
Về hưu rảnh rỗi, "cháu chưa có, chó không nuôi", chẳng biết làm ǵ cho hết ngày. Nhớ lại mấy mẩu chuyện về bất đồng ngôn ngữ có thật mà người viết từng chứng kiến, thôi th́ kể ra đây hầu bạn bè facebook nghe lấy thảo.
☘️ Chuyện thứ 1:
Cuối năm 1984, tôi đến nhận nhiệm sở tại tỉnh Long An - cửa ngơ miền Tây Nam Bộ. Ngay buổi đầu tiên đi làm, có bà chị cùng pḥng nói với tôi:
- Cưng đưa giùm chị "cây giết"!
Đầu tôi nhảy số rất nhanh, bèn đưa cho chị ấy con dao (v́ nghĩ rằng chỉ có dao mới giết mổ ǵ đó được). Nào ngờ bả phá lên cười:
- Quỷ sứ, giết... đây nè!
Trời ạ, th́ ra là cái bút bi! Giá nói "cây viết" th́ c̣n hiểu được, đằng này...
☘️ Chuyện thứ 2:
Năm 1997, hồi c̣n công tác tại Tổng công ty Thủy sản Hạ Long (HALONG FISCOM), tôi và một chú em đồng nghiệp bay từ TP. Hồ Chí Minh ra Đà Nẵng làm thủ tục xuất khẩu ủy thác heo sữa từ cảng Tiên Sa đi Hong Kong.
Tiếp đón và trực tiếp làm việc với chúng tôi là anh Chúc, người Ḥa Vang, trưởng pḥng kinh doanh Công ty Chế biến thực phẩm Đà Nẵng. Ngay cuối giờ của ngày làm việc đầu tiên, anh Chúc đă thân thiện và nhiệt t́nh rủ chúng tôi đi ăn "chó làng".
Hai anh em hí hửng, chắc mẩm tối ấy sẽ được đánh chén một bữa cầy tơ ra tṛ. Ai dè, anh ấy dẫn vào quán ḷng heo gọi một đĩa lớn thập cẩm gồm đủ cả tim, gan, phèo, dồi, lưỡi, bao tử, dồi trường, thú linh... và ba tô cháo huyết bự chảng, ăn xong ngất ngư rồi về ngủ.
Th́ ra, anh ấy rủ hai thằng đi ăn cháo ḷng chứ không phải... chó làng (chó nuôi ở làng quê) như cách chúng tôi hiểu và tưởng bở trước đó.
Những lần sau, do đă quen với thổ ngữ của anh và người dân địa phương nên chúng tôi có thể dịch rất nhanh: "phá phàng" là phó pḥng, "Hẻ Phàng" là Hải Pḥng...
☘️ Chuyện thứ 3:
Có lần tại một quán café trên đường Tôn Thất Đạm (Quận 1, TP. Hồ Chí Minh), chúng tôi đang ngồi uống nước nói chuyện th́ có hai vị khách đeo kính đen bước vào. Cháu nhân viên chạy lại đon đả:
- Dạ, quư khách dùng ǵ ạ?
- Một lâu lóng, một lâu lắc!
- Dạ??? - Cậu bé lộ rơ vẻ hoang mang.
- Tao gọi một lâu lóng, một lâu lắc. Mày không hiểu tiếng Việt à?
Thằng nhỏ sợ mất mật, lui ra không dám hỏi nữa. Thương t́nh, tôi vẫy cậu bé lại và sắm vai phiên dịch viên bất đắc dĩ: "Con làm một ly cà phê sữa nóng và một ly cà phê sữa đá cho anh ấy".
Tâm trạng của tôi lúc đó vừa buồn vừa giận (thằng Ngọng quát) và vừa... mắc cười. Khổ thân thằng bé, giữa đất Sài thành mà dịch được "nâu nóng" đă là đỉnh của chóp rồi, huống hồ...
☘️ Chuyện thứ 4:
Lần khác đi ăn phở cũng tại TP. Hồ Chí Minh, bàn bên cạnh có một bác lớn tuổi nói giọng Bắc gọi chủ quán:
- Cho xin tí súp!
Cô bé phụ quán sững lại một xíu, cuối cùng mang ra một chén nước lèo nóng hổi (chắc đầu cũng nhảy số dữ lắm mới dịch được từ súp ra nước lèo).
Vị khách vội xua tay:
- Không, ư tôi là...
Tôi bèn nhanh nhảu:
- Con mang chén muối tiêu cho bác ấy!
Vị khách liền nh́n tôi đầy thiện cảm và nói lời cảm ơn. Tôi hỏi:
- Bác người Hải Pḥng đúng không? Bác muốn gọi súp tức là bột canh chứ ǵ? Trong này họ ít dùng bột canh lắm, thôi bác chịu khó dùng muối tiêu vậy!
Thế đấy, xa quê mấy chục năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ, người Hải Pḥng quê tôi chuộng ăn bột canh và quen gọi đó là súp.
☘️ Chuyện thứ 5:
Anh rể tôi quê ở Thanh Ba (Phú Thọ), gần bến đ̣ Chí Chủ trên ḍng sông Thao. Trong một lần về thăm gia đ́nh đúng dịp nhà có giỗ, bố đẻ anh ấy đang sửa soạn mâm cơm cúng trên bàn thờ, ông gọi:
- Anh Lượng, anh lấy hộ tôi cái chén!
Anh rể tôi mang cái bát ăn cơm ra đưa ông.
- Xin lỗi anh, người nhà quê chúng tôi không quen uống rượu bằng bát! - Ông cụ mát mẻ như để biểu lộ sự thất vọng về sự "mất gốc" của thằng con trai.
Chả là anh rể tôi sống ở Đồng Tháp quá lâu, nhảy số chậm. Thấy ông cụ bảo lấy chén lại tưởng là lấy cái chén ăn cơm (như người miền Nam thường gọi), chứ ai ngờ ông cụ lại bảo lấy cái chén rót rượu để cúng!
Tôi vừa kể xong 5 mẩu chuyện nhỏ để góp vui với quư vị mà thấy khát khô cả cổ. Giá mà bây giờ có ly "lâu lắc" th́ sướng phải biết!
VietBF@sưu tập