PDA

View Full Version : Topic April 30-1975 Stories


Pages : 1 2 [3] 4 5 6 7 8 9 10 11 12

florida80
05-20-2019, 18:30
Sống Chết Trong Tay Cộng sản - Trần Nhật Kim (Danlambao)









Tôi đọc tác phẩm “Human Destiny” của tác giả Pierre Lecomte du Nouy (1883-1947) khi c̣n nhỏ, ở tuổi mà các cụ thường nói: “ăn chưa no, lo chưa tới”, chưa có một chút ư thức, kinh nghiệm nào về cuộc đời, nên hai chữ “Số Mệnh” cứ ám ảnh tôi măi.





Nhiều người không tin là có số mệnh, cho rằng đó chỉ là sự may rủi xảy ra từng giai đoạn trong cuộc sống ch́m nổi của con người. Trong thế kỷ vừa qua, nhờ khoa học tiến bộ, ở nhiều điểm, đă thay đổi quyền năng của tạo hóa. Các quan niệm về số mệnh bị cho là huyền hoặc, đă lui vào quên lăng.




Tôi đă tự hỏi: liệu con người có “số mệnh” không. Lấy ǵ minh xác cho sự hiện hữu của định luật này, khi mà con người bị ràng buộc, dập vùi bởi vận nước nổi trôi. Nhất là dưới chế độ cộng sản, v́ theo thuyết duy vật biện chứng, chỉ chú trọng về phần vật chất, đă gạt bỏ phần duy tâm.




Mặc dù bán tin bán nghi vào hai chữ số mệnh, nhưng lời đoán của bác Đạt lại đúng vào trường hợp của tôi sau ngày 30-4-1975. Tôi đă phải ra khỏi “nhà ở” để bước vào “nhà tù”.




*




T́nh h́nh mỗi lúc thêm căng thẳng. Tôi có cảm tưởng ṿng vây ngày một xiết chặt hơn, nên chỉ tới chỗ hẹn vào khi thật cần thiết. Nỗi lo âu thoáng hiện trên nét mặt vợ tôi, như linh cảm một điều ǵ bất thường sẽ xảy ra. Nàng khóc mỗi lần tôi ra khỏi nhà và đợi cửa khi tôi về trễ. Tôi nhớ măi gương mặt nàng đầm đ́a nước mắt, lời nói nghẹn ngào: “Anh nỡ bỏ mẹ con em. Nếu anh không trở về th́ mẹ con em biết làm sao đây!” Những giây phút này ḷng tôi chùng xuống. Tôi thương xót vợ con nhưng không thể dừng lại, tôi đă nợ những người yêu thương của tôi, mà bổn phận phải có trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Chúng tôi bị lôi cuốn vào một cuộc chiến mới, với mong mỏi giành lại đời sống tự do dân chủ vừa bị chiếm đoạt.




Cha tôi thấy rơ sự ưu tư của tôi nên rủ tôi đến thăm bác Đạt, một người bạn thân của ông nghiên cứu về khoa tướng số. Nhà bác trong con hẻm đường Trần Quang Diệu, gần ngă tư Trương Minh Giảng, để xem số tử vi.




Sau khi xem lá số tử vi, bác suy nghĩ lung lắm. Bác bấm đốt ngón tay nhiều lần. Đầu bác hơi cúi xuống. Mái tóc và hàm râu dài trước ngực bạc trắng, phất phơ theo hơi gió của chiếc quạt trần. Cha con tôi im lặng. Bác không nói một lời hay có một cử chỉ nào có thể khuấy động sự tĩnh lặng của căn pḥng. Tôi có cảm tưởng một cánh ruồi bay ngang cũng dễ bị phát hiện.




Bác chợt ngẩng đầu quan sát nét mặt tôi, nhíu mày như điều vừa phát hiện rất quan trọng, có thể làm thay đổi hoàn cảnh một cuộc đời, nhất là ở vào thời điểm hiện tại, khi sinh mạng con người đă kém phần giá trị.




Bác tính tới tính lui. Ngón tay trỏ của bác kéo theo đường chéo các giây cung, rồi dừng lại ở cung “Mệnh”, nhẩm tính về đại hạn. Tôi nghe bác nói thầm: “Thiên tướng gặp phục binh…” Đến đây tôi thấy bác gơ đầu ngón tay trỏ xuống lá số ở vị trí cung “Mệnh”, mắt nh́n về phía trước như không thấy cha con tôi, mà dường như bác nh́n sâu vào suy tư của bác. Bác tính lại một lần nữa để đảm bảo lời sắp nói không lầm lẫn. Bác nh́n cha tôi rồi quay qua tôi nói:




- “Cháu không thể tránh được nữa. Cháu bị bắt trong tháng này.”




Dù không mấy tin tưởng ở khoa tướng số, nhưng vào thời của tôi, trang lứa của tôi, ít nhiều cũng bị ám ảnh bởi hai chữ “số mệnh”, nhất là khi con người bị xô đẩy, dập vùi trong một cuộc chiến huynh đệ tương tàn suốt 30 năm tang tóc. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, khiến mệnh số cũng theo đà trở lên khó giải thích.




Nhiều khi tôi tự hỏi có phải con người bị ràng buộc bởi số mệnh không. “Sinh Bắc Tử Nam” là mệnh số hay chỉ là một sự lường gạt, một lời nguyền cho một mục đích hoang tưởng, để phải hy sinh oan uổng mà kết quả đă đưa dân tộc tới chỗ phí phạm máu xương. Vận nước xui xẻo, miền Nam đổi đời, đất nước lại thêm một lần ch́m đắm trong đau thương, tan nát. Có phải đă tới lúc ứng vào lời Sấm của Trạng Tŕnh, để đất nước này phải rơi vào kiếp nạn “chết bẩy c̣n ba…”




Cha tôi chợt hỏi bác Đạt:




- “Anh xem mệnh cháu thế nào?”




Tôi chia xẻ với nỗi ưu tư của cha tôi. Ở vào lớp tuổi “Cỡi hạc về trời”, với vận nước nổi trôi, ông đă chịu nhiều cay đắng trong cuộc đời. Đối với ông, c̣n người th́ c̣n của. Một người cha luôn mong muốn con cháu ḿnh được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.




Nét mặt bác Đạt trở lên b́nh thản như biết trước câu sẽ hỏi. Bác chậm răi trả lời:




- “Anh yên tâm. Mệnh nó vững. Không thể chết được. Nó sẽ trở về…”




Tôi chợt suy nghĩ, lấy ǵ bảo đảm cho mạng sống khi mà có nhiều cái chết oan khiên đang xảy ra trên mảnh đất này. Chỉ cần gán cho một tội danh “Phản động chống cách mạng” là một kiếp người dễ dàng bị xóa bỏ, mặc dù các nạn nhân chỉ đ̣i lại quyền tự do, quyền sống của con người vừa bị chiếm đoạt. Hay chỉ cần khoác vào cổ nạn nhân một tấm b́a với hàng chữ “Trộm cướp” viết vội vàng, là có thể bắn bỏ. Nạn nhân không thể biện minh. Mặc dù người đại diện của chế độ mới, được luật pháp của guồng máy mang danh “cách mạng” này, biến đổi thành kẻ có quyền, có lẽ phải, mà không lâu trước đây trước khi chiếm miền Nam, họ là những tên khủng bố, cướp của giết người, phá hoại đời sống an lành của người miền Nam.




Sau tuần trà, cha con tôi cáo từ bác Đạt. Tôi suy nghĩ về điều bác nói. Bây giờ công việc mới ở giai đoạn đầu, thời gian c̣n lại đối với tôi quá ngắn ngủi. Sài G̣n đang lên cơn sốt. Người dân miền Nam nóng ḷng chờ đợi một cơ may thay đổi để trở về nếp sống cũ, sống lại khung cảnh xưa. Nhân dân miền Nam đang một ḷng chống cộng. Nhiều cán bộ cao cấp CS bị thanh toán ngay giữa thành phố. Chính quyền CS gia tăng khủng bố, đàn áp, tù đầy những người chống cộng. Vụ nhà thờ Vinh Sơn vừa kết thúc lại tới vụ Song Vĩnh, Phước Tuy. V́ “bắt lầm chứ không tha lầm” nên mặc dù nhà tù mọc lên như nấm, nhưng trại giam vẫn không c̣n chỗ trống.




Tôi tự hỏi, tại sao có nghĩa cử này, nhất là ở vào giai đoạn đầy nguy hiểm, mạng sống treo đầu sợi tóc. Bất kể nam nữ, già trẻ, kẻ trước người sau vẫn một ḷng hy sinh. Có phải v́ ḷng yêu mảnh đất tự do miền Nam, nơi họ đă đổ mồ hôi và nước mắt, đă hy sinh máu xương để được sống những ngày hạnh phúc. Con đường trước mắt thật chông gai nhưng họ vẫn dấn thân. Không phải v́ chút hào quang bên ngoài, cũng không phải để tô son điểm phấn cho khuôn mặt hay đánh bóng một cái tên, mà chỉ muốn bảo vệ khát vọng tự do, duy tŕ nếp sống dân chủ trong ḷng người miền Nam, mà chế độ cộng sản không thể nào lay chuyển, thay thế.




Thấm thoát hơn 30 năm trôi qua, tôi đă qua tuổi “lập thân”, có vợ và 5 đứa con nhỏ. Trên đường về sau khi rời nhà bác Đạt, tôi nói với cha tôi:




- “Nếu con gặp chuyện không may, xin bố mẹ giúp đỡ nhà con và coi chừng các cháu.”




Cha tôi không nói. Ông nắm chặt bàn tay tôi. Bàn tay ông xương xẩu, nhưng tôi vẫn có cảm giác như hồi c̣n nhỏ, khi bàn tay của tôi nằm gọn trong ḷng bàn tay ấm áp của ông. Tôi đă được bàn tay này ôm ấp vỗ về. Cũng chính từ ḷng yêu thương phụ tử, tôi đă có những bài học làm hành trang cho cuộc đời. Vào lúc này, tôi hiểu ḷng ông đang chua xót. Ông đoán biết tôi sẽ bước vào con đường gian truân mà ông đă đi qua khi c̣n trẻ.




H́nh ảnh “đổi chỗ” như lời đoán luôn theo đuổi, ám ảnh tôi. Rồi cái phải đến đă đến, chưa qua hết những ngày cuối cùng của tháng giêng. Đối với tôi nó đến quá sớm, tôi không kịp trở tay. Chỉ có điều họ làm tôi hơi dật ḿnh khi tôi bước tới trước cổng nhà. Hai người đàn ông nhảy ra từ trong bóng tối sau chiếc cột đèn, mà v́ tiết kiệm săng dầu nên con ngơ không được thắp sáng như trước đây. Họ kê súng vào hai bên sườn bắt tôi dơ tay, đứng im. Biết tôi không phản ứng như đă từng gặp, một người đứng xa hai tay hờm súng như sẵn sàng nhả đạn, c̣n người thứ hai khám người tôi không bỏ sót chỗ nào.




Họ đẩy tôi vào nhà. Trong nhà đông nghẹt người, gồm những bộ mặt tôi chưa từng gặp. Họ đến nhà tôi với đầy đủ súng ngắn súng dài, thêm vẻ uy nghi của đám người với sắc mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Một người cầm súng đứng chắn nơi cửa ngăn pḥng khách với pḥng trong để không cho ai ra ngoài pḥng khách.




Cha tôi ngồi im lặng sau bàn viết nơi pḥng khách. Mẹ tôi đang thấm khô những ḍng nước mắt. Vợ tôi bật khóc lớn khi thấy tôi vào nhà, như không cầm giữ được nỗi thống khổ tuyệt vọng trong tâm nàng trong thời gia qua, đă có dịp bộc lộ trong giờ phút này. Tiếng khóc pha trộn tiếng nấc uất nghẹn như tất cả đều sụp đổ. Tôi nh́n nét mặt thất vọng, đau thương của nàng, gợi nhớ gương mặt nhạt nḥa nước mắt mỗi lần tôi về trễ. Tôi thông cảm sự lo âu của nàng, có thể tôi không trở về sau mỗi lần hẹn. Nhưng đành vậy. Chúng tôi đă chọn con đường này, đang bị cuốn lôi trong cơn lốc lịch sử, mà sự sống và cái chết thật mong manh.






Tôi chợt nhận ra lá cờ vàng ba xọc đỏ c̣n mới, gấp gọn để trên bàn kính trước mắt cha tôi. Ḷng tôi thật chua xót. Một biểu tượng của đời sống tự do dân chủ mà nhân dân miền Nam đă hết ḷng bảo vệ. Hàng triệu người miền Nam đă nằm xuống, máu và nước mắt đă nhuộm thắm mầu cờ, đă thấm ướt giải giang sơn gấm vóc này. Nhưng vào giờ phút này lại là bằng cớ minh xác hành động chống chế độ cộng sản của tôi. Cũng từ giờ phút này tôi thực sự đối mặt với kẻ thù.




Tôi đứng dậy nghe đọc lệnh bắt giam với danh xưng “Đầu năo tổ chức phản động”. Tôi nh́n mọi người thân yêu trong gia đ́nh mà sự phân ly đă cận kề. Họ dục tôi đi. Vợ tôi bật khóc lớn, các con tôi khóc theo. Mẹ tôi luôn tay lau nước mắt như ḍng lệ tuôn chẩy không ngừng. Tôi nh́n bà ḷng đầy thương xót, cả đời bà hy sinh cho chồng con, không kể tới thân ḿnh. Mà bây giờ vào hoàn cảnh này, đă gợi nhớ h́nh ảnh chua xót nơi tâm tư bà. Các em tôi ngơ ngác. Tôi quay nh́n người thân lần chót. Có thể tôi không c̣n cơ hội trở lại nơi chốn thân yêu này.




Thật trớ trêu. Cũng chỉ một chữ “Nhà”. Tôi vừa rời “Nhà ở” để chuyển tới đến chỗ ở mới: “Nhà tù”. Mội nơi không xa “nhà ở” của tôi bao nhiêu. Tôi được gán cho danh xưng “đầu năo”, là người quan trọng, nên cách đón tiếp cũng đặc biệt bằng một xe hơi hiệu Peugoet 404 c̣n mới. Ngồi cạnh tài xế là một người trung niên, vẫn giữ im lặng khi tới nhà tôi, mà sau này tôi mới biết là đại diện công an Thành phố. Hai bên tôi là cán bộ an ninh quận B́nh Ḥa và Phú Nhuận. Phía trước là xe Jeep có vơ trang không kể hai xe Honda có vơ trang kèm bên xe. Quả là một cuộc đón tiếp trang trọng với “tiền hô hậu ủng”.




Trái với h́nh thức đưa đón trang trọng vừa qua, khi tới trại giam Băng Ky, B́nh Ḥa, tôi bị đẩy vào căn pḥng tối đen, mùi cống hôi nồng nặc đến ngộp thở với chiếc c̣ng số 8 xiết chặt, kéo hai tay ra sau lưng. Tiếng cửa sắt đóng mạnh phía sau với âm thanh chát chúa của chiếc bản lề cũ đă rỉ sét. Trời cuối năm quá tối, tôi không biết phía trong kia có những ai. Bất chợt một giọng nói của người đàn ông từ phía trong, giọng nói hơi khó nghe v́ âm vang của căn pḥng kín:




- “Bác vừa bị bắt?”




Tôi trả lời”




- “Vâng. Vừa từ nhà tôi tới đây.”




- “Tôi vừa bấm quẻ. Bác tới giờ này hên lắm. Mọi thứ sẽ xuông xẻ…”




Qua giọng nói, tôi không biết là ai, già hay trẻ. Ngày hôm sau gặp mặt, tôi mới biết đó là bác Nam Kinh, người bấm quẻ hôm qua, có Nguyễn Tiến Đạt mà sau này cùng với tôi dắt díu nhau ra Bắc.




Lời đoán tử vi của bác Đạt c̣n đang nóng hổi, bây giờ lại thêm một lần bấm quẻ. Bác Đạt cho hay mệnh tôi vững dù gặp nhiều thăng trầm. C̣n lời bấm quẻ cho biết tôi sẽ gặp hên vào những ngày sắp tới. Chưa có ǵ để chứng tỏ về “vận hên” khi những nguy cơ đang dồn dập tới.




Sau nhiều ngày tháng bị đầy ải trong pḥng kỷ luật, một căn pḥng mỗi chiều vài bước chân với chân cùm tay xích. Sờ đâu cũng chỉ thấy bóng tối, một thứ bóng tối bồng bềnh sương khói, gây ảo giác mơ hồ, một thứ ảo giác dễ làm tinh thần suy sụp. Mọi vật ch́m trong bóng đêm, ngăn cách với sự sống bên ngoài. Nếu không có đàn muỗi đói xúm quanh hay cảm giác xon xót nơi vết thương đang rỉ máu, tù nhân có cảm tưởng ḿnh đang sống cách biệt với xă hội.




Ra khỏi pḥng kỷ luật, tôi nhận ra một cảm giác lạ khi gặp lại thứ ánh sáng đă xa vắng lâu ngày. Những tia nắng vàng hâm nóng làn da đă đổi màu xanh lợt, như tôi vừa trở về từ một thế giới xa lạ. Một cảm giác lâng lâng dâng lên một niềm hạnh phúc, thứ hạnh phúc thật quư báu, hiếm muộn.




Khi bị chuyển tới chỗ ở mới, trại Phan Đăng Lưu, đối diện với Lăng Ông, Bà Chiểu, một khu trại giam xây dựng đă lâu. Tôi vào pḥng 6 khu A, một pḥng giam tập thể nhỏ chứa tới 70 người, gồm nhiều thành phần như một số tỷ phú người Việt và Hoa, đông nhất là chống cộng sản. Tôi gặp nhà báo Lư Đại Nguyên và một số chức sắc Ḥa Hảo.




Sau mấy tuần ở chung, tỷ phú người Hoa tên Lưu Thiệu Khanh, nguyên là giám đốc công ty cán sắt Vicasa, mời tôi ngồi nói chuyện, ông nói:




- “Tôi quan sát tướng của ông mấy ngày nay nên có mấy điều nhận xét. Ông bị bắt năm bao nhiêu tuổi?”




- “Tôi bị bắt năm nay, 38 tuổi.”




- “Ông may mắn lắm. Nếu không bị bắt năm 38 tuổi th́ ông sẽ chết vào tuổi 39.”




Lại thêm một lời đoán theo tướng mệnh. Nhưng lấy ǵ bảo đảm cho sự sống của tù nhân dưới chế độ cộng sản, khi mà có nhiều cơ hội đưa đến cái chết tức tưởi. Ông Khanh tiếp lời:




- “Sau này ông sẽ có tên tuổi trên văn đàn…”




Tôi khá nghi ngờ về lời đoán này, nó quá xa với nếp sống của tôi. Mặc dù là người thích đọc sách, nhưng tôi chưa có lấy một ḍng chữ nào trên báo chí, lấy đâu mà có tên tuổi trên văn đàn.




Sau vài tuần ở pḥng 6 khu A, tôi bị đưa vào pḥng 3 khu kỷ luật C2, cùng dẫy với quư vị trong vụ nhà thờ Vinh Sơn, v́ cho là “chưa thành thật khai báo về hoạt động chống cộng sản”. Sau mấy tháng cùm xích cung khai, tôi được chuyển tới pḥng giam tập thể, pḥng 6 khu C1, để lấy lại sức sau thời gian tinh thần bị căng thẳng. Một pḥng mái tôn quá thấp nên không khí trở lên ngột ngạt. 30 người chia nhau một nền xi măng nhỏ, vừa đủ chỗ đặt lưng. Cũng may, người ḿnh vốn nhỏ con và sau năm tháng tu luyện trong “ḷ cải tạo”, mà theo ư đảng để thành con người mới XHCN, thân h́nh không c̣n dềnh dàng như trước, nên nằm vừa khít phần đất đo được hai gang rưỡi. Sức nóng của mùa hè Sài G̣n tăng gấp bội, căn pḥng nóng như một ḷ nướng, hừng hực hơi người. Cái cảm giác hạnh phúc hiếm muộn qua đi thật nhanh, vừa chợt đến đă mất hút giữa đám người ḿnh trần, mồ hôi nhễ nhại mà sự đầy ải làm mất dần phong thái con người.




Nhiều khi tôi tự hỏi, như thế “hạnh phúc” cũng có lằn ranh, một lằn ranh biến đổi giữa tâm lư và thực tế. Khi hoàn cảnh xă hội thay đổi, cũng với lằn ranh này, thực tế đă đổi thay. Tuy thật rộng mà cũng thật hẹp, mà người đời đă “hoa mỹ” hóa thành lằn ranh của “hai thế giới trong một cuộc đời”, một thứ lằn ranh mờ mờ ảo ảo. Nói nôm na, đó là lằn ranh giữa “nhà ở” và “nhà tù”, nh́n thật xa mà cũng thật gần, nhất là sau ngày 30-4-1975. Cá nhân tôi cũng như mọi người đều ngán cái lằn ranh hắc ám này. Vậy mà, tôi vẫn phải chấp nhận hoàn cảnh cay nghiệt trước mắt như hàng triệu người miền Nam khác. Cái quy luật bất thường này đă thay đổi hoàn toàn nếp sống cá nhân, bất kể tới địa vị khác nhau với nếp sống vàng son thuở trước.




Vào lần lấy cung sau cùng với Trung tá Hai Tiến, một công an thuộc Bộ công an Hà Nội, nói:




- “Tôi đă đọc báo cáo của các cán bộ lấy cung trong thời gian vừa qua, hôm nay gặp anh, tôi biết anh vẫn ngoan cố, không thành thật khai báo về hoạt động của tổ chức chống cách mạng của anh. Anh can hai tội:




- Xử dụng chiến tranh nhân dân để chống lại cách mạng




- Là một CIA nằm vùng để cài người trong thế chiến đấu trường kỳ.”




Một câu kết luận thật nguy hiểm chết người. Nhưng c̣n ǵ để ngán để sợ. Tôi trả lời hắn:




- “Tôi nói những ǵ tôi biết, tôi làm. C̣n tin hay không tùy ư các anh...”




Một câu trả lời khiến người đối diện, một cán bộ có uy quyền, phải nổi giận. Nhưng không, mặt hắn vẫn lạnh tanh, mỉm cười. Tôi biết ḿnh đă gặp một tay tổ trong ngành t́nh báo của cộng sản.




Tôi lại bị chuyển tới pḥng kỷ luật số 24 khu C1, gần pḥng của nhà văn Doăn Quốc Sĩ. Ở được vài tháng tôi được chuyển tới pḥng tập thể C1, đối diện với dẫy sà-lim tôi vừa ở. Tôi gặp nhà văn Duyên Anh đang làm trật tự của pḥng. Ít ngày sau tôi xuống tầu Sông Hương ra miền Bắc.




Tôi tới trại Nam Hà gần Phủ Lư vào tháng 4-1977. Sau nhiều tháng chống đối, “đả đảo cộng sản” của tập thể cải tạo khu B, những anh em đă cùng tôi trên chuyến tầu Sông Hương ra Bắc. Vào một đêm không trăng sao cuối năm, đêm Giáng Sinh, ngày 24-12-1977, 20 anh em chúng tôi lên xe chuyển trại, trong số đó có Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, Nguyễn Tiến Đạt, Nguyễn Đức Khuân, Tô Tứ Hướng…




Tôi không ngạc nhiên khi nghe lệnh chuyển trại vào lúc đêm khuya như thế này, chúng tôi là những “cánh vạc ăn đêm”, nên thường ra đi khi trời vừa tối. Tôi chợt nhớ tới lời Phó trại nhắn nhủ cách đây vài ngày, sẽ đưa chúng tôi tới nơi quanh năm sương phủ, một nơi không có ánh sáng mặt trời. Chúng tôi không biết nơi nào sẽ tới, xa hay gần. Nhưng có điều sẽ gặp nhiều gian khổ hơn những ǵ đă trải qua. Khi đó, một người bạn nói:




- “Kỳ này chết là cái chắc…”




Tôi đồng ư với nhận định của anh. Hai chữ gia đ́nh trở thành xa xôi. Thật trớ trêu, câu hát, “càng đi xa anh càng nhớ em…” đă khích động tâm tư của tôi trong hoàn cảnh này. Thôi! Đành vậy! Nhớ th́ vẫn nhớ, mà xa vẫn phải xa. Tôi cảm thấy ḿnh khó có con đường trở về.




Chúng tôi tới trại Quyết Tiến - Cổng Trời tỉnh Hà Giang, chỉ cách biên giới Việt - Trung mấy cây số đường chim bay. Một vùng núi cao quanh năm sương phủ. Tôi vẫn bán tin bán nghi về hai chữ “số mệnh”, những rủi may trong cuộc đời. Liệu lời đoán “mệnh tôi vững, không thể chết được” và “số tôi gặp hên” v́ không chết vào tuổi 39, có thể tin được không?




Chúng tôi lao động quần quật trong mùa Đông giá rét dưới 10 độ C. Thực phẩm duy nhất là ngô xay cũng không được ăn no, phong phanh với manh áo mỏng bà ba . Thân h́nh chỉ c̣n da bọc xương, bị bệnh vẫn phải đi lao động.




V́ lao động trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tôi bị cảm lạnh, trong người nóng như lửa đốt c̣n ngoài da lạnh ngắt. Tôi gặp anh Lượng, một tù nhân miền Bắc được trại cho làm y tá, để xin thuốc. Lượng bảo tôi:




- “Chúng ta thiếu dinh dưỡng nên dễ bị bệnh, nhất là khí hậu vùng này quá khắc nghiệt. Nhiều người ở trại này đă chết v́ bệnh sốt rét rừng, mà thuốc duy nhất của trại là Xuyên Tâm Liên không thể trị được bệnh này.”




Thấy Lượng khác với các tù h́nh sự khác, nói chuyện về gia đ́nh tôi được anh cho hay nguyên là công nhân tại Hà Nội trước ngày di cư. Tôi buột miệng hỏi:




- “Anh có biết anh Bùi Lượng không?”




- “Tôi dưới quyền anh Bùi Lượng. Tôi chỉ biết anh đă di cư vào Nam. Anh có quen anh Bùi Lương?”




- “Tôi thường gặp anh Lượng v́ là chỗ quen thân gia đ́nh.”




Lượng chợt bảo tôi:




- “Bây giờ anh uống đỡ thuốc Xuyên Tâm Liên, ngày mai sẽ tính.”




Thuốc “Xuyên Tâm Liên” được mệnh danh là thần dược được xử dụng tại các trại tù miền Bắc, một loại thuốc mà tù nhân thường nhắc nhở "uống vào biết liền". Dù không chết ngay nhưng tác hại tới “tim, gan, phèo, phổi”, trở thành những căn bệnh bất trị, để lại hậu quả khó lường.




Ngày hôm sau Lượng cho tôi 2 viên thuốc Asperin của Liên Xô, một thứ thuốc rất quư tại miền Bắc. Nhờ 2 viên thuốc này tôi dứt được bệnh sốt rét rừng.




Tiếng súng nơi vùng biên giới Hoa – Việt ngày một gần. Chúng tôi được chuyển về trại Thanh Cẩm, tỉnh Thanh Hóa vào cuối tháng 8-1978, trước khi quân đội Trung quốc đánh phá trại Quyết Tiến. Chúng tôi gặp cơ may do Tầu đánh chiếm vùng biên giới, đă thoát được con đường thứ hai mà cán bộ Tố, Trưởng ban Ban Giáo dục, dằn mặt vào ngày đầu tới trại:




- “Các anh có hai con đường, đường thứ nhất là đường đưa các anh vào trại, c̣n đường thứ hai là đường đưa lên đồi Bà Then (một nghĩa trang trên đồi Bà Then, nằm phía sau trại.)




Liệu đây có phải là điều “hên” như bác Nam Kinh bấm quẻ vào ngày đầu tôi bị bắt vào trại Băng Ky – B́nh Ḥa, Gia Định và cũng là sự may mắn tôi đă thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, gửi xác trên đồi Bà Then.




48 anh em chúng tôi từ trại Cổng Trời về Thanh Cẩm, gồm 12 vị Linh Mục và 36 người miền Nam bị bắt sau ngày 30-4-1975, vào pḥng 5 thành lập đội 16. Một đội được các bạn đặt tên “Đại đội trừng giới”, luôn luôn bị canh chừng. Mấy ngày sau khi về trại Thanh Cẩm, quư vị Linh Mục cũng như một số anh em lên khu kỷ luật. Để đủ nhân số cho một đội lao động, một số anh từ khu kỷ luật và các đội khác chuyển tới trong đó có anh Nguyễn Cao Quyền, Nguyễn Văn Thành…




Khi gặp Nguyễn Tiến Đạt từ khu kỷ luật xuống pḥng tập thể, em bảo tôi:




- “Nằm trên kỷ luật đợi măi mà không thấy anh lên…”




Tôi không biết trả lời Đạt thế nào, v́ chính tôi luôn sửa soạn tinh thần đến lượt theo các bạn lên khu kỷ luật. Hay những cay đắng trong cuộc đời đến với tôi đă quá đủ, nên tôi đă qua hết đoạn đường gian truân “10 năm đại hạn” như trong số tử vi đă định.




*




Tôi nhận được “giấy ra trại” tại trại Thanh Cẩm vào cuối năm 1981. Tôi đă trả xong “món nợ máu” cho đảng cộng sản như họ thường rêu rao, bằng thời gian bóc trọn 6 cuốn lịch treo tường.




Tôi gặp lại Linh Mục Cao Đức Thuận, người đă sống và chịu đựng gian khổ với tôi từ trại Cổng Trời đến Thanh Cẩm, nhân chuyến công tác mục vụ tại Hoa kỳ. Khi tôi tới cửa pḥng khách của nhà thờ Cha Long tiểu bang Maryland, ông đứng dậy tiến tới, dang rộng đôi tay ôm tôi xúc động:




- “Tôi tưởng chúng ḿnh bỏ xác trên đồi Bà Then, không ngờ được về và bây giờ lại gặp nhau trên đất Mỹ,”




Tôi không biết nói ǵ hơn, chỉ biết trả lời ông:




- “Đó là nhờ ơn trên.”




Trong thâm tâm, tôi luôn suy nghĩ về sự bí ẩn của số mệnh, những sự việc xảy ra cho con người không phải do ngẫu nhiên, mà tuân theo theo một chu kỳ tất nhiên. Số mệnh con người bị ảnh hưởng bởi vận số của đất nước, nên vận số thăng trầm của một quốc gia do đó cũng theo một chu kỳ hưng thịnh và suy vong. Số mệnh con người do tâm ư mà ra, nên sự thịnh suy của một đất nước do ḷng người mà thành. Nh́n vào Việt Nam, dưới chế độ XHCN, ḷng dân bất măn, căm hờn. Nội bộ giới lănh đạo đang chia rẽ, thanh toán nhau v́ quyền lợi. Cán bộ đảng không c̣n tin tưởng vào chế độ nên t́m cách đào thoát khỏi nước. Đó là dấu hiệu về sự sụp đổ của CSVN đă gần kề.




Tháng 2-2018






Trần Nhật Kim

florida80
05-21-2019, 18:52
Cho Đi Không Chờ Đền Đáp









CÓ NHỮNG THỨ "CHO ĐI" KHÔNG MONG ĐỀN ĐÁP

CÓ NHỮNG "GIÚP ĐỠ" KHÔNG BAO GIỜ CHỜ BẠN NÓI "CẢM ƠN"

Biết ơn là phẩm chất cao quư của một tâm hồn đẹp. Chính v́ vậy mà có rất nhiều truyện kể được lưu truyền để nhắc nhở chúng ta rằng:




LÀM NGƯỜI, CẦN CÓ L̉NG BIẾT ƠN!

Có một câu chuyện kể rằng:

Xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đă quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và ḅ về phía người độc hành này.

Khi con rắn chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ say sưa mà không hề biết chuyện ǵ đang diễn ra. Cho đến cuối cuộc đời, anh vẫn không hay biết rằng ḿnh đang sống trong ân huệ của người qua đường vô danh thuở nọ ...

Có thể vị khách độc hành không hề biết đến ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đă quên từ lâu, nhưng sự t́nh này đều ghi dấu trong Trời Đất.




Lại cũng có chuyện như thế này:

Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đă khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ ḿnh ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do th́ chị vợ đă chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nh́n.




Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút ǵ đó để lót dạ đêm khuya.




Nh́n thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện tṛ vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nh́n nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm v́ họ mà thắp sáng.

Và bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong ḷng?




Bởi v́, có những “cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “Cảm ơn!”

V́ vậy, hăy cứ biết ơn cuộc đời này và hăy dùng ḷng cảm ơn để đối đăi với tất cả mọi người xung quanh bạn.




Và đừng quên rằng:
Không biết trân quư, có núi tiền cũng chẳng thể vui tươi.
Không biết khoan dung, có bạn bè rồi cũng rời ra.
Không biết cảm ơn, có tài giỏi cũng chẳng thể thành công.
Không biết hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
Không biết hợp tác, có làm việc chăm chỉ cũng không thành đại sự.
Không biết tiết kiệm, có kiếm nhiều tiền cũng không thể phú quư.
Không biết thỏa măn, có nhiều tiền cũng không thể hạnh phúc.
Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể trường thọ.




Hăy nhớ:


Có một thứ không thể lợi dụng: Đó chính là thiện lương.
Có một thứ không thể lừa gạt: Đó chính là sự chân thành.
Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn bè.
Có một thứ không thể cứu được: Đó chính là tuyệt vọng.
Có một thứ không thể bội quên: Đó chính là cảm ơn.


(Sưu tầm trên mạng sống cho nhau)



at 1:08 PM

florida80
05-21-2019, 18:53
Cái Tôi Và Sự Hiểu Biết - Chu Thập









Mới đây, một ông bạn có gởi cho tôi một bài viết của tác giả Từ Thức, bên Pháp. Bài viết khiến tôi phải giật ḿnh và nh́n lại bản thân để tự vấn lương tâm.




Với tựa đề “Cái Tôi của người Việt”, tác giả xem ra khẳng định một cách chắc nịch rằng người Việt là một dân tộc kiêu căng. Tác giả mở đầu bài viết với nhận xét: “Tôi gặp không biết bao nhiêu người (Việt) vỗ ngực, tự cho ḿnh là vĩ nhân. Không phải chỉ vỗ ngực, c̣n trèo lên nóc nhà gào khàn cổ: tôi giỏi quá, tôi phục tôi quá, tại sao tôi tài ba đến thế? Một lần ngồi nhậu với 5 ông, có cảm tưởng ngồi với 5 giải Nobel văn chương. Những ông như vậy, nhan nhản”.


Tác giả nêu một câu hỏi đáng suy nghĩ: “Phải chăng đó là nét đặc thù của một dân tộc đầy tự ti mặc cảm?” Tôi nghĩ nếu xem đó là nét đặc thù của mấy ông cộng sản Việt Nam th́ chẳng sai chút nào. Rước voi về dày mả tổ, chém giết đồng bào ruột thịt của ḿnh không chút xót thương, vậy mà sau đó vẫn có thể ưỡn ngực tự xưng là “lương tâm nhân loại”, “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Kiêu căng như thế th́ c̣n ǵ lố bịch bằng. Nay từ hố sâu của nghèo nàn, lạc hậu mới ngoi lên được một chút, làm ǵ cũng muốn được đưa vào các kỷ lục thế giới của sách “Guinness Book of World Records”, tiến sĩ th́ chạy đầy đường. Nhưng chắc chắn 3 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam không hề là đại diện của cả dân tộc Việt Nam.




Trong quan hệ với người đồng hương, ở trong nước cũng như tại hải ngoại, tôi cũng có gặp một số người “nổ” như mấy ông việt cộng . Nhiều người khoe khoang một cách lố bịch, ngây ngô và ấu trĩ. Nghe họ “nổ” chỉ biết cười và chửi thầm trong bụng!

Nhưng dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người Việt tôi quen biết hay tiếp xúc đều như vậy cả. Từ một vài trường hợp hoặc rất nhiều trường hợp đi nữa để quơ đũa cả nắm là một lư luận không nghiêm chỉnh.




Thời Pháp thuộc, trên báo Đông Dương Tạp Chí, trong một số ra năm 1914, cụ Nguyễn Văn Vĩnh cũng đă từng đưa ra một nhận xét về người Việt: “An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng cười, mà dở cũng h́, phải cũng h́ mà quấy cũng h́. Nhăn răng h́ một tiếng mọi việc hết nghiêm trang”. Xem ra “cái ǵ cũng cười” có thể là một nét chung của người Việt hơn là thói kiêu căng.


Theo tôi, ở đâu và thời nào cũng có người khiêm cung và kẻ kiêu căng cả. Chỉ nh́n vào một ḿnh ông Donald Trump và gần một nửa dân số Mỹ bầu ông lên làm tổng thống hoặc chỉ dựa một số khẩu hiệu như “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại” mà bảo rằng người Mỹ là một dân tộc kiêu căng…là một kết luận vội vàng, không chín chắn.




Nhưng bảo rằng ông Trump là một con người kiêu căng, thích khoe mẽ là điều chẳng sai chút nào. Kiêu căng và kiêu căng một cách lộ liễu là một yếu điểm. Ứng cử viên Trump đă thu hút được nhiều cử tri Mỹ nhờ tính bạo mồm bạo miệng và tật “nổ” văng miểng của ông. Nhưng đó cũng là một thứ gậy ông đập lưng ông đối với ông.




Tuần qua, Ủy ban điều tra về việc “thông đồng” giữa ban vận động của ứng cử viên Donald Trump và Nga do công tố viên đặc biệt Robert Mueller lănh đạo, đă cho công bố danh sách của một số cố vấn của ông Trump có dính líu đến vụ này. Trong 3 nhân vật được nêu dích danh và bị truy tố, đáng chú ư hơn cả là ông George Papadopoulos, cố vấn về chính sách ngoại giao của ứng cử viên Trump. Hồi tháng trước, ông này đă nhận tội man khai với Cơ quan Điều tra Liên bang FBI và hiện đang tích cực hợp tác với Ủy ban điều tra của ông Mueller. Một bức h́nh được công bố cho thấy trong một cuộc họp hồi năm 2016 do ông Trump chủ tọa, ông Papadoulos có mặt trong hàng ngũ “bộ sậu” của ông Trump.

Theo tài liệu vừa được cho công bố, ngày 5 tháng Mười 2017 vừa qua, ông Papadoulos đă nhận tội khai man với cơ quan FBI về việc ông có tiếp xúc với người Nga để lấy hồ sơ mật về bà Hillary Clinton mà Nga đă đánh cắp được.




Tổng thống Trump là người thích khoe về đủ thứ thành tích của ḿnh. Nào ông là một người rất thông minh. Nào ông đă từng là một sinh viên xuất sắc. Nào ông là một tổng thống trong năm đầu của nhiệm kỳ đă lập được nhiều thành tích hơn bất cứ tổng thống nào. Nhứt là mới đây, ông đă “nổ” rằng ông là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”.




Vậy mà sáng thứ Sáu vừa qua, trong lúc chuẩn bị lên đường thực hiện chuyến công du kéo dài 12 ngày tại Á Châu, khi được các phóng viên hỏi ông có nhớ về cuộc họp với ông Papadoulos không và ông này là ai, tổng thống Trump tỉnh bơ trả lời: “Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp đó. Đó là một cuộc họp rất không quan trọng. Cuộc họp đó diễn ra lâu lắm rồi. Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp”.




Thật tội nghiệp cho ông Papadoulos. Dạo tháng Ba vừa qua, nghĩa là chỉ cách đây không đầy 8 tháng, trong một cuộc gặp gỡ với ban chủ bút của báo The Washington Post, Tổng thống Trump nh́n nhận rằng ông Papadoulos đă từng là một cố vấn về chính sách ngoại giao trong cuộc vận động bầu cử. Vậy mà khi nội vụ đổ bể ra, phát ngôn viên Ṭa Bạch Ốc, bà Sarah Huckabee Sanders nói rằng ông Papadoulos là người chỉ đóng một vai tṛ không đáng kể trong cuộc vận động tranh cử của ông Trump. Một cố vấn thân cận khác của tổng thống Trump c̣n mỉa mai rằng ông Papadoulos chỉ là một tên lon ton(planton) chỉ để sai vặt và pha cà phê.

Riêng Tổng thống Trump, trong một “tuưt” được bắn đi sáng thứ Ba tuần qua, đă viết: “Rất ít người biết thiện nguyện viên trẻ, ít quan trọng tên là George”(tức Papadoulos).




Tôi vẫn cố gắng làm “trạng sư của quỷ” để biện hộ cho việc Tổng thống Trump không c̣n nhớ rơ cuộc họp của “bộ sậu” của ông chỉ mới diễn ra cách đây hơn một năm. Làm tổng thống Mỹ và lănh đạo cả thế giới, đa đoan với không biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người bên cạnh để nhắc nhở, th́ làm sao nhớ hết mọi chuyện, mọi người và mọi chi tiết được. Vả lại, quên sót là giới hạn thường t́nh của con người thôi. Nhưng khổ nỗi, làm trạng sư không công như tôi khó mà thắng nổi trong trường hợp ông Trump, bởi v́ ông đă lỡ tuyên bố ḿnh là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”. Tự nhiên, cứ nghĩ tới thái độ huênh hoang, tự đắc của ông, tôi lại nhớ đến nhận xét của vợ một người bạn của tôi. Ông bạn tôi là người thích bông đùa. Cứ sau một lần diễu cợt của ông, bà vợ lại kê tủ đứng vào miệng ông: “Thùng bể kêu to!”




Tôi nhớ có đọc được ở đâu đó một bài học về thái độ từ tốn khiêm cung mà một người cha muốn dạy cho cậu con trai của ḿnh. Một hôm hai cha con đang đi trên một đoạn đường vắng lặng. Người cha hỏi cậu con: “Ngoài tiếng chim đang hót ra, con c̣n nghe được tiếng ǵ khác không?” Người con dừng lại, lắng tai một lúc rồi trả lời: “Thưa cha, con nghe có tiếng xe ngựa nữa”. Người cha liền nói: “Đúng vậy. Đó là tiếng động của một chiếc xe ngựa trống không, nghĩa là không có chuyên chở ǵ cả”. Người con ngạc nhiên hỏi lại: “Nhưng ḿnh chưa nh́n thấy chiếc xe ngựa mà. Sao cha biết đó là một chiếc xe ngựa trống rỗng?”

Người cha mới ôn tồn giải thích: “Từ âm thanh dội lại, con có thể biết đó là một chiếc xe ngựa trống không. Xe ngựa càng trống rỗng th́ tiếng động càng to”. Về sau, khi ra đời, mỗi khi nh́n và đánh giá về người khác, người con trai thường nhớ lại nhận xét và bài học của người cha.




Thiên nhiên cũng cho tôi nhiều bài học như thế. Ai đó cũng đă đưa ra một nhận xét: sông càng sâu th́ càng tĩnh lặng, nhánh lúa càng trĩu nặng th́ càng cúi đầu. Người càng học cao hiểu rộng và giàu những giá trị tinh thần th́ càng từ tốn, khiêm cung; trái lại, kẻ càng nông cạn th́ càng khoe khoang. Tác giả Từ Thức có ghi lại cuộc sống âm thầm của một cặp vợ chồng già sống bên cạnh nhà ông ở Paris. Theo nhận xét của tác giả, hai ông bà sống trong một ngôi nhà b́nh dân, ăn uống đạm bạc như một cặp vợ chồng nghèo. Nếu không được mách bảo th́ chẳng có ai biết đó là một cặp vợ chồng nổi tiếng trong thế giới âm nhạc. Bà vợ tùng là một nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng, đă từng đoạt 7 giải nhứt khi c̣n học ở nhạc viện Paris và về sau trở thành một giáo sư âm nhạc được nhiều người biết đến. C̣n ông là một trong những nhạc sư và nhà soạn nhạc cổ điển lớn nhứt của hậu bán thế kỷ 20. Cả hai đều là những nhân vật đă từng chiếm một địa vị quan trọng trong bất cứ một tài liệu âm nhạc cổ điển nào. Vậy mà họ vẫn có thể sống một cách âm thầm như một cặp vợ chồng già ít được ai chú ư tới.




Albert Einstein thường được gán cho những câu hỏi có hàm ư nói đến cái ngu dốt vô tận của con người và đề cao sự khiêm tốn. Có người bảo ông đă từng nói: “Cái tôi và sự hiểu biết tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu biết càng nhiều, cái tôi càng bé. Hiểu biết càng ít, cái tôi càng to.”




Hiểu cho rộng ra, hiểu biết đích thực không chỉ có nghĩa là thu thập hay nhét vào đầu một số kiến thức, mà trước tiên chính là biết ḿnh. Với nhà hiền triết Socrates, ông tổ của triết học Tây phương, biết đích thực là biết ḿnh và biết ḿnh ngu. Đông Tây đă gặp nhau, bởi v́ minh triết Đông phương cũng nói rằng càng học càng thấy ḿnh ngu. Thật ra ngu như thế là ngu khôn. Ngu như thế, theo Phật Giáo, chính là giác ngộ.




Một hôm có một giáo sĩ Bà La Môn bắt gặp Đức Phật đang ngồi thiền dưới một gốc cây. Ông rất đỗi ngạc nhiên về sự thanh thản và b́nh tâm của Đức Phật. H́nh ảnh này khiến vị giáo sĩ Bà La Môn nhớ lại một thần voi có chiếc ngà lớn. Ông liền hỏi Đức Phật: “Ngài có phải là một vị thần, một thiên thần hay một thần linh không?” Đức Phật trả lời không, rồi giải thích rằng Ngài chỉ là một người chứng tỏ được một sức mạnh mới trong con người. Theo Đức Phật, con người vẫn có thể sống trong thế giới đầy xung đột và khổ đau này mà vẫn có thể đi vào quan hệ hài ḥa với người khác nếu biết dẹp bỏ cái tôi của ḿnh. Rồi Ngài nói với vị giáo sĩ Bà La Môn, “xin hăy nhớ đến tôi như một người đă tỉnh ngộ” (x. Karen Armstrong, The Case for God, The Bodley Head, London 2009, trg 316).




Tôi vẫn tự nhận ḿnh là một phật tử. Dĩ nhiên theo cách thế riêng của tôi, bởi v́ tôi chưa từng xuống tóc, quy y, mặc áo cà sa, đi lễ chùa, ăn chay hoặc cúng dường…Tôi chỉ biết rằng ḿnh phải luôn cố gắng sống lời Đức Phật dậy: dẹp bỏ cái tôi kiêu căng, khoác lác để có được quan hệ hài ḥa với mọi người và nhờ vậy thân tâm mới an lạc.


Chu Thập

florida80
05-21-2019, 18:55
Tuổi Trẻ Xinh Đẹp Không Phải Là Vốn Liếng Lớn Nhất Của Người Phụ Nữ






Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân. (Ảnh: Pinterest)




Người phụ nữ nào cũng đều có tuổi trẻ, nhưng nếu phụ nữ cả đời chỉ muốn lưu giữ thanh xuân, cự tuyệt tuổi già, th́ đó không phải là cách làm hay. Một người phụ nữ khôn ngoan sẽ không sợ tuổi già, mà biết cách từ từ bồi dưỡng sáu điều này khi c̣n trẻ, v́ đó mới chính là ưu thế tốt nhất trong cuộc đời người phụ nữ.


Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân, sống cuộc sống của chính ḿnh, lưu giữ được ư nghĩa của cuộc sống và những điều quan trọng có giá trị.





1. Sự giáo dưỡng của phụ nữ

Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng.

Người phụ nữ có giáo dưỡng, làm việc ǵ cũng tự nhiên thoải mái, thỏa đáng đúng đắn, không khoa trương, không khoe mẽ, như một cây hoa lan, tự nhiên tỏa hương thơm ngào ngạt.

Người phụ nữ có giáo dưỡng thấu hiểu ḷng người, thấu t́nh đạt lư, không ngây thơ, không cực đoan, trước bất kỳ thay đổi đột ngột nào cũng giữ tâm thế “gặp khó mà không nao núng”.




2. Sự sạch sẽ của phụ nữ

Sạch sẽ là ăn mặc tươm tất, dáng vẻ đoan trang, với một trái tim thuần khiết, một tầm nh́n rộng mở. Sạch sẽ là biết chú trọng vào bản thân, tự tin và tràn đầy sức sống.

Có rất nhiều người phụ nữ trong cuộc sống này, xinh đẹp mê người, hài hước cuốn hút, hoạt bát dễ thương, nhưng chỉ có cô gái sáng sủa sạch sẽ là luôn lưu lại ấn tượng măi măi không quên.










Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng. (Ảnh: Onet Kobieta)








3. Sức mạnh của phụ nữ

Cảm giác an toàn nhất của phụ nữ, chính là xuất phát từ nội tâm. Sức mạnh của người phụ nữ không phải là lấy một người giàu có, mà là sự quyết tâm, là sức ảnh hưởng, là năng lực đem lại hạnh phúc cho chính ḿnh. Dáng vẻ tràn đầy sức mạnh của bạn, chính là diện mạo cho cuộc sống tương lai.




4. Sự dày công tu dưỡng của phụ nữ

Người phụ nữ có tu dưỡng sẽ không dần phai mờ theo thời gian, mà ngày càng rực rỡ chói lọi. Sự tu dưỡng nh́n có vẻ b́nh thường, nhưng lại bao hàm vẻ đẹp của trí tuệ, phẩm đức, sự cuốn hút và xinh đẹp măi không úa tàn.




5. Khí chất của phụ nữ

Khí chất của phụ nữ có được từ sự tu dưỡng nội tâm bên trong và một tâm thái ôn ḥa. Giống như nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Dương Giáng từng nói: “Tôi không tranh giành với ai, cũng không ai đáng để tôi tranh giành”.

Khí chất chân chính của phụ nữ đến từ sự điềm đạm và biết thế nào là đủ. Đời này kiếp này quá ngắn ngủi, biết đủ là hạnh phúc, chính là ch́a khóa cho sự an yên.




Sự khắc họa về nhà văn Dương Giáng cũng như vậy, bà sinh ra đă là một người phụ nữ tài năng, nhưng trên đường đời, bà và người bạn đời sớm đă quyết tâm tập trung vào học thuật, cự tuyết những mê hoặc ở thế giới bên ngoài, từ lâu đă can tâm t́nh nguyên ḥa ḿnh vào thế giới b́nh thường, đây chính là ch́a khóa để nuôi dưỡng thể xác và tâm hồn cũng như tạo phúc cho người khác.




6. Phẩm chất của người phụ nữ

Thiện lương luôn là con át chủ bài của người phụ nữ. Có nhiều người từng nói với rằng, tại sao càng lương thiện, th́ lại càng bị kẻ xấu hăm hại. Về bản chất mà nói, lương thiện không phải là sai, mà là do người phụ nữ đôi lúc thiếu kỹ năng bảo vệ bản thân. Bởi v́, lương thiện là thứ dễ rung động ḷng người nhất nên hay bị lợi dụng.

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hi vọng mỗi người phụ nữ đều đẹp cả nội tâm bên trong lẫn h́nh thức bên ngoài.




Tuệ Tâm (Theo Secretchina)

florida80
05-21-2019, 18:56
Người Việt “Vô Ơn” - Thạch Đạt Lang






TBT Nguyễn Phú Trọng làm việc ở Kiên Giang. Ảnh Thanhnien




Dân tộc Việt Nam thời gian gần đây trở thành một dân tộc “vô ơn” nhất trên thế giới. Tại sao?




Rất dễ để trả lời. Chỉ cần quan sát một vài “sự cố” xẩy ra trong ṿng ít năm qua, người ta thấy rơ sự vô ơn của người Việt. Đó là khi biểu lộ cảm giác, cách hành xử, lời nói…vào những lúc đất nước có một lănh đạo cao cấp phải ra đi, đang sống chuyển sang từ trần hoặc đang khỏe mạnh phải “nhập viện” v́ lư do nào đó.

“Sự cố” mới nhất là chuyện “hào kiệt” hay “ngài” Tổng (bí thư) kiêm Chủ (tịch) gọi ngắn, gọn là Tổng Chủ Nguyễn Phú Trọng trong lúc đi làm việc ở Kiên Giang ngày 14.04.2019 đang khỏe mạnh đột nhiên phải “nhập viện” khẩn cấp vào bệnh viện tỉnh Kiên Giang v́ (nghe nói) bị xuất huyết mạch máu năo hay c̣n gọi là đột quỵ.




Có lẽ lo sợ máy móc, phương tiện chữa trị, ở Kiên Giang không đủ tối tân, hay lầm lẫn cho uống, chích nhằm thuốc dỏm, thuốc giả của chị Kim Tiêm hoặc sợ bác sĩ, nhân viên y tế của bệnh viện ăn tiền hối lộ của “người tử tế 3X” đầu độc hào kiệt nên ngay sau khi cấp cứu, Tổng Chủ đă được được về bệnh viện Chợ Rẫy cấp kỳ bằng trực thăng. Chuyện này không bàn đến.




Chuyện muốn nói là phản ứng của người dân Việt Nam – Dân tộc vô ơn nhất trên trái đất – với chuyện nhập viện của “hào kiệt” Tổng Chủ Trọng.

Dân tộc quái đản ǵ đâu, khi nghe tin lănh đạo đảng và nhà nước tối cao vào bệnh viện, chúng nó lại hớn hở, hân hoan, cười cợt, chế nhạo vui như Tết mới lạ.




Không tin ư? Thử đi dạo một ṿng trên các mạng xă hội như facebook hay báo lề dân. Ôi thôi! Tràn ngập những lời cười cợt, châm biếm, chế diễu với những lời b́nh ấn tượng như : “ Báo nào viết ông Trọng bị tai biến mạch máu năo? Tầm bậy! Ông Trọng không có năo th́ làm sao tai biến mạch máu năo? – Lại ế một ống cống rồi – Tiêu một ngoe, c̣n 2 ngoe, vẫn đốt ḷ được.

hay các vần thơ đại loại như:

Tin nghe ngoài ngơ xôn xao

Tổng, Chủ đang khỏe phải vào nhà thương

Loa vừa loan báo khắp phường

Tổng Chủ chuẩn bị…lên đường ra đi…

hoặc:

Tin nghe như sét đánh ngang

Bác Tổng đang khỏe chuyển sang cứng đờ

Tin đang cập nhật từng giờ

Bác Tổng c̣n thở là nhờ ô-xy …




Lại có kẻ c̣n độc miệng hơn, cho rằng Tổng Chủ về Kiên Giang làm việc mà quên mất Kiên Giang là nơi có long mạch, căn cứ địa của Ba Ếch, đă được thầy phong thủy trấn, yểm bùa phép tá lả khắp nơi. Tổng Chủ khi viếng đám tang Trần Đại Quang, đến gần quan tài phải bắt ấn Kim Cang v́ sợ oan hồn Trần Đại Quang vật ngă, giờ thấy Ba Ếch thất thế nên khinh thường, không đề pḥng bị vật là phải.




Đọc những lời b́nh này, nhớ đến lời của bác Tổng Chủ phán:- “Nh́n chung, đất nước ta chưa bao giờ được như thế này” hay bài viết nâng bi Tổng Chủ là hào kiệt của luật sư Trần Đ́nh Triển lại thấy rơ ràng hơn, người Việt Nam là dân tộc “vô ơn” nhất trên trái đất.

Không “vô ơn” sao được, khi chỉ sau có gần 44 năm thống nhất đất nước bằng bạo lực, đảng và chế độ CSVN đă tạo cho người dân một cuộc sống b́nh yên, no ấm, hạnh phúc, đưa thu nhập b́nh quân của người dân lên tới 2.300$/ năm, bằng 1/10 của Thái Lan, 1/30 của Singapore, 1/5 của Malaysia, 2/3 của Philippines…Sao không chịu nh́n qua “nước bạn” Bắc Hàn xem, cho dù người dân có bị thiếu ăn, thiếu mặc, năm nào cũng có người chết đói đi chăng nữa, mỗi khi lănh đạo đất nước như Kim Jong-Il, Kim Il-sung, bệnh hoạn phải nhập viện hay phải ra đi, toàn thể người dân lo lắng, buồn rầu, than khóc bỏ cả ăn uống rúng động đất nước.




Có đâu như dân Việt Nam vô ơn, không chịu Ghi Nhận công đức ĐCS như “nhà giáo” kiêm lều thơ Thái Bá Tân nổi tiếng với những bài thơ 5 chữ xuống gịng, sớm đầu, tối đánh, hoặc không chịu nhận ḿnh là con cái của chế độ CSVN như Tôn Nữ Thị Ninh từng phát biểu: “Trong gia đ́nh chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh th́ để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gơ cửa đ̣i xen vào chuyện riêng của gia đ́nh chúng tôi.”.




Tương tự như những lần trước, khi nghe tin Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang bị đầu độc chết, dân Việt Nam đă cười hả hê, nguyền rủa, châm chọc, nay nghe Nguyễn Phú Trọng phải vào bệnh viện…chúng lại hớn hở, hân hoan loan tin trên mạng xă hội với những lời b́nh chất ngất niềm vui, những nụ cười chế nhạo toác cả miệng không thèm che dấu…




Kể cũng tội cho Tổng Chủ, đă quá tuổi cổ lai hy, lại thêm phận mỏng cánh chuồn, phải mang trọng trách vĩ đại là đốt ḷ theo phương châm đập chuột nhưng không để vỡ b́nh nên bị đột quỵ.

Nếu không may, Tổng Chủ phải ra đi, ai sẽ là người kế vị, thay thế “hào kiệt” đảm nhận công việc đốt ḷ tiếp tục? Chưa thể biết được nhưng chắc chắn nghe tin Tổng Chủ có thể sẽ phải đi đoàn tụ với Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang…Ba Ếch cùng đống củi đang nằm trong kho hay đang chuẩn bị vào ḷ chắc chắn cũng mừng rỡ không kém ǵ các thế lực thù địch.




Đám dân gian đă không cầu nguyện cho “ngài” sớm b́nh phục, lại c̣n châm chọc, mỉa mai, cuời cợt…không gọi là “vô ơn” th́ quả thật không biết gọi là ǵ?





Thạch Đạt Lang

Nguồn: www.danchimviet.info

florida80
05-21-2019, 18:56
Giang Hồ “Thế Thiên Hành Đạo”?! - VietTuSaiGon


https://i.imgur.com/kDMXCQb.jpg







Dương Minh Tuyền, một đại ca (lẻ) giang hồ




Chuyện này chỉ có trong truyện của Kim Dung, truyện của Thi Nại Am bên Tàu và một vài truyện lẻ trong thời phong kiến Việt Nam, khi mà triều đ́nh lụn bại, sa đọa, các thế lực nổi lên cát cứ, dân t́nh oán thán… Trong thời đại rực rỡ “Đất nước có bao giờ được như hôm nay” – lời của Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng – sao lại có chuyện giang hồ thế thiên hành đạo? Có đấy, và chuyện này nghe ra không chỉ khôi hài mà đáng sợ!




Mới nh́n thấy đơn giản, Dương Minh Tuyền, một đại ca (lẻ) giang hồ, cũng không mấy khét tiếng bỗng dưng đứng ra thế thiên hành đạo trong vụ cô bé học sinh lớp 9, trường THCS Phù Ủng, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên bị bạn đánh đập, lột áo quần và hành hạ đến mức phải nhập viện tâm thần. Điểm khác biệt ở đây là khi cô bé bị hành hạ, bị bạn cùng lớp đánh đập và nhục mạ, video clip ghi được từ camera an ninh của trường đă bị “ai đó” xóa mất và giáo viên chủ nhiệm, hiệu trưởng thay v́ lên tiếng, lên kế hoạch bảo vệ cho cô bé học sinh cũng như giáo dục các học sinh đă bạo lực th́ lại giấu nhẹm câu chuyện.




Điều này cho thấy ngay từ trứng nước của sự giáo dục đă có vấn đề, một kiểu lách trách nhiệm để giữ thành tích nhà trường và hơn hết là sự dối trá tự thân của những người làm công tác giáo dục. Tuy vậy, đáng bàn hơn là hệ thống an ninh, cơ quan công quyền địa phương cũng không có động thái đúng mực, và họ đă vô trách nhiệm. Một học sinh nữ bị rơi vào trạng thái nạn nhân bạo lực học đường triền miên đến mức phải nhập viện tâm thần mà cơ quan có trách nhiệm của địa phương vẫn không hay biết. Trong khi đó, theo luật hiện hành, các trường phổ thông cơ sở, phổ thông trung học được quản lư và giám sát trực tiếp từ chính quyền địa phương. Đó chỉ mới một vế! Vấn đề thứ hai là tại sao khi đă biết ban giám hiệu nhà trường cố t́nh xóa đi video clip bạo lực học đường mà cơ quan hữu trách không vào cuộc điều tra, không có động thái chăm sóc với nạn nhân và không có biện pháp răn đe kịp thời đối với những học sinh đă gây bạo lực?




Chuyện răn đe học sinh bạo lực và thăm hỏi, chia sẻ với nạn nhân, dường như giáo viên chủ nhiệm và ban giám hiệu nhà trường không hề có động thái nào, nó chỉ diễn ra với một đại ca giang hồ. Rơ ràng, ở đây có một sự bất lực không thể chối bỏ của cơ quan công lực, họ không thể hoặc có t́nh không thể làm ǵ trước một hiện tượng xă hội có tên gọi là bạo lực học đường một cách dă man, máu lạnh (năm đứa học tṛ là con gái xúm vào đánh, hành hạ, lột quần áo một đứa bởi đứa bị đánh là con nhà nghèo, cô thế và hơi khờ khạo!).




Sự thờ ơ có tính hệ thống từ giáo viên chủ nhiệm cho đến ban giám hiệu, rồi cơ quan công quyền, thờ ơ đến mức độ chuyện này xảy ra nhiều lần, diễn đi diễn lại, đến mức nạn nhân trở nên trầm cảm và sang chấn tâm lư… Lẽ nào camera an ninh của nà trường chỉ sắm ra để cho có? Lẽ nào ban giám hiệu, giáo viên chủ nhiệm không một lần thử nh́n vào màn h́nh camera an ninh mà chỉ sắm để gọi là? Và nếu có nh́n th́ biết bao nhiêu lần diễn đi diễn lại, rồi đến khi sự việc tồi tệ xảy ra th́ nhà trường lại tổ chức họp kín với phụ huynh của năm đứa gây bạo lực trước, sau đó mời phụ huynh của nạn nhân và trước khi mời đă xóa sạch bằng chứng?









Như vậy phải chăng có sự đồng lơa, toa rập giữa nhà trường và các gia đ́nh của những đứa gây bạo lực? Và khi Dương Minh Tuyền đến thăm hỏi, tặng tiền cho gia đ́nh nạn nhân, lên Youtube tuyên bố sẽ hỏi thăm gia đ́nh những đứa gây bạo lực… Th́, xóm làng của gia đ́nh nạn nhân đón Tuyền như một ngôi sao chính trị, thậm chí mức độ nồng hậu c̣n cao hơn cả việc đón Thủ tướng hay Chủ tịch nước về thăm làng. Liền sau sự việc thăm hỏi của Tuyền là việc ông Bộ trưởng Giáo dục Phùng Xuân Nhạ đến bệnh viện thăm nạn nhân! Chuyện khôi hài và lố bịch ở chỗ, một người đầu ngành chỉ lên tiếng sau khi giang hồ (mà báo chí trong nước gọi là “người xă hội”) lên tiếng!




Và chuyện càng khôi hài hơn khi ông Bộ trưởng Nhạ đến thăm, gần như chẳng có ma nào đón ngoài những người trong ngành giáo dục, nó khác xa với cuộc đón tiếp hết sức nồng hậu và rầm rộ của người dân khi Tuyền đến thăm. Mặc dù số tiền của Tuyền mang đến tặng cũng không phải là lớn, chưa đầy 30 triệu đồng (đương nhiên không phải là nhỏ) nhưng không ít người cho rằng đó là số tiền “cải cách giáo dục”, số tiền làm thay đổi tư duy giáo dục, số tiền nhân đạo và sạch sẽ nhất…

Ơ Hay! Tiền của giới giang hồ được xem là tiền sạch sẽ, tiền làm thay đổi tư duy giáo dục nghĩa là sao? Trong khi tiền của ngành giáo dục là tiền mồ hôi, xương máu của nhân dân góp trong từng đồng thuế, vậy mà khi qua tay ông Nhạ, nó trở thành một thứ ǵ đó vô nghĩa, không ai nhắc đến, vậy nghĩa là sao? Và, cả một hế thống công quyền, hệ thống pháp luật, hệ thống giáo dục đang đứng ở đâu mà để cho một kẻ giang hồ với đúng bộ dạng xăm trỗ đầy ḿnh, vận quần đùi, đi dép lê, tóc húi cua dài tó, mặt mày bặm trợn lại lên tiếng giáo huấn đạo đức cho những đứa học tṛ hư hỏng?

Và hơn nữa, lẽ nào đất nước này không c̣n có người nào đủ tư cách, đủ đạo đức và đủ sức hút quần chúng, nhân dân hơn một kẻ giang hồ (mà trong giới xă hội đen th́ Tuyền cũng chả có tên tuổi ǵ)? Lẽ nào mọi thứ cơ quan hay quan chức chỉ là loại bù nh́n, việc thu xếp, củng cố trật tự, đạo đức xă hội lại là trách vụ của giới giang hồ?! Liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy xă hội Việt Nam đang chạm đáy?! Và giới giang hồ đă chính thức bước vào “thế thiên hành đạo”?!

VietTuSaiGon's blog

florida80
05-22-2019, 19:00
100 – 1 = 0: Đạo lư ai cũng nên biết để tránh có ngày rước họa vào thân





100-1 = 0, phép tính này thật lạ lùng, nhưng nó là h́nh ảnh minh họa chuẩn xác cho cái gọi là thói vô ơn của một bộ phận người trong xă hội này.

Ví dụ của vị ḥa thượng

Vị ḥa thượng già viết lên giấy 4 phép tính:

2+2=4;4+4=8;8+8=16;9 +9=19

Ngay lập tức, các đệ tử nhao nhao lên:

"Thầy ơi, thầy tính sai một phép tính rồi."
Vị ḥa thượng già ngẩng đầu lên, chậm răi nói: "Đúng thế, mọi người đều nh́n thấy rất rơ, phép tính này ta đă tính sai rồi. Nhưng 3 phép tính trước tính đúng, tại sao không có một ai khen ta mà chỉ nh́n thấy và lập tức chỉ ra phép tính sai của ta?"

Đạo lư 100 - 1 = 0

Làm người cũng vậy, khi bạn đối xử tử tế với người khác 10 lần, họ có thể cũng chẳng nhớ, nhưng chỉ 1 lần bạn làm họ phật ư, họ sẽ nhớ rất lâu và có thể phủ nhận hoàn toàn những điều tốt đẹp mà bạn dành cho họ.

Đó chính là đạo lư 100 – 1 = 0. Người xưa có câu: Cho một bát gạo thành ân nhân, cho một bao gạo thành kẻ thù. Có những người đă quen với việc được cho mà dễ dàng quên ơn huệ.

Không phải ai ai cũng hiểu được hai chữ "lương tâm"!

Cho dù bạn sở hữu cả chục cái tốt cái hay nhưng chỉ cần có một cái không tốt, nó sẽ là cái cớ để xóa sạch sẽ mọi cố gắng nỗ lực của bạn. Cho dù bạn dốc hết tâm huyết ra v́ người khác, nhưng chỉ một việc không đúng, bạn sẽ trở thành tội đồ trong mắt họ.

Trong cuộc sống này có một số người, bạn giúp họ cả trăm lần họ không có được một lời cảm ơn. Nhưng chỉ một lần không giúp, họ quay ra hận bạn. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực bỏ ra v́ người khác, thứ bạn nhận lại được không phải là sự chân thành mà chỉ là nỗi cay đắng.




V́ thế cần nhớ:

Làm người, rộng răi cũng được nhưng cần rộng răi với đúng người – những người biết tri ân báo đáp, nếu không, tấm ḷng của bạn sẽ trở nên lăng phí.

Làm người, lương thiện cũng được, nhưng cần lương thiện với những người thấu t́nh đạt lư, nếu không bạn sẽ phí hoài tấm thịnh t́nh.

Làm người, bao dung cũng được, nhưng cần bao dung với người có tâm có đức, nếu không sự nhẫn nhịn chịu đựng sẽ trở nên vô nghĩa.

Nếu không, khi chúng ta vô tư bỏ công sức ra giúp đỡ người khác, chúng ta sẽ chỉ nhận lại tổn thương, thậm chí là tai họa.

Làm người, ngốc nghếch không phải là tật xấu, không giả dối là được; không thông minh cũng chẳng sao, không xấu xa là được; giàu hay nghèo không thành vấn đề, miễn sao biết cách cho đi là được.

Đời người cũng như một cuộc làm ăn vậy, bỏ ra công sức nhưng chưa chắc đă thu lại được kết quả tốt đẹp như mong muốn.

Làm người, quá lương thiện sẽ bị người khác bắt nạt, đối xử quá tốt với người khác rồi sẽ có ngày họ cho rằng đó là điều nghiễm nhiên; quá ngô nghê sẽ bị người khác cho là ngu ngốc, quá rộng răi sẽ bị người khác lợi dụng.

Xưa nay, đă có quá nhiều câu chuyện thực tế đă chứng minh cho điều này. Trên đời, vẫn luôn tồn tại những kẻ không có ḷng biết ơn, vong ân bội nghĩa.

Thế nên, trong các mối quan hệ giữa người với người, chúng ta cần tỉnh táo để nhận diện đối phương.

Kết bạn với một người quân tử sẽ có lợi cả đời, ngược lại, giao du với kẻ tiểu nhân, chúng ta sẽ bị kéo xuống hố sâu.

Và một khi đă là bạn, hăy đối xử tử tế, tôn trọng lẫn nhau, chỉ đơn giản vậy thôi cũng đă có thể xây dựng nên một tấm chân t́nh bền vững!


theo Trí Thức Trẻ

florida80
05-22-2019, 19:01
Nuôi con trai của có ‘3 điều kiêng kỵ’. Cha mẹ càng biết sớm càng tốt





Trên thực tế, giữa con trai và con gái có sự khác nhau về cơ thể, c̣n có những khác biệt về tâm lư. Vậy nên, phương pháp giáo dục cho bé trai và bé gái không thể giống nhau.

Làm thế nào để nuôi dạy một cậu bé thành một người tốt, biết cách cảm ân? Đây là một câu hỏi mà các bậc cha mẹ đều lo lắng. Cha mẹ muốn con trai trở nên tốt, muốn ít đi đường ṿng trong giáo dục con trai, th́ có ba điểm này là điều cấm kỵ, cha mẹ càng sớm biết càng tốt.

Tránh chỉ trích con trai ở nơi công cộng

Con trẻ tuy nhỏ nhưng cũng có ḷng tự trọng, vậy nên phê b́nh, mắng mỏ trẻ ở nơi công cộng có thể dễ dàng làm tổn thương ḷng tự trọng của con. Nó không chỉ không có tác dụng giáo dục trẻ mà c̣n phản tác dụng và gây hại nghiêm trọng hơn.

Rất nhiều lúc, khi cha mẹ gọi con, cô con gái có thể nhanh chóng nghe theo “chỉ dẫn” của cha mẹ, nhưng cậu con trai th́ vẫn cứ bất động như “người điếc”. Điều này khiến cha mẹ cảm thấy rằng đứa trẻ đang cố t́nh chống lại ḿnh, do đó quở trách cậu bé.

Đó là bởi v́ sự khác biệt trong cấu trúc thể chất giữa con trai và con gái. Con trai ít “nhạy bén” đối với âm thanh hơn so với con gái.

V́ vậy, cha mẹ có thể làm như thế này: Thay v́ hét lên từ xa, cha mẹ hăy ngồi xổm xuống, bằng giọng nhỏ nhẹ nói với đứa trẻ, nói cho trẻ biết phải làm ǵ, để cậu bé hiểu ư định của bạn.

Làm như vậy, cậu bé sẽ cảm thấy ḿnh được tôn trọng, cảm thấy như được tâm sự, cảm nhận được t́nh yêu của cha mẹ, cậu cũng biết những ǵ có thể làm và không thể làm được. Khi lớn lên, cậu cũng sẽ sử dụng cách giáo dục này cho chính con của ḿnh. Cậu cũng sẽ biết cách tôn trọng người khác và biết ơn cha mẹ.

Tránh cấm con trai khóc

Trong cuộc sống, nhiều cha mẹ dạy con trai tính cách mạnh mẽ và không được khóc. Nếu cậu bé khóc, một số cha mẹ sẽ nói: “Con là con trai, phải mạnh mẽ, dũng cảm. Chỉ có con gái mới khóc, con có phải là con gái không?”

V́ vậy “khóc” nghiễm nhiên đă trở thành nhăn mác của một ‘cậu bé không mạnh mẽ và dũng cảm’.

Khác biệt về thể chất, cơ thể của bé trai nhiều chất dopamine hơn các bé gái, đặc biệt là trong năo, ảnh hưởng đến tốc độ phát triển năo của cậu bé. Nó tạo thành tính cách hiếu động của các bé trai. Trong việc thể hiện cảm xúc, các cậu bé cũng không bằng các cô bé, khi chịu uất ức, tủi thân th́ khóc cũng chính là một phương thức biểu đạt nỗi buồn của các chàng trai.

* Dopamine là một hợp chất hóa học quan trọng trong năo có nhiều tác dụng tốt cho cả tinh thần lẫn thể chất. Người ta c̣n gọi dopamine như một hormone hạnh phúc. Bởi chúng tạo ra động lực phát triển trí năo, sự chú ư và thậm chí điều chỉnh chuyển động của cơ thể. Hơn thế nữa, khi dopamine được giải phóng với số lượng lớn th́ sẽ tạo ra cảm giác vui vẻ và lạc quan, thúc đẩy hành vi của bạn.

Mặc dù con trai là một h́nh tượng mạnh mẽ và dũng cảm, nhưng cậu ấy cũng không cần phải ra sức che đậy một mặt yếu đuối của ḿnh, cũng cần phải trút ra những nỗi niềm của ḿnh.

Nếu những cảm xúc tiêu cực của bé trai bị ḱm nén trong một thời gian dài, rất dễ khiến cậu trở nên tự ti, thậm chí là tự kỷ. Những cảm xúc tiêu cực không được loại bỏ kịp thời, ‘bóng đen’ trong ḷng sẽ tích lũy ngày càng nhiều, dẫn đến ảnh hưởng cả một đời.

Vậy nên khi con trai khóc, cha mẹ nên hỏi cậu bé, tại sao lại khóc, có điều ǵ cần giúp đỡ? Hăy ôm con và nói với con rằng có mẹ và bố ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn.




(Ảnh minh họa: femina.cz)

Tránh ôm đồm làm hết cho trẻ

Trong việc nuôi dạy con cái ngày nay, đặc biệt là đối với con trai, nhiều cha mẹ làm thay hết thảy những việc mà trẻ có thể làm, chẳng hạn như quét nhà, đổ rác, cất quần áo… Một số là những đứa trẻ sẵn sàng làm các việc đó, trong khi cha mẹ không cho phép trẻ làm; một số không muốn làm và cha mẹ nuông chiều con.

Có nhất nhiều phụ huynh có tư tưởng rằng: miễn là bọn trẻ chăm chỉ học hành, chúng không cần phải làm ǵ khác, mọi việc nhà đă có cha mẹ làm thay.

Có một trường hợp đáng buồn như vậy. Ngay cả khi con đi học đại học, người mẹ vẫn đi cùng con để chăm sóc và làm các việc cho con. Đến thời điểm đứa trẻ tốt nghiệp đại học th́ người mẹ không may gặp tai nạn và ra đi măi măi. Tuy nhiên, cậu con trai không biết ǵ về cuộc sống, không có kỹ năng nào, không biết làm ǵ, kể cả nấu cơm. Cuối cùng, quá căng thẳng về tâm lư, cậu bị trầm cảm và buồn bă kết thúc cuộc đời.

Từ nhỏ, cha mẹ không nỡ để con trẻ chịu khổ, khi trẻ lớn lên, chúng sẽ gặp nhiều cay đắng hơn. Tựa như người xưa nói: con người khi c̣n sống đều có điều “tốt” và “xấu”. Nếu dùng “xấu” trước, th́ phần c̣n lại là thời gian hạnh phúc. Nếu dùng “tốt” trước, phần c̣n lại là đau khổ.

Khi một đứa trẻ từ nhỏ đă ‘chịu khổ’, khi này có cha mẹ ở bên cạnh chăm sóc bảo ban th́ cũng không phải là khổ cực ǵ nhiều. Nhưng để đứa trẻ lớn lên mới chịu khổ, th́ lúc này cha mẹ đă không c̣n khả năng để bảo vệ con nữa.

Cha mẹ có thể cho con rất nhiều thứ, nhưng kinh nghiệm sống, từng trải xă hội, niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống, cha mẹ không thể nào kiểm soát được.

Nếu muốn con trai lớn lên khỏe mạnh và xuất sắc, cha mẹ nên biết cách buông tay, để trẻ tự lập và biết cách can đảm chịu trách nhiệm. Cha mẹ không muốn cho con ḿnh tự lập, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển toàn diện của trẻ, cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con.


Vân Hà
Theo tw.aboluowang.com



Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------









Quick Navigation Tâm lư và giáo dục Top

florida80
05-22-2019, 19:02
Cuộc đời ngắn lắm, hăy ở cạnh người lương thiện, sống cùng người tài ba


Người xưa có câu: “Gần son th́ đỏ, gần mực th́ đen”. Trong hành tŕnh cuộc đời, có biết bao người đến rồi đi, với mỗi loại người chúng ta giao kết sẽ trực tiếp tác động đến chất lượng cuộc sống của chính ḿnh.




Sống với người lương thiện như vào pḥng có cỏ chi lan, lâu rồi sẽ không ngửi thấy mùi hương của nó. (Ảnh: Pinterest)

Cuộc sống quư giá, chúng ta nên đi cùng với người ưu tú, lương thiện

Khổng Tử có nói: “Sống với người lương thiện như vào pḥng có cỏ chi lan, lâu rồi sẽ không ngửi thấy mùi hương của nó, chính là đă đổi theo nó. Sống với người không lương thiện như vào cửa hàng bào ngư, ở lâu rồi cũng không ngửi thấy mùi tanh của nó, cũng là đă thay đổi theo nó vậy!”.

Thường chung sống với người tốt, như sống trong một căn nhà hoa ấm áp, một thời gian dài sẽ không phát hiện mùi thơm của nó nữa, đó là v́ đă quen với những hành vi tốt. Thường sống với những người không lương thiện, như sống trong chợ hải sản đầy đủ các loại cá thối, tôm nát, một thời gian dài sẽ không nhận biết được mùi tanh hôi, cũng là đă quen rồi với hành vi xấu.

Lời ấy của Thánh nhân là một sự cảnh báo cho chúng ta, ở chung với người khác, đầu tiên phải nh́n vào nhân phẩm.

Thông thường, sống cùng người có năng lượng tích cực, sẽ được nghe quen tai, nh́n quen mắt, làm theo những hành vi tốt đẹp của họ, nói lời tốt, lâu ngày ḷng dạ sẽ trở nên rộng lớn.

Cũng vậy, sống cùng người có năng lượng tiêu cực, sẽ vô t́nh làm theo những sai lầm, bao che, lâu ngày khó tránh khỏi làm hao tổn phẩm hạnh của ḿnh.

Trong “Thái thượng cảm ứng thiên” có một câu nói: “Sở vị thiện nhân, nhân giai kính chi, thiên đạo hữu chi, phúc lộc tùy chi”, ư rằng người tích đức hành thiện th́ mọi người đều kính nể, trời phù hộ cho họ, phúc lộc không phải lo lắng. Hết thảy phúc điền đều không rời khỏi tâm địa.

Tâm địa một người lương thiện, th́ không chỉ phẩm hạnh cao thượng, mà mỗi tiếng nói, cử động càng đáng được tôn kính, noi theo. Ở cùng với người như vậy có ai lại không muốn chứ?

Làm việc với người tài ba sẽ giúp tôi luyện bản lĩnh của chính ḿnh




Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng được cao nhân giúp đỡ. (Ảnh: Cafef)

Tuần Tử nói: “Bồng sinh ma trung, bất phù tắc trực; Bạch sa tại niết, dữ chi câu hắc”, ư rằng cỏ bồng mọc trong bụi gai, không nâng mà thẳng; cát trắng ở chỗ thuốc nhuộm, tất sẽ bị thuốc nhuộm đen.

Câu chuyện “Mạnh Mẫu tam thiên” (Mẹ Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà) mọi người đều biết, hoàn cảnh có vai tṛ quan trọng đối với sự trưởng thành và tu dưỡng thân, tâm của con người. Con người trong giao tiếp xă giao cũng là môi trường quan trọng, đối với hoàn cảnh xung quanh chúng ta, cần thận trọng lựa chọn, không nên hùa theo các hoàn cảnh không tốt mà sa ngă.

Hiện tượng như vậy cũng thường thấy trong cuộc sống: Với người hạ đẳng, ṿng đàm luận chính là nói về chuyện nhà; điều truy cầu là kiếm được là tiền lương tiền mặt; suy nghĩ là ăn, mặc, đi, ở.

Với người trung đẳng, ṿng đàm luận là về các vấn đề thời sự; truy cầu chính là tài chính, kinh tế, kiếm được cổ tức cổ phần; suy nghĩ là sự tăng trưởng của tài sản.

Với những người thượng đẳng, ṿng đàm luận là chuyện từ cổ chí kim; truy cầu là nhân phẩm và học thức; suy nghĩ là làm sao để phụng sự xă hội.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ở cùng với người tại cấp độ nào thực sự rất quan trọng. Cấp độ cao thấp của người cộng sự không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc và phát triển sự nghiệp, thậm chí c̣n ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.

Tục ngữ có câu: “Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng được cao nhân giúp đỡ”. Bay cùng với phượng hoàng, nhất định không thể là chim tầm thường; đồng hành cùng với tuấn mă, ắt cũng phải là một con ngựa tốt.

Khi bạn ở với những người chăm chỉ, rất khó trở nên lười biếng; ở cùng với những người tích cực, rất khó để bị tiêu trầm. Sát cánh cùng trí giả, nhất định không phải người tầm thường, lấy người tài ba làm chuẩn, sẽ có dũng khí leo lên đỉnh cao.

Mức độ mà người tài ba suy nghĩ về các vấn đề luôn là vượt quá những người b́nh thường. Đó là bởi v́ điểm khởi đầu là khác nhau, chiều cao tự nhiên khác nhau, chiều cao khác nhau, tầm nh́n sẽ khác nhau.

Thường xuyên đi với người có năng lực, bạn sẽ thấy rằng: năng lực và tầm nh́n sẽ nhanh chóng được cải thiện. V́ vậy, làm việc với người có năng lực, chắc chắn là cách thực hành tốt nhất.

Dành trọn đời với những người thân yêu, tự t́m chốn quay về




Dành ra nhiều thời gian hơn để ở cùng với người thân, những việc làm như vậy của bạn sẽ hóa thành những hồi ức tốt đẹp. (Ảnh: Cell Code)

Hồng trần cuồn cuộn như nước trôi, có bao nhiêu người bên bạn có thể làm bạn đến hết cuộc đời? Chỉ trong một vài chục năm của cuộc đời, người thân là những người sống gần chúng ta nhất, nhưng hiện nay, mọi người lại dễ xem nhẹ người thân. Có bao nhiêu cha mẹ đang bận rộn với công việc của họ, không thể đi cùng con cái của họ, có bao nhiêu con cái đang mệt mỏi tha phương cầu thực, chưa thể để cha mẹ của họ được tận hưởng niềm vui bên gia đ́nh.

Tiền không bao giờ kiếm hết, việc sẽ không bao làm hết. Nhưng thời gian để đi cùng với gia đ́nh, sự trưởng thành của con trẻ và sự già đi của cha mẹ, thời gian sẽ không bao giờ v́ chúng ta mà dừng lại.

Trẻ em sẽ nhanh khôn lớn, thiếu t́nh thương thời thơ ấu, khi lớn lên khó có khả năng để bù đắp trở lại. Người già cũng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, phải biết tranh thủ chăm sóc cho họ, đừng đợi tới khi con cái muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ th́ không c̣n nữa.

Dành ra nhiều thời gian hơn để ở cùng với người thân, những việc làm như vậy của bạn sẽ hóa thành những hồi ức tốt đẹp, trở thành tài nguyên quư báu của gia đ́nh.

Kết bạn với người lương thiện, làm bạn với người có năng lực, yêu thương người thân, làm người tốt, sống b́nh thường mà vui vẻ.



Tuệ Tâm (Theo SOH)


Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------

florida80
05-22-2019, 19:03
3 câu nói làm kim chỉ nam giúp bạn vững tay chèo trên con thuyền cuộc đời





Cuộc đời vốn không thể tránh khỏi những điều không như ư, những thời điểm khó khăn trùng trùng, những thất bại khiến người ta gục ngă… Làm thế nào để vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời? 3 câu nói sau đây có thể làm kim chỉ nam cho bạn.

1. “Nếu gặp nghịch cảnh khó khăn, đừng mất thời gian tức giận hay phàn nàn.”

Trong cuộc sống, 10 điều th́ có đến 9 điều không như ư. Trong cuộc sống mưu sinh vất vả này, có quá nhiều lư do khiến chúng ta muốn tức giận và phàn nàn. Hôm nay làm việc không suôn sẻ, bị sếp mắng v́ những chuyện không đâu, đồng nghiệp chê bai, nói xấu… Hôm qua th́ bị người yêu phản bội, cha mẹ trách móc… Nếu cứ trái ư một chút chúng ta lại nổi trận lôi đ́nh, trút giận lên đầu người khác th́ bạn nghĩ xem cuộc sống sẽ ra sao?




Khi không thể kiềm chế cảm xúc, chúng ta rất dễ làm ra những hành động ngu ngốc để sau này phải hối hận. (Ảnh minh hoạ: mlady.com)

Mỗi người đều có cách biểu lộ trạng thái “nóng” của ḿnh khác nhau. Có người phàn nàn, chửi mắng, đập phá đồ đạc, thậm chí ẩu đả đối phương… Có người th́ ḱm nén và mang tức giận đó về nhà, rồi trút lên đầu những người thân yêu, và họ phải chịu đựng những vô lí đó của bạn.

Thế nhưng, hăy xem kết quả của những lần tức giận hành xử bộc phát:

Vấn đề không thể giải quyết, thậm chí có khi trở nên phức tạp và hỏng bét.

Những người thân sẽ trực tiếp trở thành nạn nhân của những cơn nóng giận. V́ một chuyện chẳng đâu mà làm tổn thương người bao dung và yêu thương ḿnh nhất liệu có đáng?

C̣n với người ngoài, họ sẽ nghĩ mọi cách, t́m cơ hội một ngày nào đó sẽ đem sự tức giận trả lại cho bạn. Chẳng phải cổ nhân đă dạy “thêm bạn bớt thù”?

Khi không thể kiềm chế cảm xúc, chúng ta rất dễ làm ra những hành động ngu ngốc để sau này phải hối hận. V́ vậy, cho dù đang phải đối mặt với khó khăn, nghịch cảnh cỡ nào, trước tiên hăy b́nh tĩnh để t́m hiểu và sau đó nghĩ biện pháp ứng phó. Phản ứng đầu tiên của một người thực sự thông minh khi gặp vấn đề phải là tỉnh táo t́m cách giải quyết chứ không phải tức giận hay phàn nàn.

2. “Khi gặp phải biến cố thay đổi đột ngột, đừng hoảng sợ.”

Trái đất đang chuyển động và cuộc sống này của chúng ta cũng luôn vận động không ngừng. Bạn không thể mong cầu mọi thứ măi suôn sẻ, đều thuận buồm xuôi gió. Đứng trước những ngă rẽ mang tới biến cố thay đổi cả cuộc đời sau này, khả năng thích ứng của một người sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tích của anh ta.




Muốn làm được việc lớn, dù trời sụp núi đổ trước mặt, chúng ta cũng phải giữ trạng thái tốt nhất, tỉnh táo để ứng phó. (Ảnh minh hoạ: Đại Kỷ Nguyên)

Nếu chỉ một chút biến động xảy đến mà đă đánh mất b́nh tĩnh, hoang mang lo sợ, bạn không thể xây dựng niềm tin vững chắc cho những người xung quanh, càng không thể tự ḿnh đứng vững.

Muốn làm được việc lớn, dù trời sụp núi đổ trước mặt, chúng ta cũng phải giữ trạng thái tốt nhất, tỉnh táo để ứng phó. Những thay đổi xung quanh, những biến cố đột ngột ập đến chính là cơ hội để bạn rèn luyện, mài dũa bản thân thêm cứng cỏi và thành thục.

Hăy phân tích ưu và nhược điểm của từng thay đổi đến từ môi trường, từ đó t́m ra hướng phát triển đúng đắn nhất cho bản thân thay v́ cho phép nỗi sợ hăi kiểm soát chính ḿnh.

3. “Khi bị người khác phỉ báng, chỉ trích nói xấu, bạn không cần thiết phải giải thích với đối phương.”

Khi bị người khác chỉ trích, phản ứng đầu tiên của một người khôn ngoan không phải là tranh luận mà cần suy xét lại hành vi của chính ḿnh, liệu rằng những lời buộc tội đó có hợp lư hay không. Nếu đó là lời chỉ trích mang tính thiện ư, giúp chúng ta nhận ra sai lầm th́ chúng ta nên phải biết ơn họ và gắng sức hoàn thiện bản thân.




“Khi bị người khác phỉ báng, chỉ trích nói xấu, bạn không cần thiết phải giải thích với đối phương.” (Ảnh minh hoạ: quantrimang)

Trong trường hợp bị “đặt điều nói xấu” một cách vô lư th́ chúng ta có giải thích thế nào cũng chẳng đem lại tác dụng ǵ. Người ta chỉ tin vào những điều bản thân muốn tin và nghe những điều bản thân muốn nghe. Cho dù bạn giải thích hết nước hết cái, trong mắt họ cũng chỉ là lời ngụy biện. Vậy có cần thiết phải mất thời gian biện giải?

Đừng bao giờ giải thích; bạn bè thật sự không cần nó, và kẻ thù đằng nào cũng chẳng tin bạn đâu.

Thực ra, trong hầu hết trường hợp bị chỉ trích vô lư khiến bạn tức giận, nếu nh́n sâu vào bản thân ḿnh, bạn sẽ nhận ra ḿnh cũng có lỗi ở trong đó. Người xưa có câu ” Nếu không có cái tâm đó th́ người khác có nói thế nào cũng không động đến được tâm của ḿnh.” Bạn tức giận. chẳng phải là đang để tâm đến nó sao?

Hiểu Minh


Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------

florida80
05-22-2019, 19:03
Học cách biết ơn những điều tầm thường để hiểu thế nào là hạnh phúc






Ḷng biết ơn không chỉ thay đổi cuộc sống của bạn mà c̣n vượt ra ngoài ranh giới chúng ta có thể suy nghĩ về cuộc sống. Ḷng biết ơn hàm dưỡng t́nh thương, ḷng tốt, tấm ḷng vị tha và đồng cảm. Đó là dẫn đường cho mỗi bước đi trong cuộc sống của mỗi người.

Ḷng biết ơn đem đến một giấc ngủ êm ái, một sức khỏe an b́nh và khả năng phục hồi được tăng cường. Biết ơn khiến người ta cảm thấy được kết nối và hạnh phúc. Brother David Steindl-Rast viết rằng:

Nguồn gốc của niềm vui là ḷng biết ơn… Đó không phải v́ niềm vui khiến chúng ta biết hàm ơn mà bởi v́ nhờ biết ơn mà chúng ta trở nên vui vẻ.

Kristi Nelson, người dẫn chương tŕnh may mắn sống sót sau khi trải qua căn bệnh ung thư hành hạ cô trong suốt 25 năm chia sẻ rằng con người sống trên đời cần học cách hàm dưỡng ḷng biết ơn cuộc sống.

Ḷng biết ơn là vô điều kiện

Mặc dù đôi lúc người ta thường nhầm lẫn giữa tác động qua lại của điều kiện, hoàn cảnh và ḷng biết ơn nhưng Kristi cho rằng, chúng có sự khác biệt:

“Chúng ta trải nghiệm ḷng biết ơn khi chúng ta nhận được điều ǵ đó mà chúng ta muốn”. “Điều này trở thành chướng ngại cho chúng ta khi muốn cảm nhận ḷng biết ơn từ những ǵ cuộc sống mang đến, nó thật sự nhiều hơn chúng ta đang nghĩ. Nếu chúng ta chỉ đang cố gắng sống v́ biết ơn những ǵ chúng ta nhận được và đưa nó vào danh sách như những việc cần làm, rồi một ngày bạn có thể thất vọng nếu điều bạn suy nghĩ không được như mong đợi”.

Kristi nghĩ rằng ḷng biết ơn như một hướng dẫn chỉ đường cho từng bước của cuộc sống: “Khi chúng ta thức dậy vào mỗi sáng và trải nghiệm cảm giác biết ơn v́ được sống, bằng trái tim và cảm ân chân thành, nó sẽ mở ra cho chúng ta một món quà mới đó là cảm giác được tiếp cận với niềm hạnh phúc khi hiểu rằng v́ sao chúng ta có mặt trên mặt trên thế giới này”.




Người ta chỉ thật sự biết ơn khi điều ǵ đă đă mất đi. (Ảnh: Unplash)

Chúng ta liệu đă bao giờ cảm ơn v́ những ǵ chúng ta nhận được? Một nhà sư từng nói: “Khi bạn bị đau răng, bạn hiểu rằng không đau răng là một cảm giác hạnh phúc. Nhưng nếu mai này bạn không c̣n bị đau răng nữa, bạn quên đi việc trân trọng chứng đau răng”. Hay chính là bạn thật sự đă không biết ḿnh đă đánh mất điều ǵ cho tới khi nó rời đi.

“Mọi người cảm nhận được ḷng biết ơn một điều ǵ đó khi nó biến mất và rồi lại quay trở lại. Khi bạn mất điện trong 2 ngày và khi có điện trở lại, bạn mới nhận ra bạn cảm thấy thật biết ơn v́ nó đă quay trở lại, bạn lại có thể bật công tắc đèn và làm việc b́nh thường. Hoặc khi bạn gặp phải một vụ tai nạn khủng khiếp nhưng bạn may mắn sống sót, khi đó bạn sẽ ngồi dạy và nói rằng: ‘Bạn cảm thấy thật biết ơn v́ ḿnh đă được sống’”.

Nuôi dưỡng ḷng biết ơn mỗi ngày là cách để bạn hiểu được tầm quan trọng của những điều diễn ra trong cuộc sống mà bạn cho rằng là tầm thường hoặc đương nhiên. Kristi gợi ư rằng: “Khi bạn thức dậy vào mỗi sáng, trước khi bước ra khỏi giường, hăy suy nghĩ về 5 điều mà bạn cảm thấy biết ơn. Đó có thể là: Tim của tôi đang đập, nhiệt độ thật dễ chịu, cảm ơn về giấc mơ thú vị, cảm ơn đôi mắt của tôi v́ chúng đang mở, cảm ơn bàn chân cho tôi cảm nhận nhịp sống”.




(Ảnh dẫn qua Pictureboss)

Rồi bạn bước ra khỏi pḥng với những suy nghĩ về ḷng biết ơn những điều giản đơn, về niềm hạnh phúc v́ được cảm nhận những điều tốt đẹp. Bằng cách này, Kristi chia sẻ rằng nó sẽ trở thành thói quen, thành lời nhắc nhở tích cực đối với cuộc sống của bạn và bạn không cần phải chờ đợi ai đó ban ơn để rồi cảm ơn mà tự tận sâu trong đáy ḷng luôn tự hiểu rằng mọi điều trong cuộc sống xứng đáng để biết ơn.

Ngay cả sợ hăi và đau đớn cũng đáng để biết ơn

Sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ở tuổi 33, Kristi đă trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, hóa trị và xạ trị. Cô kể lại: “Tôi đă phải đối mặt với nguy cơ tử vong rất cao”. Tuy nhiên, ngay cả khi đối diện với thử thách lớn nhất cuộc đời ḿnh, cô vẫn cố gắng kiếm t́m một điều ǵ đó để nuôi dưỡng ḷng biết ơn.

“Tôi đă ở trong bệnh viện, rời xa bạn bè, người thân và đối diện với nỗi đau. Nhưng tôi có y tá, kỹ thuật viên, bác sỹ và người lao công dọn dẹp pḥng tôi mỗi ngày. Và tôi nghĩ, nếu đây là tất cả thế giới của tôi, vậy tôi có những ǵ? Tôi nhận ra, tôi có thể yêu những người này”.

Ḷng biết ơn hỏi: Chúng ta có thể t́m thấy cơ hội để học hỏi yêu thương ở đâu ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất? Và khi bóng tối đi qua, làm thế nào để chúng ta có thể sống trọn vẹn với sự biết ơn chân thành?




(Ảnh: Pixabay)

Ḷng biết ơn có khả năng thay đổi những mối quan hệ thân mật của bạn với người thân, bạn bè và đồng nghiệp, thậm chí là một người thoáng qua bạn có cơ duyên gặp trên đường. V́ bạn đă cảm thấy biết ơn ai đó, hăy cho họ biết điều đó, nó khiến thế giới sống của mỗi người đều trở nên ư nghĩa và tốt đẹp hơn. V́ rút cuộc người ta sống cả cuộc đời cũng chỉ để t́m hiểu rằng người ta nên sống có ư nghĩa như thế nào.

Ḷng biết ơn lan tỏa trong xă hội

Ḷng biết ơn không chỉ thay đổi cuộc sống của riêng bạn hay những mối quan hệ với mọi người xung quanh. Mà nó c̣n gửi đi t́nh thương, sự tha thứ và đồng cảm tới tất cả mọi người trong xă hội, biến chúng ta trở thành những công dân tốt hơn và biết cách quan tâm tới những vấn đề lớn toàn cầu không chỉ của riêng ḿnh mà là c̣n của toàn xă hội, có ư thức và trách nhiệm về việc bảo vệ hành tinh chung.

“Chúng ta mở cánh cửa trái tim để cho đi sự hào phóng, tác động đến thế giới theo một cách khác. Khi bạn là một nhà bảo vệ môi trường, bạn sẽ hiểu rằng ḿnh cần cảm ơn Trái đất và bạn muốn chăm sóc nó. Và tương tự như vậy, dù là bất kỳ điều ǵ, khi bạn biết nuôi dưỡng tấm ḷng biết ơn, bạn sẽ cố gắng t́m cách để chăm sóc và bảo vệ”.




(Ảnh: Unplash)

Thay đổi để biết ơn

Kristi chia sẻ những cách đơn giản để học cách nuôi dưỡng tấm ḷng cảm ơn như hăy nghĩ về tất cả những việc trong danh sách cần phải làm trong ngày. Ví dụ, hôm nay tôi cần đi mua hàng tạp hóa, tôi cần hoàn thành dự án này tại nơi làm việc hay tôi cần dọn dẹp nhà cửa bằng cách diễn đạt khác, bằng lối tư duy khác như thật cảm ơn v́ cho tôi cơ hội được đi mua sắm, cảm ơn v́ tôi có thể hoàn thành công việc tại chỗ làm, … Thay v́ nghĩ rằng chúng như một nghĩa vụ, hăy nghĩ về những điều hạnh phúc khi bạn được làm việc đó.

Thực hành ḷng biết ơn là về việc buộc bản thân phải chấp nhận những điều trong cuộc sống mà chúng ta biết là tốt cho chúng ta. Thay vào đó, nó đánh thức chúng ta về khả năng thay đổi tích cực.



Hồng Tâm

florida80
05-22-2019, 19:05
Làm sao chúng ta học được cách tha thứ cho lỗi lầm của người khác?






Tha thứ là phương thuốc chữa lành những vết thương, nhưng ai mới có khả năng chế tạo ra Thần dược này? T́m đâu ra lư trí, vị tha, khoan dung, ḷng dũng cảm và tâm thái b́nh tĩnh để tha thứ?

Khi mọi người xung quanh có hành vi cư xử tệ, chúng ta có xu hướng vội vă đánh giá bằng những phản ứng tiêu cực như: Họ đang cố ư làm tổn thương ta, họ cố t́nh hủy hoại cuộc sống của chúng ta, hoặc họ là những kẻ ngốc, thậm chí ta có thể nghĩ là họ đă suy tính lâu dài và kỹ lưỡng về việc làm hại ta. V́ thế, thông thường chúng ta đều cho rằng những phán xét của ḿnh rất hợp lư để giúp bản thân đề pḥng và phản kháng kịp thời.

Tuy nhiên, có một điều thú vị có lẽ bạn đă bỏ qua, đó là những đứa trẻ nhỏ đôi khi cũng cư xử với nhau hoặc với người lớn chúng ta theo những cách bất công và có khi c̣n kinh khủng hơn thế: chúng ném đồ xuống sàn, chúng la hét và nói những điều tệ hại, chúng cố gắng đánh nhau hoặc chống đối lại ta, chúng giấu diếm, đánh cắp thứ ǵ đó của anh em ḿnh,v.v. Điều quan trọng chúng ta xem xét ở đây là phản ứng của chúng ta về điều này đối với trẻ con và người lớn rất khác biệt. Tuy nhiên, bằng cách thay đổi góc độ nh́n các hành vi xấu, bạn sẽ tạo ra sự khác biệt trong quan điểm của ḿnh, và sự “tha thứ” mà bạn trao đi có thể mang một hàm nghĩa rộng lớn hơn, cao đẹp hơn.




(Tranh vẽ của Charles Burton Barber )

Với trẻ con, chúng ta có thể giữ b́nh tĩnh hơn, chúng ta thường nhẹ nhàng phân loại mớ hỗn độn này và đặc biệt có xu hướng, gần như vô thức, tự hỏi ḿnh năm câu hỏi chính:

Bọn trẻ có thể đang mệt không?

Bọn trẻ có thể đang đói không?

Bọn trẻ có thể đang buồn ǵ đó không?

Liệu có phải ai đó đă làm tổn thương chúng không?

Có thể bọn trẻ cần được ôm ấp, vỗ về không?

Rơ ràng là chúng ta đang đứng tại vị trí của con trẻ mà phân tích cảm xúc của chúng, thông cảm cũng như t́m cách trợ giúp chúng trong khả năng cao nhất mà chúng ta có thể. Nhưng chúng ta đă cư xử như thế nào khi ở cùng với những người lớn trong những hoàn cảnh tương tự? Chúng ta nghi ngờ, hoặc khẳng định họ đă làm điều tồi tệ ngay từ đầu bằng hàng loạt lư do: bởi v́ họ là người khủng khiếp, bởi v́ họ đang cố gắng tiêu diệt chúng ta, bởi v́ họ rất đáng ghét…

Nhưng nếu chúng ta sử dụng mô h́nh giải thích như với trẻ con, chúng ta sẽ làm được một điều ǵ đó rất khác. Bạn sẽ thấy sự khác biệt nếu bạn ngay lập tức đặt ra 5 câu hỏi tương tự như trên trước khi để những tư tưởng phản kháng của ḿnh trỗi dậy:

Họ có thể đang mệt không?

Họ có thể đang đói không?

Họ có thể đang cảm thấy buồn không?

Liệu có phải là ai đó đă làm tổn thương họ không?

Liệu có phải họ đang cần một cái ôm để được an ủi, vỗ về không?

Có một câu hỏi cần đặt ra là: Tại sao bạn lại cảm thấy bất măn với hành vi xấu của người lớn hơn là trẻ con, điều ǵ đă quyết định cảm xúc đó ở bạn? Liệu có phải là ở sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con, hay chính là sự khác biệt trong “kỳ vọng” của chính chúng ta?

Bạn có thể kỳ vọng họ có hành vi theo tiêu chuẩn mà bạn cho rằng thích hợp với một người trưởng thành. V́ vậy, khi họ hành xử kém hơn những ǵ bạn mong đợi, bạn không thể chấp nhận nổi, và bạn coi thường họ khi so sánh họ với chính “họ trong kỳ vọng của ḿnh”.

Từ đó dẫn đến việc chúng ta đơn giản là buông ra một lời buộc tội, hơn là thừa nhận một t́nh huống thực sự rằng: đó có thể không phải là trạng thái đúng đắn mà một người nên có, nhưng họ có thể có những “hoàn cảnh”. Họ rất có thể đang rơi vào những “hoàn cảnh” trong 5 câu hỏi của chúng ta, có thể họ cảm thấy không khỏe, họ đang đói, trong ḷng họ đang buồn khổ về điều ǵ đó, hoặc tệ hơn nữa họ có thể đă bị tổn thương hay chịu lừa dối sâu sắc, và có thể họ cần được an ủi, vỗ về nhiều hơn là chịu nhận sự phán xét.




Tha thứ không khó nếu chúng ta chiến thắng được ích kỷ trong bản thân. (Ảnh: Pictureboss)

Những ǵ chúng ta nên làm là trở nên nhân ái và bao dung hơn với người khác, không chỉ với trẻ con mà c̣n với tất cả mọi người, không phân biệt tuổi tác, v́ tuổi tác không phải là yếu tố duy nhất xác định trạng thái nên có của con người. Điều đó có nghĩa là hăy mở rộng ḷng ḿnh hơn nữa trong việc hiểu và diễn giải ra những điều người khác nói theo ư nghĩa sâu sắc hơn, với nhiều sự thấu hiểu và cảm thông hơn.

Như thế, chúng ta sẽ làm dịu mọi t́nh huống hơn là để phát sinh tranh luận. Thay v́ t́m lỗi trong cách họ hành xử, hăy xem họ như một đứa trẻ kích động, đang quấy phá người mà chúng yêu thương bởi v́ chúng đang rơi vào những t́nh huống khác nhau. Hăy t́m cách trấn an và cho họ thấy rằng bạn thông cảm và yêu quư họ, thay v́ “đánh trả” lại họ một cú tương tự.

Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ và quan tâm trẻ con khi thấy chúng đáng yêu và nhỏ bé như thế nào, nên sự đồng cảm đến một cách tự nhiên. Thật xúc động và ư nghĩa nếu bạn đă từng sống trong một thế giới nơi bạn học được cách đối xử tốt với trẻ con, và sẽ c̣n tốt đẹp hơn nữa nếu chúng ta học cách bao dung hơn một chút đối với những người lớn chúng ta.




Học cách nuôi dưỡng một nội tâm an ḥa để dễ dàng tha thứ. (Ảnh dẫn qua Pinterest)

Tất nhiên, điều này rất khó khăn khi chúng ta phải đối mặt trước mâu thuẫn và xung đột với một người lớn thật sự thay v́ một đứa trẻ. Dù vậy, có một câu nói nổi tiếng rằng: “Đừng đánh giá cả câu chuyện của ai đó chỉ bởi một chương trong đó mà bạn bước vào”.

Do đó, nếu ai đó làm bạn bất măn, đừng vội phán xét khi bạn chỉ nh́n thấy một góc của cuộc đời họ, hăy suy ngẫm về một thứ đặc ân lớn nhất, một thứ ḷng tốt cao đẹp nhất của con người, để “nh́n” ai đó xa hơn những ǵ xấu mà họ đang thể hiện, để tha thứ, yêu thương, và nâng đỡ họ như những đứa trẻ đang thất vọng, tức giận, thiếu suy nghĩ hoặc bị tổn thương sâu sắc trong tâm hồn.

Tâm An

florida80
05-22-2019, 19:06
Hiếu có 3 tầng thứ: thân hiếu, tâm hiếu và chí hiếu.
Bạn ở tầng thứ nào?









Thời cổ đại mọi người coi chữ Hiếu vô cùng quan trọng, thường nói:

“Trăm cái thiện th́ Hiếu đứng trước tiên, vạn điều ác th́ dâm đứng đầu” (nguyên văn: Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ).

Mọi người cũng thường nói:

“Hiếu kính người già th́ Trời giáng phúc” (nguyên văn: Hiếu kính lăo nhân thiên giáng phúc).

Đoạn đầu tiên trong Đệ tử quy – sách dạy luân lư đạo đức cho trẻ em xưa, đă viết như sau:

Phép người con, Thánh nhân dạy.
Hiếu đễ trước, rồi cẩn tín.
Yêu rộng khắp, gần người nhân.
Có dư sức, th́ học văn.

Nguyên văn:

Đệ tử quy, Thánh nhân huấn.
Thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín.
Phiếm ái chúng, nhi thân nhân.
Hữu dư lực, tắc học văn

Tỷ phú là Bill Gates, một trong những người giàu nhất thế giới đă từng nói:

“Việc không thể chờ đợi nhất chính là thực hiện đạo hiếu”.

Trong dân gian cũng lan truyền câu nói rằng: “Việc khiến người ta hối tiếc nhất là: con muốn hiếu mà cha mẹ không c̣n”.

Thời xưa chữ Hiếu chủ yếu là nói con cái hiếu kính với cha mẹ, con dâu hiếu kính với cha mẹ chồng. Hiện nay thời đại đă thay đổi rồi, có rất nhiều gia đ́nh chỉ có một con trai hoặc một con gái, hoặc 2 con gái, 3 con gái…, thế nên con rể hiếu kính với cha mẹ vợ cũng vô cùng quan trọng. Đặt ḿnh vào vị trí cha mẹ mà suy nghĩ cho cha mẹ, th́ dù là vợ chồng trẻ, vợ chồng trung niên hay vợ chồng già, th́ hiếu kính với tứ thân phụ mẫu cũng đều quan trọng như nhau.





“Đạo Hiếu” là một trong những cái gốc để làm người.
(Ảnh minh họa: youtube)

Hiếu tức là cảm ân, báo ân, báo đáp ân t́nh cha mẹ mang thai 10 tháng, báo đáp ân t́nh cha mẹ dưỡng dục mười mấy, thậm chí hai mươi mấy năm. Đồng thời hiếu là trách nhiệm, là nghĩa vụ. Hiếu là đạo lư bất biến của Trời Đất.

Có người nói chữ Hiếu có 3 tầng thứ, thứ nhất là thân hiếu, thứ 2 là tâm hiếu và thứ 3 là chí hiếu. Thân hiếu là cung phụng nuôi dưỡng cha mẹ không c̣n khả năng lao động, khiến cha mẹ được ăn no, mặc ấm, có bệnh th́ đưa cha mẹ đi khám chữa bệnh, khiến cha mẹ không phải lo về cái ăn cái mặc, vui hưởng tuổi già.

Tâm hiếu chính là trong tâm luôn nghĩ đến cha mẹ, lời nói phải để cha mẹ thuận tai, làm việc phải để cha mẹ thuận mắt, hết thảy đều khiến cha mẹ vừa ḷng.

Chí hiếu chính là làm người con có chí hướng lớn lao, khiến cha mẹ tự hào v́ con.

Hiếu thân là cơ bản nhất, mỗi người đều nên phải làm được, đều có thể làm được. Có thức ăn cho con cái được th́ cũng có thức ăn cho cha mẹ được. Có quần áo cho ḿnh mặc th́ cũng nên có quần áo cho cha mẹ.

Hiếu tâm th́ phải gắng sức nỗ lực mới làm được, mấu chốt là xem cái tâm của con cái. Ví dụ, cha mẹ không muốn nh́n thấy con cái đem tiền đi chơi bài bạc th́ con cái không đi. Cha mẹ không muốn nh́n thấy con cái uống rượu đi xe, say rượu lái xe th́ con cái không được làm như vậy. Cha mẹ không muốn trông thấy con cái sinh chuyện thị phi th́ con cái phải an phận giữ ḿnh. Có câu nói thế này:

“Tấm ḷng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương”.

Cha mẹ muốn thấy con cái khiêm tốn, cẩn thận, cần kiệm chăm lo việc nhà, hiếu học vươn lên. Con cái làm theo nguyện vọng của cha mẹ th́ kết quả nhất định sẽ tốt.

Chí hiếu th́ không phải mỗi người ai cũng có thể làm được, v́ nó cần các loại nhân tố tác thành. Ví dụ bản thân cần phải có mục tiêu chính xác truy cầu, phải có chí, có đức và có phúc phận, c̣n phải có thể khắc chế bản thân, không được muốn làm cái ǵ liền làm cái ấy, mà phải biết nên làm cái ǵ th́ mới làm cái ấy, ở mọi lúc mọi nơi, đều lấy tiêu chuẩn của bậc chính nhân quân tử mà yêu cầu bản thân. Tham lam, lười biếng, khôn ranh khẳng định là không thể thành tài được.

Chúng ta nên ghi nhớ rằng, trên đầu ba thước có Thần linh, mắt Thần như điện, người đang làm Trời đang nh́n. Ḿnh làm ǵ, bất kể là việc tốt hay việc xấu, thậm chí mỗi từng suy nghĩ, mỗi ư niệm của ḿnh th́ ông Trời cũng đều ghi chép lại đầy đủ, không mảy may sai lệch. Hy vọng mỗi người chúng ta đều có thể bước đi tốt trên con đường đời của ḿnh, đều có được tương lai tươi đẹp.

Đương nhiên con người không phải Thánh hiền, vậy nên cũng có lúc sai lầm và mắc lỗi.

“Lăng tử hồi đầu kim bất hoán”, đứa con tội lỗi lang bạt biết hối lỗi quay đầu trở về th́ rất đáng quư, ngàn vàng cũng không thể đánh đổi được. Biết sai mà có thể sửa th́ không cái thiện nào lớn hơn.


Theo Chánh Kiến
Kiến Thiện biên dịch
04/03/2019
-https://www.dkn.tv/

florida80
05-22-2019, 19:07
Điều quyết định giáo dục con cái thành hay bại mà nhiều cha mẹ thường quên







Mấy hôm trước có anh bạn tới nhà chơi, thấy bộ dạng mệt mỏi hỏi ra mới biết đang bực ḿnh vụ con cái, kêu con cái ngày càng không nghe lời, thật là phí công uổng sức. Sau một hồi t́m hiểu chi tiết mọi chuyện mới vỡ lẽ…

Anh ấy v́ muốn con cái có thành tích học tập tốt, sau này ra ngoài kiếm được công ăn việc làm ổn định nên đă tốn bao nhiêu tiền nhờ người chạy chọt, chuyển cho con vào một ngôi trường có danh tiếng. Ở nhà cũng thiết kế cho cậu con trai một không gian học tập riêng, không chỉ vậy, anh ấy c̣n sưu tầm hẳn một kho sách quư về cho con học.

Bao nhiêu tâm huyết bỏ ra như vậy, ai ngờ thành tích học tập của con lại chẳng đâu vào đâu, đă thế lại hay tụ tập bạn bè chơi bời đánh nhau bị nhà trường mời lên nói chuyện. Mọi chuyện khiến cho anh ấy vô cùng tức giận.

Muốn con cái trở lên tốt th́ việc đầu tiên là thay đổi chính ḿnh

Tôi hỏi anh ấy, b́nh thường hàng ngày có kèm cặp con học không? Anh ấy đáp: “Không, chỉ để chúng tự học”.

T́m hiểu thêm nữa mới biết anh ấy v́ công việc làm ăn nên cũng hay đưa bạn bè, đối tác về nhà ăn nhậu. Hơn nữa, anh nhiều lần đưa con ra ngoài, gặp chuyện đụng độ với người khác thường không dùng lư lẽ ḥa giải, thay vào đó là thích động tay động chân.

Anh ấy hỏi tôi bây giờ phải làm sao?

Tôi đáp: “T́nh cảnh của anh người ta gọi là ‘gieo gió th́ gặt băo’, con cái trở nên như này, phần nhiều là do lỗi của anh. Vậy nên, muốn tốt hơn, việc đầu tiên chính là anh phải thay đổi. Con cái không nghe lời, anh chỉ biết tức giận, oán trách chúng, nhưng lại không bao giờ tự nh́n lại ḿnh, t́m nguyên nhân ở chính ḿnh. Nếu đợi đến lúc vấn đề trở nên nghiêm trọng mới t́m cách giải quyết, việc cũng đă muộn rồi”.


Trẻ nhỏ thường sẽ học tập và làm theo lời nói hành vi của các bậc cha mẹ. (Ảnh minh hoạ: sohu.com)

Giáo dục con cái về nhân phẩm, tu dưỡng đạo đức mới là điều cốt lơi

Hiện nay có rất nhiều ông bố bà mẹ lao tâm khổ tứ chỉ mong con ḿnh vào được một trường đại học danh tiếng, có được thành tích học tập tốt, cho nên cưng chiều đủ thứ, muốn ǵ được đó. Họ cứ ngỡ rằng ‘thành tích tốt’ đó sẽ là tấm vé bảo đảm cho con cái ḿnh sau này có được một cuộc sống tốt đẹp.

Tuy nhiên đó chưa phải là tất cả. Trường học không phải là duy nhất, đường đời c̣n có rất nhiều điều cần học hỏi, hơn nữa khả năng tiếp thu tri thức mỗi người mỗi khác, không thể giống nhau.

Giáo dục nhân phẩm mới là điều giúp con người trở nên tốt đẹp và có được tương lai tươi sáng.

Vậy nên, trẻ con khi đến trường không nhất định cứ phải có thành tích học tập cao, nhưng nhân phẩm và đạo đức nhất định cần phải tu dưỡng tốt, bởi chỉ có được nhân phẩm thật tốt mới có thể làm người. Có câu rằng: “Muốn thành danh trước tiền phải thành nhân”. Nhân phẩm, đạo đức không có th́ chẳng thể làm nên việc ǵ.

Cha mẹ cần lấy thân làm mẫu

Là cha mẹ, điều cần nhất chính là biết dùng ‘thân giáo’, lấy ḿnh ra làm gương cho con cái noi theo. Là bậc cha mẹ thông minh, trước khi trách mắng con cái, họ sẽ t́m nguyên nhân ở chính bản thân ḿnh, nỗ lực tu sửa tâm tính và đạo đức của chính ḿnh, trở thành tấm gương tốt đẹp để con cái noi theo.

Đối với việc nuôi dạy con cái, từ cử chỉ, lời nói, hành vi… của cha mẹ đều nhất cử nhất động ảnh hưởng đến con. Trẻ luôn nh́n vào cha mẹ mà đối chiếu hành vi của bản thân.

Thân làm cha mẹ thật không dễ! Nuôi dạy con cái không phải cứ làm thật nhiều tiền rồi cho chúng cuộc sống vương giả đă là đúng đắn. Bởi khi cái gốc làm người không vững th́ dẫu tiền bạc chất như núi cũng nay c̣n mai mất. Từ xưa tới nay, những bài học cho điều này vốn không phải là ít.

Vậy nên thân làm cha mẹ nên đặc biệt chú trọng phương diện này. Nuôi dạy con cái thành người nhân đức mới là bậc cha mẹ thực sự thông minh.

Theo cmoney.tw
Minh Vũ biên dịch

CherryBlossom
05-22-2019, 23:16
http://vietnam1975.blogspot .com/2010/04/3041975.html

Để nhớ ngày "đào ngũ đại thành công" nhá...
Để nhớ lại những năm tháng nhục nhă nhất trong quân sử thế giới...

florida80
05-23-2019, 20:50
Coi Chừng Không C̣n Đường Nào Để Chạy - Huỳnh Quốc B́nh






Nếu có ai nghĩ rằng Hoa Kỳ không xứng đáng là nơi để họ có thể sinh sống, th́ tại sao họ không quay về cái nơi họ từng bỏ ra đi? Ngoài ra, họ cũng có thể xin “tỵ nạn Hoa Kỳ” tại các nước độc tài cộng sản như Bắc Hàn, Trung Cộng, Cu Ba và Việt Nam… hoặc những nơi quá khích về tôn giáo. Dĩ nhiên ra khỏi nước Mỹ th́ rất dễ dàng, tuy nhiên nếu có ai muốn từ bỏ quốc tịch Hoa Kỳ một cách chính thức để có thể gia nhập quốc tịch của những nơi vừa nêu… Th́ tôi sẵn sàng giúp điền đơn hay giúp đóng tiền lệ phí nộp đơn một cách hợp pháp. Tôi nói thật, không đùa. Xin giữ bài viết này của tôi để làm bằng chứng.




Chúng tôi thường xuyên nhắc nhở những thành viên trong gia đ́nh ḿnh rằng:
1.Một công dân Hoa Kỳ lương thiện và khôn ngoan, sẽ không ngại phê b́nh hay lên án những sai quấy của Tổng Thống hay chính phủ Mỹ, nhưng chúng ta sẽ không ngu xuẩn đến độ đứng ở vị trí cùa kẻ thù nước Mỹ để vô cớ hay điên cuồng lên án Tổng Thống và chính phủ của ḿnh.
2.Một công dân Hoa Kỳ lương thiện và khôn ngoan, không thể xúc phạm quốc kỳ Hoa Kỳ, bằng cách xé, đốt hay giẫm đạp dưới chân, để bày tỏ sự tức giận Tổng Thống hay chính phủ. Thái độ đó là sự xúc phạm đối với những người đă và đang hy sinh để bảo vệ nước Mỹ. Cho dù quốc kỳ chỉ là một miếng vải vô tri, nhưng là biểu tượng thiêng liêng của nước Mỹ. Tôi không tin có ai mất dạy đến độ mang h́nh ông bà cha mẹ ḿnh ra xé, đốt hay giẫm đạp dưới chân, chỉ v́ tức giận anh chị em ḿnh. Hăy để kẻ thù nước Mỹ làm điều đó nếu họ muốn, c̣n chúng ta là công dân Mỹ th́ chớ nên dại dột làm như thế.

Chúng ta được Hiến Pháp Hoa Kỳ bảo vệ sự tự do bày tỏ chính kiến, sự bất măn nào đó, ngay cả những “bất măn” không chính đáng… Nhưng chúng ta không thể đập phá nhà cửa, hành hung những người không cùng suy nghĩ như ḿnh. Luật pháp và chính sách để vận hành nước Mỹ, phải được bàn luận, h́nh thành trong tự do dân chủ và trong sáng tại Quốc Hội, chứ không thể giải quyết ngoài đường phố. Các nước cộng sản hay độc tài mới đáng nhận lănh sự phẩn nộ của người dân giống như thế, chứ nước Mỹ tự do, dân chủ, th́ không thể giải quyết những bất đồng bằng các loại bạo động.
3.Một công dân Ḥa Kỳ lương thiện và khôn ngoan, nếu muốn chứng tỏ ḿnh biết tôn trong quyền lợi của người khác th́ cũng phải biết xem trọng quyền lợi đất nước ḿnh. Một Tổng Thống hay chính phủ biết đặt quyền lợi tối thượng cho đất nước mà ḿnh được cử tri giao trách nhiệm lănh đạo, th́ có ǵ sai? Không ai cấm chúng ta bày tỏ ḷng nhân đạo với những người đến từ quốc gia khác, nhưng điều đó phải hợp pháp, hợp lư và có trật tự, giống như cựu Tổng Thống Clinton và Obama từng khẳng định:

Cựu Tổng Thống Clinton: https://youtu.be/m3yesvvYEvs

Cựu Tổng Thống Obama: Xem 2 phút, https://youtu.be/z5oKlKeXWLQ. Hoặc xem nguyên bài: https://youtu.be/wejt939QXko

Hoa Kỳ không phải là cái chợ trời để ai muốn vào th́ cứ xé rào hay phá cổng mà vào. Người khôn ngoan sẽ không ngu xuẩn đến độ rước giặc vào nhà bằng cách mở toang cửa biên giới, hầu hy vọng đạt được danh vọng cá nhân, quyền lợi của đảng phái mà bất chấp quyền lợi hay sự an nguy của đất nước ḿnh. Một công dân Hoa Kỳ lương thiện và khôn ngoan, sẽ không xem bất kỳ một cá nhân nào như thể thần thánh, như thể họ có quyền ngồi xổm trên luật pháp, hoặc điên cuồng ủng hộ một đảng đảng phái mà ḿnh có bằng chứng là họ chỉ xem quyền lợi của đảng họ trọng, c̣n đất nước Hoa Kỳ là thứ yếu. Chúng ta sẽ không im lặng đứng nh́n những kẻ xem thường sự sống c̣n của nước Mỹ. Chúng ta phải can đảm chống đối và dùng lá phiểu để tẩy chay những kẻ cố t́nh san bằng những ǵ đă được hiến pháp Hoa Kỳ vạch rơ, mà những nhiệm kỳ của các Tổng Thống hay chính phủ v́ dân đă bảo vệ mấy trăm năm qua.
4.Một công dân Hoa Kỳ lương thiện và khôn ngoan, sẽ không ủng hộ hay a ṭng với những kẻ t́m cách loại bỏ những giá trị căn bản của nước Mỹ. Ai nhận ḿnh là Cơ Đốc Nhân tuyệt đối không ủng hộ những giới dân cử nào cố t́nh cho những kẻ vô thần, hay những tôn giáo quá khích được cơ hội tràn vào đất nước ḿnh, để rồi cùng t́m cách sửa đổi luật, cấm mọi người cầu nguyện với Thiên Chúa ở trường học và các nơi công cộng. Chúng ta không thể dễ dăi đến độ ngu khờ khi họ bày tỏ đức tin của họ th́ được, c̣n chúng ta th́ lại mất cái quyền thiêng liêng đó. Tại sao chúng ta có thể im lặng trước những kẻ t́m cách ngăn cản chúng ta bày tỏ đức tin với Thiên Chúa? Tại sao chúng ta lại bày ra hay tham dự vào những vụ bỏ phiếu để loại trừ ư niệm “one Nation under God” qua lời bày tỏ sự trung thành với Hoa Kỳ được ghi trong bản “The Pledge of Allegiance to the Flag”. Có phải chúng ta đă trở thành những kẻ dại khờ, chỉ v́ muốn ch́u ư những kẻ muốn triệt hạ nước Mỹ để ḿnh khỏi bị mang tiếng là kỳ thị đức tin của người ta?

Trong tiếng Anh có câu nói đáng cho chúng ta suy nghĩ: “Người ta sẽ không bao giờ thật sự hiểu thấu một vấn đề éo le nào đó, cho đến khi chuyện ấy xảy ra với chính họ”. (People will never truly understand something until it happens to them).

Người viết tin rằng không một dân tộc nào trên thế giới có thể thấm thía về đời sống tha phương nơi xứ người cho bằng những dân tộc từng bị mất nước, trong đó có dân tộc Việt Nam.


Trong thời chiến tranh Việt Nam, một số người dân Hoa Kỳ với chiêu bài phản chiến đă biểu t́nh đ̣i hỏi chính phủ phải chấm dứt chiến tranh Việt Nam. Họ đ̣i hỏi như thế cũng là dễ hiểu, bởi v́ qua những sự tường tŕnh về h́nh ảnh chiến đấu can trường của binh sĩ Hoa Kỳ và chiến sĩ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đă bị bóp méo. Những cơ quan truyền thông thiếu lương thiện đă làm những điều có lợi cho bọn VC và khối cộng sản quốc tế. Kết quả sự hy sinh của trên dưới 58 ngàn binh sĩ Hoa Kỳ tại Việt Nam đă trở nên vô nghĩa dưới con mắt của những người Mỹ “chống chiến tranh Việt Nam”. Hoa Kỳ “thua” một cuộc chiến, c̣n người Việt Nam phải mất trọn đất nước vào tay quân cộng sản kể từ ngày tan thương đó và bao nhiêu chia ly, tang tóc, liên tục xảy ra cho đến ngày nay.


Nhân dân Hoa Kỳ thật có phước v́ họ được hưởng sự tự do đích thực mà khó có quốc gia nào có được. Cho nên cái câu “People will never truly understand something until it happens to them.”, có thể áp dụng cho người Mỹ với t́nh h́nh chính trị tại Hoa Kỳ hiện nay. Những người sinh ra và lớn lên tại nước Mỹ chưa có kinh nghiệm chạm trán với thực tế của những chia ly, tang tóc như người Việt Nam, cho nên nếu họ có ” take freedom for granted” là điều cũng dễ hiểu. Tiếc là trong hàng ngũ người Việt tỵ nạn có người đă chóng quên. Họ không c̣n ư thức v́ sao họ có mặt tại Hoa Kỳ ngày hôm nay, và họ lại giống những người chuyên “take freedom for granted” tại xứ tự do này.


Tôi không ngại để nói rằng, bất cứ ai được sanh ra và trưởng thành tại quốc gia này hay được chính phủ Hoa Kỳ đón nhận vào đây sinh sống hợp pháp, th́ những người đó thật sự may mắn và hạnh phúc, nếu không muốn nói họ là những người vô cùng có phước. Tại Hoa Kỳ người dân có nhiều sự tự do. Quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do bày tỏ quan điểm chính trị và nhất là quyền tự do lập đảng đối lập với chính quyền. Tiếc là nhiều người không biết trân quư những thứ tự do đó và dường như họ đang đi t́m một “thế giới đại đồng”, một loại “xă hội chủ nghĩa” thiếu thực tế, là chiêu bài của kẻ cướp, mà nhiều nước từng kinh qua và đă quăng nó vào sọt rác lâu rồi.


Cựu Tổng Thống Hoa Kỳ Ronald Reagan từng nói: “Tin tưởng nhưng phải kiểm chứng và đừng e ngại nh́n nhận sự thật…” (Trust but verify; watch closely and don’t be afraid to see what you see)

https://youtu.be/yfZ5fa5bPJU


Nếu chúng ta cứ tin vào một điều ǵ đó mà không kiểm chứng, hoặc không dám nh́n nhận một sự thật hiển nhiên, hoặc cứ cúi đầu tin vào màn ảnh TV hay các loại tin tức một chiều, và nếu chẳng may đất nước Hoa Kỳ lọt vào tay kẻ thù của nước Mỹ, th́ mọi người nên coi chừng, chúng ta sẽ không c̣n đường nào để chạy, kể cả những kẻ hay những cơ quan truyền thông từng làm lợi cho kẻ thù nước Mỹ.






at 3:10 PM

florida80
05-23-2019, 20:53
Đời Người Là Quá Tŕnh Hoàn Trả Những Ǵ Đã Thiếu Nợ, Cho Đi Càng Nhiều Càng Hạnh Phúc






Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu nợ, một đời mỗi người đều đang không ngừng cho đi…




Cha mẹ cho ta cuộc sống, nuôi dưỡng ta thành người; bạn đời cho ta sự ấm áp của gia đ́nh, cùng ta vượt qua bao mưa gió. Con cái cho ta một cuộc sống tṛn đầy, tăng thêm niềm vui; bằng hữu làm phong phú thêm cuộc sống, sưởi ấm cuộc đời ta… Bởi vậy, hăy dành t́nh yêu thương và trân trọng với những người chúng ta gặp trong đời này.




Hồng trần cuồn cuộn, mỗi lần gặp nhau đều là sự ban ơn của Thượng đế, bởi có nhân duyên mới có thể quen biết nhau. Có người cùng ta đi một hành tŕnh, có người giúp đỡ, có người cho ta kinh nghiệm, có người là ngọn đèn chỉ lối, có người tựa như ánh nắng mặt trời sưởi ấm ta, song mỗi người đều là ân nhân thành tựu chúng ta. V́ vậy, chúng ta nên cảm kích họ và báo đáp ân t́nh đó.




Cuộc đời chính là đang tiến từng bước trong khi chúng ta trao tặng. Vậy nên, hăy lấy “chịu ơn một giọt, báo ơn một ḍng” làm mục đích trong đời, đem cuộc sống làm thành hành tŕnh hoàn trả. Chỉ có hoàn trả kịp thời, mới có thể tích lũy phúc phận, góp nhặt công đức, để mỗi nơi ta đến đều nở hoa bồ đề, tỏa hương thơm ngát.




Người nhà đă v́ ta mà bỏ công sức một cách vô tư không hề tính toán, ta nên dùng cái tâm yêu mến mà hết mực chăm sóc họ, đây cũng chính là nuôi dưỡng hạnh phúc cho chính ḿnh. Bạn bè mang đến cho ta sự ấm áp, ta dùng tâm khắc ghi, có cơ hội th́ hồi đáp ân t́nh của họ.




Hơn nữa ḷng cảm ân không chỉ là lời nói trên miệng, hành động thực tế mới là sự thể hiện chân thành nhất. Ḷng biết ơn là sự tiếp nối t́nh bằng hữu, giúp đỡ là sự củng cố t́nh bạn. Sự giúp đỡ trong lúc khó khăn có thể tăng thêm t́nh bạn tựa như thêu hoa trên gấm vậy. Sự giúp đỡ trong lúc ngặt nghèo càng có thể làm xúc động ḷng người.




Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu. Nhận được sự ấm áp nên báo đáp bằng chân thành, có được sự giúp đỡ th́ nên ra tay viện trợ, có được sự ủng hộ th́ nên tiếp tục duy tŕ, có được chỉ dẫn th́ nên thời khắc ghi nhớ, có được bạn bè th́ nên sát cánh cùng với họ.




Đắc được bao nhiêu th́ hoàn trả bấy nhiêu, không chây ́, không thiếu nợ, mới có thể đảm bảo những thứ có được không mất đi.


Cho dù bạn than văn ra sao, níu kéo như thế nào đi nữa th́ đều đă được chú định rồi, những món nợ do những sai lầm mà bạn đă làm lúc đương sơ đều cần phải hoàn trả.






(Ảnh minh họa: foody.vn




Trong ‘Hồng Lâu Mộng’ có một đoạn: “Kẻ làm quan th́ gia nghiệp điêu tàn. Người giàu sang th́ bạc vàng tiêu tán. Người có ân th́ trong chỗ chết có con đường sống. Kẻ bạc t́nh th́ báo ứng phân minh. Kẻ nợ mạng th́ phải trả mạng. Người nợ nước mắt th́ nước mắt cạn khô…”, chính là để nói rằng: mỗi người đến thế gian này đều là để hoàn trả nợ nghiệp, gieo thiện lương gặt ấm áp, gieo điều ác th́ tự chuốc vạ vào thân.




Thượng đế là công b́nh, những thứ cấp cho mỗi cá nhân đều không nhiều. Người vẻ vang thường vượt con nước dữ, người thành công thường phải leo vách đá cheo leo, nào có vùng đất bằng phẳng cho bất cứ ai?




Trong bữa tiệc thịnh soạn của cuộc đời này, tham nhanh sẽ nghẹn, ăn nhiều sẽ tức bụng, chê ít th́ tâm trạng không yên. Điều có thể làm được là cái tâm b́nh ổn, thời thời khắc khắc đều lấy đạo đức làm đầu, lấy hoà làm quư, lấy cảm ơn hồi báo làm trách nhiệm. Làm người chỉ giảng nhân nghĩa đạo đức, làm việc chỉ cầu không hối hận trong tâm.


Không nhất định phải thật giàu có, nhưng có sự b́nh tĩnh khoan thai trong tâm là tốt rồi.

‘Nhân vô thập toàn’, con người ai cũng đều không hoàn hảo, ai cũng có lần sa chân lỡ bước, ngay cả người trí tuệ suy nghĩ ngh́n lần cũng ắt có một lần sai. Lúc nên xin lỗi th́ xin lỗi, dù mất thể diện, danh dự bị tổn thất cũng không có ǵ là quá nặng nề. Tuy vậy, trong mọi thời khắc hăy nên cẩn thận, tránh vấp phải lỗi lầm.




Trả nợ sẽ phải có giá cả, nhưng nhất định phải trả, bởi v́ ta đang bù đắp lỗ hổng của cuộc đời, lấp đầy những chỗ ṛ rỉ. Thời gian sẽ khiến hào quang của tâm hồn thêm lấp lánh thánh khiết. Bởi hết thảy mọi thứ trên thế gian đều nhạt nḥa, chỉ có hào quang của tâm hồn mới dài lâu.




Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu, người khác cho ta thứ ǵ không thể nhận một cách thản nhiên, bởi người ta không có nghĩa vụ đó. Đó là ơn nghĩa phải hoàn trả, đến thời phải trả hết, không bao giờ được thiếu. Nếu không, đến lúc nợ chất thành núi, không có cách nào hoàn trả, th́ những thứ từng có cũng bỗng hóa thành hư không.




“Cảm ân” không chỉ là mỹ đức, c̣n là một loại trách nhiệm. Trong cuộc sống thường ngày, nếu chúng ta có thể từ những việc nhỏ mà tỏ ḷng biết ơn, chủ động giúp đỡ mọi người, th́ cuộc đời sẽ hồi báo cho ta những ǵ tốt đẹp nhất.




Mạn Vũ
Theo soundofhope.org



at 3:35 PM

florida80
05-23-2019, 20:55
Yêu Sài Gòn - Trầm Vân

https://i.imgur.com/KVTK174.jpg

florida80
05-23-2019, 20:56
Tù Tây Tù Ta - Nguyễn Văn Tới

Tôi có một ông anh bà con xa, đang làm việc cho Pima County Sheriff Department với công việc là cảnh sát gác tù (Correctional Officer), mà tôi vẫn đùa gọi anh là Tù trưởng, c̣n tù nhân kêu anh là Xi-Ô (C.O). Công việc, theo anh nói, so với việc làm trước đây, th́ không cực nhọc tuy đôi khi căng thẳng v́ tù nhân hay làm reo, nhưng lương lậu th́ không tệ (bắt đầu khoảng $44,400/1 năm), hưu bổng, và quyền lợi th́ không chê vào đâu được. Thêm nữa, việc này không cần có bằng cấp hay kinh nghiệm, họ sẽ huấn luyện ḿnh. Làm việc cho chính phủ tiểu bang th́ rất bền, nhưng công việc gác tù này không phải ai cũng làm được v́ cần đức tính kiên nhẫn và chăm chỉ. Cái này th́ anh có thừa trong nghề gơ đầu trẻ trước đây. Chỉ ḿnh đuổi việc chủ, chứ chủ chẳng bao giờ đuổi ḿnh, anh tâm sự như thế.




Được gia đ́nh bên vợ bảo lănh qua Mỹ lúc tuổi xuân vừa tṛn 4 bó. Qua xứ lạ, anh không c̣n được gọi là ông, mà thằng cũng chẳng ra thằng. Ngày c̣n trong nước, anh đi dạy, giờ bị “mất dạy”, thêm phần “bất lương” (không có lương) nên chẳng làm được tṛ trống ǵ. Sau mấy năm làm assembler trong một hăng kiếng ở địa phương, mỗi ngày dập mấy trăm cái khung sắt, xương cốt ră rời, về nhà, vợ thương quá, tối nào cũng cứ dầu nóng bóp cổ, bóp vai măi mà “long thể” vẫn bất an, “long sàng” vẫn cứ có rệp.




Đêm nào cũng đấm bóp và an ủi nhau nên thằng út Ráng ra đời trong hoàn cảnh ấy. Anh kể: Ngày thằng cu chào đời, chẳng thấy vầng hào quang chói lọi, chẳng có một ngôi sao sáng nào xẹt vào nhà (như Kim Jong Un), chẳng hoa hồng ngát hương hay tiếng nhă nhạc du dương báo tin lành ǵ hết, mà chỉ thấy hai vợ chồng nổ đom đóm mắt v́ tuổi già việc nặng mà lại thêm con nhỏ khóc đêm.




Thấy tương lai chắc sẽ tối như đêm 30 v́ công việc bầm dập mà sức khỏe ngày một yếu đi, anh quyết định “ôm cầm sang thuyền khác” bằng cách ghi danh thi tuyển làm cảnh sát gác tù v́ nghe nói nghề này nhàn nhă mà phúc lợi (benefits) cao, bảo hiểm sức khỏe tốt, không sợ bị đuổi việc, dù kinh tế lên hay xuống, cũng vẫn có đủ… tù để coi, thêm nữa, sẽ được vào ngạch chính thức là viên chức chính phủ tiểu bang (State government) chứ không phải thứ “dóp” loại cờ lờ mờ vờ ma dê in VN. Anh khoe trước ngày đi Mỹ, một ông thày bói phán rằng hậu vận anh sẽ vô cùng sáng lạn v́ anh sẽ cai quản cả mấy chục người dưới quyền của ḿnh. Ôi, lời thày phán ứng nghiệm như thần!




Tôi và anh thân nhau, dù trẻ hơn tôi cả 10 tuổi và lớn lên trong thời “cắt mạng”, chúng tôi hay kể nhau nghe vui buồn nghề nghiệp trong những buổi trà dư tửu hậu: anh uống rượu, ít ăn mồi, c̣n tôi chuyên ăn mồi mà không uống rượu. Tuy khác nhau một trời một vực, nhưng vẫn là cặp tri kỷ v́ rượu anh, anh uống, mồi tôi, tôi cứ ăn, người này không đụng chạm “quyền lợi” người kia nên t́nh anh em luôn bền vững như “môi hở răng lạnh”. Sông có thể cạn, núi có thể ṃn, song chân lư ấy sẽ… từ từ thay đổi. Bên đây sứt môi, họ vá được, mất hết hàng tiền đạo, họ vẫn làm cho một hàm răng mới, mỗi lúc cười lên là sáng cả một bầu trời. Tôi vẫn thường đùa với anh là ông nội anh với ông nội tôi là …hai ông nội, nên anh em ḿnh họ hàng cũng c̣n gần lắm.



Sau khi trải qua 6 tuần quân trường thụ huấn về thể lực, bao gồm các lớp học về luật pháp cần thiết cho công việc, vài thế vơ nghệ căn bản như Jiujitsu để đối phó với các t́nh huống hiểm nguy khi tù nhân nổi loạn, gian khổ gần như lính, anh tốt nghiệp được gắn huy hiệu ngôi sao tiểu bang. Anh than thở rằng sợ nhất là ngày phải đấu vơ đài, có qua khỏi mới đủ điểm đậu làm cảnh sát gác tù. Họ bắt chúng tôi phải đánh nhau thật với huấn luyện viên.




Chú nghĩ coi thân tôi nhỏ bé thế này mà phải đối đầu với 1 thằng Mỹ to gấp đôi. Khỏi nói th́ chú cũng biết kết quả ra sao rồi. Tôi bị một trận bầm dập nhưng cũng rồi cũng qua. Sau đó chúng tôi phải bắn súng điện lẫn nhau coi sức chịu đựng ra sao trong trường hợp giả định bị tù nhân nổi loạn, lỡ bắn nhầm vào nhau. Mà đâu phải 1 lần. Họ bắt chúng tôi, 4 người quàng vai nhau thành hàng ngang, một học viên khác bắn súng taser với 20,000 volts, làm cả 4 chúng tôi hét lên, cứng đơ cả người, rồi tất cả ngă vật xuống, có sẵn hai học viên khác đỡ trước khi chúng tôi té nằm ngay cán đơ cán cuốc trên sàn nệm. Mất vài chục giây sau, chúng tôi mới có thể lồm cồm ḅ dậy, rồi nhăn răng ra cười hềnh hệch, và đập tay (high-five) lẫn nhau.




Trận cuối cùng mới đáng sợ và không bao giờ quên: Chúng tôi cứ 2 người bắt cặp, người kia cầm hộp xịt hơi cay chĩa thẳng vào mặt tôi, trong khi tôi đứng thẳng, không nhúc nhích, mắt phải mở to, không được chớp mắt, để đối thủ xịt chất lỏng cay vào mắt. Sau tiếng kêu “fight” (đánh), cả hai phải lao vào nhau, dùng hết các thế vơ đă học, để hạ địch thủ. Đây là cảnh giả dụ nếu chúng tôi lỡ tay xịt hơi cay vào mặt nhau trong lúc đánh nhau, khống chế tù nhân, th́ chúng tôi phải chiến đấu tới cùng cho đến khi được cứu. Trong lúc chúng tôi đánh th́ họ quay phim. Sau này coi lại, tôi mắc cỡ quá chú ơi, v́ người bạn kia, lao vào quật tôi ngă xuống sàn. Tôi lồm cồm ḅ dậy, nắm một chân anh ta, mà nước mũi, nước dăi của tôi chảy ḷng tḥng, nhiểu nhảo tùm lum, hơi thở hào hễn, tôi vẫn không chịu buông, dù mắt cay xè không mở ra được. Họ phải tách chúng tôi ra và hét “fight again”. Qua làn nước mắt cay xè, tôi lờ mờ thấy địch thủ, tôi lại lao vào quần thảo với anh ta cho đến khi tiếng kêu “stop”, người ta kéo chúng tôi ra và một người dẫn tôi ra ṿi nước xả lên đầu tôi cho đỡ nóng và đỡ cay. Sau bữa đó, về nhà, hai ngày weekend, mắt tôi sưng húp và cái nóng cay vẫn c̣n đó cho đến hết ngày hôm sau. Tôi thề rằng thà bị taser c̣n hơn bị pepper spray.




Chưa hết, đoạn đường “chiến binh” cuối cùng mà học viên nào cũng phải vượt qua trước khi được gắn lon. Tất cả mặc đồng phục cảnh sát, giầy, và mọi trang bị cần thiết, bắt đầu chạy bộ 15 dặm lên núi để được làm lễ gắn ngôi sao trên đó. Trong khi chạy, có vài học viên ngă gục, ói mửa tùm lum, họ cấp cứu, rồi bắt đứng dậy, đi tiếp, không cần chạy, cho tới khi chinh phục được đỉnh núi. Riêng tôi, tuy không khỏe nhưng dẻo dai, tôi cũng lết được lên đỉnh núi và tới đích. Bài học họ muốn chúng tôi nhớ nằm ḷng là phải kiên nhẫn, bền bỉ, không bỏ cuộc, th́ sẽ thành công. Từ đây, tôi chính thức được gọi là C.O., cảnh sát cải huấn, trực thuộc bộ cải huấn tiểu bang: DOC, Department Of Corrections.




Anh hay ṭ ṃ hỏi tôi về những tháng năm tôi nằm bắt rệp trong hô teo Chí Ḥa ra sao để anh rút tỉa kinh nghiệm mà đối đăi với tù Tây. Anh bắt đầu kể về công việc anh làm hằng ngày nơi trại giam. Sau đây là lời kể của anh và của tôi, xen kẽ nhau, để bạn đọc có thể h́nh dung ra được “sự ác độc, bất nhân” của chế độ tư bản đế quốc Mỹ đối đăi với tù nhân của họ ra sao khi so sánh với “sự khoan hồng, nhân đạo” của đảng và nhà nước với chính đồng bào của ḿnh.




*****

Đi làm mỗi ngày, tôi phải ăn mặc chỉnh tề như một cảnh sát thực thụ, chỉ khác là tất cả chúng tôi không được mang súng. Áo quần khaki vàng được ủi thẳng nếp, không một vết nhăn, áo bỏ trong quần với tên họ bên túi trái, giày bốt đen đánh xi-ra láng cóng, đầu đội nón baseball-cap với huy hiệu cảnh sát. Dây lưng quần được trang bị một cặp c̣ng tay, một lọ Pepper-spray xịt chất lỏng cay, một súng điện Taser, và một máy radio liên lạc được nối qua cầu vai trái lên tới hai lỗ tai bằng một cặp tai nghe (ear-plugs) để khi liên lạc và hành động th́ c̣n rảnh hai tay mà làm việc. Tác phong nghiêm chỉnh như trong quân đội.




Mỗi sáng đến nơi làm việc, phải điểm danh, chào cờ, và kiểm tra quân phục. Nếu ông xếp (captain) không hài ḷng v́ đường ủi không thẳng nếp, hay áo trong quần lệch một bên, giây giày thắt không đều th́ bị bắt hít đất (Push-up). Xong xuôi, tan hàng, quẹt thẻ vào cửa trại, và một ngày làm việc bắt đầu bằng cuộc họp ngắn ngủi (brief) về t́nh h́nh chung của trại giam. Nếu không có ǵ mới cần chú ư th́ ai về chỗ làm của người nấy.




Bắt tay người đồng nghiệp của ca làm việc trước, anh cho tôi biết vắn tắt về t́nh h́nh trong pḥng giam. Tôi bước vào trong pḥng làm việc của ḿnh được bao quanh bằng kính dày để có thể quan sát tất cả mọi pḥng (pods) của tù nhân được thiết kế như h́nh rẽ quạt gồm hai tầng. Sau khi đóng cánh cửa sắt sau lưng lại, tôi coi danh sách tù nhân có tổng cộng bao nhiêu người, pḥng nào ở đâu, tên ǵ, và pḥng nào chỉ có 1 người.




Lại dùng thẻ của ḿnh mở cửa pḥng từ bên trong, đi ra ngoài để tuần tra các pḥng giam tù nhân để chính mắt ḿnh điểm danh, và quan sát được t́nh h́nh, thái độ, sinh hoạt của họ. Pḥng giam rộng 3 mét, dài 5 mét, gồm 2 tầng, mỗi tầng 15 pḥng, Tất cả được xây bằng gạch, trang bị hệ thống điều ḥa không khí, và cửa sắt có 2 tấm kiếng dầy theo chiều dọc để cảnh sát có thể nh́n vào bên trong. Một giường đôi hai tầng (bunk-bed) bên tay trái, gồm nệm, tấm trải giường, gối, và một cái mền và hai cái bàn nhỏ bằng sắt không rỉ (stainless steel) dùng làm bàn viết. Cuối pḥng là bàn cầu giật nước cũng bằng sắt không rỉ, một kệ nhỏ rất sạnh sẽ, với đầy đủ dụng cụ vệ sinh cá nhân như kem và bàn chải đánh răng, khăn mặt. Một cái bồn rửa mặt (lavatory) và pḥng tắm (shower) với ṿi nước, tất cả đều sạch sẽ, cũng bằng sắt không rỉ. Tất cả tù nhân (inmates) đều mặc đồng phục màu cam.

florida80
05-23-2019, 20:57
Khám Chí Ḥa: Mỗi buổi sáng tôi đều bị dựng dậy bởi tiếng loa phát thanh the thé của mụ xướng ngôn viên đọc tin tức. Toàn tin tốt đẹp về xây dựng xă hội chủ nghĩa, về độc lập, tự do, no ấm, và hạnh phúc. Tôi tin rằng ở đâu thiếu cái ǵ, người ta hay nói về cái đó ra rả cả ngày. Một lúc sau, tiếng ch́a khóa lẻng kẻng vang lên, một người tù trật tự mở cánh cửa sắt nặng nề kêu ken két, theo sau là tên công an quân phục màu xanh cứt ngựa, cuốn sổ trên tay, chân mang dép lốp xe lẹp xẹp đi đến từng pḥng điểm danh. Khi hắn đọc tên ai, người đó phải hô to “báo cáo cán bộ, có tôi”.




Khám Chí Ḥa là một trại giam rất lớn chia làm 4 khu theo h́nh bát giác (8 dăy nhà). Được xây dựng từ thời Nhật chiếm Việt Nam, đang dang dở th́ người Pháp trở lại và tiếp tục hoàn thành. Trung tâm nối liền 8 góc là một tháp nước (Château d’eau/water tower) h́nh dáng một thanh gươm tṛn cắm xuống đất. Muốn đi từ khu này qua khu kia, phải đi ngang qua dưới tháp nước đó.






Khám Chí Ḥa, Sài G̣n, chia làm 4 khu: AH, BC, ED, và FG. Cảnh nh́n từ trên cao với thanh gươm (tháp nước) cắm ngay giữa. Dăy A: tạm giam, dăy H: nhốt tù tử h́nh, tường bị bít gần kín.(chú thích tác giả).




Khu ED chính trị và kinh tế là khu tôi bị nhốt, gồm 4 tầng lầu, mỗi tầng có 4 pḥng. Mỗi pḥng rộng khoảng 10 thước, dài 25 thước, nhốt 60-70 tù nhân mà chỉ có duy nhất một bàn cầu khô ở góc pḥng, loại ngồi chồm hổm, không có vách ngăn. Tù nhân cần “trút bầu tâm sự” đành phải phơi bày mọi sự cho thế gian coi khơi khơi. Kế bên là một thùng phuy nước vừa để dội cầu và phát tiêu chuẩn cho tù nhân xài. Mỗi ngày, người tù được lănh 1 lít nước để vừa uống, rửa mặt, đánh răng, vừa rửa cái “bàn tọa” sau khi nỗi buồn đă được “giải phóng”. Vâng, đúng 1 lít nước không hơn không kém. Mỗi tuần được xuống sân của khu, nơi có 1 bồn nước xi măng để tắm, giặt trong 5 phút. Có người mới xát xà bông, chưa kịp xả nước th́ hết giờ, phải trở lại pḥng mà vẫn c̣n bong bóng đầy đầu. Đây là cơ hội duy nhất cho ai có can đựng nước riêng nhà gởi vô, lo lấy thêm nước mà xài.


Ngày được thăm nuôi th́ đúng là ngày khổ nhất và ngày dài nhất cho những người tù mới bị “nhập kho”. Là ma mới nên chỗ nằm ngủ ưu tiên sẽ là kế bên “cầu biên giới”. Kinh tế cộng sản, xă hội chủ nghĩa, luôn nói có đầu vô th́ cần phải có đầu ra, quả không sai: Có ăn vô thời phải có đi ra. Ở trong tù, ngày thăm nuôi là ngày cái bàn cầu trở nên bận rộn nhất, người ra vô tấp nập, phải xếp hàng. Khổ nỗi, “sự cố” này luôn kèm theo âm thanh réo rắt lẫn mùi hương lan tỏa rất xa, mà những người khốn khổ cũng lại là những tên ma mới đang nằm kế bên, đành phải ca bài “lănh trọn đêm mưa”.




Ai có nhu cầu “xả nước cứu thân” (không phải xả thân cứu nước) th́ không đến nỗi nào, c̣n thực hành cái đệ Tứ khoái, th́ tất cả mọi người trong pḥng đều ngậm ngùi nín thở. Đă vậy, mỗi một trái “bom rơi” đều kèm theo một tiếng động âm vang ngân dài trong pḥng v́ hơi dội ngược lên, nghe cái đoong.




Giường là sàn xi măng. Khi quá đông tù nhân, mỗi người chỉ có 30 -50 cm bề ngang để nằm. Hè nóng, Đông th́ lạnh buốt xương. Tôi vốn con bà phước nên vô sản chuyên chính: tối ngủ, xin được hai giỏ bện bằng cói rách te tua, một cái trùm đầu, một cái trùm hai chân cho ấm và bớt bị muỗi cắn, nằm co như con tôm trên nền xi măng lạnh tê tái. C̣n rệp th́ khỏi nói, xin cứ “vô tư” (nói theo kiểu người trong nước), ngửi được hơi người, chúng ḅ ra đông như quân Nguyên, chỉ nh́n thôi cũng đủ nổi da gà, rợn tóc gáy, mùi hôi đến lợm giọng.

florida80
05-23-2019, 20:57
Sau khi điểm danh, tôi đi qua lại quan sát và đánh giá t́nh h́nh an ninh, sạch sẽ từng pḥng, và hỏi tù nhân có ai có hẹn với bác sỹ không. Một lúc sau, nhân viên nhà bếp đẩy xe thực phẩm đến giao tôi kư nhận, xong anh/chị ta rời đi. Tôi thông báo cho tù nhân chuẩn bị ra ăn sáng rồi măng găng cao su vào tay để phân phát đồ ăn. Họ ra khỏi pḥng ngồi vào những ghế, bàn ăn bằng sắt gắn dính xuống nền xi măng và bước đến nhận phần ăn của họ. Mỗi phần gồm một sandwich kẹp thịt và phó mát, một hộp sữa bằng giấy, và một trái chuối. Sau 30 phút, tôi mời họ vào pḥng và đóng cửa lại. Thực phẩm buổi trưa và chiều th́ phong phú và nhiều hơn, và thay đổi mỗi ngày. Nói chung, một người không cần thăm nuôi, vẫn có đầy đủ dinh dưỡng hằng ngày.




Nhiệm vụ của tôi là phải quan sát tù nhân không ngừng, đề pḥng tù nhân v́ buồn hoàn cảnh gia đ́nh có thể tự tử hay dấu diếm tuồn hàng hút hay chích vào trong pḥng. Những người tù ở đây đa số là vừa bị bắt vô và đang chờ đợi ra hầu ṭa; số khác đă lănh án và đang thi hành án trong đây. Nhiều tù nhân tâm sự rất thành thật rằng họ đáng bị ở tù v́ “do the crime, do the time”, phạm tội th́ phải trả. Mỗi lần gia đ́nh gặp mặt, tôi phải mang gang tay cao su để khám trên người họ để ngăn những vật cấm vào trong pḥng. Họ có thể coi phim hoặc tin tức thời sự trong pḥng chung qua hệ thống Cable TV (c̣n sang hơn nhà tôi không có Cable TV), với một màn ảnh thật lớn. Ai không thích th́ đọc sách. Ai muốn đi học, đi gặp bác sỹ, tôi dẫn đi và giao cho người chịu trách nhiệm, rồi kư nhận lại khi xong.

florida80
05-23-2019, 21:00
******

Mỗi ngày có nhân viên đẩy những xe đầy những sách, tiểu thuyết, tạp chí đủ loại cho tù nhân mượn đọc. Ai muốn đi học th́ ghi danh, tôi sẽ chuyển giao tên tuổi cho người có trách nhiệm lo về giáo dục. Tôi biết rất nhiều tù nhân lấy được bằng trung học, vài người có bằng cử nhân trong khi đang thụ án tù. Ngoài nhiệm vụ trông coi an ninh và giữ trật tự, tôi c̣n có nhiệm vụ đối thoại và giảng ḥa khi họ có xích mích với nhau. Đôi khi phải đổi pḥng cho họ v́ bất ḥa không thể sống chung một pḥng với nhau. Tất cả tù nhân đều thưa gởi rất lễ phép, họ gọi tôi C.O. Ngai-Yen (Nguyen), sir, và nói điều họ muốn nói. Tôi đáp trả lại cũng gọi họ là Mr. John Doe. Nói chung, dù họ bị nhốt trong trại giam, họ mất tự do chứ không mất nhân phẩm. Nếu nghi ngờ tù nhân có dấu dao hoặc vật sắc nhọn hay vật cấm (contrabands) vi phạm nội quy trại, tôi phối hợp với các C.O khác, bất ngờ khám pḥng để tịch thu hầu tránh việc họ đâm chém lẫn nhau.

florida80
05-23-2019, 21:01
Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại. Một ngày trong tù bằng ngàn ngày bên ngoài. Câu này ai cũng biết nhưng phải ở trong tù th́ mới thấm thía thời gian trong tù dài lê thê đến là dường nào. Để ngày tháng qua nhanh, chúng tôi bày ra việc tự học thêm. Người thày giúp chúng tôi Anh ngữ là thày Thích Trí Siêu, tục danh Lê Mạnh Thát. Trước đây thày dạy một đại học bên Mỹ, về nước, bị chính quyền cộng sản tuyên án tử h́nh cùng vụ với thượng tọa Thích Trí Thủ, thày Tuệ Sỹ và Ni Sư Trí Hải, trong vụ bắt bớ ở chùa Già Lam, sau giảm c̣n 20 năm. Sách vở học tiếng Anh là cuốn nguyệt san Sputnik do Nga Sô ấn hành, bắt chước y chang h́nh dáng và kích cỡ theo nguyệt san Reader’s Digest của Mỹ, cũng được viết bằng Anh ngữ bởi người Nga nên văn chương lủng củng và kỳ cục. Nhưng có c̣n hơn không.




Luật trại giam cộng sản cấm không cho đọc báo chí dù đó là của nước cộng sản anh em. Giấy, viết càng bị cấm ngặt nghèo v́ chúng sợ tù nhân thông cung với nhau. Kẻ cả giấy quấn thuốc rê cũng bị cấm. Chúng tôi đút lót mấy anh trật tự, họ tuồn vô cho một cuốn Sputnik. Xé cuốn tạp chí ra thành nhiều phần, mỗi người giữ một phần rồi đổi với nhau mà học. Khi bị khám pḥng th́ máng nó lên giây phơi khăn mặt, rồi phủ khăn lên trên. Nhờ vậy chúng tôi có thể giữ tài liệu một thời gian khá lâu để học hành với nhau mà không bị phát giác. Nghĩ mà giận, dưới thời thực dân cách đây cả thế kỷ, ông Minh Hồ bị tù, họ vẫn cho có giấy bút để ông viết Ngục trung nhật kư, làm thơ, dù sau này biết thơ trong đó là thơ ăn cắp. Vậy mà chúng vẫn ra rả khoe là tự do gấp vạn lần tư bản

florida80
05-23-2019, 21:01
Một hôm, tù nhân đang coi phim, và một vài người khác đi gọi phone về gia đ́nh, tôi nhận được tin qua máy liên lạc “Red code”, hệ thống báo động vang lên, tôi vội hét to “lock down” và ra lệnh cho tất cả trở về pḥng, khóa lại. Hai tù nhân đánh nhau ở khu kế bên, một người dấu được một miếng nhựa cứng làm khí giới và và đả thương người cùng pḥng. Tôi vội vàng khóa cửa pḥng trực và chạy qua khu kế bên để tiếp ứng bạn ḿnh.




Tất cả chúng tôi được trang bị khiên giáp, pepper spray, và súng điện taser trên tay sẵn sàng xông vào pḥng, kể cả xử dụng vũ lực nếu cần, để c̣ng tay và mang anh ta đi cách ly. Hai C.O. mang khiên đứng đầu, theo sau là hai C.O. khác với hơi cay và súng điện. Cửa được mở khóa và sau vài lời thuyết phục, anh ta thấy lực lượng hùng hậu quá nên đồng ư bỏ vũ khí xuống và chịu c̣ng tay đem đi biệt giam. Dù bị kỷ luật, người tù vẫn được đối đăi tử tế, phần ăn vẫn đầy đủ, và các tiêu chuẩn khác vẫn như thường.




******

Ngày c̣n bị tạm giam ở pḥng 5 khu AH, khám Chí Ḥa, chờ chuyển hồ sơ lên sở công an thành phố, tôi chứng kiến một vụ thanh toán nhau rất ghê rợn: Hôm đó, sau bữa cơm trưa, mọi người đang nằm ngủ, riêng tôi khó ngủ, nên ngồi dậy nẹc lửa châm điếu thuốc rê. Chưa đủ đô, tôi tính làm 1 điếu thuốc thuốc lào th́ Hùng Chùa bước đến xin lửa, nói hắn đang đổ khuôn hỏa tốc (1) làm cờ tướng. Sau khi “bắn” 1 bi thuốc lào, phê quá, tôi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lim dim thả hồn theo nàng Phù Dung tiên nữ.




Tôi giật bắn người v́ một tiếng hét đau đớn kinh hoàng như xé ruột gan. Mở mắt ra, tôi thấy thằng Cu Đen đang ôm mặt chạy quanh pḥng la hét, chân nó dẵm đạp lên vài người khác khiến quang cảnh trong pḥng ồn ào, náo loạn. Vốn to lớn và đen trùi trũi nên dân giang hồ gọi nó là Cu Đen, lúc này nó vừa khóc vừa la “nóng quá, má ơi, chắc con chết!”. Lúc này, Hùng Chùa đă rút lui vào góc cánh cửa sắt của pḥng quay lưng lại với hành lang bên ngoài, hai cái dùi nhọn được bọc vải trên hai tay, sẵn sàng đâm bất cứ kẻ nào đụng vào nó. Một người nào đó hét to qua song sắt “Báo cáo cán bộ, pḥng 5 khu AH có người bị tạt hỏa tốc”. Sau đó là tiếng loảng xoảng mở khóa và hàng chục tên công an lẫn trật tự xuất hiện trước của pḥng với súng ống chĩa qua song sắt mà chưa dám vô. Th́ ra, Hùng Chùa v́ thù ghét cá nhân, đă đốt bao nylon chảy thành chất nhựa lỏng, đổ vào một lon cá hộp, xong nó dùng miếng giẻ rách để cầm nguyên cái lon chất lỏng đang sôi đó, ụp lên mặt Cu Đen khi nó đang ngủ say.




Vài người trong pḥng d́u Cu Đen ngồi xuống, tôi vội chạy đến với tuưp kem đánh răng và xoa lên mặt nó mong làm dịu phần nào sự bỏng rát. Cả khuôn mặt nó bị lột da trắng lẫn đen nh́n rất kinh khiếp, một bên cánh mũi bị lẹm đi. Nó nói không c̣n nh́n thấy ǵ hết. Trong khi đó, vài người khác đang thuyết phục Hùng Chùa bỏ dùi xuống. Nó nhất định không. Công an hứa hẹn sẽ không đánh đập chỉ đem đi biệt giam, nó cũng nhất định không. Gần 1 tiếng đồng hồ, vừa hứa hẹn vừa dọa dẫm, cuối cùng nó gật đầu và bỏ khí giới xuống.




Ngay lập tức cửa pḥng bật mở, tất cả ùa vào lôi sền sệt Hùng Chùa ra hành lang ngoài pḥng. Một cơn mưa đ̣n trút lên cái thân h́nh ốm đói của nó. Nó chỉ c̣n biết co người lại và nằm chịu đ̣n. Một lúc sau, nh́n lại chỉ c̣n là một thân thể bê bết máu đang oằn oại trên nền xi măng. Công an c̣ng tay nó và dẫn đi, một nhóm khác d́u Cu Đen xuống bệnh xá trại.




Ba tuần sau, Cu Đen trở về pḥng với khuôn mặt dị dạng, lồi lơm, thẹo thành vệt chi chít, chỗ đen, chỗ trắng, chỗ hồng v́ đang ăn da non; lông mày, lông mi cháy rụi, cánh mũi trái không c̣n nữa, một bên môi c̣n hơi sưng và mắt thấy mờ mờ. Nó xin một điếu thuốc lào, cầm miếng giấy mồi lửa làm đóm hút thuốc, cứ đưa giấy lên tính châm vào nơ, lửa bị tắt. Nó làm đi làm lại nhiều lần mà vẫn không thể nào hút được điếu thuốc lào. Nó khóc và than năo nề “Trời ơi, hút thuốc lào cũng không được!”. Cánh mũi trái bị mất nên làn hơi không thể nào điều chỉnh được như ư giống một người b́nh thường. C̣n Hùng Chùa, sau khi ra khỏi biệt giam, bị đưa qua pḥng khác. Nghe đồn, dân giang hồ bên đó “xử đẹp” nó, nên lại bị chuyển pḥng nhiều lần nữa.




Tù Việt Nam cộng sản, khi vi phạm nội quy, sẽ bị biệt giam ăn cháo 7 hột, nghĩa là ăn cháo lỏng như nước. Biệt giam là một pḥng rất nhỏ hẹp, không cửa gió, với một lối đi khoảng 30 cm, một bục xi măng vừa một người nằm. Phía chân là 1 giây xích gắn dính xuống sàn xi măng, dài khoảng 50 cm, một cái lon rỉ sét đựng phân và nước tiểu. Người tù biệt giam bị xiềng chân chỉ đi lại trong bán kính nửa mét, mỗi lần di chuyển xiềng xích kêu leng keng. Mùi hôi thối, ẩm mốc tràn ngập căn pḥng. Phải mất một thời gian mới quen dần. Chỉ cần 10 ngày, trở lại pḥng giam chung, tù nhân chỉ c̣n là bộ xương biết đi.




Một ngày giao thừa cuối năm, ai nấy đều buồn và nhớ gia đ́nh da diết, chúng tôi tổ chức đêm 30 Tết trong pḥng. Bác Hai, một ông già hom hem, móm mém, lớn tuổi nhất, khoảng trên 70, trong bầu không khí trang nghiêm, bác chia xẻ với anh em một câu chuyện ngẫu hứng ôn lại những kỷ niệm với gia đ́nh, những ngày tháng năm xưa khi c̣n là một miền Nam tự do hạnh phúc. Bác yêu cầu chúng tôi hát bài Ly rượu mừng, đến khúc “ḱa nơi xa xa, có bà mẹ già, ngày đêm mong con, mắt vương lệ nḥa…”. Tất cả chúng tôi nghẹn lời, hát không nổi, đây đó vài tiếng sụt sùi. Bài hát chấm dứt ngang trong im lặng. Ai nấy về chỗ ḿnh ngồi, gục đầu, buồn hiu, cái kim rơi xuống nền nhà cũng có thể nghe được.




Ngày hôm sau, mồng 1 Tết, vào giữa trưa, tên công an trực khu đứng trước của pḥng hét lớn:

- Ai tổ chức hát ḥ, mít tinh đêm qua?

Không có tiếng trả lời. Hắn lừ mắt nh́n từng người, ngón tay chỉ vào bác Hai:

- Thằng kia. Ai tổ chức? Nói mau. Không tao cho mày đi biệt giam.

Bác Hai b́nh tĩnh tiến về phía song sắt cửa:

- Xin cán bộ nói năng lịch sự đàng hoàng. Cán bộ chỉ đáng tuổi cháu tôi thôi mà dám gọi tôi bằng “thằng” hả?

Hắn đỏ mặt, lầm bầm, lúng búng cái ǵ trong cổ họng, rồi giận dữ bỏ đi. Từ đó về sau, không tên công an nào dám gọi người tù chúng tôi một cách xách mé, mất dạy như vậy nữa. Buồn là vẫn có những tù nhân cam tâm làm ăng ten, chỉ điểm, và báo cáo việc làm của bạn tù cho công an để đổi lại một chút ân huệ. Bọn này ở đâu cũng có.

florida80
05-23-2019, 21:02
Làm việc trong trại giam county, vui buồn lẫn lộn, có khi rất bực bội v́ tù nhân đ̣i hỏi quá đáng hay gây gỗ với nhau. Họ luôn đ̣i hỏi C.O. phải giải quyết mâu thuẫn với bạn cùng pḥng. Cũng có tù nhân t́m cách báo cho tôi hay về thái độ đáng ngờ của tù nhân khác, mong được tôi đối xử đặc biệt hơn. Có ngày về nhà rồi mà ḷng vẫn c̣n vướng mắc, băn khoăn. Đôi khi tôi cũng bị căng thẳng v́ cả ngày ḿnh phải ở trong một không gian khép kín, không thấy ai khác ngoài những tù nhân mà tính khí họ thay đổi bất thường. Con người khi bị mất tự do, bị nhốt trong pḥng kín thời gian dài, ai cũng dễ nổi điên. Những ai bị căn bệnh “claustrophobia ”(3), sẽ không thích hợp với nghề coi tù này.




Theo một thông số mới nhất, mỗi tiểu bang phải chi ra trung b́nh khoảng $31,000 cho một người tù một năm (4). Mỗi năm, tất cả các nhà tù liên bang, tiểu bang, và địa phương toàn nước Mỹ tiêu tốn $80 billions (80 tỷ) để trả lương nhân viên, nuôi, chăm sóc sức khỏe, mọi nhu cầu cần thiết của tù nhân, và bảo tŕ nhà tù. Tù nhân khi đi bác sỹ, không tốn tiền mà vẫn được chăm sóc tận t́nh, c̣n hơn một công dân cần cù chăm chỉ đi cày ở bên ngoài. Mỗi người dân Hoa Kỳ, khi đóng thuế, phải trả khoảng $260/1 năm cho việc này. Trung cộng và Nga là hai nước có nhiều nhà tù nhất thế giới.




Thỉnh thoảng ông anh coi tù Mỹ thường phàn nàn:

-Có những ngày tôi cũng muốn nổi điên với bọn tù v́ chúng nó được đằng chân th́ lân lên đằng đầu. Người ḿnh vốn hiền lành, cả nể nên thường dễ dăi với tụi nó, tụi nó lờn mặt.

Nói xong, anh uống cạn ly, rồi khè một tiếng:

- Bực th́ nói vậy, chứ đối với người tỵ nạn Việt Nam ḿnh, th́ nghề này cũng là một nghề quá tốt và lương thiện để nuôi gia đ́nh. Hy sinh đời bố, củng cố đời con, phải không chú? Thôi làm 1 ly đi, ư quên, nhẩm một ly trà đi. Tui làm hết chai này rồi đi ngủ đây.

Tôi đùa:

-C̣n đấm bóp hông zậy, cha nội?

Anh cười hềnh hệch và dốc ngược đáy chai.




Nguyễn Văn Tới




REFERENCES:

1. Hỏa tốc : chất lỏng nhựa được đun chảy từ bao nylon gói quà thăm nuôi. Người tù dùng nắp lọ dầu cù là làm khuôn và đổ chất lỏng nhựa đang sôi vào, khi nguội, gơ lấy ra, khắc chữ Tàu làm quân cờ tướng. Cũng dùng để hâm đồ ăn bị thiu bằng cách xé vải vụn trộn với hỏa tốc đang cháy trong 1 cái lon để nấu.

2.https://en.wikipedia.org/wiki/Pain_compliance

Taser: Súng điện có thể bắn xa 20 feet, với gịng điện mạnh từ 20,000 volts lên đến tối đa 50,000 volts, làm tê liệt nhất thời người bị bắn.

3. https://www.merriam-webster.com/dictionary/claustrophobia

Claustrophobia: Căn bệnh sợ những không gian kín, nhỏ, ngột ngạt.

4.https://www.google.com/search?q=How+much+do +Prisons+cost+taxpay ers+each+year%3F&sa=X&ved=2ahUKEwjau46F_If iAhXDLH0KHd4LC1MQzmd 6BAgLEAo&biw=1368&bih

Thông số về chi tiêu của nước Mỹ về nhà tù.



at 6:21 PM

florida80
05-24-2019, 18:45
Bệnh "Nổ" Ở Mỹ Rất Thịnh Hành - Vũ Công Hiển














Tự dưng nghe nói "nổ dzăng miểng" th́ có lẽ ai cũng hơi giật ḿnh nhưng nghĩ lại, th́ chuyện "nổ" trong nước Mẽo này là chuyện dài "nhân dân tự vệ".






Hôm rồi, "hữu duyên thiên lư năng tương ngộ" nên mới được nh́n thấy một tấm "bi-di-nít cà" (business card) của một vị ở đâu tuốt bên Tếch-xịt (Texas), ghi chép rất lộng lẫy: "Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuyến, chuyên viên Thuế Vụ". Người đọc rất lấy làm khâm phục v́ ít khi có vị tiến sĩ nào chê "dóp" của các cơ quan chính phủ hay tư nhân mà đi làm thuế lui cui một ḿnh. Chừng đến khi đọc kỹ lại mới biết ngài Tiến Sĩ có tới mấy cái bi-di-nít-cà lận! Cái th́ đề "chuyên viên địa ốc", tờ th́ viết "chuyên viên bảo hiểm xe, nhà, động đất..."

Hóa ra lại một ngài Tiến-Sĩ-Nổ nữa, giống như một vị khoe có mấy cái bằng tiến sĩ ở Cali, nhưng nghe người ta đồn th́ ngài nói tiếng Anh như mấy ông phương Bắc mới qua An Nam bán lạc xoong: "Ai... lồ lồng, lồ nhôm, lồ sắc, lồng hồ, dàng dụng, bạc dụng bán hôn?". Cách phát âm y hệt như một chàng sửa xe, lúc nào cũng khoe có bằng Master of Mechanic! Ngay trên tấm thiệp đề tên tiệm sửa xe, chàng đề sau tên chàng một chữ M.Ạ thật lớn, trông oai khiếp! Rồi mấy văn pḥng bảo hiểm xe hơi cũng thấy bằng tiến sĩ, văn pḥng bảo lănh thân nhân đi du lịch cũng do một ông tiến sĩ cai quản. Tạ ơn Trời, người Việt di tản tài năng thiên phú, lấy bằng tiến sĩ dễ như ăn ớt vậy! Nhưng sao lại có người cho rằng mấy ông tiến sĩ đó là "Tiến Sĩ Nổ"?

Vậy th́ bệnh "Nổ" phát sinh ở đâu ra?


H́nh như sau khi sang Mỹ, khí hậu thay đổi, từ miền nhiệt đới qua xứ lạnh, dễ bị lạnh cẳng, nhiều người di tản phải nổ đùng đùng để hâm nóng cơ thể lên hay sao ấy, nên đi đâu cũng nghe tiếng nổ? Vừa mới gặp nhau lần đầu đă vội vă khoe "nhà tôi rộng cả mấy héc-ta..", hoặc "nhà tôi trị giá trên ba bốn trăm, trả off rồi" Con cái th́ ra trường bác sĩ, kỹ sư như kiến.





Cậu nào, cô nào cũng làm cả trăm ngàn một năm. Vài vị ca tụng con ḿnh làm "hai trăm đô một giờ" và thở dài mấy hơi làm như vẫn c̣n ít lương quá. Các cô tiểu thư, theo lời của các vị làm cha mẹ, đều lấy bằng hoa hậu hết. Cô nào cũng cả chục chàng theo. Người nghe, ai cũng khoan khoái v́ dân tộc ḿnh giỏi giang, văn chương chữ nghiă cùng ḿnh, hầu như không có ai làm việc loại lao động mà người Mỹ gọi là "cổ xanh" (blue collar) cả. Lại cũng hân hoan v́ cha mẹ nào cũng bái phục con sát đất, không c̣n cảnh "cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy" nữa.




Đến thăm mấy ông bi-di-nít th́ nghe tán dương" căn pḥng này rộng mười mấy ngàn que-phít(square feet)" (có khi rộng đến vài chục ngàn que-phít) mặc dầu chỉ cần vài người khách hàng là cửa tiệm có ṃi chết đứng v́ không chỗ đặt chân. Hôm nọ, gặp một chàng khoe nhà có nuôi gà ṇi, người nghe mới buột miệng hỏi: "Ủa , ở thành phố mà nuôi gà được sao?".




Chàng bèn hất hơi cao cái cằm lên một tí và nh́n người hỏi với một cái nh́n thương hại: "Nhà tôi tuy ở phố nhưng dư điều kiện nuôi gà." Ngừng một hai giây cho câu nói thấm vào hồn người nghe, chàng mới tiếp:"Nhà tôi những mấy ác cơ (acre) lận! Mà nhà rộng mấy ác cơ là có điều kiện nuôi gà." Một chủ nhân ông ở xứ hoa vàng, có cái biệt thự trên đỉnh đồi, có hai đường đi lên đi xuống khác nhau, muốn hù người bạn Hát Ô mới sang trong một bữa tiệc họp mặt, rút cái rê-đít cà ra dí dí vào mắt chàng Hát Ô:




"Biết cái ǵ đây không? Cái này là cạc vàng, gôn cạc đấy, trị giá hai trăm ngàn trở lên, tiền đấy, muốn xài lúc nào cũng được. Anh phải ở đây hai mươi năm và đi làm lương cao mới được nhà băng nó tặng cái cạc này!"




Vừa mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi làm có mấy tít một giờ, chàng Hát Ô nghe nói cả trăm ngàn th́ đớ lưỡi, nể nang quá, v́ chắc mẩm đời ḿnh tàn tạ rồi, làm ǵ có cơ hội có cái thẻ đó. Lại gặp một ông chủ tiệm phở ăn mặc rất sang trọng. Ông chủ ngắm nghía cái cà-là-vạt mác Good-Will của chàng Hát Ô một cách tội nghiệp, rồi tự móc cái ca-la-hoách của ông ra mà dứ dứ vào người đối diện, hỏi:"Anh biết cái tai này của tôi bao nhiêu tiền không? Của Ư đấy! Gioọc Dô Ạc Ma Ni (Giorgio Armani) đấy!" Nghe mấy chữ "Gioọc Dô, Gioọc ra" được phát âm một cách trầm trọng, chàng Hát Ô ú ớ, mặt cứ nghệt ra, vẻ Cả Đẫn rơ rệt. Ông chủ tiệm phở đợi một lúc rồi mới phán:"Trên năm trăm đô đấy, chưa kể thuế!". Những tiếng mấy trăm đô cùng mùi phở ở trên người ông bay ra làm chàng Cả Đẫn lảo đảo. Chưa hết, ông lại nổ thêm một quả cho chàng lăn đùng ra: "Anh biết không, tôi có lệ là cứ mỗi năm, đúng tháng Tết và tháng hè, đến Bun-lóc (Bullocks) để mua một bộ vét, bất kể giá cả, và cũng không cần mặc làm ǵ. Ngoài ra, nếu có họp hội ǵ long trọng, tôi phải c̣m măng một bộ khác. Hăng Bun-Lóc biết thế, nên cứ ra một kiểu mới nào, lại gửi đến nhà tôi. Bây giờ, nhà tôi toàn đồ vét, mang ra bán cũng mất một thời gian!". Lấy ngón tay chỉ vào cái huy hiệu con ngựa đang co cẳng mầu xanh trên ngực áo sơ mi, ông thở dài, nhún vai: "Hồi này thú thật với anh, kinh tế xuống, chỉ dám mua cái áo này có vài trăm thôi".




Hăi hùng quá! Chủ một tiệm phở mà oai như vậy, th́ chủ một khách sạn c̣n kinh khiếp bao nhiêu! Một anh bạn trẻ khác, thấy dân mới qua đi đôi giầy có mười lăm t́ ở Payless Shoe Source, th́ tự tụt giầy ḿnh ra, giơ lên cao, ngắm nghía: "Đôi giầy Bali của Ư này sơ sơ có ba xín thôi, đi vào đă như đi trên mây vậy!". Người tuổi trẻ này lái một chiếc xe Xêlicà (Celica) mới toanh, được năm tháng th́ phải năn nỉ một tên bạn khác xài giùm chiếc xe này cho khỏi bị "tâu", v́ lương tháng không đủ cho chàng uống cà phê, sau khi đóng tiền xe, tiền bảo hiểm, tiền share pḥng… Chàng đành chịu mất toi tiền deposit khi mua xe, c̣n hơn bị tâu (tow) xe và bét rê-đít (bad credit). Bạn chàng, một người thích chơi nổ khác th́ mua cái xe Mẹc Xê Đ́ (Mercedez), nhưng chỉ khi nào đi lấy le th́ mới dám chạy, c̣n thường th́ chàng cho đậu ở gara, v́ không có tiền đổ xăng!




Với các nàng, th́ lại có lối nổ khác. Một bà chủ tiệm "neo" (nail) tre trẻ, vẻ mặt rất căng thẳng, th́ thầm với cô bạn: "Tối nay, em phải "oọc đơ" trước ở tiệm Noọc-xơrom (Nordstrom) ép chàng vào lề. Chàng xuống xe, hỏi chị muốn ǵ, chị liền cười t́nh với chàng rồi rủ chàng vào khách sạn!". Trong một tiệm bán tạp hóa, một nữ sĩ caraokê đứng hát tỉ tê vài lời rất ướt át, mặc cho các khách hàng khác, cả nam cả nữ, đứng ngẩn người ra nh́n. Chừng như hát cũng chưa đủ đô, nữ sĩ nói một hơi với mấy cô bán hàng:

"Em biết không, tuần nào chị cũng được mời đi hát ở mấy tiệc cưới rồi hội đoàn. Mỗi lần chị hát, người ta cứ ngẩn người ra mà vỗ tay." "Mà chị hay hát bài ǵ ?" "Chị ấy à, nhạc tủ của chị là Trịnh công Sơn. Chị hát không thua ǵ Khánh Ly!" Người nghe cứ tưởng tượng rằng giọng Khánh Ly mà xêm-xêm giọng chị, chắc nhạc Trịnh Công Sơn đă yểu tử tự hồi nẫm rồi.




Một vài bà phu nhân, từ xửa xưa vốn học sinh, rồi lên xe hoa về nhà chồng, nay bon chen vào chốn cộng đồng, cũng "nổ" lên bằng bộ đồ nhà binh bóng loáng, đi giầy bốt-đờ-sô cồm cộp, rồi chào tay cũng oanh oanh liệt liệt. Mà chào tay cũng đúng cách lắm, nh́n xa, tưởng ít nhất cũng mang ba hoa bạc… Hỏi ra, mới biết chồng bà cũng chưa có ngày nào biết "khởi đi bằng chân trái" như lời Dương Hùng Cường ta thán trong phim "Người T́nh Không Chân Dung" ngày xưa.




Đi thăm mấy vị cựu quân nhân, công chức th́ thấy cứ tự động thăng quan tiến chức ầm ầm. Trung Sĩ thành trung uư, hạ sĩ thành thiếu úy, nhân viên thường thành giám đốc... Người viết có dịp quen với một ông thiếu tá Cảnh Sát Đặc Biệt một thời gian lâu, măi sau mới biết ngài thiếu tá cũng là Cảnh Sát Đặc Biệt thứ thiệt, nhưng chức vụ cuối của ngài là "Hạ Sĩ Tài Xế!" của một vị thiếu tá khác! Trong nhiều cuộc lễ lạc, mấy ngài vốn chuyên viên "văn pḥng tứ bảo" biến thành Biệt Động Quân họăc Nhẩy Dù hết (h́nh như họ cho là Bộ Binh không đánh giặc hay sao ấy?).




Ai cũng mặc rằn ri cho oai. Nhưng, thật ra, mấy cái nổ trên chỉ là pháo tép thôi, chưa có "dzăng" miểng vào mặt người đối diện bằng khi một người bạn cho biết anh ta là vị tổng tư lệnh có 15000 quân hiện đang đóng tại biên giới Thái Lan, không phải ở biên giới Lào Việt, cách xa biên giới ḿnh cả mấy giờ chim bay! Tưởng tượng chỉ cần tiền nuôi ăn cho 15000 lính đó cũng đủ ná thở, chưa kể quân trang quân dụng, vũ khí, đạn dược... Rồi doanh trại cho 15000 người đó, chắc tiền điện, tiền nước, tiền phôn cũng khùng luôn! Chưa kể tiền làm vệ sinh cho hàng ngàn cái toa lét nữa! Cha chả, 15000 người không phải là con số nhỏ, làm sao chính phủ Thái Lan lại không biết cà ? Rồi tập trận, huấn luyện ở đâu ? Hễ có tập trận phải có tiếng nổ, mà nổ th́ dân chúng quanh vùng phải nghe, Việt Cộng phải thấy, vậy mà không ai lên tiếng phản đối ǵ cả ! Bộ có phép thần thông đi mây về gió, phi thân trên mái nhà, hay phù phép ǵ mà những mấy sư đoàn đó không ai nh́n thấy hết? Trong sinh hoạt chính trị, lại c̣n một lô những bộ trưởng, thủ tướng, (cũng may chưa có tổng thống!), và chủ tịch lia chia.




Những chức vụ vô thưởng vô phạt như Trưởng một hội ái hữu học sinh hay hội đồng hương cũng đều mang danh hiệu "chủ tịch". Có lẽ danh xưng "Hội Trưởng" nghe không nổ bằng danh xưng "chủ tịch" nên ai cũng đua nhau làm "chủ ", hay tại v́ đă ngấm trong tim, câu "Chủ Tịch *** vĩ đại sống măi trong sự nghiệp chúng ta" nên nhiều nguời cũng mong được điền tên ḿnh vào câu đó để thành chủ tịch vĩ đại. Số lượng chủ tịch đông đến nỗi nếu đi chợ th́ sẽ gặp chủ tịch nhiều hơn là hội viên! Và cũng từ đó mà tranh chấp nhau, thanh toán nhau tơi tả. Thông cáo, thông báo được phân phát như bươm bướm. Truyền thông, truyền thanh biến thành dụng cụ nổ tan xác nhau.




T́nh đồng hương, t́nh đồng môn, t́nh di tản, t́nh đồng đội bị nhạt đi, thay vào đó là tiêu diệt lẫn nhau một cách đau đớn. Đủ loại đạn nổ chụp bắn ra kinh hoàng. Cùng chống Cộng nhưng không chung đường lối, không chung chủ tịch là một bên biến thành Cộng Sản trước, rồi bên kia biến thành "ăng ten" sau. Cùng đồng môn một trường có tới nhiều năm học chung, lại chia hai, xé ba, rồi đâm đơn kiện nhau, dành chức chủ tịch, đến nỗi người Mỹ họ nghi ngờ tuốt luốt và cho là cộng đồng Việt phân hóa trầm trọng.




Chính quyền địa phương và các dân cử địa phương có thể v́ đó mà giảm những chương tŕnh phúc lợi cho cộng đồng, bớt "dóp" cho người Việt, không cần lắng nghe tiếng nói trung thực của ngưới Việt, có thể có kỳ thị sắc tộc với người Việt…Những chương tŕnh lớn như kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam, giải thể chế độ độc tài, bất công, nhũng lạm Cộng Sản tại quê nhà đă bị mất đi một phần hữu hiệu. Các chính khách, chính quyền bản xứ nếu muốn tiếp tay với cộng đồng để chống Cộng cũng ngần ngại không biết liên lạc với bên nào mà không bị nổ chết chùm do đó họ cũng đánh bài "lờ" cho chắc ăn.




Chung quy cũng là tại tính ham "nổ", hám danh! Ô hô! Ai tai! Đau đớn thay và tức tưởi thay! Biết dến bao giờ người ḿnh mới bớt "nổ" và sống hiền ḥa như những ngày giản dị năm xưa, để danh dự của người Việt Nam ḿnh được thật sự tôn trọng, để công cuộc đ̣i Tự Do, Dân Chủ cho dân ḿnh được thành công?





Vũ Công Hiển

florida80
05-24-2019, 18:46
Một Con Người Đơn Sơ - Một Tâm Hồn Trẻ Thơ








Lm Jos Tạ Duy Tuyền




Nếu có dịp về vùng miền quê, chúng ta dễ phát hiện ra những nụ cười ngây thơ và trong sáng trên khuôn mặt của các em thiếu nhi nơi đây. Những h́nh ảnh đáng yêu, hồn nhiên của các em thiếu nhi tại một vùng quê thanh b́nh đă phần nào mô tả được cuộc sống thường ngày của các em tại nơi này. Với khói bụi, với cánh đồng lúa, với khuôn mặt thân thương và trong sáng đem đến sự đáng yêu, tinh nghịch, ngộ nghĩnh trên từng khuôn mặt. Cuộc sống của con người không thể thiếu đi những nụ cười của trẻ nhỏ, những nụ cười mang đến cho chúng ta sự vui vẻ và thân thiện. Tuổi thơ không nuôi dưỡng chiến tranh nhưng luôn gầy dựng hoà b́nh. Tuổi thơ không ghen ghét, kèn cựa lẫn nhau nhưng đoàn kết, hợp tác thân thương. Thế nên, tuổi thơ thật đáng yêu, đáng trân trọng. Và những ai có tâm hồn tuổi thơ cũng đáng được ca ngợi, mến yêu.




Chúa Giê-su Ngài cũng yêu thích tâm hồn tuổi thơ. Ngài cũng cần các môn đệ Ngài phải có tấm ḷng đơn sơ như trẻ nhỏ. Một tấm ḷng đơn sơ để Chúa làm mọi việc nơi ḿnh. Một tấm ḷng đơn sơ để có thể cúi xuống làm mọi việc v́ ḷng yêu mến tha nhân.




Tâm hồn đơn sơ ấy đă được một người sống và thể hiện thành công trong suốt cuộc đời ḿnh chính là thánh nữ Tê-rê-sa hài đồng Giê-su. Nơi ngài chúng ta thấy một con người đơn sơ. Một tâm hồn trẻ thơ. Một cuộc đời ẩn tu và chỉ sống vỏn vẹn 24 năm dương gian nhưng đă làm cho cả thế giới kính phục.




Dù rằng trong ngày an táng của ngài vào ngày 1. 10. 1897, tại một tỉnh lẻ ở Pháp một đám tang chỉ vỏn vẹn mười người, đi đầu là Thánh Giá, tiếp theo là Linh Mục linh hướng, rồi linh cữu người quá cố trên một chiếc xe đẩy, đi sau linh cữu là mấy nữ tu và vài ba thân nhân. Thế nhưng, trước giờ chết, chị đă nói như tạm biệt cộng đoàn: "Tôi không chết, tôi bước vào cơi sống”. Và như một vị tiên tri, chị nói với mẹ Bề Trên :" A ! Con biết lắm, rồi cả thế giới sẽ yêu thương con”. Liền sau cuộc mai táng tại nghĩa trang của thị trấn, có một trận mưa hoa hồng ngay trên mộ của nữ tu trẻ tuổi này, v́ chị đă hứa:”Tôi về trời, là để làm điều tốt cho thế gian”.




Từ đấy, cả thế giới đă nói về chị Têrêsa. Cuộc bùng nổ những sách báo viết về chị. Chị được tôn vinh hiển thánh năm 1925, và được đặt làm bổn mạng các xứ truyền gíao toàn cầu. Năm 1997 Đức Thánh Cha Gioan Phaolo II đă tôn phong Ngài lên Tiến sĩ Hội Thánh.

Tiểu sử của Ngài thật ngắn gọn. Nhưng nói về tâm hồn của ngài là một kho tàng vô giá. Têrêsa sinh năm 1873. Vào ḍng kín lúc 15 tuổi. Chết lúc 24 tuổi và được phong thánh vào năm 1925. chúng ta nhận thấy chị là một nữ tu tiến rất mau trên con đường thánh thiện.

Chỉ tu có chín năm, thế mà hai mươi tám năm sau khi qua đời đă được phong thánh.

Có lẽ chúng ta sẽ ngạc nhiên và tự hỏi :

- Chị sống thế nào mà nên thánh mau lẹ như vậy ?

Chắc hẳn chị sẽ trả lời cho chúng ta rằng :

- Chị chỉ làm những việc nhỏ bé tầm thường và kín đáo. Tầm thường nhưng với một trái tim phi thường c̣n hơn là việc phi thường mà với một trái tim tầm thường, lố bịch.




Có thể nói cuộc đời của Têrêsa được gồm tóm trong một chữ yêu. Thánh nữ muốn sống cho t́nh yêu và chết cho t́nh yêu để được yêu Chúa luôn măi bằng một t́nh yêu muôn thuở, không bao giờ tàn phai.




Với t́nh yêu chân thành, Tê-rê-sa đă sống và hành động v́ t́nh yêu. Dù chỉ là công việc tầm thường như :giặt quần áo cho các chị em trong ḍng, quét cầu thang, dọn pḥng ngủ, làm vườn. . . Tê-rê-sa đă làm v́ ḷng yêu mến Chúa. Tê-rê-sa đă biến những công việc tầm thường ấy trở thành những việc phi thường khi phủ vào ấy một t́nh yêu nồng nàn dành cho Thầy chí thánh Giê-su đến mức độ ngài nói: ‘dù cúi xuống nhặt một cây kim, chị cũng làm v́ ḷng yêu mến Chúa và cứu rỗi các linh hồn.




Bên cạnh đó, Têrêsa đă làm tất cả những việc đó trong tinh thần của một trẻ thơ: "Con ước ao trở nên vô danh tiểu tốt trước vạn vật . Con không mơ ước danh vọng của loài người . Tê-rê-sa đă sống một cuộc đời đơn sơ như trẻ thơ. Không toan tính. Không vị lợi. Nhưng luôn khiêm tốn, nhỏ bé để dễ dàng phục vụ tận tuỵ nhiệt thành v́ Chúa và v́ tha nhân.




Sự nhỏ bé ấy c̣n được biểu lộ qua thái độ yêu thương giúp đỡ các chị em bằng cách chịu đựng những bực bội do họ gây nên. Có lần khi phải chăm sóc một maseur già khó nết, chị vẫn luôn tươi cười với lời gắt gỏng của Maseur già, bằng ánh mắt cảm thông với những sai lỗi của các chị em khác. Chị đă cho đi bằng những việc làm cụ thể.




Con đường nên thánh của Tê-rê-sa thật b́nh thường. B́nh thường từ cách sống của ḿnh chan hoà t́nh yêu. B́nh thường bằng cách sống đơn sơ như trẻ nhỏ để ǵn giữ hoà khí với mọi người. Chị đă sống đơn sơ và được Chúa chúc phúc như lời Ngài đă phán :

- Nếu không trở nên như trẻ nhỏ, các con sẽ chẳng được vào nước trời đâu.


Ước ǵ cuộc đời chúng ta luôn đơn sơ như trẻ thơ để dễ gần gũi và đáng yêu trước mặt mọi người. Ước ǵ chúng ta luôn làm mọi việc v́ ḷng yêu Chúa và cứu rỗi các linh hồn để dù việc ta làm nhỏ nhặt nhưng sẽ là những việc phi thường mang lại mùa xuân cứu độ cho anh em. Amen






Sưu tầm

florida80
05-24-2019, 18:47
Một Câu Chuyện Cảm Động Chỉ Biết Ngậm Ngùi










Trong chuyến viếng thăm tiểu bang Utah, tôi đi thăm hầu hết các thắng cảnh nơi đây.







Thủ phủ của tiểu bang là Salt Lake City. Hồ nước mặn Great Salt Lake rộng mênh mông nằm trong vùng đồi núi Rocky Mountains cao hàng ngàn bộ cách mặt biển. Độ muối trong nước cao gấp năm lần nước biển đại dương. Một kỳ công của Thượng Đế đă ưu đăi cho vùng đất cao nguyên này.







Utah c̣n là Thánh địa của đạo Mormon, đang phát triển rất mạnh. Đến Utah không thể không đến viếng Mormon Temple. Một thắng cảnh, một kỳ quan có chiều dài lịch sử gắn liền với sự khai khẩn, xây dựng và phồn thịnh của Utah. Đạo Mormon (Mạc Môn) c̣n tên gọi khác là Đạo LDS viết tắt của chữ Latter Day Saints, có nghĩa là Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Jesus Christ (The Church of Jesus Christ of Latter Day Saints). Đền thờ trung tâm có sáu ngọn tháp cao chót vót xây dựng suốt bốn mươi năm mới hoàn thành. Trung tâm giáo hội (Temple Square) trải rộng 35 mẫu Anh là một quần thể kiến trúc vĩ đại, tân kỳ, lộng lẫy và trang nghiêm. Trên đỉnh tháp đền thờ (Temple Of The Lord) cao vút là tượng một người đàn ông bằng vàng đứng thổi kèn. Đây là tượng của vị thiên sứ ánh sáng Moroni hiện ra vào ngày 21 tháng 9 năm 1823. Ngài soi dẫn cho tiên tri Joseph Smith đương thời biết nơi chôn giấu biên sử cổ xưa. Sách ấy chứa đựng trọn vẹn Phúc Âm vĩnh cửu do chính Đấng Cứu Rỗi đă ban cho các dân tộc. Từ đó, kinh sách Mormon được dịch và viết ra dựa vào bảng khắc bằng vàng (Gold Plates) chôn cất trên đồi Cumorah gần làng Manchester thuộc tỉnh hạt Ontario, tiểu bang New York từ năm 421 sau Thiên Chúa. Toàn bộ sách Mormon là lời rao giảng của Chúa Jesus Christ giữa người Nephites không lâu sau khi Chúa phục sinh. Ngài tiên tri Joseph Smith c̣n được Chúa khải thị viết nên tập Giáo Lư và Giao Ước.







Luật tiểu bang Utah không cho mở ṣng bài và các h́nh thức đánh bạc công cộng. Các chợ chỉ bán bia với nồng độ 3 phần trăm. Kết hợp với "Lời Thông Sáng" của đạo Mormon, đạo hữu không cờ bạc, không hút thuốc, không uống các loại nước có ga và có màu khiến cho đời sống nơi đây yên b́nh hơn, ít tội phạm hơn so với t́nh trạng chung trên đất Mỹ. Và có thể nói là môi trường thích hợp cho tuổi thơ được nuôi dưỡng và lớn lên trong nếp sống trong lành.

florida80
05-24-2019, 18:48
Tôi đi theo đ̣an người vào thăm khu Temple Square. Dọc theo lối đi là những luống hoa khoe màu rực rỡ. Mặt nước hồ nhân tạo được xây cao trên mặt đất nằm im phăng phắc như tấm gương vĩ đại phản chiếu lấp lánh ánh mặt trời. Các h́nh tượng điêu khắc đầy nghệ thuật và phong phú được trưng bày trên những bực thềm và dựng rải rác trong khuôn viên rộng lớn. Các chức sắc, những người truyền giáo và tín hữu làm công tác thiện nguyện trang phục vét-tông cà-vạt chỉnh tề. Họ có nhiệm vụ giữ trật tự, hướng dẫn và giải thích những điều mà khách thăm viếng và tín đồ hành hương cần t́m hiểu.



Tôi vừa bước lên khỏi bậc thềm khu nhà thờ Church Office Building, ṭa cao ốc 26 tầng dùng làm trung tâm điều hành của giáo hội, chợt một thanh niên trong bộ vét-tông đen trông chững chạc và đạo mạo đến trước mặt tôi :



- Thưa, bác là người Việt ?



Tôi nhận ra là một thanh niên Việt Nam. Có lẽ đây là thầy Tư tế, một chức phẩm trong ḍng đạo này làm công tác thiện nguyện vào ngày Chúa Nhật. Tôi đứng lặng nh́n người thanh niên đang đứng trước mặt tôi có khuôn mặt giống người bạn của tôi năm xưa khi ở chung trong trại tù sau năm 1975. Sự bàng hoàng trải qua mấy phút đồng hồ, tôi mới thốt nên lời:



- Vâng, tôi là người Việt. Xin lỗi cậu về sự thất thố đă đường đột nh́n cậu trong khung cảnh này. Có điều tôi cũng xin thú thật là cậu có khuôn mặt giống người bạn tôi hồi c̣n ở quê nhà.







Người thanh niên hướng dẫn tôi đi thăm khu Bảo tàng viện và Nghệ thuật gồm tranh ảnh và những bức tượng điêu khắc các vị Lănh đạo (Presidents) và 12 Sứ Đồ từ thời khai sáng đạo Mormon đến bây giờ.



- Này, cậu qua Mỹ năm nào? Tôi gợi chuyện, khi người thanh niên đứng lại đợi đoàn khách thăm viếng c̣n trụt lại sau.



- Thưa bác, cháu qua đây vào giữa năm 1992 theo diện HO cùng với mẹ cháu và một người chị được định cư ở tiểu bang Utah này ngay từ ngày đầu.



- Thế ba cậu đâu ?



- Ba cháu chết trong trại tù An Điềm .



- Ba cậu tên ǵ?



- Tôn Long Mỹ .



Tôi sửng sốt đến lặng người, rồi nhắc lại:



- Tôn Long Mỹ là cha ruột của cậu sao?



- Vâng ạ. Me cháu bảo ba chết lúc cháu mới ba tuổi.



- Cháu ơi, Tôn Long Mỹ là bạn của bác sống gần nhau suốt ba năm trong tù.







Người thanh niên đứng khựng lại nh́n tôi rồi thảng thốt kêu lên:



- Ba cháu là bạn cùng tù với bác? Ôi, quư hóa quá. Điều ước nguyện của me cháu là mong gặp được người nào đă chứng kiến cái chết của ba cháu trong tù. Thượng Đế ơi ! ngài đă chuẩn nhận lời cầu xin của con và ngày hôm nay Cha trên trời đă mang đến cho gia đ́nh con ân sủng của ngài. Con xin tạ ơn Chúa , Amen.







Người thanh niên ngẩng đầu lên:



- Thưa bác, tên cháu là Tôn Thất Trương Thuật. Cháu nghĩ bác không phải là người ngụ cư ở tiểu bang này v́ vậy xin phép bác cho Me cháu được gặp mặt trong ngày mai. Có được không, thưa bác?







Tôi móc bóp lấy tấm danh thiếp của con trai tôi đưa cho Thuật:



- Đây là số phôn và địa chỉ nhà con tôi. Qua đây chỉ để thăm con cháu và viếng cảnh, tôi chẳng có ǵ phải bận bịu. Me cậu muốn gặp tôi giờ nào cũng được, c̣n cả tuần nữa tôi mới quay về Cali.

florida80
05-24-2019, 18:49
Cuộc thăm viếng vẫn tiếp tục nhưng h́nh ảnh của Tôn Long Mỹ qua những năm tháng trong tù như một đoạn phim hiện ra trong trí nhớ của tôi:



Mỹ nhỏ hơn tôi 5 tuổi, vóc người tầm thước, khỏe mạnh và xốc vác. Tính t́nh thuần hậu, phóng khoáng. Anh rất sùng đạo Phật. Tuy nội quy cấm mọi h́nh thức có tính cách tôn giáo, nhưng Mỹ vẫn cố lén ăn chay vào ngày mồng Một và ngày Rằm âm lịch..







Ban giám thị trại chỉ định đội 3 phụ trách xây dựng chiếc cầu treo bắc qua ḍng sông Côn để dân chúng làng Thượng và tù nhân có thể qua lại trong mùa nước lũ. Bên kia sông là cánh đồng rộng chạy dài đến tận chân đèo. Mỗi năm, tù phải sản xuất đủ ba mùa lúa. Mùa mưa th́ tháo bớt nước ra, mùa nắng th́ thay nhau đêm ngày tát nước lên đồng.







Hai bên bờ sông toàn là đất núi bị nước xoi ṃn lâu ngày thành sông. Người ta chọn nơi có hai mô đất nhô ra là nơi hẹp nhất của ḍng sông để bắc cây cầu đi qua. Những ngày đầu khởi công, đội làm cầu phải đào đất, đóng kè xây dựng hai môi cầu cho vững chăi để giữ chân bốn thanh đường ray xe lửa làm trụ chịu đựng sức tŕ kéo của cây cầu treo dài 80 mét.



Mùa lũ, nước chảy xiết đă khoét lơm sâu vào chân dọc hai bên bờ. Để nâng giữ khối đất phía trên khỏi bị sụp lở, tù phải xây những lớp đá vào chỗ lơm bên dưới. Đang trong mùa nắng hạn mực nước sông xuống thấp tận cùng nên hai môi cầu là hai khối đất khổng lồ đứng chênh vênh bên bờ vực. Đám tù h́ hục đưa đá tảng lấp đầy khoảng trống dưới chân môi cầu.







Mỹ là tay thợ xây trong toán cất nhà cửa từ ngày vào tù. Cách làm việc của anh là tận lực, yêu nghề và tinh thần trách nhiệm cao mặc dầu anh chỉ là tù nhân. Mỹ có quan niệm : Bất cứ lănh vực nào người sỹ quan Miền Nam phải thể hiện tài năng trước bọn cai tù. Đừng để họ lấy cớ sự sai sót mà mạt sát lăng nhục ḿnh. Chính v́ thế mà anh nhận công việc nặng nề nhất là xây bệ đỡ cho khối đất bên dưới môi cầu.







Hàng trăm viên đá chẻ được một đội tù khác cung cấp chất đống trên mô đất dự định xây móng chân cầu. Sức nặng của đống đá cùng với sự hỏng chân của doi đất, khối đất trên đầu Mỹ bất ngờ đổ sụp. Mỹ bị chôn sống dưới khối đất khổng lồ. Bạn tù đă nổ lực đào bới để cứu anh. Nhưng, con người chỉ là sinh vật bằng xương bằng thịt làm sao chịu đựng nổi sức nặng hàng chục tấn của đất đá đè lên. Xác anh cuốn tṛn mềm nhũn như con sùng. Nước mắt chúng tôi chảy ràn rụa. Lần đầu tiên người tù không che dấu ḍng lệ của ḿnh trước mặt bọn cai tù. Mỹ ra đi để lại nỗi đau đớn tận cùng cho người vợ trẻ và hai đứa con thơ.



- Thưa bác, đây là vị Tiên tri Joseph Smith được Chúa mặc khải viết ra Giáo Lư và Giao Ước. Cũng là vị Chủ tịch đầu tiên của Giáo Hội bầu ra tại một buổi họp của Hội Đồng Thượng Phẩm trong ngày 24 tháng Chín năm 1834 tại Kirtland, Ohio.







Lời giới thiệu của Thuật làm tôi bừng tỉnh. Trước mặt tôi là bức tượng bán thân bằng đồng đỏ mà mắt tôi chỉ nh́n thấy thân thể của Mỹ đầy máu. Tất cả xương trong người anh từ đầu đến chân hầu như nát vụn. Thi hài anh khi được khiêng lên nó oằn xuống thoạt trông như một chiếc bao tời đựng thịt. Đầu và mặt anh hoàn toàn bị biến dạng . Đến đây, tôi không c̣n tinh thần và hứng thú để đi xem hết các công tŕnh nghệ thuật trong viện bảo tàng nữa nên cáo từ Thuật ra về.

florida80
05-24-2019, 18:49
Sáng ngày hôm sau, tôi nhận được cú phôn của Thuật thật sớm mời tôi đến nhà hàng Mỹ Tiên vào lúc 12 giờ trưa, nhân tiện me của cậu xin phép được gặp mặt.



Tôi vừa đến cửa nhà hàng, Thuật đă vội vàng ra đón. Một phụ nữ mặc áo dài màu khói hương đứng dậy cúi đầu:



- Kính chào ông anh.



Tôi thật sự xúc động, khi Thuật giới thiệu đây là me của cậu. Khuôn mặt người đàn bà thanh tú, phúc hậu nhưng trong ánh mắt vương vất nỗi buồn. Tôi cúi đầu chào đáp lễ, rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện mà Thuật vừa mới kéo ra mời.



- Thưa ông anh, giọng Huế nhè nhẹ, trầm buồn, người đàn bà tự giới thiệu:



- Em tên là Trương Thị Ngọc nghe cháu Thuật nói gặp được ông anh, người ở cùng chung trại tù An Điềm với ba nó. Em mừng lắm. Mặc dầu anh Mỹ mất đă gần 25 năm mà ḷng em cứ phân vân, thắc mắc măi khi nhận được giấy báo của trại tù rằng chồng em chết v́ bệnh nhiễm trùng gan cấp tính. Trong khi đó đă hai lần em được anh ấy về báo mộng với khuôn mặt đầy máu me nh́n em trong đau đớn. H́nh ảnh đó chưa phai mờ trong trí nhớ của em. Trước khi đi Hoa Kỳ, chúng em có đến trại An Điềm để xin dời mộ nhưng Ban Giám Thị trại không xác định được vị trí nơi chôn anh Mỹ, c̣n tù nhân toàn là lớp h́nh sự sau này. Cái nghĩa địa tù bị nước trên đỉnh núi cao đổ xuống xói ṃn gần hết. Em vô cùng đau khổ, đến lúc ra đi mà chưa lo cho chồng được mồ yên mả đẹp. Hai đứa con em biết rơ niềm trăn trở đó, chúng nó luôn luôn cầu nguyện mong được gặp người biết rơ về cái chết của ba chúng. Cách đây hai đêm, em nằm mộng thấy nhà em về chùa. Trong cơn mơ em mừng quá chạy đến ôm anh ấy nhưng h́nh hài đó tan biến ngay. Không biết có phải đây là điềm báo của anh Mỹ rằng em sắp gặp được ân nhân. Em hy vọng ông anh biết rơ cái chết của chồng em và c̣n nhớ địa điểm mộ phần của anh ấy.







Người phụ nữ nói một mạch như trút cả nỗi ḷng u ẩn bấy lâu nay. Tôi trân trọng trước ḷng trung trinh tiết nghĩa của người vợ sống trọn đời thờ chồng nuôi con. Trước khung cảnh này đây, tôi không muốn khơi lại h́nh ảnh cái chết khủng khiếp của Mỹ. Tôi không muốn tạo thêm sự khủng hoảng trong ḷng mỗi người. V́ thế, buộc ḷng tôi phải lặng thinh xem như đồng lơa với sự dối trá của một chế độ luôn luôn che đậy sự thật và chối bỏ trách nhiệm của ḿnh.



- Thưa chị, tôi lên tiếng. Cái chết của anh Mỹ, anh em tù chúng tôi đau ḷng lắm. Đời người chỉ một lần chết, tiếc rằng anh ra đi quá sớm. Phải chăng định mệnh đă an bài. Mong chị và các cháu thôi băn khoăn về nó nữa. Tôi vẫn c̣n nhớ chỗ chôn anh ấy trong nghĩa địa tù. Hứa với chị khi về lại Cali, tôi sẽ vẽ sơ đồ địa điểm ngôi mộ của anh Mỹ.



Khi tôi ngưng nói, bà lấy khăn thấm giọt lệ c̣n đọng lại trong khóe mắt, rồi tiếp lời:



- Thưa ông anh, nếu được, xin gởi cho em bản vẽ địa điểm mộ của anh Mỹ càng sớm càng tốt. Cuối năm này, cháu Thuật đi Việt Nam với phái đoàn thuộc "Hội Bạn Người Cùi Việt Nam" trụ sở ở Mỹ kết hợp với nhóm "Ṿng Tay Bạn Bè" ở Hà Nội làm công tác thiện nguyện ủy lạo, giúp đỡ và chăm sóc cho những người mắc bệnh cùi. Nhân dịp này em sẽ theo cháu về dời mộ cho ba chúng nó



Thuật đang ngồi yên trong góc bàn chăm chú nghe, tôi liền quay sang hỏi:



- Cậu về Việt Nam công tác bao lâu ?



- Cháu t́nh nguyện một năm.



- Sao lâu đến thế !



Bà mẹ tiếp :



- Cháu nó theo ngành Y, c̣n một năm cuối cùng thực tập trong bệnh viện ở tiểu bang này trước khi ra trường. Người yêu của nó là nữ sinh viên Việt Nam qua Mỹ du học. Chúng nó yêu nhau và dự tính sau chuyến đi này trở về sẽ tổ chức đám cưới tại đây. Thằng con em, nó sống cho tha nhân. Sẵn ḷng dấn thân giúp đỡ cho người nghèo khổ, hoạn nạn dù bất cứ dân tộc nào. Hai chị em nó có cùng một quan điểm: “Thương người như thể thương thân.”



Tôi ngắt lời :



- Vậy hiện giờ cháu gái ở đâu?



- Cháu có chồng là một Mục Sư Tin Lành người Mỹ hiện ở Colorado. Trận thiên tai, băo lụt nào ở Việt Nam bị thiệt hại nặng nề là vợ chồng nó đều gởi về cả tấn áo quần, chăn mền do Thánh đường quyên góp.







Sau bữa cơm trưa tại nhà hàng, tôi từ biệt mẹ con Thuật ra về. Một tuần lễ sau tôi lên máy bay trở lại tiểu bang Cali. Để thực hiện điều ḿnh đă hứa, tôi ôn lại vị trí của nghĩa địa tù An Điềm để vẽ cách nào đơn giản nhất mà gia đ́nh của Mỹ có thể t́m được mộ anh dễ dàng. Tôi không tưởng tượng được hiện giờ nghĩa địa ấy bị hoang phế ra sao, nhưng chắc chắn là nước mưa từ trên núi đổ xuống đă san bằng tất cả. Những tấm bia bằng gỗ tạp trải qua trên hai chục năm không thể tồn tại với thời gian. Rất may là ngôi mộ của Mỹ nằm sau gốc một cây đại thụ che chắn. Nước có thể xoi ṃn phần trên mặt nhưng xương cốt Mỹ nằm sâu dưới đất không thể trôi theo ḍng nước. Trong sơ đồ, tôi ghi rơ trên thân cây đó có bốn nhát búa h́nh chữ M do anh em tù trong đội thay nhau khắc vào. Đó là dấu tích mà tôi hy vọng gia đ́nh của Mỹ sẽ t́m ra.



Nhận được bản phác họa chỉ dẫn,Thuật điện thoại sang cảm ơn và tin cho tôi hay tháng tới sẽ lên đường về Việt Nam.

florida80
05-24-2019, 18:50
Ba năm sau, tôi trở lại Utah trong mùa Giáng Sinh. Đồi núi vây quanh thung lũng rộng lớn trở thành những dăy núi tuyết sáng trắng. Tuyết phủ đầy trên mái nhà và tràn ngập hai bên lề đường.







Trong ngày Giáng Sinh, tôi theo đoàn người tiến vào khu Temple Square. Vừa bước chân vào đây là tôi cố ư t́m gặp cậu Tôn Long Trương Thuật để hỏi thăm tin tức về mẹ cậu và việc dời mộ của bố cậu như thế nào. Tôi dạo trong khu Tabernacle nổi tiếng với cây đàn Orchestra khổng lồ gồm 11,000 ống tupe kim loại ghép lại. Có thể nói đây là cây đàn lớn nhất thế giới. Rồi đến khu Conference Center, chứa 21,000 chỗ ngồi và 900 ghế cho ca đoàn. Hội trường được thiết kế với kỹ thuật hiện đại mà âm thanh của hai mảnh giấy cọ vào nhau trên khán đài, người ở cuối pḥng cũng nghe được. Sau cùng, tôi t́m tới khu Joseph Smith Memorial Building, nơi đây chung quanh tường có những phù điêu chạm khắc mỹ thuật và tinh xảo nhưng vẫn không thấy Thuật đâu. Tôi ra về mà nghe ḷng ḿnh trống trải vô cùng.







Ngày mồng một âm lịch, tôi đến viếng cảnh chùa Tam Bảo. Những bông tuyết rơi đầy trời, phủ trắng cả sân chùa như trải thảm bằng bông. Hàng cây kiểng chạy dài trước sân lung lay những mảnh tuyết vỡ trên cành lá. Tôi đang dạo bước trên lối đi vào chánh điện, chợt một ni cô đến trước mặt tôi vái chào. Tôi sững sờ khi nhận ra người phụ nữ ba năm về trước,Trương Thị Ngọc. Bà cho biết đă quy y mang pháp danh Diệu Ngọc. Chỉ ba năm thôi mà trông bà cằn cỗi, già đi rất nhiều. Đôi mắt tràn ngập nỗi ưu tư, sầu năo. Bà mời tôi vào nhà khách dùng trà. Ni cô lên tiếng:



- A Di Đà Phật, trước tiên bần ni xin đại diện gia đ́nh bày tỏ ḷng tri ân đến ông anh. Nhờ bản vẽ địa điểm ngôi mộ rơ ràng từng chi tiết nên chúng tôi đă t́m được mộ phần của anh Mỹ khá dễ dàng. Hài cốt của anh ấy đă được đem qua đây thờ trong chùa. Những tưởng linh hồn anh Mỹ được thanh thoát... Nói đến đây, chợt những giọt lệ long lanh trong mắt của ni cô trào ra.



Tôi ngạc nhiên, vội hỏi:



- Đă có chuyện ǵ xảy ra?



Ni cô cúi đầu để dấu đi những giọt lệ mà một sa di cần phải đè nén. Hồi lâu bà mới ngẩng mặt lên:



- Sau một năm chăm sóc những nạn nhân bệnh cùi ở Việt Nam, cháu Thuật trở lại Hoa Kỳ. Ban đầu, Thuật trốn tránh người yêu của nó và cuối cùng quyết định dứt khoát không c̣n liên lạc với nhau. Một thời gian sau, trên mặt cháu xuất hiện những mụn sưng đỏ. Tôi hỏi, nó lảng tránh, không trả lời. Dần dần cháu nó ít về nhà hơn. Cách đây một năm, cháu về Việt Nam ở lâu dài. Vừa rồi tôi nhận được thơ của nó.



Bà ngưng kể, lấy trong túi áo trao cho tôi một lá thư đă nhàu, nội dung khá ngắn gọn: “Có lẽ ư muốn của Chúa dành cho con một đời phải hy sinh phục vụ cho nhân sinh đang gánh chịu nỗi thống khổ của căn bệnh hiểm nghèo. Con rất thỏa ḷng khi chính bàn tay ḿnh thoa dịu được nỗi cô đơn của bao người bất hạnh. Tuần này ở trại cùi Quy Ḥa thuộc tỉnh B́nh Định. Tuần sau có thể ở làng phong cùi Đồng Lệnh tận tỉnh Tuyên Quang để chăm sóc cho các bệnh nhân. Mong me xem con như được Chúa đón đi từ lúc mới lọt ḷng.”



Chờ tôi đọc xong bức thư, bà tiếp :



- Khi hiểu ra thằng con đă mắc bệnh phong cùi, tôi đă khóc suốt đêm trường. Mỗi lần nghĩ đến nó là ḷng tôi quặn thắt như đứt từng đoạn ruột, tê dại cả tâm hồn.



- Thưa bà, tôi lên tiếng an ủi : Có phải chăng đây là sự sắp đặt củaThượng Đế? Theo tôi được biết bệnh phong cùi không dễ truyền nhiễm cho người chăm sóc khi đă ngăn ngừa đầy đủ, vả lại đă có thuốc điều trị tổng hợp từ thập niên 70 – 80. Thuốc tiêu diệt được vi khuẩn, giảm thiểu lây lan.



- Nhưng, thưa ông anh, bà mẹ của Thuật nh́n tôi không c̣n là ánh mắt một ni cô mà trở về với ánh mắt chuyên môn của một y tá viên điều dưỡng, nghề nghiệp của bà ngày xưa:



- Thuốc có thể chữa lành bệnh với đa hóa trị liệu nầy, nhưng không phục hồi được tổn thương của dây thần kinh làm biến dạng mặt, biến dạng bàn tay bàn chân. Đó là những dấu tích mà con tôi phải chịu đau ḷng, mang mặc cảm tủi nhục suốt đời của người mắc bệnh phong cùi !







Nói đến đây, bất chợt ni cô Diệu Ngọc ôm ngực chạy về hướng tịnh thất.



Tôi thật sự xót xa trước nỗi đau của người mẹ như đă nhận lănh cơn đau của con trai ḿnh. Riêng về Thuật, tôi cảm nhận được đức tin cao cả của chàng. Đức tin đă vượt lên trên những ước vọng tầm thường mà người phàm đeo đuổi. Tôi tin rằng Chúa sẽ dẫn dắt cậu ấy đi trọn vẹn cuộc đời hạnh phúc sống v́ tha nhân.



Chỉ biết ngậm ngùi, tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Gió mỗi lúc mỗi mạnh thổi nghiêng ngả hàng cây trụi lá đứng chơ vơ hai bên đường. Cái băng giá ngoài trời làm tăng thêm nỗi u hoài trong tôi. Lê đôi chân nặng trĩu, tôi bước đi dưới bầu trời đang cơn băo tuyết. Từng mảnh tuyết hắt vào mặt tôi như những mảnh vỡ thủy tinh thay nhau cứa vào da thịt tôi rát buốt. Tôi vuốt mặt, tuyết tan ra nhơn nhớt trên đôi tay. Bất giác, tôi có cảm tưởng như máu và đất trộn lẫn nhầy nhụa trên tay tôi ngày nào đă vuốt mắt cho Mỹ khi xác anh nằm bất động trên bờ sông Côn. Tôi lau nhanh những giọt lệ đọng bờ mi trước khi bước lên chiếc xe bus cửa mở sẵn đợi chờ.







Hạo nhiên Nguyễn Tấn Ích

florida80
05-24-2019, 18:51
Chửi








“Đức Phật thường đi khất thực vào xóm của Bà-la-môn. Các đệ tử Bà-la-môn thấy Phật khất thực, họ đem cơm cúng dường. Ngài đến cội cây ngồi ăn, sau đó thuyết pháp cho họ nghe. Kết quả họ xin quy y theo Phật. Qua đôi ba lần, xóm đó từ từ chuyển thành Phật tử hết. Các thầy Bà-la-môn tức quá, chờ Đức Phật vào làng khất thực, họ theo sau kêu tên Phật ra chửi rất thậm tệ. Chửi th́ chửi Phật cũng cứ ung dung đi, không trả lời chi hết. Chịu hết nổi, vị thầy Bà-la-môn kia chặn đầu Ngài hỏi:




- Cồ-đàm, ông có nghe tôi chửi không?

Phật nói:

- Nghe.

- Nghe sao không trả lời?

Phật đáp:

- Như nhà ông có giỗ mời thân quyến tới dự. Khi cúng kính xong, quà c̣n nhiều nên ông phân chia để tặng họ. Những thân quyến không nhận, vậy những món quà đó thuộc về ai?

- Tôi tặng mà người ta không nhận th́ nó thuộc về tôi, chớ về ai?

Phật nói:

- Cũng vậy, ông chửi mà ta không nhận th́ những lời ấy thuộc về ai?





Các thầy Bà-la-môn cảm thấy xấu hổ.




Sưu tầm

florida80
05-24-2019, 18:52
Cái Dũng Của Thánh Nhân


https://i.imgur.com/NGCrzzZ.jpg



http://thanhnhacvietnam.inf o/AugustineTuanBao/Saints/St.%20John%20Of%20Go d%20(08-03)/01.jpg




Thánh Clemente' Hofbauer, nổi tiếng là một người nóng tính, Ngài được cử làm bề trên một cô nhi viện.




Một hôm trong nhà không c̣n lương thực, Clemente' đă phải đích thân đi xin ăn. Ngài vào nhà một người giàu có đang tổ chức một ṣng bạc. Người chủ nhà vừa gặp cơn đen lại vừa bị người hành khất quấy rầy. Ông không kiềm nổi cơn bực bội nên đă nhổ tung nước bọt vào mặt thánh nhân.




B́nh thường có lẽ Clêmentê đă có phản ứng mạnh. Nhưng vốn luyện tập nhẫn nại, nên ngài đă đứng lên lau mặt rồi vui vẻ nói với người đă phỉ nhổ ḿnh: "Đó là qùa ông dành cho tôi, xin cảm ơn ông. Thế c̣n qùa của các trẻ mồ côi đâu?". Bị đánh động bởi cử chỉ điềm nhiên vui vẻ của thánh nhân, người chủ nhà đành phải lấy tiền trao cho ngài để giúp đỡ các em mồ côi.

florida80
05-24-2019, 18:53
Thursday, October 24, 2013




Đừng Được Nắng Rồi... Quên Mưa - Phụng Linh/ Viễn Đông (Ghi Theo Lời Kể)




Anh là người con trai duy nhất của gia đ́nh vượt biển t́m tự do, tưởng chết sau nhiều ngày lênh đênh trên biển dữ.




Anh tỉnh dậy và thấy ḿnh đang nằm trên vai một người mặc chiếc áo đồng phục Hội Hồng Thập Tự. Người ấy xốc anh lên, chạy dọc theo ven biển của đảo xanh.


redcross volunteer



Sống sót, được một gia đ́nh cư dân Mỹ nhận làm con nuôi, Steve Ḥa Phạm đi học, đi làm. Dấu hiệu chữ thập đỏ trên chiếc áo ân nhân in đậm trong trí nhớ đă thúc đẩy anh lao vào công việc thiện nguyện ngoài giờ làm ở hăng, đêm đêm xách nôi hai con nhỏ đi họp thay vợ bận đi làm.



Có người bảo ra ứng cử vào hội đồng thành phố nhưng anh nói "không". Anh thật sự hài ḷng khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ năm 2005, một nghề "tiền ít, việc nhiều". Anh hạnh phúc v́ người bạn đời của anh không ngăn cản chồng ngày đêm lo lắng cho người khác, nhất là cộng đồng Việt Nam ḿnh. Chị hiểu anh rất rơ: một người sẵn ḷng sống chết với tha nhân, ngoài trách nhiệm trước hết đối với vợ con.

Xưa...



Tôi c̣n nhớ, vào mùa Thanksgiving, một gia đ́nh Mỹ đến trại tị nạn mở rộng ṿng tay đón tôi về nhà. Buồn cười là thấy tôi đi một ḿnh, lúc đó tôi khoảng 19 tuổi, phái đoàn Mỹ hỏi "sao mày đi một ḿnh?". Một lư do thôi, tôi một ḿnh vượt biển sau năm 1975 trong khi bố và anh ruột - quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa, đang ở tù cộng sản.



Tôi đến Mă Lai, được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, chấp thuận cho chuyển trại đến Phi Luật Tân rồi sang Nam California. Cám ơn đất nước này rất nhiều, cám ơn những người sẵn sàng cưu mang tôi mặc dù họ không biết tôi là ai. Tôi cám ơn thượng đế cho tôi đến được mảnh đất này, được người dân Mỹ nhân hậu mở cửa đón tôi về nuôi. Hồi đó tôi không biết tiếng Anh nên nói chuyện với mẹ và các anh chị em người Mỹ phải ra dấu nhiều hơn.



Có lần tôi đem cất quả chuối xanh, đến khi đoán đă tới độ chín vàng có thể ăn được th́ không thấy đâu. Lục măi mới nh́n thấy quả chuối trong thùng rác. Họ nói "chuối hư rồi, làm sao ăn?" Tôi nói: "Không, chuối chín vàng rục th́ tôi mới ăn được". Tập quán Mỹ - Việt khác nhau nhiều lắm. Có món tôi phải dùng đũa mới ăn được.



Tôi luôn nhủ ḷng "đừng được nắng rồi quên mưa". Tôi thường tự hỏi "nhờ đâu ḿnh được như ngày hôm nay cho nên luôn cố gắng làm được ǵ cho người khác hôm nay th́ ráng làm". Ḿnh không mang đôi dép của người ta th́ sẽ không hiểu hoàn cảnh của họ. V́ vậy mà tôi không tiếc công lao giúp đỡ người khác, xem Hoa Kỳ là quê hương thứ hai của ḿnh.



Người mẹ nuôi của tôi tên Jessica Griswold, có 4 người con. Khi chưa gặp tôi, mẹ nuôi bị hư thai. Bác sĩ nói nguyên nhân v́ bà lớn tuổi và khuyên đi kiếm con nuôi. Bà âm thầm tới văn pḥng xă hội, được hướng dẫn đến ḍ t́m con nuôi trong danh sách người tị nạn. Bà gặp và đưa tôi về ở tại thành phố Pasadena, đặt cho tôi tên Steve - thay cho đứa con đă mất khi c̣n trong bụng mẹ. Sau này bà bị bệnh Parkinson, dọn về tiểu bang Virginia ở với người con gái. Tôi sống với gia đ́nh Mỹ được mười mấy năm, đi học, đi làm, lấy vợ rồi mới tách ra. Tôi nghĩ, từ đôi bàn tay trắng nay có nhà cửa, vợ con đàng hoàng, có công ăn việc làm, c̣n muốn ǵ nữa...



Thời gian đầu, gia đ́nh mẹ nuôi gọi tôi tên Ḥa. Về sau, bà khuyên tôi nên lấy tên Mỹ cho dễ nói chuyện và bảo tôi chọn tên Steve. Khi tôi nhập tịch, Ḥa là tên đệm, tên chính là Steve, nguyên tên họ là Steve Ḥa Phạm.



Gia đ́nh Mỹ cho tôi nhiều thứ trong khi nh́n quanh ḿnh, tôi thấy có nhiều người Việt Nam có 2 - 3 căn nhà nhưng không muốn mở cửa giúp người tị nạn. V́ vậy mà tôi nghĩ ḿnh cần phải lo toan để giúp người khác, mà nghĩ th́ làm chứ không phải nghĩ rồi để đó.



Khi bị bệnh nặng lại sắp sang tiểu bang khác với người con gái, bà gọi tôi đến bên giường hỏi xem "có ǵ buồn ḷng không". Tôi nói "không". Bà tâm sự rằng làm cha mẹ không bao giờ hoàn hảo, ngoài 4 đứa con ruột, 2 trai, 2 gái, bà phải săn sóc tôi và hănh diện v́ tôi là một người công dân tốt. Bà nhắc tôi nhớ ngày đầu tiên gặp tôi, mấy đứa con ruột của bà trố mắt nh́n tôi, không hiểu tại sao bà lại đón một thằng bé châu Á da vàng mũi tẹt về nhà. Bà dặn ḍ tôi: "Sau này có cơ hội th́ giúp lại cho người khác mà không đ̣i hỏi điều kiện ǵ hết".



Tôi quỳ xuống giường khóc và hứa với bà. Lời hứa đó là động lực thúc đẩy tôi hy sinh v́ tha nhân. Tôi nhớ lời dặn ḍ của bà, "người mày mà mày không thương th́ đừng mong dân tộc khác thương yêu dân tộc mày".



Ở gia đ́nh mẹ nuôi, tôi đi học, đi làm. Mỗi đứa ở riêng, tự lo giặt giũ. Nhiều tháng trong túi tôi chỉ c̣n vài đồng bạc. Nhiều dịp cả nhà đi coi phim với nhau theo lệ hàng tháng, tôi không có tiền mua vé, giả vờ nói "phải ở nhà làm bài".



Một hôm bà vô pḥng tôi đóng cửa lại và hỏi, "Có phải con không có tiền đi xem phim không?". Tôi ôm bà nói: "Mẹ đúng là mẹ nên mới hiểu con". Bà nói: "Mẹ không thể cho con tiền trước mặt những đứa con khác được mà chỉ có thể cho lén lút như thế này", và bà cho tôi tiền để sau đó tôi cùng đi xem phim với các anh chị nuôi của ḿnh.



Tôi vẫn nhớ câu bà nói: "Mẹ giúp con mà không đ̣i hỏi ǵ hết và không cần biết con là ai".

Tôi làm thợ tiện, sáng đi học, chiều về đi làm bằng xe bus. Bà theo đạo Tin Lành, tôi là người Công Giáo. Cuối tuần bà chở tôi đến nhà thờ của bà trước, sau đó chở tôi đến nhà thờ Công Giáo. Rồi trong khi chờ tôi dự lễ, bà chở con của bà đi shopping. Bà cũng ân cần hỏi tôi có cần đi shopping không.



Khi có gia đ́nh, ai cũng nghĩ đến gia đ́nh trên hết. Thật ra, tôi đến với Hội Hồng Thập Tự v́ một cơ duyên. Tôi vẫn nhớ ḿnh đă đi trên một con tàu trải qua 4 ngày đêm trên biển hết cả nước. Thuyền trưởng bảo mọi người cầu nguyện.

Tất cả đều ngất xỉu. Tôi cũng đă bất tỉnh. Chúng tôi được một chiếc tàu lạ kéo vào bờ biển Mă Lai. Khi tỉnh lại, tôi thấy có người đang xốc, vác ḿnh trên vai. Họ vác mọi người từ tàu lên bờ, vất nằm thành một đống.



Người cứu tôi thoát chết là một nhân viên Hội Hồng Thập Tự. Tôi không quên h́nh ảnh đó, tới bây giờ bỗng dưng làm việc cho Hồng Thập Tự, mặc đồng phục Hồng Thập Tự đi làm, nghĩ ngộ quá. Đúng là quả đất tṛn. Tôi luôn hănh diện về công việc của ḿnh hiện nay.



Trong thời gian đầu, tôi làm thảo chương viên điện toán, vừa học vừa làm, suốt 17 năm. Thời gian rảnh đi làm thiện nguyện viên, săn sóc các ông bà cụ ở nhà dưỡng lăo, những nơi cần được giúp đỡ.



Đến năm 2005, Hội HTT tuyển người, cơ duyên đưa tôi vào Hội. Tôi là người nộp đơn cuối cùng và cũng là người được nhận cuối cùng. Họ nói lương không cao. Tôi thảo luận với vợ để cô hiểu công việc này cực và tiền bạc ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngân khoản tài chính gia đ́nh. Thế nhưng vợ tôi nói: "Em hiểu anh, trái tim anh luôn dành cho những người đau khổ", và cô chấp nhận cho tôi làm việc này, bớt đi nhiều thú vui chơi.



Thu nhập ít đi, nhưng tôi thấy hạnh phúc. Sau giờ làm việc cực nhọc, tôi về nhà, lăn ra ngủ như một đứa trẻ thơ, không suy nghĩ ǵ hết. Có những đợt đêm nào tôi cũng làm việc tới khuya để giúp người bị cháy nhà. Về nhà lúc 2 - 3 giờ sáng, tắm rửa xong lại lăn vào giường ngủ liền, có lẽ nhờ không lo phiền, không ganh đua với ai. Đó là phần thưởng quư báu mà Thượng đế dành cho tôi chăng. Tôi thấy có người làm việc lắm tiền nhiều của, nhà cao cửa rộng nhưng đêm đêm nằm vắt tay lên trán.



Sau biến cố 911, đất nước cho ḿnh đủ thứ lại gặp nhiều nạn tai, tôi ôm con đi họp đêm để hỗ trợ công tác từ thiện, có lúc phải xách con đi họp v́ bà xă làm đêm. Tôi cho mỗi đứa cái b́nh sữa để chúng nằm yên cho ḿnh họp. Mỹ nói "no pain, no gain", từ khổ sở mới thấy hạnh phúc của ḿnh là quư giá.



Ba ruột của tôi sang Mỹ được một năm th́ mất. Hai năm sau, mẹ ruột tôi cũng qua đời. Khi mẹ mất, tôi và các anh đưa hài cốt bà cụ về Việt Nam. Tôi chỉ về Việt Nam đúng một tuần. Hai người anh, hai người chị ruột của tôi đều đă ở bên này, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau.



Tôi may mắn có hai cha mẹ Việt và Mỹ. Tôi học được bài học cách giáo dục, săn sóc con cái từ người mẹ Việt Nam của ḿnh. Lúc nào cũng phải nghĩ tới vợ con. Ḿnh đă tạo ra nó th́ ḿnh phải có trách nhiệm với nó. Khi có vợ con th́ phải lo cho gia đ́nh. Xây dựng hạnh phúc gia đ́nh ở đây khó lắm v́ gia đ́nh Việt phải sống hai nền văn hóa có nhiều dị biệt. Một số gia đ́nh tan vỡ v́ không thích nghi được hoàn cảnh mới.



Bố ruột tôi vẫn khuyên: "Người tốt ít lắm và người xấu không mời cũng tới". Hồi xưa bố ruột hay đưa tôi đến trại cải huấn, muốn con nh́n gương mà tránh, học bài học từ những thiếu niên lỡ lầm. Ông khuyên tôi thấy người khác làm sai không nên coi họ là người thấp hèn để khinh chê, mà thấy để tránh đi vào con đường đó.

Sang đây tôi lại học được rất nhiều ở bà mẹ Mỹ... Lúc rỗi rảnh, bà ngồi tâm sự, kể chuyện để nhắc nhở tôi luôn về gương hy sinh cho tha nhân.



Tôi nghĩ rằng người Việt Nam mới qua thường mặc cảm đến sau, trong thời gian ngắn nên mở cửa ra ngoài để nhanh chóng hội nhập. Phải thích cuộc sống của ḿnh ở đây trước, phải học hỏi về nền văn hóa Hoa Kỳ, rồi giúp người Mỹ học hỏi về nền văn hóa của ḿnh.

...Nay



Tôi là chuyên viên giao tế của Hội và là người Việt Nam đầu tiên chịu trách nhiệm khối châu Á - Thái B́nh Dương, ngoài khối Mỹ Latinh.



Tôi thiết kế các chương tŕnh, tổ chức hội họp, vận động mọi người tham gia, trong đó có chương tŕnh cứu thương. Trong lúc chờ đợi bác sĩ, việc sơ cứu nạn nhân ngay tại chỗ rất quan trọng. Sau này, nhiều người vỡ lẽ ra, khi gặp tai biến mới cần đến Hội HTT, và Hội thực hiện nhiều chương tŕnh giúp đỡ người bị nạn một cách thiết thực như cung cấp mền, khăn, tiền, đưa họ đến khách sạn gần đó để tạm trú để tránh thiên tai.



Ngân quỹ hoạt động của HTT do dân gửi tặng, chỉ sử dụng khi cần. Nhân viên HTT chưa tới 20 người c̣n thiện nguyện viên th́ cả trăm.



Khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự, chúng tôi muốn giúp mọi người ngăn ngừa những tổn thất khi thiên tai xảy ra, phải biết cần chuẩn bị cái ǵ để tự lo cho chính ḿnh. Hội yêu cầu tôi làm gạch nối giữa họ với cộng đồng Việt Nam, truyền bá nhận thức, phương cách đối phó với thiên tai.



Tôi rất mừng v́ giới trẻ Việt tham gia việc thiện nguyện cho Hồng Thập Tự ngày càng đông. Năm 2005, thiện nguyện viên người Việt và các sắc dân châu Á khác chưa tới 5%. Tôi tổ chức nhiều cuộc họp trong giới trẻ để tiếp xúc, quảng bá các chương tŕnh ích lợi của Hội Hồng Thập Tự. Tôi làm việc với các hội đoàn, thực hiện nhiều chương tŕnh quảng bá hoạt động của Hội tại các trường trung học, đại học... Ba năm sau, giới trẻ Á Châu, và Việt Nam tăng lên 60%, trở thành khối đông nhất hiện nay, nhiều hơn cả Mỹ trắng. Tôi đọc được mấy con số đó mừng nhảy tưng muốn đụng nóc nhà.



Năm đầu tiên tổ chức các chương tŕnh thiện nguyện, tôi cảm thấy hoạt động của cộng đồng Việt Nam rời rạc, mỗi hội đoàn tự làm riêng để phô trương tổ chức của ḿnh mà không mở rộng cho cả cộng đồng. Tôi nghĩ, đă tới lúc không thể nói "cộng đồng của tôi", mà là "cộng đồng của chúng ta".



Tôi đang vươn tới ước vọng là "ở đâu có cộng đồng Việt th́ nơi đó có Hội Hồng Thập Tự". Trước đây, trong một đợt vận động, có em nói "ba má không muốn tôi tham gia hoạt động cộng đồng v́ nhức đầu lắm, nhiều chuyện lắm". Tôi khuyên em: "Chính v́ thực tế đáng buồn đó nên chúng tôi mới cần đến em. Xin em đừng thấy khó khăn, đừng v́ những lời nói tiêu cực mà bỏ cuộc".



Vào Hội Hồng Thập Tự, tôi hiểu Hội có thể đưa tôi đến những nơi nào cần. Cho nên khi c̣n làm việc ở đây th́ tôi cố gắng mang hết tấm ḷng ra phục vụ, suốt từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Có thể nói, tôi khám phá ra nhiều điều thú vị. Có những túi cứu cấp muốn người Việt Nam mua dùng th́ phải mang nó đến tận tay, để người ta thấy, sờ rồi mới mua. Hàng đă được đưa về Little Saigon, chỉ có hơn $30, nhưng khi gặp thiên tai th́ $3000 cũng không có mà mua.



Tôi không mê làm chính trị, không muốn trở thành chính khách. Có người khuyên, nhưng tôi nghĩ tôi không làm chính trị gia được. Tôi yêu Hội Hồng Thập tự, hội thiện nguyện chứ không phải cơ quan chính phủ như nhiều người lầm tưởng. Hội lúc nào cũng có mặt trong mọi cuộc chiến tranh mà không chính phủ nào đuổi họ ra khỏi lănh thổ của ḿnh được. Dấu chữ thập đỏ tiêu biểu cho hội ở mọi nơi, từ trường học đến bệnh viện... mà người ta tưởng lầm là biểu tượng ngành y tế, cũng như người ta tưởng lầm tôi là bác sĩ. Không phải vậy.



Chương tŕnh phát triển thiện nguyện viên trong giới trẻ là thành tựu lớn nhất của chúng tôi, chiếm tỉ lệ 65% ở Quận Cam. Đó cũng là cơ hội để các em sinh hoạt trong một hội có tiếng tăm tại các trường trung- đại học. Các em học phương cách hô hấp nhân tạo, pḥng chống thiên tai, băng bó vết thương.



Tôi cám ơn các phụ huynh và nói lợi ích sau này khi các em cần việc làm. Chỉ cần xác định rằng từng là thiện nguyện viên Hồng Thập Tự th́ các em gây được cảm t́nh ngay. Hội Hồng Thập Tự là một phần cơ hội tiến thân của các em nhỏ. Các em muốn vào đại học cũng cần.



Hội đă yêu cầu tôi đến các trường học, chùa, nhà thờ, bất cứ nơi nào có sinh hoạt, kể cả các hội người già để quảng bá hoạt động của Hội. Hàng tháng chúng tôi tổ chức 3 lớp học. Hội bành trướng được nhờ thiện nguyện viên, dần dần lan rộng khắp mọi người.



Khó khăn lớn của chúng tôi là không được các thủ lĩnh, người đứng đầu có ḷng hợp tác. Không bao nhiêu người sẵn ḷng ch́a tay ra cho chúng tôi. Đó là điều đáng buồn. V́ thế mà tôi hướng đến giới trẻ, giúp các em hiểu lợi ích việc làm của chúng tôi.



Tôi nghĩ cộng đồng chúng ta thiếu đoàn kết nên không mạnh. Người lớn dạy người trẻ chúng tôi, nói với con cháu nên đoàn kết qua thí dụ "không thể bẻ từng chiếc đũa nếu cầm cả nắm đũa, nhưng tách ra từng chiếc th́ bẻ găy như không". Tôi cũng thấy không bao nhiêu người trợ giúp cho các trường Việt ngữ để con em ḿnh giỏi tiếng Việt.



Tôi cũng tự nhủ, ngày nay ḿnh được sung sướng, chớ quên ngày xưa ḿnh tay trắng. Tôi từng là người tị nạn, ở đảo nh́n ra biển chờ đợi ngày qua ngày được lên máy bay sang quốc gia thứ ba, ngày ngày ngửa tay xin thực phẩm cứu trợ. V́ vậy mà tôi tự thấy đây là cơ hội để làm việc giúp người tị nạn.



Tôi vẫn nói với hai đứa con, một trai, một gái, một mới vào trung học, về con đường tôi đă trải qua. Tôi nói rằng ở đất nước Việt Nam cộng sản hiện nay, trẻ em không biết tự do là ǵ, rằng chúng tôi từng sống trong nghịch cảnh: cháu có bà ngoại ở thành phố gần đó nhưng muốn đi thăm phải xin giấy đi đường.



Tôi đưa con của tôi đến dự các cuộc họp của cộng đồng Phi châu, Mễ Tây Cơ để các cháu hiểu v́ sao có sự dị biệt, và cần tập ăn các món lạ. Tôi dặn con: không đi ṿng ṿng trong một ṿng nhỏ, mà phải đi khám phá, gặp nhiều cộng đồng khác để ḥa đồng v́ Hoa Kỳ là hiệp chúng quốc. Các con tôi nay cũng là thiện nguyện viên của Hội HTT.



Cách giáo dục con cái rất khó v́ sự lúng túng của ḿnh làm cho con cái ḿnh gặp khó khăn. Ở đây cái ǵ dùng chữ "dạy" th́ phải có giấy phép, trừ việc sinh con và nuôi con tới 18 tuổi là việc không cần... giấy phép, có nghĩa là đứa nhỏ tốt hay xấu là do ḿnh, do cha mẹ. Trường chỉ dạy văn hóa. Ḿnh cho nó học tiếng Việt hay không, cho đi nhà thờ hay không, và cháu có "biết trước biết sau" hay không, đều do ḿnh.



Con gái tôi có lúc hỏi "tại sao bạn con ngủ ở nhà người khác được, c̣n con th́ không?". Tôi nói, "v́ con là người châu Á, chứ không phải Mỹ". Tôi nhấn mạnh rằng "bạn của con tới nhà ḿnh ngủ th́ được, nhưng con tới nhà của bạn ngủ lại đêm th́ không".



Có một dịp, tôi vào nhà dưỡng lăo đút cơm cho các cụ, gặp một bác trai từ sáng đến trưa không chịu ăn uống ǵ, cũng không chịu nói chuyện. Tôi vào pḥng chào hỏi, chúc mừng ông nhân ngày lễ Cha. Tôi hiểu ra, v́ ông giận các con không tới thăm nên gay gắt với mọi người. Tôi đút cơm, ông không chịu ăn, bảo đó không phải nhiệm vụ của tôi, và đặt điều kiện tôi phải cho ông đánh một cái. Ông đánh vào vai tôi, mắng tôi "đồ bất hiếu" rồi mới chịu ăn.



Tôi dắt ông vào pḥng. Ở đầu giường ông dán đầy h́nh ảnh con cháu làm lễ tốt nghiệp. Ông nghẹn ngào nói với tôi: "Xưa bác ép con của bác học giỏi, đứa nào bây giờ cũng có bằng cấp, có đứa làm bác sĩ đấy. Bây giờ bác ân hận lắm. Bác không cần các con bác học giỏi. Nó bán hambuger mà biết đến cha mẹ vẫn quư hơn người học cao chức trọng, mà luôn nói phải dự tiệc tùng này nọ, để đến chiều trễ tràng mới tới chúc mừng cha của ḿnh. Nó thành tài nhưng không thành nhân, v́ chúng nó bất hiếu".



Nghe câu nói đó mà tôi rớt nước mắt. Tôi cũng nói với con của tôi như vậy, rằng tôi không cần bằng cấp của con, con đi lính mà thành nhân, thành một con người tốt, biết nhịn trên nhường dưới, c̣n hơn thành bác sĩ, kỹ sư mà ăn ở bất nhân, lâm cảnh tù đày, làm chuyện xấu xa mà người học ít có thể không làm.



Tôi hănh diện v́ tôi học được nền luân lư đạo đức Việt trước 1975, v́ được sống ở trại tị nạn nếm mùi đau khổ, không có ǵ trong tay, cho nên bất cứ ǵ có được trong cuộc sống này đối với tôi cũng vô cùng quư giá.



Sưu tầm

florida80
05-24-2019, 18:55
Thursday, October 24, 2013




Đừng Được Nắng Rồi... Quên Mưa - Phụng Linh/ Viễn Đông (Ghi Theo Lời Kể)




Anh là người con trai duy nhất của gia đ́nh vượt biển t́m tự do, tưởng chết sau nhiều ngày lênh đênh trên biển dữ.




Anh tỉnh dậy và thấy ḿnh đang nằm trên vai một người mặc chiếc áo đồng phục Hội Hồng Thập Tự. Người ấy xốc anh lên, chạy dọc theo ven biển của đảo xanh.


redcross volunteer



Sống sót, được một gia đ́nh cư dân Mỹ nhận làm con nuôi, Steve Ḥa Phạm đi học, đi làm. Dấu hiệu chữ thập đỏ trên chiếc áo ân nhân in đậm trong trí nhớ đă thúc đẩy anh lao vào công việc thiện nguyện ngoài giờ làm ở hăng, đêm đêm xách nôi hai con nhỏ đi họp thay vợ bận đi làm.



Có người bảo ra ứng cử vào hội đồng thành phố nhưng anh nói "không". Anh thật sự hài ḷng khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ năm 2005, một nghề "tiền ít, việc nhiều". Anh hạnh phúc v́ người bạn đời của anh không ngăn cản chồng ngày đêm lo lắng cho người khác, nhất là cộng đồng Việt Nam ḿnh. Chị hiểu anh rất rơ: một người sẵn ḷng sống chết với tha nhân, ngoài trách nhiệm trước hết đối với vợ con.

Xưa...



Tôi c̣n nhớ, vào mùa Thanksgiving, một gia đ́nh Mỹ đến trại tị nạn mở rộng ṿng tay đón tôi về nhà. Buồn cười là thấy tôi đi một ḿnh, lúc đó tôi khoảng 19 tuổi, phái đoàn Mỹ hỏi "sao mày đi một ḿnh?". Một lư do thôi, tôi một ḿnh vượt biển sau năm 1975 trong khi bố và anh ruột - quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa, đang ở tù cộng sản.
https://i.imgur.com/Gsp7Y0h.gif


Tôi đến Mă Lai, được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, chấp thuận cho chuyển trại đến Phi Luật Tân rồi sang Nam California. Cám ơn đất nước này rất nhiều, cám ơn những người sẵn sàng cưu mang tôi mặc dù họ không biết tôi là ai. Tôi cám ơn thượng đế cho tôi đến được mảnh đất này, được người dân Mỹ nhân hậu mở cửa đón tôi về nuôi. Hồi đó tôi không biết tiếng Anh nên nói chuyện với mẹ và các anh chị em người Mỹ phải ra dấu nhiều hơn.



Có lần tôi đem cất quả chuối xanh, đến khi đoán đă tới độ chín vàng có thể ăn được th́ không thấy đâu. Lục măi mới nh́n thấy quả chuối trong thùng rác. Họ nói "chuối hư rồi, làm sao ăn?" Tôi nói: "Không, chuối chín vàng rục th́ tôi mới ăn được". Tập quán Mỹ - Việt khác nhau nhiều lắm. Có món tôi phải dùng đũa mới ăn được.



Tôi luôn nhủ ḷng "đừng được nắng rồi quên mưa". Tôi thường tự hỏi "nhờ đâu ḿnh được như ngày hôm nay cho nên luôn cố gắng làm được ǵ cho người khác hôm nay th́ ráng làm". Ḿnh không mang đôi dép của người ta th́ sẽ không hiểu hoàn cảnh của họ. V́ vậy mà tôi không tiếc công lao giúp đỡ người khác, xem Hoa Kỳ là quê hương thứ hai của ḿnh.



Người mẹ nuôi của tôi tên Jessica Griswold, có 4 người con. Khi chưa gặp tôi, mẹ nuôi bị hư thai. Bác sĩ nói nguyên nhân v́ bà lớn tuổi và khuyên đi kiếm con nuôi. Bà âm thầm tới văn pḥng xă hội, được hướng dẫn đến ḍ t́m con nuôi trong danh sách người tị nạn. Bà gặp và đưa tôi về ở tại thành phố Pasadena, đặt cho tôi tên Steve - thay cho đứa con đă mất khi c̣n trong bụng mẹ. Sau này bà bị bệnh Parkinson, dọn về tiểu bang Virginia ở với người con gái. Tôi sống với gia đ́nh Mỹ được mười mấy năm, đi học, đi làm, lấy vợ rồi mới tách ra. Tôi nghĩ, từ đôi bàn tay trắng nay có nhà cửa, vợ con đàng hoàng, có công ăn việc làm, c̣n muốn ǵ nữa...



Thời gian đầu, gia đ́nh mẹ nuôi gọi tôi tên Ḥa. Về sau, bà khuyên tôi nên lấy tên Mỹ cho dễ nói chuyện và bảo tôi chọn tên Steve. Khi tôi nhập tịch, Ḥa là tên đệm, tên chính là Steve, nguyên tên họ là Steve Ḥa Phạm.



Gia đ́nh Mỹ cho tôi nhiều thứ trong khi nh́n quanh ḿnh, tôi thấy có nhiều người Việt Nam có 2 - 3 căn nhà nhưng không muốn mở cửa giúp người tị nạn. V́ vậy mà tôi nghĩ ḿnh cần phải lo toan để giúp người khác, mà nghĩ th́ làm chứ không phải nghĩ rồi để đó.



Khi bị bệnh nặng lại sắp sang tiểu bang khác với người con gái, bà gọi tôi đến bên giường hỏi xem "có ǵ buồn ḷng không". Tôi nói "không". Bà tâm sự rằng làm cha mẹ không bao giờ hoàn hảo, ngoài 4 đứa con ruột, 2 trai, 2 gái, bà phải săn sóc tôi và hănh diện v́ tôi là một người công dân tốt. Bà nhắc tôi nhớ ngày đầu tiên gặp tôi, mấy đứa con ruột của bà trố mắt nh́n tôi, không hiểu tại sao bà lại đón một thằng bé châu Á da vàng mũi tẹt về nhà. Bà dặn ḍ tôi: "Sau này có cơ hội th́ giúp lại cho người khác mà không đ̣i hỏi điều kiện ǵ hết".



Tôi quỳ xuống giường khóc và hứa với bà. Lời hứa đó là động lực thúc đẩy tôi hy sinh v́ tha nhân. Tôi nhớ lời dặn ḍ của bà, "người mày mà mày không thương th́ đừng mong dân tộc khác thương yêu dân tộc mày".



Ở gia đ́nh mẹ nuôi, tôi đi học, đi làm. Mỗi đứa ở riêng, tự lo giặt giũ. Nhiều tháng trong túi tôi chỉ c̣n vài đồng bạc. Nhiều dịp cả nhà đi coi phim với nhau theo lệ hàng tháng, tôi không có tiền mua vé, giả vờ nói "phải ở nhà làm bài".



Một hôm bà vô pḥng tôi đóng cửa lại và hỏi, "Có phải con không có tiền đi xem phim không?". Tôi ôm bà nói: "Mẹ đúng là mẹ nên mới hiểu con". Bà nói: "Mẹ không thể cho con tiền trước mặt những đứa con khác được mà chỉ có thể cho lén lút như thế này", và bà cho tôi tiền để sau đó tôi cùng đi xem phim với các anh chị nuôi của ḿnh.



Tôi vẫn nhớ câu bà nói: "Mẹ giúp con mà không đ̣i hỏi ǵ hết và không cần biết con là ai".

Tôi làm thợ tiện, sáng đi học, chiều về đi làm bằng xe bus. Bà theo đạo Tin Lành, tôi là người Công Giáo. Cuối tuần bà chở tôi đến nhà thờ của bà trước, sau đó chở tôi đến nhà thờ Công Giáo. Rồi trong khi chờ tôi dự lễ, bà chở con của bà đi shopping. Bà cũng ân cần hỏi tôi có cần đi shopping không.



Khi có gia đ́nh, ai cũng nghĩ đến gia đ́nh trên hết. Thật ra, tôi đến với Hội Hồng Thập Tự v́ một cơ duyên. Tôi vẫn nhớ ḿnh đă đi trên một con tàu trải qua 4 ngày đêm trên biển hết cả nước. Thuyền trưởng bảo mọi người cầu nguyện.

Tất cả đều ngất xỉu. Tôi cũng đă bất tỉnh. Chúng tôi được một chiếc tàu lạ kéo vào bờ biển Mă Lai. Khi tỉnh lại, tôi thấy có người đang xốc, vác ḿnh trên vai. Họ vác mọi người từ tàu lên bờ, vất nằm thành một đống.



Người cứu tôi thoát chết là một nhân viên Hội Hồng Thập Tự. Tôi không quên h́nh ảnh đó, tới bây giờ bỗng dưng làm việc cho Hồng Thập Tự, mặc đồng phục Hồng Thập Tự đi làm, nghĩ ngộ quá. Đúng là quả đất tṛn. Tôi luôn hănh diện về công việc của ḿnh hiện nay.



Trong thời gian đầu, tôi làm thảo chương viên điện toán, vừa học vừa làm, suốt 17 năm. Thời gian rảnh đi làm thiện nguyện viên, săn sóc các ông bà cụ ở nhà dưỡng lăo, những nơi cần được giúp đỡ.



Đến năm 2005, Hội HTT tuyển người, cơ duyên đưa tôi vào Hội. Tôi là người nộp đơn cuối cùng và cũng là người được nhận cuối cùng. Họ nói lương không cao. Tôi thảo luận với vợ để cô hiểu công việc này cực và tiền bạc ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngân khoản tài chính gia đ́nh. Thế nhưng vợ tôi nói: "Em hiểu anh, trái tim anh luôn dành cho những người đau khổ", và cô chấp nhận cho tôi làm việc này, bớt đi nhiều thú vui chơi.



Thu nhập ít đi, nhưng tôi thấy hạnh phúc. Sau giờ làm việc cực nhọc, tôi về nhà, lăn ra ngủ như một đứa trẻ thơ, không suy nghĩ ǵ hết. Có những đợt đêm nào tôi cũng làm việc tới khuya để giúp người bị cháy nhà. Về nhà lúc 2 - 3 giờ sáng, tắm rửa xong lại lăn vào giường ngủ liền, có lẽ nhờ không lo phiền, không ganh đua với ai. Đó là phần thưởng quư báu mà Thượng đế dành cho tôi chăng. Tôi thấy có người làm việc lắm tiền nhiều của, nhà cao cửa rộng nhưng đêm đêm nằm vắt tay lên trán.



Sau biến cố 911, đất nước cho ḿnh đủ thứ lại gặp nhiều nạn tai, tôi ôm con đi họp đêm để hỗ trợ công tác từ thiện, có lúc phải xách con đi họp v́ bà xă làm đêm. Tôi cho mỗi đứa cái b́nh sữa để chúng nằm yên cho ḿnh họp. Mỹ nói "no pain, no gain", từ khổ sở mới thấy hạnh phúc của ḿnh là quư giá.



Ba ruột của tôi sang Mỹ được một năm th́ mất. Hai năm sau, mẹ ruột tôi cũng qua đời. Khi mẹ mất, tôi và các anh đưa hài cốt bà cụ về Việt Nam. Tôi chỉ về Việt Nam đúng một tuần. Hai người anh, hai người chị ruột của tôi đều đă ở bên này, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau.



Tôi may mắn có hai cha mẹ Việt và Mỹ. Tôi học được bài học cách giáo dục, săn sóc con cái từ người mẹ Việt Nam của ḿnh. Lúc nào cũng phải nghĩ tới vợ con. Ḿnh đă tạo ra nó th́ ḿnh phải có trách nhiệm với nó. Khi có vợ con th́ phải lo cho gia đ́nh. Xây dựng hạnh phúc gia đ́nh ở đây khó lắm v́ gia đ́nh Việt phải sống hai nền văn hóa có nhiều dị biệt. Một số gia đ́nh tan vỡ v́ không thích nghi được hoàn cảnh mới.



Bố ruột tôi vẫn khuyên: "Người tốt ít lắm và người xấu không mời cũng tới". Hồi xưa bố ruột hay đưa tôi đến trại cải huấn, muốn con nh́n gương mà tránh, học bài học từ những thiếu niên lỡ lầm. Ông khuyên tôi thấy người khác làm sai không nên coi họ là người thấp hèn để khinh chê, mà thấy để tránh đi vào con đường đó.

Sang đây tôi lại học được rất nhiều ở bà mẹ Mỹ... Lúc rỗi rảnh, bà ngồi tâm sự, kể chuyện để nhắc nhở tôi luôn về gương hy sinh cho tha nhân.



Tôi nghĩ rằng người Việt Nam mới qua thường mặc cảm đến sau, trong thời gian ngắn nên mở cửa ra ngoài để nhanh chóng hội nhập. Phải thích cuộc sống của ḿnh ở đây trước, phải học hỏi về nền văn hóa Hoa Kỳ, rồi giúp người Mỹ học hỏi về nền văn hóa của ḿnh.

...Nay



Tôi là chuyên viên giao tế của Hội và là người Việt Nam đầu tiên chịu trách nhiệm khối châu Á - Thái B́nh Dương, ngoài khối Mỹ Latinh.



Tôi thiết kế các chương tŕnh, tổ chức hội họp, vận động mọi người tham gia, trong đó có chương tŕnh cứu thương. Trong lúc chờ đợi bác sĩ, việc sơ cứu nạn nhân ngay tại chỗ rất quan trọng. Sau này, nhiều người vỡ lẽ ra, khi gặp tai biến mới cần đến Hội HTT, và Hội thực hiện nhiều chương tŕnh giúp đỡ người bị nạn một cách thiết thực như cung cấp mền, khăn, tiền, đưa họ đến khách sạn gần đó để tạm trú để tránh thiên tai.



Ngân quỹ hoạt động của HTT do dân gửi tặng, chỉ sử dụng khi cần. Nhân viên HTT chưa tới 20 người c̣n thiện nguyện viên th́ cả trăm.



Khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự, chúng tôi muốn giúp mọi người ngăn ngừa những tổn thất khi thiên tai xảy ra, phải biết cần chuẩn bị cái ǵ để tự lo cho chính ḿnh. Hội yêu cầu tôi làm gạch nối giữa họ với cộng đồng Việt Nam, truyền bá nhận thức, phương cách đối phó với thiên tai.



Tôi rất mừng v́ giới trẻ Việt tham gia việc thiện nguyện cho Hồng Thập Tự ngày càng đông. Năm 2005, thiện nguyện viên người Việt và các sắc dân châu Á khác chưa tới 5%. Tôi tổ chức nhiều cuộc họp trong giới trẻ để tiếp xúc, quảng bá các chương tŕnh ích lợi của Hội Hồng Thập Tự. Tôi làm việc với các hội đoàn, thực hiện nhiều chương tŕnh quảng bá hoạt động của Hội tại các trường trung học, đại học... Ba năm sau, giới trẻ Á Châu, và Việt Nam tăng lên 60%, trở thành khối đông nhất hiện nay, nhiều hơn cả Mỹ trắng. Tôi đọc được mấy con số đó mừng nhảy tưng muốn đụng nóc nhà.



Năm đầu tiên tổ chức các chương tŕnh thiện nguyện, tôi cảm thấy hoạt động của cộng đồng Việt Nam rời rạc, mỗi hội đoàn tự làm riêng để phô trương tổ chức của ḿnh mà không mở rộng cho cả cộng đồng. Tôi nghĩ, đă tới lúc không thể nói "cộng đồng của tôi", mà là "cộng đồng của chúng ta".



Tôi đang vươn tới ước vọng là "ở đâu có cộng đồng Việt th́ nơi đó có Hội Hồng Thập Tự". Trước đây, trong một đợt vận động, có em nói "ba má không muốn tôi tham gia hoạt động cộng đồng v́ nhức đầu lắm, nhiều chuyện lắm". Tôi khuyên em: "Chính v́ thực tế đáng buồn đó nên chúng tôi mới cần đến em. Xin em đừng thấy khó khăn, đừng v́ những lời nói tiêu cực mà bỏ cuộc".



Vào Hội Hồng Thập Tự, tôi hiểu Hội có thể đưa tôi đến những nơi nào cần. Cho nên khi c̣n làm việc ở đây th́ tôi cố gắng mang hết tấm ḷng ra phục vụ, suốt từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Có thể nói, tôi khám phá ra nhiều điều thú vị. Có những túi cứu cấp muốn người Việt Nam mua dùng th́ phải mang nó đến tận tay, để người ta thấy, sờ rồi mới mua. Hàng đă được đưa về Little Saigon, chỉ có hơn $30, nhưng khi gặp thiên tai th́ $3000 cũng không có mà mua.



Tôi không mê làm chính trị, không muốn trở thành chính khách. Có người khuyên, nhưng tôi nghĩ tôi không làm chính trị gia được. Tôi yêu Hội Hồng Thập tự, hội thiện nguyện chứ không phải cơ quan chính phủ như nhiều người lầm tưởng. Hội lúc nào cũng có mặt trong mọi cuộc chiến tranh mà không chính phủ nào đuổi họ ra khỏi lănh thổ của ḿnh được. Dấu chữ thập đỏ tiêu biểu cho hội ở mọi nơi, từ trường học đến bệnh viện... mà người ta tưởng lầm là biểu tượng ngành y tế, cũng như người ta tưởng lầm tôi là bác sĩ. Không phải vậy.



Chương tŕnh phát triển thiện nguyện viên trong giới trẻ là thành tựu lớn nhất của chúng tôi, chiếm tỉ lệ 65% ở Quận Cam. Đó cũng là cơ hội để các em sinh hoạt trong một hội có tiếng tăm tại các trường trung- đại học. Các em học phương cách hô hấp nhân tạo, pḥng chống thiên tai, băng bó vết thương.



Tôi cám ơn các phụ huynh và nói lợi ích sau này khi các em cần việc làm. Chỉ cần xác định rằng từng là thiện nguyện viên Hồng Thập Tự th́ các em gây được cảm t́nh ngay. Hội Hồng Thập Tự là một phần cơ hội tiến thân của các em nhỏ. Các em muốn vào đại học cũng cần.



Hội đă yêu cầu tôi đến các trường học, chùa, nhà thờ, bất cứ nơi nào có sinh hoạt, kể cả các hội người già để quảng bá hoạt động của Hội. Hàng tháng chúng tôi tổ chức 3 lớp học. Hội bành trướng được nhờ thiện nguyện viên, dần dần lan rộng khắp mọi người.



Khó khăn lớn của chúng tôi là không được các thủ lĩnh, người đứng đầu có ḷng hợp tác. Không bao nhiêu người sẵn ḷng ch́a tay ra cho chúng tôi. Đó là điều đáng buồn. V́ thế mà tôi hướng đến giới trẻ, giúp các em hiểu lợi ích việc làm của chúng tôi.



Tôi nghĩ cộng đồng chúng ta thiếu đoàn kết nên không mạnh. Người lớn dạy người trẻ chúng tôi, nói với con cháu nên đoàn kết qua thí dụ "không thể bẻ từng chiếc đũa nếu cầm cả nắm đũa, nhưng tách ra từng chiếc th́ bẻ găy như không". Tôi cũng thấy không bao nhiêu người trợ giúp cho các trường Việt ngữ để con em ḿnh giỏi tiếng Việt.



Tôi cũng tự nhủ, ngày nay ḿnh được sung sướng, chớ quên ngày xưa ḿnh tay trắng. Tôi từng là người tị nạn, ở đảo nh́n ra biển chờ đợi ngày qua ngày được lên máy bay sang quốc gia thứ ba, ngày ngày ngửa tay xin thực phẩm cứu trợ. V́ vậy mà tôi tự thấy đây là cơ hội để làm việc giúp người tị nạn.



Tôi vẫn nói với hai đứa con, một trai, một gái, một mới vào trung học, về con đường tôi đă trải qua. Tôi nói rằng ở đất nước Việt Nam cộng sản hiện nay, trẻ em không biết tự do là ǵ, rằng chúng tôi từng sống trong nghịch cảnh: cháu có bà ngoại ở thành phố gần đó nhưng muốn đi thăm phải xin giấy đi đường.



Tôi đưa con của tôi đến dự các cuộc họp của cộng đồng Phi châu, Mễ Tây Cơ để các cháu hiểu v́ sao có sự dị biệt, và cần tập ăn các món lạ. Tôi dặn con: không đi ṿng ṿng trong một ṿng nhỏ, mà phải đi khám phá, gặp nhiều cộng đồng khác để ḥa đồng v́ Hoa Kỳ là hiệp chúng quốc. Các con tôi nay cũng là thiện nguyện viên của Hội HTT.



Cách giáo dục con cái rất khó v́ sự lúng túng của ḿnh làm cho con cái ḿnh gặp khó khăn. Ở đây cái ǵ dùng chữ "dạy" th́ phải có giấy phép, trừ việc sinh con và nuôi con tới 18 tuổi là việc không cần... giấy phép, có nghĩa là đứa nhỏ tốt hay xấu là do ḿnh, do cha mẹ. Trường chỉ dạy văn hóa. Ḿnh cho nó học tiếng Việt hay không, cho đi nhà thờ hay không, và cháu có "biết trước biết sau" hay không, đều do ḿnh.



Con gái tôi có lúc hỏi "tại sao bạn con ngủ ở nhà người khác được, c̣n con th́ không?". Tôi nói, "v́ con là người châu Á, chứ không phải Mỹ". Tôi nhấn mạnh rằng "bạn của con tới nhà ḿnh ngủ th́ được, nhưng con tới nhà của bạn ngủ lại đêm th́ không".



Có một dịp, tôi vào nhà dưỡng lăo đút cơm cho các cụ, gặp một bác trai từ sáng đến trưa không chịu ăn uống ǵ, cũng không chịu nói chuyện. Tôi vào pḥng chào hỏi, chúc mừng ông nhân ngày lễ Cha. Tôi hiểu ra, v́ ông giận các con không tới thăm nên gay gắt với mọi người. Tôi đút cơm, ông không chịu ăn, bảo đó không phải nhiệm vụ của tôi, và đặt điều kiện tôi phải cho ông đánh một cái. Ông đánh vào vai tôi, mắng tôi "đồ bất hiếu" rồi mới chịu ăn.



Tôi dắt ông vào pḥng. Ở đầu giường ông dán đầy h́nh ảnh con cháu làm lễ tốt nghiệp. Ông nghẹn ngào nói với tôi: "Xưa bác ép con của bác học giỏi, đứa nào bây giờ cũng có bằng cấp, có đứa làm bác sĩ đấy. Bây giờ bác ân hận lắm. Bác không cần các con bác học giỏi. Nó bán hambuger mà biết đến cha mẹ vẫn quư hơn người học cao chức trọng, mà luôn nói phải dự tiệc tùng này nọ, để đến chiều trễ tràng mới tới chúc mừng cha của ḿnh. Nó thành tài nhưng không thành nhân, v́ chúng nó bất hiếu".



Nghe câu nói đó mà tôi rớt nước mắt. Tôi cũng nói với con của tôi như vậy, rằng tôi không cần bằng cấp của con, con đi lính mà thành nhân, thành một con người tốt, biết nhịn trên nhường dưới, c̣n hơn thành bác sĩ, kỹ sư mà ăn ở bất nhân, lâm cảnh tù đày, làm chuyện xấu xa mà người học ít có thể không làm.



Tôi hănh diện v́ tôi học được nền luân lư đạo đức Việt trước 1975, v́ được sống ở trại tị nạn nếm mùi đau khổ, không có ǵ trong tay, cho nên bất cứ ǵ có được trong cuộc sống này đối với tôi cũng vô cùng quư giá.



Sưu tầm

florida80
05-24-2019, 18:57
TÓM TẮT ĐẠO PHẬT Trong Vấn Đáp Khoảng 5 Phút "Rất Hay"



https://i.imgur.com/5j2ARW7.jpg




Tỳ khưu Dhammika


B́nh Anson lược dịch




Lược dịch từ bài "Basic Buddhism: A Five-Minute Introduction" (Căn bản Phật giáo: Giới thiệu trong năm phút), trong quyển "Good Question, Good Answer" (Khéo Vấn, Khéo Đáp) của Bhikkhu Dhammika, ấn bản Internet (http://www.buddhanet.net/).




---*---

Hỏi: Phật Giáo là ǵ?




Đáp: Phật Giáo là một tôn giáo có khoảng 300 triệu tín đồ trên khắp thế giới. Danh từ Phật Giáo (Buddhism) phát nguồn từ chữ "buddhi", có nghĩa "giác ngộ", "thức tỉnh". Phật Giáo phát nguồn từ hơn 2,500 năm trước, khi Ngài Siddhattha Gotama (Sĩ-đạt-ta Cồ-đàm), hay Đức Phật, tự ḿnh giác ngộ vào lúc 35 tuổi.




Hỏi: Có phải Phật Giáo chỉ thuần là một tôn giáo?




Đáp: Đối với nhiều người, Phật Giáo không phải chỉ là một tôn giáo mà c̣n có thể xem như là một triết học, hay đúng hơn, đó là "một lối sống". Gọi Phật Giáo là một triết học, v́ danh từ "triết học - philosophy" có nghĩa là "sự yêu chuộng trí tuệ", và con đường của đạo Phật có thể tóm tắt như sau:




(1) sống có đạo đức,

(2) nhận thức rơ ràng về mọi ư nghĩ và hành động, và

(3) phát triển sự hiểu biết và trí tuệ.




Hỏi: Phật Giáo giúp tôi bằng cách nào?




Đáp: Phật Giáo giải thích mục đích của đời sống, giải thích hiện tượng bất công và bất b́nh đẳng trên thế gian, và cung ứng một phương cách thực hành hay một lối sống để đưa đến hạnh phúc thật sự.




Hỏi: Tại sao Phật Giáo trở nên phổ biến?




Đáp: Phật Giáo ngày càng phổ biến ở các nước Tây phương v́ nhiều lư do. Thứ nhất là v́ Phật Giáo có những giải đáp cho nhiều vấn đề trong các xă hội vật chất hiện đại. Tiếp đến, cho những ai có chú tâm, Phật Giáo cung ứng một sự thông hiểu sâu sắc về tâm trí con người và các cách trị liệu tự nhiên, mà các nhà tâm lư nổi tiếng trên thế giới đều công nhận là rất cao cấp và rất hiệu quả.




Hỏi: Đức Phật là ai?




Đáp: Ngài Siddhattha Gotama sinh ra vào năm 563 trước Tây Lịch, trong một hoàng tộc tại Lumbini, nay thuộc xứ Nepal. Vào năm 29 tuổi, Ngài nhận thức rằng tiện nghi vật chất và an ninh trong thế gian không bảo đảm hạnh phúc; v́ thế, Ngài đi t́m học các lời dạy, tôn giáo và triết học thời đó, để t́m kiếm ch́a khóa đưa đến hạnh phúc. Sau sáu năm học tập và hành thiền, Ngài t́m ra con đường "Trung Đạo" và giác ngộ. Sau khi chứng đắc, Ngài dùng quảng đời c̣n lại tại thế gian để truyền giảng các nguyên lư trong đạo Phật -- gọi là Pháp, hay Chân lư, cho đến khi Ngài nhập diệt vào năm 80 tuổi.




Hỏi: Có phải Đức Phật là Thượng Đế?




Đáp: Không, Ngài không là Thượng Đế, và Ngài cũng không tuyên bố như thế. Ngài là người giảng dạy con đường đưa đến giác ngộ, từ kinh nghiệm thực chứng của Ngài.




Hỏi: Phật tử có tôn thờ các thần tượng không?




Đáp: Những người Phật tử tỏ ḷng tôn kính các h́nh ảnh của Đức Phật, nhưng không tôn thờ, cũng không van xin những điều lợi lạc. Một pho tượng Phật ngồi trong tư thế với hai tay dịu dàng đặt trên vế, với nụ cười từ bi, nhắc nhở chúng ta nỗ lực phát triển t́nh thương và an định nội tâm. Lễ lạy tượng Phật là để tỏ ḷng biết ơn về các lời dạy của Ngài.




Hỏi: Tại sao nhiều quốc gia Phật Giáo lại nghèo như vậy?




Đáp: Không hẳn đúng như vậy. Nhật Bản là một quốc gia có truyền thống Phật Giáo sâu đậm và ngày nay cũng là một quốc gia có kinh tế giàu mạnh. Thái Lan, với Phật giáo là quốc giáo, cũng có một nền kinh tế tương đối vững mạnh và phát triển. Tuy nhiên, chúng ta cần biết rằng một trong các điều dạy của Phật Giáo là tài sản của cải không bảo đảm được hạnh phúc, và tài sản của cải cũng không bao giờ thường c̣n. Dân chúng trong bất kỳ quốc gia nào cũng chịu đau khổ, cho dù họ giàu sang hay nghèo nàn. Chỉ những người nào thông hiểu các lời dạy trong Phật Giáo th́ mới có thể t́m được hạnh phúc thật sự.




Hỏi: Có phải có nhiều tông phái Phật Giáo không?




Đáp: Có nhiều tông phái trong Phật Giáo là v́ có những khác biệt về văn hóa và truyền thống lịch sử của mỗi quốc gia. Tuy nhiên, căn bản của Phật Giáo vẫn không thay đổi, đó là Pháp hay Chân lư.




Hỏi: Có phải các tôn giáo khác đều sai lầm?




Đáp: Phật Giáo là một hệ thống tín ngưỡng có tính bao dung đối với các tín ngưỡng hay tôn giáo khác. Phật Giáo chấp nhận các lời giảng đạo đức của các tôn giáo khác, nhưng Phật Giáo c̣n tiến xa hơn, bằng cách cung ứng một mục tiêu dài hạn trong sự hiện hữu của chúng ta, qua trí tuệ và sự hiểu biết thật sự. Phật Giáo chân chính th́ rất bao dung, và không quan tâm chi đến các nhăn hiệu như là "tín hữu Ky-tô giáo", "tín hữu Hồi giáo", "tín hữu Ấn-độ giáo", hay "Phật tử". V́ vậy, trong lịch sử, không bao giờ có các cuộc thánh chiến mang danh Phật Giáo. Cũng v́ thế mà những người Phật tử không đi truyền giảng hay cải đạo người khác; họ chỉ giảng giải nếu được ai hỏi đến.




Hỏi: Phật Giáo có tính khoa học không?




Đáp: Khoa học là tri thức được kết hợp thành hệ thống, qua các dữ kiện được quan sát và thực nghiệm và đề ra các định luật tổng quát của thiên nhiên. Cốt lơi của Phật Giáo phù hợp với định nghĩa đó, bởi v́ Tứ Diệu Đế hay Bốn Sự Thật Thâm Diệu, có thể được thử nghiệm và minh chứng bởi bất kỳ người nào, và ngay chính Đức Phật cũng đă từng nói với các đệ tử rằng họ phải thực chứng các lời dạy của Ngài, mà không nên chỉ tin suông. Phật Giáo dựa nhiều trên trí tuệ, hơn là ḷng tin.




Hỏi: Đức Phật đă dạy những ǵ?




Đáp: Đức Phật đă giảng dạy rất nhiều đề tài, nhưng các điều căn bản trong Phật Giáo có thể tóm tắt trong Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo.




Hỏi: Diệu đế thứ nhất là ǵ?




Đáp: Khổ Đế, chân lư thâm diệu đầu tiên, nói rằng đời sống là đau khổ, nghĩa là phải chịu đau đớn thể xác, già nua, bệnh hoạn, rồi chết. Ta cũng phải chịu đau khổ về mặt tâm lư như cô đơn, phiền giận, bực bội, sợ hăi, bối rối, thất vọng, sân hận. Đây là một sự kiện hiển nhiên, không thể chối căi. Đây là thực tế khách quan, không phải bi quan; v́ bi quan là mong đợi những điều ǵ trở nên tệ hại. Mặt khác, Phật Giáo giải thích cách thức giải quyết các đau khổ đó và cách thức để có hạnh phúc thật sự.




Hỏi: Diệu đế thứ nh́ là ǵ?




Đáp: Tập Đế, chân lư thâm diệu thứ nh́, dạy rằng tất cả mọi đau khổ đều do ái dục và tham thủ. Ta sẽ bị phiền khổ nếu ta mong đợi người khác phải tuân theo ư muốn của ḿnh, phải làm giống như ḿnh, nếu ta không được những ǵ ḿnh muốn, v.v. Ngay cả khi ta muốn và được, điều này cũng không bảo đảm có hạnh phúc. Tâm khát khao ham muốn cướp đoạt của ta niềm vui được thỏa ḷng và hạnh phúc. Thay v́ kiên tŕ chiến đấu để thành đạt điều mong muốn, hăy cố gắng sửa đổi chính cái ḷng ước muốn của ḿnh.




Hỏi: Diệu đế thứ ba là ǵ?




Đáp: Diệt Đế, chân lư thâm diệu thứ ba, là có thể chấm dứt đau khổ và đạt được trạng thái thỏa ḷng và hạnh phúc. Khi ta dứt bỏ ái dục, vốn là vô ích, và tập sống từng ngày, chúng ta bắt đầu sống an vui và tự do. Chúng ta sẽ có nhiều th́ giờ và năng lực để giúp đỡ người khác. Trạng thái ấy được gọi là Niết Bàn.




Hỏi: Diệu đế thứ tư là ǵ?




Đáp: Đạo Đế, chân lư thâm diệu thứ tư, là con đường đưa đến chấm dứt đau khổ. Con đường này gọi là Bát Chánh Đạo.




Hỏi: Bát Chánh Đạo là ǵ?




Đáp: Đó là con đường gồm 8 yếu tố chân chánh: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Chánh Tinh Tấn, Chánh Niệm, và Chánh Định. Đây là con đường của đạo đức và tỉnh thức -- qua lời nói, ư nghĩ và hành động, và phát triển trí tuệ bằng sự nhận thức rơ ràng về Tứ Diệu Đế và bằng sự tăng trưởng ḷng từ bi.




Hỏi: Ngũ giới là ǵ?




Đáp: Đây là năm điều giới luật đạo đức của Phật Giáo. Đó là: không sát hại, không lấy của không cho, không tà dâm, không nói dối, và không dùng các chất say làm lu mờ trí óc.




Hỏi: Nghiệp là ǵ?




Đáp: Nghiệp hay "nghiệp-quả" là một định luật cho biết rằng mỗi một nguyên nhân đều tạo ra một hậu quả, có nghĩa là các hành động của ta đều có những hậu quả. Định luật đơn giản này đă giải thích nhiều vấn đề: sự bất công trên thế gian, tại sao có người sinh ra lại có phế tật, có người lại có nhiều tài năng, có người có đời sống rất ngắn ngủi. Nghiệp cho thấy tầm quan trọng về việc tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm về các hành động của chính ḿnh, trong quá khứ và hiện tại. Làm thế nào để thử nghiệm tác động nghiệp quả của các hành động của ta? Câu trả lời được tóm tắt bằng cách hăy nh́n xem 3 điểm chính: (1) ư định đằng sau của mỗi hành động, (2) hậu quả của hành động đó vào chính ḿnh, và (3) hậu quả của hành động đó vào những người khác.




Hỏi: Trí tuệ là ǵ?




Đáp: Trong Phật Giáo, Trí tuệ phải được phát triển cùng với Từ bi. Trong một cực đoan, bạn có thể là một người tốt bụng nhưng khờ dại, và trong một cực đoan khác, bạn có thể có nhiều kiến thức nhưng lại không có t́nh cảm. Phật Giáo dạy ta nên giữ thật sự cân bằng và trọn vẹn cả hai, phải trau giồi cả trí tuệ lẫn và từ bi. Trí tuệ cao nhất là thấy rơ ràng rằng trên thực tế, mọi hiện tượng đều không hoàn toàn, không thường c̣n, và không có một thực thể cố định. Trí tuệ thật sự không phải chỉ v́ tin vào những ǵ được dạy, mà phải chứng nghiệm và thông hiểu chân lư và thực tế. Trí tuệ đ̣i hỏi phải có một tâm ư rộng mở, khách quan, không cố chấp. Con đường của Phật Giáo đ̣i hỏi phải can đảm, nhẫn nhục, mềm dẻo và thông minh.




Hỏi: Từ bi là ǵ?




Đáp: Từ bi bao gồm các phẩm hạnh của ḷng san sẻ, sẵn sàng an ủi người khác, thiện cảm, chăm lo và ưu tư. Trong Phật Giáo, ta chỉ thật sự cảm thông người khác khi nào ta thật sự cảm thông chính ḿnh, qua trí tuệ.




Hỏi: Tôi phải làm thế nào để trở thành một Phật tử?




Đáp: Bất cứ ai cũng có thể t́m hiểu và thực nghiệm các lời dạy của Đức Phật. Ngài dạy rằng lời giải đáp cho mọi vấn đề của chúng ta là ở bên trong chúng ta, không phải ở bên ngoài. Ngài nói với các đệ tử không được tin ngay vào lời dạy của Ngài, mà họ phải tự thử nghiệm các lời dạy đó. Như thế, mỗi người tự có quyết định và tự chịu trách nhiệm về các hành động và sự hiểu biết của ḿnh. Điều này cho thấy Phật Giáo không phải là một tập hợp cố định các tín điều cần phải được chấp nhận trọn vẹn. Đây là những lời dạy để mỗi người tự t́m hiểu, học tập và áp dụng theo t́nh huống riêng của ḿnh.




B́nh Anson lược dịch,

Perth, Tây Úc, tháng 8-2004

florida80
05-25-2019, 19:17
Thursday, May 23, 2019




Phenomenal Two Letter Word......








I'm sure you will enjoy this. I never knew one word in English language that can be a noun, verb, adj, adv, prep.


UP.





Read until the end ... You'll laugh.






This two-letter word in English has more meanings than any other two-letter word, and that word is UP .' It is listed in the dictionary as an [adv], [prep], [adj], [n] or [v].






It's easy to understand UP , meaning toward the sky or at the top of the list, but when we awaken in the morning, why do we wake UP ?






At a meeting, why does a topic come UP ? Why do we speak UP, and why are the officers UP for election (if there is a tie, it is a toss




UP) and why is it UP to the secretary to write UP a report? We call UP our friends, brighten UP a room, polish UP the silver, warm UP the leftovers and clean UP the kitchen. We lock UP the house and fix UP the old car.





At other times, this little word has real special meaning. People stir UP trouble, line UP for tickets, work UP an appetite, and think UP excuses.






To be dressed is one thing but to be dressed UP is special.






And this UP is confusing: A drain must be opened UP because it is blocked UP ..






We open UP a store in the morning but we close it UP at night. We seem to be pretty mixed UP about UP!






To be knowledgeable about the proper uses of UP , look UP the word UP in the dictionary. In a desk-sized dictionary, it takes UP almost 1/4 of the page and can add UP to about thirty definitions.






If you are UP to it, you might try building UP a list of the many ways UP is used. It will take UP a lot of your time, but if you don't give UP , you may wind UP with ( UP to) a hundred or more.






Oh . . . One more thing: What is the first thing you do in the morning and the last thing you do at night?





UP !






Did that one crack you UP ?






Don't screw UP .. Send this on to everyone you look UP in your address book . . . Or not . . .. it's UP to you. Now I'll shut UP !




Received from Kim Hoa

florida80
05-25-2019, 19:18
"Ngày Mai Đă Muộn Rồi" - Huy Phương









Ở thời niên thiếu, chúng tôi đă được xem một cuốn phim t́nh cảm đen trắng do Ư sản xuất trong một rạp chiếu bóng ở một tỉnh nhỏ miền Trung. Cuốn phim mang tên “Ngày Mai Đă Muộn Rồi,” (Demain c’est trop tard!) liên quan đến việc giáo dục giới tính phù hợp cho giới trẻ. Cuốn phim nêu ra chuyện nếu hôm nay không được chỉnh sửa hay là được làm đúng, ngày mai đă quá trễ, muộn màng.




Tuổi ấy, chúng tôi không hiểu nhiều về t́nh tiết của câu chuyện, và luận đề cuốn phim đưa ra, nhưng sau này, rất thích lập lại tên của cuốn phim trong nhiều t́nh huống của cuộc sống. Phải chăng, đừng để đến ngày mai mà muộn màng, những ǵ làm được hôm nay th́ hăy làm.




Bây giờ bước vào tuổi già, bạn đă có bao điều hối hận: phải chi ngày trước ḿnh biết cách yêu thương, định hướng cho bản thân và nỗ lực hơn, biết trân quư bạn đời hơn, biết giáo dục con cái hơn…




Trước khi biết ḿnh qua đời, người sắp chết cũng có bao nhiêu điều phải hối tiếc. Bước qua một năm mới, chúng ta cũng có những điều tự hỏi v́ sao đă bỏ phí trong năm qua. Và rồi qua một ngày, có bao giờ bạn thấy hối hận đă không làm việc ấy ngay hôm nay không?




Thời gian cứ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại để chờ đợi ai, cũng chẳng chờ cho chúng ta làm xong việc này hay kết thúc một việc khác. Một ngày qua đi và một ngày không trở lại, và công việc ấy chúng ta không làm hôm nay, sẽ không bao giờ chúng ta có cơ hội thực hiện nữa. Không phải là cứ một đời người, hay một năm, mà một ngày cũng đă là quá muộn!




Bạn tôi đang nằm trong bệnh viện, vừa qua một cuộc giải phẫu khá quan trọng. Tôi có dự định đi thăm người bạn ấy hôm nay, nhưng quen thói lần lữa, giải đăi, ḷng hẹn ḷng đợi một này nào đó, thật rỗi rảnh sẽ đi thăm bạn. Nhưng cái ngày đó không bao giờ đến, v́ chỉ vài ngày sau đó, bạn tôi đă từ giă cuộc đời này, mà tôi th́ vẫn chưa thực hiện được cuộc viếng thăm đơn giản ấy, nên ḷng ân hận măi.




Thân bằng quyến thuộc của chúng ta không thiếu ǵ những người già, đang nằm trong bệnh viện, nhà dưỡng lăo, như ngọn đèn cạn dầu trước gió, cần một lần thăm viếng, một cái cầm tay hay một lời nói thân t́nh. Những người này không c̣n thời gian để đợi chúng ta, mà chúng ta th́ cứ măi “ḷng hẹn ḷng!”




Có bao nhiêu bậc cha mẹ già, trên ngưỡng cửa ngôi nhà xưa, ngóng chờ những đứa con trở về một lần thăm viếng. Nhưng rồi th́ v́ thời gian bận rộn v́ công việc làm ăn, cuối tuần c̣n đưa con đi chơi thể thao, học đàn, học vơ; kẹt một chuyến du lịch xa, hay bận rộn v́ con chó con mèo, con cá lia thia trong chậu, sợ bỏ đói, không ai chăm sóc.


Thật ḷng không biết có ai hối hận không, nhưng đừng để bao giờ phải hối hận.




Giá mà ta làm việc ấy hôm nay, hay tự đặt cho ḿnh một mệnh lệnh: “Hăy làm việc ấy hôm nay!” Ngày không thể không đi và đêm không đến v́ việc ấy ta làm chưa xong!

Suốt đời, chúng ta đă bỏ bao nhiêu cơ hội, để làm một việc hay để nói một lời.




Không phải đến bây giờ người ta mới nhắc nhở “Nếu có yêu tôi th́ hăy yêu tôi bây giờ. Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa người… (*) mà ngày xưa, t́nh duyên đôi lứa đă một lần muộn màng, v́ người con trai đă bỏ đi cơ hội ngh́n vàng, để ngậm ngùi suốt đời.


“Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!


Ba đồng một mớ trầu cay

Sao anh không hỏi những ngày c̣n không?

Bây giờ em đă có chồng,

Như chim vào lồng như cá cắn câu

Cá cắn câu biết bao giờ gỡ

Chim vào lồng biết thuở nào ra?”





Có người hối hận để mất một cuộc t́nh, nhưng cũng có người đánh lỡ mất cả cuộc đời, để rồi than thở:


“Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă


Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi!” (TTKh.)





Richard Templar là một tác giả người Anh, người đă viết nhiều cuốn sách về con đường thành công trong cuộc sống. Ông chia sẻ “con đường dẫn đến thành công” của ḿnh trong một loạt sách, trong đó 100 quy tắc đơn giản được tŕnh bày để đạt được thành công, trong kinh doanh, tiền bạc hoặc cuộc sống nói chung. Và “quy tắc của cuộc sống” của Richard Templar là “đừng để qua ngày mai!”




Người ta thường hẹn trong ngày mai sẽ làm công việc dự định hôm nay, nhưng đối với nhà thơ Norma Cornett Marek lại khác: “Ngày Mai Không Bao Giờ Đến!” đó cũng là tựa đề bài thơ của bà. “Nếu ta đang chờ ngày mai đến th́ tại sao lại không làm điều đó ngày hôm nay? V́ nếu ngày mai không bao giờ đến, th́ chắc chắn ta sẽ hối tiếc suốt phần đời c̣n lại của ḿnh!”







Không ai biết đây là lần gặp gỡ cuối cùng, một lời nói giă biệt, v́ không một ai, trong chúng ta, trẻ hay già, đoan chắc rằng, họ sẽ sống qua hôm nay, để ngày mai thấy mặt trời lên! Trên trái đất này, đêm nay có những người cũng lên giường như chúng ta, nhưng ngày mai, họ không c̣n thức trở dậy!




Đó chính là ân huệ của cuộc đời chứ không phải là một chuyện đương nhiên: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Xin đừng để quá trễ, hăy nói với ai đó một lời yêu thương hôm nay. Hăy nói một lời xin lỗi. Hăy nói một lời cám ơn. Nếu ai cũng nghĩ rằng hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc sống để hành động, để yêu thương, để dịu dàng với nhau…th́ cuộc đời này đẹp biết bao nhiêu!




Xin hăy làm điều đó hôm nay. Ngày mai đă muộn rồi!




Huy Phương)

(*) Trần Duy Đức- Ngô Tịnh Yên

florida80
05-25-2019, 19:18
Giải phóng !! Hahaha...










Tôi Bắc kỳ xin nói thật cho các bác miền Nam biết là nhờ có giải phóng nên dân Bắc chúng tôi mới biết cái quạt Hitachi của Nhật nó như một nàng tiên đứng cạnh cái quạt Con Cóc ghẻ c̣n gọi là quạt 35 đồng do miền Bắc sản xuất.


Mới biết được có cái đài chạy băng catssete + cái AKai chạy băng cối lại cất giữ được giọng hát chất lượng cao của mấy cô ca sĩ trong sợi băng từ . Mới biết đôi dép ś bô đế cao đi êm và nhẹ . Mới biết được mái tóc phụ nữ có thể làm xoăn kiểu uưt bi cho đẹp hơn buộc kiểu đuôi gà . Mới biết được gói bột gặt VISO ḥa vào nước để ngâm cho dễ giặt chứ không phải luộc quả bồ ḥn để lấy nước giặt hay dùng bánh xà pḥng 72% của Liên Xô thâm th́ cứng ngắc đáp chết chó mèo

Mới biết được dân miền Nam đi xe máy và ô tô nhiều hơn xe đạp . Mới có được những đồ chơi bằng nhựa như búp bê nhắm mở mắt , ô tô , máy bay ,chú ếch xanh chạy cót tinh xảo cho trẻ em.





Và đặc biệt hơn là mới biết được có cái nhà xư rất hay có thể làm chung cùng nhà tắm và chỉ cần xả nước một cái là sạch sẽ không mùi chứ không như cái nhà xư lộ thiên đầy ruồi nhặng mà mỗi lần đí đại tiện xong lại phải ra đầu gió đứng 15 phút để gió thổi bớt mùi đí rồi mới dám vào nhà không th́ mọi người lại tưởng ḿnh vừa đi ăn lẩu thập cẩm đó là chưa nói tới cái khoản phải có kỹ năng ṿ nát tờ giấy vở để nó tơi và mềm ra th́ mới có cái mà chùi các bác ạ ! V́ làm chó ǵ có giấy chuyên dùng cho vấn đề này.


Trước 30/4 /1975 ngồi nhà đèn dầu nghe loa phát thanh tuyên truyền các bác miền Nam khổ lắm bị chính quyền dồn vào ấp chiến lược khống chế quyền tự do đi lại rồi bị áp bức đói khổ mà chúng tôi đau ḷng và cứ thương các bác miền Nam quá !





Té ra chúng tôi ăn khoai sắn nằm ổ rơm hút thuốc lào nghe loa công cộng tối ngủ nóng hết cả bụng lẫn cổ họng lại đi thương các bác ăn cơm thịt ḅ cá kho tộ nằm đệm mút máy lạnh xem ti vi nghe nhạc trữ t́nh.


Thôi th́ hoàn cảnh giờ nó vậy lỗi do CS nó đang trong giai đoạn tiến hóa thành người nên có đối xử với các bác chẳng ra sao cả .

Chứ dân đen ngoài Bắc chúng tôi đâu có sung sướng ǵ , cuộc sống đói khổ mù mịt thông tin , nghèo nàn văn hóa bị CS khống chế sổ mùn sổ gạo ép ra chiến trường rồi sinh Bắc tử Nam đau thương cũng ngút ngàn sống không bằng chết.




Nhưng trong tâm trí rất nhiều người dân Bắc chúng tôi luôn cảm ơn miền Nam đă giải phóng chúng tôi khỏi cái tầm nh́n tăm tối , bớt đi cái khổ phần nào v́ đống tài sản khổng lồ của miền Nam đă được chuyển nhiều ra Bắc cùng lượng hàng hóa phục vụ đời sống nhất là đồ nhựa và linh kiện phụ tùng xe đạp do miền Nam mặc dù bị CS chủ trương tiêu diệt tư bản tư doanh nhưng vẫn cố gồng ḿnh sản xuất để những người làm thương mại mà ngoài Bắc thời đó gọi là con buôn , con phe đưa ra ngoài Bắc góp phần cải thiện hẳn đời sống dân Bắc chúng tôi


Nếu viết tiếp th́ c̣n dài miên man lắm các bác ạ .

Nhưng chỉ cần chừng đó thôi cũng đủ để tôi chẳng biết nói ǵ hơn ngoài hai chữ Cảm Ơn xuất phát từ đáy ḷng !





Nguồn sưu tầm.



at 9:41 PM No comments

florida80
05-25-2019, 19:19
Thu Phí Người Nuôi Bệnh: Một Kiểu Tận Thu Tàn Nhẫn Vô Nhân Đạo - Đỗ Duy Ngọc











Ở xứ Việt thời nay, bệnh vào đến bệnh viện đă là một sự khốn khổ, khốn nạn. Đồng tiền phải đi trước, dù cấp cứu gần chết th́ phải đóng tiền mới có người hỏi tới, không th́ nằm đó chờ. Một người bệnh ít nhất phải có một người đi theo nuôi bệnh bởi lực lượng y tá, điều dưỡng không thể chăm sóc người bệnh. Con nuôi cha mẹ, vợ nuôi chồng, chồng theo nuôi vợ, con cháu nuôi ông bà.. Không thể không có mặt được. Không chỉ để rót miếng nước, đút miếng cháo, đưa viên thuốc mà c̣n phải có mặt ở đấy để khi bác sĩ, y tá cần th́ đáp ứng ngay. Bệnh nhân nếu ở pḥng chăm sóc đặc biệt tức là đă có một chân vào cửa tử th́ người nhà càng phải cần có mặt để được gọi tên bất cứ lúc nào. Đến các bệnh viện nhà nước mà xem, đa số bệnh nhân đều là người nghèo đến từ các tỉnh, có người không đủ tiền mua thuốc, và người đi nuôi bệnh thường là sống nhờ cơm từ thiện. Chồng vừa nuôi vợ bệnh vừa chạy xe ôm là chuyện thường t́nh. Họ nghèo lắm, nghèo đến xác xơ. Nhà có người bệnh, nhất là những bệnh nan y kéo dài ngày chữa trị th́ từ gia đ́nh khá khá biến thành hộ nghèo và người nghèo trở thành tàn mạt điêu đứng cũng là chuyện thường t́nh. Bán trâu, bán ruộng, bán vườn rồi bán nhà khăn gói lên thành phố chữa bệnh cho người thân, trắng tay cũng là chuyện thường t́nh.




Cán bộ lănh đạo khi bệnh có pḥng riêng, có bác sĩ riêng, có y tá, điều dưỡng riêng, có chế độ chăm sóc cũng riêng. Đa số lại chữa trị ở nước ngoài với cả cặp đô la, cả túi hột soàn mang theo để chi tiêu, chưa kể đến ngân sách nhà nước dành cho họ. Họ đâu thấm cảnh chạy vạy từng đồng mua thuốc, bông, băng. Người thân của họ đâu phải nằm ở hành lang, ở sân bệnh viện để nuôi bệnh, họ đâu phải xếp hàng để kiếm miếng cơm từ thiện qua ngày. Cho nên họ mạnh miệng cho rằng thu phí người nuôi bệnh là hợp lư. Tuyên bố như thế là chưa thấm được nỗi đau của dân, chưa đồng cảm với nỗi khổ của dân. Dân đă nghèo tận đáy khi trở thành người bệnh mà tận thu như thế là một việc làm tàn nhẫn. Có thể gọi là vô đạo. Đồng ư là bệnh viện hoạt động phải có kinh phí thế nhưng đă gọi là một chế độ v́ dân, do dân và lo cho dân mà c̣n tính với dân miếng nước dội cầu, một chút ánh sáng của bóng đèn th́ chính phủ đó có c̣n nên tồn tại không? Ngân sách hàng năm dành cho y tế cũng không nhỏ, sao lại nghĩ đến chuyện tận thu những người đi nuôi bệnh, những người đă nghèo đến tận cùng khi đến bệnh viện.




Ngày xưa ở miền Nam, các bệnh viện công c̣n gọi là nhà thương thí, ở đó bệnh nhân được chữa trị không mất tiền, c̣n được nuôi ăn. Người nuôi bệnh có chỗ c̣n được cung cấp các bữa ăn do các tổ chức xă hội phân phát. Họ không hô hào v́ dân nhưng họ đồng cảm với hoàn cảnh với người bệnh. Đó là cách đối xử nhân văn, nhân đạo giữa con người với nhau. C̣n bây giờ chúng ta hành xử với nhau như thế nào? Các ngài cứ nghĩ việc tận thu, càng nhiều càng tốt, sống chết mặc bay với những lư lẽ nghe qua tưởng chừng rất hợp lư.





"Ngày 10-4, trao đổi với báo chí về vấn đề BV có được thu phí người nuôi bệnh hay không, Thứ trưởng Thường trực Bộ Y tế Nguyễn Viết Tiến cho rằng hiện nay các BV đă thực hiện tự chủ tài chính, chủ trương của Bộ Y tế cố gắng tạo điều kiện cho các cơ sở y tế làm chủ về kinh phí để có nguồn trả lương cho nhân viên và thực hiện nhiều công tác khác. Do đó theo Thứ trưởng Nguyễn Viết Tiến, những khoản thu hợp pháp, không sai luật th́ BV vẫn được quyền thu.





Trở lại vấn đề thu phí người nuôi bệnh, Thứ trưởng Bộ Y tế nh́n nhận nhiều người không phải là bệnh nhân vào BV nhưng sử dụng điện, nước, vệ sinh, ảnh hưởng môi trường. “BV phải cử nhân viên hoặc thuê người dọn dẹp vệ sinh và trả tiền cho các khoản điện, nước này. Về nguyên tắc, BV là đơn vị tự chủ kinh phí nên người vào sử dụng dịch vụ phải trả tiền là hợp lư”.


Cái hợp lư mà các ngài đang đề cập đến là sự hợp lư tàn nhẫn vô nhân đạo. Sự tận thu này đă đẩy người bệnh đă nghèo càng khổ thêm, họ càng túng quẫn hơn khi phải thêm một khoản kinh phí không biết t́m đâu. Họ lại phải nhịn ăn, bán thêm ruộng vườn để đáp ứng việc tận thu của các ngài. Khốn nạn thật!

florida80
05-25-2019, 19:20
"Phở Nước Mỹ Hay Chính Đó Là Nước Mỹ Của Tôi" - Trung Bảo









Bạn có thể rời bỏ nước Mỹ nhưng nước Mỹ sẽ không rời bỏ bạn. Một trong số những điều luôn khiến tôi luôn nhớ về nước Mỹ, lạ lùng thay, lại là phở.




Những ngày cuối năm, thong thả ngồi bên sân nhà để đọc lại những điều cũ ḿnh đă viết, nỗi nhớ nước Mỹ lại chợt trở về trong mùi phở. Nhất là khi đọc bản tin quán phở 79 ở khu Little Saigon, miền Nam California, vừa nhận giải thưởng danh giá James Beard Foundation Awards, ví như “Oscar của ẩm thực.”




Trước khi đến Mỹ, món ăn tôi ưa thích vẫn là bún ḅ Đà Nẵng. Bún ḅ Đà Nẵng khác bún ḅ ở Huế, ít mùi mắm ruốc hơn và không ăn kèm rau sống. Thế nhưng đến Mỹ và sống vài năm ở đây, sở thích ấy thay đổi, bây giờ đi đâu tôi cũng ăn phở.




Có lẽ, không cần dài ḍng về việc món phở theo chân người Việt đi ra xứ người thế nào để rồi trở thành một món định danh cho nơi nào có cộng đồng Việt Nam sinh sống. Không chỉ người Việt nấu phở, ở Mỹ đôi khi vẫn bắt gặp quán phở của người… Nam Hàn. Dĩ nhiên dở hơn nhiều.




Một trong các thói quen của tôi khi ở Mỹ đó là hễ đi đến vùng nào lại cố t́m quán phở để ăn cho biết. Ăn phở như vậy thật ra chỉ để kiếm t́m những câu chuyện tha hương của người Việt, như những mảnh ghép tứ tán khắp phương trời, gắn cùng vận nước nổi trôi.




Trong một quán phở rất nhỏ dọc đường từ Houston đi Dallas, ông chủ quán phở trung niên ngạc nhiên khi nghe chúng tôi vừa lái xe đi qua khoảng 5-6 tiểu bang của nước Mỹ. Ông qua Mỹ từ năm 1983 và “chừng đó năm chỉ lo bán phở mà chưa từng đâu xa hơn thành phố đang sống.”

Hoặc, trong một quán phở bên ŕa Las Vegas rực rỡ đèn màu, nằm khiêm tốn dọc đường như một lữ quán cho khách bộ hành rong ruổi.

Phở không c̣n là một món ăn mà phở như một cột mốc để giữ người Việt nh́n về kư ức.

Tôi vẫn nói với bạn bè từ khi c̣n ở nước Mỹ, phở ở Mỹ ngon hơn phở Việt Nam. Ngon không chỉ bởi nguyên liệu dồi dào, sạch sẽ mà ngon bởi v́ bước vào một quán phở như phở 79 người ta được ăn lại tô phở như mùi vị kư ức của ḿnh.




Chẳng tuần nào ở Little Saigon mà tôi lại không đến xếp hàng trước quán phở 79. Mặc cho bạn bè và người thân “cực lực phản đối” v́ ép họ ăn măi một món. Không biết tôi có phải là người chung thuỷ không nhưng quả thật nếu không ăn phở 79 th́ tôi không ăn phở nơi nào khác nếu ở Little Saigon. Đến nỗi, bây giờ rời nước Mỹ mà bạn bè ở đó vẫn nhắn tin trêu ghẹo chuyện mê phở 79, tin nhắn về chuyện quán này vừa được trao giải là một ví dụ. Phở gắn kết người Việt là đó chứ c̣n đâu.




Một nhà báo gần đây có bài viết ví phở ở Mỹ và chuyện dân chủ. Đó là một bài viết thú vị. C̣n tôi, phở 79 chỉ đơn giản gắn liền với một quăng đời tuổi trẻ vui vẻ với nước Mỹ, với bầu trời xanh ngắt của California, với ngôi trường cổ kính, với những người bạn – người anh đầy thân mến. Đó không chỉ là cái vị béo ngậy của tô nước dùng hầm kỹ từ đuôi ḅ, miếng thịt ḅ mềm của món tái, vị thơm ngát của những nhánh rau hay ngọt mát của cọng giá sống. Đó là một phần cuộc đời của tôi đă để lại nước Mỹ với đầy những hoài băo, mơ ước, niềm vui, nỗi nhớ…

Phở nước Mỹ hay chính đó là nước Mỹ của tôi.




Trung Bảo

florida80
05-25-2019, 19:21
Xin Đừng Nói Tại Tuổi Già- BS Nguyễn Ư Đức







Sau khi đổ xăng, ông Minh lên xe lái về nhà. Đi được một đoạn, ông nghe thấy tiếng kim khí chạm vào xi măng rồi tiếng loong coong tiếp theo. Đang chạy trên đường phố nhiều xe, ông không ngừng lại để coi xem vật ǵ rơi. Một thoáng nghĩ, ông đoán đó là chiếc nắp b́nh xăng để trên mui xe đă rơi mất tiêu. Lại quên rồi. Ông tự nhủ, với một chút chán nản.



Về đến nhà, ông ngần ngại một lúc rồi than văn với bà vợ là hồi này ḿnh già nên hay quên quá, và kể cho vợ nghe mất cái nắp b́nh xăng.




Vợ mỉm cười, nói: Đây đâu có phải là lần đầu mà ông lo. Ông nhớ khi gia đ́nh ḿnh lái xe về quê cách đây mấy năm, ông quên đến hai lần. Và phải mua nắp khác thay vào.





Cô con gái đứng gần đó, chêm vào: Bố ơi, bố có nhớ hồi xưa khi bố c̣n đi làm, đă bao nhiêu lần trước khi ra khỏi nhà, bố cứ kiếm cặp kính đọc sách của bố, trong khi bố gài nó trên mái tóc. Lúc đó bố đâu đă ở tuổi này.





Ngồi nghĩ lại, ông Minh thấy bà vợ và con gái nói cũng đúng. Đă nhiều lần, cách đây cả chục năm, lâu lâu ông cũng không biết để ch́a khóa xe ở đâu, đi chợ bảo mua vài món đồ rồi cũng quên một món, chứ đâu có phải chỉ từ ngày ông về hưu ở tuổi 60 mới hay quên. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến cái tuổi đó, ông cũng mang một thoáng suy tư.




Bước vào cái tuổi mà khi ḿnh làm cái ǵ không giống ai th́ thiên hạ cứ bảo ông bà ấy già rồi.




Gặp người bạn xa vắng đă lâu, ḿnh có vui miệng nói ít nhiều câu chuyện th́ người phối ngẫu lại nhắc khéo để ḿnh ngưng bớt lại, kẻo nói dài ḍng, phiền ḷng người nghe.




Đau nhức xương cánh tay và đầu gối, kể lể với bác sĩ th́ được trả lời: cụ ơi, cụ già rồi th́ nó vậy đó, không sao đâu; hoặc tối ngủ hay thức giấc nửa khuya, không ngủ lại được th́ lương y cũng bảo người già thường hay bị bệnh như vậy.




Trăm dâu đổ đầu tằm, cái ǵ cũng đổ tại già.




Riêng cái vụ “hay quên” th́ vô số người, ngay cả bác sĩ đôi khi cũng phán rằng già th́ nó lăo suy, nói trước quên sau. Và có người cứ canh cánh sợ là già th́ sẽ rơi vào t́nh trạng “lú lẫn, sa sút trí tuệ”.




Mà nói đến bệnh sa sút trí tuệ th́ cũng đáng e ngại thật. Một thăm ḍ ư kiến tại Mỹ coi xem con người sợ ǵ nhất. Sợ đau tim, ung thư, mù ḷa, rớt máy bay, nghèo túng, hoặc thả vào chuồng cọp... Mỗi người có mỗi mối sợ khác nhau, nhưng lo sợ nhất vẫn là mất trí nhớ, lú lẫn, rồi chẳng biết ḿnh là ai, ở đâu, quên ăn quên ngủ, phụ thuộc hoàn toàn vào gia đ́nh.




Có người bảo, quên như vậy càng sướng chứ sao. Chẳng phải lo nghĩ, chẳng cần để ư tới chuyện đời.




Nhưng, một lăo bà vừa mới chôn cất chồng, mà về nhà liên tục kêu tên ông, t́m kiếm ông hết pḥng này qua pḥng khác. Đôi khi hiểu rơ trắng đen th́ vật vă khóc than. Sự việc kéo dài suốt mấy năm trường, cho tới khi bà tạ thế. Bà đă ở trong t́nh trạng mất trí, lú lẫn. Và như vậy th́ sướng nỗi ǵ!




Trở lại với chuyện hay quên th́ cũng có nhiều lư do.




-Một độc giả hỏi thăm là có ông chú 70 tuổi hay bị quên tên người này người khác và ông cụ phải nhờ mọi người nhắc dùm. Khi không thỏa măn th́ ông trở nên hung hăng, đập phá, khó thở, phải uống viên thuốc an thần mới dịu xuống.




Hỏi kỹ th́ được biết ông đă bị tai biến năo, và cơn suy tim. Sở dĩ ông hay quên v́ huyết lên năo giảm. Mà huyết giảm th́ thiếu nuôi dưỡng, tế bào thần kinh kém hoạt động, và ông ta không nhớ tên người, đồng thời tính t́nh trở thành bất thường, đôi khi hoang tưởng.




-Một lăo bà than phiền không biết để cặp kính đọc sách báo ở đâu; vào pḥng tắm rồi không biết để làm ǵ; mới nghe một câu chuyện mà nửa giờ sau đă quên; bạn bè than phiền bà hẹn tới chơi rồi không tới. V́ quên.... Bà hỏi có thuốc ǵ phục hồi trí nhớ cho bà.




Lấy thêm chi tiết th́ được biết chồng bà mới mất cách đây nửa năm, rồi bà quá thương tiếc mà không ăn không ngủ được, buồn chán chẳng thiết làm ǵ, ngay cả những thú vui khi trước.




Bà được thầy thuốc cho uống thuốc chữa bệnh trầm cảm mấy tuần lễ th́ t́nh trạng hay quên thuyên giảm. Bà đă bị bệnh sầu năo, buồn phiền v́ mất người chồng thân yêu.




-Dùng nhiều dược phẩm cũng là rủi ro của kém trí nhớ. do tác dụng phụ của thuốc.




Thuốc lợi tiểu để trị cao huyết áp là một thí dụ. Thuốc làm giảm muối và nước trong máu, hóa chất trong cơ thể thay đổi. Nếu liều lượng quá cao th́ huyết áp xuống quá thấp. Năo bộ người già rất nhậy cảm với những thay đổi này, sẽ trở nên kém hoạt động về ghi nhớ và tập trung. Và hay quên.




Thuốc an thần, thuốc ngủ cũng ảnh hưởng tới trí nhớ. Cho nên thầy thuốc cần lưu ư ở điểm này và bệnh nhân cũng cần cho thầy thuốc hay mọi khác thường xẩy ra khi dùng thuốc.




-Một vài bệnh kinh niên cũng ảnh hưởng tới trí nhớ.




-Sau nhiều ngày đằng vân giá vũ du thuyết liên lục địa, về đến nhà được ít ngày th́ nhà chính khách thấy trong người mỏi mệt, không tập trung tư tưởng được, hay quên và có khó khăn trong giải quyết công việc thường lệ. Nhiều khi nhân viên thấy ông ngồi thẫn thờ như người mất hồn, đi đứng không vững. Thầy thuốc cho là ông bị căng thẳng thần kinh, v́ làm việc quá sức. Và đề nghị ông đi nghỉ dưỡng sức.




Ông làm theo nhưng khó khăn vẫn không bớt.




Một hôm ông té xỉu, đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ khám bệnh và phát giác nhịp tim ông rất thấp và không đều. Một máy điều ḥa nhịp tim được gắn cho ông và ông trở lại b́nh thường. Ấy là do ông có bệnh tim mà không hay.




Hay quên trong những trường hợp kể trên đâu có phải là v́ tuổi hạc, tuổi cao. Nhưng nếu được xác định là bị bệnh Alzheimer, sa sút trí tuệ, lú lẫn th́ quả là bệnh của một số người tuổi cao, người già. V́ thống kê cho hay, 4% người cao tuổi có thể bị bệnh nàỵ.




Trong bệnh Alzheimer, năo bộ bị thoái hóa, hóa chất năo suy giảm, máu huyết nuôi năo cũng ít đi, mà nguyên nhân chưa được t́m ra. Hậu quả của các thay đổi này đưa tới một căn bệnh của thế kỷ. Bác sĩ Lewis Thomas, Khoa Trưởng Đại Học Y Yale coi đây là một bệnh xấu xa nhất trong các bệnh.




Bệnh không những tàn phá bệnh nhân mà c̣n gây hậu quả tai hại cho gia đ́nh, bạn bè người bệnh. Nó bắt đầu với sự mất khả năng học hỏi, tính toán, suy nghĩ để rồi đưa đến sự khép kín hoàn toàn về tâm trí. Bệnh nhân tiếp tục sống không hồn cho tới ngày nào đó một bội nhiễm sưng phổi, những suy nhược tổng quát giải thoát cho họ.




Kết luận




Óc ghi nhận dữ kiện như một cái máy thu âm, bộ phận hải mă như là một cái nút kiểm soát. B́nh thường, nút bấm này tắt, và chỉ mở để ghi khi nào dữ kiện được coi là quan trọng.




Một dữ kiện không quan trọng thường lởn vởn trong đầu một lúc rồi tan biến đi. Cho nên nếu ta có quên tên một người nào đó trong tiệc cưới cũng là chuyện b́nh thường, giống như là lâu lâu ta quên, không biết ch́a khóa xe, ch́a khóa nhà để ở đâu.




Nhưng lái xe đi làm mỗi ngày trên cùng con đường mà lạc lối; quên những hẹn quan trọng; kể đi kể lại cùng câu chuyện trong một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với bạn bè, th́ là điều đáng ngại.




Những thắc mắc, lo âu, tự hỏi: Ta già rồi chăng? Hay ta đang mắc chứng năo suy trầm trọng?




Liệu trí nhớ có bỏ ta ra đi như những con chuột t́m đường chạy trốn khỏi con tầu sắp ch́m đắm dưới biển cả mênh mông!




Bác sĩ Nguyễn Ư-Đức



at 3:36 PM

florida80
05-25-2019, 19:23
Du Ngoạn Cuối Tuần - Hái Trái Cây - Ngắm Phong Cảnh









Mùa thu thời tiết mát mẻ dễ chịu, không nóng cháy da, không lạnh cóng người rất thích hợp để du ngoạn, nhứt là mùa này trên phố núi, lá phong như được chiếc đũa thần gõ vào biến từ xanh sang vàng vàng đỏ đỏ đẹp như mơ. Tôi cùng gia đình em gái rủ nhau lên núi một chuyến để ngắm phong cảnh, và luôn tiện ghé các vườn trái cây hái trái chơi vui một bữa cho quên những căng thẳng mệt nhọc của công việc hằng ngày.




Trước nhứt chúng tôi đến thăm vườn táo và vườn lê Nashi Nhật. Táo ở đây có nhiều loại, như Fuji, Granny Smith, Red Delicious, Pink Lady, Gala... Nghe chủ vườn nói mấy tuần trước mới hái xuống bán ra một đợt, chúng tôi đến không đúng lúc lắm, đợt này trái chưa đủ lớn và ngọt, chỉ có Nashi thì đang chín rộ. Vì vậy chúng tôi chỉ hái vài trái táo ăn chơi chớ không mua mà sang qua khu trồng Nashi hái một mớ mua về.




Sau đó chúng tôi tới vườn hồng xem cho biết. Em tôi hái chừng hai ký luôn cả lá đem về chưng bàn thờ. Tôi không mua vì thấy giá cả bằng giá thị trường chớ không rẻ hơn, vả lại nhà tôi thích ăn hồng mềm ngọt đậm đà hơn là hồng dòn. Hai chục năm về trước tôi có trồng một cây hồng mềm, tới mùa ăn không kịp, trái chín rụng đầy sân, dọn cũng mệt.




Rời vườn hồng, chúng tôi đi qua vườn chestnut. Cây chestnut rất đẹp, xanh màu lục mơn mởn, trái có gai tua tủa, đụng nhằm rất nhức. Vì vậy không tài nào hái được từ trên cây mà phải rung cây hoặc phải có đồ nghề móc xuống rồi dùng chân đạp cho nó bung vỏ ra thì mới lấy được hạt chestnut bên trong. Thật ra cũng không cần gì rung cây bởi vì khi nó đủ già là nó rụng đầy dưới gốc, tha hồ mà lượm.




Đi hết mấy vườn trái cây lân cận, chúng tôi tới chỗ có những cây maple để chụp hình. Xuyên qua ánh nắng, những cây phong đổi màu đẹp như tranh vẽ, màu cam, màu vàng, màu đỏ chen lẫn vào nhau cho ra một sắc màu trong cõi mộng làm ngẩn ngơ lòng người.

florida80
05-26-2019, 13:53
Nỗi Đau Vẫn C̣n Đó - Trần Thiên Thịnh








Sáng nay, ông thức dậy sớm hơn thường lệ. Nói là thức dậy sớm chứ thực ra, suốt đêm hôm qua ông có chợp mắt được chút nào đâu. Ông măi suy nghĩ về việc thằng Thành, con ông phải đi về Việt Nam làm việc theo sự chỉ định của công ty. Ông không dám trách móc về việc làm của nó. Ông chỉ biết buồn v́ thằng con của ông không c̣n chọn lựa nào khác. Ông biết vậy nhưng cũng đă thăm ḍ thằng con.


Con không thể xin chuyển qua làm bộ phận khác và ở lại đây với Ba được sao"



Hỏi chỉ để hỏi mà thôi. chứ thực ra ông đă biết câu trả lời như thế nào rồi. Trong thời buổi người khôn của khó lúc này, người ta c̣n tranh giành, đấu đá lẫn nhau để có công ăn việc làm. Trong khi thằng con ông được đề cử đi mà ông lại mong muốn nó từ chối. Thật là nghịch lư. Biết đi là tốt cho con, nhưng ông vẫn cảm thấy áy náy sao đó trong thâm tâm. Phải chi hắn được đổi qua một nước nào khác, không phải Việt Nam th́ ông không cần bận tâm cho lắm.




Nghe ông hỏi như vậy. Nó cảm động lắm. Nó nói với ông rằng, con biết con đi Ba ở lại một ḿnh đơn chiếc rất buồn. Nhưng nếu con không đi th́ coi như ḿnh tự ư bỏ việc. Trong khi đó, rất nhiều người cầu mong để có được cơ hôi này. Thôi th́ để con nói chuyện với vợ chồng con Tâm thu xếp để Ba về trên đó sống với tụi nó một thời gian.




Ấm nước reo sôi trên bếp đă lâu, ông vẫn không nghe thấy. Ông măi lo suy nghĩ về những tháng ngày sắp tới, khi thằng Thành đi xa. Cho đến khi Thành từ trên gác đi xuống, nó thấy ông cứ ngồi tư lự, mắt dơi ra sân vườn mông lung. Thường ngày, ông không có động thái như vậy. Những ngày tháng khi bà c̣n sống, sáng ra ông thường ngồi bên ấm trà nóng bà đă pha sẵn, đọc báo hoặc coi tin tức, chờ bà làm điểm tâm và chuẩn bị cơm trưa cho cha con ông. Xong đâu vào đó, ông chỉ biết xách gói ra đi. Kể từ khi bà qua đời cách đây không lâu, ông phải tự pha lấy trà và thay bà chuẩn bị cơm nước cho cả hai cha con.


Nó lên tiếng hỏi:


Nước sôi rồi. Sao Ba chưa pha trà" Ba có bị sao không"


Nếu hôm nay Ba không được khỏe, th́ goị điện thoại xin nghỉ bệnh đi Ba.

Ông chợt giật ḿnh bừng tỉnh.




À không! Ba không sao cả. Để Ba đi lấy cơm cho con mang đi làm.


Không cần đâu Ba. Hôm nay mấy người trong chổ làm rủ nhau đi ra ăn ngoài. Lâu lâu con cũng cần phải đi ăn với họ một bữa cho vui với anh em. Để con gọi xin cho Ba nghỉ bệnh ngày hôm nay. Nếu có ǵ, th́ Ba gọi vô chỗ làm cho con. Trưa con về đưa Ba đi bác sĩ.


Thôi! chắc không sao đâu. Ba nghỉ ở nhà bữa nay được rồi. Chắc tại tối qua ngủ không được nên sáng nay Ba hơi mệt thôi. Con đi làm đi kẻo trể. Ông nói vậy để cho thằng con yên tâm mà đi làm, chứ trong thâm tâm ông nghĩ lung lắm.



Thành đi rồi. Ông trở lại với căn nhà trống trải, vắng lặng. Nh́n lên bàn thờ, nơi có di ảnh của vợ ông. Kư ức đau thương ngày xưa lại đổ về trong tâm trí của một con người đă có tuổi. Càng nghĩ, ông càng cảm thương cho người vợ hiền vắn số.


*


Ngày trước, thời chiến chinh binh lửa. Trai gái làng cưới nhau xong là ông đi. Lâu lâu ông mới được phép đôi ba ngày. Thời gian làm sao đủ cho đôi vợ chồng son mặn nồng ân ái. Nói chi đến thời gian săn sóc cho nhau. Lúc có bầu thằng Thành. Bà một thân, một ḿnh theo đoàn người chạy loạn băng qua đại lộ kinh hoàng vô tạm cư tại Đà Nẵng. Ông theo đơn vị, trấn thủ nơi miền địa đầu đất nước, làm sao mà lo lắng được cho bà. Ngày đứa con đầu ḷng chào đời, ông cũng không ở bên cạnh để có lời ủi an. Rồi tiếp đến, những tháng bà mang bầu con Tâm và sinh nó ra. Ông cũng biền biệt.





Cho đến những ngày sau 1975, bà dắt díu hai đứa con thơ, t́m về nơi làng quê cũ th́ được tin ông đă phải tập trung cải tạo. Vợ chồng con cái vẫn không thể sum vầy. Một lần nữa, bà thân c̣ một ḿnh lăn lội kiếm sống vừa thăm chồng, vừa nuôi con.




Biền biệt gần mười năm ông mới được về nhà. Ông cũng chỉ gặp lại được người vợ thân yêu cùng đứa con gái. Con Tâm nh́n ông với ánh mắt xa lạ, ngỡ ngàng. Ông không được gặp lại đứa con trai trân quư. Thằng Thành đă được bà gửi "về ngoại" sống như những ǵ bà xa gần đă nói với ông trong những lần thăm nuôi trước.




Thằng Thành ra đi, để lại trong bà một sự thương xót vô biên. Bà vừa mừng, vừa lo cho nó. Mừng là v́ nó đă thoát được cảnh sống lầm than nơi quê hương khốn khổ. Dẫu sao đi nữa, nó cũng sẽ có được một tương lai tốt đẹp. Bà hy vọng và mừng là v́ thế. Lo, bà lo v́ một thân, một ḿnh nó lênh đênh trên biển cả, biết bao hiểm nguy có thể vây ập đến và nuốt chửng người con yêu quư cuả bà. Rồi, ngày tháng cô đơn lạc lơng trong các trại tị nạn, không một người thân bên cạnh, có ai lo lắng cho nó những khi trái gió trở trời. Bà ngày đêm khấn nguyện cho nó được b́nh yên. Bà như đứt từng khúc ruột mỗi khi nghĩ đến thằng con.





Cho đến một hôm, bà thật sự mừng rỡ khi nhận được thư của nó. Nét chữ nghuệch ngoạc cùng với nhiều lỗi chính tả. Nhưng bà rất mừng, mừng đến chảy cả nước mắt v́ nó vẫn c̣n một chút ǵ đó của riêng nó, của quê hương nơi nó được sinh ra. Trong thư nó nói rằng nó nhớ và thương bà lắm nên mới nhờ người ta chỉ cho nó viết thư thăm bà. Nó kể lể đủ thứ chuyện nơi trại tị nạn nó đang sống. Nó nói rằng ở nơi đây, nó chỉ có ăn xong đi học. Vừa học tiếng Việt, vừa học tiếng Anh. Nó không phải cực khổ đi mót lúa, mót khoai như những ngày đang ở nhà. Nói tới đây nó nói nó thương bà và con Tâm rất nhiều. Nó cũng thêm rằng nó đă được phái đoàn Mỹ phỏng vấn và sẽ được đi định cư tại Mỹ một ngày gần đây. Nó hứa là khi qua tới Mỹ, nó sẽ để dành tiền mua quà gửi về cho bà và con Tâm, em của nó.


Tháng ngày trôi qua. Nó được một gia đ́nh người Mỹ tốt bụng bảo lănh và nuôi nấng cho ăn học. Trong những thư về nhà, nó nói rằng nơi thành phố nó đang sống không t́m thấy một người Việt Nam nào cả. Suốt ngày ở trường và ở nhà nó đều phải nói tiếng Mỹ. Nó nhớ tiếng Việt lắm nên những khi có thời gian, nó sẽ viết thư bằng tiếng Việt cho gia đ́nh và bạn bè nó c̣n trong trại tị nạn.


*


Cuối cùng th́ gia đ́nh ông cũng đến được đất Mỹ nhờ chương tŕnh nhân đạo H.O. Gia đ́nh đoàn tụ. Cha mẹ con cái, anh em gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Ông mừng v́ đă gặp lại được thằng con yêu quí. Bà th́ khỏi phải nói. Cứ xuưt xoa khen hoài thằng Thành, bảo rằng nó mau lớn, càng lớn khuôn mặt nó càng giống ông như đúc. Đối với nó, thoáng chút ngỡ ngàng khi gặp laị mọi người ở phi trường. Ngỡ ngàng cũng phải. Kể từ ngày bà sinh nó cho đến hôm nay, phải nói chưa bao giờ ông được bồng ẵm nó. T́nh cha con phân cách theo chiều dài cuộc chiến, càng chia ĺa v́ đất nước điêu linh. Đối với nó, gia đ́nh là những ǵ được gói ghém trong tấm h́nh đen trắng bạc màu ông bà gửi cho nó trong thời gian xa nhà.




Gia đ́nh, vợ chồng con cái sum họp, sống với người bảo trợ một thời gian. Thằng Thành vẫn đến trường học hành như ngày nào. Thêm vào đó nó có bổn phận hướng dẫn cho con Tâm để bắt kịp việc học ở trường. Nó cảm thấy hạnh phúc khi sống bên mái ấm gia đ́nh và tỏ ra hiểu biết hơn khi giúp được cho ba mẹ và em nó trong thời gian đầu hội nhập. C̣n đối với con Tâm, nhờ sự hướng dẫn của anh Thành nó, việc hội nhập coi như không mấy ǵ khó khăn.

Riêng ông bà th́ gặp không ít trở ngại trong cuộc sống. Những năm tháng tù đày và khốn khó ở quê nhà, cộng với tuổi tác ngày càng già nua, bệnh hoạn đă làm cho sức lực của cả hai không c̣n được sung măn. Công việc làm ăn nơi gia đ́nh ông bà đang sống toàn là những nặng nhọc. Mặc dầu đă có sự hỗ trợ của máy móc tối tân, nhưng cũng cần phải có sức khỏe mới hoàn tất được công việc. Ngược lại, sức khỏe của ông bà không cho phép. Cộng thêm vào đó, tiếng người không được rành rẽ cho mấy. Dù rằng đă cố gắng học hành, nhưng ông bà cũng không thể nào bắt kịp nhịp sống khi tuổi già ngày một chồng chất, càng tỉ lệ nghịch với sự bén nhạy của trí tuệ. Không lẽ cả gia đ́nh cứ ngồi để đón chờ sự thương hại và bố thí tiếp tục của gia đ́nh người bảo trợ" Càng nghĩ, ông càng đớn đau cho thân phận ḿnh và con cái. Đau cho ḿnh th́ ít mà thương cho con cái th́ nhiều. Từ ngày sinh tụi nó ra cho đến bây giờ, ông chưa làm được ǵ cho thằng Thành và con Tâm cả, có chăng chỉ một ḿnh thân bà mà cũng chỉ được bữa đói, bữa no. Đứa cô đơn lưu lạc nơi xứ người khi c̣n nhỏ dại, bên ḿnh không có một người ḿnh không có một người thân. Đứa ở lại quê nhà với mẹ nhưng hoàn cảnh cũng chẳng khác chi. Giờ đây, toàn gia đ́nh qua được nơi xứ tự do này ông tâm nguyện sẽ làm tất cả những ǵ để có thể bù đắp lại những ǵ mất mát mà bà đă phải gánh chịu. Bù lại những thiếu vắng cha con mà v́ hoàn cảnh ông không thể cưu mang cho hai đứa con trước đây. Ông chỉ mong ước mai này con ông được học hành đến nơi đến chốn, cho dù có cực khổ đến đâu th́ ông vẫn vui ḷng.




Đang băn khoăn lo lắng cho cuộc sống gia đ́nh. Ông bất ngờ nhận được điện thoại người bạn cùng hoàn cảnh ông ngày trước, hiện mới được định cư nơi miền tây nắng ấm. Qua câu chuyện điện thoại với người bạn, ông phần nào cảm thấy cuộc sống sinh nhai nơi miền viễn tây có phần dễ dàng hơn nơi ông và gia đ́nh đang cư ngụ. Để cho chắc chắn, ông đă thân hành làm một chuyến chu du về miền đất hứa, nơi có những người bạn từng sát cánh với ông trong đơn vị ngày cũ, cũng như cùng chung số phận với ông trong những năm tháng tù đày. Trước là thăm bạn bè và người thân, sau là t́m đường sống cho toàn bộ gia đ́nh. Quả nhiên, cuộc sống nơi đây có phần dễ sống hơn nơi tiểu bang đèo heo gió hút mà gia đ́nh ông đang sống. Việc làm nơi đây t́m kiếm cũng tương đối dễ dàng.




Thêm vào đó, ngành công nghệ thông tin đang trên đà phát triển nên các hăng xưởng lắp ráp linh kiện điện tử hầu hết tập trung nơi đây đang rất cần nhân công. Có những lúc quá cần người, nhiều người không cần giỏi tiếng Anh cũng được mướn. Họ chỉ cần những người làm việc siêng năng và cần cù. Việc huấn luyện c̣n lại th́ đă có người đi trước chỉ bảo người đến sau. Cuối cùng th́ công việc cũng xong nhờ vào sự chịu khó của những người công nhân gốc Á châu, mà phần lớn là người Việt.




Thế là gia đ́nh ông, một lần nữa di cư về nơi mảnh đất sống này. Buổi sáng chia tay với gia đ́nh người bảo trợ. Ông nghẹn ngào nói lời cám ơn gia đ́nh đă cưu mang thằng Thành nhiều năm, cũng như gia đ́nh ông trong thời gian lưu lại nơi đây. Lời cám ơn chân t́nh, cảm động của ông đă làm cho mọi người trong gia đ́nh bảo trợ rơm rớm nước mắt.




Sau thời gian ngắn, ổn định nơi vùng đất mới. Ông xin đi làm trong một hăng sản xuất "chip" điện tử. Công việc cũng không lắm nặng nhọc và khó khăn, chỉ cần sự tỉ mỉ và cần cù siêng năng của người làm. Điều đó, đă không thiếu trong bản chất con người của ông. Ông làm việc tận tuỵ, không bỏ sót một giờ làm thêm nào.




Riêng bà cũng không chịu ngồi yên trong nhà ngày một nhàm chán. Không chữ nghĩa nhưng cũng đă có công việc cho bà phụ cắt chỉ ở một hăng may gia công. Thành và Tâm ngoài giờ học ở trường và làm bài ở nhà c̣n phụ giúp bà nhận hàng vắt sổ thêm ở nhà vào những ngày nghỉ và cuối tuần. Về sau này, ngành may gia công không c̣n được hưng thịnh như xưa. Bà cũng không quản ngaị khó khăn, xin đi làm việc cho những nhà hàng Việt Nam, khi cắt thịt, khi rửa rau...bất cứ làm việc ǵ bà cũng không từ nan. Đồng tiền kiếm được mỗi tháng từ công việc làm không nhiều, nhưng cũng đủ góp phần chi tiêu trong cuộc sống gia đ́nh và ông bà cảm thấy cuộc sống có ư nghĩa hơn.




Tưởng rằng cuộc sống của gia đ́nh êm đềm kể từ đây, khi một đời bà đă tận tụy lo cho chồng con. Bà mong chờ niềm hạnh phúc của người mẹ được nh́n thấy ngày con cái ḿnh nên người. Bà đă đau với cái đau của chồng con trong những tháng năm loạn lạc. Nhưng bà đă không thể nh́n thấy niềm hạnh phúc đang đến gần với bà và gia đ́nh. Bà không thể chờ đợi để nghe thằng Thành hănh diện nói lời cám ơn ông bà trong bài diễn văn ra trường của nó bằng cả hai ngôn ngữ Anh-Việt. Bà cũng không kịp nh́n thấy những giọt nước mắt của con Tâm khóc cha ngày khoác áo cô dâu về nhà chồng. Bà ra đi để lại trong ông một sự hụt hẫng vô biên, một nỗi đau của người chồng, người cha chưa thể cưu mang cho gia đ́nh một niềm hạnh phúc đủ đầy.




Căn nhà càng trống vắng hơn kể từ ngày con Tâm theo chồng đi công tác nơi miền xa. Niềm thương nhớ người vợ hiền và con gái càng dày xéo nỗi đau trong tâm hồn ông. Sự chăm sóc, quan tâm của thằng Thành cũng không thể làm ông nguôi ngoai trong những lúc cô đơn trống vắng. Nhưng nó là nguồn ủi an, là lẽ sống của ông. Tâm thân ông đang nương nhờ vào đó trong những tháng ngày c̣n lại trên cơi đời.


*

Buổi sáng, sau khi dọn dẹp những thứ cần thiết trước khi ra phi trường về sống với vợ chồng con Tâm. Cha con bùi ngùi chia tay nhau. Ông ngậm ngùi nói với con trai rằng: Ba hy vọng con hiểu được v́ sao gia đ́nh ḿnh đến đây. Ba cũng hy vọng con hiểu rơ do đâu mà mẹ con bỏ cha con ḿnh để ra đi sớm như vây.. Con là điểm tựa, là niềm tự hào của gia đ́nh, của ba. Ông nói mà nghe đau nhói trong con tim.


Dường như một nỗi đau vẫn c̣n đâu đó trong tấm thân già của một người cha.




Trần Thiên Thịnh

vietbao.com

florida80
05-26-2019, 13:57
Mạng Sống Quư Hơn Vàng - Chu Tất Tiến

https://i.imgur.com/Om1t1HF.jpg




Trong vụ cướp xảy ra sáng thứ Tư trong khu thương xá góc Westminster và Brookhurst, h́nh giám sát an ninh cho thấy một tên cướp đang giật bóp của nạn nhân ở phía trước, trong khi tên cướp thứ nh́ đang chạy theo để hỗ trợ.




Một tin rất buồn đă xảy ra tại môt khu chợ đông đúc của người Việt tại Quận Cam. Khoảng 9:45 sáng thứ Tư, trước cửa chợ Ḥa B́nh, gần sát Bank Of America, góc đường Brookhurst và Westminster, thành phố Garden Grove, một phụ nữ 32 tuổi, vừa ở nhà băng đi ra tới cửa chợ Ḥa B́nh th́ bị một tên cướp giật ví. Người phụ nữ trẻ này chống cự lại và không muốn buông tay khỏi cái ví, nên bị tên cướp kéo lê đến cửa chiếc xe nơi có hài tên ngồi chờ sẵn. Cô té xuống rồi bị chiếc xe của tên cướp cán qua người. Nạn nhân được đưa đến bệnh viện nơi đây cho biết cô đă qua đời. C̣n ba tên cướp kia bỏ chạy và bị cảnh sát đuổi theo đến Los Angeles th́ bị bắt. (Cũng gần nơi này, một thanh niên một ḿnh đi lấy tiền cash vào ban đêm bị cướp bắn chết gần hai năm trước.)



Cách đây vài tháng, một phụ nữ làm tiệm Nail ở Las Vegas, v́ bị người khách hàng quịt, bỏ chạy không trả tiền làm công khoảng $35, đă chạy theo bám vào chiếc xe của người khách quịt tiền, nhưng không may, té xuống và chết.





Vài năm trước đây, trước cửa một ngôi chợ trên đường Bolsa (giờ đă đóng cửa), thành phố Westminster, một phụ nữ bị giật ví và cũng giằng co với tên cướp rồi bị tên cướp kéo lê đi, té dập đầu xuống đất và qua đời bởi vết thương trên đầu. Đau ḷng trước sự kiện này, người viết đă t́m cách gặp gỡ vị Cảnh Sát Trưởng tiền nhiệm của thành phố Westminster để trao đổi vài phương pháp tự vệ cho phụ nữ khi bị cướp cạn tấn công, giật ví cũng như khi bị bọn hiếp dâm bắt cóc. Đến nay, v́ sự việc kia lại tái diễn ngay tại Thủ Đô Tị Nạn Quận Cam, người viết xin tŕnh bầy lại lời khuyên của vị Cảnh Sát Trưởng như sau:




- Thứ nhất: Mạng sống quư hơn vàng




Nếu chẳng may là nạn nhân của sự giật ví, th́ nên buông tay, mặc cho tên cướp lấy đi, cho dù trong ví có nhiều tiền chăng nữa. V́ nếu c̣n mạng sống th́ sẽ tạo dựng lại được số tiền đă mất, c̣n nếu chết đi rồi, th́ vừa mất mạng vừa mất tiền, chưa kể gia đ́nh tan nát. Trường hợp nhà nghèo không có tiền chôn cất, c̣n làm khổ người ở lại! Ngoài ra, nếu mất thẻ Credit, thẻ nhà băng, thẻ căn cước, thẻ bảo hiểm xe, bảo hiểm sức khỏe, tất cả mọi loại thẻ… th́ chỉ cần thông báo với nơi cấp thẻ là ḿnh bị cướp lấy mất, cơ quan cấp thẻ sẽ cho ḿnh thẻ khác, không tốn tiền! Trường hợp tên cướp sử dụng thẻ credit của ḿnh để tiêu xài, th́ ḿnh cũng không chịu trách nhiệm, kể từ giờ mà ḿnh bị cướp lấy mất. Nơi cấp thẻ sẽ hỏi ḿnh bị mất giờ nào, ngày nào, và sẽ không đ̣i ḿnh phải trả tiền từ giờ phút đó. Để có thể báo cáo ngay với cơ quan cấp thẻ, th́ nên ghi lại từng số thẻ và số điện thoại của nơi cấp thẻ và cất ở nhà, trường hợp bị cướp th́ về nhà lấy.




-Thứ hai: Không thể chiến đấu với cướp




V́ sức lực của một người phụ nữ b́nh thường làm sao mà đấu lại với một tên cướp khỏe mạnh, hung hăn, đang đói, thèm tiền và liều mạng! Một khi mà tên cướp đă có chủ ư đi cướp th́ chắc chắn hắn đă chuẩn bị từng cách cướp giật rồi, tay chân đă sẵn sàng ra đ̣n, trong khi đó, th́ người phụ nữ lại không chuẩn bị chút nào, cho dù có liếc dọc, liếc ngang, th́ cũng không thể đề pḥng một tên cướp nhảy vọt tới rất nhanh. Theo nghiên cứu của cảnh sát, th́ với khoảng cách 10 feet (3 thước), tức là bề ngang của một căn pḥng gia đ́nh, chỉ cần 5, 6 giây là tên cướp có thể phóng tới chụp được cái ví.




- Thứ ba: Cướp thường mang theo vũ khí




Nếu người phụ nữ mạnh mẽ mà có thể giằng co được ngang ngửa, th́ lập tức chúng rút vũ khí ra, có thể là dao hay súng. Lúc đó, lấy tay không mà chọi với vũ khí ư? Trong trường hợp mới nhất, một tên khỏe nhất đi giật ví, hai tên c̣n lại chờ ở xe, nếu thấy người bị cướp mà trên cơ tên cướp th́ lập tức hai tên kia ra tay ngay, và đ̣n mà chúng đưa ra đều chí mạng, chỉ một nhát dao hay một viên đạn là nạn nhân chết ngay, v́ chủ trương của bọn cướp là Nhanh và Gọn để không bị nhận diện, bị an ninh hay cảnh sát bắt.




Vậy, lời khuyên của cảnh sát là không bao giờ để nhiều tiền trong ví. Nếu cần đến ngân hàng lấy tiền th́ nên đi với một người đàn ông khỏe mạnh, không nên đi với phụ nữ. Nếu số tiền tương đối lớn th́ phải có hai người đi kèm, và số tiền lấy được nên trao cho người đàn ông giữ, bỏ trong bụng. Ngoài ra, không nên dùng loại ví đeo ṭng teng trên vai, tḥng xuống dưới ngang hông, v́ dễ bị giật. Đừng mang ví “đồ hiệu” đi chợ, đi ngân hàng. Không đeo đồ trang sức đắt tiền, đồng hồ vàng chóe, nhẫn hột xoàn lóng lánh! Đi lănh tiền, không đi giầy cao gót, mặc quần áo sang trọng, đội tóc giả vàng óng… nghĩa là không nên khêu gợi cho kẻ cướp để ư. Khi vừa bước ra khỏi cửa ngân hàng th́ nên chậm chân (không nên đứng lại) và liếc ngang dọc, nếu thấy có người đứng vẩn vơ đâu đó, th́ nên cảnh giác đi ṿng, hoặc bước trở vào và nhờ security đưa ḿnh ra xe.





Trong các trường hợp khác, không phải ra ngân hàng lănh tiền, mà là đi chợ, đi shopping mua hàng, vào tiệm ăn... một ḿnh, th́ nên để ư những điều sau đây:



- Không đậu xe cạnh các xe Van, xe SUV to cồng kềnh. Khi ra về hoặc đi vào tiệm, không đi ngang qua các xe lớn v́ có thể bị cướp bất ngờ tung cửa ra và ôm kéo ḿnh vào xe. Việc này chỉ xảy ra có 30 giây mà thôi. Nếu khi ra về, thấy có một xe Van đậu gần xe ḿnh th́ lùi lại, và kiếm Security đưa ḿnh ra, nếu không có Security, th́ nhờ người bán hàng đưa ḿnh ra xe. Không chụp lấy một người đang đứng vẩn vơ gần đó mà nhờ họ đưa ra xe! Chính cái tên đứng vẩn vơ đó là tên bắt cóc!


- Khi ra xe, nên nh́n vào bên trong các xe, dù nhỏ, đậu gần xe ḿnh. Nếu thấy có người ngồi, cũng nên lảng đi, đừng vào xe ḿnh nữa, mà nhờ Security đưa ḿnh ra xe. Khi đến chỗ xe ḿnh, th́ phải nh́n ngay vào băng ghế sau. Bọn tội phạm có đủ ch́a khỏa để mở bất cứ xe nào rồi nằm phục ở băng ghế sau, đợi ḿnh bước vào là chụp cổ.




- Nếu đă vào xe rồi, mà thấy có xe đi theo xe ḿnh th́ ṿng lại, t́m chỗ cửa tiệm hay chỗ sáng nhất mà đậu lại rồi vào tiệm nhờ người đưa ra, hoặc gọi ngay 911.




- Khi ra xe, mà thấy kính xe trước bị ném trứng vào th́ không nên vào xe nữa mà trở lại tiệm nhờ người giúp, v́ sẽ có một tên đứng chờ đó, ngỏ lời giúp ḿnh. Không nên nghe lời một kẻ nào nhờ kéo giúp xe, nhờ cho đi một quăng ra xe hắn, nhờ xem giờ. Nếu có một tên nào nói là “bánh xe của cô bị xẹp, tôi chữa giùm cho” th́ nên quay lại với Security… nghĩa là TUYỆT ĐỐI KHÔNG NÓI CHUYỆN VỚI KẺ LẠ! (Never talk to stranger!)




- Trường hợp bất ngờ đang đi mà bị cướp ôm chầm lấy rồi dí dao vào người th́ phải cố vùng vẫy, la hét tối đa, nhất định không chịu tên cướp đẩy vào xe, v́ thà là bị chết ngay đó, c̣n có người thân đi chôn, chứ nếu đă vào xe chúng rồi, th́ chỉ có đường chết và bị vất xác trong băi hoang nào đó, không ai t́m ra. Một phương pháp của vơ thuật đường phố (Vơ cuội) làm chúng nhả ra nhanh là dùng hết sức mạnh mà cắn vào tai, mũi, miệng, má, cổ họng… Nếu bị ôm từ đằng sau, th́ co chân lên, dùng hết sức mạnh đạp gót giầy cao gót vào bàn chân chúng. Một chiêu khác là lén t́m ngón tay Út của tên cướp mà bẻ ngược lại tối đa. Khi bị ôm trước mặt th́ thúc đầu gối vào hạ bộ tên cướp, hoặc đấm, đá mạnh vào đó, là tên cướp quỵ xuống ngay. Một độc chiêu là chụp lấy chỗ yếu nhất của tên cướp mà bóp mạnh…




- Chiêu vơ thuật thực sự khi bị ôm từ đằng sau là... tụt người xuống. Thân h́nh phụ nữ thường nhỏ con hơn cướp nên tụt xuống dễ dàng rồi đạp gót chân lên bàn chân của tên cướp, hoặc quay lại đấm vào chỗ kín của hắn. Nếu bị cướp dùng hai bàn tay bóp cổ ḿnh th́ áp dụng chiêu “chắp tay bái lạy,” hai bàn úp sát vào nhau bất ngờ thọc ngược lên cổ hắn rồi bung hai tay ra hai bên, nhất định là gỡ ra được rồi tiện tay, chọc mấy ngón tay vào cổ hắn thật mạnh.

- Trường hợp tệ nhất là bị cướp nhốt vào thùng xe phía sau, th́ dùng chân ṃ vào chỗ đèn “signal” trái hay phải mà đạp mạnh cho đến khi cái đèn bung ra. Người đi sau sẽ thấy cái đèn đột nhiên bung ra là sẽ gọi cảnh sát giùm ḿnh. Nếu không t́m thấy đèn th́ cũng dùng chân đạp lung tung, tạo tiếng kêu cho người khác nghe thấy…

- Một trường hợp khác: bị cướp leo lên xe ḿnh, dí dao hay súng vào mạnh sườn ḿnh, bảo lái đi th́ lái thật nhanh rồi cho đụng xe vào bất cứ vật ǵ (xe khác, bức tường, gốc cây…) v́ thà là bể đầu, dập ngực nhưng có cơ hội sống sót c̣n hơn bị hiếp rồi bị phân thây ở góc rừng nào đó. Không bao giờ nghe lời dụ dỗ của tên cướp: “Ngoan ngoăn th́ tao thả!” Điều đó không bao giờ xảy ra, v́ chẳng có tên cướp nào muốn để nhân chứng sống sót mà t́m ra thủ phạm.

Tóm lại, MẠNG SỐNG QUƯ HƠN VÀNG. Các cụ nói: “Lấy của che thân, chứ không ai lấy thân che của!” Hơn nữa, thận trọng là đức tính cần thiết trong một xă hội nhiễu nhương, đầy dẫy tội ác này.





Chu Tất Tiến

florida80
05-26-2019, 13:59
"31 Tháng Tư", Tiếc Đă Muộn! - Ngô Nhân Dụng






Cuốn “Hơn Nửa Đời Hư” in ở Sài G̣n của nhà văn Vương Hồng Sển. (H́nh: ****)




Ai cũng biết Tháng Tư chỉ có 30 ngày. Riêng ngày “30 Tháng Tư năm 1975” th́ người dân Sài G̣n không thể nào nhớ lộn, không thể nào nói hay viết lầm được.




Nhưng nhà văn Vương Hồng Sển, trong cuốn “Nửa Đời C̣n Lại” đă viết ít nhất hai lần “ngày 31 Tháng Tư năm 1975.” Lần đầu, trong bản in năm 1996 của nhà xuất bản Văn Nghệ, California, ở trang 285, cụ viết: “…tôi xin được lẩn thẩn lấy theo sức học đáy giếng mà luận việc trên cao để được tỏ chút nỗi ḷng một dân Nam thấp hèn buổi 31-4-1975.




Xin nhắc lại, Vương Hồng Sển viết: “…một dân Nam thấp hèn buổi 31 Tháng Tư, 1975.”

Cụ c̣n “viết lộn” thêm một lần nữa, trang 291: “…tôi đây đă trải cảnh chịu đựng sau ngày 31-4-1975 ở Sài G̣n, làm tôi bắt nhớ Nguyễn Du năm 1802,…”




Các “bạn trẻ” dưới 60 tuổi có thể không biết nhà văn Vương Hồng Sển là ai; độc giả sống ở miền Bắc càng ít người biết đến cụ.

Vương Hồng Sển là một “nhân chứng” cho những nhà viết sử. Cụ thường kể chuyện đời ḿnh, để ghi lại cuộc biển dâu diễn ra chung quanh. Lâu lâu mới châm biếm chuyện chính trị. Cụ thường kể chuyện “Sài G̣n Năm Xưa,” tên một cuốn hồi kư. Cụ rỉ rả bàn về thú chơi đồ cổ, coi hát bội. Cụ tự chế nhạo ḿnh sống “Hơn Nửa Đời Hư,” một cuốn hồi kư khác. Năm 1993, đă ngoài 90 tuổi, cụ vẫn gắng sức ngồi viết kể tiếp những chuyện ḿnh đă từng trải qua cuốn “Nửa Đời C̣n Lại.”




Hai lần “viết lầm” ngày 31 Tháng Tư, 1975, có thể v́ cụ Vương Hồng Sển tuổi già đă lẫn lộn, hay là người đánh máy lại cuốn sách đă bấm lộn số không thành số một trên computer?




Cụ Vương đă viết lầm chăng? Nhưng, trong sáu, bảy trang sách mà viết lộn tới hai lần, giống hệt nhau, th́ chuyện đó khó xảy ra. V́ khi đọc cả cuốn tự sự này, chúng ta thấy ông c̣n rất minh mẫn. Vương Hồng Sển nổi tiếng là người có thói quen ky cóp cất giữ các kỷ vật, ghi chép các biến cố trong đời ḿnh rất cẩn thận. Ngoài 90 tuổi, ông nhắc lại những chuyện thời 1922 hay 1946, vẫn nhớ và ghi lại từng chi tiết. Ông c̣n giữ cái toa thuốc của Bác Sĩ Nguyễn Văn Thinh viết ngày 17 Septembre 1924.




C̣n người đánh máy, nếu ngón tay bấm sai nút trên máy vi tính, th́ chỉ lộn zero sang số 9 chứ không thể bấm số 1, v́ trên bàn máy hai số zero và số một nằm ở hai đầu xa nhau.

Cho nên, có thể đoán cụ Vương cố ư viết hai lần ngày 30 thành 31 Tháng Tư.

Đó là một cách phát biểu ư kiến về chính trị, theo lối văn “đặc biệt Vương Hồng Sển!” Trong các tác phẩm, cụ Sển thường dùng lối văn “cà rỡn, cà tửng” theo phong thái Miệt Vườn. Cụ kể chuyện miên man, chuyện nọ xọ chuyện kia, rồi lâu lâu “đánh du kích” một câu thấm thía! Đó là những lúc cụ bàn xéo về chính trị! Viết ngày 30 thành 31 là một lối nói “cà tửng,” để gửi một thông điệp cho người đọc hiểu thâm ư của ḿnh, người miền Bắc gọi là “nói kháy!”




Hai lần cố ư viết ngày 30 thành 31, là hai lần tác giả đang viết với tấm ḷng đầy cảm khái. Lần thứ nhất, cụ nói đến thân phận “một dân Nam thấp hèn buổi 31-4-1975” sau khi tự nhận ḿnh thấp hèn như “ốc ngồi đáy giếng” đ̣i bàn luận việc “trên cao.”

Lần viết lộn thứ hai là đoạn Vương Hồng Sển tự so sánh ḿnh với kiếp “hàng thần lơ láo phận ḿnh ra đâu” của Nguyễn Du khi phải làm tôi triều Nguyễn. Vương Hồng Sển đă viết rất dài về tâm sự Nguyễn Du trong thời gian đầu thế kỷ 19, để biện luận rằng trong thân phận “hàng thần” đó Tố Như không thể b́nh tâm mà sáng tác truyện Kiều được.




Lần thứ ba viết đến ngày lịch sử này th́ Vương Hồng Sển viết chính xác, khi mô tả quang cảnh một khu phố Sài G̣n thay đổi, ở trang 333, “…từ ngày 30-4-1975 và hiện nay đă trở nên phố xá tấp nập lớp buôn bán, lớp làm cửa hàng to…” Ba lần viết đến ngày 30 Tháng Tư, hai lần viết lộn. Chắc là cố ư.

Cố ư, nhưng là ư ǵ? Vương Hồng Sển là dùng một ngày “không có thật,” 31-4-1975, để nói tóm gọn tất cả những năm tháng sau ngày 30 Tháng Tư, sau cuộc đổi đời! Đọc những chữ này, độc giả sẽ chia sẻ nỗi niềm của người dân miền Nam trong thời buổi “sau ngày 30 Tháng Tư!”




Vương Hồng Sển là công chức trong chế độ Việt Nam Cộng Ḥa nhưng không chịu cảnh tù biệt xứ. Cụ nhắc đến lúc đoàn quân của Nguyễn Ánh ra chiếm Bắc Hà, nhắc lại rằng chỉ có hai người trong giới sĩ phu của Nhà Lê và nhà Tây Sơn bị chế độ mới hành hạ, là Phan Huy Ích bị bỏ tù và Cống Chỉnh bị đánh đến chết v́ thù riêng. Vương Hồng Sển nhắc chuyện đời Gia Long chính là để so sánh với cái thông cáo lừa bịp để bắt giam hàng trăm ngàn người đi tù mút mùa gọi là “cải tạo!”




Có đoạn đang bàn chuyện Phạm Quỳnh, cụ Vương tự nhiên “đánh” một câu: “…trong này có miệng mà khó nói nên lời, có tay cầm viết mà khó ghi lời nào khỏi bị sửa chữa, cắt xén – vả lại tôi là người ǵ mà được phép nói…” (trang 267). Viết “trong này” tức là trong miền Nam; và “ngày nay” tức là với khác với trước 1975.




Tôi là người ǵ mà dám nói? Nhưng cụ Vương có lúc bỗng trở nên nồng nhiệt, dầu vẫn rụt rè nhưng nhất quyết phải nói, khi cụ lên tiếng bênh vực một danh nhân miền Nam vẫn bị đảng Cộng Sản buộc tội và bêu riếu một cách thô bạo, bất công là Phan Thanh Giản. Sau khi biện luận để phục hồi danh dự Phan Thanh Giản, Vương Hồng Sển viết: “…người đời nay học thuyết mới, tư tưởng theo mới, quên ơn kẻ trồng cây, quên ơn sanh thành đào tạo,…”

Ai cũng biết, sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, lẫn trong đám các nhà văn, nhà thơ và học giả miền Bắc vào Sài G̣n, có nhiều người mang thái độ kiêu ngạo của “bên thắng cuộc,” lên mặt “dạy dỗ, cải tạo” giới văn nghệ và học thuật miền Nam, họ được bọn “cách mạng 30” nhi nhô đóng vai chỉ điểm.




Cảnh tiếp xúc hai miền Nam Bắc lúc đó, Vũ Hoàng Chương đă diễn tả qua hai câu: “Rằng vách có tai, thơ có họa – Biết ḷng ai đỏ, mắt ai xanh!” Những người trí thức Sài G̣n như Vương Hồng Sển (hoặc Nguyễn Hiến Lê, Dương Nghiễm Mậu,…) chọn sống ẩn dật chứ không chịu ra làm tay sai cho bọn vua quan mới. Cụ Vương ví ḿnh với con dế: “Tôi dư biết cho thân, thà làm dế sống trong hang, có lẽ được yên thân hơn là múa gáy cho trẻ nhỏ nó biết chỗ trốn, chúng đổ nước ngập hang, bắt dế về nuôi trong hộp diêm, hộp quẹt, thỉnh thoảng bắt ra đá độ, găy càng queo râu toi mạng” (trang 84).




Sống trong một xă hội đầy những “vách có tai, thơ có họa” nh́n chung quanh không “biết ḷng ai đỏ, mắt ai xanh,” Vương Hồng Sển không thể nói thẳng mà chỉ dùng mật ngữ. Có lúc kể chuyện Sài G̣n đời xưa từ 1867, trải qua trào Tây, trào Nhật, cụ lại quay qua nói chuyện vua Napoleon III bên Pháp, rồi chợt cảm khái: “Trở lại người dân đất Sài G̣n, như tôi đă nói, dám chắc không dân nào trí lanh tay xảo hơn. Khi bỏ áo giáp, tuột giầy trận, chịu đi đày, bán từ bàn thờ tổ tiên, bán ván gơ để nằm dưới gạch, căn đày kiếp đọa, tiếc đă muộn..” (trang 55).




Trong mấy ḍng này là những ám hiệu cho “dân Sài G̣n” hiểu với nhau! Những nét chấm phá độc đáo: Kẻ th́ “bỏ áo giáp, tuột giầy trận, chịu đi đày;” người ở lại nhà th́ “bán bàn thờ tổ tiên, căn đày kiếp đọa!” Và tất cả đều “tiếc đă muộn!”

“Căn đày kiếp đọa, tiếc đă muộn!” Vương Hồng Sển gói ghém bao nhiêu nỗi đoạn trường trong thời buổi “31 Tháng Tư!”




Mấy trang tiếp, sau khi kể chuyện cà kê Kép Tư Út hát bài Anh Khóa đời xưa, tiếp đến chuyện ngôi nhà Tổng Đốc Phương bị tháo gỡ bán qua Đài Loan, bỗng nhiên Vương Hồng Sển lại viết: “Dân Sài G̣n tự khoe tiến bộ kư quỹ, gửi tiền nhà băng, giải phóng vào, hốt sạch sành sanh, thua xa dân Thổ Trà Vinh, Sóc Trăng… bán lúa mùa này xong, chôn bạc giữa lẫm rồi đổ lúa mới lên trên…” (trang 57). Kể lại cách cất giấu tiền của dân Thổ (người Việt gốc Khmer) đời xưa, để so sánh với dân Sài G̣n thời 1975, chỉ cốt viết một câu kết án: “Giải phóng vào, hốt sạch sành sanh!” Trong bảy chữ, Vương Hồng Sển cực tả một vụ cướp bóc đại quy mô, một vụ “ăn cướp hoành tráng.” Hốt sạch sành sanh!




Vào cái buổi 31 Tháng Tư, người miền Nam sống ra sao? Có lúc cụ Vương đang kể miên man những chuyện lẩm cẩm ở Sài G̣n từ thời Tây qua thời Nhật, bỗng tóm gọn một câu: “Kẻ trí đi ra nước ngoài, người ở lại phải giả dại qua ải” (trang 58). Phải sống “giả dại qua ải” nhưng Vương Hồng Sển cũng sống đủ lâu, được chứng kiến bản lănh dân miền Nam vững vàng. Cụ viết: “Nói chi th́ nói, phải nh́n nhận dân Sài G̣n vẫn có bản lĩnh – nước dưới sông thấy đó mà chặt không đứt, dứt không rời…” (trang 80). Cho nên “trải mấy trào liên tiếp mà dân vẫn là dân, cảnh có đổi mà dân không đổi…” Thơ Đỗ Phủ viết “Quốc phá, sơn hà tại,” chế độ vỡ, núi sông vẫn c̣n. Vương Hồng Sển không nói đến núi sông, mà chú ư tới “dân Sài G̣n vẫn có bản lĩnh” vững chăi như sông, như núi!

Ai cũng biết vào cái “Buổi 31 Tháng Tư” th́ xă hội miền Nam đă thay đổi. Ai cũng có thể so sánh “trước ngày 30” và sau “buổi 31 Tháng Tư.”




Trước ngày 30 Tháng Tư năm 1975, trẻ em miền Nam vẫn giữ được những lời nói, cử chỉ kính trọng các thầy cô giáo hơn bây giờ. Mà các thầy cô hồi đó cũng giữ được tư cách đạo đức hơn buổi 31 Tháng Tư.

Trước ngày 30 Tháng Tư, 1975, ở miền Nam trai thiếu gái thừa, nhưng chưa có người mẹ nào bán con cho người ngoại quốc với giá mấy trăm đô la. Không có những cô gái xếp hàng trưng bày cho đàn ông ngoại quốc chọn. Không có người mẹ nào đem con gái bán cho các mụ Tú Bà.




Trước ngày 30 Tháng Tư, 1975, mặc dù đang chiến tranh dân miền Nam vẫn dám biểu t́nh phản đối chính phủ, không thua ǵ dân Nam Hàn, Đài Loan cùng thời gian đó. Sinh viên Sài G̣n biểu t́nh đ̣i giáo sư y khoa phải dạy bằng tiếng Việt, kư giả biểu t́nh phản đối bộ thông tin đóng cửa báo, các công nhân đ́nh công, băi thị, các học sinh băi khóa. Tinh thần độc lập, tự chủ của người dân rất cao. Ngày nay, chỉ cần viết cho nhau trên Internet, nói chuyện tự do dân chủ, chống Trung Cộng xâm chiếm Hoàng Sa, cũng bi ghép tội rồi bỏ tù.




Nhưng chúng ta có thể tin tưởng như Vương Hồng Sển, là dân Việt Nam rất có bản lănh. Dân vẫn là dân, các chế độ đi qua rồi sẽ biến mất. Chính Vương Hồng Sển cũng có lúc tỏ ư lạc quan. Đọc lại cuốn “Hơn Nửa Đời Hư” in ở Sài G̣n, cụ đă cải chính mấy đoạn đă bị cắt xén, trong cuốn ách tiếp theo, in ở nước ngoài. Nhân dịp đó, cụ c̣n tỏ ư tha thứ cho nhà xuất bản và hy vọng: “…tự xét tuổi gần đất xa trời, cũng nên hỉ xả họa may nối thêm được một ít lâu để chờ xem măn cuộc… cuộc ǵ cũng chưa dám nói và nên hiểu ngầm…” (trang 277)!” Măn cuộc ǵ? Ai cũng hiểu!


Vương Hồng Sển đă qua đời, chưa thấy hồi măn cuộc. Nhưng “hồi măn cuộc” cũng sắp tới rồi! Cái “buổi 31 Tháng Tư” đang tới hồi kết thúc, người Việt Nam có ngày sẽ trở lại làm người Việt Nam, giống như “trước 30 Tháng Tư!”


https://i.imgur.com/qwXpMmo.jpg

Ngô Nhân Dụng

florida80
05-26-2019, 14:06
Sống Chết Trong Tay Cộng sản - Trần Nhật Kim (Danlambao)


https://i.imgur.com/5EYM0lT.jpg






Tôi đọc tác phẩm “Human Destiny” của tác giả Pierre Lecomte du Nouy (1883-1947) khi c̣n nhỏ, ở tuổi mà các cụ thường nói: “ăn chưa no, lo chưa tới”, chưa có một chút ư thức, kinh nghiệm nào về cuộc đời, nên hai chữ “Số Mệnh” cứ ám ảnh tôi măi.





Nhiều người không tin là có số mệnh, cho rằng đó chỉ là sự may rủi xảy ra từng giai đoạn trong cuộc sống ch́m nổi của con người. Trong thế kỷ vừa qua, nhờ khoa học tiến bộ, ở nhiều điểm, đă thay đổi quyền năng của tạo hóa. Các quan niệm về số mệnh bị cho là huyền hoặc, đă lui vào quên lăng.




Tôi đă tự hỏi: liệu con người có “số mệnh” không. Lấy ǵ minh xác cho sự hiện hữu của định luật này, khi mà con người bị ràng buộc, dập vùi bởi vận nước nổi trôi. Nhất là dưới chế độ cộng sản, v́ theo thuyết duy vật biện chứng, chỉ chú trọng về phần vật chất, đă gạt bỏ phần duy tâm.




Mặc dù bán tin bán nghi vào hai chữ số mệnh, nhưng lời đoán của bác Đạt lại đúng vào trường hợp của tôi sau ngày 30-4-1975. Tôi đă phải ra khỏi “nhà ở” để bước vào “nhà tù”.




*




T́nh h́nh mỗi lúc thêm căng thẳng. Tôi có cảm tưởng ṿng vây ngày một xiết chặt hơn, nên chỉ tới chỗ hẹn vào khi thật cần thiết. Nỗi lo âu thoáng hiện trên nét mặt vợ tôi, như linh cảm một điều ǵ bất thường sẽ xảy ra. Nàng khóc mỗi lần tôi ra khỏi nhà và đợi cửa khi tôi về trễ. Tôi nhớ măi gương mặt nàng đầm đ́a nước mắt, lời nói nghẹn ngào: “Anh nỡ bỏ mẹ con em. Nếu anh không trở về th́ mẹ con em biết làm sao đây!” Những giây phút này ḷng tôi chùng xuống. Tôi thương xót vợ con nhưng không thể dừng lại, tôi đă nợ những người yêu thương của tôi, mà bổn phận phải có trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Chúng tôi bị lôi cuốn vào một cuộc chiến mới, với mong mỏi giành lại đời sống tự do dân chủ vừa bị chiếm đoạt.




Cha tôi thấy rơ sự ưu tư của tôi nên rủ tôi đến thăm bác Đạt, một người bạn thân của ông nghiên cứu về khoa tướng số. Nhà bác trong con hẻm đường Trần Quang Diệu, gần ngă tư Trương Minh Giảng, để xem số tử vi.




Sau khi xem lá số tử vi, bác suy nghĩ lung lắm. Bác bấm đốt ngón tay nhiều lần. Đầu bác hơi cúi xuống. Mái tóc và hàm râu dài trước ngực bạc trắng, phất phơ theo hơi gió của chiếc quạt trần. Cha con tôi im lặng. Bác không nói một lời hay có một cử chỉ nào có thể khuấy động sự tĩnh lặng của căn pḥng. Tôi có cảm tưởng một cánh ruồi bay ngang cũng dễ bị phát hiện.




Bác chợt ngẩng đầu quan sát nét mặt tôi, nhíu mày như điều vừa phát hiện rất quan trọng, có thể làm thay đổi hoàn cảnh một cuộc đời, nhất là ở vào thời điểm hiện tại, khi sinh mạng con người đă kém phần giá trị.




Bác tính tới tính lui. Ngón tay trỏ của bác kéo theo đường chéo các giây cung, rồi dừng lại ở cung “Mệnh”, nhẩm tính về đại hạn. Tôi nghe bác nói thầm: “Thiên tướng gặp phục binh…” Đến đây tôi thấy bác gơ đầu ngón tay trỏ xuống lá số ở vị trí cung “Mệnh”, mắt nh́n về phía trước như không thấy cha con tôi, mà dường như bác nh́n sâu vào suy tư của bác. Bác tính lại một lần nữa để đảm bảo lời sắp nói không lầm lẫn. Bác nh́n cha tôi rồi quay qua tôi nói:




- “Cháu không thể tránh được nữa. Cháu bị bắt trong tháng này.”




Dù không mấy tin tưởng ở khoa tướng số, nhưng vào thời của tôi, trang lứa của tôi, ít nhiều cũng bị ám ảnh bởi hai chữ “số mệnh”, nhất là khi con người bị xô đẩy, dập vùi trong một cuộc chiến huynh đệ tương tàn suốt 30 năm tang tóc. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, khiến mệnh số cũng theo đà trở lên khó giải thích.




Nhiều khi tôi tự hỏi có phải con người bị ràng buộc bởi số mệnh không. “Sinh Bắc Tử Nam” là mệnh số hay chỉ là một sự lường gạt, một lời nguyền cho một mục đích hoang tưởng, để phải hy sinh oan uổng mà kết quả đă đưa dân tộc tới chỗ phí phạm máu xương. Vận nước xui xẻo, miền Nam đổi đời, đất nước lại thêm một lần ch́m đắm trong đau thương, tan nát. Có phải đă tới lúc ứng vào lời Sấm của Trạng Tŕnh, để đất nước này phải rơi vào kiếp nạn “chết bẩy c̣n ba…”




Cha tôi chợt hỏi bác Đạt:




- “Anh xem mệnh cháu thế nào?”




Tôi chia xẻ với nỗi ưu tư của cha tôi. Ở vào lớp tuổi “Cỡi hạc về trời”, với vận nước nổi trôi, ông đă chịu nhiều cay đắng trong cuộc đời. Đối với ông, c̣n người th́ c̣n của. Một người cha luôn mong muốn con cháu ḿnh được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.




Nét mặt bác Đạt trở lên b́nh thản như biết trước câu sẽ hỏi. Bác chậm răi trả lời:




- “Anh yên tâm. Mệnh nó vững. Không thể chết được. Nó sẽ trở về…”




Tôi chợt suy nghĩ, lấy ǵ bảo đảm cho mạng sống khi mà có nhiều cái chết oan khiên đang xảy ra trên mảnh đất này. Chỉ cần gán cho một tội danh “Phản động chống cách mạng” là một kiếp người dễ dàng bị xóa bỏ, mặc dù các nạn nhân chỉ đ̣i lại quyền tự do, quyền sống của con người vừa bị chiếm đoạt. Hay chỉ cần khoác vào cổ nạn nhân một tấm b́a với hàng chữ “Trộm cướp” viết vội vàng, là có thể bắn bỏ. Nạn nhân không thể biện minh. Mặc dù người đại diện của chế độ mới, được luật pháp của guồng máy mang danh “cách mạng” này, biến đổi thành kẻ có quyền, có lẽ phải, mà không lâu trước đây trước khi chiếm miền Nam, họ là những tên khủng bố, cướp của giết người, phá hoại đời sống an lành của người miền Nam.




Sau tuần trà, cha con tôi cáo từ bác Đạt. Tôi suy nghĩ về điều bác nói. Bây giờ công việc mới ở giai đoạn đầu, thời gian c̣n lại đối với tôi quá ngắn ngủi. Sài G̣n đang lên cơn sốt. Người dân miền Nam nóng ḷng chờ đợi một cơ may thay đổi để trở về nếp sống cũ, sống lại khung cảnh xưa. Nhân dân miền Nam đang một ḷng chống cộng. Nhiều cán bộ cao cấp CS bị thanh toán ngay giữa thành phố. Chính quyền CS gia tăng khủng bố, đàn áp, tù đầy những người chống cộng. Vụ nhà thờ Vinh Sơn vừa kết thúc lại tới vụ Song Vĩnh, Phước Tuy. V́ “bắt lầm chứ không tha lầm” nên mặc dù nhà tù mọc lên như nấm, nhưng trại giam vẫn không c̣n chỗ trống.




Tôi tự hỏi, tại sao có nghĩa cử này, nhất là ở vào giai đoạn đầy nguy hiểm, mạng sống treo đầu sợi tóc. Bất kể nam nữ, già trẻ, kẻ trước người sau vẫn một ḷng hy sinh. Có phải v́ ḷng yêu mảnh đất tự do miền Nam, nơi họ đă đổ mồ hôi và nước mắt, đă hy sinh máu xương để được sống những ngày hạnh phúc. Con đường trước mắt thật chông gai nhưng họ vẫn dấn thân. Không phải v́ chút hào quang bên ngoài, cũng không phải để tô son điểm phấn cho khuôn mặt hay đánh bóng một cái tên, mà chỉ muốn bảo vệ khát vọng tự do, duy tŕ nếp sống dân chủ trong ḷng người miền Nam, mà chế độ cộng sản không thể nào lay chuyển, thay thế.




Thấm thoát hơn 30 năm trôi qua, tôi đă qua tuổi “lập thân”, có vợ và 5 đứa con nhỏ. Trên đường về sau khi rời nhà bác Đạt, tôi nói với cha tôi:




- “Nếu con gặp chuyện không may, xin bố mẹ giúp đỡ nhà con và coi chừng các cháu.”




Cha tôi không nói. Ông nắm chặt bàn tay tôi. Bàn tay ông xương xẩu, nhưng tôi vẫn có cảm giác như hồi c̣n nhỏ, khi bàn tay của tôi nằm gọn trong ḷng bàn tay ấm áp của ông. Tôi đă được bàn tay này ôm ấp vỗ về. Cũng chính từ ḷng yêu thương phụ tử, tôi đă có những bài học làm hành trang cho cuộc đời. Vào lúc này, tôi hiểu ḷng ông đang chua xót. Ông đoán biết tôi sẽ bước vào con đường gian truân mà ông đă đi qua khi c̣n trẻ.




H́nh ảnh “đổi chỗ” như lời đoán luôn theo đuổi, ám ảnh tôi. Rồi cái phải đến đă đến, chưa qua hết những ngày cuối cùng của tháng giêng. Đối với tôi nó đến quá sớm, tôi không kịp trở tay. Chỉ có điều họ làm tôi hơi dật ḿnh khi tôi bước tới trước cổng nhà. Hai người đàn ông nhảy ra từ trong bóng tối sau chiếc cột đèn, mà v́ tiết kiệm săng dầu nên con ngơ không được thắp sáng như trước đây. Họ kê súng vào hai bên sườn bắt tôi dơ tay, đứng im. Biết tôi không phản ứng như đă từng gặp, một người đứng xa hai tay hờm súng như sẵn sàng nhả đạn, c̣n người thứ hai khám người tôi không bỏ sót chỗ nào.




Họ đẩy tôi vào nhà. Trong nhà đông nghẹt người, gồm những bộ mặt tôi chưa từng gặp. Họ đến nhà tôi với đầy đủ súng ngắn súng dài, thêm vẻ uy nghi của đám người với sắc mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Một người cầm súng đứng chắn nơi cửa ngăn pḥng khách với pḥng trong để không cho ai ra ngoài pḥng khách.




Cha tôi ngồi im lặng sau bàn viết nơi pḥng khách. Mẹ tôi đang thấm khô những ḍng nước mắt. Vợ tôi bật khóc lớn khi thấy tôi vào nhà, như không cầm giữ được nỗi thống khổ tuyệt vọng trong tâm nàng trong thời gia qua, đă có dịp bộc lộ trong giờ phút này. Tiếng khóc pha trộn tiếng nấc uất nghẹn như tất cả đều sụp đổ. Tôi nh́n nét mặt thất vọng, đau thương của nàng, gợi nhớ gương mặt nhạt nḥa nước mắt mỗi lần tôi về trễ. Tôi thông cảm sự lo âu của nàng, có thể tôi không trở về sau mỗi lần hẹn. Nhưng đành vậy. Chúng tôi đă chọn con đường này, đang bị cuốn lôi trong cơn lốc lịch sử, mà sự sống và cái chết thật mong manh.






Tôi chợt nhận ra lá cờ vàng ba xọc đỏ c̣n mới, gấp gọn để trên bàn kính trước mắt cha tôi. Ḷng tôi thật chua xót. Một biểu tượng của đời sống tự do dân chủ mà nhân dân miền Nam đă hết ḷng bảo vệ. Hàng triệu người miền Nam đă nằm xuống, máu và nước mắt đă nhuộm thắm mầu cờ, đă thấm ướt giải giang sơn gấm vóc này. Nhưng vào giờ phút này lại là bằng cớ minh xác hành động chống chế độ cộng sản của tôi. Cũng từ giờ phút này tôi thực sự đối mặt với kẻ thù.




Tôi đứng dậy nghe đọc lệnh bắt giam với danh xưng “Đầu năo tổ chức phản động”. Tôi nh́n mọi người thân yêu trong gia đ́nh mà sự phân ly đă cận kề. Họ dục tôi đi. Vợ tôi bật khóc lớn, các con tôi khóc theo. Mẹ tôi luôn tay lau nước mắt như ḍng lệ tuôn chẩy không ngừng. Tôi nh́n bà ḷng đầy thương xót, cả đời bà hy sinh cho chồng con, không kể tới thân ḿnh. Mà bây giờ vào hoàn cảnh này, đă gợi nhớ h́nh ảnh chua xót nơi tâm tư bà. Các em tôi ngơ ngác. Tôi quay nh́n người thân lần chót. Có thể tôi không c̣n cơ hội trở lại nơi chốn thân yêu này.




Thật trớ trêu. Cũng chỉ một chữ “Nhà”. Tôi vừa rời “Nhà ở” để chuyển tới đến chỗ ở mới: “Nhà tù”. Mội nơi không xa “nhà ở” của tôi bao nhiêu. Tôi được gán cho danh xưng “đầu năo”, là người quan trọng, nên cách đón tiếp cũng đặc biệt bằng một xe hơi hiệu Peugoet 404 c̣n mới. Ngồi cạnh tài xế là một người trung niên, vẫn giữ im lặng khi tới nhà tôi, mà sau này tôi mới biết là đại diện công an Thành phố. Hai bên tôi là cán bộ an ninh quận B́nh Ḥa và Phú Nhuận. Phía trước là xe Jeep có vơ trang không kể hai xe Honda có vơ trang kèm bên xe. Quả là một cuộc đón tiếp trang trọng với “tiền hô hậu ủng”.




Trái với h́nh thức đưa đón trang trọng vừa qua, khi tới trại giam Băng Ky, B́nh Ḥa, tôi bị đẩy vào căn pḥng tối đen, mùi cống hôi nồng nặc đến ngộp thở với chiếc c̣ng số 8 xiết chặt, kéo hai tay ra sau lưng. Tiếng cửa sắt đóng mạnh phía sau với âm thanh chát chúa của chiếc bản lề cũ đă rỉ sét. Trời cuối năm quá tối, tôi không biết phía trong kia có những ai. Bất chợt một giọng nói của người đàn ông từ phía trong, giọng nói hơi khó nghe v́ âm vang của căn pḥng kín:




- “Bác vừa bị bắt?”




Tôi trả lời”




- “Vâng. Vừa từ nhà tôi tới đây.”




- “Tôi vừa bấm quẻ. Bác tới giờ này hên lắm. Mọi thứ sẽ xuông xẻ…”




Qua giọng nói, tôi không biết là ai, già hay trẻ. Ngày hôm sau gặp mặt, tôi mới biết đó là bác Nam Kinh, người bấm quẻ hôm qua, có Nguyễn Tiến Đạt mà sau này cùng với tôi dắt díu nhau ra Bắc.




Lời đoán tử vi của bác Đạt c̣n đang nóng hổi, bây giờ lại thêm một lần bấm quẻ. Bác Đạt cho hay mệnh tôi vững dù gặp nhiều thăng trầm. C̣n lời bấm quẻ cho biết tôi sẽ gặp hên vào những ngày sắp tới. Chưa có ǵ để chứng tỏ về “vận hên” khi những nguy cơ đang dồn dập tới.




Sau nhiều ngày tháng bị đầy ải trong pḥng kỷ luật, một căn pḥng mỗi chiều vài bước chân với chân cùm tay xích. Sờ đâu cũng chỉ thấy bóng tối, một thứ bóng tối bồng bềnh sương khói, gây ảo giác mơ hồ, một thứ ảo giác dễ làm tinh thần suy sụp. Mọi vật ch́m trong bóng đêm, ngăn cách với sự sống bên ngoài. Nếu không có đàn muỗi đói xúm quanh hay cảm giác xon xót nơi vết thương đang rỉ máu, tù nhân có cảm tưởng ḿnh đang sống cách biệt với xă hội.




Ra khỏi pḥng kỷ luật, tôi nhận ra một cảm giác lạ khi gặp lại thứ ánh sáng đă xa vắng lâu ngày. Những tia nắng vàng hâm nóng làn da đă đổi màu xanh lợt, như tôi vừa trở về từ một thế giới xa lạ. Một cảm giác lâng lâng dâng lên một niềm hạnh phúc, thứ hạnh phúc thật quư báu, hiếm muộn.




Khi bị chuyển tới chỗ ở mới, trại Phan Đăng Lưu, đối diện với Lăng Ông, Bà Chiểu, một khu trại giam xây dựng đă lâu. Tôi vào pḥng 6 khu A, một pḥng giam tập thể nhỏ chứa tới 70 người, gồm nhiều thành phần như một số tỷ phú người Việt và Hoa, đông nhất là chống cộng sản. Tôi gặp nhà báo Lư Đại Nguyên và một số chức sắc Ḥa Hảo.




Sau mấy tuần ở chung, tỷ phú người Hoa tên Lưu Thiệu Khanh, nguyên là giám đốc công ty cán sắt Vicasa, mời tôi ngồi nói chuyện, ông nói:




- “Tôi quan sát tướng của ông mấy ngày nay nên có mấy điều nhận xét. Ông bị bắt năm bao nhiêu tuổi?”




- “Tôi bị bắt năm nay, 38 tuổi.”




- “Ông may mắn lắm. Nếu không bị bắt năm 38 tuổi th́ ông sẽ chết vào tuổi 39.”




Lại thêm một lời đoán theo tướng mệnh. Nhưng lấy ǵ bảo đảm cho sự sống của tù nhân dưới chế độ cộng sản, khi mà có nhiều cơ hội đưa đến cái chết tức tưởi. Ông Khanh tiếp lời:




- “Sau này ông sẽ có tên tuổi trên văn đàn…”




Tôi khá nghi ngờ về lời đoán này, nó quá xa với nếp sống của tôi. Mặc dù là người thích đọc sách, nhưng tôi chưa có lấy một ḍng chữ nào trên báo chí, lấy đâu mà có tên tuổi trên văn đàn.




Sau vài tuần ở pḥng 6 khu A, tôi bị đưa vào pḥng 3 khu kỷ luật C2, cùng dẫy với quư vị trong vụ nhà thờ Vinh Sơn, v́ cho là “chưa thành thật khai báo về hoạt động chống cộng sản”. Sau mấy tháng cùm xích cung khai, tôi được chuyển tới pḥng giam tập thể, pḥng 6 khu C1, để lấy lại sức sau thời gian tinh thần bị căng thẳng. Một pḥng mái tôn quá thấp nên không khí trở lên ngột ngạt. 30 người chia nhau một nền xi măng nhỏ, vừa đủ chỗ đặt lưng. Cũng may, người ḿnh vốn nhỏ con và sau năm tháng tu luyện trong “ḷ cải tạo”, mà theo ư đảng để thành con người mới XHCN, thân h́nh không c̣n dềnh dàng như trước, nên nằm vừa khít phần đất đo được hai gang rưỡi. Sức nóng của mùa hè Sài G̣n tăng gấp bội, căn pḥng nóng như một ḷ nướng, hừng hực hơi người. Cái cảm giác hạnh phúc hiếm muộn qua đi thật nhanh, vừa chợt đến đă mất hút giữa đám người ḿnh trần, mồ hôi nhễ nhại mà sự đầy ải làm mất dần phong thái con người.




Nhiều khi tôi tự hỏi, như thế “hạnh phúc” cũng có lằn ranh, một lằn ranh biến đổi giữa tâm lư và thực tế. Khi hoàn cảnh xă hội thay đổi, cũng với lằn ranh này, thực tế đă đổi thay. Tuy thật rộng mà cũng thật hẹp, mà người đời đă “hoa mỹ” hóa thành lằn ranh của “hai thế giới trong một cuộc đời”, một thứ lằn ranh mờ mờ ảo ảo. Nói nôm na, đó là lằn ranh giữa “nhà ở” và “nhà tù”, nh́n thật xa mà cũng thật gần, nhất là sau ngày 30-4-1975. Cá nhân tôi cũng như mọi người đều ngán cái lằn ranh hắc ám này. Vậy mà, tôi vẫn phải chấp nhận hoàn cảnh cay nghiệt trước mắt như hàng triệu người miền Nam khác. Cái quy luật bất thường này đă thay đổi hoàn toàn nếp sống cá nhân, bất kể tới địa vị khác nhau với nếp sống vàng son thuở trước.




Vào lần lấy cung sau cùng với Trung tá Hai Tiến, một công an thuộc Bộ công an Hà Nội, nói:




- “Tôi đă đọc báo cáo của các cán bộ lấy cung trong thời gian vừa qua, hôm nay gặp anh, tôi biết anh vẫn ngoan cố, không thành thật khai báo về hoạt động của tổ chức chống cách mạng của anh. Anh can hai tội:




- Xử dụng chiến tranh nhân dân để chống lại cách mạng




- Là một CIA nằm vùng để cài người trong thế chiến đấu trường kỳ.”




Một câu kết luận thật nguy hiểm chết người. Nhưng c̣n ǵ để ngán để sợ. Tôi trả lời hắn:




- “Tôi nói những ǵ tôi biết, tôi làm. C̣n tin hay không tùy ư các anh...”




Một câu trả lời khiến người đối diện, một cán bộ có uy quyền, phải nổi giận. Nhưng không, mặt hắn vẫn lạnh tanh, mỉm cười. Tôi biết ḿnh đă gặp một tay tổ trong ngành t́nh báo của cộng sản.




Tôi lại bị chuyển tới pḥng kỷ luật số 24 khu C1, gần pḥng của nhà văn Doăn Quốc Sĩ. Ở được vài tháng tôi được chuyển tới pḥng tập thể C1, đối diện với dẫy sà-lim tôi vừa ở. Tôi gặp nhà văn Duyên Anh đang làm trật tự của pḥng. Ít ngày sau tôi xuống tầu Sông Hương ra miền Bắc.




Tôi tới trại Nam Hà gần Phủ Lư vào tháng 4-1977. Sau nhiều tháng chống đối, “đả đảo cộng sản” của tập thể cải tạo khu B, những anh em đă cùng tôi trên chuyến tầu Sông Hương ra Bắc. Vào một đêm không trăng sao cuối năm, đêm Giáng Sinh, ngày 24-12-1977, 20 anh em chúng tôi lên xe chuyển trại, trong số đó có Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, Nguyễn Tiến Đạt, Nguyễn Đức Khuân, Tô Tứ Hướng…




Tôi không ngạc nhiên khi nghe lệnh chuyển trại vào lúc đêm khuya như thế này, chúng tôi là những “cánh vạc ăn đêm”, nên thường ra đi khi trời vừa tối. Tôi chợt nhớ tới lời Phó trại nhắn nhủ cách đây vài ngày, sẽ đưa chúng tôi tới nơi quanh năm sương phủ, một nơi không có ánh sáng mặt trời. Chúng tôi không biết nơi nào sẽ tới, xa hay gần. Nhưng có điều sẽ gặp nhiều gian khổ hơn những ǵ đă trải qua. Khi đó, một người bạn nói:




- “Kỳ này chết là cái chắc…”




Tôi đồng ư với nhận định của anh. Hai chữ gia đ́nh trở thành xa xôi. Thật trớ trêu, câu hát, “càng đi xa anh càng nhớ em…” đă khích động tâm tư của tôi trong hoàn cảnh này. Thôi! Đành vậy! Nhớ th́ vẫn nhớ, mà xa vẫn phải xa. Tôi cảm thấy ḿnh khó có con đường trở về.




Chúng tôi tới trại Quyết Tiến - Cổng Trời tỉnh Hà Giang, chỉ cách biên giới Việt - Trung mấy cây số đường chim bay. Một vùng núi cao quanh năm sương phủ. Tôi vẫn bán tin bán nghi về hai chữ “số mệnh”, những rủi may trong cuộc đời. Liệu lời đoán “mệnh tôi vững, không thể chết được” và “số tôi gặp hên” v́ không chết vào tuổi 39, có thể tin được không?




Chúng tôi lao động quần quật trong mùa Đông giá rét dưới 10 độ C. Thực phẩm duy nhất là ngô xay cũng không được ăn no, phong phanh với manh áo mỏng bà ba . Thân h́nh chỉ c̣n da bọc xương, bị bệnh vẫn phải đi lao động.




V́ lao động trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tôi bị cảm lạnh, trong người nóng như lửa đốt c̣n ngoài da lạnh ngắt. Tôi gặp anh Lượng, một tù nhân miền Bắc được trại cho làm y tá, để xin thuốc. Lượng bảo tôi:




- “Chúng ta thiếu dinh dưỡng nên dễ bị bệnh, nhất là khí hậu vùng này quá khắc nghiệt. Nhiều người ở trại này đă chết v́ bệnh sốt rét rừng, mà thuốc duy nhất của trại là Xuyên Tâm Liên không thể trị được bệnh này.”




Thấy Lượng khác với các tù h́nh sự khác, nói chuyện về gia đ́nh tôi được anh cho hay nguyên là công nhân tại Hà Nội trước ngày di cư. Tôi buột miệng hỏi:




- “Anh có biết anh Bùi Lượng không?”




- “Tôi dưới quyền anh Bùi Lượng. Tôi chỉ biết anh đă di cư vào Nam. Anh có quen anh Bùi Lương?”




- “Tôi thường gặp anh Lượng v́ là chỗ quen thân gia đ́nh.”




Lượng chợt bảo tôi:




- “Bây giờ anh uống đỡ thuốc Xuyên Tâm Liên, ngày mai sẽ tính.”




Thuốc “Xuyên Tâm Liên” được mệnh danh là thần dược được xử dụng tại các trại tù miền Bắc, một loại thuốc mà tù nhân thường nhắc nhở "uống vào biết liền". Dù không chết ngay nhưng tác hại tới “tim, gan, phèo, phổi”, trở thành những căn bệnh bất trị, để lại hậu quả khó lường.




Ngày hôm sau Lượng cho tôi 2 viên thuốc Asperin của Liên Xô, một thứ thuốc rất quư tại miền Bắc. Nhờ 2 viên thuốc này tôi dứt được bệnh sốt rét rừng.




Tiếng súng nơi vùng biên giới Hoa – Việt ngày một gần. Chúng tôi được chuyển về trại Thanh Cẩm, tỉnh Thanh Hóa vào cuối tháng 8-1978, trước khi quân đội Trung quốc đánh phá trại Quyết Tiến. Chúng tôi gặp cơ may do Tầu đánh chiếm vùng biên giới, đă thoát được con đường thứ hai mà cán bộ Tố, Trưởng ban Ban Giáo dục, dằn mặt vào ngày đầu tới trại:




- “Các anh có hai con đường, đường thứ nhất là đường đưa các anh vào trại, c̣n đường thứ hai là đường đưa lên đồi Bà Then (một nghĩa trang trên đồi Bà Then, nằm phía sau trại.)




Liệu đây có phải là điều “hên” như bác Nam Kinh bấm quẻ vào ngày đầu tôi bị bắt vào trại Băng Ky – B́nh Ḥa, Gia Định và cũng là sự may mắn tôi đă thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, gửi xác trên đồi Bà Then.




48 anh em chúng tôi từ trại Cổng Trời về Thanh Cẩm, gồm 12 vị Linh Mục và 36 người miền Nam bị bắt sau ngày 30-4-1975, vào pḥng 5 thành lập đội 16. Một đội được các bạn đặt tên “Đại đội trừng giới”, luôn luôn bị canh chừng. Mấy ngày sau khi về trại Thanh Cẩm, quư vị Linh Mục cũng như một số anh em lên khu kỷ luật. Để đủ nhân số cho một đội lao động, một số anh từ khu kỷ luật và các đội khác chuyển tới trong đó có anh Nguyễn Cao Quyền, Nguyễn Văn Thành…




Khi gặp Nguyễn Tiến Đạt từ khu kỷ luật xuống pḥng tập thể, em bảo tôi:




- “Nằm trên kỷ luật đợi măi mà không thấy anh lên…”




Tôi không biết trả lời Đạt thế nào, v́ chính tôi luôn sửa soạn tinh thần đến lượt theo các bạn lên khu kỷ luật. Hay những cay đắng trong cuộc đời đến với tôi đă quá đủ, nên tôi đă qua hết đoạn đường gian truân “10 năm đại hạn” như trong số tử vi đă định.




*




Tôi nhận được “giấy ra trại” tại trại Thanh Cẩm vào cuối năm 1981. Tôi đă trả xong “món nợ máu” cho đảng cộng sản như họ thường rêu rao, bằng thời gian bóc trọn 6 cuốn lịch treo tường.




Tôi gặp lại Linh Mục Cao Đức Thuận, người đă sống và chịu đựng gian khổ với tôi từ trại Cổng Trời đến Thanh Cẩm, nhân chuyến công tác mục vụ tại Hoa kỳ. Khi tôi tới cửa pḥng khách của nhà thờ Cha Long tiểu bang Maryland, ông đứng dậy tiến tới, dang rộng đôi tay ôm tôi xúc động:




- “Tôi tưởng chúng ḿnh bỏ xác trên đồi Bà Then, không ngờ được về và bây giờ lại gặp nhau trên đất Mỹ,”




Tôi không biết nói ǵ hơn, chỉ biết trả lời ông:




- “Đó là nhờ ơn trên.”




Trong thâm tâm, tôi luôn suy nghĩ về sự bí ẩn của số mệnh, những sự việc xảy ra cho con người không phải do ngẫu nhiên, mà tuân theo theo một chu kỳ tất nhiên. Số mệnh con người bị ảnh hưởng bởi vận số của đất nước, nên vận số thăng trầm của một quốc gia do đó cũng theo một chu kỳ hưng thịnh và suy vong. Số mệnh con người do tâm ư mà ra, nên sự thịnh suy của một đất nước do ḷng người mà thành. Nh́n vào Việt Nam, dưới chế độ XHCN, ḷng dân bất măn, căm hờn. Nội bộ giới lănh đạo đang chia rẽ, thanh toán nhau v́ quyền lợi. Cán bộ đảng không c̣n tin tưởng vào chế độ nên t́m cách đào thoát khỏi nước. Đó là dấu hiệu về sự sụp đổ của CSVN đă gần kề.




Tháng 2-2018






Trần Nhật Kim


danlambaovn.blogspot .com

florida80
05-26-2019, 14:09
Những Mảnh Đời Lưu Lạc - Quang Danh









Tôi vẫn sống, nhưng làm như cuộc đời không thể trôi thêm nữa. Tôi đă trôi xa lắm từ quê hương bên kia Thái B́nh Dương tới đây. Tôi đă vùng vẫy bằng mọi cách để trôi xa thật xa quê hương, để t́m vợ con tôi mà ai cũng bảo rằng chắc chắn tất cả đă chết trong một cơn băo biển.

Tôi vẫn sống, nhưng tôi chỉ nh́n thấy dĩ văng, thấy vợ tôi, người vợ lấy tôi năm mười tám tuổi, có với tôi ba trẻ thơ và đă cùng các con ĺa xa tôi năm hai mươi tám tuổi. Nàng với tôi quen và yêu nhau trong hai năm, là vợ chồng hơn mười năm. Thế nhưng trong tuổi yêu đương thư từ cho nhau nhiều hơn những lần ḥ hẹn, v́ tôi là khóa sinh của một quân trường. Qua bao nhiêu những thủ tục sưu tra của nhà binh chúng tôi đă thành hôn, nhưng… cưới nhau xong lại xa.

Năm năm đầu, chúng tôi có tất cả với nhau hơn mười hai tuần lễ cho những lần nghỉ phép và một lần… trốn về v́ nhớ vợ con. Thời chiến tranh, mỗi lần chia tay là một lần lo xa vĩnh biệt. Nàng hai lần mang thai, tôi chưa bao giờ được ẵm con lúc chúng mới chào đời. Các con tôi chưa đứa nào được ba mua cho đồ chơi, áo mới, v́ lương của tôi chỉ đủ nuôi tôi. Vợ tôi tá túc nhà cha mẹ, vừa đi làm vừa vất vả nuôi con, đôi khi c̣n dành dụm để cho chồng có thêm tiền cà phê, thuốc lá. Quà của tôi, chỉ là những cánh thư lưu chuyển qua nhiều khu bưu chính.

Hơn năm năm sau ngày Cộng sản thôn tính hết Việt Nam, tôi bị đi tù và nàng đang chờ ngày sanh con, đứa thứ ba.
Trong năm năm tù tội, chúng tôi có với nhau sáu tiếng đồng hồ cho hai lần gặp gỡ ngoài trời, một lần mưa và một lần hơi hơi nắng. Cũng may tôi… ở tù gần nên mỗi lần được thăm, nàng chỉ vất vả có… bốn giờ ngồi xe và ba giờ đi bộ mang tiếp tế cho chồng.

Sau năm năm tôi đước thả về, với nhiều thứ bệnh làm quà cho t́nh yêu của vợ, với nhiều khó khăn dồn dập mỗi ngày của địa phương để nàng và gia đ́nh phải lo chống đỡ. Một đêm vui, đầm ấm nhất trong đời tôi là sau ngày tôi ở tù về, nàng bảo tôi làm… ngựa cho các con chơi, hai đứa con trai vui sướng lắm. Chỉ tội đứa con gái cưng bé nhỏ của tôi chưa biết ba bao giờ, không có cái h́nh nào chụp chung với tôi như các anh của nó, cháu tránh mặt tôi hoài không dám lại gần. Vợ tôi đặt nó lên ḷng tôi làm nó khóc và bỏ ra ngoài buồng với ông bà ngoại. Hôm đó lời chân t́nh tôi nói nhỏ với vợ tôi là: Em có muốn ngồi lên ḷng anh không"

Thế rồi trời thương, qua những mối làm ăn vất vả, lương thiện nhưng lén lút trong thời buổi nhiễu nhương, chúng tôi có đủ tiền lo cho vợ chồng và ba con theo một chuyến vượt biên, vượt chỗ chết để t́m ra lẽ sống. Lúc đó vợ chồng tôi không biết thế giới bên ngoài có ǵ ngoài tự do để ước mơ. Tôi chỉ mơ các con tôi được thảnh thơi đi học mỗi ngày, không phải bưng những chén cơm trộn bo bo, không phải lo những công tác thủy lợi ngu xuẩn hay những nghĩa vụ quốc tế hoang đường.

Vào một đêm giông băo thật khó ra khơi nhưng để vượt qua sự bủa vây, con thuyền vượt biên đă thoát đi, đă đem theo vợ con tôi, c̣n tôi th́ kẹt lại. Ôi sự hên xui không thể nào mà lường trước được, kể ra chỉ thêm buồn. Từ đó tôi trốn chui trốn nhủi, sống bám và làm khổ bao người thân. Tôi t́m hiểu tin đồn về những con tầu vượt biên bị đánh ch́m, tôi đi ḍ kiếm khắp những nông trường, những trại giam phụ nữ, nhưng không có tin tức vợ con.

Hai năm sau các người thân lại giúp tôi đi. Tôi đă đến Mỹ, nhưng chỉ c̣n trơ trụi một thân. Tôi chỉ thấy lại vợ con trong ác mộng với giông băo tưởng tượng, tôi thấy sấm nổ, chớp lóe, soi rơ nét kinh hoàng của vợ và các con tôi, ướt sũng, ôm lấy nhau trong chiếc thuyền gỗ nhỏ ngập nước, ngả nghiêng, chao đảo theo từng cơn sóng lớn. Lẫn trong tiếng gào khóc của chung quanh, có tiếng nàng kêu tôi, có tiếng các con cầu cứu bố. Đêm đêm, tôi nghe măi những tiếng kêu đó.

Trên đất Mỹ, tôi đă học lấy một nghề, được trợ giúp của xă hội nơi đây để có một mảnh bằng đi kiếm việc, sống cho tôi thôi. Rồi một hôm, tôi ĺa xa những người thân đă giúp tôi lúc bơ vơ. Họ đều tốt, nhưng gia đ́nh ấm cúng của họ chỉ làm tôi thổn thức.


Mùa đông năm ấy sau hơn hai năm trên đất Mỹ, tôi đến một thành phố lạ với số tiền dành dụm không nhiều, với số vốn ngoại ngữ phải cần đến tay để phụ cho cái miệng đă từ lâu cũng không c̣n khả năng để lưu loát ngôn ngữ chính của ḿnh.

Tôi đă không làm sao kiếm ra việc làm, tôi chưa có điều kiện để xin tiền thất nghiệp, tôi ngại ngùng đi t́m khai trợ cấp, tôi xấu hổ phải quay về với cuộc sống mà tôi không muốn phải so sánh.
Tôi đă vác ba lô đi khỏi nhà trọ trước khi người ta đuổi tôi ra v́ tôi không c̣n tiền trả. Tôi muốn đêm Giáng Sinh năm đó lang thang trên khắp các đường phố phủ tuyết, uống cho thật say với một chai Whisky bọc dấu trong túi giấy như những chàng homeless ghiền rượu, tôi muốn uống cho đến khi gục xuống nơi nào đó, rồi… vợ con tôi sẽ d́u tôi đến một nơi… xa.

Thế rồi tôi đă gục xuống, đă nằm thiếp đi dưới một mái hiên, cho đến khi mấy người cảnh sát lay tôi dậy, kéo tôi vào trong mái che của một tiệm bán lẻ, và phủ lên tôi mấy tấm mền. Sau này tôi được biết mấy đêm đó trời lạnh lắm, những căn nhà của thành phố dành cho dân homeless trú thân không đủ chỗ, vài homeless đă chết v́ cóng lạnh. Bởi khẩn cấp nên cảnh sát và những người làm việc thiện phải đem mền đi phủ đắp cho những người homeless đang ngủ trên hè phố… Có lẽ v́ tôi đắp mền nên linh hồn của vợ tôi đă không t́m ra tôi để rủ tôi đi theo!

Sáng sớm hôm đó, người chủ tiệm đá tôi dậy trước khi mở cửa, tôi vội vàng xin lỗi, lôi đống mền ra ngồi ở mái hiên ngoài. Đấu óc tôi trống rỗng, tuyệt vọng quá v́ cái chết không đến, biết làm ǵ cho những giờ kế tiếp đây, ruột gan tôi cồn cào đói, mùi rượu tanh hôi bốc lên từ bao tử thật khó chịu, nước mắt tôi trào ra và thầm kêu… Điệp ơi, tên vợ tôi.

Sau đêm Giáng Sinh đường phố vắng lắm, các cửa tiệm trên phố không ai mở cửa, băo tuyết lại đang rơi nên xe qua lại hầu như chưa có. Phải rồi, tôi sẽ bất ngờ lao ra một chiếc xe vô phước nào đó chạy ngang chỗ tôi ngồi. Nếu tôi chết và những sự linh thiêng là có, tôi sẽ pḥ hộ cho người không may đă cán chết tôi. Trước khi tính chuyện chết, tôi phải vứt hết giấy tờ của tôi vào thùng rác trước mặt. Tôi không muốn ai biết cái chết thê thảm này là một người Việt Nam chán đời, một người Việt homeless. Dù tôi có chết chăng nữa tôi cũng không muốn những người thân ở quê nhà, ở bên này biết kẻ chết là tôi để họ phải thương xót, để họ phải tủi nhục.

Tôi đă bỏ chiếc bóp vào thùng rác, sẵn sàng. Thế nhưng chết cũng khó. Tên chủ tiệm mà ban năy đă đá tôi chạy ra, hắn hất tung nắp thùng rác, hắn nhặt chiếc bóp lên, hắn đến bên tôi và nắm cổ áo lôi tôi dậy, tay kia hắn mở chiếc bóp. Vẻ mặt bớt hung hăng khi thấy h́nh trên bằng lái xe trong chiếc bóp là của tôi, hắn hỏi:
- Vietnamese"
- …Yes!
- Homeless"
- No!!
Hắn chau mày tỏ ra không hiểu, hắn hỏi tại sao tôi lại dục bỏ hết giấy tờ của tôi vào thùng rác. Tôi không giải thích. Hắn hỏi tiếp tại sao lại ngủ ngoài đường tôi cũng lặng im. Lưỡng lự một chút, hắn nhặt mấy tấm mền lên vào bảo tôi:
Come in!
Tôi không c̣n chủ động, xách ba lô lê chân vào tiệm theo hắn.
- Seat down!
Tôi ngồi xuống, hắn rót cho tôi một ly cà phê nóng không đường, tôi uống. Hắn đem đến cho tôi mấy chiếc bánh donut, và châm thêm cà phê. Cái đói đang làm chủ nơi tôi nên … nó bắt tôi ăn thật nhanh, dù biết cách ăn của ḿnh ti tiện. Ăn xong tôi lí nhí lời cám ơn dù chính hắn là người đă khiến tôi chưa thể chết.

Hắn vừa làm công việc của hắn vừa nói không có chi, hắn bảo tôi trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, hắn đă qua tham chiến một lần. Hắn đoán là với tuổi của tôi, có thể tôi cũng đă ở trong quân đội miền Nam. Tôi trả lời phải, rồi tôi kể cho hắn nghe một cách đơn giản, thiếu hứng thú về tôi, về vợ con tôi, về nghề nghiệp mà tôi có thể làm. Tôi không nói tại sao tôi đến thành phố này và tại sao tôi lại nằm lăn lóc nơi cửa tiệm của hắn đêm qua. Hắn cũng không muốn hỏi tôi những điều đó. Hắn vẫn c̣n giữ bằng lái xe của tôi, và sau khi trả lại hắn bảo:
- Anh cần phải đổi lấy bằng lái xe của tiểu bang này. Tôi có thể giúp nếu anh muốn việc làm, tôi cũng cần một người giúp việc. Anh có muốn làm cho tôi không"
Tôi nói cách ngờ ngẩn:
- Tôi không có chỗ ở để có thể đi làm.
Hắn cười:
- À há, vậy anh là homeless rồi. Không trở ngại, làm cho tôi ban ngày, sau chín giờ tiệm đóng cửa anh có thể ngủ ở ngoài hiên, OK"

Tôi cười gượng. Tôi không quen ai ở thành phố này. Mấy tuần trước v́ có tiền nên tôi ở Motel, trả tiền trước nên rất dễ, c̣n bây giờ với mức lương thấp nhất, muốn mướn một căn buồng nơi chung cư cũ kỹ cũng cần phải có người bảo trợ và trả tiền ứng trước cho nhiều thứ linh tinh. Làm như biết tôi nghĩ ǵ, hắn cười:
- Đùa đó thôi. Anh đă là một người trong quân đội, anh đă gặp nhiều khó khăn, tôi nghĩ là anh sẽ làm việc chăm chỉ. Việc này không có lương cao như công việc anh đă học, nhưng việc tạm mà. Ngoài cửa hàng bán thực phẩm nhỏ này tôi c̣n có một cư xá ở cách đây không xa, tôi cho anh ở trước, trả tiền thuê cho tôi khi anh có lương. Một pḥng, ba trăm đô la một tháng. Tôi sẽ dẫn anh tới coi. Tôi sẽ trả lương anh với giá căn bản sau mỗi tuần làm việc, và anh làm cho tôi tám tiếng mỗi ngày. Khi nào tôi cần anh phụ thêm th́ ḿnh sẽ nói sau. Tôi sẽ giúp anh để xin trợ cấp y tế. Nếu anh bằng ḷng th́ tôi có đơn xin việc đây, điền vô và kư tên.
Hắn đưa tôi một mẫu đơn in sẵn và giải thích thêm:
- Đừng có lo, công việc bán hàng, nhận hàng th́ dễ thôi, tôi sẽ chỉ cho anh, máy tính tiền th́ học mau lắm. Ăn thêm cái ǵ đi, rồi phụ tôi lau chùi mấy tủ chứa đồ đông lạnh, tôi trả công cho anh, ḿnh chỉ cần làm chừng hai tiếng thôi, ngày mai tiệm mới mở cửa.
Vậy là hắn đă cho tôi sự an ủi và tin cậy, hắn lôi cuốn tôi trở lại cuộc sống thật bất ngờ.

Hắn nói, hắn lấy làm lạ khi thấy một người Á Đông là homeless, hắn ghét mấy tên homeless thường khi ngủ trước tiệm và xả bẩy nếu hắn không cho chúng đồ ăn. Hắn đă ngạc nhiên, tôi bị đá mà không chửi, c̣n nói lời xin lỗi. Sở dĩ hắn thấy và chạy ra v́ ngỡ là tôi đă giựt bóp của ai, lấy hết tiền rồi quăng vô thùng rác.

Sau đó tôi đă phụ với hắn lau chùi cửa tiệm, dù người đă mệt lả.
Hắn, Brandy Smith là quư nhân mà có thể vợ con tôi đă linh thiêng đưa tôi đến với hắn, gửi gấm tôi cho hắn.
Khi chúng tôi lau chùi cửa tiệm xong th́ ngoài đường tuyết đă phủ dầy. Trên TV thông báo có nhiều nơi tuyết phủ cao hơn một feet và nhiều tai nạn xẩy ra. Hắn gọi phone về nhà nói chưa thể về v́ băo tuyết, rồi quay qua tôi:
- Phải chờ người ta ủi sạch tuyết trên đường th́ tôi mới có thể đưa anh về cư xá. Anh không phải là người Việt Nam đầu tiên tôi biết đâu. Ở cư xá của tôi có nhiều gia đ́nh Việt Nam, không biết là tôi đă giúp họ hay họ giúp tôi v́ cư xá của tôi đă cũ lắm, nhiều người Mỹ đă dọn ra từ lâu, chỉ c̣n người Việt Nam và Cam Bốt hoặc Lào mướn v́ giá thấp.

Hắn giải thích là cho gia đ́nh Á Đông mướn ít có sự sự phiền nhiễu và tiền nhà luôn trả đúng hạn kỳ. Họ ở đông hơn số người mà mỗi căn có thể cho phép, song hắn cũng thông cảm v́ biết họ đang sống nhờ trợ cấp xă hội để đi học, t́m việc làm, hoặc cho qua tuổi già.

Hắn nói, cứ mỗi khi có một căn người thuê là Mỹ hay Mễ đi ra th́ vài ngày sau lại có một gia đ́nh Việt Nam tới mướn do những người đă ở trước giới thiệu đến. Đôi khi nếu hắn nhận một cái check trả tiền nhà đứng tên một người khác th́ y như là gia đ́nh cũ đă ra hồi nào mà hắn không hay. Họ không muốn bị tính tiền cho những sự hư hại, mà quên rằng sẽ bị phiền phức v́ c̣n đứng tên thuê nhà nếu có sự ǵ bất thường về sau. Hắn không thích việc này v́ không đúng với giao kèo, nhưng rất khó kiểm soát. Hắn chưa phân biệt và nhớ được người Á Đông ai là Việt, ai là Miên, Lào trong cư xá. Tuy nhiên chưa có vấn đề ǵ trở ngại nên hắn cũng lơ là. Hắn nói dân Việt Nam thích ở đây cũng có thể v́ hắn dễ dăi hoặc đời hắn có cái ǵ đó liên hệ nhiều với Việt Nam.

Hắn mời bia nhưng tôi không uống, tôi vẫn c̣n cảm giác choáng váng bởi rượu và miệng lưỡi lạt lẽo. Hắn nói có thể hắn biết tâm trạng của tôi. Trong những mùa Giáng Sinh, có nhiều người vui th́ cũng lắm kẻ buồn.

Hắn chật lưỡi, sau hai mươi năm chính phủ Mỹ vẫn t́m cách nói chuyện với kẻ thù để t́m xác các chiến binh của họ, nhưng vợ hắn th́ đă bỏ hắn, trước khi hắn trở về từ Việt Nam. Tuy là khác nhưng hắn cũng đau khổ như tôi. Nếu thời thanh niên hắn không từng đạp xe với vài tín hữu đi gơ cửa mỗi nhà để truyền đạo và khuyên người ta hăy sống yêu đời th́ hắn cũng đă muốn t́m cái chết. Bây giờ hắn sống với một bà girl friend đă trên 17 năm, chưa có ǵ trục trặc, thật là một điều khó hiểu. Coi nhau là bạn bè nên tôn trọng nhau hoặc ít kềm chế nhau chăng"

Hắn kể tiếp, tôi sẽ không phải là người đau khổ duy nhất sống trong cái ”cư xá buồn hiu” của hắn. Hắn cười và bảo tôi, cái tên đó không sai đâu, hắn sẽ dẫn tôi tới với mấy gia đ́nh Việt Nam cho tôi làm quen. Những người già làm như mùa nào họ cũng lạnh, nếu không có con cháu ở nhà th́ hắn không thể nào nói với họ điều ǵ, dù họ cười và gật đầu chào hắn rất vui vẻ, đôi khi họ c̣n bưng đến cho girl friend của hắn những món ăn lạ miệng. V́ hắn cũng ở một căn trong cư xá, và thường xuyên sửa chữa những hư hỏng khi có yêu cầu nên hắn biết hoàn cảnh của một số người, và mỗi lần gặp lại biết thêm một chút buồn.

Hắn kể một cách chậm răi trong kinh nghiệm của một người Mỹ đă từng tiếp xúc nhiều với người ngoại quốc, nên tôi suy diễn thêm và hiểu ư hắntương đối dễ. Hắn nói là tôi sẽ gặp… Ba Ba Gia. Sau này tôi mới biết là bà Ba già.

Bà Ba Già đă ở đây trên bốn năm, trừ mùa đông lạnh, sáng nào bà cũng dậy sớm và b́nh thản quét sạch từ đầu này băi đậu xe cho đến đầu kia băi đậu xe của cư xá, để làm chi vậy ai mà biết, hắn cũng đâu có mướn bà ta làm việc đó. Bà c̣n có tật hay xúc rửa những b́nh sữa mà mấy đứa cháu của bà đă uống hết và xếp đầy ở hiên sau, lâu lâu hắn lại phải yêu cầu con trai bà đem đi bỏ, mặc cho bà nh́n hắn vừa cười vừa càm ràm ǵ đó. Nhưng hắn thấy bà không phải là người mất trí, bà hay tṛ truyện với chung quanh và thường luôn tay đan những chiếc áo len không biết để cho ai.

Vào mùa hè con trai và con dâu bà đi làm thêm ở những nông trại xa, chở về nhà nhiều thứ trái cây và rau, hắn thấy bà bưng đi chia đều cho mỗi nhà quen, nhà ai đi vắng bà cũng phần trước của. Ông chồng bà th́ ít nói truyện với ai, ông thường đọc những sách báo Việt Nam mà con ông mượn về từ thư viện, hoặc đứng bên lan can uống trà, nh́n về những rặng núi xa xa, hết đi ra lại đi vào. Nghe đâu họ đă bị Cộng sản tịch thu nhiều tài sản tại Việt Nam, khi vượt biên th́ lại chết mất hai người con gái.

Bên nhà bà Ba già, có hai vợ chồng cũng không trẻ hơn ông bà Ba già bao nhiêu, ông ta trước kia là bác sĩ, c̣n bà ta là một trữ dược viên. Bây giờ họ hy vọng nơi người con trai đang học lớp 12, và cũng hy vọng nơi người con gái lớn sống như kẻ mất hồn sẽ b́nh thường trở lại. Lúc vượt biên, đứa con hai tuổi của cô bị chết khát và chồng cô bị hải tặc đập bể đầu rồi quăng xuống biển v́ đă lao vào cản những dâm tặc uy hiếp vợ. Họ đều có trợ cấp nhưng dường như không đủ, v́ họ c̣n ba người con nữa đang kẹt bên một trại cấm ở Hồng Kông chờ cứu xét. Ông ta là bác sĩ già, nói tiếng Mỹ với âm điệu Pháp nên luôn phụ họa bằng tay, đến đây khi chương tŕnh trợ giúp cho những bác sĩ tỵ nạn học lại nghề đă không c̣n tài trợ. Tuy thế ông ta phấn đấu làm thêm rất nhiều việc vặt, từ cắt cỏ thuê, cho đến hái trái cây, hái bắp tại các nông trại xa theo từng mùa. Nghe nói đă có lần, con gái ông ta bị hôn mê bất thường, xe cứu thương chưa tới kịp, sẵn có đồ nghề cũ ông chích cho cô con tỉnh lại, thế là ông bị truy tố ra ṭa. Kể từ đó tóc trên đầu ông bạc trắng.

Cách nhà vợ chồng ông bác sĩ ba căn, là hai bà quả phụ, họ ở đây cũng đă trên sáu năm, các con họ đều đă lên đại học. Hai bà này nói tiếng Anh khá, họ có công việc tạm ổn định, nhưng chưa đủ để các con có chỗ ở rộng răi hơn.

Bà thứ nhất, hắn kể, có chồng là trung tá, ông ta chỉ huy một trung đoàn bộ binh ở miền Trung, c̣n bà ta là giáo sư dạy Anh văn ở một trung học cách rất xa nơi chồng bà đồn trú. Cuộc triệt thoái vào cuối tháng ba 1975, người ta nói chồng bà đă tự vận v́ phẫn uất sau khi dẫn quân về một bờ biển không c̣n ai tiếp ứng, c̣n bà ta đă sanh đứa con thứ năm trên đoạn đường di tản về phía nam. Mỗi lần nhắc lại cảnh một sản phụ với năm con thơ giữa những cuộc giao tranh, bà thường cố gắng cười để ngăn nước mắt. Chồng bà mất đi khi quốc kỳ không có quan tài để phủ, công trạng không c̣n thượng cấp để vinh danh, đơn trợ cấp không c̣n nơi để nạp. Thế mà bằng mọi cách, cùng với sự giúp đỡ của những người thân, trong hơn một năm bà đă trao cho đại dương lần lượt từng đứa con yêu để chúng kiếm tự do. May thay tất cả bốn trẻ thơ đều vượt thoát và chúng đă được đùm bọc nhờ bốn gia đ́nh người Mỹ, ở ba tiểu bang cách xa nhau. Rồi mười hai năm sau, bà và con trai út đă qua đây sau nhờ những chương tŕnh nhân đạo. Bây giờ gia đ́nh bà đă đoàn tụ, một năm nữa sẽ có hai người con tốt nghiệp kỹ sư. Nhưng có một điều, sau hai mươi năm bà vẫn không tin chồng bà đă tuẫn tiết, ông c̣n bị cầm tù, bị mất tích với lư do nào đó, bà nói tín đồ Thiên Chúa giáo không bao giờ tự vận.

Bà thứ hai, sở dĩ ở sát bên v́ sau khi quen nhau họ đă yêu cầu hắn thu xếp như vậy khi có thể, họ muốn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Hắn nói, tôi có thể nhận ra bà này ngay v́ bà để tóc dài, rất dài với tuổi đă trên năm mươi của bà. Chồng bà ta xưa kia rất yêu mái tóc dài, bà thứ nhất tiết lộ với hắn vậy. Chồng bà này là đại úy không quân khi bị Cộng sản bắt đi cải tạo. Cộng sản nói sĩ quan cấp tá trở xuống chỉ cần học tập có một tháng thôi, nhưng mấy năm sau cũng không ai được thả về. Bà ta là một trong số những người đem xác chồng về sớm nhất. Ông ta t́m cách nhảy từ tầu xuống sông trốn khi bị đem ra miền Bắc, bị bắn chết, xác được vớt trả về cho vợ con. Bây giờ kể lại, bà ta nói không biết tại sao hồi đó họ lại kêu cho bà đem xác chồng về, chứ sau này chẳng ai biết ai chết, ai c̣n và bị cầm giữ nơi nào.

Cũng như bà thứ nhất, v́ cùng quẫn quá, v́ bị uy hiếp quá, bà không biết tại sao lúc đó người ta cứ mù quáng, liều lĩnh khi biết có người thân vượt biển là năn nỉ, cầu xin cho gửi con theo dù chúng mới năm, bảy tuổi.

Trong một bữa tiệc sinh nhật, bà ôm đứa con gái lớn vừa mới lên đại học và kể lại với mọi người trong nước mắt của cả sáu mẹ con. Bà nói cô gái lớn nhất lúc đó hơn bảy tuổi, bà gửi đi ba lần mới thoát, hai lần đầu ghe đều bị ch́m, được vớt vô, được đi lănh về, thế mà không sợ, nó vẫn đ̣i đi. Bà đă gửi thêm ba chuyến cho ba đứa kế tiếp đi theo chị, nhưng những con thuyền vượt biên đă đưa chúng đến những quốc gia khác nhau. Đứa qua Thái Lan, đứa tới Mă Lai, đứa được dàn khoan dầu của Pháp vớt. Và rồi có hai đứa đến với hai gia đ́nh Mỹ, một đứa đến Canada, một đứa nữa tới Pháp. Tất nhiên là chúng đến với những tấm ḷng vàng không huyết thống và không cùng chủng tộc. Chúng đă được bốc đi rất mau v́ là trẻ nít và người đi cũng lại là những thanh niên, thiếu nữ độc thân không liên hệ.

Hắn có hỏi tiền ở đâu mà bà có thể lo cho các con đi như vậy, th́ bà kể là thứ nhất phải có người quen thân đi vượt biên, thứ hai là phải có tiền và liều. Nhưng bà không hẳn ở trường hợp thứ hai, bà chỉ có ơn huệ, có hoàn cảnh thê thảm để được tội nghiệp, có gan ĺ và bất chấp Cộng sản kềm chế. Thế nhưng các con bà đi khi c̣n quá nhỏ, ngay cả những người đi cùng cũng không ai có tin tức ǵ về, có thể là hồi đó Cộng sản kiểm soát thư từ gắt lắm. Chính v́ thế, khi bốn đứa con đă đi th́ bà cũng nôn nóng đi t́m, bà không biết nói sao với cha mẹ đôi bên lên án sự liều lĩnh “đem con bỏ biển.” Nhưng cũng chính họ lo tiền để bà và đứa con sanh sau khi chồng bà chết ít tháng ra đi.

Kể đến đây hắn cười, nói là người Việt Nam cũng khôi hài v́ con của bà ta kể với hắn là chuyến của bà ta đi không đến Mỹ mà lại đến một tỉnh của Việt Nam có cái tên là.. Mỹ Tho, tầu bà ta đi bị bắt và kéo về đó. Thế là, đứa con th́ được cha mẹ bà lănh về nuôi, c̣n bà ta cùng những phụ nữ khác bị đưa về một nông trường ở cuối địa đầu của miền Nam để làm ruộng rẫy.

Bà đă đầu tắt mặt tối, cô đơn lao động trong một biển người xa lạ, mà phần đông là gái giang hồ và trộm cướp. Bây giờ nếu phải kể lại cho ai nghe bà thường rùng ḿnh về những tháng mưa dầm dề, những cơn sốt rét hành hạ, thiếu ăn, thiếu thuốc. Những con đỉa bơi loăng quăng theo những bắp chân lún dưới nước bùn, bà vừa cắm mạ vừa lo chạy đỉa. Ôi những con đỉa có băm chúng ra trăm mảnh, chúng lại thành ra chín mươi chín con đỉa khác. Nếu không có mối hờn v́ chồng, mối biệt tích của đàn con, mối xót xa về cha mẹ, th́ bà đă t́m cái chết theo chồng cho bớt tủi thân.

Ở tù gần hai năm, không có ṭa nào xử, chỉ có... tiền của cha mẹ bà đă giúp cho bà được tha. Lần đó khi trở về, những thân nhân trong nhà đă lo cho bà một chuyến đi và thành công. Bà đến Mă Lai với đứa con thơ sau hai năm mới được ngủ chung với mẹ. Cũng nhờ đứa con bốn tuổi đó bị bịnh chết đi sống lại nhiều lần mà hồi ấy mẹ con bà đă không bị Mă Lai đẩy xuống tầu, kéo trả ra biển như bao nhiêu người khác. Rồi đến khi nhập trại tỵ nạn bà mới t́m biết được các con đă được bảo lănh nhưng mỗi đứa một nơi. Bà ấy kể với girl friend của hắn, là bà đă cạo nhẵn tóc, ăn chay để tạ ơn những đấng thiêng liêng đă cứu độ mẹ con bà. Hơn năm trời ở trại bà đă phải hoàn tất những thủ tục khó khăn để xin lại những đứa con đă có người nuôi, cho nên khi tới Mỹ chỉ ít tuần bà đă được gặp những ân nhân và nhận lại ba đứa con nói tiếng Mỹ giỏi hơn tiếng Việt.

Hắn uống cạn lon bia rồi nhún vai kể tiếp, hắn không biết bên Pháp họ làm ăn kiểu ǵ mà bà ta đợi cho đến khi đứa con được dàn khoan dầu cứu, đă học xong lớp 12 mà chưa được trả về cho mẹ nó.
Kỳ hè năm 1989, nó qua đây chơi, thương mẹ quá, nó không chịu trở về, nó bỏ học. Bà ta dấu nó ở trong nhà hơn bốn năm mới lo được cho nó có thường trú ở bên này. Hắn thêm, hai thằng con của hắn đă trên ba chục tuổi đầu mà chẳng đứa nào học được một năm trên đại học, trong khi con bà ta, cái thằng kẹt bên Pháp đó bây giờ không những nói tiếng Anh giỏi hơn cả hai đứa em, và cũng đă xong hai năm đại học.

Ngoài đường lúc đó, nếu những chiếc xe ủi chưa dồn xong tuyết lên lề đường, và người ta chưa dùng xe trải lên mặt đường một lớp cát trộn muối cho bớt trơn trượt th́ có lẽ hắn c̣n kể tiếp nhiều truyện nữa. Hắn nh́n đồng hồ và từ tốn khuyên nhủ tôi:
- Anh thấy đó, không phải chỉ có anh là kém may mắn đâu. Trong cái cư xá nhỏ của tôi mà đă biết bao cái khổ khác nhau. Đời c̣n nhiều thay đổi, tôi tin là anh không quên được vợ con, nhưng anh sẽ vui để sống, và nhận sự tri ân từ những người đau khổ khác. OK, anh theo tôi về.
...
Thấm thoát tôi đă làm cho Brandy hơn 6 năm. Nửa năm đầu tôi phụ hắn bán hàng ngoài tiệm. Làm việc này chỉ đủ trang trải những nhu cầu cần thiết, nhưng tôi không c̣n so đo về vật chất. Tôi mang ơn và mến hắn nên không nghĩ đi t́m việc khác, trừ khi hắn không cần tôi nữa.
Đây là một tiệm thực phẩm nhỏ, món ǵ cũng có một ít, từ bia, nước ngọt, thuốc lá, cà phê, đường sữa, kẹo, bánh, thuốc men và một vài tạp chí. Hắn khen tôi làm việc có trách nhiệm, tôn trọng khách hàng. Về phần tôi luôn giữ thái độ kính trọng dù hắn là người vui tánh. Thấy tôi ở cư xá đă giúp hắn sửa chữa nhiều việc vặt và nhiều người ở chung quanh mến, nhất là những đồng hương Việt Nam, nên một hôm hắn nói với tôi:
- Cái cư xá của ba tôi để lại sau khi ông ấy mất, nó đă cũ lắm, hệ thống nước trong nhiều nhà tắm, nhà bếp cần tu sửa và thay thế. Hệ thống gas sưởi cũng vậy, hư hỏng luôn luôn, tôi cần một người làm thường xuyên để phục vụ người thuê nhà. Anh là một technician, tôi nghĩ là anh có thể làm những công việc mà cư xá của tôi cần đến. Việc nào anh không làm được th́ tôi sẽ mướn thợ chuyên môn. Căn buồng anh đang ở sẽ là nơi người thuê liên lạc để yêu cầu sửa chữa, anh lo việc cho thuê và nhận tiền trả hàng tháng cho tôi. Tiền điện thoại, tiền thuê nhà tôi sẽ không tính kể từ tháng tới, và tôi tăng lương cho anh 12% mỗi năm. Có điều ǵ yêu cầu cứ nói cho tôi biết. Tôi sẽ làm giấy giao ước với anh ngày mai.

Đây không hẳn là tánh kỹ lưỡng của hắn, mà làm như với người Mỹ, luật pháp hầu như đă trở thành một tập quán, việc ǵ cũng rơ ràng và có giấy tờ hẳn hoi chứ không nói xuông, dù thân hay sơ.
Brandy coi tôi như một đồng đội kể từ khi hắn biết tôi cũng đă từng có mặt nơi những địa danh ở Việt Nam mà hắn đă đồn trú. Khi rảnh rỗi hắn thường kể với tôi về chiến tranh Việt Nam, về thời gian dài nhất, gian nan nhất trong đời hắn là hai năm ở đó. Hắn vừa bất măn, vừa tự măn đă thoát ra từ cơi hiểm nguy này. Hắn thích thú nhắc lại những địa danh ở VN mà tôi và hắn đă đi qua dù không cùng thời điểm. Có lẽ những chuyện này bạn bè hắn chẳng ai hứng thú nghe nếu họ không cùng trải qua như hắn với tôi. Tuy nhiên hắn nh́n cuộc chiến VN với nhiều mơ hồ và ngộ nhận. Hắn không dứt khoát tin những điều tôi dẫn chứng để phủ nhận những điều mà giới truyền thông Mỹ đă một thời ngộ nhận, để rồi vẫn tiếp tục đầu độc dư luận Mỹ là họ không lầm lẫn.

Hắn kể, có lần sau một trận giao tranh, hắn đă nh́n thấy những thiếu niên, những phụ nữ bị thương vong mà cho đến bây giờ hắn vẫn c̣n ân hận, dù bọn hắn phản kích nhưng không thể rơ địch trong những xóm làng. Hắn cho rằng hậu quả của cuộc chiến VN là cuộc chiến mà hai phe không tương xứng về ... vũ khí. Vũ khí của Mỹ là súng đạn, Mỹ cải tiến để súng đạn có hiệu quả và muốn sử dụng bao nhiêu cũng có. Vũ khí của Cộng sản đôi khi c̣n cố ư làm thô sơ để chứng tỏ là nhân dân nổi dậy.

Ngoài súng đạn ra là con người, người Việt Nam, dù phải chết bao nhiêu cũng không tiếc, có chết nhiều mới làm mủi ḷng những người phản chiến trên đất Mỹ, mới sôi sục căm hờn nơi hậu phương Cộng sản. Người lính Mỹ đến VN chỉ mong b́nh an trở về sau khi làm xong một nghĩa vụ mà họ không ư thức, họ không thấy được VN là tiền đồn của khối tự do đang bị Cộng sản xâm lấn dưới h́nh thức tranh đấu nhân quyền và độc lập. Họ cầm vũ khí mạnh trong một tinh thần yếu. C̣n về phần chúng tôi, quân đội Việt Nam Cộng Ḥa, đồng minh với Mỹ có ư thức và căm hờn Cộng sản th́ lại không được trợ giúp tương xứng để đối địch. Lúc Mỹ muốn đem quân vào th́ nêu đủ lư do để chê là chúng tôi yếu, cần bảo vệ. Khi muốn ḥa đàm th́ t́m đủ thủ đoạn để vùi dập cho chúng tôi kiệt quệ, phải nhượng bộ. Khi muốn phủi trách nhiệm th́ nêu đủ lư do để ca ngợi là chúng tôi mạnh, là thiên thần của chiến trường, dù chúng tôi không có khả năng để làm ra một viên đạn, đúc một khẩu súng.

Trong khi tṛ truyện về Việt Nam, có lúc hắn đồng ư, có lúc mặt hắn đỏ gay v́ tôi dốt tiếng Mỹ mà c̣n nói hăng say, tay chân múa loạn. Và để câu truyện không trở nên gay cấn, lần nào tôi cũng đi đến kết luận là đất nước tôi mất về tay Cộng sản, thật ra không hẳn là v́ Mỹ thay đổi chiến lược mà chính tôi, bạn bè tôi đă chiến đấu không tận sức để bảo vệ đất nước của ḿnh. Hắn cũng hiểu tánh tôi nên thường vỗ vai cười giả lả:
- Hê! Sống độc thân lâu rồi, phải kiếm một bà làm bạn chứ"
- Thôi, không c̣n ai đẹp, không c̣n ai trẻ như vợ tôi!

Tôi đă ở cư xá này như một chứng nhân của những mảnh đời tỵ nạn. Tham dự những tiệc vui đưa tiễn những gia đ́nh đă tạo được điều kiện sống vững vàng hơn ra đi. Rồi tiếp tục chờ đón những người mới tới, ngỡ ngàng chấp nhận nơi này làm chỗ tạm dung.
Đời c̣n nhiều thay đổi, biết đâu sẽ có một ngày nào đó chính phủ bắt hắn phá bỏ cái cư xá cũ kỹ, thiếu an toàn này xuống, rồi một công ty nào đó sẽ dựng lên một ṭa nhà cao ngất như những khu nhà chọc trời nơi trung tâm thành phố kia.

Ngày đó đương nhiên tôi sẽ phải trôi đi nơi khác, nhưng trong đời sống tôi chỉ nh́n thấy dĩ văng, thấy vợ tôi, người vợ lấy tôi năm mười tám tuổi, có với tôi ba trẻ thơ và đă phải cùng các con cách biệt tôi năm gần ba mươi tuổi.




Quang Danh
vietbao.com

florida80
05-26-2019, 14:10
Viết Trong Những Ngày Đất Nước Đang Chuyển Ḿnh - KTS Trần Thanh Vân









Tôi không phải là nhà chính trị, cũng không phải là một fortune teller, nhưng với những năm tháng từng trải của ḿnh, tôi hiểu sâu sắc rằng, đất nước VN đang ở trong những ngày biến động dữ dội, nhưng mỗi ngày một sáng sủa hơn.

Đại gia đ́nh tôi đă trải qua 72 năm và có ít nhất 3 thế hệ sống trong nước Việt Nam Dân chủ Công ḥa, thành lập ngày 2/9/1945 và đến hôm nay là những ngày cuối cùng của Cộng Ḥa XHCN Việt Nam do ĐCSVN lănh đạo. Nh́n vào những biến động của đại gia đ́nh ḿnh trong 72 năm qua, tôi “nh́n thấy” sự biến động của đất nước và tôi tin chắc rằng mọi thứ đang được phát triển theo một quy luật mà không thế lực nào cưỡng nổi.

Thế hệ thứ nhất

Năm 1945, cha tôi là một thanh niên 30 tuổi, đầy ḷng yêu nước, ngây thơ và hăm hở theo Việt Minh rồi trở thành Đội viên Đội tự vệ Hoàng Diệu từ những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Cha trở thành công an mật Hà Nội năm 1947, được kết nạp vào ĐCS năm 1948, rồi lên chiến khu Việt Bắc, rồi trở về Hà Nội ngày giải phóng Thủ đô năm 1954…

Khi cha tôi mất năm 2002, cụ vẫn là một cán bộ cách mạng lăo thành, sống kham khổ, trong sạch và khi nhắm mắt xuôi tay, cha măn nguyện ra đi v́ đă cống hiến cả đời ḿnh sự nghiệp giải phóng quê hương. Tôi thương cha, đến phút chót cuộc đời, cha không hiểu hết con đường cách mạng của ḿnh đúng sai ở chỗ nào?

Cậu ruột, em trai thứ 3 của mẹ tôi th́ khác hẳn. Là một thanh niên học sinh yêu nước của trường Bưởi Hà Nội, cậu tôi rủ các bạn cùng trường, đi quyên góp gạo tiền, nấu cháo phát chẩn cho bà con nghèo đói ở các làng quê, nạn nhân của nạn đói 1945… Nhưng cậu tôi không theo Việt Minh, ông và các bạn ông hưởng ứng lời kêu gọi của Thủ tướng Trần Trọng Kim, khi chính phủ Trần Trọng Kim bị Việt Minh đánh đổ, cậu tôi bị Việt Minh bắt giam và bị giết chết.

Thế hệ thứ hai

Chồng tôi và tôi cùng lớn lên trong nhà trường xă hội chủ nghĩa. Khác với tôi, chồng tôi luôn tỏ ra là một người sống có kỷ luật, ngoan ngoăn và trung thành với chế độ. Chồng tôi được kết nạp vào ĐCS năm 1961, ông được tổ chức cơ quan và chính quyền nhà nước cưng chiều, được cử sang Anh tu nghiệp tiếng Anh năm 1979, sang Hà Lan, sang Nhật học tập về Quy hoạch quản lư kinh tế. Ông được Ủy ban Hợp tác kinh tế đối ngoại của chính phủ phân công phụ trách khối Bắc Âu, đă từng có quan hệ thân t́nh với Thụy Điển, là khách quư được cố Thủ tướng Thụy Điển Olof Palme mời tới nhà riêng ăn cơm chiều…

Đă đặt chân tới hơn 40 nước phi XHCN, chồng tôi có dịp tiếp cận, kết bạn và t́m hiểu khá kỹ về “chế độ tư bản giẫy chết”, ông từng cố gắng mang những hiểu biết của ḿnh, thuyết phục, phân tích cho các quan chức cùng thời. Có người ủng hộ và muốn làm cuộc cải cách, như Thủ tướng Vơ Văn Kiệt, như Thứ trưởng Trần Quang Cơ, nhưng các vị đó suy nghĩ nhiều mà chẳng làm được việc ǵ.

Khi cựu Thủ tướng Vơ Văn Kiệt bị ám hại qua đời, chồng tôi hiểu rằng mọi cố gắng chưa hợp thời đều bị thất bại, ông về hưu năm 2000, bỏ ĐCS, ông ở nhà nuôi dạy thằng Út, hy vọng thằng con lớn lên sẽ không bỏ phí cuộc đời như cha nó.

Khác hẳn với chồng, tôi ngang bướng và rất “vô kỷ luật”, tốt nghiệp kiến trúc tại Thượng Hải năm 1966, theo học “The International Post-Granduate Training Course on Ecosystem Management” ở Dresden năm 1980-81. Trở về nước, tôi chỉ chăm lo công tác chuyên môn là nghiên cứu kiến trúc cảnh quan, bỏ nhiều thời gian nghiên cứu về Phong thủy. Tôi từ chối mọi cơ hội được đề bạt thăng chức, tôi không nộp đơn xin vào ĐCS và năm 1992, tôi nằng nặc đ̣i nghỉ hưu khi mới 51 tuổi.

Từ ngày được sống cuộc đời tự do, tôi lập công ty tư nhân, tự đi kiếm việc làm thuê để nuôi sống bản thân và gia đ́nh, tôi bắt đầu quan tâm đến xă hội xung quanh và vận mệnh đất nước.

Càng hiểu sâu về Phong thủy, tôi càng khao khát cơ hội được phục hồi HÀO KHÍ THĂNG LONG của các triều đại Lư, Trần, Lê, khi xưa. Tôi bắt đầu quan tâm và không ngần ngai hiểm nguy, tôi lên tiếng ngăn cản Dư án Thủy cung Thăng Long ở Bán đảo Tây Hồ năm 1998, lần đầu tiên có một quan chức cao cấp là Phó TT Ngô Xuân Lộc mất chức và có kẻ vào tù.

Thế hệ thứ ba

Chồng tôi bị trọng bệnh và qua đời cuối năm 2012. C̣n lại một ḿnh, tôi bán nhà và cho thằng Út theo học trường quốc tế tại Hà Nội rồi đi du học tại Vương quốc Anh từ năm 2017. Trong 7 năm theo học tại trường quốc tế song ngữ Hanoi Academy, con tôi được tiếp xúc với các thầy cô giáo quốc tế, với khẩu hiệu “Becoming a Global Citizen” in trên trang phục, tôi muốn đứa con nhỏ được lớn lên trong bầu không khí lành mạnh, được thoát khỏi mọi kỷ niệm đau buồn mà gia đ́nh đă trải qua.

Thỉnh thoảng nhà trường tổ chức cho học sinh đi dă ngoại, các cháu quyên góp quần áo, sách vở và dụng cụ học tập trợ giúp những học sinh kém may mắn ở vùng cao, vùng xa… nên đến khi nộp hồ sơ để đi du học, thầy giáo quốc tế hỏi cháu muốn chọn ngành ǵ? Cháu trả lời: Nghiên cứu Tâm lư Xă Hội. Hỏi tại sao? Cháu nói: Nhiều người cần giúp đỡ quá, phải hiểu họ th́ mới giúp họ được. Thầy giáo chủ nhiệm người Mỹ nói với tôi rằng đó là câu trả lời nghiêm túc của một một đứa trẻ sống có trách nhiệm. Và tôi hoàn toàn yên tâm, tiễn con ra đi. Ở xa, vài ngày cháu lại gọi về động viên mẹ ăn ngủ điều độ và đừng làm việc quá sức.

Tôi không làm việc quá sức. Tôi biết điều tiết bản thân và giữ ǵn sức khỏe. Ở nhà một ḿnh, tôi rảnh rang theo rơi mọi biến động của xă hội. Đến nay, đă có hàng chục, hàng trăm và hàng ngàn dự án chiếm đất làm giầu của rất nhiều tập đoàn bất động sản trên khắp đất nước. Và đến nay tôi hiểu sâu sắc rằng sự suy thoái xă hội đă đến bước trầm trọng, không ai cứu văn nổi nữa.

Mặt khác, tôi cũng nhận ra nền tảng xă hội đang chuyển ḿnh rơ rệt và mỗi ngày một rơ rệt hơn. Các lệnh cấm đoán, bắt bớ tù đày không ngăn cản được ḷng dân suy nghĩ và nói lên mọi suy nghĩ của ḿnh.

Nếu 20 năm trước, một nhóm KTS chúng tôi có thể ngăn chặn một Dự án Thủy cung Thăng Long tội lỗi và đánh đổ ông Phó Thủ tướng Ngô Xuân Lộc, th́ hôm nay có nhiều Thủy Cung Thăng Long khác tội lỗi hơn và trong số đó có một đệ tử gần gũi của ông Ngô Xuân Lộc khi xưa, là ông Đinh La Thăng, Ủy viên BCT cùng một lũ đầu trâu mặt ngựa đă phá nát và đục khoét đất nước mà công chúng gọi là công cuộc “đốt ḷ vĩ đại” của ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước.

Thử hỏi, trong tất cả những kẻ đă bị ném vào ḷ đó, có kẻ nào bị oan uổng không? Không có kẻ nào oan uổng cả. Nhưng tôi e rằng, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước sẽ không có đủ ḷ để đốt hết lũ sâu mọt chúng nó đâu, bởi v́ lũ sâu mọt kia là sản phẩm của cơ chế XHCN mà ông là thủ lĩnh. Mỗi ngày lại xuất hiện thêm nhiều kẻ độc ác tham lam, khốn nạn hơn, bọn đó không chỉ đáng ném vào ḷ, mà cần phải bị tru di tam tộc.

Có lần tôi đă viết thư gửi cho ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước, xin ông đừng nghĩ tôi không phải đảng viên cộng sản th́ tôi chống đảng. Cha tôi, chồng tôi từng là những ĐVCS ưu tú, từng sống trong sạch tận tụy v́ lợi ích của đất nước… nhưmg thời đó qua rồi. C̣n ông, tôi khuyên ông tự giải tán đảng Cộng sản trước khi bị nhân dân lật đổ.

Năm 2018, khi bà chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân quăng các bản hồ sơ Đặc khu kinh tế lên bàn hội nghị Quốc hội, ép Quốc hội thông qua Luật Đặc khu với lời tuyên bố tỉnh bơ “Bộ Chính trị đă quyết”, nhưng cuối cùng Luật đặc khu đă bị ngăn lại. Công của ai, tội của ai tôi không tiện bàn, tôi chỉ khẳng định công lư đă thắng thế và trong giới chóp bu cộng sản, có người đă tỉnh ngộ.

Cũng như vấn đề Biển Đông sôi động nhiều chục năm qua, khiến cả nước căm hờn, phẫn nộ, khi người “bạn vàng”, “thân thiết như môi với răng” của VN ta xưng xưng nói rằng, Biển Đông của ta là Biển Hoa Nam của họ, nhưng xin chớ bi quan, cho đến hôm nay, quan hệ hợp tác về quốc pḥng giữa VN và Hoa Kỳ đă là Hợp tác chiến lược toàn diện. Vào những ngày ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước lâm bệnh nặng, Đô đốc Philip Davidson, Tư lệnh Bộ Tư lệnh Thái B́nh Dương – Ấn Độ Dương đến thăm Việt Nam, đă được VN đón tiếp nồng hậu; cũng như khi đoàn nghi sĩ thượng viện Hoa Kỳ do Thượng nghĩ sĩ Patrick Leahy dẫn đầu đến thăm VN, họ đă được VN đón tiếp thân t́nh, kể cả việc họ được đến thăm Thiền sư Thích Nhất Hạnh, vị Thiền sư nổi tiếng thế giới có lúc đă bị giới chop bu CS coi như kẻ bán nước.

Và vài tháng nữa thôi, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước hoặc người đại diện cho ông sẽ đi thăm Hoa Kỳ. Chắc chắn sẽ có nhiều văn bản hợp tác về kinh tế và các vấn đề hệ trọng khác về hợp tác khai thác dầu khí và bảo vệ Biển Đông sẽ được kư kết.


Tóm lại, tôi không quan tâm lắm về bệnh t́nh của ông TBT- CTN ốm đau ra sao, ông có bị ai ám hại hay không, ở trong một chính đảng đă đến thời suy thoái, lại ở sát sườn với một thằng bạn xấu sẵn sàng ăn tươi nuốt sống ḿnh, th́ tôi hiểu rằng bị kẻ xấu ŕnh rập ám hại và mỗi người phải trả giá cho những sai lầm của đời ḿnh là dễ hiểu.

Có điều tôi biết chắc chắn rằng, đă đến lúc đảng Cộng sản sẽ phải tự giải tán, chế độ độc tài sẽ phải tự thủ tiêu và năm bảy năm nữa khi lứa tuổi trẻ như con tôi trở về, chúng sẽ có đủ trí tuệ, tài năng và nhiệt huyết điều hành đất nước.



Quy luật tất yếu đó sẽ không một ai, không một sức mạnh nào ngăn cản được.

KTS Trần Thanh Vân

Nguồn: baotiengdan.com



at 12:02 AM

florida80
05-26-2019, 14:13
Cái Gọi Là “Ngày Thống Nhất“ - BS Trần Văn Tích


https://i.imgur.com/tGYsSWO.png






Sư đoàn 3 Việt cộng cấp giấy ra trại cho tôi ngày 14.02.1978. Tôi được tạm trú tại Thành Hồ ba tháng và bị quản chế sáu tháng. Vào thời điểm này, Việt cộng đă có chủ trương thống nhất cho giới y khoa mà chúng rất cần. Công an Phường nơi tôi trú ngụ yêu cầu tôi phải đến Sở Y Tế Thành Hồ nộp đơn xin việc ngay và ngày 02.05.1978 tôi chính thức đi làm việc với Việt cộng. Lẽ ra tôi phải đi làm từ đầu tháng năm nhưng v́ ngày 01.05 là ngày lễ nên tôi chỉ tŕnh diện cơ quan mới vào ngày 02.05. Ngày 30.04 năm 1978 đó qua đi trên toàn Thành Hồ mà không có ǵ đặc biệt cả, đó là một ngày như mọi ngày; cho nên một tên tù mới được thả như tôi th́ nằm nhà c̣n vợ tôi v́ được lưu dụng th́ đi dạy như thường lệ.


Chúng tôi rời Việt Nam ngày 24.01.1984. Trong sáu năm đi làm với Việt cộng(từ 1978 đến 1984) có tất cả sáu ngày 30.04 trôi qua một cách b́nh thường và hai vợ chồng tôi không hề được nghỉ. Không biết từ bao giờ Việt cộng quyết định xem ngày 30.04 hằng năm là một ngày lễ và cho phép dân chúng nghỉ lễ cùng một lúc hai ngày liền, “Ngày Thống Nhất“ 30.04 và Ngày Lễ Lao động 01.05.




Đối chọi với Ngày Quốc Hận?










Sự kiện chúng ta kiên tŕ giữ vững Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà khiến ViXi rất tức tối nhưng chúng không làm ǵ được. Vơ Văn Kiệt đă nói rơ là nếu người tỵ nạn Việt Nam không sử dụng lá cờ nền vàng ba sọc đỏ nữa th́ bên chúng nó và phía chúng ta sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.




Cùng với Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà, chúng ta có tên gọi “Ngày Quốc Hận“, một cách gọi khiến chúng rất căm ghét. Đến một thời điểm nào đó, chúng nhận ra rằng phải có biện pháp chống-chống cộng qua một tên gọi chính thức pháp định và từ đó, chúng làm giấy khai sinh cho ngày 30.04 với tên gọi “Ngày Thống Nhất“ đồng thời đi tiếp bước thứ hai là xem đó là một ngày nghỉ lễ. Đó là hành động của kẻ thù nhằm ứng phó với chủ trương của chúng ta cương quyết kiên tŕ xem ngày 30.04 là ngày di hận ngàn đời cho dân tộc Việt Nam.




Phần chúng ta, thiết nghĩ chúng ta phải biết sử dụng hữu hiệu và khôn khéo vị thuốc khử độc là danh xưng “Ngày Quốc Hận“. Chúng ta không nên dùng tên gọi nào khác, cho dù là v́ bất cứ lư do ǵ và do nguyên nhân nào. Chống lại cách gọi “Ngày Quốc Hận“ giặc phải nghĩ ra nguỵ danh “Ngày Thống Nhất“. Chúng ta đă ở thế thượng phong, chúng ta đă đẩy kẻ thù vào thế bị động, chúng ta đă bắt chúng phải t́m biện pháp ứng phó; chúng ta đừng vô h́nh trung rời khỏi vị thế áp đảo đă đạt được.




Tất nhiên những kẻ đối kháng với cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản phải phủ nhận cung cách gọi tên của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Ông Cù Huy Hà Vũ bảo Ngày 30.04 là “Ngày Thống Nhất“, đó là quyền của ông ta và cũng là “nhăn hiệu cầu chứng“ của ông ta. Vĩnh viễn ông Cù Huy Hà Vũ không bao giờ hoà đồng được vào tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản.




Lịch sử hậu Quốc Hận








Cứ mỗi lần Ngày Quốc Hận trở về th́ chúng ta lại nhắc lại quá khứ; đó là nghĩa vụ, nghĩa vụ không được quên. Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ đến hiện tại. Chúng ta chưa có một bộ sử của “Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà Hải ngoại“.




Bộ sử sẽ bắt đầu từ Ngày Quốc Hận 30.04.1975 với bức h́nh nổi tiếng của các anh chị em sinh viên quốc gia đầu chít khăn tang rước lá đại kỳ diễn hành trên đường phố Paris. Bộ sử sẽ tŕnh bày các dữ kiện liên quan đến chính sách man rợ và đểu cáng của giặc cộng đối với dân chúng Miền Nam, sẽ mô tả bức tranh bi hùng của người Miền Nam vào tù ra tội và vượt biên vượt biển. Bộ sử sẽ ghi nhận các thành công của thế hệ thứ nhất, thứ hai trên những mảnh đất xa lạ. Có biết bao nhiêu điều cần ghi lại và nếu chúng ta không chịu ghi lại th́ ai ghi cho bây giờ? Nói hoài nói măi làm chi chuyện quá khứ mà không chịu nói chuyện ngày nay? Chúng ta có những ng̣i bút viết sử vững vàng : Trần Gia Phụng, Phạm Cao Dương, Nguyễn Thế Anh, Lâm Văn Bé. Nên chăng đă đến lúc phải hướng ng̣i bút vào mục tiêu biên soạn một bộ sách tổng hợp có hệ thống những diễn biến lịch sử liên quan đến cộng đồng ba bốn triệu người Việt lưu vong sau 30.04.75?




Nước Đức có Ngày Thống Nhất, Tag der Deutschen Einheit, ngày 03.10. Luật pháp Đức xem đó là một ngày nghỉ lễ chính thức trên toàn lănh thổ cộng hoà liên bang. Nước Đức không có ngày nào là ngày quốc hận cả. Số mệnh hai dân tộc Việt và Đức đă được an bài theo hai cách khác nhau nhưng không phải v́ vậy mà chúng ta thừa nhận một cái ngày được gọi là thống nhất một cách giả dối tráo trở.




Quốc Hận là một khái niệm văn hoá-chính trị-xă hội trong từ vựng quốc ngữ. Tuy nhiên các từ điển, tự điển đơn ngữ Việt-Việt không hề có mục từ nào ghi khái niệm này. Không hề có mặt trong tài liệu tham khảo nhưng đă hai lần khái niệm Ngày Quốc Hận lưu truyền rộng răi trong ngôn ngữ dân gian nhằm chỉ ngày 20.07 và ngày 30.04. Trong khi đó cộng đồng Nga lưu vong trước đây, cộng đồng người Tàu Đài Loan cũng như cộng đồng người Cuba đang sinh sống tại nước ngoài hiện nay không có Ngày Quốc Hận.




Ba chữ “Ngày Quốc Hận“ là một kháng thể rất hữu hiệu, một thứ thuốc giải độc rất mạnh chống lại chủ thuyết và chế độ cộng sản trên b́nh diện lư luận, thuộc ư thức chính trị.




02.05.2019

BS. Trần Văn Tích



at 12:49 AM

florida80
05-26-2019, 14:14
Tháng Tư, Cười Hay Khóc - Trần Mai Trung (Danlambao)









Tháng Tư năm 1975, người Việt Nam phía Bắc chiến thắng người Việt Nam phía Nam. Người phương Bắc vui vẻ. Người phương Nam buồn rầu, nhưng tự an ủi là từ nay có hòa bình, anh em VN không còn bắn giết nhau.





Trong chiến tranh 1954-1975, phía Bắc không nói nhiều về hòa bình, hô hào dù phải đốt cháy cả dăy Trường Sơn cũng tiếp tục chiến tranh ở miền Nam. Phía Nam thì nói nhiều về hòa bình, có lẽ vì chiến tranh diễn ra tại miền Nam, tàn phá chết chóc nhiều quá. Một số thanh niên “lý tưởng” ở miền Nam còn mơ mộng nối vòng tay lớn với người anh em phía bên kia, họ đâu biết là người CS sẽ không bắt tay với tình anh em bạn bè, đảng CS chỉ muốn lãnh đạo và ra lệnh.




Hòa bình đến khi một bên thắng và một bên thua, cuộc sum họp không có tình anh em chút nào. Hai tháng sau, hơn 200 ngàn người anh em miền Nam bị người anh em miền Bắc đưa vào các trại cải tạo tập trung, tức là tù lao động khổ sai. Nhiều người bị giam 5 đến 10 năm, nhiều người đã chết ở đó, có người bị giam đến 17 năm. Cuộc chiến đã chấm dứt, người CS vẫn đi theo đánh người ngã ngựa.




Hòa bình là điều mong ước của người dân miền Nam, nhưng với bên thắng cuộc thì nó chỉ là một chặng đường. Cuộc chiến Bắc-Nam vừa xong, họ nhìn sang Kampuchea, Thái Lan, họ muốn các nước xung quanh là cộng sản giống họ, đảng CS muốn nhân dân VN tiếp tục làm người lính tiên phong đi đánh nhau cho chủ nghĩa quốc tế vô sản. ĐCSVN sẳn sàng đi vào cuộc chiến mới.




Đảng CS xem nhân dân là vật sở hửu của mình, phải làm những gì đảng muốn. Đảng CS áp đặt chế độ độc tài đảng trị, độc quyền tuyên truyền, âm mưu biến người dân thành người máy, chỉ biết có đảng và bác, quên đi cha mẹ, ông bà, tổ tiên Việt Nam.




Không chịu nổi sự cai trị độc tài của đảng CS, hơn 2 triệu người VN đã đau lòng rời quê hương đi tị nạn ở các nước khác, hàng trăm ngàn người đã chết trên biển, nhiều người bị hải tặc Thái Lan tấn công, thật kinh hoàng. Trong lúc hiểm nguy đó, những người da trắng không quen biết, khác màu da tiếng nói, đã đến cứu giúp người tị nạn. Còn lãnh đạo đảng CSVN, Thủ tướng Phạm văn Đồng thì đi nói xấu người tị nạn VN là trộm cướp, đĩ điếm. Ông ta là hình ảnh tiêu biểu của người cộng sản nhỏ nhen.




Tháng Tư lại về, bạn cười hay bạn khóc? Có người bên thắng cuộc đang cười vì họ đã chiến thắng, mặc dù cái giá phải trả là hàng trăm ngàn thanh niên miền Bắc phải đi đánh nhau và chết ở miền Nam. Bạn bè, đồng chí, đồng bào bị chết rất nhiều mà lại cười, đó là cái cười vô liêm sĩ. Có người bên thắng cuộc đang khóc, 100 ngàn thiếu nữ miền Bắc đi Thanh niên xung phong, ở trong rừng mấy năm dài, 10 ngàn TNXP đã chết trong rừng, người trở về được thì mang bệnh tật và sống cô đơn vì tuổi xuân thì đã qua.




Bên thua cuộc thì buồn hơn, ngày “giải phóng” cũng là ngày 200 ngàn người đi vào tù, người Việt Nam bị phân biệt làm nhiều hạng khác nhau. Đang sống bình thường thì bây giờ thiếu ăn, đang có tự do thì bây giờ phải nói theo ý đảng. Nếp sống đạo đức bị phá tan hoang, thay thế bằng giáo điều cộng sản. Người tị nạn VN thì mang nỗi buồn xa xứ, ngày 30 tháng Tư là lý do phải rời quê hương, là một ngày buồn.




V́ ấu trĩ, thờ ơ, u tối

V́ muốn an thân, v́ tiếc máu xương

Cả nước đă quy về một mối

Một mối hận thù, một mối đau thương!

Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường

Đảng tới là tan nát cả!

Thơ Nguyễn Chí Thiện

florida80
05-27-2019, 21:11
Sinh Tử Luân Hồi
Toàn Không







Luân Hồi dịch từ chữ Samera của chữ Phạn. Chữ Hán, Luân là bánh xe, Hồi là xoay lại, trở về, trở lại; Sinh Tử Luân Hồi là sinh ra già bệnh chết rồi lại sinh ra già bệnh chết, tái diễn nhiều lần. Theo Phật giáo, con người sinh ra từ vô thủy (thỉ) đến giờ đă trải qua vô lượng đời, và sẽ c̣n tiếp nối vô số đời nữa ở tương lai cho đến vô chung. Con người sinh ra chết đi cứ triền miên như thế, nhưng không phải chỉ sinh trong loài người mà tùy nghiệp đă tạo ra trong suốt thời gian sống theo đó mà sinh vào một trong sáu cảnh giới, gọi là sáu cơi.

I). Các quan điểm về sinh tử:

Có bốn quan điểm:

1). Quan điểm chấp đoạn:

Người có quan điểm này cho rằng con người sinh ra là ngẫu nhiên, tự nhiên như thế, có hợp có sinh, mọi việc ở đời chỉ là may rủi, gặp may có vui, gặp rủi phải buồn. Khi già bệnh phải chết là lẽ tự nhiên, khi chết là hết chẳng c̣n ǵ nữa, sự may rủi cũng theo cái chết mà không c̣n ǵ nữa; thân xác thành cát bụi, hư vô, không c̣n một tí ǵ cả.

Theo quan điểm “chấp đoạn”, con người sống chỉ nghĩ đến hưởng thụ cho mau, nên đưa đến t́nh trạng dành giật, không cần biết tới b́nh đẳng, đạo đức, tôn ty; đây là quan điểm có tính cách buông xuôi, không phải quan điểm của những người trí tuệ, mà giống như cách đối xử hạ đẳng của các loài vật. Bởi v́ con người ngoài phần thể xác, c̣n có phần tinh thần, nên bảo rằng chết là hết th́ không đúng, tại sao? V́ phần tinh thần nó vô h́nh vô tướng, mắt người thường không thể thấy được, nên tưởng rằng không có ǵ cả, nhưng đối với các bậc Giác ngộ, các vị biết thấy rơ phần tinh thần này.

2)- Quan điểm chấp thường:

Người có quan điểm này cho rằng khi con người chết rồi, phần thể xác tan ră, c̣n có phần tinh thần bất hoại, tinh thần này là vĩnh cửu trường tồn không bao giờ mất được. Họ quan niệm phần tinh thần này là một “linh hồn” bất diệt trường tồn vĩnh viễn, và có một trong hai nơi họ được đến hay phải đến; đó là lên Thiên đàng hưởng thọ khoái lạc vĩnh viễn, hay xuống Hỏa ngục chịu thiêu đốt đời đời không có ngày ra.

Theo quan điểm “chấp thường”, có người nói: “Quan điểm này quá thô sơ, qúa đơn giản, không ăn khớp với những ǵ diễn biến trong vũ trụ; v́ hết thảy vũ trụ vạn vật không có cái ǵ là vĩnh cửu trường tồn được, không có một nơi nào trong vũ trụ không thay đổi, mọi sự đều đổi thay, kể cả cái chúng ta tạm gọi là linh hồn. Hơn nữa, con người chỉ sống một thời gian ngắn ngủi dù là 100 năm, khi chết đi lại được ở trên Thiên đường hưởng lạc thú đời đời, hoặc xuống hỏa ngục chịu cực h́nh khổ năo vĩnh viễn không có ngày ra; thật là bất công phi lư giữa hai sự sống ấy, chỉ bởi một điều nhỏ là tin hay không tin mà như vậy!” Nên họ c̣n nói: “Đây là sự đặt ra một phần thưởng quá to lớn và một h́nh phạt khủng khiếp để con người ham khoái hưởng lạc và sợ hăi khổ sở mà phải tin theo v́ tưởng rằng có lợi, chứ sự thực không đúng như thế”.

3)- Quan điểm có tính cách khoa học:

a)- Về vật chất: Theo quan điểm này có nhiều sự việc khoa học đă nh́n thấy tính cách luân hồi của nó, sau đây là một vài thí dụ:

1- Nước luân hồi: Nước luân hồi rất dễ nhận ra, đó là nước sông, hồ, biển dưới sức nóng của mặt trời làm nước bốc hơi bay lên thành mây, mây có nhiều hơi nước gặp lạnh tụ lại thành nước, nước nặng rơi xuống thành mưa. Nếu khí hậu lạnh dưới 0 độ bách phân (Centigrade) hay dưới 32 độ Farenheit, nước mưa đông thành cục gọi là mưa nước đá. Ở vùng Bắc cực hoặc Nam cực, mặt trời ít chiếu tới nên nước thường đông thành băng; c̣n những vùng khác, khi mưa nước từ đồi núi chảy xuống suối, rạch, hồ, sông rồi ra biển, từ các chỗ này nước lại bốc hơi thành mây, mây thành mưa, cứ thế nước luân hồi măi.

2- Khí hậu luân hồi: Qủa đất mỗi ngày tự quay như con quay một ṿng, nên chúng ta có ban ngày khi chúng ta hướng về phiá mặt trời, và có ban đêm khi trái đất quay phiá bên kia của quả đất hướng về phiá mặt trời, như vùng Đông Á châu ban ngày th́ vùng châu Mỹ ban đêm và ngược lại vùng châu Mỹ buổi trưa th́ vùng Đông Á châu nửa đêm. Qủa đất c̣n chạy chung quanh mặt trời trong 365 ngày hết một ṿng, đó là một năm. Sự quay chạy của trái đất theo qũy đạo của nó, làm thành bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông ở vùng xa Xích đạo, và hai mùa Nắng Mưa ở nơi gần Xích đạo, xoay vần không dứt, luân hồi mỗi năm một lần. Tất cả muôn vật trên qủa đại cầu này đều bị ảnh hưởng bởi khí hậu bốn mùa hay hai mùa thay đổi, đây là luân hồi của khí hậu.

3- Luân hồi của hệ thống tuần hoàn: Trong cơ thể con người, qủa tim ví như đầu tầu xe lửa kéo cả đoàn tầu, trái tim cũng vậy, nếu tim ngừng đập bóp, con người sẽ chết. Qủa tim có bốn ngăn, hai ngăn trên gọi là tâm nhĩ (atrium), hai ngăn dưới gọi là tâm thất (ventricle). Do sức bóp của tim, máu trong tâm thất bên trái (left ventricle) bơm vào động mạch (aorta) dẫn đi khắp toàn thân vào các mạch máu nhỏ đến các bộ phận, cơ quan của thân thể để nuôi các tế bào. Rồi máu từ đó theo hệ thống tĩnh mạch (veins) trở về tim vào tâm nhĩ bên phải (right atrium). Máu từ tâm nhĩ bên phải đi qua một cái van (valve) xuống tâm thất bên phải (right ventricle), rồi ra động mạch phổi (pulmonary artery) vào phổi để lấy dưỡng khí (oxygen). Máu từ phổi trở lại tim bằng tĩnh mạch phổi (pulmonary vein) vào tâm nhĩ bên trái (left atrium), xong máu từ đây qua một cái van xuống tâm thất bên trái (left ventricle), và từ đây, tâm thất bóp để đấy máu đi nuôi cơ thể; máu đi đi, về về liên tục không ngưng nghỉ như thế, đây gọi là luân hồi của máu.

b)- Về tinh thần: Như trên, khoa học đă nh́n thấy nhiều sự vật có tính cách luân hồi, chứng minh một cách cụ thể hiển nhiên, nhưng về vấn đề tinh thần , khoa học c̣n đang trên đường t́m kiếm. Thường mỗi khi có người nhớ được tiền kiếp, các nhà khoa học lại có dịp truy cứu; đây cũng chỉ là những góp nhặt vụn vặt, nên các nhà khoa học chưa dám khẳng định một cách tích cực toàn diện, v́ về tâm linh vô h́nh vô tướng nên không thấy cụ thể bằng con mắt phàm phu được. Tuy nhiên, chúng ta có thể nêu ra một số phát biểu nổi tiếng của một số danh nhân Tây phương về vấn này như sau:

1- Pythagore (hơn 550 năm trước Dương lịch): Nhà toán học kiêm triết học người Hy Lạp (Greece) nói rằng: “Tất cả mọi người đều có linh hồn, quanh quẩn trong thế gian hữu cơ và diễn biến theo định luật trường cửu”.

2- Platon (427 – 347 BC): Nhà triết học Hy Lạp nói: “Linh hồn thọ hơn thể xác, linh hồn liên tục sinh ra rồi tái sinh trở lại thế gian”.

3- Ovid (43 BC – 17 AD): Nhà thơ người tại thành Rome (Ư) nói: “Cái gọi là chết, chỉ gọi là vật chất cũ, c̣n linh hồn bị đẩy đưa từ nơi này đến nơi khác, linh hồn chỉ là một, chỉ có h́nh thể mới, như ta thay áo mới. Cũng như loại sáp mềm người ta đổ vào khuôn, mặt sáp sẽ ghi nhận cái khuôn, lúc ấy h́nh ảnh cũ bị xóa bỏ, chỉ có h́nh thức bị biến đổi, sáp vẫn là sáp; như vậy, được sinh ra là bắt đầu trở thành một cái ǵ mới, khác cái trước, và những h́nh thức mới ấy cũng biến đổi nữa, không có cái ǵ giữ nguyên vẹn h́nh thể mà không thay đổi h́nh dạng”.

4- Wordsworth (William) (1770 – 1850): Nhà thơ người Anh quốc nói: “Cái sinh của chúng ta chỉ là một giấc chiêm bao và một sự lăng quên. Linh hồn, v́ tinh tú của đời sống, xuất hiện với ta hôm nay, đă có cơ sở ở một nơi nào và đến từ phương xa: Không phải trọn vẹn trong sự lăng quên, cũng không phải trơ trọi”.

5- Disraeli (Benjamin) (1804 – 1881): Thủ tướng Anh Quốc nổi tiếng một thời nói: “Không có hệ thống nào vừa giản dị, vừa ít va chạm sự hiểu biết của ta bằng thuyết luân hồi. Thuyết ấy xem những đau khổ và khoái lạc trong kiếp sống này như sự thưởng hay phạt các hành động của ta trong một trạng thái khác”.

6- Emerson (Ralph Waldo) (1803 – 1882): Triết gia kiêm nhà thơ người Hoa Kỳ nói: “Cái định mạng mà chúng ta phải lănh là do chính ta đă chuẩn bị một cách hồn nhiên, vô ư thức, trong rất nhiều kinh nghiệm mà ta không thấy nổi giá trị; có lẽ chúng ta c̣n tiếp tục nhận lănh định mạng ấy trong nhiều kiếp nữa, trước khi hoàn tất công việc trả qủa”.

7- Huxley (Thomas Henry) (1825 – 1895): Nhà sinh vật học (Biology) kiêm nhà văn người Anh Quốc nói: “. . . Bên trong đứa trẻ sơ sinh đă có ngủ ngầm đặc điểm truyền thống, và cái “ta” chỉ là một khối năng lực tiềm tàng, thêm vào chút ǵ khác; những tiềm năng ấy rất sớm nổi lên mặt và trở thành sức mạnh thật sự, một thực lực, từ tuổi trẻ trở lên, biểu hiện lúc lu mờ lúc sáng tỏ, lúc yếu lúc mạnh, lúc đúng đắn lúc sai lầm. Và mỗi lần đổi sang từ thể xác này đến một xác thân khác, th́ tâm tánh riêng biệt ấy lại bị một tâm tính khác biến đổi.

Những triết học gia Ấn Độ gọi cái “Tánh” đồng nghĩa với nghiệp (Karma), chính cái nghiệp chuyển từ đời này đến đời khác và nối liền các kiếp sống trong một chuỗi dài những kiếp chuyển sinh; các triết gia ấy chủ trương trong mỗi kiếp sống, cái nghiệp bị biến đổi, không những do truyền thống mà c̣n do chính hành động của ḿnh”.

4). Quan điểm của Phật giáo:

Đúng lư ra, sinh tử luân hồi gắn liền với nghiệp báo nhân qủa, v́ con người từ khi sinh ra đến lúc chết đều có tạo nghiệp, do đó mỗi người đều mang theo cái nghiệp của ḿnh. Để hiểu rơ vấn đề, chúng ta lần lượt phân tích:

Con người gồm hai phần thể chất và tinh thần, từ khi bắt đầu có sự phối hợp giữa tinh cha trứng mẹ hợp lại về phần vật chất, cộng với phần tinh thần gọi là thần thức hay nghiệp thức. Bào thai phải có đủ phần vật chất (sắc) và tinh thần (thức) mới đủ điều kiện để thành h́nh và lớn mạnh được.

Ở trong bào thai lớn dần phát triển đủ các bộ phận, trong đó có các bộ phận: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ư, gọi là sáu căn. Khi đủ ngày tháng được “sinh” ra, lớn dần lên, sáu căn tiếp “xúc” sáu trần: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; khi tiếp xúc với ngoại cảnh nếu yêu thích sinh thọ vui, nếu không thích sinh thọ buồn, hoặc tiếp xúc với cái không yêu không ghét có thọ không vui không buồn. Sự yêu ghét gọi là “ái ố”, v́ có ái ố nên cố giữ cái yêu thích, t́m cách để có cái yêu thích, quyết dẹp bỏ tránh né cái không ưa, đó gọi là “thủ, bỏ”. V́ hành động cố giữ và cố dẹp bỏ ấy mà tạo nghiệp, khi chết thần thức phải mang theo để thọ sinh một đời sống khác kế tiếp.

Cứ thế sinh ra sống tạo nghiệp già bệnh chết, rồi lại như thế măi măi, không có ngày chấm dứt; ngoại trừ người có tu hành đắc đạo mới thoát ra ngoài ṿng sinh tử luân hồi, v́ nghiệp thức dẫn đi đầu thai, nên tùy nghiệp lành hay nghiệp dữ mà phải vào một trong sáu cơi. Do đó, chúng ta cũng nên t́m hiểu sơ qua để biết thêm tạo nghiệp ǵ sinh vào cơi nào như sau:

1- Sinh cơi Trời: Người nào làm mười điều thiện gồm ba điều về thân: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm; bốn điều về miệng: Không nói dối, không nói hai lưỡi, không nói đâm thọc, không nói ác; và ba điều về ư: Không tham lam, không sân giận, không si mê tà kiến. Sinh lên ở cơi Trời có đời sống vô cùng sung sướng, không phải làm việc, lại có đời sống rất lâu dài.

2- Sinh lại cơi Người: Người nào làm được năm giới (Ngũ giới) không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, và không uống rượu. Muốn sinh lại cơi Người, ráng thực hành như thế. Khi tái sinh lại làm người được ở chỗ giàu sang quyền qúy sung sướng, manh khỏe, sống lâu.

3 - Sinh cơi Thần (A Tu La): Người có ḷng tốt, có thực thi mười điều thiện, tạo nhiều phúc đức, nhưng tính sân hận giận thù chưa bỏ được, nên khi chết đi vào cơi Thần, có đời sống dài, khá sung sướng, nhưng có sự tranh căi, gây bất ḥa, đấu tranh nên cũng có phiền toái.

4- Sinh cơi Ngạ qủy: Người bỏn sẻn, đố kỵ, ghen tỵ, mưu mô cướp đoạt của người, trộm cắp v.v… Khi chết sinh vào Ngạ qủy, có nhiều loại Ma qủy khác nhau, có loại phụ với các vị Thần để làm việc cho chư Thiên, có loại phải canh cổng thành cơi Trời v.v..., loài Ngạ qủy thường bị đói và sống luẩn quẩn cùng với loài người và súc sinh, nhưng vô h́nh nên ta không thấy.

5- Sinh Súc sanh: Người dâm dục ngang trái, người quỵt nợ, giật hụi, lừa đảo, biển thủ tiền của, người đánh đập hành hạ giết hại súc vật, người sớm tối say sưa rượu hoặc ma túy, người tăng thượng mạn v.v.. Khi chết sinh vào loài Súc sinh bị khổ sở trăm bề mà ai cũng thấy.

6- Sinh Địa ngục: Người giết cha giết mẹ, người làm mười điều ác chắc chắn đọa điạ ngục nhanh như liệng mũi kiếm thẳng xuống nước ngay sau khi chết, ở địa ngục thời gian lâu dài chịu cực h́nh khốn khổ trăm bề; khi ra khỏi địa ngục, lại phải vào Ngạ qủy hoặc Súc sinh, khi trở lại làm người có đời sống nghèo hèn khổ sở.

II). Kết luận về sinh tử luân hồi.

Trong các Kinh đức Phật nói rất nhiều về các kiếp của Ngài và nhiều người khác, nếu chúng ta đọc Kinh sách của Phật giáo sẽ thấy chuyện tái sinh rất nhiều; Bác Sĩ Edgar Casey tại Hoa Kỳ vào đầu thế kỷ thứ 20 mà nhiều người đă biết. Ông chuyên bắt mạch định bệnh bằng thiền định và dùng mắt thần để nh́n các kiếp trước của bệnh nhân, mà người ta gọi là dùng “thôi miên” để nh́n xem người bệnh đă trải qua các kiếp trước như thế nào để định bệnh cho bệnh nhân và chữa trị trong mấy chục ngh́n trường hợp, mà hiện hồ sơ c̣n được lưu giữ.

Theo dơi báo chí thỉnh thoảng chúng ta cũng thấy nêu lên chuyện có người nhớ được tiền kiếp của ḿnh, chuyện các vị Lạt Ma Tây Tạng tái sinh nhớ được đời trước cả đến các vật dụng của ḿnh; thiết tưởng chuyện tái sinh hầu như trên thế giới ngày nay coi như chuyện b́nh thường, không c̣n mấy người thắc mắc nữa.

Schopenhauer (Arthur) (1788–1860): Nhà toán học kiêm triết học người Đức nói về luân hồi như sau:

“Ta thấy rằng lư thuyết luân hồi khởi xuất từ thuở sơ khai, trong thời kỳ vàng son của nhân loại, luôn luôn lan rộng trong nhân gian, được coi là tín ngưỡng của phần lớn mà cũng là giáo lư của tất cả tôn giáo; ngoại trừ tín ngưỡng của người Do Thái và hai tôn giáo xuất xứ từ h́nh thức thật tế nhị của tín ngưỡng ấy ( Hồi giáo và Cơ Đốc giáo).

Các thuyết luân hồi đă biến chuyển đến rất gần chân lư mà Phật giáo đề cập, như vậy, trong lúc Cơ Đốc giáo tự an ủi với ư tưởng sẽ tự gặp trở lại trong một thế gian khác, trong thế gian ấy sẽ t́m lại trọn vẹn nhân cách của ḿnh, và cũng sẽ tự nhận ra tức khắc, th́ theo các tôn giáo khác, sự gặp gỡ trở lại đă diễn tiến nhiều lần, nhưng ta không nhận thức được. Trong những kiếp tái sinh liên tục tái diễn, những người đă có liên quan mật thiết hoặc có tiếp xúc ngay với nhau sẽ gặp lại trong một kiếp sống vị lai, cũng lại có sự liên hệ với nhau hoặc y hệt, hoặc tương tự, và những t́nh cảm, thiện hay ác, đối với nhau như trong kiếp sống nàỵ . . .

Cũng như đă ghi chú trong Kinh Phệ Đà (Ấn Độ giáo) và tất cả các kinh sách khác ở Ấn Độ, thuyết luân hồi được xem là nền tảng Bà La Môn giáo và Phật giáo; cho đến nay, phần lớn các dân tộc Á Đông không phải Hồi giáo, hơn phân nửa nhân loại, vẫn tin tưởng chắc chắn thuyết luân hồi và đời sống thực tế hàng ngày vẫn chịu ảnh hưởng sâu sắc của thuyết này. Đó cũng là tín ngưỡng của người Ai Cập và từ Ai Cập, Orphée, Pythgore và Platon đă nhiệt liệt nhận lănh.Theo như trên, sự tin tưởng nơi thuyết luân hồi tự nó là niềm tin qủa quyết tự nhiên của con người mỗi khi nghĩ đến vấn đề này mà không bị ám ảnh trước . .”.


(Trích trong “The World As Will And Idea”)

Toàn Không
29/01/2014

florida80
05-27-2019, 21:12
Khái niệm thời gian trong Phật giáo




Chỉ có sát-na hiện tại là có thực, cho nên chúng ta không nên lo lắng về quá khứ hay tương lai, hăy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại với tâm chánh niệm. Làm được như thế th́ trong tương lai, nhiều điều tuyệt vời, đầy hứa hẹn sẽ đến với chúng ta...

Dẫn nhập

“Sự vô thường, tuổi già và bệnh tật không bao giờ hứa hẹn với chúng ta. Chúng có thể đến bất cứ lúc nào mà không một lời báo trước. Bởi v́ cuộc sống là vô thường, nên chúng ta không biết chắc rằng chúng ta có c̣n sống ở sát-na kế tiếp hay không. Nếu một tai nạn xảy đến, chúng ta sẽ biến mất khỏi thế giới này ngay tức khắc. Mạng sống của chúng ta ví như hạt sương đọng lại trên đầu ngọn cỏ trong buổi sáng mùa xuân. Nó sẽ bị tan biến ngay khi ánh mặt trời ló dạng. Những ư niệm của chúng ta thay đổi rất nhanh trong từng sát-na. Thời gian rất ngắn ngủi. Nó chỉ kéo dài trong một sát-na (kṣaṇa), giống như hơi thở. Nếu chúng ta thở vào mà không thở ra, chúng ta sẽ chết”. Đấy là bài học học đầu tiên mà tôi học được từ thầy của ḿnh cách đây 39 năm, vào cái ngày đầu tiên sau khi tôi trở thành một chú tiểu.

Những thông điệp mà tôi học được từ bài học này nhắc nhở rằng, tôi phải thực tập lời Phật dạy một cách nghiêm túc. Tôi không nên để thời gian trôi qua một cách vô ích mà không làm điều ǵ có ư nghĩa. Suốt 39 năm qua, tôi đă nhọc công đi t́m ư nghĩa của cuộc sống của chính tôi. Tôi luôn luôn tự hỏi:

“Phải chăng tôi có sự sống?”, “Mạng sống của tôi sẽ kéo dài được bao lâu?”, “Phải chăng mạng sống của tôi chỉ kéo dài trong một sát-na ngắn ngủi, hay là kéo dài hàng trăm năm với sự tiếp nối của một ḍng chảy từ sát-na này đến sát-na khác?”.

Cuộc đời là đau khổ. Chắc chắn vậy, không c̣n nghi ngờ ǵ về điều này. Sự sống là đau khổ v́ mọi thứ đều vô thường. Đây là sự thật đầu tiên trong Tứ diệu đế. Phải chăng tất cả chúng sanh đều khổ đau kể từ ngày đầu tiên của cuộc đời cho đến những hơi thở cuối cùng?

Chúng ta có thể thoát khỏi sự khổ đau này ngay bây giờ được không, hay phải đợi đến kiếp khác, hoặc đợi đến ngày chúng ta trở thành bậc Giác ngộ như Đức Phật? Trong quá tŕnh tu tập theo đạo Phật, chúng ta có thể có được một đời sống ư nghĩa hay không, hay chỉ là sự vật lộn để t́m kiếm ư nghĩa của cuộc sống? Phải chăng cuộc sống chỉ có ư nghĩa trong trạng thái tâm thức hoặc ở cơ thể vật lư mà thôi? Chúng ta có thể tách biệt trạng thái tâm thức và cơ thể vật lư của ḿnh để có được một đời sống hạnh phúc hay không?

Trong đạo Phật, tôi tin là những câu hỏi như thế không có ǵ mới. Trong quá khứ, đặc biệt là trong buổi b́nh minh của đạo Phật, Đức Phật đă giải thích khái niệm thời gian như thế nào, và các vị đệ tử của Ngài đă hiểu thời gian ra sao? Sau khi Ngài giác ngộ, ư nghĩa cuộc sống của Đức Phật là ǵ? Chúng ta có thể noi gương Đức Phật trong đời này hay không? Để t́m ra ư nghĩa của cuộc sống, tôi cần phải quay lại t́m hiểu những học thuyết về thời gian đă được giải thích trong kinh điển thời kỳ đầu của Phật giáo Nguyên thủy cho đến giai đoạn phát triển mạnh nhất của Phật giáo Đại thừa. Trong bài viết này, tôi khảo sát về khái niệm thời gian trong đạo Phật, để từ đó t́m ra ư nghĩa của cuộc sống.


“Thời gian” trong Phật giáo Nguyên thủy(1)


Ngay sau khi giác ngộ, giáo lư đầu tiên mà Đức Phật Thích Ca thuyết giảng là giáo lư Tứ diệu đế. Khỏi cần phải nói, tất cả chúng ta đều biết chân lư đầu tiên trong bốn chân lư này là “Cuộc sống là khổ đau”. Sở dĩ như thế là v́ tất cả mọi thứ đều vô thường (anitya). Mọi pháp (dharma) đều do duyên mà sinh khởi, chúng được kết hợp bởi các yếu tố khác nhau. Tất cả các pháp đều có bốn đặc tính, đó là: thành (jāti), trụ (sthiti), hoại (jarā), vô thường (anitya). Theo ngài Thế Thân th́ bốn đặc tính này là những đặc tính cơ bản của vạn pháp. Bốn đặc tính này đă đưa đến sự phát sinh tất cả các luận thuyết của Phật giáo Nguyên thủy.

Khái niệm thời gian được diễn tả trong trường phái Phật giáo Nguyên thủy bằng thuật ngữ ‘samaya’, bao hàm cả ư nghĩa về ‘điều kiện’ và ‘thời gian’. Trong số nhiều luận giải, luận giải đề cập thường xuyên nhất đến vấn đề thời gian là quyển chú giải về bộ Pháp tụ (Dhammasaṅgani) của ngài Buddhaghosa (Phật Đà Da Xá). Ở đấy, khái niệm ‘samaya’ được chia làm 5 loại(2) như sau:

1. Kāla (thời gian): Miêu tả sự tiếp nối của một hoàn cảnh, như thể là thời gian của sự lạnh lẽo hay sự đau ốm… Từ này lại được phân ra làm 9 loại:
a. Sát-na tâm (citta-kara);
b. Pháp (dhamma) của các sinh vật, kư ức của pháp, c̣n có thể hiểu là pháp ở trong quá khứ, hiện tại và vị lai;
c. Quá tŕnh thứ lớp (dhammapatti) của mọi sự vật hiện tượng, ví dụ như thời gian khi những hạt giống nảy mầm;
d. Sự xuất hiện của mọi thứ (dhamma-lakkhaṇa), ví dụ như thời gian được sinh ra hay là thời gian của tuổi già;
e. Thời gian của sự nhận lănh (dhammakicca);
f. Hành động của con người (sattakicca), ví dụ như thời gian tắm rửa hoặc ăn cơm;
g. Những h́nh thái của sự vận động (iriyāpatha), ví dụ như đi, đứng, nằm, ngồi;
h. Những diễn tiến của các hiện tượng tự nhiên (candimāsuriyādi, parivattana), ví dụ như diễn tiến của buổi sáng, buổi chiều hay là buổi tối và sự tiến triển của một ngày;
i. Những sự phân chia thời gian (kālasaṅdaya), ví dụ như nửa tháng, một tháng, một năm.

2. Samūla (nhóm): Một nhóm trong ư nghĩa của sự tích tụ của pháp (dhamma-puñja), chẳng hạn như cảm giác, được dùng để từ chối ư niệm của một thực thể cá nhân. Học thuyết nhân quả trong Phật giáo cho rằng mọi sự vật, hiện tượng đều tồn tại nhờ vào nhân, duyên, quả. Loại này được hướng đến việc chống lại quan điểm sai lầm rằng, một thứ có thể sinh khởi độc lập với những thứ khác, v́ thế nó chứng minh cho sự phụ thuộc lẫn nhau của tất cả các pháp.

3. Hetu (nguyên nhân): Nói lên sự phụ thuộc lẫn nhau của mọi hiện hữu, ví dụ như để nh́n được th́ nhăn thức phải hội đủ điều kiện.

4. Khaṇa (tính nhất thời): Đề cập đến sự kết nối tâm thức từ quá khứ đến hiện tại và chỉ nói đến tâm thiện chứ không nói đến tâm bất thiện. Khi tính nhất thời đang trôi chảy liên tục từ sát-na này đến sát-na khác trong quá khứ, rất khó để nắm bắt sát-na ấy. Chính tâm của con người được xem là tồn tại mang tính nhất thời. Tính nhất thời rất khó nắm bắt, cho nên để cho cái tâm nhất thời ấy khởi lên và giữ được sự tĩnh tại th́ không phải dễ. Loại ‘khaṇa’ này nói đến đạo đức của Phật giáo, bởi v́ tính nhất thời được xem là chỉ liên hệ với tâm thiện. Nguyên tắc đạo đức là dùng sát-na trong việc thực hành những hạt giống thiện.

5. Samavāya (sự kết hợp): Đề cập đến sự ḥa hợp trong các duyên (paccaya-sāmaggī) và có chủ đích là để chứng minh rằng tâm thức có sự kết hợp lẫn nhau trong hiện tại. Nói cách khác, nó chỉ ra rằng thời gian là phụ thuộc và liên hệ lẫn nhau (aññamaṇṇ‘upekkhā). Thời gian được chỉ cho thấy không có thực thể và không có sự hiện hữu của Đấng Tạo hóa.

Chúng ta nên biết rằng, mọi thứ đều vô thường v́ chúng đều tồn tại trong thời gian hạn cuộc. Sự tồn tại giới hạn này được đề cập đến trong Phật giáo Nguyên thủy như là một sát-na (kṣaṇa). Hơn nữa, hầu hết các trường phái của đạo Phật đă sớm giải thích sự thay đổi của mọi thứ như là sự tiếp nối của những trạng thái nhất thời (kṣaṇika).Nguồn gốc của khái niệm này dĩ nhiên được t́m thấy chân lư mà nó đă được chấp nhận bởi một số trường phái Phật giáo và cũng được t́m thấy bên ngoài đạo Phật, chân lư này cho rằng hai điều kiện tâm lư không thể cùng tồn tại trong một ư niệm, bởi v́ phạm vi của ư thức là duy nhất(3). V́ thế mà hầu hết những trường phái Phật giáo ở thời kỳ đầu, chẳng hạn như phái Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin), Hóa địa bộ (Mahīśāsaka), Kinh lượng bộ (Kāśyapiva), Độc tử bộ (Vāsīputria), Tây sơn trụ bộ (Pūrvaśaila) và Đông sơn trụ bộ (Apasaśaila) luôn cho rằng tất cả mọi thứ đều giả tạm. Khi tất cả mọi thứ hợp lại đều là vô thường, Đông sơn trụ bộ cho rằng, tất cả mọi thứ đều chỉ kéo dài trong một sát-na của ư niệm (ekacitakkahaṇika), bởi v́ chúng đều vô thường. Có ǵ khác nhau giữa một thứ nhanh chóng bị phá hủy và một thứ khác tồn tại trong thời gian dài?(4) Trước khi đưa ra bất kỳ ư niệm nào về câu hỏi này, tôi đưa ra một định nghĩa về từ ‘sát-na’ của một vài trường phái Phật giáo thời kỳ đầu.


“Thời gian” trong Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá (Abhidharmakośa)


Khoảng thời gian của sát-na là ǵ? Điều này đă đề cập đến trong đoạn trước rằng, sát-na là một chốc lát đơn lẻ của ư niệm (ekacitakkahaṇika). Nhưng ư niệm đơn lẻ này có thể được đo lường là bao lâu? Chúng ta có thể dùng một khoảng thời gian rất nhỏ là ‘giây’ để đo lường sát-na. Ông Louis de la Vallée Poussin, khi nghiên cứu kỹ lưỡng về vấn đề này, đă diễn tả rằng:

“Trong Phật giáo, cũng giống như trong tất cả thế giới, từ sát-na được hiểu như là một khoảng thời gian rất ngắn, nếu chúng ta so sánh với thời gian của ngày, đêm, hoặc giờ. V́ thế, để có được khoảng thời gian chính xác của một sát-na, chúng ta cần so sánh khoảng thời gian của nó với khoảng thời gian của một giây. Theo Thuyết nhất thiết hữu bộ th́ 120 kṣaṇa (sát-na) = 1 tatkṣaṇa, 60 tatkṣaṇa = 1 lava, 30 lava = 1 muhūrta. V́ thế, 1 kṣaṇa = 0,013333 giây.(5)

Hơn nữa, sát-na(kṣaṇa) được tŕnh bày trong Śārdūlakarṇa có hơi khác: 16 mimeṣas = 1 kāṣthā, 16 kāṣthās = 1 kalā, 64 kalās = 1 muhūrta. Trong Manu, 18 mimeṣa = 1 kāṣthā, 30 kāṣthās = 1 kala, 30 kalas = 1 muhūrta. Những sự đo lường này có một vài khác biệt trong một số trường phái như Puranas, Kautiliya và Bhasakara. Họ đưa ra: 100 truṭis = 1 tatpara, 30 tatparas = 1 nimeṣa, 18 nimeṣas = 1 kāṣthā. Theo Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá, có 65 sát-na (kṣaṇa) trong khoảng thời gian một người lực sĩ khỏe mạnh khảy ngón tay.(6)


Sự đo lường của sát-na theo kinh Lượng bộ


Ngài Thế Thân đă đề cập đến trong Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá rằng: Nếu các duyên hội đủ (pratyaya) thời gian cần thiết để một pháp (dharma) sinh khởi, hay nói đúng hơn, thời gian để cho một pháp (dharma) diễn tiến từ một nguyên tử này (paramāṇu) đến một nguyên tử khác (paramāṇu) (7), ngài Thế Thân đă đưa ra một định nghĩa khác về sát-na, đó là: “Sát-na, hay là chốc lát, là khoảng thời gian mà những đặc tính đạt được sự hoạt dụng của nó”(8).

Tuy nhiên, Thuyết nhất thiết hữu bộ xây dựng học thuyết của họ dựa trên một sự khảo xét khác, và sự khảo xét ấy được xem là gần với giáo lư của đạo Phật hơn. Họ cho rằng, cùng một người không thể nào trong cùng một lúc mà vừa hoàn thành một hành động (karma-nghiệp) vừa nhận kết quả mà hành động ấy đưa đến (vipākaphala), khi một hành động là một thứ thuộc về tương lai, và khi đương sự nhận lấy kết quả từ một hành động gây ra trong quá khứ. V́ thế, nếu những thứ thuộc quá khứ và tương lai không tồn tại, những hành động trong quá khứ cũng không hiện hữu, không thể tạo ra quả. Có lẽ phải thú nhận sự táo bạo của tư tưởng này, trong trường hợp này họ đă rất khéo léo. Bởi v́ đạo Phật không chấp nhận tất cả những thực thể cá nhân, giống như “ātman” (ngă) ở trong Áo nghĩa thư (Upaniṣads) và “jīva” (linh hồn bất tử) của đạo Ni Kiền Tử, có thể hoạt động như là sự hỗ trợ cho cấu trúc của sự đáp trả về những hành vi đă tạo.(9)

Những trường phái khác không chấp nhận học thuyết về tính giả tạm của mọi sự vật, hiện tượng. Trong số đó, phái Thượng tọa bộ (Theravādin) chú ư đến sự thật rằng đại địa, đại dương, vua của tất cả những ngọn núi, nước, lửa, gió, cỏ, rừng núi, cây cối kéo dài lâu hơn một sát-na đơn lẻ của ư niệm.(10) Thật ra đây là một sự khảo xét khách quan của Thượng tọa bộ về khoảng cách của thời gian. Họ chỉ xem xét đến khía cạnh bên ngoài của sự vật mà không chú ư đến những thuộc tính bên trong sự vận hành của các sự vật.

Đối với kinh Lượng bộ (Sautrāntika) và Thí dụ bộ (Dārṣṭānika), học thuyết của họ mềm dẻo hơn, họ đă tiếp cận những điều khó khăn này một cách khéo léo. Về phía Thí dụ bộ th́ khẳng định chắc chắn rằng, những nét đặc trưng của những phức hợp không phải là những thực thể (dravya) v́ chúng được bao gồm ở trong những phức hợp bị tách rời ra của ư thức (cittaviprayuktasaṃs kāra), ví dụ như những khái niệm trừu tượng không có thực chất bên trong.(11) Hơn nữa, theo họ th́ sát-na là sự trống rỗng của ba thuộc tính: sinh khởi, hủy hoại và chấm dứt, bởi v́ nó sở hữu chúng, nó phải được sinh ra, bị hủy hoại và chấm dứt tất cả cùng một lúc, điều này rơ ràng là không thể được.(12)

Kinh lượng bộ (Sautrāntika) th́ nhận ra đặc tính về khoảng thời gian (sthiti), nhưng cũng như Thượng tọa bộ, chỉ là sự cải biến về điều đó mà thôi (sthityanythātva).(1 3) Trong những học thuyết của họ có một lượng nhất định về thuyết tiến hóa, đối nghịch với tính cấp thời thuần túy của phái Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin). Xu hướng này lại được t́m thấy trong Thành duy thức luận (Vijñaptimātratāsidd hi), theo đó th́ những đặc tính ấy có thể không chỉ là một sát-na mà c̣n là một duyên kéo dài nhất định.(14) V́ thế, dường như họ đă điều chỉnh quan điểm này từ sự kết hợp giữa ư tưởng của Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin), những người cho rằng những đặc tính là tương ứng với sát-na, và ư tưởng đối nghịch của Chánh lượng bộ (Sammatīya), cho rằng những đặc tính ấy tương ứng với một duyên kéo dài(15). Thật ra th́ dường như Thí dụ bộ (Dārṣṭānika), trường phái đă đem lại giá trị thật cho sát-na, ví dụ như sự thật của khoảng thời gian, cũng là những người thuộc thuyết tiến hóa. Họ giữ quan điểm đối lập với Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin), rằng những sự vật sinh khởi dần dần chứ không phải cùng một lúc(16).

Tuy nhiên, những học thuyết của các trường phái ấy đều có chung một đặc điểm, đó là khó hiểu, nhưng lại có vẻ mâu thuẫn với học thuyết trước đây, khi nó cho rằng không có một sát-na chính xác của sự sinh khởi, cũng không có sát-na chính xác của sự chấm dứt; v́ thế, trong trường hợp của những phức hợp, chỉ có hai lần mà ở đấy chúng chưa được sinh ra, và ở đấy chúng đă được sinh ra, hoặc là ở đấy chúng chưa chấm dứt, và ở đấy chúng đă được chấm dứt(17).

Chỉ có hai trường phái mà sự phán đoán của họ về bản chất của sát-na làm cho chúng tôi yên tâm, đấy là Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin) và Thí dụ bộ (Dārṣṭānika), v́ họ giữ những quan điểm hoàn toàn đối lập nhau. Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin) th́ thiếu thận trọng khi lấy chủ nghĩa sát-na triệt để làm một trong những nền tảng cho học thuyết của họ, điều này đă đưa đến việc giới thiệu quá nhiều yếu tố trong sát-na, sự nâng lên, sự dày lên, sự nặng lên của một nguyên tử của thời gian với tất cả những tiềm năng của nó, tính hiệu quả của khoảng thời gian. Như là một sự phản ứng đối với điều này, Thí dụ bộ (Dārṣṭānika) đưa ra vế trước của một phương tŕnh (sát-na = 0), rồi bị kẹt cứng vào nó, không chịu nh́n thấy thứ ǵ khác ở trong sát-na, ngoại trừ sự vô dụng của nó, và điều này đă kéo họ trở lại với quan điểm tiến hóa, một quan điểm có tính chính thống hơn và phổ thông hơn.(18)


“Thời gian” được diễn tả như là: Quá khứ, hiện tại và tương lai


Một trong những triết gia Ấn Độ đă diễn tả khái niệm thời gian qua quá khứ, hiện tại và tương lai là Buddhadeva. Mặc dù vậy, chúng ta không thể tiếp cận với những công tŕnh nghiên cứu của ông qua ngôn ngữ Sanskrit hoặc tiếng Hoa, hay những bản dịch tiếng Tây Tạng, mà chỉ có thể tham khảo trong Luận Tỳ bà sa (Vibhāṣā)(19). Đoạn văn sau được trích từ Luận Tỳ bà sa (Vibhāṣā) sẽ cho chúng ta thấy quan điểm thời gian của Buddhadeva:

“Một pháp (dharma) lưu chuyển trong ba thời gian, đó là quá khứ, hiện tại và tương lai, và nó phụ thuộc lẫn nhau từ những sát-na trước đến sát-na sau. Giống như cùng một người phụ nữ mà khi th́ được gọi là “mẹ”, khi th́ gọi là “con gái”. Do vậy, với sự liên hệ đến trước và sau, khi có thứ ǵ đó là trước so với một pháp (dharma) nhưng không có ǵ phía sau nó th́ đấy là pháp (dharma) thuộc về tương lai, khi có cả trước và sau, th́ đấy là pháp thuộc hiện tại, và khi có một thứ ǵ đó đằng sau nhưng không có ở trước th́ pháp đó thuộc về quá khứ”.
Những quan điểm về thời gian của Buddhadeva ở đây được tŕnh bày hơi khác so với trong A-tỳ-đạt-ma Đăng luận(Abhidharmadī pa) và trong Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá (Abhidahrmakośa). A-tỳ-đạt-ma Đăng luận cho rằng, một pháp lưu chuyển trong ba thời gian, gọi là một pháp hoặc một pháp khác phụ thuộc vào trước hoặc sau. Pháp này không tùy thuộc vào sự thay đổi của duyên hoặc của bản chất cốt yếu. Cũng giống như một người phụ nữ được gọi là mẹ hay con gái là tùy thuộc vào trước và sau.(20) Trong lời luận bàn của Yośamitra về Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá (Abhidahrmakośa) th́ ghi rằng, thời gian được gọi tên bởi sự phụ thuộc lẫn nhau vào trước và sau. Điều này có nghĩa là thời gian được gọi là hiện tại, tương lai và quá khứ như là kết quả của sự phụ thuộc vào trước và sau. Nó được gọi là tương lai trong sự phụ thuộc vào sự thật rằng hiện tại và quá khứ ở trước nó. Nó được gọi là hiện tại v́ phụ thuộc vào sự thật rằng quá khứ ở phía trước và tương lai ở phía sau. Và nó được gọi là quá khứ v́ phụ thuộc vào sự thật rằng hiện tại hay tương lai đều đến sau(21).

Cuối cùng, theo Buddhadeva, quá khứ, tương lai và hiện tại là dựa vào các mối liên hệ (anyonya) với cả hai phía, cùng một thứ là quá khứ trong mối liên hệ với những ǵ đi theo sau nó, và tương lai trong mối liên hệ với những ǵ đă diễn ra trước nó. Như chúng ta có thể thấy, bản thân quá khứ, hiện tại và tương lai không được Thuyết nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivādin) xem như là những vật, mà là những phương thức của sự tồn tại, là những trạng thái, những thuộc tính, vị thế, những mối liên hệ tương hỗ(22).

Xuyên suốt lịch sử triết học Ấn Độ, Buddhadeva được những người theo Thuyết nhất thiết hữu bộ trích dẫn chỉ để bác bỏ học thuyết thô thiển của Vasumitra(23).


“Thời gian” được diễn tả trong Trung luận của ngài Long Thọ


Trong Trung luận (Mādhy-amika), ngài Long Thọ (Nāgārjuna) không dùng các thuật ngữ quá khứ, hiện tại, tương lai để khảo xét về ba thời. Thay v́ vậy, Ngài dùng 3 mối liên hệ thời gian, đó là ‘sớm hơn’, ‘muộn hơn’ và ‘cùng lúc với’. Quả thực Ngài cố gắng diễn tả rằng, sản phẩm của những thứ cụ thể là không thể có, bởi v́ nó không thể xuất hiện trong bất cứ phút chốc nào cả và tại v́ mối liên hệ thời gian giữa những sự kiện không thể nào thiết lập được. Trong chương 11 của Trung luận (Mādhyamika), ngài Long Thọ (Nāgārjuna) phát biểu:

“Tất cả các pháp đều là không. Tại sao? Tại v́ chúng không sớm hơn, không muộn hơn, cũng không phải cùng lúc như một hiệu ứng. Khi nó được gọi là ‘sớm hơn’, ‘muộn hơn’ và ‘cùng lúc với’, những sự kiện như thế là không thể có. Làm sao các sự kiện có thể được tạo ra bởi các nguyên nhân? Cho rằng một nguyên nhân có trước một kết quả là không đúng. Tại sao? Nếu một nguyên nhân tồn tại sớm hơn và từ đó mà một kết quả được tạo ra muộn hơn, ở đó ngay từ đầu đă không có kết quả th́ cái ǵ là nguyên nhân của nó? Nếu một kết quả có trước một nguyên nhân, thế th́ kết quả vốn đă được thiết lập ngay khi không có nguyên nhân, vậy th́ tại sao nó cần đến một nguyên nhân? Nếu một nguyên nhân và một kết quả tồn tại cùng lúc, ở đó sẽ không có sản phẩm thuộc về nhân quả. Ví dụ, những cái sừng của con ḅ được mọc ra cùng lúc; sừng bên trái và sừng bên phải không phải là nguyên nhân của nhau. Cho nên cái gọi là nguyên nhân không thể là kết quả của nguyên nhân, bởi v́ chúng được tạo ra cùng một lúc. V́ thế, ba mối quan hệ thời gian giữa nguyên nhân và kết quả là không có thể đạt được”(24).

Rơ ràng là sản phẩm thuộc về nhân quả phải được thể hiện trong những mối liên hệ thời gian nhất định: một nguyên nhân sẽ là sớm hơn, muộn hơn, hoặc là cùng lúc với một kết quả. Nhưng ngài Long Thọ muốn chỉ ra rằng, thuộc tính trước, sau và cùng lúc của những khoảnh khắc thời gian đều là không, cho nên chức năng của sản phẩm nhân quả không thể được thiết lập. Bởi v́ nhân quả là không, tất cả mọi pháp đều không. Bởi v́ tất cả mọi thứ đều là những nguyên nhân và kết quả. Ngài Long Thọ nhắm đến việc chứng minh rằng tất cả mọi pháp đều không. Bởi v́ tất cả đều bị thiếu những bản chất của chính nó, chúng phụ thuộc lẫn nhau. Đây chính là học thuyết Duyên Khởi (pratītyasamutpāda) được tŕnh bày trong Trung luận (Mādhyamika) của ngài Long Thọ.


“Thời gian” được diễn tả trong “Vua Milinda vấn đạo”


Vua Milinda vấn đạo (Milinda-pañha) cho chúng ta thấy có sự tiến bộ rơ rệt về mối quan tâm đến vấn đề thời gian. Vua Milinda hỏi Tỳ kheo Na Tiên khá chi tiết về vấn đề này, và được trả lời rằng, có thời gian thuộc về quá khứ, hiện tại và tương lai. Khi nghiên cứu về khái niệm thời gian trong Vua Milinda vấn đạo, ông A.B. Keith phát biểu:

“Điều này được giải thích trong ư nghĩa có những sự sắp đặt (saṃkhāra), là quá khứ trong ư nghĩa đang bị chấm dứt sự tồn tại hoặc là đang bị tan ră, hoặc là hoàn toàn đă thay đổi; đối với chúng thời gian là không. Nhưng cũng có những duyên mà bây giờ đang tạo ra kết quả; hoặc ngược lại, những duyên ấy sẽ dẫn đến sự tái lập cá thể, đối với những duyên ấy th́ thời gian là có. Đối với những người chết đi rồi sau đó tái sanh th́ có thời gian, c̣n đối với những người chết đi mà không c̣n tái sanh nữa th́ không có thời gian; và với những người hoàn toàn được giải thoát nhờ đạt đến Niết-bàn (Nirvaṇa) và chỉ có thân thể của họ bị chết đi th́ ở đó thời gian tuyệt nhiên không có”(25).

Hơn nữa, rơ ràng là không có khả năng t́m ra điểm khởi đầu của thời gian, hoặc là điểm tột cùng trong quá khứ; điều này được làm rơ thông qua phép loại suy về hạt giống, trái cây, hạt giống; quả trứng, con gà mái, quả trứng; và cái ṿng của mắt, màu sắc, sự nh́n, sự tiếp xúc, cảm giác, sự mong muốn, hành động và những kết quả của hành động, và một con mắt trong sự sinh ra ở tương lai. Cuối cùng, Tỳ kheo Na Tiên nhấn mạnh khi phản đối ư kiến của vua cho rằng, có thể có sự gián đoạn giữa hiện tại và quá khứ, và tương lai th́ tiếp diễn không ngừng. Điều đó không thể có được, quá khứ đă chuyển tiếp đến hiện tại và hiện tại chuyển tiếp đến tương lai(26).

A.B. Keith tin rằng, những ư tưởng trong Vua Milinda vấn đạo xuất hiện dưới một h́nh thức khác ở trong luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá (Abhidharmakośa). Những người theo Nhất thiết hữu bộ vẫn vững tin với việc duy tŕ sự tồn tại của mọi thứ trong quá khứ, hiện tại và tương lai, trong khi những người theo Phân biệt thuyết bộ (Vibhajyavādins) th́ phân biệt phương thức b́nh thường của chúng giữa:
1. Những yếu tố hiện tại và những ǵ trong quá khứ chưa tạo ra quả, những thứ đó là hiện hữu;
và 2. Những yếu tố tương lai và những thứ trong quá khứ đă tạo ra quả, những thứ đó là không hiện hữu.(27)


“Thời gian” được diễn tả trong kinh điển Đại thừa


Thời gian được diễn tả trong kinh điển Đại thừa (Mahāyana) có thể xem xét từ quan điểm về ba thời: quá khứ, hiện tại và tương lai đối với những kiếp của thời gian trong một hệ thế giới. Quan điểm này được xem là đặc biệt trong Tam tạng kinh điển bằng chữ Hán. Lewis R. Lancaster cho rằng, trong những kinh điển Đại thừa ở thời kỳ đầu, khi bàn về thời gian (adhvan) người ta không đề cập đến khái niệm này ở dạng số ít mà chỉ ở dạng số nhiều (ba thời: quá khứ, hiện tại và tương lai):

“Vấn đề ba thời đă khiến nhiều học giả Phật giáo bế tắc một thời gian dài trước khi có sự thăng tiến trong kinh điển Đại thừa và những trường phái Đại thừa, như những người theo thuyết Thí dụ bộ (Dārṣṭānika) đă phát biểu: “Ba thời hiện hữu và thường c̣n trong khi những thực thể do duyên sinh và biến chuyển qua ba thời th́ vô thường”.

Họ đă diễn tả quan điểm của họ bằng cách đưa ra phép loại suy về ba căn nhà liền kề nhau. Từ căn nhà thứ nhất một người xuất hiện và đi qua căn nhà thứ hai, có nghĩa là người đó đă từ bỏ tương lai và đi vào hiện tại, rồi người đó đi từ căn nhà thứ hai sang căn nhà thứ ba, có nghĩa là anh ta đă đi từ hiện tại đến quá khứ. Người ấy là vô thường và là nhân tố chuyển đổi, trong khi ba căn nhà thời gian th́ cố định và luôn sẵn sàng đón nhận ḍng chảy liên tục của những thứ vô thường(28).

Rơ ràng thời gian được tŕnh bày trong kinh điển Đại thừa khó hiểu hơn trong Phật giáo Nguyên thủy. Kinh điển Đại thừa chỉ đơn thuần phát biểu về những ǵ đă được hiểu và được Đức Phật thừa nhận(29), mà không tŕnh bày như một vấn đề để được xác chứng hay là bác bỏ những khái niệm về thời gian trong Phật giáo Nguyên thủy, chỉ là lời phát biểu về thời gian là ǵ. Đức Phật, một đấng Giác ngộ, Ngài biết tất cả mọi vấn đề, với năng lực siêu nhiên đă được phát triển thông qua thiền định (samādhi), đối với vấn đề này Ngài có thể nh́n xuyên suốt và hiểu rơ bản chất cũng như cốt tủy của ba thời(30).

Khi khái niệm ba thời được nh́n theo cách đặc biệt này, chúng được xem như là b́nh đẳng, không phân biệt, không chia cắt. Những thời gian ấy không đối chọi với nhau, bởi v́ ở đó không có thứ ǵ trong hiện tại là khác hay tách biệt với tương lai. Đây là trường hợp mà trong các kinh thường diễn tả, đối với những người thiếu sự hiểu biết, ba sự phân chia về thời gian, ba dấu hiệu đặc trưng của thời gian đều bị giới hạn trong trần thế này; nhưng ở một mức độ cao hơn, mức độ siêu việt, những dấu hiệu ấy tỏ ra là một sự ảo tưởng. V́ thế, Đức Phật dạy rằng, ba thời chỉ sở hữu một dấu hiệu, dấu hiệu của sự thiếu các đặc tính để phân biệt.(31)

Trong Đại trí độ luận, luận về Bát-nhă Ba-la-mật-đa (prajñā-pāramitā) do Ngài Cưu Ma La Thập biên soạn, phát biểu rằng, những ai không có Chánh biến tri sẽ gặp chướng ngại khi họ cố gắng có được sự nhận thức về ba thời.(32) Nó vượt ra ngoài khả năng của người b́nh thường. Hơn nữa, trong kinh Hoa Nghiêm (Avataṃsaka-sūtra) chỉ ra rằng, vũ trụ của chúng ta là một trong số hàng ngàn vũ trụ của các hệ thế giới. Tất cả những thế giới này không có chung một cấp độ, cho nên thế giới mà chúng ta đang sống được bao trùm bên trong một cảnh giới khác, nếu nó mở rộng ra th́ vượt ra ngoài những ǵ chúng ta có thể hiểu được. Kinh Hoa Nghiêm diễn tả:

“Nếu chúng ta thêm vào tất cả những ngày và đêm của những hệ thế giới cho đến tổng số là một kiếp (kalpa), vô số năm này bằng một ngày một đêm ở thế giới Cực lạc của Phật A Di Đà. Và nếu người nào sống ở cảnh giới của Phật A Di Đà (Amitābha) một kiếp th́ bằng một ngày một đêm ở cơi Kim Cang Tát Đỏa (Vajrasaṃhata), và một kiếp (kalpa) ở cơi Kim Cang Tát Đỏa th́ bằng một ngày một đêm ở cơi Pháp Tướng (Dharmaketu), và cứ như vậy cho đến hàng trăm, hàng triệu cảnh giới chư Phật”(33).

Và thế là các kinh lại một lần nữa đưa chúng ta trở về với sự trống rỗng của thời gian, cũng như là sự khó hiểu của nó, sự vắng mặt những dấu hiệu nhận dạng. Kinh Hoa Nghiêm c̣n chỉ ra rằng, khi Đức Phật nhập vào chánh định (samādhi) th́ Ngài thấy tất cả ba thời đều bằng nhau và như nhau(34).

Ở đây, thời gian được hiểu như là toàn bộ sự kéo dài của thực tại. Nó không phải là một khoảng thời gian ngắn như là sát-na (kṣaṇa) đă được diễn tả trong Phật giáo Nguyên thủy (Theravāda) và trong Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá. V́ thế, khái niệm thời gian ở trong kinh điển Đại thừa có thể được định h́nh chỉ khi sự thay đổi trong thực tế hay là sự tiếp nối của những sự kiện được diễn ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Nếu vắng mặt sự thay đổi trong ư nghĩa về tính tạm thời th́ ở đó sẽ không có khái niệm thời gian. Thời gian trong ư nghĩa này là một khái niệm phát sinh. Ở cấp độ thực tại tuyệt đối (tathatā), không có sự thay đổi nào được thừa nhận, dù là trong Đại trí độ luận, luận về Bát-nhă Ba-la-mật-đa của ngài Cưu Ma La Thập (Kumārajīva) hay là trong Cứu cánh nhất thừa luận (Uttaratantra) của ngài Di Lặc (Maitreya). Do vậy, nếu thời gian thiếu những dấu hiệu nhận dạng, làm sao chúng ta có thể nói có thời gian? Khi Lancaster nói rằng: “Nó là thực tại toàn thể, là vũ trụ đích thực”, ông ấy xem thời gian như là toàn bộ sự kéo dài của thực tại(35).


Sát-na liên quan đến ư nghĩa của cuộc sống


Thông qua những nghiên cứu về một vài nguồn tư liệu chính yếu bàn về khái niệm thời gian trong Phật giáo, chúng ta có thể có được sự hiểu biết căn bản về khái niệm sát-na (kṣaṇa). Trong Phật giáo Nguyên thủy, sát-na được diễn tả như là ‘duyên’ và ‘thời gian’ hay là ‘tính nhất thời (khaṇa)’. Như thế, khái niệm về thời gian trong Phật giáo Nguyên thủy chỉ ra rằng, mạng sống rất là ngắn ngủi. V́ vậy, hành giả phải luôn ư thức về mỗi sát-na để thực hành những hạnh lành. Hành giả cần phải dành nhiều thời gian cho việc thực tập giáo pháp để có được lợi ích cho tự thân và tha nhân. Hơn nữa, mặc dù sát-na (kṣaṇa) chỉ kéo dài trong phút chốc (ekacitakkhaṇitka), nhưng những thiện nghiệp mà chúng ta đă tạo sẽ đem đến những quả lành trong tương lai gần, nếu chúng ta thực hành giáo pháp (dhamma) liên tục từ sát-na này đến sát-na khác.

Theo như trong Luận A-tỳ-đạt-ma Câu-xá (Abhidharmakośa) th́ một sát-na là bằng 0,01333 giây, c̣n trong Luận A-tỳ-đàm (Abhidhārmika) th́ khoảng thời gian mà một lực sĩ khảy ngón tay là bằng 65 sát-na (kṣaṇa). Đây là khoảng thời gian tối thiểu cần thiết đối với những đặc điểm của sát-na để có thể đạt đến những hoạt dụng của nó. Nếu không có khoảng thời gian tối thiểu cần thiết này th́ các pháp (dharmas) không bao giờ được h́nh thành. Từ những quan điểm của Buddhadeva, thời gian được diễn tả thông qua quá khứ, hiện tại và tương lai đối với một pháp, tạo thành một ṿng tṛn.

Đến ngài Long Thọ (Nāgājuna) th́ thời gian được xem như là một pháp (dharma). Bởi v́ tất cả các pháp, chúng phụ thuộc lẫn nhau, đều không có tự tánh, chúng là không, cho nên thời gian cũng là không. Chính v́ lẽ này, chúng ta không thể t́m thấy điểm khởi đầu hay là điểm kết thúc của nó. Hơn nữa, trong kinh điển Đại thừa, chúng ta không thể nào nhận ra được thời gian v́ nó vượt lên trên khả năng nhận biết thuộc ư thức của chúng ta. Do nó thiếu những đặc tính để phân biệt nên chúng ta không thể nào thông suốt và thấu hiểu về ba thời, chỉ có Đức Phật, đấng Chánh biến tri, người có được năng lực siêu phàm thông qua thiền định (samādhi) mới thấu hiểu được.

Cuối cùng, từ chính những kinh nghiệm cá nhân của chúng tôi và sự hiểu biết thông qua việc t́m hiểu về khái niệm thời gian trong kinh điển Phật giáo, chúng tôi hiểu ra rằng, sát-na (kṣaṇa) là một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí ngắn hơn cả khoảng thời gian mà một ư niệm sinh khởi. Tuy nhiên, nó là khoảng thời gian cần thiết để cho các pháp vận hành. Rơ ràng là dù cho mạng sống của chúng ta thọ hay yểu th́ đều được cấu thành bởi những sát-na đơn lẻ. Bởi v́ chỉ có sát-na hiện tại là có thực, cho nên chúng ta không nên lo lắng về quá khứ hay tương lai, hăy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại với tâm chánh niệm. Làm được như thế th́ trong tương lai, nhiều điều tuyệt vời, đầy hứa hẹn sẽ đến với chúng ta
Thích Hạnh Tuấn
Quảng Trí dịch
(Nguyên tác Anh ngữ: “From studying the concept of time in Buddhism toward understanding the meaning of life” )

florida80
05-27-2019, 21:13
Tại sao đạo Phật xuất hiện ?






Có câu hỏi :

- Tại sao đạo Phật xuất hiện?

- Đạo Phật xuất hiện v́ mục đích ǵ?

Do thắc mắc rằng nếu chỉ dạy “làm lành, lánh dữ” th́ các tôn giáo khác, ngay trong thời thái tử Tất Đạt Đa chưa ra đời, họ cũng đă dạy, đức Phật thiết lập thêm một tôn giáo nữa làm chi, chẳng lẽ để cạnh tranh với các tôn giáo đương thời?

C̣n như nếu chỉ dạy sống vui, sống khỏe, th́ những thầy giáo làng ở chốn quê mùa hẻo lánh cũng đă dạy hàng ngàn năm trước rồi. Cao hơn nữa th́ có những môn triết học, tâm lư, không cần phải chờ tới khi có một bậc Đại Giác ra đời, thiết lập hẳn một tôn giáo để dạy.

Trả lời những câu hỏi này, xin thưa rằng:

- Duyên khởi sự xuất hiện của đạo Phật bắt nguồn từ sự bừng tỉnh, Chứng Ngộ Thực Tại của đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Vài trong số những Phật ngôn đầu tiên sau khi Ngài vừa mới bừng tỉnh là:

“Xuyên qua nhiều kiếp sống trong ṿng luân hồi, Như Lai thênh thang đi, đi măi.
Như Lai măi đi t́m mà không gặp, Như Lai đi t́m người thợ cất cái nhà này.
Lặp đi lặp lại đời sống quả thật là phiền muộn.
Này hỡi người thợ làm nhà,
Như Lai đă t́m được ngươi.
Từ đây ngươi không c̣n cất nhà cho Như Lai nữa.
Tất cả sườn nhà đều găy,
Cây đ̣n dong của ngươi dựng lên cũng bị phá tan.
Như Lai đă chứng nghiệm Quả Vô Sanh Bất Diệt và Như Lai đă tận diệt mọi Ái Dục”.

và:

“… Tri kiến và nhăn quan đă phát sanh đến ta. Tâm siêu thoát của ta không thể lay chuyển. Đây là kiếp sống cuối cùng của ta. Từ đây ta sẽ không c̣n trở thành, không c̣n tái sanh.” — (kinh Trung A-Hàm).

Từ sự Chứng Ngộ, đức Phật phát hiện được một thực tế là “Tất cả chúng sinh đều có Giác Tánh như Ngài, và có thể thanh lọc ô nhiễm để chuyển hóa thành Phật như Ngài”.

Do phát hiện đó, khởi tâm Đại Bi, Ngài dùng suốt quăng thời gian c̣n lại của đời sống trên thế gian trên bốn chục năm, tận tụy đi rao giảng những kinh nghiệm hành tŕ và tu chứng của Ngài để mọi chúng sinh đều có thể Giác Ngộ Giải Thoát như Ngài. Những lời dạy đó tích lũy thành tạng Kinh, là phần Giáo Pháp. Và như thế, đạo Phật xuất hiện trên đời.

Tuy nhiên, đức Phật đă dạy trong kinh Trung A Hàm::

“Giáo Pháp mà Như Lai đă chứng ngộ quả thật thâm diệu, khó nhận thức, khó lănh hội, vắng lặng, cao siêu, không nằm trong phạm vi luận lư, tế nhị, chỉ có bậc thiện trí mới thấu hiểu.”

Thật vậy, Giáo Pháp của Ngài quả là sâu sắc, uyên áo, khó hiểu, khiến cho các vị Luận Sư phải dùng tới hàng nhiều ngàn trang giấy để viết lên những bộ Luận Giải, mong giúp người đọc dễ nhập môn. V́ thế, có người tưởng đạo Phật là một mớ triết lư, cứ việc đem ra cùng nhau bàn thảo, giống như những vấn đề triết học, vốn không đ̣i hỏi sự tu hành, là đă uống xong ly nước Cam Lồ của đạo Phật.

Hiểu như thế là sai lầm, là làm phí uổng bản hoài của đức Phật mong cứu chúng sinh, trôi qua mất một kiếp ở trong nhà Phật.

Giáo lư nhà Phật không phải là một mớ lư thuyết suông, mà là tổng kết quá tŕnh hành tŕ dẫn tới Chứng Ngộ của đức Phật. Từ kinh nghiệm Chứng Ngộ này, đức Phật dạy lại cho chúng sinh, để tất cả đều có cơ hội Chứng Ngộ như Ngài.

Ḥa thượng Narada Maha Thera đă viết về công phu hành tŕ và tu chứng của đức Phật trong cuốn “The Buddha and His Teachings”, cư sĩ Phạm Kim Khánh dịch ra tiếng Việt như sau:

“Sau cuộc chiến đấu kỳ diệu phi thường kéo dài sáu năm đằng đẵng, không có sự hỗ trợ từ bên ngoài và không được sự hướng dẫn của một năng lực siêu phàm nào, đơn độc một ḿnh và chỉ nương nhờ nơi nỗ lực của chính ḿnh, đạo sĩ Gotama, lúc ấy ba mươi lăm tuổi, tận diệt mọi ô nhiễm, chấm dứt mọi tiến tŕnh tham ái và Chứng Ngộ Thực Tướng của vạn pháp, đă trở thành một vị Phật (Buddha), Đấng Chánh Biến Tri, bậc Toàn Giác.

Không phải khi sanh ra Ngài đă là Phật, mà Ngài trở thành Phật do sự nỗ lực của ḿnh. Phạn ngữ Buddha xuất nguyên từ căn “Budh”, là Hiểu Biết hay Thức Tỉnh. Gọi là Buddha v́ Ngài hiểu biết đầy đủ Bốn Chân Lư Thâm Diệu Cao Quư (là Tứ Diệu Đế), và từ giấc mơ vô minh Ngài đă thức tỉnh.

Đức Phật cũng không bao giờ tự nhận là có quyền năng cứu vớt kẻ khác bằng sự cứu rỗi của ḿnh. Ngài thiết tha kêu gọi những ai hoan hỷ bước theo dấu chân Ngài không nên ỷ lại nơi người khác mà phải tự ḿnh giải thoát lấy ḿnh, bởi v́ cả hai, trong sạch và bợn nhơ, cũng đều tùy thuộc nơi chính ḿnh. Ta không thể trực tiếp làm cho ai trong sạch hay ô nhiễm.

Để minh định rơ ràng mối tương quan của Ngài đối với hàng môn đệ và để nhấn mạnh tầm quan trọng của sự kiện tự ḿnh nhận lănh trọn vẹn trách nhiệm và tự ḿnh nỗ lực kiên tŕ, Đức Phật minh bạch dạy rằng:

- “Các con phải tự ḿnh nỗ lực. Các đấng Như Lai chỉ là đạo sư.”

Đức Phật chỉ vạch cho ta con đường và phương pháp mà ta có thể nương theo đó để tự giải thoát ra khỏi mọi khổ đau của ṿng sanh tử và thành tựu mục tiêu cứu cánh. Đi trên con đường và theo đúng phương pháp hay không, là phần của người đệ tử chân thành muốn thoát khỏi những bất hạnh của đời sống.

- “Ỷ lại nơi kẻ khác để giải thoát cho ḿnh là tiêu cực. Nhưng đảm đang lănh lấy trách nhiệm, chỉ tùy thuộc nơi ḿnh để tự giải thoát, quả thật là tích cực.”

Tùy thuộc nơi người khác là đem tất cả cố gắng của chúng ta ra quy hàng.

- “Hăy tự xem con là hải đảo của con. Hăy tự xem con là nương tựa của con. Không nên t́m nương tựa nơi ai khác!”

Phật giáo không đ̣i hỏi nơi tín đồ một đức tin mù quáng. Do đó một niềm tin tưởng suông không thể có chỗ đứng. Thay vào đó là ḷng tín nhiệm căn cứ trên sự hiểu biết.

Niềm tin mà người Phật tử đặt nơi Đức Phật cũng giống như niềm tin mà bệnh nhân đặt nơi một lương y trứ danh hay của tṛ đặt nơi thầy. Mặc dầu t́m nương tựa nơi Đức Phật và tôn trọng Ngài là vị hướng đạo vô thượng, là thầy dắt dẫn trên Con Đường Trong Sạch, người Phật Tử không quy phục mù quáng như kẻ nô lệ, không tin rằng chỉ quy y Tam Bảo hay chỉ có đức tin suông nơi Tam Bảo mà ḿnh có thể trở nên trong sạch.

Không ai, dầu là Đức Phật đi nữa, có đủ quyền lực để gội rửa bợn nhơ của người khác. Nói một cách chính xác, không ai có thể rửa sạch, cũng không ai có thể làm hoen ố người khác.

Đức Phật là vị Tôn Sư có thể giúp đỡ bằng cách vạch ra con đường, nhưng chính ta phải lănh lấy nhiệm vụ gội rửa thân tâm của chúng ta.

Trong kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy:

– “Chỉ có ta làm điều tội lỗi, chỉ có ta làm cho ta ô nhiễm.
Chỉ có ta tránh điều tội lỗi, chỉ có ta gội rửa cho ta.
Trong sạch hay ô nhiễm là tự nơi ta.
Không ai có thể làm cho người khác trở nên trong sạch”. (Câu 145)

Người Phật tử không làm nô lệ cho một quyển sách hay một cá nhân, cũng không hy sinh tự do tư tưởng của ḿnh khi bước theo dấu chân của Đức Phật. Người Phật tử hoàn toàn tự do thực hiện ư chí, mở mang kiến thức và phát triển trí tuệ cho đến ngày chính ḿnh đắc Quả vị Phật, bởi v́ khả năng trở thành Phật nằm bên trong tất cả mọi chúng sanh.

Đức Phật dạy:

– “Người nào thấy Giáo Pháp (Dhamma) là thấy Như Lai”.

Một đặc điểm khác nên được ghi nhận trong nghi lễ tụng niệm Phật Giáo, đó là, câu kinh không phải là lời thỉnh nguyện, cũng không phải là lời cầu xin chuyển đạt một nguyện vọng. Dầu ta có bỏ hết th́ giờ để cầu xin cũng không được ǵ.

Đức Phật không khi nào và không thể nào ban bố những ân huệ cho người cầu nguyện. Để được cứu rỗi, người Phật tử không nên cầu nguyện mà phải nhận lănh trách nhiệm, cố gắng trau giồi đức hạnh, kiên tŕ tu tập để tự thanh lọc và thành tựu giải thoát. Không nên lệ thuộc người khác mà phải nương nhờ nơi ḿnh, tự ḿnh cố gắng.

Đức Phật dạy:

– “Các con phải cố gắng, các đấng Như Lai chỉ là những vị thầy”

Chẳng những cầu nguyện, van xin, là vô ích mà đó c̣n là thái độ nô lệ tinh thần. Thay v́ đọc kinh cầu nguyện, Đức Phật khuyên nên cố gắng hành thiền để ghép ḿnh vào kỷ luật, tự kiểm soát, tự thanh lọc tâm, và giác ngộ. Thiền tập là liều thuốc bổ cho cả tâm lẫn trí.

Trong Phật Giáo không có Thần Linh vạn năng, bắt buộc tín đồ phải sợ hăi cúi đầu vâng lệnh. Phật Giáo phủ nhận sự hiện hữu của một oai lực siêu thế, quan niệm như một thực thể toàn năng, hay có năng lực vô cùng tận. Không có tánh cách thần khải, không có người truyền đạt tin tức và những lời sấm của một Thần Linh từ đâu trên cao ban xuống đến cho con người. Do đó người Phật tử không quỵ lụy phục tùng một oai lực siêu nhiên cầm quyền thưởng phạt và kiểm soát định mạng.

Bởi v́ không tin nơi thiên khải Thần Linh, Phật giáo không đ̣i hỏi độc quyền nắm chân lư và không bài xích bất cứ tôn giáo nào khác. “Tánh thiên chấp là kẻ thù tệ hại nhất của tôn giáo”.

Với đức tánh rộng lượng khoan dung của Ngài, Đức Phật hằng khuyên hàng môn đệ không nên giận dữ, bất măn, hay không vui ḷng, nếu có ai nói xấu Ngài, Giáo Pháp của Ngài, hay Giáo Hội mà Ngài sáng lập. Đức Phật dạy:

– “Nếu các con giận dữ, bất măn, hay không vui ḷng, chẳng những các con tự đặt ḿnh vào chỗ hiểm nguy có thể mất cả nền tảng đạo đức tinh thần, mà các con c̣n không thể xét đoán đúng mức lời chỉ trích có giá trị hay không”.

Các lời lẽ có rất nhiều ư nghĩa kia mà Đức Phật đă dạy trong những ngày sau cùng của Ngài quả thật mạnh mẽ, nổi bật và cảm kích. Điều này chứng tỏ rằng cố gắng cá nhân là yếu tố tối cần để thành tựu mục tiêu. T́m sự cứu rỗi nơi những nhân vật hảo tâm có quyền năng cứu thế và khát khao ham muốn hạnh phúc ảo huyền xuyên qua những lời van vái nguyện cầu vô hiệu quả và nghi thức cúng tế vô nghĩa lư, quả thật là vô ích.

Đức Phật là một người như chúng ta. Ngài sanh ra là một người, sống như một người, và từ giă cơi đời như một người.

Trong thời Ngài c̣n tại thế, Đức Phật chắc chắn được hàng tín đồ hết ḷng tôn kính, nhưng không bao giờ Ngài tự xưng là Thần Linh.”....

Ḥa thượng Walpola Rahula cũng viết trong cuốn “What the Buddha Taught”, ni sư Trí Hải dịch như sau:

…“… Theo giáo lư của đức Phật, quan niệm bản ngă là một tín ngưỡng ảo tưởng sai lầm không đi đôi với thực tế và tạo ra tư tưởng có hại, cho là “ta” hay “của ta” như tham đắm, ích kỷ, dục vọng, luyến ái, thù hận, ác ư, tự kiêu, ngạo mạn, vị kỷ và các tật đố hoen ố khác, nhơ bẩn và rắc rối. Đó là nguồn gốc của các phiền năo trên thế giới từ những mâu thuẫn cá nhân đến chiến tranh giữa các nước. Tóm lại, v́ quan điểm sai lầm nầy mà tất cả những tội lỗi trên thế giới đă xảy ra. “

và :

…”…Sự khác biệt của tử và sanh chỉ là giây phút cuối cùng của tư tưởng: lúc tư tưởng cuối cùng của đời sống này tạo thành điều kiện cho tư tưởng đầu tiên trong cái gọi là đời sống kế tiếp, mà nói cho đúng ra, chỉ là sự tiếp nối một loạt như vậy. Trong chính đời sống của nó, cũng vậy, giây phút tối hậu của tư tưởng tạo điều kiện cho tư tưởng kế tiếp. Cho nên từ quan điểm của người Phật tử, câu hỏi về đời sống sau khi chết không phải là một huyền bí to lớn, và người Phật tử không bao giờ lo lắng về vấn đề này”.

Tóm lại, đạo Phật ra đời là do tâm Đại Bi của đức Phật, người đă bừng tỉnh khỏi cơn mê, đă Chứng Ngộ Thực Tại, đă biết được con đường ra khỏi mê vọng để trở thành bậc Toàn Giác, nên đă giơ cao ngọn đuốc Ánh Đạo Vàng cho chúng sinh noi theo mà cũng ra khỏi được cơn mê từ vô thủy, được giác ngộ giải thoát.

Sự giải thoát này hoàn toàn do sức ḿnh, tự tu tự độ, không hề có sự cầu xin nào trong quan điểm của nhà Phật vào thời đó.

Khoảng năm trăm năm sau khi đức Phật nhập diệt, do một số bất đồng tư tưởng, và do nhu cầu phát triển, bộ phái Đại Thừa xuất hiện. Bộ phái này truyền bá qua các nước Tây Tạng, Trung Hoa, Triều Tiên, Việt Nam, là những dân tộc vốn đă có nền văn hóa thờ rất nhiều thần linh, nào là Sơn thần, Thủy thần, Thổ thần, thần sông Hà Bá, thần cây cổ thụ, thần gốc đa, ông bà Táo Quân, thần rắn, thần ba ba thuồng luồng, thần ông b́nh vôi, vân vân…

V́ nhà Phật đi tới đâu cũng dùng tinh thần ḥa hoăn, uyển chuyển, tùy thuận chúng sinh, nên cũng tạm thời ḥa nhập với dân địa phương mà cùng với họ tham dự những lễ lạc mà họ đă có từ lâu đời, rồi theo thời gian sẽ dùng giáo pháp để chuyển hóa họ một cách nhẹ nhàng. Có sinh hoạt chung với người dân địa phương th́ các Sư Phật giáo mới có cơ hội soi rọi Ánh Đạo Vàng của nhà Phật cho họ.

Nơi nào mà có các bậc đạo sư chân chính th́ càng ngày người dân càng tỉnh ngộ, những chuyện cúng sao giải hạn hoặc mê tín quàng xiên từ từ giảm bớt. Thức tỉnh được dân hay không là tùy theo sự sáng suốt, tinh thần tích cực và đức độ tu hành chân chính của vị Sư Phật giáo trong những ngôi chùa địa phương mà thôi.

Có một vài câu hỏi cũng thường được nêu ra trong những lúc thảo luận về đời sống tu tŕ của các tu sĩ Phật giáo, rằng:

– Tại sao có Sư ăn chay, có Sư ăn thịt cá?

Xin thưa rằng, vào thời Phật tại thế, tất cả các Sư đều chỉ đi khất thực, (tức là đến từng nhà dân chúng để nhận cơm của thí chủ cúng dường, gọi là tŕ b́nh), để ăn một bữa cơm vào lúc giữa trưa, gọi là Ngọ Trai. Thí chủ cúng ǵ th́ các Sư ăn nấy, tuyệt đối không chọn lựa. Trong khi ăn không để tâm chạy theo sự ham thích hay chán ngán, không thưởng thức món ăn ngon hoặc dở, chỉ coi sự ăn uống là để đáp ứng nhu cầu cần thiết vừa đủ của cơ thể, ngơ hầu đủ sống mà tu hành cho tới đạt được quả vị Giác Ngộ. Như thế thực phẩm gồm những món ǵ, các Sư không quan tâm, trong bát có ǵ th́ ăn nấy, không chọn lựa, và ăn luôn cả thịt cá, nếu trong bát có. Khi ăn giữ tâm tĩnh lặng, không biết tới mùi vị của món ăn là đúng pháp rồi. Nếp sống ấy vẫn c̣n được các nước tu theo Nam Tông duy tŕ.

Việt Nam chúng ta gồm có cả các chùa Bắc Tông (tức là Đại Thừa) và Nam Tông. Chùa Đại Thừa có bếp, các Sư đều tự nấu và ăn chay trường.


Trích "T́m hiểu Phật Pháp Tuệ Đăng"
http://khaiphong.net/showthread.php?...%2 6%23259%3Bng

florida80
05-27-2019, 21:14
Ư nghĩa
Ṿng Hoa Phúng Điếu





Hỏi:

Trong tuần qua, nhân bà bạn của mẹ tôi tạ thế, tôi gặp một vấn đề khiến cứ phải suy nghĩ măi. V́ vậy tôi viết thư này nhờ quư vị t́m cho một giải pháp thỏa đáng. Câu chuyện như sau:

Bác này khi c̣n ở Việt Nam, nhà bác ngay cạnh nhà tôi. Bác có hai con th́ người con trai là bạn anh tôi, con gái bác là bạn tôi, nên hai gia đ́nh thân nhau lắm. Nghe tin bác mất, tôi đưa ngay mẹ tôi tới nhà bác, trước là an ủi các con bác, sau là phụ giúp những việc linh tinh trong tang lễ, coi như việc nhà.

V́ ở ngay tại Orange County, nơi được coi là thủ đô tỵ nạn, nên cũng như tất cả những tang lễ khác, mọi việc đă có nhà quàn lo chu tất, tang gia chỉ có việc đăng cáo phó, sắm sửa hương nến để bầy trên bàn thờ, vân vân. Tưởng chuyện đơn giản, nhưng mà không phải vậy, riêng cái vụ cáo phó, đă có chuyện phiền rồi.

Gia đ́nh bạn tôi khi xưa vốn nghèo, nhưng nhờ học giỏi, nên anh của bạn tôi được một gia đ́nh vọng tộc gả con gái. Đến chỗ ghi tên thông gia, vợ anh đ̣i phải in tên mẹ chị ấy là bà quả phụ Thiếu Tướng. Bạn tôi góp ư:

- Em nghĩ là nếu bác trai c̣n th́ đề thông gia là gia đ́nh Thiếu Tướng mới có lư do. Vả lại, Thiếu Tướng là đương nhiệm ḱa, ḿnh đă di tản sang đây, bác đă thôi đi làm th́ phải đề là nguyên Thiếu Tướng. Bác đă mất th́ lại phải đề là cố Thiếu Tướng.

Chị dâu bạn tôi sầm mặt lại, không thèm nói ǵ nữa. Chồng chị vội xuê xoa, kiểu “dĩ ḥa vi quư “:

- Ăn nhằm ǵ, cái cáo phó ư mà. Đương nhiệm th́ ba chị ấy nay đă lên đến Đại Tướng rồi ấy chứ. Mà ông có mất rồi th́ mới ghi là bà quả phụ, ai chả biết.

Thế là thông qua. Sang đến chữ “Xin miễn phúng điếu”. Mục này th́ anh của bạn tôi phát pháo đầu tiên. Anh lên giọng giảng giải:

- Phúng điếu làm phiền người ta tốn tiền vô ích. Ngày xưa thời phong kiến, khi cha mẹ quan lớn chết th́ hủ tục phúng điếu là một dịp để quan lớn moi tiền thuộc cấp, và thuộc cấp hối lộ quan lớn, qua h́nh thức phúng điếu cụ cố. Hoặc là ở nhà quê nghèo khổ, phúng điếu là một cách lân bang hàng xóm giúp đỡ cho nhà đám có tiền mà làm đám ma. Tới chừng chính nhà ḿnh có chuyện th́ người ta trả lễ, giúp lại ḿnh ư mà. Bây giờ có ai quan quyền hoặc túng thiếu ǵ đâu mà lấy phúng điếu của người ta.

Anh nói th́ cũng có lư, bạn tôi hỏi thêm:

- Thế có ghi là “Xin miễn phúng điếu, kể cả hoa” không?

Bây giờ có lẽ chị dâu bạn tôi đă nguôi ngoai, nên góp lời:

- Dĩ nhiên, phần lớn phúng điếu là hoa đó. Phải ghi vào chứ. Hoa là vô ích nhất. Được có vài ngày đă héo mất rồi. Mà mỗi ṿng hoa cả trăm bạc, phí tiền. Chẳng thà để tiền làm việc thiện lại c̣n có ích hơn. Cứ để cái hộp trên bàn thờ, dán vào tờ giấy ghi là “Xin miễn phúng điếu, quư vị có ḷng xin bỏ tiền vào hộp để làm việc thiện”.

Bạn tôi hỏi:

- Như thế làm sao biết được họ bỏ vào hộp bao nhiêu, để sau này nhà họ có việc ḿnh c̣n trả lễ cho người ta?

Chị dâu nguưt:

- Th́ chính là để dẹp luôn cái hủ tục trả lễ ấy đấy. Lễ qua lễ lại chỉ tốn th́ giờ!

Bạn tôi cười nhạt:

- Mà tốn tiền nữa ấy chứ, anh chị nhỉ ? Bây giờ nhận lễ th́ sau này anh chị phải trả lễ đấy, không đến phiên em đâu. Con trai báo hiếu cha mẹ mà.

Có lẽ thấy t́nh h́nh găng, mẹ tôi xen vào, giọng nghẹn ngào:

- Các con à, mẹ các con với bác cũng như chị em nên bác có vài lời, các con nghe th́ nghe, không nghe th́ bỏ, coi như bà già nói xàm, đừng có giận. Vào thời bác, đám tang cha mẹ quan trọng lắm, v́ đó là cơ hội cuối cùng cho người con có dịp tỏ ḷng thương kính cha mẹ, cảm tạ công ơn nuôi dạy, chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm, bế ẵm, rồi c̣n vất vả mấy chục năm trời, dạy dỗ, lo cho con đi học nên người. Thời bác, khi cha mẹ chết, người đến phúng điếu dù ít tuổi, dù vai vế thấp, ḿnh cũng rạp người xuống lạy tạ người ta, cảm ơn người ta đă đến thăm viếng hương hồn cha mẹ ḿnh. Đó là một cách để báo hiếu cha mẹ lần cuối cùng, trước khi xa cách vĩnh viễn đó các con à. Ngày nay cha mẹ chết, người ta đem ṿng hoa tới phúng viếng vong linh cha mẹ ḿnh, cho nó bớt tẻ lạnh, bớt tội nghiệp cái thi hài nằm trong nhà xác, mà ḿnh lại tính toán, không muốn cho người chết được ấm cúng với ṿng hoa thơm, ṿng hoa vĩnh biệt, ướp mùi hương lần cuối cùng, cho cả cuộc đời vất vả v́ con, bác thật là buồn quá !

Thấy mẹ tôi rơm rớm nước mắt, tôi vội cáo từ để đưa mẹ về, kẻo mẹ giận lại phát lên cơn bệnh cao máu.

Về nhà rồi, tôi cứ suy nghĩ hoài. Trong đời sống hằng ngày tại nước ngoài, tôi thấy chúng ta cũng đă du nhập một số tục lệ của người Tây Phương, nhiều cái cũng hay. Tôi cũng đă dự mấy đám tang trong sở, người Mỹ họ không lấy tiền phúng điếu, mà đưa cho ḿnh tên một cơ quan từ thiện, yêu cầu ḿnh gửi thẳng ngân phiếu ghi số tiền mà ḿnh muốn phúng điếu đến địa chỉ đó. Số tiền gửi tặng cơ quan từ thiện này, cuối năm lại được trừ thuế, mà tiền th́ lại được tiêu vào việc có ích lợi. Tôi thấy làm vậy thực tế hơn là mua ṿng hoa, vài ngày đă héo, cũng phí tiền thật. Tuy nhiên, những lời nói đầy t́nh nghĩa của mẹ vẫn văng vẳng bên tai, khiến cho tôi cứ bâng khuâng hoài, nên viết thư này xin quư vị cho biết ư kiến.

NKT

Đáp:

Xin cảm ơn bà đă gửi tới một lá thư tŕnh bày rất chi tiết. Cũng xin được chúc mừng bà hăy c̣n mẹ già minh mẫn, mẹ con được sống chung với nhau. Căn cứ vào lời dạy của cụ “Thời bác, khi cha mẹ chết, người đến phúng điếu dù ít tuổi, dù vai vế thấp, ḿnh cũng rạp người xuống lạy tạ người ta, cảm ơn người ta đă đến thăm viếng hương hồn cha mẹ ḿnh” là quan điểm của thế hệ người Việt Nam trưởng thành trước năm 1945, chúng tôi đoán rằng năm nay cụ cũng cỡ gần tám chục tuổi rồi, phải không ạ? Một lần nữa, xin chân thành chúc mừng bà.

Có những người bạn của chúng tôi đă buồn bă than rằng mỗi khi gặp cha mẹ trong nursing home, các cụ không c̣n nhận ra được con cái, mà ngơ ngác hỏi: “Ông, bà là ai?”, thấy đau ḷng quá. Họ áy náy rằng muốn giữ các cụ trong nhà th́ không có khả năng và phương tiện, v́ ḿnh cũng phải đi làm kiếm sống, lại yếu đuối, không thể bế ẵm làm vệ sinh cho cha mẹ, như những chuyên viên được. Có gia đ́nh thương cha mẹ già, giữ cha mẹ trong nhà, nhưng không thường xuyên tắm rửa cho các cụ được, khi sở xă hội tới quan sát, thân nhân bị kết tội “bỏ bê” các cụ. V́ lư do đó, họ yêu cầu chuyển các cụ vào nursing home, để được các chuyên viên săn sóc, đúng tiêu chuẩn hơn. Về mặt vật chất, vệ sinh, th́ có thể đúng tiêu chuẩn hơn đấy, nhưng thiếu giọng nói tiếng cười của con cháu, các cụ cứ héo hon dần. Hoàn cảnh sống đă khác với khi c̣n ở quê nhà, nên cũng có những điều mà ḿnh muốn làm cho nhau, nhưng không c̣n có thể được nữa.

Cho nên, trong vấn đề “hội nhập với nền văn hóa Tây Phương”, cũng có nhiều điều rất tốt. Nhưng cũng có những điều chúng ta nên suy nghĩ thêm. Một trong những điều đó là “ṿng hoa phúng điếu”

Thưa quư vị,

Không riêng ǵ cụ thân sinh bà Kim Trang không đồng ư, mà chính chúng tôi cũng thấy rất lấn cấn trong việc “tang gia từ chối ṿng hoa phúng điếu” này.

Có lẽ chúng ta đều đồng ư với nhau là hoa đem lại cho cuộc đời rất nhiều ư nghĩa. Ngay từ lúc một em bé chào đời, em đă được hưởng mùi hoa thơm mà mọi người mang tới mừng đón em. Rồi từ đó, hằng năm, mỗi buổi mừng Sinh Nhật của em, pḥng tiệc lại tràn ngập hoa tươi trang trí, nếu em se ḿnh nhức mẩy, bạn bè thân thuộc của cha mẹ tới thăm cũng đem hoa tới chúc em mau lành. Rồi em lớn lên đi học, đi thi, mỗi dịp lễ lạc là lại có hoa bày biện khắp nhà. Khi em có người yêu, hoa cũng là cầu nối, nói giùm những lời em muốn nói mà không ra lời. Trong thời gian yêu đương, hoa đă giúp ḥa giải biết bao nhiêu là giận hờn giữa đôi trẻ. Rồi khi đôi trẻ quyết định cùng nhau đi trọn đường đời, trong ngày cưới, món quà đầu của đôi uyên ương tặng nhau, cũng là một bó hoa tươi, biểu tượng của cuộc t́nh đầy yêu thương, tràn ngập hạnh phúc. Trong suốt cuộc sống chung dài đằng đẵng, hoa đă không biết bao nhiêu lần hàn gắn những hiểu lầm, những vô ư, đôi khi có thể làm rung rinh tổ ấm. Hoa đă làm đẹp cuộc đời đôi bạn cho tới khi đôi trẻ trở thành có tuổi, th́ đó lại là lúc hai mái đầu bạc cùng nhau bưng b́nh hoa lên chùa cúng Phật, dâng lên Đức Mẹ, Đức Chúa, Đền Thánh, vân vân, tỏ ḷng thành kính đối với các đấng thiêng liêng.

Hoa không chỉ giúp xây đắp t́nh cảm trong gia đ́nh, hoa c̣n làm đẹp đời sống của mọi người trong xă hội. Không thể kể xiết đă có biết bao nhiêu lần trong cuộc đời, b́nh hoa thay ḿnh nói lên lời cảm ơn, lời xin lỗi, lời âu yếm trong t́nh thân quyến, t́nh bạn, t́nh lân bang hàng xóm...vân vân. Một b́nh hoa tươi tuy không biết nói, nhưng thật là cảm kích xiết bao qua ư nghĩa thầm kín mà b́nh hoa mang lại.

Rồi th́ những ngày vui tưng bừng như ngày Tết, lễ Phật Đản Sinh, lễ Chúa Giáng Sinh, ngày Valentine, Father’s Day, Mother’s Day, ăn mừng tân gia, đón bạn từ xa tới, mừng đoàn tụ gia đ́nh, vân vân, luôn luôn có sự hiện diện của b́nh hoa. Bất cứ cuộc hội hè, đ́nh đám, họp mặt lớn nhỏ nào cũng đều phải trang trí bằng hoa. Người đời thượng cổ, hoặc tại những bộ lạc bán khai nơi rừng sâu núi thẳm, cũng dùng hoa để trang điểm. Hoa và người bước cùng nhịp bước trong cuộc đời như bóng với h́nh.

Riêng đối với đạo Phật th́ hoa rất là quan trọng. Hoa là biểu tượng của một nền giáo lư thâm áo, sâu sắc, nhắc nhở mọi người rằng, cũng như tất cả các hiện tượng trong thế giới tương đối, vẻ đẹp của hoa cũng không tồn tại vĩnh viễn, mà sẽ trải qua bốn sự chuyển biến trong một khoảng thời gian, là chu kỳ của Sinh, Trụ, Dị, Diệt.

Khi bông hoa bắt đầu nở, là “Sinh”, vẻ tươi đẹp tồn tại một thời gian ngắn, là “Trụ”, tiếp đến là sự thay đổi, chuyển qua mầu héo úa, là “Dị”, rồi tàn lụi, quắt lại, là “Diệt”. Chỉ cần quan sát bông hoa từ Sinh đến Diệt, người mẫn cảm cũng có thể nắm bắt được giáo lư nhà Phật về “Vô Thường”.

Hoa gắn bó với cuộc đời con người sâu sắc, t́nh nghĩa như thế, vậy tại sao trong buổi lễ vĩnh biệt cha mẹ, bạn bè, người thân, chúng ta lại không cho bông hoa tới tỏa hương thơm để âu yếm tiễn đưa thi hài người quá cố đến nơi an nghỉ cuối cùng? Biết đâu thần thức người quá văng lại chẳng cảm thấy buồn tủi, bơ vơ, trong khung cảnh nhà quàn lạnh lẽo v́ thiếu hoa? Hơn nữa, mùi hoa tươi thơm ngát tỏa lên cũng giúp cho bầu không khí trong nhà quàn bớt vẻ lạnh lùng, ghê rợn. Thế th́ tại sao chúng ta lại tước đoạt món lễ vật thanh khiết dành cho người quá cố ấy? Cũng nên nhớ rằng ṿng hoa phúng điếu là dành cho người chết, chứ không phải để tặng người sống. Nếu người đến phúng viếng có v́ t́nh cảm với người sống mà đem hoa tới, th́ cũng nên cảm nhận ṿng hoa, đem trang hoàng tang lễ với nguyện ước thần thức cha mẹ được hoan hỉ, v́ thấy con cái được nhiều người quư mến, nên người quá cố cũng được hưởng lây.

Cũng như bà chị dâu kể trên, có một số người viện lẽ rằng đem hoa đến nhà quàn là một sự phí phạm, v́ chỉ vài ngày th́ đă đem người chết đi chôn rồi. Nếu lư luận theo kiểu đó th́ sự xức nước hoa của mọi người cũng là phí phạm, v́ chỉ được một ngày là hết mùi thơm, hoặc ăn những bữa tiệc linh đ́nh tốn tiền làm chi cho phí, chỉ một lúc sau th́ bao tử cũng tiêu hóa hết.

Người ta kiếm tiền để làm ǵ? Xin thưa rằng chính là để tiêu vào những việc cần phải tiêu. Nhưng thật ra tại nhiều nơi, nhất là ở Hoa Kỳ, dường như người ta đă tiêu phần lớn số tiền kiếm được vào những việc không hẳn là rất cần thiết, thí dụ, quần áo chưa rách, nhưng đă mua quần áo mới, không phải v́ cần mà v́ thích vẻ đẹp theo thời trang. Xe cộ, nhà cửa, tuy vẫn đủ dùng, nhưng cũng mua cái mới, đẹp hơn. Nếu so sánh th́ ṿng hoa tiễn người thân ra đi vĩnh viễn, c̣n cần thiết hơn tất cả những sự chi tiêu kể trên. Và nếu phải tính toán đến việc dẹp chuyện mua hoa phúng điếu, để dành tiền làm việc thiện, th́ có lẽ nên dẹp chuyện mặc theo mốt này nọ, ăn tại nhà hàng nổi tiếng kia để lấy tiền làm việc thiện, trước khi dẹp chuyện phúng điếu bằng hoa

Bà Kim Trang viết trong thư rằng con dâu bà cụ quá cố đề nghị là “Cứ để cái hộp trên bàn thờ, dán vào tờ giấy ghi là “Xin miễn phúng điếu”, quư vị có ḷng xin bỏ tiền vào hộp để làm việc thiện”....

Chúng tôi cũng đă từng thấy những chuyện tương tự xảy ra trong sở làm của người ngoại quốc. Họ yêu cầu các đồng nghiệp, ai muốn phúng điếu th́ kư ngân phiếu gửi thẳng tới một cơ sở tôn giáo, hoặc một hội từ thiện nào đó, mà họ nêu ra.

Nhưng mỗi nền văn hóa lại có những nét đẹp truyền thống riêng. Những đám tang người Tây Phương mà chúng tôi tham dự, thường chỉ đưa người qua đời tới huyệt mộ, rồi mọi người ra về, trong khi người Việt Nam khi đi đưa đám tang là đứng chờ cho tới lúc mắt nh́n thấy thi hài người quá cố đă được “vùi sâu chôn chặt”, c̣n thắp nén hương cuối cùng để ngỏ lời vĩnh biệt trước khi ra về.

Đối với những người thấm nhuần nền văn hóa Đông Phương, th́ cách xử sự lại cũng có sự tinh tế riêng. Người Đông Phương rất nhậy cảm trong những chuyện như là “làm việc thiện phải từ tâm khởi”. Đối với họ, làm việc thiện là một chuyện hoàn toàn tự nguyện, do sự “phát tâm”, có nghĩa là khởi tâm từ bi muốn giúp đỡ người khác. Sự “phát tâm” này là chuyện mỗi người đều làm trong suốt chiều dài của cuộc đời, trừ những người keo kiệt, bần tiện. Và cũng không cần phải chờ đến lúc có người chết, họ mới đem tiền đáng lẽ để phúng điếu, chuyển sang làm việc thiện, một kiểu “kéo giỗ làm chạp” như vậy. Đối với người Đông Phương, “gợi ư” như thế là thiếu tế nhị, nó có nghĩa như là phải có người “dậy bảo”, th́ họ mới biết làm việc thiện.

Một câu hỏi cũng nên nêu ra, là có phải tất cả những người Tây Phương đều không phúng điếu bằng hoa, mà gửi tiền cho hội từ thiện chăng? Xin thưa rằng không hẳn như vậy. Điển h́nh là hằng năm, vào ngày lễ Memorial Day, đích thân Tổng Thống đến đặt ṿng hoa tại nghĩa trang anh hùng tử sĩ, để cảm niệm ḷng ái quốc của họ. Mỗi khi có nhân viên trong chính phủ, trong các cơ quan qua đời, th́ những cơ quan liên hệ cũng gửi hoa tới phúng điếu. Ngay chính thông gia và bạn bè của chúng tôi là người ngoại quốc, ở tận các tiểu bang xa xôi, cũng đặt mua hoa gửi tới kính viếng khi cha mẹ chúng tôi tạ thế, chia sẻ nỗi buồn với chúng tôi.

Cũng nên xét lại trường hợp có thể coi như thiếu tế nhị, là tang gia đặt cái hộp ngay trên bàn thờ vong linh, với hàng chữ “Xin miễn phúng điếu, quư vị có ḷng xin bỏ tiền vào hộp để làm việc thiện”. Sự kiện này rất dễ gây bối rối, sượng sùng cho người khách đến viếng, v́ có thể họ quen dùng thẻ, nên không đem theo tiền để bỏ vào hộp, cảm thấy như có những cặp mắt nh́n soi mói, chê cười là keo kiệt.

Chúng ta đón mừng em bé vào đời bằng hoa tươi thơm ngát, cũng nên tiễn biệt người đă trải qua một đời lao nhọc bằng ṿng hoa tươi, ṿng hoa t́nh nghĩa làm ấm áp vong linh một người phải đành đoạn từ bỏ cuộc đời mà ra đi ... biền biệt....


Liên Hương (ĐPK)
Trích: thuvienhoasen online



Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------




26-03-2017, 04:02

florida80
05-27-2019, 21:15
Cầu siêu, cúng cơm, người chết có ăn được không ?
Bộ ba: Căn - Trần cảnh - Thức

Hỏi:

- Gia đ́nh tôi theo đạo Phật từ xưa, trong nhà có bàn thờ Phật, mẹ tôi ăn chay mỗi tháng bốn ngày. Nhưng bản thân tôi và các anh chị em, kể luôn cả cha tôi nữa, đều không biết ǵ nhiều về đạo Phật, ngoại trừ bàn thờ Phật và chiếc áo tràng màu khói hương của mẹ tôi.

Hôm nay anh chị em chúng tôi có mấy thắc mắc muốn hỏi quư vị v́ chúng tôi không thỏa măn với câu trả lời của mẹ tôi, là người Phật tử hiểu đạo nhất trong nhà.



Thắc mắc thứ nhất:

Chúng tôi thường thấy những gia đ́nh đạo Phật đến chùa làm lễ cầu siêu cúng cơm cho thân nhân đă chết hoặc những dịp đám giỗ, vân vân. Vậy xin hỏi rằng những vụ cầu siêu cúng cơm như thế, thân nhân đă chết có được hưởng ǵ không?

Thắc mắc thứ hai:

Nếu nhờ cầu xin mà được, vậy th́ không cần siêng làm các điều thiện, cứ thoải mái làm các việc ác, miễn sao có nhiều tiền, khi chết nhờ quư tăng ni làm lễ cầu siêu là sẽ được siêu độ, được không ạ.

Mẹ chúng tôi th́ tin tuyệt đối vào khả năng “làm Phật sự độ chúng sinh” của các thầy, nên không niệm Phật tụng kinh, chỉ đến chùa làm công quả những ngày cuối tuần, cho là khi chết sẽ có các thầy lo.

Chúng tôi không nghĩ như mẹ, nhưng cũng không hiểu rơ, nên gửi thư này xin quư vị giải thích.

florida80
05-27-2019, 21:16
Đáp:

- Về thắc mắc thứ nhất, chúng tôi xin nhắc lại phần tŕnh bày của chúng tôi trong một kỳ phát thanh trước đây, như sau:

“Theo Phật giáo, cái chết là sự chấm dứt của đời sống tâm-vật lư của cá nhân. Chết là sự diệt tắt của sinh lực, tức là đời sống tâm linh và vật lư, cùng với hơi nóng và thức.

Chết không phải là sự tiêu diệt hoàn toàn của một chúng sanh, mặc dầu kiếp sống chấm dứt. Cái tiềm lực làm sống chúng sanh không bị tiêu diệt.

Cũng như ánh sáng đèn điện là biểu hiện bề ngoài mà ta có thể thấy của luồng điện vô h́nh, chúng ta là biểu hiện bề ngoài của luồng nghiệp vô h́nh. Bóng đèn có thể vỡ và ánh sáng có thể tắt, nhưng luồng điện vẫn tồn tại, và ánh sáng có thể phát hiện trở lại nếu ta đặt vào đấy một bóng đèn khác. Cũng như thế, sự tan ră của thể xác không làm xáo trộn luồng nghiệp lực, và sự chấm dứt của thức hiện tại dẫn đến sự phát sanh mới. Tuy nhiên, không có ǵ trường tồn bất biến, như một thực thể đơn thuần, “chuyển” từ hiện tại sang tương lai.

Trong trường hợp nêu trên, nếu người chết tái sanh trở lại vào cảnh người, chập tư tưởng cuối cùng tất nhiên là một loại tâm thiện. Thức-tái-sanh là từ tâm thiện ấy phát sanh, tự nhiên chuyển đến cái trứng và tinh trùng tương xứng trong cảnh người.

Như thế có nghĩa là cho đến lúc chết, luồng nghiệp lực vẫn luôn luôn trôi chảy, không có một điểm thời gian gián đoạn. Ngay lúc chết những chập tư tưởng vẫn liên tục kế tiếp như trong đời sống.

Hiện tượng chết và tái sanh diễn ra tức khắc, dầu ở bất cứ nơi nào, cũng như làn sóng điện phát ra trong không gian được thâu nhận tức khắc vào bộ máy thâu thanh. Luồng nghiệp lực trực tiếp chuyển từ cái chết ngay đến tái sanh, không trải qua một trạng thái chuyển tiếp nào. Phật giáo thuần túy không chủ trương có linh hồn người chết tạm trú ở một nơi nào, chờ đến khi t́m được một nơi thích hợp để đầu thai.”

Trên đây là quan điểm của Phật giáo Nguyên Thủy, hay c̣n gọi là Nam Tông, trích trong cuốn Đức Phật và Phật Pháp do Ḥa Thượng Narada biên soạn.

Về phía Phật giáo Bắc Tông, hay c̣n gọi là Đại Thừa, th́ quan niệm rằng không hẳn là tất cả mọi người sau khi chết đều tái sinh ngay lập tức. Trường phái này cho là những người có nghiệp rất thiện th́ ngay sau khi chết sẽ sanh vào các cơi Tịnh, thí dụ cơi Tây Phương Tịnh Độ, Đông Phương Tịnh Độ, vân vân, và những người có nghiệp rất ác th́ sau khi chết sẽ sanh ngay vào các cảnh giới ác, như Địa Ngục, Ngạ Quỷ hoặc tái sinh thành các loài súc sinh. Trường hợp đó gọi là “chết đây sinh kia”.

Ngoài các trường hợp đó, sau khi chết, người ta có thể c̣n lưu tâm thức lại một thời gian trong trạng thái gọi là Thân Trung Ấm, và mơ màng trong cảnh giới này từ 1 lần 7 ngày, cho tới 7 lần 7 ngày, là 49 ngày. Trong thời gian đó, nhất là 21 ngày đầu, người đă qua đời vẫn c̣n có ấn tượng mạnh mẽ về kiếp sống vừa qua. Và chính từ niềm tin này, người ta coi trọng sự cầu nguyện để giúp chuyển hóa tâm trạng người chết khiến cho thần thức của họ ḥa nhập được vào các cơi an lành.

Như vậy th́ cả hai truyền thống Phật giáo, Bắc Tông và Nam Tông đều không nói đến những h́nh thức cúng kiếng cho người đă chết từ lâu, hàng năm trời, mà chỉ có thể giúp cho người mới chết, qua những lời khai thị, những bài kinh, thốt lên từ tấm ḷng chí thành thanh tịnh của chư vị chân tu và thân nhân, hy vọng thần thức của Thân Trung Ấm cảm được, mà tiêu dung được các tâm niệm xấu, cởi mở được các nỗi oán hờn.

Nhà Phật quan niệm rằng các loài hữu t́nh chúng sinh tiếp xúc được với thế giới bên ngoài là nhờ ở ba thành phần, gọi là “bộ ba Căn, Trần cảnh và Thức”.

Căn, là bộ phận cơ thể,

Trần cảnh, là đối tượng nhận thức của Căn

Thức, là phần tâm thức vô h́nh, vốn từ Chân Tâm vọng khởi mà chuyển thành, cũng tràn ngập khắp không gian như Chân Tâm, là cầu nối giữa Căn và Trần cảnh, tức là cầu nối giữa bộ phận cơ thể của chúng sinh và thế giới mà chúng sinh nhận thức, “cảm” hoặc “thấy” được.

Đối với một cơ thể đă chết, bộ phận cơ thể, là Căn, đă ngưng hoạt động, có nghĩa là bộ ba đă mất một phần, thế th́ những sinh hoạt về vật chất như ăn uống, hiển nhiên là không thể tiếp tục.

Có người cho rằng sau khi đă qua đời, người chết vẫn c̣n ăn, gọi là Thức thực. Như chúng ta đă biết, Thức vốn vô h́nh, nếu có Thức thực th́ cũng chỉ là “cảm” được những tâm niệm thương ghét, an ủi, v.v… không thể “ăn” được món ăn vật chất. Nếu quả thật là c̣n có sự thèm ăn, thấy thân nhân bầy những món ngon, mà thần thức lại không thể ăn được, th́ chỉ thêm thèm thuồng đau khổ mà thôi!

Sau đây là câu hỏi thứ hai:

“ Nếu nhờ cầu xin mà được, vậy th́ không cần siêng làm các điều thiện, cứ thoải mái làm các việc ác, miễn sao có nhiều tiền, khi chết nhờ quư tăng ni làm lễ cầu siêu là sẽ được siêu độ, phải không ạ.

Mẹ chúng tôi th́ tin tuyệt đối vào khả năng “làm Phật sự độ chúng sinh” của các thầy, nên không niệm Phật tụng kinh, chỉ đến chùa làm công quả những ngày cuối tuần, cho là khi chết sẽ có các thầy lo”.

Đáp:

Để hiểu rơ hơn về vấn đề “làm Phật sự độ chúng sinh” và niềm tin “làm lễ cầu siêu là sẽ được siêu độ”, chúng tôi xin gửi tới quư vị lời giải thích ghi trong bộ Giáo Khoa Phật Học cấp 2, do Ban Bảo Trợ Phiên Dịch Pháp Tạng Việt Nam ấn hành, như sau:

…” … Về tập tục tụng kinh siêu độ cho người chết, theo ḥa thượng Đạo An, vốn không phải là một tập tục truyền thống của Phật giáo. Tập tục này chỉ bắt đầu có ở Trung Quốc từ đời nhà Đường.

Điều này có thể đúng v́ theo sử chép, th́ năm 738, vua Đường Huyền Tông đă ban sắc lệnh cho toàn quốc, ở mỗi quận đều xây một ngôi chùa, đều đặt tên là chùa Khai Nguyên (Khai Nguyên là niên hiệu thứ nh́ của vua Huyền Tông). Đó là chùa công, do các quan lại địa phương trông coi, dùng làm nơi tổ chức các lễ tiết quốc gia, cầu quốc thái dân an. Việc làm này vừa có ư nghĩa đem ân huệ của Phật ban đến quốc dân, cũng vừa để biểu thị quyền uy của chính quyền trung ương.

Năm 755, An Lộc Sơn nổi loạn, kéo binh về chiếm kinh thành, khiến vua Huyền Tông phải chạy vào Tứ Xuyên lánh nạn. Một năm sau th́ quân triều đ́nh dẹp yên giặc loạn. Trong một năm chiến tranh này, số người chết — chiến sĩ của cả hai bên và thường dân –, nhiều vô kể. Triều đ́nh bèn ra chỉ dụ cho tất cả các chùa Khai Nguyên trong toàn quốc, thỉnh chư vị cao tăng đại đức, thiết lễ tụng kinh siêu độ cho chiến sĩ và thường dân đă chết trong cuộc chiến vừa qua, đồng thời an ủi các gia đ́nh nạn nhân.

Dân chúng thấy triều đ́nh làm như thế, bèn bắt chước làm theo, cứ mỗi khi trong nhà có người chết, liền thỉnh chư tăng tụng kinh siêu độ. Từ đó mà lễ cầu siêu độ cho người chết trở thành một tập tục trong dân gian.”

Nhân đây, chúng tôi cũng xin kính gửi tới quư thính giả quan điểm của lăo pháp sư Tịnh Không về vấn đề “làm Phật sự độ chúng sinh” và niềm tin “làm lễ cầu siêu là sẽ được siêu độ” này.

Lăo ḥa thượng Tịnh Không là một vị cao tăng Trung Hoa đương thời, rất có uy tín, với một quá tŕnh giảng kinh thuyết pháp gần năm chục năm. Ngài là người đi tiền phong trong việc sử dụng hệ thống truyền thanh, truyền h́nh vệ tinh, mạng lưới thông tin toàn cầu và những phương tiện truyền thông hiện đại khác trong việc truyền bá Phật pháp trên khắp thế giới. Trong giới tu hành, nhiều người suy tôn ngài như một vị Tổ của tông Tịnh Độ. Ngài nói:

“Trong Phật pháp, nói Phật sự là giúp đỡ tất cả chúng sinh phá mê khai ngộ, ĺa khổ được vui, những sự việc này đều gọi là Phật sự.

Vậy c̣n hiện nay th́ sao?

Hiện nay th́ thời gian tiếp xúc với kinh điển cơ hồ ít hơn, nh́n thấy trong cửa Phật phần nhiều đều là lấy kinh sám “Phật sự siêu độ người chết”, cho rằng đây là Phật sự. Cho nên vừa nghe nói đến tiếng “Phật sự” là rất dễ sinh ra hiểu lầm. Những việc siêu độ vong linh này ở trong Phật giáo xuất hiện rất trễ …, rất trễ. Thời xưa ở Ấn Độ chẳng có. Khi Phật giáo được truyền đến Trung quốc, lúc ban đầu cũng chẳng có. Vậy sự việc này xảy ra như thế nào?

Năm trước, trong buổi Phật học giảng tọa tại trường Đại Học ở Đài Loan do lăo pháp sư Đạo An chủ tŕ, đă có một sinh viên nêu vấn đề này ra để hỏi lăo pháp sư. Hôm đó tôi cũng có mặt nên cũng đă có nghe. Lăo pháp sư nói rằng sự việc này có thể là bắt nguồn từ giữa niên hiệu Khai Nguyên triều đại nhà Đường. Vào thời gian đó, có loạn An Lộc Sơn tạo phản, giặc giă nổi lên khắp nơi. Nhờ có danh tướng Quách Tử Nghi tài giỏi mới b́nh định được nội loạn.

Khi an ninh đă được văn hồi, nghĩ tới những linh hồn chết thảm c̣n vất vưởng lang thang nơi đồng hoang cỏ cháy không ai thờ cúng, triều đ́nh cho xây tại mỗi băi chiến trường một ngôi chùa đều lấy tên niên hiệu Khai Nguyên để đặt làm tên, rồi thỉnh quư vị cao tăng từ khắp các nơi về các chùa Khai Nguyên này để tụng kinh cầu siêu độ cho các vong hồn. Từ đó, tại mỗi băi chiến trường lớn đều có một chùa Khai Nguyên. Nguồn gốc Khai Nguyên Tự như lăo pháp sư Đạo An đă nói, là do triều đ́nh đề xướng, mở hội truy điệu, thỉnh những vị cao tăng đại đức tụng kinh cầu siêu độ.

Từ đó về sau, trong dân gian, khi gia đ́nh có người qua đời, th́ cũng thỉnh mời tăng ni đến tụng kinh cầu siêu. Như vậy là đối với Phật pháp, đây chính là việc phụ thêm, chẳng phải là công việc chủ yếu của Phật môn, chẳng phải !

Nhưng hiện nay th́ nó lại đă trở thành chủ yếu mất rồi ! Hiện nay tại rất nhiều đạo tràng, người ta lấy việc này làm công tác chủ yếu. Cho dù có giảng kinh th́ thời gian làm Phật sự chính yếu này cũng rất ngắn, rất ít. Có những chùa một năm giảng kinh bốn lần, trong bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mỗi mùa giảng một tuần, một năm giảng bốn tuần, chia cho bốn mùa. Cho nên Phật sự chính thức là giảng kinh thuyết pháp để chuyển mê khai ngộ cho dân chúng th́ lại đă biến thành việc phụ, c̣n việc bái sám, cầu siêu đă biến thành “Phật sự” chủ yếu mất rồi. Điều này chúng ta phải có nhận thức rơ ràng, vào thời trước, Phật sự là giảng kinh thuyết pháp”

Đối với việc cúng bái cầu siêu, chúng tôi xin nhắc lại ư kiến mà chúng tôi đă đề ra trong một kỳ trước, rằng người Đông Phương chúng ta, từ thời xa xưa, vốn đă có truyền thống cúng bái người đă qua đời, nhất là cúng bái tổ tiên, ông bà, cha mẹ, coi như một h́nh thức báo hiếu, trước là nói lên ḷng thành kính tưởng nhớ chư vị đă khuất, sau là nhắc nhở con cháu nên tiếp nối mỹ tục biết cảm ơn các bậc sinh thành, cũng như mỗi quốc gia đều có những ngày kỷ niệm Chiến Sĩ Trận Vong, để nói lên ḷng nhớ ơn các anh hùng liệt sĩ có công với đất nước vậy.

Chúng ta có từ ngữ “Đạo Ông Bà”, nghĩa là theo truyền thống từ thời xa xưa, khi ông bà, cha mẹ, thân nhân qua đời, gia đ́nh đem h́nh ảnh và bát hương bày lên bàn thờ, quanh năm hương khói, đến ngày giỗ th́ làm cơm cúng, đó là tập tục của hầu hết những dân tộc Đông Phương, nhất là tại những quốc gia ảnh hưởng đạo Khổng.

Như vậy, theo phong tục cổ truyền, việc cúng giỗ cũng là điều tốt, coi như là ngày kỷ niệm, tưởng nhớ người đă khuất. Chúng ta có thể tổ chức cúng giỗ tại nhà, hoặc tại chùa. Nếu đủ phương tiện để có thể làm lễ trên chùa th́ rất tốt. Trước nhất, đây là một duyên lành giữa thân nhân người chết đối với nhà Phật, có dịp cho họ tiếp cận với các vị Sư, nhân đó, có thể hiểu thêm về Phật pháp. Thứ nữa là thân nhân người chết có thể tạo chút phước qua việc cúng dường Tam Bảo, để nhà chùa có thêm khả năng ấn tống kinh sách, phổ biến Phật pháp rộng răi, thêm phương tiện để hoàn thành các Phật sự. Các vị Sư là những Trưởng Tử Như Lai, là những Đạo Sư, có nhiệm vụ hoằng dương Chánh Pháp song song với việc tu tập bản thân.

Phật tử cũng vậy, cũng cần tu tập bản thân và giúp phương tiện cho các Đạo Sư trong công cuộc hoằng truyền và bảo vệ sự trong sáng của đạo Phật.



Liên Hương (ĐPK)
Nguồn: Thư viện Hoa Sen

florida80
05-27-2019, 21:17
Ư Nghĩa của Cuộc Sống

Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ



Thời gian thấm thoát trôi nhanh, năm cũ sắp hết, năm mới sắp sang. Trước thềm năm mới, chúng ta hăy dành ít phút để suy tư, quán niệm: chúng ta đă làm ǵ cho cuộc đời ḿnh được ích lợi, trên phương diện thế gian và xuất thế gian, trong năm vừa qua và những năm trước đó?

Đồng thời chúng ta cũng thử bàn về vấn đề "Ư nghĩa của cuộc sống", để có một nhận định đúng đắn cho cuộc đời của chúng ta từ đây về sau, trên bước đường tu học theo đúng Chánh Pháp.

Từ ngàn xưa cho đến ngày nay, từ phương đông sang đến phương tây, từ Châu Á sang đến Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi và Châu Úc, khi bàn về vấn đề ư nghĩa của cuộc sống, bằng cách này hay cách khác, mọi người luôn luôn bày tỏ niềm mơ ước một cuộc sống có ư nghĩa, một cuộc sống lư tưởng.

Nhưng thế nào là cuộc sống lư tưởng,
thế nào là cuộc sống có ư nghĩa?

Làm sao xây dựng cuộc sống lư tưởng,
làm sao xây dựng cuộc sống có ư nghĩa?

Trải qua nhiều thế kỷ, xuyên qua nhiều địa phương khác nhau, nhiều người có những quan niệm, những quan điểm, những ư kiến khác nhau về vấn đề này.

Chẳng hạn như có người quan niệm là phải có nhiều tiền của, mới có cuộc sống lư tưởng và cuộc sống mới có ư nghĩa. Tại sao vậy? Bởi v́ có nhiều tiền của, con người mới có thể làm được nhiều việc ích lợi cho bản thân và cho mọi người theo như ư của ḿnh mong muốn. Sách có câu: "Có tiền mua tiên cũng được", chính là nghĩa đó vậy.

Chẳng hạn như có người quan niệm rằng phải có nghề nghiệp chuyên môn, phải có công ăn việc làm vững chắc, mới có cuộc sống lư tưởng và cuộc sống mới có ư nghĩa. Tại sao vậy? Bởi v́ có nghề nghiệp chuyên môn, con người mới có thể giúp ích cho bản thân và cho xă hội một cách hiệu quả hơn, một cách tích cực hơn.

Chẳng hạn như có người quan niệm là phải có gia đ́nh hạnh phúc, mới có cuộc sống lư tưởng và cuộc sống mới có ư nghĩa. Tại sao vậy? Bởi v́ dù có nhiều tiền, dù có nghề nghiệp chuyên môn, dù có việc làm vững chắc, nhưng gia đ́nh không hạnh phúc th́ cuộc sống không thể gọi là lư tưởng, không thể gọi là có ư nghĩa được. Thực là thiên h́nh vạn trạng, muôn h́nh muôn vẻ, mỗi người một ư, mười phân vẹn mười!



* * *


Trong phạm vi bài này, chúng ta thử bàn qua các quan niệm trên đây, nhất là nghiên cứu ư nghĩa của cuộc sống qua giáo lư của đạo Phật, đối với đời sống của người Phật Tử tại gia b́nh thường.

Trước hết, chúng ta thử xét qua các quan niệm phổ thông về cuộc sống lư tưởng hay cuộc sống có ư nghĩa.

Thế nào là cuộc sống có ư nghĩa

1) Sống lợi ḿnh lợi người là cuộc sống có ư nghĩa.

Những việc ǵ ḿnh không muốn người khác làm cho ḿnh, th́ ḿnh đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như ḿnh không muốn bị người khác quấy rầy, không muốn đời tư bị bươi móc, th́ ḿnh đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như ḿnh không thích bị ai phê b́nh, chỉ trích, khinh khi, phỉ báng, th́ ḿnh đừng vạch lá t́m sâu, bới bèo t́m bọ, viết thư nặc danh, hăm dọa chửi bới người ta. Phải nên biết rằng: gieo nhân nào gặt quả nấy, đong đấu nào nhận đấu nấy!

2) Sống không ưu tư, không phiền năo trong mọi hoàn cảnh là cuộc sống có ư nghĩa.

V́ áp lực của cuộc đời thường đè nặng trong tâm tư, chúng ta bị ngoại cảnh chi phối quá nhiều, ngày ăn không ngon, đêm ngủ chẳng yên. Lúc thịnh th́ vui, lúc suy th́ buồn. Lúc nhục nhă th́ bực, lúc danh dự th́ khoái. Lúc xưng tán th́ thích, lúc phê phán th́ quạu. Lúc khổ th́ than, lúc hân hoan th́ chịu! Nở được nụ cười nhẹ nhàng, vô ưu, trầm tĩnh, trong mọi hoàn cảnh giúp chúng ta sống cuộc đời có ư nghĩa. Nụ cười thương yêu, nụ cười có ư thức bao giờ cũng đẹp đẽ và thường giúp con người sống cuộc đời có ư nghĩa một cách mầu nhiệm khó thể nghĩ bàn.

3) Sống trong tỉnh thức là cuộc sống có ư nghĩa.

Chúng ta biết ḿnh thực sự là ai, biết ḿnh thực sự đang làm ǵ, biết ḿnh thực sự đang nói ǵ, biết ḿnh thực sự đang nghĩ ǵ.

Chúng ta thường mang cái áo đời danh lợi, cho nên quên "con người chân thật" của ḿnh, luôn luôn sống trong ảo tưởng. "Con người chân thật" là con người luôn luôn sống trong tỉnh thức, kiểm soát được hành động, lời nói và tư tưởng, không phân biệt nam nữ, giàu nghèo, tŕnh độ, xuất xứ, đời sống, dân tộc. Sống trong tỉnh thức nghĩa là phải có chánh kiến, theo chánh tư duy, giữ ǵn chánh ngữ, thực hành chánh nghiệp, sống với chánh mạng, có chánh tinh tiến, luôn luôn chánh niệm, có được chánh định.

4) Sống trong an lạc và hạnh phúc là cuộc sống có ư nghĩa.

Cuộc sống không dính mắc, không sân hận, không si mê, không phiền năo, không chấp chặt, không thành kiến, không kỳ thị, không tranh chấp, không hơn thua, không bon chen, không đua đ̣i. Khi có người mang lửa đến đốt, chúng ta đừng đưa bổi ra đón, th́ sẽ không bị đốt cháy. Nghĩa là nếu bị người chửi mắng, hay khi nhận được thư, dù nặc danh hay chính danh, nặng lời nhục mạ, chúng ta không nổi cơn sân, dù ngoài mặt hay trong ḷng, th́ chúng ta được b́nh yên vô sự. Chúng ta không có được những ǵ ḿnh thích, th́ hăy thích những ǵ ḿnh có. Được như vậy, ngày ăn ngon tối ngủ yên, và chắc chắn chúng ta sống cuộc đời an lạc và hạnh phúc.

5) Sống an trú trong hiện tại là cuộc sống có ư nghĩa.

Chúng ta thường luyến nhớ quá khứ, mơ tưởng tương lai. Sống trong cuộc đời hiện tại, chúng ta nên biết rằng "ḿnh đang sống", đang hít thở không khí, đang ở trong chánh niệm, sống với thiện tâm, sống không tà niệm. Được như vậy, tâm của chúng ta như ḍng nước trong mát, không vướng bụi trần, không vương phiền năo. B́nh an dưới thế cho người thiện tâm.

Trong Kinh Kim Cang, Đức Phật có dạy:

Quá khứ tâm bất khả đắc,
hiện tại tâm bất khả đắc,
vị lai tâm bất khả đắc.

Nghĩa là chuyện quá khứ cảm giác đă qua đi, không nên nhớ nữa, chuyện hiện tại thấy đó rồi mất đó, cảm giác nào rồi cũng qua mau, không có ǵ tiếc nuối, chuyện tương lai chưa đến, đừng lo lắng ưu tư phiền muộn, chỉ khiến cuộc đời thêm phức tạp phiền năo mà thôi.

6) Sống trong giác ngộ và giải thoát là cuộc sống có ư nghĩa.

Chúng ta muốn có cuộc sống ư nghĩa, b́nh yên, phẳng lặng, an lạc và hạnh phúc, chúng ta phải biết quán sát chân lư, nhận chân lẽ thực, thấy được thực tướng của vạn hữu. Chúng ta muốn có cuộc sống ư nghĩa, th́ nên biết rằng, chúng ta sinh ra đời để trả hết các nợ đă vay, đă tạo tác từ nhiều tiền kiếp, đừng tạo thêm nghiệp mới, chấm dứt sinh tử luân hồi, không si mê, không mơ tưởng, không van xin, không mong cầu. Chúng ta phải sáng suốt nhận định rơ ràng: cuộc đời khổ nhiều vui ít.

Cho nên, chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: sinh lẫn diệt, c̣n lẫn mất, được lẫn thua, khen lẫn chê, vui lẫn buồn. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: có làm có hưởng, có làm có chịu, sinh sự sự sinh, gieo gió gặt băo. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: nay c̣n mai mất, nay xấu mai tốt, nay bạn mai thù, chuyển biến không ngừng. Cần phải có thời gian tu tập thực nghiệm lâu dài, cần phải có công phu quán chiếu bền bỉ, cần phải có ư chí mạnh mẽ, nghị lực vững vàng, để chuyển hóa cuộc đời từ phiền muộn, ưu tư, lo âu, sợ hăi, trở thành hoan hỷ, vui vẻ, thanh thản, tự tại. Được như vậy, chúng ta sẽ giải thoát khỏi ṿng sanh tử luân hồi.

Làm sao xây dựng cuộc sống có ư nghĩa

Để có được một cuộc sống có ư nghĩa, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, giữ tâm b́nh thường, thản nhiên, tự tại trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, trong mọi hành động, trong mọi lời nói, trong mọi ư nghĩ.

Trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, dù được hay mất, dù khen hay chê, dù thân hay thù, dù vui hay khổ, dù oan hay ưng, dù đúng hay sai, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, vẫn giữ tâm b́nh thường, không xao động, không khởi niệm. Khi đi, đứng, nằm, ngồi, chúng ta biết ḿnh đang đi, đang đứng, đang nằm, đang ngồi. Làm việc ǵ tập trung tinh thần vào việc đó, không xao lăng, không lo ra.

Được như vậy, chúng ta không gặp tai nạn nghề nghiệp, có thể làm xong công việc một cách tốt đẹp và chúng ta có một cuộc sống ư nghĩa.

Trong mọi hành động, chúng ta phải luôn luôn không nên làm tổn thương đến người và vật. Trong mọi lời nói, chúng ta luôn luôn giữ ǵn khẩu nghiệp, không nói những lời làm tổn thương đến mọi người, dùng lời nói chuyên chở t́nh thương, những khi cần thiết mang lại ánh sáng chân lư, giảng giải giáo lư cho mọi người được gội nhuần nước cam lồ tươi mát. Trong mọi ư nghĩ, chúng ta phải luôn luôn giữ ǵn chánh niệm, không theo các tạp niệm dong ruỗi bốn phương, không để tâm theo việc thương ghét thân thù, giữ tâm b́nh thường, bất tùy phân biệt, không kỳ thị, không thành kiến, luôn luôn chăn trâu kỹ lưỡng, không để trâu dẫm đạp lúa mạ của người.

Khi tâm tham khởi lên, khi tâm sân nổi lên, chúng ta phải tỉnh thức, biết ngay và buông bỏ, không theo.
Chúng ta không nên để các vọng tâm tham sân đó xúi giục làm điều xằng bậy.

Được như vậy chúng ta có cuộc sống ư nghĩa và lư tưởng, đồng thời mới có thể giúp mọi người chung quanh sống đời có ư nghĩa vậy.

Trong cuộc đời trên thế gian này, muốn cuộc sống có ư nghĩa, chúng ta nên thường xuyên quán chiếu rằng: ḿnh đă để cho cuộc đời của ḿnh trôi qua trong quên lăng đă bao nhiêu ngày tháng năm rồi? Hăy thử lắng ḷng nghiệm xét xem: ḿnh đă làm ǵ cho đời ḿnh, ngoài những việc làm kiếm tiền sinh sống và giải trí vui chơi?

Để biết nh́n đời cho đúng ư nghĩa, trong Kinh Hoa Nghiêm, Đức Phật dạy: "Từ nhăn thị chúng sanh".

Nghĩa là muốn cuộc sống có ư nghĩa, chúng ta cần nh́n tất cả mọi người với con mắt từ bi hỷ xả. Chúng ta nên biết thương người cũng như thương chính ḿnh, cảm thông nỗi khổ đau của người như nỗi khổ đau của chính ḿnh, đừng làm khổ người, dù là kẻ thù, cũng vậy.

Sách có câu:

"Mắt thương nh́n cuộc đời",

chính là nghĩa đó vậy.

Trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Đức Phật dạy:

Muốn cuộc sống có ư nghĩa, hăy mặc áo Như Lai, ở nhà Như Lai và ngồi ṭa Như Lai.

Nghĩa là trong mọi hoàn cảnh, chúng ta luôn luôn "mặc áo nhẫn nhục" của Như Lai, tức là nhẫn mà không thấy nhục, để ứng xử trong cuộc đời đầy phiền năo và khổ đau, không nên gây thêm phiền năo và khổ đau cho mọi người. Để có thể thực hành được hạnh nhẫn nhục đến độ rốt ráo tột cùng, trong kinh sách gọi là ba-la-mật, chúng ta cần an trú trong "căn nhà đại từ đại bi" của Như Lai.

Có được tấm ḷng đại từ đại bi của Đức Phật, chúng ta mới có thể nhẫn nhục được, không nỗi sân hận, hay tức giận khi bị người chửi rủa, mắng nhiếc, nhục mạ, vu oan, thưa kiện. Và cuối cùng, sau khi nhẫn nhục được rồi, phát triển tâm từ bi được rồi, làm tất cả mọi việc phước thiện rồi, chúng ta luôn luôn nhớ ngồi trên "ṭa pháp không" của Như Lai, tức là chúng ta quên hết mọi việc tốt đẹp đă làm, để ḷng kiêu mạn không phát khởi, để luôn luôn giữ "tâm b́nh thường" trong từng sát na vậy. Thực hiện được ba điều Đức Phật dạy trên đây, dù đang sống trên thế giới ta bà khổ này, chúng ta vẫn an nhiên tự tại với tâm b́nh thường và cuộc sống mới có ư nghĩa thực sự vậy.

Chúng ta cùng suy ngẫm câu chuyện sau đây:

Một hôm hai vị sư huynh đệ có việc cùng xuống núi. Khi xong việc trở về đến bên một con suối, hai vị thấy một cô gái ăn mặc đàng hoàng, đang lúng túng chưa biết cách nào lội qua suối. Sau khi hỏi qua cớ sự, vị sư đệ liền bồng cô gái đưa giùm qua suối.

Trên suốt quăng đường c̣n lại, vị sư huynh lầu bầu, cằn nhằn sư đệ đă đụng chạm cô gái, như vậy là phạm giới, đó là những việc không nên làm. Vị sư đệ cứ b́nh thản bước đi, im lặng, không đối đáp.

Lúc về tới cổng chùa, vị sư huynh vẫn c̣n tiếp tục lải nhải, v́ tưởng rằng sư đệ lặng yên, nghĩa là nhận tội đă làm.

Cho đến lúc đó, vị sư đệ mới thốt nên lời:

"Đệ đă bỏ cô gái ấy lại bên bờ suối từ lâu rồi, tại sao huynh vẫn c̣n cơng cô ta về đến đây vậy?"

Qua câu chuyện này, chúng ta nghiệm xét hai điều:

Một là, người sống với chánh niệm thường im lặng, không tranh căi, không thị phi, không đính chính, oan ức không cần biện bạch, v́ biện bạch là nhân ngă chưa xả, lấy oan ức làm cửa ngơ đạo hạnh.

Hai là, trong cuộc sống thường ngày, sau khi đi làm hay đi chơi, chúng ta cơng không biết bao nhiêu là nhân vật về nhà, có khi c̣n cơng luôn lên giường ngủ nữa là khác!

Bởi vậy cho nên, chúng ta chứa biết bao nhiêu là h́nh bóng, người thương kẻ thù, trong kho tàng tâm thức của chúng ta. Nhân dịp cuối năm, chúng ta thường dọn kho chứa đồ đạc cho sạch sẽ, luôn tiện hăy dọn dẹp kho tàng tâm thức cho trống trải.

Được vậy cuộc sống chúng ta sẽ bớt phiền năo và khổ đau. Từ đây, cuộc sống mới có ư nghĩa vậy.

Tóm lại, mặc dù được xem như là một tôn giáo, nhưng đạo Phật không phải chỉ có các h́nh thức cúng kiến, nghi lễ và người theo đạo Phật không bắt buộc phải có ḷng tin, không bắt buộc phải có đức tin, không bắt buộc phải nhắm mắt tin theo, cúi đầu chấp nhận, bất cứ điều ǵ, dù được ghi chép trong kinh điển, khi lư trí chưa chấp nhận.

Người Phật Tử nương theo giáo lư của Đức Phật để làm phương tiện chuyển hóa đời ḿnh, từ phiền năo sang an lạc, từ khổ đau sang hạnh phúc.

Mục đích tối hậu, mục đích cứu kính, mục đích tột cùng của Phật giáo vẫn là chỉ bày phương pháp rèn luyện tâm tánh, phương pháp tu tâm dưỡng tánh, để giúp con người sống được với "con người chân thật" của ḿnh, chứ không phải sống với cái tấm thân tứ đại nặng nề đ̣i hỏi đủ thứ chuyện, chứ không phải sống với cái tâm hồn thay đổi liên miên, sai xử đủ thứ việc, để giúp con người bớt được phiền năo và khổ đau hiện đời, được an lạc và hạnh phúc, được Niết-bàn hiện tiền, giải thoát khỏi ṿng sanh tử luân hồi.

Trong Kinh Đại Bát Niết Bàn, Đức Phật có dạy:

Chư hành vô thường. Thị sinh diệt pháp.
Sinh diệt diệt dĩ. Tịch diệt vi lạc.

Nghĩa là mọi việc trên đời đều vô thường, không tồn tại lâu dài, kể cả tấm thân tứ đại nặng nề mấy chục kư lô, cùng với cái tâm lăng xăng lộn xộn của chúng ta, tất cả đều là những pháp sinh diệt, những thứ sinh ra rồi sẽ diệt đi, không tồn tại vĩnh viễn, không có ǵ phải quan trọng. Nếu quan trọng cái thân và cái tâm sinh diệt th́ con người sẽ sống trong phiền năo và khổ đau.

Điều quan trọng chính là làm sao cho tâm lăng xăng lộn xộn sinh diệt đó lặng đi, không c̣n nữa, tức là chúng ta không c̣n tham lam nữa, chúng ta không c̣n nổi sân nữa, chúng ta không c̣n si mê nữa, khi đó cảnh giới tịch diệt hiện tiền, ngay trước mắt, đó mới thực là vui, đó chính là Niết-bàn, là cực lạc vậy.

Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Đức Phật có dạy: "Sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt hiện tiền",
chính là nghĩa đó vậy.

Nói chung, Phật giáo có mục đích giúp con người sống trong tỉnh thức, biết ḿnh đang thực sự sống một cuộc đời có ư nghĩa, một cuộc đời lư tưởng vậy.











http://phtq-canada.blogspot.com/2018/11/y-nghia-cua-cuoc-song.html

florida80
05-27-2019, 21:18
Người Nhân Cách Càng Lớn Càng Không Tranh Giành,
Trí Tuệ Càng Cao Càng Không Tham Lam








Người có nhân cách lớn thường là người hiểu rơ bản thân ḿnh là ai, ḿnh ở đâu và điều ḿnh muốn là ǵ? Khi một người biết được chính xác bản thân mong muốn một cuộc sống như thế nào, họ sẽ lựa chọn con đường đi đúng đắn, dùng toàn tâm sức vào việc sửa đổi chỗ thiếu sót bản thân, đưa tâm hồn thăng hoa lên cảnh giới mới và tiến thẳng về phía trước.

Người như vậy càng là người không lười biếng, không tranh giành hơn thua, lại càng không v́ những điều gièm pha của người khác mà làm lung lay ư chí của ḿnh.

Nhân cách càng lớn càng không tranh giành

Cũng giống như Vương Dương Minh từng nói trong Truyền Tập Lục: “Tŕ chí như tâm thống”, (ư chí như tâm đang đau), một người đang đau thử hỏi c̣n tâm trí đâu mà để ư đến nói chuyện phiếm, tâm trí đâu để mà quan tâm những việc khác? Người có nhân cách lớn làm việc cũng lại như thế, họ luôn kiên thủ chí hướng của ḿnh, thời thời khắc khắc đều đặt tâm trí vào mục tiêu ḿnh muốn.

Khi Tăng Quốc Phiên mới nhậm chức tại Hàn Lâm viện, cấp trên của ông là Triệu Tập có phụ thân đến kinh thành thăm con nên mời mọi người đến dùng tiệc. Khi đó Tăng Quốc Phiên mới làm quan, bổng lộc không nhiều, cuộc sống hàng ngày cũng thanh đạm. Hơn nữa Tăng Quốc Phiên không ưa thích những việc xu nịnh hay kiếm cớ phát tài nên khéo léo từ chối không đi. Cũng v́ nguyên nhân này mà ông đă đắc tội với Triệu Tập.

May thay sau đó, Tăng Quốc Phiên được thăng quan nhiều cấp, làm quan lớn hơn so với Triệu Tập, nhờ đó mà thoát nạn.

Tuy nhiên, ngày đẹp chẳng đáng là bao, Tăng Quốc Phiên lại bị giáng chức, lần này lại quay về làm cấp dưới của Triệu Tập.

Đương thời, Tăng Quốc Phiên bị bệnh mụn mọc ngoài da tái phát, sự t́nh nghiêm trọng, hàng ngày không thể ngồi lâu nên xin phép Triệu Tập cho nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. Thật không dễ dàng ǵ mới có được cơ hội trả thù, nên đương nhiên Triệu Tập không những không đồng ư mà c̣n t́m cớ để trù dập Tăng Quốc Phiên:

“Ông vừa mới giáng chức đă muốn nghỉ phép, phải chăng không coi bản quan ra ǵ? Phép của ông tôi không duyệt”.

Tăng Quốc Phiên chỉ đành ôm bệnh đi làm.

Hàng ngày, chỉ cần có chút cơ hội là Triệu Tập liền t́m cách trù dập Tăng Quốc Phiên, không những vậy Triệu Tập c̣n đi khắp nơi nói xấu ông, ngay cả đồng nghiệp cũng v́ thế mà không xem ông ra ǵ. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện Tăng Quốc Phiên đều không để trong ḷng, luôn coi như không có ǵ xảy ra, hàng ngày vẫn chuyên tâm làm tṛn bổn phận của ḿnh.






Sau này, khi Tăng Quốc Phiên lại được thăng quan tiến chức, làm nên đại nghiệp, có vô số cơ hội để báo thù, nhưng ông trước sau như một, không hề nhắc lại chuyện xưa. Đây chính là người càng có đại nhân cách càng không nhớ thù người khác.

Tăng Quốc Phiên nói:

''Kẻ sĩ có ba điều không làm: Một là không đấu danh với quân tử, hai không đấu lợi với tiểu nhân, ba là không đấu sự khéo léo, tài năng với trời đất.''

Đối với kẻ tiểu nhân mà nói, nếu như chúng ta đấu hơn thua, được mất với họ th́ chỉ tốn công hại mệnh vô ích, cũng giống như tự t́m phiền phức cho ḿnh. Cách tốt nhất lúc này là không so đo với họ làm ǵ.

Không tranh giành, không ḱ kèo so đo với người khác, làm được như vậy ắt sẽ không có kẻ thù, cũng không khiến người khác ghen ghét. Làm người không tranh giành, không ḱ kèo so đo, ắt cũng giảm bớt được thời gian vào những việc vô ích, tinh lực dành cho việc ḿnh theo đuổi.

Cũng v́ không bận tâm chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, không so đo, tranh giành, để bụng với những điều nhỏ nhặt mà Tăng Quốc Phiên đă làm nên kỳ tích. Trong ṿng 9 năm ông liên tiếp được thăng 10 cấp quan phẩm, trở thành một vị quan mẫu mực nổi tiếng.

Trí huệ càng cao càng không tham lam

Truyện kể rằng, trước đây có một người nông dân nghèo khổ, một hôm anh ta cứu mạng một con rắn. V́ để đền ơn cứu mạng ḿnh, con rắn đă thoả măn mọi yêu cầu của người nông dân. Lúc đầu người nông dân yêu cầu có lương thực đầy đủ, con rắn liền đáp ứng; sau đó người nông dân lại yêu cầu được làm quan, rắn kia cũng thoả măn nhu cầu. Sau rồi người nông dân kia cứ măi đ̣i hỏi cho đến khi làm tể tướng, rồi đến làm hoàng đế. Con rắn lúc này mới minh bạch được rằng: “Ḷng tham của con người là vô đáy, không có giới hạn”, vậy nên con rắn liền ăn luôn vị tể tướng.

Câu chuyện cho ta thấy một điều, làm người th́ đừng quá tham lam, bởi tham lam chính là căn nguyên của rất nhiều sai lầm. “Mật ngọt chết ruồi”, ruồi tham ăn mật ngọt để rồi cuối cùng lại ch́m trong hũ mật mà chết. Và cũng có một số người, v́ có một mà muốn có hai, có rồi lại muốn có hơn, dục vọng về vật chất, tiền tài danh vọng không ngừng lớn thêm, cuối cùng lại đánh mất luôn cả bản thân ḿnh.






Có người từng nói, tham lam chính là một loại bệnh tâm thần, một loại bệnh khuyết tật. Nó chính là một loại bệnh thái, lẽ nào không phải là bệnh thái sao? Tham lam chính là chiếc b́nh không đáy, không thể nào lấp đầy nó được, chỉ có cách là cai bỏ nó đi, bỏ đi những thứ dư thừa không cần thiết. Chính v́ những thứ đó là nguyên nhân khiến chúng ta không thể có được hạnh phúc chân chính, mà c̣n cản trở con đường ta t́m đến hạnh phúc.

Tham lam cũng chính là nguyên nhân đưa con người từ chỗ thông minh trở thành kẻ ngốc. Khi con người tham lam cũng chính là lúc họ không biết thỏa măn với những ǵ ḿnh đang có, mang những thứ tốt đẹp của ḿnh bỏ đi, đến khi quay đầu th́ mọi chuyện chỉ c̣n lại sự hối hận muộn màng.


Theo Soundofhope
Minh Vũ biên dịch
09/04/2018
-https://www.dkn.tv

florida80
05-27-2019, 21:20
Tại Sao Các Nhà Sư Nhật Bản Xuất Gia
Nhưng Lại Lập Gia Đ́nh?


Vấn:

Con đọc báo chí th́ thấy rằng ở Nhật Bản các nhà sư được quyền lấy vợ, sinh con, nuôi con ở chùa và thậm chí họ c̣n tổ chức tuyển vợ cho các nhà sư để duy tŕ ṇi giống cũng như có người kế tục sự nghiệp ở chùa. Đạo Phật là vô thường vô ngă, kiếp người mong manh, người xuất thế gian đi tu là để thoát khỏi sự ràng buộc của gia đ́nh, tránh bị nhân quả luân hồi vậy tại sao các nhà sư Nhật Bản lại làm điều ngược lại? Như vậy th́ có phải biến chùa thành một nơi thu lợi nhuận và nuôi gia đ́nh cá nhân, như thế th́ làm sao Phật tử có thể dám đến chùa học hỏi về Phật Giáo? Con thật bối rối và cũng cảm thấy khó chịu trong vấn đề này. Xin Sư hoan hỉ giải đáp cho con được biết ạ?





Đáp:

Việc Nhà sư lập gia đ́nh để truyền thừa Phật pháp tại một ngôi chùa, gọi là Nhà Sư tu hành theo học phái “Tân Tăng”, một bộ phận nhỏ và là việc b́nh thường của Phật giáo Nhật Bản. Ở Việt Nam cũng có một hệ phái… trong đó quư chư Tôn Đức Tăng đều có lập gia đ́nh và chỉ ăn chay kỳ, ăn chay lâu ngày nhất là vào 03 tháng An cư kiết hạ. Thời kỳ chiến tranh Việt Pháp, các Sư thường xuyên cùng với nhân dân đứng lên chống thực dân Pháp quen với nếp sống ngoài xă hội nhiều hơn, nên ít ăn chay mà chỉ có “ăn mặn”.

Vào năm 1950 Cụ Đoàn Trung C̣n cũng có tiếp nhận phong trào “Tân Tăng” đem về Việt Nam, lập Hội Phật Giáo Tịnh Độ tông Việt Nam từ năm 1955, nhưng phong trào nầy chỉ hoạt động trong nội bộ bổn hội, h́nh tướng “Nhà Sư Tịnh Độ Tông” vẫn là một cư sĩ thuần túy. Đến năm 1963, Thầy Nhất Hạnh, cũng đem phong trào “Tân Tăng” áp dụng cho Phật giáo Việt Nam, nhưng không được chư tôn Ḥa Thượng chấp nhận, chư Tôn Đức Tăng Ni phản đối kịch liệt.

Phong trào “Tân Tăng” Nhật Bản, gồm những Nhà Sư học giỏi, tài năng, Hiệp hội môn phong cho phép Nhà Sư tham gia công tác xă hội, trong chốn cung đ́nh, cơ quan chính phủ từ Trung Ương đến địa phương hay làm việc trong các Cty, Xí nghiệp, nói chung làm việc ngoài xă hội như cư sĩ; đồng thời đời sống kinh tế của các vị chỉ nương vào đồng tiền lương của chính ḿnh làm ra, không c̣n bị ảnh hưởng đến sự phát tâm cúng dường hộ tŕ của Phật tử nữa.

Theo giáo sư cư sỹ Nogawa Hiroyuki hiện đang giảng dạy ở Đại học Huyền Trang Đài Loan nhận định về nguyên nhân người tu ở Nhật Bản có gia thất như sau:

“Hiện nay nhiều tự viện ở Nhật Bản các Sư có gia thất là chuyện b́nh thường, không có ǵ là bất ngờ. Phật giáo Nhật Bản so với các quốc gia tiến bộ trên thế giới th́ có phần tiến bộ hơn nhiều, do ảnh hưởng dân trí cao có sự quyết đoán chuẩn mực. Vă lại sinh hoạt Phật sự của chư Sư rất phong phú và đa dạng, có tính độc lập, chú trọng vào nội tại tu chứng nhiều hơn h́nh thức Tăng đoàn”

Sinh hoạt Phật giáo tại Koyashan từ năm từ năm 1993 đến 1994 của giáo phái Chân Ngôn tông, có sự truyền thừa theo phong kiến, cha truyền con nối, dù có nhiều người phê phán đến đâu, các vị vẫn b́nh chân như vại là hoằng truyền theo phong cách truyền giáo của ḿnh.

Khi có ai hỏi đến tại sao tổ sư của các Ngài lại xả bỏ giới Tỳ kheo để sống cuộc sống với gia đ́nh b́nh thường, lập gia đ́nh và truyền tự như vậy, họ chỉ giữ im lặng không nói cụ thể. Điều ấy cũng nói lên về ư tưởng dễ dăi phóng khoáng của các Sư “Tân Tăng” Phật giáo Nhật Bản.

Theo tài liệu liên quan đến Thánh nhân Thân Loan (1173-1262) khai sơn Tịnh độ Chân tông về việc kết hôn lập gia đ́nh, th́ có rất nhiều bài viết ca ngợi hưởng ứng và được đa số người dân Nhật Bản thời bấy giờ tán đồng việc làm này, phong trào “Tân Tăng” đă lan rộng, hệ thống Tăng đoàn thuần túy không c̣n kiểm soát họ nữa, ông Sư thế tục đó, ở Việt Nam gọi “ông Thầy cúng”

Việc ngài Thân Loan, giáo phái Tịnh độ chân tông đă thông qua việc kết hôn lập gia đ́nh để thực tiễn hóa Phật giáo trong tầng lớp b́nh dân và họ cho rằng không có ǵ là không tốt? Song Phật giáo Nhật Bản từ cận đại về trước, ngoài Tịnh độ Chân tông có quan điểm đó ra, th́ 12 tông c̣n lại, như Pháp Tướng, Hoa Nghiêm, Luật, Thiên Thai, Chân Ngôn, Tịnh Độ, Thời, Viên Thông Niệm Phật, Nhật Liên, Lâm Tế, Tào Động và Hoàng Bá tông… đều nghiêm cấm, cho dù lư do cao thượng nào đi nữa Tỳ kheo vẫn không được kết hôn.

Đến thời đại Giang Hộ (Edo 1603~1867), Phật giáo trở thành quốc giáo. Tất cả mọi người dân là tín đồ của một ngôi chùa, lúc này tất cả các Tự Viện trở thành nơi đăng kư hộ khẩu hộ tịch, kư thác hài cốt, bài vị, bảo quản gia phổ của tín đồ. Do các công việc đó, nơi tự viện cần có rất nhiều người chuyên môn quản lư lĩnh vực này.

Khi đó, các vị Sa di nhỏ tuổi xuất gia trong các ngôi chùa ở quê hương, học tập Kinh sách cơ bản, đa số rời xa chùa ḿnh đi đến Kinh đô học tập, nơi các trường học do các tông phái lập nên, có rất nhiều Giáo sư giỏi và có nền kinh tế ổn định. Lúc này, Nhật Bản không có chiến tranh, văn hóa phát triển, một đất nước thái b́nh. Kết quả là tốt xấu cùng tồn tại, ở thành phố Osaka và đế đô Đông Kinh, nơi chốn phồn hoa đô thị, các Sa di mới học Phật nhỏ tuổi bất hạnh đều bị vướng phải sự hấp dẫn của chốn hồng trần sắc dục, tài sắc danh thực thụy, phạm phải giới điều nhà Phật.

Tuy nhiên thời gian này Phật giáo là quốc giáo, nên các Tỳ kheo phạm giới đều bị tự viện và pháp luật của quốc gia xử phạt. Từ nửa thế kỷ 19 trở về trước, những người phạm giới đều bị phạt lưu đày ra đảo Hachijo! Đây là ḥn đảo ở phía nam của Kinh đô, không thể trồng lúa, chỉ trồng được khoai lang, cư dân sống rất cực khổ. Bị lưu đày ra hải đăo c̣n là h́nh thức tạo điều kiện cho họ xa hẳn chùa chiền và giới luật Phật, đồng thời do họ có học thức nên hay viết sách và soạn sách giáo khoa, đa số họ kết hôn với người vùng này sinh con đẻ cháu, họ làm việc cho các cơ quan nhà nước và dạy học ở các trường, cuộc sống của họ tương đối ổn định, và tất cả người dân đều đồng t́nh với họ.

Sau năm 1840, những tu sĩ được nhà chùa cho đi học phạm giới quá nhiều, chính phủ và Tăng đoàn không có cách nào quản thúc được nữa. Cuối cùng, sau khi học xong có người đă đi cùng với người ḿnh kết hôn về thăm cố hương và mang theo con cái nữa. Thầy của họ khi ấy vô cùng khó chịu, song cuối cùng phải thu nhận những người đệ tử bất hiếu này.

V́ công việc quản lư hộ khẩu hộ tịch của tự viện không thể đ́nh chỉ, nên họ phải vào làm công tác này để phục vụ quê hương. Kết quả, Nhật Bản có rất nhiều h́nh ảnh tự viện ở quê sau chùa phơi đồ trẻ em. Tuy vậy, nhưng họ vẫn là những người làm rất tốt công tác quản lư hộ khẩu hộ tịch, phần mộ và bài vị tổ tiên.

Theo Thời báo Hoàn Cầu: Phật giáo, tôn giáo lớn thứ hai ở Nhật Bản sau đạo Shinto (Thần Đạo), đă bị suy yếu trong những năm gần đây khi nhiều ngôi chùa không đủ nguồn tài chính để duy tŕ hoạt động. Ngày càng có nhiều dự án đổi mới được các chùa áp dụng nhằm thu hút sự quan tâm của mọi người và tăng nguồn thu nhập, trong đó có việc mở pḥng nghe nhạc jazz, các thẩm mỹ viện tŕnh diễn thời trang và các đêm nhạc hiphop.

Các Nhà sư hiện nay đang là đối tượng được các cô gái Nhật “săn lùng” để kết hôn trong thời kỳ suy thoái kinh tế. Ở Nhật, có một số hệ phái Phật giáo cho phép Nhà sư kết hôn và họ hiện là những người giàu trong xă hội.

Khi đến văn cảnh một ngôi chùa Nhật, người ta có thể bắt gặp h́nh ảnh các cô gái trẻ và các nhà sư trao đổi danh thiếp với nhau, cùng mua tranh thư pháp hoặc xúm xít bên nhau chụp ảnh chung rất vui vẻ. Người ta có thể bắt gặp các nhà sư phóng xe máy từ chùa ra ngoài đi làm Phật sự. Các nhà sư Nhật Bản đều là những người giàu có, vậy thu nhập của họ từ đâu? Trước hết, do bán đất nghĩa địa, đất làm mộ táng là một loại kinh doanh siêu lợi nhuận ở một quốc gia đất chật người đông như Nhật Bản. Một khoảnh đất để xây mộ có giá tới mấy triệu Yên. Hơn nữa, theo tập quán của người Nhật, mộ của người thân mai táng trong chùa, tuy đă trả tiền mua đất, song hàng năm đều phải trả tiền để các nhà sư chăm sóc phần mộ giúp.

Từ xa xưa, các Lănh Chúa và chư hầu đều có tập quán hiến đất cho nhà chùa như một thứ lễ vật để cầu phúc hoặc sám hối. Những khu đất đó, qua bao đời, đến nay, vẫn thuộc sở hữu của nhà chùa và trở thành món di sản để các nhà sư sinh sống.

Thứ hai, tín ngưỡng tôn giáo của người Nhật khá độc đáo. Khi sống th́ rất nhiều người theo Thần đạo, hoặc theo Cơ Đốc giáo, thậm chí vô thần, nhưng sau khi chết th́ nhất định trở thành tín đồ Phật giáo để được về Tây Phương cực lạc.

Muốn biến thành tín đồ đạo Phật, cần phải trải qua nghi thức đưa người chết vào chùa để nhà sư đặt cho một pháp danh. Thông thường, muốn có một pháp danh phải trả hàng trăm ngàn Yên; nếu không có pháp danh th́ nhà chùa sẽ không bán đất làm mộ táng cho gia đ́nh.

Thứ ba, các nhà sư đi làm Phật sự và đọc kinh cũng có một khoản thu không nhỏ. Khi có người chết, người ta thường mời nhà sư đến làm lễ và đọc kinh. Khi xong việc, họ được hậu tạ một khoản tiền không nhỏ.

Các vị trụ tŕ những ngôi chùa Nhật Bản phần lớn đều là con trai của trụ tŕ thế hệ trước. Dù giàu có, nhưng phần lớn các sư ở Nhật Bản đều khiêm nhường. Tuy nhiên, họ có thể tham dự vũ hội và ăn thịt ở bên ngoài nhà chùa và đặc biệt là có thể lấy vợ và sinh con.

Sự việc trên không c̣n là hiện tượng nữa, mà là xă hội Phật giáo, phong trào “Tân Tăng” nhà sư có gia đ́nh, có con cái lan mạnh thật sự trở thành tập quán sống “tự túc kinh tế nhà chùa”, người Phật tử không c̣n phải dâng cúng dường cho họ nữa và có truyền thống tại Nhật Bản, cũng giống như cuộc sống của các Thầy cúng ở Việt Nam các bạn ạ! Đấy cũng là chuyện b́nh thường của Phật giáo Nhật Bản đă có từ thế kỷ 13 đến nay rồi các bạn ạ!


Trích bài giảng
của HT THÍCH GIÁC QUANG

florida80
05-27-2019, 21:21
Câu chuyện Khoa Học
về cha đẻ thuyết Tương-Đối
Người chuyển dịch: TG





Vị giáo sư triết học, là người vô thần, không tin có Thượng Đế, đứng trước lớp học của ông và nói:

- Để tôi nói cho các bạn biết là tôn giáo vốn có những điều không ổn đối với khoa học.

Ông liền chỉ một người trong đám sinh viên mới của ông và bảo anh ta đứng dậy:

- Này con, con là người theo đạo Tin Lành phải không?

- Thưa thầy, phải.

- Vậy th́ con tin vào Đức Chúa Trời?

- Vâng, tuyệt đối như vậy.

- Vậy th́ Đức Chúa Trời có tốt không?

- Chắn chắn rồi. Ngài rất tốt.

- Vậy th́ Đức Chúa Trời toàn năng? Ngài làm được mọi sự không?

- Vâng, được mọi sự.

- Thế con là người thiện hay ác ?

- Kinh Thánh nói con là người ác.

Vị giáo sư hơi nhăn mặt:

- A ha! Kinh Thánh! Ông trầm ngâm một chút.

- Đây, ta hỏi con.. Ví dụ như có một người bệnh ở đây và con có thể chữa được cho ông ta. Con có khà năng làm việc đó. Vậy con có muốn giúp ông ta không? Con có muốn thử giúp không?

- Thưa thầy, con sẵn ḷng.

- Như vậy con là thiện.

- Con không dám nói như vậy.

- Nhưng tại sao không nói được? V́ con sẵn ḷng cứu một người bệnh hoạn tật nguyền. Đa số chúng ta đều sẵn ḷng. Nhưng Đức Chúa Trời th́ không.

Người sinh viên không trả lời. Do đó vị giáo sư tiếp tục :

- Đức Chúa Trời không giúp, có đúng không? Người em của ta là một Cơ đốc nhân chết v́ bệnh ung thư, mặc dù cậu ấy cầu nguyện Chúa Jesus chữa lành cho. Làm sao mà nói rằng Chúa Jesus tốt cho được? Con trả lời điều đó cho ta được không?

Cậu sinh viên vẫn đứng im lặng.

- Con không trả lời được phải không? Vị giáo sư nói. Ông chậm răi lấy ly nước trên bàn hớp một ngụm để cho cậu sinh viên thời gian thư giăn. Ông GS lại nói:

- Thôi bắt đầu lại cậu ơi. Này, Đức Chúa Trời có tốt không?

- Eh... Vâng, tốt, cậu sinh viên nói.

- Thế Satan có tốt không?

Cậu sinh viên không ngần ngại ở chỗ này:

- Không!

- Thế th́ Satan từ đâu ra?

Cậu sinh viên yếu ớt:

- Từ Chúa mà ra.

- Đúng thế... Chúa tạo dựng ra Satan phải không? Hăy nói cho ta biết.Thế giới này có điều ác không?

- Thưa thầy, có.

- Điều ác ở khắp nơi, phải không? Và chính Chúa đă tạo dựng ra Mọi Sự, có đúng vậy không?

- Thưa đúng.

- Vậy th́ ai tạo ra điều ác?

Vị giáo sư tiếp tục:

- Nếu Đức Chúa Trời tạo dựng ra mọi sự, vậy th́ Chúa đă tạo ra điều ác, bởi v́ điều ác hiện hữu, và theo nguyên tắc khoa học đă định nghĩa, th́ Đức Chúa Trời là ác.

Thêm lần nữa, cậu sinh viên không có câu trả lời.

- Thế những bệnh tật, sự vô luân, thù hận, và những điều xấu xa, tất cả điều đó có thật không? Vị giáo sư nói.

- Vâng, đúng là có thật như thế. Cậu sinh viên cúi rùn trên hai chân của ḿnh.

- Thế ai đă tạo ra chúng?

Cậu sinh viên lại không trả lời, nên vị giáo sư lập lại câu hỏi:

- Ai đă tạo ra chúng?

Lại vẫn không có câu trả lời. Th́nh ĺnh, vị giáo sư bỏ đi đến trước lớp học, đi qua đi lại. Cả lớp như chết lặng trong ngột ngạt.

- Nói cho ta biết, ông tiếp tục trên một sinh viên khác. Con có tin vào Chúa Jésus Christ không? Cậu sinh viên này lạc giọng:

- Vâng, thưa giáo sư, con tin.

Ông ta dừng lại:

- Khoa học nói rằng bạn có năm giác quan. Chúng ta dùng chúng để nhận diện và quan sát thế giới chung quanh chúng ta. Vậy có bao giờ các cậu thấy Chúa Jésus Christ chưa?

- Thưa không, con chưa bao giờ găp Ngài.

- Vậy hăy nói cho chúng ta biết, con có nghe Chúa Jesus của con bao giờ không?

- Thưa không, con chưa bao giờ nghe.

- Thế, con có bao giờ cảm giác Chúa Jesus không, nếm được Jesus hay là ngửi được Chúa Jesus của con không? Thế con có bao giờ cảm ứng được về Chúa Jesus Christ hay là Đức Chúa Trời trong cùng ư nghĩa đó không?

- Không, thưa thầy, con e rằng con chưa cảm nhận như vậy bao giờ.

- Vậy mà cậu vẫn tin vào Ngài sao?

- Vâng.

- Theo nguyên tắc của kinh nghiệm, thử nghiệm và chứng minh khoa học, th́ khoa học xác nhận rằng Đức Chúa Trời không hiện hữu. Vậy th́ cậu biện minh thế nào về điều đó?

- Không có điều ǵ, thưa thầy. Con chỉ có Đức Tin.

- Vâng, đức tin. Vị giáo sư lập lại. Và chính đó là điều mà khoa học thấy là nan giải đối với đức tin về Đức Chúa Trời. Không có bằng chứng ǵ cả, mà chỉ có đức tin.

Cậu sinh viên đứng im lặng một lúc, trước khi đặt câu hỏi lần đầu tiên với vị giáo sư:

- Thưa thầy, có một điều ǵ gọi là “nhiệt”, là sức nóng chăng?

- Vâng.

- Và có điều ǵ gọi là “hàn”, là sức lạnh không?

- Có chứ, có sức lạnh chứ!

- Thưa thầy, không có.

Vị giáo sư quay nh́n cậu sinh viên, và cảm thấy hết sức ṭ ṃ muốn t́m hiểu. Căn pḥng bỗng dưng im lặng. Cậu sinh viên bắt đầu giải thích.

- Chúng ta có nhiều thứ nhiệt, đa nhiệt lượng, siêu nhiệt lượng, đại nhiệt lượng, tiểu nhiệt lượng,vô tận nhiệt lượng, vô nhiệt lượng, nhưng chúng ta không có thứ ǵ gọi là “hàn lượng”. Chúng ta có thể đưa hàn độ xuống 458 độ F dưới zero. Mỗi cơ thể hay vật thể chỉ nghiên cứu được khi truyền năng lượng, và nhiệt là thứ đă làm cho cơ thể hay vật thể có thể truyền năng lượng. Độ-không tuyệt đối (-458F) là sự hoàn toàn vắng mặt của cái gọi là Nhiệt. Như giáo sư thấy đó, Hàn, sức lạnh chỉ là chữ chúng ta dùng để nói lên sự thiếu vắng của Nhiệt mà thôi. Chúng ta không thể đo Hàn độ. Nhiệt độ có thể được đo bằng các đơn vị của hàn-thử biểu. Hàn th́ không phải là đối nghịch với Nhiệt, thưa giáo sư, mà nó chỉ là sự vắng mặt của Nhiệt mà thôi.

Sự im lặng phủ khắp căn pḥng. Đâu đó, một tiếng rơi nhẹ của cây bút trở thành vang dội như tiếng búa.

- C̣n sự tối tăm th́ sao, thưa giáo sư? Có cái ǵ được gọi là sự tối tăm không?

- Vâng, có. Vị giáo sư trả lời không do dự. Đêm tối th́ chúng ta phải gọi là ǵ nếu không phải là sự tối tăm?

- Thưa thầy, thầy lại sai nữa rồi. Sự tối tăm không phải là điều hay sự ǵ cả, mà nó chính là sự vắng mặt của điều ǵ đó. Chúng ta có ánh sáng thấp, ánh sáng b́nh thường, ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chớp nhoáng, nhưng nếu liên tục mà chúng ta không có ánh sáng, th́ chúng ta gọi đó là bóng tối, có phải không? Đó là cái nghĩa mà chúng ta dùng để định nghĩa cho cái từ đó. Trong thực tế, bóng tối không có hiện hữu. Nếu nó mà hiện hữu th́ chúng ta đă làm cho bóng tối càng tối hơn, có phải vậy không?

Vị giáo sư bắt đầu mỉm cười với cậu sinh viên đang đứng trước mặt ông. Chắc khóa học này sẽ vô cùng hứng thú, ông tự nhủ:

- Thế th́ cậu mày muốn chúng minh điểm ǵ đây?

- Vâng, thưa giáo sư. Tôi muốn chứng minh rằng nền tảng triết học của giáo sư từ khởi đầu đă có điểm khiếm khuyết. Do đó sự kết luận của giáo sư khi đặt trên nền tảng đó cũng không được vững chắc.

Không dấu được nỗi ngạc nhiên, vị giáo sư hỏi lại:

- Không vững chắc? Cậu mày có thể giải thích được không?

- Thầy lư luận dựa trên luật đối-tính. Thầy cho rằng có Sự Sống rồi th́ là có Sự Chết. Một Đức Chúa Trời tốt và một Đức Chúa Trời xấu. Thầy xem quan niệm về Thượng Đế hay Đức Chúa Trời như là một điều hữu hạn có thể đo lường được. Thưa thầy, khoa học c̣n chưa giải nghĩa nổi một tư-tưởng!

Khoa học dùng điện lực và từ trường, nhưng có bao giờ thấy nó đâu, chứ đừng nói đến chuyện hiểu thấu được chúng một cách hoàn toàn. Nh́n xem Sự Chết như là đối nghịch với Sự Sống là chúng ta không hiểu biết đến sự kiện là tự trong bản chất Sự Chết không hề hiện hữu. Sự Chết không phải là điều ǵ đối nghịch với Sự Sống, mà chính là sự vắng mặt của Sự Sống. Bây giờ, thưa giáo sư, có phải thầy dạy sinh viên của thầy là: họ thoát thân từ ḍng khỉ mà ra có phải không?

- Cậu mày nói đúng, nếu dựa vào tiến tŕnh của thuyết tiến hóa. Vâng.

- Có bao giờ thầy thấy cái tiến hóa đó diễn ra trước mặt thầy chưa?

Vị giáo sư lắc đầu, vẫn tiếp tục mỉm cười. Và nhận ra rằng cuộc tranh luận thật mạnh mẽ, khóa dạy này sẽ mang lại cho ông nhiều thích thú.

Người sinh viên nói tiếp:

- Bởi v́ không một ai đă từng quan sát tiến tŕnh của sự tiến hóa thực sự diễn ra hay không, và cũng lại càng không chứng minh được cái tiến tŕnh này là một điều ǵ đang cố gắng h́nh thành. Như vậy không phải là giáo sư chỉ đang dạy ư kiến của ḿnh thôi sao? Và bây giờ, thầy không phải là một nhà khoa học, mà chỉ là người giảng giáo điều mà thôi!

Cả lớp bỗng bùng vỡ lên với những âm thanh nhốn nháo. Cậu sinh viên vẫn giữ im lặng cho đến khi cả lớp b́nh lặng lại.

- Bây giờ con muốn tiếp tục về quan điểm của thầy lúc năy với người bạn kia. Để con cho thầy một thí dụ về điều con muốn nói.

Rồi cậu đảo mắt đi khắp căn pḥng:

- Có bạn nào trong lớp, có bao giờ thấy được bộ óc của giáo sư chưa?

Cả lớp vỡ ra với những tiếng cười.

- Có ai ở đây “nghe” được bộ óc của giáo sư đây chăng? Cậu lại tiếp. Hay là cảm giác được bộ óc của thầy chăng? Không ai có vẻ đă làm được chuyện đó. Vậy th́ theo luật của kinh nghiệm, của thử nghiệm, của khoa học chứng minh, khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, xét theo nhiều phương diện, thưa thầy! Do vậy, nếu khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, làm sao chúng con có thể tin cậy được những điều thầy giảng thuyết nữa, thưa thầy?

Căn pḥng bỗng im lặng. Vị giáo sư nh́n chăm vào cậu sinh viên, không đoán được ông đang nghĩ ǵ.

Cuối cùng, sau những giây phút gần như miên viễn, vị giáo sư già trả lời:

- Tôi đoán là các cậu phải thu nhận những lời đó bằng đức tin mà thôi.

Cậu sinh viên nói:

- Vậy bây giờ thầy chấp nhận rằng có cái gọi là đức-tin, và thực ra, đức-tin hiện hữu cùng với sự sống.

Cậu tiếp:

- Bây giờ, có cái ǵ gọi là điều ác chăng?

Không mấy tự tin, vị giáo sư trả lời:

- Dĩ nhiên là có. Chúng ta thấy nó mỗi ngày. Nó hiện diện trong những chuyện điển h́nh về sự vô nhân đạo giữa người và người. Những tội ác chồng chất, và bạo động xảy ra khắp nơi trên thế giới. Những thể hiện đó gọi là ǵ nếu không phải là điều ác?

Đến đây, người sinh viên trả lời:

- Thưa thầy, điều ác không có hiện hữu, hay ít nhất là nó không hiện hữu trong tự thân. Điều ác chỉ giản dị là Sự Vắng Bóng của Đức Chúa Trời. Là sự vắng mặt của Thượng Đế. Cũng giống như bóng tối, sự lạnh-lẽo, chỉ là cái từ mà người ta đặt ra để diễn tả sự vắng mặt của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đă không tạo ra điều ác. Điều ác chỉ là hậu-quả xảy ra, khi con người không có t́nh yêu của Chúa trong trái tim họ. Nó giống như sự lạnh-lẽo chỉ đến khi không có sự hiện diện của sức nóng, và bóng tối chỉ đến khi nào không có ánh sáng.

Vị giáo sư ngồi xuống.

Câu chuyện chấm dứt.

***
Tái bút: Cậu sinh viên đó chính là Albert Einstein.

Sưu tầm trên NET

florida80
05-27-2019, 21:21
Did Albert Einstein Humiliate an Atheist Professor?



Claim

While a college student, Albert Einstein humiliated an atheist professor by using the "Evil is the absence of God" argument on him.

Rating




False

About this rating


Origin




[Collected via e-mail, 1999]
Does evil exist?
The university professor challenged his students with this question. Did God create everything that exists? A student bravely replied, “Yes, he did!”
“God created everything? The professor asked.
“Yes sir”, the student replied.
The professor answered, “If God created everything, then God created evil since evil exists, and according to the principal that our works define who we are then God is evil”. The student became quiet before such an answer. The professor was quite pleased with himself and boasted to the students that he had proven once more that the Christian faith was a myth.
Another student raised his hand and said, “Can I ask you a question professor?”
“Of course”, replied the professor.
The student stood up and asked, “Professor, does cold exist?”
“What kind of question is this? Of course it exists. Have you never been cold?” The students snickered at the young man’s question.
The young man replied, “In fact sir, cold does not exist. According to the laws of physics, what we consider cold is in reality the absence of heat. Every body or object is susceptible to study when it has or transmits energy, and heat is what makes a body or matter have or transmit energy. Absolute zero (-460 degrees F)is the total absence of heat; all matter becomes inert and incapable of reaction at that temperature. Cold does not exist. We have created this word to describe how we feel if we have no heat.”
The student continued, “Professor, does darkness exist?”
The professor responded, “Of course it does.”
The student replied, “Once again you are wrong sir, darkness does not exist either. Darkness is in reality the absence of light. Light we can study, but not darkness. In fact we can use Newton’s prism to break white light into many colors and study the various wavelengths of each color. You cannot measure darkness. A simple ray of light can break into a world of darkness and illuminate it. How can you know how dark a certain space is? You measure the amount of light present. Isn’t this correct? Darkness is a term used by man to describe what happens when there is no light present.”
Finally the young man asked the professor, “Sir, does evil exist?”
Now uncertain, the professor responded, “Of course as I have already said. We see it every day. It is in the daily example of man’s inhumanity to man. It is in the multitude of crime and violence everywhere in the world. These manifestations are nothing else but evil.”
To this the student replied, “Evil does not exist sir, or at least it does not exist unto itself. Evil is simply the absence of God. It is just like darkness and cold, a word that man has created to describe the absence of God. God did not create evil. Evil is not like faith, or love that exist just as does light and heat. Evil is the result of what happens when man does not have God’s love present in his heart. It’s like the cold that comes when there is no heat or the darkness that comes when there is no light.”
The professor sat down.
The young man’s name — Albert Einstein.


For those looking for a quick answer to the question of whether the above narrative is literally true, we’ll state up front that it is not. Nothing remotely like the account related above appears in any biography or article about Albert Einstein, nor is the account congruent with that scientist’s expressed views on the subject of religion (in which he generally described himself as an “agnostic” or a “religious nonbeliever”).

Einstein’s name has simply been inserted into an anecdote created long after his death in order to provide the reading audience with a recognizable figure and thus lend the tale an air of verisimilitude

As to what this account says from a standpoint of faith, one of the most troubling conundrums is the question of how evil and suffering can survive in a universe created and managed by a loving supreme being. Postulated explanations of this paradox are known as theodicies, and such answers have been for centuries handed out by members of many belief systems when challenged to provide logical answers to the question of how it is possible that a just and moral God can co-exist with evil. Among these answers are:



•Free Will: God gave his children the right to make up their own minds as to who they would be, and some choose to be rotten.
•Imperfect Supreme Being: God struggles valiantly to cope with a universe filled with random events (chaos), but as powerful as he is, he can’t undo every awful thing the moment it happens.
•The Devil: An evil entity preys upon the weak of will, winning many of the flawed to his side where they are first welcomed, then sent out to do his bidding. While God is ultimately fated to win the final battle against this adversary, until that time the evil entity’s minions will wreak havoc.
•Incomprehensibility : “Good” and “evil” are human constructs born of mankind’s limited understanding of the universe. Were people capable of seeing things through God’s eyes, they would grasp the morality and rightness of events that now leave them aghast in horror and riddled with unease at their seeming unfairness.



The online forward quoted above draws upon yet another possible explanation: that evil is the absence of God, in the same way that cold is the absence of heat, and dark is the absence of light. This argument has been around for a long time, as has the legend about the pious student using it to squelch an atheist professor.

The name of Einstein gets used in legends whose plots call for a smart person, one whom the audience will immediately recognize as such (i.e., modern tellings of an ancient legend about a learned rabbi who switches places with his servant feature Albert Einstein in the role of esteemed scholar). This venerated cultural icon has, at least in the world of contemporary lore, become a stock character to be tossed into the fray wherever the script calls for a genius.

Likewise, “the atheist professor” is a stock figure common to a number of urban legends and anecdotes of the faithful: he gets flung into the mix where there’s a need for someone to play the role of Science Vanquished in Science-versus-Religion tales.

But he is not inserted merely to serve as an icon of learning to be humbled in tales that aim to teach that faith is of greater value than provable knowledge; he is also woven into these sorts of stories for his lack of belief. Just as the villain in
oldtime melodramas had to have a waxed moustache, a black cape, and an evil laugh, so too must the bullying professor of such stories be an atheist: it would not be enough for him to be merely an insufferable, over-educated git arrogantly attempting to stretch the minds of his students by having them question something deeply believed. No, he must instead be someone who rejects the existence of God, an assignment of role that re-positions what might otherwise have been a bloodless debate about philosophy as an epic battle between two champions of faith and denial and sets up the action to unfold as one putting the boots to the other.

“The atheist professor” plays his expected role of getting his pants kicked in the Dropped Chalk tale, where he (once again) challenges his browbeaten students on the topic of God’s existence. He is also pivotal to these following tales, which are yet other variations on the same theme:



A college class was led by an atheist professor, and every day he’d stand in front of his class and say, “Have you ever seen God?” to which nobody would answer. Then he’d ask, “Have you ever felt God?” and nobody would answer. Finally he’d ask, “Have you ever heard God?” and, like the other times, nobody would answer. He then would say, “It is obvious that there is no God.”

One day a Christian student had been having an extremely bad day; her car broke down, her mother was sick, her boyfriend was out of town, and she’d gotten a bad grade on one of her exams. She had been fed up with her professor’s little act every morning, so she decided to do something about it.

While the professor stood up at the beginning of class and did his thing, the student had an idea. She got up and said, “Professor, would you mind if I said something?” He said, “Of course not. This is an expressive classroom, and I think it would be fine if you spoke your mind.”

The girl said to the class, “Have you ever seen our professor’s brain?” and nobody answered. Then she asked, “Have you ever felt our professor’s brain?” and nobody answered. Finally she asked, “Have you ever heard our professor’s brain?” and, like the other times, nobody answered.

She then said, “It is quite obvious that our professor has no brain.”



An atheist professor was teaching a college class and he told the class that he was going to prove that there is no God.
He said, “God, if you are real, then I want you to knock me off this platform. I’ll give you 15 minutes!”
Ten minutes went by.
The professor kept taunting God, saying, “Here I am, God. I’m still waiting.”
He got down to the last couple of minutes and a Marine just released from active duty, and newly registered in the class, walked up to the professor, hit him full force in the face, and sent him flying from his platform.
The professor struggled up, obviously shaken and yelled, “What’s the matter with you? Why did you do that?”
The Marine replied, “God was busy, so He sent me.”

florida80
05-27-2019, 21:22
Navy SEALs are always taught
1) Keep your priorities in order and
2) Know when to act without hesitation.
A Navy SEAL was attending some college courses between assignments. He had completed missions in Iraq and Afghanistan. One of the courses had a professor who was an avowed atheist and a member of the ACLU. One day he shocked the class when he came in, looked to the ceiling, and flatly stated, “God, if you are real, then I want you to knock me off this platform. I’ll give you exactly 15 minutes.”
The lecture room fell silent. You could hear a pin drop. Ten minutes went by and the professor proclaimed, “Here I am God. I’m still waiting.”
It got down to the last couple of minutes when the SEAL got out of his chair, went up to the professor, and cold-cocked him; knocking him off the platform. The professor was out cold. The SEAL went back to his seat and sat there, silently. The other students were shocked and stunned and sat there looking on in silence.
The professor eventually came to, noticeably shaken, looked at the SEAL and asked, “What the hell is the matter with you? Why did you do that?”
The SEAL calmly replied, “God was too busy today protecting America’s soldiers who are protecting your right to say stupid shit and act like an asshole. So He sent me.”

The key to understanding the allure of these tales lies in this one line from the “evil is the absence of God” story: “The professor was quite pleased with himself and boasted to the students that he had proven once more that the Christian faith was a myth.”


Faith can’t be proved (or disproved); if such validations were possible, those concepts would stop being matters of faith and start being matters of fact. Unfortunately, this leaves those who are convinced of the existence of God without an incontrovertible, irrefutable answer to those who challenge them to provide evidence of the veracity of their belief systems’ tenets, or to demonstrate beyond any shadow of doubt that their inner direction is the right one to those who insist on independently verifiable proof of that which can’t be proved.

That God permits evil to exist (and some would say to thrive) is taken by non-believers as an inarguable sign that there is no supreme being. This puzzle is pointed to by them as the unanswerable fallacy that proves the negative: they reckon that a loving, all-powerful God would have stamped out evil, ergo He doesn’t exist, or He is not all-powerful, or He is not all that enamored of His children. As such, this paradox can be disquieting to those who do believe: not only do they themselves have to wrestle with the seeming disconnect, they are left unable to convincingly answer their critics when this topic comes up. They find themselves similarly hamstrung when pressed to prove the existence of God.

Stories about atheist professors being bested by true believers who did have answers at the ready are both ventings of this frustration and expressions of delight in finally seeming to have been armed with deft responses to fling back. These are tales of affirmation, modern-day parables of trials overcome and fierce adversaries bested by those who held fast to what they believed in, even in the face of ridicule rained down by authority figures. Like parables, they are meant to inspire similar resolve in those with whom they are shared: should those members of the flock ever find themselves in like circumstances, they should feel moved to emulate the brave students of legend who stood up to the atheist professors.



https://www.snopes.com/fact-check/fa...ates-professor/

florida80
05-27-2019, 21:22
Không làm điều xấu, ác - Siêng làm điều tốt, lành
Thanh tịnh hóa tâm ư ...



Nội dung tu tập của đạo Phật có thể tóm gọn lại trong bốn câu kệ:

Không làm điều xấu, ác
Siêng làm điều tốt, lành
Thanh tịnh hóa tâm ư
Lời chư Phật dạy rành

Trong đó, hai câu đầu “Không làm điều xấu ác” và “Siêng làm điều tốt lành” là phần tu hành để chuyển hóa tâm niệm và hành động từ xấu trở thành tốt, ta thường gọi là Tu Phước, là giữ ǵn 5 Giới và làm 10 điều Thiện.

Câu thứ 3, “Thanh tịnh hóa tâm ư”, là mục tiêu cốt tủy của đạo Phật, là Tu Huệ. Giai đoạn tu Huệ này mà hành tŕ tích cực th́ có thể Ngộ Đạo, giải thoát khỏi ṿng sinh tử luân hồi, kiến Tánh thành Phật, như đức Phật.

Như thế, những Phật tử dù đang sống trong gia đ́nh, thậm chí trong đại gia đ́nh có đông người, nếu muốn áp dụng đạo Phật vào đời sống hằng ngày, vẫn có những hướng dẫn chi tiết, tỉ mỉ, do đức Phật và các vị đạo sư thiết lập, để Phật tử cư sĩ có thể thực hiện ngay trong tầm tay, mà không cần phải vào chùa hoặc lên núi tu hành mới có thể áp dụng được lời Phật dạy.

florida80
05-27-2019, 21:23
Đạo Phật đă bị hiểu lầm rất nhiều, người th́ cho rằng Tăng Ni nhà Phật chỉ lo cúng đám làm chay cho người chết, kẻ lại nghĩ rằng đạo Phật chỉ thích hợp với các bậc tu sĩ ở ẩn.

Với mục đích tŕnh bày minh bạch sự trong sáng của đạo Phật, đồng thời cũng để quư vị có một bài pháp rất chi tiết để áp dụng hằng ngày, chúng tôi xin kính gửi tới quư thính giả một bài giảng, trích từ cuốn What the Buddha Taught, tác giả là ḥa thượng Walpola Rahula, do đạo hữu Vy Khanh dịch ra Việt ngữ.

Ḥa thượng dạy rằng:

...”... Có một số người cho là đạo Phật quá cao siêu, một đường lối tu quá nghiêm túc, khắc khổ, khiến cho những người dân b́nh thường sống trong thế giới ngày nay không thể kham nổi. Như thế, nếu muốn thực hành giáo pháp, muốn làm một Phật tử chân chính, người ta phải rút lui vào các tu viện, hoặc những nơi vắng vẻ.

Rơ ràng đây là một sự hiểu lầm rất đáng tiếc, do thiếu hiểu biết về giáo lư nhà Phật. Người ta thường vội vă có những kết luận sai lầm như thế, sau khi nghe một vài mẩu chuyện, hoặc t́nh cờ đọc một cuốn sách, mà v́ thiếu sự t́m hiểu rộng răi, tác giả đă viết về đạo Phật một cách phiến diện.

Giáo lư của nhà Phật không phải chỉ dành riêng cho giới tu sĩ trong tu viện, mà là của tất cả mọi người, kể cả những nam nữ cư sĩ sống trong gia đ́nh. Tuân theo Bát Chánh Đạo là sống trong tinh thần Phật giáo. Dù là tu sĩ hay cư sĩ, mọi người đều có thể áp dụng nguyên tác này vào cuộc đời, không phân biệt.

Đại đa số dân chúng trên thế giới không thể trở thành tu sĩ, hay rút lui vào các hang động hoặc rừng sâu núi thẳm để ẩn tu. Vậy nếu những người này mà không ứng dụng được lời dạy của đức Phật vào đời sống hằng ngày của họ th́ dù những lời dạy ấy có cao siêu, tinh khiết đến đâu đi nữa, đối với họ cũng là vô dụng. Tuy nhiên, nếu bạn hiểu đúng tinh thần của giáo pháp, -- không phải chỉ hiểu theo từ ngữ -- th́ chắc chắn bạn có thể thực hành Phật pháp trong khi vẫn sống cuộc đời b́nh thường.

Có thể có một số người cảm thấy nếu ở ẩn tại một nơi xa xôi vắng vẻ, chấm dứt các hoạt động xă hội, th́ sự hành tŕ Phật pháp sẽ dễ dàng và thoải mái hơn. Nhưng lại cũng có thể có người thấy rằng đời sống ẩn dật đó thật là tẻ nhạt, khiến cho cả tâm hồn và thể xác của họ đều uể oải, không thể giúp cho cuộc sống tinh thần và nội tâm của họ được thăng hoa.

Sự ẩn dật chân chính không có nghĩa là phải xa lánh hẳn thế gian. Tôn giả Sariputta, một đại đệ tử của Phật nói rằng, một người có thể tu khổ hạnh trong rừng nhưng tâm vẫn đầy những tư tưởng ô nhiễm, bất tịnh, trong khi một người khác có thể sống trong làng mạc hay thành thị, không thực hành khổ hạnh, mà tâm lại thanh tịnh, trong sáng. Ngài nói, so sánh giữa hai người ấy, th́ người sống cuộc đời thanh tịnh nơi làng mạc, thành thị, lại cao cả và giá trị hơn người kia rất nhiều.

Dường như đối với một số người th́ sự lui về ẩn tu trong một nơi vắng vẻ, không bị quấy nhiễu phiền phức, sẽ cảm thấy thoải mái. Nhưng nếu có thể thực hành Phật pháp tại nơi ồn náo, sống giữa đồng loại để giúp đỡ và phục vụ họ, th́ lại càng can đảm và đáng khuyến khích hơn. Trong vài trường hợp, người ta có thể sống ẩn dật để tịnh tu một thời gian cho đời sống nội tâm thêm sâu sắc, đạo lực thêm bền chắc, ngơ hầu trau giồi cho nhân cách tăng trưởng, thêm khả năng để sau này giúp đỡ mọi người.

Mặc dầu vậy, nếu có người nào mà lại đem cả cuộc đời dành cho sự sống trong cô độc, chỉ nghĩ đến hạnh phúc và "cứu rỗi" cho riêng ḿnh, không quan tâm đến đồng loại, th́ điều này chắc chắn không phù hợp với lời dạy của đức Phật, vốn đặt nền tảng trên t́nh thương, ḷng trắc ẩn và sự phục vụ tha nhân.

Kinh Sigala-Sutta đă nói lên sự quan tâm sâu sắc của đức Phật đối với cách hành xử của người cư sĩ tu tại gia, trong những mối dây liên hệ với gia đ́nh và thân bằng quyến thuộc, như sau:

Có một chàng thanh niên tên Sigala, vâng theo lời dặn ḍ của người cha trước khi qua đời, hằng ngày thường quay mặt về sáu Phương là Đông, Nam, Tây, Bắc, Trên, Dưới, để ś sụp lễ lạy.

Đức Phật bảo anh ta rằng theo Phật pháp, sáu Phương có nghĩa khác. Phật pháp dạy rằng Phương Đông là cha mẹ, Phương Nam là thầy dạy, Phương Tây là vợ con, Phương Bắc là bạn bè, quyến thuộc, láng giềng, Phương Dưới là người làm công và thợ thuyền, Phương Trên là tu sĩ và đạo sư. Ngài dạy Sigala phải tôn kính sáu Phương này. Ở đây chữ tôn kính có ư nghĩa rất đặc biệt, v́ người ta chỉ tôn kính cái ǵ thiêng liêng, cao quư, đáng kính. Đạo Phật coi sáu nhóm người này như là những điều thiêng liêng, xứng đáng được tôn kính.

Nhưng làm thế nào để tỏ ḷng tôn kính?

Đức Phật dạy rằng chỉ có thể tỏ ḷng tôn kính chân thành bằng cách làm tṛn bổn phận đối với họ. Những bổn phận này được đức Phật giảng giải rơ ràng cho Sigala như sau:

- Thứ nhất: cha mẹ là thiêng liêng đối với con cái. Cha mẹ là Trời. Từ ngữ “Trời” để biểu tượng sự cao quư và thiêng liêng nhất, theo tư tưởng Ấn Độ. Cho nên ngay tại thời đại này, trong những gia đ́nh theo đạo Phật thuần thành, sáng chiều hằng ngày, con cái vẫn có những hành động để tỏ ḷng tôn kính cha mẹ. Họ phải làm một số bổn phận đối với cha mẹ theo giáo lư nhà Phật: Săn sóc khi cha mẹ già yếu, làm những điều cần thiết để giúp đỡ cha mẹ, giữ ǵn danh dự và truyền thống gia đ́nh, bảo vệ tài sản cha mẹ để lại, và khi cha mẹ qua đời th́ cử hành các nghi thức trong tang lễ của cha mẹ.

Về phần cha mẹ, họ cũng có những bổn phận đối với con cái, phải giữ ǵn, dạy bảo cho con cái tránh xa những đường tà, khuyến khích con cái làm những việc tốt lành và ích lợi, cho con cái được hưởng một nền giáo dục chu đáo, t́m những gia đ́nh lương thiện cho con cái kết hôn và khi con cái đă trưởng thành th́ chia gia tài cho họ.

- Thứ hai: liên hệ giữa thầy và tṛ. Người học tṛ phải kính trọng và vâng lời thầy, phải chú ư đến những sự cần thiết của thầy, nếu thầy cần, phải chăm lo học hành. Về phía thầy, phải tận tâm dạy bảo học tṛ một cách chu đáo, giới thiệu bạn tốt cho tṛ và khi tṛ tốt nghiệp th́ cố gắng t́m việc làm để bảo đảm kế sinh nhai cho tṛ.

- Thứ ba: liên hệ giữa chồng và vợ. T́nh yêu giữa vợ chồng được coi gần như một nếp sống đạo, có tính cách thiêng liêng. Giữa vợ và chồng phải có sự tin cậy, kính trọng, hy sinh, và có những bổn phận đối với nhau. Chồng phải luôn luôn tôn trọng vợ, không được thiếu sự kính nể đối với vợ, phải thương yêu và chung thủy đối với vợ, phải bảo đảm vị trí và tiện nghi của vợ, và nên làm vui ḷng vợ bằng cách tặng nàng y phục và nữ trang. (Sự kiện đức Phật không quên đề cập đến việc tặng quà cho vợ khiến chúng ta thấy được sự mẫn cảm và tế nhị đầy nhân bản của Ngài đối với niềm cảm xúc của những con người b́nh thường). Về phía người vợ, phải tề gia nội trợ chu đáo, làm vui ḷng khách khứa, bạn bè, thân nhân và người làm công. Vợ phải yêu thương và chung thủy với chồng, phải biết giữ ǵn gia sản, phải khôn khéo và hoạt bát trong công việc.

- Thứ tư: liên hệ giữa bạn bè, bà con, hàng xóm láng giềng: Mọi người phải niềm nở và tử tế đối với nhau, nói năng vui vẻ, ḥa nhă, phải làm việc có lợi ích cho nhau và đối xử b́nh đẳng với nhau, không căi cọ mà giúp đỡ lẫn nhau khi cần và đừng bỏ rơi khi người ta gặp hoàn cảnh khó khăn.

- Thứ năm: liên hệ giữa chủ và người làm công: người chủ có nhiều bổn phận đối với người giúp việc hoặc người làm công, phải lượng sức của người ta để mà giao việc phù hợp, tiền lương phải tương xứng, phải cung cấp thuốc men và thỉnh thoảng tặng thưởng cho người ta. Về phía người làm công th́ phải chăm chỉ làm lụng, không lười biếng, phải lương thiện và vâng lời chủ, không ăn gian nói dối và phải tận tụy trong công việc

- Thứ sáu: liên hệ giữa tu sĩ và cư sĩ: với niềm kính quư, người cư sĩ phải quan tâm đến những nhu cầu vật chất của tu sĩ,người tu sĩ phải truyền bá sự hiểu biết cho cư sĩ với tấm ḷng từ bi, lân mẫn và hướng dẫn họ đi trên chánh đạo, không lọt vào tà đạo.
Như vậy, chúng ta đă thấy rơ rằng dù là một người dân b́nh thường sống trong gia đ́nh, tham dự những sinh hoạt ngoài xă hội, họ vẫn được thụ hưởng sự giáo hóa của đức Thế Tôn, vẫn có thể tu tập, tạo sự an lạc trong nếp sống của một người Phật tử ...”...

Trên đây là lời dạy của ḥa thượng Walpola Rahula.

Đệ tử Phật không phải là chỉ có Tăng Ni, mà là có tứ chúng, nghĩa là 4 nhóm, gồm Tăng, Ni, nam cư sĩ và nữ cư sĩ. Như thế, quư vị hẳn đă thấy rơ, rằng sự học hỏi và hành tŕ Phật pháp không phải là việc riêng của Tăng Ni, mà tất cả Phật tử trong 4 nhóm kể trên đều có nhiệm vụ phải t́m hiểu để học hỏi và thực hành giáo pháp, áp dụng vào cuộc sống với thân nhân, bè bạn của ḿnh.

Có một câu chuyện Thiền kể rằng, gia đ́nh kia có hai mẹ con. Người con hâm mộ chuyện tu hành quá, một hôm bỏ nhà lên đường tầm đạo.

Sau rất nhiều ngày dầm mưa giăi nắng trong rừng, anh ta gặp một ông già, ông hỏi:

- Anh đi t́m ǵ mà vào tận đây?

Anh chàng trả lời:

- Con đi t́m Phật.

Ông cụ bảo:

- Vậy anh hăy đi ngược lại con đường cũ, khi nào thấy có người đi đôi dép ngược, khoác chiếc mền rách, th́ đó chính là Phật.

Anh ta quay trở về, lại mất một thời gian. Cho đến lúc đă quá mệt mỏi, anh ghé vào một căn nhà bên đường, bỗng nhận ra chính là nhà ḿnh, bèn lên tiếng gọi:

- Mẹ ơi, mở cửa cho con.

Bà mẹ sau bao nhiêu ngày mong nhớ con đến phát bệnh, đang nằm trên giường, nghe tiếng con gọi, mừng quá quơ vội cái mền khoác lên người, hai chân xỏ vội vào đôi dép, không kịp thấy là đă đi dép ngược, lẹp xẹp chạy ra mở cửa cho con.

Cửa mở, người con nh́n thấy h́nh ảnh vị Phật mà ông già mô tả, khoác chiếc mền rách, đi đôi dép ngược, chính là mẹ ḿnh đang đứng trước mặt.

Nhà Phật rất tôn trọng sự tu tập từ trong gia đ́nh, thờ cha kính mẹ. Câu chuyện tôn giả Mục Kiền Liên t́m mẹ mà mỗi năm cứ đến ngày lễ Vu Lan, trong dân gian lại làm lễ kỷ niệm, đă nói lên sự tôn trọng đức hiếu của đạo Phật.







Có câu chuyện Thiền, nói về sự tập trung tinh thần, trích dịch từ loạt bài “Zen Stories To Tell Your Neighbors” do soạn giả John Suler gửi lên Internet, như sau:

“Sau nhiều cuộc thi bắn cung đại thắng, kẻ thắng cuộc trẻ tuổi kiêu ngạo bèn thách đấu với vị thiền sư già, vốn là một cung thủ danh tiếng trong vùng.

Chàng trai tŕnh diễn kỹ thuật nhuần nhuyễn của anh ta bằng cách đứng từ xa bắn mũi tên thứ nhất vào tâm điểm, rồi tiếp theo là mũi tên thứ hai chẻ dọc xuyên suốt từ đuôi cánh tên thứ nhất, rồi khinh khỉnh hỏi vị thiền sư:

- Đấy, ông già nh́n đi, liệu có dám so tài không?

Với vẻ thản nhiên, vị thiền sư không rút mũi tên của ḿnh ra khỏi bao, thay vào đó, ông ra hiệu cho chàng trai theo ông đi lên núi.

Chàng trai nổi ḷng ṭ ṃ, muốn biết ư định của ông già, bèn bước theo ông leo tuốt lên núi cao, cho tới một khe vực sâu hun hút, được bắc cầu để qua bờ bên kia bằng một tấm ván mỏng.

Lặng lẽ bước vào giữa chiếc cầu ván mong manh và rung rinh, vị thiền sư nhắm một cành cây thật xa, rút mũi tên ra khỏi bao và bắn tới một cách thật gọn gàng, trúng đích.

Với vẻ phong nhă, vị thiền sư bước trở lui vào bờ vực và nói với cậu trai:

- Bây giờ đến phiên anh.

Vẻ mặt đầy nét kinh hăi, chàng trai nh́n trừng trừng xuống vực thẳm, trông như là không có đáy. Cậu ta không dám cả gan bước chân lên chiếc cầu gập ghềnh và cũng không c̣n nghĩ tới chuyện rút tên ra để tranh tài.

Cảm nhận t́nh cảnh nan giải của đối thủ,vị thiền sư ôn tồn:

- Anh rất giỏi về kỹ thuật bắn cung, nhưng anh chưa đủ khả năng tập trung tinh thần để có thể buông mũi tên ra”.


Trích (Chương tŕnh phát thanh Phật pháp Tuệ Đăng)

florida80
05-27-2019, 21:35
https://i.imgur.com/YDG8J9c.jpg
Đại Tướng Cao Văn Viên
https://i.imgur.com/qmgkOok.jpg


Thiếu Úy Phạm Ḥa, Ái Nữ Đại Tướng Cao Văn Viên (Cao Phương Lan)
và Đại Tá Không Quân Hoa Kỳ (con trai của Trung Tướng trong Quân Lực Hoa Kỳ
người đă tiếp đón định cư ông tại Hoa Kỳ)







H́nh do một phụ nữ Việt Nam thân tặng,
chị đă săn sóc Đại Tướng vào những ngày cuối đời

***


Đại tướng của tôi (Mon General)
Giao Chỉ – San Jose, Jan 25, 2008


Cali Today News - Bài viết của chúng tôi về đại tướng Cao văn Viên gồm có ba phần, ghi nhận vào ba thời gian khác nhau. Năm 2003, năm 2005 và năm 2008.

Mon General: (Tháng 10-2003)

Mùa Đông năm nay, niên trưởng Cao Văn Viên sẽ trải qua những ngày băng giá khó khăn. Năm nay 82 tuổi, ông mới bị té ngă. Tưởng đă quỵ luôn, nhưng một lần nữa y khoa Hoa Kỳ đă đỡ vị Tổng Tham Mưu Trưởng cuối cùng của QLVNCH đứng lên để tập cho ông đi lại từng bước ngắn.

Chắc chắn là các bác sĩ và chuyên viên Mỹ đều không biết vị cao niên Á Châu này là người đă từng làm chức vụ ǵ ở Việt Nam. Bởi v́ hàng ngày cũng không có nhiều người đến thăm ông. Sau trận té gẫy xương chậu, chân ông đă sưng thật to, nhưng măi cả mấy tuần lễ sau ông mới có cơ hội chiếu điện và chữa trị chính thức. Trước đó ông tự soa lấy bằng dầu nóng và mùi Nhị Thiên Đường thơm ngát cả căn pḥng tại khu chung cư cao niên lầu hai của quận Fairfax miền Virginia. Ông đang cố gắng đứng lên tập đi trở lại trong một chương tŕnh hồi phục để tránh phải ngồi xe lăn là điều mà tuổi già rất quản ngại.

30 năm trong quân ngũ, ông Cao Văn Viên chỉ sống với cấp trên và cấp dưới. Riêng cá nhân ông, gần như không có nhiều bằng hữu tương giao để chén tạc, chén thù. Gần 30 năm sống cuộc đời di tản, vị Đại Tướng đứng đầu Bộ Tổng Tham Mưu, Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa bây giờ cũng vẫn tiếp tục độc hành. Ông luôn luôn cố tránh liên hệ vào các tranh chấp chính trị ngay từ lúc c̣n trong quân đội cũng như trong hoàn cảnh di dân tỵ nạn hiện nay.Từ khi người vợ quán xuyến của ông qua đời, rồi đến người con trai duy nhất của ông cũng vắn số, ông Cao văn Viên đă trải qua những mùa đông cô độc ở Nữu Ước, hoàn toàn xa cách mọi người. Ông đi chợ nấu ăn lấy, đóng vai ông già Á Châu vô danh giữa chốn đô thị phồn hoa đông đảo nhất thế giới. Những năm gần đây ông dọn về ở luôn trong một căn hộ của khu chung cư ở miền Đông Hoa Kỳ, bên cạnh Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn.

Nơi đây đa số là người già Đại Hàn. Ông tiếp tục đi chợ và nấu ăn lấy. Cô con gái lớn trưởng thành của ông đă tốt nghiệp luật, đi dạy học, lập gia đ́nh và làm việc ở nơi xa. Đời sống đă không cho phép cha con được gần nhau và vị tướng già cũng đă quen sống như thế. Bây giờ thực ra ông cũng không có nhiều nhu cầu. Người già ở Hoa Kỳ lợi tức thấp hoặc không có lợi tức được lănh bao nhiêu th́ niên trưởng Viên của tôi cũng lănh được bằng đó. Số tiền này đă dành trả hết cho gian pḥng ông đang cư ngụ. Trung tá Tâm là một sĩ quan hiếm hoi trong số các thân hữu quân ngũ c̣n lại quanh ông. Vâng, chính cái anh Tâm đó đang t́m cách xin cho niên trưởng của anh vào một Nursing Home có người săn sóc ngày đêm. Đó là nhu cầu thực tế và là một ước mơ nhỏ bé của một con người đă một thời mang h́nh ảnh lớn lao của quân đội chúng ta.

Vào đầu thập niên 50, gặp nhau tại tiểu khu Hưng Yên, bên bờ sông Hồng Hà có 3 sĩ quan Việt Nam c̣n trẻ. Trung úy Nguyễn Văn Thiệu, quê Phan Rang miền Trung, lém lỉnh tinh ranh. Đại úy Trần Thiện Khiêm quê miền Nam, ít nói, thâm trầm. Trung úy Cao Văn Viên, quê miền Bắc, cao lớn, trắng trẻo và đẹp trai nhất. Nếu coi đây là nhóm bạn đầu đời quân ngũ th́ quả thực họ đă từng là chiến hữu. Và Trung úy Cao văn Viên lại là niên trưởng.

Ông Viên tuy người Bắc nhưng thực ra v́ cha mẹ làm ăn bên Lào nên ông ra đời tại Vạn Tượng và Thủ Đô Vientian là dấu ấn của thân phụ đặt tên cho con trai.

Vào thời c̣n trẻ trung, các sĩ quan quốc gia bắt đầu trưởng thành trong ṿng tay của quân đội Liên Hiệp Pháp. Các ông quan một, quan hai c̣n đeo trên vai những gạch kim tuyến vàng chóe với tương lai mở rộng một đời binh nghiệp. Nhưng không ai có thể nghĩ rằng Trung úy Thiệu sẽ trở thành Tổng Thống. Đại úy Khiêm trở thành Thủ Tướng và Trung úy Viên trở thành Đại Tướng, Tổng Tham Mưu Trưởng. Đó là chuyện sau này. Định mệnh quả nhiên đă có những ước hẹn với lịch sử. Cả ba người chiến binh Bắc Trung Nam, cùng thăng trầm với chiến tranh, với đất nước để cùng thăng tiến. Họ làm việc với nhau, họ chia nhau những chức vụ tối cao của quân đội và chính quyền. Cùng yểm trợ nhau, nhưng đồng thời cũng rất xa cách dù ở bên trong hay bên ngoài công vụ. Họ không c̣n ngồi với nhau những giây phút tửu hậu trà dư. Ông Viên đă nói rằng mối liên hệ của ông với Tổng Thống Thiệu hoàn toàn là công vụ. Các niên trưởng của tôi khi nói chuyện đều thưa gửi với nhau bằng chức vụ. Thưa Tổng Thống, Thủ Tướng, Đại Tướng vân vân. Khách sáo vô cùng. Cái thời “toa moa” ngày xưa ở Secteur Hưng Yên bây giờ đă xa lắm rồi, chẳng ai c̣n nhớ nữa.

Với sĩ quan Cao Văn Viên, từ cấp Úy lên cấp Tá, ông luôn luôn là người cần mẫn và ḥa nhă. Bước ngoặt của đời ông là cánh chim bằng nhảy dù trên ngực áo. Khi ông c̣n là Trung Tá tại Tham Mưu Biệt Bộ lúc đó ông Nguyễn Chánh Thi đang coi Liên đoàn Nhảy dù. Cả hai cùng là bạn cũ. Thi rủ Viên học nhảy dù để gột rửa bớt cái vẻ sĩ quan văn pḥng. Nhảy th́ nhảy. Trung tá Viên lấy bằng Dù và tiếp tục ngồi bên Tham Mưu Biệt Bộ thời kỳ ông Diệm c̣n đang tại chức.

Đảo chính xẩy ra, Đại tá Nguyễn Chánh Thi, Tư Lệnh Dù chạy qua Cam Bốt. Tổng thống Diệm vừa thoát nạn, ngó tới ngó lui thấy ông sĩ quan thân cận gần gũi có bằng cấp nhẩy dù bèn đưa qua nắm liên đoàn Mũ Đỏ. Từ đó ông Cao Văn Viên bắt đầu làm tư lệnh và cuộc đời đi vào khúc quanh mới. Nhảy dù vốn là đơn vị ưu tú của quân đội, nhưng mũ đỏ đang bị thất sủng v́ cú đảo chánh hụt. Giai đoạn này là lúc thử thách của cả vị tư lệnh lẫn các tiểu đoàn nhảy dù. Hai bên thăm ḍ lẫn nhau. Ông Viên trở thành một vị Đại Tá tư lệnh hăng hái xông xáo từ kỹ thuật nhảy dù đến các chiến trường trên khắp bốn quân khu. Ông lấy bằng huấn luyện viên Dù và nhảy biểu diễn tự điều khiển cùng với các cố vấn Hoa Kỳ.

Cuộc đảo chánh ông Diệm lần thứ hai mới là giai đoạn đặc biệt của Đại tá Cao Văn Viên. Trong khi hầu hết các tư lệnh quân đội đều ngả theo cách mạng th́ riêng ḿnh ông từ chối. Đó là hành động mà sau này ông cũng không chắc là một thái độ khôn ngoan.

Ông Viên thực sự cũng không muốn đóng vai anh hùng, nhưng chỉ muốn giữ tấm ḷng chung thủy. Đă có những người chống đảo chánh bị giết chết như vị Tư lệnh Hải quân, Tiểu đoàn trưởng Nhảy dù và sau này chính anh em Tổng thống Diệm cũng bị giết chết. Nếu viên Tư lệnh Nhảy dù không chịu theo cách mạng mà bị thanh toán th́ cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng chính bà vợ quán xuyến và can đảm đă lên tiếng khi ông chồng bị giam riêng một chỗ. Bà Viên đă quyết liệt can thiệp trực tiếp với tất cả các tướng lănh đảo chánh mà ngày hôm trước vẫn c̣n là anh em thân hữu với gia đ́nh ông.

Cho đến sau này ông Viên vẫn c̣n ghi nhớ thái độ mạnh mẽ của người vợ đă cứu sống ông trong năm đảo chánh. Ông cũng không ngần ngại mà nói thẳng ra như thế. Sau khi cách mạng thành công, ngôi sao bản mệnh của ông lại trở nên rực rỡ. Phe thân hữu của Đệ Nhất Cộng Ḥa tuy đang bị thất thế nhưng vẫn kín đáo ca ngợi thái độ của vị Tư lệnh Nhảy dù. Ngay cả các tướng lănh và sĩ quan phe cách mạng cũng đều v́ nể thái độ của ông. Ông Cao Văn Viên gần như là người duy nhất không theo cách mạng nhưng vẫn được tiếp tục về chỉ huy nhảy dù.

Định mệnh vẫn tiếp tục chiều đăi. Ông tham dự hành quân Cao Lănh miền Tây đạt chiến thắng và bị thương. Thêm vào chiến thương bội tinh với ngôi sao đỏ, ông lên Thiếu Tướng với hai sao lấp lánh trên cổ áo và nón đỏ vẫn đội trên đầu.Trong thời gian đảo chánh ông Diệm xảy ra, ông Cao Văn Viên đă không có những kỷ niệm tốt đẹp với tướng Dương Văn Minh. Mấy năm sau, vào giai đoạn chỉnh lư bắt các tướng cách mạng giam lỏng trên Đà Lạt và cô lập Big Minh th́ cũng toàn là lính Nhảy dù của ông Cao Văn Viên. V́ vậy lại thêm một kỷ niệm không đẹp giữa hai người.

Đó cũng là lư do mà sau này ông nghĩ rằng không thể ngồi lại trong chính phủ Dương Văn Minh. Phải chăng đây cũng là một cái cớ chính thức để có thể ra đi vào đúng thời điểm cần thiết. Tuy nhiên, đó là câu chuyện 75.

Trở lại với giai đoạn giữa thập niên 60, từ giă nhảy dù, tướng Viên về làm Tư lệnh Quân đoàn III và sau cùng lên chức Tổng Tham Mưu Trưởng. Với chức vụ quan trọng nhất của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, tướng Viên là người có vóc dáng đường bệ nên trong các cuộc thăm viếng đơn vị, h́nh ảnh của ông cạnh các tướng lănh Hoa Kỳ đem lại niềm hănh diện cho các binh đoàn. Lớn tuổi hơn các tướng lănh cùng thời, nhưng ông có khuôn mặt trẻ trung và giữ được thân thể gọn gàng của một cựu huấn luyện viên thể dục lúc c̣n niên thiếu.

Và mặc dù có dư luận chê trách, nhưng tướng Viên vẫn thực sự là người hiếu học ngay từ lúc c̣n làm Tư lệnh Quân đoàn III. Ông rất chịu những bài giảng về triết học bay bướm của thầy Trần Bích Lan tức nhà thơ Nguyên Sa đă một thời là Trung úy Quân nhu. Phần lớn các tư lệnh quân chủng và các quân đoàn đều kính nể vị Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng vốn từ bên Nhảy Dù đi lên.

Ngay cả sau này khi các Tư lệnh Quân đoàn liên lạc thẳng với Tổng thống Thiệu những vẫn giữ lễ độ lịch sự với Bộ Tổng Tham Mưu. Tướng Viên có biệt nhăn với ngành Tiếp Vận v́ ngày xưa ông đă từng là trưởng pḥng 4 đầu tiên dưới thời quân đội quốc gia phôi thai năm 1954. Mặt khác, ông cũng giữ mối thiện cảm và theo dơi các hoạt động của binh chủng mũ đỏ mà ông luôn luôn hănh diện đă góp phần trong binh nghiệp.

Tướng Viên cũng được sự tin cậy và vị nể của các giới chức Hoa Kỳ. Tuy nhiên, chính ông cũng tự nhận thấy chưa bao giờ nghĩ đến ngày có thể lên đến chức tước lớn lao như vậy. Ông luôn luôn mong được làm tṛn nhiệm vụ, nhưng ông không phải là hàng tướng lănh nóng nẩy ồn ào, lấy gậy chỉ huy đập vào đầu sĩ quan, hay la hét thuộc cấp tối ngày. Tướng Viên cảm nhận vai tṛ phối hợp của một vị Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân như bên Ngũ Giác Đài Hoa Kỳ chứ không phải là Tổng Tư Lệnh ban hành các lệnh trực tiếp. Như ông đă giăi bày trong tác phẩm mới xuất bản, khi nhận thấy bị Tổng thống Thiệu qua mặt giành trực tiếp quyền điều hành bộ máy chiến tranh th́ ông lặng lẽ lui vào vai tṛ tư vấn cho đến khi xin từ nhiệm.

Tháng 10-2003 khi dịch giả Nguyễn kỳ Phong cho phát hành bản Việt ngữ tác phẩm của Đại tướng Cao Văn Viên, phóng viên BBC Luân Đôn có hỏi đi hỏi lại Kỳ Phong nhiều lần một câu hỏi. Đó cũng là thắc mắc của rất nhiều thính giả và độc giả. Tại sao Đại Tướng bị thất sủng, xin từ nhiệm lại không được chấp thuận. Dịch giả Kỳ Phong không thể thay mặt tác giả mà trả lời cho xuôi câu hỏi phức tạp này. Quả thực đă có lúc ông Thiệu muốn t́m người thay ông Viên nhưng không phải là dễ dàng.

Chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng phải lựa chọn trong các Tư lệnh Quân đoàn xuất sắc. Tướng Ngô Quang Trưởng với sự yểm trợ của phía Hoa Kỳ cũng không phải là người làm ông Thiệu an tâm. Tướng Đỗ Cao Trí cũng đă được phía Hoa kỳ tiến cử trong danh sách nhưng ông Trí vừa nghe tin đă tuyên bố lăng nhăng nên đă làm ông Thiệu quản ngại và gạch tên ngay cả trước khi trực thăng của ông Trí lâm nạn.

Đối với Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, việc thay thế tướng Cao Văn Viên chưa phải là nhu cầu cấp thiết. Ông Thiệu hoàn toàn yên tâm với một vị Tổng Tham Mưu Trưởng dứt khoát không chịu tham dự vào các cuộc đảo chánh chính trị. Ông không sợ ông Viên làm phản. Trước sau như một, tướng Viên đă kiên định như thế. Thông thường ông Viên thân với tướng Kỳ hơn là gần gũi ông Thiệu. Nhưng không bao giờ ông Kỳ rủ được ông Viên tham gia đảo chánh ông Thiệu, ngay như vào giờ thứ 25 của thời điểm năm 75.

Ông Thiệu và ông Viên, như trên đă viết ra, các niên trưởng của tôi sinh hoạt xa cách và khách sáo. Không có cái kiểu như thời kỳ c̣n ở Hưng Yên:

“Này, Moi làm ở État Major lâu quá, thôi Toi kiếm thằng khác để Moi nghỉ một thời gian. Việc ǵ Toi cũng chơi thẳng với các Quân đoàn như thế th́ c̣n cần Moi ở đây làm ǵ?”

Không, các Xếp của tôi không ăn nói lăng nhăng như vậy. Đại Tướng thưa rằng xin Tổng Thống cho tôi tạm nghỉ v́ sức khỏe. Tổng Thống nói là xin Đại Tướng vui ḷng tiếp tục ở lại một thời gian. Bây giờ là lúc khó khăn, quân đội cần ổn định v.v... Và Đại tướng Viên có lúc đă nhờ quân nhu t́m cho một số dụng cụ làm vườn để thực sự chuẩn bị vui thú điền viên, nhưng khi ông Thiệu nói như vậy, đành chần chờ ở lại Bộ Tổng Tham Mưu cho qua ngày.

Cũng phải ghi lại là trong chức vụ cao cấp nhất của quân đội, tướng Viên đă có lần phác thảo kế hoạch tấn công ra Bắc và đó là một trong các phương cách tự vệ mănh liệt nhất. Tuy nhiên chắc chắn rằng phía Hoa Kỳ hoàn toàn không yểm trợ và ông Thiệu không thể nào đơn phương quyết định được.

Thêm vào đó, một trong các quyết định quan trọng nhất của tướng Cao Văn Viên là sử dụng tướng Đồng Văn Khuyên từ Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy 3 Tiếp Vận lên Tổng Cục Trưởng, Tổng Cục Tiếp Vận rồi là Tham Mưu Trưởng Liên Quân. Ông Khuyên đă không phụ ḷng tin cậy của tướng Viên trong các chức vụ này và đặc biệt ông cũng được Hoa Kỳ hoàn toàn yểm trợ. Và chính guồng máy Tiếp Vận với viện trợ Mỹ là con bài tẩy của chiến tranh Việt Nam.

Trong phần ghi chú của tác giả Cao Văn Viên viết trong tác phẩm Việt ngữ mới phát hành, một đề nghị chiến lược tối mật quan trọng nhất cho chiến tranh Việt Nam là việc bỏ đất, triệt thoái do Tổng Cục Tiếp Vận, Tổng Tham Mưu soạn thảo. Hoàn toàn dựa vào bài toán quân viện, nghiên cứu khả năng thực sự giữ đất, giữ dân, Việt Nam Cộng Ḥa muốn tồn tại th́ phải thu về các vùng đồng bằng và duyên hải. Kế hoạch phải áp dụng ngay từ sau Hiệp Định Paris chứ không thể căng mỏng quân lực ra khắp nơi theo kiểu giành dân lấn đất và chôn chân các đơn vị Tổng Trừ Bị tại các tiền đồn. Đại tướng Viên đă chỉ thị tướng Đồng Văn Khuyên lên tŕnh riêng Tổng Thống để rồi không hề nghe được bất cứ một chỉ dấu ǵ của ông Thiệu cho đến những ngày đau thương 30 tháng 4-1975.

Chuyến đi thăm: (Tháng 4-2005)

Ba mươi năm trôi qua như một giấc mộng dài. Tháng tư năm 2005, từ San Jose CA, chúng tôi lên thủ đô tổ chức họp mặt anh em chiến hữu trại Trần Hưng Đạo. Đây chính là tổng hành dinh của bộ Tổng tham Mưu ngày xưa. Ba mươi năm hội ngộ, gặp lại lần đầu nhưng ai cũng biết đây là lần cuối. Đại tướng lấy lư do già yếu nên không đến được. Hội họp xong, tôi nhờ trung tá Tâm đưa đến thăm ông. Tháng tư là tháng không vui mà cảnh trí nơi ông ở trông thật là buồn. Tâm nói rằng, đại tướng rất đúng hẹn và rất nguyên tắc. Khi chúng tôi bước vào pḥng khách của khu cao niên Á châu, “Mon General” đă đứng chờ sẵn, quần áo chỉnh tề. H́nh ảnh của vị tướng lănh cao lớn mang 4 sao, áo hoa dù, mũ đỏ không c̣n nữa.

Đại tướng của tôi bây giờ là một cụ già tóc bạc lưng c̣ng, vóc dáng nhỏ bé, chỉ c̣n lại cặp mắt long lanh, và tiếng nói dịu dàng. Chúng tôi ngồi xuống bên nhau nói chuyện không có chủ đề. Trung tá Tâm ngồi một bên luôn luôn để ư săn sóc cho ông cụ.

Bao nhiêu câu hỏi cần t́m hiểu vị niên trưởng mà tôi đă chuẩn bị bây giờ buông xuôi hết. Nào là rút quân, nào là tử thủ, từ chuyện ông Thiệu đến chuyện ông Kỳ, chuyện Mỹ, chuyện Tàu. Trong cái buổi chiều buồn và ảm đạm đó, tôi chợt thấy tất cả đều trở nên vô nghĩa. Toàn quân, toàn dân, cấp trên, cấp dưới, bây giờ không quá khứ, chẳng vị lai.

Lời người xưa c̣n vẳng bên tai. Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng. Tướng lănh thua trận, không thể nói mạnh. Bây giờ là tháng tư, 30 năm sau ngồi đây mà đổ tội cho ai. Nhất tướng công thành, vạn cốt khô. Mà công thành, có thành công cho cam. Tôi không hỏi và ông cũng chẳng nói. Tôi đưa cả hai tay cho ông nắm thật chặt. H́nh như có một lời ca từ 50 năm trước trong bài T́nh Lính: Thương nhau, tay nắm lấy bàn tay; Ông nắm thật chặt và Ông bắt đầu giảng cho tôi về Thiền Tông và Phật Pháp. Chẳng có thu thanh, thu h́nh phỏng vấn ǵ cả.

Hai mươi năm chinh chiến điêu linh và ba mươi năm lưu lạc tù đầy của cả đạo quân nay bỏ qua một bên để ngồi bàn về đường đi của Phật. Trước khi chia tay, tôi ngỏ lời xin đại tướng một di vật cho viện Bảo tàng. Ông nói: "Tôi có c̣n ǵ đâu". Bèn hỏi rằng hôm niên trưởng ra đi đem theo cái ǵ. Ông cho biết có cầm cái cặp. Bên trong có cuốn sách viết về đạo Phật. Tôi xin ông cuốn sách đó, có bút tự ghi dấu của đại tướng. Quay sang anh Tâm, tôi xin xác nhận, khi nào...

Chúng tôi ra xe, ông cụ đứng ngó theo... Giữa những người lính trẻ ngày xưa, cuộc ra đi nào cũng có thể là lần cuối.

Bây giờ chúng tôi là những người lính già, chắc chắn phải hẹn nhau gặp lại ở nơi khác.

Lần cuối. (Tháng Giêng 2008)

Giây phút .. khi nào.. đă đến. Đại tướng Cao văn Viên ra đi ngày 22 tháng 1 năm 2008 tại Fairfax, VA. cũng không xa nơi ông cư ngụ những ngày sau cùng. Gia đ́nh tuy đơn chiếc nhưng chiến hữu rất đông đảo.

Những vị niên trưởng lừng lẫy của tôi, quư vị do thời thế tạo nên. Lúc c̣n trẻ tôi có thể đă kỳ vọng và trách cứ quư vị rất nhiều, nhưng bây giờ cấp dưới chúng tôi cũng già rồi, tôi đă suy nghĩ khác đi nhiều. Quả thực chúng ta không thay đổi được định mệnh và không vượt qua được thời thế. Tôi cũng đă từng là anh Thiếu Úy trẻ Bắc kỳ của mùa thu 54, bây giờ cũng đă cao niên như mọi người. Tôi bao dung với chính tấm thân già của ḿnh.

Nh́n cuộc đời nhẹ nhàng hơn và tôi thông cảm với niên trưởng Cao Văn Viên. Tôi vẫn h́nh dung những buổi chào cờ đầu năm ở Bộ Tổng Tham Mưu. Lá cờ sao của Đại Tướng Tổng Tư Lệnh bay trên nhà lầu chính. Tướng Cao Văn Viên đội mũ đỏ, áo hoa dù đứng giữa hàng quân để đọc nhật lệnh tại Vũ Đ́nh Trường Tổng Tham Mưu mênh mông. Hàng chục ông tướng xếp hàng ngang. Trên 50 cấp Đại Tá xếp hàng dọc. Các sĩ quan, HSQ và binh sĩ của các pḥng sở với đủ mọi loại quân phục Liên Quân. Bên trái là đoàn xe với quân cảnh hộ tống thật uy nghi lẫm liệt. Phía xa là trực thăng riêng đậu chờ sẵn.

Cách đó thật xa hơn nữa về cả không gian lẫn thời gian là h́nh ảnh Trung úy Cao Văn Viên trẻ trung của Secteur Hưng Yên trên chiến trường Bắc Việt. Rồi đến những ngày qua khi niên trưởng Cao Văn Viên sống một ḿnh từ Nữu Ước đến DC. Ông chậm chạp đi bộ từ chợ về nhà, leo lên lầu hai của căn pḥng nhỏ, tự ḿnh chuẩn bị bữa ăn. Sáng nay ông ăn món ǵ? Bánh ḿ trứng hay trứng bánh ḿ? Ông có uống sữa hay không? Ông c̣n nhớ ǵ đến chuyện di tản ở miền Bắc 54.

Chuyện di tản ở miền Nam 75. Trung úy Thiệu ngày xưa nay đă đi xa rồi, Đại úy Khiêm ngày xưa vẫn im ĺm như thuở nào. Và Trung úy Viên ngày xưa măi măi vẫn cô đơn. Tuổi trẻ và danh vọng rồi cũng qua đi. Ai rồi cũng chỉ c̣n lại một ḿnh. Khi ra đi lần cuối cũng chỉ có một ḿnh. Tất cả quư niên trưởng và chúng tôi ai cũng muốn sống lại cái thời đeo lon cấp Úy của tuổi hoa niên. Phải mà được làm lại từ đầu th́ chúng ta sẽ làm biết bao nhiêu điều tử tế hơn, đẹp đẽ hơn, cho bản thân, cho chiến hữu và cho đất nước.

“ Tuổi hoa niên cùng mặc áo chinh y. Ḷng mở rộng giữa ḍng đời ấm áp. Tám mươi năm, kiếp người như gió thoảng. Chiều cô đơn về chậm hồn cao niên.”

Giao Chỉ – San Jose
Mùa Đông 2008

florida80
05-27-2019, 21:40
Năm 1973,
miền Nam mạnh hơn miền Bắc



https://i.imgur.com/vrjTQrp.png



Cổ thành Quảng Trị, 1972


Tổng thống Nixon nói (No More Vietnams trang 170) sau ngày kư Hiệp định Paris 27-1-1973 miền Nam mạnh hơn miền Bắc về mặt quân sự. Đầu năm 1973, sau khi Hoa Kỳ rút quân về nước, VNCH rất mạnh về quân sự. Cuộc oanh tạc của Mỹ chấm dứt cùng với ngưng bắn. CSBV vẫn c̣n đóng ở một số nơi họ chiếm được trong cuộc tấn công 1972 khiến cho việc pḥng thủ của miền Nam thêm phức tạp tuy nhiên tại đó lực lượng của họ rất yếu sau khi bị thảm bại, BV không lợi dụng được cơ hội.

Cũng theo ông, tháng giêng 1973 cán quân quân sự thuận lợi cho miền Nam: trên 450 ngàn quân chính qui trong đó một nửa là tác chiến, một nửa là yểm trợ, Không quân có 54 ngàn người, Hải quân 42 ngàn người, Địa phương quân 325 ngàn người, Nghĩa quân 200 ngàn. Bắc việt có vào khoảng từ 500 cho tới 600 ngàn quân trong đó 290 ngàn đóng ở miền Bắc, 70 ngàn ở Lào, 25 ngàn ở Miên, chỉ vào khoảng 148 ngàn ở miền Nam Việt Nam.

Hoa kỳ đă làm nghiêng cán cân về phía VNCH bằng sự cung cấp ồ ạt cuối năm 1972 qua hai chiến dịch lấy mật danh là Enhance (Gia tăng ) và Enhance Plus (Gia tăng Cộng) để thay thế những vũ khí, quân cụ bị mất hoặc sử dụng trong trận mùa hè đỏ lửa 1972, cũng là để cải tiến khả năng tác chiến của miền Nam trước khi Hiệp định ngưng bắn chỉ giới hạn cho viện trợ trên căn bản một đổi một. Những hàng quân sự trao cho miền Nam gồm ba tiểu đoàn pháo binh 175mm, hai tiểu đoàn thiết giáp M-48, 286 chiếc trực thăng UH-1, 23 chiếc trực thăng không vận CH-47, 22 chiếc trực thăng vũ trang AC-119K, 28 chiếc máy bay chiến đấu A-1, 32 máy bay vận tải C-130A, 90 oanh tạc cơ loại nhẹ A-37, 118 phản lực cơ chiến đấu F-5A và 23 phi cơ thám thính điện tử EC-47. Bắc việt cũng vội chuyên chở vũ khí cho quân đội của họ ở miền Nam nhưng với số lượng thua xa Mỹ
(Sách đă dẫn trang 170-171)

Quân đội VNCH chiếm ưu thế trên khắp các mặt trận, BV bị thiệt hại rất nặng trong trận thảm bại 1972. Phía dưới khu phi quân sự, dọc theo mặt trận phía Bắc VNCH, quân đội BV bị cầm chân cố bám vào những mảnh đất đă chiếm được, nhiều sư đoàn chỉ c̣n 50% lực lượng, khu vực quanh Sài g̣n nhiều đơn vị quân đội BV chỉ c̣n dưới 30% lực lượng không đủ đe dọa Nam VN, t́nh huống của Hà Nội thê thảm, theo TT Nixon họ mất 190 ngàn quân năm 1972.

VNCH kiểm soát các khu vực sầm uất thịnh vượng, các đường giao thông, khu đông dân cư, kiểm soát 80% đất đai và 87% dân số, Hà Nội nói cho các lực lượng của họ ở miền Nam biết phải chờ ít nhất từ 3 cho tới 5 năm sau mới thực hiện được tổng tấn công: Một Tướng lănh CSBV viết.

“Quân đội ta kiệt lực, các đơn vị tan ră. Chúng ta vẫn chưa bù đắp nổi chỗ thiếu hụt. Chúng ta thiếu nhân lực cũng như lương thực và đạn dược, rất khó đương đầu với địch”.

(No More Vietnams, p. 171)

Nói chung tinh thần và hiệu quả chiến đấu của BV rất thấp.

Con số thiệt hại 190 ngàn của BV năm 1972 do TT Nixon đưa ra như trên quá cao so với những ước lượng khác. Cuộc tổng tấn công 1972 thường gọi là trận mùa hè đỏ lửa bắt đầu cuối tháng 3 và chấm dứt cuối tháng 9 khi quân đội VNCH tái chiếm cổ thành Quảng Trị gồm ba mặt trận chính : Quảng Trị, Kontum, An Lộc.

“Tính đến cuối tháng 9-1972, sự thiệt hại nhân mạng của quân đội CSBV được ước lượng vào khoảng 100 ngàn người, phía VNCH khoảng phân nửa số thiệt hại của CS. Tướng D. Kinnard đưa ra một con số khiêm nhường hơn là khoảng từ 50 tới 70 ngàn binh sĩ CS đă bị thương vong cùng với khoảng 700 chiến xa bị phá hủy. Về phía VNCH , ông ước lượng có khoảng 30 ngàn binh sĩ bị tử trận”

Nguyễn đức Phương- Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập trang 587.

Trong trận này Hà Nội dốc toàn lực vào để tạo thế mạnh tại bàn hội nghị hoặc giải phóng miền Nam lợi dụng khi Mỹ đă rút gần hết chỉ c̣n chưa tới 10%. Họ đưa vào tổng cộng khoảng hơn mười sư đoàn gồm 6 sư đoàn tại chiến trường Quảng Trị, hai sư đoàn tại Kontum và ba sư đoàn tại B́nh Long, An Lộc. Tổng cộng khoảng 130 ngàn người, trong khi trận đánh diễn ra họ bổ sung thêm 50 ngàn người.

Hoa Kỳ bắt đầu tăng cường yểm trợ cho VN tại Quảng Trị, hai hàng không mẫu hạm Constellation và Kitty Hawk được tăng cường tại Nam Hải cùng với hai hàng không đă có sẵn từ trước Corral Sea và Hancock. Ngày 5-4 chỉ có 5 tuần dương hạm Mỹ tại Cửa Việt nhưng đến ngày 17-4 đă lên tới 20 khu trục và tuần dương hạm yểm trợ hải pháo tại đây, tổng số phi cơ B-52 tại Guam và Thái lan được gia tăng lên tới 138 chiếc.

Trong ngày đầu yểm trợ của Đệ Thất hạm đội chỉ có 2 khu trục hạm, khi cuộc tấn công bắt đầu, các chiến hạm được điều động vào yểm trợ cho Sư đoàn 3. Cùng một lúc trong tháng 6 các dàn hải pháo được tăng cường, số chiến hạm đă lên tới 38 khu trục hạm và 3 tuần dương hạm, tuy nhiên Hải pháo không thể bắn xa về hướng Tây. Khi Quân đoàn bắt đầu phản công, số chiến hạm ứng chiến từ 8 lên tới 41 chiếc mỗi ngày, bắn từ 1,000 đến 7,000 quả mỗi ngày. Hoả lực VNCH và Hoa kỳ rất đầy đủ suốt thời gian CSBV tấn công. Nhờ thành lập Trung tâm phối hợp hoả lực, Quân đoàn đă sử dụng hữu hiệu khả năng yểm trợ của các nguồn hoả lực VNCH và Mỹ.

Theo Nixon BV tiến nhanh là nhờ có tiếp liệu, ông cho lệnh phong tỏa Hải Pḥng tại đây hàng năm nhận 2,1 triệu tấn vật liệu cho BV gồm hơn 85% hàng quân sự và 100% xăng dầu, kết quả là cuộc tấn công của BV bị khựng lại ngay.

Tháng 9 năm 1972, khi đại quân ta tiến chiếm lại Cổ thành Quảng Trị, BV đă đưa ra tới 6 sư đoàn ḥng bao vây tiêu diệt hai sư đoàn tổng trừ bị thiện chiến nhất của VNCH. Những đạo quân tập trung đông đảo của CSBV trở thành miếng mồi cho hoả lực pháo binh, không quânVNCH và nhất là pháo đài bay B-52. CSBV đă hoàn toàn sai lầm khi cho rằng cứ lấy số đông là đè bẹp được đối phương, ta cũng thấy nếu không có B-52 trải thảm, các đại đơn vị VNCH có thể đă bị các lực lượng đông đảo của Cộng quân bao vây tràn ngập. Theo Nixon tháng 11-1972 chiến hạm Mỹ đă bắn 16 ngàn tấn đạn lên các vị trí của Cộng quân gần khu phi quân sự và đă ném 155 ngàn tấn bom xuống BV.

TT Nixon nói (No More Vietnams, p.144, 145) nay Hà Nội đánh theo chiến tranh qui ước bằng những đơn vị lớn, các sư đoàn, những dẫy xe tăng, hệ thống tiếp liệu trở thành mục tiêu làm mồi cho không quân ta. Ông đă lệnh cho các cấp chỉ huy sử dụng tối đa ưu thế không quân và đă thành công đè bẹp nỗ lực quân sự của BV. So với BV, miền Nam VN bị thiệt hại nhẹ hơn nhiều cả về nhân lực lẫn vũ khí, tiếp liệu nhờ yểm trợ của không lực Việt – Mỹ.

Năm 1972 BV bị thiệt hại trầm trọng về quân sự, nhân mạng cũng như hạ tầng cơ sở qua trận Tổng công kích kể trên và trận oanh tạc Giáng Sinh cuối năm 1972. Trận Giáng sinh đă gây thiệt hại trầm trọng về vật chất hạ tầng cơ sở của BV. Không quân ước lượng 500 đường xe lửa bị đ́nh chỉ hoạt động, 372 toa xe lửa và ba triệu gallons xăng dầu bị phá hủy, 80% điện năng của BV bị hư hỏng. Nhập lượng tiếp liệu vào BV được t́nh báo Mỹ đánh giá là 160 ngàn tấn hàng tháng khi mới tiến hành chiến dịch. Đến tháng 1-1973, nhập lượng này đă tụt xuống c̣n 30 ngàn tấn, vào khoảng năm lần. Các phi trường , nhà kho, các mục tiêu quân sự, kho hàng quốc pḥng, nhà máy điện, nhà ga đă bị không quân Mỹ oanh tạc dữ dội.

Trong trận oanh tạc long trời lở đất mùa Giáng Sinh năm 1972, Nixon vừa buộc CSBV trở lại bàn hội nghị, vừa đánh phá tan tành hạ tầng cơ sở miền Bắc như đă nói ở trên: phi trường, nhà ga, kho hàng, kho tiếp liệu, dàn hỏa tiễn, nhà máy điện, kho săng dầu, cơ sở quân sự… bị oanh kích đánh phá sập tiệm.

“Trận ném bom đă đạt mục đích quân sự, chúng ta đă đánh phá tan nát bộ máy chiến tranh của Bắc Việt”

No More Vietnams. Trang 158

Nixon đă đánh phá BV tan nát để sau khi Mỹ rút đi họ sẽ không có khả năng xâm lược miền Nam.

Sau khi kư Hiệp Định Paris, miền Nam mạnh hơn miền Bắc như đă nói trên nhờ:

- Bị thiệt hại nhẹ hơn BV rất nhiều trong trận tổng công kích 1972
- Được Mỹ cung cấp nhiều vũ khí, hàng quân sự khi sắp kư Hiệp định ngưng bắn
- BV bị thiệt hại trầm trọng qua các trận oanh tạc của pháo đài bay B-52 từ tháng 5-1972 cho tới cuối năm 1972, các sư đoàn chính qui bị đánh tan nát trong trận tổng công kích này, tổn thất nhân mạng, vũ khí đạn dược rất nặng nề thêm vào đó trận oanh tạc Giáng sinh 1972 đă phá hủy nhiều hạ tầng cơ sở kinh tế, giao thông quân sự… của BV tại Hà Nội Hải pḥng.

Ngoài ra tác giả Nguyễn đức Phương có nói trong Chiến tranh Việt Nam Toàn Tập trang 641.

“Những trận đánh trong chiến dịch giành dân lấn đất năm 1973 cho thấy chính phủ và quân lực VNCH vẫn đang ở thế mạnh trong khi các lực lượng CS do thiệt hại của cuộc tổng tấn công mùa hè đỏ lửa 1972 vẫn chưa đủ sức phục hồi. CS do đó đă chủ trương khai thác mặt trận chính trị đồng thời củng cố lại lực lượng quân sự”.

Sau khi Hiệp định Paris được kư kết miền Bắc muốn đánh chiếm miền Nam nhưng họ không thực hiện được v́ c̣n suy nhược rất nhiều. Họ xây dựng xa lộ Đông trường Sơn song song với đường ṃn Hồ Chí Minh nhưng nằm trong địa phận VNCH, mục đích chuyển quân dần dần và xin viện trợ quân sự của khối CS quốc tế ngơ hầu phục hồi sức mạnh.

Sau ngày kư Hiệp định Paris nếu miền Nam vượt qua vĩ tuyến 17 đánh ra Bắc bảo đảm sẽ giải phóng xong miền Bắc v́ sau 1972 Quân đội nhân dân anh hùng đă bị kiệt sức bởi những trận oanh tạc chí tử của pháo đài bay B-52, trong khi Quân đội VNCH đang ở thế mạnh như đă nói trên. Mặc dù đủ khả năng xóa bỏ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa trên bản đồ thế giới nhưng miền Nam VN không bao giờ được làm như thế, đó chỉ là điều mơ tưởng. Trước hết không bao giờ có sự đồng ư của người Mỹ, phong trào phản chiến sẽ chống đối dữ dội, sự phẫn nộ trên thế giới nhất là tại các nước Tây Phương sẽ thể hiện trong những cuộc xuống đường ầm ĩ.

Dần dần VNCH bị Quốc hội Mỹ cắt giảm quân viện xương tủy từ 2,1 tỷ tài khóa 1973 xuống c̣n một tỷ tài khóa 1974 và xuống c̣n 700 triệu tài khoá 1975, cón số này thực ra chỉ bằng 500 triệu v́ dầu thô lên giá, tiền mất giá (theo Henry Kissinger, Years of Renewal trang 471). Trong giai đoạn sau Hiệp định Paris, VNCH vẫn phải sử dụng vũ khí đạn dược để chống trả sự vi phạm của BV, hỏa lực giảm trên 70% từ tháng 7-1974.

Trong khi ấy CS quốc tế vẫn viện trợ quân sự đều đặn cho Hà Nội theo bản tin của BBC.com ngày 10-5-2006 một buổi hội thảo qui mô tổng kết cuộc chiến tranh Việt Nam đă được tổ chức tại Sài G̣n trong hai ngày 14 và 15 tháng 4 năm 2006 và đă cho biết:

Giai đoạn 1969-1972 BV được Nga, Trung Cộng viện trợ 684,666 tấn vũ khí trang bị kỹ thuật. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí, số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.

Nhờ viện trợ dồi dào của CS quốc tế, miền Bắc đă chuyển bại thành thắng và miền Nam sụp đổ ngày 30-4-1975 v́ kiệt quệ về tiếp liệu đạn dược.

© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt

florida80
05-28-2019, 18:50
Đánh Tư Sản - Tú Hoa

https://i.imgur.com/KEljPwp.jpg

I. ĐÁNH TƯ SẢN

ĐÁNH TƯ SẢN cũng là một sự kiện chấn động lịch sử Việt Nam ngang hàng sự kiện THUYỀN NHÂN VIỆT NAM và chỉ xảy ra sau ngày 30 tháng Tư năm 1975. Sự kiện ĐÁNH TƯ SẢN thể hiện quyết tâm cướp bóc thẳng tay của Cộng Sản Hà Nội trực tiếp lên đầu lên cổ người dân miền Nam Việt Nam.




Đặc biệt, Cộng Sản Hà Nội ban hành Quyết Định mang số 111/CP vào ngày tháng 4 năm 1977 do Phạm Hùng kư chỉ đặc biệt nhằm vào việc tịch thu nhà cửa đất đai của nhân dân miền Nam một cách công khai trắng trợn đại trà như Phát Xít Đức đă từng thi hành đối với các công dân Đức gốc Do Thái vào năm 1939.




Các đợt ĐÁNH TƯ SẢN cướp bóc người dân miền Nam được Cộng Sản Hà Nội cho kư số X1, X2 và X3.

Đợt cướp X1 được bắt đầu vào sáng ngày 11 tháng Chín năm 1975 xảy ra khắp 17 tỉnh thành miền Nam và thành phố Sài G̣n. Đợt cướp này chủ yếu nhắm vào nhà của các cư dân thành thị, tịch thu nhà và cưỡng bức toàn bộ những nạn nhân phải đi về vùng Kinh Tế Mới sống đói khổ như Phát Xít Đức đă từng làm khi tống cổ người Đức góc Do Thái vào trại tập trung.




Đợt cướp X1 này, những người dân Việt gốc Hoa vốn đă di dân vào miền Nam Việt Nam từ cuối triều Minh, đầu triều nhà Thanh, sanh sống thành công tại miền Nam ngót nghét hơn 200 năm. Máu và nước mắt, oán hờn ngút trời cho một vùng đất hiền lành này phải chịu oan thiên tan nát.


Đợt cướp X2 được Cộng Sản Hà Nội tiến hành từ tháng Ba năm 1978 và được kéo dài cho đến sau Đổi Mới, tức là khoảng năm 1990 th́ mới chấm dứt. Đợt cướp này chủ yếu nhắm vào tư thuơng, tiểu tư sản, các thành phần sản xuất nhỏ vốn rất đa dạng và phồn thịnh trong nền kinh tế tự do do chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa khuyến khích hậu thuẫn cho quốc dân từ bấy lâu.


Nền công nghiệp nhẹ, sản xuất đồ sài gia dụng trong nhà của Việt Nam đă hoàn toàn chính thức bị phá hũy. Người dân Việt Nam sẽ không c̣n thấy các sản phẫm tự hào của dân tộc như nồi nhôm hiệu Ba Cây Dừa, xà-bông (savon) hiệu cô Ba, xe hơi hiệu La Đalat, hiệu đèn trang trí Nguyễn Văn Mạnh, …etc…. Không những thế, các nhà máy nhỏ sản xuất nhu yếu phẫm như đường, bột giặt, giấy, …etc cũng bị tê liệt v́ chủ nhân bị quốc hữu hóa và bị đẩy đi vào tù.


Riêng tại Sài G̣n, th́ báo Tuổi Trẻ đă phải thừa nhận vuốt đuôi là đă có trên 10000 tiệm bán bị đóng chỉ qua một đêm, khiến một viên thuốc trụ sinh cũng không có mà mua, mà dùng. Nhà sách Khai Trí lừng lẫy, biểu tượng của cả Sài G̣n cũng bị báo đài tại Sài G̣n lúc bấy giờ rêu rao là tư bản chó đẻ và cần phải tịch thu. Nhà sách Khai Trí đă từ tâm giúp đỡ biết bao văn nghệ sĩ của miền Nam, âm thầm thực hiện đường lối khai dân trí của cụ Phan Chu Trinh cho dân tộc mà nay cũng bị cướp không từ bởi Cộng Sản.


Riêng về chỉ thị 43 của Bộ Chính Trị Cộng Sản Hà Nội vào tháng Năm năm 1978 đă quốc hữu hóa toàn bộ đát đai của nông dân miền Nam vào tay nhà nước thông qua h́nh thức “Tập Đoàn Sản Xuất” dẫn đến nạn đói năm 1979 ngay liền sau đó v́ lúa gạo và các sản phẩm nông nghiệp bị sút giảm toàn diện tại miền Nam.

T́nh trạng cướp bóc của Đảng Cộng Sản Hà nội ở nông thôn miền Nam càng kinh khiếp và dữ dội hơn ở Sài G̣n dù không ồn ào bằng.


Tổng số lúa mà nông dân miền Nam Đảng Cộng Sản Hà Nội bị cướp đoạt để chở ra ngoài Bắc không thông qua quy chế thu mua được loan truyền là khoảng 4 triệu tấn gạo vào đầu năm 1978 trên đài phát thanh Hà Nội khi ca ngợi thành tích ĐÁNH TƯ SẢN của các đảng bộ địa phương miền Nam. Đương nhiên, con số chính thức được các nông dân kêu ca là lớn hơn nhiều.


Sang đến năm 1979, Vơ Văn Kiệt đă phải phỉnh lừa, làm bộ giả nhân giả nghĩa loan báo thu mua lúa từ nông dân với giá cao gấp cả ngàn lần giá quy định của Nhà Nước (!) để cứu văn t́nh thế bất măn không c̣n dằn được nữa từ nông dân miền Nam trước những đợt cướp lúa từ năm 1977 trở đi.


Song song với chiến dịch X2 là chiến dịch X3 đặc biệt tập trung tại Sài G̣n với một âm mưu kín đáo từ Bộ Chính Trị là trục xuất toàn bộ người Sài G̣n củ ra khỏi nơi ở để “Bắc Kỳ hóa” thành phố Sài G̣n. Sau chiến dịch X3, hàng ngàn gia đ́nh cán bộ miền Bắc đă vào Sài g̣n sanh sống trong những ngôi nhà bị tịch thu. Theo thừa nhận ngắn ngủi từ báo SGGP và báo Công An khi bàn đến vấn đề trả lại nhà cho những “đối tượng” bị đánh tư sản oan ức vào tháng 9 năm 1989, ước tính lên đến khoảng 150 ngàn người thuộc gia đ́nh cán bộ gốc miền Bắc vào Sài G̣n sanh sống trong những ngôi nhà bị tịch thu.




Đỗ Mười, sau này là Tổng Bí Thư Đảng, lúc bấy giờ thay thế ông Nguyễn Văn Linh làm trưởng ban cải tạo TW Vào ngày 16 tháng Hai năm 1976 là người chỉ huy trực tiếp cuộc cướp bóc này lên đầu lên cổ người dân Sài G̣n.




Trong chiến dịch này, số lượng người Sài G̣n phải bị mất hết tài sản và bị cưỡng bức đi KINH TẾ MỚI là khoảng SÁU TRĂM NGÀN NGƯỜI, tạo ra một sự hoảng sợ hoang man chưa từng có trong lịch sử phát triển Sài G̣n qua các triều đại. Cuối đợt X3 , ghi nhận của Cộng Sản Hà Nội là có khoảng 950 ngàn người Sài G̣n bị cưỡng bức đi KINH TẾ MỚI, không hoàn thành chỉ tiêu đề ra là một triệu hai người!




Sức mạnh kinh tế Sài G̣n tự nhiên bị phá hoại đi đến kiết quệ hoàn toàn sau chiến dịch X3 do Đổ Mười trực tiếp chỉ huy. Hơn 14 NGÀN cơ sở tiểu thủ công nghiệp tại Sài G̣n rất cần cho nền kinh tế quốc dân, với khoảng 270 ngàn nhân công hoàn toàn bị cướp trắng, đóng cửa với tổng số thiệt hại tài sản trước mắt lên đế gần chín đến hai mươi mốt tỷ Mỹ kim và tiến tŕnh phát triển công nghệ của đất nước trong tự cường hoàn toàn KHÔNG C̉N HY VỌNG để phục hồi.




Riêng về tổng số vàng, nữ trang mà Cộng Sản Hà Nội thẳng tay cướp bóc người dân miền Nam được các báo đài của Đảng thừa nhận lên đến 4000 lượng vàng- nhưng đây chỉ là con số tượng trựng tính riêng ở Sài G̣n từ tháng Năm năm 1977 qua tháng Hai năm 1978 mà thôi. Cộng Sản Hà Nội đă cướp cả thảy trên dưới gần 35 ngàn lượng vàng, tính luôn cả nử trang và kim cương trong những đợt ĐÁNH TƯ SẢN cướp bóc thẳng tay lên lên đầu lên cổ nhân dân miền Nam.




Xin được ghi chú thêm là chỉ nội vụ lừa đảo mà Đảng Cộng Sản Hà Nội tiến hành cho phép người Việt gốc Hoa ra đi bán chính thức nếu đóng khoảng 120 lượng vàng đă góp vào gần 10 ngàn lượng vàng tổng cộng.




Trung b́nh , mổi người dân miền Nam nằm trong đối tượng bị ĐÁNH TƯ SẢN mất trắng khoảng 9 lượng vàng không tính đất đai, nhà cửa , phụ tùng thiết bị , đồ cổ , và các tài sản khác. Trữ lượng vàng của toàn bộ người dân miền Nam có thể lên đến 250 ngàn lượng vàng tính đến năm 1975 nhưng Cộng Sản đă không thể cướp sạch nổi do đồng bào khôn khéo giấu đi và phản kháng cũng như đem theo khi di tản.




II. KINH TẾ MỚI:


Tất cả những ai tại Sài G̣n bị đảng Cộng Sản Hà Nội cướp nhà , tịch thu tài sản điều phải đi về vùng KINH TẾ MỚI, là những nơi mà cơ sở hạ tầng cho sanh hoạt chưa được xây dựng, trong đó có cả điện nước, trường học và bệnh Xá. HƠN SÁU TRĂM NGÀN nạn nhân bị cưỡng bức qua đêm phải rời Sài G̣n để về những vùng KINH TẾ MỚI và bỏ lại hết toàn bộ tài sản của ḿnh từ nhà ở , của cải , đồ đạc cho Đảng Cộng Sản quản lư.

florida80
05-28-2019, 18:51
https://i.imgur.com/YWFS5mQ.png


Chỉ tiêu đề ra là phải đưa cưỡng bức khoảng gần một triệu người Sài G̣n ra các Vùng KINH TẾ MỚI và buộc họ phải bỏ hết tài sản nhà cửa lại cho Đảng Cộng Sản Hà Nội quản lư. Tổng kết từ các báo cáo thành tích cải tạo XHCN của Đảng, số người bị cưỡng bức đi Kinh Tế Mới từ Sài G̣n qua mười năm Quá Độ- ĐÁNH TƯ SẢN như sau:









THỜI KỲ

CHỈ TIÊU

KẾT QUẢ THỰCHIỆN

GHI CHÚ


1976- 1979

4 triệu người

1,5 triệu người

95% là từ Sài G̣n


1979-1984

1 triệu người

1,3 triệu người

50% là từ Sài G̣n







Khi đến vùng KINH TẾ MỚI để sống tham gia các tập đoàn sản xuất hay c̣n gọi tắt là Hợp Tác Xă, “thành quả lao động” của các nạn nhân này được phân phối chia ra như sau:

30% trả thuế

25% góp cho chính phủ theo giá thu mua của nhà nước;

15% trả lương cho cán bộ quản lư ;

30% c̣n lại chia cho các thành viên tính theo số điểm thuế lao động

Như vậy là sản phẩm nông nghiệp từ các nông trường vùng Kinh tế Mới đă bị Đảng tịch thu hết 70 % và chỉ c̣n 30% là chia lại cho các thành viên, vốn là các nạn nhân bị tịch thu nhà cửa các nạn nhân sống trong vùng Kinh Tế Mới.




Thế là cả triệu người dân Sài G̣n đột nhiên lâm vào cảnh đói kém trầm trọng như là đ̣n trả thù hữu hiệu của chế độ Cộng Sản Hà Nội đối với những bị liệt vào thành phần không phải “Cách Mạng”, ngụy quân ngụy quyền và tiểu tư sản.




Ước tính có khoảng 300 ngàn trẻ em bị thất học v́ sống ở các vùng Kinh Tế Mới này. Nhân dân miền Nam- cả triệu người đang sống sung túc bổng lao vào chịu đói kém khổ sở chưa từng có. Nạn đói kém lan tràn khắp mọi nơi, mọi nhà trước thảm cảnh cướp bóc này của Cộng Sản Hà Nội.

Hàng vạn người dân Sài G̣n đă phải bỏ trốn khỏi các vùng Kinh Tế Mới, đi ăn xin trên đường Về Sài G̣n, đói rách khổ sở. Đây là thời kỳ khốn khổ bi đát nhất trong lịch sử phát triển Sài G̣n.




III. Nguyên văn toàn bộ Quyết Định 111/CP của Cộng Sản Hà Nội trong quyết tâm cướp bóc tài sản người dân miền Nam Việt Nam

Quyết định 111/CP của Cộng Sản Hà Nội là một tài liệu chứng quan trọng đối với sử học cho tội ác cướp bóc của Cộng Sản đối với nhân dân miền Nam Việt Nam.

Quyết định này là nguồn gốc của mọi khổ đau, nghèo khó của người dân miền Nam Việt Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 và là lư do Việt Nam bị tụt hậu về mọi mặt , đứng hàng thứ ba nghèo nhất thế giới theo tuyên bố của Liên Hiệp Quốc vào năm 1985.

Sau đây là nguyên bản của quyết định:


HỘI ĐỒNG CHÍNH PHỦ
Số: 111/CP
CỘNG HOÀ XĂ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Hà Nội, ngày 14 tháng 04 năm 1977

QUYẾT ĐỊNH CỦA HỘI ĐỒNG CHÍNH PHỦ SỐ 111/CP NGÀY 14 THÁNG 4 NĂM 1977 VỀ VIỆC BAN HÀNH CHÍNH SÁCH QUẢN LƯ VÀ CẢI TẠO XĂ HỘI CHỦ NGHĨA ĐỐI VỚI NHÀ, ĐẤT CHO THUÊ Ở CÁC ĐÔ THỊ CỦA CÁC TỈNH PHÍA NAM
HỘI ĐỒNG CHÍNH PHỦ

Tiếp theo bản tuyên bố của Chính phủ về chính sách đối với công thương nghiệp tư bản tư doanh ở miền Nam hiện nay;


Để tăng cường quản lư nhà đất và đẩy mạnh cải tạo xă hội chủ nghĩa đối với công thương nghiệp tư nhân ở các tỉnh phía Nam;


Theo đề nghị của đồng chí Bộ trưởng Bộ Xây dựng và của đồng chí Trưởng Ban Cải tạo Công thương nghiệp tư doanh Trung ương trong phiên họp Hội đồng Chính phủ ngày 25/2/1977;



QUYẾT ĐỊNH

Điều 1.- Nay ban hành kèm theo quyết định này bản chính sách quản lư và cải tạo xă hội chủ nghĩa đối với nhà đất cho thuê ở các đô thị các tỉnh phía Nam.

Điều 2.- Các đồng chí Thủ trưởng các Bộ, cơ quan ngang Bộ, cơ quan trực thuộc Hội đồng Chính phủ và các đồng chí chủ tịch UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương ở phía Nam có trách nhiệm thi hành quyết định này, các đồng chí Bộ trưởng các Bộ Xây dựng, Nội vụ, Ngoại giao và các đồng chí Trưởng ban Cải tạo Công thương nghiệp tư doanh Trung ương có trách nhiệm hướng dẫn các ngành, các cấp thi hành quyết định này, tuỳ theo chức năng quản lư và những vấn đề có liên quan đến ngành ḿnh.


CHÍNH SÁCH

QUẢN LƯ VÀ CẢI TẠO XĂ HỘI CHỦ NGHĨA ĐỐI VỚI NHÀ, ĐẤT CHO THUÊ Ở CÁC ĐÔ THỊ CÁC TỈNH PHÍA NAM MỤC ĐÍCH YÊU CẦU

Việc quản lư và cải tạo xă hội chủ nghĩa đối với nhà, đất cho thuê ở các đô thị, các tỉnh phía Nam cần đạt được mục đích, yêu cầu sau đây:

- Xoá bỏ kinh doanh bóc lột về nhà đất; thực hiện thống nhất quản lư của Nhà nước về nhà đất ở đô thị.

- Cải tạo đến đâu, quản lư tốt đến đó, đồng thời tiến hành quy hoạch, bố trí, sắp xếp điều chỉnh lại những khu vực sản xuất, khu vực hành chính, sự nghiệp, khu vực ở và các cơ sở phúc lợi công cộng… sao cho công bằng; hợp lư và có lợi nhất, trên tinh thần tận dụng cơ sở sẵn có, kết hợp với xây dựng mới; từng bước giải quyết chỗ làm việc cho cơ quan Nhà nước và chỗ ở cho công nhân, nhân viên và nhân dân lao động chưa có chỗ ở hoặc ở quá chật, cải thiện từng bước điều kiện nhà ở của nhân dân góp phần ổn định và phát triển sản xuất.

- Tăng cường việc bảo quản, sửa chữa nhà cửa và từng bước cải tạo và xây dựng thành thị theo hướng xă hội chủ nghĩa.



I. CHÍNH SÁCH ĐỐI VỚI NHÀ ĐẤT,


CHO THUÊ:


1. Nhà nước quốc hữu hoá toàn bộ nhà cho thuê, không kể diện tích cho thuê nhiều hay ít của tư sản mại bản, của địa chủ, của tư sản gian thương lớn, của những người phạm tội nặng về chính trị và kinh tế của các tổ chức phản động.



2. Nhà nước trực tiếp quản lư toàn bộ nhà cho thuê của các chủ là cá nhân, công ty, đoàn hội, tôn giáo v.v… trừ trường hợp nhân dân lao động có ít diện tích cho nhau thuê để ở hoặc cho ở nhờ.


Tuỳ theo chất lượng, công dụng của từng ngôi nhà, tuỳ theo diện tích cho thuê nhiều hay ít, tuỳ theo thu nhập của chủ nhà cao hay thấp, Nhà nước để cho những chủ nhà là cá nhân được hưởng một phần tiền thuê nhà. Phần chủ nhà được hưởng sẽ do Bộ Xây dựng quy định cụ thể, nhiều nhất không quá 25% tiền thuê nhà.


Riêng đối với những chủ nhà là cá nhân có ít nhà cho thuê để ở, diện tích cho thuê dưới 150 m2 ở các tỉnh, dưới 200 m2 ở thành phố Hồ Chí Minh, hoặc thu tiền cho thuê nhà (không kể tiền đặt cọc) hàng năm dưới 600 đồng ở các tỉnh và 800 đồng ở thành phố Hồ Chí Minh th́ trước mắt chủ nhà vẫn được tạm thời cho thuê nhưng phải chấp hành đầy đủ những quy định thống nhất về đăng kư, hợp đồng giá cho thuê, điều lệ bảo quản sửa chữa, quyền lưu trú của người thuê.

3. Nhà nước trực tiếp quản lư tất cả các biệt thự cho thuê (không kể diện tích nhiều hay ít) và toàn bộ diện tích nhà cho thuê không phải để ở mà để làm cửa hàng, bệnh viện, trường học (không kể diện tích cho thuê nhiều hay ít). Nhà nước trực tiếp quản lư tất cả các cư xá công và tư, không kể là cư xá cho thuê hay ở không mất tiền. Đối với những căn hộ mà người ở đă mua đứt và có giấy tờ hợp lệ th́ coi như của riêng, nếu không phải là đối tượng bị tịch thu trưng thu th́ người đă mua nhà được Nhà nước thừa nhận quyền sở hữu.

4. Đối với thần sĩ trí thức, gia đ́nh có công với cách mạng có nhà cho thuê th́ vận động họ hiến. Công nhân, viên chức Nhà nước và Đảng viên có nhà cho thuê hoặc đang quản lư nhà cho thuê th́ giao những nhà đó cho Nhà nước quản lư.

5. Những chủ có nhà cho thuê mà không có chỗ ở được giữ lại một diện tích để ở tương đương với b́nh quân diện tích chung ngoài xă hội hoặc có thể rộng hơn một ít tuỳ theo cấu trúc của ngôi nhà.

6. Nhà nước trực tiếp quản lư toàn bộ đất cho thuê không phân biệt diện tích nhiều hay ít và nói chung không bồi hoàn, trừ trường hợp đặc biệt.

7. Người đang thuê đất được phép sử dụng mà không được mua bán, chuyển dịch và phải tuân theo những quy định về quản lư nhà đất ở đô thị.




II. ĐỐI VỚI NHÀ, ĐẤT VẮNG CHỦ

1. Tất cả những nhà, đất và tài sản vắng chủ của người Việt nam và ngoại kiều đều do Nhà nước trực tiếp quản lư. Khi người chủ về, Nhà nước sẽ giải quyết với họ. Không ai được chiếm dụng, tự ư chuyển nhượng, mua bán nhà cửa, tài sản vắng chủ khi không được phép của cơ quan Nhà nước có thẩm quyền.

2. Nhà nước quản lư sử dụng những nhà, đất và tài sản vắng chủ cho thuê theo chính sách cải tạo nhà cho thuê.

3. Nhà nước quản lư sử dụng những nhà, đất và tài sản vắng chủ của những người đă ra nước ngoài làm ăn buôn bán, hành nghề từ trước ngày giải phóng, khi họ trở về sẽ tuỳ từng trường hợp mà nghiên cứu giải quyết sau.

Riêng đối với những người sau đây, khi họ trở về, Nhà nước sẽ xét từng trường hợp cụ thể mà trả lại nhà cửa, tài sản cho họ:

a. Những người làm ăn lương thiện đi chữa bệnh, đi thăm viếng bà con, đi học ở nước ngoài.

b. Những người đi tham gia cách mạng, tham gia kháng chiến.

c. Những người là nhân dân lao động v́ hoang mang sợ hăi bỏ chạy đi các nơi trước và trong những ngày giải phóng.



4. Những nhà, đất và tài sản mà trước khi vắng, chủ nhà đă uỷ quyền hợp pháp cho những người là con đẻ, vợ hoặc chồng hợp pháp của ḿnh quản lư th́ những người ấy được tiếp tục quản lư và phải chấp hành những chính sách quản lư nhà, đất của Nhà nước; trường hợp chưa kịp uỷ quyền hợp pháp th́ Nhà nước cho phép những người là cha mẹ, con đẻ, vợ hoặc chồng hợp pháp của họ trước đây đă ở trong những nhà ấy, nay được tiếp tục ở nhưng không được bán, chuyển dịch bất động sản.


Đối với thân nhân không phải là cha mẹ, vợ chống, con của các chủ vắng mặt mà trước đây cùng ở chung với chủ nhà, nếu nay c̣n ở lại th́ sẽ được thu xếp cho ở một chỗ trong nhà hoặc xếp ở nơi khác.


5. Những trường hợp xin thừa kế, xin hiến nhà, đất và tài sản vắng chủ sẽ được nghiên cứu giải quyết từng trường hợp cụ thể theo chính sách.

6. Uỷ ban nhân dân thành phố, tỉnh thống nhất quản lư những nhà đất và tài sản vắng chủ tại địa phương.


Cơ quan quản lư nhà đất và cơ quan tài chính chịu trách nhiệm quản lư, sử dụng, kiểm kê định giá, xử lư và thanh toán với chủ nhà khi họ trở về theo đúng các chính sách chế độ và thống nhất quản lư nhà đất và tài sản vắng chủ của Nhà nước.





III. ĐỐI VỚI NHÀ, ĐẤT CỦA CÁC ĐOÀN HỘI TÔN GIÁO

Để bảo đảm thống nhất quản lư nhà cửa, bảo đảm tôn trọng tự do tín ngưỡng và căn cứ vào các chế độ, chính sách khác của Nhà nước, việc quản lư của các đoàn, hội tôn giáo ở các tỉnh phía Nam được quy định như sau:

1. Nhà nước bảo hộ mọi nhà thờ, chùa chiền, miếu mạc, thánh thất được thực sự và thuần tuư dùng vào việc thờ cúng hành đạo.

2. Nhà nước tịch thu toàn bộ nhà đất của các Đoàn Hội các tổ chức không được Nhà nước thừa nhận và cho phép hoạt động.

3. Nhà, đất của các đoàn, hội, các tổ chức khác và của các tôn giáo hiện đang cho thuê được giải quyết theo chính sách chung về nhà, đất cho thuê. Riêng đối với các nhà tập trung của các tổ chức, các tôn giáo đă cho hội viên, giáo dân của ḿnh nhờ, hoặc ở thuê với giá rất rẻ mà không nằm trong phạm vi nơi thờ cúng, hành đạo th́ Nhà nước có thể xét cấp hẳn cho người đang sử dụng.

4. Những nhà cửa đất đai khác c̣n bỏ trống hoặc dùng vào mục đích không phải thờ cúng, hành đạo, th́ Nhà nước vận động thuyết phục giáo dân giao cho Nhà nước dùng vào việc phục vụ lợi ích chung.




IV. ĐỐI VỚI NHÀ, ĐẤT CỦA CÁC TỔ CHỨC VÀ CÁ NHÂN THUỘC BỘ MÁY CAI TRỊ CỦA NGUỴ QUÂN NGUỴ QUYỀN VÀ ĐẢNG PHÁI PHẢN ĐỘNG

1. Mọi loại nhà cửa, đất đai trước ngày Giải phóng do chính quyền Mỹ nguỵ quản lư hoặc dành cho những tổ chức hay cá nhân, thuộc nguỵ quân nguỵ quyền và các tổ chức đảng phái phản động sử dụng, nay đều là tài sản công cộng, do Nhà nước trực tiếp quản lư.

2. Nhà cửa, đất đai của những người sau đây đều do Nhà nước trực tiếp quản lư:
- Sĩ quan nguỵ quân cấp từ thiếu tá trở lên.

- Sĩ quan cảnh sát từ cấp trung uư trở lên.
- Cán bộ thuộc bộ máy cai trị của nguỵ quyền đă giữ chức vụ, từ Chủ sự pḥng cơ quan Trung ương, Ty phó, Quận phó trở lên.
- Các phần tử ác ôn, mật vụ, t́nh báo, chiêu hồi cố t́nh phản cách mạng.



3. Những người có nhà cho thuê và nhà thuộc diện Nhà nước trực tiếp quản lư, tuỳ theo chức vụ cấp bậc, quá tŕnh hoạt động dưới thời Mỹ nguỵ và thái độ chính trị hiện nay của đương sự mà có thể chiếu cố dành cho một diện tích ở thích đáng, nếu chưa có chỗ ở.


V. ĐỐI VỚI NHÀ ĐẤT CỦA NGOẠI KIỀU

Nhà nước Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam không thừa nhận mọi cam kết của chính quyền Mỹ nguỵ với các nước và các tổ chức quốc tế có cơ quan ở miền Nam Việt Nam.

Nhà nước không thừa nhận quyền sở hữu về bất động sản đă có của các nước và của ngoại kiều trên lănh thổ Việt Nam từ trước ngày Giải phóng. Chính phủ sẽ giải quyết các vấn đề tồn tại về các loại nhà, đất này theo hướng sau đây:

1. Quốc hữu hoá không bồi hoàn toàn bộ đất đai, nhà cho thuê của chính phủ nước ngoài và ngoại kiều. Xét trường hợp cụ thể có h́nh thức xử lư đích đáng; không bồi hoàn, bồi hoàn tượng trưng, bồi hoàn một phần tuỳ theo quan hệ ngoại giao giữa nước ta với nước hữu quan nếu là nhà thuộc quyền sở hữu của Nhà nước hữu quan, và tuỳ theo tính chất kinh doanh bóc lột của ngoại kiều nếu là nhà thuộc quyền sở hữu của ngoại kiều.

2. Tịch thu toàn bộ tài sản:
a. Của nước trực tiếp tham gia chiến tranh xâm lược Việt Nam.

b. Của ngoại kiều trực tiếp phục vụ cho cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam.


c. Của nước ngoài đă được sử dụng vào mục đích của cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam.



3. Đối với nhà làm việc và nhà ở của các Chính phủ nước ngoài khác và của các tổ chức quốc tế th́ giải quyết như sau:


Nếu là nhà mua hoặc tự xây cất hợp pháp, căn cứ vào quy hoạch của đô thị mà có thể cho họ giữ lại một số nhà cần thiết để làm cơ quan lănh sự hoặc cơ quan nghiệp vụ được Nhà nước ta chấp nhận. Những nhà không dùng vào công việc trên th́ phải nhượng lại.

Đối với những nhà không mua hoặc xây cất không hợp pháp th́ Nhà nước quản lư không bồi hoàn.


4. Nhà của ngoại kiều:
- Đối với những ngoại kiều được ở lại nước ta làm ăn sinh sống, có nhà tự xây dựng hợp pháp th́ được thừa nhận quyền sử dụng để ở.
- Đối với ngoại kiều được phép xuất cảnh:


Nếu là người lao động, th́ Nhà nước cho phép bán nhà mà họ đang ở hoặc tự xây cất hợp pháp.


Nếu có cha mẹ, vợ chồng hợp pháp, con đẻ được ở lại và đă cùng ở chung một hộ th́ có thể được xét cho nhận uỷ quyền quản lư.


Đối với nhà của ngoại kiều không phải là nhân dân lao động th́ trước khi xuất cảnh đều phải giao lại cho Nhà nước quản lư, và tuỳ từng trường hợp, Nhà nước sẽ không bồi hoàn, bồi hoàn tượng trưng, hoặc bồi hoàn một phần.



HỘI ĐỒNG CHÍNH PHỦ


PHÓ THỦ TƯỚNG


(Đă kư)
Phạm Hùng



Điều IV của QĐ 111/CP đă cho thấy rơ gia đ́nh thân nhân của các anh em quân lực Việt Nam Cộng Ḥa phải chịu mất nhà mất cửa rất thê thảm. Mọi quy chụp là phản động hay Ngụy quyền th́ coi như là bị tịch thu nhà cửa.


Ḍng chữ cuối cùng của khoản 2 điều IV của QĐ 111/CP có ghi rơ là nhà cửa đất đai của các thành phần sau đây bị tịch thu: “Các phần tử ác ôn, mật vụ, t́nh báo, chiêu hồi cố t́nh phản cách mạng.” Bởi không có định nghĩa rơ ràng thế nào là thành phần ác ôn nên các viên chức cán bộ Cộng Sản tha hồ kết tội thuờng dân vô tôi vạ là thành phần ác ôn của “Ngụy quyền” để tư lợi cướp bóc nhà cửa cho riêng ḿnh, không cần ṭa án nào xét xử cả. Ai ai cũng có thể là điệp viên CIA, hay là có lư lịch ba đời liên quan đến Ngụy quân, và điều có tư tưởng phản động và cần phải tịch thu nhà cửa dựa trên điều khoản này của Q Đ 111/CP.

Không khí hoảng sợ , đau thuơng oán hận lan tràn khắp cả miền Nam.




IV. Hậu quả ĐÁNH TƯ SẢN của Cộng Sản Hà Nội:

Theo các chuyên gia của Liên Hiệp Quốc về kinh tế, Việt Nam tụt hậu hơn 50 năm về kinh tế v́ các chính sách đánh tư sản này của Cộng Sản Hà Nội lên đầu người dân miền Nam. Việt Nam là quốc gia nghèo đứng hàng thứ ba trên thế giới vào năm 1985.

Cho đến giờ phút này , người dân Việt Nam vẫn chưa thực sự có quyền TƯ HỮU mà chỉ có quyền SỬ DỤNG, nghĩa là thảm họa bị ĐÁNH TƯ SẢN trong quá khứ vẫn treo lơ lửng trên đầu người dân Việt Nam bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiếu theo luật pháp hiện hành của Cộng Sản Hà Nội.

Kinh tế của Việt Nam măi đến năm 1997 mới thực sự khắc phục được một phần hâu quả của 10 năm Quá Độ, ĐÁNH TƯ SẢN mang đầy cướp bóc ngu xuẫn do Cộng Sản Hà Nội tiến hành từ năm 1976 đến năm 1987.




Từ năm 1987 đến năm 1997, Hoa Kỳ đă nhắm mắt làm ngơ cho những người Việt di tản hay Vượt Biên định cư tại Mỹ gởi tiền hàng ồ ạt về cứu đói thân nhân ḿnh và vực dậy sự sinh động về kinh tế vốn có ngày nào của miền Nam.Tổng số ngoại tệ gởi về lên đến 8 đến 15 tỷ Mỹ kim mỗi năm trong suốt 10 năm đó.




Sang đến năm 1989, báo SGGP từ hào Sài G̣n chịu 90 % ngân sách của cả nước và bắt đầu tiến hành trả lại nhà cho một số nạn nhân bao năm trời khổ ải đói rách, cũng như bắt đầu bàn tới vấn đề cho phép các sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Ḥa được bán nhà vốn hầu hết đă bị tịch thu nếu ra đi theo chương tŕnh HO-Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program (Chương tŕnh tái định cư phóng thích đặc biệt tù nhân trung tâm cải tạo)




Chỉ số nghèo đói của Việt Nam đứng hàng thứ ba trên thế giới và chỉ mới có những tiến bộ cải thiện mà thôi trong dạo gần đây khi World Bank và USAID tăng tốc trợ giúp.

Mọi tài liệu, h́nh ảnh ca ngợi ĐÁNH TƯ SẢN từ các báo chí đài phát thanh của Đảng cũng bị dẹp dần đi.

Đảng Cộng Sản Hà Nội tới ngày nay vẫn chưa chính thức xin lỗi hai mươi mốt triệu người dân miền Nam về hành động cướp bóc phi pháp này.


© Đàn Chim Việt

florida80
05-28-2019, 19:03
Càng Đọc Càng Chí Lý - Lúc Về Già...






Hình minh họa




1. Lúc về già ḿnh sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng c̣n khoẻ, c̣n sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên. Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, SỨC KHOẺ là của ḿnh.


2. Lúc về già ḿnh chỉ quan tâm đến BẢN THÂN, sống thế nào cho vui th́ sống, việc nào muốn th́ làm, ai nói sao mặc kệ v́ ḿnh đâu phải sống v́ ư thích hay không thích của người khác, nên sống thật với ḿnh.


3. Lúc về già ḿnh sẽ SỐNG GẦN CON mà không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với...vợ. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc ḿnh ở trọ trong chính ngôi nhà của ḿnh. Con không có tiền mua nhà th́ thuê, không đủ tiền thuê ḿnh hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể ǵ cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau 1 lần vào ngày cuối tuần là đủ.


4. Lúc về già... rất già, ḿnh sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm DƯỠNG LĂO nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm để được chăm sóc y tế tốt và có nhiều cơ hội vui chơi bên bạn đồng trang lứa.


5. Lúc về già ḿnh sẽ chỉ nói hai chữ "ngày xưa" (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với BẠN đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, v́ chúng sẽ cho ḿnh bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói "ngày mai" và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới t́m lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quư trọng và được đắm ḿnh trong những t́nh cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già. Nếu bạn đă cố hết sức mà vẫn không thay đổi t́nh trạng không hài ḷng th́ mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc ǵ cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.


6. Lúc về già, ḿnh sẽ dành thời gian đi THĂM VIẾNG những vùng đất mà chưa bao giờ đặt chân đến.


7. Lúc về già ḿnh phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hăy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hăy làm “CON CHIM BAY LƯỢN”. Cần ăn th́ ăn, cần mặc th́ mặc, cần chơi th́ chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ư nghĩa sống của tuổi già.


8. Lúc về già ḿnh sẽ không bao giờ đến CƠ QUAN CŨ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt.


9. Lúc về già ḿnh càng cần HIỂU rơ:

- Hạnh phúc do ḿnh tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, ḿnh phải tự t́m lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

- Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là ǵ. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra th́ sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng ḷng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui th́ tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại th́ đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.


- Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nḥm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ. Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, ḿnh phải coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, mà không mong báo đáp, chờ báo đáp là tự làm khổ ḿnh.


- Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu. Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân c̣n chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Vậy nên cần chuẩn bị tài chính để sẵn sàng thuê người chăm sóc để con cái đỡ vất vả v́ ḿnh.


- Người ng gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….). Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh). Người khôn pḥng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.


- Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy tích cực là bất cứ việc ǵ đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy lạc quan để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lư bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.


- “Hoàn toàn khỏe mạnh” là thân thể, tâm lư và đạo đức đều khỏe mạnh. Tâm lư khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có t́nh thương yêu, sẵn ḷng giúp người, có ḷng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.


10. Lúc về già ḿnh sẽ THỰC HIỆN: 3 quên, 4 có, 5 không và 6 vị bác sỹ.


3 QUÊN

* Một quên ḿnh tuổi đă già

Sống vui, sống khỏe, lo xa làm ǵ.

* Hai là bệnh tật quên đi

Cuộc đời nó thế, việc ǵ nhọc tâm

* Ba quên thù hận cho xong

Ăn ngon ngủ kỹ để ḷng thảnh thơi.


4 CÓ

* Một nên có một gia đ́nh

V́ không – homeless – người khinh lẽ thường

* Hai cần phải có nhà riêng

Đói no cũng chẳng làm phiền dâu, con

* Ba là trương mục ngân hàng

Ít nhiều tiết kiệm an thân tuổi già

* Bốn cần có bạn gần xa

Tri âm, tri kỷ để mà hàn huyên.


5 KHÔNG

* Một không vô cớ bán nhà

Dọn vào chung chạ la cà với con

* Hai không nhận cháu để trông

Nhớ th́ thăm hỏi bà, ông, cháu mừng

* Ba không cố gắng ở chung

Tiếng ch́, tiếng bấc khó ḷng tránh lâu

* Bốn không từ chối yêu cầu

Ít nhiều quà cáp con, dâu, cho ḿnh

* Năm không can thiệp nhiệt t́nh

Đời tư hay việc riêng phần của con.


6 VỊ

Bác sĩ tốt nhất trong đời:

* Ánh nắng mặt trời

* Nghỉ ngơi

* Thể dục

* Ăn uống điều độ

* Tự tin

* Bạn bè

Cuối cùng luôn xác định TƯ TƯỞNG:

“Sinh - lăo - bệnh - tử” là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi th́ thanh thản mà đi. Cốt sao sống đàng hoàng để không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho ḿnh một dấu CHẤM HẾT THẬT TR̉N .




Nguồn : fb Nguyễn Việt Hùng

florida80
05-28-2019, 19:04
Thursday, May 9, 2019




Tháng Tư! Vùi Đất Lạ! - Đoàn Xuân Thu






Hình minh họa




Cứ mỗi độ tháng Tư về, những người tha hương như chúng ta lại nhớ, lại bùi ngùi trong tấc dạ với ḷng thương cảm hướng về đồng bào ruột thịt, đă bỏ ḿnh trên biễn cả! Về thân phận những người Việt Nam phiêu bạt quê người, nhà thơ Du Tử Lê viết về cái chết: “Vùi đất lạ thịt xương e khó ră. Hồn không đi sao trở lại quê nhà?”





***

Bán đảo Kuku chỉ là môt trong hàng chục trại tạm cư dành cho thuyền nhân Việt Nam khắp vùng Đông Nam Á. Kuku là một rẻo rừng dừa trên đảo Jemayah, thuộc quần đảo Anambas, tỉnh Riau, cách thủ đô Jakarta của Nam Dương hơn 1300km.




(Kuku có nghĩa là “Cậu”, theo tiếng Hoa! V́ cách đây hơn nửa thế kỷ có một người Tàu đă đến đây khai hoang để trồng dừa. Ông là một người tốt bụng, thường giúp đỡ dân nghèo nên được mọi người thương mến gọi bằng “Cậu”. Sau đó, dân địa phương ở đây đặt tên rừng dừa này là Kuku.)




Từ năm 1979 đến giữa thập niên 1980, có lần lượt khoảng 40.000 thuyền nhân Việt Nam đă đặt chân lên Kuku. Cả Nam Dương th́ con số này lên đến 180.000 thuyền nhân. Khi những thuyền nhân VN cuối cùng rời trại Kuku để chuyển về trại Galang, chờ đi định cư ở một nước thứ ba; Kuku lại trở về hoang vắng, tiêu điều như thuở ban sơ. Cả một rẻo rừng rộng lớn, từng xôn xao bóng hàng chục ngàn thuyền nhân năm nào, bây giờ chỉ là một vạt rừng dừa xanh ngăn ngắt, hoang vu!




Băi biển thênh thang ngày xưa bây giờ hẹp lại v́ rừng lấn dần ra biển! Cầu tàu, rồi các dăy lều tạm cư đă biến mất vào hư vô? Chỉ c̣n xác mấy chiếc thuyền vượt biên trơ sườn; v́ cát biển theo hàng vạn đợt thủy triều, nắng gió đă chôn vùi phần đáy, nhưng vẫn c̣n ráng nhú mũi ghe lên nắm níu, như một bia mộ của một thời dâu bể! Đâu rồi lán trại, chùa, nhà thờ, văn pḥng Cao ủy? Đâu rồi Trạm xá ? Đâu rồi băi đáp trực thăng trên đỉnh đồi?




Những năm 80, hàng ngày có cả chục, cả trăm người chết… Xác tấp vào bờ hoang, xác trôi bập bềnh giữa biển, xác nằm vắt trên ghe… Thảm lắm! Các câu chuyện thuyền nhân bi thảm đó như thể mới vừa xảy ra hôm qua đó thôi!




Khi những người năm cũ trở lại rừng xưa đă khép, không c̣n ǵ nữa cả. Nếu c̣n chỉ là mộ thuyền nhân nằm rải rác trên đồi thân nhân đến viếng mộ phải băng qua con suối hoặc trảng cỏ và những con dốc cheo leo. “Mẹ tôi chết! Con tôi chết! Chồng tôi chết! Vợ tôi chết… Hiện giờ c̣n đang nằm lại ở Ku ku!”




Mỗi ngày ít nhất có một người chết. Khi họ chết rồi cũng không có ǵ để liệm, chỉ có một bộ đồ dính thân. Bà con đào một cái lổ, hạ huyệt, lấy một cục đá hay cành cây viết họ tên người chết mà thôi.




Mộ phần thuyền nhân hoang phế, mộ bia nghiêng ngă, bể găy, cỏ mọc cao tới đầu rất thảm thương” khiến người trở lại viếng thăm không cầm được nước mắt trong hoàng hôn bủa lưới nhanh trên biển, ráng chiều từ từ lặn xuống cuối chân mây!




Băng qua một trảng cỏ, vượt qua một sườn dốc, cây cối rậm rạp để lên viếng mộ nằm cạnh một băi đáp trực thăng, chỉ có tiếng gió xào xạc và vài tiếng chim lẻ loi trên ngọn đồi u tịch! Khi ánh nắng cuối ngày sắp tắt, trước lúc rời đảo về lại đất liền, nguời con chí hiếu nầy đi một ṿng thắp những nén nhang cho những đồng bào xấu số vùi thân nơi đất lạ, nằm lại ở Kuku.

florida80
05-28-2019, 19:05
Tháng Sáu, năm 1982, sau một chuyến hải hành gian nan đă đến được Kuku, Nam Dương. Mừng v́ đến được bến bờ tự do chưa thỏa th́ đau đớn thay chỉ hai tháng sau, cơn sốt rừng ác tính đă mang vợ tôi đi măi măi!”




Một thuyền nhân tỵ nạn ở Ku ku ngày xưa hồi tưởng: “Tôi đă chôn theo em gương, lược, áo quần! Chiếc nhẫn cưới em vẫn c̣n đeo trên ngón tay áp út!”Mộ em trên sườn đồi, cạnh băi đáp trực thăng, là một vùng đất sét pha cát, khá xốp, chứ không phải đá núi nên chiếc quan tài của Cao ủy trong đó xác bọc bằng một tấm ni long lúc hạ huyệt cũng sâu tới hai thước đất. Một chiếc thánh giá bằng gỗ đơn sơ, tên em và ngày mất được khắc lên trên đó. Giờ khai quật, cẩn trọng đào xuống gần hai tiếng đồng hồ, chiếc áo quan hiện ra, nắp ván thiên đă mục ră thành cát bụi sau thời gian dài đăng đẳng. Trên nền xi-măng của băi trực thăng dưới cơn mưa nặng hạt, tôi thu nhặt toàn bộ mẩu xương cốt, những di vật, gương lược và chiếc nhẫn cưới ngày xưa trên ngón tay áp út tôi đă từng chôn theo em, được bỏ trong chiếc bọc ni long.




Hài cốt được hỏa thiêu dần dần biến thành tro trắng! Cát bụi đă trở về cát bụi! Nh́n lên đỉnh đồi phủ mờ mây trắng như một dải khăn tang ngh́n trùng xa cách.

Xin tạ ơn đất trời Kuku, dẫu quê người, vẫn rộng lượng cho xác thân em tạm nương náu suốt 37 năm qua.




Ngày xưa, khi chiếc tàu Cao ủy xa dần Kuku, tôi đă thầm nói lời từ biệt với em và hẹn ngày trở lại. Bây giờ tôi trở lại v́ ai nỡ bỏ em mồ hoang cỏ lạnh cho đành!




Trời Kuku bỗng đổ một cơn mưa rừng nhiệt đới! Cơn mưa rừng nhiệt đới ngày xưa phân ly, tôi đi, em ở! Và cơn mưa rừng nhiệt đới chiều nay tôi trở về Ku Ku để t́m lại em…”




Tháng Tư lại trở về trên quê người viễn xứ! Xin hăy rót xuống một giọt rượu để giải oan cho những cái chết tức tưởi trong cuộc biển dâu nầy!




Đoàn Xuân Thu

Melbourne



at 1:20 AM

florida80
05-28-2019, 19:06
Những Mảnh Đời Lưu Lạc - Quang Danh









Tôi vẫn sống, nhưng làm như cuộc đời không thể trôi thêm nữa. Tôi đă trôi xa lắm từ quê hương bên kia Thái B́nh Dương tới đây. Tôi đă vùng vẫy bằng mọi cách để trôi xa thật xa quê hương, để t́m vợ con tôi mà ai cũng bảo rằng chắc chắn tất cả đă chết trong một cơn băo biển.

Tôi vẫn sống, nhưng tôi chỉ nh́n thấy dĩ văng, thấy vợ tôi, người vợ lấy tôi năm mười tám tuổi, có với tôi ba trẻ thơ và đă cùng các con ĺa xa tôi năm hai mươi tám tuổi. Nàng với tôi quen và yêu nhau trong hai năm, là vợ chồng hơn mười năm. Thế nhưng trong tuổi yêu đương thư từ cho nhau nhiều hơn những lần ḥ hẹn, v́ tôi là khóa sinh của một quân trường. Qua bao nhiêu những thủ tục sưu tra của nhà binh chúng tôi đă thành hôn, nhưng… cưới nhau xong lại xa.

Năm năm đầu, chúng tôi có tất cả với nhau hơn mười hai tuần lễ cho những lần nghỉ phép và một lần… trốn về v́ nhớ vợ con. Thời chiến tranh, mỗi lần chia tay là một lần lo xa vĩnh biệt. Nàng hai lần mang thai, tôi chưa bao giờ được ẵm con lúc chúng mới chào đời. Các con tôi chưa đứa nào được ba mua cho đồ chơi, áo mới, v́ lương của tôi chỉ đủ nuôi tôi. Vợ tôi tá túc nhà cha mẹ, vừa đi làm vừa vất vả nuôi con, đôi khi c̣n dành dụm để cho chồng có thêm tiền cà phê, thuốc lá. Quà của tôi, chỉ là những cánh thư lưu chuyển qua nhiều khu bưu chính.

Hơn năm năm sau ngày Cộng sản thôn tính hết Việt Nam, tôi bị đi tù và nàng đang chờ ngày sanh con, đứa thứ ba.
Trong năm năm tù tội, chúng tôi có với nhau sáu tiếng đồng hồ cho hai lần gặp gỡ ngoài trời, một lần mưa và một lần hơi hơi nắng. Cũng may tôi… ở tù gần nên mỗi lần được thăm, nàng chỉ vất vả có… bốn giờ ngồi xe và ba giờ đi bộ mang tiếp tế cho chồng.

Sau năm năm tôi đước thả về, với nhiều thứ bệnh làm quà cho t́nh yêu của vợ, với nhiều khó khăn dồn dập mỗi ngày của địa phương để nàng và gia đ́nh phải lo chống đỡ. Một đêm vui, đầm ấm nhất trong đời tôi là sau ngày tôi ở tù về, nàng bảo tôi làm… ngựa cho các con chơi, hai đứa con trai vui sướng lắm. Chỉ tội đứa con gái cưng bé nhỏ của tôi chưa biết ba bao giờ, không có cái h́nh nào chụp chung với tôi như các anh của nó, cháu tránh mặt tôi hoài không dám lại gần. Vợ tôi đặt nó lên ḷng tôi làm nó khóc và bỏ ra ngoài buồng với ông bà ngoại. Hôm đó lời chân t́nh tôi nói nhỏ với vợ tôi là: Em có muốn ngồi lên ḷng anh không"

Thế rồi trời thương, qua những mối làm ăn vất vả, lương thiện nhưng lén lút trong thời buổi nhiễu nhương, chúng tôi có đủ tiền lo cho vợ chồng và ba con theo một chuyến vượt biên, vượt chỗ chết để t́m ra lẽ sống. Lúc đó vợ chồng tôi không biết thế giới bên ngoài có ǵ ngoài tự do để ước mơ. Tôi chỉ mơ các con tôi được thảnh thơi đi học mỗi ngày, không phải bưng những chén cơm trộn bo bo, không phải lo những công tác thủy lợi ngu xuẩn hay những nghĩa vụ quốc tế hoang đường.

Vào một đêm giông băo thật khó ra khơi nhưng để vượt qua sự bủa vây, con thuyền vượt biên đă thoát đi, đă đem theo vợ con tôi, c̣n tôi th́ kẹt lại. Ôi sự hên xui không thể nào mà lường trước được, kể ra chỉ thêm buồn. Từ đó tôi trốn chui trốn nhủi, sống bám và làm khổ bao người thân. Tôi t́m hiểu tin đồn về những con tầu vượt biên bị đánh ch́m, tôi đi ḍ kiếm khắp những nông trường, những trại giam phụ nữ, nhưng không có tin tức vợ con.

Hai năm sau các người thân lại giúp tôi đi. Tôi đă đến Mỹ, nhưng chỉ c̣n trơ trụi một thân. Tôi chỉ thấy lại vợ con trong ác mộng với giông băo tưởng tượng, tôi thấy sấm nổ, chớp lóe, soi rơ nét kinh hoàng của vợ và các con tôi, ướt sũng, ôm lấy nhau trong chiếc thuyền gỗ nhỏ ngập nước, ngả nghiêng, chao đảo theo từng cơn sóng lớn. Lẫn trong tiếng gào khóc của chung quanh, có tiếng nàng kêu tôi, có tiếng các con cầu cứu bố. Đêm đêm, tôi nghe măi những tiếng kêu đó.

Trên đất Mỹ, tôi đă học lấy một nghề, được trợ giúp của xă hội nơi đây để có một mảnh bằng đi kiếm việc, sống cho tôi thôi. Rồi một hôm, tôi ĺa xa những người thân đă giúp tôi lúc bơ vơ. Họ đều tốt, nhưng gia đ́nh ấm cúng của họ chỉ làm tôi thổn thức.


Mùa đông năm ấy sau hơn hai năm trên đất Mỹ, tôi đến một thành phố lạ với số tiền dành dụm không nhiều, với số vốn ngoại ngữ phải cần đến tay để phụ cho cái miệng đă từ lâu cũng không c̣n khả năng để lưu loát ngôn ngữ chính của ḿnh.

Tôi đă không làm sao kiếm ra việc làm, tôi chưa có điều kiện để xin tiền thất nghiệp, tôi ngại ngùng đi t́m khai trợ cấp, tôi xấu hổ phải quay về với cuộc sống mà tôi không muốn phải so sánh.
Tôi đă vác ba lô đi khỏi nhà trọ trước khi người ta đuổi tôi ra v́ tôi không c̣n tiền trả. Tôi muốn đêm Giáng Sinh năm đó lang thang trên khắp các đường phố phủ tuyết, uống cho thật say với một chai Whisky bọc dấu trong túi giấy như những chàng homeless ghiền rượu, tôi muốn uống cho đến khi gục xuống nơi nào đó, rồi… vợ con tôi sẽ d́u tôi đến một nơi… xa.

Thế rồi tôi đă gục xuống, đă nằm thiếp đi dưới một mái hiên, cho đến khi mấy người cảnh sát lay tôi dậy, kéo tôi vào trong mái che của một tiệm bán lẻ, và phủ lên tôi mấy tấm mền. Sau này tôi được biết mấy đêm đó trời lạnh lắm, những căn nhà của thành phố dành cho dân homeless trú thân không đủ chỗ, vài homeless đă chết v́ cóng lạnh. Bởi khẩn cấp nên cảnh sát và những người làm việc thiện phải đem mền đi phủ đắp cho những người homeless đang ngủ trên hè phố… Có lẽ v́ tôi đắp mền nên linh hồn của vợ tôi đă không t́m ra tôi để rủ tôi đi theo!

Sáng sớm hôm đó, người chủ tiệm đá tôi dậy trước khi mở cửa, tôi vội vàng xin lỗi, lôi đống mền ra ngồi ở mái hiên ngoài. Đấu óc tôi trống rỗng, tuyệt vọng quá v́ cái chết không đến, biết làm ǵ cho những giờ kế tiếp đây, ruột gan tôi cồn cào đói, mùi rượu tanh hôi bốc lên từ bao tử thật khó chịu, nước mắt tôi trào ra và thầm kêu… Điệp ơi, tên vợ tôi.

Sau đêm Giáng Sinh đường phố vắng lắm, các cửa tiệm trên phố không ai mở cửa, băo tuyết lại đang rơi nên xe qua lại hầu như chưa có. Phải rồi, tôi sẽ bất ngờ lao ra một chiếc xe vô phước nào đó chạy ngang chỗ tôi ngồi. Nếu tôi chết và những sự linh thiêng là có, tôi sẽ pḥ hộ cho người không may đă cán chết tôi. Trước khi tính chuyện chết, tôi phải vứt hết giấy tờ của tôi vào thùng rác trước mặt. Tôi không muốn ai biết cái chết thê thảm này là một người Việt Nam chán đời, một người Việt homeless. Dù tôi có chết chăng nữa tôi cũng không muốn những người thân ở quê nhà, ở bên này biết kẻ chết là tôi để họ phải thương xót, để họ phải tủi nhục.

Tôi đă bỏ chiếc bóp vào thùng rác, sẵn sàng. Thế nhưng chết cũng khó. Tên chủ tiệm mà ban năy đă đá tôi chạy ra, hắn hất tung nắp thùng rác, hắn nhặt chiếc bóp lên, hắn đến bên tôi và nắm cổ áo lôi tôi dậy, tay kia hắn mở chiếc bóp. Vẻ mặt bớt hung hăng khi thấy h́nh trên bằng lái xe trong chiếc bóp là của tôi, hắn hỏi:
- Vietnamese"
- …Yes!
- Homeless"
- No!!
Hắn chau mày tỏ ra không hiểu, hắn hỏi tại sao tôi lại dục bỏ hết giấy tờ của tôi vào thùng rác. Tôi không giải thích. Hắn hỏi tiếp tại sao lại ngủ ngoài đường tôi cũng lặng im. Lưỡng lự một chút, hắn nhặt mấy tấm mền lên vào bảo tôi:
- Come in!
Tôi không c̣n chủ động, xách ba lô lê chân vào tiệm theo hắn.
- Seat down!
Tôi ngồi xuống, hắn rót cho tôi một ly cà phê nóng không đường, tôi uống. Hắn đem đến cho tôi mấy chiếc bánh donut, và châm thêm cà phê. Cái đói đang làm chủ nơi tôi nên … nó bắt tôi ăn thật nhanh, dù biết cách ăn của ḿnh ti tiện. Ăn xong tôi lí nhí lời cám ơn dù chính hắn là người đă khiến tôi chưa thể chết.

Hắn vừa làm công việc của hắn vừa nói không có chi, hắn bảo tôi trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, hắn đă qua tham chiến một lần. Hắn đoán là với tuổi của tôi, có thể tôi cũng đă ở trong quân đội miền Nam. Tôi trả lời phải, rồi tôi kể cho hắn nghe một cách đơn giản, thiếu hứng thú về tôi, về vợ con tôi, về nghề nghiệp mà tôi có thể làm. Tôi không nói tại sao tôi đến thành phố này và tại sao tôi lại nằm lăn lóc nơi cửa tiệm của hắn đêm qua. Hắn cũng không muốn hỏi tôi những điều đó. Hắn vẫn c̣n giữ bằng lái xe của tôi, và sau khi trả lại hắn bảo:
- Anh cần phải đổi lấy bằng lái xe của tiểu bang này. Tôi có thể giúp nếu anh muốn việc làm, tôi cũng cần một người giúp việc. Anh có muốn làm cho tôi không"
Tôi nói cách ngờ ngẩn:
- Tôi không có chỗ ở để có thể đi làm.
Hắn cười:
- À há, vậy anh là homeless rồi. Không trở ngại, làm cho tôi ban ngày, sau chín giờ tiệm đóng cửa anh có thể ngủ ở ngoài hiên, OK"

Tôi cười gượng. Tôi không quen ai ở thành phố này. Mấy tuần trước v́ có tiền nên tôi ở Motel, trả tiền trước nên rất dễ, c̣n bây giờ với mức lương thấp nhất, muốn mướn một căn buồng nơi chung cư cũ kỹ cũng cần phải có người bảo trợ và trả tiền ứng trước cho nhiều thứ linh tinh. Làm như biết tôi nghĩ ǵ, hắn cười:
- Đùa đó thôi. Anh đă là một người trong quân đội, anh đă gặp nhiều khó khăn, tôi nghĩ là anh sẽ làm việc chăm chỉ. Việc này không có lương cao như công việc anh đă học, nhưng việc tạm mà. Ngoài cửa hàng bán thực phẩm nhỏ này tôi c̣n có một cư xá ở cách đây không xa, tôi cho anh ở trước, trả tiền thuê cho tôi khi anh có lương. Một pḥng, ba trăm đô la một tháng. Tôi sẽ dẫn anh tới coi. Tôi sẽ trả lương anh với giá căn bản sau mỗi tuần làm việc, và anh làm cho tôi tám tiếng mỗi ngày. Khi nào tôi cần anh phụ thêm th́ ḿnh sẽ nói sau. Tôi sẽ giúp anh để xin trợ cấp y tế. Nếu anh bằng ḷng th́ tôi có đơn xin việc đây, điền vô và kư tên.
Hắn đưa tôi một mẫu đơn in sẵn và giải thích thêm:
- Đừng có lo, công việc bán hàng, nhận hàng th́ dễ thôi, tôi sẽ chỉ cho anh, máy tính tiền th́ học mau lắm. Ăn thêm cái ǵ đi, rồi phụ tôi lau chùi mấy tủ chứa đồ đông lạnh, tôi trả công cho anh, ḿnh chỉ cần làm chừng hai tiếng thôi, ngày mai tiệm mới mở cửa.
Vậy là hắn đă cho tôi sự an ủi và tin cậy, hắn lôi cuốn tôi trở lại cuộc sống thật bất ngờ.

Hắn nói, hắn lấy làm lạ khi thấy một người Á Đông là homeless, hắn ghét mấy tên homeless thường khi ngủ trước tiệm và xả bẩy nếu hắn không cho chúng đồ ăn. Hắn đă ngạc nhiên, tôi bị đá mà không chửi, c̣n nói lời xin lỗi. Sở dĩ hắn thấy và chạy ra v́ ngỡ là tôi đă giựt bóp của ai, lấy hết tiền rồi quăng vô thùng rác.

Sau đó tôi đă phụ với hắn lau chùi cửa tiệm, dù người đă mệt lả.
Hắn, Brandy Smith là quư nhân mà có thể vợ con tôi đă linh thiêng đưa tôi đến với hắn, gửi gấm tôi cho hắn.
Khi chúng tôi lau chùi cửa tiệm xong th́ ngoài đường tuyết đă phủ dầy. Trên TV thông báo có nhiều nơi tuyết phủ cao hơn một feet và nhiều tai nạn xẩy ra. Hắn gọi phone về nhà nói chưa thể về v́ băo tuyết, rồi quay qua tôi:
- Phải chờ người ta ủi sạch tuyết trên đường th́ tôi mới có thể đưa anh về cư xá. Anh không phải là người Việt Nam đầu tiên tôi biết đâu. Ở cư xá của tôi có nhiều gia đ́nh Việt Nam, không biết là tôi đă giúp họ hay họ giúp tôi v́ cư xá của tôi đă cũ lắm, nhiều người Mỹ đă dọn ra từ lâu, chỉ c̣n người Việt Nam và Cam Bốt hoặc Lào mướn v́ giá thấp.

Hắn giải thích là cho gia đ́nh Á Đông mướn ít có sự sự phiền nhiễu và tiền nhà luôn trả đúng hạn kỳ. Họ ở đông hơn số người mà mỗi căn có thể cho phép, song hắn cũng thông cảm v́ biết họ đang sống nhờ trợ cấp xă hội để đi học, t́m việc làm, hoặc cho qua tuổi già.

Hắn nói, cứ mỗi khi có một căn người thuê là Mỹ hay Mễ đi ra th́ vài ngày sau lại có một gia đ́nh Việt Nam tới mướn do những người đă ở trước giới thiệu đến. Đôi khi nếu hắn nhận một cái check trả tiền nhà đứng tên một người khác th́ y như là gia đ́nh cũ đă ra hồi nào mà hắn không hay. Họ không muốn bị tính tiền cho những sự hư hại, mà quên rằng sẽ bị phiền phức v́ c̣n đứng tên thuê nhà nếu có sự ǵ bất thường về sau. Hắn không thích việc này v́ không đúng với giao kèo, nhưng rất khó kiểm soát. Hắn chưa phân biệt và nhớ được người Á Đông ai là Việt, ai là Miên, Lào trong cư xá. Tuy nhiên chưa có vấn đề ǵ trở ngại nên hắn cũng lơ là. Hắn nói dân Việt Nam thích ở đây cũng có thể v́ hắn dễ dăi hoặc đời hắn có cái ǵ đó liên hệ nhiều với Việt Nam.

Hắn mời bia nhưng tôi không uống, tôi vẫn c̣n cảm giác choáng váng bởi rượu và miệng lưỡi lạt lẽo. Hắn nói có thể hắn biết tâm trạng của tôi. Trong những mùa Giáng Sinh, có nhiều người vui th́ cũng lắm kẻ buồn.

Hắn chật lưỡi, sau hai mươi năm chính phủ Mỹ vẫn t́m cách nói chuyện với kẻ thù để t́m xác các chiến binh của họ, nhưng vợ hắn th́ đă bỏ hắn, trước khi hắn trở về từ Việt Nam. Tuy là khác nhưng hắn cũng đau khổ như tôi. Nếu thời thanh niên hắn không từng đạp xe với vài tín hữu đi gơ cửa mỗi nhà để truyền đạo và khuyên người ta hăy sống yêu đời th́ hắn cũng đă muốn t́m cái chết. Bây giờ hắn sống với một bà girl friend đă trên 17 năm, chưa có ǵ trục trặc, thật là một điều khó hiểu. Coi nhau là bạn bè nên tôn trọng nhau hoặc ít kềm chế nhau chăng"

Hắn kể tiếp, tôi sẽ không phải là người đau khổ duy nhất sống trong cái ”cư xá buồn hiu” của hắn. Hắn cười và bảo tôi, cái tên đó không sai đâu, hắn sẽ dẫn tôi tới với mấy gia đ́nh Việt Nam cho tôi làm quen. Những người già làm như mùa nào họ cũng lạnh, nếu không có con cháu ở nhà th́ hắn không thể nào nói với họ điều ǵ, dù họ cười và gật đầu chào hắn rất vui vẻ, đôi khi họ c̣n bưng đến cho girl friend của hắn những món ăn lạ miệng. V́ hắn cũng ở một căn trong cư xá, và thường xuyên sửa chữa những hư hỏng khi có yêu cầu nên hắn biết hoàn cảnh của một số người, và mỗi lần gặp lại biết thêm một chút buồn.

Hắn kể một cách chậm răi trong kinh nghiệm của một người Mỹ đă từng tiếp xúc nhiều với người ngoại quốc, nên tôi suy diễn thêm và hiểu ư hắntương đối dễ. Hắn nói là tôi sẽ gặp… Ba Ba Gia. Sau này tôi mới biết là bà Ba già.

Bà Ba Già đă ở đây trên bốn năm, trừ mùa đông lạnh, sáng nào bà cũng dậy sớm và b́nh thản quét sạch từ đầu này băi đậu xe cho đến đầu kia băi đậu xe của cư xá, để làm chi vậy ai mà biết, hắn cũng đâu có mướn bà ta làm việc đó. Bà c̣n có tật hay xúc rửa những b́nh sữa mà mấy đứa cháu của bà đă uống hết và xếp đầy ở hiên sau, lâu lâu hắn lại phải yêu cầu con trai bà đem đi bỏ, mặc cho bà nh́n hắn vừa cười vừa càm ràm ǵ đó. Nhưng hắn thấy bà không phải là người mất trí, bà hay tṛ truyện với chung quanh và thường luôn tay đan những chiếc áo len không biết để cho ai.

Vào mùa hè con trai và con dâu bà đi làm thêm ở những nông trại xa, chở về nhà nhiều thứ trái cây và rau, hắn thấy bà bưng đi chia đều cho mỗi nhà quen, nhà ai đi vắng bà cũng phần trước của. Ông chồng bà th́ ít nói truyện với ai, ông thường đọc những sách báo Việt Nam mà con ông mượn về từ thư viện, hoặc đứng bên lan can uống trà, nh́n về những rặng núi xa xa, hết đi ra lại đi vào. Nghe đâu họ đă bị Cộng sản tịch thu nhiều tài sản tại Việt Nam, khi vượt biên th́ lại chết mất hai người con gái.

Bên nhà bà Ba già, có hai vợ chồng cũng không trẻ hơn ông bà Ba già bao nhiêu, ông ta trước kia là bác sĩ, c̣n bà ta là một trữ dược viên. Bây giờ họ hy vọng nơi người con trai đang học lớp 12, và cũng hy vọng nơi người con gái lớn sống như kẻ mất hồn sẽ b́nh thường trở lại. Lúc vượt biên, đứa con hai tuổi của cô bị chết khát và chồng cô bị hải tặc đập bể đầu rồi quăng xuống biển v́ đă lao vào cản những dâm tặc uy hiếp vợ. Họ đều có trợ cấp nhưng dường như không đủ, v́ họ c̣n ba người con nữa đang kẹt bên một trại cấm ở Hồng Kông chờ cứu xét. Ông ta là bác sĩ già, nói tiếng Mỹ với âm điệu Pháp nên luôn phụ họa bằng tay, đến đây khi chương tŕnh trợ giúp cho những bác sĩ tỵ nạn học lại nghề đă không c̣n tài trợ. Tuy thế ông ta phấn đấu làm thêm rất nhiều việc vặt, từ cắt cỏ thuê, cho đến hái trái cây, hái bắp tại các nông trại xa theo từng mùa. Nghe nói đă có lần, con gái ông ta bị hôn mê bất thường, xe cứu thương chưa tới kịp, sẵn có đồ nghề cũ ông chích cho cô con tỉnh lại, thế là ông bị truy tố ra ṭa. Kể từ đó tóc trên đầu ông bạc trắng.

Cách nhà vợ chồng ông bác sĩ ba căn, là hai bà quả phụ, họ ở đây cũng đă trên sáu năm, các con họ đều đă lên đại học. Hai bà này nói tiếng Anh khá, họ có công việc tạm ổn định, nhưng chưa đủ để các con có chỗ ở rộng răi hơn.

Bà thứ nhất, hắn kể, có chồng là trung tá, ông ta chỉ huy một trung đoàn bộ binh ở miền Trung, c̣n bà ta là giáo sư dạy Anh văn ở một trung học cách rất xa nơi chồng bà đồn trú. Cuộc triệt thoái vào cuối tháng ba 1975, người ta nói chồng bà đă tự vận v́ phẫn uất sau khi dẫn quân về một bờ biển không c̣n ai tiếp ứng, c̣n bà ta đă sanh đứa con thứ năm trên đoạn đường di tản về phía nam. Mỗi lần nhắc lại cảnh một sản phụ với năm con thơ giữa những cuộc giao tranh, bà thường cố gắng cười để ngăn nước mắt. Chồng bà mất đi khi quốc kỳ không có quan tài để phủ, công trạng không c̣n thượng cấp để vinh danh, đơn trợ cấp không c̣n nơi để nạp. Thế mà bằng mọi cách, cùng với sự giúp đỡ của những người thân, trong hơn một năm bà đă trao cho đại dương lần lượt từng đứa con yêu để chúng kiếm tự do. May thay tất cả bốn trẻ thơ đều vượt thoát và chúng đă được đùm bọc nhờ bốn gia đ́nh người Mỹ, ở ba tiểu bang cách xa nhau. Rồi mười hai năm sau, bà và con trai út đă qua đây sau nhờ những chương tŕnh nhân đạo. Bây giờ gia đ́nh bà đă đoàn tụ, một năm nữa sẽ có hai người con tốt nghiệp kỹ sư. Nhưng có một điều, sau hai mươi năm bà vẫn không tin chồng bà đă tuẫn tiết, ông c̣n bị cầm tù, bị mất tích với lư do nào đó, bà nói tín đồ Thiên Chúa giáo không bao giờ tự vận.

Bà thứ hai, sở dĩ ở sát bên v́ sau khi quen nhau họ đă yêu cầu hắn thu xếp như vậy khi có thể, họ muốn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Hắn nói, tôi có thể nhận ra bà này ngay v́ bà để tóc dài, rất dài với tuổi đă trên năm mươi của bà. Chồng bà ta xưa kia rất yêu mái tóc dài, bà thứ nhất tiết lộ với hắn vậy. Chồng bà này là đại úy không quân khi bị Cộng sản bắt đi cải tạo. Cộng sản nói sĩ quan cấp tá trở xuống chỉ cần học tập có một tháng thôi, nhưng mấy năm sau cũng không ai được thả về. Bà ta là một trong số những người đem xác chồng về sớm nhất. Ông ta t́m cách nhảy từ tầu xuống sông trốn khi bị đem ra miền Bắc, bị bắn chết, xác được vớt trả về cho vợ con. Bây giờ kể lại, bà ta nói không biết tại sao hồi đó họ lại kêu cho bà đem xác chồng về, chứ sau này chẳng ai biết ai chết, ai c̣n và bị cầm giữ nơi nào.

Cũng như bà thứ nhất, v́ cùng quẫn quá, v́ bị uy hiếp quá, bà không biết tại sao lúc đó người ta cứ mù quáng, liều lĩnh khi biết có người thân vượt biển là năn nỉ, cầu xin cho gửi con theo dù chúng mới năm, bảy tuổi.

Trong một bữa tiệc sinh nhật, bà ôm đứa con gái lớn vừa mới lên đại học và kể lại với mọi người trong nước mắt của cả sáu mẹ con. Bà nói cô gái lớn nhất lúc đó hơn bảy tuổi, bà gửi đi ba lần mới thoát, hai lần đầu ghe đều bị ch́m, được vớt vô, được đi lănh về, thế mà không sợ, nó vẫn đ̣i đi. Bà đă gửi thêm ba chuyến cho ba đứa kế tiếp đi theo chị, nhưng những con thuyền vượt biên đă đưa chúng đến những quốc gia khác nhau. Đứa qua Thái Lan, đứa tới Mă Lai, đứa được dàn khoan dầu của Pháp vớt. Và rồi có hai đứa đến với hai gia đ́nh Mỹ, một đứa đến Canada, một đứa nữa tới Pháp. Tất nhiên là chúng đến với những tấm ḷng vàng không huyết thống và không cùng chủng tộc. Chúng đă được bốc đi rất mau v́ là trẻ nít và người đi cũng lại là những thanh niên, thiếu nữ độc thân không liên hệ.

Hắn có hỏi tiền ở đâu mà bà có thể lo cho các con đi như vậy, th́ bà kể là thứ nhất phải có người quen thân đi vượt biên, thứ hai là phải có tiền và liều. Nhưng bà không hẳn ở trường hợp thứ hai, bà chỉ có ơn huệ, có hoàn cảnh thê thảm để được tội nghiệp, có gan ĺ và bất chấp Cộng sản kềm chế. Thế nhưng các con bà đi khi c̣n quá nhỏ, ngay cả những người đi cùng cũng không ai có tin tức ǵ về, có thể là hồi đó Cộng sản kiểm soát thư từ gắt lắm. Chính v́ thế, khi bốn đứa con đă đi th́ bà cũng nôn nóng đi t́m, bà không biết nói sao với cha mẹ đôi bên lên án sự liều lĩnh “đem con bỏ biển.” Nhưng cũng chính họ lo tiền để bà và đứa con sanh sau khi chồng bà chết ít tháng ra đi.

Kể đến đây hắn cười, nói là người Việt Nam cũng khôi hài v́ con của bà ta kể với hắn là chuyến của bà ta đi không đến Mỹ mà lại đến một tỉnh của Việt Nam có cái tên là.. Mỹ Tho, tầu bà ta đi bị bắt và kéo về đó. Thế là, đứa con th́ được cha mẹ bà lănh về nuôi, c̣n bà ta cùng những phụ nữ khác bị đưa về một nông trường ở cuối địa đầu của miền Nam để làm ruộng rẫy.

Bà đă đầu tắt mặt tối, cô đơn lao động trong một biển người xa lạ, mà phần đông là gái giang hồ và trộm cướp. Bây giờ nếu phải kể lại cho ai nghe bà thường rùng ḿnh về những tháng mưa dầm dề, những cơn sốt rét hành hạ, thiếu ăn, thiếu thuốc. Những con đỉa bơi loăng quăng theo những bắp chân lún dưới nước bùn, bà vừa cắm mạ vừa lo chạy đỉa. Ôi những con đỉa có băm chúng ra trăm mảnh, chúng lại thành ra chín mươi chín con đỉa khác. Nếu không có mối hờn v́ chồng, mối biệt tích của đàn con, mối xót xa về cha mẹ, th́ bà đă t́m cái chết theo chồng cho bớt tủi thân.

Ở tù gần hai năm, không có ṭa nào xử, chỉ có... tiền của cha mẹ bà đă giúp cho bà được tha. Lần đó khi trở về, những thân nhân trong nhà đă lo cho bà một chuyến đi và thành công. Bà đến Mă Lai với đứa con thơ sau hai năm mới được ngủ chung với mẹ. Cũng nhờ đứa con bốn tuổi đó bị bịnh chết đi sống lại nhiều lần mà hồi ấy mẹ con bà đă không bị Mă Lai đẩy xuống tầu, kéo trả ra biển như bao nhiêu người khác. Rồi đến khi nhập trại tỵ nạn bà mới t́m biết được các con đă được bảo lănh nhưng mỗi đứa một nơi. Bà ấy kể với girl friend của hắn, là bà đă cạo nhẵn tóc, ăn chay để tạ ơn những đấng thiêng liêng đă cứu độ mẹ con bà. Hơn năm trời ở trại bà đă phải hoàn tất những thủ tục khó khăn để xin lại những đứa con đă có người nuôi, cho nên khi tới Mỹ chỉ ít tuần bà đă được gặp những ân nhân và nhận lại ba đứa con nói tiếng Mỹ giỏi hơn tiếng Việt.

Hắn uống cạn lon bia rồi nhún vai kể tiếp, hắn không biết bên Pháp họ làm ăn kiểu ǵ mà bà ta đợi cho đến khi đứa con được dàn khoan dầu cứu, đă học xong lớp 12 mà chưa được trả về cho mẹ nó.
Kỳ hè năm 1989, nó qua đây chơi, thương mẹ quá, nó không chịu trở về, nó bỏ học. Bà ta dấu nó ở trong nhà hơn bốn năm mới lo được cho nó có thường trú ở bên này. Hắn thêm, hai thằng con của hắn đă trên ba chục tuổi đầu mà chẳng đứa nào học được một năm trên đại học, trong khi con bà ta, cái thằng kẹt bên Pháp đó bây giờ không những nói tiếng Anh giỏi hơn cả hai đứa em, và cũng đă xong hai năm đại học.

Ngoài đường lúc đó, nếu những chiếc xe ủi chưa dồn xong tuyết lên lề đường, và người ta chưa dùng xe trải lên mặt đường một lớp cát trộn muối cho bớt trơn trượt th́ có lẽ hắn c̣n kể tiếp nhiều truyện nữa. Hắn nh́n đồng hồ và từ tốn khuyên nhủ tôi:
- Anh thấy đó, không phải chỉ có anh là kém may mắn đâu. Trong cái cư xá nhỏ của tôi mà đă biết bao cái khổ khác nhau. Đời c̣n nhiều thay đổi, tôi tin là anh không quên được vợ con, nhưng anh sẽ vui để sống, và nhận sự tri ân từ những người đau khổ khác. OK, anh theo tôi về.
...
Thấm thoát tôi đă làm cho Brandy hơn 6 năm. Nửa năm đầu tôi phụ hắn bán hàng ngoài tiệm. Làm việc này chỉ đủ trang trải những nhu cầu cần thiết, nhưng tôi không c̣n so đo về vật chất. Tôi mang ơn và mến hắn nên không nghĩ đi t́m việc khác, trừ khi hắn không cần tôi nữa.
Đây là một tiệm thực phẩm nhỏ, món ǵ cũng có một ít, từ bia, nước ngọt, thuốc lá, cà phê, đường sữa, kẹo, bánh, thuốc men và một vài tạp chí. Hắn khen tôi làm việc có trách nhiệm, tôn trọng khách hàng. Về phần tôi luôn giữ thái độ kính trọng dù hắn là người vui tánh. Thấy tôi ở cư xá đă giúp hắn sửa chữa nhiều việc vặt và nhiều người ở chung quanh mến, nhất là những đồng hương Việt Nam, nên một hôm hắn nói với tôi:
- Cái cư xá của ba tôi để lại sau khi ông ấy mất, nó đă cũ lắm, hệ thống nước trong nhiều nhà tắm, nhà bếp cần tu sửa và thay thế. Hệ thống gas sưởi cũng vậy, hư hỏng luôn luôn, tôi cần một người làm thường xuyên để phục vụ người thuê nhà. Anh là một technician, tôi nghĩ là anh có thể làm những công việc mà cư xá của tôi cần đến. Việc nào anh không làm được th́ tôi sẽ mướn thợ chuyên môn. Căn buồng anh đang ở sẽ là nơi người thuê liên lạc để yêu cầu sửa chữa, anh lo việc cho thuê và nhận tiền trả hàng tháng cho tôi. Tiền điện thoại, tiền thuê nhà tôi sẽ không tính kể từ tháng tới, và tôi tăng lương cho anh 12% mỗi năm. Có điều ǵ yêu cầu cứ nói cho tôi biết. Tôi sẽ làm giấy giao ước với anh ngày mai.

Đây không hẳn là tánh kỹ lưỡng của hắn, mà làm như với người Mỹ, luật pháp hầu như đă trở thành một tập quán, việc ǵ cũng rơ ràng và có giấy tờ hẳn hoi chứ không nói xuông, dù thân hay sơ.
Brandy coi tôi như một đồng đội kể từ khi hắn biết tôi cũng đă từng có mặt nơi những địa danh ở Việt Nam mà hắn đă đồn trú. Khi rảnh rỗi hắn thường kể với tôi về chiến tranh Việt Nam, về thời gian dài nhất, gian nan nhất trong đời hắn là hai năm ở đó. Hắn vừa bất măn, vừa tự măn đă thoát ra từ cơi hiểm nguy này. Hắn thích thú nhắc lại những địa danh ở VN mà tôi và hắn đă đi qua dù không cùng thời điểm. Có lẽ những chuyện này bạn bè hắn chẳng ai hứng thú nghe nếu họ không cùng trải qua như hắn với tôi. Tuy nhiên hắn nh́n cuộc chiến VN với nhiều mơ hồ và ngộ nhận. Hắn không dứt khoát tin những điều tôi dẫn chứng để phủ nhận những điều mà giới truyền thông Mỹ đă một thời ngộ nhận, để rồi vẫn tiếp tục đầu độc dư luận Mỹ là họ không lầm lẫn.

Hắn kể, có lần sau một trận giao tranh, hắn đă nh́n thấy những thiếu niên, những phụ nữ bị thương vong mà cho đến bây giờ hắn vẫn c̣n ân hận, dù bọn hắn phản kích nhưng không thể rơ địch trong những xóm làng. Hắn cho rằng hậu quả của cuộc chiến VN là cuộc chiến mà hai phe không tương xứng về ... vũ khí. Vũ khí của Mỹ là súng đạn, Mỹ cải tiến để súng đạn có hiệu quả và muốn sử dụng bao nhiêu cũng có. Vũ khí của Cộng sản đôi khi c̣n cố ư làm thô sơ để chứng tỏ là nhân dân nổi dậy.

Ngoài súng đạn ra là con người, người Việt Nam, dù phải chết bao nhiêu cũng không tiếc, có chết nhiều mới làm mủi ḷng những người phản chiến trên đất Mỹ, mới sôi sục căm hờn nơi hậu phương Cộng sản. Người lính Mỹ đến VN chỉ mong b́nh an trở về sau khi làm xong một nghĩa vụ mà họ không ư thức, họ không thấy được VN là tiền đồn của khối tự do đang bị Cộng sản xâm lấn dưới h́nh thức tranh đấu nhân quyền và độc lập. Họ cầm vũ khí mạnh trong một tinh thần yếu. C̣n về phần chúng tôi, quân đội Việt Nam Cộng Ḥa, đồng minh với Mỹ có ư thức và căm hờn Cộng sản th́ lại không được trợ giúp tương xứng để đối địch. Lúc Mỹ muốn đem quân vào th́ nêu đủ lư do để chê là chúng tôi yếu, cần bảo vệ. Khi muốn ḥa đàm th́ t́m đủ thủ đoạn để vùi dập cho chúng tôi kiệt quệ, phải nhượng bộ. Khi muốn phủi trách nhiệm th́ nêu đủ lư do để ca ngợi là chúng tôi mạnh, là thiên thần của chiến trường, dù chúng tôi không có khả năng để làm ra một viên đạn, đúc một khẩu súng.

Trong khi tṛ truyện về Việt Nam, có lúc hắn đồng ư, có lúc mặt hắn đỏ gay v́ tôi dốt tiếng Mỹ mà c̣n nói hăng say, tay chân múa loạn. Và để câu truyện không trở nên gay cấn, lần nào tôi cũng đi đến kết luận là đất nước tôi mất về tay Cộng sản, thật ra không hẳn là v́ Mỹ thay đổi chiến lược mà chính tôi, bạn bè tôi đă chiến đấu không tận sức để bảo vệ đất nước của ḿnh. Hắn cũng hiểu tánh tôi nên thường vỗ vai cười giả lả:
- Hê! Sống độc thân lâu rồi, phải kiếm một bà làm bạn chứ"
- Thôi, không c̣n ai đẹp, không c̣n ai trẻ như vợ tôi!

Tôi đă ở cư xá này như một chứng nhân của những mảnh đời tỵ nạn. Tham dự những tiệc vui đưa tiễn những gia đ́nh đă tạo được điều kiện sống vững vàng hơn ra đi. Rồi tiếp tục chờ đón những người mới tới, ngỡ ngàng chấp nhận nơi này làm chỗ tạm dung.
Đời c̣n nhiều thay đổi, biết đâu sẽ có một ngày nào đó chính phủ bắt hắn phá bỏ cái cư xá cũ kỹ, thiếu an toàn này xuống, rồi một công ty nào đó sẽ dựng lên một ṭa nhà cao ngất như những khu nhà chọc trời nơi trung tâm thành phố kia.

Ngày đó đương nhiên tôi sẽ phải trôi đi nơi khác, nhưng trong đời sống tôi chỉ nh́n thấy dĩ văng, thấy vợ tôi, người vợ lấy tôi năm mười tám tuổi, có với tôi ba trẻ thơ và đă phải cùng các con cách biệt tôi năm gần ba mươi tuổi.




Quang Danh
vietbao.com



at 12:02 AM

florida80
05-28-2019, 19:07
Thế Hệ Của Tôi – Một Thế Hệ Vứt Đi









Bạn của tôi ạ, bạn hỏi tôi đang nghĩ ǵ trong đầu ư?

Tôi cũng như bạn vậy. Tôi không hiểu các bạn nghĩ ǵ trong đầu.




Các bạn không thấy một ngày của các bạn trôi qua buồn tẻ sao. Các bạn trao nhau những câu từ nhạt thếch. Các bạn tung ảnh tự sướng. Các bạn vào mạng xă hội chửi một thằng hiếp dâm. Một thằng đâm cha, chém mẹ, và châu đầu vào cái quần lót của 1 người mẫu để mà b́nh phẩm v.v. Các bạn tung tăng khắp nơi, trợn mắt ḍm ḍm từ cái chuồng xí trở đi, miệng trầm trồ xuưt xoa: “Ồ, lạ quá, đẹp quá”. Các bạn về ưỡn bụng, vắt chân chữ ngũ mà thầm nhủ ta là người hạnh phúc nhất đời.




Các bạn có bao giờ mơ thấy những ǵ lớn lao hơn chuyện ngày mai sẽ sống thế nào chăng? Tôi chắc là không. Cái xă hội này đă dạy cho các bạn cách sống mà chẳng cần phải tư duy ǵ cả rồi. Các bạn chẳng cần tri thức, chẳng cần sự thật. Các bạn thậm chí cũng chẳng cần bộ năo nữa. Cứ cột các bạn lại, như cột những con cừu ấy, rồi ném cho mỗi người một bó cỏ. Thế là xong.




Các bạn có dám dấn thân vào cuộc sống này không, có dám thay đổi cuộc sống này không? Các bạn có thấy buồn không khi ḥa b́nh đă bốn chục năm mà đất nước vẫn chưa có nổi một ngày sung sướng? Các bạn có thấy nhục nhă không khi từng tốp sinh viên Việt Nam vừa dí bưu ảnh vào mặt người nước ngoài vừa giải thích bằng thứ tiếng Anh lắp ba lắp bắp: “Đây Việt Nam, đây Hồ Hoàn Kiếm, đây Hoàng Thành”? Người ta quan tâm đến cái xứ này cũng chẳng nhiều hơn họ quan tâm đến sao Hỏa. Mà có khi c̣n chẳng bằng đâu các bạn ạ.




Các bạn có đau không khi mảnh đất quê hương ḿnh bị người ta xâu xé, khi đập thủy điện bị vỡ, khi đồng bào các bạn lang thang không cửa không nhà? Các bạn có buồn không khi tổ quốc nghẹn ngào nh́n “người lạ” lấn dần từng phân đất, từng mảnh rừng đầu nguồn và chở đi từng tấn tài nguyên. Các bạn có muốn khóc không khi một ông già cúi gập người bôi xi lên giày của một ông Tây, và rưng rưng cảm kích với mấy đồng tiền lẻ nát?




Tất cả nỗi đau hằn xuống mảnh đất này có đáng làm cho các bạn quan tâm hơn một cái túi xách Gucci, một hốt–gờ hở trên hở dưới hay chẳng may toạc váy hở nội y, hay một cô ca sĩ hay người mẫu mới nổi với những phát biểu “đầy chất xám”, một trận đấu bóng hay một cuốn tiểu thuyết ba xu không? Muốn hiểu được nỗi đau các bạn chẳng cần t́m chúng trong một cuốn tiểu thuyết ba xu làm ǵ. Cách các bạn không xa, người ta đang khóc, người ta đang phải gồng ḿnh lên mà chống chịu và nuốt nước mắt vào trong ḷng. Một con đê đang vỡ. Một con tàu sắp ch́m. Rất nhiều tập đoàn kinh tế vỡ nợ mà chính các bạn phải gánh lấy phần trả nợ. Một khúc sông sắp mất. Người dân ngậm đắng nh́n từng tấc đất có máu thịt tổ tiên bị mất.




C̣n các bạn th́ sao? Các bạn ở trong nhà, trùm chăn kín đầu, đánh đánh gơ gơ trao cho nhau những lời nhạt phèo và foward những tin nhắn vô vị. Tôi không nói như thế tức các bạn phải ôm súng xông ra chiến trường hay phải đao to búa lớn hay phải là cái ǵ cho lớn lao. Mà rằng các bạn chẳng thiết làm ǵ cả, chẳng thiết t́m hiểu, chẳng thiết suy ngẫm, chẳng thiết t́m ṭi.




Tất nhiên khi đọc đến đây, các bạn sẽ tấn công lại cá nhân tôi bằng những câu hỏi đại loại như sau: “Thế mày đă làm được cái quái ǵ ra hồn chưa mà lớn tiếng la lối và chỉ trích”. Tất nhiên tôi sẽ thẳng thắng trung thực trả lời, tôi cũng không khác mấy các bạn là bao, bởi thế hệ chúng ta – Một thế hệ vứt đi! Tôi cũng sẽ thành thật trả lời rằng:

– Tôi vẫn không biết phải làm thế nào để ngư dân VN không bị tàu lạ đánh, có nói ǵ, làm ǵ cũng không làm các ngư dân có cái ăn và những người đă chết sống lại.

– Tôi chả làm ǵ được để khiến những tệ nạn chấm dứt.

– Tôi chả làm ǵ được để khiến các ông lănh đạo hết tham nhũng và dân bớt khổ.

– Tôi cũng chả làm ǵ được để làm cho điện hết cúp và giao thông hết tắc, và xăng thôi không tăng giá.

– Tôi chả làm ǵ được hay có giải pháp ǵ làm cho cô gái trẻ ở các tỉnh nghèo ngưng đi lấy chồng ĐL, HQ.

– Tôi không biết làm ǵ hay có kế sách ǵ để khiến các người dân nghèo thôi bán nhà sang xuất khẩu lao động ở Malaysia hay Đông Âu.

– Tôi chả biết làm ǵ để ngăn các cô gái trẻ không lơ ngơ bị lừa sang làm điếm ở Campuchia.

– Tôi vẫn không biết làm thế nào để các tập đoàn kinh tế bớt làm ăn thất thoát, kém hiệu quả, tham nhũng tràn lan

– Tôi chả biết làm ǵ, và làm thế nào để bla bla bla,…




Tôi biết bạn sẽ chúng ta sẽ chẳng làm được ǵ hơn, nhưng bạn ạ, chúng ta, khi chưa có 1 hành động thực sự cụ thể và 1 giải pháp rơ ràng, ít nhất có thể lên tiếng để làm thức tỉnh và tác động. 1 hành động nhỏ nhoi là quan tâm và lên tiếng vẫn c̣n hơn ngồi yên đó thụ động chết ch́m trong ảo tưởng và tự thơa măn tự phong.




Và tôi đă sống, và tôi đă hiểu tại sao cái xă hội này vô cảm đến vậy, vô tâm đến vậy rồi. V́ nơi đó c̣n một lớp người không biết tư duy, không ư chí tiến thủ, không tri thức, không nghị lực, không ước muốn, không lư tưởng, không cả niềm tin? Họ giới hạn hạnh phúc của ḿnh trong hai mươi mét vuông nhà, bàn chuyện thiên hạ và tính xem ngày mai nên đi xem phim hay lượn phố. Họ không đ̣i hỏi một điều ǵ hết, họ không ư thức được vị trí của ḿnh, chẳng cần rung động, chẳng cần xót xa. Họ chẳng có động lực để làm bất cứ điều ǵ trừ khi người khác lấy roi quất vào mông họ.




Gần 3 giờ rưỡi sáng.
OH, Chủ Nhật, Ngày 7/10/2012

Nguồn: http://www.gocnhinalan.com

florida80
05-28-2019, 19:10
T́nh Vui Gang Tấc…! – Đoàn Xuân Thu









Thưa chuyện rằng: Một ông vừa từ giă cơi đời, hồn bay lên đến tận chín tầng Trời. Trước khi cho phép ông nhập “tịch” ở thiên đ́nh, vị quan giữ cổng Trời làm một cuộc sát hạch:

“Ông có mèo chuột, lăng nhăng ǵ không?”

“Thưa không!”

“Ông có yêu vợ ông không?”

“Thưa cũng không!”

“Sống mà cái ǵ cũng “Không” hết… nghĩa là ông đă chết tự lâu rồi… mà sao măi tới giờ nầy ông mới lên được tới đây vậy hả?”

Như vậy t́nh yêu là dấu vết rơ ràng nhứt của sự sống chớ không phải nước hay oxy mà các khoa học gia không gian NASA Hoa Kỳ bỏ công rồi mất công t́m kiếm ngoài vũ trụ!




Sống là phải yêu mới được. C̣n khi đă nghỉ yêu, ḷng ta đă nguội như trà thiu; lạnh như nước đá, thấy ai, dù sexy, hấp dẫn trong bộ bikini, hai mảnh nhỏ, cỡ bàn tay, mà tim ḿnh vẫn không không lay… động, trơ như đá, vững như đồng; không lăn tăn th́ dù vẫn c̣n ăn, c̣n nhậu, c̣n thở, c̣n ngáy ‘pho pho’ cũng xem như đă chết tự lâu rồi.




Thưa mấy thằng Tây thực dân sau khi xâm lược, chiếm đóng và cai trị nước ta tới 114 năm, nhận xét về người Việt ḿnh, dựa theo cái bề dày kinh nghiệm kha khá, nó phán rằng: Việt Nam ḿnh, nhứt là mấy ông, ai cũng là một ông quan nhưng phải là quan văn mới được (quan vơ cho tao… tao cũng bỏ?!).




Mà phàm là quan văn th́ ai cũng khoái làm thơ. Đi đánh giặc Tàu, thay v́ gươm giáo th́ làm thơ cho nó sợ chơi… Sau nầy chắc có lẽ máu thơ vẫn c̣n luân lưu trong huyết quản hay sao nên bất cứ đề tài nào bà con cô bác ḿnh lên web đều thấy có thơ.




Thơ nhiều tưởng dở. Hỏng phải vậy đâu! Cũng có thơ hay đó chớ. Mà bài thơ thế gian t́nh là ǵ hay hết biết; nên tui xin chép lại hầu quư độc giả t́nh thương mến thương rằng:

“Hỏi thế gian có bao liều thuốc bổ?/ Sẽ chữa lành căn bệnh khổ v́ yêu/ Yêu cũng khổ mà không yêu th́ lỗ/ Trái tim nầy chắc phải mổ ra xem!”




Như vậy con đường t́nh ta đi, từ thuở tạo thiên lập địa, ông Adam yêu bà Eva tới lúc anh yêu em… biết mấy trăm, mấy triệu năm rồi mà không mấy ai cũng hiểu.

Rồi có ráng th́ cũng phải phán một câu như ông nhạc sĩ Trúc Phương rằng: “Đường vào t́nh yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn!”




Như vậy làm toán trừ th́ thấy yêu là lỗ mà c̣n lỗ to nữa đó. Tại sao vậy? V́ yêu là gây lộn tối ngày chớ có thơ mộng ǵ đâu, nhứt là trường hợp anh vớ phải em yêu hay càm ràm, dai như giẻ rách!

Chuyện nhỏ như con thỏ em không bỏ, cũng sửa lưng làm chàng phải đỏ mặt tía tai v́ mắc cỡ trước bàng quan thiên hạ. Em yêu bực bội nói với anh rằng: “Từ rày ai có hỏi th́ anh đừng trả lời là ḿnh đă sống với nhau được gần một phần tư thế kỷ nữa nha; mà anh phải trả lời là ḿnh đă sống với nhau được 24 năm!”




“Vậy th́ có ǵ khác nhau đâu?” “Khác chớ! Khi thiên hạ thấy số 24 lớn hơn 1/4 rất nhiều, họ sẽ hiểu và thông cảm cho em đă chịu đựng tánh khí “lên trầm xuống bổng” của anh suốt tới ngần ấy năm dài!”

Hôm qua thằng Tí con ḿnh c̣n hỏi em rằng: “Má ơi sao má lại đồng ư kết hôn với Ba vậy?” “Thấy chưa? Giờ tới phiên thằng con của đôi ta cũng phải rất ngạc nhiên!”




Mà t́nh ta không xuôi chèo mát mái chẳng qua v́ tánh ghen bóng ghen gió của anh thôi! Giống hệt như chuyện: “Ông chồng có tới 6 đứa con, nhưng tánh vẫn hay ghen, pḥng thủ từ xa, để không có thằng cha nào ḍm ngó con vợ ḿnh chi nữa.

Nên thay v́ gọi vợ ḿnh bằng tên mà gọi em yêu bằng bà Má có 6 con. Đặng cho tụi nó nghe là sợ chạy mất dép rồi không dám ‘be he’ mà ve văn.


Mới đầu th́ con vợ nghe thấy cũng vui vui… Sau th́ bực bội. Kêu tốp cái tṛ khỉ đó đi mà ảnh cứ tới luôn bác tài hoài…

Một hôm hai vợ chồng đến nhà bạn bè ăn tiệc. Tới giờ về, anh rống họng: “Thôi ḿnh về nha bà Má có 6 con.”

Con vợ nhanh chóng đáp lại tiếng rơ to, ai cũng nghe rằng: “OK, em sẽ ra ngay với anh – Người Cha của 4 đứa!”




Thưa có người định nghĩa tại sao thằng chồng nó hay ghen. Chẳng qua trước khi về với nhau, cùng hát bản t́nh ca, th́ em đă từng cho thằng khác ‘con ong đă tỏ đường đi lối về’ rồi lên báo than thở rằng: Em không c̣n trong trắng nữa. Chồng em cứ đay nghiến em hoài. Xin hỏi thế gian t́nh là ǵ? Giờ em phải làm sao? Bỏ nó lấy thằng khác có tâm hồn khoáng đăng hơn?




Thưa tui hằng trộm nghĩ: Vợ như tờ báo! Đứa nào đọc rồi là báo cũ; đứa chưa đọc như ḿnh th́ báo vẫn mới tinh. (Who cares?)

Nhưng lúc trà dư tửu hậu, anh bạn văn của tui trộm nghĩ khác: “Anh rất muốn anh là người đầu tiên, nhưng sẽ tốt hơn nếu anh là người cuối cùng!” Nghĩa là sao? Nghĩa là lấy anh rồi em đừng ‘ngựa’ phi đường xa nữa là OK!

C̣n tui, người trước, người sau cùng, hay chính giữa ǵ cũng được hết ráo nha!


Đang ở với nhau chỉ xin em đừng có ‘trữ’ t́nh (nghĩa là ‘trữ’ thêm vài mối t́nh khác để xài dần dần) hay em T́nh ‘phụ’ nghĩa là có ‘phụ’ thêm vài mối t́nh lẻ tẻ ngoài t́nh ‘chánh’ với anh yêu nha!

Đừng chê anh là ông chồng chỉ biết ăn nhậu, rồi ngủ kỹ việc ǵ cũng phó vào tay em để đến nỗi như chuyện nầy:




Vợ năn nỉ chồng cắt cỏ. Chồng trả lời: “Bộ tướng tui giống thằng cha làm vườn lắm hả?”

Năn nỉ chồng sửa cái bồn rửa chén bị nghẹt. “Bộ tướng tui giống thằng cha sửa ống nước lắm hả?”

Bóng đèn cháy! Không chịu thay! “Bộ tướng tui giống thằng cha thợ điện lắm hả?”




Vài ngày sau đi làm về, ông chồng ngạc nhiên thấy cỏ đă được cắt, bồn rửa chén không c̣n nghẹt nữa, bóng đèn cũng được thay mới, bật công tắc lên nghe cái cốc là sáng ḷa; nên ngạc nhiên hỏi con vợ: “Nè em yêu! Chuyện ǵ đă xảy ra?”

“Anh biết thằng cha hàng xóm của ḿnh mà. Ảnh tới và mọi thứ đâu vào đấy.” “Rồi em trả nó hết bao nhiêu?” “À ảnh nói: Một là em nướng cho ảnh một cái bánh thiệt ngon hay là ‘chiều’ ảnh một chút!”

“Rồi em nướng cái bánh ǵ?” “Bộ tướng em giống con nhỏ chuyên làm bánh lắm hả?”

Bị cắm cái sừng to tổ bố trên đầu, nên buồn bă quá, anh than: “Nhiều khi buồn quá anh muốn buông xuôi tất cả. Nhưng hỏi ḷng ḿnh đâu có nắm được cái ǵ để mà buông?!”

Thôi th́ hai đứa ḿnh cùng ‘t́nh ngoại’ tức ‘ngoại t́nh’ vậy nhé. Nên hai vợ chồng đang mơ màng giấc điệp. Bỗng có tiếng động. Vợ nói: “Chết rồi! Chồng em về ḱa! Anh trốn nhanh lên!” Chồng nghe vậy bèn phóng qua cửa sổ nghe một cái đụi!

Thà như vậy c̣n hơn sống với nhau mà trù cho em chết!




“Một nhà thám hiểm vào một lăng mộ xưa, chưa ai từng khám phá, t́m được chiếc đèn thần. Nhặt nó lên, lấy vạt áo chùi cho sáng; th́ một ông thần hiện ra.

“Ta là thần đèn đây, ta muốn biết trong đời, ai là người nhà ngươi căm ghét nhứt?” Nhà thám hiểm trả lời: “Dạ đó là con vợ của tui!”

“Ta cho ngươi ba điều ước nhưng có điều kiện là ngươi ước cái ǵ th́ con vợ của ngươi sẽ được gấp đôi số đó.”

Nhà thám hiểm ước rằng: “Tui muốn một tỉ đô”

“Được! Vợ ngươi sẽ được 2 tỉ”.

“Tui ước một lâu đài ở tiểu bang California, có hồ bơi, có sân chơi quần vợt, có mọi thứ”.

“Được vợ của ngươi sẽ được gấp đôi”.

“C̣n lời ước cuối cùng?”

“Dạ! Xin ông hăy đập cho tui một trận gần chết đi!” Hi hi!

Thưa đó là sự thực trần trụi không hoa ḥe, hoa sói ǵ hết ráo! Hỏi thế gian t́nh là ǵ? Là như vậy đó!




Cha bi quan dữ nha! Buồn quá chiều nay xem tiểu thuyết. C̣n tui buồn quá chiều nay coi chớp bóng! Th́ thấy phim ảnh thường vẽ ra những t́nh yêu chung thủy, phi hiện thực nghĩa là hỏng có thiệt, là dóc. Như phim Romeo & Juliet, phim Love Story, phim Titanic chẳng hạn…




Chớ trong đời thật, đời thường, t́nh nghĩa vợ chồng hay của hai kẻ yêu nhau là chán, là ngán như cơm nếp nát, là gỉ sét như cầu Long Biên (thưa đúng ra là tui phải viết cầu ‘Paul Doumer’ nhưng sợ độc giả phê rằng tui viết văn mà hay chửi thề quá hà!); là đen đủi như ông già da đen, kem Hynos.

Tuy nhiên không cần phải bi quan lắm đâu, có đau đớn, có chia ĺa th́ cũng có hạnh phúc lúc ‘tù ti’, có sum họp trong t́nh yêu sau cả chục năm trời đăng đẳng anh ở đầu sông em cuối sông, (quân tại tương giang đầu, thiếp tại tương giang vỹ)… đó nha mấy huynh.




Thưa tui kể người nghe… hy vọng bà con ḿnh cả nam lẫn nữ sẽ khôi phục lại những mối t́nh lăng mạn xưa có … mà sao giờ hơi ‘bị’ hiếm…

Đó là t́nh vui gang tấc; (chắc bà con ‘thấm ư’ biết ‘em’ muốn nói cái ǵ rồi?) dặm sầu biệt ly!

Đó là t́nh yêu không nệ khoảng cách xa xôi! Không nệ thời gian xa cách dài đăng đẳng! Không nề Cộng Sản là em mà Tư Bản là anh!




Khi Irina và Woodford McClellan cưới nhau họ không thể nào tưởng tượng được là phải mất thêm 11 năm trời nữa đôi uyên ương, chim mới được liền cánh; cây mới được liền cành.

Năm 1970, Irina, sống ở Mạc Tư Khoa và làm việc cho Học Viện Quan Hệ Quốc Tế Và Kinh Tế, ở đó em gặp chàng là một giáo sư người Mỹ, tên Woodford McClellan. Yêu nhau cả hai thành hôn hai năm sau vào tháng Năm 1974.

Sống chung chỉ được một thời gian ngắn, chiếu khán (visa) của chàng hết hạn đành phải quay về Mỹ. Nhiều lần xin quay lại thăm vợ nhưng đơn xin nhập cảnh Liên Xô đều bị bác mà không rơ nguyên do.




Đôi tân lang và tân giai nhân nầy chỉ c̣n biết t́m nhau qua kỷ niệm ngày cưới. Nầy h́nh ảnh đôi ta chụp bên nhau lúc sánh vai qua Quảng trường Đỏ (thấy mà ghê màu máu) ở Mạc Tư Khoa; bằng điện thoại viễn liên (tốn rất nhiều tiền).




Măi 11 năm sau, nàng mới được cho phép xuất cảnh đi Hoa Kỳ để đoàn tụ với chồng… Cuối tháng Giêng, năm 1986, nàng đặt chân xuống phi trường quốc tế Baltimore – Washington, sà vào ṿng tay run run rộng mở của người xưa.




Tưởng ǵ?! Anh bạn văn của người viết vượt biên rất lâu! Từ năm 80 măi tới năm 95 ảnh mới gặp lại được người xưa. Cái t́nh nầy cũng đẹp không kém ǵ t́nh Mỹ với Liên Xô kể trên; nhưng xét kỹ là thua.

Thua là khi gặp lại người xưa, anh hỏng dám run run ṿng tay rộng mở để em ‘xưa’ sà vào, ảnh không dám ôm ‘ét’ ǵ hết ráo… V́ lỡ có con vợ khác, hồi bên đảo rồi, đang đứng kế bên; mặt hầm hầm ghen ngược… Hu hu!

Nhưng c̣n lănh qua cũng c̣n tốt, (theo lời ảnh biện hộ), v́ theo tui biết nhiều ‘khứa’ c̣n giả bộ quên luôn đó nha!

“Tui tính vợ cả, vợ hai, hai vợ đều vợ cả! Nhưng hai bả không chịu, ra tối hậu thư rằng: “Người ấy và em… Anh chọn ai?” Phần Úc nó cấm đa thê! Nên biết ở với ai; bỏ ai bây giờ?

Thôi để công b́nh, tui bỏ hết cả hai và về Việt Nam để cưới con vợ thứ ba! Ha ha!”

Thiệt là cái thằng cha lựu đạn sét!


Đoàn Xuân Thu

Melbourne

florida80
05-28-2019, 19:13
Cái Tôi Và Sự Hiểu Biết - Chu Thập









Mới đây, một ông bạn có gởi cho tôi một bài viết của tác giả Từ Thức, bên Pháp. Bài viết khiến tôi phải giật ḿnh và nh́n lại bản thân để tự vấn lương tâm.




Với tựa đề “Cái Tôi của người Việt”, tác giả xem ra khẳng định một cách chắc nịch rằng người Việt là một dân tộc kiêu căng. Tác giả mở đầu bài viết với nhận xét: “Tôi gặp không biết bao nhiêu người (Việt) vỗ ngực, tự cho ḿnh là vĩ nhân. Không phải chỉ vỗ ngực, c̣n trèo lên nóc nhà gào khàn cổ: tôi giỏi quá, tôi phục tôi quá, tại sao tôi tài ba đến thế? Một lần ngồi nhậu với 5 ông, có cảm tưởng ngồi với 5 giải Nobel văn chương. Những ông như vậy, nhan nhản”.


Tác giả nêu một câu hỏi đáng suy nghĩ: “Phải chăng đó là nét đặc thù của một dân tộc đầy tự ti mặc cảm?” Tôi nghĩ nếu xem đó là nét đặc thù của mấy ông cộng sản Việt Nam th́ chẳng sai chút nào. Rước voi về dày mả tổ, chém giết đồng bào ruột thịt của ḿnh không chút xót thương, vậy mà sau đó vẫn có thể ưỡn ngực tự xưng là “lương tâm nhân loại”, “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Kiêu căng như thế th́ c̣n ǵ lố bịch bằng. Nay từ hố sâu của nghèo nàn, lạc hậu mới ngoi lên được một chút, làm ǵ cũng muốn được đưa vào các kỷ lục thế giới của sách “Guinness Book of World Records”, tiến sĩ th́ chạy đầy đường. Nhưng chắc chắn 3 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam không hề là đại diện của cả dân tộc Việt Nam.




Trong quan hệ với người đồng hương, ở trong nước cũng như tại hải ngoại, tôi cũng có gặp một số người “nổ” như mấy ông việt cộng . Nhiều người khoe khoang một cách lố bịch, ngây ngô và ấu trĩ. Nghe họ “nổ” chỉ biết cười và chửi thầm trong bụng!

Nhưng dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người Việt tôi quen biết hay tiếp xúc đều như vậy cả. Từ một vài trường hợp hoặc rất nhiều trường hợp đi nữa để quơ đũa cả nắm là một lư luận không nghiêm chỉnh.




Thời Pháp thuộc, trên báo Đông Dương Tạp Chí, trong một số ra năm 1914, cụ Nguyễn Văn Vĩnh cũng đă từng đưa ra một nhận xét về người Việt: “An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng cười, mà dở cũng h́, phải cũng h́ mà quấy cũng h́. Nhăn răng h́ một tiếng mọi việc hết nghiêm trang”. Xem ra “cái ǵ cũng cười” có thể là một nét chung của người Việt hơn là thói kiêu căng.


Theo tôi, ở đâu và thời nào cũng có người khiêm cung và kẻ kiêu căng cả. Chỉ nh́n vào một ḿnh ông Donald Trump và gần một nửa dân số Mỹ bầu ông lên làm tổng thống hoặc chỉ dựa một số khẩu hiệu như “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại” mà bảo rằng người Mỹ là một dân tộc kiêu căng…là một kết luận vội vàng, không chín chắn.




Nhưng bảo rằng ông Trump là một con người kiêu căng, thích khoe mẽ là điều chẳng sai chút nào. Kiêu căng và kiêu căng một cách lộ liễu là một yếu điểm. Ứng cử viên Trump đă thu hút được nhiều cử tri Mỹ nhờ tính bạo mồm bạo miệng và tật “nổ” văng miểng của ông. Nhưng đó cũng là một thứ gậy ông đập lưng ông đối với ông.




Tuần qua, Ủy ban điều tra về việc “thông đồng” giữa ban vận động của ứng cử viên Donald Trump và Nga do công tố viên đặc biệt Robert Mueller lănh đạo, đă cho công bố danh sách của một số cố vấn của ông Trump có dính líu đến vụ này. Trong 3 nhân vật được nêu dích danh và bị truy tố, đáng chú ư hơn cả là ông George Papadopoulos, cố vấn về chính sách ngoại giao của ứng cử viên Trump. Hồi tháng trước, ông này đă nhận tội man khai với Cơ quan Điều tra Liên bang FBI và hiện đang tích cực hợp tác với Ủy ban điều tra của ông Mueller. Một bức h́nh được công bố cho thấy trong một cuộc họp hồi năm 2016 do ông Trump chủ tọa, ông Papadoulos có mặt trong hàng ngũ “bộ sậu” của ông Trump.

Theo tài liệu vừa được cho công bố, ngày 5 tháng Mười 2017 vừa qua, ông Papadoulos đă nhận tội khai man với cơ quan FBI về việc ông có tiếp xúc với người Nga để lấy hồ sơ mật về bà Hillary Clinton mà Nga đă đánh cắp được.




Tổng thống Trump là người thích khoe về đủ thứ thành tích của ḿnh. Nào ông là một người rất thông minh. Nào ông đă từng là một sinh viên xuất sắc. Nào ông là một tổng thống trong năm đầu của nhiệm kỳ đă lập được nhiều thành tích hơn bất cứ tổng thống nào. Nhứt là mới đây, ông đă “nổ” rằng ông là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”.




Vậy mà sáng thứ Sáu vừa qua, trong lúc chuẩn bị lên đường thực hiện chuyến công du kéo dài 12 ngày tại Á Châu, khi được các phóng viên hỏi ông có nhớ về cuộc họp với ông Papadoulos không và ông này là ai, tổng thống Trump tỉnh bơ trả lời: “Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp đó. Đó là một cuộc họp rất không quan trọng. Cuộc họp đó diễn ra lâu lắm rồi. Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp”.




Thật tội nghiệp cho ông Papadoulos. Dạo tháng Ba vừa qua, nghĩa là chỉ cách đây không đầy 8 tháng, trong một cuộc gặp gỡ với ban chủ bút của báo The Washington Post, Tổng thống Trump nh́n nhận rằng ông Papadoulos đă từng là một cố vấn về chính sách ngoại giao trong cuộc vận động bầu cử. Vậy mà khi nội vụ đổ bể ra, phát ngôn viên Ṭa Bạch Ốc, bà Sarah Huckabee Sanders nói rằng ông Papadoulos là người chỉ đóng một vai tṛ không đáng kể trong cuộc vận động tranh cử của ông Trump. Một cố vấn thân cận khác của tổng thống Trump c̣n mỉa mai rằng ông Papadoulos chỉ là một tên lon ton(planton) chỉ để sai vặt và pha cà phê.

Riêng Tổng thống Trump, trong một “tuưt” được bắn đi sáng thứ Ba tuần qua, đă viết: “Rất ít người biết thiện nguyện viên trẻ, ít quan trọng tên là George”(tức Papadoulos).




Tôi vẫn cố gắng làm “trạng sư của quỷ” để biện hộ cho việc Tổng thống Trump không c̣n nhớ rơ cuộc họp của “bộ sậu” của ông chỉ mới diễn ra cách đây hơn một năm. Làm tổng thống Mỹ và lănh đạo cả thế giới, đa đoan với không biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người bên cạnh để nhắc nhở, th́ làm sao nhớ hết mọi chuyện, mọi người và mọi chi tiết được. Vả lại, quên sót là giới hạn thường t́nh của con người thôi. Nhưng khổ nỗi, làm trạng sư không công như tôi khó mà thắng nổi trong trường hợp ông Trump, bởi v́ ông đă lỡ tuyên bố ḿnh là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”. Tự nhiên, cứ nghĩ tới thái độ huênh hoang, tự đắc của ông, tôi lại nhớ đến nhận xét của vợ một người bạn của tôi. Ông bạn tôi là người thích bông đùa. Cứ sau một lần diễu cợt của ông, bà vợ lại kê tủ đứng vào miệng ông: “Thùng bể kêu to!”




Tôi nhớ có đọc được ở đâu đó một bài học về thái độ từ tốn khiêm cung mà một người cha muốn dạy cho cậu con trai của ḿnh. Một hôm hai cha con đang đi trên một đoạn đường vắng lặng. Người cha hỏi cậu con: “Ngoài tiếng chim đang hót ra, con c̣n nghe được tiếng ǵ khác không?” Người con dừng lại, lắng tai một lúc rồi trả lời: “Thưa cha, con nghe có tiếng xe ngựa nữa”. Người cha liền nói: “Đúng vậy. Đó là tiếng động của một chiếc xe ngựa trống không, nghĩa là không có chuyên chở ǵ cả”. Người con ngạc nhiên hỏi lại: “Nhưng ḿnh chưa nh́n thấy chiếc xe ngựa mà. Sao cha biết đó là một chiếc xe ngựa trống rỗng?”

Người cha mới ôn tồn giải thích: “Từ âm thanh dội lại, con có thể biết đó là một chiếc xe ngựa trống không. Xe ngựa càng trống rỗng th́ tiếng động càng to”. Về sau, khi ra đời, mỗi khi nh́n và đánh giá về người khác, người con trai thường nhớ lại nhận xét và bài học của người cha.




Thiên nhiên cũng cho tôi nhiều bài học như thế. Ai đó cũng đă đưa ra một nhận xét: sông càng sâu th́ càng tĩnh lặng, nhánh lúa càng trĩu nặng th́ càng cúi đầu. Người càng học cao hiểu rộng và giàu những giá trị tinh thần th́ càng từ tốn, khiêm cung; trái lại, kẻ càng nông cạn th́ càng khoe khoang. Tác giả Từ Thức có ghi lại cuộc sống âm thầm của một cặp vợ chồng già sống bên cạnh nhà ông ở Paris. Theo nhận xét của tác giả, hai ông bà sống trong một ngôi nhà b́nh dân, ăn uống đạm bạc như một cặp vợ chồng nghèo. Nếu không được mách bảo th́ chẳng có ai biết đó là một cặp vợ chồng nổi tiếng trong thế giới âm nhạc. Bà vợ tùng là một nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng, đă từng đoạt 7 giải nhứt khi c̣n học ở nhạc viện Paris và về sau trở thành một giáo sư âm nhạc được nhiều người biết đến. C̣n ông là một trong những nhạc sư và nhà soạn nhạc cổ điển lớn nhứt của hậu bán thế kỷ 20. Cả hai đều là những nhân vật đă từng chiếm một địa vị quan trọng trong bất cứ một tài liệu âm nhạc cổ điển nào. Vậy mà họ vẫn có thể sống một cách âm thầm như một cặp vợ chồng già ít được ai chú ư tới.




Albert Einstein thường được gán cho những câu hỏi có hàm ư nói đến cái ngu dốt vô tận của con người và đề cao sự khiêm tốn. Có người bảo ông đă từng nói: “Cái tôi và sự hiểu biết tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu biết càng nhiều, cái tôi càng bé. Hiểu biết càng ít, cái tôi càng to.”




Hiểu cho rộng ra, hiểu biết đích thực không chỉ có nghĩa là thu thập hay nhét vào đầu một số kiến thức, mà trước tiên chính là biết ḿnh. Với nhà hiền triết Socrates, ông tổ của triết học Tây phương, biết đích thực là biết ḿnh và biết ḿnh ngu. Đông Tây đă gặp nhau, bởi v́ minh triết Đông phương cũng nói rằng càng học càng thấy ḿnh ngu. Thật ra ngu như thế là ngu khôn. Ngu như thế, theo Phật Giáo, chính là giác ngộ.




Một hôm có một giáo sĩ Bà La Môn bắt gặp Đức Phật đang ngồi thiền dưới một gốc cây. Ông rất đỗi ngạc nhiên về sự thanh thản và b́nh tâm của Đức Phật. H́nh ảnh này khiến vị giáo sĩ Bà La Môn nhớ lại một thần voi có chiếc ngà lớn. Ông liền hỏi Đức Phật: “Ngài có phải là một vị thần, một thiên thần hay một thần linh không?” Đức Phật trả lời không, rồi giải thích rằng Ngài chỉ là một người chứng tỏ được một sức mạnh mới trong con người. Theo Đức Phật, con người vẫn có thể sống trong thế giới đầy xung đột và khổ đau này mà vẫn có thể đi vào quan hệ hài ḥa với người khác nếu biết dẹp bỏ cái tôi của ḿnh. Rồi Ngài nói với vị giáo sĩ Bà La Môn, “xin hăy nhớ đến tôi như một người đă tỉnh ngộ” (x. Karen Armstrong, The Case for God, The Bodley Head, London 2009, trg 316).




Tôi vẫn tự nhận ḿnh là một phật tử. Dĩ nhiên theo cách thế riêng của tôi, bởi v́ tôi chưa từng xuống tóc, quy y, mặc áo cà sa, đi lễ chùa, ăn chay hoặc cúng dường…Tôi chỉ biết rằng ḿnh phải luôn cố gắng sống lời Đức Phật dậy: dẹp bỏ cái tôi kiêu căng, khoác lác để có được quan hệ hài ḥa với mọi người và nhờ vậy thân tâm mới an lạc.


Chu Thập

November 14, 2017

florida80
05-28-2019, 19:13
Đời Người Với Những Giai Đoạn "Hồi" ...







































Tôi sắp bước sang tuổi bảy mươi mốt nên thường nghĩ suy về đời người, thân phận con người mà chủ yếu là bản thân ḿnh và bạn hữu. Khi có người gọi ḿnh bằng bố hay ông là ḿnh biết ḿnh đă già. Biểu hiện dễ thấy nhất của tuổi già là sức khỏe giảm sút. Tất cả hệ thống tuần hoàn, tiêu hóa, bài tiết… đều “có vấn đề”. Ngoài chuyện tóc bạc răng long lại c̣n đau xương nhức khớp, ôi thôi lắm cái khổ. Đa phần đến tuổi nầy không ai c̣n ham muốn ǵ ngoại trừ sức khỏe tốt, không bệnh tật và rà soát lại quảng đời đă trải qua.







































Tôi có mấy người bạn vong niên v́ ở gần nhau nên thỉnh thoảng gặp nhau để vui vài cốc bia rượu. Đề tài rất phong phú từ sức khỏe đến thể thao hay những câu nói độc đáo của những chính khách…. Nói chung là tốt v́ xả được stress (mua vui cũng được một vài trống canh mà) và yên tâm là bạn ḿnh vẫn c̣n OK, c̣n uống bia được và…c̣n nói tếu táo với nhau. Bài học của bọn già cả quê mùa chúng tôi là lạc quan và b́nh tĩnh mà sống. Ông bạn tôi hơn tôi mười tuổi bị tai biến hai lần rồi mà vẫn c̣n uống bia. Ông bảo: “Ḿnh đă đầu tư vào bia rượu sáu bảy chục năm rồi giờ bỏ cũng uổng”.







































Về đề tài xem xét lại cuộc đời của mỗi con người bọn tôi có đúc kết là cuộc đời mỗi người có tám giai đoạn nhưng để cho có vẻ tiếu ngạo giang hồ bọn tôi gọi là tám hồi.





Mà nói cho cùng th́ mỗi người cũng giống như những kiếm sĩ, những danh thủ; sau khi luyện công xong th́ xuống núi vào đời hành hiệp. Mỗi người một tuyệt kỹ, một trường phái không ai giống ai và có một điểm giống nhau là ai cũng cho rằng ḿnh là số một.







































1. HỒI 1 – HỒI NHỎ:





Hồi nhỏ là thời gian từ khi mới sinh ra đến khi tốt nghiệp. Hồi nầy chúng ta chịu sự quản lư và sanh sát của gia đ́nh, cha mẹ và thầy cô giáo.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối êm đềm và ít biến động v́ không có trách nhiệm với ai cả; mỗi mỗi chỉ là cho bản thân ḿnh. Nói chung là học sao cho tương đối khá là được chỉ hơi vất vả là vào những năm cuối trung học và đại học. Nếu thi rớt th́ phải nhập ngũ. Hồi một chấm dứt với một mảnh bằng đại học, một nghề nghiệp hoặc một binh nghiệp.







































2. HỒI 2 – HỒI HỘP:





Hồi hai nầy kéo dài khoảng hơn ba mươi năm bắt đầu vào những năm cuối của hồi một. Sở dĩ gọi là hồi hộp v́ toàn là những biến cố, biến động làm cho chúng ta xao xuyến, lo âu, lo sợ… và phải luôn suy nghĩ, khổ sở t́m các giải pháp… Nói chung là luôn hồi hộp.







































Cái hồi hộp đầu tiên là giây phút “hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xỏa tóc ngồi bên rèm” để rồi tiếp theo là “chiều một ḿnh qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em…”. Rồi những trang thư trên giấy học tṛ được viết nhưng không gửi, những buổi tan học lẻo đẽo theo sau, rồi những chiều những đêm tan trường về chung lối mà lại chọn lộ tŕnh xa nhất để kéo dài giây phút bên nhau. Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy nó rất dễ thương nhưng đầy hồi hộp.







































Nhưng rồi một nỗi lo lớn hơn xuất hiện: hai kỳ thi tú tài một và hai. Thời của chúng tôi hết năm lớp 11 (đệ nhị) là phải thi bằng tú tài một; đậu được tú tài một mới lên lớp 12 (đệ nhất), cuối năm nầy phải thi bằng tú tài hai. Nếu đậu tú tài hai coi như hoàn tất trung học và lên đại học. Nếu rớt tú tài một hoặc tú tài hai th́ phải “xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung”. Bởi vậy nên “rớt tú tài anh đợi ngày đi, đau ḷng anh muốn khóc”; đi đây là nhập ngũ là vào binh nghiệp. Đến đây th́ bạn hữu bắt đầu ly tán… Hai năm cuối của bậc trung học là đầy áp lực, tất cả phải gác lại và tập trung vào việc học – kể cả việc yêu đương. Nhưng đó chỉ là lư thuyết thôi v́ làm sao mà ngừng yêu được, rất khó.





Tôi nhớ có người bạn trước ngày thi mấy tháng anh ta phải xuống tóc (cạo đầu) và từ biệt người yêu để chuyên tâm vào việc đèn sách. Cuối cùng anh cũng đậu tú tài nhưng người anh yêu th́ đă yêu người khác.







































Sau khi vượt qua ải trung học th́ phải thi tiếp vào những đại học chuyên nghiệp. Mỗi lần thi là một lần hồi hộp. Nếu thi đậu th́ bạn sẽ được định hướng nghề nghiệp tương lai; bạn sẽ là bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư. Nhưng nếu rớt th́ bạn có thể ghi danh học các đại học không cần thi tuyển như khoa học, luật… Điều đáng lo đối với một thanh thiếu niên từ tỉnh nhỏ lên Sài g̣n học đại học là làm sao có đủ tiền chi phí cho bốn năm đại học. Nhưng nhờ trời sinh voi th́ phải sinh cỏ nên dù vất vả anh em cũng tốt nghiệp và sắm bộ vest để lănh văn bằng chấm dứt bốn năm sống như trong địa ngục.







































Mọi hân hoan của ngày tốt nghiệp rồi cũng qua mau mà cái kế tiếp là phải giải quyết việc làm. Tốt nghiệp vào cuối tháng bảy mà hạn hoăn dịch là tháng mười một, nghĩa là đến tháng mười một th́ chuẩn bị nhập ngũ mà nếu không có chỗ nhận đi làm th́ ḿnh thành như con thuyền không bến. Lại thêm một lần khốn khó, được một cái là anh em chúng tôi rất thương nhau nên họp lại và người nào có khả năng hoăn dịch tiếp th́ đợi chỗ mới hoặc đi làm sau nhường chỗ cho anh em khác cần đi làm trước.







































Sau khi đă tu luyện xong môn vơ công của ḿnh mọi người bắt đầu công cuộc hành tẩu giang hồ và vẫn c̣n ở trong ṿng hồi hộp.





Trong hồi nầy chúng ta bị kéo vào một ṿng xoáy tràn ngập nhiều biến cố như tán gái, cưới vợ, sinh con, làm việc cật lực để xây dựng tổ ấm, lấy ḷng mấy sếp lớn nhỏ mặc dù… rất chán nản. Bây giờ không biết tại sao ḿnh có thể tồn tại được trong những ngày tháng dài đến ba bốn mươi năm với nhiều biến cố như vậy. Bây giờ th́ hành giả hay kiếm sĩ hay anh hùng (bạn có thể gọi bằng bất cứ từ nào bạn thích) đă thấm mệt và chuẩn bị gác kiếm.







































3. HỒI XUÂN:





Đây là một hồi đặc biệt, ngắn ngủi mà ông bạn vong niên yêu cầu đưa vào cho đầy đủ. Nó xảy ra trong một thời gian ngắn một vài năm khi mà ta bị mệt mỏi, chán nản th́ tự dưng cảm thấy như có một luồng sinh lực mới tuôn tràn vào cơ thể làm cho hưng phấn và ta lại lao vào mọi việc một cách hăng say nhiệt t́nh. Nhưng rồi những ngày vui nào cũng qua mau và ta phải đối diện với sự thật là lực bất ṭng tâm.







































4. HỒI HƯU:





Thế rồi bỗng nhiên ta được cho phép dừng bước giang hồ trở về với mái nhà nhỏ của riêng ḿnh. Con cái giờ đă lớn, đă lập gia đ́nh đă đi xa; nhà chỉ c̣n hai người già nhưng vẫn c̣n son hoặc tệ hơn như tôi chỉ một ḿnh. Việc ǵ làm được th́ đă làm rồi, việc chưa làm được th́ không c̣n sức để làm.







































Việc đúng việc sai th́ cũng xong rồi đâu sửa được. Thôi th́ an phận mà vui thú chim cá cảnh vậy. Cũng có người không chịu nổi cảnh trống trải cô độc nên lại vác kiếm quay lại giang hồ, để thấy ḿnh “hiện hữu”.







































Hồi nầy kéo dài bao lâu là do phúc phận của mỗi người, ai mà biết được ngày sau.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối yên b́nh v́ không phải chiến đấu, không tranh hơn thua với ai nữa. Thế nhưng đời đâu phải bằng phẳng như nước hồ thu đâu. Không chiến đấu với ngoại cảnh th́ lại phải chiến đấu với bản thân ḿnh.





Phần cơ thể vật chất đă bị lăo hóa nên xuống cấp và nhiều bệnh xuất hiện: đau nhức xương khớp, huyết áp, tiểu đường, tiêu hóa, bài tiết, gan mật…





Chúng ta lại có những người bạn mới như y tá, bác sĩ…






Phần tâm thức cũng không b́nh yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối… Tất cả như một cơn lũ tràn về.





































































5. HỒI TƯỞNG:





Trong hồi nầy v́ vô sự nên người ta nghĩ về những ngày qua, quá khứ. Khi họp mặt hay gặp lại bạn cũ ta ưa nhắc lại những chuyện cũ. Những mùa phượng, những rung động với cô em học chung trường, những giận hờn, những xót xa… Và từ đây đưa đến một hồi phụ là…. hồi kư.







































Từ hồi tưởng hồi ức ta có dịp nh́n lại toàn bộ cuộc đời chiến đấu của ḿnh, những thành công, những thất bại, những sai lầm… Rồi chúng ta tự hỏi ḿnh:


Ta đă được sinh ra, đă sống đă hoạt động qua nhiều hồi và bây giờ ngồi đây chờ đợi hồi kết; vậy th́ mục đích tối hậu và ư nghĩa của đời sống mỗi người là ǵ? Chẳng lẽ chỉ là học tập, lập gia đ́nh, làm việc rồi… “nghỉ ngơi”.







































6. HỒI HƯỚNG:





Hồi hướng ở đây có nghĩa là quay đầu nh́n lại ḿnh. Từ nhỏ chúng ta chỉ nh́n ra ngoài, nh́n ngoại cảnh, nh́n người khác… từ đó có đánh giá đúng sai, đẹp xấu, thiện ác… Tất cả cái đó, điều đó quyết định hành động chúng ta. Chúng ta bị ràng buộc vào mệnh đề của Descartes: “Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu” và suy tư trên nền của lư luận nhị nguyên (tốt – xấu, thiện – ác…).







































Những câu hỏi trên buộc ta phải nh́n lại ḿnh và t́m hiểu bản chất của ḿnh, của đời người, của thân phận con người. Trước chúng ta đă có nhiều vị làm điều đó như: Đức Phật, Chúa Jesus, Lăo Tử, Trang Tử, nhiều thiền sư, triết gia… Lịch sử cho thấy không nhiều người đặt những câu hỏi kiểu nầy và chịu khó t́m hiểu bản chất của đời người. Việc nầy tùy thuộc vào duyên nghiệp của mỗi người và không có chuyện đúng sai ở đây.





“Gió theo lối gió, mây đường mây”.







































7. HỒI SỨC:





Trở lại chuyện kiếm hiệp, đến hồi nầy th́ rất gay go cho hành giả trong sự nghiệp chiến đấu với bệnh tật. Và tôi cũng không dám bàn thêm v́ nó cũng sắp đến hồi kết mà ông bạn già của tôi gọi là hồi kèn. Gọi là bạn cũng không đúng v́ ông anh nầy lớn hơn tôi mười tuổi và đă hai lần tai biến, hai lần hồi sức nhưng anh vẫn lạc quan vẫn vui với bè bạn. Mỗi khi gặp nhau thấy anh vẫn khỏe vẫn vui, ai có hỏi sức khỏe thế nào anh bảo: “kệ mẹ nó, thằng nào rồi cũng chết cả, cứ sống vui đi, quan tâm làm ǵ, chuyên ǵ đến sẽ đến lo sao được”.







































8. HỒI KẾT:





Hồi nầy được tô điểm bằng nhạc và hoa. Bạn sẽ được thưởng thức: Ḷng mẹ, Như cánh vạc bay, Cát bụi, Đường đời, Diễm Xưa, Hạ trắng…

Sưu tầm

florida80
05-28-2019, 19:14
Một Ngày Rất Ngắn









Một ngày rất ngắn , ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm th́ đă tới hoàng hôn.




Một năm thật ngắn , ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân th́ đă tới sương thu.







Một cuộc đời rất ngắn , ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp th́ người đă già rồi.




Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra th́ quá muộn , cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng t́nh thân, t́nh bạn, t́nh đồng nghiệp, t́nh yêu, t́nh vợ chồng, t́nh phụ mẫu, t́nh đồng loại ...







V́ một khi đă lướt qua , th́ khó có thể gặp lại.




Sau 20 tuổi th́ đất khách và quê nhà giống nhau v́ đi đến đâu cũng có thể thích ứng.







Sau 30 tuổi th́ ban ngày và ban đêm giống nhau v́ mấy ngày mất ngủ cũng không sao.






Sau 40 tuổi th́ tŕnh độ học vấn cao thấp giống nhau , học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.







Sau 50 tuổi th́ đẹp và xấu giống nhau v́ lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang .







Sau 60 tuổi th́ làm quan lớn và quan bé giống nhau v́ nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.







Sau 70 tuổi th́ nhà to và nhà nhỏ giống nhau v́ xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi .







Sau 80 tuổi th́ tiền nhiều và tiền ít giống nhau v́ có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.







Sau 90 tuổi th́ nam và nữ giống nhau v́ không thể làm nổi chuyện ấy nữa .





Sau 100 tuổi th́ nằm và đứng giống nhau v́ đứng dậy cũng chẳng biết làm ǵ






CUỘC ĐỜI CỦA BẠN VÀ TÔI LÀ NHƯ VẬY, KHÔNG KHÁC NHAU NHIỀU...



NH̀N RA, HIỂU ĐƯỢC , THẤU HIỂU RỒI, CUỘC ĐỜI LÀ NHƯ THẾ ...



TRÂN TRỌNG NHỮNG THỨ ĐĂ CÓ VÀ ĐANG CÓ ...




Sưu tầm

florida80
05-28-2019, 19:16
Sunday, April 21, 2019




Tướng Lưu Á Châu Nói Về Niềm Tin Và Đạo Đức - Nguyễn Hải Hoành Lược Dịch Và Ghi Chú








Lời giới thiệu: Dưới đây là phần lược dịch bài nói ngày 11/09/2002 của Lưu Á Châu – hồi đó là Thiếu tướng không quân, Chính uỷ bộ đội không quân Quân khu Thành Đô Trung Quốc, trước các cán bộ quân đội cấp tiểu đoàn trở lên tại căn cứ không quân Côn Minh, Vân Nam. Lưu Á Châu từng là giáo sư thỉnh giảng của ĐH Stanford Mỹ. Ông đồng thời là một nhà văn có tiếng, chủ nhân một số giải thưởng văn học.




Người phê phán văn hoá Trung Hoa

Trong quá khứ, tôi trước tiên là người kế thừa văn hoá Trung Hoa, sau đó mới là người phê phán văn hoá Trung Hoa. Hiện nay tôi trước tiên là người phê phán văn hoá Trung Hoa sau đó mới là người kế thừa.




Lịch sử phương Tây là một bộ sử sửa cái xấu, cái sai thành cái tốt, cái đúng. Lịch sử Trung Quốc th́ là một bộ sử sửa cái tốt cái đúng thành cái xấu cái sai. Thời cổ, phương Tây cái ǵ cũng cấm, chỉ có điều không cấm bản năng con người. Trung Quốc cái ǵ cũng không cấm, riêng bản năng th́ cấm.




Người phương Tây dám thể hiện bản thân, tức thể hiện tư tưởng ḿnh và c̣n dám phô bầy thân xác loă lồ của ḿnh. Trung Quốc chỉ biết mặc quần áo, mặc quần áo cho tư tưởng. Mặc bao giờ cũng dễ hơn cởi. Phương Tây đả kích mặt đen tối của ḿnh, cho nên t́m được ánh sáng, tư tưởng của họ đang bay bổng. Chúng ta ca ngợi sự sáng sủa của ḿnh, kết quả đem lại bóng tối ngh́n năm.




Trung Quốc không có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Hegel từng nói: “Trung Quốc không có triết học.” Tôi cho rằng mấy ngh́n năm nay Trung Quốc chưa sản sinh được nhà tư tưởng nào. Nhà tư tưởng tôi nói là những người như Hegel, Socrates, Plato, những nhà tư tưởng ấy có cống hiến to lớn đối với tiến tŕnh văn minh nhân loại. Lăo Đan [tức Lăo Tử – ND], bạn nói ông ấy là nhà tư tưởng phải không?




Chỉ dựa vào “Đạo đức kinh” 5.000 chữ mà có thể làm nhà tư tưởng ư? Đấy là chưa nói “Đạo đức kinh” của ông có vấn đề.

Khổng Tử có thể coi là nhà tư tưởng chăng? Thế hệ chúng ta xem xét ông thế nào? Tác phẩm của ông bị xem xét ra sao? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho nội tâm người Trung Quốc một hệ thống giá trị có thể đối kháng quyền lực thế tục. Cái mà ông cung cấp là tất cả xoay xung quanh quyền lực.




Nếu Nho học là một tôn giáo th́ đó là một tôn giáo rởm; nếu là tín ngưỡng th́ là tín ngưỡng rởm; nếu là triết học th́ đó là triết học của xă hội quan trường hoá. Xét trên ư nghĩa này th́ Nho học có tội với người Trung Quốc.




Trung Quốc không thể có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Xă hội Trung Quốc là xă hội binh pháp, dân tộc ta chỉ tôn sùng nhà mưu lược. Một Gia Cát Lượng chẳng mấy thành công về sự nghiệp lại được người ta kỷ niệm nhiều lần. Ông ấy bụng dạ kém khoáng đạt, cách dùng người cũng chưa thích hợp.




Có tư liệu cho thấy ông ta c̣n là kẻ lộng quyền. Nhưng chính con người như thế lại được nâng lên tầm cao phát sợ. Đây cũng là một phác hoạ tâm hồn dân tộc ta. Dưới h́nh thái xă hội như thế có ba loại hành vi thịnh hành ở Trung Quốc.




Ba loại hành vi thịnh hành tại Trung Quốc

1.Thuật nguỵ biện. Con trai tôi năm nay thi vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí tốt nhất Trung Quốc. Tôi bảo nó: Đưa giáo tŕnh cho bố xem. Đọc xong tôi bảo thứ này không đáng đọc. Trong giáo tŕnh có một suy đoán như sau: Trung Quốc phát minh ra thuốc nổ; thuốc nổ truyền tới châu Âu đă phá tan dinh luỹ phong kiến của châu Âu. Thật nực cười. Thuốc nổ anh phát minh ra phá tan dinh luỹ phong kiến của người ta, thế sao dinh luỹ của chính anh lại không bị phá vỡ? Ngược lại c̣n vững chắc hơn?




Tại Đại học Quốc pḥng Trung Quốc, khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán đồng như sau: Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan th́ ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không có lối ra biển cả. Đó là sự nguỵ biện. Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc biển, đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lư, Anh Quốc có thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không?

Trung Quốc mất biển, chủ yếu là do tầng lớp thống trị Trung Quốc nhiều đời chưa có quan điểm Quyền lực biển.




Có lẽ mọi người chưa chú ư tới chuyện một số hội Phật Giáo, Đạo giáo thường đứng ra chủ tŕ việc phê phán một số đoàn thể mê tín phong kiến, các vị đạo trưởng ung dung nói năng, phê phán người ta là mê tín phong kiến. Tôi muốn cười thầm nhưng lại không nhịn được cười thành tiếng. Bảo người ta là mê tín phong kiến, lẽ nào ông là duy vật chăng? Chẳng phải cũng là mê tín đó sao?




2. Đối ngoại lôi kéo vỗ về, đối nội tàn nhẫn. Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc hầu như đồng thời cất bước nhưng châu Âu h́nh thành nhiều quốc gia nhỏ, Trung Quốc h́nh thành một đại đế quốc thống nhất. Nói tới chuyện này chúng ta thường hí hửng phấn khởi. Thực ra châu Âu h́nh thành nhiều quốc gia như thế chính là một dạng thể hiện tư tưởng tự do của họ. Tuy h́nh thành nhiều quốc gia như vậy nhưng bao nhiêu thứ có liên quan đến văn minh nhân loại chính là sinh ra từ các tiểu quốc chia tách ra ấy.

C̣n chúng ta đă làm được ǵ cho văn minh thế giới? Có thể khẳng định, thống nhất giang sơn có mối quan hệ tất nhiên nào đó với tư tưởng thống nhất. Xă hội mưu lược là xă hội hướng nội.




Tôi từng nghiên cứu kỹ sự khác biệt giữa Trung Quốc với Mỹ. Trên mặt công việc quốc tế, về cơ bản Trung Quốc mềm mỏng, c̣n trên mặt công việc trong nước th́ cứng rắn. Nước Mỹ ngược lại, họ rắn trên mặt công việc quốc tế, mềm trên mặt công việc trong nước. Chẳng c̣n nhớ trong một cuốn sách nào đấy tôi có đề cập vấn đề này, có lẽ là cuốn Đánh giá nguy hiểm tác chiến với Đài Loan, và kết luận: Chuyện này là do sự khác biệt văn hoá quyết định.




Văn hoá Trung Quốc có tính khép kín, kín đáo, hướng nội. Văn hoá Mỹ th́ cởi mở, hướng ngoại. Tư tưởng đại nhất thống cũng là tư tưởng kiểu hướng nội. Điều đó giải thích v́ sao trước bọn xâm lược nước ngoài th́ chúng ta là bầy cừu, trước đồng bào ḿnh th́ chúng ta là lang sói. Ngót trăm lính Nhật là đủ để áp giải 50 ngh́n tù b́nh quân Quốc Dân Đảng đến Yến Tử Cơ [một địa danh thuộc tỉnh Giang Tô – ND] xử bắn. Chưa nói đến chống lại, các tù binh này chẳng có cả tới dũng khí bỏ chạy nữa kia.




3. Hành vi thô bỉ. Sự thô bỉ về tinh thần ắt đem lại sự thô bỉ trong hành vi. Sự cao quư tinh thần ắt sẽ đem lại sự cao quư trong hành vi. Khoảng hai chục năm trước khu phố nhà tôi có xảy ra chuyện như sau: Một đôi vợ chồng li dị, ông chồng dẫn cô bồ mới về nhà, hai vợ chồng căi nhau. Bà vợ chạy lên gác trên muốn nhảy lầu. Rất nhiều người xúm lại xem. Có kẻ v́ hí hửng khi thấy người khác gặp tai nạn mà hét to: “Nhảy đi, nhảy đi!” Về sau cảnh sát đến cứu được bà kia xuống, những người xem thậm chí c̣n cảm thấy tiếc rẻ.




Tôi thở dài một cái rồi về nhà, mở ti-vi xem. Đúng lúc ấy trên ti-vi đang chiếu bộ phim kể về một chuyện có thật xảy ra ở châu Âu. Chuyện như sau: Một nước nào đó, nhớ mang máng là Hungary th́ phải, 70 năm trước có một anh thợ mỏ trẻ sắp cưới vợ. Trong lần cuối cùng xuống giếng mỏ trước ngày cưới th́ mỏ xảy ra sụt lở, anh thợ kia măi măi không thể trở về. Cô dâu không thể tin rằng người yêu của ḿnh có thể bỏ cô mà đi, cứ thế đằng đẵng chờ 70 năm trời.




Cách đây ít lâu người ta sửa lại hầm mỏ, phát hiện thấy trong vũng nước đọng ở chỗ sâu có một xác người. Đó chính là chàng rể- thợ mỏ nọ bị vùi dưới giếng 70 năm trước. V́ dưới ấy không có không khí, xác lại ngâm trong nước có khoáng chất nên người ấy trông vẫn trẻ như lúc chết. Cô dâu th́ đă là bà lăo tóc bạc phơ.

Bà cụ ôm lấy người yêu khóc nức nở. Bà quyết định tiếp tục làm lễ cưới của họ. Cảnh này thật quá xúc động: Cô dâu 80 tuổi mặc áo cưới trang trọng một màu trắng như tuyết. Tóc cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà th́ vẫn trẻ như xưa, mắt nhắm nghiền nằm trên cỗ xe ngựa. Hôn lễ và tang lễ đồng thời tiến hành. Bao nhiêu người rơi lệ.




Vụ 11/9 thử thách tŕnh độ đạo đức quốc dân

Vụ 11/ 9 năm ngoái là sự việc có thể khảo nghiệm tŕnh độ đạo đức của dân tộc ta nhất. Hôm nay [tức 11/09/2002 – ND] vừa đúng tṛn một năm sự kiện ấy. Vụ 11/ 9 tuy không thể thay đổi thế giới nhưng đă thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới sau ngày ấy rất khó trở lại trước sự kiện này.




Khi xảy ra vụ 11/9, ít nhất trong một quăng thời gian sau đó nước ta bị bao phủ bởi một bầu không khí không lành mạnh. Tối hôm 12/9, có người bạn gọi điện thoại cho tôi nói sinh viên ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa đang khua chiêng gơ trống. Tôi bảo đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc c̣n chưa lọt vào ṿng sau kia mà, phải đến mồng 7/10 đội Trung Quốc mới đấu trận cuối cùng với đội Các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, nếu thắng th́ sẽ lọt vào danh sách dự World Cup. Một lúc sau mới biết th́ ra sinh viên Trung Quốc đang chúc mừng việc toà tháp đôi Mỹ bị đánh sập.




Báo chí nước ngoài đưa tin: Hồi ấy có một đoàn nhà báo Trung Quốc đang ở thăm Mỹ, khi thấy h́nh ảnh toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới bị đánh phá, các thành viên đoàn nhà báo này bất giác vỗ tay. Đây là một dạng ngấm văn hoá; điều đó không thể trách họ, bọn họ đă không thể kiềm chế được bản thân.




Kết quả họ bị [chính phủ Mỹ – ND] tuyên bố là những người măi măi không được hoan nghênh. Hồi ấy tôi đang ở Không quân Bắc Kinh,[1] mấy hôm ấy đều có người ở quân đội đến thăm, gặp ai tôi cũng hỏi quan điểm của họ đối với vụ 11/9. Tất cả đều trả lời: Đánh bom hay lắm.




Sau này tôi nói đây là một t́nh trạng rất đáng buồn. Nếu những người ấy yêu mến Trung Quốc, thế th́ có cứu được Trung Quốc hay không? Về giới truyền thông th́ càng chẳng nên nhắc tới. Ở Trung Quốc, nơi không có tin tức nhất là trên báo chí.




Năm 1997 công nương Diana chết v́ tai nạn giao thông. Cho dù Diana là người thế nào, hoàng gia Anh Quốc ra sao th́ ít nhất bà ấy cũng có giá trị tin tức. Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng tin này trên trang nhất, riêng báo chí Trung Quốc không đăng tin ấy. Hôm đó tin tức đầu bảng của các tờ báo lớn ở Bắc Kinh là “Các trường trung, tiểu học Bắc Kinh hôm nay khai giảng”. Tin này chẳng khác ǵ tin “Người Bắc Kinh hôm nay ăn sáng rồi”, chỉ có cái giá trị [thông tin – ND] ấy thôi.




Tối hôm 11/9 tôi ngồi xem chương tŕnh “Tiêu điểm phỏng vấn” trên ti-vi. Tôi muốn xem xem “những cái miệng lưỡi của đất nước” đánh giá tiêu điểm vụ 11/9 như thế nào. Kết quả chương tŕnh “Tiêu điểm phỏng vấn” hôm ấy có nội dung là nói về việc các chi bộ ở nông thôn tăng cường xây dựng chi bộ ǵ ǵ đó. Bạn muốn xem cái ǵ th́ không có cái ấy. Cái bạn không muốn nghe th́ người ta cứ nói cho mà nghe. Dĩ nhiên, những cái miệng lưỡi của quốc gia th́ vô tội.




Văn hoá truyền thống ảnh hưởng tới quan niệm đạo đức

Năm 1999 Mỹ tấn công Nam Tư. Trung Quốc đứng ra phản đối. Cái giá của lần ấy là Đại sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư bị bắn phá. Suưt nữa th́ Trung Quốc lại đứng ra lần nữa. Đoàn tàu văn hoá này của chúng ta có quán tính lớn, chở chúng ta, những kẻ có khiếm khuyết đạo đức, phóng như bay tới điểm chót.




Hồi ấy có người c̣n đề xuất nhân dịp này tấn công Đài Loan, ra tay một lần là xong. Có thể thông cảm với nỗi ḷng của các bạn ấy, nhưng bấy giờ quả thật không phải là thời cơ thích hợp. Hồi ấy tôi nghĩ, vụ 11/9 chết bao nhiêu người, đều là người vô tội. Cái mất đi là sinh mạng con người, thứ tôn nghiêm nhất trên thế giới. Những sinh mạng ấy không có liên quan với chính phủ Mỹ. Chúng ta dùng thái độ như vậy đối xử với người ta, nhưng người ta không dùng thái độ như vậy đối xử với ta.




Thảm án Dover h́nh thành sự đối chiếu rơ rệt với việc này. Năm 2000, một đoàn người Phúc Kiến vượt biên trái phép ngồi trong xe thùng bịt kín cập cảng Dover lên đất Anh Quốc. V́ ngồi mấy chục giờ trong thùng xe thiếu không khí, tất cả đều chết ngạt,[2] chỉ có 2 người sống sót.




Khi vụ này bị phanh phui, không một quan chức nào của Đại sứ quán Trung Quốc xuất đầu lộ diện. Cuối cùng dân chúng Anh Quốc vùng Dover tự phát làm lễ truy điệu và lễ thắp nến tưởng niệm những người đă chết.




Rất nhiều trẻ em tham dự, chúng cầm trong tay những thứ đồ chơi chế tạo tại Trung Quốc. Nhân đây xin nói thêm, hiện nay 90% đồ chơi trên thế giới là Made in China. Nhà báo hỏi lũ trẻ: Tại sao các cháu dự lễ truy điệu? Bọn trẻ nói: Họ cũng là người cả mà; các thứ đồ chơi trong tay chúng cháu cầm đây có thể là do những người trong số họ sản xuất.

Không một người Trung Quốc nào có mặt trong buổi lễ truy điệu ấy. Thế nào là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi đang suy nghĩ.




Thờ ơ, coi nhẹ sinh mạng con người thật đáng sợ

Thật là đáng sợ khi người ta ca ngợi khủng bố. Trung Quốc thoát thai từ nền văn hoá giáo dục Trung Quốc, trước hết thờ ơ coi khinh sinh mạng của chính ḿnh, từ đó mới có thái độ coi tính mạng của người khác, nước khác như tṛ trẻ con. Bản thân không có quyền lực quư trọng sinh mạng ḿnh, cũng không cho người khác có cái quyền ấy. Tâm trạng “khán giả” năm xưa từng bị Lỗ Tấn hồi trẻ phê phán chính là được tôi luyện như vậy đấy.




Người Trung Quốc xem cảnh giết người khác, không ai không vui mừng phấn khởi. Giai cấp thống trị cố ư đem người ta ra giết tại nơi đông người. Kẻ bị thống trị th́ hưởng thụ tại nơi đông người cái cảm giác khoái trá của kẻ thống trị. Nhất là khi xử tử bằng kiểu tùng xẻo, kéo dài ba ngày, người xem đông ngh́n nghịt. Cả đến những chủ sạp hàng nhỏ cũng bày hàng ra bán tại đấy. Đao phủ c̣n bán bánh màn thầu dính máu.




Trung Quốc ngày nay không có tục tùng xẻo nữa. Nhưng xử án tại nơi đông người cũng là sự mở rộng tập quán đó. Người nước ta năm nào đi xem giết Lục Quân Tử Đàm Tự Đồng[3] như đi trẩy hội. Với những người như thế, trong cuộc chiến tranh Giáp Ngọ[4] ta sao mà không mất Đài Loan. Con cháu họ, tức chúng ta, nếu lại như họ th́ làm sao mà giải phóng được Đài Loan.




Khi có kẻ xấu hành hung trên xe buưt, những người đi xe đều im thin thít. Dựa vào những con người ấy đi giải phóng Đài Loan ư? Dựa vào họ để thực hiện 4 hiện đại hoá ư? Bạn thực hiện 4 hiện đại hoá rồi th́ có lợi ǵ nhỉ?




Sáng nay khi tập thể dục tôi tranh thủ xem truyền h́nh, chương tŕnh quảng cáo “Tin tức buổi sáng”, sản phẩm nào bán chạy nhất? Đó là cửa chống trộm. Đây là nỗi buồn của một dân tộc. Bạn xem đấy, nhà chúng ta ở chẳng khác ǵ cái cũi. Tại Thành Đô, tôi ở căn nhà mấy vị chính uỷ không quân tiền nhiệm từng ở. Tôi vào xem, ôi chao, như vào nhà giam ấy. Cửa sổ, ban công đều bao bọc bằng hàng rào chấn song chống trộm. Tôi bảo dỡ bỏ hết.




Hôm nọ đọc một cuốn sách có tên “Trung Quốc có thể nói Không”. Tôi bảo, anh có thể nói Không, nhưng anh đứng sau cánh cửa chống trộm mà nói Không; đó chẳng phải là dũng sĩ mà là kẻ hèn nhát. Kiều Lương[5] nói chí lư: “Những người yêu nước khi gặp bọn trộm cướp mà c̣n lánh mặt nhưng lại dũng cảm dơng dạc nói Không với một cường quốc ở xa tít mù!”




Cần nh́n nhận nước Mỹ một cách khách quan toàn diện. Nước Mỹ là một quốc gia như thế nào? Nhớ lại hồi trẻ từng nghe một câu nói h́nh dung thành phố New York: Cái tốt nhất trên thế giới và cái xấu nhất trên thế giới cộng lại với nhau th́ là New York. Dùng câu ấy để h́nh dung nước Mỹ ngày nay có thích hợp hay không?

Thế hệ quân nhân chúng ta, những quân nhân đảm nhận niềm hy vọng tương lai của tổ quốc, vừa không nên làm “phái thân Mỹ”, cũng chẳng thể làm “phái chống Mỹ” một cách đơn giản, mà nên làm “phái hiểu Mỹ” chín chắn.




Hiểu kẻ địch th́ mới chiến thắng được kẻ địch. Đánh giá thấp đối thủ tức là đánh giá thấp chính ḿnh. Thác Bạt Đạo[6] đổi tên nước của Nhu Nhiên thành “Nhu Nhu”, ư là sâu bọ, nhưng chính ông lại bị con sâu ấy đánh bại. Thế th́ ông chẳng bằng con sâu nữa kia.

Mỹ không muốn Trung Quốc hùng mạnh, hoàn toàn cũng như Trung Quốc không muốn Mỹ xưng bá. Mối quan hệ Trung – Mỹ có xung đột nhưng cũng có lợi ích chung nhất định. Làm thế nào hoá giải xung đột, phát triển lợi ích chung là việc các nhà ngoại giao Trung Quốc hiện nay nên cố gắng làm.




Trung Quốc muốn phát triển th́ không thể cắt đứt sự đi lại với thế giới. Thế giới hiện nay là đơn cực, chỉ khi nào Mỹ suy sụp th́ mới có thể xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta vừa không thể cắt quan hệ với Mỹ lại vừa không thể có quá nhiều kỳ vọng về Mỹ. Hiện nay mà đối kháng với Mỹ th́ chưa phải là thời cơ thích hợp nhất. Lợi ích quốc gia nên măi măi là chuẩn tắc cao nhất cho hành động của chúng ta. Chúng ta cần nhẫn nại; nhẫn nại không phải là mềm yếu, chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.




Đấu tranh ngoại giao càng cần đấu trí

Dĩ nhiên Mỹ không từ bỏ dă tâm diệt chủ nghĩa xă hội. Dĩ nhiên Mỹ không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc phát triển đi lên. Nhưng cần nhớ cho kỹ: Khi đấu tranh với đối thủ, nhất định phải làm cho đối thủ của anh nh́n thấy cái t́nh h́nh họ không muốn thấy nhất.




Người Mỹ muốn người Trung Quốc nội chiến; chúng ta quả thật đánh nội chiến rồi. Họ không rúc trong chăn mà cười đến nôn ruột th́ mới lạ chứ. Dĩ nhiên nhất mực “Nằm gai nếm mật, thao quang dưỡng hối [vờ ngu giả dại/ giấu tài – ND]” cũng không được.




Là một nước lớn, Trung Quốc có thể làm theo cách như một vơ hiệp thời xưa ẩn vào núi sâu khổ luyện vơ công, chờ khi vơ nghệ cao cường rồi tái xuất quyết thắng kẻ địch chăng? Với số dân và tài nguyên của Trung Quốc, đặc biệt là với nền văn hoá của ḿnh, Trung Quốc không thể lớn mạnh như nước Mỹ được, huống chi Mỹ cũng chẳng dừng lại không tiến lên.




Vẫn là Mao Trạch Đông nói chí lư: “Đánh vẫn cứ phải đánh, đàm vẫn cứ phải đàm, hoà vẫn cứ phải hoà.” Con người cần khôn ngoan tài trí, đấu tranh ngoại giao lại càng cần khôn ngoan. Phải dắt mũi người ta mà đi chứ đừng bị người ta dắt.




Khrushchev (Khơ-rut-xôp) là một tay khôn ngoan. Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện này: Tại một đại hội nọ [ư nói Đại hội XX đảng Cộng sản Liên Xô – ND], Khrushchev ra sức vạch trần và phê phán chế độ chính trị tàn bạo của Stalin. Có người chuyển lên một mẩu giấy chất vấn Khrushchev: Bản thân Khrushchev cũng là một thành viên trong tập đoàn quyền lực ṇng cốt khi Stalin nắm chính quyền.




V́ sao hồi ấy ông không đứng lên chống lại sự độc đoán của Stalin? Khrushchev cao giọng đọc nội dung mẩu giấy kia rồi lớn tiếng nói với mọi người: Đây là mẩu giấy của ai thế? Xin người đó đứng ra! Đứng ra nào! … Bên dưới nhốn nháo một lúc nhưng chẳng thấy ai đứng ra cả.

Khrushchev nói: Mọi người xem đấy, chúng ta hiện nay dân chủ như thế này, trong t́nh h́nh chẳng có ǵ phải sợ hăi mà ngay cả đồng chí viết mẩu giấy này cũng không dám đứng ra. Vậy hăy nghĩ xem, trong bầu không khí dưới thời Stalin thống trị ấy có người nào dám đứng ra căi lại Stalin không? Cả hội trường vỗ tay.




Chúng ta đấu tranh với Mỹ nên có sự khôn ngoan ấy của Khrushchev. Khi cần thao quang dưỡng hối th́ thao quang dưỡng hối đến tận nhà. Như một câu đồng chí Đặng Tiểu B́nh năm nào nói với Thủ tướng Canada Trudeau (đại ư): Cái Thao quang dưỡng hối chúng tôi nói bao gồm cả việc không cần giữ thể diện cũng nhất định phải giữ mối quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới. Ư của đồng chí Đặng Tiểu B́nh là Trung Quốc nhất định phải bước cùng nhịp với văn minh thế giới, không thể xa rời nền văn minh thế giới.




Không có lư do căm ghét Mỹ

Trong sự kiện 11/9, trừ một số quốc gia cá biệt, một bộ phận dân chúng Trung Quốc (chứ không phải là chính phủ) đă tỏ ra ḿnh ở cách nền văn minh ḍng chính của thế giới một khoảng cách xa nhất.

Khi cần đấu tranh th́ một tấc cũng không nhường. “Sùng bái Mỹ” là không đúng, “Thân Mỹ” không đúng, “Ghét Mỹ” cũng không đúng. Chính phủ và chính khách Mỹ vừa giống dân chúng Mỹ lại vừa không giống. Bạn cần phải có trí tuệ cao để phân biệt họ.




Trong quá khứ, v́ để giúp Trung Quốc thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xă hội Trung Quốc. Hai nước Trung Quốc- Mỹ không có xung đột lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm ḷng đạo đức để b́nh xét sự vật chứ không thể kích động. Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước “phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau”. Thế th́ chúng ta có lư do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?




Những cái đáng sợ của Mỹ

Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ? Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng h́nh của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có ǵ đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy.




Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: “Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đă sắp xuống mồ, hết hơi rồi.” Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác: “Thưa thày, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn ǵ ǵ đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ.”




Thầy giáo bực ḿnh, tái mét mặt ấp úng nói: “Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!” Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ “dám”. Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.

Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đă lănh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người không yêu tổ quốc ḿnh hợp thành, nhưng họ đều rất yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lănh đạo vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái ḿnh sang Mỹ. Một sự tương phản lớn!

Nói một thôi một hồi rồi, vậy th́ cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.




Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ có thể bảo đảm những người quyết sách đều là tinh anh. Bi kịch của Trung Quốc chúng ta, lớn đến nhà nước, nhỏ tới từng đơn vị, phần lớn t́nh h́nh là người có tư tưởng th́ không quyết sách, người quyết sách th́ không có tư tưởng. Có đầu óc th́ không có cương vị, có cương vị th́ không có đầu óc.




Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế h́nh tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế, 1 là họ không mắc sai lầm; 2 là họ ít mắc sai lầm; 3 là mắc sai lầm th́ có thể nhanh chóng sửa sai. Chúng ta th́ mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi th́ rất khó sửa sai.




Mỹ dùng một ḥn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế. Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ v́ vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh th́ tính quan trọng của lănh thổ đă giảm nhiều, đă chuyển từ t́m kiếm lănh thổ sang t́m kiếm thế mạnh của quốc gia.




Người Mỹ không có yêu cầu lănh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lănh thổ, toàn bộ những ǵ họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là ǵ? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế th́ là ḷng dân chứ c̣n ǵ nữa! Có ḷng dân th́ quốc gia có lực ngưng tụ, lănh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có ḷng dân th́ khẳng định đất đai anh sở hữu sẽ bị mất. Có nhà lănh đạo quốc gia chỉ nh́n một bước. Nước Mỹ hành sự thường nh́n 10 bước. V́ thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi th́ có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.




Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nh́n thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao.

Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong ṿng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc. Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.




Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xă hội, biến thành cái gọi là quốc gia “dân chủ”. Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi. Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại cộng thêm vùng Đài Loan. Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này c̣n ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, c̣n việc bị cái gọi là các quốc gia “dân chủ” bao vây là hiệu ứng dài hạn.




Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, c̣n tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngơ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên. Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.




Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả măn về tâm lư. Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước ḿnh ngoài phố. Đới Húc[7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của ḿnh th́ anh c̣n có lư do nào đi đốt quốc gia ấy nữa?




Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngă xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngă mà linh hồn đă đầu hàng.




Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nh́n thấy sức mạnh của người Mỹ.

Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, t́nh thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, t́nh h́nh không rối loạn lắm.




Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí c̣n nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định th́ dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn b́nh tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân th́ cũng gần với thánh nhân.




Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.




Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta th́ từ xưa đă có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải[8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức[9] giết sạch già trẻ gái trai gia đ́nh Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.




Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi. V́ lúc ấy họ đă biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố.

Cho dù trong t́nh h́nh ấy họ c̣n làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ư chí của ḿnh lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ư, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là ǵ; đây tức là dân chủ. Ư tưởng dân chủ đă thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh th́ ai hưng thịnh? Một dân tộc như thế không thống trị thế giới th́ ai có thể thống trị thế giới?




Nên tham khảo kinh nghiệm thành công của Mỹ

Tôi thường có ư nghĩ quái lạ như thế này: Những vũ khí đỉnh cao nhất, KHKT tối tân và lực lượng vũ trang mạnh nhất trên thế giới nếu nằm trong tay những người như thế là rất thích hợp. Bao giờ cũng hơn nằm trong tay người Nhật, người Libya, người Iraq chứ? Cho là nằm trong tay chúng ta th́ chúng ta có thể làm ǵ, điều đó cũng chưa thể biết. Nước Mỹ, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm thành công, đáng để chúng ta tham khảo học tập. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập Uỷ ban 11/9, không lập Bộ Chỉ huy ứng phó t́nh trạng khẩn cấp ǵ ǵ đó.

Tôi cực lực phản đối những thứ không thực tế. Sau khi đến bộ đội không quân Thành Đô, tôi chủ trương hoặc không họp hoặc ít họp hành. Cuộc họp nào không thể không họp th́ họp ngắn thôi. Đến nơi trước tiên tôi thay đổi việc học tập của các Uỷ viên thường vụ thành tự học.




Cầm văn kiện đọc th́ học được cái ǵ kia chứ. Tôi đang đấu tranh với thế lực thói quen. Lực lượng cá nhân tôi có hạn nhưng tôi không thể không đấu tranh. Cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không được nản chí. Chẳng hạn nói chung khi xuống thăm bộ đội, tôi đều không ăn cơm. Chỉ cần có thể về nhà trong ngày th́ tôi đều mang theo lương khô chứ không ăn cơm bộ đội.




Khi ở bộ đội không quân Bắc Kinh tôi đến sư đoàn 33 cũng thế. Nếu không thể không ăn th́ tôi chỉ ăn đơn giản. Tuy rằng nói uống một chén rượu chưa đủ làm đổ cờ đỏ, ăn một bữa cơm chưa thể mất giang sơn, nhưng nhiều lần quá, lăng phí quá, tích tiểu thành đại th́ rất khó nói. Có người nói đánh Đài Loan chẳng cần dùng vũ khí mới ǵ cả, cứ cho mấy vị cán bộ lên đảo ấy ăn nhậu các thứ của họ 2- 3 năm th́ bảo đảm ăn hết các thứ của họ.




C̣n một chuyên tiếu lâm nữa nói về chuyện họp hành. Có ông cục trưởng ốm sắp chết đến nơi, chỉ có điều không trút được hơi thở cuối cùng. Bà vợ bảo con cháu đến đông đủ cả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ lại nói, mọi chuyện đều thu xếp ổn thoả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ bảo, tài sản nhà ta đă thu xếp xong xuôi cả rồi, ông cứ đi đi. Cũng chưa được đâu. Về sau, vẫn là tay thư kư tương đối hiểu ông ta bèn ghé tai cục trưởng nói: “Báo cáo cục trưởng, mọi người đến đủ cả rồi, ta họp thôi ạ.” Lúc ấy cục trưởng mới hả ḷng hả dạ nhắm mắt xuôi tay. Dĩ nhiên đây là chuyện bịa nhưng nó nói lên sự phản cảm, chán ghét của mọi người đối với thói quen ấy.




Sự kiện 11/9 là cơ hội của nước Mỹ, cũng là cơ hội của Trung Quốc. Làm không tốt th́ Trung Quốc trở thành vật hy sinh lớn nhất của sự kiện đó. Vấn đề then chốt là anh nắm cơ hội thế nào, toàn thế giới đều đứng trước dịp xóc lại quân bài. Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm được nội hàm thực sự của nó, không thể chỉ xem cái nhỏ mà phải xem cái lớn. Có một câu chí lư thế này: Hay bàn luận về khuyết điểm của người khác th́ anh là kẻ đạo đức thấp kém. Hay bàn luận về khuyết điểm của nhân loại th́ anh là một nhà tư tưởng.

….

Hôm nay lần đầu tiên gặp các cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên của căn cứ Côn Minh, tôi đă nói chuyện nhiều thế này với thái độ vô cùng thẳng thắn và mạnh dạn. Đây là thành quả nghiên cứu của tôi, tôi chịu trách nhiệm về bài nói của ḿnh.




Chỗ nào tôi nói đúng th́ các đồng chí ghi nhớ. Chỗ nào nói sai th́ các đồng chí nghe tai bên này, cho ra tai bên kia, tủm tỉm cười bỏ qua, chớ cho là chuyện ǵ cả. Mỗi người là một cá thể, mỗi cá thể đều tự do. Tôi không thể yêu cầu áp đặt tư tưởng của tôi cho các đồng chí, tôi lại càng không thể yêu cầu đem tư tưởng của các đồng chí thống nhất vào một tư tưởng nào đó. Chuyện đó không thể được, nhưng chúng ta lại cứ khăng khăng t́m kiếm khả năng ấy, đây là chuyện hăo huyền, trên thực tế không làm nổi.

——————-

[1] Tác giả đang là Chủ nhiệm chính trị bộ đội Không quân của Quân khu Bắc Kinh.

[2] 60 người TQ này lấy hộ chiếu sang Đông Âu rồi chui vào xe container chở bằng tàu biển từ Bỉ bí mật sang Anh, ngày 19/6 /2000, hải quan cảng Dover kiểm tra container phát hiện 58 người chết].

[3] Đàm Tự Đồng: Nhà chính trị cuối đời Thanh, chủ trương duy tân, sau khi phong trào Duy tân TQ thất bại, ông bị xử tử cùng 5 người khác, 6 chí sĩ này được gọi là Lục Quân tử.

[4] Chiến tranh Giáp Ngọ: Chiến tranh TQ- Nhật xảy ra năm Giáp Ngọ tức năm 1894. Kết quả Nhật thắng, TQ phải cắt đảo Đài Loan cho Nhật.

[5] Thiếu tướng không quân, nhà văn TQ nổi tiếng.

[6] Tức Thế tổ Bắc Nguỵ, Thái Vũ hoàng đế, vị thống soái kỵ binh kiệt xuất thời Nam Bắc Triều. Dẫn quân diệt các nước Hạ, Bắc Yên,… thống nhất phương Bắc; diệt nước Hăn của Nhu Nhiên tại Mông Cổ.

[7] Đại tá không quân TQ, viết nhiều chuyên luận quân sự, chính trị.

[8] 197-264, tướng giỏi nước Nguỵ, năm 263 đánh Thục Hán, đầu tiên chiếm Thành Đô, là công thần diệt Thục của họ Tư Mă.


[9] Bàng Đức là một viên tướng chủ chốt của Tào Tháo.




http://nghiencuuquocte.org



at 4:21 PM

florida80
05-28-2019, 19:17
Đã Hiểu Ra Chưa? - Ngô Trường An











Lăo hàng xóm qua nhà tui thắc mắc:

- Mấy trạm BOT bẩn được thanh tra chính phủ cho rằng, họ đă thu quá thời gian quy định và bị người dân phản đối. Lẽ ra, bộ GTVT phải cho tháo bỏ, nhưng sao họ lại ra lệnh cho công an đánh đập người phản đối, là sao?

- Ông biết BOT là ǵ không mà thắc mắc?

- Ǵ mà không biết! BOT được viết tăt của 3 chữ: Build - Operate - Tranfer nghĩa là...

- Thôi đi cha nội! Ông đem tiếng Tây vào áp dụng cho thể chế này không được đâu! Ông phải hiểu theo tiếng Việt th́ mới khỏi thắc mắc, rơ chưa?

- Th́ tiếng Việt có nghĩa là xây dựng, vận hành, chuyển giao chứ ǵ nữa?

- Mệt ông quá! BOT tiếng Việt viết tắt có nghĩa là BẠN ÔNG THĂNG (là người đầu tiên đem cái mô h́nh này về áp dụng, trong khi giai đoạn đó, thế giới cho ta vay vốn ODA thoải mái. Hơn nữa ngân sách ta có, tài nguyên ta có, thuế giao thông dân nộp, phí bảo tŕ đường bộ chủ xe cúng hằng năm....). Lăo biết ông Thăng là ai chưa?

- Đinh La Thăng - bộ trưởng GTVT chứ ǵ?

- Đúng! Bây giờ BOT không c̣n là bạn ông thăng nữa, mà là BẠN ÔNG THỂ.

- Mấy ông này chỉ cấp bộ trưởng thôi, không thể làm mưa làm gió điều hành cả công an, chính quyền địa phương ra mặt đánh đập dân như vậy được!

- E hèm!! Nhưng BOT không phải viết tắt để chỉ riêng cho BẠN ÔNG THỂ mà c̣n được hiểu là BÊN ÔNG THỦ và chung quy th́ nó thuộc BĂNG ÔNG TRỌNG. Mà đă thuộc băng ông Trọng là BẠN ÔNG TẬP th́ người dân chỉ biết kêu BỚ ÔNG TRỜI thôi, chứ phản đối thế chó nào được nữa!

Hiểu chưa?

(Fb Ngô Trường An)

florida80
05-28-2019, 19:17
Mẹ Nguồn Cậy Trông, Chưa Thấy Ai Xin Mẹ Về Không







Năm 1866, bức Linh Ảnh Đức Mẹ mang tước hiệu Mẹ Hằng Cứu Giúp được Đức Chân Phúc Giáo Hoàng Pio IX trao cho DCCT với nhiệm vụ quảng bá ḷng sùng kính Đức Mẹ, bức Linh ảnh ấy đươc tôn kính tại đền Thánh An Phong, đường Merulana, thành phố Roma, bên cạnh trụ sở trung ương của Hội Ḍng. Từ ngày ấy, mỗi bước chân Thừa Sai DCCT đi đến đâu cũng đều được đặt dưới sự bảo trợ của Mẹ Hằng Cứu Giúp, cùng đi với các Thừa Sai, phiên bản bức Linh ảnh được phổ biến khắp nơi.



Năm 1925, ba nhà Thừa Sai đầu tiên DCCT đặt chân đến Huế ( Cha Larouche, cha Cusineau và thầy Barnabe ), trong hành trang của các ngài có phiên bản bức Linh ảnh hay làm phép lạ. Cùng với sự hiện diện của bức Linh ảnh, các Thừa Sai đă nhanh chóng phổ biến các kinh nguyện cầu khấn cùng Mẹ, những lời kinh ngọt ngào, quen thuộc và thân thương với mỗi người dân Việt Công Giáo chúng ta đă được cất lên từ ngày ấy: “Lạy Mẹ Hằng Cứu Giúp, xin che chở mọi kẻ thuộc về con, ban ơn phù hộ cho Đức Thánh Cha, cho Hội Thánh, cho nước con, cho gia đ́nh con, cho kẻ thân nghĩa, kẻ thù nghịch và hết mọi kẻ khốn khó…”, ai trong chúng ta mà chẳng nhớ những lời kinh này.




Trong đời mục vụ, chúng tôi có dịp đi đó đây khắp miền đất nước, từ những Nhà Thờ Chính Toà to lớn đến những ngôi Nhà Nguyện bé nhỏ hun hút nơi vùng sâu, ở đâu chúng tôi cũng bắt gặp phiên bản của bức Linh Ảnh nổi tiếng này, nh́n những bức ảnh được tôn kính chúng tôi biết bước chân của cha anh chúng tôi đă từng đặt đến những nơi đây. Chúng tôi thầm cảm tạ ơn Chúa cùng với sự khâm phục ḷng nhiệt thành của cha anh ḿnh.




Câu chuyện “Đức Mẹ lộ h́nh” tại La Mă Bến Tre là một điển h́nh. Ngày ấy, hơn 62 năm về trước ( trước năm 1950 ), giữa một vùng sông nước mênh mông, chiến tranh khốc liệt, bức Linh ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp đă xuất hiện một cách lạ lùng ( 5.5.1950 ), kèm theo những phép lạ tỏ tường ( 7.10.1950 ) để cứu vớt che chở người dân quê nghèo khốn khổ ( t́m đọc chuyện Đức Mẹ La Mă Bến Tre ). Ngày nay ngôi Nhà Thờ đă được trùng tu, khuôn viên Nhà Thờ đă được tu bổ, một con đường nhỏ ngang 4 mét vừa được xây dựng để khách hành hương có thể đến với bức Linh Ảnh Đức Mẹ La Mă Bến Tre tương đối dễ dàng, từ Sàig̣n nếu di chuyển bằng xe 4 bánh chỉ cần hai tiếng đồng hồ chúng ta đă có thể đến viếng thăm ngôi đền này ( www.ducmelamabentre. com ).




Trong bộ sưu tập về bức Linh Ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp c̣n một chứng tích tuyệt vời khác nữa. Việt Nam năm 1954, trong hành tŕnh di cư của hàng triệu người từ miền Bắc vào Nam, có một phóng viên đă chụp được cảnh đoàn người di cư, một người phụ nữ lam lũ gồng gánh tất cả mớ gia sản nghèo nàn tả tơi của ḿnh, vậy mà bà đă không quên mang theo bức Linh ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp. Bước chân bà sải đi vững chắc trong niềm tin và cậy trông phó thác trên hành tŕnh hướng về tương lai, ắt hẳn v́ Mẹ Hằng Cứu Giúp đang ở cùng bà, ở cùng gia đ́nh bà.

Bức Linh ảnh người phụ nữ xuôi Nam năm ấy mang theo bây giờ ở đâu ? Được tôn kính ở chốn nào chúng ta không có điều kiện để t́m biết.




Thế rồi bây giờ chúng tôi mới biết được thêm một câu chuyện khác, t́nh cờ nhưng rất thú vị, cũng là một câu chuyện về một người phụ nữ với bức Linh ảnh, cũng là một cuộc di cư vĩ đại khác của 21 năm sau cuộc di cư khổng lồ năm 1954. Nhẩm tính lại, ngày ấy, năm 1954, người phụ nữ trong câu chuyện chúng tôi sắp kể mới chỉ là một em bé 10 tuổi theo cha mẹ chạy vào Nam.




Chị về Việt Nam đă 4 lần nhưng lần này chị mới có dịp đến DCCT, quận 3, Sàig̣n, chị liên lạc và giúp đỡ chúng tôi từ lâu nhưng chỉ biết nhau qua thư từ và h́nh ảnh trên mạng, chị vào thăm Nhà Ḍng và trong những câu chuyện chia sẻ, chúng tôi ghi được một câu chuyện lạ lùng thú vị.




Năm 1975, chị có chồng là một sĩ quan không quân đóng tại phi trường Phù Cát, thành phố Quy Nhơn thuộc miền Trung, tháng Tư chiến tranh ác liệt, cả trại gia binh di chuyển vào Sàig̣n để lánh nạn, nhưng chẳng bao lâu lại phải tiếp tục di chuyển ra Côn Đảo, anh vẫn tiếp tục trong đội h́nh chiến đấu của quân đội miền Nam. Không lâu trước ngày Sàig̣n thất thủ 30 tháng 4, chị và các chị em khác hoàn toàn mất tin tức chồng, đau buồn và lo sợ.




Ngày ngày chị lang thang một ḿnh ở băi biển trông ngóng tin chồng, t́nh cờ một hôm chị nhặt được một tấm b́a báo xuân của một tạp chí Công Giáo nào đó, trên tấm b́a đó c̣n ghi hàng chữ “Cung chúc tân xuân” cùng với h́nh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp chiếm trọn trang b́a. Tấm b́a trôi dạt ở băi cát trắng bờ biển, ướt sũng, nhạt nḥa. Chị nhặt lên với tất cả sự tôn kính, mang về khu trại gia binh, hong cho khô và sớm khuya cầu nguyện với bức Linh Ảnh.




Bây giờ nhớ lại, chị kể chị đă hết ḷng khẩn khoản nài van Mẹ xin cho được gặp lại chồng. Và chị đă được như ư, khi chị và các con được chuyển đến tạm cư ở đảo Guam, chị đă bất ngờ t́m lại được anh qua hội Hồng Thập Tự Quốc Tế khi mọi sự ngỡ đă hoàn toàn tuyệt vọng. Ai nghe chuyện cũng đều bảo là phép lạ !




Định cư tại Hoa Kỳ, anh chị đă không quên mang theo bức Linh Ảnh kỳ diệu. Chị tiếp tục cầu nguyện với Mẹ Hằng Cứu Giúp xin cho có thêm một cháu gái v́ ba cháu đầu đều là trai, một lần nữa, chị lại được như ư. Theo chị kể, lời vật nài cùng Mẹ có nhiều chi tiết thú vị về bé gái chị xin. Vâng, chị đă xin, đă ngỏ lời với tâm t́nh rất đơn sơ thân mật y như của một người con gái thủ thỉ cùng bà mẹ dấu yêu của ḿnh. Chị đón nhận tất cả những điều ấy như một hồng ân.

Bức Linh Ảnh đó bây giờ chị đóng khung treo trong pḥng ngủ, ngay trên đầu giường của chị.




Chị chia sẻ với anh em chúng tôi: bức Linh Ảnh không đẹp v́ chỉ là một bức ảnh in trên b́a một tờ báo cũ, lại được vớt lên từ băi cát bờ biển Côn Đảo, không đẹp v́ đă bị ướt rồi hong khô lại, không đẹp v́ kỹ thuật in ấn của những năm thập niên 70 tại Việt Nam, nhưng lại đẹp và quư giá tuyệt trần v́ bức Linh Ảnh ấy đă xuất hiện trong những ngày tháng chị lao đao hoang mang nhất, cô đơn gian khổ nhất, đẹp v́ chị đă mang theo bên ḿnh suốt 37 năm với những lời nguyện cầu to nhỏ, đẹp v́ là sự an ủi và cậy trông của cả cuộc đời chị, đẹp v́ bức ảnh đă giúp chị cầu nguyện và vững chắc trong Đức Tin, đẹp v́ qua bức ảnh chị nhận được quá nhiều ân huệ của Thiên Chúa.

Chị vẫn hằng cầu nguyện với bức ảnh đó: “Xin cho con biết dùng những năm tháng kế tiếp của cuộc đời để phục vụ Chúa trong Hội Thánh tại Việt Nam”.

Xin cám ơn chị Thanh Lịch, Oklahoma, Hoa Kỳ, chị đă làm chứng về t́nh thương của Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp, Mẹ của tất cả chúng ta…




Lm. VĨNH SANG, DCCT, 6.6.2012 (Ephata 513)

florida80
05-28-2019, 19:20
Hạnh Phúc Và Khổ Đau - TT Giác Đẳng













(Bài giảng trong lớp Diệu Pháp, Minh Hạnh chuyển biên




TT Giác Đẳng: Hạnh phúc và khổ đau là hai đề tài lớn của Đạo Phật và không những là hai đề tài lớn của Đạo Phật mà c̣n là hai đề tài lớn của kiếp người. Từ lúc chúng ta mở mắt chào đời cho đến ngày chúng ta nhắm mắt hầu như là một cuộc hành tŕnh bất tận để đi t́m một thế giới b́nh yên, một ṿm trời hạnh phúc, một cảm giác cho phép chúng ta thấy rằng cuộc sống có ư nghĩa. Cho dù chúng ta đă đầu tư tâm trí từ thời tấm bé và chúng ta cũng vật lộn rất nhiều với cuộc đời, thậm chí có thể hy

sinh không biết bao nhiêu th́ giờ tuổi xuân và nỗ lực lớn lao của đời sống ḿnh để mong thành đạt được một điều mà chúng ta gọi là hạnh phúc, hoặc giả là sự an lạc.




Nhưng hạnh phúc luôn luôn là một tṛ đùa, tṛ đùa giỡn đó khiến cho chúng ta cảm thấy rằng hạnh phúc đó đau khổ cũng nằm ở tại đó và những điều ǵ cho chúng ta thật nhiều hy vọng th́ những điều đó cho chúng ta thật nhiều thất vọng. Thiền Sư Ngài Buddathasa, Ngài có một ví dụ rằng đau khổ và hạnh phúc giống như con rắn trung, chúng tôi không hiểu quí Phật tử có biết loại rắn này không, đó là một con rắn có hai đầu, một đầu cắn chết và một đầu cắn không chết, thường thường người ta gọi là một đầu chay một đầu mặn, nhưng mà rồi chúng ta khó phân biệt là đầu nào sẽ cắn chúng ta không chết và chúng ta không biết đầu nào cắn chúng ta chết, chúng ta cầm con rắn lên và nghĩ rằng chúng ta chỉ chọn lấy một đầu mà thôi và đầu kia sẽ quay lại cắn chúng ta.




Sư Uyên Minh có một bài thơ mà chúng tôi nghĩ rằng bài thơ có ư vị: “Thể khách một đời dơi bóng nhau, lạnh lùng chi thế hỡi bể dâu, ta người sứ giả thương dâu bể, chả lẽ hờn nhau đến bạc đầu”. Số mạng của ḿnh và niềm hy vọng bất tuyệt của mỗi cá nhân đặt để ở trong cuộc đời này hầu như luôn luôn đùa giỡn lấy nhau nó tạo ra những cách rất trớ trêu. Chúng ta càng đuổi bắt hạnh phúc th́ hạnh phúc nó càng xa vời chúng ta. Có những lúc chúng ta mệt mỏi buông bỏ tất cả th́ trong sự buông bỏ đó chúng ta t́m được sự thanh thản thật sự trong tâm hồn của ḿnh. Đă có bao nhiêu người bỏ ra tất cả th́ giờ tâm trí của tuổi thanh xuân, để mong hy vọng xây dựng một sự nghiệp lớn có tên tuổi ở trong cuộc đời này và cuối cùng một ngày nào đó người đó nói rằng thật sự điều hạnh phúc lớn nhất không phải là làm ông này bà kia, không phải là những tài sản đo bằng những con số trong nhà băng, mà chính là ngày mà có thể bỏ được những thứ đó và kể cả con cái khi nó vào trong đại học rồi ra trường th́ ḿnh không phải bận lo nữa. Khi bỏ được những thứ đó th́ ḿnh mới thật sự là hạnh phúc. “Ra ṿng danh lợi cũng không không, kẻ hồng ra khỏi người mong chui vào “ câu nói đó cũng là một câu ca dao mà người Việt chúng ta rất quen thuộc.




Đau khổ và hạnh phúc là một đề tài rất là lớn trong Đạo Phật. Đề tài lớn đó không phải là một đề tài chỉ nói là lớn là đủ mà đặt cả nền tảng cơ sở cho giáo lư của Đạo Phật.

Trong Trung Bộ Kinh có một lần Đức Phật Ngài dạy: “ Này các Tỳ Kheo Như Lai chỉ dạy về sự khổ và con đường thoát khổ. “




Trong bài kinh Dhammacakkappavattan asùtra là kinh Chuyển Pháp Luân, bài pháp đầu tiên của Đức Phật Ngài đă dạy về Tứ Đế. Ở trong Tứ Đế có Khổ Đế và Tập Đế là khổ và nguyên nhân sanh khổ, Diệt Đế và Đạo Đế là chân hạnh phúc con đường dẫn đến chân hạnh phúc.







Cà một điều rất là thú vị là đau khổ có một địa vị lớn trong Đạo

Phật không phải chỉ là một vấn đề của kiếp nhân sinh, mà đau khổ c̣n được hiểu trong Đạo Phật như là một điều có khả năng khai mở con mắt trí tuệ của chúng ta.




Chúng ta sẽ không có ǵ ngạc nhiên khi nghe nói rằng những chúng sanh sống trong những cơi trời, cơi an lạc, những cơi có quá nhiều hạnh phúc của trần gian, những chúng sanh đó không có cơ may để mở con mắt trạch tuệ của ḿnh, trong lúc đó ở kiếp nhân sinh sống ở giữa trần gian của kiếp người tạm bợ này chúng ta đối diện với bao nhiêu phiền lụy bất trắc, th́ điều đó được xem như hết sức thích hợp để cho chúng ta khai triển tuệ giác của ḿnh.




Do vậy hạnh phúc là một đề tài lớn không phải chỉ lớn đối với mỗi

chúng ta mà lớn đối với đề tài của Phật Pháp, và nó lớn đối với ai thức dậy vào nửa đêm tự hỏi rằng cái ǵ là cái thực sự có ư nghĩa trong đời sống của ḿnh.




Đạo Phật đă nói đến những niềm hạnh phúc mà đôi lúc làm cho một số chúng ta sửng sốt, ví dụ Ngài nói về sự hạnh phúc là đến từ sự vắng mặt của đau khổ. Ít có ai dám can đảm định nghĩa như vậy, mọi người đều nói rằng ăn ngon mặc đẹp sống trường thọ có được t́nh yêu có được sự trẻ trung của kiếp người những thứ đó là hạnh phúc, chúng ta đă vẽ ra một thiên đàng mà trong đó những hạnh phúc trần gian được phóng đại đến mức độ ngoài tất cả sự tưởng tượng của một người có thể tưởng tượng được. Nhưng điều đó vẫn c̣n là một bức họa rất là nghèo nàn khi nói đến niềm hạnh phúc chân thực của đời sống.




Sưu tầm

florida80
05-28-2019, 19:21
Bảy Tội Lỗi Xă Hội - Ts Nguyễn Văn Tuấn









Mahatma Gandhi là một chính khách vĩ đại, một nhà hiền triết của Ấn Độ, người được Liên hiệp quốc vinh danh thật sự (chứ không phải ông Hồ). Chẳng hiểu sao mỗi khi nghĩ về hiện t́nh của đất nước làm tôi nhớ đến Gandhi, người đă từng cảnh báo thế giới về cái mà ông gọi là Bảy Tội Lỗi Xă Hội (Seven Social Sins) mà ông viết ra từ năm 1925, đúng 90 năm trước:


1. Làm giàu mà không nhờ lao động (Wealth without work)


2. Hưởng lạc thú mà không có lương tâm (Pleasure without conscience)

3. Có kiến thức mà không có nhân cách (Knowledge without character)

4. Làm thương mại mà không có đạo đức (Business without morality/ethics)

5. Khoa học mà không có nhân văn (Science without humanity)

6. Có tín ngưỡng mà không thờ phượng (Worship without sacrifice)

7. Làm chính trị mà không có nguyên tắc (Politics without principles)


Chúng ta thử xem xét nhanh những tội lỗi này xem sao:

1. Làm giàu không nhờ lao động: Hiện nay, có một nhóm người làm giàu rất nhanh, không phải nhờ kinh doanh giỏi hay làm việc tốt, mà qua quan hệ và hậu duệ. Họ chỉ cần dùng mánh khoé để lôi kéo, "qui hoạch" nhân sự và thế là tạo ra tài sản. Một số th́ làm giàu nhờ quan hệ nên tiếp cận được và khai thác tài nguyên thiên nhiên. Một số khác th́ làm ra tiền nhờ vào lợi dụng thông tin trong để thao túng thị trường chứng khoán. Một số khác th́ làm giàu nhờ tham nhũng, chẳng cần tốn công lao động ǵ cả. Một vị tướng đă từng nói rằng "Làm cán bộ mấy năm mà trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả ngàn tỉ đồng th́ lấy ở đâu ra nếu không tham nhũng. Có một đội ngũ giàu rất nhanh, cưỡi lên đầu nhân dân, c̣n kinh khủng hơn địa chủ, tư sản ngày xưa". Loại giàu nhanh mà không lao động này th́ không nhiều ở VN, nhưng v́ họ quá giàu nên có khả năng gây ảnh hưởng xấu đến đất nước.




2. Hưởng lạc thú mà không có lương tâm: Đây là những người ích kỉ, lúc nào cũng muốn hưởng lợi cho cá nhân mà không quan tâm đến phúc lợi của người khác. Đối với họ, câu hỏi đầu tiên là "Tôi làm cái này sẽ có lợi ǵ cho tôi, việc này có giúp tôi thăng tiến trong sự nghiệp, có làm cho tôi giàu thêm", và quyết định hành động của họ cũng dựa trên câu hỏi đó. Họ không quan tâm đến người khác, không cần biết đến văn hoá "to give and to take", không cần có trách nhiệm xă hội và chẳng biết đến hiến dâng là ǵ. Những người này rất nhiều ở VN.




3. Có kiến thức mà không có nhân cách: Có ít kiến thức đă là một thiệt tḥi, có khi là nguy hiểm, nhưng có nhiều kiến thức mà thiếu nhân cách th́ c̣n nguy hiểm hơn. Chỉ học cho nhiều để có kiến thức mà không cần quan tâm đến cái nội tâm, th́ chẳng khác ǵ đưa một chiếc xe hơi thể thao cho một thiếu niên. Điều này cũng xảy ra trong thế giới khoa bảng, nơi mà người ta thường quan tâm đến sản sinh ra tri thức mới nhưng ít khi nào để ư đến khía cạnh nhân văn của tri thức. Ở VN, có nhiều người đi học để tiếp thu kiến thức không phải v́ dấn thân xă hội, mà v́ muốn ăn trên ngồi trốc. Họ hám danh chứ không phải ham học.




4. Làm thương mại mà không có đạo đức: Ngay cả những nhà kinh tế học cổ điển cũng xem đạo đức là nền tảng của thành công trong kinh tế. Cách mà chúng ta đối xử với người khác trong tinh thần bác ái, phục vụ và cống hiến là nền tảng của kinh tế - xă hội. Nhưng ở VN hiện nay, các nhà quan sát cho rằng VN đang ở trong thời ḱ "chủ nghĩa tư bản man rợ, rừng rú", chứ không phải "chủ nghĩa tư bản văn minh." Đă có những ư tưởng kiểu như phải cách li người nghèo khỏi người giàu, và ư tưởng này được nhiều người ủng hộ. Sự ủng hộ đó cho thấy xă hội VN đă bắt đầu loạn chuẩn. Những người nhận định như thế dựa trên quan sát rằng có những nhóm lợi ích tỏ ra tham lam vô độ, luôn luôn muốn thao túng kinh tế. Có người cho rằng các nhóm lợi ích, nhóm làm giàu bất chính đang tàn phá đất nước.




5. Khoa học mà không có nhân văn: Kinh doanh mà không dựa trên nền tảng đạo đức xă hội và không xem trọng trách nhiệm xă hội là loại kinh doanh nguy hiểm. Tương tự, trong khoa học, tiêu chuẩn đạo đức và trách nhiệm cũng là một tiêu chí quan trọng. Một công tŕnh nghiên cứu cho dù mang tính khả thi cao và có ư tưởng tốt, nhưng làm phương hại đến cộng đồng và xă hội vẫn không được đánh giá là đạt chuẩn mực. Chính v́ bản chất đạo đức của khoa học, nhà khoa học c̣n phải có trách nhiệm với xă hội, v́ nhà khoa học cũng chỉ là một thành viên trong xă hội, không thể nào đứng ngoài hay đứng cao hơn xă hội. Công tŕnh tạo ra chủng virút mới của Tàu có thể đó là một thành tựu về kĩ thuật, nhưng không đạt tiêu chuẩn về đạo đức và trách nhiệm xă hội v́ thành tựu đó chẳng đem lại phúc lợi ǵ cho xă hội hay giúp giảm sự đe dọa của một đại dịch. Ở VN, khoa học chưa phát triển, nhưng đây đó có nhiều người ta dùng khoa học để làm những chuyện thiếu đạo đức.




6. Có tín ngưỡng mà không thờ phượng: Nh́n từ ngoài và từ xa, Việt Nam là một nước ngoan đạo, với số lượng chùa chiền và nhà thờ khá nhiều. Người ta đi lễ hội và đi chùa cũng rất nhiều. Nhưng nếu nh́n kĩ th́ việc viếng chùa của họ không phải là v́ thờ phượng, mà chủ yếu là mê tín, và hối lộ thần thánh. Có thể nói rất nhiều người đến chùa để cầu thần thánh ban cho chức tước và hanh thông trong sự nghiệp, chứ chẳng phải để thờ phượng và hiến dâng. Ngay cả những người trụ tŕ trong chùa chưa chắc là người tu hành thật, mà có thể đang đóng một vai diễn nào đó để phục vụ cho một thế lực đang chống lưng họ. Có thể nói rằng cái nền tảng tôn giáo ở VN đă bị xói ṃn từ hơn 40 năm qua.




7. Làm chính trị mà không có nguyên tắc: Đối với Gandhi, những người ham quyền lực thường hành động bất chấp nguyên lí và chân lí. Những người cố vị (nhất định bám ghế) bằng mọi giá và mọi cách là những chính trị gia không có đạo đức. Những nguyên tắc trong chính trị mà Gandhi nghĩ đến bao gồm giúp người dân đi đến những lựa chọn sáng suốt, đối xử với dân một cách công bằng, giữ lời hứa và tuân thủ những ǵ đă đồng ư, không được nói dối và xuyên tạc, và tôn trọng nhân quyền. Ở VN, những người như thế này thật là ... xưa nay hiếm.




Đối chiếu lại thực tế những ǵ đang xảy ra, có thể nói là Việt Nam đang -- không nhiều th́ ít -- phạm phải tất cả 7 tội lỗi này. Một thiết chế xă hội tạo ra những con người làm giàu không nhờ lao động và bất chấp đạo đức, những người thích hưởng thụ trên sự đau khổ của đồng bào, những người bằng cấp đầy ḿnh nhưng thiếu nhân cách, những người buôn bán và hối lộ thần thánh, những người cầm quyền mà chẳng quan tâm đến sự thật và lợi ích của xă hội và dân tộc. Bảy nhóm người này hay 7 cái tội lỗi xă hội này đang làm cho đất nước ta tiêu điều và khó sánh vai với các nước văn minh trên thế giới.




Ts. Nguyễn Văn Tuấn

florida80
05-30-2019, 19:42
Alpha – Ánh lửa từ bóng tối/sự chết

Phan Nhật Nam



Đă là một người lính tác chiến sống trong lửa đạn của chiến tranh nặng độ từ ngày hai mươi tuổi, nên sự chết đối với anh đă là một t́nh thế thường hằng tất nhiên sẽ xẩy đến ở phút sau, giờ tới. Anh đă chứng kiến, đương cự, chịu đựng t́nh huống sống trên biên giới tử/sinh với những người bạn – Người Bạn Lính – Thế anh đă mất đi nhiều người bạn suốt một thời tuổi trẻ. Nên chẳng phải là một thái độ cố t́nh làm dáng vẻ thách đố bất chấp, anh và những người bạn lính diễn đạt t́nh thế nguy nan nầy bằng một ngôn ngữ b́nh thường giản dị…

Trời kêu ai nấy dạ! Vâng, chỉ biết “dạ” để chấp nhận một quyết định siêu nhiên nào đó. Tuy nhiên vẫn đă xẩy ra nhiều t́nh huống với cường độ bi thảm cao hơn hẳn. Như cảnh tượng chiều ngày 11 tháng 6, năm 1965 khi vào hậu cứ Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù với tiếng gào khóc của toàn trại gia binh: Anh ơi là anh ơi… Anh chết đi bỏ mẹ con tui sao đành anh ơi là anh ơi!! Ba ba đâu má ơi!! Ba đâu má ơi!!

Và sự thật đáng sợ hơn mười tầng địa ngục với gần năm trăm xác chết của các đơn vị. Tiểu Đoàn 2/7 Sư Đoàn 5 Bộ Binh, Tiểu Đoàn 52 Biệt Động, Chi Khu Đôn Luân, và đơn vị anh, Tiểu Đoàn 7 Dù… Những xác chết nằm lềnh kênh trên vũng bùn nhầy nhầy máu người và đất đỏ. Mùi tử khi bốc dày đặt một vùng trời, đánh dạt đám chim thường ngày vẫn bay về khu nghĩa trang. Xóm nhà dân đối diện Nghĩa Trang Quân Đội G̣ Vấp vắng bặt bóng người. Người đă không thể sống cùng cảnh chết và mùi tử thi śnh chương dưới mưa dầm chỉ được đem về sau một tuần chết trận. Cũng có những cái chết đơn độc mau chóng hơn, chưa kịp kêu lên tiếng đau đớn th́ đă qua cơn lâm tử bất ngờ…

Như lần vụt đi của Trần Duy Phước ngày 9 tháng 11 tháng năm 1969 trên vùng trảng trống của chiến trường Tây Ninh. Cái chết quá chóng vánh v́ quả B 40 bắn thẳng mặt nổ vỡ tung chiếc đầu người lính. Đă bốn mươi năm hơn nào c̣n ai nhớ kể cả khúc hát Giấc Ngủ Trên Đồi Xanh mà Trần Thiện Thanh viết cho bạn? Nào mấy ai nhắc đến những cái chết tầng tầng ngập ngập trên quê hương suốt thời gian đằng đẵng của những thập niên 60, 70 ở thế kỷ trước? C̣n ai đâu để nhớ những người chết trước, sau năm 1954 trên băi biển Bùi Chu, Phát Diệm lần vượt chết để được Sống Tự Do của người Việt miền Bắc.


Hai.
Chiến trận chấm dứt với ngày 30 tháng 4, năm 1975 tại Sài G̣n, nhưng tiếng nổ của quả pháo, trái hỏa tiễn, viên đạn… vẫn nghe ra, cảm thấy trong nỗi im lặng của sự chết toàn diện. Lần con người thật chết cùng buổi tận diệt quê hương.

Đấy là tiếng nổ im lặng của chiếc C119 Hỏa Long của Trung Úy Phi Công Trang Văn Thành (do sau nầy t́m biết) bốc cháy trên nền trời Tân Sơn Nhất do trúng hỏa tiễn tầm nhiệt SA7 của quân đoàn cộng sản đang áp sát Sài G̣n, sáng 29 tháng 4, 1975.

Đấy là tiếng súng tay khô nỏ nổ giữa ầm vang Sài G̣n hấp hối sáng qua trưa 30 Tháng 4. Anh nghe ra từ người mặc quân phục ngă xuống trước Tượng Đài Thủy Quân Lục Chiến khi di chuyển từ trụ sở Hạ Viện băng qua thương Xá Eden để theo dơi đám thanh niên cầm cờ đỏ hướng dẫn đơn vị lính cộng sản nhớn nhác chiếm Ṭa Đô Chánh cửa đóng kín, không lính gác.

Trung tá Long tự sát ngày 30 tháng 4, 1975
Đấy là âm động quả lựu đạn bật kíp giữa toán lính nhảy dù do Thiếu Úy Huỳnh Văn Thái chỉ huy đi từ Cư Xá Sĩ Quan Chí Ḥa theo đường Tô Hiến Thành, ra Đường Tổng Đốc Phương xong đến Ngă Bảy th́ quay thành ṿng tṛn, đưa súng lên trời hô lên tiếng tuyệt vọng trung nghĩa hùng vĩ… Việt Nam Cộng Ḥa Muôn Năm! trước khi ngă xuống trên vũng máu.

Nhưng cảnh chết không hề chấm dứt cùng lần với ngày 30 tháng 4, 1975. Chết mở rộng ra khắp cùng miền Nam, hiện thực tại nhiều t́nh huống, áp dụng cho nhiều giới người… Từ đứa bé vừa qua 10 tuổi, cha đi tù cải tạo, cùng mẹ đi buôn củi theo đường xe lửa Long Khánh-Sài g̣n. Do cảnh sát kinh tế trong mục tiêu thực hiện chính sách kinh tế xă hội chủ nghĩa, đă quyết liệt thanh trừng bọn buôn lậu, móc ngoặc phá hoại nền sản xuất lớn tiến lên chủ nghĩa xă hội tiên tiến… Đứa bé phải lẩn trốn trên nóc toa xe lửa, nên khi xe vào Sài G̣n qua cầu B́nh Triệu, bé đă bị thành cầu gạt xuống đường… Thân h́nh nhỏ bé tiếp bị một chuỗi bánh xe sắt của đoàn tầu dầm nát không nh́n ra nhân dạng.

Chết dăng dăng khắp miền Nam ở các trại Long Giao, Suối Máu, Tây Ninh, Sông Bé… Chết trùng trùng suốt miền Bắc từ “Cổng Trời” Quyết Tiến Hà Giang xuống đến Phú Sơn 4, Trại 5 Lam Sơn Thanh Hóa, Trại 6 Nghệ Tỉnh… Anh hiểu đủ nghĩa, thấy rơ diễn tiến của sự chết từ t́nh cảnh của Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ ở trại Thanh Cẩm. Và cuối cùng, cũng chính của bản thân trong thời gian một thân giữa bóng tối thăm thẳm trong khoản thời gian từ 1981 đến 1988… T́nh cảnh khiến anh đă nhiều lần nói ra lời một cách b́nh thản, tự nhiên… Nếu chết được th́ chắc cũng không khó khăn ǵ hơn anh ơi…


Ba.
Nhưng cuối cùng, Sự Chết vẫn c̣n nguyên phần vô cùng, vô tận để không một ai có thể nói lên lời định nghĩa chính xác về nỗi bí ẩn chỉ một lần trong đời, một thân chứng nghiệm. Tuy nhiên, kỳ diệu thay đă có những người đứng vững, phục sinh từ sự chết khốc liệt kia. Những người sống giữa chúng ta. Bài viết tiếp phần chứng minh với Alpha. Trong quy ước truyền tin quân đội miền Nam “Chữ A” được các âm thoại viên những đơn vị tác chiến đánh vần là “Anh Dũng” hay “Alpha.”

Tên anh bắt đầu với chữ A, nhưng dù không là cấp sĩ quan chỉ huy một đơn vị tác chiến nào, anh vẫn được Ngọc “đen,” Hải “bầu”, Út Khiết… những sĩ quan thuộc các đơn vị tác chiến Quân Lực VNCH ở tù chung với anh, gọi bằng ám danh kính trọng “Alpha.” Họ gọi anh như thế ở trại giam A20 Xuân Phước, họ tiếp tục gọi “Alpha” gần ba mươi năm sau khi ra khỏi chốn ngục tù. Và nay, dẫu anh đă thực sự đi vào chốn miên viễn vô cùng của Sự Chết – Cảnh huống mà họ và anh đă từng tranh đấu không khoan nhượng ở trại Xuân Phước A20, nơi mà trí nhớ con người hằng lưu giữ do tính kinh hoàng ác độc của chốn địa ngục trần gian.

Lẽ tất nhiên không ai trong số những người tù kiệt liệt năm xưa ấy lấy năm tháng đau thương phẫn hận nơi chốn ngục tù cộng sản kia là một thành tích. Càng không gợi nhớ lại để kích động thù hận, yêu cầu báo oán. Không phải thế, hôm nay nhắc lại chuyện ngục tù (lại là cảnh huống ngục tù đồng nghĩa với cái chết) không mục đích ǵ hơn tôn vinh giá trị vĩnh cửu Sự Sống và những Con Người đă Vượt Sống từ Cái Chết một cách vinh dự rất đáng tự hào.
Với Alpha, một biểu tượng chiến đấu không lay chuyển.

Ngày 29 tháng 4, 1984, Alpha chuyển sang xà lim số 6 trại A20 ở chung với Linh Mục Nguyễn Văn Vàng, linh hồn của một vụ nổi dậy do ngài và người em chủ trương năm 1976. Đây cũng là ngày đánh dấu ba năm anh bị cùm hai chân, có giai đoạn cả hai tay trong xà lim số 5.

Phải nói anh bị gông th́ chính xác hơn. Chỉ khác những tội phạm thời phong kiến, người tù dưới chế độ cộng sản không phải bị gông cổ, cũng khác với thời phong kiến, công an cộng sản ngày nay cùm đồng bào người Việt bằng ṿng cùm sắt. Cùm cả hai tay lẫn hai chân.


Linh mục Nguyễn Văn Vàng
Cần phải phải nhắc lại rằng, Linh Mục Nguyễn Văn Vàng, một nhà giảng đạo lỗi lạc của ḍng Chúa Cứu Thế Sài G̣n, sau khi bị lên án chung thân khổ sai, và em ruột ngài là Linh Mục Hiệu bị xử tử, ngài bị lưu đày lên trại A-20 Xuân Phước. Tại pḥng giam số 6, dẫu là một Phật tử, mối liên hệ giữa Alpha và Linh Mục Vàng trở nên gắn bó mật thiết. Sự mật thiết với giới hạn cuối cùng của những con người cùng lần chạm tới biên giới tử/sinh.

Sự Thật lớn nhất là Cái Chết khiến con người không c̣n sợ hăi. Người vượt qua Nỗi Sợ. Người vượt qua Cái Chết. Cái chết chậm răi, chắc chắn có h́nh h́nh khối, có định lượng, được định vị, được kế hoạch hóa bởi hệ thống cùm gồm bốn mức cùm dành cho một tù cải tạo khi vào pḥng biệt giam trại Xuân Phước:
Mức độ 1: Cùm một chân phải;
Mức độ 2: Cùm một chân trái;
Mức độ 3: Cùm hai chân;
Mức độ 4: Cùm hai chân lẫn hai tay.
Alpha là người tù đă một lần bị cùm qua mức độ 4 trong 8 tháng liên tiếp.

Nhưng cùm ở mức độ 4 chưa hẳn là biện pháp “cải tạo” cuối cùng… Anh bị cắt khẩu phần ăn xuống chỉ c̣n một nửa so với thành phần lao động bên ngoài, nghĩa là chỉ c̣n 150 grams cho mỗi bữa ăn gồm khoản 5 lát khoai ḿ khô luộc và một muỗng cơm, tất cả chan đẫm nước muối và được phát cho nửa ca nước một ngày.

Ăn mặn mà uống nước ít, người rất dễ bị phù sẽ ảnh hưởng tới thận. Cho nên đói ăn lúc đó đă trở thành ít quan trọng hơn dù người tù kiên giam đang là con ma đói. Cái khát triền miên đă che lấp đi cái đói. Nếu muốn ăn được những lát sắn kia phải dùng ít nhất nửa phần nước để rửa bớt độ mặn của nước muối được chan vào cơm và khoai ḿ. Anh không dám hy sinh những muỗng nước quư như vàng lúc đó để rửa phần khoai. Thế nên chỉ c̣n cách nhịn ăn, nhưng do càng đói lả th́ mồ hôi càng ra như tắm. Và cuối cùng t́nh trạng kiệt sức ắt sẽ xẩy ra với cái chết chắc chắn. Chết v́ đói. Chết v́ khát.

Linh Mục Nguyễn Văn Vàng ra tay giải cứu. Ngài nói: “Anh không thể nhịn ăn măi như thế. Nếu Chúa che chở cho ḿnh, th́ dẫu bị phù cũng không chết. Bố sẽ hy sinh nửa phần nước để anh rửa khoai ḿ cho bớt mặn”. Alpha khước từ: “Bố (tất cả người tù miền Nam đều gọi các tu sĩ của các đạo giáo là bố) lớn tuổi sức chịu đựng yếu rồi, nhịn khát như con không được đâu”. Ông cười: “Sao biết không được, đă thử đâu mà biết không được.”

Giải pháp của Cha Vàng đă khiến cho một tuần, hai tuần, ba tuần qua đi nhanh và vô hiệu hóa được sự trừng phạt. Vào tuần lễ thứ tư, như một phép lạ cuộc trừng phạt tự nhiên chấm dứt với viên cán bộ phát cơm nhà kỷ luật không phải là tên trực trại như thường lệ mà là một anh chàng lạ hoắc. Cuối tháng 11, cả hai được mở cùm cho ra đi tắm. Lần được tắm đầu tiên sau ba năm biệt giam.

Nhưng khi hai người ra đến bờ giếng là muốn trở lại ngay xà lim v́ trời vào Đông vùng miền núi miền Trung gờn gợn rét sắc. Cha Vàng run bần bật v́ gió lạnh do chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong bộ đồ tù. Alpha cởi chiếc áo trấn thủ tự chế bằng tấm chăn trước khi đến trại nầy thay thế chiếc áo len mỏng của cha. Cả hai ngồi vào chỗ kín gió xong trở lại pḥng biệt giam với chiến lợi phẩm là 10 viên B1 và hai bi thuốc lào do các bạn tù nơi trại nhà bếp và ông L.S, tỷ phú người Hoa đi tù do bị nhà nước đánh tư bản sau 1975 cung cấp.

Vào đến xà lim, hai người đồng thấy ra điều thất vọng: Lửa ở đâu mà hút thuốc lào! Cha Vàng đưa ư kiến, lấy lửa bằng phương pháp của thời kỳ đồ đá. Ông giảng giải: “Nền văn minh ngày nay đến từ việc phát minh ra lửa. Lửa chế ngự đời sống con người khi họ thoát ra thời kỳ ăn lông ở lỗ… Con người thời kỳ đồ đá đă biết dùng đá chọi vào nhau cho đến khi xẹt lửa.” Cha Vàng kết luận: “Chỉ cần một thanh vỏ tre và miếng vải áo mục sẽ tạo ra lửa,” Alpha tạo kế xin từ nhà bếp một thanh tre để cạo lưỡi, và Linh Mục Vàng xé mảnh áo làm con cúi chuẩn tạo nên lửa để hút thuốc lào trong một dịp trọng đại.

Noel năm 1984, Alpha và Cha Vàng thay phiên nhau kéo thanh tre xuyên qua lỗ chiếc dép lốp, từ 9 giờ sáng cho đến hơn 11 giờ th́ “phép lạ” xẩy đến. Đầu con cúi bắt đầu ngún và có khói, có nghĩa là bột tre nóng quá độ đă khiến cho lớp bông nhẹ trên con cúi bén lửa. Một lát sau khi thấy xuất hiện những đốm hồng, Cha Vàng thổi nhẹ nhẹ, vết lửa lan ra…

Trang sử của mấy chục ngàn năm trước của loài người được lật lại. Cha Vàng tiếp tục thổi nhẹ để nuôi dưỡng ngọn lửa. Và khi đă ngủi thấy mùi khét của vải, ngài thổi hơi mạnh. Ngọn than hồng lan rộng ra hơn và cuối cùng chỉ cần một hơi nhẹ, ngọn lửa bùng lên. Vị tu sĩ nh́n con cúi vải có than hồng giống như một điếu thuốc lá mới được đốt lên. Ngài cười vang: “Ḿnh thắng.” Ngài lục trong tay nải một miếng giấy châm vào cúi vải, ngọn lửa lan sang đóm giấy. Xong, cha nắm chặt tay tôi giơ lên cao như một vơ sĩ được trọng tài nắm tay giơ cao sau khi đấm địch thủ do ván.

Hai người ngồi nghỉ một lát, sau đó Cha Vàng nói: “Chúng ta đă học xong bài học lúc bố đă ngoài 50, c̣n con đă 33 tuổi. Nhưng tự bố, bố thấy chúng ta xứng đáng với bài học ấy. Đó là kiên tŕ đạt mục tiêu trong hoàn cảnh khó khăn nhất.”

Đúng vào tối 24 tháng 12, 1984, trước khi Cha Vàng cử hành thánh lễ nửa đêm trong xà lim số 6, hai người đă hút mỗi người một điếu thuốc lào. Hút bằng một miếng giấy cuộn tṛn như loa kèn và miệng ngậm búng nước. Vào đúng lúc nửa đêm, cả hai đều cảm nhận được thánh lễ Giáng Sinh thực sự đang trở lại thung lũng Xuân Phước qua tiếng chuông của một nhà thờ dường như ở cách nhà giam xa lắm vọng về trong đêm lạnh giá u tịch.


Bốn.
Tháng 4 năm 1985, Cha Vàng lâm bệnh vào lúc sức khỏe của ngài đă quá yếu. Có lẽ ngài đă kiệt sức, sốt cao rồi đi vào hôn mê. Alpha đập cửa kêu cấp cứu suốt ngày, nhưng lúc tên trực trại chịu mở cửa để cho một y sĩ vào khám bệnh, th́ mọi việc có vẻ quá muộn. Hai viên trụ sinh không đủ khả năng làm Cha Vàng tỉnh lại. Linh Mục Nguyễn Văn Vàng qua đời trong xà lim số 6. Trước đó, dù yếu và bệnh, ngài đă bàn với Alpha là làm sao có được Bánh Thánh để ngài làm lễ nửa đêm trong Noel 1985 mà con chiên duy nhất trước ngài lúc đó lại là một Phật tử. Nhưng mơ ước của ngài không thành, kể cả việc lớn trước đó là lập lực lượng vơ trang để mong lật ngược lại t́nh thế của một đất nước vừa ch́m đắm trong luồng sóng đỏ.

Nhưng dù ngài đă mất đi, trong suy nghĩ của Alpha cho đến bây giờ, Linh Mục Nguyễn Văn Vàng vẫn là một ngọn lửa, âm thầm cháy như con cúi vải ngày nào bỗng bùng lên soi sáng không gian tăm tối của tất cả những xà lim đang hiện diện trên đất nước Việt Nam.

Viết để nhớ
Ngày Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014
Ngày Alpha về trời như lửa hằng sống.

Phan Nhật Nam



T

florida80
05-30-2019, 19:44
Ngày Trở Về.


Phạm Gia Đại



Tôi trở về thành phố trong một chiều nhạt nắng. Cái nóng ban trưa đă dịu đi và th́nh thoảng vài cơn gió nhẹ mang theo chút hơi mát pha lẫn cái nóng c̣n sót lại phả lên mặt làm tôi tỉnh hẳn sau mấy giờ ngồi trên xe đ̣. Nắng đă xiên xiên hắt từ bên kia đường làm đổ nghiêng bóng những mái nhà xuống ḷng đường. Chiếc xe đ̣ đă ngừng tại bến và hành khách lục tục xuống xe. Các chị quang gánh và thúng mủng, mà chúng tôi đă có dịp nói chuyện và hàn huyên suốt dọc đường, đang xuống xe cùng với chúng tôi - mười sáu người tù cuối cùng. Chiếc xe đ̣ đă chở chúng tôi từ trại giam Hàm Tân Z-30D từ B́nh Thuận về đến Sài G̣n.

Chúng tôi đă xa thành phố này đúng 17 năm kể từ ngày miền Nam sụp đổ khi Cộng quân ùa vào xâm chiếm thành phố hầu như bỏ ngỏ này sau lệnh đầu hàng của ông Dương Văn Minh. Miền Nam tự do và anh hùng, sau 21 năm chiến đấu can trường và dũng cảm, đă bị bức tử một cách đau thương v́ đồng minh Hoa Kỳ đang tâm bắt tay với Trung Cộng. Mười bẩy năm trước, tôi phải giă từ thành phố đầy kỷ niệm này và tất cả các người thân yêu trong niềm đau uất nghẹn ngào để bước chân vào chốn không cùng của những trại giam tập trung mọc lên như nấm của cộng sản khắp hai miền Nam Bắc. Sau một năm trong các trại giam trong Nam, mười hai năm biệt xứ lưu đầy ngoài Bắc, cộng thêm bốn năm nữa lao động khổ sai trong Nam, hôm nay ngày 29-4-1992, chúng tôi 16 tù chính trị cuối cùng thuộc chế độ VNCH trong trại Z-30D đă được thả ra sau mưới bẩy năm - c̣n bốn ông Tướng th́ một tuần sau ngày 5-5-1992, cộng sản mới thả ra: Lê Minh Đảo, Lê Văn Thân, Đỗ Kế Giai và Trần Bá Di. Họ là 20 người tù cuối cùng trong số hàng triệu quân dân cán chính VNCH đă phải vào trại tập trung từ ba ngày, đến 10 ngày, đến 1 tháng và nhiều năm sau đó, mà Hà Nội huyên hoang một cách xảo trá với thế giới đó là “chính sách khoan hồng nhân đạo” khi chúng vào chiếm miền Nam. Từ đó, nhà tan cửa nát, đất nước điêu linh, quê hương đọa đầy, và dân lành thống khổ dưới sự cai trị hà khắc tàn bạo của chế độ Cộng sản vô thần, vô tôn giáo, và vô Tổ quốc. Trên bốn ngàn năm lập quốc và giữ nước, Việt Nam chưa bao giờ bị rơi vào t́nh huống vô cùng nguy nàn của thù trong là Việt Cộng đang dâng đất đai biển cả của tổ tiên cho kẻ thù phương Bắc, và giặc ngoài là giặc Trung Cộng đang tràn xuống phương Nam và luôn lăm le Hán hóa dân Việt.

Một miền Nam trù phú, an b́nh, yêu chuộng tự do không c̣n nữa, người dân bị tṛng vào cổ hai tầng áp bức, nhất là đồng bào gần các tỉnh biên giới. Người dân bị cướp hết tài sản, tiền vàng bạc, ruộng vườn, ao cá. Những than khóc thấu đến Trời Xanh, nhưng loài quỷ đỏ vẫn không ngừng tay chém giết và cướp bóc.

Để nắm lấy toàn quyền sinh sát trong Nam, cộng sản Bắc Việt đă loại trừ ngay các thành phần lănh đạo trong “Mặt Trận Giải Phóng” của Việt Cộng trong Nam, và “Thành Đồng” đă trở thành “Đồng Nát”. Những con người tai bèo khăn rằn trong Nam, cũng như hàng ngàn người đă từng nuôi dưỡng quân “Giải Phóng”, khi hiểu ra họ chỉ là những viên đá lót đường cho quân Bắc Việt trong công cuộc xâm lăng miền Nam th́ đă quá muộn. Miền Nam sau năm 1975 đang rơi vào sau “Bức Màn Sắt” như Miền Bắc sau năm 1954.

Trên chuyến xe đ̣ trở về thành phố thân yêu, chúng tôi đă được nghe người dân kể lại bao đau thương mất mát mà họ đă phải hứng chịu khi cộng quân tràn vào thành phố sau tháng 4-1975. Người dân sống trong các thành phố hay làng mạc Miền Nam cũng chẳng khác ǵ bị nhốt trong một nhà tù khổng lồ, bị canh giữ bởi các họng súng AK và những cặp mắt cú vọ, và mạng người bị xem rẻ hơn loài vật. Hàng triệu người đă bị hăm hại, bị đầy ải đi vùng kinh tế mới, bị đánh tư sản, bị đảng cộng sản ăn cướp giữa ban ngày, và bị đổi tiền hai lần để thực hiện chính sách của cộng sản nhằm bần cùng hóa một Miền Nam quá thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng của đám cán bộ khi vào tiếp thu các thành phố. Người dân vô cùng kinh ngạc khi gặp chúng tôi và biết được sau 17 năm những quân dân cán chính cuối cùng mới được thả ra khỏi trại giam. Họ đă tặng cho chúng tôi những ǵ c̣n lại trong thúng mủng sau chuyến buôn cuối ngày của họ như những trái cây, mũ nón, những đôi dép nhựa, và mừng chúng tôi đă sống sót trở về đoàn tụ gia đ́nh.

Tôi đứng bên lề đường cùng các bạn, phân vân chưa biết đi về hướng nào, v́ Sài G̣n bây giờ đă nhiều thay đổi, các con đường và chính thành phố thân yêu này cũng đă thay tên. Ḍng xe cộ vẫn di chuyển trên đường, mọi người vẫn hối hả cho xong việc để trở về nhà chăng ? Và chẳng ai để ư đến chúng tôi đang ngơ ngác bên đường trong ngày đáng ghi nhớ nhất đời ḿnh. Ngày mà chúng tôi không hề mong đợi v́ đă bao nhiêu năm trôi qua trong vô vọng, th́ đột nhiên nó lại đến với tờ Giấy Ra Trại chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay một mầu xam xám, nhưng không có nó chúng tôi đă kéo lê cuộc đời tù đầy mười bẩy năm qua. Hàng ngàn người đă ngă gục trong các trại giam, trên những luống cầy, trong rừng sâu khi đốn củi, tại những đồn điền trong thung lũng nơi rừng thiêng nước độc. Hàng ngàn tù nhân chính trị đă chết v́ kiệt sức, v́ bị bỏ đói thiếu cơm ăn áo mặc khi mùa Đông ập đến, v́ bệnh tật không thuốc men, v́ bị kẻ thù hành hạ tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Vậy mà chúng tôi c̣n tồn tại dù nhiều lần đă chết đi sống lại, quả là phép lạ!

Tôi quay nh́n lại các bạn ḿnh lần chót, những người bạn, những chiến hữu, những bạn tù đồng cam cộng khổ, chia sớt miếng cơm manh áo, điếu thuốc với nhau giờ đang đứng đây t́m đường về nhà. Tôi siết tay các bạn thật chặt lần chót, chỉ nh́n nhau không ai nói một lời, có lễ tâm trí mỗi người đang lưu lạc đi một hướng. Một số bạn c̣n vợ con th́ sẽ về với vợ con, một số gia đ́nh đă vượt biên hay di tản rồi th́ về với thân nhân c̣n ở lại. Một số phải về tỉnh sống nhờ người quen v́ anh chẳng c̣n ai thân nữa trên cơi đời này sau biến cố tang thương 30-4 mười bẩy năm trước. Thế rồi như con sóng vội xô vào bờ, chúng tôi tản mỗi người một phía, phút chốc chẳng c̣n ai, và tôi cũng vội đón một chiếc xe ôm t́m về nhà ông anh thứ hai ở Trương Minh Kư.

Tôi đă từng ở con đường Trương Minh Giảng nối dài xuống Trương Minh Kư này trên mười lăm năm trước kia, nhưng hôm nay cảnh vật đều thay đổi, đều lạ lẫm, hay như trong truyện mà tôi say mê từ hồi niên thiếu: “Hôm Nay Tôi Đi Học” của nhà văn Thanh Tịnh - v́ chính trong tôi đang có nhiều thay đổi ? Tôi vào tù Cộng sản khi c̣n thanh niên và khi ra khỏi tù đă quá trung tuần với mái tóc đă hoa râm. Thời gian ấy đủ để cho một đứa bé từ bậc Tiểu học qua Trung học và tốt nghiệp Đại học. Thời gian là liều thuốc thần diệu xoa đi bao đau thương mất mát nhưng quả cũng là một cái ǵ thật nghiệt ngă và vô t́nh. Hai đứa con tôi lúc tôi đi tù năm 1975 mới bốn và năm tuổi, bây giờ đă trưởng thành trên hai mươi hết cả rồi. Bao nhiêu năm qua mỗi độ xuân về trong tiếng pháo Tết gịn dă, chúng lại trông ngóng người bố trở về, nhưng bao nhiêu năm rồi bố của cháu vẫn biệt tăm, và hai cháu vẫn sống trong niềm vô vọng. Hôm nay tôi trở về chắc hai con tôi mừng lắm, và mẹ tôi cùng các em đă đi Mỹ theo chương tŕnh đoàn tụ bây giờ ở bên Mỹ chắc vô cùng mừng rỡ v́ công lao nuôi tôi mười mấy năm trong tù, nay ngày trở về đă thành hiện thực.

Chiếc xe ôm dừng trước một con hẻm, người tài xế xe ôm cũng là một Quân nhân trong chế độ cũ, khi biết tôi là một trong những người tù cuối cùng, đă không lấy tiền, nhưng tôi bỏ tiền vào tay anh rồi nắm tay anh cám ơn v́ anh cũng cần có tiền để nuôi gia đ́nh. Anh mỉm cười thật tươi rồi chào tôi theo kiểu nhà binh. Tôi lững thững bước vào trong hẻm, trên vai vẫn khoác chiếc ba lô lính mầu xanh ngày nào tôi khoác nó ra đi trong tủi hận, chỉ khác là nó nay đă bạc mầu và nhiều chỗ vá v́ chuột gặm. Sau khi t́m một hồi mới thấy căn nhà ba từng của ông anh thứ hai ở tận cuối một con hẻm khá rộng ở sâu bên trong. Tôi bước qua cái sân nhỏ rồi bước vào căn pḥng lát đá hoa, cửa mở nhưng chẳng thấy một bóng ai. Bao nhiêu năm rồi tôi mới nh́n thấy lại sàn đá hoa và những tủ bàn ghế, những lẵng hoa, bức tranh đầy mầu sắc của quán cà phê thành phố Paris bên gịng sông Seine, những con búp bê nhựa thật đẹp trong váy x̣e đứng trong tủ kính. Tôi đang tần ngần với các trang trí kiểu tây phương trong nhà ông anh thứ hai, thật khác xa với nằm trên sàn gỗ hay bục xi măng bao nhiêu năm trời, th́ anh tôi từ bếp xuất hiện. Sau một giây ngỡ ngàng, anh la lên: “Em ơi! Chú Đại về này”. Anh chạy lại bên tôi, đỡ lấy cái ba lô: “Anh chờ chú bao lâu rồi vẫn không thấy?” Tôi nói với anh mà ngỡ như tự nhủ thầm: “Tôi về trong đợt cuối cùng, trong số những người cuối cùng.”

Anh cho biết chỉ c̣n gia đ́nh anh ở lại, mẹ tôi và gia đ́nh năm em tôi đă được ông anh thứ ba là thủ khoa khóa 13 hải quân Nha Trang bảo lănh từ 11 năm trước, nay đă định cư bên California. Và từ mấy năm nay, anh đă để sẵn căn pḥng trên lầu 3 chờ đón tôi về. Tôi chợt nhớ đến các bạn ḿnh, chắc giờ này đă về đến nhà và đang tíu tít với vợ con người thân, tôi thấy vui trong ḷng nhưng cũng thật nhớ các bạn, những người đă từng vào sinh ra tử với ḿnh trong tù mà tôi không thể nào quên được trong cuộc đời này. Tôi nhớ đến một lá thư của một anh bạn cấp trung tá được tha về đầu năm 1988, sau 13 năm tù, khi về với gia đ́nh đă viết vào thăm tôi và 90 người cuối cùng c̣n ở lại ngoài Bắc tại trại Ba Sao Nam Hà rằng anh rất vui ra về nhưng các anh ví như chỉ được huy chương bạc, c̣n chúng tôi những người tù cuối cùng mới xứng đáng được huy chương vàng. Bây giờ các anh ở đâu, hy vọng chúng ta sẽ hội tụ bên phương trời tự do một ngày không xa.

Trong khi anh tôi vội vă leo chiếc cầu thang xinh xắn xây theo h́nh xoắn ốc xuống nhà để dục người vợ và vợ chồng con gái anh chuẩn bị bữa cơm chiều, tôi lấy một bộ quần áo mới ra và vào pḥng tắm. Đây là lần đầu tiên sau mười bẩy năm, tôi được tắm trong một pḥng kín với ṿi hoa sen và nước ấm, và sà pḥng thơm. Tôi kỳ cọ thật lâu như muốn tẩy đi hết những bụi trần, chướng khí của trại giam đă bám vào người ḿnh bấy lâu, và thấy thật dễ chịu dưới ḍng nước ấm.

Khi bước vào pḥng ăn, tôi thấy ngoài gia đ́nh anh tôi c̣n có vợ chồng Bác sĩ Như bạn anh tôi và cô em họ tên Mai. Anh tôi giới thiệu tôi mười bẩy năm mới về. Cô Mai nh́n tôi thắc mắc và hỏi anh tôi sao tôi từ Mỹ về mà xanh xao gầy quá vậy. Anh tôi phá lên cười và nói rằng cậu em anh mới về từ trại giam, mười bẩy năm bị tập trung và lưu đầy, sau khi mất miền Nam. Tôi cũng bật cười, nụ cười thật hiếm hoi trên môi người tù vừa từ vùng rừng núi trở về thành phố.

Mọi người đều ăn uống tṛ chuyện rôm rả. Tôi đă nhờ cậu cháu rể sáng ngày mai về Phú Lâm báo tin cho hai con tôi biết bố cháu đă về nên cũng tạm yên tâm, sau đó sẽ thu xếp lên chùa thăm thầy của tôi. C̣n nhiều việc phải làm, nhất là phải ra đi thật nhanh theo chương tŕnh nhân đạo của chính phủ Hoa Kỳ Humanitarian Operation (H.O.) v́ ngày nào c̣n ở đây tính mạng ḿnh vẫn c̣n bị đe dọa. Vừa ăn bữa cơm gia đ́nh lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa vắng, tôi vừa suy nghĩ tới đâu tính tới đó, Trời Phật đă cứu những người tù cuối cùng này ra khỏi tù, th́ con đường ḿnh sẽ đi cũng đă định sẵn. Cơn mưa đêm kinh hoàng đă qua rồi, ngày mai trời lại sáng.



(Kỷ niệm ngày ra khỏi trại giam tập trung Hàm Tân Z-30D 29-4-1992).
Phạm Gia Đại

florida80
05-30-2019, 19:45
Giữ Lửa Trong Tim


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích



Bùi Củng Duy cùng với hai mươi chín tù nhân sắp hàng trước căn nhà trực ban. Họ chuẩn bị làm thủ tục cuối cùng để nhận giấy ra trại.

Quản giáo và ba công an vũ trang lần lượt lục soát tư trang đặt trước mặt mỗi người. Họ nắn bóp từng túi áo, từng góc chiếc ba lô và ngay cả lai quần tù đang mặc. Tù nhân đă chứng kiến cảnh nầy trong các đợt phóng thích trước đó. V́ vậy, chẳng ai dám giấu giếm một vật ǵ có di hại cho cái giờ phút quan trọng nầy. Đợt phóng thích đầu tiên, nhiều tù nhân bị giữ lại v́ lén mang thư của bạn bè gởi về cho gia đ́nh.

Sáng nay, trước khi có lệnh tập họp, Duy đă cẩn thận soát xét lại túi xách lần cuối. Một bộ áo quần tù vá chằng vá đụp hàng trăm mảnh đủ loại vải nằm trong chiếc bao cát có quai mang. Anh muốn đem bộ áo quần nầy về để giữ làm kỷ niệm. Tất cả vật dụng khác Duy đă phân chia cho bạn tù trong đêm hôm trước, ngoại trừ chiếc mũ lưỡi trai mà Thoa, vợ anh đă vội vàng chạy ra phố mua cho chồng trước khi lên đường tŕnh diện. Duy c̣n nhớ, hôm đó nàng đong gạo cho mười ngày ăn và một bộ quần áo dân sự nàng đă sắp sẵn trong chiếc ba lô. Thoa cũng không quên đem cho Duy hai cây viết bic và một cuốn vở học tṛ.

- Lột mũ đưa xem.

Tiếng quát của cán bộ Quản giáo làm Duy sực tỉnh. Anh vội cầm chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu trao cho hắn. Y lận vành trong chiếc mũ lên xem xét. Chợt, hắn chú ư đến vật ǵ ở bên dưới tàng mũ, rồi chuyển ngay cho cán bộ trực đem tŕnh lên ban giám thị.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Duy hồi hộp đợi chờ. Chẳng biết có vấn đề ǵ nơi chiếc mũ. Hai mươi chín bạn tù đă lần lượt rời khỏi trại chỉ c̣n lại ḿnh Duy. Gần hai giờ sau, Duy mới được lệnh vào tŕnh diện phó giám thị. Lăo cầm chiếc mũ đưa trước mặt Duy, hỏi :

- Chiếc nón nầy của ai ?

- Thưa cán bộ, của tôi.

Lăo lật ngửa chiếc mũ dí sát mặt Duy hỏi :

- Ai viết hai ḍng chữ nầy ?

Duy hoảng hốt nhớ lại chính ḿnh đă viết hai câu thơ vào đấy. Mười năm, chiếc mũ trở thành của quư. Không có dịp nào để dùng nó. Dù chiếc mũ ấy đă lấy ra cất vào chẳng biết bao nhiêu lần trong các đợt khám xét đồ dùng của tù nhân. Duy đă quên khuấy hai câu thơ viết bằng mực bút bi trong lúc nghỉ chân trên đường đến trại tập trung. Đường đi rừng núi trùng trùng, ngút ngàn xa tắp. Tương lai mù mịt. Ngày về chỉ là niềm hy vọng mong manh.

- Anh câm rồi đấy hử ?

Tiếng quát của giám thị đă kéo ư nghĩ anh trở về với câu hỏi.

- Vâng, chính tôi viết, Duy trả lời.

Vậy ai đặt ra hai câu thơ nầy ?

- Cũng chính tôi.

- Rơ ràng là anh chưa tiến bộ, che giấu tư tưởng phản động. Anh c̣n mơ một ngày về có “cờ vàng ba que” chào đón đấy hử ?

Rồi lăo dằn giọng tiếp :

- Một triệu quân Mỹ, một triệu quân ngụy được trang bị vơ khí từ đầu đến chân mà c̣n bỏ chạy. Đảng ta lănh đạo vô cùng sáng suốt. Quân đội ta giờ đây hùng mạnh nhất thế giới. Anh đừng mong lật ngược thế cờ.

- Nhưng thưa cán bộ, hai câu thơ của tôi không có ư đó - Duy chống chế .

- Không có ư đó à ? Nó rành rành ra đấy. Đứa trẻ nít cũng biết cái ư đồ trong anh.

- Nầy nhé: “Đường đi rừng núi ngút ngàn” ! Câu này nói lên ḷng phẫn uất đối với đảng và nhà nước đă giam cầm, đày ải các anh nơi rừng sâu nước độc. Có đúng không nào?

Lại câu này nữa : “Đường về lụa nắng trải vàng em ơi !” Nắng mà bằng lụa à? hay nhỉ.

Lăo ta trở giọng quát :

- Chỉ có lá cờ vàng mới bằng lụa ! Anh mượn màu nắng để ví lá cờ. Anh c̣n phải ở lại đây, phải cải tạo lâu dài cho đến khi nào tư tưởng của anh tiến bộ th́ mới được tha.

Duy phân trần :

- Thưa cán bộ, hai câu thơ ấy tôi viết cách đây bảy năm.

- Tôi không cần biết cách đây bảy năm hay bảy ngày. Các anh là những tên ngụy ác ôn có nợ máu với nhân dân. Đảng đă tập trung các anh vào đây để bảo vệ mạng sống trước ḷng dân đang căm hận. Đă có một số “ngụy quân ngụy quyền” được tha về bị đồng bào xử lư trên đường đi, anh có biết rơ điều đó không ? Nói xong, hắn ra lệnh Duy trở vào trại viết tờ tự kiểm và hẹn chờ cứu xét.

Duy bước đi với cơi ḷng tan nát. Nước mắt anh đầm đ́a trên đôi má trũng sâu. Bảy năm chịu đựng cuộc sống khổ nhục của một kiếp tù, anh chưa bao giờ để rơi những giọt nước mắt yếu đuối. Duy khóc v́ uất ức trước sự áp bức của kẻ mạnh, như lư lẽ của loài cáo đối với một con cừu trong bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine: “La raison du plus fort est toujours la meilleure” (Lư của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng).

Căn pḥng vắng hoe. Mọi người giờ này đang làm việc ngoài đồng, Duy vất chiếc túi, rồi vật ḿnh trên sạp ôm mặt. Anh để cho nước mắt chảy ràn rụa không cần che giấu. Ngày 30-4-1975 Dương Văn Minh ra lệnh cho quân đội đầu hàng, anh cũng đă để rơi những giọt nước mắt uất nghẹn, chán chường như thế. Sức mạnh và hào khí vẫn c̣n ngùn ngụt trong anh, trong đơn vị anh, bỗng dưng sức ép nào đă buộc anh và chiến hữu phải buông súng đầu hàng ?!

Nhân loại đă phê phán Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học tṛ, Mao Trạch Đông đả phá toàn bộ nền văn hóa cổ truyền của Trung quốc... Nhưng đă có mấy ai lên tiếng về hành động của cộng sản Việt Nam tịch thu và đốt tất cả những văn hóa phẩm không nằm trong quỹ đạo của Đảng. Chúng bỏ tù, thủ tiêu giới trí thức, văn nghệ sĩ sống dưới chế độ cộng ḥa.

Trong tù, chúng đặt người theo dơi, nghe lén những ai có biểu hiện phản kháng qua thơ văn. Điển h́nh là “vụ nhà thơ Trần Nguyên Bích” xảy ra tại trại tù S.G. Anh đă đọc hai câu thơ của Cao Bá Quát:“Ba hồi trống giục mồ cha kiếp, Một nhát gươm đưa bỏ mẹ đời”mà bị lên án anh là phản động dẫn đến cái chết của vợ lẫn chồng một cách thê thảm trong cơn khủng hoảng tinh thần.

C̣n tù nhân Trần Xuân Lực chỉ v́ bức tranh điêu khắc một thiếu nữ khỏa thân trên bản gỗ mang tính nghệ thuật cao mà phải bị cùm gần tháng trời trong hầm tối, mặc dù anh thực hiện theo lệnh của cán bộ quản giáo đội. Cái ti tiện của con người cộng sản là đă không dám nhận lỗi mà c̣n tố ngược nạn nhân để lấp liếm bản chất gian dối cố hữu của ḿnh. Y lại chường cái bản mặt đồi trụy tô màu “đạo đức cách mạng” để bảo vệ thẻ đảng đầy nhơ bẩn của y. Trần Xuân Lực đă thoát chết trong trận đánh hội đồng của bốn tên bộ đội du côn trong đêm khuya để trả thù cho tên quản giáo đội với lý do Lực đã khai thực với vị chính uỷ đơn vị cai quản tù nhân tên người chủ bức tranh điêu khắc đó.

Trong nỗi thất vọng tận cùng, Duy thiếp đi dưới cơn nóng bức của buổi trưa mùa Hạ. Chợt, có người đánh thức chàng dậy, th́ ra Trần Quang Trân. Anh từ khu sửa chữa kỹ thuật của trại về pḥng nhận cơm trưa. Trân ngạc nhiên v́ Duy đă được tha về sáng nay sao bây giờ vẫn c̣n nằm đây. Sau khi Duy cho biết v́ hai câu thơ viết dưới tàng mũ từ năm 1975 mà bị giữ lại. Trân nở nụ cười méo xệch, tâm sự :

“Bọn ḿnh c̣n lạ ǵ chiếc răng nanh của loài vượn. Bảy năm cai trị toàn cơi đất nước, chiếc răng nanh dính đầy máu của bạo quyền Hà Nội đă hiện ra khiến cho nhân dân miền Nam rợn người và ghê tởm”. Chợt Trân ghé vào tai của Duy nói nhỏ : “Không về trước th́ về sau.” Rồi để trấn an Duy đang trong cơn thất vọng, Trân nói nhanh: “Ở lại c̣n có bọn ḿnh. Nhiều điều lư thú cậu có dịp sẽ biết. Nầy, ḿnh báo tin mừng cho cậu, tớ vừa ráp thành công một chiếc radio bỏ túi. Làn sóng rất mạnh, có thể nghe được đài VOA và BBC, đang trong giai đoạn trắc nghiệm, chưa hoàn tất. Bí mật đấy nhé ! Khi nào xong ḿnh sẽ cho cậu “vào tổ hợp”.

Trân quay lưng đi xuống nhà bếp, một tay cầm chiếc ca đựng cơm, tay kia xách chiếc lon guy-gô đă lên màu đen nhánh của khói bếp. Miệng huưt gió đoạn nhạc : Tung cánh chim t́m về tổ ấm...

Trung úy Trần Quang Trân, nguyên là kỹ sư điên tử được đào tạo tại Nhật. Anh phục vụ tại pḥng truyền tin thuộc Tiểu khu Thừa Thiên. Khi miền Trung mất vào tay quân Bắc Việt, Trân bị kẹt lại tại vùng 1 chiến thuật và bị bắt vào trại tù cải tạo.

Trong thời gian quản lư của bộ đội cộng sản,Trân được trung đoàn bộ xử dụng làm chuyên viên sửa chữa điện thoại, các loại máy truyền tin cũng như các trạm ra đa bị hư hỏng. Dịp nầy, cán bộ, bộ đội tác oai tác quái buộc anh sửa chữa các loại radio của cá nhân hoặc của gia đ́nh. Anh nhất quyết từ chối và yêu cầu họ phải có lệnh của cán bộ quản lư trực tiếp và điều hành công việc của anh đang làm. Một đêm tối trời, anh bị đẩy ra ngoài sân trại, đám bộ đội côn đồ xúm nhau đánh hội đồng. Sống dở chết dở, anh nằm trạm xá mất hai tuần lễ. Sau đó, Trân được ban lănh đạo quyết định cho anh ở hẳn tại căn pḥng biệt lập trong khu cán bộ.

Tháng Mười năm 78, Trần Quang Trân được chuyển giao qua bộ công an quản lư cùng với một số tù nhân từ các trại tập trung dồn vào trại tù Tiên Lănh. Tại đây, trại dành cho anh một cái cḥi nhỏ nằm riêng biệt trong khu nhốt tù để làm nơi sửa chữa các loại máy móc thuộc về điện tử từ các nơi đem đến.

Cộng sản định nghĩa thế nào là nợ máu để phải cải tạo lâu dài như theo chính sách đă đề ra ? Trần Quang Trân là chuyên viên kỹ thuật, nợ máu đâu chẳng thấy mà chỉ thấy anh làm lợi cho đảng và nhà nước kéo dài đến bảy năm. Họ đă lợi dụng tài năng, bóc lột sức lao động trên mồ hôi, nước mắt của anh bằng những năm tháng “nước sông công tù”.

Buổi chiều, sau khi cơm nước xong, tù nhân được phép đi dạo ngoài sân vài mươi phút đồng hồ trước khi vào pḥng khóa cửa. Trân hớn hở rỉ vào tai Duy : “Xong rồi, đêm nay hai đứa ḿnh thử nghe đài VOA. May mắn là ḿnh lượm được chiếc ê-cút-tơ trong đống máy móc phế thải của chúng nó mang về, sửa lại nghe rất rơ, bảo đảm giữ được bí mật”. Đúng giờ, Trân và Duy nằm chụm đầu vào nhau như đang th́ thầm tâm sự. Bên dưới gối là chiếc radio được hóa trang như một hộp đựng thuốc hút bỏ túi.

Giọng của xướng ngôn viên quen thuộc phát ra từ trong hộp thuốc : “Đây là Tiếng Nói Hoa Kỳ phát thanh từ Thủ đô Hoa Thinh Đốn …”

Ḷng Duy bỗng rộn lên như gặp lại người bạn cố tri sau mười năm xa cách. Tiếng nói từ bên kia nửa ṿng trái đất mà chàng cảm thấy thật gần gũi, thân thương. Đối với tù nhân trong chế độ cộng sản, được nghe những tin tức trung thực từ thế giới bên ngoài là món ăn tinh thần quư giá để nuôi dưỡng và bồi đắp niềm tin. Bản tin tức đầu tiên họ nghe được là tướng Mỹ Vessey sẽ đến Việt Nam để tiếp tục thương lượng t́m kiếm số lính Mỹ c̣n mất tích trong chiến cuộc và và mở đầu cuộc thảo luận giữa Hà Nội và Hoa Thịnh Đốn trong chương tŕnh “Tái định cư tù cải tạo”.

Cảm ơn “chiếc hộp thuốc”, cảm ơn Trần Quang Trân, người bạn tù tài năng đă cho Duy luồng sinh khí làm bừng dậy nguồn hy vọng gần như lịm tắt trong những ngày qua. Duy th́ thầm đọc kinh cầu nguyện dâng lời tạ ơn lên Thiên chúa.

Lần đầu tiên trong mười năm, giấc ngủ êm đềm đến với Duy trong hào quang rực rỡ. Duy mơ thấy Thoa cùng hai con đứng đón chàng tại cổng trại có cả thân nhân của các bạn tù khác và đồng bào địa phương đến tham dự cuộc tiếp rước tù rất nồng nhiệt.

Bỗng, một loạt súng nổ vang. Đám đông chạy tán loạn. Tiếp theo là tiếng kẻng báo động và tiếng chân người chạy rầm rập bên ngoài sân trại. Duy giật ḿnh tỉnh giấc. Tù nhân trong pḥng kẻ đứng người ngồi ghé mắt nh́n qua cửa ṭ ṿ. Đội công an bảo vệ hối hả lục soát hai bên bờ tường thành. Đèn bật sáng, cửa pḥng mở tung ra. Cán bộ quản giáo đội bước vào, quát lớn :

- “Tất cả ngồi vào vị trí điểm danh, bắt đầu đội trưởng”. Số 1 Đỗ Văn Chương, số 2, 3, 4... 60 đội phó Cao Khanh, đủ. Cán bộ lặng lẽ rời khỏi pḥng, đóng sầm cửa lại. Không khí ngột ngạt đồng lơa với bóng đêm đè nặng lên tâm năo người tù.

Buổi sáng, cửa pḥng giam vừa mở là mọi người ùa ra ngoài xem cớ sự của đêm qua ra sao. Dăy pḥng bên kia, anh em tù đang dáo dác nh́n lên đầu tường cuối trại. Một xác người nằm treo vắt vẻo nửa ngoài nửa trong trên đường dây kẽm gai ở đầu tường. Nạn nhân mặc bộ quần áo xanh bộ đội đă bạc màu. Máu nhuộm đỏ trên đầu vách và chảy một đường dài đă khô cứng. Kẻ trốn trại không ai khác hơn là tên trật tự, tù h́nh sự nghiện x́ ke ma túy và trộm cắp. Hắn lợi dụng sự tự do đi lại hàng ngày móc sẵn vào cọc trụ đầu góc tường một sợi dây để nửa đêm trốn thoát. Bị cán bộ tuần tra phát giác trong lúc hắn đang chun qua hai đường dây kẽm gai. Một loạt súng đă kết liễu đời hắn.

“Chiếc hộp thuốc” nghe được đài BBC khá rơ nhưng đa số cựu quân nhân miền Nam không thiện cảm với đài nầy. Thời điểm 1975, tiếng nói ấy đă gây tác hại không nhỏ cho tinh thần chiến đấu của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa. Họ đă tường thuật sai lệch, nói đúng hơn là thiên vị cộng sản Bắc Việt trong các trận đánh của hai lực lượng.

Một tháng sau, trại tăng cường Nguyễn Mậu Lân phụ giúp cho Trần Quang Trân trong việc sửa chữa máy móc. Lân từ một đội khác điều về, cũng là bạn tù trên bảy năm cả nên Trân đă dễ dàng kết nạp Lân vào “tổ hợp thuốc hút” không đắn đo. Những tin tức nào quan trọng có tính cách thời sự quốc tế liên quan đến Việt Nam là “tổ hợp” phát đi bằng cách rỉ tai theo dây chuyền cho tù nhân lên tinh thần. Thời gian thuận lợi nhất là giờ tản bộ trên sân sau bữa ăn chiều. Bản tin lập tức được loan truyền nhanh chóng cho hầu hết anh em tù chính trị toàn trại.

“Tổ hợp Thuốc hút” dần dần quy tụ đến mười bảy người. Thành phần là cựu sĩ quan, c̣n lại là vài viên chức chính quyền miền Nam. Những bản tin nghe được từ đài VOA, anh em tù càng thêm phấn kích trước t́nh h́nh....nên “Tổ hợp”dự tính tổ chức một lực lượng hành động một khi thời cơ đến.

***
Những cánh rừng tiếp nối vây quanh tạo thành ṿng đai kiên cố khiến khu trại 1 Tiên Lănh trở thành chiếc hộp dưới nắng hè nung đốt. Vách tường xây bằng gạch xi-măng giữ sức nóng âm ỉ đến tận đêm khuya. Tù nhân nằm sắp lớp, san sát trên hai dăy sạp bện bằng tre lồ ô trong pḥng kín ngột ngạt. Người nóng hâm hấp như lên cơn sốt. Họ cởi hết áo quần cố dỗ giấc ngủ, hầu lấy lại sức cho buổi lao động ngày mai.

Ánh trăng mười tám sáng vằng vặc trên đỉnh trời. Sự yên ắng về đêm nghe rơ mồn một từng tiếng dế kêu rả rích, thêm tiếng vượn hú từ xa vọng về tăng phần áo năo của cảnh rừng đêm hoang vắng. Khu trại tù đang ch́m trong cảnh tịch mịch, bỗng tiếng chân người chạy rầm rập, tiếng đạn lên ṇng lách cách. Đoàn người vũ trang bủa vây căn nhà số 12.

Cửa mở, đèn pḥng bật sáng. Một cán bộ ra lệnh : “Tất cả nằm yên tại chỗ, không được động đậy”. Hắn đưa ánh mắt cú vọ nh́n khắp pḥng rồi tiếp :

- “Áo quần chăn chiếu để nguyên trạng, từng người một, hai tay đặt lên đầu, bước ra khỏi pḥng”.
Sáu mươi tù nhân thân ḿnh trần trùi nối đuôi nhau bước qua hai chặng kiểm soát do bốn tên công an lạ mặt soát xét trên thân thể từng người. Xong, chúng dồn tù ngồi gom vào một chỗ có sẵn tiểu đội vũ trang chĩa súng canh giữ. Số công an khác vào pḥng kiểm tra áo quần mền gối và bên dưới sạp giường nằm.

Dường như toán lục soát đạt được mục đích mau lẹ nên họ ngừng tay. Một tên công an lạ hoắc đọc tên những tù nhân sau đây đứng vào một góc : Trần Quang Trân, Nguyễn Mậu Lân, Trần Củng Duy, Vơ Tá Hưng và Lê Minh. Chúng xích tay từng người, rồi áp giải lên ban giám thị trước những cặïp mắt ngỡ ngàng của bạn tù. Số c̣n lại được lệnh trở vào pḥng.

Một tuần lễ kế tiếp, đội tù chính trị nào cũng đều có người bị gọi lên cơ quan tra vấn và viết tờ tự kiểm. Trọng tâm tờ kiểm điểm là phải thành thật khai báo đă nhận được tin tức phản động nước ngoài do người nào đưa tin và đă rỉ tai cho những ai.

Hết người nầy qua người khác, họ khai lẫn lộn cho nhau thành dây chuyền, cứ như thế mà hầu hết số tù nhân chính trị trong cùng một khu đều bị viết kiểm điểm.

Trần Quang Trân bị áp giải về Ty Công an ngay trong đêm hôm đó cùng với tang vật là chiếc radio được hóa trang như chiếc hộp đựng thuốc hút. Một tháng trời đằng đẵng, chúng khai thác anh để t́m ra động cơ nào đă khiến anh làm ra chiếc radio nghe đài ngoại quốc và có ai bên ngoài tiếp tay, cung cấp các linh kiện cho anh lắp ráp.

Hàng chục lần lấy khẩu cung, hàng trăm lần viết tường thuật, Trần Quang Trân vẫn giữ nguyên lập trường :

- Không có động cơ chính trị nào ở bên ngoài thúc đẩy anh cả, mà do thói quen nghề nghiệp, thích t́m ṭi và phát kiến.

- Những linh kiện dùng để làm thành chiếc radio bỏ túi đều được anh tận dụng từ trong đống vật liệu phế thải do ban giám thị mang về. Cũng từ “đống rác” điện tử nầy mà anh đă sửa chữa, phục hồi hàng trăm máy truyền tin, TV, radio, cassette và những dụng cụ điện tử khác cho toàn thể cán bộ trong trại, ngoài trại và hầu như cho cả ty công an.

Riêng bốn người c̣n lại Duy, Minh, Hưng và Lân bị giam tại trại. Họ cũng không khai báo điều ǵ mới mẻ. Riêng Trần Củng Duy xác nhận nghe đài trực tiếp và thông báo những tin tức đă nghe được cho bạn tù.

Một phiên ṭa được mở ra tại hội trường của trại, cũng đầy đủ mâm bát các nhân vật của một “Ṭa án Nhân dân”. Để dằn mặt tù nhân, toàn tổng trại được lệnh tập trung về tham dự phiên ṭa. Mười lăm tù phạm có liên hệ trực tiếp nghe đài nước ngoài và loan truyền tin tức trong trại đứng sau vành móng ngựa. Điều đáng để ư là phiên xử được sắp đặt theo lớp lang như tŕnh diễn một tuồng kịch. Nhưng không khí vô cùng nặng nề đầy trấn áp. Không luật sư biện hộ, bị cáo không được đối chất trước ṭa và điểm nổi bật hơn cả là “Ṭa án Nhân dân” thể hiện rơ ràng tính công cụ của đảng. Một bản cáo trạng dài ḷng tḥng quy chụp các bị cáo làm gián điệp cho ngoại bang.

Trước khi tuyên án, ṭa dành cho mỗi bị cáo hai phút để phát biểu “lời nói cuối cùng”. Các phạm tù đều từ chối. Riêng Trần Củng Duy tuyên bố trước ṭa anh chịu trách nhiệm về việc loan truyền những bản tin tức đă nghe được từ đài VOA, các bạn tù khác hoàn toàn vô tội.

Đến phiên Trần Quang Trân, anh điềm nhiên quay mặt về phía cử tọa tham dự, với ánh mắt đầy cương nghị, anh nh́n khắp lượt đám đông bạn tù, rồi dơng dạc nói :

“Tôi rất tiếc là không đem được tài năng của ḿnh để phục vụ đồng bào và quốc gia dân tộc”. Sau mười phút nghị án cho ra vẻ là một phiên ṭa, bản án đă được định sẵn như sau :

- Hai án 5 năm, bốn án 7 năm, năm án 15 năm, Trần Củng Duy, Lê Minh và Vơ Tá Hân bị án 18 năm

- Trần Quang Trân : Tử h́nh

Toàn thể hội trường như chết lặng trước bản án tử h́nh đối với kỹ sư Trần Quang Trân. Ôi, nhân tài của tổ quốc. Người chiến sĩ đă dành cả tâm huyết và tài năng của ḿnh để phục vụ đất nước, giờ đây bạo quyền đă ra tay hủy diệt.

Trần Quang Trân từ khước làm đơn xin ân xá. Anh chấp nhận cái chết để giữ tiết tháo của một chiến sĩ. Khí tiết đó anh đă tuyên xưng lưới lá quân kỳ với ḷng trung kiên, bất khuất trước quân thù. Gương sáng đó như ngọn lửa sẽ giữ măi trong tim các chiến hữu dẫu đang sống trong cảnh đọa đày.

Đúng mười lăm ngày sau phiên xử, chúng đem Trần Quang Trân đến Hố Ông Hức để thi hành bản án. Nơi đây đă có một cái huyệt đào sẵn, một chiếc chiếu và tấm gỗ ghi nguệch ngoạc họ tên của tử tù.

Bên kia bờ ruộng, người con gái làm công việc dặm lúa, đang ngồi ăn cơm trưa sau lùm cây che nắng theo dơi toán công an vũ trang áp giải người tử tù đến bên chân đồi sắn. Trước hết, tên công an chỉ huy toán hành quyết mở cùm tay, mở băng vải che mắt để tử tù dùng bữa ăn cuối cùng ngay tại pháp trường.

Trần Quang Trân vươn vai đứng dậy, quay mặt về hướng mặt trời mọc. Mặc dù dây xích sắt nặng nề vướng víu đôi chân, anh vẫn cố đánh chân vào nhau trong tư thế đứng nghiêm của lễ thượng kỳ. Anh đưa tay chào theo quân cách của người chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đồng thời miệng hô lớn : “Việt Nam Cộng Ḥa Muôn Năm!”

Bỗng, tạch tạch, đoành đoành của nhiều khẩu súng thay nhau nhả đạn vào đầu, vào ngực và toàn thân anh. Bầy chim xanh ẩn ḿnh trong ṿm cây cổ thụ hoảng hốt vụt bay. Trần Quang Trân qụy xuống bên mâm cơm. Máu chảy đầm đ́a trên thân thể anh, máu chan đầy bát cơm trắng, máu nhuộm đỏ những miếng thịt heo luộc như chính thịt anh bị cắt ra hăy c̣n tươi sống.

Không ai biết có một người con gái giấu mặt vào đôi tay, gục đầu trên hai gối nấc lên.

Toán công an kéo xác tử tù bỏ xuống hố, vất chiếc chiếu trên thi thể cùng mâm cơm cuối cùng mà anh từ chối không ăn, rồi vội vă lấp đất sơ sài. Tấm gỗ mang tên Trần Quang Trân bỏ nằm bên miệng hố. Chúng kéo nhau ra về như bầy kên kên vừa rỉa xong xác chết.

Qua cơn đau đớn tận cùng, cô gái tỉnh lại. Nàng vội chạy đến mộ Trân ôm tấm bia gỗ vào ḷng khóc tức tưởi. Cô gái nầy là ai mà thương tiếc kẻ tử tù ?

Xin thưa, đó là cô Lê Thị Xuân, một nữ tù nhân cùng trại Tiên Lănh,nằm chung rào với khu nam, người đă thán phục và yêu thầm người kỹ sư điên tử tài hoa Trần Quang Trân. Biết bao nhiêu lần từ bên kia hàng rào thuộc khu tù của nữ giới, nàng đă đứng nh́n chàng với ánh mắt si mê.

Xuân đă được phóng thích từ sáu tháng trước. Nàng đă theo dơi nội vụ của Trân và đồng bạn từng ngày từng giờ. Nàng đă đến trại thăm nuôi vài lượt , nhờ mấy chị bạn tù gởi thức ăn cho chàng nhưng luôn bị cán bộ từ chối.

Trong mấy ngày qua, ḷng Xuân bỗng dưng bồn chồn, thôi thúc nàng lên trại thăm nuôi. Xuân có linh cảm lần nầy sẽ gặp Trân. Thế là nàng ra đi với gói cơm nếp và xách bánh ngọt. Vừa lên đến gần ngả ba đi vào Hố Ông Hức, nàng nh́n thấy từ xa có đám công an đang áp giải một tù nhân bị bịt mắt. Xuân khả nghi liền chạy rẽ về phía hố núp vào trong bụi, giả dạng làm người giặm lúa nghỉ ăn trưa và nàng đă chứng kiến cái chết rất dũng cảm của Trần Quang Trân.

Xuân chôn tấm bia gỗ ở dưới chân mộ, rồi lấy gói xôi và bánh ngọt đặt trên mộ chàng.

Một tuần lễ sau, những tù nhân đi đốn củi qua khu nghĩa địa tù lấy làm ngạc nhiên thấy ngôi mộ Trân trở nên tươm tất, đất vun cao và những mảng cỏ xanh rờn đắp lên nấm mộ. Rồi một tấm bia bằng xi-măng lại xuất hiện. Người dựng bia đă cố ư ghi : “Nơi yên nghỉ của Kỹ Sư Trần Quang Trân, hy sinh ngày 19 tháng Sáu năm 1982. Người quư trọng nhân tài phụng lập.”

Kể từ mùa Xuân năm ấy, khi mặt trời lên quá ngọn tre là ngôi mộ của chàng nở rực rỡ loại hoa mười giờ, khiến cho anh em tù mỗi lần đi ngang qua là không nén được cơn xúc động trước tâm hồn cao thượng của một người con gái thuộc nấc thang cuối cùng của xă hội.

Một bản nhạc phổ bài thơ “Giữ Lửa Trong Tim” đă được bạn tù lén lút truyền cho nhau. Đúng vào đêm tuần một trăm ngày Trần Quang Trân mất, đèn pḥng vừa tắt, bỗng cả đội nghe tiếng hát của một người tù can đảm cất lên từ trong góc pḥng với giọng ca đầy bi tráng:

Dẫu biết ngày nao về với núi,
Ngh́n năm hóa thạch thịt xương đau.
Anh ra đồi bắn đầu không cúi,
Bạn ngẩng mặt cao, giấu tủi hờn!
Từng loạt súng vang, những dấu giày,
Thây vùi sâu cạn chẳng cần hay.
Bao năm căm hận trong xiềng xích,
Những tiếng hô - mươi dấu đạn cày!
Ngực máu đỏ loang, mặt nát nhầy,
Đạn thù nào chọn điểm tim ngay.
Anh đi về đất hồn siêu thoát,
Em chết nửa đời với đắng cay!
Như phép thần thông - làn sóng điện
Từ trong hộp thuốc phát đài VOA.
Bao ngày góp nhặt từng linh kiện,
Anh tạo cho tù một máy thu.
Sau bữa cơm chiều, cửa đóng then,
Pḥng giam le lói ánh vàng đèn.
Đêm nghe tiếng vọng từ châu Mỹ,
Rộn ră, ḷng nghe đỡ nhọc nhằn!
Lũ khốn quen mùi săn phát giác,
Cả pḥng thêm một lớp lao lung.
Mười tù nhận tội, mươi tù thoát,
Anh chịu tử h́nh, chết thủy chung!
Giết một nhân tài của tổ quốc
Hận thù hơn cả nghĩa non sông.
So ra bạo chúa c̣n thua cuộc,
Loài sói kia c̣n nghĩ giống ḍng!?
Đứng trước mộ chàng giữa núi non
Tim em hực lửa - lửa căm hờn.
Trong cơn nắng Hạ rừng khô khốc
Mà mắt em đầy giọt lệ tuôn!


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích

florida80
05-30-2019, 19:49
Ngày chiến sĩ trận vong 2019
Giao Chỉ, San Jose/Hải Ngoại Phiếm Đàm

( Viết cho Trùng Dương, nhớ thời báo Sống đi chôn người trên đại lộ Kinh Hoàng)

Cách đây 156 năm, giữa khi cuộc nội chiến Hoa Kỳ đang diễn ra, tổng thống Lincoln trong bài diễn văn tại Gettyburg đă nói những tư tưởng đi trước thời đại. Ông nói đại ư rằng những người lính bên này hay bên kia đều là những người yêu nước. Mới đây, tôi có dịp xem trên mạng h́nh ảnh buổi họp mặt của các gia đ́nh tử sĩ miền Bắc VN hy sinh trong trận Quảng Trị năm 1972. Diễn giả cho chương tŕnh tưởng niệm là đại tá Nguyễn Quư Hải, thời gian đánh Quảng Trị ông là sĩ quan chỉ huy pháo đội Bông Lau. Một diễn giả khác là bác sĩ Lê văn An của Bắc Quân. Ông là bác sĩ duy nhất đă có mặt trong Thành Cổ Quảng Trị và là một trong 11 chiến binh c̣n sống. Vị bác sĩ này đă tả lại những giây phút đau thương oan nghiệt cuối cùng trong ṿng vây thị xă. Câu chuyện nhắc đến các chiến binh c̣n sống dưới hầm sâu của ṭa tỉnh trưởng bị bom đánh xập nhưng không có phương tiện để cấp cứu. Hôm nay, giữa không khí vui tươi trong dịp lễ cuối tuần Hoa Kỳ, dù tưởng niệm chiến sĩ trận vong nhưng với dân Mỹ vẫn là ngày Lễ Hội, tôi xin mở lại câu chuyện cũ về cuộc chiến Quảng Trị. Nửa thế kỷ trước, chúng tôi có dịp ra thăm Quảng Trị sau khi Miền Nam lấy lại được Cổ Thành. Sau 81 ngày ác mộng đă trôi qua. Hàng ngàn chiến binh 2 bên đă chết trong một thị xă bé nhỏ ở miền hỏa tuyến. Hà Nội gọi là Thành Cổ. Sài G̣n gọi là Cổ Thành. Khi miền Bắc có lệnh rút quân, chỉ có 11 chiến binh c̣n sống để trở về. Chúng tôi có dịp gặp một vài chiến binh cộng sản bị bắt tù binh. Trong số này có em nhỏ vượt qua bờ Nam sông Thạch Hăn nhưng không lọt vào trong Thành Cổ. Em thuộc toán quân bơi lạc vào đơn vị TQLC. Ông bạn tôi, đại tá Cao Tiêu của tổng cục chiến tranh chính trị buồn bă nh́n thằng bé quân đội thù nghịch mà hỏi rằng. Con quê ở đâu. Bao nhiêu tuổi. Thưa ông con quê Thái B́nh, 16 tuổi. Sao 16 tuổi đă phải đi bộ đội. Con đi thay cho anh con. Anh con bị què chân. Nhưng nhà nào cũng phải đi. Ông Tiêu thở dài mà nói rằng. Để ông sẽ thu xếp cho con. Quê ông cũng ở Thái B́nh. Chúng tôi không bao giờ quên được câu chuyện thẩm vấn tù binh ngày hôm đó. V́ vậy, nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong với không khí lễ hội tưng bừng tại Hoa Kỳ, xin kể lại những chuyện không vui của hai miền Nam Bắc trong chiến tranh. Chuyện từ Đại Lộ kinh Hoàng cho đến 81 ngày trận chiến Quảng Trị. Như vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ đă nói. Trong chiến tranh, những chiến binh của hai bên đă hy sinh đều là những người yêu nước. Từ Hà Nội, anh Ba Lê Duẩn ra lệnh phải giữ Thành Cổ bằng mọi giá. Từ Sài G̣n, Tổng Thống Ng Văn Thiệu ra lệnh phải lấy lại Cổ Thành bằng mọi giá. Quảng Trị là con bài trong canh bạc chính trị tại Paris. Chiến binh hai miền Nam Bắc chết trong thị xă Quảng Trị ai là phe thắng ai là phe bại. Xin bằng hữu cùng tôi đọc lại các tác phẩm viết về Đại Lộ Kinh Hoàng và Mùa hè đỏ lửa của miền Nam. Xin đọc qua Mùa hè Cháy, Măi măi tuổi 20 và Một thời hoa lửa của miền Bắc. Những mẩu chuyện như sau:
(1)Ngày Chiến sĩ Trận Vong Người Mỹ tưởng niệm những quân nhân đă hy sinh v́ đất nước trong ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong. Ngày quốc lễ này năm nay là Thứ hai 27 tháng 5-2019. Trên khắp nước tổ chức tưởng niệm các tử sĩ với những cuộc diễn hành, các buổi hoà nhạc nói lên tinh thần yêu nước. Có các cộng đồng khác sẽ đánh dấu ngày này bằng những giây phút suy ngẫm trong tĩnh lặng về những người đă ngă xuống trong khi đang phục vụ trong quân đội. Ngày lễ này từng được gọi là Ngày Vinh Danh được tổ chức tại nghĩa trang Arlington vào năm 1868. Ba năm sau cuộc nội chiến đẫm máu ở Hoa Kỳ gây thiệt mạng cho trên 600.000 người. Nhiều trường học được nghỉ lễ vào 3 ngày cuối tuần này và được xem như ngày khởi đầu không chính thức của mùa nghỉ hè. Nhiều gia đ́nh tổ chức các buổi ăn ngoài trời hay đi đến vùng biển, công viên hoặc cắm trại. Nhân dịp đặc biệt này, năm trước chúng tôi đă phổ biến loạt bài về tổn thất trong chiến tranh. Năm nay xin gửi đến tài liệu ghi nhận được về trận Quảng Trị năm 72 để quư vị đọc trong những ngày nghỉ lễ.
(2) Năm 72 Ở Quảng Trị Ghi Chú: Một phần bài này viết năm 1990 phổ biến khắp nơi. Bỗng có một cựu pháo thủ Bắc quân thuộc đoàn pháo Bông Lau gửi email cho tôi báo tin rằng không phải pháo Bông Lau của cộng sản bắn trên Đại Lộ Kinh Hoàng. Tôi hỏi lại, nếu Bông Lau không bắn th́ pháo nào. Không thấy trả lời. Sách của Dương Phục và Thanh Thủy phát hành có đoạn tả vềĐại Lộ Kinh Hoàng.
Thời kỳ trước 1975, khi tôi có dịp phụ trách về binh thư tại bộ Tổng Tham Mưu, thường qua bên Pḥng Nh́ hoặc Trung ương t́nh báo t́m đọc các sách báo của miền Bắc. Đọc và ghi chép lại, thêm 1 chút nhận xét, nhưng không phê phán. Đôi khi phải tóm lược lại để tŕnh lên hay phổ biến nội bộ nhưng tuyệt đối không viết thêm những lời tuyên truyền hay lên án.
Ngày nay trên đướng đi t́m tài liệu cho trận Quảng Trị, chúng tôi giữ các nguyên tắc đó. Bây giờxin quư vị cùng chúng tôi t́m hiểu về miền Bắc Việt Nam thời kỳ đầu thập niên 70.
Để chuẩn bị cho trận mùa hè 72, Hà Nội bắt lính từ năm 1970. Sau khi vét hết nông dân, qua năm 1971 tổng động viên toàn bộ nhân lực thành thị. Các học sinh và sinh viên trên 18 tuổi chuẩn bị nhập ngũ hết. Cũng trong thời gian này, Nga và Tàu hoàn toàn đồng ư viện trợ cho Hà Nội đánh Mỹ. Trong lúc Hoa Kỳ rút quân, bên ta Việt Nam hóa chiến tranh th́ Nga Sô viện trợ tối đa cho miền Bắc qua Trung Cộng.
(3) Sau trận mùa hè Phan nhật Nam viết cuốn “Mùa hè đỏ lửa” th́ 33 năm sau Hà Nội mới cho ra đời 2 cuốn sách viết về Quảng Trị. Đại tá pháo binh quân đội nhân dân Nguyễn Quư Hải ra đời cuốn “Mùa Hè Cháy” ghi lại con đường nhận pháo Nga Sô từ biên giới Tàu đem về Hà Nội đưa vào đến Quảng B́nh, rồi qua Quảng Trị trong trận mùa hè. Với số lượng pháo đủ loại và hỏa tiễn, 5 sư đoàn Bắc quân đă được yểm trợ tối đa để tấn công miền Nam trực tiếp qua Bến Hải.
Tất cả đều ghi rơ trong tác phẩm “Mùa Hè Cháy” và chính từ tác phẩm này tôi có thể đối chiếu với tài liệu c̣n lưu giữ để có được những trang sử gần chính xác về phía Việt Nam Cộng Ḥa. Cũng vào năm 2005 một tác phẩm khác của phe cộng sản tựa đề “Một Thời Hoa Lửa” đă ra đời, cũng nói về đề tài Quảng Trị. Bài viết này sẽ ghi lại rất nhiều chi tiết từ Hoa Lửa do các tác giảmiền Bắc sáng tác.
(4) “Măi măi tuổi 20” Tập hồi kư được Hà Nội nhắc nhở đến nhiều nhất là: “Măi măi tuổi 20,” hồi kư của 1 thanh niên tên Nguyễn văn Thạc. Anh là Sinh Viên đại học Tổng hợp Hà Nội. Đi lính binh nh́ truyền tin ngày 6-9-1971 và hy sinh tại chiến trường Quảng Trị ngày 30-7-1972, lúc chưa đầy 20 tuổi và chưa đủ 1 năm lính. Anh bị pháo cắt ngang đùi trái, mất máu nhiều quá nên đă chết. Chôn ngay tại mặt trận Quảng Trị. Thạc để lại cuốn nhật kư 260 trang, viết lời cuối vào ngày 27-7-1972. Ba ngày sau tử trận. Tháng 5-1973 tức là gần 1 năm sau, gia đ́nh chưa có tin tức từđơn vị, nhưng được đồng đội về báo tin. Sau tháng 4-1975 gia đ́nh không có phương tiện đi t́m xác. Phải chờ đến cuối năm 1976 mới có điều kiện đi t́m. Cải táng từ quận Triệu Phong về huyện Từ Liêm, gần Hà nội vào dịp tết 1977. Tôi đă đọc 2 lần 260 trang sách nhưng không t́m được những dữ kiện về trận Quảng Trị. Hồi kư ghi lại 10 tháng trong quân ngũ của 1 thanh niên miền Bắc, nhưng mới vào trận đă bị thương rồi chết. Nội dung là lời lẽ chân thành đơn giản nhưng không có t́nh tiết hấp dẫn. Tác phẩm này được giới trẻ miếm Bắc t́m đọc v́ đă nhắc đi nhắc lại đến t́nh yêu tuổi học tṛ với cô bạn học Như Anh. Cô này hiện nay là di dân sống tại Đức quốc. V́ tác phẩm nặng về t́nh yêu và thiếu quyết tâm nên đă không được phổ biến suốt 33 năm. Phải chờ đợi đến cuối thế kỷ thứ 20, nhạc vàng miền Nam chinh phục hoàn toàn nền văn hóa vô sản th́ hồi kư t́nh yêu của Nguyễn văn Thạc mới được phổ biến và quảng bá mạnh mẽ.
(5) “Một Thời Hoa Lửa” Đây là tên 1 tác phẩm, đồng thời cũng là tên 1 chương tŕnh do đài truyền h́nh Việt Nam tại Hà Nội và công ty viễn thông quân đội nhân dân phối hợp tổ chức vào ngày 31 tháng 10 năm 2005. Ban tổ chức mời tất cả bộ đội đă tham dự trận Quảng Trị trên 1.000 người về lại Thành Cổ để dự 1 chương tŕnh văn nghệ. Cùng 1 lúc họ tập hợp lối 5.000 sinh viên Hà Nội tại sân trường đại học Khoa học, Xă hội, Nhân văn cùng tham dự. Báo Nhân dân đă ghi lại là vào ngày 6 tháng 9 năm 1971 tại 30 sân trường đại học và cao đẳng, tổng cộng 10.000 sinh viên lên đường nhập ngũ.
Như vậy là 34 năm trước đảng cộng sản đă động viên hầu hết các sinh viên miền Bắc để tấn công miền Nam. Có nhiều trường đại học sau đó đóng cửa, các giáo sư cũng đi lính với học tṛ. Hầu hết có được 4 tháng huấn luyện và đầu năm 1972 tất cả lên đường vào Nam tham dự vào 3 mặt trận. An Lộc, Kontum, và Quảng trị. 70% bộ đội hy sinh hoặc bị thương. Trận Mậu Thân 68 Việt Cộng hy sinh toàn bộ các đơn vị thuộc Mặt trận giải phóng miền Nam và bộ đội tập kết.
Qua đến trận Mùa hè 72 đảng cộng sản Việt Nam hy sinh khối nhân lực trí thức tương lai của miền Bắc. Người có quyết định sắt máu đó là Lê Duẩn.
(6) 81 ngày lịch sử. Lúc 10 giờ 30 sáng ngày 30/3/72 trung đoàn pháo Bông Lau khai hỏa trận địa pháo vào căn cứ Carroll, Ái tử và Mai Lộc. Ngày 2/4/1972 căn cứ Carroll thất thủ. Sau đó Ái Tử, Mai Lộc rồi Quảng Trị đều rút quân. Một tháng sau, ngày 1 tháng 5-1972 Bắc quân chiếm đóng trên tỉnh Quảng Trị từ sông Bến Hải đến sông Mỹ Chánh. Sau khi miền Nam rút quân, xác người và di sản chiến tranh vẫn c̣n trên quốc lộ số 1. Báo chí Sài G̣n ghi lại con đường đă trởthành đại lộ Kinh Hoàng.
Hội nghị ḥa đàm Paris bước vào năm thứ 4. Hoa kỳ đơn phương rút quân. Khối cộng sản Nga Sô và Trung Cộng đổ chiến cụ và tiếp viện tối đa vào miền Bắc.
Mở đầu cho giai đoạn thử thách Việt Nam hóa chiến tranh, quân lực Việt Nam Cộng Ḥa hành quân Lam Sơn 72. Nam quân vượt sông Mỹ Chánh ngày 28 tháng 6-1972 và kết thúc việc chiếm lại Cổ Thành Quảng Trị ngày 16 tháng 9-1972. Sau 81 ngày tại một chiến trường khốc liệt nhất trong chiến tranh Việt Nam. Báo chí miền Bắc gọi là Cuộc đụng đầu của lịch sử. Hơn 30 năm qua và cho đến ngày nay, Hà Nội luôn luôn nhắc đến chiến tích đă cầm cự được 81 ngày.
Tại viện bảo tàng lịch sử Thành Cổ hiện nay có bảng tưởng niệm với 81 tờ lịch ghi dấu 81 ngày trong cuộc chiến mùa hè 72. Thêm vào đó có 11 tấm phù điêu tiểu sử 11 chiến binh đă có mặt trong Cổ Thành và c̣n sống đến ngày nay. Mỗi người đều ghi lại cuộc đời sinh viên, nhập ngũ, chiến đấu và trở về. Phù điêu gọi là Dương bản. C̣n Âm bản là mộ bia tưởng niệm chung trên 10.000 bộ đội đă hy sinh.
Trong đêm văn nghệ Hoa Lửa 31/10/2005 họ đă dùng 81 nhạc công trong ban ḥa tấu để nhắc lại ư nghĩa của 81 ngày lịch sử.
(7) Cổ Thành gian khổ. Cũng theo tài liệu của miền Bắc, tuyển tập Hoa Lửa ghi lại bút kư, bài viết và lời phát biểu của gần 100 nhân vật về trận mùa hè 72. Sách xuất bản năm 2005 ngôn ngữHà Nội đă có khác biệt với tài liệu tuyên truyền phổ biến trước và sau 1975. Không c̣n những lời miệt thị miền Nam. Họ gọi quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, tổng thống Nguyễn văn Thiệu, trung tướng Ngô quang Trưởng. Đồng thời qua tài liệu với nội dung mở rộng đă có đề cập đến số tổn thất, thương vong khủng khiếp, nỗi sợ hăi, việc đào ngũ của chiến binh.
Đặc biệt có những chỗ ghi rơ tuổi tân binh có nhiều em dưới 18 tuổi. Các chú lính mới chưa được huấn luyện và cán bộ quân sự đă dạy bắn hay ném lựu đạn lúc c̣n ở dưới hầm trong Cổ Thành. Họ lùa tất cả đám lính mới qua sông rồi sẽ huấn luyện sau. Cuộc sống của hàng ngàn bộ đội dưới hầm là một thế giới cực kỳ gian khổ. Các hầm đều ngập nước. Không đủ nước uống. Không đủ ăn. Điều kiện vệ sinh hết sức khốn nạn. Người sống ở chung với thương binh và người chết. Trên 20% thương vong khi vượt sông Thạch Hăn. Sau đây là 1 đoạn nguyên văn của cán bộ quân sự viết lại: “Trong 81 ngày đêm đó, trung b́nh hàng đêm có 1 đại đội tăng cường hơn 100 người vượt sông và cũng từng đó con người đă ra đi không trở về. Máu thịt ḥa vào nước sông trôi ra cửa Việt.”
Một chiến binh khác viết về những ngày sau cùng: Đêm 13/9/1972 Hồ Tú Bảo là sinh viên đại học toán, làm trinh sát cho sư đoàn 325 được lệnh qua sông vào tiếp viện. Suốt 2 ngày 13 và 14 tháng 9 không vượt được sông Thạch Hăn, Ngày 15 tháng 9-72 chuẩn bị vượt sông nhưng bến đáp cả 2 bờ Bắc Nam không c̣n nữa. Trong thành vẫn có súng nổ. Đến ngày 16/9/72 th́ Cổ Thành Quảng Trị đă hoàn toàn im tiếng. Chỉ c̣n những ngọn khói bốc lên.
Đơn vị được lệnh rút về và hiện nay anh lính trinh sát sư đoàn 325 trở thành giáo sư tin học tại đại học Hà nội.
(8) Cờ bay trên Thành Cổ. Phía Việt Nam Cộng Ḥa rất hiểu rơ ư nghĩa của việc tái chiếm CổThành để dành thắng lợi trên bàn hội nghị. Phía Hà nội cũng ghi nhận đây là điểm quan trọng nhất. Ḥa đàm Paris dự trù tái nhóm ngày 13 tháng 7-1972. Tài liệu của miền Bắc ghi lại rằng:“Tướng Ngô quang Trưởng đôn đốc nhẩy dù phải chiếm bằng được nhà thờ Tri Bưu ngày 12 và sau đó chỉ c̣n 500 thước đến Cổ Thành th́ phải cắm cờ vào ngày 13/7/72. Kết quả quân Dù của VNCH chiếm được Tri Bưu nhưng quân ủy trung ương Hà Nội ra lệnh trung đoàn 48 và 2 tiểu đoàn địa phương, trung đoàn 95 của sư đoàn 325 phải sẵn sàng để chống vụ cắm cờ bằng mọi giá.
Một trang báo dài của đại tá Nguyễn Hải Như, tham mưu trưởng trung đoàn Thạch Hăn đă mô tảvề trận quân Dù đánh xong Tri Bưu nhưng thất bại trong việc treo cờ Cổ Thành ngày 13/7/72. Sau trận đánh đẫm máu mà lính mũ đỏ hy sinh rất nhiều. Tài liệu của cộng sản cũng ghi rơ cách đánh rất dũng mănh của cả 2 binh đoàn nhẩy dù và thủy quân lục chiến trong trận Cổ Thành. Bên Việt Nam Cộng Ḥa có lợi thế thay quân. Đánh rồi ra nghỉ. Đưa thương binh tử sĩ ra khỏi trận địa. Trong khi phía miền Bắc không có điều kiện thuận tiện v́ thay quân là phải qua sông và thương vong trên sông Thạch Hăn rất cao.
(9) Sau cuộc chiến. Cũng từ tài liệu của miền Bắc ghi lại, trên toàn thể Việt Nam, Quảng Trị là nơi có 2 nghĩa trang liệt sĩ lớn nhất. Nghĩa trang Trường Sơn và nghĩa trang Quảng Trị. Phần lớn chiến binh cộng sản tử trận được gom lại chôn tại Quảng Trị. Một số lớn c̣n thất lạc. Các cựu quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa khi qua Mỹ được hỏi về di hài lính Mỹ cũng đă tiết lộ thêm về các mộ phần của bộ đội tại miền Nam do bên ta chôn cất. Phía Hoa Kỳ có chuyển tin tức này cho Hà nội. Tuy nhiên về việc t́m kiếm mộ phần của phía Việt Nam Cộng Ḥa trước 75 bao gồm thêm di hài tù tập trung “cải tạo“ hiện vẫn chưa được chính quyền Hà Nội lưu tâm. Gần 45 năm sau tháng 4-1975 dân Việt tỵ nạn đă có cả triệu lần trở về cùng với hàng tỷ mỹ kim gửi quà hàng năm, nhưng vết thương chính trị vẫn c̣n là gánh nặng nên chưa giải tỏa được con đường vào chốn tâm linh.
Thuần túy trên lănh vực tâm linh, nghĩa tử nghĩa tận, chỉ có chính quyền Hà Nội mới có thẩm quyền và trách nhiệm tối thiểu đối với di hài chiến sĩ miền Nam.
Với danh nghĩa người Mỹ gốc Việt, với sự cộng tác mạnh mẽ của ṭa đại sứ Mỹ tại Việt Nam, việc t́m kiếm tảo mộ di hài chiến binh miền Nam đưa về nguyên quán hay chôn tại Nghĩa trang Biên Ḥa với sự bảo quản tối thiểu, không có ǵ khó khăn.
Hà Nội đă bước vào kỷ nguyên mới, phải ư thức được những điều phải làm trong trách nhiệm với lịch sử dân tộc, theo trào lưu tiến hóa của nền văn minh nhân loại.
(10) Hàn gắn thương đau. Năm 1992, hai mươi năm sau mùa hè 72, Hội VMA (Vietnam Memorial Association) gồm các cựu chiến binh Hoa Kỳ muốn hàn gắn thương đau của Việt Nam hậu chiến. VMA dự trù xây trường học tại các nơi hẻo lánh cả 2 miền Nam Bắc. Ban quản trị họp để t́m 1 địa điểm đầu tiên. 8 ông bà Hoa Kỳ bàn về các địa điểm. Ư kiến rất khác biệt, Cô Kiều Chinh là người Việt duy nhất, đồng sáng lập viên của VMA đă đề nghị ngôi trường đầu tiên sẽxây tại Quảng Trị. Nơi mang vết thương lớn nhất của chiến tranh Việt Nam. Nơi chia cắt 2 miền suốt 21 năm. Toàn thể VMA đều đồng ư chọn đất cho ngôi trường tại Đông Hà coi như món quà của người phụ nữ Việt Nam tỵ nạn cộng sản gửi lại quê hương. Bức thông điệp đẹp đẽ biết dường nào. Năm 1954, cha của cô Kiều Chinh bị Việt cộng bỏ tù không bản án và chết trong tù. Thêm một ngôi trường được xây cất tại làng Mọc, quê hương của ông Nguyễn Cửu, thân phụcủa cô Nguyễn thị Chinh, tên thật của tài tử Kiều Chinh. Cô ra đi lúc c̣n nhỏ 1954 và từ đó không bao giờ thấy được mặt cha. Trong phim “Người t́nh không chân dung” có đoạn Kiều Chinh quay tại nghĩa trang Biên Ḥa cũng vào năm 1972. Một ngày nào đó, cô sẽ lên thăm lại nghĩa trang quân đội miền Nam, nơi có rất nhiều chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă hy sinh tại chiến trường Quảng Trị mùa hè 72. Không thiếu bất cứ 1 quân binh chủng nào, không thiếu bất cứ màu cờ sắc áo nào. Kể cả lính Dù chết dưới chiến hào với cờ vàng pha máu và lính thủy quân lục chiến hy sinh trong thành nội 10 ngày sau cùng, chưa thấy được lá cờ bay trên trời xanh của Cổ Thành Quảng Trị. Phía bên kia Bến Hải một thời, có câu chuyện của họ. Bây giờ đến lượt chúng ta phải kể lại câu chuyện của ḿnh. Nếu anh không nói, ai nói. Bây giờ không nói, bao giờ.
(11) Tổn thất chiến tranh. V́ vậy sau khi nghe chuyện bên kia, chúng ta hăy nói chuyện bên này. Rồi mai đây, vào năm 2025, nửa thế kỷ sau cuộc chiến, sử Việt sẽ ghi rằng chiến tranh Việt Nam đă làm chết 2 triệu dân trên khắp các miền đất nước. Riêng tại Quảng Trị, mùa hè năm 1972 cuộc chiến dằng xé điên cuồng đă giết chết 50 ngàn thanh niên của cả hai miền Nam Bắc. Lịch sử sẽ không cần ghi phần tổn thất hay thắng bại của các đơn vị. Sau này những đóa hoa tưởng niệm thả xuống ḍng Thạch Hăn hay con sông Bến Hải sẽ cùng trôi ra biển Đông. Thểhiện tấm ḷng của thế hệ tương lai gửi chung cho tất cả linh hồn các chiến binh đă hy sinh cho cuộc chiến tương tàn cuối thế kỷ thứ 20 tại Việt Nam.

(12) NHÂN CHỨNG TRÊN ĐẠI LỘ KINH HOÀNG
Khi đi t́m nhân chứng của 1 chiến trường hết sức oan nghiệt và thê lương, hết sức dũng mănh và hào hùng, tôi vẫn không quên đoạn đường đầy xác người trên quốc lộ số 1. Ngay khi chiến trường c̣n vương khói súng, cây bút nhẩy dù, đại úy Phan nhật Nam đă viết “Mùa hè đỏ lửa.” Tác phẩm đem vinh quang cho tác giả đồng thời cũng làm khổ ông sau 1975. Nhưng trước sau “Mùa hè đỏ lửa” đă gắn liền vào tên tuổi Phan nhật Nam.
Phải chờ đến 32 năm sau, Hà Nội mới xuất bản cuốn “Mùa hè cháy“ của đại tá pháo binh “Quân đội Nhân dân” viết về trận pháo kích của trung đoàn pháo Bông Lau, trận pháo dă man trên đường di tản của dân Quảng Trị, giết chết hàng ngàn người và làm đoạn đường trên 2 cây sốgiữa con sông Thạch Hăn và Mỹ Chánh trở thành Đại lộ Kinh Hoàng.
Chúng tôi vẫn đi t́m xem ai là người đặt tên cho đoạn đường của trận thảm sát mùa hè năm 72. Có lẽ chỉ trong chiến tranh Việt Nam mới có cái đại lộ mang tước hiệu kinh hoàng.
Anh phóng viên của bộ Thông Tin có mặt tại Quảng Trị nói rằng bác đi hỏi ông Lê Thiệp trên DC. Khi quân ta phản công ở Mỹ Chánh, ông nhà báo Lê Thiệp có đi theo trên quốc lộ 1 qua lối này. Năm 2005 nhân dịp gặp ông Thiệp tại DC, ông nói rằng không biết tay nào đặt cái tên Đại lộ Kinh Hoàng thật hay. Câu chuyện dừng tại đó.
Một lần khác, chúng tôi rao lên là muốn t́m gặp những ai đă chạy trên con đường ác độc vào đúng lúc địch pháo kích. Tôi biết có trung tá Lê huy Linh Vũ của Tổng cục Chiến tranh Chính trị là người đă trải qua và đă viết lại thành cuốn sách. Con gái của trung tá Vũ là họa sĩ Hương Alaska có cho phép chúng tôi in lại cuốn này để tặng các bạn. Nhưng ông Vũ nay không c̣n nữa. Đại tá Hà Mai Việt, tỉnh trưởng Quảng trị thời kỳ 72 đă nói rằng: “Tại ông không lưu tâm đọc sách của tôi. Mở trang này ra mà xem, nhân chứng sống là ông Phan văn Châu. Tôi đă viết rơ từng trường hợp của trận Quảng Trị trong tác phẩm Thép và Máu. Ông nhân chứng này không những chịu đựng trực tiếp trận pháo trên quốc lộ mà c̣n nằm lại 1 đêm giữa các xác chết.”
Sau cùng nhờ ông Hà mai Việt, chúng tôi đă gặp nhân chứng sống. Trung sĩ Phan văn Châu năm nay 68 tuổi quả thực là 1 người dân tiêu biểu của miền đất Quảng. Qua máy điện thoại, dường như cả một trời tâm sự tuôn tràn. Những h́nh ảnh quê hương, chiến tranh, loạn lạc, pháo kích, khói lửa, lẫn lộn giữa trận 72 và trận 75.
Nói đến chuyện đất nước biết bao nhiêu địa danh nào là Nhan Biều, Cầu Ga, Ái Tử, Mai Lĩnh, Cầu Dài. Rồi đến biết bao nhiêu con sông, bao nhiêu rạch nước. Âm thanh đất Quảng của người dân chân chỉ hạt bột, ṿng qua quay lại để sau cùng trở về với cái ngày cả gia đ́nh bỏ Nhan Biều mà đi.
Ông Châu nói rằng, lúc đó dường như mọi người đă chạy hết. Phan văn Châu là trung sĩ thông dịch viên cho ngành t́nh báo tại Đà Nẵng đang đi công tác về Ái tử.
Đến khi thiên hạ bỏ chạy hết, thầy thông ngôn trẻ tuổi mặc đồ dân sự cùng 1 đứa cháu, dẫn vợcó bầu với 3 đứa con nhỏ, năm một, sáu, bẩy, tám tuổi. Tất cả vội vàng ra đi bỏ lại phía sau căn nhà mới cất tại Nhan Biều bên bờ Bắc của sông Thạch Hăn.
Vợ con đi trước 1 đoạn với gia đ́nh bà chị. Thằng cháu và ông Châu đi xe gắn máy kéo theo 1 chiếc xe gỗ 2 bánh. Hành trang chất đầy, người kéo, người đẩy chiếc xe qua khỏi cầu Ga, đi được một đoạn dài đến 9 giờ sáng th́ pháo nổ ngay trên đường. Con đường đầy người chạy loạn. Cả dân cả lính với đủ mọi thứ xe. Đa số đi bộ v́ đường tắc nghẽn nên không thể đi nhanh. Đạn rơi chỗ nào cũng có người chết. Xác bắn tung lên trời. Khói lửa mù mịt. Mạnh ai nấy chạy. Vợ con thất lạc ngay từ lúc đó. Ông Châu nghĩ rằng vợ con có thể đang ở phía trước. Nhưng phía trước hay phía sau th́ cũng bị pháo. Khi pháo tạm ngưng th́ có người lại tràn ra đi tới. Nhưng phần lớn nằm yên chịu trận. Có nhiều người không chết ở đợt pháo đầu nhưng rồi bị chếtở các đợt pháo sau. Nhiều xác chết trên đường bị pháo đi pháo lại nhiều lần. Bị thương rồi lại bịpháo rồi cũng chết. Biết bao nhiều người cố chạy cho thoát bỏ lại cả gia đ́nh vợ con. Những đứa nhỏ nằm khóc bên xác mẹ. Những em bé sơ sinh bú vú mẹ đă lạnh khô. Có người c̣n sống thấy đó mà phải bỏ đi. Ông Châu và đứa cháu chạy về phía đông quốc lộ, vùi thây xuống cát mà chịu đựng 1 ngày pháo kích. Đủ loại pháo của cộng sản thay phiên bắn phá suốt một ngày dài. Pháo 122, pháo 130 và pháo 155. Chỉ khi nào có B52 đến thả bom mới thấy địch im tiếng súng được 1 lúc.Toàn thân ông tê liệt dưới trời nắng gắt. Phải ḅ đến các vũng nước có cả phân trâu và máu người để uống. Khi trời tối dần, tất cả đều im lặng và ghê sợ. Ông Châu và đứa cháu bắt đầu ḅ quanh lật các xác chết đàn bà và trẻ em lên xem có phải vợ con. Lật một xác phụ nữ mà ông nghĩ rằng người vợ, đầu óc ông mê muội. Thằng cháu c̣n tỉnh táo nói rằng không phải mợ. Mợcó bụng mà cậu. Mấy người khác c̣n sống cũng làm như vậy. Tất cả đi t́m xác thân nhân. Nhưng rồi trời tối hẳn, bộ đội Việt Cộng bắt đầu xuất hiện. Chúng t́m đến các xe nhà binh và t́m các quân nhân mặc quân phục bắt đi hết. Cậu cháu ông Châu khai là dân thường nên được lệnh phải nằm yên tại chỗ. Đêm hôm đó, ông Châu thức trắng trên băi cát đẫm máu của Đại lộ Kinh Hoàng. H́nh như có đôi lúc ông cũng thiếp đi. Cũng chẳng c̣n nhớ rơ. Chung quanh toàn xác chết. Người chết nhiều hơn người sống. Những xác chết cháy như than củi. Ông nghĩ rằng chắc xác vợ con cũng quanh đây. Sáng hôm sau, từ sớm mai những người c̣n sống đành phải bỏ lại1 cánh đồng xác ở đằng sau để chạy về miền Nam. Đi đến cầu Dài gần sông Mỹ Chánh th́ gặp toán tiền sát của thủy quân lục chiến Việt Nam chận lại. Khi biết chắc là không phải quân địch, ông trung úy thủy quân lục chiến phất tay cho qua. Vừa đi khỏi một đoạn đường th́ thấy ông sĩ quan bị du kích phía sau bắn sẻ chết ngay tại chổ. Đó là cái chết cuối cùng ông chứng kiến tại Quảng Trị. T́m xe quá giang về Huế với tâm trạng hết sức năo nề. Nhưng rồi phép lạ đầu tiên đến với cuộc đời ông. Ngay tại khu vực tạm cư Phú văn Lâu, thuộc thành phố Huế, ông gặp lại đầy đủ vợ con. Bà vợ bầu đă dẫn 3 đứa con nhỏ đi xuống đường ven biển theo dân địa phương. Đoàn người đi xa quốc lộ nên tránh được pháo kích.
Vợ con dắt díu nhau đi suốt 1 ngày 1 đêm về đến Mỹ Chánh rồi được xe cho bà bầu quá giang về Huế. Hai năm sau người vợ đầu tiên của ông Châu qua đời, sau khi sinh cho ông thêm 3 ngưới con nữa. Cô gái c̣n nằm trong bụng mẹ trên đại lộ kinh hoàng năm nay đúng 37 tuổi, tốt nghiệp đại học và có gia đ́nh cư ngụ tại miền đông Hoa kỳ.
Những bước chân trần ai trên băi cát Quảng Trị mùa hè năm 72 của bà mẹ mang bầu không biết có c̣n vương vấn chút nào trong ḷng cô bé nghe pháo kích từ lúc chưa ra đời. Ông Châu nói rằng: Tụi nhỏ chẳng biết ǵ đâu. Chỉ có đứa lớn nhất năm nay ngoài 40 tuổi là c̣n nhớ đôi chút. Hỏi rằng thế ông có được bao nhiêu con tất cả. Ông tính nhẩm rồi nói rằng tất cả 10 con. Bà đầu tiên 6 con. Bà thứ hai 3 con. Bà này bỏ tôi đi lấy chồng nên bây giờ vẫn c̣n ở Việt Nam. Tôi đưa cả 3 cháu đoàn tụ bên này. Bà hiện nay ở với tôi có 1 cháu. Năm nay cháu cũng 24 tuổi rồi. Bà sau này có 1 con riêng. Như vậy là chúng tôi có 11 con. Thế bác có hạnh phúc không. Hạnh phúc chứ. Tất cả là số trời. Ông Châu nói rằng, cái đêm nằm ở đại lộ kinh hoàng, uống nước máu người và phân trâu tôi không bao giờ giờ nghĩ đến có ngày đi Mỹ như bây giờ. Tôi nghĩ rằng bây giờ vợ con chết hết th́ ḿnh sẽ ra sao. Làm sao t́m xác. Rồi chôn ở đâu. Hàng trăm xác người chung quanh, biết bao nhiêu xác trẻ con, vợ con tôi đều trong số đó. Không hiểu nó bắn pháo đạn ǵ quá ác. Tất cả xác chết như than củi chẳng làm sao biết được người nào là người nào.
“Năm 1973 tôi có trở lại, đi qua con đường thấy có đài tưởng niệm, rồi có các mồ chôn tập thể, có mồ chôn riêng rẽ. Ḷng tôi hết sức xúc động. Cho đến bây giờ tôi vẫn c̣n xúc động. Con cháu tôi th́ nhiều nhưng mà làm sao các con hiểu được những ǵ tôi đă trải qua. Trận 72 quân ta mới lấy lại một nửa Quảng Trị. Đứng bên này ḍng Thạch Hăn, bên kia là Nhan Biều, nơi tôi ra đời c̣n cả ngôi nhà thân yêu. Bên ta đă bị địch chiếm bờ Bắc, chỉ giữ được bờ Nam, đến 75 th́ bờNam cũng chẳng c̣n.”
“Vâng thưa bác, năm nay em 67 tuổi,” ông Châu nói tiếp, “quê ở Nhan Biều, bờ Bắc sông Thạch Hăn, ngay dưới cầu Ga. Nhà em thi vào làm trung sĩ thông dịch viên năm 1966 khóa 11 tại quân đoàn I. Sau 75 em trốn được. Nếu khai thật chắc là bị buộc tội CIA.
Bờ sông Mỹ Chánh và cây cầu mới năm 2009. Mùa hè năm 1972, Nam quân và thường dân đă chạy qua "Đại lộ Kinh hoàng" để rút về phía Nam sông này.
Sau đó em vượt biên rồi đoàn tụ. Trước sau 3 vợ, 11 người con. Bà sau này là bà bền chặt nhất đă sống với nhau 25 năm. Vâng, thưa bác đây chắc chắn là bà sau cùng. Gia đ́nh em rất hạnh phúc. Phần em, dù có bị kinh hoàng nhưng cũng chỉ có 1 ngày 1 đêm. So với người ta có người cả đời kinh hoàng th́ nỗi khổ của chúng em có thấm vào đâu.”
Đó là câu chuyện của ông Châu, nhân chứng số 1 của chúng tôi. Tôi hỏi ông Châu câu cuối cùng. “Ông có biết ai đặt tên Đại lộ kinh hoàng.” “Không đâu,” bây giờ ông gọi tôi là cụ. “Cụ với cụHà Mai Việt không biết th́ ai mà biết. Nhưng quả thực là kinh hoàng thực đấy các cụ ạ.”
Tuy hỏi vậy, nhưng tôi đă t́m ra. Số là vào mùa hè năm 72 đó, có anh phóng viên trẻ tuổi bút hiệu Ngy Thanh cũng ra chiến trường Quảng Trị. Anh đă bỏ ra cả 1 ngày dài trên đoạn đường oan nghiệt. Chụp h́nh các xe cháy, các xác chết và có được 1 bộ h́nh hết sức đặc biệt. Khi về lại Saigon viết loạt bài phóng sự, anh có đặt tên là Đại lộ Kinh Hoàng. Câu chuyện làm xúc động độc giả tại thủ đô. Chủ nhiệm là chị Trùng Dương bèn cùng anh chị em quyên góp tiền bạc ra Trung tổ chức nhặt xác và chôn cất. Câu chuyên ngày đó có lẽ ai cũng biết, nhưng ngày nay ai cũng quên hết cả rồi. Hành động của báo chí và đồng bào tự nguyện đứng lên lo việc chung sự cho nạn nhân của đại lộ kinh hoàng là 1 câu chuyện ư nghĩa nhất trong phần nhân bản của trận Quảng Trị mùa hè 72.
Hai tháng sau đêm kinh hoàng của ông Phan văn Châu, quân miền Nam vượt sông Mỹ Chánh, phản công tái chiếm Quảng Trị. Cuộc chiến nào mà không có thảm sát, chiến tranh nào mà chẳng có nạn nhân. Nhưng h́nh ảnh của 1 đứa bé ngồi khóc bên xác mẹ giữa 1 chiến trường thảm khốc đầy xác thường dân như ở đại lộ kinh hoàng vẫn là 1 h́nh ảnh đau thương nhất mà chúng ta không thể nào quên được.
V́ vậy tôi cố t́m cho được câu chuyện của 1 nhân chứng đích thực, c̣n sống để kể lại hầu quư vịvà riêng tặng cho đại tá Nguyễn Việt Hải chỉ huy trung đoàn pháo Bông Lau của quân đội Nhân dân, nước Cộng ḥa Xă hội chủ nghĩa Việt Nam.
Trong tác phẩm “Mùa hè cháy” xuất bản năm 2005 tác giả đă viết thật rơ ràng là đơn vị của ông khai hỏa tập trung pháo 122 pháo 130, pháo 155 mà ông gọi là trận địa pháo cường tập trên quốc lộ số 1 vào đám ngụy quân trên đường bỏ chạy.
Ông đại tá pháo binh tác giả của tác phẩm “Mùa hè cháy” đă đích thân quan sát trong vai tṛ tiền sát viên để trực tiếp chỉ huy bắn.
Bài báo ngắn ngủi và khiêm nhường hôm nay hy vọng sẽ đến tay các pháo thủ miền Bắc ngày xưa để họ nhớ lại thành quả vào ngày 1 tháng 5 trong chiến dịch Nguyễn Huệ 1972.
Định mệnh nào đă dành cho ông Phan văn Châu c̣n sống để định cư tại Hoa Kỳ với 11 người con thành đạt, hàng năm vẫn gửi tiền về giúp cho miền quê nghèo khổ xứ Nhan Biều. Bây giờ, những mộ phần tập thể của dân oan chết v́ trận mưa pháo Bông Lau năm 72 đă chẳng c̣n dấu vết. Những đứa bé đói sữa nằm bên xác mẹ rồi cũng đă chết hết trên đại lộ kinh hoàng 37 năm về trước.
Nhưng mà sao tiếng khóc của em vẫn c̣n nghe văng vẳng đâu đây…

Giao Chỉ, San Jose

Source:http://haingoaiphiemdam.net/Ngay-chi...an-Jose-101833

florida80
05-31-2019, 19:51
40 năm sau cuộc chiến - VN đang trở thành ǵ của Trung Quốc?
Mạnh Kim


Việt Nam là thuộc địa Trung Quốc? Không phải. Là chư hầu? Không đúng. Là quốc gia vệ tinh? Cũng sai. Vậy Việt Nam đang là ǵ với Trung Quốc? Khó có thể định nghĩa chính xác tính chất mối quan hệ Việt Nam-Trung Quốc kể từ sau khi hai nước bang giao b́nh thường sau cuộc chiến biên giới 1979. Có điều ai cũng thấy Việt Nam đang bị nhuộm đỏ trước hiểm họa “ngoại xâm mềm” bằng con đường kinh tế, từ Trung Quốc.

Từng ngày từng giờ, cơn sóng thủy triều đỏ Trung Quốc lan rộng và phủ kín Việt Nam, từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau (chính xác là 54/63 tỉnh-thành). Theo Viện nghiên cứu Trung Quốc thuộc Viện hàn lâm Khoa học Xă hội Việt Nam, nếu như trong 9 năm kể từ khi b́nh thường hóa (tháng 11-1991 đến tháng 12-1999), Trung Quốc có 76 dự án với tổng số vốn đầu tư là 120 triệu USD, th́ 10 năm sau, đă có 657 dự án với tổng số vốn hơn 2,6 tỷ USD. Riêng về FDI (đầu tư nước ngoài trực tiếp), từ cuối năm 1991 đến nay, FDI Trung Quốc đổ vào Việt Nam liên tục tăng và tăng mạnh 10 năm trở lại đây, từ 572,5 triệu USD năm 2007 lên 2,17 tỷ USD năm 2017, trở thành nước thứ tư trong số các quốc gia có vốn FDI đăng kư tại Việt Nam (tạp chí Tài Chính 1-1-2019).

Trung Quốc hiện diện khắp nơi, đến mức gần như ngành nghề nào cũng có mặt, từ kinh doanh hạ tầng kỹ thuật khu công nghiệp ở Hải Pḥng; kinh doanh bất động sản ở Tiền Giang; sản xuất giày ở Đồng Nai; luyện-cán thép ở Thái B́nh; sản xuất tinh bột wolfram ở Quảng Ninh; linh kiện điện tử ở Đà Nẵng; ván ép ở Long An; đến gia công in phun, đồ họa, sản phẩm quảng cáo, dịch vụ quảng cáo ở Sài G̣n; và đặc biệt công nghiệp điện than (trong 27 quốc gia có dự án nhiệt điện than nhận đầu tư từ Trung Quốc, Việt Nam xếp thứ hai sau Bangladesh về công suất được cam kết đầu tư với 13.380MW, xếp thứ tư về tổng giá trị với 3,6 tỷ USD, tính đến tháng 7-2018) – dù rằng công nghiệp này gây ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng.

Trung Quốc c̣n thâm nhập dữ dội vào thị trường bất động sản. Hà Nội, Đà Nẵng, Đồng Nai, Long An, Tiền Giang… chỗ nào cũng có mặt giới đầu tư bất động sản Trung Quốc, đặc biệt các dự án chung cư thuộc khu “đất vàng”. Tháng 4-2017, tập đoàn China Fortune Land Development mua lại cổ phần trong dự án Đại Phước Lotus của VinaCapital với giá 65,3 triệu USD (Đại Phước Lotus là dự án khu dân cư có tổng diện tích 198,5 triệu hecta thuộc tỉnh Đồng Nai, giáp Sài G̣n). Tờ The Leader (19-9-2017) cho biết, tập đoàn Hong Kong Land cũng mua 64% cổ phần dự án nhà ở nằm trong Khu đô thị mới Thủ Thiêm thuộc Công ty CP Đầu tư hạ tầng kỹ thuật TP. HCM; trong khi đó, Alpha King Real Estate Development JSC mua dự án khu phức hợp Saigon One Tower…

Trong 9 tháng đầu năm 2018, người Trung Quốc vọt lên đầu bảng tỷ lệ người nước ngoài mua nhà ở Sài G̣n. Không chỉ mua nhà, đất đai và khu nghỉ mát, Trung Quốc c̣n mua doanh nghiệp. Báo cáo của Cục Đầu tư nước ngoài thuộc Bộ Kế hoạch và Đầu tư cho biết, giới đầu tư Trung Quốc đă thực hiện 1.029 lượt góp vốn mua cổ phần tại các doanh nghiệp Việt Nam với tổng vốn hơn 800 triệu USD, chỉ trong năm 2018. Cùng với làn sóng đầu tư là làn sóng du lịch. Mỗi tuần có 500 chuyến bay chở du khách Trung Quốc sang Việt Nam. Hiện có đến 10 hăng hàng không khai thác 30 đường bay từ 20 địa điểm Trung Quốc đến Việt Nam...

Đầu tư và du lịch giúp kinh tế tăng trưởng mà sao phải lo? Bởi v́, không như giới đầu tư các nước khác, sự có mặt Trung Quốc kéo theo nhiều điều không b́nh thường. Tháng 8-2018, Ủy ban tỉnh Khánh Ḥa đă phải gửi văn bản khẩn, “đề nghị các bộ, ngành trung ương, đặc biệt Ngân hàng Nhà nước Việt Nam có giải pháp quản lư hoạt động thanh toán qua công nghệ thanh toán điện tử”, nhằm chặn đứng sự thất thu thuế từ du khách Trung Quốc.

Dự án tuyến đường sắt cao tốc Cát Linh -* Hà Đông là một ví dụ khác. Dự án có tổng đầu tư 552 triệu USD (thời giá năm 2008) trong đó vốn ODA Trung Quốc là 419 triệu USD. Dự kiến công tŕnh hoàn thành trong thời gian từ tháng 8-2008 đến tháng 11-2013 nhưng ́ ạch măi đến cuối năm 2015 mới xong (đến nay, đầu năm 2019, vẫn c̣n trong giai đoạn chạy thử nghiệm). Cái giá của sự chậm tiến độ là 339 triệu USD cộng thêm! Không chỉ vậy, tổng thầu Trung Quốc c̣n nợ các nhà thầu phụ Việt Nam đến 554 tỷ đồng. Tương tự, trong dự án Nhà máy gang thép Lào Cai với tổng đầu tư khoảng 340 triệu USD (Việt Nam góp 55%), một nhà thầu Trung Quốc cũng quịt tiền. Sau khi kư hợp đồng mua vật liệu và thuê công nhân Việt Nam san ủi mặt bằng, nhà thầu phụ này lặng lẽ biến mất! Dù vậy, Trung Quốc vẫn có ưu thế giành thầu và chiếm nhiều dự án trọng điểm chẳng hạn các nhà máy nhiệt điện. Có quá bất thường không?

Điều không b́nh thường là có rất nhiều công nhân Trung Quốc được thoải mái vào Việt Nam mà không cần Hộ chiếu - Visa. Con chuột cũng khó có thể lọt vào cửa khẩu huống chi hàng chục ngàn người! Cách đây 10 năm, năm 2009, tờ ********** từng thực hiện phóng sự về những ngôi làng Trung Quốc mọc lên tại Việt Nam. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam thường bày tỏ “bất b́nh” trước sự “ngang nhiên” tuyên xưng chủ quyền của Trung Quốc đối với biển đảo Việt Nam nhưng về sự ngang nhiên xuất hiện của hàng chục ngàn người Trung Quốc ngay trên đất Việt Nam th́ gần như không ai lên tiếng hoặc hành động ǵ, đến mức sự bất thường này được phép đương nhiên tồn tại. Cuối năm 2015, tại Đà Nẵng, hai cửa hàng do người Trung Quốc làm chủ thậm chí đă ngang ngược “tuyên xưng chủ quyền” bằng cách không bán hàng cho người Việt. Người Việt đang mất chủ quyền ngay trên chính mảnh đất quê hương ḿnh? Điều bất thường nhất trong những điều không b́nh thường là một số khu công nghiệp Trung Quốc đă được bảo vệ như thể chúng nằm trên đất Trung Quốc. Cho đến thời điểm này, chẳng người Việt Nam nào “không phận sự” được phép vào “cấm thành” Formosa!

Điều rất không b́nh thường, so với quan hệ kinh tế với các nước khác, là cách thức quan hệ kinh tế giữa Việt Nam và Trung Quốc. Hăy đọc một đoạn trong bài viết “Đầu tư trực tiếp của Trung Quốc tại Việt Nam trong 10 năm qua” của tiến sĩ Nguyễn Phương Hoa (người hồi tháng 6-2018 đă được bổ nhiệm Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Trung Quốc kiêm Phó Tổng biên tập Tạp chí Nghiên cứu Trung Quốc):

“Cùng với tăng cường xây dựng niềm tin chính trị, lănh đạo hai nước luôn chú trọng đến xây dựng mối quan hệ kinh tế hiệu quả, thiết thực và đang được cụ thể hóa bằng những kế hoạch phát triển gắn kết hai nền kinh tế như “Hai hành lang, một vành đai”, “một trục hai cánh”, “hợp tác Vịnh Bắc bộ mở rộng”; hướng đến cân bằng trong cán cân thương mại; tăng đầu tư của Trung Quốc tại Việt Nam...”. Cách viết này, của một “chuyên gia” thuộc Viện hàn lâm Khoa học Xă hội Việt Nam, cho thấy một điều: quan hệ kinh tế Việt Nam với Trung Quốc c̣n được “ḥa tan” vào quan hệ chính trị, liên quan đến vấn đề thể chế và chính sách đối ngoại “đặc biệt”. Nó giúp phần nào giải thích được những bất thường nói ở trên.

Cần nhắc lại, cách đây chỉ vài tháng, vào tháng 9-2018, khi tiếp Triệu Lạc Tế - Ủy viên Bộ Chính trị-Trưởng ban Kiểm tra kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đă nói rằng quan hệ Việt-Trung “đang ở thời điểm tốt đẹp nhất trong lịch sử”! Trước đó, tháng 1-2017, trong chuyến công du Trung Quốc sau Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12, Nguyễn Phú Trọng cùng Tập Cận B́nh cũng đă ra thông cáo chung, xác định hai quốc gia “đều là nước xă hội chủ nghĩa do Đảng Cộng sản lănh đạo, có chế độ chính trị tương đồng, con đường phát triển gần gũi, có tiền đồ tương quan, chia sẻ vận mệnh chung”; khẳng định quan điểm hai bên là “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” trên tinh thần “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”.

Bắc Kinh có là “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt” của Việt Nam? Chắc chắn là không. Hà Nội đang trở thành ǵ đối với Trung Quốc? Dựa vào các phát biểu và tuyên bố chung chỉ có thể định tính được phần nào mối quan hệ hai nước, nhưng dựa vào những con số cụ thể th́ có thể thấy rơ, Việt Nam đang lệ thuộc nghiêm trọng vào Trung Quốc. 40 năm sau khi thâm nhập biên giới Việt Nam bằng quân sự, Trung Quốc đang đổ bộ kín mít đất nước Việt Nam bằng những đoàn quân kinh tế hùng hậu. 40 năm sau khi Việt Nam đánh đuổi quân xâm lược Trung Quốc, Việt Nam vẫn rất khó khăn tấn công sâu vào lănh thổ nước này bằng con đường kinh thương. Việt Nam liên tục nhập siêu từ Trung Quốc. Con số mới nhất (11 tháng đầu năm 2018) là 21,6 tỷ USD (xuất sang Trung Quốc 38,1 tỷ USD trong khi nhập lại 59,7 tỷ USD).

Năm 1979, Hà Nội đă có thể dạy lại Bắc Kinh bài học mà Trung Quốc muốn dạy cho Việt Nam, nhưng sau 40 năm, Hà Nội dường như chẳng học được thêm ǵ cả, ngoài việc trở thành “đồng chí tốt” của kẻ thù. Sau 40 năm, Việt Nam chẳng là ǵ so với sức mạnh kinh tế lẫn quân sự mà Trung Quốc đang sở hữu. Biển Đông đang bị gặm nhấm lần ṃn. Chủ quyền biên cương đang bị đe dọa. Cả “chủ quyền” kinh tế cũng bị thao túng. Thật chẳng tự hào ǵ khi Việt Nam đang là con nợ của Bắc Kinh. Trên Thời báo Kinh tế Sài G̣n (3-9-2018), tác giả Vũ Quang Việt cho biết, ước tính nợ Việt Nam đối với Trung Quốc, tính đến năm 2018, (có thể) là hơn 6 tỷ USD. Bắc Kinh đang nắm Hà Nội trong ḷng bàn tay? Riêng với cái nh́n của người dân Việt Nam, có vẻ như Hà Nội chẳng nắm được ǵ của Bắc Kinh cả! Với thực trạng này, ước vọng thoát Trung của người dân Việt xem ra là rất xa vời. Điều này có đáng để nghĩ và lo lắng cho số phận quốc gia?

Mạnh Kim

florida80
05-31-2019, 19:52
Sau 30/4/75 từng có hai nước Việt Nam cùng xin gia nhập LHQ



Sau 30/4/75 từng có hai nước Việt Nam cùng xin gia nhập LHQ
Joaquin Nguyễn Ḥa Gửi đến BBC từ Virginia

24 tháng 4 2019

Sau 4/1975, từng có hai nước VN nộp đơn xin vào LHQ: VN Dân chủ Cộng ḥa, thủ đô Hà Nội, cờ đỏ sao vàng; và Cộng ḥa miền Nam VN, thủ đô Sài G̣n, cờ nửa đỏ nửa xanh với ngôi sao vàng

Chiến tranh Việt Nam chấm dứt vào ngày 30/4/1975. Tháng 4/1976, hai miền Việt Nam được thống nhất thành một nước có tên gọi Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam.

Nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam nộp đơn gia nhập Liên Hiệp Quốc vào năm 1977, và trở thành thành viên của tổ chức này vào tháng 9/1977.

Nhưng ít người biết rằng ngay sau tháng 4/1975, từng có hai nước Việt Nam nộp đơn xin vào Liên Hiệp Quốc.


Một là nước Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa, thủ đô Hà Nội, cờ đỏ sao vàng.

Nước Việt Nam kia là Cộng ḥa miền Nam Việt Nam, thủ đô Sài G̣n, cờ nửa đỏ nửa xanh với ngôi sao vàng.


Lá cờ nửa đỏ nửa xanh này xuất hiện vào năm cuối năm 1960, khi một số trí thức miền Nam tuyên bố thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (Mặt trận) trong vùng rừng núi Lộc Ninh, đối lập với chính phủ Việt Nam Cộng ḥa được Mỹ ủng hộ, tại Sài G̣n. Thành viên của Mặt trận này thành lập một chính phủ gọi là Chính phủ lâm thời Cộng ḥa Miền Nam Việt Nam.

Về mặt tuyên truyền, cộng sản Bắc Việt lúc ấy đưa tin cuộc chiến kéo dài suốt 15 năm sau là cuộc chiến giữa quân đội Việt Nam Cộng ḥa với lực lượng của Mặt trận. Ngày 30/4/1975, khi Sài G̣n sụp đổ, th́ lá cờ của quân chiến thắng được kéo lên nóc dinh Tổng thống ở Sài G̣n là lá cờ nửa đỏ nửa xanh, chứ không phải là cờ đỏ sao vàng.

Sau ngày 30/4/1975, Chính phủ lâm thời Cộng ḥa miền Nam Việt Nam thay thế Chính phủ Việt Nam Cộng ḥa, cai quản đất nước từ vĩ tuyến 17 vào Nam.

Giữa tháng 7/1975, hai nước Việt Nam "rủ nhau'' nộp đơn vào Liên Hiệp Quốc, nói theo lời của Giáo sư Ngô Vĩnh Long, Đại học Maine, Hoa Kỳ. Hai vị đại diện cho hai nước là ông Nguyễn Văn Lưu, đại diện cho Hà Nội, và ông Đinh Bá Thi đại diện cho Sài G̣n.

Ngày 11/8/1975 Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu đồng ư cho hai nước Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc, trừ Mỹ bỏ phiếu chống.




Bản quyền hình ảnh Alexander Mineyev/TASS/Getty Images
Image caption
Phần c̣n sót lại của một công sự ở Xuân Lộc, gần Sài G̣n năm 1976

Ngay sau đó, Đại sứ Mỹ tại Liên Hiệp Quốc là ông Daniel P Moynihan phủ quyết việc gia nhập Liên Hiệp Quốc của hai nước Việt Nam với lư do là Liên Xô và Trung Quốc, đă phủ quyết không chấp nhận Nam Triều Tiên (Hàn Quốc) gia nhập Liên Hiệp Quốc.

Có năm thành viên của Hội đồng bảo an có quyền phủ quyết là Mỹ, Anh, Pháp, Trung Quốc, và Liên Xô (nay là Nga).

Theo phân tích của Giáo sư Ngô Vĩnh Long, th́ lư do thật sự đằng sau việc phủ quyết của Mỹ, dưới chính sách đối ngoại của Ngoại trưởng Kissinger, không cho hai miền Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc, là để cho hai miền Việt Nam bị thúc ép đi đến thống nhất dưới màu áo chủ nghĩa cộng sản, từ đó sẽ tiếp tục không lập bang giao với Việt Nam, dùng Việt Nam như một nơi thực hiện một cuộc chiến tranh ủy nhiệm chống Liên Xô.
Bản quyền hình ảnh Sovfoto/Getty Images
Image caption Dinh của cựu Tổng thống Việt Nam Cộng ḥa, ông Nguyễn Văn Thiệu

Theo Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, một cựu tù chính trị, hiện sống tại Mỹ th́ quyết định của Mỹ không cho hai miền Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Quốc có thể liên quan đến cả những thỏa thuận giữa Mỹ và Trung Quốc vào năm 1972 khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao sau tuyên bố Thượng Hải.

Theo ông Hoạt, nước Mỹ lúc ấy toan tính liên minh với Trung Quốc để chống Liên Xô, giao vùng Đông Nam Á cho Trung Quốc, và Bắc Kinh không muốn có một miền Nam Việt Nam độc lập, không theo cộng sản.

Theo ghi nhận của Giáo sư Long th́ cho đến 30/4/1975, quan điểm về sự thống nhất Việt Nam của Hà Nội cũng như Cộng ḥa miền Nam Việt Nam, khi chiến tranh kết thúc sẽ là một quá tŕnh nhiều bước kéo dài từ 12 đến 14 năm.

Vẫn theo Giáo sư Long th́ sự thất bại của việc gia nhập Liên Hiệp Quốc của hai nước Việt Nam đă thúc giục những thành phần cứng rắn tại Hà Nội kết thúc dự án thống nhất đất nước kéo dài đó.


Bản quyền hình ảnh HOANG DINH NAM/Getty Images
Image caption Cộng ḥa miền Nam Việt Nam, thủ đô là Sài G̣n, có cờ nửa đỏ nửa xanh với ngôi sao vàng

Tài liệu lưu trữ của nhà nước Việt Nam cho thấy một tháng sau khi việc gia nhập Liên Hiệp Quốc của hai miền Việt Nam bị thất bại, Đảng Cộng sản Việt Nam (lúc đó có tên là Đảng Lao Động) đă họp hội nghị trung ương lần thứ 24, quyết định gấp rút thống nhất Việt Nam. Trićh: "Đứng trước yêu cầu của t́nh h́nh cách mạng mới, tháng 9/1975 tại Hội nghị lần thứ 24, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam đă đề ra nhiệm vụ hoàn thành thống nhất đất nước về mặt nhà nước."

Các tài liệu này không nhắc ǵ đến việc xin gia nhập Liên Hiệp Quốc ngay sau ngày 30/4/1975 của hai miền Việt Nam.

Tháng 11/1975 một hội nghị tên gọi là Hội nghị hiệp thương thống nhất được tổ chức tại Sài G̣n.

Sau năm 1975, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam đă hoàn thành nhiệm vụ lịch sử
Bà Nguyễn Thị B́nh, cựu Bộ trưởng Ngoại giao chính phủ CM Lâm thời miền Nam VN

Tháng 4/1976, một Quốc hội thống nhất được bầu lên. Cộng ḥa miền Nam Việt Nam và lá cờ nửa đỏ nửa xanh không c̣n tồn tại nữa.

Là một nhân chứng tại Sài G̣n sau năm 1975, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt nhớ lại rằng ông đă nghe một bản tin radio của BBC về sự kiện hai nước Việt Nam xin gia nhập Liên Hiệp Quốc rồi bị thất bại vào tháng 8/1975.

Chứng kiến sự quản lư nhà nước tại Sài g̣n sau ngày 30/4/1975 ông Hoạt cho biết ông thấy rằng tất cả những quyết định của nhà cầm quyền đều mang danh nghĩa Cộng ḥa miền Nam Việt Nam, kèm theo tiêu đề: Độc lập, tự do, Trung lập.

Giáo sư Đoàn Viết Hoạt lúc đó là trợ lư của Ḥa thượng Thích Minh Châu, Hiệu trưởng Trường Đại học Vạn Hạnh tại Sài G̣n, ông nhận định rằng những người chiến thắng không trưng dụng ngay Đại học Vạn Hạnh, cũng như không bắt giữ ông ngay, mặc dù quân đội chiến thắng có đưa cho Ḥa thượng Minh Châu một danh sách 5 người phải bị bắt, trong đó có ông Hoạt. Những người chiến thắng nói rằng họ sẽ không bắt ai lúc đó cả.

Với bản tin thế giới nghe qua đài BBC, cộng với sự kiện ḿnh không bị bắt, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt cho rằng những người cộng sản lúc đó đang tính tới dự án cho miền Nam một qui chế riêng, chứ không gấp rút thống nhất Việt Nam dưới màu áo cộng sản duy nhất.

Giáo sư Đoàn Viết Hoạt bị bắt vào tháng 7/1976, sau khi nước Việt Nam được thống nhất với tên gọi Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam, với là cờ màu đỏ có ngôi sao vàng.

Một điểm đáng chú ư khác trong giai đoạn sau ngày 30/4/1975, là quan điểm b́nh thường hóa quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ.

Giáo sư Ngô Vĩnh Long trích dẫn tờ Washington Star, số ra ngày 14/5/1975, cho thấy chỉ vài ngày sau hôm 30/4/1975, Thủ tướng Phạm Văn Đồng của Hà Nội, thông qua quốc gia trung lập là Thụy Điển, gửi đến Hoa Kỳ một lá thư tŕnh bày mong muốn b́nh thường hóa quan hệ ngoại giao với Washington, trong đó không nói ǵ đến khoản viện trợ vài tỉ đô la của Mỹ cho Việt Nam để hàn gắn vết thương chiến tranh.

Theo ghi nhận của Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, tháng 12/1975, ông nghe qua đài BBC việc một viên chức Mỹ đến Hà Nội để bàn về việc tái lập bang giao, nhưng do bị đ̣i hỏi khoản bồi thường chiến tranh nhiều tỉ đô la mà nhà ngoại giao này đă rút lui. Khoản tiền này từ đó thường xuyên được Hà Nội nhắc tới trong những thương lượng với phía Mỹ để tái lập bang giao.

Ông Đoàn Viết Hoạt cho rằng nếu giải pháp hai nước Việt Nam thành công sau năm 1975, t́nh h́nh Việt Nam đă khác, có thể sẽ không có những cuộc chiến tranh với Campuchia, với Trung Quốc, không có việc đánh giới tư sản tại miền Nam.

Trong email trả lời tác giả bài viết này, Giáo sư Ngô Vĩnh Long viết:

"Nếu hai miền được gia nhập Liên Hiệp Quốc như hai quốc gia th́ sẽ không có cớ cho Mỹ tiếp tục embargo đối với toàn quốc, không có cớ để Mỹ và Trung Quốc đánh một 'proxy war' ở VN đối với Liên Xô, và không có một Việt Nam "thống nhất" nhưng chia rẽ như ngày nay v́ vấn đề "ḥa hợp, ḥa giải" sẽ được thi hành dần dần chứ không phải qua sức mạnh quân sự hay qua chỉ định của Bộ Chính Trị miền Bắc."

"Chính phủ Cách mạng lâm thời sẽ phải thành lập một chính phủ liên minh với các thành phần ở miền Nam trước đă. Sau khi ổn định rồi mới hiệp thương để thống nhất và sẽ cần nhiều năm chứ không phải như đă xảy ra. Miền Bắc sẽ không thể nào bắt miền Nam làm theo ư muốn của ḿnh v́ miền Bắc chắc chắn là không có sức người sức của để bắt buộc miền Nam làm những việc như đă thấy (như là) Hợp tác hóa miền Nam, v.v., chủ yếu là để lấy sức người sức của đánh Pol Pot và Trung Quốc cũng như củng cố chế độ miền Bắc."

Nhưng Giáo sư Ngô Vĩnh Long cũng nhấn mạnh: Lịch sử không có chữ nếu.

---

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Joaquin Nguyễn Hoà từ tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ.

florida80
05-31-2019, 19:53
Ngày Trở Về.


Phạm Gia Đại



Tôi trở về thành phố trong một chiều nhạt nắng. Cái nóng ban trưa đă dịu đi và th́nh thoảng vài cơn gió nhẹ mang theo chút hơi mát pha lẫn cái nóng c̣n sót lại phả lên mặt làm tôi tỉnh hẳn sau mấy giờ ngồi trên xe đ̣. Nắng đă xiên xiên hắt từ bên kia đường làm đổ nghiêng bóng những mái nhà xuống ḷng đường. Chiếc xe đ̣ đă ngừng tại bến và hành khách lục tục xuống xe. Các chị quang gánh và thúng mủng, mà chúng tôi đă có dịp nói chuyện và hàn huyên suốt dọc đường, đang xuống xe cùng với chúng tôi - mười sáu người tù cuối cùng. Chiếc xe đ̣ đă chở chúng tôi từ trại giam Hàm Tân Z-30D từ B́nh Thuận về đến Sài G̣n.

Chúng tôi đă xa thành phố này đúng 17 năm kể từ ngày miền Nam sụp đổ khi Cộng quân ùa vào xâm chiếm thành phố hầu như bỏ ngỏ này sau lệnh đầu hàng của ông Dương Văn Minh. Miền Nam tự do và anh hùng, sau 21 năm chiến đấu can trường và dũng cảm, đă bị bức tử một cách đau thương v́ đồng minh Hoa Kỳ đang tâm bắt tay với Trung Cộng. Mười bẩy năm trước, tôi phải giă từ thành phố đầy kỷ niệm này và tất cả các người thân yêu trong niềm đau uất nghẹn ngào để bước chân vào chốn không cùng của những trại giam tập trung mọc lên như nấm của cộng sản khắp hai miền Nam Bắc. Sau một năm trong các trại giam trong Nam, mười hai năm biệt xứ lưu đầy ngoài Bắc, cộng thêm bốn năm nữa lao động khổ sai trong Nam, hôm nay ngày 29-4-1992, chúng tôi 16 tù chính trị cuối cùng thuộc chế độ VNCH trong trại Z-30D đă được thả ra sau mưới bẩy năm - c̣n bốn ông Tướng th́ một tuần sau ngày 5-5-1992, cộng sản mới thả ra: Lê Minh Đảo, Lê Văn Thân, Đỗ Kế Giai và Trần Bá Di. Họ là 20 người tù cuối cùng trong số hàng triệu quân dân cán chính VNCH đă phải vào trại tập trung từ ba ngày, đến 10 ngày, đến 1 tháng và nhiều năm sau đó, mà Hà Nội huyên hoang một cách xảo trá với thế giới đó là “chính sách khoan hồng nhân đạo” khi chúng vào chiếm miền Nam. Từ đó, nhà tan cửa nát, đất nước điêu linh, quê hương đọa đầy, và dân lành thống khổ dưới sự cai trị hà khắc tàn bạo của chế độ Cộng sản vô thần, vô tôn giáo, và vô Tổ quốc. Trên bốn ngàn năm lập quốc và giữ nước, Việt Nam chưa bao giờ bị rơi vào t́nh huống vô cùng nguy nàn của thù trong là Việt Cộng đang dâng đất đai biển cả của tổ tiên cho kẻ thù phương Bắc, và giặc ngoài là giặc Trung Cộng đang tràn xuống phương Nam và luôn lăm le Hán hóa dân Việt.

Một miền Nam trù phú, an b́nh, yêu chuộng tự do không c̣n nữa, người dân bị tṛng vào cổ hai tầng áp bức, nhất là đồng bào gần các tỉnh biên giới. Người dân bị cướp hết tài sản, tiền vàng bạc, ruộng vườn, ao cá. Những than khóc thấu đến Trời Xanh, nhưng loài quỷ đỏ vẫn không ngừng tay chém giết và cướp bóc.

Để nắm lấy toàn quyền sinh sát trong Nam, cộng sản Bắc Việt đă loại trừ ngay các thành phần lănh đạo trong “Mặt Trận Giải Phóng” của Việt Cộng trong Nam, và “Thành Đồng” đă trở thành “Đồng Nát”. Những con người tai bèo khăn rằn trong Nam, cũng như hàng ngàn người đă từng nuôi dưỡng quân “Giải Phóng”, khi hiểu ra họ chỉ là những viên đá lót đường cho quân Bắc Việt trong công cuộc xâm lăng miền Nam th́ đă quá muộn. Miền Nam sau năm 1975 đang rơi vào sau “Bức Màn Sắt” như Miền Bắc sau năm 1954.

Trên chuyến xe đ̣ trở về thành phố thân yêu, chúng tôi đă được nghe người dân kể lại bao đau thương mất mát mà họ đă phải hứng chịu khi cộng quân tràn vào thành phố sau tháng 4-1975. Người dân sống trong các thành phố hay làng mạc Miền Nam cũng chẳng khác ǵ bị nhốt trong một nhà tù khổng lồ, bị canh giữ bởi các họng súng AK và những cặp mắt cú vọ, và mạng người bị xem rẻ hơn loài vật. Hàng triệu người đă bị hăm hại, bị đầy ải đi vùng kinh tế mới, bị đánh tư sản, bị đảng cộng sản ăn cướp giữa ban ngày, và bị đổi tiền hai lần để thực hiện chính sách của cộng sản nhằm bần cùng hóa một Miền Nam quá thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng của đám cán bộ khi vào tiếp thu các thành phố. Người dân vô cùng kinh ngạc khi gặp chúng tôi và biết được sau 17 năm những quân dân cán chính cuối cùng mới được thả ra khỏi trại giam. Họ đă tặng cho chúng tôi những ǵ c̣n lại trong thúng mủng sau chuyến buôn cuối ngày của họ như những trái cây, mũ nón, những đôi dép nhựa, và mừng chúng tôi đă sống sót trở về đoàn tụ gia đ́nh.

Tôi đứng bên lề đường cùng các bạn, phân vân chưa biết đi về hướng nào, v́ Sài G̣n bây giờ đă nhiều thay đổi, các con đường và chính thành phố thân yêu này cũng đă thay tên. Ḍng xe cộ vẫn di chuyển trên đường, mọi người vẫn hối hả cho xong việc để trở về nhà chăng ? Và chẳng ai để ư đến chúng tôi đang ngơ ngác bên đường trong ngày đáng ghi nhớ nhất đời ḿnh. Ngày mà chúng tôi không hề mong đợi v́ đă bao nhiêu năm trôi qua trong vô vọng, th́ đột nhiên nó lại đến với tờ Giấy Ra Trại chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay một mầu xam xám, nhưng không có nó chúng tôi đă kéo lê cuộc đời tù đầy mười bẩy năm qua. Hàng ngàn người đă ngă gục trong các trại giam, trên những luống cầy, trong rừng sâu khi đốn củi, tại những đồn điền trong thung lũng nơi rừng thiêng nước độc. Hàng ngàn tù nhân chính trị đă chết v́ kiệt sức, v́ bị bỏ đói thiếu cơm ăn áo mặc khi mùa Đông ập đến, v́ bệnh tật không thuốc men, v́ bị kẻ thù hành hạ tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Vậy mà chúng tôi c̣n tồn tại dù nhiều lần đă chết đi sống lại, quả là phép lạ!

Tôi quay nh́n lại các bạn ḿnh lần chót, những người bạn, những chiến hữu, những bạn tù đồng cam cộng khổ, chia sớt miếng cơm manh áo, điếu thuốc với nhau giờ đang đứng đây t́m đường về nhà. Tôi siết tay các bạn thật chặt lần chót, chỉ nh́n nhau không ai nói một lời, có lễ tâm trí mỗi người đang lưu lạc đi một hướng. Một số bạn c̣n vợ con th́ sẽ về với vợ con, một số gia đ́nh đă vượt biên hay di tản rồi th́ về với thân nhân c̣n ở lại. Một số phải về tỉnh sống nhờ người quen v́ anh chẳng c̣n ai thân nữa trên cơi đời này sau biến cố tang thương 30-4 mười bẩy năm trước. Thế rồi như con sóng vội xô vào bờ, chúng tôi tản mỗi người một phía, phút chốc chẳng c̣n ai, và tôi cũng vội đón một chiếc xe ôm t́m về nhà ông anh thứ hai ở Trương Minh Kư.

Tôi đă từng ở con đường Trương Minh Giảng nối dài xuống Trương Minh Kư này trên mười lăm năm trước kia, nhưng hôm nay cảnh vật đều thay đổi, đều lạ lẫm, hay như trong truyện mà tôi say mê từ hồi niên thiếu: “Hôm Nay Tôi Đi Học” của nhà văn Thanh Tịnh - v́ chính trong tôi đang có nhiều thay đổi ? Tôi vào tù Cộng sản khi c̣n thanh niên và khi ra khỏi tù đă quá trung tuần với mái tóc đă hoa râm. Thời gian ấy đủ để cho một đứa bé từ bậc Tiểu học qua Trung học và tốt nghiệp Đại học. Thời gian là liều thuốc thần diệu xoa đi bao đau thương mất mát nhưng quả cũng là một cái ǵ thật nghiệt ngă và vô t́nh. Hai đứa con tôi lúc tôi đi tù năm 1975 mới bốn và năm tuổi, bây giờ đă trưởng thành trên hai mươi hết cả rồi. Bao nhiêu năm qua mỗi độ xuân về trong tiếng pháo Tết gịn dă, chúng lại trông ngóng người bố trở về, nhưng bao nhiêu năm rồi bố của cháu vẫn biệt tăm, và hai cháu vẫn sống trong niềm vô vọng. Hôm nay tôi trở về chắc hai con tôi mừng lắm, và mẹ tôi cùng các em đă đi Mỹ theo chương tŕnh đoàn tụ bây giờ ở bên Mỹ chắc vô cùng mừng rỡ v́ công lao nuôi tôi mười mấy năm trong tù, nay ngày trở về đă thành hiện thực.

Chiếc xe ôm dừng trước một con hẻm, người tài xế xe ôm cũng là một Quân nhân trong chế độ cũ, khi biết tôi là một trong những người tù cuối cùng, đă không lấy tiền, nhưng tôi bỏ tiền vào tay anh rồi nắm tay anh cám ơn v́ anh cũng cần có tiền để nuôi gia đ́nh. Anh mỉm cười thật tươi rồi chào tôi theo kiểu nhà binh. Tôi lững thững bước vào trong hẻm, trên vai vẫn khoác chiếc ba lô lính mầu xanh ngày nào tôi khoác nó ra đi trong tủi hận, chỉ khác là nó nay đă bạc mầu và nhiều chỗ vá v́ chuột gặm. Sau khi t́m một hồi mới thấy căn nhà ba từng của ông anh thứ hai ở tận cuối một con hẻm khá rộng ở sâu bên trong. Tôi bước qua cái sân nhỏ rồi bước vào căn pḥng lát đá hoa, cửa mở nhưng chẳng thấy một bóng ai. Bao nhiêu năm rồi tôi mới nh́n thấy lại sàn đá hoa và những tủ bàn ghế, những lẵng hoa, bức tranh đầy mầu sắc của quán cà phê thành phố Paris bên gịng sông Seine, những con búp bê nhựa thật đẹp trong váy x̣e đứng trong tủ kính. Tôi đang tần ngần với các trang trí kiểu tây phương trong nhà ông anh thứ hai, thật khác xa với nằm trên sàn gỗ hay bục xi măng bao nhiêu năm trời, th́ anh tôi từ bếp xuất hiện. Sau một giây ngỡ ngàng, anh la lên: “Em ơi! Chú Đại về này”. Anh chạy lại bên tôi, đỡ lấy cái ba lô: “Anh chờ chú bao lâu rồi vẫn không thấy?” Tôi nói với anh mà ngỡ như tự nhủ thầm: “Tôi về trong đợt cuối cùng, trong số những người cuối cùng.”

Anh cho biết chỉ c̣n gia đ́nh anh ở lại, mẹ tôi và gia đ́nh năm em tôi đă được ông anh thứ ba là thủ khoa khóa 13 hải quân Nha Trang bảo lănh từ 11 năm trước, nay đă định cư bên California. Và từ mấy năm nay, anh đă để sẵn căn pḥng trên lầu 3 chờ đón tôi về. Tôi chợt nhớ đến các bạn ḿnh, chắc giờ này đă về đến nhà và đang tíu tít với vợ con người thân, tôi thấy vui trong ḷng nhưng cũng thật nhớ các bạn, những người đă từng vào sinh ra tử với ḿnh trong tù mà tôi không thể nào quên được trong cuộc đời này. Tôi nhớ đến một lá thư của một anh bạn cấp trung tá được tha về đầu năm 1988, sau 13 năm tù, khi về với gia đ́nh đă viết vào thăm tôi và 90 người cuối cùng c̣n ở lại ngoài Bắc tại trại Ba Sao Nam Hà rằng anh rất vui ra về nhưng các anh ví như chỉ được huy chương bạc, c̣n chúng tôi những người tù cuối cùng mới xứng đáng được huy chương vàng. Bây giờ các anh ở đâu, hy vọng chúng ta sẽ hội tụ bên phương trời tự do một ngày không xa.

Trong khi anh tôi vội vă leo chiếc cầu thang xinh xắn xây theo h́nh xoắn ốc xuống nhà để dục người vợ và vợ chồng con gái anh chuẩn bị bữa cơm chiều, tôi lấy một bộ quần áo mới ra và vào pḥng tắm. Đây là lần đầu tiên sau mười bẩy năm, tôi được tắm trong một pḥng kín với ṿi hoa sen và nước ấm, và sà pḥng thơm. Tôi kỳ cọ thật lâu như muốn tẩy đi hết những bụi trần, chướng khí của trại giam đă bám vào người ḿnh bấy lâu, và thấy thật dễ chịu dưới ḍng nước ấm.

Khi bước vào pḥng ăn, tôi thấy ngoài gia đ́nh anh tôi c̣n có vợ chồng Bác sĩ Như bạn anh tôi và cô em họ tên Mai. Anh tôi giới thiệu tôi mười bẩy năm mới về. Cô Mai nh́n tôi thắc mắc và hỏi anh tôi sao tôi từ Mỹ về mà xanh xao gầy quá vậy. Anh tôi phá lên cười và nói rằng cậu em anh mới về từ trại giam, mười bẩy năm bị tập trung và lưu đầy, sau khi mất miền Nam. Tôi cũng bật cười, nụ cười thật hiếm hoi trên môi người tù vừa từ vùng rừng núi trở về thành phố.

Mọi người đều ăn uống tṛ chuyện rôm rả. Tôi đă nhờ cậu cháu rể sáng ngày mai về Phú Lâm báo tin cho hai con tôi biết bố cháu đă về nên cũng tạm yên tâm, sau đó sẽ thu xếp lên chùa thăm thầy của tôi. C̣n nhiều việc phải làm, nhất là phải ra đi thật nhanh theo chương tŕnh nhân đạo của chính phủ Hoa Kỳ Humanitarian Operation (H.O.) v́ ngày nào c̣n ở đây tính mạng ḿnh vẫn c̣n bị đe dọa. Vừa ăn bữa cơm gia đ́nh lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa vắng, tôi vừa suy nghĩ tới đâu tính tới đó, Trời Phật đă cứu những người tù cuối cùng này ra khỏi tù, th́ con đường ḿnh sẽ đi cũng đă định sẵn. Cơn mưa đêm kinh hoàng đă qua rồi, ngày mai trời lại sáng.



(Kỷ niệm ngày ra khỏi trại giam tập trung Hàm Tân Z-30D 29-4-1992).
Phạm Gia Đại

florida80
05-31-2019, 19:59
T́nh Cha Như Núi - Ḷng Con Như Biển James Zumwalt



T́nh cha như núi, ḷng con như biển
James Zumwalt - Trần Quốc Việt dịch –
“Ḷng tôi rất đau buồn trước cảnh như thế,” cựu Đề đốc Trần Văn Chơn, 74 tuổi, nguyên tư lệnh Hải quân miền Nam Việt Nam trước đây nói. “Cuối cùng tôi nhận thức hiện thực là tôi đang chứng kiến những giờ phút tự do cuối cùng của nước tôi.” Ông hồi tưởng những ngày tháng Tư 1975 khi những đơn vị Cộng sản ở ngay sát bên ngoài Sài G̣n (chẳng bao lâu sau đó bị đổi tên thành thành phố Hồ Chí Minh), đang chờ đợi cuộc di tản cuối cùng của các nhân viên Mỹ. Hỗn loạn bao trùm khi hàng ngàn người Việt tràn ngập phi trường thành phố, bến cảng và ṭa đại sứ Mỹ, để t́m mọi cách ra khỏi nước.

Ông Chơn may mắn. Vài ngày trước đó, ṭa đại sứ Mỹ báo cho ông biết bạn hữu của ông ở Washington đă sắp xếp cho ông di tản cùng với vợ, Lâm Thị Loan, 10 người con và cha mẹ ông đă ngoài tám mươi. Khi thời điểm di tản đến gần, ông Chơn tụ họp con cái ở độ tuổi từ 7 đến 29 lại và đi đón mẹ ông, Lê Thị Đô, và cha ông, Trần Văn Núi, cách nhà độ 72 cây số ở Vũng Tàu, quê hương thời niên thiếu của ông. Ông giải thích họ sẽ phải ra đi. Cha ông chẳng nói ǵ, nhưng ông Chơn thấy mắt cha ngấn lệ.

Ông Chơn thấu hiểu nỗi khổ tâm của cha. Vũng Tàu là nơi cha ông chôn nhau cắt rốn; nơi có mồ mả ông bà tổ tiên. Bây giờ ở tuổi gần đất xa trời, cha ông sẽ phải rời bỏ nơi chốn duy nhất cha ông biết này. Ông Chơn nghĩ thời gian qua đi cha ông sẽ chấp nhận số phận này. Tuy nhiên trong thời gian gia đ́nh chờ ra đi, cha ông vẫn lặng lẽ chẳng nói năng ǵ.

Cuối cùng nhận được điện thoại báo ra đi, ông Chơn tập trung cả gia đ́nh lại. Nhưng khi ông thấy cha ông rất đau khổ lúc sắp phải cất bước ra đi, ḷng ông Chơn đă quyết định dứt khoát rơ ràng.

“Cả gia đ́nh ta nghe đây,” ông tuyên bố, “chúng ta sẽ không đi!” Mọi người đều im lặng trước quyết định phút cuối này trong lúc ông Chơn liếc nh́n cha.

Một vài ngày sau-30 tháng Tư, 1975-sau khi Mỹ di tản xong, quân đội chiến thắng của cộng sản tiến vào Sài G̣n.

Tất cả các nhân viên quân sự miền Nam Việt Nam dù tại ngũ hay giải ngũ đều buộc phải ra tŕnh diện cộng sản. Các con trai của ông Chơn là Trúc, Trung và Chánh cũng phục vụ trong quân đội. Trúc đă thoát bằng tàu vào lúc Sài G̣n thất thủ. Hai người con c̣n lại và ông Chơn không chịu ra tŕnh diện, lẫn tránh trong vài tuần lễ và cố gắng tổ chức phong trào kháng chiến. Tuy nhiên, sự sụp đổ nhanh chóng và hoàn toàn của chính quyền miền Nam Việt Nam khiến bao nỗ lực của họ không thành. Cả ba người trở thành những kẻ tội phạm sống ngoài ṿng pháp luật ở trong nước ḿnh.

Nhận thức rằng nếu cứ tiếp tục lẫn trốn họ sẽ làm hại chính những người che giấu họ, ông Chơn quyết định tốt nhất nên ra tŕnh diện. Trước khi đi, ông trở về Vũng Tàu thăm cha mẹ, biết đâu đây là lần cuối cùng ông thấy họ.

Trở lại thành phố Hồ Chí Minh, ông Chơn tạm biệt gia đ́nh. Ông nhờ con ông Trung đưa ông đến địa điểm tŕnh diện. Lúc những bộ đội đứng gác quay mặt đi, cha con ôm nhau lần cuối cùng. Vài ngày sau, Trung và Chánh, theo gương cha, cũng ra tŕnh diện.

Ba người bị giam ở những trại tù khác nhau. Trong trại họ bị “cải tạo”, mà được coi là cần thiết để xóa bỏ ảnh hưởng tuyên truyền của Mỹ. Cải tạo được tiến hành qua một chế độ lao động nặng nề và học tập về chủ nghĩa cộng sản.

V́ không bao giờ bị đưa ra ṭa xét xử và chính thức bị kết án nên ông Chơn và các con, cũng như bao nhiêu người tù khác, đều không biết họ sẽ bị giam giữ đến bao lâu. Đây là khía cạnh khó khăn nhất trong cảnh lao tù khắc nghiệt của họ. Sau ba năm Trung bất ngờ được thả ra; c̣n Chánh ở tù đến bảy năm. Đề đốc Chơn bị giam suốt 12 năm trời trước khi được thả ra vào ngày 2 tháng Chín, 1987-chủ yếu nhờ những nỗ lực vận động của bạn bè tại Mỹ.

Từ nhà tù ở miền Bắc Việt Nam, ông Chơn lên tàu lửa về lại thành phố Hồ Chí Minh, nơi gia đ́nh và bạn bè chào đón ông. Họ tưởng đâu gặp lại một người đă bị suy sụp về thể xác lẫn tinh thần bởi hoàn cảnh lao tù rất hà khắc và thiếu sự chăm sóc y tế. Nhưng mái tóc bạc trắng phủ đến vai của ông Chơn bao quanh khuôn mặt thanh xuân. Đôi mắt ông ánh lên tinh thần mạnh mẽ.

Ông Chơn liền biết tại sao chỉ có ba con ra đón mừng ông. Giống như Trúc con ông, sáu người con khác đă vượt biên bằng thuyền hay bằng đường bộ.

“Ba má anh đâu hả ḿnh?” Ông hỏi vợ mà ḷng rất sợ điều ông đă đoán. Bà quay sang em ông Chơn. “Sau khi anh đi tù hai năm th́ má qua đời”, người em nói chậm răi, “Hai năm sau ba mất
Mặc dù ông Chơn đă linh cảm trước, nhưng tin cha mẹ chết sao vẫn quá đau đớn. Ông cố gắng an ủi ḷng ḿnh rằng khi song thân ông qua đời, họ biết rơ t́nh thương, tấm ḷng hiếu thảo và sự hy sinh của ông dành cho hai đấng sinh thành.

Ông Chơn cố gắng lắm mới giữ được sự b́nh an trong ḷng. V́ cha mẹ ông đă rất cao tuổi rồi, liệu quyết định bắt gia đ́nh ông ở lại Việt Nam có đáng không? Đối với ông, quyết định ấy xứng đáng. Ông giải thích, “Nếu lập lại tôi vẫn quyết định như thế cho dù cha mẹ tôi chẳng sống được bao lâu chăng nữa - dù chỉ được vài tháng hay vài tuần. Tôi quyết định ở lại để tránh cho cha mẹ tôi đau khổ họ phải chịu đựng vĩnh viễn nếu tôi đưa họ rời xa quê hương. Đối với tôi điều quan trọng nhất trong đời là niềm hạnh phúc của cha mẹ ḿnh.”

Khi chọn ở lại, ông Chơn muốn cho cha mẹ được an ḷng. Nhưng cuối cùng, cha ông không t́m thấy b́nh an. Người bạn của gia đ́nh tiết lộ rằng sự hy sinh và cực khổ của ông Chơn đă trở thành nguồn đau khổ và ân hận vô cùng lớn đối với cha ông, mà từ đấy cha ông đă mang xuống tuyền đài. Người bạn ấy tin chính đau khổ này đă giết chết người cha.

“Khi tôi biết cha tôi đă đau khổ trong những ngày cuối đời v́ thương con cực khổ, “ông Chơn kể lại, “tôi không thể nào cầm được nước mắt. Tôi nhận thức chẳng có ǵ tôi đă làm hay có thể làm mà có thể so sánh với t́nh thương bao la cha tôi dành cho tôi.”

“Người ta hay nói “Có con rồi mới hiểu t́nh thương bao la của cha mẹ”, tôi tin điều này là đúng.

Gần năm năm sau ông Chơn mới có thể rời khỏi nước. Vào ngày 9 tháng Mười Hai, 1991, một trong những chuyến bay đầu tiên trong 17 năm giữa thành phố Hồ Chí Minh và Mỹ đă đưa đề đốc Chơn, vợ và con gái út đến San Francisco.

Ngày nay ông Chơn sống ở San Jose cùng với vợ, hai con trai và hai con gái. Bốn người con khác sống ở California; hai người con đă lập gia đ́nh và sống ở Việt Nam. Ông Chơn nói bây giờ ông vẫn tin chắc chắn như ông đă tin vào năm 1975 rằng con người gánh vác nhiều trách nhiệm ở đời, nhưng trách nhiệm cao cả nhất là trách nhiệm đối với cha mẹ ḿnh. V́ lư do này, ông nói, con cái ông không bao giờ chất vấn quyết định của cha. “Trong bất kỳ văn hóa nào”, ông Chơn nhận xét, “con cái luôn luôn được dạy dỗ phải thương yêu và kính trọng cha mẹ. Thương yêu và kính trọng cha mẹ là trách nhiệm đạo lư chung của toàn nhân loại.”

florida80
05-31-2019, 19:59
Lời Cho Người Đi



Từ dạo cất bước anh đi
Chí trai thời chiến sá ǵ chông gai
Lên đường bổn phận người trai
Tâm tư giấu kín anh nghĩ ǵ em nghĩ ǵ
Bao lần ḥ hẹn thầm th́ ...
Tương lai dệt mộng việc ǵ ưu tư
Thực tại trốn chạy ậm ừ ...
Phận bèo số mệnh biết như thế nào
Trôi theo gịng đời bến nào
Thuyền t́nh cập bến biết sao đục trong
Chỉ biết yêu thương thực ḷng
Biết sao Con Tạo có chiều ḷng nhau
Thuyền quyên phận gái đă trao
Thực ḷng duyên phận lẽ nào tính toan
Đôi ḷng thổ lộ nghẹn ngào !
Giấu gịng lệ ấm ngọt ngào lời thương
Chông gai dẫu có vấn vương
Đường trần thử thách ḷng người thẳng ngay
" Thệ hải minh sơn " ḷng này !
Ngh́n năm Tô Thị chẳng tày ḷng ai


Từ Trường
5-22-2019
( Nói thay ư hiền thê , mang tên một loài hoa lăng mạn ...từ 47 năm trước )

Chú thích :
Cảm hứng khi nghe lại bài " Chiều trên phá Tam Giang - Thi sĩ Tô thùy Yên nói về tâm trạng của một phi công trẻ khi bay trên phá Tam Giang Trần thiện Thanh phổ nhạc - ca khúc dễ thươngvà lăng mạn mà cả hai chúng tôi thích .

florida80
06-02-2019, 00:05
Đừng Được Nắng Rồi... Quên Mưa - Phụng Linh/ Viễn Đông (Ghi Theo Lời Kể)




Anh là người con trai duy nhất của gia đ́nh vượt biển t́m tự do, tưởng chết sau nhiều ngày lênh đênh trên biển dữ.




Anh tỉnh dậy và thấy ḿnh đang nằm trên vai một người mặc chiếc áo đồng phục Hội Hồng Thập Tự. Người ấy xốc anh lên, chạy dọc theo ven biển của đảo xanh.


redcross volunteer



Sống sót, được một gia đ́nh cư dân Mỹ nhận làm con nuôi, Steve Ḥa Phạm đi học, đi làm. Dấu hiệu chữ thập đỏ trên chiếc áo ân nhân in đậm trong trí nhớ đă thúc đẩy anh lao vào công việc thiện nguyện ngoài giờ làm ở hăng, đêm đêm xách nôi hai con nhỏ đi họp thay vợ bận đi làm.



Có người bảo ra ứng cử vào hội đồng thành phố nhưng anh nói "không". Anh thật sự hài ḷng khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ năm 2005, một nghề "tiền ít, việc nhiều". Anh hạnh phúc v́ người bạn đời của anh không ngăn cản chồng ngày đêm lo lắng cho người khác, nhất là cộng đồng Việt Nam ḿnh. Chị hiểu anh rất rơ: một người sẵn ḷng sống chết với tha nhân, ngoài trách nhiệm trước hết đối với vợ con.

Xưa...



Tôi c̣n nhớ, vào mùa Thanksgiving, một gia đ́nh Mỹ đến trại tị nạn mở rộng ṿng tay đón tôi về nhà. Buồn cười là thấy tôi đi một ḿnh, lúc đó tôi khoảng 19 tuổi, phái đoàn Mỹ hỏi "sao mày đi một ḿnh?". Một lư do thôi, tôi một ḿnh vượt biển sau năm 1975 trong khi bố và anh ruột - quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa, đang ở tù cộng sản.



Tôi đến Mă Lai, được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, chấp thuận cho chuyển trại đến Phi Luật Tân rồi sang Nam California. Cám ơn đất nước này rất nhiều, cám ơn những người sẵn sàng cưu mang tôi mặc dù họ không biết tôi là ai. Tôi cám ơn thượng đế cho tôi đến được mảnh đất này, được người dân Mỹ nhân hậu mở cửa đón tôi về nuôi. Hồi đó tôi không biết tiếng Anh nên nói chuyện với mẹ và các anh chị em người Mỹ phải ra dấu nhiều hơn.



Có lần tôi đem cất quả chuối xanh, đến khi đoán đă tới độ chín vàng có thể ăn được th́ không thấy đâu. Lục măi mới nh́n thấy quả chuối trong thùng rác. Họ nói "chuối hư rồi, làm sao ăn?" Tôi nói: "Không, chuối chín vàng rục th́ tôi mới ăn được". Tập quán Mỹ - Việt khác nhau nhiều lắm. Có món tôi phải dùng đũa mới ăn được.



Tôi luôn nhủ ḷng "đừng được nắng rồi quên mưa". Tôi thường tự hỏi "nhờ đâu ḿnh được như ngày hôm nay cho nên luôn cố gắng làm được ǵ cho người khác hôm nay th́ ráng làm". Ḿnh không mang đôi dép của người ta th́ sẽ không hiểu hoàn cảnh của họ. V́ vậy mà tôi không tiếc công lao giúp đỡ người khác, xem Hoa Kỳ là quê hương thứ hai của ḿnh.



Người mẹ nuôi của tôi tên Jessica Griswold, có 4 người con. Khi chưa gặp tôi, mẹ nuôi bị hư thai. Bác sĩ nói nguyên nhân v́ bà lớn tuổi và khuyên đi kiếm con nuôi. Bà âm thầm tới văn pḥng xă hội, được hướng dẫn đến ḍ t́m con nuôi trong danh sách người tị nạn. Bà gặp và đưa tôi về ở tại thành phố Pasadena, đặt cho tôi tên Steve - thay cho đứa con đă mất khi c̣n trong bụng mẹ. Sau này bà bị bệnh Parkinson, dọn về tiểu bang Virginia ở với người con gái. Tôi sống với gia đ́nh Mỹ được mười mấy năm, đi học, đi làm, lấy vợ rồi mới tách ra. Tôi nghĩ, từ đôi bàn tay trắng nay có nhà cửa, vợ con đàng hoàng, có công ăn việc làm, c̣n muốn ǵ nữa...



Thời gian đầu, gia đ́nh mẹ nuôi gọi tôi tên Ḥa. Về sau, bà khuyên tôi nên lấy tên Mỹ cho dễ nói chuyện và bảo tôi chọn tên Steve. Khi tôi nhập tịch, Ḥa là tên đệm, tên chính là Steve, nguyên tên họ là Steve Ḥa Phạm.



Gia đ́nh Mỹ cho tôi nhiều thứ trong khi nh́n quanh ḿnh, tôi thấy có nhiều người Việt Nam có 2 - 3 căn nhà nhưng không muốn mở cửa giúp người tị nạn. V́ vậy mà tôi nghĩ ḿnh cần phải lo toan để giúp người khác, mà nghĩ th́ làm chứ không phải nghĩ rồi để đó.



Khi bị bệnh nặng lại sắp sang tiểu bang khác với người con gái, bà gọi tôi đến bên giường hỏi xem "có ǵ buồn ḷng không". Tôi nói "không". Bà tâm sự rằng làm cha mẹ không bao giờ hoàn hảo, ngoài 4 đứa con ruột, 2 trai, 2 gái, bà phải săn sóc tôi và hănh diện v́ tôi là một người công dân tốt. Bà nhắc tôi nhớ ngày đầu tiên gặp tôi, mấy đứa con ruột của bà trố mắt nh́n tôi, không hiểu tại sao bà lại đón một thằng bé châu Á da vàng mũi tẹt về nhà. Bà dặn ḍ tôi: "Sau này có cơ hội th́ giúp lại cho người khác mà không đ̣i hỏi điều kiện ǵ hết".



Tôi quỳ xuống giường khóc và hứa với bà. Lời hứa đó là động lực thúc đẩy tôi hy sinh v́ tha nhân. Tôi nhớ lời dặn ḍ của bà, "người mày mà mày không thương th́ đừng mong dân tộc khác thương yêu dân tộc mày".



Ở gia đ́nh mẹ nuôi, tôi đi học, đi làm. Mỗi đứa ở riêng, tự lo giặt giũ. Nhiều tháng trong túi tôi chỉ c̣n vài đồng bạc. Nhiều dịp cả nhà đi coi phim với nhau theo lệ hàng tháng, tôi không có tiền mua vé, giả vờ nói "phải ở nhà làm bài".



Một hôm bà vô pḥng tôi đóng cửa lại và hỏi, "Có phải con không có tiền đi xem phim không?". Tôi ôm bà nói: "Mẹ đúng là mẹ nên mới hiểu con". Bà nói: "Mẹ không thể cho con tiền trước mặt những đứa con khác được mà chỉ có thể cho lén lút như thế này", và bà cho tôi tiền để sau đó tôi cùng đi xem phim với các anh chị nuôi của ḿnh.



Tôi vẫn nhớ câu bà nói: "Mẹ giúp con mà không đ̣i hỏi ǵ hết và không cần biết con là ai".

Tôi làm thợ tiện, sáng đi học, chiều về đi làm bằng xe bus. Bà theo đạo Tin Lành, tôi là người Công Giáo. Cuối tuần bà chở tôi đến nhà thờ của bà trước, sau đó chở tôi đến nhà thờ Công Giáo. Rồi trong khi chờ tôi dự lễ, bà chở con của bà đi shopping. Bà cũng ân cần hỏi tôi có cần đi shopping không.



Khi có gia đ́nh, ai cũng nghĩ đến gia đ́nh trên hết. Thật ra, tôi đến với Hội Hồng Thập Tự v́ một cơ duyên. Tôi vẫn nhớ ḿnh đă đi trên một con tàu trải qua 4 ngày đêm trên biển hết cả nước. Thuyền trưởng bảo mọi người cầu nguyện.

Tất cả đều ngất xỉu. Tôi cũng đă bất tỉnh. Chúng tôi được một chiếc tàu lạ kéo vào bờ biển Mă Lai. Khi tỉnh lại, tôi thấy có người đang xốc, vác ḿnh trên vai. Họ vác mọi người từ tàu lên bờ, vất nằm thành một đống.



Người cứu tôi thoát chết là một nhân viên Hội Hồng Thập Tự. Tôi không quên h́nh ảnh đó, tới bây giờ bỗng dưng làm việc cho Hồng Thập Tự, mặc đồng phục Hồng Thập Tự đi làm, nghĩ ngộ quá. Đúng là quả đất tṛn. Tôi luôn hănh diện về công việc của ḿnh hiện nay.



Trong thời gian đầu, tôi làm thảo chương viên điện toán, vừa học vừa làm, suốt 17 năm. Thời gian rảnh đi làm thiện nguyện viên, săn sóc các ông bà cụ ở nhà dưỡng lăo, những nơi cần được giúp đỡ.



Đến năm 2005, Hội HTT tuyển người, cơ duyên đưa tôi vào Hội. Tôi là người nộp đơn cuối cùng và cũng là người được nhận cuối cùng. Họ nói lương không cao. Tôi thảo luận với vợ để cô hiểu công việc này cực và tiền bạc ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngân khoản tài chính gia đ́nh. Thế nhưng vợ tôi nói: "Em hiểu anh, trái tim anh luôn dành cho những người đau khổ", và cô chấp nhận cho tôi làm việc này, bớt đi nhiều thú vui chơi.



Thu nhập ít đi, nhưng tôi thấy hạnh phúc. Sau giờ làm việc cực nhọc, tôi về nhà, lăn ra ngủ như một đứa trẻ thơ, không suy nghĩ ǵ hết. Có những đợt đêm nào tôi cũng làm việc tới khuya để giúp người bị cháy nhà. Về nhà lúc 2 - 3 giờ sáng, tắm rửa xong lại lăn vào giường ngủ liền, có lẽ nhờ không lo phiền, không ganh đua với ai. Đó là phần thưởng quư báu mà Thượng đế dành cho tôi chăng. Tôi thấy có người làm việc lắm tiền nhiều của, nhà cao cửa rộng nhưng đêm đêm nằm vắt tay lên trán.



Sau biến cố 911, đất nước cho ḿnh đủ thứ lại gặp nhiều nạn tai, tôi ôm con đi họp đêm để hỗ trợ công tác từ thiện, có lúc phải xách con đi họp v́ bà xă làm đêm. Tôi cho mỗi đứa cái b́nh sữa để chúng nằm yên cho ḿnh họp. Mỹ nói "no pain, no gain", từ khổ sở mới thấy hạnh phúc của ḿnh là quư giá.



Ba ruột của tôi sang Mỹ được một năm th́ mất. Hai năm sau, mẹ ruột tôi cũng qua đời. Khi mẹ mất, tôi và các anh đưa hài cốt bà cụ về Việt Nam. Tôi chỉ về Việt Nam đúng một tuần. Hai người anh, hai người chị ruột của tôi đều đă ở bên này, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau.



Tôi may mắn có hai cha mẹ Việt và Mỹ. Tôi học được bài học cách giáo dục, săn sóc con cái từ người mẹ Việt Nam của ḿnh. Lúc nào cũng phải nghĩ tới vợ con. Ḿnh đă tạo ra nó th́ ḿnh phải có trách nhiệm với nó. Khi có vợ con th́ phải lo cho gia đ́nh. Xây dựng hạnh phúc gia đ́nh ở đây khó lắm v́ gia đ́nh Việt phải sống hai nền văn hóa có nhiều dị biệt. Một số gia đ́nh tan vỡ v́ không thích nghi được hoàn cảnh mới.



Bố ruột tôi vẫn khuyên: "Người tốt ít lắm và người xấu không mời cũng tới". Hồi xưa bố ruột hay đưa tôi đến trại cải huấn, muốn con nh́n gương mà tránh, học bài học từ những thiếu niên lỡ lầm. Ông khuyên tôi thấy người khác làm sai không nên coi họ là người thấp hèn để khinh chê, mà thấy để tránh đi vào con đường đó.

Sang đây tôi lại học được rất nhiều ở bà mẹ Mỹ... Lúc rỗi rảnh, bà ngồi tâm sự, kể chuyện để nhắc nhở tôi luôn về gương hy sinh cho tha nhân.



Tôi nghĩ rằng người Việt Nam mới qua thường mặc cảm đến sau, trong thời gian ngắn nên mở cửa ra ngoài để nhanh chóng hội nhập. Phải thích cuộc sống của ḿnh ở đây trước, phải học hỏi về nền văn hóa Hoa Kỳ, rồi giúp người Mỹ học hỏi về nền văn hóa của ḿnh.

...Nay



Tôi là chuyên viên giao tế của Hội và là người Việt Nam đầu tiên chịu trách nhiệm khối châu Á - Thái B́nh Dương, ngoài khối Mỹ Latinh.



Tôi thiết kế các chương tŕnh, tổ chức hội họp, vận động mọi người tham gia, trong đó có chương tŕnh cứu thương. Trong lúc chờ đợi bác sĩ, việc sơ cứu nạn nhân ngay tại chỗ rất quan trọng. Sau này, nhiều người vỡ lẽ ra, khi gặp tai biến mới cần đến Hội HTT, và Hội thực hiện nhiều chương tŕnh giúp đỡ người bị nạn một cách thiết thực như cung cấp mền, khăn, tiền, đưa họ đến khách sạn gần đó để tạm trú để tránh thiên tai.



Ngân quỹ hoạt động của HTT do dân gửi tặng, chỉ sử dụng khi cần. Nhân viên HTT chưa tới 20 người c̣n thiện nguyện viên th́ cả trăm.



Khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự, chúng tôi muốn giúp mọi người ngăn ngừa những tổn thất khi thiên tai xảy ra, phải biết cần chuẩn bị cái ǵ để tự lo cho chính ḿnh. Hội yêu cầu tôi làm gạch nối giữa họ với cộng đồng Việt Nam, truyền bá nhận thức, phương cách đối phó với thiên tai.



Tôi rất mừng v́ giới trẻ Việt tham gia việc thiện nguyện cho Hồng Thập Tự ngày càng đông. Năm 2005, thiện nguyện viên người Việt và các sắc dân châu Á khác chưa tới 5%. Tôi tổ chức nhiều cuộc họp trong giới trẻ để tiếp xúc, quảng bá các chương tŕnh ích lợi của Hội Hồng Thập Tự. Tôi làm việc với các hội đoàn, thực hiện nhiều chương tŕnh quảng bá hoạt động của Hội tại các trường trung học, đại học... Ba năm sau, giới trẻ Á Châu, và Việt Nam tăng lên 60%, trở thành khối đông nhất hiện nay, nhiều hơn cả Mỹ trắng. Tôi đọc được mấy con số đó mừng nhảy tưng muốn đụng nóc nhà.



Năm đầu tiên tổ chức các chương tŕnh thiện nguyện, tôi cảm thấy hoạt động của cộng đồng Việt Nam rời rạc, mỗi hội đoàn tự làm riêng để phô trương tổ chức của ḿnh mà không mở rộng cho cả cộng đồng. Tôi nghĩ, đă tới lúc không thể nói "cộng đồng của tôi", mà là "cộng đồng của chúng ta".



Tôi đang vươn tới ước vọng là "ở đâu có cộng đồng Việt th́ nơi đó có Hội Hồng Thập Tự". Trước đây, trong một đợt vận động, có em nói "ba má không muốn tôi tham gia hoạt động cộng đồng v́ nhức đầu lắm, nhiều chuyện lắm". Tôi khuyên em: "Chính v́ thực tế đáng buồn đó nên chúng tôi mới cần đến em. Xin em đừng thấy khó khăn, đừng v́ những lời nói tiêu cực mà bỏ cuộc".



Vào Hội Hồng Thập Tự, tôi hiểu Hội có thể đưa tôi đến những nơi nào cần. Cho nên khi c̣n làm việc ở đây th́ tôi cố gắng mang hết tấm ḷng ra phục vụ, suốt từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Có thể nói, tôi khám phá ra nhiều điều thú vị. Có những túi cứu cấp muốn người Việt Nam mua dùng th́ phải mang nó đến tận tay, để người ta thấy, sờ rồi mới mua. Hàng đă được đưa về Little Saigon, chỉ có hơn $30, nhưng khi gặp thiên tai th́ $3000 cũng không có mà mua.



Tôi không mê làm chính trị, không muốn trở thành chính khách. Có người khuyên, nhưng tôi nghĩ tôi không làm chính trị gia được. Tôi yêu Hội Hồng Thập tự, hội thiện nguyện chứ không phải cơ quan chính phủ như nhiều người lầm tưởng. Hội lúc nào cũng có mặt trong mọi cuộc chiến tranh mà không chính phủ nào đuổi họ ra khỏi lănh thổ của ḿnh được. Dấu chữ thập đỏ tiêu biểu cho hội ở mọi nơi, từ trường học đến bệnh viện... mà người ta tưởng lầm là biểu tượng ngành y tế, cũng như người ta tưởng lầm tôi là bác sĩ. Không phải vậy.



Chương tŕnh phát triển thiện nguyện viên trong giới trẻ là thành tựu lớn nhất của chúng tôi, chiếm tỉ lệ 65% ở Quận Cam. Đó cũng là cơ hội để các em sinh hoạt trong một hội có tiếng tăm tại các trường trung- đại học. Các em học phương cách hô hấp nhân tạo, pḥng chống thiên tai, băng bó vết thương.



Tôi cám ơn các phụ huynh và nói lợi ích sau này khi các em cần việc làm. Chỉ cần xác định rằng từng là thiện nguyện viên Hồng Thập Tự th́ các em gây được cảm t́nh ngay. Hội Hồng Thập Tự là một phần cơ hội tiến thân của các em nhỏ. Các em muốn vào đại học cũng cần.



Hội đă yêu cầu tôi đến các trường học, chùa, nhà thờ, bất cứ nơi nào có sinh hoạt, kể cả các hội người già để quảng bá hoạt động của Hội. Hàng tháng chúng tôi tổ chức 3 lớp học. Hội bành trướng được nhờ thiện nguyện viên, dần dần lan rộng khắp mọi người.



Khó khăn lớn của chúng tôi là không được các thủ lĩnh, người đứng đầu có ḷng hợp tác. Không bao nhiêu người sẵn ḷng ch́a tay ra cho chúng tôi. Đó là điều đáng buồn. V́ thế mà tôi hướng đến giới trẻ, giúp các em hiểu lợi ích việc làm của chúng tôi.



Tôi nghĩ cộng đồng chúng ta thiếu đoàn kết nên không mạnh. Người lớn dạy người trẻ chúng tôi, nói với con cháu nên đoàn kết qua thí dụ "không thể bẻ từng chiếc đũa nếu cầm cả nắm đũa, nhưng tách ra từng chiếc th́ bẻ găy như không". Tôi cũng thấy không bao nhiêu người trợ giúp cho các trường Việt ngữ để con em ḿnh giỏi tiếng Việt.



Tôi cũng tự nhủ, ngày nay ḿnh được sung sướng, chớ quên ngày xưa ḿnh tay trắng. Tôi từng là người tị nạn, ở đảo nh́n ra biển chờ đợi ngày qua ngày được lên máy bay sang quốc gia thứ ba, ngày ngày ngửa tay xin thực phẩm cứu trợ. V́ vậy mà tôi tự thấy đây là cơ hội để làm việc giúp người tị nạn.



Tôi vẫn nói với hai đứa con, một trai, một gái, một mới vào trung học, về con đường tôi đă trải qua. Tôi nói rằng ở đất nước Việt Nam cộng sản hiện nay, trẻ em không biết tự do là ǵ, rằng chúng tôi từng sống trong nghịch cảnh: cháu có bà ngoại ở thành phố gần đó nhưng muốn đi thăm phải xin giấy đi đường.



Tôi đưa con của tôi đến dự các cuộc họp của cộng đồng Phi châu, Mễ Tây Cơ để các cháu hiểu v́ sao có sự dị biệt, và cần tập ăn các món lạ. Tôi dặn con: không đi ṿng ṿng trong một ṿng nhỏ, mà phải đi khám phá, gặp nhiều cộng đồng khác để ḥa đồng v́ Hoa Kỳ là hiệp chúng quốc. Các con tôi nay cũng là thiện nguyện viên của Hội HTT.



Cách giáo dục con cái rất khó v́ sự lúng túng của ḿnh làm cho con cái ḿnh gặp khó khăn. Ở đây cái ǵ dùng chữ "dạy" th́ phải có giấy phép, trừ việc sinh con và nuôi con tới 18 tuổi là việc không cần... giấy phép, có nghĩa là đứa nhỏ tốt hay xấu là do ḿnh, do cha mẹ. Trường chỉ dạy văn hóa. Ḿnh cho nó học tiếng Việt hay không, cho đi nhà thờ hay không, và cháu có "biết trước biết sau" hay không, đều do ḿnh.



Con gái tôi có lúc hỏi "tại sao bạn con ngủ ở nhà người khác được, c̣n con th́ không?". Tôi nói, "v́ con là người châu Á, chứ không phải Mỹ". Tôi nhấn mạnh rằng "bạn của con tới nhà ḿnh ngủ th́ được, nhưng con tới nhà của bạn ngủ lại đêm th́ không".



Có một dịp, tôi vào nhà dưỡng lăo đút cơm cho các cụ, gặp một bác trai từ sáng đến trưa không chịu ăn uống ǵ, cũng không chịu nói chuyện. Tôi vào pḥng chào hỏi, chúc mừng ông nhân ngày lễ Cha. Tôi hiểu ra, v́ ông giận các con không tới thăm nên gay gắt với mọi người. Tôi đút cơm, ông không chịu ăn, bảo đó không phải nhiệm vụ của tôi, và đặt điều kiện tôi phải cho ông đánh một cái. Ông đánh vào vai tôi, mắng tôi "đồ bất hiếu" rồi mới chịu ăn.



Tôi dắt ông vào pḥng. Ở đầu giường ông dán đầy h́nh ảnh con cháu làm lễ tốt nghiệp. Ông nghẹn ngào nói với tôi: "Xưa bác ép con của bác học giỏi, đứa nào bây giờ cũng có bằng cấp, có đứa làm bác sĩ đấy. Bây giờ bác ân hận lắm. Bác không cần các con bác học giỏi. Nó bán hambuger mà biết đến cha mẹ vẫn quư hơn người học cao chức trọng, mà luôn nói phải dự tiệc tùng này nọ, để đến chiều trễ tràng mới tới chúc mừng cha của ḿnh. Nó thành tài nhưng không thành nhân, v́ chúng nó bất hiếu".



Nghe câu nói đó mà tôi rớt nước mắt. Tôi cũng nói với con của tôi như vậy, rằng tôi không cần bằng cấp của con, con đi lính mà thành nhân, thành một con người tốt, biết nhịn trên nhường dưới, c̣n hơn thành bác sĩ, kỹ sư mà ăn ở bất nhân, lâm cảnh tù đày, làm chuyện xấu xa mà người học ít có thể không làm.



Tôi hănh diện v́ tôi học được nền luân lư đạo đức Việt trước 1975, v́ được sống ở trại tị nạn nếm mùi đau khổ, không có ǵ trong tay, cho nên bất cứ ǵ có được trong cuộc sống này đối với tôi cũng vô cùng quư giá.



Sưu tầm



at 11:45 PM

florida80
06-02-2019, 00:07
Ḷng Tin









Đây là câu chuyện về người thám hiểm, một chuyên viên leo núi muốn chinh phục ngọn núi cao nhất nước.






Sau nhiều năm tháng chuẩn bị sửa soạn để quyết lên tận đỉnh ngọn núi cao nhất này, người leo núi bắt đầu cuộc phiêu lưu của ḿnh; nhưng v́ không muốn chia xẻ vinh quang chinh phục đỉnh núi với ai, ông ta quyết định leo núi một ḿnh. Trời bỗng nhiên sụp tối rất mau trên cao độ của các ngọn núi quanh năm mờ mịt trong sương mù khiến người leo núi không nh́n thấy ǵ nữa hết. Tối đen nhu mực, bàn tay xoè ra trước mặt mà cũng không nhận ra v́ mây mù đă che khuất tất cả… Tuy vậy, người leo núi vẫn không chịu ngưng mà vẫn ṃ mẫm leo. V́ không nh́n thấy nên th́nh ĺnh ông trượt chân và rơi vào khoảng không.






Kinh hoàng, người leo núi chỉ biết là ḿnh rơi vào khoảng không gian tối đen, càng lúc càng nhanh…. Trong phút giây cùng tận của sợ hăi, những khoảnh khắc vui buồn, và các việc làm xấu cũng như tốt trong cả cuộc đời bỗng tranh nhau hiện lên như một cuốn phim quay nhanh…. Đang cận kề với cái chết, bỗng dưng người leo núi cảm thấy bị giật thật mạnh và thắt chặt ngang hông nơi có cái đai, rồi sau đó cả thân người quay tṛn và đong đưa qua lại trong khoảng không gian tối đen. Th́ ra khúc dây an toàn cột đâu đó trên con đường lên đỉnh núi với cái đai ngang hông đă giữ ông lại. Treo lơ lửng không biết đâu là bến bờ trong mù mịt tối tăm khiến người leo núi bật rú lên:






- Cứu con với, Thượng Đế ơi!! Cứu con với, Thượng Đế ơi!!






Th́nh ĺnh, giữa không gian tối đen rền vang lên câu hỏi:

- Con muốn ta làm ǵ?




Người leo núi trả lời: “Cứu con với, Thượng Đế ơi!!”

- Con có tin là ta cứu được con không?

- Tin chứ, dĩ nhiên là con tin…..

- Vậy th́ con cắt sợi dây đang treo con đi…..



Trưa ngày hôm sau, đội cấp cứu t́m thấy người leo núi đă chết cứng v́ lạnh, và treo tọng teng bởi sợi dây cột vào đai an toàn ngang hông, bàn tay người leo núi nắm chặt cứng sợi dây thừng…




Biên bản cũng ghi nhận là thi thể người leo núi chỉ cách mặt đất khoảng hơn ba mét……







Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 00:07
Cái Dũng Của Thánh Nhân











Thánh Clemente' Hofbauer, nổi tiếng là một người nóng tính, Ngài được cử làm bề trên một cô nhi viện.




Một hôm trong nhà không c̣n lương thực, Clemente' đă phải đích thân đi xin ăn. Ngài vào nhà một người giàu có đang tổ chức một ṣng bạc. Người chủ nhà vừa gặp cơn đen lại vừa bị người hành khất quấy rầy. Ông không kiềm nổi cơn bực bội nên đă nhổ tung nước bọt vào mặt thánh nhân.




B́nh thường có lẽ Clêmentê đă có phản ứng mạnh. Nhưng vốn luyện tập nhẫn nại, nên ngài đă đứng lên lau mặt rồi vui vẻ nói với người đă phỉ nhổ ḿnh: "Đó là qùa ông dành cho tôi, xin cảm ơn ông. Thế c̣n qùa của các trẻ mồ côi đâu?". Bị đánh động bởi cử chỉ điềm nhiên vui vẻ của thánh nhân, người chủ nhà đành phải lấy tiền trao cho ngài để giúp đỡ các em mồ côi.





i sưu tầm

florida80
06-02-2019, 00:09
Một Con Người Đơn Sơ - Một Tâm Hồn Trẻ Thơ








Lm Jos Tạ Duy Tuyền




Nếu có dịp về vùng miền quê, chúng ta dễ phát hiện ra những nụ cười ngây thơ và trong sáng trên khuôn mặt của các em thiếu nhi nơi đây. Những h́nh ảnh đáng yêu, hồn nhiên của các em thiếu nhi tại một vùng quê thanh b́nh đă phần nào mô tả được cuộc sống thường ngày của các em tại nơi này. Với khói bụi, với cánh đồng lúa, với khuôn mặt thân thương và trong sáng đem đến sự đáng yêu, tinh nghịch, ngộ nghĩnh trên từng khuôn mặt. Cuộc sống của con người không thể thiếu đi những nụ cười của trẻ nhỏ, những nụ cười mang đến cho chúng ta sự vui vẻ và thân thiện. Tuổi thơ không nuôi dưỡng chiến tranh nhưng luôn gầy dựng hoà b́nh. Tuổi thơ không ghen ghét, kèn cựa lẫn nhau nhưng đoàn kết, hợp tác thân thương. Thế nên, tuổi thơ thật đáng yêu, đáng trân trọng. Và những ai có tâm hồn tuổi thơ cũng đáng được ca ngợi, mến yêu.




Chúa Giê-su Ngài cũng yêu thích tâm hồn tuổi thơ. Ngài cũng cần các môn đệ Ngài phải có tấm ḷng đơn sơ như trẻ nhỏ. Một tấm ḷng đơn sơ để Chúa làm mọi việc nơi ḿnh. Một tấm ḷng đơn sơ để có thể cúi xuống làm mọi việc v́ ḷng yêu mến tha nhân.




Tâm hồn đơn sơ ấy đă được một người sống và thể hiện thành công trong suốt cuộc đời ḿnh chính là thánh nữ Tê-rê-sa hài đồng Giê-su. Nơi ngài chúng ta thấy một con người đơn sơ. Một tâm hồn trẻ thơ. Một cuộc đời ẩn tu và chỉ sống vỏn vẹn 24 năm dương gian nhưng đă làm cho cả thế giới kính phục.




Dù rằng trong ngày an táng của ngài vào ngày 1. 10. 1897, tại một tỉnh lẻ ở Pháp một đám tang chỉ vỏn vẹn mười người, đi đầu là Thánh Giá, tiếp theo là Linh Mục linh hướng, rồi linh cữu người quá cố trên một chiếc xe đẩy, đi sau linh cữu là mấy nữ tu và vài ba thân nhân. Thế nhưng, trước giờ chết, chị đă nói như tạm biệt cộng đoàn: "Tôi không chết, tôi bước vào cơi sống”. Và như một vị tiên tri, chị nói với mẹ Bề Trên :" A ! Con biết lắm, rồi cả thế giới sẽ yêu thương con”. Liền sau cuộc mai táng tại nghĩa trang của thị trấn, có một trận mưa hoa hồng ngay trên mộ của nữ tu trẻ tuổi này, v́ chị đă hứa:”Tôi về trời, là để làm điều tốt cho thế gian”.




Từ đấy, cả thế giới đă nói về chị Têrêsa. Cuộc bùng nổ những sách báo viết về chị. Chị được tôn vinh hiển thánh năm 1925, và được đặt làm bổn mạng các xứ truyền gíao toàn cầu. Năm 1997 Đức Thánh Cha Gioan Phaolo II đă tôn phong Ngài lên Tiến sĩ Hội Thánh.

Tiểu sử của Ngài thật ngắn gọn. Nhưng nói về tâm hồn của ngài là một kho tàng vô giá. Têrêsa sinh năm 1873. Vào ḍng kín lúc 15 tuổi. Chết lúc 24 tuổi và được phong thánh vào năm 1925. chúng ta nhận thấy chị là một nữ tu tiến rất mau trên con đường thánh thiện.

Chỉ tu có chín năm, thế mà hai mươi tám năm sau khi qua đời đă được phong thánh.

Có lẽ chúng ta sẽ ngạc nhiên và tự hỏi :

- Chị sống thế nào mà nên thánh mau lẹ như vậy ?

Chắc hẳn chị sẽ trả lời cho chúng ta rằng :

- Chị chỉ làm những việc nhỏ bé tầm thường và kín đáo. Tầm thường nhưng với một trái tim phi thường c̣n hơn là việc phi thường mà với một trái tim tầm thường, lố bịch.




Có thể nói cuộc đời của Têrêsa được gồm tóm trong một chữ yêu. Thánh nữ muốn sống cho t́nh yêu và chết cho t́nh yêu để được yêu Chúa luôn măi bằng một t́nh yêu muôn thuở, không bao giờ tàn phai.




Với t́nh yêu chân thành, Tê-rê-sa đă sống và hành động v́ t́nh yêu. Dù chỉ là công việc tầm thường như :giặt quần áo cho các chị em trong ḍng, quét cầu thang, dọn pḥng ngủ, làm vườn. . . Tê-rê-sa đă làm v́ ḷng yêu mến Chúa. Tê-rê-sa đă biến những công việc tầm thường ấy trở thành những việc phi thường khi phủ vào ấy một t́nh yêu nồng nàn dành cho Thầy chí thánh Giê-su đến mức độ ngài nói: ‘dù cúi xuống nhặt một cây kim, chị cũng làm v́ ḷng yêu mến Chúa và cứu rỗi các linh hồn.




Bên cạnh đó, Têrêsa đă làm tất cả những việc đó trong tinh thần của một trẻ thơ: "Con ước ao trở nên vô danh tiểu tốt trước vạn vật . Con không mơ ước danh vọng của loài người . Tê-rê-sa đă sống một cuộc đời đơn sơ như trẻ thơ. Không toan tính. Không vị lợi. Nhưng luôn khiêm tốn, nhỏ bé để dễ dàng phục vụ tận tuỵ nhiệt thành v́ Chúa và v́ tha nhân.




Sự nhỏ bé ấy c̣n được biểu lộ qua thái độ yêu thương giúp đỡ các chị em bằng cách chịu đựng những bực bội do họ gây nên. Có lần khi phải chăm sóc một maseur già khó nết, chị vẫn luôn tươi cười với lời gắt gỏng của Maseur già, bằng ánh mắt cảm thông với những sai lỗi của các chị em khác. Chị đă cho đi bằng những việc làm cụ thể.




Con đường nên thánh của Tê-rê-sa thật b́nh thường. B́nh thường từ cách sống của ḿnh chan hoà t́nh yêu. B́nh thường bằng cách sống đơn sơ như trẻ nhỏ để ǵn giữ hoà khí với mọi người. Chị đă sống đơn sơ và được Chúa chúc phúc như lời Ngài đă phán :

- Nếu không trở nên như trẻ nhỏ, các con sẽ chẳng được vào nước trời đâu.


Ước ǵ cuộc đời chúng ta luôn đơn sơ như trẻ thơ để dễ gần gũi và đáng yêu trước mặt mọi người. Ước ǵ chúng ta luôn làm mọi việc v́ ḷng yêu Chúa và cứu rỗi các linh hồn để dù việc ta làm nhỏ nhặt nhưng sẽ là những việc phi thường mang lại mùa xuân cứu độ cho anh em. Amen






Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 00:11
Bệnh "Nổ" Ở Mỹ Rất Thịnh Hành - Vũ Công Hiển














Tự dưng nghe nói "nổ dzăng miểng" th́ có lẽ ai cũng hơi giật ḿnh nhưng nghĩ lại, th́ chuyện "nổ" trong nước Mẽo này là chuyện dài "nhân dân tự vệ".






Hôm rồi, "hữu duyên thiên lư năng tương ngộ" nên mới được nh́n thấy một tấm "bi-di-nít cà" (business card) của một vị ở đâu tuốt bên Tếch-xịt (Texas), ghi chép rất lộng lẫy: "Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuyến, chuyên viên Thuế Vụ". Người đọc rất lấy làm khâm phục v́ ít khi có vị tiến sĩ nào chê "dóp" của các cơ quan chính phủ hay tư nhân mà đi làm thuế lui cui một ḿnh. Chừng đến khi đọc kỹ lại mới biết ngài Tiến Sĩ có tới mấy cái bi-di-nít-cà lận! Cái th́ đề "chuyên viên địa ốc", tờ th́ viết "chuyên viên bảo hiểm xe, nhà, động đất..."

Hóa ra lại một ngài Tiến-Sĩ-Nổ nữa, giống như một vị khoe có mấy cái bằng tiến sĩ ở Cali, nhưng nghe người ta đồn th́ ngài nói tiếng Anh như mấy ông phương Bắc mới qua An Nam bán lạc xoong: "Ai... lồ lồng, lồ nhôm, lồ sắc, lồng hồ, dàng dụng, bạc dụng bán hôn?". Cách phát âm y hệt như một chàng sửa xe, lúc nào cũng khoe có bằng Master of Mechanic! Ngay trên tấm thiệp đề tên tiệm sửa xe, chàng đề sau tên chàng một chữ M.Ạ thật lớn, trông oai khiếp! Rồi mấy văn pḥng bảo hiểm xe hơi cũng thấy bằng tiến sĩ, văn pḥng bảo lănh thân nhân đi du lịch cũng do một ông tiến sĩ cai quản. Tạ ơn Trời, người Việt di tản tài năng thiên phú, lấy bằng tiến sĩ dễ như ăn ớt vậy! Nhưng sao lại có người cho rằng mấy ông tiến sĩ đó là "Tiến Sĩ Nổ"?

Vậy th́ bệnh "Nổ" phát sinh ở đâu ra?


H́nh như sau khi sang Mỹ, khí hậu thay đổi, từ miền nhiệt đới qua xứ lạnh, dễ bị lạnh cẳng, nhiều người di tản phải nổ đùng đùng để hâm nóng cơ thể lên hay sao ấy, nên đi đâu cũng nghe tiếng nổ? Vừa mới gặp nhau lần đầu đă vội vă khoe "nhà tôi rộng cả mấy héc-ta..", hoặc "nhà tôi trị giá trên ba bốn trăm, trả off rồi" Con cái th́ ra trường bác sĩ, kỹ sư như kiến.





Cậu nào, cô nào cũng làm cả trăm ngàn một năm. Vài vị ca tụng con ḿnh làm "hai trăm đô một giờ" và thở dài mấy hơi làm như vẫn c̣n ít lương quá. Các cô tiểu thư, theo lời của các vị làm cha mẹ, đều lấy bằng hoa hậu hết. Cô nào cũng cả chục chàng theo. Người nghe, ai cũng khoan khoái v́ dân tộc ḿnh giỏi giang, văn chương chữ nghiă cùng ḿnh, hầu như không có ai làm việc loại lao động mà người Mỹ gọi là "cổ xanh" (blue collar) cả. Lại cũng hân hoan v́ cha mẹ nào cũng bái phục con sát đất, không c̣n cảnh "cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy" nữa.




Đến thăm mấy ông bi-di-nít th́ nghe tán dương" căn pḥng này rộng mười mấy ngàn que-phít(square feet)" (có khi rộng đến vài chục ngàn que-phít) mặc dầu chỉ cần vài người khách hàng là cửa tiệm có ṃi chết đứng v́ không chỗ đặt chân. Hôm nọ, gặp một chàng khoe nhà có nuôi gà ṇi, người nghe mới buột miệng hỏi: "Ủa , ở thành phố mà nuôi gà được sao?".




Chàng bèn hất hơi cao cái cằm lên một tí và nh́n người hỏi với một cái nh́n thương hại: "Nhà tôi tuy ở phố nhưng dư điều kiện nuôi gà." Ngừng một hai giây cho câu nói thấm vào hồn người nghe, chàng mới tiếp:"Nhà tôi những mấy ác cơ (acre) lận! Mà nhà rộng mấy ác cơ là có điều kiện nuôi gà." Một chủ nhân ông ở xứ hoa vàng, có cái biệt thự trên đỉnh đồi, có hai đường đi lên đi xuống khác nhau, muốn hù người bạn Hát Ô mới sang trong một bữa tiệc họp mặt, rút cái rê-đít cà ra dí dí vào mắt chàng Hát Ô:




"Biết cái ǵ đây không? Cái này là cạc vàng, gôn cạc đấy, trị giá hai trăm ngàn trở lên, tiền đấy, muốn xài lúc nào cũng được. Anh phải ở đây hai mươi năm và đi làm lương cao mới được nhà băng nó tặng cái cạc này!"




Vừa mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi làm có mấy tít một giờ, chàng Hát Ô nghe nói cả trăm ngàn th́ đớ lưỡi, nể nang quá, v́ chắc mẩm đời ḿnh tàn tạ rồi, làm ǵ có cơ hội có cái thẻ đó. Lại gặp một ông chủ tiệm phở ăn mặc rất sang trọng. Ông chủ ngắm nghía cái cà-là-vạt mác Good-Will của chàng Hát Ô một cách tội nghiệp, rồi tự móc cái ca-la-hoách của ông ra mà dứ dứ vào người đối diện, hỏi:"Anh biết cái tai này của tôi bao nhiêu tiền không? Của Ư đấy! Gioọc Dô Ạc Ma Ni (Giorgio Armani) đấy!" Nghe mấy chữ "Gioọc Dô, Gioọc ra" được phát âm một cách trầm trọng, chàng Hát Ô ú ớ, mặt cứ nghệt ra, vẻ Cả Đẫn rơ rệt. Ông chủ tiệm phở đợi một lúc rồi mới phán:"Trên năm trăm đô đấy, chưa kể thuế!". Những tiếng mấy trăm đô cùng mùi phở ở trên người ông bay ra làm chàng Cả Đẫn lảo đảo. Chưa hết, ông lại nổ thêm một quả cho chàng lăn đùng ra: "Anh biết không, tôi có lệ là cứ mỗi năm, đúng tháng Tết và tháng hè, đến Bun-lóc (Bullocks) để mua một bộ vét, bất kể giá cả, và cũng không cần mặc làm ǵ. Ngoài ra, nếu có họp hội ǵ long trọng, tôi phải c̣m măng một bộ khác. Hăng Bun-Lóc biết thế, nên cứ ra một kiểu mới nào, lại gửi đến nhà tôi. Bây giờ, nhà tôi toàn đồ vét, mang ra bán cũng mất một thời gian!". Lấy ngón tay chỉ vào cái huy hiệu con ngựa đang co cẳng mầu xanh trên ngực áo sơ mi, ông thở dài, nhún vai: "Hồi này thú thật với anh, kinh tế xuống, chỉ dám mua cái áo này có vài trăm thôi".




Hăi hùng quá! Chủ một tiệm phở mà oai như vậy, th́ chủ một khách sạn c̣n kinh khiếp bao nhiêu! Một anh bạn trẻ khác, thấy dân mới qua đi đôi giầy có mười lăm t́ ở Payless Shoe Source, th́ tự tụt giầy ḿnh ra, giơ lên cao, ngắm nghía: "Đôi giầy Bali của Ư này sơ sơ có ba xín thôi, đi vào đă như đi trên mây vậy!". Người tuổi trẻ này lái một chiếc xe Xêlicà (Celica) mới toanh, được năm tháng th́ phải năn nỉ một tên bạn khác xài giùm chiếc xe này cho khỏi bị "tâu", v́ lương tháng không đủ cho chàng uống cà phê, sau khi đóng tiền xe, tiền bảo hiểm, tiền share pḥng… Chàng đành chịu mất toi tiền deposit khi mua xe, c̣n hơn bị tâu (tow) xe và bét rê-đít (bad credit). Bạn chàng, một người thích chơi nổ khác th́ mua cái xe Mẹc Xê Đ́ (Mercedez), nhưng chỉ khi nào đi lấy le th́ mới dám chạy, c̣n thường th́ chàng cho đậu ở gara, v́ không có tiền đổ xăng!




Với các nàng, th́ lại có lối nổ khác. Một bà chủ tiệm "neo" (nail) tre trẻ, vẻ mặt rất căng thẳng, th́ thầm với cô bạn: "Tối nay, em phải "oọc đơ" trước ở tiệm Noọc-xơrom (Nordstrom) ép chàng vào lề. Chàng xuống xe, hỏi chị muốn ǵ, chị liền cười t́nh với chàng rồi rủ chàng vào khách sạn!". Trong một tiệm bán tạp hóa, một nữ sĩ caraokê đứng hát tỉ tê vài lời rất ướt át, mặc cho các khách hàng khác, cả nam cả nữ, đứng ngẩn người ra nh́n. Chừng như hát cũng chưa đủ đô, nữ sĩ nói một hơi với mấy cô bán hàng:

"Em biết không, tuần nào chị cũng được mời đi hát ở mấy tiệc cưới rồi hội đoàn. Mỗi lần chị hát, người ta cứ ngẩn người ra mà vỗ tay." "Mà chị hay hát bài ǵ ?" "Chị ấy à, nhạc tủ của chị là Trịnh công Sơn. Chị hát không thua ǵ Khánh Ly!" Người nghe cứ tưởng tượng rằng giọng Khánh Ly mà xêm-xêm giọng chị, chắc nhạc Trịnh Công Sơn đă yểu tử tự hồi nẫm rồi.




Một vài bà phu nhân, từ xửa xưa vốn học sinh, rồi lên xe hoa về nhà chồng, nay bon chen vào chốn cộng đồng, cũng "nổ" lên bằng bộ đồ nhà binh bóng loáng, đi giầy bốt-đờ-sô cồm cộp, rồi chào tay cũng oanh oanh liệt liệt. Mà chào tay cũng đúng cách lắm, nh́n xa, tưởng ít nhất cũng mang ba hoa bạc… Hỏi ra, mới biết chồng bà cũng chưa có ngày nào biết "khởi đi bằng chân trái" như lời Dương Hùng Cường ta thán trong phim "Người T́nh Không Chân Dung" ngày xưa.




Đi thăm mấy vị cựu quân nhân, công chức th́ thấy cứ tự động thăng quan tiến chức ầm ầm. Trung Sĩ thành trung uư, hạ sĩ thành thiếu úy, nhân viên thường thành giám đốc... Người viết có dịp quen với một ông thiếu tá Cảnh Sát Đặc Biệt một thời gian lâu, măi sau mới biết ngài thiếu tá cũng là Cảnh Sát Đặc Biệt thứ thiệt, nhưng chức vụ cuối của ngài là "Hạ Sĩ Tài Xế!" của một vị thiếu tá khác! Trong nhiều cuộc lễ lạc, mấy ngài vốn chuyên viên "văn pḥng tứ bảo" biến thành Biệt Động Quân họăc Nhẩy Dù hết (h́nh như họ cho là Bộ Binh không đánh giặc hay sao ấy?).




Ai cũng mặc rằn ri cho oai. Nhưng, thật ra, mấy cái nổ trên chỉ là pháo tép thôi, chưa có "dzăng" miểng vào mặt người đối diện bằng khi một người bạn cho biết anh ta là vị tổng tư lệnh có 15000 quân hiện đang đóng tại biên giới Thái Lan, không phải ở biên giới Lào Việt, cách xa biên giới ḿnh cả mấy giờ chim bay! Tưởng tượng chỉ cần tiền nuôi ăn cho 15000 lính đó cũng đủ ná thở, chưa kể quân trang quân dụng, vũ khí, đạn dược... Rồi doanh trại cho 15000 người đó, chắc tiền điện, tiền nước, tiền phôn cũng khùng luôn! Chưa kể tiền làm vệ sinh cho hàng ngàn cái toa lét nữa! Cha chả, 15000 người không phải là con số nhỏ, làm sao chính phủ Thái Lan lại không biết cà ? Rồi tập trận, huấn luyện ở đâu ? Hễ có tập trận phải có tiếng nổ, mà nổ th́ dân chúng quanh vùng phải nghe, Việt Cộng phải thấy, vậy mà không ai lên tiếng phản đối ǵ cả ! Bộ có phép thần thông đi mây về gió, phi thân trên mái nhà, hay phù phép ǵ mà những mấy sư đoàn đó không ai nh́n thấy hết? Trong sinh hoạt chính trị, lại c̣n một lô những bộ trưởng, thủ tướng, (cũng may chưa có tổng thống!), và chủ tịch lia chia.




Những chức vụ vô thưởng vô phạt như Trưởng một hội ái hữu học sinh hay hội đồng hương cũng đều mang danh hiệu "chủ tịch". Có lẽ danh xưng "Hội Trưởng" nghe không nổ bằng danh xưng "chủ tịch" nên ai cũng đua nhau làm "chủ ", hay tại v́ đă ngấm trong tim, câu "Chủ Tịch *** vĩ đại sống măi trong sự nghiệp chúng ta" nên nhiều nguời cũng mong được điền tên ḿnh vào câu đó để thành chủ tịch vĩ đại. Số lượng chủ tịch đông đến nỗi nếu đi chợ th́ sẽ gặp chủ tịch nhiều hơn là hội viên! Và cũng từ đó mà tranh chấp nhau, thanh toán nhau tơi tả. Thông cáo, thông báo được phân phát như bươm bướm. Truyền thông, truyền thanh biến thành dụng cụ nổ tan xác nhau.




T́nh đồng hương, t́nh đồng môn, t́nh di tản, t́nh đồng đội bị nhạt đi, thay vào đó là tiêu diệt lẫn nhau một cách đau đớn. Đủ loại đạn nổ chụp bắn ra kinh hoàng. Cùng chống Cộng nhưng không chung đường lối, không chung chủ tịch là một bên biến thành Cộng Sản trước, rồi bên kia biến thành "ăng ten" sau. Cùng đồng môn một trường có tới nhiều năm học chung, lại chia hai, xé ba, rồi đâm đơn kiện nhau, dành chức chủ tịch, đến nỗi người Mỹ họ nghi ngờ tuốt luốt và cho là cộng đồng Việt phân hóa trầm trọng.




Chính quyền địa phương và các dân cử địa phương có thể v́ đó mà giảm những chương tŕnh phúc lợi cho cộng đồng, bớt "dóp" cho người Việt, không cần lắng nghe tiếng nói trung thực của ngưới Việt, có thể có kỳ thị sắc tộc với người Việt…Những chương tŕnh lớn như kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam, giải thể chế độ độc tài, bất công, nhũng lạm Cộng Sản tại quê nhà đă bị mất đi một phần hữu hiệu. Các chính khách, chính quyền bản xứ nếu muốn tiếp tay với cộng đồng để chống Cộng cũng ngần ngại không biết liên lạc với bên nào mà không bị nổ chết chùm do đó họ cũng đánh bài "lờ" cho chắc ăn.




Chung quy cũng là tại tính ham "nổ", hám danh! Ô hô! Ai tai! Đau đớn thay và tức tưởi thay! Biết dến bao giờ người ḿnh mới bớt "nổ" và sống hiền ḥa như những ngày giản dị năm xưa, để danh dự của người Việt Nam ḿnh được thật sự tôn trọng, để công cuộc đ̣i Tự Do, Dân Chủ cho dân ḿnh được thành công?





Vũ Công Hiển



at 9:53 PM

florida80
06-02-2019, 00:11
Con Chim Trong Bàn Tay















Người Ba Tư có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:


Ngày xưa, tại quảng trường của một thành phố nọ, có một nhà hiền triết xuất hiện


và tuyên bố giải đáp được tất cả mọi thắc mắc của bất cứ ai đến vấn kế.


Một hôm, giữa đám người đang say mê lắng nghe nhà hiền triết, có một mục tử


từ trên núi cao đến. Nghe tiếng đồn về sự thông thái và khôn ngoan của nhà hiền triết, anh muốn chứng kiến tận mắt, nghe tận tai và nhất là để hạ nhục nhà hiền triết giữa đám đông.


Anh tiến đến gần nhà hiền triết, trong tay bóp chặt một con chim nhỏ. Anh đặt câu hỏi như sau: "Thưa ngài, trong tay tôi có cầm một con chim. Ngài là bậc thông thái biết được mọi sự. Xin ngài nói cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay sống hay chết?".


Nhà hiền triết biết đây là một cái bẫy mà người mục tử tinh ranh đang giăng ra.


Nếu ông bảo rằng con chim đang c̣n sống, th́ tức khắc người mục tử sẽ bóp cho nó chết trước khi mở bàn tay ra. C̣n nếu ông bảo rằng con chim đă chết th́ lập tức con người khôn manh ấy sẽ mở bàn tay ra và con chim sẽ bay đi.


Sau một hồi thinh lặng, trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết mới trả lời như sau: "Con chim mà ngươi đang cầm trong tay ấy sống hay chết là tùy ở ngươi. Nếu ngươi muốn cho nó sống th́ nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết th́ nó chết".


Ai trong chúng ta cũng khao khát hạnh phúc. Ai trong chúng ta cũng mong ước được cuộc sống an b́nh, vui tươi. Nhưng lắm khi chúng ta chạy theo chiếc bóng mờ ảo của hạnh phúc hơn là hưởng nếm hương vị chính hạnh phúc đang trong tầm tay của chúng ta.


Hạnh phúc ấy c̣n hay mất tùy ở mỗi người chúng ta, tùy sự hiểu biết và cách cư xử trong cuộc sống hàng ngày với tất cả mọi người chung quanh.


Chúng ta được hạnh phúc, chúng ta được an b́nh hay không là do chính chúng ta quyết định, không do bất cứ ai, bất cứ thánh thần thiên địa nào ban cho.


- Tại sao vậy?


- Bởi v́, nếu thực có đấng nào đó có quyền năng ban phước cho - tại sao không ban cho ai khác, lại ban cho ḿnh. Ḿnh có xứng đáng được hưởng hơn người khác chăng? Suy nghĩ ban phước cho chính ḿnh như vậy, chỉ v́ cái bản ngă, ích kỷ, không vị tha, làm sao có được hạnh phúc?


Hạnh phúc đích thực của chúng ta, niềm vui đích thực của chúng ta chính là chúng ta quên ḿnh v́ người, cứu đời giúp người, dù cho hoàn cảnh thế nào vẫn cảm thấy an b́nh, hạnh phúc.


Ư thức được sự xả kỷ vị tha, quên ḿnh v́ người trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta sẽ có được niềm vui hạnh phúc đích thực do chính ḿnh quyết định, chính ḿnh làm chủ, không làm nô lệ.


BBT.PHTQ.CANADA


Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 00:13
Bệnh Ung Thư - Một Căn Bệnh Ngặt Nghèo







Trong chuyến đi về thăm Canada vừa qua, chúng tôi có rất nhiều niềm vui và sự ấm cúng được gặp lại bạn bè và người thân nhưng đồng thời chúng tôi cũng đă sống qua những giây phút chạnh ḷng. Đă có những người bạn thân của chúng tôi ra đi vĩnh viễn gần đây v́ bệnh ung thư. Và chúng ta đều biết bệnh này là một trong những căn bệnh ngặt nghèo nhất trong thời đại chúng ta đang sống.


Vừa qua, tôi nhận được tạp chí Science et Vie, một tạp chí có giá trị xuất bản ở Pháp, số đặc biệt nói về bệnh ung thư. Và tôi đă để th́ giờ đọc và tóm tắt những chi tiết quan trọng dưới đây.


Hiện nay theo thống kê của bộ y tế Pháp, một trên hai người đàn ông Pháp và một trên ba ngựi đàn bà Pháp trước sau cũng phải bị con bệnh ung thư đến viếng trong cuộc đời của họ. Bệnh này đă được nhà y sĩ kiêm hiền triết Hippocrate khám phá ra từ thế kỷ thứ tư trước công nguyên và bệnh ung thư đă trở thành nguyên nhân đầu tiên trong các bệnh gây tử vong ở Pháp năm 2004.


Các phương pháp chữa bệnh ung thư ngày nay cũng rất tiến bộ, nhờ vào những nghiên cứu trong ngành y khoa gần đây. Bên cạnh những cuộc giải phẫu và phương pháp dùng tia phóng xạ và dùng thuốc hoá học cực mạnh, hiện nay các nhà nghiên cứu đang phát triển một phương pháp dùng những tế bào đặc biệt mà họ có thể tiêm vào máu để “tiêu diệt” thẳng những tế bào ung thư.


Trước khi nói thêm về những phương pháp chữa bệnh ung thư của y khoa Âu Mỹ, tôi xin ôn lại những cấu trúc của căn bệnh trầm kha này.


Hiểu bệnh


Trong cơ thể chúng ta có khoảng 200 loại tế bào khác nhau. Tế bào gan, tế bào máu, da, và những nơ ron của óc v.v…; mỗi loại tế bào có công năng và cấu trúc riêng rẽ. Trong tất cả những tế bào này, chỉ có khoảng 10% là trường thọ (nghĩa là sống rất lâu, nhiều sách dùng chữ bất tử (cellules immortelles)), c̣n lại đều theo một chu kỳ tự hủy hoại và tự làm mới không ngừng. Mỗi ngày, trung b́nh có khoảng một ngàn tỉ tế bào trong cơ thể chúng ta tự hủy diệt và cùng lúc có cả ngàn tỉ tế bào mới được sinh ra. Khi sự hủy diệt và sự sinh sản của các tế bào nằm trên thế quân b́nh (nghĩa là số lượng hai bên bằng nhau), mọi việc êm đẹp, sức khoẻ chúng ta được ǵn giữ. Khi thế quân b́nh ấy lung lay, bệnh ung thư gơ cửa đặt chân vào nhà.


Theo sự giải thích đơn giản nhất của các bác sĩ chuyên môn, bệnh ung thư nhen nhúm khi có một số tế bào thoát khỏi cấu trúc của sự hủy hoại tự nhiên và trở thành bất tử. Những tế bào này thoát khỏi mọi kiểm soát của cơ thể và tiếp tục tự sinh sôi nẩy nở và khi chúng trở thành đông đảo, chúng tụ họp lại thành một cái bướu (tumeur). Cái bướu này không ngồi yên mà tiếp tục hoạt động và tự tạo ra những mạch dẫn máu riêng biệt và dùng những mạch máu này đưa những tế bào mới (hung hăng, hay c̣n gọi là có ác tính) đi vào những bộ phận khác của cơ thể và dần dà tạo thành những ốc đảo (bướu) mới. Lúc đó các nhà chuyên môn gọi t́nh trạng này là ung thư toàn diện (cancer généralisé hay métastases).


Tất cả cấu trúc của sự sinh sản ra tế bào ung thư, theo những lư thuyết căn bản hiện thời, nằm trong các gien (gènes) của chúng ta (c̣n được gọi tắt là ADN hay DNA). Mỗi tế bào của con người chứa khoảng 30,000 gien. Những gien này được trao truyền lại từ cha mẹ (và tổ tiên) chúng ta. Chúng có mặt và có công năng giúp các tế bào mới được sinh sản đúng theo gien mà chúng ta đă được trao truyền. Phần lớn các nhà chuyên môn nghiên cứu về bệnh ung thư ngày nay (trừ hai bác sĩ ở Boston, xin xem chú thích cuối bài này (*)), đều xác nhận là trong quá tŕnh sinh sản những tế bào mới, đôi khi công thức ADN (DNA) bị sai lệch và không được theo đúng. Ở mỗi đầu dây ADN, có một một nhóm nhỏ được gọi là đồng hồ chẩn y (télomères) ngày đêm canh gác và săn sóc những tế bào mới sinh. Khi sự chẩn y này không chạy hay bị trục trặc, việc sinh sản những tế bào mới không theo đúng công thức ADN b́nh thường và những tế bào mới này đơn phương hoạt động và biến đổi dưới những dạng ADN khác nhau. Các nhà nghiên cứu t́m thấy 33,000 bộ mặt ADN mới trong các bướu ác tính ở da và khoảng 23,000 trong những bướu ung thư ở phổi. Gần đây nhất, các nhà nghiên cứu t́m ra thêm là những gien mới có khả năng biến những tế bào b́nh thường thành tế bào khác thường (có ác tính) và phương thức biến hoá này rất phức tạp và biến đổi liên tục. Và chính v́ sự phức tạp và tính cách biến đổi nhanh chóng này mà ngành y khoa hiện nay chưa t́m ra được thuốc chữa phổ quát (universel). Tuy thế các nhà chuyên khoa hy vọng sẽ t́m được thuốc chữa cho từng loại ung thư khác nhau.


Sau đây là tóm tắt các loại ung thư đang được nghiên cứu (v́ sự hiểu biết về từ ngữ y khoa của người viết bài này yếu kém nên xin được mạn phép “mượn” những từ y-khoa Pháp):


• Adénocarcinome và carcinome: chiếm đa số (85%) những bệnh ung thư của các bộ phận như vú, gan, bao tử, phổi v.v…

• Sarcome: 2%, xương, gân cốt, mạch dẫn máu và các ống quản…

• Lymphome: 5-7%, tuyến, lá lách, đường tiêu hoá, bộ phận sinh dục…

• Leucémie và myélome: 4%, máu, tủy…


Việc đầu tiên đập vào mắt tôi là thống kê về ung thư trên toàn cầu. Có một sự khác biệt rơ rệt về số người chết v́ ung thư giữa bắc và nam bán cầu (không tính Úc Châu). Ở Nam Mỹ và Phi Châu số người chết về ung thư rất ít. Tôi ṭ ṃ đọc thêm th́ người viết bài có chú thích thêm là ở những nước nghèo ở nam bán cầu, người ta chết v́ những bệnh truyền nhiễm trước khi khám phá ra họ có bệnh ung thư. Và thống kê về bệnh ung thư rất hiếm hoi. Ngay chỗ tôi ở hiện nay (Yaoundé, Cameroun), không ai nói tới bệnh ung thư cả. Phương tiện chẩn bệnh và chữa bệnh ung thư ở đây hầu như không có, th́ làm ǵ mà nói đến thống kê. Những bệnh gây tử vong lớn nhất ở đây là bệnh sốt rét rừng (malaria hay paludisme), bệnh HIV và bệnh lao, sau đó chiếm hạng tư là những người chết bởi tai nạn lưu thông. Và theo thống kê của những nước Âu Mỹ, tỷ lệ người bệnh được cứu sống sống sau khi ung thư được phát hiện sớm ngày nay cao hơn so với cách đây 10 năm trước nhờ vào những thuốc chữa mới. Và dưới đây là thống kê của bộ y tế Pháp:


• Ung thư tiền liệt tuyến (prostate, đàn ông), tỷ lệ cứu sống sau khi ung thư phát hiện: 80%

• Vú (phụ nữ), 85%

• Ruột, 56%

• Phổi, 14%

• Cổ họng và mồm, 95%

• Máu, 55%

• Thận, 62%

• Bọng đái, 58%


Những nguyên nhân đưa đến bệnh


Theo tổ chức quốc tế về sức khoẻ (OMS), hiện nay, tùy nơi chốn chúng ta sống, người dân của rất nhiều quốc gia trên thế giới, v́ nhu cầu mở mang kinh tế và mưu sinh, không c̣n sống gần thiên nhiên như tổ tiên họ. Con người, với sức khám phá và cuộc thi đua kinh tế cũng như quân sự, đă bào chế hơn 100,000 chất hoá học. Đa số những chất này được dùng trong hầu hết những kỹ nghệ canh tác nông nghiệp, chăn nuôi, thực phẩm, dược phẩm và những kỹ nghệ bào chế xe hơi, máy bay, tàu thủy cho đến tất cả những máy móc dùng trong nhà chúng ta hằng ngày. Những độc tố gây ra bởi sự tranh đua này hiện nay được t́m thấy trong nước uống, trong không khí chúng ta thở và trong thức ăn chúng ta dùng mỗi ngày. Hiện nay ở những nước Âu Mỹ, đă có những phong trào ăn uống dùng thức ăn được biến chế hoặc trồng trọt từ những nông trại không dùng thuốc hoá học và các thuốc trừ sâu. Thực phẩm mang tên “bio” (bên Pháp) hoặc mang tên “organique” (Bắc Mỹ) có thể được t́m thấy dễ dàng hầu hết trong các siêu thị. Và tương lai, nếu số người dùng những thức ăn này tăng lên, giá hàng sẽ rẻ đi (hiện nay th́ khá đắt nếu quư vị muốn hoàn toàn ăn theo kiểu bio (dịch tiếng Việt là dưỡng sinh được không? ở trong nước họ dùng chữ “sinh thái” để dịch cho chữ écologique).


Môi trường thiên nhiên có nhiều độc tố, thêm vào đó, cũng theo tạp chí Science et Vie, cách sống và mưu sinh của con người trong những xă hội tân tiến làm tinh thần họ luôn căng thẳng (stress). Một số bác sĩ tin rằng có sự liên hệ mật thiết giữa tâm thần (mental) và bệnh ung thư, mặc dù họ chưa hiểu rơ sự liên hệ này. Tôi có một anh bạn sau khi ung thư phát hiện, bác sĩ nói anh chỉ sống thêm khoảng 6 tháng là nhiều. Anh đi học tu theo đạo Phật và sống theo phương pháp thiền của đạo Phật và anh đă sống thêm được gần 10 năm. Ngày nay bên Mỹ, ở vùng Boston, có ông bác sĩ tên là Jon Kabat-Zin đă mở một trung tâm chữa bệnh tâm thần bất an và bệnh ung thư bằng phương pháp sống có chánh niệm của đạo Phật (phương pháp ông được gọi là mindfulness based stress-reduction technique). Ông này đào tạo được rất nhiều chuyên viên về ngành y tế và những người này khi về lại thành phố họ, đă tiếp tục đóng góp cho cộng đồng của họ qua những dịch vụ y tế dùng phương pháp của ông Kabat-Zin.


Ngừa bệnh


Theo tạp chí Science et Vie th́ cách ngừa bệnh hay nhất là chúng ta phải có một đời sống thật đơn giản, một cách sống kỷ cương và có ư thức, nhất là ăn uống cẩn thận và có chừng mực, tránh xử dụng những chất có nhiều độc tố, và phải luôn hoạt động thể dục cơ thể cũng như tạo cho ḿnh những niềm vui lành mạnh. Đă có rất nhiều sách viết về cách ăn uống để ngừa bệnh ung thư. C̣n vấn đề giảm bớt những phiền năo và lo âu trong cuộc sống thường nhật đầy bươn chải và nhiễu nhương th́ tạp chí chỉ nói là mỗi chúng ta phải tự t́m ra những phương pháp riêng và thích hợp cho ḿnh. Cộng đồng VN chúng ta ở hải ngoại đă có những hội đoàn tổ chức các buổi tập thể dục dưỡng sinh như khí công, yoga, tài chí v.v… và những khoá tu thiền theo những pháp môn khác nhau của đạo Phật và đạo Chúa. Có một số người xả stress bằng cách đánh bóng bàn mỗi tối sau khi ăn hoặc đi bộ cả mấy tiếng đồng hồ trên chiếc tapis có máy quay (thread mills), hoặc đi bơi; có người th́ thích học và tập nhảy theo những điệu nhảy latino rất kích động gọi là zumba v.v… Bất cứ loại thể dục nào nếu chịu khó làm đều đặn đều tốt cả. Và dĩ nhiên một đời sống gia đ́nh êm ấm đoàn tụ cũng là một yếu tố quan trọng khác.


Chẩn bệnh


Ở các nước tân tiến, điều kiện chăm sóc về y tế và sức khoẻ người dân tương đối khá đầy đủ. Việc chẩn bệnh sớm nhờ vào máy móc tối tân cũng giúp và cứu được rất nhiều người cho những bệnh ung thư về vú, ruột, tử cung, tiền liệt tuyến và da. Phương pháp chẩn bệnh khác nhau tùy từng loại ung thư. Về ung thư vú th́ bác sĩ khuyên các phụ nữ trên 50 tuổi nên có rọi kiếng (hay chụp h́nh, radiographie) mỗi hai năm. Những h́nh này cho thấy rất sớm những tế bào ung thư chưa kịp làm thành bướu. Về ung thư ruột th́ việc chẩn bệnh rất đơn giản: chỉ cần dùng thuốc Hemoccult II (và chính bạn cũng có thể tự làm) để t́m ra những vết máu trong phân. Về ung thư tử cung th́ việc chẩn bệnh cũng dễ dàng: bác sĩ dùng dụng cụ mềm để xoa và lấy một phần da trên mặt tử cung và đem đi xem bằng kính hiển vi (microscope) sau đó. Về ung thư tiền liệt tuyến th́ ngoài việc khám tại pḥng bác sĩ để xem độ lớn của tiền liệt tuyến, họ c̣n thử cường độ PSA trong máu. Và cuối cùng là ung thư da: bác sĩ dùng kính đặc biệt để xem thẳng những vùng da trên người bạn bằng mắt thường.


Những cách chữa bệnh theo khoa học tân tiến Âu Mỹ


Giải phẫu: cách thông thường hiện nay là phương pháp cắt bỏ vùng có tế bào ung thư hoành hành. Bác sĩ William Stewart Halsted là người đầu tiên dùng phương pháp này trên vú (mastectomie) bên Mỹ năm 1890. Ngày nay nhờ vào tiến bộ kỹ thuật, những phương pháp mổ này tinh vi và nghệ thuật hơn.


Cách dùng hormone (hormonothérapie): phương pháp này dùng một số hormones để chận sự tăng trưởng của một số bệnh ung thư như ung thư vú và tiền liệt tuyến, được phát hiện từ năm 1896.


Xử dụng tia phóng xạ X: nhờ vào những khám phá của bà Marie Curie, ngày nay việc dùng quang tuyến X trở thành chuyện dễ dàng, từ việc dùng tia này để tiêu hủy những tế bào ung thư cho đến việc chụp h́nh những vùng bị tế bào ung thư xâm chiếm (scintigraphie, Petscan…).


Dùng máy chụp và xoi cực bé (endoscope): với kỹ thuật dùng những dây thật bé (làm bằng fibre de verre) và mềm mỏng, các bác sĩ có thể nh́n và cắt đi những bướu ung thư mọc trong những vùng hóc hiểm xa xôi của cơ thể mà không cần phải mổ bệnh nhân.


Dùng thuốc hoá học cực mạnh (chimiothérapie): năm 1943, một tai nạn xảy ra ở hải cảng Naples trên một tàu chiến của Hoa Kỳ. Một cái b́nh chứa hơi moutarde (mustard) bị vỡ và một số thủy thủ hít phải hơi độc. Bác sĩ Alfred Gilman theo dơi bệnh t́nh của mấy bệnh nhân này và nhận xét là số bạch huyết cầu (globules blancs) trong máu họ giảm đi rất nhiều. Từ đó các bác sĩ nghĩ ra cách làm thuốc hoá học để tiêu diệt những bạch huyết cầu ác tính trong những bệnh ung thư máu. Từ đây, phương pháp dùng những chất hoá học cực mạnh (méthotrexate, actinomycine, caryolysine…) ra đời.


Dùng tia phóng xạ gamma, từ trường và tia positron: Bác sĩ Mỹ Hal Anger được xem là người đầu tiên (1957) dùng máy ảnh chụp h́nh những vùng có bệnh trên cơ thể nhờ vào những tia phóng xạ gamma từ những bộ phận cơ thể có tế bào ung thư phát ra. Những tia gamma này phát ra từ một dung dịch được bơm vào vùng có bệnh dưới dạng chất lỏng (tỉ dụ như chất iode 123 dùng trong việc chẩn bệnh yết hầu) trước khi chụp. Và c̣n nhiều phương pháp dùng tia phóng xạ hay từ trường ngày càng tối tân như IRM (hay MRI, imagerie par résonance magnétique) hay TEP (topographie par émissions de positrons)…


Dùng những thực vật thiên nhiên như cây IF (một loại thông): lá và vỏ cây IF có chất taxol có tác dụng ngăn ngừa sự sinh sản của tế bào ung thư và được dùng để chữa một vài ung thư như tiền liệt tuyến, phổi và vú.


Chữa bệnh bằng thuốc chỉ nhắm vào tế bào ung thư (thérapies ciblées): phương pháp này được áp dụng từ năm 2000 và ngày càng tiến bộ. Nguyên tắc của cách chữa này là nhắm vào tế bào ung thư và tránh tối đa không động đến những tế bào lành mạnh. Hai nhà nghiên cứu người Mỹ về sinh học, ông Harold Varmus và ông Michael Bishop, là những người đầu tiên khám phá ra những gien biến đổi của gien b́nh thường (1976). Cho măi đến năm 2001 mới bắt đầu có thuốc chỉ nhắm vào những gien ung thư được bào chế. Gần đây nhất có thuốc Avastin được dùng để bóp nghẹt những bướu ung thư. Người ta tiên đoán từ nay đến năm 2015 sẽ xuất hiện rất nhiều thuốc mới càng ngày càng hiệu quả hơn.


Nguyễn Duy Vinh


(cựu học sinh trung học Nguyễn Trăi Sài G̣n)


(*) hai giáo sư chuyên về ung thư, ông Carlos Sonnenschein và bà Ana Soto của đại học Tufts (Boston, USA) nghĩ rằng bệnh ung thư là do sự xáo trộn của những tế bào được gây ra bởi sự truyền thông giữa các tế bào bị gián đoạn.


Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 00:14
Một Cách Xử Sự




Giá trị cuộc sống
Hi!Hai sưu tầm & minh họa




Mr.Thomas là một chủ nông trại giàu có. Ông và vợ ḿnh đối xử rất thân thiện với mọi người nên ai cũng yêu mến họ cả.




Một hôm ông thấy vợ ḿnh, bà Thomas sai người giúp việc đến cuối làng, nhà bà John - một tá điền của ông - để mượn một cái bào rau củ. Sau khi người này đi khỏi, ông hỏi vợ :
- Anh không nghĩ rằng nhà ta lại không có một cái bào hay không đủ khả năng mua mà em lại sai người đi mượn cho thêm phiền phức như thế.



Bà Thomas từ tốn trả lời :
- Đây, anh xem, cái bào của nhà ta vẫn c̣n rất tốt. Em biết mọi người ở vùng này đều yêu quí chúng ta v́ chúng ta đem lại nhiều vật chất cho họ hơn các ông chủ khác; nhưng em không muốn như vậy. Em muốn được yêu mến bằng một thứ t́nh cảm cao hơn, t́nh làng xóm.



Mà điều đó chỉ có thể khi nào chúng ta và họ không có khoảng cách giữa chủ và tớ, giữa giàu và nghèo. Như vậy chuyện cái bào rau củ chỉ là cái cớ để anh và em đến gần với mọi người hơn mà thôi.

florida80
06-02-2019, 00:16
Quán Trọ



Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ. V́ Thầy nổi tiếng rồi, nên các người lính canh không chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn ǵ? Nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này. Ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là ṭa lâu đài của ta . Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu ṭa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đă chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đă chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi dọn đi, như vậy th́ nó không phải là quán trọ sao?

florida80
06-02-2019, 00:16
NHỮNG HẠT MƯA



Có một bác bác nông dân có một mảnh ruộng lớn. Bác dùng nhiều thời gian để cày ruộng và trồng ngô.


Khi những cây ngô bắt đầu phát triển, mỗi ngày bác lại làm việc để nhặt sạch cỏ dại, v́ ruộng ngô cung cấp thức ăn và tiền cho gia đ́nh bác.

Nhưng một số thứ có vấn đề. Đă không có mưa trong nhiều tuần nay, và những cây ngô nhỏ bắt đầu khô và đổi thành màu nâu. Bác nông dân biết bác sẽ mất cả vụ mùa nếu không có mưa sớm, nhưng bác không thể làm ǵ để có mưa.

Một ngày khi bác nh́n lên bầu trời xanh và mong ước có mưa, hai hạt mưa nhỏ, trong đám mây trên đầu bác, nh́n thấy bác.

"Nh́n bác nông dân đó ḱa", một giọt nói "Tôi thấy tiếc cho bác ta. Bác ta đă làm việc rất chăm chỉ trong ruộng của ḿnh, và bây giờ ngô của bác đang khô héo. Tôi ước tôi làm điều tốt cho bác."

"Đúng vậy" giọt c̣n lại nói, "nhưng bạn chỉ là giọt mưa nhỏ. Bạn c̣n thể làm ǵ? Tại sao, bạn c̣n thậm chí c̣n không làm ướt nổi một cây ngô!"

"Vậy th́," giọt đầu tiên nói, "Tôi biết tôi quá nhỏ để làm nhiều việc, nhưng ít nhất tôi có thể cổ vũ bác nông dân một ít. Và tôi luôn muốn làm tốt nhất những ǵ tôi có thể. Nhưng ít nhất điều tôi có thể làm là thử. Tôi sẽ xuống dưới ruộng. Tạm biệt!..."














Giọt đầu tiên rơi xuống, và giọt thứ hai quyết định đi theo. Một giọt thứ nhất rơi xuống mũi của bác nông dân; giọt khác rơi lên một thân cây ngô.


"Trời ơi" bác nông dân nói để tay lên mũi. "Cái ǵ đó? Một hạt mưa! Tôi tin nó sẽ mưa mà."

Không lâu sau hai giọt đầu rơi xuống ruộng rồi giọt thứ ba nói, "Vậy nếu họ đi tôi nghĩ tôi cũng sẽ đi. Tôi đến đây!" Và hạt mưa nhỏ đó rơi xuống một một cây ngô khác.

Trong lúc đó, hàng ngh́n hạt mưa đă tập hợp để nghe bạn của họ đang nói về cái ǵ.

Khi họ thấy ba giọt đầu tiên đă đi để giúp và cỗ vũ bác nông dân, những hạt khác nói "Tôi cũng muốn giúp". Và chúng rơi xuống.

"Tôi nữa, tôi nữa! Những giọt khác kêu lên và chẳng bao lâu th́ mưa rơi to hơn, và những cây ngô được tưới nước. Nó giờ đă phát triển và đă chín, tất cả v́ hạt mưa đầu tiên quyết định làm tốt nhất có thể và là người giúp đỡ.












V́ ai luôn làm tốt nhất có thể,


Điều tốt nhất sẽ trở nên tốt hơn,

Nhưng ai trốn việc hoặc làm qua loa nhiệm vụ,

Anh ta đă để điều tốt bỏ mà đi.



http://2.imimg.com/data2/KJ/GJ/MY-3724995/rain-water-harvesting-250x250.jpg




Biên dịch: Bùi Huy Khang

Nguồn: Strong and True, Abeka Books

florida80
06-02-2019, 00:18
Tâm Sự Người Nội Trợ -









Người nội trợ trong nhà chẳng khác nào một Cinderella (Lọ lem) đầu tắt mặt tối. Ngày nào cũng công lên việc xuống cho đến chiều hôm tối đến mới có được chút giờ thư thả, rảnh rang để lên mạng. Mà tới lúc đó th́ đă khuya khoắc, thời gian c̣n lại chẳng được bao nhiêu…




Nghề ǵ cũng có ngày hưu

Chỉ nghề nội trợ không hưu làm ḥai

Cũng không cả ho-li-day

Quanh năm suốt tháng ngày ngày như nhau

Nấu ăn giặt ủi chùi lau

Một ngày ngưng nghỉ biết bao là phiền

Ai người đứng bếp thay phiên

Ai lo cháu nhỏ, ai kiêm việc nhà

Mệt quá cũng muốn “kệ cha”(bỏ qua)

Tội cho cả đám “kệ bà”(lơ là) được đâu

Việc nhà ḿnh chớ ai đâu

Tề gia nội trợ “ làm dâu” nghề nàng

Ngày nào nằm xuống mới cam

C̣n đi c̣n đứng c̣n kham mọi bề

Cực thân chẳng quản chẳng nề

Cả nhà vui sướng thỏa thê ḷng ḿnh

Đêm về thế giới riêng ḿnh

Thả hồn thơ thẩn đi t́m vần thơ

C̣n đây một chút mộng mơ

T́m trên trang mạng bạn thơ giải sầu

Cho vơi trầm cảm lo âu

Cho quên đời lắm bể dâu kiếp người

florida80
06-02-2019, 00:19
Ngày Vượt Biên Nh́n Lại -













Mỗi năm, cứ tới ngày ba mươi mốt tháng mười là thầy Thanh nhắc vợ mua dĩa trái cây về thắp nhang cúng Bà Áo Trắng để tạ ơn Bà đă phù hộ độ tŕ cho gia đ́nh thầy nói riêng và cả nhóm người chung tàu nói chung được b́nh yên tới bến bờ trong chuyến vượt biên ba mươi năm về trước. Một ơn phước thiêng liêng tưởng như là bịa đặt nhưng kiểm chứng lại th́ quả thật không thể nào phủ nhận .


Đây ngày kỷ niệm vượt biên

Tháng mười, ba (mươi) mốt vượt biên đường tàu

Xế chiều qua chợ Băi Xàu

Rồi qua Băi Giá núp vào chờ đêm…




Năm bảy mươi lăm, trong những ngày hấp hối dăy chết của miền nam, Thầy Thanh đă tận sức t́m cách đưa gia đ́nh chạy cộng sản nhưng cuối cùng cuộc di tản bất thành, số mệnh đă cột chân thầy lại cho đến bốn năm sau. Khi về lại tỉnh nhà, trong một buổi họp nhân dân, thầy đă chứng kiến tận mắt một màn thị oai dằn mặt nhân dân rất ư là ghê rợn bạo tàn của chế độ mới. Trong buổi họp, bọn sắt máu đă tố tội hai sĩ quan “ngụy” và sau đó đă thẳng tay hành quyết vặn cổ nạn nhân ngay tại hiện trường không mảy may xúc động. Luật lệ nào mà xử người không có đối chứng, không quyền biện hộ phân bua lấy một lời. Lụật lệ nào mà muốn lục xét nhà, muốn bắt người ban đêm ban hôm lúc nào th́ bắt, muốn đày ai đi vùng kinh tế mới lúc nào th́ đày. Có chăng là luật rừng, luật của những kẻ không may sinh ra để làm công cụ cho một chế độ độc tài đảng trị, đă bị nhào nặn, đầu độc ngay từ trong trứng nước theo tôn chỉ của đảng và nhà nước, không có cái quyền lựa chọn đúng sai hay nói lư lẽ mà chỉ rặc một khuôn là bạo ngược, cường quyền vô thần vôn nhân tính. Nói theo truyện ngụ ngôn của La Fontaine là lư của kẻ mạnh luôn luôn là phải đúng . Con chó sói một khi đă muốn ăn thịt cừu con th́ cứ lấy cớ bắt tội con cừu là tại sao mày dám uống nước trên ḍng suối của tao. Tao phải ăn mày để trị tội…




Thọat đầu, v́ phẩn uất và bất khuất, thầy Thanh t́m móc nối với một nhóm phục quốc và thường xuyên đi hội họp khiến gia đ́nh thầy lúc nào cũng phập phồng lên ruột ăn ngủ không yên. Trong thời điểm cộng sản có phong trào tổ chức cho dân đi vượt biển mua băi công khai bằng số vàng quy định, có vài ông x́ thẩu cũng muốn mời gia đ́nh thầy Thanh đi theo để lo chuyện đối ngọai nếu gặp tàu ngọai quốc nhưng lúc ấy thầy c̣n hăng máu phục quốc nên chưa chịu bỏ đi mặc dù ông già vợ của thầy rất muốn thầy đi cho rồi để trút hẳn mối lo. Về sau, càng ngày càng thấy rơ sự nguy hiểm khi người thủ lănh bị xử tử h́nh, sự nguy hiểm không chỉ cho bản thân thầy mà c̣n liên lụy cho gia đ́nh và thân nhân một cách oan uổng vô lư nên thầy mới nghĩ đến chuyện vượt biên đào thóat. Đất nước là đất nước chung, mệnh nước th́ trong tay trời, cho dù thầy có ḷng nhiệt huyết yêu nước thương dân nhưng rủi như thầy bị bắt bớ tù tội th́ ai sẽ thương giùm gia đ́nh thầy. Tề gia c̣n chưa xong, tâm t́nh đâu mà trị quốc, nói chi tới b́nh thiên hạ. Chí lớn này thôi đành cất lại nhường cho những bậc đại trượng phu, anh hùng cái thế, c̣n cái thân phận tầm thường nhỏ nhoi như con kiến con sâu này th́ ba mươi sáu chước, “quậy” không được th́ chạy là thượng sách.




Một buổi trưa trên đường từ trường quận đi dạy về, có một người trạc tuổi thầy đón thầy lại hỏi ngắn gọn một câu “Đi vượt biên không?” Thầy Thanh bỡ ngỡ nh́n anh ta như ngầm hỏi anh là ai. Anh ta nói là biết thầy từ lâu. Nhà vợ anh ta ở gần nhà vợ thầy, anh ta là lính cũ, hạ sĩ Trần Quư. Thế rồi chiều hôm đó anh ta tới nhà thầy bàn chuyện vượt biên như đă ăn ư quen đâu từ trước rồi. Anh ta nói có một chủ ghe ở Băi Giá (cách tỉnh Sóc Trăng khỏang 12km) muốn cho vợ chồng thằng con lấy ghe đi (chiếc ghe đánh cá chỉ đủ nuôi gia đ́nh nên rất nhỏ, bề dài khỏang mười một thước, bề ngang hai thước rưởi) nhưng với điều kiện để lại cho ông ta 25 cây vàng dưỡng già. Và bây giờ thằng con chủ ghe đang nhờ anh ta kiếm mối gom vàng. Chỉ đơn giản như vậy . C̣n chuyện xăng dầu, nước nôi hải bàn, hay ǵ ǵ khác th́ để anh ta lo.




Thầy Thanh trời sinh có cái tính lạc quan, dễ tin người, không hề biết dè dặt đề pḥng ai cả, mà h́nh như những người như vậy th́ luôn được quư nhân phù hộ hay sao không biết. Có nhiều chuyện xảy ra chung quanh thầy đều là điềm hung nhưng khi tới gần thầy th́ tự nhiên đổi hướng, chuyển bại thành thắng. Trong trường hợp này, nếu như bị công an gài bẫy th́ làm sao thầy chối tội cho được. Hơn thế nữa, khi mọi dự tính sắp đặt xong xuôi, thầy công khai phơi chanh đường và cơm nguội để làm lương khô cho chuyến đi sắp tới, hàng xóm chung quanh ai cũng biết thầy chuẩn bị vượt biên, càng đáng nói hơn nữa là nhà thầy lại nằm cạnh bên Ty công an, thằng công an nào đứng trên sân thượng nh́n qua cũng có thể chạy qua nắm đầu bắt quả tang chứng cớ rành rành. Vậy mà không hiểu cái ǵ đă che mắt bọn chúng làm cho bọn chúng phớt lờ như không biết không hay. Quả thật lạ lùng!




Cuối cùng ngày khởi hành cũng đến. Gia đ́nh thầy gồm hai vợ chồng với đứa con gái mới lên 5 và thằng em vợ 12 tuổi cải trang như những người nhà quê lam lủ chồng chất lên một chiếc Honda dame chở nhau qua chợ quận Băi Xàu vào một buổi xế chiều (tên quận xuất xứ từ người Miên). Từ Băi Xàu muốn ra Băi Giá phải đi thêm một chặng đường lồi lơm rất xấu khỏang 6km nữa mới tới nơi. Thầy Thanh đă sắp đặt với thằng em chú bác của vợ khi gần tới điểm hẹn sẽ giao chiếc xe cho thằng em mang về. C̣n gia đ́nh thầy th́ có người trong nhóm tổ chức đưa tới nhà ông chủ tàu chờ đêm xuống mới dẫn ra băi.








Mười ba khá sáng trăng đêm

Công an đâu nghĩ có màn vượt biên

Đêm ấy có đám diễn viên

Công an mê mẩn bỏ phiên canh pḥng




Thời may đêm đó có một đám văn công về chợ quận hát ḥ tŕnh diễn nên đám công an biên pḥng mải mê vui chơi, lơ là việc canh gác rất thuận lợi cho việc băng đồng lội ruộng dẫn đường ra băi hẹn. Thầy Thanh tay dắt vợ, lưng cỏng đứa con, thằng em chạy lúp xúp theo sau. Cô Thanh từ nhỏ tới lớn chưa từng biết tḥ chân xuống ruộng nên đi rất khó khăn, trợt lên trợt xuống một hồi rồi mất dép luôn, phải chạy chân không, vừa nhờm gớm, vừa bị gai đâm, miểng chai xóc nhức nhối vô cùng mà cũng không thể dừng lại, rán cà nhắc nhắm mắt chạy bừa theo cho kịp với những người trước, hơn một giờ sau mới ra tới băi.




Đợi khi con nước hết ṛng

Cho tàu vào băi tài công rước người

Lương khô, nước uống, xăng dầu

Lôi từ bụi rậm chuyền vào khoang ghe

Thế rồi tách bến lui ghe

Nhổ neo xả máy hướng về biển đông

Từ đây thành kẻ lưu vong

Quê hương mờ khuất dần trong mắt nh́n



Đám người vượt biên khỏang vài chục người (không biết chính xác là bao nhiêu và cũng không ai biết ai, v́ khách đi chỉ biết người trung gian mà thôi) khi ra tới băi th́ nhằm lúc con nước đang ṛng, tàu không thể cặp vào rước người được cho nên cả đám phải ẩn ḿnh vào trong các lùm cây bụi rậm (nơi mà người tổ chức đă dấu xăng dầu và nước uống từ mấy ngày trước) chờ nước lớn. Khỏang hai giờ sau th́ nước mới dâng cao, lập tức anh tài công nổ máy chạy sát vào bờ. Mỗi người một tay phụ nhau chuyền những thùng dầu, nước và lương khô vào khoang tàu, tiếp theo là phụ nữ và em bé rồi cuối cùng là bọn đàn ông thanh niên. Xong xuôi anh tài công lui ghe rời bến xả hết tốc lực nhắm hướng đông trực chỉ.

Cuộc hải tŕnh chỉ mới bắt đầu, chưa biết hung kiết thế nào nhưng mọi người trên tàu đă vội vui mừng nói cười ầm ĩ khiến một người trong đám phải la lên “Trời ơi!, đi vượt biên mà làm như đi du lịch vậy, đừng có mừng sớm cha nội, đợi ra tới hải phận quốc tế cho chắc ăn rồi hăy mừng”. Nhưng người nào cũng hừng chí phấn khởi, húyt gió um sùm. Hạ sĩ Trần Quư reo lên “Huy ḥang rồi, huy ḥang rồi anh em ơi! Thầy Thanh cất tiếng hát vang bài Ra khơi:





Hôm nay ta cùng chuyến thuyền vượt ra khơi


Anh em ơi! xin chớ đừng dừng tay bơi


Một ngày nào ra khơi


Một ngày nào anh em c̣n đang xông lướt bên trời


Hôm nay ta cùng chuyến thuyền vượt ra xa


Anh em ơi! sông núi ḱa ḱa bao la


Một ngày nào ra đi


Đừng buồn v́ phân ly đ̣an ta xa vắng quê nhà…




Mấy anh em c̣n phụ họa theo “Khoan khoan ḥ khoan” nữa chớ. Thiệt đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tàu chạy được một hồi lâu êm thắm, không thấy tàu công an nào rượt theo, mọi người càng yên chí. Các chị em phụ nữ không có phận sự ǵ th́ dựa vào nhau nhắm mắt thiêm thiếp. C̣n đàn ông trai tráng thay phiên nhau tốp th́ ngủ, tốp th́ thức nói chuyện tào lao cổ vơ tinh thần anh tài công chánh cho anh ta tỉnh ngủ trong lúc anh tài công phụ đi kiếm chỗ nghỉ lưng nhắm mắt một hồi. Đến nửa đêm, chị Cẩm, vợ anh tài công chánh (đang mang thai bốn năm tháng ǵ đó) bỗng thức giấc ḅ dậy nói với chồng chị là chị vừa nằm mơ thấy một bà mặc ṭan trắng hiện ra báo cho biết là trong tàu ḿnh đi có hai mươi chín người, tính luôn hai đứa nhỏ. Bà bảo hăy đốt nhang cầu nguyện th́ bà sẽ phù hộ cho đi tới bờ b́nh an. Chị lại nói rằng đêm qua lúc c̣n ở nhà, chị cũng đă chiêm bao y chang như vậy nhưng chưa có dịp kể với ai. Hạ sĩ Trần Quư nghe thế vội chui xuống khoang tàu đếm đầu người rồi trở lên báo cáo với thầy Thanh là đúng thật hai mươi bảy người lớn và hai đứa con nít, một là con của anh ta và một đứa là con gái thầy Thanh. Thầy vội nói với chị Cẩm đem nhang đèn ra đốt và khấn vái, cầu xin bà áo trắng cho được thuận buồm xuôi gió tới bờ.




Lâm râm khấn nguyện cầu xin

Ơn trên ban phúc an b́nh đến nơi

Lênh đênh giữa chốn biển khơi

Mênh mông trời nước biết nơi đâu bờ

Cầu xin sóng lặng như tờ

Thuận buồm xuôi gió đến bờ tự do

Cầu xin sẽ được ban cho

Giữa khuya linh ứng trong mơ gặp bà

Uy linh áo trắng ngọc ngà

Bà truyền bảo đốt cho bà nén hương

Bà sẽ phù hộ trên đường

B́nh an cho kẻ hiền lương tới bờ

Tàu này hai đứa trẻ thơ

Vị chi tất cả hai mươi chín người

Không tin cứ đếm thử coi

Quả thật hai mươi chín người đúng bon

Vội vàng thắp nén nhang thơm

Hương trầm khói tỏa kính dâng lên bà




Bất cứ một ai, khi trong ḷng đă có một niềm tin mănh liệt ở đấng thiêng liêng th́ h́nh như người ta không c̣n cảm thấy sợ hăi một điều ǵ nữa cả. Mặc dù đang lênh đênh giữa biển cả thăm thẳm bao la không thấy đâu là phương hướng bến bờ nhưng mọi người đều tin chắc rằng ḿnh sẽ được bà áo trắng độ tŕ vượt qua mọi tai biến trên bước đường tị nạn. Luôn ba ngày liên tiếp, trời quang mây tạnh, nước xanh biêng biếc, sóng lặng gió êm, cá dolphin lội dọc theo hai bên thành tàu như hai đ̣an quân hộ vệ. Cô Thanh có cảm tưởng như đang ngồi trên du thuyền, thỉnh thỏang thọc tay xuống biển nghịch nước và nhúng cái khăn lau mặt cho con. Trưa ngày thứ ba th́ đ̣an người vượt biển gặp giàn khoan dầu của Mă Lai. Anh tài công bỏ neo dừng lại, thầy Thanh đứng ở đầu tàu ngước lên kêu gọi cầu cứu , xin tiếp tế nước, lương thực và hỏi thăm đường tới Mă Lai c̣n bao xa nữa. Những người trên giàn khoan nh́n xuống chiếc tàu bé xíu trông giống như đồ chơi trẻ con đều lắc đầu thương hại cho những kẻ khốn cùng điếc không sợ súng, dù biết thập tử nhứt sanh nhưng vẫn cứ liều mạng đi t́m cái sống trong cái chết. Họ cho biết muốn đi Mă Lai th́ đi về hướng bên phải khỏang một ngày một đêm nữa sẽ tới. Rồi họ thả xuống cho một mớ bánh ngọt, nước uống, sữa tươi và một ít trái cây cho đám thuyền nhân đủ cầm cự trong hai ngày . Con tàu bé nhỏ mong manh lại tiếp tục cuộc hải tŕnh tiến về hướng Mă Lai với niềm phấn khởi hy vọng chứa chan.




Đến khỏang hai giờ chiều, bỗng đâu trời chuyển màu âm u, mây đen từ đâu kéo tới che kín mặt trời làm đen ng̣m cả một vùng biển mênh mông. Mưa lác đác rồi giông gió nổi lên cuốn theo từng cơn sóng dữ. Lúc đầu sóng c̣n nhấp nhô như đùa giỡn với con tàu, dần dần bỗng nổi cơn thịnh nộ dâng cao, ngọn sóng bạc đầu chụp phủ lấy con tàu khiến nó quay ṃng ṃng trồi lên hụp xuống nhừ tử mấy lần súyt ch́m. Tử thần như lảng vảng đâu đây. Anh tài công rán chịu trận, cầm cự tay lái thật chặt trong lúc mọi người lâm râm khấn nguyện với bà áo trắng, cầu xin bà che chở, xua tan đi bao hung hiểm trùng trùng. Trong phút giây thập tử nhứt sinh đó, cô Thanh chợt nghiệm ra rằng sinh mạng con người là do trời ban, thôi th́ cứ giao phó xác hồn cho trời đất. Trời thương th́ nhờ, không thương th́ chịu. Con người không thể nào căi được phần số một khi trời đă muốn lấy lại. Do đó cô không cảm thấy lo sợ bao nhiêu, dẫu sao khi quyết định ra đi th́ ai cũng đă nghĩ đến trường hợp xấu nhứt và chấp nhận chết là cùng.




Gần hai tiếng đồng hồ sau, băo tố bắt đầu lắng dịu, con tàu mới lấy lại được thăng bằng tiếp tục chẻ sóng. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhơm thầm tạ ơn bà áo trắng linh thiêng. Đến lúc này mọi người mới cảm thấy đói cồn cào, giục nhau vét gạo nấu cơm chia nhau mỗi người một miếng lót dạ. Đêm ấy trời lại trong, vầng trăng an b́nh mười sáu tỏa sáng vằng vặc cho đại dương bao la một vẻ đẹp huyền ảo thần kỳ. Sáng hôm sau, đúng như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” khi mặt trời lên cao khỏi mặt nước biển, đ̣an người tị nạn đă thấy bóng đất liền xa xa. Anh tài công cho mũi tàu tiến về hướng đó và khỏang nửa giờ sau th́ tới một trại lính.




Trên bờ, hai chú lính thấy tàu lạ xuất hiện liền xua tay ra dấu đuổi đi và lăm le họng súng như đe dọa. Nhưng hạ sĩ Trần Quư và thầy Thanh đă lội đến sát bờ lên tiếng cho họ biết ḿnh là thuyền nhân tị nạn, cần họ giúp đỡ. Lúc đầu họ nạt nộ, quyết liệt đuổi xô nhưng một lát sau, một ông tướng tá oai vệ có vẻ là người lănh đạo nghe ồn ào giằng co bên ng̣ai đă bước ra dàn xếp. Ông ta tự giới thiệu là thiếu tá Yap, chỉ huy trưởng của đ̣an thủy quân lục chiến địa phận Kemaman này. Thầy Thanh tŕnh bày ḥan cảnh chung của anh em trong tàu và xin ông hướng dẫn gặp Cao ủy phụ trách vấn đề tị nạn. Thầy nói:

- Nếu chúng tôi không mất nước th́ giờ này chúng tôi cũng như ông, an nhiên tự tại trên quê hương ḿnh chớ đâu cần phải nổi trôi phiêu bạt, liều chết đi t́m tự do ở xứ người. Đất nước ông đă may mắn không bị chiến tranh th́ xin ông rộng ḷng chia sớt cái may mắn đó bằng cách cứu vớt những kẻ bất hạnh lỡ đường như chúng tôi. Đường dài trăm dặm, chúng tôi đă tận sức đi được chín mươi, mười dặm c̣n lại là tùy thuộc vào ḷng tốt của ông. Xin hăy đưa giúp chúng tôi đi nốt chặng đường c̣n lại.

Ông thiếu tá suy nghĩ một chút rồi nói rằng:

- Từ bao tháng qua, đă có rất nhiều con tàu tị nạn trôi giạt vào đây nhưng lần nào tôi cũng buộc ḷng cho lính kéo ra theo lệnh chính phủ, nếu không đi th́ chúng tôi sẽ bắn, nhưng hôm nay không biết sao tôi lại thấy ḿnh bị lay chuyển, thuyết phục, h́nh như có một sự vô h́nh nào đó thúc giục tôi phải tiếp nhận các anh. Thôi được, anh hăy gọi hết đồng bào của anh lên bờ nghỉ ngơi, tôi sẽ liên lạc với Hội Hồng Nguyệt Mă Lai (Red Crescent Society) đến đây giải quyết trường hợp của các anh.




Ông thiếu tá bảo lính đem mấy thùng ḿ gói và nước ra cho mọi người ăn trưa. Sau đó, ông về pḥng làm việc gọi máy cho Hội Hồng Nguyệt. Sau bốn ngày ngồi bó gối dưới khoang tàu, hôm nay được thỏai mái đi đi lại lại trên bờ và ăn uống khoan thai, mọi người đều cảm thấy khỏe khoắn nhẹ nhàng từ thể xác đến tinh thần. Dù chưa biết bước kế tiếp sẽ như thế nào nhưng trước mắt là họ đă ḥan ṭan thóat khỏi xích xiềng cộng sản, ḥan ṭan cầm chắc sự tự do mà họ đă đổi lấy mạng sống đi t́m. Đến xế chiều, bên ng̣ai trại lính có một chiếc xe bus dài và to với huy hiệu Trăng lưỡi liềm đỏ đổ lại. Ông thiếu tá cho gọi đ̣an người tị nạn ra bàn giao họ cho nhân viên của hội và chúc họ may mắn trên đường định cư. Thầy Thanh thay mặt mọi người chấp tay cám ơn thiếu tá Yap nói rằng:

- Ơn đức của ông chúng tôi xin ghi nhớ măi. Tiền rừng bạc biển ai rồi cũng sẽ hết, chỉ có thi ân bố đức, giúp người họan nạn mới là phương cách đầu tư, tích phước trường tồn. Nguyện xin ơn trên ban phúc lành cho gia đ́nh ông.




Khi lên xe bus, nhân viên của hội cho biết là bọn họ sẽ được đưa đến trại chuyển tiếp Marran ngủ qua đêm rồi sáng hôm sau sẽ xuống tàu qua đảo tị nạn Pulau Bidong ở đó trong thời gian chờ Cao Ủy cứu xét cho đi định cư ở đệ tam quốc gia. Như vậy là mục đích của họ đến giai đọan này coi như đă thành công được hai phần ba. Những ngày sắp tới sẽ là những ngày “dưỡng quân” trước khi được chính thức định cư để làm lại cuộc đời.




Bà là Đức Mẹ Ma-ria

Quan Âm Bồ Tát hay bà là ai?

Ơn thiêng liêng ấy muôn đời

Bà tiên áo trắng rạng ngời trong tim




Chuyến vượt biển của gia đ́nh thầy Thanh quả là một chuyến đi suông sẻ an lành hiếm thấy từ lúc khởi đầu cho đến khi tới bến. Không bị đói khát , không bị chết máy bể tàu, không bị cướp biển, sóng gió cấp tám cũng lặng lẽ rút lui sau một hồi ḥanh hành đe dọa. Không biết đó có phải là nhờ vào đức tin tuyệt đối ở đấng thiêng liêng hay không. Nhưng nếu nói nhờ vào đức tin th́ những thuyền nhân khác cũng có thừa đức tin như vậy. Vậy th́ tại sao có biết bao vạn người đă bỏ ḿnh chết oan trên biển cả, nuốt hận ngàn thu? Hay là phước ai người đó nấy hưởng? Vấn đề thiêng liêng th́ có lẽ chỉ có đấng thiêng liêng mới giải thích được mà thôi. C̣n đối với người phàm như chúng ta th́ chỉ biết cầu nguyện và…xin vâng.

florida80
06-02-2019, 00:20
Khi Bà Nội Trợ Làm Thơ









Làm thơ cũng giống nấu ăn

Vật liệu, công thức đều cần như nhau

Từ ngữ vật liệu bỏ vào

Niêm luật công thức ḥa nhau nấu xào

Trước tiên chọn nấu món nào

Món Âu, món Á, cơm tàu, cơm ta

Cá tôm, trứng thịt hay gà

Muốn chiên muốn nướng hay là nấu chao

Làm thơ muốn thể lọai nào

Lục bát, tứ tuyệt bốn câu ba vần

Thơ Đường bát cú thất ngôn

Tự do cho dễ chẳng cần luật chi

Bài thơ chủ ư nói ǵ

Chọn từ ngữ sẵn thích nghi hài ḥa

Sắp xuôi đảo ngược miễn là

Thành câu có nghĩa nghe mà xuôi tai

Y như món gỏi xé phay

Rau răm, gà luộc, ớt cay, hành nồng

Bài thơ theo đó là xong

Lư đời, vịnh cảnh, nói ngông mặc t́nh

Hay là thơ thẩn chuyện t́nh

Tiếu lâm thư giăn bực ḿnh dẹp qua

florida80
06-02-2019, 00:21
Cuộc Di Tản Bất Thành -









Giữa tháng tư năm bảy mươi lăm, từ vĩ tuyến mười bảy trở vô, miền trung đă ḥan ṭan thất thủ rả ngũ tan hàng. Tỉnh Quảng Trị, cố đô Huế, thành phố Đà Nẵng, Quy Nhơn, Tuy Ḥa… và các căn cứ Không quân Hải quân ở Nha Trang đều đă bị cộng sản chiếm đóng khiến người dân kinh ḥang hỗn lọan, ồ ạt di tản, dẫm đạp lên nhau bỏ của chạy lấy người kéo nhau vào miền nam lánh nạn.

Trong lúc đó th́ ở miền nam, từ dân, quân, cán, chính, phần lớn ai nấy cũng đă liệu đóan được t́nh h́nh, có linh cảm rằng nước nhà đă đến hồi mạt vận lâm chung nên người nào cũng nhấp nha nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa, ai ai cũng thủ sẵn một túi hành trang tùy thân pḥng hờ nếu có cơ hội chạy được th́ chạy dông ra nước ng̣ai để tránh họa cộng sản. Bề ng̣ai của Ḥn ngọc viễn đông Saigon vẫn lấp lánh hào quang, vẫn tưng bừng náo nhiệt theo nhịp sống hằng ngày nhưng kỳ thực trong ḷng ai cũng phập phồng băn khoăn, rắp ranh toan tính làm cách nào để thóat khỏi cơn sóng thần bảo đỏ đang hung hản cuồn cuộn tiến về phương nam, một miền đất ph́ nhiêu béo bở mà bọn cộng quân đă hằng bấy lâu bất chấp mọi thủ đọan chực chờ xâm chiếm.




Là một giáo sư dạy Anh văn trung học cấp hai, thầy Thanh mỗi tối sau khi chấm bài xong, thầy thường nghe radio đài V.O.A. để trau dồi thêm Anh ngữ và theo dơi tin tức thế giới cũng như t́nh h́nh chiến sự miền nam. Nhận thấy phen này Hoa kỳ sẽ bỏ miền nam Việt Nam, sẽ không can thiệp vào kế hoạch thôn tính miền nam của bọn cộng sản Bắc Việt như trong cuộc tổng tấn công năm Mậu thân 68, cho nên, ngày 16/4/75, từ quê vợ ở một tỉnh miền tây sông Hậu, thầy Thanh đă đem gia đ́nh lên Saigon ở nhờ nhà một người chị bà con bên vợ để t́m cơ hội thóat thân. Ngày nào thầy cũng chạy ngược chạy xuôi t́m lại những người bạn Mỹ hoặc các giáo sư đại học khi xưa mong gặp họ để vấn kế. Nhưng tất cả những người mà thầy đặt kỳ vọng đều đă trả nhà về nước từ đầu tháng tư khi bàn cờ chiến sự đă sắp ngả ngũ, thắng bại đă được quyết định bởi một kẻ thứ ba.




Không t́m được bạn bè, thầy quay qua những người thân có chức quyền trong chính phủ. Trước nhứt là ông em rể đang giữ chức vụ thiếu tá tùy viên quân sự cho thủ tướng Trần Thiện Khiêm. Ông em rể vẫn c̣n rất lạc quan, nói với anh vợ là chưa cần vội, đợi giờ chót không ổn sẽ cho người báo với thầy. Đợi đâu tới ngày 28/4 th́ một buổi chiều, bà mợ bên vợ tới thăm, nói cho các cháu biết gia đ́nh bà sẽ di tản. Ông cậu nguyên là đại tá Quách Hùynh Hà, tổng trưởng công vụ lúc bấy giờ nhờ bà đem tin đến để xem có ai trong gia đ́nh muốn tháp tùng th́ ông sẽ cho quá giang. Thầy Thanh nghe như mở cờ trong bụng nên chụp ngay cơ hội lên tiếng xin theo.




Nếu thực hiện như dự tính là đi với ông cậu th́ có lẽ đâu sẽ vào đó (?) nhưng ngày hôm sau 29/4, trên đường trước khi tới nơi cư ngụ của ông Quách Huỳnh Hà, thầy Thanh phải đi ngang qua Trung tâm quân báo ở đường Tô Hiến Thành. Sực nhớ là người anh ruột thứ năm của ḿnh là Trung tá Chỉ huy trưởng trung tâm quân báo, kẻ thù ác ôn số một của cộng sản, chắc chắn anh Năm sẽ phải chạy thôi cho nên thầy đối ư, thay v́ đi gặp ông cậu vợ, thầy lại ghé xe vào xin gặp ông anh. Anh Năm nói chắc ăn như bắp là đêm nay trực thăng sẽ đến rước, bảo thầy chở vợ con về nhà ông ngồi đó đợi. Đến chiều tan sở, anh Năm về bảo người giúp việc dọn cơm cho anh và vợ chồng thầy Thanh, chừng đó thầy mới biết là bà chị dâu và các cháu đă được anh đưa lên phi cơ đi cả tuần trước rồi . Sở dĩ anh Năm c̣n ở lại là v́ muốn chờ đứa con gái đi về quê trở lên chưa kịp. Anh định chờ nó nốt đêm nay.




Nhưng ở đời, một khi cơ hội đến mà ḿnh không nắm bắt ngay th́ e rằng sẽ không c̣n cơ hội lần nữa. Nếu đă chưa kịp sẵn sàng th́ sẽ không bao giờ c̣n kịp v́ trong thời buổi giặc giă lọan lạc tư bề, đường sá bị gài ḿn, đấp mô, các quốc lộ đều bị đứt đọan, cầu cống nhiều nơi sụp đỗ, phương tiện lưu thông rất là nan giải. Ông anh đă biết vậy mà v́ thương con, ông vẫn nán chờ để rồi sau đó phải nuốt hận đút đầu vào gông, tra chân vào cùm mười năm trong ngục tù miền bắc (thật tội cho anh Năm, vợ con đă đi hết chẳng c̣n ai thăm nuôi trong những tháng năm tù đày khốn khổ nơi địa ngục trần gian). Đêm ấy là một đêm trắng mắt dài vô tận. Trực thăng từng đ̣an, từng đ̣an cứ xoay tít vần vần trên đầu, chở dân di tản ra đệ thất hạm đội rồi lại trở vào bốc thêm người, đă bao nhiêu lượt bay ngang qua sân thượng nhà anh Năm nhưng anh đă không cho tín hiệu đáp lại v́ c̣n măi chờ con! Cho đến rạng sáng ngày 30/4, trực thăng mới khuất dạng và im tiếng hẳn.




Đến nước này, thầy Thanh cũng chưa chịu bỏ cuộc, vẫn c̣n rán tát. Thầy bàn với anh Năm qua nhà ông em rể tính coi sao nhưng anh Năm nằng nặc ở lại chờ tin con. Không thuyết phục được ông anh, thầy vội vă đưa vợ con đi t́m ông em rể thiếu tá. Bây giờ th́ ông em mới sáng mắt ra nói chỉ c̣n cách là đến gặp Chú hai Huyền tức là ông cựu chủ tịch thượng nghị viện Nguyễn Văn Huyền vừa nhậm chức phó tổng thống mấy ngày. Tới nhà riêng của ông Huyền th́ hai anh em thấy bên ng̣ai một dọc xe jeep trang bị đầy vũ khí và những anh binh sĩ đang đứng gác. Tư gia của ông rất xềnh x̣ang như nhà một phó thường dân v́ suốt thời kỳ làm chủ tịch thượng nghị viện, ông quá thanh liêm nên cảnh nhà rất thanh bạch. Trông thấy hai thằng cháu, ông giựt ḿnh hỏi sao giờ này tụi con c̣n ở đây. Hai anh em nói th́ tại v́ vậy mới tới đây cầu cứu với chú Hai. Ông chú nói hiện giờ cả thành phố đă bị giới nghiêm, không thể nào xông ra ngoài chạy lung tung được nữa. Do đó ông mới bảo tài xế lấy xe riêng của phó tổng thống chở hai anh em về nhà rước vợ con rồi đưa vào nhà ḍng Saint Paul của các bà Soeurs ở đường Cường Để tụ họp ở đó, đợi đến chín giờ sẽ có hai chiếc trực thăng dành riêng cho phó tổng thống đến rước đi.




Nhưng rốt cuộc, mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên. Người tính không qua trời tính. Quá chín giờ, ông chú bảo ông cháu rể gọi điện vào tổng tham mưu coi t́nh h́nh thế nào mà trực thăng măi đến giờ vẫn chưa thấy. Đầu dây bên kia một ông sĩ quan trực điện thọai trả lời rằng hai viên phi công thấy Việt cộng lố nhố ng̣ai ṿng đai đông như kiến đă hỏang kinh mạn phép cướp trực thăng bay tuốt luốt, chẳng dám quay đầu lại bốc người.(Không biết hai ông phi công này bây giờ ở đâu, nếu t́nh cờ đọc được những ḍng chữ này th́ xin đừng áy náy. Chúng tôi rất hiểu người hiểu ta, chỉ tại phần số chúng tôi chưa đi được). Nghe tin, cả đám người bị bỏ lại nghe như sét đánh ngang đầu. Người nào cũng lộ vẻ thất thần ra mặt lo lắng cho số phận ḿnh không biết rồi đây sẽ ra sao dưới tai ách bạo tàn của cộng sản. Tâm trạng ấy chắc hẳn một triệu người miền bắc di cư hồi năm mươi tư đă kinh nghiệm rơ ràng và thấu hiểu hơn bất cứ ai .




Mười một giờ trưa ngày 30/4/75, tổng thống Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng. Bọn cộng sản bắc Việt và bè lủ mặt trận giải phóng miền nam như ong rừng vỡ tổ, như một bầy quỷ dữ chui lên từ địa ngục a t́ đầu trâu mặt ngựa đầy nanh vuốt hung hăng, man rợ ùa ngập vào thành phố gieo kinh khiếp hỏang lọan cho người dân hơn bất cứ một trận thiên tai tận thế nào. Thà là tận thế, mọi người có thể chết liền, chết tức khắc c̣n hơn là sống trong sự khủng bố tinh thần ngày này qua ngày nọ không biết đến bao giờ. Thế rồi đêm ấy, nhà ḍng Saint Paul đă biến thành quán trọ qua đêm cho những kẻ không may lỡ vận, những con cá mắc cạn không c̣n phương vẫy vùng. Bọn họ, đa số là nghị sĩ và dân biểu quốc hội cùng các thân bằng quyến thuộc của họ và hai gia đ́nh anh em thầy Thanh tổng cộng khỏang năm chục người. Đêm ấy, chỉ có trẻ nhỏ vô tư là ngủ được, c̣n những người lớn, ai cũng trằn trọc, thấp thỏm, bàng ḥang với bao cơn ác mộng hăi hùng không nguôi.




Rồi đêm cũng qua cho lịch sử miền Nam nhục nhằn đi vào một giai đọan mới, giai đọan vô sản, bần cùng hóa nhân dân. Ngày mới lại bắt đầu với một ánh mặt trời đỏ rực như màu máu nhuộm đỏ cả miền nam tội t́nh. Không một ai muốn mở mắt ra nhưng vẫn phải thức dậy, thức dậy để đón mừng “ḥa b́nh” về trên quê hương, Nam Bắc từ đây thống nhứt một nhà. Thức dậy để chào mừng rợ Hồ sau ba mươi năm trốn chui trốn nhủi phục kích trong hang động rừng rú giờ đây đă về được đến thành đưa nước nhà đến “đỉnh cao vinh quang” xă hội chủ nghĩa. Thức dậy để đối diện với thực tại, để đương đầu với những dáo mác lưỡi lê, dầu sôi lửa bỏng, xiềng xích tù đày đang chực chờ ŕnh rập trước mắt bởi v́ không thể nào trốn tránh được. Mộng di tản đă không thành th́ đành phải tùy cơ ứng biến. Mọi người lục đục từ giă nhau ai về nhà nấy với một tâm trạng chán năn tột cùng.Từ đây th́ xuồng ai nấy chèo, hồn ai nấy liệu rồi từ từ tới đâu hay tới đó. Thua keo này th́ bày keo khác, đối với đám chó điên th́ phải ẩn nhẩn giả dại qua ải miễn sao giữ được cái mạng để chờ thời. Trong ḷng đă có sẵn chủ định th́ trước sau ǵ cũng sẽ t́m cơ hội thực hiện chớ không thể sống măi với bọn đại ma đầu gian manh bạo ngược vô nhân vô luật vô thần, một chế độ độc tài đảng trị từ trên xuống dưới với một mục đích duy nhứt là vơ vét cướp giựt lương dân đến tận xương tủy.




Miền Nam đă thật sự sụp đỗ sau ba mươi năm đau thương nội chiến từng ngày. Muốn không tin cũng không được khi mà từ vị nguyên thủ quốc gia, những ông tai to mặt bự cho đến tướng lănh, sĩ quan các cấp, kẻ th́ cao bay xa chạy, người th́ buông súng quy hàng theo lệnh cấp trên, những ai có dũng khí cố thủ là đồng nghiă với tự sát th́ sá ǵ đám dân quèn, thôi th́ cũng đành bó tay đầu hàng theo mệnh nước không may. Một ngàn năm nô lệ giặc tàu, một trăm năm nô lệ giặc tây nhưng giặc tàu hay giặc tây ǵ cũng không đáng sợ bằng giặc cộng sản mà theo nhạc sĩ Tô Hải, một đảng viên cộng sản gộc khi tỉnh ngộ nhận ra được chân tướng của chủ thuyết này đă cho đó là một tà giáo đại bịp nhứt trong lịch sử ḷai người*. Do vậy mà hàng hàng lớp lớp người dân lần hồi ai cũng lăm le tháo củi xổ lồng đưa đến những cuộc băng rừng vượt biển tháo chạy t́m tự do bằng mọi cách ở khắp nơi trên quả địa cầu…

florida80
06-02-2019, 01:58
Duyên May Và Sự Lựa Chọn












Khi ta ở đúng vào một thời điểm nào đó và ta gặp được đúng người ta yêu - Đó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm ḷng bạn xao xuyến, đó không phải là một sự lựa chọn - Đó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái t́nh (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) th́ chắc chắn không phải là sự lựa chọn rồi - Đó là duyên may. Vấn đề là những ǵ xảy ra liên tiếp sau đó. Khi nào th́ bạn vượt qua t́nh trạng bồng bềnh, choáng ngợp và ch́m đắm của t́nh yêu để bước sang một tầm thức mới? Đó là khi lư trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Đó không c̣n là duyên may nữa - Đó là sự lựa chọn.

Khi bạn quyết định sánh vai cùng một ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc đời - Đó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rất rơ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết ḷng yêu người đó không đổi thay - Đó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét t́nh yêu đến với ta bằng cơ may. Nhưng t́nh yêu đích thực th́ chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn của chính chúng ta

Lính thủy sưu tầm

florida80
06-02-2019, 01:58
Nơi Nào Lạnh Nhứt?










Theo bạn, nơi lạnh nhất trên đất chúng ta là nơi nào? Bạn sẽ nói là Bắc cực hay Nam cực? Không đâu, người ta vẫn có thể sinh ra, lớn lên và trưởng thành tại đó cơ mà? Có một nơi, lạnh nhất trên thế gian này, nó khiến cho ai bước vào vùng đất đó đều đau khổ, tiếc nuối thậm chí từ bỏ cả cuộc sống của chính ḿnh. Đó là nơi không có t́nh yêu thương!




T́nh yêu thương sưởi ấm tâm hồn băng giá của mọi người, có nó dù đói khổ bao nhiêu, dù nhọc nhằn đến thế nào họ vẫn cố gắng để vượt qua tất cả. Nhưng thiếu vắng t́nh yêu thương, th́ mảnh đất màu mỡ cũng trở nên cằn cỗi, ngôi nhà ấm áp cũng trở nên hoang tàn, lạnh lẽo. Không ai có thể sống mà thiếu vắng t́nh yêu thương.




Người xưa từn nói: gieo việc tốt để gặt yêu thương. Bởi có ai biết được ngày mai đây ḿnh sẽ ra sao? Liệu c̣n ai bên cạnh để vỗ về an ủi? Liệu có thể sống măi trong ngôi nhà hạnh phúc và không vướng bận bởi sự cô đơn? Cho đi, hạnh phúc hơn nhận về. Vậy nên, hăy cho đi khi bạn có thể. Đừng để đến một ngày nào đó bạn mới nhận ra ḿnh nghèo “t́nh yêu thương” đến nhường nào.




Nơi lạnh nhất không phải là bắc cực mà là nơi thiếu vắng t́nh yêu thương. Có những người già, sống cô quạnh trong viện dưỡng lăo. Những ánh mắt mỏi mệt t́m kiếm bóng dáng người thân, chờ đợi một sự quan tâm, chăm sóc hiếm hoi của con cái… Nhưng, họ chờ măi, chờ măi… bởi con cái bận rộn với cuộc sống thường ngày, với những mối quan hệ xă hội! Và cha mẹ, trở thành gánh nặng của chúng.




Đến một ngày, khi họ già đi, vào viện dưỡng lăo và sống một ḿnh với sự cô đơn, quạnh quẽ liệu họ có nhớ ngày xưa, cha mẹ ḿnh cũng bị ḿnh đối xử như thế?




Làm người, xin đừng giữ yêu thương cho riêng ḿnh, đừng chỉ biết quan tâm đến con cái mà quên mất cha mẹ già bên cạnh. Thời gian họ bên bạn không nhiều, vậy nên, đừng bao giờ để họ phải cô đơn. Đừng để họ sống trong sự buồn tủi lạnh lẽo của t́nh người. Đừng biến ngôi nhà thành địa ngục, hăy sưởi ấm tâm hồn của những người bên cạnh bằng yêu thương, sẻ chia và thông cảm.




Có người nói rằng: trên thế gian này, có nhiều người đói t́nh yêu hơn đói cơm áo. Nhưng không phải ai cũng biết được điều này. Có lúc nào bạn suy nghĩ trước câu nói của người già: tao buồn lắm. Bạn thấy buồn cười, hay xem đó là một sự hiển nhiên? Không đâu bạn, ai cũng có lúc buồn và ai cũng cần một người để san sẻ nỗi buồn đó. Người già cũng vậy. Thế nên, khi có ai đó nói với bạn: Ḿnh buồn lắm – hăy dành một chút thời gian để lắng nghe họ nói, bạn nhé.




Đừng biến cuộc sống của ḿnh trở nên lạnh lẽo và cô đơn. Hăy trao yêu thương để làm cuộc sống của bạn trở nên ấm áp hơn, ư nghĩa hơn.



Nguồn: Nơi Lạnh Nhất Không Phải Là Bắc Cực


Sưu tầm



at 8:47 PM

florida80
06-02-2019, 01:59
Đừng cũ quá ta ơi!


Mul 111.

Mỗi ngày ta đều đứng trước gương, nhưng chưa bao giờ ta thật sự soi lại chính ḿnh trong gương, đến một ngày nào đó ta mới chợt nhận ra rằng ḿnh đă trở nên quá cũ trong cuộc đời này. Cũ từ cách sống, cách suy nghĩ, và cách chúng ta làm việc mỗi ngày...





Cuộc đời giống như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn cuộc sống. Tuy nhiên hạnh phúc và thành công không chỉ đến một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đến với những ai dám ước mơ và biết vượt qua sự sợ hăi. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tố chất đặc biệt, những tiềm năng vô tận vốn ẩn dấu tại những vùng sâu thẳm, kín đáo nhất của mỗi người. Nếu như những nội lực ấy được tôi luyện mỗi ngày và ta luôn sống với khát vọng của chính ḿnh th́ con đường dẫn đến thành công sẽ ngắn hơn, nó giúp ta vượt lên chính ḿnh, vượt qua mọi thử thách phía trước...

Nhưng rất nhiều lần ta vấp phải và ngă gục trước những rào cản xung quanh ḿnh. Có bao giờ ta tự hỏi ḿnh "Điều ǵ ngăn cản ta tiến lên phía trước? Điều ǵ làm cho ta thoái chí và không dám hành động?". Phần lớn nguyên nhân cản trở ta lại là "sự sợ hăi". Chính sự sợ hăi luôn ngự trị trong suy nghĩ đă làm con người ta cũ đến mức khi nh́n lại phải giật ḿnh thảng thốt: Mày đấy ư?

Ta sợ thất bại khi đứng trước một công việc và thách thức mới.

Ta sợ bị từ chối khi yêu cầu ai đó làm một việc hợp lư cho ḿnh.

Ta sợ yêu một ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương cho trái tim.

Ta sợ sự cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh, sợ những bất trắc trong cuộc đời đến với bản thân và gia đ́nh...




Cứ thế, những ám ảnh và sợ hăi luôn đi bên cạnh cuộc đời ta làm triệt tiêu mọi ước muốn, nhu cầu, mọi tiềm năng mà phần lớn chúng không được nhận ra, để rồi ta không dám khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống và tự biến ḿnh thành một con người đầy tự ti...

Mỗi ngày ta soi gương, soi lại cuộc đời ḿnh...

Thấy cuộc đời sao quá chông chênh...

Thấy bản thân ḿnh vẫn là muôn năm cũ...

Và chợt nhận ra rằng đă đến lúc ta phải vượt qua sự sợ hăi của bản thân để có thể làm mới chính ḿnh, cho một ngày mới nhiều ước mơ, hy vọng và thành công...

Điều quan trọng là ta phải làm ǵ để vượt qua những sợ hăi đeo bám lấy ta?

Phải suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh...

Phải hành động v́ những mong muốn ước mơ...

Phải thay đổi bản thân ḿnh trước khi quá muộn...



http://media.thethaovanhoa. vn/2012/11/06/13/44/CaoAnhTuan.jpg

Thay đổi là hiện tượng tất yếu của cuộc sống. Mọi sự đều có thể thay đổi v́ không có ǵ là bất biến trong cuộc đời này.

Thời tiết thay đổi mỗi ngày...

Nền kinh tế thay đổi...

Con người cũng thay đổi để trở nên tốt hơn hoặc xấu hơn…

Điều quan trọng là bản thân ta có muốn thay đổi và sẵn sàng thay đổi hay không?

Vẫn biết để thay đổi một thói quen, thay đổi những suy nghĩ, thay đổi cách làm là một việc khó khăn khi xung quanh ta c̣n nhiều cản trở ngại khách quan như thiếu nguồn lực, thiếu hiểu biết... Nhưng nếu ta đầu hàng trước thử thách và để cho hoàn cảnh cứ chi phối lấy bản thân, th́ măi măi ta vẫn mang trên ḿnh "một con người cũ kỹ"...

Muốn thay đổi trước hết hăy để những quá khứ ưu buồn ở lại phía sau lưng và chủ động mở cho ḿnh một cánh cửa mới của đời... Chiêm nghiệm về quá khứ là điều cần thiết để ta rút ra được những bài học kinh nghiệm nhằm điều chỉnh hiện tại và tránh vấp ngă trong tương lai. Nhưng nếu dùng nó để ngụy biện, đau khổ, tự hào hay hài ḷng với chính bản thân...th́ chính ta tự đóng cánh cửa tương lai của ḿnh - vốn c̣n rất thênh thang cho những trải nghiệm và những thành công đang hứa hẹn phía trước...

Và ngay từ ngày hôm nay, ta hăy bắt đầu tự hỏi ḿnh: "Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này!". Khi ta thật sự biết ḿnh là ai th́ ta sẽ biết ḿnh đang "ở đâu" và cần biết phải làm ǵ...

Vậy th́...

Đừng cũ quá ta ơi!

florida80
06-02-2019, 02:00
Giàu Sang Hay Giàu Có









Có nhiều định nghĩa về cái "giàu". Định nghĩa nào cũng đúng, tùy theo tâm tư / suy nghĩ / ước mơ / hoài bảo của mọi người.

10 năm trước đây, tôi định nghĩa "giàu" không phải là có nhiều tiền – mà là có… rất nhiều tiền. Nhiều tiền có nghĩa là có nhà cao cửa rộng, có xe hơi, có máy bay, có du thuyền, có… bla bla bla… Nói chung là có mọi thứ. Tôi nh́n thần tượng Bill Gate – và ước ao một ngày nào đó tôi cũng như ông ta, dù không trở thành người giàu nhất hành tinh – th́ cũng là một người giàu sang quyền quư. Tôi sẽ cố gắng trở thành một nhân viên giỏi nhất, ưu tú nhất, xuất sắc nhất, có được mức lương cao nhất…




Cái "giàu" đó, bây giờ tôi gọi là "Giàu sang".


5 năm sau, khi đọc cuốn sách "Cha giàu – Cha nghèo" (Rich dad – poor dad), trong tôi h́nh thành một khái niệm mới về việc đi làm công cho người hoặc làm công cho bản thân ḿnh. Lúc đó hoài bảo về việc lập một business riêng để tự làm giàu cho chính ḿnh cao như đỉnh Thái Sơn ṿi vọi. Tôi sẽ là một người thành đạt bằng chính đôi tay, trí óc của ḿnh. Sau ngần ấy năm đi làm, tôi sẽ xây dựng được một cái ǵ đó để lại sau này, chứ không phải chỉ là một thằng đi làm thuê quần quật suốt ngày.




Cái "giàu" này, tôi cũng chỉ gọi là "giàu sang".



Giờ đây, tôi lại có một định nghĩa khác về cái "giàu".




Tôi vẫn c̣n đó mơ ước sẽ có cái nhà – không phải nhà cao cửa rộng kiểu villa biệt thự, mà đơn giản chỉ là một cái nhà nhỏ / xinh đẹp, có được mảnh sân vườn phía trước trồng một vài hoa lá. Thật ra ở nhà to để làm ǵ? Chúng ta cũng chỉ "ở trọ" thôi mà – có ai ăn đời ở kiếp sống măi đâu. Tôi đi ở trọ trần gian – đă ở trọ th́ một lúc nào đó cũng phải "chuyển" đi nơi khác.

Tôi cũng c̣n đó mơ ước có nhiều tiền, nhưng không phải cho bản thân ḿnh. Mà cho người thân, cho gia đ́nh, và cho nhiều người đang có mơ ước muốn "giàu" lên như tôi 10 năm về trước. Tiền nhiều rồi cũng thế. Có cố ăn th́ cũng ăn no đến cổ rồi cũng ngừng. Ăn có ngon kiểu sơn hào hải vị, gan hùm lưỡi rồng rồi cũng… đi ra hết. Cũng có "giữ" được ǵ đâu…



Tôi định nghĩa cái "giàu" có nghĩa là chúng ta "giàu" thời gian, sức khỏe để có thể đi đây đó, để học thêm, trải nghiệm thêm về cuộc đời và tận hưởng cuộc sống hiện tại. Chứ không phải "giàu" là cứ ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về nhà lúc 10h tối – lương tháng vài chục ngàn USD – nhưng cứ phải quay cuồng trong con vụ cơm áo gạo tiền. Đến một lúc nào đó mệt mỏi, xuôi tay – mới nhận ra sao ḿnh quá "nghèo" như vậy.




Tôi định nghĩa "giàu" là cả khi không có nhiều tiền, nhưng chúng ta vẫn sẵn ḷng đến với người khác bằng cả tấm ḷng giàu t́nh thương. Sẵn sàng giúp người khác trong khả năng mà ḿnh có thể. Và biết tận hưởng cái "giàu" ngay cả trong cuộc sống khốn cùng. Địa ngục ở đây, và niết bàn cũng chính ở đây. Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau. Địa ngục hay niết bàn cũng do chính ta mà ra cả.





Tôi gọi đó là "giàu có".




Giàu sang có nghĩa là bạn giàu – nhưng khi chết đi, bạn phải sang nhượng lại toàn bộ những ǵ bạn có cho người khác, và chẳng mang được theo ḿnh bất kỳ cái ǵ cho một cuộc sống mới. Nhiều người rất giàu, có rất nhiều tiền. Họ có cái may mắn có nhiều cơ hội để "làm giàu" hơn người khác, nhưng tiếc thay họ chỉ biết chiếm đoạt, ôm giữ – mà không biết san sẻ cho bất kỳ ai điều may mắn đó.


Giàu có có nghĩa là khi chết đi, bạn vẫn c̣n có cái để mang theo… Sau ngần ấy năm quần quật, tôi sẽ để lại cho người và cho cả chính ḿnh những cái mà sẽ không mất đi khi tôi chết. Cái mà nhà Phật hay gọi là: "công đức, phước báu"…


Của nào bằng của làm lành


Cho đi có nghĩa để dành bấy nhiêu



C̣n bạn?


Bạn muốn trở thành người giàu sang hay giàu có?




Giàu Sang Hay Giàu Có









Có nhiều định nghĩa về cái "giàu". Định nghĩa nào cũng đúng, tùy theo tâm tư / suy nghĩ / ước mơ / hoài bảo của mọi người.

10 năm trước đây, tôi định nghĩa "giàu" không phải là có nhiều tiền – mà là có… rất nhiều tiền. Nhiều tiền có nghĩa là có nhà cao cửa rộng, có xe hơi, có máy bay, có du thuyền, có… bla bla bla… Nói chung là có mọi thứ. Tôi nh́n thần tượng Bill Gate – và ước ao một ngày nào đó tôi cũng như ông ta, dù không trở thành người giàu nhất hành tinh – th́ cũng là một người giàu sang quyền quư. Tôi sẽ cố gắng trở thành một nhân viên giỏi nhất, ưu tú nhất, xuất sắc nhất, có được mức lương cao nhất…




Cái "giàu" đó, bây giờ tôi gọi là "Giàu sang".


5 năm sau, khi đọc cuốn sách "Cha giàu – Cha nghèo" (Rich dad – poor dad), trong tôi h́nh thành một khái niệm mới về việc đi làm công cho người hoặc làm công cho bản thân ḿnh. Lúc đó hoài bảo về việc lập một business riêng để tự làm giàu cho chính ḿnh cao như đỉnh Thái Sơn ṿi vọi. Tôi sẽ là một người thành đạt bằng chính đôi tay, trí óc của ḿnh. Sau ngần ấy năm đi làm, tôi sẽ xây dựng được một cái ǵ đó để lại sau này, chứ không phải chỉ là một thằng đi làm thuê quần quật suốt ngày.




Cái "giàu" này, tôi cũng chỉ gọi là "giàu sang".



Giờ đây, tôi lại có một định nghĩa khác về cái "giàu".




Tôi vẫn c̣n đó mơ ước sẽ có cái nhà – không phải nhà cao cửa rộng kiểu villa biệt thự, mà đơn giản chỉ là một cái nhà nhỏ / xinh đẹp, có được mảnh sân vườn phía trước trồng một vài hoa lá. Thật ra ở nhà to để làm ǵ? Chúng ta cũng chỉ "ở trọ" thôi mà – có ai ăn đời ở kiếp sống măi đâu. Tôi đi ở trọ trần gian – đă ở trọ th́ một lúc nào đó cũng phải "chuyển" đi nơi khác.

Tôi cũng c̣n đó mơ ước có nhiều tiền, nhưng không phải cho bản thân ḿnh. Mà cho người thân, cho gia đ́nh, và cho nhiều người đang có mơ ước muốn "giàu" lên như tôi 10 năm về trước. Tiền nhiều rồi cũng thế. Có cố ăn th́ cũng ăn no đến cổ rồi cũng ngừng. Ăn có ngon kiểu sơn hào hải vị, gan hùm lưỡi rồng rồi cũng… đi ra hết. Cũng có "giữ" được ǵ đâu…



Tôi định nghĩa cái "giàu" có nghĩa là chúng ta "giàu" thời gian, sức khỏe để có thể đi đây đó, để học thêm, trải nghiệm thêm về cuộc đời và tận hưởng cuộc sống hiện tại. Chứ không phải "giàu" là cứ ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về nhà lúc 10h tối – lương tháng vài chục ngàn USD – nhưng cứ phải quay cuồng trong con vụ cơm áo gạo tiền. Đến một lúc nào đó mệt mỏi, xuôi tay – mới nhận ra sao ḿnh quá "nghèo" như vậy.




Tôi định nghĩa "giàu" là cả khi không có nhiều tiền, nhưng chúng ta vẫn sẵn ḷng đến với người khác bằng cả tấm ḷng giàu t́nh thương. Sẵn sàng giúp người khác trong khả năng mà ḿnh có thể. Và biết tận hưởng cái "giàu" ngay cả trong cuộc sống khốn cùng. Địa ngục ở đây, và niết bàn cũng chính ở đây. Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau. Địa ngục hay niết bàn cũng do chính ta mà ra cả.





Tôi gọi đó là "giàu có".




Giàu sang có nghĩa là bạn giàu – nhưng khi chết đi, bạn phải sang nhượng lại toàn bộ những ǵ bạn có cho người khác, và chẳng mang được theo ḿnh bất kỳ cái ǵ cho một cuộc sống mới. Nhiều người rất giàu, có rất nhiều tiền. Họ có cái may mắn có nhiều cơ hội để "làm giàu" hơn người khác, nhưng tiếc thay họ chỉ biết chiếm đoạt, ôm giữ – mà không biết san sẻ cho bất kỳ ai điều may mắn đó.


Giàu có có nghĩa là khi chết đi, bạn vẫn c̣n có cái để mang theo… Sau ngần ấy năm quần quật, tôi sẽ để lại cho người và cho cả chính ḿnh những cái mà sẽ không mất đi khi tôi chết. Cái mà nhà Phật hay gọi là: "công đức, phước báu"…


Của nào bằng của làm lành


Cho đi có nghĩa để dành bấy nhiêu



C̣n bạn?


Bạn muốn trở thành người giàu sang hay giàu có?

florida80
06-02-2019, 02:01
Mái Hiên Nhà Cổ











Trong khu du lịch Cổ Thôn, một nhóm khách du lịch đang hào hứng tham quan một ngôi nhà cổ sang trong của một viên quan ngũ phẩm nào đó ở Giang Nam đời nhà Thanh để lại. Ngôi nhà cổ có h́nh dáng bề thế, tinh xảo, xinh xắn, mang đến cho người tham quan một cảm giác mới lạ vô cùng.


Đứng trước ngôi nhà cổ, khách tham quan ai cũng thắc mắc : "Mái hiên ngôi nhà này lạ thật, sao người ta lại làm thành một căn nhà nhỏ xinh xinh?"Cô hướng dẫn viên, đứng dưới mái hiên đố mọi người. Cô chỉ tay vào căn nhà nhỏ xinh dưới mái hiên, giả giọng một chương tŕnh truyền h́nh nào đó, cô ḥi:


- Các cô các bác có biết gian nhà nhỏ này dùng để làm ǵ không?


Găi đúng chỗ ngứa, ai nấy hớn hở, xôn xao lên tiếng. Người th́ bảo:


- Để giày dép ấy mà, sau khi người ta vào nhà, cởi giầy ra đặt vào đấy.


Kẻ th́ nói:


- Để phạt, để răn dạy trẻ con. Trong nhà có đứa trẻ nào làm điều sai quấy th́ nhốt vào đấy, khoá cửa lại cho biết lỗi.


Lại có người bảo:


- Trời mưa, vào nhà phải để ô ở gian nhà này.


Một người nữa nói:


-Có lẽ để nhốt gà?


Cô hướng dẫn viên mím môi cười, lắc đầu quầy quậy nói với các vị khách du lịch:


- Không vị nào đoán đúng cả. Đây là nơi dành cho những người lang thang cơ nhỡ khi đi qua vùng này có chỗ mà tránh mưa tránh gió, nghỉ chân qua đêm.


Các vị khách du lịch ai nấy đều lặng im.


Con người hiện đại sống dễ chịu rồi, đâu c̣n biết đến nỗi khổ của những kẻ lang thang, ăn mày ăn nhặt trên đường phố. Liệu có c̣n ai nhớ đến họ trong trái tim ḿnh? Với nhịp sống càng ngày càng nhanh, hối hả, sự đồng cảm của chúng ta dần dần bị đẩy vào góc tối của sự cô độc. Ḷng trắc ẩn của chúng ta cũng mất dần đi mỗi ngày một ít.


Thực tế, người ta chẳng nghĩ đến việc làm cho kẻ lang thang một mái hiên che mưa chắn gió.Trong tâm hồn cũng chẳng c̣n chỗ dành cho kẻ những kẻ khốn cùng một "mái hiên" của sự cảm thông và thương xót. Vậy mà người ở măi đời nhà Thanh xa lắc xa lơ đă biết làm một mái hiên cho những người cơ nhỡ, đó chẳng phải tấm ḷng thương yêu người khác, biết giúp đỡ kẻ yếu hay sao? Sống trên đời, ai cũng sẽ có lúc gặp phải khó khăn, ai có thể dám chắc ḿnh không cần đến sự giúp đỡ của người khác?


Nếu ai c̣n khả năng làm được "mái hiên" th́ hăy cố gắng làm thêm vài cái trong những tháng ngày c̣n lại của đời ḿnh. Nếu không có khả năng th́ hăy dựng một "mái hiên" trong tim vậy, để biết quan tâm thương xót những người cùng khổ...

florida80
06-02-2019, 02:01
26 Điều Tâm Niệm Trong Cuộc Sống










1. Nỗi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu

2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.

3. Hăy yêu thương đi... rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.

4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.

5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.


6. Cái ôm là món quà lớn... Có thể cho đi mọi lúc và dễ dàng được đáp lại.

7. Mọi người cần được yêu thương... nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.

8. Thước đo của cải của một người là những ǵ anh ta đă cống hiến cho đời.

9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.

10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.

11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những ǵ họ dạy.

12. Cảm ơn cuộc sống về những ǵ bạn có, tin cuộc sống về những ǵ bạn cần.

13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không
có ngày hôm nay để cảm tạ.

14. Người b́nh thường nh́n h́nh thức, người thông thái nh́n nội tâm.

15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai.

16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.

17. Nếu có ai nói xấu bạn, hăy sống làm sao để không ai tin điều đó.

18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hăm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.

19. T́nh yêu thường vững chắc sau khi trải qua những xung đột.

20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.

21. Những lời nói không tốt không làm găy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.

22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.

23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.

24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.

25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.

26. Làm bất cứ việc ǵ với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những ǵ bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng




Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 02:03
Pen Friend (Bạn Qua Thư)




photo
http://www.bataonline.org/images/members/logos/33.jpg

Penfriend = Pal + Enjoy together + Necessary + Forever + Relationship + Encourage + Never + Dab



Penfriend (bạn qua thư) không chỉ là một Pal (bạn b́nh thường). Đó là một người bạn mà ḿnh có thể bộc bạch tâm sự. Đó là người mà ḿnh có thể viết mà không cần nói, người mà ḿnh có thể Enjoy together (cùng nhau vui đùa) mà không cần quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Penfriend là những người bạn thật sự Necessary (cần thiết cho cuộc sống). Những người bạn học có thể xa nhau, những người bạn thân có thể ra nước ngoài sống nhưng những người bạn qua thư là Forever (măi măi). Bởi v́ theo những cánh thư chứa đầy t́nh cảm, Relationship (mối quan hệ) của chúng minh sẽ không có khoảng cách. Khi ḿnh gặp khó khăn, bạn luôn sẵn ḷng Encourage (khuyến khích) để ḿnh thêm vững tin và điều đó khiến ḿnh trưởng thành. Ḿnh sẽ Never (không bao giờ) quên những t́nh cảm đó. Mặc dù vậy, ḿnh thầm mong một ngày nào đó, ḿnh có thể Dab (chạm nhẹ) vào bạn dù chỉ một lần, bạn thân thương.


Tôi cũng có một người bạn như vậy. Hai đứa chúng tôi đă quen nhau qua mail.


Tôi vốn là đứa chỉ thích sống một ḿnh, luôn buồn chán về cuộc sống của bản thân. Tôi chỉ thích sống với kư ức những ngày thơ ấu, những kư ức rất đẹp nhưng tôi không nhận ra rằng nó đă quá xa vời. Với chí "tiến thủ", tôi sống chỉ biết "thủ" mà không biết "tiến". Nhưng từ khi nhận được mail anh viết cho tôi, tôi đă nhận ra được giá trị của cuộc sống. Tôi cũng chợt nhận ra rằng, quanh ḿnh có bao nhiêu điều thú vị, quanh ḿnh cón có bao nhiêu là bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ ḿnh bất cứ khi nào gặp khó khăn.


"Mặc dù có những việc tưởng chừng như vượt quá sức ḿnh, ḿnh không thể làm nổi, nhưng hăy nhớ một điều rằng, em không cô đơn". Đó là một trong những điều tôi học được từ anh. Đôi khi, trong cuộc sống có những bài học thật giản dị nhưng ḿnh không nhận ra.


Tôi vẫn luôn ao ước ḿnh có một người anh trai, bây giờ điều ước của tôi đă trở thành hiện thực. Anh sẽ là Penfriend của tôi măi măi cho dù đến một lúc nào đó chúng tôi không c̣n gặp nhau. Tôi cảm ơn những lá thư cũng như tấm ḷng của anh đă dành cho tôi. Cảm ơn anh đă giúp tôi hiểu thế nào là "Melodies of life".



"Khi con sinh ra, mọi người đều cười, chỉ có ḿnh con oà khóc. Con hăy sống làm sao để khi con chết đi, mọi người đều khóc chỉ có ḿnh con là mỉm cười.". Đó là tất cả những ǵ chúng ta phải phấn đấu trong cuộc sống này. Và tất cả chúng ta cũng được gọi là Penfriend phải không các bạn? Ḿnh mong được làm quen với tất cả mọi người!


Lính thủy sưu tầm, minh họa

florida80
06-02-2019, 02:03
Giàu Sang Hay Giàu Có









Có nhiều định nghĩa về cái "giàu". Định nghĩa nào cũng đúng, tùy theo tâm tư / suy nghĩ / ước mơ / hoài bảo của mọi người.

10 năm trước đây, tôi định nghĩa "giàu" không phải là có nhiều tiền – mà là có… rất nhiều tiền. Nhiều tiền có nghĩa là có nhà cao cửa rộng, có xe hơi, có máy bay, có du thuyền, có… bla bla bla… Nói chung là có mọi thứ. Tôi nh́n thần tượng Bill Gate – và ước ao một ngày nào đó tôi cũng như ông ta, dù không trở thành người giàu nhất hành tinh – th́ cũng là một người giàu sang quyền quư. Tôi sẽ cố gắng trở thành một nhân viên giỏi nhất, ưu tú nhất, xuất sắc nhất, có được mức lương cao nhất…




Cái "giàu" đó, bây giờ tôi gọi là "Giàu sang".


5 năm sau, khi đọc cuốn sách "Cha giàu – Cha nghèo" (Rich dad – poor dad), trong tôi h́nh thành một khái niệm mới về việc đi làm công cho người hoặc làm công cho bản thân ḿnh. Lúc đó hoài bảo về việc lập một business riêng để tự làm giàu cho chính ḿnh cao như đỉnh Thái Sơn ṿi vọi. Tôi sẽ là một người thành đạt bằng chính đôi tay, trí óc của ḿnh. Sau ngần ấy năm đi làm, tôi sẽ xây dựng được một cái ǵ đó để lại sau này, chứ không phải chỉ là một thằng đi làm thuê quần quật suốt ngày.




Cái "giàu" này, tôi cũng chỉ gọi là "giàu sang".



Giờ đây, tôi lại có một định nghĩa khác về cái "giàu".




Tôi vẫn c̣n đó mơ ước sẽ có cái nhà – không phải nhà cao cửa rộng kiểu villa biệt thự, mà đơn giản chỉ là một cái nhà nhỏ / xinh đẹp, có được mảnh sân vườn phía trước trồng một vài hoa lá. Thật ra ở nhà to để làm ǵ? Chúng ta cũng chỉ "ở trọ" thôi mà – có ai ăn đời ở kiếp sống măi đâu. Tôi đi ở trọ trần gian – đă ở trọ th́ một lúc nào đó cũng phải "chuyển" đi nơi khác.

Tôi cũng c̣n đó mơ ước có nhiều tiền, nhưng không phải cho bản thân ḿnh. Mà cho người thân, cho gia đ́nh, và cho nhiều người đang có mơ ước muốn "giàu" lên như tôi 10 năm về trước. Tiền nhiều rồi cũng thế. Có cố ăn th́ cũng ăn no đến cổ rồi cũng ngừng. Ăn có ngon kiểu sơn hào hải vị, gan hùm lưỡi rồng rồi cũng… đi ra hết. Cũng có "giữ" được ǵ đâu…



Tôi định nghĩa cái "giàu" có nghĩa là chúng ta "giàu" thời gian, sức khỏe để có thể đi đây đó, để học thêm, trải nghiệm thêm về cuộc đời và tận hưởng cuộc sống hiện tại. Chứ không phải "giàu" là cứ ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về nhà lúc 10h tối – lương tháng vài chục ngàn USD – nhưng cứ phải quay cuồng trong con vụ cơm áo gạo tiền. Đến một lúc nào đó mệt mỏi, xuôi tay – mới nhận ra sao ḿnh quá "nghèo" như vậy.




Tôi định nghĩa "giàu" là cả khi không có nhiều tiền, nhưng chúng ta vẫn sẵn ḷng đến với người khác bằng cả tấm ḷng giàu t́nh thương. Sẵn sàng giúp người khác trong khả năng mà ḿnh có thể. Và biết tận hưởng cái "giàu" ngay cả trong cuộc sống khốn cùng. Địa ngục ở đây, và niết bàn cũng chính ở đây. Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau. Địa ngục hay niết bàn cũng do chính ta mà ra cả.





Tôi gọi đó là "giàu có".




Giàu sang có nghĩa là bạn giàu – nhưng khi chết đi, bạn phải sang nhượng lại toàn bộ những ǵ bạn có cho người khác, và chẳng mang được theo ḿnh bất kỳ cái ǵ cho một cuộc sống mới. Nhiều người rất giàu, có rất nhiều tiền. Họ có cái may mắn có nhiều cơ hội để "làm giàu" hơn người khác, nhưng tiếc thay họ chỉ biết chiếm đoạt, ôm giữ – mà không biết san sẻ cho bất kỳ ai điều may mắn đó.


Giàu có có nghĩa là khi chết đi, bạn vẫn c̣n có cái để mang theo… Sau ngần ấy năm quần quật, tôi sẽ để lại cho người và cho cả chính ḿnh những cái mà sẽ không mất đi khi tôi chết. Cái mà nhà Phật hay gọi là: "công đức, phước báu"…


Của nào bằng của làm lành


Cho đi có nghĩa để dành bấy nhiêu



C̣n bạn?


Bạn muốn trở thành người giàu sang hay giàu có?









Hi! Hai sưu tầm & minh họa



at 3:38 PM

florida80
06-02-2019, 02:19
http://i67.tinypic.com/hwb9er.gif

Chuyện Quả Bóng Bàn










Tôi nhớ lúc c̣n nhỏ, hôm đó đi học về bị điểm kém, tôi chạy đến “thú tội” với ba. Ba tôi chỉ xoa đầu rồi nói “không sao đâu”. Tôi thở phào nhẹ nhơm, mừng lắm, v́ đó là một lần hiếm hoi mà ḿnh không bị la khi phạm lỗi. Tưởng đâu mọi chuyện xong rồi, buổi chiều hôm đó, tôi đứng nép một góc nhà, nh́n ba và chú chơi bóng bàn. Bỗng quả bóng lăn xuống mặt đất, rồi lăn dài đến chân tôi. Khi đó ba tôi chạy đến nhặt quả bóng lên và đă nói với tôi rằng:


“Con nh́n quả bóng xem, nó rơi xuống, rồi lại bật lên cao, đó là quả bóng c̣n xài được. C̣n khi quả bóng rớt xuống mà năm im, th́ lúc đó phải bỏ nó rồi. Con người cũng vậy, vấp ngă rồi th́ phải nhớ và biết đứng lên đó chỗ ḿnh đă làm sai đó.”


Tôi biết lúc đó ba hơi ngà ngà say, nên mới nói những điều hơi cao xa như vậy với một đứa trẻ mới 12 tuổi đầu. Dù không hiểu hết ư mà ba muốn nói, nhưng tôi cũng đủ cảm nhận được chút ǵ đó quan trọng của những lời này, thế nên cứ sợ và nhớ măi. Đến khi trưởng thành, đọc được nhiều chuyện hay ho, nhiều bài học dạy làm người trên sách báo, th́ câu chuyện về quả bóng bàn của ba vẫn măi in hằng vào trí nhớ của tôi như là một triết lư sống giản đơn mà vô cùng “đặc biệt”.


Biết bao lần tôi như quả bóng kia, rớt xuống mặt đất của cuộc đời, rồi lại bật lên cao để cố chứng minh là ḿnh vẫn c̣n hữu dụng. Sống càng lâu, trải nghiệm càng nhiều, th́ cuộc đời ai cũng phải có vài ba lần rớt xuống như thế. Nói như vậy là c̣n ít, v́ có những người để bước đến thành công th́ phải rơi xuống và bật lên không biết bao nhiêu là lần… Nhưng như thế cũng không có nghĩa là ai cũng có thể làm được như vậy, v́ càng té đau, người ta lại càng dễ gục ngă.



Không phải quả bóng nào khi đă trượt ra khỏi mặt bàn th́ cũng có thể may mắn được người chơi nhặt lên. Không phải con người nào sai lầm th́ cũng có thể đứng lên mà làm lại.




Cuộc đời là vậy, đôi khi không thay đổi được ǵ th́ cũng chẳng nên đổ lỗi cho bất kỳ ai, cứ bảo rằng là do số phận an bày cũng được. Nếu nỗ lực không thể đổi lại được đền đáp, th́ thôi hăy tin rằng ḿnh là một quả bóng kém may mắn trong cái xó xỉnh nào đó của cuộc đời!




Nguồn: Chuyện quả bóng bàn- Lính thủy, sưu tầm.

florida80
06-02-2019, 02:20
Thật Kỳ Lạ !






1. Thật kỳ lạ: Tờ giấy bạc năm chục ngh́n sao có vẻ rất lớn khi dâng tặng cho Nhà Thờ, mà sao lại nhỏ thế khi ḿnh đi mua sắm?


2. Thật kỳ lạ: Hai giờ trong Nhà Thờ sao có vẻ dài lê thê, mà sao lại ngắn đến thế khi xem một tập phim?


3. Thật kỳ lạ: Ḿnh không thể t́m ra một lời để nói khi cầu nguyện, mà không biết lời đâu lại sẵn thế khi tán gẫu với bạn bè?


4. Thật kỳ lạ: Đọc một chương Kinh Thánh sao mà quá khó khăn, mà đọc 100 trang tiểu thuyết t́nh cảm hay kiếm hiệp th́ sao lại dễ đến thế?


5. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn ngồi hàng đầu khi nghe ca nhạc, mà lại làm đủ mọi cách để ngồi hàng cuối trong Nhà Thờ?


6. Thật kỳ lạ: Sao chúng ta cần phải biết một việc làm cho Giáo Hội 2-3 tuần trước đó để rồi c̣n xếp lịch, mà lại sắp xếp ổn thoả các việc khác vào giờ phút cuối cùng?


7. Thật kỳ lạ: Học về Chúa để chia sẻ cho anh chị em sao quá khó khăn, mà học hiểu rồi truyền miệng những chuyện tầm phào sao lại dễ dàng đến thế?


8. Thật kỳ lạ: Sao ḿnh tin mọi thứ mà báo chí nêu ra, mà lại thắc mắc măi về những lời Kinh Thánh?


9. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn có một chỗ trên Thiên Đàng, mà lại không muốn tin, không muốn làm hay nói điều ǵ để được lên đấy?


10. Thật kỳ lạ: Sao khi ḿnh gửi chuyện cười bằng E-mail th́ tin rằng người ta chuyển ngay, nhưng khi sắp gửi một bức thư nói về Chúa th́ ḿnh lại đắn đo suy nghĩ trước khi đem chia sẻ?


Thật là kỳ lạ phải không nào? Giờ đây bạn đă đọc lá thư này xong, th́ bạn hăy chuyển đến cho một người bạn, một thân nhân hay một người nào đó không ưa bạn. Nếu bạn quên hoặc không muốn làm như vậy, th́ chẳng những bạn mất cơ hội được Chúa chúc lành, mà bạn c̣n làm mất cơ hội của những người có thể đang cần đến Chúa trong đời họ.


Trần Duy Nhiên (dịch)

florida80
06-02-2019, 02:21
Thành Thật Với Nhau













Con người ngày càng nghiêng về chiều hướng hưởng thụ, luôn đi t́m những cảm xúc tốt từ những tiện nghi vật chất đến sự công nhận của những người chung quanh, nên chẳng c̣n mấy ai ư thức giữ ǵn ḷng thành thật. Mặc dù ai cũng biết rằng thành thật là một đức tánh tốt, và ai cũng trông mong người khác thành thật với ḿnh, nhưng một khi bị cuốn vào ṿng xoáy tranh chấp bất tận của cuộc sống th́ người ta lại thấy ḷng thành thật chính là trở ngại căn bản để đi tới sự thành công. Nhiều khi người ta c̣n dám tuyên bố sống giữa đời sống bây giờ mà cố giữ ḷng thành thật th́ đó là thái độ sống rất ngây thơ, phải khôn khéo và đầy kỹ xảo trong từng hành động mới là kẻ thức thời và dễ dàng thành đạt.



Thế rồi người ta đến với nhau bằng những màn tŕnh diễn rất ngoạn mục, từ những lời nói trau chuốt bóng bẩy đến những hành vi lịch lăm dễ thương, miễn sao thu phục được đối phương th́ dù phải nhồi nặn thêm những điều sai với sự thật ta cũng sẵn sàng. Thật khôi hài khi khán giả trung thành nhất chính là người thân yêu nhất của ta. Một ngày nào đó, ta không c̣n đủ năng lực để diễn xuất nữa th́ lớp phấn son kia sẽ rớt xuống, đó cũng chính là lúc niềm tin yêu trong người ấy rơi rụng xuống. Dù ta có cố gắng biện minh bằng tất cả ḷng thành khẩn th́ cũng không thể nào đưa tâm thức người ấy trở về vị trí cũ, trừ phi người ấy có hiểu biết và t́nh thương lớn th́ mới chấp nhận và mở ḷng ra tha thứ. Nhưng vết thương vẫn c̣n đó, sau này ta có muốn tuyên bố điều ǵ quan trọng th́ người ấy cũng vẫn cứ đề pḥng và xét lại, họ không thể dễ dàng trao trọn niềm tin như xưa nữa.



Đành rằng cuộc sống đôi khi cũng cần sự khôn khéo, nhưng chút ít thôi, chỉ nên dùng nó trong những trường hợp đối phương chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật, chứ không phải để tạo thêm lớp phấn son giả tạo cho ḿnh. Song ta phải có trách nhiệm t́m cơ hội đă tŕnh bày sự thật trở lại, đừng đợi người kia phát hiện ra th́ ta sẽ mang tội danh lừa dối. Một trong những lư do khiến ta có được niềm tin vào cuộc sống là khi mỗi lời ḿnh thốt ra đều được bên kia lắng nghe và tin tưởng. Không ǵ thoải mái cho bằng được sống chung với những người mà ta không cần phải ḍ xét hay đối phó bằng bất cứ chiêu thức nào, chỉ nh́n nhau là đă hiểu nhau rồi. Bởi lẽ muốn thương nhau th́ phải hiểu nhau, mà muốn hiểu nhau th́ phải tin tưởng nhau, mà muốn tin tưởng nhau th́ phải thật ḷng với nhau.



Thực tế không phải ai cũng biết trân quư ḷng thành thật của ḿnh, đó có thể là cơ hội để kẻ xấu lợi dụng. Vấn đề nằm ở chỗ là làm sao đủ sáng suốt để ta biết thể hiện ḷng thành thật của ḿnh một cách đúng đắn, đừng v́ vài thất bại nhỏ nhặt trong quá khứ mà ta tập cho ḿnh thói quen luôn che giấu sự thật như một phản xạ tự nhiên, và h́nh thành như một loại tính nết từ lúc nào mà chính ta cũng không hề hay biết. Rồi một lần nào đó có cơ hội quan sát những đứa trẻ nô đùa, hay những người dân quê tṛ chuyện huyên thuyên trên những cánh đồng, ta sẽ giật ḿnh thảng thốt khi nhận ra ḿnh đă đi quá xa trên con đường tranh chấp hơn thua để cái tôi hồn nhiên tinh khôi bị lạc mất. Không có cái tôi linh thiêng ấy, ta sẽ luôn nh́n đời nh́n người một cách sai lệch và bất an, rồi đổ thừa cuộc đời này chỉ là những vở tuồng mộng ảo. Mộng ảo là do chính tâm thức điên đảo của con người dệt lên, chứ đó không phải là bản chất của cuộc đời, v́ cuộc đời vốn rất tươi đẹp.



Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 02:22
Hanh Phúc Nhờ Buông Xả

Có người nọ nghe nói về một đạo sư nổi tiếng nên t́m đến hỏi đạo. Đến nơi, anh thấy trong nhà của vị đạo sư trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một cuốn sách.

Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao nhà đạo sư trống trơn, không có đồ đạc ǵ cả?"

Đạo sư hỏi lại: "Thế anh có hành lư ǵ không?"

Anh đáp: "Dạ có một va li".

Đạo sư hỏi: "Sao anh có ít đồ vậy?"

Anh đáp: "V́ đi du lịch nên đem ít đồ".

Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc ǵ nhiều".

Chúng ta thường quên mất ḿnh chỉ là khách du lịch qua cuộc đời này, lầm tưởng ḿnh sẽ ở măi nơi đây, nên tham lam, ôm đồm, tích trữ quá nhiều đồ vật, tài sản. Đàn bà th́ chất chứa quần áo, ṿng vàng, nữ trang. Đàn ông th́ máy móc, xe hơi, ti vi, máy điện tử.




Tranh Chấp




Mỗi khi có sự tranh chấp, buồn phiền, chúng ta thường có khuynh hướng đổ lỗi cho người khác. Sau đây là ba trường hợp:




a. Người chưa biết đạo th́ luôn cho ḿnh đúng và người kia lỗi 100%.

b. Người bắt đầu học đạo, biết tu th́ thấy cả hai bên đều có lỗi 50%.

c. Người hiểu đạo th́ thấy ḿnh lỗi 100%.




1/ Người chưa biết đạo th́ luôn cho ḿnh đúng 100%. Do vô minh và chấp ngă quá lớn, cho ḿnh là người quan trọng nhất, nghĩ cái ǵ cũng phải, cũng đúng, nên xảy ra chuyện ǵ trái ư cái ngă (cái ta) th́ tức giận bắt lỗi người khác. Thí dụ một chuyện thật xảy ra ở Hoa Kỳ, có một bà già vào mua cà phê tại tiệm Starbucks, không biết v́ lư do ǵ, bà uống ly cà phê bị phỏng miệng. Thế là bà nổi giận làm đơn kiện tiệm này đă bán cho bà ly cà phê quá nóng khiến bà bị phỏng miệng và đ̣i bồi thường hai triệu đô la. Bà ta không thấy lỗi ḿnh là khi cầm ly cà phê lên, nếu thấy nóng th́ phải biết thổi cho nó nguội rồi mới uống, đàng này có thể v́ tham ăn, tham uống, thấy ly cà phê bốc mùi thơm phức, mờ mắt húp cái ực nên bị phỏng miệng. Trong khi đó biết bao nhiêu người khác uống đâu có bị phỏng? Không những không biết lỗi ḿnh mà c̣n đi kiện người ta!




Một chuyện khác có thật cũng xảy ra tại Hoa Kỳ. Một ông nọ đưa bộ đồ vét (veste, suit) đến một tiệm giặt ủi. Khi lấy bộ đồ về th́ nhận ra cái quần không phải của ḿnh. Ông đem trả lại tiệm và khiếu nại. Khoảng một tuần sau, chủ tiệm đưa cho ông một quần khác, nhưng ông vẫn không công nhận là quần của ông. Thế rồi ông làm đơn kiện tiệm giặt ủi. Chủ tiệm đề nghị bồi thường ông 12.000 đô la nhưng ông không chịu mà đ̣i 54 triệu. Đương nhiên là quan ṭa đă bác đơn của ông ta.




2/ Người bắt đầu học đạo và biết tu th́ thấy cả hai bên đều có lỗi 50%. Ở đây nói 50% là nói tượng trưng, v́ có thể là 40% và 60%, hoặc 30% và 70%, hoặc 20% và 80%, v.v... Khi xảy ra một sự tranh chấp, căi nhau th́ đương nhiên phải có một người bắt đầu. Thí dụ như ông A và bà B căi nhau. Ông A là người bắt đầu, nhưng nếu bà B im lặng bỏ đi, không chửi lại th́ ông A không thể đứng đó chửi măi. Nhưng nếu ông A nói một câu và bà B nói lại hai câu th́ ông A sẽ tức lên nói ba câu hoặc năm, sáu câu liên tiếp. Và nếu bà B không biết ngừng th́ cuộc căi nhau sẽ leo thang. Nếu bà B biết ngừng th́ cuộc khẩu chiến sẽ chấm dứt. Nhưng sau đó cả hai bên đều mang vết thương ḷng và hận nhau. Về nhà, nếu bà B là người hiểu đạo th́ sẽ nhận ra ḿnh cũng có lỗi trong chuyện căi nhau, và nếu nhận ra ḿnh có lỗi 40% th́ cơn giận của bà sẽ giảm xuống 40%. Nếu bà B nhận ra ḿnh có lỗi 60% th́ cơn giận của bà sẽ hạ xuống 60%.




3/ Người hiểu đạo th́ thấy ḿnh lỗi 100%. Trong một cuộc tranh chấp mà thấy ḿnh lỗi 100% th́ coi bộ lỗ quá. Nhưng nếu hiểu đạo, đạo ở đây là luật nhân quả và nhân duyên th́ biết là không thể nào tự nhiên vô cớ mà người kia lại gây sự với ḿnh. Có thể ḿnh đă nói hoặc đă làm điều ǵ tổn thương người ta mà ḿnh không nhớ. Và nếu xét cho kỹ mà vẫn không thấy ḿnh làm ǵ sai quấy th́ có thể đời trước, hay nhiều kiếp trước ḿnh đă năo hại người ta, nên bây giờ họ gặp lại ḿnh th́ gây sự, kiếm chuyện trả thù.




Thấy ḿnh lỗi đă là quư, nhưng nếu biết xin lỗi th́ càng quư hơn v́ có thể giải tỏa ân oán và oan gia.




Hạnh phúc xả ly




Ở đời người ta thường cho hạnh phúc là có được cái này, cái kia: Có nhà lầu, xe hơi, có vợ đẹp, con ngoan, có tài sản, quyền thế, v.v... Khi chưa có th́ muốn có, làm đủ mọi cách để cho có. Có rồi th́ sợ mất hoặc xem thường rồi lại muốn có cái khác. Nếu không được th́ buồn phiền, bất măn, khổ sở.




Người biết tu th́ thấy "không có" là một hạnh phúc. Không có ở đây là do trí tuệ quán chiếu thấy mọi sự phiền toái đều do ham muốn mà ra. Bởi thế người tu không muốn có, nếu đă có rồi th́ tập xả ly. V́ những thứ "có" trên thế gian này đều là ràng buộc.




Tuy nhiên đối với những người chưa có, chưa thỏa măn được những mong ước, thèm khát, c̣n mải mê chạy theo vật chất th́ xả ly là một việc thật khó làm, v́ họ chưa có th́ lấy ǵ mà xả bỏ.

Đức Phật khi c̣n là thái tử đă có vợ con, vàng bạc, của cải, cung phi mỹ nữ, đầy đủ vật chất mà trong ḷng vẫn nặng trĩu âu lo, không cảm thấy hạnh phúc. Do đó Ngài mới xả bỏ ra đi t́m chân lư, t́m hạnh phúc chân thật. Trong khi đó có những người tu lại chạy theo vật chất, của cải, tài sản, danh lợi bởi v́ trong đời họ chưa được thỏa măn, chưa cảm thấy có đầy đủ. Chỉ khi nào có được rồi và trải qua kinh nghiệm thấy những thứ mà họ đă nhọc công t́m kiếm chỉ đem lại phiền toái và khổ đau th́ lúc đó ư nghĩ xả ly mới xuất hiện.




Trước hết có thân th́ phải lo cho thân ăn, mặc, ở, sống. Phải đi làm kiếm ăn, phải mua quần áo mặc, phải thuê nhà ở tránh mưa nắng. Khi thân đau ốm phải lo thuốc men, chạy chữa. Nếu có gia đ́nh th́ phải lo làm ăn buôn bán kiếm tiền nuôi vợ con. Suốt ngày chỉ lo suy nghĩ và làm đủ mọi chuyện cho cái ta và những thứ của ta.




Hạnh phúc xả ly tương đương với thiểu dục tri túc, có nghĩa là tâm không ham muốn, và luôn cảm thấy đầy đủ dù trong tay không có ǵ hết. Với người tu, không có sở hữu ǵ thật là một hạnh phúc. Nói như vậy có vẻ ngược đời, nhưng người tu là kẻ đi ngược ḍng đời kia mà!

Xả ly giống như người đang mang gánh nặng trên vai mà đi, nay bỏ được gánh nặng xuống th́ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng vô cùng. Người tu cần tập xả ly, v́ xả nhiều chừng nào th́ nhẹ chừng nấy. Xả ly không có nghĩa là phải vứt bỏ hết tài sản, của cải đang có.




Xả ly trước hết là xả bỏ sự ham muốn và buồn giận trong tâm, kế đến là xả bỏ sự bám víu vật chất bên ngoài. Tuy sống giữa tài sản, vật chất, nhưng tâm không c̣n nhớ nghĩ những thứ đó là của ta, nếu có ai xin hoặc mất th́ xem như nhẹ gánh nặng.

Tập xả ly tới mức cùng cực th́ khi chết, ta xem như trút hết gánh nặng, nhất là cái thân tứ đại già yếu, bệnh hoạn. Ta đă phải mang nó trên vai suốt cả cuộc đời, nay bỏ được nó, há không phải là sung sướng lắm sao? V́ thế các thiền sư đắc đạo, khi chết đều vui vẻ an nhiên tự tại ra đi.




Khi đói th́ ta thèm ăn, nhưng khi ăn th́ đ̣i thứ này thứ kia rồi ăn cho cố, đau bụng, nặng bụng, khó thở. Khi khát th́ thèm uống, nhưng khi uống th́ thích những thứ độc hại như rượu bia, rồi say mèm, ói mửa. Nhiều khi sinh ra ung thư hay sưng gan.




Người tu là người đi t́m hạnh phúc chân thật,

hạnh phúc này chỉ có khi tâm không c̣n bám víu, dính mắc, thèm khát mọi sự vật trên đời này.

Như vậy hạnh phúc chính là sự giải thoát của tâm ư.

Và muốn có giải thoát th́ phải tập xả ly.

Hăy nh́n vào tự tâm, xem ḿnh c̣n bám víu, dính mắc, ưa ghét cái ǵ không?

Có người xả bỏ được vợ con nhưng lại dính mắc vào chùa chiền, xả bỏ được tài sản nhưng lại dính mắc vào danh lợi, địa vị.

Xả bỏ được cái này nhưng rồi lại dính mắc vào cái khác!




Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 02:26
Hộp Nho Cuối Mùa



http://i67.tinypic.com/zler09.jpg










Mua đồ trong siêu thị xong, tôi nói ông xă đứng sắp hàng chờ trả tiền giùm tôi trong lúc tôi đi qua shop rau cải trái cây kế bên coi có ǵ mua được.

Là người nội trợ trong gia đ́nh, tôi phải nấu ăn mỗi ngày. Nấu ăn mấy chục năm, gần cả đời, tôi đă rất chán chường mệt mỏi. Ngày nào cũng phải tính coi nấu món ǵ cho dễ mà mọi người đều hạp khẩu chịu ăn thật là một vấn đề nan giải hóc búa đối với tôi, bởi v́:




Người không ăn cá, kẻ kiêng ḅ

Đứa th́ tuyên bố ghét thịt kho

Kẻ cử đường, người cao máu, mỡ

Biết liệu làm sao thiệt phát khờ




Tính riết thiệt phát nhức đầu, nhiều khi tính nấu món nào đó nhưng mua không có nguyên liệu cũng không nấu được. Thành thử mỗi khi đi shop, tôi thường đảo một ṿng coi có những thứ mà ḿnh cần không.




Thấy cà tím hôm nay mơn mởn, tươi tốt quá, giá lại rẻ, tôi chợt nảy ư mua cà về làm một nồi mắm kho chia cho má và con gái tôi ăn luôn. Tôi gọi mobile phone cho ông xă đang c̣n chờ trả tiền ở siêu thị, hỏi ngày mai ông muốn ăn mắm kho không, cà tím hôm nay rẻ quá. Ông xă nói hết sảy, cả năm rồi không làm món này, mắm và rau c̣n phải hỏi. Ông bảo mua đi, cứ mua nhiều nhiều, mắm kho phải có nhiều cà mới ngon.




Lựa xong bốn kư cà, ông xă vẫn chưa qua tới, tôi bê lại quày trưng bày nho. Lọai nho không hột bản xứ tháng này đă cuối mùa. Người ta không bày bán lẻ như lúc giữa mùa đang rộ mà đóng gói sẵn từng hộp carton khỏang kư rưởi trở lên. Thấy những trái nho vàng hực chuyển nâu, có trái teo tóp chín khô như đă được phơi vài nắng, tôi nghĩ chắc là nó ngọt hết biết.




Tôi th́ thích trái cây ngọt lịm, ngọt đậm đà chớ không thích lọai có hậu chua chua. V́ vậy tôi bèn cầm một hộp lên săm soi kỹ lưởng coi có hư hao nhiều không v́ tôi biết đồ gói sẵn thường không được như ư, thế nào cũng có pha trộn xấu tốt lẫn nhau. Thấy coi bộ OK, tôi lấy một hộp và tự nhủ cho dù có hư một mớ ở dưới đáy hộp đi nữa cũng không đáng kể v́ giá tiền quá rẻ so với lúc đầu mùa.




Mua xong thấy nặng quá, tính xách lại trả tiền mà thấy không kham, tôi bỏ các thứ vào giỏ để đó rồi đi lựa vài trái dưa leo và một bụi cần tây. Khi trở lại chỗ để giỏ, tôi thấy một ông già râu ria, bề ng̣ai có vẻ nghèo nàn đang cầm hộp nho của tôi lên ngắm nghía. Tôi bèn lên tiếng:

- Cái đó của tôi đó thưa ông.

Ông già nói:

-Xin lỗi, tôi tưởng để bán. Cô lấy ở đâu vậy.

Tôi chỉ ra ng̣ai :

- Đó ḱa, nhiều lắm, ngon mà rẻ nữa. Ông lại đó lựa một hộp đi. C̣n từng dưới nữa ḱa.




Ông già cầm một hộp lên xem xét hết hộp này tới hộp kia, cuối cùng không lấy hộp nào cả.

Phần tôi v́ đă mua xong, chỉ chờ ông xă lại xách giùm nên đứng xớ rớ quan sát theo dơi ông già. Ông già đi tới đi lui, món nào cũng cầm lên coi rồi để xuống, có vẻ như đắn đo. Tôi thấy hơi lạ, ngẫm nghĩ một hồi sực nghĩ có lẽ ông không đủ tiền. Tôi bỏ cái giỏ ở đó chạy đi lấy một hộp nho lại hỏi ông;

-Ông ơi! ông thích hộp nho này không?

Ông nh́n tôi có vẻ ngạc nhiên nói:

- Không đâu, tôi mua thứ khác. Mà hộp đó bao nhiêu tiền vậy cô?

-Dạ chỉ có 3 đồng 55 cents thôi. Tôi biếu ông một hộp nha.

Ông lắc đầu:

- Cô tốt quá nhưng tôi không dám nhận đâu.

Tôi khẩn khỏan nói:

-Không sao, đâu có mắc mỏ ǵ. Nho cuối mùa c̣n sót lại, ngọt lắm. Tôi thấy ngon quá, đi không đành nên mua một hộp cho nhà tôi và cũng muốn chia với ông chút vị ngon ngọt thiên nhiên trời ban này.

Và không đợi ông có ư kiến ǵ nữa, tôi dúi vào tay ông hai cái đồng tiền 2 dollar coins.

Ông cảm động nói:

- Cô tốt bụng quá. Cám ơn cô. God bless you.




Không cần biết God bless như thế nào, tôi chỉ ao ước sao tôi có thể chia sẻ cho mọi người bất kỳ lúc nào tôi muốn. Như vậy là God đă bless tôi rồi đó.

florida80
06-02-2019, 22:51
V́ Sao Người Việt Quốc Nội Lại Đua Nhau "Tháo Chạy" Khỏi Thiên Đường Cộng Sản?




Tin mới nhất từ các cơ quan lănh sự nước ngoài tại Việt Nam, số người Việt đăng kư xin visa tăng kỷ lục, một làn sóng tháo chạy khỏi thiên đường Cộng Sản đă bắt đầu? Ngày 23 tháng 8 trước lănh sự quán Czech tại Hà Nội đă có tới hàng ngàn người giành giật để t́m đường vào xin thị thực. V́ sao một thế giới được quảng bá là thiên đường lại có nhiều người muốn bỏ đi như vậy?

Chuyện của Mỹ Lệ


"Là một người mẹ không ai muốn xa con, nhất là khi con mới hơn 10 tuổi. Nhưng, chỉ có cách đó, tôi mới bảo vệ được con ḿnh, khi người dân đang đầu độc nhau như thế…", Mỹ Lệ nói.




- Là một ca sĩ nổi tiếng, Mỹ Lệ gác sự nghiệp sang một bên, dốc sức chăm lo cho chồng và các con. Chị cũng được biết đến là một người mẹ khá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con cái theo cách của một người mẹ truyền thống.




Hai con gái của chị đă trên 10 tuổi, gia đ́nh chị quyết định cho con qua Đức học. Để rồi mỗi năm, chị sẽ sang ở với các con một khoảng thời gian nhất định. Lư do của việc cho con đi sớm, chị ngắn gọn: "Để bảo vệ con".

Đưa con đi để tránh sự "đầu độc"




* Khi phụ nữ vào bếp, thế giới khép lại. Phải thế không nhỉ?




- Ngược lại ấy chứ. Nhất là ở Việt Nam. Giờ vào bếp, thế giới mở ra với những sự thật rất hăi hùng.




Bạn vào bếp chăm sóc cho gia đ́nh cái ăn từng bữa, bạn sẽ hiểu việc ăn uống không phải là thứ có thể qua loa thế nào cũng được. Nhất là giờ đây, thị trường thực phẩm của Việt Nam đă không c̣n niềm tin. Gia đ́nh bạn, con bạn sẽ bị đầu độc bất cứ lúc nào. Và đầu độc từ từ.




Đó là lư do tôi phải đưa con qua nước ngoài học, để bảo vệ con ḿnh. Chúng sống bên Việt Nam, ăn uống tội quá. Với t́nh h́nh thực phẩm kinh khủng như ở Việt Nam th́ lũ trẻ sẽ có nguy cơ bị đầu độc từ từ.




Các con mới có 11 tuổi, qua sớm th́ cũng tội chúng lắm nhưng ở Việt Nam c̣n tội hơn. Đồ ăn thức uống không đảm bảo, các con không đủ sức khoẻ, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các con.




Ung thư là thứ làm tôi ám ảnh và sợ. Thật kinh khủng. Căn bệnh đó có thể gơ cửa từng nhà nếu như đồng loại vẫn cứ đầu độc nhau bằng cái ăn cái uống như thế này.




Người ta bảo người Việt hay "sính ngoại", và luôn thường trực quan niệm: Cái ǵ ở nước ngoài cũng tốt hơn xứ ta…




- Người Việt sính ngoại là có. C̣n cái ǵ ở nước ngoài cũng tốt hơn nước ta th́ không hẳn. Nhưng đa phần là hơn. Đặc biệt là thực phẩm sạch. Thế nên, trẻ em nước ngoài, đặc biệt là các nước châu Âu, phát triển b́nh thường, khoẻ mạnh.




Gia đ́nh tôi hầu như hạn chế sử dụng thực phẩm trong nước, kể cả các nước lân cận mà nhất là Trung Quốc. Ở Đức, ăn ǵ cũng không phải lo. Uống nước từ ṿi nước công cộng cũng không phải lo.




Chồng tôi vài tháng lại qua Đức, mỗi lần đi, anh mang từ Đức về; trái cây, cá, đồ dùng, mỹ phẩm. Đức là đất nước mà vệ sinh an toàn thực phẩm cũng như sản phẩm tiêu dùng đứng hàng đầu thế giới, không cần nghi ngờ.




Một số thứ chúng tôi dùng đồ Việt Nam như thịt, rau và gia vị.




Hải sản, trước đây khi chưa xảy ra sự kiện Formosa đầu độc biển miền Trung, tháng nào bà ngoại và mấy d́ cũng gửi một thùng cá, mực sạch từ biển Quảng B́nh.




Tôi ít ăn đồ hải sản ở Sài G̣n v́ tôi sợ khi chúng về đến Sài G̣n thường phải "ăn" phân đạm để giữ tươi lâu, nhất là mực.




C̣n những thứ nuôi được th́ nỗi sợ dùng thuốc tăng trưởng. Một con heo ngày xưa nuôi 1 năm mới xuất chuồng, giờ chỉ mấy tháng. Các loại cá tôm cũng thế, thu hoạch nhanh chắc chắn sẽ dùng thuốc…




Thế nên, ăn ǵ bây giờ là cả một vấn đề. Và để đ̣i hỏi sự an toàn tuyệt đối sẽ không bao giờ có nhưng ḿnh có thể hạn chế được những thứ mà ḿnh biết chắc sẽ gây nguy hại bằng kinh nghiệm của bản thân.




Nhà chị từng trải qua những "bài học đau đớn" với thực phẩm bẩn chưa?




- Chưa. V́ trong gia đ́nh chúng tôi đều cẩn thận trong ăn uống, ít để cái miệng hại cái thân. Nhưng những thông tin trên báo, những câu chuyện thương tâm từ các bệnh viện cũng đă chứng minh tất cả.




Tôi là người rất đa nghi. Và cái ǵ tôi đă nghi ngờ là tôi ít khi dùng đến. Ví dụ vào một tiệm phở nổi tiếng ở Sài G̣n, tôi ít khi dùng tương đỏ và tương đen, mà chỉ ăn ớt tươi và chanh.




Trong ư thức của tôi không phải đến giờ mới đọc các bài báo tương được làm bẩn như thế nào, tôi cũng có thể biết được ḿnh phải cẩn thận v́ hồi nhỏ, trong gia đ́nh mẹ tôi làm ngành dược, đă dạy các con cần ăn ǵ và nên tránh những thứ ǵ.




Nhưng chứng kiến thực phẩm bẩn th́ nhiều. Tôi thực sự thấy sợ. Ở Huế, có những ḷ bún làm cạnh chuồng heo. Rau để tươi lâu th́ chất bừa trong nhà vệ sinh… Người ta làm mọi cách để có thể sinh lời mà không cần biết đồng loại sẽ ăn phải những thứ ǵ.




Những người bán họ cũng không nghĩ họ đang làm bẩn, mà họ nghĩ rằng những điều đó là b́nh thường, điều đó rất tai hại. Tức là, họ xem thường sức khoẻ của người dùng, họ xem việc rau phải tươi, heo phải bán được nhanh là mục đích mà không cần biết ai bệnh ai chết.




Cái ác nó ngấm dần trong hành động thành ư thức khó đổi.




Vậy chị t́m nguồn thực phẩm sạch ở đâu, cho gia đ́nh ở Việt Nam?




- Người ta nói, không biết có những ǵ đang ŕnh rập chúng ta trong đám rau thịt ngoài chợ. Điều đó không phải không có lư.




Tôi thường chọn các chợ lớn, có nhiều thực phẩm ngon. Từ ngày có vụ Formosa, cá Quảng B́nh tôi không thể ăn, nên phải đặt cá Nha Trang hoặc Côn Đảo.




Với các thức ăn như thịt th́ dù sao, tôi cũng đặt chút niềm tin vào các siêu thị. Một chút thôi v́ vừa rồi báo chí cũng phanh phui một số siêu thị có thực phẩm bẩn.




Rau sạch là cả một vấn đề nan giải, nhất là khi nhà tôi ăn rau nhiều. Dù có mối quen, lấy rau sạch nhưng cũng phập phù lắm.




Hồi bé nhà tôi trồng rau sạch, đầy sâu hoặc rau già. Giờ nh́n đâu cũng thấy rau non, đẹp, tươi mượt. Chẳng ai biết được sau cái sự non đẹp đấy là ǵ. Thế nên tôi vẫn chọn một phương án là tự trồng ở nhà một số rau sạch nhất định.




Nói chung, tôi chủ động trong việc t́m nguồn thức ăn sạch. Và từ sự nan giải trong t́m kiếm nguồn thức ăn sạch, tôi thấy thương vô cùng sự vô tư của những bà nội trợ, ra chợ cười tươi và mua thực phẩm về, nhiều khi biết bẩn nhưng không c̣n lựa chọn khác.




Ḿnh cũng qua hơn nửa đời người rồi, thế nào cũng được nhưng con cái c̣n nhỏ, phải nghĩ đến tương lai của chúng. Thế nên, nghĩ đến chuyện thực phẩm, rồi môi trường như thế, vợ chồng tôi cố gắng làm lụng để cho con được sống ở môi trường khác tốt và an toàn hơn ở những phương diện này.




Chúng ta đang sống trong một xă hội mất căn bản




Là một người đă đi nhiều nơi, đến nhiều vùng quê, nhất là những lần đi khảo sát với chồng, một người làm trong ngành dược, chị có nhận xét ǵ không về việc ăn uống của đồng bào ta?




- Ngay cả bản thân tôi có một chút điều kiện mà c̣n thấy khó khăn trong vấn đề t́m nguồn thức ăn sạch, th́ bạn cứ hỏi những người dân nghèo, nhất là những người nghèo ở thành thị, họ đang chịu đựng những ǵ?




Ở nông thôn th́ đỡ hơn v́ dẫu sao nhiều nhà cũng tự trồng được rau, nuôi được gà, được cá để ăn. Tuy nhiên, rất nhiều hộ nông dân trồng rau bán, cái ngạc nhiên là họ biết loại nào độc loại nào không, cái độc th́ đem đi bán cho đồng loại.




Chung quy lại, đồng bào ăn phải thức ăn bẩn cũng là do những người đồng bào gần gũi mang lại. Ḷng tham đă tạo ra cái ác, và huỷ hoại rất nhiều thứ của con người.




Nói th́ hơi tiêu cực, nhưng giờ đúng là khó mà đ̣i hỏi đạo đức ở đất nước ḿnh được. Ngắn gọn nhất: Giá trị về đạo đức và ḷng tự trọng đă bị đánh mất rất nhiều. Không quan tâm đến sức khoẻ và tính mạng của người khác là kết quả lớn nhất của việc đánh mất đạo đức.




Câu chuyện đạo đức, h́nh như dài và hơi nhiều. Và "biết rồi khổ lắm"!




- Nói ra mà đau. Những giá trị đạo đức tốt đẹp không phải là hao hụt mà là đang bay vụt. Những người có trách nhiệm với sinh mệnh, sức khoẻ của đồng bào, có được bao nhiêu người suy nghĩ về vấn đề này?




Nếu họ suy nghĩ và hành động, th́ thị trường thực phẩm không bị nhiễu loạn và nhuốm bẩn đến như thế.




Những người dân bé nhỏ, những người thiếu học, không đủ nhận thức, th́ làm sao đ̣i hỏi họ phải có trách nhiệm với người khác khi mà những tấm gương cho họ soi th́ lại là những kẻ tham lam?




Dĩ nhiên ḿnh không thể đánh đồng được hết nhưng đa phần hiện nay, người Việt chỉ nghĩ đến cái lợi của bản thân ḿnh mà không nghĩ cho người khác; chỉ nghĩ đến cái trước mắt mà không biết con cháu ḿnh sẽ phải gánh chịu những hậu quả ǵ do chính bản thân cha anh chúng gây ra.




Giờ đi trách nông dân v́ sao ác độc với đồng loại, tôi cũng nói thẳng, những cái ác độc đó cũng chưa nhằm nḥ ǵ với những cái ác độc khác.




Cái nghèo có đáng để đổ tội không, khi mà tham lam cũng là cách thoát nghèo nhanh nhất?




- Không. Mấy ông quan chức th́ đâu có nghèo nhưng vẫn có một số người tham lam. Ḷng tham là vô đáy. Nhất là ḷng tham của những người được sinh ra và mưu lợi từ một xă hội đang có dấu hiệu mất căn bản.




Khi ḷng tham là mục đích và sự hănh tiến là động cơ, th́ cái ác đă được cài đặt sẵn trong hành tŕnh. Khái niệm "ăn học để thành người" hôm nay không c̣n nguyên ư nghĩa, thay vào đó là "ăn học để làm ông này bà nọ".




Ông này bà nọ để mà "một người làm quan cả họ được hưởng". Thực tế cũng chứng minh điều đó, và khá nhiều họ "được hưởng". Sợ nhất là xảy ra hiện tượng "Mạnh ai nấy đục mạnh ai nấy khoét", và không nghĩ đến chuyện bảo vệ quyền lợi cho người khác.




Xă hội nào cũng vậy, khi mà người quản lư chỉ để nhận nhiều mà không nghĩ cách làm sao để cho mai sau và v́ mai sau, th́ những người dân độc ác với đồng loại cũng là điều dễ hiểu.




Ai cũng nói thế. Nhưng "cái căn bản" nên được hiểu là ǵ, để giờ ta ngồi đây và nhận xét là nó đă mất?




- Những ǵ cha ông để lại đă bị người đời sau làm cho méo mó lệch lạc. Cách đối xử với thiên nhiên, với con người ở ta không c̣n quy chuẩn, mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy đạp.




Ở châu Âu, giá trị con người được đề cao. Họ tự tôn, tự trọng, biết nghĩ cho người khác, chấp hành pháp luật nghiêm minh.




Giờ ở ta, mở báo ra là cứ thấy người này khoe xe, người kia khoe của. Rồi lấy xe, lấy của đi lừa người khác như cái lũ bán hàng đa cấp.




Giới showbiz nổi nhất của việc khoe giàu khoe sang, khoe cặp được ông này, cướp chồng bà nọ để có tiền sống xa hoa. Có thấy mấy ai nói về lao động vất vả vinh quang, kiếm tiền trên mồ hôi nước mắt đâu?




Con trai th́ đi tập gym để body cho đẹp, lượn lờ trong các pḥng gym kiếm đại gia. Con gái th́ phải đẹp để kiếm tiền, không đẹp tự nhiên được cũng phải sửa cho thật đẹp, đi thi hoa hậu, dấn thân vào showbiz, để cặp được với kẻ lắm tiền nhiều của.




Họ đâu nghĩ đến chuyện học hành để làm một việc ǵ có giá trị? Giờ nhiều cô bé nghĩ đến việc không cần học hành ǵ, cứ đẹp là sẽ giàu, sẽ đổi đời.




Xă hội vốn đă mất mát căn bản, nay thêm những kẻ như thế, nó thành lệch lạc, quái dị.




Xă hội nào cũng có những người thế mà. Từng đi nhiều nước và sống ở nước ngoài, chị lư giải rơ hơn chút nữa, cái "căn bản" theo trải nghiệm của chị?




- Tôi qua Đức 2 tháng ở với con, bạn biết tôi cực nhất là việc ǵ không? Đó chính là đi đổ rác. Rác phải phân ra các thùng khác nhau theo từng loại, phải để vào túi giấy, không được để vào túi nilon, cho vào thùng rác.




Người dân phải phân biệt rác sẵn ở các thùng. Chỉ cần sai một phát là bị phạt ngay. Rác của ḿnh thôi nhưng khi chia cũng phải tự làm để người gom rác đưa vào đúng nơi xử lư rác.




Họ chia ngày ra, ngày nào đến lấy rác thức ăn, ngày nào đến lấy rác nhựa, ngày nào đến lấy rác là lá cây, cỏ trong vườn… Người dân tự nguyện đưa rác ra đúng ngày, đúng giờ.




Ḿnh th́ sao? Mạnh ai nấy xả, túi nilon, kim tiêm, bao cao su đă dùng…tất cả gom hết vào. Nhà máy xử lư rác cũng chưa có, rồi cất giấu chôn vùi đâu đó.




Hoặc mạnh ai nấy nhét xuống cống. Ai lănh? Chính chúng ta và hậu quả để lại trên đầu con cháu chúng ta.




Một xă hội ngăn nắp, tôn ti trật tự từ cái cọng rác th́ hỏi sao mà con người ở đó không phát triển một cách lành mạnh?




Ở xă hội mà chai nước ngọt uống xong, bạn cho vào máy đổi lấy mấy cent tiền chai, trong khi ở ḿnh, mạnh ai th́ vứt toẹt ra đường, nhét xuống cống. Có thùng rác đấy, cũng chẳng thèm vứt vào.




Chúng ta hay so sánh Việt Nam với các nước tiên tiến mà không hiểu sao họ lại sạch hơn ta, họ lại văn minh hơn ta, đấy, là từ những cái căn bản của họ ở những điều nhỏ nhất. Con người đă sống có ư thức như thế, th́ tương lai hay hiện tại đều theo một nếp.




Làm ơn nghĩ đến con cháu




* Đồng ư là từ cọng rác, ở ta, mạnh ai nấy vứt, mạnh ai nấy đổ. Chẳng có ǵ để bắt để phạt được sự "hăm hại" môi trường và sự ngược đăi các công tŕnh công cộng. Và cũng chưa có ǵ để cấm người ta đầu độc đồng bào v́ thực phẩm bẩn!




- Th́ bởi thế, sống hôm nay, không cần biết ngày mai là ǵ. Không biết con cháu ḿnh sẽ sống thế nào ngoài việc nghĩ sao có nhiều tiền để lại cho chúng. Sức khoẻ, môi trường, không phải cứ có tiền là mua được đâu.




Các nước văn minh người ta giáo dục cho công dân mỗi người phải ư thức với môi trường. Bên này tôi trả tiền nước thải lớn hơn tiền nước sinh hoạt. V́ nước thải họ phải xử lư nên phải trả phí cao hơn nước sinh hoạt.




Ở bên này, chim có làm tổ trong nhà anh cũng không được sờ đến. Khi đi câu cá, gặp con cá nhỏ phải trả về cho thiên nhiên để chúng lớn và sinh sản. Chim muông hoang dă bơi lội đầy không ai được đụng đến.




Cây trong vườn nhà ḿnh, muốn đốn một cành cũng phải xin phép, phải làm đơn. Bạn có thể thấy những cánh rừng mênh mông của họ, từ nơi này đến nơi khác nhưng bạn cứ thử đụng vào một cành cây, bạn có thể phải ngồi tù.




Ở ta th́ sao? To nhỏ ăn tất. Lấy của thiên nhiên không trừ một thứ ǵ. Chặt, phá, săn, bắt, cái ǵ cũng có thể đưa lên bàn nhậu.




* Một xă hội không có căn bản th́ con người ta trở nên nhỏ bé và tội nghiệp!




- Con người hiện nay có xu hướng đánh mất căn bản, mất giá trị cốt lơi từ những việc tưởng như rất nhỏ, rất đơn giản. Nhỏ như cọng rác, đơn giản như mua mớ rau ngoài chợ.




Giờ này nhiều người c̣n hăo huyền không nhận ra những giá trị thật. Mất từ người lớn đến trẻ em, từ thầy đến tṛ, từ bác sĩ đến bệnh nhân.




Cá nhân tôi cũng mất. Chúng tôi đâu được dạy về những cách hành xử với môi trường, với con người một cách văn minh từ nhỏ?




Những đứa trẻ được mẹ chở đi học, con uống xong chai nước mẹ quăng thẳng ra đường th́ làm sao vun cho con giá trị? Mẹ bán rau bẩn cho người ta c̣n ḿnh ăn rau sạch, con nh́n thấy điều đó hỏi sao chúng công bằng với nhân loại?




Cái giá phải trả cho điều đó họ không nhận thấy, cũng chẳng cần chờ đến quả báo đâu, trả ngay tại chỗ, và trả với thế hệ kế cận.




Ông bảo vệ một xưởng may cạnh nhà tôi, mỗi sáng ông quét tất cả rác, trong đó có túi ni lông ra miệng cống và dùng cán chổi luồn túi nilon xuống miệng cống.




Nh́n ông tôi nói luôn: Ngay nhà chú mà chú làm thế, chú làm thế chú hại nhà chú chú hại luôn nhà tôi.Chú hốt đi một cái vào bỏ vào bịch cho người ta lấy chứ sao chú lại làm thế. Rồi ông thôi.




Giờ đi ra đường nh́n các miệng cống, chi chít túi nilon. Con cháu ḿnh sẽ lănh hết. Trồng rau phun thuốc xuống đất, chẳng cần đến đời sau đâu, uống nước đó vào th́ ung thư cũng từ đó mà ra.




* Là công dân "mất căn bản", đi ra nước ngoài chị thấy người ta nh́n nhận ḿnh như thế nào?




- Tôi từng đi Nhật, Thái và nhiều nước. Nhật, Thái, tôi từng nh́n thấy những bảng tiếng Việt như: "Không được ăn cắp", "Không được lấy quá nhiều buffet, lấy nhiều phải ăn hết"…, nh́n thấy cảnh đó cũng nhục lắm.




Nhưng làm người Việt đi ra nước ngoài, lơ ngơ cái là mất tiền thôi. Thử ném cái chai xuống đường hay ném cọng rác xuống đường đi? Thử nhảy vào bẻ hoa xem nào?




Trẻ con nước người ta biết đi là biết học ư thức. Người nhà ḿnh tận khi trưởng thành ra nước ngoài để trả phí cho bài học ư thức, cứ nghĩ nước người ta không có cảnh sát đứng ngoài đường th́ muốn làm ǵ cũng được. Đau hơn là lạc loài trong một xă hội tiến bộ.




Có lẽ một xă hội thế nào th́ hăy nên nh́n nếp sống chốn công cộng, nhất là ngoài đường và ngoài chợ. Đường nhà ḿnh đang như thế nào, người ta đi lại thế nào và chợ của ḿnh ra sao, người ta bán ǵ ở đó cho đồng loại, mọi người tự hiểu.




* Một ngày nào đó khi con chị lớn, chị sẽ nói cho con lư do mà chị cho con xa mẹ sớm như thế chứ?




- Phải nói, để con có ư thức hơn trong việc đấu tranh bảo vệ đồng loại.




Các con ra nước ngoài học, ở cái giai đoạn tuổi đời đẹp nhất, nhận thức bắt đầu phát triển, th́ nó sẽ lănh hội được những điều văn minh từ những nước văn minh.




Giờ ḿnh ngồi kêu ca cũng chẳng giải quyết được ǵ cả. Hăy bắt đầu từ những đứa trẻ và có trách nhiệm với chúng để có một thế hệ mới tốt đẹp.
Sưu tầm

florida80
06-02-2019, 22:53
Bạn Có Tồn Tại Ác Tâm Trong Ḷng Không?
















Ác tâm có thể sinh ra từ những điều vô cùng nhỏ nhặt.




"Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”




"V́ sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?




Tôi đă t́m một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:

V́ sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy.




Thầy hiền ḥa nh́n tôi trả lời:

Nếu một người trong ḷng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. V́ thế, căn cứ theo đạo lư này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.




Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rơ người này không phải là người ác thật sự.




Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:

Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!




Thầy trả lời:

Nội tâm không ác th́ không cảm thấy khổ, con đă cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hăy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.




Tôi nói:

Nỗi khổ của con th́ rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến t́nh trạng này; trong xă hội, không ít người căn bản không có văn hóa ǵ, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái.




Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của ḿnh.




Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

Thu nhập hiện tại của con đă đủ nuôi sống chính con và gia đ́nh. Con c̣n có cả pḥng ốc để ở, căn bản là đă không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.




Nhưng, bởi v́ nội tâm con có ḷng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại ḷng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không v́ những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.


Trong xă hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho ḿnh là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa th́ phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi v́ văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!
Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng ḿnh, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp ḥi. Tâm hẹp ḥi cũng là ác tâm.


Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”

Con đem niềm vui và thỏa măn của ḿnh đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hăy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đă nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, ḥa ái, cần cù để thay thế ḷng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và b́nh an hơn.


Trong xă hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hăy nên v́ họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! C̣n con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”


Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đă sinh ḷng ngạo mạn, th́ đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tṛng, v́ vậy, không thể nh́n thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự ḿnh đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của ḿnh. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng ḷng khiêm tốn, luôn bảo tŕ tâm thái ḥa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tṛn đầy và an vui.


Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của ḿnh cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”


Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều ǵ.
Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?


Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nh́n tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.




Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho ḿnh là một người rất lương thiện, măi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi c̣n có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi v́ nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?




Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!

florida80
06-02-2019, 22:54
Cái Tôi- Vật Cản Hạnh Phúc Nhân Sinh









Chúng ta thường không nhận ra được “Cái Tôi cao” ở bản thân ḿnh. Bởi chúng ta chỉ công nhận, lắng nghe, thấy vui khi được người khác nói về những cái tốt, thế mạnh của ḿnh.




Nhưng chúng ta lơ là, không suy nghĩ, thậm chí đôi khi là khó chịu khi nghe thấy những điểm yếu, khuyết điểm của ḿnh. - Chúng ta chỉ nh́n thấy những cái ḿnh có mà không biết đến những ǵ ḿnh c̣n khiếm khuyết.

Nói cách khác là tự thỏa măn với chính ḿnh

- Chúng ta luôn nh́n thấy kết quả mọi thứ ḿnh làm tốt hơn người khác, không ai bằng ḿnh.

- Chúng ta luôn nh́n thấy mọi thứ của ḿnh là tốt nhất, và không ai có những thứ ấy tốt hơn ḿnh.

- Chúng ta không thể lắng nghe được những điều người khác nói và suy ngẫm về nó.

- Chúng ta không sẵn sàng chấp nhận (đón nhận) sự thay đổi, ngay cả khi biết nó đúng.

- Chúng ta không sẵn sàng nghiên cứu, học hỏi. Sự học hỏi ở đây, không chỉ là học hỏi kiến thức có liên quan đến công việc chuyên môn, mà là nh́n và học hỏi ở những người xung quanh, với những điều bản thân ḿnh chưa có, không có.

- Một người leo lên nấc thang danh vọng, địa vị càng cao, th́ cái tôi mà họ vác trên vai dường như càng nặng. Con người mưu cầu danh vọng, địa vị, t́nh yêu.. v́ nghĩ những điều này mang lại cho họ hạnh phúc, nhưng cái tôi đă khiến họ trở nên cô đơn, trống vắng, mặc dù sở hữu được trong tay những điều trên.


'' Tôi là ai mà cười khi dấu lệ. Tôi là ai mà c̣n trần gian thế! '' TCS




Nguồn: gdptthegioi.org (gia đ́nh phật tử thế giới)

florida80
06-02-2019, 22:54
Bảy Dấu Hiệu Nhận Biết Thoái Hóa Khớp









Hiện nay, bệnh thoái hóa khớp xuất hiện ở cả đàn ông lẫn phụ nữ, người già và thậm chí là trẻ em. Nhận biết sớm những dấu hiệu của thoái hóa khớp có thể pḥng tránh tổn thương, biến dạng khớp và nguy cơ tàn phế.




Dấu hiệu nhận biết thoái hóa khớp




1. Khớp kêu lạo xạo, lục cục mỗi khi co duỗi.

Đây là biểu hiện hay gặp của t́nh trạng thoái hóa khớp, đi kèm với cơn đau.




2. Cứng khớp vào buổi sáng.

Dấu hiệu này thường xuất hiện nhất khi mới ngủ dậy, kéo dài khoảng 10 - 30 phút.




3. Khó vận động các khớp.


Đi lại khập khiễng do đau khớp háng; khó cử động cổ, đau mỏi vùng sau gáy, lan đến cánh tay; tay không cầm nắm được... Bên cạnh đó, khớp c̣n bị đau khi vận động nhiều và giảm dần khi nghỉ ngơi.




4. Đau khi ngồi xổm.

Khi đứng dậy cũng rất khó khăn, nhiều trường hợp phải có chỗ tựa mới đứng dậy được. Nghiên cứu mới đây cho thấy, những người đau mỗi lần ngồi xổm có nguy cơ thoái hóa khớp gối tăng đến 41%.




5. Đau khi leo cầu thang.

Đây là dấu hiệu nhận biết sớm của chứng thoái hóa khớp gối. Nếu để đến lúc lên xuống cầu thang phải nhích từng bước v́ quá đau, t́nh trạng thoái hóa đă trở nặng.




6. Khớp đau nhiều khi tăng cân.

Đau đặc biệt là khớp gối, khớp háng, khớp gót chân - những khớp gánh trọng lượng cơ thể nhiều nhất. Các chuyên gia y tế cảnh báo, tăng cân quá mức làm tăng nguy cơ thoái hóa khớp gấp 7 lần so với thông thường.




7. Khớp tê, sưng, biến dạng, teo ổ khớp.



Đây là những dấu hiệu chứng tỏ sụn khớp bị tổn thương nghiêm trọng, điển h́nh như: đầu gối lệch trục, ngón tay trở nên gồ ghề và cong, ngón chân cứng và cong vẹo.




Thoái hóa khớp, v́ sao?

Theo các chuyên gia, nguyên nhân sâu xa gây nên t́nh trạng thoái hóa khớp chính là sự hư hại sụn khớp. Bên cạnh yếu tố tuổi tác, những thói quen xấu trong sinh hoạt tạo áp lực lên các khớp xương ngày càng nhiều, khiến các cấu trúc sợi collagen trong sụn dễ bị tổn thương.

Lúc này, hệ miễn dịch với chức năng bảo vệ cơ thể lập tức dọn dẹp những phần hư hỏng này. Tuy nhiên, lỗi nhận diện của hệ miễn dịch khiến các tế bào chức năng không chỉ dọn dẹp những sợi collagen tổn thương mà c̣n hủy hoại luôn cả những sợi collagen c̣n lành lặn. Đây là nguyên nhân chủ yếu gây nên những cơn đau nhức, vận động khó khăn và thúc đẩy quá tŕnh viêm, dẫn đến t́nh trạng thoái hóa khớp.




Làm ǵ khi có dấu hiệu thoái hóa khớp

Không ít người phải đối mặt với nguy cơ tàn phế v́ xem nhẹ những dấu hiệu đau nhức, giới hạn vận động ban đầu của khớp. Một số người lại tự điều trị bệnh theo những cách thức truyền tai cũng khiến t́nh trạng thoái hóa khớp ngày càng nặng nề hơn. V́ thế, ngay khi nhận thấy những dấu hiệu bất thường về khớp, cần đi khám để được chẩn đoán và điều trị cụ thể.






Đồng thời, mỗi người có thể thực hiện các biện pháp chăm sóc sụn khớp từ sớm bằng một lối sống khoa học, luyện tập thể dục đều đặn, tránh thừa cân - béo ph́, tránh các thói quen gây hại cho sụn khớp như tư thế không phù hợp, thực hiện các động tác đột ngột, làm việc quá sức... Các chuyên gia y tế c̣n đưa ra lời khuyên, nên bổ sung những chế phẩm có tác dụng pḥng ngừa thoái hóa khớp, giúp chăm sóc và bảo vệ sụn khớp an toàn.




Dựa trên những khám phá mới của ngành miễn dịch học phân tử, Viện Nghiên cứu InterHealth (Mỹ) đă phát minh ra UC-II, một dưỡng chất sinh học thế hệ mới vừa giúp cơ thể sửa lỗi của hệ thống miễn dịch, vừa cung cấp nguồn nguyên liệu quư tái tạo sụn khớp... Từ đó, UC-II giúp giảm đau, gia tăng khả năng vận động, pḥng ngừa và làm chậm quá tŕnh thoái hóa khớp một cách hiệu quả.




Nguồn: ThanhNien.com.vn



at 2:33 PM

florida80
06-02-2019, 22:55
Thần Phật đến thế gian là để độ con người về thiên quốc của Ngài, tuyệt không phải v́ để tạo ra tiền tài, danh vọng, sức khỏe hay nhân duyên trao đổi với con người. Phúc chỉ dành cho những ai thành tâm tôn kính, một ḷng hướng thiện.





Vào thời vua Đường Trung Tông (khoảng năm 705-707), tại khu vực Hồ Bắc, Tương Dương (Trung Quốc) người ta chuẩn bị đúc một pho tượng Phật lớn. Có rất nhiều người giàu có và tín ngưỡng Thần Phật đều tới dâng hiến tiền bạc cho việc ấy. Những người tổ chức đối với những người ủng hộ tiền của đều có ghi chép sổ sách đàng hoàng, để sau này sẽ khắc tên ghi công vào bia đá.




Có một bà cụ vô cùng nghèo khổ nhưng nóng ḷng muốn được hiến tặng. Bà chỉ có một đồng tiền mà mẹ đẻ tặng cho bà thời con gái. Bà đă nâng niu giữ ǵn đồng tiền ấy không nỡ dùng, cất kỹ suốt 60 năm trời. Ấy là tài sản duy nhất mà bà có.




Nghe tin người ta quyên tiền đúc tượng Phật, bà cụ cung kính mang đồng tiền ấy vượt qua một quăng đường xa xôi để đến dâng tặng. Nhưng người phụ trách việc đăng kư tên tuổi nói với bà:“Tôi chẳng thể đăng kư cho 1 đồng của bà được”. Bà cụ không biết làm sao, đành nhân lúc người khác không để ư lặng lẽ đến gần ḷ đúc tượng và tung đồng tiền vào trong đó. Bà thành kính chắp tay cầu nguyện rồi trở về nhà.




Vài ngày sau người ta dỡ ḷ lấy tượng ra. Một viên quan bỗng nhiên nh́n thấy một đồng tiền đính vào chính giữa ngực của pho tượng Phật. Có một đại phú ông trông thấy như thế trong ḷng rất khó chịu bèn yêu cầu giũa bay đồng tiền kia đi. Thế là người ta gọi thợ thủ công đến để gọt giũa đồng tiền ấy.




Nhưng gắng sức gọt giũa suốt một đêm, đến sáng hôm sau nh́n lại th́ đồng tiền vẫn c̣n y nguyên như cũ, vẫn đính chặt vào giữa ngực bức tượng Phật.

Mấy nhà sư thấy thế nói:“Chuyện này thật là kỳ diệu. Thần Phật nhận xét con người ta th́ chỉ xem trọng tấm ḷng thôi. Bà cụ ấy hết ḷng thành kính cho nên mới thành ra như thế”. Từ đó về sau không ai c̣n dám động đến đồng tiền ấy nữa.

Đồng tiền ấy măi măi nằm trên ngực bức tượng Phật.

Đồng tiền của bà cụ là một câu chuyện một bà cụ nghèo dâng cúng một đồng tiền để đúc tượng Phật, trong khi những người giàu có th́ bỏ rất nhiều tiền.

Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Nhưng bà cụ nghèo này đă bỏ vào nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó.




C̣n bà cụ, th́ rút từ cái túng thiếu của ḿnh mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những ǵ bà có để nuôi sống ḿnh – Một đồng tiền mà mẹ đẻ tặng cho bà thời con gái. Bà đă nâng niu giữ ǵn đồng tiền ấy không nỡ dùng, cất kỹ suốt 60 năm trời. Ấy là tài sản duy nhất mà bà có, số tiền này tuy nhỏ nhất nhưng là tất cả những ǵ bà có, trong khi những người khác chỉ cho một phần rất nhỏ trong số tài sản của riêng ḿnh.




Do đó, với cách nh́n của Thần Phật th́ bà cụ là người dâng cúng nhiều hơn cả. Thần Phật chỉ nh́n không phải qua số lượng tiền mà là tính cách toàn thể của những ǵ được dâng và tương quan của những ǵ được dâng đối với người dâng cúng. Thần Phật đối với con người th́ chỉ xem trọng tấm ḷng của con người mà thôi.




Theo vietdaikynguyen

florida80
06-02-2019, 22:56
Never Miss The First Opportunity









A young man wished to marry the farmer's beautiful daughter. He went to the farmer to ask his permission. The farmer looked him over and said,




"Son, go stand out in that field. I'm going to release three bulls, one at a time. If you can catch the tail of any one of the three bulls, you can marry my daughter."




The young man stood in the pasture awaiting the first bull.




The barn door opened and out ran the biggest, meanest-looking bull he had ever seen. He decided that one of the next bulls had to be a better choice than this one, so he ran over to the side and let the bull pass through the pasture out the back gate.




The barn door opened again. Unbelievable. He had never seen anything so big and fierce in his life. It stood pawing the ground, grunting, slinging slobber as it eyed him. Whatever the next bull was like, it had to be a better choice than this one. He ran to the fence and let the bull pass through the pasture, out the back gate.




The door opened a third time. A smile came across his face. This was the weakest, scrawniest little bull he had ever seen. This one was his bull. As the bull came running by, he positioned himself just right and jumped at just the exact moment. He grabbed... But the bull had no tail!




Life is full of opportunities. Some will be easy to take advantage of, some will be difficult. But once we let them pass (often in hopes of something better), those opportunities may never again be available.



So always grab the first opportunity.




[Fun Funky]

florida80
06-02-2019, 22:56
Đừng Đợi Đến Lúc Bạn Già Rồi, Mới Biết Được Điều Ǵ Là Hạnh Phúc









Hạnh phúc là ǵ? Đến nơi đâu mới t́m được hạnh phúc? Con người vẫn luôn mong muốn t́m đến được bến bờ hạnh phúc, nhưng lại không hiểu một điều quan trọng…


Bạn nghèo khó, nhưng có người nguyện đi cùng bạn chính là hạnh phúc.

Bạn đau ốm, có người tận t́nh chăm sóc cho bạn chính là hạnh phúc.

Khi bạn lạnh, có người ôm bạn chính là hạnh phúc.

Khi bạn khóc, có người an ủi bạn, là hạnh phúc.

Khi bạn già, có người bầu bạn cùng, cũng là hạnh phúc.

Bạn sai, có người bao dung, tha thứ cho bạn, cái này là hạnh phúc.

Bạn vất vả, có người thương xót, đây cũng chính là hạnh phúc.




Hạnh phúc không phải là quanh bạn có bao nhiêu người, mà là có bao nhiêu người bên cạnh bạn.

Hạnh phúc không phải là bạn lái những chiếc xe sang trọng, mà là bạn lái xe về đến nhà b́nh an.


Hạnh phúc không phải là bạn tích trữ được bao nhiêu tiền, mà là mỗi ngày thể xác và tâm hồn được tự do, được làm những việc ḿnh yêu thích.

Hạnh phúc không phải là vợ của bạn xinh đẹp ra sao, mà là vợ của bạn luôn có thể nở nụ cười rạng rỡ.

Hạnh phúc không phải được ăn ngon mặc đẹp, mà là không có bệnh, không có tai ương.

Hạnh phúc không phải lúc bạn thành công được tung hô nhiệt liệt, mà là lúc bạn sa cơ vẫn có người nói: “Bạn tôi à! Cố lên!”

Hạnh phúc không phải là bạn nghe qua bao nhiêu lời ngon ngọt, mà là khi bạn bi thương rơi lệ, vẫn có người nói với bạn: “Không sao đâu mà, có tôi ở đây…”


Tuệ Tâm, theo Secretchina



at 1:21 AM

florida80
06-02-2019, 22:57
Lúc Về Già, Ḿnh Sẽ... Không Làm Những Điều Này...










Lúc về già ḿnh sẽ không bao giờ đến cơ quan cũ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt...




Nếu đến ḿnh cũng chỉ cúi đầu lễ phép chào lớp trẻ rồi chuyện phiếm với đồng niên, đồng nghiệp. Ḿnh phải tự dặn ḿnh rằng có nói ǵ chúng cũng chẳng nghe, v́ mọi điều ḿnh nói đă lỗi thời, cho dù bên dưới chúng chăm chú nh́n, đầu gật gật, rồi vỗ tay rất dài. Và dĩ nhiên chúng nó có báo cáo báo c̣ ḿnh cũng chẳng nên quan tâm, ṭ ṃ t́m hiểu, v́ đă lâu ḿnh không cập nhật hay update, đâu c̣n hiểu được thời thế.




Lúc về già ḿnh sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng c̣n khỏe, c̣n sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên.




Lúc về già ḿnh sẽ không tham gia hội đoàn hay bất cứ công việc ǵ liên quan đến chính quyền. Không phải ḿnh thiếu trách nhiệm, chỉ đơn giản v́ nhà nước cho nghỉ là đă nghiên cứu kỹ rồi, thời điểm đó sức khỏe, trí tuệ xuống dốc rồi, làm làm ǵ, để tụi trẻ nó làm giỏi hơn. Đầu hai thứ tóc đi tranh việc với một đứa nó làm tốt hơn ḿnh là sao?




Lúc về già ḿnh sẽ không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với…vợ. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc ḿnh ở trọ trong chính ngôi nhà của ḿnh. Con không có tiền mua nhà th́ thuê, không đủ tiền thuê ḿnh hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể ǵ cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau 1 lần vào ngày cuối tuần là đủ.




Lúc về già… rất già, ḿnh sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm dưỡng lăo nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm. Chọn trung tâm có chăm sóc y tế tốt để không bắt con cháu phục dịch lúc yếu đau. Chúng nó c̣n phải đi làm. Lúc đi về phía bên kia mặt trời cũng tại trung tâm luôn. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức, không khóc cũng không sao, vui càng tốt. Chẳng có lư do ǵ để khóc. Đó là quy luật của tạo hóa. Bất cứ cái ǵ tồn tại nguyên vẹn lâu quá chỉ tổ làm cho xă hội tŕ trệ. Những việc tiếp theo sau đó chúng nó sẽ làm ǵ ḿnh không biết v́ nghẻo rồi c̣n đâu, nhưng sẽ rất đơn giản, chẳng cầu kỳ, sống c̣n chẳng ăn ai nữa là…




Lúc về già ḿnh sẽ chỉ nói hai chữ “ngày xưa” (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với bạn đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, v́ chúng sẽ cho ḿnh bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói “ngày mai” và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Kinh nghiệm và vốn sống (mà nhiều người cho là báu vật) đối với ḿnh khi đó chỉ để chiêm nghiệm. Cùng lắm là biến nó thành những câu chuyện trào phúng để tự cười cợt ḿnh, đứa nào hiểu th́ hiểu, không hiểu th́ cũng chẳng làm ai bực ḿnh




Lúc về già, ḿnh sẽ tránh tiếp xúc với truyền thông v́ ḿnh biết giá trị của ḿnh ở mức nào, nhất là vào thời điểm ấy. Nếu v́ một lư do nào đó mà được phỏng vấn, ḿnh sẽ cố tránh lên lớp, rồi lớn tiếng khẳng định lớp già sẽ làm cái này làm cái nọ, sẽ có ích cho nơi này nơi kia. Khi răng rụng đủ hai hàm mà có tay phóng viên nào vui miệng hỏi ông mong muốn ǵ th́ ḿnh sẽ bảo, tớ muốn chết, chết trong sự vui vẻ và nhẹ nhơm của tất cả (và chỉ vào nó nói), của cả cậu và cả tớ, rồi cười to sảng khoái.




Lúc về già, ḿnh sẽ cố không nghĩ khác những điều ḿnh đă nghĩ như ở trên. Chẳng biết có được không?./.




Nguồn: vov.vn

florida80
06-03-2019, 21:22
Six Short Stories










{1}
Once all the villagers decided to pray for rain,

on the day of prayer all the people gathered,

but only one boy came with an umbrella.

That's FAITH


{2}
When you throw a baby girl in the air,

she laughs because she knows you will catch her.
That's Trust.


{3}
Every night we go to bed,

without any assurance of being alive the next morning

but still we set the alarms to wake up.

That's HOPE


{4}



We plan big things for tomorrow

in spite of zero knowledge of the future.

That's CONFIDENCE


{5}
We see the world suffering,

but still we get married and have children.

That's LOVE


{6}
On an old man's shirt was written a sentence

'I am not 80 years old...I am sweet 16 with 64 years’ experience'

That's ATTITUDE


Have a happy day.
Live your life like the six stories!

florida80
06-03-2019, 21:23
Bạn Có Tồn Tại Ác Tâm Trong Ḷng Không?
















Ác tâm có thể sinh ra từ những điều vô cùng nhỏ nhặt.




"Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”




"V́ sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?




Tôi đă t́m một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:

V́ sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy.




Thầy hiền ḥa nh́n tôi trả lời:

Nếu một người trong ḷng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. V́ thế, căn cứ theo đạo lư này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.




Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rơ người này không phải là người ác thật sự.




Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:

Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!




Thầy trả lời:

Nội tâm không ác th́ không cảm thấy khổ, con đă cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hăy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.




Tôi nói:

Nỗi khổ của con th́ rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến t́nh trạng này; trong xă hội, không ít người căn bản không có văn hóa ǵ, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái.




Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của ḿnh.




Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

Thu nhập hiện tại của con đă đủ nuôi sống chính con và gia đ́nh. Con c̣n có cả pḥng ốc để ở, căn bản là đă không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.




Nhưng, bởi v́ nội tâm con có ḷng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại ḷng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không v́ những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.


Trong xă hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho ḿnh là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa th́ phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi v́ văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!
Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng ḿnh, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp ḥi. Tâm hẹp ḥi cũng là ác tâm.


Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

Ḷng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp ḥi, đều là những ác tâm. Bởi v́ nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”

Con đem niềm vui và thỏa măn của ḿnh đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hăy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đă nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, ḥa ái, cần cù để thay thế ḷng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và b́nh an hơn.


Trong xă hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hăy nên v́ họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! C̣n con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”


Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đă sinh ḷng ngạo mạn, th́ đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tṛng, v́ vậy, không thể nh́n thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự ḿnh đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của ḿnh. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng ḷng khiêm tốn, luôn bảo tŕ tâm thái ḥa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tṛn đầy và an vui.


Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của ḿnh cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”


Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều ǵ.
Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?


Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nh́n tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.




Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho ḿnh là một người rất lương thiện, măi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi c̣n có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi v́ nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?




Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!




Sưu tầm

florida80
06-03-2019, 21:24
Chức Sắc, Bổng Lộc Trong Đời Người Là Do Trời Định Hay Tranh Đấu Mà Được?









Nhiều người cả một đời nhọc tâm tranh đấu ngược xuôi để mong giành lấy chút danh lợi cho ḿnh. Nhưng rốt cuộc tất cả những chức sắc, bổng lộc trong đời là do trời định hay do tranh giành mà có được đây? Câu chuyện xưa này sẽ phần nào giúp bạn thấu tỏ.




Người xưa coi trọng việc con người sống phải “bằng ḷng với số mệnh, vui với số mệnh trời ban”. Người tu luyện lại coi trọng “tuỳ kỳ tự nhiên”, “thuận theo tự nhiên”. Họ tin rằng, cả đời của một người là đă được định trước rồi.





Trong cuốn “Triều Dă Thiêm Tải” có ghi chép lại một câu chuyện nói rơ rằng, đời người là đă có sự an bài. Chúng ta hăy cùng đọc lại để hiểu hơn về điều này.

Vào thời triều đại nhà Đường, Nguỵ Trưng là một nhà chính trị và sử học, khi c̣n chưa trở thành tể tướng, ông từng đảm nhận chức Phó xạ. Khi ấy, có hai người làm việc dưới quyền của ông.

Một lần, Nguỵ Trưng thấy hai người này đang đứng ở dưới cửa sổ và nói chuyện với nhau.

Một người trong họ nói rằng: “Chức sắc của chúng ta đều là do ông già ấy (ư chỉ Nguỵ Trưng) quyết định cả đấy!”

Người kia lại nói rằng: “Là do ông trời quyết định”.




Thế là, ngay ngày hôm sau, Nguỵ Trưng viết một phong thư rồi sai người mà tin rằng mệnh của ḿnh là do ‘ông già ấy’ quyết định đưa đến phủ Thị Lang.

Nội dung trong lá thư này là: “Ban tặng cho người mang lá thư này một chức quan tốt trong triều đ́nh”.

Người này không biết trong lá thư ấy viết những ǵ. Ngay sau khi ông ta bước ra khỏi cửa th́ cảm thấy bị đau ngực, v́ vậy ông bèn t́m người kia, người mà tin rằng “mệnh do trời quyết định”, và nhờ ông này mang lá thư đi hộ.

Ngày hôm sau, người mà tin vào số trời định đă được ban cho một chức quan tốt và lập tức được giữ lại đảm nhận chức vị.




Khi Nguỵ Trưng biết về sự việc này, ông không khỏi cảm thán mà thốt lên rằng: “Chức sắc, bổng lộc của một người quả thực là do trời định, thật không sai chút nào!”.

(Câu chuyện trích từ cuốn “Triều Dă Thiêm Tải”)




Qua câu chuyện này có thể thấy rằng, số mệnh của một người, trong đó bao gồm chức sắc, bổng lộc mà một người được nhận trong đời cũng là đă được định sẵn từ trước.




Vậy mà, nhiều người vẫn vô minh không tỏ, suốt một đời tranh tranh đấu đấu, thậm chí không từ một thủ đoạn nào; nhọc tâm, tổn sức, ăn không ngon ngủ không yên, một chút thanh thản b́nh yên cũng không có. Cả đời tranh đấu ngược xuôi, cuối cùng cũng chỉ để hiểu rằng, danh lợi chỉ là phù du hư ảo.




Người giác ngộ biết mệnh số do Trời nên chỉ chuyên tâm sống sao cho đúng Đạo, th́ cái ǵ của ḿnh sẽ là của ḿnh, cái ǵ không phải của ḿnh th́ có muốn cũng chẳng được. Sống ḥa hợp với Thiên lư chẳng phải là lựa chọn của bậc trí giả, của người giác ngộ thấu hiểu lẽ đời hay sao?




Theo Daikynguyenvn



at 4:41 PM

florida80
06-03-2019, 21:25
Giấc Mơ Nước Mỹ - Nguyên Giang

Lời giới thiệu:

Bài dự thi viết về nước Mỹ gửi từ Sài G̣n bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt! Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết: đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời!!!

*

Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!



Đó là điều mơ ước cháy bỏng của tôi từ khi biết nhận thức sau khi rời Trung Học để bước vào đời! V́ sao ư? Để tôi t́m hiểu về nền văn hóa, chính trị, giáo dục, kinh tế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi thúc trong đầu ḿnh bao nhiêu năm qua, từ khi tôi biết nhận thức về đời sống!


Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi v́ sao đồng bào tôi có mặt ở đây! Và sự ra đi này kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hang ngày đi ngang Ṭa Đại Sứ Mỹ ở Sài G̣n vẫn c̣n lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ! Dù đất nước Việt tôi im tiếng súng đă lâu! Từ khi tôi chưa chào đời!!!



Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không? Mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê, họ như một con người khác! Lịch sự, nhă nhặn! Có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều!!! Tôi tự hỏi điều ǵ đă làm nên đôi hia bảy dăm đó?


Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?

Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng Thống Mỹ có phải ông Trời không? Mà sao cả thế giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ?



Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa, được ch́a khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ! Có c̣n nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không? Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt!” mà hân hoan làm kẻ lưu vong???


Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có ǵ giống và khác nhau?



Cuối cùng, tôi muốn đi để xem v́ sao, hấp lực ǵ mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách?




Nhưng đường đến nước Mỹ với ḿnh chắc xa diệu vợi! Thôi th́ các Chú, Bác anh em đồng bào ở Mỹ có ai c̣n tâm t́nh với những người bên này vui ḷng trả lời dùm tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ! Nếu vậy, th́ âu cũng là một niềm vui lớn rồi! Chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó ḿnh đạt chân đến Mỹ quốc!!!


Mong lắm thay!


Nguyên Giang

(Bên Trong Việt Nam)

florida80
06-03-2019, 21:26
Bài Học Về Sự Dối Trá







Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ măi măi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.



Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch tŕnh đă định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.




Cô đă phát hiện được lỗ hổng quản lư này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của ḿnh, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.




Cô vô cùng tự măn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô c̣n tự t́m một lí do để bản thân thấy nhẹ nhơm: ḿnh là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.




Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.




Nhưng những công ty này không hiểu v́ lí do ǵ, lúc đầu c̣n rất nhiệt t́nh nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.




Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lư do v́ sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.




“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài ḷng với môi trường giáo dục và tŕnh độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi t́m kiếm.”




“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”




“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đă từng ba lần bị phạt tiền v́ tội trốn vé”




“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ v́ chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đă nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”




“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đă tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rơ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”




“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”




“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lư do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đă trốn được cả trăm lần rồi.”




“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”




“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đă thấy đó. V́ vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”




Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ măi măi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.




Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, v́ cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ ǵ cũng không bằng mất nhân phẩm.




Theo qtcs

florida80
06-03-2019, 21:28
Khiêm Tốn Nhận Ra Ḿnh - Lm. JB Nguyễn Minh Hùng









Có phải trong mọi nơi, mọi hoàn cảnh, lời dạy sau đây của Chúa:“Khi anh được mời đi ăn cưới, th́ đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đă mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời, th́ hăy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đă mời anh phải đến nói: Xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn”, luôn luôn không gây khó khăn?


Mọi người nghĩ ǵ khi vị nguyên thủ, cứ vào tiệc, lại t́m chỗ không hề xứng tầm địa vị mà ngồi? Trăm lần như một, ông đợi người ta mời. Sau đó, mọi người lại phải đợi lănh đạo của ḿnh từ chỗ cuối hết, bước lên. Tự dưng ông trở thành điểm chú ư không đúng lúc, không đúng cách... Chắc chắn, không bao giờ có ai chấp nhận cung cách lănh đạo như thế…




Vậy bạn và tôi phải hiểu thế nào về lời dạy của Chúa? Điểm chính yếu: Chúa muốn nhắn gởi thông điệp ǵ?




Hăy nhớ, ngay đầu bài Tin Mừng, thánh Luca cho biết: “Đức Giêsu đến nhà một ông thủ lănh nhóm Pharisêu để dùng bữa”.




Pharisêu là những kẻ hách dịch, kiêu ngạo. Họ vốn luôn tự đắc ḿnh đạo đức, ḿnh công chính hơn người. Họ cho rằng chỉ có họ nắm giữ lề luật, nắm giữ Kinh Thánh, và luôn chăm chỉ cầu nguyện, luôn tế tự nghiêm túc. Họ nghĩ, chắc chắn họ sẽ vào Nước Trời. Chỉ có họ là thuộc về Thiên Chúa, được Thiên Chúa yêu thương.




Rơ ràng, theo mạch văn của Tin Mừng, đối tượng Chúa nhắm đến là các Pharisêu. Và nếu lời Chúa được công bố trong thời nay, th́ chắc chắn lời ấy nhắm đến những kẻ đang nhen nhúm trong ḷng dạ ḿnh “men Pharisêu” (Mc 8, 15a).




Do đó, Chúa muốn dạy họ và dạy chúng ta bài học của sự khiêm tốn, bài học về một tâm hồn ảnh hưởng “men thánh thiện”. Đó là luôn biết nh́n nhận thực chất con người của ḿnh, đừng ảo tưởng, đừng khoe khoang sự “thánh thiện”, trong khi chẳng có chút thánh thiện.




Cuộc đời khoác lên chúng ta nhiều “thứ áo”, nhiều “màu áo”: nhan sắc, tiền bạc, tài năng, địa vị xă hội… Người ta thường đánh giá nhau dựa vào dáng vẻ bên ngoài. Nếu cứ sống trong những “chiếc áo” ấy, sẽ dễ h́nh thành trong ta ảo tưởng, kiêu ngạo, khoác lác, khoe khoang, tự măn…




Thiên Chúa th́ khác. Người nh́n thấu, nh́n toàn diện con người ta. Người nhận thấy ta tận chiều sâu tâm hồn. Bởi chỉ có bên trong nội tâm, chỉ có sự sâu thẳm của tâm hồn mới là giá trị thật của mỗi một người.




Vậy cho nên, qua dụ ngôn bữa tiệc trong nhà Pharisêu, một lần nữa, Chúa đ̣i bạn và tôi phải quay nh́n vào ḷng ḿnh, quay nh́n vào chiều sâu nội tâm của bản thân, để khám phá lại chính ḿnh, khám phá sự thật của tâm hồn ḿnh.




Tôi sẽ luôn tự nhủ: Cuộc đời có thể khoác cho tôi nhiều vị trí khác nhau, họ chỉ nh́n thấy dáng vẻ bên ngoài. Nếu tôi chỉ dựa vào những đánh giá của người đời, tôi sẽ rơi vào nguy cơ xa cách tinh thần đạo đức. Tôi cần sống đúng sự thật của ḿnh trước mặt Chúa. V́ thế, tôi khiêm tốn chính là tôi phải tự biết ḿnh.




Thật ra, quay về với sự thật của ḷng ḿnh không dễ chút nào. Nó là cả một công tŕnh của sự nỗ lực và phấn đấu từng giây phút, suốt đời ta.




Bởi ai cũng thích lời khen hơn tiếng chê, thích được nịnh, được ca tụng hơn bị phê b́nh. Đối diện với lời ca tụng, có thể ta tỏ ra khiêm tốn, miệng nói mấy lời chối từ, nhưng trong ḷng th́ lại thấy như… muốn người ta khen hơn nữa.




Ngược lại, biết bao nhiêu lần, ta coi là bị xúc phạm, khi ai đó “cả gan” phê b́nh, chỉ trích ta. Có người bực tức, khó chịu, cắt đứt mọi quan hệ với kẻ dám phê b́nh ḿnh. Thậm chí, trong cuộc đời này, đă xảy ra biết bao nhiêu sự trả thù, thủ tiêu những kẻ dám nói sự thật về lỗi lầm của một ai đó. Người ta có thể coi người phê b́nh là đối thủ, là kẻ thù phải tận diệt…




Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để khám phá lại giá trị thật mà ta đang có, đang chi phối mọi tư tưởng, hành động, lời nói, mọi tương quan… của ḿnh.




Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để tập tành và làm cho h́nh thành dần sự khiêm tốn, nếu chưa được như mong muốn, th́ cũng phải ở mức tối thiểu.




Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để ta luôn luôn đón nhận những ư kiến của anh chị em, dù đó là sự thật khó nghe.




Hăy đón nhận ánh sáng lời Chúa để sẵn sàng chỉnh đốn khi dược ai đó cho biết, hay khi khám phá ra bóng tối trong ḷng dạ ḿnh.




Hăy tự xô đổ mọi bức tường của ảo tưởng, của kiêu ngạo, của tự măn…, điều mà nếu không khám phái lại tâm hồn trong ánh sáng của lời Chúa, sẽ khó có thể làm nổi.




Hăy nhận ra ḿnh. Chân nhận bản thân là cách khiêm tốn nhất để chiếm lĩnh t́nh yêu của Chúa và sở hữu t́nh thương của nhiều anh chị em dành cho ḿnh.




Hăy quyết tâm: Từ nay tôi sẽ sống khiêm tốn. Đó là tôi sống đúng sự thật con người của tôi trước mặt Chúa, trước mặt anh chị em.




Chỉ khi nào ḷng ta biết đón nhận ánh sáng lời Chúa để dối diện với chính ḿnh, khám phá lại bản thân, ta mới thực là người có đức khiêm tốn hoàn hảo.




Hăy nhớ: cùng với lời dạy hăy sống khiêm tốn, chính Chúa Giêsu đă đi bước trước, đă làm gương trước cho chúng ta về sự khiêm tốn. Thánh Phaolô, trong thư gởi tín hữu Philipphê đă nói về sự khiêm tốn của Chúa Giêsu:




“Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy tŕ địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đă hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại c̣n hạ ḿnh, vâng lời cho đến nỗi bằng ḷng chịu chết, chết trên cây thập giá. Chính v́ thế, Thiên Chúa đă siêu tôn Người, và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu” (Pl 2, 6- 9).




Tất cả chúng ta hăy trở về với ḷng ḿnh, đặt ḿnh đối diện trước sự thánh thiện của Thiên Chúa, để khiêm tốn thật sự. Nhờ khiêm tốn, ta sẽ dễ sám hối.




Chỉ khi trở về đối diện với Thiên Chúa, trong tư thế trần trụi, hèn hạ, nghèo khó, đầy những tội lỗi, mà không ai biết, chỉ có Chúa và bản thân biết, ta mới thật sự có cơ hội vươn lên sự thánh thiện, có cơ hội hăm dẹp bớt cái tôi cồng kềnh. Nhờ đó, tâm hồn khiêm tốn mới có thể ùa về trong ta.




Hăy loại trừ “men Phari sêu”. Hăy tập nh́n vào ḷng ḿnh. Hăy nhận ra sự thật của ḷng ḿnh. Hăy khiêm tốn như Chúa. Hăy khiêm tốn theo lời Chúa dạy.




Lm. JB Nguyễn Minh Hùng

florida80
06-03-2019, 21:33
Tôi Làm Móng - Kim Phan









Tôi biết khi ra chợ, nh́n những cô gái chưng diện hơi khác một chút, xài hơi khác một chút, th́ có người nghĩ thầm, đôi khi buột miệng "Con nhỏ đó làm móng".




Mấy năm trước khi kinh tế c̣n thịnh vượng, các bà các cô làm móng họ đi xe đẹp lắm, v́ vừa có lương, vừa có típ, check th́ gửi nhà băng, tiền Tip th́ xài thoải mái vô tiệm ăn th́ bao bà con anh em thả cửa, chồng con muốn ăn ǵ th́ ăn, đừng nh́n giá tiền, có Ông chồng c̣n chọc yêu vợ (làm Nail) : Em ơi món nầy tới 12 đồng 99 lận em ơi . Bà vợ liếc mắt sắc như dao, nguưt yêu .....hổng trả lời .




Ở những tiệm đắt khách, tiền Tip nhiều, cuối tuần đi chợ, đi ăn nhà hàng, chỉ tiền tip thôi cũng dư cho 2 vợ chồng và 2 con, chưa kể mua sắm quần áo, giày dép cho chồng con cũng bằng tiền tip .




Người Việt ḿnh đa số sang Mỹ lớp trước, lớp sau, tuần tự, v́ muốn t́m tự do. Đúng là trời thương cho người Việt ḿnh quá khốn khổ khi ở trong nước, nên xui khiến thế nào mà ngành Nail phát triển mạnh ở Mỹ và vài nước khác trên thế giới như Anh, Ư, Đức, Pháp... Đây là một nghề mà chỉ cần khéo tay, cầm tay khách, không cần dùng sức mạnh, vừa dũa, vừa tán dóc, vừa có lương, vừa được típ, lễ tết có quà khách biếu, hiện vật, hiện kim, bảo sao không xài đôi khi hơi khác người.




Có Bà là Aid Nurse, làm ở Viện Dưỡng lăo, tối ngày phải đỡ đần, thay tă cho các bà già Mỹ cân từ 200 đến 300 pound, nặng nề quá, bà ta mới đi học Nail để đổi nghề nhẹ nhàng hơn.




Các bạn thử nghĩ với sức vóc nhỏ con của người Việt, nếu làm lao động chân tay th́ làm sao mà làm lại người Spanish , có ngành nào mà học 2,3 trăm giờ, tức là chỉ cần bỏ ra 1 tháng siêng năng học Fulltime, thi lấy bằng là kiếm chỗ đi làm liền, một vài năm luyện khéo tay, vừa lương vừa Tip nếu ở tiệm đông khách, với tay nghề cứng ,"đánh" được đủ thứ kiểu, th́ sau khi ăn chia với chủ xong có thể lấy về bộn tiền không" Đấy là thời kinh tế thịnh vượng, bây giờ th́ giảm rồi, nhưng vẫn c̣n sống được.




Tôi để ư thấy những người làm Nail giỏi thuờng là những người nhanh nhẹn, chứ chậm chạp mà lù đù cũng khó mà giỏi tay nghề, v́ muốn làm nhanh phải biết cách sắp xếp, bước nào trước, bước nào sau, nhanh nhẹn, miệng nói tay làm mới lấy tiền nhanh được, chứ chậm chap mà lại không hoạt bát, th́ lấy tiền khách cũng hơi lâu, nhất là ăn chia th́ cầm chắc là thua mọi người.

https://i.imgur.com/95BTxGZ.jpg


Tôi vào ngành Nail v́ không có sự lựa chọn nào khác, tuổi vào Nail cũng khá muộn màng , 48 tuổi, tŕnh độ tiếng Anh chỉ hết bậc High School ở Việt Nam, sang Mỹ con th́ c̣n nhỏ, Ông Xă làm Hăng có đầy đủ Benifit. Ông đi làm sáng sớm, về nhà 4 giờ chiều, 2 con đi học về là Bố chăm lo tắm rửa, chở đi chơi Soccer, Tennis, đi họp hành ở Trường. Bố vừa làm Cha, làm Mẹ, tôi chỉ việc đi làm ngoài kiếm tiền, nếu tôi lại chui vào Hăng, chả có tŕnh độ ǵ th́ lúc ấy đời sống rất là eo hẹp, con càng lớn, xài càng nhiều, chịu đời sao thấu.




Hơn nữa, Tôi cần một "job ngồi" v́ sắp già đến nơi rồi, không thể nào làm job đứng nổi nữa, và tướng tá cũng nhỏ con, không thể bưng bê vác nặng th́ c̣n nghề nào khác hơn là nghề Nail. Thế là dịp may tới ... Tôi đi học Nail để lấy bằng, khi lấy bằng được rồi là chuẩn bị tinh thần để bắt đầu cuộc đời "làm móng ".




Ngẫm nghĩ ra, hành tŕnh làm móng không êm ả như giấc mộng b́nh thường, nhất là trong ngành Nail và lớn tuổi như tôi, nó "ba ch́m bẩy nổi chín cái lênh đênh", thành phần Nail là "Tứ phương bá đạo " (tạm dịch là ai đánh kiểu nào th́ đánh miễn tốt, chắc, vừa được ḷng khách th́ thôi, sách dạy điều căn bản, người làm giỏi cứ phăng ra mà đánh).và trong ngành Nail, người đàng hoàng không thiếu, mà kẻ "ba lăng nhăng" th́ cũng không ít.




Sau khi cầm mảnh bằng vào tŕnh chủ tiệm, Cô ấy lấy cái khung bỏ cái bằng vào và trân trọng treo lên vách , bao con mắt của thợ đổ dồn về tôi... h́h́ nh́n một "lăo bà" đeo kiếng lăo, gần đất xa trời rồi mới bước vào ngành Nail. Tôi nhủ thầm: "đừng xem thường lăo, ngựa chạy đường xa, chưa biết ai sẽ ăn ai". Cô chủ cho tôi nh́n cách làm của người thợ thứ nhất -- Làm Pedicure, rồi nh́n thêm người thợ nữa, tôi lấy giấy viết ghi nhanh từng bước, và ráng bỏ vào bộ óc già (trên con đường lăo hoá) của tôi, tiệm nầy làm tay chân nước nhiều quá, khách phải ngồi đợi 15, 20 phút mới tới ḿnh. Năm ấy là vào năm 1999, tiệm chưa mở nhiều, nên muốn làm nail, khách phải đợi.




Bỗng cô chủ bảo "Chị Kim, tới phiên chị rồi đó", nếu có ai nh́n mặt tôi lúc ấy trông rất là b́nh thuờng, nhưng ngực tôi đánh lô tô, tôi cho khách lên ngồi ghế trên và tôi ngồi ghế dưới, làm từng step đă học và thực tập ở Trường, kết hợp với phương pháp ở đây, tôi b́nh tỉnh đến độ có đứa thợ đang làm kế bên muốn nhắc tôi mà cũng không có ǵ sơ hỡ để nhắc, nhưng step cuối cùng là sơn th́ c̣n chậm tay, đến lúc nầy đứa thợ ngồi kế bên bắt đầu khai pháo " Cô sơn lẹ lên, sơn chậm quá tụi nó đuổi cô xuống à". H́..hi ok, để đó 0-1. Nghĩ vậy, tôi b́nh tĩnh trả lời "Từ từ đă nào, chậm th́ có chết thằng tây nào đâu!".




Trong tiệm nầy cô chủ không để Tivi, v́ nghe nói tụi thợ nam hay cá độ Football , mỗi lần có trận đấu là một mắt làm móng, một mắt xem football, nên làm cho khách không đẹp, vừa đánh, vừa muốn đuổi khách đi, có đứa thua cháy túi không c̣n tiền mua cọ, dù cây cọ ṃn lẳng , cọ mà hết lông măng th́ đắp không c̣n " lă lướt " nữa.

Có hôm cậu thợ chính lại chỗ tôi ngồi kiếm chuyện làm quen, hỏi mượn cọ, tôi nói :

- "Cô có một cây hè! để cô tập chứ!".

Cậu ấy trả lời :

- "Cô già rồi ai cho cô đắp bột mà tập ".

Nghe Cậu ta nói thế, tôi cảm thấy nản quá trời đi, chừng tuổi nầy mà ṃ mẫm làm chân tay nước, biết bao giờ mới được chủ cho đấp bột.

Tiệm nầy thợ đông nên nhiều thành phần, nhiều tŕnh độ khác nhau.

Ngày qua ngày cứ thế, lương trả th́ công nhận là cao hơn tiệm ăn Tàu, nhưng nghề ḿnh không cao được, v́ tiệm nầy phần đông khách làm chân tay nước (tức Manicure và Pedicure), làm bột th́ đă có thợ làm bột, hồi đó chưa có nhiều thợ giỏi làm bột, nên vài thợ nam làm bột giỏi cứ vào pḥng trong chơi ś phé hoặc ngủ (v́ ban đêm đi Casino), chờ khách fill bột tới cô chủ kêu ra làm, lúc ra th́ làm như ḿnh là nhân vật quan trọng, lương th́ được trả cao hơn thợ tay chân nước, đến đổi trong tiệm nói lén nhau " Mấy mụ già nuôi kép trẻ ", ư là, một bộ tay chân nước là 35 đô thời đó làm trong 45 phút, chủ tiệm thường để mấy thợ nữ sồn sồn làm, c̣n các trai trẻ chỉ đánh bột, fill cũng cở 45 phút mà lấy chỉ 15 đô.

Đó là v́ sao có câu " Gái già nuôi kép trẻ". Tức là cùng thời gian làm mà " manicure và pedicure" lấy cho chủ nhiều tiền hơn là fill bột, nhưng lương th́ chỉ được nhận phân nửa,hay nhiều lắm chỉ bằng 2/3 thợ làm bột , chủ lấy tiền thợ " Tay chân nước trả cho thợ đắp bột "




Theo quy định thời gian đó, nếu trên 35 tuổi th́ học nail không cần nạp bằng High School của Mỹ, c̣n dưới 35 tuoi phải có bằng High School của Mỹ, chính v́ vậy nhiều thợ Nail giỏi mà không có bằng Nail.




Khoảng 5 năm trở lại đây , các tiểu bang muốn cho các đi dân mới nhập cư có công ăn việc làm, nhất là nguời Việt sang đông quá, nên cho thi tiếng Việt, và v́ muốn bảo vệ khách hàng nên State Board xuống kiểm soát thuờng xuyên, các người chủ sợ bị phạt, phải mướn thợ có bằng .




Có lần tôi cũng xin với cô chủ cho tôi tập làm bột, cô ấy trả lời "Chị lớn tuổi mà làm bột sao bằng tụi trẻ, tụi nhỏ nó đánh bột lả lướt lắm, mấy bà già là chỉ chân tay nước thôi".

À th́ ra là vậy, hèn chi cô nầy có ư định khuyến khích tôi đi học Nail và làm Nail là chỉ để "Suốt đời chân tay nước", mà phải hiểu thêm: Làm chân tay nước th́ làm ra cho chủ nhiều tiền nhưng trả công th́ không bằng thợ làm bột, biết làm bột mà giỏi tay nghề th́ chủ rất nể, không muốn thợ bột đi, thợ bột yêu sách đủ thứ v́ họ nắm trong tay nhiều khách, họ đi th́ khách cũng t́m tới đi theo. C̣n thợ tay chân nước th́ thiếu ǵ, người Việt ḿnh bắt chước rất hay, nh́n sơ qua là biết động tác như thế nào, làm bột mới khó hơn,và không phải ai cũng làm được.




Không thể theo măi tiệm nầy, muốn nghề phát triển phải đi t́m chỗ khác. Tôi t́m đến một tiệm mà chủ nhân cũng già như tôi, và nghề cũng" lạng quạng". Bà chủ nầy dễ tính, cho tôi đánh tưới hột sen, nhưng lương không trả lên. Bà nói trong điện thoại với bạn (cũng là chủ Nail) " Tui có 2 thợ giỏi mà trả tiền chỉ bằng như một thợ", chắc Bà chủ nghĩ rằng tôi già rồi không thể đi đâu, nên nói ngay có mặt tôi như thách thức.




Đúng vậy, khi đeo cái kiếng lăo vào rồi th́ cũng khó mà đi đâu, v́ có chạy đâu cũng không ai mướn.

Nhưng mà Tôi cũng đi, lần nầy th́ đánh bột được rồi, nhưng chưa xuất sắc lắm, nhưng đi lần nầy th́ tôi bị "hạn". Chủ mới đồng ư trả thêm 100 đô/1tuần để nhận tôi nhưng tiệm mới mua, lại không gặp thời nên ế quá, không đủ để 3 anh chị em họ làm với nhau, tôi thấy chủ trả tiền cho tôi nhiều hơn công sức tôi làm nên tôi xin trả bớt lại, và xin phép được ra đi. Đúng là già rồi, không muốn nhẩy mà cũng nhẩy như cóc.




Nhưng lớn tuổi mà làm chung với "con nít ", lại ở một môi trường "tạp nhạp", th́ thế nào cũng có chuyện, mà phần lỗ là về ḿnh, v́ thời gian làm trong tiệm dài quá, trung b́nh ở tiệm 10 giờ một ngày, ở nhà mất 8 giờ để ngủ, sinh hoạt với chồng con chỉ có 6 giờ. Chính v́ dài đăng đẳng như vậy nên mới lắm chuyện xẫy ra, và lần nầy th́ tôi đi .........mở tiệm...




Tôi mướn thợ giỏi, đứng xem tụi nó làm, thế là tôi học hết nghề của thợ.




Sau thời gian ngắn, nghề giờ cũng khá rồi, rất tự tin tôi không c̣n lo không ai mướn, mà già th́ có khách già, những Bà già rất là... chung t́nh, ḿnh nói năng đàng hoàng, đâu ra đó th́ đi đâu, khách già cũng t́m theo, những bà già thân t́nh sẽ được nghe tôi kể chuyện về VN, về những mối t́nh trong chiến tranh và cả khi hết chiến tranh, chồng hay người t́nh bị đi tù căi tạo, có bà đă khóc mùi mẫn khi nghe chuyện t́nh của tôi (viết trong bài Thư cho bạn), có bà nói " Tôi không hề biết nhiều những chuyện xẩy ra về đất nước của You như vậy. Rồi tôi cũng đă nói, những khách tôi làm nếu già th́ tôi xem như Mẹ, trẻ hơn th́ như Chị và em tôi, trẻ nữa th́ xem như con, nên tôi đối đăi với khách rất chân t́nh, họ đến với tôi như người trong họ hàng, thân thiết, khi nào vài tuần không thấy bà ấy tới tức là bả đă... quy tiên rồi đấy.




Ông Xă tôi nói "Em đi làm, th́ sợ chủ, mà em làm chủ, th́ sợ thợ ". Ông nói ǵ th́ nói, tôi cũng đă trụ tŕ ở tiệm ḿnh năm nay là năm thứ 16 rồi, nhiều khách hỏi bao giờ th́ tôi về hưu, tôi trả lời "Cầu xin Trời Phật cho tôi đừng đau bệnh ǵ ngặt nghèo, tôi sẽ ở tiệm thêm 10 năm nữa "tức là đến tuổi 75 hổng biết có được vậy không"

Sau nhiều năm làm Nail, ngẩm nghĩ lại tôi thấy nghề nầy vui, dễ làm ra tiền, nên xài cho bà con cô bác của ḿnh cũng dễ, ai ai cũng hài ḷng, vừa trong nước (VN), vừa ngoài nước, chứ làm Hăng tiền "chăn bẵng " th́ lấy đâu vui ḷng bà con cho được, các quán xá cuối tuần cũng đông đảo khách hàng "làm móng", buôn bán thịnh vượng kinh tế sẽ phục hồi, th́ tốt chứ sao .




Vậy mà có bài báo gửi từ bên Pháp khuyên bà con ḿnh làm móng bên Mỹ đừng có mặc cảm, tôi đọc mà cảm thấy tức cười, một nghề "khỏe re", chỉ cầm tay khách dũa lấy tiền, tếu với khách vui như vỡ chợ, mà bảo đừng mặc cảm là sao tôi không hiểu. Ngay một người già như tôi, tay chân chưa run rẩy, Trời Phật thương vẫn cho ḿnh khỏe mạnh, ngồi làm móng, hôm nào mưa gió, tuyết đổ nặng, phải ở nhà là buồn chết được, buồn phát bệnh. Ngay cả đi đâu với Ông Xă ra chợ VN, gặp người bạn quen của ổng, hỏi :

- Bà xă ông có làm ǵ không hay ở nhà nấu cơm"

Ông Xă tôi ưỡn ngực trả lời:

- Bả làm móng (tay).

Ông Xă tôi nói với sự hănh diện, v́ ở Mỹ ai cũng hiểu gia đ́nh nào có người làm móng cũng thuộc loại đủ ăn.

Tại tiệm, tôi xài đồ thượng thặng cho khách, sạch sẽ, mà giá biểu th́ không lên cũng không xuống, nói theo người Việt ḿnh, giá rất phải chăng, không bao giờ phá giá.

Gia đ́nh tôi đă mang nặng ơn sâu, từ một gia đ́nh " hai vợ chồng dắt hai con nhỏ ngơ ngác, lạ lẫm bước chân vào nước Mỹ chưa biết làm ǵ ăn, mà bây giờ nhờ nước Mỹ đă đạt được những "American dreams", mà trong đó nghề "làm móng" của tôi dự phần là chính, thế th́ tại sao lại khuyên bảo là đừng mặc cảm.




Nhưng có điều này: tôi sẽ không khuyến khích con tôi đi học Nail, v́ đời con phải khá hơn đời mẹ chúng nó chứ, lẽ nào con ḿnh tốt nghiệp Đại Học rồi rũ nó đi làm Nail, điều đó chỉ đúng tuỳ trường hợp, chứ không phải mọi trường hợp nào cũng đúng.

Cầu xin Thượng đế che chở cho nước Mỹ, một đất nước quá nhiều ḷng nhân ái .




Kim Phan

florida80
06-03-2019, 21:34
Những Đọan Văn "Phong Phú" Đến Ngẩn Ngơ!









Đề: Em hăy phân tích tấm ḷng người mẹ của bà cụ Tứ trong chuyện “ Vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân.

Trong cuộc sống sinh hoạt đời thường, hàng ngày chúng ta đă từng thưởng thức rất nhiều loại ḷng như ḷng lợn, ḷng gà, ḷng vịt, . . . chúng đều rất ngon và có vị riêng biệt khác nhau, nhưng tất cả đều không thể bằng ḷng mẹ.




Đề: Tả đường đến trường

Con đường từ nhà đến trường em dài 2 mét. Ra khỏi ngơ, em rẽ phải đi qua quán bà Xuân, rồi rẽ trái đến quán ông Vịnh là rẽ trái tiếp, đi thẳng là tới.




Đề: Tả người thầy em yêu quư nhất

Thấm thoắt đă ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nh́n theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.




Đề: Tả chú thương binh:

Gần nhà em có một chú thương binh, chú bị cụt đầu, sáng nào chú cũng đi qua nhà em ăn sáng . . . ”




Đề: Tả con gà

Nhà em có 1 con gà. Nó là giống gà Đông Cảo. Nó to bằng con gà gi. Nó nặng từ 8-10 kg…” => chả hiểu nó tả giống gà ǵ.

Cứ sáng sớm thức dậy, con gà trống nhà em nó đều nhảy phốc lên cây rơm, gáy ̣ ó o. Gáy xong một hồi dài nó lấy hai cánh vỗ phành phạch vào mông đít.




Đề: Tả anh bộ đội.

Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.




Đề: Tả cây chuối.

Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.




Đề: Tả cảnh sân trường trong giờ ra chơi.

Trống đánh tùng . . . tùng . . .. Các bạn ùa ra sân trường như bầy chim vỡ tổ. Chỗ này các bạn gái nhảy dây, chỗ kia các bạn trai đá cầu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chưỡi “đ. mẹ “.




Đề: Tả em bé.

Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, v́ hay bị té nên đầu em bị móp.




Đề: Em hăy miêu tả mùa Xuân.

Mùa xuân ở quê em mở rất nhiều hội. Những ngày ấy trên đường có rất nhiều các ông các bà tay cầm ô đen ô đỏ đứng nói chuyện râm ran như bầy chim líu lo gọi mẹ.




Đề: Đặt câu hỏi với vần: ôm, ốp.

Mẹ em tát em đôm đốp.




Đề: Đặt câu về phần gieo âm tiết.

Có con trâu, bị ruồi bâu. Có con chim, bị vỡ tim.




Đề: Miêu tả về bố.

Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.




Đề: Tả chuyện trong gia đ́nh.

Em gái của em hồi đi học lớp 1 hay lớp 2 ǵ đó nhưng dốt lắm không biết chữ ǵ hết. Một hôm bố mẹ kiểm tra bắt nó đọc bài anh Kim Đồng xem. Nó không biết đọc nh́n cái h́nh có anh Kim Đồng chạy có con chim bay trong h́nh nó đọc là: “ Anh Kim Đồng đi liên lạc . . . vụt chim . . . vụt chim “.




Đề: Tả ông nội.

Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm ǵ cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây ?




Đề: Tả một dụng cụ lao động.

Chiếc xẻng nhà em có rất nhiều công dụng, để hốt rác, và c̣n dùng để xúc ( . . . .) nữa.




Đề: Hăy tả h́nh dáng và tính t́nh một cụ già mà em rất kính yêu.

H́nh dáng của bà nội rất là thấp, được hai mét rưỡi dáng đi rất chậm chạp, mắt th́ lừ đừ ít thấy ǵ nữa. Tính t́nh cụ già rất là bực bội. Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra c̣n được ba bốn cái ǵ mà thôi.

Con mắt của bà tṛn như ḥn bị, mũi có hai cái lỗ, cụ già có hai cái tai, tóc của bà đă bạc phơ. Cổ ngắn gọn, thân của bà 2, 3 thước, bà có hai cái tay, có hai cái chân.

Bà cụ ngoài 40 tuổi. H́nh dáng b́nh thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu.

Khi cười miệng bà em móm mém như miệng cái hố.

Khuôn mặt ông bầu bĩnh, đôi mắt ông như mắt bồ câu trắng, dáng đi của ông rất hoang thai và cái miệng của ông như trái tim rất mănh liệt.

Ông của em dài bằng 1 mét và không mập.

“ Công cha như núi Thái sơn,

Ḷng mẹ như nước trong người chảy ra “.




(Trích một số bài “ Tập làm văn “ quá phong phú . . .!)




Sưu tầm

florida80
06-03-2019, 21:37
Nước Đến Đường Cùng Thành Thác Nước, Người Đến Đường Cùng Ắt Hồi Sinh!



https://i.imgur.com/8w45QIy.gif



Con đường nhân sinh không thể măi măi bằng phẳng, trên con đường ấy rất có thể bạn sẽ gặp phải những hoàn cảnh trớ trêu không biết phải làm sao, thậm chí đưa bạn đến bước đường cùng của cuộc sống.




Đường cùng không chỉ là một khoảng cách hay một lần thử thách, mà nó c̣n là một bước ngoặt, một lần tỉnh ngộ và thăng hoa, nó đến để khảo nghiệm sức chịu đựng và ư chí của con người. Một lần gặp nghịch cảnh là một lần hiểu thêm nhiều điều trong cuộc sống, một lần biết dũng cảm vượt qua. Bước ra khỏi đường cùng mọi thứ liền sáng rơ. Cũng giống như: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Núi cùng nước tận cứ nghĩ rằng hết đường đi. Qua rặng liễu tối, tới khóm hoa tươi, hiện ra một thôn làng).




Nhân sinh tựa như chén nước, muốn trọn vẹn thật khó lắm thay! Cùng một chén nước, có người thấy nó vơi một nửa, nhưng có người lại thấy nó đầy một nửa. Nếu bạn chỉ thấy chén nước vơi một nửa có nghĩa là bạn đă bóp chết niềm vui và đang tự dằn vặt ḿnh rồi đó. Bí quyết của niềm vui và hạnh phúc nằm ở chỗ: nh́n thấy chén nước đầy một nửa và tận hưởng một nửa chén nước mà ḿnh đang có.




Con người có đôi mắt để nh́n thế gian vạn vật, nh́n người khác nhưng lại không thấy chính ḿnh; có thể thấy khuyết điểm của người khác nhưng lại không thấy khuyết điểm của ḿnh, có thể thấy ḷng tham của người khác nhưng lại không thấy sự nhỏ mọn của ḿnh, có thể thấy cái xấu xa của người khác nhưng lại không thấy cái ngu dốt của ḿnh. Chỉ chăm chăm hướng ra bên ngoài mà không biết tự nh́n vào bên trong để tu sửa chính ḿnh, đó là khuyết điểm lớn nhất của con người. Người thường xuyên tu dưỡng bản thân ắt có nội tâm phong phú, người như vậy gặp phải đường cùng sẽ không dễ dàng mà bi lụy suy sụp.




Nhân sinh vốn không phải một màu hồng. Ai ai cũng mong muốn cuộc sống của ḿnh được hoàn mỹ, nhưng những chuyện không như ư lại chiếm đến tám chín phần mười. Thái độ của bạn khi đối mặt với nghịch cảnh sẽ quyết định con đường mà bạn đi và cái đích mà bạn tới. Chỉ có lạc quan vào cuộc sống, tin tưởng vào chính ḿnh, và không quên tu dưỡng bản thân, bạn mới có thể bước qua nghịch cảnh và tiến lên phía trước. “Vật cực tất phản!” (khi sự vật đi đến cùng cực th́ tất yếu sẽ phát sinh biến hóa) vốn là đạo lư của nhân sinh. Bước qua nghịch cảnh và quay đầu nh́n lại, bạn sẽ phát hiện ra rằng: nước đến đường cùng thành thác nước, người đến đường cùng ắt hồi sinh!


Tác giả: Theo Letu.life | Dịch giả: Minh Nữ



at 8:07 PM

florida80
06-03-2019, 21:39
Ở VN Ngày Nay

https://i.imgur.com/OW1Zx5q.jpg

florida80
06-03-2019, 22:01
Nợ Một Lời Xin Lỗi - Bùi Bảo Trúc


https://i.imgur.com/7ktJrJ1.jpg






Tính tới nay, bốn mươi năm đă qua. Gần một nửa thế kỷ, thời gian đủ dài để nh́n lại những sai sót, những lầm lẫn, những chuyện không hay đă xẩy ra để tránh lập lại, và ít nhất là nhận lỗi, để đưa ra một lời xin lỗi. Mặc dù lời xin lỗi đó có muộn màng, có quá muộn màng đi chăng nữa. Tôi rất thích cách nói này của tiếng Anh: tôi nợ anh một lời xin lỗi, I owe you an apology. Khi mắc hay thiếu nợ th́ phải trả, không có chuyện bỏ qua được.



Ngay sau khi những chiếc T-54 chạy vào thành phố Sài G̣n, ủi sập một cánh cổng và cầy nát thảm cỏ của dinh Độc Lập (một cách không cần thiết), th́ cái việc không hay đó cũng bắt đầu.



Trong cuốn Giải Phóng (1976) của Tiziano Terzani, một nhà báo người Ư, viết về ngày 30 tháng Tư năm 1975, có một bức ảnh đen trắng chụp một nữ du kích đứng tại góc đường Tự Do và Lê Lợi, có thể là trong ngày đầu tiên khi quân đội miền Bắc tiến vào kiểm soát thủ đô miền Nam. Người nữ du kích mặc quần áo đen, khăn rằn, mặt mũi vẩu viu, vẫn chưa hoàn hồn, vẻ kinh ngạc c̣n nguyên trong ánh mắt. Cảnh Sài G̣n đă tạo ra nét hoảng hốt đó.



Người Sài G̣n sau những kinh hoàng đầu tiên, đă kéo nhau ra đường tung hô những thay đổi, ngây thơ tưởng như làm như thế, họ sẽ được những bánh sắt xe tăng đối xử tử tế, nhẹ nhàng hơn. Những h́nh ảnh chụp cảnh đốt sách báo ở ngoài đường, hay cảnh tham dự cuộc diễn hành của quân “giải phóng” người ta thấy nhiều phụ nữ mặc những chiếc áo dài đẹp để mừng “đoàn quân chiến thắng”.



Nhưng chỉ vài ba ngày sau đó, cái ngây thơ đó đă bị dội cho những chậu nước lạnh buốt và tàn nhẫn. Nói là tàn nhẫn th́ cũng vẫn c̣n là nhẹ. Phe chiến thắng quay lại đưa ra những đối xử tàn bạo ngay sau đó. Những kiểu ăn mặc của người Sài G̣n bị chiếu cố lập tức. Ở đầu đường, góc phố, các thanh niên bị chặn lại, những mái tóc bị những nhát kéo nham nhở làm cho ngắn đi, những chiếc quần ống hơi chật bị cắt cho rộng ra để có thể lọt một cái chai. Thời trang cách mạng, bưng biền không chấp nhận kiểu ăn mặc như thế. Những chiếc quần jeans biến mất vào trong những góc tủ quần áo hay chạy ra chợ trời cùng với những kiểu quần áo “đồi trụy” tàn dư của Mỹ Ngụy phản động.



Về phía phụ nữ th́ những chiếc áo dài cũng ngừng xuất hiện. Những chiếc không hoa lá, mầu mè sặc sỡ th́ với mấy nhát kéo để làm cho mất đi những nét thời trang bay bướm của những ngày trước khi bưng biền tiến vào. Hai chục năm Hà Nội nhem nhuốc áo cánh, quần vải thô không thể chốc lát điều chỉnh để có lại được cảm quan nghệ thuật trong lănh vực ăn mặc. Cách ăn mặc của phụ nữ Sài G̣n chắc chắn làm cho những người như cô nữ du kích vừa từ bưng vào thành phố không vui.



Thế nên phải dẹp cái thứ thời trang không thích hợp với lối ăn mặc của cách mạng. Kiểu ăn mặc đó là kiểu đồi trụy. Cái đẹp cách mạng không có lối ăn mặc như thế.



Chỉ một thời gian ngắn sau đó, những chiếc áo dài mini của tuổi trẻ Sài G̣n, những kiểu áo đẹp thầm kín chững chạc hơn, vai raglan, không eo cũng biến mất…




Sài G̣n đi rất chậm buổi chiều

Cánh tay tà áo sát ṿng eo…

Guốc cao gót nhỏ mây vào gót

Áo lụa trăng mềm bay xuống thơ…

(Nguyên Sa)




Nhưng rồi cũng không lâu sau đó, những chiếc áo dài đồi trụy thấy dần dần xuất hiện trở lại. Chúng được mua ở chợ trời của những người chủ của chúng để giải quyết những cơn túng quẫn của trận phá sản kinh tế diễn ra ở miền Nam. Những chiếc áo ấy được đem ra Bắc, được đem ướm vào những hính hài thô kệch, và bỗng biến những nét thô kệch ấy giảm đi ít nhiều. Những chiếc áo đó được đem ra mặc, và từ từ xuất hiện nhiều hơn khi người ta thấy chúng giúp làm bớt đi những nét quê kệch của người mặc. Chúng được dùng làm kiểu mẫu để đo may và cắt những chiếc áo mới.



Những chiếc áo dài từ đó dần dần không c̣n bị coi là đồi trụy nữa. Cán bộ nhà nước quay sang mặc chúng trong các dịp lễ lạc, tiếp tân và vợ của các lănh tụ cũng diện chúng trong những chuyến xuất ngoại với chồng. Hết vợ Trương Tấn Sang lại đến vợ Ba Ếch… mụ nào cũng lôi những chiếc áo may theo kiểu áo dài của thời đồi trụy Mỹ Ngụy, nhưng không thấy một con khỉ đột nào đ̣i cắt hai vạt trước sau như hồi năm 1975 nữa. Những cuộc tŕnh diễn thời trang ở trong nước cũng đem tŕnh diễn toàn những chiếc áo dài từng có lúc bị coi là đồi trụy và thiếu cách mạng tính, không tượng trưng cho nét đẹp bưng biền, giải phóng…



Bọn ngợm từng xúc phạm, mạ lị, bôi bẩn những chiếc áo dài phải xin lỗi những chiếc áo dài mới phải.



Nhưng có lẽ cũng chẳng cần tới lời xin lỗi của một bọn quen tṛ nhổ rồi lại liếm nữa. Cứ lôi những chiếc áo dài đồi trụy ra mặc cũng đă là tự chúng nó chửi cha chúng nó lên rồi.



Những chiếc áo dài đều biết điều đó!



Bùi Bảo Trúc

florida80
06-03-2019, 22:03
Những Ngày Khốn Khổ - Phan Ngọc Vinh









Mỗi một kiếp người tạo hóa như sắp xếp cho một số kiếp, tùy theo nghiệp nặng hay nhẹ mà cuộc đời mỗi người được sướng hay khổ đều có số .

Có những lúc nằm trên nệm ấm chăn êm,, nhà cửa tiện nghi , vật chất đầy đủ, con cái thành đạt nên người, chị vẫn không quên những ǵ xẩy ra cho gia đ́nh chị khi c̣n ở quê nhà, chị nhớ lại một thời anh và chị quen nhau, rồi thương nhau, chưa được bao lâu, th́ anh bị đi tù cải tạo, chị bị đổi đi dạy ở vùng xa, cho đến một ngày ..........


Vào khoảng năm 1984, má chị nhắn về SG gấp, khi chị c̣n đang đứng lớp ở Long An, hồi đó chẳng có điện thoại di động như bây giờ, muốn ǵ th́ phải đích thân người nhà xuống kiếm, chị hỏi em gái chuyện ǵ vậy, nó không trả lời, hỏi măi nó nói chị về th́ biết!


Vừa quẹo vào hẻm, bước tới cửa ngơ, th́ .....Trời Ơi .! Anh đă về ....! Nỗi vui mừng tràn ngập, không bút mực nào tả xiết.


Anh đen sạm hơn , ốm nhiều , gương mặt vẫn c̣n phảng phất nét vui khi xưa, nhưng trông không c̣n sinh khí, anh đă bị vài trận sốt rét tưởng chết, có thời gian trong tù anh đau lưng đến nổi chỉ ḅ chứ không đứng dậy đi dược, nhờ có một người bạn tù cho thuốc, vậy mà từ từ vài hôm sau đứng dậy đi trở lại được. Anh mới được tha về từ chiều hôm trước.


Anh chị lại dung dăng trở lại, bây giờ th́ đi xe đạp, những con đường cũ, những kỹ niệm xưa, những xe đậu đỏ bánh lọt, gỏi cuốn, lại tái hồi có mặt hai người, sau nầy chị đă xin chuyển về lại SG, sau 9 năm bôn ba, hết Cần Đước, xuống Cần Giuộc, về Long An, cho đến đầu năm 1985 th́ được đổi về Thành Phố, và rồi mối t́nh nào cũng đi đến hồi kết thúc anh và chị lấy nhau , lúc ấy thiên hạ từ kinh tế mới lục đục kéo về thành phố, dân chúng phần đông nghèo và đói, quần áo rách buơm mang đầy bệnh tật..........


Kể từ khi lập gia đ́nh với anh, hai em bé được ra đời trong nghèo nàn khốn khó, với đồng lương dạy học quá eo hẹp, lúc sanh thằng lớn, chị phải cắt cái quần cũ may quần cho con, và cắt áo của anh may áo cho nó..


Thằng lớn bệnh đau liên tục, khí hậu ngày nóng đêm lạnh, trẻ con cứ ấm đầu sổ mũi, vài bữa đi bác sĩ, vài tuần đi Nhi Đồng, nó bệnh nhiều nhất là lúc chị gửi con đi nhà trẻ, buổi sáng chở cháu đi chị bỏ vài cái quần để cô giáo thay cho bé , nhưng chiều nào ẳm về, th́ quần vẫn c̣n trong giỏ, mà người cháu th́ khai không tả nỗi, cái áo lạnh mặc buổi sáng, cô chả thay ra, trong khi buổi trưa th́ trời nóng vô cùng, chắc cháu bứt rứt khó chịu lắm, có hôm đón cháu về cứt hăy c̣n dính trên đầu, mà dưới đít th́ vẫn c̣n dấu tay cô giáo đánh. Chị đau ḷng lắm, nhưng không dám phản ảnh, v́ sợ cô giáo đánh cháu kiểu khác mà không để lại dấu tích. Chị phải suy nghĩ cách ǵ để hạn chế bớt việc cô giáo đánh con chị, v́ có trường hợp đứa trẻ hay nghịch ngợm cô giáo cứ lấy thước gơ vào đầu đứa nhỏ, sau nầy lớn lên cháu cứ bị nhức đầu và không học hành ǵ được, thế là chị hỏi xem có bao nhiêu cô phụ trách pḥng đó, chị mua đường mỗi tháng tặng mỗi cô một bịch, hồi đó nhu yếu phẩm rất là quư, sau đó chị để ư hỏi con th́ không nghe con bị đánh nữa, và thấy trong giỏ đồ có dấu hiệu thay quần.


Những sĩ quan chế độ cũ trở về là những thành phần mà chế độ mới không dung nạp, nên có t́m kiếm việc làm cũng không nơi nào nhận, một người bạn cũ của anh truyền cho anh nghề sửa xe đạp. Sau khi thọ giáo với thầy vài hôm, anh mua ít đồ phụ tùng, lại ngay góc nhà thương Đồn Đất, bày đồ nghề ra, ngồi nh́n ông đi qua nh́n bà đi lại, bữa đầu ngồi măi đến chiều, chẳng có một người khách nào cả, bữa thứ nh́ vài người dừng lại chỉ mượn ống bơm, dân chúng đi qua đi lại ai cũng trông nghèo đói, ít người chạy xe gắn máy ngoài cán bộ, v́ bản chất của họ là chiếm Miền Nam, nên bằng mọi cách họ nghĩ ra những âm mưu thần sầu quỹ khốc, nào là đổi tiền, nào là đánh tư sản ........ hầu san sẻ của cải miền nam, bao gia đ́nh chỉ qua một đêm là mất sạch sành sanh, mà c̣n bị tù đày khổ ải. Hầu như gia đ́nh nào ở miền nam cũng đều bị ảnh hưởng bởi cái ngày oan nghiệt 30 tháng 4 .


Hai ngày trời ngồi nơi góc đường nh́n thiên hạ, đầu óc nghĩ ngợi mênh mang, lúc trong tù khi đi lao động, nh́n thấy cảnh lâu lâu có người dân địa phương chạy xe đạp qua , ước mơ thật nhỏ nhoi đối với anh lúc đó là ước ǵ anh là người dân quê ấy , được ngồi trên xe đạp mà tự do đạp đi đây đi đó th́ sướng biết là bao, nhưng bây giờ ngồi đây, trời th́ mưa dầm, mặc áo mưa không ra áo mưa, lại bị rách bên hông, ngồi co ro lạnh lẽo, bụng th́ đói lại chẳng có đồng nào vô, ôi mới thấy cũng khổ làm sao ! .




Đến ngày thứ ba, măi đến chập choạng chiều tối, một cô gái đi xe đạp, dừng lại trông như là cô giáo, đến gần anh rồi ngại ngùng thỏ thẻ ....."Bác ơi, bác làm ơn cho cháu mượn ống bơm xe cháu bị xẹp bánh". Bản tính galăng của bọn "Ngụy" vẫn c̣n lai láng, anh trả lời ..--. "Thôi để tui bơm dùm cho cô, tui không lấy tiền đâu !". Thế là anh h́ hục bơm dùm cô ả, xong xuôi cô gái cám ơn và đạp xe đi, anh sửa soạn dọn đồ nghề ra về với ḷng buồn chán nản..." Lại về mà chẳng có đồng nào". Nhưng sao cô gái kia bỗng trở lại --.."Bác ơi xe cháu bị bể bánh, chứ không phải bị x́ hơi" ......" Thôi được, để tui vá cho cô". Thế là anh h́ hục mở bánh xe, từ 3 hôm nay, sau mấy hôm thọ giáo với thầy, đây là lần đầu tiên anh thực hành "Nghề vá sửa xe đạp". Sau khi móc được cái ruột xe ra rồi, anh bơm lên và nhúng vào thau nước để t́m lỗ bị x́ hơi, rồi anh lấy cái tăm anh đâm vào lỗ đó, dè đâu loay hoay lúng túng thế nào anh đâm thẳng nên lũng thêm lỗ bên kia luôn. Vậy là một lỗ thành ra hai lỗ! Anh quê quá, chẳng nói ǵ hết, ngồi dũa rồi bào cho miếng ruột mỏng dần, rồi ịn keo lên để vá, xong miếng nầy rồi đến miếng kia, h́ hục măi đến đỏ đèn mới xong, cô gái nh́n anh ái ngại ...--Bác cho cháu thiếu, cháu không mang tiền theo. --Thôi được, không sao, bao giờ ghé trả cũng được . Nghe anh trả lời như vậy, cô gái dắt xe đi, vừa đi vừa nh́n lại như không tin rằng : Tại sao có một người tốt như vậy ?


Lúc anh đang h́ hục chú tâm làm, anh không biết có một thằng đi xe đạp, chạy qua chạy lại nh́n anh với gương mặt đằng đằng sát khí, lúc cô gái đi rồi anh dọn dẹp đồ đạc, bụng th́ đói meo, chưa có chút ǵ trong bụng từ trưa. Anh định đạp xe về nhà ăn cơm, th́ nghe tiếng xe đạp thắng kêu cái "éc" ...--Ê ! Ông già, ngày mai không được ngồi đây nữa nghe, tui ngồi dưới kia mấy năm nay ông định ở đây chận đầu tui hả? ...........Anh không trả lời, chản nản tới óc, đạp xe về nhà và dẹp đồ nghề luôn.


Một ngày kia anh bàn với chị: hay là em dạy một buổi, c̣n một buổi đẩy xe bánh ḿ ra bán. Túng quẩn th́ cũng làm thôi, việc làm lương thiện, có ǵ đâu mà ngại, sẵn có người muốn sang xe, chị mua liền với số tiền dành dụm.


Rồi từ đó công việc lại nhiều thêm ra, sọan bài, nấu cơm, luộc thịt, làm patê, đồ chua ... đủ thứ trên đời, cứ chiều đến th́ chị đẩy xe bánh ḿ ra đầu ngơ, soạn các thứ ra bán, tuần đầu th́ đắt hàng, tuần thứ nh́ th́ chậm hơn, và tuần thứ ba th́ ế .


Đồ ăn đem về không bán hết th́ mấy đứa em ăn dùm, v́ nhà không có tủ lạnh, v́ vậy, ế ăn ...rồi lỗ là chuyện đương nhiên. Sau một tháng bán bánh ḿ, chị đem dẹp xe luôn, v́ thằng lớn bị sưng phổi, phải vào điều trị ở Nhi Đồng .


Lúc nầy ở nhà má chị, nên không phải trả tiền nhà, chứ đi mướn nhà th́ tiền đâu mà trả .


Chị vẫn c̣n may mắn chút xíu là chị có đứa em thứ 8, nó là y tá. Sau 75 có vài năm chị sống với nó, lo cho nó vào học y tá trên huyện nhà, sau nầy tốt nghiệp được phân công về xă nhà làm việc, nên nhờ chị mỗi tuần gom thuốc tây đem về quê cho nó, đây là thu nhập phụ mỗi chủ nhật, nhưng lại là thu nhập chính, chị tích lũy được số tiền hàng tuần cũng nhờ dịch vụ nầy.


Sau khi giă từ nghề bán bánh ḿ th́ vài tháng sau có người đi Mỹ, họ đi chính thức, nên bán đổ bán tháo đồ đạc, họ bán rẻ cái xe thuốc lá thế là anh mua đem về cho chị, bán món nầy th́ không phải làm đồ ăn nên cũng nhẹ phần nấu nướng. Thế là, mỗi sáng chị ẵm thằng nhỏ đi gửi nhà bà hàng xóm [v́ má chị phải may đồ chợ để có tiền nuôi mấy đứa em của chị] gửi bé từ sáng đến chiều, giá là 500 đồng, tương đương 4 cent tiền Mỹ, lúc nầy thằng nhỏ được 4 tháng, chính sách nhà nước "mẹ sanh con nhỏ được nghĩ 6 tháng". Khi gửi thằng nhỏ xong, th́ chị cùng thằng lớn đẩy xe thuốc lá ra đầu ngơ, đem sách đánh vần ráp chữ để dạy con học, nó sáng dạ lắm, dạy đến đâu nó thuộc đến đó, dù mới chỉ 24 tháng, c̣n đang tập nói .

Từ sáng đến chiều, bán lẻ thuốc lá chỉ lời độ1000 đồng VN, tức khoản 8 cent tiền Mỹ, mà gửi con hết 500 đồng rồi, c̣n 500 th́ mua đồ ăn cho buổi chiều.

Xe thuốc lá đậu trước nhà thờ đầu ngơ, có khi gặp tụi bạn chạy ngang, chị phải thụp đầu xuống, lấy nón lá che ngang, chị không sợ bạn cười chê, chỉ sợ tụi bạn nh́n chị thương xót.

Một hôm, có một cậu thanh niên độ 20 tuổi, học thợ tiện trong nhà thờ ra mua thuốc, sau khi mồi điếu thuốc, cậu ấy nói là "Em thấy cháu bé sáng sủa quá, chị trông cũng trí thức, sao không kiếm việc ǵ khác mà làm, bán lẻ từng điếu thuốc, th́ đâu có lời bao nhiêu, mà chị đem con ra phơi nắng".

Buổi chiều đẩy xe thuốc về nhà, cứ ngẫm nghĩ lời cậu ấy nói ..." lời được bao nhiêu, mà đem con ra phơi nắng".


Đúng! Cậu ấy nói đúng, chị thử thời vận kiểu nầy phiêu quá, nhưng chưa nghĩ ra sẽ làm nghề ǵ khác để kiếm tiền khá hơn, phụ với nghề dạy học, và nghề đi gom thuốc tây. Một bữa kia, mới dọn hàng ra, giăng tấm che trên mui xe vừa xong, xấp xếp thuốc để thế nào cho đẹp mắt, th́ một chiếc xe đạp đỗ xịch phía trước, trên xe có 2 thằng, chị biểu con đứng xuống v́ nó đang ngồi trong ḷng, th́ từ bên kia đường, một thằng chạy xe đạp băng qua, cũng ngừng trước xe thuốc, tức là 3 thằng tất cả, 2 thằng đă đứng 2 bên, thằng mới tới th́ đứng chính giữa, phía trước mặt, chị nghĩ bụng, ít ra cũng bán được 3 điếu thuốc, bán lẻ th́ 1 lời 1.






Đúng là 3 thằng chị bán được 3 điếu thuốc, nhưng khi lũ nó đi rồi, th́ 10 gói 3 số 5 biến mất, 10 gói chị đă chia làm 2, cột dây thun, để bên trái 5, bên phải 5, 3 thằng nó ảo thuật cách ǵ mà khi tụi nó đi rồi th́ 10 gói thuốc biến theo tụi nó.
Trời đất ơi! cả vốn liếng dành để bán thuốc, cả gia tài, nằm gọn trong 10 gói thuốc, bị chơi cú nầy nặng quá, chị ôm con vào ḷng, nước mắt tuôn rơi lả chả, không nói được nên lời, chỉ lẩm nhẩm trong miệng như con mẹ điên ...--Sao mà ḿnh khổ thế nầy .... .


Chị không c̣n tâm trí đâu mà ngồi đây nữa, ngồi bán "tóc teng" từng điếu thuốc, cả ngày lời chỉ có 1000 đồng VN, mà lại bị cú nầy, lại nhớ lời cậu thanh niên ấy nói, may là con chưa bị bệnh, thôi th́ chắc trời c̣n thương, 3 thằng ấy biết đâu nó rước hết bệnh tật của con ḿnh.


Thế là, không luyến tiếc ǵ nữa, chị dẹp xe thuốc lá, và tiếp tục suy nghĩ sẽ làm ǵ nữa đây, nhưng biết mua bán ǵ nữa, dân t́nh xung quanh đều đói khổ, bày ra bán món ăn ǵ trong xóm cũng đều bị mua thiếu. Thế là đành phải chịu đi dạy học, dạy thêm phụ đạo học sinh giỏi, dạy riêng học sinh dở gom lại ở nhà phụ huynh, và gửi con đi nhà trẻ ...Thời gian cứ dần trôi, theo nghề "bán cháo phổi" [gọi như vậy v́ đồng lương không được bao nhiêu mà cứ thi đua và hội hợp liên miên], và cứ mỗi chủ nhật th́ đi gom thuốc tây đem về quê cho đứa em gái.


Hai mùa hè trôi qua, khi đứa lớn được 4 tuổi, chị gửi thằng nhỏ cho má chị, c̣n 2 mẹ con, chị cùng thằng lớn đi gom thuốc tây, chị chở con đi bằng xe đạp, hồi đó những người bán thuốc đều bán chui v́ công an nó bắt dữ lắm, và các người bán thuốc không tập trung một chỗ, v́ vậy chị phải chở con đi nhiều nơi, lúc th́ đến nhà họ ở khu chợ Tân B́nh, khi th́ Tân Định, chợ Ông Tạ, đôi khi qua chợ B́nh Tây, hai mẹ con dong ruỗi trên đường, đói th́ ăn đầu đường xó chợ, khi con mệt th́ ngẽo đầu ngủ trên cái túi gác trên ghi đông xe, hoặc đỡ con ngồi bên dăy nhà đóng cửa ven lề đường gác đầu trên đùi chị mà ngủ, chờ mối đem thuốc tới. Sau khi gom đủ thuốc, chị gửi xe ở gần trạm và 2 mẹ con phóng lên xe bus, xe bus cứ chạy chập chờn, chập chờn tới trạm không ngừng hẳn, cứ rề rề, chị chờ lúc xe tạm ngừng trong tích tắc, chị dặn con:-- Mẹ đưa con lên, con gặp ǵ th́ nắm lấy nhe. Nó nghe lời, phóng lên thật nhanh, cậu lơ túm lấy nó rồi đẩy nó vào giữa, nó chụp cái thành ghế cứng ngắc, chị ôm giỏ thuốc lốc xốc chạy theo xe bus, giỏ nặng trĩu, thời đó có thuốc bổ ống, nên tuy nặng nhưng giá trị không nhiều, thời gian nầy đô thuốc dùng cho bệnh nhân miền quê đô chưa cao, nên toàn là thuốc xí nghiệp rẻ tiền, khi nào em chị cần thuốc ngoại th́ chị đem đi riêng mà phải giấu kỹ v́ trên đường đi công an xét gặp là nó tịch thu, những thứ thuốc ngoại nầy mắc tiền nhưng nó lại nhẹ hều.


Trở lại chuyện trên xe bus, cái giỏ thuốc nội, xung quanh chị ém quần áo, trên th́ đồ chơi con nít, chị ngụy trang giống như 2 mẹ con đi về quê chơi, trên xe, người đông như kiến, có những thanh niên ngồi trên băng, nh́n thằng con chị 4 tuổi mà 2 tay bám chặt thành ghế nó bị đẩy qua đưa lại theo mỗi đà xe chạy và thắng gấp, những ánh mắt dửng dưng vô cảm, chị cũng chẳng cần xin xỏ cho con được ngồi, nghĩ và nói thầm trong miệng "Ráng đi con, nếu để bố đi, CA nó bắt được th́ bố bị tù nữa, khổ cho bố mà cũng khổ cho nhà ḿnh lắm con ơi, hai mẹ con ḿnh có ăn quán, con có ngủ lề đường nhưng lúc nào Mẹ cũng được ở gần con, được ôm con trong ḷng và không lo sợ ai đánh con, c̣n em con th́ đă có bà ngoại trông dùm rồi ". Thằng con 4 tuổi của chị nó như có vẻ hào hứng khi phiêu lưu cùng mẹ, có hôm xe đông quá, nó phải ngồi trên những đ̣n gánh để dưới sàn xe và nép ḿnh bên cạnh những gánh hàng, mà miệng lúc nào cũng cười vô tư mỗi khi nh́n mẹ, có hôm thấy chị đứng đeo ṭng teng tay vịn thanh ngang trên nóc xe, nó c̣n rũ : - Mẹ ngồi đây với con nè ..


Thời gian nầy, có người quen, chỉ anh bán vé số, anh đóng cái khung mất mấy ngày, rồi đem đặt trước lề đường, bên kia là Tổng Tham Mưu cũ, mỗi lúc trời mưa giông gió bất ngờ anh phải lấy thân ḿnh đè lên mấy tờ vé số kẻo nó bay mất, tay th́ vịn 2 cái cây đỡ tấm bạt bên trên, chờ lúc bớt giông th́ thu gom các tờ vé số.


Một bữa nọ, một con mẹ chạy chiếc cúp đỏ choét ghé vào đổi tấm vé vừa xổ trúng, anh vốn tính cẩn thận, cầm tấm vé soi lên ánh mặt trời rồi nghiêng qua nghiêng lại trông cho kỹ, sau cùng th́ anh chịu đổi, anh gom hết tiền lời tiền vốn đổi cho bà ta, khi xong hết ngày anh đến đại lư th́ mới biết ra là vé số giả. Đúng là "nghèo mà c̣n gặp cái eo". Sau đó anh c̣n bị gạt vài lần nữa nên phải bỏ nghề.


Sau đó có người bạn chỉ anh vào làm ở ḷ vôi, vác từng bao vôi, rồi mở miệng trút vào ḷ nung, bụi bay mịt mờ xung quanh, có mang khẩu trang, nhưng chủ không có nhiều để thay, cứ bịt măi cái đó, sau nầy khi khám sức khỏe để đi Mỹ, khám phá ra phổi anh có đốm trắng .


Nhớ hồi chưa lấy nhau, sau khi anh đi cải tạo về, có lần chị nghe nói ở chùa Giác Lâm bên Phú Thọ, có ông sư xem bói hay lắm, chị rũ anh cùng đi, ông sư sau khi hỏi tuổi, ông lật sách ra, trên trang sách, hiện ra cảnh bên bờ sông, có cái cḥi rách nát, cất dựa sát bờ, trên cái sạp tre ông chồng ngồi mặc quần cụt, áo thun 3 lỗ, rách bươm, ngồi buồn, mặt nh́n ra sông, bà vợ th́ đang ngồi chỗ miếng ván bắc bên sông vo gạo, cảnh vật đ́u hiu vắng vẻ. Ông thầy bói trầm ngâm tư lự một hồi, rồi lắc đầu chép miệng: Hai tuổi nầy lấy nhau khổ lắm, chỉ hơn ăn mày một chút là không phải đi xin ăn, nh́n sách th́ thấy cũng c̣n có cái ăn là bà vợ đang vo gạo, nhưng chiều tối mới bương chải kiếm được chút gạo về nấu, cảnh nầy chưa thấy có con mà đă thấy khổ rồi. Trên sông th́ nước đang hối hả trôi, lục b́nh dật dờ xuôi theo ḍng nước, ông chồng ngó mông lung ra bờ sông, ư như lục b́nh trôi tới đâu, th́ đành xuôi theo số phận tới đó, chứ không biết làm sao hơn . Nếu sau nầy lấy nhau mà giống y như cảnh trong h́nh th́ chắc là khổ lắm!



Lúc đi tù về CA phường vẫn chưa cho anh vào hộ khẩu, mà chỉ tạm trú, cứ vài ba bữa CA khu vực đề nghị anh đi kinh tế mới hoặc có quê th́ phải về quê, sau cùng chỉ c̣n một cách tốt nhất là anh xin vào làm phu hồ ở Công Ty Xây Lấp, đang cất rạp Ḥa B́nh, nói CTXL cho ngon, chứ đồng lương chết đói, làm chỉ để giữ hộ khẩu cho được ở SG, chứ lương cả ngày không đủ để ăn sáng. Cứ buổi sáng đạp xe đi, chiều đạp xe về, đầu cổ, tóc tai dính đầy bụi xi măng, về nhà phải lấy chanh chà đầu chà cổ trước khi tắm, chứ rửa nước liền th́ xi măng sẽ dính chặt hơn, trong khi bụng th́ đói meo, v́ chỉ ăn có buổi sáng, buổi trưa ngồi nghĩ th́ ăn khoai củ ǵ cho đở đói, chiều về ăn cơm nhà . Công việc là cơng xi măng, gach cát từ dưới đất lên lầu, hồi đó kỹ thuật xây cất c̣n sơ khai, nên mọi thứ di chuyển đều phải dùng sức người, chứ không văn minh như bây giờ.



Thời gian cứ lững lờ trôi, năm ấy đứa lớn được 5 tuổi .

Một ngày nọ, có cô bạn học Gia Long khi xưa đến thăm, nhà cô ấy trong Tân Phú và cô cho biết: em bạn dâu của cô ấy dạy ở trường mầm non Tân Phú, có thầu căn tin ở trường, cần người bán món ăn sáng cho học sinh và phụ huynh, nếu có người làm th́ chỉ phụ đóng tiền mướn mặt bằng cho trường mà thôi, vốn liếng, lời lỗ ǵ th́ người bán lo hết. Chị thấy quyết định nầy rất là quan trọng, v́ nếu bán hàng nơi đó th́ phải dọn nhà vào Tân Phú, chắc là phải nghỉ dạy học, v́ nếu vẫn c̣n đi dạy th́ sau 3 tháng hè nầy, đi dạy lại phải gởi con ở nhà trẻ, tiền dạy học chỉ đủ tiền gửi 2 đứa, muốn dư chút đỉnh th́ phải dạy thêm, mà dạy thêm có nghĩa là: bán cháo phổi.Thôi th́ "một liều ba bảy cũng liều", nghỉ dạy và dọn nhà vào trong Tân Phú, v́ chị nghĩ nghề đi thuốc tây nầy phiêu lắm, có khi CA theo dơi bắt được, tụi nó sẽ tịch thu hàng, hơn nữa chẳng lẽ cứ dắt con phiêu lưu qua các chợ thuốc mỗi tuần, toàn gặp những khuôn mặt "mắt la mày liếc" "mắt trước mắt sau" v́ sợ CA nó chộp, nên thà kiếm việc ǵ căn bản hơn, chứ làm nghề nầy tương lai cho con không khá nỗi, thôi th́ bỏ nghề nầy đi .



Người bạn ấy giúp đỡ nhiệt t́nh, mướn dùm một cái chái bên hông ngôi nhà lai, phía dưới nền th́ vẫn c̣n gạch lổn ngổn cục lớn cục nhỏ, mái ngói, nhưng khi có trời mưa gió băo th́ cát rơi xuống rào rào; chắc lúc họ làm, hà tiện xi măng, nên cát th́ ra cát, xi măng th́ ra xi măng, không dính lại với nhau, c̣n cửa sổ mới là thê thảm, chỉ là miếng ván đóng dính luôn vào cửa sổ .



Căn pḥng vuông vức độ 3 mét mỗi chiều, không có cầu tiêu, muốn đi đồng th́ đi vào cái bô, rồi ra sau góc hè đào cái lỗ, lấp đất lại, c̣n muốn "văn minh" hơn, th́ chịu khó ra cái cầu tiêu lộ thiên, không ǵ che chắn, hơi xa nhà một tí, cháu chủ nhà có đào cái lổ sâu độ 1 thước, gác 2 cây vào, phía dưới th́ gịi bọ tùm lum, thấy mà rùng ḿnh sởn tóc gáy, phải nói là "tiền nào của nấy", không có tiền nhiều, th́ làm sao ở nhà sang hơn cho được .



Lúc ấy chị trả tiền 6 tháng là 6 phân vàng, tiền dành dụm chắt chiu pḥng khi hoạn nạn, mấy tháng hè chờ tựu trường để căn tin mở cửa, chị mua 6 cái ghế con, tủ đựng bánh ướt, chở cái bàn cũ, xửng hấp bánh ướt ra cửa chợ Tân Phú bày ra bán hàng, cứ bán được 10 dĩa th́ lời 5 dĩa, nhưng cực nhất là khi trong chợ mấy bà bán hàng muốn ăn th́ ḿnh phải bưng vào, mà hể cuối ngày quên không nhớ bà nào kêu, th́ mất tiền mà c̣n mất dĩa, khi bưng dĩa vào chợ th́ chị để hai nhóc coi hàng, năm ấy thằng lớn được 5 tuổi, thằng nhỏ 3 tuổi. Vậy mà biết nghe lời mẹ, trông gánh hàng, dặn ǵ nó làm theo đó, chị c̣n dặn các bà bán hàng xung quanh, chỉ có tôi và chồng tôi có thể dắt con tôi đi thôi, các bà giúp dùm, ai dụ nó đi là họ bắt cóc rồi dặn con, con phải la khóc to lên nếu ai dắt con đi nhe, mẹ chỉ bưng dĩa bánh nầy cho khách rồi chạy ra liền nhe con !. Thằng lớn nầy từng tuổi ấy mà lúc nào cũng quấn theo em, và lúc nào cũng như muốn giúp mẹ và c̣n chỉ cho em nó học chữ nữa chứ. Lúc nầy nó đă đọc được vài bài văn ngắn rồi.



Ư định dọn hàng ra bán ở đầu chợ v́ chị nghĩ phải làm ǵ để có tiền vô, chứ cứ ngồi không ăn măi th́ giống như một loài chim vào mùa đông, không kiếm được thức ăn, chim trống và chim mái cứ rĩa lông, rĩa thịt cho con ăn thịt của chính ḿnh, đuối dần rồi chết cả hai vợ chồng cùng lũ chim con, v́ vậy cứ bán được lời đồng nào th́ hay đồng nấy.




Đồ đạc bán hàng th́ được gửi ở Trường Mầm Non, khi dọn hàng, th́ chị lật ngữa cái bàn ra để phía yên sau, [cái yên đă được cơi cho rộng ra để chở đồ], rồi mọi thứ được chất lên đó. Hai đứa nhỏ th́ bố có mua cho chiếc xe đạp chút xíu [đây cũng là tiền mà bố dành dụm để mua xe cho con], cái xe có yên ngồi phía sau, cứ mỗi chiều khi chị thồ đồ ra bán hàng th́ đứa lớn chở đứa nhỏ chạy trước, ra đến chợ th́ ba mẹ con dọn hàng, chiều về th́ bố ghé chở thằng nhỏ về, thằng lớn đạp xe theo bố. Thằng lớn có vẽ nhiệt t́nh khi đi "làm ăn " với mẹ, hai đứa nhỏ nầy trời sinh vào gia đ́nh bố mẹ nghèo, chắc nó cũng biết phận ḿnh nên chẳng bao giờ khóc la mè nheo nhơng nhẽo, nhất là đứa lớn, gần 5 tuổi mà trông em như đứa trẻ trưởng thành.



C̣n nhớ có một buổi chiều, chị chở mọi thứ về trường, trời cũng tối rồi, mưa rơi lất phất, từ đằng xa chị nh́n thấy ánh đèn điện sáng choang trong căn tin, dừng lại nh́n kỹ th́ thấy cô bạn của chị đang tiếp các bạn bè trong quán, những người nầy chị đă từng quen biết lúc c̣n học dưới mái Trường GL, bây giờ phần đông họ đều thành đạt, họ là bác sĩ, vợ kỷ sư , giáo viên cấp 3, hoặc là vợ của cán bộ đang làm ở hải quan, hoặc gia đ́nh có đồ nước ngoài, chị nh́n lại ḿnh sao thê thảm quá, quần th́ ống thấp ống cao, đầu đội nón lá rách bươm, xe đạp th́ cũ x́, lại chất đằng sau nồi niêu xong chảo, thôi th́ nghèo xó nào th́ nghèo, cũng đường đường học chung với chúng bạn, lẽ nào mang h́nh hài "khố rách áo ôm" nầy cho tụi bạn nó gặp, chúng nó lại xem thường ḿnh lại rũ ḷng thương hại mà tưởng ḿnh nghèo [mà nghèo thiệt]. ., rồi thí cho vài chục th́ nhục chết được. Thế là !,chị chẳng thèm "diễu hại bệnh nhân" ( đây là kiểu nói của người Nam, ư là lượn qua lượn lại làm ra vẻ khốn khổ để gợi ḷng thương xót ) chị quẹo vào căn nhà kế bên là tiệm may để gởi đồ, bà già chủ nhà lên giọng: "Tui cho gửi hôm nay thôi nhe, không phải ngày nào cũng gửi, tui không rănh mà thức giữ đồ cho bà đâu nhe!" ( mặc dù chỉ để một góc nhỏ bên sân bà ấy), chị lại năn nỉ: Cho cháu gửi hôm nay thôi, v́ bên quán có khách.



Lúc nầy anh cũng c̣n làm ở CTXL anh chị đă nộp đơn theo diện HO, giấy tờ dịch vụ chị đều có tiền đóng đủ, tiền nhịn ăn nhịn mặc, pḥng khi bệnh tật, con ốm chồng đau.

Có một đêm anh bị nóng rồi lạnh, đắp mấy cái mền cũng vẫn lạnh, vài hôm trước anh đă bị trúng mưa trên đường đạp xe về nhà, đêm ấy trời mưa lớn lắm, anh bị sốt rét trở lại.



Ôi! Từ nhỏ đến lớn, cho đến khi lấy anh, chị chưa từng chứng khiến cảnh thương tâm nào hơn cảnh nầy, mà chính chị lại là người trong cuộc: 2 con th́ nhỏ một đứa 3 tuổi, một đứa 5 tuổi, lúc ấy khoảng 1 giờ đêm, chị kêu thằng lớn dậy, nói với nó: _Con ơi con, bố bệnh nặng lắm, con nằm đây giữ em, mẹ đưa bố đi bác sĩ, con gài cửa lại, con đừng khóc, đừng la nhe con, khám bệnh bố xong mẹ sẽ về liền , thế rồi chị chạy qua dặn bà chủ nhà, xong xuôi, chị đỡ anh ngồi ở yên sau, chị lót cái gối nằm ở yên truớc, anh nằm úp đầu vào gối, chân anh th́ gác lên 2 cái gạc 2 bên, chi trùm áo mưa lên người anh rồi đẩy ra văn pḥng bác sĩ.



Vùng nầy, Tân Phú, đă là ngoại ô SG, mà chỗ ở nầy lại là ngoại ô của Tân Phú. Hồi anh c̣n bị đi tù, thỉnh thoảng hè nghỉ dạy, chị thường đến nhà cô bạn nầy chơi, chị và bạn Dung nầy rất là thân nhau, có khi chị ở lại chơi vài ba ngày, Dung dắt chị đi ṿng ṿng trong xóm, thăm những luống hàng bông thẳng tắp, những luống hoa cung cấp cho nội thành vào dịp tết, dân ở đây chủ yếu trồng rau quả, họ vẫn c̣n xách nước tưới rau bằng tay. Vậy mà, cảnh vật ban ngày với những hàng trúc xanh rủ bóng, êm ả nên thơ bao nhiêu th́ về đêm, nhất là những lúc mưa to gió lớn như vầy th́ thật là khủng khiếp, những hạt mưa nặng bám vào thân, làm trúc rũ xuống, rồi khi có gió nó bị quật lên, quật xuống, trúc va vào nhau "nghiến răng" kêu ken két, người giàu óc tưởng tượng cứ tưởng như những con ma ẩn ḿnh hai bên, và đang vươn những cánh tay dài ra chụp người đi lạc. Đêm ấy, trời mưa gió mịt mờ u tối, sấm sét nổ đ́ đùng, chị và anh giống như cảnh trong cuốn phim nào đó mà thời con gái chị đă từng xem qua: "người kỵ mă bị thương nằm trên lưng ngựa, cô gái lầm lũi dắt ngựa đi trong đêm tối,
giữa lúc núi rừng gào thét, đổ xuống những trận mưa kinh hồn, hai kẻ khốn cùng sa cơ trên bước đường giang hồ hành hiệp, họ đă dắt d́u nhau t́m cái sống trong cái chết cận kề".



Trong phim xem khi xưa th́ người chồng bị thương nằm trên lưng con tuấn mă, c̣n bây giờ chị lại là vai chính trong cuốn phim "Một cuộc t́nh buồn", thê thảm hơn trong phim, là thay v́ dắt ngựa đi, chị lại gồng ḿnh nắm chặt cái ghi đông xe, đẩy anh đi dưới cơn mưa tầm tă, nửa lo cho anh, nửa lo cho 2 con trong đêm khuya thanh vắng lại ở nhà một ḿnh . Nghĩ ǵ th́ nghĩ chị quyết tâm: "Phải cố gắng lên! Trời sẽ không phụ ḷng người", nghĩ vậy nên chị thật là b́nh tĩnh, miệng lâm râm khấn vái cho anh qua khỏi cơn bệnh ngặt nghèo nầy, đừng chết, bỏ em và con không nơi nương tựa, chẳng lẽ cuộc t́nh của hai đứa ḿnh đến đây chấm dứt rồi ư, anh phải sống, để cùng em dạy dỗ con thơ, chúng nó cần có một người cha bên cạnh, đừng sớm vội ra đi như thế .......



Đẩy độ gần 1 tiếng đồng hồ th́ ra đến đầu chợ Tân Phú, rồi phải ṿng qua một hẻm kế nữa, chị không hiểu sức đâu sao mà chị khỏe thế, đường th́ trơn trợt, chị kềm chặt cái ghi đông, anh th́ không nhúc nhích cục cựa ǵ, ra tới nhà bác sĩ, kêu cửa, khóc lóc van xin" bác sĩ cứu dùm chồng tôi, tôi biết là khuya rồi, 2 con c̣n nhỏ ở nhà một ḿnh, tôi không thể đem chồng tôi vào nhà thương được, xin bác sĩ độ lượng nhân từ làm phước, nếu chồng tôi chết th́ khổ hai con tôi lắm Bác sĩ ơi!" vừa kêu cửa vừa vái Phật Bà nhân từ cứu giúp cho chồng, miệng th́ khẩn cầu BS, tay th́ sờ trán anh, khi nóng khi lạnh, anh rên hừ hừ ....chắc không cảnh nào khổ hơn cảnh nầy.




Thế rồi cửa cũng mở, và bác sĩ xem mạch bán thuốc sốt rét đem về nhà uống, rồi giữa trời mưa gió, sấm sét chớp lạch liên hồi, chị đẩy anh về, đường đi trơn trợt, đôi lần suưt ngă, nhưng chị vẫn ráng gh́ chặt cái ghi đông xe, chị bất kể mưa tạt gió giông, người như tê cứng, không c̣n cảm giác, miệng th́ vẫn không ngừng khấn vái Phật Bà cứu độ ..( sau nầy nghĩ lại, chắc Phật Bà đă đáp ứng lời cầu nguyện chân thành của chị, nên đă ban cho chị một sức mạnh phi thường như vậy ).

Về nhà th́ thấy 2 con ôm nhau ngủ. chị hâm lại nồi cháo và giúp anh ăn từng muổng, rồi uống thuốc.



Ôi, c̣n đâu .......người lính chiến ... giày bốt đờ sô với 2 bông mai vàng đính trên ve áo, những năm tháng tù đày trong các trại tập trung đă lấy đi biết bao nhiêu sinh mạng của các thanh niên đầy nhiệt huyết, yêu quê hương, yêu tổ quốc, khi được thả ra từ nhà tù nhỏ sang nhà tù lớn, th́ anh chỉ c̣n lại tấm thân tàn với căn bệnh quái ác nầy đây . Khi anh trở về, lấy nhau, một thực tế quá phũ phàng là chạy gạo, lo ăn từng bữa, nhưng vẫn hạnh phúc với hai trẻ được sinh ra thật thông minh đĩnh ngộ. Bây giờ anh nằm đây, trong cái chái nhà nhỏ tơi tả nầy, và chị đang hồi hộp trông từng hơi thở của anh







Lúc anh mới đi tù về vẫn c̣n vài cô độc thân có ư đợi anh về , sống trong chế độ mới mà vài cô vẫn " ăn nên làm ra " , có nhà có cửa sẵn sàng, sao anh vẫn đi t́m chị làm chi, để rồi phải chịu cảnh khổ như vầy, lương cô giáo không được bao nhiêu, mà bây giờ cũng bỏ dạy rồi, thời gian nầy đang chờ đợi Căn tin mở cửa, nhưng đâu chắc ǵ mà làm ăn được, anh th́ ngay thẳng, không mánh mung chụp giựt, làm công việc ǵ th́ chỉ bỏ ra bằng sức lao động của ḿnh, mà những năm tù đày khổ ải, sức khỏe có c̣n lại bao nhiêu . Càng nghĩ chị càng thương anh nhiều hơn "chị cầu xin Phật Bà ban phép mầu nhiệm cho anh qua khỏi cơn bệnh nầy, hai con của chúng con c̣n nhỏ lắm, làm sao mà một ḿnh vừa lo sinh kế, vừa dạy con trong cái xă hội hỗn mang nầy được". Nằm bên anh chị khấn và niệm Phật măi cho đến lúc mệt quá th́ ngủ quên lúc nào không biết .


Sáng hôm sau ngủ dậy anh ăn cháo, uống sữa, anh tỉnh táo lại dần, rồi hỏi là: - Cháo nấu hồi nào mà nhừ vậy. ( Chị không trả lời, nghĩ thoáng qua hơi thầm trách anh là anh chẳng để ư ǵ đến chị cả , v́ từ lâu rồi chị đă ăn cháo thường xuyên, v́ muốn nhường cơm cho 3 cha con ăn cho no, phần cơm thừa c̣n lại th́ chị ăn, nếu không c̣n thừa th́ chị đă có sẵn nồi cháo đây rồi ). Anh c̣n bảo tối hôm qua anh không biết ǵ hết, lại c̣n diễu là tối qua mà đi luôn chắc em không có tiền mua ḥm ( chị vẫn không trả lời nhưng nghĩ là : không phải vậy đâu, chị vẫn c̣n ít vàng để dành khi đi thuốc cho Mai, nhưng chắc chắn là không phải để mua ḥm cho anh , v́ anh không thể chết tức tưởi như vậy được !


Sau đó anh được vào hộ khẩu, và bỏ làm ở CTXL. trường học khai giảng, căn tin mở cửa, chị bày ra bán bún riêu, bánh ướt , anh ở nhà phụ chị bán hàng .
Thời đó, khoảng năm 1991, đất nước vừa mở cửa, cán bộ bắt đầu giàu, nên cũng theo đà tiến bộ, sắm xe gắn máy, tấp nập chở con đến trường, gánh hàng của chị từ 5 kư bánh ướt, 5 kư bún riêu, cứ từ từ tăng dần lên. Chị bán đắt hàng đến độ là mỗi tối khi chủ ḷ chở bánh ướt tới nhà, chị phải ngồi gỡ ra trước, để sáng hôm sau chỉ việc cắt và bỏ vào xửng hấp, vừa hấp vừa bán liền tay, đến nổi móng tay của chị không kịp ra, v́ cứ bị bào ṃn lúc bốc bánh trong xững, các bà cho vay bạc góp cứ lượn qua lượn lại để nhữ cho chị mượn tiền, nhưng chị đă quá rành mánh của các bà nầy quá rồi , chẳng bao giờ chị nghĩ là sẽ nhờ vă đến các bà nầy .


Mỗi ngày, sau khi chợ búa mua bán xong chị đều dư ra một số tiền lớn, chị cột thun lại bỏ trong cái tủ đựng đồ ăn, v́ chị nghĩ nhà trống trước trống sau, nếu ăn trộm vào nhà, nó hay lục tủ chứ đời nào nó lục trong cái chạn đựng đồ ăn, chồng con chị lúc nầy ăn uống thoải mái. Cuối tuần chị đếm lại tiền rồi ra tiệm vàng đầu chợ mua cái khâu vàng y, 3 hoặc 5 phân, chị cứ tích lũy lên dần. Chị nhớ vàng thời đó khỏang 4 trăm ngàn một chỉ ( 1991 ) vậy mà hàng ngày chị có thể lời 5 hay 70 ngàn sau khi trừ tất cả các chi phí. Đúng là "Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai".


Chị cám ơn Trời Phật, cám ơn bố mẹ chồng, cám ơn các người anh em bên chồng, đă cho chị một người chồng thật là tư cách, đạo đức, có những lúc gia đ́nh chị nghèo tận bùn đen nhưng lúc nào anh cũng căn dặn chị là "giấy rách phải giữ lấy lề".


Buôn bán phát đạt, cộng với số vàng bên chồng cho th́ chỉ một năm sau anh chị mua được nhà, gần mặt đường, gần trường học mầm non Tân Phú nên dọn hàng cũng đở vất vả, hồi đó nhà c̣n rẻ lắm, chỉ 2 cây là mua được căn nhà rộng răi, ngày dọn ra nhà mới, lối xóm xung quanh kéo lại xem, họ là những người chân lấm tay bùn, da đen thui v́ dầm mưa dăi nắng tưới rau, họ x́ xầm "Hai ông bà nầy giỏi quá, mướn nhà có hơn một năm mà mua được nhà". Chị nhớ lại ngày dọn đồ đạc vào ở nhà mướn, chỉ có cái tủ đứng to, gỗ ǵ mà đen mun bên chồng cho, cái giường mẹ chị cho lúc ra riêng, 2 chiếc xe đạp cũ, với mớ nồi niêu xong chảo linh tinh, lúc ấy hàng xóm cũng đă kéo lại xem, chị cũng đă nghe tiếng xầm x́". Đám nầy đỡ hơn đám trước", sau nầy hỏi lại " đám trước" là làm sao! th́ biết là " Hai vợ chồng với đứa con c̣n bé đến thuê nhà trước kia, có ông chồng đạp xích lô, bà vợ ở nhà chỉ trông con nên nghèo quá, nửa đêm âm thầm trốn đi v́ không có tiền để trả mấy tháng tiền nhà ".


Thôi đă đến lúc giă từ cái xóm ngoại ô của Tân Phú.


Giă từ cái giếng nước ở giữa các luống rau, hàng ngày anh đă đến đó để gánh nước về nhà xài, đến nỗi các bà xách nước tưới rau hỏi anh là:- Sao ông cưng vợ ông quá vậy, sao không để bả gánh. Anh đă trả lời là:- Cô ấy làm ǵ cũng được chỉ không gánh nỗi đôi nước. Và các bà đă có vẻ ganh tức với chị, v́ từ khi gia đ́nh anh chị dọn tới đây, xóm nầy như có một luồng gió mới thổi vào, các bà đă có sự so sánh giữa anh với các ông chồng, v́ anh săn sóc 2 con kỷ quá , ngoài giờ đi làm th́ tha con về ( lúc chị c̣n ngồi bán ở trước cửa chợ), anh tắm rửa kỳ cọ cho con từ lóng tay, lóng chân , dạy con học, rồi c̣n mua cả cái máy tính nhỏ xíu để con làm quen với các kỷ thuật văn minh hiện đại, anh chẳng cờ bạc rượu chè, từ việc lớn đến việc nhỏ, dạy con thật xuất sắc, trong khi cái xóm nầy các bà hay bị chồng đánh, mỗi sáng ngủ dậy, không bà nầy u đầu th́ bà kia cũng bị bầm mặt, ngày nào mà không có bà nào bị thương tích ǵ th́ là chuyện lạ! Có bà c̣n nói thẳng với chị : -- Sao bà có phước quá vậy ? Hà hà , chị cười trả lời : -- Phần ai nấy hưởng bà ơi !


Giă từ bà Tám chủ nhà tốt bụng, hôm anh bệnh 1 giờ khuya kêu cửa cho bà biết, bà đă thỉnh thoảng đội áo mưa chạy qua nh́n vào khe cửa, để yên tâm là thấy 2 đứa nhỏ đang ngủ.


Giă từ "thằng Cụi" (cháu nội của bà Tám), đêm đó nó say mèm, đang nằm hát nghêu ngao bên cḥi nhà nó, vậy mà nó c̣n nói "Để 2 đứa nhỏ tui ḍm cho đừng lo, đẩy ông đi bác sĩ đi".



Giă từ vợ chồng "Con Tư Hiền hàng bông",[cháu nội bà Tám] ở lại mạnh giỏi, tụi tui chỉ dọn ra gần trường thôi hà, có đồ hàng bông thỉnh thoảng ghé bán cho tui nhe!

Thôi giă từ hết thẩy bà con cô bác, có đi chợ nhớ ghé hàng tui ăn bánh ướt nhe, tui bán rẻ cho bà con ăn.



Nói xong chị quay đi chỗ khác, v́ chị không cầm được nước mắt, chị khóc, chị thấy ḿnh vẫn c̣n may mắn hơn mọi người, c̣n thấy tương lai phía trước hơn những người kia, cả đời họ bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, và chẳng có một chút tương lai nào hết ngoài gánh hàng bông.



Vài tháng sau khi dọn nhà, th́ anh mua được chiếc Cup, anh lấy lại phong độ, chở vợ con đi tới đi lui. Chị lúc nào cũng chỉ ở trong hậu trường lo 4 cái bao tử không để bị đói, không để lầm than khốn khổ như hồi mới lấy nhau. Anh như tàng cây che bóng mát, vợ con dựa vào, chị khỏi phải lo đối ngoại ǵ hết.


Thế rồi việc ǵ đến phải đến, đầu năm 1994 anh chị và hai con lên máy bay đi Mỹ, mỗi lần nghĩ đến những ngày khốn khổ chị thấy như ḿnh trải qua một giấc mơ khủng khiếp.



Chị phải cám ơn bạn Dung, đă đem đến tin vui cho chị, để chị mạnh dạn mà làm một cuộc đổi đời, có lẽ, Phật Bà Quan Âm đă xui khiến cho Dung thăm chị, v́ kể từ khi chị lập gia đ́nh, rồi có con, rồi bương chải kiếm sống, 5 năm trôi qua đă lâu không gặp lại nhau. Lúc ấy hằng đêm, trong những ngày tận cùng của khổ đau và tuyệt vọng, chị đă tha thiết khấn cầu Phật Bà và có lẽ Bà đă thị hiện qua Dung, đến thăm chị bất ngờ và cho chị "một con đường để thoát khỏi cảnh bế tắc". Dung đă đi Mỹ trước chị, và từ đấy đến nay không có cơ hội nào mà liên lạc với nhau.



Và phải kể đến đứa em gái của chị là vào năm 78 khi chị được đổi về quê nhà, chị đă phụ má chị mà nuôi 4 đứa em, chị thầu căn tin ở trường chị dạy, và các em đă thay nhau trực căn tin để có tiền mà nuôi nấng nhau, và Mai (là em thứ 8) sau nầy làm y tá ở xă nhà, đă giúp chị bằng cách nhờ chị gom thuốc tây đem về để bán cho dân chúng trong xă. Tiền dành dụm, lo cho con bệnh, lo đủ thứ trong nhà là nhờ dịch vụ nầy đây. Đúng là kinh Phật dạy người về thuyết nhân quả, gieo nhân nào th́ hưởng quả nấy, xưa chị giúp nó th́ nay nó giúp lại chị .




Và phải trân trọng mà dành một chỗ trong trái tim của mỗi thành viên trong mỗi gia đ́nh HO là niềm biết ơn sâu sắc đến Bà Khúc Minh Thơ và các Cựu Sĩ quan QLVNCH , đă đến gặp Tổng Thống Regan vào thời gian ấy, bà đă không nén được xúc động mà khóc ṛng trước mặt vị Tổng Thống để tŕnh bày hoàn cảnh , tù tội, bị đày ải của các sỉ quan chế độ cũ. Bà đă đem hết nhiệt tâm tranh đấu cho các gia đ́nh sỉ quan sang Mỹ . Chị xin thay mặt gia đ́nh chị nói riêng và các gia đ́nh HO khác xin gửi đến Bà lời tri ân chân thành nhất.



Những ǵ xẩy ra trong cuộc đời của chị, làm chị ngộ ra một điều là cứ làm ăn chăm chỉ, cần kiệm, ăn hiền, ở lành, tử tế, ngay thẳng, giúp người, th́ Trời Phật sẽ cho ḿnh tất cả.



Bây giờ th́ quá nhiều việc phải làm , để thực hiện những ước mơ mà bao tháng năm anh chị hằng mong mơi nơi xứ sở có quá nhiều cơ hội.

Cầu xin mọi việc đều trôi chảy, ơn trên che chở cho gia đ́nh anh chị.



Phan Ngọc Vinh



at 1:56 PM

florida80
06-03-2019, 22:11
Mohammad's First Day of School







In Dublin on the first day of school the teacher asked Mohammad what was his name.

"Mohammad," he replied.




"You're in Ireland now," replied the teacher, "so from now on you will be known as Mike."




Mohammad returned home after school.




"How was your day, Mohammad?", his mother asked.




"My name is not Mohammad. I'm in Ireland and now my name is Mike."




"Are you ashamed of your name?", his mother asked. "Are you trying to dishonor your parents, your heritage, your religion? Shame on you!"




And his mother beat the s**t out of him.




Then she called his father who beat the s**t out of him again.




The next day Mohammad returned to school..




The teacher saw all his fresh bruises. "What happened to you, Mike?", she asked.




"Well, shortly after becoming an Irishman I was attacked by two f**king Muslims."




[Fun Funky]



at 8:42 PM No comments:

florida80
06-03-2019, 22:13
V́ Sao Những Người Thường Xuyên Cầu Nguyện Có Sức Khỏe Tốt Hơn?









Để có được sức khỏe tốt nhất, dưới đây là một vài điều mà bạn cần làm: Thường xuyên vận động/tập thể dục, ăn thực phẩm lành mạnh/sạch và thô (ít chế biến), đưa cân nặng về ‘chuẩn’ – và cầu nguyện. Đúng vậy, cầu nguyện và thiền định thường xuyên sẽ mang lại lợi ích không ngờ, điều này đă được các nghiên cứu khoa học chứng minh.




Cầu nguyện được xem là giải pháp điều trị thay thế phổ biến nhất ở xă hội Mỹ ngày nay. Có hơn 85% những người phải đương đầu với bệnh nặng đă cầu nguyện, theo một nghiên cứu của Đại học Rochester. Tỉ lệ này cao hơn nhiều so dùng thảo mộc hoặc theo đuổi phương thức chữa bệnh phi truyền thống khác. Và đó là bằng chứng cho thấy việc cầu nguyện mang lại hiệu quả.




Không kể là bạn cầu nguyện cho chính ḿnh hay cho người khác, để chữa lành bệnh hay v́ ḥa b́nh trên thế giới, hoặc đơn giản là ngồi trong im lặng và yên tĩnh tâm – những tác động dường như là tương tự. Nhiều phương pháp tinh thần loại này đă có khả năng giúp làm giảm bớt mức độ căng thẳng (stress) – vốn là một trong những yếu tố nguy cơ chính yếu gây bệnh cho con người, đồng thời chúng cũng là công cụ mạnh mẽ giúp người ta có cái nh́n tích cực, vượt qua những thử thách khó khăn trong cuộc sống.








Mối quan hệ giữa cầu nguyện và sức khỏe là chủ đề của nghiên cứu trong ṿng nhiều chục năm qua. Tiến sĩ Herbert Benson, một chuyên gia tim mạch tại Trường Y Harvard và một người tiên phong trong lĩnh vực y học tâm – thân, đă phát hiện điều gọi là “phản ứng thư giăn” (response of relaxation) xảy ra trong thời gian cầu nguyện và thiền định. Vào những lúc như vậy, sự trao đổi chất của cơ thể giảm xuống, nhịp tim chậm, huyết áp giảm xuống, và hơi thở của chúng ta trở nên b́nh ổn và đều đặn hơn.




Trạng thái sinh lư này đi cùng với hiện tượng sóng năo chậm hơn, và cảm giác kiểm soát sự tỉnh táo yên tĩnh và yên tâm. Điều này có ư nghĩa quan trọng v́ theo TS Benson, có hơn một nửa những người đến thăm khám bác sĩ ở Mỹ ngày nay có vấn đề bệnh tật, như trầm cảm, huyết áp cao, viêm loét và đau nửa đầu… phân nửa gây ra bởi căng thẳng và lo lắng.




Tiến sĩ Andrew Newberg, Giám đốc Trung tâm cho Tâm linh và Tâm học tại Đại học Pennsylvania đă tiến hành một nghiên cứu về thiền định và cầu nguyện, cho thấy chúng làm giảm hoạt động trong năo, làm tăng mức độ dopamine – vốn gắn liền với trạng thái hạnh phúc và niềm vui..




Ken Pargement của Đại học Bowling Green hướng dẫn một nhóm người bị chứng đau nửa đầu thiền 20 phút mỗi ngày lặp đi lặp lại lời cầu nguyện, chẳng hạn như “Thiên Chúa là tốt. Thiên Chúa là ḥa b́nh. Thiên Chúa là t́nh yêu“. Các nhóm khác sử dụng một câu không có ư nghĩa tâm linh, như: “Cỏ là màu xanh lá cây. Cát mềm.” Kết quả là những người thiền định và cầu nguyện (nhóm I) ít bị đau đầu hơn và chịu được các cơn đau tốt hơn so với nhóm c̣n lại.











Trong một nghiên cứu được tài trợ bởi National Institutes of Health, nhóm những người cầu nguyện hàng ngày ít bị huyết áp hơn đến 40% so với những người không một thực hành cầu nguyện thường xuyên. Nghiên cứu tại trường Y Dartmouth cho thấy những bệnh nhân phẫu thuật tim có niềm tin tôn giáo mạnh mẽ khả năng phục hồi hơn hẳn so với những người ít liên hệ tới tôn giáo. Một số nghiên cứu khác cho thấy cầu nguyện cải thiện hệ miễn dịch và giảm nguy cơ mắc (hoặc mức độ nghiêm trọng) nhiều bệnh, sống thọ hơn .




Nhưng câu hỏi đặt ra là: Cầu nguyện tác động lên sức khỏe thông qua cơ chế nào? Những nghiên cứu gần đây nhất TS. Herbert Benson cho rằng thực hành tâm linh hàng ngày lâu dài giúp vô hoạt các gen kích hoạt viêm và làm chết tế bào nhanh chóng. Như vậy là tâm linh/tinh thần có thể tác động để sự hoạt hóa/biểu hiện các gen trong cơ thể chúng ta, và cầu nguyện có thể ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể ở cấp cơ bản và quan trọng nhất.




Tất nhiên, theo các nhà nghiên cứu th́ không thể nói là cầu nguyện có thể thay thế cho các biện pháp điều trị y tế hiện đại, nhất là khi đang trong t́nh trạng cấp bách (vả lại đó cũng không phải mục đích nguyên thủy hay xuất phát điểm của cầu nguyện). Cũng có một số lời “châm chọc” những nghiên cứu trên từ phía các “nhà khoa học hiện đại”, nhưng dù thế nào đi nữa th́ đây là các kết quả chân thực, các con số đă thống kê được về lợi ích sức khỏe khi người ta chân thành cầu nguyện.






Theo Huffington Post


Kiên Thành

trithucvn.net

florida80
06-03-2019, 22:14
Một Toa thuốc hay cho tinh thần và thể xác





I. Sức khỏe:
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một t́nh trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một t́nh trạng không có bệnh tật hay tàn tật”..



II. Bí quyết trường thọ:
1. Chấp nhận với những ǵ ḿnh đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của ḿnh
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.







III. Pḥng ngừa bệnh tật:
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lăng quên
7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua




IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.



V. Triết lư của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt t́nh
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có ḷng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động
Phải biết cười
Phải lịch sự ḥa nhă
Phải biết nói chuyện và
Phải coi ḿnh là người b́nh thường..



VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân:
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.



VII. Hăy Dành Th́ Giờ - Mẹ Thêrêsa Calcutta :
Hăy dành th́ giờ để suy nghĩ Đó là nguồn sức mạnh.
Hăy dành th́ giờ để cầu nguyện Đó là sức mạnh toàn năng.
Hăy dành th́ giờ cất tiếng cười Đó là tiếng nhạc của tâm hồn.
Hăy dành th́ giờ chơi đùa Đó là bí mật trẻ măi không già.
Hăy dành th́ giờ để yêu và được yêu Ưu tiên Thiên Chúa ban.
Hăy dành th́ giờ để cho đi Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
Hăy dành th́ giờ đọc sách Đó là nguồn mạch minh triết.
Hăy dành th́ giờ để thân thiện Đó là đường dẫn tới hạnh phúc.
Hăy dành th́ giờ để làm việc Đó là giá của thành công.
Hăy dành th́ giờ cho bác ái Đó là ch́a khóa cửa thiên đàng




Sưu Tầm

florida80
06-03-2019, 22:15
Chữ "Nhẫn" Đứng Đầu Trăm Nết






Ông Tử Trương muốn đi xa, đến chào Đức Khổng Tử và xin Ngài một lời khuyên.




Đức KhổngTử nói: “Chữ “nhẫn” đứng đầu trăm nết.




Nhưng “làm sao phải nhẫn?” Trương Tử hỏi lại.




Đức Khổng Tử trả lời:




- Thiên Tử mà nhẫn th́ nước không sinh hại.

- Chư hầu mà nhẫn th́ nước sẽ mạnh lớn thêm.

- Quan lại mà nhẫn th́ chức vị sẽ thăng tiến.

- Anh em mà nhẫn th́ cửa nhà giầu sang.

- Vợ chồng mà nhẫn th́ ở được với nhau trọn đời.

- Bạn bè mà nhẫn th́ thanh danh không mất.

- Hễ nhẫn th́ không lo tai hoạ.




Ông Trương Tử hỏi lại: “Nếu bất nhẫn sẽ ra sao?




Đức khổng Tử nói:

- Thiên Tử mà bất nhẫn th́ nước sẽ trống không.

- Chư hầu mà bất nhẫn th́ mất mạng.

- Quan lại mà bất nhẫn th́ sẽ bị h́nh phạt.

- Anh em mà bất nhẫn th́ sẽ chia rẽ.

- Vợ chồng mà bất nhẫn th́ phải xa nhau (ly thân, ly dị).

- Tự ḿnh mà bất nhẫn th́ không thể tránh được lo lắng.





Trương Tử nói: “Phải lắm ! Phải lắm !




Sưu Tầm

florida80
06-03-2019, 22:16
Ḥn Đá Cô Đơn









Từ rất lâu rồi, Ngọc lục bảo (Emerald) luôn được mọi người yêu mến v́ nó là một trong những loại đá quí...

...tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo th́ không như vậy, nó mặc cảm v́ không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến dự những buổi tiệc quan trọng v́ màu sắc của nó rất kén chọn trang phục và dáng người.

Chính v́ thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ti càng lớn dần. Cho đến một ngày nó bị người ta lăng quên thật sự khi người ta nhận thấy nó không c̣n tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm ǵ nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn.

Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bỗng nhiên tâm sự một ḿnh...

Câu chuyện rất lăng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thông minh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tử của nước láng giềng đă lặn lội đường xa t́m đến.

Chàng yêu công chúa từ cái nh́n đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử v́ nàng đang đợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán của bà tiên đỡ đầu:

"Người ấy sẽ là chồng của công chúa v́ người ấy sẽ trao cho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọng vào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sở hữu nó. Đó chính là một ḥn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết...một ḥn đá mang đến hạnh phúc."

Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đă chờ đợi người ấy quá lâu, nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của ḿnh vào phút cuối. Nhưng công chúa cũng rất yêu hoàng tử!... làm sao đây?... cuối cùng, công chúa lâm bệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giường và bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ v́ ngày ngày phải nh́n thấy vẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao.

Cuối cùng, chàng quyết định ra đi t́m ḥn đá ấy v́ chỉ có ḥn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa, mặc dù biết rằng sau khi t́m thấy ḥn đá ấy th́ công chúa sẽ lấy người sở hữu ḥn đá đó và hoàng tử sẽ là người thua cuộc. Nhưng không c̣n cách nào khác, thà hy sinh ḿnh chứ chàng không muốn nh́n thấy công chúa chết.

Vậy là chàng đă ra đi, chàng đi đă rất lâu mà vẫn không t́m thấy thứ đá ấy. Cuối cùng, chàng gần như kiệt sức và số phận đă đưa chàng đến con suối nhỏ này.

Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên ḥn đá chảy nước mắt. Ḥn đá cũng biết khóc v́ nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nước mắt của nó đă cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó để lộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó.

Dưới làn nước trong xanh, mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.

Bất chợt, hoàng tử nh́n thấy ḥn đá và nó làm chàng rất đỗi ngạc nhiên khi nh́n thấy một ḥn đá với màu sắc kỳ lạ như vậy. Chàng bước xuống suối và đến gần nó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là ḥn đá mà công chúa chờ đợi.

Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chàng giao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngày chịu đựng đau đớn đă qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đă về lại với chính ḿnh, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đem đến tặng cho công chúa.

Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nh́n thấy ḥn đá ngay ngày sinh nhật của ḿnh, nàng mỉm cười v́ tấm ḷng của hoàng tử, nàng khỏi bệnh!

Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Công chúa không hề đeo bất kỳ trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viên Ngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào v́ nó chính là món trang sức quí giá nhất được công chúa trân trọng đến thế.

Ngay phút giây trọng đại nhất, bà tiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc của hai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói:

"Không phải thời gian làm người ta lăng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lăng quên v́ ngươi không cố gắng tự làm ḿnh tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi là một tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ ǵ Thượng Đế tạo ra lại vô dụng cả, ngươi quá tự ti và chính sự tự ti khiến ngươi không nh́n thấy cái đẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là ǵ cả nhưng với người khác ngươi lại có một ư nghĩa to lớn... và sự thật đă chứng minh điều đó".

Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng Ngọc lục bảo đă suy nghĩ rất nhiều. Từ đó, Ngọc lục bảo đă luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộn với bất kỳ thứ đá quí nào và nó đă được trân trọng cho đến ngày nay.

Cuộc đời đẹp nhất khi chúng ta là chính ḿnh và biết yêu quư bản thân ḿnh.

"Mỗi người sinh ra đều có một ư nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâu cần có nhiều người đến như vậy"...




Sưu Tầm



at 9:28 PM

florida80
06-03-2019, 22:17
Cầu Mong








Cầu mong bạn sẽ t́m được sự thanh thản và yên b́nh trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.

Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với ḷng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hăy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn , người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn cô độc nhất.

Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc ḷng tốt của người khác để tin tưởng vào một thế giới yên b́nh.




Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên ḷng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.

Và, cầu mong bạn hăy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng. Hăy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn băo có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hăy hiểu rằng khi một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được t́nh yêu và sự quan tâm của người ấy.

Hăy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.

Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nh́n thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.

Cầu mong bạn t́m thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những t́nh huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử v́ kết quả đó.

Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.



Hi! Hai Sưu Tầm

florida80
06-03-2019, 22:18
Sức Khỏe



Một Toa thuốc hay cho tinh thần và thể xác





I. Sức khỏe:
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một t́nh trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một t́nh trạng không có bệnh tật hay tàn tật”..



II. Bí quyết trường thọ:
1. Chấp nhận với những ǵ ḿnh đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của ḿnh
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.







III. Pḥng ngừa bệnh tật:
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lăng quên
7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua




IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.



V. Triết lư của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt t́nh
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có ḷng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động
Phải biết cười
Phải lịch sự ḥa nhă
Phải biết nói chuyện và
Phải coi ḿnh là người b́nh thường..



VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân:
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.



VII. Hăy Dành Th́ Giờ - Mẹ Thêrêsa Calcutta :
Hăy dành th́ giờ để suy nghĩ Đó là nguồn sức mạnh.
Hăy dành th́ giờ để cầu nguyện Đó là sức mạnh toàn năng.
Hăy dành th́ giờ cất tiếng cười Đó là tiếng nhạc của tâm hồn.
Hăy dành th́ giờ chơi đùa Đó là bí mật trẻ măi không già.
Hăy dành th́ giờ để yêu và được yêu Ưu tiên Thiên Chúa ban.
Hăy dành th́ giờ để cho đi Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
Hăy dành th́ giờ đọc sách Đó là nguồn mạch minh triết.
Hăy dành th́ giờ để thân thiện Đó là đường dẫn tới hạnh phúc.
Hăy dành th́ giờ để làm việc Đó là giá của thành công.
Hăy dành th́ giờ cho bác ái Đó là ch́a khóa cửa thiên đàng




Sưu Tầm

florida80
06-03-2019, 22:19
Nỗi Niềm Sau Dấu...




Một ngày, ta chợt nhận ra những điều về cái dấu 3 chấm lơ lửng đôi khi bị người ta lăng quên đi rất nhanh trong cuộc đời. Có những dấu 3 chấm chất chứa nỗi niềm ưu tư và trăn trở, cái góc riêng nằm trong mỗi người nhưng không biết chia sẻ cùng ai.











Có những dấu 3 chấm của những cảm xúc vui buồn, giận hờn, ngọt nhạt mà ta không thể nào thể hiện rơ được ra.

Có những dấu 3 chấm của lửng lơ để ta cho phép ḿnh giấu tâm tư vào đó, dứt hẳn ra khỏi những dằn co trong tâm hồn.

Có những dấu 3 chấm của hư không để được trầm ngâm suy nghĩ, để thấy ḷng dịu lại và để thấy tất cả những trăn trở là... hư không.

Dấu 3 chấm của liên kết là những ǵ nhặt nhạnh, chắp vá và kết lại làm những chuỗi dài, đứng cạnh nhau trong cuộc sống.

Những điều không đầu, không cuối, ta không biết sắp xếp vào đâu, không biết nên cất giữ hay thả trôi đi, lại xếp vào dấu 3 chấm.

Có những khi chợt nhớ 1 điều ǵ đó đến quắt quay ḷng, đến khô cong cả người lẫn cảm xúc... ta lại giấu T́nh Yêu của ḿnh vào dấu 3 chấm để t́m đến b́nh Yên.

Có những con người mà ta yêu mến nhiều hơn cả yêu mến, ta lại đặt Người vào dấu 3 chấm để nâng niu và trân trọng.

Đôi khi mong có 1 ai đó làm dấu 3 chấm của riêng ḿnh để được trải ḷng ra....thế là đủ

Dấu 3 chấm của những lặng yên, lơ lửng, trôi trôi trong những ngày tháng dài chờ đợi, mong ngóng. Để đặt ước mơ của ḿnh vào đó, dán lên những v́ sao. Những v́ sao xếp cạnh nhau,những khoảng chênh vênh của cuộc sống

Và, có những dấu 3 chấm để sẻ chia những điều mà người ta không thể nói bằng lời. Bạn có biết không...?

Trước đây, cái ngày chưa xa ấy mà bây giờ vẫn vậy, ta rất thích dùng dấu 3 chấm trong những bài viết của ḿnh, cả khi viết mail cho 1 ai đó. Khi ấy, dấu 3 chấm đựng đầy những ư nghĩa về những điều muốn nói ... Nhưng giờ, dấu 3 chấm chỉ c̣n là những khoảng lặng của ta... và cả của ai đó nữa.

Ta thích dùng nhiều hơn 1 dấu chấm than (!) hoặc là dấu chấm hỏi (?) để thể hiện rơ hơn cảm xúc, và để dứt khoát hơn cho những quyết định của riêng ḿnh. Dấu 3 chấm mong manh và yếu đuối, yếu đuối như ta một thời đă xa...

Lính thủy sưu tầm

florida80
06-03-2019, 22:21
Đừng Cũ Quá Ta Ơi!




Đừng cũ quá ta ơi!


Mul 111.

Mỗi ngày ta đều đứng trước gương, nhưng chưa bao giờ ta thật sự soi lại chính ḿnh trong gương, đến một ngày nào đó ta mới chợt nhận ra rằng ḿnh đă trở nên quá cũ trong cuộc đời này. Cũ từ cách sống, cách suy nghĩ, và cách chúng ta làm việc mỗi ngày...





Cuộc đời giống như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn cuộc sống. Tuy nhiên hạnh phúc và thành công không chỉ đến một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đến với những ai dám ước mơ và biết vượt qua sự sợ hăi. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tố chất đặc biệt, những tiềm năng vô tận vốn ẩn dấu tại những vùng sâu thẳm, kín đáo nhất của mỗi người. Nếu như những nội lực ấy được tôi luyện mỗi ngày và ta luôn sống với khát vọng của chính ḿnh th́ con đường dẫn đến thành công sẽ ngắn hơn, nó giúp ta vượt lên chính ḿnh, vượt qua mọi thử thách phía trước...

Nhưng rất nhiều lần ta vấp phải và ngă gục trước những rào cản xung quanh ḿnh. Có bao giờ ta tự hỏi ḿnh "Điều ǵ ngăn cản ta tiến lên phía trước? Điều ǵ làm cho ta thoái chí và không dám hành động?". Phần lớn nguyên nhân cản trở ta lại là "sự sợ hăi". Chính sự sợ hăi luôn ngự trị trong suy nghĩ đă làm con người ta cũ đến mức khi nh́n lại phải giật ḿnh thảng thốt: Mày đấy ư?

Ta sợ thất bại khi đứng trước một công việc và thách thức mới.

Ta sợ bị từ chối khi yêu cầu ai đó làm một việc hợp lư cho ḿnh.

Ta sợ yêu một ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương cho trái tim.

Ta sợ sự cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh, sợ những bất trắc trong cuộc đời đến với bản thân và gia đ́nh...




Cứ thế, những ám ảnh và sợ hăi luôn đi bên cạnh cuộc đời ta làm triệt tiêu mọi ước muốn, nhu cầu, mọi tiềm năng mà phần lớn chúng không được nhận ra, để rồi ta không dám khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống và tự biến ḿnh thành một con người đầy tự ti...

Mỗi ngày ta soi gương, soi lại cuộc đời ḿnh...

Thấy cuộc đời sao quá chông chênh...

Thấy bản thân ḿnh vẫn là muôn năm cũ...

Và chợt nhận ra rằng đă đến lúc ta phải vượt qua sự sợ hăi của bản thân để có thể làm mới chính ḿnh, cho một ngày mới nhiều ước mơ, hy vọng và thành công...

Điều quan trọng là ta phải làm ǵ để vượt qua những sợ hăi đeo bám lấy ta?

Phải suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh...

Phải hành động v́ những mong muốn ước mơ...

Phải thay đổi bản thân ḿnh trước khi quá muộn...



http://media.thethaovanhoa. vn/2012/11/06/13/44/CaoAnhTuan.jpg

Thay đổi là hiện tượng tất yếu của cuộc sống. Mọi sự đều có thể thay đổi v́ không có ǵ là bất biến trong cuộc đời này.

Thời tiết thay đổi mỗi ngày...

Nền kinh tế thay đổi...

Con người cũng thay đổi để trở nên tốt hơn hoặc xấu hơn…

Điều quan trọng là bản thân ta có muốn thay đổi và sẵn sàng thay đổi hay không?

Vẫn biết để thay đổi một thói quen, thay đổi những suy nghĩ, thay đổi cách làm là một việc khó khăn khi xung quanh ta c̣n nhiều cản trở ngại khách quan như thiếu nguồn lực, thiếu hiểu biết... Nhưng nếu ta đầu hàng trước thử thách và để cho hoàn cảnh cứ chi phối lấy bản thân, th́ măi măi ta vẫn mang trên ḿnh "một con người cũ kỹ"...

Muốn thay đổi trước hết hăy để những quá khứ ưu buồn ở lại phía sau lưng và chủ động mở cho ḿnh một cánh cửa mới của đời... Chiêm nghiệm về quá khứ là điều cần thiết để ta rút ra được những bài học kinh nghiệm nhằm điều chỉnh hiện tại và tránh vấp ngă trong tương lai. Nhưng nếu dùng nó để ngụy biện, đau khổ, tự hào hay hài ḷng với chính bản thân...th́ chính ta tự đóng cánh cửa tương lai của ḿnh - vốn c̣n rất thênh thang cho những trải nghiệm và những thành công đang hứa hẹn phía trước...

Và ngay từ ngày hôm nay, ta hăy bắt đầu tự hỏi ḿnh: "Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này!". Khi ta thật sự biết ḿnh là ai th́ ta sẽ biết ḿnh đang "ở đâu" và cần biết phải làm ǵ...

Vậy th́...

Đừng cũ quá ta ơi!

florida80
06-04-2019, 21:14
Cuộc Chiến Không Được Thắng Vì Những Quy Tắc Giao Chiến Của Không Lực Hoa Kỳ Tại Việt Nam







Tác Giả: Mark Berent - Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973




Chuyển Ngữ: Thái Dương
(Tựa đề bài chuyển ngữ do tác giả thêm cho rơ ư nghĩa của bài viết)

(Phi công Mark Berent cho rằng Mỹ và đồng minh Việt Nam có thể đă chiến thắng tại chiến trường Việt Nam vào những năm 67, 68. Nhưng qua những vụ ngưng ném thả bom trên đường ṃn Hồ Chí Minh và miền Bắc Việt Nam, đă giúp cho Cộng Sản Bắc Việt mang quân và vũ khí vào miền Nam để đi đến chiến thắng cuối cùng vào tháng Tư 1975. Những phi công như ông đă bi trói tay và bịt mắt trước những cuộc di chuyển ồ ạt của cộng quân.

Hăy nghe Mark Berent tâm sự… Nguyên tác là bài viết với tựa đề Rules Of Engagement, được in trong tác phẩm “To Bear Any Burden của Al Santoli".

Lần đầu tiên tôi tham chiến tại Việt Nam là vào năm 1965. Đơn vị của tôi đóng tại căn cứ Không Quân Biên Ḥa. Tôi bay phản lực cơ F-100s, tổng cộng hơn 200 phi vụ. Lần thứ hai tôi tham chiến ở Việt Nam là vào năm 1968, lúc đó tôi bay phản lực cơ F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi thuộc phi đoàn Cú Đêm (Night Owls), có nhiệm vụ bay trên đường ṃn Hồ Chí Minh trong ṿng 7 tháng. Cuối cùng, 5 tháng chót tôi được chỉ định chỉ huy Woff FAC (Lực Lượng Không Kiểm Tiền Phương (Forward Air Control). Lực lượng này bao vùng đường ṃn Hồ Chí Minh từ Lào đến suốt Bắc Việt Nam. Đó là thời điểm mà Tổng Thống Johnson ra lệnh ngưng ném thả bom. Do đó, có lúc các phi vụ được chấp thuận ném thả bom, có lúc phi vụ không được chấp thuận.. Chẳng cần dấu diếm, nhiều lần một số anh em phi công chúng tôi tự thi hành nhiệm vụ thả bom đường ṃn, mà không cho ai biết.






Tại Việt Nam, có vài điều rất đỗi ngạc nhiên. Thứ nhất là tôi được tưởng thưởng nhiều huy chương. Nhưng có một trường hợp tôi từ chối nhận một huy chương cao quư của Hoa Kỳ là Purple Heart, Lư do là v́ một người bạn Lực Lượng Đặc Biệt của tôi vừa mới trốn được Việt Cộng bằng cách đi bộ 26 cây số trong đêm tối, với viên đạn 51 ly c̣n nằm trong một cánh tay và tay kia d́u một người lính Việt Nam Cộng Ḥa đang bị thương. Do đó, đối với tôi, cái huy chương cao quư Purple Heart không có một giá trị ǵ cả, tôi không xứng đáng để nhận!


Tôi hết nhiệm kỳ tại Việt Nam và được chỉ định về phục vụ tại một căn cứ không quân tại California. Không Quân Mỹ muốn xử dụng tôi hết ḿnh và để tôi thăng tiến hơn, họ gửi tôi đi học để lấy bằng kỹ sư tại một đại học dân sự. Sau khi tốt nghiệp, tôi được bổ nhiệm một chức vụ khả quan về tiền bạc và tương đối nhàn hạ tại Phi Đoàn 69 Chiến Thuật, sống cuộc đời thoải mái. Nhưng khốn nỗi, mỗi lần tôi cầm tờ báo th́ lại được tin một người bạn thân của tôi bị bắn hạ và tử trận tại chiến trường.


Không chịu nổi nữa, tôi xin với thượng cấp để được bay F-4s, một phản lực cơ tân tiến hơn so với F-100s và tôi đă được chấp thuận để trở lại chiến trường Việt Nam.

Trong 7 tháng đầu khi bay F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi vẫn thuộc Phi Đoàn Cú Đêm (Night Owls). Lệnh ngưng thả bom của Johnson bắt đầu có hiệu lực một tháng trước khi tôi trở lại chiến trường. Do đó, phi công chúng tôi không có cơ hội thả bom miền Bắc Việt Nam. Chúng tôi chỉ c̣n biết bay ầm ́, rồi nhào lên lộn xuống trên đường ṃn Hồ Chí Minh bên ranh giới nước Lào. Đó là dọc theo vùng rừng núi cao Karst Mountains (Lào). Và nếu chúng tôi lợi dụng ngưng thả bom để bay xuống phía Nam thuộc lănh thổ Việt Nam để phá hủy những đoàn xe tiếp liệu của Cộng Sản Bắc Việt dọc theo đường ṃn, th́ thực sự với F-4s không đủ khả năng này, v́ chúng tôi phải bay trong bầu trời dầy đặc sương mù và mây thấp che kín tầm mắt quan sát. Nhiều lần chúng tôi cho một phản lực thả trái sáng và sau đó phản lực khác theo sau thả bom.

Nhưng khi trái hỏa châu vừa thả ra là mấy tên lái xe Việt Công đều chửi thề: “Mấy thằng phi công Mỹ ngu xuẩn đang sắp thả bom. Hăy ngừng xe lại và táp vào lề đường. Trước sau ǵ chúng cũng đâm vào dăy núi Karst…” Và đúng như thế, nhiều phi công của chúng tôi đă đâm máy bay vào dăy núi này mà chẳng thả trúng một xe tiếp liệu nào, chỉ v́ tầm nh́n quá hạn chế do thời tiết.

Măi đến khi Mỹ mang máy bay Spectre–AC130 có trang bị vũ khí và có trang bị cả dụng cụ quan sát ban đêm như màn h́nh TV và những dụng cụ điện tử có thể cảm giác được khói bay ra từ ống khói của xe vận tải, đồng thời máy bay này có khả năng nh́n qua đêm tối và mây mù.

Chúng tôi liên lạc chặt chẽ với Spectre-AC130 để thực hiện 2 nhiệm vụ: Một là áp lực những ổ súng pḥng không của địch ngơ hầu chúng tôi có thể bắn hoặc thả bom trúng mục tiêu. Thứ hai là hướng dẫn chúng tôi tới mục tiêu cần tiêu diệt. Và kể từ đó, chúng tôi đă phá hủy rất nhiều xe vận tải tiếp liệu của địch. Tôi nhớ rơ, một lần, trong một đêm tôi bắn trúng 14 xe tiếp liệu của địch.


Mỗi khi máy bay Spectre-AC130 nh́n thấy đoàn xe, những phi công này sẽ đánh dấu cho chúng tôi bằng nhiều cách. Họ tác xạ vào mục tiêu bằng súng liên thanh 20 ly và cho chúng tôi biết đó là mục tiêu cần tiêu diệt. Hoặc giả họ ném hỏa châu để soi sáng cả đoàn xe phía dưới và chúng tôi cứ theo đó mà thả bom. Ngoài ra, họ c̣n có thể thả một khối hỏa châu nặng, có thể cháy sáng tới 20 phút. Họ ném một khối hỏa châu này trước đoàn xe và một khối khác phía cuối đoàn xe, và cho chúng tôi biết cứ thế mà thả bom trong đoạn đường giữa hai khối ánh sáng. V́ vậy, chúng tôi đă phá hủy được nhiều đoàn xe tiếp liệu của cộng sản. Đường ṃn Hồ Chí Minh đă bị cầy nát làm trở ngại cho việc cộng sản chở tiếp tế vào miền Nam Việt Nam. Thiển ư của phi công chúng tôi, chiến tranh đă có thể chấm dứt bằng quân sự!


Nhưng thật đau ḷng, trong khi lệnh ngưng thả bom bắt đầu vào tháng 11 năm 1968, tất cả chúng tôi đau điếng! Anh em phi công chúng tôi đă trải qua bao nhiêu lần được lệnh ngưng thả bom và mỗi lần như thế chúng tôi cảm thấy như bị một quả đấm vào mặt, v́ người ta đă phá tan đi những ǵ chúng tôi đang thắng thế.

Thi dụ, trong giai đoạn 1966-67, bạn bè chúng tôi, những phi công can trường, đang bay các phản lực cơ F-105s và F-4s trên lănh thổ Bắc Việt, một nơi đầy nguy hiểm v́ hỏa tiễn địa-không tối tân nhất SAM và màng lưới ra-đa của Nga đầy rẫy dưới đất. Nhưng v́ Những Quy Tắc Giao Chiến (Rules Of Engagement), chúng tôi đă chiến đấu một cuộc chiến mà tay chúng tôi đă bị trói chặt, mắt chúng đă bị chọc thủng mù ḷa và một nửa đạn dược trang bi đă bị cắt giảm.

Nhưng những viên chức chính phủ như Bộ Trưởng Quốc Pḥng Robert McNamara th́ lại tuyên bố với công chúng rằng các phi cơ Mỹ không có bi cắt giảm bom đạn và bom đạn Mỹ không bao giờ thiếu?. Nhưng thực tế, chúng tôi đang chứng kiến bom đạn Mỹ ở Việt Nam đă bị cắt giảm nhiều, nhất là của không Lực Mỹ! Chúng tôi đă chứng kiến bạn chúng tôi bay ra Bắc với trang bị kém hơn thời Đệ Nhị Thế Chiến, chỉ vỏn vẹn với 2 trái bom: 250 và 500 cân và 2 thùng bom lửa (Napalm) trong một phi vụ phá hủy đường rầy xe lửa. Điều hiển nhiên là chúng ta không thể cắt đường rầy xe lứa bằng bom lửa, mà thực ra bom này chỉ làm cháy cỏ và cây cối chung quanh đường rầy!. Chúng tôi cho rằng quyết đinh ngưng thả bom và cắt giảm đạn dược là MỘT TỘI PHẠM của những người có thẩm quyền. Nhiều khi chúng tôi đă đối đầu với một số hoa tiêu từ chối lệnh bay thả bom, dù họ có phải ra toà án quân sự!

Các quan chức này lại nói loanh quanh rằng không có thiếu bom tại Việt Nam. Nhưng tại Sài G̣n, những tầu thương mại chuyên chở bom đạn bị tắc nghẽn tại các hải cảng, v́ hải cảng không đủ rộng để có thể đem xuống những bom và vũ khí lớn quá tầm trưc tiếp vào bờ. Trong khi đó, vũ khí nhỏ và dụng cụ y khoa th́ được Việt Cộng hối lộ và chở về mật khu.

Vào thời điểm đó, tôi vẫn c̣n nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, chính phủ Sài G̣n biết phải làm ǵ để chiến thắng. Nhưng một thời gian sau đó, tôi nhận thức được rằng: “H́nh như người ta (Mỹ) không muốn và không cho phép để thắng cuộc chiến tranh này!” chỉ v́ Hoa Thịnh Đốn đă áp đặt cái “Nguyên Tắc Giao Chiến “ oái oăm này!?

Chúng tôi đành phải bay lên phía bắc Lào để yểm trợ cho Vang Pao, người lănh đạo của lực lượng H’mong, một bộ lạc sống trên đồi núi, đang chiến đấu với quân cộng sản Bắc Việt và cộng sản Lào (Pathet Lào). Nhưng tại đây, lại có lệnh không được thả bom gần các chùa chiền. Trong khi ai cũng biết cộng sản Lào đang đóng quân đầy trong các chùa chiền ở Lào với đầy đủ vũ khí. Nhiều lần chúng đă bị bắn từ chính trong các chùa. Có lần chúng tôi không chịu được, đă bay qua chùa và thả một trái bom vào chỗ có súng bắn lên, và ầm ầm kho đạn của địch nổ vang và cháy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có một câu chuyện ai cũng biết là ở Trung Tâm Văn Hóa Trung Hoa (Chinese Cultural Center) tại Plaine des Jarres (Lào) như sau: Chúng tôi không được lệnh thả bom trong ṿng 3 cây số chung quanh trung tâm này. Vào một đêm, một phi công tức khí lén thả một trái bom vào trung tâm này và kho đạn ở đây đă nổ trong suốt một tuần lễ!

Sau khi lệnh ngưng thả bom trên lănh thổ Bắc Việt vào tháng 11 năm 1968, chúng tôi chỉ được phép thả bom khi xe tiếp tế của Việt Cộng ở đường ṃn Hồ Chí Minh trên phần lănh thổ nước Lào mà thôi, và chỉ được thả bom vào ban đêm. Như vậy là chúng tôi gần như tự tử rồi! Ban đêm không thấy đường, súng pḥng không bắn như sao, chúng tôi chỉ c̣n cách đâm máy bay vào dăy núi Karst là xong! Có một ngày quang đăng, tôi đếm được 100 xe tiếp tế nối đuôi nhau tại Đèo Mụ Giạ thuộc Bắc Việt Nam. Những chiếc xe này đậu sẵn để đợi đêm tối di chuyển vào đường ṃn. Và dĩ nhiên chúng tôi được lệnh cấm chỉ thả bom đoàn xe. Đó là quy tắc giao chiến đấy!!

Chúng tôi cũng không thể thả bom đường xe lửa tiếp tế từ Trung Cộng vào Bắc Việt. Mỹ cũng không thể phong tỏa hải cảng Hải Pḥng… Tất cả những ǵ Nixon làm năm 1972 là để Bắc Việt có cơ hội mang tiếp tế vào miền Nam. Đáng lẽ chúng ta phải chặn đứng việc cộng sản Bắc Việt tiếp tế vũ khí cho chiến trường miềân Nam mới phải?

Vai tṛ ưu tiên của Không Lực Hoa Kỳ là chặn đứng khả năng tiếp tế vũ khí đạn dược vào chiến trường Miền Nam. Đây là một sự “tuyệt đối phải ngăn chặn.” Đó là mục tiêu duy nhất của Không Lực hầu yểm trợ lực lượng Mỹ và đồng minh tại Nam Việt Nam. Chúng ta phải thả bom các cơ sở chế tạo đạn dược và vũ khí, v́ chính nơi này sản xuất phương tiện để giết những người lính Mỹ. Lư do nữa là Không Lực phải giúp lính tiêu diệt kẻ thù dưới đấtø. Tất cả Không Lực làm, từ chuyên chở, đến chiến đấu đều chung mục đích giúp cho toàn quân đội Mỹ ngoài chiến trường tại miền Nam Việt Nam.

Nhưng buồn thay, tại Việt Nam, chúng tôi đă không được phép thực thi những sự “tuyệt đối phải ngăn chặn” này. Thử nghĩ xem Tù Binh Chiến Tranh Mỹ (POW) do đâu mà có. 85% POW là hoa tiêu và phi hành đoàn. Họ bi bắn hạ chung quanh những vị trí có hỏa tiễn SAM và phi cơ MIG. Nơi mà những hoa tiêu này đă thấy từ khi cộng sản Bắc Việt và Nga Sô lúc c̣n dang xây cất. C̣n tại chiến trường Miền Nam, lính Mỹ chết bởi những vũ khí, đạn dược và tiếp liệu do Bắc Việt chuyên chở vào Nam, mà chúng ta không ngăn chặn được hay chúng ta không muốn ngăn chặn?!.

Chúng tôi đă từng thấy từng đoàn xe vận tải nối đuôi nhau ngay ban ngày. Những xe này thuộc Lực Lượng Chuyên Chở 559 từ Hà Nội đổ vào.

Chúng tôi bay trên đầu đoàn xe và đôi khi chỉ cho chúng một chút sợ hăi bằng cách ném xuống vài thùng xăng phụ hay một vài trái hỏa tiễn gọi là. V́ chúng tôi không được phép mang cả phi đoàn phản lực đến đó để thả bom, chỉ v́ lệnh cấm.

Tôi đă từng chứng kiến một làng người Thượng ở Nam Việt Nam bị Việt Cộng ném lửa đốt cháy cả làng. Chúng đốt sống cả trẻ thơ, phụ nữ và tất cả những ǵ c̣n sống, chỉ v́ dân làng không chịu phục tùng lệnh của chúng.
Thật là đau ḷng cho một cuộc chiến mà chúng ta không muốn thắng!



Tác Giả : Mark Berent – Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973.
Chuyển Ngữ : Thái Dương



at 4:16 PM

florida80
06-04-2019, 21:15
Nếu Sống Chỉ Để Rồi Chết…!









Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhạc phẩm “60 Năm” của cố nhạc sĩ Y Vân ra đời đă thu hút sự quan tâm và mến mộ của rất nhiều người yêu âm nhạc. Với những ngôn từ đơn giản và ḍng nhạc Twist mới mẻ khá sôi động và lôi cuốn lúc bấy giờ, tác giả đă đưa vào ḷng người những suy ngẫm đậm chất triết lư về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người. Ca khúc “60 Năm” phần nào diễn tả một sự thật trần trụi về sự sống – cái chết, cũng như thốt lên nỗi niềm nuối tiếc của kiếp nhân sinh: “Em ơi có bao nhiêu – 60 năm cuộc đời. 20 năm đầu – sung sướng không bao lâu. 20 năm sau – sầu thương cao vời vợi. 20 năm cuối – là bao.”




Sống để rồi chết – đó là quy luật có phần nghiệt ngă, nhưng là quy luật bất di bất dịch không ai không phải ngang qua. Chính tác giả Thánh vịnh cũng thốt lên mấy lời vừa như có tính khẳng định, lại vừa có chút nuối tiếc, thêm chút thắc mắc, nhưng cũng đầy ư khuyên răn: “Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài. Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó, cuộc đời thấm thoát, chúng con đă khuất rồi.” (Tv 90,9-10).




Như vậy, việc sinh ra của bất kỳ con người nào trên trái đất này đều đă sẵn mang một “bản án tử h́nh”. Bản án ấy luôn treo lơ lửng trên đầu và không ai biết trước được thời điểm thi hành án. Kẻ trẻ – người già, kẻ bệnh – người đang khỏe, kẻ đạo đức – người tội lỗi, kẻ quyền cao chức trọng – người thấp cổ bé họng, kẻ vui – người buồn… tất cả đều có thể ra đi bất cứ thời điểm nào dù muốn dù không.




Như thế, phải chăng cuộc sống quá ư vô nghĩa và hết sức phi lư như chủ nghĩa hư vô phương Tây trong thời đại của triết gia Nietzsche rao giảng mà chính triết gia đă mạnh mẽ tố cáo: Hư vô chủ nghĩa dạy người đời rằng: “Đời không đáng sống. Tất cả mọi sự đều vô ích. Thôi, cứ sống cho qua ngày. Sống chờ đợi. Chờ chết.”[1]




Buông trôi. Có thể gọi những người sống mà không quan tâm đến ư nghĩa cuộc đời, không t́m hiểu tại sao ḿnh lại sống để rồi phải chết là những kẻ buông trôi. Họ bước vào cuộc đời không lư do v́ họ chẳng để ư ǵ đến lư do; và rồi họ kết thúc cuộc sống cũng chẳng cần hỏi tại sao. Ấy vậy mà khi đang sống, họ vẫn lo “chạy”, thậm chí là cật lực chạy từ ngày này qua ngày khác để tích lũy, để thỏa măn nhu cầu, để nở mày nở mặt với thiên hạ,… và rồi họ chết.

Một số khác khá hơn th́ cũng có suy nghĩ, có cật vấn bản thân, cũng t́m hiểu… nhưng rồi cũng chỉ biết “sống để rồi chết”. Họ thấy đời sống thật sự vô nghĩa. Bởi họ tin rằng chết là dấu chấm hết của cuộc sống, nên họ t́m cách đạt cho kỳ được tất cả mọi sự khi đang sống. Tuy nhiên, chắc hẳn rằng chẳng ai – dù đạt được hay nếm hưởng được tất cả mọi sự trên đời có thể có hạnh phúc – khi biết rằng rồi đây ḿnh sẽ chết và tin rằng thế là chấm hết. Đó quả là điều hết sức phi lư. Chết đối với họ là sự phi lư nhất, đau đớn nhất và đáng nguyền rủa nhất. Cho nên, họ nếm hưởng mọi thứ luôn với một cảm giác nuối tiếc và đau khổ kèm theo. Đó là cả một sự dày ṿ lớn lao cho đến tận cuối cuộc đời.




Thậm chí ngay cả những người cố gắng t́m ư nghĩa sống bằng tu tập nhân đức, bằng việc sống tốt, sống yêu thương, sống vui vẻ… để rồi cũng chỉ để chết th́ đời sống vẫn hết sức phi lư, vô nghĩa. Cứ cho là sống tốt sẽ chết đẹp; sống tốt sẽ lưu danh muôn thuở đi nữa, th́ những người sống tốt cũng sẽ đi vào cơi hư vô chẳng khác chi bất cứ ai, kể cả những kẻ tàn ác, những bạo chúa,… Bởi v́, nếu sống chỉ để mà chết và chết là dấu chấm hết của con người ấy th́ đời tưởng nhớ có được chi, đời tán tụng có thêm ǵ, hay đời thù ghét nguyền rủa cũng có mất mát chi. Họ đâu bị ảnh hưởng ǵ từ đời nữa.




Những người vô thần lên tiếng phủ nhận các tôn giáo và cho rằng tôn giáo chỉ như thuốc phiện ru ngủ con người. Họ chủ trương hay nói đúng hơn, họ tuyên truyền việc xây dựng một cuộc sống tươi đẹp ngay tại thế và chỉ trong khi tại thế chứ chết là chấm hết. Tuy nhiên, nếu chết là chấm hết th́ hạnh phúc tại thế, sự thụ hưởng tất cả nào c̣n có lợi ích ǵ đâu. Rồi cũng đi vào cơi tiêu diệt. Rồi cũng vào chốn hư vô. C̣n như tôn giáo: Nếu xét theo một nghĩa thế tục như những người vô thần gán ghép đi nữa, th́ dẫu nó là liều thuốc phiện mê hoặc, xoa dịu cơn đau cho con người th́ nó vẫn là loại thuốc tốt hơn loại thuốc mà ông tổ vô thần Karl Marx đă kê đơn. Bởi lẽ, nếu tính toán lợi ích theo kiểu thế tục đi nữa th́ như triết lư đặt cược của Blaise Pascal[2] cuối cùng vẫn chọn tôn giáo là phần mang lại lợi ích hơn, thực tiễn hơn và đảm bảo hơn.




Sống để mà chết. Nhưng, chọn chết như thế nào để sống ra làm sao mới là chuyện đáng bàn. Socrates, triết gia Hy Lạp vĩ đại từng phát biểu: “Suy cho cùng, triết lư đích thực chỉ là một sự tập luyện, một sự đón trước cái chết.”[3] Nghe một cách thoáng qua có vẻ như triết gia cũng đồng ư với bao người rằng “sống chỉ để mà chết”. Tuy nhiên, xét câu nói đó trong toàn bộ triết lư của ông, cũng như nh́n vào cái cách mà ông đă sống và chết cho triết lư sống của ḿnh, ta lại thấy việc hướng đến cái chết của Socrates mang một ư nghĩa khác. Cái ư hướng của ông không giống như quan niệm của những người theo chủ nghĩa vô thần hay nhiều người khác nhắm tới.




Socrates đă không ngừng t́m kiếm sự thật của chính ḿnh. Triết gia đă cố công suốt cả cuộc đời t́m lời giải đáp cho cuộc sống của chính ông và của con người nói chung. Chính việc đi t́m kiếm ư nghĩa sống chính là cách duy nhất mang lại ư nghĩa cho cuộc sống và sự tồn tại. Để rồi, triết gia dám đối diện với cuộc sống, đối diện với cái chết hầu khám phá ra sự thật trần trụi của kiếp nhân sinh. Từ đó, ông hướng đến cái chết và coi nó như là một cánh cửa mở ra một cuộc sống khác trọn vẹn, viên măn và bất diệt. Do đó, sống và chết trong thế giới phải làm sao là sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc sống sau cánh cửa sự chết. Hay nói cách khác, việc sống và chết mà Socrates hướng tới mang một niềm hy vọng của sự sống lại, sự sống dồi dào, vĩnh cửu.




Với đức tin Kitô giáo, niềm hy vọng hay khát vọng mà những người như Socrates theo đuổi được giải thích trọn vẹn và thành toàn nơi Đức Kitô Phục sinh. Quả thế, nói như thánh Phaolô khi rao giảng về Đấng Phục sinh th́ “nếu Đức Kitô đă không trỗi dậy, th́ lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.” (1Cr 15,14). Chính sự kiện Phục sinh là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi về ư nghĩa cuộc sống con người.




Chúa Kitô từ thượng giới đă hạ ḿnh xuống làm người. Ngài đă đi đến tận cùng của kiếp người để chạm đến nỗi đau đớn lớn nhất và khiến con người kinh sợ nhất là cái chết. Qua đó, Ngài khơi dậy ngọn lửa của niềm hy vọng qua việc đánh bại tử thần và Phục sinh khải hoàn. Ngài đă sống và cũng đă chết như một con người, nhưng Ngài đă Phục sinh để tiêu diệt hoàn toàn quyền thống trị của tử thần. Nhờ sự chết và Phục sinh của Chúa Kitô mà chúng ta có thể hy vọng vào sự phục sinh của chính ḿnh trong Ngài. Với niềm hy vọng đó và với sự tin tưởng vào sự trợ giúp của Chúa, chúng ta có thể đối diện với cái sự thật trần trụi của kiếp người: Sống để mà chết. Từ đó, chúng ta thực sự sống một cuộc sống ư nghĩa, hạnh phúc, hầu không dừng lại ở cái quy luật nghiệt ngă kia nhưng đi xa hơn trong niềm hy vọng: Sống để mà chết và chết để được Phục sinh trong Chúa Kitô.




Băng Tâm

http://lamhong.org/




[1] Trần Thái Đỉnh, Triết Học Hiện Sinh, Hà Nội, Nxb. Văn Học, 2008, tr.138.
[2] Triết lư đặt cược của Pascal: Mặc định rằng con người đặt cược cuộc đời ḿnh để xem Thiên Chúa hiện hữu hay không hiện hữu. Sẽ được hoặc mất (cả hai đều có giá trị vô hạn) phụ thuộc vào việc có niềm tin hay không, triết lư đặt cược của Pascal lập luận rằng một người có lư trí sẽ sống như thể Chúa thực sự hiện hữu, v́ vậy mà tin Ngài. C̣n nếu Chúa không hiện hữu, người ấy sẽ chẳng mất mát ǵ nhiều (một số lạc thú chóng qua, cuộc sống xa hoa ở trần gian, v.v…). Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Blaise_Pascal.
[3] Plato, Đối Thoại Socratic 1 (Dịch giả: Nguyễn Văn Khoa), Hà Nội, Nxb. Tri Thức, 2017, Phaedo (Về Linh Hồn), tr.288.



at 3:53 PM

florida80
06-04-2019, 21:16
Tuesday, December 11, 2018




Tấm Ḷng Lương Thiện









Nhà văn Mỹ Elbert Hubbard từng nói: Bạn có thể là người làm nên kỳ tích. Là người thông minh ai cũng hiểu được chân lư này: Cách duy nhất để giúp đỡ ḿnh chính là giúp đỡ người khác.



1. Một công ty nọ có truyền thống tổ chức tiệc và rút thăm trúng thưởng vào Giáng sinh mỗi năm. Theo quy định rút thăm trúng thưởng, mỗi thành viên tham gia đều phải đóng góp 10 USD làm lệ phí.. Toàn công ty có 300 người, và phần thưởng chính là tổng số tiền của 300 người gộp lại: 3.000 USD. Ai may mắn sẽ được mang toàn bộ số tiền đó về nhà.




Vào ngày tổ chức lễ bốc thăm, không khí náo nhiệt tưng bừng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng mong đợi tới giờ vàng để thử vận may của ḿnh. Mỗi người đều được phát một mẩu giấy để ghi tên ḿnh trước khi bỏ vào thùng bốc thăm trúng thưởng. Và trong lúc chuẩn bị ghi tên, một cậu nhân viên trẻ chợt phân vân suy nghĩ:




“Cô lao công Sarah là người có gia cảnh khó khăn nhất, con cái lại mắc nhiều bệnh tật, mà cô th́ không có tiền để phẫu thuật cho con. Giá như cô có được số tiền này th́ tốt biết mấy, nhưng cô lấy đâu ra 10 USD để tham gia cơ chứ?”.




Nghĩ rồi cậu không cần đắn đo mà quyết định sẽ ghi tên cô Sarah thay v́ ghi tên ḿnh lên đó. Mặc dù vẫn biết cơ hội quá mong manh, chỉ có 1/300 cơ hội, nhưng cậu vẫn cầu mong vận may mỉm cười với cô.




Tới lúc chuẩn bị rút thăm, không khí hồi hộp không kém phần căng thẳng. Mọi người cùng nh́n lên khán đài khi giám đốc công ty chọn ra tấm phiếu may mắn. Ở bên dưới, cậu thanh niên trẻ không ngừng cầu Chúa, cầu Chúa hăy giúp đỡ cô Sarah…




Vị giám đốc từ từ mở mẩu giấy ra… Tích tắc, tích tắc, mọi người đều nín thở chờ đợi đến mức tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy. Khi nh́n vào cái tên trên tấm phiếu may mắn ấy, giám đốc bất giác mỉm cười… rồi ông đọc to lên. Và… kỳ tích thật sự đă xuất hiện! Khi cái tên Sarah được xướng lên, những tràng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt tràn ngập cả hội trường. Cô Sarah vừa vui mừng vừa bất ngờ v́ không biết ḿnh được tham gia. Khi bước lên bục nhận phần thưởng, cô rối rít cảm ơn: “Tôi thật may mắn, có số tiền này con tôi được cứu rồi, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!”.




Buổi tiệc diễn ra trong những tiếng nói cười và tiếng nâng ly chúc tụng. Chàng nhân viên trẻ miên man suy nghĩ về cái kết có hậu của đêm Giáng sinh năm ấy, bởi mọi thứ xảy ra như một kỳ tích. Cậu vừa bước dạo xung quanh vừa chúc tụng mọi người một Giáng sinh vui vẻ. Vô t́nh đi qua thùng phiếu, thuận tay cậu rút lấy 1 tờ ra xem, và… lạ chưa ḱa, trên mảnh giấy đó có tên cô Sarah. Cậu không dám tin vào mắt ḿnh nên vội vàng rút ra thêm một mẩu giấy, và một mẩu giấy nữa, tất đều có tên cô Sarah trên đó.




Một nỗi xúc động dâng trào trong ḷng cậu, giống như những cơn sóng thuỷ triều dâng lên mănh liệt. Hai mắt cậu đỏ lên, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn rơi. Cậu nhận ra một điều, thế giới này thực sự tồn tại “kỳ tích đêm Giáng sinh”, chỉ có điều kỳ tích đó không phải từ trên trời rơi xuống, mà nó được tạo ra bởi những con người có tấm ḷng lương thiện quanh ta.




2. Câu chuyện này gợi tôi nhớ đến trải nghiệm của chính bản thân ḿnh.




Đó là một buổi chiều rảnh rỗi, tôi cùng cậu bạn thân đi dạo trong ngoại ô thành phố. Đột nhiên có một cụ già mặc bộ áo nâu cũ kỹ đi tới, gánh một gánh rau chào mời chúng tôi mua hàng. Nh́n những bịch rau đă héo rủ xuống, những chiếc lá dập nát như vừa trải qua một trận phong ba, không những vậy lại c̣n bị sâu ăn lỗ chỗ rất nhiều. Nhưng cậu bạn đi cùng tôi không hề tỏ ra khó chịu mà c̣n vui vẻ mua liền một nửa gánh rau cho cụ.




Cụ già ngại ngùng giải thích: “Số rau này do lăo tự trồng, mấy hôm trước gặp trận mưa to, rau đều bị dập hết, nh́n thực sự rất xấu, thành thật xin lỗi”. Sau khi cụ già đi rồi, tôi hỏi bạn ḿnh: “Cậu thực sự mang số rau này về sao?” Bạn tôi trả lời rằng: “Không, số rau này chắc không thể ăn được nữa rồi”.




“Vậy cậu mua về làm ǵ?”




“V́ ḿnh biết sẽ chẳng có ai mua, nếu như ḿnh cũng không mua th́ e rằng cụ già sẽ không bán được hàng”.




Tấm ḷng lương thiện của người bạn khiến tôi vô cùng xúc động và khâm phục. Tôi chạy theo cụ già mua giúp cụ nửa gánh rau c̣n lại. Cụ già thấy vậy rất vui mừng: “Lăo đi bán cả ngày trời nhưng ngoài hai cậu ra th́ không có ai mua cả, thực sự lăo rất cảm ơn hai cậu”...




3. Tựa như bản nhạc có nốt bổng nốt trầm, cuộc sống luôn có những thăng trầm khiến ta thấy cần lắm một bờ vai, cần lắm một chỗ dựa. Và khi ta đang chới với giữa ḍng đời, nếu như có một bàn tay sẵn sàng nâng đỡ ta lên, cho ta một điểm tựa, giúp ta vượt qua gian khó, th́ tấm ḷng thiện lương ấy sẽ là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi giông băo của cuộc đời.




Có một bài hát rất hay rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm ḷng”. Ḷng tốt như ngọn cỏ, dẫu bạn chỉ bắt đầu nó bằng 10 đô la hay 1 mớ rau đă dập nát, nhưng nó sẽ lan toả và bạn sẽ bất ngờ khi thấy cả một thảm cỏ xanh ngát của t́nh yêu thương, sự đồng cảm, chia sẻ mà chúng ta có thể dành cho nhau.




Và thế giới này sẽ trở thành thiên đường mà không cần bạn phải là vĩ nhân. Đôi khi bạn sẽ thấy những ǵ ḿnh cho đi quá nhỏ nhoi, đến độ bạn thấy dù có làm nó hay không th́ cũng không có ǵ đáng kể. Đó là lư do nhà Phật căn dặn rằng: “Đừng thấy việc Thiện nhỏ mà không làm”.




Bởi v́ ngay cả một cái cây cổ thụ cũng bắt đầu chỉ bằng một mầm xanh bé nhỏ.




Chỉ cần bạn gieo nó, như bắt đầu một câu chuyện nhỏ, nó có thể đi xa tới mức khi nh́n lại bạn sẽ không ngờ rằng nó chính là kiệt tác của cuộc sống.




Chỉ cần bạn bắt đầu bằng một ngọn cỏ, thế giới sẽ trở thành cánh đồng hoa rực rỡ. Vậy nên đừng ngần ngại trao đi ngay cả khi bạn không có ǵ nhiều nhặn cả. Bạn sẽ nhận thấy sức mạnh của trái tim có thể làm nên kỳ tích như thế nào.




Nguồn: www.hddaminhthanhlin h.net



at 3:07 PM

florida80
06-04-2019, 21:17
Thực Phẩm Nào Cấm Bán Ở Âu Châu Mà Vẫn Bán Tại Mỹ? - GS. Huỳnh Chiếu Đẳng




Cám ơn sư phụ Huỳnh Chiếu Đẳng








Q. What foods are banned in Europe that are not banned in the United States, and what are the implications of eating those foods? A. The European Union prohibits or severely restricts many food additives that have been linked to cancer that are still used in American-made bread, cookies, soft dri...


Xin đọc thêm chi tiết trong webpage nầy click => http://flip.it/gLoXTy




HCD: Âu Châu cấm hoặc hạn chế nhiều chất phụ gia thực phẩm có liên quan đến ung thư mà những chất nầy vẫn được sử dụng tại Mỹ trong bánh ḿ, bánh ngọt, nước ngọt và các thực phẩm chế biến khác. Châu Âu cũng cấm sử dụng một số loại thuốc được sử dụng trong chăn nuôi gia súc vẫn cho dùng ở Hoa Kỳ. Âu Châu cũng hạn chế việc trồng trọt và nhập cảng thực phẩm biến đổi gen (GMO). Ở Mỹ th́ người ta chưa có luật ghi trên nhăn thực phẩm nào là GMO, cũng không cấm thực phẩm GMO luôn.





1. Chất Potassium bromate and azodicarbonamide (ADA) bị cấm ở Âu Châu v́ có thể gây ung thư, Mỹ vẫn xài trong bánh ḿ, bánh ngọt (Potassium bromate is often added to flour used in bread, rolls, cookies, buns, pastry dough, pizza dough and other items to make the dough rise higher and give it a white glow.

Chất Azodicarbonamide thấy gây ung thư trên thú vật trong thí nghiệm.




2. Chất BHA and BHT cấm ở Âu Châu, bên Mỹ vẫn xài trong thực phẩm. Gây ung thư US FDA cũng nói vậy.




3. Chất Brominated Vegetable Oil (BVO) được dùng trong nước ngọt, cấm ở Âu châu, lư do là gây tổn hại thần kinh, tổn hại da gây mất trí nhớ. (Hèn chi cháng trị gia Mỹ hôm nay nói vầy ngày mai nó nguợc lại, chắc lúc nhỏ cha mẹ cho uống nước ngọt thả giàn chăng).




4. Các màu thực phẩm Yellow food dyes No. 5 and No. 6, and Red Dye No. 40 Các chất nầy c̣n dùng ở Âu châu nhưng trên nhăn thực phẩm (kẹo, bánh trái, mọi loại thực phẩm vàng đỏ có ghi "coloring agents “may have an adverse effect on activity and attention in children.” có thể gây hại cho sự chú ư và hoạt động của trẻ con. Gia đ́nh nào có con cháu bị Autism xin lưu ư.




5. Các chất Farm Animal Drugs, growth hormone, ractopamine, được dùng nuôi gia súc ở Mỹ (gà Tây, heo, ḅ...), Âu châu cấm. Nếu c̣n cho trẻ con uống sữa ḅ th́ theo tôi nên chọn loại organic, không biết có đúng như quảng cáo không, nhưng chắc cũng được an tâm hơn. Ngày nay thiên hạ nói láo toàn cầu, nói láo từ trên xuống dưới nên tôi nghi ngờ mọi quảng cáo.



Kết luận sao đây: Nhân đọc thấy th́ tôi tŕnh các bạn xem chơi, các bạn đọc chi tiết rồi từ đó né cho gia đ́nh cho người thân.


Thật ra th́ tôi ngán đọc lắm, nhưng xưa nay vẫn phải đọc cho gia đ́nh. Xưa th́ đọc để bụng, mấy lúc sau nầy thầy đọc giữ bụng th́ có khi uổng công, nên thôi th́ chịu tốn thêm chút th́ giờ gởi các bạn nào cần th́ tham khảo thêm.




Huỳnh Chiếu Đẳng

Quán ven đường

florida80
06-04-2019, 21:18
Very Important Lessons For All Ages







Someone has written these beautiful words. One must read and try to understand the deep meanings in them. They are like the Ten Commandments to follow in life all the time.




1. Prayer is not a "spare wheel" that you pull out when in trouble; it is a "steering wheel" that directs us in the right path throughout life.




2. Do you know why a car's WINDSHIELD is so large & the rear view mirror is so small? Because our PAST is not as important as our FUTURE. So, look ahead and move on.




3. Friendship is like a BOOK. It takes few seconds to burn, but it takes years to write.




4. All things in life are temporary. If the present is going well enjoy it, it will not last forever. If it's going wrong don't worry, it can't last long either.




5. Old friends are like Gold! New friends are Diamonds! If you get a Diamond, don't forget the Gold! Because to hold a Diamond, you always need a base of Gold!




6. Often when we lose hope and think this is the end, GOD smiles from above and says, "Relax, sweetheart, it's just a bend, not the end!




7. When GOD solves your problems, you have faith in HIS abilities; when GOD doesn't solve your problems HE has faith in your abilities.




8. A blind person asked St. Anthony: "Can there be anything worse than losing eye sight?" He replied: "Yes, losing your vision."




9. When you pray for others, God listens to you and blesses them; and sometimes, when you are safe and happy, remember that someone has prayed for you.




10. WORRYING does not take away tomorrow's TROUBLES; it takes away today's PEACE.




[Fun Funky]

florida80
06-04-2019, 21:18
Saturday, December 29, 2018




Một Quốc Gia Vô Pháp - VietTuSaiGon









Rải đinh trên một đoạn đường vắng để người đi đường hỏng lốp, phải vào tiệm để sửa và bị chặt chém giá trên trời. Chuyện này cả ba miền đều có.

Cố t́nh đâm vào xe người khác để ăn vạ tai nạn, đ̣i bồi thường với mức giá không tưởng và khi người bị va quẹt yêu cầu gọi công an th́ rút dao ra đe dọa, đ̣i đâm, chém. Chuyện này có trên cả ba miền.

Giả danh công an để đón xe qua đường, xin đểu bánh ḿ. Chuyện này có trên cả ba miền.




Cấm người khác đậu xe trên lề đường trước nhà và nếu ai đó vô t́nh đậu xe th́ có thể bị xịt sơn, bị đập bể kính, móp xe, bẻ gạt nước, chuyện này có trên cả ba miền và có cả điển h́nh là một ông tiến sĩ khá nổi tiếng ở Hà Nội xông ra bẻ gạt nước, đập bể kính xe.

Cả bốn chuyện trên đây đều nằm trong lĩnh vực giao thông và liên quan đến văn hóa đi đường. Và cả bốn chuyện trên đều biểu hiện một vấn đề rất rơ: Đất nước đă vô pháp đến tận chân tơ kẽ tóc. V́ sao?




V́ mỗi câu chuyện trên như một chiếc ch́a khóa hay một câu trả lời cho sự vô pháp tại Việt Nam. Chỉ cần đặt câu hỏi cho mỗi câu chuyện th́ sẽ thấy ngay vấn đề.

Rải đinh, nh́n bề ngoài chỉ nghĩ đơn giản là chuyện kiếm cơm bất lương của một kẻ bất lương nào đó. Nhưng ẩn sâu bên trong nó lại liên quan đến ngành giao thông, ngành môi trường và đặc biệt là ngành công an. Nếu ngành giao thông có trách nhiệm với cung đường do họ quản lư, th́ lực lượng thanh tra giao thông, cảnh sát giao thông phải giám sát từng mét vuông đường nhằm đảm bảo tính mạng người đi đường cũng như sự an toàn trong giao thông. Lực lượng của họ có thừa để làm việc này, nhưng không, mỗi chuyến ra đường chỉ để bắt xe, ṿi vĩnh tiền và thời gian rảnh th́ đi hát karaoke, đi nhậu… Đă có không ít vụ cảnh sát giao thông đánh nhau, thậm chí bắn nhau trong giờ làm việc tại một quán nhậu có karaoke.




Bên cạnh ngành giao thông, ngành vệ sinh môi trường cũng có một đội ngũ khá hùng hậu, tiền lương trả cho họ cũng chiếm một phần không nhỏ trong ngân sách nhà nước. Nhưng họ càng đông th́ đường sá càng lộn xộn, nhếch nhác bởi kiểu làm ăn qua loa chiếu lệ, hách dịch và quan liêu của họ. Bạn thử lên cầu, bỏ một câu biểu ngữ phản đối Trung Quốc xâm lược biển đảo th́ chừng 10 phút sau, nó đă bị gỡ bỏ bởi lực lượng chuyên nghiệp và sau đó bạn bị bắt. Thế tại sao có người rải đinh trên cầu một thời gian dài, người đi đường kêu trời mà không có ai giải quyết? Và lực lượng trị an vốn xem những chiếc cầu là điểm chiến lược cần bảo vệ nhất đă đi đâu?

Đi đường, cố t́nh va quẹt vào người khác để ăn vạ là do pháp luật không được thực hiện, không có người thực thi pháp luật đúng nghĩa nên những kẻ ăn vạ có đất sống. Và hơn hết là luật rừng được sử dụng thoải mái.




Từ chuyện tham nhũng, cửa quyền, hách dịch và đầy rẫy móc ngoặc của giới công an, đặc biệt là công an giao thông mà có không ít kẻ rỗi hơi mới nghĩ ra chuyện giả công an giao thông để xin đểu tiền của người khác. Bởi kẻ giả danh kia biết rằng nếu giả danh trót lọt th́ cách ǵ cũng vớ bẫm. Khi người ta giả danh, giả h́nh một ai đó để làm việc xấu th́ nên xem lại h́nh mẫu thử nó như thế nào.




Cấm người khác đậu xe trên lề đường ngay trước nhà ḿnh. Thực ra, theo luật nhà đất Việt Nam qui định hiện hành, không gian sinh hoạt của một căn nhà được tính căn cứ trên diện tích sử dụng đă ghi trên sổ đỏ hoặc sổ hồng, không gian sinh hoạt phát sinh được tính ở phần hành lang cho người đi bộ trước nhà nhưng chỉ giới hạn bằng việc tập thể dục, sinh hoạt ngắm cảnh và chủ nhà không được bài trí, đậu xe (cho dù là xe máy, xe đạp) hoặc để vật dụng gây cản trở. Như vậy, thẩm quyền của một gia đ́nh không bao giờ lan rộng ra đến phần lề đường và gia đ́nh đó có trách nhiệm giữ vệ sinh chung quanh khu vực sinh hoạt.




Các trường hợp đập phá xe của người ta đậu “trước cửa nhà” thực ra là người đập phá xe hoàn toàn có lỗi. Người ta không đậu xe trên phần hành lang đi bộ. Nếu như đậu xe dưới lề đường sai qui định th́ đă có thanh tra giao thông lo việc này và chủ nhà không có thẩm quyền can thiệp. Chỉ duy nhất một trường hợp là đậu xe chắn ngay cửa ra vào hoặc chắn ngay trước đầu hẻm hoặc cổng nhà nhưng lại lệch vào phần đất mà chủ nhà chừa ra để tạo không gian cổng th́ chủ nhà mới có quyền yêu cầu chủ xe dời xe tránh cổng ra vào. Trường hợp đậu ngay trước cổng và đầu hẻm cũng không phải ít, đây là cái sai của tài xế.




Và cả hai trường hợp này, dường như chẳng mấy ai nhận lỗi về ḿnh. Nếu tài xế đậu xe trước cổng mà chủ nhà nhỏ con hoặc tài xế là dân anh chị xă hội đen, đậu xe trước hẻm, bít lối vào hẻm th́ h́nh như chủ nhà và dân trong hẻm chỉ biết ngậm bồ ḥn cho qua chuyện. Ngược lại, chủ xe đậu xe tít dưới lề đường, nơi không bị cấm nhưng chủ nhà gấu một chút th́ chiếc xe đó cách ǵ cũng bị xịt sơn đen, bôi bẩn hoặc bị bẻ gạt nước, bị đập kính… Ở đây không có nguyên tắc đúng/sai mà chỉ có kẻ nào mạnh th́ kẻ đó đúng, không có lẽ phải nào cả!




Điều này cho thấy rằng người ta đă sống trong bầu không khí vô pháp, không coi trọng những qui định của luật pháp mặc dù luật pháp có qui định rơ ràng, chi tiết. Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện vô pháp? Bởi nguyên tắc tối thượng của pháp luật, công lư đă bị phá vỡ từ lâu “Quân pháp bất vị thân” để thay thế bằng một thứ nguyên tắc khác “Kim ngân phá luật lệ”. Khi kẻ nắm quyền không tuân thủ pháp luật th́ kẻ thứ dân sẽ chẳng coi luật ra ǵ. Đó là một tất yếu!




Một ông chủ tịch, bí thư hay giám đốc sẵn sàng bỏ qua những nguyên tắc đạo đức, pháp luật để thỏa măn chuyện cá nhân th́ chẳng mấy chốc, các nguyên tắc này mất giá trị và tính hiệu quả sẽ đảo ngược. Và chuyện những kẻ quyền thế, những kẻ lắm tiền sẵn sàng hống hách, bất chấp đạo đức, bất chấp pháp luật để làm điều xằng bậy xảy ra nhiều như nấm sau mưa tại Việt Nam th́ làm sao người dân có thể tin vào pháp luật.




Ngay cả một lănh đạo cấp cao từng phát biểu, đại ư “nhà nước làm sai th́ nhà nước xin lỗi dân, c̣n dân làm sai th́ dân chịu trách nhiệm với pháp luật”. Cách nói lẹo lưỡi này nhanh chóng rũ bỏ trách nhiệm trước pháp luật của hệ thống nhà nước, hệ thống quan chức! Trong khi đó, trên lư thuyết th́ giới chức cán bộ chỉ được phép làm những ǵ pháp luật cho phép và người dân có quyền làm những việc luật không cấm. Từ chỗ biên độ sinh hoạt cực rộng trên lư thuyết, người dân nhanh chóng bị bó hẹp biên độ sinh hoạt trước các qui định thiên lệch về giới quan chức. Đây chỉ là ví dụ nhỏ trong thiên h́nh vạn trạng kiểu biến h́nh của qui định luật Việt Nam sau khi vào tay quan chức.


Thử hỏi, với một quốc gia mà giới chức, những kẻ nắm trách nhiệm hàng đầu và có bổn phận gương mẫu th́ lại hỏng hóc đến độ lếu láo, đạp trên đạo đức, pháp luật như vậy th́ làm sao ra đường không gặp chuyện vô pháp. Người ta nói, chỉ cần bước ra đường, đi ba bước đă biết quốc gia đó có nền pháp luật ra sao. Tại Việt Nam hiện nay, không cần đi ba bước mà mới chỉ bước ra đường đă gặp sự lộn xộn, vô pháp, vô đạo! Đáng buồn thay!




VietTuSaiGon's blog



at 1:48 AM

florida80
06-04-2019, 21:19
Wednesday, December 12, 2018




Hai Cuộc Tình Và Hai Cái Chết Không Giống Nhau - Đinh Tấn Khương







1. CHUYỆN T̀NH TRÊN MẠNG


Cũng như vài gia đ́nh khác, gia đ́nh anh được đưa đến định cư tại Thụy Điển sau khi được tàu nước nầy cứu vớt, trong lúc chiếc thuyền con vượt biên đang chết máy và lênh đênh trên biển cả nhiều ngày.




Những ngày mới đến, vợ chồng và 2 đứa con sống rất hạnh phúc, nhờ nhận được những giúp đỡ ban đầu của chính quyền và người dân bản xứ. Dần dà th́ cuộc sống cũng tạm đi vào ổn định.




Thời gian trôi nhanh, hai đứa con cũng đă trưởng thành và có gia đ́nh riêng tư. Nhưng công việc sinh nhai th́ cũng chỉ tàm tạm chứ không mấy khá giả cho lắm, nên chẳng giúp ǵ cho anh chị.




Anh có đi làm một thời gian nhưng sức khỏe đă hạn chế công việc, cho nên lúc sau nầy anh đành phải nằm nhà. Có lẽ sự eo hẹp về tài chánh là nguyên nhân thầm kín đă dẫn đến sự đổ vỡ của vợ chồng anh, trong độ tuổi ngũ tuần!?




Tiền bạc không nhiều nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của người vợ. Nhất cử nhất động anh đều phải báo cáo mọi chi phí tài chánh. Cuộc sống của anh bị lệ thuộc hoàn toàn vào người vợ của ḿnh. Anh buồn lắm, cho dù nhiều lần chị đă cố giải thích cho anh hiểu:




- Cần phải biết tém khéo mới lo được cho đời sống. Vợ giữ tiền là giữ cho gia đ́nh, chồng mà nắm tiền th́ có ngày lại cho người ngoài ăn đấy.




Nghe vậy, nhưng anh không hiểu là chị muốn nói cái ǵ? Cho người ngoài là ai, đôi lúc anh cũng muốn gởi chút quà tết về cho mấy đứa cháu rất nghèo, c̣n bỏ lại bên VN mà anh không dám hỏi vợ.




Nói phải tội, có nhiều khi anh nghi rằng, vợ ḿnh đă lén gởi tiền giúp cho bà con bên ngoại của các con anh. Nhưng không có bằng chứng ǵ cho nên anh chỉ biết ôm lấy một nỗi buồn!




Sự đổ vở kiểu nửa vời. Hai người vẫn sống chung trong một căn hộ để bớt tiền thuê nhà, cũng như giảm bớt tiền điện.. những thứ mà họ có thể dùng chung và chia sẻ với nhau. Ngoài mấy thứ ấy ra, th́ cả hai, mạnh ai nấy giữ những ǵ mà ḿnh đang có, chẳng chịu chia sẻ hay là cho người kia được dùng, mặc dù thật sự có cần đến.




Thời gian cũng trở nên thừa thăi với anh. Anh bèn dành hết th́ giờ lướt mạng, để t́m người tán gẫu cho vơi đi thời gian và nỗi buồn. Thế rồi một hôm anh gặp được người “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, một người phụ nữ đang sống cách anh nửa ṿng trái đất. Chị nầy đă ly dị chồng cách đó không lâu, sau khi biết được chồng ḿnh ôm tiền về VN làm ăn và “rước cầm mới lên thuyền cũ”.




Hai người nói rơ hoàn cảnh gia đ́nh cho nhau nghe.. có lẽ t́m được sự cảm thông, cho nên t́nh cảm đă dần lớn thêm nhiều hơn, giữa hai người.




Chị hẹn gặp anh tại quê nhà. Anh thú thật là không đủ tiền mua vé máy bay. Chị mua vé trên mạng và gởi mă số code cho anh. Căn dặn là đến ngày giờ G.. cứ ra phi trường Z, tới quầy check- in của hăng hàng không XY, nói số code là mọi thủ tục lên máy bay sẽ được tiến hành.




Anh sắp xếp hành lư, nhưng trong túi lại trống trơn khiến anh lo lắng. Anh gọi người chị gái đang định cư tại Úc mượn đỡ vài ngàn dằn túi. T́nh trạng tài chánh bị cô lập của đứa em đă được báo cáo từ lâu nên người chị cũng cảm thông đứa em trai của ḿnh.




Chị gởi hai ngàn dollars, chuyển thẳng về người bạn tại Sài G̣n và nhắn anh về đến đó mà lấy.




Mang cái túi hành lư nhỏ, nói với vợ con là anh cần về thăm nhà v́ có việc gấp.Chị và các con cũng đă quen cái cảnh “có anh cũng như không” trong cái căn nhà nầy từ lâu cho nên cũng chẳng có ư kiến đồng t́nh hay ngăn cản ǵ cả. Không nghe ai hỏi:




- Bên nhà có chuyện ǵ gấp, có ai ốm, ai đau hay là có ai hấp hối mà lại phải về gấp như vậy!?




- Có cần một ít tiền đi đường hay không!?




Thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của vợ con đă làm nhẹ đi cảm giác tội lỗi. V́ anh đă nghĩ rằng, chừng tuổi nầy mà lại bỏ bê gia đ́nh để đi t́m một người t́nh trên thế giới ảo, trên mạng. Cảm giác ấy đă ray rức anh rất nhiều, trước đó không lâu!




Về đến VN, hai người găp nhau. Mối t́nh trong thế giới thật đă tiến rất nhanh, nhanh hơn cả cái mối t́nh khi c̣n ở trong cái thế giới ảo suốt mấy tháng vừa qua. Có lẽ, những nỗi buồn của từng người đă kéo họ lại gần nhau hơn.




Anh theo chị về Mỹ, phụ chị trong một cái thương vụ nhỏ. Nhờ thế cũng tạm đủ sống và anh cảm thấy thật vui v́ không bị lệ thuộc cũng như không c̣n bị “phong tỏa tài chánh” như trước kia nữa.




Nhờ có tiền, hai năm sau anh quyết định quay về thăm lại người thân, nh́n lại xứ nẫu, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên với nhiều kỷ niệm gắn bó trong khu nhà nghèo, nhưng rất thân thiện.




Niềm vui nào cũng qua mau. Hết thời hạn thăm quê anh tính quay về Thụy Điển, hoàn tất giấy tờ ly dị và sẽ bay qua Mỹ để sống trọn khoảng đời c̣n lại với người yêu.




Bất hạnh thay, anh bị tai biến mạch máu năo, gục ngă trong pḥng tắm. Rất lâu sau đó, mấy đứa con mới phát giác và đưa anh vào bệnh viện. Nhưng đă trễ!?




Anh chỉ c̣n sống thực vật và bác sĩ cần gia đ́nh cho quyết định để rút ống dưỡng khí. Mặc dù người chị của anh tại Úc cũng như người t́nh bên Mỹ, đă xin cho anh được sống thêm một thời gian nhằm hoàn tất thủ tục mang “tro” của anh về Mỹ, với người t́nh mới.




Nhưng bà vợ cũ và các con đă đưa ra quyết định thật sớm, không chần chờ mặc dù đă có lời yêu cầu khẩn thiết từ người nhà và người t́nh của anh!




Cuối cùng, thân xác anh đă vĩnh viễn nằm lại cái vùng đất mà anh đă từng chạy trốn.




Chẳng có ai biết, bây giờ linh hồn anh đang ở chốn nào!??

florida80
06-04-2019, 21:20
SỐNG ĐỂ TRẢ NGHIỆP!?




Gia đ́nh anh chị định cư tại Úc cũng khá lâu. Nhờ vào tính chuyên cần và chịu khổ chịu khó cho nên công việc kinh doanh của anh chị cũng khá thành công. Các cháu th́ học hành lại giỏi và tạo được những thành quả tốt đẹp. Nhờ thế mà hầu hết mọi người biết đến, đều truyền tụng rằng, gia đ́nh của anh chị quả là một gia đ́nh kiểu mẫu trong số những gia đ́nh người Việt tỵ nạn, tại đây. Anh chị rất vui v́ những lời khen ngợi không ngớt ấy. Chị mừng, v́ có được một người chồng năng nổ, hoạt bát và biết lo cho con cái, biết yêu thương vợ ḿnh.




Ngoài công việc ra, anh không bao giờ la cà với bạn bè, không thuốc lá, không rượu bia... Tiền bạc làm ra th́ anh cũng không cần để ư đến, kiếm được bao nhiêu là đưa cho vợ cất. Anh thường nói đùa với vợ:




- Giữ tiền làm chi cho thêm phiền, tiêu mà quên báo cáo th́ lại khổ thân tôi!?




Dưới cặp mắt của chị, anh quả thật là một người đàn ông đáng tin và rất có uy tín. Nhiều lần chị đă đề nghị với anh là, cùng về thăm lại quê hương sau nhiều năm xa cách. Anh thường gạt ngang:




- Em cần thăm nhà th́ cứ đi một ḿnh cũng được. Anh có đi th́ cũng chẳng ích ǵ mà lại c̣n bỏ bê công ăn việc làm nữa. Chỉ sợ em buồn khi thiếu anh vậy thôi, nếu thế th́ anh đành xin lỗi, em nhé!




Lần nào cũng vậy, anh luôn từ chối cái cơ hội mà rất nhiều người trong độ tuổi như anh, măi ước ao có được! Chính v́ thế mà chị rất yên tâm!? Một vài người bạn đă kể cho chị nghe những mẫu chuyện đổ vỡ gia đ́nh trong độ tuổi ngũ tuần, xảy ra nhan nhản lúc gần đây. Nhất là mấy ông cứ nại cớ là về thăm bố mẹ bệnh nặng, làm mộ cho song thân.., nhưng thật t́nh là đang bị dính bùa bên ấy!




Những lúc gần đây, các con đă ra riêng. Công việc làm ăn cũng khá ổn định. Chị cũng muốn nghỉ ngơi chút ít, bởi sức khỏe của chị không c̣n được như xưa. Chứng đau lưng kinh niên cứ hành hạ như tra tấn chị hằng đêm, nhất là vào những ngày của mùa đông.

Về Việt Nam để tránh cái lạnh ở Úc, đă giúp giảm nhẹ cái đau của chứng thần kinh tọa. Chứng bịnh mà bác sĩ đă nói với chị rằng, không có cách nào chữa dứt. Vả lại, cuộc sống tại Việt Nam đă cho chị chút ít niềm vui. Vui với người thân, với bạn bè xưa cũ.. Tất cả, đă khiến chị dành nhiều th́ giờ bên đó hơn là tại Úc.




Không có ǵ để chị phải lo v́ chồng chị cũng chẳng than phiền. Chị thầm cám tạ ơn trên đă cho chị một người chồng tốt, với một gia đ́nh rất hạnh phúc.




Nhưng chị đâu có ngờ...




Khoảng thời gian chị về thăm Việt Nam. Một lần anh ghé lại tiệm bán thức ăn nhanh, gặp một cô gái đang đứng xếp hàng trước ḿnh, chờ đến lượt order. Cái hàng dài chờ đợi ấy đă giúp cho họ có dịp để trao đổi, chỉ là những lời hỏi thăm có tính xă giao.

Rồi họ cùng ngồi vào bàn ăn và lắm chuyện được mang ra bàn tán, về đời sống tại Việt Nam bây giờ và những khó khăn gặp phải tại xứ người, coi bộ hai người “tâm đầu ư hợp” lắm. Qua mấy câu chuyện ấy, anh biết được rằng cô là một du học sinh đến từ Việt Nam, không có thân nhân và đang gặp nhiều khó khăn về tài chánh.




Họ trao cho nhau số điện thoại và hẹn cơ hội được gặp lại. Thời gian và hoàn cảnh cô đơn đă giúp cho cả hai xích lại gần nhau thật nhanh chóng, như để làm giảm bớt cái lạnh trong ḷng cũng như xua tan khí lạnh ngoài trời, trong những ngày của mùa đông xứ Úc.




Không hề nghi ngờ ǵ về sự thay đổi của chồng ḿnh, cho đến khi chị phát giác ra được, người chồng mà chị luôn tin tưởng đă mượn một số tiền khá lớn từ ngân hàng, qua việc thế chấp một trong những bất động sản mà anh đang đứng tên làm chủ.




Kể từ đó, chiến tranh đă bùng nổ, ngay trong căn nhà mà trước kia luôn tĩnh lặng. Anh đ̣i ly dị, chia tài sản nhưng chị và các con chưa dứt khoát.




Cuộc sống gia đ́nh đă trải qua một khúc quanh đầy nỗi khổ niềm đau. Chị và các con đă khóc thật nhiều nhưng anh đă quyết định cho ḿnh một ngă rẽ..




Anh theo về Việt Nam với người yêu mới. Bỏ một số tiền lớn, xây tổ ấm uyên ương cho cả hai và anh đă hứa là sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn để cùng nhau vui hưởng hạnh phúc, trong khoảng đời c̣n lại.




Anh quay về Úc để hoàn tất ư nguyện đó. Vài hôm sau, nhận được điện thoại của người bạn cũ, người mà anh vừa gặp lại trong lần về mới đây. Người bạn tri kỷ đă được anh mời đến dự buổi tiệc khánh thành cái tổ ấm, cũng như ra mắt người vợ trẻ của ḿnh.




Người bạn gọi anh về lại Việt Nam gấp, v́ có vài chuyện cần bàn. Gặn hỏi măi th́ được cho biết, người vợ mới của anh vừa đưa một người đàn ông khác về sống ngay trong cái căn nhà của anh, mới bỏ tiền ra xây.




Bán tín bán nghi, anh mua vé ngay và hôm sau bay thẳng về Sài G̣n. Anh tính t́m gặp thằng bạn nhưng quá nóng ḷng, nên thôi. Đi thẳng về tổ ấm, mở cửa vào nhà (v́ anh cũng giữ ch́a khóa riêng, có lẽ cô người t́nh đă không nghĩ là anh sẽ trở lại sớm, nên lơ đăng?).




Nghe tiếng cười khúc khích trong pḥng ngủ, anh đẩy mạnh cánh cửa khép hờ và nh́n thấy một cảnh tượng, khiến máu trong người anh như sôi sục.




Anh hét toáng lên, đập phá mấy thứ đang ở trong tầm tay ḿnh. Như chưa hả giận, anh vớ lấy cái b́nh bông gần đó tiến nhanh lại người thanh niên xa lạ, đang cố mặc lại quần áo.




Xung đột bắt đầu, hai người trao nhau những cú đấm. Nhưng chắc chắn là, sức anh không hơn được cái sức đang trong độ tuổi thanh niên kia. Anh bị dồn ra khỏi cánh cửa, lối ra hành lang. Rồi bất ngờ, anh hứng trọn cái xô đẩy rất mạnh của người thanh niên, khiến anh rơi từ tầng một xuống đất.




Nhằm lúc đó, người bạn của anh đang đi ngang qua (như để theo dơi, giống mọi lần) phát hiện sự việc. Người bạn kêu xe chở anh vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị những tổn thương. Anh được cho biết là chỉ găy một cánh tay mặt và cần băng bột. Vài vết trầy khác không có ǵ đáng quan tâm, anh được cho xuất viện cùng ngày.




Hôm sau, theo lời khuyên của người bạn anh đă trở về lại Úc. Anh tính sẽ nhờ luật sư mang sự vụ ra ṭa xét xử.




Vài ngày sau, bổng dưng cơn nhức đầu bộc phát đột ngột xảy đến với anh. Vợ anh không có nhà, anh gọi điện thoại nhờ con đưa anh đến gặp bác sĩ v́ tay đang bó bột, cho nên anh không tự lái xe được như mọi khi.




Mấy đứa con cho biết là đang bận, hẹn chiều sẽ về. Nhắc ba nó lấy đỡ hai viên panadol mà uống cho vơi bớt cơn đau. Anh đoán có lẽ chúng nó giận mà không thèm về sớm, chứ chẳng phải bận rộn chuyện chi!?




Anh đi dần vào hôn mê.




Chiều đến, đứa con gái trở về thấy bố ḿnh nằm yên, sóng sượt trên nền nhà. Vội vàng gọi xe cứu thương và được chở thẳng vào một bệnh viện gần nhất. Được chẩn đoán, anh bị chấn thương sọ năo, máu tụ nhiều và đă để quá trễ cho nên phần năo chết không thể phục hồi.




Anh đă được cứu sống, nhưng chỉ là “sống thực vật” mà thôi!.




Bác sĩ xin ư của vợ anh (v́ vẫn c̣n là vợ chính thức) cùng các con, để quyết định rút ống thở, cho anh được ra đi trong b́nh yên. Nhưng bà vợ đă quyết định, hăy cho anh phải sống:




- Sống để trả nghiệp và làm gương cho người đời!?




Mấy đứa con cũng không dám đưa ra quyết định nào khác. Có lẽ chúng nghĩ, mẹ ḿnh có lư!?




Ngày cuối đông 2011

florida80
06-04-2019, 21:21
Nếu Sống Chỉ Để Rồi Chết…!









Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhạc phẩm “60 Năm” của cố nhạc sĩ Y Vân ra đời đă thu hút sự quan tâm và mến mộ của rất nhiều người yêu âm nhạc. Với những ngôn từ đơn giản và ḍng nhạc Twist mới mẻ khá sôi động và lôi cuốn lúc bấy giờ, tác giả đă đưa vào ḷng người những suy ngẫm đậm chất triết lư về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người. Ca khúc “60 Năm” phần nào diễn tả một sự thật trần trụi về sự sống – cái chết, cũng như thốt lên nỗi niềm nuối tiếc của kiếp nhân sinh: “Em ơi có bao nhiêu – 60 năm cuộc đời. 20 năm đầu – sung sướng không bao lâu. 20 năm sau – sầu thương cao vời vợi. 20 năm cuối – là bao.”




Sống để rồi chết – đó là quy luật có phần nghiệt ngă, nhưng là quy luật bất di bất dịch không ai không phải ngang qua. Chính tác giả Thánh vịnh cũng thốt lên mấy lời vừa như có tính khẳng định, lại vừa có chút nuối tiếc, thêm chút thắc mắc, nhưng cũng đầy ư khuyên răn: “Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài. Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó, cuộc đời thấm thoát, chúng con đă khuất rồi.” (Tv 90,9-10).




Như vậy, việc sinh ra của bất kỳ con người nào trên trái đất này đều đă sẵn mang một “bản án tử h́nh”. Bản án ấy luôn treo lơ lửng trên đầu và không ai biết trước được thời điểm thi hành án. Kẻ trẻ – người già, kẻ bệnh – người đang khỏe, kẻ đạo đức – người tội lỗi, kẻ quyền cao chức trọng – người thấp cổ bé họng, kẻ vui – người buồn… tất cả đều có thể ra đi bất cứ thời điểm nào dù muốn dù không.




Như thế, phải chăng cuộc sống quá ư vô nghĩa và hết sức phi lư như chủ nghĩa hư vô phương Tây trong thời đại của triết gia Nietzsche rao giảng mà chính triết gia đă mạnh mẽ tố cáo: Hư vô chủ nghĩa dạy người đời rằng: “Đời không đáng sống. Tất cả mọi sự đều vô ích. Thôi, cứ sống cho qua ngày. Sống chờ đợi. Chờ chết.”[1]




Buông trôi. Có thể gọi những người sống mà không quan tâm đến ư nghĩa cuộc đời, không t́m hiểu tại sao ḿnh lại sống để rồi phải chết là những kẻ buông trôi. Họ bước vào cuộc đời không lư do v́ họ chẳng để ư ǵ đến lư do; và rồi họ kết thúc cuộc sống cũng chẳng cần hỏi tại sao. Ấy vậy mà khi đang sống, họ vẫn lo “chạy”, thậm chí là cật lực chạy từ ngày này qua ngày khác để tích lũy, để thỏa măn nhu cầu, để nở mày nở mặt với thiên hạ,… và rồi họ chết.

Một số khác khá hơn th́ cũng có suy nghĩ, có cật vấn bản thân, cũng t́m hiểu… nhưng rồi cũng chỉ biết “sống để rồi chết”. Họ thấy đời sống thật sự vô nghĩa. Bởi họ tin rằng chết là dấu chấm hết của cuộc sống, nên họ t́m cách đạt cho kỳ được tất cả mọi sự khi đang sống. Tuy nhiên, chắc hẳn rằng chẳng ai – dù đạt được hay nếm hưởng được tất cả mọi sự trên đời có thể có hạnh phúc – khi biết rằng rồi đây ḿnh sẽ chết và tin rằng thế là chấm hết. Đó quả là điều hết sức phi lư. Chết đối với họ là sự phi lư nhất, đau đớn nhất và đáng nguyền rủa nhất. Cho nên, họ nếm hưởng mọi thứ luôn với một cảm giác nuối tiếc và đau khổ kèm theo. Đó là cả một sự dày ṿ lớn lao cho đến tận cuối cuộc đời.




Thậm chí ngay cả những người cố gắng t́m ư nghĩa sống bằng tu tập nhân đức, bằng việc sống tốt, sống yêu thương, sống vui vẻ… để rồi cũng chỉ để chết th́ đời sống vẫn hết sức phi lư, vô nghĩa. Cứ cho là sống tốt sẽ chết đẹp; sống tốt sẽ lưu danh muôn thuở đi nữa, th́ những người sống tốt cũng sẽ đi vào cơi hư vô chẳng khác chi bất cứ ai, kể cả những kẻ tàn ác, những bạo chúa,… Bởi v́, nếu sống chỉ để mà chết và chết là dấu chấm hết của con người ấy th́ đời tưởng nhớ có được chi, đời tán tụng có thêm ǵ, hay đời thù ghét nguyền rủa cũng có mất mát chi. Họ đâu bị ảnh hưởng ǵ từ đời nữa.




Những người vô thần lên tiếng phủ nhận các tôn giáo và cho rằng tôn giáo chỉ như thuốc phiện ru ngủ con người. Họ chủ trương hay nói đúng hơn, họ tuyên truyền việc xây dựng một cuộc sống tươi đẹp ngay tại thế và chỉ trong khi tại thế chứ chết là chấm hết. Tuy nhiên, nếu chết là chấm hết th́ hạnh phúc tại thế, sự thụ hưởng tất cả nào c̣n có lợi ích ǵ đâu. Rồi cũng đi vào cơi tiêu diệt. Rồi cũng vào chốn hư vô. C̣n như tôn giáo: Nếu xét theo một nghĩa thế tục như những người vô thần gán ghép đi nữa, th́ dẫu nó là liều thuốc phiện mê hoặc, xoa dịu cơn đau cho con người th́ nó vẫn là loại thuốc tốt hơn loại thuốc mà ông tổ vô thần Karl Marx đă kê đơn. Bởi lẽ, nếu tính toán lợi ích theo kiểu thế tục đi nữa th́ như triết lư đặt cược của Blaise Pascal[2] cuối cùng vẫn chọn tôn giáo là phần mang lại lợi ích hơn, thực tiễn hơn và đảm bảo hơn.




Sống để mà chết. Nhưng, chọn chết như thế nào để sống ra làm sao mới là chuyện đáng bàn. Socrates, triết gia Hy Lạp vĩ đại từng phát biểu: “Suy cho cùng, triết lư đích thực chỉ là một sự tập luyện, một sự đón trước cái chết.”[3] Nghe một cách thoáng qua có vẻ như triết gia cũng đồng ư với bao người rằng “sống chỉ để mà chết”. Tuy nhiên, xét câu nói đó trong toàn bộ triết lư của ông, cũng như nh́n vào cái cách mà ông đă sống và chết cho triết lư sống của ḿnh, ta lại thấy việc hướng đến cái chết của Socrates mang một ư nghĩa khác. Cái ư hướng của ông không giống như quan niệm của những người theo chủ nghĩa vô thần hay nhiều người khác nhắm tới.




Socrates đă không ngừng t́m kiếm sự thật của chính ḿnh. Triết gia đă cố công suốt cả cuộc đời t́m lời giải đáp cho cuộc sống của chính ông và của con người nói chung. Chính việc đi t́m kiếm ư nghĩa sống chính là cách duy nhất mang lại ư nghĩa cho cuộc sống và sự tồn tại. Để rồi, triết gia dám đối diện với cuộc sống, đối diện với cái chết hầu khám phá ra sự thật trần trụi của kiếp nhân sinh. Từ đó, ông hướng đến cái chết và coi nó như là một cánh cửa mở ra một cuộc sống khác trọn vẹn, viên măn và bất diệt. Do đó, sống và chết trong thế giới phải làm sao là sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc sống sau cánh cửa sự chết. Hay nói cách khác, việc sống và chết mà Socrates hướng tới mang một niềm hy vọng của sự sống lại, sự sống dồi dào, vĩnh cửu.




Với đức tin Kitô giáo, niềm hy vọng hay khát vọng mà những người như Socrates theo đuổi được giải thích trọn vẹn và thành toàn nơi Đức Kitô Phục sinh. Quả thế, nói như thánh Phaolô khi rao giảng về Đấng Phục sinh th́ “nếu Đức Kitô đă không trỗi dậy, th́ lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.” (1Cr 15,14). Chính sự kiện Phục sinh là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi về ư nghĩa cuộc sống con người.




Chúa Kitô từ thượng giới đă hạ ḿnh xuống làm người. Ngài đă đi đến tận cùng của kiếp người để chạm đến nỗi đau đớn lớn nhất và khiến con người kinh sợ nhất là cái chết. Qua đó, Ngài khơi dậy ngọn lửa của niềm hy vọng qua việc đánh bại tử thần và Phục sinh khải hoàn. Ngài đă sống và cũng đă chết như một con người, nhưng Ngài đă Phục sinh để tiêu diệt hoàn toàn quyền thống trị của tử thần. Nhờ sự chết và Phục sinh của Chúa Kitô mà chúng ta có thể hy vọng vào sự phục sinh của chính ḿnh trong Ngài. Với niềm hy vọng đó và với sự tin tưởng vào sự trợ giúp của Chúa, chúng ta có thể đối diện với cái sự thật trần trụi của kiếp người: Sống để mà chết. Từ đó, chúng ta thực sự sống một cuộc sống ư nghĩa, hạnh phúc, hầu không dừng lại ở cái quy luật nghiệt ngă kia nhưng đi xa hơn trong niềm hy vọng: Sống để mà chết và chết để được Phục sinh trong Chúa Kitô.




Băng Tâm

http://lamhong.org/

florida80
06-04-2019, 21:22
Khi Càng Ngày Người Có Lương Tâm Th́ Ít Mà Người Bất Lương Th́ Quá Nhiều - Nga Lương









Thật là vô cùng khó khăn vất vả cho Trump khi một ḿnh phải đối phó đương đầu với Deep States v́ họ cấu kết với các nhà tư bản gian manh trong và ngoài nước cùng với những chính trị gia bẩn thỉu ở các nước trên thế giới và ở Mỹ, tất cả đám này nhất quyết phải triệt để hạ gục Trump cho bằng được, kế hoạch của họ là nếu không "luận tội" th́ cũng ngăn chặn lịch tŕnh làm việc của Trump càng nhiều càng tốt, đặt những tội tưởng tượng để gây khó dễ cho Trump và những người liên hệ với ông ta, dùng những phương tiện truyền thông đại chúng để ra sức tẩy năo giật dây quần chúng "ngây thơ" mục đích là biến họ thành dư luận viên cho ḿnh mà chính bản thân họ cũng không biết, và điều quan trọng nhất bằng mọi cách không để cho ông ta tái đắc cử thêm một nhiệm kỳ nữa.




V́ thế không có ǵ là mới lạ khi ngày nào cũng nghe những tin tức xấu bao gồm mạ lị vu khống về Trump, Trump đă giúp cho dân Mỹ thoát khỏi nạn di dân xâm lăng khũng khiếp vào Hoa Kỳ từ Phi châu và Trung Đông, qua việc nhất định không ký vào bản hiệp ước chết người nguy hiểm có tên là UN global compact migration, được cái đám chính trị gia bẩn thiểu của UN soạn thảo và kư kết ở Marrakesh, Morroco. Chẳng thấy một đài truyền thông nào ở Mỹ đưa tin này , họ bưng bít hết tất cả các sự thật, bản hiệp ước chủ yếu là cho các công dân của các nước kư kết vào hiệp định này được tự do đi lại làm ăn sinh sống giữa các nước trên thế giới với nhau, bao gồm luôn cả gia đ́nh họ, Được đối xử y như người dân bản địa và hưởng đầy đủ những quyền lợi như một công dân thực thụ của nước đó, không phân biệt chúng tộc, bla bla bla ...









Nghe qua th́ hay lắm nhưng thực chất nó là một cái bẫy, mhững người có đầu óc và tấm ḷng họ nghiên cứu bản hiệp ước này và la làng lên rằng, sự thật đằng sau bản hiệp ước này là ǵ? Chính là kế hoạch cho phép hơn 225 triệu người từ Phi Châu và Trung Đông di dân qua Âu châu một cách hợp pháp. Hăy suy nghĩ : cho phép tất cả các công dân ở bất kỳ nước nào cũng đều có thể đi lại làm ăn sinh sống định cư không điều kiện ở bất cứ quốc gia nào trên toàn thế giới ? Liệu các công dân đang sinh sống ở Âu châu Mỹ hay Úc Canada có rời bỏ các châu lục này để đi sang các nước kém phát triển khác như Phi châu và Trung Đông hay thậm chí Trung Cộng hay không? hay ngược lại sẽ thấy khối di dân từ các nước nghèo khổ kém phát triển chạy qua các nước giầu có và đời sống an sinh xă hội cao như Âu châu Mỹ Úc ? và Trung cộng sẽ đưa công dân của họ tràn qua các nước này, dùng đồng tiền để lũng đoạn chính trị và sau đó sẽ chiếm quốc gia đó luôn.









Bản hiệp ước này thế là bị lật tẩy rồi nhé, cảm ơn Tổng thống Trump rất nhiều, sau khi Trump từ chối không kư, các nước lớn khác như Úc và các nước phát triển ở âu châu như Austria, Italia, Poland v.v.. cũng không ký vào bản hiệp ước lật lọng này, mối quan ngại rằng nếu Trump chấm dứt nhiệm kỳ và giả dụ ông ta làm tổng thống thêm bốn năm nữa, người kế tiếp có tiếp tục giữ đúng đường lối như Trump hay không?





Chẳng có ǵ lạ khi họ quyết tâm đánh phá Trump v́ rơ ràng Trump là người cản trở những kế hoạch quỷ quyệt của họ, ai là người tung tiền ra cho truyền thông xă hội thực hiện những vụ này? Từ Amazon, FB, Googles, YouTube, Twitter đều có làm ăn với Tàu cộng, tiền bạc cho những vụ di dân khổng lồ vào Âu châu và Mỹ đến từ ai chắc mọi người theo dơi đều biết rơ . Gia đ́nh của Clinton trốn thuế số tiền lên tới 400 triệu Mỹ kim, với bằng chứng không thể chối căi được của hai nhà điều tra Larry Doyle and John Moynihan, Họ đă đưa cho sở thuế và FBI một bảng điều tra hơn 6000 trang với những bằng chứng hiển nhiên, thế mà tất cả vẫn rơi vào im lặng, thậm chí cách đây ba ngày trong buổi hearing về việc điều tra, John Huber đă cố ư vắng mặt trong buổi chất vấn v́ ông này trong quá khứ đă đóng vai tṛ tham khảo về việc buôn bán uranium của Clinton với Russia, Gia đ́nh Clintons có liên hệ rất mật thiết với những chính quyền nước ngoài, nhận tiền của họ để bán đứng nước Mỹ.










Sau khi thất bại trong việc tranh cử, Clinton foudation đă không nhận được nhiều tiền bạc từ các chính trị gia của các quốc gia khác nữa, v́ không có lư do ǵ để họ đóng góp cho quỹ này khi không thể lũng đoạn nước Mỹ thông qua The Clintons , bên cạnh đó số tiền trốn thuế 400 triệu cùng với việc buôn bán uranium với Russia, Larry Doyle và John Moynihan điều tra việc này không phải v́ mục đích chính trị, họ chỉ mong muốn được chia số tiền thưởng nếu IRS thu lại được tiền trốn thuế này, nhưng không hiểu sao IRS khi thấy hồ sơ với cái tên Clinton th́ tất cả rơi vào im lặng, thậm chí FBI sau khi tỏ ra vô cùng biết ơn Doyle và Moynihan nhưng cuối cùng cũng chẳng làm ǵ, trong khi họ cứ tập trung vào điều tra những chuyện không có ở Trump. Trong cuộc chiến thương mại với Trung cộng, tới bây giờ các nước ở Đông Nam Á là hưởng lợi nhiều nhất, v́ theo dự tính, để tránh đánh thuế, các công ty sẽ dời hăng xưởng qua các nước láng giềng như Việt Nam, cambodia, một hăng có hợp đồng với Apple đang có dự tính này, thế mà vẫn có nhiều người Việt Nam ở Mỹ chống đối Trump.






Trump đă cứu dân Mỹ ra khỏi cảnh xâm lăng của các nước ngoại bang qua con đường di dân, chỉnh đốn lại các chính sách dẫn tới chỗ nước Mỹ sẽ bị diệt vong, cứu Mỹ và thế giới ra khỏi âm mưu thống trị của Tàu cộng, hoàn toàn ngược lại với Clinton trốn thuế 400 triệu, bán đứng nước Mỹ cho ngoại bang, cùng với các chính trị gia của đảng Dân Chủ như Diane Feinstein, Obama, Nancy làm tay sai cho tàu cộng, giúp cho thằng quỷ đỏ này được hùng mạnh như ngày hôm nay để đi chiếm đoạt các nước khác, các công ty tư bản và các tỷ phú gian xảo như Soros dùng tiền bạc và sức lực của ḿnh hợp với cái đám kể trên để đánh phá Trump, chuyện đă rơ ràng.










Wikileaks Larry Doyle và John Moynihan đă đưa ra tất cả những sự gian dối khủng khiếp của Clintons, mà Clintons th́ có những mối quan hệ quá mật thiết với cái đám tài phiệt ở Mỹ và ngoài nước Mỹ, và cái đám tài phiệt này lại làm ăn rất liên hệ mật thiết với Tàu cộng, Trump th́ hoàn toàn chống lại những sự việc này, như vậy bài toán giải ra rất rơ ràng, xin đừng thắc mắc, đừng đặt câu hỏi, đừng theo giỏi những tin tức từ Alphabet Media nữa, chẳng ích lợi ǵ.











Điển h́nh như việc UN Migration quan trọng như vậy mà họ có nhắc tới đâu ? Việc điều tra Clinton gần đây nhất với những bằng cớ quá rơ ràng cũng chả thấy đưa tin chính xác. Hăy tự ḿnh t́m hiểu hỡi kẻ mang tư tưởng phóng khoáng, có rất nhiều nguồn tin ích lợi thiết thực để cho ḿnh đọc, tham khảo và tự ḿnh học hỏi. Phải nói là rất kham phục và vô cùng biết ơn những người đă bỏ công của cũng như thời gian t́m hiểu những tài liệu bằng chứng để đưa ra trước công luận, nếu không có những người vừa tài vừa thông minh vừa đức độ này th́ không biết tương lai thế giới sẽ đi về đâu? Khi càng ngày người có lương tâm th́ ít mà người bất lương th́ quá nhiều.

florida80
06-04-2019, 21:23
Little Saigon – Một Thoáng Suy Tư - Tạp Ghi Huy Phương






Những h́nh ảnh chỉ có thể bắt gặp ở Little Saigon. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)




Người ở miền Đông hỏi tôi, nếu về thăm Little Saigon, tôi sẽ cho anh ăn ǵ, đưa đi đâu?

Tôi xin trả lời, sẽ đưa anh chị đi thưởng thức các món ăn, thức uống Việt Nam. Ngoại trừ thịt chó, tiết canh và rượu rắn, ở đây cái ǵ cũng có, từ phở, chả gị, b́ cuốn, bún riêu, bún ốc, bún chả, cá nướng… và các món uống đặc biệt xứ này như nước mía, chanh dây và đủ loại chè. Hy vọng sau một tuần về đây, anh chị sẽ hy vọng lên được vài ba cân, cho bơ những ngày cơ cực, nhờ loại văn hoá mà trong nước thường gọi là “văn hoá ẩm thực.”




Nếu muốn đi thăm viếng một vài nơi, tôi sẽ đưa anh chị đi thăm

Chùa Tây Lai (Tsi-Lai) trong khung cảnh hùng vĩ của Rowland Height, nơi mà ai cũng trầm trồ khen ngợi lối kiến trúc, trang trí của Tây Lai, nhưng tôi cũng nói rơ đây là một ngôi chùa của người Tàu Đài Loan ở Mỹ. Nơi thăm viếng sau đó là “Nhà Thờ Kiếng” (The Crystal Cathedral)” đây là một kiến trúc đặc biệt sử dụng vật liệu bằng kiếng để xây cất nhà thờ. Trước kia, nhà thờ thuộc giáo phái Canh Tân (Reformed Church in America) Tin Lành nhưng hiện nay là nhà thờ Chính Ṭa Giáo Phận Orange của giáo hội Công Giáo La Mă. Lẽ cố nhiên ngôi nhà thờ vĩ đại này cũng không phải là dấu vết văn hoá của người Việt.




Nếu là nơi đặc biệt có hơi hám Việt Nam th́ phải đi thăm những ngôi chùa việt ở đây! Nếu như có ai hỏi tôi sao người Việt Nam không thích chung sức để xây một ngôi chùa lớn cỡ Tsi-Lai hay cỡ như Nhà Thờ Kiếng, mà trong vùng này có quá nhiều chùa, lớn bằng 1/4 Tây Lai cũng có, mà nhỏ bằng một ngôi nhà hai pḥng ngủ, một pḥng tắm cũng có? Tôi cho anh em biết rằng, nhờ chia rẽ theo truyền thuyết ông cha, nửa lên núi, nửa xuống biển mà dân tộc Việt Nam mới tồn tại đến ngày hôm nay. Vả lại “không có ǵ quư hơn độc lập tự do,” không ai dưới quyền điều khiển của ai, mỗi người một cơi, “rừng nào cọp đó” phải sướng hơn không?


Ở Little Saigon này có vài trăm tiệm ăn, con số này c̣n tăng nhanh v́ người trong nước đang bỏ tiền ra đầu tư để t́m nơi “hạ cánh,” nhưng ở đây chỉ có ba nhà sách, trong đó có hai nhà sách không c̣n bán sách mà chuyển sang một nơi chuyên bán trà Nhật, một nơi chuyên bán vé ca nhạc, CD, DVD cả trong lẫn ngoài nước. Nhưng băng nhạc ngày nay cũng hết thời, v́ người ta sang băng trên máy computer ở nhà hay xem và nghe trên internet.






Một gian hàng ở chợ đêm Phước Lộc Thọ với các món ăn đậm chất quê nhà. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)




Ở San Jose, Sacramento hay ở Sydney- Úc, cộng đồng người Việt đă có những trụ sở cộng đồng để phục vụ sinh hoạt cho dân Việt địa phương nhưng ở đây th́ không! Không có một trụ sở cộng đồng có thể làm nơi tŕnh diễn, triển lăm, không có một câu lạc bộ cho người già, cựu chiến binh hay thiếu nhi, để làm nơi lui tới, sinh hoạt, đọc sách. Không phải v́ thiếu tiền, v́ người Việt ở hải ngoại dư sức có bạc tỷ, chuyện chẳng làm được. Theo thống kê của Ngân Hàng Thế Giới, lượng tiền người Việt gửi về nước trong năm 2017 ước đạt $13.81 tỷ, cao nhất từ trước tới nay và tăng $1.9 tỷ, khoảng 16% so với năm 2016. Cũng không nên than phiền điều này, v́ hải ngoại không có chính phủ, không có ngân khoản, không có tập hợp, đoàn kết, mạnh ai nấy sống.




Ở đây cái ǵ cũng chia hai, chia ba, từ cộng đồng, đến hội đoàn, hội ái hữu. Đây là phương thức pḥng thủ hữu hiệu nhất. Nếu tập trung lực lượng lại, đối phương chỉ cần tấn công vào đầu năo, là lực lượng tiêu tan. Chi bằng hư hư, thực thực, địch quân không biết đâu là diện, đâu là điểm. Đánh mặt này c̣n mặt kia! Tinh thần ấy hoàn toàn phù hợp với nguyên lư của “độc cô cửu kiếm:” lấy vô chiêu thắng hữu chiêu.




Và trước khi đánh nhau với cái ác đă làm cho chúng ta bỏ nước ra đi, th́ trước hết phải đánh nhau tận t́nh, mà đánh nhau bằng cách cho tất cả đều là địch, nên ngày nay địch với ta vẫn ở trong thế cái răng lược trong các sinh hoạt thường nhật. Rồi nh́n đâu cũng thấy “đặc công,” “nằm vùng,” “tay sai!” Trong khi đó, nơi này, ngọn cờ đỏ, bị áp đảo, tẩy chay, không c̣n chỗ dung thân.




Nếu tôi muốn giới thiệu văn hoá Việt Nam với một vài người bạn ngoại quốc, nói về cái ăn th́ dễ, có thể giới thiệu với họ tô phở, chả gị, b́ cuốn, kể cả chai nước mắm, nhưng nói rằng một cuốn băng nhạc hiện nay đang bán trên thị trường là văn hóa Việt Nam th́ tôi chưa đồng ư. Thực sự các băng nhạc của người Việt ở Mỹ, trước hết chỉ có tính cách giải trí nhất thời, sau đó có thể mang theo những thông điệp chính trị như Asia, v́ dầu sao chúng ta cũng là người ngày đêm trăn trở với thân phận của ḿnh là người tị nạn Cộng Sản bỏ nước đến đây. C̣n như “bảo tồn văn hóa,” người địa phương t́m thấy ǵ của Việt Nam trong những cuốn nhạc này ngoài những chiếc áo dài “cách tân”sặc sỡ, diêm dúa, nặng sắc thái Trung Quốc và những vũ điệu với những động tác gợi t́nh làm cho chúng ta phải đỏ mặt.




Chúng ta sẽ không bao giờ t́m lại được những vở kịch của Vũ Đức Duy ở Sài G̣n sau cuộc di cư năm 1954, hay của Lưu Quang Vũ dưới thời Cộng Sản. Một loại đă chết theo thời gian và một loại kịch đánh vào chế độ th́ tác giả phải chết. Xă hội hỗn mang ngày nay ở hải ngoại có nhiều nghịch cảnh và chua chát hơn thời di cư nhưng không có ai viết nỗi và nếu có một Vũ Đức Duy hay Lưu Quang Vũ sống lại th́ rạp hát cũng không có người xem. Bây giờ người ta sống hời hợt nông cạn hơn, cười vô lối hơn là biết khóc, nên cũng là thời hoàng kim của những anh hề biết “chọc” vào những chỗ thấp kém của con người. Làm cho khán giả cười mà phải chấm nước mắt đâu phải là điều dễ.




Người ta chê người Little Saigon lái xe lấn lướt, không biết nhường nhịn. Người Little Saigon không hiếu khách mấy, chẳng qua cũng v́ người ở chợ không quư khách bằng người ở thâm sơn cùng cốc. Người ta chê Little Saigon “Thạch Sanh th́ ít, Lư Thông th́ nhiều” qua những vụ bội tín, lường gạt giữa đồng hương với đồng hương! Và ngôn ngữ Little Saigon bây giờ cũng thay đổi v́ cư dân mới hiện diện càng ngày càng đông! Một ông già ra phố Bolsa, vào tiệm phở có thể được một cô bé dưới ba mươi hỏi: “Ḿnh ăn ǵ?” hay ở một tiệm khác sẽ có một cô bán hàng thân mật nói: “Cái này ḿnh tính 32 đồng thôi!” Chữ nghĩa bắt đầu loạn xạ và khó hiểu! Nếu báo chí, truyền thông dễ dăi không kỹ cương, th́ một ngày kia tiếng Việt trong sáng của chúng ta sẽ biến mất.

Nhà cửa đắt Little Saigon đắt và khó kiếm. Bán hai căn nhà ở Houston về Quận Cam chưa mua nỗi một căn.




Đất không lành nhưng sao chim vẫn đậu? Người Mỹ có thể rời bỏ Cali để di cư sang xứ khác, nhưng người Việt cao niên vẫn t́m về đây! Không tuyết, không lụt, không băo, không lốc xoáy, không quá nóng mà cũng chẳng rét run. Có khí hậu nào bằng khí hậu ở đây! Mỗi ngày có mươi tờ báo, đài truyền h́nh phát 24 giờ bằng tiếng Việt cho khuây nỗi nhớ nhà, mấy cụ mới được con cái bảo lănh từ quê nhà hay tiểu bang khác về, không c̣n đ̣i trở lại nơi chốn cũ.




Để giữ lại văn hoá Việt Nam, cái chuyện b́nh thường như hội chợ, diễn hành, hội họp đồng hương, ái hữu hằng năm, là để giữ lại ngọn cờ, bản quốc ca, miếng ăn Việt Nam. chiếc áo dài, cái khăn đóng. Chúng ta mang ơn những tổ chức giữ ǵn bản sắc văn hoá Việt Nam như chuyện các thầy cô bỏ một hai ngày việc nhà, bận rộn trong các lớp học Việt Ngữ. Nếu không có những lớp Việt Ngữ, Đoàn văn Nghệ Lạc Hồng, Hùng Sử Ca Việt, Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ VALA, Hội Bảo Tồn Lịch Sử Văn Hóa Người Mỹ Gốc Việt, Đoàn Nghệ Thuật Sân Khấu Văn Lang, Hội Chợ Sinh Viên, Diễn Hành Tết… mấy ai c̣n nhớ ḿnh là người Việt Nam lưu lạc đến đây.




Đây là những tổ chức và con người hết ḷng với tương lai và đất nước, bỏ công sức và đồng tiền trong số lương khiêm nhượng của ḿnh với tâm huyết giữ ǵn văn hoá Việt Nam. Không có tài trợ từ ḍng chính, cũng không có sự quyên góp trong cộng đồng. Những đại gia, tỷ phú gốc Việt c̣n lo chuyện thi hoa hậu, thương măi hay “chơi lấy tiếng,” không hề có ai đỡ đần cho những tổ chức này một tay.




Tuy vậy, nhờ ơn trên, chúng ta vẫn có một chỗ yên ổn ở vùng đất Little Saigon này. Buổi sáng, nghe tiếng nói quen thân của cô xướng ngôn viên trên đài Việt Nam, có ngôi chợ, có tô phở, ly cà phê sữa đá (đặc biệt Việt Nam), bạn bè ngày xưa lưu lạc đến đây và vài ba tháng không dùng đến một câu tiếng Anh. Đôi khi cứ tưởng rằng ḿnh có một đất nước Việt Nam khác trên trái đất này, cách xa nơi chôn nhau cắt rốn hàng vạn dặm!




Huy Phương

www.nguoi-viet.com

florida80
06-04-2019, 21:24
Khi Phiền Muộn Hăy Đọc Bài Này, Đọc Xong Sẽ Nhoẻn Miệng Cười!









Đời người ngắn ngủi, bạn có biết như thế nào là hạnh phúc? Người không cần thật đẹp, chỉ cần có t́nh yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp. Biết thỏa măn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!




Có một số việc, không phải không để ư, mà là có để ư th́ sẽ như thế nào đây!


Đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả.




Trưởng thành chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.




Đường, có lúc không thông th́ ta sẽ chọn đi đường ṿng.




Tâm, lúc không thoải mái, th́ ta xem nhẹ nó đi.




T́nh cảm, đến lúc rời bỏ, nên để tùy ư.




Có một số việc, cố gắng chút sẽ trôi qua.




Có một số người, rất hung ác th́ nên quên đi.




Có chút khổ sở, chỉ cần cười lên sẽ tiêu tan hết thảy.




Có tổn thương, đau đớn qua đi, c̣n lại chính là sự kiên cường.




Rượu, không uống th́ sẽ không say; người, không mệt mỏi sẽ không gục ngă; tâm, không bị thương sẽ không tan nát; việc, không học sẽ không biết.




Vạn người theo không bằng một người thương; vạn người yêu không bằng một người hiểu. Chuyện t́nh cảm không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không hiểu ai; người cùng với người không có ai rời bỏ ai, chỉ có thể là ai không biết quư trọng ai.




Người không cần thật đẹp, chỉ cần có t́nh yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp.




Biết thỏa măn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc! Trong cuộc đời có một người yêu ta, hiểu ta, bao dung ta, lo lắng cho ta, th́ ta chính là người hạnh phúc nhất.




Nếu có một ngày, có một người sẽ đi vào cuộc sống của ta, làm cho ta hiểu được v́ sao ta cùng với những người khác đều không có kết quả. Kỳ thực, không có cái ǵ là không thể buông tay.




Thời gian trôi qua, khi ta nh́n lại, ta sẽ phát hiện, những thứ mà ta tưởng sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ta trưởng thành.




Khi biết rằng ḿnh có thể phấn đấu, th́ đừng bỏ cuộc.




Chờ đợi thật khổ sở, nhưng hối hận sẽ càng khổ sở hơn.




Lúc tâm t́nh không tốt, nhắm mắt lại, tự nói với chính ḿnh, đây chỉ là ảo giác.




Khóc cho ḿnh nghe, cười cho người khác nh́n, đây được gọi là nhân sinh.




Cho dù chính ḿnh không vui vẻ, cũng tuyệt đối không đi quấy nhiễu hạnh phúc của người khác, đây là nguyên tắc.




Những chuyện đă qua th́ hăy để cho nó qua đi, nhất định hăy để nó qua đi.




Cho dù đánh mất tất cả, cũng không được đánh mất nụ cười.




Cuộc đời không có điểm dừng, hiện tại luôn là điểm xuất phát.




Bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào, không thể bỏ cuộc, chỉ có thể giữ vững ư chí phấn đấu, mới có thể chứng tỏ được sự tồn tại của sinh mệnh.




Cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự ḿnh đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính ḿnh.




Hôm nay có thể là đại sự, nhưng tới ngày mai sẽ trở thành việc nhỏ; Năm nay sẽ là đại sự nhưng tới sang năm sẽ trở thành chuyện đă qua; kiếp này là đai sự, nhưng đến kiếp sau sẽ thành truyền thuyết. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ là người có chuyện xưa mà thôi, cho nên, trong cuộc sống, trong công việc gặp việc không như ư, th́ hăy nói với chính bản thân ḿnh rằng: Hôm nay sẽ là quá khứ, ngày mai sẽ là tương lai, một ngày mới lại bắt đầu, cần buông bỏ hết thảy mọi thứ.




Đời người tựa như cây Bồ công anh, nh́n th́ như tự do, nhưng thân bất do kỷ. Nhân sinh không có nếu, chỉ có hậu quả cùng kết quả.




Vận mệnh chỉ do ḿnh nắm giữ, người khác không thể nắm được.




Trưởng thành, chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.




Cái ǵ là của ḿnh, th́ sẽ là của ḿnh. Càng muốn chiếm lấy th́ càng dễ dàng mất đi.




Đức Hạnh biên dịch

Nguồn: Vườn hoa Phật giáo



at 12:25 AM

florida80
06-04-2019, 21:26
Di Cư Vào Việt Nam, Một Dấu Hiệu Bất Thường - Đỗ Ngà










Theo tổ chức di cư quốc tế IMO th́ từ năm 1990 đến 2015 có 2.558.678 người Việt di cư sang nước ngoài. Tức mỗi năm chừng 100.000 người bỏ xứ ra đi, chủ yếu là đến các nước Âu – Bắc Mỹ – Úc Châu. Thành phần ra đi đến xứ này đa phần là khá giả.




Mỗi năm cũng chừng 115.000 người chết v́ ung thư. Và 160.000 người bị phát hiện mắc chứng bệnh này. Dần dà, dân tộc Việt Nam như trở thành dân tộc nhiều bệnh tật do thực phẩm ở Việt Nam nó vừa là thực phẩm vừa là chất độc. Tuy nhiên, thực phẩm độc không chỉ gây ung thư mà c̣n gây quái thai. Trong 10 tháng, bệnh viện Sản Nhi Nghệ An – một vùng thuộc khu vực ảnh hưởng chất độc do Formosa xả đă phát hiện ra 700 ca quái thai. Đấy chỉ là một vùng nhỏ thuộc khu vực phục vụ của bệnh viện. Khu vực ảnh hưởng của chất thải đó Formosa xả ra là 4 tỉnh th́ con số thai nhi bị quái thai không hề ít. Mà trên khắp Việt Nam không chỉ có một ḿnh Formosa gây ô nhiễm.




Đất nước Việt Nam đang là nơi độc hại, người có tiền th́ ra đi nơi khác mang theo của cải ra đi. Người giỏi cũng t́m đường ra đi bằng cách này hay cách khác. Không ai muốn ở lại, chẳng qua người ta không thể đi được th́ người ta mới ở lại. Ở lại Việt Nam cái ǵ cũng độc hại: giáo dục độc hại, xă hội độc hại, môi trường độc hại vv… th́ ai muốn ở?




Như vậy rơ ràng môi trường đất nước này đă buộc người dân Việt Nam phải tha hương cầu thực và mang cái tính xấu quảng bá khắp thế giới làm người ta kinh tởm và lánh xa xứ Việt. Theo thống kê, ngành du lịch Việt Nam cho biết, có đến 90% du khách đến Việt Nam 1 lần rồi nói lời bye bye nước mà không bao giờ quay lại. Đó là minh chứng cho một Việt Nam đáng tởm chứ không phải là nơi hấp dẫn ǵ cả.




Như vậy câu hỏi đặt ra là, Việt Nam là vùng đất dữ như vậy, người Việt không muốn ở, du khách không muốn quay lại, th́ nếu có một làn sóng người bước ngoài di cư vào Việt Nam th́ có phải đó là sự bất thường không? Vâng, điều tôi muốn nói đó là làn sóng người Trung Quốc di cư vào Việt Nam.




Vân Đồn xong, Móng Cái xong, Hạ Long xong, Đà Nẵng xong, Nha Trang xong v́ tất cả những nơi đây người Trung Quốc đă đến và làm chủ khắp nơi. Và hôm nay, người Trung Quốc đă nam tiến. Như ta biết, báo chí đă thông báo, người Trung Quốc đang đăng kí mua nhà tại Sài G̣n rất đông, chiếm đến 40% thị trường BĐS khu vực này. Thế là thủ phủ của khu vực miền Nam đang bị Tàu tấn công bằng những cuộc di cư.




Trên biển, chính quyền Trung Quốc đă tung ngư dân của họ xuống phủ kín biển Đông để chiếm giữ biển làm nhiệm vụ chính trị cho ĐCS Trung Quốc mà không cần phải bắt cá. Thêm nữa khu vực gần bờ Việt Nam, Trung Quốc cũng thả ngư lôi mục đích là vừa để đe dọa ngư dân Việt và vừa để thăm ḍ khả năng pḥng thủ hải quân Việt Nam. Kết quả, hải quân không hề phát hiện ǵ cả. Hay nói đúng hơn, ĐCSVN đă đánh thông điệp với phía Trung Cộng rằng “chúng tôi đă buông”. Với thói tham vọng vô độ của Tàu Cộng, chắc chắn trong tương lai, Trung Cộng sẽ không để cho Việt Nam sở hữu một giọt nước mặn nào cả.




Ư đồ áp sát vào Việt Nam từ biển đến đất liền là quá rơ ràng. Thêm vào môi tường Việt Nam không phải là vùng đất để đến đây sinh sống, vậy người Trung Quốc di cư vào Việt Nam, mà cụ thể là họ đổ về Sài G̣n để làm ǵ? Có tiền họ mua BĐS đầu tư và định cư ở xứ Âu – Mỹ – Úc chứ họ đến Việt Nam để làm ǵ? Xin trả lời, đó là để làm nhiệm vụ chính trị.




Hiện nay ĐCS Trung Quốc đă điều khiển ĐCS Việt Nam, chuyện bàn giao nước Việt cho Tàu không dễ dàng ǵ, v́ nếu người dân Việt quyết sống mái một phen với ĐCSVN để kéo cổ nhóm phản quốc xuống th́ Trung Cộng sẽ mất toi hết công lao gầy dựng cuộc xâm lược mềm mấy thập niên ṛng ră. Cho nên Tàu phải có giải pháp khắc chế. Vậy giải pháp là ǵ?




Lấy chính dân Tàu làm mồi nhử. Nghĩa là sao? Nghĩa là Tàu buộc đám tay sai để người Tàu vào án ngữ tại các địa điểm trọng yếu và nắm giữ hầu hết các cơ sở kinh tế lớn. Người Tàu sẽ di cư đến và sinh sôi để tạo thế cài răng lược Tàu – Việt. Khi dân Việt nổi dậy mà mâu thuẫn với dân Tàu, th́ lúc đó, quân đội Tàu có quyền đem quân sang Việt Nam bảo vệ người Tàu.




Đến lúc đó, việc diệt chủng tộc Việt sẽ được tiến hành song song với quá tŕnh chuyển giao. Mọi nước đi Trung Cộng với mỗi nước lùi của Việt Cộng, nếu toàn dân không thức tỉnh kịp thời, có lúc sẽ không c̣n kịp. Vậy thôi.




FB Đỗ Ngà

florida80
06-04-2019, 21:27
Mùa Giáng Sinh Tập Đức Khoan Dung - Ngô Nhân Dụng







Năm ngoái, nhiều người đề cao chủng tộc da trắng tập họp biểu dương t́nh đoàn kết và sức mạnh; có những người phản đối họ cũng tập họp để bày tỏ thái độ. Từ bao nhiêu năm, ở nước Mỹ hiện tượng đó vẫn là b́nh thường. Nhưng bây giờ, đă gây ra đổ máu. Người Do Thái đă được chấp nhận vào sống trong nước Mỹ khi tị nạn ở Âu châu từ đầu thế kỷ 20. Nhưng trong vẫn có đám khủng bố đến bắn vào một giáo đường Do Thái giáo, làm chết hơn 10 người.

Ở nước Mỹ, từ lâu lắm, ít khi thấy dư luận trong xă hội chia rẽ, phân biệt, đối nghịch mạnh như hiện nay. Trong một nước tự do dân chủ chuyện bất đồng ư kiến về chính trị là đương nhiên, ai cũng công nhận. Nhưng nhiều người bây giờ coi ai nghĩ khác ḿnh đều là ngu dốt, điên cuồng, hoặc tệ hại hơn, là phản bội quốc gia. Những lời mạt sát lẫn nhau được tung lên mạng làm không khí nhiễm độc.




Nhân mùa Lễ Giáng Sinh, chúng ta cần học lại và thực tập Đức Khoan Dung.

Từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 20 nhiều người di dân ở Âu Châu t́m tới nước Mỹ chỉ v́ họ đă bị kỳ thị chủng tộc và tôn giáo ở đất nước cũ của họ. Dân Mỹ đă phải tranh đấu rất nhiều đời mới xóa bỏ được những tập quán và luật lệ phân biệt chủng tộc hay tôn giáo


Ngay từ trước khi lập quốc, dân Mỹ đă tranh đấu vất vả mới bảo vệ được tinh thần bao dung về tín ngưỡng. Những nhóm di dân đầu tiên đến đất Mỹ là những người đă bị bức hại về tôn giáo ở nước Anh nên phải trốn đi. Trong số đó có những người theo Thành Giáo (dịch chữ Puritanism). Khi tới miền đất mới, họ được tự do hành đạo nhưng có lúc họ muốn bắt mọi người chung quanh phải tôn trọng các tín điều và nghi lễ của họ.


Vào thế kỷ 17, có một thời chính quyền ở Boston, tiểu bang Massachusetts, đă ra lệnh cấm không ai được mừng lễ Giáng Sinh dưới mọi h́nh thức. V́ tín điều của họ bảo như vậy. Nhưng có rất nhiều nhóm theo giáo phái khác vẫn muốn cử hành Christmas, và họ cương quyết bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, quyền tự do hành đạo.


Ông Roger Williams, đă trốn khỏi Anh Quốc đi t́m tự do, tới Massachussetts năm 1631. Ở đâu ông cũng tuyên dương nguyên tắc “Nhà nước không được xâm phạm vào đời sống tín ngưỡng của người dân!” Ông bị trục xuất khỏi thuộc địa này, phải chạy sang sống ở phần đất bây giờ là tiểu bang Rhode Island. Ở đó, ông tiếp tục tuyên dương quy tắc tự do tín ngưỡng. Cuối cùng th́ lẽ phải đă thắng. Lẽ phải, ở đây là quyền tự do tín ngưỡng. Người Việt tị nạn đến sống ở Mỹ khi truyền thống khoan dung đó đă được củng cố. Chúng ta biết ơn các thế hệ tiền nhân của quốc gia này.


Người Việt Nam chúng ta cũng chứng tỏ một di sản lịch sử và văn hóa bao dung, không kỳ thị tôn giáo. Linh mục Alexandre de Rhodes đến Việt Nam vào đầu thế kỷ 17 đă được vào giảng đạo trong cung Vua Lê và phủ Chúa Trịnh. Trong hai năm, gần bẩy ngàn người theo đạo, hàng trăm người trong cung vua, phủ chúa. Vào thế kỷ 17 khi Nhật Bản cấm đạo, hàng trăm giáo dân và giáo sĩ người Nhật đă sang tị nạn ở Hội An nước ta cùng các linh mục Bồ Đào Nha. Chính họ lập những cộng đoàn Thiên Chúa Giáo đầu tiên ở Đàng Trong.


Đối với mỗi cá nhân, tập đức khoan dung là điều khó. Nhưng nếu chúng ta có tôn giáo, tin tưởng ở một con đường cứu rỗi, chúng ta có thể nh́n ngẫm tấm gương của Chú GiêSu, của Phật Thích Ca hay các v́ thánh nhân khác, để tập sống đức khoan dung của các ngài, tập cho đến nhập tâm.


Nhưng vượt lên trên mỗi cá nhân, th́ các tập thể, một gia đ́nh, một nước, một xă hội, phải làm ǵ để thể hiện đức khoan dung?

Chắc có nhiều cách lắm. Loài người đă thử nghiệm nhiều phương pháp sống với nhau sao cho an lành. Có lúc phương pháp này đem lại kết quả tốt một thời gian, nhưng trong xă hội lại sinh ra các biến chứng tai hại, phải t́m ra phương pháp khác.


Trước đây, các đế quốc có khi giúp cho nhiều dân tộc được sống ḥa b́nh. Thành Cát Tư Hăn đem quân Mông Cổ chinh phục khắp nơi; tới đâu họ cũng tuyên dương quyền hành đạo của tất cả các tôn giáo. Người Mông Cổ không theo một tôn giáo kiên cố nào cho nên dễ thi hành chính sách đó. Đế quốc Hồi Giáo khi cai trị bán đảo Iberia, cũng cho dân chúng ở Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha tự do hành đạo, kể cả người theo Do Thái Giáo. Nhưng các đế quốc làm được điều này v́ họ dùng bạo lực ép buộc mọi người. Loài người không chấp nhận cách cai trị đó nữa.

Cho đến thế kỷ 18, và kéo dài cho tới bây giờ, một cách sống chung đề cao đức khoan dung với kết quả tốt là chế độ dân chủ tự do.


Có nhiều thứ đáng nói về đặc tính của một chế độ dân chủ tự do, nhưng hôm nay ngày Giáng Sinh chúng ta ngẫm nghĩ về một đặc tính của các xă hội dân chủ tự do. Đó là, mọi người có thể khoan dung khi sống với nhau, dù mỗi cá nhân chưa tu tập đủ để sống khoan dung trong chính đời sống hàng ngày của ḿnh. Các định chế của các nước dân chủ đều bảo đảm quyền của mỗi người được phát biểu tự do, hội họp tự do. Không ai có thể nắm quyền tuyệt đối.


Chế độ dân chủ tự do chỉ giả thiết rằng loài người rất phức tạp, mỗi người một ư, một sở thích, và quyền lợi thế nào cũng có lúc xung đột. Không những thế, ngay cả khi mọi người đều đồng ư với nhau về các giá trị chung, như công bằng, bác ái, tự do, trật tự, ḥa hợp, vân vân, th́ ngay trong hệ thống giá trị đó, cũng có nhiều xung khắc. V́ trong số các giá trị đó, điều nào được ưu tiên. Có lúc xă hội cũng phải lựa chọn giá trị này mà hy sinh giá trị khác.


Khi nào th́ chúng ta thấy tự do là điều tối quan trọng? Khi nào th́ chúng ta phải hy sinh bớt tự do để sống ḥa hợp và trật tự hơn? Khi nào th́ việc thực hiện công bằng sẽ làm cho tấm ḷng bác ái không được thể hiện? Biết bao nhiêu thứ giá trị chung của nhân loại tự chúng cũng xung khắc với nhau. Loài người phải lựa chọn liều lượng gia giảm cho thích hợp với từng con bệnh xă hội, từng thời điểm, từng nền văn hóa.


Muốn sống khoan dung được với nhau th́ chắc loài người phải đặt ra một số quy tắc, dựa trên đó mà lựa chọn. Đó là vấn đề thể chế chính trị. Trong lịch sử đă có những vị minh quân đóng vai lựa chọn cho tất cả thần dân, và họ đă tạo được các triều đại b́nh an, thịnh vượng. Nhưng sau khi họ chết đi rồi, không có ǵ bảo đảm là con cháu họ sẽ tiếp tục những triều đại vàng son khác. Ông Nguyễn Hiến Lê trong cuốn Sử Trung Quốc đă nhận xét rằng các triều đại đế chế ở Trung Hoa có quá nhiều vị hoàng đế tàn bạo hay bất lực. Nếu so sánh th́ ông thấy thời Đế quốc La Mă có nhiều vị hoàng đế anh minh kế tiếp nhau hơn. Tại sao?


V́ các hoàng đế Trung Hoa theo chế độ cha truyền con nối, nếu may mắn th́ được ông con tốt như ông bố, nhưng rất hiếm, tức là xác suất rất thấp. Trong khi, có một thời, các vị hoàng đế La Mă phải được nguyên lăo nghị viện bầu lên. Như vậy là xác suất có được những minh quân cao hơn! Đến khi người La Mă cũng theo tṛ cha truyền con nối th́ dân chúng lại phải chịu tṛ đỏ đen của số mệnh!


Cho đến nay chế độ dân chủ tự do có những quy tắc tương đối hữu hiệu nhất để người dân một nước lựa chọn cùng với nhau. Tấm ḷng khoan dung của mỗi người dễ nảy nở hơn v́ không ai nắm độc quyền áp đặt người khác.


Người Việt Nam ở nước ngoài phần lớn sống trong các nước tự do dân chủ. Chúng ta có thể thực tập đức khoan dung theo lư tưởng của các quốc gia ḿnh sống. Những lư tưởng này được thể hiện trong hiến pháp, trong luật lệ. Không nên v́ thấy trong các quốc gia đó đang có những xung đột, chia rẽ, kỳ thị mà nghĩ rằng các dân tộc này đă mất lư tưởng bao dung mà họ tôn thờ. Trong nội bộ những người Việt tị nạn xa quê hương, chúng ta càng nên thể hiện đức khoan dung với nhau. Bởi v́, nếu chúng ta muốn đồng bào ở trong nước có ngày sớm được sống tự do th́ chính chúng ta phải chứng tỏ ḿnh có thể sống theo tinh thần dân chủ tự do. Một nền tảng của tinh thần đó là chấp nhận những người không đồng ư với ḿnh, và kính trọng họ.




Ngô Nhân Dụng

florida80
06-04-2019, 21:31
Càng Nói Càng... Dốt - Bùi Bảo Trúc









Hồi học tiểu học ở Hà Nội tôi có một người bạn ngồi cạnh bị cụ giáo dạy chúng tôi ở lớp Nh́ ghét thậm tệ.


Trong suốt mấy tháng đầu của niên học, người hàng xóm của tôi bị ăn bao nhiêu là roi mây, cho đến khi bạn tôi bỏ hẳn cái thói quen thay tất cả “ph” bằng “f,” thói quen không biết chàng học ở đâu, có thể là chàng mang từ hậu phương về Hà Nội không chừng. Tôi chắc chàng học của bác Hồ của chàng, v́ bác là người đă nghĩ ra cái lối viết mà thầy giáo của chúng tôi rất ghét đó.


Nhiều năm sau, trong bản di chúc anh già này viết để lại cho đàn em với ghi chú “tuyệt đối bí mật,” ai cũng đọc thấy tận mắt lối viết ấy.

Ngay ở đầu, là hai hàng chữ “Việt nam zân chủ cộng ḥa độc lập, tự zo, hạnh fúc,” rồi trong suốt 7 trang di chúc viết tay đó, là những lối viết quái đản gọi là cải cách đó.


Cách viết đó h́nh như về sau cũng không có được bao nhiêu người bắt chước làm theo. Người ta không thấy (mấy) ai dùng “f” thay cho “ph,” dùng “k” thay cho “c.” Nhưng mới đây, lối viết ngớ ngẩn đó lại được thấy trong một tấm bằng do một trường bách khoa cấp cho các học viên tốt nghiệp. Trong tấm bằng này, trường đă ghi môn học của học viên là “Major in Farmacy Technician.”

Có tới hai lỗi trong hang chữ vừa dẫn ở trên.


Thứ nhất là danh từ “Pharmacy” bị viết sai là “Farmacy” với “f.” Không thể thay “Ph” bằng “f” được. Tiếng Anh cũng không được, mà tiếng Pháp cũng không được. Khi cái lỗi này được báo chí nêu ra, th́ một anh cóc nhái của trường giải thích rằng đó là cách viết tắt nên không có ǵ là sai cả.

Nói vậy là nói láo, là dốt mà là căi chầy căi cối. Nếu viết tắt (abbreviate hay shorten) th́ Pharmacy phải viết là “Pharm.” Không bao giờ là “Farmacy” cả.


Lỗi thứ hai là chữ “technician.” “Technician” là chuyên viên kỹ thuật, là kỹ thuật viên. Môn học là “technology.” “Technician” là người nghiên cứu hay theo học môn “technology.” Không thể có môn học “technician” bao giờ.

Những sai sót như thế không phải là ít. Trên một số văn bằng cấp cho các sinh viên người ta thấy rất nhiều những lỗi rất sơ đẳng như vậy. Cả những chữ giản dị như tên tháng ghi “July” thành “Yuly”; “Hiệu Trưởng” ghi là “Hệu Trưởng”; “Information” thành “Infomation” (thiếu chữ “r”; “very” thành “verry” thừa chữ “r”…

T
hí dụ văn bằng Bachelor of Engineer do trường Đại Học Kiến Trúc cấp chẳng hạn. Không bao giờ có thứ bằng cấp này cả. Nếu đó là bằng kỹ sư th́ phải ghi là Bachelor of ENGINEERING. Không bao giờ là Bachelor of ENGINEER . Danh từ ENGINEERING là môn (học) kỹ sư trong khi ENGINEER là (người) kỹ sư. Học th́ học môn ENGINEERING. Không ai học ENGINEER cả.


Những sai sót như thế là những sai sót không thể chấp nhận được khi nó xuất hiện trên những văn kiện của những cơ sở cao cấp trong lănh vực giáo dục. Các sinh viên, học viên tốt nghiệp của các trường đó khi xuất tŕnh các văn bằng do các cơ sở cấp phát chắc chắn sẽ gặp phải những thái độ nghi ngờ về khả năng của họ, và cơ hội được tuyển dụng chắc chắn cũng giảm đi không ít. Một cơ sở giáo dục cao cấp mà để lại những sai sót ngu xuẩn như thế th́ tŕnh độ của những người được các cơ sở đó đào tạo như thế nào th́ người ta không cần phải t́m hiểu lâu la ǵ cũng biết.

Vậy th́ cách hay nhất là đừng xuất tŕnh những thứ bằng cấp như thế làm ǵ. Cứ khai phứa phựa là có bằng nọ bằng kia là đủ. Như trường hợp của tên y tá chích đít nọ rồi cũng làm tới chức thủ tướng mà không ai biết nó học ở đâu mà vẫn nhận là có bằng cử nhân luật vậy.




Đúng là “nói láo mà chơi, nghe láo chơi” như câu thơ của Bồ Tùng Linh vậy.




Bùi Bảo Trúc



at 2:27 PM

florida80
06-05-2019, 17:12
Ngày Về


Trần Yên Ḥa


Trong giấc mơ anh suốt cả sáu năm trời ở trong trại, không có ngày nào anh không mơ ước một ngày như ngày hôm nay, ngày trở về đoàn tụ.

Anh nhớ như in cảm giác của ḿnh khi cả trại được kêu lên hội trường. Lần này nhân dịp ngày 30 tháng tư, ngày Giải Phóng Thống Nhất Đất Nước và Lễ Lao Động 1 tháng Năm, nhà nước sẽ khoan hồng tha cho một số anh em học tập cải tạo tốt. Soại nghe trong lơ mơ v́ anh không có hy vọng của sự trở về. Anh đă chai ĺ trong sáu năm với biết bao đợt về mà không có tên anh.

- Trần Quang Soại.

Soại giật nẩy ḿnh lên, rồi hô to:

- Có.

Anh đứng dậy nở nụ cười thật tươi với bạn bè ngồi chung quanh. Có những tiếng lố nhố:

- Thằng Soại trúng số rồi, về chuyến này vợ tha hồ có đồ chơi, nhớ lên gặp tư Thông nghe mày.

Anh mỉm cười với những câu nói đó, cố lách bước ra ngoài đám đông đang ngồi dưới đất nghe gọi tên.

- Kỳ này về đông he, hăm mấy đứa.

Anh bươn bả về pḥng rồi gọn gàng đồ đạc, những đồ đạc ít ỏi của anh. Anh vùi tất cả trong cái bao cát là xong ngay. Những người được thả về đợt này sẽ qua dăy trại bên kia, ở lại khoảng một hay hai tuần để bồi dưỡng, rồi mới cho về nhà hẳn.

Soại nhớ đến Nại Hiên ngay khi vừa được kêu tên. Anh nghĩ nhiều về nàng và các con. Anh quyết định sẽ không về trung với mẹ, anh sẽ về t́m Nại Hiên. H́nh ảnh Nại Hiên lập lờ nửa như mời gọi, nửa như quay mặt. Nhưng dù ǵ anh cũng về t́m.

Anh nhảy tàu trong đêm khuya khi tàu vừa chạy vào ga La Hai, anh rúc vào nằm trong toa chứa hàng, may mà tất cả đều an toàn, không có chuyện ǵ xảy ra.

Bây giờ th́ Nại Hiên xuất hiện trước mặt anh bằng xương bằng thịt. Nại Hiên đi rồi nhưng h́nh ảnh vẫn c̣n bay bay trong anh. Đúng là người đàn bà ba mươi tuổi vẫn c̣n xuân sắc quá, anh nghĩ, ḿnh dù không được thăm nuôi trong bao nhiêu năm, mà trở về c̣n vợ con là điều may mắn. Và biết ơn nàng.

Biết bao chuyện kể, anh nghe được, khi người tù cải tạo trở về. Có người vừa về đến nhà gặp ngay nón cối treo ở pḥng ḿnh và người vợ đă chỉ vào mặt người chồng, đuổi ra khỏi nhà. Biết bao chuyện người vợ cặp kè với dân chợ trời, vơi chủ ghe chuyên đóng thuyền vượt biên, với tài xế xe khách đường dài... Mọi chuyện như là một câu chuyện tiếu lâm cười ra nước mắt, khó tin nhưng có thật, rồi qua những cái loa miệng của người có thân nhân đi thăm nuôi kể lại. Mọi chuyện, Soại nghĩ đều có thể xảy ra cho ḿnh và anh yên tâm chấp nhận nó. Nay, anh trở về b́nh an với vợ con như thế này thật là điều vạn hạnh. Anh lên giường nằm rồi ngủ luôn một giấc ngon lành.

***

Nại Hiên trở ra sạp bán hàng. Nàng im lặng, nhỏ nhẹ trả lời những câu ngắn với chị em bạn hàng bên cạnh.

Chị Hoàng hỏi:

- Chú út về mạnh giỏi không cô?

- Khoẻ sao được mà khoẻ, đi ở tù mà, ốm nhách à.

- Nhưng về được là may rồi, có nhiều người bịnh quá, đói qua chết trong tù đó cô.

- Dạ.

Nại Hiên đáp lí nhí trong miệng. Nàng lo bày hàng để bán tiếp tục.

Khoảng buổi chiều th́ Quốc trở về, mồ hôi mồ kê đổ ra nhễ nhại. Anh dựng chiếc xe phía ngoài rồi bước vào sạp với vẻ mặt hớn hở. Anh ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách ngồi mua hàng, rồi nói với Nại Hiên:

- Xong rồi d́, mọi chuyện đều xong, ba cái giấy khai sinh của ba đứa nhỏ. Chỉ cái giấy li dị c̣n trục trặc v́ dưới xă họ không có quyền làm giấy này, phải giả con dấu của ṭa án mới được.

Nại Hiên nét mặt lặng thinh, không vồn vă hớn hở như những lần trước. Đợi cho Quốc nói xong, nàng mới lên tiếng:

- Anh Soại về rồi, ông xă d́ đó, về hồi sáng nay.

Câu nói làm Quốc rơi vào khoảng không. Sự việc anh chưa nghĩ đến bao giờ. Nó đến hơi đột ngột v́ anh đang thực hiện từng bước những dự tính của ḿnh. Nhưng anh cũng nói:

- Dượng về th́ vui cho d́. Nhưng tất cả con nghĩ th́ d́ cứ tiếp tục công việc như đă tính. Tại v́ c̣n chế độ này th́ ḿnh c̣n phải luồn lách thế nào cho lợi là được.

Câu nói của Quốc có vẻ hơi sổ sàng nhưng rất thật. Anh biết điều đó qua cha anh, người cha tập kết trở về, có thêm một bà vợ và mấy đứa con. Ông trở về trong cái xách tay có mấy kư đường mua bằng tem phiếu, để về biếu cho người vợ cũ sau hơn hai mươi năm xa cách. Khi ông trở về lại đất bắc, mẹ Quốc đă mua cho ông những món hàng đắc giá làm ông choáng ngợp. Nên ông nghĩ trong chuyến đi này ông có lăi. Cái mà suốt trong mấy mươi năm ông mơ ước, ông cống hiến cả đời, để có, mà không có được. Trong chuyến đi có lăi đó của cha, đă dạy cho Quốc một điều, là phải kiếm tiền bằng mọi cách.

Quốc nhờ cái lư lịch trong suốt nên anh được nâng điểm và anh đă đậu vào khoa chuyên hóa ở trường đại học khoa học, Sài G̣n.

Vừa đi học vừa đi làm, đi làm đây là t́m những cái áp phe để kiếm tiền thêm, như chuyện lo làm ba cái giấy khai sinh giả cho ba đứa nhỏ. Quốc đă làm xong và chi cho mấy đồng chí uỷ ban xă một chỉ vàng. Quốc lấy của Nại Hiên hai chỉ. Quốc có lời nhưng vẫn được điểm của Nại Hiên về sự thiệt thà, giúp đỡ.

Bây giờ Soại đă về, tự dưng hai người thấy ḿnh đứng cách xa nhau. Những đêm Quốc tới nhà, cùng nghe nhạc, hoặc Quốc đàn cho nàng hát những bản t́nh ca nàng thích, bên ngọn đèn cầy. Những lúc đó nàng muốn ngă vào ḷng Quốc, ngă vào bờ ngực nở nang, rộng mênh mông của Quốc, rồi sau đó ra sao th́ ra. Nhưng mọi chuyện chưa xảy ra, chỉ là trong ư tưởng. Quốc cũng rung động v́ những quyến rũ của người đàn bà ba mươi tuổi, nhưng anh chưa giám làm một cử chỉ ǵ lộ liễu.

Bây giờ Soại về, t́nh cảm đó có c̣n tiếp nối được không? Như có một bức tường vô h́nh nào đó ngăn cản lại những đam mê nẩy mầm. Nại Hiên nói giọng buồn buồn:

- D́ cảm ơn Quốc những ngày qua đă giúp d́ công việc. Quốc cứ lên nhà chơi như thường ngày. Để rồi d́ sẽ tính cho cuộc sống của anh Soại.

Câu nói của Nại Hiên là câu nói mớm lời, mập mờ hứa hẹn. Quốc thấy vui trở lại, anh đứng lên:

- Thôi con về, nếu con lên nhà d́ không tiện th́ con sẽ đến đây thăm d́.

Câu nói đó cũng là một câu hứa hẹn nữa, và nó đầy sức quyến rũ.

Quốc ra xe và rồ máy đi, nàng như đang thả hồn ḿnh bay theo Quốc, qua từng chặng, từng chặng đường. Nàng thấy ḿnh đang đứng trước ngă ba đường. H́nh ảnh Soại xanh xao ốm yếu nhập nḥa trước mắt, nàng có một chút ḷng thương hại, một chút thương yêu, một chút bổn phận vợ chồng, nhưng h́nh ảnh Quốc nổi lên làm nàng tê tái, choáng ngợp.

Buổi chiều xuống thấp bên ngoài, bạn hàng lục tục ra về. Tiếng kít kít của những chiếc xe đẩy hàng làm nàng choàng tỉnh. Nại Hiên vội vàng dọn dẹp hàng rồi chờ người đẩy xe tới chuyển hàng đi. Chị Hoàng trước khi ra về ghé qua sạp của Nại Hiên hỏi vài câu:

- Sao út Hiên về trễ vậy? Có ông xă về là vui rồi há.

- Dạ, em bận mấy người mua hàng cứ lựa đi lựa lại hoài, em bực muốn chết. Mới xong là em dọn hàng ngay đây chớ.

- Mấy người đi cải tạo mới về, bao tử c̣n yếu lắm, em cho ăn từ từ nhe. Có nhiều người ăn ngon quá, ăn nhiều bể bụng chết luôn đó.

Những câu dặn ḍ chân t́nh của người bạn hàng làm ḷng Nại Hiên dịu lại. Nàng xách giỏ ra về.

Trên đường đi, nàng nghĩ, phải phải mua cho Soại mấy bộ quần áo cũ, mua thêm chút cá, chút thịt cho bữa cơm đầu tiên của ngày đoàn tụ ra vẻ một chút. Dù sao, Soại mới về, cũng đừng làm cho anh mặc cảm.

Nàng tần ngần đứng ngoài cánh cửa khép hờ nh́n vào. Cha con Soại đang nói chuyện bên trong. Ba đứa con gái không có cha lâu ngày, bây giờ tự nhiên về nhà thấy ông nào nói là ba của chúng, ba đứa hơi rụt rè. Nhưng rồi h́nh như có sợi dây máu mủ thiêng liêng, một chốc đă xóa tan đi trong ḷng ba đứa nhỏ những bỡ ngỡ chập choạng ban đầu. Bây giờ tiếng nói, tiếng cười, ḍn tan giữa ba cha con.

Con Anh Thư hỏi:

- Ba đi ở tù vậy người ta cho ba ăn ǵ ba?

- Th́ khoai ḿ lác với nước muối.

- Có cơm không ba?

- Có, nhưng ít lắm, một năm một vài lần.

- Ba ăn no không?

- Đâu có nhiều mà ăn no.

Nại Hiên nghe cha con Soại đối đáp nhau như chính Soại nói với ḿnh, em bỏ anh suốt mấy năm, anh đâu có được thăm nuôi tiếp tế, anh sống lê thê lếch thếch trong trại tập trung như một kẻ lạc loài. Lời trách cứ đó văng vẳng bên tai làm nàng lùng bùng. Nàng đẩy cửa bước vào, các con bỏ Soại chạy lại bu quanh mẹ. Chúng reo lên:

- Me về, me về.

Nàng cười với con và hỏi:

- Cha con nói chuyện ǵ mà vui thế, cơm nước ǵ chưa?

Anh Thư nhanh nhẩu:

- Con nấu cơm, hâm cá lại rồi, chờ mẹ về là ăn cơm thôi.

Nàng đưa giỏ đựng thức ăn cho Anh Thư rồi nói:

- Có cá với thịt me mới mua, con rửa sạch lại rồi thịt th́ kho mặn, c̣n cá th́ nấu canh nhé.

Anh Thư cầm giỏ thức ăn đi xuống bếp. Nó lớn lên trong hoàn cảnh cơ cực nên đă làm được tất cả những công việc ở trong nhà. Đông Nghi với Anh Chi đứng chờ xem me có mua quà cho không, Nại Hiên nói:

- Hôm nay có ba về, me quên mua quà cho hai đứa rồi.

Rồi nàng quay qua Soại đang đứng xớ rớ gần đó. Soại vẫn mặc cái quần xà lỏn buổi sang, anh chỉ c̣n chỉ một cái quần này là tạm được, dù đă cũ và rách, những cái quần khác đều là quần bao cát. Nại Hiên đưa gói áo quần cho Soại:

- Em mua cho anh mấy cặp đồ và đồ lót, anh vào tắm rửa rồi thay đi, bỏ hết quần áo cũ, đốt hết đi. Đồ trong trại nhiều vi trùng lắm, đừng tiếc.

Câu nói của Nại Hiên là câu nói thật và đúng. Anh nhớ những lúc anh làm ở đội rau xanh, buổi sáng phải múc nước tưới rau ḥa với phân người. Phân người lấy từ hố xí tập thể. Anh em cải tạo lấy những cái thùng phuy lớn, đóng hai cây ngang rồi ngồi trên đó mà đi cầu, phân dồn lại, ruồi nhặng bay tràn đầy, sinh sôi nẩy nở, ḍi bọ ḅ lổn nhổn. Anh lấy xẻng xúc phân, gánh ra khu rau xanh, ḥa với nước tưới rau. Nhiều lúc anh đang cầm ṿi tưới, ḍi bọ ḅ lên cả người, anh chỉ lấy tay hất đi, về nhà tắm bằng nước tro, như vậy th́ không có vi trùng sao được.

Nhưng câu nói của Nại Hiên cũng làm anh như chạm phải cái cùng cực của ḿnh, cái đau thương của ḿnh, làm anh cảm thấy anh bé nhỏ quá, sa sút quá. Anh như ở từ một sự tồi tàn chui ra.

Nại Hiên nói tiếp:

- Không biết mấy bộ đồ này có vừa cho anh không đây, anh mặc đỡ chứ em chỉ đoán kích thước thôi, em mua đại.
Soại trả lời trong cảm động:

- Anh mặc ǵ cũng được, đă trải qua ḷ cải tạo rồi th́ bây giờ anh sống ra sao cũng được hết.

- Chứ không phải một thời gian sau rồi bắt đầu chê à?

- Không đâu.

Soại cầm gói áo quần vô pḥng tắm. Về đây mới được nghe được mùi thơm của xà pḥng, của nước hoa, chứ tuyệt mù trong suốt mấy năm, anh chỉ tắm bằng nước lạnh ḥa với tro cho con người đỡ nhớt, đỡ lợm, v́ ngày nào cũng chung đụng với phân người.

Anh múc nước dội vào người rồi xát xà pḥng lên tóc, lên quanh người. Bột xà pḥng thơm lừng trong mũi anh, anh hít lấy hít để như tận hưởng một mùi hương mà từ lâu lắm rồi anh không được ngữi. Đây là lần tắm thứ hai của anh khi anh trở về. Buổi sáng anh cũng tắm rồi, nhưng anh tắm một ḿnh, qua quưt, tắm cho bay đi bụi bặm trên người. Bây giờ có Nại Hiên và mấy con, anh phải tắm lại, kỳ cọ, xả hết ra mùi tanh tưởi, hôi hám, cái mùi từ trại cải tạo mang về. Anh thấy hạnh phúc khi cầm bàn chải đánh răng trên tay, dĩ nhiên trong trại, anh không có một chút kem để đánh răng.

Trời nóng nên anh chỉ bận cái quần xà lỏn và áo thun. Anh soi gương thấy ḿnh trẻ ra, tỉnh người ra một chút.

Mấy đứa nhỏ dọn cơm trên nền xi măng, bữa cơm có thịt heo kho trứng, rau muống luộc, canh cá kho ngọt. Chừng đó thôi cũng làm cho bao tử Soại nổi loạn. Buổi trưa, Soại ăn cơm nguội c̣n lại với thịt kho, anh không giám ăn nhiều v́ sợ Nại Hiên nói. Anh ăn mấy chén mà vẫn c̣n tḥm thèm, mới về nên cái ǵ anh cũng giữ kẽ.

Bây giờ không khí gia đ́nh vui vẻ làm anh phấn khởi. Con Đông Nghi xới cơm cho anh rồi mời:

- Mời ba me ăn cơm.

Khung cảnh này anh ao ước đă bao năm, anh nghe ḷng nhẹ nhàng, lắng đọng.

Nại Hiên nói:

- Mời anh ăn cơm, mấy đứa ăn cơm.

Anh cầm chén đủa lên mà tay run run. Anh ứa nước mắt trong âm thầm.

Nại Hiên gợi chuyện:

- Bây giờ anh kể chuyện học tập cải tạo của anh cho các con nghe đi.

Anh đáp lời:

- Thôi em, đang vui mà kể chuyện tù th́ buồn lắm. Chuyện tù cải tạo là chuyện dài không bao giờ kể hết, hăy quên nó đi.

- Ừ thôi. Quên nó đi. Em cũng không muốn nghe chuyện cực khổ của anh làm ǵ.

Chỉ có ba đứa con là vô tư, nó kể cho Soại nghe chuyện trường lớp, chuyện bạn bè. Rồi Anh Thư hát. Đông Nghi và Anh Chi cũng hát. Niềm vui nhỏ bé đọng trên mái ấm gia đ́nh. Anh như đang sống trong mơ.

Khi đến gần đi ngủ th́ Nại Hiên nói:

- Hôm nay anh ngủ ngoài divan này nghe. Anh phải đi khám bác sĩ, phải tẩy sạch hết hơi hám cải tạo mới được ngủ với em.

Câu nói của Nại Hiên làm anh cụt hứng, trong thâm tâm, anh đang dự tính đêm nay là một đêm ân ái thật mặn nồng với vợ.

***

Kể từ đêm ở Sài G̣n, Nại Hiên về quê, là anh chay tịnh suốt sáu năm. Với một người trai trẻ như anh làm sao không thèm muốn. Nhưng trong tù, anh đành chịu. Rồi sức lực yếu kém v́ thiếu dinh dưỡng, anh cũng cố quên đi.

Đến ngày về, nằm ở trại tự giác mười lăm ngày, anh thấy ḷng ḿnh dào dạt hưng phấn. Anh nghĩ đến vợ và những lần ái ân xưa. Một buổi tối, anh ṃ qua trại bên anh đă ở trước, anh t́m đến pḥng thằng tư Thông.

Thông hỏi:

- Mày sắp về rồi ṃ qua đây làm chi, không sợ bị bắt giữ lại hả?

Soại cười cầu tài:

- Mày giúp xỏ lỗ tai cho tau, để tau về làm hài ḷng bà xă.

- Ba thẻ đường.

- Có ngay.

Soại đưa cho tư Thông ba thẻ đường, mà anh đă năn nỉ xin thằng Thành, thằng bạn cùng về, nằm gần anh, anh nói với Thành:

- Mày cho tau ba thẻ đường, về Sài G̣n tau dẫn mày đi ăn phở.

- Xạo, mày làm như ở Sài G̣n phở người ta cho không không bằng. Mày vô sản lấy ǵ mời tau.

Nói vậy nhưng Thành cũng lấy cho anh ba thẻ đường. Soại thèm đường ră họng, muốn bỏ một thẻ vào miệng nhai cho đă, nhưng anh nhín nhịn, v́ chuyện lớn, v́ em.

Anh đă gan góc cùng ḿnh khi chui rào qua trại cũ. Chỉ việc nếu bị quản giáo bắt được sẽ bị kết tội “quan hệ linh tinh với mưu đồ ǵ?" là anh cũng mệt rồi. Nhưng lúc đó, h́nh như anh đă mụ người đi.

Thông kéo anh lại gần chỗ cây đèn dầu hỏa, cây đèn cháy tù mù, nó nói:

- Tụt quần xuống.

Anh làm theo, để cả hạ bộ cho Thông làm việc. Thông cầm…lên, nghiêng ngó, rồi với con mắt nhà nghề, nó châm cây kim vào lửa đèn đang cháy và xỏ cây kim qua làn da quy đầu. Thông làm nhẹ nên anh chỉ thấy hơi buốt một chút rồi thôi. Nó lấy một cộng chiếu nhỏ sắm sẳn để bên, rút mũi kim ra. Nó thọc cộng chiếu xuyên qua lỗ. Xong, nó bôi chút thuốc trụ sinh vào chỗ vết thương, rồi nói:

- Xong rồi, mày về có trụ sinh uống thêm mấy viên. Nhớ thường xuyên lấy tay di chuyển cộng chiếu cho đừng dính vào thịt. Độ năm ngày là lành hẳn, mày có thể lấy lông boi ngựa, hoặc tóc, xỏ xuyên qua, đánh h́nh hoa thị, rồi lấy kéo cắt. Mày sẽ ngon ơ, nhiều em sẽ chết mê chết mệt v́ mày đó.

Soại cảm ơn rồi lủi thủi ḅ qua hàng rào kẽm gai về trại. Anh nghe hơi đau nhưng anh cố chịu đựng. Anh không có trụ sinh uống thêm, nhưng thịt anh hiền nên khoảng năm sáu ngày sau là vết thương lành hẳn, cộng chiếu anh vẫn xuyên qua cái lỗ tṛn nhỏ.

Anh định trong giờ lâm trận đầu tiên, anh sẽ thử coi nó có tác dụng ǵ không? nhất định không cho Nại Hiên biết, nên trước khi đi ngủ, anh mới vào pḥng tắm, bứt sợi tóc xỏ xuyên qua cái lỗ, làm như thằng Thông dặn, cắt h́nh hoa thị những sợi tóc, rồi anh trở ra ngoài nhà, đợi chờ.

Bây giờ th́ anh nằm một ḿnh trên cái divan gỗ. Ḷng anh dợn lên một nỗi buồn không tên. Nại Hiên và các con nằm bên kia bắt đầu thở đều. Anh xoay qua, xoay lại, măi vẫn không ngủ được.

Thế là ngày đầu tiên trở về từ trại cải tạo, anh ngủ một ḿnh, và ôm bầu tâm sự không biết thổ lộ cùng ai.


Trần Yên Ḥa

florida80
06-05-2019, 17:13
Ḥa hợp, ḥa giải
Vương Mộng Long


Ngày 15 tháng Tư năm 1993 tôi dắt díu vợ con, hối hả lên đường bỏ xứ.

Chúng tôi ra đi, một gia đ́nh sáu người, mỗi người vỏn vẹn chỉ có hai bộ quần áo cùng cái Jacket chống lạnh; hành trang c̣n lại là hai vali sách vở.

Chuyến bay rời Việt-Nam hôm đó dành riêng cho những gia đ́nh cựu tù nhân cải tạo có tên trong danh sách RD2, RD6 và cái đuôi của danh sách H15; tên tôi nằm trong danh sách RD2.

Trưa hôm đó, trên sân ga quốc tế của phi trường Tân Sơn Nhất đă diễn ra một cuộc chia ly đầy tiếng cười, nhưng cũng có nước mắt.

Những người ra đi mặt mày rạng rỡ, hớn hở, tươi vui, v́ sắp thoát khỏi một vùng trời tăm tối, để bước vào một thế giới chói ḷa ánh sáng.

Những người đi tiễn đưa th́, có người khóc v́ thương người ra đi, có người khóc v́ thương chính bản thân họ, v́ sao họ lại không là người ra đi?

Thời ấy, vào năm 1993, dưới chế độ Cộng-Sản, con cái tôi, nói chung là con của cựu sĩ quan Quân Lực Việt-Nam Cộng- Ḥa bị xếp hạng thứ 17/17 trên nấc thang ghi mức độ ưu đăi, ưu tiên về giáo dục, và tuyển dụng của nhà cầm quyền.

Các con tôi không thể mơ tưởng có một ngày được phép ghi danh vào đại học, cho dù chúng là những học sinh xuất sắc trong các trường trung học.

Tới Mỹ rồi, đa phần con cháu của những gia đ́nh H.O đă trở thành những tinh hoa của cộng đồng Việt-Nam trên quê hương mới. Nay, dù không được giàu có cho lắm, nhưng con cái tôi đă không c̣n là những người vô sản, phải chạy ăn từng bữa toát mồ hôi như thời gian sau tháng Tư năm 1975. Tính tới nay th́ tôi tới Mỹ và ở Mỹ vừa tṛn hai mươi sáu năm. Tôi đă ở yên trên đất nước này mà chưa hề nghĩ tới chuyện quay về thăm nơi cắt rốn, chôn nhau.

Dù 44 năm đă trôi qua, vậy mà cứ tới tháng Tư, ḷng tôi lại bồi hồi nhớ lại những chuyện không vui đă xảy ra trong suốt những năm dài trầm luân sau ngày Sài-G̣n sụp đổ.

Mười một ngày sau khi thua trận, từ 11 tháng 5 năm 1975 tôi đă bị tù rồi, nên chuyện kể của tôi sẽ bắt đầu từ những ǵ tôi thấy ở trong trại tù.

Ngày ấy, đă là cuối tháng 8 năm 1975, chúng tôi đang “học tập” trong căn cứ Long-Giao.

Trên loa phóng thanh của trại giam, hàng ngày tôi được nghe những câu chuyện gia đ́nh Bắc, Nam đoàn tụ sau nhiều năm cách xa, v́ Hiệp định Genève năm 1954 đă chia đôi hai miền đất nước.

Tôi cũng nghe được những câu tuyên bố thắm đượm t́nh người của Chủ Tịch Nước Tôn Đức Thắng và Thủ Tướng Phạm Văn Đồng kêu gọi toàn dân Việt-Nam hăy xóa bỏ hận thù, cùng nhau ḥa hợp, ḥa giải để tái xây dựng một đất nước Việt-Nam hùng mạnh.

Chúng tôi cũng đă học được 8 bài học căn bản để sẵn sàng ḥa nhập vào xă hội mới.

Một sớm mai đầy sương mù, có lệnh từ ban chỉ huy trại bắt chúng tôi phải áo quần tươm tất sạch sẽ để sẵn sàng nghênh đón một phái đoàn cấp cao do “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm dẫn đầu tới thăm trại.

Chúng tôi cũng nghe phong thanh rằng, dịp này phái đoàn của chính phủ sẽ xét tha ra khỏi trại những cải tạo viên nào có thành tích “học tập tốt và lao động tốt”.

Ai cũng nghĩ ḿnh sẽ là người đă học tập tốt, lao động tốt. Ai cũng hy vọng hôm nay sẽ có một cuộc phóng thích “đại trà”.

Chúng tôi chờ đă khá lâu phái đoàn mới xuất hiện. Phái đoàn đi trên hai chiếc xe con, không có ai hộ tống.

“Đồng chí” Cao Đăng Chiếm miệng cười toe toét, dẫn đầu phái đoàn quan khách gồm ba đàn ông và ba đàn bà tiến vào hội trường Long-Giao trong tiếng “Hoan hô!” dậy trời, lở đất của trại viên.

Phái đoàn Chính Phủ Cách-Mạng người nào cũng mặt mày rạng rỡ, thân mật và vui tươi.

Ba cán bộ nam mặc đồng phục áo bốn túi màu bồ quân, may bằng thứ vải dành riêng cho cán bộ cấp cao. Vị nào cũng đeo kiếng mát, đồng hồ, và lủng lẳng bên hông một cái cặp da thủ trưởng.

Ba nữ cán bộ th́ chị nào cũng có một cái túi xách to với dây quàng qua vai, cổ quấn khăn rằn, dáng dấp đẹp đẽ như những bà bán vé số rong trên đường phố Miền Nam trước ngày “Giải Phóng”

Về phía trại viên chúng tôi th́, trại viên nào cũng có vẻ hân hoan, hy vọng. Ai cũng mong những hồ sơ trong cặp da của các “đồng chí” sẽ có tên ḿnh trong số những người sẽ được trả tự do, về với gia đ́nh.

Trước khi vào chỗ ngồi dành cho các vị khách quư, phái đoàn c̣n dừng lại trong sân chuyện tṛ thân mật với chúng tôi. Các vị này rất thực thà, cởi mở, giản dị và b́nh dân.

Có vài anh em nêu thắc mắc là, nghe theo lệnh của Ủy-Ban Quân Quản Thành Phố, khi ra đi chúng tôi chỉ mang theo một tháng tiền ăn cho ba mươi ngày, nay đă gần ba tháng qua rồi mà chưa được về, nếu hôm nay chúng tôi được tha th́ chúng tôi sẽ gửi tiền về địa chỉ nào để thanh toán những ngày ăn mà chúng tôi c̣n thiếu nợ?

Nghe hỏi thế, các “đồng chí” bèn xua tay nói rằng chúng tôi đừng lo xa, chính quyền và nhân dân đă dự trù cách giải quyết mọi chuyện đâu vào đó cả rồi.

Một cải tạo viên nguyên là một cựu sĩ quan Không Quân vừa nhận ra “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm là người cùng quê. Anh ta cứ quấn quưt bên chân “đồng chí” không chịu rời xa, cứ như là sợ có người cướp “đồng chí”của anh ta đi mất!

Buổi sơ giao các “đồng chí” đă gieo vào ḷng chúng tôi một cảm giác thật là thân thiện và ấm áp.

Sau một hồi hàn huyên thắm t́nh ḥa hợp, ḥa giải dân tộc, mọi người về vị trí đă định sẵn để an tọa.

Phái đoàn của “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm ngồi trên bục, trại viên ngồi im trên ghế trong hội trường. Không khí thật là im lặng, trang nghiêm.

Anh em cải tạo viên thuộc khối 30 của tôi được ưu đăi, được xếp chỗ ngồi ngay dưới chân và trước mặt khán đài. Chúng tôi chiếm được vị trí tốt này cũng do công lao của ông khối trưởng có tên là anh Ba Gà Mổ, anh Ba Gà Mổ tên thật là Nguyễn Văn Lộc, nguyên là một thiếu tá làm việc trong Bộ Tổng Tham Mưu.

Anh Ba Gà Mổ rất được ḷng cán bộ cai quản trại giam. Anh đă được cán bộ giao quyền tiến cử ba cải tạo viên tiến bộ nhất sẽ lên bục phát biểu cảm tưởng đón chào “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm.

“Nghiêm!”

Viên cán bộ trại trưởng hô to.

Mọi người đồng loạt đứng phắt lên, cùng nhau cất cao tiếng hát “Giải phóng miền Nam”:

“Vùng lên! Nhân dân miền Nam anh hùng!
Vùng lên! Xông pha vượt qua băo bùng. Thề cứu lấy nước nhà! Thề hy sinh đến cùng! Cầm gươm, ôm súng, xông tới!
Vận nước đă đến rồi. B́nh minh chiếu khắp nơi.
Nguyện xây non nước sáng tươi muôn đời.”

Rồi th́, hứng chí, thừa thắng xông lên, bà con tự động lặp lại bài hát này tới hai lần.

Sau khi đă “Cầm gươm, ôm súng, xông tới!” mệt ná thở, mọi người c̣n phải tiếp tục gân cổ thét:

“Hồ Chủ Tịch muôn năm!” – “Muôn năm! Muôn năm!…”

“Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Ḥa muôn năm!” – “Muôn năm! Muôn năm!…”

Rồi chúng tôi được phép ngồi xuống ghế để thở.

Thở xong, lấy lại được sức lực, chúng tôi bắt đầu ŕ rầm nói chuyện với nhau.

Viên cán bộ trại trưởng cũng vừa hồi sức, y trở về vị trí, đưa tay với chiếc micro:

– Yêu cầu các anh em trại viên giữ yên lặng, trật tự! Nhân dịp có phái đoàn đại diện của chính phủ và nhân dân tới tham quan. Chúng tôi cho phép một vài anh đại diện trại viên lên phát biểu cảm tưởng và đạo đạt thỉnh nguyện lên cho chính quyền cứu xét. Mời anh thứ nhất lên đọc bài phát biểu!

Anh thứ nhất nguyên là Thiếu tá Địa Phương Quân của Tiểu khu Pleiku. Anh ta là người Bắc Di Cư, tuổi khá già, nên ăn nói lưu loát lắm.

Đang thả hồn lâng lâng với những câu phân trần của anh, thật là hợp với ư tôi, v́ tôi cũng là dân Bắc Di Cư!

“Chúng tôi nhẹ dạ nghe lời dụ dỗ của Thực Dân và Đế Quốc nên mới di cư vào Nam rồi bị bắt vào lính Nguỵ…”

th́ th́nh ĺnh, tôi giật bắn người với tiếng hét chói tai:

“Đả đảo Ngụy Quân! Ngụy Quyền!” – “Đả đảo Đế Quốc Mỹ!”

người bạn ngồi kế bên, vừa kéo tay cho tôi đứng lên, vừa hối:

“Đứng dậy! Đứng dậy! Đả đảo mau lên! ”

Tôi vội vàng dụi mắt, ba chớp, ba nháng hét theo: “Đả đảo! Đả đảo!”

Trước khi xuống đài, ông Thiếu tá Di Cư c̣n, “Hoan hô! Đả đảo!” vài lần nữa.

Dĩ nhiên chúng tôi cũng phải ngoạc mồm, to tiếng phụ họa theo.

Anh cải tạo viên Thiếu tá Di Cư về tới ghế ngồi mà mắt c̣n ngoảnh lại nh́n “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm như ḍ hỏi xem “Đồng chí” có hài ḷng với bài diễn văn của anh ta không.

H́nh như “Đồng chí” có vẻ vui, v́ tôi thấy ông nhoẻn miệng cười, hai bàn tay ông vỗ vào nhau ba lần nghe, “Độp! Độp! Độp!”

Cải tạo viên thứ hai là một Hải Quân Thiếu tá. Anh này cũng là dân Bắc Di Cư.

Vừa mở tờ giấy phản tỉnh, thú tội ra, anh đă cất tiếng khóc rống lên như cha anh ta vừa chết:

“Ôi! Bác Hồ ơi! Chúng con thương nhớ Bác! Chúng con là những đứa con có tội! Chúng con đă lỡ dại đi theo Mỹ, Ngụy chống lại tổ quốc, giết hại đồng bào! Bác ở trên trời, Bác linh thiêng, hăy tha tội cho chúng con! Bác ơi! Bác ơi!”

Bụng tôi bỗng réo lên “Ồ! ồ! ồ!…” tôi vội lủi ra cửa xin cán bộ cho phép đi vệ sinh.

Tới khi tôi trở về th́ bài diễn văn của ông cựu Hải Quân Thiếu tá đă chấm dứt.

Trên khán đài, “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm đang gật gù,

– Đáng lư ra, các anh không xứng đáng được gọi Hồ Chủ Tịch là Bác! Nhưng chúng tôi cũng châm chước cho các anh lần này! Lần sau các anh chỉ được gọi Bác Hồ là Hồ Chủ Tịch! Bác là Bác của chúng tôi! Bác không phải là Bác của các anh! Nghe rơ chưa?”

Nghĩ cũng đúng! “Bác Hồ” đâu phải của chúng tôi? Chúng tôi thường quen gọi ông ta là “Già Hồ” – “Cáo Già” – “Hồ Già bán nước” hay “Hồ Già cơng rắn cắn gà nhà!” nay bỗng dưng bị bạn tù ép buộc tung hô ông ta là “Bác” hèn ǵ tai tôi, lưỡi tôi, có vẻ như hơi ngượng ngùng v́ chưa quen!

Cải tạo viên đại diện thứ ba là một cựu Thiếu tá Biệt Động Quân. Anh ta là người Miền Trung. Anh này có cái lợi thế là mặt anh trông rất giống mặt “Bác”, cũng cặp mắt đó, cũng đôi tai đó…

Sau một hồi ca tụng, tuyên dương công lao của Hồ Chủ Tịch, người đă “đẻ” ra đất nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng -Ḥa, anh Biệt Động Quân bắt đầu than khóc, hối hận những điều mà anh đă lỡ lầm làm hại đồng bào trong những năm đi lính Biệt Động Quân.

Nước mắt của anh rơi lă chă, chứng tỏ rằng trong ḷng anh, lúc đó đang đau đớn và hối hận thực sự.

Anh tự kết án anh là một kẻ phạm đại tội với nhân dân, đáng bị đem ra ṭa xử tử.

Anh cao giọng cầu xin nhân dân hăy tha tội cho anh, cho anh cơ hội làm lại cuộc đời!

Khi bước xuống đài, anh cựu Biệt Động Quân này c̣n vừa đi vừa sụt sịt.

Một anh ngồi bên cạnh, ghé tai tôi th́ thầm,

– Đ! M! “Thằng mặt dơi tai chuột” này đóng kịch hay quá!

Anh bạn ngồi bên tôi cũng là một Biệt Động Quân Vùng 2 nên không lạ ǵ cái anh kịch sĩ vừa lên đài kêu khóc than van kia. Cái tên “Thằng mặt dơi tai chuột” cũng là do tụi tôi đặt cho anh kịch sĩ này từ khi anh ta c̣n mang lon chuẩn úy ở Liên đoàn 2 Biệt Động Quân Pleiku.

Tôi buồn bă buông xuôi,

– Đừng trách nó làm ǵ! Mỗi người có cách mưu sinh riêng, không ai giống ai!

Để kết thúc phần phản tỉnh, thú tội của cải tạo viên, cán bộ trại trưởng thay mặt Chính Quyền Cách Mạng và nhân dân tuyên bố rằng, sẽ khoan dung tha thứ cho chúng tôi là những đứa con lầm đường lạc lối nhưng nay đă biết hối hận ăn năn.

Sau đó là vỗ tay tưng bừng, tù vỗ tay, cán bộ vỗ tay, quan khách cũng vỗ tay.

“Cộc! Cộc! Cộc!…”

viên cán bộ trại trưởng liên tục gơ cán của cái micro trên mặt gỗ để văn hồi trật tự.

Tiếng vỗ tay ngừng.

“Đồng chí” Cao Đăng Chiếm từ từ đứng lên, từ từ tiến về phía cái kệ gỗ.

Chúng tôi lại vỗ tay ào ào. Có người c̣n la lên, “Hoan hô! Hoan hô!…”

Một tay cầm cái micro, tay kia giơ lên quơ quơ trên không, ngụ ư ra dấu cho mọi người giữ im lặng, “Đồng chí” Cao Đăng Chiếm đột nhiên biến thành một người khác!

Trước hàng trăm con mắt sững sờ của chúng tôi, tên cán bộ cao cấp Cộng-Sản ấy không c̣n nụ cười trên môi nữa, mặt y đă trở thành lạnh như tiền.

Ngồi đối diện ngay mặt Cao Đăng Chiếm, nên tôi nh́n rơ đôi mắt hắn ta đỏ ngầu mỗi khi hắn gỡ cặp kính râm ra nghỉ thở.

Tôi thấy bàn tay hắn nắm chặt, như muốn bóp nát cái micro vào những lúc hắn ta gằn giọng biểu lộ sự căm hờn.

Tiếng nói của viên cán bộ Việt-Cộng Phó Chủ Tịch Ủy- Ban Quân Quản Thành Phố Sài-G̣n Chợ-Lớn sang sảng vang lên, làm cho tóc gáy tôi dựng đứng như lông nhím:

“Các anh nghe đây!

Hôm nay tôi tới đây là để thay mặt Chính Quyền Cách Mạng, thay mặt nhân dân để cho các anh biết rằng, tội ác của các anh là tội ác tày đ́nh, không thể gột rửa được!”

Xoè bàn tay ra phẩy phẩy mấy cái trước mặt, cái đầu th́ lúc lắc, tỏ vẻ khinh bỉ, cán bộ Chiếm gằn giọng:

“Đừng tưởng rằng chúng tôi sẽ tin những lời thú tội, ăn năn của các anh đâu!

Đừng tưởng rằng chúng tôi sẽ động ḷng trắc ẩn v́ những giọt nước mắt cá sấu của các anh đâu!”

Giơ cao tay, đập cái micro xuống mặt gỗ, mặt y đổi sang màu tím ngắt:

“Nhân dân và Chính Quyền Cách Mạng chủ trương ḥa hợp, ḥa giải dân tộc không có nghĩa là quên hết hận thù. Hận thù chỉ quên hết khi chúng tôi đă trả thù xong!”

Tiếp đó, những lời đe dọa báo thù cứ như những phát đạn bắn ngay mang tai của những người ngồi nghe:

“Ngày xưa các anh cướp nhà cửa, ruộng vườn của chúng tôi, lấy vợ của chúng tôi, lấy con của chúng tôi, lấy xe cộ, tàu bè của chúng tôi. Nay chúng tôi sẽ đ̣i lại tất cả những thứ đó!

Chúng tôi sẽ lấy nhà cửa, ruộng vườn, xe cộ, tàu bè của các anh. Chúng tôi sẽ chiếm đoạt vợ con của các anh!”

Càng lúc, giọng cán bộ Chiếm càng lên cao, càng dơng dạc:

“Không thể ḥa hợp ḥa giải chung chung.

Bao giờ các anh trắng tay, các anh hoàn toàn thần phục, ngoan ngoăn tuân theo lệnh của chúng tôi th́ lúc đó mới có thể ḥa giải được!

C̣n chuyện ḥa hợp th́ chỉ có thể xảy ra khi nào các anh đă trở thành người giống như chúng tôi.”

Rồi Cao Đăng Chiếm chuyền cái micro từ tay phải sang tay trái, cánh tay phải vươn dài hết mức, bàn tay nắm lại, ngón tay trỏ của y chỉ vào mặt những người đang ngồi nghe.

Ngón tay đó cất lên, hạ xuống một cách thật chậm răi, giống như một ṇng súng ngắn K 54 đang nổ những phát đạn ân huệ vào đầu tử tội.

Tiếng cán bộ Cao Đăng Chiếm vang vang, ngạo nghễ:

“Hăy tỉnh trí mà suy nghĩ những ǵ tôi nói. Hăy ghi nhớ những ǵ tôi nói!”

Dứt lời, Cao Đăng Chiếm vứt cái micro trên mặt kệ gỗ, rồi lừ lừ cất bước rời chỗ đứng, mắt không hề liếc nh́n ai. Đoàn tùy tùng của y cũng vội vàng xô ghế đứng lên đi theo.

Hai chiếc xe con phóng đi đă vài phút rồi mà hội trường c̣n im lặng như bị đóng băng.

Chúng tôi theo chân nhau lầm lũi đi về lán. Cái không khí háo hức “phấn khởi, hồ hởi” đă biến mất, lúc ấy c̣n chăng là những gương mặt cam phận buồn rầu.

Sau ngày đó, anh em chúng tôi thường tụ tập phân tích những điều mà cán bộ Cao Đăng Chiếm đă nêu ra trong lần thăm trại Long-Giao.

Chúng tôi thấy hầu như chẳng ai có “nợ máu” với nhân dân cả!

V́ Việt-Nam Cộng-Ḥa là một đất nước có luật pháp, có chính quyền; ai phạm tội th́ bị bắt, bị xử phạt, bị truy tố ra ṭa án và bị giam cầm ngay.

Chẳng ai dám ngang nhiên cướp đất đai, nhà cửa, xe cộ, vợ con của người khác cả.

Trong một buổi học tập, khi cán bộ nghe tôi kể rằng trong trận Pleime năm 1974 đă có hơn một ngh́n cán binh Cộng -Sản bị giết th́ những anh thiếu tá cải tạo viên khác cũng bị vạ lây ngay,

– Đấy!Thấy chưa? Mới có một anh Thiếu tá Long mà đất nước ta đă thiệt mất một ngh́n thanh niên yêu nước. Miền Nam lại có tới mấy ngh́n thiếu tá! Các anh cứ làm tính nhân lên th́ biết ngay rằng, đă có bao nhiêu thanh niên yêu nước bị sát hại?

Nghe lời cán bộ kết tội sau khi “làm tính nhân”, nhiều bạn tôi giăy nảy lên, chối đây đẩy. Họ nói rằng suốt thời gian đi lính họ chưa từng bắn viên đạn thật nào th́ làm ǵ có cơ hội để giết người?

Có anh c̣n đem chuyện ḿnh chuyên ăn chay trường ra để chứng minh rằng anh ta là người vô tội.

Sau khi phân tích đă đời, anh em chúng tôi thấy chỉ những anh lính tác chiến là có “nợ máu” phải lo, phải sợ. C̣n các anh em khác cứ yên chí học tập chờ đợi ngày về.

Tôi là dân tác chiến, nên tránh bàn bạc với các bạn tôi về đề tài này.

Thời gian “học tập” chưa qua được bao lâu mà đă có hai ông thiếu tá qua đời v́ bệnh. Tôi chỉ nhớ tên hai ông, mà không nhớ họ, ông thứ nhất tên là Khôi, ông thứ hai tên là Kỳ. Mộ hai ông được chôn sát bên hàng rào kẽm gai đằng sau nhà bếp.

Tiếp đó là một ông đại úy chết v́ bị ḿn nổ. Ông này chết trong lớp rào pḥng thủ. Người th́ nói ông ta chui vào rào để kiếm mớ rau tàu bay ăn cho đỡ đói; người th́ nói ông ta chui rào vượt ngục. Chẳng biết ai nói đúng, ai nói sai?

Sau ngày tên Việt-Cộng Cao Đăng Chiếm thăm Long-Giao, tôi nh́n thấy tương lai đời tôi sao mù mịt quá!

Tôi rủ được hai anh bạn, một là cựu Biệt Đội Trưởng Biệt Đội Quân Báo của Quân Đoàn II, một là cựu quận trưởng quận Nhơn Cơ chuẩn bị vượt ngục.

Nào ngờ tới ngày hẹn, hai vị này hủy bỏ chương tŕnh, tôi đành dự trù sẽ ra đi một ḿnh.

Thời gian sau, tôi lo lựa những cục cơm cháy đem phơi.

Rủi thay, việc chuẩn bị của tôi lại lọt vào đôi mắt ṭ ṃ của một anh hạm trưởng tù cùng pḥng.

Đứng trước sân, giữa trời nắng chang chang, anh ta đưa tay chỉ lên mái tôn, nơi tôi phơi cơm cháy, vừa cười, vừa la oang oang:

– Bà con ơi! Có người chuẩn bị lương khô để vượt ngục! Ha! Ha! Ha!…

Tôi đành cười giả lả:

– Phơi cơm cháy để thay cà phê mà!

Miệng tôi tuy cười, nhưng trong ḷng, tôi muốn siết cổ, móc họng tên chó săn này quá!

Tôi đành mang cơm cháy ra giă nhỏ để làm cà phê rồi cắn răng chờ cơ hội.

Măi tới khi bị đưa ra Hoàng Liên Sơn ngoài Bắc, tôi mới có dịp chắp cánh bay.

Tiếc thay! “Số trời khi đă tận, sức lay thành nhổ núi có làm chi!” (Thơ Phạm Thái)

Hai lần vượt ngục của tôi đều thất bại, xương sườn găy, răng cũng găy! Bị đánh đập tưởng chết mất rồi.

Rồi tôi phải cắn răng trả giá cái hành động ngông cuồng của ḿnh với những ngày dài trong cùm kẹp, tra tấn, đày ải, nhục h́nh.

Và càng ngày “nợ máu” của tôi càng chất cao thêm!

Thời gian cứ lạnh lùng trôi…

Buổi sáng tiếng kẻng dựng chúng tôi thức dậy; buổi tối tiếng kẻng lùa chúng tôi vào lán.

Thét rồi chúng tôi tưởng ḿnh là con trâu, con ḅ, quên rằng có thời chúng tôi đă là con người!

Ở xứ này, con người có khác ǵ con trâu đâu?

Bằng cớ là một hôm, con trâu kéo cày của tổ tăng gia trượt chân rơi xuống suối.

Chúng tôi bị tập họp ngồi trước sân để nghe tên Thượng úy Xuyên, cán bộ chính trị của trại giải thích:

“Con trâu chết th́ ta làm thịt để bồi dưỡng. Cứ trích tiền ăn tháng sau của các anh để mua con trâu mới là xong ngay! Các anh đừng lo nghĩ ǵ về chuyện này cho nhọc xác!”

Lâu nay cứ ăn rau hoài, chúng tôi thèm thịt quá! Nghe nói con trâu chết nặng cả trăm cân. Ai cũng yên trí rằng kỳ này sẽ có dịp ăn thịt trâu đă đời!

Nhưng thực tế thật phũ phàng! Chỉ năm phút sau khi con trâu bị mổ bụng th́ bộ ḷng trâu và cái đầu trâu đă bị tụi vệ binh chia nhau đem đi hết. Tất cả thịt nạc, thịt mỡ lọc ra đều bị xát muối bỏ vào lu để trong nhà bếp của ban chỉ huy trại, dành cho cán bộ ăn dần.

Phần c̣n lại gồm có một bộ da, một bộ xương, và bốn cái cẳng dưới th́ được chia cho nhà bếp của gần 400 miệng tù.

Sau bữa canh xương trâu nấu rau muống, chúng tôi phải kéo cày thay trâu.

Trên thửa ruộng khô canh tác đậu nành, một cải tạo viên hai tay giữ cán cày ra sức đẩy tới. Một trại viên khác c̣ng lưng kéo cái dây thừng quàng qua vai. Người đẩy cái cày và người kéo cày là đồng loại, nên ra lệnh cho nhau dễ dàng hơn là người ra lệnh cho trâu, “rẽ phải, rẽ trái, quay lại!…”

Con trâu chết, anh trại viên thường ngày cầm roi đi cạnh dắt trâu bị mất việc, v́ anh không đủ sức khỏe để kéo cày; anh bị chuyển lên khung chăm sóc mấy con lợn cho cán bộ.

V́ “lao động là vinh quang” là khẩu hiệu làm việc cho toàn dân cả nước Việt-Nam, nên cai tù bắt chúng tôi làm việc theo chế độ “thông tầm”, nghĩa là làm việc quần quật một hơi từ mờ sáng tới mờ tối mới ngừng tay, trừ nửa giờ ăn bữa trưa ngay tại chỗ.

Đó là chưa kể tới những ngày lạnh cóng mùa Đông, v́ ngày th́ ngắn, đêm lại dài, nên khẩu hiệu “Làm ngày chưa đủ, tranh thủ làm đêm” được áp dụng triệt để, khiến cho chúng tôi gần như kiệt sức, mắt mờ chân mỏi; có người không chịu nổi đă phải uống thuốc kư ninh vàng để t́m cái chết.

Mỗi năm chúng tôi có ba ngày được ăn cơm không độn, đó là các ngày, mùng Một, mùng Hai và mùng Ba Tết Âm Lịch.

Một tháng chúng tôi có ba ngày ăn theo chế độ độn năm mươi phần trăm (50%) nghĩa là bát cơm có năm mươi phần trăm (50%) là gạo, năm mươi phần trăm (50%) kia là khoai, ngô, hoặc sắn. Hai mươi bảy ngày c̣n lại của mỗi tháng là chế độ ăn độn một trăm phần trăm (100%) nghĩa là trong bữa ăn, không có hạt gạo nào, tất cả chỉ là khoai, ngô, hay sắn.

Đau ốm, bệnh ǵ cũng chỉ có một thứ thuốc chữa, đó là Xuyên Tâm Liên.

Trong thời gian bị lưu đày nơi rừng thiêng nước độc, đầy muỗi vắt, bạn bè tôi rơi rụng dần.

Người th́ xác chôn bên chân Đèo Khế, người ngủ giấc ngh́n thu trên đỉnh Lũng Ngàn, Cẩm-Nhân.

Cũng v́ bị giam giữ ở Cẩm-Nhân, Yên B́nh, Yên Bái trong thời gian 1976-1978 mà tôi biết được một chuyện mà nhiều người không biết đó là: Hai mươi năm trước ngày 30 tháng Tư năm 1975, ở xă Cẩm-Nhân đèo heo hút gió này, đă có người bị gọi là “lính Ngụy” sống lưu đày ở đây rồi!

Số là, nhân dịp đi làm vần công, lợp mái chợ Cẩm-Nhân, tôi có dịp quen với một ông già, tuổi quá sáu mươi, tên ông ấy là An. Ông An là người Việt có quốc tịch Pháp, tên Tây của ông là André. Ông André là Trung úy trong quân đội Liên Hiệp Pháp.

Theo như ông nói, th́ Tướng Phạm Văn Phú khi c̣n đeo lon thiếu úy đă từng làm việc dưới quyền Trung úy André.

Sau Hiệp Định Genève, các đơn vị của quân đội Liên Hiệp Pháp được lệnh rút theo đường số 5 từ Hà-Nội xuống Hải-Pḥng rồi lên tàu há mồm của Mỹ để vào Nam.

Dân chúng hai bên đường số 5 bị Việt-Minh xúi giục đă kéo nhau ùa ra lộ níu chân các anh lính Việt –Nam, mời gọi các anh ở lại.

Trung úy André đă mủi ḷng, bỏ đơn vị, bỏ thuộc cấp, ở lại với cô thôn nữ mà anh đă gặp.

Suốt một năm dài sau đó, anh Trung úy André được xưng tụng như một anh hùng, đi khắp nơi để chiêu dụ các anh lính Việt-Nam bỏ ngũ.

Cho tới một ngày năm 1955, hết hạn Di Cư, hết tàu há mồm chở người vào Nam, Trung úy André bỗng nhiên trở thành một anh “lính Ngụy”. Tên “André” của anh bị Việt- Nam hóa thành “An”.

Cuối năm 1955, anh An lính Ngụy và người vợ là cô gái quê đă níu chân anh trên Quốc lộ 5, bị “chỉ định cư trú” lên Thượng Du ở với những người dân Tày trong thôn Cẩm-Nhân. Nơi này sau đó trở thành vùng đất đầu nguồn của hồ Thác Bà.

Ông An lính Ngụy có người con gái tên Dung. Nhưng trong xóm c̣n có một cô gái nữa cũng tên Dung, cùng trang lứa, nên cô Dung con ông An bị người ta gọi là “cô Dung Ngụy!” để phân biệt.

Nhân chuyện này mà tôi biết, hai mươi năm trước ngày chúng tôi mang tên “lính Ngụy” đă có người mang tên “lính Ngụy” rồi.

Biết chuyện này, tôi cũng đâm ra lo lắng, không biết ngày đó, trong Hẻm 555 Trần Hưng Đạo Sài-G̣n, mấy đứa con tôi, mà tên gọi ở nhà là “Vịt, C̣, Giao, Liêu” có bị người ta thêm chữ “Ngụy” để thành “Con Vịt Ngụy”, “Con C̣ Ngụy”, “Con Giao Ngụy” và “Cu Liêu Ngụy” hay không?(!)…

C̣n một chuyện nữa cũng ít người hay biết, đó là việc người ta chuẩn bị đưa tất cả cải tạo viên đang ở trong các trại miền Bắc về định cư trong Vườn Quốc Gia Cúc Phương thuộc tỉnh Thanh Hóa.

Chương tŕnh đề ra là, cải tạo viên sẽ tới vùng định cư trước, dựng nhà, khai khẩn ruộng vườn, sau đó chính phủ sẽ cho phép vợ con họ lên vùng để đoàn tụ.

Người được trao quyền đại diện cư dân trong khu Kinh Tế Mới Cúc Phương này sẽ là cải tạo viên Nguyễn Hữu Có cựu Trung Tướng Việt-Nam Cộng-Ḥa, từng đảm nhiệm chức vụ Tổng Trưởng Quốc Pḥng của chính phủ Nguyễn Cao Kỳ.

Năm 1979-1980 khi bị giam trong trại Nam-Hà, Phủ-Lư, tôi đă có dịp được Tướng Có thổ lộ cho biết chuyện này, ngay sau khi ông ta trở về từ chuyến thăm viếng Công Viên Quốc Gia Cúc Phương. Không hiểu v́ sao chương tŕnh định cư này đă bị hủy bỏ vào giờ phút chót.

Trong khi đó ở miền Nam, bố vợ tôi, một sĩ quan giải ngũ trước ngày Sài-G̣n đầu hàng cũng bị bắt đi tù.

Căn nhà mà gia đ́nh nhạc gia tôi cùng lũ em trú nắng, tránh mưa trên đường Hàm Nghi Ban Mê Thuột cùng với chiếc xe nhà hiệu Jeep Willy cũng bị chính quyền Cộng-Sản của thành phố tịch thu. Mẹ vợ tôi và lũ em chưa tới tuổi trưởng thành của vợ tôi phải dọn sang nhà hàng xóm ở nhờ.

Tiếp đó lại có tin căn phố số 72 đường Tăng Bạt Hổ, Qui-Nhơn của bố mẹ vợ tôi cũng bị Cộng Sản trưng dụng làm kho lương thực của thành phố.

44 năm qua rồi, cha mẹ vợ tôi cũng đă qua đời, mà tài sản bị chính quyền trưng dụng vẫn chưa được trả lại cho chủ của nó.

Cũng v́ cái chủ đích của quân xâm lăng là, “Bao giờ các anh trắng tay, các anh hoàn toàn thần phục, ngoan ngoăn tuân theo lệnh của chúng tôi th́ lúc đó mới có thể ḥa giải được!” mà sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 nhiều gia đ́nh mất nhà, mất cửa, phải dầm mưa dăi nắng nơi rừng rậm, núi cao trong những vùng Kinh Tế Mới. Đó là chưa kể tới những chiến dịch đánh tư sản, những đợt đổi tiền, khiến cho không biết bao nhiêu người dân vô tội bị lâm vào cảnh đói khổ, lầm than.

Ngày tôi ra khỏi trại tù năm 1988, khi đi qua Ngă Sáu Chợ Lớn tôi gặp ông Lang Trọc, một vị đàn anh nguyên là cựu Trung tá liên đoàn trưởng một liên đoàn Biệt Động Quân ở Pleiku. Vị cựu Trung tá liên đoàn trưởng lúc đó đang sinh sống bằng nghề bán hột vịt lộn gần bùng binh nơi Ngă Sáu.

Ông Lang Trọc bùi ngùi kể cho tôi nghe một chuyện buồn, đó là chuyện gia đ́nh của anh “mặt dơi tai chuột.” Anh này vốn là một thuộc cấp thân thiết của ông Lang Trọc,

– Long có biết không? Năm 1985, ngày nó về, vợ nó tránh mặt. Bà mẹ vợ nó ngày nào cũng vui vẻ thiết đăi nó rượu chè, gà vịt ê hề. Đúng một tuần lễ sau, bà ấy dúi cho nó một xấp tiền rồi đuổi nó ra cửa. Bà cụ nói rằng nó phải đi khỏi nhà bà ta ngay, v́ thằng con rể mới của bà ấy đi công tác sắp về.

Con rể của bà cụ bây giờ là một tên Việt-Cộng mang lon đại úy trưởng đồn Công An! Tới lúc đó nó mới biết rằng, nhà nó, vợ nó, con nó đă thuộc quyền sở hữu của một cán bộ Việt-Cộng! Anh đă phải giúp nó một tí vốn để nó đi buôn gạo đường dài mà kiếm sống. T́nh cảnh của nó bây giờ thật là đáng thương quá! Long ơi!

Nghe chuyện, tôi thở dài, không che nổi nỗi xót xa.

Tôi nghĩ, vào giờ phút bị bà mẹ vợ đuổi ra khỏi nhà, không biết anh bạn cùng đơn vị của tôi có nhớ lại và có thấm thía những lời tên Việt-Cộng Phó Chủ Tịch Ủy Ban Quân Quản thành phố Sài-G̣n Chợ Lớn tuyên bố năm xưa hay không?

“Chúng tôi sẽ lấy nhà cửa, ruộng vườn, xe cộ, tàu bè của các anh. Chúng tôi sẽ chiếm đoạt vợ con của các anh!”

Và có bao giờ anh ta c̣n mong được đứng trên bục thuyết tŕnh để suy tôn và khóc thương “Bác Hồ” của anh ta lần nữa hay không?

Thêm một chuyện tả lại cảnh ngày về của một người tù cải tạo ở xóm tôi.

Đó là, gần Hẻm 555 Trần Hưng Đạo Sài-G̣n trên đường dẫn vào nhà tôi, có gia đ́nh của một ông Trung úy Việt-Nam Cộng-Ḥa. Vợ ông sĩ quan này là một cô giáo.

Ngày tôi ra tù th́ hai vợ chồng nhà này không c̣n ở với nhau.

Lư do là v́ chỉ ít lâu sau khi ông ta vào trại tập trung để “học tập” th́ cô giáo đă lấy một tên thương binh Việt-Cộng chột mắt. Tên Việt- Cộng này là một thương binh phục viên. Y giữ một chức vụ rất có quyền uy trong trường của cô giáo.

Thế là từ đó, trong nhà cô giáo, hai cháu bé con ông Trung úy Việt-Nam Cộng-Ḥa phải gọi một thương binh Việt-Cộng là cha.

Rơ ràng rằng,“lấy vợ, đoạt con, chiếm nhà, cướp của” là một chủ trương của bọn cướp nước.

Di lụy của chiến tranh, mấy chục năm sau c̣n đeo nặng trên vai, mang nặng trong tim người thua trận.

Ngày c̣n ở Pleiku, năm 1969, lớp sĩ quan trẻ chúng tôi nh́n vợ chồng một niên trưởng khóa 17 Đà- Lạt như một cặp đôi lư tưởng, trai tài, gái sắc. H́nh ảnh vợ chồng người sĩ quan đàn anh này là một mẫu mực mà chúng tôi nh́n vào đó để mơ ước, để noi theo.

Thế rồi, bẵng đi, cho tới năm 2004, tôi gặp lại niên trưởng này ở Seattle, trong dịp Kỷ Niệm 44 năm ngày thành lập binh chủng Biệt Động Quân.

Hôm đó, ông cựu tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 23 Biệt Động Quân đi cùng đứa con trai 7 tuổi và bà vợ không phải là người đẹp sắc nước hương trời một thuở.

Nhân khi bà vợ anh cùng thằng con trai có việc đi ra ngoài, tôi mới hỏi anh,

– Tôi biết chị ngày xưa, không phải là chị này.

Niên trưởng của tôi cúi mặt, rầu rầu,

– Chị bỏ anh rồi! Long ơi!

Nghe xong câu này, tôi chợt thấy ḷng ḿnh tê tái. Tiếp đó, anh cầm tay tôi nói như khóc,

– Long thử nghĩ xem? Tụi ḿnh đi tù, có biết ngày nào sẽ được tha ra đâu? Anh không trách ǵ chị, nếu có chăng là tự trách ḿnh. Tụi ḿnh không đổ lỗi cho ai được. Chỉ v́ tụi ḿnh thua trận, đánh mất đất nước, mà ra nông nỗi này!

Từ giờ phút đó, trong lúc tṛ chuyện cùng anh, tôi tránh nhắc lại những chuyện xưa ở Pleiku, kể cả những kỷ niệm suốt đời không quên được ngày tôi và anh sát cánh bên nhau mở đường máu trong trận Dak-Tô tháng 5 năm 1969.

Năm 1981, sau khi được chuyển trại về Nam, bị giam trong trại Z 30C, Hàm-Tân, Thuận-Hải, tôi mới hay, vào thời gian chiến tranh giải phóng Campuchia năm 1979, con cái của người miền Nam bắt đầu bị gọi đi làm nghĩa vụ quân sự và bị lùa ra chiến trường.

Nhiều gia đ́nh trong xóm chợ Nancy gần nhà tôi đă có bàn thờ “liệt sĩ”. Danh hiệu “liệt sĩ” là do chính quyền Cộng-Sản đặt ra để tôn vinh những chiến sĩ Việt-Cộng đă chết trong chiến trận.

Tôi có người bạn vong niên, một cựu trung tá, già hơn tôi một giáp tên là Bệ.

Tôi và anh Bệ bị giam trong hai khu cách nhau một con đường đi và hai lớp hàng rào kẽm gai.

Một ngày gần Tết, anh Bệ quần áo chỉnh tề, gọi tôi ra hàng rào, vui vẻ khoe,

– Hôm nay anh có thăm nuôi, khi nào quay về, anh sẽ gọi chú! Anh sẽ chia cho chú một ít quà để ăn chơi!

Từ lâu lắm rồi, anh Bệ không có thư từ hay tin tức của gia đ́nh. Trong tù, anh không khác ǵ một kẻ mồ côi. Hôm nay anh có người tới thăm, tôi cũng mừng cho anh.

Chiều hôm đó anh Bệ khệ nệ, cong lưng gánh vào trại hai bao quà, nhưng mặt anh không có chút dấu hiệu ǵ là vui vẻ cả.

Anh gọi tôi ra hàng rào, đôi mắt anh sụp xuống như chứa chất một nỗi buồn u uất,

– Anh có thăm nuôi, có quà, nhưng anh không chia sẻ cho em được! V́ anh hiểu rằng, nếu em biết những đồ ăn đó là do ai đă cho, chắc em sẽ không ăn. Anh cũng sẽ không ăn những thứ đó đâu!

Tôi ngạc nhiên,

– Vậy chứ ai vừa lên thăm anh?

– Thằng con trai anh.

Tôi chưa kịp thắc mắc v́ sao anh lại nói những lời quái dị trên, th́ anh bật khóc,

– Long ơi! Thằng con trai của anh bây giờ đă là một Thượng sĩ Việt-Cộng. Nó vừa từ Campuchia trở về…

Chưa dứt lời, anh bạn già của tôi đă ôm mặt quay lưng, để lại một ḿnh tôi đứng sững sờ.

Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, chúng tôi đă nghe tiếng réo từ lán trại bên cạnh:

“Báo cáo cán bộ! Đội 3 có người chết!”

Sau đó hai anh bạn tù h́ hục khiêng xác một anh cải tạo viên vừa chết trong đêm ra pḥng trực.

Người chết là anh Bệ, cựu Trung tá Việt-Nam Cộng-Ḥa, một người bạn già của tôi.

Đi sau cái cáng của người chết là cán bộ Việt-Cộng tên là Liến. Bên cạnh cán bộ Liến là anh Đội trưởng Đội 3 đang ́ ạch trên vai một gánh hai bao, đầy quà thăm nuôi c̣n cột chặt chưa mở ra.

Tôi biết gánh quà ấy do một Thượng sĩ Việt-Cộng đem lên cho bố anh ta.

Chiều qua, bố anh ta đă nói với tôi:

“Anh cũng sẽ không ăn những thứ đó đâu!”

Mọi người trong Đội 3 đều cho rằng anh Bệ đă vận sức quá nhiều để gánh hai bao quà nặng, nên đêm qua anh ấy đă bị đứt gân máu mà chết.

Nhưng người tù nằm bên anh Bệ lại cho tôi hay, đêm ấy anh Bệ nằm khóc rấm rứt tới khuya, không ngủ, rồi anh đi vào cầu tiêu uống thuốc ǵ đó, tới sáng, anh không thức dậy nữa!

Cái huy hiệu thượng sĩ Việt-Cộng trên ve áo một người con, đă bóp nát trái tim của một người cha, một cựu trung tá Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Ḥa!

Ngày tôi được tha (năm 1988) cũng là ngày anh bạn cựu Đại úy Trần Đức Thiệp của tôi từ Campuchia lội bộ, quay ngược về Việt-Nam sau một lần vượt biên thất bại. Chỉ v́ thời gian này chính phủ Thái-Lan đă từ chối, không c̣n chấp nhận dân tị nạn nữa.

Tôi không có dịp để vượt biên, nên không biết ǵ về cái giá phải trả cho sự mạo hiểm đi t́m tự do này.

Nhưng tôi biết chắc chắn rằng trong những năm tôi c̣n bị lưu đày, hàng trăm ngh́n đồng bào tôi đă phải bỏ nước ra đi. Hàng ngh́n đồng bào tôi đă bỏ thây trên biển.

Cái khẩu hiệu “Bắc Nam ḥa hợp” của chính quyền Cộng-Sản nghe th́ thấy hay, nhưng thực hành sao khó quá!

Người dân miền Nam đă sống nhiều năm dưới chế độ Cộng-Ḥa, và đă biết thế nào là Tự Do, nên khao khát Tự Do.

Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975, muốn có Tự Do, cách duy nhất là t́m đường ra biển.

Có ai muốn xa ĺa nơi quê cha đất tổ?

Có ai mà không sợ chết?

Ấy vậy mà đồng bào tôi cứ có dịp là bỏ xứ đi ngay!

Có một câu nói đă trở thành bất hủ:

“Dưới chính sách hà khắc của Cộng-Sản, nếu cái cột đèn mà biết đi, chắc nó cũng vượt biên!” (Ginetta Sagan)

Bao nhiêu năm đă trôi qua, đồng bào tôi ngóng trông hoài mà chưa thấy,

“B́nh minh chiếu khắp nơi!” (Giải phóng miền Nam)

B́nh minh đă trốn đi đâu? Tự do đă trốn đi đâu? Đêm đen quá dài!

VML

Seattle, U.S.A tháng Tư 2019

Source:http://baotreonline.com/hoa-hop-hoa-giai/

florida80
06-05-2019, 17:14
Giữ Lửa Trong Tim


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích



Bùi Củng Duy cùng với hai mươi chín tù nhân sắp hàng trước căn nhà trực ban. Họ chuẩn bị làm thủ tục cuối cùng để nhận giấy ra trại.

Quản giáo và ba công an vũ trang lần lượt lục soát tư trang đặt trước mặt mỗi người. Họ nắn bóp từng túi áo, từng góc chiếc ba lô và ngay cả lai quần tù đang mặc. Tù nhân đă chứng kiến cảnh nầy trong các đợt phóng thích trước đó. V́ vậy, chẳng ai dám giấu giếm một vật ǵ có di hại cho cái giờ phút quan trọng nầy. Đợt phóng thích đầu tiên, nhiều tù nhân bị giữ lại v́ lén mang thư của bạn bè gởi về cho gia đ́nh.

Sáng nay, trước khi có lệnh tập họp, Duy đă cẩn thận soát xét lại túi xách lần cuối. Một bộ áo quần tù vá chằng vá đụp hàng trăm mảnh đủ loại vải nằm trong chiếc bao cát có quai mang. Anh muốn đem bộ áo quần nầy về để giữ làm kỷ niệm. Tất cả vật dụng khác Duy đă phân chia cho bạn tù trong đêm hôm trước, ngoại trừ chiếc mũ lưỡi trai mà Thoa, vợ anh đă vội vàng chạy ra phố mua cho chồng trước khi lên đường tŕnh diện. Duy c̣n nhớ, hôm đó nàng đong gạo cho mười ngày ăn và một bộ quần áo dân sự nàng đă sắp sẵn trong chiếc ba lô. Thoa cũng không quên đem cho Duy hai cây viết bic và một cuốn vở học tṛ.

- Lột mũ đưa xem.

Tiếng quát của cán bộ Quản giáo làm Duy sực tỉnh. Anh vội cầm chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu trao cho hắn. Y lận vành trong chiếc mũ lên xem xét. Chợt, hắn chú ư đến vật ǵ ở bên dưới tàng mũ, rồi chuyển ngay cho cán bộ trực đem tŕnh lên ban giám thị.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Duy hồi hộp đợi chờ. Chẳng biết có vấn đề ǵ nơi chiếc mũ. Hai mươi chín bạn tù đă lần lượt rời khỏi trại chỉ c̣n lại ḿnh Duy. Gần hai giờ sau, Duy mới được lệnh vào tŕnh diện phó giám thị. Lăo cầm chiếc mũ đưa trước mặt Duy, hỏi :

- Chiếc nón nầy của ai ?

- Thưa cán bộ, của tôi.

Lăo lật ngửa chiếc mũ dí sát mặt Duy hỏi :

- Ai viết hai ḍng chữ nầy ?

Duy hoảng hốt nhớ lại chính ḿnh đă viết hai câu thơ vào đấy. Mười năm, chiếc mũ trở thành của quư. Không có dịp nào để dùng nó. Dù chiếc mũ ấy đă lấy ra cất vào chẳng biết bao nhiêu lần trong các đợt khám xét đồ dùng của tù nhân. Duy đă quên khuấy hai câu thơ viết bằng mực bút bi trong lúc nghỉ chân trên đường đến trại tập trung. Đường đi rừng núi trùng trùng, ngút ngàn xa tắp. Tương lai mù mịt. Ngày về chỉ là niềm hy vọng mong manh.

- Anh câm rồi đấy hử ?

Tiếng quát của giám thị đă kéo ư nghĩ anh trở về với câu hỏi.

- Vâng, chính tôi viết, Duy trả lời.

Vậy ai đặt ra hai câu thơ nầy ?

- Cũng chính tôi.

- Rơ ràng là anh chưa tiến bộ, che giấu tư tưởng phản động. Anh c̣n mơ một ngày về có “cờ vàng ba que” chào đón đấy hử ?

Rồi lăo dằn giọng tiếp :

- Một triệu quân Mỹ, một triệu quân ngụy được trang bị vơ khí từ đầu đến chân mà c̣n bỏ chạy. Đảng ta lănh đạo vô cùng sáng suốt. Quân đội ta giờ đây hùng mạnh nhất thế giới. Anh đừng mong lật ngược thế cờ.

- Nhưng thưa cán bộ, hai câu thơ của tôi không có ư đó - Duy chống chế .

- Không có ư đó à ? Nó rành rành ra đấy. Đứa trẻ nít cũng biết cái ư đồ trong anh.

- Nầy nhé: “Đường đi rừng núi ngút ngàn” ! Câu này nói lên ḷng phẫn uất đối với đảng và nhà nước đă giam cầm, đày ải các anh nơi rừng sâu nước độc. Có đúng không nào?

Lại câu này nữa : “Đường về lụa nắng trải vàng em ơi !” Nắng mà bằng lụa à? hay nhỉ.

Lăo ta trở giọng quát :

- Chỉ có lá cờ vàng mới bằng lụa ! Anh mượn màu nắng để ví lá cờ. Anh c̣n phải ở lại đây, phải cải tạo lâu dài cho đến khi nào tư tưởng của anh tiến bộ th́ mới được tha.

Duy phân trần :

- Thưa cán bộ, hai câu thơ ấy tôi viết cách đây bảy năm.

- Tôi không cần biết cách đây bảy năm hay bảy ngày. Các anh là những tên ngụy ác ôn có nợ máu với nhân dân. Đảng đă tập trung các anh vào đây để bảo vệ mạng sống trước ḷng dân đang căm hận. Đă có một số “ngụy quân ngụy quyền” được tha về bị đồng bào xử lư trên đường đi, anh có biết rơ điều đó không ? Nói xong, hắn ra lệnh Duy trở vào trại viết tờ tự kiểm và hẹn chờ cứu xét.

Duy bước đi với cơi ḷng tan nát. Nước mắt anh đầm đ́a trên đôi má trũng sâu. Bảy năm chịu đựng cuộc sống khổ nhục của một kiếp tù, anh chưa bao giờ để rơi những giọt nước mắt yếu đuối. Duy khóc v́ uất ức trước sự áp bức của kẻ mạnh, như lư lẽ của loài cáo đối với một con cừu trong bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine: “La raison du plus fort est toujours la meilleure” (Lư của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng).

Căn pḥng vắng hoe. Mọi người giờ này đang làm việc ngoài đồng, Duy vất chiếc túi, rồi vật ḿnh trên sạp ôm mặt. Anh để cho nước mắt chảy ràn rụa không cần che giấu. Ngày 30-4-1975 Dương Văn Minh ra lệnh cho quân đội đầu hàng, anh cũng đă để rơi những giọt nước mắt uất nghẹn, chán chường như thế. Sức mạnh và hào khí vẫn c̣n ngùn ngụt trong anh, trong đơn vị anh, bỗng dưng sức ép nào đă buộc anh và chiến hữu phải buông súng đầu hàng ?!

Nhân loại đă phê phán Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học tṛ, Mao Trạch Đông đả phá toàn bộ nền văn hóa cổ truyền của Trung quốc... Nhưng đă có mấy ai lên tiếng về hành động của cộng sản Việt Nam tịch thu và đốt tất cả những văn hóa phẩm không nằm trong quỹ đạo của Đảng. Chúng bỏ tù, thủ tiêu giới trí thức, văn nghệ sĩ sống dưới chế độ cộng ḥa.

Trong tù, chúng đặt người theo dơi, nghe lén những ai có biểu hiện phản kháng qua thơ văn. Điển h́nh là “vụ nhà thơ Trần Nguyên Bích” xảy ra tại trại tù S.G. Anh đă đọc hai câu thơ của Cao Bá Quát:“Ba hồi trống giục mồ cha kiếp, Một nhát gươm đưa bỏ mẹ đời”mà bị lên án anh là phản động dẫn đến cái chết của vợ lẫn chồng một cách thê thảm trong cơn khủng hoảng tinh thần.

C̣n tù nhân Trần Xuân Lực chỉ v́ bức tranh điêu khắc một thiếu nữ khỏa thân trên bản gỗ mang tính nghệ thuật cao mà phải bị cùm gần tháng trời trong hầm tối, mặc dù anh thực hiện theo lệnh của cán bộ quản giáo đội. Cái ti tiện của con người cộng sản là đă không dám nhận lỗi mà c̣n tố ngược nạn nhân để lấp liếm bản chất gian dối cố hữu của ḿnh. Y lại chường cái bản mặt đồi trụy tô màu “đạo đức cách mạng” để bảo vệ thẻ đảng đầy nhơ bẩn của y. Trần Xuân Lực đă thoát chết trong trận đánh hội đồng của bốn tên bộ đội du côn trong đêm khuya để trả thù cho tên quản giáo đội với lý do Lực đã khai thực với vị chính uỷ đơn vị cai quản tù nhân tên người chủ bức tranh điêu khắc đó.

Trong nỗi thất vọng tận cùng, Duy thiếp đi dưới cơn nóng bức của buổi trưa mùa Hạ. Chợt, có người đánh thức chàng dậy, th́ ra Trần Quang Trân. Anh từ khu sửa chữa kỹ thuật của trại về pḥng nhận cơm trưa. Trân ngạc nhiên v́ Duy đă được tha về sáng nay sao bây giờ vẫn c̣n nằm đây. Sau khi Duy cho biết v́ hai câu thơ viết dưới tàng mũ từ năm 1975 mà bị giữ lại. Trân nở nụ cười méo xệch, tâm sự :

“Bọn ḿnh c̣n lạ ǵ chiếc răng nanh của loài vượn. Bảy năm cai trị toàn cơi đất nước, chiếc răng nanh dính đầy máu của bạo quyền Hà Nội đă hiện ra khiến cho nhân dân miền Nam rợn người và ghê tởm”. Chợt Trân ghé vào tai của Duy nói nhỏ : “Không về trước th́ về sau.” Rồi để trấn an Duy đang trong cơn thất vọng, Trân nói nhanh: “Ở lại c̣n có bọn ḿnh. Nhiều điều lư thú cậu có dịp sẽ biết. Nầy, ḿnh báo tin mừng cho cậu, tớ vừa ráp thành công một chiếc radio bỏ túi. Làn sóng rất mạnh, có thể nghe được đài VOA và BBC, đang trong giai đoạn trắc nghiệm, chưa hoàn tất. Bí mật đấy nhé ! Khi nào xong ḿnh sẽ cho cậu “vào tổ hợp”.

Trân quay lưng đi xuống nhà bếp, một tay cầm chiếc ca đựng cơm, tay kia xách chiếc lon guy-gô đă lên màu đen nhánh của khói bếp. Miệng huưt gió đoạn nhạc : Tung cánh chim t́m về tổ ấm...

Trung úy Trần Quang Trân, nguyên là kỹ sư điên tử được đào tạo tại Nhật. Anh phục vụ tại pḥng truyền tin thuộc Tiểu khu Thừa Thiên. Khi miền Trung mất vào tay quân Bắc Việt, Trân bị kẹt lại tại vùng 1 chiến thuật và bị bắt vào trại tù cải tạo.

Trong thời gian quản lư của bộ đội cộng sản,Trân được trung đoàn bộ xử dụng làm chuyên viên sửa chữa điện thoại, các loại máy truyền tin cũng như các trạm ra đa bị hư hỏng. Dịp nầy, cán bộ, bộ đội tác oai tác quái buộc anh sửa chữa các loại radio của cá nhân hoặc của gia đ́nh. Anh nhất quyết từ chối và yêu cầu họ phải có lệnh của cán bộ quản lư trực tiếp và điều hành công việc của anh đang làm. Một đêm tối trời, anh bị đẩy ra ngoài sân trại, đám bộ đội côn đồ xúm nhau đánh hội đồng. Sống dở chết dở, anh nằm trạm xá mất hai tuần lễ. Sau đó, Trân được ban lănh đạo quyết định cho anh ở hẳn tại căn pḥng biệt lập trong khu cán bộ.

Tháng Mười năm 78, Trần Quang Trân được chuyển giao qua bộ công an quản lư cùng với một số tù nhân từ các trại tập trung dồn vào trại tù Tiên Lănh. Tại đây, trại dành cho anh một cái cḥi nhỏ nằm riêng biệt trong khu nhốt tù để làm nơi sửa chữa các loại máy móc thuộc về điện tử từ các nơi đem đến.

Cộng sản định nghĩa thế nào là nợ máu để phải cải tạo lâu dài như theo chính sách đă đề ra ? Trần Quang Trân là chuyên viên kỹ thuật, nợ máu đâu chẳng thấy mà chỉ thấy anh làm lợi cho đảng và nhà nước kéo dài đến bảy năm. Họ đă lợi dụng tài năng, bóc lột sức lao động trên mồ hôi, nước mắt của anh bằng những năm tháng “nước sông công tù”.

Buổi chiều, sau khi cơm nước xong, tù nhân được phép đi dạo ngoài sân vài mươi phút đồng hồ trước khi vào pḥng khóa cửa. Trân hớn hở rỉ vào tai Duy : “Xong rồi, đêm nay hai đứa ḿnh thử nghe đài VOA. May mắn là ḿnh lượm được chiếc ê-cút-tơ trong đống máy móc phế thải của chúng nó mang về, sửa lại nghe rất rơ, bảo đảm giữ được bí mật”. Đúng giờ, Trân và Duy nằm chụm đầu vào nhau như đang th́ thầm tâm sự. Bên dưới gối là chiếc radio được hóa trang như một hộp đựng thuốc hút bỏ túi.

Giọng của xướng ngôn viên quen thuộc phát ra từ trong hộp thuốc : “Đây là Tiếng Nói Hoa Kỳ phát thanh từ Thủ đô Hoa Thinh Đốn …”

Ḷng Duy bỗng rộn lên như gặp lại người bạn cố tri sau mười năm xa cách. Tiếng nói từ bên kia nửa ṿng trái đất mà chàng cảm thấy thật gần gũi, thân thương. Đối với tù nhân trong chế độ cộng sản, được nghe những tin tức trung thực từ thế giới bên ngoài là món ăn tinh thần quư giá để nuôi dưỡng và bồi đắp niềm tin. Bản tin tức đầu tiên họ nghe được là tướng Mỹ Vessey sẽ đến Việt Nam để tiếp tục thương lượng t́m kiếm số lính Mỹ c̣n mất tích trong chiến cuộc và và mở đầu cuộc thảo luận giữa Hà Nội và Hoa Thịnh Đốn trong chương tŕnh “Tái định cư tù cải tạo”.

Cảm ơn “chiếc hộp thuốc”, cảm ơn Trần Quang Trân, người bạn tù tài năng đă cho Duy luồng sinh khí làm bừng dậy nguồn hy vọng gần như lịm tắt trong những ngày qua. Duy th́ thầm đọc kinh cầu nguyện dâng lời tạ ơn lên Thiên chúa.

Lần đầu tiên trong mười năm, giấc ngủ êm đềm đến với Duy trong hào quang rực rỡ. Duy mơ thấy Thoa cùng hai con đứng đón chàng tại cổng trại có cả thân nhân của các bạn tù khác và đồng bào địa phương đến tham dự cuộc tiếp rước tù rất nồng nhiệt.

Bỗng, một loạt súng nổ vang. Đám đông chạy tán loạn. Tiếp theo là tiếng kẻng báo động và tiếng chân người chạy rầm rập bên ngoài sân trại. Duy giật ḿnh tỉnh giấc. Tù nhân trong pḥng kẻ đứng người ngồi ghé mắt nh́n qua cửa ṭ ṿ. Đội công an bảo vệ hối hả lục soát hai bên bờ tường thành. Đèn bật sáng, cửa pḥng mở tung ra. Cán bộ quản giáo đội bước vào, quát lớn :

- “Tất cả ngồi vào vị trí điểm danh, bắt đầu đội trưởng”. Số 1 Đỗ Văn Chương, số 2, 3, 4... 60 đội phó Cao Khanh, đủ. Cán bộ lặng lẽ rời khỏi pḥng, đóng sầm cửa lại. Không khí ngột ngạt đồng lơa với bóng đêm đè nặng lên tâm năo người tù.

Buổi sáng, cửa pḥng giam vừa mở là mọi người ùa ra ngoài xem cớ sự của đêm qua ra sao. Dăy pḥng bên kia, anh em tù đang dáo dác nh́n lên đầu tường cuối trại. Một xác người nằm treo vắt vẻo nửa ngoài nửa trong trên đường dây kẽm gai ở đầu tường. Nạn nhân mặc bộ quần áo xanh bộ đội đă bạc màu. Máu nhuộm đỏ trên đầu vách và chảy một đường dài đă khô cứng. Kẻ trốn trại không ai khác hơn là tên trật tự, tù h́nh sự nghiện x́ ke ma túy và trộm cắp. Hắn lợi dụng sự tự do đi lại hàng ngày móc sẵn vào cọc trụ đầu góc tường một sợi dây để nửa đêm trốn thoát. Bị cán bộ tuần tra phát giác trong lúc hắn đang chun qua hai đường dây kẽm gai. Một loạt súng đă kết liễu đời hắn.

“Chiếc hộp thuốc” nghe được đài BBC khá rơ nhưng đa số cựu quân nhân miền Nam không thiện cảm với đài nầy. Thời điểm 1975, tiếng nói ấy đă gây tác hại không nhỏ cho tinh thần chiến đấu của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa. Họ đă tường thuật sai lệch, nói đúng hơn là thiên vị cộng sản Bắc Việt trong các trận đánh của hai lực lượng.

Một tháng sau, trại tăng cường Nguyễn Mậu Lân phụ giúp cho Trần Quang Trân trong việc sửa chữa máy móc. Lân từ một đội khác điều về, cũng là bạn tù trên bảy năm cả nên Trân đă dễ dàng kết nạp Lân vào “tổ hợp thuốc hút” không đắn đo. Những tin tức nào quan trọng có tính cách thời sự quốc tế liên quan đến Việt Nam là “tổ hợp” phát đi bằng cách rỉ tai theo dây chuyền cho tù nhân lên tinh thần. Thời gian thuận lợi nhất là giờ tản bộ trên sân sau bữa ăn chiều. Bản tin lập tức được loan truyền nhanh chóng cho hầu hết anh em tù chính trị toàn trại.

“Tổ hợp Thuốc hút” dần dần quy tụ đến mười bảy người. Thành phần là cựu sĩ quan, c̣n lại là vài viên chức chính quyền miền Nam. Những bản tin nghe được từ đài VOA, anh em tù càng thêm phấn kích trước t́nh h́nh....nên “Tổ hợp”dự tính tổ chức một lực lượng hành động một khi thời cơ đến.

***
Những cánh rừng tiếp nối vây quanh tạo thành ṿng đai kiên cố khiến khu trại 1 Tiên Lănh trở thành chiếc hộp dưới nắng hè nung đốt. Vách tường xây bằng gạch xi-măng giữ sức nóng âm ỉ đến tận đêm khuya. Tù nhân nằm sắp lớp, san sát trên hai dăy sạp bện bằng tre lồ ô trong pḥng kín ngột ngạt. Người nóng hâm hấp như lên cơn sốt. Họ cởi hết áo quần cố dỗ giấc ngủ, hầu lấy lại sức cho buổi lao động ngày mai.

Ánh trăng mười tám sáng vằng vặc trên đỉnh trời. Sự yên ắng về đêm nghe rơ mồn một từng tiếng dế kêu rả rích, thêm tiếng vượn hú từ xa vọng về tăng phần áo năo của cảnh rừng đêm hoang vắng. Khu trại tù đang ch́m trong cảnh tịch mịch, bỗng tiếng chân người chạy rầm rập, tiếng đạn lên ṇng lách cách. Đoàn người vũ trang bủa vây căn nhà số 12.

Cửa mở, đèn pḥng bật sáng. Một cán bộ ra lệnh : “Tất cả nằm yên tại chỗ, không được động đậy”. Hắn đưa ánh mắt cú vọ nh́n khắp pḥng rồi tiếp :

- “Áo quần chăn chiếu để nguyên trạng, từng người một, hai tay đặt lên đầu, bước ra khỏi pḥng”.
Sáu mươi tù nhân thân ḿnh trần trùi nối đuôi nhau bước qua hai chặng kiểm soát do bốn tên công an lạ mặt soát xét trên thân thể từng người. Xong, chúng dồn tù ngồi gom vào một chỗ có sẵn tiểu đội vũ trang chĩa súng canh giữ. Số công an khác vào pḥng kiểm tra áo quần mền gối và bên dưới sạp giường nằm.

Dường như toán lục soát đạt được mục đích mau lẹ nên họ ngừng tay. Một tên công an lạ hoắc đọc tên những tù nhân sau đây đứng vào một góc : Trần Quang Trân, Nguyễn Mậu Lân, Trần Củng Duy, Vơ Tá Hưng và Lê Minh. Chúng xích tay từng người, rồi áp giải lên ban giám thị trước những cặïp mắt ngỡ ngàng của bạn tù. Số c̣n lại được lệnh trở vào pḥng.

Một tuần lễ kế tiếp, đội tù chính trị nào cũng đều có người bị gọi lên cơ quan tra vấn và viết tờ tự kiểm. Trọng tâm tờ kiểm điểm là phải thành thật khai báo đă nhận được tin tức phản động nước ngoài do người nào đưa tin và đă rỉ tai cho những ai.

Hết người nầy qua người khác, họ khai lẫn lộn cho nhau thành dây chuyền, cứ như thế mà hầu hết số tù nhân chính trị trong cùng một khu đều bị viết kiểm điểm.

Trần Quang Trân bị áp giải về Ty Công an ngay trong đêm hôm đó cùng với tang vật là chiếc radio được hóa trang như chiếc hộp đựng thuốc hút. Một tháng trời đằng đẵng, chúng khai thác anh để t́m ra động cơ nào đă khiến anh làm ra chiếc radio nghe đài ngoại quốc và có ai bên ngoài tiếp tay, cung cấp các linh kiện cho anh lắp ráp.

Hàng chục lần lấy khẩu cung, hàng trăm lần viết tường thuật, Trần Quang Trân vẫn giữ nguyên lập trường :

- Không có động cơ chính trị nào ở bên ngoài thúc đẩy anh cả, mà do thói quen nghề nghiệp, thích t́m ṭi và phát kiến.

- Những linh kiện dùng để làm thành chiếc radio bỏ túi đều được anh tận dụng từ trong đống vật liệu phế thải do ban giám thị mang về. Cũng từ “đống rác” điện tử nầy mà anh đă sửa chữa, phục hồi hàng trăm máy truyền tin, TV, radio, cassette và những dụng cụ điện tử khác cho toàn thể cán bộ trong trại, ngoài trại và hầu như cho cả ty công an.

Riêng bốn người c̣n lại Duy, Minh, Hưng và Lân bị giam tại trại. Họ cũng không khai báo điều ǵ mới mẻ. Riêng Trần Củng Duy xác nhận nghe đài trực tiếp và thông báo những tin tức đă nghe được cho bạn tù.

Một phiên ṭa được mở ra tại hội trường của trại, cũng đầy đủ mâm bát các nhân vật của một “Ṭa án Nhân dân”. Để dằn mặt tù nhân, toàn tổng trại được lệnh tập trung về tham dự phiên ṭa. Mười lăm tù phạm có liên hệ trực tiếp nghe đài nước ngoài và loan truyền tin tức trong trại đứng sau vành móng ngựa. Điều đáng để ư là phiên xử được sắp đặt theo lớp lang như tŕnh diễn một tuồng kịch. Nhưng không khí vô cùng nặng nề đầy trấn áp. Không luật sư biện hộ, bị cáo không được đối chất trước ṭa và điểm nổi bật hơn cả là “Ṭa án Nhân dân” thể hiện rơ ràng tính công cụ của đảng. Một bản cáo trạng dài ḷng tḥng quy chụp các bị cáo làm gián điệp cho ngoại bang.

Trước khi tuyên án, ṭa dành cho mỗi bị cáo hai phút để phát biểu “lời nói cuối cùng”. Các phạm tù đều từ chối. Riêng Trần Củng Duy tuyên bố trước ṭa anh chịu trách nhiệm về việc loan truyền những bản tin tức đă nghe được từ đài VOA, các bạn tù khác hoàn toàn vô tội.

Đến phiên Trần Quang Trân, anh điềm nhiên quay mặt về phía cử tọa tham dự, với ánh mắt đầy cương nghị, anh nh́n khắp lượt đám đông bạn tù, rồi dơng dạc nói :

“Tôi rất tiếc là không đem được tài năng của ḿnh để phục vụ đồng bào và quốc gia dân tộc”. Sau mười phút nghị án cho ra vẻ là một phiên ṭa, bản án đă được định sẵn như sau :

- Hai án 5 năm, bốn án 7 năm, năm án 15 năm, Trần Củng Duy, Lê Minh và Vơ Tá Hân bị án 18 năm

- Trần Quang Trân : Tử h́nh

Toàn thể hội trường như chết lặng trước bản án tử h́nh đối với kỹ sư Trần Quang Trân. Ôi, nhân tài của tổ quốc. Người chiến sĩ đă dành cả tâm huyết và tài năng của ḿnh để phục vụ đất nước, giờ đây bạo quyền đă ra tay hủy diệt.

Trần Quang Trân từ khước làm đơn xin ân xá. Anh chấp nhận cái chết để giữ tiết tháo của một chiến sĩ. Khí tiết đó anh đă tuyên xưng lưới lá quân kỳ với ḷng trung kiên, bất khuất trước quân thù. Gương sáng đó như ngọn lửa sẽ giữ măi trong tim các chiến hữu dẫu đang sống trong cảnh đọa đày.

Đúng mười lăm ngày sau phiên xử, chúng đem Trần Quang Trân đến Hố Ông Hức để thi hành bản án. Nơi đây đă có một cái huyệt đào sẵn, một chiếc chiếu và tấm gỗ ghi nguệch ngoạc họ tên của tử tù.

Bên kia bờ ruộng, người con gái làm công việc dặm lúa, đang ngồi ăn cơm trưa sau lùm cây che nắng theo dơi toán công an vũ trang áp giải người tử tù đến bên chân đồi sắn. Trước hết, tên công an chỉ huy toán hành quyết mở cùm tay, mở băng vải che mắt để tử tù dùng bữa ăn cuối cùng ngay tại pháp trường.

Trần Quang Trân vươn vai đứng dậy, quay mặt về hướng mặt trời mọc. Mặc dù dây xích sắt nặng nề vướng víu đôi chân, anh vẫn cố đánh chân vào nhau trong tư thế đứng nghiêm của lễ thượng kỳ. Anh đưa tay chào theo quân cách của người chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đồng thời miệng hô lớn : “Việt Nam Cộng Ḥa Muôn Năm!”

Bỗng, tạch tạch, đoành đoành của nhiều khẩu súng thay nhau nhả đạn vào đầu, vào ngực và toàn thân anh. Bầy chim xanh ẩn ḿnh trong ṿm cây cổ thụ hoảng hốt vụt bay. Trần Quang Trân qụy xuống bên mâm cơm. Máu chảy đầm đ́a trên thân thể anh, máu chan đầy bát cơm trắng, máu nhuộm đỏ những miếng thịt heo luộc như chính thịt anh bị cắt ra hăy c̣n tươi sống.

Không ai biết có một người con gái giấu mặt vào đôi tay, gục đầu trên hai gối nấc lên.

Toán công an kéo xác tử tù bỏ xuống hố, vất chiếc chiếu trên thi thể cùng mâm cơm cuối cùng mà anh từ chối không ăn, rồi vội vă lấp đất sơ sài. Tấm gỗ mang tên Trần Quang Trân bỏ nằm bên miệng hố. Chúng kéo nhau ra về như bầy kên kên vừa rỉa xong xác chết.

Qua cơn đau đớn tận cùng, cô gái tỉnh lại. Nàng vội chạy đến mộ Trân ôm tấm bia gỗ vào ḷng khóc tức tưởi. Cô gái nầy là ai mà thương tiếc kẻ tử tù ?

Xin thưa, đó là cô Lê Thị Xuân, một nữ tù nhân cùng trại Tiên Lănh,nằm chung rào với khu nam, người đă thán phục và yêu thầm người kỹ sư điên tử tài hoa Trần Quang Trân. Biết bao nhiêu lần từ bên kia hàng rào thuộc khu tù của nữ giới, nàng đă đứng nh́n chàng với ánh mắt si mê.

Xuân đă được phóng thích từ sáu tháng trước. Nàng đă theo dơi nội vụ của Trân và đồng bạn từng ngày từng giờ. Nàng đă đến trại thăm nuôi vài lượt , nhờ mấy chị bạn tù gởi thức ăn cho chàng nhưng luôn bị cán bộ từ chối.

Trong mấy ngày qua, ḷng Xuân bỗng dưng bồn chồn, thôi thúc nàng lên trại thăm nuôi. Xuân có linh cảm lần nầy sẽ gặp Trân. Thế là nàng ra đi với gói cơm nếp và xách bánh ngọt. Vừa lên đến gần ngả ba đi vào Hố Ông Hức, nàng nh́n thấy từ xa có đám công an đang áp giải một tù nhân bị bịt mắt. Xuân khả nghi liền chạy rẽ về phía hố núp vào trong bụi, giả dạng làm người giặm lúa nghỉ ăn trưa và nàng đă chứng kiến cái chết rất dũng cảm của Trần Quang Trân.

Xuân chôn tấm bia gỗ ở dưới chân mộ, rồi lấy gói xôi và bánh ngọt đặt trên mộ chàng.

Một tuần lễ sau, những tù nhân đi đốn củi qua khu nghĩa địa tù lấy làm ngạc nhiên thấy ngôi mộ Trân trở nên tươm tất, đất vun cao và những mảng cỏ xanh rờn đắp lên nấm mộ. Rồi một tấm bia bằng xi-măng lại xuất hiện. Người dựng bia đă cố ư ghi : “Nơi yên nghỉ của Kỹ Sư Trần Quang Trân, hy sinh ngày 19 tháng Sáu năm 1982. Người quư trọng nhân tài phụng lập.”

Kể từ mùa Xuân năm ấy, khi mặt trời lên quá ngọn tre là ngôi mộ của chàng nở rực rỡ loại hoa mười giờ, khiến cho anh em tù mỗi lần đi ngang qua là không nén được cơn xúc động trước tâm hồn cao thượng của một người con gái thuộc nấc thang cuối cùng của xă hội.

Một bản nhạc phổ bài thơ “Giữ Lửa Trong Tim” đă được bạn tù lén lút truyền cho nhau. Đúng vào đêm tuần một trăm ngày Trần Quang Trân mất, đèn pḥng vừa tắt, bỗng cả đội nghe tiếng hát của một người tù can đảm cất lên từ trong góc pḥng với giọng ca đầy bi tráng:

Dẫu biết ngày nao về với núi,
Ngh́n năm hóa thạch thịt xương đau.
Anh ra đồi bắn đầu không cúi,
Bạn ngẩng mặt cao, giấu tủi hờn!
Từng loạt súng vang, những dấu giày,
Thây vùi sâu cạn chẳng cần hay.
Bao năm căm hận trong xiềng xích,
Những tiếng hô - mươi dấu đạn cày!
Ngực máu đỏ loang, mặt nát nhầy,
Đạn thù nào chọn điểm tim ngay.
Anh đi về đất hồn siêu thoát,
Em chết nửa đời với đắng cay!
Như phép thần thông - làn sóng điện
Từ trong hộp thuốc phát đài VOA.
Bao ngày góp nhặt từng linh kiện,
Anh tạo cho tù một máy thu.
Sau bữa cơm chiều, cửa đóng then,
Pḥng giam le lói ánh vàng đèn.
Đêm nghe tiếng vọng từ châu Mỹ,
Rộn ră, ḷng nghe đỡ nhọc nhằn!
Lũ khốn quen mùi săn phát giác,
Cả pḥng thêm một lớp lao lung.
Mười tù nhận tội, mươi tù thoát,
Anh chịu tử h́nh, chết thủy chung!
Giết một nhân tài của tổ quốc
Hận thù hơn cả nghĩa non sông.
So ra bạo chúa c̣n thua cuộc,
Loài sói kia c̣n nghĩ giống ḍng!?
Đứng trước mộ chàng giữa núi non
Tim em hực lửa - lửa căm hờn.
Trong cơn nắng Hạ rừng khô khốc
Mà mắt em đầy giọt lệ tuôn!


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích

florida80
06-05-2019, 17:17
Giải Phóng/Lưu Đày


Will Nguyễn


I - Bị bắt giữ.


Trong buổi sáng của ngày tháng Sáu đầy sôi động ấy, một người phụ nữ có tuổi lặng lẽ lại gần tôi và khều vai tôi. Mái tóc của bà điểm bạc, cặp mắt hiếng, miệng hơi hở lợi, bà cầm một lon nước đă mở nắp và ra hiệu mời tôi uống, hầu như không nhận thức việc ḿnh đang làm.

Bà không biết rằng vài phút trước đó, tôi đă thoáng thấy bà trong đám mấy người công an, lực lượng bảo vệ an ninh công cộng của Việt Nam. Tôi nhă nhặn từ chối. Một người cùng đi biểu t́nh lúc đó, một thanh niên khoảng 20 tuổi, nhanh chóng xác nhận với tôi điều tôi thoáng ngờ vực: “Cẩn thận. Công an có thể bỏ thuốc cho anh đó. Họ rất biết cách.”

Lực lượng công an đă rất nhầm khi theo bám lấy tôi như là một trong các thủ lĩnh của ngày định mệnh ấy. Tôi cũng chẳng trách họ. Khi đoàn biểu t́nh từ công viên Hoàng Văn Thụ, gần sân bay Tân Sơn nhất xuống Nam kỳ khởi nghĩa, một trong các con đường chính dẫn về trung tâm thành phố, th́ tôi, từ một người chỉ ghi lại tư liệu về sự kiện, đă dần trở thành một kẻ phá rào.

Tại một số giao lộ dọc theo Nam kỳ khởi nghĩa, công an đă dàn lên các rào cản bằng các nhân viên công lực được trang bị các dụng cụ chống đỡ, trải mỏng ra làm 3-4 hàng mà phần lớn là những người trai trẻ ốm yếu. Tôi lách qua đám đông và đứng thẳng ngay trước họ.

Những người trai ấy có vẻ căng thẳng, họ giữ hàng lối chỉ bởi những người cấp trên lớn tuổi hơn của họ đứng sát đằng sau và quát tháo. Họ bị số đông đang sôi sục biểu t́nh áp đảo.

"Con đường này được xây bằng tiền thuế của chúng tôi! Chúng tôi có quyền đi ở đây!”

“Các em trẻ nên tham gia cùng chúng tôi”

“Chúng tôi diễu hành v́ đất nước!”

“Tại sao các em chống lại người dân?”.

Những người biểu t́nh tức giận khi đối diện với họ, nhưng đồng thời, sợ manh động; họ hiểu rất rơ rằng đằng sau các tấm khiên chắn là một bộ máy an ninh đồ sộ và chuyên đi trừng phạt. Từ trên cao, có lẽ nó giống như một con đập sắp nổ tung. Và tôi hiểu rằng với một lượng người đông bên phía chúng tôi như lúc đó, th́ chỉ một châm chích nhỏ là con đập bất công sẽ bị nhấn ch́m.

V́ vậy tôi đă vượt qua. Và tôi đă làm như vậy tại ít nhất là 3 ngă tư. Đó là một quyết định có tính toán.

Lúc chúng tôi tới ngă tư Nam kỳ khởi nghĩa và Lư Chính Thắng, chỉ cách Dinh Độc lập vài khu phố, lực lượng công an đă rút ra được bài học cho ḿnh. Thay v́ sử dụng trái tim của những người trai trẻ, họ quyết định mang các xe tải ra đậu ngang ngă tư.

Một lần nữa tôi bước lên hàng đầu và đề nghị công an cho xe tải tránh đi. Họ từ chối. Thế là tôi nhảy lên sàn một chiếc xe và giúp những người biểu t́nh-đi bộ vượt qua chướng ngại vật. Tôi đă nắm tay rất nhiều người trong ngày hôm đó, kéo cả người trẻ và người già lên sàn xe và qua bên kia.

Hiểu rằng những người biểu t́nh đi xe máy sẽ bị tắc lại, tôi bắt đầu t́m cách để mở ra một lối thoát rộng hơn. Các xe tải đậu ngang đường, nhưng trên vỉa hè, hàng rào cản lại là các xe máy của cảnh sát. Thế là tôi cùng một số những người biểu t́nh bắt đầu nâng những xe máy ra khỏi chỗ và sau khi chúng tôi làm được như vậy, th́ cảnh sát và những người biểu t́nh lại một lần nữa lại đụng độ nhau.

Họ yêu cầu chúng tôi không chạm vào xe của họ, tuy nhiên chúng tôi đáp trả lại rằng chúng tôi không làm trầy xước chúng, rằng chúng tôi chỉ dời những chiếc xe đó ra chỗ khác thôi. Tới lúc những người biểu t́nh đi xe máy bắt đầu t́m cách lách qua lối đi nhỏ đang rộng dần, th́ đó cũng là một ḍng chuyển động, lại một lần nữa, công an không thể ngăn lại. Đám đông reo ḥ mừng rỡ, bởi một nhóm chúng tôi đă nắm lấy tay nhau thành một hàng rào giữa công an và những người biểu t́nh, để họ có thể tiếp tục cuộc tuần hành một cách ôn ḥa.

Thật không may, b́nh yên đó đă không kéo dài được lâu.

“Họ đang tách anh ra để bắt đó. Tôi vừa nghe họ nói. Anh cần ḥa vào với mọi người càng sớm càng tốt“, chị ấy hốt hoảng nói nhỏ với tôi. Một người phụ nữ kéo tôi sang bên và cố gắng hết sức ra hiệu để không gây nghi ngờ. Tôi cám ơn chị và bắt đầu lùi lại về hướng đám đông, mắt vẫn thận trọng dơi theo những người công an đằng sau người phụ nữ nọ chỉ vài mét.

Có điều trước khi tôi kịp làm điều đó, một nhóm 5-6 viên an ninh mặc thường phục đă lao vào khóa cổ tôi và giật toang ba lô của tôi (để cướp lấy điện thoại và tiếp cận được các tư liệu của tôi về cuộc biểu t́nh này, như sau này tôi mới biết. Với họ, các thông tin nhạy cảm là chiến lợi phẩm quư giá)

Rất nhanh chóng, một số người biểu t́nh t́m cách giải thoát cho tôi, họ tóm lấy tay tôi mà kéo, c̣n tôi th́ với tất cả sức lực của ḿnh, tôi nhoai về với họ. Trong một khoảng khắc nào đó, dường như chúng tôi đă sắp thắng đến nơi.

Sau đó, một loạt những đ̣n như Trời giáng, nắm đấm và dùi cui phang xuống đầu và hàm tôi. Khi tôi ngă ra đường, lời cuối cùng của tôi với họ là “Tôi là người yêu nước! Tại sao đánh tôi?”.

Về mấy phút sau đó, th́ tôi không nhớ ǵ nhiều. Tôi chỉ ư thức được chuyển động từ dưới đất cho đến thùng xe là một chuyển động rất êm, rồi tôi nằm trong thùng xe, nh́n lên bầu trời và chấp nhận thua.

Video quay cảnh bị đánh do những người biểu t́nh ghi lại, đă cho thấy một diễn biến khác. Quăng đường th́ chẳng thể là êm, khi mà tôi cứ chốc chốc lại tuột khỏi cú chộp của những kẻ bắt cóc, và tôi th́ chống cự suốt quăng đường đó. Họ đă trị tôi bằng cách trùm lên đầu tôi một túi màu da cam, là điều mà tôi hoàn toàn không nhớ. Tới lúc bị ném vào thùng xe tải, tôi đứng dậy, máu chảy trên đầu, và vẫy những người biểu t́nh tiếp tục. Trái tim của Sài g̣n vẫn c̣n đang chờ họ.

II. Bị thẩm vấn.

“Người dân Việt Nam không cần đến sự giúp đỡ của mày”, người đàn ông lớn tuổi tức giận chặn lời tôi. Hai chân bị cùm trong chiếc cùm rỉ sét, tôi ngồi yên trên chiếc ghế kim loại, suy ngẫm về t́nh huống siêu thực mà tôi hiểu đă ḿnh rơi vào. Ông ngồi đối diện tôi bên kia bàn, đeo kính, vẻ nghiêm khắc, nhưng xảo quyệt trên nét mặt. Ông có lẽ ngang tuổi các chú tôi, tôi thầm nghĩ.

Tôi theo dơi với một sự thích thú của người đứng ngoài quan sát, khi ông vặn vẹo về các động cơ của tôi, về các nguồn tài trợ có thể có và các mối liên hệ của tôi với các tổ chức. Sôi người v́ cơn giận không thể giấu nổi, ông không thể tin, hoặc nói đúng hơn, ông không muốn tin rằng tôi đă hành động một ḿnh, với ư nguyện tự do của riêng tôi, bởi muốn giúp người dân. Ông nhận ra chủ nghĩa dân tộc của người Việt khi nh́n thấy cuộc biểu t́nh này – và ông biết ḿnh không thể phủ nhận sự bền bỉ của hàng ngàn năm chống ngoại xâm.

Ông nói, ông tin vào chủ nghĩa cộng sản – và là một trong số rất ít các đảng viên tôi đă có dịp tiếp xúc, mà công khai nói như thế – rồi ông hỏi, liệu tôi đă đọc Marx và Lênin chưa. Tôi trả lời có, thế là chúng tôi đă có một cuộc nói chuyện ngắn về các giai đoạn phát triển của Marx. Ông nói, giai đoạn phát triển tư bản này ở Việt nam chỉ là tạm thời, rằng đất nước này đang trên con đường tiến tới những điều lớn lao hơn rất nhiều.

Có lẽ một quan điểm có cơ sở hơn về chính trị ở Việt nam là của một nhân viên an ninh trẻ tuổi. Lúc đó đă quá nửa đêm, và các nhân viên an ninh phải thay phiên nhau, mỗi người một tiếng, tra hỏi tôi theo một danh sách dài các câu hỏi để cho tôi vào bẫy.

H́nh như em là người thứ 5 hay thứ 6 hỏi cung trong đêm đó. Đến lượt ḿnh, em đóng cửa, bất kể sự phản đối của mấy người đồng nghiệp. Dáng vẻ, thái độ của em nói với tôi rằng em không hề có ư định thực hiện cái công việc mà em được giao phó. Em kéo cái ghế ra ngồi trước mặt tôi, và chúng tôi đă có một cuộc nói chuyện tâm t́nh.

“Thật nực cười. Ở Việt Nam, nếu bạn tin vào điều ǵ đó tiến bộ, th́ bạn sẽ bị gắn cho cái mác phản động”, em công nhận. Em cũng thừa nhận rằng em có cảm t́nh với những ǵ tôi làm, và bất cứ người Việt nào cũng hiểu tại sao tôi hành động như vậy.

Một cách nào đó Đảng cộng sản Việt nam đă tồn tại trong một t́nh trạng trớ trêu thường trực, vỡ mộng với chính ḿnh và nằm tại chặng cuối của thời gian.

III Được phóng thích.

Buổi sáng ngày tôi sẽ ra ṭa, một trong những người bạn tù – một người Philippines trẻ mà trong quăng đời tự do của ḿnh đă vừa làm đầu bếp và vừa là thợ cắt tóc – đề nghị cắt tóc cho tôi. Chúng tôi dùng một chiếc tông đơ của nhà tù để cạo tóc ở hai bên, chỉ để lại trên đỉnh đầu. Đó là kiểu tóc tôi thường để trong thế giới tự do, và những sợi tóc mọc trong 40 ngày rơi xuống nền nhà tù vào buổi sáng hôm ấy cũng giống như một sự gột bỏ về tinh thần.

Tại ṭa, tôi thừa nhận tức khắc việc gây rối trật tự công cộng – quả thật đó là mấu chốt của cuộc biểu t́nh. Đặc biệt, tôi nhấn mạnh, đối với người dân Việt, điều Luật An ninh mạng thậm chí c̣n nguy hiểm hơn điều luật Đặc khu, và để cho chắc chắn, tôi đă sử dụng một ám chỉ mà tất cả người Việt đều hiểu.

Để mô tả t́nh trạng sai lầm sẽ kéo dài, một khi tự do trên internet bị xiết chặt, tôi đă thưa với ṭa rằng dự thảo luật này không có ǵ khác hơn ngoài “chính sách ngu dân” – và là câu nói đă vang khắp Quảng trường Ba Đ́nh trong dịp Hồ chí Minh tuyên ngôn độc lập vào năm 1945. Trong số các tội ác của thực dân Pháp mà ông Hồ chí Minh liệt kê, có cả việc ban hành chính sách nhằm ḱm giữ người dân trong t́nh trạng ngu dốt. Tôi muốn cái trớ trêu này trở nên rơ mồn một, như các song sắt trại giam, nơi mà họ giam giữ tôi trong đó.

Vị công tố viên đề nghị án trục xuất ngay lập tức. Lúc thẩm phán đọc bản án chính thức hôm ấy, tôi chợt hiểu người ta đang mang đến cho tôi một sự mâu thuẫn: một món quà và đồng thời là một sự nguyền rủa. Trong lời cuối, tôi đă thưa với vị thẩm phán rằng, tôi không muốn ǵ hơn ngoài việc được trở về Việt Nam trong tương lai để giúp đất nước phát triển.

Tôi được hộ tống ra khỏi ṭa, nhưng lần này đă không c̣n c̣ng tay, tôi được tự do bước và được tránh xa những người mặc quân phục canh giữ ḿnh. Những bước chân chiến thắng xuống cầu thang, rồi đoàn công an hộ tống, cách thức mở cửa bài bản của tài xế, đă trở thành các h́nh ảnh sống động trên internet như một cuộc chơi tạo h́nh mang tính chính trị đối lập, và một chiến thắng dân dă.

Bên trong chiếc xe SUV, tất cả chúng tôi đều thở phào, kể cả công an. Một người đặt tay lên đầu gối tôi, nh́n tôi cười và nói “xong rồi”. Tới khi về tới khám, tôi mới hiểu rằng tôi sẽ không được dẫn về pḥng giam để lấy đồ. Những người tự do không được phép quay lại Chí Ḥa.

Đồ của tôi được gửi về, kể cả chiếc kim khâu được mài từ xương heo và hai con cá được tết từ các sợi nhựa – món quà kỷ niệm của những người bạn cùng pḥng giam từ một tuần trước đó đă ngờ ngợ rằng tôi sẽ không c̣n ở lâu trong thế giới của họ.

Mà quả thật, tôi đă chẳng được ở lâu tại Việt Nam. Lúc mặt trời lặn là lúc tôi đă ở trên không và đang hướng đến xứ sở tự do hơn. Ngồi trên máy bay nh́n Sài G̣n mờ khuất xa dần, tôi bỗng thấy như ngày 30/4/75 quay trở lại: tự do và lưu vong cùng đến trong cùng một khoảnh khắc.


Will Nguyen (Bản Anh ngữ đăng trên FB cá nhân của tác giả)

Bản dịch của Nguyễn Thanh Mai (gửi tới Đàn Chim Việt từ cộng ḥa Séc)


Nguồn Đàn Chim Việt

florida80
06-05-2019, 17:18
Những ḍng nước mắt trong những cảnh ngộ tang thương của các gia đ́nh cựu tù “cải tạo”
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền


Lời người viết: Như mọi người đă biết về những cảnh ngộ của các cựu tù “cải tạo”, qua nhiều ng̣i bút, hoặc nghe kể lại. Riêng người viết loạt bài này, v́ đă từng là nạn nhân và cũng từng chứng kiến với những cảnh đời dâu bể, đă khiến cho người viết không thể nào quên được!

Chính v́ thế, bắt đầu hôm nay, người viết sẽ dùng ngọn bút của ḿnh để tuần tự qua nhiều kỳ, ghi lại tất cả những cảnh ngộ vô cùng bi thương ấy; và dẫu cho có muộn màng; nhưng với ḷng chân thiết, người viết xin được cùng xẻ chia cùng các gia đ́nh nạn nhân, là các cựu tù năm cũ. Và dĩ nhiên, người viết chỉ ghi lại những ǵ đă xảy ra, mà không nêu tên họ thật.

Kính xin quư vị đă từng “chết đi sống lại” trong những hoàn cảnh này, hăy nhận nơi đây, những ḍng nước mắt, khóc cho những cảnh đời tang thương - tân khổ, trong suốt những tháng năm dài sau ngày Quốc Hận: 30/4/1975.


Một tấm gương sáng ngời: Tiết hạnh khả phong:

Trước ngày 30/4/1975, Đại úy Thụy, là một vị sĩ quan liêm khiết, cho nên, dù đă phục vụ tại Đặc Khu Quân Trấn tại Thành phố Đà Nẵng; nơi dễ dàng có “tư lợi”, nhưng Đại úy Thụy không có nhà cửa riêng, mà ông và vợ con đă sống ở trong Cư Xá Sĩ Quan, sống đời đạm bạc. Chị Thụy, một phụ nữ hiếm có ở trên đời, chỉ biết sống cho chồng-con, không cần để ư đến những sự cuộc sống đầy đủ của những người vợ của các sĩ quan, là bạn của chồng ḿnh.

Sau ngày 30/4/1975, Đại úy Thụy bị bắt, bị ở tù “cải tạo” tại: “Trại 1 - Trại chính, Trại cải tạo Tiên Lănh”, tức “Trại T.154”; hậu thân của “trại cải tạo Đá Trắng” đă được thành lập vào cuối năm 1959, tại thôn 3 xă Phước Lănh, quận Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam. Sở dĩ người viết biết về trại “cải tạo” này một cách rất rơ ràng, bởi v́, chính Bác ruột của ḿnh: Ông Trần Thắng, một lương dân vô tội, và các vị đồng hương đă cùng bị du kích của Việt cộng bắt, rồi bị đưa vào nơi này giam cầm, và tất cả các vị, trong đó có Bác ruột của người viết, đều đă bị chết v́ đói và lạnh ở trong trại này vào năm 1964.

Trở lại với gia đ́nh của Đại úy Thụy. Sau ngày 29/3/1975, khi chồng bị bắt đi tù. Lúc này, Thủ đô Sài G̣n chưa thất thủ, th́ “Lực Lượng Ḥa Hợp-Ḥa Giải Thị Bộ Đà Nẵng”, trụ sở được đặt tại Chùa Pháp Lâm, ở số 500, đường Ông Ích Khiêm, tức Chùa Tỉnh Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, Quảng Nam, Đà Nẵng; đă xông vào Cư Xá Sĩ Quan để đuổi chị Thụy và con cái ra khỏi nhà. Do vậy, không c̣n cách nào khác, nên chị Thụy đă phải ôm áo quần và d́u dắt các con ra đi, rồi phải ra nhà Ga Đà Nẵng để sống một cuộc đời gối đất, nằm sương!


Cuộc sống của chị Thụy và các con tại nhà ga:

Ngày Đại úy Thụy đă phải đến “tŕnh diện” tại “Thị bộ Ḥa Hợp-Ḥa Giải” tại Chùa Pháp Lâm, số 500, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng. Nên biết lúc này thủ Đô Sài g̣n chưa mất, tại Đà Nẵng chưa có “Ủy Ban Quân Quản”. Và, để rồi phải hơn mười năm sau Đại úy Thụy mới được trở về nhà… Ga để gặp lại vợ con !

Xin nhắc lại, Thành phố Đà Nẵng đă bị rơi vào tay của Cộng sản Hà Nội vào ngày 29/3/1975; trong thời gian này, Sài G̣n chưa mất, nên trước khi bị bắt vào tù, người viết đă chứng kiến cảnh sống vô cùng thê thảm của chị Thụy và các con tại nhà Ga Đà Nẵng. Ngày ấy, khi nghe hai bà chị họ của người viết đang buôn bán củi tại nhà Ga Đà Nẵng, số củi này được mua từ Lang Cô, chở bằng tàu lửa về Đà Nẵng để bán sỉ và lẻ, đă kể lại với người viết về hoàn cảnh của chị Thụy và các con tại nhà Ga, và c̣n cho biết chị Thụy và đứa con trai lớn cũng thường hay vác củi thuê cho hai chị. Và, người viết đă đến tận nhà Ga để gặp chị Thụy, để rồi phải chứng kiến trước mắt một cái “nhà” của chị Thụy:

Bên cạnh một gốc cây, ở một góc đường Nguyễn Hoàng - Hoàng Hoa Thám là một cái “nhà” được che bằng hai tấm tôn, chung quanh được đắp những tấm bạt nhà binh đă rách, và những tấm vải bố được tháo ra từ những chiếc bao cát, loại dùng để làm lô cốt chống đạn của quân đội VNCH. Trong “nhà” là một chiếc chơng tre rộng khoảng hơn một mét, có trải chiếc chiếu cũ, một chiếc chăn cũng cũ. Trên chiếc chơng tre, là hai đứa con nhỏ của chị, khoảng dưới năm tuổi ngồi trên đó, v́ phía dưới, trong những ngày mưa, hoặc mùa Đông, th́ những gịng nước đen ng̣m, hôi hám đă từ phía nhà Ga chảy ra lênh láng ở phía dưới chiếc chơng, nên chị Thụy không cho hai con nhỏ bước xuống đất, mà cứ ngồi, nằm hoặc ngủ, để chờ Mẹ và Anh trai đem gạo về nấu cơm cũng ngay trong cái “nhà” này. Chị Thụy và con trai lớn đă phải vác hàng thuê không kể mưa, nắng, ngày, đêm, chỉ khi nào quá mệt, th́ lại về, để rồi phải nằm gác lên nhau trên cái chiếc chơng tre độc nhất ấy. Đó là một “mái nhà” của chị Thụy và các con !

Về cuộc sống, chị Thụy và con trai lớn chắc khoảng trên mười tuổi đă phải ra sức để làm hết mọi việc, từ vác, xách hàng thuê cho những người đi buôn bán, hoặc khách văng lai. Chị Thụy và cháu trai không ngại khó bất cứ một công việc nặng nhọc nào. Người viết đă chứng kiến cà hai Mẹ-Con chị Thụy c̣ng lưng để vác những bao gạo, những bó củi từ những chuyến tầu lửa từ Huế chạy về Đà Nẵng, vác từ trong nhà Ga ra đến ngoài mặt đường Nguyễn Hoàng, là nơi những chiếc xe “ba gác” đang chờ sẵn để chở những bó củi đến những nơi buôn bán sỉ, hoặc chở những bao gạo đến những người bán gạo lẻ ở các chợ.

Nên biết, là vào thời gian ấy, chị Thụy c̣n trẻ tuổi, có nhan sắc, nếu muốn, chị cũng có một cuộc sống no ấm, chứ không phải dầm mữa dăi nắng. Nhưng không, chị Thụy đă quyết giữ một ḷng chung thủy với chồng: Đại úy Thụy, và đă sống cho chồng con.

Người viết nghĩ rằng, vào lúc ấy, khi quyết định và chấp nhận một con đường chông gai đó, chị Thụy thừa biết về tương lai của ba con thơ của anh-chị sẽ mịt mờ, đen tối, v́ chị không có “hộ khẩu”, nên các con không được đến trường để học hành; nhưng không thể để con cái phải chịu dốt không biết chữ, nên mỗi ngày chị đều tự dạy cho các con học, để biết đọc, biết viết. Ngoài những công việc như đă kể, chị Thụy đă chắt chiu từng đồng, để mua những gói quà, để rồi đă vượt hàng trăm cây số đường rừng, để đến “trại cải tạo” để “thăm nuôi” chồng đang trong cảnh đời lao lư.


Gói quà thăm nuôi vô giá!

Những gói quà thăm nuôi, mà chị Thụy đă từng lặn lội đem lên trại “cải tạo” để thăm chống, không như những gánh quà của các bà vợ Sĩ quan khác, mà chỉ vỏn vẹn là một gói nhỏ trên tay thôi !

Người viết vẫn nhớ đến một lần cùng được đi thăm nuôi một lần với Đại úy Thụy. Khi vào “nhà thăm nuôi” th́ thân nhân của tù “cải tạo” đều có “giấy thăm nuôi” do phường, xă ở địa phương cấp cho, c̣n riêng chị Thụy th́ không hề có một tờ giấy ǵ cả, mà chỉ có một gói quà trên tay thôi.

Hoàn cảnh của Đại úy Thụy là độc nhất vô nhị tại trại “cải tạo”, nên “Ban giám thị” của tại đă xét thấy nếu muốn cho Đại úy Thụy được “an tâm học tập cải tốt” th́ phải cho anh được gặp mặt vợ; Do đó, những “cán bộ phụ trách thăm nuôi” đă “linh động” cho Đại úy Thụy được gặp mặt vợ mà không có “giấy thăm nuôi”.

Người viết vẫn nhớ như in, lần ấy, khi được phép gặp mặt Đại úy Thụy và sau khi “trật tự” xét quà thăm nuôi, khi gói quà được mở ra, th́ chỉ có mấy “bánh” đường đen, một ít “thuốc rê” loại thuốc để người hút tự vấn thành điếu để hút, và một “thẩu” mắm ruốc, ớt mà thôi.

Khi viết lại những điều này, người viết biết rằng sẽ làm cho quư vị cựu tù sẽ xúc động, có thể rưng rưng khi nhớ lại một kỷ niệm, mà đa số vị đă biết; và tôi đă được quư vị tù trong lúc lao động ngoài đồng ruộng lúa, đă kể lại cho tôi biết: chính lần được thăm nuôi đó, khi về pḥng tù, Đại úy Thụy chắc nh́n thấy sự tiều tụy của vợ mà đau buồn, nên vẫn để gói quà nằm yên, cho đến tối, th́ Đại úy Thụy mới mở ra; và, khi cầm một “bánh” đường đen trên tay, th́, ôi ! nước mắt của Đại úy Thụy bỗng tuôn trào, anh muốn ngất đi, khi nh́n thấy những chiếc dấu răng của trẻ con đă cạp, đă cắn, sứt sứt, mẻ mẻ chung quanh chu vi của mấy “bánh” đường…

Đại úy Thụy đă hiểu mọi sự. Th́ ra, các con nhỏ của anh v́ thèm đường, nhưng Mẹ, tức vợ của anh không cho ăn, v́ “để dành thăm nuôi Ba”, nhưng bởi c̣n quá nhỏ tuổi, nó thèm quá, nên nó đă lén mẹ để cạp, để cắn bớt chung quanh “bánh” đường cho đỡ thèm !

Và, Đại úy Thụy đă không thể ăn được mấy “bánh” đường đen ngày đó, mà cứ để yên, cho đến khi v́ trời nắng nóng, nên nó đă chảy ra thành một đống nhăo nhoẹt rồi, th́ Đại úy Thụy mới dám ăn !

Gói quà thăm nuôi ấy, mà cho đến hôm nay, khi nhắc lại, th́ chắc rằng, chẳng phải riêng người viết, mà chắc các quư vị cựu tù “cải tạo” cũng như quư độc giả cũng công nhận rằng: đó là một gói quà thăm nuôi vô giá.

Ngày trở về:

Trong suốt những năm tháng dài ở trong trại “cải tạo”, Đại úy Thụy không hề biết vợ con của ḿnh đang làm thuê, vác mướn, sống ở nhà ga Đà Nẵng, v́ chị Thụy không muốn cho anh biết, mà chỉ nói chị đang buôn bán ở đường Nguyễn Hoàng mà thôi, và các bà vợ Sĩ quan, cũng không ai biết về cuộc sống của chị Thụy, mà nếu có biết họ cũng không nói ra. Chỉ cho đến hơn mười năm sau, khi được ra tù, trở về, cứ như theo lời của vợ, Đại úy Thụy đă đi t́m vợ con dọc theo con đường Nguyễn Hoàng, và khi ngược lên đến nhà Ga Đà Nẵng, th́ bất ngờ, một bóng dáng của người phụ nữ đang c̣ng lưng để vác một bó “củi cḥ” lớn trên vai. Bó củi này, là củi của chính chị của tôi, v́ chị tôi rất quư chị Thụy, thường hay nói chuyện với chị Thụy, nên mỗi khi có củi từ Lang Cô chở vào Đà Nẵng là đều nhờ chị Thụy.

Cuộc tương phùng này, hay nói cho đúng nghĩa, là một cuộc Đoàn Viên giữa vợ chồng con cái của Đại úy Thụy, th́ người viết không thể dùng bất cứ một từ ngữ nào để có thể diễn đạt một cách cho trọn vẹn; nhưng người viết được biết, sau đó, Đại úy Thụy gặp lại một người lính cũ, và đă được người lính đă một thời thuộc quyền của ḿnh, đang làm nghề “sản xuất bia hơi”, người viết không biết uống bia, rượu, nên không biết đến loại “bia hơi” này nó ra làm sao; song được biết, người lính cũ tốt bụng này, đă giúp đỡ cho cả gia đ́nh của Đại úy Thụy có một nơi ở, lại c̣n giúp cho Đại úy Thụy mượn một chiếc xe đạp cũ, để hàng ngày Đại úy Thụy chở những thùng bia hơi mà người lính này chỉ tính giá vốn, rồi đem đến giao cho những quán ăn, để lấy tiền lời, cho đến ngày Đại úy Thụy cùng vợ con lên đường sang Mỹ theo diện tù “cải tạo”.

Người ta thường nói, bất cứ cái ǵ, nó cũng có “cái giá” của nó. Cái giá, này th́ tùy theo sự suy nghĩ của mỗi người. Tại Đà Nẵng, đă có nhiều người vợ của các Sĩ quan đă chọn cho ḿnh bằng những cách sống, những con đường khác nhau, và tất nhiên, cho đến bây giờ, họ cũng đă biết được “cái giá” của nó như thế nào rồi. Lại cũng có người nói rằng, chị Thụy làm như thế, chỉ giữ được ḷng chung thủy với chồng, nhưng các con của anh chị phải chịu thất học, chỉ biết đọc, biết viết do Mẹ dạy, chứ nếu làm khác hơn, th́ chắc con cái sẽ không phải làm thuê, vác mướn, và bị thiệt tḥi về vật chất…

Tuy nhiên, theo người viết, ở trên đời này, có một thứ không dễ ǵ ai cũng có thể t́m thấy được, đó là sự trọn vẹn và cao quư của t́nh yêu, v́ chỉ có t́nh yêu đích thực mới khiến cho con người vượt lên trên được tất cả, mới đạp bằng hết được những chông gai của cuộc đời. Người viết nghĩ rằng, giờ đây, anh chị Đại úy Thụy đang hạnh phúc trọn vẹn trong những năm tháng c̣n lại của cuộc đời.

Tưởng cũng nên nhắc lại: Sau ngày 30/4:1975; các vị Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Ḥa đă bị vào các nhà tù “cải tạo”. Chính nơi đây, chính những cảnh tù đày, là những cuộc thử nghiệm về chất người. Bởi v́, nếu trước đó, những bà vợ đă lấy chồng là những vị cựu tù “cải tạo” v́ t́nh yêu chân thật, th́ t́nh yêu ấy sẽ khiến cho họ càng thương yêu chồng trong cảnh lao tù, mà không lỗi đạo làm vợ; c̣n như nếu họ đă lấy chồng v́ danh, v́ lợi, th́ tất nhiên, khi các ông chồng vào tù rồi, th́ danh hết, lợi hết, th́ t́nh cũng hết, nên họ đành đoạn bỏ người chồng đang đau khổ trong nhà tù, để ôm cầm sang thuyền khác, điều đó, không có ǵ là lạ cả.

Nhưng những chuyện đă nói, là chuyện của những người khác; c̣n riêng chuyện của Đại úy Thụy là một chuyện thật, có bi thương, song cũng có những ngọt ngào. Có những giọt nước mắt, nhưng cũng có những giọt lệ mừng và những nụ cười thật trọn vẹn như hôm nay, khi anh chị Đại úy Thụy và gia đ́nh đă và đang được đoàn viên nơi hải ngoại. Và, riêng tôi, tôi quư, tôi phục chị Thụy: Chị là một tấm gương sáng ngời: Tiết hạnh khả phong.

Trời không phụ ḷng người là vậy.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền


(Xin tái ngộ quư độc giả với những chuyện t́nh của Tù “cải tạo” có thật trong những bài kế tiếp)

Source:https://nsvietnam.blogspot.c om/2018/...hung-canh.html

florida80
06-05-2019, 17:19
Người Thiếu Phụ Trong Mưa Phùn
Đoàn Trọng Hiếu

( Viết để tưởng nhớ quư chiến hữu đă gục chết trong lao tù , và cũng để tuyên dương những người vợ lính VNCH, đặc biệt là chị quả phụ của cố Đại úy CSQG Trần Thiên Thọ Hải. ....)

... T́nh h́nh sức khỏe anh em khi c̣n ở các trại do quân đội Việt Cộng quản lư đă tồi tệ, th́ nay càng tồi tệ hơn dưới sự hà khắc dă man của bọn Công An, mà anh em tù quen gọi là bọn “Chó Vàng”, tiêu chuẩn ăn uống th́ bị cắt xén ăn bớt. Mỗi bữa ăn chỉ được một th́a cơm với hai khúc sắn tươi, hoặc gần chục lát sắn khô hay một chén sắn duôi (loại sắn được nạo thành sợi hay xắt thành cục phơi khô), vài muỗng canh đại dương (nước muối với vài cọng rau già), hoặc một vài miếng sắn được nấu với muối cho nhừ để làm canh. Họa hoằn, một đôi ba tháng và các ngày Lễ Tết th́ được một chén cơm trắng với hai ba miếng thịt lợn to bằng đốt ngón tay, hoặc một vài miếng thịt trâu từ một con trâu già đă không c̣n kéo cày nổi hay bị chết v́ không chịu nổi cái lạnh mùa đông. Với chế độ ăn uống như vậy mà phải làm việc khổ sai, dẫn đến t́nh trạng kiệt lực, người nào cũng chỉ c̣n da bọc xương. Mỗi buổi chiều hết giờ lao động, anh em tù cởi áo xuống ao tắm, trông như một bầy khỉ ốm đói.

T́nh trạng bệnh tật và không có thuốc men thật là đáng sợ, bệnh kiết lỵ, phù thủng và thổ huyết rất phổ biến. Đă có một số anh em chết mà anh em tù quen gọi là “quay đầu về núi” v́ hầu hết tù nhân chết đều được chôn trên các sườn đồi.

Xin đơn cử một vài cái chết của vài anh mà tôi có dịp ở chung.

Thiếu tá Hà Sỹ Phong, phó giám đốc đài phát thanh Tự Do, anh ở cùng đội với tôi, mấy ngày trước anh bị bệnh nên cho nghỉ ở nhà trực pḥng, sau đó 2 ngày anh được mẹ ở miền Bắc lên thăm. Buổi tối anh cho tôi nửa chén cơm vắt và hai miếng thịt gà kho mặn, anh th́ thầm tâm sự:

- Năm 54 tôi di cư vào Nam chỉ có một ḿnh, ông bà cụ luyến tiếc tài sản không chịu đi, bố tôi bị đi tẩy năo (tù cải tạo) trong đợt cải cách ruộng đất và chết trong tù, bây giờ mẹ tôi đă ngoài 70 tuổi lại phải đi thăm con ở tù. Đây là lần đầu gặp lại mẹ tôi sau hơn hai mươi năm xa cách.

Nói rồi hai hàng nước mắt anh lăn dài trên má. Tôi lí nhí cám ơn anh về món quà anh đă cho tôi. Sau gần 3 năm tù, đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức một món ăn quá sang trọng như vậy. Tôi xé từng sớ thịt, rồi lại liếm mấy ngón tay, tận hưởng cái hạnh phúc to lớn ấy rồi thiếp dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi ra khỏi pḥng để điểm danh th́ thiếu một người, tên thường trực thi đua (một tên tù được đưa lên phụ việc đóng mở cửa và kiểm soát anh em) đi vào th́ phát hiện anh Phong đă mê man. Chúng tôi vội cơng anh lên trạm xá nhưng anh đă chết vài giờ sau đó.

Ít ngày sau lại đến anh Trung Tá Lạc pḥng 2 Bộ tư lệnh Quân Đoàn II. Một buổi chiều sau khi lao động về, anh Lạc ghé sang khu tôi ở, móc trong túi ra một cái bánh chưng đưa cho tôi và nói:

- Hai cháu nó mới ra thăm, cả hai đều được đi dậy học lại và là “giáo viên tiên tiến” nên được cho ra thăm “lăng Bác”. Nó t́m lên thăm mua cho ít quà, chú dùng cái bánh chia vui với tôi, mấy ngày nữa các cháu sẽ lại lên thăm tôi lần nữa. Tôi đón cái bánh chưng to bằng cái bánh trung thu và lí nhí cám ơn anh rồi vội chia tay, v́ sợ tụi cán bộ trông thấy sẽ ghép tôi quan hệ trái phép .v.v..

Quả thật những lúc đói khát khó khăn thế này mới thấy cái t́nh dành cho nhau nó to lớn và sâu đậm. Nhưng rồi không may cho anh, hai hôm sau anh đă chết ngay tại hiện trường lao động không kịp gặp lại các con.

Giữa năm 78 v́ đói khát suy dinh dưỡng, cộng thêm cơn sốt vàng da đă khiến tôi kiệt lực, thân thể chỉ c̣n trên 30kg. Tôi không c̣n bước đi được nữa, mà chỉ có thể ḅ được vài ba thước, tôi được đưa xuống trạm xá nằm trong “danh sách chờ”. Tại đây đă có anh Tư, anh là người hạm trưởng đă sang Singapore rồi lại quay về, anh bị bệnh phù thủng lại thêm phần ân hận v́ đă quay về để rồi bị đi tù mút chỉ, nên chỉ ít ngày th́ anh chết. Rồi đến Trung Tá Mai Xuân Hậu, Tỉnh trưởng Kontum, Thiếu Tá Đặng B́nh Minh lái trực thăng cho Tổng Thống Thiệu, Trung Tá Lư. Dường như chẳng c̣n ai quan tâm đến cái chết, chả thế mà vẫn c̣n nói đùa: “Đ.M. mày qua mặt tao mà đíu bóp c̣i”.

Cũng thời gian này, có một bài hát đă được anh sáng tác tôi vẫn c̣n nhớ được ít câu:

“Rồi một ngày mai không có anh,
em không c̣n phải nhớ phải mong
- Rồi một ngày mai thân xác anh quay đầu về núi
- Cô đơn ngồi khóc một ḿnh
- Không một lần kịp vuốt mắt anh
- Ôi mây lang thang về phía trời xa vời,
nh́n trông theo cánh chim từng đàn,
để ḿnh ta với bao ngày tháng xanh rêu,
bụi thời gian lấp kín hồn ḿnh,
đớn đau trong ḷng mà nhớ về nơi xa,
ôi ngày về c̣n dài bao lâu
- Rồi một ngày mai anh chết đi,
em không c̣n phải khóc phải thương
- Rồi một ngày mai thân xác anh đi vào ḷng đất,
cô đơn phủ kín đời ḿnh.
- Không một lần kịp nói tiếng yêu.”-

Nhưng rồi may mắn hơn, số tôi chưa tới, nên căn bệnh sốt vàng da không biết có phải nhờ ba cái lá ổi, lá xoan hay không, mà tự nhiên biến mất. Và may mắn thay, nhờ mảnh giấy tôi gửi lén về qua một chị ra thăm chồng, tuy bị tụi công an phát giác, nhưng chị cũng đă nhớ cái địa chỉ ở Biên Ḥa, nên chị đă đi t́m báo cho gia đ́nh tôi biết. Nhờ vậy, cuối năm 79 mẹ tôi và vợ con tôi ra thăm, tên Vinh cán bộ giáo dục của trại trước khi tôi ra gặp đă chỉ cho tôi gặp 5 phút v́ tôi đă gửi lén thư, nhưng tên công an dắt tôi ra đă cho tôi gặp gần một giờ. Gặp lại mẹ và vợ con sau hơn 4 năm chỉ biết khóc. Chỉ nói được vài câu th́ đă hết giờ, tôi đứng dậy chào từ biệt, ḷng buồn ră rượi, rồi chống gậy lom khom lết về trại, một tên tù h́nh sự được chỉ định giúp tôi đẩy cái xe cải tiến chở đồ thăm nuôi vào trại. Nhờ chuyến ra thăm này mà tôi dần dần hồi phục, lúc này mỗi tuần đều có một vài anh em “quay đầu về núi”. Cái đồi sắn ở phía đội 12 sau hơn hai năm đă có gần 300 anh em tù chính trị được chôn ở đó.

Gần tết năm 79 tôi chuyển sang đội 17 lâm sản, chuyên đi lấy củi để sử dụng cho bếp trại. Thời gian này do áp lực của quốc tế, nên chúng buộc phải cho gia đ́nh đi thăm nuôi, nên sức khỏe của đa số anh em đă dần dần hồi phục. Một số anh em “con bà phước” cũng được anh em đùm bọc, nên cái bóng thần chết đă bị đẩy lùi. Hàng đêm tại các pḥng, anh em lại tụ tập quanh ngọn đèn dầu với ấm trà cặm tăm, loại trà thật đặc được pha hoàn toàn bằng búp trà “hai tôm một tép” sao sấy cẩn thận, do anh em đội trà lén mang về. Các tay văn nghệ lại bắt đầu tổ chức ca hát nhạc vàng hàng đêm, khiến tụi cán bộ trại điên đầu, chúng bắt đầu cảm thấy hoang mang v́ thấy tù càng bị nhốt lâu lại càng ung dung tự tại, không c̣n hoang mang lo sợ, lại thêm đám cán bộ nhí bắt đầu bị anh em tù thu phục.

... Anh em đă san xẻ thuốc men cho dân ốm đau trong vùng, khi đi lao động ngoài Bến Ngọc. Anh em thường gọi đây là công tác dân sự vụ. Một buổi tối cuối năm, sau khi đă điểm danh vào pḥng, anh em đang tụ tập đàn hát như thường lệ, lúc kẻng báo tắt đèn đến giờ ngủ th́ tên cán bộ trực tại trại đến cửa pḥng nói vọng vào yêu cầu Phan Thanh đội trưởng lâm sản cử 4 người đi “lao động đột xuất”. Thanh, Diệp, Tân và tôi mặc quần áo cho thật ấm và cũng không quên mang theo tấm nylon đề pḥng mưa, v́ mùa đông miền Bắc thật lạnh, lại thường có mưa phùn. Chúng tôi được lệnh xuống chỗ đội 12 lấy cuốc xẻng và thùng xách nước bỏ lên xe cải tiến đi về phía khu nhà tiếp tân. Tên cán bộ đi theo đưa cho tôi cái đèn băo leo lét. Ngang khu nhà tiếp tân th́ đă thấy một thiếu phụ trong bộ đồ tang trắng đang đứng đợi.

Dường như đă được sắp xếp, người thiếu phụ lặng lẽ đi theo, tên cán bộ ra lệnh cho chúng tôi đi ra khu nghĩa địa. Đến nơi, hắn bảo chúng tôi đi t́m mộ của Trần Thiên Thọ Hải. Chúng tôi nhớ ra đại úy Hải chết vào đợt những anh em đầu tiên năm 1977, như vậy là nằm ở sâu trong cùng sát chân đồi. Sau gần 15 phút chúng tôi đă t́m được ngôi mộ của anh với tấm bia chỉ nhỏ bằng tờ giấy học tṛ ghi lờ mờ, c̣n nắm đất th́ chỉ cao hơn mặt đất chừng một tấc. Chúng tôi được lệnh là đào để bốc cốt cho chị mang về trong Nam. Việc đầu tiên là t́m một ít cành khô để đốt một đống lửa sưởi ấm và lấy ánh sáng, chị bắt đầu lấy ra môt bó nhang đốt lên rồi quỳ xuống vái ba lạy. Cầm nguyên bó nhang chị thổn thức khóc và nằm phủ phục lên ngôi mộ. Dưới ánh lửa tôi thấy thiếu phụ c̣n rất trẻ chỉ khoảng dưới 30, nét mặt xương xương.

Chúng tôi đứng lặng yên tôn trọng nỗi đau của chị, cho đến khi tên cán bộ yêu cầu chúng tôi “khẩn trương” bắt tay vào việc, v́ trời đă lâm râm mưa phùn. Chúng tôi d́u chị đứng dậy sang bên cạnh và bắt đầu đào. Chỉ không đầy 20 phút chúng tôi đă đụng lớp ván đă mục, v́ khi tù nhân chết th́ chỉ được bỏ vào cái quan tài nhỏ vừa khít người được đóng bằng loại gỗ bạch đàn hay bồ đề, một loại cây được trồng để làm giấy, nên rất nhẹ xốp, được xẻ thành từng thanh và đóng hở như cái vạt giường, nên thấy cả xác nằm bên trong và đám tù h́nh sự khi đi chôn th́ chỉ đào sâu khoảng 4 tấc rồi vùi lấp qua loa. Gỡ lớp ván trên mặt, bên trong là bộ quần áo tù đă rữa nát. Tôi đi xách một thùng nước ở dưới ruộng để rửa cho sạch đất, người thiếu phụ cũng đă lấy ra một cái thau nhựa và đổ vào đó một ít rượu. Chúng tôi cẩn thận nhặt từng cái xương rũ cho bớt đất, rửa cho sạch rồi trao cho chị. Chị cầm từng cái rửa trong rượu, rồi bỏ vào cái bịch nylon hai lớp. Chị đưa cho chúng tôi mỗi người một gói thuốc Tam Đảo rồi vừa làm chị vừa tâm sự:
– Giữa năm 79, em có xin phép ra thăm, nhưng khi đến trại th́ họ nói là không có anh Hải ở đây, nhưng ít tháng sau th́ em được tin anh Hải đă chết từ năm 77, do một chị bạn ra thăm chồng về cho biết.

Như vậy là họ đă dấu nhẹm không báo cho gia đ́nh, mới đây một người mách bảo cho em ra Bộ Nội Vụ ngoài Hà Nội làm đơn xin bốc cốt, sau mấy lần làm đơn cuối cùng họ đă phải cho. Nhưng khi đến đây th́ họ chỉ cho làm vào ban đêm và sau khi xong, họ không cho em ở lại nhà tiếp qua đêm với lư do là ô uế. Sau gần một giờ, thấy có thể đă không c̣n sót cái xương nào, chúng tôi bảo chị để tránh rắc rối chị không nên mặc bộ đồ tang này. Chúng tôi lấy bộ quần áo tang quấn quanh cái bao nylon đựng cốt bỏ vào cái bị cói lớn rồi lấy sợi dây chuối khô khâu miệng lại để không ai nh́n thấy. Trên đường về trại, lúc đến chỗ rẽ, chị lư nhí vừa thổn thức khóc vừa cám ơn rồi dúi vào tay chúng tôi mấy gói thuốc c̣n lại. Nh́n người thiếu phụ tay xách cái bị cói đựng cốt chồng, lặng lẽ đi trong đêm, trên con đường rừng cô quạnh, khiến chúng tôi vô cùng thương cảm, ngậm ngùi, đứng trông theo.

Bỗng sự uất ức trào lên rồi không nén lại được, tôi thốt lên trong kẽ răng:

– Đ.M. Chúng mày rồi sẽ phải trả giá cho hành động này!
Chúng tôi đi vào theo cửa hông của cổng trại, rồi lặng lẽ đi về pḥng. Tên thường trực thi đua đă đứng đợi sẵn để mở cửa.

Đă quá nửa đêm, cái lạnh đă thấm sâu vào người, nằm co quắp dưới lớp chăn mỏng, tôi thầm ái ngại cho số phận của người đàn bà bất hạnh. Chị mang cốt chồng đi giữa đêm trời giá lạnh của vùng rừng núi Việt Bắc, như người vợ, người mẹ Việt Nam đang mang nỗi đau, nỗi bất hạnh của cả một dân tộc đi trong đêm tối băo bùng.

Đoàn Trọng Hiếu

Source:http://www.lyhuong.net/uc/index.php/vnch/2845-2845

florida80
06-05-2019, 17:20
Người Em Gái Đi T́m Anh Ở Tù
Ánh Nguyệt



Xin được cái giấy thông hành từ xă đến huyện mất nửa tháng trời c̣n được bồi thêm lời chỉ thị:

- Nhớ đi đúng một tuần về để đi tấn công đồng cỏ nhé.

- Dạ vâng, Chú đừng lo con sẽ về đúng thời gian cho phép. Lời ông trưởng thôn nói như đinh đóng cột đấy.

- Đợt này con đi, mẹ với chị sắm đồ ăn ít thôi. Con đi t́m mấy trại mà xa hoắc, ở rải rác khắp tỉnh Quảng Ngăi có nước về ḅ mẹ ạ!

Mẹ nh́n tôi mà lo lắng trong ḷng. C̣n cha tôi th́ đi t́m ở trại Kỳ Sơn nhưng chưa về.

Chị th́ đi tận Trà My giáp giới Trà Bồng, Quảng Ngăi. Cứ nghe bộ đội trên núi về nói có trại này trại nọ là đi t́m, bất kể xa gần.

Chị đă về được hai tuần, nằm nhừ như vừa trải qua một cơn đau thương hàn, tả tơi thấy mà thương chị quá!

Khi Quảng Ngăi kêu gọi các viên chức chính quyền và sĩ quan chế độ cũ tập trung học tập; quân giải phóng họ nói đi vài ngày thôi. Chị Thống có vào gặp được anh Hoành rồi, anh bảo chị về đi chắc rồi em sẽ được về sau. Chị đưa anh 3.000 đồng và chiếc nhẫn 2 chỉ vàng 24k. Thế mà chờ măi anh chẳng về.

T́m đến những gia đ́nh bạn anh hỏi th́ nói những tuần kế tiếp họ bắt anh biệt giam ở Công an Hoàng Hoa Thám, Quảng Ngăi; rồi đưa đi các trại cải tạo, không biết trại nào?

Thư từ không cho gởi, hai chị em về ḷng buồn vô hạn, biết nói sao cho cha mẹ bớt lo. Mẹ lại khóc ngày khóc đêm, mẹ sợ lắm.

Cha mẹ khóc hết nước mắt cho anh Tri cũng bị Cộng sản bắt, rồi anh vĩnh viễn không trở về.

Nỗi đau mất con như mụt măng đang vươn ḿnh trong ánh nắng mặt trời, th́ ai mà không đau đớn chứ!

Những thứ đồ lương khô, bột đậu các loại mẹ rang xay trộn đường, cá khô, con gà rô-ti, vài tán đường đen, xôi... thế mà nặng trịch.

Lúc đó chẳng có xe đ̣, xe thồ chi cả, chỉ tự túc mà đi thôi. Cái xe đạp giàn đầm, qua mấy mùa mưa nắng, sao lại thân thương chi lạ. Nó h́nh như cũng có tâm hồn! B́nh thường hay bị trật cóc mà nay lại bon bon trên đường đầy ổ gà, từ Tiên Phước đến Tam Kỳ dài hai mươi cây số. Những giọt mồ hôi bắt đầu thi nhau chảy đầy xuống cổ, thấm ướt cái lưng rồi đó. Tôi không ngán, chỉ sợ chiếc xe yêu quư xẹp lốp th́ có nước ngồi khóc.

Hai bên đường vắng teo. Từ quê xuống Tam Kỳ, nhà cửa sơ sài, hoa dại lơ thơ dọc hai bên con đường vương thơm gợi nhớ những ngày thơ ấu.

Nh́n những cánh đồng cỏ cao ngút buồn thiu. Lâu lâu, vài ba chàng bộ đội nón cối đi về cái xóm đ́u hiu, nh́n ḿnh không chớp mắt.

Kệ tía, ta chả sợ các ngươi nữa. Đời c̣n ǵ để sợ thế chứ.

Chưa tới hai mươi mà ḿnh già đanh, già điếc. Đến Tam Kỳ sau hơn hai giờ đạp xe v́ đường xá hư hỏng nhiều quá. Chẳng muốn ăn, chỉ khát nước thôi. Có đem theo chai nước, đă tu hết khi đến Kỳ Long. Tam Kỳ, thành phố nhiều kỷ niệm tuổi học tṛ với những tà áo trắng khi tan trường. Nay lạnh ngắt, quạnh hiu, tiêu điều, buồn man mác. Đến đầu cầu Tam Kỳ, dừng xe bơm lốp rồi đi tiếp. Dặm trường sương khói mở trước mắt. Những cây số được đếm theo phút, băng băng trên đường nhựa nắng cháy. Vào đến ngă ba Sơn Tịnh, tất cả tám bốn cây số đi xe đạp. Cũng có bốn hay năm lần trật sên chứ chẳng chơi! Ù hai lỗ tai v́ mệt.

Chẳng có ai biết cho ḿnh ta! Người yêu không, bạn bè không. Cô đơn trăm phần trăm, độc hành trên bước đường đi t́m anh cải tạo. Tâm trạng như ở tuốt trên ngọn cây tránh lụt. Hỏi những tên mũ cối dọc trên đường đi, họ nói Quảng Ngăi có trại Hành Tín, tập trung cả sĩ quan (Ngụy Quân với Ngụy Quyền). Ở Nghĩa Hành đi lên, đi đến đâu nhờ họ chỉ nhé.

Trời tối thui rồi mà chẳng biết ngủ đâu? Thế ḿnh quên là ḿnh con gái mất, đâu phải là trai mà dạn dày thế kia chứ! Đến được trại Hành Tín mù mịt tối. Người đi thăm nuôi chừng năm mươi đến bảy mươi người. Ai nấy đều lo lắng đợi chờ cho mau sáng để ngày mai gặp thân nhân.

Có cục xôi mẹ gói để riêng, ăn gần hết. Xuống cái suối nho nhỏ bụm nước mà nốc, nước ngọt ngon lành chạy vào tận xương. Ḷng khó tả nổi lúc đó. Nhiều người đem bánh ú, khoai lang nấu ra ăn. Rồi t́m góc có bụi chuối mà nằm, không biết có ngủ được hay thao thức? Bầy muỗi, con nào cũng to tướng, bay vo ve, nghe rợn người. Đêm đó sao lâu sáng chi lạ. Tiếng gà rừng gáy, tiếng quốc kêu lạc bạn t́nh, tiếng dế than rỉ rích... đủ thứ tiếng côn trùng buồn năo nuột!

Sáng sớm, ai nấy đă dậy ngồi chờ, rồi đi t́m nước rửa mặt. Sương mù giăng mờ như Đà Lạt. Núi rừng nhấp nhô, bàng bạc sương mai dày đặc. Lâu lâu nghe những giọt nước trên lá cây rơi tí tách, nhẹ nhàng, mơ hồ cho nỗi buồn tan theo sương khói. Đến tám giờ, tất cả được cán bộ quản lư trại ra hướng dẫn, đọc nội quy thăm nuôi. Ḿnh trông ngóng thấy cả đoàn các anh kể cả những bác đă già, lần lượt đi ra từng hàng dọc. Ḿnh nh́n từng người xem có anh Hoành không. Xa quá không chộ rơ. Thấy các anh ốm tong teo, mặc đồ cũ hoắc, chân mang đôi dép su, đội nón cời, thảm ơi là thảm.

Lần lượt cán bộ gọi tên theo giấy thăm nuôi. Nhiều người gặp người thân mừng lắm. Lúc đó, có ông già chắc là Ngụy Quyền được gọi, nhưng mà gọi lộn nên ông đứng măi không ai thăm. Hết hai mươi phút, ông trở vào trại, chắc ḷng buồn không thể tả. C̣n ḿnh cũng thế, không có anh Hoành. Cán bộ lại chỉ cho cái trại nữa là trại Ba Gia, Đồng Ké, Từ ngă ba Sơn Tịnh đi lên, cứ hỏi họ sẽ chỉ. Ḿnh với vài ba người không gặp thân nhân, có một ông đi t́m con là Chuẩn úy, người Sàig̣n, cũng buồn không kém. Trên đường trở lại ngă ba Sơn Tịnh chắc đến chiều mới tới.

Đường núi cong queo dốc, lau lách cọ vào người cứa đứt, mà sau về nhà mới thấy đau. Những vết cắt như dao lam rạch tứ tung. Đồ ăn càng đi càng bốc mùi, bởi trời nắng. Xe đạp th́ gởi ngoài xa cách chừng hơn mười cây số chứ đi đuờng rừng sao đạp được. Mệt quá nhất là đống đồ thăm nuôi, càng đi càng nặng; hết đội đến ôm rồi vác, quẹo cái cổ mất toi.

Đến ngă ba Sơn Tịnh chắc ba giờ chiều. Phải đi tiếp không trễ mất, về cho kịp đi tấn công đồng cỏ nữa.

Đêm đó ngủ ở chuồng trâu của dân trụ bám. Họ chửi bới nào là đồ nguỵ ác ôn, chết mẹ cho rồi. Đủ thứ những lời độc địa lôi ra để chửi cho đă cái cổ họng. Nghe buồn thúi ruột.

Ḿnh phải quyết tâm mới được. Vào quán ăn bún gị heo, một tô không thấm thía v́ cái tô tí ti mà bao tử c̣n cồn cào. Nhưng ăn nhiều th́ mệt đi cũng không nổi. Với lại c̣n phải để tiền nếu gặp, cho ảnh. Con đường Sơn Tịnh lên Ba Gia nghe nói khoảng ba mươi ki-lô mét. Dọc đường gió bụi thổi lướt qua, người đi lưa thưa, nhiều bộ đội hơn là dân.

Thấy ba bộ đội đi trước ḿnh tiến nhanh để cho kịp và đi theo chân khỏi bị lạc. Không ngờ mới hỏi một câu th́ được trả lời bằng cái giọng Bắc Kỳ nặng trịch, không mấy thiện cảm:

- Đi măi sẽ tới.

- Ngụy quân, Ngụy quyền... Đến bữa nầy không dẹp bỏ c̣n ăn mặc thế!

- Đồ văn hóa đồi trụy!

Ḿnh lặng thinh biết trả lời sao bây giờ...

Bộ đồ thun bông cỏ màu vàng, ôm thân h́nh gọn đẹp thế kia, mà nói là tàn dư Mỹ-Ngụy! Chẳng hiểu cái chế độ tân thời sẽ đưa dân chúng đến đâu đây. Ḷng tin hoàn toàn suy sụp. Nghĩ thế nhưng chân vẫn bước theo v́ một ḿnh đi cũng ngán. Ḷng tự nhủ, đám cháu “cụ Hồ” mới giải phóng, chắc đàng hoàng, không giở tṛ hiếp đáp con gái. Cứ nghĩ đẹp cho các chú bộ đội trong giai đoạn lịch sử sang trang nầy đi rồi hăy hay.

Đường mù khơi rồi hai tên bộ đội cũng rẽ lối. Một ḿnh đi trong ánh nắng chiều tà sao tê tái dâng tràn. Tiếng chặt tre lùm tre sát bên đường, ḍm lên thấy cha sồn sồn đội mũ cối đứng trên cái thang cao khoảng năm mét đang chặt b́ bộp. Bỗng tiếng xe gắn máy từ sau chạy tới. Người đó hỏi:

- Sao mày, nó chết chưa? Tên chặt tre trả lời:

- Đéo mẹ, chưa chết.

- Đánh cho nó chết đi mày, để làm ǵ.

- Đồ ác ôn chó chết, lấy đá đập vào đầu nó cho rồi, chừ đang ở đâu dậy?

- Th́ ở bờ sông cả ngày nầy

- Đéo mẹ, đập cả buổi mà nó ngáp chưa chết.

Nghe mà muốn xỉu, chân bước không nổi. Chừ hỏi ai bây giờ? Họ giết người nào thế? Nỗi sợ hăi dâng cao. Đừng là anh tôi, lạy trời... (sợ quá nghĩ thế, chứ anh ḿnh đâu làm ǵ mà đến nỗi nó giết). Măi đến tối tôi mới đến trại Ba Gia. Đông người thăm nuôi. Họ đi cả mấy ngày để chờ ngày chủ nhật mới cho thăm. Người đi t́m lần đầu như ḿnh cũng nhiều, ai nấy lo nơm nớp. Cán bộ thông báo đem giấy thăm nuôi nộp để mai gọi tên theo thứ tự, ai trước thăm trước.

Nh́n đoàn tù đi làm về ra sông tắm rửa. Bộ đội giữ tù đông bằng người đi thăm, súng ống mang sẵn sàng trên tay, miệng th́ la hét inh ỏi, bắt tù cải tạo nhanh lên. C̣n mấy anh tù cứ lén ḍm thử coi có gia đ́nh ḿnh đi thăm đó không.

Nh́n xa xa ai mà giống anh Hoành quá. Mừng thầm trong bụng. Đêm đó cũng ngủ ngoài chuồng ḅ lần nữa. Dân trụ bám họ bị thâm nhiễm đảng Cộng sản quá nên cứ gặp thân nhân đi thăm cải tạo là chửi khéo. Có người chửi trước mặt. Những tấm tranh cùn lót lưng nằm cho đỡ cấn. Cả hàng phụ nữ nằm riêng, êm ru không động đậy, tâm trạng lo âu đủ điều. Muỗi tha hồ cắn hút máu. Khuya nghe tràng súng nổ, rồi tiếng hô đứng yên không được chạy, bắn bể đầu. Thế là cả dăy đàn ông đàn bà chúng tôi ngồi nhổm dậy, nh́n về dăy trại bên kia con sông nhỏ. Đèn lập loè hiu hắt, cán bộ trại giam chạy th́nh thịch, chắc mấy anh tù trốn trại.

Sáng mai chờ đến giờ thăm nuôi. Không được kêu tên chi cả. Cán bộ nói không có đây, chắc ở trại Sơn Nham, cách đây ba chục ki-lô mét trở lên. Cô cứ vừa đi vừa hỏi là họ sẽ giúp cho. Thất vọng nữa rồi.

Thế là lên đường bỏ lại sau lưng trại Ba Gia, bên tê con sông thơ mộng. Núi rừng xanh thẳm ch́m trong sương mai băng lăng.

Đi lên cao hơn hướng trại Sơn Nham gặp toàn bộ đội, du kích địa phương. Cũng nhiệt t́nh chỉ, nhưng họ đi bỏ lại một ḿnh trên con đường vắng hoe, cơng đồ ăn chừ nghe hôi nhiều rồi đấy. Nhờ khi sáng có nấu cơm với mấy chị đi thăm chồng, ăn lót bụng chứ không trưa nay chắc đi không nổi. Trước mắt là con đường sỏi đá, dần cao lên. Hoa sim tím ngút trời, gió hây hây. Nh́n xa xa có đoàn người cơng gùi đi xuống, rồi phía sau ḿnh cả đoàn tù cải tạo chừng một trăm người, cán bộ đi hai bên mang súng giữ lăm lăm. Tiến gần trước mắt ḿnh, cả đoàn thiếu nữ người thượng trẻ trung, cỡ tuổi như ḿnh, mang giỏ sau lưng, mặc váy xà-rông đặc biệt không có mặc áo, để nguyên si phần trên đầy đặn tuyệt vời không thể tưởng tượng, giống như một bức tranh, quá đẹp, quá hấp dẫn. Các cô hồn nhiên, vừa đi vừa cười, nói chuyện, nhảy nhót trên đường đá sỏi như chim sáo.

Núi rừng sim tím làm ḷng ḿnh say đắm. Từng tốp mấy anh đi ngược chiều, để hai con mắt về các cô gái đó, dù trên lưng cơng một thùng nước mắm cỡ năm chục kư, có anh cơng một bao gạo. Mấy anh có lẽ cũng mệt ngất ngư rồi. Nhiều anh đi cà niểng v́ mang dép cao su cụ Hồ không quen và hơn nữa đi về thị xă cơng lương thực xa 140km đường bộ cả đi lẫn về, băng rừng lội suối. Ḿnh theo dơi thử có anh Hoành không? Nhưng đều lạ lẫm, nhiều anh ḍm ḿnh như ḍ t́m người thân? Tất cả đều bỏ sau lưng đường đồi xa hun hút.

Đến ḍng sông Sơn Nham khá rộng lớn phải đi đ̣. Hồi đó, chỉ vài đồng trả cho người lái đ̣ là qua sông. Nh́n nước sông trong vắt trôi xuôi, buồn man mác.

Qua sông rồi th́ một trời gian nan hiện ra phía trước. Đi theo du kích coi tù, họ đi nhanh như sóc, ḿnh đuối đơ. Nào leo dốc, bám dây leo ven ḍng sông, rễ cây chằng chịt nghiêng xuống vực. Đi một đoạn là đến suối, có cây to được bắc ngang để đi qua. Thôi th́ ḿnh ḅ vậy, sợ té quá. Nh́n xa xa có cả dăy nhà, bầy trẻ ở truồng ở trần đen thui thui, đang nô đùa hồn nhiên. Nh́n lên nhà sàn thấy có phụ nữ vừa mới sinh đang nằm mặt nh́n ra đường ṃn ḍm người qua lại. Đứa bé mới sinh đỏ hỏn, c̣n có các cô phụ nữ mặc toàn đồ đen rách tả tơi. Thấy mà thương lắm, họ cười để cả hàm răng đen kịt, trông ngắn củn như bị cưa.

Tục các sắc tộc là họ thích tốt khoe, xấu che; nên chi các cô chưa chồng để trần bộ ngực căng đầy.

Tạm biệt dăy nhà sàn đơn sơ, nhưng với họ cuộc sống b́nh thản lạ lùng như con suối mùa xuân êm đềm, mộc mạc. Sống chỉ cần săn bắt thú rừng và cá dưới khe, rau rừng, tiả lúa bắp là đủ. Đêm đến họ đốt lửa cả đêm, để các con thú dữ khỏi ṃ tới và cho ấm nhà. Đối với họ, niềm vui hợp quần là trên hết. Họ vui chơi, nhảy múa dưới ánh trăng hay ngọn lửa bập bùng, lốp đốp nổ, hoà lẫn tiếng cồng chiêng đến thâu đêm.

Đi măi mà chưa tới. Cứ gặp bộ đội là hỏi đến chưa? Họ nói gần tới nhưng sao lâu kinh khủng. Băng qua con suối, hay ḍng sông, con nước mát lạnh, bầy cá niên chạy tới đớp vào chân. Rêu xanh mượt, chạy theo ḍng nước cuốn nhẹ nhàng, lắc lư theo con nước. Màu xanh rêu nguyên thủy, dài hơn suối tóc cô thôn nữ, từng mảng, từng mảng, êm đềm uyển chuyển, ḿnh nhẹ bước. Bỗng một cái rầm trơn ơi là trơn, cả người ướt như chuột lột nhưng cảm giác mát lạnh chạy khắp thân. V́ đi lâu thân nhiệt tăng cao, thôi th́ cho ngập luôn. Đi tiếp, cán bộ theo sau cỡ ba người, có người thanh niên trẻ nhỏ con hơn là người Quảng Ngăi. Họ thốt lên:

- Đ.M., cho mấy thằng Ngụy Quân, Ngụy Quyền đó ở tù thí xác, mục gông đi nhé. Nó đă hưởng sướng nhiều rồi, tụi nó có vợ đẹp Đ... sướng...

Ḿnh lặng im không dám nh́n, sợ quá. Họ có biết đâu ḿnh là em gái cơ chứ! Mà anh tôi thật sự có sướng chi đâu he, đời binh ngũ, ai nói sướng bao giờ!

Ḿnh nhớ có mấy lần ảnh về thăm nhà, đi xe thồ vừa đến ngơ chạy bay vào nhà xin tiền mẹ trả tiền đi xe. Có khi đi chiếc vespa màu xanh nổ b́ bụp hay bị chết máy, bảo đàn em tụi ḿnh ra đẩy toát mồ hôi hột. Đợt sau anh về tóc dài tḥng, mẹ cha hỏi, anh nói đi hành quân nên không có thời gian cắt tóc. Có khi anh về nh́n trên tay không thấy chiếc nhẫn. Khi ra trường được nhận đeo để kỷ niệm của SVSQ/CTCT Đà Lạt. Chị hỏi, anh nói cuối tháng chưa lănh lương em cầm. Chắc có lẽ ngày thất trận, nhẫn đang ở nhà cầm đồ không chừng.

Nh́n xuống chân kinh khủng quá! Những con vắt đen thui búng búng, đo đo, ngoe ngoẩy thấy khiếp. Bên chân kia, máu chảy tùm lum. Chắc những con vắt uống máu no nó tự rớt. Ôi sợ quá phải chạy thôi. Nhưng đồ thăm nuôi đội trên đầu nặng quá, chừ cái cổ cứng đơ không quay được mà cũng không cúi xuống được, như người máy rô-bốt .

Tôi mừng húm. Bên kia con suối, đi băng qua rừng lau sậy, trên dốc cao là trại mới làm. Có số anh đi chặt cây, ôm lá về làm thêm. Đương nhiên ai nấy đều ḍm ḿnh không chớp mắt và sợ quản giáo hét nữa. Ai cũng trông người nhà lên thăm cả...

Nộp giấy để ngày mai thăm, ḿnh hỏi cán bộ:

- Tôi mới đi lần đầu không biết ở đây có anh NĐH không?

- Có anh H người Quảng Nam.

Trời ơi là mừng! Cú nầy tôi sẽ được cha mẹ thương hơn nữa rồi, thành tích số một đấy nhé.

Nói là chỗ để thân nhân gặp thăm nuôi chứ thật ra, y cái chuồng ḅ của các bản làng. V́ mới tới, họ làm bằng nứa. Cái ghế là những cái cây bằng cổ tay dài nẹp lại ngồi tạm. Cái bàn cũng thế nhưng nhiều cây hơn. Đêm hôm đó ngồi chù hu, rồi nằm trên đống lá khô có ai đó ngồi trước nên ṃn, chờ trông cho mau sáng. Nh́n ánh trăng thanh soi bóng xuống ḍng sông êm ái, hiền ḥa, thơ mộng vắng tanh. Trại này ở tận cùng của dăy núi Sơn Nham hút gió, đi lại vất vả.

Đêm hôm đó nằm nghe tiếng chim kêu khuya từng chặp, tiếng gà rừng gáy te te, tiếng nước róc rách, ếch nhái kêu trong sương khuya buồn tê tái. Không có ai đi thăm cả. Chỉ ḿnh tôi, mà cũng không đúng chủ nhật. Bị cán bộ la sao không đi ngày quy định. Ḿnh nói đi hai trại rồi v́ đi t́m nên không biết.

Mờ sớm ḿnh nh́n trên dốc có tiếng người đi. Ôi đúng rồi, anh tôi. Đi trước là cán bộ quản giáo chiều hôm qua thu giấy.

Mừng nước mắt chảy dài không dám thốt nên lời. Ước chi để tôi ôm anh, để nước mắt tha hồ chảy cho khoẻ tâm hồn. Anh hỏi cha mẹ khoẻ không? Tôi trả lời cho nhanh để anh mừng là cả nhà đều khoẻ cả anh ạ! Chưa chi cán bộ nói cho thăm mười lăm phút thôi, nói ǵ th́ phải nói to nhé. Cha Bắc Kỳ chắc có phần dễ chịu hơn. Nh́n anh như vừa qua cơn đau th́ phải, nước da vàng, bủng. Anh vừa vui là gặp ḿnh vừa buồn là thấy em gái lội suối băng rừng đến thăm thật gian khổ, anh rơm rớm nước mắt. Anh nói anh mới bị đau nên được cho ở nhà dọn dẹp vệ sinh. Ḿnh cũng nói đi t́m anh cả tám, chín trại, cha đi chị đi em đi.

- Chứ không nhận được thư anh gởi sao mà đi t́m?

- Có nhận được mô, nên mới đi t́m như thế chứ!

Anh nói:

- Tội cho Cha mẹ quá em ạ! Anh chưa làm ǵ được để đền đáp công sinh thành nuôi dưỡng anh ăn học mà giờ đây già c̣n vất vả v́ con.

Mắt anh ngấn lệ làm ḿnh cũng rơm rớm nước mắt rồi nói lảng đi:

- Anh có ăn uống được không khi đau ốm như thế?

Anh nói anh ăn được. Ḿnh nghĩ chắc húp nước cháo loăng quá (Khi anh về mới biết là đau ở trại xin nước vo gạo mà húp chứ cháo chi có).

Mười lăm phút trôi đi nhanh chóng. Cán bộ nói:

- Đă hết giờ cho phép. Anh H lo thu xếp đồ. C̣n thân nhân, nhớ là nội quy cho thăm ngày chủ nhật thôi đấy. Mà mỗi tháng mới được thăm một lần nhé.

Anh đứng dậy bỏ đồ ăn vào ba lô. Ḿnh ứa nước mắt. Chắc có dùng được chi trong đó không nữa, sợ bị hư cả rồi. Anh nói:

- Em về nói với cha mẹ, chị em là anh vẫn khoẻ nghe, đừng lo cho anh. Em giữ ǵn sức khoẻ, có đi học lại không?

- Dạ không, em cũng tham gia công tác điạ phương.

- Chúc em của anh làm công tác được tốt (Cố t́nh cho cán bộ nghe).

- Dạ cám ơn anh. Anh cũng thế, học tập tốt để mau về anh nhé.

Đường về cũng lối đi ấy nhưng giờ đây thơ mộng chi lạ. Bỏ lại sau lưng những núi non trùng điệp, thung lũng hoa vàng bên bờ suối; tiếng chim hót bên tai chào mào gọi bạn t́nh hót hay chưa từng nghe mà bây chừ mới thưởng thức, ngọt ngào thánh thót, du dương, luyến láy. Thượng Đế ban cho chất trữ t́nh trong giọng hót như người nhạc sĩ chơi Piano thực thụ sành điệu đến mê hồn làm ḷng ḿnh xao xuyến lạ lùng.

Một ḿnh men theo bờ sông lối ṃn nhỏ hẹp phải chạy thôi không th́ những con vắt nó búng lên th́ khiếp lắm (Con gái hay sợ những con không đáng sợ, như nhà văn Duyên Anh đă nói thế). Cười một ḿnh cho quên con đường gian khổ một tí không sao!

Ổng nói bọn con gái sợ con giun, con sâu, con nhện nhưng con trai th́ không sợ (đáng nể nhỉ). Tuổi học tṛ trong ta và những ước mơ cháy bỏng đă tàn lụi. C̣n ǵ đây, tương lai ư? Sự nghiệp ư? T́nh yêu ư? Thôi quên đi tất cả như ngọn cây qua muà giông băo.

Đi một đoạn, nh́n thấy anh tù chắc được ra ngoài hái rau. Anh đang mải miết rượt theo con rắn mối đang chạy vào lùm lau sậy để trốn. Anh ngượng ngùng khi thấy tôi nh́n cảnh anh đuổi bắt như người tiền sử săn mồi. Anh ốm yếu, buồn thiu khổ ải. Trong ḷng anh chắc mong người nhà đến thăm khi thấy ḿnh.

Làm sao chia nổi t́nh thương đây, hỡi Thượng Đế? Ngài ơi! Con người do Ngài sinh ra. Nỗi nhọc nhằn khổ ải nầy, Ngài có thấu chăng?

Con đường được phủ kín bởi rừng cây cao rộng, lá vàng muôn thứ c̣n mềm ẻo lả dưới chân bay bổng mà ḷng bời bời sung sướng được gặp anh Hoành.

Đến ngay đoạn hôm qua, chỗ con suối nhỏ, rồi đến chỗ lùm tre, nghe người nói chuyện phía sau lưng vừa đi tới. Ḿnh nh́n quay lại th́ thấy cảnh tượng rợn người, có bốn người khiêng một người trên cái chơng tre có đắp tấm chiếu, chân ḷi ra ngoài xanh lè, dính bùn đất thảm thương. Hỏi ra là cái anh hôm qua bị đập ở bờ sông, họ trả thù cá nhân. Nghe nói anh ta hồi Quốc gia làm Quân cảnh, bắt con trai gia đ́nh có người đi núi, bắt đi lính rồi chết. Chừ trả thù đem đập đầu bằng đá tu-lăng đến chết, cho người nhà đem về chôn. Kinh hăi hơn là nghe nói ở sông Trà Khúc, một tuần có vài ba người bị giết bằng chém, đập đá... Thả trôi sông...

Khi về đến nhà tôi cười. Cha mẹ nh́n ba-lô xẹp lép là biết đă t́m được anh H. Cha mẹ tôi như hồi sinh. Chị tôi như hết cơn đau kiệt quệ. Em tôi nhảy mừng quưnh như ai cho chục bao kẹo sau mười năm thèm ngọt.


Ánh Nguyệt
Em gái NT2 Nguyễn Đ́nh Hoành

florida80
06-05-2019, 17:22
CHUYỆN TRONG TÙ
NT4 Trương Xuân Hùng


Đời lắm nỗi vui buồn lẫn lộn xoắn nhau nhưng khi qua rồi đôi khi nhớ lại tự nhiên bật cười sặc sụa nước mắt nước mũi tèm lem, ai nh́n vào tưởng gặp tên điên.

Ừ! Để tui kể chuyện cho các bạn nghe chơi. Khúc dạo đầu anh em ḿnh ai cũng y chang. Năm 1972 mùa hè đỏ lửa, tổng động viên, đi lính.

Mùa xuân 1975 ra trường trong cơn binh lửa, quân phục tác chiến, quỳ xuống Sinh viên Sĩ quan, đứng dậy Tân Thiếu úy, mai vàng mai đen tùy ư thích của mỗi người mua ngoài chợ ngả ba Tam Hiệp Biên Ḥa.

Giặc rượt đến đít nên trường cho phép có 2 ngày. Có đứa lâm trận vào giờ thứ 24 như Nhảy Dù TTKhang, Biệt Kích 81 NNSơn...

Rồi th́ là giờ thứ 25: Hai trăm ông quan nhí Khóa 4 Thiếu úy được 7 ngày. Cũng c̣n hên không có ai tử trận trong giờ cuối cùng của hai mươi năm binh đao lửa hận. Chỉ một ḿnh TQLC PHHuê bị thưong ḷi ruột, phải tự nhét ruột vào bụng ḿnh rồi ngậm ngùi rời bỏ Bệnh viện Lê Hữu Sanh t́m đường về quê hương miền trung vạn dặm sơn khê.

Quân trường sống hai năm bảy tháng, Thiếu úy bảy ngày. Nợ nần bắt trả bốn năm sáu tháng cộng bảy ngày cho đủ trong tù gọi đẹp tên cải tạo.

Vậy mà tui “cải tạo” hoài không sửa được chứng viết thư. Nó dai dẳng từ thuở quân trường, ông Hưng Đại đội trưởng kêu hệ thống tự chỉ huy xem chừng tụi nó làm sao. Giờ đây trong tù tui cũng viết, lại bị quản giáo trại tù kiểm điểm sao cứ “mơ mơ moàng moàng” không lo học tập giỏi giang tiến bộ mau về.

Ờ hớ, nước đổ lá khoai. Dụ khị mà chi. Ngày về ơi xa lắc xa lơ. Nín thở qua sông. Vác cuốc lang thang rừng này rừng khác, Sông Mao, Lương Sơn, núi đá Tà Dzôn, rồi Hàm Trí.

Mơ ḿnh là Phạm Thái đời nay viết cho Chút Nhỏ mai mốt cha về với mẹ, một mái cḥi tranh hai trái tim vàng một lu nước lạnh, con gái tên gọi Quỳnh Như.

Như chuyện liêu trai, Quỳnh Như trong tranh bước xuống cuộc đời. Những gịng thư nắn nót như ôm hết yêu thương của người em gái hậu phương an ủi vỗ về kẻ tuyến đầu tù tội. Chút nhỏ kể rằng có cô bạn bên cửa hàng Dược thường qua Bệnh xá của Chút nhỏ chơi, cảm thư Phạm Thái gửi về và thương Chút nhỏ ṿ vơ đợi chờ, cô nàng nhập vai Trương Quỳnh Như như thiệt.

Cảm ơn Quỳnh Như. Cảm tạ đời.

Cũng đôi khi c̣n nữa chuyện tưởng như đùa. Gặp Nam trong trại, chung tổ thành quen. Dân Thủ Đức, người cũng to tê, ít nói thường cười mím chi trông hiền lành, mà lại là dân chơi thứ thiệt. Một đêm khuya trại phát giác trong mùng của Nam chỉ có mền ngụy trang. Thế là báo động tập họp điểm danh. Chỉ thiếu có mỗi ḿnh Nam. Là trốn trại ḿnh ên không tổ chức. Mà cũng lạ, đồ đạc thực phẩm thăm nuôi cá nhân xem ra cũng c̣n y nguyên đó. Bên ngoài trại thế nào mà chẳng có bộ đội hành quân lùng xục. Canh tư gà gáy sáng anh em lại thấy Nam nằm ngủ trong mùng rất tỉnh queo. Như xuất quỷ nhập thần. Như người tàng h́nh đi mây về gió vậy.

Nam bị kỷ luật, cùm sáu tháng rồi được thả ra cho về lại Khối lao động.

Th́ ra nhờ công việc hàng ngày của Nam là ra suối gánh mười đôi nước cung cấp cho nhà bếp nên t́nh bỗng dưng khi không mà có. Người con gái sống với mẹ già trong cái cḥi bên bờ suối, chị Hai Khanh.

Nam kể quản giáo hỏi cung:

- Trốn trại lúc nào?

- 12 giờ khuya.

- Vượt hàng rào trại chỗ nào?

- Tui hé cổng tui đi.

- Cổng không khóa?

- Không. Tui chỉ thấy sợi xích choàng hai ba bận thôi.

Đă điếu chưa! Lụt lịt địt kêu, coi tầm ngầm vậy mà giỏi. Phải nghiên cứu địa h́nh hẳn ḥi trước giờ hành động chớ! Đúng nghề của chàng: Thiếu úy Quyền ĐĐT Trinh Sát từng nhảy mật khu như đi chợ.

- Anh đi đâu?

- Tui ra nhà cô Hai Khanh bên bờ suối.

- Ra đó làm gi?

- Tui thương cổ. Cổ cũng thương tôi. Tôi ra thăm cổ.

- Anh trốn trại ra thăm cổ mấy lần rối?

- Dạ lần đầu th́ bị phát giác.

Nghe tao trả lời vậy quản giáo đập bàn rầm rầm lên mặt giảng huyên thuyên, đây là trại cải tạo, không phải ở nhà anh muốn đi đâu th́ đi, quan hệ linh tinh v.v... Rồi hỏi tao vô trại lại lúc mấy giờ? 3 giờ sáng. Là 3 tiếng đồng hồ. Bao nhiêu giờ đó anh làm ǵ bên cổ? Vui nghe mậy! Cái khoảng này sáng sáng vệ binh mở cùm dẫn tao lên Khung làm việc bắt tao viết kiểm điểm có cả chục bữa.

Mấy ổng muốn tao chiếu phim màu téc-ních-cơ-lo cho mấy ổng coi mà sức mấy, tao đâu có ngu đem bán đứng... chị Hai.

Đầu tiên tao khai tao với chị Hai chỉ ngồi bên nhau nói chuyện tâm t́nh.

Cán bộ không chịu, bắt phải ly kỳ hơn nữa. Tới ba tiếng đồng hồ, chuyện đâu nói dữ!

Phải hai ngày sau tao mới viết thêm vào tờ kiểm điểm hôn má chị Hai.

Cán bộ chưa tha, tao phải thêm hôn môi đằm thắm.

Nhiêu đó thôi sao? Cán bộ muốn tao xuống nữa, nhưng đời nào, tao phải anh hùng bảo vệ chị Hai. Thà chết không khai. Thưa cán bộ, bàn tay tôi vừa đụng... nhũ hoa th́ cô ấy gạt ra rồi ngồi ôm mặt khóc .

- Nhũ hoa là cái ǵ?

- Dạ, dạ, là, là... ti.

- Ti là cái ǵ?

- Là, là, là... vú.

- Th́ nói là vú đi, bày đặt nhũ này ti nọ. Rồi sao nữa?

- Cổ khóc rấm rức hoài làm tôi sợ quá, lo dỗ dành cho cổ nín rồi vào lại trại.

- Chỉ vậy thôi à? Anh phải thành thật khai báo hết để cách mạng khoan hồng...

Cứ vậy hoài. Xạo măi mà chi. Giờ sáng mắt rồi. Tự giác có mà tự sát! Chiếu phim X cho ông coi miễn phí th́ chớ c̣n là cớ bắt tù tôi mọt gông th́ có mà ngu.

- Tội tôi làm có bao nhiêu đó cán bộ kỷ luật tôi thế nào tôi cũng chịu. Tôi khai ra hết rồi.

Phải thêm vài bữa làm kiểm điểm nữa tao mới được ngủ yên trong cùm. Nghĩ lại tao phục thằng nào gác đêm đó phát giác ra tao ngụy trang mền ngủ. Cũng một đống dài dài như người đắp mền nằm ngủ chớ bộ. Chắc thằng này cũng dân trinh sát như tao, nó biết soi đèn coi guốc dép anh em để dưới đất đủ thiếu thế nào. Mà cũng tại tao khinh địch, bữa đó học làm sang đi guốc cho thành trí thức tiểu tư sản, chớ mọi hôm chân đất, cứ lo chị Hai chê dơ hỏi gia nhập giai cấp bần cố nông hồi nào? À ra thế, Nam mày giỏi à nha. Ông bà ta ngày xưa đă nói đi đêm hoài có ngày ma chận đường, trúng thiệt, mày hén. Nam cười.

Ngày đó, khi nhập trại Sông Mao, vốn là khu gia binh của Trung đoàn 44 Sư đoàn 23 đời trước, nơi đây có một phi trường dă chiến, và với tầm nh́n chiến lược của quân quản đời sau, tường rào ri sắt là hàng rào giam tù kiên cố nhất. Thế là ngày ngày chỉ tiêu mỗi Khối trăm ri, Khu C Thiếu úy bốn khối bốn trăm ri, thêm Khu A Khu B nữa, tù xuất quân tiến ra phi trường đục chốt gỡ ri khiêng về dựng đứng, là chục ngày nửa tháng ở thị trấn Sông Mao này xuất hiện “ṿng xiếc ô tô bay” vĩ đại. Ngày xưa c̣n bé đi coi xiếc mô tô bay ṿng tường có cao nhưng nhỏ chút, giờ ṿng tường Sông Mao này to hết biết, ô tô tha hồ bay.

Chưa kịp ăn mừng thành tích th́ có lịnh tài sản của ngành nào, ngành đó nhiệm thu. Không quân xuống nhận phi trường đâu chẳng thấy.

Khiêng ri trả lại? Dễ thôi. Nước sông công tù mà. Nhưng chốt để kết ri lại với nhau c̣n đâu nữa, đă sáng kiến kỹ thuật thành rựa thành dao thành lưỡi cuốc hết rồi.

Rút kinh nghiệm, chuyển tù đi Lương Sơn, rồi Tà Dzôn, rồi Hàm Trí, không khiêng ri theo nữa. Vận dụng tài nguyên tại chỗ, cây rừng có tỷ ta rào cũng gọi là rơ ràng ranh giới trong ngoài.

Cho chắc một bề các anh không trốn trại, chúng tôi tính thế này, bộ đội tuần tiểu canh gác ngoài rào, phần ở trong trại các anh tự quản lư, các anh giúp nhau cùng lao động học tập tiến bộ nghe. Các anh cắt gác cho nhau nghe. Các anh nhất trí chưa nào. Ừ, nhất trí nhé. Cứ thế! Cứ thế!

Ừ. Cứ thế! Cứ thế! Tự biên rồi ta tự diễn.

Cứ thế là tù ta canh tù bạn, mỗi đêm một tổ chia nhau gác. Mắc vơng giữa trời thấy anh em trở ḿnh đi tiêu đi tiểu th́ la lên ai đó cho bạn xưng danh. Thấy bộ đội loe loé đèn pin từ Khung đi xuống cũng hét thật to ai đó cho ra vẻ canh gác nghiêm chỉnh ngon lành.

Thiệt t́nh tui ghi ơn. Mà không phải chỉ ḿnh ên. Toàn Khối những ai - chỉ chừa lại tổ nhà bếp ngày đó gọi là anh nuôi do bạn Thiện Pôn làm xếp - đă một thời phải chịu cảnh ngộ cùng là tù mà ta phải gác ta, một khi nào nhớ lại chuyện xưa, nên dành một phút cảm thương con Mực, đă v́ ta mà anh dũng hy sinh.

Mực đă ở với tụi tui có hơn năm từ hồi c̣n là chú cún nhỏ một anh em nào đó đi “cải thiện” đem về. Thấy cún nhỏ dễ thương th́ đem về nuôi vậy nhưng thực tế ta là tù ta nuôi ta chưa đủ có dư hột cơm nào đâu cho cún, thành ra giải pháp cuối cùng xem ra tốt đẹp nhất là đem cún cho Pôn nhà bếp. Ừ, cho dù thời nào, nay hay xưa, ông bà tổ tiên ta đă để lại điều chân lư: Giàu nhà kho, no nhà bếp. Nước cơm rửa chảo cũng đă là thịnh soạn cho cún lắm rồi. Cứ thế cún lớn lên. Cún lông đen tuyền nên cún được đặt tên là Mực.

Mực “tham gia” vào quân số tù từ đó. Ban ngày anh em tù đi lao động th́ Mực quanh quẩn nơi nhà bếp. Chiều anh em tù về Mực ve vẩy đuôi mừng. Tối tập họp cho quản giáo ba hoa bốn chuyện năm điều tù phải ngồi nghe, Mực hách x́ xằng hơn, nó nằm cạnh mà nghe. Rồi tới phiên gác đêm khuya, nếu phải tới phiên tổ gác th́ anh em chia nhau người một tiếng đồng hồ ôm mền ra vơng nằm canh. Mà canh ai đây? Không biết anh em nào huấn luyện, hay do trực giác cao siêu của nó cũng nên, Mực phân biệt rành rơi địch, bạn, biết cả đặc lệnh truyền tin báo động, và t́nh nguyện cùng bạn gác suốt đêm hàng đêm, tháng hàng tháng. Có bạn gác nằm trên vơng là có Mực nằm dưới chân. Bạn có quấn mền ngáy kḥ kḥ th́ Mực vẫn tỉnh táo gác thế cho. Tù trong lán bước ra đi vệ sinh, Mực gừ gừ trong họng. Đèn pin loang loáng từ Khung xuống, Mực sủa to cho bạn ta giật ḿnh thức giấc rồi phụ họa thật to: Ai đó! Ai đó! À há, cán bộ chớ ai trồng khoai đất này!

Rồi chuyện gác thế bị lộ. Không biết do bên bộ đội điều nghiên hay ăng-ten tŕnh báo kiếm điểm mau về. Mực bị án tử h́nh. Một đêm sinh hoạt lệnh tử ban ra: Đây là trại cải tạo chớ không phải là sở thú. Các anh không được nuôi con ǵ hết. Ngày mai chủ nhật nghỉ lao động các anh phải “xử ní” hết các con vật nuôi, ai nuôi chim nuôi két phải đem vào rừng mà thả, ai nuôi gà nuôi vịt th́ làm thịt gà thịt vịt mà ăn, ai nuôi cầy th́ làm thịt cầy, trại cho phép các anh “bồi dưỡng” ngày mai.

Ai nói con vật không nghe không hiểu được tiếng người? Sinh hoạt tan hàng, dáng con Mực bước đi thiểu năo, mọi người im lặng và nó hết ve vẩy cái đuôi. Nó cũng chẳng màng nghe lời vỗ về của chủ chính là anh Pôn bảo nó tối nay hăy ra đi. Mực ơi, mày không có trong quân số tù điểm danh, mày bỏ đi không ai kết tội mày trốn trại phải truy lùng bắt lại đâu.

Mực đă không bỏ đi. Nó đă sẵn sàng nằm bên gốc cây chờ người cột cổ. Không vui không buồn, nó muốn cống hiến miếng thịt của nó cho những người lâu nay thiếu thịt. Nh́n khúc gỗ đang gia giá trước đầu Mực không thụt lui sợ hăi hay vồ tới phản ứng theo bản năng tự vệ, nó nhắm mắt nằm yên, chỉ á lên một tiếng kêu duy nhất khi cây đập trúng tam tinh, nước mắt ứa ra rồi êm thắm ra đi.

Từ nhỏ đến giờ tui chưa từng thử một miếng thịt cầy nên đă khước từ quà tặng cuối cùng của Mực. Nhưng những đêm gác có Mực canh thay đă là những món quà lớn nhất. Tù thiếu ăn lấy ngủ bù vào, bấy nhiêu thôi tao đă ơn mày nhiều lắm Mực ơi!

Hết 3 năm quân quản, những anh em học hành chưa giỏi - trong đó có tui - phải chuyển đi trường mới có tên A 30 ở Tuy Ḥa, học tiếp. Đến chỗ mới, Nam không c̣n ở gần tui nữa. Lần gặp hiếm hoi Nam thông báo chị Hai Khanh nhắn muốn ra thăm nuôi, Nam nhờ tui “tùng long” cố vấn gỡ rối tơ ḷng có nên để chị ra thăm. Thực thà tui chẳng biết trả lời sao, đành bảo tùy mày yêu chị nhiều hay ít, thành thực hay cho vơi ngày tháng loạn...

4 năm rưỡi, đa phần Khóa 4 tui đồng loạt “tiến bộ” nên được cấp bằng tốt nghiệp - Lệnh Tha. Nam c̣n chưa học giỏi, hay thẳng thừng mà nói, phải trả thêm nợ cùm, thêm 1 năm nữa mới được thả ra. Nam với tui mất tăm nhau từ đó.

NT4 Trương Xuân

florida80
06-05-2019, 17:24
Nếu Có Thể Đi Về Quá Khứ, Tôi Sẽ Thăm Đất Nước Tôi - Huynh Wynn Tran









Khi phỏng vấn vào chương tŕnh Tuyển Sinh Y Khoa, có một câu hỏi từ giáo sư tuyển sinh làm tôi nhớ măi

– Nếu em có thể đi về quá khứ để thăm một người hay đến một nơi nào đó, em sẽ đi đâu?


– Thưa thầy, em sẽ đi thăm đất nước của em: Việt Nam Cộng Hoà.




Khi tôi được sinh ra, VNCH đă không c̣n nữa.



Từ nhỏ, tôi nghe nói về VNCH từ ba tôi và những người bạn. Tôi chỉ hiểu rơ hơn về VNCH khi tôi lớn lên và qua Mỹ sau này. Càng t́m hiểu, tôi càng nh́n rơ hơn một thời bi thương oanh liệt của người miền Nam Việt Nam trong cuộc nội chiến nồi da xáo thịt, sự bất lực của những nước bé trong cuộc chiến tranh ư thức hệ giữa những cường quốc.




Tôi sẽ về lại Sài G̣n Ḥn Ngọc Viễn Đông, nhảy lên một chiếc xích lô máy dạo phố. Tôi muốn nghe tiếng máy nổ phịt phịt gịn tan trộn mùi xăng pha nhớt trong buổi sáng tinh sương Đô Thành. Tôi sẽ ghé chợ Bến Thành ăn một tô phở gà, ngắm nh́n các cô thiếu nữ Sài G̣n mặc áo dài bó eo, đeo kính mắt to tṛn đèo nhau trên chiếc xe Honda Cub ở bùng binh trước chợ. Ăn xong, tôi sẽ thả bộ dọc đường Duy Tân, ghé qua toà Đô Chánh và toà nhà Hạ Nghị Viện, phác lại vài nét kiến trúc bằng bút ch́ trước khi tản bộ ra sông Sài G̣n ngắm tượng Đức thánh Trần Hưng Đạo. Sau đó, tôi sẽ nhảy xe lên lambro về Nhà Bè nước chảy chia hai, ghé qua vườn trái cây Lái Thiêu bẻ măng cục, bóp nát vỏ xám đen ḷi múi thịt trăng trắng ngọt lịm bỏ vào miệng.




Buổi tối, tôi sẽ ghé thăm pḥng trà Tự Do nghe Khánh Ly hát. Có thể nói nhạc vàng (bolero) từ thời VNCH là ḍng nhạc đẹp nhất của âm nhạc hiện đại Việt Nam. Đến nay, ḍng Bolero tại Viêt Nam tuy ngày càng nở rộ nhưng những ca khúc hay nhất đều sáng tác thời VNCH.




Nhưng cái tôi muốn cảm nhận rơ nhất ở VNCH là tính nhân văn và t́nh người Việt Nam, có được do nền giáo dục đậm chất nhân bản. Thời VNCH, các trường ĐH tuy mới bắt đầu chập chững nhưng đă để lại những nền tảng vững chắc cho các trường đại học lớn ở Việt Nam sau này. Ở đó, học tṛ được dạy về trên 3 nguyên tắc: nhân bản, dân tộc, và khai phóng.




Tôi sẽ ghé qua bộ giáo dục VNCH để thăm hỏi v́ sao chỉ trong một vài năm đă thành lập một hệ thống giáo dục đại học tiến bộ gồm đại học quốc gia và đại học cộng đồng địa phương. Đại học thời VNCH hoàn toàn tự chủ về chuỵên môn, không chịu sự quản lư của bộ giáo dục. Ngân sách của trường ĐH do quốc hội chuẩn duyệt hàng năm, nhân viên và giáo sứ thuộc tổng uỷ công vụ.





Tôi sẽ ghé thăm Viện ĐH Sài G̣n (có 8 phân khoa Y, Dược, Nha, Sư Phạm, Khoa Học, Văn Khoa, Luật, và Kiến Trúc). Dĩ nhiên tôi chỉ thăm được đại học xá (kư túc xá) Minh Mạng dành cho nam v́ đại học xá Trần Quư Cáp dành cho nữ. Nếu có thời gian, tôi sẽ ghé thăm Viện Đại Học Cần Thơ, nơi tôi đặc biêt thích chất miền Tây phóng khoáng trong từng sinh viên.




Thời Đệ Nhất Cộng Hoà, nền giáo dục nhân bản đă để lại cho bao thanh thiếu niên Việt Nam ḷng yêu nước mănh liệt, muốn góp tay xây dựng đất nước phú cường bằng trao dồi kiến thức học hành để mang đất nước ra tầm thế giới. Tôi vẫn c̣n cảm nhận được đều này khi gặp lại những thanh niên ngày ấy là những ông bà lăo tại Mỹ sau này. Ba tôi, một sĩ quan VNCH, cùng là một trong những thanh niên ngày ấy.




Và dĩ nhiên, tôi sẽ gặp Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu để hiểu rơ về những ǵ xảy ra với đất nước v́ những ǵ tôi đọc được và nghiên cứu từ nhiều phía vẫn chưa đủ để tôi trả lời câu hỏi v́ sao một đất nước nhân văn, đề cao tính dân tộc, và phồn vinh như VNCH lại bị bức tử.




Ngày 30/4 hằng năm, tôi vẫn nhớ về 200,000 người Việt Nam đă bỏ mạng trên biển trên đường t́m tự do, hàng triệu người Việt đă chết trong cuộc chiến, vẫn nghĩ về sự ngạo mạn của kẻ chiến thắng, sự khốc liệt và dơ bẩn của chính trị. Tôi vẫn nhớ về VNCH phồn vinh, thịnh vượng, và nh́n lại đất nước Việt Nam ngày hôm nay mà không khỏi đắng ḷng.




Huynh Wynn Tran


Nguồn: http://batkhuat.net/van-neucothe-dive-quakhu.htm



at 1:26 AM

florida80
06-05-2019, 17:25
Cái Gọi Là “Ngày Thống Nhất“ - BS Trần Văn Tích









Sư đoàn 3 Việt cộng cấp giấy ra trại cho tôi ngày 14.02.1978. Tôi được tạm trú tại Thành Hồ ba tháng và bị quản chế sáu tháng. Vào thời điểm này, Việt cộng đă có chủ trương thống nhất cho giới y khoa mà chúng rất cần. Công an Phường nơi tôi trú ngụ yêu cầu tôi phải đến Sở Y Tế Thành Hồ nộp đơn xin việc ngay và ngày 02.05.1978 tôi chính thức đi làm việc với Việt cộng. Lẽ ra tôi phải đi làm từ đầu tháng năm nhưng v́ ngày 01.05 là ngày lễ nên tôi chỉ tŕnh diện cơ quan mới vào ngày 02.05. Ngày 30.04 năm 1978 đó qua đi trên toàn Thành Hồ mà không có ǵ đặc biệt cả, đó là một ngày như mọi ngày; cho nên một tên tù mới được thả như tôi th́ nằm nhà c̣n vợ tôi v́ được lưu dụng th́ đi dạy như thường lệ.


Chúng tôi rời Việt Nam ngày 24.01.1984. Trong sáu năm đi làm với Việt cộng(từ 1978 đến 1984) có tất cả sáu ngày 30.04 trôi qua một cách b́nh thường và hai vợ chồng tôi không hề được nghỉ. Không biết từ bao giờ Việt cộng quyết định xem ngày 30.04 hằng năm là một ngày lễ và cho phép dân chúng nghỉ lễ cùng một lúc hai ngày liền, “Ngày Thống Nhất“ 30.04 và Ngày Lễ Lao động 01.05.




Đối chọi với Ngày Quốc Hận?










Sự kiện chúng ta kiên tŕ giữ vững Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà khiến ViXi rất tức tối nhưng chúng không làm ǵ được. Vơ Văn Kiệt đă nói rơ là nếu người tỵ nạn Việt Nam không sử dụng lá cờ nền vàng ba sọc đỏ nữa th́ bên chúng nó và phía chúng ta sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.




Cùng với Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà, chúng ta có tên gọi “Ngày Quốc Hận“, một cách gọi khiến chúng rất căm ghét. Đến một thời điểm nào đó, chúng nhận ra rằng phải có biện pháp chống-chống cộng qua một tên gọi chính thức pháp định và từ đó, chúng làm giấy khai sinh cho ngày 30.04 với tên gọi “Ngày Thống Nhất“ đồng thời đi tiếp bước thứ hai là xem đó là một ngày nghỉ lễ. Đó là hành động của kẻ thù nhằm ứng phó với chủ trương của chúng ta cương quyết kiên tŕ xem ngày 30.04 là ngày di hận ngàn đời cho dân tộc Việt Nam.




Phần chúng ta, thiết nghĩ chúng ta phải biết sử dụng hữu hiệu và khôn khéo vị thuốc khử độc là danh xưng “Ngày Quốc Hận“. Chúng ta không nên dùng tên gọi nào khác, cho dù là v́ bất cứ lư do ǵ và do nguyên nhân nào. Chống lại cách gọi “Ngày Quốc Hận“ giặc phải nghĩ ra nguỵ danh “Ngày Thống Nhất“. Chúng ta đă ở thế thượng phong, chúng ta đă đẩy kẻ thù vào thế bị động, chúng ta đă bắt chúng phải t́m biện pháp ứng phó; chúng ta đừng vô h́nh trung rời khỏi vị thế áp đảo đă đạt được.




Tất nhiên những kẻ đối kháng với cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản phải phủ nhận cung cách gọi tên của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Ông Cù Huy Hà Vũ bảo Ngày 30.04 là “Ngày Thống Nhất“, đó là quyền của ông ta và cũng là “nhăn hiệu cầu chứng“ của ông ta. Vĩnh viễn ông Cù Huy Hà Vũ không bao giờ hoà đồng được vào tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản.




Lịch sử hậu Quốc Hận








Cứ mỗi lần Ngày Quốc Hận trở về th́ chúng ta lại nhắc lại quá khứ; đó là nghĩa vụ, nghĩa vụ không được quên. Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ đến hiện tại. Chúng ta chưa có một bộ sử của “Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà Hải ngoại“.




Bộ sử sẽ bắt đầu từ Ngày Quốc Hận 30.04.1975 với bức h́nh nổi tiếng của các anh chị em sinh viên quốc gia đầu chít khăn tang rước lá đại kỳ diễn hành trên đường phố Paris. Bộ sử sẽ tŕnh bày các dữ kiện liên quan đến chính sách man rợ và đểu cáng của giặc cộng đối với dân chúng Miền Nam, sẽ mô tả bức tranh bi hùng của người Miền Nam vào tù ra tội và vượt biên vượt biển. Bộ sử sẽ ghi nhận các thành công của thế hệ thứ nhất, thứ hai trên những mảnh đất xa lạ. Có biết bao nhiêu điều cần ghi lại và nếu chúng ta không chịu ghi lại th́ ai ghi cho bây giờ? Nói hoài nói măi làm chi chuyện quá khứ mà không chịu nói chuyện ngày nay? Chúng ta có những ng̣i bút viết sử vững vàng : Trần Gia Phụng, Phạm Cao Dương, Nguyễn Thế Anh, Lâm Văn Bé. Nên chăng đă đến lúc phải hướng ng̣i bút vào mục tiêu biên soạn một bộ sách tổng hợp có hệ thống những diễn biến lịch sử liên quan đến cộng đồng ba bốn triệu người Việt lưu vong sau 30.04.75?




Nước Đức có Ngày Thống Nhất, Tag der Deutschen Einheit, ngày 03.10. Luật pháp Đức xem đó là một ngày nghỉ lễ chính thức trên toàn lănh thổ cộng hoà liên bang. Nước Đức không có ngày nào là ngày quốc hận cả. Số mệnh hai dân tộc Việt và Đức đă được an bài theo hai cách khác nhau nhưng không phải v́ vậy mà chúng ta thừa nhận một cái ngày được gọi là thống nhất một cách giả dối tráo trở.




Quốc Hận là một khái niệm văn hoá-chính trị-xă hội trong từ vựng quốc ngữ. Tuy nhiên các từ điển, tự điển đơn ngữ Việt-Việt không hề có mục từ nào ghi khái niệm này. Không hề có mặt trong tài liệu tham khảo nhưng đă hai lần khái niệm Ngày Quốc Hận lưu truyền rộng răi trong ngôn ngữ dân gian nhằm chỉ ngày 20.07 và ngày 30.04. Trong khi đó cộng đồng Nga lưu vong trước đây, cộng đồng người Tàu Đài Loan cũng như cộng đồng người Cuba đang sinh sống tại nước ngoài hiện nay không có Ngày Quốc Hận.




Ba chữ “Ngày Quốc Hận“ là một kháng thể rất hữu hiệu, một thứ thuốc giải độc rất mạnh chống lại chủ thuyết và chế độ cộng sản trên b́nh diện lư luận, thuộc ư thức chính trị.




02.05.2019

BS. Trần Văn Tích

florida80
06-05-2019, 17:25
"Việt Kiều Bay" Hai Mang






Đây là một trong những khu phố khá giàu tại Cypress - Texas của nước Mỹ.


Ngạc nhiên, trong mấy trăm ngàn gia đ́nh Mỹ sinh sống trên vùng đất này lại xuất hiện người Việt Nam nhập cư thời gian gần đây. Số lượng chiếm khá đông, hầu hết nói giọng Bắc người Hải Pḥng, Hà Nội. Cùng làn sóng xuất ngoại với các h́nh thức khác nhau, họ đă thành công khi tiền rừng bạc biển. Chỉ cần một dự án, một phi vụ, một chữ kư th́ đô la sẽ có cách vào tài khoản của người có quyền.


Mỗi căn nhà giá trị từ nửa triệu đến 2 triệu đô la trở lên. Mua nhà xong là một chuyện, điều quan trọng là tiền đâu để đóng thuế? Nếu bạn thu nhập cao mấy trăm ngàn đô hàng năm th́ chỉ là chuyện nhỏ dù tiền thuế địa trạch rất cao ( từ 20.000 Mỹ kim trở lên mỗi nhà /1 năm ) với khu vực tương tự.

Vào cổng khu phố sang trọng khách phải tŕnh giấy tờ, hoặc bấm số bảo mật mới được. Cuối tuần, hàng loạt chiếc du thuyền trên mặt nước.



Là xứ tư bản, hưởng theo năng lực; nhiều người Mỹ giàu bằng tài năng công sức, lao động chân chính trong một số lănh vực xứng đáng có một cuộc sống b́nh yên, hạnh phúc đúng nghĩa.




Tuy nhiên, không phải ai cũng được như vậy. Mỹ không phải là thiên đường, vẫn c̣n một số Việt kiều lâu năm sống trong chung cư, không mua nổi cái nhà nhỏ với nhiều lư do riêng tư. Đó là sự thật.

Vậy mà với thành phần " Việt kiều bay " không hiểu họ giàu từ đâu dễ dàng, mua nhà trả đứt tiền mặt, vui vẻ với mức thuế tuy không làm một ngày nào trên đất Mỹ.

Đối tượng này bí mật đi qua đi về nhằm mục đích có lợi cho gia đ́nh và bản thân trong tương lai.




Oái oăm thay, họ c̣n bắt tay với một số Việt kiều tại đây để rửa tiền dưới h́nh thức tinh vi. Các hệ thống kinh doanh ra đời bao gồm trung tâm thương mại, nhà hàng, hàng trăm tiệm Nails nguy nga như cung điện, có sự đầu tư quy mô trên 1/2 triệu đô la mục đích rửa tiền. Thực trạng nhiều địa điểm vắng hoe khách nhưng vẫn vô tư hoạt động để hợp thức hóa chuyển tiền.

Vấn đề quan trọng là tiền đâu ra mà một số " Việt kiều bay " mới đến đất Mỹ trong t́nh trạng tài chính triệu phú mà không ai biết. Một năm về bên vài tháng và rồi qua Mỹ tŕnh diện để khỏi rắc rối nếu chưa có quốc tịch.




Khôn ngoan, một số cố t́nh giữ song tịch. Nhiều người vẫn làm việc tại Việt Nam, đang là đảng viên giữ chức vụ. Họ biết dọn đường cho con cháu qua Mỹ từ lâu. Con đến trường Mỹ, cha ( mẹ) đi về Việt Nam hoạt động cho chính quyền hoặc kinh doanh cá nhân v́ nơi ấy dễ kiếm tiền hơn.




Nghịch lư, trong khi ấy người ta khen chế độ, bắt người khác nghe, tin và sợ ḿnh. Dân phải chịu cúi đầu im lặng dưới nguồn máy điều hành mà họ liên quan trực tiếp hay gián tiếp. Nhờ sức mạnh đồng tiền, người ta đă đạt giấc mơ Mỹ trong tầm tay.

Thật sự bất công cho những người không được may mắn phải chịu đựng thiệt tḥi mọi hệ lụy, cùng tương lai không lối thoát sống với Trung Quốc.




Phải chăng đây là bi kịch cho một dân tộc chịu dưới tay của những người không có ḷng tự trọng và biết làm người tử tế. Họ lợi dụng ḷng tốt của nước Mỹ, con cháu hưởng nhiều quyền lợi xă hội, y tế cùng nền giáo dục miễn phí từ tiền thuế dân c̣ng lưng đóng cho chính phủ.




Đất nước Hoa Kỳ đă tạo ra kẻ hổng pháp luật để con cháu cộng sản hưởng lợi, trong khi cá nhân và gia đ́nh không phục vụ cho quốc gia này ngày nào.




Suy cho cùng, sống không thật ḷng, không trung thành Tổ Quốc nào là "Việt kiều bay " thời đại.


Có lẽ người ta qua mặt được người dân yếu thế, u mê; nhưng không qua mặt được người hiểu biết sống lâu tại Mỹ.


Tất cả là góc tối phũ phàng. Người trong nước tôn sùng họ, nhưng nào có biết một khi hết thời hết nhiệm kỳ, họ đă có chỗ an toàn trú ẩn ấm thân, để lại phía sau một đất nước suy tàn.




Nếu ai từng đi qua những nơi người Việt mới nhập cư giàu hơn người Việt lưu vong vượt biển vượt biên lâu năm sẽ không khỏi ngậm ngùi tháng Tư buồn.



Thua trận chạy đă đành, nay thắng trận cũng chạy. Cuối cùng, dân chịu trận.



https://www.facebook.com/100009997063400/videos/869092346767326/




Nguồn: https://nsvietnam.blogspot.c om



at 11:38 PM

florida80
06-05-2019, 17:26
"Ngày Mai Đă Muộn Rồi" - Huy Phương









Ở thời niên thiếu, chúng tôi đă được xem một cuốn phim t́nh cảm đen trắng do Ư sản xuất trong một rạp chiếu bóng ở một tỉnh nhỏ miền Trung. Cuốn phim mang tên “Ngày Mai Đă Muộn Rồi,” (Demain c’est trop tard!) liên quan đến việc giáo dục giới tính phù hợp cho giới trẻ. Cuốn phim nêu ra chuyện nếu hôm nay không được chỉnh sửa hay là được làm đúng, ngày mai đă quá trễ, muộn màng.




Tuổi ấy, chúng tôi không hiểu nhiều về t́nh tiết của câu chuyện, và luận đề cuốn phim đưa ra, nhưng sau này, rất thích lập lại tên của cuốn phim trong nhiều t́nh huống của cuộc sống. Phải chăng, đừng để đến ngày mai mà muộn màng, những ǵ làm được hôm nay th́ hăy làm.




Bây giờ bước vào tuổi già, bạn đă có bao điều hối hận: phải chi ngày trước ḿnh biết cách yêu thương, định hướng cho bản thân và nỗ lực hơn, biết trân quư bạn đời hơn, biết giáo dục con cái hơn…




Trước khi biết ḿnh qua đời, người sắp chết cũng có bao nhiêu điều phải hối tiếc. Bước qua một năm mới, chúng ta cũng có những điều tự hỏi v́ sao đă bỏ phí trong năm qua. Và rồi qua một ngày, có bao giờ bạn thấy hối hận đă không làm việc ấy ngay hôm nay không?




Thời gian cứ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại để chờ đợi ai, cũng chẳng chờ cho chúng ta làm xong việc này hay kết thúc một việc khác. Một ngày qua đi và một ngày không trở lại, và công việc ấy chúng ta không làm hôm nay, sẽ không bao giờ chúng ta có cơ hội thực hiện nữa. Không phải là cứ một đời người, hay một năm, mà một ngày cũng đă là quá muộn!




Bạn tôi đang nằm trong bệnh viện, vừa qua một cuộc giải phẫu khá quan trọng. Tôi có dự định đi thăm người bạn ấy hôm nay, nhưng quen thói lần lữa, giải đăi, ḷng hẹn ḷng đợi một này nào đó, thật rỗi rảnh sẽ đi thăm bạn. Nhưng cái ngày đó không bao giờ đến, v́ chỉ vài ngày sau đó, bạn tôi đă từ giă cuộc đời này, mà tôi th́ vẫn chưa thực hiện được cuộc viếng thăm đơn giản ấy, nên ḷng ân hận măi.




Thân bằng quyến thuộc của chúng ta không thiếu ǵ những người già, đang nằm trong bệnh viện, nhà dưỡng lăo, như ngọn đèn cạn dầu trước gió, cần một lần thăm viếng, một cái cầm tay hay một lời nói thân t́nh. Những người này không c̣n thời gian để đợi chúng ta, mà chúng ta th́ cứ măi “ḷng hẹn ḷng!”




Có bao nhiêu bậc cha mẹ già, trên ngưỡng cửa ngôi nhà xưa, ngóng chờ những đứa con trở về một lần thăm viếng. Nhưng rồi th́ v́ thời gian bận rộn v́ công việc làm ăn, cuối tuần c̣n đưa con đi chơi thể thao, học đàn, học vơ; kẹt một chuyến du lịch xa, hay bận rộn v́ con chó con mèo, con cá lia thia trong chậu, sợ bỏ đói, không ai chăm sóc.


Thật ḷng không biết có ai hối hận không, nhưng đừng để bao giờ phải hối hận.




Giá mà ta làm việc ấy hôm nay, hay tự đặt cho ḿnh một mệnh lệnh: “Hăy làm việc ấy hôm nay!” Ngày không thể không đi và đêm không đến v́ việc ấy ta làm chưa xong!

Suốt đời, chúng ta đă bỏ bao nhiêu cơ hội, để làm một việc hay để nói một lời.




Không phải đến bây giờ người ta mới nhắc nhở “Nếu có yêu tôi th́ hăy yêu tôi bây giờ. Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa người… (*) mà ngày xưa, t́nh duyên đôi lứa đă một lần muộn màng, v́ người con trai đă bỏ đi cơ hội ngh́n vàng, để ngậm ngùi suốt đời.


“Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!


Ba đồng một mớ trầu cay

Sao anh không hỏi những ngày c̣n không?

Bây giờ em đă có chồng,

Như chim vào lồng như cá cắn câu

Cá cắn câu biết bao giờ gỡ

Chim vào lồng biết thuở nào ra?”





Có người hối hận để mất một cuộc t́nh, nhưng cũng có người đánh lỡ mất cả cuộc đời, để rồi than thở:


“Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă


Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi!” (TTKh.)





Richard Templar là một tác giả người Anh, người đă viết nhiều cuốn sách về con đường thành công trong cuộc sống. Ông chia sẻ “con đường dẫn đến thành công” của ḿnh trong một loạt sách, trong đó 100 quy tắc đơn giản được tŕnh bày để đạt được thành công, trong kinh doanh, tiền bạc hoặc cuộc sống nói chung. Và “quy tắc của cuộc sống” của Richard Templar là “đừng để qua ngày mai!”




Người ta thường hẹn trong ngày mai sẽ làm công việc dự định hôm nay, nhưng đối với nhà thơ Norma Cornett Marek lại khác: “Ngày Mai Không Bao Giờ Đến!” đó cũng là tựa đề bài thơ của bà. “Nếu ta đang chờ ngày mai đến th́ tại sao lại không làm điều đó ngày hôm nay? V́ nếu ngày mai không bao giờ đến, th́ chắc chắn ta sẽ hối tiếc suốt phần đời c̣n lại của ḿnh!”







Không ai biết đây là lần gặp gỡ cuối cùng, một lời nói giă biệt, v́ không một ai, trong chúng ta, trẻ hay già, đoan chắc rằng, họ sẽ sống qua hôm nay, để ngày mai thấy mặt trời lên! Trên trái đất này, đêm nay có những người cũng lên giường như chúng ta, nhưng ngày mai, họ không c̣n thức trở dậy!




Đó chính là ân huệ của cuộc đời chứ không phải là một chuyện đương nhiên: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Xin đừng để quá trễ, hăy nói với ai đó một lời yêu thương hôm nay. Hăy nói một lời xin lỗi. Hăy nói một lời cám ơn. Nếu ai cũng nghĩ rằng hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc sống để hành động, để yêu thương, để dịu dàng với nhau…th́ cuộc đời này đẹp biết bao nhiêu!




Xin hăy làm điều đó hôm nay. Ngày mai đă muộn rồi!




Huy Phương)

(*) Trần Duy Đức- Ngô Tịnh Yên



at 12:31 AM

florida80
06-05-2019, 17:27
Đốt - Song Thao









Những ngày cuối tháng 5 của 43 năm trước, là mùa sách nạn của dân chúng miền Nam. Cộng sản vừa cướp được Sài G̣n đă vội ra lệnh tịch thu tất cả sách báo miền Nam mà họ gọi là “văn hóa đồi trụy và phản động”. Họ huy động từng đoàn thanh niên học sinh, mang xe ba gác đi từng nhà lục soát sách mang đi đốt giữa những bộ mặt hốt hoảng, bất lực pha lẫn ngậm ngùi của chúng ta. Một bài báo của một tác giả vô danh tôi lượm được trên internet truy niệm cho những cuốn sách vô tội bị hỏa thiêu: “Bởi v́ sách vở thời ấy, số phận nó như số phận người. Nó cũng phải trốn chạy, chui rúc, ẩn náu. Chúng cũng rơi vào cảnh mồ côi cha mẹ, cảnh lạc đàn, cảnh tan nát, cảnh tan hoang mất c̣n. Vận người dân miền Nam thế nào, vận chúng như thế. Đứa may trốn thoát. Tôi có đứa cháu trai, hồi đó 6 ,7 tuổi. Khi đi di tản năm 1975, cháu chỉ mang cặp sách của cháu và nhặt một cuốn sách giáo khoa tâm lư học tôi viết thời đó. Sang sau vài năm, cháu đưa lại cho tôi. Kể cũng mừng và cũng buồn cười. Đứa yểu tử th́ làm mồi cho cuộc phần thư. Đứa không may làm giấy gói sôi buổi sáng. Đứa bất hạnh làm giấy chùi đít. Đó là cuộc trốn chạy vô tiền khoáng hậu mà những kẻ đi truy lùng chỉ là các trẻ con lên 12, 13 tuổi. Các cháu ngoan bác Hồ. Họ xô những đứa trẻ con vô tội đó ra đường. Chúng quàng khăn đỏ hô hoán, reo ḥ như trong một vụ đi bắt trộm, hay đi bắt kẻ gian. Chúng lục soát tận t́nh, chúng đánh trống, chúng hát ḥ như một cuộc ra quân của một đoàn quân chiến thắng. Gia đ́nh nào cũng sợ hăi cái quang cảnh đó nên kẻ mà phải hy sinh đầu tiên chính là sách vở”.



Hầu như toàn thể nhân loại văn minh coi việc đốt sách vở là một hành động man rợ. Vậy mà cuộc phần thư ác ôn này được cả hệ thống tuyên truyền của nhà nước nhảy xổ vào đành phèng la cổ vơ. Báo Sài G̣n Giải Phóng số ra ngày 25/5/1975 tường thuật sự việc: “Ngày 23/5/1975, trên nhiều đường phố Sài G̣n, “khí thế ra quân” của chiến dịch vô cùng sôi nổi: “Đoàn thanh niên nam nữ đi qua các đường phố và hô to nhiều khẩu hiệu đả đảo văn hóa ngoại lai đồi trụy mất gốc phản động. Đi đầu là xe phóng thanh với một biểu ngữ dài có ghi: ‘Đội thanh niên sinh viên học sinh xung kích bài trừ văn hoá dâm ô phản động’. Theo sau là sinh viên, học sinh sắp hàng bảy, hàng tám xuất phát từ trụ sở của lực lượng thanh niên tự vệ thành phố, số 4 Duy Tân. Đoàn diễn hành kéo dài có đến hàng cây số đường, tất cả mọi người đều có một tấm biểu ngữ trên tay. Ngay sau cuộc tuần hành trên đường phố của hàng chục ngàn thanh niên vệ binh, đồng bào và các tiệm sách đă đem nộp cho đội Quận 7 một số lượng sách báo đồi trụy phản động, tất cả là mười ba xe ba gác. Ngoài ra các hàng sách bày bán trên hai lề đường Lê Lợi, Công Lư cũng tự nguyện dọn sạch và đem nộp. Trên đường Hai Bà Trưng cũng có ba nhà sách tự động đem nộp trên hai mươi cuốn. Đặc biệt, cùng ngày này, 22/5/1975, nhà sách Phúc Bài, 186 Nguyễn Thiện Thuật, Sài G̣n đă tự nguyện đem nộp cho Hội Bài trừ Văn hoá đồi trụy phản động bốn ngàn cuốn sách các loại”.





Một cảnh đốt sách thật tang thương tháng 5 năm 1975 ở Sài G̣n




Cũng trên báo Sài G̣n Giải Phóng, số ra ngày 24/10/1976, nhà báo nằm vùng Cung Văn đă hô hào:


Sách báo nọ, đừng mong ngóc dậy. V́ nhân dân, sẵn gậy cầm tay. Trừ căn, tuyệt nọc bọn nầy. Đánh cho tận gốc, đánh quay ṃng ṃng.





Theo tài liệu của nhà văn Trần Hoài Thư, chuyện đốt sách dưới mắt người ngoại quốc được đề cập trong cuốn “Nhật Kư Saigon 1975” của ông Walter Skrobanek, Giám Đốc một tổ chức từ thiện, ghi lại cũng vào ngày 23/5/1975:

“Sáng nay người nước ngoài thêm một lần nữa không được phép đi vào trung tâm thành phố. Những người da trắng muốn làm điều đó bằng ô tô hay đi bộ đều bị đuổi trở ra mà không có một lời giải thích… Siriporn cũng hỏi lư do ngăn cấm nội thành, đặc biệt là đường Tự Do, đối với người nước ngoài. Nhún vai. Vào buổi tối, có hai phiên bản được lan truyền đi trong trung tâm, tại sao lại ngăn cấm: đốt sách phản động hay là một cuộc gặp gỡ nhiều căng thẳng giữa đại diện của hai phái Công giáo…Các sinh viên cách mạng đả phá tín ngưỡng cũng đă gơ cửa nhà Ariel, để thu thập văn học phản động và khiêu dâm. Chị của Ariel không cho họ vào nhà, mà chỉ giải thích rằng bà không biết đọc. Theo tường thuật của nhân viên chúng tôi th́ các tác phẩm văn học Việt Trung như “Tam Quốc Chí” cũng thuộc vào hàng văn hóa đồi trụy như tạp chí tin tức Mỹ “Time”. Giá như các sinh viên đó biết rằng ví dụ như Kim Vân Kiều đang phục sinh lại ở Bắc Việt Nam và được diễn giải như là một phê b́nh văn học của phong trào chống phong kiến. Người ta nói rằng vào ngày 31 tháng Năm sẽ có một cuộc đốt sách lớn”.

Học giả Nguyễn Hiến Lê, người có nhiều sách đă xuất bản ở miền Nam, kể lại:

“Một trong những công việc đầu tiên của chính quyền là hủy tất cả các ấn phẩm (sách, báo) của bộ Văn hóa ngụy, kể cả các bản dịch tác phẩm của Lê Quí Đôn, thơ Cao Bá Quát, Nguyễn Du; tự điển Pháp, Hoa, Anh cũng bị đốt…Sở Thông tin Văn hóa ra chỉ thị cho mỗi quận phái thanh niên đi xét sách phản động, đồi trụy trong mỗi nhà để đem về đốt. Bọn thanh niên đó đa số không biết ngoại ngữ, sách Việt cũng ít đọc, mà bảo họ kiểm duyệt như vậy th́ tất nhiên phải làm bậy. Họ vào mỗi nhà, thấy sách Pháp, Anh là lượm, bất kỳ loại ǵ; sách Việt th́ cứ tiểu thuyết là thu hết, chẳng kể nội dung ra sao. Lần đó sách ở Sài g̣n bị đốt kha khá. Nghe nói các loại đồi trụy và kiếm hiệp chất đầy pḥng một ông chủ thông tin quận, và mấy năm sau ông ấy kêu người lại bán với giá cao. Ông bạn Vương Hồng Sển có nhiều sách cổ, quí, lo lắng lắm mà cũng uất ức lắm, viết thư cho Sở Thông tin Văn hóa, giọng chua xót xin được giữ tủ sách, nếu không th́ ông sẽ chết theo sách. Một độc giả lập một danh sách các tác phẩm của tôi mà ông ta có trong nhà, đem lại sở Thông tin hỏi thứ nào được phép giữ lại, nhân viên Thông tin chẳng cần ngó tên sách, khoát tay bảo: Hủy hết, hủy hết”.



Dân Sài G̣n sức mấy mà “hủy hết”. Họ t́m mọi cách cứu sách. Tôi lúc đó đau ḷng đứng nh́n tủ sách tôi đă dầy công thu thập từ những ngày c̣n là học sinh trung học. Cũng cả ngàn cuốn chứ ít ỏi chi. Tuy không được bằng những tủ sách danh tiếng như của thầy Vương Hồng Sển và các nhà văn hóa khác nhưng cũng là máu thịt của ḿnh. Sau khi đánh liều mang một số giấu trên trần nhà, số c̣n lại mang ra nhúm bếp hết. Dù sao sách cũng làm chín được nồi cơm! Nhà tôi lúc đó ở trong một con hẻm nên các “anh hùng băng đỏ” coi bộ cũng ngại xông pha. Họ vào những nhà mặt tiền cho mau chóng đạt được chỉ tiêu. Nhiều người mang sách báo ra bỏ bên vệ đường hoặc trong bụi cây khuất lấp để dân chúng ai muốn lượm cũng được. Dù sao cũng là một cách cứu sách, như người mẹ nghèo hoặc bị t́nh phụ bỏ trẻ sơ sanh ngoài đường để có đường sống cho con thơ.

Nhà văn Ngọc, một người trẻ c̣n theo bậc tiểu học vào năm 1975, là một người rất thích đọc sách kể lại trường hợp cứu sách của gia đ́nh cô:

“Lớn lên vào thời điểm chiến dịch kiểm kê văn hóa, tôi đáng lẽ cũng chịu chung cảnh bưng bít kiến thức như nhiều trẻ em Việt Nam hồi ấy nhưng may mắn được ở vùng Tân Quy có làng thương phế binh và cư xá cho công chức, sĩ quan, đa số người dân cùng chung hoàn cảnh nên đùm bọc thương yêu nhau, cán bộ phường xă cũng dĩ hoà vi quư. Đội kiểm kê gồm nhiều học tṛ cũ của má tôi nên tuy biết nhà tôi nổi tiếng có tủ sách lớn nhất vùng đă làm ngơ v́ tiếc, chỉ kê vài cuốn giáo khoa cũ mà không tịch thu. Hàng xóm và các thầy cô giáo thấy vậy chở thêm sách lại cho tị nạn nhà tôi. Má tôi cẩn tắc vô ưu nên dù được bảo đảm vẫn đóng khóa sách cẩn thận. Nhà tôi có một tủ sắt loại locker cho cầu thủ trong sân vận động, cao tới nóc nhà. Má tôi tống hết sách báo vào đó, từ tạp chí Văn, Bách Khoa, sách Trung Hoa xưa, tiền chiến, Tự Lực Văn Đoàn, cho đến các tác giả bị liệt vào hạng phản động Nguyễn Mạnh Côn, Nguyễn Thụy Long, Mai Thảo, Chu Tử, Duyên Anh, Nguyễn Mộng Giác, Ngô Thế Vinh, Vũ Hoàng Chương, Nhất Tuấn, Nguyên Sa, Trần Dạ Từ, Phạm Công Thiện, Túy Hồng, Nhă Ca, Thụy Vũ … Một cô giáo c̣n chở lại cả tủ Quỳnh Dao. Má tôi khóa tủ sắt, dặn chị em tôi không được lấy sách ra đọc rồi bỏ lung tung lỡ có ai thấy, ai hỏi th́ nói khóa tủ hư lâu rồi không mở được. Dĩ nhiên chị em tôi tránh sao khỏi ṭ ṃ, má tôi đi dạy là mở tủ lôi sách ra đọc ngấu nghiến, canh giờ má tôi sắp về th́ gom sách cất khóa lại. Riêng bán nguyệt san Thời Nay, do số lượng quá nhiều (mỗi tháng hai số trong mười lăm năm) và cũng là tờ tạp chí yêu thích nhất, má tôi dành riêng một chỗ rất đặc biệt và an toàn. Dân miền Nam xưa chắc ai cũng biết cái garde-manger, người Bắc gọi là chạn thức ăn, phần trên có hai ngăn, hai cánh cửa tủ, giữa là ngăn trống để chai hũ, phần dưới không có ngăn nên rất rộng, chắc dành cho những bao hũ khổ lớn, có cửa đóng lại, là chỗ trú ẩn của bộ Thời Nay gia đ́nh tôi. Đội kiểm kê có vào chắc cũng chẳng nghĩ tới xét lục ngăn thường đựng nước mắm, dưa cải v.v…này”.



Sức bật của người Sài G̣n vậy mà được việc. Chỉ khoảng hơn một tháng sau, sách cũ sống lại trên vỉa hè, nằm trên những tấm ni-lông của những con người không c̣n cách mưu sinh nào khác. Họ bán rất rẻ. Khách hàng gồm cả những bộ đội từ miền Bắc. Văn hóa “đồi trụy” rất được những con người xă hội chủ nghĩa mến mộ. Một trong những người ngồi bán sách trên lề đường là ông Khai Trí. Trong kho nhà sách và nhà xuất bản của ông vào thời điểm Sài G̣n sụp đổ chất đầy sách. Một phần bị dân chúng vào hôi của mang đi, một phần lớn bị tịch thu mang đi đốt. Theo nhà văn Nhật Tiến th́ sau khi mất hàng triệu cuốn sách trong kho, ông Khai Trí đă đầu quân vào hàng ngũ bán sách trên lề đường. Ông bày bán ít cuốn truyện thiếu nhi do chính ông xuất bản!





Dân Sài G̣n coi sách như con đẻ, họ xúm vào cứu sách. Mỗi người yêu sách có cách cứu sách riêng. Nhưng tôi nghĩ không có người yêu sách nào hào hùng như nhân vật trong truyện ngắn “Để Tang Cho Sách” của nhà văn Khuất Đẩu. Ông mê sách, nhất là những sách quư.

“Ông mê sách như người mê đồ cổ. Nghe ở đâu có sách quư là ông t́m tới dù có phải tốn kém tàu xe và phải bỏ ra cả một món tiền lớn để “rước” người có nhan như ngọc đó về, ông cũng dám chơi một phen cho thỏa chí. Như cuốn Tự vị của Paulus Của, nghe đâu như là ấn bản đầu tiên của một ông cụ nào đó bắc bực làm cao đến tận giời, ông tôi đă phải lặn lội vào tận xứ Thủ Dầu Một xa lắc xa lơ để mua cho bằng được. Công cuộc mua quyển sách đó, chẳng những khiến ông mất đến mấy chỉ vàng, mà c̣n ốm một trận thừa sống thiếu chết. Cuốn sách cũ đến nỗi như đă ngàn năm tuổi. C̣n hơn một người chơi đồ cổ, ông tôi lại phải tốn thêm một món tiền và nhất là tốn rất nhiều th́ giờ để nài nỉ và kiên nhẫn ngồi chờ anh thợ đóng sách đóng lại giùm. Lúc này quyển sách đối với ông như một con bệnh thập tử nhất sinh và anh thợ đóng sách cứ như một bác sĩ. Khi anh thợ tháo bung sách ra, ông đau nhói như thể gan ruột của ḿnh cũng bị lôi ra như thế. Ông hồi hộp theo dơi từng mũi chỉ khâu, nín thở xem anh ta cắt xén, làm b́a. Cho đến khi sách được làm mới một cách khỏe mạnh, xinh đẹp, ông ôm quyển sách trước ngực như một người mẹ ôm đứa con bé bỏng vừa được bác sĩ cứu sống. Ông hết lời cảm ơn anh ta, đưa cho anh một tờ tiền lớn và hào phóng không nhận tiền thối lại. Đem quyển sách về nhà, ông lại mất cả buổi ngồi ngắm đến nỗi quên cả bữa cơm khiến bà tôi phải giục”.
Đó là sách cổ. Với sách mới ông mua mỗi thứ hai cuốn, một cuốn để đọc và cho mượn, một cuốn để cất trong tủ. Ông muốn cuốn sách cất giữ này trinh nguyên, c̣n giữ được lề. Không biết có ai c̣n nhớ được những cuốn sách in thời xưa. Lề sách không bị cắt, trang này c̣n dính với trang kia. Không biết v́ muốn pḥng ngừa nạn đọc lén sách hay v́ lư do nào khác. Muốn đọc phải dùng dao rọc những trang dính ấy ra. Dao dùng thường phải thật sắc để trang giấy không bị nham nhúa. Giữ sách đă vậy, đọc sách, với ông, là một… nghi lễ.

“Đối với ông, đọc sách là để được tiếp cận với những tâm hồn ngoại hạng, cho nên trước hết phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, phải “dọn ḿnh”như con chiên quỳ trước Chúa, như nhà sư đảnh lễ trước bàn thờ Phật. Chẳng những sạch ở phần xác mà c̣n sạch cả phần hồn. Nghĩa là không để những giận hờn phiền muộn hay những ư nghĩ ô trọc dính bám cho dù chỉ một tí trong đầu. Chỉ đọc trong lúc thanh tịnh giữa khuya hay khi gần sáng tinh mơ. Đọc với hương trầm cộng với mùi hương ngai ngái của giấy mực, hương của sương đêm loáng thoáng hay hương của nước mưa mát dịu. Đọc là mở hồn ra để hơi thở của sách ùa vào căng buồm lên cho con thuyền bé nhỏ của ḿnh được dọc ngang trên biển học mông mênh”.
Tháng 5 năm ấy, sách của ông cũng bị bức tử như mọi sách khác. Ông suy nghĩ, không phải để cứu sách mà làm sao để cho sách có một cái chết xứng đáng với ḷng tin yêu và kính trọng của ông. Sau nhiều đêm mất ngủ, ông nghĩ ra cách chọn cho sách một cái chết dũng cảm. Đó là chính ông tự ḿnh đốt sách.

“Đó là một đêm tháng năm lặng gió. Cây cối im ngủ. Những ngôi sao như tan đi trong khói trời mờ đục. Ông tôi cử hành lễ đốt sách cũng bi tráng và lẫm liệt như Huấn Cao cho chữ trong ngục. Ông mặc toàn đồ trắng, cắm một cây đuốc giữa trời, khấn khứa ŕ rầm rồi lạy bốn hướng mỗi nơi một lạy. Xong ông lấy cây đuốc đang cháy đặt vào giữa tháp. Dứt khoát và quyết liệt như cái cách các vơ sĩ đạo đâm kiếm vào bụng. Lửa bắt rất nhanh, chỉ trong phút chốc đă bắn vọt lên đầu ngọn tháp. Đă nghe mùi mực và mùi giấy. Đă nghe tiếng vặn ḿnh của các b́a sách. Đă nghe những âm thanh líu ríu như run như rẩy của những trang sách méo mó cong vênh. Lửa trào ra như từ miệng hỏa diệm sơn. Lửa ôm choàng lấy sách, hôn dữ dội bằng đôi môi bỏng cháy. Sau cùng, cái tháp bằng sách đỏ rực như một trái tim để lộn ngược.Ông tôi ngồi xếp bằng, cố giữ nét mặt trầm tĩnh một cách cao cả. Không một giọt nước mắt cho dù là v́ khói cay xè”.
Sách do ông rứt ruột tự tay châm lửa đốt thành những đống tro tàn nằm im như những tử thi. Với ông, đám tro này vẫn là sách. Ông đặt làm những chiếc hộp để đựng đám tro này. Tất cả tên những cuốn sách bị đốt đều được viết thành những tấm bia, xếp đều trong chiếc tủ giờ đă vắng sách. Tủ sách đă biến thành một nghĩa trang. Ông chít khăn trắng, lên nhang đèn, cung kính khấn vái, miệng bật ra tiếng khóc lẩm nhẩm những tiếng: ta là kẻ có tội. Chắc là cái tội không giữ được sách. Từ đó ông ăn ít, ngủ ít. Ông thường đem những tấm bia xuống ngắm hàng giờ như đang đọc sách. Mỗi tấm bia gợi nhớ tới màu b́a, co chữ, tranh vẽ và cả nội dung sách mà chỉ có ông mới nhớ được. Rồi ông không ăn, cũng không ngủ, người khô kiệt tái xám.

“Buổi chiều cuối cùng ngồi bóp chân cho ông, tôi nghe ông hỏi, cháu thấy ông thế nào? Tôi nói, dạ, ông nên ăn chút cháo, trông ông gầy lắm. Không phải, ông nói, da ông thế nào, đă ngă thành màu đất chưa? Không biết da màu đất là màu ǵ, tôi nói đại, chưa ông à. Ngă màu đất là sắp chết đấy cháu, ông nói. Ông đă có ư để lại sách cho cháu, nhưng ta tính làm sao được bằng trời tính. Cháu nhớ giữ giùm ông cái tủ và mấy cái kệ. Nghe ông nói, tôi thấy da ông quả thật rất giống với màu đất bạc phếch, lạnh lẽo ở nghĩa địa. Da ông là da của một người đă chết từ lâu nhưng chưa chôn. Hay là ông đă chết từ cái đêm hôm ấy. Hồn ông đă cùng với hồn sách nương theo khói bay lên tận trời cao. Cái miền đất ồn ào đầy ô trọc và thù hận này biết đến bao giờ mới lại có được những con người, những quyển sách biết yêu quư tương kính lẫn nhau như thế. Chính lúc này tôi mới thấy thấm thía nỗi đau mất sách của ông. Tôi vừa buông tay ra th́ ông ngừng thở. Ông chết nhẹ nhàng như gấp lại một cuốn sách. Tính ra, ông đă để tang cho sách đúng một trăm ngày”.





Song Thao



at 8:07 PM







No comments:

florida80
06-05-2019, 17:28
Những Dấu Hiệu Về Sự Sụp Đỗ Toàn Diện Của CSVN - Thành Đỗ (Danlambao)









Vào cuối thế kỷ thứ IV sau công nguyên, Đế quốc Tây La Mă sụp đổ sau gần 500 năm thống trị như một siêu cường hùng mạnh nhất thế giới. Theo các sử gia, kết quả này là do hàng trăm yếu tố khác nhau gây nên, từ thua trận, thuế má bất ổn, cho tới thiên tai và thậm chí là biến đổi khí hậu, thêm nạn kiêu binh, hống hách, tàn ác và tham nhũng tràn lan là những yếu tố chính đưa đến sụp đổ toàn diện của siêu cường thời cổ đại này.




Nghiên cứu và so sánh lịch sử các đế chế trong quá khứ, mỗi triều đại phồn thịnh được một thời gian và tàn lụi dần theo đúng một quá tŕnh tuần tự của bốn giai đoạn: Khởi đầu, phát huy, yếu dần và sụp đổ... Tại Việt Nam, các dấu hiệu được nghiên cứu và ghi nhận sau đây cũng cho ta thấy được sự thống trị của đảng CSVN đang đi vào giai đoạn chót, như một cỗ xe lao xuống dốc không phanh và vực thẳm của lịch sử th́ đang ở cuối con đường trước mắt.




Trong khuôn khổ bài viết này, tôi chỉ xin chia sẻ những hiện trạng xă hội Việt Nam mà ai ai cũng có khả năng nh́n thấy, những hiện tượng báo hiệu ngày tàn của chế độ đang đến càng lúc càng gần mà ngay chính Đảng cầm quyền họ cũng thấy nhưng không thể làm thay đổi bánh xe lịch sử được.




1. Hố sâu giữa người giàu và nghèo trong xă hội

Trong khi bị các thế lực từ bên ngoài tấn công, bên trong th́ đảng CSVN cũng bị mục ruỗng do xảy ra nhiều cuộc khủng hoảng tài chính, kinh tế khá nghiêm trọng, sự ḅn rút ngân sách không thương xót, do tham nhũng để làm giàu một cách có hệ thống, cấu kết nhau, phá nát nhiều chính sách nghiêm chỉnh xây dựng đất nước.




Cùng lúc, với các bội chi trong hơn 30 năm vung tay quá trán dẫn đến t́nh trạng ngân khố bị thâm hụt nặng, nơ công ngất ngưởng, dẩn đến sưu cao thuế nặng và t́nh trạng lạm phát đă làm gia tăng thêm khoảng cách giữa người giàu và người nghèo. Với hy vọng trốn thuế, tránh tài sản bất minh bị truy nă, nhiều người thuộc tầng lớp giàu có đă ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài, theo IMF (Quỹ tiền tệ quốc tế), năm 2017, đă thất thoát khoảng 19 tỷ đô la gởi từ VN ra ngoại quốc.




2. Quân đội làm kinh tế

Những cuộc chạy đua vũ khí chiến tranh liên tiếp xảy đến trong ṿng 20 năm gần đây trong cả vùng Châu á Thái B́nh Dương, đối với chế độ là liều thuốc cực độc, Mua vũ khí để mong có lại quả 30 đến 40%, tiền tươi, thóc thật.




Cùng thời gian này, đảng cộng sản c̣n bị lung lay tận gốc v́ quân đội cũng thiếu nhân sự có thực tài, bộ máy đảng thao túng quân đội v́ toàn là “con quan thành quan con” chỉ để làm kinh tế và đánh golf thay v́ đánh giặc.




Thời b́nh mà quân đội VN bị lạm phát tướng, quân đội có đến ngoài 415 sĩ quan cấp tướng trong năm 2018, năm 2014 c̣n có đến 489 tướng.




Để so sánh, quân đội Mỹ có 652 tướng, với một quân số 3,5 lần đống hơn VN.




Quân đội Pháp, một đế quốc sừng sỏ khác, với các lănh thổ khắp hoàn cầu, lực lượng nguyên tử và không gian, quân đội hùng mạnh nhưng năm 2019, họ cũng chỉ có đến 376 tướng Ngân sách nào mà chịu nổi cho các tướng đánh golf và làm áp phe này.




Quân đội / Công an làm kinh tế là một sai lầm to lớn của các nước độc tài cộng sản.




3. Tham nhũng và bất ổn chính trị

Quản lư một vùng lănh thổ rộng lớn, kéo dài từ Bắc đến Nam đối với đảng, nhân sự khả năng kém là khó khăn, th́ chính sách lănh đạo không nhất quán và kém hiệu quả càng khiến cho vấn đề thêm trầm trọng, tạo ra các “lănh chúa”, nghe lệnh trung ương rồi để đó và tạo bè cánh để chia phần về kinh tế là chính.




Cuộc nội chiến âm thầm trong đảng càng lúc càng khốc liệt trước đại hội đảng đă đẩy “đế chế cộng sản” vào t́nh trạng hỗn loạn sóng ngầm. Rồi sẽ có ngày mà cả đội hộ vệ có nhiệm vụ canh gác và bảo vệ "hoàng đế" cũng ra tay ám sát và tùy ư tấn phong các hoàng đế mới, thậm chí c̣n bán đấu giá vị trí này cho ai trả giá cao nhất như đă xảy ra đế chế La mă.




Sự mục nát về chính trị c̣n lan cả sang cánh quốc hội, cánh tay nối dài của đảng, nơi cũng không thể kiểm soát được ǵ nữa do nạn tham nhũng cũng như năng lực yếu kém của những đại biểu cơ quan này toàn là đảng viên và cũng là “quan con &quan cha”.




Khi t́nh h́nh chính trị xấu đi, niềm tự hào của công dân suy giảm, người công dân mất đi ḷng tin vào giới lănh đạo như hiện nay th́ ngày tàn của chế độ đă điểm.




4. Người Hán xuất hiện và sự di cư của các tộc miền Bắc vào Nam

Các đợt di dân miền Bắc vào Nam ồ ạt, không kiểm soát, cộng thêm việc di dân Hán tộc vào miền Bắc và Trung Việt Nam, một phần xuất phát từ việc người Hán chủ tâm xâm chiếm châu Đông Nam Á và gây ra nhiều cuộc di cư ồ ạt vào cuối thế kỷ thứ 20, mặt khác, khi các chiến binh miền Bắc và cả Hán tộc càn quét tới, họ đă đánh đuổi nhiều triệu người Nam Việt ra ngoài biên giới.




Những đối xử thô bạo với người Nam Việt, mà theo các nhà sử học, nhiều viên chức Bắc việt thậm chí c̣n buộc những người Nam, thua trận, đói khát, tan hàng, họ, gia đ́nh họ bị đày lên vùng rừng sâu nước độc để cướp lấy tài sản và buộc họ lao ra biển để chết, người c̣n ở lại th́ hoặc bán thân, bán con đi làm nô lệ ở nước ngoài như phương cách để sinh tồn.




Do đối xử tàn ác với người Nam việt, triệt con đường sống của họ, chế độ cộng sản Bắc việt đă tạo ra kẻ thù nguy hiểm ngay trong chính biên giới của ḿnh, chờ ngày tốt để ra tay.




Khi sự áp bức trở nên quá sức chịu đựng, người Nam rồi sẽ nổi dậy và họ cuối cùng cũng sẽ đánh tan quân đội xâm chiếm mà thôi. Lịch sử đă chứng minh quá nhiều lần.




5. Kinh tế lụn bại

Nền kinh tế mà đảng quản lư phụ thuộc vào sức lực nô lệ, gia công cho nước ngoài, khiến các thành phố phát triển thành “ổ chuột”, chung quanh các đô thị lớn và tội phạm theo đó phát triển mạnh tạo một xă hội bất ổn, hống hách cửa quyền và vượt khỏi tầm kiểm soát, ranh giới giữa quyền lực và tội phạm lu mờ.




Các sinh hoạt kinh tế truyền thống như cày cấy, đồng áng theo đó bị bỏ rơi v́ nông dân không c̣n có thể sinh sống được, các nghề thủ công truyền thống tay chân không thể cạnh tranh với các mặt hàng từ bên kia biên giới phía Bắc tràn sang do tham nhũng tiếp tay trong đảng và sức mạnh quyền lực/quân đội thường mang lại những hỗ trợ cho giới có tiền, có quyền thay ǵ để bảo vệ pháp luật, bảo vệ người dân, người cô thế, hay để bảo vệ bờ cơi.




Người dân họ xem gọi côn an / côn đồ như nhau, bảo kê nhau để cướp. Khổ này nó chồng lên thêm khổ khác trên đầu người dân Việt.




6. Thiên Chúa giáo và những giá trị truyền thống tôn giáo bị đánh mất

Sự suy tàn của đảng CSVN đi đôi với sự nở rộ của đạo Thiên Chúa, và một số người cho rằng sự trỗi dậy của đức tin này cũng sẽ góp phần vào sự sụp đổ của chế độ cộng sản.




Họ không sống ḥa b́nh với Thiên Chúa giáo mà t́m cách lũng đoạn và khống chế, đàn áp Thiên Chúa giáo như họ đă thành công với Phật giáo, tạo ra được những chức sắc Phật giáo như diễn viên hài rẻ tiền trước mắt công luận để người dân mất niềm tin vào các lănh tụ tôn giáo.




Họ cũng tạo ra các lệnh, các nghị quyết để hợp pháp hóa Thiên Chúa giáo theo ư đảng và biến nó trở thành quốc doanh giáo. Người cộng sản họ thần thánh hóa các vua của họ. Thiên Chúa giáo, th́ không coi vua như thần thánh, đồng thời họ đặt niềm tin vào và tôn thờ Chúa trời độc tôn thay v́ nhà vua như người cộng sản mong muốn. Cùng với đó, Giáo hoàng Vatican và những người đứng đầu giáo hội cũng đóng vai tṛ lớn hơn trong các vấn đề chính trị trong hội nhập toàn cầu hóa, càng làm cho việc cai trị và quan hệ với Thiên Chúa giáo càng trở nên phức tạp hơn. Hơn nữa, tài sản giáo hội Thiên Chúa giáo tại Việt Nam quá nhiều qua nhiều giai đoạn lịch sử, làm thèm thuồng các quan chức bộ máy đảng, chỉ mong sao chiếm đoạt để chia lô bán nền như mới đây tại Thủ Thiêm với ḍng Mến Thánh Giá, nuốt không trôi, phải ói ra lại nhưng ức lắm.




Tuy việc Thiên Chúa giáo tại Việt Nam có thể đă đóng một vai tṛ nhỏ trong việc làm xói ṃn ḷng tin vào đảng, nhưng đa phần các học giả ngày nay cho rằng, ảnh hưởng của nó, một tổ chức chặt chẽ làm lu mờ bộ máy đảng, tham ô, kiêu binh và tàn ác nhưng lại kém cỏi về hành chính, kinh tế và cả về quân sự trước ngoại bang phương Bắc.




7. Sự suy yếu về sức mạnh của quân đội

Mặc dù phần lớn lịch sử đều ghi nhận nhiều huyền thoại về quân đội cụ Hồ, đứng hàng thứ 6 trên thế giới, đánh tan hai đế quốc sừng sỏ nhất hành tinh, nhưng nay, họ trong giai đoạn suy tàn, h́nh ảnh của những đoàn quân hùng dũng bắt đầu có sự đổi khác, nay xúc cát đem bán cho Trung cộng xây cất hải đảo tại Hoàng-Trường Sa.




Hàng ngũ đoàn quân thiện chiến nay cũng đă tỉnh ngủ sau cú lừa “sinh Bắc tử Nam” để “giải phóng miền Nam” mà thật ra là đoàn quân đi giết, cướp tài sản đồng bào miền Nam chở về Bắc.




Dù các binh lính gốc Nam nay cũng có mặt trong quân ngũ, nhưng họ lại rất ít, không nắm thực quyền, không được tin cậy hoặc họ không hề trung thành với đế chế cộng sản, những viên chỉ huy đói khát quyền lực thường chỉ là người Bắc có lư luận. Trên thực tế, nhiều người trong Nam, họ không mặn mà ǵ với đảng




Nếu có đảo chánh, họ buông súng thay v́ theo lệnh trên là phải bắn thẳng vào người dân.




Từ hơn 100 năm nay, sự tồn vong của các chế độ độc tài là tương đối ngắn, họ đều chịu chung số phận “đoản mệnh”, ngay cả độc tài cộng sản đông Âu, họ tồn tại không đủ lâu nhưng đă để lại một di sản bi đát cho nhân loại và không xây dựng hay để lại được một nền văn minh nào đáng kể và họ không được người dân thương tiếc.




Ngày nay, trên thế giới, cộng sản tại một vài nước cũng đang từng bước bị đào thải như một ư thức hệ lỗi thời c̣n sót lại của thế kỷ trước.




Gần đây thôi, Vị tổng thống thứ 45 của nước Mỹ, ông Donald Trump, ngày 25/09/2018, trước hội đồng Liên hiệp quốc tại New York, ông đă tuyên chiến với chủ nghĩa xă hội, thậm chí là Trung Quốc, hứa là sẽ tiêu diệt các chế độ này.




Riêng người cộng sản Việt Nam, hiện đang đi vào giai đoạn chót trong tiến tŕnh tự nhiên đào thải của xă hội mới, trật tự mới v́ chế độ này không c̣n sức sáng tạo và đă mục nát.





Paris 15/05/2019

florida80
06-05-2019, 17:29
Đời Người Là Quá Tŕnh Hoàn Trả Những Ǵ Đã Thiếu Nợ, Cho Đi Càng Nhiều Càng Hạnh Phúc






Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu nợ, một đời mỗi người đều đang không ngừng cho đi…




Cha mẹ cho ta cuộc sống, nuôi dưỡng ta thành người; bạn đời cho ta sự ấm áp của gia đ́nh, cùng ta vượt qua bao mưa gió. Con cái cho ta một cuộc sống tṛn đầy, tăng thêm niềm vui; bằng hữu làm phong phú thêm cuộc sống, sưởi ấm cuộc đời ta… Bởi vậy, hăy dành t́nh yêu thương và trân trọng với những người chúng ta gặp trong đời này.




Hồng trần cuồn cuộn, mỗi lần gặp nhau đều là sự ban ơn của Thượng đế, bởi có nhân duyên mới có thể quen biết nhau. Có người cùng ta đi một hành tŕnh, có người giúp đỡ, có người cho ta kinh nghiệm, có người là ngọn đèn chỉ lối, có người tựa như ánh nắng mặt trời sưởi ấm ta, song mỗi người đều là ân nhân thành tựu chúng ta. V́ vậy, chúng ta nên cảm kích họ và báo đáp ân t́nh đó.




Cuộc đời chính là đang tiến từng bước trong khi chúng ta trao tặng. Vậy nên, hăy lấy “chịu ơn một giọt, báo ơn một ḍng” làm mục đích trong đời, đem cuộc sống làm thành hành tŕnh hoàn trả. Chỉ có hoàn trả kịp thời, mới có thể tích lũy phúc phận, góp nhặt công đức, để mỗi nơi ta đến đều nở hoa bồ đề, tỏa hương thơm ngát.




Người nhà đă v́ ta mà bỏ công sức một cách vô tư không hề tính toán, ta nên dùng cái tâm yêu mến mà hết mực chăm sóc họ, đây cũng chính là nuôi dưỡng hạnh phúc cho chính ḿnh. Bạn bè mang đến cho ta sự ấm áp, ta dùng tâm khắc ghi, có cơ hội th́ hồi đáp ân t́nh của họ.




Hơn nữa ḷng cảm ân không chỉ là lời nói trên miệng, hành động thực tế mới là sự thể hiện chân thành nhất. Ḷng biết ơn là sự tiếp nối t́nh bằng hữu, giúp đỡ là sự củng cố t́nh bạn. Sự giúp đỡ trong lúc khó khăn có thể tăng thêm t́nh bạn tựa như thêu hoa trên gấm vậy. Sự giúp đỡ trong lúc ngặt nghèo càng có thể làm xúc động ḷng người.




Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu. Nhận được sự ấm áp nên báo đáp bằng chân thành, có được sự giúp đỡ th́ nên ra tay viện trợ, có được sự ủng hộ th́ nên tiếp tục duy tŕ, có được chỉ dẫn th́ nên thời khắc ghi nhớ, có được bạn bè th́ nên sát cánh cùng với họ.




Đắc được bao nhiêu th́ hoàn trả bấy nhiêu, không chây ́, không thiếu nợ, mới có thể đảm bảo những thứ có được không mất đi.


Cho dù bạn than văn ra sao, níu kéo như thế nào đi nữa th́ đều đă được chú định rồi, những món nợ do những sai lầm mà bạn đă làm lúc đương sơ đều cần phải hoàn trả.






(Ảnh minh họa: foody.vn




Trong ‘Hồng Lâu Mộng’ có một đoạn: “Kẻ làm quan th́ gia nghiệp điêu tàn. Người giàu sang th́ bạc vàng tiêu tán. Người có ân th́ trong chỗ chết có con đường sống. Kẻ bạc t́nh th́ báo ứng phân minh. Kẻ nợ mạng th́ phải trả mạng. Người nợ nước mắt th́ nước mắt cạn khô…”, chính là để nói rằng: mỗi người đến thế gian này đều là để hoàn trả nợ nghiệp, gieo thiện lương gặt ấm áp, gieo điều ác th́ tự chuốc vạ vào thân.




Thượng đế là công b́nh, những thứ cấp cho mỗi cá nhân đều không nhiều. Người vẻ vang thường vượt con nước dữ, người thành công thường phải leo vách đá cheo leo, nào có vùng đất bằng phẳng cho bất cứ ai?




Trong bữa tiệc thịnh soạn của cuộc đời này, tham nhanh sẽ nghẹn, ăn nhiều sẽ tức bụng, chê ít th́ tâm trạng không yên. Điều có thể làm được là cái tâm b́nh ổn, thời thời khắc khắc đều lấy đạo đức làm đầu, lấy hoà làm quư, lấy cảm ơn hồi báo làm trách nhiệm. Làm người chỉ giảng nhân nghĩa đạo đức, làm việc chỉ cầu không hối hận trong tâm.


Không nhất định phải thật giàu có, nhưng có sự b́nh tĩnh khoan thai trong tâm là tốt rồi.

‘Nhân vô thập toàn’, con người ai cũng đều không hoàn hảo, ai cũng có lần sa chân lỡ bước, ngay cả người trí tuệ suy nghĩ ngh́n lần cũng ắt có một lần sai. Lúc nên xin lỗi th́ xin lỗi, dù mất thể diện, danh dự bị tổn thất cũng không có ǵ là quá nặng nề. Tuy vậy, trong mọi thời khắc hăy nên cẩn thận, tránh vấp phải lỗi lầm.




Trả nợ sẽ phải có giá cả, nhưng nhất định phải trả, bởi v́ ta đang bù đắp lỗ hổng của cuộc đời, lấp đầy những chỗ ṛ rỉ. Thời gian sẽ khiến hào quang của tâm hồn thêm lấp lánh thánh khiết. Bởi hết thảy mọi thứ trên thế gian đều nhạt nḥa, chỉ có hào quang của tâm hồn mới dài lâu.




Đời người là quá tŕnh hoàn trả những ǵ đă thiếu, người khác cho ta thứ ǵ không thể nhận một cách thản nhiên, bởi người ta không có nghĩa vụ đó. Đó là ơn nghĩa phải hoàn trả, đến thời phải trả hết, không bao giờ được thiếu. Nếu không, đến lúc nợ chất thành núi, không có cách nào hoàn trả, th́ những thứ từng có cũng bỗng hóa thành hư không.




“Cảm ân” không chỉ là mỹ đức, c̣n là một loại trách nhiệm. Trong cuộc sống thường ngày, nếu chúng ta có thể từ những việc nhỏ mà tỏ ḷng biết ơn, chủ động giúp đỡ mọi người, th́ cuộc đời sẽ hồi báo cho ta những ǵ tốt đẹp nhất.




Mạn Vũ
Theo soundofhope.org

florida80
06-05-2019, 17:30
Câu Truyện Trên Xe Lửa









Truyện xảy ra ở nước Đức. Hôm đó là ngày 18 tháng 3 năm 188 …


Chuyến xe lửa khởi hành từ Mayence chạy hết tốc lực về hướng
Cologne. Trong những ngày của tháng ba, đó là một ngày thật đẹp; càng đẹp hơn nữa v́ đó là một ngày hiếm có trong mùa xuân. Ánh nắng mơn man trên đồng cỏ xanh, và đồng cỏ xanh th́ đang nở ra những hoa cúc trắng và những đoá hoa đỏ đón mùa xuân về. Trong một toa xe có hai hành khách: một linh mục và một thương gia. Thoạt đầu, chẳng ai để ư đến nhau, họ thích thú nh́n phong cảnh mỹ lệ trải dài trước mắt họ, nhất là trên sông Rhin, cảnh càng đẹp như tranh vẽ. Họ hồi tưởng lại thời những hiệp sĩ xa xưa, khi nh́n thấy vọng lâu bằng đá của những lâu đài cổ nay đổ nát hết, đang che bóng trên cuộc sống hoạt động và đôi khi hoang dă của những người dân quê chất phác.

Xe vừa qua khỏi thành phố Bonn. Vị linh mục lấy sách nguyện ra, đọc kinh thần vụ theo bổn phận. Ông chăm chú đến người khách đồng hành trước mắt ông, khoanh tay nghiêm chỉnh và dường như cũng muốn cầu nguyện. Đọc xong kinh, linh mục hỏi ông:

-Ông bạn cũng là người công giáo ạ?




Thương gia mỉm cười thân ái trả lời:


-Phải a. Tôi muốn hôm nay được sống với gia đ́nh, mặc dầu đúng vào thời điểm đầu mùa xuân này, th́ một thương gia như tôi ít muốn cắt đứt những cuộc doanh thương bề bộn.

-A! mai là ngày lễ kính Thánh Giuse. Ngài có phải là thánh bổn mạng của ông không nhỉ?



-Không, thưa cha, thánh bổn mạng của tôi không phải là Đức Giuse; nhưng nhà tôi có tên là Joséphine, v́ thế tôi rất quí trọng ngày mai. Mà tôi c̣n quí trọng hơn nữa v́ một lư do khác.


Thương gia im lặng. Ông bị một xúc cảm mạnh chi phối; một giọt nước mắt rơi xuống bộ râu đen của ông.


-Thế hẳn ông là một môn đệ tri ân của Thánh Cả?

-Vâng, đúng thế, thưa cha. Nhưng cũng chỉ mới mấy năm thôi. Trước kia tôi chẳng tôn kính Ngài chút nào.



Rồi ông lại im lặng. Linh mục cũng không muốn nói ǵ thêm: ông không muốn cưỡng bách ḷng tin tưởng của người bạn đồng hành. Sau một lúc như để suy nghĩ, thương gia mới lại lên tiếng:


-Thưa cha, cha là linh mục, tôi muốn nói với cha tất cả để tôn vinh Đức Thánh Giuse. Cha có thể công bố câu chuyện này, cả trên toà giảng cũng được … Thoạt đầu tôi cũng được giáo dục căn bản theo tinh thần công giáo; nhưng về sau th́ tôi đă buông lơi tất cả. Người mẹ tốt lànhcủa tôi qua đời. Cha tôi là một người yêu trần tục, cũng chẳng để ư ǵ đến việc giáo dục tôi. Thế là tôi trở nên, thương hỡi! y như biết bao nhiêu thanh thiếu niên cùng tuổi tôi: lănh đạm, vô đạo …



Thế rồi tôi bỏ bê tất cả những bổn phận của một người công giáo. Tôi không nhớ ǵ đến Thiên Chúa nữa. Nhưng Thiên Chúa đă không bỏ tôi. Tôi tin rằng; ở trên trời, người mẹ thánh đức của tôi đă cầu nguyện cho tôi. Tôi trở thành nhà buôn, và việc kinh doanh nào của tôi cũng được Thiên Chúa chúc lành cho cả.




Tôi cưới một người vợ, nàng làm cho đời tôi thật hạnh phúc: Chúa đă chọn nàng để giúp tôi trở lại với Người. Nàng rất tốt lành, rất đạo hạnh, đến nỗi tôi nghĩ rằng nàng sẽ chẳng bao giờ lấy tôi, nếu nàng đă biết rơ về tôi. Nhưng phần tôi, tôi giả h́nh là có những tâm t́nh tôn giáo mà thực ra hồn tôi không có. Thật tôi đă có cái can đảm buồn thảm để đóng một tấn hài kịch bỉ hổ.


Ít lâu sau lễ cưới, tôi mới để rơi mặt nạ …Người vợ đáng thương của tôi suưt chết v́ đau khổ: nàng cầu xin, nàng van nài, nhưng vô ích. Tôi yêu nàng thật, nhưng tôi lại có nhẫn tâm công khai khinh bỉ, nhạo báng nàng, khi tôi thấy vào buổi tối, nàng làm việc tôn kính Thánh Giuse hay Đức Mẹ Đồng Trinh trước một bàn thờ nhỏ.




Một hôm cách đây mấy năm, ngày 18 tháng 3 tôi tặng nàng một món quà rất quí để mừng lễ thánh bổn mạng nàng là Đức Giuse. Nàng tiếp nhận và thân ái cảm ơn tôi; nhưng nàng lại nói thêm một câu nói giọng nghi ngờ:


-Chỉ có một món quà tặng khác, mới làm em thật sung sướng.


-Quà ǵ thế em?

-Đó là linh hồn anh, anh quí yêu ạ!

Nói rồi, tiếng nàng nghẹn đi v́ thổn thức. Tôi cố gắng an ủi nàng mà không ăn thua ǵ. Nàng cứ khóc măi.



Tôi nói với nàng:


-Thế em muốn ǵ, cứ nói đi, anh hứa sẽ làm ngay.


-Thế hả, chiều nay, anh đi nhà thờ với em nha. Hôm nay có cha giảng và chầu phép lanh Ḿnh Thánh nữa.



-Tưởng ǵ, chứ nếu em chỉ muốn thế th́ lau nước mắt đi, em quí yêu. Anh sẽ đi với em.


Nhà thờ giáo hữu ngồi đông chật. Vị linh mục nói rất lưu loát, nhưng tôi vẫn lạnh như đồng và hờ hững. Bài giảng dài của cha chỉ có mỗi một điều xúc động tôi. Linh mục c̣n trẻ, nhưng đă dám nói xác tín rằng không bao giờ có ai kêu cầu Thánh Giuse mà không được ngài bảo trợ đầy mănh lực. Ngài c̣n quả quyết rằng, cho dầu ai đó là một kẻ hèn tin đi nữa, một tội nhân khốn cùng đi nữa, khi gặp hiểm nguy mà cầu xin Thánh Cả, là Thánh Cả đến giúp đỡ họ ngay.




Lúc ra khỏi nhà thờ, vợ tôi nói với tôi:


-Anh quí yêu, anh phải vất vả đi kinh doanh nhiều. Anh hứa với em nhá! Hứa với em là những lúc gặp nguy hiểm, anh hăy luôn luôn đọc lời kinh này nhé:


-Lạy Thánh Cả Giuse, xin cầu cùng Chúa cho con!

-Quá được. Anh hứa với em: “Lạy Thánh Cả Giuse, xin cầu cùng Chúa cho con!” Dễ thôi, khó ǵ đâu. * * *



Ít lâu sau, tôi lại đi doanh thương bằng xe lửa trên con đường chúng ta đang đi đây. Tôi trở lại Cologne. Trong toa chúng tôi có cả thảy là tám người. Chúng tôi đi gần đến ngay chỗ này đây, th́ c̣i xe bỗng rú lên báo động. Rồi liền đó, một tiếng chạm rất mạnh, một tiếng vỡ vụn. Tôi vội kêu lên:


-Lạy Thánh Giuse, xin cứu giúp con!


Rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Sự biến chỉ xảy ra trong một tích tắc. Nh́n lại, ôi! thây xác bảy người đồng hành với tôi nằm la liệt kia, ngay dưới đất, gẫy nát thảm thê giữa những mảnh vụn của toa xe. Một ḿnh tôi, nhờ phép lạ Thánh Cả Giuse làm, đă thoát nạn, chỉ bị sây sứt xoàng thôi, không hề hấn ǵ. Từ ngày đó, tôi thực sự trở lại với Chúa trong đạo công giáo. Và hằng năm, cứ vào tháng ba, chính tay tôi lại trang hoàng hoa nến bàn thờ Đức Thánh Cả Giuse. Cùng với vợ con, tôi qú gối trước toà Đức Thánh Cả, hết dạ tri ân đọc lời kinh mà thời gian không thể làm phai nhạt:

-Lạy Thánh Cả Giuse! Xin cứu giúp chúng con!




Theo Trésor d’Histories

Nguồn: cungmedonghanh.com



at 1:03 AM

florida80
06-05-2019, 17:31
Gù Lưng Mà Sống!" - Huy Phương






Người nghèo ở Việt Nam vẫn phải c̣ng lưng làm việc và c̣ng lưng mà sống. (H́nh: Getty Images)




Trong tháng vừa qua, Notre Dame de Paris vừa bị hỏa hoạn lớn, do đó rất nhiều người đă nhắc lại đại tác phẩm của Victor Hugo và nhân vật Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà. Bây giờ ở Việt Nam, rất ít người bị gù lưng v́ cố tật mà thảy đều bị gù lưng v́ thời đại, chẳng qua là v́ cúi lưng, lom khom quá độ, lâu ngày biến thành tật, mà không ai biết ḿnh đang bị gù lưng.




Cô Nguyễn Phương Mai là phó giáo sư tiến sĩ chuyên ngành giao tiếp và quản trị đa văn hóa, hiện đang giảng dạy tại Đại Học Khoa Học Ứng dụng Amsterdam, Ḥa Lan, cho rằng cô chưa mất niềm tin vào tương lai của chính ḿnh ở Việt Nam, nhưng cô lại nói: “Nếu quay trở lại Việt Nam sống và hàng ngày phải đối mặt với những cái khó khăn, những điều chướng tai gai mắt, phải gù lưng mà sống th́ chưa chắc tôi đă về, nghĩa là tôi cũng lại mất niềm tin!”




Vậy ai là những người phải “gù lưng mà sống” trong xă hội này?

Dù không sợ, người ta phải khom lưng xuống để tỏ ra ḿnh biết sợ, để được sống c̣n và sống yên.

Trong đoản văn “Người việt nam hèn hạ” của một người trẻ tuổi có tên Phan Hân (chữ việt nam không viết hoa), đă mô tả xă hội bây giờ là một “cuộc chiến đó là ŕnh ṃ, là theo dơi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lư do, là bị bịt miệng tại ṭa, là con cháu theo lời lănh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ cḥm xóm của ḿnh v́ họ đang giữ đất!”




Ai cũng mong có “một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị cảnh sát giao thông thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân pḥng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…

Vậy th́ c̣n ai dám đứng thẳng?




Cũng có người không biết ḿnh c̣ng lưng, v́ nh́n chung quanh, lưng ai cũng c̣ng. Ở đâu cũng nh́n thấy thái độ của kẻ đi xin (dân) và người có quyền ban phát (đảng-chính quyền.) Cái đáng là ḿnh được quyền làm, quyền có th́ lại là một thứ ân huệ, mà trong đất nước này ân huệ ban từ trên xuống, cũng không bao giờ ai cho không mà được trả bằng tiền, quà cáp, sức lực và cả nhân cách của con người.


Nhất nhất điều ǵ người dân cần làm đều phải qua tay chính quyền, cũng phải xuống xă xin con dấu, như người dân cần vay tiền ngân hàng, trẻ con sinh ra làm giấy khai sinh, hồ sơ đi làm ăn xa, gia đ́nh hộ nghèo đi bệnh viện giải phẫu, xuống xă nhận tiền “hộ nghèo…”




Có hai thứ “c̣ng lưng,” một là c̣ng lương để tồn tại, như lời Nguyễn Tuân: “Tôi sống được là nhờ biết sợ!” Hai là c̣ng lưng v́ “sưu cao thuế nặng.” Không khác ǵ thời thực dân, phong kiến mà ông Lê Văn Cuông – cựu đại biểu Quốc Hội cũng xót xa: “…Mùa sưu thuế hăi hùng ở Hậu Lộc cho thấy đang có sự xuất hiện trở lại của bộ phận cường hào, ác bá thời phong kiến ở nông thôn trong thời kỳ văn minh.”




Nông dân tên Dương, ở Nam Đàn, tỉnh Nghệ An cho biết trong vụ thu hoạch Hè Thu vừa qua gia đ́nh anh phải nộp tất cả 20 loại thuế, trong đó có những loại thuế, phí nhà nước cũng như tỉnh không quy định mà chính quyền huyện, xă lại đề ra và bắt dân phải nộp kiểu “phép vua thua lệ làng.”




Nặng nhất là khoản xây dựng nông thôn mới, mỗi người phải đóng gần 1 triệu/1 năm. Đó là đóng góp nghĩa địa, thu thủy lợi, trả công bảo vệ hoa màu, quỹ thiếu niên nhi đồng, quỹ văn hóa làng-thể thao, quỹ khuyến học, quỹ điện sáng nhà văn hóa, quỹ an ninh xă hội, quỹ an ninh thường xuyên làng, quỹ chữ thập đỏ… Nhiều thứ đóng rơ ràng là phi lư.




Báo chí Việt Nam kể một câu chuyện người dân khốn khổ: “…do không đóng đủ tiền giao thông nông thôn, một chị nông dân đă bị chính quyền thôn, xă đến cưỡng bức bắt con ḅ mới mua để cày ruộng, sau đó bán cho người khác. Con chị đó đến ngăn th́ bị họ đánh, phải đi bệnh viện.”




Ở Hải Lộc, Hậu Lộc “có gia đ́nh c̣n bị ‘tổ công tác đặc biệt’ bốc mất mấy tấm ván canh.” Tấm ván canh là gỗ mua sẵn dành cho người già chết th́ đóng quan tài. Cái thời 31 năm về trước, trương tuần của “Cái đêm hôm ấy… hôm ǵ?” chỉ trấn lột thóc, để lại cái áo quan cho mẹ nhà văn Phùng Gia Lộc, xem ra vẫn c̣n nhân đạo hơn bọn cường hào mới bây giờ lấy cả tấm ván canh lo hậu sự của người già.

Thời này trâu ḅ ra đồng ăn cỏ, vịt xuống ao rỉa cá cũng phải thuế. Bọn cầm quyền nghĩ cách thu thuế, “nhổ lông sao cho vịt khỏi kêu.” Rồi đây đến cái điện thoại cầm tay cũng phải đóng thuế. Việt Nam hiện có 72,300,000 cái cell phone, đứa nào nghĩ ra chuyện “nhổ lông vịt” này quả là siêu đẳng.

Ra đường th́ có công an giao thông thổi c̣i kiếm ăn mỗi ngày, tài xế đi xa th́ có B.O.T. chặn đường thu “măi lộ,” lưng thằng dân chất chồng bao nhiêu thứ thuế, không gù mới là chuyện lạ.




Có con đi học, xin c̣ng lưng thêm tí nữa! Cho con đến trường là một nỗi khổ của cha mẹ phải đóng hàng chục thứ “phí.”

“Mức đóng góp đầu năm dành cho khối học sinh lớp 1 hơn 7.5 triệu đồng với 22 khoản thu: tiền bán trú, tiền ghế, tiền áo đồng phục, tiền sách mua nhà trường, tiền kỹ năng sống, tiền chữ thập đỏ, tiền quỹ đội, tiền học tiếng Anh, tiền quỹ hội cha mẹ học sinh, tiền xă hội hóa giáo dục, tiền ngoại khóa, tiền vệ sinh nhà trường, tiền trông trẻ (dạy buổi chiều,) tiền hỗ trợ nhà bếp, tiền giấy kiểm tra, tiền vệ sinh lớp học, tiền quỹ lớp, tiền phô tô, tiền máy chiếu, tiền điều ḥa, tiền bảo hiểm y tế…”




“Lên đến lớp 4, lại thêm các loại tiền đóng: Tiền xă hội hóa, tiền bảo tŕ máy tính, tiền quỹ hội cha mẹ, tiền thuê trực nhật, tiền vệ sinh trường, tiền nước uống, tiền giấy vệ sinh, tiền hoạt động ngoại khóa, tiền bổ sung đồ dùng bán trú, tiền học buổi chiều và hỗ trợ trông trưa, tiền học kỹ năng sống, tiền quỹ lớp, tiền chữ thập đỏ, tiền quỹ đội, tiền giấy thi… Nhiều gia đ́nh không chịu nổi phải cho con nghỉ học.”




Không biết chính phủ sinh ra để làm ǵ, và thu thuế để phục vụ ai? Thu thuế để xây dựng đảng, như thế đảng càng mạnh, th́ dân càng phải gù lưng hơn nữa! Những ai làm ăn, kinh doanh dưới chế độ Cộng Sản chắc đă biết chuyện nhịn nhục, nói cười cho qua chuyện để chúng ta cùng có lợi, đôi khi phải quên cả nhân cách của ḿnh, có tiền bạc rủng rỉnh, nhưng đêm nằm nghĩ lại có hổ thẹn hay không?




Trong một xă hội, buổi sáng ra khỏi nhà, gặp thằng công an khu vực, trong ḷng khinh nó, mà cũng phải chào hỏi. Đến sở làm việc với thằng thủ trưởng dốt nát, tham ô, phe cánh, kinh tởm mà cũng phải thưa dạ, bác cháu, anh em. Buổi chiều không muốn đi nhậu mà cũng phải làm ra vẻ sốt sắng, chén chú, chén anh, cho ra phe ḿnh. Cái thời buổi “thẳng thắn, thật thà, thương thua thiệt,” ai mà dám đứng thẳng lưng, đôi khi phải sống giả dối, quên ḿnh, nên cái lưng gù xuống lúc nào không hay!


Vậy mà người ta không biết quư khi được sống trong một xă hội, mà thấy cái lưng ḿnh c̣n thẳng!




Huy Phương

nguoi-viet.com



at 4:25 PM

florida80
06-05-2019, 17:32
Những Điều Ngại Hỏi Về Chuyện Đi Tiêu - BS Hồ Ngọc Minh









Đi tiêu thường được xem là chuyện tự nhiên, nhưng khi “chuyện ấy” không xảy ra tự nhiên được th́ đó là một vấn đề lớn chứ không nhỏ.


Thật vậy, có rất nhiều chi tiết, dấu hiệu về t́nh trạng sức khỏe được biểu hiện qua chuyện đi tiêu. Một chuyện chúng ta “làm” đều đặn nhưng không ai muốn hỏi khi có chuyện, v́ là chuyện riêng tư, và đây không phải là đề tài thú vị cho lắm.

T́nh thật mà nói, có rất nhiều điều mà ai cũng muốn biết, muốn hỏi, nhưng lại ngại ngùng không thể nói ra. May mắn thay, có rất nhiều chuyên gia chuyên trị về vấn đề này đă trả lời cho những câu hỏi thường được nêu lên.






Trước hết là do nhai không kỹ, hoặc có vấn đề với răng miệng, như bị thưa răng, sún răng chẳng hạn. Khi chúng ta thấy những mảnh vụn trong phân, phần nhiều là do tiêu hóa không được, nhất là rau cải. Hầu hết những loại rau cải, đậu, củ, thí dụ như bắp ngô, hay nấm, được bao bọc bởi những màng cellulose mà con người không thể tiêu hóa được. Chỉ có những loại động vật như trâu, ḅ ngựa… mới có thể tiêu thụ được những màng cellulose này.




Thức ăn không tiêu c̣n tồn tại trong phân không phải là điều đáng lo ngại, chỉ trừ trường hợp có kèm theo triệu chứng bất thường. Trung b́nh, thức ăn tốn khoảng 8 tiếng để đi qua bao tử và xuống ruột non, sau đó, khoảng 24 đến 36 tiếng để ra ngoài. Có người có thể đi vài ba lần trong một ngày vẫn là b́nh thường. Trong trường hợp có triệu chứng như phân nổi lều bều, có nhiều dầu mỡ, hay đau bụng từng cơn khi đi, là do cơ thể có vấn đề hấp thụ chất bổ, hay bị dị ứng với thức ăn. Nếu hiện tượng xảy ra thường xuyên th́ nên tham khảo bác sĩ.




2. Thế nào là mùi b́nh thường?

Phân thường thường có mùi riêng biệt, “của người nào người ấy… thơm”. Thật ra mùi có thể từ nhẹ đến… nặng tùy theo mỗi cá nhân, trừ trường hợp mùi ấy thay đổi đột ngột, và thật nặng đến độ mọi người phải di tản hay phải kêu xe chữa lửa cứu cấp, th́ đó là do ăn không tiêu.

Một khi thức ăn không tiêu sẽ bị śnh thối bên trong ruột. Một số bệnh khó tiêu thức ăn gồm có: Celiac disease, bệnh kư sinh trùng sán lăi, viêm sưng tuyến pancreas, không tiêu được sữa tươi, hay dị ứng với thức ăn.




Một số thuốc men có thể làm cho mùi của phân thay đổi. Phần nhiều là do chất sorbitol, được trộn trong vỏ bọc của viên thuốc. Sorbitol là một loại đa đường mà cơ thể không tiêu hóa được. Nếu mới uống thuốc mà phân bị thay đổi mùi, nên tham khảo với bác sĩ.




3. Đi tiêu ra máu có b́nh thường hay không?

Bác Sĩ Minh đă đề cập về vấn đề nầy trong một số bài viết trước đây. Câu trả lời ngắn gọn, tuyệt đối là không. Cho dù đa số mọi trường hợp đi tiêu ra máu là do bệnh trĩ, nhưng hiện nay càng nhiều người trẻ tuổi bị ung thư ruột già, do đó thấy máu trong phân là điều cần quan tâm và đi khám bác sĩ ngay.




4. Ngồi ở tư thế nào là tốt?

Một điều ngạc nhiên nhưng suy nghĩ cho cùng lại rất là logic, đó là, tư thế ngồi xổm là tốt nhất.
Ngày xưa, bàn cầu thiết kế theo tư thế ngồi xổm, ngày nay được cho là lạc hậu, nhưng đúng ra, ngồi trong tư thế này ruột già được kéo giăn thẳng ra, và các bắp thịt bàn tọa được kết hợp rất nhịp nhàng để tống phân ra ngoài hoàn toàn, không bị sót. Nói cho đúng, ông bà tổ tiên loài người đă ngồi trong tư thế này cả triệu năm, cũng có cái lư của nó. Vấn đề có quay trở lại kiểu ngồi xổm hay không, th́ tùy theo định nghĩa của mỗi cá nhân, thế nào là thoải mái?


5. Có cần phải đi ngoài mỗi ngày hay không?

Không cần thiết cho lắm. Mỗi cá nhân có một “nhịp điệu” khác nhau. Có khi vài lần trong một ngày hay vài lần trong một tuần vẫn kể là b́nh thường, miễn sao đó là nhịp điệu đều đặn ít khi thay đổi. Táo bón chỉ xảy ra khi nhịp độ đi ngoài ít hơn b́nh thường. Hầu hết đều đi mỗi ngày một lần, và dễ nhớ, dễ theo dơi t́nh trạng sức khoẻ và là một thói quen có thể tập được.




6. Có nên đọc iphone, ipad khi ngồi trên “ngai” hay không?

Tôi đọc được đâu đó, giây phút thần tiên nhất là khi được “ngồi lên ngai” không khác ǵ “ngài lên ngôi”! Trong thời đại Internet, để kéo dài giây phút thần tiên ấy, rất nhiều người mang theo điện thoại cầm tay khi đi làm “công chuyện,” để có thể lướt mạng, đọc mạng xă hội, hay chơi game… Có người cho rằng mang theo iphone khi ngồi suy gẫm chuyện thời sự trên “ngai vàng” sẽ làm cho tâm tư thoải mái và dễ… đi hơn. Nhưng nghiên cứu cho thấy không đúng như vậy. Sử dụng điện thoại khi đi ngoài sẽ kéo dài thời gian hơn, lâu dần trở thành thói quen, dễ tăng thêm cơn ghiền. Hơn thế nữa, do ngồi lâu trên bàn cầu, máu dồn xuống hậu môn, dễ tăng nguy cơ bị bệnh trĩ.



Lần tới khi đi ngoài th́ nên bỏ vài phút để nh́n xuống dưới để thấy rằng ḿnh rất diễm phúc, v́ sức khoẻ hăy c̣n tốt.




BS Hồ Ngọc Minh
www.nguoi-viet.com



at 11:59 PM

florida80
06-05-2019, 17:33
Ngày Mai Đă Muộn Rồi" - Huy Phương









Ở thời niên thiếu, chúng tôi đă được xem một cuốn phim t́nh cảm đen trắng do Ư sản xuất trong một rạp chiếu bóng ở một tỉnh nhỏ miền Trung. Cuốn phim mang tên “Ngày Mai Đă Muộn Rồi,” (Demain c’est trop tard!) liên quan đến việc giáo dục giới tính phù hợp cho giới trẻ. Cuốn phim nêu ra chuyện nếu hôm nay không được chỉnh sửa hay là được làm đúng, ngày mai đă quá trễ, muộn màng.




Tuổi ấy, chúng tôi không hiểu nhiều về t́nh tiết của câu chuyện, và luận đề cuốn phim đưa ra, nhưng sau này, rất thích lập lại tên của cuốn phim trong nhiều t́nh huống của cuộc sống. Phải chăng, đừng để đến ngày mai mà muộn màng, những ǵ làm được hôm nay th́ hăy làm.




Bây giờ bước vào tuổi già, bạn đă có bao điều hối hận: phải chi ngày trước ḿnh biết cách yêu thương, định hướng cho bản thân và nỗ lực hơn, biết trân quư bạn đời hơn, biết giáo dục con cái hơn…




Trước khi biết ḿnh qua đời, người sắp chết cũng có bao nhiêu điều phải hối tiếc. Bước qua một năm mới, chúng ta cũng có những điều tự hỏi v́ sao đă bỏ phí trong năm qua. Và rồi qua một ngày, có bao giờ bạn thấy hối hận đă không làm việc ấy ngay hôm nay không?




Thời gian cứ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại để chờ đợi ai, cũng chẳng chờ cho chúng ta làm xong việc này hay kết thúc một việc khác. Một ngày qua đi và một ngày không trở lại, và công việc ấy chúng ta không làm hôm nay, sẽ không bao giờ chúng ta có cơ hội thực hiện nữa. Không phải là cứ một đời người, hay một năm, mà một ngày cũng đă là quá muộn!




Bạn tôi đang nằm trong bệnh viện, vừa qua một cuộc giải phẫu khá quan trọng. Tôi có dự định đi thăm người bạn ấy hôm nay, nhưng quen thói lần lữa, giải đăi, ḷng hẹn ḷng đợi một này nào đó, thật rỗi rảnh sẽ đi thăm bạn. Nhưng cái ngày đó không bao giờ đến, v́ chỉ vài ngày sau đó, bạn tôi đă từ giă cuộc đời này, mà tôi th́ vẫn chưa thực hiện được cuộc viếng thăm đơn giản ấy, nên ḷng ân hận măi.




Thân bằng quyến thuộc của chúng ta không thiếu ǵ những người già, đang nằm trong bệnh viện, nhà dưỡng lăo, như ngọn đèn cạn dầu trước gió, cần một lần thăm viếng, một cái cầm tay hay một lời nói thân t́nh. Những người này không c̣n thời gian để đợi chúng ta, mà chúng ta th́ cứ măi “ḷng hẹn ḷng!”




Có bao nhiêu bậc cha mẹ già, trên ngưỡng cửa ngôi nhà xưa, ngóng chờ những đứa con trở về một lần thăm viếng. Nhưng rồi th́ v́ thời gian bận rộn v́ công việc làm ăn, cuối tuần c̣n đưa con đi chơi thể thao, học đàn, học vơ; kẹt một chuyến du lịch xa, hay bận rộn v́ con chó con mèo, con cá lia thia trong chậu, sợ bỏ đói, không ai chăm sóc.


Thật ḷng không biết có ai hối hận không, nhưng đừng để bao giờ phải hối hận.




Giá mà ta làm việc ấy hôm nay, hay tự đặt cho ḿnh một mệnh lệnh: “Hăy làm việc ấy hôm nay!” Ngày không thể không đi và đêm không đến v́ việc ấy ta làm chưa xong!

Suốt đời, chúng ta đă bỏ bao nhiêu cơ hội, để làm một việc hay để nói một lời.




Không phải đến bây giờ người ta mới nhắc nhở “Nếu có yêu tôi th́ hăy yêu tôi bây giờ. Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa người… (*) mà ngày xưa, t́nh duyên đôi lứa đă một lần muộn màng, v́ người con trai đă bỏ đi cơ hội ngh́n vàng, để ngậm ngùi suốt đời.


“Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!


Ba đồng một mớ trầu cay

Sao anh không hỏi những ngày c̣n không?

Bây giờ em đă có chồng,

Như chim vào lồng như cá cắn câu

Cá cắn câu biết bao giờ gỡ

Chim vào lồng biết thuở nào ra?”





Có người hối hận để mất một cuộc t́nh, nhưng cũng có người đánh lỡ mất cả cuộc đời, để rồi than thở:


“Đến nay tôi hiểu th́ tôi đă


Làm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi!” (TTKh.)





Richard Templar là một tác giả người Anh, người đă viết nhiều cuốn sách về con đường thành công trong cuộc sống. Ông chia sẻ “con đường dẫn đến thành công” của ḿnh trong một loạt sách, trong đó 100 quy tắc đơn giản được tŕnh bày để đạt được thành công, trong kinh doanh, tiền bạc hoặc cuộc sống nói chung. Và “quy tắc của cuộc sống” của Richard Templar là “đừng để qua ngày mai!”




Người ta thường hẹn trong ngày mai sẽ làm công việc dự định hôm nay, nhưng đối với nhà thơ Norma Cornett Marek lại khác: “Ngày Mai Không Bao Giờ Đến!” đó cũng là tựa đề bài thơ của bà. “Nếu ta đang chờ ngày mai đến th́ tại sao lại không làm điều đó ngày hôm nay? V́ nếu ngày mai không bao giờ đến, th́ chắc chắn ta sẽ hối tiếc suốt phần đời c̣n lại của ḿnh!”







Không ai biết đây là lần gặp gỡ cuối cùng, một lời nói giă biệt, v́ không một ai, trong chúng ta, trẻ hay già, đoan chắc rằng, họ sẽ sống qua hôm nay, để ngày mai thấy mặt trời lên! Trên trái đất này, đêm nay có những người cũng lên giường như chúng ta, nhưng ngày mai, họ không c̣n thức trở dậy!




Đó chính là ân huệ của cuộc đời chứ không phải là một chuyện đương nhiên: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Xin đừng để quá trễ, hăy nói với ai đó một lời yêu thương hôm nay. Hăy nói một lời xin lỗi. Hăy nói một lời cám ơn. Nếu ai cũng nghĩ rằng hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc sống để hành động, để yêu thương, để dịu dàng với nhau…th́ cuộc đời này đẹp biết bao nhiêu!




Xin hăy làm điều đó hôm nay. Ngày mai đă muộn rồi!




Huy Phương)

(*) Trần Duy Đức- Ngô Tịnh Yên

florida80
06-05-2019, 17:35
Vườn Măng Cụt - Trần Mộng Tú









Người con gái ra đón ông Thành ở ngay khu đậu xe của chung cư. Cô hồn nhiên nắm tay ông, cái nắm tay không phải dắt ông cho khỏi vấp ngă, nhưng tỏ sự thân t́nh. Cô vừa đi vừa nói:

- Lâu quá rồi bác cháu ḿnh không gặp nhau. Con xem đồng hồ áng chừng giờ bác đến, thế mà đúng. Con vừa ra chưa được năm phút đă nh́n thấy xe bác rẽ vào. Bác trông c̣n khỏe quá!

Rồi cô thấp giọng. “Mẹ con đang chờ bác.”

Ông Thành nh́n cô con gái của bạn, nhớ lại ngày cô c̣n bé tí, nay đă gần bốn mươi rồi, không trách ḿnh già. Ông xiết chặt tay cô, nhớ đến người đă đi biền biệt.




Ông Thành là bạn thân từ thời c̣n rất trẻ của cha mẹ cô, ông là bạn học của ông Lâm từ thời trung học. Họ cùng trưởng thành, ra đời làm việc, lập gia đ́nh, gần như lúc nào cũng có nhau. Họ cùng di tản, tham dự ngày con cái nhau ra trường và cưới hỏi. Cách đây năm năm, ông Lâm qua đời, rồi bà Thành cũng chỉ c̣n là một nắm tro than. Ông Thành sức khỏe bắt đầu hơi kém đi theo tuổi tác. Sắp tám mươi rồi, c̣n trẻ trung ǵ nữa, ông làm biếng đi ra ngoài, sự liên lạc cũng thưa thớt dần giữa hai nhà.




Tuần trước cô cháu Lan, gọi bác Thành thăm hỏi và nói thêm:




- Mẹ con mấy hôm nay không hiểu sao cứ mong gặp bác, nhắc bác hoài, bác có thể ghé qua xơi một bữa ăn trưa với mẹ con và con không?




Ông ngại đi quá, nhưng nghe cô cháu gọi đến lần thứ ba, ông không nỡ chối từ. Hơn nữa gặp lại vợ con của một người bạn thân đă qua đời, sẽ gợi nhớ cho ḿnh bao nhiêu kỷ niệm thân t́nh cũ cũng là một điều nên làm.




Cô Lan đưa ông vào căn chung cư của mẹ, mẹ cô ở đây từ sau khi cha cô mất được một năm. Bà ở rất gần các con nhưng không muốn ở chung. Con cháu thay nhau gọi điện thoại, và ghé qua, khi sáng, lúc chiều. Thỉnh thoảng một người thu xếp đến ăn trưa với mẹ, không kể những tụ họp gia đ́nh cuối tuần, nên tuy bà ở một ḿnh ở tuổi bẩy mươi các con vẫn yên tâm.




Bà Lâm hôm nay có trang điểm nhẹ nhàng một chút, trông cho tươm tất tuổi già, chắc để tiếp khách Ông Thành để ư đến những bông hoa nhỏ tím đậm trên chiếc áo len mỏng mầu xám bà mặc, mầu sắc trông rất hài ḥa.




Bà Lâm vồn vă đón ông:




- A, anh Thành. Anh trông khỏe mạnh quá, chẳng khác thời tôi mới gặp anh lần đầu. Anh c̣n nhớ lần đó không? Anh Lâm và tôi đón anh đi Lái Thiêu, đi thăm vườn trái cây. Chúng ḿnh mua bao nhiêu là măng cụt.




Ông Thành lắc lắc cái đầu bạc trắng của ḿnh, cố nhớ lại lần đầu tiên gặp bà. Tại sao lại ở vườn măng cụt nhỉ?




- Anh quên rồi à, chúng ḿnh cùng đi trong cái xe Renault đen của ba anh Lâm?




Chịu, ông không thể nào nhớ ra được. Trí óc của ḿnh sao có thể tệ đến thế nhỉ? Đă tám mươi đâu?




Cô Lan dọn bữa ăn trưa lên chiếc bàn nhỏ. Mấy món ăn nhẹ cho ba người. Bà Lâm h́nh như không chú ư đến thức ăn, Lan tiếp thức ăn vào chén của bác Thành, nhắc mẹ hai ba lần bà vẫn chưa cầm đũa.




Bà Lâm đang hứng khởi nói về dĩ văng:




- Anh nhớ chứ. Ḿnh ăn trưa ở Búng. Món nem chua ở đó cũng khá ngon. Sau đó ḿnh vào vườn măng cụt, vườn chôm chôm, vườn dâu ở Lái Thiêu. Lúc đó tôi chưa lấy chồng, lần đầu tiên gặp tôi, anh đă yêu tôi ngay. Cả hai anh cùng yêu tôi. Anh nhớ không?




Cô Lan nh́n mẹ, không hiểu mẹ đang muốn nói ǵ? Ông Thành cũng sững người ra nh́n bà. Ông có yêu bà thời trẻ à? Không, làm ǵ có chuyện đó. Thủa đó họ chơi chung với nhau, cả hai cặp. Thành, Tuyết và Lâm, Liên; sau đó cả hai cặp đều thành vợ chồng.




Bà Lâm hồn nhiên nói tiếp:




- Mấy cái vườn trái cây khi được mùa mới hấp dẫn làm sao! Những chùm trái dâu, trái chôm chôm nặng trĩu chạm mặt đất. Măng cụt đỏ tím cả khu vườn. Muốn vào trong vườn phải rẽ cành hai bên mà đi. Anh nhớ không, anh dắt tôi vào đó, ở một chỗ vừa che mất anh Lâm, và anh đă tỏ t́nh.




Ông Thành thần mặt ra, hoang mang không hiểu những lời bà Lâm đang nói có thật hay không? Cô Lan có lẽ biết, đă đến lúc nên rút lui để cho hai người bạn già cũ nói chuyện quá khứ. Cô khe khẽ thu bát của ḿnh, im lặng bước vào pḥng ngủ của mẹ. Căn chung cư nhỏ, chỉ có nơi đó, cô có thể tránh mặt hai người.




Ông Thành nhíu mày lại, cố h́nh dung ra h́nh ảnh khu vườn trái cây, nơi ông đă mang người yêu của bạn vào đó tỏ t́nh. Không cách nào ông nhớ ra được. Trí óc ḿnh lú lẫn rồi! Ông than thở trong đầu.




Bà Lâm nheo cặp mắt đă có thật nhiều vết nhăn kéo dài ra đến thái dương nh́n ông, từ tốn nói:




- Tôi để cho ông hôn tôi, nhưng tôi từ chối t́nh yêu của ông, v́ lúc đó anh Lâm đă ngỏ lời cầu hôn trước ông. Chắc ông c̣n nhớ, hôm đó tôi mặc chiếc áo dài có những bông hoa mầu tím đỏ. Ông bảo mầu hoa trên áo đẹp giống mầu vỏ măng cụt, rồi ông bửa một trái măng ra chia cho tôi ăn một nửa, mầu vỏ tím hồng nhuộm mấy ngón tay ông, ông quệt lên má tôi, nói: “ Em không cần thoa má hồng nữa, anh thoa cho em rồi”




Chi tiết đến thế này th́ chuyện chắc phải có thật, ḿnh không nhớ ra được th́ ngày mai ḿnh nên làm cái hẹn gặp bác sĩ. Tuổi tám mươi chắc bước vào tuổi mất trí nhớ rồi! Cả một dĩ văng lăng mạn nên thơ như vậy, người đàn bà nhớ được, ḿnh lại quên bẵng như đầu óc được nhúng vào một dung dịch hóa chất th́ tệ thật. Ông không chối nữa, ông nh́n người đàn bà trước mặt, nh́n hai con mắt, mí đă sụp xuống nhưng tṛng đen vẫn lóng lánh pha một chút tinh nghịch. Ông hạ mắt nh́n xuống cặp môi, cặp môi đều đặn, hơi cong, thoa một lớp son mỏng mầu hồng. Ông cố h́nh dung ra cặp môi thời c̣n trẻ của bà, cặp môi chắc tươi như bông hoa mận, căp môi theo như bà nhớ, ông đă cúi xuống hôn trong vườn măng cụt (Chắc là vội vàng lắm, v́ hôn trộm người yêu của bạn ḿnh)




Bà không để ông có thời giờ thả đầu óc về những h́nh ảnh bà nhắc nhở ông, bà uống một ngụm nước, nói tiếp:




- Sau đó tôi lấy anh Lâm, nhưng không thể quên mối t́nh của ông. Hôm đám cưới chúng tôi, ông làm rể phụ. Ông đẹp trai và rất xứng với tôi, nên có người đă nói, để ông làm chú rể th́ đẹp đôi lắm. Mấy chục năm sống với ông Lâm, sanh mấy đứa con, nhưng chẳng lúc nào tôi không tơ tưởng đến ông. May mà chúng ḿnh chưa hề xa nhau ngày nào cho đến khi anh Lâm mất hẳn. Bây giờ th́ chắc chắn không c̣n ai ngăn trở ḿnh nữa. Ông có nghĩ ḿnh nên dọn vào ở chung không?




Thế này th́ nguy quá rồi. Bà Lâm nhắc lại dĩ văng cốt để nối hiện tại vào. Nhưng ông không hề nhớ được một chi tiết nào cả. Tuổi già thật khó chịu, nó xóa hết cả dĩ văng, rồi dựng lên một tương lai huyễn hoặc. Ông cúi xuống uống nốt ngụm trà trong chén, cất tiếng gọi:




- Lan ơi! Bác về nghe con.




Ông kéo ghế đứng lên. Ông không trả lời về đề nghị của bà Lâm vội, ông chỉ nói nhỏ nhẹ, và hứa một lời rất bâng quơ:




- Tôi về nghe chị. Sẽ trở lại thăm chị khi nào trí óc sáng suốt thêm một chút.




Lan tiễn bác Thành ra chỗ đậu xe. Cô ở trong buồng ngủ, sát vách, nên đă nghe hết lời của mẹ kể. Hai bác cháu yên lặng đi bên nhau không nói năng ǵ. Ông Thành đă ngồi vào xe, trước khi mở máy, ông quay kính xuống nói như tâm sự với Lan:




- Chắc bác cần đi khám lại cái đầu của ḿnh. Những điều mẹ con nói hôm nay, bác không làm sao h́nh dung ra được một dĩ văng vừa thơ mộng, lăng mạn, vừa tội lỗi của tuổi trẻ. Bác có mất trí nhớ tồi tệ đến thế không?




Bác nhớ là cả ba con và bác cùng lớn lên ở Đà Lạt. Những kỷ niệm của bốn người: Lâm, Liên, Thành, Tuyết có với nhau hồi đó là: Cà phê Tùng, Nhà thờ con gà, Đồi Cù, trường Vơ Bị Đà Lạt, và những trại mận. Rồi ngày ba mẹ con đám cưới, bác đang tu nghiệp vơ bị ở Mỹ, làm sao bác phù rể được nhỉ?




Ông nói xong, ngẩn người ra như không tin những điều ḿnh nhớ, ông đợi Lan trả lời câu hỏi của ḿnh.




Lan cho hẳn đầu cô vào trong cửa xe, gục đầu lên vai bác Thành, cô ngửi được mùi già nua trên cổ bác phả ra, mùi của ba cô ngày trước, làm cô khóc nức lên:




- Bác ơi! Không phải bác mất trí nhớ đâu. Mẹ con đấy, mẹ con bị Alzheimer nặng lắm rồi. Mẹ con quên hết dĩ văng thật của ḿnh, và ngày nào cũng vẽ ra một câu chuyện mẹ con tin là đă xẩy ra trong đời ḿnh.




Tối hôm đó, Ông Thành trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Ông cứ nhớ măi câu nói của cháu Lan. “Mẹ con vẽ ra một câu chuyện, mẹ con tin là đă xẩy ra trong đời ḿnh.”




Ông bâng khuâng: Liên mất trí thật, hay Liên yêu ḿnh từ trẻ mà ḿnh không biết?




Một vườn măng cụt đổ ập xuống giấc mơ của ông trong đêm.





tmt -Tháng 11/2008

florida80
06-05-2019, 17:36
Những Mối Quan Hệ Chưa Trọn - Rev. Ron Rolheiser, OMI









Chẳng bao giờ là quá muộn! Chẳng bao giờ là quá muộn để nói với những người thân đă qua đời về cảm giác thực sự của ḿnh dành cho họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin lỗi những ǵ chúng ta đă làm tổn thương họ.





Một người bạn của tôi, nhà tâm lư trị liệu đă chia sẻ câu chuyện sau: Một phụ nữ trong tâm trạng khá sầu thảm đến gặp ông. Chồng của bà vừa chết v́ đau tim. Ông chết đột ngột và vào thời điểm không đúng lúc nhất. Họ đă lập gia đ́nh ba mươi năm vay và suốt thời gian này, mối quan hệ của họ chưa từng bị khủng hoảng nặng nề. Thế mà ngày chồng bà chết, họ đă căi nhau về một vấn đề rất quan trọng và đă leo thang đến mức nói lời ác ư cay độc với nhau. Kích động và giận dữ, chồng của bà lao ra khỏi pḥng, nói là ông sẽ đi mua sắm, rồi đột quỵ trên đường ra xe. Chúng ta dễ hiểu v́ sao bà bị suy sụp do cái chết đột ngột của người bạn đời, thêm nữa là các lời cuối cùng họ nói với nhau. Bà than thở: “Suốt bao năm qua, chúng tôi yêu thương nhau, thế mà căi vă chẳng v́ lư do ǵ, rồi đó lại là những lời cuối cùng chúng tôi nói với nhau!”




Nhà tâm lư học mở đầu với lời nói phần nào khôi hài có chủ đích. Ông nói: “Ông ấy thật tệ khi làm thế với bà! Khi chết kiểu đó!” Rơ ràng, ông đó không lên kế hoạch cho cái chết của ḿnh, nhưng rơ ràng, thời điểm chết của ông quá bất công cho vợ, làm cho bà phải mang mặc cảm tội lỗi suốt đời, chẳng có cách nào để xóa bỏ.

Tuy nhiên, sau lời mở đầu đó, nhà tâm lư học hỏi bà: “Nếu bà được gặp chồng bà trong năm phút, bà sẽ nói ǵ với ông ấy?” Không chần chừ, bà trả lời ngay: “Tôi sẽ bảo tôi yêu anh biết bao, anh đă tốt với tôi bao nhiêu năm trời, và chút thời gian giận dữ xét cho cùng chỉ là khoảnh khắc quá đáng vô lư chẳng là ǵ so với t́nh yêu của chúng tôi.”




Khi đó nhà tâm lư học: “Bà là người có đức tin, bà tin vào sự thông công của các thánh, chồng bà đang sống và hiện diện với bà lúc này, thế tại sao bà không nói tất cả những lời này với ông ấy ngay đi. Chưa quá muộn để giải bày hết những tâm t́nh đó với ông ấy đâu!”




Ông ấy đúng. Chẳng bao giờ là quá muộn! Chẳng bao giờ là quá muộn để nói với những người thân đă qua đời về cảm giác thực sự của ḿnh dành cho họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin lỗi những ǵ chúng ta đă làm tổn thương họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin họ tha thứ cho những lơ là của chúng ta trong mối quan hệ và chẳng bao giờ là quá muộn để nói lên những lời cảm kích, trân trọng, và tri ân mà đáng ra chúng ta phải nói khi họ c̣n sống. Là tín hữu kitô, chúng ta được an ủi vô cùng khi biết rằng chết chưa phải là hết, biết rằng chẳng bao giờ là quá muộn.

V

à chúng ta vô cùng cần sự an ủi đó… cần cơ hội thứ nh́. Dù là ai, chúng ta luôn luôn bất đạt trong các mối quan hệ của ḿnh. Chúng ta không thể lúc nào cũng thể hiện được những ǵ đáng phải thể hiện với người ḿnh yêu thương, đôi khi chúng ta nói lên những câu giận dữ và chua cay hằn dấu không phai nơi người khác, chúng ta phản bội sự tin tưởng bằng đủ kiểu khác nhau, và hầu như chúng ta thiếu sự trưởng thành và tự tin để thể hiện sự xác nhận mà chúng ta phải dành cho người ḿnh yêu thương. Không ai trong chúng ta tốt cho đủ. Khi Karl Rahner nói rằng trong chúng ta, không ai từng trải nghiệm “ḥa âm trọn vẹn” trong đời này, là cha không chỉ nói đến việc không ai trong chúng ta đạt được trọn ước mơ của ḿnh, mà c̣n nói đến việc trong mọi mối quan hệ quan trọng nhất của ḿnh, chẳng ai trong chúng ta tốt cho đủ.




Xét cho cùng, tất cả chúng ta yêu thương người ḿnh thương theo các cách chẳng khác ǵ người phụ nữ mất chồng trong câu chuyện trên, với những chuyện c̣n dang dở, với những thời điểm không hợp. Luôn có những điều đáng phải nói rồi mà chưa nói, và luôn có những điều đáng lư không được nói nhưng đă nói.




Nhưng chính v́ thế mới cần đức tin Kitô giáo của chúng ta. Chúng ta không phải là những người thiếu thốn. Và thời điểm Chúa Giêsu chết, rơ ràng các môn đệ đă mất hết tất cả. Thời điểm xảy ra chuyện đó thật quá tệ. Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh là một chuyện không hay trong tâm thức nhiều người trong một thời gian dài. Nhưng, lúc này, là kitô hữu, chúng ta không tin rằng trong đời luôn có cái kết có hậu, cũng không tin rằng chúng ta luôn măi bất đạt trong đời. Đúng hơn, chúng ta tin rằng sự viên măn trong đời và hạnh phúc sẽ đến với chúng ta nhờ chuộc lại những ǵ đă sai lầm, ít nhất là với những ǵ đă sai lầm v́ sự bất đạt và yếu đuối của chúng ta.




G.K. Chesterton đă nói rằng Kitô giáo đặc biệt v́ trong niềm tin vào phép thông công, “đến kẻ chết cũng có phiếu.” Họ không chỉ có lá phiếu mà thôi. Họ vẫn nghe được những ǵ chúng ta nói với họ.




Thế nên… Nếu bạn mất đi một người thân yêu trong hoàn cảnh vẫn c̣n khúc mắc, vẫn c̣n căng thẳng cần xoa dịu, khi đáng ra bạn phải quan tâm hơn, khi bạn thấy trách ḿnh v́ chưa từng thể hiện đủ sự trân trọng và t́nh cảm đáng phải có, những lúc như thế, hăy biết rằng, chưa quá muộn đâu. Tất cả vẫn có thể làm được!




Rev. Ron Rolheiser, OMI

J.B. Thái Ḥa dịch



at 6:21 PM No comments:

florida80
06-05-2019, 17:37
Ngày Ăn 3 Bữa Là Đang Giết Chết Cơ Thể?









Bạn có biết thói quen ăn 3 bữa một ngày tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại tới sức khỏe, hăy điều chỉnh ngay một cách khoa học nhất!






Ăn uống cần khoa học để đảm bảo sức khỏe




Theo nhà nghiên cứu lịch sử Abigail Carroll, những bữa ăn ngày nay xuất phát từ ảnh hưởng cấu trúc văn hóa của người di cư châu Âu tác động đến người Mỹ bản địa.

Thói quen ăn ba bữa một ngày bắt nguồn từ sự áp đặt của người di cư Châu Âu khi họ đến Mỹ định cư.

Những người bản địa Mỹ thường ăn bất cứ khi nào họ đói chứ không phải lúc đồng hồ chỉ giờ sáng, trưa hay tối.




Sau cuộc cách mạng công nghiệp, con người bắt đầu biến bữa giữa ngày thành bữa trưa chính và bữa sau giờ làm thành bữa tối, rồi dành chỗ cho bữa ăn sau giấc ngủ vào buổi sáng.

Trong cuốn sách mới của ḿnh tên là "Three Squares: The Invention of the American Meal", bà Carroll nói rằng người châu Âu định cư trên đất Mỹ ăn vào những giờ quy củ.

Họ xem điều này là văn minh hơn người bản địa - những người ăn uống theo ư thích, dùng thực phẩm theo mùa và thi thoảng c̣n nhịn đói.

Đến nay chưa có bằng chứng nào cho thấy việc ăn uống đúng giờ, đủ bữa đảm bảo cho sức khỏe.

Chẳng hạn, theo bà Carroll, bữa sáng được coi là bữa ăn quan trọng trong ngày có thể là hệ quả từ các chiến dịch quảng cáo của các công ty ngũ cốc và nước trái cây.






Hăy ăn uống một cách khoa học nhất để đảm bảo sức khỏe.




Chúng ta nên ăn mỗi ngày bao nhiêu bữa ăn?

Nếu như một số người phụ nữ đang t́m kiếm biện pháp giảm cân , dựa trên chiều cao/ trọng lượng, mức độ hoạt động hiện tại và di truyền học, nó có thể là lượng calo của bạn sẽ cần phải có khoảng 1200 - 2000 calo mỗi ngày.




Để t́m cách xây dựng cơ bắp dựa trên chiều cao/ trọng lượng, mức độ hoạt động hiện tại và di truyền học, th́ có thể lượng calo của bạn sẽ cần phải được giữa 3000 - 4000 calo mỗi ngày.








Đừng quên bổ sung sữa protein vào một trong các bữa ăn trong ngày của ḿnh.




Thực tế, một nghiên cứu năm 2014 do Đại học Bath (Anh) cho thấy, một người dù ăn sáng hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tổng lượng calo họ tiêu thụ trong ngày.

Những người ăn sáng nạp nhiều calo hơn người bỏ bữa nhưng lại loại bỏ lượng calo thừa vào cuối ngày, nghĩa là tổng lượng tiêu thụ calo như nhau.




Nghiên cứu mới cho thấy bỏ bữa và nhịn đói có thể thực sự có lợi cho sức khỏe, giúp giảm cân và củng cố hệ thống miễn dịch.

Nghiên cứu tương tự của Đại học Alabama (Anh) cho thấy ăn sáng hay không chẳng tạo sự khác biệt nào đến người ăn kiêng đang cố gắng giảm cân.

Nghiên cứu mới cho thấy, việc nhịn ăn có thể thực sự tốt cho sức khỏe.

Phe ủng hộ chế độ ăn theo tỷ lệ 5:2, tức giới hạn thực phẩm chỉ 500 calo vào hai ngày trong một tuần, nói rằng việc hạn chế thức ăn này giúp giảm cân, tăng tuổi thọ và làm huyết áp thấp hơn.

Một nghiên cứu cho thấy nhịn đói hai ngày hay hơn nữa có thể giúp khởi động lại hệ thống miễn dịch, đặc biệt nếu nó đă bị hư hỏng do tuổi tác hay điều trị ung thư.




theo Khỏe & Đẹp

florida80
06-05-2019, 17:38
6 Tài Sản Vô Giá Cha Mẹ Nên Dành Tặng Con Cái, Không Phải Tiền






Người làm cha làm mẹ đều muốn dành tặng cho con cái những ǵ tốt nhất. Đây là t́nh yêu cơ bản nhất của cha mẹ cho con cái. Nhưng ngoài những thứ vật chất bề ngoài này, cha mẹ cũng nên để lại cho con 6 loại của cải không thể mua được bằng tiền.


Vậy th́ 6 loại của cải mà các bậc cha mẹ nên dành tặng cho con cái là những ǵ?




Thứ nhất: T́nh thân

Đối với một đứa trẻ mà nói, sự gần gũi, yêu thương của cha mẹ, những người thân trong gia đ́nh luôn là thứ t́nh cảm ấm áp nhất và sẽ trở thành những kư ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của mỗi đứa trẻ.

Có một tâm lư học gia đ́nh từng phỏng vấn rất nhiều thanh thiếu niên từ 15-20 tuổi, hỏi, ấn tượng sâu sắc nhất của các bạn đối với cha mẹ ḿnh là chuyện ǵ?

Có một người được phỏng vấn thích thú trả lời: “Vào năm 5 tuổi, có một lần tôi và em trai tan học ngồi trên bậc cầu thang, chờ mẹ đến đón chúng tôi. Mẹ tôi ngay từ khi bước vào cổng đă từ xa dang rộng hai cánh tay, mỉm cười chờ đón chúng tôi. Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời tôi!”

Nhưng cũng có người được phỏng vấn lại nói một cách lạnh lùng: “Ba mẹ tôi suốt ngày chỉ cắm đầu vào điện thoại, họ vốn dĩ không quan tâm đến tôi.”




Bạn có thể tưởng tượng được, hai loại trải nghiệm khác nhau đối với cha mẹ của 2 người nọ sẽ tác động đến cuộc đời họ như thế nào. Thế nên, ba mẹ ơi! Khi ba mẹ có thời gian ở bên cạnh con cái, đừng ngại tạm gác chuyện nhỏ nhặt để cùng với con cái tạo dựng kư ức đẹp đẽ, đừng để lại sự hối tiếc trong ḷng đôi bên. Muốn con cái thông cảm với nỗi vất vả của ḿnh, thương yêu gia đ́nh, th́ sự gần gũi của cha mẹ là cách làm duy nhất.





Thứ hai: Sự biết ơn






Cha mẹ luôn sống với một thái độ biết ơn sẽ giúp con biết trân quư cuộc sống. (Ảnh: iucn.org)




Trong thời hiện đại có rất nhiều người không cảm nhận được hạnh phúc của ḿnh, chỉ hơi không như ư là oán trời oán đất, oán cha mẹ oán người khác, cho rằng tất cả mọi chuyện mà người khác làm cho ḿnh đều là lẽ đương nhiên hết, nhưng thực ra, trên đời, chỉ có cha mẹ mới là người tốt với bạn vô điều kiện, cho bạn mọi thứ mà không đ̣i hỏi ǵ hết.

Thế nên, cha mẹ phải biết dạy con biết ơn và trân quư những ǵ đang có, có như vậy, đứa trẻ mới không trở nên ích kỷ, tư lợi và biết hài ḷng với cuộc sống của ḿnh.





Thứ ba: Gần gũi với thiên nhiên






Học 100 tiết khóa học mầm non không bằng đưa con đi gần gũi với thiên nhiên. (Ảnh: amazon.com)




Rất nhiều cha mẹ lo lắng con ḿnh bị thương, luôn g̣ bó con ḿnh ở trong nhà, nhưng chưa từng nghĩ đến thiên nhiên cũng là môi trường giáo dục tốt nhất. Chẳng thế mà nhà tâm lư học Lư Tử Huân từng nói rằng: “Học 100 tiết khóa học mầm mon không bằng đưa con đi gần gũi với thiên nhiên.”

Thiên nhiên là sân vận động tự nhiên của các trẻ nhỏ, không chỉ có thể mở mang tầm nh́n của trẻ, c̣n có thể bồi dưỡng tâm lư ṭ ṃ của con, nảy sinh ḷng thương xót của con đối với sinh mạng của thực vật và động vật, ngoài ra c̣n giúp con có được trạng thái học tập tốt hơn. Nếu bạn để ư sẽ thấy những đứa trẻ chán học rất có thể là lúc nhỏ được chơi đùa rất ít.





Thứ tư: Yêu thích đọc sách






Đọc sách là một thói quen vô cùng tốt. (Ảnh: bethongminh.vn)




Đọc sách là một thói quen vô cùng tốt, giúp tăng thêm kiến thức, nuôi dưỡng tâm hồn. Thế nên để nuôi dưỡng thói quen đọc sách cho trẻ, cha mẹ nhất định phải cung cấp cho con không gian đọc sách tốt nhất, thường xuyên đưa con đi đến tiệm sách và thư viện, giúp con yêu thích việc đọc sách. Bản thân cha mẹ cũng phải làm gương cho con bằng cách tự ḿnh rèn luyện thói quen đọc sách.

Nếu như đứa con có thể t́m được một vùng đất yên tĩnh của tâm hồn trong văn chương th́ có thể xem đây chính là sự giàu có trong tinh thần mà hiếm ai có được.




Thứ năm: Hiểu biết lịch sử

Đừng ngại đưa con đi tham quan viện bảo tàng để con có thể cảm nhận được không khí lịch sử ở đó. Nh́n thấy những đồ vật, dụng cụ cũ kỹ có từ các niên đại khác nhau được ǵn giữ trong khi thế giới không ngừng thay đổi sẽ khiến trẻ cảm nhận sức hấp dẫn của lịch sử. Điều này không chỉ giúp ích cho việc học của con, mà c̣n có thể làm phong phú trải nghiệm cuộc đời của chúng.





Thứ sáu: Chịu được khổ






Trắc trở đối với đứa con mà nói chưa chắc là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở thái độ của nó đối với trắc trở. (Ảnh: webtretho.com)




Nhà tâm lư học nổi tiếng Maslow từng nói: “Trắc trở đối với đứa con mà nói chưa chắc là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở thái độ của nó đối với trắc trở.” Bạn phải biết là, cha mẹ nào cũng không thể cả đời đi theo con cái, càng không thể chăm sóc con cái cả đời. Cho nên nếu hôm nay bạn không nỡ để con phải chịu khổ, tri thức và kinh nghiệm mà con có được sẽ rất ít th́ trong tương lai, khả năng chịu khổ của con sẽ càng kém.




Thời gian trước thời sự từng đưa tin, hai cha con ở Lạc Dương đi bộ hết 400 km đến Tây An, đứa con 10 tuổi đó v́ có cha ḿnh làm gương, hai người vừa lau mồ hôi vừa đi bộ, không ai kêu mệt, cuối cùng chinh phục hết toàn bộ hành tŕnh. Mà đoạn trải nghiệm cuộc đời này sẽ làm mạnh tâm lư trắc trở của con, giúp nó sẽ không dễ dàng đầu hàng khi gặp khó khăn, trắc trở.




Có một câu chuyện rằng, xưa có ba người cha thường xuyên vào trong chùa cầu phúc cho con trai, ngày tháng lâu dần làm cảm động Bồ Tát. Rồi một hôm Bồ Tát hiện lên, cho phép bọn họ từ trong vô số báu vật mỗi người chọn một món, mang về tặng cho con trai. Người cha thứ nhất chọn một cái chén bạc nạm đầy đá quư, người cha thứ hai chọn một chiếc xe ngựa nạm đầy vàng ṛng, người cha thứ ba chọn một bộ cung tên bằng sắt.

Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay!




Đứa con trai có được chén bạc đắm ch́m vào ăn uống, đứa con có được xe ngựa th́ thích đi nghênh ngang trên phố, c̣n đứa con có được cung tên th́ suốt ngày ở trong núi săn bắn. Nhiều năm sau, ba người cha đều qua đời. Đứa con thích ăn chơi ngày nọ đem chiếc chén bạc đi bán, tiêu hết tiền, không biết làm ǵ đành đi ăn xin. Đứa con thích khoe khoang mỗi ngày đều cạo một chút vàng trên chiếc xe ngựa ra tiêu xài, đến khi xe ngựa hết vàng, đành đi làm thuê, làm mướn cho người ta, sống vất vả qua ngày. C̣n đứa con được cha tặng cung tên đă luyện được công phu săn bắn tốt, thường xuyên vác con mồi trở về, cả nhà có cái ăn cái mặc.




Đọc xong câu chuyện này, có phải cũng làm bạn hiểu ra chút ǵ rồi không? 6 loại của cải ở trên, người làm cha làm mẹ, mau để lại cho con bạn đi! Hăy nhớ kỹ: “Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay. Một bụng kinh luân, không bằng một ư nghĩ tốt trong tâm.”





Châu Yến (biên dịch)

dkn.tv

florida80
06-05-2019, 17:40
Cái Chết, Nghĩ Cho Cùng! - Tạp Ghi Huy Phương









“...là gió xin về cùng gió là mây xin trở lại cùng mây...”


Người đang đi du lịch xa thành phố năm bảy ngày, buông thả tất cả những công việc bận rộn trong cuộc sống hàng ngày, họ không c̣n ngồi trước máy computer, không c̣n để ư đến tiếng điện thoại reo hay chờ người mang đến một đống thư từ cần giải quyết. Nhưng người đang đi du lịch chắc chắn ḿnh sẽ trở lại những thói quen này trong vài ngày nữa, như cuộc sống này đă ràng buộc khó có thể trốn chạy. Nhưng đối với một người, giữa đêm khuya, được đưa lên một chiếc xe cấp cứu đến bệnh viện, thân thể chằng chịt bởi những dụng cụ y tế, giữa t́nh trạng nửa mê nửa tỉnh, có c̣n hăm hở với những công việc ngày mai tới, những dự tính trong tương lai ... hay trong một phút nào đó, như mọi thứ đều phải ngừng lại, tất cả đều ngoài tầm tay, không c̣n tính toán, mơ ước. Nói một cách lăng mạn th́: “Những hẹn ḥ từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây..." (TC) nhưng thực tế là họ đang trên những giờ phút cuối cùng của cuộc sống. Không thất vọng, không luyến tiếc, tuổi tác và bệnh tật, cái chết, nghĩ cho cùng rồi cũng đến.





Nhiều người đă từ nursing home không c̣n có hy vọng trở lại nhà, trong bệnh viện đă có người ra đi đêm nay, đi một ḿnh, tay không, nghĩa là cô đơn và không có ǵ “mang theo,” nếu có chăng, đó là những điều “để lại”. Cũng có thể là họ để lại rất nhiều điều hữu ích cho đời, nhiều hào quang danh vọng, tiền của, hay không có ǵ ngoài một ngôi nhà và những đứa con, mà họ đă gầy dựng và sinh ra theo quy luật của đời sống, hay tệ hơn nữa với mấy đồng tiền lẻ, cái lon bia không đă bị bóp méo và đống chiếu chăn ố bẩn như một người vô gia cư chết trong cái giá lạnh của mùa Đông mỗi năm. Nói về cái chết và sống trong cuộc đời này người ta thường dùng chữ vô thường, đó gọi là sự vô thường của một thực thể sanh diệt trong Phật Giáo. Chẳng có thứ ǵ trên đời gọi là vĩnh cửu. Từ Công Phụng đă hy vọng rằng: “Nếu có điều ǵ vĩnh cửu được th́ em ơi đó là t́nh yêu chúng ta,” nhưng đó chỉ là lời thơ hoa mỹ dành cho t́nh yêu mà có lẽ trên đời này không có thật!




Chúng ta từ đâu đến và khi chết sẽ đi về đâu, có lẽ là một câu hỏi khó trả lời, nếu có, cũng khó có thể cho nhân loại ai cũng đồng ư. Con người trong cái vô cùng của đất trời cũng chỉ là hạt bụi, dễ so sánh hơn là một hạt cát trong sa mạc mịt mùng, hay cụ thể hơn là một hạt cát của con sông Ganges dài 2,500 cây số của Ấn Độ (hằng hà sa số), cho nên những ai tự cho ḿnh là cái rốn của vũ trụ đều có tâm bệnh hoang tưởng. Trên địa cầu này chỉ tính phút thôi, đă có 173 đứa trẻ ra đời khóc oe oe nhưng cũng có 151 người từ giă cuộc sống này. Chúng ta đă đến và đi như những con người đó thôi! Trong số gần 150,000 người chết mỗi ngày trên toàn cầu, khoảng 66% chết v́ các nguyên nhân liên quan đến tuổi già, ở các nước công nghiệp, tỷ lệ này là cao lên đến 90%. Nguyên nhân tử vong hàng đầu ở các nước đang phát triển là bệnh tật, tại các quốc gia này, điều kiện vệ sinh kém và v́ thiếu thuốc men, dụng vụ y tế nên các bệnh truyền nhiễm tác hại hơn. Bệnh lao phổi, một bệnh do vi khuẩn giết chết 1.7 triệu người vào năm 2004, bệnh sốt rét gây ra từ 1 đến 3 triệu tử vong mỗi năm. Số người chết v́ bệnh AIDS ở Châu Phi có thể đạt 100 triệu vào năm 2025. Theo các chuyên viên lương thực của Liên Hiệp Quốc nghiên cứu từ năm 2000 đến tháng 3 năm 2008, tỷ lệ tử vong do suy dinh dưỡng chiếm 58% tổng tỷ lệ tử vong của thế giới trong năm 2006. Thuốc lá đă giết chết 100 triệu người trên thế giới trong thế kỷ 20 và có thể giết chết 1 tỷ người trên thế giới trong thế kỷ 21, theo một cảnh báo của Tổ Chức Y Tế Thế Giới.




Rất nhiều người từ bỏ cuộc sống đột ngột bất kể tuổi tác, giàu nghèo khắp mọi nơi trên thế giới v́ chiến tranh, tù đày, diệt chủng, thiên tai, thân xác tan biến không hề được một nấm mồ, vậy th́ một người nào đó được chết trên giường trong ngôi nhà của họ đêm nay, hẵn phải là hạnh phúc hơn những người xấu số khác. Không ai sống được “bất tận” th́ sự chết là lẽ đương nhiên, trẻ hay già, bằng cách này hay cách khác.




Dù cuộc đời của bạn đă làm thay đổi cả thế giới này th́ ra đi của bạn cũng chẳng có ǵ là quan trọng. Cũng không ai nên cho ḿnh là người quan trọng, v́ thật sự chẳng có ai quan trọng hay có việc ǵ quan trọng cả.Trên thế giới này có ai danh vọng và quyền lực bằng vị tổng thống của nước Mỹ, trước một nhiệm kỳ, ông có nhiều kế hoạch, dự tính, lo toan, tưởng như không ai có thể thay thế một con người quan trọng như thế, nhưng nếu định mệnh bắt ông phải ra đi, th́ mọi việc rồi cũng sẽ an bài, vậy th́ bạn cũng đừng sợ một ngày nào đó bạn phải giă từ cơi đời này, mà trái đất sẽ trống vắng hơn.




Tổng Thống thứ 9 của Hiệp Chủng Quốc, William Henry Harrison chỉ làm tổng thống trong 30 ngày, 12 giờ và 32 giây. Ông đắc cử tổng thống Mỹ năm 1840 khi đă 68 tuổi. Trong buổi lễ nhậm chức trước tiền đ́nh Quốc Hội vào một ngày mưa lạnh, không mang áo khoác cũng như đội nón, William Henry Harrison đă đọc một bài diễn văn nhậm chức dài 8,444 chữ, trong hai tiếng đồng hồ, chiếm kỷ lục dài nhất trong các bài diễn văn nhậm chức của các vị tổng thống Hoa Kỳ. Cơn lạnh của Washington D.C. trong ngày hôm đó đă đốn ngă vị Tổng Thống này và ông đă qua đời sau đó đúng một tháng v́ bệnh viêm phổi. Ông mất đi th́ đă có vị Phó Tổng Thống John Tyler thay thế, rồi nước Mỹ vẫn tồn tại cho đến hôm nay. Trong chúng ta rất ít người chọn được cái chết cho ḿnh. Có nhiều vị tướng lănh chết lẫm liệt giữa trận tiền nhưng cũng có nhiều người chết trong sự quên lăng của mọi người, ṃn mỏi, phai nhạt trong một căn nhà già nào đó ở trên đất khách. Nhiều người chết trẻ trong khi c̣n muốn cống hiến nhiều lợi ích cho đời, nhưng cũng có những cái chết già tẻ nhạt. Chúng ta không ai mang theo được ǵ nhưng có nhiều người để lại thương tiếc cho mọi người, v́ sự vắng mặt của họ.




Lúc từ giă cuộc đời, xin đừng tiếc nuối là đă không mang theo được ǵ nhưng hăy tiếc là không có ǵ để lại. Tuần lễ này chúng ta mất đi hai người, một nhà văn và một nghệ sĩ. Họ ra đi không mang ǵ theo nhưng những điều để lại th́ nhiều. Xin thương yêu, sống hết ḿnh, tận tụy với đời, rồi ra, một lúc nào đó th́: “... là gió xin về cùng gió, là mây xin trở lại cùng mây... !”




Huy Phương

florida80
06-05-2019, 17:41
Tứ Đức Trong Thời Đại Hiện Nay







Trong cuộc sống, chúng ta không thể thiếu cái đẹp, cái đẹp bất biến trường tồn, cái đẹp tiềm ẩn trong con người được biểu hiện qua văn hóa ứng xử, qua nét cao quư của tâm hồn, qua cái đạo đức trí tuệ. Cái đẹp giúp con người xây dựng nhân cách ngày càng hoàn thiện hơn. Cái đẹp được nói đến ở đây chính là cái đẹp tâm hồn của người phụ nữ. Đặc biệt là cái đẹp trong lễ giáo xưa, đó là Tứ Đức: Công, Dung Ngôn, Hạnh. Trải qua ḍng lịch sử, liệu Tứ Đức có lạc hậu trong thời đại ngày nay không?




1. Đ̣i hỏi của Tứ Đức trong thời đại hiện nay

Công đối với người phụ nữ ngày nay, là vừa khéo quán xuyến công việc nhà vừa lo công tác ngoài xă hội, biết sắp xếp công việc sao cho hợp lư, cẩn thận và chu đáo, biết nuôi con khỏe, dạy con ngoan: “Đảm việc nhà, giỏi việc xă hội”. Ngoài ra, phải có nghề nghiệp ổn định và làm tốt nghề của ḿnh. Làm tốt công việc của ḿnh sẽ giúp người phụ nữ tự tin, khẳng định được khả năng của ḿnh, góp phần vào kinh tế cho gia đ́nh và đóng góp tài năng, trí tuệ cho xă hội.



Dung của người phụ nữ thời nay, không c̣n là nét đẹp “yểu điệu thục nữ, liễu yếu đào tơ” mà là khỏe và đẹp. Khỏe để làm việc tốt, để giữ ǵn hạnh phúc gia đ́nh và để sinh ra những đứa con thông minh, khỏe mạnh. Đồng thời, dung c̣n là nét đẹp nữ tính: gọn gàng, tinh tế trong cách ăn mặc và trang điểm; là vẻ mặt tươi tắn, linh hoạt; là phong thái cởi mở, ḥa nhă; là cử chỉ thân mật, chân thành; nhất là luôn biết nhu ḥa, khiêm tốn. V́ thế, dung là vẻ đẹp của sự hài ḥa giữa h́nh thức và tâm hồn. Sắc đẹp là diễm phúc, nhưng bản thân sắc đẹp không phải là đức tính, mà là cái nết: “Cái nết đánh chết cái đẹp”.



Ngôn là lời nói có duyên, gây được thiện cảm với người nghe. Lời nói dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng th́ hiệu quả càng lớn khi dạy bảo con cái, khi khuyên nhủ người chồng và cả khi dàn xếp công việc xă hội, thương lượng trong kinh doanh. Ngày nay, người phụ nữ không chỉ cần nói năng lịch thiệp, mà rất cần sự thẳng thắn, chống lại sự bất công trong gia đ́nh và ngoài xă hội. Lời nói của người phụ nữ càng dịu dàng, tinh tế th́ sức thuyết phục càng cao.



Hạnh của người phụ nữ ngày nay, tuy không “xuất giá ṭng phu, phu tử ṭng tử”, nhưng đức hạnh của người phụ nữ muôn đời vẫn là yêu chồng, thương con, giàu đức hy sinh, chung thủy trong hôn nhân, không đua đ̣i trong cuộc sống. Đồng thời, người phụ nữ cần có ḷng vị tha, độ lượng với mọi người; có ước mơ, hoài băo trong nghề nghiệp và biết nỗ lực biến ước mơ, hoài băo ấy thành hiện thực. Hơn nữa, cần có ḷng nhân ái, chia ngọt sẻ bùi với nỗi bất hạnh của tha nhân, có tinh thần trách nhiệm với bản thân, gia đ́nh và cộng đồng.




2. Nguyên nhân khiến phụ nữ ngày nay không coi trọng Tứ Đức

Ngày nay với sự phát triển của kinh tế, nhất là sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật và đời sống hưởng thụ đă làm cho Công, Dung, Ngôn, Hạnh đang bi xói ṃn. Một số chị em không c̣n coi trọng “Tứ Đức” của ông cha nữa.



Công: Trước hết, do đời sống khá giả nên chữ Công đang có nguy cơ bị phai mờ. Một số chị em không biết đến cái cơ bản nhất là giặt đồ, v́ “nhà em có máy giặt nó lo rồi”, thậm chí nấu ăn cũng là cực h́nh với các chị em, trong khi đó nếu không biết nữ công gia chánh, không thể là một người giữ hạnh phúc gia đ́nh.

Bên cạnh đó, nhiều chị em hiện nay cũng không màng đến công việc, chỉ chăm lo nhan sắc để t́m một người chồng giàu có…Hơn nữa, một số chị em không giỏi chữ Công: không biết hát ru, không biết kể truyện cổ tích cho con nghe, không biết nấu những món ăn dân tộc...



Dung: Người đẹp của Việt Nam ngày nay nh́n mỏi cả mắt, có thể do kinh tế phát triển nên chị em dành ưu tiên cho việc đầu tư ngoại h́nh không thua chị kém em. Nhưng cái đáng buồn là nét đẹp bên trong lại tỉ lệ nghịch với cái đẹp bên ngoài. Xem những cuộc thi Hoa hậu mới cảm nhận rơ hơn; chỉ vào phần ứng xử mới thấy: xem “Hoa hậu” mà như đang xem “Gala cười”…Cái đẹp bề ngoài dễ tu dưỡng hơn cái đẹp bên trong, nhưng phụ nữ thời nay thích cái dễ, v́ họ đang sống trong thời đại “ḿ ăn liền”.



Ngôn: Phụ nữ ngày nay, ít chú ư rèn luyện ngôn từ, nói năng rất tuỳ tiện. Hay nói to, cười to, kể cả trước mặt người lớn tuổi. Ngày xưa, nếu con gái nói to là bị mẹ mắng ngay. Bây giờ th́ ít gia đ́nh dạy con được kỹ như thế. Đó là một thiệt tḥi của con gái ngày nay. V́ khi ra ngoài đời, mọi lời thủ thỉ, nhỏ nhẹ đều hiệu quả hơn cách nói oang oang. Có phải thời đại ngày nay nam nữ b́nh đẳng th́ chị em được thể hiện những từ ngữ của cánh mày râu, ngày càng xuất hiện nhiều lời lẽ thô tục từ miệng các chị em, hoặc nói năng thiếu suy nghĩ, không hiểu biết, cứ như đang ở cung trăng.



Hạnh: Đức hạnh của người con gái ngày nay giảm rất nhiều. Trên các phương tiện thông tin cũng nói nhiều về các "hot girl" hay "sành điệu," chứ ít đưa mẫu h́nh các bạn gái lư tưởng như học giỏi, chăm ngoan, dịu dàng… Thành ra, một số bạn gái tưởng lầm rằng phải biết uống rượu, đánh nhau, đi hoang qua đêm, bỏ học, chửi thề và yêu nhiều mới là "người phụ nữ lư tưởng." Theo Thạc sĩ tâm lư Đinh Đoàn một trong những nguyên nhân dẫn đến giảm đức hạnh của các bạn gái là cha mẹ chưa quan tâm hướng dẫn con đúng mức; nhất là sự hiền dịu và sự chung thủy trong t́nh cảm. Các bạn gái đâu có biết rằng, khi lập gia đ́nh th́ mọi buồn vui, sướng khổ, thành công hay thất bại đều do cái đức hạnh của người phụ nữ quyết định cả.



Về trinh tiết: Ngày nay, có nhiều bạn gái thích sống thử trước hôn nhân. Một số bạn rất ngây thơ trong chuyện này: Ai sẽ là người chịu thiệt tḥi? Người bạn trai ư? Không, nạn nhân chính là người con gái. Con trai vốn ích kỷ, họ chỉ muốn được thỏa măn nhu cầu xác thịt nhưng khi cưới vợ, họ chỉ muốn người con gái ấy hoàn toàn trinh nguyên. Đến một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người mà bạn thật sự yêu thương, liệu bạn có đủ dũng cảm để đối mặt với người ấy và liệu người ấy có chấp nhận bạn khi bạn không c̣n trong trắng? Chính v́ thế, người con gái phải tự biết bảo vệ cái quư giá nhất của ḿnh. Sống thử, nếu dính bầu th́ đơn giản là đi phá thôi sao? Đừng chỉ v́ một giây phút nông nổi mà bạn phải ân hận suốt đời khi mất luôn thiên chức làm mẹ.




Các bạn gái Việt Nam trong thời đại ngày nay, đúng là có rất nhiều cám dỗ và cạm bẫy nhưng xin các bạn hăy tự bảo vệ chính ḿnh, đừng tự hủy hoại bản thân và cuộc sống sau này. Tiêu chuẩn tối cao của cái đẹp muôn thuở vẫn là sự hài ḥa. Hài ḥa giữa sắc đẹp thân thể và đức hạnh, nếp sống văn hoá, văn minh. Hăy để cho h́nh ảnh người phụ nữ Việt Nam duyên dáng trong tà áo dài, xinh tươi bên đóa sen thuần khiết măi là h́nh ảnh tượng trưng cho vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam, đừng để cho nó bị một vết dơ nào.



Tứ Đức của người phụ nữ không thời nào có thể xem nhẹ được. Trong các gia đ́nh ở Hàn Quốc, Nhật Bản, Tứ Đức của người phụ nữ đang ngày càng được đề cao, mặc dù hai quốc gia này có nền kinh tế rất phát triển. Việt Nam ta gần đây, do măi chăm lo đến đời sống kinh tế mà các gia đ́nh xem nhẹ việc giáo dục tứ đức cho con gái. V́ thế, xu hướng nam tính trong phụ nữ nước ta gần đây đă tăng lên. Nhiều bạn gái, sống như con trai và nếu như thế th́ không c̣n là phụ nữ nữa.




3. Để giữ được Tứ Đức, người phụ nữ phải làm ǵ?

Công, dung, ngôn, hạnh măi măi là "khuôn vàng thước ngọc" của người phụ nữ ở mọi thời đại. Có điều phải hiểu nội hàm, tức là ư nghĩa của bốn cái đức đó đă có nhiều thay đổi để phù hợp với thời đại mới.



Công: Để giữ được chữ Công, người phụ nữ không chỉ khéo léo trong mọi công việc mà c̣n phải có đầu óc tổ chức làm cho cuộc sống gia đ́nh luôn hạnh phúc, nuôi dạy con cái khỏe mạnh, chăm ngoan. Ngoài ra, phụ nữ c̣n phải là người lao động giỏi giang, có nghề nghiệp ổn định; phải có sự nghiệp riêng, có công ăn việc làm, không phụ thuộc hay ỉ lại vào người chồng.



Một người đàn ông có một người vợ giỏi nữ công gia chánh là một niềm hạnh phúc lớn. Họ và con cái sẽ được ăn ngon, mặc ấm, gia đ́nh sẽ ngăn nắp, nề nếp. Đặc biệt là việc giáo dục con cái. Nếu người mẹ không giỏi nữ công gia chánh th́ con cái, nhất là con gái sẽ rất thiệt tḥi, không biết làm những công việc gia đ́nh. Hội Liên hiệp Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh đă có sáng kiến mở lớp dạy làm vợ, trong đó chủ yếu là dạy làm các món ăn, dạy hát ru, kể truyện cổ tích, dạy kế hoạch chi tiêu gia đ́nh... Đó là một sáng kiến hay, nhưng đó cũng là một điều xấu hổ của phụ nữ thời nay. Phụ nữ ngày xưa, chưa xuất giá đă thuộc ḷng những kỹ năng đó rồi. Cuộc sống hiện đại rất sẵn các món ăn liền: ḿ ăn liền, phở ăn liền, cháo gà ăn liền, cơm hộp, thực phẩm chín... Nhưng nếu phụ nữ ỉ lại vào những thứ đó th́ vai tṛ người mẹ, người vợ trong gia đ́nh để làm ǵ?



Dung: Napoleon gọi “Phụ nữ là những bông hoa có linh hồn”. V́ thế, chữ Dung đối với phụ nữ rất quan trọng. Suốt cuộc đời, phụ nữ phải luôn chăm lo đến dung nhan của ḿnh, không ăn mặc cẩu thả, không đầu bù tóc rối, nhưng nên ăn mặc làm sao để cho mọi người coi được. Người đời thường nói: “Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp ḿnh”. Đồng thời, cái đẹp không phải cứ chân dài, lưng ong, da trứng gà bóc mới là phụ nữ đẹp. Cái đẹp từ tâm hồn c̣n hơn nhiều lần cái đẹp h́nh thức bên ngoài. Vợ Khổng Minh h́nh thức không đẹp, nhưng ông rất yêu vợ v́ tâm hồn của bà rất thanh cao.



Nếu xưa kia lư tưởng của cái đẹp là “mắt bồ câu, lông mày lá liễu”, “thắt đáy lưng ong”, “tóc dài da trắng, yểu điệu thục nữ”, … th́ ngày nay, vẻ đẹp phụ nữ đa dạng hơn. Có vẻ đẹp kiêu sa, quư phái; có vẻ đẹp khoẻ khoắn, năng động; cũng có cả vẻ đẹp “bốc lửa”. Nhiều phụ nữ ngày nay, cao ráo nhờ guốc dép, trắng trẻo nhờ kem dưỡng da, hồng hào nhờ mỹ phẩm, lộng lẫy nhờ thời trang... Những thứ đó cứ có tiền là mua được, song vẻ đẹp trong tâm hồn th́ không tiền nào mua được. Một số phụ nữ rất chăm chú đầu tư về “bao b́”, “vôi ve” nhưng họ không biết rằng, đàn ông thích mộc mạc, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nếu người phụ nữ chỉ là người duyên dáng, ăn mặc đúng mốt thời trang, nhưng không có tâm hồn cao thượng, vị tha th́ thật sự không có vẻ đẹp. Cái đẹp hoàn hảo là cái đẹp cả h́nh thức bề ngoài lẫn bên trong tâm hồn. Cái đẹp là biết thông cảm với mọi người, sống kính trên nhường dưới, biết tôn trọng người khác, biết quảng đại trao ban.



Ngôn: Người xưa có câu: “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”. Lời nói có duyên bao giờ cũng gây được thiện cảm với người nghe. Ngôn trong Tứ Đức là lời nói dịu dàng, có duyên. Không thể phủ nhận sức thuyết phục của người phụ nữ mỗi khi lên tiếng khuyên chồng, dạy con ở nhà, cho đến dàn xếp công việc, thương lượng trong kinh doanh, buôn bán. Hơn nữa, ngôn c̣n là cách nói năng, không nhất thiết phụ nữ lúc nào cũng phải e lệ, nói năng nhỏ nhẹ, miệng cười chúm chím mới gọi là đẹp. Nói năng rơ ràng, mạch lạc, ngôn từ chuẩn mực, dễ nghe, truyền cảm và phù hợp với từng hoàn cảnh là quan trọng nhất.



Quan niệm về Ngôn của người con gái thời nay kế thừa của người xưa, để phát triển cho phù hợp với sự giao lưu rộng răi với thế giới hôm nay. Phụ nữ ngày nay vẫn “học ăn, học nói” để nói năng lịch thiệp, xă giao khéo léo, mạnh dạn, ứng xử thông minh và có kiến thức. Lời nói, ngôn ngữ của một bạn gái cũng phải giàu nữ tính, có sự mềm mại, dịu dàng, tinh tế và chọn lọc. Một cô gái có văn hóa không thể nói năng bỗ bă, vung vít, càng không thể văng tục chửi thề hoặc nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng đó cũng chỉ là yêu cầu cơ bản, một bạn gái muốn vươn cao, thành đạt phải có khả năng ứng xử duyên dáng, thông minh và có tính thuyết phục trên nền tảng của sự hiểu biết sâu sắc và cái tâm trong sáng. Người xưa có câu: “Tú khẩu cẩm tâm”, nghĩa là lời nói hay phải đi đôi với tấm ḷng đẹp như hoa gấm.



Nhiều người thắc mắc tại sao Khổng Tử lại để chữ Ngôn trước chữ Hạnh? Nhưng để như thế mới đúng. Lời nói không bao giờ chỉ đơn thuần là lời nói. Nó biểu hiện tâm hồn con người. Người nhân đức, tiếng nói trong sáng, ấm áp. Người cay nghiệt, tiếng nói rin rít qua kẽ răng. Người đanh đá, tiếng nói the thé. Người hay văng tục chứng tỏ rất ít được giáo dục từ bé. Người nói năng lễ độ, đúng mực chứng tỏ đấy là con nhà gia giáo. Phụ nữ nói oang oang như lệnh vỡ là người bộc tuệch, ruột để ngoài da...




100 đàn ông th́ cả 100 người mong muốn ḿnh cưới được vợ hiền. Ông cha ta có một câu ngạn ngữ rất nặng nề để cảnh cáo những người vợ kém đức hạnh: “Chó dữ mất láng giềng, vợ dữ mất chị em”. Đức hạnh là điều rất căn bản của người phụ nữ. Đời sống của người phụ nữ chỉ sống với bố mẹ đẻ của ḿnh có 1/3 thời gian, c̣n lại là sống với chồng và họ hàng nhà chồng. Đây là mối quan hệ không hề dính dáng đến máu mủ ruột rà. Do đó, mọi buồn vui, sướng khổ, thành công, thất bại đều do cái đức của người phụ nữ quyết định. Xinh đẹp mà không có đức hạnh th́ khó được nhà chồng yêu quư. Không xinh đẹp nhưng có đức hạnh th́ cả nhà chồng sẽ quư mến, tôn trọng.




Hạnh: Phẩm hạnh của người phụ nữ, dù ngày nay có ít nhiều thay đổi nhưng vẫn được đưa lên hàng đầu, đó là sự nết na, chung thủy...




Kết luận

Công, Dung, Ngôn, Hạnh vẫn măi ḥa quyện, kết hợp với nhau và trở thành chuẩn mực nhân cách của người phụ nữ Việt Nam. Công, Dung, Ngôn, Hạnh không chỉ là nền tảng giá trị của người phụ nữ mà c̣n giúp cho phụ nữ sống tự tin vào chính ḿnh. Để phấn đấu rèn luyện có được nhân cách ấy, xă hội cần phải tạo môi trường lành mạnh, bản thân người phụ nữ cũng phải có nghị lực, cố gắng tự hoàn thiện bản thân ḿnh. Đồng thời mọi người không chỉ giúp đỡ mà c̣n tạo mọi điều kiện nâng đỡ để chị em phát huy thế mạnh của ḿnh. Hơn nữa, xă hội và các tổ chức nên cung cấp kiến thức, những thông tin về gia đ́nh, về nghệ thuật giao tiếp, về lối ứng xử để người phụ nữ biết sống thích hợp, sống có ích trong thời đại hôm nay.





Tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Tŕnh MF

florida80
06-05-2019, 17:42
Tôi Rất Tự Hào Khi Được Sống Ở Mỹ












Gần đây tôi có đọc được một vài bài viết nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước Mỹ khiến tôi không khỏi chạnh ḷng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con người cũng đều phải đi làm để lo cho cuộc sống của ḿnh. Những người lười biếng, th́ cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ




Giầu và nghèo th́ không có nước nào mà không có hai tầng lớp này, bởi v́ chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.




Tôi đă theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi và bây giờ chỉ c̣n hai năm nữa th́ tôi được 30. Như vậy có nghĩa là tôi đă sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng trong ḷng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ đă cho tôi cơ hội đến trường mà không phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ, cám ơn Mỹ đă cho tôi cơ hội để cầm mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ đă cho tôi cơ hội kiếm được một công việc làm khá tốt.




Tất cả những điều có được ngày hôm nay là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước tới sự vinh quang không phải là ngồi một chỗ than thở hoặc lười biếng mà có được.




Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đă thành công, có nhà cửa và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18 năm cũng đă phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng để lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng đất nước Mỹ bắt họ phải làm việc đầu tắc mặt tối.




Đất nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đ̣i sang, v́ thế nếu làm việc cực khổ th́ đừng bao giờ phiền trách họ v́ như thế là ḿnh quá vô lư.




Nhiều người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian nan đă được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương tŕnh trợ cấp c̣n được gọi là welfare v́ có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân th́ chỉ được 24 tháng. Như vậy đủ biết xă hội mỹ đă tốt đến thế nào đối với chúng ta.




Người Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay và một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công ăn việc làm tốt hơn, c̣n người không có bằng cấp th́ phải làm nghề lao động. Dĩ nhiên lương sẽ không được trả cao.




Ở Mỹ tôi đă nh́n thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi trở thành bác sĩ, kỹ sư giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này muốn làm giầu nhanh nhưng không chịu học hành.




Cũng có nhiều người Việt ở Mỹ từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền rất dễ dàng . Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền, chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong bóng mát và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt trái cây giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than thở. Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ th́ tôi không thể hiểu họ thực sư muốn ǵ!.




Đôi khi họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đă phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ luôn đóng thuế đàng hoàng nhưng họ lại không.




Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ nhưng luôn chê trách cuộc sống và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ không bao giờ thành công và hài ḷng với những ǵ họ đạt được.. Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ th́ họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm ǵ!.




Căn cứ theo báo cáo cũng như từng đọc báo chí th́ tôi thấy cuộc sống ở VN khó khăn gấp nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư người đă cho sinh viên kiến thức, mà c̣n nghèo khổ đi làm thêm ban đêm để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.




Những người giầu bên VN đa số là cán bộ cao cấp, con ông cháu cha hoặc là những người buôn bán, ngoài ra số người nghèo th́ vẫn c̣n rất nhiều.




Chúng ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ với cuộc sống của người Việt tại quê nhà được v́ đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ làm việc cực nhọc nhưng không cảm thấy bị g̣ bó, muốn nói ǵ hay đi đâu cũng được.




Ngoài ra luật phát của Mỹ luôn được tôn trọng nên ư thức của con người rất cao, c̣n ở Việt Nam th́ luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để v́ ư thức của người dân quá thấp kém.




Người Mỹ rất lịch sự mặc dù có một số người kỳ thị nhưng khi gặp gỡ ḿnh ngoài đường họ luôn nói lời chào hỏi dù không hề quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ cũng lịch sự theo.




Người Việt ở Mỹ rất có ḷng tốt đối với thân nhân c̣n sống ở bên Việt Nam. Dù giầu hay nghèo họ đều cố gắng gởi tiền về VN lo cho gia đ́nh, thử hỏi những người bên VN có dám cho tiền thân nhân của ḿnh hay không khi biết họ nghèo khổ?, giỏi lắm th́ chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước đất, hoặc gia tài th́ có.




Con cái ở bên Mỹ không bao giờ chờ đợi được chia gia tài từ cha mẹ. Họ tự tạo cho ḿnh một cuộc sống vững chắc riêng.




Mỗi người có một cuộc sống đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là thiên đường nhưng nó đă giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội mà nếu ở VN th́ chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được trừ khi họ có thân nhân làm trong guồng máy chính quyền.




Tôi không quên nguồn gốc ḿnh là người Việt Nam nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ nhưng luôn miệng che bôi Mỹ.




Tôi rất tự hào khi được sống ở bên Mỹ.




ThuyVanUK




at 10:48 PM No comments:

florida80
06-05-2019, 17:43
V́ Sao Hư Bộ Nhớ






Nếu tưởng người già mới lẫn th́ chưa đủ. T́nh trạng sa sút trí nhớ đến độ "vừa nghe đă quên" của người trẻ từ lâu đă vượt xa mức báo động.







Ai chưa tin xin thử xem có bao nhiêu người nhớ nổi số... driver license ! Nhiều người quên tuốt luốt, quên giờ vào sở, quên luôn công việc, quên cả vợ con, đến độ sau giờ làm việc phải ngồi hàng giờ ở bàn nhậu để cố nhớ nẻo về nhà, thậm chí quên hết đến độ chỉ c̣n nhớ có mỗi ngày... lănh lương!

Chuyện ǵ cũng có lư do. Bộ nhớ mau hư thường v́ nạn nhân chính là thủ phạm do thiếu nhiều thứ cùng lúc lại thừa vài món trong cuộc sống thường ngày. Đó là:




* Thiếu ngủ: Không kể người lỡ chọn nghề trực đêm, thiếu ngủ v́ thức quá khuya dường như là "mốt" của nhiều cư dân trong các thành phố. Kẹt một điểm là chất lượng của trí nhớ gắn liền với độ sâu của giấc ngủ, theo kết quả nghiên cứu ở Đại học Schleiweg- Holstein. Nhưng nếu tưởng như thế chỉ cần dùng thuốc ngủ để ngủ cho được nhằm tăng cường trí nhớ th́ lầm. Thuốc an thần tuy tạo được giấc ngủ nhưng năo bộ đồng thời cũng mê một lèo khiến bộ nhớ quên luôn công việc.






* Thiếu nước: Năo lúc nào cũng tiêu thụ không dưới 20% năng lượng của cơ thể riêng cho chức năng tư duy. Năo v́ thế rất cần nước và chất đường sinh năng. Theo chuyên gia ở Đại học Erlangen, uống không đủ nước trong ngày lại thêm bữa ăn chiều thiếu chất ngọt là một trong các lư do khi tín hiệu thần kinh vừa nhập vào lại ra ngay, cứ như nước đổ đầu vịt.



* Thiếu dầu mỡ: Chất béo loại cần thiết cho cấu trúc của tế bào thần kinh như 3-Omega, Acid Linoleic... là món ăn chính của năo bộ. Đừng tưởng kiêng cử là béo tốt cho năo. Trái lại là khác. Tất nhiên đừng để tăng chất mỡ máu v́ đó là yếu tố bất lợi cho hoạt động của bộ năo. Nhưng thiếu mỡ cũng tai hại tương tự.



* Thiếu dưỡng khí: Thêm vào đó, năo không thể dán tín hiệu thần kinh, dù là h́nh ảnh hay âm thanh vào bộ nhớ nếu tế bào thiếu dưỡng khí v́ thiếu máu. Chính v́ thế mà nhiều thầy thuốc khuyên dùng cây thuốc có công năng cải thiện hàm lượng dưỡng khí trong năo bộ ngay cả cho người chưa phát hiện triệu chứng "đụng đâu quên đó”.



* Thiếu vận động: Nhiều công tŕnh nghiên cứu cho thấy người cao tuổi nếu vận động thể dục thể thao trong ngày th́ ít quên hơn người không vận động. Theo các nhà nghiên cứu về lăo khoa ở Hoa Kỳ, vận động trong ngày là điều kiện để bộ năo không thiếu dưỡng khí trong đêm. Cũng không cần h́nh thức thái quá, nhẹ nhàng thôi, như đi bộ, bơi, chạy xe, khí công..., miễn là ngày nào cũng có.



* Thiếu tập luyện: Muốn năo "bén nhọn" như xưa mà không tập luyện chẳng khác nào chưa học bài. Chơi ô chữ, sudoku, học ngoại ngữ, vẽ tranh..., kiểu nào cũng tốt, càng nhiều cách giải trí càng hay, miễn là đừng ngồi yên mỗi ngày nhiều giờ trước máy truyền h́nh v́ đó là h́nh thức tai hại cho bộ năo.




* Thừa Stress: Bôi sạch bộ nhớ là một trong các phản ứng phụ của nội tiết tố nẩy sinh trong t́nh huống Stress. Biết vậy nên t́m cách pha loăng Stress bằng thể dục thể thao, thiền định, kiểu nào cũng được, miễn vui là chính. Thêm vào đó, đừng tự đầu độc cơ thể và bộ năo bằng thuốc lá, rượu bia, thịt mỡ... Với bộ năo "ngập rác" th́ quên là cái chắc v́ đâu c̣n chỗ nào để nhớ!



* Thừa chất oxy-hóa: Hàm lượng chất gây rỉ sét tế bào sản sinh từ rối loạn biến dưỡng, độc chất trong môi trường ô nhiễm, khói thuốc lá, độ cồn, phụ gia trong thực phẩm công nghệ, hóa chất trong dược phẩm... càng cao, tế bào năo càng mau già trước tuổi. Cầm chân chất oxy-hóa bằng hoạt chất kháng oxy-hóa v́ thế là biện pháp chủ động để bộ nhớ đừng mau "hết đát".
Hăy đừng "đem năo bỏ chợ" qua lối sống chẳng khác nào có thù sâu với năo bộ. Nếu đối xử với năo bạc bẻo th́ đừng trách có lúc "có vay có trả”




BS. LƯƠNG LỄ HOÀNG

florida80
06-05-2019, 17:46
Phân Vân - Tuổi Ǵà Nên Nghe Ai ?











Cả mấy chục năm nay mỗi lần được tin bạn bè năm châu gọi điện thoại đến, tôi chỉ nghe câu hỏi về sức khoẻ. Đại để, hồi này anh có mạnh khoẻ không? Gia đ́nh con cháu thế nào? Với tuổi già của anh càng nên đi bộ cho thật nhiều. Mỗi ngày phải đi bộ khoảng chừng 2,3 tiếng, càng đi bộ th́ sức khoẻ càng nhiều và dỉ nhiên là tuổi thọ càng kéo dài ra.


Trong tháng gần đây, vợ tôi cũng khuyên tôi nên đi bộ và bà lấy ví dụ cậu Lộc gia đ́nh tôi mà làm bằng. Hằng ngày cậu Lộc của chúng tôi đi bộ cả 5,6 tiếng đồng hồ. Chế độ ăn uống cậu cũng kiêng cử đúng mức. Ít ăn cơm. Ít ăn thị mỡ. Không uống côca. Không ăn đường. Không uống rượu. Cậu lại có tài biến chế nhiều loại bánh bằng bột năn và bằng sữa đậu nành rất tài t́nh. Hôm nay, thấy thân h́nh cậu rất chắc chắn. Đỏ da thắm thịt nhiều và đoán chừng cậu có đủ sức để t́m thêm bồ nhí. Tôi cũng mừng cho cậu Lộc của gia đ́nh tôi.


Tôi định nghe lời khuyên của vợ là ăn ít thịt, uống ít rượu, đi bộ nhiều v.v. Nhưng sáng nay tôi vừa mới nhận được một e-mail của bà Vivianne, giáo sư Physique ở đại học ULB chứng minh về sức khoẻ như dưới đây và ư tôi muốn gửi đến độc giả, những vị cao niên muốn kéo thêm đời sống dài ra. Biết đâu cũng là việc làm phúc để có đức dành lại cho con cháu.


Thư bà Vivianne viết như sau:

1. Nếu quả thật đi bộ và đi xe đạp tốt cho sức khoẻ th́ người đưa thơ chắc sẽ bất tử.

2. Con cá mập lội trong nước cả ngày, chỉ ăn cá mụn và uống nước mặn. Thế mà ngày càng cứ to béo thêm.

3. Con thỏ chạy và nhảy cả ngày cả đêm thế mà chỉ sống được 15 năm.

4. Con rùa nằm ́ một chổ, chẳng làm ǵ mà sống đến cả 450 năm .




Nay lại nghe bạn khuyên tôi nên luyện tập thể thao.

Thiệt chẳng biết nghe ai ???

Tôi là người tuổi già đă hưu trí. Xin để yên cho tôi. Đa tạ.

Lượm Trên Net

florida80
06-05-2019, 17:48
Tứ Đức Trong Thời Đại Hiện Nay







Trong cuộc sống, chúng ta không thể thiếu cái đẹp, cái đẹp bất biến trường tồn, cái đẹp tiềm ẩn trong con người được biểu hiện qua văn hóa ứng xử, qua nét cao quư của tâm hồn, qua cái đạo đức trí tuệ. Cái đẹp giúp con người xây dựng nhân cách ngày càng hoàn thiện hơn. Cái đẹp được nói đến ở đây chính là cái đẹp tâm hồn của người phụ nữ. Đặc biệt là cái đẹp trong lễ giáo xưa, đó là Tứ Đức: Công, Dung Ngôn, Hạnh. Trải qua ḍng lịch sử, liệu Tứ Đức có lạc hậu trong thời đại ngày nay không?




1. Đ̣i hỏi của Tứ Đức trong thời đại hiện nay

Công đối với người phụ nữ ngày nay, là vừa khéo quán xuyến công việc nhà vừa lo công tác ngoài xă hội, biết sắp xếp công việc sao cho hợp lư, cẩn thận và chu đáo, biết nuôi con khỏe, dạy con ngoan: “Đảm việc nhà, giỏi việc xă hội”. Ngoài ra, phải có nghề nghiệp ổn định và làm tốt nghề của ḿnh. Làm tốt công việc của ḿnh sẽ giúp người phụ nữ tự tin, khẳng định được khả năng của ḿnh, góp phần vào kinh tế cho gia đ́nh và đóng góp tài năng, trí tuệ cho xă hội.



Dung của người phụ nữ thời nay, không c̣n là nét đẹp “yểu điệu thục nữ, liễu yếu đào tơ” mà là khỏe và đẹp. Khỏe để làm việc tốt, để giữ ǵn hạnh phúc gia đ́nh và để sinh ra những đứa con thông minh, khỏe mạnh. Đồng thời, dung c̣n là nét đẹp nữ tính: gọn gàng, tinh tế trong cách ăn mặc và trang điểm; là vẻ mặt tươi tắn, linh hoạt; là phong thái cởi mở, ḥa nhă; là cử chỉ thân mật, chân thành; nhất là luôn biết nhu ḥa, khiêm tốn. V́ thế, dung là vẻ đẹp của sự hài ḥa giữa h́nh thức và tâm hồn. Sắc đẹp là diễm phúc, nhưng bản thân sắc đẹp không phải là đức tính, mà là cái nết: “Cái nết đánh chết cái đẹp”.



Ngôn là lời nói có duyên, gây được thiện cảm với người nghe. Lời nói dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng th́ hiệu quả càng lớn khi dạy bảo con cái, khi khuyên nhủ người chồng và cả khi dàn xếp công việc xă hội, thương lượng trong kinh doanh. Ngày nay, người phụ nữ không chỉ cần nói năng lịch thiệp, mà rất cần sự thẳng thắn, chống lại sự bất công trong gia đ́nh và ngoài xă hội. Lời nói của người phụ nữ càng dịu dàng, tinh tế th́ sức thuyết phục càng cao.



Hạnh của người phụ nữ ngày nay, tuy không “xuất giá ṭng phu, phu tử ṭng tử”, nhưng đức hạnh của người phụ nữ muôn đời vẫn là yêu chồng, thương con, giàu đức hy sinh, chung thủy trong hôn nhân, không đua đ̣i trong cuộc sống. Đồng thời, người phụ nữ cần có ḷng vị tha, độ lượng với mọi người; có ước mơ, hoài băo trong nghề nghiệp và biết nỗ lực biến ước mơ, hoài băo ấy thành hiện thực. Hơn nữa, cần có ḷng nhân ái, chia ngọt sẻ bùi với nỗi bất hạnh của tha nhân, có tinh thần trách nhiệm với bản thân, gia đ́nh và cộng đồng.




2. Nguyên nhân khiến phụ nữ ngày nay không coi trọng Tứ Đức

Ngày nay với sự phát triển của kinh tế, nhất là sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật và đời sống hưởng thụ đă làm cho Công, Dung, Ngôn, Hạnh đang bi xói ṃn. Một số chị em không c̣n coi trọng “Tứ Đức” của ông cha nữa.



Công: Trước hết, do đời sống khá giả nên chữ Công đang có nguy cơ bị phai mờ. Một số chị em không biết đến cái cơ bản nhất là giặt đồ, v́ “nhà em có máy giặt nó lo rồi”, thậm chí nấu ăn cũng là cực h́nh với các chị em, trong khi đó nếu không biết nữ công gia chánh, không thể là một người giữ hạnh phúc gia đ́nh.

Bên cạnh đó, nhiều chị em hiện nay cũng không màng đến công việc, chỉ chăm lo nhan sắc để t́m một người chồng giàu có…Hơn nữa, một số chị em không giỏi chữ Công: không biết hát ru, không biết kể truyện cổ tích cho con nghe, không biết nấu những món ăn dân tộc...



Dung: Người đẹp của Việt Nam ngày nay nh́n mỏi cả mắt, có thể do kinh tế phát triển nên chị em dành ưu tiên cho việc đầu tư ngoại h́nh không thua chị kém em. Nhưng cái đáng buồn là nét đẹp bên trong lại tỉ lệ nghịch với cái đẹp bên ngoài. Xem những cuộc thi Hoa hậu mới cảm nhận rơ hơn; chỉ vào phần ứng xử mới thấy: xem “Hoa hậu” mà như đang xem “Gala cười”…Cái đẹp bề ngoài dễ tu dưỡng hơn cái đẹp bên trong, nhưng phụ nữ thời nay thích cái dễ, v́ họ đang sống trong thời đại “ḿ ăn liền”.



Ngôn: Phụ nữ ngày nay, ít chú ư rèn luyện ngôn từ, nói năng rất tuỳ tiện. Hay nói to, cười to, kể cả trước mặt người lớn tuổi. Ngày xưa, nếu con gái nói to là bị mẹ mắng ngay. Bây giờ th́ ít gia đ́nh dạy con được kỹ như thế. Đó là một thiệt tḥi của con gái ngày nay. V́ khi ra ngoài đời, mọi lời thủ thỉ, nhỏ nhẹ đều hiệu quả hơn cách nói oang oang. Có phải thời đại ngày nay nam nữ b́nh đẳng th́ chị em được thể hiện những từ ngữ của cánh mày râu, ngày càng xuất hiện nhiều lời lẽ thô tục từ miệng các chị em, hoặc nói năng thiếu suy nghĩ, không hiểu biết, cứ như đang ở cung trăng.



Hạnh: Đức hạnh của người con gái ngày nay giảm rất nhiều. Trên các phương tiện thông tin cũng nói nhiều về các "hot girl" hay "sành điệu," chứ ít đưa mẫu h́nh các bạn gái lư tưởng như học giỏi, chăm ngoan, dịu dàng… Thành ra, một số bạn gái tưởng lầm rằng phải biết uống rượu, đánh nhau, đi hoang qua đêm, bỏ học, chửi thề và yêu nhiều mới là "người phụ nữ lư tưởng." Theo Thạc sĩ tâm lư Đinh Đoàn một trong những nguyên nhân dẫn đến giảm đức hạnh của các bạn gái là cha mẹ chưa quan tâm hướng dẫn con đúng mức; nhất là sự hiền dịu và sự chung thủy trong t́nh cảm. Các bạn gái đâu có biết rằng, khi lập gia đ́nh th́ mọi buồn vui, sướng khổ, thành công hay thất bại đều do cái đức hạnh của người phụ nữ quyết định cả.



Về trinh tiết: Ngày nay, có nhiều bạn gái thích sống thử trước hôn nhân. Một số bạn rất ngây thơ trong chuyện này: Ai sẽ là người chịu thiệt tḥi? Người bạn trai ư? Không, nạn nhân chính là người con gái. Con trai vốn ích kỷ, họ chỉ muốn được thỏa măn nhu cầu xác thịt nhưng khi cưới vợ, họ chỉ muốn người con gái ấy hoàn toàn trinh nguyên. Đến một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người mà bạn thật sự yêu thương, liệu bạn có đủ dũng cảm để đối mặt với người ấy và liệu người ấy có chấp nhận bạn khi bạn không c̣n trong trắng? Chính v́ thế, người con gái phải tự biết bảo vệ cái quư giá nhất của ḿnh. Sống thử, nếu dính bầu th́ đơn giản là đi phá thôi sao? Đừng chỉ v́ một giây phút nông nổi mà bạn phải ân hận suốt đời khi mất luôn thiên chức làm mẹ.




Các bạn gái Việt Nam trong thời đại ngày nay, đúng là có rất nhiều cám dỗ và cạm bẫy nhưng xin các bạn hăy tự bảo vệ chính ḿnh, đừng tự hủy hoại bản thân và cuộc sống sau này. Tiêu chuẩn tối cao của cái đẹp muôn thuở vẫn là sự hài ḥa. Hài ḥa giữa sắc đẹp thân thể và đức hạnh, nếp sống văn hoá, văn minh. Hăy để cho h́nh ảnh người phụ nữ Việt Nam duyên dáng trong tà áo dài, xinh tươi bên đóa sen thuần khiết măi là h́nh ảnh tượng trưng cho vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam, đừng để cho nó bị một vết dơ nào.



Tứ Đức của người phụ nữ không thời nào có thể xem nhẹ được. Trong các gia đ́nh ở Hàn Quốc, Nhật Bản, Tứ Đức của người phụ nữ đang ngày càng được đề cao, mặc dù hai quốc gia này có nền kinh tế rất phát triển. Việt Nam ta gần đây, do măi chăm lo đến đời sống kinh tế mà các gia đ́nh xem nhẹ việc giáo dục tứ đức cho con gái. V́ thế, xu hướng nam tính trong phụ nữ nước ta gần đây đă tăng lên. Nhiều bạn gái, sống như con trai và nếu như thế th́ không c̣n là phụ nữ nữa.




3. Để giữ được Tứ Đức, người phụ nữ phải làm ǵ?

Công, dung, ngôn, hạnh măi măi là "khuôn vàng thước ngọc" của người phụ nữ ở mọi thời đại. Có điều phải hiểu nội hàm, tức là ư nghĩa của bốn cái đức đó đă có nhiều thay đổi để phù hợp với thời đại mới.



Công: Để giữ được chữ Công, người phụ nữ không chỉ khéo léo trong mọi công việc mà c̣n phải có đầu óc tổ chức làm cho cuộc sống gia đ́nh luôn hạnh phúc, nuôi dạy con cái khỏe mạnh, chăm ngoan. Ngoài ra, phụ nữ c̣n phải là người lao động giỏi giang, có nghề nghiệp ổn định; phải có sự nghiệp riêng, có công ăn việc làm, không phụ thuộc hay ỉ lại vào người chồng.



Một người đàn ông có một người vợ giỏi nữ công gia chánh là một niềm hạnh phúc lớn. Họ và con cái sẽ được ăn ngon, mặc ấm, gia đ́nh sẽ ngăn nắp, nề nếp. Đặc biệt là việc giáo dục con cái. Nếu người mẹ không giỏi nữ công gia chánh th́ con cái, nhất là con gái sẽ rất thiệt tḥi, không biết làm những công việc gia đ́nh. Hội Liên hiệp Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh đă có sáng kiến mở lớp dạy làm vợ, trong đó chủ yếu là dạy làm các món ăn, dạy hát ru, kể truyện cổ tích, dạy kế hoạch chi tiêu gia đ́nh... Đó là một sáng kiến hay, nhưng đó cũng là một điều xấu hổ của phụ nữ thời nay. Phụ nữ ngày xưa, chưa xuất giá đă thuộc ḷng những kỹ năng đó rồi. Cuộc sống hiện đại rất sẵn các món ăn liền: ḿ ăn liền, phở ăn liền, cháo gà ăn liền, cơm hộp, thực phẩm chín... Nhưng nếu phụ nữ ỉ lại vào những thứ đó th́ vai tṛ người mẹ, người vợ trong gia đ́nh để làm ǵ?



Dung: Napoleon gọi “Phụ nữ là những bông hoa có linh hồn”. V́ thế, chữ Dung đối với phụ nữ rất quan trọng. Suốt cuộc đời, phụ nữ phải luôn chăm lo đến dung nhan của ḿnh, không ăn mặc cẩu thả, không đầu bù tóc rối, nhưng nên ăn mặc làm sao để cho mọi người coi được. Người đời thường nói: “Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp ḿnh”. Đồng thời, cái đẹp không phải cứ chân dài, lưng ong, da trứng gà bóc mới là phụ nữ đẹp. Cái đẹp từ tâm hồn c̣n hơn nhiều lần cái đẹp h́nh thức bên ngoài. Vợ Khổng Minh h́nh thức không đẹp, nhưng ông rất yêu vợ v́ tâm hồn của bà rất thanh cao.



Nếu xưa kia lư tưởng của cái đẹp là “mắt bồ câu, lông mày lá liễu”, “thắt đáy lưng ong”, “tóc dài da trắng, yểu điệu thục nữ”, … th́ ngày nay, vẻ đẹp phụ nữ đa dạng hơn. Có vẻ đẹp kiêu sa, quư phái; có vẻ đẹp khoẻ khoắn, năng động; cũng có cả vẻ đẹp “bốc lửa”. Nhiều phụ nữ ngày nay, cao ráo nhờ guốc dép, trắng trẻo nhờ kem dưỡng da, hồng hào nhờ mỹ phẩm, lộng lẫy nhờ thời trang... Những thứ đó cứ có tiền là mua được, song vẻ đẹp trong tâm hồn th́ không tiền nào mua được. Một số phụ nữ rất chăm chú đầu tư về “bao b́”, “vôi ve” nhưng họ không biết rằng, đàn ông thích mộc mạc, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nếu người phụ nữ chỉ là người duyên dáng, ăn mặc đúng mốt thời trang, nhưng không có tâm hồn cao thượng, vị tha th́ thật sự không có vẻ đẹp. Cái đẹp hoàn hảo là cái đẹp cả h́nh thức bề ngoài lẫn bên trong tâm hồn. Cái đẹp là biết thông cảm với mọi người, sống kính trên nhường dưới, biết tôn trọng người khác, biết quảng đại trao ban.



Ngôn: Người xưa có câu: “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”. Lời nói có duyên bao giờ cũng gây được thiện cảm với người nghe. Ngôn trong Tứ Đức là lời nói dịu dàng, có duyên. Không thể phủ nhận sức thuyết phục của người phụ nữ mỗi khi lên tiếng khuyên chồng, dạy con ở nhà, cho đến dàn xếp công việc, thương lượng trong kinh doanh, buôn bán. Hơn nữa, ngôn c̣n là cách nói năng, không nhất thiết phụ nữ lúc nào cũng phải e lệ, nói năng nhỏ nhẹ, miệng cười chúm chím mới gọi là đẹp. Nói năng rơ ràng, mạch lạc, ngôn từ chuẩn mực, dễ nghe, truyền cảm và phù hợp với từng hoàn cảnh là quan trọng nhất.



Quan niệm về Ngôn của người con gái thời nay kế thừa của người xưa, để phát triển cho phù hợp với sự giao lưu rộng răi với thế giới hôm nay. Phụ nữ ngày nay vẫn “học ăn, học nói” để nói năng lịch thiệp, xă giao khéo léo, mạnh dạn, ứng xử thông minh và có kiến thức. Lời nói, ngôn ngữ của một bạn gái cũng phải giàu nữ tính, có sự mềm mại, dịu dàng, tinh tế và chọn lọc. Một cô gái có văn hóa không thể nói năng bỗ bă, vung vít, càng không thể văng tục chửi thề hoặc nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng đó cũng chỉ là yêu cầu cơ bản, một bạn gái muốn vươn cao, thành đạt phải có khả năng ứng xử duyên dáng, thông minh và có tính thuyết phục trên nền tảng của sự hiểu biết sâu sắc và cái tâm trong sáng. Người xưa có câu: “Tú khẩu cẩm tâm”, nghĩa là lời nói hay phải đi đôi với tấm ḷng đẹp như hoa gấm.



Nhiều người thắc mắc tại sao Khổng Tử lại để chữ Ngôn trước chữ Hạnh? Nhưng để như thế mới đúng. Lời nói không bao giờ chỉ đơn thuần là lời nói. Nó biểu hiện tâm hồn con người. Người nhân đức, tiếng nói trong sáng, ấm áp. Người cay nghiệt, tiếng nói rin rít qua kẽ răng. Người đanh đá, tiếng nói the thé. Người hay văng tục chứng tỏ rất ít được giáo dục từ bé. Người nói năng lễ độ, đúng mực chứng tỏ đấy là con nhà gia giáo. Phụ nữ nói oang oang như lệnh vỡ là người bộc tuệch, ruột để ngoài da...




100 đàn ông th́ cả 100 người mong muốn ḿnh cưới được vợ hiền. Ông cha ta có một câu ngạn ngữ rất nặng nề để cảnh cáo những người vợ kém đức hạnh: “Chó dữ mất láng giềng, vợ dữ mất chị em”. Đức hạnh là điều rất căn bản của người phụ nữ. Đời sống của người phụ nữ chỉ sống với bố mẹ đẻ của ḿnh có 1/3 thời gian, c̣n lại là sống với chồng và họ hàng nhà chồng. Đây là mối quan hệ không hề dính dáng đến máu mủ ruột rà. Do đó, mọi buồn vui, sướng khổ, thành công, thất bại đều do cái đức của người phụ nữ quyết định. Xinh đẹp mà không có đức hạnh th́ khó được nhà chồng yêu quư. Không xinh đẹp nhưng có đức hạnh th́ cả nhà chồng sẽ quư mến, tôn trọng.




Hạnh: Phẩm hạnh của người phụ nữ, dù ngày nay có ít nhiều thay đổi nhưng vẫn được đưa lên hàng đầu, đó là sự nết na, chung thủy...




Kết luận

Công, Dung, Ngôn, Hạnh vẫn măi ḥa quyện, kết hợp với nhau và trở thành chuẩn mực nhân cách của người phụ nữ Việt Nam. Công, Dung, Ngôn, Hạnh không chỉ là nền tảng giá trị của người phụ nữ mà c̣n giúp cho phụ nữ sống tự tin vào chính ḿnh. Để phấn đấu rèn luyện có được nhân cách ấy, xă hội cần phải tạo môi trường lành mạnh, bản thân người phụ nữ cũng phải có nghị lực, cố gắng tự hoàn thiện bản thân ḿnh. Đồng thời mọi người không chỉ giúp đỡ mà c̣n tạo mọi điều kiện nâng đỡ để chị em phát huy thế mạnh của ḿnh. Hơn nữa, xă hội và các tổ chức nên cung cấp kiến thức, những thông tin về gia đ́nh, về nghệ thuật giao tiếp, về lối ứng xử để người phụ nữ biết sống thích hợp, sống có ích trong thời đại hôm nay.





Tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Tŕnh MF

florida80
06-05-2019, 17:50
Những Câu Trả Lời Của Socrates







Những câu trả lời của Socrates, nhà hiền triết xứ Hy Lạp.




1. - Trong các vật hiện hữu, cái ǵ xưa nhứt ?

- Thượng Đế, v́ ở thời đại nào, Ngài cũng hiện hữu.

2. – Trong các vật, vật nào đẹp nhứt ?
- Vũ trụ, v́ vũ trụ là công tŕnh của Thượng Đế.

3. – Trong các vật, vật nào lớn nhứt ?
- Không gian, v́ nó chứa tất cả những ǵ sáng tạo.

4. – Trong các vật, vật ǵ vững bền nhứt ?
- Hy vọng, v́ khi con người mất hết, nó vẫn c̣n.

5. – Trong các vật, vật nào tốt nhứt ?
- Đức hạnh, v́ thiếu nó không có một việc ǵ tốt đẹp.

6. – Trong các vật, vật chi di chuyển mau nhứt ?
- Tư tưởng, v́ trong một giây nó có thể đến tận bên kia vũ trụ.

7. – Trong các vật, vật chi mạnh nhứt?
- Nhu cầu, v́ nó giúp ta san bằng các khó khăn to lớn nhứt.

8. – Trong các việc, việc chi dễ làm nhứt ?
- Khuyên bảo.

9. – Trong các việc, việc nào khó nhứt ?
- Tự biết ḿnh.


Sưu tầm

florida80
06-05-2019, 17:51
Bước Lên Và Cúi Xuống







Em,

Có lạ không nhỉ, khi bảo rằng người ta bước lên để cúi nh́n xuống? Có kỳ cục không nhỉ, khi người ta bị thúc để bước lên, và cũng cùng lúc bị nhắc phải biết nh́n xuống?

Chắc em biết rằng người ta thường thích sự an toàn và ổn định. Ai cũng muốn được ở yên trong cái vị thế của ḿnh. Thế nên bước lên không phải lúc nào cũng dễ. Nh́n xuống không phải lúc nào cũng dễ. Bước lên rồi mà c̣n nh́n xuống nữa th́ lại chẳng dễ tí nào, phải không?

Có những người không muốn bước. Bởi v́ bước nghĩa là phải rời khỏi cái vị thế hiện tại của ḿnh. Để bước, người ta phải bỏ lại đằng sau nhiều thứ. Có nhiều người không muốn bước lên. Để bước lên người ta phải cố gắng. Ai cũng có sức nặng. Bước lên là lúc người ta nhận ra và chiến đấu với nhiều sức nặng đang tŕ kéo ḿnh xuống.

Sống trên mặt đất, con người phải chịu sức hút của trọng lực. Sức hút ấy giữ họ an toàn, nhưng cũng đồng thời cản chân họ bước lên. Mỗi lần vươn lên cao là mỗi lần người ta bị kéo xuống. Vươn càng cao th́ bị kéo càng mạnh. Giống như trèo càng cao th́ té càng đau vậy!


Nhưng con người không chỉ là một vật thể giữa vô vàn vật thể khác trên hành tinh này. Trong ḷng con người lại tồn hữu nhiều sức gh́ kéo khác. Sức kéo từ bên trong giữ con người ở yên với cái hiện tại, bất chấp hiện tại ấy như thế nào. Bao nhiêu lần người ta muốn thay đổi là hầu như bấy nhiêu lần người ta cảm được cái trở lực từ bên trong ḿnh. Có những lúc vượt ra khỏi cái sức hút của trái đất c̣n dễ hơn là vượt ra khỏi những sức ́ nội tại ấy. Có những lúc phải sống trong cái hiện tại dội vào ḷng họ bao nhiêu là tù túng ấm ức, c̣n dễ hơn là phải bắt đầu một cái ǵ đó mới mẽ lạ lẫm. Người ta tưởng rằng ḿnh sẽ quen dần. Họ không nhận ra rằng ḿnh đang trở nên chai sạn dần.


Chung quanh con người cũng có nhiều sức kéo khác nữa. Con người luôn sống trong một cộng đồng. Đôi khi chính cộng đồng ấy là chướng ngại cho việc bước lên. Tại sao tôi phải bước lên, trong khi chung quanh tôi người ta vẫn cứ tàn tàn mà sống? Tại sao tôi phải lao ḿnh vào chuyến phiêu lưu, trong khi những người quanh tôi vẫn cứ lây lây lất lấy với cái quỹ đạo sống đều đặn thường ngày? Tại sao tôi vẫn t́m cách vượt thoát để bước lên trong khi phần lớn thế giới loài người vẫn cứ ngồi yên một chỗ?..

Bước lên nghĩa là tự vơ vào ḿnh một chút thách đố nào đó. Bước lên, người ta dễ mệt mỏi và cô đơn. Thế nhưng bước lên cũng hứa hẹn cho người ta một điều ǵ đó, em nhỉ !

Nhiều người biết rằng bước lên là để t́m thấy cái ǵ đó tốt đẹp hơn cho cuộc sống. Nhưng ít người thật sự bước. Ai cũng ôm ấp cho ḿnh một vài điều lư tưởng. Nhưng từ lư tưởng đến cuộc sống là cả một quăng đường dài. Không phải ai cũng đủ can đảm để sống với những điều mà ḿnh cho là đẹp. Càng không phải ai cũng có khả năng để theo tới cùng điều mà ḿnh cho là đúng.

Có những người đă can đảm bước lên, đă để lại một điều ǵ đó thật đẹp… Đáng buồn là cái đẹp của họ chỉ đủ để biến họ trở thành gương mẫu cho nhiều người khác nghĩ về, chứ không đủ để mời nhiều người khác bước theo. Có những lúc người ta thích làm khán giả hơn là diễn viên. Có những lúc người ta thích làm cổ động viên hơn là cầu thủ. Họ nại lư do rằng ḿnh không đủ khả năng để bước vào cuộc chơi.

Nhưng em ạ, cuộc đời đâu phải là một cuộc chơi! Làm sao người ta có thể nhường trách nhiệm tŕnh tấu cuộc đời ḿnh cho người khác! Làm sao người ta có thể chỉ làm khán giả với chính cuộc đời ḿnh.

Thế nên cần biết bao những người dám bước lên. Bước lên để hướng đến một điều ǵ đó tốt đẹp hơn. Bước lên để đảm nhận cuộc đời ḿnh. Nhưng quan trọng hơn nữa, bước lên là để nh́n xuống.


Bước lên để nh́n xuống là một điều dị thường.








Có rất nhiều người khi đă bước lên rồi th́ chẳng bao giờ thèm liếc con mắt của ḿnh xuống dưới. Dường như trong hành tŕnh bước lên, họ đă tập cho ḿnh thói quen chỉ dán mắt về phía trước. Như cô gái làng đă quen đỏng đảnh với phồn hoa đô thành, dễ ǵ c̣n mơ về cánh đồng xa với những con người chân bùn tay lấm. Như những người đă t́m được cho ḿnh vùng đất hứa, dễ ǵ họ quay về với vùng hoang mạc mà từ đó ḿnh đă cất bước ra đi.

Bước lên để nh́n xuống là một lư tưởng đẹp, một lối sống đẹp. Có những người đă dám bước lên, dám đi t́m ánh sáng cho nhiều hy vọng ấp ủ trong ḷng ḿnh. Họ mong một ngày nào đó, khi đă có thể bay thật cao, họ sẽ trở về để sống và xây dựng cho chính chốn thấp đă sinh ra ḿnh.

Thế nhưng khi đă lên cao thật cao, người ta ngại hạ xuống thấp thật thấp. Yên vị ở chốn thấp người ta đă ngại bước lên cao. Yên vị ở trên cao, dễ ǵ người ta không ngại ngần hạ ḿnh xuống thấp. Có những người mê mải với đường bay có thèm đoái hoài ǵ đến những nơi đă được ḿnh dùng như là một bước đệm…

Em biết không? Phải có một lư tưởng đẹp và một động lực mạnh lắm, th́ người ta mới dám bước lên. Phải có một t́nh yêu lớn lắm, th́ người ta mới dám cúi ḿnh xuống. Phải có một con tim quảng đại lắm th́ người ta mới bỏ trên cao để hạ xuống với chính những người đang c̣n ở dưới thấp. Phải có một cái ǵ đó đặc biệt lắm th́ người ta mới không một ḿnh tận hưởng chốn cao, nhưng lại chấp nhận hạ ḿnh xuống để làm lại từ đầu với những cái long đong bất định nơi chốn thấp.

Cuộc sống này sẽ trở nên phong phú biết bao nhờ những chuyển động như thế. Chẳng phải khi có một người cúi xuống và một người vươn lên, con người sẽ gặp gỡ nhau mặt giáp mặt sao?


Này em, em đang muốn bước lên, hay đang cần cúi ḿnh xuống?

florida80
06-05-2019, 17:51
Nên Và Không Nên












Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy.

1. Không nên giấu diếm cảm xúc của ḿnh quá nhiều.

Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quư bạn hơn nếu lúc nào nụ cười cũng thường trực trên khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan và dễ gần. Nhưng nếu phải giả tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho ḿnh sự mệt mỏi. Và chuyện cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc.

Tốt nhất là hăy thể hiện rơ t́nh cảm thật của ḿnh, hăy buồn khi bạn buồn, hăy khóc khi bạn muốn khóc, và gào lên khi bạn sợ hăi. Đừng bao giờ đeo cái mặt nạ cho ḿnh bởi nếu bạn làm như vậy th́ bạn cũng sẽ chỉ nhận được những nét mặt tương tự mà thôi.

2. Không nên tỏ ra quá thận trọng.

Tất nhiên biết thận trọng là tốt nhưng để thận trọng thành rón rén th́ hỏng hẳn. Bạn đang muốn đi làm thêm nhưng lại sợ không biết ḿnh có đủ khả năng hay không? Bạn không dám kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví của người bên cạnh ḿnh v́ sợ nó..... đánh ḿnh. Bạn thấy ḿnh có khả năng thiết kế nhưng không dám đi thi v́ sợ. ...trượt.

Nếu thận trọng kiểu đó th́ chắc chắn bạn không thể đạt được thành công và cũng không được nếm trải cảm giác thử thách. phải mạnh dạn hơn và làm bất kỳ việc ǵ khi có cơ hội. Hăy tập ngă trước khi biết đứng vững.

3. Không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.

Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật nhiều tiền, bạn muốn đạt được những địa vị thật cao trong xă hội, bạn muốn có mọi thứ và bạn cắm đầu theo đuổi những tham vọng xa vời đó. Bạn có hiểu thành công nghĩa là ǵ không?

Thay v́ cố gắng giành được mọi thứ, bạn hăy cố gắng đạt được những ǵ thích hợp và tốt nhất cho bản thân bạn. Điều ǵ quan trọng và cần thiết nhất cho bạn trong thời điểm hiện tại?

Hăy tự lên kế hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm được bất kỳ việc ǵ nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau đấy.

4. Không nên quá xét nét bản thân ḿnh.

Bạn luôn lo lắng cho rằng ḿnh kém cỏi nhất quả đất, bạn cảm thấy ai cũng hơn ḿnh, đôi khi bạn cảm thấy ḿnh thật vô dụng và sự có mặt của bạn quả là thừa thăi. Đây là một trong những cách tự giết ḿnh hiệu qủa nhất.

Hăy hiểu rằng ai cũng có cá tính và tài năng riêng của ḿnh. Vấn đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ nó cho mọi người thấy, chứ không phải rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Nếu bạn không yêu bản thân bạn th́ sẽ chẳng ai yêu bạn đâu. Thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về bạn chính là bạn thân bạn. Hăy giữ ǵn và làm cho mọi người cảm thấy nó tuyệt vời thế nào nhé.

5. Và những ǵ bạn nên ghi vào bộ nhớ.

- Nên yêu quư và tự đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người bạn yêu quư.
- Hăy đối xử với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đối xử lại với ḿnh.
- Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng bỏ qua những ǵ thuộc về truyền thống, hăy biết kính trọng những người hơn tuổi ḿnh.
- Dành thời gian chú ư đến sức khoẻ của ḿnh.

florida80
06-05-2019, 17:53
Chuyện Tái Sinh Là Có Thật






chuyện tái sinh của Jenny
Tâm Diệu




Vào mùa xuân năm 1993, một bà mẹ người Anh 40 tuổi, tên là Jenny, đang sinh sống với chồng và hai con ở thành phố Northamptonshire Anh quốc, đă đoàn tụ với năm người con của bà trong đời sống trước, tại Malahide, một thị trấn nhỏ ở miền bắc nước Aí Nhĩ Lan.


Mùa xuân năm nay 1994, Bob Brown và nhóm phóng viên truyền h́nh của chương tŕnh 20/20 ABC, Hoa Kỳ, đă đến tận nơi đây làm phóng sự về câu chuyện tái sinh của bà mẹ này, cùng hội họp với những người con trong kiếp sống trước của bà. Đây là câu chuyện tái sinh có thực, đă xảy ra vào cuối thế kỷ thứ hai mươi này, một câu chuyện cảm động về một người mẹ đi t́m con vượt biên cương, trở về kiếp quá khứ.


Ngay từ nhỏ, cô Jenny luôn luôn nhớ ra rằng ḿnh đă có một đời sống ở kiếp trước, nơi một ngôi làng nhỏ bên bờ biển xứ Ái Nhĩ Lan, với tên là Mary. Mary, một người đàn bà trẻ, tầm vóc trung b́nh, đă từ trần 21 năm trước khi Jenny được sinh ra ở Anh Cát Lợi.




Jenny Cockell



Một trong những giấc mơ luôn luôn hiện lên trong trí nhớ của Jenny là giây phút ĺa đời của Mary, trong nỗi đơn độc đau khổ của ḿnh, và lo âu về tương lai đầy bơ vơ của các con, mà đứa lớn nhất mới có 13 tuổi. Nỗi lo âu và đau khổ này đă ám ảnh, hiển hiện thường trực trong tâm trí nàng từ lúc c̣n nhỏ.

Ngay từ khi mới bắt đầu cầm được cây bút, Jenny đă vẽ bản đồ làng, với những con đường dẫn đến một căn nhà mái tranh nơi Mary ở, đến nhà thờ, ga xe lửa, các cửa hàng bách hóa... và sau này so sánh với bản đồ Ái Nhĩ Lan của nhà trường, Jenny đă khám phá ra rằng, bản đồ mà nàng đă vẽ từ trí nhớ, và trong những giấc mơ tiền kiếp, đă thật giống với bản đồ một làng nhỏ nằm ở phía bắc thành phố Dublin Ái Nhĩ Lan, có tên gọi là Malahide.







Mary Sutton và con





Theo năm tháng, Jenny lớn dần cùng với h́nh ảnh căn nhà mái tranh, với từng căn pḥng, góc bếp, với h́nh ảnh nhà thờ quán chợ, nơi thị trấn hiền ḥa Malahide càng lúc càng rơ rệt. Trong tâm tưởng, nàng vẫn cảm thấy có lỗi với các con, khi bỏ chúng lại bơ vơ nơi cơi trần, nên nàng quyết định đi t́m con.


Jenny sắp đặt kế hoạch, nhưng lại không đủ khả năng tài chánh cho chuyến đi qua xứ Ái Nhĩ Lan, nên đành hoăn lại và t́nh nguyện làm một người thôi miên, cho một thôi miên gia chuyên môn t́m hiểu quá khứ. Qua thôi miên Jenny đă mô tả chi tiết căn nhà, từng bức h́nh treo trên tường, kể cả một tấm h́nh của Mary. Jenny cũng mô tả và vẽ ra h́nh nhà thờ.


Cuối cùng Jenny đă để dành đủ tiền, để thực hiện một chuyến du hành qua Ái Nhĩ Lan, đi t́m những dấu tích của căn nhà mái tranh, của những đường xưa lối cũ. Đến Malahide, nàng đă đứng lặng trước một căn nhà, mà bên kia là ngă ba đường, dẫn về thành phố. Nàng thấy h́nh ảnh này sao mà quen thuộc quá, giống như trong trí tưởng, giống như bản đồ nàng đă vẽ.


Sau chuyến đi, Jenny trở về Anh quốc và bắt đầu thực hiện kế hoạch t́m con. Nàng viết thư cho tất cả các báo ở Ái Nhĩ Lan, các tổ chức sử học, các văn pḥng hộ tịch, các chủ phố, và dân làng Malahide để yêu cầu giúp đỡ về tin tức của một người đàn bà tên Mary, chết vào năm 1930, cùng với tin tức về những người con của bà này.


Một thời gian lâu sau đó, Jenny nhận được thư của một chủ đất ở Malahide cho biết ở đó trước đây có một gia đ́nh mà người mẹ tên là Mary đă chết sau khi sinh đẻ một thời gian ngắn, để lại sáu đứa con c̣n sống. Last name của người đàn bà bất hạnh đó là Sutton, và sau khi bà Sutton qua đời, những đứa con đă được gửi vào các cô nhi viện.



Nhà thương Rotundra Hospital nơi Mary qua đời



Đúng như trong trí tưởng, và trong các giấc mơ về nỗi lo âu của Mary khi ĺa đời, các con của bà đă thực sự bơ vơ đi vào các trại mồ côi. Jenny đau khổ gửi thư cho tất cả các viện mồ côi ở Ái Nhĩ Lan, để ḍ hỏi tin tức và cuối cùng một vị giáo sĩ của một nhà thờ thành phố Dublin đă hồi âm. Sau khi thư từ qua lại với các cơ sở họ đạo và bộ giáo dục Ái Nhĩ Lan, vị giáo sĩ này cho biết tên của tất cả sáu người con bà Mary, và nói rằng sáu đứa trẻ này đă trở thành Ki Tô hữu tại nhà thờ Thiên Chúa Giáo Saint Sylvester tại Malahide. Lá thư của vị giáo sĩ không dài lắm, nhưng đă mang lại niềm tin và hy vọng lớn lao cho Jenny.

Sau đó, qua niên giám điện thoại, Jenny đă gửi thư đến tất cả những ai mang họ Sutton tại Aí Nhĩ Lan. Nàng cũng nhận được một bản sao giấy khai tử của Mary, và hai bản sao giấy khai sinh của hai người con, nhưng vẫn không t́m ra tung tích. Một lần nữa Jenny lại gửi thư cho tất cả các báo ở Dublin, và thư cho giáo sư Tiến sĩ Stevenson, một chuyên gia nghiên cứu về các hiện tượng của đời sống quá khứ để nhờ giúp đỡ. Stevenson giới thiệu Jenny với Gitti Coast, một nhà nghiên cứu thuộc cơ quan truyền thông Anh quốc BBC.


Một thời gian khá lâu sau đó, Jenny nhận được điện thoại từ người con thứ hai ở Ái Nhĩ Lan. Cuộc nói chuyện hết sức khó khăn, với nhiều t́nh cảm lẫn lộn, nhưng nói chung có những dấu hiệu tốt đẹp. Jenny hứa sẽ gửi toàn bộ hồ sơ lưu trữ từ nhiều năm qua. Tư tưởng của nàng lúc này cũng lộn xộn. Mặc dầu biết là các con của Mary bây giờ đều đă ở vào lứa tuổi 50 và 60, nhưng Jenny vẫn có cảm giác mạnh mẽ về t́nh mẫu tử, vẫn có cảm giác ḿnh là mẹ của họ.



Giai đoạn cuối của công cuộc t́m kiếm đă tới. Nàng thông báo đầy đủ diễn tiến mới cho Gitti Coast của đài BBC. Câu chuyện kỳ lạ của nàng đă khiến cho đài BBC muốn dự án t́m con của Jenny, trở thành một tài liệu sống của ban nghiên cứu, nên đă thương lượng với Jenny. Phần Jenny, nàng chỉ yêu cầu có một điều duy nhất, là đặt sự phúc lợi và niềm an b́nh hạnh phúc của gia đ́nh lên trên hết.


Chờ măi không thấy thư của người con thứ hai, mà Jenny đă nói chuyện qua điện thoại, nàng quyết định liên lạc với Sonny, hiện đang ở thành phố Leeds Anh quốc.








Sonny Sutton và Jenny

Sonny là người con đầu của Mary Sutton, khi Mary qua đời cậu mới 11 tuổi, và vào ngày Thứ Ba 15 tháng 5 năm 1990 sắp tới, Sonny đă 71 tuổi. Qua cuộc điện đàm, Jenny mô tả cho Sonny biết về quá khứ của cậu, về h́nh ảnh căn nhà mái tranh, về tính nết của cậu, về những lời nói hay câu mắng của Mary với cậu hồi đó. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, và khó có thể ngờ được người đầu dây bên kia lại chính là mẹ ḿnh. Sonny ngỏ ư muốn được gặp Jenny ngay.

Như đă thỏa hiệp với đài BBC, Jenny thông báo những biến chuyển mới cho họ biết. Đài BBC muốn phỏng vấn Sonny trước, và trong thời gian này hai người không được liên lạc với nhau. Họ muốn nghiên cứu tường tận về Sonny, rồi phân tích và so sánh với những dữ kiện mà họ đă có về Jenny. Cũng trong thời gian này, họ đă phỏng vấn thêm Jenny về những điểm chưa sáng tỏ.

Cuộc điều tra của đài BBC kéo dài 4 tháng, và cuối cùng Jenny đă đích thân lái xe đưa cả gia đ́nh của nàng đến thành phố Leeds hội ngộ cùng Sonny. Cuộc đoàn tụ đă diễn ra thật cảm động; Giấc mơ đi t́m con của Jenny đă trở thành sự thực, hai mẹ con, mẹ trẻ con già, đă ôm nhau với những ḍng nước mắt tuôn trào.

Sonny cũng như Jenny đều đă nhận được bảng phân tích và so sánh dữ kiện của đài BBC trước đó. Các chuyên gia đài BBC đều không thể ngờ được rằng những sự kiện hiện ra trong tâm trí lại có thể đúng một cách chính xác với thực tế như vậy, và chuyện có một đời sống sau khi chết đang hiển hiện rơ ràng.

Năm 1993, với sự giúp đỡ của Sonny, Jenny đă hội ngộ với tất cả 5 người con c̣n sống. Hơn 60 năm từ khi mẹ họ qua đời, anh em mới được đoàn tụ với nhau, và đặc biệt hơn cả là đoàn tụ với người mẹ đă tái sinh, trẻ trung trong kiếp sống này, để đi t́m họ.



Gia đ́nh Sutton

Năm 1994, Bob Brown và nhóm phóng viên truyền h́nh chương tŕnh 20/20 đài ABC Hoa Kỳ, đă một lần nữa mang Jenny và 5 người con trở về thị trấn Malahide đoàn tụ với nhau, nhân dịp kỷ niệm sinh nhật thứ 75 của Sonny.

Trong dịp này, Jenny đă được người con cả, nay đă 75 tuổi, dẫn đến thăm mộ phần của nàng kiếp trước. Đứng trước phần mộ và ống kính thu h́nh, nàng đă nói rằng:

"Không có ai trong mộ này. Cái c̣n lại trong đó chỉ là những mảnh xương khô, thực sự không là ǵ cả, phần năng lực tinh thần hiện nay đang ở trong tôi."



Tâm Diệu Theo tài liệu của chương tŕnh 20/20, đài ABC, phát h́nh vào lúc 10 giờ đêm Thứ Sáu ngày 10 tháng 6 năm 1994




Sưu tầm

florida80
06-05-2019, 17:55
Cánh Cổng Thiền Torii Trong Văn Hóa Nhựt








Cánh cổng sơn đỏ được coi là ranh giới giữa cơi trần và nơi thanh tịnh, trong sạch.







Đến bất cứ nơi đâu trên đất nước mặt trời mọc, du khách dễ dàng nhận thấy một cánh cổng sơn đỏ chói đặc trưng, xuất hiện trước cổng đền, chùa và lăng của các vị vua. Đó là cổng Torii, một trong những h́nh ảnh biểu tượng Nhật.







Theo truyền thuyết, nữ thần Amaterasu v́ giận dỗi em trai ḿnh đă trốn biệt và không c̣n tỏa sáng nữa. Người dân Nhật lo sợ mặt trời không c̣n sưởi ấm trái đất đă nghĩ ra một cách.






Họ dựng lên một cái sào bằng gỗ, để cho tất cả gà trống đậu lên đó và gáy ầm ĩ.







V́ quá ṭ ṃ, nữ thần đă hé mắt nh́n qua hang động nơi bà đang trốn. Ánh sáng của mặt trời xuyên qua kẽ hang và người ta t́m thấy chỗ bà ẩn nấp. Một sumo trong làng nh́n thấy đă chạy ra bê tảng đá chặn cửa hang lại để mặt trời lại tiếp tục tỏa sáng rực rỡ. Cây sào trong câu chuyện chính là phiên bản đầu tiên của cánh cửa sơn Torii này.







Cũng từ câu chuyện này mà cánh cửa mới có tên là Torii, trong tiếng Nhật có nghĩa là nơi chim đậu, hay c̣n gọi là cổng “điểu cư”.







Những cánh cổng lớn này thường được sơn đỏ, xây bằng đá hoặc gỗ. Theo Thần đạo Nhật Bản, bước qua cánh cửa này nghĩa là bước từ chốn trần gian vào nơi linh thiêng. Cổng Torii càng gần chính điện lại càng thêm phần thiêng liêng.







Người Nhật trước khi bước qua cổng c̣n có nghi lễ rửa tay, ngậm nước cho cơ thể sạch sẽ trước khi bước qua cổng. Họ cũng tin rằng nếu ném một ḥn đá về hướng cổng Torii mà ḥn đá đậu lại trên đó nghĩa là may mắn sẽ đến.







Cánh cổng Torii nổi tiếng nhất xứ sở hoa anh đào là cổng đền Itsukushima. Cánh cổng lớn được dựng ngay trên mặt hồ rộng lớn, yên ả được công nhận là di sản thế giới của UNESCO.












V́ tin vào sự linh thiêng của cánh cổng thiền, rất nhiều người thường xuyên bỏ tiền hiến tặng cổng cho đền, chùa. Ngôi đền Fushimi Inari thậm chí c̣n có cả một dăy hành lang bằng cổng Torii xếp liền vào nhau. Mỗi cánh cổng đều có ghi tên người hiến tặng.




(theo Kawaii)

florida80
06-05-2019, 17:55
Sai Một Ly Đi Một Dặm









“Sai một ly, đi một dặm”, Ông Bà ta vẫn dạy thế. Hai khái niệm “ly” và “dặm” mang ư nghĩa đối nghịch nhau. Một ly (1/10 cm) th́ rất nhỏ, rất gần; mà một dặm th́ rất lớn, rất xa. Ấy thế mà chỉ sai có một ly thôi th́ ta phải vượt chặng đường xa vô ích tới một dặm. Lối so sánh ấy nói lên hậu quả nghiêm trọng của những quyết định hay chọn lựa. Nếu không cẩn thận từng ly, ta sẽ chuốc lấy thiệt tḥi hằng dặm. “Đi một dặm” là cái giá phải trả cho sự nông nổi cầu thả của ḿnh.



Trong cuộc sống thông thường, v́ thiếu ư thức hay bất cẩn, không những chúng ta phải trả giá về những hành động của ḿnh, mà c̣n làm cho nhiều người bị ảnh hưởng thiệt tḥi lây. Một ông giám đốc kư những quyết định vội vàng thiếu tính khả thi là làm thiệt tḥi những số tiền khổng lồ v́ một dự án bị thất bại. Một nhà đầu tư c̣n quá non trẻ trong lănh vực kinh doanh, vội vàng trong những quyết định với đối tác ḿnh chưa hiểu biết sẽ chuốc lấy những thất bại đắng cay cho ḿnh và cho biết bao người có liên quan. Gần đây, khắp nơi rộ lên hiện tượng “tín dụng đen” làm điêu đứng biết bao người đă cho thấy hậu quả tai hại của sự nông nổi và hám lợi trước mắt.




Có những khi chúng ta sai một ly trong việc kết luận về tư cách một con người hay bản chất một sự việc. Những nhận định chủ quan dễ làm chúng ta sai lầm. Người Việt ḿnh hễ nghe có tin đồn là dễ tin và rất nhiệt t́nh loan truyền cho nhau, không cần cân nhắc và kiểm chứng. Điều tệ hại là những tin tiêu cực th́ loan truyền nhanh hơn những tin tích cực. Kết luận vội vàng về tư cách một cá nhân sẽ dễ dàng làm cho họ bị tổn thương. Nhiều người v́ những dư luận vô cớ mà con đường tiến tới tương lai của họ bị khép lại.




Ngày nay, có nhiều bạn trẻ rất vội vàng trong việc chọn cho ḿnh người bạn đời. Khi chọn ai làm chồng hay vợ là họ quyết định gắn bó cả đời với người ấy. V́ thế, hậu quả của những quyết định nông nổi là những gia đ́nh tan vỡ, hoặc có cố níu kéo th́ cũng căng thẳng và đau khổ như địa ngục trần gian. Cũng do quan niệm lệch lạc về hôn nhân mà có những mối t́nh chỉ tồn tại trong một thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ vài tuần. Điều đáng nói đương sự không phải là những người ít học, mà họ là trí thức, thương nhân, những “ngôi sao” và những người nối tiếng. Một hôn nhân không đặt nền tảng trên t́nh yêu và sự tôn trọng lẫn nhau th́ đổ vỡ là điều khó tránh khỏi.




Trong xă hội ta, số những vụ tai nạn giao thông được nhắc tới thường xuyên như lời cảnh tỉnh cho những ai lưu thông trên đường. Vậy mà số tai nạn vẫn không giảm v́ vẫn có những người bất chấp mọi luật lệ, cố len cố vượt, đánh vơng trong khi đi đường. V́ muốn nhanh chóng đến đích, nhiều người đă phải gánh chịu hậu quả nặng nề cho chính bản thân, phải trả giá bằng mạng sống của ḿnh hoặc suốt đời thương tật. V́ sai một ly, họ đă phải đi không chỉ một dặm, mà suốt cả đời. Cuộc sống này cũng giống như giao thông đường bộ, nếu mỗi người biết tôn trọng “phần đường” của ḿnh trong lănh vực gia đ́nh, bè bạn và đồng nghiệp th́ sẽ hạnh phúc biết bao.




“Sai một ly, đi một dặm”, lời khuyên khôn ngoan của Tiền Nhân luôn có giá trị với mỗi chúng ta, trong đời sống đức tin cũng như trong đời sống hằng ngày.


Gm. Giuse Vũ Văn Thiên

florida80
06-05-2019, 17:57
Phân Vân - Tuổi Ǵà Nên Nghe Ai ?











Cả mấy chục năm nay mỗi lần được tin bạn bè năm châu gọi điện thoại đến, tôi chỉ nghe câu hỏi về sức khoẻ. Đại để, hồi này anh có mạnh khoẻ không? Gia đ́nh con cháu thế nào? Với tuổi già của anh càng nên đi bộ cho thật nhiều. Mỗi ngày phải đi bộ khoảng chừng 2,3 tiếng, càng đi bộ th́ sức khoẻ càng nhiều và dỉ nhiên là tuổi thọ càng kéo dài ra.


Trong tháng gần đây, vợ tôi cũng khuyên tôi nên đi bộ và bà lấy ví dụ cậu Lộc gia đ́nh tôi mà làm bằng. Hằng ngày cậu Lộc của chúng tôi đi bộ cả 5,6 tiếng đồng hồ. Chế độ ăn uống cậu cũng kiêng cử đúng mức. Ít ăn cơm. Ít ăn thị mỡ. Không uống côca. Không ăn đường. Không uống rượu. Cậu lại có tài biến chế nhiều loại bánh bằng bột năn và bằng sữa đậu nành rất tài t́nh. Hôm nay, thấy thân h́nh cậu rất chắc chắn. Đỏ da thắm thịt nhiều và đoán chừng cậu có đủ sức để t́m thêm bồ nhí. Tôi cũng mừng cho cậu Lộc của gia đ́nh tôi.


Tôi định nghe lời khuyên của vợ là ăn ít thịt, uống ít rượu, đi bộ nhiều v.v. Nhưng sáng nay tôi vừa mới nhận được một e-mail của bà Vivianne, giáo sư Physique ở đại học ULB chứng minh về sức khoẻ như dưới đây và ư tôi muốn gửi đến độc giả, những vị cao niên muốn kéo thêm đời sống dài ra. Biết đâu cũng là việc làm phúc để có đức dành lại cho con cháu.


Thư bà Vivianne viết như sau:

1. Nếu quả thật đi bộ và đi xe đạp tốt cho sức khoẻ th́ người đưa thơ chắc sẽ bất tử.

2. Con cá mập lội trong nước cả ngày, chỉ ăn cá mụn và uống nước mặn. Thế mà ngày càng cứ to béo thêm.

3. Con thỏ chạy và nhảy cả ngày cả đêm thế mà chỉ sống được 15 năm.

4. Con rùa nằm ́ một chổ, chẳng làm ǵ mà sống đến cả 450 năm .




Nay lại nghe bạn khuyên tôi nên luyện tập thể thao.

Thiệt chẳng biết nghe ai ???

Tôi là người tuổi già đă hưu trí. Xin để yên cho tôi. Đa tạ.

Lượm Trên Net



at 3:46 PM

florida80
06-05-2019, 17:57
Đức Khiêm Tốn










Đức khiêm tốn là một đức hạnh không làm khổ ḿnh, khổ người, luôn mang niềm vui hạnh phúc đến cho chính ḿnh và mọi người, giúp tâm hồn luôn thanh thản an vui và vô sự.




Đức khiêm tốn thường thể hiện qua từng hành động, lời nói và suy nghĩ không khoe khoang hay nói:




Những ǵ ḿnh biết, ḿnh giỏi (nấu ăn giỏi, chuyên môn, …)


Những ǵ ḿnh có (của cải, sự giàu sang từ cái nhà, chiếc xe, quần áo model nhất, thức ăn ngon, vật dụng điện tử mới nhất, cho tới những vật dụng nhỏ nhất trong nhà)


Những ǵ ḿnh đă đạt được, đă làm được (đă học xong bằng tiến sĩ, vừa mới ráp được một hệ thống chống trộm,…)

Những ǵ ḿnh hiểu (lời dạy của Phật, của Chúa, của vị nào đó, của ai đó,…)


Về những bằng cấp, chứng chỉ, bằng khen, huy chương,…


Về những việc làm tốt, việc làm từ thiện, những việc giúp người, giúp thú vật, giúp thành phố bằng cách bỏ thời gian, công sức, trí tuệ, tiền của, vật chất hay những lời khuyên,…


Về những quan hệ của ḿnh với những người có danh, có thế lực, nổi tiếng, giàu sang hay có đức trọng,…


Về cái đẹp, cái thông minh, sự giàu sang, sự hiểu biết hay học thức, cái tài, gia đ́nh, ḍng họ, dân tộc, đất nước của ḿnh.

Không thổi phồng hoặc tự đánh giá cao về ḿnh.




Ngoài ra những người khiêm tốn c̣n




Không tham gia vào những tṛ thi đấu hơn thua, tranh tài.


Không tham gia vào những nơi đông đúc, ồn náo mà chỉ thích sống một ḿnh, trầm lặng tư duy về cuộc sống thiện ác để tránh xa điều ác, tăng trưởng điều thiện.


Tránh xa những người giàu có, có thế lực, có uy quyền, …

Làm việc ǵ cũng không cần ai khen, chỉ biết làm tốt, làm cho xong việc và rất cẩn thận.

Làm theo ư kiến, yêu cầu, đề nghị của người khác để người vui, ḿnh vui. Không bao giờ làm theo ư ḿnh, cho ư ḿnh là hay là đúng nhất,…


Luôn thưa hỏi người khác trước khi làm việc ǵ mà không tự ư làm theo ư của ḿnh.

Ai nói ǵ, khen hay chê, nói tốt hay xấu, nói về người khác th́ người khiêm tốn đều im lặng không b́nh luận đúng sai, phải trái.

Không nhiều chuyện phân tích chuyện của người, chuyện đời, chuyện kinh tế, chính trị của xă hội,…

Không tự nói lên ư kiến của ḿnh mà chỉ trả lời những ǵ người khác hỏi.

Ăn mặc giản dị, gọn gàng sạch sẽ


Sống đơn giản, không cầu kỳ, khoe trương ta cũng có thứ này thứ nọ như mọi người, không chạy theo vật chất thế gian, không chạy theo cách sống của người khác. Họ sống rất thiểu dục tri túc, không ăn xài phung phí, biết suy nghĩ tính toán, tư duy kỹ trước khi làm điều ǵ.

Biết lắng nghe người khác, không chú trọng “cái tôi”, mà biết quan tâm đến vấn đề của người khác.


Luôn không ngừng học hỏi những cái hay của mọi người xung quanh, chứ không bó chặt vào những ǵ ḿnh biết.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người dù là một em bé, người nhỏ tuổi, người nghèo hèn, người hầu, người không quen biết, phụ nữ, người tàn tật, người tội phạm, người bị xă hội ruồng bỏ.


Luôn nhường nhịn, nhún nhường người khác như nhường cho người khác làm trước, nói trước, đứng trước, nằm trước, ăn trước, nghỉ trước, ngồi trước, nói chung là nhường quyền ưu tiên cho người khác kể cả nhường giải thưởng, vị trí cao nhất, chức vụ cao, quyền hành, bổng lộc cho người. Nhường nhịn những ǵ ngon nhất, đẹp nhất, hay nhất, tốt nhất, tiện nhất, phù hợp nhất,… cho người.


Luôn mong mọi người chỉ lỗi cho, chỉ chỗ sai, chỉ cái xấu của ḿnh để sửa đổi thành tốt hơn.


Luôn tự đánh giá về những ǵ ḿnh làm là chưa hoàn hảo, chưa toàn diện, chưa đủ, chưa chất lượng, chưa tốt. Do vậy mà luôn muốn lắng nghe mọi người góp ư kiến sửa đổi để tốt hơn.

Khi thưa hỏi th́ dùng danh từ lịch sự như “Kính thưa,…”

Không so sánh ḿnh với bất kỳ ai, hơn kém hay bằng người.


Người khiêm tốn sống để phục vụ người, mang lợi ích đến cho người chứ không phải mong rằng sống để người khác phục vụ ḿnh hay nhớ ơn ḿnh.


Người khiêm tốn luôn sống ly dục ly ác pháp, v́ nếu không biết sống ly dục th́ sẽ bị ác pháp chi phối, ác pháp chi phối th́ tâm tham sân si mạn nghi đều đầy đủ và lộ ra ngoài.

Khiêm tốn thừa nhận sự thiếu khiêm tốn của ḿnh.




Tóm lại khiêm tốn là một đức hạnh diệt ngă xả tâm, giúp cho tâm hồn thanh thản an lạc và vô sự, người khiêm tốn




Không khoe khoang,

Không đề cao bản thân,

Không cần tạo ấn tượng với ai,

Không tỏ ra ḿnh hơn người khác,

Không cần lôi kéo sự chú ư của ai về ḿnh,

Không bao giờ tự măn về những điều ḿnh có, ḿnh đạt được hay ḿnh biết, mà luôn mở ḷng học hỏi, trau dồi từng lời nói, hành động, suy nghĩ và từng cử chỉ nhỏ nhặt.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người.

Luôn biết nhún nhường chứ không tranh dành.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.




Ḷng khiêm tốn dễ đưa mọi người đến gần nhau, làm lan tỏa mối thân thiện giữa môi trường làm việc cũng như trong quan hệ bằng hữu, t́nh yêu, giao tiếp, ngoại giao….




(Kinh Phật)

florida80
06-05-2019, 17:59
10 Điều Nguy Hiểm Nhứt Trên Internet










Thành Luân











(TNO) Hăng bảo mật CyberDefender (Mỹ) vừa đưa ra danh sách 10 điều nguy hiểm nhất mà người dùng có thể gặp phải khi làm việc trên mạng. Dưới đây là những điều nguy hiểm và các biện pháp pḥng tránh do trang công nghệ Gizmodo ghi nhận lại.




1. Sử dụng tính năng “Keep me signed in” trên các máy tính công cộng

Người dùng tuyệt đối không nên sử dụng chức năng này trên các máy tính công cộng, v́ sẽ làm tăng nguy cơ ṛ rỉ các thông tin cá nhân quan trọng cho các tin tặc. Nếu cần phải sử dụng tính năng này, chỉ nên sử dụng trên máy tính cá nhân của ḿnh.

Và nếu sử dụng tính năng này để đăng nhập vào các trang web như: Google, eBay, Amazon... tại các máy tính công cộng, th́ phải chắc chắn rằng ḿnh đă thoát ra hoàn toàn tài khoản của ḿnh khi rời khỏi máy, nhằm bảo vệ sự riêng tư của cho bản thân.




2. Không cập nhật các bản vá lỗi của Windows, Java, Adobe Reader và Adobe Flash

Các phần mềm như Windows, Java, Adobe Reader và Adobe Flash luôn là những "món ăn" rất "béo bở" để các tin tặc khai thác. Cách tốt nhất để bảo vệ chính ḿnh khi truy cập internet là thường xuyên theo dơi các bán lỗi và khắc phục ngay khi có thể.




3. T́m kiếm những thông tin riêng tư của các nhân vật nổi tiếng, hoặc những nội dung không lành mạnh

Đây là một trong các vấn đề rất được người dùng quan tâm khi truy cập internet, chính v́ thế phải thực sự thận trọng khi truy cập các tài liệu dạng này v́ đa phần chúng đều chứa các Malware (mă độc) để tấn công người dùng.




Nếu cần phải kiếm những thông tin về những nhân vật nổi tiếng, chỉ nên truy cập vào các trang báo điện tử uy tín. Khi cần t́m những thông tin trên google, thay v́ chỉ nhập địa chỉ t́m kiếm là http://www.google.com/ th́ người dùng nên truy cập vào địa chỉ: https://www.google.com/ để được an toàn hơn, v́ cách thức t́m kiếm này đă được thông qua một giao thức kết nối SSL được mă hóa.




4. Sử dụng BitTorrent để tải các phần mềm, phim ảnh và nhạc

Việc truy cập và tải các phần mềm, nhạc, phim ảnh từ các trang web chính hăng, sẽ giúp người dùng nâng cao được nhận thức của việc sử dụng phần mềm có bản quyền tốt như thế nào. Trong khi đó, nếu sử dụng giao thức torrent để tải chúng (thậm chí một số trang web cung cấp torrent hoàn toàn không mă độc) th́ nguy cơ nhiễm mă độc của người dùng vẫn có khả năng xảy ra, v́ bên trong một số tập tin torrent đă được tin tặc "cấy" sẵn mă độc vào bên trong.




5. T́m kiếm phim ảnh "tươi mát"

Đa số các phim ảnh "tươi mát" có trên internet đều là miễn phí, tuy nhiên nếu người dùng chỉ sử dụng "dịch vụ" này để giải trí th́ rất nguy hiểm. Nhất là những ai đang sử dụng internet trong giờ làm việc, chưa kể đến nguy cơ nhiễm phải mă độc rất cao khi truy cập vào các trang web "tươi mát".




6. Chơi game online từ các mạng xă hội ảo

CyberDefender đă ghi nhận được rất nhiều trường hợp, một số tṛ chơi yêu cầu người dùng khai báo các thông tin cá nhân quan trọng mới có thể chơi được, và như thế chỉ cần tin tặc nhúng một trojan vào tṛ chơi và dẫn dụ họ chơi cùng, th́ toàn bộ các thông tin quan trọng của người dùng sẽ bị lọt vào tay tin tặc.




7. Chia sẻ quá nhiều thông tin cá nhân lên Facebook

Một số người có thói quen "chia sẻ" quá nhiều thông tin về bản thân ḿnh lên Facebook, chẳng hạn như: ngày sinh nhật, họ tên đầy đủ, số điện thoại di động, địa chỉ nhà... Điều này thực sự rất nguy hiểm, v́ các tin tặc có thể lợi dụng các thông tin này để ḍ mật khẩu của bạn, hoặc làm giả thẻ tín dụng từ các thông tin cá nhân do người dùng cung cấp.




8. Kết nối vào những mạng không dây không rơ nguồn gốc

Ở những nơi công cộng như: sân bay, khách sạn, nhà hàng... người dùng phải hết sức cẩn thận khi kết nối máy tính cá nhân của ḿnh vào các mạng không dây này. Lư do là, tin tặc có thể lợi dụng việc kết nối này để lấy trộm các dữ liệu trên máy (nếu trong máy tính đang để sẵn những dữ liệu ở dạng chia sẻ).




9. Sử dụng một mật khẩu cho tất cả các tài khoản online

Một số cá nhân v́ muốn "thuận tiện", nên đă đặt chung một mật khẩu cho tất các tài khoản online của ḿnh.

Điều này sẽ giúp cho người dùng không quên mật khẩu, nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm nếu mật khẩu bị ṛ rỉ ra, v́ tin tặc có thể nắm giữ được dữ liệu quan trọng của người dùng chỉ với một lần tấn công duy nhất.




10. Thử vận may vào các tṛ chơi trúng thưởng trực tuyến

Một số trang web thường đưa ra các h́nh thức bốc thăm trúng thưởng, tham dự tṛ chơi trực tuyến với những phần quà hấp dẫn như: iPad, iPhone, PlayStation 3,...

Tuy nhiên, nếu không cảnh giác người dùng sẽ bị "tiền mất, tật mang" khi lỡ đưa trước một số tiền để tham dự, hoặc cung cấp cả các thông tin cá nhân của ḿnh vào.




Sưu tầm

florida80
06-05-2019, 18:00
Đan Viện Châu Sơn - Một Chốn B́nh Yên




Lm Vincent Phạm Trung Thành

Tôi đến Châu Sơn trong những ngày đầu đông, cái rét lập đông nghe nhè nhẹ, lâng lâng đến ngọt ngào. Những buổi tối cuốn chăn dầy cộm vùi ḿnh trong giường nệm gây cảm giác là lạ cho những kẻ sống quanh năm trong khí hậu nhiệt đới Saigon. Có những chiều gió mùa đông bắc về, co ro với cái áo lạnh, những cái vớ chân, cái khăn quàng cổ, vụng về vướng vít thấy hay hay, là lạ. Buổi sáng quen cảnh Saigon, bật dậy mở tung cửa để đi ra hít khí trời chạm ngay cái lạnh bất ngờ dội ngược lại, bàng hoàng thú vị làm sao.


Khung cảnh Đan viện thật an b́nh, im như tờ không một tạp âm, ầm ĩ, ồn ào náo động. Xa xa những khối núi đá vôi dựng đứng đẹp rực rỡ trong những ngày nắng trong, từng vệt cây xanh bám vào ven thành núi như những mảng rêu phong cũ kỹ nơi những mái nhà phố cổ hiếm hoi c̣n sót lại của thời xây dựng như vũ băo.









Nhà nguyện của Đan viện sáng lên theo từng hồi chuông, tiếng kinh nhật tụng phát ra từ những khung cửa ṿm mang ánh đèn vàng ngậy vang xa vang xa, đều đều như những tiếng nguyện văng vẳng đâu đây của một cơi thiên đường, cơi thiên đường xà quyện với nhân thế.


Tám ngày lưu trú trong Đan viện, thảnh thơi nhàn hạ, không bị vây bắt bởi công việc, không bị lôi cuốn bởi các vấn nạn cần giải quyết, không bị quyến rũ bởi cái máy vi tính, cái máy điện thoại hàng chục cuộc gọi “bị nhỡ”, hàng chục tin nhắn không mở, tôi vất mọi sự để tận hưởng thời gian b́nh yên, biết là sau những ngày này sẽ lại là những ngày tất bật, sẽ lại là những ngày xáo trộn cả kế hoạch dự liệu, và hàng chục lời trách móc, v́ thế, vất bỏ được ngày nào hay ngày ấy.





Cơm Đan viện thật ngon, ngon v́ lạ miệng, ngon v́ “an toàn”, cá dưới ao đánh lên, rau củ do chính các đan sĩ trồng cấy, cả hạt gạo cũng từ Đan viện làm ra, gà chắc chắn là “gà đi bộ”, chuối nhà trồng, … mọi thứ tươi rói, ngọt ngào và đầy hương vị. Bóng các đan sĩ lặng lẽ phục vụ trong nhà bếp, họ cứ âm thầm cặm cụi làm việc, lảng tránh khách hành hương khi có ai cố ư t́m gặp gợi chuyện.




Chiều chiều tản bộ trong vườn cây, thấp thoáng bóng các đan sĩ trẻ lao động, họ cắm cúi làm việc, không một tiếng cười đùa, không một câu nghịch ngợm, đời sống của họ là “Lao động và cầu nguyện”, họ cầu nguyện khi lao động, lặng lẽ âm thầm để chỉ thuộc về một ḿnh Chúa mà thôi. Thoáng một h́nh ảnh đẹp tuyệt diệu trong tâm trí tôi, họ là những bông hoa trong sáng nở trong cơi thâm sơn cùng cốc, Chúa khéo gieo văi để thiên nhiên luôn là bài ca bất tận ngợi khen Chúa.




Tôi nghĩ nhiều về họ, những đan sĩ đang tu luyện nơi Đan viện này trong những ngày tôi ở đây. Họ vào đây t́m ǵ? Danh vọng chăng? Làm ǵ có. Địa vị chăng? Làm ǵ có. Giàu có chăng? Làm ǵ có. Lợi lộc chăng? Làm ǵ có. Họ t́m Chúa trong thinh lặng giữa những huênh hoang ồn ào của thế gian, họ muốn nói với thế gian về giá trị tuyệt đối của nước Trời đang hiện diện giữa thế gian này.




Có một “Thiền sư” ngày ngày hai buổi ra đàm đạo với chúng tôi, bóng người lướt nhẹ trong sương gió, lặng lẽ âm thầm trong cô tịch, người chậm răi nở nụ cười giữa cây cỏ, người đăm chiêu trong thinh lặng như hoà quyện vào nhân gian, người thanh thoát như đến từ cơi vĩnh hằng, người nhẹ nhàng cất lời ca tụng Đấng Hoá Công. Người không dùng lời hoa mỹ, nhưng dùng chính Lời Hằng Sống mà chia sẻ với chúng tôi. Người đă đi “từ những đau khổ lớn lao mà đến”, người đứng dậy sau những cơn giông tố băo bùng, “một phần tư tinh tú trên trời bị quăng xuống”, rồi một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, người nhận ra tiếng Chúa mời gọi người qua một khúc quanh, rồi khúc quanh dẫn người đến Đan viện hôm nay.




Tôi đă được chữa lành sau nhiều ngày tháng cặm cụi lao công khổ tứ, bụi thời gian, bụi không gian được gột rửa giữa thinh lặng thánh thiêng, ngày mai tôi “xuống núi”, ngày mai tôi giă từ chốn này, đă tṛn 8 ngày tôi xa phố thị, ngày mai tôi sẽ làm quen lại với thế trần, ngày mai tôi gặp lại những bộn bề nhân gian.


Xin cám ơn vị “Thiền sư” của Thiên Chúa, xin cám ơn các đan sĩ thoát trần, xin cám ơn Đan viện Châu Sơn, Đan viện sừng sững trải qua năm tháng băo bùng. Xin cám ơn bầu khí thánh thiêng, xin cám ơn những lời kinh vang lên mỗi giờ cầu nguyện cho nhân thế, xin cám ơn tất cả những phương thuốc kỳ diệu Chúa đă sử dụng để chữa lành cho tôi.
Ngày mai tôi “xuống núi”.



Đan viện Châu Sơn, Nho Quan, Ninh B́nh

Ngày 29/11/2013

Lm. Vĩnh Sang, dcct

florida80
06-05-2019, 18:00
Đạo Nào Cũng Là Đạo Cả







Tâm Diệu

Có người cho rằng “đạo nào cũng là đạo”. Câu nói này thoạt nghe qua có vẻ hợp lư và là một ư tưởng hấp dẫn. Nếu hiểu theo một cách đơn giản, trong phạm trù luân lư đạo đức là đạo nào cũng dạy con người làm lành tránh dữ, th́ câu này rất hợp lư. Tuy nhiên, chúng ta cần phải suy xét và nhận định lại quan niệm đó qua lăng kính tôn giáo.




Trước hết có thể nói ngay rằng câu “đạo nào cũng là đạo” hay “đạo nào cũng tốt” chỉ là một câu nói xă giao thông thường hoặc để làm vừa ḷng khách, vui ḷng bạn hay có thể do sự thiếu thông tin về sự khác biệt giữa các tôn giáo. Trong phạm vi bài này người viết thu gọn về sự khác biệt căn bản giữa hai tôn giáo lớn có đông đảo tín đồ tại Việt Nam là Kitô Giáo [01] và Phật Giáo để giúp cho những người đang đứng ở giữa ngă ba đường tầm Đạo với ấn tượng đạo nào cũng tốt để nhận thấy con đường nào phải lựa chọn. Việc chọn lựa là quyền của mỗi người. Dĩ nhiên mỗi người phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của ḿnh. Người viết chỉ xin chúng ta suy nghĩ đến sự thật.




Trước khi đi vào chi tiết, chúng ta cần ghi nhận rằng, Phật Giáo là một tôn giáo hoàn toàn khác biệt với các tôn giáo khác trên thế giới về mặt tư tưởng triết học. Phật Giáo không chấp nhận giả thuyết có một vị Trời hay một vị Thượng Đế sáng tạo, không có giáo điều, không có một linh hồn bất tử vĩnh hằng, và không có một đấng quyền năng sáng tạo nào ngự trị trong cái gọi là định mệnh hay số mệnh của mỗi con người. V́ thế, điểm then chốt trong việc phân biệt giữa Phật giáo với các truyền thống tín ngưỡng lớn trên thế giới là vấn đề có hay không một Đấng Sáng Tạo? Đối với Phật giáo, ư niệm về một “nguyên nhân đầu tiên” không hề được đặt ra để lư giải do bởi ư niệm về tánh không và duyên khởi.




Điểm khác biệt căn bản đầu tiên giữa hai đạo là Niềm Tin Tôn Giáo:




Đối với Kitô Giáo, Đức Tin là cốt lơi của đạo. Nếu không tin th́ không thể trở thành một Kitô hữu được. Không tin th́ không thể thực hành những ǵ mà đạo Kitô đ̣i hỏi được. Đức Tin được ghi trong bản Kinh Tin Kính của các Tông Đồ (Apostle's Creed) thường gọi tắt là Kinh Tin Kính. “Tôi tin kính Thiên Chúa, là Cha toàn năng, là Đấng tạo thành trời đất, muôn vật hữu h́nh và vô h́nh”. [02]




Đối với Phật Giáo, vị sáng lập tôn giáo này – Đức Phật Thích Ca – khuyên những người muốn theo Ngài chớ có tin một điều ǵ chỉ v́ điều đó đă được một bậc đạo sư của ḿnh nói ra, được phát xuất từ nơi có uy quyền, được kinh điển truyền tụng hay theo truyền thống từ xưa để lại; mà phải dùng lư trí và sự thông minh của ḿnh để cứu xét và chỉ chấp nhận điều ǵ khi đă trải nghiệm được hạnh phúc an lạc. Ngài nói rằng “Ta không dạy ai đến để tin, nhưng đến để thấy và thực hành”. Điều này đă khuyến khích những người muốn đi theo Ngài hăy nghiên cứu kỹ càng những lời dạy của Ngài và để cho họ tự do quyết định là có nên chấp nhận những điều chỉ dạy đó không. Ngài không bảo ai đến và chấp nhận tôn giáo này nếu họ chưa hiểu những lời dạy của Ngài.[Kinh Kalama] [03].




Nói gọn lại Kitô Giáo là tôn giáo của “đức tin” (faith) và Phật Giáo là tôn giáo của “lư trí” (trí tuệ). [4]




Điểm khác biệt thứ hai giữa Kitô Giáo và Phật Giáo là quan niệm về giải thoát.




Đối với Kitô Giáo, th́ sự giải thoát là sự "giải thoát khỏi tội lỗi qua một Đấng Cứu Rỗi". Giáo lư giải thoát này được đặt trên căn bản một số tín điều mà các tín hữu Kitô Giáo phải tin, và đức tin này là tuyệt đối, bất khả tranh căi, bất khả luận bàn. V́ thế muốn được giải thoát, tín hữu Kitô Giáo phải tin vào nhiều tín điều được ghi trong Kinh Tin Kính của các Tông đồ (Apostle’s Creed). Chúa Giê-xu là nền tảng, là Tác giả và là Đấng duy nhất có quyền ban cho sự Cứu Rỗi (Rôma 3:24, 25; 5:21; Công Vụ 4:12; Hêbơrơ 12:2). Những ai không tin nhận Chúa Giê-xu sẽ không được tha thứ tội lỗi và sẽ chịu phạt nơi hoả ngục.




Đối với Phật Giáo, đạo Phật cho rằng cuộc đời này là giả tạm và chúng sinh cứ phải sống trong đau khổ v́ ḷng tham dục vô bờ bến, khiến con người tự ḿnh trói buộc với những xung đột và khổ đau do không bao giờ thoả măn, nên phải luân hồi triền miên trong ṿng sinh tử. Do đó nếu muốn, con người có thể tự ḿnh giải thoát khỏi khổ đau, sinh tử luân hồi bằng các nỗ lực tu tập bản thân: làm lành, tránh ác và tự thanh tịnh hoá tâm ư. Bốn chân lư nền tảng của Phật giáo (Tứ Diệu Đế) cho rằng mọi khổ đau của chúng sinh đều có một hay nhiều nguyên nhân gây nên, chúng có thể bị giải trừ và có con đường để giải trừ khổ đau đó. Con đường đó chính là con đường giải thoát, là Bát Chánh Đạo trong giáo lư căn bản của nhà Phật. Giáo lư này được qui thành ba môn học: Giới, Định và Tuệ. Thực hành Giới và Định là đưa tới trí Tuệ, là giải thoát khỏi sự mê muội, ḷng ích kỷ và khổ đau, là đạt tới cảnh giới Niết Bàn.




Đó là nét đại cương sự khác biệt giữa giải thoát trong Phật Giáo và trong Kitô Giáo. Cái căn bản khác biệt này là, một bên là tha lực tức nhờ sự cứu rỗi, bên kia là tự lực, tự ḿnh thắp đưốc lên mà đi. Với Phật Giáo, triết lư của đạo này là một triết lư sống, bởi v́ nó là một chân lư giải thoát mà chỉ có ai thực hành nó mới đạt được nó, hiểu được nó trọn vẹn, người Phật tử phải tự ḿnh tu tập để tiến tới giải thoát. Chính Đức Phật dạy, "Không ai có thể cứu vớt chúng ta bằng chính bản thân chúng ta”. Đức Phật chỉ là người dẫn đường. Ngài chỉ dạy cho chúng ta con đường tạo ra nguyên nhân và hậu quả. Số phận của chúng ta nằm trong tay chúng ta, không phải trong tay của Trời/Thượng Đế cũng không phải trong tay của Đức Phật. Với Kitô Giáo, v́ là một tôn giáo cứu rỗi, con người chỉ cần đặt tất cả vào một niềm tin duy nhất ở một đấng siêu nhiên để mong cầu được giải thoát cho ḿnh: "Thiên Chúa quá thương yêu thế gian đến nỗi ban con duy nhất (sic) của Ngài, để những ai tin vào Người sẽ không bị luận phạt, nhưng được sống đời đời." (Crossing The Threshold of Hope, trang 76),




Điểm khác biệt thứ ba giữa hai đạo là thuyết Sáng Tạo:




Kitô giáo tin có một Thiên Chúa duy nhất, và là Đấng Tạo Hóa toàn năng, đă dựng nên và điều khiển toàn thể vũ trụ hữu h́nh và vô h́nh. Cuốn Genesis (Sách Sáng Thế), một trong những kinh Thánh Cựu Ước viết rằng Thiên Chúa tạo ra vũ trụ và muôn vật và loài người trong 7 ngày. V́ thế tín hữu Ki Tô giáo tin rằng mọi thứ trên đời đều có một nguyên nhân, từ đó, cứ truy tầm lên măi sẽ phải có một nguyên nhân đầu tiên, và Chúa Trời của họ chính là nguyên nhân đầu tiên đó.




Đối với Phật Giáo, tất cả mọi sự mọi vật đều do nhân duyên ḥa hợp mà hiển hiện, biến đổi vô thường. Thế giới này, về bản chất, chỉ là một ḍng biến ảo vô thường, không do một Đấng toàn năng nào sáng tạo. Sở dĩ vũ trụ vạn vật biến hóa vô thường chính là do vạn vật trong vũ trụ chịu sự chi phối của luật nhân quả. Cái nhân nhờ có duyên mà trở thành quả, quả lại là nhân mới, nhờ có duyên trợ giúp mà trở thành quả mới… Cứ như vậy, vạn vật trong thế giới cứ sinh hóa biến hiện không ngừng theo quá tŕnh thành, trụ, hoại, không.




Điểm khác biệt thứ tư giữa hai đạo là vị sáng lập ra tôn giáo.




Đối với Kitô Giáo, Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa toàn năng, đă sáng tạo ra vũ trụ và muôn loài.




Đối với Phật Giáo, Đức Phật Thích Ca là một nhân vật lịch sử có thật, có một tiểu sử rơ ràng được cả thế giới công nhận. Ngài đă thực sự sống trên thế giới này, Ngài không tự xưng ḿnh hay các đệ tử của Ngài tôn xưng Ngài là đấng toàn năng, đấng tạo hóa hay là Thượng Đế v.v. Ngài là người đă giác ngộ hoàn toàn và triệt để (toàn giác), là vị Đạo sư đă tự ḿnh t́m ra được con đường giải thoát ngang qua kinh nghiệm bản thân, không có ai truyền dạy cho Ngài, không có ai ban phép cho Ngài, không phải do thần khởi, cũng không phải là hiện thân hay hóa thân của một đấng thần linh nào. Ngài là một người như mọi người khác, nhưng chính nhờ nỗ lực tu tập cá nhân, Ngài đă t́m ra được con đường giải thoát. Sau khi giác ngộ, Ngài đă giảng dạy giáo pháp cho mọi người, nếu ai có nhân duyên thực hành giáo pháp, kể từ vua quan cho đến thứ dân, kẻ khốn cùng đều được giác ngộ như Ngài. Cho nên Ngài đă nói: “Ta là Phật đă thành, chúng sanh là Phật sẽ thành.” Ngài là người hướng đạo, chỉ dẫn đường lối cho những ai muốn tu tập, Ngài không thể tu tập thay cho chúng sinh mà con người phải tự ḿnh tu tập mới giải thoát được khỏi khổ đau phiền năo do tham sân si trói buộc, mới ra khỏi sinh tử luân hồi được. Cho nên Ngài đă nói: “Các người hăy tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi”. Ngài khuyên hăy nên nương tựa vào chính ḿnh và đi theo con đường giải thoát bằng nỗ lực của chính bản thân ḿnh.




Nói tóm lại, điểm then chốt trong việc phân biệt giữa Phật giáo với Kitô Giáo nói riêng, các truyền thống tín ngưỡng lớn khác trên thế giới nói chung là vấn đề có hay không một Đấng Sáng Tạo? Đối với Phật giáo, tất cả mọi sự mọi vật đều do nhân duyên ḥa hợp (duyên sinh), do đó không hề có một Đấng Sáng Tạo. Ngoài ra, với Kitô Giáo, Thiên Chúa chính là Chân Lư, là hơi thở, là con đường giải thoát, bất cứ ai đến với Ngài, tin nơi Ngài sẽ được cứu rỗi. Với Phật Giáo, Đức Phật Thích Ca là bậc Đạo Sư đă t́m ra con đường giải thoát, hướng dẫn những ai muốn giải thoát khỏi đau khổ trầm luân, hăy đi theo con đường mà Ngài đă kinh qua. Ngài chỉ là người dẫn đường, c̣n người đi theo phải tự ḿnh làm chủ, tự ḿnh tu tập để đi đến giải thoát chứ không nương nhờ ở bất cứ đấng Thần quyền nào để được giải thoát.




Tâm Diệu biên soạn




[01] Kitô giáo bao gồm nhiều truyền thống tôn giáo với các dị biệt văn hóa cũng như hàng ngàn xác tín và giáo phái khác nhau. Trải qua hai thiên niên kỷ, Kitô giáo tự h́nh thành nên ba nhánh chính: Công giáo Roma, Chính Thống giáo Đông phương và Kháng Cách (Protestantism). Tính chung, đây là tôn giáo lớn nhất thế giới với hơn 2,1 tỉ tín hữu (chiếm khoảng 34% dân số thế giới). (Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)




[02] Kinh Tin Kính các Tông Đồ, cũng gọi là Biểu Tín các Tông Đồ, là kinh Tin Kính xưa nhất, có từ thế kỷ thứ II. Bản này tổng hợp các công thức đă có trước đó. Từ thế kỷ thứ VI, bản này có h́nh thức như ngày nay. Đây là bản tuyên xưng những tín điều chính yếu nhất khi chịu phép Rửa.




[3] Kinh Kalama (trong Kinh Tăng Chi Bộ III.65)

http://thuvienhoasen.org/D_1-2_2-69_4-11426_5-50_6-1_17-78_14-1_15-1/kinh-kalama-anh-viet-thanissaro-bhikkhu-thich-minh-chau.html




[4] Theo định nghĩa trong tự điển th́ Faith hay Đức Tin là "sự tin chắc vào một cái ǵ đó mà không chứng minh được cái đó có thực" (Firm belief in something for which there is no proof.) Định nghĩa của Reason hay Lư Trí trong tự điển là "khả năng có những tư tưởng hợp lư, suy lư, hoặc phân biệt" (The capacity of rational thought, inference, or discrimination) hay "suy xét đúng, phán đoán hợp lư" (good judgment, sound sense). Theo những định nghĩa trên th́ hiển nhiên là Đức Tin Ki-Tô Giáo và Lư Trí của Phật Giáo là hai từ có nghĩa loại trừ hỗ tương (mutual exclusive), có cái này th́ không có cái kia. Thật vậy, khi chúng ta dùng lư trí để xác định và chấp nhận một điều ǵ th́ chúng ta không cần đến đức tin, và khi chúng ta tin vào điều ǵ mà không cần biết, không cần hiểu, th́ lư trí trở nên thừa thăi.

TD

http://www.thuvienhoasen.or g

florida80
06-05-2019, 18:02
Chuyến Taxi Cuối Cùng Của Đời Người







Hai mươi năm trước đây, tôi lái xe tắc xi để kiếm sống. Một đêm có người gọi xe ở khu chung cư vào lúc 2 giờ 30 sáng. Tôi đến nơi, các dẫy nhà đều ch́m lẫn trong bóng đêm ngoại trừ ánh sáng mù mờ từ khung của sổ kéo màn kín. Trong trường hợp này, các người lái xe thường nhấn c̣i một hay hai lần và chờ khoảng một phút, nếu không thấy động tĩnh ǵ là họ lái xe đi....




Nhưng tôi cũng biết rất nhiều người nghèo không có xe cộ ǵ cả và tắc xi là phương tiện di chuyển duy nhất mà họ trông cậy trong những hoàn cảnh đặc biệt hay trong những giờ giấc bất thường.... Trừ khi linh cảm có ǵ nguy hiểm ngăn cản, tôi thường ra khỏi xe và đi đến tận cửa, tự nhủ biết đâu có người đang cần tôi giúp...


Nghĩ như thế tôi bước tới gơ cửa.

“Xin chờ một chút “ giọng nói rơ ràng là của một người già nhưng vẫn có phần trong trẻo và tôi có thể nghe tiếng của các vật dụng dường như đang bị kéo đi trên sàn nhà... Vài phút sau, cửa mở, một bà cụ khoảng 80 tuổi đứng ngay trước mặt tôi. Cụ mặc chiếc áo đầm dài in hoa, đội cái mũ trắng xinh xắn với giải lụa gài chung quanh, trông giống y như một người nào đó từ cuốn phim của những năm 1940 chợt bước ra, với chiếc va ly vải bên cạnh. Sau lưng cụ, căn pḥng chung cư trống trải như quanh năm không có ai cư ngụ, tất cả bàn ghế đều được phủ kín bằng những tấm trải giường. Liếc nh́n qua vai cụ, không có bất kỳ vật dụng nào trên quầy trong bếp hay trên tường cả và sát chân tường trong góc pḥng tôi có thể thấy mấy cái thùng giấy đầy những ly tách và khung ảnh sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

- Phiền ông mang giúp tôi cái va ly này ra xe..

Tôi đem chiếc va ly cất ở thùng xe phía sau và quay trở lại giúp bà cụ. Cụ nắm cánh tay tôi và từng bước một, tôi d́u cụ xuống đường hướng về chiếc xe... Cụ luôn miệng nói cám ơn.... “Không có chi, thưa cụ“ tôi nói, “cháu coi những người lớn tuổi như là mẹ của cháu vậy... ” Cụ trả lời: “Ông tử tế lắm.... ”

Sau khi giúp cụ yên ấm trên băng ghế sau, tội ngồi vào ghế lái và nổ máy xe. Cụ đưa cho tôi tờ giấy ghi địa chỉ nơi cụ muốn đến và hỏi tôi, rất nhỏ nhẹ:

- Ông có thể chạy ngang qua dưới phố cho tôi một chút không...

Liếc mắt vào tờ giấy gh́ địa chỉ, tôi buột miệng:

- Nếu lái xuống phố th́ đường xa hơn và lâu hơn nhiều....

- Cứ thong thả, ông à, không có ǵ vội vă cả, Tôi trên đường tới hospice (nhà dành cho những người sắp từ giă cuôc sống) thôi...

Tôi ngước mắt nh́n, qua tấm gương chiếu hậu, đôi mắt cụ long lanh trong bóng tối.

- Tôi không c̣n ai thân thích trên cơi đời này, và bác sĩ đă nói tôi cũng chẳng c̣n bao lâu nữa, hai hay ba tuần là nhiều....

Với tay tắt cái máy ghi khoảng cách và tính tiền, tôi hỏi một cách lặng lẽ:

- Thưa cụ muốn đi qua đường nào trước......

Trong hơn hai giờ kế tiếp, chúng tôi hầu như đi lanh quanh qua từng con đường trong các khu phố. Cụ chỉ cho tôi toà nhà nhiều tầng mà một thời cụ đă làm người điều khiển thang máy. Tôi lái xe qua một khu phố với những căn nhà nhỏ đă cũ nhưng xinh xắn, cụ nói với tôi ngày trước khi mới lập gia đ́nh cụ đă ở trong khu này, và chỉ cho tôi căn nhà loang loáng dưới ánh đèn đêm.... Nh́n ánh mắt lưu luyến của cụ, tôi như thấy một trời quá khứ thương yêu đằm thắm của đôi vợ chồng trẻ.


Cụ ra hiệu cho tôi ngừng xe trước nhà kho của cửa tiệm bán giường tủ, bàn ghế, nhẹ nhàng bảo tôi trước đây chỗ này là một vũ trường sang trọng và nổi tiếng, cụ đă từng hănh diện đến đây khiêu vũ lần đầu khi là một thiếu nữ mười sáu tuổi... Trong giọng nói cụ tôi thấy thấp thoáng h́nh ảnh một thiếu nữ trẻ trung sáng ngời với bộ dạ phục xinh đẹp và nụ cười tươi tắn hân hoan..... Đôi khi, cụ bảo tôi đậu xe trước một toà nhà nào đó hay ở một góc phố khuất nẻo không tên.... và cụ im lặng thẫn thờ trong bóng tối như đắm ch́m với cả một dĩ văng xa xăm bao la và sâu thẳm....

Khi trời chập choạng trong ánh sáng đầu tiên của ban ngày, cụ nói với tôi khẽ khàng như một hơi thở nhẹ:

- Thôi, ḿnh đi...

Tôi lái xe trong im lặng đến khu nhà hospice. Đó là một dẫy nhà thấp, kín đáo, ngăn nắp và gọn gàng. Tôi vừa ngừng xe là đă có hai người xuất hiện với chiếc xe lăn như là họ đă chờ đợi từ lâu rồi. Tôi bước xuống mở thùng xe phía sau để lấy chiếc va ly nhỏ của cụ mang tới để ngay cửa chính, xong quay trở ra đă thấy cụ đă được đỡ ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn.

- Bao nhiêu tiền vậy cháu?

Cụ vừa hỏi vừa mở cái bóp nhỏ... “Cháu không lấy tiền bác đâu.. ” tôi trả lời.

- Nhưng cháu phải kiếm sống chứ...

- Đă có những khách hàng khác, thưa bác...

Gần như không tính toán so đo, tôi cúi xuống ôm lấy bờ vai cụ. Đáp lại, cụ ôm tôi thật chặt:

- Cám ơn cháu đă cho cụ già này khoảng thời gian thật quư giá và đầy ư nghĩa.

Tôi xiết chặt tay cụ và quay bước đi trong ánh sáng mờ nhạt của một ngày mới đến. Sau lưng tôi có tiếng cửa đóng. Tôi cảm thấy như cả một cuộc đời vừa được khép lại phiá sau.


Tôi không có thêm người khách nào khác trong buổi sáng đó. Tôi chạy xe lanh quanh không có mục đích và dường như tôi cũng chẳng biết ḿnh đi đâu nữa... Suốt cả ngày hầu như tôi không thể nói được với ai lời nào cả.... Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu cụ già gặp phải một người tài xế đang ở cuối buổi làm, nóng nẩy chỉ muốn chóng xong việc để c̣n về nhà... Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu tôi từ chối không nhận đón người khách là cụ hay tôi không bước xuống gơ cửa mà chỉ ngồi trên xe nhận kèn một lần rồi lái xe đi....

Tự nhiên nghiệm trong quăng đời trẻ trung ngắn ngủi của ḿnh, dường như là tôi chưa làm được chuyện ǵ có ư nghĩa hơn là chuyện tôi đă làm trong buổi sáng hôm ấy.


Chúng ta luôn luôn nghĩ rằng cuộc đời sẽ có những khúc quanh quan trọng, đánh dấu bằng những sự việc to lớn, dễ dàng ghi nhớ... Nhưng thật ra, đẹp nhất vẫn là những phút giây nhỏ bé bất ngờ nhưng có xúc cảm mănh liệt khiến ta phải bàng hoàng đến tê dại cả tâm hồn...

Xin chia xẻ câu chuyện nhỏ này với các bạn, hy vọng v́ thế cuộc đời chung quanh chúng ta sẽ ấm cúng và có ư nghĩa hơn.


Vô Danh

florida80
06-05-2019, 18:04
Đan Viện Châu Sơn - Một Chốn B́nh Yên




Lm Vincent Phạm Trung Thành

Tôi đến Châu Sơn trong những ngày đầu đông, cái rét lập đông nghe nhè nhẹ, lâng lâng đến ngọt ngào. Những buổi tối cuốn chăn dầy cộm vùi ḿnh trong giường nệm gây cảm giác là lạ cho những kẻ sống quanh năm trong khí hậu nhiệt đới Saigon. Có những chiều gió mùa đông bắc về, co ro với cái áo lạnh, những cái vớ chân, cái khăn quàng cổ, vụng về vướng vít thấy hay hay, là lạ. Buổi sáng quen cảnh Saigon, bật dậy mở tung cửa để đi ra hít khí trời chạm ngay cái lạnh bất ngờ dội ngược lại, bàng hoàng thú vị làm sao.


Khung cảnh Đan viện thật an b́nh, im như tờ không một tạp âm, ầm ĩ, ồn ào náo động. Xa xa những khối núi đá vôi dựng đứng đẹp rực rỡ trong những ngày nắng trong, từng vệt cây xanh bám vào ven thành núi như những mảng rêu phong cũ kỹ nơi những mái nhà phố cổ hiếm hoi c̣n sót lại của thời xây dựng như vũ băo.









Nhà nguyện của Đan viện sáng lên theo từng hồi chuông, tiếng kinh nhật tụng phát ra từ những khung cửa ṿm mang ánh đèn vàng ngậy vang xa vang xa, đều đều như những tiếng nguyện văng vẳng đâu đây của một cơi thiên đường, cơi thiên đường xà quyện với nhân thế.


Tám ngày lưu trú trong Đan viện, thảnh thơi nhàn hạ, không bị vây bắt bởi công việc, không bị lôi cuốn bởi các vấn nạn cần giải quyết, không bị quyến rũ bởi cái máy vi tính, cái máy điện thoại hàng chục cuộc gọi “bị nhỡ”, hàng chục tin nhắn không mở, tôi vất mọi sự để tận hưởng thời gian b́nh yên, biết là sau những ngày này sẽ lại là những ngày tất bật, sẽ lại là những ngày xáo trộn cả kế hoạch dự liệu, và hàng chục lời trách móc, v́ thế, vất bỏ được ngày nào hay ngày ấy.





Cơm Đan viện thật ngon, ngon v́ lạ miệng, ngon v́ “an toàn”, cá dưới ao đánh lên, rau củ do chính các đan sĩ trồng cấy, cả hạt gạo cũng từ Đan viện làm ra, gà chắc chắn là “gà đi bộ”, chuối nhà trồng, … mọi thứ tươi rói, ngọt ngào và đầy hương vị. Bóng các đan sĩ lặng lẽ phục vụ trong nhà bếp, họ cứ âm thầm cặm cụi làm việc, lảng tránh khách hành hương khi có ai cố ư t́m gặp gợi chuyện.




Chiều chiều tản bộ trong vườn cây, thấp thoáng bóng các đan sĩ trẻ lao động, họ cắm cúi làm việc, không một tiếng cười đùa, không một câu nghịch ngợm, đời sống của họ là “Lao động và cầu nguyện”, họ cầu nguyện khi lao động, lặng lẽ âm thầm để chỉ thuộc về một ḿnh Chúa mà thôi. Thoáng một h́nh ảnh đẹp tuyệt diệu trong tâm trí tôi, họ là những bông hoa trong sáng nở trong cơi thâm sơn cùng cốc, Chúa khéo gieo văi để thiên nhiên luôn là bài ca bất tận ngợi khen Chúa.




Tôi nghĩ nhiều về họ, những đan sĩ đang tu luyện nơi Đan viện này trong những ngày tôi ở đây. Họ vào đây t́m ǵ? Danh vọng chăng? Làm ǵ có. Địa vị chăng? Làm ǵ có. Giàu có chăng? Làm ǵ có. Lợi lộc chăng? Làm ǵ có. Họ t́m Chúa trong thinh lặng giữa những huênh hoang ồn ào của thế gian, họ muốn nói với thế gian về giá trị tuyệt đối của nước Trời đang hiện diện giữa thế gian này.




Có một “Thiền sư” ngày ngày hai buổi ra đàm đạo với chúng tôi, bóng người lướt nhẹ trong sương gió, lặng lẽ âm thầm trong cô tịch, người chậm răi nở nụ cười giữa cây cỏ, người đăm chiêu trong thinh lặng như hoà quyện vào nhân gian, người thanh thoát như đến từ cơi vĩnh hằng, người nhẹ nhàng cất lời ca tụng Đấng Hoá Công. Người không dùng lời hoa mỹ, nhưng dùng chính Lời Hằng Sống mà chia sẻ với chúng tôi. Người đă đi “từ những đau khổ lớn lao mà đến”, người đứng dậy sau những cơn giông tố băo bùng, “một phần tư tinh tú trên trời bị quăng xuống”, rồi một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, người nhận ra tiếng Chúa mời gọi người qua một khúc quanh, rồi khúc quanh dẫn người đến Đan viện hôm nay.




Tôi đă được chữa lành sau nhiều ngày tháng cặm cụi lao công khổ tứ, bụi thời gian, bụi không gian được gột rửa giữa thinh lặng thánh thiêng, ngày mai tôi “xuống núi”, ngày mai tôi giă từ chốn này, đă tṛn 8 ngày tôi xa phố thị, ngày mai tôi sẽ làm quen lại với thế trần, ngày mai tôi gặp lại những bộn bề nhân gian.


Xin cám ơn vị “Thiền sư” của Thiên Chúa, xin cám ơn các đan sĩ thoát trần, xin cám ơn Đan viện Châu Sơn, Đan viện sừng sững trải qua năm tháng băo bùng. Xin cám ơn bầu khí thánh thiêng, xin cám ơn những lời kinh vang lên mỗi giờ cầu nguyện cho nhân thế, xin cám ơn tất cả những phương thuốc kỳ diệu Chúa đă sử dụng để chữa lành cho tôi.
Ngày mai tôi “xuống núi”.



Đan viện Châu Sơn, Nho Quan, Ninh B́nh

Ngày 29/11/2013

Lm. Vĩnh Sang, dcct


Sưu tầm

florida80
06-06-2019, 19:21
Bốn Câu Chuyện Nhỏ Có Thể Giúp Bạn Hiểu Ra Được Nhiều Điều




Hạnh phúc hay khổ đau ở trên đời tất cả đều nằm ở một chữ “tâm”, vậy nên nếu có thể kiểm soát được cái tâm này, con người tất nhiên sẽ ung dung tự tại.










Câu chuyện thứ nhất: Thế gian không ǵ trân quư hơn cái ta đang có

Đức Phật hỏi: “Trên thế gian cái ǵ là trân quư nhất?”

Đệ tử trả lời: “Là cái đă mất đi và cái không đạt được”.

Đức Phật không nói ǵ…

Sau vài năm, ngài để cho đệ tử lăn lộn bể dâu, nếm trải cay đắng cuộc đời.

Khi này Đức Phật mới trả lời:

“Thế gian trân quư nhất chính là thứ ta đang có!”




Câu chuyện thứ hai: Khả năng thành công quyết định bởi cách ta đối đăi với chính ḿnh

Một thanh niên đến chỗ thiền sư xin thỉnh giáo:

“Đại sư, có người nói con là thiên tài, cũng có người mắng con đần độn. Con không biết ḿnh thế nào nữa! Nếu là ngài, ngài nh́n nhận như thế nào về chính ḿnh?”









Thiền sư nh́n vẻ mặt của cậu thanh niên và trả lời:

“Giả dụ như ta có nửa kư gạo;

Trong mắt người phụ nữ làm bếp, th́ nó là mấy bát cơm;

Trong mắt người nướng bánh, th́ nó là bánh ḿ;

Trong mắt người người nấu rượu, th́ gạo ấy là rượu;

Nhưng, gạo vẫn là gạo.

Con người cũng vậy, tiền đồ như thế nào, cũng là quyết định bởi việc ta đối đăi với chính ḿnh ra sao”.




Cậu thanh niên liền sáng tỏ vấn đề, cảm tạ đại sư rồi rời đi.




Câu chuyện thứ ba: Vô ngă, từ bi, trí tuệ và tự tại

Một cậu thanh niên hỏi trí giả: “Làm thế nào để vừa có thể khiến bản thân vui vẻ, mà cũng khiến người khác được thoải mái?”









Trí giả cười đáp: “Có bốn loại cảnh giới mà cậu có thể học hỏi”.

Đầu tiên, coi ḿnh là người khác, cái này là vô ngă;

Sau đó, coi người khác là ḿnh, đây là từ bi;

Tiếp đến, coi người khác là người khác, ấy chính là trí tuệ;

Cuối cùng, coi ḿnh là chính ḿnh, thế mới là tự tại”.




Câu chuyện thứ tư: Thống khổ trong đời là muối, mặn hay nhạt quyết định bởi vật chứa đựng

Một vị thiền sư có một đệ tử rất hay than phiền. Một ngày, thiền sư đem một nắm muối bỏ vào trong bát nước, rồi bảo đệ tử này uống bát nước đó.

Đệ tử nói: “Mặn không chịu nổi!”.









Thiền sư bốc thêm một nắm muối nữa vung vào trong hồ, rồi lại bảo cậu đệ tử múc nước hồ lên uống thử.

Đệ tử uống xong nói: “Thật ngọt ngào tinh khiết”.

Thiền sư nói: “Những thống khổ trong đời giống như là muối vậy, mặn hay nhạt quyết định bởi vật chứa nó. Con nguyện làm một chén nước, hay làm một hồ nước đây?”




Chuyện ǵ rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có cái tâm là vẫn c̣n lưu giữ, thay đổi tâm của ḿnh, sẽ được giải thoát khỏi những phiền muộn.


Lê Hiếu, dịch từ Cmoney.tw

florida80
06-07-2019, 18:54
Khi Con Người Muốn Làm Con Ḅ - Ḥang Lân


https://i.imgur.com/XIuQg1P.gif






(Câu chuyện thật của một bác sĩ ở Việt Nam sau ngày 30-4-1975)




Tôi là một bác sĩ y khoa. Thời chiến ở miền Nam, hầu hết các bác sĩ đều phải vào quân đội, nhiệm vụ săn sóc sức khỏe cho quân nhân và gia đ́nh, đôi khi làm dân sự vụ khám bệnh miễn phí cho người dân. Trên mặt trận, ngoài việc điều trị thương binh, có lúc tôi gặp bộ đội hoặc cán bộ cộng sản bị thương và bị bắt, tôi vẫn chăm sóc cho họ mà không cần biết trước mặt ḿnh là ai, bạn hay thù.




Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, như số phận nổi trôi của đất nước, như hoàn cảnh của hầu hết người dân miền Nam, tôi được lệnh phải tŕnh diện chính quyền mới được gọi là “chính quyền cách mạng” để được đi “cải tạo” trở thành “người mới xă hội chủ nghĩa”. Theo thông cáo của ủy ban quân quản, các sĩ quan như tôi cần mang theo tiền bạc đủ cho 30 ngày ăn. Mọi người hăm hở tranh nhau “đăng kư” mong rằng đi sớm sẽ về sớm trong ṿng một tháng.




Sau thời gian dài được gạn lọc, tra hỏi, và khi đă hoàn tất “9 bài học căn bản” tôi được tàu đổ bộ cũ của hải quân VNCH đưa từ Trà Nóc (Cần Thơ) xuống vùng U Minh, thuộc An Giang Rạch Giá Cà Mau với nhiệm vụ dựng lên những lán trại dành cho các toán tù cải tạo khác xuống trụ lâu dài. Chỗ ở chúng tôi là những căn cḥi xiêu vẹo mất nóc, xung quanh trống trơn dựng trên các mô đất cao chống ngập, chúng tôi phải cấp tốc sửa chữa che mưa che nắng, đêm đêm rắn ḅ dưới chiếu nằm không dám nhúc nhích.




Mỗi ngày chúng tôi phải rời trại thật sớm lên rừng tràm xa 5 cây số và trở về trước 5 giờ chiều. Ở đây trời sập tối rất nhanh, muỗi bay vo vo trên đầu như chuồn chuồn, chúng liều mạng bám vào da thịt hút máu không thể đuổi kịp. Mỗi ngày mỗi người chúng tôi phải mang về nhà 3 cây tràm từ 5 đến 10 thước, bề tṛn khoảng một ôm nhỏ dùng làm cột trại chờ đón các toán khác.




Rừng tràm U minh dầy đặc, ẩm thấp, tối tăm, đầy rẫy sinh vật rắn, rết, ḅ cạp.. cực độc. Đường lưu thông chỉ là những con kinh rạch ngang dọc được đào trước đây sâu tới ngực, ngang cỡ vài mét, lâu ngày không xử dụng nước màu đen sẫm như nước cống, bốc mùi śnh hôi hám, ruồi nhặng bay vo ve.




Chúng tôi chui vào rừng đẫm nước màu đỏ của cây tràm, dùng rựa đốn mỗi người 3 cây, cùng xúm nhau kéo từng cây ra bờ kinh. Trong rừng có loại dây leo gọi là dây “trại” giống như dây mây, dẻo dai, tôi dùng bó 3 cây thành một rồi đẩy xuống ḷng kinh. Tuy nặng nhưng cây nổi dưới nước, tôi quàng vào cổ rồi cố sức kéo bồng bềnh theo ḍng kinh, chẳng khác ǵ con trâu kéo cày b́ bơm dưới ruộng nước.




Một hôm trời mưa tầm tă, tôi trầm ḿnh dưới ḍng kinh hôi hám cố kéo khối cây về trại cho kịp ngày. Trên bờ, hai bộ đội du kích lầm ĺ tay cầm súng AK như sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ tù nhân nào có ư trốn trại.




Lúc đó tôi cảm thấy buồn và nhục. Một người b́nh thường cũng không thể bị đối xử như vậy huống chi một bác sĩ như tôi. Ít ra trong xă hội tôi cũng giúp ích được cho bệnh nhân, chăm sóc sức khỏe cho nhiều người, chưa nói được kính trọng, nâng niu.




Vậy mà hôm nay dưới chính quyền được gọi là cách mạng, hứa hẹn mang hạnh phúc ấm no về với nhân dân, sự thật phũ phàng cho thân phận người dân miền Nam được xếp vào thành phần “Ngụy”, từ nông thôn đến thành thị, tất cả đều hưởng một cuộc “đổi đời” đích đáng. Tôi không cầm được giọt nước mắt, nước mắt chan ḥa lẫn với nước mưa lạnh giá, cố nuốt trôi đi nỗi chua xót đắng cay của kiếp con người.




Cùng lúc ấy trên bờ kinh có đàn ḅ đang gặm cỏ. Những con ḅ thư thái, b́nh yên h́nh như chúng không biết cảnh đau ḷng xung quanh, của loài người mà chúng từng hợp tác kéo cày sản xuất lúa gạo; chúng vẫn ung dung, lâu lâu ngước nh́n những con người đang h́ hục kéo cây tràm dưới ḍng kinh rồi tiếp tục cúi đầu nhai cỏ.




Trước cảnh đàn ḅ ăn cỏ, cảnh bộ đội cầm AK sẵn sàng nhả đạn, nh́n số phận của ḿnh và các bạn tù, tự nhiên tôi có ư tưởng muốn được đổi đời, một cuộc đời mới hạnh phúc hơn: tôi muốn được trở thành con ḅ để được tự do gặm cỏ, lâu lâu ngước nh́n thế thái nhân t́nh mà không phải lo âu, tủi nhục như chúng tôi hiện nay.




Một làn gió mạnh thổi tạt qua. Những hạt mưa nặng trĩu làm da mặt tôi buốt rát, tôi chợt tỉnh. Tôi đang là con người, đang được “cải tạo” để trở thành người của xă hội mới.




Năm 1979 khi ca sĩ Joan Baez phỏng vấn trên đảo tỵ nạn ở Nam Dương, tôi thuật lại câu chuyện “muốn làm con ḅ” ở trên cùng một số câu chuyện mà tôi trực tiếp kinh nghiệm dưới chế độ ở Việt Nam sau 1975. Joan Baez cũng hỏi nhiều người tỵ nạn khác. Tất cả đều thuật lại những câu chuyện tương tự nhưng khác hoàn cảnh, tất cả đều nói lên tiếng nói như nhau: chế độ ở Việt Nam sau 1975 thật sự chỉ là một chế độ tàn bạo, nhà cầm quyền khéo léo che dấu từ nay đă lộ rơ. Người ca sĩ từng hoạt động phản chiến, từng ca ngợi Hà Nội và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, từng chống Hoa Kỳ có mặt tại miền Nam đă phải cảm động, bà đă thức tỉnh, bà cùng nhiều trí thức trên thế giới đăng thư ngỏ trên tờ Washington Post phản đối nhà cầm quyền Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam làm bừng tỉnh lương tâm nhân loại.




Hôm nay tôi viết lại câu chuyện này trên đất nước người, không c̣n phải cực khổ như xưa, nhưng tôi có thể h́nh dung được vẫn c̣n biết bao nhiêu đồng bào của tôi tại quê nhà đang muốn được làm con ḅ như tôi trước đây.




Tháng 3, 2015

Hoàng Lân

florida80
06-07-2019, 19:08
https://i.imgur.com/yNcoGDk.jpg

Ai Sẽ Chôn Cộng Sản? - Lê Văn (danlambao)









Chưa bao giờ trong suốt ngàn năm lịch sử giữ nước và dựng nước của dân tộc Việt, số mạng của một đảng ngoại lai, mại bản đă dựng lên chế độ phá nước một cách toàn diện như đảng cộng sản VN - mà thời "cực thịnh" của nó chính là thời "cực mạc" của dân tộc - cuối cùng phải đến hồi giăy chết.





Như là định luật "già phải chết", nhưng tại sao tuổi thọ của đảng CSVN đến hôm nay già hơn so với các đcs Nga hay Đông Âu? V́ sao nó sống lâu nhỉ? Đó là v́ từ chính cái đặc điểm h́nh thành của nó: đảng cộng sản Việt Nam không phải được dựng lên từ đạo quân chiến thắng của Stalin sau thế chiến thứ II như các đảng cộng sản ở Đông Âu - mà ngược lại nó có nền móng vững chắc hơn do quá tŕnh hoạt động lâu đời từ thời 1920, đă trải qua các thời kỳ chống Pháp và ám hại các tổ chức không cộng sản yêu nước khác, phóng tay cướp chánh quyền, máy móc du nhập cuộc cải cách ruộng đất sắt máu của Trung cộng hồi 1954, vụ Nhân Văn giai phẩm, các vụ xét lại chống đảng ở miền Bắc, dùng bạo lực đánh chiếm miền Nam, tập trung cải tạo và tịch thu tài sản của Dân-Quân-Cán-Chính VNCH, đánh tư sản, diệt địa chủ, triệt hạ công thương nghiệp, đuổi Hoa kiều và tổ chức bán băi vượt biên sau 1975... một đảng cộng sản đă cướp, đă giết và bị giết hàng triệu người để đạt địa vị thống trị ngày nay!!!




Không những thế, chế độ cộng sản tại Việt Nam được xây dựng trên một chủ thuyết chánh trị sai lầm, trái với nhân tính, gây thống khổ cho nhân dân Việt Nam suốt hơn nữa thế kỷ qua, xô đẩy đất nước vào vực thẳm của chiến tranh, áp bức, tàn bạo, lạc hậu và khốn cùng. Đáng ghê tởm hơn nó đang biến thái thành một đảng vừa hèn với giặc, vừa ác với dân, một đảng tuy mang danh cộng sản nhưng thực chất là một tập đoàn Mafia tham nhũng lộng hành, nối giáo cho giặc có hệ thống và rất dă man độc ác.




Việc vỡ nợ đă xảy ra ở Bạc Liêu, Cà Mau, nay 14 bệnh viện ở Đắk Lắk... chỉ là những khởi đầu cho sự sụp đổ toàn diện của tiến tŕnh tự hủy.




Khi hàng loạt các ban ngành khác từ trung ương đến địa phương lần lượt hết tiền, khi quản lư kinh tế đến điều hành xă hội, từ việc phân phối tiện ích công cộng, trật tự xă hội, đến duy tŕ an toàn giao thông, phân phối điện nước, thực phẩm... lần hồi tê liệt th́ điều ǵ sẽ đến?




Chưa bao giờ ngày mà chế độ cộng sản xụp đổ lại càng hiển hiện gần hơn và người sẽ chôn chế độ đă được chính chế độ cho biết.




Tại Diễn đàn đối tác phát triển Việt Nam (VDPF) diễn ra sáng ngày 5/12, đồng chủ tọa diễn đàn - Giám đốc quốc gia của Ngân hàng Thế giới (World Bank) tại Việt Nam, bà Victoria Kwakwa đă băn khoăn đặt câu hỏi với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: “Việt Nam sẽ lấy nguồn ở đâu ra để tài trợ cho chương tŕnh phát triển đầy tham vọng trong 5 năm tới” (v́ hết tiền).




Ông Thủ tướng khẳng định chính là "nhân dân, là 92 triệu dân trong nước và 4 triệu hải ngoại"!!!




Nhưng đáng lẽ bà Kwakwa phải hỏi thêm rằng ai là thủ phạm cho sự vỡ nợ hết tiền nầy và nếu 92/4 triệu dân đều "cười khẩy - lắc đầu" với ông Thủ tướng th́ ngày tận của cộng sản đă đến.




Cái chết của csVN chính là sự hồi sinh cho dân tộc Việt... nó phải đến thôi!

florida80
06-07-2019, 19:15
Căn Bệnh Trầm Kha Tại Việt Nam Hiện Nay: Nói Dối Và Vô Cảm - Trần Quốc Nam










Nói Dối

Nói dối là nói điều không thật: Bịa đặt, phao truyền, xuyên tạc, để nói xấu, vu khống, chụp mũ, bôi bẩn - hoặc tráo trở, đổi trắng thay đen, “nhổ rồi liếm” là thủ đoạn trong đấu trường chính trị hoặc của kẻ phản phúc, của phường vô ơn, ăn cháo đá bát, có thể xảy ra trong bất cứ xă hội nào trên thế giới. Tuy nhiên - trong xă hội Việt Nam hiện nay, điều nầy trở thành một căn bệnh trầm kha, lan tràn khắp nước, khắp mọi lănh vực, mọi cơ quan, mọi lứa tuổi. Bệnh dối trá đang hoành hành thống trị cả nước ta...

Hai mươi năm (1954-75) miền Bắc sống dưới chế độ hoàn toàn bưng bít, nhà cầm quyền CS thường phịa ra những chuyện hoang đường như chuyện “miền Nam nghèo khổ không có chén ăn cơm”, “xe tăng địch làm bằng giấy”, “cháu ngoan bác Hồ dùng súng trường, một ḿnh bắn hạ 6 tàu bay “con ma” của địch” v.v... để giáo dục nhồi nhét vào đầu trẻ con và tuyên truyền trong quần chúng... Trẻ con in trong trí. Người lớn tin bằng lời.




Bởi v́ - “nói dối, nói dối măi, người ta sẽ tin”. Câu chuyện Tăng Sâm giết người trong sách QVGKT là một bằng chứng: Lần thứ nhứt có người nói Tăng Sâm giết người. Mạnh mẫu không tin. Lần thứ 2, không tin. Lần 3, bà mẹ Tăng Sâm hoảng hồn bỏ chạy... Adolf Hitler áp dụng những phương pháp trị dân trong quyển “Mein Kampf” (Mon combat) - do chính ông là tác giả: “Nói dối nhỏ, người ta không tin - nói dối lớn, nói măi, người ta sẽ tin”.




Nói dối, gian trá, lừa dối đă được các chế độ CS thế giới nghiên cứu đến mức tinh vi... được nâng lên hàng sách lược trị dân. Ông Hà nhân Văn - một nhân sĩ tại hải ngoại nhận xét về sự nói dối của chế độ CS: “Nói láo không ngượng miệng, không biết hổ thẹn, không biết liêm sĩ... Nói láo như là 1 phản ứng của con chó Pavlov, để ngụy tạo sự “tự nguyện” là sở trường. Nhưng khi bị lật tẩy, thực tế được phơi bày th́ phải sử dụng phương án 2 là bạo lực. Bỏ sở trường, dùng sở đoản”.




Vua nói dối, quan nói dối - dân cũng phải nói dối - nói dối từ trên xuống dưới - nói dối ở mọi cấp, mọi ngành - nói dối trong học đường, ngoài xă hội, trong sự đối xử với nhau. Nói dối để làm ăn, để giao dịch - để thăng quan tiến chức, cả đến trong sự đối xử nhau trong cuộc sống hằng ngày. Trong một xă hội, mọi người đều nói dối, mà ḿnh ngay thật, th́ thật khó sống? Rốt cuộc người ngay thật nhất cũng phải nói dối - nói dối để sống c̣n. Về chuyện nầy, ông Khổng có nói một câu nói rất hay: “Ở chung với người bất lương th́ như đi vào chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết hôi tanh v́ ḿnh đă hóa hôi tanh rồi vậy”. Sống trong một xă hội nói dối, lâu ngày ḿnh cũng thành người nói dối mà không biết, v́ ḿnh đă hóa người nói dối rồi!




Xă hội Việt Nam bây giờ - “giả dối lên ngôi, đạo dức suy đồi” - đến ông Bộ Trưởng Giáo dục Nguyễn thiện Nhân cũng phải lên tiếng công nhận “Đạo đức trong gia đ́nh Việt Nam đồng nghĩa với sự dối trá”. Thầy dối trá thầy, tṛ dối trá tṛ - quản lư giáo dục báo cáo láo, nạn mua bằng bán bằng, bán đề thi, mua quan bán tước hiện đang là một đại họa cho nền giáo dục Việt Nam. Thậm chí đến trong gia đ́nh cha con, chồng vợ cũng dối nhau, v́ không tin nhau, nói dối như là một phản ứng của con chó Pavlov. Việc chính trị hóa nền giáo dục đă tạo cơ sở cho sự DỐI TRÁ đang làm bá chủ đất nước. Xin hăy nghe những nhà trí thức, nhà văn, nhà báo, bloggers, diễn đàn trên mạng trong nước lẫn ngoài nước, các đài quốc tế RFA, RFI, BBC...




Nói láo từ A tới Z:




Hầu hết những trí thức, nhà văn, nhà giáo có lương tâm, những ai c̣n nghĩ đến tiền đồ Tổ Quốc Việt Nam, đều lên tiếng về một xă hội dối trá đến cùng cực: Giả dối từ A đến Z: Ông giáo sư Trần kính Nghị từ Hà nội mỉa mai: “Ở VIỆT NAM, MỌI THỨ ĐỀU GIẢ, CHỈ CÓ NÓI DỐI LÀ THẬT”. Một giáo sư khác từ Huế - ông Hà văn Thịnh, nói: “T́nh trạng giả dối ở Việt Nam lan tỏa từ A đến Z. Trong bản chất, xă hội Việt Nam có SỰ GIẢ DỐI, ÍCH KỶ, VÔ CẢM VÀ TÀN NHẪN. Đó là những biểu hiện văn hóa Việt Nam hiện nay. Người ta giả dối từ A đến Z, từ trên xuống dưới, ai muốn làm ǵ th́ làm, ai muốn lừa sao th́ lừa, muốn tự tung, tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được”




Căn bệnh trầm kha:




Nói dối đă trở thành CĂN BỆNH TRẦM KHA. Nhà văn Nguyên Ngọc không giấu được sự cảm xúc của ḿnh: “Một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo dức xâm chiếm mọi người. Tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức phát sinh từ một căn bệnh cứ vây kính quanh ḿnh, va vào đâu cũng gặp, dưới mọi kiểu, trắng trợn hay tinh vi - ĐÓ LÀ SỰ GIẢ DỐI”. Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhứt, chí tử nhất, toàn diện nhứt của xă hội ta là BỆNH GIẢ DỐI”.




Trong một tham luận nổi tiếng của nhà văn Trần Mạnh Hảo đọc tại Đại hội nhà văn lần thứ XIII - ông nói rằng: “Ông cha chúng ta đă đánh thắng giặc Hán, Đường, Tống, Minh, Thanh, để bảo vệ đất nước. Tất cả các thứ giặc kể trên cộng lại cũng không ghê gớm bằng giặc NÓI DỐI đang tàn phá Tổ Quốc, giống ṇi ta.”.




Nhiều đảng viên, tuổi đảng cao hơn tuổi hai cuộc chiến tranh tại Việt Nam, đặc biệt là ông Nguyễn Khải, cuối đời rất đau xót mà phải lên tiếng về sự dối trá toàn diện của xă hội Việt Nam trong quyển sách “Đi t́m cái tôi đă mất”: “Nói dối hiển nhiên không cần che đậy (bỏ một đoạn)... Nói dối lem lém, nói dối ĺ lợm nói không biết xấu hổ, không biết run sợ v́ không có ai hỏi lại.”(Nguyễn Khải - Đi t́m cái tôi đă mất)




Tướng Trần Độ cũng nhận xét về xă hội Việt Nam hiện nay: “Đặc điểm bao trùm chế độ chính trị xă hội hiện nay là NÓI LÁO - nói một đàng làm một nẻo. Lănh đạo lừa dối, Đảng lừa dối, cán bộ lừa dối, làm ăn giả dối, giáo dục giả dối, đến gia đ́nh cũng lừa dối nhau” (Trần Độ - Nhật Kư Rồng Rắn)




Tại sao?




Tất nhiên - phải do nhiều nguyên nhân đến từ nhiều phía: Theo nhận xét của tác giả Đại Nghĩa (Danlambao): “Do chính Hồ Chí Minh mang con vi trùng bệnh hoạn từ chủ nghĩa CS quốc tế về truyền bá trong đất nước ta”. Và do sách lược của Đảng Cộng sản (ban Tuyên giáo Trung Ương) chủ trương: Kiểm soát toàn bộ đời sồng tinh thần của nhân dân bằng một bộ máy tuyền truyền tinh vi có hệ thống - biến thái nhân dân thành con người XHCN, viết lại lịch sử bằng sử quan CS, hủy diệt đạo đức truyền thống của Tổ tiên và thay thế bằng văn hóa duy vật, tôn sùng lănh tụ, vinh danh “anh hùng lao động”, đề cao “đạo đức Cách Mạng”, “yêu nước là yêu Xă hội chủ nghĩa, yêu nước là yêu đảng”, tẩy năo, cải tạo mọi tầng lớp nhân dân. Để thực hiện chánh sách trên - bộ máy tuyên truyền phải sử dụng vũ khí NÓI DỐI, bóp méo lịch sử để nhào nặn ra con người XHCN. Thực trạng xă hội hiện nay là đạo đức truyền thống gần như bị hủy diệt. Cảnh nhiễu nhương hỗn loạn, đạo đức suy đồi là kết quả của sách lược hủy diệt văn hóa cũ của chế độ CS. Ngoài ra - để củng cố bộ máy độc tài, trị dân có sách lược, các lănh tụ CS thế giới đều nằm ḷng tư tưởng của 2 tác phẩm nổi tiếng sau đây:




1. “The prince” của NICCOLO MACHIAVELLI, xuất bản năm 1613, Machiavelli viết: “V́ con người vô ơn hay thay đổi, phản phúc khi có quyền lợi, hèn nhát và tham lam, nên tạo sự sợ hăi th́ an toàn hơn là tạo sự yên thương”. Theo tác giả, phép trị dân không thể dùng t́nh thương để cảm hóa v́ con người thường vô ơn và hay phản phúc, nên phải dùng bạo lực sắt máu cho dân sợ hăi mà phục tùng. Bạo lực phải đi đôi với nói dối. Nói dối phải đi kèm với sự bưng bít và bạo lực. Nói dối không đi kèm với 2 điều kiện nầy th́ nói dối dễ bị khám phá, bị lật tẩy - và vô hiệu. Bạo lực mà không nói dối th́ chỉ là bạo lực của chế độ độc tài phong kiến, dễ bị lật đổ. Muốn cho dân tin th́ phải nói dối. Và “Phải làm cho dân vừa yêu, vừa sợ. Nếu không thể làm cho dân yêu mến th́ cũng phải tuyệt đối duy tŕ nỗi sợ hăi, để họ không bao giờ có ư nổi loạn. Đảng ta luôn luôn biến động thay đổi không ngừng, biết bù đắp khiếm khuyết, che dấu yếu điểm, phô trương sức mạnh và vô cùng linh động làm lan tỏa chân rết đến mọi ngỏ ngách của xă hội, kiểm soát cái dạ dày lẫn linh hồn của nhân dân”.(Bài nói chuyện trong buổi họp kiều vận của một cán bộ cao cấp tại hải ngoại). Nguồn: Việtland.




2. “Mein Kampf” (Mon combat) xuất bản ngày 18-Juillet 1925 tại Đức và 1934 - do dịch giả André Calmettes, nhà xuất bản Les Nouvelles Editions Latines Paris, ấn hành 1934. Sách được dịch ra 16 thứ tiếng và bán được từ 1924 đến 2008 là 80.000.000 quyển. (Nguồn: Vikipedia). Theo đó - Hitler sử dụng những phương pháp tẩy năo con người, để bắt con người phải phục tùng tuyệt đối. Một phương pháp đặc biệt trong sách lược trị dân là NÓI DỐI: “Cứ nói dối, nói dối măi, người ta sẽ tin”.




V́ muốn nắm quyền lực lâu dài, 2 tác phẩm trên đây chắc chắn là sách gối đầu giường của các lănh tụ CS thế giới. Ngoài ra - các nhân vật lịch sử nổi tiếng độc tài như Napoleon đệ nhứt, tàn bạo như Tần thủy Hoàng, tài ba như Ngô Khởi, Quản Trọng và ghê gớm như Vệ Ưởng - một kỳ tài, tác giả của “Ngũ gia liên bảo”và h́nh luật tố cáo nhau vô cùng tàn khốc đời chiến quốc - chắc chắc sẽ được Mao trạch Đông nghiên cứu rút tỉa những phương sách và kinh nghiệm trị dân bằng bạo lực và nói dối.




Nh́n lại các chế độ CS Liên Xô, Nam Tư, Đông Âu, Trung Quốc, Bắc Hàn v.v... sách lược trị dân đều là NÓI DỐI VÀ BẠO LỰC. Đảng CS Việt Nam không là một ngoại lệ, cũng rập khuông CS Trung Quốc và Liên Xô.




Chính Tổng bí Thư M.Gorbachev xác nhận: “Tôi đă bỏ nửa cuộc đời đi theo lư tưởng CS, nhưng hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng CS chỉ biết nói dối và truyên truyền”.




C̣n ai biết rơ Cọng sản hơn ông Trùm Cộng Sản Liên Xô?




Đạo đức suy đồi, Văn hóa xuống cấp...




Đạo đức xuống dốc thê thảm d́m xă hội trong sự hỗn loạn, trong tệ trạng chưa từng thấy. Nhan nhăn hằng ngày trên mặt báo “lề đảng”, “lề dân”, các diễn đàn trên mạng, các bài phóng sự từ trong nước gửi ra, h́nh ảnh xác thực trong you tube, các bài của các người về nước chứng kiến tại chỗ.




Bộ mặt xă hội Việt Nam:

Tại Việt Nam hiện nay, ngày nào cũng cướp, cũng giết, cũng có những tội phạm xă hội khủng khiếp. Nó lan tràn khắp nước, không c̣n là một hiện tượng riêng lẻ mà toàn bộ hệ thống xă hội.




Những vụ chặt tay cướp xe, đâm người cướp của giữa đường phố, xông vào tiệm vàng cướp giựt, xông vào nhà bắt trói gia chủ cướp của giữa ban ngày, thậm chí trộm một lúc 11 xe gắn máy tại một chung cư... (Văn Quang - Thời Báo) Nạn gă gẫm phụ nữ, trẻ em vị thành niên bán vào các đông măi dâm ở Kampuchia, Ma cau... Nạn buôn phụ nữ, bắt cỡi trần truồng cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc, Đài Loan ngắm nh́n sờ mó để tuyển chọn.. Phụ nữ Việt bị để trong lồng kiến bán đấu giá tại Mă Lai, trên bích chương bán công khai tại Đại Hàn. Đó là một quốc nhục chưa từng thấy. Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp như một món hàng bày bán ngoài chợ... Những sự thật sờ sờ ra đó - ngày nay không c̣n ai nghi ngờ ǵ nữa.




Ở học đường, giáo dục bị chính trị hóa. Học sinh không được giáo dục những giá trị nhân bản về tinh thần, về quốc gia dân tộc, về đạo đức làm người. Chỉ có một loại đạo dức là đạo đức Cách Mạng: “Yêu nước là yêu đảng”. Chính sách giáo dục hủy diệt văn hóa truyền thống của ông cha, tạo ra những hậu quả hỗn loạn, học sinh đánh đập, đâm chém nhau đổ máu, một nhóm học sinh đứng ngoài vỗ tay cổ vơ (tại trường Ứng Ḥa B -Hà Nội), cảnh nữ sinh nắm tóc, xé áo, xô ngă té xuống đất, chửi nhau bằng lời lẽ hết sức thô tục, hạ cấp, một số nữ sinh lạnh lùng ngồi ngó (xem ảnh). Tháng 3 - 2010 - một nữ sinh khác đánh đập rất tàn nhẫn một nữ sinh ngay giữa hè phố, dân chúng đi đường làm ngơ, vô cảm...






Tồi tệ hơn nữa - một Hiệu Trưởng Trung học tên Sầm Đức Xương tại Hà Giang, bắt ép nữ sinh của ḿnh làm gái chơi hiến thân cống nạp cho các quan đầu tỉnh là Nguyễn trường Tô. Chuyện thầy giáo Nguyễn quang Hoàng dùng súng khống chế, cưỡng ép t́nh dục với nữ sinh tại khách sạn - chuyện một nữ sinh ở Cà Mau khai trước Công An là có quan hệ t́nh dục với thầy giáo Phạm Thái Tây 2 lần, để được thầy hứa cho tiền và cho biết đề thi để lên lớp... Tại TP mang tên Hồ Chí Minh, một cô giáo trường Marie Curie phạt một nam sinh 18 tuổi bằng cách sờ ngay vào chỗ kín của cậu nầy. Chuyện động trời như vậy mà H.T Nguyễn Văn Vân lại bao che lấp liếm, cho là “một sai sót nhỏ”. (Tin CTV News). Thật đáng xấu hổ cho nền giáo dục Việt Nam hiện nay.




Học đường không c̣n là nơi tôn nghiêm để dạy dỗ học sinh nên người, nơi mà t́nh phụ tử, t́nh mẫu tử, t́nh sư đệ, t́nh anh em bầu bạn, những giá trị đạo đức truyền thống của ông cha: Nhân, nghĩa, Lễ, Trí, Tín, được giảng dạy trong môn Đức Dục. Nền giáo dục cũ dựa trên Nhân Bản, Dân tộc và Khai Phóng đă bị xóa bỏ... Cho nên những cảnh trên đây xảy ra cùng khắp nước. Không thể ghi hết được.




Học đường nay là nơi buôn bán cấp bằng, bán đế thi, thầy dụ dỗ tṛ, tṛ quan hệ t́nh dục với thầy. Tṛ với tṛ đánh nhau đổ máu. Nữ sinh giựt tóc, xô té xuống sân trường, đánh nhau với nữ sinh. Trẻ con nói chuyện với nhau bằng một ngôn ngữ hết sức hạ cấp. Thậm chí, tṛ nói với thầy bằng câu: “Đéo biết” - thầy hỏi vậy trả lời “đéo” được. Thầy giáo, nhà mô phạm hành xử như một côn đồ, xách dao rượt chém người láng giềng đổ máu phải vào bệnh viện tại thị xă Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện ngao ngán nói rằng: “Những vụ giết người càng ngày càng táo bạo, kẻ ác thủ tuổi đời ngày càng trẻ, cách thức giết người càng ngày càng dă man, độc ác hơn”.




Nói có sách, mách có chứng. Một cuộc điều tra xă hội của báo chí tại Việt Nam, kết quả như sau: 30 - 40% học sinh tiểu học nhiễm thói lừa dối - 40-50 % hs Trung Học nhiễm thói lừa dối và gian lận - lên Đại Học tăng đến 50-60 %. Càng lên cao càng lừa dối và gian lận. (Đối thoại online ngày 24-7-2007). Ở trường dối gạt thầy, về nhà dối gạt cha mẹ. Cấp 1:20%; Cấp 2: 25 %; Cấp 3: 64 %. Càng cao càng thạo nói láo. (RFA online ngày 30-9-2013).




Bộ mặt xă hội nhiễu nhương, trộm cắp giết người, đánh nhau đổ máu xảy ra như cơm bữa - người đối xử với người không một chút t́nh người, không chút ḷng nhân trước cảnh thương tâm bệnh hoạn ngặt nghèo. Mọi người như chực hờ xâu xé nhau. Ra đường, chỉ v́ một cái nh́n, một câu nói mà có thể xảy ra án mạng. Con có thể giết cha, vợ giết chồng (cô Văn thị Thủy cùng t́nh nhân bắt trói ông chồng tên Thanh, rồi dùng giây dù siết cổ đến chết...) C̣n việc tham ô, hối lộ, là cách kiếm tiền đương nhiên. Dối trá, lường gạt là tiêu chuẩn giao tiếp, coi pháp luật là đồ trang sức cho chế độ, coi bản án h́nh sự là món hàng mua bán. Thanh niên th́ tôn thờ chủ nghĩa lai căng, chủ nghĩa kiếm tiến kiếm danh bằng mọi giá - tôn thờ thần tượng Michael Jakson, hôn đít ghế ngồi của tài tử Đại Hàn Be Rian. Đó là nhận xét của mục sư Nguyễn trung Tôn (Thanh Hóa). Ngoài sự nói dối - con người trong xă hội VN hiện nay rất lạnh lùng, vô cảm, sẵn sàng vồ xé nhau v́ một chuyện cỏn con... một lư do không đáng kể...









Vô Cảm

Tâm lư cầu an, tránh phiền phức trong một nền luật pháp tùy tiện và tham nhũng - người dân không c̣n tin tưởng nơi loại luật pháp “Tao là luật”, không c̣n tin tưởng nơi chính quyền, nơi giữa con người với nhau và tự bản thân không được giáo dục những giá trị nhân bản về đạo làm người - nên con người trở nên VÔ CẢM. Trong gia đ́nh vợ chồng, cha con cũng phải e dè - tâm lư dối trá, luồn lọt, làm mọi cách để kiếm tiền, đưa con người đến chỗ vô cảm, vô tâm và tàn nhẫn.




H́nh ảnh một người bị cướp giựt cái xách tay làm đổ tung tóe những tờ giấy bạc, những người đi đường bu quanh, tranh nhau giành giựt những tờ giấy bạc mà không một ai ngó ngàng đến nạn nhân đang quằn quại ngă quỵ xuống đất. Mặc kệ... nạn nhân rên siết với cánh tay bị gẩy ĺa, máu tuôn xối xả... những người đi đường, sau khi giành được vài tờ giấy bạc, rồi lạnh lùng bỏ đi...




C̣n các đại gia thân nhân các quan cán bộ giàu có, các vương tôn công tử, những triệu phú, tỉ phú tiền xanh, ở trong những biệt thự cực kỳ sang trọng, đi xe Roll Royce, Cadillac, Ferrari, Mercedes xài tiền như nước, đánh cờ ăn thua cả th́ VN đồng một ván, ăn phở thịt ḅ Kobe nhập cảng, cá độ bóng tṛn hàng chục ngàn đô la, làm đám cưới cho con rước dâu bằng xe bóng láng đắt tiền dài hàng cây số, mua áo cô dâu tại Paris giá đến 200.000 Euros một chiếc. Họ càng vô cảm hơn ai hết. Không có ǵ làm cho họ động ḷng trắc ẩn, thương xót người nghèo đói, tật nguyền...




V́ vô cảm, không một chút t́nh người, các đại gia nhẫn tâm thả chó căn chết người ngay giữa thành phố. C̣n một bà già nghèo khổ tại Ban Ma Thuột, đi mót hột cà phê bị một đại gia thả cả bầy chó cắn chết... Bầy chó tranh nhau xé xác chết thành từng mảnh, nhầy nhụa... Chủ nhà làm ngơ không can thiệp. Vô cảm đến mức tàn nhẫn, mất tính người. Rồi đến nạn cướp đất làm sân golf, xây khách sạn, cho ngoại quốc thuê dài hạn, cho Trung Quốc lập làng (Thí dụ tại Cà Mau, công Ty sx phân bón lập 1 làng có 5000 người từ TQ sang) vô cảm đến nỗi mẹ con bà Nguyễn Thị Lài ở Cần Thơ phải dùng sự phơi bày thân thể như là cái vũ khí cuối cùng của người đàn bà, để chống sự cướp đất, nhưng cũng vô hiệu... Công an coi như pha. Vô cảm đến nỗi phải cướp đến phần đất hương hỏa mấy đời của một bà mẹ chiến sĩ, huy chương đầy ngực... Nói tóm lại - sự vô cảm lan tràn khắp nước, khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, từ dân thường đến nhà cầm quyền - từ người nghèo khổ đến kẻ giảu sang....




Cả đến ngành y tế cũng vô cảm, tàn nhẫn c̣n hơn những ngành khác. Bệnh viện Mắt ở Hà nội đánh tráo thủy tinh thể, khiến cho 3000 bệnh nhân có thể lâm vào cảnh mù ḷa. Cảnh bệnh nhân nằm bất tỉnh trước bệnh viện Từ Dũ, không được cứu cấp v́ không có tiền nộp... Nói hoài không hết. Viết măi cũng c̣n...




Quả là một thời mạt pháp. Thiên hạ sống trong sự giả trá. Đạo đức suy đồi. Văn hóa xuống cấp trầm trọng chưa từng thấy. Con người bị vong thân, tha hóa đến tột cùng. Nh́n đâu cũng thấy con người đối xử với con người, vô cảm, nhẫn tâm và tàn bạo..




Tuy nhiên - đạo đức hiểu theo đạo đức truyền thống, những giá trị luân lư ngàn đời của ông cha để lại... C̣n đạo dức của chế độ CS là đạo đức Cách Mạng. Đạo đức và tư tưởng bác Hồ, đạo dức khóc lănh tụ như đại thi hào Tố Hữu:

“Xít ta lin, ông ơi! ông mất đất trời có không?

Thương cha thương mẹ thương chồng

Thương ḿnh thương một, thương ông thương mười”




Đó là đạo dức Cách Mạng. Mà hiểu đạo dức theo nghĩa đạo dức Cách Mạng th́ có phải là đạo đức suy đồi không? Câu trả lời dành cho Đảng CS Việt Nam.




Giả định bà Nguyễn thị Đoan c̣n hiểu đạo đức theo nghĩa cũ, nên bà Phó Chủ Tịch nước CHXHCN, lên tiếng xác nhận một sự thật bất khả phủ nhận: Đó là ĐẠO ĐỨC SUY ĐỒI THÊ THẢM TẠI VIÊT NAM, bà tuyên bố:

“Đạo đức xă hội xuống cấp đến mức báo động - xuống cấp ở mọi lănh vực, kể cà y đức và giáo dục”: Bạo lực học đường (một học sinh bị đánh chết v́ đẹp trai). Niềm tin nhân dân giảm sút nghiêm trọng. Có nơi, dân tự xử những trường hợp ăn cắp - chỉ v́ bắt trộm một con chó mà bị đánh chết. cướp ở thành phố xảy ra mỗi ngày - du đảng, bảo kê lộng hành ở các thành phố lớn.




C̣n ai đủ thẫm quyền xác nhận t́nh trạng đạo đức suy đồi, xă hội tha hóa, hỗn loạn ở Việt Nam, hơn bà Phó Chủ Tịch nước VNXHCN.

Nhà thơ Bùi minh Quốc đau ḷng thốt lên 2 câu thơ:

Ngoảnh mặt vào đâu cũng phải gh́m cơn mữa

Cả một thờ đểu cáng đă lên ngôi.

florida80
06-07-2019, 19:16
Đây Là Lư Do Tại Sao Nước Việt Nam Không Ngóc Đầu Lên Nổi - Lục Phong









Nước VN luôn bị cho là tụt hậu, nghèo đói nhưng lư do tại sao?Có phải người Việt kém cỏi hơn công dân khác trên thế giới?Cùng vietbf.com khám phá ngay bài này.


Đây là một bài viết tôi sưu tầm được, nhưng tôi phải nói trước với bạn là ngôn từ của nó không hề ngọt tai, nếu bạn chưa sẵn sàng nh́n nhận thực tại bản thân hay thế hệ, có lẽ bạn sẽ thấy một chút khó chịu khi đọc.


Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đă 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hăy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hăy chắc rằng, bạn sẽ trở thành h́nh mẫu mà bạn muốn con cái ḿnh trở thành trong tương lai.




Bạn có biết lư do chính dẫn tới việc nước Việt ngày càng sa sút? Câu trả lời là: LƯỜI!




Người ta cứ đang kéo cố gắng đất nước này đi lên. Hàng loạt bài báo được viết nên. Trong đó chỉ ra rằng đất nước này đang bị ô nhiễm hóa, đang bị bóc lột hóa, đang bị bất công hóa, và đang bị căng thẳng hóa… Nhưng rồi các bạn biết được điều ǵ là quan trọng? Ừ, CHẲNG AI THÈM ĐỌC NHỮNG BÀI BÁO ĐÓ. Nghĩa là người ta không biết chuyện ǵ đang xảy ra chung quanh họ, không biết được mức độ căng thẳng leo thang của thế giới xung quanh. Tóm lại là, người viết th́ cứ viết, người chơi th́ cứ chơi, không ai thèm đọc. Dĩ nhiên là ta đang nói đến số đông thôi.




Vậy ra, người ta đang cố gắng thay đổi mọi thứ ở phần ngọn. Nghĩa là kêu gọi những con người đă góp sức gây nên hiện trạng này, hăy thôi đừng phá hủy đất nước nữa, hăy thôi xả rác, hăy thôi chém giết. Đó là một ư tưởng điên rồ. Kêu gọi người từng sát hại đất nước này hăy suy nghĩ lại, rũ chút ḷng thương, đừng phá hoại nữa.




Bạn biết v́ sao mà đất nước này cứ thụt lùi, thậm chí bây giờ thua cả Lào và Campuchia không? Nếu bạn định trả lời là chính phủ th́ hăy tạm gác lại cái ư nghĩ đó. Bởi v́ vấn đề là dân chúng ở đây mang một căn bệnh nan y không thể chữa nỗi: LƯỜI!




LƯỜI VẬN ĐỘNG, TẬP THỂ DỤC

So với số người tập thể dục, th́ số người không tập chiếm gấp nhiều lần, nếu không muốn nói là áp đảo hoàn toàn. Bạn không tin? Sáng thức dậy 4 giờ sáng chạy bộ. Rất nhiều ông cụ, bà già sẽ chạy cùng bạn. Số trung niên cũng rất nhiều. C̣n số thanh niên th́ chiếm trên đầu ngón tay thôi nhé.




Mà không tập thể dục th́ chẳng đào đâu ra sức khỏe, không có sức khỏe th́ làm cái ǵ cũng mau mệt, mau mệt th́ sẽ nhanh chán, mà nhanh chán th́ sẽ sớm bỏ cuộc. Những người có sức khỏe yếu thường làm mọi việc qua loa. Tin tôi đi. Họ không chịu đựng nỗi bất cứ chuyện ǵ hết. Đó là khi chúng ta nên nói tiếp các kiểu lười khác là hệ lụy của lười vận động.




LƯỜI HỌC

Cái này th́ khỏi nói rồi. Trừ các học sinh trường chuyên và công lập, đa số những trường khác, học sinh rất chi là lười. Khoan hăy nói đến việc kiến thức có hàn lâm hay không, có khó nuốt hay không, có kém thực tiễn hay không. Mà hăy tự hỏi, tại sao lại như vậy? Không ai chịu đựng nỗi 2 3 tiếng học bài ở nhà. Nói trắng ra là họ quá lười chịu đựng. Alan Phan đă từng nói rằng ông không hiểu tại sao một đất nước dân số vàng như Việt Nam lại có vẻ lù khù như các cụ già đến vậy.




Bạn hỏi tại sao? Hăy tạm trách Internet, Smartphone, Karaoke, Nhậu nhẹt, Lotte, Starbuck và các loại ăn chơi thời hiện đại nhé. Bạn lại hỏi tại sao nữa à? Bởi v́ đó là thách thức của thời đại này. Thú vui hưởng thụ bao vây xung quanh, nhan nhăn đông tây nam bắc hướng nào cũng có. Tại sao phải chịu đựng học bài khi tụi bạn đi nhậu, đi hẹn ḥ, đi Lotte? À, quên nữa, đừng ai nói với tôi một câu mà đứa trẻ trâu nào cũng biết: Cái nào cũng có mặt lợi, quan trọng là đừng dùng quá liều lượng. Bởi v́, không có mấy ai biết kiểm soát chính họ ở cái vùng đất này đâu.




LƯỜI LÀM

Tất cả những người chủ ở Việt Nam đều khó tính, họ thường đốc thúc công nhân của ḿnh. Bởi v́ họ biết, không đốc thúc, bọn công nhân chỉ ngồi chơi, và làm kiểu đối phó, chủ tới th́ luôn tay luôn chân, chủ đi th́ ph́ phèo điếu thuốc, thậm chí là lướt facebook chat chit nữa là đằng khác. Nếu cha mẹ bạn là người trả tiền cho công nhân, chắc bạn sẽ rơ điều đó hơn cả.




Bạn hỏi v́ sao họ lười làm, họ bắt đầu lười từ khi nào? V́ sao? V́ họ chẳng có thích thú ǵ với công việc. Bởi v́ họ từ cái giây phút họ lười học, họ chẳng có kiến thức ǵ để giải quyết vấn đề nên họ chẳng muốn xảy ra thêm vấn đề ǵ nữa. Mà đấy, cách hay nhất để không có vấn đề ǵ để giải quyết là ngồi chơi. Làm việc th́ tạo nên vấn đề, giải quyết vấn đề chính là một bước thăng tiến. Nhưng họ lại sợ gặp vấn đề biết bao. Không giải quyết được lại bị chửi, lại bị sỉ nhục, lại quê với người khác. Nên họ thà làm người nhàn rỗi tay chân, áo sạch đồ đẹp, không một vết bẩn c̣n hơn lấm lem mồ hôi, nhếch nhác không ai thèm ḍm.




LƯỜI SUY NGHĨ

Lướt dạo hết ṿng facebook là điều bạn có thể làm ngay. Nếu facebook bạn không có ǵ đáng để xem, không có ǵ để làm bạn cảm động, làm bạn thấy phải nh́n lại bản thân ḿnh th́ bạn chính là một ví dụ. C̣n nếu có thông tin ǵ đó hay, viết về thực trạng của đất nước, về ô nhiễm môi trường, về động vật tuyệt chủng, hay các bài viết học thuật, hăy xem nó được bao nhiêu người like? À, thường th́ không có bao nhiêu người like đâu. Không tin lướt ngay facebook là biết.




Chúng ta không có ǵ để học sao? Hay chúng ta chỉ quan tâm về tự sướng, em nào đẹp, em nào xài camera 360, anh nào GAY, chỗ nào chơi tốt, khu nào ăn ngon, quần áo chỗ nào bán đẹp? Nếu facebook của bạn không có bất cứ cái ǵ liên quan tới học thuật, kiến thức, thay vào đó là 90% ảnh girl xinh, trai đẹp, hăy yên tâm một cách chắc nịch rằng bạn là một trong những đứa lười suy nghĩ bậc nhất thế giới.




LƯỜI TRANH ĐẤU

Cái này th́ khỏi phải nói luôn rồi. Cha chung chả ai khóc mà. Đất nước ngày càng đi xuống th́ cũng mặc. Nói thật, chả ai quan tâm cả. Những người có tâm, những người làm báo cứ như những kẻ thui thủi một ḿnh tự kỷ vậy. Bài nào họ viết ra, họ tự đọc, chả mấy ai đọc nói chi đến like và comment. Đi chơi noel xong rác thải đầy đường để phải viết lên báo, cũng chả cần thấy nhục mặt cho bản thân hay cho đất nước này, cứ thế năm nào cũng vậy, cũng lên báo, rồi cũng thôi, v́ chẳng ai c̣n hơi sức để nói nữa.




Thờ ơ là căn bệnh của người Việt. Nếu không tin, search bài báo: “Người Việt vô cảm thứ 13 thế giới” là biết. Họ chẳng muốn tranh đấu. Họ chẳng muốn ǵ cả ngoài việc hưởng thụ những ǵ đang có. Tài nguyên chúng ta bán, cây rừng chúng ta cưa, voi rừng chúng ta giết, thú rừng chúng ta ăn, chả c̣n ǵ mà chúng ta “tha” cả. Khai thác triệt để cho thế hệ này tận hưởng, có thể đoán là trong ṿng 10 năm tới sẽ cạn sạch. Nhưng mọi người th́ cứ thờ ơ để mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Miễn là họ không ở những vùng hiểm trở, thiên tai; miễn là họ không bị ǵ hết. Càng ngày, người ta càng rút về thành thị, co cụm, bạn thấy không? Cả đám ăn chơi phè phỡn với nhau, rồi chuốc độc nhau trong từng thớ thịt, dĩa cơm… Nhưng không ai muốn tranh đấu! Chẳng ai muốn cả, v́ họ bận phải hưởng thụ sự hiện đại này.




Đấy là những thế hệ đă được đào tạo. Việt Nam thuộc loại khủng của thế giới trong việc chi ngân sách cho giáo dục. Họ đă làm ǵ, và chúng ta đă tôi luyện bản thân như thế nào? Có khi nào chúng ta thấy nhục nhă, chẳng cần ǵ cao siêu, mà chỉ bởi v́ chúng ta vừa quăng một cục rác xuống đường. Ai đó nhắc nhở, và chúng ta phản bác: TRƯỚC SAU CŨNG CÓ NGƯỜI QUÉT THÔI. Liệu có bao giờ chúng ta thấy nhục mặt v́ cái độ lười nó ghê tởm đến nỗi những con chó thông minh, biết đi ị đúng chỗ cũng phải khinh thường?




Những thế hệ đi qua, và những bài học của các bậc mẹ cha ngày càng thực dụng. Bạn không thấy xă hội này quá co cụm từ khi bạn chuẩn bị cắp đồ lên thành phố học? 99,9% tôi đảm bảo sẽ được nhắc: Giữ tiền cẩn thận nha con, trộm cắp dữ lắm; Ở kư túc xá coi chừng nhà con, trộm cắp phức tạp lắm; ở Sài G̣n cẩn thận nha con, dân tứ xứ chẳng biết ai là ai đâu…




Bạn đă từng nghe, chắc chắn như vậy, và hăy thừa nhận là lũ người xung quanh bạn thật gớm ghiếc. Và bạn, tôi chỉ đích danh bạn đó, cũng chưa chắc là một trường hợp đặc biệt ǵ ngoài lũ gớm ghiếc đó đâu. Một lũ tệ hại, cười với nhau những nụ cười giả tạo, đôi tay vịn chắc túi tiền và trôi vào ḍng cuộc sống. Chúng ta chắp vá đất nước này, rách chỗ nào vá chỗ đó, nhưng đúng như Lưu Quang Vũ nói:




“Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá, gượng ép chỉ càng sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại bằng một việc làm đúng khác.”




Nhưng chúng ta chẳng quan tâm lời dạy này. Chúng ta chắp vá nhiều hơn là đằng khác. Ai đó đút lót, chúng ta đút lót nhiều hơn. Ai đó đối phó để được điểm cao, chúng ta quyết tâm biết được đề thầy sắp ra giờ kiểm tra. Ai đó quăng rác bừa băi, chúng ta quăng rác một cách tinh vi. Ai đó lừa đảo ta, ta học cách đó để lừa đảo lại người khác. Và chúng ta có một xă hội như ngày hôm nay. Chẳng ra một cái ǵ cả.




Một dân tộc ghê tởm nhau, đề pḥng nhau đến những chuyện nhỏ nhặt đến như vậy th́ làm sao c̣n đầu óc để đầu tư vào những thứ tiến bộ khác hơn? Một xă hội co cụm, những ánh mắt đầy hoài nghi, ghê tởm thay cho chúng ta!




Chúng ta lười mọi thứ. Chúng ta lười vận động, rồi th́ sức khỏe chúng ta kém, sức chịu đựng không có nên chúng ta nhác học, lười làm, buồn ngủ khi phải nghĩ và chán ngán khi phải chịu đựng. Tất cả những ǵ chúng ta có là đối phó, từ trong ra ngoài. Không đối phó bằng cách hối lộ tiền, th́ đối phó bằng cách mua bằng cấp giả, nếu không được th́ học đại cho xong, và trong lúc học cũng đối phó với thầy cô. Vâng, chúng ta đối phó n+1 các loại. Nhưng điều làm tôi ghê tởm hơn cả tật đối phó, chính là không thèm đối phó nữa mà sẵn sàng thải rác ra đường như không giữa ban ngày ban mặt, buông lời tục tĩu, dâm dục giữa thiên hạ. Số đó không hề ít, xin chớ coi thường.




Chịu đựng! Những người đi ra từ chiến tranh với sức chịu đựng ghê gớm lại nuôi dạy con họ một cách đầy nuông chiều. Quá nhiều người đi ra từ chiến tranh, quá nghèo khổ để nói đến đức hạnh, tất cả những ǵ họ lo lắng là tiền, là mưu sinh. Đó là lư do chúng ta ở đây. Cả một lũ không được giáo dục tốt. Cả một lũ đang làm đất nước này đi xuống. Đó không phải là lỗi của họ, hăy thông cảm v́ điều đó. Họ đă cố phải xây dựng lại mọi thứ từ đống tro tàn. Nhưng c̣n chúng ta th́ sao? Được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chẳng phải chịu đựng bất cứ cái ǵ, và giờ th́ sẵn sàng ngồi quán cafe chém gió suốt ngày.




Bạn biết bọn nhậu nhẹt và ngồi quán cafe chém gió thường nói ǵ khi gặp nhau? Tao mới xin làm chỗ kia, lương 4 triệu mà toàn ngồi chơi. Liền lập tức, thằng đối diện sẽ bảo: NGON VẬY!




Cái tư duy ở xứ này là: Ngồi chơi và “khỏe”! Nhưng yên tâm đi, vũ trụ rất công bằng. Cái chỏm nhỏ ở chỗ này trước sau ǵ cũng bị trừng phạt nếu tiếp tục tồn tại theo kiểu đó.




Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đă 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hăy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hăy chắc rằng, bạn sẽ trở thành h́nh mẫu mà bạn muốn con cái ḿnh trở thành trong tương lai.




Đừng uống cạn tài nguyên này, đừng ăn mặn để con cháu khát nước. Đừng để thế hệ nối tiếp thế hệ sống cuộc sống như thế này. Và xin cũng đừng, đừng xấu xa cho đă để rồi sau này bắt con ḿnh trở thành một người tốt. Con nít học qua h́nh ảnh, nó bắt chước tất cả những ǵ nó thấy. Đừng bao giờ cho phép bản thân tệ hại, và dạy con bằng cái lối nói rằng bạn dù có xấu xa thế nào cũng là hy sinh cho tương lai của nó. Bởi v́, cách đó nhàm quá rồi, một lời biện hộ không có nghĩa ǵ hết.




Tôi biết là Việt Nam vẫn chưa đến lúc có một cuộc cách mạng cải tổ lại tư duy người Việt. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó, hy vọng tôi có thể giúp ai đó hiểu rằng, hăy luyện tập, hăy chịu đựng để bước đi những ngày tháng trưởng thành. Bạn không thể lớn thêm nếu không chịu đựng. Nếu bạn muốn đi lên, bạn phải chịu đựng, dù xung quanh không có ai hỗ trợ bạn, dù xung quanh mọi người đang say ngủ…




NẾU BẠN MUỐN TRƯỞNG THÀNH, HĂY CHỊU ĐỰNG

Trong nghĩa của từ chịu đựng, không có lười biếng. Trong nghĩa của từ chịu đựng là sức mạnh. Mỗi một cá nhân có sức mạnh, khỏi cần phải bàn tới chuyện đất nước có đi lên hay không, v́ đôi tay của họ thậm chí có thể nhấc bổng cả bầu trời…




(Nếu bạn nào đặt một dấu chấm hỏi v́ sao bài trước tôi viết là chẳng có ai lười th́ bài này tôi lại đỗ lỗi cho việc người ta lười, th́ xin hăy hiểu rơ là trong 2 bài tôi đang đề cập đến 2 chuyện khác nhau. Bài trước là cảm thông với những người chưa t́m ra họ là ai trong cuộc đời. Bài này nói về những con người xung quanh tôi mà đầu óc bị mụ mẫm hóa hết rồi, không c̣n biết ǵ ngoài những lạc thú tầm thường nữa.)




Theo Lục Phong



at 2:25 PM

florida80
06-07-2019, 19:17
Can Đảm Đối Diện Sự Thật






V́ muốn cứu cô con gái bị bệnh máu trắng, hai vợ chồng đă nói ra một bí mật đau ḷng… Đọc xong câu chuyện, bạn có thể tha thứ cho người đàn ông da đen nọ không?


Cuối năm 2002, trên một số trang báo của Ư đă xuất hiện một thông báo t́m người rất đặc biệt:




Ngày 17/5/1992,

Ở băi đậu xe đường số 5, khu thương nghiệp thành phố Avenue, một người phụ nữ da trắng bị một chàng trai da đen cưỡng hiếp. Không lâu sau, người phụ nữ kia đă sinh ra một bé gái da đen. Cô và chồng đă không chút do dự mà gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng bé gái này.

Tuy nhiên điều không may chính là, hiện tại cô bé bị bệnh máu trắng, cần phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy gấp, ba ruột của cô bé chính là niềm hy vọng duy nhất để cứu sống cô, hy vọng người năm xưa sau khi đọc được lời nhắn này, hăy mau chóng liên hệ với bác sĩ Adrew làm việc tại bệnh viện Elizabeth.




Bản tin t́m người này đă dấy lên một làn sóng dư luận trong xă hội

Tiêu điểm thắc mắc của mọi người chính là: “Người da đen này sẽ đứng ra hay không?”.

Hiển nhiên anh ta sẽ phải đối mặt với hai sự lựa chọn, nếu đứng ra, anh ta sẽ đối mặt với việc mất hết danh dự, gia đ́nh tan nát; nếu giữ im lặng, anh ta một lần nữa sẽ phạm phải tội lỗi… không thể tha thứ được.

Đây là một câu chuyện có thật, và câu chuyện này sẽ có kết cục như thế nào? Đối diện với một kẻ cưỡng gian… Bạn có tha thứ cho anh ta không? Xin hăy xem tiếp…




Cô bé bị bệnh máu trắng liên quan đến một bí mật …

Ở một khu dân cư thuộc thành phố Foyer nước Ư, Marda 35 tuổi là người phụ nữ luôn bị mọi người x́ xào bàn tán. Bởi cô và chồng cô Peters đều là người da trắng, nhưng trong hai đứa con của họ, lại có một đứa là da đen.

Hiện tượng ḱ quặc này đă khiến cho những người hàng xóm bên cạnh không khỏi cảm thấy ṭ ṃ, Marda luôn cười nói với họ rằng, do bà nội của ḿnh là người da đen, ông nội là người da trắng, nên đứa con gái Monica mới xuất hiện sự lại giống như vậy.




Để t́m tủy xương thích hợp, bí mật này không c̣n che đậy được nữa…

Mùa thu năm 2002, cô bé da đen Monica liên tục bị sốt cao. Cuối cùng bác sĩ Andrew chuẩn đoán Monica bị bệnh máu trắng, biện pháp chữa trị duy nhất là làm phẫu thuật cấy ghép tủy.

Bác sĩ phân tích: “Hết thảy những người có quan hệ huyết thống với Monica, hăy đến bệnh viện để làm xét nghiệm tủy xương, bởi những người như vậy là dễ dàng t́m được mẫu tủy thích hợp nhất, cả nhà và người thân họ hàng của hai bên, tốt nhất đều nên đến bệnh viện để làm xét nghiệm”.




Nghe thông báo này, mặt Marda bỗng tái nhợt, nhưng vẫn bảo cả nhà đến làm xét nghiệm tủy xương, kết quả không có ai thích hợp cả.

Bác sĩ lại nói với họ, t́nh huống giống như Monica, tỉ lệ để t́m được tủy thích hợp thật sự là rất nhỏ.

Bây giờ vẫn c̣n một biện pháp hữu hiệu nhất, chính là Marda và chồng cô sinh thêm một đứa bé nữa, lấy máu trên cuống rốn của đứa bé này truyền cho Monica.

Hai vợ chồng này nghe xong, im lặng một hồi lâu… Cuối cùng họ nói: “Cho chúng tôi thời gian suy nghĩ”.




Thật không ngờ…

Buổi tối Thứ Hai, bác sĩ Andrew đang trực ban, bỗng cửa pḥng bị đẩy ra, là vợ chồng Marda.

Marda cắn chặt môi, chồng cô Peter nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói với bác sĩ: “Chúng tôi có một chuyện muốn nói với ông, nhưng ông hăy hứa là sẽ giữ bí mật cho chúng tôi, bởi v́ đây chính là bí mật lâu năm của vợ chồng chúng tôi”.

Ông bác sĩ trịnh trọng gật đầu.




Hai vợ chồng nói ra bí mật giấu kín lâu nay…


“Chuyện xảy ra vào tháng 5/1992. Lúc đó, con gái lớn của chúng tôi Jelena đă được 2 tuổi, Marda làm việc trong một quán ăn, đến 10 giờ tối mỗi ngày mới được về nhà.

Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, khi Marda tan ca trở về th́ trên đường đă gần như không c̣n ai nữa.


Khi đi ngang qua một băi đậu xe bị bỏ hoang, Marda nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô sợ hăi quay đầu lại nh́n, th́ thấy một chàng trai da đen đang đứng phía sau cô. Anh ta tay cầm một khúc cây, đánh cô ngất đi, và làm nhục cô.


Đợi đến khi Marda tỉnh lại, loạng choạng trở về nhà th́ đă hơn một giờ sáng, tôi lúc đó tựa như đă phát điên lên, xông ra ngoài để t́m người da đen kia tính sổ, nhưng từ sớm đă không có một bóng người nào ở đó cả.

Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau khóc thảm thiết, cả bầu trời dường như đều đă đổ sập xuống”.

Kể đến đây, mắt của Peter ướt nḥe.

Anh kể tiếp: “Không lâu sau đó, Marda phát hiện ḿnh đă mang thai.

Chúng tôi vô cùng sợ hăi, lo sợ rằng đứa con này chính là của người da đen kia. Marda muốn phá bỏ cái thai này đi, nhưng ḷng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, biết đâu đứa bé trong bụng này chính là con của chúng tôi th́ sao.

Cứ như vậy, chúng tôi đă thấp thỏm chờ đợi mấy tháng.

Tháng 3/1993, Marda hạ sinh một bé gái, là da đen. Chúng tôi đă hoàn toàn tuyệt vọng, cũng từng nghĩ rằng sẽ đem đứa bé này giao cho viện mồ côi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của nó, chúng tôi lại không nhẫn tâm.

Chúng tôi quyết định sẽ đối xử tốt với cô bé này ……….

Nói cho cùng th́ Marda cũng đă mang thai nó, nó cũng là một sinh mệnh mà. Tôi và Marda đều là những tín đồ Cơ Đốc thành kính, sau cùng chúng tôi đă quyết định nuôi dưỡng nó, đặt tên cho nó là Monica”.




Khóe mắt của bác sĩ Andrew cũng đă cay cay, ông cuối cùng đă hiểu v́ sao đôi vợ chồng này lại sợ sinh thêm một đứa con như vậy.

Ông gật đầu tựa như đang suy nghĩ: “Nếu đă như vậy, dẫu cho ông bà có sinh thêm 10 đứa nữa, cũng rất khó sinh ra được đứa bé có tủy xương thích hợp với Monica!”

Ông nh́n Marda, như thử thăm ḍ, nói: “Ông bà phải t́m được cha ruột của Monica, nói không chừng tủy xương của anh ta, hoặc tủy xương của con cái anh ta có thể thích hợp với Monica”.

“Nhưng… ông bà có bằng ḷng để cho anh ta xuất hiện trong cuộc đời ḿnh lần nữa hay không?”




Marda nói: “V́ con, tôi bằng ḷng tha thứ cho anh ta, nếu như anh ta chịu bước ra để cứu đứa bé, tôi thề sẽ không khởi tố anh ta”.

Bác sĩ Andrew không khỏi chấn động sâu sắc bởi tấm ḷng ḷng thương con của người mẹ này.

Bản tin t́m người đặc thù này đă dấy lên một làn sóng hiến tủy khắp cả nước. Nhưng trong biển người mênh mông, huống hồ chuyện đă nhiều năm như vậy, biết đi đâu để t́m tên cưỡng gian năm xưa?

Marda và Peter suy nghĩ hết lần này đến lần khác, quyết định dùng h́nh thức giấu tên, để đăng một bản tin t́m người trên báo.




Tháng 11/2002, trên các tạp chí thành phố Foyer đều đăng một bản tin t́m người đặc biệt như miêu tả ở trên, bản tin khẩn cầu kẻ cưỡng gian đó hăy bước ra, v́ đó là hy vọng cuối cùng đối với mạng sống của bé gái bị bệnh máu trắng đáng thương kia.


Bản tin vừa được đưa ra đă gây nên tiếng vang mạnh mẽ trong xă hội. Thùng thư và điện thoại của bác sĩ Andrew mỗi ngày đều không thiếu những cuộc gọi khắp nơi trong nước, mọi người tranh nhau ḍ hỏi người phụ nữ này là ai, họ rất muốn được gặp cô, hy vọng có thể chung tay giúp đỡ cô.

Nhưng Marda đă cự tuyệt sự quan tâm của mọi người, cô không muốn tiết lộ họ tên của ḿnh, càng không muốn để cho người khác biết Monica chính là con gái của kẻ cưỡng hiếp kia.




Nếu như bạn là người da đen kia, bạn sẽ làm thế nào?

Lúc này giới truyền thông đối với kết cục của sự việc này đă tiến hành thảo luận trước. Các trang của tờ La Mă b́nh luận: “Người đàn ông da đen này sẽ xuất hiện không? Nếu như người đàn ông da đen này dũng cảm bước ra, vậy chúng ta sẽ nh́n nhận và đối đăi anh ta như thế nào? Pháp luật của chúng ta nên trừng phạt anh ta như thế nào?”


Anh ta v́ tội ác của ngày hôm qua mà nhận sự trừng phạt, hay là v́ sự dũng cảm của ngày hôm này mà nhận được lời tán dương?

Tin tức Foyer tiếp tục được đăng tải: “Nếu bạn là người đàn ông da đen đó, bạn sẽ làm thế nào?”

Những thảo luận này, đă khởi lên một làn sóng tranh luận khó cả đôi đường đối với quần chúng độc giả rộng lớn.




T́nh mẹ thương con này đă cảm động vô số người, cũng đă t́nh cờ giúp đỡ những bệnh nhân khác

Cai ngục ở vùng đó cũng tích cực giúp đỡ Marda. Họ đă cung cấp danh sách tội phạm từ sau năm 1992 cho bệnh viện, bởi người da đen trong thành phố này rất ít, vậy nên, kể từ 10 năm trước th́ tội phạm da đen cũng không nhiều.

Họ nói với Marda rằng: “Mặc dù có một số tội phạm năm đó không phải v́ phạm tội cưỡng hiếp và bị tuyên án, nhưng cũng có khả năng từng làm qua những chuyện như vậy”.




Có những người đă ra ngục rồi, có một số người vẫn c̣n ở trong ngục, Marda và Peter đă kết nối liên lạc với những người này, không ít tội phạm đă bị t́nh mẹ thương con của cô làm cho cảm động, bất luận là người da trắng hay da đen, họ đều tự nguyện tŕnh báo để làm xét nghiệm tủy xương, hy vọng có thể hiến tủy cho Monica, nhưng trong số họ cũng không có tủy xương thích hợp.

Rất nhiều tội phạm năm đó đều bày tỏ sự chân thành và quan tâm sâu sắc, họ đều cung cấp manh mối cho vợ chồng Marda.

Nhưng đáng tiếc thay, họ đều không phải là người da đen cưỡng hiếp năm đó.




Câu chuyện này cũng đă làm cảm động rất nhiều người dân, không ít người tự nguyện làm xét nghiệm tủy, để xem tủy xương của bản thân ḿnh có thích hợp hay không.

Người t́nh nguyện càng lúc càng nhiều lên tạo thành một làn sóng hiến tủy của những người t́nh nguyện tại thành phố Foyer, làn sóng ấy đă cứu được khá nhiều sinh mệnh của những người bị bệnh máu trắng, nhưng Monica lại không nằm trong số những người may mắn này.

Marda và Peter vẫn hồi hộp lo lắng mà chờ đợi người da đen kia xuất hiện…




Hơn hai tháng trôi qua, người này vẫn không xuất hiện

Hai vợ chồng thấp thỏm không yên, nghĩ rằng, cũng có thể người đàn ông da đen kia đă không c̣n trên cơi đời này nữa?

Cũng có thể đă rời khỏi quê nhà, từ lâu đă không c̣n ở Ư nữa rồi?

Cũng có thể anh ta không muốn hủy hoại cuộc sống của chính ḿnh, nên không muốn bước ra?…

Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần Monica c̣n sống một ngày, họ sẽ không từ bỏ hy vọng t́m kiếm người đàn ông da đen kia.




Người đàn ông bí ẩn…dần hé lộ

Sau khi bản tin t́m người đặc thù này xuất hiện trên trang báo ở thành phố Napoli, trong ḷng ông chủ 30 tuổi của một nhà hàng cao cấp bắt đầu dậy sóng.

Anh là người da đen, tên Achlia.

Ngày 17/5/1992, trong cuộc đời anh đă trải qua một đêm mưa tầm tă tựa như ác mộng, anh chính là người được nhắc đến trong câu chuyện trên.

Không ai có thể ngờ được rằng Achlia thắt lưng bạc triệu của ngày hôm này từng là một người rửa chén bị người ta sai tới sai lui. Bởi cha mẹ mất sớm, một người không được ăn học nhiều như anh đă phải lăn lộn kiếm sống từ rất sớm.

Người thông minh chăm chỉ như anh chỉ mong sao dùng sự cần cù lao động của ḿnh có thể đổi lấy tiền bạc và sự tôn trọng của người khác, nhưng trớ trêu thay ông chủ của anh là người phân biệt chủng tộc, dẫu cho anh cố gắng thế nào, vẫn luôn phải chịu đánh đập chửi mắng từ ông ta.




Hôm đó là sinh nhật lần thứ 20 của Achlia

Anh dự định sẽ nghỉ làm sớm để đón mừng sinh nhật của ḿnh, không ngờ trong lúc loay hoay đă vô t́nh làm rơi một cái đĩa, ông chủ túm chặt lấy cổ anh bắt anh phải nuốt hết những mảnh vỡ đó. Achlia căm phẫn dâng trào đă cho ông ta một đấm, rồi xông ra khỏi quán.




Anh vẫn chưa hết căm hận và quyết tâm báo thù người da trắng, buổi tối trên đường trời mưa tầm tă dường như không có một bóng người đi lại, trên băi đậu xe anh gặp Marda, xuất phát từ sự báo thù về phân biệt chủng tộc, anh đă vô t́nh cưỡng gian người phụ nữ vô tội đó.




Sau sự việc, Achlia trong ḷng thấp thỏm không yên. Ngay tối hôm đó, anh đă dùng số tiền đón sinh nhật của ḿnh mua vé xe lửa đến thành phố Napoli, rời xa khỏi thành phố này.

Về sau, Achlia kiếm được một công việc thuận lợi ở nhà hàng của một người Mỹ, đôi vợ chồng người Mỹ đó rất quư tính cách thông minh cần cù của anh, c̣n đem cô con gái Lina gả cho anh, về sau thậm chí c̣n giao cho anh quản lư toàn bộ công việc kinh doanh của nhà hàng.




Sự day dứt trong tâm lúc nào cũng đè nặng lên tâm hồn anh

Mấy năm trở lại đây, anh không chỉ phát triển nhà hàng thành một nhà hàng cao cấp sang trọng kinh doanh thịnh vượng, mà c̣n có được ba đứa con đáng yêu.

Trong mắt người nhà và người làm, Achlia thật sự là một ông chủ tốt, người chồng tốt và người cha tốt.




Vậy mà trong ḷng anh vẫn không sao quên được tội ác năm xưa mà ḿnh đă phạm. Anh luôn cầu nguyện với Thượng Đế xin Người hăy phù hộ người phụ nữ đă từng bị anh làm hại kia, hy vọng cô có thể b́nh an vô sự sống một cuộc sống hạnh phúc, và không bị tổn hại bởi những ǵ tội lỗi anh đă gây nên. Nhưng anh trước giờ chưa từng đem bí mật trong ḷng này nói với bất kỳ người nào cả.




Buổi sáng hôm đó, Achlia đă đọc đi đọc lại bản tin đó đến mấy lần, trực giác mách bảo rằng anh chính là kẻ cưỡng gian được t́m trên tờ báo đó. Anh không bao giờ nghĩ đến rằng, người phụ nữ đáng thương đó cuối cùng đă mang thai và đă nuôi dưỡng đứa con vốn không thuộc về ḿnh.




Cả ngày hôm đó, Achlia mấy lần muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Andrew, nhưng mỗi lần điện thoại c̣n chưa quay xong anh liền vội cúp máy. Trong ḷng Achlia đang giăy giụa đau đớn, nếu như đứng ra thừa nhận tất cả, mọi người sẽ biết được quá khứ xấu xa nhất của anh, những đứa con sẽ không c̣n yêu thương anh nữa, anh sẽ mất đi gia đ́nh hạnh phúc và người vợ xinh đẹp, cũng sẽ mất đi sự tôn trọng của xă hội đối với ḿnh.




Hết thảy những thứ này là kết quả anh đă không ngừng nỗ lực phấn đấu trong suốt mấy năm nay, vất vả lắm mới có được!

Buổi tối hôm đó, khi đang ăn cơm, mọi người trong nhà đều bàn luận về những tin tức có liên quan đến Marda trên báo chí như những lần trước. Người vợ Lina nói: “Em thật sự rất khâm phục người phụ này, nếu như đổi lại là em, em sẽ không có can đảm để nuôi dưỡng con gái do ḿnh bị cưỡng hiếp rồi sinh ra, em càng khâm phục người chồng của cô ấy, anh ta quả thật là một người đàn ông đáng được tôn trọng, lại có thể chấp nhận một đứa con như thế”.


Achlia im lặng nghe những lời đàm luận của vợ rồi đột nhiên hỏi: “Vậy em nh́n nhận kẻ cưỡng hiếp đó như thế nào?”

Người vợ ḷng đầy căm phẫn nói: “Em tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn ta được, năm xưa đă làm sai rồi, vào thời khắc then chốt của bây giờ, hắn ta lại rụt cổ trốn tránh. Hắn ta thật đúng là quá đê tiện, quá ích kỷ rồi, thật là quá ghê tởm! Hắn ta đúng thật là con quỷ hèn nhát!”




Achlia ngơ ngác lắng nghe, muốn đem tất cả sự thật nói với vợ. Buổi tối hôm đó, do cậu con trai 5 tuổi không chịu ngủ, Achlia lần đầu tiên đă đánh nó một bạt tai. Đứa con trai vừa khóc vừa nói: “Ba là người ba xấu xa, con sẽ không c̣n quan tâm đến ba nữa. Ba không phải là ba của con nữa”.

Trong ḷng Achlia xung đột mạnh, anh ôm chặt con vào ḷng, nói: “Ba thật sự xin lỗi, ba sẽ không bao giờ đánh con nữa đâu. Tất cả là lỗi của ba, con hăy tha thứ cho ba, được không?”. Nói đến đây, nước mắt Achlia không ngừng trào ra.




Đứa con sợ quá, dường như nó cũng hiểu chuyện, vội lấy tay lau nước mắt và an ủi Achlia: “Được rồi, con tha thứ cho ba. Thầy giáo dạy rằng, đứa bé biết sai mà nhận lỗi mới là đứa bé ngoan”.

Achlia cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, anh cảm thấy bản thân ḿnh dường như đang bị dày ṿ dưới địa ngục, những khung cảnh trong đêm mưa gió tội ác đó và h́nh bóng của người phụ nữ kia không ngừng đan xen xuất hiện trước mắt, và dường như anh c̣n nghe thấy tiếng khóc và tiếng gọi đau thương của người phụ nữ kia nữa. Anh không ngừng tự hỏi chính ḿnh: “Ḿnh rốt cuộc là người tốt, hay người xấu đây?”


Nghe thấy hơi thở đều đều của người vợ đang nằm bên cạnh, anh liền mất đi dũng khí để nói ra mọi chuyện.

Ngày hôm sau thần sắc anh cực kỳ tiều tụy, trong ḷng càng lúc càng nặng trĩu…

Người vợ rất nhanh đă nhận ra sự khác thường nên quan tâm hỏi han chồng.

Buổi sáng khi đi làm, các nhân viên đều chào hỏi anh thân thiết: Chào ngài tổng giám đốc! Anh sắc mặt tiều tụy chào lại họ, trong ḷng cảm thấy toàn là xấu hổ và nhục nhă. Achlia cảm thấy bầu trời dường như đă đổ sụp xuống rồi!


T́nh thương của người cha bùng lên

Mấy ngày sau, Achlia không cách nào im lặng được nữa, anh liền gọi điện thoại ẩn danh cho bác sĩ Andreew bằng điện thoại công cộng. Anh cố hết sức để giọng nói của ḿnh trông thật b́nh tĩnh: “Tôi rất muốn biết bệnh t́nh của cô bé bất hạnh kia”.

Bác sĩ Andrew trả lời rằng, bệnh t́nh của cô bé đó rất nghiêm trọng, cuối cùng ông c̣n thương cảm rằng: “Không biết con bé có thể đợi được đến ngày cha ruột của nó xuất hiện hay không”.

Lời nói này đă chạm đến tận đáy ḷng Achlia, t́nh thương của người cha đă bùng lên từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn anh, cô bé đó dù sao cũng là cốt nhục của ḿnh!




Anh quyết định bước ra để cứu Monica, anh đă phạm sai lầm một lần rồi, bây giờ không thể phạm sai lầm tiếp nữa.

Buổi tối hôm đó, anh lấy hết can đảm để nói với vợ tất cả. Cuối cùng anh nói: “Anh rất có khả năng chính là cha ruột của đứa bé đó! Anh phải đi cứu con bé!”




Vợ anh bàng hoàng, căm phẫn, thương tâm, trái tim như vỡ vụn ra khi nghe hết tất cả những điều này rồi nói: “Anh là đồ dối trá!”

Buổi tối hôm đó, cô đă dắt theo ba đứa con, lái xe đến nhà ba mẹ. Khi cô đem hết bí mật của Achlia kể lại với ba mẹ, đôi vợ chồng này lúc đầu cũng vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe xong đă rất mau chóng lấy lại b́nh tĩnh.




Họ nói với con gái rằng: “Chúng ta nên tức giận về hành vi của Achlia trong quá khứ. Nhưng con có từng nghĩ qua hay chưa, anh ấy có thể bước ra, cần có dũng khí lớn đến dường nào, điều này chứng minh rằng lương tâm của anh ta c̣n chưa mất đi. Con là hy vọng chồng con là một người từng phạm sai lầm, nhưng bây giờ có thể sửa đổi? Hay là muốn một người chồng măi măi chỉ biết chôn vùi quá khứ tàn ác?”

Cô đă im lặng không nói ǵ cả. Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lina vội trở về bên cạnh Achlia, nh́n thấy Achlia cặp mắt đỏ hoe, Lina kiên định nói : “Achlia, anh hăy đến chỗ bác sĩ Andrew đi! Em sẽ đi cùng với anh!”




Trong tuyệt vọng luôn xuất hiện ánh sáng hy vọng

Ngày 3/2/2003, vợ chồng Achlia đă liên lạc được với bác sĩ Andrew. Ngày 8/2, vợ chồng Achlia vội đến bệnh viện Elizabeth, bệnh viện đă làm xét nghiệm DNA và kết quả là anh thật sự chính là cha ruột của Monica.




Khi biết được người đàn ông da đen đă làm nhục ḿnh cuối cùng đă dũng cảm bước ra, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng lăn dài trên má Marda.

Cô đă căm hận Achlia trong suốt 10 năm, nhưng thời khắc này đây cô lại vô cùng cảm động.




Tất cả đều được tiến hành cực kỳ bí mật. Để bảo vệ đời tư của vợ chồng Achlia và vợ chồng Marda, bệnh viện đă không nói ra tên thật và thân phận của họ cho báo chí mà chỉ thông báo với kí giả rằng đă t́m được cha ruột của Monica.

Thông tin này đă khiến toàn bộ người dân thành phố quan tâm đến sự kiện này phấn khởi, họ không ngừng gọi điện thoại và viết thư cho bác sĩ Andrew, nhờ ông gửi sự tha thứ và ḷng tôn kính của họ đến người da đen này: “Anh ấy từng là tội nhân, nhưng giờ đây anh ấy là một anh hùng!”




Đối mặt, đó mới là sự cứu văn và chuộc tội thật sự

Ngày 10/2, vợ chồng Marda yêu cầu được gặp mặt Achlia. Lúc đầu, anh không có dũng khí gặp họ, nhưng Marda cầu xin hết lần này đến lần khác nên anh mới dám nhận lời.




Ngày 18/2, dưới sự sắp xếp bí mật của bệnh viện, Marda gặp Achlia trong pḥng khách của bệnh viện. Đầu tóc của anh vừa mới cắt, khi nh́n thấy Marda, bước chân nặng nề khó bước, sắc mặt tái nhợt hẳn lên. Marda và chồng bước đến, nắm chặt lấy tay anh, ngay tức khắc 3 người khóc không thành tiếng, nước mắt của ba người ḥa lẫn vào nhau.




Rất lâu sau, Achlia nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin hăy tha thứ cho tôi! Câu nói này tôi đă chôn sâu trong ḷng suốt hơn 10 năm nay rồi, hôm nay cuối cùng đă có cơ hội để nói với chị”.

Marda nói: “Cảm ơn cậu đă có thể bước ra. Cúi xin Thượng Đế phù hộ, tủy xương của cậu đă cứu sống con gái tôi!”

Ngày 19/2, bệnh viện xét nghiêm xương tủy đối với Achlia, may mắn thay nó hoàn toàn thích hợp với Monica!

Bác sĩ xúc động nói: “Đây thật sự là ḱ tích!”

Ngày 22/2/2003, thời khắc mà mọi người chờ đợi từ lâu cuối cùng đă đến, xương tủy của Achlia được cấy ghép vào trong thân thể của Monica.




Một tuần sau đó, Monica khỏe mạnh xuất viện. Vợ chồng Marda đă hoàn toàn tha thứ cho Achlia, mời anh và bác sĩ Andrew đến nhà họ làm khách. Nhưng ngày hôm đó Achlia lại không đến, anh nhờ bác sĩ Andrew mang đến một lá thư.

Trong thư anh vô cùng day dứt nói rằng:

“Tôi không thể quấy nhiễu cuộc sống b́nh yên của anh chị lần nữa. Tôi chỉ hy vọng Monica và anh chị sẽ sống hạnh phúc bên nhau, nếu như anh chị có khó khăn ǵ, xin hăy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp đến cùng! Đồng thời, tôi cũng rất cảm kích Monica, từ một ư nghĩa khác mà nói, là con bé đă cho tôi một cơ hội để chuộc tội, là con bé đă cho tôi có được những khoảnh khắc vui vẻ của nửa cuộc đời c̣n lại. Đây chính là món quá mà con bé đă tặng cho tôi!”

Đây quả thật là một câu chuyện xung đột tâm can, xúc động ḷng người…….


Có lẽ bạn cũng đă từng làm sai, đi lầm đường, nhưng chỉ cần có ḷng sửa lỗi th́ bạn có thể “b́nh thản mà đối mặt với tương lai”!




Tiểu Thiện, dịch từ cmoney



at 4:08 PM

florida80
06-07-2019, 19:18
Hăy Cẩn Thận Khi Thấy Tay Bạn Có Dấu Hiệu Này




https://i.imgur.com/TTpNm57.jpg




Đó có thể là dấu hiệu cho thấy cơ thể của bạn cần được bổ sung nước ngay lập tức.

Hăy thử quan sát khu vực khớp xương bàn tay của bạn, xem vùng da tại khu vực này có giống như ảnh dưới không nhé.


Nếu có, nhiều khả năng bạn đang rơi vào một t́nh trạng tương đối bất thường trong xă hội hiện đại: đó là mất nước.

Như đă biết, cơ thể chúng ta có đến trên 75% là nước và chỉ cần thiếu đi 3% - 4% số này là cơ thể đă bắt đầu xuất hiện một số dấu hiệu - triệu chứng đầu tiên của việc thiếu nước đó là gây khô da.

Tuy nhiên khi lượng nước trong cơ thể giảm đi 5% - 8% sẽ dẫn đến một số hậu quả khác. Hăy xem đó là ǵ.




1. Đau đầu, chóng mặt

Cơ thể thiếu nước, đồng nghĩa với việc ḍng máu trong cơ thể lưu thông không được tốt, khiến huyết áp giảm đi.




Và khi lượng máu di chuyển đến năo và các khu vực thần kinh giảm sút, những nơi này sẽ hoạt động kém hiệu quả, suy giảm chức năng, và dấu hiệu rơ ràng nhất thường là hoa mắt, chóng mặt.




2. Thường xuyên buồn ngủ

Huyết áp thấp không chỉ gây hoa mắt, chóng mặt, nó c̣n khiến bạn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, thậm chí... ngất bất chợt.




3. Chuột rút

Khi cơ thể thiếu nước, thân nhiệt của bạn sẽ tăng lên. Và thân nhiệt càng nóng, khả năng chuột rút càng cao.




Tại sao ư? Đó là v́ khi thân nhiệt cao sẽ gây thay đổi về các thành phần của cơ bắp: chất điện giải, muối natri và kali. Đồng thời, sự mất cân bằng về chất lỏng bên trong cơ thể sẽ làm tăng sự kích thích đến dây thần kinh trong cơ bắp, và khiến cơ tự động bóp nghẹt, gây chuột rút.




4. Táo bón

Ác mộng chốn... WC gần như là một trong những dấu hiệu chắc chắn sẽ xảy ra nếu cơ thể bạn mất nước.




Nước trong cơ thể sẽ được hấp thụ bởi ruột, qua đó giúp phân mềm, ướt át và dễ di chuyển hơn. Khi không đủ nước, tất nhiên phân sẽ trở nên khô cứng, khiến chúng ta khó ḷng... đi cầu.

Táo bón không những khiến chúng ta không thoải mái, mà c̣n có thể gây một số bệnh như trĩ hoặc viêm ruột thừa. Theo viện Y tế quốc gia Mỹ, trĩ sẽ gây nhiều bất tiện và đau đớn trong cuộc sống hàng ngày, c̣n viêm ruột thừa nếu không được chữa trị kịp thời có thể khiến bạn tử vong.




5. Hôi miệng

Thậm chí là rất hôi, v́ theo John Higgins - giáo sư y khoa thuộc ĐH Texas (Mỹ), nước bọt chúng ta có chứa các enzyme và acid kháng khuẩn




Khi không có đủ nước, cơ thể sẽ không sản xuất đủ lượng nước bọt cần thiết, khiến miệng của bạn ngập tràn vi khuẩn, góp phần đẩy nhanh quá tŕnh phân hủy thực phẩm c̣n sót lại sau quá tŕnh ăn uống. Và miệng của bạn sẽ có một mùi hương không được dễ chịu cho lắm.




6. Tăng cân

Có một sự thật khá... trái ngang, đó là khi cơ thể thiếu nước, bạn sẽ luôn thèm ăn, đặc biệt là đồ ngọt.





Theo các chuyên gia th́ khi thiếu nước, các cơ quan dinh dưỡng như gan sẽ hoạt động khó khăn hơn, v́ chúng sử dụng nước để giải phóng glycogen giúp bạn lưu trữ năng lượng. Và khi bạn thiếu năng lượng, năo bộ sẽ kích hoạt chế độ thèm ăn, khiến bạn ăn không ḱm hăm.




Nguồn: Diply, Mayo Clinic

Theo J / Trí Thức Trẻ



at 7:44 PM

florida80
06-07-2019, 19:21
Ăn Thông Minh, Chết Mạnh Khỏe - Nguyễn Thị Cỏ May









Ăn cũng chết, không ăn cũng chết . Ngày nay, thế giới văn minh vẫn c̣n t́nh trạng thiếu ăn rất phổ biến . Chính sự thiếu đói là nguyên nhân gây ra 45% cái chết của trẻ con dưới 5 tuổi hằng năm, tức 3, 1 triêu đứa trẻ . Nhưng ăn nhiều, ăn những thức ăn thừa chất dinh dưỡng cần thiết, lại c̣n chứa những mầm bịnh tật cũng gây tử vong không ít . Hiện nay các cơ quan lo về sức khỏe người dân đang báo động mối nguy v́ ăn .




Trong bài trước “Đũa và Dao”, Cỏ May mô tả t́nh h́nh dân chúng ở Huê kỳ mắc những chứng bịnh hiểm nghèo do thói quen ăn uống bị ảnh hưởng thị trường, không thể chọn lựa hoặc không biết chọn lựa khác hơn (Forks over knives, phần phụ đề pháp ngữ ; 3 tạp chí Le Nouvel Obs, Marianne, Le Point) .




Bịnh tật và tử vong nghiêm trọng không riêng ǵ ở Huê kỳ v́ Huê kỳ là quê hương của những thức ăn nhanh, chế b́ến sẵn hàng loạt, mà cả ở Âu châu như ở Hi-lạp, nước bị khủng hoảng kinh tế nặng nề hay ở nước cộng sản chậm tiến như Việt nam . V́ thế giới không c̣n biên giới và kinh tế được toàn cầu hóa .




Nạn nhân của ” ăn thiếu thông minh ” là sự béo ph́ . Năm rồi, 2014, Tổ chức Hợp tác và Phát triển kinh tế (OCDE) công bố một báo cáo về t́nh trạng sức khỏe dân chúng Âu châu theo đó, Hi-lạp là nước dẫn đầu 33 nước của Âu châu về trẻ con béo ph́ . Cứ 4 trẻ con trên 10, tức 44% từ 4 tới 16 tuổi bị bịnh béo ph́ do tập quán ăn uống .

Điều nghịch lư ngày nay là các cơ quan y tế kêu gọi hăy ăn ít để sống khỏe và sống lâu . Ăn cho no càng là chết sớm!




Trước kia, người gầy là người bịnh hoạn, thiếu ăn v́ nghèo . Người mập mạp mới là người dư ăn dư để . Ngày nay, người mập ph́ là người nghèo v́ ăn những thức ăn chế biến sẵn của kỹ nghệ thực phẩm . Ở Tàu và Việt nam, người ta quan niệm đứa trẻ mập mới đẹp và biểu hiện từng lớp có tiền nên ở hai xứ cộng sản này bắt đầu xuất hiện bịnh béo ph́ ở trẻ con trong lúc đó ở Huê kỳ, tỷ lệ trẻ con béo ph́ đă ổn định và giảm từ vài năm nay, chỉ c̣n ở một số tiểu bang, người lớn da đen và mễ, bị béo ph́ chiếm trên 44%, da trắng hơn 33% .




V́ tiền

Trước đây, để sản xuất 100 đơn vị thành phẩm, người ta phải cần 1000 đơn vị vật liệu để sản phẩm được bảo đảm phẩm chất. Trái lại ngày nay, muốn có 1000 đơn vị thành phẩm, người ta tính toán thế nào để chỉ cần 100 đơn vị vật liệu mà thôi . Số lượng lớn mới đem lại lợi nhuận cao . Do đó, sản phẩm thiếu phẩm chất, về thực phẩm, chẳng những gây nguy hại cho sức khỏe con người mà c̣n làm thiệt hại môi trường, từ qui mô địa phương tới qui mô toàn cầu .




Cách sản xưất thực phẩm hàng loạt nhằm đạt chỉ tiêu số lượng, bắt đầu từ Huê kỳ, Âu châu đi theo . Ngày nay th́ Minnesota qua Picardie, Pháp, về mặt kỷ nghệ thực phẩm, cung cách sản xuất gần như không c̣n biên giới, ngoại trừ tầm vóc xí ngh́ệp .




Theo những nhà chuyên môn, kỹ nghệ chế biến thực phẩm ăn nhanh hàng loạt có mầm độc hại cho sức khỏe người tiêu dùng được nuôi sống, lớn mạnh trên những thứ mà chính nó tiêu d́ệt . Thử nh́n qua trường hợp thức ăn chơi hằng ngày để thấy họ làm giàu bằng cách gây ra bịnh tật : nhà phân phối làm giàu nhờ buôn bán, nhà kỹ nghệ dược phẩm giàu nhờ bán thuốc chữa bịnh, nhà ngân hàng giàu nhờ quản lư hằng tỷ bạc của những người này .

Y sĩ và Dược sĩ nói với nhà kỷ nghệ fast-food « Nếu bạn đừng thay đổi gỉ cả th́ bạn cứ tiếp tục gởi tới chúng tôi khách hàng của bạn » .

Ăn uống nguy hại ngày nay bắt nguồn từ những chuyển biến lớn trong kỹ nghệ và xă hội ở hậu bán thế kỷ XX mà nguyên tắc chỉ đạo vẫn c̣n được áp dụng triệt để là « sự sản xuất, sự nhanh chống, mức lợi nhuận » . Áp dụng vào thực tế, ở khắp nơi, người ta phải sản xuất mau và rẻ để dân chúng ăn nhiều . Con người từ nay không c̣n « ăn để sống » cho ḿnh nữa mà « sống để ăn » để làm giàu cho giới kỹ nghệ thực phẩm . Chính khẩu hiệu « sản xuất, nhanh, lợi » đă tự nhiên biến đồng áng trở thành những xí nghiệp mà nhà nông trở thành nạn nhân . Đồng thời, nhiều thanh niên bỏ ruộng vườn, đi ra thành phố làm công lảnh lương để cải thiện đời sống bản thân .




Sau cùng khẩu hiệu « cạnh tranh hay chết » đưa một số kỹ nghệ gia và thương gia trở thành những người chỉ c̣n biết lợi nhuận, bỏ mất hẳn tinh thần « trao đổi tự do », tái lập một thứ tư bản nhà nước độc quyền trọn vẹn thị trường và sản xuất . Nói cách khác, đó không ǵ khác hơn chế độ cộng sản nhưng trên cơ sở sở hữu tư nhân .




Những chất độc bạn ta

Ai cũng biết « ăn cũng chết, không ăn cũng chết » . Nhưng nếu ăn uống kỹ lưỡng, biết cẩn thận chọn lựa thức ăn th́ giữ ǵn được sức khỏe tốt, tránh được đau yếu, bịnh tật triền miên . Muốn vậy, những thứ độc hại quen thuộc nay cần được nhận diện .




Đường

Trong việc lựa chọn tránh những thứ độc hại, trước mắt nên tránh ăn nhiều đường . Trong nhiều thức ăn, uống chế biến sẵn, có lượng đường rất cao . Ai có nghĩ món súp tươi rau cải ( légumes) trong hộp 1 lít có ít nhứt 1 cục đường, muối nhiều hơn, trong lúc đó, thứ chủ yếu là rau cải (légumes) lai chỉ có không quá 20% v́ phần c̣n lại là những thứ phụ như mùi vị nhơn tạo, bột, nước, … Một chai Coca Cola chứa lượng chất ngọt bằng 25 cục đường . Thậm chí, sốt tô-mát ( sauce tomate) như ketchup cũng có đường (23 grs /100 grs), hay cá ṃi hộp, các loại sá-lách sẵn sàng để ăn vô hộp, …Bánh kẹo, những thỏi ngũ cốc chứa nhiều đường là dĩ nhiên v́ đó là những thứ ngọt .




Muối

Trong các thứ chế biến sẳn, từ những thứ tươi cho tới đồ hộp hay chín như thịt nguội, …, đều có rất nhiều muối . Người ta dùng nhiều muối để tạo cho những thứ này có « vị » ( goût) vừa làm mất đi cái cảm giác dở ở khách hàng .




Khi ăn tại chỗ, khách hàng ăn mặn sẽ phải uống nhiều nước . Cửa hàng nhờ đó thâu thêm món lợi . Theo qui định của Y Tế Quốc tế (OMS), mỗi ngày, mỗi người không được ăn quá 5 g muối . Khi ta ăn một gói khoai tây chiên (frite) của Mc Do hay một gói Chip, ít ai ngờ ḿnh đă ăn gần đủ số muối trong ngày cho phép. Dân Tây sực mỗi người ngày từ 8 tới 9 grs muối mà không hế để ư tới. Ở xứ Tây, số lượng muối trong thực phẩm chế biến sẵn chưa bắt buộc phải ghi ra trên bao b́ . Năm tới, 2016, sẽ bắt buộc . Nay, người ta chỉ ghi « sodium » mà 1 gr sodium bằng 2, 5 grs muối !




Dầu Cây cọ ( Huile de Palme )

Đây là thứ dầu được kỹ nghệ thực phẩm dùng nhiều nhứt v́ giá rẻ nhờ dể sản xuất . Nó ít mùi vị hơn các thứ dầu khác . Khi ta ăn chocolat, chip, margarine, nhiều loại bánh nướng, cả bánh ḿ, bánh ngọt, cả mayonnaise, …là ăn thứ dầu này . Trong dầu Cây cọ, chất acide chứa nhiều acide béo bảo ḥa làm tăng cholestérol xấu trong máu, hạ thấp cholestérol tốt, và gây ra bịnh tiểu đường .




Người ta cho hydrogène vào dầu thảo mộc như dầu bắp, dầu cây cọ, …để làm cho các loại nướng thêm ḍn nhưng lại là mầm làm nghẽn mạch máu, làm tim bịnh và c̣n là mầm móng ung thư . Hiện nay, ở Pháp, dầu cây cọ dùng rất hạn chế.




Các thức ăn có nhiều bột chiên hay làm chín ở độ nóng trên 120°c được xem là mầm mống trực tiếp gây ung thư . Các loại này rất phổ biến, bày bán khắp nơi, cả trong các máy tự động : bánh bít-qui, frites, crackers , nugets, chips, café, …Cẩn thận là không ăn nhiều, thường xuyên .




Thịt « VSM »

Thứ thịt này, ít có ai nghĩ tới . Đó là thịt người ta cố lấy cho hết sạch, đưa vào máy gọt để lấy cho được những miếng thịt cuối cùng c̣n bám sát theo xương . Trong quá tŕnh này, máy cạo luôn gân, sụng, tủy . Thứ thịt này rẻ tiền nên đem làm súc-xít, ravioli ( như hoành thánh của Ư), …Đó là mầm truyền nhiễm bịnh điên từ súc vật như ḅ điên . Ngoài bao b́, bắt buộc phải ghi rơ « thịt vsm » ( viande séparée mécaniquement = thịt tách ra bằng máy) .

Sau cùng những chất độc là những hoá chất đưa vào thức ăn chế biến sẵn như màu, chất bảo quản, …




Sự thật và ngộ nhận

Uống nưóc từ ṿi nước trong nhà . Tức uống nước phong-tên . Nhưng từ lâu nay, người ta chọn uống nước chai như Evian, Vichy, Vittel, …v́ cho rằng nước chai tốt hơn, tinh khiết hơn, có nhiều khơáng chất hơn . Thật ra, nước trong chai không phải dở về mặt sức khỏe nhưng cái tai hại là quá tŕnh lấy nước, vô chai, bảo quản, bày bán, …nước bị tác hại bỡi những điều kiện khách quan nên khi uống, người uống bị bịnh . Trái lại, nước phong-tên trong nhà, có khi có mùi chlore, uống không ngon, nhưng về mặt vệ sinh lại an toàn . V́ khi nước bị dơ, chỉ trong vài giờ, cơ quan thẩm quyền báo động ngay trong lúc đó, nước chai không thể làm được.




Sữa và các thứ từ sữa như yaourt, phó-mát, xưa nay được nh́n nhận là nguồn dinh dưởng tối ưu . Đúng . Nhưng nay, giới chuyên môn lại cho biết – đang chờ kết quả nghiên cứu cuối cùng – đó cũng chứa mầm móng ung thư prostate, tiểu đường loại 1, …nếu ăn nhiều sữa .

Về mật ong, không phải thứ mật nào cũng tốt . Người tiêu dùng nên cẩn thận khi dùng .

Giữa bơ và marguerine (chất béo từ thảo mộc), khuyên nên chọn bơ .

Dầu Olive là thứ tốt nhứt trong dinh dưỡng . Dân sống ven địa trung hải, ít bịnh về tim mạch nhờ họ ăn nhiều dầu olive . Hơn nữa, dầu Olive nguyên chất dung chiên xào tốt nhứt, cả ở độ nóng cao .

Đừng quan tâm tới “ Olive Bio ” v́ đó chỉ là cách tiếp thị phổ thông bởi cây Olivier không cần phân bón và sát trùng .

Ăn nướng, gần đây bị lên án là mầm ung thư v́ phần cháy đen . Nếu tránh được thịt cá nướng bị cháy đen th́ không có ǵ đáng ngờ vực nữa .

Về cá, không phải trong con cá, tất cả đều tốt .

Café chỉ là chất kích thích . Không đúng . Theo kết quả một nghiên cứu ở Harvard, café làm giảm căng thẳng ở phụ nữ với không quá 4 tách ngày . Nhưng café pha liền không tốt bằng café pha qua cái lọc giấy . Tức « cái nồi ngồi trên cái cốc » v́ nó vướng vài thứ qua quá tŕnh chế biến theo kỹ nghệ .

Ngày nay, mọi thứ, mọi nơi đều bị ô nhiễm . T́m cho được một thứ thiệt tinh khiết tốt cho sức khỏe không c̣n là điều mà ai cũng làm được .




Ở Việt nam, người ta ăn từ sáng cho tới tối, trong nhà, trong tiệm, trên hè phố, lề đường . Người có tiền đ̣i cho được những thứ thật cầu kỳ, thật hiếm . Người không tiền, th́ bết đại xuống lề đường, quán cốc, ăn cho qua cơn đói, không kịp b́ết giá trị dinh dưỡng của món ăn . Cũng như người Tàu, trước đây, không mấy quan tâm vấn đề vệ sinh ăn uống v́ nước Tàu bị nạn đói triềm miên . Đói chết trước khi bị bịnh v́ ăn uống thiếu vệ sinh .

https://i.imgur.com/YuPBK2w.jpg


Người ta an ủi nhau « ăn cũng chết, không ăn cũng chết » . Nhưng ăn uống kỹ lưỡng để giữ sức khỏe . Mai này có chết th́ cũng làm ma mạnh khỏe hơn là ma đau ốm!

florida80
06-07-2019, 19:23
Quả Báo Cho Kẻ Xấu C̣n Dám Phát Lời Thề Độc




https://i.imgur.com/9iYnrjr.gif




Đă làm việc xấu lại c̣n phát lời thề độc, người như vậy ắt sẽ nhận quả báo. Hết thảy những việc mà con người làm ra có thể gạt được người nhưng nào có thể lừa gạt được trời đất và Thần linh.


Một ngày vào giữa tháng 6 năm 1792 (đời nhà Thanh, vua Càn Long năm thứ 57), tại huyện An Đông (Trung Quốc) xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.




Bấy giờ ở thôn Mỗ, huyện An Đông có một phụ nữ mang thai đến ngày sinh nở đă mời một bà đỡ trong thôn đến giúp. Sau khi người phụ nữ b́nh an sinh được một bé trai khỏe mạnh, bà đỡ đă ngủ lại nhà họ một đêm đến sáng hôm sau mới về. Ngay sau đó, người chồng từ nơi khác trở về nhà, vô cùng vui mừng và hạnh phúc v́ vợ sinh được một bé trai, định bụng lấy tiền để sắm sửa làm lễ tạ Thần.

Lúc này người chồng vừa sờ vào chiếc gối mà ông vẫn cất giữ tiền th́ hoảng hốt nói: “Ta cất giấu 4 thỏi bạc ở đây không một ai biết, sao bây giờ đột nhiên biến mất?”. Ông liền hỏi vợ th́ mới biết được đêm hôm qua bà đỡ đă ngủ trên chiếc gối này, có khả năng là bà đă lấy chúng. Thế là, người chồng liền đến nhà bà đỡ để xin lại số bạc, c̣n ngỏ ư tặng cho bà đỡ một nửa số đó để tạ ơn, một nửa c̣n lại là dùng để làm lễ tạ Thần.


Không ngờ, bà đỡ nghe xong giận tím mặt mà nói: “Ta đến nhà của ngươi là đỡ đẻ cho vợ ngươi, bạc nhà ngươi ta c̣n chưa nh́n thấy mà lại nói ta là kẻ trộm, vậy để ta thề độc cho ngươi nghe: “nếu như ta mà bị oan uổng th́ con trai ngươi sẽ bị chết, c̣n nếu ta mà lấy trộm của nhà ngươi th́ ta bị thiên lôi đánh chết”. Bà đỡ nói to để trấn áp người chồng kia khiến rất nhiều người hàng xóm đều nghe rơ.




Bởi v́ người xưa đều rất xem trọng lời thề, cho nên người chồng sau khi nghe bà đỡ phát ra lời thề độc như vậy, liền không c̣n hoài nghi nữa, trái lại c̣n nghi rằng chính vợ ḿnh đă lấy trộm rồi đổ oan cho người khác.


Ba ngày sau, gia đ́nh lại mời bà đỡ đến để tắm rửa cho con trai. Nhưng bà đỡ không đến, mà sai cô con gái đến làm. Đến đêm ngày hôm đó, đứa trẻ đột nhiên chết, hai vợ chồng họ đau xót vô cùng, dùng hộp gỗ làm quan tài cho đứa trẻ, đồng thời cũng khóc lớn rằng: “Lời thề độc của bà đỡ linh nghiệm rồi, con của chúng ta chết rồi, đúng là chúng ta đă nghi oan cho bà ấy rồi”.


Lúc này sấm sét bỗng nhiên nổ vang trời, mọi người đều nghe thấy một tiếng sét đánh đinh tai chói óc, toàn thôn đều kinh động, có người chạy đến xem chỗ bị sét đánh. Họ chỉ thấy hai người phụ nữ quỳ ở một khu đất trống trong thôn, cả hai đều bị sét đánh cháy đen, trên tay mỗi người vẫn c̣n nắm chặt hai thỏi bạc. Mọi người nh́n kỹ, hai người phụ nữ chính là bà đỡ và cô con gái, c̣n chỗ bạc kia chính là bạc của nhà người sản phụ bị mất.


C̣n chỗ chôn đứa trẻ mà hai vợ chồng người sản phụ đang khóc nỉ non, hàng xóm chạy đến xem đứa trẻ ra sao. Họ nh́n kỹ mới thấy trên rốn của đứa trẻ có một đoạn kim, sau khi rút kim, chỗ đó chảy ra một giọt máu. Ngay sau đó đứa trẻ sống trở lại và trở nên b́nh thường một cách thần kỳ.




Đến lúc này mọi người mới biết, chính bà đỡ đă lấy trộm số bạc rồi lại tự ḿnh phát lời thề độc. Hóa ra trong hôm tắm rửa cho đứa trẻ, bà đă xui khiến con gái dùng kim đâm nhằm mưu hại đứa trẻ. Làm vậy với ư định khiến cho lời thề độc của ḿnh ứng nghiệm để không c̣n ai hoài nghi việc bà đă trộm cắp số bạc kia.






Nhưng, họ đă không ngờ rằng hết thảy những việc xấu mà con người làm ra đều không thể lừa gạt được trời đất và Thần linh. Kết quả hai mẹ con bà đă phải chịu tội đúng như lời thề độc mà bà đă phát ra, c̣n hài nhi mệnh không đến đoạn cùng nên đă được thần linh cứu giúp.




Theo Daikynguyenvn

florida80
06-07-2019, 20:17
Mối Duyên Nợ Giữa Con Cái Và Cha Mẹ Trong Kiếp Này









Người ta nói rằng, được gặp nhau thoáng qua trên đường cũng là v́ có duyên. Vậy nên, không ngẫu nhiên mà trở thành người thân của nhau và sống cùng một mái nhà. Mọi chuyện xảy đến là v́ những duyên nợ, những ân ân oán oán từ các kiếp trước mà thành. Mối nhân duyên giữa con cái và cha mẹ cũng là không tránh khỏi quy luật nhân quả này.




Ở một ngôi làng kia có hai vợ chồng nông dân nọ, họ măi mới sinh được một cô con gái. Nhưng đứa con gái này vừa chào đời đă có nhiều bệnh tật, thường xuyên ốm yếu. Cũng chính v́ chỉ có một đứa con mà lại đau ốm liên miên nên hai vợ chồng rất nuông chiều đứa con này, đứa trẻ muốn ǵ liền được nấy.





V́ để chữa bệnh cho con gái, tiền của và tài sản trong nhà lần lượt ra đi. Vào năm người con gái tṛn 18 tuổi, tài sản trong nhà chỉ c̣n lại một con ngựa duy nhất. Một ngày, cô gái chỉ vào con ngựa và nói: “Con muốn ăn thịt ngựa, cha mẹ hăy làm thịt con ngựa này đi”.




Hai vợ chồng người nông dân nh́n con ngựa khỏe mạnh, là tài sản duy nhất trong nhà, giúp làm việc đồng áng nên không nỡ ḷng giết nó. Nhưng nh́n cô con gái duy nhất đang nằm trên giường thoi thóp th́ trong ḷng lại thấy đáng thương.

Trong lúc hai người họ c̣n đang phân vân th́ cô con gái kia nhắc thêm lần nữa: “Con đang rất muốn ăn thịt ngựa. Cha mẹ không giết thịt con ngựa này đi th́ con sẽ chết mất”.




Hai vợ chồng thấy con gái nói như vậy th́ luống cuống hoảng loạn, liền mang con ngựa ra giết thịt. Sau khi làm thịt con ngựa, vợ chồng họ làm món hầm cho con gái ăn. Nhưng thật không ngờ, chỉ nửa canh giờ sau khi ăn, cô con gái nằm trên giường mà chết.

Hai vợ chồng người nông dân gào khóc thảm thiết. Hàng xóm láng giềng đến an ủi động viên nhưng cũng không thể làm vơi đi nỗi đau mất con trong ḷng họ.




Con gái chết đi là một sự mất mát rất lớn đối với hai vợ chồng tội nghiệp. Mặc dù họ biết rằng, từ khi con gái ra đời đều là mang đến vô số họa nạn, đến mức mà ngay cả tiền làm tang chôn cất cũng không c̣n. Nhưng v́ thương con, vợ chồng họ cũng không c̣n thiết sống, cả ngày thẫn thờ.




Thấy thương cho t́nh cảnh của hai vợ chồng, một người đàn ông trong làng đă t́m đến nhà nói với họ rằng: “Ở ngôi chùa phía nam của ngọn núi kia có một lăo ḥa thượng. Nghe nói ông ấy có thể giải phá được rất nhiều chuyện ly kỳ. Hai người thử lên núi t́m gặp lăo ḥa thượng để hỏi chuyện xem”.




Thế là, hai vợ chồng người nông dân này trèo đèo lội suối t́m đến gặp lăo ḥa thượng để thỉnh giáo. Sau khi kể hết sự t́nh về con gái từ khi ra đời đến lúc mất đi, người chồng cất lời hỏi: “Thưa thầy, không biết nhân duyên kiếp trước của vợ chồng con và đứa con gái này là như thế nào ạ?”




Lăo ḥa thượng nghe xong không nói ǵ mà nhắm mắt lại ngồi thiền nửa ngày. Sau đó, ông chậm răi nói: “Ở kiếp trước, thí chủ c̣n nợ con của thí chủ một khoản nợ nên kiếp này phải hoàn trả. Hai người có muốn biết kỹ càng về khoản nợ này không?”


Hai vợ chồng người nông dân phủ phục trước mặt lăo ḥa thượng rồi nói: “Chúng con muốn biết nguyên nhân thực sự là ǵ? Xin thầy nói chi tiết ạ!”

Lăo ḥa thượng vừa nhắm mắt lại vừa chậm răi nói: “Ở kiếp trước, con gái của hai người là thiên kim tiểu thư của một gia đ́nh giàu có. Vào năm tiểu thư này 18 tuổi, cha mẹ họ cùng cô con gái của ḿnh đi thăm người thân. Không ngờ giữa đường lại gặp một toán cướp. Thủ lĩnh của toán cướp đó chính là con ngựa của nhà thí chủ ở kiếp này, c̣n hai thí chủ khi đó là đám thuộc hạ của nó. Ba tên cướp này đă cướp sạch tài sản, giết chết cha mẹ cô gái, đánh đuổi người nhà, tên thủ lĩnh c̣n cưỡng hiếp vị tiểu thư này.




Cuối cùng, cô gái này đứng trên vách núi thề rằng: ‘Kiếp sau nhất định ta phải lấy đầu tên thủ lĩnh này để trả mối hận trong ḷng ḿnh’. Nói xong, cô nhảy xuống núi tự vẫn. Về sau, tên thủ lĩnh v́ cướp bóc quá nhiều, khi chết bị đầu thai thành súc sinh, c̣n hai thí chủ về sau có làm việc thiện nên vẫn được đầu thai làm người nhưng phải hoàn trả khoản nợ kia. Vị tiểu thư kia chuyển sinh làm con gái của hai người chính là để đ̣i nợ kiếp trước”.




Hai vợ chồng họ nghe xong nửa tin nửa ngờ: “Ḥa thượng! Những lời ngài nói là thật sao?”




Lăo ḥa thượng nh́n hai vợ chồng người nông dân rồi nói thêm: “Thí chủ hăy nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra với bản thân và cô con gái của ḿnh th́ sẽ thấy rơ điều này. Tất cả tài sản của thí chủ đều dùng để chữa bệnh và nuôi dưỡng con gái, đây chính là tài sản mà thí chủ lấy của người ta ở kiếp trước nay phải trả lại. Đến năm 18 tuổi, con gái thí chủ nhất định đ̣i giết thịt con ngựa kia, chẳng là ứng với lời thề kiếp trước sao?”




Hai vợ chồng này bấy giờ mới ngẫm nghĩ lại th́ thấy quả đúng là mọi chuyện đều y như lời vị ḥa thượng nói. Họ lập tức bái lạy rồi thỉnh cầu: “Xin phương trượng chỉ bảo cách để chúng con thoát khỏi nghiệp lực này?”




Lăo ḥa thượng trả lời: “Chỉ có vứt bỏ cái ác, một ḷng hành thiện, làm một người lương thiện th́ mới có thể hóa giải hết được. Nếu làm việc ác th́ kiếp này không trả, kiếp sau sẽ vẫn phải trả hết”.




Hai vợ chồng họ cung kính cảm ơn lăo ḥa thượng rồi ra về. Cũng từ đó, cả hai người đều một ḷng hướng Phật, hành thiện tích đức để mong sám hối cho những tội ác ở kiếp trước của ḿnh, và cũng là để gieo trồng phúc báo cho kiếp sau.




Theo Daikynguyenvn

florida80
06-07-2019, 20:22
95% Người Dân Không Biết Ư Nghĩa Của Các Con Số Dưới Đáy Chai, Hộp Nhựa



https://i.imgur.com/1begewb.jpg

https://i.imgur.com/1rHPaK2.jpg





Ở phía dưới đáy chai hay hộp thường có h́nh tam giác với mũi tên và một con số nằm giữa. Có lẽ ít ai để ư đến kư hiệu vô cùng quan trọng này.




Một số gia đ́nh và cửa hàng thực phẩm thấy sử dụng lại chai, hộp nhựa để đựng nước, dầu ăn, dấm... Nhiều người cho rằng, các chai, hộp nhựa này sau khi đă được rửa sạch th́ an toàn mà không biết rằng độc tính vẫn có thể phát tác trong quá tŕnh sử dụng.

Gần đây, câu chuyện về cô bé 12 tuổi sống tại Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất liên tiếp dùng một chai nước khoáng để đựng nước uống và mắc bệnh ung thư, đang trở thành chủ đề nóng trên nhiều diễn đàn.

Nguyên nhân chính là do chai nước chứa chất liệu gây độc hại khi sử dụng quá nhiều lần và gây bệnh ung thư. Chai nước khoáng thông thường hoặc chai soda khi đến nhiệt độ 70 độ C sẽ dễ bị biến dạng và giải phóng ra các độc chất.









Phía dưới đáy chai nước, hộp đựng thuốc hay thức ăn thường có kư hiệu h́nh tam giác với các mũi tên. Ở giữa h́nh tam giác là một con số cụ thể.

Chẳng hạn, b́nh nước uống của học sinh hay có số 7; chai nước tinh khiết, chai sữa hoặc nước ép trái cây thường có số 1; các chai dầu ăn, các lọ mỹ phẩm hay có số 2; c̣n các hộp mỳ ăn liền bằng nhựa có số 5 dưới đáy...

Thế nhưng, ít ai quan tâm hay t́m hiểu đến ư nghĩa của h́nh tam giác và những con số này. Thậm chí, những khảo sát về thói quen tiêu dùng của các tổ chức quốc tế cho thấy, có tới hơn 95% người tiêu dùng không biết đến ư nghĩa của các con số dưới đáy chai, hộp nhựa




Số 1 có nghĩa là PET (nhựa polyethylene terephthalate). Các chai nhựa đựng đồ uống khi tái sử dụng nếu đựng nước nóng quá 70 độ C không chỉ biến dạng mà c̣n phân giải ra các chất có hại cho sức khỏe.

Các nhà khoa học cũng phát hiện ra rằng, chế phẩm nhựa này nếu sử dụng quá 10 tháng có thể sinh ra các chất gây ung thư.




Số 2 có nghĩa là lượng HDPE - polyethylene có mật độ cao. Các chai nhựa này có khả năng chịu nhiệt tới 110 độ C, thường được dùng đựng thực phẩm, sữa tắm hoặc các vật có độ tinh khiết cao.









Khi tái sử dụng cần hết sức lưu ư, v́ loại nhựa này khó làm sạch, các chất c̣n sót lại rất dễ trở thành ổ vi khuẩn.




Số 3 là chất PVC - nhựa PVC. PVC thường có trong áo mưa thông thường, vật liệu xây dựng, đồ nhựa, hộp nhựa, tuy có độ dẻo tốt, giá rẻ nhưng thường chỉ sử dụng được đến độ nóng 81 độ C.

Chất này có thể giải phóng rất nhiều khi ở nhiệt độ cao nên hiếm khi dùng làm bao b́ sản phẩm, đồng thời cũng rất khó làm sạch và không thể tái sử dụng.




Số 4 là LDPE - polyethylene mật độ thấp. LDPE khá phổ biến trong các hộp ḿ và vỏ bim bim. Sản phẩm chứa chất này sẽ không thể làm nóng trong ḷ vi sóng, tránh nhiệt độ cao v́ sẽ giải phóng hóa chất.




Mọi người không nên để đồ ăn vặt đóng gói trong nhiệt độ cao và không dùng ḷ vi sóng để nấu ḿ ăn liền.




Số 5 là PP (nhựa polypropylene). PP thường có trên nắp hoặc đáy cốc cà phê, chai sữa thường, sữa chua hoặc chai nước trái cây. Chất này thường chịu được ở nhiệt độ 167 độ C nên có thể tái sử dụng, quay trong ḷ vi sóng.

Tuy nhiên, cần lưu ư rằng một số hộp đựng thức ăn dưới đáy có h́nh tam giác với số 5 nhưng trên nắp là số 1. Số 1 là PET, chất không chịu được nhiệt độ cao nên khi đặt trong ḷ vi sóng cần phải bỏ nắp hộp.




Số 6 là chất PS (polystiren). PS thường có ở các hộp mỳ ăn liền, hộp đựng đồ ăn nhanh. Dù chúng có khả năng chịu nhiệt và lạnh cao, nhưng không được dùng trong ḷ vi sóng v́ khi bị nóng sẽ giải phóng ra các chất hóa học.

Bên cạnh đó, cũng không được dùng đựng đồ có chất acid mạnh, chất kiềm mạnh, v́ sẽ phân giải ra chất polystyrene có hại cho cơ thể.




Số 7 là PC - nhựa PC. PC được sử dụng rất phổ biến, nhất là làm chai sữa, cốc dùng một lần. Nếu chai nhựa PC có sử dụng chất BPA (Bisphenol A) th́ sẽ rất có hại cho cơ thể.

Đối với cốc nhựa thông thường, bạn chú ư không đựng nước nóng. Nếu nhận thấy trên bề mặt nhựa có vết th́ lập tức bỏ ngay v́ đó có thể là các ổ vi khuẩn mà mắt thường không thấy.

Bên trên là thông tin vô cùng quan trọng v́ có liên quan đến sức khỏe của chúng ta. V́ vậy, mọi người nên đặc biệt chú ư đến con số dưới đáy hoặc trên nắp mỗi sản phẩm ḿnh mua.




Theo Một thế giới

florida80
06-07-2019, 20:24
Về Một Nơi Trở Về Đă Mất - Vũ Đ́nh Trường



https://i.imgur.com/nFxLpzw.png



Tôi, tên thuyền nhân thoát chết nhờ được tàu vớt giữa sóng biển Đông cuồng nộ trong một ngày hè gần gần hai mươi lăm năm về trước, đă rời quê hương ra đi nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ không có ngày trở lại. Hồi ấy nghe những lời đồn đại xa gần tôi c̣n mơ mộng hăo huyền rằng biết đâu khi ra đến nước ngoài sẽ gặp những tổ chức kháng chiến phục quốc, trong đó có thể có những người lính đă từng một thời chiến đấu bên nhau. Có người đă đi xa hơn khi cho rằng người Mỹ không bao giờ bỏ rơi miền Nam. Họ chỉ tạm thời rút lui để sẽ trở lại trong một thời điểm khác. Họ sẽ giúp những tổ chức phục quốc như họ đă từng giúp nhóm kháng chiến Cuba. Lắm người c̣n tự ví việc bỏ nước ra đi của người Việt Nam giống như cuộc lưu vong của người Do Thái xưa kia. Thôi th́ trăm ngàn luận điệu và tin tức khác nhau.




Khi đặt chân đến trại tị nạn, tôi bàng hoàng nhận ra tất cả những ǵ tôi mong đợi chỉ là mơ. Đây chỉ là một nơi người tỵ nạn tạm trú trong thời gian chờ đợi đi định cư ở một quốc gia khác. Không hề có một bóng dáng của người hùng phục quốc hay dấu hiệu của các tổ chức kháng chiến nào tại nơi tôi đang ở.




Thời gian ngắn sau đó, tôi được xuất trại lên đường đi Mỹ. Thực tế phũ phàng ở trại tị nạn vẫn chưa làm tan vỡ giấc mơ tôi. Tôi vẫn c̣n nghĩ đến h́nh ảnh của một bưng biền đâu đó với những anh hùng áo vải Lam Sơn thời đại cùng tụ về dưới bóng cờ thiêng. Tôi lang thang la cà đó đây, tham gia các sinh hoạt cộng đồng, các cuộc biểu t́nh tranh đấu cho tự do nhân quyền tại Việt Nam, các cuộc biểu t́nh phản đối chánh sách đàn áp người tỵ nạn của một vài quốc gia Đông Nam Á. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng ḿnh phải làm một cái ǵ để khỏi phụ ḷng tin của người ở lại. Tôi chẳng buồn đi học lại v́ nước đă mất nhà đă tan th́ có học chăng cũng chẳng ích ǵ. Ngày qua ngày, để tạm quên nỗi buồn của người chiến bại, tôi đọc thơ Cao Tần, nghe Sài G̣n Vĩnh Biệt của Nam Lộc và Hát Trên Đường Tạm Dung của Phạm Duy. Đến bây giờ, gần hai mươi lăm năm sau, tôi vẫn c̣n nhớ những câu thơ bi tráng của Cao Tần như:


“Năm thằng khùng họp nhau bàn chuyện lớn
Gánh sơn hà toan chất thử lên vai”





“Ngày ngày phóng xe như thằng phải gió
Đêm về nằm vùi nước mắt chứa chan”





Tôi cũng thấy ḿnh có những đêm dài nằm vùi mà nước mắt chứa chan. Không biết nhân vật trong thơ Cao Tần khóc v́ cái ǵ nhưng tôi khóc v́ nhớ Sài g̣n và tiếc thương cho đời lính của ḿnh chưa lên đă xuống. Rồi thời gian trôi và tôi cam đành nhận nơi này làm quê hương thứ hai, ngày đi làm, tối đi học ở một trường đại học cộng đồng và cứ thế yên phận với kiếp sống tha phương cầu thực.




Đúng như người ta nói, Mỹ đă không vĩnh viễn rời bỏ Việt Nam. Vào những năm tám mươi, họ đă trở lại nhưng không với tư thế của kẻ mạnh mà trở lại để t́m kiếm, đào bới hài cốt quân nhân Mỹ đă bỏ ḿnh trong chiến trận. Con đường thông thương mỗi lúc một mở rộng thêm để rồi sau khi lệnh cấm vận được giải tỏa, Mỹ chánh thức bắt tay với kẻ cựu thù để mở ra một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của giao thương và hợp tác. Người tị nạn Việt Nam, sau những năm tháng dài sống trong nỗi nhớ thương da diết, bấy giờ đă có cơ hội trở về thăm lại quê hương. Người đi mỗi lúc một đông để những người ở lại, trong đó có tôi, cảm thấy như có một cái ǵ rất thôi thúc, giục giă, xâu xé. Đôi lúc tôi cũng đă muốn theo chân họ mà về, nhất là về để thăm mẹ đă quá già nua. Nhưng rồi những xung đột liên tiếp trong tâm linh đă xóa tan ư muốn trở về Việt Nam của tôi. Tôi c̣n nhớ những câu thơ chất phác nhưng rất thâm thúy của ai đó mà tôi đọc được trên một tờ báo Việt ngữ:


“Quên sao được ngày ra đi tủi nhục
Có thẳng lưng ngẩng mặt hăy quay về


Đừng học thói chàng Thúc Sinh thuở trước


Hể nhớ quê là kiếm lối thăm quê”


Và tôi vịn vào những câu thơ này như một niềm an ủi vô biên. “Quên sao được ngày ra đi tủi nhục!” Tôi nhất định không về. Trong khi người ta đi t́m lại quê hương hiện thực, tôi t́m lại quê hương trong mơ và qua h́nh ảnh, tin tức. Người ta nói Việt Nam đă thay da đổi thịt. Có người về thăm một lần, trở lại với tâm trạng ngao ngán như mất mát tất cả. Nhưng cũng có rất nhiều người đi lại thường xuyên. Có cả những người mang tiền về đầu tư và mua vui trên thân xác những thiếu nữ tuổi chỉ đáng con cháu họ. Với những người này, chắc hẳn quê hương thực sự đă là:


“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày”





Với tôi và những người đồng cảm khác, có lẽ quê hương của thời thơ mộng trước bảy mươi lăm đă chết. Quê hương của tuổi nhỏ cởi truồng tắm mưa, của những cánh diều, con đường đất, ngọn khói lam, mái nhà tranh ọp ẹp, cây cầu khỉ cong vẹo, con đ̣ lặng lờ khuấy nước trên sông, đă chết. Quê hương trong hiện thực vẫn c̣n đó nhưng quê hương trong kư ức đă không c̣n. Những trăn trở, ray rứt trong hồn tôi bỗng một ngày kia dâng lên như cuồng lũ khi tôi đọc được những vần thơ bi thiết của Hoàng Định Nam trong bài

Nơi Trở Về Đă Mất:


“Mai có về giữa mùa trăng phiêu lăng
Cũng đă xa rồi mộng ban sơ


Cũng đă ngh́n trùng trong mắt cũ


Giữa ḷng nhau là cả vạn bến bờ


Một chén tương phùng dẫu rằng chẳng thiếu

C̣n ấm ḷng không ngọn lửa cố tri

Tâm hồn ta không c̣n như ngày cũ

Th́ chút tro tàn có theo gió bay đi

Mai có về con đường năm xưa

Cố nhân đă đi vào cổ tích…”


Nhân vật trong bài thơ này hay chính người sáng tác ra nó chắc cũng chưa một lần về thăm lại Việt Nam. V́ thế nên nhà thơ đă viết “Mai có về…”. Về để thấy con người tuy gần trong gang tấc nhưng cách xa ngh́n trùng v́ giữa ḷng nhau là cả vạn bến bờ. Ḷng kẻ ở, hồn người đi chắc không ai c̣n nguyên vẹn như xưa th́ thôi kỷ niệm chắc cũng chỉ là chút tro tàn chực chờ bay đi theo gió. Theo những ḍng thơ của thi nhân, tôi h́nh dung ra tôi, một gă thuyền nhân lạc loài của hơn hai mươi năm trước, quay về với một nơi trở về đă mất, bơ vơ, ngơ ngác. Ở một đoạn khác, Hoàng Định Nam viết:


“Mai có về soi bóng Thu giang
Tắm bến sông An Trường, Hà Mật


Nước có rửa sạch đôi chân cát đất


Th́ ḷng ta cũng đă bụi giang hồ”





Thi nhân đă nói giùm tôi những ǵ tôi chưa và không nói được v́ không đủ khả năng diễn đạt. Tôi, không như nhà thơ hay nhân vật trong thơ, đă không được cái vinh hạnh sinh ra trên quê nghèo xứ Quảng, nhưng nơi này chính là nơi mà cha tôi đă sinh ra và lớn lên, là nơi ông bà tổ tiên tôi đă nằm xuống, là nơi mà ḍng họ bên nội tôi hiện vẫn c̣n sinh sôi nẩy nở. Cảm ơn ba tôi đă cho tôi phân nửa ḍng máu Quảng để tim tôi c̣n được đập chung nhịp đập với con tim những người sinh ra trên vùng đất cằn cỗi nhưng giàu t́nh người và dào dạt ư thơ. Nếu không t́nh nguyện gia nhập quân đội chắc tôi đă không biết ǵ về đất Quảng. Gót giày sô nhà binh đă cho tôi có cơ hội về thăm quê nội năm 1974 khi đi thực tập Rừng Núi Śnh Lầy với liên đoàn 12 Biệt Động Quân. Tôi đă may mắn được đi qua khắp cùng xứ Quảng, từ Tam Kỳ, Tiên Phước đến Mộ Đức, Đức Phổ, Sơn Hà. Đó cũng là lần đầu và lần cuối tôi được đến quê cha. Đến nay đă gần ba chục năm, h́nh ảnh xưa mỗi ngày một nhạt, c̣n chăng là loáng thoáng những bóng núi lam trên bán đảo Sơn Trà nổi lên giữa vùng trời nước mịt mùng xanh thẫm và núi đồi trùng điệp của những chiến trường tôi đă đi qua. Mấy ngày phép quá ngắn ngủi không đủ để tôi thấy hết bộ mặt phố phường Đà Nẵng. Tôi chỉ c̣n nhớ lơ mơ con đường Hùng Vương với những dăy phố trệt, lầu cao thấp lỏn chỏn và chợ Cồn, chợ trời huyên náo. Tôi cũng chẳng có dịp ghé qua phố cổ Hội An hay những vùng quê xa như Vĩnh Điện, Phong Thử, những địa danh mà thuở sinh tiền ba tôi thường nhắc đến. Bây giờ nếu tôi có về thăm quê cha th́ chắc cũng giống như nhân vật trong thơ Hoàng Định Nam:




“Ta lạc lơng giữa thị thành Đà Nẵng
Ta bơ vơ trong phố cổ Hội An…”


Lạc lơng và bơ vơ nhưng có lẽ cũng không chua xót và ngậm ngùi hơn:


“Đường Nam Phước có phẳng phiu hơn trước
Nhưng ḷng người gập ghềnh từ chinh chiến ly tan…”





Chiến tranh và những hậu quả của nó chắc chắn đă làm đổi thay toàn diện nhiều thứ, trong đó cái tàn hại nhất phải nói đến là ḷng người. Chưa chắc tôi và người thân tôi c̣n nhận ra nhau, hay nếu có nhận ra không biết người ta có c̣n nh́n tôi bằng cái nh́n của mấy mươi năm trước. Trong một bài thơ khác, bài “Câu Lâu ngày về”, Hoàng Định Nam đă nói giùm tôi nỗi niềm u uẩn này:


“Thời thế đổi thay, người cũng chia, phân
Tôi đi giữ nước thành quân bán nước


Người sợ vạ thân hoan hô xâm lược


Tôi tội đồ được ra vẻ khoan dung.”





Thời niên thiếu tôi không ở xứ Quảng nên chẳng biết đến những địa danh mà nhà thơ nhắc đến như Câu Lâu, G̣ Nổi, Đông Bàn, Cẩm Lậu, Thi Nhơn…Rất may tôi đă được nh́n thoáng qua ḍng sông Thu và sông Hàn trong những giây phút ngắn ngủi năm 1974. Nếu tôi đă từng lớn lên trên mảnh đất này chắc tôi cũng quặn thắt lắm khi trở về để đối diện với những đổi thay:


“Lần trước tôi về, nước quặn Câu Lâu
Tôi đứng bên ni, bên tê G̣ Nổi


Ḷng tôi ngập tràn bóng ngày xuống vội


Tôi đứng trên cầu hiu hắt ngó sang


Tôi xưa hồn nhỏ mà sông mênh mang

Chiếc cầu sắt đen ngày đi chưa có

Đưa tôi qua sông con đ̣ năm nọ

Đă trôi về đâu ḷng ngẩn ngơ sầu”


Nước quặn hay ḷng người quặn? Có lẽ cả hai. Chắc không có từ ngữ nào diễn tả nỗi ḷng người xa xứ sát thực bằng chữ “quặn”, như trong trường hợp này. Đă thế, bóng ngày c̣n sụp xuống như bóng hoàng hôn của một kiếp người. Nhân vật trong thơ (hay chính là thi nhân? ) đứng đó nh́n hiu hắt về ngôi làng mà anh đă chôn bao nhiêu kỷ niệm buổi thiếu thời, nh́n hoài, t́m măi để rồi thở dài ngao ngán:


“Chẳng biết ghé đâu dù là quê cũ
Tôi t́m vô vọng sợi khói lam xanh


Không cả tiếng gà cục tác mái tranh


Nào đâu mùi thơm nồi cơm chín tới”





Đoạn thơ nhắc tôi nhớ đến h́nh ảnh đàn chim lạ trên ngọn cây phong sau nhà tôi mùa hè năm ngoái. Mấy chú chim với màu sắc thật đẹp, không rơ là loại chim ǵ, bay đến làm tổ trên ngọn cây. Hai chú chim ríu rít tha từng cọng rơm cọng cỏ đâu đó bay về tằn mằn tẳn mẳn bện nên cái tổ nhỏ nhắn xinh xinh ngay giữa một cháng ba chót vót trên cây, chung quanh là những nhánh nhóc với đầy ắp lá. Chừng như bọn chúng đang xây tổ uyên ương để chuẩn bị cho sự ra đời của những chú chim non. Đúng như tôi dự đoán, vài tuần sau đó ngọn cây nhộn nhịp hẳn lên với những tiếng kêu chiêm chiếp và cây cành xao động thường xuyên với sự ra vào của những con chim lớn, chắc là cha hay mẹ ǵ đó của những chú chim con. Lũ chim đă chọn mảnh đất sau nhà tôi làm quê hương và chiếc tổ trên ngọn cây phong là căn nhà ngập tràn hạnh phúc của chúng. Nhưng rủi thay, một trận mưa giông thật to ập đến bất ngờ vào một buổi chiều đă làm gảy nhiều nhánh cây nơi có chiếc tổ chim xinh xắn. Sau cơn giông, tôi nh́n lên cây th́ chỉ thấy có khoảng trời xanh lồ lộ phía sau cái cháng ba mà không thấy cái tổ chim đâu nữa. Nh́n quanh quất, tôi chợt nhận ra nó đă bị gió thổi văng vào một góc sân, nằm trơ trọi như làm chứng cho một cuộc bể dâu. Tôi nhặt chiếc tổ chim vẫn hăy c̣n nguyên vẹn và bắc thang leo lên để nó lại chỗ cũ trên cây với hy vọng bầy chim sẽ trở về. Tôi cũng không biết mấy con chim non có sống sót sau trận băo ấy không?

Hàng ngày tôi ngó mông trên bầu trời như để t́m bóng dáng những chú chim xinh đẹp dễ thương đang t́m về tổ cũ. Măi đến vài hôm sau, có hai cánh chim trông rất giống bầy chim đă làm tổ nơi đây bay đến ngay phía trên ngọn cây, đảo lượn nhiều ṿng như để t́m kiếm một cái ǵ. Sau đó chúng bay vụt đi, mất hút giữa khung trời xa thẳm để từ đó tôi không bao giờ thấy chúng nữa. Tôi nghĩ chắc đúng là hai con chim ấy, chúng trở về để t́m lại mảnh vườn cũ, cái tổ xưa. Mảnh vườn và cái tổ vẫn c̣n đó, nhưng chắc có một mất mát lớn lao nào đó khiến chúng nhận ra rằng chúng đang t́m về một nơi trở về đă mất. Người viễn khách trong thơ Hoàng Định Nam đă “t́m vô vọng sợi khói lam xanh” như những chú chim t́m vô vọng một cái ǵ đó rất thân yêu với chúng. Và tôi biết rằng, với những đổi thay sau hơn hai mươi lăm năm, quê hương Việt Nam của tôi ngày mai nếu tôi trở lại chắc chắn sẽ không là quê hương của tôi như trong kư ức. Người trong thơ Hoàng Định Nam đă xót xa và thất vọng đến độ anh ta phải:


“Tôi đứng trên cầu nh́n qua làng cũ
Tôi chẳng sang sông để khỏi chạnh ḷng”





Nếu tôi là nhân vật trong thơ th́ chắc tôi cũng không thể làm ǵ khác hơn. Qua sông chi nữa để phải đối diện với những sự thật phũ phàng, thôi th́ cứ đứng bên ni nh́n sang bên tê để c̣n tự an ủi rằng biết đâu sự đổi thay không tang thương đến như ḿnh nghĩ. Ở một đoạn khác, Hoàng Định Nam viết:


“Tôi đứng trên cầu ráng đỏ chân mây


Bên kia sông vùng tuổi thơ mất dấu


T́m hoài đâu ra Đông Bàn, Cẩm Lậu


Thi Nhơn, Phú Lộc cũng đă thay tên


Tôi đứng nơi đây hồn xuống, chiều lên

Khóc cuộc đời ḿnh như thuyền đă đắm…”


Nếu mai kia mốt nọ tôi có về thăm lại Sài G̣n, nơi tôi đă sinh ra và lớn lên, chắc tôi sẽ nh́n thấy ḿnh qua h́nh ảnh của người viễn khách trong thơ. Có lẽ tôi cũng sẽ đứng trên một chiếc cầu nào đó trên sông Sài G̣n nh́n qua bên kia sông để h́nh dung ra vùng tuổi thơ đă mất dấu của ḿnh. Có lẽ tôi cũng sẽ t́m hoài nhưng t́m đâu ra những góc phố đầy ắp kỷ niệm của thời trai trẻ v́ chính cái tên gọi quen thuộc của thành phố cũng đă đổi thay. Sài G̣n hôm nay đă được quân chiến thắng mặc cho một cái áo sặc sỡ với đầy màu sắc lố lăng. Ngay cả ngôi trường cũ của tôi cũng bị người ta biến thành một cái ǵ Tàu không ra Tàu, Tây không ra Tây, Việt không ra Việt để đến nỗi một bạn đồng môn c̣n ở lại quê hương đă phải có cảm giác như “chết điếng” khi về thăm lại trường xưa. Sài G̣n hôm nay với vũ trường, khách sạn, nhà hàng, cao ốc – những thứ mà ngày xưa quân chiến thắng gọi là trụy lạc và phồn vinh giả tạo – đua nhau mọc lên như nấm. Một góc thành phố được tô son trát phấn cực kỳ lộng lẫy để thu hút du khách và cũng để nhà nước làm phương tiện tuyên truyền.


Hai mươi bốn cái Tết trên quê hương thứ hai lạnh giá càng làm tôi khát khao thèm thuồng một cái Tết quê nhà, một cái Tết thật đẹp và ấm áp như những cái Tết của thời thơ ấu. Có lúc mềm ḷng v́ sự dày ṿ mănh liệt của nỗi nhớ quê hương, tôi đă muốn dẹp quách hết những ǵ chất chứa trong ḷng, những mâu thuẫn ư thức hệ, những căm thù vẫn c̣n âm ỉ để làm một chuyến trở về thăm lại quê hương. Nhưng rồi cứ nghĩ đến về để nh́n thấy lá cờ máu tung bay trên những nóc nhà thành phố là tôi không chịu được. Về để nh́n thấy biết đâu trong những người chung quanh có những kẻ đă cướp của gia đ́nh tôi, bắn giết người thân tôi là máu trong tim tôi lại sùng sục sôi lên. Làm sao tôi có thể trở về khi mà cái chế độ đă làm tôi liều chết ra đi vẫn c̣n ở đó. Về để làm ǵ và để t́m lại được những ǵ hay chỉ để khơi lại vết thương ḷng, và tại sao tôi lại phải về một nơi trở về đă mất?


Vũ Đ́nh Trường

florida80
06-07-2019, 20:28
Sống Tĩnh Lặng - Trầm Thiên Thu









Cuộc sống quá ồn ào, có nhiều thứ “làm phiền” bạn, thật khó để có thể giữ ḷng tĩnh lặng giữa thế giới ồn ào này.

V́ thế mà người ta cần có những lúc “vào sa mạc” để lắng ḷng xuống, cần có những giờ tĩnh tâm để lấy lại cân bằng cuộc sống – lợi ích cho cả tinh thần và thể lư. Đây là vài bí quyết giúp bạn khả dĩ sống tĩnh lặng.




TÁCH RỜI

Hăy tách ra khỏi chiếc điện thoại và internet vài giờ – đơn giản là tắt nguồn. Hăy dùng thời gian đó để cầu nguyện, đọc Kinh Thánh hoặc sách đạo đức.




THIÊN NHIÊN

Hăy tận hưởng sự tĩnh lặng của thiên nhiên xung quanh bạn. Hăy thức dậy sớm và cầu nguyện, rồi đi bộ ṿng quanh nhà hoặc khu ḿnh sinh sống, ngắm nh́n thiên nhiên và đắm ḿnh vào thiên nhiên.




HOÀI BĂO

Đừng ngại hoài băo, nhưng đừng mơ mộng hăo huyền. Hăy viết ra những ư nghĩ và những mơ ước sâu thẳm của bạn. Hăy đặt mục đích rơ ràng cho tương lai, có thể không cần xa, mà chỉ đơn giản là ngày mai làm ǵ và tuần tới hoàn tất điều ǵ.




THÔNG TIN

Khi đọc báo, nghe đài, xem ti-vi, lướt internet,… bạn thấy nhiều thứ đáng quan ngại. Có thể bạn cảm thấy sợ, hăy cảm tạ Chúa đă cứu bạn thoát khỏi những tai ương đó và hăy cầu nguyện cho các nạn nhân v́ họ đă chịu đau khổ thay cho bạn.


TÁI NẠP NĂNG LƯỢNG

Pin hết th́ phải nạp (sạc, charge) th́ mới đủ năng lượng sử dụng tiếp. Con người cũng vậy, cần có những khoảng thời gian tĩnh lặng để nạp thêm năng lượng cho tâm hồn và thân xác, để “làm mới” chính ḿnh. Hăy thanh thản ngồi thư giăn, vừa nhâm nhi ly cà-phê vừa tận hưởng phước lành và sự quan pḥng của Thiên Chúa.




TÁI TẬP TRUNG

Trong khoảng tĩnh lặng quư giá đó, hăy tái tập trung vào những ǵ quan trọng như gia đ́nh và bạn bè. Học cách giữ thinh lặng sẽ giúp bạn trở thành người biết lắng nghe nhiều hơn. Nói nhiều th́ sai nhiều, nói nhiều c̣n tốn năng lượng cơ thể – như điện thoại xài nhiều th́ mau hết pin vậy!




BIẾT ƠN và B̀NH AN

Thực hành ḷng biết ơn sẽ kéo bạn lại gần Thiên Chúa. Biết ơn sẽ giúp bạn b́nh an tâm hồn, đồng thời cũng giúp bạn dễ tha thứ khi gặp điều không vừa ư.




Thánh Phanxicô Assisi là người sống đức khó nghèo đúng theo nghĩa đen của Phúc Âm, quen gọi là Thánh Phanxicô Khó Khăn. Ngài lập Ḍng Phanxicô, nhưng ngài khiêm nhường không lănh nhận chức linh mục. Ngài là tác giả 2 bài nổi tiếng là “Kinh Ḥa B́nh” (Lm Ns Kim Long phổ nhạc) và “Khúc Ca Mặt Trời” (Ns Hùng Lân phổ nhạc). Khi hấp hối, ngài đọc đi đọc lại câu ngài thêm vào “Khúc ca Mặt trời” (Canticle of the Sun): “Hăy ngợi khen Chúa, hỡi Chị Tử thần”. Rồi ngài đọc thánh vịnh 141, và cuối cùng xin bề trên cởi bỏ y phục ngài khi ngài chết để ngài được nghèo khó hoàn toàn, được nên giống Chúa Giêsu trên Thánh Giá.

Lạy Thánh Phanxicô Assisi, xin thương nguyện giúp cầu thay!

https://i.imgur.com/PKkPMxo.jpg

florida80
06-07-2019, 20:33
Giúp Người Sẽ Được Giúp Lại!


https://i.imgur.com/KFGDm8f.jpg








Một lần t́nh cờ v́ thương hại ông lăo ăn mày khắc khổ, Victor đă cho ông đồng xu cuối cùng của ḿnh. Không ngờ, sau này Victor mới biết đó chính là một vị phú ông vô cùng giàu có và nhận được sự giúp đỡ “không tưởng” từ ông. Câu chuyện là minh chứng cho việc, hành thiện tích đức được phúc báo!




Victor sinh ra trong một gia đ́nh nghèo khó ở nước Anh. Cha mẹ của cậu đều dựa vào làm thuê để sinh sống. Mặc dù họ sống trong nghèo khó, nhưng mọi thành viên đều không v́ vậy mà đánh mất đi sự chính trực, ḷng lương thiện và nhân ái.





Khi c̣n bé, Victor đă từng gặp một ông lăo ăn mày đáng thương gơ cửa xin ăn. Lúc ấy đang là giữa mùa đông, bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, ông lăo ăn xin vừa đói vừa lạnh. Mẹ Victor trên tay chỉ c̣n vẻn vẹn mấy đồng tiền lẻ, nhưng đều đưa hết cho ông lăo ăn mày. Victor nh́n mẹ cảm thấy thật khó hiểu.




Người mẹ nói với Victor: “Chúng ta ăn ít đi một bữa th́ có thể cứu sống được một mạng người”. Victor lớn lên trong hoàn cảnh luôn chứng kiến những lời nói và việc làm mẫu mực của cha và mẹ.




Vài năm sau đó, Victor khi ấy đă trưởng thành. Trong một lần gặp gỡ bạn bè, anh quen được một cô gái có dung mạo xinh đẹp. Thế rồi rất nhanh, hai người họ đă yêu nhau.

Nhưng, cha của cô gái là một vị quan ṭa, không muốn con gái ḿnh cưới một người thanh niên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng. V́ vậy, ông đă nói: “Khi nào cậu kiếm được đủ 10 ngàn (bảng Anh) th́ mới nhắc tới hôn sự này”.




Mười ngàn bảng Anh, đối với một người trẻ tuổi vừa mới ra ngoài xă hội mà nói, thật sự là điều không thể nào thực hiện được. Victor thất vọng đi t́m người bạn tốt của ḿnh để tâm sự giải sầu.




Daniel, bạn của Victor, là một họa sĩ trẻ tuổi, đang ở nhà vẽ một bức chân dung về người ăn mày. Anh ta mời một người ăn mày đến làm người mẫu. Người này ăn mặc quần áo cũ rách, khom người, một tay chống gậy, một tay cầm bát hướng về phía trước, trên trán c̣n hằn sâu vài nếp nhăn.




Victor nh́n thấy vậy trong ḷng xúc động v́ nhớ đến người ăn mày năm xưa ở trước cửa nhà ḿnh. Tṛ chuyện một lúc, anh biết được người bạn của ḿnh trả cho ông lăo đó tiền công là 10 xu/1 giờ. Victor không khỏi xấu hổ v́ sự keo kiệt của anh bạn. Lúc này, người gác cổng trước nhà đến báo, Daniel có người t́m gặp v́ thế anh ta vội đi và để Victor ngồi lại với ông lăo ăn mày.




Victor nh́n thấy bộ dạng đáng thương của ông lăo, tay không tự chủ được mà đưa vào túi quần, móc móc một lúc. Cuối cùng cũng móc ra được một bảng Anh tiền xu. Thừa dịp Daniel c̣n chưa quay lại, Victor liền mau chóng nhét đồng xu vào tay ông lăo. Ông lăo ăn mày ngẩng đầu lên nh́n Victor có chút kinh ngạc, rồi tiếp nhận mà không nói một lời nào.




Sau đó, trong một lần tụ họp bạn bè, Victor gặp lại Daniel, anh ta bèn hỏi thăm xem bức chân dung người ăn mày của Daniel đă hoàn thành chưa? Daniel nói cho Victor biết, ông lăo ăn mày kia vốn dĩ chính là nam tước Alfred Adler, một vị danh môn vọng tộc. Sản nghiệp của ông ấy nhiều vô kể, hàng năm đều tặng tiền từ thiện rất lớn cho các tổ chức và trường đại học. Ông sở dĩ muốn để Daniel vẽ ḿnh thành một tên ăn mày cũng bởi ḷng hiếu kỳ, muốn xem xem khi ḿnh là một tên ăn mày th́ bộ dạng sẽ như thế nào?




Victor nghe xong t́nh huống chân thật này trong ḷng cảm thấy xấu hổ vô cùng v́ sự khinh suất lỗ măng của ḿnh khi đó. Victor nghĩ: “Người ta là phú ông tiền tỷ, c̣n ngươi chỉ có một đồng bảng Anh tiền xu mà đến bố thí sao? Thật là không biết lượng sức ḿnh!”.




Không lâu sau đó, Victor nhận được một bức thư do nam tước Alfred Adler gửi đến. Trong thư viết: “Chàng trai trẻ, ta v́ sự lương thiện, chính trực và tấm ḷng nhân ái của cậu mà cảm thấy tự hào. Ta được Daniel kể cho nghe về câu chuyện t́nh yêu đẹp đẽ của cậu. Bức thư này có lẽ có thể giúp cậu biến câu chuyện t́nh yêu đẹp đẽ ấy này thành sự thật”.




Trong bức thư c̣n kèm theo một tấm thiệp chúc mừng, bên trong kẹp tờ chi phiếu 10 ngàn bảng Anh. Trong đó có đề: “Lễ vật thành hôn dành cho anh Victor cùng cô Alister! Một lăo ăn mày kính tặng!”.




Theo Đại kỷ nguyên tiếng Trung
Mai Trà biên dịch






Một lần t́nh cờ v́ thương hại ông lăo ăn mày khắc khổ, Victor đă cho ông đồng xu cuối cùng của ḿnh. Không ngờ, sau này Victor mới biết đó chính là một vị phú ông vô cùng giàu có và nhận được sự giúp đỡ “không tưởng” từ ông. Câu chuyện là minh chứng cho việc, hành thiện tích đức được phúc báo!




Victor sinh ra trong một gia đ́nh nghèo khó ở nước Anh. Cha mẹ của cậu đều dựa vào làm thuê để sinh sống. Mặc dù họ sống trong nghèo khó, nhưng mọi thành viên đều không v́ vậy mà đánh mất đi sự chính trực, ḷng lương thiện và nhân ái.





Khi c̣n bé, Victor đă từng gặp một ông lăo ăn mày đáng thương gơ cửa xin ăn. Lúc ấy đang là giữa mùa đông, bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, ông lăo ăn xin vừa đói vừa lạnh. Mẹ Victor trên tay chỉ c̣n vẻn vẹn mấy đồng tiền lẻ, nhưng đều đưa hết cho ông lăo ăn mày. Victor nh́n mẹ cảm thấy thật khó hiểu.




Người mẹ nói với Victor: “Chúng ta ăn ít đi một bữa th́ có thể cứu sống được một mạng người”. Victor lớn lên trong hoàn cảnh luôn chứng kiến những lời nói và việc làm mẫu mực của cha và mẹ.




Vài năm sau đó, Victor khi ấy đă trưởng thành. Trong một lần gặp gỡ bạn bè, anh quen được một cô gái có dung mạo xinh đẹp. Thế rồi rất nhanh, hai người họ đă yêu nhau.

Nhưng, cha của cô gái là một vị quan ṭa, không muốn con gái ḿnh cưới một người thanh niên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng. V́ vậy, ông đă nói: “Khi nào cậu kiếm được đủ 10 ngàn (bảng Anh) th́ mới nhắc tới hôn sự này”.




Mười ngàn bảng Anh, đối với một người trẻ tuổi vừa mới ra ngoài xă hội mà nói, thật sự là điều không thể nào thực hiện được. Victor thất vọng đi t́m người bạn tốt của ḿnh để tâm sự giải sầu.




Daniel, bạn của Victor, là một họa sĩ trẻ tuổi, đang ở nhà vẽ một bức chân dung về người ăn mày. Anh ta mời một người ăn mày đến làm người mẫu. Người này ăn mặc quần áo cũ rách, khom người, một tay chống gậy, một tay cầm bát hướng về phía trước, trên trán c̣n hằn sâu vài nếp nhăn.




Victor nh́n thấy vậy trong ḷng xúc động v́ nhớ đến người ăn mày năm xưa ở trước cửa nhà ḿnh. Tṛ chuyện một lúc, anh biết được người bạn của ḿnh trả cho ông lăo đó tiền công là 10 xu/1 giờ. Victor không khỏi xấu hổ v́ sự keo kiệt của anh bạn. Lúc này, người gác cổng trước nhà đến báo, Daniel có người t́m gặp v́ thế anh ta vội đi và để Victor ngồi lại với ông lăo ăn mày.




Victor nh́n thấy bộ dạng đáng thương của ông lăo, tay không tự chủ được mà đưa vào túi quần, móc móc một lúc. Cuối cùng cũng móc ra được một bảng Anh tiền xu. Thừa dịp Daniel c̣n chưa quay lại, Victor liền mau chóng nhét đồng xu vào tay ông lăo. Ông lăo ăn mày ngẩng đầu lên nh́n Victor có chút kinh ngạc, rồi tiếp nhận mà không nói một lời nào.




Sau đó, trong một lần tụ họp bạn bè, Victor gặp lại Daniel, anh ta bèn hỏi thăm xem bức chân dung người ăn mày của Daniel đă hoàn thành chưa? Daniel nói cho Victor biết, ông lăo ăn mày kia vốn dĩ chính là nam tước Alfred Adler, một vị danh môn vọng tộc. Sản nghiệp của ông ấy nhiều vô kể, hàng năm đều tặng tiền từ thiện rất lớn cho các tổ chức và trường đại học. Ông sở dĩ muốn để Daniel vẽ ḿnh thành một tên ăn mày cũng bởi ḷng hiếu kỳ, muốn xem xem khi ḿnh là một tên ăn mày th́ bộ dạng sẽ như thế nào?




Victor nghe xong t́nh huống chân thật này trong ḷng cảm thấy xấu hổ vô cùng v́ sự khinh suất lỗ măng của ḿnh khi đó. Victor nghĩ: “Người ta là phú ông tiền tỷ, c̣n ngươi chỉ có một đồng bảng Anh tiền xu mà đến bố thí sao? Thật là không biết lượng sức ḿnh!”.




Không lâu sau đó, Victor nhận được một bức thư do nam tước Alfred Adler gửi đến. Trong thư viết: “Chàng trai trẻ, ta v́ sự lương thiện, chính trực và tấm ḷng nhân ái của cậu mà cảm thấy tự hào. Ta được Daniel kể cho nghe về câu chuyện t́nh yêu đẹp đẽ của cậu. Bức thư này có lẽ có thể giúp cậu biến câu chuyện t́nh yêu đẹp đẽ ấy này thành sự thật”.




Trong bức thư c̣n kèm theo một tấm thiệp chúc mừng, bên trong kẹp tờ chi phiếu 10 ngàn bảng Anh. Trong đó có đề: “Lễ vật thành hôn dành cho anh Victor cùng cô Alister! Một lăo ăn mày kính tặng!”.




Theo Đại kỷ nguyên tiếng Trung
Mai Trà biên dịch

florida80
06-07-2019, 20:36
11 Mẹo Nhỏ Giúp Giải Tỏa Lo Lắng Và Bồn Chồn Trong Tâm Trí Bạn






Vào một ngày tồi tệ, cũng có thể là ngày này nối tiếp ngày kia, một sự việc nhỏ cũng làm chúng ta sao nhăng. Ta cảm thấy bứt rứt, lo âu và quá bồn chồn để tĩnh tâm. Khi ấy, bạn hăy thử cân nhắc các giải pháp dưới đây:



1. Đầu tiên, hăy chậm lại

Khi chúng ta lo lắng, mọi thứ đều trở nên nhanh hơn – các suy nghĩ ập đến, tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn, làm cho chúng ta khó có thể suy nghĩ rơ ràng và đưa ra các quyết định sáng suốt.

https://i.imgur.com/SW8J1hx.jpg


Ngay ở dấu hiệu ban đầu của việc các thứ đang nhanh hơn, hăy di chuyển chậm lại một chút và xem xét xem bạn có thể chủ động làm ǵ để làm chậm mọi thứ lại.


2. Thức tỉnh với các giác quan

Lo lắng tồn tại trong trí óc của chúng ta và thường phản hồi lại trên cơ thể. Khi lo âu, chúng ta không thể kết nối với thực tại đang diễn ra. Hăy dành một ít thời gian để kết nối với năm giác quan của bạn.Việc này sẽ giúp kéo bạn lại với thực tại.


3. Tập trung trí óc với một công việc đơn giản

Cuộc sống ngập tràn với những công việc đơn giản: Đi dạo, ăn, trả lời emails, làm vườn, uống nước và nấu nướng. Khi lo lắng, chúng ta cảm thấy mất kiểm soát.


Tập trung trí óc với một công việc đơn giản nhắc nhở chúng ta đang làm chủ những lựa chọn của ḿnh. Chọn một công việc nào đó và tưởng tượng đây là lần đầu tiên bạn thực hiện nó. Hăy lắng ḿnh vào sự sâu sắc nhất trong cuộc sống của bạn.




4. Kiểm tra thực tế

Lo âu thường xuất phát từ nỗi sợ về những sự việc chưa xảy ra. Trí óc của chúng ta rất sáng tạo, đầy sức mạnh, và thường tạo ra những câu chuyện không có thật. Khi bạn có một suy nghĩ khủng khiếp, hăy tự hỏi bản thân: “Suy nghĩ này có đúng hoàn toàn không?”

Khả năng là những nỗi sợ tồi tệ nhất của bạn chỉ là – những nỗi sợ, không phải những sự thực, không phải là thực tế đang diễn ra.


5. Bỏ ngoài tai những lời phê b́nh

Chẳng những lo lắng đă làm chúng ta đủ đau đớn, chúng ta c̣n bị tấn công lần thứ hai bởi những suy nghĩ tự phê phán bản thân. Một câu hỏi đơn giản thế này: Những đánh giá đó làm bạn thấy lo lắng nhiều hay ít hơn?

Câu trả lời hầu như luôn luôn là, nhiều hơn. Khi bạn nhận thấy sự tự phê phán, hăy xem xét ḿnh có thể ngăn cản việc đó bằng cách gơ cửa trái tim ḿnh và nhủ: “Hy vọng tôi có thể đối xử tốt với bản thân ḿnh hơn”.


6. Điều chỉnh năng lượng lo âu của bạn

Không phải tất cả lo âu đều xấu. Giống như hầu hết những sự kiện tâm lư, lo âu nằm trên một phổ (từ nhẹ đến nặng). Nếu sự lo âu không quá nghiêm trọng, bạn có thể điều chỉnh năng lượng đó vào một việc ǵ đó có ích.




Nếu như bạn đang lo lắng mong chờ một tin tức ǵ đó, hăy chủ động làm ǵ khác – đi bộ nhanh, rửa dọn, hoặc làm vườn.




7. Nằm xuống và ngước lên

Đây là một mẹo cũ… một trải nghiệm tự nhiên của sự thức tỉnh tâm trí sẽ diễn ra khi chúng ta nằm xuống, ngước lên bầu trời và ngắm nh́n những đám mây. Trải nghiệm bản chất của cách mà mọi thứ tự nhiên đến và đi một cách tự nhiên.


8. Lắng nghe

Hăy làm một thí nghiệm, dành ra một ngày và chủ động thực hiện việc lắng nghe. Lắng nghe âm thanh của những chiếc lá trong gió, của đám trẻ con vui đùa, hay của ai đó nói chuyện với bạn. Khi dừng lại và lắng nghe, chúng ta có thể t́m lại được sự đơn giản của cuộc sống, và những suy nghĩ lo lắng bắt đầu lắng xuống.


9. Bài tập 5×5

Khi lo lắng ở vào mức vừa phải đến nghiêm trọng, việc luyện bài tập 5×5 có thể có ích. Sử dụng từng giác quan và liệt kê ra năm điều bạn nhận thấy qua chúng.

Nói cách khác, liệt kê ra năm điều bạn nh́n thấy, ngửi thấy, nếm được, cảm thấy và nghe được. Điều này có thể làm gián đoạn những suy nghĩ khủng hoảng tự phát, nguồn năng lượng cho sự lo âu.




Điều ǵ làm bạn lo lắng? Sự chậm trễ? Biểu diễn trước một đám đông? Những t́nh huống xă hội? Nếu như biết được những nguyên nhân gây lo lắng, bạn có thế chuẩn bị luyện tập trước. Khi tâm trí cảm thấy có sự chuẩn bị, nó sẽ nhẹ nhàng hơn.


11. Nuôi dưỡng sự kiên nhẫn

Mối quan hệ của sự thiếu kiên nhẫn đối với lo âu tương tự như sự kiên nhẫn đối với sự b́nh tĩnh và nhẹ nhơm. Nếu muốn làm chủ sự kiên nhẫn, bạn cần coi chừng sự mất kiên nhẫn và hăy tỏ ra ṭ ṃ về nó.

Nó biểu hiện thế nào trên cơ thể? Bạn có thể mặc kệ nó không? Kiên nhẫn không chỉ là một đức tính. Đó là con đường dẫn đến sự tự do về cảm xúc.


Theo vntinnhanh.vn

florida80
06-07-2019, 20:42
Câu Chuyện Đằng Sau Bức Ảnh Y Tế Rung Động Thế Giới









Bức ảnh lịch sử ghi lại khoảnh khắc sau ca ghép tim dài 23 giờ do bác sĩ Regila phụ trách. Ảnh: James Stansfield.


https://i.imgur.com/UfkYHTj.jpg

Vị bác sĩ với đôi mắt thâm quầng lo lắng theo dơi tín hiệu sinh tồn của người đàn ông trên bàn mổ, đằng xa nữ y tá ngủ gục sau ca phẫu thuật ghép tim kéo dài 23 giờ.





Gần 30 năm trôi qua, trái tim người thầy thuốc đă ngừng đập nhưng bệnh nhân được ông cứu sống vẫn c̣n. Không đơn thuần tái hiện nỗi vất vả của đội ngũ y tế, tác phẩm của nhiếp ảnh gia James Stansfield trên hết truyền tải mối liên kết đặc biệt giữa bác sĩ và người bệnh.




Theo Truth Inside of You, vị bác sĩ trong ảnh là Zbigniew Religa, người thực hiện ca ghép tim đầu tiên tại Ba Lan năm 1985. Hai năm sau, với tư cách Trưởng khoa Tim mạch tại Zabrze, ông quyết định nhận phẫu thuật cho Tadeusz Zitkevits 61 tuổi sau khi nhiều bác sĩ từ chối với lư do bệnh nhân quá già.




Ca phẫu thuật được đánh giá quá khó nếu không muốn nói là bất khả thi, song Regila chẳng hề nao núng. Tháng 8/1987, t́m được quả tim thích hợp cho Zitkevits, vị bác sĩ lập tức lên lịch mổ. Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, ca ghép tim kéo dài 23 giờ đồng hồ kết thúc thành công. Nhiếp ảnh gia người Mỹ James Stansfield có mặt tại bệnh viện đă kịp thời ghi lại giây phút Religa căng thẳng theo dơi tín hiệu sinh tồn của Zitkevits và một nữ y tá ngủ gục v́ mệt mỏi ở đằng xa.






Zitkevits bên bức ảnh lịch sử. Ảnh: Super Express.




Sau ca ghép rúng động thế giới, bác sĩ Regila tiếp tục cống hiến cho lĩnh vực tim mạch nước nhà cho đến khi qua đời ngày 8/3/2009. Cả Zitkevits lẫn Stansfield đều đến dự đám tang của ông.






Zitkevits, năm nay bước sang tuổi 90, chưa bao giờ quên ơn người thầy thuốc năm xưa và lưu giữ tấm ảnh trong pḥng mổ như bùa hộ mệnh. Tác phẩm của Stansfield trở thành khoảnh khắc lịch sử và được kênh National Geographic b́nh chọn là tấm ảnh đẹp nhất năm 1987.

https://i.imgur.com/ptPGkTK.jpg


Theo *********

florida80
06-07-2019, 20:45
Việt Nam Và Việt Kiều - Tina Tran









Tôi xa Việt Nam năm 20 tuổi, thoáng chốc đă 1/4 thế kỷ sống nơi xứ người. Năm đầu sang Mỹ, đêm nào cũng khóc, nhớ bạn bè, nhớ con hẻm nhỏ, nhớ người bán hàng rong. Ngày ấy người Việt Nam ở Mỹ c̣n ít, không có báo điện tử, không có Internet liên lạc dễ dàng như bây giờ, nên nỗi nhớ càng da diết.




Buổi sáng trong nhà ăn của khu nội trú đại học, nh́n bát cháo mạch lỏng bỏng, xám xịt, nhớ quay quắt đĩa bánh cuốn nóng với những khoanh chả trắng muốt điểm mấy nhúm hành phi vàng ruộm. Buổi trưa nhai miếng hambuger khô khan thèm bát phở tái chín thơm lừng. Buổi tối ánh đèn vàng leo lắt nhớ ánh điện neon sáng xanh mát mắt. Nh́n xung quanh nhà cửa lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, nhớ Việt Nam hàng xóm đông đúc chạy qua, chạy lại lúc tối lửa tắt đèn. Cái ǵ cũng làm cho tôi nhớ và khóc.




Năm thứ hai, tiếng Anh đă khá hơn nhiều, bài vở cũng nhiều hơn, thêm việc làm part-time nên về đến nhà là ngủ say như chết. Nỗi nhớ Việt Nam vẫn c̣n đó nhưng không c̣n nhiều th́ giờ để nghĩ đến nữa.




Năm thứ tư, thứ năm... mỗi năm một trôi qua, công việc cứ ngày càng nhiều, cuộc sống như một ṿng xoay khổng lồ, con người cũng quay tṛn. Bên cạnh đó, t́nh yêu đến và gia đ́nh, con cái tiếp theo. Ngày tháng trôi nhanh như chớp mắt, thoáng chốc đă 25 năm trời.




Vừa rồi tôi cùng gia đ́nh về thăm lại Việt Nam lần đầu tiên. Cái cảm giác đầu tiên là Sài G̣n đông đúc, náo nhiệt và giàu mạnh hơn ngày xưa rất nhiều. Về lại con phố xưa, tôi ngỡ ngàng nh́n không ra, không biết đâu là nhà cũ của ḿnh. Nhà nào cũng xây mới, cao ngất nghểu, sơn phết đủ màu sắc theo ư thích của mỗi chủ nhà. Những con đường ngập lá me bay của một thời mơ mộng giờ tràn đầy hàng quán ồn ào, nhộn nhịp. Sài G̣n bây giờ có nhiều ṭa nhà thương mại tràn ngập các mặt hàng cao cấp, xe hơi nườm nượp trên đường. Có nhiều cái đẹp hơn, tốt hơn, nhưng cũng có nhiều thứ xấu hơn, tệ hơn. Tôi như lạc lơng giữa Sài G̣n, 25 năm -một thời gian khá dài cho một đời người và cho một thành phố đầy sức sống như Sài G̣n.




Ở Việt Nam ba tuần lễ đầu vui vẻ, nhưng dần dần tôi cảm thấy nhớ nhà, nhớ cuộc sống êm đềm sáng lái xe đưa con đi học, chiều tan sở về hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, cho con cái ăn uống, làm bài tập xong đi ngủ. Nhớ ngày nào khóc v́ thèm nghe tiếng rao hàng, tiếng xe cộ buổi sáng ở Việt Nam, giờ lại khó chịu v́ sự ồn ào. Nhớ buổi sáng thức sớm thật yên tĩnh bên Mỹ, xung quanh không có tiếng động ngoài mấy con chím hót ríu rít trên cao, hai vợ chồng lại làm cà phê, bữa sáng, coi tin tức rồi đưa con đi học, ḿnh đi làm. Cuộc sống có vẻ tẻ nhạt, đơn điệu so với người Sài G̣n có nhiều bạn bè đông vui, náo nhiệt. Nhà cửa ở Việt Nam san sát nhau lúc xưa thấy vui, giờ thấy thèm một khoảng không gian xanh, một mảnh vườn nhỏ như Mỹ.




Ở Mỹ gia đ́nh là chủ yếu, ngoài giờ làm việc, mọi người về thẳng nhà ít có người nào phải đi xă giao, quan hệ công việc làm ăn. Hợp đồng ít khi được kư kết trên bàn tiệc nên không có việc ngoài giờ làm ra c̣n phải đi ăn nhậu. Có những người đi làm thêm hai công việc hay làm ngoài giờ, nhưng đó là làm việc thật sự và có trả lương (double nếu overtime). Bạn bè không tự động đến nhà, rủ rê đi chơi nhất là trong ngày làm việc. Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, người nấu cơm th́ người rửa bát, dọn dẹp. Các ông chồng ở đây rất giỏi việc nhà, cơm nước, lo lắng cho các con không thua ǵ một phụ nữ. Ở đây cũng hiếm người mướn osin nên mọi việc đều san sẻ với nhau. Về Việt Nam thấy cảnh chiều nào quán ăn, quán nhậu cũng đông nghẹt người, nhất là các ông. Tôi tự hỏi giờ đó vợ con của các ông ở đâu mà ông chồng không về dùng cơm tối với gia đ́nh?




Về Việt Nam 4 tuần lễ, tôi mới cảm nhận những sự việc trước giờ thấy rất b́nh thường trong đời sống hằng ngày của Mỹ mà ḿnh không để ư: xếp hàng, nhường đường cho người đi bộ, không xả rác bừa băi nơi công cộng, giữ cửa cho người đi sau, nói lời cảm ơn và xin lỗi... bỗng nhiên thành quan trọng. Thiếu những cái đó ḿnh cảm thấy bực bội và khó chịu, cứ tự hỏi tại sao những việc rất nhỏ, đơn giản mà không ai chịu làm.




25 năm sống ở xứ người, giờ về lại xứ ta để hiểu rơ lại ḿnh. Th́ ra thời gian sống ở Mỹ đă dài hơn ở Việt Nam, hội nhập và ḥa tan đă khiến ḿnh thay đổi lúc nào không hay.

Quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn chỉ có một, nhưng hạnh phúc th́ ở nơi nào ḿnh t́m thấy niềm vui và sự yên b́nh trong tâm hồn.

https://i.imgur.com/u9YsKA1.jpg



Tina Tran

florida80
06-07-2019, 20:48
Bí Quyết Vợ Chồng Không Căi

https://i.imgur.com/ZsaBE3G.jpg


https://i.imgur.com/UDwn9Y9.gif

florida80
06-07-2019, 20:55
Hăy Cứ Hồn Nhiên Như Trẻ Nhỏ




https://i.imgur.com/o39GAcD.jpg




Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại chẳng phải v́ tiếc nuối mà đôi khi chỉ v́ niềm thương nhớ chính ḿnh với nụ cười c̣n vô tư lắm và ánh nh́n vẫn thanh thản trong veo.




Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thuở ấu thơ sao tràn đầy màu sắc đến thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt. Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ c̣n là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi t́m, có ngắm nh́n qua một góc kính nào th́ cũng không thể nào tái hiện lại được. Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông, không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ, không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủa ban đầu …




Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Và ta lại đặt câu hỏi, sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất ḱ món đặc sản cầu kỳ nào mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học. Người ta có thể mua sắm cho ḿnh bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên ḿnh chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền mà lại chẳng thấy tim ḿnh xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đăng ngày xưa. Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ ḿnh muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, th́ có những giá trị mà chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được.




Khi người ta đủ lớn, th́ cái tôi cũng lớn lên theo. Người ta không c̣n vui được nữa bởi chính sự kiêu hănh và định kiến của ḿnh cùng những người xung quanh. Người ta rồi giới hạn ḿnh trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ. Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái ǵ. Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày. Làm ǵ cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau. Rồi bằng ḷng cho rằng vậy th́ sẽ không buồn khổ. Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đă hạnh phúc hơn không?




Khi người ta đủ lớn, người ta không c̣n nh́n thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều ḥa, lẫn lộn. Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong t́nh cảm có đắn đo cân nhắc. Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy ḿnh quá đỗi cô đơn. Cô đơn không phải là những khi một ḿnh không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy ḿnh u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong ḷng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy ḿnh không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi?




Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại. Người ta bắt đầu mong trở về là ḿnh những xa xưa. Khi vui buồn thật ḷng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui.




Nhưng, ngày hôm qua th́ đă qua rồi. Như cái cây đă lớn rồi th́ không thể nào non trẻ lại, con người đă lớn th́ phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa. Thế nên bạn hăy cứ đi đi, giữ cho ḿnh niềm yêu đời thiết tha, bằng ḷng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối.





Khi người ta đủ lớn, người ta nhận ra trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng rơ ràng. Không phải lúc nào nh́n lên th́ trời cũng xanh, mây cũng trắng. Có những lúc trời bạc một màu quên lăng và có những lúc mây mang màu ngũ sắc như cầu vồng sau mưa. Nhưng dù không thể bé lại th́ xin cứ sống hồn nhiên như trẻ nhỏ, để thấy đời vẫn rất đẹp tươi!

Và đó mới là điều quan trọng.




Theo Henrylongnguyen.com

florida80
06-07-2019, 20:58
Bạn Có Quyền Nhưng Không Nên








Bạn có quyền nổi giận, nhưng không nên chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác.






Bạn có quyền ghen tỵ với sự thành công của người khác, nhưng không nên mong muốn người khác gặp tai họa.






Bạn có quyền thất bại, nhưng không nên tự hủy hoại ḿnh.






Bạn có quyền vươn tới tương lai, nhưng không nên quên trách nhiệm hiện tại.






Bạn có quyền giành giật sự thành công, nhưng không nên đánh đổi bằng sự hy sinh của người khác.






Bạn có quyền giàu có, nhưng không nên quên chia phần giàu có của ḿnh cho những người gặp số phận bất hạnh.






Bạn có quyền đ̣i sự chính nghĩa, nhưng không nên đ̣i bằng thủ đoạn phục thù.






Bạn có quyền mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng không nên dùng những ngón lừa đảo hôm nay để đổi lấy sự sung sướng ngày mai.






Bạn hăy nhớ rằng đạo lư muôn đời luôn chắc thật đó là "gieo gió gặp băo" "nhân nào quả đó" "ác nhân ác báo"





Sưu tầm

florida80
06-07-2019, 21:26
Hăy Yêu Thương Kẻ Làm Nghịch Ḷng Ḿnh - Nghĩa Cử Yêu Thương


https://i.imgur.com/LJDGGuR.jpg





Có một chị nữ tu nọ đặc trách quán cơm b́nh dân trong một trường học, vào những giờ đông người đến mua thức ăn cho bữa trưa hoặc bữa chiều, th́ chị phải nghe không biết bao nhiêu là những lời than phiền trách móc, đ̣i hỏi, và cả khi bị mắng chửi trước mặt mọi người v́ không đáp ứng được nhu cầu bất chợt của những người mua thức ăn. Nhưng dù vậy, lúc nào chị cũng luôn luôn vui tươi phục vụ như không có ǵ xảy ra.

Một hôm có người ṭ ṃ hỏi chị cho biết lư do tại sao chị vẫn vui tươi phục vụ như vậy?

Chị trả lời như sau:

Thường t́nh thái độ sống của chúng ta chịu ảnh hưởng, hay đúng hơn bị lèo lái bởi ảnh hưởng của những kẻ khác. Phần tôi, th́ tôi đă cố gắng không sống theo tâm thức thường t́nh này, họ bất kính vô lễ đối với tôi, nhưng đó không phải là lư do để tôi trở thành bất kính vô lễ đáp lại họ.




Chúng ta dễ dàng theo luật trả thù mắt đền mắt, rằng đền răng. Chúng ta không nên dùng lửa để chống lại lửa, nhưng hăy dùng nước để trị lửa. Thánh Phaolô gọi phương pháp đó là lấy sự lành đáp lại sự dữ. Chúa Giêsu th́ Người giảng dạy và đă sống yêu thương để nêu gương cho chúng ta.

Tổng thống Abraham Lincoln đă bị những người hầu cận phê b́nh là tỏ ra quá lịch thiệp vui vẻ cả đến những kẻ thù chính trị đă từng lăng nhục ông. Nhưng ông thường trả lời họ như sau:

"Với thái độ thân thiện, tôi đă loại được kẻ thù và biến họ thành bạn của tôi. Các anh không thấy sao?"

Thật ra đây là điều dễ nói hơn là làm. T́nh yêu thương tự nhiên của chúng ta thường bị giới hạn trong những kẻ thân, những ai tốt với chúng ta. Chúa Giêsu biết vậy nên Ngài không ngừng khuyến khích chúng ta hăy can đảm đi xa hơn: "Nếu anh em yêu thương ai thương anh em th́ có ǵ đặc biệt hơn đâu? Những kẻ thu thuế cũng làm như vậy!"

Chúa Giêsu muốn chúng ta hăy bắt chước mẫu gương của Đức Chúa Cha trên Trời. Chúng ta không thể nào hy vọng ḿnh có thể làm được nếu không nhờ sự trợ giúp và sức mạnh của Chúa để vượt qua được ṿng luẩn quẩn ḷng hận thù thù hận, triền miên trả thù cách này hay cách khác. Cần phải phá bỏ ṿng luẩn quẩn này như Chúa Giêsu đă thực hiện qua thập giá, qua cái chết hy sinh chính ḿnh.

Chúng ta hăy xin Chúa giúp chúng ta canh tân đời sống yêu thương tha thứ theo Tin Mừng. Thánh Augustinô đă nói: "Có nhiều cách thức để làm việc bố thí, để giúp ta lănh nhận ơn tha thứ của Chúa, nhưng không có cách nào cao cả hơn là cách chúng ta tha thứ thật ḷng cho người anh em đă xúc phạm đến ta".

Chúng ta hăy nhớ lại lời Kinh Lạy Cha, hăy nghiêm chỉnh xét ḿnh và nhất là hăy xin Chúa ban cho ta sức mạnh thực hành lời xin tha thứ.





Lạy Cha, xin tha nợ cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Amen

Sưu tầm

florida80
06-07-2019, 21:27
Lan Man Chuyện Bệnh

Lan Man Chuyện Bệnh











Người xưa có câu “Bảy mươi chưa khoe ḿnh lành”. Lúc c̣n trai tráng khỏe mạnh không ai nghĩ đến có ngày ḿnh bị đau đầu gối, nhức lưng, đau vai, đau cổ, dở cánh tay lên không tới đầu hoặc biết đâu xui xẻo trở thành người phế thải. Chuyện ǵ ḿnh cũng thấy dư sức qua cầu, có thể băng rừng vượt suối, thậm chí dời non lấp biển như chơi. C̣n các ông bác sĩ th́ luôn vỗ ngực tự tin rằng ta đây đời nào mới bệnh.




Vậy mà mới khỏang bốn mươi, khi xương cốt bắt đầu thoái hóa là trong người đă nghe rục rịch hết rêm chỗ này tới ê ẩm chỗ nọ, như chiếc xe cũ xài lâu phải hao ṃn máy móc. Một ông bác sĩ lúc đi vượt biên mới ng̣ai ba mươi, khi định cư yên ổn, định học lại lấy bằng để hành nghề ở xứ người nhưng kế họach chưa tới đâu th́ khám phá ra ḿnh bị bướu năo, thế là chán năn ngă ḷng buông trôi mọi dự tính. Một ông bác sĩ chuyên khoa về bệnh cao huyết áp th́ chấm dứt cuộc đời trong viện dưỡng lăo v́ tai biến mạch máu đầu. Họăc một thể tháo gia hay vơ sĩ ngày nào cũng tập luyện không ngừng thế mà về già lại bị stroke nằm ngay đơ như khúc gỗ vô tri. Một cô dentist mới buớc vào tuổi bốn mươi đă phải mổ hai bên xương hông v́ tư thế ngồi trong lúc làm việc.




Bệnh tật không từ, không nể một ai, già trẻ bé lớn, sang hay hèn, giàu hay nghèo, hễ có sinh là có lăo, có bệnh để cuối cùng rồi tử. Trong bốn chữ sanh lăo bệnh tử, chắc ai cũng sợ nhứt là chữ “bệnh”. Bệnh là một tai họa ghê gớm ác độc mà tạo hóa bắt con người phải gánh chịu như một lời nguyền. Nó hành hạ thể xác lẫn tinh thần con người dần ṃn, ngày này qua ngày nọ, đau đớn nhức nhối khó ở trong người. Ăn không được, ngủ không yên làm cho con người không c̣n sinh lực để làm việc và cảm thấy không c̣n lạc thú ǵ nữa trên đời. Người giàu c̣n đỡ, có thuốc men trợ giúp, người nghèo th́ phải chịu đựng sống ngắc ngỏai lây lất chờ chết nhưng nếu chưa tới số, muốn chết cũng chết không được, khổ nói sao cho xiết!




Có một ông nọ, có phước mà không biết, xưa nay chưa từng bị bệnh ǵ trầm trọng ngọai trừ cảm cúm. Ông ta cũng không từng đau răng nên khi thấy người ta nhức răng ôm mặt nhăn nhó th́ cười cho là người ta không giữ vệ sinh mới bị vi trùng đục thủng răng, hoặc nghe ai nói sáng phải đo đường chiều đo máu th́ ông ta nói tại họ không chịu tập thể dục, ăn uống vô độ mới ra nông nổi tiểu đường, cao máu, hay đau tim suy thận, vv…




Cho tới một ngày ông này bỗng dưng bị tê nhức cả hai cánh tay từ cùi chỏ xuống tới bàn tay, nhức đến đổi không ngủ được, muốn tập thể dục cũng dở tay không lên, lái xe th́ dẹp luôn v́ bàn tay tê cứng không cầm được vô lăng. Thế rồi ông ta mới đi gặp bác sĩ . Bác sĩ nói là do thấp khớp (arthritis), nhiều người trên 50 đă có triệu chứng này, ông tới tuổi 75 mới bắt đầu bộc phát là may phước lắm đó. Bác sĩ cho thuốc uống giảm đau. Uống năm ngày chưa thuyên giảm, ông ta lại chạy ra t́m bác sĩ hỏi sao không thấy bớt để ông ta có thể lái xe đưa cháu đi học. Bác sĩ nói ông mới bị lần đầu cho nên ông thấy khổ sở như vậy chớ bệnh này là common ở người lớn tuổi, chẳng có ǵ nghiêm trọng, từ từ sẽ bớt thôi.




Th́ quả thật có bớt, nhưng đă nói là máy móc cũ phải hư hao, hết chỗ này th́ sang tới chỗ nọ, vá chỗ này th́ x́ chỗ kia. Khi phát giác ra là túi mật không c̣n họat động và c̣n bị sạn lấn cấn bên trong, đau thấy mấy ông trời, ông ta mới tá hỏa đi gặp bác sĩ chuyên khoa. T́nh cờ gặp một người bạn cũ, ông bạn này nói không cần giải phẩu đâu, ông về mua khóm xây nước uống một lúc là sạn sẽ tan hết thôi. Trời đất quỷ thần ơi! uống tới tan được mấy cục sạn 8mm th́ chắc bao tử cũng lũng luôn. Bà vợ phản đối la um sùm nói khẩn cấp như vậy th́ giải pháp tốt nhứt là mổ quách cho xong, hơi đâu mà nghe ba cái bài thuốc vớ vẩn vô căn cứ. Vậy mà ông ta cũng ôm cái bụng đau ghé chợ mua hai trái khóm đem về quăng đó rồi nằm mẹp. Tới chiều tối, nhắm chịu không nổi nữa, ông ta mới kêu thằng con kêu ambulance chở vô nhà thương. Ở nhà thương, người ta làm vài cái test rồi tuyên bố phải giải phẩu lập tức, nói đáng lẽ ông phải vô sớm hơn, mấy cục sạn đó đă chận nghẹt cuống túi mật, nếu không giải phẩu ngay th́ ruột gan phèo phổi của ông sẽ bị nhiễm trùng lung tung, chừng đó th́ very complicated.




Một chị bạn bị ung thư từ năm 45 tuổi, may sao nhờ chữa trị kịp thời không bị di căn, sống được thêm được 16 năm nữa. Trong thời gian đó, chị dùng thuốc đúng liều, tập thể dục đều đặn, ăn uống kiêng cử theo lời khuyên cho người mắc bệnh ung thư và đi tái khám định kỳ. Về tinh thần th́ chị tu tập, thiền hành buông xă hết mọi sự cho tâm hồn thư thái, an lạc. Đó cũng là một phương pháp hữu hiệu giúp đẩy lùi bớt bệnh tật.




Vậy mà mới gần đây bác sĩ lại phát giác ra mầm ung thư của chị tái xuất hiện, bác sĩ đổi hết thuốc này đến thuốc nọ cho chị nhưng không ngăn được sự phát triển ḥanh khiến chị hết sức đau đớn, cứ phải chích morphine cầm chừng cho giảm đau. Nhưng từ morphine lại đưa đến những biến chứng khác như rối lọan hệ tiêu hóa, hệ tuần ḥan và tinh thần th́ bất định, ngày đêm cứ đờ đẫn vật vờ với ảo giác liên miên.




Cứu cánh sau cùng của chị là join vào chương tŕnh clinical trial để thử thuốc mới mặc dù không biết hiệu quả ra sao, lại c̣n bị nhiều side effect hành hạ kinh khủng. Trước kia chị yêu đời, thích làm đẹp bao nhiêu th́ bây giờ chị buồn năn thất chí bấy nhiêu. Trước kia chị cũng lên mạng, cũng viết bài, làm slide show, làm youtube gởi tặng bạn bè nhưng bây giờ không c̣n tâm trí sức lực đâu mà tiếp tục. Nhưng dù sao cũng phải tận nhân lực trước khi tri thiên mệnh. Nghe chị kể bệnh mà thương chị quá nhưng chẳng biết làm sao hơn là giúp lời cầu nguyện. Biết làm sao khi sự sống chết của con người không được do chính cá nhân người đó định đọat mà là ở số mệnh đă mang theo từ lúc ban sơ mới chào đời.




Đời người nếu như không bị bệnh th́ chắc đỡ khổ rất nhiều. Khốn thay đó là một giai đọan diễn biến tất nhiên trong cuộc hành tŕnh của kiếp người không thể nào tránh khỏi.

V́ vậy, thiết nghĩ nếu ai có niềm tin ở đấng thiêng liêng của ḿnh th́ hăy nên cầu nguyện cho ḿnh có sức chịu đựng cho đến giây phút lâm chung. Riêng tôi, kinh nhựt tụng của tôi là cầu xin cho tất cả mọi người trên thế gian này bất cứ ai tới ngày măn kiếp cũng được ơn phước ra đi trong giấc ngủ êm đềm bởi suốt một kiếp làm người ai cũng đă chịu quá nhiều thống khổ điêu linh!. Lời cầu xin này thiết tưởng không có chi là quá đáng nhưng không biết ông trời trên cao có nghe thấy hay không mà viện dưỡng lăo vẫn đầy dăy những kẻ già nua bệnh tật sống c̣n khổ hơn là chết nữa vậy hởi trời!!









Người xưa có câu “Bảy mươi chưa khoe ḿnh lành”. Lúc c̣n trai tráng khỏe mạnh không ai nghĩ đến có ngày ḿnh bị đau đầu gối, nhức lưng, đau vai, đau cổ, dở cánh tay lên không tới đầu hoặc biết đâu xui xẻo trở thành người phế thải. Chuyện ǵ ḿnh cũng thấy dư sức qua cầu, có thể băng rừng vượt suối, thậm chí dời non lấp biển như chơi. C̣n các ông bác sĩ th́ luôn vỗ ngực tự tin rằng ta đây đời nào mới bệnh.




Vậy mà mới khỏang bốn mươi, khi xương cốt bắt đầu thoái hóa là trong người đă nghe rục rịch hết rêm chỗ này tới ê ẩm chỗ nọ, như chiếc xe cũ xài lâu phải hao ṃn máy móc. Một ông bác sĩ lúc đi vượt biên mới ng̣ai ba mươi, khi định cư yên ổn, định học lại lấy bằng để hành nghề ở xứ người nhưng kế họach chưa tới đâu th́ khám phá ra ḿnh bị bướu năo, thế là chán năn ngă ḷng buông trôi mọi dự tính. Một ông bác sĩ chuyên khoa về bệnh cao huyết áp th́ chấm dứt cuộc đời trong viện dưỡng lăo v́ tai biến mạch máu đầu. Họăc một thể tháo gia hay vơ sĩ ngày nào cũng tập luyện không ngừng thế mà về già lại bị stroke nằm ngay đơ như khúc gỗ vô tri. Một cô dentist mới buớc vào tuổi bốn mươi đă phải mổ hai bên xương hông v́ tư thế ngồi trong lúc làm việc.




Bệnh tật không từ, không nể một ai, già trẻ bé lớn, sang hay hèn, giàu hay nghèo, hễ có sinh là có lăo, có bệnh để cuối cùng rồi tử. Trong bốn chữ sanh lăo bệnh tử, chắc ai cũng sợ nhứt là chữ “bệnh”. Bệnh là một tai họa ghê gớm ác độc mà tạo hóa bắt con người phải gánh chịu như một lời nguyền. Nó hành hạ thể xác lẫn tinh thần con người dần ṃn, ngày này qua ngày nọ, đau đớn nhức nhối khó ở trong người. Ăn không được, ngủ không yên làm cho con người không c̣n sinh lực để làm việc và cảm thấy không c̣n lạc thú ǵ nữa trên đời. Người giàu c̣n đỡ, có thuốc men trợ giúp, người nghèo th́ phải chịu đựng sống ngắc ngỏai lây lất chờ chết nhưng nếu chưa tới số, muốn chết cũng chết không được, khổ nói sao cho xiết!




Có một ông nọ, có phước mà không biết, xưa nay chưa từng bị bệnh ǵ trầm trọng ngọai trừ cảm cúm. Ông ta cũng không từng đau răng nên khi thấy người ta nhức răng ôm mặt nhăn nhó th́ cười cho là người ta không giữ vệ sinh mới bị vi trùng đục thủng răng, hoặc nghe ai nói sáng phải đo đường chiều đo máu th́ ông ta nói tại họ không chịu tập thể dục, ăn uống vô độ mới ra nông nổi tiểu đường, cao máu, hay đau tim suy thận, vv…




Cho tới một ngày ông này bỗng dưng bị tê nhức cả hai cánh tay từ cùi chỏ xuống tới bàn tay, nhức đến đổi không ngủ được, muốn tập thể dục cũng dở tay không lên, lái xe th́ dẹp luôn v́ bàn tay tê cứng không cầm được vô lăng. Thế rồi ông ta mới đi gặp bác sĩ . Bác sĩ nói là do thấp khớp (arthritis), nhiều người trên 50 đă có triệu chứng này, ông tới tuổi 75 mới bắt đầu bộc phát là may phước lắm đó. Bác sĩ cho thuốc uống giảm đau. Uống năm ngày chưa thuyên giảm, ông ta lại chạy ra t́m bác sĩ hỏi sao không thấy bớt để ông ta có thể lái xe đưa cháu đi học. Bác sĩ nói ông mới bị lần đầu cho nên ông thấy khổ sở như vậy chớ bệnh này là common ở người lớn tuổi, chẳng có ǵ nghiêm trọng, từ từ sẽ bớt thôi.




Th́ quả thật có bớt, nhưng đă nói là máy móc cũ phải hư hao, hết chỗ này th́ sang tới chỗ nọ, vá chỗ này th́ x́ chỗ kia. Khi phát giác ra là túi mật không c̣n họat động và c̣n bị sạn lấn cấn bên trong, đau thấy mấy ông trời, ông ta mới tá hỏa đi gặp bác sĩ chuyên khoa. T́nh cờ gặp một người bạn cũ, ông bạn này nói không cần giải phẩu đâu, ông về mua khóm xây nước uống một lúc là sạn sẽ tan hết thôi. Trời đất quỷ thần ơi! uống tới tan được mấy cục sạn 8mm th́ chắc bao tử cũng lũng luôn. Bà vợ phản đối la um sùm nói khẩn cấp như vậy th́ giải pháp tốt nhứt là mổ quách cho xong, hơi đâu mà nghe ba cái bài thuốc vớ vẩn vô căn cứ. Vậy mà ông ta cũng ôm cái bụng đau ghé chợ mua hai trái khóm đem về quăng đó rồi nằm mẹp. Tới chiều tối, nhắm chịu không nổi nữa, ông ta mới kêu thằng con kêu ambulance chở vô nhà thương. Ở nhà thương, người ta làm vài cái test rồi tuyên bố phải giải phẩu lập tức, nói đáng lẽ ông phải vô sớm hơn, mấy cục sạn đó đă chận nghẹt cuống túi mật, nếu không giải phẩu ngay th́ ruột gan phèo phổi của ông sẽ bị nhiễm trùng lung tung, chừng đó th́ very complicated.




Một chị bạn bị ung thư từ năm 45 tuổi, may sao nhờ chữa trị kịp thời không bị di căn, sống được thêm được 16 năm nữa. Trong thời gian đó, chị dùng thuốc đúng liều, tập thể dục đều đặn, ăn uống kiêng cử theo lời khuyên cho người mắc bệnh ung thư và đi tái khám định kỳ. Về tinh thần th́ chị tu tập, thiền hành buông xă hết mọi sự cho tâm hồn thư thái, an lạc. Đó cũng là một phương pháp hữu hiệu giúp đẩy lùi bớt bệnh tật.




Vậy mà mới gần đây bác sĩ lại phát giác ra mầm ung thư của chị tái xuất hiện, bác sĩ đổi hết thuốc này đến thuốc nọ cho chị nhưng không ngăn được sự phát triển ḥanh khiến chị hết sức đau đớn, cứ phải chích morphine cầm chừng cho giảm đau. Nhưng từ morphine lại đưa đến những biến chứng khác như rối lọan hệ tiêu hóa, hệ tuần ḥan và tinh thần th́ bất định, ngày đêm cứ đờ đẫn vật vờ với ảo giác liên miên.




Cứu cánh sau cùng của chị là join vào chương tŕnh clinical trial để thử thuốc mới mặc dù không biết hiệu quả ra sao, lại c̣n bị nhiều side effect hành hạ kinh khủng. Trước kia chị yêu đời, thích làm đẹp bao nhiêu th́ bây giờ chị buồn năn thất chí bấy nhiêu. Trước kia chị cũng lên mạng, cũng viết bài, làm slide show, làm youtube gởi tặng bạn bè nhưng bây giờ không c̣n tâm trí sức lực đâu mà tiếp tục. Nhưng dù sao cũng phải tận nhân lực trước khi tri thiên mệnh. Nghe chị kể bệnh mà thương chị quá nhưng chẳng biết làm sao hơn là giúp lời cầu nguyện. Biết làm sao khi sự sống chết của con người không được do chính cá nhân người đó định đọat mà là ở số mệnh đă mang theo từ lúc ban sơ mới chào đời.




Đời người nếu như không bị bệnh th́ chắc đỡ khổ rất nhiều. Khốn thay đó là một giai đọan diễn biến tất nhiên trong cuộc hành tŕnh của kiếp người không thể nào tránh khỏi.

V́ vậy, thiết nghĩ nếu ai có niềm tin ở đấng thiêng liêng của ḿnh th́ hăy nên cầu nguyện cho ḿnh có sức chịu đựng cho đến giây phút lâm chung. Riêng tôi, kinh nhựt tụng của tôi là cầu xin cho tất cả mọi người trên thế gian này bất cứ ai tới ngày măn kiếp cũng được ơn phước ra đi trong giấc ngủ êm đềm bởi suốt một kiếp làm người ai cũng đă chịu quá nhiều thống khổ điêu linh!. Lời cầu xin này thiết tưởng không có chi là quá đáng nhưng không biết ông trời trên cao có nghe thấy hay không mà viện dưỡng lăo vẫn đầy dăy những kẻ già nua bệnh tật sống c̣n khổ hơn là chết nữa vậy hởi trời!!

florida80
06-07-2019, 21:28
Tuổi 70... Chán Mớ Đời! - Captovan.






30 cũng đă chán mớ đời huống ǵ 70!



Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Vơ Bị, 50 năm lính với Chiến Thương Bội Tinh. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đă nhận Giải Đặc Biệt Viết về nước Mỹ 2005 và vẫn liên tục viết, bài nào cũng cho thấy tấm ḷng. Năm 2014, với bút hiệu Phila Tô và bài viết hướng về các Thương Phế Binh VNCH 39 năm sau ngày Sài G̣n sụp đổ, ông là một trong 11 tác giả vào danh sách chung kết.





* * *


Thời tiết Little Saigon vào những ngày cuối năm khá dễ chịu, trung b́nh ban ngày là 65F, nắng nhè nhẹ đủ mặc áo ấm dạo phố ngắm hoa tết, ban đêm 45 F, hơi lạnh nên cần dựa lưng vào nhau để t́m hơi ấm. Tại sao không quay mặt vào nhau cho ấm mà lại dựa lưng hay c̣n gọi là «chung lưng đấu cật»? Tại v́ tuổi 70 ưa «chung lưng đấu cật» nên dẫn đến đấu khẩu, chuyện ǵ cũng tin vào số tử vi, v́ em mạng thủy, anh mạng hỏa nên khắc khẩu. «Thủy hỏa tương giao sôi sùng sục*» (*hút thuốc lào) nên mới có chuyện này để kể nhau nghe.




Sáng Thứ Bẩy đang chăm chú đọc Việt Báo Xuân, có nhiều bài viết hay quá, nhất là những nhà văn từng đoạt giải thưởng VVNM như Bồ Tùng Ma, Anne Khánh Vân, Tân Ngố, Nguyễn Trần Diệu Hương và Tam Cô Nương họ Trương. Mắt tôi dán vào trang báo, tai ngjhe: «Đón Giao Thừa Một Phiên Gác Đêm». Trong không khí Tết mà đọc báo Xuân nghe nhạc Xuân khiến quá khứ đời lính chiến hiện về như suối chẩy, nhớ thương đồng đội xưa, ngưởi đă trả nợ xong Tổ Quốc th́ nay hồn vật vờ nơi đâu? Đă có anh nào lọt được vào Niết Bàn hay Thiên Đàng chưa ? C̣n những anh chưa trả xong nợ non sông th́ nay trôi dạt phương nào, nhưng chắc hẳn đă là thương phế binh cả rồi, dù không què cụt, nhưng đời lính chiến mà vào tuổi cổ lai hy là hiếm lắm đấy, nếu c̣n lảng vảng đâu đây th́ cũng là phế cả rồi, tuổi 70… chán mớ đời!




Đang lang thang trên chiến trường xưa, nghêu ngao: «Nếu mai không nở th́ anh đâu biết.. » th́ bỗng tiếng nhạc nhỏ đi rồi tiếng cấp chỉ huy cao giọng:

- Anh ơi! Ra «hép» e m tí nào.




À th́ ra không phải chiến trường, mà đang tỵ nạn trên đất Mỹ, tiếng quát không phải của cấp chỉ huy mà là nội tướng nên tôi vội vă trả lời:

- Cái ǵ thế, anh đang bận.

- Lúc nào cũng bận, chả thấy lúc nào mà anh không bận ǵ cả, cứ ôm riết cái lab.

- Có ôm cải ǵ đâu, đang đọc Việt Báo Xuân mà. Thôi được rồi, anh ra đây, nào «help với hép» cái ǵ nào ?

- Kéo cái bàn này vào trong kia, xoay lại bộ salon để có chỗ cho em trưng mấy chậu hoa tết. Nhớ hút dùm bụi cho sạch để em đặt chậu hoa lan mà mấy chị ấy tặng hôm thượng thọ, xong rồi..đi rửa tay và tiện tay th́ thanh toán luôn mấy cái bát đĩa mà tụi nhỏ c̣n bỏ đó, xong rồi …




-Xong rồi ..mở máy giặt, vặn load size về large, nước chảy một chút là cho 2 th́a Tide, chờ cho tan savon bột rồi mới cho từng cái áo vào v.v.. có đúng không nào, anh thuộc ḷng rồi.




- Th́ toàn là quần áo của anh chứ ai, quần áo thay ra rồi cứ vất cả đống trong hộc tủ, không nhắc giặt th́ hết áo sạch rồi anh lại nhặt áo cũ lên mà mặc, hôi như cú. Nhớ là sau khi máy giặt chạy th́ thêm một chút clorox..




Tay th́ xoay-xoay mấy chậu bông ngắm nghía, miệng th́ dặn điều này điều kia, nàng không cần biết chàng có nghe, có hiểu và có thi hành lệnh hay không nhưng cứ nói và nói ? Nếu đống quần áo vẫn c̣n đó th́ nàng lại lui cui đem giặt mà không hề thắc mắc.




Đem quần áo ra náy giặt, làm theo lời bà dặn, trong khi máy chạy, nh́n sang vườn hàng xóm, tôi thấy 2 ông bạn già đang trà đạo. Một anh tên Dơng gốc lang Tây, một thầy tên Lang gốc thuốc Nam, Tây-Nam luôn khắc khẩu nhưng lại thân nhau. Thấy chén trà nóng có hương, tôi quên máy giặt mà ghé lại chỗ 2 ông kiếm câu chuyện làm quen:


- Chiều Thứ Bẩy sao hai ông rảnh rang thế này, không sợ bị bà chiếu tướng à?

- Mấy bả đi mua lá chuối, nếp, đậu, thịt về gói bánh chưng rồi, sớm lắm cũng phải chiều mới về, «không ǵ quư hơn tự do», làm một hớp «móc câu» đi, Thái Nguyên đấy, không phải Thái Đức đâu mà lo, mà sao ông cũng rảnh quá vậy?




Hỏi nhưng không chờ tôi trả lời mà 2 ông tiếp tục câu chuyện dang dở. Thèm cái không khí tự do, tôi ngồi lại yên lặng nghe 2 ông chuyện tṛ:

***

- Lang Ta: Thấy vợ con người ta mà ham!

- Lang Tây: Nói năng cẩn thận tí nghe bố, không phải ỷ già rồi muốn nói sao thì nói, lạng quạng bọn trẻ nó nghe được nó bảo mình già dịch.

- Ừ, thì mình cũng có “dịch” thật, dù dịch ít hơn xưa. Nhưng nói thật ông nghe, dạo sau nầy bà nhà tôi đổi tánh ghê quá, đôi khi tôi phải bỏ nhà đi vòng vòng ngoài vườn, ngoài phố cho nó thoáng cái đầu.

- Ông làm như có một mình bả ấy đổi, còn ông thì lúc nào cũng trơ trơ cùng tuế nguyệt!

- Không phải vậy, bả tự nhiên trở nên kỳ cục, hồi nào tới giờ có khi nào bả ghen tương gì đâu, dù bóng gió, mấy mươi năm rồi lúc nào cũng hoà hợp hòa giải hết sức vui vẻ, ông cũng biết tính tôi mà. Tôi muốn đi đâu, lúc nào thì cứ đi, bây giờ gần đất xa trời tự dưng bả lại kiếm chuyện. Mỗi lần tôi ra Bolsa, Phước Lộc Thọ là bả cằn nhằn cử nhử “Đi đâu đi hoài, ở nhà một chút có được không...”. Bực cả cái mình.




- Bực mình rồi ông có cự lại bả không? Ông không thấy đó là biểu hiện của t́nh yêu c̣n nồng ấm, chưa cần “hấp hôn” sao? Sở dĩ hồi này mấy bà “đổi tánh ghê quá” v́ chính cánh “đần” ông chúng ta cũng quá quắt, hăy mở to mắt nh́n quanh ta xem có bao nhiêu trâu già t́m về quê gặm cỏ non, mà cỏ non toàn là loại tẩm hóa chất, thế là các ông mang “ếch” về xứ tỵ nạn để chiên bơ, gieo rắc đó đây những mầm mống bệnh hoạn. Tôi là lang Tây nên tôi rành mấy ông quá mà, trước khi về quê th́ xin thuốc vào-ra.., sau khi trở lại Mỹ th́ xin thuốc điều trị...




- Ai tôi không biết, nhưng tôi th́ “jamais, never”, vậy mà cứ bị cằn nhằn, lúc đầu thì không căi, một sự nhịn là chín sự lành, nhưng thét rồi phải cự, con giun tôi bị xéo lắm cũng phải quằn.




- Bà già mà gặp con giun th́ sợ hết hồn đấy, nên bả cằn nhằn là phải rồi. Tội nghiệp bà già.




- Tội cái quái gì, ông chưa lâm cảnh tôi th́ chưa biết nên mới mạnh miệng đó thôi. Ngày xưa tôi đeo bả miết, đi xa là nhớ, lúc nào cũng muốn ở bên nhau, mi nhau, có nói câu nào đâu. Nhưng nay th́ khác, cứ cho là t́nh yêu c̣n ấm, bả không muốn cho tôi đi ra ngoài, lúc nào cũng muốn gần nhau (như ông nghĩ), nhưng ấm quá th́ “hot”, bả không “I love you” mà “take care” tôi quá kỹ! Này nhá, tôi vừa vào R.R th́ bả đă nói: “đi cho gọn gàng, đừng có vung văi, đôi giầy tôi mới mua cho ông đấy”. Tôi để cuộn giấy cho thuận tay th́ bà ấy xoay lại. Tôi vừa mở tủ th́ bả nhắc “ nhớ đóng lại nghe ông”. Mới ngồi vào computer check emails, đọc tin tức th́ bả hỏi: “ông coi h́nh ǵ thế?” Thế có “hot” không chứ..




- Vậy chỗ anh em, tôi hỏi thật ông nhá, có bao giờ ông clean up RR không? Chắc chắn 99% là không rồi. Ông không ngồi mà đứng khiến nó văng tứ tung, khai ai mà chịu nổi. Có bao giờ ông mở tủ ra lấy cái ǵ đó rồi bỏ đi khi cửa tủ cứ mở toang-hoác? Có bao giờ ông “chếch meo” nhưng lại ṭ ṃ đi t́m h́nh con gái nhà nghèo không?




- Đôi khi cũng quên đóng của tủ, c̣n đi t́m h́nh th́ không, nhưng tại mấy thằng bạn già dịch nó cứ forward h́nh ấm ớ th́ tôi phải check để c̣n delete đi chứ. Oan th́ phải cự.




- Đấy đấy, “lỗi tại ông, lỗi tại ông mọi đàng”. Toàn là tuổi 70… chán mớ đời! Tại ông không hay, không biết.. chớ bà nhà tôi cũng như bà nhà ông, và bà nhà ông thì cũng không khác bà nhà các ông khác, như thiên hạ cả thôi. Chả có gì mới lạ dưới ánh mặt trời, nhưng tôi th́ không như ông, chẳng bao giờ tôi cự nự lại bà nhà tôi cả. Không phải tôi không “nhạy cảm”, mà cũng bực mình lắm chớ, đôi khi “muốn kêu một tiếng cho dài kẻo câm”, nhưng tôi hiểu rằng mấy bà thuộc giai cấp “cổ lai hy” đều mắc phải cái bịnh than, bịnh lo, bịnh sợ. Họ sợ những bất trắc đang rình rập họ, nào tai nạn, nào bịnh tật, nào chết chóc... Họ sợ có chuyện gì không ai giúp đỡ, nên cần có người bên cạnh, nhưng có người th́ có cắn nhằn, tóm lại họ sợ cô đơn. Ông cũng còn may là bà nhà chưa nuôi chó, nuôi mèo để thế ông mà hủ hỉ cho đỡ buồn.




- Thì đồng ý, nhưng đi một chút cũng không xong thì chẳng lẽ tôi phải ngồi ở đầu giường nghe bả “tụng kinh” và canh chừng bả hay sao? Mà có ngồi gần th́ bả lại chê hàm răng không trắng, cái lông mi dài quá sao không cắt đi, sao không bôi lotion cho cái da mặt bong-bóng một tí Tôi vẫn phục cái tài tỉnh bơ của ông, tôi thì rất dễ xì-nẹt.




- Thì ai lại chẳng xì-nẹt, nhưng phải biết “làm chủ” mấy sợi dây thần kinh của mình, thế thôi. Thú thật tôi không bao giờ lên giọng với bà xã, cũng chẳng khi nào cằn nhằn cử nhử gì hết. Khi có chuyện không bằng lòng làm tôi xì-nẹt thì tôi đi chỗ khác chơi, cắn chặt hai hàm răng lại, không cho cái “lưỡi rắn” nó thò ra lải nhải gì hết. Khi nào trời yên biển lặng tôi sẽ đi đường lưỡi sau. Vậy là vui vẻ cả nhà và vui vẻ dài dài, có gì khó đâu. La hét ngay tại chỗ chỉ mất hòa khí, chẳng ích lợi gì. Những cái sứt mẻ tí ti đó lâu ngày tụ lại thành bể nát.




- Khổ nỗi khi bả cắn nhằn mà tôi im lặng bỏ đi chỗ khác cho êm nhà th́ bả lại cho là ḿnh coi thường bả, không thèm nghe bả nói, thế mới chết. Biết sứt mẻ dồn nén có ngày bể nát, lành làm gáo, bể làm muôi. Biết vậy nhưng không nhịn được..




- Ông nói chuyện ngộ thiệt, biết vậy mà không chịu nhịn là sao?




- Không phải ai cũng làm như ông được. Tôi nói thiệt cho ông biết, tuy già nhưng vẫn c̣n… t́nh cảm, tôi vẫn thấy bả đẹp, khi thấy bả cười là tim tôi cũng đập loạn nhịp vậy, tôi mon men đến ..th́ bả cằn nhằn: “muốn cái ǵ đây?” khiến tôi wuê một cục, đang muốn hạnh phúc nhưng tiếng cằn nhằn cự nự đốt tan hết. Tụi tôi đều biết ông không giống ai. Mấy thằng chưa biết ông, nghe nói vợ chồng ông không bao giờ căi nhau, tụi nó đếch tin và cho là ông “pas normal”.




- Họ nói có khi đúng, ở đời cái gì mà bất b́nh thường nhưng có nhiều người nghe, nhiều người làm thì cái đó đúng, còn cái thật sự đúng, là chuyện bình thường nhưng vì chẳng có mấy người “chấp nhận được” thì nó trở thành chuyện không bình thường. Đó cũng chính là cái cốt lơi của dân chủ: thiểu số phục tùng đa số, đa số thắng.




- Sẵn đây tôi hỏi ông luôn, ông làm sao mà nhịn hay vậy?




- Chẳng có gì khó hết, tôi đặt mọi việc trên căn bản tình yêu, nếu ông thật tâm thương yêu bà xã thì phải luôn nhớ điều đó để không bao giờ nói lời xúc phạm đến tình yêu kia, và ngược lại, bả cũng thế, cả hai đều phải nhớ kỹ điều đó, nói ǵ th́ nói, nhưng xúc phạm đến t́nh yêu th́ không được. Trong tình yêu còn có sự kính trọng nhau, nếu ông ý thức đúng mức điều nầy thì ông sẽ chẳng bao giờ xài xể người mà ông đã từng quì gối, ôm chân, bắt giò, thở dài thườn thượt, xuống sáu câu ai oán ỉ ôi nào là “đài gương soi đến dấu bèo cho chăng”..., theo đuổi trong hồi hộp, lo âu, sầu khổ, ăn không ngon, ngủ không nhắm.




- Nghe ông nói sao dễ quá...




- Thật ra thì chẳng dễ cũng chẳng khó, chỉ có chịu khó suy nghĩ và luyện tập. Chí công mài sắt có ngày nên kim. Tôi đã suy nghĩ từ thuở vừa lớn khôn, và tôi cũng đã sớm hiểu câu văn ôn võ luyện. Không có gì mà ngày trước ngày sau là đạt được. Đặc biệt cái hạnh phúc gia đình đòi hỏi phải biết mình, hiểu đời, phải biết cách thương vợ, thương con. Ừ, nói đến việc yêu thương th́ ngoài những “kiểu”, còn phải biết “cách” nữa, chớ không phải muốn yêu thế nào thì yêu. Mà muốn biết được cái “kiểu cách” đó th́ phải hiểu “đối tượng”, tức phải “biết người biết ta”. Cũng như bất cứ chuyện gì, muốn biết thì phải chịu khó bỏ công quan sát, suy nghĩ. Chỉ có vậy thôi, có gì rắc rối đâu. Cái rắc rối chính là chuyện “đối tượng” không chịu biết, không chịu hiểu như ḿnh. Mà ở đời khi bánh ít đi mà bánh qui không lại thì chuyện cơm không lành canh không ngọt gần như là hậu quả đương nhiên, khó lòng tránh khỏi, bởi vì sức người có hạn, nhường nhịn nhau cũng chỉ tới chừng mực nào đó thôi. Nghĩ cho cùng thì “vạn sự khởi đầu nan”, thưở ban đầu chỉ biết có cái đẹp, sau đó đa số đều gặp phải lắm vấn đề nan giải, có khi phải đi tới tan vỡ. Thường những người trời cho đẹp lại hay lo chăm sóc cái đẹp bên ngoài nhiều hơn cái tâm.




- Ông triết lý kinh bỏ mẹ! Làm thế quái nào mà biết được ai chăm lo cái tâm? Chăm lo cái sắc thì lộ liễu dễ biết và dễ lôi cuốn hơn. Một người không đẹp ông lấy gì bảo đảm tâm họ đẹp, và ngược lại?




- Ai bảo đảm được chuyện đó cho ông? Chỉ có ông ráng mở to mắt ra mà quan sát, suy nghĩ. Ông quên câu “xấu đẹp tùy người đối diện” rồi à? Ông nên nhớ rằng cái tâm không dễ gì bị tàn phá, chớ c̣n cái đẹp th́ nó như sương như khói vậy. Chẳng lẽ ông không hiểu chuyện đó? Ông phải biết rằng muốn hiểu được cái tâm của đối tượng thì phải dày công theo dõi. Quen nhau trong thời gian ngắn, mê tít thò lò rồi lo cưới hỏi ngay kẻo trễ thường rất dễ chết. Vả lại ông bà đã dặn “dạy vợ từ thưở ban sơ mới về”. Chờ đến lúc cổ lai hy thì chẳng còn gì để nói nữa.




- Vậy bây giờ ông bảo tôi phải chịu trận cho tới chết à?

- Bộ ông tính bỏ bả vô viện dưỡng lão cho rảnh nợ hay sao?

- Đôi khi bực quá tôi cũng có ý nghĩ đó, không thì chính tôi vô...

- Nầy, tôi nói cho ông biết, làm như vậy là bất nhân, bất nghĩa đó nghe.

- Tại sao vậy?




- Không những bất nhân bất nghĩa mà còn bất xứng nữa. Ông đã cưới bả chớ bả có cưới ông đâu! Nhờ bả ông mới có một thời gian sướng đời, hạnh phúc. Những lúc ông xa nhà vì chiến cuộc, rồi vì học tập cải tạo, ai lo cho đàn con? Ai lo thăm nuôi ông khi bị đói khổ trong lao tù? Ai sầu ai khổ trong cô đơn? Bây giờ ông định phủi tay quên hết tình nghĩa ấy ư? Tôi nói cho mấy ông nghe, đây chính là lúc các ông đền ơn đáp nghĩa người ḿnh từng yêu thương và cũng từng, cũng vẫn yêu thương ḿnh, dù nay có chút khó tánh vì tuổi tác. Tôi thấy cũng cần nhắc ông một chuyện, ngoài tình yêu lứa đôi, ông nên “đính kèm” tình thương thân phận làm người, rồi ông sẽ hiểu ra mọi việc dễ dàng hơn. Tôi có cảm tưởng đã đòi hỏi mấy ông quá nhiều. Giờ chỉ cần khuyên ông ăn ở sao cho đáng mặt “anh hùng”, thế thôi./. (Lời của ông lang Tây Đông Vân)

***

Ngồi bên hai ông, môi nhâm nhi ly trà móc câu, hàm răng giả trệu trạo nhai miếng kẹo đậu phộng mùi nhang, nghe hai ông bạn già “già mồm” với nhau, tôi cũng học được vài điều hay hay. Đứng dậy ra về tôi mới sực nhớ đến cái máy giặt, nhưng lại không nhớ đă cho hết quần áo vào chưa? Khổ thế đấy, làm trước quên sau, bị bả cằn nhằn đâu có oan.




Ơ! Quần áo trong máy giặt đâu rồi nhỉ? Mở máy sấy, tôi thấy đầy trong đó và đă khô cả rồi. Ai làm việc này thay tôi thế nhỉ? C̣n “ai trồng khoai đất này” nữa, chính bả. Liếc thấy bả đang lau cái bếp, h́nh như ông bà Táo sắp về chầu Ngọc Hoàng, tôi giả đ̣ như không biết, huưt sáo toan lên lầu mở lab ghi chuyện của hai ông Lang để làm cẩm nang th́ nàng gọi giật lại:




- Đi đâu đi hoài vậy? Ở nhà một chút có được không? Đưa dùm tôi chai cleaner 409 đây.




H́nh như bả quên chuyện cái máy giặt, nhưng thấy mặt th́ lại đặt tên, sai liền. Biết lỗi bỏ cái máy giặt cô đơn, tôi không dám cự lại mà vui vẻ nhận lời:

- Yes Mom.

- “Tuổi 70… chán mớ đời”

florida80
06-07-2019, 21:29
Ăn Thiếu Chất Béo (dầu và mỡ) Hại Sức Khoẻ Và Nguy Hiểm Đến Tính Mạng - Bác sĩ Pham H. Liem, MD








Ăn ít chất béo c̣n có hại cho sức khoẻ tổng quát v́ cơ thể sẽ bị thiếu các sinh tố quan trọng hoà tan trong chất béo như sinh tố A, sinh tố D và sinh tố K.

Ăn thiếu chất béo, nhất là chất béo động vật, gây ra chứng xuất huyết năo sau 45 tuổi với số tử vong cao như đă tường tŕnh từ các nghiên cứu trên nữ điều dưỡng Mỹ (2001), người Nhật (2003) và người Ấn Độ (2012). Thiền sư Thích Nhất Hạnh bị xuất huyết năo gần đây có lẽ v́ tuổi cao và thiếu chất béo động vật như đă chứng tỏ qua các khảo cứu kể trên?





Đầu tháng Chín năm nay (2014), trên mục Sức Khoẻ của một nhật báo lớn ở Mỹ, The New York Times, kư giả Anahad O’Connor đă viết một bài với nhan đề Lời Kêu Gọi Cho Cách Ẩm Thực Ít Chất Đường Thêm Chất Béo (A Call for a Low-Carb Diet That Embraces Fat).

http://www.nytimes.com/2014/09/02/health/low-carb-vs-low-fat-diet.html?_r=0

Bài báo này đánh dấu một sự chuyển hướng quan trọng trong dư luận và truyền thông Mỹ về vấn đề dinh dưỡng từ kỵ-chất-béo qua thêm-chất-béo trong thực phẩm.

O’Connor muốn thông tin cho độc giả về các bằng chứng khoa học vững chắc cho thấy khi con người ăn bớt đường bột và ăn thêm chất béo (ngoại trừ trans fat), nguy cơ cuả bệnh tim mạch được giảm đi nhiều.




Không những thế nó c̣n giảm lượng mỡ trong cơ thể và xuống kư rơ rệt nhờ ăn thêm chất béo thay v́ chất đường. Kết quả khảo cứu mới nhất từ Đại Học Tulane, tài trợ bởi Viện Nghiên Cứu Y Học Quốc Gia Hoa Kỳ (NIH- National Institute of Health), đăng trên Nguyệt san Y học Annals of Internal Medicine trước đó, cho thấy sự khác biệt rơ ràng, như đă nói ở trên, giữa nhóm tiêu-thụ-bớt-đường-thêm-chất-béo và nhóm ăn-thực-phẩm-có-lượng-chất-béo-thấp như Chính phủ Liên bang và Hội Chuyên gia Bệnh Tim Hoa Kỳ vẫn đang khuyến khích hiện nay.




Điểm đáng chú ư là cả hai nhóm đều không phải giới hạn lượng calorie tiêu thụ mỗi ngày như các chương tŕnh dinh dưỡng khác. Kết quả của cuộc thí nghiệm này chứng tỏ rằng phong trào bài trừ chất béo trong thực phẩm trên hơn ba mươi năm qua ở Hoa Kỳ là sai lầm.

V́ đâu nên nỗi: Từ thập niên 1950, Y học Hoa Kỳ đă biết rằng lượng mỡ cholesterol cao trong máu có liên hệ đến bệnh tim mạch nhưng nguồn gốc của cholesterol gia tăng trong máu th́ vẫn rất mơ hồ. Cholesterol đóng vai tṛ quan trọng cho sinh hoạt của mỗi tế bào, đồng thời cũng là nguồn cội trong việc sản xuất các kích tố steroids và vitamin D rất quan trọng cho cơ thể.




Trong suốt thập niên 1960, các nhà nghiên cứu y khoa xác định một vài chứng bệnh di truyền hiếm (đề nghị bỏ chữ hoi) có thể gây lượng mỡ cao trong máu, nhưng trong đa số bệnh nhân tim mạch, lượng cholesterol đến từ thói quen ăn uống. Một cuộc tranh luận gay gắt xảy ra giữa hai nhóm khoa học gia: Một nhóm tin rằng lượng cholesterol cao trong bệnh nhân là đến từ chất đường trong khi nhóm kia quả quyết rằng cao cholesterol là đến từ chất béo trong thực phẩm.




Qua thập niên 1970, Giáo Sư Ancel Keys, thuộc ngành Dinh Dưỡng cuả Đại Học Minnesota, đưa ra kết quả của một cuộc nghiên cứu quan trọng trên bảy quốc gia Âu Mỹ cho thấy rằng tiêu thụ nhiều chất béo băo hoà từ mỡ động vật là nguyên do của cholesterol cao và bệnh tim mạch. Các khoa học gia khác đă nhanh chóng ủng hộ GS Keys và các hội chuyên khoa về tim cùng chính phủ Hoa Kỳ khuyến cáo người Mỹ nên ăn ít chất béo, nhất là mỡ động vật, và các công ty sản xuất thực phẩm nên giảm thiểu chất béo trước khi bày bán trên thị trường.




Hậu quả bi đát với vài “nghịch lư”: Dân Mỹ vào siêu thị mua thực phẩm với các quảng cáo Ít Mỡ (Low Fat) hoặc Không Mỡ (No Fat) to tướng trên nhăn hiệu. Để thay thế bơ mà người Mỹ ưa quẹt vào bánh ḿ, khoa học gia lại t́m cách làm rắn mỡ thực vật lỏng bằng cách thay thế dạng Cis của axít béo với hydro qua gạch nối dạng Trans gọi là Trans Fat, một chất béo thực vật mới hoàn toàn nhân tạo không có trong thiên nhiên để thay thế bơ (margarine with trans fat).

Trong các thập niên kế tiếp, từ 1980 cho đến bây giờ, Hoa Kỳ rồi các nước giàu có trên thế giới bị hoành hành với chứng mập ph́ và nạn dịch Tiểu Đường loại 2 ngày càng thêm nặng, v́ đại đa số người dân nhiễm Hội Chứng Biến Dưỡng do sự kháng insulin trong cơ thể làm mập ph́, tăng cholesterol và chất triglyceride trong máu, tăng huyết áp và chứng Tiểu Đường.




Cho đến 7-8 năm trở lại đây, nguyên do của nạn dịch này mới được xác định là người Mỹ đă dùng đường và bột ngày thêm nhiều để bù đắp cho số calorie bị mất đi khi họ ăn ít chất béo; chất đường ngọt, nhất là đường fructose, là nguyên nhân của sự tích tụ mỡ trong gan, bụng và cả bắp thịt gây ra chứng kháng insulin (sau khi kháng insulin đă xảy ra th́ cả đường glucose cũng trở thành nguy hại). Khách hàng đă phải trả một giá quá đắt về sức khoẻ và sinh mạng v́ tiêu thụ các thực phẩm Ít Mỡ và Không Mỡ nhan nhản trên thị trường, trong lúc các bác sĩ của họ tiếp tục khuyến khích dinh duỡng kỵ chất béo, nhất là mỡ động vật, một cách sai lầm trong suốt 40 năm.





Một vài chuyện nghịch lư (paradox) phát hiện trong thời gian này, nhưng khoa học và chính phủ Hoa Kỳ vẫn không quan tâm và suy diễn đúng, v́ vẫn c̣n bị mê hoặc với chính sách giảm chất béo:




1. Nghịch lư người Pháp. Dân Pháp thích ăn uống ngon miệng nên họ nhất định không ăn giảm chất béo nhất là mỡ động vật, v́ làm như thế thức ăn sẽ mất mùi vị. Họ tiếp tục ăn bơ, phó mát, thịt ḅ, gà vịt ngỗng, heo, trứng….như thường lệ, nhưng tỷ số mập ph́, tiểu đường loại 2 và bệnh tim mạch tại Pháp lại thấp hơn Hoa Kỳ và các nước Tây Âu lân cận. Nghịch lư này được giải thích v́ người Pháp uống nhiều rượu vang đỏ có chất kháng ốc-xy và nhất là resveratrol.




2. Nghịch lư về thuốc chống cholesterol. Có hơn 6 nhóm thuốc làm hạ cholesterol trong máu được chính phủ Hoa Kỳ chấp thuận cho bán ở dược pḥng, nhưng chỉ có nhóm thuốc statin đă chứng tỏ giúp bệnh nhân ngừa khỏi biến chứng tim mạch và sống lâu. Các nhóm thuốc kia, mặc dù hạ thấp cholesterol nhưng không ngăn ngừa được bệnh tim mạch. Hoá ra thuốc statin c̣n có tác dụng chống viêm, làm thành mạch máu trơn láng hơn, và có thể tăng thêm tuổi thọ với tác dụng trên tế bào.




3. Nghịch lư về biến chứng của Tiểu Đường loại 2. Mặc dù Hoa Kỳ đă và đang trải qua cơn dịch Tiểu Đường loại 2 với tiềm năng gây biến chứng tim mạch, trên thực tế số luợng tim đột quỵ (heart attack) và tai biến mạch máu năo cùng tỷ số tử vong đă giảm đi từ 15 năm nay. Lư do là thuốc statin và các thuốc chống áp huyết cao đă được dùng rất phổ thông cho người Mỹ.




Nhờ cuộc khảo cứu của Đại Học Tulane và bài báo cảnh tỉnh của kư giả O’Connor mà hôm nay chúng ta biết rằng các “nghịch lư” kể trên không phải là nghịch lư ǵ cả. Y học và Chính phủ Hoa Kỳ đă sai lầm khi cổ vơ và áp dụng cách dinh dưỡng thiếu chất béo.


Cuộc khảo cứu 7 quốc gia cuả GS Keys đă bị các khoa học gia đương thời duyệt lại và cho thấy ông đă phạm nhiều sơ xuất dẫn đến kết quả không đúng với sự thật.


Ăn ít chất béo c̣n có hại cho sức khoẻ tổng quát v́ cơ thể sẽ bị thiếu các sinh tố quan trọng hoà tan trong chất béo như sinh tố A, sinh tố D và sinh tố K.




Ăn thiếu chất béo, nhất là chất béo động vật, gây ra chứng xuất huyết năo sau 45 tuổi với số tử vong cao như đă tường tŕnh từ các nghiên cứu trên nữ điều dưỡng Mỹ (2001), người Nhật (2003) và người Ấn Độ (2012). Thiền sư Thích Nhất Hạnh bị xuất huyết năo gần đây có lẽ v́ tuổi cao và thiếu chất béo động vật như đă chứng tỏ qua các khảo cứu kể trên?





Ngoài ra, nhiều chứng ung thư thường xảy ra trên người có lượng cholesterol trong máu rất thấp, nhưng cho đến nay Y học vẫn chưa chứng minh được là ung thư làm hạ cholesterol hay thiếu cholesterol gây ra ung thư?




Kết Luận: Hiện nay người Mỹ vẫn c̣n theo tiêu chuẩn ăn bớt chất béo cổ động bởi chính phủ Hoa Kỳ với lượng dầu mỡ dưới 30% của tổng số calorie tiêu thụ, và v́ thế đă ăn quá nhiều đường bột để bù đắp với hậu quả tai hại. Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama buộc các em học sinh trường công lập Mỹ ăn trưa với thực phẩm ít béo ít đường từ quầy ăn nhà trường làm thức ăn tồi tàn và dở ẹc như nhai giấy b́a; tội nghiệp các em đang sức lớn mà đói meo.




Các chuyên gia về bệnh tim c̣n sai lầm khi họ muốn giảm chất béo xuống đến 10% mổi ngày, mặc dù làm như vậy sẽ tăng hiểm nguy của xuất huyết năo. Theo nghiên cứu mới nhất đă nói ở đầu bài, nhóm tiêu thụ hơn 40% chất béo cho tổng số calorie từ thực phẩm đă xuống kư v́ ăn mau no, ăn bớt đường bột, nên giảm nguy cơ của bệnh tim mạch. Chúng ta nên ăn uống thoải mái, thêm thịt cá gà vịt trứng tôm cua… với nhiều chất đạm và chất béo; không phải kiêng khem ǵ ngoài việc ăn bớt đường bột cơm gạo, và ăn thêm rau quả. Vào siêu thị chúng ta không mua thực phẩm Low Fat và No Fat và nhất quyết không tiêu thụ thực phẩm có chứa trans fat.




Trans fat thực vật là chất béo xấu duy nhất cho con người hiện nay.

Chất béo tốt là mono-unsaturated fat và omega-3-fatty acid có tác dụng chống viêm và ngừa bệnh tim mạch. Thực phẩm với chất béo tốt gồm có dầu olive, dầu canola, dầu gan cá, trái bơ (avocado), mỡ vịt, dầu dừa, dầu đậu phụng, ḷng đỏ trứng, và c̣n nhiều nữa. Chất béo băo hoà từ mỡ ḅ, heo, hay chất béo poly-unsaturated từ dầu đậu nành, dầu bắp, v.v., cũng không độc hại ǵ nếu ăn vừa phải. Người ăn nhiều cá hay gà vịt rất ít khi bị tai biến mạch máu năo, trong khi người ăn thiếu mỡ bị xuất huyết năo nhiều hơn như chúng ta đă biết.


Pham H. Liem, MD

Former Jackson T. Stephens Professor and Vice-Chairman of the Donald W. Reynolds Department of Geriatrics, UAMS



at 12:24 PM

florida80
06-08-2019, 21:25
Người Có Thể Học Kiềm Chế Bản Thân Nhất Định Sẽ Thành Công









Ông Vương là một doanh nhân thành đạt ở Mỹ. Ông từng nói với cậu con trai Tiểu Vương của ḿnh rằng đợi đến khi cậu được 23 tuổi, ông sẽ giao lại nghiệp vụ tài chính của công ty cho cậu. Nào ngờ, đúng ngày sinh nhật 23 tuổi của con trai, lăo Vương lại dẫn cậu đến ṣng bạc…




Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào ṣng bạc. Ông Vương đưa cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rơ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không được để thua sạch hết tiền.

Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lăo Vương vẫn chưa thể yên tâm, dặn con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói c̣n lại bao nhiêu th́ sẽ c̣n lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó ǵ. Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu cờ bạc rất mau chóng đă ngấm vào máu ḿnh. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không c̣n lại xu dính túi, từ sớm đă quên sạch lời dặn của cha.


Th́ ra, sự lo lắng của ông Vương quả thực không thừa. Ra khỏi ṣng bạc, Tiểu Vương vô cùng chán nản. Anh vốn tưởng rằng hai ván sau cùng có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.








Ảnh dẫn qua: hardrockhotelpuntaca na.com







Ông Vương nói: “Con vẫn c̣n phải đi vào ṣng bài tiếp nữa. Nhưng con đă thua sạch hết tiền vốn, ta không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự ḿnh kiếm lấy tiền”.

Không lâu sau, Tiểu Vương tận dụng thời gian một tháng đi làm nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào ṣng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho ḿnh, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc. Nhưng đến khi thua đến mức giới hạn mà ḿnh đặt ra, có một ma lực vô h́nh khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đă phá vỡ kế hoạch của ḿnh. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.




Người cha đứng ở bên cạnh nh́n anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi ṣng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào ṣng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ thất bại. Hơn nữa, tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.

Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào ṣng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất, vô t́nh nhất, tàn khốc nhất trên thế giới này. Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.




Tiểu Vương đành phải đi làm thuê ngắn hạn. Khi anh bước chân vào ṣng bạc lần nữa đă là chuyện của nửa năm sau. Lần này, vận khí của anh vẫn không được tốt, lại là một màn thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đă điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn rất nhiều. Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi ṣng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong ḷng anh lại có một loại cảm giác chiến thắng. Lần này anh đă chiến thắng được bản thân ḿnh. Anh đă không để ḿnh phải thua đến đồng xu cuối cùng.

Lăo Vương nh́n ra được niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào ṣng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải chiến thắng bản thân ḿnh! Kiếm soát được bản thân ḿnh, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự“.




Từ đây, mỗi lần đi vào ṣng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng ḿnh: Khi thua mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với ṣng bài và đă bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa c̣n thắng được mấy trăm đô-la.

Người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh, bây giờ đă đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu bỏ cuộc? Quả nhiên anh lại thắng được thêm 15% số tiền. Tiểu Vương mừng rỡ khôn cùng, trước mắt đă sắp thắng được con số gấp đôi. Đây là cảnh trước nay anh chưa từng tưởng tượng ra, trong ḷng hứng khởi không thôi.






Nào ngờ, chính ngay lúc này, t́nh thế đă chuyển biến bất ngờ, có mấy đối thủ đă gia tăng tiền cược. Chỉ vỏn vẹn hai ván, anh đă thua sạch. Tiểu Vương giật ḿnh, khắp người đổ mồ hôi hột. Lúc này anh mới nhớ đến lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi ṣng, anh đă là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải làm người thua cuộc.






Ảnh dẫn qua: lbatonrouge.com




Một năm sau, lăo Vương lại đến ṣng bạc xem phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đă giống như một tay già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%, hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi ṣng. Ngay cả lúc đắc ư nhất, anh cũng sẽ buông tay, dứt khoát rời đi. Lăo Vương cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. C̣n con trai của ông đă làm được điều đó.




Lăo Vương cuối cùng quyết định bàn giao khối tài sản mấy chục tỷ của nhà ḿnh cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn c̣n chưa hiểu chút ǵ về nghiệp vụ của công ty. Lăo Vương vẻ mặt ung dung b́nh thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được cảm xúc bản thân, rồi phóng túng dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách nắm giữ tài sản mà là không kiểm soát nổi chính ḿnh. Điều này, con đă học được rồi“.




Quả đúng vậy, đối thủ khó chiến thắng nhất là chính bản thân ḿnh. Kiểm soát tâm trạng, khắc chế cảm xúc tham lam, sợ hăi, tuyệt vọng, hối hận… dường như là một quan ải bất tận của đời người. Người có thể thành công nhất định phải học được kiềm chế bản thân. C̣n chỉ v́ cái lợi mà mê mờ, th́ tiền bạc có bao nhiêu rồi cũng trôi hết theo dục vọng và ḷng tham vô tận.






Thiện Sinh biên dịch

dkn.tv

florida80
06-08-2019, 21:27
15 Chất Tẩy Rửa “Tự Sáng Tạo” An Toàn Cho Sức Khỏe




Trong cuộc sống hàng ngày, có không ít đồ dùng cũng như thực phẩm có công dụng làm sạch vết bẩn an toàn cho sức khỏe. Chúng ta có thể sử dụng chúng thay thế cho các chất tẩy rửa độc hại một cách đơn giản và hiệu quả.

1. Coca Cola

Coca Cola nếu uống không hết, bạn đừng nên bỏ đi. Chỉ cần đổ vào bồn cầu và đợi 10 phút sau cọ rửa rồi xả nước, những vết ố vàng sẽ biến mất sạch sẽ.





2. Hydrogen peroxit

Hydrogen peroxit có công dụng sát trùng vết thương, ngoài ra c̣n có thể dùng để làm sạch bàn phím. Bạn chỉ cần nhúng tăm bông vào hydrogen peroxit rồi lau các góc và khe của bàn phím, cách làm này vừa an toàn lại vệ sinh.

3. Lá trà



(Ảnh: pngtree.com)





Khi nồi bị cháy khét hoặc rỉ sét, đừng dùng bàn chải ra sức cọ rửa. Bạn chỉ cần cho lá trà vào nồi, đổ nước vào nấu và ngâm, toàn bộ vết cháy khét sẽ lập tức bong ra, lúc này chỉ cần rửa sạch là có thể loại bỏ được vết cháy khét hoặc rỉ sét.

4. Sốt cà chua


Sốt cà chua ngoài dùng để nêm nếm cũng có thể dùng để làm sạch đồ dùng. Chỉ cần đổ một ít sốt cà chua lên khăn vải rồi lau các đồ dùng nhà bếp bằng đồng, bạn có thể làm sạch một cách rất nhẹ nhàng và dễ dàng. Sau khi lau, hăy rửa lại bằng nước ấm một lần là đồ dùng sẽ sáng bóng như mới.



5. Hành tây








(Ảnh: Shutterstock)



Đối với những vết bẩn hoặc dầu mỡ c̣n bám lại trong ḷ nướng, hăy cắt nửa củ hành tây rồi chà mặt trong củ hành vào ḷ nướng, cách này có thể loại bỏ vết dầu mỡ c̣n sót lại.




6. Ḷng trắng trứng









(Ảnh: Shutterstock)








Thông thường, khi làm sạch bề mặt các đồ dùng bằng da, chúng ta đều sẽ dùng các loại chất riêng biệt. C̣n một cách đơn giản và hiệu quả khác, chính là dùng một miếng vải sạch thấm qua ḷng trắng trứng để lau bề mặt đồ da. Làm như vật sẽ tẩy sạch được vết bẩn, đồng thời giúp bề mặt da sáng bóng trở lại.






7. Vỏ chuối
Phần vỏ chuối c̣n lại sau khi ăn, bạn có thể dùng mặt trên trong để lau nhẹ nhàng lên giày, túi da. Sau đó, bạn chỉ cần lau lại bằng khăn sạch, lập tức đồ da sẽ sáng bóng.




8. Baking soda





(Ảnh: Pixabay)






Chỉ cần ḥa baking soda với nước là bạn đă có một dung dịch nước rửa nồi thép không gỉ, nồi sắt… hữu hiệu. Baking soda đặc biệt c̣n có hiệu quả rất tốt trong việc tẩy mùi trong ḷ nướng, máy hút khói, ḷ vi sóng…

9. Giấm






(Ảnh: Shutterstock)

Ấm đun nước dùng lâu ngày sẽ đóng một lớp cặn ở dưới đáy. Chúng ta có thể đổ giấm ăn vào ấm ngâm một lúc, sau đó lắc ấm rồi rửa lại bằng nước sạch là được. Chúng ta cũng có thể đổ giấm vào ấm rồi nấu giấm sôi lên. Cách này có hiệu quả làm sạch tốt hơn, giúp phía bên trong ấm sẽ sạch sẽ như mới.

10. Cồn

Nếu bạn thấy sàn gỗ trong nhà hoặc kệ bếp bị trẻ vẽ nguệch ngoại lên đó, hăy lau bằng tăm bông tẩm cồn là có thể tẩy sạch đi được.


11. Muối
Phải làm sao nếu vô t́nh đánh đổ rượu vang lên quần áo, sô pha và thảm? Đừng dùng thuốc tẩy, hăy rải muối lên vết bẩn, 5 phút sau dùng nước lạnh lau đi cho đến khi vết bẩn biến mất.


12. Bột bắp
Nếu đánh đổ dầu mỡ lên thảm cũng đừng hoảng, chỉ cần rải bột bắp lên chỗ dầu mỡ đó và đợi 15 – 30 phút, sau đó dùng máy hút bụi hút đi là được.


13. Vỏ dưa leo
Bất cứ vết mực nào trên bàn làm việc hoặc trên tường đều có thể dùng vỏ dưa leo để tẩy. Ngoài ra, khi tắm cũng có thể dùng vỏ dưa leo lau lên mặt gương trong pḥng tắm để tránh bị mờ sương.



14. Yến mạch





(Ảnh: Pixabay)




Nếu tay bạn bị dính thứ ǵ đó rất khó rửa, hăy ḥa yến mạch với nước tạo thành hỗn hợp sánh rồi chà nhẹ nhàng lên tay, cuối cùng rửa lại bằng nước sạch.



15. Vỏ táo

Những ai ăn táo gọt bỏ vỏ cần chú ư, vỏ táo có thể dùng để tẩy vết dầu bám lâu năm trong nồi sắt, chỉ cần cho vỏ táo vào nồi và nấu trong nước khoảng 5 – 10 phút, phản ứng oxy hóa khử của axit α-hydroxy sẽ phân giải vết bẩn. Sau đó dùng khăn lau đi rồi rửa lại bằng nước sạch là được.


Thanh Xuân


Theo trithuctre

florida80
06-08-2019, 21:31
https://i.imgur.com/V47InKB.jpg



Bệnh Parkinson - BS Nguyễn Ý Đức









Năm 1817, James Parkinson, một bác sĩ gia đ́nh ở vùng East End của Luân Đôn đă viết một chuyên khảo về Essay on the Shaking Palsy. Bài viết này đă thành một tài liệu cổ điển về y học: các diễn tả về những triệu chứng cũng như diễn tiến của bệnh đă có từ thời xưa chỉ cần thêm bớt chút đỉnh và do đó bệnh được mang tên ông. Trước khi được Parkinson tả lại, bất cứ một loại rối loạn về cơ bắp hoặc liệt đều được cho là liệt năo. Liệt năo bao gồm tất cả các loại rung v́ tuổi già, bệnh thần kinh và nghiện rượu.




Bệnh Parkinson gồm có ba triệu chứng: rung ở một hoặc nhiều chân hoặc tay, cứng của bắp thịt và sự chậm chạp cũng như khó khăn khi bắt đầu cử động. Triệu chứng của bệnh thay đổi tùy theo từng người nhưng ở cùng một người, một triệu chứng thường lấn áp các triệu chứng khác. Rung thường thấy ở một hoặc nhiều tứ chi cùng một phía của cơ thể. Các triệu chứng này rơ hơn nếu bệnh nhân nghỉ và đặc biệt là khi cảm thấy rất mệt và bẳn tính. Rung này hết khi ngủ và giảm bớt hoặc biến mất khi tứ chi được dùng tới.




Rung khi nghỉ trở thành liệt rung trước khi được kêu là bệnh Parkinson. Trong diễn tả của ông, ông nói rơ rung là một triệu chứng của một bệnh chứ không phải là một bệnh. Rung không phải do sự tê liệt hoặc suy yếu nhưng ngược lại khi ta cử động quá chậm. Đôi khi rung lại quá trầm trọng đến nỗi không những rung cả giường mà cả sàn nhà hoặc cả căn pḥng nữa.




Cách điều trị.

Bệnh Parkinson phát triển khi một nhóm nhỏ tế bào thần kinh không hoạt động được b́nh thường. Vị trí của các tế bào này chỉ được biết vào năm 1950, khi một chất mầu xám nằm trong năo giữa bị bệnh. Sau khi xác định được chất dẫn truyền thần kinh mới là dopamine được t́m ra và có trong chất xám này cùng các tế bào gốc của năo, việc t́m cách điều trị bệnh Parkinson bắt đầu.




Cùng khi đó, khoa học cũng t́m ra tác dụng phụ của các thuốc thần kinh mới, reserpine và nhóm các thuốc phenothiazine: thuốc này có vẻ như gây ra các triệu chứng của bệnh Parkinson. Và v́ thuốc này can thiệp vào sự có mặt của dopamine tại đoạn cuối của dây thần kinh, người ta nghĩ rằng có sự liên hệ giữa dopamine và bệnh Parkinson. V́ một lư do nào đó, các tế bào trong chất xám người bệnh Parkinson không cung cấp đủ dopamine để gửi các tín hiệu thần kinh tới năo bộ và do đó có các cử động bất thường của cơ bắp.




Năm 1961, thí nghiệm dùng thử levodopa(L-dopa), một hóa chất giúp cho cơ thể tạo ra dopamine bắt đầu ở Vienna và Montreal. Kết quả cho hay L-dopa có thể tác dụng vào tế bào của năo để sản xuất ra dopamine và nhờ đó giảm đi nhiều triệu chứng đặc biệt là sự chậm và khó khăn khi mới bắt đầu cử động.

Năm 1967, George Cotzias và các nhà khoa học khác dẫn đầu trong việc giới thiệu cách điều trị bằng L-dopa.




Những khám phá mới.

Bác sĩ Sacks cho một số bệnh nhân bị bệnh buồn ngủ tại Mount Carmel Hospital, New York, và quan sát một cách thích thú khi thuốc làm họ tỉnh lại. Nhiều bệnh nhân b́nh phục rất tốt: nói, đi và dần dần trở lại b́nh thường. Nhưng lâu ngày bệnh nhân phải tăng liều L-dopa. Các tác dụng phụ như bất chợt vô t́nh cử động tứ chi và nhăn mặt bắt đầu lấn át sự sung sướng của bệnh nhân. Sau cùng tác dụng phụ lấn át các lợi điểm và người bệnh bị viêm năo sẽ buồn rầu mà trở lại t́nh trạng ngủ ban đầu.




Qua các thập niên 1970 và 1980, có rất nhiều cách dùng L-dopa để chữa bệnh Parkinson. Ban đầu dùng ít thôi và khi tác dụng phụ bắt đầu lộ diện, liều lượng được giảm đi hoặc ngưng hẳn tùy theo đáp ứng của bệnh nhân. Trong nhiều trường hợp, L-dopa được dùng chung với các dược phẩm khác như là selegiline v́ thuốc này ngăn sự phân hóa của dopamine.




Các thử nghiệm với chuyển bộ phận.

Năm 1981, một phương pháp trị bệnh mới dùng nang thượng thận của ḿnh được khai triển tại Karolinska Institute, Stockhom. Nhiều bệnh nhân được giải phẫu trong đó phần giữa của nang thượng thận, nơi chứa các tế bào sản xuất ra dopamine được truyền vào các vùng năo bị bệnh Parkinson. Điều trị này có làm giảm sự cứng ngắc của các bắp thịt bệnh nhân nhưng hiệu quả rất ngắn hạn và bệnh nhân trở lại với dược phẩm cũ là levodopa.




Một cách điều trị có vẻ hợp lư hơn nhưng cũng có nhiều nghịch lư là truyền tế bào từ năo của thai nhi vào vùng bị hư hao của bệnh nhân bị Parkinson ở năo cũng giảm một số triệu chứng bằng cách tăng dopamine. Tháng ba năm 1988, Betty Knight là bệnh nhân đầu tiên nhận tế bào thai nhi ở khối Liên Hiệp Anh do giáo sư Hitchkoch thực hiện tại Burmingham. Và năm 1990, bác sĩ O. Lindval ở Thụy Điển đă cho hay điều trị thành công bệnh nhân bị Parkinson nặng khi được ghép tế bào thai nhi .




Mặc dù có nhiều nghịch lư rơ ràng về cấy tế bào thai nhi, không phải v́ nhiều luật cấm phá thai ở các quốc gia, cuộc t́m kiếm vẫn diễn ra ở Thụy Điển và Mễ Tây Cơ dưới rất nhiều kiểm soát. Nhưng cho tới nay vẫn chưa có một sự thành công ló dạng của các giải phẫu này.




Hiện nay các nghiên cứu y học về bệnh Parkinson đều tập trung vào việc t́m ra bệnh sớm và cấy các yếu tố di truyền. Đă có một số ánh sáng rằng hóa chất như chất có hại cho thần kinh methylphenyltetrahyd ropyridine có một vai tṛ nào đó trong triệu chứng của bệnh giống như bệnh Parkinson. Các thí nghiệm trong giữa năm 1980 chứng tỏ rằng MPTP đă phá hủy một số tế bào thần kinh ở vùng xám. Và vào giữa năm 1990, một số nhỏ bạn trẻ ở Hoa Kỳ đă bị Parkinson sau khi dùng các chất gây nghiền như heroin đă bị pha lẫn với MPTV.




Bác sĩ Nguyễn Ư Đức

florida80
06-08-2019, 21:33
Khắc Cốt Ghi Tâm: Cha Mẹ Đừng Tùy Tiện Tiêu Hao Phúc Báo Của Con Cái









Xưa nay chúng ta đều cho rằng, làm cha mẹ thì phải dành cho con cái những điều tốt nhất. Tuy nhiên, cha mẹ tiêu càng nhiều những khoản tiền vô vị cho con, lại chính là đang làm tổn hại phúc báo của con, đây chính là quy luật đại đạo của vũ trụ ‘thiên địa vô t́nh’.


Khi một đứa trẻ được sinh ra trong gia đ́nh có điều kiện, th́ chúng sẽ có cơ hội làm được mọi điều ḿnh mong muốn một cách dễ dàng. Do đó, chúng không có nhu cầu phải cố gắng điều ǵ cả, không có mong muốn học tập. Thường những đứa trẻ được đủ đầy, sung túc quá thường biếng nhác, chúng chỉ biết hưởng thụ, nhiều lúc c̣n nhát gan, chẳng dám mạo hiểm điều ǵ.





Ngày nay, trong nhiều gia đ́nh chỉ đẻ một con, do đó đứa trẻ đó trở thành con một, được cha mẹ nuông chiều nên không có khả năng tự lập. Nhiều người lớn rồi c̣n không biết nấu cơm giặt quần áo, không biết giúp đỡ người khác, không biết tự xử lư mọi việc, cũng không biết tự chăm sóc bản thân ḿnh… cái ǵ cũng phải chờ bố mẹ hay người khác làm cho.

Đó là lư do các bậc cha mẹ cần dạy con biết tự lập, đây được xem là khả năng cơ bản cần thiết để con trẻ đối diện với cuộc sống cũng như công việc sau này.




Tôi có một đồng sự, anh kể rằng mỗi năm anh ấy đã tiêu tốn vài chục triệu đồng để cho con đi học. Tôi nghe xong rất đỗi kinh ngạc, liền nhắc nhở anh ta: “Con người sống trên đời đều là vì phúc báo nên mới có thể duy trì thọ mạng, phúc cạn thì mạng vong, đừng đem phúc phận của con cái dùng hết như vậy. Số tiền học đó chính là phúc báo trong mệnh của con cái, nhất thiết phải tích trữ để tương lai còn có cái để sử dụng”.




Mỗi người có thể tồn tại trên đời đều là vì phúc báo. Phúc báo dùng hết, bất luận là thường dân hay đế vương đều sẽ phải kết thúc thọ mệnh…




Rất nhiều người có tiền, ngay từ nhỏ đã cho con cái ăn uống những món ngon vật lạ, sử dụng những món đồ tốt nhất, cho đi học ở trường sang nhất. Kết quả sau khi con cái lớn lên lại nhiễm đủ loại thói hư tật xấu, ăn chơi sa đọa, thậm chí chẳng giữ nổi mạng, khiến người tóc bạc phải tiễn kẻ tóc xanh.

Loại hiện tượng này ở xã hội đâu đâu cũng có. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là cha mẹ đã sử dụng hết phúc báo của con trẻ mất rồi.


Ăn uống không cần quá ngon, hợp vệ sinh là được;

Mặc không cần quá đẹp, có thể giữ ấm là được;

Đồ dùng không cần quá tốt, an toàn là được;

Nơi ở không cần quá sang trọng, có thể khiến cho tâm an tĩnh là được;

Trường học không cần quá cao sang, chỉ cần giáo viên có học thức, có phẩm đức là được;

Lấy vợ không cần quá xinh đẹp, chỉ cần có thể hiếu thuận với cha mẹ chồng, đảm đương công việc nhà là được;

Lấy chồng không cần phải quá đẹp trai, chỉ cần có thể nuôi sống gia đình, không nhiễm thói hư tật xấu, có thể che chở cho vợ, tâm địa lương thiện là được.

Khổng Tử từng giảng: “Trong ba người đi cùng, ắt có một người là thầy ta”. Bởi vậy, cầu sư học đạo, chỉ cần người đó đức hạnh và học vấn cao hơn ta thì đều có thể coi đó là thầy.




Rất nhiều vĩ nhân từ xưa đến nay đều nói câu này: “Khi còn nhỏ, tài sản lớn nhất mà cha mẹ để lại chính là sự nghèo khó”.

Ngạn ngữ xưa cũng có câu: “Con nhà nghèo thì sẽ sớm biết lo liệu việc nhà”.




Đương nhiên ở xã hội hiện tại, chúng ta không thể khiến những người giàu có kia bắt con mình phải sống trong nghèo khổ để chúng hiểu chuyện, biết tạo dựng chí hướng, biết lo liệu việc nhà… Tuy nhiên, chúng ta nhất định phải bảo cho con cái biết rõ, tiền của bạn một xu một hào kiếm được đều không hề dễ dàng.




Vào những dịp nghỉ hè cần để cho con cái được trải nghiệm về cuộc sống, để chúng gánh vác công việc, dạy cho chúng biết rằng nhân cách chính là tài phú quý giá nhất trên đường đời sau này. Chỉ có như vậy, con cái mới có thể dụng công học tập, không kết giao nhầm người, không nhiễm thói hư tật xấu.

Nếu như cả ngày đều nâng niu con cái trên tay, khiến cuộc sống của chúng tựa như hoàng đế, đây chẳng qua chỉ làm tổn hại đến phúc thọ của chúng mà thôi.




Người xưa dạy: Lưu lại của cải cho con cháu, chúng cũng không giữ được; lưu lại sách vở cho con cháu, chúng cũng không đọc được; chỉ có lưu lại âm đức cho con cháu, mới là lối ra cần thiết nhất cho chúng.




Điều bạn cần làm trước tiên là hăy gieo trồng ruộng phúc, tích đức làm việc thiện, th́ sau này tự nhiên con cháu sẽ tự có phúc báo. Nếu hiện tại bạn không tích đức hành thiện, tiền bạc có được không chính đáng th́ sau này con cháu sẽ cơ cực sẽ chịu nghiệp tích lại từ bạn.


Tuệ Tâm

florida80
06-09-2019, 21:36
7 Ways To Reduce Stress And Keep Blood Pressure Down







1. Get enough sleep. Inadequate or poor-quality sleep can negatively affect your mood, mental alertness, energy level, and physical health.

2. Learn relaxation techniques. Meditation, progressive muscle relaxation, guided imagery, deep breathing exercises, and yoga are powerful relaxation techniques and stress-busters.

3. Strengthen your social network. Connect with others by taking a class, joining an organization, or participating in a support group.

4. Hone your time-management skills. The more efficiently you can juggle work and family demands, the lower your stress level.

5. Try to resolve stressful situations if you can. Don't let stressful situations fester. Hold family problem-solving sessions and use negotiation skills at home and at work.

6. Nurture yourself. Treat yourself to a massage. Truly savor an experience: for example, eat slowly and really focus on the taste and sensations of each bite. Take a walk or a nap, or listen to your favorite music.

7. Ask for help. Don't be afraid to ask for help from your spouse, friends, and neighbors. If stress and anxiety persist, talk to your doctor.

Along with these ways to reduce stress, add in a healthy lifestyle — maintaining a healthy weight, not smoking, regular exercise, and a diet that includes fruits, vegetables, whole grains, lean protein, and healthful fats — and high blood pressure could be a thing of the past.


For more information on lifestyle changes to treat high blood pressure and how to choose the right medication if needed, read Controlling Your Blood Pressure, a Special Health Report from Harvard Medical School.

florida80
06-09-2019, 21:37
Phương Pháp Giảm Mỡ Bụng Bất Ngờ Của Một Bác Sĩ Nhật Bản, Hóa Ra Bạn Không Cần Phải Nhịn Ăn…








Đa số nhiều người v́ muốn giảm cân mà chọn cách nhịn ăn khổ sở, thậm chí bỏ một số tiền lớn đến pḥng tập, chỉ v́ muốn đạt được một thân h́nh thon gọn như h́nh tượng ḿnh mong muốn.


Thế nhưng hiện nay đă có một phương pháp giảm béo vô cùng hiệu quả mà không phải khổ sở. Gần đây, bác sĩ nổi tiếng người Nhật là Masashi Kawamura đă giới thiệu “phương pháp 3 ngày đi bộ bụng nhỏ gọn”, chỉ rơ rằng chỉ cần đi bộ đúng cách th́ có thể dễ dàng giảm béo! Chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem sao nhé!





Thế nào là “phương pháp 3 ngày đi bộ bụng nhỏ gọn” thực ra rất dễ thực hiện, bạn chỉ cần khi đi bộ th́ “hóp bụng”, “ph́nh bụng”, phối hợp nhịp nhàng với nhịp thở “hít vào, thở ra” là được rồi!

Khi bước chân phải lên, bạn đếm thầm là 1, sẽ hóp bụng vào; tiếp theo bước chân trái lên, đếm thầm là 2, thả lỏng, để bụng ph́nh ra.







Chắc cũng sẽ có nhiều bạn hoài nghi phương pháp này liệu có hiệu quả không? Tuy nhiên bác sỹ Masashi Kawamura cũng đă tự ḿnh kiểm chứng điều đó, không những gầy đi 10kg trong ṿng 3 tháng, mà ṿng eo c̣n giảm khoảng 17cm, hơn thế nữa trong ṿng 3 năm sau không hề tăng cân trở lại.




Ngoài ra, khi đi bộ bạn nhớ phải ưỡn ngực! Nếu bạn gù lưng xuống th́ khi hóp bụng và ph́nh bụng sẽ phản tác dụng, không chỉ giảm đi lượng calo cần tiêu hao mà c̣n tạo gánh nặng cho phần eo lưng.




Phần bụng của chúng ta thường bị tích tụ một lớp mỡ dày bao quanh là do ta chưa biết cách sử dụng và vận động phần cơ bụng đúng cách, do vậy chỉ cần sau khi học được cách vừa đi bộ vừa hóp bụng, ph́nh bụng, rồi luyện thành thói quen thường xuyên, th́ không những bạn sẽ cảm thấy ṿng eo nhỏ đi mà ngay cả dáng đi cũng trở nên đẹp hơn. Thêm nữa, cách đi bộ kết hợp hít thở này rất tốt cho phần ruột do đó sẽ chữa được bệnh táo bón.


Theo Meirihaowen
Quỳnh Chi
Nguồn: dkn.tv

florida80
06-09-2019, 21:37
Ung Thư, Loại Vũ Khí Giết Người Hàng Loạt Ghê Gớm Nhất Tại Việt Nam - Thanh Do (Danlambao)









Ngày nay, người dân nước Việt hiện đang đối mặt hằng ngày với một sự thật, một sự hủy diệt không thể ghê gớm hơn cho sự tồn vong của dân tộc: Ung thư.




Nó ghê gớm hơn tất cả mọi thứ vũ khí sát thương hàng loạt mà con người đă tạo ra truớc đó trên toàn thế giới, cho dù là bom hạt nhân tại Hirohima hay Nagasaki 1945 hay một cuộc chiến tranh quy ước tầm vóc lớn, ngay cả cuộc thảm sát người Do Thái bởi Đức quốc xă cũng không thể hủy diệt con người ghê gớm như vậy bởi người Do thái họ bị giết chết và thiêu xác trong vài ngày vài giờ, không đau đớn v́ ung thư giai đoạn chót trước khi chết và không có thuốc như những ǵ đang xảy ra hằng ngày, hằng giờ tại các bệnh viện ung thư tại Việt Nam.





Họ đau nhức, gia đ́nh họ đau khổ, bác sỹ ngậm ngùi và đảng phủi tay.




Ai ai cũng biết là Đức quốc xă đă tàn sát khoảng 6 triệu người Do Thái trong khoảng thời gian 1939-1945 với quân đội và ḷ thiêu. Nhưng họ không giết người dân Đức, khác với người VN ngày nay.




Với trung b́nh khoảng 800 người vướng phải ung thư mỗi ngày th́ trong một thời gian ngắn thôi, chúng ta sẽ vượt qua mặt Hitler về cái ác và hủy diệt cả một dân tộc y theo lệnh của thiên triều Trung Quốc với các hóa chất được hợp thức hóa khi nhập về Việt Nam và bày bán tại chợ Kim Biên (Saigon) và có nguồn gốc đến từ Hà Nội và vùng biên giới phía Bắc mà không ai dám bày trừ hay dẹp bớt.




Thế lực nào sau lưng các hoá chất này?




Theo thống kê của viện nghiên cứu về sức khỏe của Liên Hiệp quốc th́ đến năm 2020, nghĩa là sang năm thôi, Việt Nam sẽ là nước có nhiều người mắc bệnh ung thư và chết v́ ung thư nhất thế giới.




Năm 2012, nỗi lo sợ vướng phải ung thư trước 75 tuổi là 14,5% dân số, lúc đó, viện nghiên cứu đếm được 125 ngàn người mắc bệnh và gần 95000 người chết.




Trong năm 2015, con số được nâng lên là 150 ngàn người mắc bệnh.




Đến năm 2020, dự trù sẽ có đến 300 ngàn người mắc bệnh mỗi năm và con số tử vong cũng sẽ là con số gây ấn tượng mạnh cho cộng đồng y khoa thế giới và Liên Hiệp quốc.




Theo bệnh viện Bạch Mai, th́ con số mắc bệnh và tử vong chính thức được cho phép công bố cho năm 2015 là 73% nhưng con số thật được ước tính phải ngoài 85% và trung b́nh chung của thế giới là 59%. Hơn nữa, những con bệnh càng ngày càng nhiều ở những người trẻ tuổi, nhiều trường hợp là trẻ sơ sinh.




Theo các nghiên cứu chính thức của cơ quan y tế thế giới th́ các nguyên nhân đưa đến t́nh trạng này đa dạng như sau:




1.) Nguyên nhân chính là thực phẩm bẩn 35%




2.) Di truyền từ gen cha mẹ ông bà do nhiều thế hệ mắc bệnh là từ 5 đến 10%




3.) Xử dụng bừa băi thuốc kháng sinh (antibiotique) trên con người và các thuốc thúc đẩy tăng trưởng trong quá tŕnh chăn nuôi súc vật, thuốc rầy tràn lan, thuốc hóa học xử dụng trên rau cải và trên trái cây trước khi thu hoạch.




4.) Thuốc giả đến từ Trung Quốc mà quá tŕnh sản xuất không có nguồn gốc và nhiều hợp chất cấm, đă t́m thấy trong các loại thuốc độc hại này. Cả người nhà của bộ trưởng y tế Việt Nam cũng có công ty nhập thuốc giả về VN gây chấn động dư luận trong nước nhưng rồi cũng ch́m vào quên lăng và thuốc giả vẫn tiếp tục tồn tại trên thị trường qua các công ty khác nhảy vào chiếm chỗ.




Cũng như cho đến nay, Việt Nam vẫn c̣n những đường dây chính thức hay bán chính thức nhập vào VN hằng năm đến 9 -10 tấn thuốc tạo nạc cho heo Sulbutanol. Một hoá chất cực độc, nguyên nhân của ung thư và giết người hàng loạt tại VN với sự thờ ơ của những người chịu trách nhiệm về y tế và các cơ quan điều tra thường thận trọng và không dám tuyên bố sự thật, có dấu hiệu bao che cho tội phạm mang nguồn gốc Trung Quốc và trong chính phủ.




5.) Năm 2013, một nghiên cứu trên toàn quốc cho thấy 75% bún, bánh phở xử dụng các hợp chất tẩy trắng bún và mang mầm Cancérigen (ung thư). Cũng trong năm đó, viện Food Safety Administration và Liên đoàn lao động Việt Nam đă phúc tŕnh một thông cáo chung cho 120 ngàn thực phẩm đường phố được nghiên cứu th́ có đến 40% nhiễm vi nấm ung thối và đến 62% th́ có vi khuẩn Coliformes, một loại vi khuẩn thường t́m thấy trên phân người trong quá tŕnh phân hóa (tưới rau bằng phân người???)




6.) Theo một số khoa học gia tham gia nghiên cứu về thực phẩm đường phố tại Việt Nam th́ người buôn bán, họ lạm dụng các phẩm màu công nghệ (TQ), rất bắt mắt và tạo các rối loạn về hệ thần kinh và gan, nguyên nhân đưa đến ung thư tràn lan.




7.) Đến hơn 90% nam giới từ 15 đến 70 tuổi nghiện thuốc lá và các hoá chất trộn trong thuốc lá giả rẻ tiền, nguyên nhân đưa đến ung thư phổi, cuống phổi, lưỡi và ung thư thực quản cũng như ung thư bao tử.




Kết luận

Một sự thật, đă được nhiều cơ quan y tế thế giới báo động nhưng vẫn bưng bít khá kín đáo bởi các cơ quan chức năng tại VN, một con số kinh hoàng cho hơn 800 gia đ́nh mỗi ngày có người mắc bệnh và di truyền bệnh cho thế hệ sau…




Hay là giờ dân tộc này bị diệt vong đă được hẹn trước giữa đảng Cộng sản Việt Nam mật kư với đảng CS Tàu?




Ngày nay, họ tiếp tục kư kết với nhau nhiều văn kiện quan trọng cho tương lai dân tộc nhưng cả quốc hội VN cũng không được quyền ghé mắt biết đến nói chi người dân và cũng khỏi nói chuyện đem ra quốc hội bàn thảo và quyết định. Tất cả đă được bộ chính trị quyết định và quốc hội, cánh tay nối dài của đảng đem ra gật cho có vẻ dân chủ.




Hăy diệt đảng Cộng sản Việt Nam trước khi họ tiêu diệt dân tộc này bằng thứ vũ khí giết người hàng loạt, không tiếng súng và hiệu quả hơn nhiều quả bom nguyên tử do Trung Quốc chế tạo và đảng thay mặt, đút cho người dân hằng ngày ăn và chết. Nhưng thật ra mà nói, cái “Đạo đức giả”, đạo đức cách mạng, học tập tấm gương ai đó c̣n nghiêm trọng hơn cả thuốc giả, thực phẩm giả và ung thư năo bộ của nhiều thế hệ con em Việt Nam.

florida80
06-09-2019, 21:38
Thế Hệ Của Tôi – Một Thế Hệ Vứt Đi









Bạn của tôi ạ, bạn hỏi tôi đang nghĩ ǵ trong đầu ư?

Tôi cũng như bạn vậy. Tôi không hiểu các bạn nghĩ ǵ trong đầu.




Các bạn không thấy một ngày của các bạn trôi qua buồn tẻ sao. Các bạn trao nhau những câu từ nhạt thếch. Các bạn tung ảnh tự sướng. Các bạn vào mạng xă hội chửi một thằng hiếp dâm. Một thằng đâm cha, chém mẹ, và châu đầu vào cái quần lót của 1 người mẫu để mà b́nh phẩm v.v. Các bạn tung tăng khắp nơi, trợn mắt ḍm ḍm từ cái chuồng xí trở đi, miệng trầm trồ xuưt xoa: “Ồ, lạ quá, đẹp quá”. Các bạn về ưỡn bụng, vắt chân chữ ngũ mà thầm nhủ ta là người hạnh phúc nhất đời.




Các bạn có bao giờ mơ thấy những ǵ lớn lao hơn chuyện ngày mai sẽ sống thế nào chăng? Tôi chắc là không. Cái xă hội này đă dạy cho các bạn cách sống mà chẳng cần phải tư duy ǵ cả rồi. Các bạn chẳng cần tri thức, chẳng cần sự thật. Các bạn thậm chí cũng chẳng cần bộ năo nữa. Cứ cột các bạn lại, như cột những con cừu ấy, rồi ném cho mỗi người một bó cỏ. Thế là xong.




Các bạn có dám dấn thân vào cuộc sống này không, có dám thay đổi cuộc sống này không? Các bạn có thấy buồn không khi ḥa b́nh đă bốn chục năm mà đất nước vẫn chưa có nổi một ngày sung sướng? Các bạn có thấy nhục nhă không khi từng tốp sinh viên Việt Nam vừa dí bưu ảnh vào mặt người nước ngoài vừa giải thích bằng thứ tiếng Anh lắp ba lắp bắp: “Đây Việt Nam, đây Hồ Hoàn Kiếm, đây Hoàng Thành”? Người ta quan tâm đến cái xứ này cũng chẳng nhiều hơn họ quan tâm đến sao Hỏa. Mà có khi c̣n chẳng bằng đâu các bạn ạ.




Các bạn có đau không khi mảnh đất quê hương ḿnh bị người ta xâu xé, khi đập thủy điện bị vỡ, khi đồng bào các bạn lang thang không cửa không nhà? Các bạn có buồn không khi tổ quốc nghẹn ngào nh́n “người lạ” lấn dần từng phân đất, từng mảnh rừng đầu nguồn và chở đi từng tấn tài nguyên. Các bạn có muốn khóc không khi một ông già cúi gập người bôi xi lên giày của một ông Tây, và rưng rưng cảm kích với mấy đồng tiền lẻ nát?




Tất cả nỗi đau hằn xuống mảnh đất này có đáng làm cho các bạn quan tâm hơn một cái túi xách Gucci, một hốt–gờ hở trên hở dưới hay chẳng may toạc váy hở nội y, hay một cô ca sĩ hay người mẫu mới nổi với những phát biểu “đầy chất xám”, một trận đấu bóng hay một cuốn tiểu thuyết ba xu không? Muốn hiểu được nỗi đau các bạn chẳng cần t́m chúng trong một cuốn tiểu thuyết ba xu làm ǵ. Cách các bạn không xa, người ta đang khóc, người ta đang phải gồng ḿnh lên mà chống chịu và nuốt nước mắt vào trong ḷng. Một con đê đang vỡ. Một con tàu sắp ch́m. Rất nhiều tập đoàn kinh tế vỡ nợ mà chính các bạn phải gánh lấy phần trả nợ. Một khúc sông sắp mất. Người dân ngậm đắng nh́n từng tấc đất có máu thịt tổ tiên bị mất.




C̣n các bạn th́ sao? Các bạn ở trong nhà, trùm chăn kín đầu, đánh đánh gơ gơ trao cho nhau những lời nhạt phèo và foward những tin nhắn vô vị. Tôi không nói như thế tức các bạn phải ôm súng xông ra chiến trường hay phải đao to búa lớn hay phải là cái ǵ cho lớn lao. Mà rằng các bạn chẳng thiết làm ǵ cả, chẳng thiết t́m hiểu, chẳng thiết suy ngẫm, chẳng thiết t́m ṭi.




Tất nhiên khi đọc đến đây, các bạn sẽ tấn công lại cá nhân tôi bằng những câu hỏi đại loại như sau: “Thế mày đă làm được cái quái ǵ ra hồn chưa mà lớn tiếng la lối và chỉ trích”. Tất nhiên tôi sẽ thẳng thắng trung thực trả lời, tôi cũng không khác mấy các bạn là bao, bởi thế hệ chúng ta – Một thế hệ vứt đi! Tôi cũng sẽ thành thật trả lời rằng:

– Tôi vẫn không biết phải làm thế nào để ngư dân VN không bị tàu lạ đánh, có nói ǵ, làm ǵ cũng không làm các ngư dân có cái ăn và những người đă chết sống lại.

– Tôi chả làm ǵ được để khiến những tệ nạn chấm dứt.

– Tôi chả làm ǵ được để khiến các ông lănh đạo hết tham nhũng và dân bớt khổ.

– Tôi cũng chả làm ǵ được để làm cho điện hết cúp và giao thông hết tắc, và xăng thôi không tăng giá.

– Tôi chả làm ǵ được hay có giải pháp ǵ làm cho cô gái trẻ ở các tỉnh nghèo ngưng đi lấy chồng ĐL, HQ.

– Tôi không biết làm ǵ hay có kế sách ǵ để khiến các người dân nghèo thôi bán nhà sang xuất khẩu lao động ở Malaysia hay Đông Âu.

– Tôi chả biết làm ǵ để ngăn các cô gái trẻ không lơ ngơ bị lừa sang làm điếm ở Campuchia.

– Tôi vẫn không biết làm thế nào để các tập đoàn kinh tế bớt làm ăn thất thoát, kém hiệu quả, tham nhũng tràn lan

– Tôi chả biết làm ǵ, và làm thế nào để bla bla bla,…




Tôi biết bạn sẽ chúng ta sẽ chẳng làm được ǵ hơn, nhưng bạn ạ, chúng ta, khi chưa có 1 hành động thực sự cụ thể và 1 giải pháp rơ ràng, ít nhất có thể lên tiếng để làm thức tỉnh và tác động. 1 hành động nhỏ nhoi là quan tâm và lên tiếng vẫn c̣n hơn ngồi yên đó thụ động chết ch́m trong ảo tưởng và tự thơa măn tự phong.




Và tôi đă sống, và tôi đă hiểu tại sao cái xă hội này vô cảm đến vậy, vô tâm đến vậy rồi. V́ nơi đó c̣n một lớp người không biết tư duy, không ư chí tiến thủ, không tri thức, không nghị lực, không ước muốn, không lư tưởng, không cả niềm tin? Họ giới hạn hạnh phúc của ḿnh trong hai mươi mét vuông nhà, bàn chuyện thiên hạ và tính xem ngày mai nên đi xem phim hay lượn phố. Họ không đ̣i hỏi một điều ǵ hết, họ không ư thức được vị trí của ḿnh, chẳng cần rung động, chẳng cần xót xa. Họ chẳng có động lực để làm bất cứ điều ǵ trừ khi người khác lấy roi quất vào mông họ.




Gần 3 giờ rưỡi sáng.
OH, Chủ Nhật, Ngày 7/10/2012

Nguồn: http://www.gocnhinalan.com

florida80
06-09-2019, 21:39
Giải phóng !! Hahaha...










Tôi Bắc kỳ xin nói thật cho các bác miền Nam biết là nhờ có giải phóng nên dân Bắc chúng tôi mới biết cái quạt Hitachi của Nhật nó như một nàng tiên đứng cạnh cái quạt Con Cóc ghẻ c̣n gọi là quạt 35 đồng do miền Bắc sản xuất.


Mới biết được có cái đài chạy băng catssete + cái AKai chạy băng cối lại cất giữ được giọng hát chất lượng cao của mấy cô ca sĩ trong sợi băng từ . Mới biết đôi dép ś bô đế cao đi êm và nhẹ . Mới biết được mái tóc phụ nữ có thể làm xoăn kiểu uưt bi cho đẹp hơn buộc kiểu đuôi gà . Mới biết được gói bột gặt VISO ḥa vào nước để ngâm cho dễ giặt chứ không phải luộc quả bồ ḥn để lấy nước giặt hay dùng bánh xà pḥng 72% của Liên Xô thâm th́ cứng ngắc đáp chết chó mèo

Mới biết được dân miền Nam đi xe máy và ô tô nhiều hơn xe đạp . Mới có được những đồ chơi bằng nhựa như búp bê nhắm mở mắt , ô tô , máy bay ,chú ếch xanh chạy cót tinh xảo cho trẻ em.





Và đặc biệt hơn là mới biết được có cái nhà xư rất hay có thể làm chung cùng nhà tắm và chỉ cần xả nước một cái là sạch sẽ không mùi chứ không như cái nhà xư lộ thiên đầy ruồi nhặng mà mỗi lần đí đại tiện xong lại phải ra đầu gió đứng 15 phút để gió thổi bớt mùi đí rồi mới dám vào nhà không th́ mọi người lại tưởng ḿnh vừa đi ăn lẩu thập cẩm đó là chưa nói tới cái khoản phải có kỹ năng ṿ nát tờ giấy vở để nó tơi và mềm ra th́ mới có cái mà chùi các bác ạ ! V́ làm chó ǵ có giấy chuyên dùng cho vấn đề này.


Trước 30/4 /1975 ngồi nhà đèn dầu nghe loa phát thanh tuyên truyền các bác miền Nam khổ lắm bị chính quyền dồn vào ấp chiến lược khống chế quyền tự do đi lại rồi bị áp bức đói khổ mà chúng tôi đau ḷng và cứ thương các bác miền Nam quá !





Té ra chúng tôi ăn khoai sắn nằm ổ rơm hút thuốc lào nghe loa công cộng tối ngủ nóng hết cả bụng lẫn cổ họng lại đi thương các bác ăn cơm thịt ḅ cá kho tộ nằm đệm mút máy lạnh xem ti vi nghe nhạc trữ t́nh.


Thôi th́ hoàn cảnh giờ nó vậy lỗi do CS nó đang trong giai đoạn tiến hóa thành người nên có đối xử với các bác chẳng ra sao cả .

Chứ dân đen ngoài Bắc chúng tôi đâu có sung sướng ǵ , cuộc sống đói khổ mù mịt thông tin , nghèo nàn văn hóa bị CS khống chế sổ mùn sổ gạo ép ra chiến trường rồi sinh Bắc tử Nam đau thương cũng ngút ngàn sống không bằng chết.




Nhưng trong tâm trí rất nhiều người dân Bắc chúng tôi luôn cảm ơn miền Nam đă giải phóng chúng tôi khỏi cái tầm nh́n tăm tối , bớt đi cái khổ phần nào v́ đống tài sản khổng lồ của miền Nam đă được chuyển nhiều ra Bắc cùng lượng hàng hóa phục vụ đời sống nhất là đồ nhựa và linh kiện phụ tùng xe đạp do miền Nam mặc dù bị CS chủ trương tiêu diệt tư bản tư doanh nhưng vẫn cố gồng ḿnh sản xuất để những người làm thương mại mà ngoài Bắc thời đó gọi là con buôn , con phe đưa ra ngoài Bắc góp phần cải thiện hẳn đời sống dân Bắc chúng tôi


Nếu viết tiếp th́ c̣n dài miên man lắm các bác ạ .

Nhưng chỉ cần chừng đó thôi cũng đủ để tôi chẳng biết nói ǵ hơn ngoài hai chữ Cảm Ơn xuất phát từ đáy ḷng !





Nguồn sưu tầm.



at 9:41 PM No comments:

florida80
06-09-2019, 21:40
Chúng Tôi Vẫn Sống - Huỳnh Kỳ Anh Tú (Danlambao)









Tôi là một bác sĩ, sinh ra và lớn lên tại Sài G̣n nhưng sau này tôi đi du học và đă định cư tại nước ngoài từ lâu. Nhân tháng 4 năm nay, tôi muốn viết một thông điệp cho gia đ́nh, bạn bè tôi, cùng tất cả những người từng là công dân Việt Nam Cộng Ḥa, con cháu của họ, nhất là những đứa trẻ cùng thế hệ 8X như tôi.




Cha tôi là một sĩ quan quân lực VNCH, cấp bậc trung úy. Ông có may mắn hơn nhiều bạn bè, khi chỉ phải đi tù cải tạo một thời gian ngắn. Năm 1979 cha tôi ra tù và về sống ở Sài G̣n (xin lỗi v́ tôi không thể viết tên của kẻ tội đồ dân tộc ḿnh), một năm sau tôi sinh ra.




Từ khi tôi biết nhận thức thế giới xung quanh cho tới năm 18 tuổi, cha và mẹ không bao giờ nói với tôi bất cứ điều ǵ có liên quan đến chính trị hay nói xấu chế độ mới. Cha tôi sống hiền lành, nhẫn nhục nuôi con cái, ḥa đồng với tổ dân phố. Cha ghét chiến tranh và không bao giờ nhắc đến thời chiến đấu xa xưa của ḿnh, đến mức không cho tôi chơi những món đồ chơi như súng, máy bay. Mẹ tôi th́ cấm tôi nghe nhạc vàng hay những bài ca về lính, dù vậy sau này tôi vẫn lén nghe. Họ để cho tôi tự do lựa chọn con đường ḿnh đi, ngay cả tôn giáo. V́ thế những ǵ tôi viết cho các bạn xem dưới đây là do chính bản thân tôi nhận thức được từ cuộc sống xung quanh ḿnh.





Với tính cách giang hồ lăng tử của cha tôi, trước 30 tháng 4 ông vốn đă không coi trọng tiền bạc, không nhà cửa, tiền vàng, chỉ có 2 bàn tay, chiếc xe máy cùng người vợ hiền nên sau 30 tháng 4 ông không mất ǵ cả về vật chất. Tuy nhiên, nỗi mất mát về tinh thần ám ảnh ông suốt đời như một vết thương không bao giờ lành được.




Nhà tôi rất nghèo, lại phải chịu bất công từ mọi phía: Mẹ tôi bị ép phải nghỉ sớm do lư lịch của cha, bà phải đi buôn thuốc men, thực phẩm để nuôi tôi lớn. Lúc tôi 3-4 tuổi cha tôi đi làm vắng nhà cả ngày, ông làm đủ thứ nghề, buôn bán hàng phế liệu, đạp xích lô, đến tối mịt mới về nhà. Ngày nghỉ ông chở tôi lang thang trên các con đường ở Sài G̣n bằng chiếc xe đạp. Đường phố Sài G̣n thập niên 80 c̣n hoang vắng, tôi để ư một điều là ông luôn gọi những con đường bằng tên cũ, chỉ cho tôi những ṭa nhà và tên gọi của chúng, nhiều khi tôi thấy ông dừng rất lâu ở một nơi nào đó và khóc.




Lớn lên một chút, ông luôn t́m cách hướng tôi về những điều chân thiện mỹ, thay v́ phó mặc cho sự nhồi sọ của trường lớp, đội nhóm. Tôi c̣n nhớ ông mua sách báo cũ thời VNCH cho tôi đọc, nhất là Thiếu Nhi tuần báo. Ngày tôi được kết nạp đội, cha tôi ôm tôi vào ḷng và ông rất buồn, nhưng ông dắt tôi đi xem phim Batman và đêm đó trước khi ngủ ông đă kể cho tôi nghe rằng ông đă phải đi bộ hơn 5 cây số để mua sữa cho tôi uống như thế nào.




Tôi nh́n ra rất sớm sự giả dối, bất công, ngay trong trường lớp của ḿnh, những bài văn mẫu, những người thầy ép học sinh học thêm tại nhà, những bài học lịch sử dối trá.




Tôi muốn nói một điều với các bạn cùng lứa tuổi rằng thế hệ sinh ra năm 78-80 tại Sài G̣n như chúng tôi PHẢI nhận thức rơ một điều: Dù thể chế Việt Nam Cộng Ḥa đă chết vào ngày 30 tháng 4, 1975, nhưng nó vẫn tiếp tục cưu mang, nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi bằng tất cả máu thịt c̣n sót lại. Bọn cộng sản KHÔNG góp một chút công ơn nào hết trong việc nuôi dưỡng, che chở và giáo dục chúng tôi; thậm chí ngược lại là khác, chính bọn chúng là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ, bất công, rủi ro cho số phận những đứa trẻ sinh ra giai đoạn này.




Tôi ra đời trong một nhà bảo sinh của VNCH, khi tôi đau ốm, các bác sĩ và nữ hộ sinh được đào tạo từ ngành y tế VNCH đă chăm sóc cho tôi, dù họ là những người bị ngược đăi, phải sống cực khổ ăn không đủ no v́ chính sách nô dịch của cộng sản nhưng họ vẫn giữ trọn y đức và trách nhiệm. Từ khi cắp sách đến trường tôi may mắn hơn những đứa trẻ miền Bắc v́ được che chở dưới những lớp học, mái trường do cha anh chúng tôi, công dân của VNCH xây nên, chúng tôi may mắn được xem phim trong những rạp ciné hiếm hoi c̣n sót lại ở Sài G̣n của VNCH.




Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đă làm ǵ cho chúng tôi? Từ tuổi sơ sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy sinh những ǵ tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo, khoai ḿ. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa th́ lùn đứa th́ c̣i xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xă hội chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác,dùng những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô nghĩa. Lớn lên một chút, chúng tôi lại bị những thầy cô giáo bóc lột đến tận cùng bằng những chiêu tṛ dạy thêm tại nhà, ai không đến nhà thầy học thêm th́ bị đ́, bị đối xử bất công trên lớp. Lúc trưởng thành ra đời th́ tương lai u tối v́ 2 chữ lư lịch gia đ́nh, phải hối lộ đút lót khắp mọi nơi mới kiếm được miếng ăn.




Tôi lại muốn nói điều này cho bọn cộng sản và con cháu của chúng hiểu: Việt Nam Cộng Ḥa vẫn sống, và chưa bao giờ chịu khuất phục bởi bạo lực và sự đàn áp của cộng sản. Những người con của thế hệ VNCH vẫn sống, dù nhẫn nhục nhưng không cúi đầu, không bao giờ chấp nhận đi chung đường với điều ác và dối trá. Bọn cộng sản không bao giờ khuất phục được ư chí và tinh thần của những công dân VNCH, chúng không bao giờ hiểu được tại sao cha mẹ chúng tôi đặt tên cho con cái ḿnh là Nguyễn Đ́nh Bảo, Nguyễn Khoa Nam hay Phan Nhật Nam (cha tôi đặt tên cho tôi là Huỳnh Kỳ Anh Tú, và tôi tự hào v́ điều đó!). Tại sao mấy chục năm nay người ta vẫn thích nghe nhạc của Lam Phương, Trần Thiện Thanh, Trúc Phương và ḍng nhạc này đang hồi sinh.




Bọn cộng sản muốn trả thù hèn hạ con cháu của VNCH bằng cách xét lư lịch th́ chúng tôi, những công dân VN CH cũng dùng lư lịch, căn cước của cha anh ḿnh như một dấu hiệu nhận diện nhau, đùm bọc nhau. Cuộc đời tôi đă trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ưu đăi, giúp đỡ từ bạn bè của cha tôi, hay thậm chí những người xa lạ, mỗi khi họ t́nh cờ biết cha tôi từng là sĩ quan quân lực VNCH, một người thầy nổi danh đă nhận tôi vào lớp luyện thi đại học và miễn học phí (hơn 2 triệu đồng) v́ tôi là con của lính VNCH, nhiều bác sĩ đă chữa bệnh cho tôi hồi nhỏ không nhận thù lao khi biết cha tôi từng đi lính, một linh mục tại nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế dạy kèm tiếng Anh và tiếng Pháp cho tôi suốt 3 năm mà không lấy tiền.




Bọn cộng sản cũng không bao giờ hiểu được tại sao bên cạnh chúng không bao giờ có mặt những người trí thức, nhân tài hậu duệ của VNCH, v́ những cá nhân này không bao giờ chấp nhận vào đoàn thanh niên cộng sản, không bao giờ đi làm cho nhà nước, và một khi ra nước ngoài du học không bao giờ quay trở lại để phục vụ cho chúng, chúng có kêu gào 1000 năm nữa và dụ dỗ bằng tiền tài hay danh lợi, những người này cũng sẽ không bao giờ trở về cộng tác với chúng. Chúng chỉ t́m thấy những kẻ cơ hội, bợ đỡ, bất tài và ngu ngốc chấp nhận làm nô lệ cho chúng mà thôi.




Đối với một số người, ngày 30 tháng 4 có thể là ngày đau buồn, họ cho đó là quốc hận; một số những kẻ ăn trên ngồi trước th́ hoan hỉ ăn mừng, mừng cho việc họ đă giết, cướp chính anh chị em một nhà của ḿnh, nhưng tôi nhận rơ một điều là Việt Nam Cộng Ḥa vẫn chưa chết: Sài G̣n có thể bị chiếm đóng, chúng ta có thể bị đô hộ, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH vẫn sống,vẫn vươn lên, vẫn đang giúp đỡ nhau. Chúng tôi miễn dịch với mọi sự dối trá và độc ác của cộng sản, nhiều người vẫn đang đi t́m tự do, và sẽ có ngày chân lư sẽ chiến thắng.



Chúng Tôi Vẫn Sống - Huỳnh Kỳ Anh Tú (Danlambao)









Tôi là một bác sĩ, sinh ra và lớn lên tại Sài G̣n nhưng sau này tôi đi du học và đă định cư tại nước ngoài từ lâu. Nhân tháng 4 năm nay, tôi muốn viết một thông điệp cho gia đ́nh, bạn bè tôi, cùng tất cả những người từng là công dân Việt Nam Cộng Ḥa, con cháu của họ, nhất là những đứa trẻ cùng thế hệ 8X như tôi.




Cha tôi là một sĩ quan quân lực VNCH, cấp bậc trung úy. Ông có may mắn hơn nhiều bạn bè, khi chỉ phải đi tù cải tạo một thời gian ngắn. Năm 1979 cha tôi ra tù và về sống ở Sài G̣n (xin lỗi v́ tôi không thể viết tên của kẻ tội đồ dân tộc ḿnh), một năm sau tôi sinh ra.




Từ khi tôi biết nhận thức thế giới xung quanh cho tới năm 18 tuổi, cha và mẹ không bao giờ nói với tôi bất cứ điều ǵ có liên quan đến chính trị hay nói xấu chế độ mới. Cha tôi sống hiền lành, nhẫn nhục nuôi con cái, ḥa đồng với tổ dân phố. Cha ghét chiến tranh và không bao giờ nhắc đến thời chiến đấu xa xưa của ḿnh, đến mức không cho tôi chơi những món đồ chơi như súng, máy bay. Mẹ tôi th́ cấm tôi nghe nhạc vàng hay những bài ca về lính, dù vậy sau này tôi vẫn lén nghe. Họ để cho tôi tự do lựa chọn con đường ḿnh đi, ngay cả tôn giáo. V́ thế những ǵ tôi viết cho các bạn xem dưới đây là do chính bản thân tôi nhận thức được từ cuộc sống xung quanh ḿnh.





Với tính cách giang hồ lăng tử của cha tôi, trước 30 tháng 4 ông vốn đă không coi trọng tiền bạc, không nhà cửa, tiền vàng, chỉ có 2 bàn tay, chiếc xe máy cùng người vợ hiền nên sau 30 tháng 4 ông không mất ǵ cả về vật chất. Tuy nhiên, nỗi mất mát về tinh thần ám ảnh ông suốt đời như một vết thương không bao giờ lành được.




Nhà tôi rất nghèo, lại phải chịu bất công từ mọi phía: Mẹ tôi bị ép phải nghỉ sớm do lư lịch của cha, bà phải đi buôn thuốc men, thực phẩm để nuôi tôi lớn. Lúc tôi 3-4 tuổi cha tôi đi làm vắng nhà cả ngày, ông làm đủ thứ nghề, buôn bán hàng phế liệu, đạp xích lô, đến tối mịt mới về nhà. Ngày nghỉ ông chở tôi lang thang trên các con đường ở Sài G̣n bằng chiếc xe đạp. Đường phố Sài G̣n thập niên 80 c̣n hoang vắng, tôi để ư một điều là ông luôn gọi những con đường bằng tên cũ, chỉ cho tôi những ṭa nhà và tên gọi của chúng, nhiều khi tôi thấy ông dừng rất lâu ở một nơi nào đó và khóc.




Lớn lên một chút, ông luôn t́m cách hướng tôi về những điều chân thiện mỹ, thay v́ phó mặc cho sự nhồi sọ của trường lớp, đội nhóm. Tôi c̣n nhớ ông mua sách báo cũ thời VNCH cho tôi đọc, nhất là Thiếu Nhi tuần báo. Ngày tôi được kết nạp đội, cha tôi ôm tôi vào ḷng và ông rất buồn, nhưng ông dắt tôi đi xem phim Batman và đêm đó trước khi ngủ ông đă kể cho tôi nghe rằng ông đă phải đi bộ hơn 5 cây số để mua sữa cho tôi uống như thế nào.




Tôi nh́n ra rất sớm sự giả dối, bất công, ngay trong trường lớp của ḿnh, những bài văn mẫu, những người thầy ép học sinh học thêm tại nhà, những bài học lịch sử dối trá.




Tôi muốn nói một điều với các bạn cùng lứa tuổi rằng thế hệ sinh ra năm 78-80 tại Sài G̣n như chúng tôi PHẢI nhận thức rơ một điều: Dù thể chế Việt Nam Cộng Ḥa đă chết vào ngày 30 tháng 4, 1975, nhưng nó vẫn tiếp tục cưu mang, nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi bằng tất cả máu thịt c̣n sót lại. Bọn cộng sản KHÔNG góp một chút công ơn nào hết trong việc nuôi dưỡng, che chở và giáo dục chúng tôi; thậm chí ngược lại là khác, chính bọn chúng là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ, bất công, rủi ro cho số phận những đứa trẻ sinh ra giai đoạn này.




Tôi ra đời trong một nhà bảo sinh của VNCH, khi tôi đau ốm, các bác sĩ và nữ hộ sinh được đào tạo từ ngành y tế VNCH đă chăm sóc cho tôi, dù họ là những người bị ngược đăi, phải sống cực khổ ăn không đủ no v́ chính sách nô dịch của cộng sản nhưng họ vẫn giữ trọn y đức và trách nhiệm. Từ khi cắp sách đến trường tôi may mắn hơn những đứa trẻ miền Bắc v́ được che chở dưới những lớp học, mái trường do cha anh chúng tôi, công dân của VNCH xây nên, chúng tôi may mắn được xem phim trong những rạp ciné hiếm hoi c̣n sót lại ở Sài G̣n của VNCH.




Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đă làm ǵ cho chúng tôi? Từ tuổi sơ sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy sinh những ǵ tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo, khoai ḿ. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa th́ lùn đứa th́ c̣i xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xă hội chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác,dùng những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô nghĩa. Lớn lên một chút, chúng tôi lại bị những thầy cô giáo bóc lột đến tận cùng bằng những chiêu tṛ dạy thêm tại nhà, ai không đến nhà thầy học thêm th́ bị đ́, bị đối xử bất công trên lớp. Lúc trưởng thành ra đời th́ tương lai u tối v́ 2 chữ lư lịch gia đ́nh, phải hối lộ đút lót khắp mọi nơi mới kiếm được miếng ăn.




Tôi lại muốn nói điều này cho bọn cộng sản và con cháu của chúng hiểu: Việt Nam Cộng Ḥa vẫn sống, và chưa bao giờ chịu khuất phục bởi bạo lực và sự đàn áp của cộng sản. Những người con của thế hệ VNCH vẫn sống, dù nhẫn nhục nhưng không cúi đầu, không bao giờ chấp nhận đi chung đường với điều ác và dối trá. Bọn cộng sản không bao giờ khuất phục được ư chí và tinh thần của những công dân VNCH, chúng không bao giờ hiểu được tại sao cha mẹ chúng tôi đặt tên cho con cái ḿnh là Nguyễn Đ́nh Bảo, Nguyễn Khoa Nam hay Phan Nhật Nam (cha tôi đặt tên cho tôi là Huỳnh Kỳ Anh Tú, và tôi tự hào v́ điều đó!). Tại sao mấy chục năm nay người ta vẫn thích nghe nhạc của Lam Phương, Trần Thiện Thanh, Trúc Phương và ḍng nhạc này đang hồi sinh.




Bọn cộng sản muốn trả thù hèn hạ con cháu của VNCH bằng cách xét lư lịch th́ chúng tôi, những công dân VN CH cũng dùng lư lịch, căn cước của cha anh ḿnh như một dấu hiệu nhận diện nhau, đùm bọc nhau. Cuộc đời tôi đă trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ưu đăi, giúp đỡ từ bạn bè của cha tôi, hay thậm chí những người xa lạ, mỗi khi họ t́nh cờ biết cha tôi từng là sĩ quan quân lực VNCH, một người thầy nổi danh đă nhận tôi vào lớp luyện thi đại học và miễn học phí (hơn 2 triệu đồng) v́ tôi là con của lính VNCH, nhiều bác sĩ đă chữa bệnh cho tôi hồi nhỏ không nhận thù lao khi biết cha tôi từng đi lính, một linh mục tại nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế dạy kèm tiếng Anh và tiếng Pháp cho tôi suốt 3 năm mà không lấy tiền.




Bọn cộng sản cũng không bao giờ hiểu được tại sao bên cạnh chúng không bao giờ có mặt những người trí thức, nhân tài hậu duệ của VNCH, v́ những cá nhân này không bao giờ chấp nhận vào đoàn thanh niên cộng sản, không bao giờ đi làm cho nhà nước, và một khi ra nước ngoài du học không bao giờ quay trở lại để phục vụ cho chúng, chúng có kêu gào 1000 năm nữa và dụ dỗ bằng tiền tài hay danh lợi, những người này cũng sẽ không bao giờ trở về cộng tác với chúng. Chúng chỉ t́m thấy những kẻ cơ hội, bợ đỡ, bất tài và ngu ngốc chấp nhận làm nô lệ cho chúng mà thôi.




Đối với một số người, ngày 30 tháng 4 có thể là ngày đau buồn, họ cho đó là quốc hận; một số những kẻ ăn trên ngồi trước th́ hoan hỉ ăn mừng, mừng cho việc họ đă giết, cướp chính anh chị em một nhà của ḿnh, nhưng tôi nhận rơ một điều là Việt Nam Cộng Ḥa vẫn chưa chết: Sài G̣n có thể bị chiếm đóng, chúng ta có thể bị đô hộ, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH vẫn sống,vẫn vươn lên, vẫn đang giúp đỡ nhau. Chúng tôi miễn dịch với mọi sự dối trá và độc ác của cộng sản, nhiều người vẫn đang đi t́m tự do, và sẽ có ngày chân lư sẽ chiến thắng.

florida80
06-09-2019, 21:41
30 tháng 4: Thử Nhìn Lại - Trần Gia Phụng











Thông thường, ngày 30-4-1975 được giải thích là ngày sụp đổ của Việt Nam Cộng Ḥa, và là ngày “đại thắng mùa xuân” của cộng sản Bắc Việt. Ngoài hai cách nh́n nầy, c̣n có một cách nh́n thứ ba mà ít người chú ư đến.


Trong thập niên 60, khi viếng thăm Việt Nam Cộng Ḥa, được hỏi làm thế nào để chiến thắng cộng sản, Moshe Dayan, danh tướng độc nhăn Do Thái, đă trả lời như sau: “Bắc Việt sẽ thất trận khi họ chiếm được Sài G̣n.”(1) Lúc đó, giới báo chí và chính trị Sài G̣n đă bàn tán về câu nói của Moshe Dayan(1915-1981), nhưng không ai dại ǵ giao trứng cho ác (quạ), mà nghĩ đến một giải pháp quá rủi ro là để cho cộng sản chiếm được Sài G̣n. Cuối cùng, khi cộng sản thật sự chiếm được Sài G̣n năm 1975, một bên buồn quá, cũng như một bên vui quá, nên cả hai phía đều quên luôn ư kiến của Moshe Dayan.


1.- AI THẮNG AI?

Trong cuộc chiến tranh vừa qua, người cộng sản thường tự hào rằng chính họ đă “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”. Theo biểu kiến bên ngoài, “Mỹ cút, ngụy nhào” thật đó, nhưng thực sự Mỹ không cút, mà phải nói cho thật đúng ư nghĩa bối cảnh lịch sử là Mỹ ngưng không tiếp tục hiện diện ở Việt Nam v́ lư do thay đổi chiến lược toàn cầu của họ, và lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa không thất trận, chỉ ở thế bắt buộc phải ngưng súng, ngưng chiến đấu. Việt Nam Cộng Ḥa dư biết rằng trong thế tranh chấp giữa các cường quốc, với sự thay đổi chiến lược của Hoa Kỳ, nếu lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa tiếp tục chiến đấu, chỉ làm tổn hại thêm xương máu của binh sĩ và dân chúng, mà không tránh được sự áp đặt từ bên ngoài, trong khi Liên Xô và Trung Cộng tung hết vũ khí cho Bắc Việt và Hoa Kỳ ngưng tiếp liệu quân nhu và vũ khí cho Việt Nam Cộng Ḥa.


Sau khi thế chiến thứ nh́ (1939-1945) kết thúc, thế giới bước vào chiến tranh lạnh giữa hai khối tự do (tư bản) và cộng sản. Khi đắc cử tổng thống Hoa Kỳ ngày 5-11-1952 thay ông H. Truman, đại tướng D. Eisenhower tuyên bố rằng chiến tranh Đông Dương không c̣n là chiến tranh thuộc địa mà là “cuộc chiến giữa Cộng sản và thế giới Tự do.”(2) Từ đó, Hoa Kỳ viện trợ Đông Dương nói chung và Việt Nam nói riêng càng ngày càng nhiều để chống lại Việt Minh cộng sản.


Lúc đó, Hoa Kỳ và các nước Tây phương nghĩ rằng các nước trong thế giới cộng sản như Liên Xô, Trung Quốc là một khối chính trị chặt chẻ, nên t́m tất cả các cách để ngăn chận sự bành trướng của cộng sản. V́ vậy, sau hiệp định Genève ngày 20-7-1954, Hoa Kỳ quyết định giúp miền nam Việt Nam để chận đứng làn sóng cộng sản mà cụ thể hơn là sự bành trướng của Trung Quốc.


Những diễn tiến chính trị trong khối cộng sản sau khi Stalin từ trần ngày 5-3-1953, và nhất là khi Khrushchew lên cầm quyền, rồi đưa ra chủ trương sống chung ḥa b́nh giữa các nước không cùng một thể chế chính trị, ḥa dịu với các nước Tây phương năm 1956, th́ bắt đầu sự rạn nứt giữa Liên Xô và Trung Quốc. Lúc đầu mới chỉ lời qua tiếng lại giữa hai đảng Cộng Sản anh em, sau đó giữa hai nhà nước cộng sản, và cuối cùng thực sự đánh nhau dọc biên giới đông bắc Trung Quốc, trên sông Ussuri (Ô Tô Lư giang) năm 1969.

Dựa trên những dữ kiện thực tế đó, các chính trị gia Hoa Kỳ nhận thấy rằng các nước cộng sản không phải là một khối chặt chẽ, mà họ là những thực thể riêng biệt, với những quyền lợi mâu thuẫn nhau khá trầm trọng. Hoa Kỳ không bỏ lỡ cơ hội kiếm cách khai thác mâu thuẫn giữa các nước cộng sản, đúng ra là giữa Liên Xô và Trung Quốc để làm thế nào ly gián họ, và tránh cho họ xích lại gần nhau như trước. V́ vậy, người Hoa Kỳ bắt đầu xét duyệt lại chính sách toàn cầu của Hoa Kỳ


Trong khi đó, nếu Hoa Kỳ càng giúp Việt Nam Cộng Ḥa chống lại Bắc Việt cộng sản, th́ Liên Xô và Trung Quốc ở thế cùng liên kết để giúp Bắc Việt chống lại Hoa Kỳ, tức Hoa Kỳ tạo nên một hoàn cảnh thuận lợi cho Liên Xô và Trung Quốc tạm gác những mâu thuẫn song phương, để cùng nhau cứu giúp một nước cộng sản khác nhắm tạo uy tín và hấp lực với các nước khác, nhất là các nước trong khối không liên kết. Nói cách khác, làm như thế, chẳng khác ǵ Hoa Kỳ tạo cơ hội cho hai nước Liên Xô và Trung Quốc xích lại với nhau. Trên quan niệm địa lư chính trị học (geopolitics), vào cuối thập niên 60 và đầu thập niên 70, người Hoa Kỳ c̣n ngộ ra rằng “Bắc Việt không thể tàn phá Hoa Kỳ trong ṿng nửa giờ, hoặc tiêu hủy các thành phố, giết một nửa dân số, nhưng với hỏa tiển nguyên tử, Liên Xô có thể làm được việc đó. Trung Quốc tuy chưa ngang tầm của Liên Xô v́ ít vũ khí nguyên tử, nhưng lại đe dọa phần c̣n lại của Á châu v́ ư hệ chính trị cứng rắn và v́ dân số đông đảo của họ.”(3)


Chẳng những thế, các chính trị gia Hoa Kỳ lúc đó c̣n đi xa hơn, cho rằng “hy sinh Việt Nam mới thật là đáng giá. C̣n hơn là hao phí thêm nhiều sinh mạng người Mỹ và hàng tỷ mỹ kim để chống đỡ Việt Nam với chẳng có hy vọng thắng lợi, tại sao không thỏa thuận thua cuộc để đổi lấy sự mở cửa của Trung Hoa nhắm làm yếu đi kẻ thù thực sự là Liên Xoâ.”(4) Chúng ta hăy nghe một nhà ngoại giao kỳ cựu Hoa Kỳ, ông Bill Sullivan, nguyên là đại sứ Hoa Kỳ tại Lào, lúc đó là thứ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ đặc trách Đông Á và Thái B́nh Dương, sau đó phụ tá và sát cánh với Henri Kissinger trong các cuộc thương thuyết tại hội nghị Paris chấm dứt chiến tranh Việt Nam, trả lời trong một cuộc phỏng vấn rằng: “Như thế, tôi đi đến kết luận, và điều nầy ông nghe có vẽ tráo trở, rằng không thắng cuộc chiến nầy th́ chúng ta sẽ khá hơn. Đặc biệt nữa là người Trung Hoa đă khai thông với chúng ta, và làm cho người Trung Hoa tách rời khỏi Liên Xô và nghiêng về phía chúng ta, đối với chúng ta c̣n quan trọng hơn nhiều việc chiến thắng ở Việt Nam.”(5)


Ngày 14-4-1971, tại Đại sảnh đường Nhân dân Bắc Kinh, thủ tướng Trung Quốc là Chu Ân Lai tiếp đăi và nói chuyện thân mật với đoàn bóng bàn Hoa Kỳ sang đấu giao hữu với đoàn bóng bàn Trung Quốc theo lời mời của Tổng cục Bóng bàn nước nầy. Ngày 9-7-1971, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ là Henri Kissinger có mặt ở Bắc Kinh và được Chu Ân Lai tiếp kiến. Ngày 25-10-1971, Đại hội đồng thứ 26 của Liên Hiệp Quốc biểu quyết chấp nhận Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa được giữ ghế đại biểu Trung Quốc thay cho Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) mà không bị Hoa Kỳ phủ quyết, nghĩa là Hoa Kỳ cũng bỏ rơi Đài Loan, đồng minh lâu năm của Hoa Kỳ, để bắt tay với Trung Quốc. Sau đó, tổng thống Hoa kỳ Richard Nixon viếng thăm Trung Quốc một tuần bắt đầu từ ngày 21-2-1972 mà ông Nixon cho rằng đây là “một tuần lẽ sẽ làm thay đổi thế giới.”(6) Cuộc viếng thăm nầy đưa đến “Thông cáo chung Thượng Hải” ngày 28-2 theo đó hai bên đưa ra những quan điểm hoàn toàn khác nhau, chỉ trừ một điều là cùng nhau tôn trọng sự khác biệt giữa hai bên và hứa sẽ kiếm cách cải thiện bang giao song phương.


Đúng như ông Nixon loan báo, cuộc viếng thăm đă đưa đến việc thay đổi thế giới, bắt đầu từ việc Hoa Kỳ sắp đặt lại chiến lược toàn cầu và Á Châu, từ đó rút quân dần dần ra khỏi Việt Nam. Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam theo đúng chiến lược của họ, bởi v́ người Mỹ tin rằng “thua trận ở Việt Nam lành mạnh hơn cho Hoa Kỳ hơn là thắng trận. Rằng thua trận nằm trong quyền lợi quốc gia. Rằng đó là lợi thế… Đó là quan niệm cấp tiến triệt để vào thời đó, rằng thua trận và phó mặc các đồng minh Đông nam Á của chúng ta cho số phận của họ, như thế mới đúng là cách làm của chúng ta.“(7)


Như thế, xét cho cùng, Hoa Kỳ chẳng thua trận, mà Hoa Kỳ chỉ bỏ cuộc ở Việt Nam để thực hiện việc thay đổi chiến lược toàn cầu quan trọng hơn đối với họ trong cuộc tranh chấp với Liên Xô. Trong khi tự cho rằng “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”,(8) th́ chính Bắc Việt đă tiếp tay với người Mỹ để thực hiện kế sách của Hoa Kỳ. Từ đó, Hoa Kỳ đă thành công trong việc làm sụp đổ khối Liên Xô và Đông Âu. Như thế, có thể nói người Hoa Kỳ đă chịu thua mặt trận (battle) Việt Nam, để đại thắng cuộc chiến tranh (war) toàn cầu, và hiện nay trở thành cường quốc số 1 trên thế giới.(9)


Đi vào thế chiến lược mới của Hoa Kỳ, về phía Việt Nam Cộng Ḥa, dầu bị Hoa Kỳ bỏ rơi, ngưng viện trợ, và trước sức mạnh của Bắc Việt được Liên Xô và Trung Cộng giúp đỡ tận “cây kim sợi chỉ”, các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa vẫn tiếp tục chiến đấu anh dũng trong 2 năm sau hiệp định Paris, chứ không để cho đất nước sụp đổ ngay. Các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa không thua bộ đội cộng sản Bắc Việt, mà chỉ buông vũ khí, ngưng chiến đấu v́ nhận thấy rằng trong thế chiến lược mới, các cường quốc trên thế giới quyết tâm áp đặt một giải pháp chính trị, mà ḿnh cô thế khó cưỡng chống lại được, tiếp tục chiến đấu chỉ làm tổn hại thêm nhiếu nhân mạng vô tội, nên cuối cùng lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa chấp nhận ngưng chiến đấu chứ không phải họ thua cuộc.


Trước khi kư hiệp định Paris năm 1973, các nhà ngoại giao Hoa Kỳ đă hứa hẹn, mà không ghi thành văn bản, là sẽ viện trợ Việt Nam 4 tỹ Mỹ kim để Việt Nam tái thiết đất nước sau chiến tranh. Tuy nhiên, Bắc Việt cưỡng chiếm Nam Việt bằng vơ lực, đi ngược lại với tinh thần hiệp định Paris kư kết giữa các bên lâm chiến, và đă được nhiều nước công nhận. Dựa vào việc Bắc Việt không tôn trọng hiệp định Paris, Hoa Kỳ bác khước lời hứa trước kia. Hơn nữa, khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Ḥa sau hiệp định Paris, Bắc Việt cưỡng chiếm luôn số tài sản khổng lồ ước tính khoảng 6 tỷ Mỹ kim mà Hoa Kỳ đă để lại Việt Nam. Số tài sản nầy c̣n cao hơn lời hứa hẹn của Hoa Kỳ sẽ viện trợ cho Việt Nam 4 tỷ Mỹ kim trước đây. V́ cả hai lư do nầy, cho đến nay, cộng sản Việt Nam không thể mở miệng nhắc lại chuyện Hoa Kỳ hứa hẹn viện trợ để tái thiết Việt Nam sau 30 chiến tranh mà Hoa Kỳ đă can dự vào. Thua cuộc cờ toàn cầu, Bắc Việt lại thất bại luôn trong cuộc đấu trí để đ̣i viện trợ của Hoa Kỳ sau chiến tranh.


2.- THỰC TẾ SAU 30-4


Quan sát kỹ sinh hoạt xă hội Việt Nam sau khi cộng sản Bắc Việt chiếm được miền Nam năm 1975, mọi người đều nhận thấy rơ ràng ngay từ đầu, đại đa số những người Bắc, từ cán bộ, bộ đội đến thường dân, khi vào Nam đều học theo cách sống của người Nam, chứ hầu như người Nam không học theo người Bắc, trừ một thiểu số xu phụ theo chế độ mới, kè kè chiếc nón cối để tỏ ra là người “cách mạng”. Người Bắc thích ăn bận theo người Nam, đua đ̣i thời trang miền Nam, nghe nhạc Nam mà cộng sản gọi là “nhạc vàng”, đọc sách Nam, từ tiểu thuyết trữ t́nh, tiểu thuyết kiếm hiệp đến văn chương, triết học, và làm tất cả các cách để thành người Nam. Ngay cả những cán bộ cao cấp trong Bộ chính trị đảng Lao Động (năm 1976 cải danh thành đảng Cộng Sản) cũng từ bỏ bộ áo quần đại cán cao cổ để ăn bận Âu phục theo kiểu người Nam. Chẳng những thế, hầu như miền Bắc cũng được Nam hóa bằng sản phẩm của miền Nam. Lúc đó, đại đa số người nào ở miền Bắc vào cũng “tranh thủ” cho được tối thiểu ba thứ “đạp đồng đài”(10) để đem về Bắc sử dụng hoặc trang bị cho gia đ́nh. (Rất ít người như bà Dương Thu Hương chỉ lo đi mua sách miền Nam. Theo lời Dương Thu Hương, khi bà vào Sài G̣n th́ bà t́m đến các chợ sách để mua sách cũ và bà ta bị choáng ngợp v́ sách vở văn chương triết học ở miền Nam quá phong phú chứ không nghèo nàn và bị kềm kẹp như cộng sản tuyên truyền.)


Trong lịch sử thế giới, ai cũng biết người Mông Cổ nổi tiếng thiện chiến và chiếm được một đế quốc rộng lớn từ thời Thành Cát Tư Hăn (Genghis Khan, trị v́ 1206-1227). Cháu nội của Thành Cát Tư Hăn là Hốt Tất Liệt (Qubilai) tức Nguyên Thế Tổ (trị v́ 1260-1294) đem quân Mông Cổ vào chiếm Bắc Kinh năm 1264, rồi từ đó chiếm luôn toàn bộ nước Trung Hoa. Khi người Mông Cổ tiếp xúc và tiêm nhiễm nền văn minh và văn hóa Trung Hoa, th́ dường như họ không c̣n làø người Mông Cổ nữa. Có thể nói vó ngựa chiến chinh Mông Cổ oai hùng khắp Âu Á một thời đă hoàn toàn bặt tăm khi họ đặt chân vào đất trung nguyên Trung Hoa.


Cộng sản Bắc Việt, dầu chẳng oai hùng như người Mông Cổ, tiến quân vào miền Nam, chiếm đóng bằng bạo lực, nhưng cuối cùng bị choáng ngợp v́ sự phồn thịnh của miền Nam (mà họ gọi là phồn vinh giả tạo) và nền văn hóa đa dạng của miền Nam, một nền văn hóa vừa giữ bản sắc dân tộc, vừa ḥa hợp với tinh hoa của văn hóa Tây phương. Từ đó, người cộng sản Bắc Việt không c̣n là họ nữa, chỉ trừ có vỏ bọc là đảng Cộng Sản để nắm độc quyền lănh đạo đất nước.


Chẳng những chỉ có Bắc Việt được Nam hóa mà cả khối Quốc tế Cộng sản cũng biến chuyển theo. Ngay sau khi cộng sản chiếm Đà Nẵng, trước khi Sài G̣n sụp đổ, tại bán đảo Sơn Trà diễn ra một cuộc gặp gỡ vào đầu tháng 4-1975 giữa đại biểu của một số nước cộng sản, để quan sát đài truyền tin phát sóng của quân đội Hoa Kỳ đặt tại núi nầy. Sau khi nghe thuyết tŕnh viên cộng sản Việt Nam tŕnh bày về công suất lớn lao của đài phát sóng Hoa Kỳ đặt tại đây, đại diện Liên Xô làm thinh, đại diện Trung Cộng cười mỉa và chúc mừng Việt Nam, đại diện của Ba Lan rất thích thú. Trởû về lại Đà Nẵng, đại diện Ba Lan xin Uỷ ban Quân quản, do Hồ Nghinh làm chủ tịch, được dùng điện đài Đà Nẵng để liên lạc với Ṭa Đại sứ Ba Lan ở Hà Nội. Đại khái nội dung liên lạc là yêu cầu Ṭa Đại sứ Ba Lan điện về nước xin chính phủ Ba Lan tạm ngưng các chương tŕnh đặt mua máy truyền tin của Liên Xô, đợi phái đoàn quan sát về nước. Lư do chính của thái độ các đại diện các nước cộng sản, kể cả việc đại diện Trung Cộng cười mỉa, là v́ trước đó không lâu, vào cuối 1974, đầu 1975, tại Hà Nội, vừa mới khánh thành một trạm thông tin liên lạc do Liên Xô viện trợ cho Hà Nội mà Liên Xô khoe rằng đó là máy tối tân nhất thế giới lúc bấy giờ, với công suất chỉ bằng một phần hai mươi (1/ 20) công suất của trạm truyền tin của quân đội Hoa Kỳ đặt tại Sơn Trà, Đà Nẵng.(11)


Câu chuyện trên giải thích thắc mắc của nhiều người lư do v́ sao khi rút lui khỏi miền Nam Việt Nam ngày 30-4-1975, nhân viên Hoa Kỳ được lệnh để lại toàn bộ kho lẫm, máy móc, dụng cụ, vật liệu, trang thiết bị của tất cả các cơ sở Hoa Kỳ tại Việt Nam mà không phá hủy ǵ cả, từ đài phát thanh địa phương, đến ṭa đại sứ Hoa Kỳ ở Sài G̣n, và cả Trung tâm Nguyên tử lực tại Đà Lạt. Lúc đó, người ta cho rằng người Hoa Kỳ lo bỏ chạy nên không kịp phá hủy, nhưng ngay lúc đó cũng có dư luận cho biết rằng một nhân viên Hoa Kỳ tại Huế, trước khi rút lui, đă tháo một chốt chính làm tê liệt đài phát thanh Huế đặt tại Phú Bài (Thừa Thiên) khi chạy vào Đà Nẵng, liền bị ṭa lănh sự Hoa Kỳ tại đây khiển trách.


Cũng có dư luận cho rằng Hoa Kỳ cố t́nh để lại vật liệu và trang thiết bị cho cộng sản Việt Nam sử dụng, tạo thành nhu cầu mới cho cộng sản, đến khi hư hao hay cạn hết, th́ phải t́m mua lại nơi các nước tư bản. (Ví dụ người ta nói rằng ở miền Tây có một kho phân bón khổng lồ. Bắc Việt lấy được, chở ra Bắc sử dụng. Đến khi phân bón hết, ruộng đă lỡ dùng phân bón, nay không dùng không được, đành phải đi kiếm mua ở các nước tự do khác.)


Sau năm 1975, nhiều phái đoàn của các nước Liên Xô và Đông Âu đến thăm Việt Nam đều được xem cuộc “triển lăm nguội” của hàng hóa Hoa Kỳ và các nước phương Tây, cũng như tham khảo báo chí, sách vở khoa học kỹ thuật Âu Mỹ tại miền Nam.(12)


Như thế có thể người Hoa Kỳ đă nghĩ đến kế hoạch Moshe Dayan, và không phải chỉ nhắm vào cộng sản Bắc Việt, mà c̣n nh́n xa hơn, muốn “bày hàng triển lăm” kỹ thuật tối tân với các nước trong khối Quốc tế Cộng sản, mà từ lâu nay bị Liên Xô bưng bít che đậy. Phải chăng cuộc “triển lăm nguội” nầy của Hoa Kỳ đă lôi cuốn được các nước cộng sản, góp phần làm cho t́nh h́nh ở đây biến động mau lẹ, đưa đến sự sụp đổ của các nước cộng sản Đông Âu và Liên Xô vào các năm từ 1989 đến 1991?


3.- CỘNG SẢN BẮT ĐẦU THUA CUỘC

Trong cuộc chiến năm 1975, phải b́nh tâm mà nhận xét rằng một trong những lư do cộng sản Bắc Việt thành công là bộ máy tuyên truyền của cộng sản hoạt động có kế hoạch và mạnh mẽ hữu hiệu hơn phía Việt Nam Cộng Ḥa. Bộ máy tuyên truyền nầy đă làm việc có tính toán liên tục từ năm 1945, khá thành công ở trong nước cũng như trên thế giới. Năm 1956, ở ngoài Bắc xảy ra vụ Nhân Văn – Giai Phẩm. Cuộc đàn áp trí thức và văn nghệ sĩ của nhà cầm quyền Hà Nội diễn ra rơ ràng như thế, mà cộng sản bưng bít và tuyên truyền ngược lại, khiến ở trong Nam, nhiều người không tin là những chuyện đó có thật. “Chế độ miền Nam, tất nhiên là làm rầm rộ lên nhân vụ án nầy để tuyên truyền mặt trái của chế độ miền Bắc. Nhưng sau nầy, khi hỏi chuyện anh em miền Nam th́ được biết là họ không tin, họ tưởng là sự việc bị bịa đặt ra, chứ làm ǵ đảng có thể đối xử với trí thức miền Bắc tàn tệ đến mức như thế.” (13)


So với tŕnh độ văn hóa của toàn dân, học giả Nguyễn Hiến Lê, tác giả của khoảng trên 20 bộ sách nghiên cứu lớn nhỏ, phải được kể là một nhà thông thái. Ông Nguyễn Hiến Lê đă can đảm thú nhận những suy nghĩ và t́nh cảm của ông trước năm 1975: “Tôi vốn có cảm t́nh với Việt minh, với cộng sản; ghét thực dân Pháp, Mĩ, nhất là từ 1965 khi Mĩ đổ quân ào ạt vào miền Nam; tôi khinh những chính phủ bù nh́n của Pháp, Mĩ. Tôi phục tinh thần hi sinh, có kỉ luật của anh em kháng chiến và mỗi lần có thể giúp họ được ǵ th́ tôi sẵn ḷng giúp.”(14) Một người thông thái như ông Nguyễn Hiến Lê mà c̣n bị lầm lẫn về cộng sản, huống ǵ là đại đa số dân chúng Việt Nam. Sau năm 1975, chạm mặt với đời sống thực tế dưới chế độ cộng sản, ông Nguyễn Hiến Lê mới thấy rơ ḿnh đă lầm lẫn bấy lâu nay. Ông viết tiếp: “… muốn thấy chế độ đó ra sao th́ phải sống dưới chế độ dăm năm. Đó là bài học đầu tiên và vô cùng quan trọng mà tôi [Nguyễn Hiến Lê] và có lẽ 90% người miền Nam rút được từ 1975 tới nay [1981]“.(14)


Bên cạnh đó, phải kể thêm một hiện tượng tâm lư khá lạ lùng: trước năm 1975, không kể dân chúng ở ngoài chính quyền, ngay cả nhiều công chức hoặc sĩ quan binh sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, tuy làm việc và lănh lương chính phủ quốc gia, đôi khi cũng chao đảo và không mấy tin tưởng ở chính nghĩa Quốc gia của chế độ ḿnh đang phục vụ. Tuy nhiên, sau khi cộng sản vào chiếm miền Nam, th́ tất cả mọi người miền Nam đều tiếc nhớ một thời đă qua, hướng trở về chế độ Việt Nam Cộng Ḥa và từ đó ư thức Quốc gia dân tộc trong họ trổi dậy mạnh mẽ hơn cả thời trước nữa.


Như vậy, chính từ sau đỉnh cao chiến thắng quân sự ngày 30-4-1975, thiết lập được chế độ độc tài dựa vào bạo lực công an trị, cộng sản Hà Nội lại bắt đầu thua cuộc, mất hết nhân tâm, mất hết quần chúngï. Chẳng những cộng sản Hà Nội đă thua cuộc ở trong nước, càng ngày cộng sản Hà Nội càng thua cuộc trên thế giới. Các nước trên thế giới trước đây vốn có cảm t́nh với cộng sản Việt Nam, nay hoảng hốt trước cảnh vượt biên ồ ạt của dân chúng Việt Nam. Điều nầy khiến cho cả thế giới sực tỉnh. Không cần ai tuyên truyền, cả thế giới đều thấy rơ nhà cầm quyền Hà Nội đă mất ḷng dân đến độ nào, dân chúng mới bất chấp gian nguy, dùng tính mạng đánh cuộc với số phận, để t́m đường sống.


Những tác giả Tây phương trước đây viết bài ủng hộ cộng sản, nay lại quay qua đả kích cộng sản. Tiêu biểu cho những người nầy là sử gia Jean Louis Margolin, giáo sư tại Université de Provence (Pháp), một trong các tác giả viết bài trong sách Le livre noir du communisme [Sách đen về chủ nghĩa cộng sản], đă nói trong một cuộc phỏng vấn vào cuối năm 1999: “Thành thật mà nói, vào những năm 60, tôi đă từng xuống đường biểu t́nh ủng hộ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, tôi đă từng reo mừng với những cuộc chiến thắng tại Cam-bốt cũng như tại Việt Nam. Tôi từng nghe nói đến những vụ tàn sát Tết Mậu Thân 68, nhưng tôi tin và nghĩ rằng đó chỉ là sự tuyên truyền của Mỹ. Không phải chỉ một ḿnh tôi, mà tôi tin rằng rất nhiều người cùng thời với tôi đă bị sai lầm v́ những tuyên truyền sai lạc của cộng sản.”(15)


Có lẽ cũng nên thêm ở đây lời sám hối của nữ tài tử Jane Fonda. Năm 1972, bà Jane Fonda đến Bắc Việt chụp những tấm h́nh đăng khắp các báo trên thế giới quảng cáo cho cộng sản Bắc Việt. Về Hoa Kỳ, bà tham gia phong trào phản chiến để yêu cầu Hoa Kỳ rút quân. Năm 1988, chính Jane Fonda đă hối hận khi trả lời phỏng vấn của kư giả Barbara Walters: “Tôi sẽ c̣n hối tiếc đến lúc xuống mồ về những bức h́nh chụp tôi đứng cạnh mấy khẩu súng bắn máy bay, trông như tôi đang nhắm bắn các máy bay Mỹ… Hành động đó làm hại bao nhiêu chiến sĩ… Đó là hành động kinh khủng nhất mà tôi có thể phạm. Đúng là không biết suy nghĩ.”(16)


Dù luôn luôn tự hào là kẻ chiến thắng, nhưng cuối cùng cộng sản lại chạy theo học hỏi tất cả những ǵ do “Mỹ ngụy” để lại, kể cả việc bắt buộc phải tự từ bỏ chính sách kinh tế chỉ huy, chấp nhận nền kinh tế tự do vốn thịnh hành ở miền Nam và tại các nước tự do trên thế giới, mà họ gọi là kinh tế thị trường. Nay nền kinh tế thị trường không phải chỉ được áp dụng ở miền Nam như trước năm 1975, mà cả trên miền Bắc, nơi cộng sản đă bỏ công sức hơn 20 năm (1954-1975) để xây dựng và củng cố xă hội chủ nghĩa. Cộng sản mà không c̣n chính sách kinh tế chỉ huy th́ chắc chắn không c̣n là cộng sản nữa. Trong khi đó, nước Mỹ không bị hư hao một tấc đất; lại càng ngày càng mạnh; và cộng sản Việt Nam phải trải thảm đỏ để đón lănh tụ của Hoa Kỳ vào tháng 11-2000. Trong cuộc đón tiếp nầy, dầu nhà cầm quyền Hà Nội không thông báo, dân chúng đă đứng ngoài trời nhiều giờ trong thời tiết lạnh lẽo của mùa đông để chào mừng người khách quư Hoa Kỳ đầu tiên đến Việt Nam sau 1975. C̣n về phía “ngụy”, người dân Việt Nam ngày nay, kể cả những người ở ngoài Bắc đều hănh diện nếu được gọi là “ngụy”. “Ngụy” không nhào mà “ngụy” đi vào ḷng người, người Nam cũng như người Bắc, và đang càng ngày càng hiển hiện khắp nơi trong đời sống hằng ngày, to lớn và mạnh mẽ đến nổi nhà cầm quyền Hà Nội nay lại sợ “diễn biến ḥa b́nh”, c̣n hơn là thời chiến tranh súng đạn.


4.- NH̀N VỀ TƯƠNG LAI

Lúc mới cưỡng chiếm được miền Nam, cộng sản Hà Nội rất lo sợ phản ứng của dân chúng, nên việc đầu tiên là bắt ngay sĩ quan, công chức, cán bộ của chế độ Cộng Ḥa c̣n lại trong nước đi “học tập cải tạo”, thực chất là tập trung, cô lập, bắt giam dài hạn không tuyên án trên các vùng rừng thiêng nước độc, v́ cộng sản lo sợ họ là những người có khả năng tập họp, tổ chức, và lănh đạo dân chúng chống cộng sản. Số lượng sĩ quan và công chức bị bỏ tù tối thiểu là 1.000.000 người. Những người nầy bị tù tối thiểu là một năm (rất ít), có người hai năm (nhiều), ba năm, có người lên đến 15 năm hoặc 20 năm. Nếu tính trung b́nh một người bị tù 2 năm, và tối thiểu 1.000.000 người bị tù, th́ số thời gian mà người Việt nói chung bị cộng sản giam tù là 2 .000.000 năm.(17)Những người nầy lại ở trong độ tuổi trung niên sung măn để hoạt động, sản xuất, và có tŕnh độ văn hóa khá cao nếu so chung với tŕnh độ của toàn thể dân chúng Việt Nam.


Việc bắt giam sĩ quan, công chức, cán bộ Việt Nam Cộng Ḥa của cộng sản c̣n có mục đích đe dọa gia đ́nh những người có thân nhân bị tù, v́ nếu họ vọng động th́ thân nhân của họ khó có cơ hội trở về đoàn tụ gia đ́nh. Dầu chính sách nầy rất thâm độc, nhưng lúc đầu, ngay sau năm 1975, vẫn xảy ra những tổ chức bạo động chống nhà cầm quyền cộng sản, ví dụ vụ các ông Nguyễn Nhuận, Đặng Ngọc Quờn, nguyên là giáo sư Viện Đại Học Huế, vụ Ông Nguyễn Văn Bảy, nguyên giáo sư trường Kỹ Thuật Đà Nẵng, vụ nhà thờ Thánh Vinh Sơn ở Sài G̣n…Dĩ nhiên những cuộc bạo động nầy không thể thành công, nhưng đă nhen nhóm ngọn lửa đấu tranh trong ḷng dân chúng. Dần dần, người ta ư thức rằng phương thức bạo động khó thành công, nên quay qua phản ứng bất bạo động nhưng không kém phần cương quyết. Từ đây, bắt đầu sự lên tiếng của những nhà trí thức như Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Đ́nh Huy, Hoàng Minh Chính, Phan Đ́nh Diệu, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh. Sự lên tiếng nầy liền được đáp ứng ở trong cũng như ngoài nước. Tiếp đó, là những cuộc biểu t́nh bất bạo động của dân chúng ở Thái B́nh, Xuân Lộc


(Đồng Nai), Huế…

florida80
06-09-2019, 21:42
Thiệt Là Nhức Đầu! - Cái Bàn Ủi










Thật ra là cái bàn ủi và cái bàn ủi (cái bàn để ủi) đọc giống nhau nhưng rất khác nhau.





Cái bàn ủi là cái bàn để ủi, c̣n cái bàn ủi là cái bàn để ủi. Cái bàn ủi không phải là cái bàn ủi mà cái bàn ủi cũng không phải là cái bàn ủi.





Cái bàn ủi phải được sử dụng đúng cách, c̣n cái bàn ủi phải được dùng đúng chỗ. Không thể lấy cái bàn ủi để làm cái bàn ủi và cái bàn ủi để làm cái bàn ủi được.





Cho nên khi nói về cái bàn ủi hăy nghĩ nó là cái bàn ủi chứ không phải là cái bàn ủi.





Túm lại, cái bàn ủi hoàn toàn khác với cái bàn ủi.

florida80
06-09-2019, 21:43
Cho Đi Không Chờ Đền Đáp









CÓ NHỮNG THỨ "CHO ĐI" KHÔNG MONG ĐỀN ĐÁP

CÓ NHỮNG "GIÚP ĐỠ" KHÔNG BAO GIỜ CHỜ BẠN NÓI "CẢM ƠN"

Biết ơn là phẩm chất cao quư của một tâm hồn đẹp. Chính v́ vậy mà có rất nhiều truyện kể được lưu truyền để nhắc nhở chúng ta rằng:




LÀM NGƯỜI, CẦN CÓ L̉NG BIẾT ƠN!

Có một câu chuyện kể rằng:

Xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đă quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và ḅ về phía người độc hành này.

Khi con rắn chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ say sưa mà không hề biết chuyện ǵ đang diễn ra. Cho đến cuối cuộc đời, anh vẫn không hay biết rằng ḿnh đang sống trong ân huệ của người qua đường vô danh thuở nọ ...

Có thể vị khách độc hành không hề biết đến ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đă quên từ lâu, nhưng sự t́nh này đều ghi dấu trong Trời Đất.




Lại cũng có chuyện như thế này:

Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đă khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ ḿnh ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do th́ chị vợ đă chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nh́n.




Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút ǵ đó để lót dạ đêm khuya.




Nh́n thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện tṛ vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nh́n nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm v́ họ mà thắp sáng.

Và bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong ḷng?




Bởi v́, có những “cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “Cảm ơn!”

V́ vậy, hăy cứ biết ơn cuộc đời này và hăy dùng ḷng cảm ơn để đối đăi với tất cả mọi người xung quanh bạn.




Và đừng quên rằng:
Không biết trân quư, có núi tiền cũng chẳng thể vui tươi.
Không biết khoan dung, có bạn bè rồi cũng rời ra.
Không biết cảm ơn, có tài giỏi cũng chẳng thể thành công.
Không biết hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
Không biết hợp tác, có làm việc chăm chỉ cũng không thành đại sự.
Không biết tiết kiệm, có kiếm nhiều tiền cũng không thể phú quư.
Không biết thỏa măn, có nhiều tiền cũng không thể hạnh phúc.
Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể trường thọ.




Hăy nhớ:


Có một thứ không thể lợi dụng: Đó chính là thiện lương.
Có một thứ không thể lừa gạt: Đó chính là sự chân thành.
Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn bè.
Có một thứ không thể cứu được: Đó chính là tuyệt vọng.
Có một thứ không thể bội quên: Đó chính là cảm ơn.


(Sưu tầm trên mạng sống cho nhau)



at 1:08 PM

florida80
06-09-2019, 21:44
“Thắng Làm Vua, Thua Làm Giặc” - Đặng Diễm Bích Chi









Bài viết cuả thế hệ thứ hai




Trước giờ vẫn nghe câu “Thắng làm vua, thua làm giặc” và “Kẻ thắng viết nên lịch sử”, nhưng chưa từng thấm thía nó như lúc này!


Ngày c̣n cắp sách đến trường, mỗi thứ hai đứng chào dưới “cờ tổ quốc”, gào lên cùng lũ bạn “… cờ in máu chiến thắng” mà không biết rằng lá cờ ấy cũng có thấm máu của người thân ḿnh, những ḍng máu bị rẻ khinh, không được thừa nhận!




Khi người ta cố nhồi nhét h́nh ảnh về một đấng lănh tụ vĩ đại, toàn năng vào đầu óc non trẻ của tôi, tôi đă không kháng cự, chỉ đôi lúc tự hỏi một cách lén lút “Thật là có con người như thánh sống thế ư?”. Bởi v́ đôi khi những ǵ họ nói trước sau bất nhất. Họ chẳng bảo “Không có ǵ tuyệt đối và toàn vẹn” đấy sao? Hay có ngoại lệ?

Ngày đó ngây thơ đến mức nằm trong pḥng đọc bài học lịch sử oang oang, không ngừng mắng chửi “ngụy”, “tay sai”, mà không nhớ rằng ba ḿnh từng khoác áo lính của Việt Nam Cộng Ḥa!




Khi người ta dạy cho tôi phỉ báng những người lính “ngụy”, coi khinh họ như nhưng kẻ không có lương tâm, những kẻ bán rẻ tổ quốc, những con người máu lạnh, giết người không gớm tay.


Th́ tôi, đă thấy những người lính sa cơ ấy rất hiền lành, là những người cha, người chồng mẫu mực, những người nông dân không ngại vất vả ngoài đồng.


Th́ tôi, thấy trong ánh mắt họ một nỗi đau bất lực v́ không bảo vệ được tổ quốc của ḿnh!


Th́ tôi, thấy họ loay hoay t́m cho gia đ́nh ḿnh một con đường tươi sáng khác để đi. Họ không ngồi đó và khóc cho một quá khứ tươi đẹp đă mất, đă bị cướp mất!





Tôi đă thấy họ dạy con họ yêu tổ quốc, yêu cội nguồn, và trân trọng t́nh thân! (xin đừng đánh đồng như cái cách người ta đang giả vờ tự lừa dối nhau, tổ quốc không bao giờ nên hiểu là “người chiến thắng”, và “người chiến thắng” cũng không phải là tổ quốc, nếu như hôm nay tôi nói tôi chẳng có chút cảm t́nh nào đối với “người chiến thắng” th́ không có nghĩa là tôi không yêu đất nước của tôi).




Tôi đă thấy họ t́m được một cuộc sống tốt đẹp hơn nơi đất khách, nhưng cái nh́n của họ vẫn hướng về nơi này một cách khắc khoải. Bởi lẽ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp họ đă bị đẩy đi xa quá xa nơi họ được sinh ra và lớn lên, nơi c̣n có những người thân c̣n ở lại! Họ có thể trở về, nhưng họ sẽ không trở về, tôi biết thế, không phải v́ họ chê cố hương nghèo khó!

Khi người ta nói họ là những kẻ “vong quốc”, tôi sẽ lắc đầu bảo rằng không phải, họ là những người “vọng quốc” (luôn luôn hoài vọng về tổ quốc của ḿnh).





Khi người ta bảo rằng họ ở bên kia bờ biển đang t́m mọi cách phá hoại an ninh quốc gia, th́ tôi lại tin rằng, họ đă bày tỏ một nỗi thất vọng khôn xiết về cách “trị quốc” của “kẻ thắng”, họ đang bày tỏ niềm xót thương với những số phận đang ngày ngày t́m đến nhau trong niềm an ủi và hi vọng, dù là nhỏ nhoi. Họ đang cất lên tiếng nói giúp những những người mà họ nghĩ rằng “thấp cổ bé họng”.


Không có triều đại nào vĩnh viễn, th́ sao cứ măi lừa mị nhau về cái gọi là “muôn năm”?




Khi người ta gọi bác tôi, ba tôi và anh tôi là “giặc” th́ tôi vẫn cứ tự hào về họ, những người đàn ông Việt Nam đúng nghĩa!



Khi người ta gọi họ là “ngụy” th́ tôi vẫn vô cùng kính trọng và yêu thương họ! Bản chất không nằm ở tên gọi và lịch sử cũng không thuộc về kẻ chiến thắng!


Tôi sẽ ngẩng cao đầu v́ là cháu, con và em của họ!”




Đặng Diễm Bích Chi


December 17, 2011

florida80
06-09-2019, 21:44
Vận Mạng Cộng Sản Trong 2 Câu Sấm Của Trạng Tŕnh - Nguyên Thạch (Danlambao)









Như khối đông người ở Việt Nam và kể cả trên toàn thế giới, không ai mà không thừa nhận: "Chế độ nào cũng phải sụp đổ và tan ră, không có ǵ ở cơi đời này là vĩnh viễn". Hai câu sấm của Trạng Tŕnh - Nguyễn Bỉnh Khiêm đă giải đáp được nguyên lư ấy, đă phán chắc tựa đinh đóng cột: Quang, Trọng, Ngân, Phúc, sản tất vong.





*

Lời đầu tiên, tại hạ mạn phép nói trước là ngu bút này không hiểu chi cả về bói toán hay bói sấm nhưng rất thích thú với 2 câu sấm của Trạng Tŕnh - Nguyễn Bỉnh Khiêm.





Những thiếu sót dĩ nhiên là có, người viết cũng như thiên hạ thập phương hẳn cũng muốn nghe thêm những giải tŕnh của các bậc cao thủ am hiểu về những chuyện "thần bí" mà các vị có khả năng nắm hiểu được cơ trời đă định một cách mầu nhiệm.




Dẫu biết rằng "Thiên cơ bất khả lậu" nhưng bản thân người viết, và có lẽ cũng có khối người dân dă khác rất nóng ḷng muốn biết là "tại sao cái chế độ độc tài, bạo tàn, man rợ... đầy nghịch lư này nó tồn tại quá lâu như thế?.




Để tránh mất th́ giờ của quí vị, chúng ta hăy đi vào 2 câu sấm của Trạng Tŕnh Nguyễn Bỉnh Khiêm:




Bỉnh chúc vô minh, quang tự diệt

Trọng ngân bạc phúc, sản tất vong.




Được dịch từ nguyên ngữ:




炳 燭無明光盡滅

重 銀薄福産消亡




Tưởng nên sơ lược về vị Trạng này mà lịch sử đă ra những trọng điểm và tài năng của Ngài.




Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) hiệu là Bạch Vân cư sĩ, thường được tôn xưng là Tuyết Giang phu tử. Tức vị Trạng này đă xuất hiện cách đây 527 năm.




Trạng nguyên thời Mạc - Nguyễn Bỉnh Khiêm không chỉ nổi danh nhờ tài học sâu rộng, tầm nh́n chiến lược, mà c̣n được người đời tôn kính v́ những lời sấm truyền chính xác.




Nguyễn Bỉnh Khiêm được triều đ́nh đương thời trọng dụng bởi tầm nh́n chính trị rộng. Sử sách cũng như người đời thừa nhận, Nguyễn Bỉnh Khiêm là nhà dự báo, hoạch định chiến lược kỳ tài, nhà tiên tri số một Việt Nam. (1)




2 câu sấm trên đă được viết ra cách đây 5 thế kỷ, tức khoảng 500 năm.




Nếu dịch nghĩa đen của 2 câu sấm th́ sẽ là:





Ngọn đèn mà tối tăm th́ ánh sảng mất hết

Xem nặng tiền bạc mà nhẹ phước đức th́ tài sản sẽ mất hết.





Hiểu theo nghĩa bóng trong sự đối chiếu với tính thời sự hiện tại, người viết mạn phép tô đậm mấy chữ được cho là có liên quan đến chế độ cộng sản hôm nay.




Bỉnh chúc vô minh, quang tự diệt

Trọng ngân bạc phúc, sản tất vong.




Người viết tạm đưa ra vài giả dụ nhằm điểm ra những tính hợp lư về khoa học lẫn cả tâm linh.




- Nếu 2 câu trên được viết ra trong thời gian này của một người b́nh thường, không nổi tiếng th́ được xem như 2 câu ca dao thời đại không hơn không kém.




- Nếu 2 câu trên được xem là một sự trùng hợp ngẫu nhiên th́ đó cũng nêu lên được tính trùng lấp theo viện dẫn khoa học.




- Nhưng 2 câu này đă xuất hiện cách đây xấp xỉ 500 năm mà Quang, Trọng, Ngân, Phúc hiện là "Tứ trụ triều đ́nh", là những kẻ đang nắm vận mệnh của cả nước, Hồ Chí Minh không c̣n (vô minh), Quang đă "tự diệt", cùng với 3 chữ kết "sản tất vong" th́ đây là một sự "trùng hợp" được xem là khó hiểu và khó phủ nhận.




Vũ trụ và đời sống của nhân loại trên hành tinh này là một sự hiện hữu đầy mầu nhiệm mà ngay cả mức độ hiểu biết của con người, nói chung là khoa học cũng vẫn chưa giải đáp được ổn thỏa. Khoa học cũng công nhận về tâm linh, về sự huyền diệu của "Đấng tạo hóa" đă dựng nên vũ trụ này. Người cộng sản dựa theo chủ thuyết vô thần mà khước từ bằng những biện minh dựa trên khoa học, cũng như thuyết tiến hóa nhưng cuối cùng vẫn đi vào con đường bế tắc bởi những kết luận chưa được ổn thỏa.




Đi sâu vào khía cạnh tâm linh cùng sự huyền bí của vũ trụ quan th́ hiện tượng Trạng Tŕnh không phải là một hiện tượng mà người Việt Nam chúng ta nói riêng không quan tâm hoặc chối bỏ.




Người cộng sản lấy chủ thuyết vô thần làm nền tảng cho mọi tư duy về quyền lực cai trị và sinh hoạt xă hội... Nhưng đó chỉ là những ǵ người cộng sản nói, c̣n hành động th́ dường như hoàn toàn trái ngược. Không ai đi chùa khẩn nguyện, cầu xin hay thắp nhang cúng vái cô hồn, đốt vàng mă trước nhà nhiều và thường xuyên bằng các quan tham cộng sản. Tác giả đơn cử vài tên tuổi như: Phạm Văn Đồng về già đă thường đi chùa và nghe nói đă quy y, Nguyễn Tấn Dũng đă đi chùa vái lạy, Nguyễn Xuân Phúc tế Phật như tế sao, Trần Đại Quang đă dập đầu vào tượng Phật để cầu xin...cùng những chứng cớ bằng h́nh ảnh này để chứng minh rằng người viết không nói ngoa. Tôi đoan chắc rằng, với 2 câu sấm trên sẽ khiến cho ĐCSVN nhức đầu và không tránh khỏi lo âu bởi sự huyền bí của nó.






Trần Đại Quang (bên phải là vợ, bà Nguyễn Thị Hiền)

đang khẩn cầu rất “thành kính” tại chùa Mahabodhi





(Đại Giác Ngộ Tự) tọa lạc tại khu di tích Bodhgaya.






Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tham dự nghi lễ tôn giáo

tại đền Mahabodhi ở Bồ Đề Đạo Tràng của Ấn Độ





ngày 27 tháng 10, năm 2014 trước khi đến New-Delhi. (2)







Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc cùng Phu Nhân khấn vái ở Chùa Ba Vàng





Như khối đông người ở Việt Nam và kể cả trên toàn thế giới, không ai mà không thừa nhận: "Chế độ nào cũng phải sụp đổ và tan ră, không có ǵ ở cơi đời này là vĩnh viễn". Vậy 2 câu sấm trên đă giải đáp được nguyên lư ấy mà như một số người đă biết là nó được phán chắc tựa đinh đóng cột từ vị Trạng độc đáo thần sầu như Trạng Tŕnh Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nghĩa là: Quang, Trọng, Ngân, Phúc, sản tất vong.





Nào mời quí bạn đọc và c̣m sĩ góp lời về 2 câu sấm quan trọng này.






Nguyên Thạch

danlambaovn.blogspot .com

florida80
06-09-2019, 21:46
Đời Người Với Những Giai Đoạn "Hồi" ...







































Tôi sắp bước sang tuổi bảy mươi mốt nên thường nghĩ suy về đời người, thân phận con người mà chủ yếu là bản thân ḿnh và bạn hữu. Khi có người gọi ḿnh bằng bố hay ông là ḿnh biết ḿnh đă già. Biểu hiện dễ thấy nhất của tuổi già là sức khỏe giảm sút. Tất cả hệ thống tuần hoàn, tiêu hóa, bài tiết… đều “có vấn đề”. Ngoài chuyện tóc bạc răng long lại c̣n đau xương nhức khớp, ôi thôi lắm cái khổ. Đa phần đến tuổi nầy không ai c̣n ham muốn ǵ ngoại trừ sức khỏe tốt, không bệnh tật và rà soát lại quảng đời đă trải qua.







































Tôi có mấy người bạn vong niên v́ ở gần nhau nên thỉnh thoảng gặp nhau để vui vài cốc bia rượu. Đề tài rất phong phú từ sức khỏe đến thể thao hay những câu nói độc đáo của những chính khách…. Nói chung là tốt v́ xả được stress (mua vui cũng được một vài trống canh mà) và yên tâm là bạn ḿnh vẫn c̣n OK, c̣n uống bia được và…c̣n nói tếu táo với nhau. Bài học của bọn già cả quê mùa chúng tôi là lạc quan và b́nh tĩnh mà sống. Ông bạn tôi hơn tôi mười tuổi bị tai biến hai lần rồi mà vẫn c̣n uống bia. Ông bảo: “Ḿnh đă đầu tư vào bia rượu sáu bảy chục năm rồi giờ bỏ cũng uổng”.







































Về đề tài xem xét lại cuộc đời của mỗi con người bọn tôi có đúc kết là cuộc đời mỗi người có tám giai đoạn nhưng để cho có vẻ tiếu ngạo giang hồ bọn tôi gọi là tám hồi.





Mà nói cho cùng th́ mỗi người cũng giống như những kiếm sĩ, những danh thủ; sau khi luyện công xong th́ xuống núi vào đời hành hiệp. Mỗi người một tuyệt kỹ, một trường phái không ai giống ai và có một điểm giống nhau là ai cũng cho rằng ḿnh là số một.







































1. HỒI 1 – HỒI NHỎ:





Hồi nhỏ là thời gian từ khi mới sinh ra đến khi tốt nghiệp. Hồi nầy chúng ta chịu sự quản lư và sanh sát của gia đ́nh, cha mẹ và thầy cô giáo.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối êm đềm và ít biến động v́ không có trách nhiệm với ai cả; mỗi mỗi chỉ là cho bản thân ḿnh. Nói chung là học sao cho tương đối khá là được chỉ hơi vất vả là vào những năm cuối trung học và đại học. Nếu thi rớt th́ phải nhập ngũ. Hồi một chấm dứt với một mảnh bằng đại học, một nghề nghiệp hoặc một binh nghiệp.







































2. HỒI 2 – HỒI HỘP:





Hồi hai nầy kéo dài khoảng hơn ba mươi năm bắt đầu vào những năm cuối của hồi một. Sở dĩ gọi là hồi hộp v́ toàn là những biến cố, biến động làm cho chúng ta xao xuyến, lo âu, lo sợ… và phải luôn suy nghĩ, khổ sở t́m các giải pháp… Nói chung là luôn hồi hộp.







































Cái hồi hộp đầu tiên là giây phút “hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xỏa tóc ngồi bên rèm” để rồi tiếp theo là “chiều một ḿnh qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em…”. Rồi những trang thư trên giấy học tṛ được viết nhưng không gửi, những buổi tan học lẻo đẽo theo sau, rồi những chiều những đêm tan trường về chung lối mà lại chọn lộ tŕnh xa nhất để kéo dài giây phút bên nhau. Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy nó rất dễ thương nhưng đầy hồi hộp.







































Nhưng rồi một nỗi lo lớn hơn xuất hiện: hai kỳ thi tú tài một và hai. Thời của chúng tôi hết năm lớp 11 (đệ nhị) là phải thi bằng tú tài một; đậu được tú tài một mới lên lớp 12 (đệ nhất), cuối năm nầy phải thi bằng tú tài hai. Nếu đậu tú tài hai coi như hoàn tất trung học và lên đại học. Nếu rớt tú tài một hoặc tú tài hai th́ phải “xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung”. Bởi vậy nên “rớt tú tài anh đợi ngày đi, đau ḷng anh muốn khóc”; đi đây là nhập ngũ là vào binh nghiệp. Đến đây th́ bạn hữu bắt đầu ly tán… Hai năm cuối của bậc trung học là đầy áp lực, tất cả phải gác lại và tập trung vào việc học – kể cả việc yêu đương. Nhưng đó chỉ là lư thuyết thôi v́ làm sao mà ngừng yêu được, rất khó.





Tôi nhớ có người bạn trước ngày thi mấy tháng anh ta phải xuống tóc (cạo đầu) và từ biệt người yêu để chuyên tâm vào việc đèn sách. Cuối cùng anh cũng đậu tú tài nhưng người anh yêu th́ đă yêu người khác.







































Sau khi vượt qua ải trung học th́ phải thi tiếp vào những đại học chuyên nghiệp. Mỗi lần thi là một lần hồi hộp. Nếu thi đậu th́ bạn sẽ được định hướng nghề nghiệp tương lai; bạn sẽ là bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư. Nhưng nếu rớt th́ bạn có thể ghi danh học các đại học không cần thi tuyển như khoa học, luật… Điều đáng lo đối với một thanh thiếu niên từ tỉnh nhỏ lên Sài g̣n học đại học là làm sao có đủ tiền chi phí cho bốn năm đại học. Nhưng nhờ trời sinh voi th́ phải sinh cỏ nên dù vất vả anh em cũng tốt nghiệp và sắm bộ vest để lănh văn bằng chấm dứt bốn năm sống như trong địa ngục.







































Mọi hân hoan của ngày tốt nghiệp rồi cũng qua mau mà cái kế tiếp là phải giải quyết việc làm. Tốt nghiệp vào cuối tháng bảy mà hạn hoăn dịch là tháng mười một, nghĩa là đến tháng mười một th́ chuẩn bị nhập ngũ mà nếu không có chỗ nhận đi làm th́ ḿnh thành như con thuyền không bến. Lại thêm một lần khốn khó, được một cái là anh em chúng tôi rất thương nhau nên họp lại và người nào có khả năng hoăn dịch tiếp th́ đợi chỗ mới hoặc đi làm sau nhường chỗ cho anh em khác cần đi làm trước.







































Sau khi đă tu luyện xong môn vơ công của ḿnh mọi người bắt đầu công cuộc hành tẩu giang hồ và vẫn c̣n ở trong ṿng hồi hộp.





Trong hồi nầy chúng ta bị kéo vào một ṿng xoáy tràn ngập nhiều biến cố như tán gái, cưới vợ, sinh con, làm việc cật lực để xây dựng tổ ấm, lấy ḷng mấy sếp lớn nhỏ mặc dù… rất chán nản. Bây giờ không biết tại sao ḿnh có thể tồn tại được trong những ngày tháng dài đến ba bốn mươi năm với nhiều biến cố như vậy. Bây giờ th́ hành giả hay kiếm sĩ hay anh hùng (bạn có thể gọi bằng bất cứ từ nào bạn thích) đă thấm mệt và chuẩn bị gác kiếm.







































3. HỒI XUÂN:





Đây là một hồi đặc biệt, ngắn ngủi mà ông bạn vong niên yêu cầu đưa vào cho đầy đủ. Nó xảy ra trong một thời gian ngắn một vài năm khi mà ta bị mệt mỏi, chán nản th́ tự dưng cảm thấy như có một luồng sinh lực mới tuôn tràn vào cơ thể làm cho hưng phấn và ta lại lao vào mọi việc một cách hăng say nhiệt t́nh. Nhưng rồi những ngày vui nào cũng qua mau và ta phải đối diện với sự thật là lực bất ṭng tâm.







































4. HỒI HƯU:





Thế rồi bỗng nhiên ta được cho phép dừng bước giang hồ trở về với mái nhà nhỏ của riêng ḿnh. Con cái giờ đă lớn, đă lập gia đ́nh đă đi xa; nhà chỉ c̣n hai người già nhưng vẫn c̣n son hoặc tệ hơn như tôi chỉ một ḿnh. Việc ǵ làm được th́ đă làm rồi, việc chưa làm được th́ không c̣n sức để làm.







































Việc đúng việc sai th́ cũng xong rồi đâu sửa được. Thôi th́ an phận mà vui thú chim cá cảnh vậy. Cũng có người không chịu nổi cảnh trống trải cô độc nên lại vác kiếm quay lại giang hồ, để thấy ḿnh “hiện hữu”.







































Hồi nầy kéo dài bao lâu là do phúc phận của mỗi người, ai mà biết được ngày sau.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối yên b́nh v́ không phải chiến đấu, không tranh hơn thua với ai nữa. Thế nhưng đời đâu phải bằng phẳng như nước hồ thu đâu. Không chiến đấu với ngoại cảnh th́ lại phải chiến đấu với bản thân ḿnh.





Phần cơ thể vật chất đă bị lăo hóa nên xuống cấp và nhiều bệnh xuất hiện: đau nhức xương khớp, huyết áp, tiểu đường, tiêu hóa, bài tiết, gan mật…





Chúng ta lại có những người bạn mới như y tá, bác sĩ…






Phần tâm thức cũng không b́nh yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối… Tất cả như một cơn lũ tràn về.





































































5. HỒI TƯỞNG:





Trong hồi nầy v́ vô sự nên người ta nghĩ về những ngày qua, quá khứ. Khi họp mặt hay gặp lại bạn cũ ta ưa nhắc lại những chuyện cũ. Những mùa phượng, những rung động với cô em học chung trường, những giận hờn, những xót xa… Và từ đây đưa đến một hồi phụ là…. hồi kư.







































Từ hồi tưởng hồi ức ta có dịp nh́n lại toàn bộ cuộc đời chiến đấu của ḿnh, những thành công, những thất bại, những sai lầm… Rồi chúng ta tự hỏi ḿnh:


Ta đă được sinh ra, đă sống đă hoạt động qua nhiều hồi và bây giờ ngồi đây chờ đợi hồi kết; vậy th́ mục đích tối hậu và ư nghĩa của đời sống mỗi người là ǵ? Chẳng lẽ chỉ là học tập, lập gia đ́nh, làm việc rồi… “nghỉ ngơi”.







































6. HỒI HƯỚNG:





Hồi hướng ở đây có nghĩa là quay đầu nh́n lại ḿnh. Từ nhỏ chúng ta chỉ nh́n ra ngoài, nh́n ngoại cảnh, nh́n người khác… từ đó có đánh giá đúng sai, đẹp xấu, thiện ác… Tất cả cái đó, điều đó quyết định hành động chúng ta. Chúng ta bị ràng buộc vào mệnh đề của Descartes: “Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu” và suy tư trên nền của lư luận nhị nguyên (tốt – xấu, thiện – ác…).







































Những câu hỏi trên buộc ta phải nh́n lại ḿnh và t́m hiểu bản chất của ḿnh, của đời người, của thân phận con người. Trước chúng ta đă có nhiều vị làm điều đó như: Đức Phật, Chúa Jesus, Lăo Tử, Trang Tử, nhiều thiền sư, triết gia… Lịch sử cho thấy không nhiều người đặt những câu hỏi kiểu nầy và chịu khó t́m hiểu bản chất của đời người. Việc nầy tùy thuộc vào duyên nghiệp của mỗi người và không có chuyện đúng sai ở đây.





“Gió theo lối gió, mây đường mây”.







































7. HỒI SỨC:





Trở lại chuyện kiếm hiệp, đến hồi nầy th́ rất gay go cho hành giả trong sự nghiệp chiến đấu với bệnh tật. Và tôi cũng không dám bàn thêm v́ nó cũng sắp đến hồi kết mà ông bạn già của tôi gọi là hồi kèn. Gọi là bạn cũng không đúng v́ ông anh nầy lớn hơn tôi mười tuổi và đă hai lần tai biến, hai lần hồi sức nhưng anh vẫn lạc quan vẫn vui với bè bạn. Mỗi khi gặp nhau thấy anh vẫn khỏe vẫn vui, ai có hỏi sức khỏe thế nào anh bảo: “kệ mẹ nó, thằng nào rồi cũng chết cả, cứ sống vui đi, quan tâm làm ǵ, chuyên ǵ đến sẽ đến lo sao được”.







































8. HỒI KẾT:





Hồi nầy được tô điểm bằng nhạc và hoa. Bạn sẽ được thưởng thức: Ḷng mẹ, Như cánh vạc bay, Cát bụi, Đường đời, Diễm Xưa, Hạ trắng…

Sưu tầm



at 3:31 PM

florida80
06-10-2019, 18:25
Viện Dưỡng Lăo – Ngôi Nhà Cuối Cùng Của Tôi, Đọc Xong Thấy Chua Xót…






Viện dưỡng lăo – ngôi nhà cuối cùng của tôi. (Ảnh: t/h)




Con người khi c̣n sống, nhu cầu thật sự không quá nhiều, không nên quá đặt nặng vật chất, bởi v́ tất cả cuối cùng đều phải trả lại cho cái thế giới này! Chi bằng xem nhiều sách, ở bên cạnh người thân nhiều hơn, yêu mến bạn bè bên cạnh, để cho thế giới này v́ có tấm ḷng yêu thương của bạn mà trở nên càng tốt đẹp!


Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lăo…


Không phải bất đắc dĩ, th́ tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lăo đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không c̣n có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc cháu trai, không rảnh để quan tâm ḿnh, đây dường như là sự lựa chọn duy nhất đối với tôi.


Điều kiện sống ở viện dưỡng lăo không tệ: Một ḿnh một gian pḥng sạch sẽ, được lắp các đồ điện đơn giản thực dụng, đầy đủ các loại phương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon miệng; phục vụ rất chu đáo, bày trí xung quanh cũng rất đẹp.


Tuy nhiên giá cả đắt đỏ, tiền hưu của tôi nhất định không đủ trả. Nhưng tôi c̣n có nhà riêng của ḿnh, đem bán nó đi, tiền cũng không c̣n là vấn đề nữa. Nhưng tài sản c̣n lại, trong tương lai tôi muốn để dành cho con cái. Con cái lại rất hiểu chuyện, chúng nói: “Tài sản của mẹ th́ mẹ tùy ư sử dụng, không cần lo cho bọn con”. Số tiền c̣n lại đúng là tôi muốn chuẩn bị để vào viện dưỡng lăo.

Sống trong nhà, kim chỉ cái ǵ cũng không thiếu, rương ḥm, ngăn tủ, ngăn kéo đều đầy ắp các loại đồ dùng. Quần áo bốn mùa, đồ dùng bốn mùa, chồng chất như núi; tôi thích sưu tầm, tem sưu tầm đă thành từng chồng lớn, ấm tử sa cũng đă hơn mười cái. C̣n có rất nhiều vật linh tinh cất giấu, nào là ngọc bích, hạt óc chó, vật trang sức. Đặc biệt là sách, cả một mặt tường là giá sách, chật kín đầy ắp; rượu ngon th́ Mao Đài, Ngũ Lương, rượu Tây cũng phải mấy b́nh.








C̣n có nguyên bộ đồ điện gia dụng, dụng cụ nấu nướng, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối, đủ loại đồ gia vị, nhét chật đầy pḥng bếp; c̣n hơn chục cuốn album ảnh, nh́n một pḥng tràn đầy đồ vật, tôi cũng thấy phát rầu!


Viện dưỡng lăo chỉ có một gian pḥng, một cái tủ, một cái bàn, một giường, một ghế sô pha, một tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một bếp điện từ, một ḷ vi ba, căn bản không có chỗ để lưu giữ của cải mà ḿnh tích lũy.


Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa, chúng cũng không thuộc về ḿnh…






Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa. (Ảnh qua Home Security)


Tôi chẳng qua là nh́n một cái, chơi một chút, dùng một lát, chúng trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, những sinh mệnh lần lượt lướt qua ta, cũng chỉ là quần chúng.




Cố Cung là của ai, hoàng đế cho rằng là của trẫm đấy, nhưng bây giờ nó là của nhân dân, của xă hội, chỉ có thể trở thành lịch sử.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra: Tại sao Bill Gates muốn đem cho toàn bộ tài sản của ḿnh; tại sao Jack Ma tuyên bố muốn tặng toàn bộ đồ cất giữ cho viện bảo tàng? Đó là bởi v́ bọn họ hiểu rồi: Tất cả vốn dĩ không phải của họ!




Bọn họ chẳng qua là nh́n một cái, chơi một chút, dùng một lát, sinh không mang theo, chết không mang đi, chi bằng tích đức làm việc thiện lưu lại phúc cho con cháu. Đó mới thật là sáng suốt!

Một pḥng đồ đạc của tôi, thật muốn đem hiến tặng, nhưng lại không nỡ. Phải xử lư chúng trở thành một vấn đề khó khăn, con cháu lại chẳng dùng được bao nhiêu.




Tôi có thể tưởng tượng, lúc cháu ḿnh đối mặt với những bảo bối tôi khổ tâm tích lũy th́ sẽ đối xử thế nào: Quần áo chăn đệm toàn bộ đều vứt đi; hơn chục cuốn album quư báu bị đốt bỏ; sách bị coi như phế phẩm bán đi; đồ cất giữ không có hứng thú sẽ bị dọn sạch; đồ gỗ lim trong nhà không dùng, cũng sẽ đem bán giá rẻ. Giống như phần cuối Hồng Lâu Mộng: “Chỉ c̣n lại trắng xóa một mảnh, thật sạch sẽ!”




Tôi quay lại nh́n đống quần áo như núi, chỉ lấy vài bộ thích mặc; đồ dùng pḥng bếp chỉ chừa lại một bộ nồi niêu chén bát. Sách chọn lấy vài cuốn đáng đọc; ấm tử sa chọn lại một cái để uống trà. Mang theo chứng minh thư, giấy chứng nhận người già, thẻ y tế, hộ khẩu, đương nhiên c̣n có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi!




Đây chính là toàn bộ gia sản của tôi! Tôi đi rồi, từ biệt hàng xóm, đem trả ngôi nhà này lại cho thế giới này!




Đúng vậy, đời người chỉ có thể ngủ một giường, ở một gian pḥng, dù nhiều hơn nữa đều là để nh́n chơi. Nhân sinh trên đời, quả thật không cần quá nhiều, đừng quá coi trọng vật chất, bởi v́ tất cả cuối cùng đều phải trả lại cho thế giới này! Chi bằng xem nhiều sách, ở bên cạnh người thân, yêu mến bạn bè bên cạnh, làm cho thế giới này bởi v́ có tấm ḷng yêu thương của bạn mà trở nên càng tốt đẹp.

florida80
06-10-2019, 18:26
Đường "Nó" Đi Trùng Điệp Bất Nhân - Nguyệt Quỳnh (Danlambao)









“Tôi biết nó, đồng bào miền bắc này biết nó

Việc nó làm, tội phạm nó ra sao”

Nguyễn Chí Thiện




Lâu nay, trong tiếng gào khóc của người dân oan khắp ba miền đất nước, hoà trong nước mắt bao giờ cũng có những kể lể, trách mắng, đầy phẫn uất với tiếng “nó”: nó đến ḱa; nó ŕnh rập; nó ác lắm;… hay chúng nó tàn nhẫn lắm!




Nó là lực lượng cưỡng chế lên đến hàng ngh́n người với đầy đủ các ban ngành và với đầy đủ quyết tâm cùng nhẫn tâm, mà anh Hoài Công Trực, một người dân ở vườn rau Lộc Hưng mô tả: “...với lực lượng đó, dùng để đánh lấy lại Hoàng Sa cũng thắng th́ làm sao người dân chúng tôi chịu nổi”.





Thời nào cũng vậy, thời nào cũng có những phường cường hào ác bá chuyên đi bóc lột, cướp đất, bức hiếp những người dân thấp cổ bé miệng. Nhưng nay, bọn cường hào lại là kẻ cầm chịch, là chính quyền th́ người dân biết đi đâu mà đ̣i oan sai?




Thế cho nên tự bao giờ, người dân nghèo quê tôi đă oán ghét, gọi chính quyền bằng một đại danh từ chứa đầy cảm xúc của sự rẻ rúng và khinh miệt: “Nó”.




***





Tiếng nức nở ở vườn rau Lộc Hưng lại vang lên như một tiếng chuông gơ vào kư ức của mọi người dân VN. Tiếng gào khóc ấy đă vọng lên từ đất nước này từ lâu lắm rồi, từ những vụ cướp đất ở Cần Thơ, Cồn Dầu, Dương Nội, Tiên Lăng, Long An, Đăk Nông, Thủ Thiêm,…





Và rồi ngày nay, ở Lộc Hưng, ngay những ngày cận tết. Ngày tết là ngày thiêng liêng, ngày đoàn tụ của gia đ́nh, của ông bà tổ tiên, người khuất mặt. Dân ta bảo “đói muốn chết ba ngày tết vẫn no” hay “giận gần chết ngày tết cũng thôi”. “Nó” quả thực đă không c̣n là người VN truyền thống. Không thể nhân danh ǵ để có thể đánh vào đồng bào ḿnh ngay những ngày giáp tết; mà lại nhắm vào những con người lương thiện, nghèo khó, lam lũ!




Nh́n cảnh người dân vườn rau Lộc Hưng nhớ nhà, quay lại nằm ngủ ngay trên cái tổ ấm đă bị đập phá tan nát; không biết bạn có như tôi, chợt đau xót như nh́n thấy chính ḿnh cũng đang cố bám víu vào cái mảnh đất chữ S đă tan hoang, xác xơ đến tội nghiệp này!





Hai trăm hộ dân với hàng trăm con người vừa lâm cảnh đói rét, lang thang vào những ngày cuối năm. Sự yếu đuối, cô thế của họ làm tôi chạnh nhớ đến h́nh ảnh người mẹ liệt sĩ ở Hà Đông. Khi cùng đường, khi tuyệt vọng, con người ta đành đem cả sự trần trụi, cô thế của ḿnh ra làm vũ khí. Người mẹ này đă khỏa thân gào khóc đến lạc giọng ngay trước trụ sở tiếp dân của trung ương đảng và thanh tra chính phủ: “Con của tôi chết hết rồi. C̣n một ḿnh tôi nữa thôi đảng ơi. Tôi ăn ǵ, uống ǵ đây đảng ơi. Tôi lấy ǵ mà sống đây đảng ơi.”




Nhưng oán giận hay gào khóc đâu có thay đổi được ǵ. Nước mắt và sự khổ đau cùng cực dường như đă có mặt trên đất nước này hơn nửa thế kỷ. Ngay từ những ngày đầu, khi CS mới nắm chính quyền rồi cho phát động chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất. Câu thơ của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện ngày ấy mà đă thành tiên tri “đường nó đi trùng điệp bất nhân”.




Nhưng nếu bảo cộng sản ác, lănh đạo cộng sản bất nhân, vậy chúng ta là ai?




Chúng ta là chứng nhân của nửa triệu nông dân chết oan trong Cải Cách Ruộng Đất; chúng ta có mặt khi CS nhân danh cách mạng chôn sống hàng ngh́n người dân vô tội trong biến cố Mậu Thân; chúng ta hiện diện khi chúng chia chác, cướp đất, xô đẩy lớp lớp dân nghèo vào cảnh cùng khổ, không nhà không cửa, màn trời chiếu đất,...




Với từng đó những tội ác mà chúng ta vẫn im lặng, vẫn làm ngơ th́ sự hiện diện của chúng ta cũng hoàn toàn vô nghĩa. Khi coi sự bất công đối với người khác không là sự bất công đối với ḿnh th́ nạn nhân kế tiếp sẽ là ai?




Chúng ta là sản phẩm của chính ḿnh.




Một ngày nào đó khi quay trở về nhà, mái ấm của chúng ta cũng chỉ c̣n là một đống đổ nát như vườn rau Lộc Hưng. Một ngày cuối năm nào đó, chúng ta cũng sẽ co ro trên mảnh đất trống của ḿnh trong khi căn nhà chung VN đă là một băi rác cho ngoại bang rồi.




Tai họa này sẽ không chừa một ai, ngay cả những đảng viên, cán bộ nằm trong guồng máy của chế độ. Đối với một chính quyền “non yếu” chúng ta c̣n chung tay góp sức được; nhưng với một chính quyền “bất nhân với đồng bào”, nếu chúng ta không phải là người chận đứng cái ác th́ c̣n ai vào đây? Hăy nhớ đến những cán bộ cao cấp như Đinh La Thăng c̣n phải cầu xin được đối xử như một con người.




Chính chúng ta đă tạo nên một xă hội bất ổn, chính chúng ta đă trao quyền lực tuyệt đối vào tay một đảng phái bất xứng. Để rồi ngày hôm nay, với luật ANM, nhiều người dân VN c̣n tin rằng chúng ta đă “hoàn toàn trắng tay” về những ǵ gọi là quyền con người !?




Ai đó đă từng nói: “Chúng ta nghĩ ḿnh là ǵ th́ ḿnh sẽ trở thành thế ấy.” Tờ giấy bạc 20 đồng sẽ luôn luôn có cái giá trị của 20 đồng, dù nó được xếp vuốt phẳng phiu hay bị bàn chân người đời dẵm nát. Hăy dám sống với cái hệ giá trị của chính ḿnh. Đây không phải là lần đầu đất nước này, dân tộc này phải sống với thử thách.




Khi luật ANM cấm nói, chúng ta sẽ tiếp tục và phải tiếp tục nói lên sự thật. Hăy bắt đầu một cuộc sống có trách nhiệm, sống với danh dự và nhân phẩm. Chỉ có duy nhất điều này mới có thể nâng tâm hồn chúng ta, nâng dân tộc chúng ta thoát ra khỏi số phận một bầy thú sắp bị diệt vong.

florida80
06-10-2019, 18:27
Lịch Ngủ Để Phục Hồi Nội Tạng Cơ Thể




Ngủ đúng giờ giấc rất quan trọng nhưng đa số người Việt ḿnh nhất là các bạn trẻ th́ lại toàn làm ngược lại. Đi ngủ vào lúc 1,2 h sáng và thức dậy lúc 8,9 h sáng hôm sau. Rất phản khoa học.










Ngủ sớm không những là liều thuốc thần cho nhan sắc mà c̣n có ư nghĩa quan trọng đối với sức khỏe mỗi người. Các cơ quan trong cơ thể, đặc biệt là nội tạng rất cần một giấc ngủ sớm và sâu để phục hồi sau thời gian làm việc mệt mỏi.


Dưới đây là lịch ngủ gồm các giờ tương ứng với từng cơ quan bên trong, giúp bạn hiểu rơ tác dụng của việc ngủ đến sự phục hồi của nội tạng cơ thể:



Từ nửa đêm đến đến 4 giờ sáng: là thời điểm tụy tạo máu v́ thế phải ngủ sâu giấc, không nên thức khuya để quá tŕnh tạo máu diễn ra một cách thuận lợi.






Từ 3-5 giờ sáng: Đây là khoảng thời gian phổi thực hiện quá tŕnh đào thải chất độc có trong phổi ra khỏi cơ thể. Biểu hiện quá tŕnh đào thải độc tố của phổi trong thời gian này là những cơn ho dữ dội nếu bạn đang mắc các bệnh về đường hô hấp, bởi hoạt động bài độc đă chạy đến phổi.






Từ 5-7 giờ sáng: Mỗi người có một thời gian thức dậy khác nhau, nhưng trong khoảng thời gian từ 5-7 giờ sáng các bạn nên dành cho việc đi toilet, để đào thải chất độc chứa trong ruột già ra khỏi cơ thể.


Nếu đại tràng không được bài độc và hồi phục tốt, độc tố sẽ tích tụ lại trong cơ thể. Đến một lúc nào đó bạn sẽ bị mọc mụn, xuất hiện các nốt thâm, và thậm chí tăng nguy cơ bị ung thư trực tràng. V́ thế, cố gắng đi đại tiện trong thời gian này, càng để muộn th́ độc tích nhiễm càng nhiều.






Từ 7-9 giờ sáng: Lúc này ruột non hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất, cho nên cần phải ăn sáng đầy đủ, nên ăn những loại thức ăn tốt cho dạ dày như táo, củ cải,… Dạ dày là cơ quan tiêu hóa chính, là nơi dự trữ, vận chuyển và tiêu hóa thức ăn. V́ thế vào thời điểm này bạn có thể ngồi xổm và tập luyện thở bụng. Tập đều đặn hàng ngày giúp kích thích tuần hoàn máu dạ dày, kích thích thay đổi tế bào mới, tăng hiệu quả tiêu hóa cho dạ dày.






Những lưu ư để có giấc ngủ sớm và sâu:

- Tắm nước ấm trước khi ngủ, ăn các thực phẩm giúp ngủ ngon như hồ đào, hoặc uống 1 ly sữa ấm.


- Một số động tác yoga có thể hỗ trợ giấc ngủ.


- Trước khi ngủ, mát xa một số huyệt ở đầu và chân cũng có tác dụng giúp ngủ ngon hơn.


- Khi ngủ nhất định phải tắt đèn, bởi ánh sáng đèn sẽ khiến năo bộ bị kích thích, làm bạn khó ngủ hơn.


- Giữ cho đầu óc thoải mái, tránh suy nghĩ về những công việc hoặc các rắc rối trong cuộc sống. Có thể nghe một bản nhạc nhẹ để dễ dàng ngủ hơn.






- Từ 22 giờ đến 2 giờ sáng không chỉ là quăng thời gian cơ thể bài độc tốt nhất, mà c̣n là quăng thời gian dưỡng da tuyệt nhất. Bởi vậy. nếu bạn muốn có 1 cơ thể khoẻ mạnh và làn da sáng đẹp việc ngủ sớm là vô cùng quan trọng. 




Nếu muốn có một sức khỏe tốt, bạn hăy dành thời gian để chăm sóc và tuân thủ đúng lịch ngủ để phục hồi nội tạng cơ thể một cách hợp lí.



Sưu tầm

florida80
06-10-2019, 18:27
Thượng Đế Rất Công Bằng, Ngài Không Cho Ai Quá Nhiều Thứ Bao Giờ










Ở một đất nước giàu có của châu Âu, có một nữ ca sĩ rất nổi tiếng. Tuy mới chỉ 30 tuổi nhưng danh tiếng cô đă vang dội khắp nơi, hơn nữa cô c̣n có một người chồng như ư và một gia đ́nh hạnh phúc mỹ măn.




Một lần, sau khi tổ chức thành công đêm diễn, cô ca sĩ cùng chồng và con trai bị đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt bao quanh. Mọi người tranh nhau chuyện tṛ với cô. Những lời lẽ tán tụng khen ngợi tràn ngập cả sân khấu. Có người khen cô tuổi nhỏ chí lớn, vừa tốt nghiệp đại học đă bước chân vào nhà hát tầm cỡ quốc gia và trở thành nữ ca sĩ trụ cột của nhà hát. Có người tán tụng rằng, khi mới 25 tuổi mà cô đă được lựa chọn là một trong 10 nữ ca sĩ có giọng hát opera xuất sắc nhất thế giới. Có người lại ngưỡng mộ cô có người chồng tuyệt vời, một cậu con trai kháu khỉnh và dễ thương. Trong khi mọi người thi nhau bàn luận, cô ca sĩ này chỉ im lặng lắng nghe, không thể hiện thái độ ǵ.




Khi mọi người nói xong, cô mới chậm răi nói:


“Trước tiên, tôi xin cảm ơn những lời ngợi khen của mọi người dành cho tôi và những người trong gia đ́nh tôi. Tôi hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với mọi người. Nhưng các bạn chỉ nh́n thấy một số mặt trong cuộc sống của tôi, c̣n những mặt các bạn vẫn chưa nh́n thấy. Cậu con trai của tôi mà mọi người khen là kháu khỉnh, đáng yêu, thật bất hạnh, nó là một đứa trẻ bị câm. Ngoài ra, nó c̣n có một người chị tâm thần và thường xuyên bị nhốt ở nhà”.




Mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt nh́n nhau, dường như rất khó chấp nhận một sự thật như thế. Lúc này, cô ca sĩ mới điềm tĩnh nói với mọi người: Tất cả những chuyện này nói lên điều ǵ? Có lẽ chúng nói lên một triết lư đó là: Thượng đế rất công bằng, ngài không cho ai quá nhiều thứ bao giờ.





Thượng đế rất công bằng, ngài không cho ai quá ít, cũng không cho ai quá nhiều. V́ thế, đừng nên chỉ nh́n thấy hoặc ngưỡng mộ những thứ người khác có, mà nên nghĩ và trân trọng những thứ bạn đang có, cho dù đó không phải là những vinh quang tột đỉnh.




Vậy nên, nếu ai đó hỏi bạn: “Bạn có hạnh phúc không?”. Bạn hăy trả lời rằng: “Ḿnh hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách sống riêng của ḿnh và những ǵ ḿnh đang có trên đời này”.





Nguồn: Daikynguyen