
Chiều ấy mưa rả rích, cô ngồi bên cửa sổ, tay ôm tách trà nóng và cuốn sách yêu thích đă đọc đến lần thứ ba. Bên ngoài trời xám xịt, nhưng trong ḷng lại thấy ấm áp lạ thường.
Cô nhớ về những ngày tuổi trẻ – chạy vội dưới mưa, khóc v́ một người không đáng, rồi lại cười v́ một ánh mắt lạ t́nh cờ trên chuyến xe buưt. Những tháng năm ấy, dữ dội mà tươi đẹp.
Giờ đây, khi đă đi qua nhiều nỗi buồn, cô nhận ra: B́nh yên đôi khi không phải là một nơi, mà là một khoảnh khắc – như buổi chiều mưa có tách trà thơm, có ḿnh, và có an yên trong ḷng.
VietBF@sưu tập