nương có nghe nói về việc bổn sơn trại đang trong trạng thái vô thủ [lĩnh] hay chưa. Hôm nay thấy cô nương vơ nghệ siêu quần, nhất định là người hành hiệp trượng nghĩa. Chúng tôi mong cô nương lên núi làm trại chủ, huynh đệ chúng tôi nguyện nghe theo sự điều khiển của cô nương.” Thiên Hành thầm nghĩ ḿnh đang không có nơi nào để dung thân nên đă đáp ứng yêu cầu của họ. Kể từ đó, Thiên Hành trở thành trại chủ của sơn trại.

Trong mười năm sau đó, Thiên Hành và nhóm thổ phỉ này đă giết chết nhiều tham quan trụy lạc và kẻ giàu có ăn chơi sa đọa. Họ đă bảo vệ sự công bằng cho rất nhiều người. Tuy là hành hiệp trượng nghĩa nhưng họ cũng đă giết hại rất nhiều người. Người dân quanh đó đă đặt cho Thiên Hành một cái tên – ‘bảo đao nữ hiệp’. Trong lúc nhàn rỗi, Thiên Hành thường nghĩ rằng: “Ta đă rời Hoàng cung để tầm Đạo cầu Pháp, nhưng số phận run rủi đă dẫn dắt ta trở thành cường đạo! Than ôi! Khi nào ta mới t́m được chân Pháp để tu luyện đây?”

Hai ngày sau, trong khi Thiên Hành và băng nhóm đang tụ họp trong sơn trại ăn thịt uống rượu th́ một tên tiểu lâu la vào bẩm báo: “Ở dưới núi có khoảng sáu người đang đi ngang qua, trông rất giống mấy tên tham quan và nhà giàu. Liệu chúng tôi có nên ‘măi mại’ (cắt hợp đồng) với chúng?”

Thiên Hành ra lệnh: “Cứ làm như mọi khi. Tại sao nhà ngươi chần chừ thế?”

Một lúc sau, tên lâu la quay lại bẩm báo: “Chúng tôi đă giết chết tất cả bọn họ, ngoại trừ một tên có dáng dấp thư sinh. Khi chúng tôi định hạ thủ th́ hắn nói rằng hăy để hắn vào nói với trại chủ ba câu rồi muốn làm ǵ hắn cũng được.”

Thiên Hành nói: “Kẻ nào có gan nói ra những câu này? Đem hắn lên đây. Ta muốn xem mặt mũi hắn ra sao.”

florida80
10-19-2019, 21:54
Không lâu sau, người thư sinh được đưa lên núi trong tư thế bị trói. Thiên Hành thầm nghĩ: “Dường như ta đă gặp hắn ở đâu rồi th́ phải.” Nhưng cô không có thời gian để nghĩ ngợi. Cô trừng mắt nh́n anh ta rồi quát: “Nghe nói ngươi muốn nói vài lời với bổn trại chủ. Nói nhanh lên rồi chịu chết.”

Người thư sinh không có vẻ sợ hăi chút nào. Anh ta nói với Thiên Hành: “Nghe nói trại chủ được dân chúng vùng phụ cận phong cho đại danh là ‘bảo đao nữ hiệp’, nhưng hôm nay được gặp mặt mới thấy rằng cũng chỉ là hư danh.”

Thiên Hành cảm thấy rất không vừa ư. Cô hỏi: ‘Ngươi định ám chỉ điều ǵ?”

“Người hành hiệp trượng nghĩa không bao giờ lạm sát người vô tội. Nhưng hôm nay cô nương không thèm hỏi xem tại hạ là ai, đây có phải là tùy tiện giết người hay không?”

Thiên Hành đáp: “Được rồi, để ta hỏi ngươi mấy câu. Tại sao ngươi lại đi cùng những người đó?”

“Tại hạ là nhân sĩ vùng Liêu Đông, tên là Lư Bằng Phi. Tại hạ đi học từ thuở c̣n nhỏ, sau đó được gặp một vị sư phụ dạy cho pháp môn tu luyện. Sư phụ từng nói với tại hạ hăy đi lên núi Hoa Sơn để t́m gặp một cao nhân dạy cho cách thoát khỏi ṿng sinh tử luân hồi. Trên đường tới núi Hoa Sơn, tại hạ gặp những viên quan và người giàu có đó rồi đi cùng với họ. Bây giờ đến lượt tại hạ hỏi cô nương vài câu hỏi. Thứ nhất, khi nào th́ cô nương ngừng việc sát nhân? Thứ hai, cô nương có cảm thấy mất tự do khi sống trong thế giới con người này hay không? Thứ ba, cô nương có biết rằng ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ chính là đạo lư của thần linh trên thiên thượng hay không?”

Thiên Hành trở nên sững sờ và không nói được câu nào sau khi nghe xong những lời này. Đột nhiên cô nhớ lại giấc mơ mà cô đă có về người thư sinh. Cô nghĩ rằng: “Có thể nào người đàn ông này đă xuất hiện trong giấc mơ của ta?” Cô tự ḿnh cởi trói cho anh ta và lệnh cho đám lâu la đưa anh ta đi.

Đêm hôm ấy Thiên Hành trằn trọc măi không ngủ được. Cô cứ nghĩ măi về vấn đề nhân sinh, hôn nhân và lư tưởng của ḿnh. Một điều cứ ám ảnh cô măi là cô đă giết rất nhiều người trong 10 năm qua và là thủ lĩnh của một băng nhóm thổ phỉ. Một khi cô bắt đầu tu luyện, quá khứ sát nhân của cô có gây chướng ngại cho cô không? Ngoài ra, cô đă phát triển rất nhiều thói xấu khi là trại chủ ở sơn trại này. Cô có khả năng loại bỏ những điều ấy nếu tu luyện trong đời này hay không? Cô không ngừng nghĩ ngợi về những vấn đề này và không sao ngủ được.

Ngày hôm sau, cô kể về nỗi khổ sở của ḿnh cho Lư Bằng Phi nghe. Bằng Phi nói: “Không có vấn đề ǵ chừng nào cô nương c̣n có thiện niệm và thiện hành. Phật chỉ nh́n vào tâm người. Cổ nhân có câu: “Tri thác năng cải thiện mạc đại yên.” (Người tự biết lỗi và cải thiện chính ḿnh thật là bao dung vĩ đại). Phật Pháp có sức mạnh tiêu diệt những quan niệm hậu thiên và đưa con người trở về bản lai thuần chính. Ngoài ra… Cô nương đă quên mất tại hạ, tại hạ sẽ luôn ở bên cô nương. Nếu có vấn đề ǵ th́ xin cô nương cứ nói với tại hạ để chúng ta cùng giải quyết!”

Nh́n Bằng Phi thân đầy chính khí, Thiên Hành bất giác nảy sinh ḷng ngưỡng mộ. Cô thầm nghĩ: “Ta rất vui ḷng tầm Đạo cầu Pháp với người thư sinh này. Huống hồ anh ta rất giỏi thơ phú, và ta sẽ không buồn chán khi ở bên anh ta.” Cô bèn phóng tâm nói với Bằng Phi: “Kể từ bây giờ, nếu ngươi không đối xử tốt với ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi bảo đao đấy!” Bằng Phi nói: “Tại hạ đâu dám bắt nạt cô nương. Chừng nào cô nương không lớn tiếng hay nổi cơn thịnh nộ, tại hạ sẽ vô cùng biết ơn!” Hai người cười nói với nhau một lúc. Và rồi Thiên Hành triệu tập tất cả huynh đệ trong sơn trại để an bài sự việc của hai người. Sau đó hai người họ thành thân và cùng nhau xuống núi.

Khi đến chân núi Hoa Sơn, hai người hỏi bất cứ ai mà họ gặp về vị cao nhân kia. Họ không ngừng hỏi từ chân núi cho tới tận đỉnh núi, nhưng không ai từng nghe về một cao nhân như vậy. Trời đă bắt đầu tối, cho nên họ phải nghỉ qua đêm trong một ngôi miếu hoang trên đỉnh núi. Sáng sớm hôm sau, họ được chứng kiến cảnh Phật quang xuất hiện trên đỉnh núi. Tới tận hôm nay, tôi vẫn c̣n nhớ khoảnh khắc thiêng liêng ngày hôm đó! Đúng là:


“Thất thải Phật quang tự thiên hàng,
Vạn bàn tường thụy phá mê mang
Thù thắng mỹ diệu măn khung vũ,
Thần Phật từ bi chiếu đại thiên!”

Diễn nghĩa:

“Phật quang chiếu thẳng xuống từ bầu trời như bảy sắc cầu vồng,
Ánh sáng huy hoàng xua tan đi đám sương mù buổi sớm,
Thật là một cảnh tượng thiêng liêng và mỹ diệu,
Sự từ bi của Thần Phật tỏa sáng trên thế giới này!”

Họ vô cùng vui sướng và mong ước một điều thật kỳ diệu sẽ xảy đến.

Và rồi một điều ǵ đó thậm chí c̣n khó tin hơn đă xảy ra: Trong ánh quang huy, một vị Phật to lớn (cự Phật) xuất hiện, thật vô cùng đẹp đẽ và uy nghiêm! Với đài sen vàng dưới chân, Phật du hành khắp mọi nơi và cứu độ chúng sinh với ḷng từ bi vô hạn, đồng thời hiển hiện chân tượng trước mặt những người tu luyện chân chính để điểm hóa cho họ! Cặp vợ chồng khấu đầu không ngừng trước vị Phật. Vị cự Phật chỉ nh́n họ rồi nói một câu: “Dụng tâm lai tu, tất thành chính quả.” Rồi Phật biến mất trong ánh kim quang.

Cặp vợ chồng ôm chầm lấy nhau trong nước mắt! Họ chưa bao giờ hy vọng sẽ có cơ hội được gặp và nh́n tận mắt một cự Phật trong giây phút thiêng liêng ấy! Họ nghĩ: “Chúng ta chắc phải tích được rất nhiều phúc phận từ những kiếp trước!” Kể từ đó, họ sống trên ngọn núi Hoa Sơn và bắt đầu tu luyện. Mỗi khi họ thiếu Phật Pháp để chỉ đạo tại mỗi tầng thứ, họ lại nhận được những điểm hóa trong giấc mơ để giúp họ tiếp tục thăng hoa. Sau khi tu luyện trong gần 30 năm, khi đang ngồi đả tọa vào buổi trưa, họ đột nhiên nghe được tiếng Pháp nhạc trên bầu trời. Không lâu sau, nhiều đóa hoa trong suốt rơi xuống từ trên không trung, trông mười phần mỹ diệu. Sau đó, hai người họ bắt đầu phiêu đăng bay lên; cơ thể họ trở nên thông thấu (trong suốt) và vô cùng uy nghiêm. Rồi họ lại trông thấy vị cự Phật đang cười với họ. Sau đó, từ trên thiên thượng bay xuống một đài sen cùng một con hạc tiên. Thiên Hành bước lên đài sen c̣n Bằng Phi cưỡi trên lưng hạc tiên và bay lên trời. Những đám mây đầy màu sắc cũng theo họ bay lên trên thiên thượng. Cuối cùng họ đă được giải thoát khỏi ṿng luân hồi sinh tử!

Lời kết:

Có một câu nói của cổ nhân Trung Hoa: “Đạo tặc cũng phải có ‘đạo’”. Không kể là chúng ta đă làm ǵ trong quá khứ hay bao nhiêu việc xấu chúng ta đă làm, chúng ta vẫn có thể đạt viên măn chừng nào chúng ta c̣n tinh tấn trong tu luyện. Câu chuyện về luân hồi của tôi đă minh chứng rất rơ điều này.

florida80
10-19-2019, 21:55
Câu chuyện có thật về luân hồi: Bỏ mạng nơi hoang dă








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Lời mở đầu:

Đây là một phần của câu chuyện về cá nhân tôi trong suốt quá tŕnh lịch sử, về việc tôi đă nhận quả báo như thế nào sau khi làm những điều xấu ác. Mục đích của tôi khi viết ra bài này là để minh chứng rằng, khi bản thân chúng ta chấp trước vào những sai lầm và thiếu sót của người khác, chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận về nó. Có thể chính chúng ta cũng đă từng phạm phải những tội lỗi nghiêm trọng trong quá khứ. Tuy nhiên, Sư Phụ từ bi đă không để ư tới những việc làm xấu ác trong quá khứ của chúng ta. Chúng ta nên đánh giá một người một cách toàn diện, và chắc chắn không nên thu hẹp phạm vi bằng cách đánh giá người đó trong một khoảng thời gian nhất định hay riêng về khía cạnh nào đó. Miễn là họ có thể làm tốt trong hiện tại, và khắc phục được lỗi lầm, th́ họ vẫn xứng đáng được đánh giá cao! Tất nhiên, nguyên tắc của vũ trụ ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ vẫn là điều mà không sinh mệnh nào có thể chống lại! Bây giờ hăy trở lại câu chuyện của tôi.

Câu chuyện xảy ra là trong thời nhà Tùy (581 – 618 sau công nguyên). Kênh đào lớn Kinh Hàng đang được xây dựng vào khoảng thời gian đó, và đă mang đến sự ảnh hưởng và thịnh vượng cho khu vực Dương Châu. Có một tiên sinh họ Hà sống tại thành phố Dương Châu. Ông là người rất thành thật và trung hậu. Ông và vợ của ông làm việc rất chăm chỉ trong cửa hàng lụa tơ tằm của họ. Họ chỉ có một người con trai tên là Hạ Dương. Gia cảnh của gia đ́nh rất khá giả. Tuy nhiên, Hạ Dương khá hư đốn từ khi c̣n nhỏ và cậu bé đă phát triển rất nhiều tật xấu. Hơn nữa, Hạ Dương có một bản tính nổi loạn vô cùng đặc biệt. Cha mẹ của cậu đă mời về các lăo sư (thầy giáo) để giáo dục cậu, nhưng cậu luôn muốn đi chơi và không bao giờ tập trung vào việc học tập. Sau đó, cha cậu đă mời về một lăo sư dạy vơ để dạy cậu vơ thuật. Một thời gian sau, vị lăo sư này nhận thấy rằng Hạ Dương không có đủ đức hạnh để học vơ thuật; cậu rất tàn ác và muốn ǵ là làm nấy. V́ vậy, lăo sư chỉ dạy cậu một số kỹ năng vơ nghệ nông cạn bề ngoài. Ông nói với Hạ Dương: “Con đừng nên làm bất cứ điều ǵ xấu. Nếu không con sẽ hại người khác, cũng như hại chính ḿnh đó.” Sau đó, vị lăo sư rời đi. Vào lúc đó, Hạ Dương đă gần hai mươi tuổi. Cậu rất khỏe mạnh cường tráng và không sợ bất cứ ai. Một ngày nọ, cậu căi cọ với cha cậu chỉ v́ một điều nhỏ nhặt. Rồi cậu rất tức giận và bỏ nhà ra đi mà không hề nói với cha mẹ câu nào.

Ngay sau khi rời khỏi nhà, cậu đă kết bằng hữu với một đám côn đồ loạn đảng. Bởi v́ cậu biết một chút vơ nghệ, cậu đă trở kẻ cầm đầu của băng đảng nhỏ này. Những kẻ lưu manh dành phần lớn thời gian của chúng vào việc tiệc tùng, uống rượu, bài bạc và ăn chơi trụy lạc. Không lâu sau, chúng đă tiêu hết số tiền mà chúng có, rồi bắt đầu đột nhập vào nhà dân chúng để trộm cắp tài vật và cưỡng hiếp các cô gái xinh đẹp. Trong một thời gian ngắn, chúng đă khuấy động khắp thành Dương Châu và nơi này bị rơi vào cảnh náo loạn. Lời than văn của toàn dân trăm họ được nghe thấy ở khắp mọi nơi. Sau khi cha mẹ cậu nghe được tin cậu đă làm những điều độc ác như vậy, họ vô cùng tức giận rồi lần lượt qua đời. Sau đó, quan phủ đă truy bắt những kẻ lưu manh trong băng đảng này và hành quyết chúng. Hạ Dương không có mặt ở đó khi những kẻ đồng bọn bị bắt, và cậu ta đă may mắn thoát khỏi tai họa. Thay v́ phản tỉnh sau bài học này, cậu ta vẫn tỏ ra không hề hối cải. Sau khi lẩn trốn trong ṿng một năm, cậu ta bắt đầu tác oai tác quái trở lại, và với thủ đoạn c̣n hạ lưu và tàn nhẫn hơn nữa.

Một ngày nọ, vào lúc trời nhá nhem tối, cậu ta lẻn vào tư gia của gia đ́nh Triệu viên ngoại, một điền chủ giàu có. Thật t́nh cờ, tiểu thư nhà họ Triệu đang chuẩn bị xuất giá trong hai ngày nữa, và căn nhà được trang hoàng bằng đèn lồng, giấy màu, với bầu không khí tràn đầy niềm phấn khởi và hạnh phúc. Sau khi Hạ Dương phát hiện ra điều này, cậu ta nghĩ rằng: Ta nghe nói rằng tiểu thư nhà họ Triệu xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu ta có thể… Ta có thể được cả người đẹp lẫn tiền bạc! V́ vậy, cậu ta đă lẻn đến khuê pḥng của Triệu tiểu thư, vận dụng mánh khóe của ḿnh bằng cách liếm ướt giấy dán cửa sổ, sau đó chọc thủng một lỗ nhỏ ở đó để quan sát. Khi nh́n vào bên trong thông qua cái lỗ nhỏ đó, cậu ta thấy Triệu tiểu thư đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn và làm một số việc thêu thùa. Cô đang thêu một cặp vịt uyên ương chơi đùa trên mặt nước. Ngay lúc ấy, Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên và tủm tỉm cười một ḿnh. Có lẽ cô đang nghĩ tưởng về tương lai tươi sáng và hạnh phúc của ḿnh. Vẻ đẹp của cô đă làm cho Hạ Dương vô cùng sửng sốt. Có thể nói rằng sự kiều diễm của cô khiến cho mặt trăng bị lu mờ và làm cả nụ hoa phải xấu hổ. Sự mỹ lệ của cô có thể khiến cho chim sa cá lặn, và thậm chí một nàng tiên trên thiên giới cũng phải e thẹn khi so sánh với dung nhan của cô! Sự mỹ lệ của cô đơn giản là ngoài sức mô tả. Hạ Dương cảm thấy khó cưỡng lại trước vẻ đẹp của Triệu tiểu thư. Và sau đó, cậu ta đă quyết định sử dụng một phương pháp mà giới giang hồ coi là hạ lưu đê tiện nhất. Cậu ta đă thắp lên một loại hương mà có thể làm cho người ta rơi vào trạng thái mê man. Một lúc sau, Triệu tiểu thư bắt đầu hắt hơi rồi ngă xuống sàn. Sau khi Hạ Dương thấy ḿnh đă thành công, cậu ta nhảy vào pḥng của Triệu tiểu thư qua đường cửa sổ, thổi tắt nến và bế cô lên giường. Trong khi cưỡng hiếp cô, cậu ta c̣n nói: “Triệu tiểu thư, nàng là người trinh nữ thứ năm mà ta đă cưỡng hiếp!” Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng nói vọng từ bên ngoài: “Tại sao ánh nến trong pḥng Triệu tiểu thư lại bị tắt vậy? Tại sao cửa sổ lại mở toang thế này?” “Không tốt rồi! Khẳng định là tên thái hoa dâm tặc đă đột nhập vào pḥng tiểu thư! Tên tiểu tử lưu manh đó không có điều ác nào là không làm! Người đâu!!” Và sau đó người ấy hô hoán lên để báo động cho gia nhân chạy tới lùng bắt Hạ Dương. Sau khi Hạ Dương nhận thấy hành vi đồi bại của ḿnh đă bị phát hiện, cậu ta nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lao ra khỏi cửa. Nhân lúc người nhà không chú ư, cậu ta trèo qua bờ tường ở phía sân sau rồi chạy trốn.

Vừa khi cậu ta nhảy ra khỏi sân sau, những người lính gác nh́n thấy cậu ta và đuổi theo cậu ta rất gắt gao. Hạ Dương không c̣n cách nào khác ngoài việc cắm đầu chạy thục mạng theo những ngơ hẻm cũng như t́m mọi cách để trốn thoát. Rồi cậu ta chạy tới một nơi hoang vu. Khi ấy cậu ta quay lại nh́n và thấy rằng không c̣n một ai ở phía sau. Cậu ta muốn ngồi xuống và nghỉ một chút. Ngay lúc đó, cậu ta trông thấy một người tiến đến gần. Người này được giang hồ biết đến với cái tên Vương Thiên Tả đại hiệp, vị hảo hán chuyên hành hiệp trượng nghĩa với một cây cương đao trong tay . Khi Hạ Dương vừa trông thấy Vương Thiên Tả, cậu ta dựng ngay dậy và cắm đầu cắm cổ chạy. Thực ra Vương Thiên Tả không hề chú ư đến Hạ Dương cho tới khi cậu ta cố gắng chạy đi. Vương Thiên Tả bèn quan sát người đang bỏ chạy, và nhận ra đây chính là Hạ Dương, tên vô lại không điều ác nào mà không làm. V́ vậy, Vương Thiên Tả đă đuổi theo Hạ Dương và giết cậu ta bằng cây cương đao của ḿnh. Sau đó Vương Thiên Tả vứt xác của Hạ Dương vào một nơi hoang vu, và đó là quả báo mà cuối cùng Hạ Dương đă phải nhận. Số phận của Hạ Dương giống hệt những ǵ mà nhà văn Ngô Thừa Ân vào triều Minh sau đó hàng trăm năm đă miêu tả trong một bài thơ (Ngô Thừa Ân là tác giả cuốn tiểu thuyết Tây Du Kư):

florida80
10-19-2019, 21:55
“Nhân tâm sinh nhất niệm,
Thiên địa tận giai tri,
Thiện ác nhược vô báo,
Càn khôn tất hữu tư!”

Diễn nghĩa:

“Khi một niệm khởi phát từ tâm con người,
Cả trời và đất đều biết,
Thiện và ác mà không có báo ứng,
Th́ vũ trụ này thật quá ích kỷ!”

Một lúc sau, Vương đại hiệp đến gặp thân nhân trong gia đ́nh Triệu viên ngoại và gia đ́nh họ kể với Vương đại hiệp về điều đă xảy ra. Vương đại hiệp vô cùng tức giận và anh đi t́m xác của Hạ Dương để cho thêm vài nhát chém nữa. Sau đó, xác của Hạ Dương bị ăn bởi những con chó hoang nơi rừng núi. Khi Vương đại hiệp và gia đ́nh họ Triệu trở về nhà th́ họ thấy Triệu tiểu thư đă treo cổ tự vẫn sau khi cô phát hiện ra ḿnh đă bị cưỡng hiếp. Gia đ́nh Triệu viên ngoại phải trải qua nỗi đau buồn khôn tả khi hỉ sự của gia đ́nh chuyển thành tang sự.

Hăy để sang một bên việc gia đ́nh Triệu viên ngoại tổ chức tang lễ như thế nào và trở lại với Hạ Dương. Sau khi Hạ Dương bị giết, nguyên thần của cậu ta rời khỏi thân thể. Bởi v́ Hạ Dương đă làm rất nhiều điều ác khi c̣n sống, cậu ta bị giáng xuống địa ngục tầng thứ sáu. Sau một thời gian dài trả nghiệp ở nơi đó, cậu được chuyển sinh làm thú vật, và phải mang thân trâu ngựa trong hơn một trăm năm trong tầng thứ đó. Khi cậu phải chịu đựng đau khổ nơi địa ngục tầng thứ sáu, một vị Bồ Tát t́nh cờ phái thị nữ của ḿnh đi thị sát một số nơi trong tầng thứ thấp. Sau khi người thị nữ của Bồ Tát thấy cảnh Hạ Dương phải chịu đau khổ dưới địa ngục, cô đă thưa lại câu chuyện với Bồ Tát sau khi trở về. Bồ Tát bèn sử dụng huệ nhăn của ḿnh để nh́n thấu lai lịch của Hạ Dương. Sau đó, Bồ Tát đă nảy ra một ư tưởng nhằm giúp Hạ Dương giải quyết ác duyên của cậu với năm cô gái mà cậu đă cưỡng hiếp.

Dưới thời Vơ Tắc Thiên trị v́, trong thành Dương Châu, có một gia đ́nh họ Hạ cũng có một cậu con trai tên là Hạ Dương. Cậu bé này t́nh t́nh thật thà đôn hậu, và có tài năng từ khi c̣n rất nhỏ. Hàng ngày, cậu làm việc siêng năng và điều hành cơ sở kinh doanh, một ngân hàng nhỏ, cùng với cha cậu. Trước khi cậu bước sang tuổi hai mươi, rất nhiều gia đ́nh các cô gái tới gia đ́nh họ để đề nghị kết làm thông gia. Hai cô gái đầu tiên mà cậu đă hứa hôn lâm bệnh nặng rồi qua đời. Gia đ́nh họ Hạ bèn hỏi một thầy toán mệnh lư do, và họ nói rằng hai cô gái này đă được chùa gọi về để tu hành. Sau đó, Hạ Dương cưới ba người vợ khác. Người vợ cả đanh đá và rất hay ghen. Người vợ thứ hai th́ tính t́nh khá tốt và là người mà Hạ Dương yêu thương nhất. Người vợ thứ ba là người đẹp nhất trong số ba người phụ nữ trên, nhưng cô ta rất yêu chuộng tiền bạc.

Hạ Dương yêu quí người vợ thứ hai của ḿnh hơn cả. Vài năm sau, người vợ cả, do quá ghen đă nhảy xuống một cái giếng tự vẫn. Không lâu sau, người vợ thứ hai cũng qua đời v́ một căn bệnh cấp tính. Những tai ương liên tiếp giáng xuống đầu Hạ Dương lớn đến mức mái tóc của cậu đă chuyển thành màu trắng ngay trước khi cậu ba mươi tuổi. Ngoài ra, cậu c̣n bị người khác lừa đảo trong một giao dịch buôn bán, và ngân hàng nhỏ phá sản, khiến cậu lao đao và vô cùng tuyệt vọng. Sau khi người vợ thứ ba thấy cậu đă rơi vào cảnh khốn cùng, cô ta đă gói ghém những đồ vật có giá trị vào một bao nhỏ rồi rời đi. Giờ đây, Hạ Dương không c̣n lại ǵ cả.

Tại thời điểm đó, Hạ Dương đă khóc đến cạn cả nước mắt. Cậu nghĩ, “Điều ǵ đă làm cho số phận của ta đen đủi đến như vậy?” Không c̣n sự lựa chọn nào khác, cậu đành tha hương và lưu lạc khắp nơi. Một ngày nọ, cậu nằm ngủ trên đỉnh núi Thái Sơn và đă có một giấc mộng dài. Trong giấc mộng ấy, cậu đă thấy tất cả điều ác mà cậu đă gây ra vào thời nhà Tùy. Sau khi tỉnh dậy, cậu nhận thấy rằng [luật] nhân quả báo ứng quả nhiên có thật! V́ vậy, cậu đă trở thành một đạo sĩ tu luyện trong một Đạo viện gần núi Thái Sơn.


“Ân oán vô thường nghiệp tùy thân,
Thiện ác tất báo quả thị chân,
Nhược đắc phúc báo thiện vi nhân,
Càn khôn lăng lăng thiện ác phân!”

Diễn nghĩa:

“Ân oán không bao giờ ngớt, nghiệp vẫn đi theo mỗi người,
Thiện ác đều có báo ứng, quả nhiên là điều chân thực,
Muốn được phúc báo th́ phải lấy thiện đăi người,
[Luật] Vũ trụ phân biệt rơ thiện và ác!”

Lời kết:

Người nào tinh ư th́ sẽ biết ngay rằng nhân vật Hạ Dương được đề cập đến trong bài viết chính là tôi. Tôi đă từng làm rất nhiều điều ác. Tuy nhiên, Sư Phụ vẫn không bỏ rơi tôi và Ngài đă an bài cho tôi đắc được Pháp Luân Đại Pháp, một may mắn vô cùng khó gặp từ thuở xa xưa. Trong thời nhà Tùy, người trinh nữ thứ năm mà tôi đă cưỡng hiếp chính là người vợ thứ hai của tôi trong triều đại Vơ Tắc Thiên. Ba trong số năm cô gái trên đă đắc Pháp trong kiếp sống hiện tại của họ, nhưng hai người c̣n lại, tiếc là, không đắc được thân người. Thay vào đó, họ đă chuyển sinh thành những cái cây.

Việc xem xét lại lịch sử và hiểu biết rơ ràng tất cả quan hệ nhân quả có thể xóa sạch hết thảy bụi bặm trong tâm trí của chúng ta. Bằng cách xem xét bản thân và khám phá nguồn gốc sự tồn tại của tất cả những người xung quanh chúng ta, mục tiêu cơ bản của tôi khi viết ra loạt bài về luân hồi này là để phán xét một người một cách toàn diện. Tất cả mọi thứ là để chứng thực Pháp. Con đường chúng ta đi phải thật ngay chính. Chúng ta không nên để lại bất cứ một sự hối tiếc nào và phải xứng đáng với lời thệ nguyện linh thiêng mà chúng ta đă lập trước vị Phật Chủ!!

florida80
10-19-2019, 21:56
Câu chuyện có thật về luân hồi: Cơn gió bấc tại Đôn Hoàng








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Lời mở đầu: Tôi mong muốn chia sẻ một bài học quư báu mà tôi đă học được từ quá tŕnh tu luyện của tôi ở một trong những đời trước. Qua việc chia sẻ câu chuyện này, tôi hy vọng sẽ giải thoát bản thân khỏi tâm chấp trước của ḿnh, thứ gắn liền với những bức bích họa [trên động đá] tại Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc. Ngoài chấp trước vào mảnh đất này, tôi cũng từng rất chấp trước vào những bức bích họa vẽ h́nh Phật trên những động đá tại Đôn Hoàng. Khi tôi đi ngang qua đó lần đầu tiên, tôi cảm thấy dường như đă thấy chúng từ trước, mặc dù tôi không thực sự hiểu chúng đại diện cho điều ǵ.

Thật khó để mô tả mong muốn của tôi trong việc t́m một trường phái tu luyện mà có thể giải thoát bản thân khỏi sự luân hồi chuyển sinh măi măi, ở giữa cơn gió bấc trên đại mạc tại tỉnh Cam Túc. Trong kiếp luân hồi đó, tôi đă xem việc tu luyện như là một cách để trốn tránh thực tế phũ phàng. Ngoài ra, tôi đă không thể loại bỏ được chấp trước mạnh mẽ của tôi vào chữ ‘t́nh’. Do vậy, tôi đă bỏ lỡ cơ hội đạt viên măn trong kiếp luân hồi đó. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ khi đă an bài cho tôi cơ duyên quư giá được tu luyện Pháp Luân Công trong kiếp sống hiện tại. Tôi muốn nhân cơ hội này để nhắc nhở mọi người rằng tu luyện là rất nghiêm túc và thần thánh. Nếu một người ôm giữ một động cơ kín đáo nào đó hay không thể loại bỏ các tâm chấp trước, người đó sẽ bỏ lỡ cơ duyên tiền định này. Chúng ta chỉ có cơ hội cuối cùng này để tu luyện. Đây là cơ hội sẽ không bao giờ quay trở lại. Hăy trân quư cơ hội này, v́ chúng ta đă chờ đợi điều này trong rất nhiều kiếp sống và c̣n v́ mục đích cứu độ chúng sinh, những người đă đặt rất nhiều hy vọng vào chúng ta! Hăy tinh tấn trên con đường tu luyện của chúng ta. Chúng ta không được lăng phí một giây phút nào trong thời điểm trọng đại và huy hoàng này. Chúng ta phải làm tṛn lời cam kết của chúng ta! Chúng ta không thể để Sư Phụ thất vọng sau khi Ngài đă liên tục ban cho chúng ta cơ hội tu luyện.

* * * * * * * * * * * * * * * * * *

Câu chuyện của tôi xảy ra trong thời “An Sử chi loạn” [1] vào năm 755 sau công nguyên, vào những năm cuối thời trị v́ của Hoàng Đế Huyền Tông đời nhà Đường. Cuộc nổi dậy đă phá hủy hoàn toàn triều đại nhà Đường và phải mất nhiều năm sau để tái lập lại sự thịnh vượng. Tại trấn Cảnh Đức, tỉnh Giang Tây, có một thiếu niên tên là Lâm Giang. Cậu sống tại Hữu Tài Phường, nằm bên ngoài cổng thành phía Nam thị trấn. Cha của cậu đă dạy cậu một công phu nội gia (tu nội). Do đó, cậu đă trở nên nổi tiếng với tài năng văn vơ song toàn của ḿnh.

Cha mẹ của Lâm Giang làm việc tại Giang Bắc, v́ vậy cậu sống một cuộc sống khá sung túc và thoải mái. Điều đáng tiếc nhất là Lâm Giang không thể ở cùng cha mẹ, và cậu sống cùng người chú ruột. Lâm Giang cùng với tiểu nữ nhà hàng xóm, A Tú, có với nhau một t́nh cảm ngây thơ trong sáng tựa như ‘thanh mai trúc mă’ [2] từ khi chúng c̣n nhỏ. Họ rất gần gũi nhau. A Tú có một đôi mắt sáng long lanh, tựa như mặt nước hồ trong trẻo và tinh khiết. Mẹ của A Tú đă qua đời từ khi cô bé c̣n nhỏ. Cha cô trở thành nghiện đánh bạc và thường đi đánh bạc tại ṣng bạc lớn nhất trong vùng – Thuận Nghĩa Phường. Cha của A Tú luôn luôn thua tiền sau khi đánh bạc và đă hoang phí gần hết gia tài. Đôi khi gia đ́nh của Lâm Giang cho họ vay một chút tiền. A Tú thường khóc một ḿnh v́ cha cô nghiện đánh bạc.

Một ngày nọ vào buổi trưa, Lâm Giang và A Tú nắm tay nhau đi vào thị trấn du ngoạn. Khi c̣n cách chợ vài bước, đột nhiên họ chú ư tới một thanh niên đến từ một gia đ́nh giàu có đang cố gắng bắt cóc một thiếu nữ. Trong khi cố gắng vồ lấy cô gái, người thanh niên hét lên: “Đại gia ta đă cưới 13 người vợ lẽ rồi. Hôm nay ta sẽ đưa nàng về nhà làm người vợ lẽ thứ 14 của ta! Chúng bay đâu! Đưa nàng về nhà!” Và rồi vài tên đàn em của hắn vồ lấy người thiếu nữ và quăng cô vào một chiếc kiệu nhỏ màu xanh. Khi Lâm Giang nh́n thấy vụ bắt cóc, cậu hét lên: “Dừng lại! Sao các ngươi dám bắt cóc và cưỡng bức con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật? Thả ngay cô ấy ra, bằng không các ngươi sẽ nếm mùi nắm đấm của ta!”

Người thanh niên nói: “Tên tiểu tử quê mùa này ở đâu ra vậy? Ai dám ngăn cản đại gia ta đây? Chúng bay đâu, cho tên tiểu tử nhà quê này một bài học!”

Lâm Giang tung một nắm đấm vào người thanh niên, nhưng bị trượt v́ anh ta kịp né đ̣n. Vài tên đàn em của hắn nhảy xổ vào Lâm Giang, nhưng cậu đă nhanh chóng đánh ngă họ xuống đất. Người thanh niên liều lĩnh kia cũng bị đánh.

Đến khi Lâm Giang định rời đi, người thanh niên kia nói: “Cho ta biết tên nếu ngươi dám. Chẳng lẽ ngươi định bỏ trốn mà không để lại danh tính hay sao!”

Lâm Giang nói lớn: “Tên ta là Lâm Giang, là nhân sĩ vùng này. Ta sống tại Hữu Tài Phường phía bên ngoài cổng thành. Nhà ngươi được chào đón đánh một trận với ta vào bất cứ lúc nào!”

Rồi cậu nắm lấy tay A Tú và tiếp tục đi du ngoạn. Trên đường đi, Lâm Giang nói với A Tú: “Hôm nay đánh nhau với tụi vô lại này vui thật đấy.” Họ cười suốt cả ngày hôm đó và rất vui vẻ.

Vào ban đêm, sau khi Lâm Giang trở về nhà, người chú nói với cậu rằng ông đă nghe về sự t́nh vừa xảy ra hôm nay. Ông khuyên nhủ Lâm Giang: “Cháu thật chẳng biết trời cao đất dày là ǵ. Cháu có biết hôm nay cháu đă đắc tội ǵ không?”

“V́ chuyện ǵ thế ạ?” Lâm Giang hỏi lại v́ cảm thấy thật khó hiểu.

“Cậu thanh niên kia là chủ nhân của ṣng bạc lớn nhất trong thị trấn – Thuận Nghĩa Phường. Cha của cậu ta là Tri Phủ ở Vũ Tây. Ông ta có thế lực trong Triều đ́nh. Cháu có biết tấn công con trai của một gia đ́nh quyền thế như vậy là tội ǵ không?!” Lâm Giang bắt đầu cảm thấy áp lực to lớn đè nặng lên ḿnh.

Hai hôm sau, Lâm Giang nhận được một lá thư từ người cha, trong đó ông yêu cầu cậu tới Giang Bắc và giúp ông trong công việc. Trong ngày từ biệt trước khi lên đường, Lâm Giang nắm tay A Tú dưới ánh trăng và nói chuyện với cô trong suốt cả buổi tối. Lâm Giang nói: “Ta sẽ trở về, lâu nhất là 10 đến 15 ngày nữa. Khi ta trở lại, chúng ta sẽ thành thân. Và rồi chúng ta sẽ ở cùng cha mẹ ta. Ta sẽ làm việc cùng ông tại Giang Bắc. Chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao!”

A Tú nói với đôi mắt ngấn lệ: “Huynh sớm trở về nhé! Muội sẽ đợi huynh!” Sau đó Lâm Giang khởi hành đi Giang Bắc.

A Tú trở về nhà trong tâm trạng vô cùng buồn bă. Vừa về đến nhà th́ cô nghe phụ thân nói: “Hôm nay cha đi đánh bạc tại Thuận Nghĩa Phường và đă nợ họ 20 nén bạc.”

Sau khi nghe về việc nợ bạc của phụ thân, A Tú vô cùng lo lắng. Cô phàn nàn: “Cha vẫn cứ chứng nào tật nấy. Tại sao cha không từ bỏ cái việc đánh bạc đó đi? Lâm Giang đă đánh chủ nhân nơi đó mấy hôm trước. Sớm hay muộn hắn sẽ quay lại gây sự. Giờ cha đang nợ hắn bạc, con e rằng hắn sẽ quay lại sớm cho mà xem!”

Không lâu sau người thanh niên vô lại, chủ nhân của Thuận Nghĩa Phường cùng vài tên đàn em to con đập cửa xông vào nhà. Hắn cười thô bỉ: “Tốt rồi, cả hai đều ở nhà. Tên tiểu tử Lâm Giang đă đánh ta và làm hỏng việc của ta. Hôm nay ta sẽ bắt vị hôn thê tương lai của hắn phải bồi thường! Lăo già, nếu lăo trả lại ta ngay 20 nén bạc lăo đă nợ th́ ta sẽ thả con gái lăo. Bằng không… chúng bay! Lột hết quần áo của cô ta ra!”

Cha của A Tú vừa khóc lóc vừa cầu khẩn: “Không! Xin đừng! Xin các người! Hăy để con gái tôi được yên!” Tuy nhiên những kẻ côn đồ đă làm ngơ trước lời cầu xin của ông. Chúng nhanh chóng lột hết quần áo của A Tú. Kẻ thanh niên ác c̣n hơn cả cầm thú kia đă cưỡng hiếp A Tú ở ngay trước mặt mọi người. Nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả những ǵ mà A Tú phải chịu đựng. Chúng đă rạch mặt và cơ thể của cô bằng dao rồi sau đó rắc muối lên vết thương… (Thứ lỗi cho tôi. Tôi không thể kể chi tiết hơn nữa v́ quả thật sự đau đớn là không sao tả nổi).

A Tú vẫn chưa chết nhưng đă hôn mê bất tỉnh sau khi những kẻ côn đồ kia rời đi trong tiếng cười man dại. Phụ thân của A Tú cố gắng bế cô sang nhà của Lâm Giang và đem nguyên sự t́nh kể lại với người chú của Lâm Giang. Sau khi nghe xong câu chuyện, chú của Lâm Giang bật khóc. Ông ngay lập tức cho người báo tin gấp tới Lâm Giang, đồng thời mời vị lang trung tốt nhất trong thị trấn tới cứu chữa cho A Tú. Tuy nhiên không ai cứu nổi A Tú. Lâm Giang tức tốc trở về nhà sau khi nghe tin. Cậu chạy vội vào nhà, ôm A Tú đang hôn mê trong ṿng tay ḿnh rồi khóc thống thiết: “Là ta đă hại muội! Là ta đă hại muội!”

Ba ngày ba đêm sau, Lâm Giang vẫn thức trắng và ôm A Tú trong ṿng tay. Cậu khóc nhiều đến nỗi không c̣n một giọt nước mắt. Chỉ có vài ngày sau mà Lâm Giang trông như thể là đă già đi vài tuổi.

Vào sáng sớm ngày thứ tư, A Tú đột nhiên tỉnh lại. Khi cô nhận thấy cô đang ở trong ṿng tay của Lâm Giang, cô nức nở một cách yếu ớt: “Lâm Giang ca, muội e rằng muội không thể trở thành thê tử của huynh trong kiếp này. Huynh sẽ vẫn cưới muội trong kiếp sau chứ? Muội hứa rằng chúng ta sẽ lại đoàn tụ trong kiếp tới. Muội sẽ vẫn yêu huynh!”

Lâm Giang gào lên: “Ta muốn muội măi măi ở bên ta kể từ kiếp này. Kiếp này!”

“Muội e rằng muội không thể làm điều đó trong kiếp này. Lâm Giang ca, hăy bảo trọng! Muội đi đây!”

“Không! Không! Đừng bao giờ rời xa ta!” Lâm Giang lay thân thể của A Tú một cách lo lắng, nhưng mắt A Tú đă nhắm và cơ thể cô dần dần cứng lại…

Năm ngày sau, Lâm Giang mai táng A Tú dưới gốc một cây liễu ở bên ngoài thành. Ban đầu trời mưa lất phất, nhưng khi việc an táng đă hoàn tất, bầu trời dần trở nên trong sáng hơn. Trên bầu trời phía tây xuất hiện một chiếc cầu vồng vô cùng ngoạn mục. Để giữ hoài niệm về A Tú, Lâm Giang đặt bút viết một bài thơ:

florida80
10-19-2019, 21:56
“Thanh mai trúc mă nguyệt trung hành,
A Tú dữ ngă hỗ tương kính,
Kim triêu nhữ dĩ hàm oan khứ,
Chỉ lưu Lâm Giang thân nhất nhân,
Nhữ thuyết dữ ngă trường tương bạn,
Nguyện nhữ thệ ngôn năng thành chân,
Sinh sinh thế thế thủ khiên thủ,
Tự tại như ư thế thượng hành!”

Diễn nghĩa:

“Thanh mai trúc mă đi dưới ánh trăng,
A Tú và ta kính trọng lẫn nhau,
Hôm nay nàng hàm oan ra đi,
Để lại Lâm Giang một thân một ḿnh,
Nàng nói chúng ta sẽ măi là bạn của nhau,
Ta hy vọng nàng sẽ giữ lời thề,
Đời đời vẫn nắm tay nhau,
Bước đi ung dung và như ư trên thế gian!”

Sau khi viết xong bài thơ, Lâm Giang định đốt nó đi. Nhưng trước khi cậu kịp đốt nó, tờ giấy bỗng bay lên không trung (mà không có cơn gió nào) rồi tự bốc cháy…

Sau khi trở về thị trấn, Lâm Giang tới Thuận Nghĩa Phường toan báo thù, nhưng người thanh niên kia đă rời khỏi thị trấn. Để hả giận, Lâm Giang phá hủy ṣng bạc Thuận Nghĩa Phường. Sau đó người ta nói rằng người thanh niên kia đă chết ở tuổi 35 do thân thể suy nhược v́ quá đam mê nữ sắc.

Lâm Giang cảm thấy vô cùng đau buồn khi ở tại Giang Nam, v́ cậu luôn luôn nghĩ về A Tú. Cậu đă quyết định du hành tới vùng hoang mạc. Cậu nghĩ: “Tại nơi sa mạc này, sẽ không c̣n những tranh đấu thương tâm và âm mưu hiểm ác nữa.” Sau khi bái biệt người chú và phụ thân của A Tú, cậu lên đường đi về phía Tây Bắc. Cuối cùng cậu đến một nơi phụ cận vùng Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc. Gió bấc thổi quanh năm tại đây. Cậu đi qua một vài động đá với những bức tượng Phật đang xây dở. Sau khi cậu nh́n ngắm những bức bích họa và tượng Phật bằng đá đẹp đẽ này, cậu bắt đầu nảy sinh ḷng sùng kính Phật.

Khi đi ngang qua một tu viện Phật giáo, cậu chạy tới bái kiến vị sư trụ tŕ, một người đức cao vọng trọng nhưng thái độ vô cùng khiêm nhường. Lâm Giang muốn ông thu nạp cậu làm đồ đệ, nhưng lăo tăng nói: “Thí chủ có căn cơ phi phàm nhưng mang tâm phàm quá nặng. Vậy hôm nay ta thu nhận thí chủ làm đệ tử tục gia, vậy được chứ?”

“Tạ ơn Sư phụ!” Lâm Giang vừa khấu đầu vừa nói. Thế rồi Lâm Giang trở thành đệ tử tục gia của vị sư trụ tŕ tại hang Mạc Cao.

Vài ngày sau, Lâm Giang phát hiện thấy một ḍng suối trong mát nằm ngay dưới chân núi cát. Ḍng nước trong trẻo ấy tựa như đôi mắt mỹ lệ của A Tú. Khi nghĩ về A Tú, Lâm Giang lại cảm thấy vô cùng thống khổ trong ḷng. Cậu nghĩ: “Ta đă phải bỏ nhà ra đi để thoát khỏi nỗi đau xa cách người mà ta hằng thương mến. Chẳng ngờ nỗi thống khổ này lại sâu sắc và nặng nề đến nhường ấy!” “Ta phải tu hành cho tốt!” Lâm Giang tự an ủi ḿnh. Hai mươi năm sau, nỗi đau khi mất A Tú đă phai nhạt dần cùng với sự tu luyện của cậu. Ngay trước khi viên măn, Lâm Giang có thể bay lượn trên không trung. Tuy nhiên, mỗi khi cậu nh́n thấy ḍng suối h́nh trăng lưỡi liềm, cậu lại liên tưởng đến đôi mắt mỹ lệ và trong trẻo của A Tú. Kết quả là, cậu đă bỏ lỡ cơ hội đạt viên măn. Cậu khóc trong nước mắt, và hối tiếc cho sự kém tinh tấn của bản thân ḿnh. Ngay lúc ấy, một thanh âm to lớn vang vọng trên bầu trời:


“Tu luyện t́nh vị tận,
Chẩm dạng lượng tâm tính?
Vô lậu phương khả thành,
Nhân yếu tái tinh tiến!”

Diễn nghĩa:

“Tu luyện nhưng chưa bỏ được chữ ‘t́nh’,
Ta đánh giá tâm tính con thế nào đây?
Phải ‘vô lậu’ [3] mới có thể thành công,
Con lại phải tinh tấn lần nữa thôi!”

Cậu đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đă nói cậu “Căn cơ phi phàm nhưng tâm phàm quá nặng”, quả là đạo lư! Cậu đă phải trả một cái giá quá đắt chỉ v́ chấp trước vào chữ ‘t́nh’! Cậu quỳ gối xuống đất với hai tay chắp trước ngực trong thế hợp thập rồi phát nguyện: “Nếu con có cơ hội tu luyện lần nữa trong Phật Pháp, con nhất định sẽ nắm chắc cơ hội và tu thành chính quả!” Sau khi nguyện đă phát ra, nguyên thần của Lâm Giang rời khỏi thân thể và tiếp tục đi vào ṿng luân hồi chuyển thế…

Lời kết:Sau khi viết xong bài viết này, tôi cảm thấy nhân tố ‘t́nh’ trong tôi đă bị thanh lư đi nhiều. Cái cảm giác đau khổ khi phải vượt qua chữ ‘t́nh’ đă biến mất, đồng thời xuất lai một cảm giác được giải thoát khỏi nó. Tôi cảm thấy thật ung dung tự tại!

Chú thích của người dịch:

[1] “An Sử Chi Loạn”: cuộc phản loạn quy mô lớn đời nhà Đường, được cầm đầu bởi An Lộc Sơn (nguyên là một tiết độ sứ của Triều đ́nh) và thuộc hạ là Sử Tư Minh. Cái tên ‘An Sử’ là lấy từ tên họ của hai người này ghép lại mà ra.

[2] ‘Thanh mai trúc mă’: Câu ‘Thanh mai trúc mă’ lấy lời và ư từ bài Trường Can hành của Lư Bạch (701 – 762) đời nhà Đường, ngụ ư t́nh cảm thắm thiết của lứa đôi.

[3] ‘Vô lậu’: Không c̣n thiếu sót, đối lập với ‘hữu lậu’ nghĩa là c̣n thiếu sót.

florida80
10-19-2019, 21:57
Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] ‘Bảo ngọc’ mà tôi nói tới không phải là miếng ngọc bội quư giá được đeo bởi nhân vật Giả Bảo Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng. Đó là một vật vô cùng quan trọng ở một trong những kiếp luân hồi của tôi.

Câu chuyện bắt đầu từ phủ Bảo Định, tỉnh Hà Bắc trong một ngày mùa hè dưới thời Chánh Đức (1505-1521 sau công nguyên) ở triều Minh. Một ngày, trong phủ tổ chức một buổi họp chợ lớn ngoài trời náo nhiệt mà thu hút rất nhiều người mua và người bán. Một lăo nhân khoảng 60 tuổi cũng tới khu chợ. Bà đến từ một gia đ́nh văn nhân và là người có học thức, nhưng sau này gia đ́nh bà lụn bại dần. Chồng của bà chết 5 năm trước và bà đă mất liên lạc với con cái, không biết rằng chúng c̣n sống hay đă chết. Do vậy, bà phải tự chăm sóc lấy bản thân và thường tới khu phố để mua sắm vật dụng đă 5 năm nay. Hôm đó là một ngày nắng đẹp, nhưng sau đó trời bắt đầu đổ mưa phùn. Sau khi mua một vài vật dụng cần thiết, vị lăo nhân vội vă trở nhà bà ở Ngọc Lâm Bảo, một khu ngoại ô cách phủ Bảo Định khoảng 65 dặm. Trên đường về nhà, cơn mưa phùn chuyển thành cơn mưa rào. Lăo nhân trông thấy một ngôi miếu đổ nát bên đường và bà nhanh chóng chạy vào bên trong để trú mưa.

Sau khi lăo nhân bước vào trong sảnh ngôi miếu, bà nhận thấy rằng đây là một ngôi miếu thờ Phật Di Lặc. Không có tăng nhân nào ở bên trong và mọi thứ đều bị phủ lên một lớp bụi dày. Dường như đây là một ngôi miếu bị bỏ hoang. Đột nhiên lăo nhân nghe thấy tiếng một đứa bé đang khóc trên chiếc bàn dùng để đựng đồ cúng dường. Bà lần theo tiếng khóc và thấy một đứa bé trai được bọc trong một tấm chăn. Đứa bé trông thật thanh tú và khả ái. “Không biết ai đă để quên đứa bé này ở đây nhỉ?” lăo nhân tự hỏi. Bà giở tấm chăn ra và trông thấy một bức thư cùng một đôi ngọc bội được giấu bên trong. Trong thư viết: “Tôi là một thiếu nữ thuộc một gia đ́nh danh tiếng ở phủ Bảo Định. Phụ mẫu tôi đă hứa gả tôi cho một gia đ́nh, do đó tôi không thể cưới người đàn ông mà tôi thực sự yêu. Một năm trước, tôi có hẹn ḥ với người đàn ông đó vào ban đêm và tôi đă có mang sau đó. Tôi vô cùng xấu hổ với chính ḿnh. Tôi không thể về đối mặt với gia đ́nh, nhưng tôi cũng không muốn trốn đi cùng người đàn ông kia. Tôi đă quyết định để lại đứa bé trước tượng Phật trong dịp họp chợ lớn [Họp chợ lớn – ‘đại tập’, trong tiếng Trung phát âm giống với ‘đại cát’ – may mắn lớn]. Tôi xin những người hảo tâm hăy thu nhận đứa bé này. Hài tử được sinh vào mùng 8 tháng đông năm ngoái. Tôi đă không được thấy nó được sinh ra với miếng ngọc bội bởi v́ tôi bất tỉnh khi lâm bồn. Nhưng khi tỉnh dậy, tôi trông thấy miếng ngọc bội trên ngực nó. Đó phải là một kho báu quư giá. Có lẽ đó là dấu hiệu chỉ ra đứa bé đến từ một nơi rất cao. Tôi mong nó sẽ được mạnh khỏe và vượt qua mọi tai ương. Tôi đă để lại một chút vàng bạc làm phí tổn để nuôi nó trưởng thành. Sau khi tôi viết xong bức thư, có lẽ tôi sẽ gieo ḿnh xuống sông tự vẫn. Chừng nào đứa bé t́m được một gia đ́nh tốt nhận nuôi nó, tôi sẽ vui ḷng nhắm mắt…”

Lăo nhân bày tỏ cử chỉ thể hiện sự đồng cảm với người thiếu nữ xấu số. Rồi bà nhặt miếng ngọc bội lên và nh́n nó kỹ hơn. Đây là một miếng ngọc trong veo và đẹp đến nỗi không có một chút tỳ vết. Nó vô cùng tṛn trịa và hơi lớn hơn đồng xu một chút. Có một cái lỗ tṛn ở bên trong nó để người ta có thể xỏ một cái dây qua và dùng làm đồ trang sức. Sau khi xem xét kỹ càng, lăo nhân nhận thấy có nhiều thứ đang chuyển động và cả các vị Thần ở bên trong miếng ngọc. “Đây phải là một miếng thông linh bảo ngọc [1],” lăo nhân tự nói với chính ḿnh. Bà bật khóc, bế đứa bé lên rồi cất miếng ngọc đi. Rồi bà nh́n qua cửa sổ và thấy cơn mưa rào đă tạnh. Bà nghĩ: “Chiếc chăn này quá mỏng. Nếu ta mang đứa bé ra ngoài trong một chiếc chăn mỏng thế này, nó sẽ bị cảm lạnh mất. Liệu c̣n cái chăn nào lớn hơn và dày hơn không nhỉ.” Và rồi một vệt sáng màu vàng kim xuất hiện. Một chiếc chăn bay từ trên trời xuống. Nó không quá dày hay quá mỏng. Nó không cháy khi bị quăng vào trong lửa. Nó cũng không thấm nước khi bị ném vào trong nước. Ngoài ra, có một kư tự “duyên” bằng tiếng Trung Quốc được thêu lên đó. Lăo nhân nhanh chóng lượm tấm chăn lên. Lúc ấy bà đă tin rằng đứa bé phải đến từ trên thiên thượng. Với đứa bé trong tay, bà quỳ xuống rồi khấu đầu trước tượng Phật Di Lặc. Bà bảo đảm với Phật Di Lặc rằng bà sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé. Rồi bà ẵm đứa bé về nhà của bà ở Ngô Linh Bảo.

Chăm sóc một đứa trẻ nhỏ thường là một công việc mệt nhọc và đ̣i hỏi cao. Nhưng đứa bé rất dễ thương và hiền lành. Nó hầu như không bao giờ khóc hay la hét om ṣm. Nó lớn lên ngày qua ngày. Lăo nhân vô cùng xúc động. V́ dường như đứa bé có một tiền duyên to lớn với Phật Di Lặc, bà đă đặt tên đứa bé là Thuận Duyên, có nghĩa là ‘tùy theo duyên phận’ ở tiếng Trung Quốc. Tiểu Thuận Duyên gọi vị lăo nhân là ‘bà’. Lăo nhân cười vui suốt cả ngày với nó như thể bà không thể hạnh phúc hơn khi có một đứa cháu trai. Bảy năm đă trôi qua nhanh chóng.

Một buổi trưa vào mùa xuân, trong khi tiểu Thuận Duyên đang chơi đùa trong sân nhà, một tăng nhân đi vào sân với một cái bát khất thực cầm trên tay phải. Vị tăng nhân trông rất uy nghiêm và có một thần thái vô cùng ngay chính. Tiểu Thuận Duyên nhận thấy ông rất quen thuộc và tiến đến bên ông. Nó cầm tay ông rồi dẫn ông vào trong nhà. Nó gọi lăo nhân: “Bà ơi, chúng ta có khách! Chúng ta có khách!” Lăo nhân dừng việc nấu ăn và rồi chạy ra ngay. Khi bà trông thấy một tăng nhân đang khất thực, bà bèn mời ông vào trong. Vị tăng nhân rất thẳng thắn và cởi mở. Ông ngồi trong pḥng khách rồi nói với bà: “Tôi tới đây để xin một bữa ăn và để nói một chuyện quan trọng. Bà phải dưỡng dục đứa trẻ thật tốt bằng cách dạy nó lễ nghĩa để nó trọng đức hành thiện. Bằng cách này, khi thập ác [2] đầu độc thế gian, tiền duyên với Phật Pháp của nó sẽ khởi tác dụng và lại dẫn nó đến với Phật Pháp, và cả hai người sẽ được đắc độ khi đức Chuyển Luân Thánh Vương ở cơi người. Tôi hy vọng rằng bà sẽ chú ư đến những lời tôi nói. Hăy nhớ lấy! Hăy nhớ lấy!” Lăo nhân hỏi: “Đây có phải là thế giới thập ác trong thời kỳ mạt pháp và Phật Thích Ca Mâu Ni đă đề cập tới không?” Vị tăng nhân đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ. Bà sẽ biết khi thời điểm tới. Thật bất ngờ, mẹ của đứa bé vẫn c̣n sống. Cô ấy đă trở thành một ni cô và tu hành trong một nữ tu viện Phật giáo. Đừng nghĩ đến chuyện t́m cô ấy bây giờ v́ tất cả sẽ có cơ hội nghe đức Chuyển Luân Thánh Vương giảng Phật Pháp.” Sau khi nói xong những lời này, ông bước đi với một bát đựng đầy cơm và rồi mất hút trong tầm mắt.

Vị lăo nhân nghĩ về việc làm sao bà có thể giáo dục Thuận Duyên cho tốt trong suốt đêm hôm đó và cuối cùng bà nhớ rằng chồng bà biết một tiên sinh họ Triệu ở phủ Bảo Định, người đă từng là thầy dạy học. Triệu viên ngoại là người rất hiền đức và có học vấn uyên bác. Bà nhân cơ hội buổi họp chợ lớn để tới phủ Bảo Định và bà cũng đưa Thuận Duyên đi cùng để gặp Triệu viên ngoại. Sau khi bà kể chi tiết cho Triệu viên ngoại nghe câu chuyện về Thuận Duyên kể từ ngày bà nhận nuôi, Triệu viên ngoại đồng ư dạy học cho Thuận Duyên tại nhà ông ngay lập tức. Kể từ ngày đó, Thuận Duyên ở cùng với Triệu viên ngoại để được ông dạy dỗ tại nhà. Triệu viên ngoại dạy cậu bé các kiến thức về kinh điển và lễ nhạc. Trong thời gian rảnh rỗi, Thuận Duyên giúp các việc lặt vặt cho gia đ́nh Triệu viên ngoại như là quét tuyết và nhổ cỏ, và được cả ông cùng gia đ́nh ông quư mến. Khi Thuận Duyên lên 13 tuổi, một bệnh dịch lan khắp các thôn trang quanh phủ Bảo Định. Lăo nhân bị nhiễm bệnh và qua đời. Trước khi bà qua đời, Triệu viên ngoại đưa Thuận Duyên đến thăm bà. Bà nhân cơ hội đưa lại bức thư từ người mẹ đẻ của Thuận Duyên, miếng ngọc bội cùng tấm chăn khác thường cho Thuận Duyên và nói cậu bé đừng bao giờ để mất chúng. Bà cũng nói cậu bé phải trở thành một người có học thức và là người tốt. Điều quan trọng nhất là, bà nói với Thuận Duyên rằng cậu bé phải đắc Pháp khi đức Chuyển Luân Thánh Vương hạ thế phổ truyền Pháp và họ sẽ gặp lại nhau lúc đó. Không lâu sau khi họ gặp gỡ, lăo nhân qua đời. Khi Thuận Duyên nghe tin, cậu bé đă phải vượt qua nỗi buồn này. Cậu bé chôn cất lăo nhân trong nước mắt và vái ba vái trước mộ của bà.

florida80
10-19-2019, 21:57
Sau khi Thuận Duyên trở về từ mộ của bà, Triệu viên ngoại nói: “Con ơi, con cực kỳ xuất chúng và đă vượt qua ta. Ta biết một cao nhân họ Tăng là người có học thức cao và rất tài năng. Tiên sinh sống cách đây 100 dặm. Ta đă quyết định đặt con dưới sự giám hộ của tiên sinh. Tăng tiên sinh thực ra là một tu sĩ Phật gia. Ông rất tinh thông về thiên văn, lịch sử và pháp thuật, nhưng ông không phải là một tăng nhân. Thực ra, tiên sinh có gia đ́nh với vợ và một đứa con gái. Con gái ông ngang tầm tuổi con. Ông ấy có nhiều điều hơn là một ẩn sĩ sống trong một túp lều tranh. Con sẽ thấy điều ta nói khi con đến đó. Thực ra, ‘túp lều tranh’ đó c̣n hơn cả nhà của ta. Ông ấy cũng có rất nhiều bạn bè. Tại sao con không gói ghém mọi thứ ngay ngày hôm nay? Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai.” Thuận Duyên nói: “Con sẽ không bao giờ quên ơn bác như là người từ tâm lớn với con. Nhưng sau khi con rời đi, ai sẽ đến quét tuyết và nhổ cỏ cho bác?” “Con ngốc ơi. Đây là lỗi của ta khi không học đủ rộng để dạy dỗ con. Để nói với con sự thật, ta cảm thấy rất miễn cưỡng. Ta có một ư này. Khi con đắc Pháp từ đức Chuyển Luân Thánh Vương vào thời mạt pháp, con phải nói với ta điều đó để ta cũng có thể đắc Pháp. Con nghĩ sao?” Thuận Duyên đáp: “Con sẽ làm vậy. Nếu bác không tin tưởng con, hăy bắt tay để giữ lời hứa.” Thuận Duyên cuối cùng ngừng khóc và cười lên trong hạnh phúc.

Ngày hôm sau, tiểu Thuận Duyên và Triệu viên ngoại đi trên một chuyến xe ngựa đến nhà Tăng tiên sinh. Sau khi họ đến nơi, khi Triệu viên ngoại sai người ở gơ cửa th́ Tăng tiên sinh bất ngờ xuất hiện trên bục cửa và bái kiến họ. Tăng tiên sinh nói: “Tôi biết ông sẽ đến hôm nay! Thật là một chuyến đi dài!” “Xin mời vào!” Tăng tiên sinh nói. Khi mọi người an tọa và uống trà, Tăng tiên sinh giải thích với họ về điều đă xảy ra.

Tiên sinh nói: “Ngày hôm qua, vợ tôi, con gái tôi và tôi mỗi người đều có một giấc mơ về miếng ngọc quư. Ông biết rất rơ về gia đ́nh tôi, nhưng có một điều quan trọng mà ông chắc hẳn không biết. Vào ngày mà con gái tôi sinh ra, một miếng ngọc bội xuất hiện trên ngực của nó. Sau khi con gái tôi biết nói, nó nói với tôi rằng đó hẳn phải là một đôi ngọc bội mà miếng kia thuộc về một người khác. Đêm hôm qua, con gái tôi nằm mơ thấy một đôi ngọc quư được treo trên hành lang nhà tôi. Tôi th́ nằm mơ thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa bên Điện Ngọc trên Thiên Đ́nh. Rồi một giọng nói âm vang và mạnh mẽ vang lên từ trên thiên thượng: ‘Ta sẽ đi phổ truyền Pháp nơi cơi người. Những ai muốn nghe đức Chuyển Luân Thánh Vương giảng Pháp nơi cơi người phải xuống thế giới con người cùng ta!’ Rồi hai đứa trẻ quỳ xuống và phát nguyện xuống thế giới con người. Để gặp lại nhau nơi cơi người, chúng đă mang theo một đôi ngọc bội để chúng có thể t́m thấy nhau. Khi tôi tỉnh giấc vào buổi sáng, tôi có một linh cảm rằng những vị khách quư sẽ tới nhà tôi hôm nay. Ông thấy không? Ông đă tới đây hôm nay!” Triệu viên ngoại ngạc nhiên đến sững cả người. Ông khó có thể tin được một điều kỳ lạ như thế có thể xảy ra trên thế gian này. Tăng tiên sinh hỏi: “Thuận Duyên có mang miếng ngọc theo bên ḿnh không? Tôi có thể xem nó không?” Thuận Duyên bèn lấy miếng ngọc từ trong túi và kể cho Tăng tiên sinh nghe về câu chuyện từ khi cậu bé sỉnh ra. Tăng tiên sinh xem xét miếng ngọc hết sức cẩn thận. Ông la lên: “Nó giống hệt với miếng ngọc bội của con gái tôi!” Sau khi nghe xong câu chuyện của Thuận Duyên, ông gọi vợ và con gái ra để gặp họ.

Ngay khi tiểu Thuận Duyên trông thấy con gái của Tăng tiên sinh, Tiểu Như, cậu bé hành xử như thể cậu bé cuối cùng đă t́m thấy thân nhân trong gia đ́nh, người mà đă xa cách trong một thời gian dài. Cậu bé bật khóc và không thể thốt lên lời nào. Tiểu Như cũng xúc động không kém. Sau khi quan sát phản ứng của hai đứa trẻ, Tăng tiên sinh tuyên bố: “Không phải nói thêm câu nào nữa. Kể từ bây giờ, Thuận Duyên là con rể ta. Ta sẽ cho Tiểu Như thành thân với cậu bé khi nó lớn lên. Khi Thuận Duyên vượt qua được kỳ thi khoa cử, chúng ta sẽ làm đám cưới. Ta chắc chắn sẽ khiến Thuận Duyên trở thành một đấng trượng phu có học vấn và đạo đức.” Sau khi từ biệt Triệu viên ngoại, Tăng tiên sinh bắt đầu dạy Thuận Duyên các kinh điển của đạo Khổng, lễ nhạc, phương pháp tu luyện của Phật gia và thậm chí là cả pháp thuật Đạo giáo.

Khi Thuận Duyên lên 18 tuổi, Tăng tiên sinh cho cậu tham dự kỳ thi khoa cử. Tăng tiên sinh có hai mục đích. Ông muốn Thuận Duyên đạt được công danh. Ngoài ra ông cũng muốn Thuận Duyên giúp Triều đ́nh khôi phục lại lễ nghĩa trong thiên hạ. Thuận Duyên đă vượt qua được kỳ thi hương, thi hội rồi tới thi đ́nh. Cậu đậu kỳ thi đ́nh ở vị trí thứ hai (bảng nhăn). Điều đó xảy ra khi Bộ Lễ c̣n khuyết một chức quan, và cậu được bổ nhiệm làm chức Lễ Bộ Thị Lang. Trước khi cậu nhậm chức, cậu trở về phủ Bảo Định thăm lại Triệu viên ngoại và cưới Tiểu Như. Trước khi cậu và Tiểu Như đi nhận chức vụ, Thuận Duyên nói với Tăng tiên sinh và Tăng phu nhân rằng: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, tại sao hai người không đi cùng chúng con và tận hưởng vinh hoa phú quư?” Tăng tiên sinh đáp: “Mẹ và cha các con đă quen sống trong túp lều tranh này. Chúng ta không thích thú cuộc sống nơi thế gian. Giờ con gái ta đă trở thành vợ của con. Ta mong con sẽ đối xử tốt với nó. Nhưng ta nghĩ ta cần xây thêm hai túp lều tranh nữa. Có như vậy, các con mới có chỗ để ở khi các con về. Hăy bảo trọng!” Thuận Duyên cùng Tiểu Như quỳ xuống và khấu đầu trước Tăng tiên sinh và Tăng phu nhân. Rồi họ lên xe ngựa và rời đi. Tăng phu nhân rất buồn và không muốn phải xa họ. Bà lầm bầm với chính ḿnh: “Khi nào th́ chúng trở về?” Tăng tiên sinh nói với vợ một cách lạc quan: “Chúng sẽ trở về. Chúng chắc chắn sẽ trở về.” Trên đường tới Bắc Kinh, Thuận Duyên và Tiểu Như đi ngang qua Ngô Linh Bảo, nơi cậu đă từng sống với lăo nhân. Thuận Duyên tu sửa lại ngôi mộ của lăo nhân và xây một ngôi đền nhỏ ngay cạnh đó. Cậu cũng cử người chăm lo cho ngôi mộ cả ngày lẫn đêm.

Tại Triều đ́nh, Thuận Duyên nhận chức chức Lễ Bộ Thị Lang và đă góp công lớn trong việc khôi phục lễ nhạc của quốc gia. Không may thay, sau này khi đạo đức xă hội suy đồi, nhân tâm biến dị, các tham quan đă giành được quyền lực. Thuận Duyên không thể làm ǵ hơn. Khoảng mười năm sau, Thuận Duyên từ quan quy ẩn. Cậu và Tiểu Như trở về ngôi nhà của Tăng tiên sinh. Ngay khi họ về đến cửa, Tăng tiên sinh nói: “Đúng như ta đă nói với các con, các con sẽ trở về vào một ngày nào đó. Ta đă xây hai túp lều tranh cho các con. Tại sao hai con không chung sống với chúng ta nốt phần đời c̣n lại? Trong kiếp tới và các kiếp sau, chúng ta sẽ được gặp đức Chuyển Luân Thánh Vương và đắc Pháp.” Kể từ đó, Thuận Duyên và Tiểu Như sống trong túp lều tranh mới xây và vui thú điền viên trong phần đời c̣n lại.

florida80
10-19-2019, 21:58
Lời kết:

Tôi đă viết bài viết này trong nước mắt. Việc biết được bao nhiêu khó nạn mà tôi đă phải chịu đựng để đắc được Pháp đă làm tôi cảm kích hơn trước sự khó nhọc mà Sư Phụ đă phải chịu đựng để phổ truyền Pháp. Các bạn đồng tu, chúng ta đă không đắc được Pháp nếu Sư Phụ không trông chừng chúng ta hay nếu chúng ta không chịu đựng rất nhiều đau khổ trong các kiếp trước! Đây là một tiền duyên cao cả và thiêng liêng mà chỉ đến một lần từ vạn cổ! Hăy cố gắng tiến bước cùng nhau trong tu luyện và trở về mái nhà yêu quư của chúng ta.

Cuối cùng, tôi sẽ nói với các bạn những nhân vật trên là ai trong kiếp này. Thuận Duyên là tôi. Tiểu Như là một bạn đồng tu mà tôi gọi là “chị gái thứ hai” của tôi. Vị tăng nhân đó chính là Sư Phụ trong kiếp này. Tôi không rơ có phải Tăng tiên sinh cũng chính là Sư Phụ trong kiếp đó hay không. C̣n về Triệu viên ngoại và vị lăo nhân, họ đều đă đắc Pháp. Tôi đă gặp “lăo nhân” chỉ một tháng trước đây. Ngay khi tôi gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất thân thuộc nhưng tôi không biết loại tiền duyên nào mà chúng tôi có. Một đêm tôi bước vào một giấc mộng dài. Bài viết này chính là phần tổng kết những h́nh ảnh trong giấc mơ của tôi. Người thiếu nữ đă sinh ra Thuận Duyên và cố gắng tự vẫn đó đă trở thành mẹ của tôi trong kiếp này, cho thấy không ai có thể thoát khỏi quan hệ nhân duyên.

Khi thời gian cho phép, tôi sẽ biên soạn và xuất bản những câu chuyện về những kiếp sống khác của tôi. Để bài viết không quá dài, tôi xin dừng bút tại đây. Nếu các bạn không tin tôi, hăy chỉ coi nó là một câu chuyện thần thoại.

Chú thích của người dịch:

[1] Thông linh bảo ngọc: Thứ ngọc quư giá và linh thiêng.

[2] Thập ác: Mười điều ác, điều Phật Thích Ca Mâu Ni đề cập đến thế giới con người trong thời mạt pháp.

florida80
10-19-2019, 21:58
Thầy tu trên sông Hằng








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Lời mở đầu: Hiện tại, Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại tại Trung Quốc đại lục. Các học viên Đại Pháp đă trụ vững trước áp lực to lớn, dưới ma nạn chưa từng có tiền lệ này mà đứng vững trong một vài năm qua. Có rất nhiều câu chuyện anh dũng và truyền cảm từ các học viên Đại Pháp. Bài viết này nhằm điểm lại dưới khía cạnh lịch sử và khám phá về việc chúng ta đă tu luyện kiên định chính ḿnh như thế nào trong những đời trước. Câu chuyện này có thể xóa sạch hết thảy cát bụi trong tâm thức chúng ta, cho phép chúng ta tu luyện tinh tấn, thăng tiến hơn nữa trong thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, và để chúng ta thực sự trân quư cơ hội khó gặp khi được tu luyện trong Chính Pháp!

* * * * * * * * * *

Khi đề cập đến sông Hằng, người ta có thể liên tưởng ngay đến đất nước Ấn Độ cổ. Đức Thích Ca Mâu Ni đă bắt đầu truyền Pháp của Phật giáo tại đất nước Ấn Độ cổ vào khoảng hai ngàn năm trăm năm trước đây. Sau khi đức Thích Ca Mâu Ni nhập Niết Bàn và rời khỏi địa cầu, Pháp trong Phật giáo của đức Thích Ca Mâu Ni đă được truyền rộng, với sự ủng hộ và quảng bá của vua A Dục (Ashoka) cùng triều đại Mauryan. Hàng trăm năm sau, do những người trị v́ sau đó tại Ấn Độ đă bắt đầu cấm Phật giáo, và cũng do các đồ đệ của đức Thích Ca đă trộn lẫn những nguyên lư của Bà La Môn giáo và các tôn giáo nguyên thủy khác vào Pháp của Phật giáo, Pháp trong Phật giáo của đức Thích Ca đă dần dần suy hoại.

Vào khoảng thời gian đó, có một người đàn ông hào hoa phong nhă sống trong lưu vực sông Hằng. Ông sở hữu một trang viên và sinh sống bằng cách trồng cây ăn quả. Ông kiên tŕ ủng hộ Pháp trong Phật giáo của đức Thích Ca và tu luyện bằng cách chiểu theo nghiêm ngặt Pháp của đức Thích Ca. Một ngày, vợ của ông sinh hạ được một quư tử. Bởi v́ người theo Phật gia rất thích hoa sen, cho nên họ đă đặt tên đứa bé là Ailianduo (Ái Liên Hoa), trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là người rất thích hoa sen.

Sau khi đứa trẻ sinh ra, cha nó bế nó và mang tới một bức tượng Phật Tổ. Ông chắp tay trong thế hợp thập và nói: “Hôm nay, con hiến dâng đứa con trai của con cho Đức Phật, với hy vọng rằng Phật sẽ gia tŕ và cấp cho nó một con đường tu luyện tốt đẹp trong tương lai, để nó có thể rời khỏi Tam Giới, và đắc Chính Quả!” Vào thời điểm đó, Ái Liên Hoa mở to đôi mắt rất sáng và đang chớp chớp của nó, rồi bỗng nhiên nói: “Con sẽ kiên định một ḷng tu hành theo ư nguyện của Phật Tổ! Cuộc đời của con sẽ trở nên vô nghĩa nếu con không thể rời khỏi Tam Giới!” Cha đứa bé sửng sốt đến nỗi ông suưt lỡ tay đánh rơi đứa bé xuống nền nhà. Cha đứa bé đột nhiên nhận ra rằng Ái Liên Hoa vừa mới mở miệng nói và nó đă phát nguyện tu hành. Ông ngay lập tức khấu đầu trước tượng Phật Tổ và liên tục dập đầu xuống sàn để thể hiện ḷng tôn kính với đức Phật.

Ái Liên Hoa lớn lên trong môi trường tu hành Phật Pháp. Nó có một sự nhận thức rơ ràng về Phật Pháp thậm chí ngay từ khi c̣n rất nhỏ, và có rất nhiều thần thông. Khi lên 12 tuổi, cha của nó gửi nó tới một ngôi chùa gần đó, nơi nó trở thành vị thầy tu trẻ tuổi nhất ở đó. Trong chùa, nó học cách tụng kinh và kiên định tŕ giới tu hành. Trong thời gian rỗi, nó cũng bổ củi và chuẩn bị bữa ăn cho các ḥa thượng khác trong chùa. Nó đă thực sự trở thành một “tiểu ḥa thượng.”

V́ nơi đó thuộc vùng Nam Á, nên thời tiết đôi lúc rất nóng. Trong mùa mưa, mưa nặng hạt liên tục không dừng. Khi Ái Liên Hoa lên 18 tuổi, cả ngôi chùa gần như bị đổ sập trong một trận mưa băo dữ dội, ngoại trừ ngôi nhà nơi nó và vị sư trụ tŕ đang ở. May mắn thay, tất cả ḥa thượng khác trong chùa đều ở bên ngoài vào thời điểm đó, và chỉ có Ái Liên Hoa và vị sư trụ tŕ, người gần 80 tuổi, là ở trong chùa. Sau khi trận mưa băo qua đi, những ḥa thượng khác trở về và thấy ngôi chùa đă bị hư hại nghiêm trọng. Họ trở nên lo lắng. Phải cần một dự án lớn để xây dựng lại ngôi chùa! Phải cần biết bao nhiêu tiền mới có thể đủ để trùng tu lại ngôi chùa đó! Phải cần biết bao nhiêu thời gian để họ ra ngoài xin ăn và của bố thí! V́ vậy, tất cả ḥa thượng khác đều lần lượt ra đi. Không lâu sau, vị sư trụ tŕ viên tịch, và Ái Liên Hoa trở thành người duy nhất c̣n sót lại trong ngôi chùa.

Nh́n ngôi chùa đổ nát, một cảm giác mạnh mẽ xuất hiện trong tim của Ái Liên Hoa. Không từ ngữ nào có thể mô tả được cảm giác đó. Nó tự nghĩ rằng: “Thế giới con người mới ngắn ngủi và bấp bênh làm sao! Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người và mọi thứ được con người xây dựng thật quá nhỏ bé và kém cỏi. Thêm vào đó, tu luyện Phật Pháp là nghiêm túc phi thường. Ngôi chùa đổ nát là một khảo nghiệm cho chúng ta và đă phơi bày được rất nhiều tâm người thường. Ta không nên rời khỏi đây bằng bất cứ giá nào. Có lẽ đây là quan ải của Phật nhằm khảo nghiệm xem ta kính trọng Phật đến đâu và ta tin vào Phật đến đâu.” Kể từ đó, nó bắt đầu đi ra ngoài và lang thang để xin ăn và hóa duyên. Bất cứ địa phương nào nó đến, nó đều thuyết giảng Pháp của Phật giáo cho mọi người, cùng lúc xin quỹ để xây dựng lại ngôi chùa và trùng tu tượng Phật.

Trong bốn hay năm năm sau đó, nó đă đi khắp vùng cao nguyên Deccan. Những nguy hiểm luôn theo sau ŕnh rập nó. Bị người đời nhạo báng, chế giễu và thậm chí là nguyền rủa, nhưng nó đều không động tâm. Khi sự quyết tâm của nó là không đủ, Phật thường triển hiện và cho nó điểm hóa cùng những chỉ dẫn, làm nó tăng cường tín tâm và kiên định thực hiện sứ mạng. Cuối cùng, sau khi nó đă tích trữ đủ tài vật để trùng tu ngôi chùa, Ái Liên Hoa khám phá ra rằng ngôi chùa đă trở nên ngày càng huy hoàng và trang nghiêm hơn (nhưng bề ngoài của ngôi chùa vẫn đổ nát). Nó tự nghĩ: “Đây phải là một sự khích lệ từ đức Phật.”

Trong ṿng vài ngày, một trận lụt xảy ra ở gần đó và tất cả nhà cửa của dân làng trong vùng phụ cận đều bị phá hủy. Tuy nhiên, ngôi chùa xiêu vẹo không chỉ không đổ sập xuống, mà nó c̣n trở nên huy hoàng hơn. Những bức tường lớn và pḥng ốc trở nên đẹp hơn so với lần mà Ái Liên Hoa tới ngôi chùa lần đầu tiên, như thể nó đă được trùng tu lại mới. Ái Liên Hoa nhận ra rằng đây là sức mạnh của Phật Tổ. Do đó nó quỳ xuống và nói: “Xin cảm ơn Người, Phật Tổ. Con sẽ sống v́ Phật, sẽ tu hành tốt và sẽ dũng mănh tinh tấn!”

florida80
10-19-2019, 21:59
Sau đó, nó đi ra khỏi ngôi chùa và nh́n thấy cảnh đau khổ của dân làng. Nó đă khóc. Nó nghĩ: “Tại sao ta không lấy tài vật mà ta đă xin để trùng tu ngôi chùa đem cho người dân làng để họ xây lại nhà của họ?” V́ vậy nó đă gọi những người dân làng quanh đó lại và nói: “Tất cả tài vật này đáng lẽ dùng để xây lại ngôi chùa, nhưng Phật Tổ từ bi đă dùng Phật lực để trùng tu lại nó. Ta muốn đưa lại những tài vật này cho mọi người để mọi người xây lại nhà cửa. Hăy biết ơn sự từ bi của Phật Tổ!” Mọi người đều rất cảm động và sau đó tất cả họ đều trở thành tín đồ Phật giáo.

Sau đó, một trong những cận thần của Quốc vương đă nghe được sự triển hiện từ bi của đức Phật. Người cận thần này có một thuộc hạ là tu sĩ Bà La Môn giáo. Vị tu sĩ này rất độc ác, nham hiểm và đầy ḷng đố kỵ. Khi người cận thần hỏi ông ta về sự hiển hiện từ bi của đức Phật, tu sĩ Bà La Môn giáo này ngay lập tức đề nghị rằng người cận thần nên đến gặp Quốc vương, cầu xin Quốc vương ủng hộ Bà La Môn giáo trên diện rộng, xóa bỏ Phật Giáo của đức Thích Ca, và buộc Ái Liên Hóa phải cải sang Bà La Môn giáo. Quả nhiên vị Quốc vương đần độn này đă chấp nhận lời kiến nghị của người cận thần. V́ vậy ông đă ra một chiếu thư, trong đó Quốc vương cấm tất cả mọi người trong Vương quốc tin vào Phật giáo, bắt tất cả mọi người cải sang Bà La Môn giáo, và yêu cầu người dân hiến tế trinh nữ trong những nghi lễ tạ thần Bà La Môn. Bất cứ ai dám vi phạm sắc lệnh đều bị chém đầu ngay lập tức. Những lời kêu oán vang khắp đất nước sau khi sắc lệnh được ban ra. Hầu hết những người tin theo Phật giáo đều đă cải đạo. Chỉ có Ái Liên Hoa và vài chục vị ḥa thượng khác là từ chối nghe theo sắc lệnh. Họ vẫn kiên định tin vào Pháp của đức Thích Ca. V́ những người này trái lệnh, nên đích thân người cận thần kia cùng vài thuộc hạ đă tới để giết Ái Liên Hoa cùng những người khác. Ái Liên Hoa không hề sợ hăi trước cường quyền bạo ngược, nó vẫn từ bi khuyên nhủ họ không nên hủy hoại Phật Pháp. Nó nói với họ rằng nếu họ tiếp tục thực hiện những hành vi xấu xa, họ sẽ bị rớt xuống A Tỳ Địa ngục. Họ không hề nghe lời Ái Liên Hoa. Ái Liên Hoa đă đưa bàn tay ra cho họ. Họ đă cắt đi cả mười ngón tay của Ái Liên Hoa, sau đó là chặt đầu và chặt đứt tay chân nó. Khi họ làm xong, họ có dáng vẻ rất nghênh ngang. Tuy nhiên không lâu sau những phần cơ thể của Ái Liên Hoa xuất hiện trở lại và nó đang ngồi trên một tấm nệm. Phần cơ thể mà đă bị phanh thây bởi những kẻ độc ác kia chỉ là “thân giả” do nó diễn hóa ra. Điều kỳ diệu này làm xáo động những người dân làng gần xa, và ngày càng nhiều người hơn tin vào Pháp trong Phật giáo của đức Thích Ca.

Khi tin tức đến tai của những kẻ độc ác, chúng vô cùng giận dữ. Vào một đêm trăng sáng và trời lác đác sao, chúng đột nhập vào pḥng của Ái Liên Hoa. Khi ấy, Ái Liên Hoa đang ngồi trong định và nó không hề có một tạp niệm nào trong tâm trí. Nó biết rằng chúng đă vào trong nhưng nó không hề chú ư đến chúng. Thay vào đó, nó thấy Phật đang hiện ra phía trước mặt và nghiêm túc nh́n nó, và điều này đă làm nó tăng thêm tín tâm trong tu luyện. Do đó nó vẫn tiếp tục thiền định. Những kẻ tà ác này nghĩ rằng thật là một cơ hội tốt. Chúng đă mang vũ khí vào và bước tới đằng sau nó. Chúng đă cắt đi tay chân của Ái Liên Hoa. Ngay khi chúng đang ăn mừng thắng lợi, chúng khám phá ra rằng cơ thể của chúng đă nhanh chóng bị hạ xuống A Tỳ Địa ngục. Nhiều người trong số họ vẫn c̣n ở nơi đó cho đến tận hôm nay. Mặc dù vài người trong số họ đă được đầu thai trở lại, họ vẫn làm nhiều điều xấu nhằm phá hoại Đại Pháp trong đời này. Họ đă bị h́nh thần toàn diệt. Tuy nhiên, kiếp số của họ vẫn chưa hết v́ Chính Pháp vẫn chưa kết thúc, nên họ vẫn chưa bị tiêu hủy.

Trong khi đối mặt với khảo nghiệm sinh tử, Ái Liên Hoa đă chọn đức tin chân chính và kiên định, cho nên nó đă bước lên một đài sen, bay ra khỏi Tam Giới, và tới miền đất tịnh độ của Phật quốc!

florida80
10-19-2019, 22:00
Đúng là:


Đô thuyết tu luyện khổ hựu nan
Nhân tâm tư niệm trọng trọng lan
Khảo nghiệm diện tiền sinh tử đoạn
Túc thừa liên hoa phi cửu thiên!

Diễn nghĩa:

Tất cả đều nói tu luyện vừa khó khăn vừa gian khổ
Tâm người thường và ư niệm ích kỷ chắn hết đường
Khảo nghiệm xem có xả bỏ được [chấp trước] sinh tử hay không
Bước lên đài sen và bay lên chín tầng trời!

Lời kết: Mục đích của bài viết này không phải là để tuyên dương điều ǵ cả, mà là để kể lại việc chúng ta đă kiên định trong chính tín với Phật Pháp như thế nào khi chúng ta tu luyện ở những đời trước trong lịch sử.

florida80
10-19-2019, 22:01
: Số phận của một Hoàng tử Minoan

Trong kiếp sống hiện tại, tôi có một chấp trước rất xấu – Tôi đôi khi cảm thấy tự ti và muốn bỏ rơi chính ḿnh. Nó dường như là một quan niệm đă được h́nh thành từ khi tôi sinh ra. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đă có thể loại bỏ được nó khá nhiều. Nhưng nó vẫn c̣n trỗi dậy hết lần này đến lần khác. Khi chính niệm của tôi không đủ mạnh, nó có thể khống chế tôi tới mức tôi gần như phát điên. Đây dường như là nhân tố biến dị lớn nhất nằm trong tôi. Không phải mới đây tôi mới nhận ra được nguồn gốc của chấp trước biến dị nhất này. Thực ra tôi biết rằng tôi không nên mang theo tâm thái này khi viết về nền văn minh Hy Lạp cổ đại trong lần đầu tiên. Nó thật không thích hợp. Nhưng tôi thấy không c̣n cách nào khác. Tôi đă quyết định viết ra kinh nghiệm của ḿnh, với hy vọng rằng điều này sẽ thực sự loại bỏ nhân tố rất xấu này trong tôi. Nó không phải là một điều nên làm. Tôi hy vọng rằng, các bạn đọc, các bạn có thể tha thứ cho tôi.

Nền văn minh cổ Hy Lạp là một chương sáng trong lịch sử văn minh nhân loại chu kỳ này. Đảo Crete (Κρήτη) ở vùng biển Aegean được coi là nơi phát xuất nền văn minh Hy Lạp cổ đại. Đế chế Minoan được t́m thấy trên ḥn đảo này tồn tại trước hay vào khoảng năm 1.800 trước công nguyên. Người ta vẫn nhận thấy sự huy hoàng của những Cung điện Hoàng gia từ những tàn tích. Từ đó, người ta có thể có một cái nh́n tổng quan về sự thịnh vượng của nền văn minh này vào thời kỳ cực thịnh của nó.

Khoảng năm 1.700 trước công nguyên, Hoàng tử của Đế chế Minoan có tên là Tuyên Ân [Chú thích: Tất cả tên nhân vật trong câu chuyện này đều được phiên sang tiếng Hán Việt]. Anh là một người rất tốt bụng và lạc quan. Anh có một trái tim nhân hậu và một tấm ḷng khoan dung độ lượng. Lúc ấy, Đế chế Minoan rất hùng mạnh. Những tiểu quốc quanh đó phải triều cống cho Đế chế hàng năm. Tuyên Ân có một người chú tên là Diệc Hăn, người già hơn anh 10 tuổi. Diệc Hăn có bề ngoài rất hiền lành và tốt bụng, nhưng thực ra ôngta rất độc ác và vô cùng nham hiểm.

Một lần, nhà Vua cùng với tướng sĩ đi tới phía Bắc Hy Lạp để đánh dẹp một cuộc nổi dậy. Diệc Hăn cố gắng sai người ám sát nhà Vua nhưng không thành công. Sáu tháng sau, nhà Vua an toàn trở về. Lúc ấy, Tuyên Ân, vị Hoàng tử, đang trên đường du ngoạn nơi bờ biển Aegean và gặp một thiếu nữ có tên là Ngải Luân. Cô là con gái của một người chài cá. Cô xinh đẹp mỹ lệ như một thiên thần. Tuyên Ân lập tức phải ḷng cô. Họ đă ở bên nhau và cảm thấy rất tâm đầu ư hợp. Diệc Hăn trở nên ganh tỵ. Ông ta bắt đầu âm mưu chiếm đoạt Ngai vàng và chia rẽ Tuyên Ân cùng với Ngải Luân.

Một ngày, Tuyên Ân và Ngải Luân dạo chơi trên biển với một chiếc du thuyền. Họ gặp phải một cơn băo, và kết cục là bị lềnh đềnh vài ngày trên biển. Diệc Hăn nhân cơ hội này để tâu lên nhà Vua rằng Tuyên Ân và Ngải Luân đă bị bắt bởi kẻ thù của Vương quốc trên biển cả. Nhà Vua quả nhiên trúng kế và ông đă tự ḿnh dẫn vài tùy tùng ra biển để t́m cứu Tuyên Ân cùng Ngải Luân. Trong khi nhà Vua đi vắng, Diệc Hăn chiếm lấy Ngai vàng và hành quyết tất cả những triều thần trung thành với nhà Vua. Ông ta cũng vô cùng tàn bạo và độc ác với người dân trong Vương quốc, và người dân đă phải chịu đựng rất nhiều. Nhà Vua và Tuyên Ân không biết được điều ǵ đang xảy ra ở nhà. Khi họ trở về đảo, họ mới biết được điều ǵ đă xảy ra, nhưng đă quá trễ. Họ ngay lập tức bị tay chân của Diệc Hăn bắt giữ. Nhà Vua bị sát hại ngay lập tức. Tuyên Ân bị nhốt vào một cái chuồng. Diệc Hăn bắt Ngải Luân đi. Ông ta cũng lung lạc trước vẻ đẹp kiều diễm của Ngải Luân. Ông ta vừa đe dọa Ngải Luân vừa lấy quyền lợi để dụ dỗ cô. Ông ta nói rằng ông ta sẽ cho cô làm Hoàng hậu nếu cô chịu lấy ông ta, hoặc là cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Ngải Luân là một cô gái ham thích hư danh và ham muốn một cuộc sống xa hoa. V́ vậy trước t́nh thế ấy, cô đă đồng ư trở thành Hoàng hậu của Diệc Hăn. Cô đă đem sự trong trắng của ḿnh trao cho Diệc Hăn ngay đêm hôm đó. Diệc Hăn muốn Tuyên Ân phải chịu đau khổ nhiều hơn nữa. Những người theo ông ta đă đề nghị rằng Tuyên Ân nên bị đày ra đảo hoang và cho lính gác canh chừng anh, để anh phải chịu đau đớn nơi hoang vu. Diệc Hăn nghĩ rằng đó quả là một ư kiến hay. Cho nên ông ta đă ra lệnh lính gác mang Tuyên Ân đày ra một ḥn đảo hoang mà ngày nay là đảo Malta (nó có một tên khác vào thời điểm đó). Lúc đó, Tuyên Ân đă ở bên bờ vực của sự sụp đổ về tinh thần. Chú ruột của anh đă giết hại cha anh, và đă trói anh bằng dây thừng. Anh sẽ bị đày ra hoang đảo. Vị hôn thê tương lai của anh đă bỏ rơi anh vào thời điểm then chốt. Anh không thể nào chấp nhận được sự thật nghiệt ngă này. Anh đă tích tụ một ḷng căm thù đối với người chú và với Ngải Luân. Nhưng anh c̣n chán ghét chính bản thân ḿnh hơn. Anh chán ghét ḷng tốt và tính cả tin của bản thân ḿnh. Anh trở nên đầy thù hận và cuồng loạn.

Anh đă bị đưa lên một chiếc thuyền đi ra đảo Malta dưới sự giám sát của lính canh. Trên thuyền, anh gần như phát điên. Anh cố gắng tự sát vài lần nhưng đă không thành công. Sau khi anh đến Malta, anh cảm thấy thậm chí đời sống của quỷ vẫn c̣n khá hơn thế này. Anh luôn tự lẩm nhẩm một ḿnh như thể đang tṛ chuyện với người khác. Đôi khi anh ngồi lên một phiến đá và nói chuyện với đỉnh đồi có h́nh người ở trước mặt. Một ngày, do quá chán nản v́ không có tiếng trả lời, anh trở nên giận dữ. Anh gần như phát điên và muốn tự kết liễu đời ḿnh. Anh chạy lên đỉnh đồi và cố gắng đâm đầu ḿnh vào một phiến đá. Nhưng không hiểu v́ anh định hướng không đúng hay do mắt anh đánh lừa anh, anh đă không chết mà c̣n trở nên tỉnh táo hơn. Anh đă dần dần lấy lại lư trí của ḿnh. Anh tự nói với chính ḿnh: “Ta không c̣n ǵ cả. Ta sẽ không bao giờ thoát khỏi ḥn đảo hoang vu này trong phần đời c̣n lại của ta. Thay v́ cứ u mê măi ở đây, ta nên cố gắng t́m thú vui và ư nghĩa của cuộc sống.” Rồi anh nhận ra rằng có quá nhiều lính gác ở quanh anh và anh phải không cho chúng thấy đầu óc anh đă trở lại b́nh thường. V́ vậy anh vẫn hành xử như một người điên ở trước mặt những tên lính. Không lâu sau, những tên lính cảm thấy anh đă thực sự phát điên và không cần phải trông chừng anh nữa. Chúng xin phép Diệc Hăn cho chúng để Tuyên Ân lại một ḿnh trên hoang đảo. Lúc bấy giờ, Diệc Hăn và Ngải Luân đă có với nhau ba đứa con. Diệc Hăn đă cho phép những tên lính trở về Hy Lạp nhưng yêu cầu chúng phải nói cho Tuyên Ân biết về cuộc sống hạnh phúc tại Vương quốc giữa anh ta với Ngải Luân.

Sau khi Tuyên Ân nghe được tin này, anh thực sự đă trải quả một sự sụp đổ tinh thần. Anh đă thực sự muốn kết liễu chính ḿnh. Không lâu sau khi những tên lính rời đi, vào một đêm trời đổ mưa, anh đă quyết định tự nhấn ch́m ḿnh xuống đáy đại dương. Trước khi chết, anh nghe thấy một giọng nói vang vọng từ bên trên: “Con đă phải chịu đựng thật nhiều nơi thế gian. Con có muốn t́m kiếm một nơi thanh tĩnh siêu thoát khỏi thế giới này?” Tuyên Ân trả lời trong nước mắt: “Trong cuộc đời này con không c̣n lối thoát nào khác ngoài cái chết. Nếu một nơi thanh tĩnh siêu thoát khỏi thế giới này thực sự tồn tại th́ phải đợi đến đời sau của con.” Và rồi anh ch́m xuống đáy đại dương.

Lời kết: Sau khi chết, nguyên thần của Tuyên Ân được luân hồi và chuyển sinh qua rất nhiều kiếp sống tại nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Anh đă thực hành tu luyện trong nhiều kiếp. Nhưng do anh đă phải chịu đựng rất nhiều trong kiếp sống nói trên, xu hướng tự kỷ vẫn c̣n đeo đuổi anh trong suốt những kiếp sống sau đó. Trong kiếp sống hiện tại của tôi, tôi vẫn c̣n khuynh hướng này. Nó rất mạnh mẽ. Đây không chỉ là một nhân tố xấu, mà nó c̣n được tích lũy qua nhiều kiếp sống khác nhau của tôi. Hôm nay, tôi viết ra bài chia sẻ những trải nghiệm trong quá khứ này để phơi bày căn nguyên chấp trước của tôi, để từ đó tôi có thể loại bỏ nó. Cùng lúc đó, tôi cũng muốn chia sẻ với độc giả một sự thật rằng mọi chấp trước của chúng ta trong kiếp sống hiện tại đều có nguồn gốc lịch sử sâu xa của nó. Tôi nói như vậy là đủ rồi. Tôi xin kết thúc bài viết tại đây.

Diệc Hăn vẫn là một quyến thuộc của tôi trong đời này. Anh ta vẫn là một người độc ác và đă gây ra rất nhiều đau khổ cho gia đ́nh tôi. Ngải Luân và tôi có cùng họ với nhau và chúng tôi có thể là họ hàng xa trong đời này. Không ai trong số hai người họ đă đắc Pháp. Thời gian tới đây khi có cơ hội, tôi sẽ vẫn tiếp tục làm sáng tỏ sự thật với họ. Sau cùng, bất kể là điều ǵ đă xảy ra, việc ba chúng tôi gặp lại nhau trong đời này đă cho thấy rằng chúng tôi vẫn c̣n quan hệ tiền duyên.

florida80
10-20-2019, 19:36
15 CÂU THIỀN NGỮ THỨC TỈNH TÂM HỒN



Hầu như tất cả chúng ta đều muốn có được sự thanh tịnh tâm hồn trong đời sống của ḿnh. Ai cũng muốn có được hạnh phúc để quên đi những khó khăn, vất vả và những lo âu của họ. Để tận hưởng những giây phút an lạc trong nội tâm và tránh khỏi những âu lo phiền muộn, hy vọng 15 câu thiền ngữ chứa đựng nhiều triết lư sau sẽ giúp thức tỉnh tâm hồn bạn:
***
1. Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Bạn hăy luôn cảm ơn những ai tạo ra nghịch cảnh cho bạn.

H́nh minh họa. Nguồn: daikynguyenvn.com
3. Khi đang vui, bạn nên nghĩ rằng niềm vui này không vĩnh hằng. Khi đau khổ, bạn hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
4. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
5. Đừng nên có thái độ bất măn người khác hoài. Bạn hăy quay về kiểm điểm chính ḿnh mới đúng. Bất măn người khác là chuốc khổ cho chính ḿnh.
6. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
7. Thật sự không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Chẳng lẽ khi bị chó điên cắn một phát, bạn phải chạy đến cắn con chó đó một phát?
8. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
9. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính v́ bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong trí tưởng tượng của ḿnh.
10. Hao tổn tâm lực để chú ư người khác sao bằng dành chút tâm lực phản tỉnh bản thân?
11. Muốn không hối hận về sau th́ đừng khư khư về cách nghĩ của ḿnh.
12. Khi sống thành thật với chính ḿnh, không ai trên đời sẽ lừa dối bạn được.
13. Muốn hiểu một người có thật ḷng không, chỉ cần xem điểm xuất phát và mục đích của họ có giống nhau không.
14. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.
15. Đừng v́ một chút tranh chấp mà đánh mất t́nh bạn chí thân. Đừng v́ một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
(Sưu tầm)

florida80
10-20-2019, 19:37
19 ĐIỀU CẦN LÀM NGAY



19 việc làm dưới đây tưởng chừng như rất đơn giản trong cuộc sống hằng ngày nhưng lại khiến bạn trở nên khỏe mạnh hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần.
1. Uống nhiều nước và trà xanh
2. Ăn nhiều trái cây, rau củ và thức ăn tự nhiên
3. Đi bộ, đi bơi hoặc chạy xe đạp
4. Đọc một quyển sách
5. Đi ngủ sớm
6. Ngừng ngay những suy nghĩ tiêu cực mà hăy nghĩ về bản thân bạn
7. Đừng quá hoài niệm quá khứ
8. Tận hưởng những điều nhỏ trong cuộc sống
9. Đừng phán xét hay so sánh người khác
10. Có thể tập Yoga hoặc thiền




H́nh minh họa. Nguồn: Huffingtonpost.com
11. Đừng bao giờ bỏ cuộc
12. Tránh ăn đồ đóng hộp quá nhiều
13. Sắp xếp thời gian cho linh hoạt
14. Nghe một bản nhạc êm dịu
15. Sống gọn gàng
16. Mặc những bộ quần áo mà bạn thích
17. Bỏ đi những thứ không cần thiết
18. Nhớ rằng mọi cố gắng hôm nay sẽ được báo đáp trong tương lai
19. Đứng dậy, bước ra ngoài và hít thở khí trời.
Sưu tầm
Nguồn: hatgiongtamhon.com

florida80
10-20-2019, 19:38
TẾ BÀO UNG THƯ SỢ NHẤT LÀ T̀NH YÊU
Tiến sĩ David Hawkins là một bác sĩ rất nổi tiếng ở Mỹ, bệnh nhân của ông đến từ khắp nơi trên thế giới. Ông cho biết, chỉ cần nh́n thấy bệnh nhân là ông biết người đó v́ sao bị bệnh. Bởi trên cơ thể người bệnh không bao giờ t́m thấy chữ ‘yêu’, chỉ thấy chữ ‘khổ, hận, phiền muộn’ bao bọc toàn cơ thể họ.


Tiến sĩ David Hawkins. H́nh: spiritualarwork.word press.com
“Rất nhiều người bị bệnh v́ không được yêu, ở họ chỉ thấy nỗi khổ và phiền muộn, tần số rung động thấp hơn 200 sẽ dễ bị bệnh”,ông cho biết. Tần số rung động chính là từ trường mà mọi người thường hay nói.
Ông cũng phát hiện ra rằng, những người bệnh thường có suy nghĩ tiêu cực. Tần số rung động của người trên 200 sẽ không bị bệnh. Ở người bệnh, tần số này thường thấp hơn 200. Tần số rung động của những người như nào thấp hơn 200? Đó là những người hay oán giận, chỉ trích, hận thù người khác, tần số của họ chỉ là 30, 40. Trong quá tŕnh trách móc người khác sẽ làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của họ v́ thế tần số rung động sẽ giảm thấp hơn 200, những người này có nguy cơ bị mắc rất nhiều loại bệnh.
Chỉ số rung động cao nhất là 1000, thấp nhất là 1. Ông nói, trong cuộc đời ông từng gặp người có tần số rung động cao nhất là 700, năng lượng trong cơ thể anh ấy rất dồi dào. Khi những người này xuất hiện, họ sẽ làm ảnh hưởng đến từ trường của cả khu vực xung quanh. Lấy ví dụ, như khi bà tu sĩ Trisara lên nhận giải thưởng Nobel Ḥa b́nh, không khí cả hội trường rất tốt, tần số rung động rất cao, từ trường của bà làm cho cả hội trường đều cảm nhận được năng lượng tràn ngập sự tốt đẹp và cảm động từ bà.
Khi người có năng lượng cao xuất hiện, từ trường của họ sẽ làm cho vạn vật trở lên tốt đẹp hơn. C̣n với người có suy nghĩ tiêu cực, không chỉ làm tổn hại chính họ mà c̣n làm cho từ trường xung quanh cũng bị xấu đi.
TS Hawkins nói, ông đă từng làm bệnh án cho hàng triệu người, các chủng loại người khác nhau trên toàn thế giới, tất cả đều cho một đáp án giống nhau. Chỉ cần tần số rung động thấp hơn 200 là người đó sẽ bị bệnh. Trên 200 sẽ không bị bệnh, những suy nghĩ có tần số rung động trên 200 gồm có: quan tâm đến người khác, giàu ḷng từ bi, nhân ái, hướng thiện, bao dung, độ lượng,… Đây đều là những đức tính có tần số rung động rất cao, đạt đến mức 400-500.
Ngược lại, người có tính căm ghét, phẫn nộ, hay chỉ trích, trách móc, đố kị, đ̣i hỏi người khác, luôn tư lợi cá nhân, ích kỷ, không màng đến cảm nhận của người khác sẽ có tần số rung động rất thấp. Tần số rung động thấp là nguyên nhân dẫn đến các bệnh như ung thư, tim…
Từ góc độ y học ông cho rằng, ư niệm có ảnh hưởng vô cùng lớn đến sức khỏe con người.
Sau khi nghệ sỹ chơi đàn Violoncelle Sean của Nhật Bản bị bệnh ung thư, ông đă không ngừng chiến đấu với bệnh tật nhưng xem ra t́nh trạng ngày một nặng hơn. Ông đă thay đổi tâm trạng, quyết định chuyển sang yêu từng tế bào ung thư trong cơ thể ḿnh. Ông lạc quan với cuộc sống, mọi việc ông đều luôn thấy vui vẻ và biết ơn các tế bào ung thư. Ông thấy cảm giác này rất tuyệt. Sau đó, ông đă quyết định yêu mọi thứ trong cuộc sống, bao gồm cả mỗi con người và mỗi sự việc. Sau một thời gian, toàn bộ các tế bào ung thư đă không c̣n nữa, đây là kết quả nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Sau này, ông trở thành bác sĩ trị liệu nổi tiếng tại Nhật Bản. Đây chính là bản chất của cuộc sống: T́nh Yêu.
Căn nguyên của bệnh tật là do trong cơ thể người bệnh thiếu t́nh yêu thương. Bệnh tật bị đẩy lùi một cách vô điều kiện là nhờ ‘yêu và được yêu’.

florida80
10-20-2019, 19:39
Đừng mong cuộc sống không có khó khăn
Bởi v́ nếu không có sự cố gắng th́ hạnh phúc chỉ là những điều vô nghĩa.
Đừng mong bạn được tiêu pha thoả thích mà chẳng phải nghĩ đến chuyện tiền nong. Bởi bạn sẽ chẳng thể hiểu được giá trị của đồng tiền cũng như trân trọng công sức của người làm ra nó. Hăy mong bạn có đủ sáng suốt, đủ thông minh để biết chi tiêu một cách hợp lí, đủ sức khoẻ và sự cần cù để làm việc, kiếm sống mà không phải dựa dẫm vào người khác.


Đừng mong tiêu pha thỏa thích mà không nghĩ đến chuyện tiền nong. H́nh minh họa. Nguồn: daytondailynews.com
Đừng mong bạn vượt qua các kỳ thi một cách suông sẻ mà không cần học, biết chơi nhạc cụ, thông thạo nhiều ngoại ngữ mà không cần rèn luyện. Bởi bạn sẽ không bao giờ được trải qua những đêm cặm cụi cày bài, những buổi tập đàn, những ngày luyện ngoại ngữ say mê không biết mệt mỏi để rồi vỡ oà trong những nụ cười, những giọt nước mắt chiến thắng. Hăy mong bạn có đủ sự kiên nhẫn, niềm đam mê và khát khao để chạm tay tới những mục tiêu của cuộc đời.
Đừng mong t́nh yêu của bạn với ai đó chỉ có sự ngọt ngào và nồng cháy. Bởi bạn sẽ chẳng thể được nếm tất cả cung bậc cảm xúc của t́nh yêu: hạnh phúc, khổ đau, giận hờn, ghen tuông,… Một vài hiểu lầm nho nhỏ sẽ giúp bạn và người ấy gắn bó và thương yêu nhau hơn. Hăy mong bạn có đủ sự chín chắn để t́m cho ḿnh một t́nh yêu đích thực, đủ sâu sắc để hiểu t́nh cảm của ai kia, có đủ vị tha và khoan dung để cảm thông và tha thứ cho những khiếm khuyết nhỏ của t́nh yêu.
Đừng mong cuộc sống không có khó khăn mà chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc, bởi thiếu những hạt sạn nhỏ bạn sẽ không bao giờ biết thế nào là ḷng dũng cảm, sự b́nh tĩnh và tinh thần lạc quan để vượt lên trên những khốn khó của cuộc đời, bởi nếu chỉ có màu hồng, bạn sẽ chẳng thế nào khám phá vẻ đẹp của những gam màu khác cũng như không thể nh́n thấy mặt trái của niềm vui và hạnh phúc – những điều luôn hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.
Ai sinh ra trên đời cũng mong ḿnh được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Có chăng điều đó xuất phát từ sự hoàn mĩ mà chúng ta luôn kiếm t́m trong cuộc sống, chẳng có ǵ sai nếu ta nói đó là ước muốn lớn nhất của bản thân. Nhưng bạn ơi, cuộc sống chỉ ăm ắp niềm vui và hạnh phúc liệu có thật sự mang đến cho chúng ta nhiều thứ nhất?
Hăy bớt mong đợi mà thay vào đó là làm việc và không ngừng cố gắng!
Nguồn: hatgiongtamhon.com

florida80
10-20-2019, 19:40
Đừng mong cuộc sống không có khó khăn
Bởi v́ nếu không có sự cố gắng th́ hạnh phúc chỉ là những điều vô nghĩa.
Đừng mong bạn được tiêu pha thoả thích mà chẳng phải nghĩ đến chuyện tiền nong. Bởi bạn sẽ chẳng thể hiểu được giá trị của đồng tiền cũng như trân trọng công sức của người làm ra nó. Hăy mong bạn có đủ sáng suốt, đủ thông minh để biết chi tiêu một cách hợp lí, đủ sức khoẻ và sự cần cù để làm việc, kiếm sống mà không phải dựa dẫm vào người khác.


Đừng mong tiêu pha thỏa thích mà không nghĩ đến chuyện tiền nong. H́nh minh họa. Nguồn: daytondailynews.com
Đừng mong bạn vượt qua các kỳ thi một cách suông sẻ mà không cần học, biết chơi nhạc cụ, thông thạo nhiều ngoại ngữ mà không cần rèn luyện. Bởi bạn sẽ không bao giờ được trải qua những đêm cặm cụi cày bài, những buổi tập đàn, những ngày luyện ngoại ngữ say mê không biết mệt mỏi để rồi vỡ oà trong những nụ cười, những giọt nước mắt chiến thắng. Hăy mong bạn có đủ sự kiên nhẫn, niềm đam mê và khát khao để chạm tay tới những mục tiêu của cuộc đời.
Đừng mong t́nh yêu của bạn với ai đó chỉ có sự ngọt ngào và nồng cháy. Bởi bạn sẽ chẳng thể được nếm tất cả cung bậc cảm xúc của t́nh yêu: hạnh phúc, khổ đau, giận hờn, ghen tuông,… Một vài hiểu lầm nho nhỏ sẽ giúp bạn và người ấy gắn bó và thương yêu nhau hơn. Hăy mong bạn có đủ sự chín chắn để t́m cho ḿnh một t́nh yêu đích thực, đủ sâu sắc để hiểu t́nh cảm của ai kia, có đủ vị tha và khoan dung để cảm thông và tha thứ cho những khiếm khuyết nhỏ của t́nh yêu.
Đừng mong cuộc sống không có khó khăn mà chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc, bởi thiếu những hạt sạn nhỏ bạn sẽ không bao giờ biết thế nào là ḷng dũng cảm, sự b́nh tĩnh và tinh thần lạc quan để vượt lên trên những khốn khó của cuộc đời, bởi nếu chỉ có màu hồng, bạn sẽ chẳng thế nào khám phá vẻ đẹp của những gam màu khác cũng như không thể nh́n thấy mặt trái của niềm vui và hạnh phúc – những điều luôn hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.
Ai sinh ra trên đời cũng mong ḿnh được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Có chăng điều đó xuất phát từ sự hoàn mĩ mà chúng ta luôn kiếm t́m trong cuộc sống, chẳng có ǵ sai nếu ta nói đó là ước muốn lớn nhất của bản thân. Nhưng bạn ơi, cuộc sống chỉ ăm ắp niềm vui và hạnh phúc liệu có thật sự mang đến cho chúng ta nhiều thứ nhất?
Hăy bớt mong đợi mà thay vào đó là làm việc và không ngừng cố gắng!
Nguồn: hatgiongtamhon

florida80
10-20-2019, 19:45
Hăy đi tu khi c̣n trẻ...

Thứ tư, 16/10/2019 | 09:41










Với tôi, người trẻ đi tu là một sự lựa chọn thông minh và sáng suốt cho những ai đang có sẵn một ư nguyện trong sáng, một tấm ḷng yêu quư đạo Phật và muốn trở thành một con người mới với một hướng đi mới.


>>Phật giáo và người trẻ

Trở thành người xuất sĩ cũng có nghĩa là bạn sẽ có thêm thời gian để làm những việc mà vốn dĩ khi ở đời bạn sẽ không đủ tâm lực và thời gian để thực hiện. Ảnh minh họa

Trở thành người xuất sĩ cũng có nghĩa là bạn sẽ có thêm thời gian để làm những việc mà vốn dĩ khi ở đời bạn sẽ không đủ tâm lực và thời gian để thực hiện. Ảnh minh họa

Nghe có vẻ hơi lạ, v́ rằng ai trong chúng ta cũng đều nghĩ rằng chuyện đi tu là vấn đề ǵ đó rất quan trọng mà không phải một ngày một bữa th́ có thể đưa ra quyết định cho ḿnh dù có là một Phật tử trẻ đi chùa lâu năm và rất yêu quư đạo Phật đi chăng nữa, huống chi là những người trẻ khác khi đang ở tuổi mà c̣n được xem là đầy nhựa sống, với những dự định lẫn ước mơ đang chờ ở phía trước.

Rồi theo đó là sự nghiệp - là danh vọng - là những việc làm thật vĩ đại ở mai sau.


Bài liên quan

Nhật kư người xuất gia!

Cho nên chuyện người trẻ đi tu th́ dường như đă trở thành một sự lựa chọn khá hiếm hoi của một xă hội đang từng ngày từng giờ vật lộn để vươn lên, để trở thành người này - người kia giữa trăm bề trách nhiệm với gia đ́nh, với mẹ cha.

Rồi từ đó, người trẻ kia cứ mải miết đi t́m cái ǵ đó thật vĩ đại - thật lớn lao nhưng cũng thật xa vời mà ḿnh đang vẽ ra trong trí tưởng tượng cao siêu như bao người.

Rồi anh ta/chị ta cũng tự cho rằng cái chuyện mà khép đời ḿnh trong cảnh buồn hỉu buồn hiu của sáng mỏ chiều kinh, ê a tụng niệm th́ chẳng phải là sở trường - là cái mà ḿnh sẽ dành trọn tuổi thanh xuân của đời ḿnh cho những chuyện đó.

V́ thế, mà bức tường của quan điểm đă ngăn cản, đă chặn đường của biết bao con người tài năng, nhiệt huyết vốn đang cháy bỏng những lư tưởng phụng sự cuộc đời đang bị bào ṃn và bị chôn vùi trong cái chuyện cơm-áo-gạo-tiền-gia đ́nh-tổ ấm-chồng con.

Và người trẻ kia cũng quên rằng, khi ḿnh đă chọn nghề bác sĩ - kỹ sư hay một nhà giáo đi chăng nữa th́ cũng phải khổ tâm rèn luyện và dành trọn đời ḿnh với dao kéo, với bút mực và với trăm điều lo toan, áp lực.

Sư Giác Minh Luật

Sư Giác Minh Luật

Cũng vậy, nếu chọn con đường đi tu th́ người trẻ cũng phải chấp nhận bước vào một con đường mới vốn được nuôi dưỡng và ôm ấp bởi tâm linh và đạo đức, thêm đó là những khó khăn để tạo tiền đề cho sự phát triển bền lâu từ những con người, những ư tưởng cá nhân nay trở thành những con người, những trái tim luôn biết dành trọn đời ḿnh cho lư tưởng v́ lợi ích của số đông.

Th́ khi ấy, người trẻ sẽ có một khái niệm mới hơn về chuyện đi tu: nào chỉ đâu phải sáng mỏ - chiều kinh như ta đă nghĩ.


Bài liên quan

Mười điều tâm niệm của người xuất gia

V́ thế, nếu ta là một người trẻ mà có đủ khả năng, đủ nguyện lực và đủ sự quyết tâm để đặt cuộc đời ḿnh bước sang một trang mới th́ hăy nguyện rằng: “Con xin tập bước đi vào cuộc đời trên h́nh tướng của một bậc xuất trần thượng sĩ để mang đạo lư giác ngộ đến cho tất cả tha nhân và những con người c̣n đang c̣n lặn hụp trong khổ đau và tuyệt vọng”. Nếu được vậy, chuyện đi tu là một việc cần phải làm ngay bây giờ - như ta đang chọn cho ḿnh một tương lai khác hơn người khác vậy.

Khi tôi c̣n nhỏ, cô giáo hỏi tôi là ước mơ sau này em sẽ làm ǵ, tôi đă không một chút đắn đo và suy nghĩ để trả lời rằng: đi tu. Khi ấy, cô giáo và các bạn đă ngơ ngác nh́n tôi như một người khác lạ. Nhưng rằng, bây giờ khi đi tu rồi, đôi lúc gặp lại nhau, các bạn ai cũng đ̣i, cũng muốn được như tôi v́ họ thấy quá mệt mỏi, quá bận rộn, quá sầu lo với trăm chuyện nhỏ nhặt ở đời mà vốn dĩ những ước mơ khi xưa của họ cũng khá là to lớn và vĩ đại như: bác sĩ, kỹ sư hay nhà du hành vũ trụ chẳng hạn.

Thưa bạn, quan trọng là bạn có nỗ lực, có chuẩn bị, có quyết tâm khi ḿnh đi rồi sẽ tu ra sao và nỗ lực như thế nào thôi. C̣n chuyện tương lai th́ ai cũng như ai, nếu ta không bao giờ tự nỗ lực và dành trọn ḷng ḿnh để thực hiện những ước mơ.

Với tôi, người trẻ đi tu là một sự lựa chọn thông minh và sáng suốt cho những ai đang có sẵn một ư nguyện trong sáng, một tấm ḷng yêu quư đạo Phật và muốn trở thành một con người mới với một hướng đi mới. Ảnh minh họa

Với tôi, người trẻ đi tu là một sự lựa chọn thông minh và sáng suốt cho những ai đang có sẵn một ư nguyện trong sáng, một tấm ḷng yêu quư đạo Phật và muốn trở thành một con người mới với một hướng đi mới. Ảnh minh họa


Bài liên quan

Ư nghĩa và lợi ích của việc xuất gia gieo duyên

Với tôi, người trẻ đi tu là một sự lựa chọn thông minh và sáng suốt cho những ai đang có sẵn một ư nguyện trong sáng, một tấm ḷng yêu quư đạo Phật và muốn trở thành một con người mới với một hướng đi mới: ta bước đi một cách thảnh thơi giữa đời - để thong dong trong mọi lúc mọi nơi như cánh chim, như tờ giấy trắng hay một đóa hoa tươi vậy. Đừng nghĩ ḿnh khác lạ, mà hăy nghĩ ḿnh là người đặc biệt.

Trở thành người xuất sĩ cũng có nghĩa là bạn sẽ có thêm thời gian để làm những việc mà vốn dĩ khi ở đời bạn sẽ không đủ tâm lực và thời gian để thực hiện.

Tôi tạm gọi đó là hăy ném cuộc đời ḿnh vào một cuộc sống mới.

Nói ở đây như thể là người đi trước thôi v́ rằng tôi cũng chẳng muốn những hạt giống Bồ-đề đang thiếu sự tưới tẩm và dưỡng nuôi, như những ư tưởng c̣n lập ḷe trong mớ mơ hồ hỗn độn không người định hướng và sẻ chia. Vậy th́, coi đây như một lời tâm sự của một người tu sĩ trẻ có đôi chút kinh nghiệm máu xương mà khuyên các bạn - những ai đang có lư tưởng xuất trần cao đẹp:

Hăy đi tu đi ngay khi c̣n trẻ. V́ ai th́ cũng một thời rồi thôi!

florida80
10-20-2019, 19:46
Nhật kư sau khi chết

Thứ tư, 16/10/2019 | 07:16










Sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quư hay nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đă cho đi là đạo đức là t́nh thương.


>>Phật pháp và cuộc sống

- Vào một ngày, khi ta không c̣n nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ ta đă thấy...

Người ghét ta, nhảy múa vui mừng

Người thương ta, nước mắt rưng rưng.

- Ngày Động Quan... thân thể ta nằm sâu dưới ḷng đất mẹ hướng về trời tây.

Người ghét ta, nh́n nấm mộ của ta, niềm vui hiện rơ trên gương mặt.

Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nh́n lần cuối.

Sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quư hay nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đă cho đi là đạo đức là t́nh thương.

Sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quư hay nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đă cho đi là đạo đức là t́nh thương.


Bài liên quan

Đức Phật giảng như thế nào về cái chết và quy luật sinh lăo bệnh tử trên đời?

- Ba Tháng sau, thân xác ta đang dần trương śnh, bốc mùi hôi thối, thuở c̣n sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây côn trùng đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

- Một Năm Sau: thân thể của ta đă ră tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi...ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đ́nh.

Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta...họ vẫn c̣n bực tức.

Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ t́m ai bày tỏ.

- Mười Năm Sau: ta không c̣n thân thể nữa, chỉ c̣n lại một ít xương tàn.

Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đă quên mất gương mặt của ta.

Người yêu thương ta nhất, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây ch́m nổi, chỉ có t́nh thương ở lại đời.

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây ch́m nổi, chỉ có t́nh thương ở lại đời.

- Vài Chục Năm Sau...nấm mộ của ta hoang tàn không người nhan khói, quan tài nơi ta nằm đă mục nát, chỉ c̣n một mảng hoang vu.

Người ghét ta, đă già lú cũng quên ta rồi.

Người yêu thương ta nhất, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

- Đối Với Thế Giới Này...


Bài liên quan

Sau khi chết ta nên địa táng hay hỏa táng?

Ta đă hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những ǵ ta dùng đă mất, những ǵ ta để lại rơi vào tay kẻ khác.

Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà ta cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hăo huyền nào.

- Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quư hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đă cho đi là đạo đức là t́nh thương. Bất giác ta có chút ân hận, ḷng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết măi không thôi.

Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ c̣n lại một nắm cát vàng.

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây ch́m nổi, chỉ có t́nh thương ở lại đời.

Đă biết chốn này là quán trọ...

Hơn thua hờn oán để mà chi...

Thử ra ngồi xuống bên phần mộ.

Hỏi họ mang theo được những ǵ...

florida80
10-20-2019, 19:48
Không c̣n vướng bận t́nh cảm

Thứ tư, 16/10/2019 | 10:53










T́nh là ǵ? T́nh tức t́nh cảm, có thể chia thành t́nh thân, t́nh yêu, t́nh bạn, t́nh đồng đạo. Đạo Phật khuyên con người ĺa dục, xả bỏ tất cả nhưng không phải biến ḿnh trở thành kẻ vô t́nh, v́, chúng sinh vốn được gọi là “hữu t́nh chúng sinh”.


>>Phật pháp và cuộc sống

Nếu chưa được giải thoát giác ngộ th́ tất cả con người đều có t́nh cảm, đấy là lẽ thường t́nh, tự nhiên của con người. Trong những thứ t́nh cảm đó, t́nh yêu thương của bố mẹ dành cho con cái là t́nh cảm thuần khiết, vị tha nhất. T́nh cảm đó chỉ có cho đi mà không hề mong cầu báo đáp; t́nh bạn bè là t́nh đạo nghĩa của con người trong mối tương quan với người khác trong xă hội. Tục ngữ có câu “t́nh cảm của người quân tử trong sáng, thanh đạm như nước lă”, cho thấy t́nh bạn nhẹ hơn t́nh thân một bậc. T́nh đạo hữu chỉ mối quan hệ giữa những người cùng tu tập theo Phật pháp, họ sẽ quan tâm, giúp đỡ, hỗ trợ nhau.

Khi hai người nam nữ đến với nhau, họ đă có hai thế giới riêng, yêu thương bao nhiêu cũng chỉ là hai thế giới chứ không thể hóa thành một được! V́ thế, khó tránh những lúc to tiếng, căi vă. Cho nên, t́nh yêu nam nữ cần phải học cách tha thứ, tôn trọng và bổ sung cho nhau.

Khi hai người nam nữ đến với nhau, họ đă có hai thế giới riêng, yêu thương bao nhiêu cũng chỉ là hai thế giới chứ không thể hóa thành một được! V́ thế, khó tránh những lúc to tiếng, căi vă. Cho nên, t́nh yêu nam nữ cần phải học cách tha thứ, tôn trọng và bổ sung cho nhau.


Bài liên quan

Lời Phật dạy về t́nh yêu thương qua 6 điều cần khắc cốt ghi tâm

T́nh yêu nam nữ là thứ t́nh cảm phức tạp nhất trong đời, tuy có những t́nh yêu trong sáng, chân thực cũng là thứ t́nh cảm chỉ cho đi mà không hề muốn đền đáp, nhưng rất hiếm! Phần lớn t́nh yêu nam nữ là t́nh yêu chiếm hữu, ràng buộc. Điều này có liên quan đến nhu cầu cảm giác an toàn của con người, v́ bất ḱ ai cũng không mong cùng người khác chia sẻ những thứ ḿnh có, cho nên t́nh cảm thường là cội nguồn của đau khổ. Tuy nhiên, có thể nói rằng, trong những thứ t́nh cảm của con người b́nh thường th́ t́nh cảm nam nữ ngọt ngào nhất. V́ thế, t́nh yêu nam nữ là thứ t́nh cảm phức tạp, khó xử lư nhất trong bốn thứ t́nh cảm nêu trên, đồng thời đây cũng là thứ t́nh cảm tiềm ẩn nhiều nguy cơ nảy sinh vấn đề nhất. Người xưa có câu “trời nếu có t́nh, trời cũng già”, điều đó muốn nói rằng t́nh cảm là thứ giày ṿ tâm trí con người nhiều nhất. Khi t́nh yêu lên ngôi, đôi bên quấn quưt gắn bó keo sơn, nhưng nếu yêu quá mức liền thành đau khổ.

T́nh cảm yêu đương nam nữ nồng thắm như người Trung Quốc nói “yêu nhau như thuở ban đầu”, đôi bên quan tâm yêu thương trân trọng, tha thứ cho nhau. Một khi có điều ǵ đó khúc mắc, hai bên phải t́m hiểu và bù đắp cho nhau, như thế t́nh cảm mới được bền lâu. Thực ra, khi hai người nam nữ đến với nhau, họ đă có hai thế giới riêng, yêu thương bao nhiêu cũng chỉ là hai thế giới chứ không thể hóa thành một được! V́ thế, khó tránh những lúc to tiếng, căi vă. Cho nên, t́nh yêu nam nữ cần phải học cách tha thứ, tôn trọng và bổ sung cho nhau.

Ngoài ra, trong quá tŕnh quen biết, yêu thương nhau của những đôi bạn trẻ thường có sự chênh lệch về mặt t́nh cảm: một bên quá yêu thương đến nỗi bên kia không thể chấp nhận được t́nh cảm đó, v́ yêu thương có mặt quá nhiều chiếm hữu. Có trường hợp một bên quá yêu thương, bên kia quá thờ ơ, lănh đạm, v́ thế người kia nghĩ rằng ḿnh không được tôn trọng. Trường hợp này sẽ dẫn đến ḷng tự trọng bị tổn thương, tâm lư mất thăng bằng. Điều đau khổ nhất trong t́nh yêu là “thất t́nh”. T́nh cảm phải được xây dựng từ hai phía, nếu chỉ đến từ một phía th́ không được xem là t́nh yêu nữa. Nếu chỉ đến từ một phía nhưng vẫn chấp chặt, theo đuổi th́ chỉ làm tổn thương cho ḿnh và đối phương.

Khi chúng ta yêu, chúng ta cứ chấp chặt vào một đối tượng và muốn tạo mối ràng buộc sống chết cho nhau; nếu mở rộng ḷng ḿnh, nh́n vào thực tế xă hội th́ đâu cũng có người đáng yêu thương.

Khi chúng ta yêu, chúng ta cứ chấp chặt vào một đối tượng và muốn tạo mối ràng buộc sống chết cho nhau; nếu mở rộng ḷng ḿnh, nh́n vào thực tế xă hội th́ đâu cũng có người đáng yêu thương.


Bài liên quan

Đức Phật thuyết về tôn trọng mọi người và t́nh yêu thương chúng sinh vạn vật

Điều này nói th́ dễ nhưng thực tế th́ muôn vàn khó khăn. Con người thường đau khổ v́ t́nh cảm, biết thế nhưng mấy ai gạt được t́nh cảm nam nữ ra khỏi ḷng ḿnh? Chúng ta thường thấy báo đài đăng tải những chuyện t́nh đau khổ do yêu không thành, có người t́m đến cái chết để giải quyết t́nh cảm, cũng có người do quá yêu nên giết người ḿnh yêu. Họ thường làm thế với lư do là “anh làm tôi đau th́ anh cũng đừng ḥng sống yên thân” hoặc “anh không có được em th́ không ai được phếp có em”. Khi hai người đều yêu nhau nhưng bị gia đ́nh, xă hội ngăn cấm, họ rủ nhau tự vẫn...T́nh yêu là mầm hận, đây là thứ t́nh cảm thiếu sáng suốt, đầy t́nh cảm thành mối bất hạnh cho đôi bên. Theo Phật giáo, đấy đều là những việc làm ngu si, thiếu hiểu biết. Nếu yêu không thành mà t́m đến cái chết th́ không những bất hiếu với cha mẹ, bất nghĩa với xă hội mà c̣n bất nhân đối với cả người ḿnh yêu.

Nếu muốn hiểu rơ về t́nh cảm này, chúng ta cần suy nghĩ ở khía cạnh khác. Thực ra, khi chúng ta yêu, chúng ta cứ chấp chặt vào một đối tượng và muốn tạo mối ràng buộc sống chết cho nhau; nếu mở rộng ḷng ḿnh, nh́n vào thực tế xă hội th́ đâu cũng có người đáng yêu thương. Hơn nữa, chỉ cần người ḿnh yêu sống hạnh phúc là được chứ không hẳn phải nhất định sống với ta là được.

florida80
10-20-2019, 19:49
Phải chăng bạn đang lấy khổ làm vui?

Thứ bảy, 19/10/2019 | 06:49










Phật dạy chúng ta rằng nếu thể nhập được diệu lư “sắc tức là không”, “tính không của duyên khởi” và “vô thường” th́ có thể ĺa khổ được vui và chứng nghiệm được niềm hạnh phúc đích thực. Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác.


>>Phật pháp và cuộc sống

Nhưng thông thường khi con người cảm thấy trong ḷng không vui th́ họ chỉ cần nghe nhạc, khiêu vũ, chơi bài hoặc tham gia một hoạt động nào đó là họ cho rằng ḿnh đă ĺa khổ t́m vui và việc t́m vui lánh khổ không nặng nề, quan trọng đến mức như trong kinh điển Phật giáo đề cập và cũng không đến nỗi khó thực hiện như thế.

Thế nên, nhiều người cho rằng phí sức, phí thời gian đi t́m hiểu giáo lư Phật giáo để ĺa khổ t́m vui không bằng việc tự ḿnh đi t́m cho ḿnh một niềm vui trong một hoạt động hoặc một tṛ chơi nào đó.

Phật dạy chúng ta rằng nếu thể nhập được diệu lư “sắc tức là không”, “tính không của duyên khởi” và “vô thường” th́ có thể ĺa khổ được vui và chứng nghiệm được niềm hạnh phúc đích thực. Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác.

Phật dạy chúng ta rằng nếu thể nhập được diệu lư “sắc tức là không”, “tính không của duyên khởi” và “vô thường” th́ có thể ĺa khổ được vui và chứng nghiệm được niềm hạnh phúc đích thực. Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác.


Bài liên quan

Nhận diện đau khổ và diệt trừ đau khổ

Thực ra, về cơ bản, niềm vui sướng, hạnh phúc nói trên khác với hạnh phúc “ĺa khổ được vui” mà Phật giáo đề cập. Thông thường người ta cho rằng có hai cách hưởng lạc: một là ch́m vào các chất gây nghiện như thuốc lá, bia rượu, ma túy hoặc các chất kích thích khác. Các chất gây nghiện đều mang lại hưng phấn, khoái lạc tạm bợ, nhất thời cho con người, giúp con người quên đi thực trạng đau khổ của bản thân.

Nhưng một khi các chất gây nghiện hết tác dụng, con người tỉnh lại đối mặt với thực tế th́ càng đau khổ hơn.

Cách hưởng lạc c̣n lại là “kích thích”, điều này chỉ mang lại khoái cảm của thân xác, cũng giống như việc găi cho đỡ ngứa khi bị côn trùng đốt hoặc khi trời nóng bức chúng ta uống một cốc nước mát.

Nhưng một khi các chất gây nghiện hết tác dụng, con người tỉnh lại đối mặt với thực tế th́ càng đau khổ hơn.

Nhưng một khi các chất gây nghiện hết tác dụng, con người tỉnh lại đối mặt với thực tế th́ càng đau khổ hơn.

Lúc đầu, nó cho ta cảm giác rất dễ chịu, sảng khoái vô cùng. Nhưng nếu chúng ta dùng các biện pháp kích thích kia để xử lư những việc gây khó chịu trước mắt th́ nhất định sẽ mang bệnh, như khi găi nhiều th́ sưng tấy, uống nước đá nhiều th́ viêm họng. Đấy là những hệ quả của việc dùng các biện pháp kích thích thân thể gây nên.

Thông thường mọi người nghĩ rằng hưởng thụ bất quá chỉ là các h́nh thức gây mê hoặc tăng thêm kích thích, hưng phấn cho cơ thể, xem đó là hạnh phúc. Thực ra, họ đang lấy khổ làm vui, hoàn toàn không phải là niềm hạnh phúc đích thực, thậm chí có lúc c̣n bị phản tác dụng do sử dụng không đúng cách. Ví dụ người mê đánh bạc, họ biết rơ rằng không thể ván nào cũng đánh thắng, nhưng lại luôn luôn mong thắng. Có thể chỉ thắng một ván đầu nhưng nhờ đó gây hưng phấn cho họ, họ bị kích thích ham muốn. Song, sự thực là càng đánh, càng hy vọng th́ càng thua. Người đánh bạc thua đau khổ đă đành nhưng người thắng cũng không nhất định sẽ hạnh phúc. Có người chết v́ quá vui mừng, hưng phấn do đánh thắng bạc. Khiêu vũ cũng thế: khi đang trên sàn nhảy, cảm giác lâng lâng khó tả, vô cùng thích thú, hưng phấn. Khi đó, họ đam mê đến nỗi không biết ḿnh đang làm ǵ, nhưng sau khi về nhà tỉnh lại, cái cảm giác hưng phấn trên sàn nhảy tan tành mây khói, chỉ c̣n lại một ḿnh trơ trọi, quanh ḿnh vẫn thấy nhạt nhẽo, trống vắng ê chề.

Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác xem sao! Giúp đỡ người khác theo cách này không những mang lại lợi ích cho họ mà c̣n có tác dụng điều ḥa tâm sinh lư, xem đấy là thuốc điều trị đau khổ cho thân tâm, như thế bạn sẽ gặp được quả ngọt hạnh phúc.

Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác xem sao! Giúp đỡ người khác theo cách này không những mang lại lợi ích cho họ mà c̣n có tác dụng điều ḥa tâm sinh lư, xem đấy là thuốc điều trị đau khổ cho thân tâm, như thế bạn sẽ gặp được quả ngọt hạnh phúc.


Bài liên quan

Vô thường không làm ra khổ

Đương nhiên khi tham gia lao động quá mệt mỏi, vất vả, chúng ta có thể đi nghe nhạc, đánh cầu, đi bơi, đi dă ngoại, du lịch,... đều là những cách giải trí lành mạnh, có tác dụng thư giăn thần kinh, tăng thêm hứng thú làm việc, đấy không phải là việc xấu. Tuy nhiên, đấy chỉ là những giải pháp tạm thời, thiếu tính triệt để, rốt ráo, càng không thể đảm bảo cho người tham gia rằng chỉ làm một lần như thế th́ niềm vui kia đủ năng lượng để sử dụng cả đời.

Theo Phật pháp, niềm hạnh phúc do tu tập mang lại mới là niềm hạnh phúc đích thực. Quẳng hết gánh lo trong ḷng ḿnh giúp chúng ta thể nghiệm sự giải thoát nhẹ nhàng khi tâm lư không c̣n mang nặng điều ǵ nữa. Niềm hạnh phúc này hoàn toàn khác xa so với niềm hạnh phúc tạm bợ do những thú vui chơi, giải trí mang lại.

Phần lớn thời gian đời người tất bật v́ mưu sinh, kiếm tiền. Gánh nặng tiền bạc, gánh nặng cuộc sống đè xuống hai vai khiến người ta cảm thấy cuộc sống ê chề, mệt mỏi. V́ thế, nếu có thời gian rỗi răi, mọi người hăy thử tham gia công tác từ thiện, tham gia lao động công ích, lắng bớt tâm lư lao động để kiếm tiền, thay vào đó là tâm lư hiến dâng cho đồng loại, giúp chúng ta giảm bớt tham tâm, giảm nhẹ gánh nặng tiền bạc trong ḷng.

Hăy thử sống và làm việc không v́ tiền trong một đôi ngày và thể nghiệm niềm hạnh phúc khi hiến dâng cho người khác xem sao! Giúp đỡ người khác theo cách này không những mang lại lợi ích cho họ mà c̣n có tác dụng điều ḥa tâm sinh lư, xem đấy là thuốc điều trị đau khổ cho thân tâm, như thế bạn sẽ gặp được quả ngọt hạnh phúc.

florida80
10-20-2019, 19:50
Ươm mầm tâm linh

Chủ nhật, 20/10/2019 | 15:18










Các ông bố, bà mẹ trẻ hầu như ai cũng quan tâm đến ươm mầm tài năng, đặt kỳ vọng ở các con về: tài năng âm nhạc, tài năng toán học, tài năng thể thao… H́nh như ít ai chú ư đến việc ươm mầm tâm linh cho mỗi đứa trẻ.


>>Phật giáo và người trẻ


Bài liên quan

Đạo Phật và những lợi ích tuyệt vời cho người trẻ

Chùa cách nhà chừng 100m, cách một cái ao nhỏ. Mỗi lần về thăm nhà vào dịp mùng 1 hoặc 15, tôi hay dẫn hai cháu sang chùa lễ Phật. Bảo Anh (7 tuổi) và Minh Hào (5 tuổi) là con của cậu em trai tôi. Tôi làm việc ở Hà Nội, chưa lập gia đ́nh, nên những ngày cuối tuần về thăm nhà là dành hết thời gian cho hai cháu nhỏ: hướng dẫn học bài, chơi cùng, bê cậu nhỏ đi tắm, nghe chúng ríu rít như hai con chim non suốt cả ngày. Cảm giác gần những tâm hồn con trẻ trong sáng luôn là một cảm giác b́nh yên đến lạ kỳ.

Hai bạn rất háo hức, ṭ ṃ muốn t́m hiểu về ông Phật là ai, bà Bồ Tát như thế nào… Tôi mở phim hoạt h́nh về cuộc đời Đức Phật cho Bảo Anh và Minh Hào xem. Hai nhóc rất hào hứng, theo dơi câu chuyện. Sau khi kết thúc, tôi thực hiện bài kiểm tra bằng việc nhắc, hỏi lại một số nhân vật, t́nh tiết trong phim ngắn. Cả hai đều nhớ những chi tiết cơ bản. Và những lần sau có bác về là lại đ̣i xem phim về ông Phật và bà Bồ Tát.

Bé Lương Minh Hào - Con xin ông Phật cho con khỏe mạnh, không bị ốm - Ảnh: Đ́nh Khoa

Bé Lương Minh Hào - Con xin ông Phật cho con khỏe mạnh, không bị ốm - Ảnh: Đ́nh Khoa

- Bác hỏi các con nhé. Đức Phật c̣n được gọi là ǵ?

- Là thái tử Tất-Đạt-Đa ạ!

- Đúng rồi. Thế sắp đến ngày sinh nhật của thái tử Tất-Đạt-Đa. Vậy các con có muốn tặng quà ǵ mừng sinh nhật ông Phật không nhỉ?

- Con vẽ ông Phật nhé!

- Vậy hai chị em cùng vẽ, xong bác dẫn sang chùa tặng ông Phật nhé!

Tôi mở h́nh Phật trong tờ báo Giác Ngộ ra cho hai bạn nhỏ cùng nh́n và vẽ theo. Nét vẽ ngồ ngộ. Có một bức vẽ tôi thấy khá ưng.

- Bác ơi, con có bông hồng đẹp lắm. Bà ngoại cho con. Con mang tặng bà Bồ Tát có được không?- Bảo Anh thủ thỉ.

- Được chứ. Vậy lát con tặng hoa cho bà Bồ Tát luôn thể nhé.

- Con rất yêu bông hoa. Nhưng con chỉ muốn tặng cho bà Bồ Tát thôi. Sao nh́n bà Bồ Tát hiền thế nhỉ?

- À, v́ bà hay giúp đỡ mọi người. Bà làm nhiều việc tốt.

- Vậy ai hay giúp đỡ mọi người, và làm nhiều việc tốt th́ đều giống bà Bồ Tát bác nhỉ?

- Đúng rồi con. Trong con, trong bác, trong tất cả mọi người đều có một ông Phật, một bà Bồ Tát. Chỉ cần ḿnh đánh thức ông Phật, bà Bồ Tát dậy, và thực hành những việc làm tốt cho mọi người, ông Phật và bà Bồ Tát sẽ rất vui và luôn ở cạnh con.

- Con xin ông Phật cho con khỏe mạnh, không bị ốm. – Minh Hào nói.

- C̣n con xin khỏi đau cái Amidan – Bảo Anh nói tiếp sau đó.

Hai bạn nhỏ cúi đầu lễ Phật, rồi xuống nô đùa ở sân chùa. Chút nắng đầu ngày bừng lên đâu đó, lấp lánh trên những lá cây bồ đề rồi đổ xuống mặt sân. Trẻ con cũng như những ánh nắng đầu ngày tinh khôi, như mảnh vườn xinh chờ những bàn tay ươm mầm gieo hạt.

Bé Lương Bảo Anh 7 tuổi và bức vẽ mừng sinh nhật Đức Phật - Ảnh: Đ́nh Khoa

Bé Lương Bảo Anh 7 tuổi và bức vẽ mừng sinh nhật Đức Phật - Ảnh: Đ́nh Khoa


Bài liên quan

Người trẻ nên nhớ “Duyên đến duyên đi như hoa nở hoa tàn”

Các ông bố, bà mẹ trẻ hầu như ai cũng quan tâm đến ươm mầm tài năng, đặt kỳ vọng ở các con về: tài năng âm nhạc, tài năng toán học, tài năng thể thao… H́nh như ít ai chú ư đến việc ươm mầm tâm linh cho mỗi đứa trẻ. Nếu những hạt mầm thiện lành của tâm linh được tưới tẩm ngay những ngày đầu tiên – khi trẻ con c̣n như tờ giấy trắng; nếu thay v́ để con trẻ thần tượng các ca sĩ, diễn viên bằng việc lấy ông Phật, bà Bồ Tát là tấm gương để yêu kính và học tập theo, luôn có ư nghĩ về những lời nói, hành động đẹp và giúp đỡ mọi người – th́ năm tháng qua đi, ta sẽ có một rừng Bồ Đề trên khắp mọi miền.

Thay v́ để trẻ con thần tượng các ca sĩ, diễn viên nên dạy trẻ lấy ông Phật, bà Bồ Tát làm tấm gương để yêu kính và học tập. Ảnh: Đ́nh Khoa

Thay v́ để trẻ con thần tượng các ca sĩ, diễn viên nên dạy trẻ lấy ông Phật, bà Bồ Tát làm tấm gương để yêu kính và học tập. Ảnh: Đ́nh Khoa


Bài liên quan

Giáo dục ḷng vị tha cho giới trẻ hiện nay từ góc nh́n Phật giáo

Xă hội hiện đại, mỗi đứa trẻ sinh ra là trung tâm vũ trụ của mỗi gia đ́nh. Mừng v́ các con có điều kiện được chăm sóc về dinh dưỡng đầy đủ (nếu không nói là có thể dư thừa), tiếp xúc với điện thoại, tivi, máy tính bảng từ rất sớm…Nhưng giữa muôn vàn nguồn nước tưới lên mảnh vườn tâm hồn và cuộc đời con trẻ, bạn đừng quên ḍng nước tâm linh mát lành và duy tŕ thường xuyên, để con trẻ sống như những đóa hoa, là những búp sen xanh không chỉ thơm hương cho cuộc đời ḿnh mà c̣n tỏa hương trên mỗi hành tŕnh sẽ đi qua.

florida80
10-20-2019, 19:50
Đạo Phật và những lợi ích tuyệt vời cho người trẻ

Thứ bảy, 31/08/2019 | 18:30










V́ sao Phật giáo cần cho tuổi trẻ và người trẻ thật sự cần ǵ ở Phật giáo? Câu hỏi này không đơn giản, đôi khi là cả một học thuyết. Dưới đây là những điều mà khi người trẻ đến với đạo Phật sẽ được giác ngộ.


>>Phật tử có thể đọc loạt bài về Đức Phật

Chân thật, từ bi

Đạo Phật là đạo như thật, người tu theo đạo Phật cần phải xa ĺa những điều giả dối để trở về với sự thật. Phật cấm nói dối và dạy quán vô thường, bất tịnh, khổ... đều nhắm mục đích này.

Đạo Phật là đạo như thật, người tu theo đạo Phật cần phải xa ĺa những điều giả dối để trở về với sự thật. Phật cấm nói dối và dạy quán vô thường, bất tịnh, khổ... đều nhắm mục đích này.

Đạo Phật là đạo như thật, người tu theo đạo Phật cần phải xa ĺa những điều giả dối để trở về với sự thật. Phật cấm nói dối và dạy quán vô thường, bất tịnh, khổ... đều nhắm mục đích này.

Tuổi trẻ là ngây thơ chất phác, nghĩ sao nói vậy, nên ít biết dối trá xảo quyệt; nhưng đến lúc thành niên, để bắt chước theo thói xă giao, hoặc v́ sự mưu sinh, người ta lần lần tập nhiễm những điều xảo trá và xa dần sự thật. Khi đi xa mà muốn quay về là nhọc nhằn hơn lúc ở gần; v́ thế tuổi trẻ c̣n chất phác, nhiều thành thật, nên rất gần với đạo Phật.


Bài liên quan

5 bài học đầu tiên khi t́m hiểu đạo Phật

Đạo Phật là đạo Từ bi, là đạo cứu khổ chúng sinh bằng mọi phương tiện và mọi h́nh thức. Người tu theo đạo Phật là hy sinh đời ḿnh để mưu hạnh phúc cho chúng sinh, và mở tâm lượng bao la trùm tất cả mọi loài trong t́nh thương b́nh đẳng.

Hơn nữa, tuổi thiếu niên là tuổi phóng tầm mắt nh́n khắp vũ trụ bao la và muốn ôm cả nhân loại vào ḷng; nhưng đến khi đă cột ḿnh trong bổn phận làm vợ, làm chồng, làm cha, làm mẹ... th́ chí cả ấy bị đóng khung trong gian nhà chật hẹp của gia đ́nh, rồi dần dần nó bị tiêu ma như hạt sương tan theo dưới ánh nắng.

Người trẻ là có nhiều cảm xúc và ham muốn, cái lớn nhất có thể thấy là tham ái. Đối với họ, t́nh yêu là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Họ dễ dàng yêu đời, yêu người, yêu cảnh. Họ c̣n trẻ, họ c̣n thời gian và v́ thế mà họ thả lỏng ḿnh chạy nhảy quanh những ham thích. Không biết ḿnh muốn ǵ nhưng chính họ cũng không nhận ra điều đó, họ đau buồn với cái ḿnh mất đi, họ hân hoan với cái ḿnh có được.

Họ chấp vào cái cảm giác “được” và sợ cái cảm giác “mất”. V́ vậy, họ cố ra sức sở hữu càng nhiều cảm giác “ái” càng tốt, đối với con người và cả sự việc. Nhưng, đến một lúc, có tiếng nói nhỏ thôi từ trong sâu thẳm của họ sẽ cho thấy, họ đang không hạnh phúc. Càng “ái” th́ tôi càng không hạnh phúc. Tất cả những cười nói kia chỉ là chốn đông người, nhưng khi về lại một ḿnh, tôi vẫn cảm thấy cô đơn, trống rỗng. Lúc này đây, Phật giáo sẽ giúp họ.

Hạt giống tham ái cấu thành gồm 50% là tham, 50% là ái, chỉ cần chuyển hoá “ái” hơn 51% trở lên th́ người trẻ có xu hướng và cơ hội thực tập tâm từ bi. Tỷ lệ tham càng thấp đi, tỷ lệ ái thuần khiết càng lớn lên, đó chính là cơ hội cho bi phát triển. Tâm từ bi, nói cho thật sâu th́ vô cùng, nhưng nói đơn giản có nghĩa là biết yêu thương, cảm thông, có sự rung động của trái tim sâu sắc đối với mọi việc và con người. Thuyết vô thường trong đạo Phật có thể giúp người trẻ chuyển hóa được. Bởi khi thấm nhuần ư nghĩa rằng, mọi thứ trên đời đều không có ǵ là măi măi, tính tham của họ sẽ mất dần đi.

Tinh tấn

Phật giáo sẽ giúp người trẻ phân biệt giữa kiến thức thô mộc và kiến thức có trí tuệ qua khái niệm vô minh.

Phật giáo sẽ giúp người trẻ phân biệt giữa kiến thức thô mộc và kiến thức có trí tuệ qua khái niệm vô minh.

Phật quả là một quả vị vô thượng. Người muốn đạt được quả vị này phải trải lắm công phu nhọc nhằn khổ sở, với thời gian dài đằng đẵng, đâu phải tu một sớm một chiều mà chứng được, trừ những bậc Bồ-tát thị hiện.

Công tŕnh tu tập như một khách bộ hành trèo núi cao vạn trượng; muốn đến được đỉnh, người bộ hành phải dẫm qua lắm đoạn đường chông gai, đá sỏi, vượt qua nhiều vách đá cheo leo và trải qua những đèo cao, hố thẳm, thật nỗ lực thật quyết tâm mới mong ngồi bóng mát trên đầu non chót vót và ngắm xem bức sơn thủy muôn màu ngàn sắc của trần gian.


Bài liên quan

Dành 5 phút để hiểu những điều cơ bản về đạo Phật

Phật giáo sẽ giúp người trẻ phân biệt giữa kiến thức thô mộc và kiến thức có trí tuệ qua khái niệm vô minh. Nếu t́m hiểu sâu về thuyết vô minh, người trẻ sẽ nhận ra rằng, có kiến thức giỏi không đồng nghĩ với trí tuệ sáng suốt. Có nhiều kiến thức, chấp trước vào những ǵ ḿnh biết, kéo theo những hành động không mang lại lợi ích ǵ cho người khác, như vậy cũng đă là vô minh.

Vô minh có hai cách hiểu đơn giản, một là thiếu sáng suốt để nh́n vào bản chất của cuộc sống và hai là không nh́n thấy sự vật như nó là. Người trẻ, với kiến thức của ḿnh, kết hợp thực tập giải thoát khỏi vô minh, th́ họ sẽ có trí tuệ sáng để làm những việc có lợi cho chính bản thân, biết phân biệt đúng sai, biết đi con đường đúng đắn từ đó đóng góp hữu ích cho cộng đồng.

Như vậy việc tu học trong Phật giáo sẽ giúp các bạn trẻ học được sự tinh tấn, kiên nhẫn và cố gắng thực hiện những ước mơ hoài băo của bản thân. Từ đó họ sẽ sống một cuộc sống có ích hơn, ư nghĩa hơn.

Dũng

Đạo Phật với thuyết vô ngă cũng như nhiều câu chuyện, bài học, phương thức khác nhau sẽ giúp người trẻ bỏ bớt ngă mạn.

Đạo Phật với thuyết vô ngă cũng như nhiều câu chuyện, bài học, phương thức khác nhau sẽ giúp người trẻ bỏ bớt ngă mạn.

Ai cũng từng là người trẻ và đều hiểu rằng đặc điểm nổi bật của người trẻ là tính hiếu thắng. Cũng v́ hiếu thắng mà người trẻ bất chấp tất cả, đặt cái tôi to lớn của ḿnh làm trung tâm trong mọi hành xử. Thời điểm đó, có thể bản thân họ cũng chưa nhận ra ḿnh hiếu thắng. Họ chỉ biết rằng ḿnh phải vượt lên, ḿnh phải thành công, người khác phải công nhận ḿnh, để rồi bất chấp những rủi ro, hiểm nguy, tổn thương xảy ra cho chính ḿnh.


Bài liên quan

Những cái vui trong đạo Phật

Thế nhưng, ở mặt khác, tính tích cực của những người có tính hiếu thắng là dám nghĩ, dám làm, dám bước về phía trước. Và đó cũng chính là đặc điểm của người dũng cảm. Vậy, làm thế nào để chuyển hóa từ hiếu thắng sang dũng cảm. Đó chính là bỏ cái tôi đi. Và đạo Phật với thuyết vô ngă cũng như nhiều câu chuyện, bài học, phương thức khác nhau sẽ giúp người trẻ bỏ bớt ngă mạn. Bởi một khi thấu hiểu rằng, cái tôi này chẳng thể tồn tại một ḿnh, mà có sự liên kết của tất cả nhân duyên và nhiều con người xung quanh ta th́ cái tôi mới có thể tồn tại. Như vậy, nếu vẫn cứ giữ tinh thần dám vượt lên phía trước nhưng biết gạt bỏ cái tôi, th́ người trẻ sẽ có tinh thần dũng cảm.

Dĩ nhiên, học tập, chuyển hóa, thực hành trong Phật giáo để giác ngộ được các yếu tố trên không phải là việc một sớm một chiều. Có nhiều phương thức cho người trẻ chọn lựa như đọc sách, hành thiền, lắng nghe các bậc tiền bối giải thích, và quan trọng hơn hết là thực hành trong đời sống hàng ngày, từng việc nhỏ, từng phút giây. Khi biết kết hợp nhuần nhuyễn và linh động các giáo lư nhà Phật, người trẻ đang thật sự hướng đến một cuộc sống tinh tấn và an lành từ bên trong.

florida80
10-20-2019, 19:52
'Như mây thong dong' - Thông điệp dành cho người trẻ

Thứ ba, 20/08/2019 | 10:34










"Như mây thong dong" của tác giả Lưu Đ́nh Long được viết dựa trên tinh thần quán chiếu nhân - duyên - quả, hướng đến một lối tư duy tích cực khi ta đối diện với những được mất, yêu thương và vụn vỡ, hạnh phúc và niềm đau, thành công và thất bại...


Là một cư sĩ, cuốn sách nào của Lưu Đ́nh Long cũng mang đậm dấu ấn Phật giáo với những bài viết nhẹ nhàng, súc tích, trao truyền đến bạn đọc nguồn năng lượng tích cực.


Bài liên quan

Đường xưa mây trắng: Cuốn sách hay kể về cuộc đời Đức Phật

Với lối viết nhẹ nhàng, t́nh cảm, tác giả Lưu Đ́nh Long vừa gửi đến độc giả cuốn sách thứ 3 của ḿnh với tựa "Như mây thong dong". Với 3 phần: Như nói với ḿnh - Nói với người đang yêu - Cuộc sống quanh ta, cuốn sách “Như mây thong dong” của Lưu Đ́nh Long tập hợp 66 bài viết, mỗi bài viết đều có dung lượng không dài nhưng ẩn sâu dưới những con chữ dung dị là nhiều thông điệp ư nghĩa, lời khuyên thiện lành giúp các bạn trẻ biết cách buông bỏ lo lắng, phiền muộn, bất an,… để có thể thong dong như những đám mây mà tận hưởng cuộc sống.

B́a sách

B́a sách "Như mây thong dong". Nguồn ảnh: Saigon Books

Cuốn sách là những suy tư của tác giả về cuộc sống thực tại dựa trên tinh thần quán chiếu nhân - duyên - quả, nhằm hướng người đọc hữu duyên đến với lối tư duy tích cực nhất khi họ phải đối diện với những câu chuyện thường nhật của cuộc sống: được - mất, yêu - giận, thành công - thất bại, hạnh phúc - niềm đau...

Theo chia sẻ của Lưu Đ́nh Long, ban đầu anh không có ư nghĩ sẽ viết một cuốn sách mà chỉ muốn chia sẻ mỗi ngày trên Facebook của ḿnh những góc nh́n về cuộc sống, về t́nh yêu, về chính ḿnh. “Trong ḍng sống của mỗi người, chúng ta sẽ gặp rất nhiều điều như ư lẫn bất như ư. Chúng ta suy nghĩ như thế nào về những điều đó? Khi có suy nghiệm về những điều ḿnh trải qua, từ đó mỗi người mới có sự thay đổi và điều chỉnh về suy nghĩ cũng như hành vi trong cuộc sống để phát triển điều tốt đẹp, giảm bớt cái xấu”, tác giả Lưu Đ́nh Long chia sẻ.

Tác giả Lưu Đ́nh Long là người ăn chay trường và chọn lối

Tác giả Lưu Đ́nh Long là người ăn chay trường và chọn lối "sống chậm" ở đời thường. Nguồn ảnh: Phunuvietnam

Đọc tác phẩm mới của Lưu Đ́nh Long, anh chàng ca sĩ người Mỹ Kyo York cũng bất ngờ đưa ra những nhận xét của ḿnh trên facebook cá nhân: "Như mây thong dong hay quá. Lối viết nhẹ nhàng mà sâu sắc, đọc ngoài mở mang tiếng Việt. Kyo thấy sách cần cho nhiều bạn trẻ trong xă hội hiện đại lỡ sống vội, sống cuồng, sống nhanh, sống ảo,... nên chậm lại chút, ngồi nh́n lên trời ngắm mây thong dong ḷng. Lỡ có yêu, có ế, có buồn có vui cũng nhẹ như mây trời mà sống đời vui vẻ..."

Ca sĩ người Mỹ Kyo York và tác phẩm Như mây thong dong của Lưu Đ́nh Long. Nguồn ảnh: Phunuvietnam

Ca sĩ người Mỹ Kyo York và tác phẩm Như mây thong dong của Lưu Đ́nh Long. Nguồn ảnh: Phunuvietnam

"Nhẹ nàng như mây bay chính là cảm giác đầu tiên của tôi sau khi đọc xong cuốn sách này. Tác giả Lưu Đ́nh Long đă dành những khoảng trống trong cuốn sách này để độc giả và cũng để cho chính ḿnh suy ngẫm về những việc vẫn luôn xảy ra như một điều hiển nhiên trong cuộc sống thường ngày của mỗi chúng ta". Bạn đọc Phan Hoàng Mai cũng chia sẻ cảm xúc của ḿnh khi đọc "Như mây thong dong".


Bài liên quan

Giận: Bí quyết sống an lạc và hạnh phúc

Tác giả Lưu Đ́nh Long cũng chia sẻ về cuốn sách mới nhất của ḿnh: “Mọi điều tiêu cực hay tích cực đến với ḿnh đều có nhân - duyên - quả cả. Bạn có thể muốn hoặc không, nhưng nó vẫn diễn ra. V́ thế, không cách nào khác, bạn phải nhận diện, chuyển hóa bằng cách đặt nó xuống. Rồi sau đó, bạn phải tâm t́nh với chính ḿnh bằng sự thật thà nơi trái tim tỉnh thức, để có cái nh́n tươi sáng hơn, t́m ra đường hướng tốt đẹp hơn mà đi. Những bài viết trong cuốn sách này cũng là những suy nghiệm mà chính tôi cũng đang trên bước đường nỗ lực để thực tập, hoàn thiện ḿnh”.

florida80
10-20-2019, 19:52
Xin đừng bóp méo lư tưởng xuất gia

Chủ nhật, 20/10/2019 | 11:26










Đạo Phật là hướng đi, là lẽ sống để chúng tôi thực hành vô thường, vô ngă, vị tha. Nhờ vậy mà đời sống đạo đức được thăng hoa, lợi lạc, khổ đau được phần nào giảm bớt.


>>Phật tử có thể đọc loạt bài về Lời Phật dạy


Bài liên quan

Mười điều tâm niệm của người xuất gia

Bạn sẽ không thể nào hiểu hết cái cảm giác hạnh phúc của một bác sĩ khi nỗ lực cứu sống một mạng người, cái cảm giác của một kỹ sư khi từ xa đứng nh́n một công tŕnh do chính tay ḿnh đóng góp, cái cảm giác của một ông giáo già khi hay tin cậu học tṛ đỗ đạt thành danh, cũng vậy bạn sẽ không thể nào hiểu hết được cái cảm giác xúc động thiêng liêng khi lần cuối cùng lạy biệt cha mẹ để lên đường xuất gia nhập đạo - phụng sự cuộc đời.

Nó đều là những mảnh ghép muôn màu để tạo nên bức tranh sống động của cuộc sống, của t́nh người mà ai trong chúng ta cũng đều nên trân trọng.

Chúng tôi rất hiểu, hiểu là v́ bạn đă không hiểu hết những cảm giác thiêng liêng ấy, nên đă vô t́nh làm tổn thương những giá trị đạo đức căn bản của một con người.

Chúng tôi biết, biết là bạn chưa một lần được sống trên h́nh tướng của một người xuất gia, chưa một lần phải đối diện với cảm giác khi phải cố gắng khép ḿnh trong khuôn khổ, phải chiến đấu với những bản năng thường t́nh của một chúng sinh.

Ở đạo Phật, chúng tôi luôn được dạy về bài học yêu thương, tập thương cả những người không thương ḿnh, v́ thế chúng tôi không hề ghét bạn, mà chỉ sợ là ḿnh không c̣n đủ t́nh thương và ḷng bao dung để tiếp tục thương được bạn, thương cho những ai luôn có cái nh́n thành kiến như bạn. Ảnh: Đức Pháp chủ GHPGVN Thích Phổ Tuệ

Ở đạo Phật, chúng tôi luôn được dạy về bài học yêu thương, tập thương cả những người không thương ḿnh, v́ thế chúng tôi không hề ghét bạn, mà chỉ sợ là ḿnh không c̣n đủ t́nh thương và ḷng bao dung để tiếp tục thương được bạn, thương cho những ai luôn có cái nh́n thành kiến như bạn. Ảnh: Đức Pháp chủ GHPGVN Thích Phổ Tuệ

Nếu bạn hiểu, th́ chắc bạn sẽ thương nhiều hơn là ghét, thương như thương chính ḿnh đă từng ở những lúc yếu mềm, vụng dại và phàm phu.

Ở đạo Phật, chúng tôi luôn được dạy về bài học yêu thương, tập thương cả những người không thương ḿnh, v́ thế chúng tôi không hề ghét bạn, mà chỉ sợ là ḿnh không c̣n đủ t́nh thương để tiếp tục thương được bạn, thương cho những ai luôn có cái nh́n thành kiến như bạn.

Chúng tôi luôn trân trọng những giá trị của sự cố gắng, như bạn đă từng lư tưởng, từng cố gắng để được xă hội thừa nhận là một người tri thức vậy; nhưng nếu cho ḿnh cái quyền phủ nhận những giá trị cố gắng và lư tưởng sống của người khác th́ đó lại là một cái nh́n phụ bạc.


Bài liên quan

Mười điều tâm niệm của người xuất gia

Xă hội th́ đâu chỉ có sắc đẹp, công danh, địa vị, tiền tài, mà nó c̣n là văn hoá, giáo dục, đạo đức, phẩm hạnh để mỗi người đều có quyền tham gia đóng góp. Th́ người xuất gia chúng tôi cũng đều là những con người đang đóng góp những vai tṛ nhất định cho xă hội. Nói đến đây chắc bạn sẽ nghĩ là tôn giáo, nhưng không chúng tôi chẳng phải là những người đi theo tôn giáo như trong quan niệm mà bạn đă được học, mà chúng tôi là những người chấp nhận rời bỏ đời sống gia đ́nh cá nhân để có thêm thời gian dành trọn tâm huyết và lư tưởng đời ḿnh cho mục đích phụng sự nhân sinh. Bạn bảo, vậy phụng sự cái ǵ, th́ tôi chỉ muốn trả lời là khi nào có bệnh th́ bạn sẽ chủ động đi t́m bác sĩ.

Sư Giác Minh Luật hướng dẫn các bệnh nhân thực tập thiền tại trung tâm bảo trợ xă hội.

Sư Giác Minh Luật hướng dẫn các bệnh nhân thực tập thiền tại trung tâm bảo trợ xă hội.

Vậy cớ sao, có những điều đáng được ca ngợi, được trân trọng cho những sự hy sinh đáng quư ấy, như chuyện một cậu thanh niên lên đường nhập ngũ v́ lư tưởng quê hương, một nhà khoa học chấp nhận khép ḿnh trong pḥng kín nhiều năm liền để mang đến những phát minh cho nhân loại, th́ người xuất gia cũng là người chấp nhận đặt cuộc đời ḿnh vào một đời sống khó khăn hơn khi chấp nhận dừng lại những nhu cầu hưởng thụ mà bạn đang thừa hưởng để dành trọn thời gian, tâm lực của đời ḿnh để chăm lo đời sống đạo đức tinh thần, giúp người nhận chân ra khổ đau của kiếp sống nhân sinh trong tiến tŕnh nhân-quả, nhân-duyên như một sự an ủi tinh thần mà hướng con người đến đời sống thiện lành, đạo đức, cao hơn nữa mà có nói ra đây chắc bạn cũng không hiểu, th́ cớ sao lại xem thường, dè bỉu. Người ta có quyền lên án cái ác, nhưng nếu lên án cái thiện th́ đó là một tội ác.

Cũng thưa thêm rằng, chẳng ai đi xuất gia chỉ để mong được người khác xưng bằng “thầy”, mà đó chỉ là những văn hoá ứng xử căn bản của loài người, nếu đi ngược lại th́ tự ḿnh đánh mất đi giá trị của chính ḿnh thôi, chứ chẳng ai cần điều đó. Nó như cảm giác một ngày đẹp trời khi bạn bước vào lớp mà học tṛ kêu bạn bằng “thằng” vậy.

Đạo Phật là hướng đi, là lẽ sống để chúng tôi thực hành vô thường, vô ngă, vị tha. Nhờ vậy mà đời sống đạo đức được thăng hoa, lợi lạc, khổ đau được phần nào giảm bớt.

Đạo Phật là hướng đi, là lẽ sống để chúng tôi thực hành vô thường, vô ngă, vị tha. Nhờ vậy mà đời sống đạo đức được thăng hoa, lợi lạc, khổ đau được phần nào giảm bớt.

V́ vậy, có những lư tưởng, những giá trị đạo đức căn bản mà đ̣i hỏi chúng ta đều nên giữ ǵn và trân trọng, c̣n nếu không th́ chỉ tự ḿnh đánh mất đi sự trân trọng trong mắt người khác.

Đạo Phật là hướng đi, là lẽ sống để chúng tôi thực hành vô thường, vô ngă, vị tha. Nhờ vậy mà đời sống đạo đức được thăng hoa, lợi lạc, khổ đau được phần nào giảm bớt. Chứ chẳng phải là một h́nh thức tôn giáo để bạn đứng ngoài nh́n vào mà tự cho ḿnh cái quyền phán xét, học thuyết với giáo điều khô khan, trống rỗng mà bạn đang cố gắng đánh đồng - quan niệm đạo Phật trong mắt chúng tôi khác với bạn nhiều lắm, v́ chúng tôi có sự thực hành c̣n bạn th́ không.


Bài liên quan

Y Phật phát huy giới thân huệ mạng người xuất gia

Cho nên cũng bởi nhờ sự vị tha đáng quư của đạo Phật, mà trải qua bao sóng gió thăng trầm mà nó vẫn b́nh yên và đứng vững trong ḷng người trước những thịnh suy, có khi c̣n được thêm kính quư trước những giá trị đạo đức cao thượng ấy.

Tóm lại, đừng vội vàng bóp méo lư tưởng xuất gia, khi miệng c̣n hôi mùi bia rượu, làm như vậy, mai này nh́n lại; hối hận lắm thay.

florida80
10-20-2019, 19:55
Nước mắt thiền sư

Thứ bảy, 19/10/2019 | 10:02










Do có “chúng sanh duyên từ” mới có khả năng nhập vào “pháp duyên từ” và “vô duyên từ”. Nếu không có thành tựu về chúng sanh, thành tựu về duyên, thành tựu về từ bi th́ hành giả tu đại thừa cũng không cả khả năng thành tựu. Nước mắt của thiền sư v́ vậy mà rơi.


>> Đức Phật

Có một người thanh niên sau khi xuất gia trở thành một vị cao tăng, sống và trù tŕ một tu viện cách rất xa gia đ́nh. Rất nhiều người ngưỡng mộ danh đức của Ngài nên đến xuất gia làm đệ tử.

Ngài luôn dạy các đệ tử nên đoạn trừ thế duyên cần cầu tự ḿnh liễu ngộ chân lư, tinh tấn khơi dậy trí tuệ, phá trừ ngă chấp, tự độ độ tha. Và ngài nhấn mạnh chỉ có đoạn trừ t́nh ái thế gian th́ mới có khả năng đạt được giải thoát.

Tuy biết là vô ngă mà không bỏ đi từ bi đó là không mà không phải không; tuy hành hạnh từ bi mà không chấp trước có ngă đó là không phải không mà không.

Tuy biết là vô ngă mà không bỏ đi từ bi đó là không mà không phải không; tuy hành hạnh từ bi mà không chấp trước có ngă đó là không phải không mà không.


Bài liên quan

Thăm nơi ở của Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Một ngày nọ, từ nơi quê hương xa xôi của ngài truyền đến một tin đồn rằng: “đứa con duy nhất của thiền sư lúc chưa xuất gia đă lâm trọng bệnh qua đời. Các đệ tử của ngài sau khi nhận được tin này cùng nhau tụ tập lại luận bàn, họ đưa ra hai vấn đề như sau: một là, nên hay không nên báo tin buồn này cho sư phụ biết? hai là, khi sư phụ nghe tin bất hạnh này rồi sẽ có phản ứng thế nào ?

Cuối cùng họ đi đến kết luận: “sư phụ đă đoạn trừ thế duyên rồi , đứa con duy nhất đó dù sao th́ cũng là con của ngài, nên báo tin không vui này cho ngài biết. Đồng thời họ cũng nghĩ sư phụ là người đă tu hành đến mức cao như vậy rồi nếu nghe tin đứa con duy nhất chết th́ cũng chỉ thản nhiên thôi.

Thế là họ cùng nhau đi đến báo tin này cho thiền sư, khi vị cao tăng vừa nghe tin th́ ḷng buồn ruời rượi và hai ḍng nước mắt cứ lăn dài xuống má. Các đệ tử vừa nh́n thấy sư phụ có phản ứng như vậy th́ cảm thất rất lạ, họ cũng không ngờ sư phụ qua thời gian dài tu hành như vậy mà cũng không đoạn trừ được thế duyên.

Trong nhóm đệ tử có một người can đảm đứng ra chấp tay hỏi ngài: “sư phụ, b́nh thường sư phụ thường dạy chúng con đoạn trừ thế duyên, cần cầu giải thoát phải không? Sư phụ xuất gia đă lâu v́ sao nghe tin con chết lại đau khổ nhiều như vậy, như thế có phải là ngược lại tất cả những ǵ mà hằng ngày sư phụ vẫn thường dạy chúng con không?

Từ bi là ǵ? có phải là thứ t́nh cảm b́nh thường mà chúng ta thường nói không? “từ” là mang niềm vui đến “bi” là làm cho hết khổ. Làm cho chúng sanh thoát khỏi bể khổ sanh tử và đạt được niềm vui chân thật đó mới đúng nghĩa của “từ bi”.

Từ bi là ǵ? có phải là thứ t́nh cảm b́nh thường mà chúng ta thường nói không? “từ” là mang niềm vui đến “bi” là làm cho hết khổ. Làm cho chúng sanh thoát khỏi bể khổ sanh tử và đạt được niềm vui chân thật đó mới đúng nghĩa của “từ bi”.


Bài liên quan

Chư tôn đức Tăng, Ni cùng Phật tử chúc thọ và tri ân Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Trong đôi mắt đẫm lệ, Thiền sư ngước lên nói: “Tôi dạy các người đoạn trừ t́nh cảm thế tục mong cầu thành tựu giải thoát, chứ không phải dạy các người sống cuộc sống ích kỷ chỉ biết có ḿnh, mà từ thành tựu của chính ḿnh đem lại lợi ích an vui cho nhân loại. Mỗi một chúng sanh lúc chưa giác ngộ đều có những người thân ra đi, đều làm cho họ đau ḷng, đứa con của ta cũng là một trong những chúng sanh, tất cả chúng sanh giống như con của ta, ta v́ những đứa con của ta mà khóc, cũng là v́ nỗi đau của tất cả chúng sanh chưa chứng ngộ của thế gian mà khóc vậy” !

Sau khi các đệ tử nghe lời ngài dạy, trong ḷng tràn đầy thương cảm, mở rộng t́nh thương tinh tấn tu học, cần cầu giải thoát. (Theo Hoa Linh Thoại, Như Nguyện dịch)

Lời bàn:

Đây là câu chuyện có thật làm xúc động ḷng người, nói rơ động cơ và mục tiêu của việc tu hành. Nếu một người đáng được tôn kính, th́ người đó phải xác lập được việc tu hành của ḿnh là v́ mang đến lợi ích cho chúng sanh mà không v́ lợi ích cá nhân như thế mới thành tựu đích thực ư nghĩa của việc xuất gia, đó là con người đứng trên những con người, khó mà lấy ǵ để so sánh được.

Từ câu chuyện này chúng ta có thể thấy rơ tinh thần của Phật giáo, Phật giáo lấy tâm từ bi làm gốc, như thế mới có thể làm cho vạn vật t́m được chổ trú chân. Cũng có thể nói đó là tinh thần “không mà không phải không”, vô ngă là không, từ bi là không phải không. Tuy biết là vô ngă mà không bỏ đi từ bi đó là không mà không phải không; tuy hành hạnh từ bi mà không chấp trước có ngă đó là không phải không mà không. Khi một người không hiểu rơ nghĩa của “không” th́ không có khả năng thực hành được pháp tu quán tất cả chúng sanh và ḿnh là không phải hai và không có sự khác biệt, như vậy tuy cũng có từ bi nhưng không phải chân thật từ bi. Đó là v́ sao các đệ tử của cao tăng trước phải nhập vào tánh không sau đó mới có thể luận đàm nghĩa ḿnh và vạn loại là một không có sự sai khác.

Do có “chúng sanh duyên từ” mới có khả năng nhập vào “pháp duyên từ” và “vô duyên từ”. Nếu không có thành tựu về chúng sanh, thành tựu về duyên, thành tựu về từ bi th́ hành giả tu đại thừa cũng không cả khả năng thành tựu.

Do có “chúng sanh duyên từ” mới có khả năng nhập vào “pháp duyên từ” và “vô duyên từ”. Nếu không có thành tựu về chúng sanh, thành tựu về duyên, thành tựu về từ bi th́ hành giả tu đại thừa cũng không cả khả năng thành tựu.


Bài liên quan

Chùa Thầy và truyền thuyết ly kỳ về Thiền sư Từ Đạo Hạnh

Phải nhập vào không tánh th́ mới có từ bi đích thực. Kinh Hoa Nghiêm nói: “khi các Bồ tát quán thấu triệt tất cả các pháp vốn b́nh đẳng, không khởi lên tâm niệm có oán có thân. Bồ tát nh́n chúng sanh bằng đôi mắt của t́nh thương không ân không oán, xem tất cả đều là thiện tri thức v́ họ mà thuyết pháp hướng dẫn cho họ con đường để có thể tu tập. Trong thế giới bao la này biết bao nhiêu là chúng sanh tham đắm ngũ dục, không biết ân nghĩa, không biết hướng thiện, tội ác lan tràn. Nếu Bồ tát không quán tất cả b́nh đẳng th́ làm sao có khả năng hoà nhập vào đời thương tất cả chúng sanh như con ḿnh để mà độ họ”.

Đức Phật cũng đă nói trong kinh Niết Bàn rằng: “Ta yêu tất cả chúng sanh như con một. Chỗ khác biệt của Bồ tát và Tiểu thừa là từ bi. Phật dạy ba độc tham sân si là nguyên nhân của tất cả khổ đau, tu Tiểu thừa phải đoạn trừ tham sân si, nhưng tu Đại thừa th́ không đoạn mà dùng nó để độ chúng sanh. V́ sao? Nguyệt Khê đại sư nói: “tham là tham độ chúng sanh làm cho thành Phật đạo, sân là quở trách chúng sanh tán thán đại thừa, si là nhận chúng sanh lám con. Bồ tát không đoạn trừ tham sân si không phải là bồ tát mê chấp mà là v́ ḷng từ thương chúng sanh mà không đoạn”.

Từ bi là ǵ? có phải là thứ t́nh cảm b́nh thường mà chúng ta thường nói không? “từ” là mang niềm vui đến “bi” là làm cho hết khổ. Làm cho chúng sanh thoát khỏi bể khổ sanh tử và đạt được niềm vui chân thật đó mới đúng nghĩa của “từ bi”.

Trong giáo lư của đạo Phật phân từ bi thành ba loại. “Chúng sanh duyên từ” đó là xem tất cả chúng sanh trong tam đồ lục đạo như cha mẹ anh em một nhà do đó mà thường luôn t́m cách đem niềm vui và dứt hết khổ đau cho họ. Hai là “pháp duyên từ” đó là ḿnh phá bỏ chấp trước nhân ngă, luôn tuỳ theo mong cầu của chúng sanh mà làm cho ĺa khổ được vui. Ba là “vô duyên từ” đó là tâm của chư Phật, biết được các duyên vốn không thật, điên đảo hư vọng cho nên tâm không chổ duyên, nhưng lại làm cho tất cả chúng sanh tự nhiên đạt được lợi ích của sự dứt khổ và đạt được an vui.

Do có “chúng sanh duyên từ” mới có khả năng nhập vào “pháp duyên từ” và “vô duyên từ”. Nếu không có thành tựu về chúng sanh, thành tựu về duyên, thành tựu về từ bi th́ hành giả tu đại thừa cũng không cả khả năng thành tựu. Nước mắt của thiền sư v́ vậy mà rơi, Bồ tát nh́n thấy chúng sanh ở thế giới ta bà mê muội, đến chết mà cũng chưa ngộ. Như vậy không phải từng ngày từng ngày nước mắt ḷng rơi đó sao?

florida80
10-20-2019, 19:56
Nguyên nhân Đức Phật chế Giới Luật

Thứ sáu, 18/10/2019 | 10:14










Giới luật bao hàm một ư nghĩa cực trọng. Những qui luật này, sau khi Phật nhập Niết bàn được các hàng Thánh đệ tử của Ngài đọc tụng, biên chép thành hệ thống và trở thành một trong tam tạng Giáo điển. Đó là Luật Tạng.


>>Đức Phật

Qua lịch sử Phật giáo, cũng như sự truyền thừa Giới luật cho chúng ta thấy, sau khi đức Phật thành Đạo trong thời gian đầu, Tăng bảo được h́nh thành chưa chế Giới luật, lúc bấy giờ Tăng già đều là các vị Tỳ kheo thanh tịnh. Trong suốt 12 năm đầu, tổ chức sinh hoạt Giáo Đoàn rất thanh tịnh sống trên tinh thần ḥa hợp đoàn kết, nên Đức Phật không cần phải chế Giới luật, v́ mỗi vị đă tự kiểm soát thân, khẩu, ư trong từng niệm, từng sát na nên được giải thoát, không c̣n những pháp bất thiện trong tâm thức.


Bài liên quan

Bàn về việc can gián và bàn bạc trong giới luật Phật giáo

Đến năm thứ 13, Tăng già có số lượng đông đảo, phần lớn các vị Vương tôn công tử theo Phật xuất gia, từ đời sống vương giả hưởng thụ đủ mọi thứ ngũ dục, khi xuất gia th́ phải sống theo hạnh đầu đà. Cho nên, Tăng đoàn phát sinh ra nhiều pháp hữu lậu trong sinh hoạt. Hơn nữa, lúc này Tăng đoàn phát triển quá nhanh, và thâu nhận rộng răi mọi thành phần trong xă hội, từ đó có sự suy thối xảy ra. Cho nên, dần về sau trong tổ chức Tăng đoàn xuất hiện nhiều thành phần xuất gia với mục đích không chân chính. Các thầy Tỳ kheo dần dà sống xa rời tinh thần giải thoát, bị lôi cuốn vào danh vọng, lợi dưỡng. Giới luật buộc phải ra đời để làm hàng rào ngăn chặn sự hư đốn trong Tăng đoàn, bảo hộ sự thanh tịnh ḥa hợp của Tăng thân, cũng như giữ ǵn bản thể Tỳ kheo không cho hư hủy. Mặt khác, Ngài v́ sợ tiếng đồn gần xa của người thế tục, họ nh́n vào nếp sống bê tha “tự tung tự tác” của Tăng đoàn mà mất đi Chánh tín, hoặc chê bai, hoặc hiềm tỵ, hoặc coi giáo đoàn Phật giáo không hơn kém những ngoại đạo. Cho nên, sự có mặt của Giới luật là yếu tố vô cùng cần thiết để thành tựu thanh tịnh một Tỳ kheo làm mô phạm cho Trời, người và giúp cho hành giả bước đi vững chăi trên con đường thoát ly sinh tử.

Những quy luật này, sau khi Phật nhập Niết bàn được các hàng Thánh đệ tử của Ngài đọc tụng, biên chép thành hệ thống và trở thành một trong tam tạng Giáo điển. Đó là Luật Tạng.

Những quy luật này, sau khi Phật nhập Niết bàn được các hàng Thánh đệ tử của Ngài đọc tụng, biên chép thành hệ thống và trở thành một trong tam tạng Giáo điển. Đó là Luật Tạng.


Bài liên quan

Giới luật: Nguồn sinh lực của Tăng đoàn

Như người vá áo, không bao giờ vá những chỗ chưa rách. Đức Thế Tôn cũng chưa bao giờ qui định điều này hay ngăn cấm điều kia, khi đệ tử Ngài chưa làm ǵ sai với Thánh đạo. Đức Phật v́ thương chúng sinh nên ngài mới tùy duyên mà chế Giới. Mỗi điều Giới luật đều đem lại sự an lạc cho cá nhân, cũng như đem lại sự thanh tịnh và uy tín cho Tăng đoàn. Cho nên, mỗi khi chế lập ra qui điều nào, Ngài đều đem ra 10 lợi ích để cho thấy ra tính quan trọng của Giới pháp, 10 lợi ích đó là :

1 Nhiếp thủ cơ Tăng : là Giới luật Phật chế ra cho Tăng chúng thọ tŕ. Người xuất gia có thọ tŕ Giới pháp Phật, th́ người đó mới thuộc vào số chúng Tăng. Đây là điều để cho chúng Tăng cực thịnh.

2 Linh Tăng hoan hỷ : là người giữ Giới thanh tịnh, hương thơm hơ hẳn các loài hoa v́ nó bay ngược chiều gió. Người này làm cho Tăng đoàn được tô đậm nét uy nghiêm, thuần nhă mà dưới mắt người thế tục niềm cung kính lại càng lớn thêm và như thế, uy tín Tăng đoàn sẽ được nâng lên, nên làm cho Tăng đoàn hoan hỷ.

3 Linh Tăng an ổn : Khi có giới pháp, chính giới ấy kiềm chế sự phóng túng, sai trái của mỗi người. Nhờ mỗi người tự kiềm chế nên không ai phiền năo ai. Và như vậy, cả Tăng đoàn đều sống trong Giới pháp thanh tịnh, nên Tăng đoàn được an ổn.

4 Linh vị tín giả tin : Những vị Tăng sống như Pháp, nghĩa là sống đời phạm hạnh có Tuệ giác như đức Phật, th́ h́nh ảnh đoan nghiêm này có thể thay thế Ngài tuyên dương giáo Pháp, làm chỗ phát khởi ḷng tin cho những người chưa kính tin Tam Bảo.

5 Dĩ tín giả linh tăng trưởng : Những người có ḷng tin Tam Bảo, đối với họ Tăng Bảo là h́nh ảnh sống động của đức Phật, có thể đảm đương trách nhiệm lèo lái con đ̣ đưa chúng sinh đến bờ giải thoát. Nên chúng Tăng hành tŕ Giới pháp th́ ḷng tin ấy lại càng tăng trưởng và cũng cố.

6 Nan điều phục giả linh điều phục : Tăng đoàn chỉ có người sống đúng với tinh thần Giới luật, điều phục những người có tính ương ngạnh, căn cứ theo Giới luật mà xử trị. Như vậy trong Tăng đoàn sẽ không có người ương ngạnh khó điều phục.

7 Linh tàm quư giả đắc an lạc : làm cho người có tàm quư nghiêm tŕ Giới luật được an vui, họ thật sự hết phiền muộn. Do Tăng thể là thanh tịnh ḥa hợp, nên một người an lạc th́ Tăng chúng được an lạc.

8 Đoạn lậu hoặc hiện tại : là ngăn trừ những lậu hoặc phiền năo, những bất thiện pháp đang phát sinh trong đời hiện tại. Do đó bản thể thanh tịnh được bảo tồn nghiêm chánh.

9 Đoạn vị lai hữu lậu : ngăn chặn đề pḥng những ác pháp trong đời vị lai không cho phát sinh. Nghiệp cũ vứt đi, nghiệp mới không tạo nữa, đích thực là một việc làm sau rốt của một hành giả thọ tŕ Giới Pháp.

10 Linh chánh Pháp cửu trụ : làm cho chánh Pháp được trường tồn măi măi. Đây là điều quan trọng thiết thực nhất mà mỗi hành giả chúng ta phải biết đến.

Qua lịch sử Phật giáo, cũng như sự truyền thừa Giới luật cho chúng ta thấy, sau khi đức Phật thành Đạo trong thời gian đầu, Tăng bảo được h́nh thành chưa chế Giới luật, lúc bấy giờ Tăng già đều là các vị Tỳ kheo thanh tịnh. Trong suốt 12 năm đầu, tổ chức sinh hoạt Giáo Đoàn rất thanh tịnh sống trên tinh thần ḥa hợp đoàn kết, nên Đức Phật không cần phải chế Giới luật, v́ mỗi vị đă tự kiểm soát thân, khẩu, ư trong từng niệm, từng sát na nên được giải thoát, không c̣n những pháp bất thiện trong tâm thức.

Qua lịch sử Phật giáo, cũng như sự truyền thừa Giới luật cho chúng ta thấy, sau khi đức Phật thành Đạo trong thời gian đầu, Tăng bảo được h́nh thành chưa chế Giới luật, lúc bấy giờ Tăng già đều là các vị Tỳ kheo thanh tịnh. Trong suốt 12 năm đầu, tổ chức sinh hoạt Giáo Đoàn rất thanh tịnh sống trên tinh thần ḥa hợp đoàn kết, nên Đức Phật không cần phải chế Giới luật, v́ mỗi vị đă tự kiểm soát thân, khẩu, ư trong từng niệm, từng sát na nên được giải thoát, không c̣n những pháp bất thiện trong tâm thức.

Qua đó, chúng ta thấy rằng: đứng về phương diện quy tắc Giáo đoàn mà nói, Giới luật bao hàm một ư nghĩa cực trọng. Những quy luật này, sau khi Phật nhập Niết bàn được các hàng Thánh đệ tử của Ngài đọc tụng, biên chép thành hệ thống và trở thành một trong tam tạng Giáo điển. Đó là Luật Tạng.

florida80
10-20-2019, 19:57
Tinh tấn tu hành có thay đổi được tướng số nhân quả không?

Chủ nhật, 20/10/2019 | 09:41










Nếu giác ngộ thì tốt, chưa giác ngộ thì chưa tốt, người có tâm xấu, biết giác ngộ tu hành sẽ thành người tốt không khó.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Tu hành

Hỏi: Con thường hay nghe mọi người nói rằng “Tướng tự tâm sanh, tướng tùng tâm diệt” có nghĩa là người có tâm tốt th́ tướng tốt và ngược lại. Điều này là có đúng không? Con thấy có nhiều người nh́n rất đẹp, nói lời hoa nhă hiền từ, gương mặt trông rất thánh thiện nhưng sự thật lại là người xấu, chuyên lừa đảo thủ đoạn. Ngược lại có người nh́n rất xấu, tướng mạo không đẹp nhưng lúc nào cũng giúp người, nghĩ tốt về người khác.

Có bạn nói rằng tướng do tâm hoàn toàn đúng như các vị thầy xuất gia, nh́n tướng mạo ai cũng đẹp, như là hiện tướng. Nhưng con cũng thấy có nhiều thầy nh́n tướng rất hảo quang minh rồi một thời gian lại không thấy tu hành ǵ cả, gây ra rất nhiều chuyện xấu mang tai tiếng cho cả chùa và giáo hội. Vậy để hoàn thiện tướng mạo con người nên làm thế nào? Có phải tu hành đúng th́ sẽ thay đổi được tướng mạo không? Việc mà mọi người hay nh́n tướng số dung mạo là có đúng không? Con xin cảm ơn thầy.

Đáp:

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

I. Những câu hỏi về tâm tưởng, tướng của tâm, tâm sanh các tướng trạng, hiện tượng có bốn câu: Thứ nhất là tướng tốt xuất hiện từ tâm tốt - thứ hai tâm xấu thì xuất hiện tướng xấu - thứ ba có người tướng tốt nhìn rất đẹp nói chuyện rất hiền từ, nhưng có tâm xấu - thứ tư là người xuất hiện tướng xấu nhưng tâm rất tốt?

Câu tướng tự tâm sanh, tướng tùng tâm diệt, tất cả các tướng trạng tốt, xấu, phải, quấy, thiện, ác, cao thấp, bằng phẳng, lồi lõm, trong thế giới quan, nhân sanh quan được sanh ra đều do tâm. Ngược lại các thế giới và nhân sanh cũng từ nơi tâm mà diệt. Nhìn chung tâm sanh thì tướng sanh, tâm diệt thì tướng diệt, sanh diệt là hiện tượng lẽ thường trên thế gian. Theo sách xưa là: “Tướng tùy tâm sanh, tướng tùy tâm diệt”; nói khác đi cho đúng là “tướng tự tâm sanh, tướng tùy tâm diệt”

Bình thường trên gương mặt Bạn, trên việc làm của Bạn cũng thế, tâm Bạn nhiều suy nghĩ những việc tốt, những việc thăng hoa trong cuộc đời thì gương mặt Bạn tươi sáng, đỏ hồng lên như đóa sen hồng tây vức; làm việc gì cũng tốt đẹp mọi người ủng hộ việc của Bạn thành công. Tâm Bạn nhiều suy nghĩ xấu ác, muốn làm những việc ác thì những đen tối u ám hiện lên sắc mặt Bạn, thường thì xúi Bạn làm những điều không tốt trong thế gian, và không việc nào thành tựu.


Bài liên quan

Từ tâm một tấm ḷng

Trong kinh Viện Giác, Phật dạy: “Tùy kỳ tâm tịnh tức Phật độ tịnh”. Tâm chúng sanh tu hành dứt phiền não mê lầm, thân khẩu ý trong sạch, không khởi ác, không nói ác, không làm ác, không tham sân si thì những cảnh giới thanh tịnh xuất hiện trên cõi nhân gian, thành thế giới Cực lạc, Niết bàn. Tâm chúng sanh mê lầm thì thế giới phiền não mê lầm xuất hiện. Việc tu hành trong thế giới nhà Phật là như vậy, tu là để cải sửa những cái xấu ác của phàm phu trở thành những cái tốt, rồi lần lượt làm tốt, làm việc thiện để đi đến cõi tốt lành của Phật thánh, tiến đến giải thoát. Ta có thể suy ra thêm, nếu ta có thể tạo cho tâm ta trở thành thế giới an lạc, thì ta cũng có khả năng tạo cho thế giới ta bà thành Cực lạc, Niết bàn. Đó là bức thông điệp của Đức Phật Thích Ca từng tuyên bố các đây trên 26 thế kỷ rồi.

Ta có thể hiểu cụ thể hơn, trong gia đình người chủ nhà không là người tiêu biểu, thì không đủ phong độ làm chồng, làm cha, làm chủ hộ, khiến cho gia cang mất hạnh phúc, gia đình tan hàng, con cái thất học, trở thành gia đình nghèo nàn dốt nát, truyền tử lưu tôn từ đời nầy sang đời khác cho đến khi chấm dứt dòng họ. Trường hợp trong quá trình xây dựng gia đình, nếu có người con hay cháu nào biết tích thiện, làm lành lánh dữ, biết tu hành, tức là cải sửa những cái xấu ác xưa nay trong quá khứ thì gia đình bắt đầu gầy dựng lại, làm lại cho tốt, con đường hạnh phúc tiếp tục trở lại với dòng họ

Có thể hiểu ý tưởng khác về câu tâm tịnh Phật độ tịnh: một vị vua sống trong nhung lụa, cao sang quyền quý nhưng biết lo cho dân, nâng đỡ người nghèo thành giàu, không phân biệt kẻ thân người sơ, lúc nào cũng đối xư bình đẳng nam nữ, giàu nghèo, không phân biệt ngu dốt hay trí tuệ, làm cho dân tin yêu, lúc nào cũng hướng về nhà vua, người dân không hổ thẹn khi sống trong vương quốc có vị vua xem dân như con đẻ, vua không để dân đói khổ lầm than. Vua có trí tuệ biết lo trị thủy, tri vũ, trị bão giúp cho dân lành an cư lạc nghiệp...thì xứ sở đó là xứ sở của thiên đường, cực lạc. Vua trị vì trăm họ, trăm họ phục tùng, trăm họ vì vua, trăm họ ngoan ngoãn theo vua bảo vệ dòng họ nhà vua và triều đình ngày càng hưng và đời đời không họai diệt.

Làm Phật tử, Bạn đã có trau giồi rèn luyện trí tuệ. Tâm Bạn rảnh rang, thì các pháp lành sanh khởi, như: tụng kinh niệm Phật, phát tâm thọ trì tam quy ngũ giới, tu thập thiện, một ngày niệm Phật, tu pháp bá nhựt trì danh. Hằng ngày bạn phải tự rèn luyện, tu sửa thân khẩu ý, giữ cho tâm liêm khiết, giảm lần vọng niệm không cho sanh khởi, vọng chấp không còn, gia đình Bạn trở nên hạnh phúc, thế giới Cực lạc xuất hiện.

Niết bàn Cực lạc là đây

Giữ thân trong sạch, tâm nầy đừng quên

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

II. Tâm mà không tướng trạng tức là tâm không sanh, tâm không sanh tức là tâm siêu thoát. Câu hỏi của Bạn ở trên, chúng ta có thể hiểu thêm một thành ngữ thông dụng khác như câu: “Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sanh. Hữu tướng vô tâm, tướng tùy tâm diệt”, nghĩa là có tâm không tướng, tướng tự tâm mà sanh. Có tướng, nhưng không có tâm, tướng sẽ theo tâm không đó mà diệt đi.

Nói về tâm thì không hình bóng, tướng trạng nên gọi vô sanh, cái hình hài không sanh, vong bặt các tướng, nên các tướng đẹp xấu, phải quấy, phiền não cũng không xuất hiện. Các tướng xuất phát từ tâm sanh, nhưng tâm vốn vô sanh, thì tướng đó cũng theo tâm mà diệt.

Thánh Mohandas Karamchand Gandhi (1869-1948), nhà cách mạng “bất bạo động” lỗi lạc của Ấn Độ, họat động trên đất Nam Phi, giành độc lập cho xứ sở, Ông đã thành công sự nghiệp cách mạng của mình, Ông bị ám sát chết trước những ngày tháng độc lập nước Cộng Hòa Ấn Độ, Ông nói:

Hăy canh chừng những tư tưởng của bạn

Nó sẽ trở thành lời nói.

Hăy canh chừng lời nói

Chúng sẽ phát ra thành hành động.

Hăy canh chừng hành động

Chúng sẽ thành thói quen.

Hăy canh chừng thói quen của bạn

Chúng sẽ tạo nên nhân cách.

Hăy coi chừng nhân cách bạn

Nó sẽ trở thành số mệnh của bạn đó”


Bài liên quan

Nên tu pháp môn ǵ để giảm bớt tâm sân hận cuồng si?

Với bài thơ trên, Bạn có thấy không thật là trác việt. Thánh Ghanddi không phải là người tu Phật mà ông có những lời khuyên quá hơn bậc thánh triết xuất thế gian. Hằng ngày đừng để tâm vọng khởi ác, tâm vọng thì xui khiến nói lời ác, biết nói lời ác thì sẽ có hành động ác. Dần dần, hành động sẽ trở thành thói quen xấu, nó sẽ trở thành Bạn mất rồi và rồi Bạn sẽ có những hành vi xấu ác, quả báo xấu ác sẽ đến với Bạn không tránh khỏi nhân quả họa tai. Và nếu Bạn giữ tư tưởng Bạn sanh khởi việc tốt lành thì quả báo lành đến với Bạn và là bạn đồng hành suốt đời, Bạn sẽ hạnh phúc.

Theo Duy Thức Học nói: “Tam giới duy tâm vạn pháp duy thức”, hoặc câu: “Nhứt thiết duy tâm tạo”. Tất cả các pháp trên thế gian, ràng buộc hay giải thoát cũng đều do tâm, tâm tạo nên một thân khẩu ý thiện mỹ, hay ác độc, nhưng dù gì đi nữa các Bạn phải thường xuyên “phòng ý”. “Phòng ý” sẽ trở thành thói quen, một tập quán, một thói quen tốt. Tâm linh cũng sẽ dẫn Bạn đến quả báo cực kỳ thỏa mãn. Nếu Bạn làm việc thiện, việc thánh hiền và ngược lại sẽ đau khổ vô cùng tận. Những hiện tượng đổi thay từ cũ đến mới, từ hư đốn của trẻ thơ đến đứa trẻ đường hoàng tử tế, từ sự buông bỏ của người tu tiến đến giải thoát, cụ thể là hành trình nhân quả, con đường ray của tâm luôn thẳng tiến với một tương lai tươi sáng, làm cho thân tâm Bạn đạt đến “hỷ tâm” giúp cho nhẹ nhàng thanh thản, nên có câu:

"Càng buông bỏ dưới chân này

Ấy là chỗ đứng càng ngày càng cao".

III. Chuyện thế gian

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa


Bài liên quan

Lời vàng Phật chỉ về sự nguy hiểm của tâm sắc dục đối với đời người

Thế gian có câu: “Họa hổ họa bì, nan hoa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”. Theo nghĩa đen thì: “Vẽ cọp vẽ da, khó vẽ xương, biết người, biết mặt, nhưng khó biết lòng. Biết được người thì xây dựng điều chỉnh được người. Muốn xây dựng người mà không biết được người thì khó làm. Theo nghĩa bóng thì tâm người đời luôn có hai mặt khi nghĩ phải khi nghĩ trái, khi nghĩ vầy khi nghĩ khác, khi đúng với người thì sai với mình, khi đúng với mình thì sai với người. Có khi nghĩ tốt, khi nghĩ xấu, khi thì hiền thật hiền, khi thì dữ thật dữ, khó mà lường trước được lòng người. Dù cho bạn thân chí cốt bao nhiêu, một đôi khi cũng không thể lay chuyển tâm lòng của bạn, nếu bạn mình thay đổi tánh tình do hoàn cảnh từ tốt thành xấu. Ở thế gian việc ác dễ làm việc tốt khó thực hiện. Như có hai bạn thân, bạn của Bạn ít gần gũi ḿnh, nhưng lại gần gũi người nghiện hút sách, chắc chắn lần lượt bạn của Bạn sẽ xa rời Bạn thôi. Một đứa trẻ lúc còn nhỏ thì ngoan hiền, nhưng đến khi 15 tuổi do ảnh hưởng xã hội, đi bụi đời, cha mẹ không còn ấp ủ con trai nữa, không còn có những nụ hôn nồng ấm, trong lòng mẹ cha. Con bạn ngày càng hung dữ thành một đứa con hoang hung hiểm sống trong gia đình hiền hậu, tức là Bạn không còn kềm chế con mình. Một câu nói sẽ giáng lên gia đình Bạn: “Sanh con khá dễ sanh lòng”, tức là chúng ta bất lực trong việc giáo hóa trẻ con tại gia đình. Đó là do tập tánh con Bạn, hiện tượng nầy có khi trở thành báo chướng, tạo nên nghiệp nhân sanh trong nhà Bạn làm cho gia phong dòng họ hỗ danh với người đời.

Khổng Phu tử nói: “Nhơn chi sơ tánh bổn thiện, tánh tương cận tập tương viễn.” Ban sơ bản tánh con người vốn là thiện, tánh con người thì gần, vốn sanh ra thì vô tư lương thiện, nhưng ngày càng lớn lên đi xa rời tánh tốt, tập khí những cái thiện ác trong cuộc đời, ác thì nhiều mà lành thì ít, nên không còn như xưa, tức là bản tánh ban sơ không còn.

Đối với người đời

Bên ngoài nói tốt nhưng tâm không tốt lại cũng có người bên ngoài xấu xí nhưng bên trong nội tâm rất tốt. Tất cả là tật tánh chúng sanh, bên trong ai cũng có tánh nầy tánh khác hoặc ít hoặc nhiều nhưng chỉ là một. Có người đôi khi phát ngôn bừa bãi vô lối chửi bới thiên hạ hay người đối diện, nhưng bên trong lại muốn giúp người cho thoát nạn tai. Có người tuy bên ngoài nói năng không nhã nhặn, không có tình cảm với bất cứ ai, dù kẻ thân người sơ họ cũng vẫn thẳng thắn bộc trực. Họ nói ra lời nói không sợ đối phương buồn bực khổ não, nhưng bên trong có tâm từ bi muốn cứu giúp một tập thể, một việc đại sự, giải tỏa những khổ đau oằn ọai người đời, nên có câu:

Nhân gian khẩu Phật tâm xà.

Trắng đen thay đổi thật là gớm ghê.

Sau lưng dè xẻn khinh chê.

C̣n khi đối mặt mọi bề vuốt ve.

Sự đời ngẫm nghĩ mà nghe.

Người ta tranh đấu mà đè lên nhau.

Chữ t́nh là chính đứng sau

(Vườn Thơ “Trò Đời” tác giả Nguyễn Tâm)

Đối với người đạo

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa


Bài liên quan

Tâm hận thù là thuốc độc hại ḿnh

Người tu sĩ cũng thế thôi, nếu là thật tu thì hiện tướng Phật tướng hảo quang minh, từ bi chí đức. Nếu giả tu thì hiện tướng ma, mặt mày đen đúa như cát bụi mệt mỏi không khác, hung dữ như ma mãnh. Thật ra thì thời mạt pháp, pháp nhược ma cường, việc hung dữ diễn ra thì nhiều, việc hiền lành không ai đòi học. Tu sĩ cũng là những người phàm phu tu Phật, nếu phải duyên xưa, túc căn Phật pháp thì đắc đạo trở thành Thầy Tổ. Nếu tu lơ mơ thì thành những người “khẩu Phật tâm xà” bên ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng bên trong hiểm độc, mọi người dễ lầm lạc. Những người thế tục lợi dụng đạo pháp vào cửa thiền thành Thầy tu “rởm” hằng ngày lơ láo cơm cháu cửa thiền dối gạt đàn na, hủy giới phá trai lung tung làm bại họai chánh pháp.

Giáo pháp Phật được chia thành ba thời kỳ, thời kỳ chánh pháp (người tu thực thể và thành Phật thánh), thời kỳ tượng pháp (chánh pháp chỉ còn là mường tượng giông giống chứ không như Phật) và thời kỳ mạt pháp (xa rời chánh pháp, đôi khi không còn giống Phật pháp chút nào). Thời mạt pháp thì nơi cửa thiền tranh đấu đấu tránh không ngừng, chế tác phân chia tước quyền phân cấp lẫn nhau, bày trò mê tín dị đoan, bủa vây người con Phật không lối thoát. Có nơi đúc Phật cao to, xây chùa lớn, nhưng tổ chức tu hành thì giới hạn, không dạy đệ tử tu hành chỉ lo việc rước khách thập phương, thu tóm tài sản của đàn việt làm lợi lạc riêng cho bản thân, thậm chí có khi lo đến gia đình, cho nên có câu: “Bồ-đề kiên tâm bất thối chuyển, lâm-vồ tranh đấu không ngừng nghỉ,” là vậy.

florida80
10-20-2019, 19:57
Tâm tốt và xấu tuy hai mà là một


Bài liên quan

Tâm hiếu hạnh của người con Phật

Những lời sau cùng, để đáp ứng sự hiểu biết của quý Phật tử về pháp tướng và tâm không phải hai mà là một. Nếu giác ngộ thì tốt, chưa giác ngộ thì chưa tốt, người có tâm xấu, biết giác ngộ tu hành sẽ thành người tốt không khó. Các Bạn là người tu hành chân chánh sẽ thay đổi tướng mạo từ tướng xấu thành tốt, từ phàm phu đến thánh thiện, từ cõi địa ngục biến thành niết bàn tịch tĩnh, từ thế giới ta bà trở thành Cực lạc Tây phương.

Các Bạn không nên nhận xét sâu vào đời sống Tăng già. Bạn cần phát nguyện bảo vệ chánh pháp bằng cách: “Nhập từ bi quán”: Người tu như một chiến binh ra sa trường giết giặc. Nếu chiến binh trước ngã gục trước những tham sân si, thói hư tật xấu, thì chiến binh sau đứng lên nhằm nối thừa bảo vệ “Tam Bảo”, bảo vệ “Chánh Pháp...”

Cửa thiền hợp tác cùng nhau

Chư Tăng, Cư sĩ giữ sao cho bền

Chánh pháp, Tam bảo cao trên

Tứ chúng nhớ mãi không quên Phật đà

florida80
10-20-2019, 19:58
Làm thế nào để hóa giải nghiệp chướng, mê tín dị đoan trong gia đ́nh?

Thứ ba, 15/10/2019 | 15:08










Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ương, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh.


>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Đức Phật

Hỏi: Con rất đau khổ và không biết hóa giải như thế nào về chuyện giữa con và gia đ́nh. Con sinh ra trong một gia đ́nh không quá khó khăn nhưng khi nh́n nhiều việc xảy ra giữa gia đ́nh nội ngoại và chính ḍng họ ḿnh, con không cầm được nước mắt. Họ hàng con đều ít nhiều theo Phật giáo nhưng rất là mê tín dị đoan, toàn hay đi cúng bái, dùng bùa ngăi theo những người tà đạo, thầy bói để rồi tổ chức nhiều lễ cúng bái theo họ để đổi đời. Nhiều người học hành và có địa vị rất cao nhưng ḷng tham vô đáy. Từ nhỏ, con hay suy tư và buồn nên tâm rất bấn loạn, thể xác gầy yếu bệnh liên miên. Điều làm con khổ nhất là mẹ của con. Mẹ con rất là nóng nảy, bảo thủ, chỉ muốn mọi thứ theo ư mẹ, bắt mọi người phải phục tùng ḿnh nên con cũng phải sống theo con đường do mẹ con định ra.


Bài liên quan

Để không mê tín

Thời gian gần đây, con biết được một chút về Phật pháp, được một số bạn trên mạng khuyên bảo, chỉ dạy tu hành, con mừng lắm th́ lại buồn hơn nh́n nghiệp quả gia đ́nh. Con không c̣n có thể nghe lời mẹ con bắt làm như xưa với những điều con cho là không đúng, trái với đạo lư hoặc ép người khác theo ḿnh. Nhiều lúc con rất là uất giận, buồn, không thể nào ngồi nghe mẹ nói măi nên bỏ đi th́ bị mẹ mắng chửi là con bất hiếu, dùng rất nhiều từ ngữ nặng nề. Con đă cố gắng nghe chỉ dạy ráng niệm Phật hồi hướng cho mẹ nhưng cũng chẳng hiệu quả ǵ. Con ngày càng chán nản và nhiều khi đă nghĩ đến việc không muốn sống dù biết theo Phật giáo là sẽ bị đọa. Xin thầy cho con lời khuyên làm cách nào để con hóa giải được chuyện này để con c̣n có niềm tin tiếp tục sống theo lời dạy của Đức Phật.

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Ảnh minh họa

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Ảnh minh họa

Đáp: Việc gia đ́nh là mối tương quan ruột thịt, phải có tinh thần trên thuận dưới ḥa, sống có thứ lớp. Tuy nhiên về mặt tín ngưỡng, mỗi người có sự lựa chọn, chúng ta cũng không nên áp đặt buộc ai phải theo ai, Bạn không nên khổ tâm vấn đề nầy. Việc theo Phật cần có thời gian, nhơn duyên và sự tĩnh thức, khi nào họ thấy Đạo Phật là nguồn hạnh phúc cho gia đ́nh, có lợi ích cho các thành viên trong gia đ́nh th́ họ phát tâm đến với Đức Phật cũng không muộn.


Bài liên quan

Lại chuyện mê tín và chính tín

Giáo pháp Đức Phật dựa vào luật nhân quả để hướng dẫn con người thoát khỏi những tai ươn, tự chúng sanh có thể tu tập làm lành lánh dữ, phát tâm ăn chay, giữ giới và giữ cho tâm tánh thật tĩnh táo, tránh luyến ái nhiều mà đọa lạc tử sanh. Sau đây thầy sẽ dẫn giải về ư nghĩa của niềm tin chân chánh để tự mọi người nhận định.

Ban đầu theo Phật cần có niềm tin chánh tín: “Chánh” có nghĩa là sự đúng đắn, ngay thẳng, liêm khiết; “tín” là niềm tin. Hai từ “chánh” và “tín” ghép lại có thể được hiểu là niềm tin chân chánh. Phản nghĩa “chánh tín” là “mê tín”.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

“Mê tín” là một dạng tin tưởng thiếu cơ sở, mơ hồ, hoang tưởng, ích kỷ, thiếu sự nhận định sáng suốt... không đem đến lợi ích cho cuộc sống cá nhân, gia đ́nh hay xă hội, thậm chí c̣n đem lại sự tổn hại cho gia đ́nh, như: Mất hạnh phúc, chia rẻ yêu thương, nghi kỵ lẫn nhau, cáu ghét đối phương, tạo nên môi trường nóng bức, phong ba băo táp cho những người thân yêu ruột thịt…

Người mê tín đị đoan, ham thích “bùa ngăi, đồng bóng, thích cô cậu ông lên bà xuống” nên họ chỉ phụng sự cho bùa ngăi, cho mê tín dị đoan, cho ích kỷ, chứ không có thời gian rỗi rảnh lo cho ḿnh, cho gia đ́nh, một ít hạnh phúc cho thân tâm cũng không có, do bùa ngăi, đồng bóng xen vào giữa gia đ́nh rồi.

Muốn gội rữa cho tâm hồn trong sạch, gạn đục lắng trong, làm cho thân tâm thanh thản, mọi người cần có sự tín tâm. Sự tín tâm trong Đạo Phật, trước nhất phải không do ai gợi ư, mà phải xuất phát từ một ư thức mới “vô duyên từ”, tự ta phát tâm t́m đến giáo pháp Đức Phật, t́m hiểu học hỏi, nghiên cứu thật sâu sắc về giáo lư Phật đà, như: cuộc đời của Đức Phật, vấn đề tam quy ngũ giới, những phương pháp cứu người khổ đau, oằn oại trong cuộc đời, học những hạnh lành của Phật, Bồ tát về các gương hiếu hạnh với mẹ cha, các pháp nầy xuất hiện th́ ư tưởng mê tín dị đoan tự nhiên rơi rụng và chấm dứt.

florida80
10-20-2019, 19:59
Một số Phật tử hiện nay, t́m hiểu Đạo Phật thực dụng nhiều hơn là nghiên cứu tu học. Thực dụng là khi gặp những khổ đau th́ đến cầu Phật để được an lạc, song khi an lạc th́ không tín ngưỡng nữa. Các vị ít được giáo hóa tự ḿnh làm cho ḿnh an lạc. Ví dụ: Khuyến tấn tín đồ không làm ác là nhân, mọi việc lành đến là quả, đấy là tự ta cầu an cho ta đó. Giai đoạn hai phát tâm quy y thọ giới, khi đă có giới trong ḿnh, do giữ giới nên điều xấu ít đến và lần lượt không c̣n. Giai đoạn ba làm cho thân khẩu ư không c̣n nóng vội…nên các nghiệp chướng tự nhiên rơi rụng, thân tâm nhẹ nhàng, nhân cách khiêm cung, đáng mến, mọi người xung quanh nh́n thấy muốn làm theo, không cần khuyến thiện ai cả.

Sở dĩ bạn khổ tâm là v́ tư tưởng của bạn và gia đ́nh c̣n “so le”, bạn muốn cho cha mẹ, anh em, mọi người đi theo ư hướng tu hành của bạn, nhưng v́ họ không làm theo, mà c̣n khuyên ngược lại bạn, trường hợp nầy v́ họ chưa đủ duyên lành để theo Phật, nên bạn khổ tâm đó thôi. Thầy có lời khuyên nên chấm dứt tư tưởng đó th́ an lạc. Khi nào các thành viên trong gia đ́nh đủ duyên lành th́ họ đến với Phật.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Hằng ngày ngoài công tác xă hội và gia đ́nh, đêm đến rỗi rănh, 19 giờ nên niệm Phật, niệm danh hiệu: “Nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ tát” 3 lần rồi tiếp đọc bài:

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau biết tất cả pháp.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được mắt trí huệ.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau độ các chúng sanh,

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được phương tiện khéo.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau lên thuyền bát nhă.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm được qua biển khổ,

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau được đạo giới định.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm lên non Niết Bàn.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con mau về nhà vô vi.

Nam mô đại bi Quán Thế Âm,

Nguyện con sớm đồng thân pháp tánh.

Nếu con hướng về nơi non đao,

Non đao tức thời liền sụp đổ.

Nếu con hướng về lửa, nước sôi,

Nước sôi, lửa cháy tự khô tắt.

Nếu con hướng về cơi địa ngục,

Địa ngục liền mau tự tiêu diệt,

Nếu con hướng về loài ngạ quỷ.

Ngạ quỷ liền được tự no đủ,

Nếu con hướng về chúng Tu La,

Tu la tâm ác tự điều phục,

Nếu con hướng về các súc sanh,

Súc sanh tự được trí huệ lớn.

Mỗi đêm niệm chừng 20 phút, niệm xong rồi hồi hướng nghỉ ngơi cho thanh thản; Bạn sẽ an lạc

florida80
10-22-2019, 21:40
Nhà vua và đôi chân đau

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung vị vua phàn nàn chân ḿnh rất đau, bởi v́ đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành tŕnh dài như vậy và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề.
Sau đó, vị vua hạ lệnh: "Cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da ḅ và số lượng khổng lồ tiền bạc."
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đă dũng cảm hỏi nhà vua: "Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên! Nhưng rồi ông cũng đồng ư làm một đôi giày.
Bài học rút ra:
Chuyện cực ngắn trên đây sẽ giúp cho bạn hiểu: Để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính ḿnh, suy nghĩ của bạn, trái tim bạn – chứ không phải bắt thế giới thay đổi bởi "Nếu bạn thay đổi, cả thế giới sẽ thay đổi". Hăy thay đổi chính bạn, bạn sẽ thấy thế giới này đẹp hơn rất nhiều.

florida80
10-22-2019, 21:42
Đọc truyện t́nh yêu: Gió
Con gái thường thích dành t́nh yêu cho Badboy - phải, không sai. Vậy nếu từ đầu bạn xác định hắn là một tên Badboy chính hiệu và từ đầu người hắn có ư định tán tỉnh không phải là bạn mà là con bạn thân của bạn, th́ bạn có đâm đầu vào quen hắn không? Chà, bảo là không th́ khi đó bạn c̣n tỉnh táo lắm, chưa có sự can thiệp của trái tim đâu. Bởi trái tim con người thường ngu ngốc, đôi khi biết rơ chẳng đi đến đâu thế nhưng cứ đâm đầu vào... Và khi trái tim của tôi hẫng một nhịp, cũng là lúc tôi biết lư trí của ḿnh đă bị đè cho chết bẹp. Thôi th́...
Sau chia tay, con người ta vốn yếu đuối và cần người chia sẻ. Và hắn- cái người mà tôi sắp kể ra đây- đang trong trạng thái đó. Tức là hắn ta vừa thất t́nh. Thêm một yếu tố nữa để tôi phải nhắn tin nói chuyện với một tên con trai không quen không biết trước, đó là v́ hắn ta mang danh "anh trai kết nghĩa" của con bạn tôi. Ông trời trớ trêu khi sinh ra tôi- một con nhỏ với cái đầu của một bà lăo- lại chơi với một con nhỏ mang đầu óc của một đứa trẻ ba tuổi. Thế là thay v́ con bạn tôi là đứa trực tiếp "an ủi" ông anh kết nghĩa thất t́nh của nó, th́ tôi lại là người làm công việc đó thay nó. À vâng, tất nhiên tôi biết mặt hắn, c̣n hắn th́ chẳng biết tôi là ai. Vậy mà cũng có hai đứa rảnh hàng ngày ngồi nhắn tin nói chuyện trên trời dưới đất
- Có em nói chuyện anh đỡ buồn hơn nhiều, cảm ơn em. Mà em sắp thi tốt nghiệp nhỉ?
- Dạ, em đang ôn thi nè
- Ừ ráng em nhé, thi xong làm cái hẹn chứ nhỉ?
Nói thế thôi, chứ từ đầu tôi xác định rơ là không bao giờ quen kiểu con trai như hắn. Nói đẹp trai th́ không hẳn, nhưng hắn có nụ cười đẹp, mắt cũng đẹp. Nhưng cái khiến hắn trở nên nguy hiểm là lịch sử t́nh trường dài cả cây số, mà xét cho cùng, loại Badboy như hắn là người mà tôi né đầu tiên. Vậy mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại là đứa bị dính bẫy. Bắt đầu từ một tin nhắn của hắn hôm 29 tết
"Tết năm nay không biết có ai dẫn ḿnh đi coi pháo bông không nhỉ? Chưa bao giờ đi coi pháo bông ở Biên Ḥa"
"Ủa? anh chưa đi coi pháo bông lần nào hả?"
"Không phải chưa, mà hồi trước anh coi trên Sài G̣n, T. dẫn anh đi (T. là bạn gái cũ của hắn). Năm nay không ai dẫn lên Sài G̣n coi nữa mà đi một ḿnh th́ buồn"
Không hiểu sao khi nhận được tin nhắn đó của hắn, tôi thấy tội tội. Đắn đo một hồi, tôi bảo
"Hay tối mai anh đi với chị em em này, em với chị em cũng tính đi coi"
Và thế là tôi- cái đứa không muốn gặp hắn- lại trở thành cái đứa chủ động hẹn hắn. Thiên lư ở đâu???
•Tâm sự chuyện t́nh cảm tuổi học tṛ
•Truyện ngắn t́nh yêu hay: Nếu em khóc, anh có c̣n t́m em Phần I
•Tuyển tập những truyện ngắn hay nhất về t́nh yêu giới trẻ


yeu
30 tết...
Chúng tôi đi coi pháo bông chung với nhau như đă hẹn. Hắn có vẻ thích nói chuyện với chị gái tôi hơn nên thật may tôi không phải nói ǵ nhiều. Cộng thêm chân tôi ngắn, c̣n chân hai người kia th́ dài, thành ra tôi cứ lẽo đẽo đằng sau. Không dưng, hắn đi chậm lại để đợi tôi, rồi cứ nh́n tôi cười tủm tỉm, tôi chột dạ:
- Ǵ mà anh cười hoài vậy?
- À, không có ǵ, nh́n em giống con bạn anh hồi cấp ba, giống lắm. Mà sao đi chậm vậy?
- Chân ngắn, không thấy à?- Tôi trả treo
Hắn lại cười- Vậy lên anh cơng nhá!
- Thôi cảm ơn!- Tôi lè lưỡi.
Hắn phá lên cười. Không hiểu sao lúc đó tim tôi đập "b́nh bịch" như kiểu sắp nhồi máu cơ tim đến nơi. Và mém tí tôi tăng xông máu ngất tại chỗ khi hắn bảo "người ta kêu cùng nắm tay nhau ngắm pháo bông th́ sẽ hạnh phúc bên nhau măi măi đấy". Nghe thế, chưa cần đợi hắn kịp làm ǵ, tôi lủi luôn qua bên cạnh chị tôi đứng, nh́n hắn với vẻ cảnh giác "tính dụ dỗ bản cô nương à, đâu có dễ...". Cơ mà hắn vẫn lừa lừa nắm tay tôi được thật, nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau.
Chẳng biết có duyên hay có nợ với hắn mà hôm đó tôi với chị đi đường hoa lại gặp hắn ở đấy. Hắn lù lù lại cạnh tôi không khác ǵ ma và sau đó bám theo luôn như oan hồn vất vưởng. Một luồng điện chạy dọc sống lưng khi tôi phát hiện ra tay ḿnh bị một bàn tay khác nắm và kéo lại phía sau, theo phản xạ tự nhiên, tôi lập tức rút tay ra khỏi tay hắn một cách khá là... thô bạo

florida80
10-22-2019, 21:42
Hắn tṛn mắt... tôi tṛn mắt... "ơ!...". Sau đó tôi đi thẳng một mạch. Hắn dí theo
- Sao thế, giận à?
- Không... sao tự dưng nắm tay em?
- Ngại hả?- cười- này, trước giờ chưa có người con gái nào anh nắm tay mà dám giựt ra đâu nhá
Tôi cũng không kém- trước giờ em cũng chưa cho thằng con trai nào nắm tay đâu nhá
Và thế là hắn c̣n cười tợn, xong với vẻ mặt vô tội nhất có thể, hắn bảo
- Vậy anh là người đầu tiên rồi nhá
Ôi trời! có người trơ trẽn thế được không. Không thèm xin lỗi mà c̣n cười hề hề. Tôi tức tối bỏ về. Thật là tôi xui tám kiếp mới gặp phải tên này mà. Hừ...
Điện thoại rung...
"Này, không hiểu sao lúc nắm tay em anh có cảm giác rất lạ. Cảm giác đó anh chưa từng cảm thấy trước đây. Em với anh quen nhau nhé"
Cha mẹ ơi! một con bé mười tám tuổi chưa một lần nắm tay trai lần đầu tiên được tỏ t́nh th́ làm sao biết trả lời như thế nào. Thề là tôi ôm cái điện thoại, lăn qua lăn lại đúng năm phút, sau đó trả lời đúng cái câu trên phim người ta hay nói "cho em thời gian suy nghĩ nha". À, và sau một buổi tối ngủ dậy th́ tôi quên mất cái vấn đề là tôi phải suy nghĩ cái ǵ. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn "Em ngại v́ anh thân với Q bạn em phải không? v́ em nói chuyện với anh cũng là do Q nhờ phải không?" th́ tôi mới sực nhớ tôi cần cho hắn ta một câu trả lời. Thật ra th́, chẳng đứa con gái nào đủ can đảm quen một người c̣n chưa quên người cũ, status trên facebook vẫn giăng đầy những nỗi nhớ về người cũ. Cũng chẳng đứa con gái nào đủ mộng mơ để tin vào t́nh yêu xẹt điện chỉ bằng một cái nắm tay. Tôi th́ đủ thực tế để biết hắn đang cần t́m người thay thế, chỉ là không hiểu sao hắn chọn tôi. Tôi không xinh, cũng chẳng có ǵ nổi bật như bao cô gái hắn quen, vậy nên tôi quyết định từ chối bằng năm từ vỏn vẹn "quen em anh sẽ khổ". Nghĩ là xong, ai dè tối đó hắn ṃ xuống nhà tôi, hỏi xuống làm ǵ th́ chỉ bảo "v́ nhớ". Cứ thỉnh thoảng hắn lại qua nhà, ngồi nói chuyện với tôi những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Hắn hiểu tôi, chịu ngồi nghe tôi tâm sự, hiểu cả những sở thích rất đỗi trẻ con của tôi. Lần đầu tiên có một người hiểu tôi nhiều thế, và có lẽ v́ vậy mà tôi xiêu ḷng, tôi mềm yếu tin rằng hắn thật ḷng với tôi. Con người mà, ai cũng có những lúc cần một chỗ dựa an yên và vững chăi. Tôi lại vốn là một đứa miệng cười nhưng mắt khóc, giấu nỗi buồn vào trong rồi tự làm tổn thương chính ḿnh. Hắn đủ từng trải để lôi tôi ra khỏi cái vỏ ốc tôi tự tạo, để khiến tôi thấy b́nh yên...
"Em buồn"
"Chuẩn bị đi, 15 phút nữa anh qua chở em đến nơi nhiều gió"
Và trên con đường lộng gió ấy, hắn ôm tôi thật nhẹ. Hắn quàng cho tôi chiếc áo khoác to sụ của hắn để tôi khỏi lạnh rồi th́ thầm rằng "mặc áo của anh rồi là coi như làm vợ anh rồi nhé!". Những lời ngọt ngào, những cử chỉ nhẹ nhàng như thế khiến cho trái tim của con gái dường như vô phương hồi tỉnh. Dù biết có thể những lời đó không dành cho riêng ḿnh nhưng một người luôn có cách để tự huyễn hoặc bản thân tin vào những điều ḿnh muốn.
Sinh nhật tôi, hắn mang tặng tôi một chiếc áo, bảo rằng lần đầu tiên anh lựa đồ cho con gái đó. Để rồi cũng vào ngày hôm đó, tôi biết được hắn chẳng thật ḷng. Chia tay... tất nhiên là tôi là người chấm dứt trước. Điều kỳ lạ là tôi chẳng khóc, chỉ thấy hẫng hụt như vừa đánh mất thứ ǵ. Hắn chẳng níu kéo, cũng phải thôi, v́ ḷng tự trọng của người từng nói rằng "anh là người em yêu được nhưng anh chắc chắn em không bỏ anh được" không cho phép hắn níu kéo. Và tôi, một đứa từng nói rằng "không, em là đứa cầm được buông được" cũng không cho phép ḿnh rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào trước người đă làm ḷng tin tôi nứt vỡ. Ngày hôm đó, tôi không ngủ, hắn cũng vậy. Hắn bỏ lên cầu Sài G̣n ngồi tới ba giờ sáng, để nhớ người cũ, hay để nhớ tôi... tôi không biết. Chỉ biết sáng đó tôi nhận được tin nhắn "anh xin lỗi, cho anh thời gian" và... kết thúc.

florida80
10-22-2019, 21:43
Những tháng ngày sau đó, tôi tự hứa với bản thân sẽ không nhớ hắn, tập trung vô chặng đường trước mắt phải đi. Vậy mà đôi khi trong ḷng tôi nổi sóng, cảm thấy thiếu vắng một điều ǵ đă từng thân thuộc. Một ngày không hẹn trước, điện thoại lại rung "ḿnh quay lại được không em?". Một tháng... từ đó đến nay đă một tháng... hắn lấy tư cách ǵ để nói ra điều ấy, lấy tư cách ǵ để khơi lại nỗi đau của một niềm tin bị phản bội. Tôi không đồng ư, dù có chút đau ḷng. Tối...mưa tầm tă. Hắn xuất hiện trước mặt tôi, ướt sũng. Hắn nói nhiều, bảo tôi cho hắn cơ hội, hứa hẹn đủ điều. Một phút yếu ḷng thoáng qua, tôi lại cho hắn cái quyền làm đau tôi lần nữa. Nhưng, ngay khi tôi gật đầu đồng ư, tôi không biết được rằng thứ ǵ đă vỡ, có dán lại cũng chẳng được như xưa...
Những tháng ngày đầu tiên khi hắn quay lại, hắn chắm sóc tôi từng tí. Đi mua thuốc cho tôi khi tôi ốm, gọi điện thoại tâm sự hàng ngày. Nhưng, có cái ǵ đó trong tôi như trật nhịp, mọi thứ hắn làm đều khiến tôi hoài nghi. Và sự hoài nghi đó đă trở thành hiện thực khi giữa tôi và hắn có sự xuất hiện của một cô gái khác...xa lạ... xinh đẹp. Cô ta lớn tuổi hơn hắn, và cùng làm chung với hắn. Chúng ta làm ǵ khi ḷng tin bị phản bội lần hai? Khi đó, tôi không biết rằng "có những lời hứa không trọn vẹn không phải v́ đối phương không muốn giữ mà tại bản thân ḿnh cứ nghĩ măi măi chẳng có ǵ đổi thay". Và kết cuộc của chúng tôi là chia tay, chia tay măi măi. "Có những người, thượng đế chỉ sắp xếp họ đi với bạn một đoạn đường thôi", đoạn đường của tôi và hắn có lẽ như vậy là đủ rồi. Điều tệ nhất của một mối quan hệ đó là khi chúng ta trở thành những thói quen của nhau mà chúng ta cứ tưởng đó là t́nh yêu sâu đậm. Tôi vẫn nhớ như in tin nhắn ấy của hắn "với anh em là một thói quen, nhưng là một thói quen anh không bao giờ muốn bỏ". Phải, đàn ông vốn tham lam, nhưng đàn bà sinh ra không phải để làm đồ trang sức cho đàn ông thêm hoàn hảo. Đă hết yêu, sao phải gây đau cho người đối diện bằng hai từ "thói quen" để mà níu giữ, hả anh?
Người ta bảo, t́nh đầu chưa hẳn là mối t́nh đẹp nhất nhưng là mối t́nh sâu đậm nhất. Có lẽ v́ thế mà đôi khi gặp hắn trên phố, tôi vẫn muốn hỏi hắn rằng "anh hạnh phúc chứ?". Nhưng cho đến hôm nay, chúng tôi đă không c̣n chào nhau, một nụ cười cho nhau cũng trở nên thừa thăi. Đôi khi, những cảm xúc ban đầu trở về khiến tôi mỉm cười, nhưng không c̣n đau nữa, cũng chẳng c̣n tiếc nữa. Chỉ muốn cảm ơn ai đó v́ những kỉ niệm đẹp của một thời, và những nỗi đau của một thời đă khiến tôi trân trọng hơn người của hiện tại.
Khi chia tay, chúng ta nên nhớ thật nhiều những điều xấu xa mà người ta đă gây ra cho ḿnh, để mà quên, để mà hận. Nhưng khi đă b́nh yên cùng quá khứ, hăy chỉ nhớ đến những điều đẹp đẽ mà chúng ta từng có. Để những điều đó trở thành những hồi ức đẹp của tuổi thanh xuân, để khiến ta mỉm cười khi nhớ lại...
......
Có một người là chàng trai của gió...Đến bên em rất nhanh, mà ra đi cũng rất nhanh... Gió nhẹ nhàng gió cũng rất mong manh. Nhưng gió vô t́nh làm cay mắt ướt...

florida80
10-22-2019, 21:44
Tâm sự chuyện t́nh cảm: Sau cơn mưa
Mưa phùn nhẹ rơi nhưng cũng làm nḥe nhanh cái bóng đó, cái bóng nhỏ khuất xa, mờ dần trong mưa. Tôi vẫn c̣n nghe đâu đó trong xa xa vọng lại giọng cười trong veo vỡ tan theo từng giọt mưa làm ḷng tôi xuyến xao lạ lùng…
Hôm nay, trời có vẻ rất đẹp nắng sớm lung linh, mây trắng bồng bềnh, trời cao trong xanh hay có lẽ t́nh yêu với cuộc đời này của tôi đang tăng lên? Sau mấy tháng liền học tập vất vả lại thêm nhiều áp lực từ thầy cô và bạn bè giờ đây chỉ 2 tuần nữa thôi chúng tôi sắp được nghỉ hè ,được thoải mái ngồi nhâm nhi ly trà chanh mát lạnh và bàn chuyện chiến sự thế giới cùng các anh em chiến hữu hay được ngồi ĺ trong nhà chơi game hàng giờ liền mà không sợ ai la rầy hay có thể dành cả ngày dạo công viên, câu cá, đá bóng, cứ nghỉ tới đây là ḷng tôi vui sướng không tả…mới sáng, lớp có ǵ mà tụi nó xôn xao, ồn ào, náo nhiệt cả lên thế không biết? Vốn là đứa ít nói lại là con trai nên tôi ít khi ṭ ṃ hay quan tâm đến các câu chuyện vỡ chợ của các bà tám trong lớp nhiều khi đó là những mẫu chuyện vô cùng b́nh thường nếu không muốn nói là lăng nhách vậy mà khi vào tay của tụi con gái nó lại trở nên rất hấp dẫn và sống động, bọn con gái có thể diễn thuyết hàng tiếng đồng hồ cho đến khi có trống báo vào tiết .chưa bước vào lớp tôi đă nghe rơ giọng cái tâm phóng sự inh ỏi. Nó thích làm ra vẻ nghiêm trọng v́ thông tin nó đưa ra thường th́ rất hay và được nhiều người quan tâm.

•Truyện ngắn t́nh yêu hay: Nếu em khóc, anh có c̣n t́m em Phần II
•Truyện ngắn t́nh yêu: Sự hi sinh vô điều kiện
•Hai mẩu truyện hay về t́nh yêu


tinh cam
Bỏ cặp vở thật nhanh tôi định chạy ra sân chơi đá cầu cùng các bạn nhưng giọng nói lanh lảnh của Phương Tâm làm tôi chùn bước, tim bỗng thắt nhẹ giống như người ta bị giật ḿnh người nóng rang và h́nh như đâu đó trong tim tôi hiện lên h́nh bóng quen thuộc với nụ cười đáng yêu, dáng người thon nhỏ cùng với bộ áo dài trắng tinh quen thuộc. Mọi thứ t́nh cảm như ùa về.
- Tụi mày nghe ǵ chưa? Cái Nhung sắp về lại Hà Nội ngày kia nó phải xa lớp ḿnh rồi!
Thật hả? Mới đây mà nhanh thế ư? Nó về Hà Nội chuẩn bị thi đại học đúng không?
Hàng chục câu hỏi thắc mắc vang lên in ỏi.
Vậy lớp ḿnh sẽ có lớp phó mới ? Tao chỉ thích con Nhung làm lớp phó thôi.
Tôi bước chậm quay vào chỗ ngồi gục đầu vào bàn mặc cho lời chào mời chơi 1 ván cờ rô đầy khiêu khích của thằng Lâm răng hô. Xung quanh tôi mọi thứ dường như không tồn tại ,đang miên man với ḍng hồi tưởng và những tâm trạng rối bời …
- Này Phong bạn làm ǵ ở đây? Suy nghĩ ǵ mà ngẩn người ra thế ?
Ừm,không có ǵ đâu.
Cậu hứa với tớ là sẽ cố gắng thi đại học ,chúng ta cùng quyết tâm vào trường đại học Sư phạm nhé?
- Ừm tớ hứa.
Nh́n sang nụ cười rạng rỡ ánh mắt lung linh, tôi thấy ḷng ḿnh nhẹ nhàng, cảm giác tâm hồn có luồn gió mát thổi qua. Nhung là người đầu tiên tôi kể về ước mơ của ḿnh là người đầu tiên quan tâm và t́m cách quan tâm tôi ở bên cạnh Nhung tôi có cảm giác vừa thân thiết lại vừa tôn trọng. Chưa bao giờ tôi trong đợi và yêu thích môn văn đến thế từ lúc, Nhung xuất hiện tôi cũng chưa bao giờ thấy ḿnh khó hiểu như vậy là 1 học sinh cá biệt với 1 kết quả học tập không được tốt lắm. Nhung 1 lớp phó gương mẫu với dáng người nhỏ nhắn nụ cười hiền hậu ánh mắt lung linh Nhung luôn quan tâm giúp đỡ các bạn trong lớp, giàu t́nh cảm, tṛ chuyện và quan tâm tôi như 1 người bạn thật sự. Nhung giúp tôi thật nhiều trong học tập, lúc nào cũng thế trong tiết học tôi có cảm giác Nhung luôn nh́n về phía tôi và khi bắt gặp ánh mắt đó tôi lại ngượng ngùng lẻn nhanh xuống sách sợ sệt như đứa trẻ con mắc lỗi. Ngày ngày khi tan trường tôi giáo giác t́m trong ḍng người tấp nập cười đùa 1 bóng h́nh nhỏ quen thuộc, tôi đứng 1 góc nh́n Nhung, khi cái bóng nhỏ khuất xa…Và như thế tôi lại về trễ như mọi ngày nhưng không phải v́ lí do la cà các quán nét, các tiệm bi-a là một lí do khác một lí do bí mật và đáng trân trọng hơn. Có lẽ tôi đă yêu hay thích Nhung rồi ư?
Vậy mà không lâu nữa tôi đă có thể xa Nhung rồi , rời xa, cứ nghĩ tới đây là ḷng tôi có cảm giác nghẹn ngào không tả, tôi vẫn nghe cả lớp bàn tán về buổi tiệc chia tay nhung vào ngày ma. Tôi sẽ cầm bó hoa hồng trên tay tặng Nhung và nói với Nhung lời cảm ơn từ chính trái tim nói về cảm xúc của tôi về Nhung hay tôi sẽ viết nó ra giấy tôi suy nghĩ hồi hộp và chờ đợi ngày mai mặc dù bây giời mới 7h sáng.

florida80
10-22-2019, 21:45
Hôm nay là ngày đặc biệt chẳng cần ai nhắc nhở tôi đă dậy từ sớm, mẹ tôi cũng khá ngạc nhiên về điều đó, mọi thứ như dự định của tôi và tất cả đă sẵn sàng. Trên tay tôi là 1 phong thư kết quả của 1 đêm không ngủ vất vả suy nghĩ là đêm vận dụng hết khả năng văn chương có thể, tôi khá tự hào và sung sướng măn nguyện. Chiếc xe đạp nhẹ tênh chở bao nhiêu niềm vui chạy bon bon trên quăng đường tấp nập, cứ nghỉ đến bó hoa tươi với những nụ hồng mới nở c̣n ướt hơi sương tôi thấy ḷng hồi hộp lại hơn ngượng ngùng. 6h45’ Shop hoa vẫn chưa mở cửa, vẫn c̣n sớm và như thế tôi ngồi đợi trong tư thế hân hoan tranh thủ nghĩ ngợi xem Nhung sẽ bất ngờ như thế nào, 6h30’ tôi bắt đầu thấy hơi lo lắng, 6h45’ ông chủ shop trao cho tôi bó hoa với lời xin lỗi hôm nay nhà có việc riêng, tôi vui vẻ nhận lấy và tự nhủ vẫn c̣n kịp chán, ḷng vẫn rất thoảng mái tôi đạp nhanh hơn, nh́n những nụ hồng như đang ngủ mới xinh tươi làm sao,đang miên mang với ḍng suy nghĩ vẩn vơ th́ …cổ xe như không nghe lời tôi nữa nó chạy loạng choạng chao đảo mặc cho sự chồng cự gồng ḿnh cố giữ của tôi ….ầm ….1 cú ngă đau điếng, tôi gùn người dậy định chạy sang đấm cho thèn vừa va trúng tôi 1 phát nhưng nh́n ḱa nó vẫn c̣n là 1 cậu nhóc, chân nó hành như đang chảy máu và sau chiếc xe cũ kĩ của nó là 1 giỏ đầy búp sen khô, nh́n ánh mắt ngây dại lung linh hối lỗi và như cũng ương ướt v́ đau đớn của nó tôi chẳng nói thêm được ǵ,trông nó có vẻ vội lắm tôi đỡ nó lên tuy hơn ḷ c̣ nhưng nó vẫn đạp rất nhanh và ḥa ḿnh mất hút vào ḍng người. Tôi sửng sờ nh́n lại đóa hoa hồng, cách hoa nát rơi lả chả trên hè phố, chiếc xe đạp cong vành và chắc hẳn là không chạy được nữa…mọi chuyện sui sẻo đến với tôi, tôi bắt đầu thấy lo, ḿnh vẫn c̣n lá thư tôi quyết định sẽ tiếp tục đi đến trường mặc dù quăng đường c̣n khá xa. Tôi như vừa đi lại như vừa chạy, tôi không thấy mệt nữa và khi mồ hôi đă ướt áo …đâu đó 1 cơn mưa phùn nhẹ thoáng qua trong buổi sáng mùa hè, mát mẻ làm ḷng người cảm thấy nhẹ nhơm, khoan khoái, bạn bè đứng đầy 1 khoảng cổng trường nhưng chẳng thấy bóng dáng Nhung đâu cả. Một chiếc xe buưt vụt qua nh́n bóng nhung nhỏ xíu vẫn tay chào mọi người, tôi có cảm giác Nhung đang nh́n tôi và mỉm cười chào tôi chứ không phải 1 ai khác, ḷng tôi vui sướng lạ lung tuy không được nói với Nhung những dự định nhưng điều muốn nói của ḿnh nhưng tôi sẽ thực hiện ...

Hẹn gặp lại Nhung tại cổng trường đại học Nhung nhé!

Mưa lại rơi....

florida80
10-22-2019, 21:47
Cùng đọc những câu nói hay về cuộc sống
Mỗi người đều có một quan niệm sống riêng. Nó là cách bạn định nghĩa cuộc sống này và cũng phần nào thể hiện tâm hồn, thái độ, hay ư chí của bạn. Quan niệm về cuộc sống có thể thay đổi tuỳ lúc, tuỳ nơi, tuỳ từng trường hợp nhưng đều rất ư nghĩa đối với chúng ta trong những thời điểm cụ thể. Có ư kiến cho rằng : Cuộc sống là thế giới muôn màu nhưng có người lại cho rằng : Cuộc sống là một trường đua, cuộc sống là một trường học lớn. Quan điểm sống của mỗi người khác nhau và không nhất thiết phải cùng hướng về một điểm chung v́ chúng ta là những cá nhân khác biệt.

Cuộc sống vốn rất phức tạp, xen lẫn niềm vui , nỗi buồn, hạnh phúc, đau khổ, có người tốt, kẻ xấu, có thành công và thất bại…Cuộc sống không phải một màu hồng mà nó muôn h́nh muôn vẻ, nó chứa đựng nhiều điều bất ngờ. Mỗi con người cần phải thích nghi với mọi hoàn cảnh, phải biết nỗ lực phấn đấu nếu không sẽ bị đào thải. Những câu nói hay về cuộc sống giúp ta không mắc phải những sai lầm của những người trước là những bài học quư giá.

Cuộc sống nhiều bon chen, cạnh tranh, giành giật,.. đ̣i hỏi sự nỗ lực không ngừng. Mỗi người cần phải cố gắng để không bị tụt hậu. Ở đó con người phải sống ra sao? phải nhanh, mạnh, khôn khéo, và vượt qua người khác, đồng thời phải biết vượt qua chính ḿnh

Nếu muốn thành công vững chắc trên cuộc sống, bạn phải có kiến thức. ừng ngày bạn sống, bạn học hỏi và cứ thế bạn trưởng thành hơn. Cuộc sống sẽ dạy cho bạn nhiều bài học vô giá. Cuộc sống dạy, cung cấp cho con người ta các kĩ năng sống, kinh nghiệm, cả những bài học đắng cay…

florida80
10-23-2019, 17:48
T́m Hiểu Về Nhân Duyên Vợ Chồng: T́nh Yêu Là Tạm Bợ, Nghĩa Mới Lâu Dài....









Nói theo đạo Phật, vợ chồng là do duyên số, có nghiệp, có nợ với nhau, chứ không phải khi không mà lấy nhau được. Phần lớn là do duyên số quyết định. Tuy nhiên, nếu chỉ đổ thừa cho duyên số th́ không thực tế . Chúng ta phải chọn lựa, mà trong sự chọn lựa của chúng ta có nghiệp, có nhân quả chi phối bên trong.




Ví dụ có hai người theo đuổi ḿnh, mỗi người đều có ưu có khuyết, chứ không ai hoàn toàn (v́ thực ra trên đời này không có ai là hoàn toàn cả, người mà hoàn toàn th́ đă đi tu mất rồi , ta đừng trông đợi làm chi cho mất công): người th́ cao, người th́ lùn, người th́ đẹp, người th́ xấu, người mũi đẹp, người th́ miệng đẹp, người th́ hát hay, người th́ nói hay. Người hát hay th́ nói chuyện dở, người hát dở th́ nói chuyện hay… Ta không biết chọn ai, bèn đến nhờ các thầy các cô tư vấn. Thầy nói: “Thôi th́ duyên với ai th́ con lấy người đó” . Ta ra về, mà cũng chẳng biết chọn ai. Nếu đổ thừa cho nhân quả th́ cũng không biết phải chọn ai, cho dù ta có tin vào nhân quả. V́ vậy ta phải dùng lư trí mà chọn lựa.

Tuy nhiên sự lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về phước. Hễ có phước th́ chọn đúng, không có phước th́ sẽ chọn sai.

Đây là lư do tại sao ḿnh thấy ḿnh rất ưng ư, nhưng lấy nhau được vài tháng th́ đổ vỡ, con người ḿnh tưởng tượng, tô vẽ ngày xưa không ngờ mới sống chung vài ba tháng đă trở thành con người khác .




Ngày xưa anh như một thiên thần đến với ḿnh, đầu tóc lúc nào cũng chải chuốt, đến tới nơi là chào hỏi lễ phép ba mẹ ḿnh, thương yêu các em của ḿnh, săn đón lo lắng cho ḿnh từng chút,… anh đến với em như một thiên thần của cuộc đời , lấy nhau ba tháng, anh trở thành một con … quái vật !

Điều này thuộc về nhân quả. Không thể nào lường trước được!




Tuy nhiên, ta phải biết phân biệt người tốt và người xấu.

Đặt vấn đề ḿnh là người tốt : biết đi chùa, biết lễ Phật, biết làm phước, tin nhân quả, … gặp người chồng cũng là người tốt, th́ hợp nhau, bởi v́ cái tốt là chân lư, mà chân lư là một, nên nếu hai vợ chồng là người tốt, th́ sẽ có nhiều điểm giống nhau. Tuy có một vài sở thích khác nhau, như ḿnh thích đọc thơ, ổng th́ thích đọc truyện, ḿnh thích Đan Trường , ổng mê Phương Thanh ,… sở thích có thể khác nhau, nhưng những điểm chung căn bản th́ phải giống nhau.

Ḿnh có ḷng thương người, ổng cũng vậy, v́ cái tốt phải giống nhau. Ḿnh có hiếu với cha mẹ ḿnh, thương quư cha mẹ chồng, th́ chồng cũng vậy, cũng phải có hiếu với cha mẹ và biết thương quư cha mẹ vợ. Những điểm giống nhau như vậy làm cho cuộc sống dễ chịu, cuộc hôn nhân như vậy làm cho ḿnh hạnh phúc.

Trừ những lúc đau khổ do bất trắc thuộc về hoàn cảnh như rơi vào cảnh nghèo túng một thời gian, hay con cái đau bệnh mà không có tiền,… dù khổ về hoàn cảnh nhưng trong ḷng thương quư, tin cậy nhau giữa hai vợ chồng th́ vẫn có hạnh phúc, là nơi nương tựa tâm hồn của nhau, dù trong sóng gió vợ chồng vẫn dắt d́u nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.




Có một ông già sống cả đời không lấy vợ. Hỏi v́ sao, ông bảo “sợ cảnh vợ đẻ, con đau, nhà hết gạo”, sợ những hoàn cảnh bất trắc của hôn nhân mà không lấy vợ, để đến già vẫn cô độc một ḿnh. Nhưng nếu trong cuộc hôn nhân hai vợ chồng cùng tốt, mà do một nghiệp xưa nào đó phải đi qua khó khăn th́ nhờ niềm tin, t́nh yêu với nhau, họ sẽ vượt qua mà không đau khổ.

Như một bài hát “anh hứa đưa em về nơi chân trời tím, gom hết mây hai đứa xây lâu đài yêu” . Đúng là tưởng tượng trên cung trăng , nhưng thực tế cuộc sống th́ cơm áo gạo tiền phức tạp vô cùng.

Nói yêu th́ yêu , nhưng hết gạo th́ … yêu hết nổi . Bởi vậy yêu th́ yêu, nhưng cũng phải … có gạo mới yêu nổi. Nhưng khi yêu th́ người ta quên mất chuyện đó. Tóm lại, tốt cũng là một tiêu chuẩn lựa chọn.




C̣n hai người đều xấu th́ sao ? Một người vợ ích kỷ, tham lam, ganh ghét, gian dối,… Một ông chồng nhậu, quậy, lăng nhăng, bồ bịch tùm lum, .. th́ hai người sống với nhau như thế nào? Lạ một điều là tốt th́ giống nhau, c̣n xấu th́ không giống nhau, mà làm khổ nhau.

Ḿnh thích đánh bài tứ sắc, chơi đề; ổng th́ thích đi nhậu. Khi “sung” lên ḿnh thích chửi bới, ổng th́ thích đánh,… Xấu th́ không có điểm chung, chỉ làm khổ nhau. Gia đ́nh như thế không ai dám bén mảng tới lui thăm viếng.

florida80
10-23-2019, 17:49
Đặt trường hợp gia đ́nh có một người xấu, một người tốt. Chuyện ǵ sẽ xảy ra?

Đổ vỡ. Ḿnh đă ráng lựa, nhưng lại chọn nhầm, về sống với nhau mới biết đó là người không tốt. Hôn nhân sẽ cực kỳ mâu thuẫn. Sự khác biệt về đạo đức sẽ làm cho ta khổ tâm day dứt.

Sự chênh lệch tài năng cũng là một điều cần suy xét. Hai người cùng giỏi, th́ thật lư tưởng . Hai người cùng dở, chắc là nghèo cả đời . C̣n một người chồng quá giỏi, một người vợ quá dở thế nào cũng bị chồng coi thường. Cứ tiếp tục xem thường một thời gian th́ t́nh thương cũng mất.

Có chuyện một người vợ quá khờ, nhà làm ăn buôn bán mà thối tiền cũng không biết, người chồng phải gánh vác hết tất cả mọi việc, chịu không nổi phải thốt lên: “Thôi thôi em ơi, em ngu vừa vừa thôi, chừa cho hàng xóm người ta ngu với!”. Người chồng cũng khá nhă nhặn, không quá thô lỗ, nhưng cứ như vậy th́ t́nh yêu dành cho người vợ cũng mất dần.




T́nh thương yêu chỉ có khi mà c̣n có ḷng kính trọng . Nh́n lại, ta cũng chỉ thương người nào mà ḿnh có ḷng kính trọng, nể phục. Chứ một người không tài không năng, không bản lĩnh th́ làm sao mà thương yêu cho nổi ? Như vậy, chọn người hôn phối cũng nên chọn sao cho tài năng hai người tương đối ngang nhau mới dễ sống. Vợ chồng nể nang nhau v́ tài năng, t́nh yêu mới lâu bền. V́ vậy mà bản thân ta cũng phải biết rèn luyện, trau dồi bản lĩnh trong cuộc sống, có nghề nghiệp vững chắc, th́ hôn nhân mới hạnh phúc.

Tương tự, nếu một đôi đũa lệch: người vợ quá giỏi, người chồng quá dở th́ đổ vỡ cũng khó tránh. Chịu đựng đến một lúc nào đó không được nữa, phải bỏ nhau. Khinh thường nhau rồi, không thương nhau được nữa. Không thương nhau, th́ sẽ phải chia xa.




Ngoài đạo đức, tài năng, c̣n phải biết chọn người có phước tương đồng với ḿnh mới có thể ăn đời ở kiếp. Phước mà không tương xứng với nhau, cũng sẽ chia tay. Đă là vợ chồng, th́ giàu cùng hưởng, nghèo cùng chịu, nên phước phải tương xứng mới có thể sống đời với nhau. Mặc dù ḿnh không biết tương lai ḿnh như thế nào, giàu hay nghèo, nhưng ḿnh vẫn có thể đoán được.

Nếu có phước, trong cuộc sống ḿnh sẽ dễ có những may mắn nho nhỏ, mà gặp một người quá chật vật, đụng đâu hư đó, th́ đừng ! Phước quá chênh lệch sẽ không sống với nhau lâu, dễ đổ vỡ. Nếu hai vợ chồng cùng ít phước, th́ phải chịu cảnh nghèo, cảnh khổ.Tuy nhiên, phước không đánh giá trong một giai đoạn, mà qua nhiều thời kỳ. Biết đâu buổi đầu nghèo, nhưng về sau lại giàu . Khi mới lấy nhau th́ c̣n nghèo khó, nhưng về sau hai vợ chồng làm nên.




Một điều nữa là chọn vợ chọn chồng cũng nên b́nh thản, từ từ mà chọn lựa, đừng nên sốt ruột quá. Có những miền quê, dù đă lớn tuổi, chưa có chồng người ta vẫn tỉnh bơ mà sống . Nhưng lại có những miền quê người ta rất sợ mang tiếng “bị ế” . Tới một tuổi nào đó mà chưa có chồng, họ cảm thấy như “xấu hổ” . V́ vậy mà họ khổ, do tới tuổi rồi, không có ai vừa ư nhưng bị buộc phải chọn . Do chọn lựa không ưng ư, về sống với nhau khổ sở mà phải chịu.

Hiểu đạo Phật rồi, ta hăy sống như miền quê không sợ ế, “tỉnh queo” khi tuổi đă lớn mà vẫn chưa t́m được người thích hợp . Không có chồng th́ ở vậy … nuôi heo , hay ở vậy đi tu . Nhất là đệ tử Phật, không cần thiết phải lấy chồng. V́ vậy đừng sốt ruột hối ba mẹ ḿnh , cứ b́nh thản mà chọn người thích hợp.




Một yếu tố cực kỳ quan trọng trong hôn nhân nữa là tín ngưỡng. Hai vợ chồng khác đạo, rất khó sống với nhau.

Trước hết, phải hiểu rơ Đạo là ǵ? Đạo là cách để sống trong cuộc đời. Đạo không phải là cái ǵ ở ngoài cuộc đời. Chúng ta không t́m Đạo trên mây cao, trên đỉnh núi xa, trong rừng vắng. Chúng ta phải sống giữa cuộc đời, sống cho đúng, cho tốt. Đó là Đạo.

Gặp một người nghèo khổ, ta cảm thấy thương. Ḷng thương đó là ta đang ứng dụng đạo trong cuộc sống.

Khi ba mẹ rầy la, ta chịu đựng không giận. Cái chịu đựng không giận đó là đạo lư sống trong cuộc đời.

Khi có một người đến hẹn ḥ, rủ đi chơi tối, ḿnh biết xin phép ba mẹ. Cái biết kiềm chế, không dễ lạc ḷng, giữ cứng được ḷng ḿnh, chính là Đạo trong cuộc sống.

Mỗi tôn giáo có bề cạn, bề sâu khác nhau. Đây là một điều cần cân nhắc kỹ.




Trở lại, một người chồng tốt phải biết thương vợ . Có thương th́ mới theo đuổi, mới cưới nhưng quan trọng là t́nh thương đó lâu hay mau.

Buổi đầu thương nhớ, nói đủ điều, đến nỗi ngồi nói chuyện, cô gái làm rơi chiếc khăn tay, anh chàng lật đật cúi nhặt, phủi bụi, mang đi giặt xà bông thơm,… làm cô gái cảm động mà ưng thuận . Cưới nhau về rồi, bà vợ té “cái ạch” trước mắt, ông chồng ḍm cái rồi đi luôn, không thèm đỡ. .

Do vậy bổn phận của người chồng là phải thương vợ, mà phải thương lâu dài, thương sâu sắc . Cái khó của đàn ông cũng là ở chỗ đó. Họ thường khô khan hời hợt, trong khi phụ nữ lại sống t́nh cảm, dễ mủi ḷng, hay khóc. V́ thế mà đàn ông cần bổ sung ở điểm này.




Thương lâu? Họ phải nh́n lại ḷng ḿnh: trước khi cưới phải thương, sau khi cưới phải giữ t́nh thương, sống với nhau 5 năm, 10 năm,… vẫn phải giữ t́nh thương đó, dù lúc này t́nh thương chỉ c̣n vun đắp bằng lư trí, bằng cái nghĩa. Lúc đó thương bằng suy nghĩ, không c̣n thương bằng cảm tính nữa. “Lúc đầu gặp em tinh tú quay cuồng – Ḷng đang giá băng bỗng ngập tràn muôn tia nắng”, thương bằng cảm tính là thế đó.




Khi lấy nhau rồi cảm tính từ từ hết, người đàn ông phải biết thương bằng suy nghĩ, phải nghĩ thế này : Đây là người đă trao cho ḿnh cả cuộc đời, đă bỏ cha bỏ mẹ đi theo ḿnh, đă sinh cho ḿnh những đứa con để nối tiếp ḍng họ của ḿnh, đă cực khổ với ḿnh, đă chia sẻ với ḿnh khi ḿnh c̣n khó khăn lận đận .... Người chồng phải biết suy nghĩ như thế, v́ lúc đó cảm tính đă hết, t́nh yêu đă hết rồi. Đây là bổn phận của người chồng. Khi tuổi đời càng lớn càng phải biết suy nghĩ về những điều đó để thương vợ.




C̣n thương sâu sắc? Phải biết để ư từng chi tiết nhỏ nhỏ để làm vợ ḿnh vui. Nh́n nét mặt người vợ thấy có ǵ không vui phải biết t́m nguyên nhân xem v́ bệnh hay có điều ǵ làm vợ ḿnh buồn. “Anh có lỡ nói điều ǵ làm cho em buồn chăng?” hay “Hôm nay em có mệt ǵ chăng?”… chứ không phải lúc rớt khăn th́ lượm, sau thấy vợ té cái ạch, chỉ ḍm ḍm rồi đi thẳng.

Rồi những khi vợ nấu cơm bưng lên, dù hôm ấy vợ nấu ăn không ngon, nhưng người chồng phải hiểu công lao cực khổ của người vợ, vất vả v́ ḿnh. Vợ hỏi: “Hôm nay anh ăn cơm ngon không?” th́ cũng trả lời: “Nấu ngon hơn bà nội anh nấu hồi đó?” Hỏi: “Bà nội anh nấu ăn thế nào?” “Hồi đó mỗi lần bà nội nấu cơm, anh toàn trốn ra ngoài ăn phở. Giờ em nấu ăn ngon hơn một chút”…. (chồng như vậy biết kiếm t́m ở đâu nhỉ? )




Ngoài ra, cách cư xử với nhau trong cuộc sống cũng cực kỳ phức tạp. Rồi bổn phận với họ hàng cha mẹ hai bên… Lỡ làm dâu mà nhà chồng không thương, mẹ chồng, em chồng thay nhau nói xấu,… Bao nhiêu điều phải học trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân.

Rồi những khi khổ cực, thái độ ḿnh phải sống như thế nào đối với vợ ḿnh, chồng ḿnh. Người ta hay nói: “Giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Có những lúc khổ cực quá chịu không nổi, thấy có người khác ḿnh liền đi theo, hoặc có khi vừa giàu th́ ḿnh bỏ người kia,… Đó là không “đồng cam cộng khổ”.

florida80
10-23-2019, 17:49
Đây là vấn đề đạo đức, khi cực khổ ḿnh phải biết an ủi, dắt d́u nhau vượt qua, và cùng nhau làm phước. Không có ǵ quư bằng lúc nghèo mà làm phước. Giàu mà làm phước th́ thường, phước không lớn. Nghèo mà biết làm phước, phước mới nhiều. Vừa làm phước, vừa vượt qua khó khăn, t́nh nghĩa vợ chồng thêm đẹp.

Rồi những lúc sang giàu, phải đối xử với nhau, với họ hàng thế nào, làm những việc công đức ǵ, cũng cần phải học.




Một vấn đề tế nhị khó nói mà không ai dám nói là đạo đức về t́nh dục. Cuộc sống vợ chồng trong đó buộc phải có quan hệ t́nh dục. Cha mẹ không nói, con cái không biết. Sách vở th́ nói tùm lum, bậy bạ, tào lao. Trong quan hệ vợ chồng có cái gọi là ứng xử đạo đức của t́nh dục. Đây là vấn đề cực kỳ tế nhị, phải được trang bị kỹ trước khi bước vào hôn nhân.




Vấn đề lớn nữa là nuôi dạy con cái. Cha mẹ thương con, nhưng phải biết dùng lư trí. Không được thương con rồi nuông chiều. Đa phần chúng ta thương con rồi nuông chiều con. Người cha có thể cứng rắn dạy con, nhưng người mẹ khi nghe con khóc th́ lại không chịu được. Người ta nói: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” là vậy. Do đó ḿnh phải biết thương con, và dạy con cho đúng. (Sẽ tŕnh bày riêng ở một bài khác).




Một vấn đề thường gặp trong đời sống hôn nhân là ḷng chung thủy. Chúng ta thường phải đối diện với vấn đề lớn là sự thiếu chung thủy của người hôn phối làm cho hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ. Phụ nữ thường chung thủy hơn đàn ông, v́ đàn ông dễ lạc ḷng, sa ngă.

Lư do nào người ta không chung thủy lâu dài với nhau?

Thứ nhất, ḷng thương yêu không đủ sâu đậm. Thương hời hời hợt hợt, một thời gian th́ cưới. Sau đó gặp một người khác, thấy thương hơn, yêu hơn. Thế là ḷng thương yêu với người cũ hết. Bị thay đổi. Đó là thực tế. Do vậy ngay từ buổi đầu phải chọn lựa người cho kỹ để đặt t́nh thương yêu sâu đậm.




Lư do thứ hai là một trong hai người bị đánh mất nhân cách dần dần, nên đánh mất ḷng kính trọng của người kia.

Một bà vợ suốt ngày đi “tám” chuyện hàng xóm, có bao nhiêu tiền th́ đem đi đánh đề, đánh bài tứ sắc, th́ dù ngày xưa người chồng thương yêu lắm, nhưng nói măi mà không được, th́ ông chồng sẽ không c̣n thương yêu nữa. Mà khi không c̣n thương nữa, th́ có thể ông sẽ đi thương người khác.

Hay người chồng bỗng trở nên nhậu nhẹt, chơi bời, đánh mất tư cách th́ người vợ sẽ không c̣n thương yêu nữa. Có khi người vợ đi t́m người thương khác. Chung thủy mất dần.




Lư do nữa để mất ḷng chung thủy là một trong hai người mắc bệnh đa t́nh, dễ lạc ḷng. Ḿnh có chồng rồi, mà gặp người khác đẹp trai, khéo ăn nói, thế là bị lạc ḷng, thương người đó. Đây cũng là một cái nghiệp trong tâm. Nếu lỡ mắc phải bệnh này th́ nên lạy Phật sám hối cho nhiều để hết nghiệp đa t́nh.




Một nguyên nhân nữa là một trong hai người có duyên t́nh ái với nhiều người trong kiếp xưa, bây giờ lần lượt gặp lại. Ví như người chồng ngày xưa làm vua, làm quan ǵ đó, mà thời xưa th́ “năm thê bảy thiếp”, nên kiếp này gặp lại những người vợ cũ. Gặp lại người cũ th́ cũng thương nhau, không nỡ bỏ. Đây là nguyên nhân của sự mất chung thủy mà rất khó trách, v́ ngày xưa, ông thương người đó thật ḷng, và luật lệ, tập quán ngày xưa cho phép. Và do đối xử tốt với nhau, thương nhau thật ḷng nên gặp lại. Gặp nhau rồi, trong ḷng ông tự nhiên xuất hiện t́nh thương trở lại, của duyên xưa, chứ không do sa ngă, truỵ lạc. Đây là trường hợp rất khó xử, và hôn nhân dễ dàng đổ vỡ.




Để tránh những điều đó, hai vợ chồng phải thường xuyên cùng nhau lạy Phật sám hối để cầu nguyện giữ được ḷng chung thủy. Chung thủy với một người cũng là một bước gần đến chỗ vượt qua ái dục. Nếu ḿnh c̣n lạc ḷng nhiều th́ gom hết lại để chung thủy với một người, rồi từ người đó mà dập tắt luôn ái dục, trải ḷng thương yêu tất cả chúng sinh.

Từ bây giờ, ta hăy tránh những tiểu thuyết xây dựng nhân vật đa t́nh, nhất là chuyện điệp viên. Điệp viên 007, đi đến đâu là bồ đến đó. Những bộ phim, những câu chuyện truỵ lạc sẽ giết lần ṃn đạo đức, tâm hồn ḿnh, khiến con người không c̣n chung thủy nữa. Do đó ta phải biết phê phán những thứ văn hóa làm tấm gương xấu về sự lăng nhăng, không chung thủy.




Một điều cũng thường gặp trong hôn nhân là những t́nh cảm mới phát sinh. Người vợ đi làm gặp đồng nghiệp, xuất hiện t́nh cảm. Hay người chồng đi làm trên đường gặp một người mến ḿnh, thế là một t́nh cảm mới phát sinh. Do đó phải biết dập tắt ngay từ đầu, ngay từ mầm mống. Biết lạy Phật th́ mới vượt qua được những t́nh cảm như vậy. Điều này trong cuộc đời ta hay bị.




Một điều nữa là vợ chồng sống với nhau phải biết bày tỏ t́nh cảm với nhau. Đừng nên hời hợt. Đừng nghĩ rằng sống với nhau lâu rồi, hơi đâu mà màu mè. Đừng nghĩ vậy. Phải biết “màu mè” với nhau. Chồng mua ít hoa tặng vợ. Vợ lâu lâu tặng chồng một món quà nhỏ. Chăm sóc, để ư, hỏi han nhau để vun đắp thêm t́nh thương yêu dành cho nhau, để giữ ḷng chung thủy.

Tuy nhiên cũng có trường hợp là định mệnh quy định hôn nhân sẽ tan vỡ. Là số phận an bài, hay nghiệp xưa phải trả. Đến một lúc nào đó hôn nhân đổ vỡ không tránh được. Đó là duyên số.




Cũng có khi là sóng gió trong hôn nhân mà phải tập độ lượng để vượt qua. Một lúc nào đó bỗng nhiên bạn đời của ḿnh bị lạc ḷng với người khác, cũng đừng v́ vậy mà đánh vỡ hôn nhân. Có khi ḿnh chịu đựng một chút, xây dựng lại, th́ qua lúc sóng gió là hết, gia đ́nh đầm ấm trở lại.

Có một nhà tư tưởng Châu Âu đă nói: “Yêu nhau không phải là nh́n nhau, mà là cùng nh́n về một hướng”. Thông thường ban đầu khi mới yêu nhau, người ta chỉ muốn dành hết cuộc sống này cho nhau: “Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím – Mơ chúng ta in bóng trên lưng trời xa – Xin không thiếu trăng vàng trên tóc em…” Bao nhiêu điều thơ mộng người ta dệt nên, như trong cuộc sống này chỉ c̣n có hai người. Nhưng thực tế cuộc sống không phải vậy. Đó là một điều đau khổ, v́ t́nh thương yêu ích kỷ chắc chắn sẽ đưa tới đau khổ. V́ vậy khi đến với nhau th́ do duyên số, thương yêu tha thiết, nhưng phải biết “cùng nh́n về một hướng”, nghĩa là biết đem lư tưởng xây dựng điều tốt đẹp cho đời, làm lợi cho chúng sinh, tạo nên công đức lớn trong cuộc đời, hạnh phúc sẽ ngày càng lớn. C̣n thứ t́nh yêu ích kỷ, chỉ biết “nh́n nhau”, một ngày nào đó sẽ quay lại mà “cào cấu” nhau. “Thương nhau lắm, cắn nhau đau” là vậy.




Hiện nay, t́nh yêu đang được đề cao quá mức. Những quyển tiểu thuyết, những bộ phim, những bản nhạc ướt đẫm t́nh yêu. Đó là một sự yếu kém trong giáo dục. T́nh yêu không phải là tất cả. Có những thứ t́nh cảm cao đẹp khác tốt hơn: yêu quê hương đất nước, yêu cha mẹ, yêu cây cỏ, yêu thiên nhiên, yêu con người...




T́nh yêu là tạm bợ, mong manh như khói, như sương. T́nh yêu không bền vững, dù lúc đầu nó dữ dội như gió băo “không có anh em chết cả một đời”, nhưng không phải, xa rồi thấy tỉnh bơ, c̣n nhẹ cả bụng. Nhưng lúc đầu ḿnh tưởng là như vậy. Lấy nhau rồi th́ chỉ c̣n bổn phận, c̣n cái nghĩa. V́ vậy ban đầu khi t́nh yêu mới chớm, ta phải biết xây dựng một t́nh thương, một cái nghĩa tiếp theo sau, chứ thật sự t́nh yêu chỉ sau một thời gian ngắn ngủi là nhạt nḥa, là mất, không c̣n. Chỉ có cái nghĩa, cái lư trí là lâu dài. Lấy nhau lúc c̣n khổ cực, cái nghĩa lớn. Thương nhau, đỡ đần nhau, cái nghĩa nặng. C̣n lấy nhau trong giàu sang, cái nghĩa ít. Hời hợt, không lo ǵ được cho nhau, cái nghĩa cạn. Cho nên t́nh yêu là tạm bợ, cái nghĩa mới là lâu dài, c̣n ḷng từ bi mới là vĩnh cửu.






Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:03
Mơ Như Bạn Sẽ Sống Măi Măi, Và Sống Như Bạn Sẽ Chết Hôm Nay







Có một câu nói có lẽ tất cả các bạn đều biết: “Mơ như bạn sẽ sống măi măi, và sống như bạn sẽ chết hôm nay” (Dream as if you’ll live forever. Live as if you’ll die today).






1. Để hăng say sống, chúng ta luôn cần một giấc mơ thúc đẩy—mơ làm bác sĩ, mơ thành sao bóng đá, mơ thành nhà văn…



Không có giấc mơ nào th́ ta cứ như xe hết xăng, chẳng đi đâu được.




Bồ tát cũng hứa là sẽ phổ độ tất cả chúng sinh, tức là mơ sẽ có ngày mọi chúng sinh đều được phổ độ.



Mơ chẳng tốn tiền cho nên ta tự do mơ, như ta không bao giờ chết, như ta có đủ trăm năm để hoàn tất những giấc mơ khó khăn nhất, điên rồ nhất.



Nhưng làm sao mơ mà không chấp, không si mê ôm cứng vào một giấc mơ?



Ôi, đây là một điều thật tế nhị, khó mà giải thích. Ngày xưa Đức Phật cũng mơ có lúc thành đạo, và đă quyết tâm thành đạo. Khi nào th́ “quyết tâm” là “quyết tâm”, khi nào th́ “quyết tâm” trở thành “chấp”?




Quyết tâm hay chấp khác nhau ở chữ “Khổ”. Chấp là bám vào một điều ǵ đó. một mục đích nào đó, nhất định không bao giờ rời, làm cho ḿnh khổ, khiến ḿnh làm điều tội lỗi, khiến ḿnh làm điều bất công, làm hại kẻ khác, làm điều si mê…



C̣n nếu ḿnh tŕ chí đi cho đến nơi, mà không hại ai cả, không thiệt hại ǵ cho đời, chỉ tốn thời giờ của ḿnh kiên tŕ đi đến đích, th́ đó là quyết tâm.




Người quyết tâm c̣n khác người chấp ở chỗ, người quyết tâm sẵn sàng gạt mục tiêu qua một bên để làm việc khác khi có nhu cầu đ̣i hỏi, và sẽ trở lại mục tiêu sau này. Người chấp th́ dù có các việc khác cần hơn th́ cũng nhất định gạt các việc khác sang một bên, để “dính” vào một mục tiêu ḿnh “dính” mà thôi, không biết phân biệt ưu tiên sống.



Mơ và quyết tâm rất gần nhau. Mơ và quyết tâm mà đi với nhau th́ dễ đưa đến thành công.








2. Và “sống như ta sẽ chết hôm nay” có nghĩa là sống như ta đang sống những phút giây quư hóa cuối đời. Hăy sống từng phút như là ta đang trả giá phút đó bằng một viên ngọc quư.



Nếu ăn th́ hăy ăn cho thật ḷng.



Nếu yêu th́ hăy yêu cho tận t́nh.



Nếu làm th́ hăy làm cho tuyệt vời.



Nếu Thiền th́ Thiền cho tĩnh lặng.







Trong giây phút này,



Hăy tưới mát cho đời.



Hăy hát cho đời nở hoa.



Hăy cười cho người sướng vui.



Hăy ngước mặt nh́n đời để thấy mặt trời rực rỡ.



Hăy yêu người, hăy yêu ḿnh.



Hăy yêu cuộc đời lên xuống.



Hăy yêu nhau đi cho trọn kiếp người.







Chúc các bạn vui hưởng cuộc đời.

Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:03
Cô Y Tá Trẻ Và Ông Bác Sĩ Già







Trong một ca phẫu thuật, cô ư tá trẻ tuổi lần đầu tiên được tham gia ca mổ đă nói với bác sĩ phẫu thuật khi ông đang chuẩn bị khâu vết mổ lại: "Bác sĩ, chúng ta c̣n một miếng gạc chưa lấy ra khỏi bệnh nhân".

Ông bác sĩ, khá lớn tuổi, nói một cách quyết đoán: "Tôi đă lấy hết toàn bộ số gạc ra rồi. Chúng ta bắt đầu khâu vết mổ lại!".

Cô gái vẫn cương quyết: "Không được! Chúng ta đă dùng hết mười hai miếng gạc, trong khi mới lấy ra mười một miếng".

Bác sĩ nghiêm khắc nói với cô: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Khâu vết mổ lại!"

Cô lập tức kêu lớn lên: "Bác sĩ không được làm như vậy! Ông phải có trách nhiệm với bệnh nhân chứ!"

Bác sĩ lúc này mới mỉm cười, ông mở bàn tay ḿnh ra với miếng gạc thứ mười hai đang nằm ở đó, rồi nói: "Cô đă chính thức trở thành phụ tá phẫu thuật của tôi rồi đó".

Ông đă thử thách sự chân chính của cô y tá trẻ, và cô đă có được điều ấy.

Kinh Thánh đă nói:

"Hăy là đứa con trong sạch của Chúa Trời. Điều này sẽ giúp các con không bị chỉ trích và luôn thành thật trong thời đại phức tạp này".

Thật vậy, trong cuộc sống, cũng c̣n biết bao người đang sống "mũ ni che tai" cho yên phận, mà không đủ dũng cảm như cô y tá trẻ tuổi kia, để có thể kiên tŕ với bản thân, để có thể làm việc trong danh dự, để có thể dám mạo hiểm trước các thách thức của cuộc sống và đủ bất khuất để theo đuổi các mục tiêu của ḿnh.





Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:04
Em Yêu Anh - Phẩy (Một Chuyện T́nh Dễ Thương)








Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e… Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện sau đây:


Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.


Chỉ có điều là ông Point đă quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).

Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nh́n cậu con trai rồi cười:

- Nh́n con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.

Và cái tên được giữ lại.


Cũng như cái tên của ḿnh, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:

- Point Virgule!

Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm phẩy và đáp:

- Dạ, có mặt!









Sau đó, Virgule lớn lên và đem ḷng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đ́a, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu… khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nh́n thấy anh.


Ấy vậy mà… chính chữ ”u” đă làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?

Séraphine đem ḷng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta…. nhưng chẳng được ǵ cả. Thật đáng thương cho Séraphine.


Một ngày nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho t́nh yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện v́ Virgule chính là nhân viên ở đó.

Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy ḿnh sắp ngất đi. Cô th́ không nh́n anh:

- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bă.

- Xin cô vui ḷng đọc nội dung… Virgule cầm bút và lắp bắp nói.

Cô đọc với giọng run:

- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi – point.

(Em yêu anh – ”phẩy” – em thương anh – ”phẩy” – em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- “chấm”).


Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:

- Je t’aime – Je t’adore….

- Không, không! – Virgule nói – Hăy đọc lại đầy đủ cơ!

Séraphine làm theo:

- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule…

- Lần nữa nhé cô… – Virgule rụt rè.

Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên.


Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài… nụ cười của anh th́ dịu dàng như mật ngọt.

Như có một phép lạ, anh th́ thầm với cô:

- Anh cũng yêu em, Séraphine.


Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, th́ có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.

Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đă có ba dấu chấm nhỏ…

Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:05
Mê Tín - Chuyện Dài Thế Gian








Mê Tín là tin vào những ǵ không có ích cho sự phát triển cho khối óc. Mê tín sẽ làm ta yếu hèn, nhờ đỡ, thần kinh yếu dần rồi gây ra đủ loại bịnh tật. Hiện nay đă và đang lan tràn những hiện tượng đồng bóng, lên cốt, ngoại cảm, bói toán, bùa chú, tử vi tướng số, cầu cơ, gọi hồn, đốt vàng mă, coi phong thuỷ... Những việc này là mê tín và chúng ta nên tránh xa.





Trời đă ban cho mỗi người một báu vật đó là thể xác và tâm linh. Khi sanh ra làm người, là đă có đầy đủ hết không cần ǵ thêm nữa. Với Tâm linh sẵn có, ḿnh có thể tự phát triển đến ngang hàng hoặc cao hơn bất kỳ ai cơi nào. Họ c̣n thua chúng ta mà, họ đâu có cái xác, đâu có ngũ hành như chúng ta. V́ không có chỗ nên nhiều phần bất chánh trong vũ trụ mới chiếm xác và điều khiển ḿnh.




Chúng ta có khối óc huyền vi siêu diệu sao không biết xử dụng mà lại chấp nhận sự lệ thuộc, làm nô lệ cho các giới đó? Cái ǵ thanh sạch là đưa các bạn đi lên là đúng, cái ǵ ác trược xâm chiếm và làm suy yếu thể xác hay thần kinh của ḿnh là tà đạo.


Thời đại này sẽ không chấp nhận bất cứ sự mê tín nào trong xă hội. Phần đó thuộc về tà ma và ai tin theo nó sẽ bị loại bỏ không nương tay. Tiện đây, xin đóng góp chút ư kíến về tất cả những hiện tượng trên để giúp xă hội chúng ta sống văn minh hơn.






1) Cúng khai trương:


Hầu như người Việt nào khi khai trương gian hàng hay cửa tiệm đều bày ra cúng heo quay hay thổ địa. Có 4 điều chúng ta phải suy nghĩ: thứ nhất, bạn căn cứ vào đâu và hiểu ǵ khi làm việc này? Thứ nh́, tôi thấy 100% các công ty nước ngoài và người ngoại quốc đâu có làm chuyện này nhưng tại sao họ luôn luôn thành công? Thứ ba, nếu như có thật là cúng kiểu đó có linh thiệt, th́ té ra ḿnh nương nhờ thần thánh đễ làm ăn? Bạn định lợi dụng thần thánh? Thứ tư, ai nói với bạn là có thổ địa và sao bạn biết ông ta thích ăn... heo quay?






2) Đốt vàng mă:


Mỗi lần khai trương hay cúng cô hồn hay cúng ǵ đó, người Việt ta lại bày ra đốt tiền giả hay vật giả. Bạn nghĩ sao mà làm vậy? Tôi không nghĩ ra. Té ra khi tôi dùng lửa đễ tiêu huỷ giấy tờ th́ ai đó dưới âm phủ sẽ nhận được toàn hồ sơ.... mật của tôi? Tội ai làm nấy chịu, ví dụ ông bà ḿnh đang bị hành h́nh dưới địa ngục, bạn có nghĩ là mấy thứ bạn đốt đó sẽ đến tay họ không? Bạn có thể dùng kim ngân để phá luật đời nhưng sẽ không thể dùng mớ giấy lộn và h́nh nộm để phá luật Trời.






3) Bói toán:


Không ai có thể biết tương lai của bạn! Tôi biết khoa Tử Vi là một môn khoa thiên văn cổ, nó dựa trên thiên văn, sự vận chuyển của các hành tinh mà đúc kết nên đời người. Vấn đề là ḿnh biết để làm ǵ? Tại sao chính ḿnh có khả năng thay đổi đời ḿnh qua cách sống hàng ngày mà không làm, lại đem đời ḿnh phó thác cho số phận. Mà bạn muốn biết để làm ǵ chứ? Tôi hỏi thật đó. Biết rồi ḿnh sẽ làm ǵ? Ḿnh né được không? Người đi coi bói bị tội, mà người bói cũng bị tội. Nếu bạn để ư sẽ thấy, mấy thầy bói cuối đời đều thê thảm. Nói bất cứ ǵ về tương lai người ta sẽ khiến ảnh hưởng dây chuyền tới người khác, đó là một đại tội.





Chính bạn c̣n chưa biết ḿnh là ai, từ đâu đến, và chết sẽ đi về đâu th́ tài năng nào của thầy bói có thể biết tương lai ḿnh. Nh́n cuộc sống hiện tại của ḿnh là biết quá khứ ra sao, và hiện tại ḿnh đă làm những ǵ sẽ biết tương lai. Hăy làm chủ cuộc đời ḿnh! Chớ tin vào mấy sự lừa dối. Không có ǵ kỳ cục cho bằng ngồi đực mặt ra đó chờ người ta nói về đời ḿnh.






4) Phong Thủy:


Phong Thủy không phải là bộ môn xấu nhưng chính v́ chúng ta làm nó xấu. Nó là nghệ thuật thiết kế chứ chẳng có ǵ bí mật hết. Ví dụ: pḥng khách ḿnh sắp đặt nh́n "chướng mắt" như giữa pḥng khách kê cái giường ngủ, tranh treo ngay cửa sổ, đồng hồ treo sau cửa ra vào, bàn ăn kê trong pḥng ngủ.... khi bạn mời xếp đến nhà chơi, bước vô là người ta thấy khó chịu rồi. Cái khó chịu này sẽ làm bạn thất bại sau này.




Tôi chỉ lấy 1 ví dụ rất nhỏ để các bạn thấy, con người ḿnh ra sao, ḿnh sẽ an bài nội thất y như vậy. Bạn đạo đức, sống tốt, sức khoẻ dồi dào... bạn sẽ thiết kế khác người bên trên. Đó chính là phong thủy đă an bài rồi. Nó an bài ngay trong tâm tánh ḿnh. Người Pháp, người Nhật, nhà cửa trang trí họ khác nhau là v́ cái tánh họ khác nhau. Cho nên không thể dùng Phong Thuỷ để thay đổi cuộc sống, mà phải thay đổi tánh t́nh trước. Dùng phong thuỷ táng huyệt chỗ này chỗ kia, đó là đại tội v́ cướp đi phần âm đức đă an bài cho người khác. Thiếu ǵ người dành mua cho được căn nhà "hạp" với tuổi ḿnh nhưng rồi cũng tán gia bại sản.






5) Nhà "Ngoại Cảm":


Hiện nay tai VN, rất nhiều người tin theo cái này. Ḿnh là người, có trí óc, có cái tâm vô cùng siêu diệu mà sao lại chạy theo mấy cái này? Tôi hỏi nè, bạn có biết bên trong cái xác nhà “ngoại cảm” đó là ǵ không? Nếu bạn biết ai đam mê cái này, nên khuyên họ rời xa ngay lập tức. Toàn là làm những chuyện nghịch thiên phá luật.






6) Lên Đồng, Nhập Xác:


Việc này có chứ không thể phủ nhận. Khoa học cũng nghiên cứu, phân tích đủ thứ mà vẫn không giải thích được. Cái đó chứng minh là có linh hồn. Bạn là chủ của 1 tiểu vũ trụ, là vua một cơi trong bản thể, bạn phải sử dụng chủ quyền của ḿnh. Trong bản thể nó lớn lắm, như là ngoài vũ trụ. Chúng ta không nên giao tiếp hoặc trực tiếp tham gia những việc này. Ngoài đời nhiều giới bất chánh lắm, th́ bên kia cũng vậy! Bạn thử ra đường mời giang hồ vô gia cư vô nhà ḿnh ở một thời gian rồi sẽ biết chuyện ǵ sẽ xảy ra. Tất cả là duyên nghiệp ân oán với nhau thôi.






7) Bùa Chú:


Người bạn tôi đi xe đường xa, trên xe đ̣ có 1 nhóm người ngồi chơi bài, thấy anh ta có vẻ thích thú, họ mời anh ta chơi. Lúc say mê chơi, họ bảo anh đặt tiền bao nhiêu là anh ta cứ lấy mà đặt. Khi xe tới nơi, anh bước xuống và như chợt tỉnh lại th́ số tiền lớn trong túi mất sạch. Ai ai đều nói là anh bị bỏ bùa. Vậy Bùa Ngăi là ǵ?

florida80
10-23-2019, 18:05
Tất cả chỉ là hoá chất (chemical) thôi, không ǵ khác. Họ lấy tinh dầu của một số cây, lấy tinh chất rồi phóng ư vô đó. Tâm con người là sức mạnh vạn năng, có nghe Tâm Điển bao giờ chưa? Tâm bạn là điển quang, có ánh sáng, có sức rung động có thể tạo ra sự sống. V́ chính nó là nguồn sống. Cứ bơm sự sống với tà tâm vô mấy cái hũ đó lâu ngày nó thành thuốc. Nó có thể hại người ít đức chứ không động được người đức cao, v́ sao? V́ người đức cao họ có điển tâm mạnh hơn, khó hại lắm. Quỷ Thần c̣n phải trọng, mấy cái cây đó làm được ǵ, cùng lắm là hoá chất làm làm họ tê chút thôi.





Tin và dùng bùa ngăi là thứ tà đạo tồi nhất mà làm người phải tránh. Xử dụng mấy thứ này hại hoặc dù giúp ai, trước sau ǵ cũng bị quả báo lúc lâm chung. Tại sao không dùng điển tâm của ḿnh khai phá huyền bí mầu nhiệm chơn tâm để đi đường lớn mà cứ chui đầu vào làm chuyện lắc nhắc?






8) Đánh Đề:


Tệ nạn này ngày càng nhiều. Người ta tối nằm ngủ, thấy con này, vật nọ, liền ngày hôm sau là dựa vào đó mà mua số đề để mong được có số tiền. Thậm chí c̣n quá lố hơn nữa là canh nơi nào có người vừa bị tại nạn xe cộ chết là xúm ra cúng kiến cầu người mới chết phù hộ cho may mắn.





Tại sao chúng ta lại mê muội đến mức này? Điều ǵ khiến con người trở nên thấp trí đến nỗi đi cầu người chết để giúp ta làm giàu? Người chết do tai nạn đều là bất đắc kỳ tử. Thần hồn họ hốt hoảng, hồn phách tán loạn, đau khổ, bối rối,.... họ c̣n lo cho họ chưa xong th́ làm ǵ giúp cho ḿnh! Mà họ lấy tư cách ǵ mà biết tương lai chưa xảy ra? Họ c̣n chưa tin là ḿnh đă chết và không biết trước ḿnh sẽ chết th́ làm ǵ họ biết được ǵ khác mà giúp chúng ta.






9) Xin Ấn:


"... Lễ hội đền Trần diễn ra vào rằm tháng giêng và mở đầu bằng lễ khai ấn đêm 14 tháng giêng. Gần đây, ngày càng nhiều người tới hành lễ tại đền Trần vào dịp hội để xin được tờ ấn với mong ước thăng tiến trong nghề nghiệp..."


Đây là một hiện tượng vô cùng phản khoa học, phản tôn giáo, nghịch lại mọi đạo đức căn bản của dân tộc. Chen đua nhau, giẫm lên nhau, đạp nhau để xin thần thánh ban cho thăng quan tiến chức qua vài chục ngàn đến vài trăm ngàn đồng.





Tại sao chúng ta lại mê muội đến mức này? Tài lộc và phước đức do một cá nhân phải do công năng tu tập đạo đức bao kiếp có thể mua với giá vài chục ngàn đồng? Chúng ta hăy mở to con mắt ra mà nh́n tấm gương phát triển đất nước ở các quốc gia văn minh tiến bộ xem họ có “mua ấn” để được giàu có thăng quan không, hay họ đă vận dụng trí tuệ chính họ đưa họ lên tột đỉnh giàu sang? Bill Gate, Steve Jobs, Warren Buffet có ông nào cần mua ấn không?


Nếu có thần thánh th́ “thần” và “thánh” nào dám cả gan ban cho phước lộc giàu sang kiểu này hả? Dùng tiền mà mua chuộc cả thần thánh th́ ḿnh mang tội trước rồi mấy ông thần thánh đó mang tội sau.






10) Xông Đất & Giải Hạn Sao:


Đây cũng là một h́nh thức mê tín rất sai lầm của người Việt ta. Không ai trên thế gian có tư cách giải dùm ai bất cứ nạn nào trừ ra chính ḿnh. Tội và nghiệp lực của ta phải do chính ta giải bằng cách sống đạo đức hơn chứ không phải bằng cúng kiếng. Mà... người đi giải hạn sao xấu biết ǵ về... tinh tú trên trời? Và người giải hạn hiểu ǵ không huyền bí trong vũ trụ? Giải cho cố vào rồi có ǵ thay đổi đâu: nghèo vẫn nghèo, ngu vẫn ngu, xui vẫn xui. Tôi biết có cách giải đó! Đó là... tu tâm dưỡng tánh. Thay đổi khối óc, làm sạch ngũ tạng. Ngũ tạng ḿnh chính là “Sao”, là Tinh tú đó. Bạn có nghe từ “Hành tinh cơ tạng” bao giờ chưa? Nó đó, nhắm vào đó mà giải th́ cuộc đời thay đổi toàn diện. Sửa tâm sửa tánh chính là giải hạn giải sao tận gốc đó bạn, v́ nạn là do chính tánh t́nh của ḿnh mà nên. Giải đi bạn, giải nó hằng ngày hằng giờ, khỏi cần đầu năm, khỏi tốn tiền!





C̣n tục Xông Đất đầu năm nữa, thật không hiểu nổi. Bao tỷ người Việt và Tàu cứ xông đất đi rồi đời ḿnh cũng không khá nổi. À... tôi đề nghị nếu đầu năm có người ăn xin đến nhà bạn xin tiền, bạn hăy ban tặng cho họ tiền bạc, hăy mời họ vào nhà dùng buổi cơm đầu năm đi. Bạn sẽ động ḷng Trời đó. Bạn đuổi họ đi v́ sợ xui th́ bạn sẽ xui mạt kiếp đến chết thôi. Tâm xấu xí thế kia thần thánh nào mà chứng.






11) Sừng Tê Và Rượu Thuốc:


À, tại sao tôi lại liệt thứ này vào mê tín? Mê tín là tin những ǵ vô căn cứ đúng không? Nếu 10 mục mê tín trên có hại cho tâm linh và làm bại hoại xă hội th́ vụ này thuộc loại mê tín làm thiệt hại vật chất. Chúng đă góp phần rất lớn làm hư hại môi sinh trái đất, phá trật tự thiên nhiên.





Người không hiểu biết bày ra biết bao điều bại hoại ngu si làm tổn thương con người từ việc ăn óc khỉ, cúng bái, đốt vàng mă, phong thuỷ, ăn ngầu pín, vi cá, vân vân... Nó tai hại đến nổi người Việt ta bây giờ bị tiêm nhiễm hết thuốc chữa. Nó đă lan tràn khắp đất nước đến mức từ trên xuống dưới cứ làm theo, tin theo mà bất chấp hậu quả. Một con Tê Giác vài ba năm mới đẻ 1 con, rồi nhiều năm mới lớn và mọc sừng, rồi cũng v́ mê tín dốt nát mà giết nó đi chỉ v́ cái sừng! Nếu như muốn tăng cường sinh lực th́ thiếu ǵ cách, như tập thể dục, ăn uống điều độ, tập yoga, tiết dục,... nếu sống đúng như vậy th́ chúng ta sẽ khoẻ mạnh, cần ǵ phải giết đi một con vật hiền lành để thỏa măn thú tính của ḿnh. Đến bây giờ Y học cũng chưa chứng minh được sừng Tê, rượu Rắn có thể giúp con người chuyện đó.

florida80
10-23-2019, 18:07
Nếu biết suy nghĩ th́ phải hiểu là dùng bất cứ thứ ǵ để “hỗ trợ” điều phản thiên nhiên, trước sau ǵ cũng bị bịnh. Có thấy lịch sử phong kiến Trung Hoa và Việt nam là cái gương không? Có ông Vua nào sống thọ hơn 40 tuổi đâu! Ông nào cũng tẩm bổ bằng sừng Tê, sâm Nhung, canh Yến, Hổ cốt, rượu Kỳ Đà, Rắn,.... nhưng đều chết trẻ. Tuổi thọ bị giảm cũng v́ sống trái tự nhiên. Làm biếng, lười vận động mà dùng mấy thứ này là chết sớm thôi. Xe cũ th́ chấp nhận chạy ỳ ạch đi, chứ c̣n muốn làm xe đua đổ xăng máy bay vào để vọt qua mặt nguời ta là banh máy. Luật Trời đă ấn định rơ mà, bạn tham dục quá độ th́ chết sớm hoặc bại liệt lúc về già. Suy yếu v́ đă lạm dụng nó quá mức th́ hăy lo tập luyện sức khoẻ chứ dùng mấy thứ này là càng chết sớm. Chết rồi là mất hết, 100 sừng Tê cũng vô dụng.






12) Đi Chùa Khấn Vái:


Tâm chúng ta làm ra ngôi chùa, người ta không đến đó là nó thành hoang phế đâu có linh nữa. V́ vậy tâm chúng ta mới thật là linh ứng, không phải ngôi chùa hay những h́nh tượng bằng gỗ hay đất sét nắn thành. Người ta tu hành rất gian nan mới thành công rồi ḿnh đến van xin họ là lợi dụng buôn thần bán thánh. Tại sao ta không hành như họ để giải khổ mà lại cầu xin để giải khổ? Chùa Miễu không phải là chỗ để cầu xin v́ chư vị đă thành đạo thoát tục, chư Phật đă đi trong sự khổ hạnh bần hèn, buông xả hết của cải danh lợi mới thành đạo, v́ vậy họ không thể ban sự giàu sang phúc đức cho bất cứ ai v́ đó là đi ngược lại con đường giải thoát. Bước vào đó, chúng ta không nên cầu khấn mà hăy nghĩ đến... Bill Gate. Anh ta không hề đến chùa cầu xin điều ǵ nhưng là tỷ phú. Cho nên chúng ta đến đó là để suy gẫm đạo lư và luật nhân quả, chứ cầu xin không bao giờ được đâu. Bước vào Chùa hay Nhà Thờ là hăy nhớ đến... Bill, để tu tỉnh sống đúng hơn trong kiếp này và dọn con đường thiện lành cho mai sau.





Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:09
Cuộc Sống Giống Như Chiếc Xe Đạp










1. Cũng giống như đi xe đạp, điều quan trọng nhất là bạn luôn phải giữ được thăng bằng. Để giữ được thăng bằng, bạn phải giữ ḿnh không ngừng vận động.






2. Cũng giống như cuộc sống, nếu bạn mong trèo lên xe là đi được ngay, nếu bạn muốn ngay lúc vừa biết đi xe đă chinh phục một quăng đường xa, bạn sẽ bị ngă.






3. Bắt đầu tập đi xe đạp, bạn hay bị ngă, nhưng đó là kinh nghiệm để bạn thực sự sẵn sàng cho mỗi chuyến đi. Cuộc sống cũng như vậy, là một chuỗi những bài học từ sai lầm. Bạn lớn lên trong cuộc sống từ những trải nghiệm thực tiễn đó.






4. Nếu bạn cứ măi nh́n xuống đất hay sau lưng thay v́ nh́n về phía trước khi đi xe đạp, bạn sẽ đánh mất sự thăng bằng và ngă. Có những khoảnh khắc bạn tự đắm ch́m trong một thế giới huyễn hoặc của riêng bạn, đánh mất sự liên hệ với cuộc sống. Không nên chỉ nh́n vào mơ ước xa xăm của bạn hay nh́n về quá khứ, hăy dành phần lớn sự chú ư của ḿnh vào hiện tại và những điều trước mắt, bạn mới thực sự vững vàng.






5. Khi con đường có những khúc quanh, bạn phải lái xe theo khúc quanh đó. C̣n nếu bạn nhất định, kiên quyết giữ tay lái thẳng, bạn sẽ đi theo một con đường khác và đánh mất con đường định đi. Cuộc sống đôi khi cũng bắt bạn đi theo những con đường cong và đôi khi xuất hiện những ngă rẽ bất ngờ, đ̣i hỏi bạn phải lựa chọn. Bạn có thể vẫn kiên định đi theo con đường của ḿnh hoặc đi vào ngă rẽ. Và nếu bi kịch xảy ra, hăy chấp nhận những tổn thương và tin rằng số phận luôn có những kế hoạch lớn cho một kết thúc tốt đẹp ở cuối con đường.





6. Chiếc xe đạp sẽ giúp bạn đến nơi mà bạn cần đến đă được hoạch định bằng công sức bạn bỏ ra đạp nó. Nó chỉ là công cụ, không phải là kết quả. Cũng giống như cuộc sống, sống thăng bằng rất quan trọng, nhưng đó không phải là mục đích của cuộc sống mà chỉ là cách để bạn đạt được mục đích của ḿnh. Số phận không phải là bất biến, nếu bạn biết sử dụng chiếc xe đạp của ḿnh thật tốt, bạn sẽ đi xa trong cuộc sống.






7. Sau khi thành thạo và hiểu biết với việc điều khiển xe đạp, bạn có thể đi theo cách của riêng ḿnh, thậm chí chỉ cần một bánh xe. Cũng giống như bạn thực sự hiểu cuộc sống, hiểu ḿnh là ai, ḿnh có thể làm được ǵ, ḿnh đang cần điều ǵ, bạn có thể làm nên những điều ḱ diệu theo cách của riêng bạn.






8. Đi xe đạp sẽ cho bạn thể chất khỏe mạnh. Khi đạp xe lên đỉnh dốc, nó cần bạn nỗ lực hết ḿnh. Nhưng khi bạn đă lên tới đỉnh và đi xuống, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, hứng khởi. Cơ thể dẻo dai giúp bạn chinh phục bất cứ đỉnh cao nào.






9. Điều cuối cùng là bạn không thể đi xe đạp măi măi. Một vài người ước rằng họ có thể sống măi măi. Thậm chí một vài người tin vào điều đó. Nhưng giống như đi xe đạp ra ngoài, rồi sẽ có lúc bạn cần nghỉ ngơi và trở về nhà. Quan trọng là bạn thích thú với việc đi xe và nó đưa bạn đến nơi bạn cần đến.








ST Fb.

florida80
10-23-2019, 18:11
Những Chuyện Cười Ra Nước Mắt!










Những tên lưu manh trộm cướp thường được liệt vào hạng ma lanh quỷ quái chứ ngu quá th́ làm sao mà đi ăn cướp được. Ấy thế mà có những tên cướp ngu một cách lăng nhách không thể tưởng tượng được. Nếu có đặt giải thưởng về ngu th́ những trường hợp sau đây đáng là những thí sinh có triển vọng.




1- Chẳng hạn như một tên ăn cướp kia, ở Colorado Spring, vào một tiệm chạp phô chỉa súng vào người bán hàng bắt mở "cashier" nạp hết tiền trong đó. Sau khi người bán hàng thồn tiền vào bao giấy cho tên cướp th́ hắn nh́n thấy chai rượu mạnh hảo hạng trên bục hàng sát tường liền ra lệnh cho người bán hàng bỏ chai rượu vào túi tiền đó luôn. Người bán hàng nh́n tên cướp rồi nói:



-Luật chỉ cho phép bán rượu cho ngừời 21 tuổi trở lên. Tướng của anh th́ chẳng cần coi căn cước cũng biết anh chưa đủ 20 tuổi, tôi không thể đưa chai rượu cho anh được.








Tên cướp căi rằng anh ta đă quá 21 tuổi nhưng người bán hàng nhất định không tin và nhất định không đưa chai rượu. Căi qua căi lại một hồi tên cướp chắc sợ kéo dài sẽ bất lợi nên hắn bực ḿnh mở ví lấy bằng lái xe đưa cho người bán hàng coi. Người bán hàng coi căn cước của tên cướp th́ quả thật hắn đă quá 21 tuổi nên đồng ư đưa chai rượu mạnh cho tên cướp luôn. Tên cướp liền ba chân bốn cẳng vụt ra khỏi tiệm.







Tên cướp đi rồi người bán hàng liền gọi điện thoại cho cảnh sát và cho biết đầy đủ tên tuổi và địa chỉ của tên cướp. Hai giờ sau đó tên cướp bị xộ khám.







2- Chuyện sau đây c̣n lăng nhách hơn nữa: bà kia bị tên lưu manh nào đó "thổi" mất cái xe hơi. Bà báo cảnh sát và cho biết trong xe của bà có cái "cell phone" nữa. Ngày hôm sau cảnh sát gọi số điện thoại đó và tên cướp xe trả lời. Cảnh sát liền phịa rằng đọc quảng cáo thấy anh ta bán xe nên muốn coi xe để mua. Tên trộm xe liền hẹn giờ giấc và địa điểm để mang xe đến. Thế là xe được trả về cho chủ và tên thổi xe bị cho đi nằm ấp.











3- Anh chàng cướp nhà băng sau đây c̣n ngu trội hơn nữa. Chàng cướp này bước vào Bank of America ở San Francisco xếp hàng như mọi người chờ tới phiên giáp mặt với người phát ngân (teller) và trong khi chờ đợi chàng ta lấy một tấm "deposit form" viết mấy chữ: "Bỏ hết tiền vào bịch này nếu không tôi nổ súng". Trong khi chờ đợi anh ta lo ngại rằng có người nào đó trong hàng đă nh́n thấy những ǵ anh viết họ có thể đi gọi cảnh sát rồi; thế cho nên anh ta ra khỏi Bank of America và bước vào bank Wells Fargo bên kia đường. Chờ vài phút th́ tới phiên, chàng ăn cướp liền đưa mảnh giấy cho "teller" của Wells Fargo. Chị này đọc qua trả lại cho hắn vừa chê hắn viết sai chính tả và bảo hắn rằng chị không thể đưa tiền cho hắn được v́ hắn viết trên cái "deposit slip" của Bank of America. Bây giờ hắn phải viết lại trên "deposit slip" của Wells Fargo c̣n không th́ hắn phải trở lại Bank of America.









Thấy rắc rối quá tên cướp liền trở lại Bank of America. Sau khi tên cướp đi rồi chị "teller" của Wells Fargo liền gọi cảnh sát, và ít phút sau tên định ăn cướp ngân hàng bị bắt trong khi đứng xếp hàng chờ trong Bank of America.


4- Người ta thường nói vỏ quưt dầy th́ móng tay nhọn. Anh chàng kia ở bên Ăng Lê lái xe quá vận tốc giới hạn vượt qua chỗ cảnh sát để máy rada và chụp h́nh tự động nên chàng ta không biết là ḿnh sẽ bị "ticket". Ít ngày sau nhận được bao thư của sở cảnh sát giở ra thấy có một vé phạt 40 mươi bảng Anh và cảnh sát c̣n cẩn thận gửi kèm bức ảnh xe của anh ta ở "phạm trường". Thay v́ gửi tiền nộp phạt chàng này liền láo cá gửi nộp tấm h́nh của 40 Anh kim mà thôi.










Ít ngày sau anh ta nhận được thư phúc đáp của sở cảnh sát, giở ra th́ bên trong có bức h́nh của cái c̣ng số 8. Anh ta liền gửi tiền nộp phạt ngay lập tức.

florida80
10-23-2019, 18:11
5- Trường hợp sau đây là căi bứa nhưng gian mà không ngoan. Chàng nghiền cocain Christoper Jasen bị đưa ra ṭa ở Pontiac ( Michigan) căi bứa rằng cảnh sát đă khám xét người anh ta mà không có lệnh của ṭa (warrant). Bên biện lư nói rằng không cần phải có lệnh ṭa v́ túi "Jacket" của Chris gồ gồ lên như có súng trong đó kiến cảnh sát t́nh nghi nên có quyền khám. Chris nổi sùng quạt lại: "Vớ vẩn và vô căn cứ. Cái "jacket" của tôi nó như vậy chứ súng ở đâu?". Ngẫu nhiên bữa ra ṭa Chris cũng vẫn mặc cái "jacket" hôm bị bắt. Chris liền cởi "jacket" đưa cho quan ṭa coi. Quan toàn nắm nghía cái "jacket" rồi tḥ tay vào túi xem có ǵ không. Trước con mắt ngạc nhiên của Chris, quan ṭa lôi ra hai gói cocain và ông ta ḅ lăn ra cười năm phút sau mới ngưng được để ra lệnh cho cảnh sát tống giam chàng Chris.








6- Trường hợp sau đây là giận quá hóa ngu. Đó là chàng Dennis Newton, 47 tuổi, ở Oklahoma City ra ṭa về tội ăn cướp một tiệm chạp phô (convenience store) có vũ khí. Anh ta giận ông luật sư "thí" (public defender) làm việc ấm ớ nên đuổi luật sư và tự biện hộ. Anh ta đă làm việc đó tương đối không có ǵ tệ cho lắm cho tới khi biện lư mời chị bán hàng tiệm chạp phô ra ṭa làm nhân chứng để nhận diện một lần nữa. Sau khi nghe chị bán hàng xác nhận, Newton nổi giận đùng đùng chửi chị ta là quân nói láo và nói thêm: "Biết mi nói láo như thế th́ bữa đó tao bắn bể đầu mi cho rồi...". Quan ṭa và bổi thẩm đoàn được một trận cười bể bụng...










7- Lạy ông tôi ở bụi này. Cảnh sát ở Detroit có chương tŕnh đến các xóm để giáo dục con nít để ngừa và bắt các thành phần phạm pháp. Bữa kia cảnh sát đang chỉ dẫn cho đám con nít hệ thống điện toán trên xe có thể biết tên tuổi các người có tiền án hoặc đang bị truy tầm v.v. th́ cậu Gaitlan, 21 tuổi, đi ngang ghé lại coi. Cậu hỏi cảnh sát làm thế nào mà biết được? Cảnh sát bảo chỉ cần số bằng lái xe hay số an sinh xă hội th́ có thể kiếm thấy. Gaitlan liền đưa bằng lái xe cho cảnh sát thử. Sau khi đánh ID của Gaitlan vào hệ thống điện toán th́ cảnh sát liền c̣ng tay Gaitlan tống giam v́ cậu ta đang bị truy tầm về tội ăn cướp có vũ khi hai năm về trước ở St. Louis ( Missouri).









8- Nhưng ngu như thế này th́ sống sao nổi. Đó là hai chàng ăn cướp cũng ở Detroit vào tiệm kia ăn hàng. Tên thứ nhất quơ súng lên trời la lớn: "Đứng yên tại chỗ, không người nào được lộn xộn, nếu nhúc nhích sẽ ăn đạn". Khi mọi người đứng chết cứng không dám nhúc nhích th́ tên cướp thư hai chạy lại két tiền... Tên cướp thứ nhất bắn tên thứ hai một phát chết ngắc và lẩm bẩm: "Tao đă bảo không được nhúc nhích mà lại..

9- Ngu th́ cũng ngu vừa vừa thôi chứ ngu như chàng này th́ hết chỗ nói. Harold Russum ở San Francisco đă hai lần đi tù về tôi hiếp dâm vẫn không chừa mà lại c̣n ngu nữa. Theo lời kể của nạn nhân Joan, 26 tuổi, th́ bữa đó, 29-4-2000, khoảng 6 giờ chiều cô ta đang sửa soạn cơm tối th́ bỗng nhiên nghe tiếng vỡ của kính cửa sổ và chàng ta hiện ra lừng lững giữa pḥng khách. Harol chỉa súng ra lệnh cho Joan cởi quần áo ra. Joan từ từ cởi quần áo và suy nghĩ cách thoát thân nhưng không nghĩ ra được cách ǵ trong trường hợp khẩn cấp này. Khi tụt đến mảnh vải cuối cùng trên người Joan liền tươi cười bảo tên cường đạo: "Anh trông cũng đẹp trai vừa ư tôi lắm. Anh cần ǵ phải cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ hiến dâng anh một buổi tối đê mê, nhưng tôi chưa ăn cơm chiều vậy anh dẫn tôi đi nhà hàng làm một chầu rồi về ḿnh tha hồ thư thả".


Chẳng hiểu sao Harold lại đồng ư để Joan mặc quần áo trở lại và hai người đến nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong, Harold gọi "waiter" tính tiền th́ Joan xin lỗi đi vào pḥng vệ sinh. Nhưng thay v́ vào pḥng vệ sinh để tháo nước trong ḷng Joan gọi 911.










Khi Joan trở lại bàn với Harold th́ hai cảnh sát viên cũng vừa tới. Joan cho biết cô không thể quên được khuôn mặt của Harold nó thộn ra và khó tả vô cùng.


10- Đi ăn trộm đă ngu lại c̣n xạo không đúng sách. Đó là chàng Brian Walddington ở Des Moines ( Iowa). Bữa đó anh Micheal Robert đi làm về th́ thấy cửa sổ nhà bị vỡ và có vết máu. Khi vào nhà Robert thấy máu đầy ở nền nhà và thấy chàng Brian đang ngồi ở pḥng khách đang ôm tay máu chẩy ṛng ṛng. Robert kềm chế Brian tại đó và gọi cảnh sát. Brian bị bắt về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và ăn trộm (burglary).









Nhưng Brian khai rằng anh ta không biết tại sao anh ta lại ở nhà Robert mà anh ta chỉ nhớ rằng anh ta đang ở Danveport (cách nhà Robert 170 dặm) th́ có một vài người ngoài địa cầu (aliens) túm lấy anh ta và liệng vào đây (nhà của Robert) khiến anh ta bị thương nên ngồi dưỡng thương.


Nhưng cảnh sát điều tra ra nhà Brian chỉ cách nhà Robert có 1 dặm, thế cho nên Brian bị tống giam với $13,000.00 tiền thế chân và ông cảnh sát trưởng nói với Brian rằng khi nào ông ta kiếm được những "aliens" mà chàng ta nói đó th́ Brian sẽ được miễn tố.


11- Nhưng tên lưu manh sau đây phải công nhận là xứng đáng lănh giải quán quân về lưu manh và ngu. Chàng này ở Charlotte (NC) mua một hộp thuốc x́ gà thuộc loại hiếm và quư nhất thế giới. V́ quá quư nên chàng mua bảo hiểm để chống cháy hộp x́ gà đó. Trong ṿng một tháng, chưa trả tiền bảo hiểm tháng đầu, chàng ta đă hút sạch mẹ nó hộp x́ gà. Thế nhưng chàng ta khiếu nại với hăng bảo hiểm đ̣i bồi thường v́ x́ gà cháy hết rồi. Trong đơn khiếu nại chàng ta ghi rơ bị "cháy liên tục bởi ngọn lửa nhỏ".

florida80
10-23-2019, 18:17
Hăng bảo hiểm từ chối bồi thường v́ cho đó là tiêu thụ (consumed) chứ không phải cháy. Chàng ta thưa ra ṭa và thắng kiện v́ quan toàn căn cứ vào bản văn của "policy" th́ đă viết rơ là bảo hiểm mất mát và "bị cháy" và bản văn không nói rơ là lư do cháy như thế nào. Vậy chỉ nói cháy th́ anh ta hút cũng là cháy.


Công ty bảo hiểm không muốn chống án v́ sẽ tốn tiền hơn nên bằng ḷng bồi thường $15,000 cho mớ x́ gà bị cháy. Sau khi nhận được $15,000 chàng này chưa kịp xài th́ bị bắt tống giam về 24 tội đốt phá (arson). Căn cứ vào lời khai của chàng ta ở phiên toàn trước và trong văn kiện bảo hiểm anh ta bị kết tội có âm mưu tự đốt phá tài sản của ḿnh để lănh bảo hiểm (intentionally burning his insured property). Ṭa phạt chàng ta 24 tháng tù ở $24,000 tiền phạt.


Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:18
Nước Việt Văn Minh







Có một du học sinh giọi điện thoại về VN kể cho bố nghe là - Bố ơi nước Mỹ và Đức đă đi một bước đi mới, họ đă làm một việc trong lịch sử chưa hề có. Lần đầu tiên nước Mỹ có một Tổng thống da màu, cha của ông ấy là một người Phi Châu, cha, mẹ của ông ấy đă ly dị từ lâu, ông ấy sống với bà ngoại từ nhỏ. Nước Đức c̣n đi một bước dài hơn nước Mỹ, họ vừa bầu lên một phó thủ tướng là một người VN được 2 vợ chồng Đức nhận làm con nuôi, một đứa trẻ bị bỏ rơi trở thành phó thủ tướng.




Người bố ở VN bực ḿnh trả lời cậu con - Mày cứ binh người ngoài hạ thấp người VN chúng ta. Hai cái chuyện này là bọn Mỹ và Đức bắt chước VN cả, nước VN đă làm chuyện này lâu rồi.




Này nhé ông Nông Đức Mạnh là con của một bà dân tộc thiểu số là Nông Thị Xuân, cha của Nông Đức Mạnh là ai đéo biết. Obama đă tốt nghiệp Đại Học Harvard c̣n NĐM không có tốt nghiệp đại học nào hết vậy mà vẫn được làm Tổng Bí Thư. Đấy mày thấy chưa VN tiến bộ hơn Mỹ nhiều, đừng có khen Mỹ nữa nhé.




C̣n nước Đức có thủ tướng là con nuôi th́ đâu có ǵ lạ, Nguyễn Tấn Dũng của VN cũng đâu có cha. Mặc dù là con nuôi nhưng Phó thủ tướng Đức phải tốt nghiệp đại học rồi mới làm chính trị, c̣n NTD chỉ có bằng Y Tá thôi mà được làm thủ tướng, VN hay hơn Đức nhiều đừng có khen Đức nữa nhé!




Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:19
Câu Chuyện Có Nhiều Thành Ngữ, Tục Ngữ Nhứt








Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đứng núi này trông núi nọ, già kén kẹn hom, ghét của nào trời trao của ấy. Chị nọ phận hẩm duyên ôi, kết tóc xe tơ với một anh chàng mặt nạc đóm dày, xấu ma chê quỷ hờn lại đần độn, ngốc nghếch, vô tâm vô tính, ruột để ngoài da, thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, mười tám cũng ừ mười tư cũng gật, học chẳng hay, cày chẳng biết, lúng túng như thợ vụng mất kim, chỉ được cái sáng tai họ điếc tay cày là giỏi!


Trăm dâu đổ đầu tằm, giỗ tết cúng bái trong nhà, công to việc lớn ngoài xóm, hai sương một nắng, tất bật quanh năm, một tay chị lo toan định liệu. Anh chồng th́ như gà què ăn quẩn cối xay, lừ đừ như ông từ vào đền, như cỗ máy không giật không động. Giàu v́ bạn, sang v́ vợ, hàng xóm láng giềng kháo nhau: ”chàng ngốc thật tốt số, mả táng hàm rồng, như mèo mù vớ được cá rán”.






Chị vợ mỏng mày hay hạt, tháo vát đảm đang, hay lam hay làm, vớ phải chàng ngốc đành nước mắt ngắn nước mắt dài, đèo sầu nuốt tủi, ngậm bồ ḥn làm ngọt cho qua ngày đoạn tháng. Nhiều lúc tức bầm gan tím ruột, cực chẳng đă, chị định một liều ba bảy cũng liều, lành làm gáo vỡ làm muôi, rồi anh đi đường anh, tôi đi đường tôi cho thoát nợ. Nhưng gái có chồng như gông đeo cổ, chim vào lồng biết thuở nào ra, nên đành ngậm đắng nuốt cay, một điều nhịn chín điều lành, tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, vợ chồng đóng cửa bảo nhau cho êm cửa êm nhà, sao nỡ vạch áo cho người xem lưng, xấu chàng hổ ai?






Thứ nhất là tu tại gia, thứ nh́ tu chợ thứ ba tu chùa. Biết chồng tại gia không trót, liền trổ tài điều binh khiển tướng dạy chồng một phen, những mong mở mày mở mặt với bàn dân thiên hạ, không thua anh kém chị trong họ ngoài làng.


Một hôm ngày lành tháng tốt, trời quang mây tạnh, giữa thanh thiên bạch nhật, chị vợ dỗ ngon dỗ ngọt bảo chồng đi chợ mua ḅ, không quên dặn đi dặn lại: đến chợ phải tuỳ cơ ứng biến, xem mặt đặt tên, liệu cơm gắp mắm, tiền trao cháo múc, đồng tiền phải liền khúc ruột kẻo lại mất cả ch́ lẫn chài.






Được lời như cởi tấm ḷng, ngốc ta mở cờ trong bụng, gật đầu như búa máy, vội khăn gói quả mướp lên đường quyết phen này lập công chuộc tội. Bụng bảo dạ, phải đi đến nơi về đến chốn, một sự bất tín vạn sự bất tin, ngốc quàng chân lên cổ đi như chạy đến chợ. Chợ giữa phiên, người đông như kiến, áo quần như nêm, biết bao của ngon vật lạ, thèm rỏ dăi mà đành nhắm mắt bước qua. Hai tay giữ bọc tiền khư khư như từ giữ oản, ngốc nuốt nước bọt bước đến băi bán ḅ.






Sau một hồi bới lông t́m vết, c̣ kè bớt một thêm hai, nài lên ép xuống, cuối cùng ngốc cũng mua được 6 con ḅ. Thấy ḿnh cũng được việc, không đến nỗi ăn không ngồi rồi báo vợ hại con, ngốc mừng như được của. Hai năm rơ mười, ai dám bảo anh ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nghĩ vậy, ngốc ung dung leo lên lưng con ḅ đi đầu, mồm hô miệng hét diễu vơ dương oai, lùa đàn ḅ ra về mà ḷng vui như hội.






Giữa đường sực nhớ lời vợ dặn, suy đi tính lại, cẩn tắc vô áy náy, ngốc quyết định đếm lại đàn ḅ cho chắc ăn. Ngoảnh trước ngó sau, đếm đi đếm lại, đếm tái đếm hồi chỉ thấy có 5 con, c̣n một con không cánh mà bay đi mất. Toát mồ hôi, dựng tóc gáy, mặt cắt không c̣n giọt máu, ngốc ṿ đầu găi tai, sợ về nhà vợ mắng cho mất mặn mất nhạt rồi lại bù lu bù loa kêu làng kêu nước mà than thân trách phận, ngốc về nhà với bộ mặt buồn thiu như đưa đám.


Thấy chồng về, chị vợ tươi như hoa ra đón, nhưng ngốc vẫn ngồi như bụt mọc trên lưng con ḅ đi đầu, chắp tay lạy vợ như tế sao:


- Ḿnh ơi, tôi đánh mất ḅ, xin ḿnh tha tội cho tôi…


Nh́n chồng mặt như chàm đổ ḿnh dường giẽ run, chị vợ không khỏi lo vốn liếng đi đời nhà ma, liền rít lên như xé lụa:


- Đồ ăn hại. Đàn ông con trai mà trói gà không chặt. Làm sao lại để ḅ sổng?


Sợ thót tim văi đái, nhưng ngốc vẫn lấy hết sức b́nh tĩnh để phân trần:


- Tôi mua tất cả 6 con, họ giao đủ 6, bây giờ đếm măi vẫn chỉ 5 con.


Nh́n ngốc ta vẫn ngồi như đóng đinh trên lưng ḅ, chị vợ hiểu rơ đầu đuôi cơ sự, dở khóc dở cười bảo chồng:


- Thôi xuống đi! Thiếu đâu mà thiếu, có mà thừa một con th́ có!






Sưu tầm



at 11:05 PM







3 comments:

florida80
10-23-2019, 18:20
Đàn Bà Nói Về Đàn Ông - Đàn Ông Nói Về Đàn Bà






Đàn Bà Nói Về Đàn Ông:




- 20 tuổi, như gà trống, sáng nào cũng gáy, chẳng cần ai nhắc.

- 30 tuổi, như xe hơi mùa lạnh nổ máy hơi khó nhưng chạy tốt.

- 40 tuổi, như bóng đèn, lúc tắt lúc sáng.

- 50 tuổi, như xe tăng, nổ máy rất chậm và di chuyển ́ ạch.

- 60 tuổi, như cái đồng hồ cũ, không lắc th́ không chạy mà chưa chạy là lại chết.



- 70 tuổi trở lên th́ không thấy có ư kiến ǵ, chắc “thất thập cổ lai hy “?




Đàn Ông Nói Về Đàn Bà:




- Ở lứa tuổi từ 18-22 giống như Châu Phi, một nửa đă được khám phá, và một nửa c̣n hoang vu nên nhiều kẻ phiêu lưu luôn muốn t́m ṭi.

- Sang lứa tuổi 23-30 giống như Bắc Mỹ, đă được khám phá hoàn toàn và hoàn chỉnh về mặt kỹ thuật, luôn là mơ ước của bao gă đàn ông đang t́m việc.

- Ở lứa tuổi 31-40 giống như vùng nhiệt đới, nóng bỏng, xinh đẹp và đầy huyền bí, làm cho bao nhà thông thái ngă ngửa v́ không thể giải thích nổi!

- Bước sang lứa tuổi 41-50 giống như Âu Châu, một nửa đă tàn phá sau chiến tranh, nhưng vẫn c̣n rất thu hút và không kém phần hấp dẫn, khiến bao người muốn đến một lần cho biết…

- Ở lứa tuổi 51-60 giống như Úc Châu, rất rộng nhưng đa phần là sa mạc, rất yên tĩnh, an phận sống dưới sự bảo hộ của Anh Quốc, “Miệt Dưới”…ít kẻ muốn quấy rầy.


- Ở lứa tuổi ngoài 60 giống như Nam Cực, ai cũng biết tới nơi này, nhưng chẳng ai buồn tới !





Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:24
Có Biết Tôi Là Ai Không? - Bùi Bảo Trúc








Cho măi đến mấy hôm trước, tôi mới t́m ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.






Một bữa đang ngồi trong quán cà phê ở Sài G̣n, th́ tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi : “Ông biết tôi là ai không ?”


Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.


Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của một quan chức lớn, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.






Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi đó của họ cả. Họ th́ nghĩ tôi phải biết họ, mà thật t́nh, tôi th́ không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật vấn, th́ tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại của tôi để t́m câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.






Angeles, California , tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội v́ công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.


Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng th́ bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.






Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông.


Nhưng ông khách không bằng ḷng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rơ ràng là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi cũng bị hỏi mấy lần : “Cô biết tôi là ai không ?” (Do you know who I am ?).






Th́ ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng câu đó chứ chẳng riêng ǵ tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.


Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng: “Ở quầy 112, có một vị hành khách không biết ḿnh là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112.”






Ông khách tự nhiên, v́ chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lăng trí, tâm lư, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không c̣n nhớ ḿnh là ai, tên ǵ, ở đâu nữa. Và lúc ấy th́ đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười.






Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu : “Đ.M. mày”( F,,k you) .


Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng b́nh thản, trả lời ông nguyên văn như thế này : “I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”.( Thưa ông, chuyện đó, chuyện ông đ̣i giao hợp, ông cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mới được.).






Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.


Bây giờ, nếu người đàn ông ngày xưa ở Saigon hay dăm ba người khác đặt lại câu hỏi đó với tôi, th́ tôi đă có ngay được câu trả lời học được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm trước.






Bùi Bảo Trúc

florida80
10-23-2019, 18:25
Óc Khôi Hài Kéo Dài Tuổi Thọ - Thanh Phương






Ở đời ai chẳng muốn được trường sinh bất lăo. Các bà và thậm chí một số ông th́ thường nhờ đến giải phẩu thẩm mỹ để níu giữ tuổi thanh xuân. Có người th́ dùng đủ mọi thứ kem dưỡng da để xóa những nếp nhăn trên mặt và giữ cho bề ngoài lúc nào cũng tươi mát, trẻ trung.



Thế nhưng, cơ thể của chúng ta khó mà cưỡng lại được tiến tŕnh lăo hóa, kèm theo đó là đủ thứ bệnh tật. Vậy th́ phải làm sao để kéo dài tuổi thọ? Và đây, một phương thuốc mới vừa được các nhà khoa học Na Uy t́m ra, đó là óc khôi hài.




Nhà văn Mỹ Edward Albee đă từng nói rằng: “ Dấu hiệu hiển nhiên nhất của một căn bệnh ung thư xă hội, đó là sự mất đi óc khôi hài”. Trong suốt bảy năm trời, nhà nghiên cứu Sven Svebak và các đồng nghiệp của ông ở trường đại học khoa học và công nghệ Na Uy đă thực hiện cuộc nghiên cứu trên 53.500 người. Óc khôi hài của những người tham gia cuộc nghiên cứu này được đo lường bằng một cuộc trắc nghiệm gồm ba câu hỏi để thẩm định khả năng hiểu và suy nghĩ một cách hài hước. Công tŕnh của họ vừa được đăng tải vào tuần trước.




Kết luận của các nhà khoa học Na Uy là óc khôi hài có thể làm tăng tuổi thọ lên ít nhất là 20%. Cụ thể hơn, những người có óc khôi hài “dồi dào” sẽ có thêm 20% khả năng sống thọ hơn 80 tuổi so với những người khác. Ông Sven Svebak cho biết: “ Kết quả mà chúng tôi đạt được củng cố điều cho rằng óc khôi hài có thể giúp kéo dài tuổi thọ. Nó có tác động tích cực lên sức khoẻ tinh thần và cuộc sống xă hội, ngay cả đối với những người đă về hưu.




Tuy nhiên, êkíp của ông Sven Svebak nhấn mạnh là họ chỉ nghiên cứu óc khôi hài “thân thiện”, chứ không phải khôi hài có tính chất phỉ báng, đụng chạm hoặc khôi hài đen. Họ cũng lưu ư rằng óc khôi hài không hẳn là được biểu hiện bằng tiếng cười, bởi v́ theo lời ông Sven Svebak “ óc khôi hài không cần được biểu hiện ra bên ngoài, chỉ một ánh mắt long lanh là cũng đủ rồi”.




Nhưng đâu phải ai bẩm sinh đều có óc khôi hài? Theo nhà nghiên cứu Sven Svebak, hoàn toàn có thể “học” khôi hài và quan trọng nhất là học cười nhạo những khiếm khuyết của ḿnh, nhất là những cố tật mà ta không bao giờ sửa đổi được. Trước đây, ông Sven Svebak đă từng chứng minh rằng, những người bị suy thận kinh niên nhưng có óc khôi hài dồi dào sẽ có cơ may sống sót nhiều hơn những người lúc nào cũng cau có, nhăn nhó.




Tuy vậy, ông Sven Svebak nói rơ là kết quả nghiên cứu của ông chỉ đúng vơi những người dưới 65 tuổi, chứ c̣n kể từ độ tuổi này, yếu tố di truyền và các yếu tố sinh học của sự lăo hóa ngày càng trở nên quan trọng. Nói cách khác, chờ đến khi 65 tuổi mới học tính khôi hài th́ đă quá trễ.

florida80
10-23-2019, 18:25
Đám Ma Tám Tàng








Mừng ngày sinh nhật của chồng, bà nọ dẫn ổng tới tiệm vũ khỏa thân.


Anh gác cửa lên tiếng:


- Chào anh Tám. Khỏe không?


Bà vợ đưa mắt nh́n ông chồng:


- Sao hắn biết anh?


- Ồ, thằng đó cùng đội banh trong sở.


Tới quầy rượu người quản lư cất tiếng:


- Anh Tám bữa nay uống ǵ?


Ông chồng ngó bà vợ:


- Trước khi em kịp hỏi, anh có thể giải thích liền, thằng đó cùng toán tranh giải trượt tuyết, cũng trong sở anh.


Tới cô vũ nữ cất tiếng chào:


- Mạnh giỏi anh Tám! Màn đặc biệt nữa nhé!


Hết chịu nổi, bà vợ điên lên, lôi anh chồng ra ngoài, đẩy vô chiếc taxi. Chợt nghe tiếng bác tài lè nhè:


- Ê Tám! Bữa nay mắc chứng ǵ mà bắt một em vừa già vừa xấu dzậy?...






Đám ma Tám Tàng diễn ra vào ngày chúa nhựt...




Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:26
Luật Đời (Quả Báo Nhăn Tiền)









Xe tay ga. Phụ nữ. Có giỏ xách. Hắn chỉ giật bằng một động tác là có thể tóm lấy, nhanh nhẹn rồ ga phóng đi, để lại h́nh ảnh đáng thương phía đằng sau. Bọn đàn em thuật lại chiến tích của hắn với thái độ ngưỡng mộ.

Hắn nói rằng, có hai người đă từng vào viện mổ năo chỉ v́ cố dành giựt lại giỏ xách, bị kéo lê ngă vật xuống đường. Sau lần ra tay chớp nhoáng, hắn đắc thắng trở về, một phần ba chia cho đàn em, hai phần để dành cho mẹ.

Chiều tối. Hắn lại bắt xe đ̣ về quê. Mẹ con hai tháng không gặp nhau, vừa về tới, bà đă nấu cho hắn rất nhiều món ăn ngon. Hắn đưa số tiền cho mẹ, nói là lương phụ hồ. Bà mẹ sống ở cuối ngơ, lương thiện,ai ai cũng mến. Hắn đ̣i bà lần tới về làm món gỏi cuốn cho ḿnh ăn. Bà nh́n hắn, hiền từ gật đầu.


Hắn lên thành phố tiếp tục kiếm chác. Thương vụ ngày càng thuận lợi khiến tâm trạng hắn vui vẻ không ít. Một ngày, đàn em cùng hắn tổ chức ăn nhậu, đứa nhỏ nhất trong bọn lên giọng tiếc rẻ:

- Đại ca, chiều nay em xui quá, học theo đại ca, em thử ra tay với người đi bộ. Mụ đàn bà này không vừa, ghê gớm lắm, cứ giữ khư khư cái giỏ không chịu đưa. Tức quá, em xô ngă mụ xuống, giựt bọc đồ chạy thẳng. Giờ có lẽ mụ bất tỉnh nằm quèo dưới đất rồi.

- Thế chú mày lấy được bao nhiêu? – Hắn chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất.

- Chẳng có đồng nào cả, chỉ toàn là gỏi cuốn gói trong bọc.

Tim hắn tưởng như ngừng đập. Dường như nhớ ra điều ǵ đó, hắn ngay lập tức bắt thằng bé coi lại chiếc giỏ xách. Trời ơi! Là của mẹ hắn!

Hắn gào lên, ngay lập tức chạy đến con đường nơi bà mẹ ngă xuống. Vẫn c̣n vết máu đọng lại trên mặt đường. Tâm trạng hoảng loạn, hắn chạy như bay đến bệnh viện.


Th́ ra, mẹ hắn muốn gây bất ngờ cho con. Tự ḿnh bắt xe đ̣ lên thành phố, mang theo một bọc gỏi cuốn mà hắn thích, không may lại gặp cướp.

Bà mẹ đă qua đời ngay trên đường đến bệnh viện.




Sưu tầm

florida80
10-23-2019, 18:27
Điều Đó Rồi Cũng Sẽ Qua Đi








(Vua Solomon)
Vua Solomon trong Kinh Thánh được vang danh v́ sự khôn ngoan, giầu có và các trước tác của ḿnh. Ông lên làm vua vào khoảng 967 trước Công Nguyên. Quốc gia Do thái của ông, lúc đó, trải dài từ ven sông Euhrates trên miền Bắc, vùng Lưỡng Hà, xuống đến tận vùng cực Bắc của Ai Cập, phía Nam).





Một ngày nọ, Vua Solomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của ḿnh...


Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc ṿng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để t́m thấy chiếc ṿng đó. "


Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ ǵ đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ t́m thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc ṿng ấy chắc phải có ǵ đặc biệt? "



Nhà Vua đáp: "Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui nh́n vào nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nh́n vào nó sẽ thấy vui". Vua Solomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc ṿng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của ḿnh nếm một chút bẽ bàng.








Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ư tưởng nào để t́m ra một chiếc ṿng như thế.

Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc ṿng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không? ". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc ṿng giản dị có khắc một ḍng chữ. Khi Benaiah đọc ḍng chữ trên chiếc ṿng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.

Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot.

"Nào, ông bạn của ta, " Vua Solomon nói, "Ông đă t́m thấy điều ta yêu cầu chưa? ". Tất cả những cận thần đều cười lớn và cả chính vua Solomon cũng cười.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc ṿng ra và nói: "Nó đây thưa đức vua". Khi vua Solomon đọc ḍng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc ṿng đó khắc ḍng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi"

Vào chính giây phút ấy, vua Solomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi v́ một ngày nào đó, ông cũng chỉ là cát bụi...........









Bạn đọc b́nh luận:



Mẫu truyện nhỏ nhưng rất đáng ngẫm nghĩ. Hiện giờ tôi rất buồn nhưng khi đọc xong tôi đă phần nào thư giăn.



cảm ơn một câu chuyện ư nghĩa đến với tôi đúng vào hôm nay - Mệt mỏi và buồn bă lắm. Thấy bế tắc trước mọi chuyện. Cầu mong điều này sẽ chóng qua đi.



Phải, niềm vui, nỗi buồn, tất cả rồi sẽ qua đi. Ta biết thế, để sống trọn vẹn hơn, từng phút, từng giây, cố gắng để không hối tiếc...



Nhưng, cứ theo cách nghĩ đó th́ trên đời này phải chăng không có cái ǵ gọi là trường tồn, vĩnh cửu ? Và sự hi sinh, và t́nh yêu, và lí tưởng... tất cả cũng chỉ là vô nghĩa, như một thoáng phù du ? Tôi không nghĩ thế. Tôi vẫn tin vào một điều ǵ đó để lại dấu ấn sâu nặng trong tâm hồn, một điều ǵ đó măi măi người ta nhớ đến. Tôi tin vào sự bất tử. Khoan nói đến những bậc anh hùng - ta chỉ nói về ngay chính ta thôi. Bạn có khẳng định chắc chắn với tôi rằng : một lời nói , một hành động làm bạn tổn thương sẽ không để lại chút dấu vết ǵ trong bạn? Bạn có tự cho ḿnh cái "quyền" làm người khác đau ḷng rồi sau đó tự biện minh rằng sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ mau chóng trôi qua và người ta sẽ không c̣n nhớ đến? Tôi đồng ư, quyền uy, vương giả chỉ là phù du, một ngày nào đó ta chỉ c̣n là cát bụi. Nhưng cát bụi cũng chứng tỏ sự hiện hữu , cát bụi cũng không che lấp được tất cả. Và tất nhiên bạn cũng biết rằng, ngày mai của bạn là kết quả của hôm nay...



Biết thế, nhưng mỗi lúc buồn, tôi vẫn hay tự an ủi ḿnh : điều ấy rồi sẽ qua đi. Và tôi xin giữ lại những niềm vui, tôi giữ lại niềm tin trong cơi đời này có cả sự bất tử và phù du...



Tôi cũng như anh, tôi thật sự rất bế tắc. t́nh yêu, sự nghiệp, công danh của tôi, mọi thứ dường như đă đạt được, đă nắm được trong tay nhưng bây giờ lại vụt mất tất cả. theo bạn tôi phải làm sao? có nên ngồi chờ " điều đó rồi cũng qua đi" hay phải đứng lên để làm lại từ đầu?



Khi đọc câu chuyện này. Tôi chợt nhớ đến 1 người bạn, 1 người bạn cho tôi những lời khuyên đúng lúc. Ng bạn ấy đă kể cho tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện khi ấy đă đem đến cho tôi 1 cảm xúc kỳ lạ. Và ngày hôm nay đây, tôi lại kể câu chuyện này cho 1 người bạn khác của tôi, một ng bạn mà tôi rất mực yêu quư. Chính ư nghĩa sâu sắc của câu chuyện này philong nguyen đă phần nào giúp bạn tôi nhận ra rằng mọi nỗi đau mà ḿnh đang phải chịu đựng rồi cũng qua đi. Cám ơn câu chuyện đầy ư nghĩa đă giúp bạn tôi có thêm động lực lúc vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Cám ơn rất nh́ều.



Đúng như thế, tất cả mọi danh vọng, chức tước, giàu sang, địa vị rồi sẽ qua đi. Nguyên nhân đau khổ mà chúng ta thường gặp là do chúng ta không thấy tính chất tạm bợ và mong manh của cuộc sống. Chính v́ thế đức Phật đă từng dạy cho các môn đồ rằng hăy quán chiếu năm điều thường xuyên trong đời thường là:



1. Tất cả ai rồi cũng phải già



2. Tất cả ai rồi cũng phải bệnh



3. Tất cả ai rồi cũng phải chết



4. Những ǵ yêu thương, nắm giữ giữa cuộc đời ra đi phải để lại tất cả.



5. Lúc chết chỉ đem theo cái tội và cái phước.



Do đó, bạn cũng như tôi phải quán niệm năm điều này th́ lúc gặp những thăng trầm, mất mát trong cuộc sống chúng ta sẽ rất tự tại và thản nhiên bởi v́ bản chất của đời người là như thế bạn nhé.

Sưu tầm

florida80
10-24-2019, 19:59
Không Phải Ngu Thì Gọi Là Gì ? - Lê Dủ Chân









1- Chủ nghĩa cộng sản bị nhân loại vất vào sọt rác đã mấy chục năm rồi. Bây giờ còn lấy nó làm kim chỉ nam để lãnh đạo đất nước. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




2- Chủ nghĩa cộng sản đã bị nhân dân thế giới kết án là chủ nghĩa của những tên diệt chủng, chống lại loài người. Bây giờ còn vỗ ngực xưng là đảng viên đảng Cộng sản. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




3- Xã Hội Chủ Nghĩa như thế nào không ai biết? 100 nữa chưa chắc xây dựng đã xong nhưng vẫn kiên trì xây dựng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




4- Nếu hôm nay cộng sản Bắc Hàn dùng vũ lực cưỡng chiếm Nam Hàn (giống như trong quá khứ Bắc Việt cưỡng chiếm Nam Việt) mà gọi là giải phóng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




5- Đánh cho Trung Quốc, Liên Xô mà phải đánh đến người Việt cuối cùng, đánh đến còn cái lai quần cũng đánh. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




6- Bán đất, rừng, cứ điểm quân sự chiến lược cho kẻ thù truyền kiếp đang có âm mưu xâm chiếm nước nhà. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




7- Tàu đô hộ nước ta 1000 năm, nó tấn công, giết người, cướp của, phá tan hoang 6 tỉnh biên giới phía bắc, chiếm đồi Lão Sơn, chiếm 1/2 thác Bản Giốc, chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa, lấn chiếm Biển Đông, đánh, bắt, giết ngư dân ta, đưa thức ăn độc hại vào giết dân ta thế mà vẫn gọi nó là đồng chí lại còn đời đời nhớ ơn Trung quốc. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




8- Người dân thấy Tàu xâm lấn tổ quốc của mình, xót lòng đứng lên biểu tình phản đối, thì đàn áp, đánh đập, đạp vào mặt, bắt bỏ tù, cô lập triệt đường sinh sống và xem họ như kẻ thù. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




9- Gọi kẻ ký công hàm bán biển bán đảo cho Tàu là thủ tướng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




10- Tôn một kẻ có lý lịch bất mình, Tàu Việt chưa rỏ ràng lên làm cha già dân tộc. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




11- Trung thành với một đảng, một nhà nước hèn với giặc (Tàu) ác với dân. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?




12- Thương cha, thương mẹ, thương chồng, thương mình thương một thương ông thương mười. Bỏ cha mẹ mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng mình khôn lớn, bỏ vợ chồng đầu ấp tay gối hoạn nạn có nhau đi thương kẻ ngoại nhân mắt xanh mủi lỏ, độc tài Stalin ở tận bên Liên Xô, chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ thấy, chẳng biết ất giáp mô tê gì về nó. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

florida80
10-24-2019, 20:00
"Đối Ngoại Hữu Kỳ Tâm, Đối Nội Vô Tâm Giả”









Đối ngoại hữu kỳ tâm, đối nội vô tâm giả”.

(Người có trái tim ở bên ngoài,

bên trong lại không có tim)




Năm 1597, lệnh bắt đạo trên đất Nhật thật gắt gao. Chỉ trong một tuần lễ, mọi cơ sở Công Giáo đều bị triệt hạ, giáo sĩ bị bắt gần hết, giáo dân bị phân tán và khủng bố tàn tạ.

Tại vùng Odawara, Kamakura, người ta bắt được 2 linh mục trẻ tuổi là Simauchi và Uzawa cùng nhiều ảnh tượng giải về Tokyo. Quan đại thần Tsukamoto nhặt trong đống ảnh tượng một mẫu ảnh: người ǵ mà để trái tim ra ngoài !




Quan đại thần Tsukamoto là một nhà nho uyên bác có óc thực tế, thích t́m hiểu. Ông cầm mẫu ảnh trái tim coi qua rồi vứt vào sọt rác; nhưng đến tối, ông nhớ lại và nghĩ bức ảnh kỳ lạ kia hẳn có một ư nghĩa nào đó. Ông lượm lại bức ảnh để trên bàn và suy nghĩ. Trời đă về khuya mà quan vẫn ngồi bất động một ḿnh với bức ảnh trước mặt. Măi đến gần một giờ sáng, vị đại thần mới thở ra nhẹ nhàng khoan khoái, tay cầm bút lông ghi dưới bức ảnh mấy chữ : "đối ngoại hữu kỳ tâm - đối nội vô tâm giả". Từ đó quan đại thần Tsukamoto đặt bức ảnh Trái Tim trên bàn làm việc một cách kính cẩn.

Một hôm, người bạn tên Osaki đến chơi, hỏi :

- Bạn lại thích ảnh tượng của bọn tà đạo rồi sao ?

Quan đại thần Tsukamoto trả lời :

- Đứng về mặt chính trị của triều đ́nh th́ tôi không dám phản kháng. Nhưng về mặt văn hóa và nhân đạo th́ tôi rất thích bức ảnh này. Phải chăng bức ảnh này đă nói lên chương tŕnh và hành động cùng lối xử thế tổng quát của Kitô giáo. Để ông bạn coi : đối với thiên hạ, tha nhân bên ngoài th́ "Hữu Tâm", c̣n với bản thân ḿnh th́ "Vô Tâm". Cho nên họ mới vẽ trái tim để ra ngoài... Nghĩa là phải đem hết trái tim của ḿnh mà phục vụ xă hội, giúp ích cho đời ; c̣n về phần ḿnh th́ hy sinh xả kỷ, đừng bao giờ lo riêng cho ḿnh, phải diệt cái ngă vị kỷ. Đem hết trái tim ra giúp đời giúp người. Nội bức ảnh nầy tôi thấy đầy đủ hơn cả cái học Từ Bi của Phật, khoan dung hơn cái Nhân Thứ của Khổng, cao siêu hơn cái Vô Ngă của Lăo, mạnh mẽ hơn cái học Dũng thuật của Thần Đạo Nhật bản vậy. Một tôn giáo dạy phụng sự nhân loại, yêu thương mọi người, c̣n bản thân ḿnh th́ không màng tới, không quan tâm đến tư lợi, th́ quả là chính đạo.




Ông Osaki cảm phục sự diễn đạt của bạn. Không ngờ Đạo Công Giáo lại hàm chứa một triết lư nhân sinh cao siêu như vậy. Từ đó hai ông trở nên những người bạn chí thân và đă âm thầm nhận phép Rửa Tội, đồng thời vận động triều đ́nh thả hai linh mục... (Trích "Phúc")




Thánh Tâm (聖 心) c̣n gọi là “Rất Thánh Trái Tim” nghĩa là trái tim thuộc về Đức Chúa (hoặc Đấng thiêng liêng). Khi nói về Thánh Tâm Chúa Giêsu là chúng ta phải luôn luôn hiểu bao gồm cả con người Chúa Kitô. Việc tôn thờ Thánh Tâm là ṇng cốt của Đạo Công Giáo, như các Đức Piô XI và Piô XII đă nói: “Tôn thờ Thánh Tâm Chúa Giêsu là điểm cốt yếu của đạo chúng ta (summa religionis nostrae)”. Trong việc tôn thờ này, đức tin Kitô giáo vẫn nguyên tuyền v́ đưa con người tới Chúa Ba Ngôi nhờ sự hợp nhất với Chúa Kitô, Đấng Trung Gian.





Việc tôn thờ Thánh Tâm Chúa Giêsu, mời gọi chúng ta theo gương Người. Hiến dâng cho Thánh Tâm Chúa, v́ trong Thánh Tâm Chúa, chúng ta t́m được t́nh yêu thúc đẩy chúng ta yêu mến Chúa và tận hiến hoàn toàn cho tha nhân. Đúng như câu nói của vị quan người Nhật: “Đối ngoại hữu kỳ tâm, đối nội vô tâm giả”.




Sưu tầm

florida80
10-24-2019, 20:01
Ngồi Nhớ Ân Cần - Tuấn Khanh







Buổi sáng nọ, nơi góc đổ rác chung của cả khu nhà tự dưng xuất hiện một đôi giày cũ c̣n khá tốt. Giày được đặt trong một cái hộp với tờ giấy ghi chú, nét chữ nắn nót “đồ c̣n tốt, ai cần xin cứ tự nhiên”.




Ở mấy nước tư bản giăy chết, việc đem bỏ đi đồ dùng c̣n xài tốt không lạ, nhưng cách nhường lại cho người khác sử dụng với tất cả sự ân cần là một cung cách đáng ngưỡng mộ. Đôi giày cũ khi đặt vào hộp, gửi tặng mơ hồ vào cơi nhân gian, được chủ nhân ân cần đi đánh xi lại, mới và đẹp, ai nh́n cũng thú vị. Vậy mà mấy ngày sau mới có anh Mễ làm nghề đổ rác đến lấy, rồi để lại chữ “cám ơn”. Đôi giày nằm liên tục mấy ngày, v́ những người trong khu nhà không ai muốn giành lấy phần của người có thể khó khăn hơn ḿnh.

Thỉnh thoảng thấy trong đời có sự ân cần làm lay động, lại chợt nhớ Sài G̣n với tất cả không gian từng rất ân cần của nó, một không gian mà giờ đây nhắc lại như một thứ của quư đang mất dần, phai dần, dư niệm của nhiều thế hệ.




Sài G̣n ân cần trong trí nhớ đơn giản lạ. Đôi khi chỉ là chuyện người qua đường trú mưa được chủ nhà mời vào ngồi v́ sợ kẻ lạ bị ướt. Đôi khi v́ một thùng trà đá để trước cửa để giúp bá tánh lỡ đường giải khát trưa hè. Có đi đến tận những thành phố, hỏi đường đi bị tính tiền, mới biết Sài G̣n đă từng ân cần thế nào. Sài G̣n ân cần và vô tư đến mức từng thấy người say nắng ngất xỉu bên đường, không ai biết ai cứ xúm vô cạo gió, lấy thuốc cho uống để giúp khách qua đường có sức đi tiếp.




Mới hôm rồi, may mắn đọc được một câu chuyện của người Sài G̣n mà ḷng mát dịu. Lại thấy thương người đất miền Nam không quen nói trôi chữ, chỉ có tấm ḷng. Một anh trên facebook kể rằng anh đi làm thêm kiếm tiền đi học, chạy bàn rửa chén cho một đôi vợ chồng ở Sài G̣n. Một hôm lỡ tay làm bể hết nguyên chồng tô dĩa, anh lính quưnh không biết làm sao th́ bất chợt bà chủ chạy vô nh́n thấy. Bà sững người, chưa kịp la đă dặn “nếu chồng cô có xuống thấy th́ nói tại cô làm bể, chứ không ổng chửi chết”. Vừa quay lưng th́ ông chủ chạy từ trên lầu xuống, nh́n đống tô dĩa nát bấy mà thất thần, rồi dặn “nếu vợ chú vô hỏi, th́ nói chú làm bể nghe, chứ không bả chửi chết”. Người làm công đó mang kỷ niệm ngọt ngào và xúc động đó kể lại trên nhật kư của ḿnh, làm không biết bao người đọc rưng rưng, tŕu mến.




Sự ân cần là cách mà con người thấu hiểu đời sống, đối đăi bằng ḷng chân thành của ḿnh. Bước đi vài dặm trong một đất nước, có thể thấy sự ân cần cho con người đang ở mức nào. Việt Nam hôm nay có những thành phố lớn hơn, con người cao sang hơn, đại lộ đi bộ to rộng hơn… nhưng sự xua đuổi người nghèo khó cũng quyết liệt hơn. Sự ân cần như chỉ c̣n trú ngụ loanh quanh với giai cấp dưới, ở những thị dân ít học được thói cao sang. Nhiều cao ốc được dựng lên, nhưng không mấy cái có lối đi của người khuyết tật. Nhà vệ sinh công cộng phải xây đắt tiền như tượng đài, nhưng hầu như không có cái nào dành cho phụ nữ có thai hay cho người già yếu. Trong sự rực rỡ của đất nước này hôm nay, đă nhàn nhạt ân cần của người với người. Sự chói lọi chỉ số phát triển vẫn kèm theo khoảng tối đen mù ḷa sau lưng nó.

florida80
10-24-2019, 20:02
Thường dân hay bọn con buôn lạnh nhạt ân cần trong đời th́ đă đành, đến phận Tỳ kheo cũng la liếm vuốt ve thế tục, mất cả ân cần với thế nhân th́ chúng sinh chỉ c̣n biết thở dài. Nghe lời ông Thích Thanh Quyết, đại biểu quốc hội, ngợi ca các mức oan khiên trong xă hội là “hợp lư” đă lắm chối tai, lại c̣n nghe ông nhấn mạnh sao không ca ngợi các cơ quan điều tra tố tụng đă kiểm soát giỏi mức oan sai “hợp lư” này.




Uống một ly nước, Đức Phật c̣n dạy rằng đừng quên có đến 84.000 sinh linh trong ly nước đó đă phải hy sinh cho người đời thụ hưởng. Và dù những sinh linh đó nhỏ bé vô h́nh đến mức nào, lời Phật dạy cũng chưa bao giờ cho rằng “hợp lư”. Lẽ nào mũ ni của ông Quyết đă kéo quá sâu vào thế tục, che kín tai để không c̣n nghe được tiếng khóc ngất của cha mẹ già và của tử tù Hồ Duy Hải (1985), hay lời trăn trối của cả gia đ́nh tù nhân Nguyễn Văn Tràng (1988) xin được tự thiêu để ṭa án phải công tâm xét lại, minh oan. Sự ân cần với từng chúng sinh là tâm đức không thể thiếu với đệ tử của Phật, bằng không chỉ đáng gọi là kẻ giả danh, mua bán niềm tin.




Sự ân cần hôm nay cũng có thể được nh́n thấy, nhưng là thứ chiêng trống mua vui lạ lẫm. Tỉnh Vĩnh Phúc hôm nay “ân cần” bỏ ra 300 tỉ đồng để xây một khu Văn miếu thờ và tôn vinh Khổng Tử bằng tiền thuế của nhân dân – như tiền nhà của lũ quan lại. Khổng tử chỉ có thể mang trái tim kẻ ác mới đành ḷng bệ vệ xưng danh nơi mà cả vùng có đến gần 12.000 gia đ́nh nghèo khốn khó. Thậm chí chỉ có 24% trong số 14.000 gia đ́nh thuộc loại chính sách của chế độ là có được nước sạch để dùng. Cả tỉnh cũng có gần 20.000 gia đ́nh không có nhà vệ sinh tiêu chuẩn và nước sạch để sinh hoạt. Vậy mà sự ân cần th́ được dâng cho tượng gỗ và bộ mặt trơ cứng của chính quyền. C̣n nhân dân th́ chỉ được quyền xao xác lặng im nghe diễn văn.




Chợt nhớ Sài G̣n ghê. Nhớ Sài G̣n qua tiếng rao bán xôi giản dị của bà cụ đội khăn đi bộ từ quận 8 tới tận quận 5, với những gói xôi bán chỉ 5000 đồng, mắt lạc thần khi thấy bóng dân pḥng. Nhớ ánh mắt bà hấp háy cười, hỏi có muốn cho thêm đường không, có vừa miệng không. Trái tim ân cần đó, đáng để xây cả miếu đền để thương nhớ và tôn vinh những con người cần lao đất Việt, mà chẳng cần phải t́m kiếm, cống nạp xa xôi.

florida80
10-24-2019, 20:02
Người Mù Thắp Đèn









Trong màn đêm tối đen như mực, có một vị tăng nhân tu khổ hạnh bôn ba ngh́n dặm t́m Phật, đến một ngôi làng hoang vắng, trên đường xá tối đen như mực, người dân trong làng đang đi đi lại lại rất tấp nập.


Khổ hạnh tăng đi đến một con hẻm nhỏ, ông trông thấy một chiếc đèn lồng sáng choang, từ nơi sâu thẳm trong một con hẻm vắng lặng, từ từ chiếu rọi qua đây. Một người trong thôn la lên: “Thằng mù đến rồi ḱa!”.

“Mù ư?“, khổ hạnh tăng sửng sốt, ông hỏi một thôn dân bên cạnh : “Người xách chiếc lồng đèn kia có thật là bị mù không?”.

Người đàn ông gật đầu khẳng định.


Vị tăng nhân khổ hạnh nghĩ măi nhưng vẫn nghĩ không ra, một người đă bị mù cả hai mắt, anh ta vốn dĩ không có khái niệm ngày hay đêm, anh không nh́n thấy sông chảy từ núi cao, cũng không được xem phong cảnh hữu t́nh cùng vạn sự vạn vật trên thế gian, thậm chí anh c̣n không biết ánh đèn là như thế nào, vậy anh ta xách theo chiếc đèn lồng, không phải khiến người ta cười chê sao?


Chiếc đèn lồng đó càng lúc càng đến gần, ánh đèn sáng choang, từ từ trong con hẻm tiến đến, chiếu sáng lên đôi giày của vị tăng nhân. Vị tăng nhân nghĩ măi nhưng vẫn nghĩ không ra, nên bèn hỏi: “Dám hỏi thí chủ, cậu có thật là một người mù không ?”.


Chàng trai mù xách theo ngọn đèn lồng trả lời: “Đúng vậy, từ khi đến thế gian này, hai mắt tôi đă không trông thấy ǵ nữa”.

Vị tăng nhân hỏi: “Nếu cậu đă không trông thấy ǵ cả, vậy tại sao lại xách theo chiếc đèn lồng?”.

florida80
10-24-2019, 20:03
Chàng trai mù đáp: “Bây giờ là buổi tối phải không? Tôi nghe nói, trong màn đêm mà không có ánh đèn chiếu sáng, vậy th́ mọi người trên thế gian này cũng đều sẽ giống như tôi, không trông thấy ǵ cả, vậy nên tôi đă thắp một ngọn đèn”.


Vị tăng nhân dường như có phần hiểu ra, nói: “Th́ ra cậu là v́ muốn chiếu sáng cho những người khác?”.

Thế nhưng, chàng trai mù lại nói: “Không, tôi là v́ chính ḿnh”.

“V́ chính cậu ư?”, vị tăng nhân lại càng sửng sốt.

Chàng trai mù chậm răi nói: “Ông có bao giờ đi trong đêm tối, mà bị những người đi đường khác đụng phải chưa?”.

Vị tăng nhân nói: “Đúng vậy, cũng như lúc năy, tôi không có để ư nên đă bị hai người khác đụng phải“.

Chàng trai mù nghe xong, trầm lặng nói: “Nhưng tôi th́ lại không bị, tuy tôi là kẻ mù, cái ǵ tôi cũng không trông thấy, nhưng tôi xách theo chiếc đèn lồng này, vừa để soi sáng đường cho những người khác, nhưng quan trọng hơn là để người khác trông thấy tôi. Như vậy, họ sẽ không v́ không trông thấy mà đụng phải tôi.

Khổ hạnh tăng nghe xong, lập tức ngộ ra. Ông ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Ta đă đi khắp chân trời góc biển, bôn ba ngh́n dặm t́m Phật, thật không ngờ rằng Phật đang ở bên cạnh ta. Th́ ra, Phật tính cũng giống như một ngọn đèn, chỉ cần ta thắp sáng nó, dù cho ta không nh́n thấy Phật, th́ Phật cũng sẽ nh́n thấy ta thôi!”.


Thế nên, v́ người khác, hăy thắp sáng ngọn đèn sinh mệnh của chính ḿnh! Như vậy, trong bóng đêm của đời người, chúng ta mới có thể t́m thấy b́nh an và sự chói lọi của chính ḿnh.

Tiểu Thiện, dịch từ Epoch Time

florida80
10-24-2019, 20:04
Chữ Nghĩa Việt Cộng - Người Lính Già Oregon






1.
Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng mới vào miền Nam, cũng như bây giờ. Chúng bày ra nhiều danh từ quái dị, ví dụ “bức xúc”, không biết từ tiếng nào ra (đúng nghĩa là “cần kíp”, nhưng người dân lại dùng như “khó chịu, bực bội”: nghe nó nói, tôi bức xúc quá) hoặc “ẩm thực”, từ Việt Hán, trong khi đă có sẵn chữ Việt thuần túy “ăn uống”, hoặc “lô-gích” bởi tiếng Pháp logique, nghĩa tiếng Việt là “hợp lư”. Thật là dốt mà hay nói chữ.

Vốn sắt máu, VC dùng những danh từ mang giọng tranh đấu, đàn áp, bắt bớ. Từ ngữ vô tội bỗng bị “nâng cao quan điểm”, trở thành phương tiện phô bày bản chất vơ biền nằm trong tiềm thức của chúng. Vài ví dụ:

- giải phóng mặt bằng; giải phóng chất khí

- quản lư đời em, quản lư đời anh (lấy vợ, lấy chồng?)

- xử lư hạt giống; xử lư từ xa (remote control?) ; xử lư văn bản

- khống chế tốc độ; khống chế chi tiêu

- giáo án (thay v́ bài dạy)

Vân vân...

Tương tự chữ chém trong từ ngữ dưới chế độ phong kiến ngày xưa, như theo một chuyện khôi hài ta thường được nghe kể: Thay v́ nói “đang cắt khoai ăn”, một vị thuộc hoàng tộc đă trả lời: “Mệ đang chém củ khoai.”

Từ ngữ VC chuyển biến, đổi màu như cắc kè tùy theo lập trường, hoàn cảnh. Cũng là phi công nhưng của “ngụy” th́ trở thành giặc lái, của bọn chúng là chiến sĩ lái. Đối với Trung Cộng, khi c̣n là tay sai, VC nâng bi hết cỡ: nào là “đồng chí anh em”, “t́nh hữu nghị Việt-Trung thắm thiết, môi hở răng lạnh, đời đời bền vững”, “trăng Trung quốc sáng hơn trăng Mỹ [đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ]”. Khi bị Tàu Cộng đánh cho tơi bời ở biên giới cuối thập niên 70 th́ chúng chửi các “đồng chí anh em” là “bọn bành trướng Bắc Kinh”, “chủ nghĩa Xi-ô-nít (sionisme) xâm lược”. Khi đă bán đất, bán biển cho Trung Cộng, và ở cái thế đầy tớ, VC sợ bọn này đến mức không dám viết “tàu Trung quốc bắn ch́m thuyền đánh cá Việt Nam”, mà gọi là “tàu lạ”.




2.

Tuy nhiên, khi cần lừa bịp, bọn lănh đạo VC không ngần ngại dùng cả kho từ ngữ nghe rất xây dựng, ngọt như mía lùi: đi tù th́ chúng gọi là đi học tập (cải tạo). Một nhà văn bạn đồng tù của tôi, nguyên là nhân viên Việt Tấn Xă, thỉnh thoảng ghé tai, nói nhỏ:

- Tao phải đề nghị cái thằng viết bức thông cáo kêu gọi quân nhân “ngụy” đi tŕnh diện học tập cải tạo sau ngày 30/4/75 được lănh giải Nobel về văn chương láu cá...

- ?

- Chúng bắt binh sĩ, hạ sĩ quan tập trung “học” tại chỗ ba ngày, rồi cho về thật. Sĩ quan cấp úy cũng "được" đi học, và đem theo lương thực đủ 10 ngày. Cấp tá mang theo lương thực đủ một tháng. Th́ thử hỏi bố ai mà không tin?

Nuốt một hớp nước cho đỡ tức, anh ta tiếp:

- Mới đây, thằng cha X đứng lên hỏi: “Thưa cán bộ, tại sao trong thông cáo tŕnh diện, Cách mạng nói học tập mườ́ ngày, mà bây giờ học đă hơn một năm rồi, chúng tôi chưa được về?” Thằng quản giáo cười khinh khỉnh, trả lời tỉnh bơ: “Đâu, anh chỉ tôi xem chỗ nào trong thông cáo Cách mạng nói các anh “học tập mười ngày”? Thông cáo chỉ bảo “mang theo lương thực đủ mười ngày”. Anh thấy không, mười ngày ăn hết th́ Cách mạng cung cấp tiếp kia mà!”

Cứng họng. Anh bạn VTX lắc đầu chép miệng:

- Tiên sư chúng nó, đau như hoạn, tức như ḅ đá. Tao cũng không rơ, tại chúng ḿnh ngu, hoặc tại chúng nó quá lưu manh?

Ngừng một giây, anh ta phun tiếp:

- Hoặc là tại người quốc gia ḿnh quá ngay thẳng, nếu không nói là ngây thơ, nên suốt đời bị chúng nó lừa, từ 1945 tới hôm nay.

Có thể anh ta nói đúng: cho đến bây giờ, một số người tỵ nạn chúng ta vẫn c̣n ngây thơ trước từ ngữ của VC, bị bịp hoài mà vẫn chưa tởn. Ngày nay, sau khi chạy trối chết ra tới hải ngoại, an toàn rồi, mà bọn VC vẫn đuổi theo phá đám, dụ dỗ, lần này bằng những lời đường mật, dĩ nhiên, đầy dẫy trong Nghị quyết 36, nào là Việt Kiều, “khúc ruột ngoài ngàn dặm”, “bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam” (thay cho “bọn vượt biên là ma cô, đĩ điếm” trước kia), nào là “quê hương là chùm khế ngọt”,“hăy hoà giải ḥa hợp, xóa bỏ hận thù”, nào là “hăy đem tiền bạc và chất xám về xây dựng đất nước, đầu tư đi, làm từ thiện đi, về mua nhà mua đất, hưởng già đi, gái Việt Nam bây giờ đẹp lắm, đẹp lắm...”

florida80
10-24-2019, 20:05
3.

Tại trại cải tạo Vĩnh Phú, có anh bạn đồng nghiệp tại trường Đại Học CTCT Đà Lạt, tên Nhung, kiếm đâu ra được chức thủ kho dụng cụ lao động, cũng nhàn và ấm thân. Một hôm, anh ta kể, một tên công an vẻ phách lối đến mượn cái xẻng. Theo thủ tục ai mượn cũng phải ghi tên vào sổ. Thủ kho, người Bắc, lịch sự hỏi:

- Xin cán bộ cho biết quư danh.

Tên nọ không hiểu "quư danh", há mồm, ngơ ngác, suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên sừng sộ:

- Anh vi phạm nội qui. Ai cho anh nói tiếng nước ngoài hử?

Nhung sửng sốt, á khẩu. May phước, nhờ các bạn đồng tù xúm vào thông dịch giùm, anh ta mới thoát nạn, sau khi bị xỉ vả tận t́nh:

- Bây giờ mà anh vẫn c̣n ôm chân đế quốc, dùng toàn là chữ tư bản, phản động.




4.

Ngày Chúa Nhật tù nhân thường được nghỉ lao động. Nhưng thỉnh thoảng bọn cán bộ bắt làm cái mà chúng gọi là “lao động xă hội chủ nghĩa”, kiểu volunteering ở Mỹ, ví dụ đào “ao cá Bác Hồ”, "trồng cây Bác Hồ", "trồng rau cải thiện". Coi như mất toi một buổi sáng. Tôi đang nằm ngủ nướng, anh tù đội trưởng, tên Dũng, đến vén mùng lôi dậy:

- Đề nghị anh thức dậy đi lao động xă hội chủ nghĩa.

Tôi cự nự:

- Anh đề nghị, nhưng tôi từ chối, được không?

Dũng là một đội trưởng tốt, đấu dịu:

- Trong từ ngữ tụi nó, đề nghị có nghĩa là bắt buộc đó cha nội. Không biết mà cứ lư sự hoài, khổ quá!




5.

Thời gian đầu mới ra Bắc, sĩ quan tù nhân bị giam ở những trại do “bộ đội” quản lư được dựng lên cấp thời bằng gỗ, tranh, nứa. Dăy hố vệ sinh được đào phía sau nhà (khác với những trại Công an sau này, như Vĩnh Phú, pḥng tiêu tiểu cất ngay trong mỗi buồng). Ban đêm, tiểu tiện, đại tiện tù nhân phải xách đèn ra trước vọng canh, hô to, xin phép vệ binh. Những thằng vệ binh, đa số gốc nhà quê, nói ngọng, dùng nhiều thứ thổ ngữ địa phương khác nhau.

Tại trại Hoàng Liên Sơn, thường xuyên có tiếng vang lên trong đêm trường lạnh lẽo:

- Báo cáo cán bộ, tôi xin đi tiểu.

Vệ binh gác hỏi:

- Đi tiểu là đi đâu?

- Là đi tè, tức đi đái đó...

- Đi đái th́ nói đi đái, c̣n văn vẻ đi tiểu với đi đại... Được.

Đêm sau, rút kinh nghiệm, một tù nhân khác xin phép một thằng vệ binh khác:

- Báo cáo cán bộ, tôi xin đi đái.

Tiếng từ vọng gác:

- Đi đái... anh ăn nói kém văn hóa quá.

- Vậy cán bộ bảo tôi nói thế nào?

Thằng vệ binh:

- Đi giải.

Một đêm khác, một cải tạo viên khác:

- Báo cáo cán bộ, tôi xin đi giải...

Tiếng vệ binh:

- Không được. Đi đái th́ nói đi đái. Giải ǵ? Giải rút hả? Dân Nam bộ mà cũng tập nói tiếng Bắc. Nói lại.

Được lời như cởi tấm ḷng, anh cải tạo viên la lớn:

- Báo cáo cán bộ, tôi xin đi đái.

Âm “ái... ái... ái” vọng lên trên dăy núi Hoàng Liên Sơn trong đêm vắng lặng, nghe “khẩn trương”, đau khổ.

- Được.

Cũng may, vào thời kỳ đó, đa số sĩ quan c̣n trẻ, c̣n khỏe, thận tốt, nên ráng nhịn được. Nhưng những ông già trên sáu bó, đứng tranh luận về chữ nghĩa kiểu này, giữa trời sương lạnh, chưa kịp đến hố đă “giải phóng” ra quần mất rồi.

florida80
10-24-2019, 20:05
6.

Chuyện bị Tào Tháo rượt sau đây th́ bất kể tuổi tác, già trẻ, nhiếp hộ tuyến sưng hay không sưng. Cũng tại trại Hoàng Liên Sơn, cũng lại chuyện chữ nghĩa. Một cải tạo viên, v́ buổi chiều lén ăn sắn sống, nên đang đêm bị đau bụng, xách đèn chạy vội ra vọng gác, khá xa.

- Báo cáo cán bộ, tôi xin đi cầu.

Thằng vệ binh, giọng c̣n trẻ:

- Không được. Giờ này anh đi ra cầu nàm cái ǵ, có ư đồ ǵ?

Anh bạn ta, Nam kỳ rặt:

- Hổng phải đâu, đi cầu là đi ỉa đó. Lẹ lẹ giùm lên cán bộ, tui chịu hết nổi rồi...

- Không được, anh phải học cách ăn cách lói cho đúng văn hóa, nghe chửa: tôi xin phép đi đại tiện. Các anh toàn nà người có tú tài hai, tú tài ba mà không biết dùng chữ cho đúng và nịch sự. Anh lói nại đi...

Bạn ta trả lời, cộc lốc:

- Thôi khỏi cần nữa. Xong rồi.

- Anh lói xong rồi nà xong cái ǵ?

Bạn ta đùng đùng nổi giận, la lớn, dường như không sợ ǵ nữa:

- Là ỉa ướt quần rồi đó cha !. Không tin cha cứ trèo xuống mà hưởi. Đau bụng thấy mụ nội mà cứ lèng èng quoài.

“Sự cố đột xuất” không mấy thơm tho này, và sự hy sinh vĩ đại của bạn ta, hôm sau, đến tai quản giáo đội, không ngờ lại có kết quả tốt, ngoài dự liệu. Theo lệnh trên, kể từ đêm đó, khi cải tạo viên cầm đèn xin phép ra hố tiêu, nói kiểu nào, lính gác phải cho đi, không hạch hỏi ǵ nữa.



7.

Một bữa, vác một bó nứa to tổ chảng ở rừng về, tôi bị té xỉu, và được chuyển vào đội Rau Xanh của mấy ông già lụ khụ, ốm yếu ho hen, loại sứt cán găy gọng, và v́ trẻ nhất tôi được chỉ định làm trưởng tổ hốt phân, mỗi bữa ít nhất năm chuyến, đem giao cho một tổ khác chế biến thành nước tưới rau, hoặc ủ thẳng trên các luống khoai. Trước khi xuất quân, tên quản giáo lên lớp:

- Có bốn thứ phân: phân bắc, phân chuồng, phân xanh. Các anh phải lấy ba thứ này cho đầy đủ chất lượng. C̣n phân đạm, hay u-rê là phân cao cấp, ta chưa dùng đến.

Phân chuồng (trâu ḅ) và phân xanh (lá cây ngâm mục) th́ ai cũng hiểu. Riêng phân bắc tên quản giáo không cắt nghĩa. Một anh tổ viên, gốc Quảng, giơ tay hỏi:

- Thưa coáng bộ, c̣n pheng béc là pheng chi?

Tên quản giáo nh́n anh chằm chằm, rồi dằn từng tiếng:

- Có thế mà không hiểu. Phân bắc là phân tươi...

- Pheng tươi là pheng chi, coáng bộ ?

- Là cứt chứ c̣n ǵ nữa. Hỏi măi.

Sau khi tên quản giáo đi, một anh già trong đội lên tiếng cắt nghĩa :

- Mấy cha biết tại sao tụi nó gọi cứt là phân bắc mà không là phân nam, phân trung không?

- Làm sao biết được!

- Tại v́ ở ngoài Bắc, cứt quư như vàng, cho nên tụi nó giành lấy hết, cả trong chữ nghĩa tụi nó cũng không chừa cho ai.

florida80
10-24-2019, 20:06
8.

Tại trại Vĩnh Phú, tôi được Linh mục Trần Thanh Cao, cựu tuyên úy, giỏi nhạc, vui tính, có quen biết ngoài đời, “chiếu cố” bốc về đội văn nghệ mới thành lập do ông làm đội trưởng, để tỵ nạn lao động vài tháng, mặc dù tôi dốt đặc về ca nhạc kịch. Nhân tài, cũng cỡ tôi, được biệt phái từ các đội. Đội được lệnh tŕnh diễn giúp vui một phái đoàn thanh tra trung ương sắp đến thăm trại.

Cha Cao cho tôi vào ban hợp ca, bè alto là bè hỗn tạp, ngang phè phè. Ông khuyến khich các ca viên:

- Ăn sắn và hút thuốc lào mà hát như vậy là được rồi!

Một hôm trại phó đến thăm. Ban hát đang tập một bài có nhắc Hồ Chí Minh và hang Pắc Pó, hay ao sen, ao cá ǵ đó, do cha Cao đặt ḥa âm thành bốn bè, mỗi bè tập riêng. Hắn chăm chú nghe ca sĩ bè alto của tôi dượt, vui vẻ, rồi bỗng nhăn mặt, gọi cha Cao lại, giận dữ quát :

- Anh bôi bác Cách mạng đấy phỏng? Tên Bác kính yêu như thế mà... mà anh dám đổi nà Hô, Hố, Hộ, Hổ như thế th́... th́ nà anh nếu náo thật!

Cha phân trần, nhưng hắn gạt đi:

- Bỏ, bỏ tất ! Bè với không bè !




9.

Một sĩ quan đồng tù kể: được thả về, anh hành nghề xe ôm. Nhờ bộ mă phi công đẹp trai c̣n sót lại sau tám năm cải tạo, anh lọt vào mắt xanh của một em “cán bộ gái” tại một cơ quan nọ, Bắc kỳ hai nút chánh hiệu.



Anh nóí:


- Tao tranh thủ tiến nhanh, tiến mạnh, tiến lên chiếm mục tiêu ngay. V́ lần đầu lụp chụp, tao khóc ngoài quan ải, nên thấy quê, mới rụt rè hỏi nhỏ em, “em thấy thế nào?” - Rồi em trả lời sao? tôi nôn nóng hỏi.




Anh bạn thở dài:


- Mẹ kiếp, c̣n đang ôm nhau, em bật ngồi dậy, nghiêm nét mặt, và lên lớp y chang mấy thằng quản giáo của ḿnh trước kia. Em bảo: "Cơ bản th́ anh làm tốt đấy, có chất lượng. Nhưng về mặt tiêu cực, em chưa thấy có ấn tượng sâu sắc, anh chưa biểu hiện phấn đấu năng nổ để khống chế tốc độ. Rút kinh nghiệm, lần sau, anh cần khắc phục sự cố tốt hơn" !!!...


Người Lính Già Oregon

florida80
10-24-2019, 20:07
HIểu Biết Nghiệp Lực: Đôi Khi Những Khổ Đau Lớn Nhất Lại Tạo Ra Một Tinh Thần Lành Mạnh








Một nhà sư thông thái chỉnh đốn một lái buôn: "Đừng có tự suy diễn mộng tưởng. Ông trời thực ra công bằng với chúng ta" (Zhang Cuiying)




Đôi khi những khổ đau lớn nhất lại tạo ra một tinh thần lành mạnh



Vào đời nhà Thanh, Triệu Đức Phương, cha của ba người con trai, có một cuộc sống rất sung túc. Ông cảm thấy rất may mắn khi ba đứa con của ḿnh đều đă thành gia thất.
Tuy nhiên, vào lễ mừng thọ 60 của ông Triệu, ông đă thú nhận với ba người con của ḿnh rằng khi mới bắt đầu khởi nghiệp, ông đă cố ư cân gian để lừa người cấp hàng và khách hàng của ḿnh. Mỗi khi ông mua thứ ǵ, cái cân sẽ cho kết quả ít hơn, và khi ông bán món ǵ, cái cân sẽ đưa ra số lớn hơn.


“Đó là lư do tại sao ông bán vải bông bị phá sản sau khi ta mua hàng ngàn kg vải bông của ông ấy. Ông ta đă cố gắng một cách tuyệt vọng để cứu văn nhưng đă chết v́ bệnh thương hàn 20 năm trước. Ta vẫn c̣n cảm thấy có lỗi với ông ấy cho đến tận bây giờ”, ông Triệu nói.

“Cũng c̣n có một ông bán thảo dược đă mất sau khi ta lừa ông ấy bằng cái cân của ta. C̣n có những người khác nữa, nhưng hai người đó là bị lừa nhiều nhất. Kể cả khi ta bây giờ có cuộc sống giàu có và hạnh phúc, mỗi khi ta nghĩ đến những người đă chết bởi việc làm của ta, ta thấy đầy tội lỗi đến mức không thể ngủ được”.

“Để được thanh thản, bây giờ ta đă quyết huỷ cái cân này trước mặt tất cả các con, và ta thề là từ nay ta sẽ hành xử trung thực”




Những người con hoan nghênh quyết định của ông “Cha à, đây mới là cách làm đúng. Chúng con hoàn toàn ủng hộ quyết định của cha”, một người con hân hoan nói. Thế là ông Triệu ngay lập tức đập vỡ cái cân tội lỗi, giữ lời hứa cư xử trung thực và làm những việc tốt kể từ đó.

Tuy nhiên, không lâu sau gia đ́nh ông Triệu đă gặp bất hạnh. Đầu tiên, con trai cả của ông mất đột ngột do bệnh tật. Sau đó anh thứ hai cũng qua đời do một chứng bệnh kỳ lạ, và người vợ goá đă đi theo người đàn ông khác. Rồi người con thứ ba bất ngờ mang bệnh và mất không lâu sau. Khi đó vợ của người con thứ ba đang mang thai.

Trải qua những bất hạnh đột ngột này, ông Triệu cảm thấy rất buồn và mơ hồ.




“Khi ta đi lừa lọc người khác, ta sống hạnh phúc với con cái kề bên”, ông phàn nàn. “ Bây giờ ta đang cố gắng hết sức làm người tốt, th́ những điều không may lại lần lượt kéo đến. Có vẻ như câu thành ngữ Trung Hoa ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ là hoàn toàn sai lầm”.

Hàng xóm của ông Triệu rất cảm thông cho ông và gia đ́nh.




Một ngày kia, người con dâu của ông Triệu trở dạ. Tuy nhiên, sau ba ngày lâm bồn, đứa bé vẫn chưa chịu ra. Các bà đỡ lần lượt được mời đến, nhưng đều vô vọng và không biết làm cách nào.




Ông Triệu ngày càng lo lắng. Đúng lúc đó, một vị sư gơ cửa xin khất thực. Gia nhân của ông Triệu đă cố đuổi nhà sư đi, nhưng nhà sư đă nói rằng ông có phương thuốc đặc hiệu cho gia chủ. Nhà sư ngay lập tức được trọng vọng như thượng khách.




“Ta là một nhà sư lang thang. Ta đi theo định mệnh an bài”, nhà sư nói với ông Triệu. Sau đó ông đưa cho ông Triệu phương thuốc, và ông Triệu đă sai đầy tớ cấp tốc đưa thuốc cho con dâu. Vài phút sau, người hầu báo lại là người con đau đă sinh con trai sau khi dùng thuốc.




Ông Triệu vui mừng. Ông biểu đạt ḷng biết ơn đến nhà sư và thết đăi một bữa thịnh soạn tối hôm đó

florida80
10-24-2019, 20:07
Trong khi dùng bữa tối, ông Triệu hỏi nhà sư, “thưa sư phụ, con có thể hỏi ngài một câu mà con thắc mắc từ lâu được không ạ?” Nhà sư gật đầu.







Vừa thở dài, ông Triệu kể với nhà sư “Con thật xấu hổ khi phải nói rằng con lập nghiệp bằng cách dùng một cái cân gian để lừa gạt người khác. Con quyết tâm trở thành người tốt vào năm ngoái và phá huỷ cái cân. Tuy nhiên, ngay sau khi con phá cái cân, con bắt đầu gặp hết bất hạnh này đến bất hạnh khác."


"Con đă mất ba người con trai trong thời gian ngắn chỉ sáu tháng, và hai con dâu đă rời bỏ chúng con. Thật may là người con dâu thứ ba đă cho chúng con đứa cháu nội này. Tại sao lại có một gia đ́nh hạnh phúc khi con lừa dối người khác, nhưng ngay khi con quyết định làm việc tốt, th́ tất cả những bất hạnh này lại gơ cửa nhà con?"




Nhà sư cười to sau khi nghe câu chuyện của ông Triệu, và trả lời lại : "Đừng có tự suy diễn mộng tưởng. Ông trời đối xử thực sự là rất công bằng đối với chúng ta. Người con cả của ông là đầu thai của người bán vải bông mà đă bị chết sau khi bị ông lừa gạt, và người con trai thứ chính là hiện thân của người bán thảo dược."




"Người con trai thứ ba cũng ra đời do tất cả những việc làm xấu mà ông đă tích lũy thành, và cả ba người con ông đến thế giới này để làm đổ nát ông và gia đ́nh ông, thế nên ông sẽ đói mà chết trong tuổi già. Tuy vậy, từ khi ông quyết tâm làm điều tốt, thần thánh đă thể hiện sự thương cảm đối với ông và đă thu hồi lại ba người con ông. Ông đă có thể thoát khỏi định mệnh đó."




Sau khi nghe xong, Triệu cảm thấy như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông cảm tạ nhà sư về việc đă giảng giải hoàn cảnh cho ông, nhưng ông cũng thắc mắc hỏi nhà sư về đứa cháu nội, phải chăng nó cũng đến để đ̣i các nợ khác từ ông.




"Tất cả các món nợ đă được trả sau chuỗi bất hạnh vừa rồi," nhà sử trả lời với một nụ cười. "Đứa cháu của ông đến để đem lại may mắn và hạnh phúc cho gia đ́nh. Nó sẽ được hưởng tiếng thơm bời v́ quyết định làm điều tốt cho người khác của ông. Đây là phần thưởng giành cho việc ông chọn làm điều tốt."




Ông Triệu đă rất hài ḷng và trở nên vững tâm thực thi các điều tốt trong hết phần đời c̣n lại.




Câu chuyện này thể hiện câu nói cổ của Trung Hoa: "Nếu một gia đ́nh tốt gặp nhiều tai ương, đó có thể là họ đang trả nghiệp hoặc món nợ từ người đời trước. Một khi món nợ đă được trả, họ sẽ hương một cuộc sống hạnh phúc."




Nguồn : China Gaze

florida80
10-24-2019, 20:08
Đức Đạt Lai Lạt Ma Là Ai?
Phật tử Tây Tạng tin rằng Đức Dalai Lama là hóa thân đời thứ 14 của vị Dalai Lama đầu tiên – một vị lănh đạo tinh thần sinh năm 1351 và được cho là hóa thân của Bồ Tát Quán thế âm – vị bồ tát của từ bi và cứu khổ.




Tại sao chúng ta đặt câu hỏi lúc này?

Hàng chục người dân đă chết trong các cuộc biểu t́nh chống sự cai trị của Trung Quốc tại Tây Tạng. Người Tây Tạng trên đường phố thủ phủ Lhasa đă đốt cháy các cửa hiệu kinh doanh của người Hán và tập phá các ṭa nhà của chính quyền. Các cuộc biểu t́nh bắt đầu khi tu sĩ Phật giáo tuần hành từ các tu viện vào ngày 10 tháng 3 để kỷ niệm 49 năm ngày phong trào chống lại sự cai trị của Trung Quốc thất bại năm 1959.

Một số người biểu t́nh đă bị bắt, và khi tin tức được toan tải, người Tây Tạng ở Trung Quốc, Nepal và Ấn độ cũng đă xuống đường




Người Tây Tạng biểu t́nh v́ điều ǵ?

Hơn 1 phần 6 trong số 6 triệu dân Tây Tạng đă chết khi người Trung Quốc xâm lược Tây Tạng năm 1950 với lư do Tây Tạng đă chính thức là một phần lănh thổ của Trung Quốc từ thế kỷ 13. Người Tây Tạng bác bỏ khi cho rằng mảnh đất của họ là một vương quốc độc lập từ nhiều thế kỷ dưới sự đứng đầu của các vị Dalai Lama từ thế kỷ 17. Tây Tạng tự tuyên bố độc lập từ năm 1912 và được tự trị cho đến cuộc xâm lược năm 1950 – một sự kiện vẫn c̣n gây đau đớn trong ḷng người dân Tây Tạng.




Trong những năm đầu, chính quyền Trung Quốc duy tŕ sự kiểm soát bằng vũ lực. Quân đội đối xử với người địa phương rất mạnh tay. Văn hóa Tây Tạng bị hạn chế tối đa, các tu viện phải đóng cửa và ngôn ngữ địa phương bị đưa ra khỏi trường đại học.

Gần đây, Bắc Kinh nỗ lực b́nh định Tây Tạng bằng cách đưa số lượng lớn người Hán đến đây, và đưa sắc dân này từ thiểu số lên đa số ngay tại chính vùng đất của người Tây Tạng. Người Tây Tạng bực bội với những người Hán di cư v́ cho rằng người Hán đă lấy hết những chỗ làm tốt nhất.

Người Tây Tạng cũng phàn nàn rằng vùng đất của họ bị tụt lại phía sau sự bùng nổ kinh tế trong đó người Hán được hưởng lợi, và người Tây Tạng đang phải chịu hậu quả của t́nh trạng lạm phát gia tăng. Đức Dalai Lama đă nói đến “sự phá hoại văn hóa – và bác bỏ rằng người Tây Tạng được b́nh đẳng về kinh tế và xă hội trên mảnh đất của ḿnh".




Đức Dalai Lama là ai?

Phật tử Tây Tạng tin rằng Ngài là hóa thân đời thứ 14 của vị Dalai Lama đầu tiên – một vị lănh đạo tinh thần sinh năm 1351 và được cho là hóa thân của Bồ Tát Quán thế âm – vị bồ tát của từ bi và cứu khổ.

Vị Dalai Lama hiện nay được sinh ra trong một gia đ́nh nông dân nghèo trong một ngôi làng nhỏ ở phía đông bắc Tây Tạng năm 1935. Khi lên ba tuổi, các tu sĩ đến gặp và chỉ định cậu là hóa thân của Đức Dalai Lama 13, người đă viên tịch trước đó 4 năm.

Năm 1950, vào tuổi 15, Ngài đảm nhận vị trí lănh đạo thế tục của Tây Tạng đúng lúc Trung Quốc xâm lược. 7 năm sau, Ngài trốn thoát và thành lập chính phủ lưu vong tại Dharamsala, phía bắc Ấn Độ. Cùng lúc đó, một phái đoàn Tây Tạng được triệu đến Bắc Kinh để kư văn bản từ bỏ nền độc lập của Tây Tạng.




Vậy Ngài là lănh đạo tôn giáo hay lănh đạo chính trị?

Cả hai. 6 triệu Phật tử Tây Tạng trong đợi Ngài hướng dẫn về tôn giáo, nhưng ngài cũng là lănh đạo của 100.000 người Tây Tạng lưu vong ở Ấn Độ và cũng là người tị nạn chính trị nổi bật nhất trên thế giới.

Từ khi trốn khỏi Tây Tạng, Ngài đă cống hiến cho mảnh đất quê hương, nhưng luôn nhấn mạnh sự cần thiết của bất bạo động – lư do ngài đă đạt giải Nobel Ḥa b́nh năm 1989.

Đức Dalai Lama có những bước đi rất cẩn thận để đảm bảo Ngài là một nhà lănh đạo tinh thần, nhưng cũng là một nhà chính trị đầy nghệ thuật. Ngài đă đưa ra hướng đi “trung đạo” để giải quyết vấn đề Tây Tạng – tự trị cho Tây Tạng trong ḷng Trung Quốc.

Ngài ứng xử với người Tây Tạng và người Phương Tây khác nhau. Với người người Tây Tạng, giống như các vị Dalai Lama trước đây, Ngài chỉ rơ họ cần phải làm ǵ. C̣n đối với người Phương Tây, Ngài không hành xử như một lănh đạo tôn giáo mà là một nhân vật ḥa đồng để chia sẻ kinh nghiệm tu tập Phật giáo của riêng ḿnh.

Ngài là người nhiệt t́nh và hài hước. Thông điệp của ngài mang tính trung dung. Khi nói chuyện với người Phương Tây, Ngài thường cảnh báo họ rằng “khi bạn quan tâm đến tôn giáo cũng có nghĩa là bạn phải liên quan đến chính trị

florida80
10-24-2019, 20:09
V́ sao Ngài nổi tiếng?

Đức Dalai Lama là nhân vật đă đưa đạo Phật đến Hollywood. Đạo Phật là tôn giáo Phương Đông phát triển nhanh nhất ở Phương Tây. Theo đạo Phật, nhất là tập thiền đang là một trào lưu thịnh hành trong các tầng lớp xă hội thế tục, nhất là giới trung lưu v́ đạo Phật khuyến khích sự khám phá hơn là niềm tin thần quyền.

Mặc dù vậy, Ngài không phải là người đi cải đạo người khác. Ngài khuyến khích mọi người nh́n sâu vào truyền thống văn hóa tâm linh của chính ḿnh. Tuy thế, với sức hút và sự khoan dung, Ngài trở thành một trong những nhân vật tôn giáo nổi tiếng nhất hiện nay.

Nếu ngài chủ trương bất bạo động, tại sao những người theo Ngài lại gây bạo lực?

Bởi v́ rất nhiều thanh niên Tây Tạng đang mất kiên nhẫn và không ủng hộ chủ trương ḥa b́nh của Ngài. Đồng thời, sự áp chế của Trung Quốc cũng là nguyên nhân gây bạo động, tuy nhiên mục tiêu hướng đến của các thanh niên này là tài sản hơn là người dân.

Dù vậy, Đức Dalai Lama cũng tuyên bố các sự kiện xảy ra ở Tây Tạng nằm ngoài tầm kiểm soát của Ngài và Ngài sẽ từ chức nếu bạo lực ở Tây Tạng trầm trọng hơn.




Chính quyền Trung Quốc đáp trả thế nào?

Bằng bạo lực. Ước đoán có hàng chục người chết, trong đó có cả những người bị lực lượng an ninh bắn chết ở tỉnh Tây Bắc Gansu. Chính quyền Bắc Kinh đổ tội cho Đức Dalai Lama và nói “bọn phá phách Tây Tạng” đă giết 13 “người Trung Quốc vô tội". Thủ tướng Trung Quốc Ôn Gia Bảo nói: có bằng chứng biến “cố này do bè lũ Dalai tổ chức, lập kế hoạch, điều khiển và xúi giục".

Đức Dalai Lama có phải trịu trách nhiệm về bạo lực ở Tây Tạng?

Có...

* Phong trào đ̣i tự trị cho Tây Tạng của Ngài, với tư cách là một thực tế chính trị, đă làm thất vọng người dân Tây Tạng biểu t́nh

* Chính phủ Trung Quốc tuyên bố có bằng chứng bạo loạn ‘được dự trù và xúi giục bở bè lũ Dalai'

* Dù trên lời nói, Ngài là một nhân vật ḥa b́nh, nhưng hành động cho thấy Ngài là một nhà chính trị đầy quyền xảo

Không...

* Ngài suốt đời cam kết ḥa b́nh, và chỉ chấp nhận biểu t́nh nhân danh Ngài nếu là bất bạo lực

* Lần nữa, giới chức Trung Quốc lại gửi quân đội có vũ trang đến để ứng phó với thường dân không có vũ trang


* Chính sách di cư tràn ngập người Trung Quốc đến Tây Tạng là nguyên nhân thực sự dẫn đến sự bất măn sâu sắc trong ḷng người dân Tây Tạng

florida80
10-24-2019, 20:10
10 Điều Luật Làm Người










Cuộc đời là 1 tṛ chơi, và tṛ chơi nào cũng có luật của nó. Cuộc đời bạn cũng vậy.




1 – Bạn có 1 cơ thể, 1 và chỉ 1.

Dù bạn thích nó hay ghét nó, th́ nó cũng vẫn là của bạn. Giữ ǵn nó cho tốt vào.




2 – Trong thời gian dài tới, bạn sẽ học được nhiều bài học bổ ích, từ 1 ngôi trường. Nó có tên là Trường Đời.




3 – Lỗi lầm thực chất là những bài học.

Trưởng thành là 1 quá tŕnh của những trải nghiệm, sai lầm, và thử thách. Chừng nào bạn c̣n thất bại mà vẫn dám tiếp tục trải nghiệm, th́ bạn vẫn c̣n tiếp tục trưởng thành.




4 – Các bài học sẽ lập đi lập lại cho tới khi bạn học được chúng. Một bài học sẽ xuất hiện dưới nhiều h́nh thức khác nhau, nhiều cái giá phải trả khác nhau và chỉ chấm dứt cho tới khi bạn học được




5 – Việc học không bao giờ kết thúc.

Không có quăng thời gian nào trong cuộc đời của bạn không đi kèm với việc học. Nếu bạn c̣n sống, có nghĩa là vẫn c̣n những bài học dành cho bạn.




6 – Ngày mai không phải là thời điểm tốt hơn hiện tại.

Khi cái “ngày mai” của bạn đến và trở thành hiện tại, bạn sẽ lại so sánh nó với cái “ngày mai” khác. Cái “bây giờ” mới chính là khoảng thời gian hoàn hảo nhất dành cho bạn.


7 – Những người xung quanh là cái gương của chính bạn.

Bạn sẽ không Yêu hay Ghét 1 điều ǵ đó từ họ, cho tới khi nó phản chiếu những điều bạn thích hay ghét về chính bản thân ḿnh.




8 – Cuộc đời nằm trong tay bạn.

Với tất cả những dụng cụ, tài nguyên bạn đang có, bạn làm ǵ với nó là quyền của bạn. Sự lựa chọn là của bạn.




9 - Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc, vấn đề về cuộc sống nằm trong chính bạn. Để t́m được câu trả lời, tất cả những ǵ bạn cần làm là quan sát, lắng nghe, hiểu rơ và tin tưởng chính bản thân ḿnh.




10 – Dù muốn hay không, th́ bạn cũng sẽ quên hết những điều này.




Sưu tầm Fb.

florida80
10-24-2019, 20:12
Phải Chăng T́nh Trạng Chia Rẽ Trong Cộng Đồng Đều Do cộng sản Gây Nên? - Nguyễn Chính Kết







(bài này viết theo tinh thần những phát biểu của Lm Antôn Lê Ngọc Thanh trong video clip: https://www.youtube.com/watch?v=AlvcRZayaSI)




Ma quỉ, trong một số tôn giáo, được coi là những tên cám dỗ, chuyên t́m cách thúc đẩy, quyến dụ con người làm điều xấu. Nổi tiếng về việc này, đó là chuyện Chúa Giêsu bị cám dỗ. Sau khi ăn chay 40 đêm ngày, Ngài cảm thấy đói. Ma quỉ bèn đến cám dỗ Ngài, nó xui giục Ngài dùng quyền phép biến đá thành bánh mà ăn, rồi cám dỗ Ngài biểu diễn “thần thông” để chứng tỏ Ngài là Con Thiên Chúa, đồng thời thử thách Ngài về ḷng ham muốn quyền lực, nhưng nó hoàn toàn thất bại (xem Luca 4:1-13).




Nhiều tín hữu tôn giáo xác tín rằng ma quỷ là một thế lực vô h́nh thường xui khiến con người làm điều xấu ác. Người viết bài này cũng tin như thế. Tuy nhiên, nếu mọi tội ác của con người đều quy trách nhiệm hết cho ma quỉ, làm như không có ma quỷ th́ con người không hề phạm tội, th́ quả thực là quá sai lầm và có hại. Nếu thế, người phạm tội sẽ được coi là vô tội v́ trách nhiệm chủ yếu là do ma quỷ gánh chịu hết. Con người chẳng cần phải tự xét ḿnh để sửa lỗi. Do đó, t́nh trạng phạm tội sẽ chẳng bao giờ được cải thiện. V́ chỉ khi nào con người tự nh́n nhận lỗi về phía ḿnh th́ họ mới cố gắng sửa chữa và sự việc mới trở nên tốt đẹp. Chính “Kinh Cáo Ḿnh” trong Kitô giáo cũng giúp các tín hữu tự nhận lỗi về ḿnh qua câu: “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. Điều này rất phù hợp với câu “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” (Hăy trách ḿnh trước đă, rồi mới trách người sau).




Thật ra, có biết bao người trong rất nhiều trường hợp bị cám dỗ mà đâu có phạm tội. Nếu ai cũng bị cám dỗ, nhưng có người phạm tội, có người không, th́ rơ ràng chuyện sa chước cám dỗ không chỉ tùy thuộc vào ma quỷ, mà c̣n tùy thuộc vào con người. Nếu con người không có những khuynh hướng xấu trong bản thân, như tham lam, đố kỵ, ghen tương, ham danh, ham lợi, ích kỷ, v.v… th́ ma quỷ có cám dỗ thường xuyên và mạnh đến đâu, con người cũng khó mà sa ngă.




Cũng vậy, t́nh trạng chia rẽ trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, nhiều người cho rằng chủ yếu là do kế ly gián của cộng sản, do nghị quyết 36, do bọn nằm vùng được cài cắm trong hàng ngũ đấu tranh dân chủ… Quan niệm như thế th́ hóa ra ngoại trừ bọn cộng sản được cài cắm, chẳng ai trong cộng đồng phải chịu trách nhiệm về t́nh trạng chia rẽ nội bộ của cộng đồng, v́ thế chẳng cần ai phải quan tâm sửa lỗi cả. Quan niệm như thế ắt nhiên sẽ đi đến chủ trương: muốn chấm dứt chia rẽ trong cộng đồng để cộng đồng mạnh lên th́ phải diệt trừ những tên cộng sản nằm vùng trong cộng đồng, chứ không ai phải xét lại xem bản thân ḿnh có gây nên chia rẽ không. Và như thế th́ hẳn nhiên ngoài những tên cộng sản đích thực, sẽ có nhiều người bị nghi ngờ và bị tố cáo oan ức là cộng sản.




Thật vậy, kinh nghiệm cho ta thấy, trong cộng đồng, ngoài số ít bọn nằm vùng t́m cách đánh phá cộng đồng (chắc chắn là có), không thiếu ǵ những người hàm hồ sẵn sàng chụp mũ cộng sản cho người khác mà không cần đủ bằng chứng, nhất là khi họ bị cảm tính (tức tham, sân, si cùng hỷ, nộ, ái, ố, dục) chi phối. Họ giống như người mới thấy một đôi nam nữ rủ nhau uống càphê hay khiêu vũ với nhau đă vội kết luận như đinh đóng cột rằng đôi nam nữ ấy có t́nh ư với nhau. Nói theo kiểu toán học th́ mới thấy hai tam giác có một hay hai cạnh bằng nhau đă kết luận chúng bằng nhau rồi. Và trong cộng đồng cũng không thiếu ǵ những người dễ tin, sẵn sàng tin những ǵ ḿnh đọc thấy trên báo, trên net, nhất là khi chúng hợp với quan niệm hay thành kiến của ḿnh mà không cần lư luận xem điều đó có lư, có đáng tin không. Do đó, có rất nhiều người bị nghi ngờ hay kết án là cộng sản một cách oan ức, cụ thể như trường hợp của Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Có những trường hợp hai người hay hai nhóm nghi ngờ hay tố cáo lẫn nhau là cộng sản, mặc dù cả hai bên đều là những người chống cộng quyết liệt. Rất nhiều trường hợp chỉ cần một chút suy nghĩ, một chút lư luận là thấy ngay những điều xác quyết ấy không có chút cơ sở nào.

florida80
10-24-2019, 20:12
Hậu quả là mọi người trong cộng đồng trở nên hoang mang, không thể tin tưởng nhau, không dám liên kết với nhau để trở thành sức mạnh, chỉ v́ sợ mắc bẫy cộng sản. Thậm chí c̣n thù oán và đánh phá lẫn nhau khiến cộng đồng trở nên suy yếu hoặc tan nát.

Như vậy, thái độ đổ lỗi hết cho cộng sản về mọi t́nh trạng chia rẽ trong cộng đồng chỉ làm cho cộng đồng ngày càng chia rẽ, cho dù cộng sản chưa cần tác động ǵ cả hoặc mới chỉ ra tay chút ít.




Chúng ta thử nh́n vào trong nước, nơi mà cộng sản có đầy đủ mọi điều kiện thuận lợi, nào là nhân lực, quyền lực, tài lực, v.v… để thực hiện kế ly gián đối với các nhà đấu tranh dân chủ. Nhân lực của chúng đông gấp rất nhiều lần số người tham gia đấu tranh. Hơn nữa, tại Việt Nam, người dân nói chung tương đối nghèo với mức sinh hoạt khá thấp, nên với số tiền tham nhũng và cướp đoạt được của dân chúng, cộng sản quá dư tiền bạc để có thể mua chuộc người dân vốn nghèo và cần tiền làm tay sai cho chúng, kể cả những người trong hàng ngũ đấu tranh dân chủ. Với những điều kiện khách quan rất thuận lợi để thực hiện kế ly gián đối với lực lượng dân chủ trong nước, thế mà chúng không thành công.




Thật vậy, trong khi tại hải ngoại, có vô số trường hợp người này công kích hay chụp mũ người khác là cộng sản, th́ ở trong nước, chúng ta chỉ có thể kể ra được một vài trường hợp các nhà đấu tranh dân chủ nghi ngờ và công kích lẫn nhau mà thôi. Nói chung, các nhà đấu tranh dân chủ trong nước vẫn đoàn kết, tin tưởng lẫn nhau nên đă kết hợp với nhau thành nhiều tổ chức dân sự có độ bền chặt, bất chấp cộng sản chủ trương tiêu diệt bằng mọi cách. Nếu có tổ chức nào bị tan ră th́ hoàn toàn không phải do khả năng ly gián của cộng sản, mà do cộng sản chủ trương “đánh rắn phải đánh vào đầu” nên bắt bớ, bỏ tù những người lănh đạo và những người hoạt động tích cực trong những tổ chức ấy.




C̣n tại hải ngoại, chắc chắn số cán bộ cộng sản nằm vùng ít hơn cán bộ cộng sản trong nước hàng ngàn lần. Thế nhưng dư luận trên các diễn đàn của người Việt ở hải ngoại khiến người ta dễ hiểu rằng cộng sản nằm vùng đầy dẫy ở hải ngoại, và nghị quyết 36 của chúng đang tác động hữu hiệu và thành công. Thật ra tỷ lệ giữa cán bộ cộng sản và số người đấu tranh chống cộng hoàn toàn ngược lại với tỷ lệ ấy ở trong nước. Nếu có tên cộng sản nằm vùng nào bị vạch mặt chỉ tên, lập tức hắn bị cô lập ngay, thậm chí cả những người bị chụp mũ oan là cộng sản cũng bị cô lập. Chắc chắn số cộng sản nằm vùng tại hải ngoại rất ít, không thể nhiều được, v́ nếu nhiều th́ cộng sản lấy tiền đâu mà trả lương cho bọn chúng khi mà mức sinh hoạt tại hải ngoại rất cao, đ̣i hỏi phải trả lương cao gấp bội so với mức lương trong nước. Vả lại, nếu là cán bộ cộng sản, chắc chắn chúng không bao giờ chấp nhận sống thanh bạch để hy sinh cho lư tưởng cộng sản vốn không c̣n mấy ai bị ảo tưởng là cao đẹp. Lư tưởng ấy hoàn toàn không c̣n khả năng thúc đẩy chúng hy sinh như thời trước 1975 nữa. Chắc chắn là như thế!




Người viết bài này không thể tin rằng CSVN lại có đủ tài năng để đào tạo hay mua chuộc được quá nhiều người làm việc cho chúng tại hải ngoại. Lại càng không có khả năng quyến rũ hay chiêu hồi được những người chống cộng tại hải ngoại về với chúng, làm tay sai cho chúng. Trái lại, tôi c̣n nghĩ rằng những người đă từng làm việc cho chúng ngày càng ít đi khi họ được sống trong một thể chế dân chủ với đầy đủ thông tin để thấy rằng chế độ cộng sản là một chế độ vô cùng tàn bạo, phản dân hại nước, hèn với giặc ác với dân, nhất là khi cộng đồng Người Việt hải ngoại luôn luôn vạch rơ tội ác của chúng. Cộng sản chỉ có thể giữ lại được những người đang bị chúng nắm tẩy hoặc “cấy sinh tử phù”, hoặc một số rất ít người đang hưởng ơn mưa móc của chúng.




Những tên này được đào tạo có bài bản để lường gạt chúng ta, bằng cách dùng kế “củi đậu nấu đậu”, “nồi da sáo thịt”, “gậy ông đập lưng ông”, mượn tay chúng ta đánh phá chúng ta, dùng chính chúng ta chụp mũ chúng ta. Tuy rất ngu xuẩn trong điều thiện, nhưng chúng vô cùng khôn lanh trong việc lợi dụng tính “tham, sân, si” (tham lam, giận dữ, ngu xuẩn), và “hỷ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục” (mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, tham vọng) vốn có trong bản tính con người để biến những người thường chống cộng theo cảm tính thành công cụ cho kế ly gián của chúng. Trở thành công cụ ly gián của chúng mà không biết, những người này vẫn cứ tưởng ḿnh là những người chống cộng hết sức quyết liệt.

florida80
10-24-2019, 20:13
Những cộng đồng người Việt tại hải ngoại bị chia rẽ có thể phần nào v́ đă quá “thần thánh hóa” bọn cộng sản nằm vùng, bị nghị quyết 36 hù dọa, trong khi chúng thật sự không có “thần thông biến hóa” hay “ba đầu sáu tay” như chúng ta nghĩ lầm. Từ đó, chúng ta tưởng tượng rằng số người thân cộng hay hoạt động cho cộng sản đầy dẫy ở hải ngoại, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau và dễ kết án lẫn nhau. Có thể chính cộng sản cố t́nh tạo ra sự lầm tưởng này nơi chúng ta khi chúng có quá ít người tại hải ngoại. Trong những trận tuyến trước đây, khi ra trận với số quân quá ít, chúng thường dùng kế nghi binh để làm cho đối phương tưởng chúng rất đông bằng cách bắn ở chỗ này một vài phát, rồi chạy sang nhiều chỗ khác mỗi chỗ bắn vài phát.




Chúng ta cần tỉnh táo nhận định, đừng để mắc bẫy chúng. Khi có ai vốn nằm trong hàng ngũ chúng ta bị một ai đó kết án là cộng sản, hay là đảng viên một đảng nào đó không được quần chúng tin tưởng, chúng ta cần b́nh tĩnh suy xét. Đừng quá dễ tin.

Hăy suy nghĩ rằng chế độ cộng sản trên thế giới đang trên đường suy vong trước làn sóng dân chủ hóa toàn cầu. Chế độ cộng sản trong nước đang run sợ trước sự căm phẫn ngày càng gia tăng của dân chúng. Viễn cảnh bị lật đổ bởi những cuộc cách mạng như ở Đông Âu, hoặc như ở Tunisia, Ai Cập, Lybia… đang làm chúng bấn loạn. Người Việt có đầu óc tại hải ngoại, nhất là những người có địa vị tương đối vững chắc và cuộc sống tương đối bảo đảm không ngu ǵ lại đi “phù suy” chứ không “phù thịnh”. Điều đó lại càng đúng đối với những người đă từng có thành tích chống cộng vững mạnh trong quá khứ.




Theo Linh mục Lê Ngọc Thanh phát biểu trong một video clip nọ th́ nguyên nhân của sự chia rẽ trong các cộng đồng người Việt hải ngoại do kế ly gián của cộng sản th́ rất ít, mà chủ yếu là do tâm lư đố kỵ của người Việt: “Trâu cột ghét trâu ăn”, “con gà tức nhau tiếng gáy”, “hai ca sĩ có bao giờ ưa nhau?” Tương tự như trường hợp Chúa Giêsu bị các tư tế và người Pharisêu nộp Ngài cho quan tổng trấn Philatô để nhờ tay ông giết Ngài, nhưng “ông thừa biết chỉ v́ ghen tị mà họ nộp Ngài” (Matthêu 27,18).




Nhiều người cho rằng tính phe phái của người Việt rất nặng, nó chính là nguyên nhân gây chia rẽ nội bộ. Một số người khác cho rằng việc đặt quá nặng “cái tôi” cá nhân hay “cái tôi” tập thể, coi quyền lợi cá nhân hay tập thể ḿnh lớn hơn quyền lợi tổ quốc góp phần rất lớn vào t́nh trạng chia rẽ trong các cộng đồng. Có người cho rằng thủ phạm của t́nh trạng chia rẽ chính là tính độc tài độc đoán, luôn luôn cho ḿnh là duy nhất đúng nên muốn ép buộc tất cả mọi người phải quan niệm như ḿnh, chủ trương và hành động như ḿnh, ai khác với ḿnh là sai, là phá hoại, là cộng sản.

Thiết tưởng nếu chúng ta thật sự yêu nước, yêu dân chủ, th́ chúng ta phải thể hiện tinh thần yêu nước, yêu dân chủ ấy bằng những hành động cụ thể.




Trong Kinh thánh có câu: “Nếu ai nói: “Tôi yêu mến Thiên Chúa” mà lại ghét anh em ḿnh, người ấy là kẻ nói dối; v́ ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, th́ không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (xem 1Gioan 4,20).

Tương tự như vậy: Nếu ai nói: “Tôi yêu đất nước tôi”, mà lại sẵn sàng mạt sát, chụp mũ, chỉ trích cách bất công những người cùng tổ quốc, cùng chống cộng, cùng đấu tranh cho tự do dân chủ với ḿnh chỉ v́ họ khác đường lối chống cộng với ḿnh, người ấy là kẻ nói dối. Ai nói “tôi quyết đấu tranh cho tự do dân chủ nhân quyền” mà chính họ lại không thể hiện tinh thần dân chủ, không tôn trọng nhân quyền người khác, đấy là kẻ nói dối. Người cùng chiến tuyến với ḿnh, sống cụ thể bên cạnh ḿnh, cùng chống cộng sản với ḿnh mà ḿnh không thể hiện t́nh yêu thương được, th́ làm sao ḿnh yêu được quê hương đất nước, vốn là một thực thể khá trừu tượng?”

florida80
10-24-2019, 20:13
C̣n t́nh trạng chia rẽ trong cộng đồng, chúng ta cần tự xét xem nguyên nhân từ đâu? Do cộng sản nhiều hơn hay do chính chúng ta nhiều hơn? Nếu chúng ta không đố kỵ nhau, không bực bội lẫn nhau, không đặt nặng tính phe phái, không tự ái dởm, không quá coi trọng “cái tôi”, th́ cộng sản có thể ly gián chúng ta được không?


© Nguyễn Chính Kết

florida80
10-24-2019, 20:14
Những Hiểu Lầm Về Đạo Phật - Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Đạo Phật ngày càng suy đồi, tha hoá, “mạt pháp”, nguyên nhân th́ nhiều, nhưng đôi khi v́ trong giới tu sĩ và cư sĩ không trang bị đủ kiến thức của giáo pháp như thực - tức là giáo pháp cội rễ - mà chỉ chạy theo cành, nhánh, ngọn lắm hoa và nhiều trái. Từ đấy, khó phân biệt đâu là đạo Phật chơn chánh, đâu là đạo Phật đă bị biến chất, chạy theo thị hiếu dung thường của thế gian. Đôi nơi đạo Phật c̣n bị trộn lẫn với tín ngưỡng duy linh và cả tín ngưỡng nhân gian nữa... Nhiều lắm, không kể xiết đâu.

Với cái nh́n “chủ quan” của một tu sĩ Theravāda, tôi xin mạo muội liệt kê ra đây những hiểu lầm tai hại và rất phổ biến của Phật giáo trong và ngoài nước để chư vị thức giả cùng thấy rơ như thực:




1- Tôn giáo: Đạo Phật có những sinh hoạt về tôn giáo nhưng đạo Phật không phải là tôn giáo, v́ đạo Phật không có một vị thượng đế tối cao hoá sinh muôn loài và có quyền ban thưởng, phạt ác.




2- Tín ngưỡng: Đạo Phật có những sinh hoạt tín ngưỡng nhưng đạo Phật không phải là tín ngưỡng để mọi người đến van vái, cầu xin những ước mơ dung tục của đời thường.




3- Triết học: Đạo Phật có một hệ thống tư tưởng được rút ra từ Kinh, Luật và Abhidhamma, được gọi là “như thực, như thị thuyết” chứ không phải là một bộ môn triết học “chia” rồi “chẻ”, “phán” rồi “đoán” như của Tây phương.




4- Triết luận: Đạo Phật có tuệ giác để thấy rơ Cái Thực chứ không sử dụng lư trí phân tích, lư luận. C̣n triết, c̣n luận là v́ chưa thấy rơ Cái Thực. Đạo Phật là đạo như chơn, như thực. Kinh giáo của đức Phật luôn đi từ cái thực cụ thể để hướng dẫn mọi người tu tập, nó không có triết, có luận đâu. Ngay “thiền” mà c̣n “luận” (thiền luận) là đă đánh mất thiền rồi.




5- Từ thiện xă hội: Đạo Phật có những sinh hoạt từ thiện xă hội nhưng không coi từ thiện xă hội là tất cả, để hy sinh cuộc đời đầu tṛn, áo vuông một cách uổng phí. Đạo Phật c̣n có những sinh hoạt cao cả hơn: Đó là giáo dục, văn hoá, nghệ thuật, tu tập thiền định và thiền tuệ nữa. Từ thiện xă hội th́ ai cũng làm được, thậm chí người ta c̣n làm tốt hơn cả Phật giáo, ví dụ như Bill Gates. C̣n giáo dục, văn hoá, nghệ thuật của đạo Phật là nền tảng Mỹ Học viết hoa (nội hàm các giá trị nhân văn, nhân bản) mà không một tôn giáo, môt chủ nghĩa, một học thuyết nào trên thế gian có thể so sánh được. Và đây mới là sự phụng hiến cao đẹp của đạo Phật cho thế gian. C̣n nữa, nếu không có tu tập thiền định và thiền tuệ th́ mọi h́nh thái sinh hoạt của đạo Phật, xem ra không phải là của đạo Phật đâu!




6- Cực lạc, cực hạnh phúc: Đạo Phật có nói đến hỷ, lạc trong các tầng thiền; có nói đến hạnh phúc siêu thế khi ly thoát tham sân, khổ lạc (dukkha), phiền năo của thế gian - chứ không có một nơi chốn cực lạc, cực hạnh phúc được phóng đại như thế.

florida80
10-24-2019, 20:15
- 8 vạn 4 ngàn pháp môn: Đạo Phật có nói đến 8 vạn 4 ngàn pháp uẩn (dhammakhandha) chứ không nói đến 8 van 4 ngàn pháp môn (dhammadvāra). Uẩn (khandha) ngoài nghĩa che lấp, che mờ và nghĩa chồng lên, chồng chất, c̣n có nghĩa là nhóm, liên kết, tập hợp ví như Giới uẩn (nhóm giới), Định uẩn (nhóm định), Tuệ uẩn (nhóm tuệ). Do từ uẩn (khandha) lại dịch lệch ra môn - cửa (dvāra), pháp môn nên ai cũng tưởng là có 8 vạn 4 ngàn pháp môn, tu theo pháp môn nào cũng được! Ai là người có thể đếm đủ 8 vạn, 4 ngàn cửa pháp này? C̣n nữa, xin lưu ư, 8 vạn 4 ngàn chỉ là con số tượng trưng, có nghĩa là nhiều lắm, đếm không kể xiết theo truyền thống tôn giáo và tín ngưỡng Ấn Độ cổ thời. Ví dụ 84 ngàn lỗ chân lông, 84 ngàn vi trùng trong một bát nước, 84 ngàn phiền năo, 84 ngàn cách tu...




8- Xin xăm, bói quẻ, cầu sao, giải hạn, xem ngày giờ tốt xấu: Những h́nh thức này không phải của đạo Phật. Trong kinh tụng Pāli có đoạn: “Sunakkhataṃ sumaṅgalaṃ supabhātaṃ suhuṭṭhitaṃ, sukhno ca suyiṭṭaṃ brahmacārisu. Padakkhinaṃ kāyakammaṃ vācākammaṃ padakkhinaṃ padakkhinaṃ manokammaṃ paṇidhī te padakkhinā...”




Có nghĩa là: Giờ nào (chúng ta) thực hành thân, khẩu, ư trong sạch; giờ đó được gọi là vận mệnh tốt, là giờ tốt, là khắc tốt, là canh tốt... Ngày đó gọi là có nghiệp thân phát đạt, nghiệp khẩu phát đạt, nghiệp ư phát đạt. Và nguyện vọng theo đó được gọi là nguyện vọng phát đạt. Người tạo nghiệp thân, nghiệp khẩu, nghiệp ư phát đạt như thế rồi sẽ được những lợi ích phát đạt (chữ phát đạt có thể có thêm nghĩa nhiêu ích).




9- Định mệnh: Đạo Phật có nói đến nghiệp, đến nhân quả nghiệp báo chứ không hề nói đến định mệnh. Theo đó, gây nhân xấu ác th́ gặt quả đau khổ, gây nhân lành tốt th́ gặt quả an vui - chứ không phải “cái tơ cái tóc cũng do trời định” như định mệnh thuyết của Khổng Nho hoặc định mệnh 4 giai cấp của Bà-la-môn giáo.




10- Siêu độ, siêu thoát: Không có bài kinh nào, không có uy lực của bất kỳ ông sư, ông thầy nào có thể tụng kinh siêu độ, siêu thoát cho hương linh, vong linh, chân linh cả. Thời Phật tại thế, nếu có đến nơi người mất, chư tăng chỉ đọc những bài kệ vô thường, khổ và vô ngă để thức tỉnh người sống; và hiện nay các nước Phật giáo Theravāda c̣n duy tŕ. Có thể có hai trường hợp:

- Nếu vừa chết lâm sàng th́ thần thức người chết vẫn c̣n. Vậy có thể đọc kinh, mở băng kinh, chuông mơ, hương trầm... để “thần thức người chết” hướng về điều lành... để thần thức tự tạo “cận tử nghiệp” tốt cho ḿnh.

- Nếu thần thức đă ĺa khỏi thân rồi – th́ họ đă tái sanh vào cơi khác rồi, ngay tức khắc. Khi ấy th́ gia đ́nh làm phước để chư tăng tụng kinh hồi hướng phước ấy cho người đă mất.




Cả hai trường hợp trên đều không hề mang ư nghĩa siêu độ, siêu thoát mà chỉ có ư nghĩa gia hộ, gia niệm, gia lực mà thôi. Tu dựa vào tha lực cũng tương tự như vậy, nhưng cuối cùng cũng phải tự lực: “Tự ḿnh thắp đuốc mà đi, tự ḿnh là ḥn đảo của chính ḿnh”.

Chư thiên chỉ có khả năng hoan hỷ phước và báo truyền thông tin ấy cho người quá văng mà thôi. Họ không có uy lực ban phước lành cho ai cả.




11- Huyền bí, bí mật: Giáo pháp của đức Phật không có cái ǵ được gọi là huyền bí, bí mật cả. Đức Phật luôn tuyên bố là “Như Lai thuyết pháp với bàn tay mở ra”; có nghĩa là ngài không có pháp nào bí mật để giấu kín cả!




12- Tâm linh: Ngày nay, người ta tràn lan lễ hội, tràn lan mọi loại điện thờ với những h́nh thức mê tín, dị đoan, sa đoạ văn hoá... mà ở đâu cũng rêu rao các giá trị tâm linh. Đạo Phật không hề có các kiểu tâm linh như vậy. Thuật ngữ tâm linh này được du nhập từ Trung Quốc. Và rất tiếc, tôi không hề t́m ra nguồn Phật học Pāli hay Sanskrit có từ nào tương thích với chữ “linh” này cả!

florida80
10-24-2019, 20:15
13- Niết-bàn: Nhiều người tưởng lầm Niết-bàn là ở một cơi nào đó, một nơi chốn nào đó; thậm chí là ở một thế giới ở ngoài thế gian này. Người nào t́m kiếm Niết-bàn kiểu ấy, thuật ngữ thiền tông có cụm từ “lông rùa, sừng thỏ” như ngài Huệ Năng đă nói rơ: “Phật pháp tại thế gian. Bất lư thế gian giác. Ly thế mịch bồ-đề. Cáp như tầm thố giác”. Thố giác là sừng thỏ. Và giác ngộ cũng vậy, chính ở trong khổ đau, phiền năo mới giác ngộ bài học được.




14- Bỏ khổ, t́m lạc: Tu Phật không phải là bỏ khổ, t́m lạc. Xin lưu ư cho: Khổ và Lạc chính là căn bản của phiền năo!




15- Tu để được cái ǵ! Có nhiều người nghĩ rằng, tu là để được cái ǵ đó. Xin thưa, được cái ǵ là sở đắc. Ai sở đắc? Chính là bản ngă sở đắc. Đạo Phật là vô ngă. Hăy xin đọc lại Bát-nhă tâm kinh.




16- Tu là sửa: Nếu tu là sửa th́ ḿnh đă từ “cái ta này” biến thành “cái ta khác”. Nếu tu là không sửa th́ cứ để nguyên trạng tham sân si như vậy hay sao? Xin thưa, sửa hay không sửa đều trật. Đạo Phật quan trọng ở Cái Thấy! Có Cái Thấy mới nói đến giác ngộ và giải thoát. Không có Cái Thấy này th́ tu kiểu ǵ cũng trệch hướng hoặc rơi vào phước báu nhân thiên.




17- Vía: Đạo Phật không có vía nào cả. Vía, hồn, phách là quan niệm của nhân gian. Ví dụ, ba hồn bảy vía. Ví dụ, nam thất, nữ cửu – nam bảy vía, nữ chín vía. Nếu là nam thất, nữ cửu th́ nó trùng với nam 7 khiếu, nữ 9 khiếu. Vía là phần hồn. Không có cái hồn, cái linh hồn tự tồn tại nếu không có chỗ nương gá. Vía không độc lập được. Như danh - phần tâm, sắc - phần thân – luôn nương tựa vào nhau. Chỉ có năng lực thiền định mới tạm thời tách ĺa danh ra khỏi sắc, như Cơi trời Vô tưởng của tứ thiền. Tuy nhiên, cơi trời Vô tưởng hữu t́nh này không phải là không có danh tâm mà chúng ở dạng tiềm miên. C̣n các Cơi trời Vô sắc th́ sắc không phải là không có, chúng cũng ở dạng tiềm miên. Thật đáng phàn nàn, Phật và Bồ-tát đều có “vía” cả! Và cũng thật là “đau khổ” khi trong lễ an vị Phật, người ta c̣n hô “Thần nhập tượng” nữa chứ!




18- Bồ-tát: Bồ-tát là âm của chữ Bodhisatta: Chúng sanh có trí tuệ. Vậy, chúng ta tạm thời bỏ quên “khái niệm Bồ-tát” quen thuộc trong kinh điển mà trở về với nghĩa gốc là “chúng sanh có trí tuệ”. Và như vậy, sẽ có hạng chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Thanh Văn; chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Độc Giác; chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Chánh Đẳng Giác. Ngoài 3 loại chúng sanh có trí tuệ trên – không có loại chúng sanh có trí tuệ nào khác.




19- Phật: Phật là âm của chữ Buddha, nghĩa là người Giác ngộ. Vậy chúng ta nên tạm thời bỏ quên “khái niệm Phật” từ lâu đă mọc rễ trong tâm thức mà trở về nghĩa gốc là bậc Giác ngộ. Vậy, có người Giác ngộ do nghe pháp từ bậc Chánh Đẳng Giác, được gọi là Thanh Văn Giác. Có người Giác ngộ do tự ḿnh tu tập vào thời không có đức Chánh Đẳng Giác, được gọi là Độc Giác. Có vị Giác ngộ do trọn vẹn 30 ba-la-mật, trọn vẹn minh và hạnh nên gọi là Chánh Đẳng Giác.

Không có vị Giác ngộ (Phật) nào ngoài 3 loại Giác ngộ trên.




20- Thể nhập: Tu là không thể nhập vào cái ǵ cả. Thể nhập là bỏ cái ngă này để nhập vào cái ngă khác. Căi ngă khác ấy có thể là ḍng sông, có thể là ngọn núi, có thể là một cội cây, có thể là một thần linh, thượng đế. Cái cụm từ “thể nhập pháp giới” rất dễ bị hiểu lầm. Khi đi, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái đi; khi nói, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái nói; khi ăn, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái ăn – th́ đấy mới đúng nghĩa “thể nhập pháp giới”, ngay giây khắc ấy, mọi tham sân, phiền năo không có chỗ để phan duyên, sanh khởi.

florida80
10-24-2019, 20:17
Tôn Giáo và Chân Lư


“Đây là một mẫu đối thoại ngắn giữa Thần học gia người Brazil,
Leonardo Boff, và Đức Đạt Lai Lạt Ma…


Tại một cuộc hội thảo bàn tròn về “Tôn giáo và tự do” có Đức Đạt Lai Lạt Ma và tôi cùng tham dự. Lúc tạm nghỉ, tôi hỏi ngài vừa tinh nghịch vừa tò mò:





“Thưa ngài, tôn giáo nào tốt nhất? ”



Tôi nghĩ ngài sẽ nói: “Phật giáo Tây tạng” hoặc “Các tôn giáo phương Đông, lâu đời hơn Ki-tô giáo nhiều”.


Đức Đạt Lai Lạt Ma trầm ngâm giây lát, mỉm cười và nhìn vào mắt tôi…


Điều này làm tôi ngạc nhiên vì tôi biết đây là một câu hỏi ranh mãnh.


Ngài trả lời:


“Tôn giáo tốt nhất là tôn giáo đưa anh đến gần Đấng tối cao nhất. Là tôn giáo biến anh thành con người tốt hơn”.


Để giấu sự bối rối của tôi trước 1 câu trả lời đầy khôn ngoan như thế, tôi hỏi:


“Cái gì làm tôi tốt hơn? ”


Ngài trả lời:


“Tất cả cái gì làm anh


Biết thương cảm hơn


Biết theo lẽ phải hơn


Biết từ bỏ hơn


Dịu dàng hơn


Nhân hậu hơn


Có trách nhiệm hơn


Có đạo đức hơn”.


“Tôn giáo nào biến anh thành như vậy Là tôn giáo tốt nhất”.



Tôi thinh lặng giây lát, lòng đầy thán phục, ngay cả bây giờ, khi nghĩ đến câu trả lời đầy khôn ngoan và khó phản bác:


“Anh bạn tôi ơi! Tôi không quan tâm đến tôn giáo của anh


Điều thật sự quan trọng đối với tôi là cách cư xử của anh đối với người đồng đẳng, gia đình, công việc, cộng đồng và đối với thế giới.


Hãy nhớ rằng vũ trụ dội lại hành động và tư tưởng của chúng ta. Quy luật của hành động và phản ứng không chỉ dành riêng cho vật lý.

Nó cũng được áp dụng cho tương quan con người.
Nếu tôi ở hiền, thì tôi gặp lành,
Nếu tôi gieo gió, thì tôi gặt bão.

Những gì ông bà nói với chúng ta là sự thật thuần túy.
Chúng ta luôn nhận được những gì chúng ta mong muốn cho người khác.
Hạnh phúc không phải là vấn đề số mệnh. Đó là vấn đề lựa chọn.”


Cuối cùng ngài nói:


“Hãy suy tư cẩn thận vì Tư tưởng sẽ biến thành Lời nói,


Hãy ăn nói cẩn thận vì Lời nói sẽ biến thành Hành động,


Hãy hành xử cẩn thận vì Hành động sẽ biến thành Thói quen,


Hãy chú trọng Thói quen vì chúng hình thành Nhân cách,


Hãy chú trọng Nhân cách vì nó hình thành Số mệnh,


Và Số mệnh của anh sẽ là Cuộc đời của anh.


… và …


"Không có tôn giáo nào cao trọng hơn Sự thật."

Đạt Lai Lạt Ma

florida80
10-24-2019, 20:17
Chân Lư









Phật tại tâm, Chúa ở trong ḷng

Phải đâu đi lễ mới thông công

Phải đâu vào chùa mới Phật tử

Nếu là miễn cưỡng cũng như không




Phật Chúa chứng cho ở tấm ḷng

Ḷng thành thiện ư chẳng ḥai công

Từ bi bác ái, sống đạo đức

Là đă đạt chân lư hiệp thông




Chùa chiền thánh thất với tượng h́nh

Chỉ là nhắc nhở với chúng sinh

Rằng sau những xa hoa phù phiếm

Hăy c̣n có đời sống tâm linh




Để ta biết hướng thượng dâng ḿnh

Biết mở ḷng quảng đại hy sinh

Ḥa đồng tôn giáo t́m chân lư

Soi rọi ḷng ta sáng đức tin




Để ta t́m đến đấng thiêng liêng

Khẩn cầu xin cứu rỗi b́nh yên

Cho nhân lọai khắp cùng thế giới

Nước mắt thôi rơi dứt lụy phiền

florida80
10-24-2019, 20:18
Bằng Ḷng Với Cuộc Sống!







Sau một thời gian cần cù và chắt chiu, một người đàn ông nọ đă trở thành người giàu có nhất trong ngôi làng nhỏ bé của ḿnh.
Từ lúc mua đươc một con lừa, anh ta mới có ư nghĩ làm một chuyến đi xa cho biết đó biết đây. Anh đến một ngôi làng khác lớn hơn ngôi làng của anh. Một ngôi nhà thật đẹp và sang trọng đập vào đôi mắt của anh. Sau khi ḍ hỏi, anh biết được đó là ngôi nhà của người giàu có nhất trong làng.

Anh bèn trở về ngôi làng nhỏ bé của ḿnh và quyết trí làm ăn, dành dụm để có thể may ra xây được một ngôi nhà đẹp hơn ngôi nhà mà anh vừa trông thấy ở ngôi làng bên cạnh. Không mấy chốc, tiền bạc dư dả, không những anh đă xây được một ngôi nhà sang trọng đẹp đẽ hơn mà c̣n mua được cả đàn ngựa và xe nữa.

Lần này, anh vượt qua các ngôi làng nhỏ để đến một đô thị lớn. Tại đây, đâu đâu anh cũng thấy những ngôi nhà đẹp và ngôi nhà nào cũng đẹp hơn ngôi nhà của anh. Anh nghĩ bụng: cho dẫu có lao nhọc cả quăng đời c̣n lại, anh cũng không tài nào có thể xây được một ngôi nhà đẹp như thế.

Anh bèn tiu nghỉu đánh xe quay lại ngôi làng cũ của ḿnh. Nhưng rủi thay, xe gặp tai nạn, anh đành phải bỏ chiếc xe để leo lên lưng ngựa cố gắng chạy về ngôi làng cũ của ḿnh. Nhưng dọc đường, v́ mệt mỏi và đói lả, ngựa cũng lăn ra chết. Người đàn ông chỉ c̣n biết lủi thủi đi bộ về nhà.

Đêm đến, giữa sa mạc, anh nh́n thấy một ánh lửa bập bùng từ xa. Anh nấn ná t́m đến và khám phá ra túp lều của một vị ẩn sĩ. Vào trong túp lều, người đàn ông mới nhận ra rằng có lẽ trong đời anh, chưa bao giờ anh thấy có cảnh nghèo nàn cùng cực hơn.

Anh ái ngại nh́n nhà tu hành rồi thắc mắc: "Thưa ông, làm sao ông có thể sống được trong cảnh cùng cực như thế này?".

Nhà ẩn sĩ mỉm cười đáp: "Tôi bằng ḷng với cuộc sống... Thế c̣n ông, xem chừng như ông không được thỏa măn về cuộc sống của ông cho lắm". Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết tôi không được thỏa măn?". Nhà ẩn sĩ nh́n thẳng vào đôi mắt của người đối diện rồi thong thả nói: "Tôi nh́n thấy điều đó trong đôi mắt của ông. Đôi mắt của ông cứ chạy theo giàu sang, nhưng sự giàu sang không bao giờ đến với ông... Ông hăy nh́n cảnh hoàng hôn. Ông có thấy những ánh sáng yếu ớt đang chiéu rọi trên cánh đồng không? Chúng tưởng ḿnh đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không mấy chốc, các ngôi sao mọc lên, và những tia sáng hoàng hôn biến mất. Những ánh sao tưởng chúng đang soi sáng cả bầu trời, nhưng khi mặt trăng vừa ló rạng, th́ những ánh sao ấy cũng bắt đàu tắt ngụm. Vầng trăng sáng kia tưởng ḿnh soi sáng cả trái đất, nhưng không mấy chốc, mặt trời mọc lên và mọi thứ ánh sáng của đêm đen đều biến mát. Nếu những thứ ánh sáng trên đây đều biết suy nghĩ về những điều ấy, th́ có lẽ chúng sẽ t́m thấy nụ cười đă đánh mất".

Nghe câu chuyện ví von của nhà hiền triết, người đàn ông mở miệng mỉm cười, nhưng nỗi buồn vẫn c̣n thoáng trên gương mặt ông.

Vị ẩn sĩ tiếp tục câu chuyện: "Ông cso biết rằng sánh với tôi, ông là vua không?". Người đàn ông tự nhiên so sánh căn nhà của ḿnh với túp lều của vị ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là điều mà vị ẩn sĩ muốn nói đến... Ông cầm chiếc đèn đưa lên cao và mời người đàn ông đến gần bên ḿnh.

Dưới ánh đèn, người đàn ông mới nhận ra rằng vị ẩn sĩ là người không c̣n ngay cả đôi chân để có thể di chuyển một cách b́nh thường.




(Theo Webcamdong )



at 11:17 AM

florida80
10-24-2019, 20:18
Đối ngoại hữu kỳ tâm, đối nội vô tâm giả”.

(Người có trái tim ở bên ngoài,

bên trong lại không có tim)




Năm 1597, lệnh bắt đạo trên đất Nhật thật gắt gao. Chỉ trong một tuần lễ, mọi cơ sở Công Giáo đều bị triệt hạ, giáo sĩ bị bắt gần hết, giáo dân bị phân tán và khủng bố tàn tạ.

Tại vùng Odawara, Kamakura, người ta bắt được 2 linh mục trẻ tuổi là Simauchi và Uzawa cùng nhiều ảnh tượng giải về Tokyo. Quan đại thần Tsukamoto nhặt trong đống ảnh tượng một mẫu ảnh: người ǵ mà để trái tim ra ngoài !




Quan đại thần Tsukamoto là một nhà nho uyên bác có óc thực tế, thích t́m hiểu. Ông cầm mẫu ảnh trái tim coi qua rồi vứt vào sọt rác; nhưng đến tối, ông nhớ lại và nghĩ bức ảnh kỳ lạ kia hẳn có một ư nghĩa nào đó. Ông lượm lại bức ảnh để trên bàn và suy nghĩ. Trời đă về khuya mà quan vẫn ngồi bất động một ḿnh với bức ảnh trước mặt. Măi đến gần một giờ sáng, vị đại thần mới thở ra nhẹ nhàng khoan khoái, tay cầm bút lông ghi dưới bức ảnh mấy chữ : "đối ngoại hữu kỳ tâm - đối nội vô tâm giả". Từ đó quan đại thần Tsukamoto đặt bức ảnh Trái Tim trên bàn làm việc một cách kính cẩn.

Một hôm, người bạn tên Osaki đến chơi, hỏi :

- Bạn lại thích ảnh tượng của bọn tà đạo rồi sao ?

Quan đại thần Tsukamoto trả lời :

- Đứng về mặt chính trị của triều đ́nh th́ tôi không dám phản kháng. Nhưng về mặt văn hóa và nhân đạo th́ tôi rất thích bức ảnh này. Phải chăng bức ảnh này đă nói lên chương tŕnh và hành động cùng lối xử thế tổng quát của Kitô giáo. Để ông bạn coi : đối với thiên hạ, tha nhân bên ngoài th́ "Hữu Tâm", c̣n với bản thân ḿnh th́ "Vô Tâm". Cho nên họ mới vẽ trái tim để ra ngoài... Nghĩa là phải đem hết trái tim của ḿnh mà phục vụ xă hội, giúp ích cho đời ; c̣n về phần ḿnh th́ hy sinh xả kỷ, đừng bao giờ lo riêng cho ḿnh, phải diệt cái ngă vị kỷ. Đem hết trái tim ra giúp đời giúp người. Nội bức ảnh nầy tôi thấy đầy đủ hơn cả cái học Từ Bi của Phật, khoan dung hơn cái Nhân Thứ của Khổng, cao siêu hơn cái Vô Ngă của Lăo, mạnh mẽ hơn cái học Dũng thuật của Thần Đạo Nhật bản vậy. Một tôn giáo dạy phụng sự nhân loại, yêu thương mọi người, c̣n bản thân ḿnh th́ không màng tới, không quan tâm đến tư lợi, th́ quả là chính đạo.




Ông Osaki cảm phục sự diễn đạt của bạn. Không ngờ Đạo Công Giáo lại hàm chứa một triết lư nhân sinh cao siêu như vậy. Từ đó hai ông trở nên những người bạn chí thân và đă âm thầm nhận phép Rửa Tội, đồng thời vận động triều đ́nh thả hai linh mục... (Trích "Phúc")




Thánh Tâm (聖 心) c̣n gọi là “Rất Thánh Trái Tim” nghĩa là trái tim thuộc về Đức Chúa (hoặc Đấng thiêng liêng). Khi nói về Thánh Tâm Chúa Giêsu là chúng ta phải luôn luôn hiểu bao gồm cả con người Chúa Kitô. Việc tôn thờ Thánh Tâm là ṇng cốt của Đạo Công Giáo, như các Đức Piô XI và Piô XII đă nói: “Tôn thờ Thánh Tâm Chúa Giêsu là điểm cốt yếu của đạo chúng ta (summa religionis nostrae)”. Trong việc tôn thờ này, đức tin Kitô giáo vẫn nguyên tuyền v́ đưa con người tới Chúa Ba Ngôi nhờ sự hợp nhất với Chúa Kitô, Đấng Trung Gian.





Việc tôn thờ Thánh Tâm Chúa Giêsu, mời gọi chúng ta theo gương Người. Hiến dâng cho Thánh Tâm Chúa, v́ trong Thánh Tâm Chúa, chúng ta t́m được t́nh yêu thúc đẩy chúng ta yêu mến Chúa và tận hiến hoàn toàn cho tha nhân. Đúng như câu nói của vị quan người Nhật: “Đối ngoại hữu kỳ tâm, đối nội vô tâm giả”.




Sưu tầm

florida80
10-24-2019, 20:19
Buổi sáng nọ, nơi góc đổ rác chung của cả khu nhà tự dưng xuất hiện một đôi giày cũ c̣n khá tốt. Giày được đặt trong một cái hộp với tờ giấy ghi chú, nét chữ nắn nót “đồ c̣n tốt, ai cần xin cứ tự nhiên”.




Ở mấy nước tư bản giăy chết, việc đem bỏ đi đồ dùng c̣n xài tốt không lạ, nhưng cách nhường lại cho người khác sử dụng với tất cả sự ân cần là một cung cách đáng ngưỡng mộ. Đôi giày cũ khi đặt vào hộp, gửi tặng mơ hồ vào cơi nhân gian, được chủ nhân ân cần đi đánh xi lại, mới và đẹp, ai nh́n cũng thú vị. Vậy mà mấy ngày sau mới có anh Mễ làm nghề đổ rác đến lấy, rồi để lại chữ “cám ơn”. Đôi giày nằm liên tục mấy ngày, v́ những người trong khu nhà không ai muốn giành lấy phần của người có thể khó khăn hơn ḿnh.

Thỉnh thoảng thấy trong đời có sự ân cần làm lay động, lại chợt nhớ Sài G̣n với tất cả không gian từng rất ân cần của nó, một không gian mà giờ đây nhắc lại như một thứ của quư đang mất dần, phai dần, dư niệm của nhiều thế hệ.




Sài G̣n ân cần trong trí nhớ đơn giản lạ. Đôi khi chỉ là chuyện người qua đường trú mưa được chủ nhà mời vào ngồi v́ sợ kẻ lạ bị ướt. Đôi khi v́ một thùng trà đá để trước cửa để giúp bá tánh lỡ đường giải khát trưa hè. Có đi đến tận những thành phố, hỏi đường đi bị tính tiền, mới biết Sài G̣n đă từng ân cần thế nào. Sài G̣n ân cần và vô tư đến mức từng thấy người say nắng ngất xỉu bên đường, không ai biết ai cứ xúm vô cạo gió, lấy thuốc cho uống để giúp khách qua đường có sức đi tiếp.




Mới hôm rồi, may mắn đọc được một câu chuyện của người Sài G̣n mà ḷng mát dịu. Lại thấy thương người đất miền Nam không quen nói trôi chữ, chỉ có tấm ḷng. Một anh trên facebook kể rằng anh đi làm thêm kiếm tiền đi học, chạy bàn rửa chén cho một đôi vợ chồng ở Sài G̣n. Một hôm lỡ tay làm bể hết nguyên chồng tô dĩa, anh lính quưnh không biết làm sao th́ bất chợt bà chủ chạy vô nh́n thấy. Bà sững người, chưa kịp la đă dặn “nếu chồng cô có xuống thấy th́ nói tại cô làm bể, chứ không ổng chửi chết”. Vừa quay lưng th́ ông chủ chạy từ trên lầu xuống, nh́n đống tô dĩa nát bấy mà thất thần, rồi dặn “nếu vợ chú vô hỏi, th́ nói chú làm bể nghe, chứ không bả chửi chết”. Người làm công đó mang kỷ niệm ngọt ngào và xúc động đó kể lại trên nhật kư của ḿnh, làm không biết bao người đọc rưng rưng, tŕu mến.




Sự ân cần là cách mà con người thấu hiểu đời sống, đối đăi bằng ḷng chân thành của ḿnh. Bước đi vài dặm trong một đất nước, có thể thấy sự ân cần cho con người đang ở mức nào. Việt Nam hôm nay có những thành phố lớn hơn, con người cao sang hơn, đại lộ đi bộ to rộng hơn… nhưng sự xua đuổi người nghèo khó cũng quyết liệt hơn. Sự ân cần như chỉ c̣n trú ngụ loanh quanh với giai cấp dưới, ở những thị dân ít học được thói cao sang. Nhiều cao ốc được dựng lên, nhưng không mấy cái có lối đi của người khuyết tật. Nhà vệ sinh công cộng phải xây đắt tiền như tượng đài, nhưng hầu như không có cái nào dành cho phụ nữ có thai hay cho người già yếu. Trong sự rực rỡ của đất nước này hôm nay, đă nhàn nhạt ân cần của người với người. Sự chói lọi chỉ số phát triển vẫn kèm theo khoảng tối đen mù ḷa sau lưng nó.




Thường dân hay bọn con buôn lạnh nhạt ân cần trong đời th́ đă đành, đến phận Tỳ kheo cũng la liếm vuốt ve thế tục, mất cả ân cần với thế nhân th́ chúng sinh chỉ c̣n biết thở dài. Nghe lời ông Thích Thanh Quyết, đại biểu quốc hội, ngợi ca các mức oan khiên trong xă hội là “hợp lư” đă lắm chối tai, lại c̣n nghe ông nhấn mạnh sao không ca ngợi các cơ quan điều tra tố tụng đă kiểm soát giỏi mức oan sai “hợp lư” này.

florida80
10-24-2019, 20:20
Uống một ly nước, Đức Phật c̣n dạy rằng đừng quên có đến 84.000 sinh linh trong ly nước đó đă phải hy sinh cho người đời thụ hưởng. Và dù những sinh linh đó nhỏ bé vô h́nh đến mức nào, lời Phật dạy cũng chưa bao giờ cho rằng “hợp lư”. Lẽ nào mũ ni của ông Quyết đă kéo quá sâu vào thế tục, che kín tai để không c̣n nghe được tiếng khóc ngất của cha mẹ già và của tử tù Hồ Duy Hải (1985), hay lời trăn trối của cả gia đ́nh tù nhân Nguyễn Văn Tràng (1988) xin được tự thiêu để ṭa án phải công tâm xét lại, minh oan. Sự ân cần với từng chúng sinh là tâm đức không thể thiếu với đệ tử của Phật, bằng không chỉ đáng gọi là kẻ giả danh, mua bán niềm tin.




Sự ân cần hôm nay cũng có thể được nh́n thấy, nhưng là thứ chiêng trống mua vui lạ lẫm. Tỉnh Vĩnh Phúc hôm nay “ân cần” bỏ ra 300 tỉ đồng để xây một khu Văn miếu thờ và tôn vinh Khổng Tử bằng tiền thuế của nhân dân – như tiền nhà của lũ quan lại. Khổng tử chỉ có thể mang trái tim kẻ ác mới đành ḷng bệ vệ xưng danh nơi mà cả vùng có đến gần 12.000 gia đ́nh nghèo khốn khó. Thậm chí chỉ có 24% trong số 14.000 gia đ́nh thuộc loại chính sách của chế độ là có được nước sạch để dùng. Cả tỉnh cũng có gần 20.000 gia đ́nh không có nhà vệ sinh tiêu chuẩn và nước sạch để sinh hoạt. Vậy mà sự ân cần th́ được dâng cho tượng gỗ và bộ mặt trơ cứng của chính quyền. C̣n nhân dân th́ chỉ được quyền xao xác lặng im nghe diễn văn.




Chợt nhớ Sài G̣n ghê. Nhớ Sài G̣n qua tiếng rao bán xôi giản dị của bà cụ đội khăn đi bộ từ quận 8 tới tận quận 5, với những gói xôi bán chỉ 5000 đồng, mắt lạc thần khi thấy bóng dân pḥng. Nhớ ánh mắt bà hấp háy cười, hỏi có muốn cho thêm đường không, có vừa miệng không. Trái tim ân cần đó, đáng để xây cả miếu đền để thương nhớ và tôn vinh những con người cần lao đất Việt, mà chẳng cần phải t́m kiếm, cống nạp xa xôi

florida80
10-24-2019, 20:20
Những Viên Kim Cương "Huyền Thoại" Trong Lịch Sử






Kim cương th́ vốn vô cùng đắt giá và những viên kim cương dưới đây th́ dù có tiền cũng khó ḷng mua nổi chúng.



Người ta thường nói “Kim cương là vĩnh cửu” v́ một viên kim cương tượng trưng cho t́nh yêu bất diệt, sự trong trắng và sức mạnh. Là một kim loại quư có nguồn gốc từ lâu đời, kim cương được đánh giá dựa trên bốn đặc điểm khác nhau gọi là 4 C – Carat, Color, Cut và Clarity (Khối lượng, màu sắc, sự tinh xảo của vết cắt và độ thuần chất).

Theo đó, một số viên kim cương đă trở nên vô cùng nổi tiếng nhờ vẻ đẹp “trời cho” và cũng bởi v́ nó gắn liền với tên tuổi của những người nổi tiếng trong lịch sử. Cùng xem một lượt danh sách những viên kim cương đă được xếp vào hàng “huyền thoại” này nhé.




1. Kim cương vàng Tiffany









Đây là một trong những viên kim cương màu vàng lớn nhất từng được phát hiện. Khối kim cương thô nặng 287,42 cara (58,93 g) được t́m thấy vào năm 1878 tại mỏ Kimberley ở Nam Phi. Hiện nay, nó thuộc quyền sở hữu của hăng trang sức nổi tiếng nhất nước Mỹ - Tiffany & Co - khi hăng này mua nó vào năm 1887 trong một đợt bán đấu giá những bảo vật của hoàng gia Pháp. Viên kim cương này nguyên là ṿng cổ của Hoàng hậu Eugenie với khối lượng ước tính là 128,54 cara (26,35 g), một vật báu vô cùng quư giá lúc bấy giờ.




2. Kim cương Centenary









Thuộc quyền sở hữu của hăng chế tác kim cương nổi tiếng De Beers, viên kim cương Centenary này được tạo ra nhân kỷ niệm 100 năm ngày thành lập hăng. Từ một viên kim cương thô rất lớn nặng tới 599 cara (122,81 g) được phát hiện tại một hầm mỏ của hăng vào năm 1986, người ta đă phải mất 154 ngày để chế tác nó và tác phẩm cuối cùng ra đời nặng 275,85 cara (56,55 g) với 247 mặt cắt lấp lánh tuyệt đẹp.

Sau này, hăng De Beers đă cho ṭa tháp London mượn để trưng bày nhưng theo lời đồn th́ nó đă bị bí mật đem bán đi mất v́ trong nhiều năm mà chưa ai từng được nh́n thấy nó tại đây. De Beers không b́nh luận ǵ và chỉ phát biểu là họ tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng trong vấn đề này.




3. Kim cương Hy vọng









Kim cương Hy vọng là viên kim cương lớn màu xanh đậm, nặng 45,52 cara (9,33 g) hiện được đặt trong Bảo tàng lịch sử tự nhiên Smithsonian tại Washington. Nó vô cùng nổi tiếng với lời nguyền của ḿnh. Truyền thuyết cho rằng viên Kim cương hy vọng đă bị trộm từ một bên mắt của tượng điêu khắc nữ thần Sita và lời nguyền về nó được “thêm thắt” vào đầu thế kỷ 20 để cho thêm tính huyền bí và làm tăng giá trị trên thị trường.



Nh́n b́nh thường th́ nó có màu xanh là do một lượng nhỏ chất boron trong cấu trúc tinh thể của nó c̣n khi chiếu bằng ánh sáng tím, nó sẽ phô diễn sắc đỏ nổi bật vô cùng ấn tượng.

florida80
10-24-2019, 20:21
4. Kim cương Orlov









Viên kim cương Orlov hay c̣n gọi là Orloff nặng 194 cara (39,77 g) là một phần trong bộ sưu tập kim cương của điện Kremlin ở Moscow, Nga và được nạm trên vương trượng quyền uy của nữ hoàng Catherine Đại đế. Nguyên gốc của nó được cho rằng là viên kim cương ở mắt của một bức tượng thần Hindu tại ngôi đền ở miền Nam Ấn Độ từ thế kỷ 18 rồi bị trộm bởi một viên lính đào ngũ người Pháp.



Đây là một viên kim cương rất quư hiếm trong lịch sử v́ nó vẫn c̣n giữ nguyên được cách chế tác theo h́nh hoa hồng đặc trưng theo phong cách Ấn Độ xưa. Màu sắc của nó là trắng ánh lên sắc xanh lá cây nhạt vô cùng độc đáo và ấn tượng.




5. Kim cương Regent










Được phát hiện tại Ấn Độ vào năm 1698, viên kim cương Regent (quan nhiếp chính) nặng 140,6 cara (28,83 g) với màu sáng trắng pha chút sắc xanh nhạt lấp lánh và những vết cắt đạt đến độ hoàn mỹ đă từng giúp nó vinh danh là viên kim cương đẹp nhất trên thế giới.



Đây cũng là một viên kim cương danh giá khi được rất nhiều bậc vua chúa chọn lựa làm món đồ trang sức cho ḿnh như trên vương miện của vua Louis XVIII, Charles X, Napoleon III rồi c̣n được nạm trên chuôi kiếm của Napoleon Bonaparte. Từ năm 1887, nó được đem trưng bày trong bộ sưu tập những bảo vật của hoàng gia Pháp tại viện bảo tàng Lourve. Tên gọi của nó có nguồn gốc từ công tước Orleans Phillippe II, viên quan nhiếp chính của vị hoàng đế trẻ tuổi Louis XV.





6. Viên kim cương Spoonmaker








Viên kim cương nặng 86 carat (17,63 g) mang h́nh quả lê này là niềm tự hào của viện bảo tàng cung điện Topkapi, Thổ Nhĩ Kỳ và là vật trưng bày có giá trị nhất của Kho bạc hoàng gia. Được bao quanh bởi hai ṿng viền ngoài gồm 49 viên kim cương nhỏ khác, đây thực sự là một báu vật tuyệt mỹ “có một không hai” trên đời.

Nguồn gốc xuất xứ của nó th́ khá mù mờ, phần lớn là truyền thuyết hay lời đồn thổi. Cái tên kỳ lạ “Spoonmaker” th́ được cho là do người t́m ra nó vốn có nghề làm th́a hoặc bởi v́ h́nh dạng của nó giống như phần bầu của chiếc th́a vậy.




7. Kim cương Sancy









Viên kim cương nặng 55 carat (11,28 g) với sắc vàng nhạt tuyệt đẹp này lúc đầu thuộc về sở hữu của Charles the Bold, công tước xứ Burgundy. Thế nhưng, nó lại được đặt theo tên của người chủ sau này, ngài Seigneur de Sancy, viên đại sứ Pháp tại Thổ Nhĩ Kỳ vào cuối thế kỷ 16. Vào năm 1664, Sancy đă đem bán nó cho vua James I của Anh.

Năm 1688, vua James II, vị vua cuối cùng của triều đại Stuart của Anh đă bỏ trốn cùng nó đến Paris và trong cuộc cách mạng Pháp, tung tích của viên kim cương này đă hoàn toàn mất dấu. Cho măi đến năm 1828, người ta mới lại nghe tin về nó và sau nhiều cuộc mua bán trao tay giờ th́ nó đang yên vị tại pḥng tranh Apollo thuộc viện bảo tàng Louvre của Pháp.

florida80
10-24-2019, 20:21
8. Ngôi sao lớn của Châu Phi









Nguyên gốc của nó là viên Cullinan, viên kim cương thô lớn nhất trong lịch sử từng được t́m thấy vào năm 1905 tại Nam Phi (nặng tới 3106,75 carat tương đương 636,95 g ). Tên gọi Cullinan được đặt theo tên của người chủ sở hữu công ty khai thác mỏ.









Sau này, nó được cắt thành 105 viên đá quư khác nhau. Trong đó, viên Cullinan I nặng 530 carat (108,66 g) là viên lớn nhất và cũng được biết đến với cái tên “Ngôi sao lớn của châu Phi”.

Vào năm 1907, nó được đem trao tặng cho vua Edward VII của Anh và được vinh dự gắn vào chiếc vương trượng hoàng gia. Hiện nay, nó đang được bảo quản và lưu giữ cùng với những bảo vật quư giá khác của Hoàng gia Anh tại tháp London.




10. Kim cương Darya-ye Noor









Viên kim cương Darya-ye Noor (Ánh sáng đại dương) ước tính nặng khoảng 182 carat (37,31 g) với sắc hồng nhạt có lẽ là loại kim cương hiếm có nhất được t́m thấy. Là viên đá quư được gắn trang trí trên vương miện của vua Iran, hiện nó đang được trưng bày tại Ngân hàng trung ương của Iran đặt tại Tehran.

Vào năm 1739, Nader Shah của Ba Tư đă vào xâm lược miền Bắc Ấn Độ, chiếm thành phố Delhi. Toàn bộ kho báu huyền thoại của vương triều Mughals bao gồm viên Darya-ye Noor và cả ngai vàng đă lọt vào tay Nader Shah. Sau đó, toàn bộ số của cải này được vận chuyển đến Iran và đă ở đây cho đến tận bây giờ.




11. Kim cương Koh-i-Noor









Viên Koh-i-Noor (Ánh sáng của núi) là viên kim cương trắng huyền thoại với một lịch sử đầy sóng gió mà nguồn gốc cũng thuộc về vương triều vĩ đại Mughal. Sau này, có rất nhiều cuộc chiến tranh giành nó của các vị vua chúa Ba Tư, Mughal, Afghanistan, Sikh và nước Anh trong suốt chiều dài lịch sử.

Cuối cùng, nó đă thuộc quyền sở hữu của Công ty Đông Ấn và rồi được nạm trên vương miện của nữ hoàng Victoria vào năm 1877. Hiện nay, nó là một phần trang sức ở vương miện của nữ hoàng Elizabeth và được trưng bày tại ṭa tháp London để du khách có dịp tận mắt ngắm nh́n vẻ đẹp tuyệt vời của nó.

florida80
10-25-2019, 21:08
Wednesday, October 16, 2019




"Già" Rồi, Yêu Thôi!









Cái tuổi dở dở ương ương khi yêu đương chẳng c̣n mang lại những điều mới lạ khi cảm xúc trong ta đă bắt đầu chai sạn và ngỡ ngàng nhận ra ḿnh “già” mất rồi… Để giờ bạn bè ta cứ phải nhắc nhở hoài: “Già rồi, yêu thôi”!







Khi tuổi không c̣n trẻ nữa, khi t́nh yêu đi qua cũng chẳng thể lưu lại được những mộng mơ ngày nào, khi bản thân sắp tự đốt cạn hết chút nhiệt huyết c̣n sót lại trong cảm xúc, ít nhất hăy hết ḿnh yêu một lần.



Bởi trải nghiệm t́nh yêu có khi nào là muộn đâu?



Như những người đă không c̣n trẻ, khoảng thời gian trưởng thành đă biến họ trở thành những con người khác. Cảm xúc thay đổi, lư trí thay đổi, và ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi. Hoàn toàn không giống với những người trẻ, họ có một trái tim cứng cáp hơn, và có một quá tŕnh lớn lên phức tạp hơn. Chắc hẳn không thể thiếu đau thương.




Thế nên, chưa nói đến yêu đương, ngay cả cảm xúc cựa quậy trong tâm hồn cũng dần dần trở nên chai sạn đi nhiều lắm.



Khi không c̣n trẻ nữa, khoang chứa t́nh cảm trở nên nguội lạnh, dường như ư thức tự động đóng lại để lười biếng không muốn chứa thêm bất cứ h́nh bóng nào nữa, cũng chẳng thể bận tâm nhiều đến việc yêu thương.



Khi không c̣n trẻ nữa, có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lại càng có nhiều trở ngại cần phải vượt qua. Những mối quan tâm nhộn nhạo đời thường xâm chiếm hết khoảng trống quư báu.





Chẳng c̣n chỗ để dành cho những cảm xúc yêu đương, c̣n thời gian th́ cứ liên tục trôi đi chẳng hẹn trước, cơ hội bắt đầu một t́nh yêu cũng lặng lẽ mà lần lượt vuột mất, đến khi mỏi quá dừng lại th́ bên cạnh ḿnh chẳng c̣n ai nữa. Cảm giác đơn độc xuất phát từ đó, để rồi bất chợt sau đó lại ước ao có ai đó bên cạnh.




Đừng hiểu nhầm ư của tôi. Tôi nói không c̣n trẻ, không có nghĩa là đă già, càng không phải đă đi qua hết tuổi trẻ. Chỉ là cách nói tự trào phúng của chính những người đă vượt qua giai đoạn trưởng thành, và chững lại giữa bản lề lát cắt một phần cuộc đời. Những người mang trong ḿnh vô vàn nỗi niềm, vô vàn nỗi ưu tư, v́ đă vượt qua một thời gian dài và đối mặt với quá nhiều biến động để thoát kén.




Họ có thể vẫn c̣n trẻ về tuổi tác, nhưng tâm hồn th́ đă không c̣n kịp trẻ nữa. Và họ đôi khi cứ tự an ủi bản thân rằng, t́nh yêu mănh liệt chỉ ở cái độ tuổi ô mai vô lo vô nghĩ, rằng họ đă qua cái thời kỳ mà cả trái tim lẫn tâm hồn đều rạo rực những cảm xúc ngây ngô.



Nhưng không phải đâu, ai cũng vậy, ở tuổi nào cũng vậy, đến một lúc nào đó, trong một khoảng thời gian nào đó, nhất định sẽ cảm thấy khao khát yêu thương hơn bao giờ hết.










Hăy dang rộng cánh tay mà đón nhận t́nh cảm đi. Đừng để cảm xúc chết hết, đừng bỏ lỡ cho ḿnh cơ hội t́m được người yêu thương thật ḷng.




Bạn có thể 22 tuổi, 24 tuổi, 26 tuổi, thậm chí 30 tuổi cũng chẳng sao. Đừng v́ bất cứ lư do ǵ mà tŕ hoăn thêm nữa.



Bạn có thể nói với tôi, rằng kể cả bạn muốn yêu nhưng đâu phải lúc nào cũng có cơ hội, bạn có thể nói với tôi rằng t́nh yêu đâu phải cứ muốn là được. Thực ra t́nh yêu dễ t́m lắm, chỉ cần bạn đủ tinh tế, đủ chân thành, đủ kiên nhẫn và tự tin để phát hiện ra nó.





Đừng v́ đă không c̣n trẻ mà tự tước bỏ đi của bản thân ḿnh quyền được yêu thương.



Đừng v́ đă không c̣n trẻ mà để lư trí lấn lướt quá nhiều, cho rằng chẳng cần đến t́nh yêu mà cũng có thể hạnh phúc.



Đừng v́ đă không c̣n trẻ mà lo sợ sẽ bị tổn thương mà không dám kiếm t́m, đừng sợ cảm giác tuyệt vọng mà cứ dần dà bỏ lỡ cơ hội.



Đừng v́ đă không c̣n trẻ mà băn khoăn cái này, dè chừng cái kia, để rồi sau này nh́n lại mới thấy ân hận.



Đừng v́ không c̣n trẻ mà khắc nghiệt với t́nh yêu.



Đừng v́ đă không c̣n trẻ mà cố lừa dối bản thân để nhắm mắt đưa chân bước qua mọi cơ hội kiếm t́m hạnh phúc.




Bởi bạn biết đấy, xung quanh bạn c̣n có rất nhiều người yêu mến bạn. Họ chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi. Vậy nên những người không c̣n trẻ tuổi của tôi ơi, hăy lạc quan lên và yêu đi.



C̣n điều ǵ phải chần chừ nữa đâu? “Già” rồi, yêu đi thôi!

florida80
10-26-2019, 22:14
Tất Cả Sức Mạnh




Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền t́m cách đẩy nó ra khỏi đống cát.









Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đă vậy bàn tay của cậu c̣n bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.

Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dơi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: “Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của ḿnh?”.

Cậu bé thổn thức đáp: “Có mà! Con đă dùng hết sức rồi mà bố!”.




“Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đă không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đă không nhờ bố giúp”.


Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.











Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng quí! Nhưng bạn đang có những “tảng đá lớn” cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy ḿnh không đủ khả năng để loại bỏ nó?

Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự ḿnh làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta c̣n nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn ḷng giúp đỡ chúng ta.

florida80
10-26-2019, 22:15
Tôi Xin Đưa Em Đến Hết Cuộc Đời









Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quư hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.


1. Cảnh nghèo




Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một ḷng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn th́ nó mới qua được vận hạn.




Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương ṿng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng t́m mối nhân duyên cho anh.




Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị v́ muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi.




Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai c̣n chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đ́nh, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.




V́ thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền th́ để dưỡng bệnh cho cha, c̣n đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”.




Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của ḿnh vào ḷ lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”.




Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngơ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực ḿnh; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với ḿnh chỉ v́ cứu tôi và cứu gia đ́nh này thôi ư!




Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay ḿnh cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha ḿnh , tự buông tấm khăn đỏ che đầu ḿnh, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.




Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.

florida80
10-26-2019, 22:15
2. Cười xót xa




Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là chị gái.




Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, th́ cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.




Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.




Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vă đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức ḿnh mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng năo, lở loét v.v…




Dần dà, những t́nh cảm anh dành cho chị vượt quá t́nh cảm dành cho mẹ ḿnh. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đă ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi ḿnh: “Đây là hôn nhân của ḿnh ư, đây là chồng của ḿnh ư?”.




Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: “Cô con dâu, cô con dâu, làm cái ǵ? Tắt đèn, thổi nến, lên giường…”




Chị không biết trong ḷng ḿnh là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói:




“Chị ơi, em yêu chị!”.




Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nh́n gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.




.................... ....................




3. An ủi nhỏ nhoi




Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay.




Sau khi bố mẹ chồng chửi bới căi vă ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị c̣n vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.




Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày c̣n ở nhà chị từ nhỏ đă giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở ǵ chị cũng đă nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.




Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:




“Nó hăy c̣n nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hăy đợi lúc nó trưởng thành”.




Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.




Chị là người phụ nữ trọng t́nh nghĩa, chưa từng hứa ǵ, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra ḿnh rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh?




Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng b́nh lặng giữa t́nh chị em sâu nặng, t́nh yêu bao la như t́nh mẫu tử bền chặt.




Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học Sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lư, lại một lần nữa đưa anh tới trường.




Chị nh́n cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy th́, do chính tay ḿnh nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hăy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều ǵ nữa.




Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”.




Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn b́nh thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nh́n thấy. Khóe cười ấy không phải v́ câu nói của anh, mà v́ những ǵ chị bỏ ra, đă được đáp đền lần đầu.




.................... .................... ....

florida80
10-26-2019, 22:16
4. Kiếp này




Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi.




Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.




Lúc đó chị đă 29 tuổi.




Ở quê, người như chị đă là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại c̣n cho anh thoát li đi học, thế coi như là đă quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa.




Bây giờ anh đă đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng ḿnh có về nữa hay là không về nữa!




Chị cũng không biết trong ḷng ḿnh là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao th́ mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là ḿnh đang v́ câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của ḿnh đang ở xa; chị cứ chờ.




Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đă từng.




Cuối cùng cũng đă đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đă là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhă hiểu biết.




C̣n chị, dăi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đă sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.




Trong ḷng chị chỉ c̣n coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đă nói với chị: “Chị, tôi đă trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”.




Chị nh́n anh, như đang nằm mơ, chị sợ ḿnh đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng t́nh trọng nghĩa như chị?




Chị cười, tự đáy ḷng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.




.................... .................... ...




5. Xin lỗi




Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái.




Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của ḿnh. V́ hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.




Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:




“Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”.




Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nh́n chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói ǵ, chị cười méo mó, nh́n anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nh́n chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:




“Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi”.




Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.

florida80
10-26-2019, 22:17
6. Năm tháng như bài ca, t́nh yêu như ngọn lửa




Bây giờ chị đă bảy mươi hai, v́ làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đă về hưu từ lâu.




Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang d́u một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.




Những người biết chuyện của họ đều nh́n theo, cảm động bởi mối t́nh sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ t́nh đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:




“Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy”.




Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.




Nguồn: HTVn [Gift]

florida80
10-26-2019, 22:18
Làm Chồng Làm Vợ Không Phải Dễ!







Vợ chồng ai cũng vậy, sau một thời gian sống chung th́ thế nào tâm tánh cũng phải thay đổi chút chút... Chịu đựng nhau được hay không là chuyện riêng rẽ của từng gia đ́nh và từng cá nhân mỗi người.

Vấn nạn ông hay bà nói nhiều, cằn nhằn (nagging), ch́ chiết (tiếng bên nhà hiện nay) là thực đơn của rất nhiều cặp vợ chồng trên thế giới.




Không thể phê phán ai đúng ai sai được. Chuyện ǵ cũng phải có nguyên nhân hết. Đàn bà nh́n vấn đề khác hơn đàn ông. Đây là một chân lư bất di bất dịch.

Sau đây là bài phỏng dịch (có thêm mắm muối) từ tài liệu: 9 Ways To Deal With A Nagging Wife by Waynet - 9 cách đối phó lại bà vợ hay cằn nhằn, cau có, dằn vặt, ch́ chiết.

http://waynet.hubpages.com/hub/9-Ways-To-Deal-With-A-Nagging-Wife

Mời bạn đọc chơi cho vui.




9 điều bạn luôn luôn phải nhớ


1- Luôn luôn bạn phải tạo cho bạn một nơi chốn riêng tư để ẩn thân (pḥng riêng, dưới basement, trong garage, trên gác, cái cḥi ngoài vườn, ngoài sân, sau hè...) để lánh mặt khi sắp có chiến tranh. Chỉ có nơi chốn đó bạn mới có được sự b́nh yên, tránh bị điên cái đầu và nhức nhối lỗ tai.


2- Khi thấy t́nh h́nh có ṃi hơi căng thẳng, th́ mau mau vọt liền ra khỏi nhà, vào tiệm bia làm bậy vài chai lấy lại tinh thần, đi dạo ṿng ṿng quanh xóm, hay xỏ giày chạy jogging một hồi chờ cho t́nh h́nh lắng dịu... Luôn luôn phải giữ vững lập trường như thế. Được vậy, bạn mới hy vọng có thể tránh bị nghe giảng morale nhức nhối lắm.


3- Giả câm giả điếc, giả mù sa mưa, không thèm quan tâm đến những ǵ bả (hay ổng) nói, không màng đến bả. Bả thấy lời chửi bới không có effet ǵ hết, riết rồi sếp sẽ chán đi và im miệng lại mà thôi.

Áp dụng triết lư của bộ khỉ tam không: không nghe, không thấy, không nói.


4- Khi biết bả sắp sửa “lên lớp” (danh từ đại học cải tạo), hăy tận dụng giác quan thứ 6 của ḿnh để hóa giải lời vàng ngọc, và bạn cứ việc khen bừa đi hoặc hứa mua quà tặng cho bả... Sự kiện này sẽ làm đối tượng xao lăng đi nỗi bực tức và quên tuốt luôn việc rầy la và nói nhiều, nói lâu, nói bậy, nói dở.


5- Tạo điều kiện cho vợ bận rộn, như dẫn bả đi ăn phở, đi xem nhạc hội, hay nên làm việc chung với bà chị để bả vui mà quên đi sự bực bội và khỏi kiếm chuyện cằn nhằn bạn nữa.


6- Phản công bả bằng sự cằn nhằn của bạn (lấy độc trị độc hay dĩ độc trị độc). Bả sẽ cảm giác bị bạn rầy la và sẽ khổ tâm lắm nên sẽ không c̣n lăi nhăi với bạn nữa. Đối đế lắm th́ bả làm đơn xin ly dị, cũng tốt mà thôi.


7- Khi vợ cằn nhằn th́ bạn cứ cười thẳng vào mặt bả làm cho bả quê xệ đi. Nếu bả c̣n tiếp tục xài xể bạn th́ bạn nên cười to hơn nữa.


8- Đánh nhẹ, đánh yêu một que kẹo bông g̣n vào mặt bả, không đau đâu. Nếu may mắn có chút đường dính vào môi bà xă, bạn gh́ chặt mặt bả và liếm cho hết đường.




9- Nếu bả sắp sửa cằn nhằn, bạn hăy đánh lạc hướng tư tưởng đó bằng cách biểu bả hăy nh́n kỹ vào trang phục bả đang mặc, hăy nh́n mái tóc em đi, khen bả là người đàn bà tuyệt vời nhất trên đời, quá sexy, tại sao chúng ta không ôm nhau lả lướt trong điệu nhạc nhạc t́nh ướt át...

florida80
10-26-2019, 22:18
Một số phản hồi từ độc giả




1- Cao niên Sam Mathew

Tôi đă lấy bả được 38 năm nay rồi. Bản chất và tâm tánh tôi thuộc loại tích cực nhưng vợ tôi làm cho tôi quá mỏi mệt v́ bả là một người tiêu cực và thường hay cằn nhằn tôi không ngớt. Bả quá ham làm việc và bị ám ảnh về sự sạch sẽ một cách thái quá và bệnh hoạn. Thú vui của bả là hay nhắc kể lại hoài những lỗi lầm đă qua của hai vợ chồng. Không ai có thể làm thay đổi được những ǵ đă xảy ra từ trước. Kể lại các chuyện đớn đau trong quá khứ chẳng khác nào lấy dao cắt vào da thịt ḿnh. Lời nói có một sức mạnh phi thường, chúng có thể làm cho ta khổ sở hay hạnh phúc.




2- Waynet

Như vậy, đa số phụ nữ cằn nhằn là để mong sửa đổi người đàn ông? Nhưng không làm được, và bà lải nhải ông tới tấp để sau rốt là bà phải ra đi hay ông ta phải đi? Cằn nhằn rơ ràng là điều xấu xa tồi tệ chẳng khác ǵ một sự tra tấn tinh thần.




3- Hmania

Tôi thật sự phải làm ǵ bây giờ. Luôn luôn là lỗi do tôi. Bất cứ chuyện ǵ xảy ra, tôi là người bị trách mắng. Tôi không biết phải đối xử thế nào. Tôi là người rất b́nh tĩnh và chân thật, nhưng bà ta lại trách cứ tôi bất cứ việc ǵ. Nếu tôi nói trắng th́ bả lại nói đen, nếu tôi nói cộng (+) th́ bà ta nói trừ (–). Vậy tôi phải làm ǵ bây giờ, trời ơi?




4- Ben

Tôi nghĩ rằng việc đàn bà cằn nhằn và la mắng sẽ làm hại người đàn ông tốt. Các bà ơi! Tại sao các bà không chịu để người ta yên thân. Cách hay nhất là phớt lờ không cần quan tâm đếm xỉa ǵ đến bà ta.




5- Ujagbe

Cuộc đời quá ngắn ngủi cho nên không nên sống với một bà vợ có tật cằn nhằn. Theo phong tục Nigeria (Phi châu) vợ phải trung thành, hy sinh, biết nghe lời và chung thủy. Ngày nay th́ khác đi. Tiếp xúc với văn hóa Tây phương đă làm nhiều bà vợ Phi châu trở nên ương ngạnh và nói nhiều quá. Riêng bà nhà tôi th́ rất hỗn hào, thường chửi bới tôi mỗi khi có dịp, dù rằng chính tôi là người kéo cày nuôi cả gia đ́nh.




6- Jane (phụ nữ)

Sau đây là điều bí mật. Không phải đàn bà nào cũng cằn nhằn trước bất cứ một chuyện nhỏ nhặt nào đâu. Mấy bà la mắng là tại v́ họ không hài ḷng đó thôi! Họ không hạnh phúc được v́ nét mặt cũng như cử chỉ của ông chồng có vẻ như không tôn trọng ư kiến của người vợ và hạ thấp người ta xuống. Nghĩ theo hướng này th́ bà vợ càng la mắng thêm, và đến một lúc nào đó th́ hạnh phúc vợ chồng phải đổ vỡ.




7- Mathew

Chúng tôi lấy nhau được 37 năm rồi, nhưng càng ngày cái tật nói nhiều của bả càng trở nên tồi tệ thêm. Bất cứ chuyện ǵ bả cũng quy lỗi vào tôi được. Bả không bao giờ biết nói “xin lỗi” (sorry) và “làm ơn” (please). Để xin được hai chữ b́nh an cũng như để tránh khỏi bị khùng điên, có lúc tôi muốn để bả yên một ḿnh nhưng tôi không thể thực hiện được v́ hoàn cảnh kinh tế quá khó khăn. Sống với bả chẳng khác nào tôi sống trong địa ngục. Chính tôi đă dạy bả lái xe 36 năm về trước. Mỗi năm tôi lái xe 10 lần nhiều hơn bả, nhưng mỗi khi tôi cầm volant là bả có ư kiến linh tinh, dạy khôn tôi phải thế này thế nọ, làm tôi phát điên lên. Không c̣n một chút hy vọng nào nữa hết. Giờ đây, để được yên thân tôi phải qua pḥng khác ngồi đọc sách để thư giăn.

Hôn nhân chỉ có ở thiên đàng mà thôi nhưng trước đó phải sống trong địa ngục trần gian cái đă, để sau đó mới có thể lên thiên đàng được. Thật là đắng cay và chua xót trong cuộc sống hằng ngày. Phải chăng đây là nỗi đau khổ lớn nhất như Kinh Thánh đă viết

florida80
10-26-2019, 22:19
8- Jamiesweeney

Wow! Thật là vui sướng v́ tôi thuộc về lớp xưa. Hai vợ chồng tôi đều tương kính lẫn nhau nên rất ḥa hợp trong cuộc sống. Tôi nghĩ rằng đây là tâm tính (mentality) của hôn nhân. Nếu cả hai người đều nghĩ: “Tôi có thể làm ǵ cho vợ/ cho chồng tôi?” thay v́ nghĩ: “Ổng hay bả có thể làm ǵ được cho ḿnh?” th́ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Đây là sự khác biệt giữa ḷng tử tế xuất phát từ con tim so với tánh vị kỷ chỉ nghĩ, chỉ biết có ḿnh mà thôi. Đây là Luật Tương hỗ Phổ quát: “Hăy đối xử với người khác theo cách ḿnh muốn họ đối xử với ḿnh”.




Mượn bài “Hậu quả ăn hủ tíu dai” thay cho kết luận

http://www.tredeponline.com/post/archives/33493




“...Hóa ra, đàn ông rất hay bị đàn bà rầy la. Lúc bé th́ mẹ mắng. Lớn lên một tí bị chị mắng. Lớn tí nữa, bị người yêu chê trách. Lấy vợ bị vợ đay nghiến. Về già lại bị con gái kêu ca.

* Đàn ông luôn tỏ ra bất măn với “bệnh nói nhiều” của phụ nữ, thậm chí coi đó là một giấc mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Trong khi đó, hầu hết phụ nữ lại cho rằng họ buộc phải nói nhiều để “chiến đấu” với tật xấu của bạn đời.

Theo các chuyên gia về gia đ́nh th́ không có ǵ hoang tưởng hơn là chỉ dùng lời nói mà có thể cải tạo được một người đàn ông. Trái lại, không ít cuộc ly hôn đă là hậu quả trực tiếp hay gián tiếp của những cuộc tra tấn bằng ngôn ngữ triền miên




Một cuộc điều tra 3.000 người đàn ông ở Thượng Hải với câu hỏi: “Tính xấu của vợ mà anh ngán nhất?” th́ 86% người trả lời: “Nói nhiều”. Các nhà tâm lư học cho rằng, hầu hết đàn ông đều sợ cái tính nói dai của các bà vợ. Nỗi sợ này có nguồn gốc sâu xa từ hồi nhỏ, khi anh ta bị mẹ mắng mỏ. Đàn ông lẩn tránh các lời khuyên của vợ cũng giống như khi c̣n bé họ lẩn tránh lời dạy bảo của mẹ.

Hóa ra, đàn ông rất hay bị đàn bà rầy la. Lúc bé th́ mẹ mắng. Lớn lên một tí bị chị mắng. Lớn tí nữa, bị người yêu chê trách. Lấy vợ bị vợ đay nghiến. Về già lại bị con gái kêu ca...” (Ngưng trích bài Hậu quả ăn hủ tíu dai - Không biết tác giả).

florida80
10-26-2019, 22:25
Cuộc Sống Giống Ly Cà Phê








Chuyện thứ 1:
"Đừng nên hâm nóng lại café. Bởi nếu hâm nóng, café sẽ mất hết mùi vị và gây đắng. Uống không ngon và có mùi khét."

Cuộc sống cũng vậy, "hâm nóng lại" là suy nghĩ quá nhiều về "đă qua", đang sống hôm nay mà luôn trông ngóng về quá khứ. Họ nuối tiếc, họ nh́n măi về một mối t́nh đă xa... mà quên mất, việc đó chỉ mang lại buồn chán, khó chịu, đớn đau cho chính họ. Quá khứ là những thứ qua rồi, đừng khơi lại, hăy sống với thực tại...


Chuyện thứ 2:



"Hăy bảo đảm café bạn uống luôn tươi mới. Hăy thưởng thức ngụm café đầu tiên với cảm giác sảng khoái, tuyệt vời... Hăy uống ngay khi pha xong, chỉ giữ ấm café vài phút trước khi hương vị của nó trở thành khó chịu".



Tại sao không bắt đầu lại mọi thứ trong hôm nay khi thực tại là cơ hội của sự đổi mới? Không nên lăng phí thời... Thay đổi ḿnh, thay đổi khẩu vị, thay đổi một ly café và thưởng thức một mùi vị mới. Điều đó cũng nên lắm chứ khi mà mùi vị cũ - đă trở nên nhạt nhẽo đi nhiều rồi...


Chuyện thứ 3:



"Hăy rang café đúng cách. Nếu xay quá nhuyễn café sẽ trở nên quá đắng. Nếu xay quá thô café sẽ chỉ là nước loăng..."


Trong t́nh yêu, luôn đ̣i hỏi sự quan tâm, săn sóc. Nhưng quan tâm quá mức đôi khi không đem lại một kết quả như ư mà c̣n làm hư hỏng t́nh yêu. Ngược lại, thiếu vắng sự săn sóc, hay v́ quá vô tâm, hời hợt th́ t́nh cảm nên khô khan, nhạt nhẽo, mất dần vị ngọt, sớm muộn cũng trở thành nước loăng mà thôi.

Chuyện thứ 4:



"Đừng cố sử dụng lại bă café – v́ nó chỉ c̣n là vị đắng và sẽ có mùi khét."
Nên dứt khoát, đừng cố gắng vớt vát những thứ đă không c̣n thuộc về ḿnh, đừng sử dụng lại bă café, cũng như không nên t́m gặp lại người yêu cũ. Điều đó mới có thể tạo nên một hương vị café thực sự mới, cũng là một điều cốt yếu để tạo dựng một hạnh phúc.




Thứ 5: Café có đường!


Cuộc sống cũng giống như 1 ly café. Bạn ngồi bên cửa sổ, nhấc tách café... nhấp 1 ngụm... chợt nhận ra, ly cafe chưa có đường. Rồi bởi v́ ngại đứng dậy, lấy đường, bạn ngồi đó và uống ly café đắng. Khi ly café đă cạn, bạn mới phát hiện ra rằng đường đă không tan ra và dính ở đáy ly...


Chúng ta mất quá nhiều thời gian để băn khoăn cuộc đời sao lại quá ảm đạm, nhạt nhẽo, rồi tốn nhiều thời gian đi t́m kiếm sự ngọt ngào, trong khi ta chỉ cần khuấy lên. Chính tôi, chính bạn sẽ làm cho cuộc sống của ḿnh đầy hương vị nếu ta không chờ đợi. Hăy tận hưởng ly café của cuộc sống!




Lời kết:

Để có được một ly café ngon ... hăy để một sáng đẹp trời, đón người ḿnh yêu mến. Nhẹ nhàng ăn sáng, nhẹ nhàng thưởng thức một ly café đậm đà, tươi mới, không mùi khét, không vị đắng, không loăng nhạt,... và nhớ khuấy đường, người phục vụ đă để ở đáy ly !


Từ từ uống, từ từ t́m thưởng thức và từ từ t́m hiểu một Triết Lư Café...




Sưu tầm

florida80
10-26-2019, 22:26
Giờ Của Bệnh Tật








Thỉnh thoảng ḿnh cảm thấy cơ thể suy nhược và rất yếu...Có thể đó là thời khắc mà bệnh tật để phát sinh....Do tạo hóa, thời tiết và những ngày trong năm...


Vào một số khoảng thời gian, thể trạng con người đặc biệt yếu, dễ bị “đánh gục” bởi mầm bệnh hoặc bệnh tái phát. Chuyên gia giải thích mối liên quan giữa quy luật thời gian và biến hóa của sức khỏe.

*Một ngày


Một ngày có hai giờ “ma quỷ”. Từ 6-9h sáng, các bệnh về tim mạch và năo như thiếu máu cơ tim, co thắt ngực, loạn nhịp tim, tai biến... thường phát sinh. Tổ chức Y tế thế giới điều tra 4.769 người bệnh tử vong v́ nhồi máu cơ tim, trong đó 28% phát bệnh từ 6-10h sáng. Người già và người mắc bệnh tim mạch sau khi dậy sớm nên tránh đột ngột ra khỏi nhà hoặc mở cửa sổ ngay, có thể vận động nhẹ nhàng trong pḥng để lưu thông máu, để cơ thể quen với thời tiết giữa bên ngoài và trong pḥng. Thời gian nguy hiểm cho sức khỏe tiếp theo là, sau chập tối, lúc này tỷ lệ phát tác của bệnh tim lại tăng lên. Nếu uống rượu khoảng 7h tối, th́ sẽ cần nhiều thời gian để gan bài tiết rượu, so với các thời điểm khác trong ngày. Do đó, khoảng 7h tối uống rượu sẽ khiến gan dễ bị tổn hại, và người uống dễ bị say hơn. Sức sống của con người về đêm là rất thấp, huyết áp, thân nhiệt, hô hấp, nhịp mạch đều chậm dần, tuần hoàn máu cũng chậm theo, nồng độ hormone xuống thấp, cơ bắp giăn, phản ứng chậm chạp. V́ thế, cần hạn chế làm việc thâu đêm và thời điểm cuối ngày cần để cơ thể nghỉ ngơi, tránh căng thẳng...

*Một tuần


Các nhà khoa học Đức và Phần Lan phát hiện, vào thứ hai, số người bị đột quỵ cao nhất trong tuần và nguy cơ tử vong cũng cao hơn ngày thường 40%. Do đó, các chuyên gia sức khỏe Đức đă gọi thứ hai là ngày thứ hai đen. Điều này liên quan tới đồng hồ sinh học trong một tuần của cơ thể. Thứ hai thường được coi là ngày khởi đầu một tuần làm việc, học tập, nên khá nhiều người thấy căng thẳng khi đến ngày này, đặc biệt lại sau hai ngày cuối tuần được thư giăn. Đây cũng là ngày các căn bệnh dễ phát sinh và trầm trọng.

*Một tháng


Sau và trước ngày trăng tṛn trong một tháng là thời điểm thể trạng con người dễ yếu, điều này liên quan đến khí tượng thiên văn. Sự lên xuống của thuỷ triều liên quan đến sức hút Mặt trăng, lực hút này cũng tác động đến lượng máu trong cơ thể của con người, khiến áp lực của ḍng máu trong mạch giảm xuống, dẫn đến áp lực trong và ngoài thành mạch chênh lệch, khi sự chênh lệch này lớn sẽ dễ dẫn đến các bệnh tim mạch như tai biến mạch máu năo.

*Một năm


Mỗi năm có hai thời điểm dễ ảnh hưởng tới sức khỏe con người. Đó là tháng cực lạnh hay cực nóng. Những năm có mùa đông với nhiều đợt lạnh kéo dài, số bệnh nhân nội trú tại viện tăng cao, tỷ lệ tử vong cũng tăng. Thời tiết lạnh sâu thường khiến sức đề kháng giảm, tinh thần dễ trầm cảm, trao đổi chất chậm. Thời tiết nắng nóng kéo dài lại dễ gây các bệnh lư tiêu hóa, tim mạch (trời nóng dễ mất nước, không bù đủ nước, máu có thể bị cô đặc lại tăng gánh nặng cho tim và ḍng máu khó lưu thông).

Sưu tầm

florida80
10-26-2019, 22:26
10 Thói Quen Xấu Có Nguy Cơ Đến Tính Mạng





Theo kết quả điều tra người trưởng thành của một cơ quan quản lư về sức khỏe, 10 thói quen nhỏ dưới đây gây nguy hại rất lớn cho sức khỏe chúng ta.




1. Thiếu vận động









Theo khảo sát, 2/3 số người không đạt tiêu chuẩn vận động mỗi tuần 3 lần, mỗi lần 30 phút. Các chuyên gia y tế cho rằng, tập thể thao không đủ sẽ gây ra hàng loạt bệnh tật như béo ph́, cao huyết áp, xơ vữa động mạch, bệnh mạch vành tim, đau lưng… Mọi người nên duy tŕ ít nhất mỗi tuần vận động 3 – 5 lần, mỗi lần 30 phút.

“Vận động nhẹ” hiện được giới trí thức chú trọng, v́ nó có hiệu quả giữ eo, giảm áp lực, làm đẹp và chữa bệnh. Đối với những trí thức có áp lực lớn, đặc biệt là phụ nữ, tập nhẹ sẽ thích hợp hơn. Làm thêm giờ, một ngày bận rộn, nếu lại tiếp tục đến pḥng thể h́nh hay sân bóng h́ hục chạy bộ 40 phút hoặc 1 tiếng, rất có thể gây tác dụng ngược, hại sức khỏe. Nhưng dùng thời gian đó cho vận động nhẹ như yoga, thái cực quyền, đi bộ th́ tinh thần có thể sẽ từ lo lắng trở nên yên ổn.


2. Vắt chéo chân









Động tác nhỏ này tưởng là thoải mái, nhưng nó cản trở lưu thông máu ở chân, dễ gây tắc tĩnh mạch, vẹo cột sống, thoát vị đĩa đệm. Các chuyên gia cho rằng, người mắc bệnh cao huyết áp, tiểu đường và bệnh tim, nếu vắt chéo chân lâu dài th́ bệnh sẽ thêm trầm trọng.

“Vận động nhẹ” hiện được giới trí thức chú trọng, v́ nó có hiệu quả giữ eo, giảm áp lực, làm đẹp và chữa bệnh.

Các nguy hại có thể gặp nếu vắt chéo chân là:

Giăn tĩnh mạch hoặc tắc động mạch ở chân : Khi vắt chéo chân, đầu gối sẽ bị oằn xuống, dễ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu ở chi dưới. Hai chân duy tŕ một tư thế lâu không động đậy sẽ dễ tê liệt, nếu tuần hoàn máu bị cản trở, rất có thể dẫn đến giăn tĩnh mạch và tắc động mạch ở chân. Đặc biệt là những người già cao huyết áp, bị tiểu đường, bị bệnh tim, vắt chéo chân thời gian dài sẽ làm bệnh nặng hơn.

Ảnh hưởng sức khỏe sinh sản ở nam giới: Khi vắt chéo chân, hai chân thường bị kẹp quá, làm tăng nhiệt độ ở bên bắp đùi và bộ phận sinh dục. Nhiệt độ nóng lên sẽ gây hại cho tinh trùng, để lâu có thể ảnh hưởng đến sinh con. V́ vậy, vắt chéo tốt nhất là đừng quá 10 phút, nếu thấy có mồ hôi chảy ra, tốt nhất là đi lại nhẹ nhàng ở nơi thoáng gió để tản nhiệt nhanh.

Gây tổn thương xương cốt hay căng cơ: Khi vắt chéo chân, xương chậu và khớp háng dễ đau mỏi do áp lực kéo dài, sau một thời gian dài có thể bị tổn thương xương hay căng cơ. Khi ngồi trên xe buưt, nếu xe dừng gấp, hai chân đan chéo không kịp thả thăng bằng, dễ gây đau cho khớp xương và bắp thịt, dẫn đến trật khớp.



3. Ngồi trong nhà vệ sinh xem báo






Ngồi trên bồn cầu đọc sách xem báo, chắc chắn sẽ kéo dài thời gian đại tiện, làm cho hậu môn ứ máu và bệnh trĩ phát tác.

Y học hiện đại nghiên cứu cho biết, ngồi nhà vệ sinh quá 3 phút sẽ có thể trực tiếp dẫn đến tụ huyết giăn tĩnh mạch trực tràng, dễ gây bệnh trĩ, và bệnh nặng hay nhẹ có liên quan đến thời gian dài hay ngắn.

Thời gian ngồi bồn cầu càng dài, tỷ lệ mắc bệnh càng cao.

Bởi v́ ngồi lâu sẽ làm tăng áp lực lên bụng, làm cho máu trong tĩnh mạch chảy ngược không xuôi, dẫn đến giăn tĩnh mạch ở trực tràng, làm cho nhóm tĩnh mạch đóng mở lỏng lẻo, thành tĩnh mạch sẽ mỏng và phồng lên. Để lâu như vậy sẽ h́nh thành bệnh trĩ.

Ngoài ra, trong nhà vệ sinh thường không đủ ánh sáng, đọc sách báo cũng dễ hại mắt.

Lời khuyên của bác sĩ là, khi đại tiểu tiện trong nhà vệ sinh, cần sớm kết thúc trong ṿng 5 phút, đồng thời không ngừng tập nâng mông, như vậy mới có thể pḥng bệnh như bệnh trĩ có hiệu quả.


4. Vừa tỉnh dậy lập tức ra khỏi giường









Jim Horne, giáo sư Trung tâm nghiên cứu giấc ngủ, Đại học Loughborough cho biết, vừa tỉnh dậy đă lập tức ra khỏi giường rất có thể gây ra thay đổi đột ngột huyết áp, gây ra các bệnh như huyết áp cao, trúng gió. Cần nằm 5 phút để vận động tứ chi và năo bộ rồi mới đứng dậy ra khỏi giường.

Sau khi tỉnh dậy không được lập tức đứng dậy, mà trước hết cần nằm trên giường nửa phút.

Để làm giảm tổn thương cho huyết quản gây ra bởi sự thay đổi áp lực lên huyết quản trước và sau khi ngủ, các chuyên gia tư vấn như sau:

Một là, sau khi tỉnh dậy không được lập tức đứng dậy, mà trước hết cần nằm trên giường nửa phút.

Hai là, sau khi ngồi dậy th́ ngồi cạnh giường nửa phút.

Ba là, dựa vào cạnh giường đứng dậy nửa phút rồi mới ra khỏi giường hoạt động. Mọi hoạt động diễn ra từ từ như vậy sẽ làm cho các cơ quan của cơ thể thích ứng với sự thay đổi, giảm nguy cơ ngă vật xuống do áp lực lên mạch máu từ việc đứng dậy đột ngột gây ra.

florida80
10-26-2019, 22:27
5. Liên tục sử dụng máy tính 3 tiếng trở lên









Sử dụng máy tính kéo dài sẽ gây mỏi mắt, đau lưng mỏi vai, hơn nữa c̣n gây ra các vấn đề như đau đầu, mất ngủ, chán ăn.

Ti a X yếu và bức xạ điện từ tần suất thấp của máy tính có thể gây mất thăng bằng trung khu thần kinh của con người. Một nghiên cứu của Anh cho biết, từ trường và bức xạ tần số thấp phát ra từ màn h́nh máy tính sẽ gây ra 7 – 19 chứng bệnh, bao gồm chảy nước mũi, ngứa mắt, đau cổ, mất trí nhớ ngắn hạn, cáu kỉnh và trầm cảm.

Đối với phụ nữ, c̣n có các triệu chứng bị đau bụng kinh, kinh nguyệt kéo dài, một vài bà mẹ c̣n bị sinh non hoặc phải phá thai. Ngoài ra, làm việc với máy tính lâu dài, sẽ căng thẳng tinh thần, áp lực tâm lư lớn, dễ mệt mỏi toàn thân, cộng với bức xạ điện từ, tỷ lệ ung thư vú của những người này sẽ cao hơn b́nh thường khoa ̉ng 30%. Có nghiên cứu cho biết, bức xạ điện từ của máy tính c̣n có thể gây ung thư.

Gây hại đến tầm nh́n: Mắt dán vào một chỗ lâu, số lần chớp mắt chỉ bằng 1/3 so với b́nh thường, từ đó đă làm giảm tiết ra chất bôi trơn mắt. Làm như thế lâu dài, không những gây mỏi mắt, hoa mắt, mắt mờ, mà c̣n gây ra các phản ứng khác không thích hợp. Phương pháp hiệu quả nhất là nghỉ ngơi hợp lư, ăn nhiều thực phẩm có chứa vitamin A, bổ sung rhodopsin cho vơng mạc, chẳng hạn cà rốt, bắp cải, giá đỗ, đậu phụ, táo đỏ, cam, sữa, trứng gà, gan động vật, thịt nạc…

Gây hại các tổ chức cơ thể: Làm việc với máy vi tính lặp đi lặp lại, căng thẳng sẽ gây hại cho các tổ chức của cơ thể như các cơ, dây thần kinh, khớp, gân. Ngoài đau lưng, c̣n có thể bị đau, thậm chí tê liệt cổ tay, những chứng này mở rộng ra ḷng bàn tay và các ngón tay.

Gây hại cho hệ hô hấp: Hơi bay ra từ máy tính sẽ gây hại cho hệ hô hấp. Các nhà nghiên cứu của Quỹ Bệnh mẫn cảm Anh gần đây đưa ra một báo cáo cho biết, thiết bị văn pḥng sẽ phát ra khí ozone có hại cho sức khỏe con người, thủ phạm chính là máy tính, máy in laser. Các khí ozone này không chỉ độc hại, mà c̣n có thể gây khó thở cho một số người. Ngoài ra, đợi lâu ở nơi có nồng độ khí ozone cao sẽ gây ra bệnh phổi.



6. Khom lưng di chuyển vật nặng









Các chuyên gia cho rằng, khom lưng di chuyển vật nặng có thể gây hại cho các cơ lưng và đĩa đệm thắt lưng. Tốt nhất là ngồi xổm xuống, lấy cơ thể dựa vào trước, làm cho trọng lực được chia đều cho các cơ bắp của chân.

Tư thế đúng: Trước tiên cơ thể cố gắng áp sát vật nặng, sau đó khom gối, khom xương hông, dùng hai tay giữ vật, duỗi gối duỗi xương hông, vật nặng sẽ di chuyển. Như vậy, sẽ tránh phải sử dụng cơ ở lưng, giảm tổn thương thắt lưng. Ngoài ra, khi di chuyển vật nặng, cần chú ư để hai đầu gối bán gập, để cho đồ vật sát với cơ thể, như vậy sẽ giảm gánh nặng cho cơ thắt lưng, giảm nguy cơ chấn thương.

florida80
10-26-2019, 22:28
7. Dùng sức quá nhiều khi đại tiện









Đại tiện quá dùng sức dễ làm tim phải co bóp nhiều, huyết áp sẽ tăng lên đột ngột, gây chảy máu năo. Khi người già quá dùng sức để đại tiện có thể dẫn đến thay đổi lưu lượng máu ở động mạch vành và năo, do lưu lượng máu ở năo giảm xuống, khi đại tiện có thể xảy ra ngất xỉu (bất tỉnh), người suy mạch vành có thể bị đau thắt ngực, nhồi máu cơ tim, người bị cao huyết áp có thể bị xuất huyết năo ngoài ư muốn, hơn nữa có thể gây chứng ph́nh động mạch hoặc vỡ thành mạch, tắc động mạch, loạn nhịp tim và thậm chí đột tử.



8. Uống nước quá ít









Các chuyên gia Trung tâm Giáo dục Y tế, Bộ Y tế Trung Quốc cho biết, mỗi người tốt nhất là uổng đủ 2 lít nước/ngày, từ sáng sớm cho đến cả 3 bữa ăn hàng ngày đều cần bổ sung nước thích hợp.

Rất nhiều phụ nữ thức dậy là uống nước coi như một bài tập hàng ngày, mong nó làm nhuận tràng, giảm độ nhớt máu. Nhưng bổ sung nước vào sáng sớm như thế nào sẽ khỏe mạnh hơn? Thực ra, không có quy tắc nhất định, bổ sung nước vào sáng sớm mỗi người có sự khác nhau.

Người gầy ốm, da nhợt nhạt, sáng sớm không nên uống sữa, nước hoa quả, nước lạnh có nhiệt độ thấp hơn cơ thể, có thể đổi những thứ đó bằng canh, cháo nóng.

Nước trái cây tươi không thích hợp với cái dạ dày trống rỗng vào sáng sớm, dù là mùa hè cũng phải kết hợp với bữa sáng. Sáng sớm tránh uống nước mặn, ăn canh thịt hay canh vằn thắn mặn, nó sẽ chỉ làm ta có cảm giác đói thêm.

Trước khi ăn, bổ sung nước sẽ tốt cho dạ dày: Món khai vị của phương Tây chính là món canh để ăn ngon miệng hơn, bôi trơn thực quản, chuẩn bị tốt cho bữa ăn. Như vậy, trước khi ăn cơm, bổ sung nước cũng có ư nghĩa tương tự. Trước khi ăn thức ăn thể rắn, nên uống nửa cốc nước (100 ml), có thể là nước hoa quả, sữa chua ấm, cũng có thể là nước hoa cúc đường viên hay nước trà nhạt ấm, hoặc một bát canh khai vị đặc nhỏ, đều là cách rất tốt cho dạ dày.



9. Thích ăn đồ nóng









Ăn quá nóng sẽ có hại cho đường ruột và các chức năng của cơ thể, b́nh thường ăn nhiều thức ăn có nhiệt độ gần với cơ thể, có thể tŕ hoăn sự lăo hóa của dạ dày, giúp ta sống lâu hơn.

Thức ăn nóng tiếp xúc vào đường tiêu hóa, niêm mạc khoang miệng sẽ làm cho mô ở đây bị tổn thương, loét, chảy máu. Nếu liên tục bị kích thích có hại như thế có thể gây ung thư. V́ vậy, người có thói quen ăn uống đồ nóng sẽ có nguy cơ rất cao về ung thư khoa ng miệng và thực quản.

Các chuyên gia cho rằng, sau 40 tuổi nên ít ăn đồ cay, nóng, tê. Những đốm trắng ở khoa ng miệng do thích ăn đồ nóng, cay, tê gây ra không tách rời việc mắc bệnh ung thư khoa ng miệng. Nó sở dĩ chuyển hóa thành ung thư, chủ yếu và một phần bị kích thích bởi vật lư, hóa học. Đây cũng là điều mấu chốt để sau 40 tuổi tốt nhất ít ăn thức ăn cay, nóng, tê, nếu không những thức ăn khẩu vị nặng này sẽ liên tục kích thích khoa ng miệng, tiếp theo trực tiếp gây ra ung thư miệng.

Các chuyên gia cho rằng, sau 40 tuổi nên ít ăn đồ cay, nóng, tê.

V́ vậy, người qua 40 tuổi cần chú ư khi khoang miệng có những mảng đốm sần sùi không thể tiêu trừ, nếu niêm mạc sần sùi, có cảm giác dị vật hoặc vị giác thay đổi, cần hết sức chữa trị. Nếu có đốm trắng, cần thường chú ư sự thay đổi của nó, như xung quanh đốm trắng có xuất hiện đốm đỏ không, mảng đốm cứng lại, kèm theo các hiện tượng như chảy máu, loét th́ cần đặc biệt cảnh giác.

florida80
10-26-2019, 22:28
10. Uống quá nhiều cà phê hoặc trà









Uống cà phê và trà với số lượng thích hợp sẽ có lợi cho sức khỏe, uống quá nhiều sẽ kích thích dạ dày, ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Đừng nghĩ là đem đổi cốc cà phê nhỏ thay bằng cốc to và bạn sẽ khỏe mạnh hơn. Phần lớn các nhà nghiên cứu đều cho rằng, hoàn toàn không có đủ bằng chứng cho thấy lợi ích của cà phê.

Phản ứng với cà phê có sự khác nhau ở mỗi người: một tách cà phê nhỏ có thể làm cho một người trở nên lo lắng căng thẳng, nhưng có một số người uống đến 10 tách cà phê vẫn có thể ngủ ngon cả đêm. Mối quan hệ giữa cà phê và sức khỏe hiện c̣n chưa có luận chứng chặt chẽ, các chuyên gia cho rằng uống cà phê tốt hay xấu là ở mỗi người.

Trên thực tế, trà phân làm nhiều loại, trong đó có trà xanh, trà đen (hồng trà), trà Ô long. Các loại trà này có tính nóng, lạnh khác nhau, có tốt cho sức khỏe hay không th́ phải xem thể chất của bạn thế nào. Trà xanh có tính lạnh, trà đen có tính nóng, trà Ô long có tính chất trung tính giữa trà xanh và trà đen, tức là tính b́nh.

Uống trà phải phù hợp, uống trà nhiều cũng như ăn nhiều hơn một loại thức ăn nào đó. Rất nhiều người có thể chất dương suy uống nhiều trà xanh lâu sẽ mắc hội chứng suy giảm. Nếu đă có thói quen uống trà, th́ bạn nên uống trà Ô long, v́ nó có tính b́nh.




Sưu tầm

florida80
10-26-2019, 22:31
Chúng Ta Có Đang Đánh Giá Đúng Về Ḿnh








Một cậu bé tiến đền gần tiệm thuốc tây và dùng một thùng các tông cứng (loại để đựng các lon soda) đặt ngay bên dưới chân máy điện thoại công cộng. Rồi cậu ta leo lên đứng trên thùng các tông để có thể bấm những nút trên điện thoại. Cậu nhấn vào bảy con số.


Người chủ tiệm thuốc tây quan sát và lắng nghe cuộc đàm thoại.

Cậu bé hỏi:

– Thưa bà, bà có thể dành cho tôi công việc cắt cỏ cho thảm cỏ của bà không?

Người phụ nữ trả lời:

– Tôi đă có người cắt cỏ cho thảm cỏ của ḿnh rồi.




Cậu bé nói:

– Thưa bà, tôi sẽ cắt thảm cỏ của bà với giá bằng phân nửa giá của người đang cắt cỏ cho bà bây giờ.

Người phụ nữ đáp lại:

– Tôi rất hài ḷng với người đang cắt cỏ cho thảm cỏ của ḿnh.




Cậu bé tỏ ra kiên nhẫn hơn và nói:

– Thưa bà, thậm chí tôi sẽ quét dọn lề đường và lối đi bộ cho bà, và những việc khác nữa. Vào chủ nhật bà sẽ có một thảm cỏ đẹp nhất trong tất cả các thảm cỏ của băi biển North Palm ở Florida này.

Và người phụ nữ vẫn từ chối.

Cậu bé nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và gác máy điện thoại.




Người chủ tiệm thuốc năy giờ lắng nghe tất cả nội dung cuộc đàm thoại, đi đến bên cậu bé và nói:

– Này cháu, chú thích thái độ của cháu, chú thích tinh thần lạc quan đó và muốn dành cho cháu một công việc.

Cậu bé đáp lại:

– Cảm ơn chú, nhưng cháu chỉ là đang kiểm tra lại khả năng làm việc của ḿnh và chất lượng công việc mà cháu đang làm mà thôi. Cháu chính là người đang làm việc cho người phụ nữ mà cháu đă nói chuyện lúc năy.


Sưu tầm

florida80
10-26-2019, 22:32
Chuyện Sống Chết










VRNs (03.11.2012) – Sài G̣n – Tháng Mười Một là khoảng thời gian cuối năm, vào mùa Đông, hơi sương phả trắng mờ ngọn cây, không khí lạnh làm ḷng con người lắng xuống. Với người Công giáo, Tháng Mười Một là Mùa Cầu Hồn, mùa nhắc nhở mỗi người nhớ đến người đă “đi trước”, và cũng nhắc nhở mỗi người: “Mai cũng sẽ đến lượt ḿnh”.

Nói đến sự chết, người ta cho là “xui”, nghĩa là người ta sợ. Nhưng có ai trường sinh bất tử? Có chăng chỉ là trong truyện cổ tích thần thoại. Cũng có người cho là bi quan hoặc yếm thế khi nói đến sự chết. Thực ra nó có chiều kích tích cực giúp chúng ta sống tốt hơn, như Chúa Giêsu truyền: “Hăy hoàn thiện như Cha trên trời là Đấng toàn thiện” (Mt 5:48).




Thường th́ khi con người biết suy tư nhiều về cuộc đời là lúc người ta không c̣n trẻ, nghĩa là đă bắt đầu bước sang bên kia con-dốc-cuộc-đời: Có người 1 giờ chiều, có người 3 giờ chiều, có người 5 giờ chiều,… Nhưng có những người lại biết nghĩ đến cái chết từ rất sớm, có thể từ 7 hoặc 8 giờ sáng. Tôi nghĩ người đó có một đặc ân để hướng thiện!




Khoa học tiến bộ, hầu như người ta khả dĩ làm được mọi thứ, nhưng người ta vẫn không thể nào tạo được sự sống và ngăn chặn được lưỡi hái tử thần. Người ta không “bó tay” mà cũng như “bó tay”, v́ cứ phát hiện thuốc chữa bệnh này th́ lại phát sinh bệnh khác, có chữa được bệnh nan y cũng chỉ là kéo dài sự sống thêm một thời gian, rồi cũng… chết. Các khoa học gia mới khám phá được vệ tinh này th́ lại chợt phát hiện c̣n những “lỗ đen” xa trái đất hàng triệu năm ánh sáng. Chắc chắn con người phải “bó tay”. Và cứ câu hỏi này chồng chất lên câu hỏi khác… Dự báo có băo tố sắp tới mà không làm ǵ được, chạy trước cũng không kịp. Vậy mà người ta vẫn muốn khoe mẽ, muốn làm ngơ Thượng Đế, muốn loại bỏ Tạo Hóa, thậm chí là không muốn tin có Thiên Chúa!




Mỗi người có một nhăn quan riêng. Mỗi người có một lối suy tư riêng. Mỗi người có cách cảm nhận riêng. Muôn người muôn vẻ, nhưng tất cả vẫn là suy tư về thân phận con người, nhất là cái chết, tại sao không ai tránh khỏi?




Đời người dài, ngắn, sang, hèn

Trăm năm gom đủ một lần đưa tang!




Với cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi? Ôi cát bụi mệt nhoài! Tiếng động nào gơ nhịp không nguôi! Bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi. Lá úa trên cao rụng đầy, cho trăm năm vào chết một ngày” (Cát Bụi). Con người luôn trăn trở về thân phận – dù là người có niềm tin tôn giáo, người không có niềm tin tôn giáo, hoặc người vô thần.




Và lúc khác, NS họ Trịnh lại suy tư: “Im lặng của đêm, tôi đă lắng nghe, im lặng của ngày, tôi đă lắng nghe, im lặng của đời, tôi đă lắng nghe. Tôi đă lắng nghe trái tim lạc loài, bao đêm đă qua, im lặng mặt người, tôi đă lắng nghe im lặng của tôi” (Im Lặng Thở Dài). Chắc hẳn ai cũng đă từng hơn một lần gục đầu ăn năn, suy tư, và muốn t́m ra ẩn số cuộc đời ḿnh.

Suy đi nghĩ lại, tính tới tính lui, phân tích đủ kiểu, áp dụng mọi khoa học, nhưng vẫn không thể có đáp án thỏa măn. Có những điều tưởng đơn giản mà lại nhiêu khê, và có những điều tưởng phức tạp mà lại đơn giản.




Chuyện kể thế này:

Một chiếc xe tải chở hàng, tài xế không để ư nên bị kẹt dưới gầm cầu. Xe chạy tới không được mà lùi cũng không xong. Rất nhiều người đứng chung quanh trố mắt nh́n, bàn tán, chỉ trỏ, các xe phía sau phải dừng lại v́ kẹt. Kỹ sư, cảnh sát và chủ hăng xe đều đến. Người th́ bàn là đào đường cho thấp xuống, người khác lại tính cắt bớt mui xe,… Cách nào cũng không ổn, mà t́nh trạng kẹt xe càng lúc càng tăng, xe nối đuôi nhau như rồng rắn vậy.

florida80
10-26-2019, 22:32
Lúc ấy, có một cậu bé chen vào, nói lớn với tài xế: “Bác tài, cháu chỉ cho bác một cách, bác x́ bớt hơi mấy bánh xe đi, xe sẽ thấp xuống và có thể qua được”. Đám đông cười ồ lên. C̣n những chuyên viên th́ khó chịu, v́ trẻ con mà tài lanh, dám dạy khôn người lớn. Bác tài cũng thế, nhưng cũng đành phải thử xem sao, và kết quả hơn cả tuyệt vời!




Cuộc đời chúng ta cũng vậy. Đừng để sự đời chi phối ḿnh thái quá. Hăy t́m cách “x́” bớt hơi bon chen, đua đ̣i, kiêu ngạo, ghen ghét, đố kỵ, thù hận, tranh giành, ích kỷ, tham lam, phe cánh, xét đoán, bất măn, chống đối, chua ngoa, nóng giận,… để có thể thoát ra khỏi “đường hầm cuộc đời”. Cậu bé kia có cách giải quyết đơn giản, hợp lư và hiệu quả v́ em đơn sơ và thật thà, không nghĩ cong queo hoặc cao xa như người lớn. Biết “x́ hơi” cuộc sống là chúng ta đang hoàn thiện từng ngày, biết “chết” dần mỗi ngày vậy.




Cụ thi hào danh nhân văn hóa Nguyễn Du có cách kết luận: “Trăm năm một nấm cỏ khâu xanh ŕ” (Truyện Kiều). Nhắm mắt xuôi tay rồi th́ ai cũng như ai: Trắng tay. Vậy mà người ta vẫn tranh giành nhau chi li. Khó hiểu quá! Có làm đám tang lớn, dùng áo quan đắt tiền, ṿng hoa để chật nhà, dàn kèn tây hoành tráng,… chẳng qua là đẹp mặt người sống chứ người chết chẳng được lợi ǵ: Sống th́ chẳng cho ăn, chết làm văn tế ruồi!




C̣n nhạc sĩ Vũ Thành An (nay là phó tế vĩnh viễn) lại băn khoăn trong một ca khúc Bài Không Tên: “Triệu người quen có mấy người thân, khi ĺa trần có mấy người đưa”. Nghĩa tử là nghĩa tận. Thế nhưng trong đám tang thiên tài âm nhạc Wolfgang Mozart (27/1/1756 – 4/12/1791) chỉ có vài người và một con chó đi tiễn đưa!




Chó chết là hết chuyện. Con người chết th́ không thể hết chuyện: Cọp chết để da, người ta chết để tiếng. Chữ “tiếng” ở đây có hai nghĩa: Tiếng tốt hay tiếng xấu. Khi ta sinh ra, người cười mà ta khóc, vậy hăy sống sao để khi ta chết, người khóc mà ta cười. Đáng quan ngại là Thiên Chúa cho chúng ta hoàn toàn tự do. V́ thế, việc chọn lựa cách sống rất quan trọng: “Ai làm điều lành th́ sẽ sống lại để được sống, ai làm điều dữ sẽ sống lại để bị kết án”(Ga 5:29). Tuy nhiên, chính sự thật sẽ giải thoát chúng ta (x. Ga 8:32).




Ḿnh chết có được người khác nhớ đến hay không là do cách sống của ḿnh. Người ta nhớ ḿnh hay không là “quyền” của người ta. Nhưng chính chúng ta có bổn phẩn phải nhớ đến người đă khuất, v́ “quên người đă chết là làm cho họ chết thêm một lần nữa”. Nhớ đến họ để cầu nguyện cho họ, v́ họ là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, anh chị em, họ hàng, bạn bè, thầy cô, ân nhân, người quen,… Mà dù họ là ai, dù ḿnh không quen biết, chúng ta vẫn có bổn phận với họ trong t́nh liên đới và hiệp thông Kitô giáo trong Chúa. Muốn người khác nhớ đến ḿnh th́ ḿnh đừng quên người khác: “Những ǵ anh em muốn người ta làm cho ḿnh th́ chính anh em cũng hăy làm cho người ta” (Mt 7:12). Vả lại, với đức tin Công giáo th́ “chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời” (Thánh Phanxicô Assisi), và giáo lư Công giáo đă dạy:“Tôi trông đợi kẻ chết sống lại và sự sống đời sau” (Kinh Tin Kính).




Tác giả Anon viết: “Tôi tin rằng chúng ta được sinh ra để chết, chết để có thể sống trọn vẹn hơn. Tôi tin rằng được sinh ra để chết, chết mỗi ngày một phần ích kỷ, một phần tự phụ, một phần tội lỗi”. Một lối suy tư tuyệt vời! Quả thật, chúng ta đang sống nghĩa là chúng ta đang chết, khi chúng ta chết là lúc chúng ta bắt đầu sống. Một nghịch-lư-thuận. Đó là loại triết lư “hiện sinh” mà chỉ người có niềm tin Kitô giáo mới khả dĩ hiểu.




Hạ tuần tháng 10-2011, cư dân mạng xôn xao về vụ một em bé 2 tuổi ở Trung quốc bị xe cán nát 2 chân, người đi đường thấy mà làm ngơ, một chiếc xe tải khác chạy tới không tránh và lại tiếp tục cán lên chân em bé tội nghiệp kia, người qua kẻ lại vẫn hoàn toàn vô cảm. Măi sau mới có một phụ nữ bế em vào lề đường. Thế nhưng em bé này vừa qua đời ngày 21-10-2011. Có thể Chúa cho em từ giă cơi đời này quá sớm cũng là kết thúc tốt đẹp đối với em, nhưng sự vô t́nh nhẫn tâm của những người lớn sẽ là “vết chàm” của xă hội loài người ngày nay, coi con người không bằng con thú!

florida80
10-26-2019, 22:33
Lạy Chúa, xin tránh xa con, v́ con là kẻ tội lỗi (Lc 5:8), nhưng đừng bỏ mặc con trong cơn khốn khó. Con muốn thân thưa: “Lạy Chúa, này con đây, con xin đến để thực thi ư Ngài” (Dt 10:7 & 9). Nguyện xin Thiên Chúa nhân từ ân xá cho các linh hồn nơi luyện h́nh được sớm hưởng Tôn Nhan Chúa muôn đời. Chúng con cầu xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen

florida80
10-27-2019, 22:07
Chỉ Kẻ Khờ Mới Sống Chết V́ Yêu






Cái lối yêu đương quên ḿnh có làm bạn được tôn trọng và yêu thương như vậy hay không? Những người 'được' trở thành thế giới của bạn, họ có thấy hạnh phúc không?




Ngày xưa, có lần trong cơn cao hứng, người yêu cũ của tôi bảo rằng: "Anh yêu em nhiều lắm, anh sẵn sàng chết v́ em!".

Có lẽ chàng tưởng rằng như thế sẽ làm tôi vui lắm. Nhưng không, tôi cảm thấy sợ hăi và dần dần ngăng ra. Rồi một thời gian sau chúng tôi chia tay. V́ tôi sợ, sợ anh ta - một ngày nào đó, nhân danh t́nh yêu - cũng có thể giết tôi mất. Thiếu ǵ vụ giết bạn gái v́ t́nh chứ.




Tôi có một cô bạn đa t́nh. Cô ấy từng quen rất nhiều người, khi bắt đầu thường không nghĩ nhiều, nhưng mỗi một lần yêu đều dốc hết ḿnh ra. Kiểu như cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ v́ t́nh cảm đó, vẽ ra mọi tương lai đẹp đẽ cùng người ta, lúc đó trong mắt cô ấy chỉ duy nhất một người. Tôi cùng cô ấy đi qua một vài mối t́nh như vậy, vui vẻ khóc lóc không thiếu một thứ ǵ. Năm thứ 2 đại học, sau khi chia tay một người đă gắn bó khá lâu, bạn tôi uống thuốc ngủ tự tử, nhưng không thành. Cô ấy đă yêu sống yêu chết một người, để cho người đó trở thành thế giới của ḿnh. Bạn bè không cần, gia đ́nh không cần. Trớ trêu thay, người ở bên cô lúc đang nằm viện, không phải là thế giới của cô mà lại là những người đă bị đưa ra ngoài ŕa đó.

Tầng trên ngôi nhà tôi đang ở, có một cặp đôi lúc nào cũng như h́nh với bóng. Nh́n vào ai cũng thấy cô gái hoàn toàn lấn át. Đôi ba lần họ tranh căi, anh chàng chỉ biết làm thinh. Rồi một ngày, họ căi nhau to. Anh bạn nhà trên bức bách đem cái chết ra đánh cược. Anh ta tự làm ḿnh tổn thương chẳng nghĩ ngợi, cho đến khi cô gái chịu để mọi thứ êm ắng. Vậy là từ đó, cứ mỗi lần cơm không lành canh không ngọt, anh chàng lại đem ḿnh ra vứt bỏ. Một lần, hai lần rồi ba lần. Anh ta dốc hết ḿnh v́ t́nh yêu này. Ngoài cô ấy ra, anh ta chả muốn ǵ khác. Cuộc sống của anh ta chỉ có t́nh yêu.




Người ta hay truyền nhau câu: "Em/anh là thế giới của anh/em". Nghe cũng cảm động thật đấy nhưng khi câu nói đó thành sự thật như những trường hợp trên, bao nhiêu người sẽ c̣n cảm động v́ được - là - thế - giới? Không biết bạn nghĩ sao, chứ với tôi, kiểu yêu cuồng nhiệt đến sống chết đó rất nổi da gà. Chỉ nghĩ đến việc, một ngày nào đó, có một người nào đó “chung t́nh” với tôi theo kiểu như vậy là tôi muốn ở giá luôn cho rồi

florida80
10-27-2019, 22:08
Tuổi trẻ yêu cuồng nhiệt, sẵn sàng bỏ ra tất cả v́ yêu. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ: Bạn đâu phải yêu một lần rồi thôi. Bạn sẽ sống chết v́ yêu được bao nhiêu lần trong đời nếu lỡ như bạn… bỏ mạng thật v́ t́nh yêu đầu. Cái lối yêu đương quên ḿnh có làm bạn được tôn trọng và yêu thương y như vậy hay không? Những người “được” trở thành thế giới, liệu họ có thấy hạnh phúc không? Trong các trường hợp trên, câu trả lời là không! Người cô bạn tôi yêu không quay đầu lại. Cô nàng nhà trên chỉ thấy mệt mỏi và chán chường với t́nh yêu cháy bỏng của đối phương. Sự thật là bạn đánh đổi sự sống v́ một người bạn yêu như thế giới cũng đồng nghĩa với việc bạn mất cả thế giới thật sự của ḿnh.




Kết bài này, tôi muốn mượn lời Lâm Tĩnh: “T́nh yêu như một ḍng sông. Chúng ta đều là kẻ mù. Ai qua sông mà không phải ḍ dẫm trên đá.” Trịnh Vy nói: “Chúng ta nên tự thấy xấu hổ. Chúng ta đều yêu bản thân ḿnh hơn cả t́nh yêu.” Nhưng tôi th́ nói: "Hăy yêu bản thân ḿnh và chẳng việc ǵ phải xấu hổ v́ điều đó". (Những nhân vật trong tác phẩm "Anh có thích nước Mỹ không?") Muốn qua sông bạn phải ḍ dẫm trên đá chứ không phải đưa ḿnh ra giữa ḍng để nước cuốn đến đâu th́ đi đến đó. T́nh yêu cũng vậy, hăy yêu v́ chính bản thân ḿnh chứ không phải là để t́nh yêu đưa bạn đi, khiến bạn sống chết v́ nó. T́nh yêu không sinh ra để bạn làm như vậy.

Vậy nên, đừng sống chết v́ yêu!




ImaGoodGirl

florida80
10-27-2019, 22:09
Chuyện Dài Bảo Lănh Và Cho Tiền







Ông bà ta thường nói

“Trên đời có 4 cái ngu

Làm mai, lănh nợ, gác cu, cầm chầu”




Ở Mỹ, tôi xin phép được sửa lại 4 cái ngu theo ư của riêng tôi:



“Trên đời có 4 cái ngu

Làm mai, bảo lănh, co-sign, cho tiền ”



Làm mai, co-sign th́ chắc nhiều người biết tại sao ngu rồi, tôi không bàn thêm nữa. Hôm nay tôi xin được phép góp vài ư kiến cá nhân về chuyện dài bảo lănh và cho tiền làm từ thiện ở Việt Nam.




Người Việt Nam ta thường có t́nh cảm gia đ́nh rất sâu nặng, người đi trước giúp người đi sau. Sau khi được sang định cư ở nước thứ ba là bắt đầu lo giấy tờ bảo lănh người thân. Các văn pḥng lo dịch vụ di trú, đoàn tụ mọc ra như nấm và không bao giờ thiếu khách hàng . Hết lo bảo lănh người thân ruột thịt như cha mẹ, vợ chồng, con cái xong, th́ đến bảo lănh anh chị em, con cháu, họ hàng, bạn bè xa gần. Nhiều người bảo lănh thân nhân sang Mỹ xong, chỉ một thời gian ngắn sau đó là gây gỗ, cha mẹ anh em không thèm nh́n mặt nhau, có khi chính gia đ́nh vợ chồng người bảo lănh cũng găy đổ v́ những người thân từ Việt Nam sang đâm thọc. Người ở Việt Nam bây giờ nếu biết làm ăn buôn bán, tham nhũng, hối lộ, chạy chọt th́ cũng có tiền bạc rủng rỉnh, nên khi có giấy tờ bảo lănh của thân nhân về, họ đi Mỹ định cư mà cứ như là đi du lịch dài hạn, ở được th́ ở, không được th́ về. Khi qua Mỹ, họ tưởng đâu ở Mỹ là thiên đàng, việc làm dễ kiếm, đủ loại trợ cấp nhà nước nên khi đụng vào thực tế phủ phàng sau mấy tháng qua Mỹ ăn ở không chẳng có đồng nào trợ cấp, người bảo lănh cũng không khá giả ǵ hơn, họ bất măn và tháo lui về lại Việt Nam, nhưng vẫn không quên để lại con cái ở Mỹ nhờ anh em, bà con chăm sóc giùm cho mấy đứa nhỏ có tương lai !




Có người Việt Nam mới qua Mỹ có mấy ngày, đi ăn nhà hàng Việt Nam ở khu Little Saigon, khẩu vị khác với ở Việt Nam, đă không ngần ngại chê bai “đồ ăn Việt Nam ở Mỹ dở ẹt, thịt cá đều là đông lạnh, ăn không vô !”. Ban ngày ở nhà khu yên tịnh, chủ nhà đi làm hết, không có xe cộ ở nhà để xuống phố Bolsa, th́ rên rỉ “nhà ǵ đâu mà ở khu vắng vẻ như chùa Bà Đanh, ở nhà suốt ngày giống như ở tù bị giam lỏng !”. Có nhiều anh Việt kiều về Việt Nam lấy vợ, rước nàng về Mỹ, được một, hai tháng, thấy nàng suốt ngày gọi điện thoại về Việt nam v́ nhớ cha nhớ mẹ, bill điện thoại mỗi tháng không dưới 200 đô. Ban đêm hay cuối tuần th́ bắt anh chồng chở đi shopping, tiêu xài thoải mái, cà thẻ tín dụng không cần biết bao nhiêu. Anh chồng kêu đi học Anh văn, học nghề th́ viện đủ lư do để khỏi đi, ở nhà để chồng nuôi cho sướng. Không biết một hai năm sau, anh chồng có c̣n chịu nổi nữa không ?

florida80
10-27-2019, 22:10
Có một cặp vợ chồng đang êm ấm, rước bà mẹ chồng và cô em chồng qua th́ trong nhà bắt đầu lục đục. Bà mẹ chồng thấy con trai ḿnh đi làm về vào bếp phụ vợ nấu cơm th́ khó chịu, ch́ chiết con dâu là không làm bổn phận làm vợ, làm dâu đúng tiêu chuẩn Việt Nam của bà. Cô em chồng th́ luôn nói xấu chị dâu với anh ḿnh những khi chị dâu đi làm. Như vậy th́ ai mà chịu đời cho thấu.




Có một gia đ́nh người bạn mà tôi được biết, bảo lănh cả gia đ́nh người chị chồng từ Việt Nam qua. Qua Mỹ được vài tháng, bà chị chồng xúi dại người chồng mượn tiền ngân hàng cho bà ta để mua nhà vườn ở Riverside để làm rẫy, trồng rau bán cho các chợ Việt Nam. Gia đ́nh người em tan nát khi chủ nợ ngân hàng, credit card gửi thư đ̣i nợ ráo riết v́ công việc làm rẫy không được thuận lợi như ư muốn.



Ông bà ta thường nói:



“Cứu vật, vật trả ơn

Cứu nhân, nhân trả oán”



Câu này tôi thấy rất là đúng. Người Việt Nam được thân nhân bảo lănh sang Mỹ bao nhiêu năm nay, có mấy ai c̣n biết nói tiếng cảm ơn người đă đùm bọc cưu mang gia đ́nh ḿnh từ những ngày đầu mới đến Mỹ. Có mấy ai c̣n liên lạc, c̣n gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe, chúc Tết “khổ chủ” ngày xưa. Hay đă giận hờn nhau, không thèm nh́n mặt nhau từ lâu lắm rồi ?




Bây giờ, xin được nói qua chuyện cho tiền làm từ thiện ở Việt Nam. Thấy có nhiều hội đoàn sốt sắng làm các công tác từ thiện giúp đỡ người nghèo khó ở Việt Nam, tôi rất là cảm phục. Tôi chỉ xin lưu ư các cá nhân đă và đang đóng góp cho các công tác từ thiện ở Việt Nam, có nhiều người c̣n dấn thân về Việt Nam, đem tiền tận tay giao cho các tổ chức cứu trợ ở Việt Nam. Với kinh nghiệm cá nhân, tôi không c̣n tin tưởng nhiều các tổ chức cứu trợ từ thiện ở Việt Nam dưới sự quản lư của nhà nước. Nếu có cho tiền xin đừng để lại tên tuổi, chỉ gây phiền phức cho ḿnh sau này. Người đại diện ở Việt Nam, có khi tay mặt nhận tiền, nhưng tay trái bắt đầu ghi tên Việt kiều vào sổ phong thần, để điều tra lư lịch, công ăn việc làm của ḿnh ở hải ngoại, để sau này dễ dàng chụp mũ khi cần. Họ làm báo cáo chi tiết nhưng không bao giờ báo cáo huê hồng ít nhất 10 % cho người kêu gọi đưọc tiền đóng góp từ hải ngoại, gọi là tiền “bồi dưỡng”. Nhiều khi các hội đoàn ở hải ngoại biết rất rơ việc này, nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ để quà cứu trợ được đến tận tay đồng bào nghèo khó.



Muốn qua sông phải lụy đ̣

Muốn thương dân Việt phải “ḍ” mới tin




Xin hăy “ḍ” kỹ nguồn tin trước khi trao tiền, và đừng tin tưởng quá đáng vào tổ chức từ thiện của nhà nước như Hội Phụ Nữ Từ Thiện chủ trương giúp phụ nữ nghèo tạo dựng lại cuộc sống. Xin hăy t́m hiểu kỹ càng hoạt động của họ trước khi bỏ tiền ra giúp họ.



Vài hàng góp nhặt, hy vọng mọi người đọc xong sẽ suy nghĩ và thông cảm với tác giả.

florida80
10-27-2019, 22:11
"Bởi V́ Tấm Vải Che Tử Thi Không Có Túi.”









V́ sao ông lăo 76 tuổi muốn quyên góp hết 8 tỷ đô la gia sản?

Đây là một ông lăo mới thoạt nh́n trông nghèo khó lại keo kiệt. Nhưng việc ông làm lại khiến ông trở thành tấm gương cho các phú hào khác như Bill Gates và Warren Buffett đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ ông.




Ông đă 76 tuổi, ở cùng vợ trong một căn hộ cho thuê ở thành phố San Francisco nước Mỹ. Ông chưa từng mặc qua quần áo hàng hiệu, kính mắt rất cũ kỹ, đồng hồ đeo tay cũng không hợp thời. Ông không thích món ăn ngon, thích nhất là sữa hâm nóng và bánh sandwich cà chua giá rẻ. Ông cũng không có ô tô riêng, ra ngoài thường đều đi bằng xe buưt, túi xách mà ông từng dùng để đi làm là túi vải.






Mặc khác, nếu bạn cùng ông đến một quán rượu nhỏ uống bia, ông nhất định sẽ cẩn thận kiểm tra đối chiếu hóa đơn; nếu bạn ở lại nhà ông ấy, trước khi ngủ ông ấy nhất định sẽ nhắc bạn tắt đèn.




Một ông già keo kiệt nghèo khó như vậy, bạn có biết trước 76 tuổi ông đă làm những việc ǵ chăng?




Ông đă từng cống hiến cho đại học Cornell 588 triệu đô la Mỹ, cho đại học California 125 triệu đô la Mỹ, cho đại học Stanford 60 triệu đô la Mỹ. Ông từng bỏ vốn 1 tỷ đô la cải tạo và xây mới 7 trường đại học ở New Ireland và hai trường đại học ở Northern Ireland. Ông từng thành lập quỹ từ thiện để phẫu thuật sứt môi hở hàm ếch cho trẻ em ở các nước đang phát triển… Cho đến nay, ông đă quyên 4 tỷ đô la, c̣n 4 tỷ nữa đang chuẩn bị quyên góp.




Ông là người sáng lập tập đoàn được miễn thuế toàn cầu DFS. Keo kiệt với chính ḿnh, hào phóng với mọi người, thích kiếm tiền lại không thích được tiền – ông là Chuck Feeney.




Trước mắt, Chuck Feeney c̣n ba nguyện vọng: Một là trước năm 2016 quyên hết 4 tỷ đô la c̣n lại, nếu không chết không nhắm mắt. Hiện tại, từ số tiền kia mỗi năm đều có hơn 400 triệu đô la chảy về các nơi cần trên thế giới.




Ông đă dựng nên một tấm gương cho những người giàu có: “Trong khi hưởng thụ cuộc sống đồng thời quyên góp cho mọi người”. Bill Gates và Warren Buffett đều chịu ảnh hưởng nhiều từ ông mà đă thay đổi hành động của ḿnh.




Sau khi việc thiện của Chuck Feeney bị tiết lộ ra, rất nhiều phóng viên muốn tiếp xúc với ông. Trong tâm ai cũng đều có một nghi vấn: Làm sao Chuck Feeney có thể dửng dưng trước gia tài hàng tỷ đô la kia chứ?




Đối với nghi vấn của mọi người, Chuck Feeney mỉm cười kể cho mọi người một câu chuyện: “Một con hồ ly thấy bồ đào trong vườn kết trái đầy, muốn vào trong ăn một chầu no bụng, nhưng giờ nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để thân thể gầy xuống, cuối cùng cũng chui vào được! Ăn no nê, cảm thấy thỏa măn, nhưng khi nó muốn rời đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở tṛ cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó đi ra, bụng vẫn giống như lúc đi vào.”

florida80
10-27-2019, 22:11
Kể xong câu chuyện, Chuck Feeney nói:

“Chỗ Thượng Đế ở không có ngân hàng, mỗi người đều là trần trụi sinh ra, cuối cùng cũng đơn độc ra đi, không ai có thể mang theo tài phú và danh tiếng mà bản thân đă đau khổ t́m kiếm cả đời.”

Truyền thông hỏi Chuck Feeney, v́ sao ông lại quyên góp hết gia tài của ḿnh?



Câu trả lời của ông đơn giản và ngoài dự đoán của mọi người! Ông nói: “Bởi v́ tấm vải che tử thi không có túi.”

florida80
10-27-2019, 22:12
Động Cửa Thiền









Đầu xuân, chùa làng nghi ngút hương trầm, thiện nam tín nữ chen chúc nhau vào chánh điện dâng hương bái Phật





Người ra kẻ vào ngược xuôi như bất tận, mặt ai nấy đều vui tươi phấn chấn, y rằng cuộc đời này không hề có đau khổ lo toan. Nhưng rồi, mọi người phải cau mày nhíu mặt khi trông thấy một cô gái lạ lùng đang lảng vảng ngoài sân chùa, hệt hư người từ hành tinh xa lạ mới xuống thăm trái đất.




Cô gái lạ lùng v́ nổi bật giữa đám đông do có một sắc đẹp mê hồn, phải công nhận là tuyệt thế giai nhân. Dáng cao hơn một thước bảy. Tóc đen óng ả phủ dài xuống lưng. Những ṿng đo lư tưởng. Đầy đặn và trắng trẻo. Gương mặt khả ái, sáng sủa. Nếu không là hoa hậu hoa khôi, th́ cũng là người mẫu tầm cỡ ngôi sao. Không ai có thể nhăn mặt bực ḿnh trước cái Đẹp bao giờ. Có điều, chỉ v́ cô gái đă tự chọn cho ḿnh bộ trang phục quá độc đáo, quá quái gở. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, tưởng như không c̣n kiểu nào ngắn hơn, khoe cặp gị dài khêu gợi. Chiếc áo thun bó sát ôm lấy thân trên bốc lửa, thân áo trước và thân áo sau được liền lạc với nhau chỉ bằng hai sợi dây mỏng mảnh vắt qua hai bên bờ vai tṛn trịa và đầy đặn. Đẹp không chê vào đâu được, nhưng nếu cô ta đang đứng trên sàn diễn, hoặc đi trên phố cờ hoa rực rỡ ngoài kia. Đằng này, cô ta lại xuất hiện ngay chốn già lam tôn nghiêm thanh tịnh mới gây nên những nỗi bất b́nh từ những người chung quanh. Sự phẩn nộ, ghê sợ hiện rơ trên gương mặt những ai nh́n thấy cô gái, nhưng chưa ai lên tiếng thẳng thắn góp ư với con người lạ lùng, chỉ mới nghe những lời chê trách đàm tiếu nho nhỏ phía sau lưng người đẹp.




Một anh huynh trưởng gia đ́nh Phật tử bước lại bên cô gái bằng sự nổ lực phi thường, can đảm tột bực, đưa cho cô ta một chiếc áo tràng màu lam, giọng nhă nhặn:


- Chào chị, chị vui ḷng mặc chiếc áo này vào, nếu cần th́ chị có thể mặc luôn về nhà, tôi rất lấy làm hân hạnh khi được tặng chị nhân ngày đầu năm mới!

florida80
10-27-2019, 22:17
Cô gái tṛn xoe đôi mắt, nh́n anh huynh trưởng, rồi nh́n chiếc áo tràng với vẻ kinh ngạc, thản nhiên lắc đầu.


Anh huynh trưởng bực bội, giứ chiếc áo tràng tới, nói:


- Chị làm ơn mặc vào giùm cho. Đừng để mọi người khó chịu, và đừng để chư tăng nh́n thấy được mà tổn đức đó!


Cô gái nhíu cặp chân mày lá liễu, hỏi cộc lốc:


- V́ sao?


Anh huynh trưởng không c̣n tự chủ được, cáu gắt:


- Chị c̣n chưa hiểu v́ sao ư? Nơi đây là chốn tôn nghiêm, không phải chỗ chợ búa hay sân khấu kịch trường, cho nên trang phục trên người chị không phù hợp chút nào, rất chướng mắt mọi người. Chị thật t́nh không biết, hay giả bộ không biết?


Cô gái ph́ cười, một nụ cười tươi tắn tuyệt đẹp, lắc đầu:


- Biết làm ǵ để vướng? Ai thấy chướng th́ đừng nh́n. Mấy người đi chùa lễ Phật bái tăng, hay là đến đây để nh́n ngắm nhau? Ai tu nấy chứng, hăy để cho tôi yên!


Anh huynh trưởng cứng họng, không biết phải xử sao, trong lúc nhất thời đành đứng đực ra đó với chiếc áo tràng trên tay. Thời may, có một vị sư trẻ bước lại đứng trước cô gái, xá dài một cái, cất giọng từ tốn:

-A Di Đà Phật! Cửa Từ Bi luôn rộng mở để phổ độ chúng sanh, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, trẻ già nữ nam… Nhưng, đừng v́ vậy mà xem thường chốn thanh tịnh, tạo nên phiền toái. Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chị ăn mặc như vậy mà vào chùa, có khác nào báng bổ đạo giáo, xúc phạm Tam Bảo? Mong chị hoan hỷ mặc áo tràng vào cho…




Cô gái cười duyên dáng, hỏi:

- Thầy thấy tôi ăn mặc thế nào?

Vị tăng trẻ lúng túng:

- Ờ… th́… rất hở hang … không nghiêm túc kín đáo…và…

Cô gái đưa tay vuốt mái tóc, ưỡn bộ ngực đầy sức sống, thản nhiên nói:

- Thầy tu hành mà c̣n chấp quá! Tâm của thầy c̣n động lắm. Lục căn của thầy chưa được tinh tấn, vẫn c̣n vướng điều phàm tục. Tốt hơn hết, thầy nên đóng cửa nhập thất để khỏi nh́n thấy những điều bất thanh bất tịnh ở phụ nữ đàn bà!


Vị tăng trẻ xanh mặt, cúi đầu, mắt nh́n chăm chăm xuống đất, bước đi lẫn vào đám đông Phật tử ngược xuôi ngoài sân… Cô gái cười nửa miệng, quay sang hỏi anh huynh trưởng:

- Anh có vui ḷng chỉ cho tôi tịnh thất của sư trụ tŕ không? Tôi đang rất muốn được vào vấn an ngài, và thỉnh giáo đôi điều…

Anh huynh trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, tặt lưỡi:

- Dẫn chị vào tịnh thất của thầy trụ tŕ th́ thật là không nên chút nào. Nhưng, có lẽ phải làm điều dại dột này, v́ chắc t́nh huống oái oăm khó xử như bây giờ, chỉ có thầy mới đủ đạo lực khai tâm điểm đạo cho chị thấy được phải trái!


Nói rồi, anh ta mời cô gái đi theo ḿnh, băng qua đám đông, vào phía dăy nhà sau chánh điện. Anh ta dừng lại trước cửa một căn pḥng, quay sang nói với cô gái:

- Chị vui ḷng đứng chờ ở đây một lát, để tôi vào cáo bạch với thầy trước, khi nào thầy đồng ư tiếp khách, tôi sẽ ra mời chị vào. Được chứ?

- Ô-kê!

Anh huynh trưởng nhún vai ngán ngẫm, đưa tay gơ cửa ba cái. Bên trong có tiếng vọng ra: "Ai? Cần ǵ?". Anh huynh trưởng cao giọng:

- Bạch thầy, con là Tâm Tịnh, huynh trưởng gia đ́nh Phật tử, có việc rất hệ trọng cần cáo bạch với thầy ạ!

florida80
10-27-2019, 22:18
Bên trong pḥng vang lên giọng sang sảng:

-Tâm Tịnh đó ư? Vào đi, cửa không khoá!

Anh huynh trưởng mở cửa, bước nhanh vào trong và đóng lẹ cánh cửa lại. Cô gái đứng tủm tỉm cười, chờ đợi với vẻ háo hức. Chừng mười phút sau, cửa mở, anh huynh trưởng bước ra, nói:

- Chị được phép vào. Nhớ giữ ư giữ tứ một chút nhé!

Cô gái cười khẩy, bước vào pḥng. Một vị tăng tuổi độ lục tuần đang ngồi trên chiếc phản mun đen bóng trong tư thế kiết già, ánh mắt sáng rực rọi chiếu thẳng vào mặt vị khách mới vào. Cô gái chấp tay xá ba cái, thưa:

- Bạch thầy, con có thắc mắc xin thầy điểm giáo…

- Cứ hỏi. Đây nghe.

- Bạch thầy, con ăn mặc như thế này, vào chùa lễ Phật bái tăng, lại bị mọi người chê trách chỉ trích, bị tăng phê b́nh bắt lỗi, xin hỏi thầy ai đúng ai sai?

- Ai cũng đúng. Ai cũng sai.

- Bạch thầy, người phàm cố chấp đă đành, nhưng người đă xuất gia tu hành mà vướng mắc những chuyện lễ nghi giáo điều để đi bắt bẻ con, xin hỏi thầy là đúng hay sai?

- Vừa sai, vừa đúng!

- Sao là sai? Sao là đúng?

- Sai, v́ tu hành mà chấp nhặt những điều nhỏ nhặt. Đúng, v́ giữ ǵn thanh tịnh cho chốn già lam tôn nghiêm, đó là bổn phận, là nhiệm vụ phụng sự Tam Bảo, hoằng dương Chánh Pháp!

- Con từng nghe rằng, ngọn cờ phấp phới bay, thật ra cờ không bay mà gió bay, nhưng thật ra gió chẳng động mà do Tâm của con người đang động. Phải vậy chăng?

- Thật hay! Thật hay!

- Vậy, theo thầy th́ con ăn mặc ra sao?

- B́nh thường.

- Đáng trách hay đáng khen ạ?

- Hợp thời trang. Hiện đại. Gọn gàng. Tiết kiệm. Nếu người mặc không hề thấy ngượng nghịu, không chút gượng gạo, không phải âu lo, thong dong khứ đáo xuất nhập như rồng đạp mây, th́ thật là đáng khen ngợi. Nếu mặc vào mà luôn thấy bị g̣ bó, thấy như bị mang của nợ, mang xích xiềng, không thoải mái đi đứng nằm ngồi th́ thật là đáng thương, tội nghiệp, chứ không đáng trách!


Cô gái cười khanh khách ra điều thích thú. Sư trụ tŕ bật cười ha hả, tiếng cười tự tại vang động như đă rung chuyển cả giàn ngói rong rêu của tịnh thất. Rồi im lặng như tờ. Cô gái cất tiếng:

- Thầy thật cao thâm, vững như bàn thạch!

- Có phải đó là mục đích chính của cô khi ghé thăm bổn tự?

- Im lặng, tức đă thú nhận.



- Cô mang một chút am hiểu giáo lư nhà Phật, một chút kiến thức cơ bản về sự Tĩnh Động, cố tâm cố ư vào chùa để thử thách cái Tâm Đạo của tăng ni giáo đồ. Sự cố ư làm cho người khác chao đảo tâm ư chính là ác tâm, chính là động rồi đó!


- Bạch thầy, quả đúng là con động. Nhưng đâu phải thấy người động mà ḿnh phải động theo, phải vậy không thầy?


- Phải nhớ quanh cô đều là những chúng sanh đang tu, c̣n tu, chứ chưa có ai đắc đạo, chưa ai giải thoát được ḿnh!


- Chỉ có thầy là tĩnh thôi sao?


- V́ đây là tịnh thất. Tâm người phải tĩnh, phải tịnh.


- Thầy không trách con về chuyện ăn mặc này thật sao?


- Không trách, mà c̣n khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác, không tội t́nh ǵ. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người…


- Và thân thể con người cũng chỉ là giả tạm…


- Chỉ là đất, nước, gió, lửa hội tụ tạo nên. Thân xác này c̣n là thứ bên ngoài, huống chi là quần với áo, xiêm với y?



- Chỉ cái Tâm bên trong mới là quan trọng?


- Tính động đều từ nơi ấy. Cho nên, nếu cô đă có gan ăn mặc hở hang thiếu thốn vải vóc để vào cửa thiền, th́ hăy phát huy thêm bản lĩnh mà trút bỏ hết xiêm y giả tạm ra khỏi tấm thân giả tạm ngay nơi đây đi!

florida80
10-27-2019, 22:19
- Trút bỏ hết đi!


Sư trụ tŕ quát lên. Cô gái giật bắn ḿnh, vội quỳ mọp xuống, đầu dập đất mấy cái. Sư lại quát:


- Trút hết. Rồi đi ra ngoài, dạo một ṿng văn cảnh mau đi!


- Bạch thầy… con không dám. Con không dám .Con xin dập đầu tạ tội. Đội ơn thầy đă khai tâm điểm đạo!







… Anh huynh trưởng đứng chờ ngoài hành lang với ruột nóng gan sôi, cứ như đang đứng trên tổ kiến bồ nhọt. Và rồi, cánh cửa tịnh thất đă mở toang. Cô gái lạ lùng đă bước ra ngoài với vẻ mặt rạng rỡ tươi vui. Lạ lùng hơn, trên người cô ta đang mặc một chiếc áo nhật b́nh của tăng chúng. Cô gái cười chào anh huynh trưởng, bước thoăn thoắt hướng về phía chánh điện. Anh huynh trưởng lè lưỡi, bước nhón chân lại khép cánh cửa tịnh thất thật nhẹ nhàng. Rồi anh chấp tay xa ba cái về phía bên trong cánh cửa vô tri, nói:


- Quả đúng là chỉ có thầy mới trị được quỷ sứ ma vương!


Anh ta thở phào nhẹ nhơm. Đầu năm vui thật. Thật là vui.




Không biết tác giả

florida80
10-27-2019, 22:19
Đàn Ông Nên Đọc, Phụ Nữ Nên Ghi Nhớ Điều Này...







Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đă từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, th́ cũng nên chọn cho ḿnh một người đàn bà v́ yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn.







Bởi v́ đời th́ nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, th́ c̣n lại được ǵ? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh ḿnh, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ v́ yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.




Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.

Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhấc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, th́ nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được ǵ khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh.




Vật chất vừa đủ thôi, v́ tiền th́ có thể làm ra, chứ người thật ḷng yêu thương bạn th́ có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm ǵ khi đêm về ḿnh bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. V́ vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào ḷng.




Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông th́ tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ.




Đàn bà th́ ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng v́ phục vụ cho bản thân ḿnh được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. V́ vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.




Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng.

Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm t́nh yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả t́nh yêu về với đúng ư nghĩa của nó.

Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, v́ biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng t́m được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn.




Nguồn: langnhincuocsong

florida80
10-28-2019, 19:37
Ngôn Sử







Hắn đem gia đ́nh sang du lịch Paris. Khi hắn vừa tốt nghiệp Cử Nhân Văn Khoa th́ miền Nam thay đổi chế độ, và mọi người trở thành thất nghiệp. Hắn may mắn thừa hưởng một miếng đất rất rộng ở ngay ngoại ô Saigon, hắn canh tác miếng đất đó, trồng rau quả, nuôi gà vịt, mở một quán cà phê nhỏ để sống qua ngày. Th́ giờ rảnh rỗi hắn nghiên cứu về một môn học mà hắn gọi là môn "ngôn sử".




Hắn nói ngôn sử tiếng Pháp là philologie, tôi chẳng hiểu ǵ cả. Hắn giải thích đó là môn học nghiên cứu lịch sử, cấu trúc và cách tạo thành của ngôn ngữ. Tôi vẫn mù tịt.

Năm 1980, hắn nhờ tôi t́m mối bán nhà và đất lấy mười lượng vàng vượt biên. Tôi t́m không ra, và hắn ở lại. Không ngờ như thế mà lại may. Gần đây nhà đất vùn vụt lên giá, hắn bán một phần khu đất và trở thành triệu phú đô la. Hắn bảo tôi :




- Bôn ba không qua thời vận. Mày xông xáo như thế mà cuối cùng lại chẳng ra ǵ so với tao. Cái nhà mày hơi bị nhỏ đấy. Tao là một sản phẩm của tệ đoan xă hội. Chúng nó ăn hối lộ và buôn lậu, nhiều tiền bẩn quá phải mua nhà đất để tẩy, nhờ thế mà tao giàu sụ. Tao bán hơn năm ngàn mét đất được vài ngàn cây, sau khi lịch sự mất vài trăm cây.




Lịch sự ?




- À, đó là một tiếng mới - hắn cười to. Bây giờ người ta không nói là đút lót hay đưa hối lộ nữa, xưa rồi ! Bây giờ người ta nói là "lịch sự". Lịch sự trở thành một động từ. Làm cái ǵ cũng phải lịch sự mới xong; không biết lịch sự th́ không sống được. Tao nhờ một thằng bạn lanh lẹ lịch sự giùm mới bán được miếng đất đấy. Thằng bạn nhờ đó được một trăm cây tiền lùi.

Tiền lùi ?




- Đó cũng là một từ; mới nữa. "Lùi" có nghĩa là tiền mà kẻ được lịch sự bớt cho, c̣n gọi là tiền lại quả, cũng một tiếng thời thượng mới. Nó đi năm trăm cây nhưng lùi cho một trăm cây.




Hắn tặng vợ tôi một cái túi xách tay Louis Vuiton và nói đó là là một túi mố. Hắn giải thích "mố" cũng là tiếng mới xuất hiện, dùng thay cho "thời trang", hay "mốt" trước đây. Hắn cho tôi một sơ-mi lụa và nói đó là lụa thực chứ không phải lụa đểu.




Tôi hỏi lụa đểu là ǵ th́ hắn phá lên cười :




- Mày lỗi thời quá rồi.. Bây giờ trong nước người ta không nói là "giả" nữa mà nói là "đểu". Hàng đểu, bằng đểu, rượu đểu, thuốc đểu.




Tôi, sực nhớ ra hắn là một nhà ngôn sử, bèn hỏi hắn:




- Thế mày nghĩ ǵ về những từ mới này ?




Hắn bỗng trở thành nghiêm trang, trầm mặc một lúc rồi nói :




- Ngôn ngữ của dân tộc nào cũng gắn liền với lịch sử. Cái ǵ thường trực và lâu dài cũng trở thành ám ảnh rồi đi vào ngôn ngữ. Mày thử xem, ngôn ngữ của nước nào cũng xoay quanh hai từ "có" và "là", être et avoir, to be and to have.




Người Việt th́ không có ǵ cả mà cũng chẳng là ǵ cả, chỉ có cái thân phận nô lệ, bị bóc lột và đói triền miên, v́ thế mà động từ căn bản của tiếng Việt là "ăn".

Thắng bại th́ gọi là ăn thua, thằng nào thắng th́ có ăn, thằng nào thua th́ đói;

Sinh hoạt nghề nghiệp th́ gọi là làm ăn,

Vợ chồng ăn ở, ăn nằm với nhau,

Nói chuyện là ăn nói, rồi ăn ư, ăn ảnh, ăn khớp... Ngay cả lúc chửi nhau cũng cho ăn cái này cái kia, Rủa nhau là đồ ăn mày, ăn nhặt, ăn cắp, ăn giật.



Cái ǵ cũng ăn cả v́ đói quanh năm, lúc nào cũng bị miếng ăn ám ảnh. Bây giờ cũng thế, cái ǵ cũng đểu cáng cả. Chính quyền đểu, Nhà Nước đểu, nhà trường đểu... Cái ǵ cũng đểu cả nên đểu hiện diện một cách trấn áp qua ngôn ngữ.

florida80
10-28-2019, 19:37
Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp :




Nhân loại tiến triển qua các thời kỳ đồ đá, đồ đồng, đồ sắt. Chúng ta c̣n có thời kỳ đồ đểu. Nước ḿnh đang ở thời kỳ đồ đểu !






Vô Danh

florida80
10-28-2019, 19:38
Ngồi Càng Lâu Càng Sớm Gặp Thần Chết






Loài người hiện đại đang “chết ṃn” v́ ngồi nhiều - Ảnh: Medical Billing Coding




Đó là kết quả từ cuộc nghiên cứu tại Học viện Sax (Úc), gióng lên hồi chuông cảnh báo cho mọi người, nhất là những nhân viên văn pḥng thường xuyên phải ngồi làm việc trong nhiều giờ liền.

Qua việc theo dơi hơn 200.000 người trên 45 tuổi ở Úc từ năm 2006-2012, nhóm nghiên cứu trên nhận ra rằng trong ṿng ba năm tới những người ngồi ít nhất 11 tiếng một ngày có nguy cơ tử vong cao hơn 40% so với những người chỉ ngồi ít hơn bốn tiếng một ngày.



Theo tạp chí The Atlantic, thậm chí những người tập thể dục 5 tiếng/tuần vẫn sẽ chết sớm nếu ngồi làm việc quá lâu. Không chỉ làm việc, 90% các hoạt động giải trí hiện tại của con người vẫn diễn ra ở tư thế ngồi.




Một nghiên cứu khác đăng trên tờ Medical Billing Coding cũng chỉ ra rằng những người làm việc trong tư thế ngồi sẽ có tỉ lệ mắc bệnh tim cao hơn gấp hai lần người thường xuyên làm việc trong tư tế đứng. Như vậy, lư giải theo cách vui nhộn, một viên quản lư có thể giàu có hơn một công nhân lắp ráp linh kiện tại Nhà máy Foxconn, nhưng chưa chắc đă sống thọ hơn.

Jolie O’Dell, một cây viết của trang thông tin điện tử Mashable, đă tổng hợp lại những con số biết nói để chứng minh rằng việc ngồi đang giết chết loài người.






Cụ thể, trong khi bạn ngồi, cơ chân của bạn ngừng hoạt động, lượng calo tiêu thụ trong một phút giảm c̣n 1, lượng enzym chống béo ph́ giảm 90%. Ngồi hơn 2 giờ đồng hồ, lượng cholesterol có lợi bị giảm đi 20%. Tất cả những diễn biến trên sẽ kéo theo nguy cơ về bệnh tim mạch.


Ngồi liên tục 24 giờ, hoạt tính của insulin trong cơ thể giảm đi 24%, nguy cơ mắc bệnh tiểu đường tăng cao hoặc dẫn đến chứng rối loạn đường huyết. Điều này giải thích v́ sao có những game thủ chết gục ngay trên bàn phím sau khi chơi game liên tục trên 24 tiếng.




Làm thế nào để hạn chế chết sớm do ngồi lâu?




Vậy làm thế nào để hạn chế nguy cơ tử vong sớm khi bạn vẫn phải ngồi nhiều để làm việc? Hidde Van Nai Ploeg - tác giả chính của công tŕnh nghiên cứu này - cho rằng con người nên t́m cách cân bằng giữa ngồi, đứng, đi bộ và các hoạt động thể chất khác.

Ba hoạt động được cho là tốt nhất cho những ai hay ngồi chính là gập thân, đi bộ và nhảy tại chỗ. Việc đi bộ giúp bạn đốt cháy được lượng calori gấp ba lần lúc ngồi. Từ đó giảm thiểu chứng béo ph́ và tim mạch.




Hăy thường xuyên gập thân, đi bộ và nhảy tại chỗ để sống lâu hơn - Ảnh: Medical Billing Coding




Ngoài ra, tư thế ngồi cũng cực kỳ quan trọng, ngồi khom, ngồi thẳng lưng đều mau chết. bạn hăy ngồi ngửa người ra khoảng 135 độ (góc tạo bởi đùi và thân). Tư thế này giảm tải cho cột sống v́ phần lớn khối lượng lưng đă dồn vào lưng ghế. Các mạch máu cũng được lưu thông tốt hơn.

florida80
10-28-2019, 19:39
Hăy bỏ ngay thói quen dùng ghế có bánh xe để vừa ngồi vừa di chuyển trong pḥng làm việc. Mỗi lần đứng dậy để đi lại, bạn đă tự cho ḿnh thêm một khoảng thời gian để sống.




Những người ngồi trước màn h́nh TV từ 3 giờ trở lên mỗi ngày sẽ có nguy cơ chết v́ bệnh tim nhiều hơn. Cứ mỗi giờ xem TV thêm, bạn sẽ đối mặt với 11% nguy cơ tử vong tăng thêm -




Theo Medical Billing & Coding

florida80
10-28-2019, 19:39
Thế Nào Là Người Đẹp?










Ca tụng cô gái đẹp có gương mặt kiều diễm, ngoai h́nh hấp dẫn v.v… Là cái đẹp của sự ham muốn, chiếm đọat, xoay vần trong ṿng sinh tử luân hồi, ngầm chứa khổ đau, sớm nở tối tàn không có chi đáng tán dương cả.




Chẳng có chi là đẹp cả, đẹp hay không là ở chỗ:

Giữ ǵn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.

Ăn ở hiền ḥa, thủy chung là nết đẹp.

Thấy người ta ngă mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.

Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm ḷng đẹp.

Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quư các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp.

Thấy người ta lâm nguy, sợ hăi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn ngữ đẹp.

Không một tà niệm nảy sinh, đó là ư đẹp.

Thấy người ta u tối, không hiểu biết mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp.




Tất cả những cái đẹp này cần phải được tuyên dương, ghi vào sử sách, lập bia ghi công, dựng tượng để chiêm ngưỡng.







Chí lư lắm thay ! ! ! ...


Sưu tầm

florida80
10-28-2019, 19:42
Đừng Khóc V́ Làm Đổ Sữa!







Một nhà tâm lư học nổi tiếng người Mỹ, lúc mới bắt đầu sự nghiệp, đă mở một trường dạy nghề trong thành phố, sau đó lần lượt mở thêm cơ sở ở nhiều nơi khác. Ông đă phải chi rất nhiều tiền cho quảng cáo, thuê mặt bằng, thuê giáo viên v.v… Vốn đầu tư không nhỏ, cho nên doanh thu phải khá cao mới đủ tiền trang trải chi phí, ngoài ra c̣n phải tính đến lợi nhuận nữa chứ!


Nhưng khi trường học hoạt động được một thời gian, ông tính toán lời lỗ th́ thấy chẳng có được bao nhiêu đồng lời. Do c̣n thiếu kinh nghiệm trong việc quản lư tài chính, tiền cứ thâm hụt đi đâu hết, thành ra thu nhập chẳng được đồng nào. Thế là mấy tháng ṛng lao động vất vả coi như làm công không.


Buồn rầu quá, ông luôn tự trách ḿnh vô dụng, lúc nào cũng dằn vặt khổ sở v́ thất bại đầu đời đó. T́nh trạng này kéo dài khá lâu, ông ngày đêm u sầu ủ dột, tinh thần xuống dốc nghiêm trọng, tưởng chừng như không bao giờ đứng lên nổi để làm lại từ đầu.




Một ngày nọ, ông t́m đến thầy giáo cũ dạy môn tâm lư thời trung học, khẩn thiết xin thầy một lời khuyên, làm thế nào để thoát khỏi t́nh cảnh này.




“Không nên khóc v́ đă làm đổ sữa!” Người thầy chỉ nói gọn lỏn như thế.




Nhưng người thông minh như ông th́ vừa nghe đă hiểu. Câu nói đó giống như một luồng nước thánh dội vào ông, khiến ông giật ḿnh tỉnh ngộ. Thế là bao muộn phiền trong ông bỗng chốc tan biến mất, tinh thần cũng hăng hái, phấn khởi hẳn lên.




“Đúng vậy, sữa một khi đă đổ ra rồi, c̣n làm ǵ được nữa? Cứ đứng đó nh́n nó mà khóc à? Đi lấy một ly sữa khác có phải hay không! Nên nhớ, sữa đă đổ th́ không thể hốt lại vào ly như cũ. Việc duy nhất mà ta có thể làm là rút ra bài học cho bản thân ḿnh, sau đó nhanh chóng quên đi những chuyện không vui để bắt đầu kế hoạch mới” Lời dạy của thầy theo ông măi suốt con đường lập nghiệp.




Về sau, ông thường sử dụng bài học này để giáo dục học tṛ, cũng như để tự nhắc nhở chính ḿnh phải luôn giữ tinh thần lạc quan trong bất kỳ hoàn cảnh nào.




Cuộc sống vẫn thường xảy ra nhiều việc không như ư muốn. Những ǵ không thể cứu văn được th́ hăy cố quên đi. Những ǵ c̣n trong tầm kiểm thoát th́ nên nắm bắt cơ hội để chuyển đổi t́nh thế. Khi sự đă rồi, có hối hận bao nhiêu, có dằn vặt thế nào cũng không thay đổi được, mà c̣n có nguy cơ ngăn cản bước đột phá để tiến lên phía trước.




Trích từ “Chỉ là bước khởi đầu”

florida80
10-29-2019, 20:02
Tỉnh Thức: Không Có Gì Gọi Là Bế Tắc Cả!









Thiền sư Vô Căn trong một lần nhập định 3 ngày, thần thức của ông xuất khỏi thân thể. Các đệ tử tưởng lầm rằng ông đă tịch diệt nên mang nhục thân ông đi hỏa táng. Sau 3 ngày thần thức của ông trở về nhưng không t́m được nhục thân. T́m không được nhục thân nên thần thức thiền sư Vô Căn quanh quẩn nơi căn pḥng ông ở, liên tiếp than thở nhiều ngày đêm thống thiết : Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…

Điều này làm cho các đệ tử của ông rất kinh sợ.




Một người bạn của thiền sư Vô Căn là thiền sư Diệu Không nghe tin liền đến thiền viện và bảo các đệ tử của thiền sư Vô Căn là đêm đó thiền sư sẽ nghỉ lại trong pḥng của thiền sư Vô Căn rồi nhờ họ mang đến cho ông một thau nước và một bếp lửa.

Đêm đến, thiền sư Diệu Không nghe thấy tiếng than thống thiết của bạn : Tôi ơi, Tôi ở đâu ...?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…

Thiền sư Diệu Không liền nói với thần thức của thiền sư Vô Căn :

- Ông ở trong bùn.!

Thần thức thiền sư Vô Căn liền lao xuống bùn t́m kiếm. Một lát sau thần thức thiền sư Vô Căn trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói :

- Tôi t́m măi mà không có Tôi trong bùn.

Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào thau nước nói :

- Ông ở trong nước.!

Thần thức thiền sư Vô Căn lẩn vào trong nước t́m kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói :

- Tôi t́m Tôi măi trong nước, vẫn không có ...!

Thiền sư Diệu Không lại chỉ tay vào bếp lửa nói :

- Ông ở trong lửa.!

Thần thức thiền sư Vô Căn lao vào trong lửa t́m kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói :

- Tôi t́m Tôi trong lửa măi vẫn không có.!

Lúc này thiền sư Diệu Không chỉ tay vào hư không nói :

- Ông ở trong hư không.!

Thần thức của thiền sư Vô Căn bay vào trong hư không t́m kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói :

- Tôi t́m Tôi khắp nơi trong hư không mà vẫn không t́m được ...

Khi ấy thiền sư Diệu Không lại nói :

- Ông là người có đầy đủ thần thông, thần lực, an nhiên tự tại đi và đến khắp mọi nơi mọi chổ từ bùn đến nước, từ nước đến lửa, từ lửa đến hư không như thế th́ lư do ǵ mà ông cứ phải dính mắc với cái thân thể hôi dơ đó chứ.?

Nghe vậy, thần thức của thiền sư Vô Căn liền tỉnh thức. Kể từ đó không c̣n ai nghe tiếng thở than thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn.”

(Trích theo một truyện thiền Nhật Bản)

florida80
10-29-2019, 20:04
Hầu như tất cả mọi người sống trên trái đất này không một ai tránh khỏi một lần vấp ngă và nhận chịu khổ đau ! Có khi c̣n phải đối mặt với những việc làm cho ḿnh khổ đau đến cùng tận, những tưởng rằng ḿnh đă cùng đường, cứ đắm ch́m, ngụp lặn, lăn lộn, vướng mắc trong nỗi khổ đau tưởng như "cùng tận" ấy và chẳng c̣n nhớ ǵ đến những hạnh phúc, những nỗi vui hiện diện xung quanh ḿnh.!




Người bạn này không trung nghĩa th́ ḿnh c̣n nhiều người bạn trung nghĩa khác. Chổ này công việc không tốt th́ c̣n vô số chỗ khác công việc tốt hơn. Thất bại hôm nay nhưng c̣n có ngày mai. Thi rớt kỳ này nhưng vẫn c̣n kỳ tới. Đứa con dâu ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con trai. Đứa con trai ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con gái. Đứa con gái ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con rể. Đứa con rể ngổ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con dâu. Tất cả đều ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n có ông chồng (bà vợ). Ông chồng (bà vợ) phản bội ḿnh th́ ḿnh c̣n có cha mẹ, anh chị em, bạn hữu, con cái, cháu chắt, và thậm chí là chính bản thân ḿnh. Đừng cho phép bất cứ ai làm ḿnh đau khổ.! Khổ hay vui là do chính bạn đấy. Bạn là người có toàn quyền quyết định cái khổ, cái vui cho ḿnh trong mọi biến cố xảy ra trong đời bạn. Bạn đau khổ v́ bạn cho rằng người khác làm cho bạn đau khổ ! Trong khi người làm cho bạn khổ đau luôn tự tại an nhiên ! Vậy tại sao bạn lại tự làm ḿnh đau khổ ...? Hơn hết, Khổ đă tận, th́ Cam sẽ lai, như là giờ phút thần thức thiền sư Vô Căn được thiền sư Diệu Không giúp cho tỉnh thức.


Sưu tầm

florida80
10-29-2019, 20:08
Sài G̣n Muộn Màng Của Em Cũng Không C̣n…- Vũ Thế Thành









Cô bạn (trẻ) tặng tôi quyển sách của Erich Maria Remarque, bản dịch trước 75 mà em kiếm được ở tiệm sách cũ. Remarque là nhà văn người Đức mà có thời tôi “ngốn” hầu như không sót cuốn nào. Ông viết như th́ thầm kể chuyện, chẳng lư luận, triết lư… ǵ cao siêu cả, nhưng rất buồn, và rất người. Thời Hitler, Remarque phải sống lưu vong, tác phẩm bị cấm và bị đốt. Bây giờ, cầm sách của ông trên tay, tôi lại nhớ đến thời sau 75, thời sách đồi trụy phản động bị cấm và bị đốt ở Sài G̣n.




Sách bị tịch thu, chất đống lên xe ba gác chở đi th́ tôi chứng kiến, c̣n có đem đốt hay không th́ tôi không thấy. Báo “Sài G̣n Giải phóng” số ra ngày 15/7/75 đưa tin:






Nhà máy sản xuất giấy Kissme hoạt động 24 trên 24 giờ đă sản xuất 50 tấn giấy vệ sinh và thấm nước trong tháng 6-75. Nguyên liệu làm ra giấy gồm 60% giấy vụn lượm lặt trong thành phố và 40% là g̣n và lồ ô (cây nứa giống như tre trúc).




Tôi cũng phải “cúng dường” vài chục cuốn sách (cũng c̣n giấu được một mớ), trong đó có hai quyển của Remarque: “Chiến hữu” và “Một thời để yêu, một thời để chết”. Có phải thừa tiền đâu mà mua sách làm kiểng. Toàn là tiền “bán cháo phổi” ngoài giờ, cân nhắc lắm mới dám mua một quyển, c̣n không th́ thuê sách đọc. Đêm chia tay, cạn nguyên xị rượu đế. Sách đồi trụy phản động, nọc độc văn hóa đế quốc Mỹ mà như t́nh nhơn, đă quẳng xuống, lại cầm lên mân mê, th́ thầm, Mai tao sẽ chất đống ngoài cửa để người ta mang tụi mày đi hóa thân thành tro thành mẹ ǵ đó. Duyên đến đây là hết, nhưng nợ c̣n. Tao sẽ nhớ tụi mày. Nợ thằng nào nhiều, tao nhớ thằng đó nhiều…


Hơn 40 năm nay đâu có đọc lại Remarque, vậy mà dạo này thi thoảng tôi vẫn nhớ, dù nhớ tên người này xọ tên người kia, dù nơi này biến thành nơi nọ, nhưng đại khái t́nh tiết chưa quên sạch. Vẫn nhớ. Nhớ và ngẫm.


Sách khoa học kỹ thuật được phép giữ lại, nhưng cũng có cách ra đi của nó. Một trường hợp tôi biết, ảm đạm hơn là tôi chia tay “đồi trụy phản động”. Một giáo sư tu nghiệp ở Mỹ về một ngành kỹ thuật, ông được xem là hàng đầu trong lănh vực đó ở miền Nam, khi về nước đem theo một số sách chuyên môn, coi như gia sản nghề nghiệp. Vài năm sau 75, ông âm thầm bán sách trang trải cuộc sống. Thằng bạn tôi, một kỹ sư trẻ, gom hết tiền dành dụm, rụt rè t́m đến nhà vị giáo sư mua quyển sách ao ước và cũng nhân thể ra mắt, tṛ chuyện với thần tượng. Giáo sư đóng cửa pḥng, không tiếp, chỉ cho vợ ra, đưa sách và báo giá. Tên hậu bối trả tiền, cầm sách thờ thẫn ra về. Giao dịch diễn ra lặng lẽ đến nặng ḷng. Câu chuyện cứ như thời Đông Châu liệt quốc. Đời cơm áo sinh tồn, sao mặn chát thế này!


Với dân kỹ thuật th́ sách technology và handbook của Mỹ sánh ngang hàng… thê tử. Có những ngày tháng tôi đă cày cục copy bằng tay, vừa viết, vừa dịch nhẩm trong đầu một quyển handbook mượn được, nên hiểu được loại sách đó trân quư với dân trong nghề đến cỡ nào. Vật bất ly thân như thế mà phải chia tay th́ c̣n tê tái nào hơn. Đă đành, bán cái ḿnh sở hữu để sinh tồn đâu có ǵ phải thẹn, nhưng bán sách, bán cái gia sản nghề nghiệp, th́ chẳng khác ǵ bán cả ước mơ, hoài băo… Ông giáo sư biết thẹn. Tên hậu bối biết thẹn, biết thẫn thờ, biết chia sẻ cái thẹn với tiền bối. Trí thức là người biết thẹn. Tôi gọi cả hai là trí thức.


Nhưng không phải “trí thức” nào cũng biết thẹn. Đâu cần phải ‘diện bích” cả chục năm như ai đó mới ngộ ra một chủ nghĩa sai hay đúng, hiện thực hay mụ mị. Mẹ tôi, một người đàn bà mù chữ (nghĩa đen), thấy người ta đấu tố nhau trong cải cách ruộng đất, con tố cha, vợ tố chồng… bà hăi cách mạng, hăi cho đến chết vẫn c̣n hăi. Với bà, nghèo chịu được, khổ chịu được, đói chịu được, nhưng đảo lộn luân thường đạo lư như thế th́ không… Liệu cứu cánh có biện minh cho phương tiện được chăng? Mà cứu cánh ǵ? Là ấm no hay quyền lực? Ngay cả về mặt kinh tế, trong thời chiến tranh lạnh người ta cũng đă thấy cái “ưu việt” của làm chủ tập thể và hưởng theo nhu cầu rồi.


Hoài băo hay lựa chọn của con người, nhiều khi khởi đầu bằng cảm xúc hơn là lư trí. Lư trí đến sau đó chỉ để hợp lư hoá những hậu quả của cảm xúc. Nhưng lư trí cũng giúp con người phản tỉnh để nhận ra ḿnh đă làm đúng hay sai. Sai lầm là thuộc tính của con người. Trí thức là người biết sai, biết thẹn để sửa sai.


Nhưng nhiều người tuyên bố, nếu được làm lại từ đầu, họ vẫn lựa chọn như cũ. Thật đẹp và lăng mạn! Thế ra, phản tỉnh chỉ bộc phát khi hậu quả của cảm xúc bị thiệt tḥi thôi sao? Chọn cái xấu, đập cho chết cái ít xấu hơn là đúng, là đẹp?


Nhưng chiến tranh, đau thương, mất mát, độc lập (thật sự), đói nghèo, số phận của một dân tộc đâu phải là chuyện lăng mạn. Cuộc chiến kết thúc đă hơn bốn mươi năm, nhưng lịch sử chỉ đang bắt đầu viết lại. Những phóng viên trẻ thời chiến W. Burchett, Stanley Karnow, Neil Sheehan, David Halberstam… và ṿng nguyệt quế Pulitzer chạy theo thời cuộc đă tạo ra góc quét gần 360 độ của cái gọi là quan điểm “chính thống” về chiến tranh Việt Nam, không thể đảo ngược. Một khi những cây đa cây đề đă xem đó là chân lư lịch sử, đụng vào quan điểm chính thống, họ sẽ nghiền nát.


Thế hệ trẻ sau này, với nhiều tài liệu được giải mật hơn, với phương pháp sử học chặt chẽ hơn, đă dám lật ngược “chính thống”. Sự thật đang hé dần, từ lật ngược đến lật tẩy chẳng c̣n bao xa, Mark Moyar với “Triumph Forsaken” chẳng hạn. Nghe nói có bạn trẻ gốc Việt ở nước ngoài đang làm luận án về truyền thông trong chiến tranh Việt Nam. Lịch sử sớm muộn sẽ tung cú đấm vào sự trí trá, xảo quyệt của ngôn ngữ và h́nh ảnh được chọn lọc có ư đồ trong thời chiến.


Sách đấy, tài liệu mới đấy. Đọc đi, hơn là cứ rù ŕ, tự an ủi ḿnh và an ủi nhau với cái gọi là “oral history” cũ kỹ, nôm na là hóng chuyện không kiểm chứng, rồi cứ thế truyền miệng. Dù có tránh né cách này hay cách khác, th́ mọi mỹ từ, mọi lư luận, lư lẽ và cả lư sự đều là sự tiếp cận với ngụy biện. Nói êm ái hơn, đó là một cách xoa dịu nỗi đau “lạc đường”. Hào quang có được từ chút tự do của một chế độ, nhưng buộc phải tắt ngúm ở chế độ kế tiếp. Tiếc nuối làm ǵ! Ông Nguyễn Đổng Chi chỉ viết một bài phê phán Phan Khôi không đúng mà ray rứt, ân hận cho đến chết. Biết thẹn vẫn là yếu tính của trí thức.


Một bậc đàn anh đồng môn của tôi, trước 75 phụ trách vài mục âm nhạc, văn hóa cho đài phát thanh, mà cũng là tay sừng sỏ trong giới xuất bản. Sau 75, khốn đốn cực kỳ, nhưng đoạn tuyệt hẳn với nghề viết lách, làm chân lon ton, chạy vặt cho một nhà xuất bản. Vài năm trước, gặp ông giám đốc mới có mắt nh́n người, cất nhắc cho làm biên tập sách. Ông huynh trưởng mắc bệnh “muội đèn” của Cao Bá Quát, thấy đoạn văn hay nhưng phạm húy, tiếc, không nỡ cắt. Ông anh không cắt, th́ đời cắt ông anh. Ông lại tiếp tục làm chân lon ton. Thân già bốn mươi kư lô, tính luôn giày dép và quần áo, đă bền bỉ chọn một thái độ sống như thế. Người ta có thể không cho viết, nhưng không thể bắt ḿnh viết theo ư người ta. Ng̣i bút có máu, báo chí sách vở c̣n lưu giữ cả đấy, không chơi bài ba lá với lịch sử được đâu.


Cô bạn tặng tôi quyển sách của E. M. Remarque là dân… “gia công”, một từ lóng để chỉ con cái của những người tập kết ra Bắc hồi năm 54. Bọn trẻ sinh ra ở Bắc và trở về Nam sau 75. Tôi hỏi đùa: “thế em là dân Sài G̣n hay người Hà Nội? – Là dân Sài G̣n chứ! Hà Nội chỉ là nơi cha mẹ “gia công” ra em thôi. Em lớn lên ở Sài G̣n, học từ tiểu học ở Sài G̣n, bạn bè Sài G̣n…”


Tội nghiệp! Sài G̣n khi em lớn lên đă là thành phố buồn hiu, dè dặt và nhẫn nhục, một thành phố trầm cảm với dăm ba người mất trí nghêu ngao hát bên hè phố, hay những người một thời cầm bút cầm phấn, bây giờ đạp xích lô, vá xe đầu đường, bơm mực bút bi…

Đầu thập niên 80, sách cũ loại tự điển hay kỹ thuật được bày bán công khai, nhưng sách “đồi trụy phản động” th́ phải lén lút. Hồi đó làm nghiên cứu, tôi thường ra… chợ trời sách ở đường Đặng Thị Nhu. Chỉ một sạp duy nhất có quyển “Handbook of Chemical Engineers”, giá bốn chỉ vàng. Hễ đến, là tôi giả vờ xem sách, ráng nhớ mấy con số, rời xa xa khỏi sạp là rút sổ tay ghi lại. Đến riết, chủ sạp quen mặt biết ư, chỉ tay, Cầm lấy, đọc thoải mái! Có một cảm thông kỳ lạ giữa người mua kẻ bán…


Phước đức bảy đời là những người buôn bán sách cũ. Họ chứng kiến những khoảnh khắc chia tay năo ḷng của người bán, và những thèm thuồng tri thức của người mua. Chợ sách (cũ) khác chợ đời. Chợ buồn bă, trầm mặc như số phận đời người… Những dấu son chữ kư c̣n trên sách hẳn đă làm kẻ bán đoạn ḷng, người mua nao ḷng. Đọc mà lúc nào cũng bồi hồi nghĩ đến chủ nhân trước của sách…


Cô bạn tôi, Sài G̣n có ǵ để em tự hào về gốc gác? Cha mẹ em là cán bộ trí thức, nên nhà nhiều sách “ngụy” (để tham khảo) hơn là máy móc tiện nghi… Em đọc lén. Khổ thân em! Những ǵ em đọc khác với những ǵ em học ở trường. Đó là chưa kể họ hàng em nội ngoại, bên thua, bên thắng (cuộc)… Trong lớp học, em phải viết ra những điều không phải em nghĩ. Nói và làm, đúng và sai, khẩu hiệu và thực tế cứ lộn tùng phèo trong đầu. Những thực tế tréo ngoe làm em có đôi chút phá rào, cảm nhận đúng sai. Em tự hỏi, nhưng ai trả lời?


Làm việc ở nước ngoài gần hai mươi năm, ngày trở về, em thấy một Sài G̣n hào nhoáng hiện đại nh́n đâu cũng thấy building, cầu vượt… nhô lên từ những băi nhà tôn, ổ chuột. Có những người giàu nhanh quá, siêu nhanh giữa bầu không khí ô nhiễm (đen lẫn bóng). Hàng rong bị săn đuổi giữa những hàng xe hơi lộng lẫy. Em đứng tần ngần ở quán cà phê đường Huỳnh Tịnh Của, ngắm nghía căn nhà cũ kỹ gần sáu bảy chục năm. Đẹp quá! Chẳng c̣n là bao những căn nhà xưa như thế này, cũng không c̣n những con phố yên tĩnh. Mọi thứ ồn ào và tương phản đến lạ lẫm. Em thở dài, Sài G̣n bây giờ như bức tranh lập thể siêu thực. Sài G̣n không c̣n là Sài G̣n của em nữa. Sài G̣n muộn màng của em cũng không c̣n, Sài G̣n một thời của tôi th́ sao?


Có lần em buột miệng, May mà cha em mất rồi, chứ nếu c̣n sống… Em không phải là người duy nhất nói với tôi điều đó. Một vài bạn bè tôi, cha mẹ họ thuộc hàng công thần, trong những lúc trà dư tửu hậu cũng nói thế. Độc lập là khát khao của cả dân tộc, chứ đâu phải của riêng ai. Độc lập bị tham vọng quyền lực đánh lận nên mới ra nông nỗi thế này. Người bạn (già) của tôi ở Hà Nội nói: Các anh bị đau một, chúng tôi bị đau những hai lần.


Em hỏi tôi có đọc sách triết không, về Sartre, Miller… ǵ ǵ đó. Tôi đă gạt mấy cha nội triết gia này ra khỏi đầu tôi hơn bốn mươi năm rồi em. Tôi muốn J. P. Sartre vô trại cải tạo để tự t́m ra con người ổng là ai. Muốn Henry Miller nói chuyện tay đôi với má ḿ ở quán bia ôm. Muốn Nietzsche đứng trên con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn và hải tặc để ông ta hét toáng lên Thượng đế đă chết!… Cứ nh́n vào cuộc đời của mấy ông triết gia th́ biết, điều họ nói và cái họ làm thật khác xa. Những lư luận của họ chỉ thích hợp ở trường học, ở tháp ngà nghiên cứu, nơi mà họ thư thả hệ thống hóa những luận thuyết.


Triết lư thực sự ở ngay chính cuộc sống của ḿnh, của riêng ḿnh trong mọi t́nh huống, mọi lẽ sống…Nhận thức được về nó. Không nhận thức được th́ cảm nhận nó. Điều quan trọng là phải sống với nó, chứ không phải nói để người khác sống, c̣n ḿnh th́ sống kiểu khác.


Một khi con người c̣n biết chút chia sẻ, c̣n có chút ḷng trắc ẩn th́ đời đâu quá tệ, phải không? Không quá tệ, nhưng đi theo được nguyên tắc đó suốt đời ḿnh không phải là điều dễ dàng. Tôi là độc giả thầm lặng của facebook “CLB cuộc chiến chống ung thư”, nơi những con người tuyệt vọng chia sẻ với nhau từng mẩu hy vọng. Trong đó có một status thế này: Cha tôi đă không qua khỏi, c̣n một ít thuốc giảm đau, bạn nào cần, tôi xin tặng lại. Đọc mà nḥe cả mắt…


Quyển sách cô bạn tặng, “T́nh yêu bên bờ vực thẳm”, bản dịch của Huỳnh Phan Anh, chỉ lật vài trang đầu, tôi đă nhận ra một Remarque quen thuộc: … Hăy để tôi đi, nàng th́ thầm. Ravic không nói ǵ, siết chặt tay nàng hơn nữa. Ravic có cảm tưởng nàng không trông thấy chàng, và xuyên qua chàng, dường như nàng đang nh́n vào cơi xa xăm nào đó, trong đêm tối trống vắng.

Con người trong tác phẩm của Remarque thường là những số phận bị săn đuổi, với những ước mơ, tính toán thật giản dị và tử tế. Tử tế với những người bạn t́nh cờ biết nhau một đêm, tử tế cả với chính kẻ thù của ḿnh. Con người bị săn đuổi, nên lúc nào cũng vội vă, họ cảm nhận được giá trị của chia sẻ, của khoảng khắc tồn tại và yêu thương.


Một thời triết lư vụn đă qua, mọi thứ đă lụi tàn trong ngọn lửa “đồi trụy và phản động”. Hồi trước đốt sách, nhưng liêm sỉ c̣n kháng cự ít nhiều. Bây giờ liêm sỉ bị thiêu rụi bởi thực dụng, bởi đạo đức giả, bởi diêm dúa của đồng tiển và quyền lực. Con người bị cầm tù bởi hiệu ứng Stockholm mất rồi!

Trong “Một thời để yêu, một thời để chết”, tôi nhớ lơm bơm câu (đại ư): Không cần phải cứu văn những giấc mơ, mà phải cứu văn niềm tin. Niềm tin c̣n, th́ giấc mơ tự nó sẽ phục hồi.


Bốn mươi ba năm rồi đấy! Cuộc đời có khi tràn ngập những tuyệt vọng, nhưng đúng là niềm tin cần được cứu văn. Tôi cần niềm tin. Đất nước này cần niềm tin. Niềm tin sự thật sẽ không bị vùi lấp. Niềm tin cái xấu sẽ bị đào thải: Nước nâng thuyền, nước cũng có thể lật thuyền.




Vũ Thế Thành

Đà Lạt cuối tháng tư 2018

Theo Vuthethanh.com

florida80
10-29-2019, 20:10
Nhiều Người Nhật Từ Chối Việc Điều Trị Để Được Chết Già Tự Nhiên









Người vợ mất trí và khó ăn, thay v́ đặt ống thông, người chồng chỉ bón 2 gói thạch mỗi ngày, cuối cùng bà ra đi trong yên lặng.
Giáo sư lăo khoa Masahiro Akishita thuộc Đại học Tokyo, đồng thời là chủ tịch hiệp hội Lăo khoa Nhật Bản cho biết việc hồi sức tim, phổi hoặc sử dụng dinh dưỡng nhân tạo kéo dài sự sống với người già đang giảm dần hiện nay.





Masahiro Akishita tiền thân là một bác sĩ phẫu thuật mạch máu hàng đầu Nhật Bản, từng được đánh giá là một trong 100 bác sĩ giỏi nhất nước này. Ông cho biết, mặc dù bản thân luôn tin rằng chiến đấu với bệnh tật là nhiệm vụ của bác sĩ và "cái chết là sự thua cuộc với Thần Chết", tuy nhiên, khi đối mặt với các căn bệnh của người già, đặc biệt là những bệnh nhân không thể điều trị, ông bắt đầu nhận ra một thực tế: dù y tế có tiến bộ thế nào đi nữa, không có cách nào để tạo nên một sức nặng đối trọng với sự lăo hóa tự nhiên.

Masahiro Akishita từng thăm nhà tế bần St Christopher's Hospice, Anh. Nơi này đă đánh dấu sự thay đổi trong cách nh́n của ông về cuộc sống. Ở đây, ông chứng kiến những người bệnh ung thư giai đoạn cuối được chăm sóc giảm nhẹ, thay v́ dành thời gian để loại bỏ cơn đau bằng cách sử dụng máy móc y tế, họ vẽ tranh, chơi piano, hút x́ gà... Trong những giờ phút cuối đời, họ làm những điều ḿnh muốn, và đó là "những khoảnh khắc có ư nghĩa phi thường".






Với những trải nghiệm sau chuyến đi, bác sĩ người Nhật rời viện nơi ḿnh đang công tác và đến một viện dưỡng lăo mới, nơi đang gặp khó khăn v́ thiếu bác sĩ. Tại đây, ông cùng cộng sự chia sẻ cách chăm sóc bệnh nhân trong những ngày cuối đời, cùng thảo luận với người nhà họ về việc làm thế nào để người bệnh được giảm thiểu tác động y tế (ví dụ như đặt ống xông dạ dày nếu gặp khó khăn khi ăn uống).




Câu chuyện ly nước tùy chỉnh trên đảo Miyakejima

Tiến sĩ Masahiro Akishita đă trải nghiệm những ca khiến ông suy nghĩ sâu sắc về giá trị của việc lựa chọn "chết già". Ví dụ như một phụ nữ quê ở đảo Miyakejima, thuộc quần đảo Izu, Nhật Bản. Người bệnh trong quá tŕnh ăn, thức ăn lọt vào đường khí quản, gây viêm phổi. Bác sĩ đề nghị đặt ống thông qua đường mũi để cung cấp dinh dưỡng.




Tuy nhiên, người con trai của bệnh nhân nói: "Trên đảo của chúng tôi, nếu một người quá già để ăn, chỉ nên đặt ly nước ở bên cạnh. Nếu người đó vẫn c̣n sức sống, họ sẽ vươn ra để uống ly nước. C̣n nếu không thể làm điều đó, hăy cứ để cho họ như vậy. Tôi không thể từ chối việc đặt nội khí quản cho mẹ, nhưng thật đau đớn khi thấy mẹ phải ăn đường ống".




Người đàn ông nói với bác sĩ, cái chết là một sự thật tự nhiên không thể bị xâm phạm với những người dân trên đảo. Anh đă quen với sự ra đi yên b́nh như thế của những người thân thiết theo cách đó. Đến nay, văn hóa ấy không c̣n, thay vào đó, nhiều người già ở trên đảo sẽ kết thúc cuộc sống trong một bệnh viện, nhưng anh cho rằng cách truyền thống sẽ tốt hơn.






Nhiều người già Nhật chọn cách sống thuận theo tự nhiên, trong đó có việc chết. Ảnh: Tokyotimes.




Trải nghiệm thứ hai mà bác sĩ người Nhật trải qua, là quá tŕnh điều trị cho một cặp vợ chồng già.

Người vợ mắc chứng mất trí nhớ và gặp vấn đề về ăn uống, rất khó để nuốt ngay cả những thức ăn đơn giản nhất, bà được gửi tới viện dưỡng lăo, c̣n người chồng một ḿnh ở nhà, mỗi ngày đều vào thăm vợ hai lượt, điều này kéo dài một năm rưỡi.




Người chồng thay v́ đặt ống thông cho vợ, ép buộc vợ ăn, ông nhẫn nại chăm sóc vợ với mỗi ngày hai gói thạch, mỗi gói 300 calo. Mặc dù tổng lượng calo bà nạp vào người chỉ 600 calo/ngày, mà theo bác sĩ là "không đủ để duy tŕ sự sống", chồng bà không muốn làm vợ khổ bằng cách đặt ống.




Ông nói thời trẻ vợ đă chăm sóc ông rất tốt, giờ là lúc ông đền đáp lại, và "hăy để cô ấy ăn những ǵ có thể". Thời gian ngủ của bà cụ mỗi ngày một dài, và cuối cùng, một ngày, bà ra đi trong yên lặng. Không ép ăn, không đặt nội khí quản, chỉ đồng hành bên người vợ trong suốt hành tŕnh chăm sóc, đó là lựa chọn của người chồng.

florida80
10-29-2019, 20:10
Khảo sát mới nhất của Nhật Bản cho thấy, 90% người Nhật trên 55 tuổi từ chối chấp nhận điều trị y tế kéo dài cuộc sống, trái lại, muốn để cái chết diễn ra một cách tự nhiên. Đối với họ, "chết già" là lời tạm biệt đẹp đẽ nhất với cuộc đời.

Tờ The Asahi Shimbun đưa tin, ngày càng nhiều người Nhật "chết tự nhiên" do tuổi già, đây hiện được xếp là nguyên nhân thứ ba gây tử vong sau ung thư và tim mạch, theo thống kê của Bộ Y Tế.






Tỷ lệ người Nhật chọn cách chết già tăng cao từ năm 2010 trở lại đây.




Sự gia tăng số người mất v́ tuổi già một phần do ngày càng nhiều người chọn mất ở nhà riêng hoặc các cơ sở chăm sóc điều dưỡng, thay v́ đến bệnh viện và sử dụng các liệu pháp kéo dài cuộc sống.




Thùy Linh (Theo Asahi, Cmoney)

Nguồn: *********.net

florida80
10-29-2019, 20:11
Khẩu Nghiệp, Nghiệp Nặng Nhất Của Đời Người










Khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất đời người, tuyệt đối không được nói nếu không muốn tai ương.


Khẩu nghiệp là cái nghiệp do lời nói từ miệng ḿnh gây ra, nên Khẩu nghiệp cũng được gọi là Ngữ nghiệp. Khẩu nghiệp có 4 tội: Vọng ngữ (nói láo); Ư ngữ (nói thêu dệt); Lưỡng thiệt (nói đâm thọc); Ác khẩu (chửi rủa).




Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó th́ người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận th́ an vui hạnh phúc. Từ đây về sau mọi người có nghe ai nói ǵ về ḿnh, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận th́ sẽ được an vui.




Khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất của đời người, bởi vết thương trên da thịt c̣n có thể lành, nhưng vết thương lòng th́ không biết khi nào mới có thể lành lại được.

Câu nói dân gian “Khẩu xà tâm Phật” là sai hoàn toàn, Phật chẳng bao giờ nói lời độc ác, hại người, là tính cách các con dùng để tả Rắn. Ở mỗi người có cách nói thương khác nhau, có cách biểu hiện Từ Bi khác nhau. Như hạnh sai biệt của các Bồ Tát, thị hiện là Phán quan cũng xét xử công minh, khó có thể gọi là Ác tướng.



Khẩu nghiệp có tác động lớn tới sinh mệnh mỗi người. Con người sống tốt, nói lời hay ư đẹp th́ cuộc đời ắt tươi đẹp, c̣n ngược lại, người dă tâm, nói lời tàn độc th́ tương lai cũng tối đen như thế.


Vậy làm thế nào để tu khẩu không tạo “khẩu nghiệp”? Sau đây là những cách tu khẩu dưỡng phúc báo mà bạn nên tham khảo một lần.

1. Đừng nên đánh giá sự tốt hay xấu của người khác, bởi sự tốt xấu của họ không ảnh hưởng ǵ tới miếng cơm manh áo của bạn.

2. Đừng nên đánh giá đức hạnh của người khác, bởi v́ chưa chắc bạn đă cao hơn họ.

3. Đừng nên đánh giá về gia cảnh của người khác, bởi nó không liên quan chút nào tới bạn cả.

4. Đừng nên đánh giá về tri thức học vấn của người khác, bởi trên thế giới này thứ mà con người luôn thấy thiếu nhất chính là học vấn.

5. Đừng nên đánh giá bất kỳ ai, cho dù đó là người bạn thấy coi thường nhất.

6. Đừng nên tiêu tiền một cách bừa băi, bởi rất có thể ngày mai bạn sẽ bị thất nghiệp.

7. Đừng nên kiêu ngạo dương dương tự đắc, bởi ngày mai có thể bạn sẽ bị thất thế

8. Đừng nên phô trương một cách quá mức, bạn nên nhớ rằng không có ai nhỏ bé hơn bạn. Tóm lại làm người nên biết khiêm tốn.

9. Đừng nên dựa vào người khác, bởi cuộc sống mỗi người đều có rất nhiều gánh nặng, ai cũng muốn sống được thoải mái.

10. Đừng nên làm tổn thương người khác, bởi luật nhân quả sớm muộn cũng sẽ đến với bạn.

florida80
10-29-2019, 20:12
HIến Đất - Sài Gòn Cô Nương









Thành phố đất đai giới hạn chỉ có bao nhiêu đó, dân số ngày càng gia tăng. Nhiều mương rạch nhỏ đă bị lấp kín, đặt cống hộp để lấy thêm đất xây phố xá, nhà cửa, đường ngang ngơ dọc. Vô số kênh rạch bị san lấp: rạch Ông Búp, Bà Tiếng (quận B́nh Tân), rạch Lăng (Tân B́nh)… lấp rạch Ụ Ḷ Đường để xây khu nhà ở Sông Đà (phường Hiệp B́nh Phước, Thủ Đức)…








Tới bây giờ, người ta mới thấy tác hại khi không c̣n chỗ tiêu thoát nước cho nên mới mưa một chút, chỗ nào cũng ngập lênh láng như cái ao. Đă phải tính đến cách khôi phục lại một số kinh rạch như kênh Hàng Bàng, kênh Hy Vọng, rạch xuyên tâm… Thật khổ, kênh rạch lấp đă rồi lại đào lên. Mà đâu đơn giản muốn đào lúc nào là đào, bởi lâu nay nhà cửa đă mọc lên chi chít. Lại phải vắt óc kiếm nguồn tiền để đền bù, giải tỏa nhà dân mới đào được.



Những nơi không bị lấp th́ bị lấn. Mặc dù nhiều đoạn kênh rạch đă giải tỏa nhà sàn nhưng nhiều nơi khác, vẫn bị chiếm dụng vô tội vạ như rạch Văn Thánh, rạch Bần Đô… nhà sàn từ trong bờ theo lối đi bắc ván nhỏ hẹp có đến vài lớp nhà mới thấy mặt sông rạch chỉ c̣n một nửa đen ś, đặc quánh.






Nhà cửa thành phố người càng ngày càng đông, tấc đất tấc vàng, mất đất là mất của, ven sông là vậy huống hồ trên đất liền, người ta càng giành nhau từng chút đất. Phong trào trào lấn hẻm, cơi nới trở nên rầm rộ sau 75 một thời người ta sống và cứ thế ngày càng lan rộng. Người sau nh́n người trước lấn thế nảo mà bắt chước y chang hay hơn nữa.








Gần đây, việc xây dựng nhà, công tŕnh của thành phố hướng vào quy tắc: Xây căn nhà mới phải chừa hàng hiên phía trước, chừa đường ống cống đàng sau. Tất nhiên cũng có trường hợp bất chấp do làm bừa, cậy thế, có hữu hảo với nhân viên công quyền…








C̣n th́ chẳng theo luật lệ ǵ cả.








Thông thường nhà nào có chỗ trống quanh nhà, nh́n trước nh́n sau lấn từ từ. Lấn sáu tấc sau nhà làm chỗ rửa chén, lấn ven tường bên hông đặt mấy chậu cây. Nhà có con nít chạy nhảy cũng cần một khoảng rào nhỏ để giới hạn chỗ chơi đùa khỏi sợ xe tông. Vài căn nhà ở góc th́ nhất định lấn sang hai phía: trước mặt và bên hông.








Cứ theo chính sách tuần tự như tiến..








Thoạt tiên chỉ là vài chậu cây nho nhỏ chưng làm cảnh rồi tới chậu to hơn, cây lớn hơn. Ban đầu dựng cái hàng rào sắt mảnh mai rồi nhổ cây sắt xây bờ tường thấp khoảng một mét. Nhà thêm dâu, rể, con cháu th́ xây gạch tiếp cao hơn, làm chỗ phơi quần áo, đặt bàn ăn, cái bếp ḷ…








Thông thường nhu cầu tối thiểu mỗi gia đ́nh là cần một khoảng trống trước cửa để tạm một, hai hay vài chiếc xe gắn máy của gia đ́nh hay của khách khứa đến chơi. Xe gắn máy đến buổi tối trước khi đi ngủ mới cất vào trong nhà, c̣n trong ngày th́ để tạm trước cửa. Để khỏi mất công canh chừng, chủ nhà làm ngay cái hàng rào bằng gỗ hay cọc sắt. Sau một thơi gian nh́n quanh nh́n quất không thấy ai nói năng ǵ, chiếc hàng rào sơ sài được thay thế bằng bức tường gạch lợp mái tôn, kéo cửa sắt… hẳn hoi. Thế là căn nhà được nới rộng thêm diện tích bằng cả một gian chứ ít đâu. Thậm chí phần lấn ăn gian đó có thể để vừa chiếc xe ô tô, thành pḥng khách…

florida80
10-29-2019, 20:12
Nhà nọ noi gương nhà kia. Chứ nhà người ta lợi được ít đất, lẽ nào ḿnh thiệt. Với lại quan trọng người đi trước mở đường trót lọt th́ kẻ sau bắt chước thôi. Con hẻm rộng răi khang trang dần thu hẹp lại chỉ c̣n vừa hai xe máy tránh nhau.








Đó là nhà trong hẻm. Nhà mặt tiền sinh ra tiền th́ c̣n mạnh tay hơn.








Đoạn nào vỉa hè hẹp th́ lấn một mét. Đoạn nào vỉa hè rộng th́ lấn tối đa vài mét, thậm chí lấn hết cả vỉa hè. Nói chung mạnh ai nấy lấn. Thành thử nhiều căn nhà, tầng lầu, tức tầng bắt buộc phải xây đúng theo giấy phép xây dựng th́ thụt vào tuốt bên trong nhưng tầng trệt th́ vươn ra ngoài thật xa, dễ thấy nhất là những căn nhà tầng trệt nơi người ta có thể mở cửa hàng buôn bán mà nhờ thế tiền cho thuê cũng cao hơn.








Chỗ gần chợ, thị tứ… chủ nhà không sống yên được, khách tới tấp đề nghị thuê nhà.



Hiếm có chủ nhà tự kinh doanh, Kinh doanh chi cho mệt, chỉ cần cho thuê phần lấn ra là đủ ăn xài phủ phê, khỏi đi làm cho mệt.



Đi qua nhiều nơi, nguyên cả con đường đều bị lấn vỉa hè. Cứ ngước mắt nh́n lên. Phần tầng lầu mấy tầng xây bên trên thẳng tắp, c̣n tầng trệt th́ uốn lượn tùy chủ nhà lấn bao nhiêu tùy thích. Nhà hàng ăn đă kê bàn ghế lấy hết vỉa hè nên ḷ than nướng thịt chuyển xuống ḷng đường. Xe của thực khách cũng xuống đậu kín hết ḷng đường trước mặt quán.








Các con hẻm c̣n ác liệt hơn nhiều. Hẻm hẹp v́ nhà lấn. Lấn đă rồi bây giờ, sau mấy chục năm, nhiều căn nhà cũ kỹ nhưng không dám đập đi xây lại bởi nếu xây lại th́ phần lấn buộc phải cắt bỏ đi, thậm chí có nhà bị cắt đến hai phần ba, chỉ c̣n mỗi cái hến hẹp te! Thành thử tiếc phần diện tích trên trời rơi xuống đó, chủ nhân đành vẫn chịu đựng sống trong gian nhà thấm dột, nền nhà thấp trũng đọng nước như cái hồ v́ sau mấy làn sửa đường th́ mặt đường đă cao hơn nền nhà tới mấy tấc.








Thành phố không thiếu những con hẻm tối om v́ dài và quá hẹp, bức bối không thấy ánh mặt trời do tường đổ bóng hoặc balcon gác bên trên de ra như chiếc mái che kín bầu trời của hẻm. Những khu nhà lấn đất cũng là nơi dễ ngập lụt do nhà thường xây cất trên miệng cống, chặn đường thoát nước cộng với thủy triều lên nên hễ mưa là ngập, nước mưa đổ xuống, nước cống śnh lên, rác rưới lềnh bềnh ngập ngụa.










Trong những con hẻm này, chủ nhà phiền toái v́ tới bữa cơm, nhà này nh́n rơ nhà kia ăn món ǵ, phơi bày việc nhà chưa tỏ ngoài ngơ đă tường, chưa hắt hơi hàng xóm đă biết. Ở những khu hẻm b́nh dân chật chội như thế. Người bệnh phải bồng hay cơng ra ngoài đường v́ taxi cũng không vào được, nói ǵ đến xe cứu thương.



Khi có tang ma hiếu hỉ mới thật rắc rối. Những gia đ́nh khá thường phải tổ chức tang lễ ở tang nghi quán, c̣n nhà nghèo đành ra ngoài lề đường, vỉa hè gần đó nằm dưới rạp căng chứ hẻm quá nhỏ, quan tài đi không lọt.








Thật ra do tham đất nên cứ lấn chứ một căn nhà rộng cách mấy, nhưng tọa lạc trong ngơ hẻm bé xíu, thậm chí có khi hai xe không thể đi cùng lúc, th́ giá trị của nó rơ ràng giảm đi rất nhiều.



Thêm nữa khi có hỏa hoạn th́ hẻm nhỏ tắc tịt v́ nội cư dân túa ra chạy đồ đạc nào TV, tủ lạnh, quần áo… đă nghẹt cứng, xe cứu hỏa tới, lính cứu hỏa không có chỗ len chân dẫn ống nước vào.








Nay đô thị đ̣i hỏi trật tự hơn, phải tuân thủ luật xây dựng, luật quảng cáo… Nhất là sau mấy vụ cháy nhà, xe và lính cứu hỏa khó luồn lách vảo ngơ hẻm chật chội, đám cháy nhỏ hóa to v́ không chữa kịp thời.








Tin trong báo: “Đầu tháng 9, người dân ở 8 phường của quận 3, Saigon hiến đất mở rộng hẻm. Khởi đầu, mười con hẻm mở rộng từ phần đất mà nhiều chục năm qua bà con vẫn sinh sống, sử dụng”.








Thật sự gọi là hiến đất chỉ ở những vùng nông thôn, rừng núi, dân hiến đất để xây trường, làm đường…

florida80
10-29-2019, 20:13
Thôi th́ trước khi áp dụng luật th́ kêu gọi trước. Đất ở quận 3 có giá cao chót vót chứ ít đâu nên xén đất mở rộng hẻm ở đây là cả một vấn đề. Dư luận quan tâm nhiều, lư do đơn giản v́ đất của quận 3 thuộc loại “tấc đất tấc vàng”, cứ mỗi mét vuông có giá từ 100 đến 150 triệu đồng. V́ thế, số đất mà từ 1 172 gia đ́nh ở đây bị xén ở đây lên đến 9.400m2 “đất vàng” giá 445 tỉ khiến ai nấy nghe mà xuưt xoa. Vận động từng nhà, từng người dân từ mười mấy năm nay.






Chỉ có điều đâu phải đất cứ đơn giản hiến là hiến v́ nhà đập xong làm sao sửa lại. Nên lại có đ̣i bồi thường, tiền sửa sang… rất mất công sức thời gian.








Hẻm mở rộng thông thoáng có chỗ cho con nít chơi đùa, người già đi qua đi lại. Hiện nay, do giá mặt tiền quá cao nên việc buôn bán dần lùi vào hẻm. Vào bất cứ con hẻm nào của Sài g̣n, rộng th́ có văn pḥng, quán ăn…, nhỏ hơn có tiệm may, tiệm uốn tóc… Hẻm nhỏ không những chỉ là nơi ở mà c̣n mưu sinh buôn bán sầm uất.








Chỉ kẹt là sau khi thấy con hẻm mở ra rộng răi để trống không cũng tiếc nên người ta lại tận dụng bày ra xe ḿ, tủ thuốc lá, bàn cà phê… Thành thử, hẻm rộng thoắt lại thành chật, từng có nồi lèo sôi sục ven hẻm khiến em bé ngă vào hay xe gắn máy tông trúng gây bỏng nặng. Và trở lại ngày đầu là chủ nhà lại đặt vài chậu cây cảnh, không phải trang trí mà nhằm xác định quyền sở hữu của khoảnh không gian trước nhà. Thay v́ con hẻm thoáng đăng có thể vui chơi th́ nay thành thông lộ, hàng quán xe cô nườm nượp và mỗi nhà đều nhốt chặt con nít sau cửa kín.








Nhà ở nội thành chật hẹp, giá mỗi mét vuông đất trị giá cả mấy cây vàng. Của đâu mà cho không vậy. Thế nhưng nói cho đúng thực ra chẳng ai hiến đất riêng của ḿnh cả. Phần lấn chiếm là đất công trong lộ giới giải tỏa hẻm. Khi không ai nói tới th́ dùng đại. Do đó khó mà đ̣i bồi thường Đây chỉ là trả lại phần lấn chiếm từ lâu lắm rồi nên nghiễm nhiên bị coi là của riêng.








Thành ra rầm rộ vận động hiến đất nhưng lại là hiến đất… công!



Biết tới chừng nào mới tới phiên nhà mặt tiền mới “hiến” phần lề đường công cộng trước nhà để có lối đi cho khách bộ hành?






Saigon Cô Nương

florida80
10-29-2019, 20:14
Sau 44 Năm Hà Nội Không Đuổi Kịp Saigon - Huỳnh Ngọc Chênh







Sống ở Sài G̣n từ trước 75 cho đến măi về sau nầy, tui chỉ thấy SG thụt lùi đi trên nhiều phương diện.


Vậy mà rời SG, ra Hà Nội sống ba năm, nay trở lại mới thấy dù SG có bị kéo lùi đi rất nhiều nhưng vẫn cách khá xa HN về mọi phương diện. Sau 44 năm, Hà Nội vẫn chưa đuổi kịp Sài G̣n, và không biết đến bao giờ, dù tiền bơm vào nơi nầy như nước sông Hồng mùa lũ.




Tiền chỉ giúp Hà Nội xây lên nhiều cao ốc, mở ra nhiều đường chứ không giúp cho chất lượng sống cũng như ư thức và sinh hoạt của đại bộ phận người dân ở đây nâng lên được bao nhiêu so với SG.




Dễ thấy nhất sự thua kém của HN là trật tự giao thông đô thị. Xe cộ đi lại hỗn loạn không theo làn quy định nào hết, đèn đỏ vượt vô tư. Các hố ga trên mặt đường ngay ở trung tâm th́ nham nhỡ hầm hố không thể nào tả xiết, gây tai nạn chết người như chơi, năm nầy qua tháng nọ không thấy ai kêu than, mà kêu than chắc cũng chẳng tới đâu.




Lấn chiếm vỉa hè và ném chất thải vô tội vạ ra đường, ra khắp mọi nơi th́ HN vô địch. Người ta ỉa đái ngay trong cả cầu thang chung cư được, th́ chuyện ǵ cũng có thể làm được.

Chung cư cao cấp nơi tui đang ở, tàn thuốc, rác vẫn xuất hiện trên hành lang và trong cầu thang. Nơi đổ rác có thùng chứa, rác vẫn bị ném tràn lan ra ngoài.

Thủ tục hành chính ở SG đang bỏ rất xa Hà Nội.

Cũng làm lại căn cước (sau khi bị công an côn đồ ở trại 6 Nghệ An cướp mất), ở Hà Nội, công dân Nguyễn Thúy Hạnh phải mất hai ngày ra ngồi chờ đợi, trong khi đó ở SG, tui chỉ mất đúng 30 phút là xong. Làm lại bằng lái xe, sau khi đă khám sức khỏe, tui chỉ mất đúng 20 phút khai báo và nộp giấy tờ.

Trước đây ba năm, ở SG tui bị mất giấy tờ, đến đồn công an khai báo, thấy đă có sẵn mẫu điền vào nộp buổi sáng, buổi chiều đến nhận lại giấy xác nhận.




Vậy mà mới đây ở Hà Nội, bạn tui kể khi đến phường Kim Giang (Thanh Xuân Hà Nội) khai mất giấy tờ khi chạy xe trên đoạn đường nầy, cán bộ trực đùn đẩy người nầy qua người khác, chờ hơn nửa giờ mới có cán bộ công an ra làm việc. Hỏi han điều tra xác minh đă đời rồi anh ta mới đưa ra kết luận: Đường Kim Giang chạy qua địa bàn phường Kim giang chỉ có 250 m, phần lớn c̣n lại là qua địa bàn phường Đại Kim, do vậy khả năng đánh rơi giấy tờ nằm ở phường Đại Kim, anh qua bên đó khai báo mới hợp lư.

florida80
10-29-2019, 20:15
Bạn tui bực ḿnh đứng lên không nói lời nào, chạy qua phường Đại Kim. Tại đây, trực ban ề à măi mới đưa ra hướng dẫn viết đơn tŕnh báo như thế nào mà đơn tŕnh báo phải đánh máy vi tính. Bạn tui chạy đến tiệm photocopy, gơ xong đơn mang đến. Cán bộ nói phải 3 ngày sau mới đến nhận xác nhận. Bạn tui hỏi v́ sao mà lâu, cán bộ trả lời: Phải xác minh có thật sự anh đánh rơi trên đoạn đường nầy hay không lănh đạo mới kư cho anh chứ. Bạn tui hỏi làm sao xác minh, th́ cán bộ ề à một lúc không đâu vào đâu rồi cuối cùng tỏ ra thông cảm: Thấy anh cần gấp quá, tôi thông cảm sẽ đề đạt lănh đạo kư sớm cho anh, sáng mai anh đến lấy nhé. Sáng hôm sau, 7 giờ bạn tui bị gọi đến, nhận giấy cớ mất tại quán cà phê trước đồn và tốn 200k với một gói thuốc ngoại.

Chỉ với cái giấy cớ mất giấy tờ đơn giản mà nhiêu khê như vậy th́ hỏi những thủ tục hành chánh khác khó khăn đến chừng nào?




Sài G̣n hiện nay cũng giảm hẳn các cổng chào ngang đường và những khẩu hiệu vô bổ trên các trụ điện ven đường, thay vào đó xuất hiện rất nhiều bảng chỉ đường trước mỗi giao lộ quan trọng. Nhờ những bảng chỉ đường nầy mà giao thông bớt tắt nghẽn, bớt tai nạn do người lái xe đi lộn đường hoặc phải dừng lại hỏi đường.




Người Sài G̣n tôn trọng luật lệ giao thông tốt nhất nước là điều chắc chắn. Người Sài G̣n cũng sống chan ḥa và nhân ái hơn HN là điều không thể chối căi. Các quán cơm từ thiện 2k, cơm miễn phí cho bệnh nhân nghèo tại bệnh viện, các tủ bánh ḿ, tủ nước, thùng áo quần phát không cho người nghèo có khắp mọi nơi đă nói lên điều đó.




Sài G̣n bị kéo thụt lùi sau 44 năm, nhưng quán tính của 20 năm thời VNCH, cái mà bộ máy tuyên truyền của nhà đương quyền gọi là "tàn dư Mỹ Ngụy", đă giúp giữ lại SG những điều tốt đẹp mà Hà Nội bây giờ có trét lên đầy tiền cũng khó bao giờ đuổi kịp, nếu thể chế lạc hậu phi nhân nầy vẫn c̣n tồn tại.

florida80
10-29-2019, 20:18
Người Kurd. Đế Quốc Ottoman. Nồi Canh Hẹ Trung Đông Và Khái Niệm Đồng Minh - Khách Huyền Đao










Hôm qua tới giờ, tin tức thế giới tràn ngập những ḍng tiêu đề "Trump phản bội đồng minh". Ngoài những tờ báo lớn thuộc phe thổ tả nhân cơ hội này, nhảy vào ăn ké vụ việc ḥng kiếm thêm một mớ các cú nhấp chuột để tăng doanh thu quảng cáo, giới b́nh luận viên gốc Việt trên FB cũng đu theo trend "Trump phản bội đồng minh" ḥng hốt thêm một mớ like trên FB.






Like cứ thế mà tăng ào ào. Chắc doanh số của các quán bia hơi lề đường cũng không chịu nằm yên một chỗ đâu. Bia hơi phải nhâm nhi với cái tài khoản FB mở sẵn trước mặt và liên tục refresh để cập nhật con số like th́ nhậu mới tới chứ.



Tếu lâm nhất là các b́nh luận viên chính trường thế giới lại làm biếng, không bao giờ muốn giải thích cho thiên hạ hiểu rơ hơn, Kurd là cái ǵ? Họ chỉ cần copy cái tiêu đề "Trump phản bội đồng minh" hoặc "Trump bán đứng người Kurd" là đủ kiếm like rồi.






Thậm chí có vị c̣n múa bút phán và so sánh Kurd với VNCH khi xưa.






1. Khái niệm Đồng Minh.


Đơn giản nhất, nó là một sự liên kết giữa các quốc gia với nhau nhằm hỗ trợ, hoặc là quân sự, hoặc là kinh tế. Đồng minh bằng Hiệp Ước, cũng có thể chỉ bằng Giao Ước. Cũng có thể không cần giấy tờ ǵ cả, thích và cần th́ vuốt ve t́nh tứ. Không thích nữa th́ cởi trần đập nhau tới chừng nào hai bên sui gia không c̣n nhận ra nhau nữa th́ thôi.






* Đồng minh bằng Hiệp Ước (Treaty) th́ có NATO là một thí dụ. Hiệp Ước quy định: Thằng nào đánh anh là coi như đă đánh cả tui. Nhưng nó không có nghĩa là quan hệ giữa các quốc gia nằm trong Hiệp Ước lúc nào cũng mặn nồng. Chuyện ông Trump đang hăm dọa đập Thổ Nhĩ Kỳ bằng kinh tế hiện giờ, là một thí dụ. Mặt dù đây là 2 Quốc gia thuộc khối NATO.






* Đồng minh bằng Thỏa Thuận (Pact). Nhật Bản là một thí dụ hiện thời. Cái Thỏa Thuận này rất là phức tạp trên giấy tờ qua các định nghĩa của nó và cả về mặt Hiến Pháp của cả 2 nước. Nội dung của Thỏa Thuận th́ nói rằng 2 bên hứa hẹn sẽ cố gắng kềm chế các xung đột vơ trang và bất kỳ một sự tấn công vào các vùng lănh thổ của Nhật Bản sẽ đều được 2 bên coi như là mối nguy hại đến sự an toàn của Mỹ. Nghĩa là, cái Thỏa Thuận này bị nghiêng về một phía. Nhật bị tấn công th́ Mỹ sẽ xem như đó là mối nguy cho ḿnh, nhưng nếu Mỹ bị tấn công th́ ... chưa chắc!






Sự thật là Hiến Pháp của Nhật lại không cho phép Nhật có các hoạt động quân sự bên ngoài lănh thổ của Nhật, thành ra trên thực tế th́ Nhật chỉ có thể giúp Mỹ nếu Mỹ bị tấn công trên lănh thổ của Nhật mà thôi. Sướng chưa?






Nhưng cả thế giới đều biết rằng, bên cạnh Canada và Anh th́ Nhật là một trong những đồng minh thân cận và gắn bó nhất với Mỹ hiện giờ.






Nhiêu đó đă đủ rắc rối khi nói về khái niệm Đồng minh hay chưa? Nếu chưa th́ lại nói tiếp về chuyện sáng là đồng minh rồi tối là kẻ thù nghen.






Hai thí dụ tốt nhất về chuyện "sáng t́nh tứ, tối chém dứ" là Nhật, Mỹ và Nga. Trong thí dụ này, chúng ta lại có 2 trường hợp khác nhau là Đồng minh trên giấy tờ và Đồng minh chỉ v́ ... thích th́ nhích.






* Đồng minh không giấy tờ: Mỹ-Nga.


Mỹ và Nga chưa bao giờ có một Thỏa Thuận hay Hiệp Ước bảo vệ lẫn nhau nhưng khi Đệ Nhị Thể Chiến nổ ra th́ họ trở thành đồng minh trên mặt trận chống lại phe Trục gồm Đức, Ư và Nhật. Chuyện này ai cũng biết.






Hai năm sau khi Thể Chiến chấm dứt. Khối NATO lại được thành lập, nhằm chuẩn bị uưnh nhau với Nga.






À há, mới hôm qua c̣n là nhân t́nh, nhân ngăi. Qua bữa sau th́ đă hằm hè đ̣i luộc nhau. Đồng minh ǵ mà kỳ vậy? Xin thưa, khi động chạm đến quyền lợi và sự sống c̣n của hàng trăm triệu con dân của ḿnh th́ một nhà lănh đạo không được quyền nói chuyện đạo đức thường t́nh. Đơn giản vậy thôi. Anh muốn duy tŕ h́nh ảnh "lịch lăm" như Obama thường sắm tuồng, hay anh muốn dân ḿnh ăn đạn hột nhưn? Chọn cái nào th́ chọn đại đi. ��

florida80
10-29-2019, 20:19
Đó là một dẫn chứng về Đồng minh không giấy tờ và "sáng t́nh, tối tính sổ".






* Đồng minh có giấy tờ: Nhật-Mỹ.


Nhật là đồng minh của Mỹ trong Đệ Nhất Thể Chiến chống lại Đức. Nhưng vào năm 1931 và 1937, khi Nhật đánh Tàu th́ Mỹ quay sang cấm vận dầu hỏa và sắt thép đối với Nhật, căng thẳng tăng dần cho đến ngày Nhật tấn công Trân Châu Cảng th́ 2 nước này trở thành kẻ thù. Lỗi do ai? Do Nhật hay do Mỹ hay tại ... Trung Quốc?






Ông nội nào mà rượt tui để hỏi câu này th́ tui unfriend trong ṿng nửa giây đồng hồ, đừng có trách. ��






Nhật hết làm t́nh với Mỹ mà quay sang ôm ấp Đức, xứ mà mới cách đó 2 chục năm c̣n là kẻ thù đập nhau chí tử.


Ai phản bội ai? Ai người trung thành? Quyền lợi nào là tối thượng? Rơ ràng là mối quan hệ đồng minh giữa các nước vừa nêu c̣n bị chi phối một cách nặng nề, bởi nhiều yếu tố khác nữa mà chưa chắc là cả 2 bên mong muốn?






Cả 3 quốc gia này đều đă từng "yêu nhau lắm rồi cắn nhau đau". Vậy, họ có phải là những sắc dân đáng khinh hay không? Chỉ biết rằng, hiện tại, cả 3 chàng này đều thuộc dạng cha ông của thiên hạ.






Ai muốn nói chuyện đạo đức th́ xin cứ việc. Kẻ hèn này xin đi qua chuyện khác.






Nhưng xin nhớ cho rằng, Đồng minh là một khái niệm để chỉ sự liên kết giữa những QUỐC GIA với nhau. Nhé. Chứ không có chuyện đồng minh giữa một quốc gia và một ... sắc dân bao giờ, trừ cái khái niệm đồng minh trong phạm trù "đạo đức". Thứ này không được nói tới trên chính trường quốc tế. Nó chỉ hiện hữu trên báo chí mà thôi.






2. Nồi canh hẹ Trung Đông và người Kurd.


"Rối như canh hẹ" là cách nói chưa chắc đă diễn tả hết về tinh h́nh của khu vực Trung Đông từ mấy thế kỷ nay. Quí b́nh luận viên chính trị trên FB nào có đủ tài thao lược th́ cứ việc múa phím và tui cũng xin chúc cho quí vị sẽ có ngày trở thành một vị ḿnh chủ vơ lâm, mang trí óc ra mà ổn định thiên hạ, hén. Cứ từ từ giải quyết từng em một, xong cục xương Do Thái và Palestine rồi th́ ḿnh tính tới chuyện của Hồi giáo với 2 hệ phái Sunni và Shiite. Chuyện của người Kurd là chuyện dễ như ăn gỏi, hén.

florida80
10-29-2019, 20:19
Chuyện của người Kurd






Tui bảo đảm là rất nhiều vị đang bài hăi la làng "Trump phản bội người Kurd" qua các status câu like của ḿnh, không hề chịu t́m hiểu về người Kurd. Họ chỉ cần múa phím chống Trump là đủ để ăn tiền.






Đi ngược ḍng lịch sử thêm vài ngàn năm th́ không nên và cũng không thể nói hết trong khuôn khổ của bài này. Nói đơn giản cho dễ hiểu là quốc gia nào hiện giờ cũng bao gồm nhiều sắc dân và các sắc dân ấy, nhiều khi phân bố rộng ra nhiều quốc gia khác nhau. Người H'mong là một sắc dân của Việt Nam, nhưng người H'mong cũng cùng lúc c̣n là dân của Trung Quốc, Lào và Thái.






Giả sử như bây giờ, nhân danh đạo đức để thành lập một quốc gia H'mong th́ nghĩa là cả 4 nước: Việt, Hoa, Lào, Thái phải chịu cắt mất một phần lănh thổ của ḿnh để thành lập một đất nước H'mong.






Có quí vị nào sẳn sàng cho một sự việc như vậy hay không? Làm ơn giơ chưn cho tui đếm coi? ��






Người Kurd cũng tương tự như vậy. Sau khi Để quốc Ottoman tan ră th́ người Kurd bắt đầu giống như người H'mong. Họ là dân của 5 quốc gia ở vùng Trung Đông: Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Syria và Armenia, chưa kể đến số lượng sống lưu vong tại hàng chục quốc gia khác.






Không tính tới Armenia, nơi mà dân số của họ chỉ có gần 40 ngàn người. Những xung đột vũ trang, đ̣i quyền tự trị, mong muốn lập nhà nước, tổ chức quân sự, đảng phái chính trị của người Kurd, chủ yếu tập trung tại 4 quốc gia là Iran, Iraq, Syria và Thổ. Tại các quốc gia này, dân số Kurd đều đạt số lượng từ hơn 2 triệu (Syria) đến gần 20 triệu (Thổ Nhĩ Kỳ)


Ngay bên trong công đồng người Kurd cũng có đến 4 hoặc 5 đảng phái chính trị lớn với lực lượng quân sự và họ cũng ... đánh lẫn nhau ầm ầm, suốt từ mấy chục năm qua.






* PKK là tổ chức chính trị của người Kurd tại Thổ Nhĩ Kỳ. Đây là đảng theo chân cộng sản. PKK là chữ viết tắt của Đảng Công Nhân Kurdistan, sau khi dịch sang tiếng Anh là Kurdistan Workers' Party.






* Ở Iraq th́ họ có Đảng Dân Chủ Iraq, tức đảng KDP. Từng nổi loạn ở Iraq hồi năm 1961 và bị dẹp yên trong 2 tuần. Sau đó th́ bị loại ra ngoài ṿng pháp luật. (Đến năm 1979 th́ Iraq cho phép người Kurd được quyền tự trị.)






* Sang năm 1975 th́ cựu lănh đạo của KDP tách ra và thành lập đảng Người Kurdistan Thống Nhất, tức PUK, chống lại chính phủ Iraq. Ba năm sau (1978) th́ 2 đảng KDP và PUK oánh nhau.


(Năm 1978 này cũng là năm ra đời của đảng PKK tại Thổ. PKK đ̣i quyền độc lập)






Tới đây th́ tính sơ sơ đă có 3 đảng chính trị có vơ trang, có mặt tại 3 nước, đánh với các chính phủ và đánh lẫn nhau.






* Iran hiện đang hỗ trợ cho 2 đảng vừa nêu để chống lại 2 chính phủ Iraq và Thổ, KDP chống lại Iraq và PUK chống lại Thổ Nhĩ Kỳ.






* Sau khi cuộc chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 kết thúc th́ Mỹ, Anh và Pháp thiết lập nên một khu vực an toàn dành cho người Kurd tại Iraq. Quân đội Iraq bị cấm bước chân vào đây. Người Kurd lại được tự trị ở Iraq với miền Bắc thuộc quyền và ảnh hưởng của đảng KDP và miền Nam thuộc PUK.






* Từ 1994 đến 1998, KDP và PUK đánh nhau dữ dội ở Iraq. Cuộc chiến này có tên là Chiến tranh Fratricide, nghĩa là Cuộc Chiến Huynh Đệ Tương Tàn.

florida80
10-29-2019, 20:20
Tháng 10, 1997. Hoa Kỳ đưa PKK vào danh sách các tổ chức khủng bố.






* 1998. Tranh chấp giữa KDP và PUK chấm dứt qua sự can thiệp của Mỹ. Hiệp ước Ḥa b́nh được kư tại Washington D.C






* Tháng 5, 2002. Đến phiên Liên Âu xem PKK là tổ chức khủng bố.






* Tháng 2, 2004. Hai cuộc đánh bom tự sát nổ ra tại trụ sở của cả 2 đảng KDP và PUK tại Iraq, giết chết hơn 50 người.


Ai đă làm vụ này? ��






Bắt đầu ngó qua Syria và Thổ Nhĩ Kỳ nha. Hay là các bạn đă nhức đầu đủ rồi? ��






* Tháng 3, 2004. Người Kurd tại Syria bắt đầu nổi dậy và đụng độ với cảnh sát. Sau một trận túc cầu tại một sân vận động tại thành phố Qamishli ở Đông-Bằc Syria làm thiệt mạng 9 người. Bạo động bắt đầu nổ ra sau khi lực lượng an ninh nổ súng vào các đám tang của 9 người này. Từ đó, lửa chống đối bắt đầu cháy lan sang các thành phố lân cận.






* Tháng 7, 2005. Một vụ đánh bom trên xe lửa ở Thổ Nhĩ Kỳ làm thiệt mạng 6 người. Chính quyền Thổ tố cáo đảng PKK là thủ phạm.






* Trước đó vài tháng (4-2005) th́ ở Iraq, lănh tụ người Kurd, ông Talabani, trúng cử chức vụ Tổng Thống của nước này và Hiến Pháp Iraq công nhân quyền tự trị của người Kurd.






Đến đây th́ các bạn cần nhớ lại công sức của Hoa Kỳ trong việc giúp cho Hiệp Ước Ḥa B́nh giữa KDP và PUK ở Iraq kư kết tại Washington vào năm 1998. Sau 7 năm th́ Hiến Pháp Iraq công nhân quyền tự trị của người Kurd và Tổng Thống Iraq là người Kurd. Vậy là coi như yên một mối? Chưa chắc!!! :)






Đưa lưng ra gánh vác và giải quyết các khủng hoảng lẫn tranh chấp chính trị giữa người Kurd với nhau và giữa người Kurd với chính quyền Iraq. Thế giới c̣n đ̣i hỏi Mỹ phải làm đến cỡ nào nữa th́ mới vừa ḷng?






Vừa vừa, phải phải thôi chứ. Xung đột và chia rẽ của người Kurd đă có từ thời Hoa Kỳ c̣n chưa lập quốc đó nghen.






Nhưng các b́nh lựng viên ghét Trump th́ vẫn thích múa phím b́nh Facebook và giật tựa "Trump phản bội đồng minh" "Trump bán đứng người Kurd"






Người Kurd là người Kurd nào? Iran, Iraq, Syria hay Thổ Nhĩ Kỳ?






Đan mạch. Đồng minh cái cù chơ của Khách tui á.






Moá. Lo xong nơi ăn, chốn ở của KDP và PUK ở Iraq rồi. C̣n thằng PKK là tổ chức khủng bố nhá. Thằng này là đứa con hoang của cộng sản lai Hồi giáo cực đoan.






Mà tui vẫn chưa kể thêm thằng phá hoại PYK, tức Đảng Dân Chủ Thống Nhất mới xuất hiện ở Thổ sau này nữa, phải không?






Cái nồi canh hẹ vốn đă rối nùi, chưa ăn hết, th́ bây giờ lại xuất hiện thêm cái đường ống dẫn dầu từ Khu Tự Trị của người Kurd (KRG) chạy thẳng về Thổ. Cuộc vui bắt đầu có sự tham dự của Nga và ISIS ...

florida80
10-29-2019, 20:20
Xin ngưng lại một chút để điểm danh các anh hào đă có mặt trong nồi lẩu thập cẩm mang tên Kurd, trước khi bổ xung tiếp vào danh sách vài tay chơi mới.






* Các chính phủ có tham gia và dính líu:


Mỹ, Nga, Thổ, Syria, Iran, Iraq






* Các đảng phái:


KDP, PUK, PKK, PYK.






* Các phe phái tôn giáo


ISIS và mâu thuẫn ngàn đời giữa 2 hệ phái của Hồi giáo, Sunni và Shiite.






Đông, Vui, Hao. Hén. ��






Xin giới thiệu thêm vài thành phần nữa cho nó xôm tụ. Ta nói, quí nhơn kiệt chuyên b́nh thiên hạ trên FB tàn là những thiên tài chính trị và quân sự, cho nên mới bi nhiêu đó rắc rối và xung đột th́ chưa có đủ "tầm" cho quí vị ra tay giải quyết. Phải thêm vài mống nữa th́ mới thỏa sức b́nh sanh của quí nhơn kiệt.






* Người Kurd ở Syria, bây giờ lại có thêm tổ chức YPG chuyên đánh nhau với ISIS.






* Người Kurd ở Thổ th́ có thêm đảng HDP, tức Đảng Dân Chủ Nhân Dân Kurdish. Quí bạn nghe tới 2 chữ Nhân Dân là tự biết rồi há. �� Ngoài ra th́ đảng khủng bố PKK c̣n đi ngoại t́nh, đẻ ra thêm đứa con hoang được đặt tên là TAK. Đây là tổ chức mới vừa đánh bom giết chết 37 người ở Ankara, Thổ Nhĩ Kỳ hồi 2017. Con của khủng bố th́ dĩ nhiên phải nối nghiệp khủng bố thôi. Có ǵ lạ






* 25 tháng 9, 2017. Người Kurd ở Iraq, nhờ sự giúp đỡ của Hoa Kỳ mà có được quyền tự trị, giờ th́ hè nhau đ̣i độc lập với tỉ lệ ủng hộ độc lập là 92% trong tổng số 3 triệu người Kurd ở Iraq. Nếu các bạn là người Thổ, nh́n vào cái gương của Iraq với khu tự trị Kurd và giờ đang đ̣i độc lập, th́ các bạn sẽ nàm thao? ��






Khách tui viết đến đây th́ mệt lắm rồi, thôi th́ xin nhường quyền "b́nh thiên hạ" lại cho quí vị thích uống bia hơi hiệu "Chống Trump tới cái lai quần" cho các vị ấy giải quyết mọi chuyện của vùng Trung Đông.






Nhớ ăn cho hết nguyên một nồi canh hẹ nghen.






Riêng tui th́ tui ủng hộ việc ông Trump rút quân ra khỏi cái vùng này. Đường ống dẫn dầu là của Thổ hợp tác với Nga. Thổ bán dầu xong th́ lấy tiền đi mua hỏa tiễn của Nga, chứ Mỹ cũng chả có được miếng thịt vụn nào để mà gặm.






Thôi, kéo quân về biển Đông cho vui Tổng Thống ơi!

florida80
10-29-2019, 20:21
Sunday, October 13, 2019




Bêu Xấu Trung Quốc Sao Cứ Như Bêu Xấu Nước Gă? - Lưu Trọng Văn









Giáo sư Zheng Qiang diễn thuyết tại Đại học Chiết Giang – Trung Quốc, bị ngắt quăng bởi cả trăm lần vỗ tay mà nội dung chỉ bêu xấu Trung Quốc ngày nay. Chẳng lạ, dân đâu cũng vậy thôi đều mong muốn đất nước ḿnh tử tế hơn, đất nước ḿnh văn minh cường thịnh hơn.

Zheng Qiang nói:




1. Người Nhật thà thích người da đen, chứ nhất định không chịu thích chúng ta, v́ người Trung Quốc mất tinh thần lâu rồi.




2. Mọi người đều cười người Nga, nhưng tôi biết nước Nga sau này sẽ phát triển, v́ ở đó người ta dù bị đói 2 ngày th́ vẫn xếp hàng, c̣n chúng ta dù chỉ có 2 người th́ cũng chen lấn đến mức không thể đóng cửa xe bus.




3. Nhật Bản xâm lược nước ta, v́ nước ta có rất nhiều Hán gian. Sau này nếu Nhật lại xâm lược, th́ chúng ta có Hán gian nữa không? Ai sau này sẽ là Hán gian của Trung Quốc? Đại bộ phận mọi người ở đây đều sẽ làm. V́ mọi người cười nhạo những người yêu nước, sùng bái quyền lực và tiền bạc, khinh bỉ lư tưởng và chí khí.




4. Hiện tại ai là Hán gian Là sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại; v́ họ dùng kiến thức học được để giúp người ngoại quốc khai thác thị trường nội quốc, đánh bại doanh nghiệp Trung Quốc.




5. Chúng ta coi thường giá trị lịch sử, cho rằng nhà cửa càng mới càng tốt, nhưng các bạn hăy đến các trung tâm thành phố ở Pháp mà xem, gần như không có công tŕnh kiến trúc mới. Họ coi sự tích lũy lịch sử là đáng tự hào, c̣n chúng ta tự giày ṿ ḿnh bằng cách không ngừng phá nhà xây nhà.




6. Bản chất của giáo dục không phải là mưu sinh, mà là thức tỉnh hứng thú, cổ vũ tinh thần. Dựa vào giáo dục để mưu sinh và phát triển cũng được, nhưng chúng ta đă coi trọng nó quá mức.




7. Cho dù sau này Trung Quốc phát triển, nhưng các bạn hăy nh́n những triệu phú lái xe đắt tiền, rồi mở cửa xe để nhổ đờm vứt rác. Các bạn sẽ hiểu rằng, nếu không có giáo dục, Trung Quốc giàu có đến mấy cũng không thể lớn mạnh.




8. 20 năm nữa, người Trung Quốc sẽ sùng bái tri thức chứ không phải quan chức. Điểm này chúng ta nên học người Nhật Bản, sự tôn trọng tri thức của người Nhật Bản đă lên đến cao độ. Nhưng Trung Quốc ngày nay , người có tiền, người có chút uy quyền – dù chỉ là một ông trưởng pḥng, cũng có thể làm cho một giáo sư đánh mất hết ḷng tự trọng. Cái trí tuệ có vẻ thông minh ấy, cái đám con buôn giương giương tự đắc ấy, thật nông cạn biết bao.




9. Một người đàn ông, chỉ có thể quỳ trước cha mẹ và bạn đời, chỉ có thể cúi trước người thầy, chứ không thể cúi đầu trước uy quyền và tiền bạc. Nhưng ngày nay đại đa số là ngược lại.




10. Giáo dục nên làm cho người Trung Quốc biết tự trọng. Nhưng ngày nay chúng ta nh́n thấy người ngoại quốc là cúi đầu, con gái nh́n thấy đám con trai vớ vẩn ngoại quốc là đều muốn lấy ḷng. Thưa các bạn, trước mặt người ngoại quốc, chúng ta đánh mất hết ḷng tự trọng. Trong số những người du học tại Đại học Tokyo, tôi là người duy nhất quay về, nhưng người Nhật Bản lại kính trọng tôi, v́ tôi sống có linh hồn, sống có t́nh yêu tổ quốc.




Gă nghĩ phát biểu này của một giáo sư tử tế nào đó của VN tại một trường đại học nào đó của VN chỉ cần thay chữ Trung Quốc thành VN th́ sao nhỉ?




Lưu Trọng Văn

florida80
10-29-2019, 20:23
Fainted In Bathroom









That is good info




We always hear people who have a stroke after a fall in the bath. Why have we not heard of falling elsewhere? When I took part in a healthy lifestyle course, a National Sports Council professor who also participated in the course advised that you should not wash your hair before taking a bath, and you should clean other parts of your body first. This is because when the head is wet and cold, blood will flow to the head to warm. If the blood vessels narrow, it is likely to cause the blood vessels to rupture. Since it usually happens in the bathroom, be sure to raise your awareness to avoid this happening again.

1. Let the wet start from the sole of the foot.
2. Small legs.
3. The thigh.
4. Abdomen.
5. Shoulder.
6. Pause for 5-10 seconds.




�� We will feel like steam/wind overflowing from the body, and then take a shower as usual.




✅ Wisdom: Just like a glass filled with hot water, then fill it with cold water. What happened?

The glass will burst ⚡!!!




�� If our body... what broke?

Our body temperature is very hot and the water is very cold, so if we shower the body or the head directly, the wind should be trapped or dead because the blood vessels are broken.




Oh, this is why we often see people suddenly falling over the bathroom. Due to the wrong bathing method, we may have a stroke or cause a migraine.




��This bathing method is suitable for all ages, especially those with diabetes, high blood pressure, cholesterol and migraine/headache.




Don't be knowledgeable, please share it...




From: Internet

florida80
10-29-2019, 20:24
Eli Cohen – “James Bond” Của T́nh Báo Israel






Eli Cohen.

Lịch sử biết đến không nhiều những điệp viên mật, vai tṛ của họ giúp giải quyết kết cục không chỉ một trận đánh mà toàn bộ cuộc chiến tranh.





Siêu điệp viên của t́nh báo Israel đă giành được sự tin cậy của giới lănh đạo cao cấp Syria, kết bạn với những tướng lĩnh quân sự hàng đầu và chuyển về quê hương rất nhiều tài liệu mật quan trọng trong nhiều năm liền.

Nhưng cuối cùng, Cohen đă phải trả giá bằng mạng sống của chính bản thân ḿnh v́ chiến thắng của Israel trong cuộc chiến tranh Sáu ngày. Hăng Nexflix mới đây cũng vừa tung ra một serie phim “The Spy” với đề tài về điệp viên huyền thoại được mệnh danh là “James Bond của t́nh báo Israel” này…




"Khi c̣i báo động vang lên, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới máy bay. Nhưng vừa kịp cất cánh, tôi lại bị chính những khẩu pháo cao xạ của quân ḿnh bắn trúng", đó là hồi ức của một phi công Jordan đă nghỉ hưu về buổi sáng ngày 5/6/1967.

"Ngay khi vừa chật vật hạ cánh, những chiếc cường kích của Israel đă xuất hiện, hủy diệt hoàn toàn các đường băng và sau đó là các máy bay. Quân ta lại không thể bắn rơi chúng", phi công Jordan nhớ lại.




Vào ngày đó, không quân Israel đă triển khai một loạt các đ̣n tấn công pḥng ngừa bất ngờ vào Ai Cập, Syria và Jordan; tiêu diệt hàng trăm máy bay, loại bỏ hoàn toàn ưu thế về không quân của liên minh các nước Arab. Năm ngày sau, Israel đă khiến cả thế giới phải ấn tượng về một chiến thắng thuyết phục trước liên minh các nước Arab có lực lượng vượt trội.

Trong cuộc chiến chớp nhoáng chỉ kéo dài trong 6 ngày này, tổn thất của Israel chỉ bằng 1/10 so với đối thủ, trong khi diện tích lănh thổ của quốc gia Do thái lại mở rộng tới vài lần. Thắng lợi huy hoàng trên không thể có được, nếu không có đóng góp của mạng lưới điệp viên xuất sắc do Eli Cohen đứng đầu.




Người mang tư tưởng phục quốc

Người hùng tương lai của t́nh báo Israel sinh năm 1924, vào thời điểm cả Cơ quan t́nh báo Mossad cũng như bản thân quốc gia Do thái vẫn chưa ra đời. Trong gia đ́nh người Do thái sùng đạo tại Ai Cập này ngoài Cohen c̣n có 7 anh chị em khác.




Cũng như hàng trăm ngàn người Do thái khác sinh sống trên khắp các nước Arab, cha mẹ ông đều quyết định quay về với miền đất hứa Israel, ngay sau khi Ben-Gurion tuyên bố lập quốc.

Chàng trai 25 tuổi Cohen khi đó không đi theo gia đ́nh mà ở lại Ai Cập. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh ta quyến luyến với đất nước nơi ḿnh đă sinh ra và lớn lên.




Ngay từ những năm đầu tiên, Cohen đă là người ủng hộ nhiệt thành cho những tư tưởng phục quốc Do thái – một quốc gia trẻ tuổi như Israel luôn trong t́nh trạng chiến tranh với cả thế giới Arab rất cần có những con người của ḿnh tại Ai Cập.

Cohen ở lại Alexandria thêm 6 năm nữa, tiếp tục nhận chỉ thị từ t́nh báo Israel, đồng thời điều phối hoạt động của mạng lưới điệp viên Do thái tại đây.

florida80
10-29-2019, 20:25
Đến khi mạng lưới bị phát hiện, Cohen đă thuyết phục được người Ai Cập về sự vô tội của ḿnh, khi giải thích chỉ cho những người Do thái thuê nhà mà không biết họ đă làm ǵ. Cohen sau đó tới Israel vào năm 1955 để tham gia một khóa đào tạo nghiệp vụ t́nh báo rồi quay trở lại Ai Cập.


Tuy nhiên đến lúc này sau vụ khủng hoảng kênh đào Suez, mối quan hệ giữa hai nước đă xấu đi nghiêm trọng, khiến phần lớn người Do thái phải rời bỏ Ai Cập. Không thể hoạt động do bị giám sát thường xuyên từ phía mật vụ Ai Cập. Cohen lại quay về quê hương.


Mong muốn được tiếp tục hoạt động t́nh báo, nhưng nguyện vọng gia nhập Mossad của Cohen đă bị từ chối do không được đánh giá cao về khả năng. Anh ta buộc phải tạm hài ḷng với công việc của một kế toán tại cửa hàng bách hóa, cưới vợ và có con với một cô gái Do thái gốc Iraq vào năm 1959.


Điệp viên dưới vỏ bọc thương gia

Một số đồng đội và quan chức t́nh báo cũ của Israel tuy nhiên lại không quên những công lao và ưu điểm của Cohen. Một người đàn ông có khả năng nói thành thạo tiếng Anh, Pháp, Arab; đồng thời có trí nhớ tuyệt vời “như một chiếc máy ảnh” th́ không thể bỏ phí.

Sau khi được các quan chức t́nh báo quân đội gặp gỡ và giao nhiệm vụ, Cohen vào năm 1960 bắt đầu tham gia một lớp huấn luyện nghiệp vụ mới với tư cách điệp viên của Mossad.




Cohen có tất cả 9 tháng để chuẩn bị cho sứ mạng mới: học cách theo dơi và thoát khỏi bị theo dơi, mă hóa và sử dụng máy thu phát vô tuyến… Kỹ năng ghi nhớ tuyệt vời của anh ta cũng được trau dồi bằng cách học và nhận dạng tất cả những mẫu xe tăng, lựu pháo và máy bay, c̣n khả năng ngôn ngữ th́ học thêm về tiếng Arab theo thổ ngữ Syria.


Cohen buộc phải quên tên tuổi cũ của ḿnh để trở thành một người hoàn toàn khác. Chia tay vợ con, anh ta bay tới Argentina, là nơi có một cộng đồng lớn người Arab sống tại đây từ đầu thế kỷ XIX.

Anh ta bước vào làm thủ tục trong chặng quá cảnh tại Zurich trước khi tới Buenos-Aires với giấy tờ mang tên Kamil Amin Taabet, một thương gia thành đạt gốc Syria, được thừa hưởng từ cha mẹ khoản tiền thừa kế lớn.


Chỉ cần vài tháng, Cohen đă học nói được thêm tiếng Tây Ban Nha, khiến những người tṛ chuyện với ông đều tin rằng, ông đă sống tại Mỹ Latinh từ hơn 15 năm qua.

Cấp trên cũng phải kinh ngạc v́ khả năng nhập vai xuất sắc của Cohen. Thương gia Taabet – được đánh giá là hào phóng, dễ mến và yêu quê hương Syria – thường xuyên tổ chức những buổi dạ tiệc tại nhà của ḿnh.


Chỉ trong một năm, ông ta đă có được những mối quan hệ khăng khít với giới chức thượng lưu trong cộng đồng người Arab tại Argentina. Ông được các thương gia, nhà ngoại giao, nhà báo và cả các quan chức quân sự Syria (thường tới Argentina thăm bạn bè và họ hàng) biết đến, yêu mến và quí trọng.

florida80
10-29-2019, 20:26
Rất nhanh chóng, nhà triệu phú trẻ kết bạn thân thiết với Amin al-Hafiz, một sĩ quan về hưu, thành viên đảng Baath, khi đó là tùy viên quân sự Syria tại Argentina. Tháng 3-1963, đảng Baath tổ chức thành công cuộc đảo chính quân sự với al-Hafiz là một trong nhà lănh đạo hàng đầu.


Giành được chính quyền, các chiến hữu đă lựa chọn al-Hafiz làm tổng thống. Cũng rất nhanh chóng, người bạn triệu phú trẻ tuổi của tổng thống cũng dọn về Damascus.

Taabet thường xuyên tham dự các đại hội của đảng Baath, ghi tốc kư các bài phát biểu, lắng nghe những cuộc tṛ chuyện bên ngoài hành lang của các giới chức cao cấp hàng đầu. Anh ta c̣n thuê một căn hộ nằm đối diện với dinh Tổng thống và trụ sở Bộ Tổng tham mưu quân đội.


Chỉ cần đứng sau cửa sổ nhà ḿnh, Taabet có thể nh́n thấy ai tới gặp các quan chức cao cấp nhất trong quân đội và chính quyền Syria, những căn pḥng nào đang diễn ra các cuộc họp cấp cao… Không chỉ có vậy, Cohen biết tận dụng uy tín đă có tại Argentina để thiết lập thêm hàng chục mối quan hệ quan trọng mới.


Nguồn tin vô giá

Tương tự như tại Buenos-Aires, Cohen thường xuyên tổ chức nhiều buổi dạ tiệc tại nhà ḿnh, kèm theo đó là cơ hội tán gẫu với các sĩ quan bộ tổng tham mưu Syria khi đă uống quá chén. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, Cohen đă có được sự tin cậy của giới lănh đạo cao cấp Syria, thậm chí c̣n trở thành cố vấn của Bộ trưởng Quốc pḥng.

Người Syria không thể ngờ rằng, một nhân vật tin cẩn của Tổng thống, đại tá cơ quan an ninh Taabet trên thực tế lại là một người Do thái sẵn sàng làm tất cả cho chiến thắng của Israel trước người Arab.


Nhờ tài năng của ḿnh, Taabet c̣n ghi nhớ và chụp ảnh được hàng chục cơ sở quân sự, khai thác được nhiều bí mật quốc gia khác của Syria. Hàng ngày, thông qua chiếc máy vô tuyến xách tay, ông đă kịp gửi về Israel nhiều thông điệp mă hóa, cũng như qua việc gửi thư với thông tin viết bằng mực tàng h́nh.

Theo các dữ liệu chính thức, Cohen đă có công lao không thể đánh giá hết trong việc củng cố an ninh quốc gia của Israel. Hàng trăm thông tin do ông ta cung cấp cho cơ quan t́nh báo được đánh giá là đặc biệt cần thiết cho sự tồn tại của quốc gia Do thái.


Như vào năm 1964, Cohen chuyển cho giới lănh đạo thông tin về các kế hoạch chuyển đổi ḷng sông Jordan. Theo đó, người Arab dự định chuyển đổi ḍng chảy của sông khiến cho Israel mất tới 1/3 nguồn nước sinh hoạt của ḿnh. Những số liệu cung cấp kịp thời giúp cho không quân Israel phát hiện và hủy diệt tất cả những phương tiện kỹ thuật định sử dụng cho mục đích này.


Nhờ thông tin của Cohen, Israel thậm chí c̣n biết trước phần lớn các tướng lĩnh Syria về việc Liên Xô sẽ cung cấp cho họ những trang bị quân sự nào, được cất giữ ở đâu và dùng để làm ǵ. Điệp viên này c̣n báo cho Tel-Aviv về nơi ẩn náu của tên tội phạm phát xít Franz Rademacher tại Syria mà anh ta t́nh cờ biết được. Rất nhanh chóng, Rademacher đă phải đền tội sau đó.

florida80
10-29-2019, 20:26
Nhưng kết quả hoạt động đáng kể nhất của Cohen chính là những cây xanh trồng trên cao nguyên Golan, một khu vực nhỏ hẹp nhưng lại có ư nghĩa quan trọng thiết yếu đối với Israel. Từ độ cao này, đối phương có thể nhanh chóng triển khai tấn công và bắn phá một phần đáng kể diện tích của đất nước.

Là người bạn thân của nhiều tướng lĩnh quân sự và chính trị gia hàng đầu, thương gia Taabet được thoải mái đặt chân tới nhiều căn cứ quân sự, trong đó có cả những đơn vị pháo binh trên cao nguyên Golan.


Khi chứng kiến các binh sĩ tại đây kiệt sức v́ nóng, ông đă đề xuất trồng xung quanh các hầm pháo loại cây khuynh diệp có cành lá tỏa rộng – theo lời ông vừa có bóng râm cho binh sĩ, vừa che giấu lối vào các hầm trước khả năng phát hiện của các phi công đối phương.


Người Syria đă nghe theo Taabet, khiến trên cao nguyên Golan xuất hiện nhiều ốc đảo xanh mát. Đến cuộc chiến năm 1967, các máy bay ném bom của Israel cứ nhằm chính những đám cây rậm rạp đó mà oanh kích, nhờ đó tiêu diệt hoàn toàn các đơn vị pháo binh tại đây.


Vùng cao nguyên có tầm quan sát bao quát toàn bộ lănh thổ Israel hiện nay vẫn là vùng lănh thổ tranh chấp về chủ quyền cho Israel chiếm giữ. Có điều điệp viên Cohen đă không sống được cho tới thời điểm những công sức đóng góp của ông cho ra thành quả.


Sa lưới

Cohen trong suốt những năm tháng hoạt động của ḿnh chỉ có thể trở về Israel vài ba lần, lần cuối cùng trong năm 1964 vào đúng dịp chào đời đứa con thứ ba của ông. Nguyên nhân chủ yếu là v́ vấn đề an toàn. Trước khi trở về Syria, ông hứa hẹn với vợ đó là chuyến công tác cuối cùng của ḿnh, sau đó sẽ trở về ở hẳn cùng với gia đ́nh.


Tuy nhiên, t́nh báo Syria bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng, trong hàng ngũ quan chức của họ đang có một điệp viên cỡ bự của Israel, khi trong hầu hết các chiến dịch quân sự, người Do thái đều cho thấy họ nắm rất rơ về t́nh h́nh của đối phương.

Điển h́nh là sau chiến dịch pháo kích của Syria vào lănh thổ Israel, không quân nước này đă đáp trả với những đ̣n không kích thành công và chính xác đến đáng ngạc nhiên.


Chiến dịch truy t́m tên gián điệp được triển khai với những phương tiện vô tuyến hiện đại nhất của Liên Xô. Cơ quan phản gián đă bí mật chỉ thị các đơn vị ngừng hoàn toàn phát sóng theo từng giai đoạn để có thể ḍ ra làn sóng lạ.

Kết quả là vào lúc rạng sáng, họ đă bắt được tín hiệu mă hóa phát đi từ khu nhà nằm đối diện với trụ sở Bộ Tổng tham mưu. Bốn đặc nhiệm đă xâm nhập và bắt tận tay Cohen đang truyền một bản tin mật về Tel-Aviv.


Trong ngôi nhà của “quan chức Syria” có thế lực lớn này, các nhân viên phản gián đă phát hiện ra thuốc nổ và một số công cụ phục vụ cho hoạt động gián điệp. Chưa kể cơ quan mật vụ Ai Cập cũng đă chính thức xác nhận về người quen cũ này chính là Eli Cohen.

florida80
10-29-2019, 20:27
Theo một số thông tin, một trong những cơ sở để phản gián Syria bắt đầu đưa Cohen vào tầm ngắm chính là thái độ quan tâm quá mức của ông ta đối với một tên tội phạm phát xít, thậm chí c̣n gặp gỡ với các nguồn tin từ Mỹ để t́m cách ám sát tên này.


Cohen sau đó đă phải trải qua 4 tuần bị tra tấn, trước khi ra trước ṭa án binh mà không được phép có luật sư bào chữa. Mọi nỗ lực của Tel-Aviv nhằm cứu thoát hay trao đổi đều bất thành, ngay cả sự can thiệp của Giáo hoàng cũng không thể khiến người Arab trả tự do cho ông ta.

Không có ǵ đáng ngạc nhiên khi tính đến mức độ tổn thất nghiêm trọng thế nào của Syria v́ hoạt động t́nh báo của Cohen. Với bản án tử h́nh được tuyên, Cohen bị treo cổ trước sự chứng kiến của 10 ngàn người ngay trong tháng 5-1965 tại quảng trường của thủ đô Damascus.


Đến bây giờ, vẫn chưa thể rơ thi thể của Cohen được phía Syria chôn cất ở đâu. C̣n quốc gia Do thái cũng không quên người anh hùng của ḿnh. Đă có rất nhiều bộ phim về ông được sản xuất và công chiếu. Tên tuổi của điệp viên xuất sắc nhất trong lịch sử Mossad được đặt cho nhiều đường phố và làng mạc ở Israel.

florida80
10-30-2019, 18:24
Tín ngưỡng


Mar
17


Tín ngưỡng và kiến thức đều có liên hệ thiết thân với ḷng ham muốn, khát vọng; và có thể nói, nếu chúng ta thấu triệt hai vấn đề này th́ chúng ta sẽ hiểu đường đi nước bước của ḷng ham muốn, khát vọng, với những rắc rối, phức tạp của nó.

Tôi thấy rằng dường như vấn đề tín ngưỡng là một trong những điều mà phần đông chúng ta dễ dàng chấp nhận một cách nhiệt thành, hăm hở, coi như là chuyện đương nhiên. Tôi không chỉ trích chuyện tín ngưỡng. Điều mà chúng ta đang làm là cố gắng t́m ra lư do tại sao chúng ta lại chấp nhận tín ngưỡng; và nếu như chúng ta hiểu được những động cơ thúc đẩy, những nguyên nhân của sự chấp nhận, th́ có lẽ chúng ta không những chỉ có thể hiểu tại sao chúng ta lại làm như vậy mà hơn thế, c̣n vượt thoát được ra khỏi nó nữa.

Người ta có thể thấy rằng những niềm tin về chính trị, niềm tin về tôn giáo, niềm tin về quốc gia dân tộc và nhiều loại niềm tin khác nhau đă gây ra sự chia rẽ giữa loài người, đă tạo ra mâu thuẫn, rối loạn và thù nghịch lẫn nhau – đó là một sự thực hiển nhiên; ấy vậy mà chúng ta lại không muốn từ bỏ chúng. Nào là niềm tin Ấn Độ giáo, niềm tin Thiên Chúa giáo, Phật giáo … và vô số niềm tin môn phái, cùng với vô số ư thức hệ chính trị khác nhau, tất cả đều tranh giành ảnh hưởng lẫn nhau, đều đang cố gắng cải hóa phía khác để họ đổi niềm tin mà chuyển qua phía ḿnh. Người ta có thể thấy một cách rơ ràng rằng tín ngưỡng chia rẽ con người, tạo ra sự cố chấp, không khoan nhượng.

Vậy th́ có thể sống mà không có tín ngưỡng được chăng?

Chỉ khi nào người ta có thể tự t́m hiểu bản thân trong mối liên hệ với tín ngưỡng th́ người ta mới có thể t́m ra được giải đáp cho vấn đề. Liệu có thể sống trong cái thế giới này mà không cần tới tín ngưỡng – không đổi tín ngưỡng, không thay thế tín ngưỡng này bằng tín ngưỡng khác, nhưng mà thoát ra khỏi được tất cả mọi loại tín ngưỡng một cách hoàn toàn dứt khoát, để cho con người tiếp cận được với đời sống một cách mới mẻ trong từng phút giây chăng?

Xét cho cùng, đây mới chính là chân lư: có được cái khả năng tiếp cận với sự mới mẻ từng phút giây, không bị ràng buộc với những phản ứng theo qui định của quá khứ, nhờ thế, sẽ không c̣n những ảnh hưởng tích lũy làm thành một bức chắn ngăn cách giữa bản thân và thực tại.

Nếu bạn để ư, bạn sẽ thấy rằng một trong những lư do khiến người ta nẩy ra ḷng ham muốn chấp nhận một tín ngưỡng là sự sợ hăi. Nếu chúng ta không có tín ngưỡng th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra cho chúng ta? Không phải là chúng ta rất sợ chuyện có thể xảy ra sao? Nếu chúng ta không có một khuôn mẫu hành động dựa trên niềm tin – dù là tin Thượng Đế, hoặc tin vào chủ nghĩa cộng sản, hoặc tin vào chủ nghĩa xă hội, hay là tin vào chủ nghĩa đế quốc, hoặc tin vào bất cứ một thể thức tôn giáo nào đó, giáo điều nào đó mà chúng ta đă được thuần hóa – th́ chúng ta sẽ cảm thấy hoàn toàn bơ vơ, mất hướng, không phải sao? Và phải chăng sự “chấp nhận một niềm tin” này chính là để che đậy nỗi sợ hăi đó — nỗi sợ hăi rằng bản thân thật sự chẳng là cái ǵ cả, rỗng tuếch?

Nói tóm lại, cái chén tách chỉ hữu dụng khi nó có khoảng trống bên trong ḷng chén, cũng thế, nếu như một tâm hồn đă chứa đầy ắp những tín ngưỡng, những giáo điều, những điều khẳng định, những công thức trích dẫn th́ thật là một đầu óc tŕ trệ, không sáng tạo; nó chỉ c̣n là một bộ óc lập đi lập lại như cái máy mà thôi

florida80
10-30-2019, 18:25
Hăy chậm bước lại


Oct
22










Vào một buổi sáng lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong ṿng 45 phút.

Trong khoảng thời gian ấy có khoảng chừng 2 ngàn người đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẽ chú ư đến sự có mặt của anh.

Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vă đi tiếp cho kịp giờ của ḿnh.

4 phút sau:

Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh và không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.

6 phút:

Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nh́n đồng hồ đeo tay của ḿnh và rồi lại tiếp tục bước đi.

10 phút:

Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp. Đứa bé tiếp tục dừng lại nh́n anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nh́n lại. Và điều này đă cũng xảy ra với nhiều những đứa bé khác. Và cha mẹ nào cũng đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.

45 phút:

Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi. Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi b́nh thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thâu được tổng cộng là 32 đô la.

1 giờ sau:

Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng trở lại. Không ai chú ư đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.

* Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới. Trong hơn 45 phút qua anh đă chơi những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc tŕnh tấu, và cây đàn vĩ cầm mà anh chơi trị giá khoảng 3.5 triệu đô la. Hai ngày trước đó, Joshua Bell đă tŕnh diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết không c̣n chỗ ngồi, giá của mỗi vé là 100 đô la. Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài năng của anh!

Đây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington Post tổ chức. Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật b́nh thường, quần jean, áo thun, mũ kết, và chơi đàn trong giờ cao điểm, 7:45am. Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, v́ nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.

Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về classical music, nhạc giao hưởng, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.

florida80
10-30-2019, 18:26
Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, v́ trước đó ba tuần cô ta có đi xem anh tŕnh diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay. Cô ta đă bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu ḿnh khi anh ngưng chơi đàn.

Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ư thức được những ǵ hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của ḿnh, và trong những hoàn cảnh b́nh thường hằng ngày không?

Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất, và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không c̣n có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên lăng quên trước những điều hay và đẹp, th́ trên con đường ta đi ḿnh c̣n vô t́nh bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quư nào khác nữa chăng?

Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của ḿnh, phải thế không bạn?

Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng sẽ có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn ḿnh, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh b́nh thường nhất, nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút…

Nguyễn Duy Nhiên
vanhoaviet online

florida80
10-30-2019, 18:26
Đời sống trong thiền viện Thiền sư: Soko Morinaga


Sep
21




Đời sống trong thiền viện
Thiền sư: Soko Morinaga
Biên dịch: Thuần Bạch Ngọc Bảo










Hành tŕ hằng ngày tại một thiền viện Phật giáo





Một ngày b́nh thường bắt đầu từ lúc 3 giờ sáng với tiếng chuông khua tay và tiếng gọi lớn “Kaijo!” (Thức dậy!) Các vị sư nhẩy ra khỏi giường, lấy một cái b́nh bằng tre đổ ba ngụm nước vào tay để xúc miệng và rửa mặt. Họ đi vệ sinh, mặc áo tràng lên, rồi vân tập đến thiền đường trong chánh điện.

Tất cả hành động của mỗi người đều được làm chung với nhau như một nhóm. Khi tiếng chuông đại hồng trong chánh điện đánh lên gọi các vị tăng vân tập, người trưởng nhóm của thiền đường, nơi mà các vị tăng thực sự sống ở đó, rung chuông tay lên và mọi người lần lượt im lặng bước vào. Thời kinh sáng bắt đầu trong chánh điện, kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.

Buổi chiều lúc bốn giờ, trong ngày cuối cùng của năm, các vị sư đi một ṿng quanh chùa tụng niệm, bắt đầu từ chánh điện và chấm dứt ở nhà bếp, nơi thờ Idaten I daten có thần thông bay ṿng quanh trái đất như cái chớp, và v́ thế được phong là vị thần đem lại thực phẩm cho những người tu. Nhiều năm trước, khi mới bắt đầu học kinh, tôi lần đầu tiên đă đi ṿng cuối năm tụng niệm quanh chùa này. Khi vừa mới xong, Zuigan Roshi bỗng bất ngờ hỏi tôi rằng:

“Ngươi dùng tâm ǵ để tụng kinh?”

Tôi hoàn toàn sững sờ, không biết phải nói ǵ có thể làm vui ḷng đại sư. Rồi, khi tôi vội vă trả lời một câu có vẻ rất Thiền rằng, “Con tụng kinh mà không dùng tâm nào cả,” tôi đă bị mắng ngay.

“Đồ ngu. Tại sao ngươi không tụng kinh trong sự biết ơn là: “Xin cảm tạ đă cho tôi một năm tu tập an lành?”

Cũng có những lúc khác Lăo sư đă quát với tôi là, “Giọng của ngươi run lên là v́ ngươi cố làm sao tụng cho thật hay. Ngươi chỉ cần tụng kinh với hết sức ḿnh là đủ rồi.”

Tụng kinh là một hoạt động đă đưa đến cho tôi vô số lần đụng độ với những quan niệm sai lầm của ḿnh.

Sau thời kinh buổi sáng, các vị sư trở về thiền đường và khóa tọa thiền bắt đầu. Khi một tiếng chuông đặc biệt được đánh lên, họ bắt đầu đi vào “tham thiền”, tức là đến gặp gỡ riêng tư với thầy. Từng người một, họ lần lượt đi vào đối mặt với lăo sư. Những ǵ xẩy ra ở đó không phải là một cuộc gặp mặt thân thiện giữa hai con người b́nh đẳng với nhau mà là một cuộc vấn đáp. Mỗi vị sư đều nhận một công án từ thầy của ḿnh, và phải trả lời cho công án đó trong cuộc gặp mặt này. (Một công án là một “vấn đề” rút ra từ pháp ngữ cũng như những hành động của Đức Thích Ca Mâu Ni Phật và những vị Tổ, có thể làm khai mở sự giác ngộ.) Vị sư phải quán triệt được ư nghĩa thực sự của công án qua công phu tọa thiền, chứ không chỉ qua suy nghĩ lư luận.

Khi thời tham thiền chấm dứt là đến bữa ăn điểm tâm. Trong suốt bốn năm tôi ở thiền viện, thức ăn chúng tôi dùng chẳng có vẻ ǵ là thức ăn cả; dần dần những bữa ăn đó mới đổi thành có vẻ truyền thống hơn. Nhưng dù thế bữa cháo của chúng tôi cũng chỉ toàn là bằng những hạt lúa mạch lức tṛn, chưa được chà vỏ, không phải là loại lúa mạch đă được hấp và xấy khô thường dùng trong các bữa ăn ở ngoài. Cháo là tiêu biểu cho bữa ăn điểm tâm trong thiền viện, đến nỗi chính chữ điểm tâm được đặt ra từ tên của món thực phẩm này.

florida80
10-30-2019, 18:27
Không cần biết hạt lúa mạch lức này được đun lâu tới đâu, nước cháo cũng chẳng đặc được tí nào, thế nên cuối cùng là món cháo này chỉ lơng bơng toàn là nước muối với những hạt lúa mạch lặn ở dưới đáy. Ngoài món cháo này ra, trong suốt ba năm, chúng tôi không được ăn ǵ khác ngoài hai miếng dưa mặn chát mà chúng tôi gọi là “dưa bất tận”. Chúng tôi sẽ cẩn thận mút cái mặn ra khỏi hai miếng dưa ấy khi ăn, hay có thể gọi là uống, ba bát cháo ấy.

Người ta thường nói rằng những vị thiền tăng ăn dưa muối mà không phát ra tiếng nào, nhưng thực sự là những miếng dưa chúng tôi ăn đó chẳng gịn ǵ cả. Cho dù có cố cẩn thận và dè dặt liếm miếng dưa đó thật lâu đến thế nào, miếng dưa cũng sẵn sàng tan ngay ra và trôi xuống cổ họng.

Thật sự như vậy, không chỉ trong vấn đề ăn dưa muối, mà trong tất cả những hoạt động ở pḥng ăn … dơ đũa lên xuống, cầm bát lên và đặt bát xuống, húp miếng cháo nóng bỏng … không có cái ǵ là gây ra tiếng động. Không thể nào có sự th́ thầm nói chuyện, tất cả các hành động đều được làm trong những cử chỉ đă được định sẵn và theo tiếng đập của chiếc mơ gỗ. Pḥng ăn, cùng với pḥng tắm và cầu tiêu, được coi như là ba nơi im lặng, ở đó bắt buộc phải giữ yên lặng thật nghiêm nghặt. Dĩ nhiên, không cần phải nói là, thiền đường cũng luôn luôn thật là im lặng.

Tất cả những học tăng mới chung sống với nhau hai mươi bốn tiếng mỗi ngày, mỗi người có chỗ chỉ định chỉ rộng khoảng một chiếu tatami, trong gian thiền đường rộng lớn trống trơn, không có một vách ngăn, cho nên không có chỗ nào hay lúc nào có thể riêng tư được. Do đó, cơ hội duy nhất để có thể hoàn toàn riêng tư một ḿnh là ở trong cầu tiêu, và v́ thế bắt các vị sư phải giữ im lặng ngay cả ở nơi chốn đó, cũng là một cách để thúc cho họ tiếp tục giữ chánh niệm không ngưng nghỉ.

Ngày tắm rửa trong thiền viện là những ngày có số 4, hay 9 trong tháng. Các vị sư không chỉ tắm rửa mà c̣n giặt đồ, vá quần áo, và đi lo những công chuyện cần giải quyết. Tóm lại là họ chỉ tắm một lần mỗi năm ngày thôi.

Dù có là ai đi chăng nữa, nếu một người phải dậy sớm tinh mơ và đi ngủ trễ, tọa thiền rồi đi lao tác mỗi ngày, th́ bước vào trong bồn tắm là một cái thú thần tiên giống như là lên thiên đàng vậy. Tinh thần của ông ta sẽ lên cao độ mặc dù ông không muốn như vậy. V́ lư do đó, pḥng tắm cũng là một trong ba nơi chốn phải im lặng.

Nhưng chúng ta hăy trở lại với pḥng ăn. Điều quan trọng phải giữ giới luật im lặng trong lúc ăn là bởi v́ dù thức ăn có dở đến thế nào chăng nữa, tâm của một vị tăng cũng dễ đi lan man trong lúc đó. Thật vậy, tôi c̣n dám nói là thức ăn càng dở bao nhiêu, tâm lại càng dễ đi lang thang bấy nhiêu.

Sau bữa điểm tâm, các vị sư lau dọn bên trong và bên ngoài thiền đường trước khi đi ra ngoài khất thực vào lúc quá bẩy giờ. Những ngày khất thực xen kẽ với những ngày giảng pháp của thầy, nên nếu thầy giảng vào ngày thứ hai, thứ năm, thứ bẩy và thứ mười trong tháng, th́ ngày khất thực sẽ là ngày thứ nhất, thứ ba, thứ sáu và thứ tám. V́ ở Kyoto có đến bẩy thiền viện, nên chương tŕnh được sắp xếp để các vị sư trong khu vực gần nhau không đi khất thực trùng một ngày.

Quanh năm, các vị sư lê gót đi khất thực qua những nẻo đường của thành phố, đôi chân trần trụi bao trong những đôi dép rơm. Họ không được phép đứng ở ngưỡng cửa các nhà họ đi ngang qua, nhưng họ thường đi thành từng nhóm ba người và đi theo hàng một, cách nhau khoảng ba mươi mét, vừa đi vừa hô to lên “HO”.

florida80
10-30-2019, 18:28
Những căn nhà ở Kyoto thường nhỏ hẹp, sâu vào trong và sát với nhau, trông giống như một hàng lươn. Tôi được một vị sư lớn tuổi hơn dạy là phải đi cách xa nhau đủ để bà chủ nhà nếu đang ở ngoài sân sau phơi quần áo có nghe tiếng “Ho!” đầu tiên của vị sư đi đầu sẽ có th́ giờ để mà lau tay, đi kiếm ít tiền lẻ hay bới ít cơm ra cửa trước kịp lúc vị sư thứ ba đi sau cùng vừa mới tới nơi.

Hiện tại chúng ta đang sống trong một thời đại dư thừa, một thời đại mà không có ǵ khó khăn khi nhận được tiền và đồ cúng dường của thí chủ. Nhưng trong thời kỳ vừa sau cuộc thua trận Thế Chiến của chúng tôi, hầu như tất cả các vị sư đều rất ngại ngùng khi phải làm việc này. Ngay chính tôi cũng cảm thấy thật khó khăn khi phải thản nhiên mà cúi đầu xuống nhận một ít tiền lẻ của thí chủ.

Khu vực đèn đỏ — c̣n được gọi một cách văn hoa là xóm hoa — vẫn c̣n tồn tại trong những ngày ấy, và có một hôm, khi chúng tôi đang đi khất thực qua khu ấy, từ trên lầu hai, một cô gái làng chơi với khách của cô ta đă ném xuống vài đồng xu cho chúng tôi. Một vị sư trẻ vừa tốt nghiệp đại học và nhập chúng trong thiền viện đă bắt lấy mấy đồng xu ấy không suy nghĩ và dợm ném trả lại. Khi trở về chùa, ông ta bị sư huynh mắng một trận nên thân, và được nhắc nhở thật rành mạch về ư nghĩa hai mặt của sự đi khất thực. Một mặt, đó là sự tập luyện hạnh nhẫn nhục; một mặt khác, đi khất thực là để gieo duyên cho người khác xả đi cái tâm tham của họ. Thực hành khất thực đem lại lợi ích cho bản thân cũng như cho người khác, tự lợi và lợi tha, như hai bánh xe trong một cái xe, và vị sư trẻ đó đă được dạy cho rằng ông ta đă hoàn toàn hành động một cách không cẩn trọng.

Tôi đă nghe được lúc vị sư này bị mắng, và những lời răn dạy ấy đă làm tôi xúc động sâu xa. Tôi chợt nghĩ ra rằng cái chữ “Ho!” mà chúng tôi kêu to lên ấy có nghĩa là “Pháp” và khi chúng tôi khất thực là đang đi trên một con đường truyền bá Pháp Phật cho khắp thế gian. Từ đó tôi sửa soạn đi khất thực trong tâm niệm là tôi đang làm khu vực đó được thanh tịnh với tiếng “Ho” của tôi vang xa, y như là tôi đang là một cái máy hút bụi khổng lồ vậy. Một ngày kia khi đến thăm thầy tôi, Đại sư Zuigan, tôi chợt nói ra ư tưởng này, và nhận lănh một trận quát tháo như sấm sét.

“Đồ ngu!” Ngài hét. “Đừng có tự mê hoặc ḿnh. Chữ “Ho!” mà người hô lên đó là tượng trưng cho b́nh bát ngươi mang để nhận đồ bố thí đó. Đừng có thắc mắc ai đang làm ǵ, v́ lư do ǵ hay là ai đang nhận ǵ, hay bất cứ một cái ǵ khác. Chỉ cứ đi ra khất thực mà không t́m kiếm ǵ cả, cũng như nước trôi đi vậy, hay là như đám mây bay theo gió vậy thôi.”

Thế là lại thêm một ư tưởng ngu si của tôi đă bị dập tắt. Trong quăng đời tu tập đôi khi người ta dễ bị lạc hướng qua muôn ngơ ngách quanh co của những ấn tượng méo mó chủ quan.

Khi những vị sư đi khất thực trở về rồi, khoảng sau 10 giờ sáng, là đến giờ ăn trưa. Bữa ăn trưa này gồm có cơm lúa mạch, súp miso với rau, và hai củ cải muối. Có thể nói một phần cơm là để độn vào với chín phần hạt lúa mạch lức. Sau khi hỗn hợp này được đun lên cho tới mức nhừ nhất có thể được, nó lại được nghiền thêm bằng một cái môi múc cơm để cho hột lúa mạch dẻo ra thêm một chút. Nếu không nghiền ra, lúa mạch sẽ vẫn cứng và rất khó ăn. Đến bữa tối, đồ ăn dư từ bữa trưa c̣n lại được pha trộn vào nhau thành một món hổ lốn. Nếu các vị sư ăn cơm độn lúa mạch nhiều quá trong bữa trưa, nước sẽ được đổ thêm vào trong món hổ lốn này, làm thành một món hỗn hợp thật là lơng bơng.

Sau bữa ăn trưa là phần lao động, được gọi là samu. Công việc phải làm là làm vườn rau, tỉa cây cảnh, nhổ cỏ dại, và chẻ củi. Công việc lao động được nhấn mạnh đặc biệt trong đời sống thiền viện, và những vị sư thường xuyên được cảnh cáo là không nên phán xét công việc đó trong những giá trị tương đối của chúng mà chỉ là buông bỏ hết mọi phân tích lư luận và lo làm công việc đó hết ḿnh.

Thiền sư Bá Trượng, thời xưa ở Trung Hoa từ năm 720-814, là người đă có công thiết lập tiêu chuẩn luật lệ phải theo trong những thiền viện. Đại sư Bá Trượng vẫn tiếp tục làm việc dù cho ngài đă đến tuổi tám mươi. Khi các đệ tử của ngài, v́ quan tâm đến sức khỏe của thầy, đă dấu những dụng cụ của ngài đi, Bá Trượng bắt buộc phải thôi làm việc. Nhưng cùng lúc ấy, ngài cũng thôi không ăn. Khi các đệ tử van xin ngài hăy ăn uống, ngài đă trả lời họ với những lời nói vẫn c̣n nổi tiếng cho đến ngày nay: “Ngày nào không làm là ngày ấy không ăn.”

Có một lần, khi tôi kể lại chuyện này cho một đệ tử, anh ta đă nhận xét rằng, “À ra thế đấy. Người nào không làm việc th́ không được ăn, có phải vậy không thầy?”

florida80
10-30-2019, 18:29
Nếu xét hai câu nói này của Bá Trượng và của người đệ tử kia, thoạt nh́n th́ có vẻ giống nhau, nhưng thực ra là khác hoàn toàn. Cái khác biệt giữa sự đối mặt với một người và ra lệnh rằng, “Người nào không làm là không được ăn,” với câu tự nói với chính ḿnh, “Nếu tôi không làm, tôi sẽ không có ăn,” là khác biệt với nhau một trời một vực. Câu nói trước mang một vẻ khiêu khích và có tính cách tranh căi, trong khi câu nói sau là một nhận định thật sâu sắc từ trong nội tâm mà ra.

Sau thời lao tác và bữa ăn tối “có dược tính” của món hổ lốn (chữ bữa ăn chính đúng ra được viết theo chữ Nhật là “dược thạch”), các vị sư đi vào trong thiền đường và tọa thiền ở đó cho đến chín giờ tối. Trong khoảng thời gian này, họ cũng có một buổi tham thiền chính thức với thầy nữa. Đến chín giờ tối, lại có một thời tụng kinh đặc biệt trước khi đến “giờ đi ngủ”, một chữ dùng có ư nghĩa là “hết áp dụng luật lệ (cho ngày hôm đó)”. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là khi thời tụng kinh đă chấm dứt và đèn đuốc đă tắt hết, mọi người đều đi ngủ ngay. Khi tiếng tụng kinh vừa xong, vị sư trưởng rung chuông lên rồi, các học tăng nhanh chóng cởi áo tràng ra, lấy chăn gối từ kệ xuống, rồi chui vào giường ngủ một cách trật tự, đó là, tạm thời th́ có vẻ như vậy.

Chắc bạn chưa bao giờ có dịp được thấy bên trong một thiền đường ra sao, nhưng bạn có thể tưởng tượng đó như là một trại lính vậy. Tôi đă từng nghe nói khi phái Thiền tông muốn xây dựng một thiền đường, họ trông vào trại lính làm gương mẫu. Dọc mỗi bên thiền đường là một hàng dài chiếu tatami, mỗi học tăng được chỉ định một chiếu để tọa thiền, ngủ, và sống ở trong đó. Ở giữa hai hàng chiếu là một lối đi lát gạch theo kiểu Trung Hoa.

Chăn chiếu chỉ gồm có một cái nệm futon, được xếp làm hai và dùng vừa để nằm, vừa để đắp, c̣n được gọi là “nệm futon lá sồi”, v́ vị tăng nằm gọn trong cái futon đó giống như một chiếc bánh nếp nhân đậu gói gọn lỏn trong một chiếc lá sồi. Vị tăng nào quen nằm với tấm nệm như vậy sẽ quấn ḿnh trong đó thật khéo như một miếng cơm quấn rong biển, và sẽ thấy ấm áp vô cùng. Bất cứ lúc nào, dù mùa hè hay mùa đông, tấm nệm duy nhất này cũng được dùng làm chăn chiếu cho người học tăng.

Vừa khi vị sư trưởng phụ trách thiền đường, với cây gậy trong tay gọi là keisaku đă đi kiểm soát xong xuôi những hàng người quấn mền như quấn rong biển, đèn sẽ tắt và vị sư trưởng sẽ rời khỏi thiền đường. Ngay lúc đó, mọi người đồng loạt chui ra khỏi giường và lại mặc áo tràng vào, tọa cụ ôm trong tay, đi ra ngoài t́m một chỗ trống dưới mái hiên chính điện hay trên bia một ngôi mộ nào đó, ai có chỗ nấy, và bắt đầu tọa thiền ban đêm.

Tôi thường hay chọn một mộ bia nào có nền cao nhất để ngồi thiền ban đêm. Tôi đă thật sự tin tưởng một cách trẻ con rằng ngồi ngất ngưởng trên một tảng đá cao– rơ ràng là một chỗ nguy hiểm nếu lỡ ngủ gục sẽ khiến cho tôi không dám ngủ gục.

Cho đến chín giờ tối, tất cả mọi người đều ngồi thiền chung với nhau trong thiền đường. Rồi sau đó, khi luật lệ trong ngày chấm dứt, mọi người đều tự nguyện ngồi thiền riêng. Đối với một học tăng mới đến trong thiền viện, những thông lệ này thật là quá cam go . Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi bắt đầu nhận thấy rằng hành thiền ban đêm như vậy là thực sự có lợi ích.

Cũng tựa như mỗi người đều có một nét mặt riêng biệt, hoàn cảnh của mỗi người cũng hoàn toàn đặc thù cho người ấy, cho nên trong thế gian này có vô lượng hoàn cảnh riêng biệt khác nhau. Cái tâm nguyên thủy mà mỗi người chúng ta đều sẵn có từ khi sinh ra là một điều vi diệu vô cùng, nhưng những ấn tượng huân tập từ các kinh nghiệm trong đời và kiến thức thâu thập đều khác nhau với mỗi người. V́ thế, sau khi những ngọn đèn đă tắt, để ra một thời gian cho mỗi người ngồi thiền riêng là sự cần thiết.

florida80
10-30-2019, 18:29
Theo thứ tự thâm niên, những vị sư trở lại thiền đường đi ngủ, và điều đó có nghĩa là người nào mới nhất trong các vị sư thường chỉ đi ngủ khi đă tới nửa đêm. Và như thế, ngay cả trong những ngày b́nh thường, họ cũng chỉ có được ba tiếng đồng hồ để ngủ. Vốn sẵn yếu đuối, tôi luôn luôn cảm thấy như ḿnh ngất đi hơn là ngủ đi. Hơn thế nữa, trong thời gian một tuần chuyên tu gọi là tiếp tâm (sesshin), giờ ngủ lại c̣n bị cắt xén thêm nữa.

Miêu tả những thông lệ này trong thiền đường có lẽ sẽ vẽ lên một lối sống cực kỳ khắc khổ, nhưng trong thời kỳ mà con người c̣n đang tràn trề sức sống và năng lực, sẽ không thể nào đạt được sự định tâm trong tọa thiền nếu ta ngủ bất cứ lúc nào muốn ngủ và ăn bất cứ lúc nào muốn ăn. Cũng trong ư nghĩa đó, những thực phẩm chay lạt cũng giúp cho tâm được yên tịnh phần nào, và tôi tin rằng đó cũng là điều cần thiết.

Trong đời sống thiền viện, sự sở hữu riêng tư được giới hạn nghiêm ngặt. Những vị sư sống trong sự giản tiện tối đa những đồ dùng cần thiết: chỉ có một tấm khố, áo trong bằng vải bông, khăn buộc bụng, và áo kimono một lớp.

Ngay cả trong mùa đông, cũng không có áo kimono dầy hoặc hai lớp để mặc. Chính tôi cũng không bao giờ có được một cái áo lót cho đến khi tới trên ba mươi tuổi. Về mùa đông, áo ngoài mặc dầy hơn một chút, nhưng áo trong cũng vẫn mỏng, áo kimono cũng chỉ có một lớp, và rồi đến áo tràng, v́ vậy chỗ duy nhất trên thân ḿnh mà không bị gió trực tiếp thổi vào là khu vực ở giữa bụng được quấn khăn chặt . Chúng tôi gần như là trần trụi, với hầu hết thân thể tiếp xúc trực tiếp với không khí ở ngoài. Lúc cảm thấy buốt giá nhất là về buổi sáng tinh mơ khi bị dựng dậy khỏi giường, trong bóng đêm tê tái của mùa đông, khi đó người tăng sĩ vội vàng ướp lạnh thân ḿnh … bởi v́ khi toàn bộ thân ḿnh đă lạnh hết rồi, th́ không c̣n cảm thấy lạnh nữa. Tôi thấy rằng, tọa thiền trong mùa đông là thật sự biết đến cái không khí lạnh, cảm thấy nó đi vào qua cửa tay áo để được thân sưởi ấm một chút, xong lại truyền lên ngực, dâng lên tới cằm như một ḍng lưu chuyển ấm áp dần.

Bất kỳ mùa nào cũng vậy, những vị sư chỉ đi vớ trong những dịp lễ đặc biệt. Cái quai của đôi guốc gỗ làm bằng lát tre đan lại, cũng như những dây của đôi dép rơm mà họ đi đă cọ xát và làm cho da chân của họ dầy lên, v́ thế da chân của một vị sư c̣n dầy hơn là gót chân của một người thường.

Sống một cuộc đời thiếu thốn như vậy, buồn ngủ là một căn bệnh kinh niên, và dạ dầy cũng đói quanh năm suốt tháng. Ngay cả một người có ḷng ham muốn thật nhiều cũng chỉ c̣n đơn giản một ước muốn thèm được ăn, và ngủ nhiều hơn.

Những bà già thường đặc biệt cúi chào kính cẩn khi thấy chúng tôi chân trần đi những đôi dép rơm ra ngoài khất thực trong đường phố lạnh giá mùa đông. Tuy nhiên, phải nói rằng, sau thời gian chừng hơn một năm, hầu hết các vị tăng cũng quen với đời sống thiền viện, và những cực khổ vật chất không c̣n có ảnh hưởng mấy nữa. Thật ra phương diện khổ tâm nhất trong sự tu tập không phải là sự cực khổ thân xác mà là cái khổ tinh thần trong những lần đối đầu riêng tư với thầy. Cái khổ này chắc chắn là sau một năm cũng không biến đi đâu được.

Trọng tâm của mỗi lần gập gỡ riêng với thầy là sự tŕnh bầy kiến giải của người đệ tử về công án. Để thí dụ, tôi xin dùng một trong những công án nổi tiếng nhất, “Hăy chỉ cho tôi thấy bộ mặt bản lai trước khi cha mẹ anh sinh ra,” Nói cách khác, công án này hỏi là, “Cái ǵ là bản thể chân thật của anh trước khi được cha mẹ sinh ra?”

Một vài người trong số các bạn sẽ cho những câu hỏi loại này là vô nghĩa, nhưng vị sư được giao cho công án này — biết là thế nào ông ta cũng phải đưa ra một câu trả lời cho thầy sáng ngày hôm sau — sẽ bắt buộc phải làm việc với công án đó như là chuyện sống chết vậy. Sự tham khán đến cùng cực công án ấy khiến điều đầu tiên ông ta nhận ra là, trong khi thân vật chất này được sinh ra từ cha mẹ, sự sống đang được tiếp tục một cách vô hạn định. Không đứa trẻ nào được sinh ra sau khi cha mẹ nó đă chết rồi. Bị mê hoặc với cái chết của thân xác, chúng ta phân biệt ra — đời sống của cha mẹ, đời sống của đứa con, đời sống của tôi, đời sống của anh — nhưng trên thực tế, dù cho chúng ta có đi trở ngược lại quá khứ không ngừng, đời sống mà chúng ta đang sống hiện tại là một sự tiếp diễn vô hạn, không thể định rơ được đâu là điểm khởi đầu của nó. Bằng sự lư luận, chúng ta cũng có thể hiểu được điều này.

Nhưng hơn thế nữa, chức năng lớn của đời sống chính là chức năng của tâm. Nếu dùng lư trí thuần túy để nghĩ đến điều này, ta sẽ tự hỏi rằng: “Đi vượt ra khỏi cái mà ta gọi là “cái ta”, cái ǵ là bản chất làm nên sự sống vô hạn định? Đi vượt ra khỏi cái ta mà chúng ta phân biệt dựa trên những sự khác nhau nhỏ nhặt như: khác nhau về nét mặt, về cá tính, khả năng … cái ǵ là cái ta nguyên thủy, thực sự thường hằng? Dần dần rồi tất cả mọi người, ít nhất, cũng nhận ra được đây chính là câu hỏi của công án.

florida80
10-30-2019, 18:30
Nhưng dù người thiền sinh có biết được tới đó, ông ta vẫn c̣n phải gặp rất nhiều khó khăn trước khi có thể nói với lăo sư rằng, “Đây chính là bộ mặt bản lai của tôi.” Gần như bao giờ cũng vậy, ông ta sẽ bắt đầu bằng cách đưa ra đủ mọi lư luận trống rỗng. Vị thầy, lúc đầu, sẽ yên lặng lắng nghe xong rồi rung chuông lên, ám chỉ cuộc tham thiền đă chấm dứt và người kế tiếp phải đi vào.

Dần dần, qua một thời gian, vị thầy sẽ quát lớn lên, “Ta không cần nghe giải thích ǵ cả! Bỏ hết những lư thuyết đó đi và chỉ cho ta bộ mặt bản lai của ngươi như thế nào!” Người học tăng rốt cuộc sẽ cảm thấy như muốn phát khùng.

Những vị sư không tụ tập một chỗ đợi chờ đến phiên ḿnh để trả lời câu hỏi về Thiền theo thứ tự nối tiếp nhau, “Rồi, bây giờ đến người kế tiếp”. Thực tế là, khi đến giờ tham thiền, vị tăng phụ trách sẽ đem một cái chuông nhỏ ra một nơi giữa chừng của thiền đường và pḥng tham thiền của thầy rồi để ở đấy. Lăo sư, cầm một cây gậy dầy gọi là “trúc bề” (shippei), đă chờ đợi sẵn sàng trong pḥng. Khi chuông rung, những vị tăng đang ngồi tọa thiền sẽ phải bước ra ngoài thiền đường, sắp hàng trước cái chuông, và chờ đợi đến phiên của họ. Khi lăo sư ra hiệu, những vị sư, lần lượt từng người một, sẽ đến rung chuông để báo trước họ sẽ bước vào pḥng tham thiền.

Một khi vào trong pḥng lăo sư rồi, thầy với tṛ hoàn toàn một ḿnh trong đó, sẽ trao đổi một cuộc đối thoại Thiền. Không ai có thể nghe được cuộc đối thoại này. Khi lăo sư quyết định chấm dứt buổi họp, ngài sẽ rung chuông tay lên và học tăng cúi đầu vái chào rồi lui ra, chạm trán trên đường đi với người kế tiếp đang vào gặp thầy.

Sự gặp gỡ riêng tư nay với thầy diễn ra hai lần trong ngày, buổi sáng và buổi tối trong những ngày thường, và ba lần một ngày trong tuần lễ chuyên tu. Ngoài ra, có một khoảng thời gian tu tập đặc biệt gắt gao gọi là “tiếp tâm lạp bát” (Rohatsu O-sesshin), diễn ra một lần trong năm, từ ngày mồng một tháng chạp suốt cho đến rạng ngày 8 tháng chạp, khi gà bắt đầu gáy sáng mới chấm dứt. Tuần lễ huân tu ráo riết này để kỷ niệm ngày thành đạo của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni lúc ngôi sao mai xuất hiện trong rạng sáng ngày mùng 8 tháng chạp. Trong tuần lễ này, không ai được nằm xuống ngủ, và thời tham thiền với thầy tăng lên bốn lần trong ngày.

Bao nhiêu lư luận cũng không thể giúp người học tăng có thể thông qua công án được. Và khi không c̣n lư luận nào đem ra nữa, nghe tiếng chuông rung vào gặp thầy, ông ta sẽ cảm thấy không muốn rời khỏi thiền đường chút nào. Trong những ngày thường, học tăng có thể được phép bỏ bữa tham thiền đó và chí tâm tiếp tục tọa thiền. Nhưng trong tuần lễ chuyên tu, hai hay ba vị sư huynh tiền bối sẽ xuất hiện như những hung thần, lôi cổ người học tăng đó ra khỏi gối thiền và bắt phải đi gặp thầy. Học tăng không thể nào tránh vào gặp thầy chỉ bởi v́ ông ta không có câu trả lời cho công án được.

florida80
10-30-2019, 18:30
Nếu nh́n vào những cột nhà giữa thiền đường và pḥng tham thiền, ta sẽ thấy vô số những vết trầy. Đó là những dấu vết ấn chứng sự tuyệt vọng của những vị tăng không có câu trả lời cho công án đă cố bám vào cột khi họ bị những sư huynh lôi đi vào pḥng tham thiền. Có nhiều khi, vị tăng nào kiên quyết bám dính vào cột sẽ bị gậy đánh vào tay. Sự đau đớn sẽ làm ông ta phải buông tay ra và bị kéo đi đến gặp thầy.

Vị tăng nào đến gập thầy mà im lặng, không có câu trả lời, thế nào cũng nghe thầy quát lớn, “Ngươi làm ǵ ở đây nếu không có ǵ để nói?” và rồi sẽ bị đánh với cây gậy dầy của thầy. Bị tấn công từ mọi mặt, vị tăng biết rằng nếu ông có thoát được kỳ này, cũng sẽ có kỳ khác chỉ trong vài tiếng nữa thôi, vào buổi tối, hay buổi sáng tinh mơ hôm sau. Dù có lười biếng hay khôn lanh đến đâu, vị tăng cũng sẽ bị dồn vào thế kẹt mà ông sẽ không thể t́m cách thoát ra được bằng những cách vá víu tạm thời. (Sự tu luyện kiểu này đặc biệt được dùng trong các thiền viện Lâm Tế, đối nghịch với cách tu của thiền viện Tào Động.)

Kết quả của sự tu luyện này là, tôi thường mơ thấy ḿnh được giác ngộ khi ở trong thiền đường. Tỉnh dậy, phần nhiều tôi hay thấy là kinh nghiệm giấc mơ ấy chẳng có ǵ đáng kể và không có ích lợi ǵ. Tuy nhiên, có những lần, kinh nghiệm giác ngộ trong mơ kéo dài ngay cả khi tôi đă tỉnh dậy. Có vài ba lần khi xẩy ra như vậy, tôi đă đi gặp thầy trong sự hứng khởi, và được thông qua công án.

Hàng đêm, khi cuối cùng được quấn ḿnh trong tấm mền lá sồi, thay v́ ngủ, tôi thiếp đi trong một cơn mê mệt, để rồi một lúc sau đă bị đánh thức cho một ngày mới. Nhưng mỗi lần rơi vào trạng thái mê mệt này, công án vẫn là cái sau cùng c̣n lại trong ư thức của tôi. Tuy thân tôi ngủ, nhưng trong tiềm thức vẫn chờn vờn cái viễn tượng phải đối diện với thầy vào sáng sớm hôm sau, cảm giác bị tra hỏi vẫn tiếp tục tồn tại, và câu “Bộ mặt bản lai… bộ mặt bản lai…” vẫn vang vọng ngay cả trong giấc mơ.

Rồi, mỗi buổi sáng khi vị tăng có nhiệm vụ đánh thức chạy ngang qua thiền đường, rung chuông lên và hô lớn, “Thức dậy! Thức dậy!”; nghe tiếng gọi đó, ngay cả khi c̣n chưa ra khỏi cơn ngái ngủ, cái cảm giác bị tra hỏi, “Bộ mặt bản lai” đă sẵn sàng ở đó rồi. Ư thức về câu hỏi nan giải trong tâm sẽ thức dậy trước, rồi mới đến ư thức chung. Nghe th́ có vẻ khó tin, nhưng đó là kinh nghiệm tu tập của tôi ở chùa Đại Đức.

florida80
10-30-2019, 18:31
Dưới những làn dao mổ


Jul
21



Sau đây là câu chuyện có thật về cuộc đời con chó bị bán cho pḥng thí nghiệm. Hàng triệu con chó khác cũng có chung cảnh ngộ thảm thê này.





H́nh minh họa


Chúng tôi đặt tên nó là Kiki. Nó là một con chó Đức cao lớn, với hai tai vểnh, lúc nào cũng như đang nghe ngóng để phóng lên chạy khi có tiếng động. Đầu và chân nó dường như là to quá khổ so với cái thân ḿnh nhỏ nhắn với những bắp thịt rắn chắc, thon thon của nó. Từ lớp da đầy bọ chét rúc rỉa và cái tai không được rửa ráy bốc ra chung quanh nó một mùi hôi hám khăn khẳn. Tựu chung th́ nó cũng chẳng có ǵ là đặc biệt lắm đối với một con chó trong số hàng ngàn con chó khác đă không có cái may mắn được có một người chủ.

Năm học đó là niên khóa thứ ba tại trường thú y của tôi, và con chó được nhà trường mua từ một sở nhốt súc vật đi lạc. Tam cá nguyệt sắp tới, bốn người trong số chúng tôi sẽ thực tập về kỹ thuật mổ xẻ trên thân ḿnh nó. Đó là buổi thực tập mổ xẻ đầu tiên của chúng tôi trên ḿnh một con thú loại nhỏ c̣n đang sống.

Kiki rất nhiều t́nh cảm, luôn luôn tỏ ra thân thiện với mọi người . Mỗi khi thấy chúng tôi bước tới gần, mắt Kiki sáng long lanh nh́n, miệng rên lên ư ử, đuôi vẫy rối rít, quất lia lịa vào thành cái chuồng nhỏ bằng nan sắt. Mà chúng tôi cũng chẳng cho nó được nhiều nhặn ǵ, bất quá là dắt nó ra ngoài, vỗ nhè nhẹ vào đầu nó vài cái, và cho nó đi loanh quanh một cuốc ngắn trong sân trường, rồi lại dẫn nó trở về cái chuồng chật chội mà nó sống qua ngày.

Rồi th́ buổi thực tập cũng đă tới. Việc đầu tiên chúng tôi làm là hoạn nó. Cuộc mổ này chỉ là chuyện nhỏ, ngoại trừ chuyện chúng tôi đă dây dưa ra tới cả giờ đồng hồ cho cái việc lẽ ra chỉ làm xong trong ṿng 20 phút, để bọn sinh viên chúng tôi bàn luận, nghiên cứu. Và v́ biết rằng chúng tôi sẽ mầy ṃ thân ḿnh nó lâu hơn thường lệ, chúng tôi đă tặng nó liều thuốc mê nặng hơn, cộng thêm phần thuốc “pḥng xa”, nên sau khi mổ xong, nó đă ngủ thẳng cẳng tới 36 tiếng đồng hồ.

Tuy vậy, nó cũng mau chóng hồi phục và lại vui vẻ, vẫy đuôi, mừng rỡ khi gặp chúng tôi như thường lê..

Hai tuần sau, chúng tôi tiến hành một cuộc thám hiểm sâu xa hơn. Chúng tôi mổ banh bụng nó ra, kiểm tra lục phủ ngũ tạng của nó, rồi khâu kín trở lại . Đối với tất cả chúng tôi, đây là cuộc giải phẫu lớn đầu tiên và v́ không có sự giám sát thích hợp, chúng tôi đă không khâu lại một cách thích đáng.

Sáng sớm hôm sau, vết mổ bị bể ra, và nó ngồi đè lên khúc ruột của chính nó. Chúng tôi vội vă đem nó lên pḥng mổ, khâu lại cho nó, nhờ vậy, nó thoát chết.

Nhưng cũng phải đến hơn một tuần lễ sau nó mới có thể bước được để mà hăm hở gia nhập vào cuộc đi tản bộ. Nó vẫn vẫy đuôi khi chúng tôi tới gần và mừng rỡ đón tiếp chúng tôi với tất cả cảm t́nh nồng nhiệt của nó.

Vài tuần lễ sau, một lần nữa, trong khi nó nằm trong cơn say thuốc mê, chúng tôi bẻ gẫy chân nó rồi chắp lại bằng cách kèm theo một thanh sắt nhỏ.

Sau lần mổ này, dường như Kiki bị đau đớn liên tục, nhiệt độ tăng lên và nó không hồi phục mau lẹ như trong quá khứ. Nó đă mất cái khả năng phục hồi mau lẹ. Mặc dầu được dùng thuốc kháng sinh, nó không bao giờ hoàn toàn b́nh phục. Bước đi của nó lảo đảo, và sự thăm viếng của chúng tôi cũng chỉ có thể làm cho nó gắng gượng vẫy đuôi một cách yếu ớt. Tia sáng lấp lánh từ mắt nó chiếu ra trước kia, nay đă biến mất. Cái chân bị mổ ra để ráp nối lại vần c̣n xưng cứng.

Tam cá nguyệt đă qua và cuộc đời của Kiki chỉ c̣n kể ngày. Một buổi chiều, chúng tôi chích cho nó một mũi thuốc để nó được vĩnh viễn ra đi .

Khi mà sự sống từ từ rời khỏi thân ḿnh nó và đôi mắt nó bắt đầu lạc thần th́ cũng chính là lúc mà quan điểm về sự nghiên cứu trên ḿnh con vật sống của tôi bắt đầu thay đổi .



Sưu tầm internet (không thấy ghi tên tác giả)

florida80
10-30-2019, 18:45
“Được đi học th́ đừng ăn cắp!”


Jul
10







Nhà sách Khai Trí trên đường Lê Lợi – Sài G̣n. 1969



Tản văn dưới đây của nhà thơ Đỗ Trung Quân đă làm nhiều cư dân mạng xúc động và thú vị. Ông gợi lên h́nh ảnh của tiệm sách Khai Trí và người chủ của nó, một nơi thân quen trong ḷng người Sài G̣n yêu chữ nghĩa.

…Tủ sách ở nhà không c̣n đủ cho thằng nhóc nữa. Nó cũng hết tuổi thiếu niên từ lâu, nó nhảy lên Sài G̣n t́m được chỗ này nơi rừng sách mênh mông, nơi có thể cắm mặt vào sách từ sáng tới chiều miễn… không được mang ra mà quên trả tiền. Tiếng lóng của Sài G̣n là “đọc cọp“ như xem cine không mua vé, lẫn vào đám xếp hàng để chuồn vào gọi là “xem cọp”. Ông chủ hiệu sách ngồi trên lầu 2. Người Sài G̣n thường gọi là “ông Khai Trí”; lâu dần chỉ người trong giới mới nhớ tên thật của ông: Nguyễn Hùng Trương. Xuất thân không được học hành nhiều nhưng con người này sẽ trở thành một trong những biểu tượng “Khai Trí” cho nhiều thế hệ học sinh, sinh viên Sài G̣n bằng nhà sách danh tiếng của ḿnh.

Đấy là một buổi chiều Sài G̣n sầm mưa, màu thành phố hệt như màu “chiều tím” của Đan Thọ – Đinh Hùng. Dường như tôi đă chúi mũi ở giá sách này rất lâu, một trăm khổ thơ lục bát của tác phẩm mới xuất bản “Động hoa vàng” dường như c̣n thơm mùi mực. Tôi buộc ḿnh phải học thuộc ḷng nó v́ lư do duy nhất: không đủ tiền mua ấn phẩm, mà ca khúc “Đưa em t́m động hoa vàng” mà danh ca Thái Thanh đang làm ngây ngất mọi tín đồ của quán cà phê Sài G̣n khi ấy. Nhưng trời đă tối, chỉ mới thuộc đến khổ thơ thứ 78. Chàng trai trẻ quyết định một quyết định chưa từng có trước đó trong đời: ăn cắp sách.

Tập thơ lận sau lưng áo học tṛ ra cửa.

Ông Hùng Trương ngồi sau chiếc bàn cũng chật đầy sách, hầu hết đều ngổn ngang chưa sắp xếp, có đủ mọi thể loại. Có lẽ đấy là những cuốn sách được tịch thu lại từ những kẻ… thó sách như tôi. Giọng ông trầm, ôn tồn, âm miền Nam:

“Em học lớp mấy? Là học tṛ sao lại đi ăn cắp? Ăn cắp ǵ cũng xấu hiểu chưa? Tôi coi sổ thấy em mới phạm lần đầu ở đây nên cho em về. Ráng làm người tốt, được đi học th́ đừng thành ăn cắp nghen em!”

Tôi bước khỏi Khai Trí mặt cúi gằm, chưa bao giờ đời ḿnh xấu hổ đến thế.

Hơn 30 năm sau, tôi bước vào căn nhà nhỏ trên đường Điện Biên Phủ. Ông Khai Trí sau nhiều năm sống ở nước ngoài nay về Sài G̣n. Ông chưa thôi nung nấu tâm nguyện mở lại nhà sách, dù sau 1975 nhà sách của ông bị tịch biên, hàng tấn sách của ông bị tiêu hủy hoặc phát tán vào tay ai không rơ. Tội danh dành cho ông ngày ấy là “truyền bá văn hóa Mỹ-Ngụy độc hại”. Chuyến về thăm này, ông nhờ người liên lạc với tôi và mời đến. Tôi ngạc nhiên không rơ điều ǵ.

Ông già và gầy hơn xưa. Chỉ sự ung dung, điềm đạm của một người thành lập một nhà sách danh tiếng nhất Sài G̣n là c̣n nguyên vẹn. Ông đưa một bản in tay bài thơ “Quê hương-bài học đầu cho con” để xin tác giả kư tên. Ra là thế!

Nhưng tôi chưa kư ngay, tôi ḍ hỏi ông trong kư ức liệu bao nhiêu đứa học tṛ ăn cắp sách ngày xưa tại nhà sách của ông, được ông tha về, ông c̣n nhớ nổi? Ông già hiền lành lắc đầu, “ Sao nhớ nổi thưa ông!”

Và tôi dẫn ông về buổi chiều nhá nhem tối của Sài G̣n hơn 40 năm trước, “Nó đây thưa ông, đứa học sinh ăn cắp tập thơ Phạm Thiên Thư được ông tha cho với lời khuyên bảo ân cần.”

Tôi kư tên vào bản thơ duy nhất của ông, c̣n hơn cả thế, nó c̣n ḍng chữ ghi thêm “cảm ơn ông với lời khuyên ngày xưa-đă được đi học th́ đừng ăn cắp”

Ông Khai Trí đă mất sau đó vài năm. Giấc mộng mở lại “Khai Trí” của ông không thành. Nh́n lại bức h́nh nhà sách cũ của ông những năm 69 – 70, nhớ ông, tôi viết những ḍng này.