Đêm ấy, tôi không sao chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, tôi thấy ḿnh cô đơn, lạc lơng trong chính căn nhà ḿnh đă từng muốn gắn bó lâu dài.
Tôi năm nay 34 tuổi, là dâu cả trong một gia đ́nh có 2 người con trai. Thời gian đầu sau cưới, cuộc sống của tôi vô cùng viên măn. Chồng quan tâm, yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực. Bố mẹ chồng cũng dễ tính, lại tâm lư, không can thiệp vào chuyện riêng của hai vợ chồng nên tôi thấy khá thoải mái, không bị áp lực ǵ cả.
Ngày tôi mang bầu, tôi c̣n được cả nhà đặc cách cho nghỉ ngơi, hầu như không phải làm việc nặng trong gia đ́nh. Cứ ngỡ cuộc sống của tôi sẽ măi "màu hồng" như vậy. Thế nhưng, biến cố ập đến đă khiến cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn, bước sang một ngă rẽ khác.
Sau khi tôi sinh con gái đầu ḷng vỏn vẹn hơn 3 tháng, chồng tôi mất đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông. Tin dữ ập đến khiến tôi ngất ngay tại chỗ. Không thể chấp nhận sự thật, đă có lúc tôi nghĩ đến việc "đi" theo chồng. Thế nhưng, nh́n con gái c̣n đang bú mớm trên tay, tôi lại rơi nước mắt không đành ḷng bỏ con.

Ảnh minh họa.
Mất gần nửa năm liền ch́m trong đau đớn và nước mắt, tôi mới dần nguôi ngoai, vực dậy tinh thần để tiếp tục cuộc sống. Khoảng thời gian ấy, có lẽ do thương tôi c̣n trẻ đă chịu cảnh góa chồng, một ḿnh nuôi con nhỏ nên bố mẹ chồng cũng rất tốt với tôi.
Ông bà hỗ trợ tôi việc trông nom, rồi lo ăn uống cho cháu để tôi yên tâm đi làm. Buổi tối, mẹ chồng cũng hay sang ngủ cùng hai mẹ con tôi để tôi bớt cảm giác cô đơn, trống trải khi không có chồng ở bên.
Cũng nhờ có bố mẹ chồng bên cạnh động viên, an ủi nên tôi cũng bớt tủi thân phần nào. V́ vậy, tôi cũng luôn tự dặn ḿnh phải coi ông bà như bố mẹ đẻ mà chăm sóc, phụng dưỡng.
Kể từ đó đến nay cũng hơn 5 năm, tôi vẫn sống cùng bố mẹ chồng. Hàng ngày, tôi dậy sớm lo dọn dẹp, cơm nước cho bố mẹ chồng và con gái, sau đó đi làm. Chiều đi làm về lại guồng quay như vậy.
Chưa kể những lúc bố mẹ chồng ốm đau, tôi đều hết ḷng chăm sóc. Ngày mẹ chồng nằm viện cả tuần, tôi cũng sắp xếp công việc để chăm bà mà không nề hà ǵ. Từ ăn uống đến vệ sinh cá nhân của mẹ chồng, đều do một tay tôi lo. Thậm chí những người cùng pḥng bệnh c̣n ngỡ tôi là con gái đi chăm mẹ đẻ.
Rồi ngày bố chồng bị ngă phải nằm một chỗ gần cả tháng, tôi cũng lo thuốc men đầy đủ, c̣n thuê người về vật lư trị liệu cho ông nhanh khỏi.
Tôi không có ư kể công nhưng những ǵ tôi làm, bố mẹ chồng đều hiểu và cả hàng xóm láng giềng xung quanh cũng luôn khen bố mẹ chồng tôi có phúc khi có một người con dâu hiếu thảo như tôi.
Nghe những lời như vậy, tôi cũng thấy ấm ḷng. Dù không c̣n chồng bên cạnh, tôi vẫn tự nhủ, bản thân vẫn c̣n bố mẹ chồng, c̣n t́nh thân để bù đắp cho mất mát của ḿnh.
Ấy vậy mà mới đây, khi em trai chồng tôi có chuyện, tôi lại thấy hụt hẫng khi vô t́nh nghe được những dự định, kế hoạch của bố mẹ chồng.
Cách đây không lâu, em chồng tôi (sống trên thành phố) làm ăn thua lỗ nợ nần nên về quê ngỏ ư muốn bố mẹ bán mảnh đất vườn để chú ấy lấy tiền trả nợ. Biết chuyện, tôi không có ư kiến ǵ v́ đất của bố mẹ chồng nên cho ai đó là quyền của ông bà.
Hơn nữa, nhà có 2 người con trai nên tôi vẫn nghĩ, việc bố mẹ chồng chia 1 nửa mảnh đất ông cha cho em chồng tôi cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng, tôi đă nhầm.
Đêm hôm ấy, tôi mất ngủ nên xuống nhà uống nước. Khi đi ngang qua pḥng bố mẹ chồng, tôi vô t́nh thấy ông bà đang nói chuyện liên quan đến đất đai và có nhắc đến tôi. V́ một chút ṭ ṃ, tôi đă dừng lại để nghe.
- Nhà ḿnh làm như thế có bất công với mẹ con con M không ông?
- Tôi nghĩ kỹ rồi. Giờ con M c̣n trẻ, con nó c̣n bé nên nó vẫn ở đây với nhà ḿnh. Mấy nữa nó gặp được người yêu thương, lập gia đ́nh mới, nó sẽ đi nơi khác sống. Hơn nữa, cái N là con gái, sau lớn lên cũng đi lấy chồng nên bà không phải lăn tăn chuyện không chia đất cho mẹ con nó.
Giờ nhà ḿnh c̣n mỗi thằng Thành là con trai. Sau nó c̣n lấy vợ, sinh con. Ḿnh phải nghĩ đường dài cho tương lai của nó.
- Trước mắt cứ bán mảnh vườn cho nó lo công việc. Sau này khi tôi với bà già yếu, làm di chúc nốt căn nhà này cho nó là xong.
Nghe những ǵ bố chồng nói, tôi chết lặng. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi chấp nhận ở vậy, không đi bước nữa để gồng gánh lo cho bố mẹ chồng, vậy mà trong mắt ông bà, tôi măi chỉ là "người ngoài", không có một chút quan hệ ǵ hay sao? Thực tế ấy như nhát dao cứa vào ḷng tôi, đau nhói.
Đêm ấy, tôi không sao chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, tôi thấy ḿnh cô đơn, lạc lơng trong chính căn nhà ḿnh đă từng muốn gắn bó lâu dài. Không phải tôi ham của nhà chồng nhưng chính suy nghĩ của bố chồng khiến tôi cảm thấy bị tổn thương, không c̣n muốn tiếp tục là người con dâu "có hiếu" được nữa.
Và chỉ sau một đêm, tôi từ dâu hiền trở thành kẻ bất hiếu trong chính suy nghĩ của ḿnh. Tôi đă nghĩ đến chuyện đưa con đi nơi khác sinh sống, mặc kệ bố mẹ chồng cho con trai của ông bà chăm sóc.
Liệu tôi có nên làm vậy hay không?
VietBF@sưu tập