Log in

View Full Version : Đám tang Peter Lâm: Đơn sơ, chóng vánh


Hanna
02-19-2014, 07:58
“Tôi nhớ nó quá cô ơi!” Người đàn bà vừa được nhà quàn Peek Family, Westminster, mở nắp quan tài cho nhìn thấy mặt người con xấu số lần cuối trước khi thi hài được đẩy vào lò thiêu, quay lại nhìn quanh, ngơ ngác. Rồi bà ôm lấy tôi. Và khóc.
Quả thật, như bà Mã Thị Chu nói, bà không có người thân nào ở đây để nương tựa, bấu víu, ngoại trừ ông chồng lúc tỉnh lúc mê và một người cậu họ xa.
Những người có mặt cùng bà trong đám tang này đều là “người dưng.” Họ đến để bà không cảm thấy cô độc trong cuộc đời này, nhất là trong khoảnh khắc đau đớn như thế này.
<table style=";width:100%;" cellspacing="5"><tbody><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;"> http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=576792&stc=1&d=1392796659</td></tr><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;">Bà Mã Thị Chu (giữa) bên những đồng hương đến an ủi, chia sẻ với bà trong đám tang đơn sơ của con trai. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)</td></tr></tbody></table>
Kể từ lần dự đám tang bà Hai bán báo - một đám tang mà tôi cho rằng đơn sơ, chóng vánh và buồn tủi nhất trên đời - đến lần này, đám tang của Peter Lâm, con trai bà Mã Thị Chu, cũng trong một không khí tương tự.
Có khác chăng, số người đến chia buồn cùng bà Chu đông hơn, dù rằng cũng không thể đếm quá ba bàn tay.
Có khác chăng, chiếc quan tài của con trai bà Chu được tươm tất hơn chiếc hòm bằng giấy của bà Hai bán báo.
Và như ao ước trước đó của người mẹ đau khổ, con trai bà đã được mặc quần áo đầy đủ và vợ chồng bà có thể nhìn thấy nó lần cuối cùng, trước khi ngọn lửa lò thiêu được khởi động... Tất cả có được đều từ sự đóng góp của những tấm lòng độc giả gần xa, như một nghĩa cử của tình người, tình đồng hương trong cơn hoạn nạn.

***
Tôi đứng lặng yên nhìn người mẹ trong bộ đồ màu đen đứng chắp tay trước ngực, mắt hướng về chiếc quan tài đứa con trai bạc mệnh được đặt sau tấm kính ngăn cách, thút thít khóc trong tiếng kinh, tiếng kệ, tiếng mõ đều đều vang lên.
Khoảng 10 phút sau khi nghi thức tụng niệm bắt đầu, một ai đó đã chở người chồng đau ốm của bà tới. Ông Lâm Văn Ngọc liêu xiêu bước vào, đưa mắt ngơ ngác nhìn những người chung quanh. Rồi ông đứng cạnh bà. Cũng chắp tay, thẫn thờ nhìn về phía chiếc quan tài.
Nhưng chưa được 5 phút, ông quá yếu không thể đứng được. Ông ngồi lọt thỏm vào một góc. Im lặng nhìn mọi người.
Đúng 30 phút, buổi tụng kinh chấm dứt. Thượng Toạ Thích Viên Huy, trụ trì chùa Điều Ngự, Westminster, nói vài lời chia buồn cùng gia đình, trước khi bà Chu nói những lời cám ơn chân chất.
Tôi bỗng lặng người đi khi nghe bà nói với nhân viên nhà quàn: “Làm ơn cho tôi nhìn mặt cháu một lần cuối đi chú!”
Người mẹ kéo người người cha tiến gần sát đến tấm kính ngăn cách. Chờ đợi.
<table style=";width:100%;" cellspacing="5"><tbody><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;"> http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=576793&stc=1&d=1392796667</td></tr><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;"> Bà Mã Thị Chu và ông Lâm Văn Ngọc đứng chờ để được nhìn thi hài con trai lần cuối trước khi hỏa táng. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)</td></tr></tbody></table>
Người cha đã có thể ngồi im lặng trong lúc người ta tụng kinh, nhưng rõ ràng ông bối rối, ông hồi hộp, ông nôn nóng trong lúc chờ thấy mặt con mình. Khi nắp quan tài được mở ra, ông áp mặt sát tấm kính để nhìn. Hai bàn tay rờ trên tấm kính. Tiếng người mẹ không ngừng thút thít.
Chỉ chừng 2 phút. Nắp quan tài đóng xuống.
Người cha vẫn đứng nguyên tại chỗ, không muốn bước đi. Ông ra hiệu xin người ta mở nắp cho ông được nhìn con ông lần nữa. Tiếng người mẹ nài nỉ xót xa: “Cho nhìn một lần nữa đi chú!”
Và người ta lại mở nắp thêm một lần nữa. Thật nhanh.


***
Cuối cùng thì bà Chu cũng yên lòng khi đã tổ chức được cho con trai mình một nghi thức ma chay muộn màng, dù là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được.
Nhìn hình ảnh người mẹ bước đi khó nhọc vừa ôm trên tay chiếc lư hương, vừa dáo dác đi tìm người chồng không hoàn toàn khỏe mạnh trong khuôn viên nhà quàn, tôi chợt nhớ đến giọng bà gọi cho tôi 10 ngày trước đó, “Tôi đã nhờ nhà quàn mang được xác nó về rồi đó cô. Thứ Hai, 17 Tháng Hai người ta sẽ thiêu. Tôi mừng quá cô ơi. Cuối cùng cũng mang được nó về rồi.”
Tôi lại nhớ đến lần bà kể: “Hôm tối Chủ Nhật, không ngủ được, tôi cứ ngồi nhìn tấm hình nó. Tôi nói 'má mang được con về rồi. Thứ Hai tới người ta sẽ thiêu con. Má không làm gì được cho con hết. Con đi nghe.' Rồi không hiểu sao đến ngày hôm sau thì bên văn phòng ông Luật Sư Đỗ Hiếu Liêm gọi đến cho tôi.”
Cuộc đời có những trùng hợp, có những ngẫu nhiên, mà đôi lúc người ta cho đó là những điềm báo...
Sao cũng được. Tôi mừng cho bà khi nghe tin đó.
<table style=";width:100%;" cellspacing="5"><tbody><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;"> http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=576794&stc=1&d=1392796667</td></tr><tr><td style="text-align: center; vertical-align: top;"> Những người đến tham dự đám tang Peter Lâm,cùng cầu nguyện cho anh, dù rằng không hề quen biết, chỉ đọc qua trên nhật báo Người Việt. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)</td></tr></tbody></table>
Người ta vẫn nói ông Trời không cho ai được trọn vẹn điều gì nhưng cũng không lấy đi của ai đến cạn kiệt những niềm tin. Trong cơn đau khổ nhất của cuộc đời, bà Chu đã gặp được những tấm lòng tử tế, từ khắp nơi gửi đến cho bà.
Người ta chia sẻ với bà, an ủi bà và cũng cảm kích bà, khi nghe từ miệng người đàn bà khốn khó nói một cách cương quyết: “Xin cám ơn lòng tốt của mọi người, nhưng tôi không nhận tiền giúp đỡ nữa. Tôi có đủ tiền lo đám ma cho con tôi rồi. Đừng gửi cho tôi nữa.”
Dù rằng trong những ngày qua, vừa phải canh cánh trong lòng nỗi đau của người mẹ mất con, vừa phải mất nhiều thời gian để giải thích với nhân viên xã hội, hỏi cặn kẽ một cách khá bất thường, về số tiền mà những độc giả hảo tâm gửi đến cho bà đã được dùng chi vào những việc gì một cách thật chi li, nhưng mà có lẽ bà cảm thấy ấm lòng, như bà nói: “Người ta đọc báo nên gọi điện thoại cho tôi nhiều lắm cô ơi. Nhiều người tốt lắm cô ơi. Họ đến tận nhà để thăm, để cho tiền, nhưng mà tôi không có lấy nữa.”


***
Đám tang đã xong. Tro cốt con trai bà Chu được đưa về để tại chùa Điều Ngự. Bà Chu đã có luật sư đứng ra làm đại diện cho một vụ kiện kéo dài và tốn kém nhưng bà không phải trả tiền.
Sau giờ làm ngày hôm nay, tôi sẽ đến Costco lấy những tấm hình tôi chụp trong đám tang Peter Lâm mang đến tặng bà làm kỷ niệm. Và như sếp tôi vừa nói: “Vậy là xong rồi. Bắt đầu một đề tài mới nhé!”
Vâng, tôi cảm thấy an lòng, với một độc giả, một đồng hương.
nv