PDA

View Full Version : Topic April 30-1975 Stories


Pages : 1 2 3 [4] 5 6 7 8 9 10 11 12

florida80
06-10-2019, 18:28
Cơm Âm Phủ - Trần Kiêm Đoàn








Có những bước lỡ chân quá đà v́ cao hứng, hay những lúc làm ra vẻ lịch lăm về một điều mà thực ra, ḿnh chưa bao giờ nếm thử... để rồi, ba bốn chục năm sau, nằm vắt tay lên trán, hồi tưởng lại c̣n cảm thấy “ốt dột” đến cong người. Cái “ốt dột chưa tề” của Huế không nặng nề như cảm giác “xấu hổ” của miền Bắc; cũng không nhẹ nhàng như nỗi “mắc cỡ” của miền Nam, nhưng nó lại tê tê, buồn buồn, nhồn nhột, ray rức với một cảm giác mất mát mơ hồ vào cả trong giấc ngủ.




Một cảm giác “ốt dột” nhẹ nhàng nhưng lại đeo đẳng lâu nhất trong đời tôi đă bắt nguồn từ lần đầu tiên đi ăn cơm âm phủ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi cầm được món tiền học bổng ba tháng đầu năm của đời sinh viên sư phạm Huế với cảm giác lên hương, xu hào rủng rỉnh. Đă có chút “phú quư” rồi th́ cứ thế mà sinh ra lễ nghĩa. Xin tạm giă từ quán cơm Xă Hội và quán cơm Sinh Viên năm ba đồng một bữa để tận hưởng phong vị cao sang “vào trong phong nhă ra ngoài hào hoa”. Tôi hạ quyết tâm đi ăn cơm âm phủ và không quên mời giai nhân cùng chia xẻ “vinh hoa”. Tôi cẩn trọng đạt lời mời tới cô em ban C Đồng Khánh ở cửa Đông Ba trước cả tuần lễ. Dĩ nhiên là cô em cũng ra chiều cảm động, chớp chớp đôi mắt ướt và ửng hồng đôi má nhỏ nhẻ nhận lời.




Đến hẹn, tôi hiên ngang tiến về phía sân vận động Tự Do, loay hoay măi mới t́m ra quán cơm Âm Phủ không biển, không hiệu, nằm khiêm tốn ở góc đường. ở Huế trên mười năm, tôi chỉ nghe qua và đinh ninh rằng, có một loại cơm đặc biệt nào đó gọi là cơm Âm Phủ giống như bún ḅ Huế, ḿ Quảng, hủ tiếu Mỹ Tho, phở ḅ Hà Nội... nơi cái đất Cố Đô “đá ṃn rêu nhạt” nầy. Cơm âm phủ tuởng tượng trong mớ kiến thức văn minh miệt vườn của tôi nó rất ly kỳ như kiểu “Thịt oan cừu nướng đuốc ma trơi...”




Khi vào quán, ngồi xuống bàn ăn, tôi c̣n tḥ tay vào túi quần sờ lại xấp giấy bạc cho chắc ăn và mĩm cười, ngó quanh một cách đầy lịch lăm. Có tiếng em bé gái hầu bàn hỏi:

- Dạ thưa o chú muốn ăn chi?

Tôi đă chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng nên gọi hàng một cách đầy khí thế tự tin:

- Cho hai “cái” cơm âm phủ.

Tôi cảm thấy ḿnh rất thông minh và khôn khéo khi dùng tiếng “cái” để khỏi xác định một loại cơm nổi tiếng mà ḿnh chưa hề biết nó chứa trong mâm hay trên thớt, đựng trong chén hay trong tô, và nó tṛn hay méo như thế nào.

Em bé hầu bàn có vẻ hơi lúng túng:

- Dạ, cơm chi ạ?

Tôi cao giọng:

- Th́ cơm Âm Phủ chớ c̣n cơm chi nữa!

Em bé lại tỏ ra càng lúng túng hơn:

- Ơ...! Mà cơm Âm Phủ nớ là cơm chi rứa?

Tôi nổi nóng:

- Quán bán cơm Âm Phủ mà hỏi chi loạng quạng rứa hè?!

Cô bé có vẻ lo lắng chạy biến vào trong. Lát sau ông chủ quán ra một ḿnh hỏi lại là chúng tôi muốn ăn món cơm ǵ. Cơm dĩa, cơm bữa, cơm chiên thập cẩm... hay cơm ǵ nữa. Tôi nhắc lại mấy lần là tôi muốn ăn cơm Âm Phủ, nhưng ông ta lại cũng đớ người ra v́ không hiểu. Nghe có tiếng to hơi bất thường, thằng Vĩnh Trung, dân sư phạm sử địa, cũng vừa lănh học bổng như tôi, đang ăn đâu đó trong quán bước tới, kéo tay tôi ra ngoài, lên tiếng:


- Mi là thằng ngố quê một cục. Làm quái chi có cơm âm phủ trên trần gian nầy. Âm Phủ là tên quán ăn thôi. Họ bán đủ thứ cơm, nào là cơm dĩa, cơm bữa, cơm sườn, cơm gà, cơm chiên... Ưa cơm chi th́ cứ gọi.




Tôi thất thểu trở vào quán. Giai nhân nh́n tôi ngờ ngợ. Khí thế mười thành công lực lúc đầu giờ ỉu x́u như đă bị cao thủ phế hết nội công. Biết ăn nói làm sao bây giờ. Nguội điện. Tôi bỗng trở thành ngoan ngoăn như thằng Bờm vớ được nắm xôi, nói nho nhỏ với em bé hầu bàn c̣n đang chờ ở đó:

- Cơm chi cũng được.

Em bé chào khách món cơm “âm phủ” mà có lẽ từ sáng đến giờ chưa có ai kêu:

- Cơm chiên thập cẩm chú hỉ?!

Cái “ốt dột” nhỏ xuống từng giọt làm cho tôi trí óc tôi bốc hơi. Tôi ngồi khêu từng hột cơm chiên, những hột cơm lặng lẽ buồn thiu như lời an ủi bâng quơ mà thâm trầm đáo để của cô em Đông Ba đang cười nụ, không biết để làm duyên hay để “nói khơm” người anh hùng lỡ vận như tôi:

-Ăn rành chưa chắc đă rành ăn!

Tôi bỗng thấy giận đời mờ mịt mà không biết giận ai.




o0o




Việt Nam là quê hương của cổ tích nên dường như con người, món ăn, t́nh cảm và t́nh yêu cũng đượm màu cổ tích. Trong khu rừng thần thoại đó, Huế nhỏ nhoi nhưng lại lại xinh xinh như chiếc hài của cô Tấm ngày xưa.




Tôi nhớ thuở đi học, lớn tồng ngồng rồi mà vẫn c̣n thương lịch sử hưng vong của quê hương một cách mơ mơ, màng màng như thương như trái thị vàng c̣n thơm trong chiếc bị. Tôi làm sao quên được thầy Lê Khắc Pḥ khi dạy về lịch sử Pháp xâm lăng. Dáng thầy đăm chiêu, mắt thầy xa vắng và tiếng thầy trầm trầm, đứt đoạn: “...đến năm 1884, giang sơn Việt Nam đă hoàn toàn rơi vào tay quân Pháp, tổ quốc Việt Nam chỉ c̣n trong ḷng người dân Việt!”. Giọng Thầy bỗng nghẹn ngào. Thầy rút chiếc khăn mù-xoa trong túi áo ra chặm nước mắt cùng lúc với tiếng chuông báo hiệu hết giờ. Giọt nước mắt muộn màng của người thầy xứ Huế, sẽ ḥa vào biển nước mắt của ngựi dân Huế gần một trăm năm về trước đă đổ xuống trong cảnh nước mất nhà tan.




Năm 1884, Pháp đă chiếm trọn hai miền Nam Bắc. Huế như một trái tim của đất nước trong cơn nguy biến mà mọi người dân Nam đang lâm ṿng nô lệ nh́n về. Tổng tư lệnh lực lượng viễn chinh Pháp ở Bắc Kỳ và Trung Kỳ, Roussel De Courcy, là một phần tử đang điên cuồng theo chủ nghĩa thôn tính đă tuyên bố: “Cái gút thắt của vấn đề Việt Nam là ở Huế”. Nguyên nhân sự xâm lăng của Pháp đă có sẵn, việc c̣n lại là t́m cho ra nguyên cớ để đánh bạt hy vọng cuối cùng của người dân Việt. Nguyên cớ phải xẩy ra ở Huế, với triều đ́nh Huế.




Ngày 2 tháng 7 năm 1885 De Courcy đă đưa quân vào cửa Thuận An, rồi sau đó hống hách đ̣i hỏi triều đ́nh Huế: “Nếu muốn được yên ổn th́ phải nộp cho chúng tôi hai vạn thoi vàng, hai vạn thoi bạc và hai vạn quan tiền...” De Courcy tiến vào Hoàng Thành và đ̣i hỏi vua Hàm Nghi phải bước xuống ngai vàng, đích thân ra đón. Roussel c̣n đ̣i hỏi tất cả phái đoàn của Pháp từ quan đến lính quèn phải được đi vào Đại Nội bằng cửa chính Ngọ Môn, trong khi cửa này chỉ để dành riêng cho Đại Nam Hoàng Đế. Sự ngạo mạn và lăng nhục của quân xâm lăng thiêu đốt hết mọi thiện chí ngoại giao. Sự bức xúc của vua quan và dân dă Việt Nam đă ngùn ngụt cháy thành lửa đỏ.






Tối 22 qua rạng ngày 23 tháng 5 năm Ất Dậu tức là đêm mồng 4 rạng ngày mồng 5 tháng 7 năm 1885, Thượng Thư Bộ Binh Tôn Thất Thuyết và Đề Đốc Trần Xuân Soạn đă chỉ huy 20.000 binh lính mở cuộc tổng tấn công vào thành lũy của quân Pháp ở Toà Khâm và Mang Cá. Giữa đêm khuya, bên này sông Hương, Đồn Mang Cá bỗng nghe tiếng hô thúc quân vang dậy, súng nổ rền trời. Bên kia sông Hương, khu lính lệ Toà Khâm lửa khói bốc cao ngùn ngụt. Rạng sáng, quân Pháp bắt đầu phản công dưới sự chỉ huy của Pernot.




Pháp đă chia quân làm ba ngă để tiến vào kinh thành. Từng đợt xung phong chiếm lĩnh các vị trí cửa chắn then chốt để tràn vào các cửa Đông Ba, Thuợng Tứ, Chánh Đông, Chánh Tây, An Ḥa. Toán từ Cửa Trài, phá cầu Thanh Long, vượt sông Ngự Hà, tiến vào Lục Bộ, cố tấn công cửa Hiển Nhơn để mở đường vào Hoàng Cung. Toán quân thứ hai vượt Cầu Kho tấn công quân triều đ́nh đang tử thủ vườn Ngự Uyển để tiếp ứng toán quân đang cố phá đổ một cách vô hiệu quả cửa Hiển Nhơn vẫn đứng trơ gan trong khói lửa. Quân triều đ́nh không giữ nổi thành phải tháo chạy về phía Lục Bộ và tràn ra cửa Đông Ba đă bị toán quân Pháp từ phía Cửa Trài tiến lên chiếm ngự. Cuộc chém giết trời sầu đất thảm đă xảy ra nơi mà trăm năm sau vẫn c̣n ghi dấu: Miễu Âm Hồn.




Cuộc chiến đấu không ngang tầm vũ khí, nhưng quân ta đă đứng trên quá tầm cao của mặt trận lương tri, liều thân v́ danh dự của giống ṇi và tổ quốc.




Trong niềm đau chung của toàn đất nước, Huế đă quặn ḿnh gánh chịu những tang thương trực tiếp trên tấm thân gầy “mùa Đông thiếu áo, Hè thời thiếu ăn”. Kinh đô thất thủ, De Courcy ra lệnh cho lính Pháp tự do hành động trong ṿng 48 tiếng đồng hồ: Mặc sức cướp phá tài sản trong Hoàng Cung, vơ vét của cải nhà quan. Giặc Pháp cứ gặp ai tha hồ giết nấy, đốt cái ǵ có thể đốt được, cướp cái ǵ có thể cướp được, hiếp ai có thể hiếp được... (Theo Trần Văn Giàu; Tôn Thất Hứa, Wuerzburg, 1997.)




Sau ngày thất thủ kinh đô, cơn ác mộng kéo dài trên đất Huế. Bao kẻ hiền tài, người lương thiện chỉ qua một đêm là có thể thành tên tử tội, cơ nghiệp tan tành, chỉ v́ bị bắn tiếng là theo Cần Vương mà không cần chứng cớ. Sông Hương biến thành “nhất giang lưỡng quốc”. Bên kia sông là giang sơn của Pháp với ṭa Khâm Sứ, phố Mô-Ranh, nhà hàng Sạc-Măng-Rông, sàn nhảy, hồ bơi “Xẹc-X́-Bo”... thế giới nhỡn nhơ hưởng thụ của Tây Đầm. Bên nầy sông vẫn là Ḥang Thành rêu phong sương phủ... là thế giới u trầm, cúi mặt của vua quan. Tám cửa thành không che được mưu toan cứu nước Trần Cao Vân, Tăng Bạt Hổ. Cung đ́nh th́ cũng là cá chậu chim lồng nhốt vua Thành Thái, vua Khải Định, vua Bảo Đại trong chiếc ngai vàng lấp lánh kiếm quang của toàn quyền và mật thám.




Giấc mơ “xênh xang áo gấm về làng, ngựa anh đi trước vơng nàng theo sau” chỉ c̣n là vang bóng của ngày qua. Đă lác đác có những nhóm dân nghèo từ làng quê lên Dinh làm thuê, ở mướn cho các ông Tây, bà Đầm, mong thoát khỏi cảnh bùn lầy nước đọng. Phải chăng “Chén Cơm Âm Phủ” bắt đầu từ đó:

Kể từ ngày thất thủ Kinh Đô,

Tây qua giăng giây thép, Họa địa đồ nước Nam.

Lên Dinh ở tớ Toà Khâm,

Chén cơm âm phủ, áo đầm mồ hôi...!

(Vè Thất Thủ Kinh Đô)

Trong tâm thức của người b́nh dân xứ Huế, “Cơm Âm Phủ” là miếng cơm kiếm được bằng nỗi nhục nhằn, lao khổ; miếng cơm đổ mồ hôi, sôi nước mắt của kiếp người gian nan bất hạnh.




Thế rồi... mười, hai mươi, ba mươi năm sau, sông Hương vẫn âm thầm cưu mang “hai nước”. Nếu chỉ nh́n trên bề mặt th́ trong mối giao t́nh, giữa thiên nhiên và ngoài xă hội, Tây vẫn là Tây; Ta vẫn là Ta; Huế vẫn là Huế xưa dịu dàng, thanh bạch như những gịng sông Xuân sau mùa lũ lụt. Nhưng trong thâm sâu, Huế mang chung thân phận trôi nổi của một đất nước mất chủ quyền. Đó là khi tuổi già mất dần ḷng tự hào quá khứ và tuổi trẻ không màng đến tương lai.




Hoàn cảnh mới đă tạo nên vùng đất mới. Vùng đất lau lách phía Đông tiếp giáp với đồng An Cựu trở thành vùng Đất Mới. Trên từng rẻo đất của quê hương, nếu phải có những bờ lau ruộng đước để hút bớt phèn chua, nước độc của vùng châu thổ sông Hồng; phải có những rừng mắm để làm thuần những vùng đất mới Cà Mâu, th́ phải có những tâm hồn trôi nổi quen chịu cay đắng giữa đời để làm thuần những vùng đất mới của Huế. Nơi vùng đất mới chưa thuần đó, mọc lên những đồn lính Tây Khố Xanh, Săng Đá; nổi lên những khu nhà mới chứa gái giang hồ; chỗ trọ qua đêm của những con buôn tứ xứ. Trên một g̣ đất cao tiếp giáp với con đường ṃn có hai dăy hàng me dẫn ra bến sông Hương là cái cḥi tranh mới mọc, xung quanh là ruộng nước mênh mông. Đó là cái quán cơm bên đường lộng gió mùa Hè và khép nép gió mùa Đông. Quán cơm b́nh dân không tên không tuổi mọc lên cùng thời với sự khởi công xây dựng sân vận động Huế (Stade Olympique). Đây là sân vận động độc nhất tại Đông Dương có ṿng chảo đua xe đạp (stade vélodrome) đă được khánh thành năm 1936 với sự hănh diện của người Pháp bày tỏ công khai trên báo chí đương thời. Quán cơm b́nh dân nầy là tiền thân của quán Cơm Âm Phủ, nằm ngay trước mặt Stade Olympique Huế.




Quán hoạt động từ 11giờ đêm đến 5 giờ sáng, khi có 3 phát súng lệnh của thành phố nổ rền báo hiệu sinh hoạt của một ngày mới bắt đầu. Đương lúc cả thành phố ngủ say là lúc quán và khách bắt đầu sinh hoạt. Giữa vùng đồng hoang hiu quạnh tối đen, ánh đèn dầu leo lét và bếp lửa lập ḷe nhảy múa theo gió khuya, soi bóng nhạt nḥa của những khuôn mặt mệt mỏi, xanh xao v́ mất ngủ; hay những dáng dấp c̣m cơi, mắt sâu, má hóp của những người lao động no sương nắng, mà đói áo cơm. Trong cái cḥi tranh không bàn, không ghế, chỉ có những cái đ̣n thô sơ trên nền đất. Cái đ̣n tre vừa đủ giúp cho khách tựa mông ngồi cḥ hơ mỗi tụm năm ba người; chia nhau chút ánh sáng vàng vọt và mảnh không gian trong quán xào xạc mái lá với bốn bề gió lộng. Trong cái vắng lặng hoang sơ của vùng đất mới, có một thế giới nhỏ bé đang sống về đêm với một nếp sống âm u, ẩn hiện trong ánh sáng mờ mờ gần như tan loăng vào bóng tối mông lung. Thế giới kia vụt biến mất giữa ánh sáng ban ngày như những hồn ma đă t́m về cổ mộ trước b́nh minh: Đó là thế giới lạ lùng, cô quạnh và kỳ bí của Âm Phủ. Cho nên cái quán cơm nhỏ bé vô danh sống về đêm đó, đă được người đời đặt tên là quán Cơm Âm Phủ.




Chủ nhân đời thứ ba của quán Cơm Âm Phủ là ông Tống Phước Thôi, một cầu thủ đá banh xuất sắc của đội bóng tṛn Công An Huế thuộc thế hệ “Tây Tiến” hơn năm mươi năm về trước. Kiện tướng sân cỏ vang bóng một thời, nay là ông già tuổi ngoại lục tuần nho nhă, ngồi nhớ lại chuyện ngày qua để giở lần từng trang quá khứ...




Thực khách là loài chim ăn đêm: Những người kéo xe, những cô gái ăn sương mà tụ điểm là những quán tranh lụp xụp quanh khu Xóm Mới. Đội ngủ gái ăn sương thuở đó có gần cả trăm nàng, được nhà nước Tây “bảo hộ” cấp giấy môn bài, thu thuế du dương và khám “lục x́” (Luxir) định kỳ để tránh bệnh phong t́nh cho đám con cháu Gaulois. Khách khuya khoắt nhất là các chú lính tuần canh; những nghệ nhân lang thang đờn ca xướng hát, phục dịch những tṛ vui suốt sáng, trận cười thâu đêm cho người mua vui. Khách nửa đêm về sáng là những con bạc đ̣ đêm xuôi ngược lên về ṣng bạc lớn ở Kim Long mà chủ ṣng là một bà chúa. Khách ăn đêm phần lớn là sản phẩm của một xă hội thời Tây đô hộ: Cơ cực, lang bạt, chẳng buồn nghĩ đến ngày mai.

Thực khách th́ từng chặng, từng nhóm trong đêm mà quán th́ phải phục vụ thâu đêm.




Mỗi người khách đều có một cảnh đời khác biệt, nhưng lại gặp gỡ nhau qua hai món ăn “âm phủ” vừa hợp với cái khẩu vị cao lương cũng tốt, muối hột cũng xong; vừa hợp túi tiền khi xu hào rủng rỉnh, khi không c̣n dính một trự ăn ba; vừa no lâu, vừa đằm bụng: Đó là thịt heo dưa giá và cá sông “7 món”, ăn với cơm nóng thơm phưng phức suốt bốn mùa. Thức uống th́ có rượu đế từng ly hay nước chè xanh có vài miếng gừng đập dí. Khí hậu về đêm, cho dẫu là đêm mùa Hè, cũng rất cần đôi miếng gừng cay. Quán Cơm Âm Phủ đă trở thành điểm hẹn cho những “con ma sống” dọc đường gió bụi rủ nhau về dừng chân ăn đêm.




Món đưa cơm chủ lực, dưa giá Huế, là một tổng hợp cây trái thổ sản địa phương đầy màu sắc: Màu xanh của cây kiệu, màu vàng của măng tre xắt thành sợi, màu đỏ của ớt trái chín xắt dài, màu trắng của giá đậu xanh. Tất cả dầm với muối thành dưa, ngă vị hơi chua chua và mùi nồng nồng đậm đà hương vị. Thịt heo lư tưởng là thịt ba chỉ đủ da, đủ nạc, đủ chút viền mở thanh thanh. “Heo Huế nhỏ con mà thịt săn mềm, thớ mịn, luộc phay chấm nước mắm Ḥn th́ ngon không chỗ nói “ (Vương Hồng Sển; Tôi Nhớ Huế, 1968). Dưa giá kẹp với thịt heo ba chỉ, chấm với nước mắm có pha chút đường, ớt, tỏi, ngọt thơm d́u dịu ăn một lần nhớ tới... chín tháng mười ngày. Làm dưa giá phải “có tay”. Gặp người có tay “lục bại”, làm dưa giá sẽ không “chín” mà sẽ biến thành một mớ eo xèo, ma đói cũng lơ ăn!




Người Huế thường mang tiếng là hay “làm đày” và “xét nét” v́ cái bản chất nhạy cảm và nhiều mặc cảm không tên tuổi, chỉ có thể “cảm” mà không giải thích đuợc. V́ vậy, chiếc nón bài thơ nghe đâu để che nắng, che mưa là việc phụ, mà công dụng chính là để ra đường ngăn tia nh́n phóng xạ của người đời “Răng em biết anh nh́n mà em nghiêng nón, trời mùa Thu mây che có nắng mô em...”

Ra đường th́ vậy mà ngược lại, cái triết lư về nhà mẹ hỏi của Huế thật là gần gũi: “Chi cũng không bằng cơm với cá, chi cũng không bằng mạ với con”. Cá sông “bảy món” của quán Cơm Âm Phủ được ưa chuộng trong bao nhiêu năm dài cũng là một phần h́nh ảnh về nguồn đơn giản mà thân thương đó.




Trong một bài khảo cứu về Huế, khi nói về cá tôm, (Thạch Nhân, St. Louis 1998) đă viết: “Nếu có đi nhiều nơi, ăn nhiều chốn mới thấy được cá Huế ngon là dường nào. Cá bất cứ ở đâu, nếu tươi, th́ cũng chỉ béo và ngọt. Riêng con cá Huế đến mùa(!) c̣n có chất thơm nữa. Đến mùa cá, chỉ cần một khúc cá kho ớt bột (khô hoặc nước), một dĩa nước mắm cay, nếu có thêm môt ít mắm ruốc nữa càng tốt, và một nồi cơm nóng là đă có được một bữa ăn ngon hơn nem công chả phụng.” Đọc xong đoạn văn “ngon nhức răng” trên, có người sẽ chảy nước bọt và hoang mang tự hỏi, không biết ông Thạch Nhân đă ăn nem công chả phụng lần nào chưa mà lại “làm hoanh” so sánh với cá Huế một cách rất chi là hào sảng như vậy.




Cá sông ở Huế có khá nhiều loại, nhưng chỉ có một số loại cá ngon như: Cá phác lác, cá ḱnh, cá rô, cá diếc, cá tràu, cá trê, cá gáy, cá đối, cá ngạnh, cá cấn, cá mại, cá hỏn... Nhưng đặc biệt và ngon nhất vẫn là cá bống. Cá bống chia làm nhiều loại: Cá bống cát, cá bống thệ, cá bống mủ (hay c̣n gọi là cá bống trứng). Món cá bống Huế trứ danh là cá bống thệ nấu canh thơm, hoặc canh rau răm cho nhiều tiêu. Cá bống thệ kho riêng hay kho chung với thịt ba chỉ xắt mỏng. Một lớp cá, một lớp rau răm, ớt bột, đường, nước mắm, nước màu, tiêu sọ. Đun lửa riu riu cho đến khi thịt cá săn lại, dẽo quẹo mà ḍn tan, ăn với cháo gạo buổi sáng hay với cơm nóng sẽ làm cho khách bỗng sinh ra chút yêu đời đầy ngũ uẩn, hít hà mà phát hiện ra rằng, th́ ra đời cũng có lúc đáng “sống để mà ăn!”. Cá bống mủ kho tiêu cũng là một lọai cá kho cao cấp v́ mắc và hiếm nên thường dành đặc biệt cho các bà trong thời gian sinh đẻ c̣n ở cữ. Bởi vậy mà có bà đă khoe là nhờ ăn cá bống mủ kho tiêu thời son trẻ, nên lúc về già, gơ lên cái bụng c̣n chắc nịch nghe “bong, bong” như chén sành Thượng Hải(?!)




Thử nghe Vương Hồng Sển, nhà khảo cổ học Việt Nam được thế giới bên ngoài biết tiếng, diễn tả lần đầu ra Huế ăn cá bống ở quán ăn ở cửa Thượng Tứ: “Con cá bống... ngon quá thế, ăn gịn đến xương cũng gịn; kỳ vĩ đều gịn, nhứt là cái đuôi vàng cháy, thật là gịn khớu, gịn rụm, hằm bà lằng gịn. Ăn mút từ miếng xương đầu, gặm từ khớp xương đuôi, ăn rồi bữa cơm xương răi đầy mặt đất, giựt ḿnh nhớ lại thấy thú quá!” (Bách Khoa 272; tháng 5-1968)




Chỉ cần một loại cá phác lác thôi nhưng qua tay các bà nội trợ, đă được chế biến thành lắm món: Cá phác lác vằm nhuyễn để ram vàng hươm, có vị thơm và ngọt thanh hơn cả món chả chiên truyền thống bằng thịt heo, thịt ḅ. Cá phác lác lóc thịt vằm mịn để nấu canh; nước canh trong, thịt cá trắng, bát canh ngọt tự nhiên và đầy hương vị. Cá phác lác kho nước, cá phác lác kho khô, cá phác lác nguyên con chiên vàng rộm, ăn ḍn tan cả xương lẫn thịt.




Chủ nhân đầu tiên của quán Cơm Âm Phủ tuy chỉ dựng cái cḥi tranh sơ sài nơi Xóm Mới, nhưng đă biết dựa trên nền móng vững vàng của thủy thổ và sản vật phong phú địa phương. Thêm vào đó, là sự khai thác khéo léo nhu cầu sinh sống của một tầng lớp khách hàng có nếp sinh hoạt “bềnh bồng” độc đáo về đêm: Làm về đêm, ăn về đêm, chơi về đêm, bán ḿnh về đêm... và đêm về mới sống thật.




Lịch sử Huế, trong suốt thời Pháp thuộc đến hôm nay, là một gịng lịch sử đầy biến cố nổi trôi theo số phận chung của toàn đất nước. Nhưng quán Cơm Âm Phủ trong lịch sử lâu dài đó vẫn không có ǵ thay đổi. Cũng theo Đoàn Tuyền Châu, nhà dịch lư đất Lương Y, th́ cái tên Âm Phủ vốn đă mang sẵn tính “tiền định”. Âm Phủ là cơi siêu h́nh, tồn tại như một “linh thể”; cái biến dịch chỉ dành cho dương thế.




Ngày nay, quán Cơm Âm Phủ không c̣n dừng lại trên hai món chủ lực đầu nguồn là dưa giá thịt heo và cá sông kho “7 món” nữa, mà đang chế biến các đặc sản thực phẩm của Huế theo sát với khẩu vị và nhịp sống của con người “dương gian” trước mắt. Từ dĩa cơm thập cẩm đến khúc cá ch́nh, dĩa lươn um hay món dôi trường và môi mép ḅ chấm mắm nêm... vẫn c̣n mang một hương vị hay hay, trong một khung cảnh là lạ riêng, rất chi là... âm phủ.




o0o




Th́ cũng chỉ là một buổi hẹn ḥ trong quán nhỏ, nhưng mấy ai khỏi giật ḿnh thảng thốt khi chợt nghe lời t́nh tự của đôi t́nh nhân Thành Nội xứ Huế: “Chiều tối gặp nhau ở ngă tư Âm Hồn rồi đi ăn cơm Âm Phủ!”

- Lời hẹn ḥ nghe mà dễ sợ chi lạ, giống như ma, như quỷ dưới âm ty!




Một D́ Huế răng đen tóc bối, ngày xưa cha mẹ đặt đâu ngồi đó, cứ nghĩ chuỵện t́nh yêu là sản phẩm của Tây Đầm, nên “ưng” nhau ba năm chưa dám cầm cái tay, nói chi tới chuyện dễ sợ là hôn lên cái má, dù chỉ là chút trao gởi âm thầm riêng lẻ. D́ kỷ đáo để. D́ đợi cho đến ngày cưới mới chịu cầm... luôn cả cuộc đời người “nớ”. Lửa thời gian đốt tóc d́ cháy bạc, nhưng d́ chưa hề được sưởi ấm bằng những cơn sốt của t́nh yêu, nên d́ mới dại miệng dại mồm, vừa móm mém nhai trầu, vừa đỏng đảnh b́nh luận như vậy.




Trong khung cảnh phong ba đă thành rêu phong của Huế th́ lời hẹn ḥ trên đây có sức lôi cuốn mạnh hơn muôn lần những đợt sóng t́nh lao xao tới bạc đầu mà chưa gối được lên bờ. Thôi th́ cứ tưởng tượng cô bé có vầng tóc mây dài gần che kín mặt, thập tḥ đợi “người nớ” dưới gốc đa già có rễ lạnh lùng như những chùm râu mọc ra từ tượng đá. Trong bóng chiều của Huế, hoàng hôn chưa tím mà nhà Thành Nội đă lên đèn v́ rợp bóng cây xanh.




Ngọn đèn lắt lay từ trong Miễu Âm Hồn như đôi mắt của linh hồn mở ra trừng trừng, chờ đợi. Một ngọn lá rơi trên tóc cũng làm cho cho cô bé giật ḿnh, lạnh cóng, huống chi là bàn tay ấm áp của người t́nh. Cho nên, cái bản lĩnh của những chàng trai Thành Nội là biết chọn địa điểm hẹn ḥ. Một lần hẹn gặp ở miễu Âm Hồn sẽ thu ngắn bớt c̣n đường ba năm viết thư t́nh, cùn bao nhiêu là bút sắt, cạn mấy hồ mực mà sương khói vẫn cứ bay hoài trong mơ mộng. Có phải chăng v́ ở Nội Thành đi đâu cũng có cảm giác chập chờn “sợ ma dễ sợ!” kể từ thời thất thủ kinh đô, đi về cần có chung hai bóng, mà người Huế Thành Nội thường “có đũa, có đôi” sớm hơn là nguời Huế Bến Ngự, Nam Giao. Nữ sĩ Phan Mộng Hoàn đă ví von những cô gái Huế Nội Thành như những con “ốc bung”. Một khi đă “bung” ra khỏi vỏ, những con ốc ngỡ như chỉ biết cuộn ḿnh thầm lặng muôn năm trong vỏ sẽ vươn vai như thần đèn A-La-Đanh vừa thoát ra ngoài rún biển.




Khi chuyện ngày qua đă thành chuyện kể; khi vận nước thăng trầm đă thành lịch sử ; khi sự cố đă thành cố sự và con đường Âm Hồn một thuở đă phôi pha dấu tích được thay tên th́ Huế xưa vẫn c̣n đó: Nhỏ nhắn, trầm tư trong nắng vàng hổ phách mùa Hạ và nhuộm tím trong những chiều đầu Thu có mây làm dịu nắng.




Có người tự hỏi, nếu quân Tây đừng xâm lăng nước ḿnh, th́ Huế có Miễu Âm Hồn, có quán Cơm Âm Phủ hay không?

H́nh như đă có một thi sĩ tài hoa ở phố Đạm Tiên của Huế, đă trả lời tỉnh tỉnh mà không trả lời chi cả:

Nếu không có ai sinh ra trên mặt đất,

Ai biết màu trời của buổi Nguyên Sơ.




Rồi tới cái tỉnh khô tuyệt vời hơn nữa là từ một người học tṛ trong Quảng ra học trường Quốc Học Huế, “quậy sĩ tài danh” của nền thi ca Việt Nam, Bùi Giáng:

Dạ thưa xứ Huế bây giờ,

Vẫn c̣n núi Ngự bên bờ sông Hương.

Rứa, nhưng mà cái tỉnh nào rồi cũng chào thua cái tỉnh rót đáo để của mấy o Huế rặt:



Có nhiều lúc hỏi răng mà như rứa?

Đành trả lời như rứa chứ mằng răng (!)






Trần Kiêm Đoàn



at 3:15 PM







1 comment:







Tri - Vincent NguyenJanuary 24, 2019 at 8:30 AM

Quá đă! Cám ơn Trần Kiêm Đoàn.

Reply








Cơm Âm Phủ - Trần Kiêm Đoàn








Có những bước lỡ chân quá đà v́ cao hứng, hay những lúc làm ra vẻ lịch lăm về một điều mà thực ra, ḿnh chưa bao giờ nếm thử... để rồi, ba bốn chục năm sau, nằm vắt tay lên trán, hồi tưởng lại c̣n cảm thấy “ốt dột” đến cong người. Cái “ốt dột chưa tề” của Huế không nặng nề như cảm giác “xấu hổ” của miền Bắc; cũng không nhẹ nhàng như nỗi “mắc cỡ” của miền Nam, nhưng nó lại tê tê, buồn buồn, nhồn nhột, ray rức với một cảm giác mất mát mơ hồ vào cả trong giấc ngủ.




Một cảm giác “ốt dột” nhẹ nhàng nhưng lại đeo đẳng lâu nhất trong đời tôi đă bắt nguồn từ lần đầu tiên đi ăn cơm âm phủ. Đó cũng là lần đầu tiên tôi cầm được món tiền học bổng ba tháng đầu năm của đời sinh viên sư phạm Huế với cảm giác lên hương, xu hào rủng rỉnh. Đă có chút “phú quư” rồi th́ cứ thế mà sinh ra lễ nghĩa. Xin tạm giă từ quán cơm Xă Hội và quán cơm Sinh Viên năm ba đồng một bữa để tận hưởng phong vị cao sang “vào trong phong nhă ra ngoài hào hoa”. Tôi hạ quyết tâm đi ăn cơm âm phủ và không quên mời giai nhân cùng chia xẻ “vinh hoa”. Tôi cẩn trọng đạt lời mời tới cô em ban C Đồng Khánh ở cửa Đông Ba trước cả tuần lễ. Dĩ nhiên là cô em cũng ra chiều cảm động, chớp chớp đôi mắt ướt và ửng hồng đôi má nhỏ nhẻ nhận lời.




Đến hẹn, tôi hiên ngang tiến về phía sân vận động Tự Do, loay hoay măi mới t́m ra quán cơm Âm Phủ không biển, không hiệu, nằm khiêm tốn ở góc đường. ở Huế trên mười năm, tôi chỉ nghe qua và đinh ninh rằng, có một loại cơm đặc biệt nào đó gọi là cơm Âm Phủ giống như bún ḅ Huế, ḿ Quảng, hủ tiếu Mỹ Tho, phở ḅ Hà Nội... nơi cái đất Cố Đô “đá ṃn rêu nhạt” nầy. Cơm âm phủ tuởng tượng trong mớ kiến thức văn minh miệt vườn của tôi nó rất ly kỳ như kiểu “Thịt oan cừu nướng đuốc ma trơi...”




Khi vào quán, ngồi xuống bàn ăn, tôi c̣n tḥ tay vào túi quần sờ lại xấp giấy bạc cho chắc ăn và mĩm cười, ngó quanh một cách đầy lịch lăm. Có tiếng em bé gái hầu bàn hỏi:

- Dạ thưa o chú muốn ăn chi?

Tôi đă chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng nên gọi hàng một cách đầy khí thế tự tin:

- Cho hai “cái” cơm âm phủ.

Tôi cảm thấy ḿnh rất thông minh và khôn khéo khi dùng tiếng “cái” để khỏi xác định một loại cơm nổi tiếng mà ḿnh chưa hề biết nó chứa trong mâm hay trên thớt, đựng trong chén hay trong tô, và nó tṛn hay méo như thế nào.

Em bé hầu bàn có vẻ hơi lúng túng:

- Dạ, cơm chi ạ?

Tôi cao giọng:

- Th́ cơm Âm Phủ chớ c̣n cơm chi nữa!

Em bé lại tỏ ra càng lúng túng hơn:

- Ơ...! Mà cơm Âm Phủ nớ là cơm chi rứa?

Tôi nổi nóng:

- Quán bán cơm Âm Phủ mà hỏi chi loạng quạng rứa hè?!

Cô bé có vẻ lo lắng chạy biến vào trong. Lát sau ông chủ quán ra một ḿnh hỏi lại là chúng tôi muốn ăn món cơm ǵ. Cơm dĩa, cơm bữa, cơm chiên thập cẩm... hay cơm ǵ nữa. Tôi nhắc lại mấy lần là tôi muốn ăn cơm Âm Phủ, nhưng ông ta lại cũng đớ người ra v́ không hiểu. Nghe có tiếng to hơi bất thường, thằng Vĩnh Trung, dân sư phạm sử địa, cũng vừa lănh học bổng như tôi, đang ăn đâu đó trong quán bước tới, kéo tay tôi ra ngoài, lên tiếng:


- Mi là thằng ngố quê một cục. Làm quái chi có cơm âm phủ trên trần gian nầy. Âm Phủ là tên quán ăn thôi. Họ bán đủ thứ cơm, nào là cơm dĩa, cơm bữa, cơm sườn, cơm gà, cơm chiên... Ưa cơm chi th́ cứ gọi.




Tôi thất thểu trở vào quán. Giai nhân nh́n tôi ngờ ngợ. Khí thế mười thành công lực lúc đầu giờ ỉu x́u như đă bị cao thủ phế hết nội công. Biết ăn nói làm sao bây giờ. Nguội điện. Tôi bỗng trở thành ngoan ngoăn như thằng Bờm vớ được nắm xôi, nói nho nhỏ với em bé hầu bàn c̣n đang chờ ở đó:

- Cơm chi cũng được.

Em bé chào khách món cơm “âm phủ” mà có lẽ từ sáng đến giờ chưa có ai kêu:

- Cơm chiên thập cẩm chú hỉ?!

Cái “ốt dột” nhỏ xuống từng giọt làm cho tôi trí óc tôi bốc hơi. Tôi ngồi khêu từng hột cơm chiên, những hột cơm lặng lẽ buồn thiu như lời an ủi bâng quơ mà thâm trầm đáo để của cô em Đông Ba đang cười nụ, không biết để làm duyên hay để “nói khơm” người anh hùng lỡ vận như tôi:

-Ăn rành chưa chắc đă rành ăn!

Tôi bỗng thấy giận đời mờ mịt mà không biết giận ai.




o0o




Việt Nam là quê hương của cổ tích nên dường như con người, món ăn, t́nh cảm và t́nh yêu cũng đượm màu cổ tích. Trong khu rừng thần thoại đó, Huế nhỏ nhoi nhưng lại lại xinh xinh như chiếc hài của cô Tấm ngày xưa.




Tôi nhớ thuở đi học, lớn tồng ngồng rồi mà vẫn c̣n thương lịch sử hưng vong của quê hương một cách mơ mơ, màng màng như thương như trái thị vàng c̣n thơm trong chiếc bị. Tôi làm sao quên được thầy Lê Khắc Pḥ khi dạy về lịch sử Pháp xâm lăng. Dáng thầy đăm chiêu, mắt thầy xa vắng và tiếng thầy trầm trầm, đứt đoạn: “...đến năm 1884, giang sơn Việt Nam đă hoàn toàn rơi vào tay quân Pháp, tổ quốc Việt Nam chỉ c̣n trong ḷng người dân Việt!”. Giọng Thầy bỗng nghẹn ngào. Thầy rút chiếc khăn mù-xoa trong túi áo ra chặm nước mắt cùng lúc với tiếng chuông báo hiệu hết giờ. Giọt nước mắt muộn màng của người thầy xứ Huế, sẽ ḥa vào biển nước mắt của ngựi dân Huế gần một trăm năm về trước đă đổ xuống trong cảnh nước mất nhà tan.




Năm 1884, Pháp đă chiếm trọn hai miền Nam Bắc. Huế như một trái tim của đất nước trong cơn nguy biến mà mọi người dân Nam đang lâm ṿng nô lệ nh́n về. Tổng tư lệnh lực lượng viễn chinh Pháp ở Bắc Kỳ và Trung Kỳ, Roussel De Courcy, là một phần tử đang điên cuồng theo chủ nghĩa thôn tính đă tuyên bố: “Cái gút thắt của vấn đề Việt Nam là ở Huế”. Nguyên nhân sự xâm lăng của Pháp đă có sẵn, việc c̣n lại là t́m cho ra nguyên cớ để đánh bạt hy vọng cuối cùng của người dân Việt. Nguyên cớ phải xẩy ra ở Huế, với triều đ́nh Huế.




Ngày 2 tháng 7 năm 1885 De Courcy đă đưa quân vào cửa Thuận An, rồi sau đó hống hách đ̣i hỏi triều đ́nh Huế: “Nếu muốn được yên ổn th́ phải nộp cho chúng tôi hai vạn thoi vàng, hai vạn thoi bạc và hai vạn quan tiền...” De Courcy tiến vào Hoàng Thành và đ̣i hỏi vua Hàm Nghi phải bước xuống ngai vàng, đích thân ra đón. Roussel c̣n đ̣i hỏi tất cả phái đoàn của Pháp từ quan đến lính quèn phải được đi vào Đại Nội bằng cửa chính Ngọ Môn, trong khi cửa này chỉ để dành riêng cho Đại Nam Hoàng Đế. Sự ngạo mạn và lăng nhục của quân xâm lăng thiêu đốt hết mọi thiện chí ngoại giao. Sự bức xúc của vua quan và dân dă Việt Nam đă ngùn ngụt cháy thành lửa đỏ.






Tối 22 qua rạng ngày 23 tháng 5 năm Ất Dậu tức là đêm mồng 4 rạng ngày mồng 5 tháng 7 năm 1885, Thượng Thư Bộ Binh Tôn Thất Thuyết và Đề Đốc Trần Xuân Soạn đă chỉ huy 20.000 binh lính mở cuộc tổng tấn công vào thành lũy của quân Pháp ở Toà Khâm và Mang Cá. Giữa đêm khuya, bên này sông Hương, Đồn Mang Cá bỗng nghe tiếng hô thúc quân vang dậy, súng nổ rền trời. Bên kia sông Hương, khu lính lệ Toà Khâm lửa khói bốc cao ngùn ngụt. Rạng sáng, quân Pháp bắt đầu phản công dưới sự chỉ huy của Pernot.




Pháp đă chia quân làm ba ngă để tiến vào kinh thành. Từng đợt xung phong chiếm lĩnh các vị trí cửa chắn then chốt để tràn vào các cửa Đông Ba, Thuợng Tứ, Chánh Đông, Chánh Tây, An Ḥa. Toán từ Cửa Trài, phá cầu Thanh Long, vượt sông Ngự Hà, tiến vào Lục Bộ, cố tấn công cửa Hiển Nhơn để mở đường vào Hoàng Cung. Toán quân thứ hai vượt Cầu Kho tấn công quân triều đ́nh đang tử thủ vườn Ngự Uyển để tiếp ứng toán quân đang cố phá đổ một cách vô hiệu quả cửa Hiển Nhơn vẫn đứng trơ gan trong khói lửa. Quân triều đ́nh không giữ nổi thành phải tháo chạy về phía Lục Bộ và tràn ra cửa Đông Ba đă bị toán quân Pháp từ phía Cửa Trài tiến lên chiếm ngự. Cuộc chém giết trời sầu đất thảm đă xảy ra nơi mà trăm năm sau vẫn c̣n ghi dấu: Miễu Âm Hồn.




Cuộc chiến đấu không ngang tầm vũ khí, nhưng quân ta đă đứng trên quá tầm cao của mặt trận lương tri, liều thân v́ danh dự của giống ṇi và tổ quốc.




Trong niềm đau chung của toàn đất nước, Huế đă quặn ḿnh gánh chịu những tang thương trực tiếp trên tấm thân gầy “mùa Đông thiếu áo, Hè thời thiếu ăn”. Kinh đô thất thủ, De Courcy ra lệnh cho lính Pháp tự do hành động trong ṿng 48 tiếng đồng hồ: Mặc sức cướp phá tài sản trong Hoàng Cung, vơ vét của cải nhà quan. Giặc Pháp cứ gặp ai tha hồ giết nấy, đốt cái ǵ có thể đốt được, cướp cái ǵ có thể cướp được, hiếp ai có thể hiếp được... (Theo Trần Văn Giàu; Tôn Thất Hứa, Wuerzburg, 1997.)




Sau ngày thất thủ kinh đô, cơn ác mộng kéo dài trên đất Huế. Bao kẻ hiền tài, người lương thiện chỉ qua một đêm là có thể thành tên tử tội, cơ nghiệp tan tành, chỉ v́ bị bắn tiếng là theo Cần Vương mà không cần chứng cớ. Sông Hương biến thành “nhất giang lưỡng quốc”. Bên kia sông là giang sơn của Pháp với ṭa Khâm Sứ, phố Mô-Ranh, nhà hàng Sạc-Măng-Rông, sàn nhảy, hồ bơi “Xẹc-X́-Bo”... thế giới nhỡn nhơ hưởng thụ của Tây Đầm. Bên nầy sông vẫn là Ḥang Thành rêu phong sương phủ... là thế giới u trầm, cúi mặt của vua quan. Tám cửa thành không che được mưu toan cứu nước Trần Cao Vân, Tăng Bạt Hổ. Cung đ́nh th́ cũng là cá chậu chim lồng nhốt vua Thành Thái, vua Khải Định, vua Bảo Đại trong chiếc ngai vàng lấp lánh kiếm quang của toàn quyền và mật thám.




Giấc mơ “xênh xang áo gấm về làng, ngựa anh đi trước vơng nàng theo sau” chỉ c̣n là vang bóng của ngày qua. Đă lác đác có những nhóm dân nghèo từ làng quê lên Dinh làm thuê, ở mướn cho các ông Tây, bà Đầm, mong thoát khỏi cảnh bùn lầy nước đọng. Phải chăng “Chén Cơm Âm Phủ” bắt đầu từ đó:

Kể từ ngày thất thủ Kinh Đô,

Tây qua giăng giây thép, Họa địa đồ nước Nam.

Lên Dinh ở tớ Toà Khâm,

Chén cơm âm phủ, áo đầm mồ hôi...!

(Vè Thất Thủ Kinh Đô)

Trong tâm thức của người b́nh dân xứ Huế, “Cơm Âm Phủ” là miếng cơm kiếm được bằng nỗi nhục nhằn, lao khổ; miếng cơm đổ mồ hôi, sôi nước mắt của kiếp người gian nan bất hạnh.




Thế rồi... mười, hai mươi, ba mươi năm sau, sông Hương vẫn âm thầm cưu mang “hai nước”. Nếu chỉ nh́n trên bề mặt th́ trong mối giao t́nh, giữa thiên nhiên và ngoài xă hội, Tây vẫn là Tây; Ta vẫn là Ta; Huế vẫn là Huế xưa dịu dàng, thanh bạch như những gịng sông Xuân sau mùa lũ lụt. Nhưng trong thâm sâu, Huế mang chung thân phận trôi nổi của một đất nước mất chủ quyền. Đó là khi tuổi già mất dần ḷng tự hào quá khứ và tuổi trẻ không màng đến tương lai.




Hoàn cảnh mới đă tạo nên vùng đất mới. Vùng đất lau lách phía Đông tiếp giáp với đồng An Cựu trở thành vùng Đất Mới. Trên từng rẻo đất của quê hương, nếu phải có những bờ lau ruộng đước để hút bớt phèn chua, nước độc của vùng châu thổ sông Hồng; phải có những rừng mắm để làm thuần những vùng đất mới Cà Mâu, th́ phải có những tâm hồn trôi nổi quen chịu cay đắng giữa đời để làm thuần những vùng đất mới của Huế. Nơi vùng đất mới chưa thuần đó, mọc lên những đồn lính Tây Khố Xanh, Săng Đá; nổi lên những khu nhà mới chứa gái giang hồ; chỗ trọ qua đêm của những con buôn tứ xứ. Trên một g̣ đất cao tiếp giáp với con đường ṃn có hai dăy hàng me dẫn ra bến sông Hương là cái cḥi tranh mới mọc, xung quanh là ruộng nước mênh mông. Đó là cái quán cơm bên đường lộng gió mùa Hè và khép nép gió mùa Đông. Quán cơm b́nh dân không tên không tuổi mọc lên cùng thời với sự khởi công xây dựng sân vận động Huế (Stade Olympique). Đây là sân vận động độc nhất tại Đông Dương có ṿng chảo đua xe đạp (stade vélodrome) đă được khánh thành năm 1936 với sự hănh diện của người Pháp bày tỏ công khai trên báo chí đương thời. Quán cơm b́nh dân nầy là tiền thân của quán Cơm Âm Phủ, nằm ngay trước mặt Stade Olympique Huế.




Quán hoạt động từ 11giờ đêm đến 5 giờ sáng, khi có 3 phát súng lệnh của thành phố nổ rền báo hiệu sinh hoạt của một ngày mới bắt đầu. Đương lúc cả thành phố ngủ say là lúc quán và khách bắt đầu sinh hoạt. Giữa vùng đồng hoang hiu quạnh tối đen, ánh đèn dầu leo lét và bếp lửa lập ḷe nhảy múa theo gió khuya, soi bóng nhạt nḥa của những khuôn mặt mệt mỏi, xanh xao v́ mất ngủ; hay những dáng dấp c̣m cơi, mắt sâu, má hóp của những người lao động no sương nắng, mà đói áo cơm. Trong cái cḥi tranh không bàn, không ghế, chỉ có những cái đ̣n thô sơ trên nền đất. Cái đ̣n tre vừa đủ giúp cho khách tựa mông ngồi cḥ hơ mỗi tụm năm ba người; chia nhau chút ánh sáng vàng vọt và mảnh không gian trong quán xào xạc mái lá với bốn bề gió lộng. Trong cái vắng lặng hoang sơ của vùng đất mới, có một thế giới nhỏ bé đang sống về đêm với một nếp sống âm u, ẩn hiện trong ánh sáng mờ mờ gần như tan loăng vào bóng tối mông lung. Thế giới kia vụt biến mất giữa ánh sáng ban ngày như những hồn ma đă t́m về cổ mộ trước b́nh minh: Đó là thế giới lạ lùng, cô quạnh và kỳ bí của Âm Phủ. Cho nên cái quán cơm nhỏ bé vô danh sống về đêm đó, đă được người đời đặt tên là quán Cơm Âm Phủ.




Chủ nhân đời thứ ba của quán Cơm Âm Phủ là ông Tống Phước Thôi, một cầu thủ đá banh xuất sắc của đội bóng tṛn Công An Huế thuộc thế hệ “Tây Tiến” hơn năm mươi năm về trước. Kiện tướng sân cỏ vang bóng một thời, nay là ông già tuổi ngoại lục tuần nho nhă, ngồi nhớ lại chuyện ngày qua để giở lần từng trang quá khứ...




Thực khách là loài chim ăn đêm: Những người kéo xe, những cô gái ăn sương mà tụ điểm là những quán tranh lụp xụp quanh khu Xóm Mới. Đội ngủ gái ăn sương thuở đó có gần cả trăm nàng, được nhà nước Tây “bảo hộ” cấp giấy môn bài, thu thuế du dương và khám “lục x́” (Luxir) định kỳ để tránh bệnh phong t́nh cho đám con cháu Gaulois. Khách khuya khoắt nhất là các chú lính tuần canh; những nghệ nhân lang thang đờn ca xướng hát, phục dịch những tṛ vui suốt sáng, trận cười thâu đêm cho người mua vui. Khách nửa đêm về sáng là những con bạc đ̣ đêm xuôi ngược lên về ṣng bạc lớn ở Kim Long mà chủ ṣng là một bà chúa. Khách ăn đêm phần lớn là sản phẩm của một xă hội thời Tây đô hộ: Cơ cực, lang bạt, chẳng buồn nghĩ đến ngày mai.

Thực khách th́ từng chặng, từng nhóm trong đêm mà quán th́ phải phục vụ thâu đêm.




Mỗi người khách đều có một cảnh đời khác biệt, nhưng lại gặp gỡ nhau qua hai món ăn “âm phủ” vừa hợp với cái khẩu vị cao lương cũng tốt, muối hột cũng xong; vừa hợp túi tiền khi xu hào rủng rỉnh, khi không c̣n dính một trự ăn ba; vừa no lâu, vừa đằm bụng: Đó là thịt heo dưa giá và cá sông “7 món”, ăn với cơm nóng thơm phưng phức suốt bốn mùa. Thức uống th́ có rượu đế từng ly hay nước chè xanh có vài miếng gừng đập dí. Khí hậu về đêm, cho dẫu là đêm mùa Hè, cũng rất cần đôi miếng gừng cay. Quán Cơm Âm Phủ đă trở thành điểm hẹn cho những “con ma sống” dọc đường gió bụi rủ nhau về dừng chân ăn đêm.




Món đưa cơm chủ lực, dưa giá Huế, là một tổng hợp cây trái thổ sản địa phương đầy màu sắc: Màu xanh của cây kiệu, màu vàng của măng tre xắt thành sợi, màu đỏ của ớt trái chín xắt dài, màu trắng của giá đậu xanh. Tất cả dầm với muối thành dưa, ngă vị hơi chua chua và mùi nồng nồng đậm đà hương vị. Thịt heo lư tưởng là thịt ba chỉ đủ da, đủ nạc, đủ chút viền mở thanh thanh. “Heo Huế nhỏ con mà thịt săn mềm, thớ mịn, luộc phay chấm nước mắm Ḥn th́ ngon không chỗ nói “ (Vương Hồng Sển; Tôi Nhớ Huế, 1968). Dưa giá kẹp với thịt heo ba chỉ, chấm với nước mắm có pha chút đường, ớt, tỏi, ngọt thơm d́u dịu ăn một lần nhớ tới... chín tháng mười ngày. Làm dưa giá phải “có tay”. Gặp người có tay “lục bại”, làm dưa giá sẽ không “chín” mà sẽ biến thành một mớ eo xèo, ma đói cũng lơ ăn!




Người Huế thường mang tiếng là hay “làm đày” và “xét nét” v́ cái bản chất nhạy cảm và nhiều mặc cảm không tên tuổi, chỉ có thể “cảm” mà không giải thích đuợc. V́ vậy, chiếc nón bài thơ nghe đâu để che nắng, che mưa là việc phụ, mà công dụng chính là để ra đường ngăn tia nh́n phóng xạ của người đời “Răng em biết anh nh́n mà em nghiêng nón, trời mùa Thu mây che có nắng mô em...”

Ra đường th́ vậy mà ngược lại, cái triết lư về nhà mẹ hỏi của Huế thật là gần gũi: “Chi cũng không bằng cơm với cá, chi cũng không bằng mạ với con”. Cá sông “bảy món” của quán Cơm Âm Phủ được ưa chuộng trong bao nhiêu năm dài cũng là một phần h́nh ảnh về nguồn đơn giản mà thân thương đó.




Trong một bài khảo cứu về Huế, khi nói về cá tôm, (Thạch Nhân, St. Louis 1998) đă viết: “Nếu có đi nhiều nơi, ăn nhiều chốn mới thấy được cá Huế ngon là dường nào. Cá bất cứ ở đâu, nếu tươi, th́ cũng chỉ béo và ngọt. Riêng con cá Huế đến mùa(!) c̣n có chất thơm nữa. Đến mùa cá, chỉ cần một khúc cá kho ớt bột (khô hoặc nước), một dĩa nước mắm cay, nếu có thêm môt ít mắm ruốc nữa càng tốt, và một nồi cơm nóng là đă có được một bữa ăn ngon hơn nem công chả phụng.” Đọc xong đoạn văn “ngon nhức răng” trên, có người sẽ chảy nước bọt và hoang mang tự hỏi, không biết ông Thạch Nhân đă ăn nem công chả phụng lần nào chưa mà lại “làm hoanh” so sánh với cá Huế một cách rất chi là hào sảng như vậy.




Cá sông ở Huế có khá nhiều loại, nhưng chỉ có một số loại cá ngon như: Cá phác lác, cá ḱnh, cá rô, cá diếc, cá tràu, cá trê, cá gáy, cá đối, cá ngạnh, cá cấn, cá mại, cá hỏn... Nhưng đặc biệt và ngon nhất vẫn là cá bống. Cá bống chia làm nhiều loại: Cá bống cát, cá bống thệ, cá bống mủ (hay c̣n gọi là cá bống trứng). Món cá bống Huế trứ danh là cá bống thệ nấu canh thơm, hoặc canh rau răm cho nhiều tiêu. Cá bống thệ kho riêng hay kho chung với thịt ba chỉ xắt mỏng. Một lớp cá, một lớp rau răm, ớt bột, đường, nước mắm, nước màu, tiêu sọ. Đun lửa riu riu cho đến khi thịt cá săn lại, dẽo quẹo mà ḍn tan, ăn với cháo gạo buổi sáng hay với cơm nóng sẽ làm cho khách bỗng sinh ra chút yêu đời đầy ngũ uẩn, hít hà mà phát hiện ra rằng, th́ ra đời cũng có lúc đáng “sống để mà ăn!”. Cá bống mủ kho tiêu cũng là một lọai cá kho cao cấp v́ mắc và hiếm nên thường dành đặc biệt cho các bà trong thời gian sinh đẻ c̣n ở cữ. Bởi vậy mà có bà đă khoe là nhờ ăn cá bống mủ kho tiêu thời son trẻ, nên lúc về già, gơ lên cái bụng c̣n chắc nịch nghe “bong, bong” như chén sành Thượng Hải(?!)




Thử nghe Vương Hồng Sển, nhà khảo cổ học Việt Nam được thế giới bên ngoài biết tiếng, diễn tả lần đầu ra Huế ăn cá bống ở quán ăn ở cửa Thượng Tứ: “Con cá bống... ngon quá thế, ăn gịn đến xương cũng gịn; kỳ vĩ đều gịn, nhứt là cái đuôi vàng cháy, thật là gịn khớu, gịn rụm, hằm bà lằng gịn. Ăn mút từ miếng xương đầu, gặm từ khớp xương đuôi, ăn rồi bữa cơm xương răi đầy mặt đất, giựt ḿnh nhớ lại thấy thú quá!” (Bách Khoa 272; tháng 5-1968)




Chỉ cần một loại cá phác lác thôi nhưng qua tay các bà nội trợ, đă được chế biến thành lắm món: Cá phác lác vằm nhuyễn để ram vàng hươm, có vị thơm và ngọt thanh hơn cả món chả chiên truyền thống bằng thịt heo, thịt ḅ. Cá phác lác lóc thịt vằm mịn để nấu canh; nước canh trong, thịt cá trắng, bát canh ngọt tự nhiên và đầy hương vị. Cá phác lác kho nước, cá phác lác kho khô, cá phác lác nguyên con chiên vàng rộm, ăn ḍn tan cả xương lẫn thịt.




Chủ nhân đầu tiên của quán Cơm Âm Phủ tuy chỉ dựng cái cḥi tranh sơ sài nơi Xóm Mới, nhưng đă biết dựa trên nền móng vững vàng của thủy thổ và sản vật phong phú địa phương. Thêm vào đó, là sự khai thác khéo léo nhu cầu sinh sống của một tầng lớp khách hàng có nếp sinh hoạt “bềnh bồng” độc đáo về đêm: Làm về đêm, ăn về đêm, chơi về đêm, bán ḿnh về đêm... và đêm về mới sống thật.




Lịch sử Huế, trong suốt thời Pháp thuộc đến hôm nay, là một gịng lịch sử đầy biến cố nổi trôi theo số phận chung của toàn đất nước. Nhưng quán Cơm Âm Phủ trong lịch sử lâu dài đó vẫn không có ǵ thay đổi. Cũng theo Đoàn Tuyền Châu, nhà dịch lư đất Lương Y, th́ cái tên Âm Phủ vốn đă mang sẵn tính “tiền định”. Âm Phủ là cơi siêu h́nh, tồn tại như một “linh thể”; cái biến dịch chỉ dành cho dương thế.




Ngày nay, quán Cơm Âm Phủ không c̣n dừng lại trên hai món chủ lực đầu nguồn là dưa giá thịt heo và cá sông kho “7 món” nữa, mà đang chế biến các đặc sản thực phẩm của Huế theo sát với khẩu vị và nhịp sống của con người “dương gian” trước mắt. Từ dĩa cơm thập cẩm đến khúc cá ch́nh, dĩa lươn um hay món dôi trường và môi mép ḅ chấm mắm nêm... vẫn c̣n mang một hương vị hay hay, trong một khung cảnh là lạ riêng, rất chi là... âm phủ.




o0o




Th́ cũng chỉ là một buổi hẹn ḥ trong quán nhỏ, nhưng mấy ai khỏi giật ḿnh thảng thốt khi chợt nghe lời t́nh tự của đôi t́nh nhân Thành Nội xứ Huế: “Chiều tối gặp nhau ở ngă tư Âm Hồn rồi đi ăn cơm Âm Phủ!”

- Lời hẹn ḥ nghe mà dễ sợ chi lạ, giống như ma, như quỷ dưới âm ty!




Một D́ Huế răng đen tóc bối, ngày xưa cha mẹ đặt đâu ngồi đó, cứ nghĩ chuỵện t́nh yêu là sản phẩm của Tây Đầm, nên “ưng” nhau ba năm chưa dám cầm cái tay, nói chi tới chuyện dễ sợ là hôn lên cái má, dù chỉ là chút trao gởi âm thầm riêng lẻ. D́ kỷ đáo để. D́ đợi cho đến ngày cưới mới chịu cầm... luôn cả cuộc đời người “nớ”. Lửa thời gian đốt tóc d́ cháy bạc, nhưng d́ chưa hề được sưởi ấm bằng những cơn sốt của t́nh yêu, nên d́ mới dại miệng dại mồm, vừa móm mém nhai trầu, vừa đỏng đảnh b́nh luận như vậy.




Trong khung cảnh phong ba đă thành rêu phong của Huế th́ lời hẹn ḥ trên đây có sức lôi cuốn mạnh hơn muôn lần những đợt sóng t́nh lao xao tới bạc đầu mà chưa gối được lên bờ. Thôi th́ cứ tưởng tượng cô bé có vầng tóc mây dài gần che kín mặt, thập tḥ đợi “người nớ” dưới gốc đa già có rễ lạnh lùng như những chùm râu mọc ra từ tượng đá. Trong bóng chiều của Huế, hoàng hôn chưa tím mà nhà Thành Nội đă lên đèn v́ rợp bóng cây xanh.




Ngọn đèn lắt lay từ trong Miễu Âm Hồn như đôi mắt của linh hồn mở ra trừng trừng, chờ đợi. Một ngọn lá rơi trên tóc cũng làm cho cho cô bé giật ḿnh, lạnh cóng, huống chi là bàn tay ấm áp của người t́nh. Cho nên, cái bản lĩnh của những chàng trai Thành Nội là biết chọn địa điểm hẹn ḥ. Một lần hẹn gặp ở miễu Âm Hồn sẽ thu ngắn bớt c̣n đường ba năm viết thư t́nh, cùn bao nhiêu là bút sắt, cạn mấy hồ mực mà sương khói vẫn cứ bay hoài trong mơ mộng. Có phải chăng v́ ở Nội Thành đi đâu cũng có cảm giác chập chờn “sợ ma dễ sợ!” kể từ thời thất thủ kinh đô, đi về cần có chung hai bóng, mà người Huế Thành Nội thường “có đũa, có đôi” sớm hơn là nguời Huế Bến Ngự, Nam Giao. Nữ sĩ Phan Mộng Hoàn đă ví von những cô gái Huế Nội Thành như những con “ốc bung”. Một khi đă “bung” ra khỏi vỏ, những con ốc ngỡ như chỉ biết cuộn ḿnh thầm lặng muôn năm trong vỏ sẽ vươn vai như thần đèn A-La-Đanh vừa thoát ra ngoài rún biển.




Khi chuyện ngày qua đă thành chuyện kể; khi vận nước thăng trầm đă thành lịch sử ; khi sự cố đă thành cố sự và con đường Âm Hồn một thuở đă phôi pha dấu tích được thay tên th́ Huế xưa vẫn c̣n đó: Nhỏ nhắn, trầm tư trong nắng vàng hổ phách mùa Hạ và nhuộm tím trong những chiều đầu Thu có mây làm dịu nắng.




Có người tự hỏi, nếu quân Tây đừng xâm lăng nước ḿnh, th́ Huế có Miễu Âm Hồn, có quán Cơm Âm Phủ hay không?

H́nh như đă có một thi sĩ tài hoa ở phố Đạm Tiên của Huế, đă trả lời tỉnh tỉnh mà không trả lời chi cả:

Nếu không có ai sinh ra trên mặt đất,

Ai biết màu trời của buổi Nguyên Sơ.




Rồi tới cái tỉnh khô tuyệt vời hơn nữa là từ một người học tṛ trong Quảng ra học trường Quốc Học Huế, “quậy sĩ tài danh” của nền thi ca Việt Nam, Bùi Giáng:

Dạ thưa xứ Huế bây giờ,

Vẫn c̣n núi Ngự bên bờ sông Hương.

Rứa, nhưng mà cái tỉnh nào rồi cũng chào thua cái tỉnh rót đáo để của mấy o Huế rặt:



Có nhiều lúc hỏi răng mà như rứa?

Đành trả lời như rứa chứ mằng răng (!)






Trần Kiêm Đoàn



at 3:15 PM







1 comment:







Tri - Vincent NguyenJanuary 24, 2019 at 8:30 AM

Quá đă! Cám ơn Trần Kiêm Đoàn.

Reply

florida80
06-10-2019, 18:29
Những Điều Lầm Tưởng Về Nước Úc









Dạo một ṿng trải nghiệm 10 điều thú vị nhất về nước Úc xinh đẹp cùng du học sinh đă sống tại đây 5 năm để thấy xứ sở Kangaroo thực sự là một nơi đáng sống.



Xin chào, tôi là Natasha. Tôi đă sống ở Sydney được 5 năm rồi. Và cuộc sống tại xứ sở Kangaroo vẫn liên tục mang đến cho chúng tôi những bất ngờ thú vị mỗi ngày. Và tôi muốn chia sẻ với mọi người tất cả những điều lạ lùng và hấp dẫn tôi đă được trải nghiệm ở đất nước xinh đẹp này.




Rất nhiều người đă hỏi tôi v́ lí do đến đây. Tôi là một du học sinh và nhận được lời mời làm việc tại đây sau khi hoàn thành việc học. Ban đầu tôi khá phân vân khi đến đây nhưng tôi đă không phải hối hận. Cũng như mọi nơi trên thế giới, Úc không hoàn hảo, có điểm tốt và cũng có điểm xấu, nhưng mọi thứ nh́n chung khá hài ḥa. Một lời khuyên nhỏ là bạn nên thường xuyên kiểm tra trang web của Bộ Nội vụ trước khi đến đây v́ các điều luật ở đất nước này thường xuyên thay đổi.




1. Nước Úc không phải chỉ có mùa hè

Tôi đă nghĩ đây là xứ sở nắng ấm quanh năm và bất cứ lúc nào cũng có thể bơi lội trong làn nước biển trong xanh nhưng không phải vậy. Úc có số ngày nắng khá nhiều trong năm, khoảng 250 ngày và có cả mùa đông rất nhiều tuyết. Bạn có thể trượt tuyết như khi ở Châu Âu. Những năm gần đây, biến đổi khí hậu khiến cho thời tiết thất thường và khắc nghiệt hơn, khó có thể đoán trước và mùa đông dường như cũng lạnh hơn.






Mùa đông ở Úc cũng có tuyết trắng xóa




2. Nhiệt độ ngoài trời thường cao hơn trong nhà vào mùa đông

Nghe có vẻ khá nghịch lư nhưng thực tế là vậy. Những ṭa nhà cao tầng thiếu sự chiếu sáng của mặt trời thường có nhiệt độ lạnh hơn bên ngoài nếu không được bật máy sưởi. Người Úc thích mua dép lông và mặc thật nhiều lớp quần áo.






Nhiệt độ ngoài trời thường cao hơn trong nhà vào mùa đông




3. Người Úc yêu biển

Có đến hơn 100 băi biển ở Sydney và hăy thử nghĩ xem, mỗi tuần bạn có thể đến một băi biển mới. Mọi người thường lựa chọn lướt ván hoặc một số tṛ cảm giác mạnh trên nước, một số khác th́ chỉ muốn tắm biển và thư giăn. Nhưng một điểm chung là tất cả họ đều đến biển rất thường xuyên.






Người dân nơi đây rất yêu biển




4. Người dân ở đây không hề "vội vàng" nhưng lại có một giọng nói "khó để bắt kịp"

Tiếng Anh-Úc đă trở thành một huyền thoại bởi nó thực sự gây khó khăn cho những ai không thường xuyên tiếp xúc. Người bản địa nói rất nhanh và họ không phát âm trọn vẹn một từ mà thường sử dụng các cách gọi tắt như "arvo" nghĩa là afternoon hay "brekky" thay cho breakfast. Khi mới đến đây, tôi thực sự gặp khó khăn để hiểu người bản xứ muốn nói điều ǵ.

Thế nhưng ngược lại với việc phát âm nhanh, người Úc lại vô cùng b́nh tĩnh. Dưới đây là một vài điều thú vị tôi ghi nhận được về cách họ cảm nhận cuộc sống:


- Không cần dồn toàn bộ sức để làm việc. Hăy làm việc 80% thôi và dành phần c̣n lại để đi lướt ván. Điều đó không có nghĩa là bạn không nên ḱ vọng 100% vào người Úc, họ vẫn làm việc với trách nhiệm và kết quả tốt nhất. Một người Úc đă nói với tôi rằng "làm việc để sống chứ không phải sống để làm việc".






Người Úc sống thoải mái và không vội vàng




- Ở đây không có ai lo lắng hết. Người Úc thích ngồi trên nh́n ra biển với một ly cafe. Họ thích mặc những ǵ họ thích mà chẳng lo lắng bất cứ điều ǵ về việc người khác nh́n họ như thế nào. Pajamas, đồ thể thao thậm chí là chân đất có thể gặp ở khắp nơi. Ở cái tuổi 30-35, khi hầu hết ai cũng có gia đ́nh, con cái nhưng họ vẫn vô tư như một đưa trẻ.


- Họ thích lên kế hoạch. Tuy thói quen sống thư thả là thế nhưng người Úc lại rất nghiêm túc trong việc lên kế hoạch cho tương lai. Đây cũng là cách để cuộc sống của họ đơn giản và thư giăn hơn. Họ thường mua vé máy bay trước 8-9 tháng, lên kế hoạch du lịch trước cả năm hay hẹn gặp bạn bè trước cả tháng.


- Người Úc lịch thiệp và coi trọng khoảng cách. Họ luôn tránh nói những điều nhạy cảm khiến người khác không thoải mái. Và những người nhập cư như tôi luôn được đối xử tốt.




5. Người Úc không lo lắng về quần áo

Khoảng một nửa người dân đất nước này không dùng bàn là và chẳng sao cả nếu bạn mặc chiếc áo nhăn nhúm đến văn pḥng. Bạn thoải mái là được và mọi người cũng thoải mái với bạn.






Ở Úc, không ai đánh giá bạn v́ một chiếc áo nhàu




Thậm chí bạn mặc đồ ngủ ra ngoài cửa hàng tiện lợi cũng không sao, bạn được chào đón b́nh thường. Bạn cũng có thể đi chân đất đến siêu thị mà không hề hấn ǵ. Mọi người xung quanh tôi thường làm điều đó, thậm chí tôi đă gặp một người đàn ông chỉ choàng khăn tắm khi đi mua ḿ gói.

Người Úc c̣n có một thói quen ḱ lạ là lái xe bằng chân trần. Ban đầu tôi thấy nó không ổn nhưng khi thử làm vậy tôi liền nhận ra nó rất thoải mái.




6. Đây là một đất nước đảo ngược



Đầu tiên là thời tiết. Khi Bắc Bán cầu là mùa hè rực nắng th́ ở Úc là mùa đông lạnh giá. Mùa đông ở đây rơi vào tháng Sáu, Bảy, Tám. Vậy nên Giáng sinh và năm mới ở đây là lúc thời tiết vô cùng nắng nóng. Để có thể được thưởng thức không khí Giáng sinh lạnh giá và được nặn người tuyết, người Úc tổ chức thêm một lần Noel vào tháng Bảy.






Giáng sinh tháng Bảy tại Úc




Học sinh ở đất nước này bắt đầu năm học mới vào cuối tháng Một và kết thúc trước Giáng sinh.

Người Úc cũng có thói quen mua quà cho tất cả họ hàng và bạn bè trong các dịp đặt biệt. Vào Giáng sinh, có những người đă mua đến 40 hộp quà.




7. Mọi thứ ở Úc đều vô cùng nguy hiểm?

Nhiều người đă nghĩ vậy nhưng nếu mọi thứ thực sự nguy hiểm và tồi tệ đến thế, làm sao Úc có thể nằm trong top 10 quốc gia hạnh phúc nhất thế giới? Rắn, cá mập, gián, nhện, loài vật nào cũng đáng sợ và có kích thước to hơn b́nh thường là những điều khiến mọi người lo lắng. Thế nhưng thực tế là con người đă thích ứng với cuộc sống từ rất lâu và các loài vật cũng có lănh thổ riêng của chúng. Chỉ cần một vài thao tác đơn giản như lắc giày trước khi đi, quan sát xung quanh và thận trọng khi bơi th́ không có ǵ nguy hiểm cả.






Nơi đây không nguy hiểm như những lời đồn.




Thậm chí người Úc không giết nhện, họ bắt những con nhện lớn trong nhà bằng một loại kính đặc biệt và thả chúng về môi trường tự nhiên.

Nhiều người cũng đồn rằng có nhiều người bị cá mập giết nhưng thực tế là số người tử vong do ngă từ trên giường xuống c̣n nhiều hơn số người bị cá mập tấn công. Thực tế là cá mập không thường xuyên bơi gần bờ, một năm chỉ có vài con xuất hiện khoảng 2-3 lần và vào những khoảng thời gian cá mập vào bờ, người dân sẽ không được lại gần băi biển đó.




8. Kangaroo c̣n nhiều hơn dân số Úc

Năm 2011, có 34 triệu con chuột túi ở Úc khi dân số đất nước này là 23 triệu.






Kangaroo ở Úc có đến hàng chục triệu con




Nhưng bạn sẽ không gặp chúng trên đường phố đâu. Chuột túi khá sợ xe hơi. Nếu muốn gặp những người bạn này, bạn cần đi sâu vào lục địa, đến gần những công viên quốc gia.

9. Hăy cẩn thận với ánh mặt trời ở Úc

Có một lỗ thủng tầng Ozone nghiêm trọng ở đất nước này nên Úc có tỷ lệ ung thư da rất cao. Người dân được hướng dẫn cách bảo vệ bằng biện pháp che chắn cẩn thận khi ra ngoài, không để da tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng.




Quy định về chất lượng kem chống nắng ở đây cũng vô cùng nghiêm ngặt. Cũng có rất nhiều ứng dụng điện thoại cho bạn biết mức độ nguy hiểm của ánh nắng trong ngày và cách pḥng ngừa phù hợp. Chỉ cần thực hiện tốt những điều này, bạn có thể yên tâm ḿnh không gặp nguy hiểm.






Đất nước này có bức xạ mặt trời rất cao




10. Cuối cùng là danh sách những điều chứng minh Úc là một nơi tuyệt vời

- Thiên nhiên. Tôi yêu hệ sinh thái động thực vật tại đây. Các khu bảo tồn thiên nhiên gần như giữ trọn vẹn sự hoang sơ ở giữa ḷng thành phố. Không gian dễ chịu có ở khắp mọi nơi.

- Thời tiết. Tôi không có ǵ để phàn nàn về thời tiết. Úc ấm áp, mùa đông không quá lạnh và không hạ đến dưới 0 độ C. Tôi thích cảm giác dạo bộ với áo khoác vừa phải trong một ngày đông.

- Sự thoải mái. Lối sống thoải mái và sự b́nh tĩnh của người Úc thực sự rất tuyệt. Người Úc thiết kế thang máy riêng cho người khuyết tật và trên cao tốc luôn có chỉ dẫn rơ ràng để đảm bảo bạn không bị lạc.

- Con người. Người Úc cởi mở, chân thành và tốt bụng. Mọi người biết caách tận hưởng cuộc sống và dành thời gian, sự quan tâm cho người thân, bạn bè. Tôi thực sự thích điều này.






Úc thực sự là một miền đất tuyệt vời




Úc là một đất nước tuyệt vời với tôi và tôi tin bạn cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Đừng ngại ngần chia sẻ những cảm nhận của bạn về nơi này với tất cả mọi người.




(Nguồn: Brightside)

florida80
06-10-2019, 18:30
Wednesday, January 9, 2019




"Ta Cứ Tưởng Trần Gian Là Cõi Thật", Thật Hay Giả Ta Cũng Phải Sống Thôi...- NPN







"Ta cứ tưởng trần gian là cơi thật

Thế cho nên tất bật đến bây giờ !"




"Ta cứ tưởng trần gian là cơi thật"

Thật hay giả ta cũng phải sống thôi

Có cuộc sống nào chẳng đổ mồ hôi

Từ những tất bật của đời sống thật




Cho dẫu trần gian không là cơi thật

Nếu không tất bật lấy ǵ nuôi thân

Ta đâu muốn có mặt ở gian trần

Nhưng đă đến th́ phải lăn vào sống




Mà cuộc sống vẫn thường hay tất bật

Không tất bật, sao có thể sinh tồn

Bởi nhu cầu sống không ngớt dập dồn

Khiến ta không thể nào không tất bật



Ta cũng muốn một ngày không tất bật

Còn nặng gánh đời há được thong dong

Dẫu biết rằng nằm xuống cũng tay không

Vẫn tất bật dù trần gian không thật!..

florida80
06-10-2019, 18:32
Chú Xe Ôm









Chú xe ôm dừng xe trước cổng cho cô sinh viên xuống. Bất ngờ cô đưa chú gói quà và nói:


- Chú về nhà rồi mở ra xem nhé.


Bắt đầu ngày mai cháu không đi học nữa, hôm nay cháu đă tốt nghiệp rồi. Cám ơn chú nhiều.


Chú xe ôm về nhà, cất xe, vào pḥng mở gói quà ra, ngoài bộ quần áo c̣n có cả số tiền rất lớn, và một bức thư như sau:


''Thưa thầy, em là Tuyết Lan học toán với thầy năm lớp sáu ở trường Nguyễn Trăi. Lên lớp chín th́ em nghe tin thầy bị giảm biên chế, đồng thời thầy cũng bị đau dây thanh quản nên khó nói. Từ đó thầy đi lái xe ôm kiếm sống, lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít để đừng có học tṛ nào nhận ra. Nhưng em đă nhận ra thầy khi thầy ngồi đón khách ở ngă tư B́nh Hưng. Từ đó, em không tự đạp xe đi học nữa mà đặt mối thầy chở em đi học suốt hết lớp chín, hết phổ thông, và lên đại học.


Sáng nào đi học em cũng lấy theo 3 phần ăn, một cho em đến lớp ngồi ăn, hai biếu thầy một phần, và ba là biếu bà bán vé số nghèo ở góc đường Nguyễn Du. Ngày nào em cũng mua cho bà mấy tờ vé số, rất mong trúng số, nhưng chẳng hy vọng lắm.


Bố mẹ em hay thắc mắc về hành vi của em, nhưng v́ cưng em nên bố mẹ cũng ch́u ư em.


Em phát hiện thầy rất yêu nghề dạy học. Dù không đến lớp nữa, nhưng thầy đă lập một trang web dạy kèm cho tất cả ai bị yếu toán.


Thầy đă dạy dỗ tận t́nh, giúp nhiều bạn lấy lại căn bản toán bị mất, để các bạn có nền tảng học tiếp. Thầy cứ tập trung hướng dẫn biết bao học sinh trung học cơ sở trở nên vững về toán.


Th́ ra ban ngày thầy chạy xe ôm, ban đêm thầy lên internet để dạy học miễn phí. Em nhận ra thầy v́ cái cách nói quen thuộc của thầy vào cuối các buổi học là “các em gắng học để sau này phụng sự cho đời”.


Bây giờ lên mạng thầy vẫn nói câu đó. Trong cuộc đời thực, thầy là chú xe ôm đen đúa vất vả, nhưng trên mạng thầy vẫn c̣n uy phong của một thầy giáo tận tụy hiền lành.


H́nh như trời không phụ ḷng người, thầy không biết là em mua măi rồi cũng trúng số độc đắc, lúc đó em đang học năm thứ ba. Em lĩnh tiền rồi đưa hết vào gửi tiết kiệm ở ngân hàng. Em kiên nhẫn chờ đến hôm nay.


Hôm nay em đă tốt nghiệp nên sẽ không c̣n đi xe ôm nữa mà sẽ tự lái xe máy đi làm. Em kính biếu thầy một phần số tiền trúng số độc đắc của em như chút ḷng tri ân của người học tṛ ngày xưa, mà sự thành công của em hôm nay đă có không ít ơn thầy trong đó.''


“Nhất tự vi sư – Bán tự vi sư”




Mai này dù có đi xa, không còn hằng ngày ngồi trên xe của thầy nhưng em vẫn luôn nhớ về “chú xe ôm” thân thể gầy gò có trái tim tình người quý báu, và dưới mái tóc đã bạc ấy là một tâm hồn cao cả.../.




Nguồn: http://xuandienhannom.blogs pot.com

florida80
06-10-2019, 18:33
Ôi!.....Thời Gian..!!!







Ngày xưa bà cũng như con
Chỗ nào cũng bóng ,cũng ngon, căng tṛn
Bao nhiêu năm tháng hao ṃn
Trâu cày ngựa kéo chẳng c̣n cái chi
Ngày xưa bà đẹp mê ly
Bưởi to da trắng c̣n thêm núm hồng
Nhớ xưa bà lúc chưa chồng
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Căng tṛn như trái dưa gang
Thơm lừng ,mộng nước, liếc ngang phát thèm
Bây giờ dưa, bưởi, tèm nhèm
Nó dài như mướp, ai thèm nữa đâu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Chồng, con, phá nát , c̣n đâu của trời
Nh́n con bà có đôi lời
Xưa kia bà cũng rạng ngời như con
“Con đừng cứ tưởng con ngon.”.!!???
Tương lai cái ấy của con....giống bà....!!????




Ps nguồn :Chính Dưa.

Thoi gian va suc khoe cung khong con nhieu nua ...Ban biet khong..???

Lượm trên mạng

florida80
06-10-2019, 18:34
Những Quy Tắc Đặc Biệt Trên Mâm Cơm Người Việt









Những quy tắc khi dùng đũa, khi ngồi ăn theo cách truyền thống của người Việt ta đă được cộng đồng mạng liên tục chia sẻ với niềm thích thú và tự hào.



Ông bà ta có câu "Học ăn, học nói, học gói, học mở". Bất cứ vấn đề ǵ trong cuộc sống cũng cần phải học hành, chúng ta mới có thể hoàn thiện bản thân hơn. Chính v́ thế, đối với việc ăn uống, người Việt xưa cũng có rất nhiều quy tắc để giữ phép lịch sự trong nhà và khi tiếp khách.

Những ngày qua, bài viết về những quy tắc trên mâm cơm Việt đă được cộng đồng mạng nhiệt t́nh quan tâm và chia sẻ.




Theo đó, bài viết đă nhắc đến cụ thể về cách dùng đũa, phong thái khi ngồi ăn và cách ăn uống để giữ được phép lịch sự và đúng chuẩn người Việt.




1. Vấn đề dùng đũa

Không và quá 3 lần khi đưa bát cơm lên miệng.

Không gắp thức ăn đưa thẳng vào miệng mà phải đặt vào bát riêng rồi mới ăn.

Không dùng th́a đũa cá nhân của ḿnh quấy vào tô chung. Không xới lộn đĩa thức ăn để chọn miếng ngon hơn.

Không cắm đũa dựng đứng vào bát cơm.






Người Việt rất kiêng kỵ việc cắm đũa thẳng đứng vào bát cơm - Ảnh minh họa: Internet




Không nhúng cả đầu đũa vào bát nước chấm.

Phải trở đầu đũa khi muốn tiếp thức ăn cho người khác.

Không được cắn răng vào đũa, th́a, miệng bát, không liếm đầu đũa.

Không vừa cầm bát vừa cầm đũa chỉ 1 tay cũng như không được ngậm đũa để rảnh tay làm các việc khác. Chẳng hạn như múc canh, đôi đũa chưa dùng đến phải đặt vào mâm hoặc đĩa bàn. Nếu ăn trên bàn có dùng đĩa lót bát, hoặc đồ gác đũa.




2. Khi ngồi ăn

Ngồi ăn dù trên chiếu hay trên ghế đều không được rung đùi, rung đùi là tướng bần tiện của nam, dâm dục của nữ và cực kỳ vô lễ.

Không ngồi quá sát mâm hay bàn ăn nhưng cũng không ngồi xa quá.

Ngồi trên ghế phải giữ thẳng lưng. Ngồi trên chiếu th́ chuyển động lưng và tay nhưng không được nhấc mông.

Không để tay dưới bàn nhưng cũng không chống tay lên bàn mà bưng bát và cầm đũa, khi chưa bưng bát th́ phần cổ tay đặt trên bàn nhẹ nhàng.

Không ngồi chống cằm trên bàn ăn.

Tuyệt đối tránh cơm đầy trong miệng mà nói.

Không chu mồm thổi thức ăn nóng mà múc chậm phần nguội hơn ở sát thành bát đĩa.

Muỗng kiểu múc canh phải đặt úp trong bát không được để ngửa.

Khi chấm vào bát nước chấm, chỉ nhúng phần thức ăn, không nhúng đầu đũa vào bát chấm, miếng đă cắn dở không được chấm.

Khi nhai tối kỵ chép miệng.

Không tạo tiếng ồn khi ăn (ví dụ húp soàm soạp).

Không nói, không uống rượu, không húp canh khi miệng c̣n cơm.

Không gơ đũa bát th́a.

Khi ăn món nước như canh, chè, súp, cháo… nếu dọn bát nhỏ hay chén tiểu th́ có thể bưng bát trên hai tay để uống nhưng không được kèm đũa th́a. Nếu dọn bát lớn hay đĩa sâu th́ dùng th́a múc ăn, tới cạn th́ có thể một tay hơi nghiêng bát đĩa sâu ra phía ngoài, một tay múc chứ không bưng tô to đĩa sâu lên húp như kiểu chén tiểu.

Món canh có sợi rau nên dọn bát nhỏ, món gọn ḷng th́a có thể dùng bát lớn, đĩa sâu.

Không ăn trước người lớn tuổi, chờ bề trên bưng bát lên ḿnh mới được ăn. Nếu làm khách, không gắp đồ ăn trước chủ nhà hay người chủ bữa cơm (trừ ra bạn được đề nghị gắp trước, trong một dịp nhất định).




Dù là trong khuôn khổ gia đ́nh hay khi làm khách, tuyệt đối không chê khi món ăn chưa hợp khẩu vị ḿnh. Điều này cực kỳ quan trọng v́ không đơn thuần là phép lịch sự mà c̣n là một phần giáo dục nhân cách.

Nếu không được dạy nghiêm túc, trẻ em từ chỗ phản ứng tự nhiên do khẩu vị sẽ tới chỗ tự cho ḿnh quyền chê bai, phán xét, không trân trọng lao động của người khác. Món không ngon với người này nhưng ngon với người khác và có được nhờ công sức của rất nhiều người.


Không gắp liên tục 1 món dù đó là món khoái khẩu của ḿnh.

Phải ăn nếm trước rồi mới thêm muối, tiêu, ớt, chanh v.v…, tránh vừa ngồi vào ăn đă rắc đủ thứ gia vị phụ trội vào phần của ḿnh.

Phải ăn hết thức ăn trong bát, không để sót hạt cơm nào.

Dọn mâm phải nhớ dọn âu nhỏ đựng xương, đầu tôm, hạt thóc hay sạn sót trong cơm…


Trẻ em quá nhỏ dọn mâm riêng và có người trông chừng để tránh gây lộn xộn bữa ăn của người già. Trẻ 6 tuổi có thể ngồi cùng mâm với cả nhà được sau khi đă thành thục các quy tắc cơ bản.

Khi trẻ em muốn ăn món ở xa tầm gắp, phải nói người lớn lấy giúp, không được nhoài người trên mâm. Trong gia đ́nh, khi trẻ em ngồi cùng mâm người lớn th́ sắp cho bé một đĩa thức ăn nhỏ ngay bên cạnh với đồ ăn đă lóc xương và thái nhỏ.




Với người cao tuổi cũng vậy, dọn riêng đĩa cá thịt đă lóc xương, thái nhỏ, hay ninh mềm hơn.

Không để các vật dụng cá nhân lên bàn ăn, trừ chiếc quạt giấy xếp có thể đặt dọc cạnh mép bàn. Ngày nay, điện thoại di động là vật bất lịch sự và mất vệ sinh.

Nhất thiết để phần người về muộn vào đĩa riêng, không khi nào để phần theo kiểu ăn dở c̣n lại trong đĩa.

Ăn từ tốn, không ăn hối hả, không vừa đi vừa nhai.

Khi ăn không được để thức ăn dính ra mép, ra tay hay vương văi, đứng lên là khăn trải bàn vẫn sạch, trắng tinh không dính bẩn.

Nếu ăn gặp xương hoặc vật lạ trong thức ăn, cần từ từ lấy ra, không được nhè ra toàn bộ tại bàn.

Chỉ có người cao tuổi (70 tuổi trở lên) và trẻ nhỏ mà ợ khi ngồi ăn mới không bị coi là bất lịch sự.

Nếu bị cay th́ xin phép ra ngoài hắt x́ hơi, x́ mũi.

Nhà có khách cần cẩn trọng khi nấu, chất cay để phụ trội bày thêm, tránh bất tiện cho khách khi họ không ăn được cay hay một vài gia vị đặc biệt.

Tránh va chạm tay với người cùng mâm, nếu thuận tay trái nên nói trước để chọn chỗ cho thuận tiện.

Phải chú ư tay áo khi gắp đồ ăn.

Nếu thấy thức ăn lớn nên xin cắt nhỏ để mọi người được thuận tiện.

Khi đang ăn mà có việc riêng phải xin phép rồi mới rời mâm.

Nhất thiết nói cảm ơn sau bữa ăn dù là chỉ có hai vợ chồng nấu cho nhau. Đừng tiếc lời khen ngợi những món ngon.

Phong tục mời tùy theo gia đ́nh. Có gia đ́nh th́ người cao tuổi nhất nói đơn giản “các con ăn đi”, trẻ th́ thưa “con xin phép”. Cũng có gia đ́nh trẻ con phải mời hết lượt ông bà cha mẹ cô chú anh chị… Khi tới đâu th́ quan sát gia chủ, không thể mang tập quán nhà ḿnh vào bữa ăn nhà người ta.




Ăn xong, nếu cần tô son lại nên xin phép vào pḥng vệ sinh, không tô son trên bàn ăn trước mặt người khác.

Ngồi đâu là theo sự sắp xếp của chủ nhà, không tự ư ngồi vào bàn ăn khi chủ nhà chưa mời ngồi.

Ngày xưa, có gia đ́nh người giúp việc ăn cùng mâm với chủ nhà. Khi gắp, chủ nhà để thế tay ngang, người giúp việc thế tay úp. Mọi người nh́n có thể đoán biết được.

Không được phép quá chén.

Nên thành thực nói trước về việc ăn kiêng, dị ứng (nếu có) khi được mời làm khách để tránh bất tiện cho chủ nhà".

Có thể thấy, nét đặc sắc trong văn hóa ẩm thực của người Việt ta không chỉ đa dạng trong món ăn mà c̣n thể hiện trong lối ăn uống chú trọng phép lịch sự, tôn trọng khách và các thành viên gia đ́nh theo độ tuổi.




Nguồn: https://***********

florida80
06-10-2019, 18:36
66 Câu Phật Học Cho Cuộc Sống









1. Sở dĩ người ta đau khổ chính là v́ mải đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu bạn không muốn rước phiền năo vào ḿnh th́ người khác cũng không cách nào gây phiền năo cho bạn. V́ chính tâm bạn không buông xuống nổi.

3. Hăy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho ḿnh.

4. Bạn phải luôn mở ḷng khoan dung lượng thứ cho chúng sinh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ làm tổn thương ḿnh. Bạn phải buông bỏ mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Bạn có thể có t́nh yêu nhưng đừng nên dính mắc v́ chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lăng phí sinh mạng của ḿnh trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận.

9. Khi nào bạn thực sự buông xuống th́ lúc ấy bạn mới hết phiền năo.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11. Người cuồng vọng c̣n cứu được, người tự ti th́ vô phương. Chỉ khi nhận thức được ḿnh, hàng phục chính ḿnh, sửa đổi ḿnh, mới có thể thay đổi người khác.

12. Bạn đừng có thái độ bất măn người ta hoài, bạn phải quay về kiểm điểm chính ḿnh mới đúng. Bất măn người khác là chuốc khổ cho chính bạn.

13. Một người nếu tự đáy ḷng không thể tha thứ cho kẻ khác th́ ḷng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà thân tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nh́n của ḿnh th́ không bao giờ nghe được tiếng ḷng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu nhưng xây dựng người phải mất ngàn lời. Xin bạn “đa khẩu hạ lưu t́nh”.

16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai, giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng nhẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người mà bạn không hề yêu thích.

18. Mong bạn đem ḷng từ bi và thái độ ôn ḥa để bày tỏ nỗi oan ức và bất măn của ḿn, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc b́nh như vậy tại sao bạn lại chứa độc dược, cùng là một mảnh tâm tại sao bạn lại chứa đầy những năo phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta luôn cho rằng nó đẹp đẽ. Chính v́: bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn phát hiện ra nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của ḿnh.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày nên bạn phải trân quư. Khi tôi khóc tôi không có dép để mang th́ tôi lại phát hiện có người không có chân.

22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ư người khác chi bằng mất một chút tâm lực phản tỉnh chính ḿnh, bạn hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với ḿnh.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó thậm chí trân quư mạng sống của ḿnh hơn. Người không hiểu được mạng sống th́ mạng sống đối họ chính là một sự trừng phạt.

25. T́nh chấp là nguyên nhân của khổ năo, buông t́nh chấp anh mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định cách nghĩ của ḿnh quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi bạn thành thật được với chính ḿnh, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.

28. Người che đậy khuyết điểm của ḿnh bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác đó là một sự bố thí vô h́nh.

30. Dừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm th́ mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường t́nh.

31. Muốn hiểu một người chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, th́ có thể biết được họ có thật ḷng không.

32. Chân lư của nhân sinh chỉ là giấu trong cái b́nh thường đơn điệu.

33. Người không tắm rửa th́ càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quư đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm

34. Thời gian sẽ trôi qua để thời gian sẽ sạch phiền năo của bạn đi.

35. Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng như thế bạn sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ư của người khác th́ hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian th́ sẽ bịa thêm 10 câu không thật để đắp vào, cần ǵ khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện ǵ th́ chẳng khác nào kẻ phạm tội ăn trộm

39. Quảng kết chúng duyên chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính ḿnh.

42. Có ḷng thương yêu vô tư th́ sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên cho nên cần phải tùy duyên mà hành bất biến, bất biến mà hành tùy duyên.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực anh mới vượt qua được.

46. Lương tâm là ṭa án công bằng nhất của mỗi người. Bạn dối được người khác được nhưng bạn không bao giờ dối được lương tâm ḿnh.





47. Người không biết yêu ḿnh th́ không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi ḿnh, chúng ta đang đeo đuổi cái ǵ? chúng ta sống v́ cái ǵ?

49. Đừng v́ một chút tranh chấp mà xa ĺa t́nh bạn chí thân của ḿnh, cũng đừng v́ một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn đời v́ những ǵ tôi đă có, cảm ơn đời những ǵ tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ th́ đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tính châm chọc, đừng gây tổn thương, đừng khoe tài cán của ḿnh, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm ḿnh, đừng lừa dối chính ḿnh.

54. Nhân quả không nợ chúng ta cái ǵ cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: dối ḿnh, dối người và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể lừa dối anh nhất thời, nó lại gạt anh cả đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an th́ đông tây nam bắc đều tốt. Nếu c̣n một người chưa độ th́ đừng nên thoát một ḿnh.

58. Khi trong tay bạn nắm chặt một vật ǵ mà không buông xuống, th́ bạn chỉ có mỗi thứ này. Nếu bạn chịu buông xuống, th́ bạn mới có cơ hội lựa chọn những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của ḿnh, không chịu buông xuống th́ trí huệ chỉ có thể đạt đến một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu bạn có thể sống qua những ngày b́nh an, th́ đó chính là một phúc phần rồi, biết bao nhiêu người hôm nay đă không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đă trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đă đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đă trở thành nước mất nhà tan.

60. Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng ǵ tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể th́ tôi đành cam chịu.

61. Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng th́ bạn cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu măi măi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm bạn càng bị nhiễm ô. Bạn hăy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của ḿnh.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng v́ thế mà oán hận họ, v́ sao? V́ nhất định chúng ta phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn th́ rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn th́ trước hết phải chịu được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về bạn, v́ thế bạn không cần vứt bỏ. Thứ bạn cần vứt bỏ chính là tính cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi thế giới xung quanh nên chúng ta đành phải sửa đổi chính ḿnh. Đối diện tất cả bằng ḷng từ bi và tâm trí huệ.




Sưu tầm

florida80
06-10-2019, 18:36
Nghiên Cứu Cho Thấy Tiền Có Thể Mua Hạnh Phúc



Một nghiên cứu mới đây đă chỉ ra, tiền có thể mua được hạnh phúc và nó không quá đắt như bạn nghĩ...








Ở những nước nghèo nhất trên thế giới, sự hài ḷng với cuộc sống được dự đoán tăng cùng với sự giàu có của đất nước. Tuy nhiên, điều này không đúng với các nước giàu có.




Thay vào đó, sự hài ḷng của những cư dân nơi đây đạt đỉnh khi họ có mức thu nhập hàng năm trung b́nh khoảng 36.000 USD (tương đương 759 triệu VND).




Đây chính là kết quả nghiên cứu của nhà kinh tế học Eugenio Proto thuộc ĐH Warwick (Anh).




Nhà nghiên cứu cho biết: "Phân tích của chúng tôi chỉ ra sự khác biệt giữa thu nhập thực thế và thu nhập mong muốn, điều này phần nào ảnh hưởng tới mức độ hài ḷng cuộc sống ở mỗi người".




Eugenio Proto cùng đồng nghiệp đă chọn lọc dữ liệu về nguồn thu nhập ở nhiều nước. Kết quả là, 12% người ở những nước có GDP b́nh quân đầu người dưới 67.000 USD (khoảng 1,4 tỷ VND) ít cảm thấy hài ḷng hơn so với những người sống ở nước có GDP b́nh quân đầu người khoảng 18.000 USD (tương đương 379 triệu VND).




GDP b́nh quân đầu người là giá trị nhận được khi lấy tổng sản phẩm quốc nội - GDP của quốc gia hay lănh thổ này tại thời điểm đó chia cho số dân.




Bên cạnh đó, nghiên cứu cũng chỉ ra, sự chênh lệch về mức độ hài ḷng trong cuộc sống ở quốc gia có GDP b́nh quân đầu người 20.400 USD (khoảng 430 triệu VND) và 54.000 USD (khoảng 1,1 tỷ VND) chỉ là 2%.




Theo số liệu thống kê tính đến tháng 8/2013, GDP b́nh quân đầu người của Việt Nam đang tiến tới mốc 1.900 USD (khoảng 40 triệu VND), so với các nước ở trong khu vực, đây là một mức thấp.




Tuy nhiên, các nhà khoa học khẳng định rằng, "tiền có thể không trực tiếp mua được hạnh phúc, nhưng nó là một yếu tố quan trọng giúp ta thỏa măn với cuộc sống". Điều này cũng đồng nghĩa, bất cứ người dân nào cũng thích sống ở một đất nước giàu dù với mức thu nhập cao cho mức độ hạnh phúc, hài ḷng với cuộc sống có thấp hơn những nước khác.



(Nguồn tham khảo: Discovery News)


at 9:45 PM

florida80
06-10-2019, 18:37
Trước Khi Ánh Chiều Tàn







Đă quá nửa đời người, nhưng anh c̣n hẹn. C̣n nhiều việc chưa xong. Phải đầy đủ vật chất cho tuổi già, lúc đó mới yên tâm tu tập.

Anh vẫn c̣n làm quá nhiều việc để chuẩn bị cho tuổi già nghỉ ngơi. Hôm qua anh cho biết tin, người bạn bằng tuổi anh vừa mất đột ngột, đă gây cho anh một cơn sốc. Anh cảm thấy h́nh như ḿnh sai lầm khi chờ đợi. Nhưng anh vẫn chưa có quyết tâm được. Anh thở dài nhiều lần khi nói những băn khoăn của ḿnh.

Nằm trên giường bệnh, cô nói: không c̣n kịp nữa rồi. Nắng đă gần tắt mà đường về c̣n mờ mịt quá. Người chung quanh hộ niệm giúp cô. Nhưng rồi, cô vẫn c̣n toan tính sắp đặt quá nhiều. Tôi đến thăm, thấy cô vừa đặt điện thoại xuống, cô vừa gọi cho hiệu bánh dặn đem đến một ổ bánh sinh nhật chiều nay cho chị cô. Và dường như cô sử dụng điện thoại quá nhiều để sắp đặt và sắp đặt.




Tôi lắng nghe những mẫu tṛ chuyện giữa cô và những người đến thăm bệnh. Tôi đă uống gần cạn hết b́nh trà một ḿnh mà chưa biết bắt đầu thế nào với cô, khi người chung quanh xin nói giúp cô một lời, để cô dứt khoát buông bỏ, chuẩn bị tinh thần an b́nh.




Cô biết rất rơ, cái chết đến gần kề, việc tu tập chưa bao nhiêu. Cô rất muốn không trở lại trần gian này nữa. Nhưng có thật thế không. Cô sẽ thật sẽ không trở lại trần gian này nữa, nếu cô muốn. Nhưng dường như cô chưa muốn như thế. Cô nói th́ nghe dứt khóat, nhưng thái độ th́ th́ cơ hồ trái lại.

Bạn thường nói, ḿnh sẽ lên Tây phương tu tiếp, nhất định thế. Nhưng khung trời bạn đang sống, nó cũng gần gần với cơi tịnh độ mà. Chỉ tiếc chúng ta lao tới những tham vọng khá nhiều. Muốn thành đạt và thành đạt. Bạn khó mà nói đă chán ngán khi đang có trong tay tất cả, và đă vất vả hơn nửa đời người để có được những ǵ bạn đang có.

Tây phương th́ rộng mở, chỉ e ḿnh không chịu rời xa cái trần gian mà ḿnh cho là đang ngán ngẩm bỡi va chạm và thất vọng. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ dài, buổi sáng thức dậy mọi chuyện lại trở về khởi điểm của hăm hở tính toan, cho đến buổi chiều sau một ngày thất bại, cảm thấy cần có quyết định xa lánh cát bụi trần gian này.




Chuyện rằng: …Ngày xưa đă có một anh chàng, bắt đầu từ mốc khởi hành trên mảnh đất đang tranh quyền sở hữu, anh chạy cắm cờ đến đâu th́ phần đất đó sẽ thuộc về anh với điều kiện anh phải trở về mốc khởi hành trước khi mặt trời lặn. Anh bắt đầu lên đường, chạy khá xa. Đến giữa trưa là lúc quay về, anh nghĩ cố gắng thêm một chút nữa, khi quay về sẽ chạy nhanh hơn để kịp thời gian. Khi bắt đầu quay trở lại, anh chạy tăng tốc nhưng không thể nhanh như anh nghĩ, và dường như mặt trời lặn quá nhanh. Anh càng cố sức th́ đường càng như xa hơn. Khi ánh nắng chiều tắt hẳn, anh ngă gục, mà chưa kịp đặt chân lại điểm khởi hành ban sáng…


Rất nhiều lời bàn và kết luận cho mẫu chuyện này. Lúc c̣n trẻ, tôi cũng tham gia lạm bàn. Và kết luận anh chàng quá tham lam nên mất hết.Không biết đến bây giờ tôi và bạn đă chịu nhận ḿnh là anh chàng tham lam đó chăng.


Ḿnh đă đi quá xa rồi, hơn nửa đời người mà vẫn c̣n định rong ruổi thêm. Không biết chúng ta c̣n định hẹn đến bao giờ.



Bức tranh cuộc đời vẫn thế. Ánh chiều tắt, người ta ngă gục trước khi đạt được những ǵ mong muốn. Các Tổ sư thường bảo chờ đêm ba mươi trả lời ông.


Biết đâu có một con phượng hoàng về đầu non, ẩn thân chốn mây ngàn, kịp trước khi mặt trời lặn. Là ai nhỉ?

florida80
06-10-2019, 18:38
Tôi Rất Tự Hào Khi Được Sống Ở Mỹ












Gần đây tôi có đọc được một vài bài viết nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước Mỹ khiến tôi không khỏi chạnh ḷng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con người cũng đều phải đi làm để lo cho cuộc sống của ḿnh. Những người lười biếng, th́ cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ




Giầu và nghèo th́ không có nước nào mà không có hai tầng lớp này, bởi v́ chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.




Tôi đă theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi và bây giờ chỉ c̣n hai năm nữa th́ tôi được 30. Như vậy có nghĩa là tôi đă sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng trong ḷng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ đă cho tôi cơ hội đến trường mà không phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ, cám ơn Mỹ đă cho tôi cơ hội để cầm mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ đă cho tôi cơ hội kiếm được một công việc làm khá tốt.




Tất cả những điều có được ngày hôm nay là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước tới sự vinh quang không phải là ngồi một chỗ than thở hoặc lười biếng mà có được.




Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đă thành công, có nhà cửa và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18 năm cũng đă phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng để lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng đất nước Mỹ bắt họ phải làm việc đầu tắc mặt tối.




Đất nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đ̣i sang, v́ thế nếu làm việc cực khổ th́ đừng bao giờ phiền trách họ v́ như thế là ḿnh quá vô lư.




Nhiều người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian nan đă được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương tŕnh trợ cấp c̣n được gọi là welfare v́ có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân th́ chỉ được 24 tháng. Như vậy đủ biết xă hội mỹ đă tốt đến thế nào đối với chúng ta.




Người Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay và một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công ăn việc làm tốt hơn, c̣n người không có bằng cấp th́ phải làm nghề lao động. Dĩ nhiên lương sẽ không được trả cao.




Ở Mỹ tôi đă nh́n thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi trở thành bác sĩ, kỹ sư giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này muốn làm giầu nhanh nhưng không chịu học hành.




Cũng có nhiều người Việt ở Mỹ từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền rất dễ dàng . Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền, chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong bóng mát và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt trái cây giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than thở. Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ th́ tôi không thể hiểu họ thực sư muốn ǵ!.




Đôi khi họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đă phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ luôn đóng thuế đàng hoàng nhưng họ lại không.




Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ nhưng luôn chê trách cuộc sống và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ không bao giờ thành công và hài ḷng với những ǵ họ đạt được.. Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ th́ họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm ǵ!.




Căn cứ theo báo cáo cũng như từng đọc báo chí th́ tôi thấy cuộc sống ở VN khó khăn gấp nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư người đă cho sinh viên kiến thức, mà c̣n nghèo khổ đi làm thêm ban đêm để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.




Những người giầu bên VN đa số là cán bộ cao cấp, con ông cháu cha hoặc là những người buôn bán, ngoài ra số người nghèo th́ vẫn c̣n rất nhiều.




Chúng ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ với cuộc sống của người Việt tại quê nhà được v́ đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ làm việc cực nhọc nhưng không cảm thấy bị g̣ bó, muốn nói ǵ hay đi đâu cũng được.




Ngoài ra luật phát của Mỹ luôn được tôn trọng nên ư thức của con người rất cao, c̣n ở Việt Nam th́ luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để v́ ư thức của người dân quá thấp kém.




Người Mỹ rất lịch sự mặc dù có một số người kỳ thị nhưng khi gặp gỡ ḿnh ngoài đường họ luôn nói lời chào hỏi dù không hề quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ cũng lịch sự theo.




Người Việt ở Mỹ rất có ḷng tốt đối với thân nhân c̣n sống ở bên Việt Nam. Dù giầu hay nghèo họ đều cố gắng gởi tiền về VN lo cho gia đ́nh, thử hỏi những người bên VN có dám cho tiền thân nhân của ḿnh hay không khi biết họ nghèo khổ?, giỏi lắm th́ chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước đất, hoặc gia tài th́ có.




Con cái ở bên Mỹ không bao giờ chờ đợi được chia gia tài từ cha mẹ. Họ tự tạo cho ḿnh một cuộc sống vững chắc riêng.




Mỗi người có một cuộc sống đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là thiên đường nhưng nó đă giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội mà nếu ở VN th́ chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được trừ khi họ có thân nhân làm trong guồng máy chính quyền.




Tôi không quên nguồn gốc ḿnh là người Việt Nam nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ nhưng luôn miệng che bôi Mỹ.




Tôi rất tự hào khi được sống ở bên Mỹ.




ThuyVanUK




at 10:48 PM

florida80
06-10-2019, 18:40
Chuyện Không Tưởng - Khuyết Danh/ Phụ Nữ Cần Đàn Ông Thế Nào?










Chuyện xảy ra từ xa, xa lắm, tại một nước Châu Phi huyền bí. Bà ThịTrưởng thành phố Kamacoutou giận ông thư kư thuộc quyền đă dám căi lại ḿnh, bèn ra nghiêm lệnh bắt hết đàn ông, con trai sơ sinh từ 6 ngày tuổi đến 16 tuổi nhốt hết vào vườn thú, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Tất nhiên, trong mớ đàn ông tội nghiệp và tội lỗi ấy, có cả ông chồng thân yêu của bà.
Mọi người phụ nữ đều cảm thấy sung sướng với quyết định ấy và hănh diện v́ đă chứng tỏ được sức mạnh không ǵ lay cản nổi của nữ giới đối với những cha đàn ông ba trợn. Đặc biệt, các bà vợ có chồng chuyên nhậu xỉn, đánh bạc đá gà, uống rượu, lăng nhăng bồ hai bồ ba đều cảm thấy khoẻ ra v́ đă có nơi chắc chắn để quản lư những thằng cha tầm bậy đó. Thành phố trở nên trật tự hơn bao giờ hết, ban đêm, phố phường im lặng, các chỗ du hí đóng cửa, các cô gái thong thả dạo chơi mà không sợ bị tán tỉnh dai nhách, cớp giật, sờ sẫm. Đặc biệt nổi bật là vệ sinh đường phố tốt hơn bao giờ hết.

Thế nhưng, một đêm kia, chuyện rắc rối lại bắt đầu xảy ra. Một cô gái hai mươi tuổi bỗng nhiên nhớ người yêu khóc ầm ĩ lên lúc nửa đêm, đánh thức cả khu phố dậy, bà mẹ hỏi rơ lư do rồi cũng bật khóc như con gái. Đă hai tuần rồi, bà ngủ không được v́ thiếu chồng bên cạnh, thiếu tiếng ngáy như trâu kéo gỗ thân thiết của ông. Và các cô ở những nhà lân cận, theo tinh thần ấy, cũng khóc theo, với những lư do tương tự như ta đă biết, Mà bệnh khóc là bệnh hay lây nhất của phụ nữ. Cho nên, từ khu phố này lây sang khu phố khác, cả một thành phố Châu Phi ầm ĩ tiếng khóc nhớ chồng, nhớ bồ kể cả những anh chồng và anh bồ ba trợn nhất. Toàn thể phụ nữ khóc sướt mướt tới tờ mờ sáng và không ai dạy ai, mỗi người đều tự khám phá ra rằng đàn ông đối với họ c̣n cần thiết và quan trọng hơn chính bản thân họ nữa.

Họ cử ra những ngời phụ nữ lỗi lạc gồm nhà văn, luật sư, giáo sư tới chất vấn bà Thị Trưởng, yêu cầu thả hết đàn ông ra. Khi phái đoàn đến gơ cửa Ṭa Thị Chính, bà Thị Trưởng ra tiếp họ, tướng mạo bà Thị Trưởng tiều tụy, mắt đỏ quạch, trơm lơ, xem ra đầy vẻ đau thương. Bà luật sư, trưởng phái đoàn lấy làm lạ, hỏi:
- Xin lỗi, h́nh như bà Thị Trưởng bị bệnh?
- Nào tôi có bệnh ǵ đâu. Tôi,... tôi nhớ nhà tôi quá.

Rồi bà thị trưởng khóc ầm lên, tiếng khóc làm rung rinh các cửa sổ. Tội nghiệp chồng bà, một ngời đàn ông đẹp trai, nghiêm chỉnh cũng bị nhốt vào sở thú theo lệnh của chính bà ban ra, bỏ bà bơ vơ, pḥng không chiếc bóng nửa tháng trời nay!

Bà luật sư đưa ra ư kiến:
- Chúng tôi đến đây là để thỉnh nguyện bà Thị Trưởng.
- Không thỉnh nguyện ǵ hết, các bà theo tôi. Chúng ta đi "rước" các ông ấy về. Tôi lên án quyết định sai lầm của tôi, đả đảo những ai khi dể đàn ông!

Các bà trong phái đoàn hô vang:
- Đả đảo!

Rồi sực nhớ ra họ hô tiếp:
- Đàn ông vạn tuế!

Một đồn mười, mười đồn một trăm, trăm đồn ngàn, mọi phụ nữ tiến theo chân bà Thị Trưởng, chạy bay vào vườn thú. Họ giăng lên các biểu ngữ:
- Vạn tuế đàn ông!
- Đàn ông bất diệt!

Rồi họ phá banh các chuồng sư tử, chuồng cọp, chuồng gấu, chuồng chim, chuồng voi, hai ba bà vào khiêng một ông, hôn hít chút đỉnh và vác trên vai chạy ra. Bà Thị Trưởng nhanh nhất, nhảy ào xuống hầm cá sấu, bế người chồng lên, chạy ra như vận động viên maratông. Nụ cười của bà thị trưởng rạng rỡ hơn bao giờ hết.

florida80
06-10-2019, 18:41
So Sánh Mức Độ Nguy Hiểm Giữa Virus HIV Và Ebola




Nhiều người cho rằng, virus Ebola sẽ trở thành loại virus thế kỷ với mức độ nguy hiểm hơn cả virus HIV/AIDS.

Theo thống kê của Tổ chức Y tế thế giới (WHO), tính đến ngày 9/10, số ca tử vong do mắc Ebola đă lên tới 3.900 người. Gần đây nhất, một bệnh nhân nhiễm Ebola ở Mỹ đă tử vong.

Nhiều người cho rằng, dịch bệnh này c̣n đáng sợ hơn dịch bệnh HIV/AIDS bởi những người mắc bệnh HIV có thể sống sót nhiều năm nếu được dùng thuốc nhưng bất cứ trường hợp nào tiếp xúc với người nhiễm Ebola gần như nhận bản án tử v́ virus này chưa có vaccine và thuốc pḥng.



Cùng so sánh mức độ nguy hiểm của hai loại virus này ở một vài khía cạnh đơn giản qua Infographic dưới đây

florida80
06-10-2019, 18:43
Một Bài Học Giá Trị Cho nhiều Người






































Trên thế gian này, chỉ có cha mẹ mới toàn tâm toàn ư yêu thương ta mà không đ̣i hỏi ǵ.





























V́ con, họ có thể làm tất cả mà không cần báo đáp.

Nhưng liệu chúng ta mấy ai ư thức được điều đó, hay chỉ nhận ra khi mọi chuyện đă quá muộn màng.


Người Do Thái có một câu ngạn ngữ:

“Lúc cha mẹ cho con thứ ǵ, con đều nở nụ cười;

lúc con cái cho cha mẹ thứ ǵ, cha mẹ khóc”.

Cả đời này, người có thể làm cho chúng ta mọi thứ mà không cầu báo đáp chỉ có cha mẹ,

vậy nên, dù thế nào cũng đừng phàn nàn họ, hăy thông cảm cho họ, quan tâm tới họ.

Hăy trân trọng từng phút giây bên cha mẹ, bởi không ai biết được khi nào họ sẽ rời xa ta măi măi.

Khi cha mẹ c̣n hăy luôn nở nụ cười, hăy luôn quan tâm chăm sóc tới họ,


đừng để cha mẹ mỏi mắt ngóng trông mà không nh́n thấy h́nh bóng của bạn.

Khi bạn cất tiếng khóc chào đời, chỉ có cha mẹ là người hạnh phúc nâng niu bạn trong ṿng tay,


cũng chỉ có cha mẹ là người ngày đêm bỉm sữa, chăm sóc bạn từng miếng ăn giấc ngủ.

Khi bạn chập chững bước đi, chỉ có cha mẹ là người nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, d́u dắt bạn đi những bước đầu đời.

Khi bạn đau ốm, chỉ có cha mẹ là người mất ăn mất ngủ, ngày đêm túc trực bên giường bệnh.


V́ bạn, dẫu phải bán đi khối tài sản cuối cùng trong tay, họ vẫn sẵn sàng.

Khi bạn gặp khó khăn trắc trở, hay khi cả thế giới đều quay lưng với bạn, th́ cha mẹ vẫn luôn ở bên che chở bạn, vỗ về bạn.


Thời gian có thể làm ḷng người thay đổi, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi t́nh yêu cha mẹ dành cho bạn.

Nhưng nếu một ngày cha mẹ buộc phải ra đi, họ sẽ không thể báo trước cho bạn một lời nào,


không thể tiếp tục gọi tên bạn, cũng không thể cùng bạn ăn cơm và quan tâm tới bạn được nữa…

Con muốn báo hiếu mà cha mẹ đâu c̣n?


Giá như ta để dành thời gian ở bên cha mẹ, ta sẽ cảm thấy bản thân đỡ ân hận phần nào!

Bởi vậy, nhân lúc cha mẹ c̣n đang khỏe mạnh, hăy an ủi tinh thần cho họ, hăy dành nhiều thời gian hơn để bên cạnh họ,

cố gắng đáp ứng hết nguyện vọng của họ, đừng khiến cho bản thân sau này phải hối hận.

Hăy yêu thương cha mẹ như yêu thương chính bản thân ḿnh, bởi v́ họ cũng cần được yêu thương…

Và nếu có một ngày thực sự họ rời đi, chúng ta sẽ không phải ngậm ngùi về những tháng ngày đă qua…
































Tuệ Tâm biên dịch

Nguồn: http://vietpho.org

florida80
06-10-2019, 18:45
Tình Già - LS Ngô Tằng Giao









Bài thơ "T́nh Già" của nhà văn nhà thơ Phan Khôi là một bài thơ nổi tiếng được công bố lần đầu năm 1932. Tác phẩm này được xem như là bài thơ tự do đầu tiên mở đường cho phong tràoThơ Mới ở Việt Nam. Bài thơ nói về một chuyện t́nh đôi lứa, yêu nhau tha thiết, cùng thề non hẹn biển. Nhưng sự đời khiến cho họ phải xa nhau. 24 năm sau, họ t́nh cờ gặp mặt nhau và chỉ biết liếc nh́n nhau:


"Hai mươi bốn năm sau.
T́nh cờ đất khách gặp nhau.
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nh́n ra được.


Ôn chuyện cũ mà thôi.

Liếc đưa nhau đi rồi,

Con mắt c̣n có đuôi."


Ngày nay khi nhớ tới bài thơ "T́nh Già" nói trên khiến nhiều người lại ngậm ngùi v́ chuyện vợ chồng trẻ chia tay nhau được coi là... chuyện dài "nhân dân tự vệ." Nhiều trai trẻ than rằng mối t́nh đẹp với "con nai vàng ngơ ngác" buổi ban đầu tan mất rồi? Chẳng c̣n bóng dáng con nai vàng ngơ ngác đâu cả. Sau khi cưới nàng về được một thời gian chỉ thấy... con sư tử Hà Đông xuất hiện mà thôi!

Người ta c̣n nhắc chuyện ở nước Cu Ba rằng ông chồng thú nhận: "Hôn nhân là một điếu x́ gà. Càng ngon ta càng hút nhiều, càng hút nhiều càng ngắn đi!". Thời vợ ông ấy nói: "Hôn nhân đúng là một điều x́ gà, và tất cả có thể đốt cháy chỉ bằng một que diêm thôi!".




Đấy là chuyện thường t́nh của bọn trẻ! Nhưng chuyện vợ chồng già mà c̣n bỏ nhau khiến nhiều người lấy làm lạ. Người ta vẫn cứ nghĩ rằng sau hôn nhân, nhất là khi về già, dù hai vợ chồng có trở nên hai mặt của một đồng tiền, tuy không nh́n nhau nữa nhưng cũng vẫn kề lưng nhau chứ? Lời cựu Phó Tổng Thống Al Gore đấy! (After marriage, husband and wife become two sides of a coin; they just can't face each other, but still they stay together).


Nhưng hiện nay điều đó không c̣n là... chân lư nữa rồi v́ tại Hoa Kỳ, tin vợ chồng cựu Phó Tổng Thống Al Gore & Tipper chia tay sau 40 năm mặn nồng chăn gối cũng đă làm nhiều người thắc mắc ("40 more years? Not for Al and Tipper Gore, who've announced their separation") Rồi sau đó lại có tin ông Tổng Thống Putin của nước Nga cũng vừa ly dị vợ sau đúng... 30 năm thành hôn. Lấy nhau tháng 7-1983, tan hàng tháng 6-2013 (Putin announced that their marriage was over).




Nhân đó có người c̣n kể chuyện nằm mơ thấy người bạn thân qua đời hiện về khoe rằng: "Tớ được đưa ra trước ṭa phán xét của Thượng Đế. Có tiếng loa: ‘Ai có vợ, và đă sống với vợ từ 30 năm trở lên, hăy đứng sang bên phải!’ Tớ theo tiếng loa, chạy vội đứng sang bên phải. Đông người lắm! Ai trông cũng thiểu năo quá sức. Chừng mấy phút sau, bỗng lại nghe có tiếng vọng từ trên trời cao: ‘Các con yêu quư, lúc c̣n sống, các con có vợ và đă ở với vợ được trên 30 năm, như thế các con được coi như đă ở luyện ngục cả mấy trăm năm rồi, các con coi như đă gột được sạch mọi tội lỗi và đáng được lên Thiên Đàng ngay lập tức để hưởng Thiên Nhan Chúa!’. Tớ mừng quá xá!".


Ngày nay tại các xă hội Tây phương, vụ vợ chồng già bỏ nhau sau ba, bốn chục năm sống chung trong ḥa b́nh chen lẫn với chiến tranh lạnh cũng đă trở nên khá quen thuộc. Đối với các cặp vợ chồng già Việt Nam th́ không rơ lắm, nhưng có nhiều người "báo cáo" rằng cảnh khá phổ biến là khi ông leo lên tầng trên th́ bà xuống tầng dưới; ông chuồn vào trong pḥng ngồi gơ computer check "meo" th́ bà né ra ngoài pḥng khách một ḿnh ngồi xem TV, Asia hay Thúy Nga Paris By Night hoặc phim bộ... Đại Hàn; bà cất giọng lải nhải th́ ông làm thinh như đang tập trung tâm trí vào cơi... thiền.



Theo Giáo sư Pepper Schwartz của đại học Sociology Univ of Washington, các cặp vợ chồng già tưởng họ hiểu rơ nhau hơn theo năm tháng, xích lại gần nhau hơn theo thời gian nhưng thật sự ra không phải như vậy đâu. Không ai hiểu ai hết. Giáo sư Schwattz cho rằng ngày nay tiến bộ khoa học và ngành y khoa đă giúp con người sống thọ hơn xưa rất nhiều. Những năm bonus dư thừa đă tạo điều kiện cho quư cụ ông và cụ bà có cơ hội để hưởng thụ cuộc sống cho đúng nghĩa của nó.




Theo US Census th́ lối 50 phần trăm các cặp vợ chồng già đă quyết định chọn giải pháp ră đám. Tây họ gọi những chuyện bực dọc qua lại giữa ông và bà là những "irritants" (nhức nhối) làm hại thần kinh. Ngày nay ly dị không c̣n được xem như vấn đề "taboo" (cấm kỵ) nữa. Các cặp vợ chồng già có khuynh hướng bắt chước bọn trẻ, ở không được th́ "Bye! Bye!" bỏ nhau. Xưa các cụ phải chịu đựng để tránh rắc rối cũng như để giữ thể diện gia đ́nh và muốn được b́nh an cho đến lúc qua đời. Ngày nay họ nghĩ rằng ḿnh chỉ có một đời sống mà thôi, tội ǵ không sống cho đáng sống.


Cần kể thêm ở đây về trường hợp của cụ ông Lawrence John Ripple 71 tuổi. Một ngày đẹp trời vào tháng 9 năm 2016 cụ bước chân vào một nhà băng ở Kansas City và đưa cho người thâu ngân một mảnh giấy trong đó có ghi rơ: "Tôi có súng đấy hăy đưa ngay tiền mặt cho tôi!". Nhân viên ngân hàng vội gom tiền đưa cho cụ tổng cộng là 2,924 đồng. Lấy được tiền rồi thay v́ bỏ chạy th́ cụ lại ra ngồi ngoài hành lang vẫn c̣n ở trong nhà băng (to a lobby area still inside the bank) và chờ nhân viên cộng lực tới bắt ḿnh. Cụ cho biết lư do cướp ngân hàng là để muốn được vào tù và thoát ly khỏi bà vợ. Cụ khai là cuộc sống chung của cụ gay cấn quá. Hôm đó sau khi căi cọ với bà vợ ở nhà cụ bèn lấy một mảnh giấy và viết những hàng chữ cướp nhà băng như kể trên ngay trước mặt bà vợ và nói cụ thà vào ở trong tù c̣n sướng hơn ở chung nhà với bà vợ. Cụ sau đó thực hiện vụ cướp này. Cụ bị ṭa tuyên phạt sáu tháng bị giam giữ trong nhà và 50 giờ làm việc công ích (Man Gets Home Confinement After Robbing Bank to Get Away from Wife.)



Oscar Wilde từng nói: "Đàn ông lập gia đ́nh v́ mỏi mệt, đàn bà v́ ṭ ṃ, cả hai đều thất vọng." Nhưng tuy nói thế chứ thời nay người ta vẫn thấy c̣n có những cảnh "chồng già vợ trẻ là tiên". Điển h́nh là cụ ông triệu phú Hugh Hefner trùm tạp chí Playboy đón năm mới 2013 bằng lễ cưới với người t́nh trẻ kém cụ chỉ có... 60 tuổi thôi. Cụ 86 trong khi Crystal Harris mới 26. Không lâu sau đám cưới, có nguồn tin cho biết, cặp vợ chồng chênh lệch tuổi tác nhất làng giải trí thế giới này lại c̣n mong muốn sớm có con chung. Cụ này khoe đă từng ngủ với hơn 1.000 phụ nữ. Buồn thay cụ đă qua đời ở tuổi 91 tại biệt thự Playboy trị giá 200 triệu USD ở Los Angeles.




Vào năm 2014 người mẫu Cathy Schmitz, 24 tuổi, của Playboy kết hôn với tỷ phú người Áo Richard Lugner 81 tuổi. Nàng từng tuyên bố là t́nh yêu bất phân tuổi tác "Love knows no age."


Lại nữa, nào là cuộc hôn nhân của nữ danh ca Celine Dion, 44 tuổi và Rene Angelil, 70 tuổi đă kéo dài tới 19 năm. Rene Angelil là người quản lư của Celine Dion từ khi nàng mới 12 tuổi. Nào là đạo diễn Clint Eastwood, 82 tuổi có vợ là phóng viên người Mỹ Dina Ruiz Eastwood, 47 tuổi. Họ kết hôn năm 1996. Cũng phải kể tới chuyện diễn viên Dick Van Dyke, 86 tuổi, kết hôn với chuyên gia trang điểm Arlene Silver, 40 tuổi, vào tháng 3-2012.

Một trường hợp hy hữu nữa, mới thực sự đúng là... t́nh già! Đó là trường hợp của cụ ông Paul Walker, 88 tuổi, quyết định làm đám cưới với cụ bà Ann Thayer, 87 tuổi, tại một trung tâm phục hồi sức khỏe ở Lewiston, tiểu bang Main. Hai người gặp nhau lần đầu tiên ở một nhà thờ cách đây 17 năm và bắt đầu hẹn ḥ từ đó. Cả hai quyết định làm đám cưới sau khi bị một số nhân viên bệnh viện chọc ghẹo ít tuần trước đó. Mỗi ngày, cụ bà Thayer đều ghé thăm cụ ông Walker tại bệnh viện nơi cụ ông đang tập phục hồi sức khỏe. Cụ bà nói cụ có "những năm tháng rất đẹp" với cụ ông. Cụ ông và cụ bà từng lập gia đ́nh trước đây. Giám đốc bệnh viện nói với báo Sun Journal rằng đây là lần đầu tiên cơ sở y tế này có đám cưới. Cụ bà Thayer nói cả hai người bàn chuyện đi hưởng tuần trăng mật khi cụ ông khỏe mạnh trở lại (Không biết có c̣n... mật hay không?)



Sau đây là một câu chuyện "Tái hồi Kim Trọng" cũng rất hiếm có! Ở nước Anh vào năm 2013 có một cặp vợ chồng cưới nhau lại sau gần 50 năm ly dị nhau. Bà Ingram ly dị ông chồng Holmes vào năm 1965 và sau đó cả hai người đều đă lập gia đ́nh với người khác. Người chồng mới của bà Ingram qua đời khoảng 3 năm trước lúc ở tuổi 72. Bà vợ thứ ba của ông Holmes th́ mới qua đời mùa hè vừa qua.


Rồi 18 tháng trước bà Ingram, tuổi 76 cùng ông Holmes, tuổi 79 cùng đoàn tụ trong một buổi hội họp gia đ́nh nhân dịp mùa lễ Giáng Sinh do cô con gái của hai người là Lisa tổ chức. Ai ngờ hai ông bà chợt muốn nối lại "t́nh xưa nghĩa cũ". Ông Holmes vội cầu hôn và đưa ngay cái nhẫn xưa mà ông đă mua cho bà Ingram khi bà mới 17 cái xuân xanh! Bà Ingram thổ lộ: "Tại sao lần kết hôn trước không được lâu dài nhỉ? Chúng tôi lấy nhau được 10 năm và có với nhau 2 mặt con nhưng hồi đó chúng tôi c̣n trẻ người non dạ quá nên hôn nhân tan vỡ. C̣n ông Holmes tuyên bố: "Kỳ này chúng tôi sẽ duy tŕ cuộc sống vợ chồng thật là tốt đẹp măi măi!"



Câu chuyện của cụ ông George Sanders, 86 tuổi, bị can tội giết vợ tên Ginger Sanders tại Arizona là một câu chuyện t́nh già thật đặc biệt.




Cụ bà Ginger bị bệnh đa xơ cứng (multiple sclerosis) từ năm 1969 và sau một thời gian ngắn bà phải đi xe lăn. George là cựu quân nhân trong trận thế chiến thứ hai di chuyển từ tiểu bang Washington đến Arizona v́ khí hậu ấm và khô. Khi bà phải đi xe lăn th́ ông là người săn sóc cho bà. Ông nấu ăn, dọn nhà, giặt đồ và giúp bà trang điểm. Ông đưa bà đi tiệm làm tóc. Khi bà làm móng tay, ông cầm tay bà để cho thợ có thể săn sóc bàn tay cho bà.




Thời gian trôi qua, cụ ông cũng già đi. Tim ông bị yếu và phải dùng máy trợ tim (pacemaker). T́nh trạng sức khoẻ của cụ bà cũng tệ đi. Bà bị thêm chứng bệnh gọi là gangrene (bệnh hoại thư), một chứng bệnh lở loét da rất trầm trọng. Bác sĩ muốn bà nhập bệnh viện để cắt đi những ngón chân bị gangrene hủy hoại, và sau đó đưa bà vào viện dưỡng lăo (nursing home) để bà có thể được nhân viên chăm sóc cho đến khi chết.




Đó cũng là t́nh cảnh tuyệt vọng, bà không muốn vào bệnh viện. Đó là lư do bà muốn được chết bên người chồng yêu quư. Bà năn nỉ cụ ông làm cho bà chết. Nhưng ông nói với bà là ông không thể giết bà được. Ông kể cho cảnh sát viên là bà nói... ông có thể làm được. Sau đó cụ ông lấy khẩu súng lục, quấn khăn tắm chung quanh để không bị lạc đạn. Bà hỏi ông: "Cái nầy có đau lắm không?" Ông trả lời: "Không đau đâu. Bà sẽ không có cảm giác ǵ hết." Thế là bà nói: "Vậy ông làm đi, làm đi, làm đi"... và như thế... cụ ông đă bóp c̣ và cụ bà đă ra đi. Sau đó cụ George đă bị bắt và bị truy tố về tội giết người có chủ ư. Một tội danh có thể bị kết án tử h́nh hay chung thân.




Khi ra toà, người con của cụ ông nói với Toà là gia đ́nh không muốn cụ ông bị truy tố. Con trai cụ nói với Toà: "Tôi yêu mẹ tôi vô cùng và tôi cũng yêu cha tôi như thế. Cha mẹ tôi sống với nhau hơn 62 năm, và cha tôi phải nuôi dưỡng, săn sóc mẹ tôi ngày này qua ngày khác. Tôi tin là việc đi khám bác sĩ, những cú phone về sức khoẻ và thời gian chờ đợi cho có giường trống ở bệnh viện đă giúp cha mẹ tôi làm một quyết định chung. Do đó, tôi không quy lỗi ở cha tôi." Người con nghẹn ngào, nói tiếp: "Ai cũng có h́nh ảnh một anh hùng trong cuộc đời của họ... có thể là những người nổi tiếng khắp thế giới... nhưng tôi muốn thưa với quư Toà, người anh hùng trong cuộc đời tôi là cha tôi."




Cụ ông George có khoảng một phút để nói về t́nh yêu của cụ dành cho người vợ: "Kính thưa quư Toà, tôi gặp Ginger khi nàng 15 tuổi và tôi yêu nàng kể từ ngày ấy. Tôi yêu nàng khi nàng 81 tuổi." Cụ nói với giọng run rẩy. "Đó là nguồn ân phước và tôi rất sung sướng được săn sóc cho nàng." Rồi cụ ông nói tiếp: "Tôi rất lấy làm tiếc và buồn v́ tôi đă gây ra cái đau và sự than van cho quư vị."


Công tố viên đă yêu cầu Toà đừng phạt cụ vào tù, và đề nghị tù treo v́ đây là một trường hợp rất đặc biệt. Khi Toà đọc bản án, cả gia đ́nh cụ ông ngồi yên lặng để nghe phán quyết. C̣n cụ ông đứng bất động, run rẩy trước vành móng ngựa. Quan Toà nh́n thẳng vào mắt của bị cáo, tuyên bố với giọng nhẹ nhàng, tuyên phạt bị cáo 2 năm tù treo không có giám sát. Quan Toà nói: "Quyết định của ông đă vi phạm công lư với ḷng thương xót (tampers justice with mercy)."



Tuổi tuy già nhưng máu ghen đôi khi thời vẫn c̣n nguyên như hồi trẻ. Báo The Telegraph tại nước Anh đưa tin một cụ ông nộp đơn ly dị sau khi khám phá những lá thư trong cuộc tư t́nh của bà vợ ḿnh hơn 60 năm trước. Hồ sơ toà án ghi nguyên đơn tên gọi là Antonio C, 99 tuổi và vợ là Rosa C, 96 tuổi. Hai người chung sống với nhau từ 77 năm trước. Theo nguồn tin UPI, cụ bà thú nhận chuyện ngoại t́nh nhưng không thể thuyết phục cụ ông ở lại. Hai cụ có 5 con, 12 cháu và 1 chắt. Đây là trường hợp ly dị cao tuổi nhất thế giới - kỷ lục trước, năm 2009, là giữa một đôi vợ chồng người Anh 98 tuổi.

Thêm một nguồn tin từ Kanagawa cho biết một bà cụ sống tại Nhật đă bị bắt sau khi đánh chồng ḿnh đến chết. Theo đó, cụ bà Yoshiko Suzuki, 79 tuổi, đă dùng một cây gậy dài để đánh chồng ḿnh, cụ ông Masaharu, 79 tuổi, cho đến chết vào một buổi tối khi hai vợ chông đang ở nhà riêng. Nguyên nhân được cho là v́ cụ bà tức giận khi tranh căi với chồng về việc cụ ông đă ngoại t́nh với một phụ nữ khác từ cách đây 40 năm và v́ thế ông đă bị mất việc.


Trước đó cảnh sát cũng đă từng phải can thiệp một vụ tranh căi dữ dội giữa hai cụ vào năm ngoái. Cặp vợ chồng già này hiện đang sống với con gái 43 tuổi, người đă đi ra ngoài vào buổi tối xảy ra sự việc. Bà Yoshiko hiện đang bị giam và đối mặt với tội đánh chết người.

florida80
06-10-2019, 18:46
12 Câu Châm Ngôn Thâm Thúy Của Người Nhật Khiến Bạn Thay Đổi Cách Nh́n Cuộc Sống









Là một quốc đảo với nếp sống hiện đại bậc nhất hành tinh, nhưng người dân Nhật Bản vẫn giữ ǵn tốt những bản sắc văn hóa cùng nhiều triết lư cổ xưa. Những câu châm ngôn sau đây tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hàm ư sâu sắc và đầy trí tuệ.





1. Nếu một vấn đề có thể giải quyết, th́ chẳng cần phải lo lắng. Nếu vấn đề không thể giải quyết, có lo cũng vô ích

Lo lắng không chỉ làm bạn tốn thời gian mà c̣n ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhiều người dù biết vậy nhưng vẫn không thoát được thói quen lo này. Tốt hơn hết khi gặp khó nạn, hãy nghĩ cách giải quyết và mau chóng thực hiện nó.




2. Nhanh nghĩa là từ từ và liên tục

Người Nhật luôn đề cao tính kiên nhẫn, với họ đây là con đường ngắn nhất để đi đến thành công. Người vội vă, thường rất dễ bỏ cuộc bởi áp lực mà họ tự tạo ra cho ḿnh quá lớn. Ngược lại, người từ tốn lại là những người sâu sắc. Bạn có thể chưa giỏi khi bắt đầu một công việc, nhưng hăy cải thiện nó “từ từ và liên tục”.




3. Bên cạnh những vĩ nhân luôn có sự giúp đỡ của những người b́nh dị

V́ con người không thể tách rời xă hôi, một tập thể vững mạnh sẽ cho ra nhiều cá nhân xuất sắc. Một đất nước phồn thịnh sẽ sản sinh nhiều nhân tài.




4. T́nh nghĩa vợ chồng giống như bàn tay và đôi mắt

Khi tay đau, mắt sẽ khóc; và khi mắt đẫm lệ, tay sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt.




5. Mặt trời không biết người đúng kẻ sai. Nó tỏa sáng và mang lại sự ấm áp cho tất cả

Nếu ai đó phạm phải lỗi lầm với bạn. Hăy cứ đối đăi bao dung, dùng sự bao dung của bạn để sưởi ấm cho những lỗi lầm mà họ mắc phải. Giống như mặt trời.




6. Ếch ngồi đáy giếng nào đâu biết biển cả mênh mông?

V́ vậy dù đă trở thành cường quốc hàng đầu thế giới, người dân Nhật vẫn không ngừng học tập và nghiên cứu.




7. Buồn bă giống như một chiếc váy bị rách, nên chỉ cất ở nhà

Váy rách có thể thay váy mới, tâm trạng buồn cần phải tự ḿnh phấn chấn lên.




8. Làm tất cả những gì bạn có thể và để phần c̣n lại cho số phận

Người Nhật tin rằng mỗi người đều có 1 số phận, con người không quản được số phận, cách tốt nhất để sống tốt là làm hết khả năng của ḿnh.




9. Bạn sẽ không vấp ngă nếu cứ nằm lỳ trên giường

Chỉ những người không dám bước đi mới không bao giờ vấp ngã. Trên thực tế, những người thành công đã phải trải qua va vấp rất nhiều. Dù không hề dễ chịu nhưng đó lại chính là những bài học vô giá mà họ không tìm được ở đâu khác. Đừng để nỗi sợ hãi, do dự kìm hãm đôi chân bạn tiến về phía trước.




10. Luôn nhường đường cho người ngốc và người điên

Tranh luận với nhưng người này chỉ làm bạn tốn thời gian, trừ phi bạn là bác sĩ tâm lư.




11. Giỏi leo trèo như khỉ vẫn có lúc ngă từ trên cây

Ngay cả những người tuyệt vời nhất vẫn có lúc phạm sai lầm. Vì vậy đừng sợ mắc lỗi nếu còn làm chưa tốt, cũng đừng quá tự hào khi bạn đã giỏi giang.




12. Nếu phụ nữ muốn ǵ, núi cao biển lặn cũng không cản được họ

Ai cũng có năng lực của riêng ḿnh, sức mạnh là nằm ở ư chí không phân biệt nam nữ.


Hoàng An, Theo Theheartysoul

florida80
06-10-2019, 18:48
Con Dâu Nam Bộ & Mẹ Chồng Bắc Kỳ - Lê Hoàng Ân









Nguyên Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Sang Hoa Kỳ theo chương tŕnh H.O. 12. Đă từng được giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011 với bài viết: “Câu chuyện của một H.O.” Tác giả cho biết, “Đây là một chuyện có thật 100% trong gia đ́nh chúng tôi, hoàn toàn không thêm mắm thêm muối. Chúng tôi xin cùng chia sẻ với quư vị độc giả. Lá thư con dâu viết hiện nay được lộng kính và treo trên tường của pḥng sinh hoạt gia đ́nh để giữ làm kỷ niệm đẹp.”



* * *


Gia đ́nh chúng tôi gồm 3 người, hai vợ chồng và cậu con trai độc thân của chúng tôi, đáp xuống phi trường Austin vào đêm 06 tháng 07 năm 1992, theo chương tŕnh H.O., v́ tôi là đă đi tù cải tạo gần 6 năm rưỡi trong chế độ cộng sản.




Trong khi được phỏng vấn tại Sài G̣n, chúng tôi đă trực tiếp chính thức xin với phái đoàn Hoa Kỳ cho chúng tôi được định cư tại Austin v́ năm 1969, với tư cách một sĩ quan giảng viên Anh Ngữ của Trường Sinh Ngữ Quân Đội, tôi đă đi du học tại căn cứ Lackland, San Antonio, TX để lấy bằng sư phạm do Viện Ngôn Ngữ Học thuộc Bộ Quốc Pḥng Hoa Kỳ tổ chức, và hay lên Austin chơi vào những ngày cuối tuần. Ngay từ hồi đó, tôi đă mê Austin rồi với toà nhà Quốc Hội tiểu bang, với những viện bảo tàng vô cùng giá trị và những thư viện với những bộ sách quư. Sự yêu cầu của tôi đă được phái đoàn Hoa Kỳ chấp nhận ngay. Hồ sơ xuất ngoại của chúng tôi ghi rơ nơi đến là Austin, TX.




Khi đáp xuống phi trường tại Austin, tôi đă gặp một rừng cờ Mỹ, v́ trước đấy mấy ngày là Lễ Độc Lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Sau đó vài ngày, tôi lại gặp một rừng cờ Việt Nam Cộng Hoà sau 17 năm không nh́n thấy nó trong một cuộc họp thường niên của Hội Cựu Quân Nhân tại Austin. Trong cả hai lần tôi đều khóc, v́ không ngờ c̣n có ngày nay sau ngần ấy năm trong tù và sống dưới chế độ tàn ác và bưng bít của cộng sản Việt Nam.




Austin, thủ phủ của tiểu bang Texas, là một thành phố tuyệt đẹp với cả ngàn thắng cảnh thiên nhiên, không nhỏ bé nhưng không to lớn quá, dân chúng hiền hoà, dễ thương, không xô bồ, không tranh dành như một số địa phương khác, công việc làm ăn tương đối dễ dàng, thời tiết tương đối ấm áp, hợp với người Việt Nam, nhà cửa tương đối rẻ, cho nên chúng tôi chọn Austin là nhà của chúng tôi trên quê hương thứ hai này. Sự lựa chọn này cho đến ngày hôm nay chúng tôi vẫn thấy rất đúng và rất thích hợp với chúng tôi, không có ǵ phải hối tiếc hoặc phàn nàn chi cả.




Đến Austin được 12 ngày th́ Bảo, người con trai của chúng tôi đă đi làm. Đi làm thợ sửa xe cho một xưởng sửa chữa xe hơi. (Vài tháng sau th́ Bảo xin được vào làm tại một hăng điện tử ở gần nhà). Ít ngày sau khi Bảo đi làm th́ nhà tôi được giới thiệu đi làm người trông trẻ cho một gia đ́nh kỹ sư người Việt, mỗi cuối tuần mới được về nhà. Hơn một năm sau th́ nhà tôi được nhận vào làm tại một hăng may cờ cũng ở gần nhà. Nhờ vậy mà cả ba mới thường xuyên gặp nhau thay v́ mỗi tuần chỉ gặp có 1 lần vào ngày cuối tuần. Cả ba người chỉ có được một chiếc xe hơi cũ do hai bà chị tôi cho. Trong thời gian nhà tôi không ở nhà, Bảo th́ đi làm khác giờ với tôi, không có ai lo cơm nước, hai cha con chỉ lấy ḿ ăn liền làm chuẩn! Bảo c̣n ăn được những thức ăn nhanh chứ tôi th́ chịu. Cứ như vậy kéo dài cả năm trời.




Tôi th́ may mắn hơn, v́ khi chưa có việc làm, nhà thờ “Các Thánh Tử V́ Đạo Việt Nam” tại Austin nhờ tôi đến dậy tiếng Anh cho những người Việt Nam mới qua. Dậy được vài tuần th́ có một trường “Kỹ Thuật và Thương Măi” đến tuyển sinh. Tôi cho cả lớp thi. Giám Đốc trường này bảo tôi thi luôn, dù mới đầu tôi không muốn. Khi có kết quả, cả lớp tôi được nhận cho học, có học bổng bán phần. Môn học là lớp “Điện Tử” 2 năm, khi ra trường th́ nhiều hăng điện tử tại Austin sẽ muớn làm chuyên viên kỹ thuật v́ có bằng Associate Degree 2 năm. Riêng tôi, giám đốc trường nhờ tôi vừa đi học, vừa kèm tiếng Anh cho cả lớp, và họ sẵn sàng trả lương cho tôi như một nhân viên cấp trung b́nh của trường, đồng thời tôi nhận được học bổng toàn phần. V́ thế tôi nhận lời. Ngoài ra tôi c̣n làm việc bán thời gian tại cửa tiệm bán đủ mặt hàng (Service Merchandise) nơi đó có bán các loại hàng điện tử như máy truyền h́nh, radio, VCR, v.v…do tôi phụ trách. Và lần đầu tiên tôi bán điện thoại di động, to lớn cồng kềnh, giá cả trên ngàn đồng (tiền lúc bấy giờ là to lắm), có tên là Cellular One, (nếu tôi nhớ không lầm) mà phải có người đứng ra bảo lănh! Thế là cả gia đ́nh tôi ai cũng có lương cả.




Trong khi tôi c̣n học tại trường, tôi bỏ việc làm thêm và thi vào Motorola và làm cho măi đến cuối năm 2013 th́ về hưu v́ đă hơn 75 tuổi. Làm ca đêm cho Motorola, sau này đổi tên là Freescale, tôi đă chứng kiến biết bao nhiêu lần nhân viên bị sa thải, tuy nhiên tôi may mắn nên trụ tại đó cho đến ngày về hưu. Muốn có thêm tiền, trong những ngày xuống ca, tôi nhận đi phiên dịch tại toà án Austin cũng cả chục năm cho đến khi tôi bị điếc đến hơn 70% mới thôi. Bây giờ phải đeo máy điếc mới nghe, nếu không th́ không nghe được một tí ǵ hết. Cả ba chúng tôi đều có công ăn việc làm, và dự trù dành dụm để mua hay xây một căn nhà tương đối tốt để sau này dưỡng già và rồi truyền cho con, cho cháu.




Trong thời gian cả nhà làm việc như thế, một vấn đề lớn và khá nan giải được đặt ra: đó là, Bảo cũng đă tương đối đứng tuổi (trên 30), mà chưa có gia đ́nh, mà chúng tôi cũng chưa có cháu đích tôn, nên chúng tôi hối thúc Bảo lập gia đ́nh. Bảo nói sẽ về Việt Nam t́m hiểu một cô bạn trước đây là bạn học cùng trường nhưng thua mấy lớp với Bảo xem sao. Về được hai lần th́ Bảo cho chúng tôi biết là cô bạn đă đồng ư cùng Bảo t́m hiểu kỹ hơn rồi sẽ tính. Chúng tôi cũng đă có dịp liên lạc với các anh chị của cô đó. Và chính tôi cũng có dịp email cho cô ta theo lời yêu cầu của cô ta. Hiện giờ tôi c̣n giữ cả vài chục email qua lại giữa vợ chồng tôi và cô ta. Cô ta tên là Kiều Yến. Được biết Ba Má của Yến đều đă qua đời trước đó vài năm. Rồi điện thoại qua lại, rồi email qua lại, rồi nói chuyện qua skype qua lại giữa Bảo và Yến đă đành, mà c̣n giữa chúng tôi và Yến và gia đ́nh Yến nữa. Sau cùng, Bảo và Yến cùng quyết định chung nhau xây tổ ấm.




Ngày cưới được ấn định vào ngày 28 tháng 01 năm 2002, lại trùng đúng vào ngày sinh nhật của nhà tôi. Lúc đó Bảo 35 tuổi và Yến 27. Bảo về Việt Nam làm lễ cưới bên Việt Nam, và khi bên Việt Nam vào giờ cử hành đám cưới th́ qua điện thoại và skype, bên này chúng tôi cũng thắp nhang trên bàn thờ Phật và Tổ Tiên để tŕnh là chúng tôi mới có dâu hiền. Nhờ đă làm thủ tục bảo lănh từ trước nên Yến qua Mỹ chỉ sau vài tháng chờ đợi. Trước đó một thời gian, chúng tôi đă có cơ hội xây một căn nhà tương đối rộng răi và vừa túi tiền. Thế là khi Yến sang th́ đă có cơ ngơi đầy đủ tiện nghi.




Tôi c̣n nhờ tối hôm đón Yến tại phi trường Austin. Vợ chồng tôi và Bảo đứng chờ ở cửa đón. Chợt Bảo nói Yến ḱa. Nh́n thấy một cô gái Việt Nam nhỏ bé, một thân một ḿnh kéo chiếc va li bước ra, tôi chạnh ḷng muốn khóc. Và khi bước qua cửa, chúng tôi ôm nhau, coi như quen biết từ thuở nào. Về đến nhà, Yến xin phép được tắm rửa, và ngay sau đó đă ra trước bàn thờ Phật và bàn thờ Tổ Tiên thắp nhang và khấn vái, xin được gia nhập vào gia đ́nh. Nhà tôi kết Yến từ lúc đó.

florida80
06-10-2019, 18:50
Đồ Chó - Nguyễn Thị Thêm









Tôi mở mắt nh́n xung quanh. Mọi vật lạ lẫm. Ánh sáng tràn vào chói ḷa.

Tôi dụi đầu vào mớ lông của mẹ để t́m hơi ấm và nhắm mắt lại

Mẹ liếm vào mặt tôi yêu thương và hỏi khẻ:

-Con mở mắt rồi phải không?

Tôi ử ử để trả lời với mẹ.

-Dạ! Mẹ. Mẹ nh́n xung quanh rồi nói:

-Con chậm nhất nhà. Các anh chị đều đă xong hết hôm qua.

Tôi cố nhướng đôi mắt c̣n lạ lẫm với h́nh ảnh trước mặt. Lờ mờ thấy các anh chị đang đi tới đi lui trông rất thích thú. Mẹ nằm ngữa ra vào kêu các con:

-Nào! Tới giờ ăn rồi. Các con tới bú để mẹ c̣n làm việc.

Các anh chị chạy nhanh đến giành nhau và nút chùn chụt. Tôi cố gắng chen vào. Vừa ngậm một đầu vú mẹ, chưa kịp nuốt hết những ḍng sữa ngọt trong miệng, th́ anh tôi hất đầu tôi ra và giành cả hai vú. Tôi cố trườn người ra khỏi sức nặng của anh và t́m một chỗ trống. Nhưng chưa ăn bao nhiêu lại bị một chị hất ra không thương tiếc

Tôi la lên:

-Cho em ăn với! Em đói bụng quá mà.

Nhưng các anh chị vẫn không màng . Họ hùng hục dành phần ăn về ḿnh. Bỗng một bàn tay ấm áp bồng tôi lên và hất bà chị đốm ra ngoài. Tôi được một chỗ an toàn và ra sức nút mạnh. Nhưng nguồn sữa đă không c̣n nhiều, Mẹ đứng lên đầy mệt mơi. Tôi té lăn tṛn xuống đất. Lóp ngóp đứng lên th́ lại bị anh nâu đạp thêm một cái rơ đau.

Mẹ thản nhiên bước ra khỏi bầy con và đi ra ngoài. Có lẽ mẹ đi t́m ǵ đó để ăn, bởi nguồn sinh lực của mẹ đă bị chúng tôi rút cạn.




Tôi không biết anh em tôi có bao nhiêu bởi v́ tôi không biết đếm. Nhưng tôi biết tôi là đứa bé xấu xí và yếu đuối nhất nhà. Các anh chị hay ganh tỵ nói mẹ thiên vị, thương tôi nhiều hơn. Nhưng ai đâu biết, khi mẹ nằm xuống để cho con bú, mẹ không thể dành cho tôi bầu sữa nào tốt nhất. Cái yếu đuối của tôi nguyên nhân là do các anh chị không nhường cho em ăn. Có phải chăng đó là bẩm sinh của chủng loại chúng tôi. Cái bẩm sinh thấp hèn của kiếp làm súc vật.




Loài người có câu nói" Giàu út ăn, khó út chịu" loài chó chúng tôi chắc cũng vậy. Ngoài ra c̣n kèm theo lư lẽ " mạnh được yếu thua" của loài vật, nên tôi tôi luôn bị ức hiếp bởi các anh chị lớn hơn. Tôi nhỏ xíu, yếu đuối , xấu xí, chậm chạp, khờ dại nhất nhà. Mẹ v́ vậy thương tôi nhiều hơn một tí. Trái tim làm mẹ của bất cứ chủng loại nào đều vĩ đại như nhau. Mẹ luôn dành cho đứa con nào xấu xí tội nghiệp nhất sự thương yêu lo lắng nhiều hơn. Mỗi khi các anh chị chạy chơi, tôi hay lân la bên mẹ. Mẹ âu yếm liếm màu lông nâu đậm xấu xí của tôi và dạy tôi rằng:

- Gịng giống ḿnh hơn nhau không phải do sức vóc, xấu đẹp mà do ḷng trung thành.

-Ḷng trung thành là ǵ hả mẹ?

- Là ḿnh biết đáp trả và tri ân nhưng ǵ người chủ cho ḿnh.

-Thế người chủ là ai hả mẹ?

- Là người đang nuôi ḿnh. Cho ḿnh ăn và cho ḿnh ở.

-Có phải là cái cô có bàn tay thật ấm hay dành vú mẹ cho con không?

-Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là một người. Chủ ḿnh là cha mẹ của cô gái đó.

-Vậy con trung thành là làm sao?

- Vâng lời và hết sức bảo vệ họ.




Mỗi ngày, mẹ dạy chúng tôi một bài học về sự ăn, ở và ḷng trung thành. Chúng tôi lớn dần lên với những điều mẹ dặn. Khi sữa mẹ không đủ cho chúng tôi no ḷng. Bà chủ tập cho chúng tôi ăn trong một cái thau khá rộng. Nhưng rồi người bị hất văng ra ngoài nhiều nhất cũng lại là tôi. Cô bé lại cho tôi ăn riêng trong một cái tô nho nhỏ. Anh tôi chạy tới tranh ăn, bị cô chủ tát cho một cái rơ đau. Tôi nh́n cô đầy ḷng cám ơn. Tôi tự nhủ:

-Đây là chủ của tôi. Tôi sẽ trung thành với cô như lời mẹ dạy.




Một ngày, mẹ kêu tất cả anh em chúng tôi lại. Trong buổi chiều vàng hiu hắt đó, tôi thấy mẹ khóc. Nước mắt mẹ chảy tràn ra mắt. Mẹ ngồi lên hai chân sau, cố ngăn cảm xúc và nghiêm nghị nói:

-Đă tới lúc mẹ con ḿnh phải chia cắt. Ông bà chủ đă quyết định giao mỗi đứa con cho một người chủ mới. Mẹ không biết họ là ai. Nhưng dù họ là ai, giàu, nghèo hay ra sao đi nữa. Họ cũng sẽ là chủ mới của các con. Bài học mẹ dây các con là ǵ?

- Ḷng trung thành . Chúng tôi đồng loạt trả lời.

- Trung thành là bản chất của chúng ta. Hăy hết ḷng trung thành phục vụ chủ. Nghe chưa?




Chúng tôi quấn lấy nhau mà khóc. Mẹ ôm lấy chúng tôi cũng khóc. Ḷng trung thành của mẹ là sẵn sàng chia tay các con khi ông bà chủ quyết định. Ḷng trung thành của chúng tôi là vâng lời chủ đến trung thành với một người chủ mới.




Các anh chị tôi lần lượt rời khỏi nhà. Tôi nhỏ con, xấu xí nên vẫn c̣n ở lại. Tôi tung tăng đùa giỡn với bầy vịt, bầy gà sau vườn. Tôi bị chú ngan to con rượt chạy khắp sân sau. Tôi vui sướng và bằng ḷng với cuộc sống của ḿnh. Tôi cũng thầm cảm tạ ơn trên cho tôi xấu xí để không ai bắt tôi phải xa mẹ. Đôi khi trong cái vô phước lại là một phước báo do duyên số mỗi người.




Mẹ tôi lại có mang. Cái bụng nặng nề thật tội nghiệp.




Một ngày, một ông lăo chống gậy đến xin ăn. Ông lăo ngồi trước hiên nhà xin ly nước. Tôi đến gần và liếm vào tay ông. Mùi mồ hôi của ông vừa chua vừa lạ, không giống mùi của những người chủ của tôi. Ông vuốt đầu tôi nhẹ nhàng, ông ôm lấy tôi vào ḷng âu yếm. Mẹ tôi đứng ở xa xa gầm gừ như đề bảo vệ cho tôi.

Ông hỏi bà chủ:

-Bà có thể cho tôi con chó nhỏ này không?

-Ông lấy ǵ nuôi nó?

- Tôi nhường thức ăn cho nó. Nó sẽ là con của tôi.

Tôi nằm im ngoan ngoản trong ṿng tay ông lăo ăn xin. Tôi có cảm giác ông lăo sẽ che chở cho tôi. Sẽ là người chủ của tôi. Tôi sẽ trung thành với ông như mẹ tôi dạy.

Bà chủ lắc đầu từ chối. Chắc bà sợ tôi sẽ đói khi về với ông lăo ăn xin nghèo khổ này. Bà cho ông lăo một lon gạo, đổ vào cái bị ông mang trên vai rồi đi vào nhà.

Ông lăo thả tôi xuống rồi gắng gượng đứng lên chống gậy đi ra cổng. Tôi chạy theo ông gọi to:

-Ông ơi! ông ơi!

Cô chủ nhỏ chạy theo bồng tôi vào nhà...




Hai hôm sau ông lăo lại tới. Ông ngồi bệt xuống bậc thềm như cũ và ch́a ra một túi gạo. Ông nói:

-Tui già rồi, đi xin ăn, không có ǵ. Tôi chỉ có bấy nhiêu gạo. Bà cho tui xin con chó này về hủ hỉ bầu bạn.

Tôi ngước mắt nh́n bà chủ như van xin. Tôi là loài chó. Tôi không cần ăn ngon, mặc đẹp. Tôi không cần nhà sang vườn rộng. Những thứ ấy là vật chất của loài người. Tôi chỉ cần t́nh thương và sự tin cậy. Tôi sẽ trung thành với ai đă cho tôi t́nh yêu thương đó. Tôi xà vào ḷng ông lăo. Mùi mồ hôi khó chịu rồi sẽ thân quen. Ông ôm lấy tôi và hôn lên mặt, lên màu da nâu đen xấu xí của tôi.




-Ờ thôi! Con chó cũng mến ông. Ông hăy chăm sóc nó. Đừng để nó đói tội nghiệp.

Bà chủ trả lại gạo cho ông lăo và xoa đầu tôi:

-Con về với chủ mới nghe chưa? Ngoan nào.

Ông mừng rơn, ôm lấy tôi vào ḷng. Bà chủ lại hỏi:

-Ông sẽ đặt tên cho nó là ǵ?

- Cưng - Con Cưng của tôi.

Mẹ tôi đứng ở xa nh́n theo gầm gừ căn dặn:

-Hăy yêu thương con tôi nhá ông. Con ơi! Hăy trung thành và chăm sóc ông nghen con. Ông sẽ là người chủ tốt.

Tôi nh́n mẹ kêu lên một tiếng dạ thật lớn. Ngôn từ của loài chó chỉ có mẹ tôi là hiểu. Tôi dụi đầu vào áo ông. Mùi này tôi sẽ nhớ và sẽ không bao giờ chia cắt. Tôi thầm th́ ử ử:

-Ông ơi, Con yêu kính ông.




Từ đó! Tôi theo ông chủ mới của ḿnh. Ông chủ của tôi nghèo hơn tất cả những người chủ của các anh chị tôi. Ông chỉ có một cái chái nhỏ lợp lá xơ xài bên góc vườn của một ngôi chùa nhỏ.

Ông không có tiền nên tôi không cần đêm đêm trắng trờ con mắt để bảo vệ cho trộm khỏi vào nhà. Tôi mặc t́nh chạy khắp nơi trong cái cḥi tranh nhỏ mà không sợ chủ đánh v́ sợ dơ nhà, dơ thảm. Tôi không bị tṛng vào cổ những sợi dây da và kéo đi mỗi khi phải ra đường. Tôi được ông bồng trên tay như một đứa con mỗi khi đi đâu. Tôi tha hồ liếm vào mặt, vào tay ông. Tôi được đắp chung chăn với ông mỗi khi trời lạnh. Tôi nằm ngữa bên ông ngoài sân gió mát mỗi khi hè. Tôi không bị chủ chê dơ,hay hôi hám.

Bởi v́ có ai c̣n dơ hơn là một ông lăo ăn xin. Tôi với ông ngày ngày bên nhau như hai cha con, xấu xí và lem luốc.




Mẹ tôi và bà chủ cũ sợ tôi đói lạnh. Nhưng thật ra tôi không hề đói lạnh. Hàng ngày tôi theo ông đi ra khỏi cái cḥi rách nát. Ông xin được chén cơm, ông sớt cho tôi một nửa. Ông già rồi, ăn uống bao nhiêu. Thịt cá ai cho, ông cũng dành cho tôi phần hơn. Cái ông cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

Ông cũng không tham lam tiền của. Đi xin chỉ đủ một ngày no bụng là ông cháu về nhà. Đủ rồi! bao nhiêu của cải tiền bạc, ta cả một đời dành dụm, bây giờ cũng không c̣n ǵ. Ta đă đi xuyên suốt cuộc đời, ta đă hiểu hai chữ có, không và nhân quả. Giờ th́ tiền bạc không phải là tất cả cuộc sống của ta. Thanh tịnh và không có ǵ hết là kết quả nhàn nhă nhất của một kiếp người.

Con theo ta, đó là cái duyên của ông cháu ḿnh, tuy đói nghèo nhưng an tịnh với cảnh chùa con có biết hay không?

Ông xoa đầu tôi và dẫn tôi lên chùa làm công quả. Ông chậm chạp quét dọn sân trước, sân sau. Ông lượm rác và thật trang trọng lau bụi bậm từng vị La Hán ở sân chùa. Tôi đi theo ông dạo chơi khắp khuôn viên xinh xắn đó. Nghe tiếng mơ gỏ nhịp đều đều, thanh tịnh. Ông ngồi nhắm mắt lại lim dim. Tôi gát đầu trên đùi ông và nghe ḿnh thật hạnh phúc.




Thầy trụ tŕ nói ông thôi đừng đi xin ăn nữa. hăy dùng cơm nhà chùa và ở đây làm công quả. Nhưng ông không chịu. Ông nói nghiệp căn ông nhiều lắm, ông không thể ngồi yên hưởng lộc Phật. Ông phải ra ngoài, xin từng hạt cơm bố thí. Nghe thiên hạ miệt thị, khinh khi để trả nợ đời.

Đôi khi ông vuốt ve tôi và thầm th́:

- Kiếp trước con cũng gây nhiều tội lỗi. Kiếp này con phải bị đọa làm thân súc vật. Hăy nghe kinh và sám hối nghe chưa!.

Tôi nh́n ông bằng đôi mắt biết ơn. Tôi không biết ông đă làm sai điều ǵ, nhưng trái tim ông thật nhân hậu. Tâm ông thật b́nh an. Nhiều khi cùng ông đi xin, có những đứa bé lấy đá chọi ông đau điếng. Ổng không quay lại mà chỉ cúi đầu đi thẳng. Khi được bố thí nhiều kẹo bánh, ông lại đem phân phát cho chúng với nụ cười hiền lành. Có người chê ông ở dơ không cho ông vào sân và mắng ông thậm tệ. Ông cũng không trả lời. Có khi ở chợ, bán buôn ế ẩm, họ đổ thừa mắng ông nặng lời. Họ chửi ông đem đến xui xẻo cho tiệm quán. Ông rối rít xin lỗi và tỏ vẽ ân hận. Có người độc miệng mắng ông là: đồ ăn xin, đồ ở dơ và chửi vói theo nói chúng tôi là đồ chó hay ở dơ như chó




Tôi hứa với mẹ là sẽ bảo vệ ông. Nhưng tôi biết nếu tôi xông vào những người xấu, cắn họ hay làm dữ th́ cả ông và tôi đều thành người xấu như họ. Ông dạy tôi hai chữ nhịn nhục đi theo hai chữ trung thành. Gần bên ông, sống cạnh những người tu hành tâm tôi hiền lành ra. Bản tánh súc vật tranh ăn, hung dữ đă lần lần được ông cảm hóa. Khi ông ngồi lần tràng hạt hay tụng kinh. Tôi ngồi bên ông và lắng nghe. Tôi không hiểu ǵ cả, nhưng tôi cảm nhận ḿnh thật b́nh an.




Tôi mỗi ngày mỗi cao lớn, ông mỗi ngày mỗi già. Mắt ông yếu nhiều, chân ông run rẩy. Ông không bồng tôi trên tay mà tôi chậm chậm dẫn đường ông đi. Nhiều khi trời rét lạnh căm, tôi nép vào ông cho ông ấm. Tôi dùng răng, dùng chân kéo chăn đắp cho ông mỗi lúc đêm về. Tôi không thể nói cũng không có tay để săn sóc cho ông. Nhưng tôi có trực giác mỗi khi ông không khỏe. Tôi liếm vào mặt, vào tay ông cho ông tỉnh táo.




Hôm qua ông và tôi đă mắc một cơn mưa lớn trên đường về nhà. Ông trượt chân té sầm vào vũng nước. Ông run không đứng dậy được. Nước mưa vẫn rơi tầm tả trên đầu hai ông cháu. Tôi cắn ống quần kéo lê ông ra khỏi vũng nước sâu. Tôi liếm vào mặt ông, dùng mặt ḿnh để hứng những giọt mưa cho ông bớt ngộp. Tôi sủa to lên kêu cứu, tôi mong ước có ai đó đến giúp dùm tôi.

Ông ơi! Ông ơi!

Tôi kêu lên thảng thốt. Tôi liếm vào mặt, vào tay ông để ông ấm lại. Mưa tạm ngừng. Ông mở mắt ra mệt nhọc và gắng đứng lên. Hai ông cháu khập khểnh về nhà. Tôi là chó, tôi không có tay để thay đồ cho ông. Tôi không thể nấu cho ông ly nước ấm. Tôi không thể săn sóc ông như một con người. Ông nằm vật xuống đất khi về tới nhà. Người ông lạnh run, đầu ông nóng hừng hực. Tôi cắn chặt mảnh chăn kéo phủ kín người ông cho ấm lại Ông vẫn bất động mê man. Tôi dùng hết sức ḿnh để lay ông tỉnh dậy. Ông vẫn im ĺm thoi thóp mệt nhọc.




Tôi chạy như bay vào chùa. Tôi cào cửa pḥng thầy trụ tŕ kêu cứu. Thầy theo tôi về căn lều của hai ông cháu. Thầy sờ đầu ông, tay ông, chân ông rồi hốt hoảng cho người đem ông về chùa. Ông được các vị tăng trong chùa cho uống thuốc, xoa dầu, thay bộ đồ lam và đặt ông nằm trên giường, đắp chăn ấm áp.




Tôi phủ phục bên cái giường nhỏ ông nằm. Tôi an ḷng biết ông đă được các thầy chăm sóc. Nhưng tôi không c̣n tâm trạng nào chạy rong chơi khắp chốn trong sân chùa. Tôi đă lớn khôn để biết người chủ của ḿnh đang cần sự giúp đở. Nhưng tôi không biết phải làm ǵ hơn là chờ đợi và lo lắng cho ông. Tôi lặng lẽ đi ra trước chánh điện, đứng ở ngạch cửa nh́n vào. Trên bàn thờ Phật đèn nhang rực rỡ. Ông Phật thật hiền nh́n tôi như hỏi:

-Con có ǵ cần cầu nguyện phải không?

- Dạ phải. Con xin ngài hăy từ bi giúp ông con mau b́nh phục. Ông con là người tốt. Ông nghèo nhưng không tham lam. Bần cùng nhưng không bỏn xẻn, ti tiện. Ông già xấu xí nhưng tâm ông hiền lành, tốt đẹp. Ông xin ăn nhưng nói năng từ tốn , lễ nghĩa. Ông tuy sống kiếp bần tiện nhưng tư cách ông thật đáng trân trọng. Ông biết kính Phật, kính tăng và luôn làm công quả bằng tất cả tâm thành của ḿnh. Xin Phật hăy giúp ông của con.




Phật như hiểu tất cả, ngài nh́n xuyên suốt quá khứ, nghiệp căn một sinh linh trong lốt chó và ngài mỉm cười từ bi.




Tôi bước ra khỏi chánh điện và về nằm phục dưới chân giường của ông tôi.

Ông ơi! Phật đă hứa với con rồi. Con không biết ngài sẽ làm ǵ và giúp ông thế nào. Nhưng con yên ḷng v́ con đă nói hết những ǵ con đă nghĩ về ông.




Con là chó, cái thứ "Đồ Chó " mà loài người thường khinh bỉ. C̣n ông, họ nói ông chỉ là một tên ăn mày bần tiện. Nhưng ông ơi! Trong ḷng con, ông là một vị bồ tát hiền nhất mà con được gần gũi. Ông đă cho con nhiều thứ lắm. T́nh yêu thương không phân biệt giữa người và chó. Sự khoan dung, từ ái của một ông lăo với một con chó nhỏ xấu xí. Sự bao dung tha thứ những lỗi lầm người khác bằng trái tim vị tha. Ông xin người ta, nhưng thực ra ông đă giúp cho họ phát triển hạnh bố thí.

Con không biết rồi ông sẽ ra sao. Nhưng con tin tưởng tâm ông rất b́nh thản và nhẹ nhàng trước mọi sự việc.




Tôi ghếch đầu lên đôi dép đă ṃn đế của ông và nằm lim dim. Tiếng chuông công phu từ chánh điện vọng về. Các thầy đă tới giờ tụng kinh sám hối. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mơ đều đặn lẫn tiếng tụng trầm bỗng ngân nga.

Tự dưng trong đầu tôi hiện lên h́nh ảnh ông Phật thật hiền với một nụ cười. Tâm tôi cũng vang lên những câu tụng niệm hàng ngày của các vị tăng:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Nam Mô A Di Đà Phật.




Con xin thành tâm sám hối.

florida80
06-10-2019, 18:51
Thời Gian Thấm Thoát Thoi Đưa, Quanh Đi Quẩn Lại Đă Muời Sáu Năm! - Lê Hoàng Ân






Hình mới nhất của gia đình tác giả chụp vào đầu Xuân Mậu Tuất (do tác giả cung cấp)




Tác giả: Lê Hoàng Ân

Nguyên Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.

Tù cộng sản gần 6 năm rưỡi. Sang Hoa Kỳ theo chương tŕnh H.O. 12.

Đă từng được giải thưởng đặc biệt năm 2011 với bài viết: “Câu chuyện của một H.O.”

Đây là câu chuyện tiếp nối câu chuyện: “Con dâu Nam Bộ và Mẹ Chồng Bắc Kỳ” đă được đăng trên VVNM năm 2015”.




*****




Ngày 28 tháng 1 năm 2018 này sẽ là ngày đánh dấu 16 năm tôi lập gia đ́nh với anh Bảo, người chồng thân thương, người bồ lư tưởng, nguời yêu suốt đời của riêng tôi, đồng thời cũng là ngày sinh nhật lần thứ 73 của bà mẹ chồng Bắc Kỳ yêu dấu của tôi! Ôi! Chính v́ cái ngày đặc biệt này mà Austin thân mến của tôi đă có tuyết, dù ít, đến ba lần trong ṿng một tháng!




Nhớ ngày nào mới chân ướt chân ráo qua Mỹ, đi có một thân một ḿnh để mở màn cho cuộc sống mới với gia đ́nh chồng, tôi bất giác rùng ḿnh. Thật quả là liều! Ba má mất từ lâu rồi, nhưng mà tất cả các anh chị đều c̣n ở Việt Nam, tôi là con và là em Út cưng đấy nhé, vậy mà chỉ v́ có một chữ “t́nh” mà tôi bỏ hết để bước chân vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm lạ lùng nhưng nằm trong ư muốn của tôi. Tay kéo chiếc túi sách tay nhỏ, tôi bước một cách thiểu năo, v́ quá mệt mỏi sau một chuyến bay dài mười mấy tiếng, từ máy bay ra cửa pḥng nhà ga, phi trường Austin Bergstrom International Airport (ABIA) của thủ phủ Austin, tiểu bang Texas, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nơi tố sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới với những người xa lạ như Bố Mẹ chồng, họ hàng nhà chồng, và nhất là sẽ phải đương đầu với công việc mới đang đón chờ tôi để phụ với chồng trong cuộc sống hàng ngày. Ḱa, anh Bảo chồng tôi ḱa, đang kiễng chân lên cho thật cao để nh́n tố rơ hơn, và bên cạnh chàng của tôi là hai ông bà già trông phương phi phúc hậu với nụ cười thật tươi. Qua được ngưỡng cửa cách biệt trong và ngoài, chồng tôi ôm lấy tôi âu yếm, trong khi hai ông bà nói liền: “Chào con! Con có mệt lắm không?” Chỉ vậy thôi mà cơn mệt của tôi đă tan biến mất. Tôi cảm thấy tôi như hoà tan ra trong ṿng tay âu yếm của Bố Mẹ tôi. Ôi, tuy mất mát Ba Má ruột thật đó nhưng tôi c̣n có Bố Mẹ thay thế. Không phải là bố mẹ chồng nàng dâu mà là Bố Mẹ thực sự. Tôi nghĩ là tôi đă có hạnh phúc gia đ́nh kể từ lúc đó. Lấy hành lư xong, chúng tôi về nhà. Anh Bảo chở tôi, một xe, Bố Mẹ và các va ly lớn nhỏ, cả gia tài của tôi đó, một xe. Tôi xin phép đi tắm rồi ra thắp nhang tại bàn thờ Phật và Tổ Tiên gịng họ Lê, Hoàng, Đỗ, Nguyễn, khẩn cầu xin cho tôi được hội nhập vào gia đ́nh. Và tôi có cảm giác là tôi được đáp ứng ngay. Kể từ hôm nay tôi là dâu, không, là con trong gịng họ Lê. Hôm sau, tôi theo anh Bảo đi làm giấy tờ. Tôi xin đổi tên là Lê Kiều Yến thay v́ giữ nguyên là Nguyễn Kiều Yến. Vài ngày sau, Bố đưa anh Bảo và tôi ra toà án để làm thủ tục cho giấy hôn thú tại toà án Austin. Dễ dàng thôi là v́ ngoài việc làm tại Motorola, Bố c̣n làm thông ngôn cho các toà án trong Austin và San Antonio nữa. Bà chánh án đó là bà Nancy Hohengarten, đă vui vẻ chủ toạ lễ cưới, không những không lấy lấy án phí mà c̣n đại diện cho dân Austin, chào đón tôi nữa. Thật là dễ thương hết sức. Chung quy cũng nhờ Bố thôi. Vài tuần sau, với giấy I.94, Bố đưa tôi vào làm cho hăng Motorola cùng với Bố. Làm từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng, theo ca. Tuy nhiên, làm một thời gian tôi theo không nổi, tôi đành phải xin nghỉ. Nhưng Bố lại đưa tôi đến làm bí thư cho một luật sư mà Bố quen thân thiết. Tài giỏi chi đâu! Đất Mỹ là đất có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần cố gắng làm việc th́ sẽ gặt hái kết quả tốt. Người Mỹ có câu: “Hard work pays off!” mà! Người đến Mỹ chỉ biết ít tiếng Anh như tôi, bắt đầu bằng cái công việc thấp bé như tôi c̣n làm được th́ liệu ai mà chẳng làm được! Làm tại văn pḥng luật sư này tôi đă từ từ học hỏi được rất nhiều điều cần thiết cho tương lai của tôi sau này! Bí chữ ǵ đă có tự điển sống là Bố tôi!




Làm cho văn pḥng luật sư này được một thời gian th́ tôi phải xin phép nghỉ, v́ tôi sinh ra con gái đầu ḷng cho họ Lê. Cháu mang đầy đủ tên họ là Lê Hoàng Anh Nguyên, nhưng trong gia đ́nh th́ gọi là Cá Cơm. Một điều kỳ lạ là cháu sinh lúc 11 giờ 42 phút ngày 10-09-2003, tức là ǵờ Tư ngày 14 tháng 08 năm Quư Mùi, có ít phút trước cái ngày giờ kỷ niệm lần thứ nh́ của ngày 11 tháng 09 năm 2001. Và điều kỳ lạ thứ nh́ là lúc tố sinh th́ có bà Nội và anh Bảo ở trong pḥng sinh với tôi, Bố đứng chờ ngoài cửa pḥng, nhưng khi cháu vừa lọt ḷng th́ bác sĩ lại cho gọi Bố vào và trao Cá Cơm cho ông nội bế đầu tiên. Chẳng ai biết v́ sao, nhưng có lẽ v́ vậy mà hai ông cháu luôn luôn quấn quưt với nhau. Tôi nghỉ một khoảng thời gian khá lâu, đủ để chăm lo cho Bố khi qua năm 2004 Bố bị mổ anterior cervical discectomy fusion tức là mổ để giảm cái sức ép của các đường gân trên tuỷ với mục đích là làm cho giăn thần kinh tuỷ sống. Sau đó một thời gian, do may mắn chăng, cả hai vợ chồng tôi cùng đều được nhận vào làm cho Sở Thuế Liên Bang (I.R.S.) sau một kỳ thi khá gay go, mới đầu c̣n làm công nhật sau đó th́ được nhận luôn vào thường trực, và trở thành nhân viên thực thụ cho sở thuế Liên Bang (Federal Agent cho I.R.S.). Bây ǵờ chúng tôi đă làm được gần mười năm rồi.




Nhưng có một chuyện mà cả anh Bảo và tôi phải khoe, là đến năm Đinh Hợi, vợ chồng chúng tôi đă đem niềm vui vô tả đến cho Bố Mẹ và gia đ́nh họ Lê qua đứa cháu đích tôn độc nhất vào lúc 11 giờ 21 phút ngày 16 tháng 09 năm 2007 tức giờ Ngọ ngày 06 tháng 08 năm Đinh Hợi. Tên trên giấy tờ cháu là Lê Hoàng Nam, nhưng gia đ́nh gọi là Simba. Lần này bà nội bế cháu đầu tiên, v́ ông nội mới đi làm về, cần phải ngủ để buổi chiều c̣n đi làm tiếp. Cũng v́ thế mà bà nội đá ông nội qua pḥng khác để nằm ngay với Simba kể từ ngày đó cho đến ngày hôm nay. Nhưng nói ǵ th́ nói, Simba có một cái điều mà ai cũng thấy rất rơ, đó là ông nội ăn ǵ th́ cháu đ̣i ăn y chang, kể tất cả những món ăn thuần tuư Việt Nam, và thêm vào đó, ông nội có thói quen ǵ th́ cháu cũng bắt chước y hệt. Thế là cả Cá Cơm lẫn Simba đều làm theo ông nội hết ḿnh. Càng lớn càng giống. Thí dụ như ông nội thích ăn thịt gà KFC th́ hai cháu cũng thích, ăn thịt vịt quay cũng thế, uống nước cam Sunkist không hà, không có Coca hay thứ khác, nhưng đó chỉ là vấn đề ăn uống, có cái giống này mới tốt, đó là cả hai cháu mê đọc sách lắm, và Cá Cơm đang học tiếng Tây Ban Nha và tiếng Tầu như ông nội vậy. Ba ông cháu như bóng với h́nh. Cả nhà đều gọi hai cháu là “em”. Em Cá Cơm, em Simba. Bà nội bắt đầu dậy cả hai cháu nói tiếng Việt Nam, ở nhà chỉ nói tiếng Việt, và không cho ngủ với ai khác ngoài bà nội. Một số thí dụ như: Trước khi ăn cơm phải mời ông bà bố mẹ ăn cơm rồi mới cầm đũa, không được nói chêm tiếng Anh, dù bây giờ một cháu đă học lớp 8, một cháu học lớp 4. Hai cháu đều có đi học viết và đọc tiếng Việt vào mỗi chủ nhật ở chùa, nơi ông bà nội và bố mẹ là Phật Tử, và cả hai cháu đều là Hướng Đạo Sinh Phật Tử. Cá Cơm th́ theo học dương cầm đă được 6 năm và đánh bóng chuyền v́ khá cao ráo, c̣n Simba th́ học đàn guitar và vơ Không Thủ Đạo, đai xanh, sắp sửa lên đai trên nữa, bắt chước bố cháu đang là đai đen cấp bốn đẳng. C̣n ông nội th́ môn Hiệp Khí Đạo, và bà nội th́ Nhu Đạo. Ông nội dự trù dậy hai cháu thổi khẩu cầm nữa, v́ là Hướng Đạo Sinh mà, nhưng mà chưa biết bao giờ. Đi đâu khi về cũng t́m ông bà nội chào trước rồi làm ǵ mới làm. Tối đi ngủ th́ chào và hôn ông nội, chúc ông nội ngủ ngon, rồi mới đi ngủ, Cá Cơm mới có pḥng riêng, dọn dẹp theo ư muốn của một đứa con gái sắp đến tuổi dậy th́, Simba c̣n ngủ hết năm nay với bà nội rồi qua Tết cũng sẽ có pḥng riêng. Đang dọn dẹp pḥng ốc và sơn phết trang hoàng theo ư muốn của cháu. C̣n đi học th́ chào ông bà nội rồi mới đi học. Bố đưa hai cháu đi học, nhưng đến chiều th́ ông bà nộ́ đón về. Lẽ tất nhiên, bất cứ đứa trẻ nào cũng đều có những tính hư và xấu cá nhân của nó, nhưng chung quy th́ vẫn c̣n kiểm soát và hướng dẫn được. Nghĩ chỉ c̣n hai năm nữa là Cá Cơm sẽ đ̣i tập lái xe, mà sợ. Bây giờ cả hai chị em đều có điện thoại riêng do ông bà nội cho, nhưng chỉ cho dùng khi cần, c̣n phải đưa cho bố hay mẹ giữ. Rồi cũng sẽ đến lúc chim non sẽ mọc đủ lông đủ cánh rồi tung bay đi! Sau khi sinh Simba được ít tuần, Mẹ đă làm cho chúng tôi sợ bằng chết. Đó là việc Mẹ phải đi mổ tim vào sáng ngày 01-11-2007, (open heart surgery to mend the right valve) làm cho Bố và chúng tôi đứng tim luôn, v́ van tim Mẹ cần phải vá, cũng may là chưa đến nỗi phải thay luôn van. Bố đứng ngoài cửa pḥng mổ suốt trên 5 tiếng đồng hồ để lâu lâu nghe bác sĩ giải phẫu nói qua hệ thống loa diễn tiến vụ mổ. Ngày cũng như đêm chăm sóc cho Mẹ cho đến ngày Mẹ trở lại t́nh trạng b́nh thường mới thôi, và từ đó Mẹ không đi làm được nữa, chấp nhận về hưu non luôn, chỉ ở nhà chăm sóc cho ông nội và hai cháu rồi cùng ông nội đưa đón các cháu trong việc đi học cũng như làm những việc lặt vặt trong nhà.




Nhưng có điều mà tôi muốn đề cập, là sự gắn bó giữa vợ chồng tố và Bố Mẹ. Anh Bảo là con trai, không nói làm chi. Nhưng tôi là dâu, dù được Bố Mẹ thật t́nh coi như con đẻ, tôi vẫn cảm thấy có một ǵ đó làm cho tôi luôn có mặc cảm, cho đến một ngày Mẹ gọi tôi vào pḥng ngủ để đưa cho tôi xem hộp nữ trang của Mẹ và nói: “Khi Mẹ chết, con sẽ giữ và sau này khi Cá Cơm lập gia đ́nh th́ con thay Mẹ sẽ đeo cho “em” cái ṿng này, đôi xuyến cả trăm năm này (của bà nội Bố cho Mẹ), đôi bông tai này, c̣n Simba khi nó lấy vợ sẽ cho nó cái tấm plaque của Bố (do chị Bố cho khi Bố Mẹ mới qua Mỹ để làm tiền đi học và làm vốn đi làm mà Bố vẫn giữ), rồi cái nhẫn chỉ huy của Bố sẽ cho Bảo, sợi giây chuyền có tượng Đức Phật bằng nanh heo rừng cho Simba v́ Bố đă đeo nó gần 60 năm rồi, hên lắm đó, ngoài ra giấy chủ quyền nhà và xe, và tất cả những ǵ khác nữa, Bố Mẹ trao cho hai con để tuỳ nghi. Bố Mẹ cũng đưa cho hai con giấy Power of Attorney, Living Trust và Last Will để hai con có đủ quyền hạn giúp Bố Mẹ khi cần thiết. Con cứ xem từ từ và nếu có ǵ thắc mắc th́ hỏi Bố hay Mẹ nhé”.



Bố Mẹ ơi,

Con là Yến nè. Bố Mẹ quá chu đáo. Không có một điều ǵ mà Bố Mẹ quên. Vài tháng tới đây, Bố Mẹ sẽ làm lễ kỷ niệm ngày cưới lần thứ 53. Ông Bà Nội của anh Bảo đă kỷ niệm ngày cưới lần thứ 64, sau khi Bố ở tù Việt cộng về được ít năm, trước khi hai cụ về với Tổ Tiên. Hai Bác (hai người chị khả kính của Bố, người nào th́ cũng kỷ niệm ngày cưới, người th́ 53 năm, người th́ 57 năm) trong cuộc sống hầu như không có điều to tiếng theo Mẹ kể v́ các Bác đều tương kính như tân, sang Mỹ từ 1975, không tù đầy Việt cộng, riêng Bố Mẹ th́ con nhận thấy có lúc to tiếng, v́ bất đồng ư kiến, thêm vào trước kia, chừng 5 năm trước, Bố uống rượu thái quá rồi say xỉn, gây những việc bất hoà với Mẹ, v́ cứ lôi chuyện Việt cộng ra mà chửi. Bây giờ không uống rượu nữa, chỉ bia hay rượu chát đỏ chút đỉnh, th́ đă khác. Không c̣n chửi Việt cộng, nhưng đôi khi cứ thừ người như bất măn, rồi khóc thầm đó, cười thầm đó. Nhất là mỗi khi gần ngày 30-04 th́ Bố không c̣n là Bố nữa. Bố chỉ ngồi nh́n vào cái khoảng trống không để rồi Bố chẩy nước mắt và khóc thầm một ḿnh. Mẹ ơi, Mẹ hăy gần gũi Bố hơn nữa đi Mẹ, và giúp Bố lấy lại thăng bằng dùm con. Con là con, lại là gái, nên con sợ không biết phải làm ǵ. Mà anh Bảo lại nói không khéo, con sợ lại gây các điều phiền muộn thêm cho Bố. Dầu sao, Bố cũng là con nhà ḍng dơi, cháu quan Tổng Đốc và Thượng Thư, như ở trong Nam sẽ gọi là con nhà giống ṇi, thêm vào bản thân Bố cũng đă từng có những thành quả tốt đẹp, như là thày dậy học, làm chức vụ khá then chốt trong chính quyền cũ, nên khi bị uất ức thường hay có không nhiều th́ ít những phản ứng thật bất măn, gây buồn bă cho bản thân và gia đ́nh. Con th́ như lời hứa tiếp tục nấu nướng những món ngon cho Bố, c̣n Mẹ th́ hăy đem những món ăn tinh thần lại cho Bố nhé. C̣n Bố, Bố ơi, Bố hăy thương yêu Mẹ hơn nữa, hăy hy sinh tự ái để đem đến cho Mẹ những ǵ Mẹ cần, làm cho cả Bố lẫn Mẹ đều cảm thấy cần nhau hơn, mà không thể tách rời được nữa. Hăy hoà hợp khoan dung lẫn nhau, và thoả măn với cái ǵ đang có. Hăy luôn luôn dành cho nhau trọn vẹn t́nh yêu giữa vợ chồng v́ khi trao nhau nhẫn cưới cách đây 53 năm th́ Bố Mẹ đă có ước thề là sẽ hiến dâng thân xác và tinh thần cho nhau dù là trong bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào. Và rồi luôn luôn tận t́nh chăm sóc lẫn nhau để sẽ cùng nhau sống thoải mái về tinh thần và thể chất dù chỉ là một cử chỉ cầm tay thân ái, có khi chỉ một miếng ăn ngon lành, một nụ hôn nhẹ lên má… Dạo này con thấy trước khi đi ngủ Mẹ thường ôm Bố vừa hôn vừa nói: “Bonne nuit, chéri, je t’aime!” và Bố cũng làm như vậy. Thật quá đẹp. Ít người ở tuổi này mà c̣n làm được như vậy. Phải chăng cả Bố lẫn Mẹ v́ xuất thân từ trường Tây mà làm như vậy? Hăy khoan dung tha thứ cho nhau v́ mỗi người đều có những lỗi lầm lớn nhỏ, và đừng khó dễ với nhau. Bố đă chịu khó tự ḿnh làm đồ ăn sáng và nấu nướng thay v́ chờ Mẹ làm như trước kia. Cả Bố lẫn Mẹ hăy cùng lắng nghe nhau để hiểu tâm sự vui buồn của nhau rồi cùng tiếp tay nhau giải quyết. Xét ra, có hôn nhân nào mà chẳng có những mâu thuẫn, bất hoà, mà giải quyết những bất hoà đó đ̣i hỏi có sự thường xuyên đối thoại với nhau, ḥa hoăn, và từ đó nhường nhịn với nhau. Đừng có Bố nói th́ Bố nghe, Mẹ nói th́ Mẹ nghe, v́ người b́nh dân ta hằng ví rằng: Đạo vợ chồng khó lắm bạn ơi, chẳng dễ như ong bướm, đậu rồi lại bay. Và liệu có nên áp dụng cái phương thức dân gian: Một người giận, một người làm lành, miệng cười hớn hở rằng ḿnh giận chi. Để cho: Đôi chồng vợ ra vào khắng khít, mắm muối mà vui, và vợ chồng cùng an hưởng tuổi vàng, coi mỗi ngày của những năm tháng bên cạnh nhau là một ngày lễ. (Có mượn mà không xin phép trước một vài góp ư của Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức trong đoạn này. Xin lỗi và cám ơn Bác Sĩ)




Bố Mẹ ơi,




Con xin Bố Mẹ hăy giúp anh Bảo và con có được một mái ấm gia đ́nh giống như mái ấm gia đ́nh của các Bác cũng như của chính Bố Mẹ nhé. Chúng con cũng chỉ có một Bố một Mẹ thôi. Bố cũng có nói với con ước mơ về Việt Nam để hàng ngày đi thắp nhang cho các mộ phần các Chiến Sĩ thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà tại Nghĩa Trang Quốc Gia Quân Đội Biên Hoà khi không c̣n bóng Việt cộng nữa, rồi khi chết th́ thiêu, lấy tro cho vào hai hũ, một chôn tại nghĩa trang Quân Đội Biên Hoà này bên cạnh những người đồng đội của Bố, phần c̣n lại đem trải tại quê hương thứ hai trong ḷng Lake Lady Bird.




Con dâu và cũng là con gái của Bố Mẹ không dám chúc Bố Mẹ trường thọ, v́ không dám thay Trời mà lộng ngôn, nhưng con và anh Bảo chỉ mong sao có cơ hội phụng dưỡng Bố Mẹ càng lâu càng tốt, để phần nào bồi đắp những công lao lớn như biển cả mà Bố Mẹ đă dành cho chúng con và hai cháu của Bố Mẹ.

florida80
06-10-2019, 19:27
CHỨNG SỢ TUỔI GIÀ (GERASCOPHOBIA)


Do những hoàn cảnh nhất định, một số người có biểu hiện sợ tuổi già một cách bất thường và dai dẳng, mà y văn gọi là CHỨNG SỢ TUỔI GIÀ (GERASCOPHOBIA). Những người này sợ một cách thái quá dù đang trong t́nh trạng khỏe mạnh và no đủ về vật chất. Họ lo lắng nhan sắc phai tàn đi kèm với bệnh tật triền miên. Họ sợ ḿnh sẽ không c̣n được tự do đi lại, phải sống cuộc sống thụ động và phụ thuộc chẳng khác nào bị “giam lỏng” trong nhà sau khi về hưu. Những quan điểm tiến bộ của xă hội về sắc đẹp và tuổi già cũng không có tác dụng làm vơi đi nỗi sợ của họ. Thuật ngữ “GERASCOPHOBIA” có xuất xứ từ tiếng Hy Lạp, gồm “GERAS” nghĩa là tuổi già và “PHOBOS” là nỗi sợ. GERASCOPHOBIA là một chứng sợ lâm sàng thường được xếp vào nhóm các chứng sợ cụ thể, tức nỗi sợ được kích hoạt bởi một nhân tố, vật thể hoặc hoàn cảnh cụ thể nhất định.

Chứng sợ tuổi già thường khởi đầu bằng những nỗi lo sợ bị bỏ mặc, mất khả năng lao động và tự chăm lo cho bản thân. Phần lớn các đối tượng mắc chứng sợ này là những người c̣n trẻ và khỏe mạnh.

TRIỆU CHỨNG CỦA CHỨNG SỢ TUỔI GIÀ

Các triệu chứng bao gồm việc đánh mất vẻ đẹp ngoại h́nh, lo sợ tương lai, sợ phải phụ thuộc vào người khác trong sinh hoạt hằng ngày, và sợ mất đi vị trí xă hội khi về già.

Những biểu hiện cụ thể:
•Sống tách biệt với hiện thực;

•Thường xuyên lo âu, sợ hăi mà không rơ nguyên nhân;

•Khó thở;

•Đổ mồ hôi nhiều;

•Buồn nôn;

•Miệng khô;

•Cơ thể run rẩy;

•Tim đập nhanh;

•Không thể giao tiếp hoặc suy nghĩ một cách b́nh tĩnh, lưu loát;

•Sợ chết.

Đặc điểm chung của chứng sợ tuổi già

Những người mắc phải chứng sợ này luôn thường trực nỗi lo nhan sắc và sức khỏe giảm sút khi tuổi cao, từ đó dẫn đến e sợ tương lai. Nhờ khả năng tự lập mà con người có được sự tự tin, v́ vậy càng lớn tuổi, họ càng cảm thấy mất dần sự tự tin đó khi phải thường xuyên nhờ sự hỗ trợ của người khác để thực hiện những sinh hoạt hằng ngày. Khi nỗi sợ này lớn dần, người bệnh có xu hướng tách biệt với cuộc sống hằng ngày và tự cô lập ḿnh. Đây thực sự là một chứng sợ đáng quan tâm trong thời đại ngày nay, khi mà giá trị của sắc đẹp và sự trẻ trung luôn được truyền thông đề cao. Xă hội ca ngợi tuổi trẻ đến mức khiến cho người ta dễ đánh đồng tuổi già với sự vô dụng. V́ vậy, ở một góc độ nhất định, có thể thấy việc con người ngày nay trở nên nhạy cảm với tuổi già là một điều dễ hiểu, khi chính xă hội cũng góp phần tạo ra áp lực đó.

CHỨNG SỢ TUỔI GIÀ Ở PHỤ NỮ

Nhan sắc luôn là một trong những mối quan tâm hàng đầu của phụ nữ, nhất là trong thời đại ngày nay, với sự ra đời của những công nghệ làm đẹp như mỹ phẩm và phẫu thuật thẩm mỹ. Đồng thời, nỗi lo về tuổi tác và sự tàn phá của thời gian cũng tăng theo. Hầu hết phụ nữ thường bị ám ảnh bởi quan niệm già nua là xấu xí, mà một phần trong đó có sự tác động không nhỏ của xă hội.

Bên cạnh những đặc điểm chung đă đề cập ở phần trên, chứng sợ tuổi già ở phụ nữ c̣n có những nguyên nhân do đặc thù giới tính. Ngoài việc mất dần sức hấp dẫn bên ngoài do tuổi tác, phụ nữ càng lớn tuổi th́ khả năng sinh con càng giảm sút và tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Đối với phụ nữ c̣n độc thân, tuổi cao là một trở ngại lớn trong việc t́m kiếm bạn đời, chưa kể đến ảnh hưởng từ định kiến xă hội. Thực tế cũng chứng minh, ngay ở kinh đô điện ảnh Hollywood, trong khi tài tử George Clooney vẫn liên tục được xướng tên trong danh sách những người đàn ông hấp dẫn nhất hành tinh hằng năm dù nam diễn viên này đă 50 tuổi; th́ nữ diễn viên Glenn Close – một biểu tượng t́nh dục trên màn bạc được các đấng mày râu ngưỡng mộ vào thập niên 80-90 – nay đă không c̣n được xem là hấp dẫn ở độ tuổi ngoài lục tuần.

Ngoài ra, các thống kê cho thấy phụ nữ càng lớn tuổi càng đối mặt với nhiều nguy cơ về bệnh tật, đặc biệt là ung thư, như ung thư vú, ung thư buồng trứng hay ung thư ruột kết. Về mặt xă hội, việc phải sống phụ thuộc cũng sẽ khiến cho phụ nữ khi về già có nhiều nguy cơ đối mặt với những khó khăn hoặc tranh chấp về mặt tài chính, gia đ́nh hay nhà ở.

ĐIỀU TRỊ CHỨNG SỢ TUỔI GIÀ

Cũng như đối với những chứng rối loạn lo lắng khác, người mắc chứng sợ tuổi già cần phải đến bác sĩ và làm theo các chỉ dẫn để t́m ra phương pháp điều trị phù hợp nhất với ḿnh. Bằng các phương pháp trị liệu và tham vấn, bệnh nhân được tạo điều kiện bày tỏ căn nguyên của nỗi sợ và những ǵ dẫn đến nỗi sợ đó. Các phương pháp điều trị thường gặp đối với chứng sợ tuổi già là dùng thuốc chống trầm cảm, áp dụng liệu pháp hành vi, tái hiện kư ức, các kĩ thuật thư giăn và các liệu pháp hồi phục tinh thần. Bệnh nhân thường sợ rằng họ sẽ mất dần vai tṛ chủ động và vị trí xă hội khi về già, c̣n các chuyên gia điều trị sẽ giúp họ nhận ra rằng về hưu không phải là dấu chấm hết, rằng có một cuộc sống thú vị khác sau khi nghỉ hưu.

Đối với những phụ nữ sợ tuổi già, chị em cần học cách chấp nhận tuổi già như một quy luật tất yếu và không thể tránh khỏi của cuộc sống. Thay v́ để cho tâm trí bị ám ảnh bởi những nếp chân chim, hăy nghĩ về những việc có ích, những điều hay lẽ phải ḿnh đă làm được trong cuộc sống và hăy tự hào v́ điều đó. Thay v́ để cho cảm giác nuối tiếc lấn át, chị em cần h́nh thành quan niệm rằng con người được sinh ra để làm những việc có ích phù hợp với mỗi giai đoạn của cuộc đời và tuổi già không đồng nghĩa với sự vô dụng. Hăy sống một cuộc sống năng động, làm những công việc ưa thích như đọc sách, xem phim, hoặc đi chơi, tham gia các hoạt động xă hội với bạn bè thuộc đủ mọi lứa tuổi.

Luôn ǵn giữ một lối sống lành mạnh và chủ động, th́ dù tuổi đă cao, chúng ta vẫn có thể sống ích cho gia đ́nh và xă hội, bằng cách này hay cách khác.

Theo PHAN NGUYỄN KHÁNH ĐAN (tổng hợp từ Internet)

florida80
06-10-2019, 19:28
TRẦM CẢM : ĐIỀU TRỊ MỚI VỚI TÁC DỤNG NHANH LÊN GIẤC NGỦ

Giáo sư Patrick Lemoine, thầy thuốc chuyên khoa tâm thần, b́nh luận về những lợi ích của agomélatine, vừa được châu Âu cho phép thương măi hóa.

Hỏi : Làm sao phân biệt một trạng thái buồn rầu sâu nặng với một trầm cảm thật sự ?
B.S Patrick Lemoine : Tất cả chúng ta, vào một lúc nào đó trong cuộc đời, bị liên quan bởi một trạng thái trầm cảm (état dépressif). Nhưng chúng ta nói là trầm cảm với tư cách bệnh, trước sự diện hiện của hai tiểu chuẩn. 1. Khi nỗi buồn sâu xa kéo dài quá lâu (thí dụ hơn một năm sau tang chế). 2. Khi sự đau khổ tinh thần đưa đến những triệu chứng đặc hiệu, như lo lắng (angoisse), rối loạn giấc ngủ thường xuyên, rối loạn cảm giác ăn ngon, sự tŕ chậm của tư duy, của động tác, không quan tâm đến tất cả những ǵ có thể là nguồn lạc thú. Những trầm cảm này gây bệnh cho 6-8% dân số !

Hỏi : Việc xác lập chẩn đoán có tế nhị không ?
B.S P.L : Vâng, bởi v́ vài chứng trầm cảm được che dấu (dépression masquée) chỉ được thể hiện bởi những nỗi khốn khổ vật lư như đau đầu hay đau lưng. Ngoài ra có những dạng lâm sàng khác nhau của bệnh trầm cảm cần phải phân biệt rơ : 1. Chứng trầm cảm phản ứng (dépression réactionnelle) với một biến cố (ly dị, tang chế, thất nghiệp...) có thể liên quan đến rất nhiều người. 2. Chứng trầm cảm không phản ứng (dépression non réactionnelle), xảy ra trên những thể trạng di truyền đặc biệt thuận lợi. Ở đây, người ta chẩn đoán một rối loạn được gọi là lưỡng cực (trouble bipolaire): một bệnh loạn tâm thần hưng• trầm cảm (psychose maniaco-dépressive) thể hiện bằng một cảm giác buồn bă vô cùng nghiêm trọng và những cơn hưng cảm (manies), có thể dẫn đến những hành động không suy xét. 3. Trầm cảm đơn cực (dépression unipolaire) (không có những cơn hưng cảm), gồm một cực hỗn loạn rất nặng phải chịu đựng.

Hỏi : Thường làm sao điều trị những chứng trầm cảm khác nhau này ?
B.S P.L : Việc xử trí các chứng trầm cảm phản ứng (thể trung b́nh hay nặng) thường là kết hợp một điều trị bằng thuốc và một tâm lư liệu pháp nhận thức và hành vi (psychothérapie cognitive et comportementale). Những kết quả tương đối khiêm tốn : chỉ 60 đến 65% các bệnh nhân phản ứng dương tính sau 3 tuần. Đối với những trầm cảm lưỡng cực (dépressions bipolaires), điều trị chủ yếu là dược lư.Từ nhiều năm nay, người ta cho những thuốc chống trầm cảm (antidépesseurs) suốt cả cuộc đời, nhưng mới đây, người ta đă nhận ra rằng sau một thời gian nào đó, các thuốc chống trầm cảm này làm dễ những tái phát. Do đó, sơ đồ điều trị hiện nay là sau 3-6 tháng, người ta thay thế các thuốc chống trầm cảm bằng những thuốc điều ḥa tính khí (régulateurs de l’humeur) như lithium, acide valproique. Kể từ lúc thuốc điều ḥa tính khí có chất lượng tốt đă được t́m thấy, hẳn không c̣n bị tái phát nữa. Trong những trường hợp trầm cảm đơn cực (dépression unipolaire), các thuốc chống trầm cảm có thể được cho trong một thời gian dài (đôi khi được liên kết với các thuốc điều ḥa tính khí). Kết quả : 2/3 bệnh nhân được ổn định.

Hỏi : Agomélatine vừa được giấy phép châu Âu cho phép lưu hành trên thị trường. Những lợi ích của nó là gi ?
B.S P.L : Cơ chế tác dụng của nó gồm có hai : 1. Thuốc tác động lên mélatonine, hormone được tiết ra trong bóng tối, tạo một tín hiệu của giấc ngủ đối với cơ thể. 2. Thuốc có một tác dụng dương tính lên sérotonine, một chất dẫn truyền thần kinh, liên quan đến tính khí, giấc ngủ và sự ăn ngon. Dường như với thuốc này, hai tác dụng này tăng cường lẫn nhau. Tính độc đáo của điều trị là ở chỗ, do tác dụng của nó lên mélatonine, thuốc tác động rất nhanh (trong một tuần lễ) lên những rối loạn của giấc ngủ. Và do tác dụng của nó lên sétononine, thuốc là một chất chống trầm cảm hiệu quả.

Hỏi : Những công tŕnh nghiên cứu nào đă được thực hiện với phép điều trị mới nhất này ?
B.S P.L : Tác dụng của agomélatine đă được nghiên cứu từ một chục năm nay. Nhiều ngàn bệnh nhân trên thế giới đă nhận điều trị trong những thử nghiệm lâm sàng được kiểm tra. Các kết quả đă cho thấy một sự dung nạp rất tốt, một hiệu quả tốt và, nhất là, giấc ngủ nhanh chóng trở lại b́nh thường ! Một lợi ích vô cùng quan trọng, bởi v́ chính trong lúc ngủ mà các quá tŕnh sửa chữa của cơ thể được thực hiện. Và điều đó, trên b́nh diện vật lư và tâm thần. Sự trở lại những đêm ngủ bồi sức này là dấu hiệu của một sự cải thiện rơ rệt cua các cơ chế có liên hệ trong chứng trầm cảm.
(PARIS MATCH 31/12/2008-7/1/2009)

florida80
06-10-2019, 19:29
CÀ PHÊ VÀ CHỨNG TRẦM CẢM

Hỏi : Những tác dụng của cà phê lên những người tiêu thụ cà phê bị chứng trầm cảm là những tác dụng nào ?
B.S Fumal : Một công tŕnh vừa được công bố về vấn đề này nơi những người trẻ. Dịch tễ học cho chúng ta biết rằng 75% đến 98% những người trẻ, trưởng thành hay chưa trưởng thành, tiêu thụ nước uống có caféine mỗi ngày và rằng 31% uống hơn hai lần mỗi ngày. Thế mà, những vấn đề về giấc ngủ là một triệu chứng chính yếu của chứng trầm cảm nơi trẻ em và thiếu niên. Trong công tŕnh nghiên cứu mà chúng tôi muốn đề cập đến, Whalen và các cộng sự viên đă xem xét tác dụng của caféine và mối liên hệ của nó với giấc ngủ nơi những người trẻ trong những môi trường tự nhiên của chúng. Th́ ra rằng những thiếu niên bị những rối loạn trầm cảm, tiêu thụ nhiều caféine hơn và có nhiều vấn đề về giấc ngủ hơn những thiếu niên lành mạnh. Những bệnh nhân trẻ tuổi cho thấy lo âu hơn trong những ngày mà họ uống cà phê. Những điều trị đă làm giảm sự tiêu thụ nhưng các triệu chứng liên quan với giấc ngủ vẫn thường xảy ra. Những kết quả này gợi ư rằng tốt hơn là khuyên những người bị trầm cảm uống cà phê có chừng mực. Nhưng chứng trầm cảm là một bối cảnh đặc biệt và những dữ kiện này đ̣i hỏi được xác nhận.
(LE MAGAZINE DES GLEMS 11/2008)

florida80
06-10-2019, 19:34
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 - Nhớ đến Quân Đội VNCH


Click here to view the original image of 720x530px.


Người Lính VNCH - Tôi nợ Anh
Hoàng Nhật Thơ


Quân đội là một tập thể lớn nhất trong một quốc gia, được h́nh thành từ đủ mọi thành phần trong xă hội ở khắp mọi miền đất nước theo luật động viên hoặc tổng động viên ... V́ thế tập thể quân đội rất phức tạp nhưng sự phức tạp này đă được trui rèn trong những ḷ luyện thép để trở thành một tập thể kỷ luật nhất với trách nhiệm cao quư "Bảo Quốc-An Dân".

Quân Đội Quốc Gia Việt Nam được Quốc Trưởng Bảo Đại thành lập năm 1949 cho đến khi chế độ Đệ Nhất Cộng Ḥa ra đời ngày 26/10/1955, Vị Tổng Thống dân cử đầu tiên của nước Việt Nam, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm với tư cách là nguyên thủ quốc gia kiêm tổng tư lệnh tối cao đă cải danh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam thành Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, danh xưng thân thương này được trân quư giữ cho đến ngày hôm nay và măi măi.

Từ sau cuộc chính biến ngày 01/11/1963, cuộc chỉnh lư tháng 01/1964 cho đến năm 1965, t́nh h́nh chính trường Miền Nam Việt Nam thật sự rối ren, bất ổn bởi những cơn lốc chính trị ... tên đồ tể Hồ Chí Minh và bọn CSBV đă lợi dụng t́nh trạng này để gia tăng đánh phá trong mưu đồ thôn tính MNVN. Trước những cơn phong ba chính trị với cơn băo lửa chiến tranh lan dần và sau nhiều phiên họp của Thượng Hội Đồng Quốc gia ... Chính phủ dân sự do Thủ Tướng Phan Huy Quát lănh đạo đă quyết định trao quyền lănh đạo đất nước lại cho quân đội.

Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia và Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương được thành lập và tŕnh diện trước quốc dân ngày 19/06/1965. Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu với tư cách là Chủ Tịch Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia, đă thay mặt đại gia đ́nh quân đội nhận lănh trọng trách lèo lái con thuyền Quốc Gia trong cơn nghiêng ngả của đất nước, v́ thế ngày 19/06 được gọi là ngày Quân Lực chớ không phải là ngày thành lập Quân Lực VNCH như một số người đă hiểu sai.

Kể từ giờ phút lịch sử này, QLVNCH vinh dự gánh vác thêm trọng trách nặng nề hơn đối với quốc gia, dân tộc ... Người Lính VNCH ngoài trách nhiệm "Bảo Quốc-An Dân", họ c̣n phải chèo chống con thuyền Quốc Gia trong cơn băo lửa chiến tranh trên ḍng sông lịch sử.

Nói đến quân đội là phải nói đến Người Lính, những người đă đem cả cuộc đời, một phần thân thể và sinh mạng để bảo vệ hai chữ Tự Do cho Miền Nam Việt Nam trong cuộc chiến tang thương kéo dài 20 năm bởi cuồng vọng nhuộm đỏ cả quê hương do tên tội đồ Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên.

Nhân dịp lễ kỷ niệm Ngày Quân Lực lần thứ 46, người viết xin được trải ḷng ḿnh trong những ḍng chữ hạn hẹp, kính cẩn Vinh Danh-Tri Ân Người Lính VNCH, những người đặt Tổ Quốc_Dân Tộc lên trên hết, những người trân quư Tổ Quốc-Dân Tộc hơn cả mạng sống của ḿnh.

Trước khi gói trọn cuộc đời trong chiếc áo trận phủ dày bởi khói lửa sa trường, họ là những thanh niên sống dưới khung trời Tự Do của Miền Nam Việt Nam, ư thức được trách nhiệm của người trai trong thời loạn ... Họ từ giă học đường, xếp lại con đường công danh khoa bảng vào trang vở thơm mùi giấy học tṛ, giă biệt người yêu trong tiếng ve ngân ngày tháng Hạ, những cành phượng vỹ đỏ thắm nhẹ đong đưa trong gió như vẫy tay tiễn người đi khoác chinh y, bạn bè kẻ ở người đi nâng chén quan hà chúc tụng nhau những ǵ đẹp nhất ; Họ hy sinh t́nh cảm cá nhân, gia đ́nh, người thân, người t́nh ... đặt bước chân vào cuộc sống quân ngũ bảo vệ, ǵn giữ quê hương.

Sau những tháng ngày dài chạy đều bước 1, 2, 3, 4 ... hát vang "chân cứng đá mềm", mũi thở ra khói nơi "thao trường đổ mồ hôi", người thanh niên tuổi trẻ ngày nào đă gột rửa nét thư sinh bằng những giọt mồ hôi của ḿnh ... Mái tóc ba phân, ánh mắt cương nghị, thân thể cường tráng khỏe mạnh được phủ bởi làn da sạm nắng cháy quân trường với lời thề "Vị Quốc Vong Thân" trong ngày lễ măn khóa ... Người thư sinh ấy đă trở thành đứa con yêu của Tổ Quốc với tên gọi thân thương "Người Lính VNCH".

Người Lính VNCH đem tấm thân được trui rèn từ ḷ luyện thép, kiến thức quân sự được đào tạo từ mái trường Tổ Quốc mang hành trang "Bảo Quốc -An Dân" hiện diện trên mọi nẻo đường đất nước, ǵn giữ quê hương bằng chính sinh mạng của ḿnh.

Người Lính VNCH không đi chinh chiến xây đắp tương lai cho cá nhân ḿnh ... Người Lính VNCH không đem sinh mạng vào vùng lửa đạn đánh đổi quyền cao chức trọng ... Người Lính VNCH không mang gịng máu thắm đổi lấy huy chương trên ngực áo ... Người Lính VNCH không đem một phần thân thể làm nấc thang binh nghiệp ... Người Lính chỉ biết đi chiến đấu cho đất nước yên vui.

Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH đi miệt mài không ngừng nghỉ, đôi giày trận ṃn gót từ miền địa đầu giới tuyến nắng cháy da người ... vùng cao nguyên khô cằn sỏi đá, bụi đỏ mịt mờ ... miền Tây śnh lầy nước đọng, rừng già âm u, núi đồi lộng gió cho đến cao vút không gian bao la vương dấu giày trên vùng mây trắng mênh mông ... xa ngút ngàn trùng khơi sóng vỗ lắc lư chiến hạm ... Người Lính đi trong lửa khói mịt mờ, đi trong mưa đạn pháo của quân thù, đi trên xác giặc xâm lăng, ẩn hiện như những bóng ma đi vào mật khu của giặc, âm thầm làm người chiến sĩ vô danh trong công tác đặc biệt "vượt tuyến" ... không nơi nào thiếu vắng bóng dáng Người Lính VNCH, những người đem sinh mạng che chắn cơn băo lửa chiến tranh để mang niềm vui cho đời.

Người Lính đi từ lúc mặt trời c̣n say ngủ, sương đêm buốt lạnh đôi vai cho đến khi quả cầu lửa khổng lồ chiếu ngay trên đỉnh đầu, bộ chinh y đẫm ướt mồ hôi, thân thể bốc khói ... Người Lính tạm dừng chân lấy nước từ sông hồ, kinh rạch, từ dây rừng đổ vào bọc gạo sấy, nuốt vội vă, hớp ngụm nước mát từ ḷng đất mẹ, ph́ phà vài hơi thuốc lá rồi tiếp tục lên đường ... Hoàng hôn buông phủ, đơn vị tạm dừng quân ... sau khi lót ḷng bằng phần lương khô, Người Lính dành chút th́ giờ quư báu "từ KBC giá lạnh rừng sâu" trong cái lều vải cá nhân vội vàng viết lá thư tiền tuyến gởi về thăm gia đ́nh ... Kẻ th́ thăm hỏi, kính chúc sức khỏe mẹ già vạn an, khói lửa chiến tranh vẫn c̣n phủ kín quê hương nên con chưa thể về bên mẹ để làm tṛn chữ "Hiếu", mong mẹ thứ lỗi cho con. Con vẫn khỏe mạnh, b́nh an ... Thương nhớ mẹ nhiều ; Người th́ cặm cụi bên chiếc balô làm bàn nên nét chữ không ngay, trải nỗi ḷng nhung nhớ vợ hiền, con thơ trên trang giấy nhỏ bé ... Thương nhớ em và con thật nhiều. Anh khỏe và an lành ; Người th́ nắn nót từng nét chữ yêu thương gởi về người yêu nơi phố thị ... đă từ lâu chưa một lần về thăm ... hẹn ngày hoa giăng đầu ngơ ... Hôn Em ; Kẻ th́ nguệch ngoạc đôi ḍng thăm bạn bè đang gh́m súng ở một KBC nào đó. Xếp vội những lá thư c̣n thơm mùi mực, Người Lính vừa chợp mắt th́ có lệnh lên đường ... Người Lính tiếp tục bước quân hành, âm thầm khuất vào màn đêm đen tăm tối dưới cơn mưa lạnh buốt để canh giữ quê hương cho người dân tṛn giấc ngủ.

Hai mươi năm chinh chiến, hầu như Người Lính không có dư th́ giờ nhiều để tắm gội nhưng họ lại là những người tắm nhiều nhất ... họ tắm trên bước quân hành dưới những cơn mưa tầm tả ngày đêm, vừa đi vừa tắm bằng gịng suối mát ngọt ngào nơi núi cao dốc thẳm, sông hồ kinh rạch, họ tắm bằng những giọt nước từ chiếc biđông nhỏ giọt trên đầu dưới sức nóng gay gắt của mặt trời và họ tắm bằng những gịng biển mặn thoát ra từ cơ thể của họ.

Hơn bảy ngàn ngày đêm, Người Lính chưa bao giờ có một lần tṛn giấc, Người Lính ngủ trong thức, thức trong từng giấc ngủ ... Người Lính có thể ngủ bất cứ giờ phút nào, bất cứ nơi đâu dù chỉ năm ba phút, ngủ trong lúc di hành, ngủ trong lúc ăn, ngủ trong lúc đang nói chuyện với đồng đội, ngủ dưới cơn mưa tầm tả nơi giao thông hào, ngủ trong lúc đang đánh răng, ngủ ngay cả lúc đang đại hay tiểu tiện ... Có người đă thiếp đi vài phút dưới cơn mưa pháo của quân thù v́ họ quá mệt mỏi trong một trận chiến dài nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, trận chiến 510 ngày đêm trên ngọn đồi Tống Lê Chân. Người Lính rất thèm ngủ nhưng Người Lính tự ban "quân lệnh" cho ḿnh không được ngủ khi quê hương c̣n thao thức v́ tiếng súng đạn xâm lăng ... Hầu như Người Lính đi và thức gần trọn cuộc đời khoác chinh y.

Hai mươi năm chinh chiến ... có biết bao nhiêu Người Lính VNCH đă ngủ quên trên chiến địa, trên vùng trời Tổ Quốc Không Gian, dưới ḷng Tổ Quốc Đại Dương măi măi không trở về với đồng đội ... Bao nhiêu Người Lính VNCH trở về bằng mỗi một tấm thẻ bài lạnh giá hoặc ngủ im ĺm trong ḥm gỗ cài hoa, không bao giờ biết mặt đứa con thơ vừa cất tiếng khóc chào đời, không được nh́n thấy những gịng lệ trào tuôn trên khuôn mặt người vợ hiền đầu vừa chít vội mảnh khăn tang ... không được vuốt mái tóc người t́nh hay vị hôn thê mới vừa đeo chiếc nhẫn đính hôn tháng rồi nay tan nát tâm hồn quấn chiếc khăn tang đang gục đầu trên quan tài gỗ được phủ lá quốc kỳ ... không được tự tay lau những giọt lệ từ gịng nước mắt khô cạn của người mẹ già yêu quư.

Hai mươi năm chinh chiến ... bao nhiêu Người Lính VNCH trở về không nguyên vẹn h́nh hài ... kẻ trở về với một hoặc hai ống tay áo dư thừa ... người th́ vĩnh viễn không bao giờ mặc lại được cái quần dài v́ đôi chân đă gởi lại chiến trường ... người th́ măi măi sống trong bóng tối suốt quăng đời c̣n lại v́ họ đă hiến dâng cặp mắt cho hai chữ Tự Do của Miền Nam Việt Nam. Trong thời chiến, họ đem tấm thân gầy chống đỡ giang san ... ngày tàn cuộc chiến, họ lê tấm thân phế tàn chống đỡ tang thương, bất hạnh phủ trùm lên thân phận người thua cuộc kéo dài hơn một phần ba thế kỷ.

Chinh chiến triền miên không biết bao giờ chấm dứt ... Anh miệt mài đi măi ... đem sinh mạng đi canh giữ quê hương ... lấy máu hồng đi dập tắt ngọn lửa chiến tranh ... đi cho đến khi nào người dân không c̣n kinh hoàng, hốt hoảng d́u dắt, bồng bế nhau chạy loạn trong khói lửa ngút trời bởi thảm họa chiến tranh do lũ cộng sản gây nên ... đi cho đến khi không c̣n thảm cảnh đứa bé thơ đang ngậm bầu sữa khô, nút những giọt máu rỉ ra trên xác người mẹ vừa chết bên ven đường bởi đạn thù, pháo giặc ... đi cho đến khi đất nước thật sự thanh b́nh, người dân được sống an vui, hạnh phúc, tiếng cười đùa của trẻ thơ rộn ră khắp nơi nơi, tiếng ê a hồn nhiên tuổi thơ vang lên dưới mái trường làng rợp bóng mát thanh b́nh, tự do.

Đường quân hành dịu vợi mù xa ... đôi chân nhỏ bé của Người Lính đă vượt qua ngàn ngàn cây số, bao nhiêu sông hồ kinh rạch, núi thẳm rừng sâu, śnh lầy nước đọng, muỗi đỉa bám đen cả thân ḿnh ... gian nan trên mỗi bước đi, hiểm nguy trong từng hơi thở, tử thần lảng vảng bên cạnh, cái chết có thể đến bất chợt trong buổi ăn, giấc ngủ ... Nhưng Người Lính VNCH, những người nguyện hiến dâng cuộc sống cho đời nào có xá chi hiểm nguy, chết chóc khi quê hương c̣n vang rền tiếng súng xâm lăng. Người Lính VNCH ơi ... Anh thật là cao cả.

Hai mươi năm lao vào vùng lửa đạn do tên Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên ... Hằng ngàn ngàn quân lệnh ban ra ... phải chiến thắng, phải dứt điểm mục tiêu, phải giải quyết chiến trường không để một tấc đất quê hương, một căn nhà người dân lọt vào tay quân giặc ... Lá Quốc Kỳ màu Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu phải tung bay phất phới trên xác giặc trong thời hạn bắt buộc. Người Lính VNCH nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh không một lời than van, hiên ngang bước vào vùng tử địa, đem máu đào và sinh mạng của ḿnh giành lấy chiến thắng mang về dâng lên Tổ Quốc.

Trước khi đi vào chốn hiểm nguy, lao ḿnh vào vùng lửa đạn, Người Lính VNCH không nghĩ đến gia đ́nh mà chỉ nghĩ đến sự an nguy của quê hương dân tộc ; Trong vùng lửa đạn mịt mờ ... Người Lính VNCH vừa chiến đấu vừa bảo vệ người dân, dù Người Lính bị thương thân thể đẫm máu, họ vẫn cố gắng d́u dắt người dân, bồng bế trẻ thơ, cơng ông lăo, bà cụ thoát khỏi vùng hiểm nguy ... Người Lính VNCH chẳng những bảo vệ người dân mà c̣n chăm sóc, chữa trị vết thương cho những tù binh cộng sản bị bắt trên chiến trường, Người Lính VNCH tự tay băng bó vết thương cho tù binh, đút cho họ ăn từng muỗng cơm, từng ngụm nước, gắn lên môi họ điếu thuốc sau đó tải thương giao họ lại cho các cơ quan thẩm quyền đưa về điều trị vết thương, khai thác và giáo huấn họ trở về con đường chính nghĩa của quê hương dân tộc. Đây là tánh nhân bản của Người Lính VNCH trên con đường lư tưởng "Bảo Quốc-An Dân".

Người Lính VNCH chèo chống con thuyền quốc gia trong cơn băo lửa chiến tranh, cắm ngọn cờ chiến thắng khắp mọi nơi từ gịng sông Bến Hải miền địa đầu giới tuyến dài xuống tận mũi Cà Mau phần đất cuối cùng của quê hương. Sau trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, quân đội CSBV đă kiệt quệ, chiến tranh lắng dịu, quê hương hồi sinh, nắng ấm thanh b́nh tạm trải dài muôn nơi sau trận chiến kinh hồn, máu và lửa đỏ cả quê hương suốt năm tháng rưỡi trong cuộc chiến tang thương dài triền miên.

"Cờ bay, cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu vừa chiếm lại đêm qua bằng máu ...". Trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa kết thúc, Người Lính VNCH đă dùng máu và sinh mạng tạo một chiến công lẫy lừng làm cả thế giới nghiêng ḿnh kính phục ... Lá Quốc Kỳ tung bay khắp mọi miền đất nước dưới tia nắng ấm thanh b́nh vừa ló dạng nơi chân trời th́ cũng là lúc Người Lính VNCH bắt đầu bị trói tay trên bàn cờ chính trị thế giới, để rồi đưa đến cái chết tức tưởi của chính thể VNCH, Người Lính VNCH bị bức tử găy súng ... Con thuyền quốc gia chuyên chở "Tự Do-Hạnh Phúc" cho người dân Miền Nam Việt Nam trong suốt hai mươi năm đă bị người bạn đồng minh nhẫn tâm nhận ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ngày 30/04/1975.

Năm vị tướng lănh cùng một số Quân Cán Chính VNCH các cấp đă quyên sinh theo con thuyền quốc gia nhưng họ không ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ... Họ miên viễn đi vào ḷng đất mẹ, linh hồn quyện vào Lá cờ Hồn Thiêng Sông Núi ... Họ đă hiên ngang, can trường đi bước quân hành cuối cùng trong sự uất nghẹn "găy súng" để bảo vệ danh dự cho đại gia đ́nh QLVNCH, bảo toàn chính nghĩa Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, để lại ngàn đời sau nhắc nhớ và thương tiếc.

Ngay sau khi Miền Nam Việt Nam lọt vào tay CSBV ... Hằng ngàn Quân Cán Chính VNCH đă bị lũ quỷ đỏ mạo danh "chống Mỹ, cứu Nước" khoan hồng bằng những loạt đạn AK47 hận thù nớ pháp trường thù hận. Hằng trăm ngàn đă được "ḥa hợp, ḥa giải" bằng gông cùm xiềng xích, biệt giam ngục tối, bằng những cực h́nh tra tấn dă man, bị bỏ đói, cưỡng bức lao động trong thủ đoạn thâm độc giết dần ṃn nơi các trại tù khổ sai, khắc nghiệt mang ba chữ hoa mỹ "Trại Cải Tạo" trên hai miền Nam Bắc.

Những người Thương Phế Binh.VNCH bị lũ quỷ đỏ chà đạp, lết lê hít thở khói xe, bụi đường bên lề cơi sống. Họ uống nước mắt uất nghẹn kéo lê kiếp sống vong quốc hơn nửa cuộc đời ngay chính trên mảnh đất quê cha mà họ đă hy sinh gịng máu, một phần thân thể để ǵn giữ.

Lũ cộng sản vô thần không tim óc, độc ác, dă man cũng không buông tha những người đă chết. Chúng tàn phá nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa, tàn nhẫn giẫm lên những nắm xương tàn vô tri, những thân xác mục ră không c̣n ḷng thù hận.

Người Lính VNCH dù đặt bước chân trên con đường vong quốc trước hay sau đều trở thành những người lính già xa quê hương, đă ổn định cuộc sống nơi xứ lạ. Người th́ buồn bă khép mắt ra đi vĩnh viễn trong nỗi uất nghẹn không nguôi ... Người th́ đă về hưu sau những năm dài tạo lập cuộc sống mới nơi quê người, ngày ngày trông về cố quốc với ánh mắt xa xăm, hơi thở mỏi ṃn, chiếc bóng đời đang ngă dần về Tây trên đất khách ... Người th́ vẫn tiếp tục cày trả nợ áo cơm ...

Người Lính VNCH đă đi trên đoạn đường chiến binh dài bằng một phần ba đời người ... Sau ngày "găy súng", họ vẫn cố gắng tiếp tục đi nốt quăng đường quân hành c̣n lại bằng con đường đấu tranh trong thời gian hạn hẹp của chiếc bóng hoàng hôn trên con đường vong quốc. Họ tranh đấu cho ai ... Họ đă có tự do, cơm no áo ấm, con cái lớn khôn thành đạt, cuộc sống ổn định th́ chắc chắn một điều là họ không tranh đấu cho bản thân hay gia đ́nh họ ... Trong thời chiến, họ không đem sinh mạng đi chiến đấu v́ danh vọng, địa vị, quyền uy, chức tước th́ ngày nay họ không đem tuổi già ra tranh đấu v́ bất cứ một tham vọng ǵ ... Họ chỉ muốn đóng góp những chuỗi ngày c̣n lại vào công cuộc đấu tranh giải thể lũ bạo quyền CSVN, cho quê hương dân tộc không c̣n ngập ch́m trong bể máu cộng sản ... Họ tranh đấu cho những thế hệ mai sau được hít thở không khí tự do, không c̣n bị nhồi sọ, cai trị bởi chủ nghĩa cộng sản bệnh hoạn, vô thần, khát máu. Hai mươi năm chinh chiến ...Ba mươi sáu năm vong quốc ... bây giờ họ là những người lính già lưu vong ... con đường chiến binh dang dở năm xưa vẫn chưa thấy đoạn cuối nhưng hơi thở của họ ... đă cạn ...

Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH không bao giờ đ̣i hỏi Tổ Quốc bất cứ một điều ǵ. Người Lính chỉ mong đem cuộc đời của ḿnh đổi lấy hai chữ Tự Do cho quê hương dân tộc cho dù phải trả cái giá đắt nhất là mạng sống.

Hai mươi năm miệt mài đi canh giữ quê hương ... Người Lính VNCH không yêu cầu người dân bất cứ một điều ǵ cho lợi ích cá nhân. Người Lính chỉ mong muốn nh́n thấy người dân được sống những tháng ngày an vui, hạnh phúc, cơm no, áo ấm dưới nắng ấm thanh b́nh trên quê hương mến yêu mang tên Việt Nam.

Những năm dài bị lũ giặc thù tra tấn dă man, chết đi sống lại bao nhiêu lần trong các trại tù khổ sai, khắc nghiệt sau ngày "găy súng" ... Người Lính VNCH không quỵ lụy, ḷn cúi kẻ thù để được tồn tại. Người Lính VNCH trước sau vẫn thủy chung với con đường "Lư Tưởng" mà ḿnh đă chọn, vẫn giữ được khí khái , "Danh Dự" của Người Lính VNCH khi bị bức tử trở thành kẻ thua cuộc.

36 năm vong quốc ... bao nhiêu năm đem phần đời c̣n lại miệt mài tranh đấu ... "Người Lính già xa Quê Hương" không có bất cứ một tham vọng chính trị nào ... Người Lính Già chỉ mong sao đất nước thoát khỏi gông cùm, xiềng xích của lũ cộng sản bạo tàn, độc ác để người dân Việt Nam có được nụ cười "Tự Do-Hạnh Phúc" măi măi nở trên môi.

Người Lính VNCH ... Tôi nợ Anh

Hoàng Nhật Thơ

https://i.imgur.com/zkvoFQz.jpg

florida80
06-10-2019, 19:37
Những Mối Quan Hệ Chưa Trọn - Rev. Ron Rolheiser, OMI









Chẳng bao giờ là quá muộn! Chẳng bao giờ là quá muộn để nói với những người thân đă qua đời về cảm giác thực sự của ḿnh dành cho họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin lỗi những ǵ chúng ta đă làm tổn thương họ.





Một người bạn của tôi, nhà tâm lư trị liệu đă chia sẻ câu chuyện sau: Một phụ nữ trong tâm trạng khá sầu thảm đến gặp ông. Chồng của bà vừa chết v́ đau tim. Ông chết đột ngột và vào thời điểm không đúng lúc nhất. Họ đă lập gia đ́nh ba mươi năm vay và suốt thời gian này, mối quan hệ của họ chưa từng bị khủng hoảng nặng nề. Thế mà ngày chồng bà chết, họ đă căi nhau về một vấn đề rất quan trọng và đă leo thang đến mức nói lời ác ư cay độc với nhau. Kích động và giận dữ, chồng của bà lao ra khỏi pḥng, nói là ông sẽ đi mua sắm, rồi đột quỵ trên đường ra xe. Chúng ta dễ hiểu v́ sao bà bị suy sụp do cái chết đột ngột của người bạn đời, thêm nữa là các lời cuối cùng họ nói với nhau. Bà than thở: “Suốt bao năm qua, chúng tôi yêu thương nhau, thế mà căi vă chẳng v́ lư do ǵ, rồi đó lại là những lời cuối cùng chúng tôi nói với nhau!”




Nhà tâm lư học mở đầu với lời nói phần nào khôi hài có chủ đích. Ông nói: “Ông ấy thật tệ khi làm thế với bà! Khi chết kiểu đó!” Rơ ràng, ông đó không lên kế hoạch cho cái chết của ḿnh, nhưng rơ ràng, thời điểm chết của ông quá bất công cho vợ, làm cho bà phải mang mặc cảm tội lỗi suốt đời, chẳng có cách nào để xóa bỏ.

Tuy nhiên, sau lời mở đầu đó, nhà tâm lư học hỏi bà: “Nếu bà được gặp chồng bà trong năm phút, bà sẽ nói ǵ với ông ấy?” Không chần chừ, bà trả lời ngay: “Tôi sẽ bảo tôi yêu anh biết bao, anh đă tốt với tôi bao nhiêu năm trời, và chút thời gian giận dữ xét cho cùng chỉ là khoảnh khắc quá đáng vô lư chẳng là ǵ so với t́nh yêu của chúng tôi.”




Khi đó nhà tâm lư học: “Bà là người có đức tin, bà tin vào sự thông công của các thánh, chồng bà đang sống và hiện diện với bà lúc này, thế tại sao bà không nói tất cả những lời này với ông ấy ngay đi. Chưa quá muộn để giải bày hết những tâm t́nh đó với ông ấy đâu!”




Ông ấy đúng. Chẳng bao giờ là quá muộn! Chẳng bao giờ là quá muộn để nói với những người thân đă qua đời về cảm giác thực sự của ḿnh dành cho họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin lỗi những ǵ chúng ta đă làm tổn thương họ. Chẳng bao giờ là quá muộn để xin họ tha thứ cho những lơ là của chúng ta trong mối quan hệ và chẳng bao giờ là quá muộn để nói lên những lời cảm kích, trân trọng, và tri ân mà đáng ra chúng ta phải nói khi họ c̣n sống. Là tín hữu kitô, chúng ta được an ủi vô cùng khi biết rằng chết chưa phải là hết, biết rằng chẳng bao giờ là quá muộn.

V

à chúng ta vô cùng cần sự an ủi đó… cần cơ hội thứ nh́. Dù là ai, chúng ta luôn luôn bất đạt trong các mối quan hệ của ḿnh. Chúng ta không thể lúc nào cũng thể hiện được những ǵ đáng phải thể hiện với người ḿnh yêu thương, đôi khi chúng ta nói lên những câu giận dữ và chua cay hằn dấu không phai nơi người khác, chúng ta phản bội sự tin tưởng bằng đủ kiểu khác nhau, và hầu như chúng ta thiếu sự trưởng thành và tự tin để thể hiện sự xác nhận mà chúng ta phải dành cho người ḿnh yêu thương. Không ai trong chúng ta tốt cho đủ. Khi Karl Rahner nói rằng trong chúng ta, không ai từng trải nghiệm “ḥa âm trọn vẹn” trong đời này, là cha không chỉ nói đến việc không ai trong chúng ta đạt được trọn ước mơ của ḿnh, mà c̣n nói đến việc trong mọi mối quan hệ quan trọng nhất của ḿnh, chẳng ai trong chúng ta tốt cho đủ.




Xét cho cùng, tất cả chúng ta yêu thương người ḿnh thương theo các cách chẳng khác ǵ người phụ nữ mất chồng trong câu chuyện trên, với những chuyện c̣n dang dở, với những thời điểm không hợp. Luôn có những điều đáng phải nói rồi mà chưa nói, và luôn có những điều đáng lư không được nói nhưng đă nói.




Nhưng chính v́ thế mới cần đức tin Kitô giáo của chúng ta. Chúng ta không phải là những người thiếu thốn. Và thời điểm Chúa Giêsu chết, rơ ràng các môn đệ đă mất hết tất cả. Thời điểm xảy ra chuyện đó thật quá tệ. Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh là một chuyện không hay trong tâm thức nhiều người trong một thời gian dài. Nhưng, lúc này, là kitô hữu, chúng ta không tin rằng trong đời luôn có cái kết có hậu, cũng không tin rằng chúng ta luôn măi bất đạt trong đời. Đúng hơn, chúng ta tin rằng sự viên măn trong đời và hạnh phúc sẽ đến với chúng ta nhờ chuộc lại những ǵ đă sai lầm, ít nhất là với những ǵ đă sai lầm v́ sự bất đạt và yếu đuối của chúng ta.




G.K. Chesterton đă nói rằng Kitô giáo đặc biệt v́ trong niềm tin vào phép thông công, “đến kẻ chết cũng có phiếu.” Họ không chỉ có lá phiếu mà thôi. Họ vẫn nghe được những ǵ chúng ta nói với họ.




Thế nên… Nếu bạn mất đi một người thân yêu trong hoàn cảnh vẫn c̣n khúc mắc, vẫn c̣n căng thẳng cần xoa dịu, khi đáng ra bạn phải quan tâm hơn, khi bạn thấy trách ḿnh v́ chưa từng thể hiện đủ sự trân trọng và t́nh cảm đáng phải có, những lúc như thế, hăy biết rằng, chưa quá muộn đâu. Tất cả vẫn có thể làm được!




Rev. Ron Rolheiser, OMI

J.B. Thái Ḥa dịch

florida80
06-10-2019, 19:39
Trên Tất Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im (*) - NS Tuấn Khanh









Chứng kiến nhiều trận lũ lụt tang thương nơi xứ Việt, tôi vẫn hay tự nhắc ḿnh phải viết một bài hát nào đó về những điều đă thấy, về những sinh linh đă tận. Ca hát th́ chẳng để làm ǵ. Nhưng tôi mong ḿnh cất lên được tiếng ḷng như bài văn tế nhỏ cho những người cùng màu da, tiếng nói trên quê hương ḿnh hôm nay, sao vẫn mang đầy khổ nạn. Có thể tôi chỉ hát khe khẽ thôi, vừa đủ cho những linh hồn oan khiên về quanh được chút ấm ḷng.




Thế nhưng, nhiều năm trôi qua. Lũ lụt hết lần này đến lần khác. Mạng người lại vẫn ch́m sâu. Tôi lại chất chồng trong kư ức của ḿnh về ruộng vườn tan hoang, những tiếng khóc trôi dạt buồn tủi, và biết rằng ḿnh sẽ không viết nổi một bài hát như vậy, mà chỉ c̣n im lặng. Sự im lặng khó tả nằm hoài trên trang giấy và suy nghĩ, như khoảng vô thanh điên loạn giữa rầm rộ ngôn từ.




Thống kê tạm của đài VOV trong ngày 15/10/2017, nói rằng đă có 60 người chết, 37 người mất tích và 31 người bị thương. Bên cạnh đó c̣n 189 nhà bị sập, 30.827 nhà bị ngập, 1.948 nhà phải di dời khẩn cấp, hàng chục ngàn gia súc, gia cầm chết ngập. Tháng trước, băo số 10 cũng làm 125 người chết và mất tích, thiệt hại tài vật cũng vô số.




Những con số th́ vô hồn. Những nếu chỉ một lần nh́n thấy h́nh ảnh đứa trẻ co ro trần truồng ch́m trong nước, bà cụ với đôi tay giơ lên như muốn níu lại phút giây sau cùng, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận khoảng lặng trong ḷng ḿnh. Khoảng lặng nhắc chúng ta cũng là con người, và phải biết xót xa cho đồng loại.




Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói rằng “Rừng là vàng, chặt 1 cây gỗ cũng phải thắp hương lạy cây”. Nghe mà rưng rưng cho phận làm người Việt. Phải thắp bao nhiêu nén hương cho những người vừa chết đêm qua? Bao nhiêu hương th́ mới ấm lại thịt da đă xanh tím của đứa bé giữa rong rêu? Bao nhiêu hương th́ tiễn được nỗi niềm của cụ già khỏi ḍng tức tưởi? Lời thủ tướng Phúc nói, vào ngày 14/10, cũng là những ngày t́m thấy từng xác người lây lất. Không nghe ông nghe nói ǵ về nạn nhân thiên tai và nhân tai, chỉ nghe ông nói bái lạy và vàng.




Ngày 13/10, đáp lại lời ḥ reo xúc động của cử tri về sức khỏe của ḿnh, ông Trần Đại Quang cũng không nói ǵ về thảm nạn đang diễn ra suốt nhiều tỉnh miền Bắc và miền Trung, mà chỉ nhấn mạnh về thông tin xấu độc trên mạng. Không biết có liên quan ǵ, mà đến 15/10, các trang facebook đưa h́nh ảnh và thông tin đáng lưu ư về thiên tai lũ và nhân tai lụt đột nhiên đồng loạt khóa bài, ẩn các h́nh ảnh đă đăng, đồng bộ với các bản tin báo nhà nước hết sức chừng mực và tiết kiệm h́nh ảnh thực tế.




Nơi của ông thủ tướng và chủ tịch thật náo nhiệt. Điều đó thật tương phản khi tôi nh́n vào tấm h́nh người phụ nữ ngồi thắp một nén nhang vào hư vô. Gương mặt của chị ẩn trong đó ngàn bài ca mà tôi không viết nổi thành lời. Nén hương ân cần gửi vào gió, hát vào khốn cùng mà chỉ có những trái tim Việt Nam c̣n đủ nhân tính mới chia sớt cùng những số phận Việt Nam.




Cuộc sống hôm nay như một sân khấu hai mặt. Một mặt tŕnh diễn những dị thường và một mặt giới thiệu từng giờ phút của đời thường. Mà phần dị thường, có cả tiếng các quan chức thời tiết, thủy điện… luôn phủi tay và nói mọi thứ đă đúng quy tŕnh, đẩy phần c̣n lại là may rủi của nhân dân. Loại quy tŕnh thô bỉ ấy vẫn diễn ra hết năm này qua năm khác không hề có kế hoạch đổi thay nào tốt hơn cho đời sống dân lành. Nhưng phần các quan chức th́ luôn biết cách dời xa, dời cao để không cùng chung số phận với nhân dân.




Cứ sau những thảm họa, nghe các ngôn từ chải chuốt ngụy biện và lẩn tránh trách nhiệm của họ, không khỏi buồn nôn. Loại ngôn từ trá ngụy mà W. Shakespeare từng mô tả “khi cần th́ bọn ác quỷ có thể dùng cả kinh thánh để biện minh cho hành động của chúng”.




Thật khó biết c̣n bao nhiêu người phải chết trong nước lũ từ đây về sau. Và cũng thật nhục nhă cho một quốc gia luôn huênh hoang về bước đại phát triển 4.0 nhưng hàng năm vẫn phải tế sống dân ḿnh cho nước dữ như thời man rợ.




Tôi xếp trang giấy trắng, xếp lại bài hát mà ḿnh ôm ấp. Tôi cũng không nói ǵ được về những ǵ ḿnh đă thấy, đă nghe. Không gian đă quá chật chội với những âm thanh chúc tụng và ca ngợi. Tôi chỉ c̣n đủ sức giữ lại cho ḿnh sự im lặng. Loại im lặng như M. Heidegger từng mô tả rằng “Sự im lặng như sấm sét c̣n gây nên chấn động cho tâm thức c̣n hơn cả tiếng sấm sét trong cơi im lặng”.




Một ngày nào đó, nếu bạn cũng cùng im lặng với tôi trong ít phút giây, có thể chúng ta sẽ cùng nhận ra đất nước và con người Việt Nam đang huyên náo trên những nỗi đau như thế nào.

(*) tựa một tác phẩm của Phạm Công Thiện.




Tuấn Khanh's Blog



at 5:14 PM No comments:

florida80
06-10-2019, 19:44
Trân Quý Bản Thân, Bởi Cuộc Đời Không Ai Nguyện Ý Làm Thay Bạn









Con người sống trên đời rất nhiều thứ là không thể tự chủ. Ban đầu, ta đến thế giới này là vì không thể không đến; cuối cùng, ta rời khỏi thế giới này, cũng là không thể không đi. Bởi vậy, khoảnh khắc ta còn tồn tại ấy, nhất định phải chiếu cố đến bản thân mình.

Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng với bất kỳ ai, nhưng dù ngọt bùi cay đắng, chúng ta đều phải sống sao cho tốt, sống trọn vẹn cuộc đời của mình. Lấy lòng người khác, chi bằng tự mình sống vui vẻ, có thể đem những vất vả khó nhọc biến thành ý thơ, đem thế giới bạc tình bạc nghĩa biến thành thân tình, đây mới là bản lĩnh.





1. Bạn tồn tại vì điều gì? Cách sống khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau


Nếu như cuộc sống của bạn lấy tiền tài làm trung tâm, bạn sẽ sống vô cùng khổ sở;

Nếu cuộc sống của bạn lấy nhi nữ làm trung tâm, bạn sẽ sống hết sức mệt mỏi;

Nếu cuộc sống của bạn lấy tình yêu làm trung tâm, bạn sẽ sống với vô vàn tổn thương;

Nếu cuộc sống của bạn lấy ganh đua so sánh làm trung tâm, bạn nhất định sẽ rất buồn khổ;

Nếu cuộc sống của bạn lấy tha thứ làm trung tâm, bạn sẽ sống rất hạnh phúc thư thái;

Nếu cuộc sống của bạn lấy biết đủ làm trung tâm, bạn sẽ sống vô cùng an vui;

Nếu cuộc sống của bạn lấy cảm ân làm trung tâm, bạn sẽ là người vô cùng lương thiện.

2. Thời điểm bạn thật sự nằm trên giường bệnh, điều gì đối với bạn cũng không còn đáng sợ…

Lúc bạn nằm trên giường bệnh thì ai cũng sẽ đều sợ bạn. Bạn bè thân thích sợ bạn vay tiền; cha mẹ sợ bạn trị không hết bệnh; vợ/chồng thì sợ bị liên lụy; lãnh đạo sợ bạn không thể trở về công tác, nên tranh thủ thời gian tìm người thay thế; bác sĩ sợ bạn không chi trả nổi tiền viện phí, nên căn cứ tình trạng của bạn mà ngừng cấp thuốc. Đến lúc đó, tính khí và ngạo khí của bạn hoàn toàn không thấy nữa.

Cho nên, nhất định phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, cái ǵ cũng đều không phải của ḿnh chỉ trừ cái thân thể này. Sức khỏe chính là điều tối quan trọng, vậy nên nhất định cần chiếu cố bản thân ḿnh, yêu lấy ḿnh. Đó là hiện thực cuộc sống và là bài học mà chúng ta phải khắc cốt ghi tâm.




3. Khi bạn mệt mỏi, sẽ có rất nhiều người nói với bạn “Mệt thì hãy nghỉ ngơi!”, nhưng…


Khi bạn bị bệnh, sẽ có rất nhiều người nói với bạn: “Mệt thì hãy nghỉ ngơi, bệnh thì hãy uống thuốc”. Thế nhưng, liệu có ai tự nguyện đưa tiền cho bạn? Có ai vì bạn mà đi mua thuốc?

Khi bạn nói rằng điện thoại của mình nghe gọi không được, sẽ có rất nhiều người nói, sao bạn không đổi một chiếc điện thoại mới đi. Nhưng người có thể giúp bạn đổi một chiếc điện thoại mới có lẽ “tìm hoài không thấy”.


Khi bạn gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người nói với bạn đừng lo lắng, nhưng người thực sự đưa tay giúp bạn hỏi có được mấy người?


Đừng chỉ nghe lời nói mà hãy nhìn hành động. Thế giới này không thiếu những kẻ chỉ thích xem náo nhiệt. Nhất định phải nỗ lực, bạn nếu không nỗ lực thì sẽ chẳng ai giúp bạn được đâu.

Nhớ kỹ, có một số người bạn có thể mong chờ, nhưng không thể ỷ lại. Mọi thời khắc phải nhắc nhở chính mình kiên cường hơn nữa. Đường trơn khiến mình trượt ngã thì chính mình đứng dậy, mỗi người đều có con đường riêng, có mệt hay không chỉ có mình biết rõ.


Bạn nên hiểu rằng, có những thứ một khi đã ra đi là không thể quay trở lại, vậy nên cần học cách buông tay, không ai có thể đi cùng bạn mãi được. Con người luôn mong cầu mọi sự được viên mãn, nhưng kỳ thực, vũ trụ này vốn tàn khuyết bất toàn, cũng không có điều gì là trọn vẹn tuyệt đối.


Mặt trời vừa lên đỉnh lập tức ngả về Tây; trăng tròn rồi trăng lại khuyết. Cho nên, có khuyết điểm mới là vĩnh cửu, không trọn vẹn mới gọi là nhân sinh. Chịu cúi đầu, sẽ vĩnh viễn không va phải cửa, chịu nhượng bộ sẽ vĩnh viễn không lui bước, người có ước mong mới có cảm giác thỏa mãn, người quý tiếc hạnh phúc, mới có cảm giác hạnh phúc.


Tuệ Tâm



at 2:14 AM

florida80
06-10-2019, 19:45
Tăng Cường Khả Năng Giữ Thăng Bằng Cho Người Cao Tuổi









Cứ 3 người lại có một người ở tuổi 65 trở lên bị ngă. Đây chính là lúc đánh giá lại và t́m cách cải thiện khả năng cân bằng của bạn.



Rất nhiều người lớn tuổi tập trung vào những bài tập thể dục và chế độ ăn để giữ ǵn sức khỏe. Nhưng một trong những thủ phạm tồi tệ nhất với sức khỏe - thăng bằng kém - thường là chỉ được nghĩ đến sau. Chuyên gia vật lý trị liệu đă chứng kiến rất nhiều người già thờ ơ với việc giữ thăng bằng.




Thật không may, mất cân bằng là nguyên nhân phổ biến dẫn đến những cú ngă, điều này chính là nguyên nhân khiến hàng ngh́n người ở Mỹ phải đến pḥng cấp cứu mỗi năm v́ bị găy xương hông và chấn thương đầu. Nhưng có rất nhiều cách bạn có thể làm để cải thiện thăng bằng cơ thể. Các cách thức dưới đây được coi là những cách hiệu quả nhất:




Vật lư trị liệu

Vật lư trị liệu cho thăng bằng cơ thể tập trung vào khả năng của các khớp xương và sự truyền tín hiệu của năo, hệ thống cân bằng trong tai (hệ thống tiền đ́nh), và tầm nh́n. Chúng ta sẽ phối hợp cả ba với các bài tập như đứng trên một chân, đầu tiên là mở mắt rồi sau đó nhắm mắt lại. Chúng ta cũng làm việc dựa trên tính linh hoạt của các khớp xương, đi bộ và các bài tập chi dưới trên một hoặc hai chân. Các bài tập khác đẩy nhanh cân bằng của cơ thể. Hăy chắc chắn rằng bạn đă được đào tạo trước khi thử các bài tập này tại nhà.




Tăng cường sức mạnh cơ bắp

Sức mạnh trung tâm rất quan trọng trong việc giữ thăng bằng. Nếu các cơ bụng ở trung tâm của bạn yếu, nó không thể hỗ trợ các chi, đặc biệt khi bạn đi lại. Nếu các cơ mông ở mông và hông của bạn không khỏe, chúng sẽ không thể đẩy bạn tiến về phía trước. Tăng cường cơ bắp có thể giúp cải thiện điều này. Hăy bắt đầu với những bài tập cốt lơi nhẹ nhàng như bài nghiêng xương chậu (nằm trên sàn, đầu gối co lên, rồi đưa xương chậu của bạn lên) sau đó đến các bài tập cường độ cao hơn như bài tập ván tường (đứng cách tường 15 cm, giữ thẳng người sau đó ngả người về phía trước với cẳng tay giữ sát vào tường và giữ nguyên trong 20 giây). Các bài tập nâng chân sẽ tăng cường cơ mông, nếu thêm đai đàn hồi vào th́ sẽ làm cho bài tập có hiệu quả hơn.




Thái cực quyền và yoga

Thái cực quyền và yoga là những bài tập giúp bạn chú ư vào kiểm soát và chất lượng của chuyển động, hơn là tập trung vào số lượng, điều này giúp cải thiện cân bằng của bạn. Trong thái cực quyền, bạn tập chậm, chuyển động liên tục và chuyển trọng lượng từ chi này sang chi kia. Yoga kết hợp một loạt các tư thế tập trung và thở. Cả hai bài tập đều tăng tính linh hoạt, phạm vi của chuyển động và tăng sức mạnh của chân và sức mạnh cốt lơi, phản xạ. Kết quả: bạn sẽ cân bằng tốt hơn trong một số tư thế khác nhau, điều này giúp bạn không bị té ngă khi bạn gặp vỉa hè mấp mô hay vật cản trên đường.




Điều chỉnh tầm nh́n

Nếu bạn không thể nh́n thấy ḿnh đang đi đâu, nguy cơ bạn bị ngă sẽ tăng cao. Chuyên gia vật lư trị liệu thường điều trị cho rất nhiều người có vấn đề về cân bằng bởi v́ họ di chuyển mà không nh́n thấy thứ ǵ đang ở trên mặt đất. Cách khắc phục có thể rất đơn giản như là cắt kính mới. Hăy khám toàn diện, kiểm tra mắt mỗi một hoặc hai lần trong năm.




Các thiết bị hỗ trợ đi bộ

Một cây gậy hay khung tập đi có thể hoàn thiện thăng bằng của cơ thể và làm cho bạn ổn định và tự tin hơn khi đi bộ. Nhưng đừng tự ư mua thiết bị cho ḿnh. Nếu thiết bị quá cao hay quá thấp, nó lại có thể là nguyên nhân gây ngă. Các thiết bị đó cần được đo đạc, và bạn cần được hướng dẫn sử dụng. Đào tạo sử dụng chỉ mất một vài buổi vật lư trị liệu. Khung tập đi có sẵn bánh xe dành cho các địa h́nh khác nhau, hệ thống phanh có thể khóa, ghế, giỏ và các tính năng khác như đèn pha. Gậy chống th́ rất đạng với các loại tay cầm và phần đế chống khác nhau.






Bài tập chuyển động: Ghế đứng

Bài tập tăng cường sức mạnh chân, mông và bụng. Có thể sử dụng ghế ăn, ghế làm việc hay thậm chí ghế dài.
1.Ngồi trên ghế với chân rộng bằng hông. Đặt tay lên đùi.
2.Siết chặt các cơ mông và bụng. Thở ra và từ từ đứng lên.
3.Hít vào và từ từ ngồi xuống. Làm lại bài tập 10 lần.




Theo Health Harvard



at 6:09 PM

florida80
06-10-2019, 19:46
Friday, December 15, 2017




Vận Mệnh Thế Giới Trong Tay Trung Cộng !!! - Trần Mộng Lâm









Nhận định t́nh h́nh Thế Giới trong những diễn biến gần đây, nhất là Việc Bắc Triều Tiên thử vũ khí nguyên tử, người ta chỉ có thể thấy một điều là Trung Cộng càng ngày càng tỏ ra sẵn sang đương đầu với Mỹ và trong việc trở thành cường quốc số 1 trên thế giới, họ đang ở thế thượng phong. Người trách nhiệm trong việc đổi thay này : NIXON.



Năm 1972, Nixon sang Tầu và gặp các nhà lănh đạo của nước này. Chủ đích của Nixon hồi đó là giúp Trung Cộng về phương diện quân sự để đương đầu với Nga . Nixon giúp Tầu về quân sự , nhất là những tiến bộ về kỹ thuật. Sự bắt tay giữa Nixon và Trung Cộng đưa tới việc thua trận của Miền Nam chúng ta, việc ấy đă đành, nhưng hậu quả sai lầm của Nixon di hại tới ngày nay. Khi người Mỹ không nhận thức được sự nguy hiểm của việc đùa với lửa, họ phải trả giá cho sự khờ khạo này. Hiện nay, Trung Cộng đă có những tiến bộ về chế tạo vũ khí ngang ngửa Mỹ, và Bắc Triều Tiên không thể nào chế tạo nổi những quả bom nếu không có sự giúp đỡ phía sau của Trung Cộng.



Vai tṛ lănh đạo Thế Giới của Hoa Kỳ ngày càng them mờ nhạt. Từ trước tới nay, nói về sức mạnh quân sự, người ta ví nước Mỹ như một con sư tử. Nay th́ Sư Tử Mỹ rụng răng rồi, nên một nước bé nhỏ, nằm ở một vị trí hẻo lánh, dân chúng không đông và gần như không đủ ăn như Bắc Triều Tiên, cũng chẳng coi Mỹ ra ǵ. Lư do chánh là họ nắm trong tay những quả bom có thể làm Mỹ thiệt hại nhân mạng lên tới hàng triệu người.



Hậu quả của việc này là sự coi thường Mỹ sẽ lây lan đến các quốc gia khác, như IRAN.



Kẻ được thủ lợi trong t́nh h́nh hiện nay không ai khác hơn là Trung Cộng.



Mục tiêu của Trung Cộng là ǵ ?? đuổi Mỹ ra khỏi Á Châu,



Đến nước này, Mỹ mới bàng hoàng sực tỉnh, nhưng t́nh thế h́nh như muộn mất rồi. Mới đây, Donald Trump yêu cầu Trung Cộng không tiếp viện cho Bắc Hàn về dầu hỏa. Trung Cộng cũng đáp lại bằng những lời cảnh cáo Bắc Triều Tiên nhưng chỉ là những lời cảnh cáo suông, và B́nh Nhưỡng có vẻ ngầm hiểu là đèn chỉ đường vẫn c̣n là mầu Xanh, nên họ vẫn tiến tới. Câu hỏi được đặt ra là nếu Bắc Kinh không quyết liệt, Hoa Kỳ có thể tấn công Bắc Hàn hay không khi hiệp ước hỗ tương về quân sự giữa Bắc Hàn và Trung Cộng vẫn c̣n hiệu lực.



Chính v́ lư do đó mà Mỹ cử tướng Dunford sang Á Châu thăm ḍ.



Việc kềm chế Bắc Hàn càng ngày càng khó thực hiện và có lẽ phải đi đến một giải pháp cực đoan là tấn công Bắc Hàn thành b́nh địa.



Giải pháp này khó thể thi hành nếu Trung Công không cho phép.



Donald Trump cũng hiểu như vậy nên đang chờ đợi kẻ cựu thù bật đèn xanh.



Rơ ràng là Vận Mệnh Thế Giới đang nằm trong tay TRUNG CỘNG .



Và Trung Cộng đang trở thành chủ nhân ông của Á Châu, khi Mỹ chỉ muốn rút về châu Mỹ để thủ cẳng,



Ông Nixon ơi là ông NIXON. Ông có tiên đoán được ngày nay không, khi ông đă thí con cờ Việt Nam Công Ḥa năm 1972 trên bàn cờ Thế Giới. Ông đă nuôi ong tay áo, nuôi khỉ ḍm nhà. Nay th́ con khỉ trở thành con cọp, sẵn sàng vồ và ăn tươi nuốt sống dân tộc ông. Ông đă di họa cho ông TRUMP, ới ông NIXON ơi là ông NIXON.


Trần Mộng Lâm

florida80
06-10-2019, 19:49
Trạm Cuối Cuộc Đời -



https://i.imgur.com/6sx05YC.gif




Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người Mỹ nên không có ư định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều. Một ngày nào đó khi thấy ḿnh không c̣n khả năng để tự lo cho ḿnh được nữa tôi sẽ vào sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống an ninh xă hội Mỹ. Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không c̣n khả năng tự lo cho ḿnh, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi trong yên b́nh và giúp gia đ́nh họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.


Nhưng tư tưởng lạc quan nầy đă hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải nhập viện trong 10 ngày. Tuy đă được thoát chết, vết thương mổ xẻ đă lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn c̣n hằn sâu trong kư ức không bao giờ lành. Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home v́ đây chẳng qua chỉ là một h́nh thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.




Từ tâm trạng sợ hăi nầy tôi liên tưởng đến 4 năm hăi hùng mà nhạc mẫu tôi phải trải qua trong nursing home trước khi bà mất. Từ đấy những quảng cáo đẹp về nursing home với h́nh ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được thay thế bằng những h́nh ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhăo, những gương mặt mếu máo, những ánh mắt vô thần.




Chúng tôi may mắn được sống chung với cha mẹ vợ v́ bà xă tôi là con gái út. Lúc c̣n khỏe ông bà nhạc của tôi quán xuyến hết mọi chuyên trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh tay lo chuyện ngoài xă hội. Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đă réo gọi ông bà ngoại. Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tă hay cho con bú! Kể că tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập nói.




Nhưng cuộc sống hanh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngă bịnh. Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong pḥng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 măn tính, mẹ thường xuyên bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá ra bị ung thư phổi. Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn tay của mẹ, gia đ́nh tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trể, cơm nước thất thường, nhà cửa bề bộn. Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách quán xuyến gia đ́nh, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đă than mệt rồi.




Bác sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu ǵ cho mẹ v́ ung thư đă di căn đến năo. Hơn nữa tuổi mẹ đă quá cao lại bị bịnh tiểu đường nên vết mổ không lành. Hăy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của mẹ. Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái ǵ cho bà ăn cái nấy”. Nhưng “C̣n nước c̣n tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho mẹ bằng thuốc nam. Ai bày thuốc ǵ ở đâu tôi cũng t́m cho được. Khi lái xe mắt tôi cũng láo liên nh́n bên lề đường, dọc theo các hàng rào t́m cây cỏ “Dendelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây nha đam chúng tôi cũng t́m đến xin hay mua cho bằng được. Bă xă tôi cầu nguyện cho mẹ hàng ngày không xao lăng.




Như được một phép nhiệm mầu, bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u trong phổi tự nhiên biến mất. Bác sĩ gia đ́nh rất vui bảo “đừng thắc mắc, hảy cứ tin là như vây đi”. Nhạc mẫu tôi th́ tin là ḿnh đă hết bịnh thật, c̣n vợ chồng tôi th́ gần như kiệt lực, mong sau phép lạ sẽ kéo dài. Bịnh ung tư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính. Mẹ lại quên trước quên sau. Mẹ không c̣n kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu mang tă. Bố cũng già mệt mơi, suốt ngày ngủ trong pḥng. Ông bà lại không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm lúc nào cũng phập pḥng lo sợ.




Bác sĩ gia đ́nh đề nghị nên cho mẹ vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ư ngay nhưng gặp sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi. Suốt đời mẹ không bao giờ xa gia đ́nh nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn! Đối với mẹ, mất gia đ́nh là mất tất că. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưỡng đến sức khỏe.




Nhưng sức khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng v́ bị ngất xỉu, bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, v́ theo ông, đó là cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dỏi bịnh t́nh và giữ an toàn cho mẹ.




Ngày đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một ḿnh nên quấn quít bên bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời mẹ phải sống lẻ loi một ḿnh bên những người xa lạ. Tôi c̣n nhớ rỏ gương mặt thẫn thờ của mẹ nh́n theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám nh́n mẹ lâu hơn v́ tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn. Bố thấy tội nhiệp đ̣i mỗi ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi tôi cũng chịu thua v́ chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện. C̣n nếu để bố đi xe bus nếu có chuyện ǵ xảy ra th́ ai lo cho bố đây!




Từ ngày Mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhơm, không c̣n phải lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo dơi và chăm sóc 24/7. Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ lắm. Yên tâm chúng tôi dần dần xao lăng việc thăm viếng. Cả hai cháu cũng không c̣n đ̣i đi thăm ngọai nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.




Từ ngày sống trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói, khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện. Mẹ chịu mang tă, nằm yên trên giường, không có ư kiến chuyện chung quanh, không đ̣i hỏi ǵ, không c̣n than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu v́ thiếu ngủ, mất ăn như lúc ở nhà. Sau nầy mới biết bà đă được cho dùng thuốc an thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ đờ lim dim ngủ. Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nh́n qua khung cửa sổ với đôi mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn ǵ không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không sao nuốt nỗi. Mẹ chịu đưng, sống âm thầm không một lời than thở.




Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:




- Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!




Bà xă tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:




- Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?




Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nh́n. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?




Vợ chồng tôi đều nghĩ rằng đă t́m được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ th́ đă “ráng” quá nhiều, ráng đến mơi ṃn, đến kiêt quệ nên muốn bỏ cuộc. Đă bốn năm dài đăng đẵng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.




Có lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên ḿnh há mồm được đút cho ăn. Mẹ không c̣n thiết tha ǵ nữa.




Những tháng cuối cùng mẹ nằm trên giường đưa mắt nh́n con cháu, không cử động hoặc nói năng ǵ. H́nh như có điều ǵ u uẩn trong ḷng mà mẹ không nói được hay mẹ có tâm sự ǵ nhưng muốn giấu kín trong ḷng.




Một buổi sáng sớm, tôi nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đă mất đêm qua. Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm sau. Bà âm thầm ra đi không một lời từ giả, không một giọt nước mắt tiển đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng. Suốt đời mẹ lo cho chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một ḿnh, trong cô đơn. Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đă chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưởng cửa nursing home, một nhà tù không cần đóng cửa. Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đă khóc ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản ản tử h́nh không văn tự v́ muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy Mẹ đă khóc lời vĩnh biệt các con cháu rồi.




Chúng tôi vội vă vào nursing home vừa kịp lúc nh́n mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nh́n theo chết đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời. Chúng tôi đă biết là ngày nầy sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đă đến.




Cái chết của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt v́ bà đă quá già. Tôi có khác ǵ người tiều phu đó, đă đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết. Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?




Tôi lại nhớ đến chuyện con voi già biết ḿnh sắp chết, nó âm thầm đi vào cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết. Nó âm thầm gục chết một ḿnh bên cạnh những đống xương voi già đă chết trước nó. Tôi chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già th́ con cháu không phải cực khổ v́ cha mẹ già, không phải khổ tâm v́ mặc cảm là đă làm một hành động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với nhạc mẫu của tôi.




Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi!




Bạn đă chọn cho ḿnh cách đến chưa?

florida80
06-13-2019, 23:34
Nhớ Cha Trong Ngày Lễ Của Cha - Sương Lam







Cứ mỗi lần Tháng Sáu đến là tôi lại nhớ đến Ngày Của Cha thường được tổ chức vào ngày Chủ Nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng Sáu.

Ngày Lễ Của Cha năm nay là Ngày Chủ Nhật 16 Tháng Sáu năm 2019.

Cũng như Ngày Lễ Của Mẹ vào Tháng Năm vừa qua, các người con xứ Mỹ lại có dịp mời Cha đi ăn hay tặng quà cho Cha để tỏ ḷng hiếu kính với người Cha của ḿnh. Ngon lành hơn, sang trọng hơn đối với người có tài chánh phong phú th́ người con sẽ mời Cha cùng đi du ngoạn trên một chuyến cruise nào đó hay cùng đi nghỉ mát ở một nơi nào đó. Nhưng chuyện này cũng hiếm khi xảy ra v́ người con sẽ lấy lư do rất bận việc, nên ông cha bà mẹ cứ việc đợi dài cổ ra nhé. Con cái thời "a c̣ng" mà lị! Ai nấy dều bận túi bụi! Cũng đành thôi!



H́nh như càng lớn tuổi chúng ta lại càng thương cha nhớ mẹ nhiều hơn, nhất là khi cha mẹ đă qua đời v́ tâm lư con người th́ khi mất đi một vật nào đó, một người thân nào đó th́ mới thấy những ǵ đă mất thật đáng quư vô cùng.




Bài thơ, bài văn viết về người Mẹ, người Cha đă mất là những bài thơ, bài văn hay nhất, cảm động nhất v́ chưa chan bao t́nh cảm thương yêu quư mến và tiếc nuối trong đó. Rất ít người viết về sự hy sinh của người Mẹ, sự khổ nhọc của người Cha khi các đấng sinh thành này c̣n sống trên cơi nhân gian v́ những người con c̣n đang bận rộn, chạy đuổi theo những ǵ mà họ cho rằng quan trọng hơn ở bên ngoài xă hội.




Người viết thành tâm sám hối những ǵ đă làm cho cha mẹ tôi đau buồn khi tuổi c̣n trẻ v́ theo tuổi đời, chúng ta mới nhận chân ra rằng cha mẹ chúng ta cực khổ như thế nào để nuôi dạy chúng ta được thành nhân như ngày hôm nay. Câu nói “có nuôi con mới biết ḷng cha mẹ”, thật đúng không sai chút nào.




Ngày của Cha năm nay, người viết lại nhớ đến Mẹ đến Cha nhiều hơn, nên xin phép được chia sẻ tâm t́nh về người Cha của người viết cùng các thân hữu. Hy vọng sẽ nhận được sự cảm thông của người cùng cảnh ngộ. Xin mời quư bạn cùng đọc bài viết dưới đây:

Chỉ Một Sát Na Hơi Thở

Thế là cha tôi đă ra đi vĩnh viễn rồi !
Tôi lại chợt nhớ lời giảng của một vị Thiền Sư về kiếp người sống được bao nhiêu năm? Nhiều câu trả lời đă được đưa ra. Kẻ th́ bảo “100 năm” như chúng ta thường chúc nhau “Sống lâu trăm tuổi”. Người th́ bảo chỉ có “60 năm” qua câu hát “60 năm cuộc đời”. Tuy nhiên cũng đă có những đứa trẻ thơ có tên đề trên mộ chí rồi! Vậy đời người sống được bao nhiêu năm là đúng? Bạn nghĩ ǵ về câu trả lời sau đây: “Đời người sống dài lâu chỉ bằng một hơi thở mà thôi!” Mà đúng thật khi tôi được chứng kiến giờ phút lâm chung của cha tôi lúc người thở hắt một hơi thở cuối cùng trước khi từ giă cơi đời! Mới một phút trước đây người vẫn c̣n đó và bây giờ chỉ một hơi thở ra mà không có hơi thở vào th́ người đă mất rồi! Chỉ một sát na hơi thở mà thôi, Bạn ạ!

Dĩ nhiên một sự mất mát nào cũng đem lại sự đau buồn cho những người có liên quan đến sự mất mát đó, nhất là sự mất mát một người Cha thân yêu của ḿnh sau khi người Mẹ kính yêu đă ra đi hơn 10 năm trước. Bây giờ tôi đă thực sự mất đi cả hai đấng sinh thành! Mỗi lần đọc lại hai câu thơ được viết theo thủ bút thư pháp của một người thân đă đi kính điếu cha tôi, tôi lại bật khóc:
“Băo ḷng mất Mẹ níu Cha
Mẹ Cha mất cả con đà níu ai?!”

Tôi lưu lạc xứ người đă hơn ba mươi năm rồi. Lần đầu tiên về thăm cha mẹ sau hơn 10 năm xa cách, tôi đă thấy cha mẹ tôi già yếu lắm rồi! Tôi cũng đă bật khóc trong giây phút từ giă cha mẹ để quay về xứ Mỹ v́ nghĩ đến qui luật sinh tử của cuộc đời sẽ đến với những người già yếu như cha mẹ tôi, nhưng tôi đành phải quay về lại một nơi mà ở đó có gia đ́nh nhỏ bé của tôi, có chồng tôi, có con tôi đang chờ đợi. Thôi th́ đành phải mang tội bất hiếu v́ hai chữ Tự Do và Gia Đ́nh! Cô em gái thứ hai của tôi đă ở lại quê nhà nuôi dưỡng, chăm sóc cho cha mẹ tôi khi bịnh hoạn ốm đau trong lúc tuổi già xế bóng. Tôi phải cám ơn em tôi đă hết ḷng hiếu thảo với mẹ cha trong lúc :
Cha mẹ già như trái chín cây
Gió lay nắng động biết ngày nào rơi!?

Khi đă chọn lựa sự ra đi rời xa quê hương xứ sở ít nhiều ǵ tôi cũng đă có lỗi với gia đ́nh và quê hương mà tôi đă sống hơn nửa cuộc đời v́ tôi đă bỏ lại sau lưng những ǵ mà tôi yêu thương nhất để cho con ḿnh, gia đ́nh ḿnh được có một đời sống tốt đẹp hơn!

Những năm đầu nơi xứ lạ, mỗi khi nghe câu hát “Một lần đi là một lần vĩnh biệt. Khi ra đi là mất lối quay về”, tôi lại bật khóc v́ trong thời điểm đó có ai mà nghĩ đến một ngày sẽ được trở lại quê hương. Tôi chỉ biết làm thơ than thở mà thôi mỗi khi nhớ đến cha mẹ già:
Tóc Mẹ bạc hơn, dáng sầu áo năo!
Đôi mắt buồn, phương trời thẳm xa xăm
Bóng h́nh con, chim cá vẫn bặt tăm
Thương cho trẻ có kịp về tang Mẹ!? *
Hoặc là:
“Lưng Cha c̣ng thêm, đêm trường lặng lẽ
Bên chung trà héo hắt nhớ thương con
Ngày con về, chẳng biết có được c̣n
Vui xum họp, hay buồn câu tử biệt!! *
Thơ Sương Lam

May mắn thay tôi đă được gặp mặt Mẹ tôi lần cuối trước khi người từ giă cơi đời và 14 năm sau, tôi cũng lại được gặp mặt cha tôi trước khi người vĩnh biệt ra đi!

Sau khi chôn cất cha tôi xong rồi, quay lại căn pḥng cũ mà cha tôi đă ở trước đây, tôi thấy cả một sự trống vắng năo ḷng. Cách đây 3 ngày, người vẫn c̣n đó ốm yếu, mệt mỏi nhưng vẫn giương mắt nh́n đàn con cháu vây quanh như muốn ghi nhớ từng h́nh ảnh thân yêu vào trong tâm năo. Bây giờ người lại nằm cô quạnh ngoài nghĩa trang một ḿnh. Một ngôi mộ mới với những nắm đất c̣n ướt sũng với những cành hoa tươi của bạn bè, của thân nhân đến phúng viếng vừa mới được đắp lên. Mộ của Cha tôi được nằm cạnh mộ của Mẹ tôi ở nghĩa trang sau chùa Kỳ Quang 2 thuộc quận G̣ Vấp. Ngày nay, em tôi đă cho hỏa táng hài cốt cha mẹ tôi và đem 2 hủ tro cốt về thờ ở chùa Giác Tâm- Phú Nhuận, là nơi cha mẹ tôi thường xuyên đi chùa khi c̣n sống.

Tiếng đọc kinh trầm buồn với những tiếng chuông mơ khoan nhặt. Lời nhắc nhở của chư tăng ni chủ lễ về công ơn cha mẹ, về kiếp sống phù sinh của con người trong mỗi lần cúng thất cầu siêu tại chùa đă làm cho mọi người rưng rưng ngấn lệ dù ai cũng biết rằng qui luật sinh tử, tử sinh là chuyện thường t́nh của kiếp người!

Cha Mẹ tôi chỉ là những người tầm thường, giản dị, không có địa vị cao sang quyền quí, không phải là những anh hùng hào kiệt để cho mọi người phải ca tụng, kính sợ nhưng chúng tôi luôn luôn hănh diện v́ nếp sống đạo đức của hai người.

Mẹ tôi hy sinh tần tăo nuôi con. Cha tôi nghiêm khắc dạy con đạo nghĩa. Cha Mẹ tôi đă dạy cho chúng tôi phải biết làm lành lánh dữ, vun trồng cội phúc, sống như thế nào để cho trên thuận với thiên lư, dưới ḥa với nhân đạo, hợp với đạo nghĩa con người. Mẹ tôi mất đă 14 năm rồi nhưng cha tôi vẫn một ḷng chung thủy, thương yêu mẹ tôi cho đến ngày nhắm mắt. Cha tôi ăn chay trường đă gần 50 năm rồi. Mặc dầu đă 99 tuổi rồi nhưng trí nhớ của người vẫn minh mẫn, thường hay bàn chuyện kinh sách thơ văn với tôi mỗi lần tôi về thăm cha tôi. Bạn bè tôi thường khen ngợi cha tôi có dáng dấp “tiên phong đạo cốt”. Sau ngày Mẹ tôi mất, mỗi lần cha tôi ăn cơm là người bảo phải dọn thêm một chén cơm, một đôi đũa và nhắc thêm một cái ghế ngồi để bên cạnh cái ghế ngồi của người và bảo rằng “Ba để dành cho Má của con”, như thể là mẹ tôi vẫn c̣n sống và đang cùng ăn cơm với cha tôi! Chúng tôi đă học bài học chung thủy, thủy chung nơi cha tôi. Ngày cha tôi mất đă có rất nhiều phái đoàn tăng ni các chùa đến tụng kinh cầu siêu đưa tiễn cha tôi về cơi Phật! Chắc hẵn cha tôi măn nguyện rồi!

Hôm nay sau hơn 14 năm kể tù ngày cha tôi mất, tôi ở phương trời xa này viết đôi hàng để tưởng nhớ cha mẹ tôi. Tôi biết rằng từ nay tôi đă thực sự mồ côi cha lẫn mẹ. Mỗi lần Vu Lan về, tôi sẽ nhận thêm một cánh hoa hồng trắng cài trên ve áo v́ bên cạnh đóa hoa màu trắng dành cho Mẹ tôi là đóa hoa màu trắng dành cho Cha tôi. Đối với tôi, cả cha tôi lẫn mẹ tôi đều đă có công sinh thành ra chúng tôi, đă nuôi dưỡng chúng tôi nên người, đă dạy bảo chúng tôi sống sao cho có đạo nghĩa hợp với Trời Đất và ḷng người. Chúng con cầu nguyện cho Cha Mẹ sớm siêu sinh Tịnh Độ. Ở miền Lạc cảnh xa xôi kia chúng con tin tưởng rằng Cha Mẹ sẽ có:

Những phút giây hài ḷng và sung sướng

Khi thấy đàn con cháu biết yêu thương

Biết nghĩa ân, biết ḥa ái, kính nhường

Nghe lời dạy của cha mẹ già yêu kính” Thơ SL

Nam Mô A Di Đà Phật

Sương Lam

florida80
06-13-2019, 23:40
12 Things You Probably Don't Know About Father's Day



















On Sunday, June 16, Dads across the United States are going to be showered with neckties, toolsets, and gift cards as we celebrate Father’s Day. Though it’s something we can count on celebrating every third Sunday in June, the holiday didn't always have the public support it deserved—for decades it looked like a day dedicated to the influential and hard-working fathers in our lives would toil in relative obscurity. Check out the tragic origins and eventual nationwide acceptance of this beloved holiday as we look at 12 things you probably didn't know about Father’s Day.

1. THE FIRST MODERN FATHER'S DAY WAS ROOTED IN TRAGEDY.

On July 5, 1908—the same year that Mother's Day is credited as beginning—a small church in West Virginia held the first public event meant to specifically honor the fathers of their community. The day was held in remembrance of the 362 men who were killed the previous December in a mining explosion at the Fairmont Coal Company. Though this specific day did not transform into an annual tradition in the town, it did set a precedent of reserving a day for dads everywhere.

florida80
06-13-2019, 23:41
2. WASHINGTON WAS THE FIRST STATE TO CELEBRATE THE HOLIDAY.

In 1909, Spokane resident Sonora Smart Dodd was listening to a Mother’s Day sermon at her local church when she had the idea to try and establish a similar day to honor the hard-working fathers of the community. Dodd was the daughter of a widower and Civil War veteran named William Jackson Smart, who raised six children on his own after his wife died during childbirth.

She contacted local church groups, government officials, YMCAs, businesses, and other official entities, hoping to gather the community in unison to recognize fathers around the state of Washington. The campaign Dodd embarked upon would eventually culminate in the first statewide Father’s Day celebration in 1910

florida80
06-13-2019, 23:42
3. THE THIRD SUNDAY IN JUNE HAPPENED BY ACCIDENT.

While Father’s Day always takes place on the third Sunday of June now, that date was actually a compromise after the original turned out to be unrealistic. Dodd’s goal was for the holiday to be observed on June 5 to land on her father’s birthday, but when the mayor of Spokane and local churches asked for more time to prepare for all the festivities involved, it was moved to the third Sunday in June where it remains today. Officially, the first Father’s Day celebration took place on June 19, 1910.

florida80
06-13-2019, 23:42
4. ROSES WERE ORIGINALLY A BIG PART OF THE CELEBRATION.

That first Father’s Day included a church service where daughters would hand red roses to their fathers during the mass. The roses were also pinned onto the clothing of children to further honor their fathers—red roses for a still-living father and a white rose for the deceased. Dodd also brought roses and gifts to any father in the community who was unable to make it to the service. This gave birth to the now-nearly-forgotten tradition of roses as the customary flower of Father’s Day.

florida80
06-13-2019, 23:43
5. NOT EVERYONE WAS HAPPY WITH THE IDEA OF SEPARATE HOLIDAYS FOR PARENTS.

In the 1920s and '30s, there was a movement to get rid of Mother's Day and the burgeoning Father's Day celebrations and instead join the two holidays as a unified Parents' Day. Robert Spero, a philanthropist and children’s radio entertainer, saw the holidays as a "division of respect and affection" for parents, especially during a time when Father's Day hadn’t officially been recognized nationwide.

"We should all have love for dad and mother every day, but Parents' Day on the second Sunday in May is a reminder that both parents should be loved and respected together," Spero told The New York Times in 1931. The movement died out in the '40s, but if it had gone through, we'd all be celebrating Parents' Day every year with the slogan, "A kiss for mother, a hug for dad."

florida80
06-13-2019, 23:44
6. PRESIDENTS RECOGNIZED IT, BUT THE FEDERAL GOVERNMENT DIDN'T.

The holiday soon broke through, leaving the exclusivity of Washington State and making its way to other regions across the country. Woodrow Wilson commemorated it by unfurling an American flag in Spokane by way of a special telegraph all the way from Washington, D.C. in 1916. Progress on the holiday was slowed, though, when Wilson—who had previously signed a proclamation to recognize Mother's Day as a national holiday—never signed the same paperwork for Father's Day.

Presidents still continued to recognize a day for fathers, just not in an official way from the federal government. In 1924, President Calvin Coolidge urged people to "establish more intimate relations between fathers and their children and to impress upon fathers the full measure of their obligations" and recommended that states recognize Father's Day. But in Silent Cal’s famous laissez-faire way, he didn’t impose anything official.

Urging people to do something doesn't quite carry the same weight as a president's signature, and Father's Day remained an unofficial holiday left up to individual states and communities for the next few decades.

florida80
06-13-2019, 23:44
7. FATHER’S DAY WASN'T OFFICIALLY RECOGNIZED AS A NATIONAL HOLIDAY UNTIL 1972.

It took until 1966 for President Lyndon Johnson to make a nationwide proclamation endorsing Father’s Day across the country. In his proclamation, Johnson wrote that on June 19, 1966, "I invite State and local governments to cooperate in the observance of that day; and I urge all our people to give public and private expression to the love and gratitude which they bear for their fathers."

Nowhere in Johnson's proclamation did it say anything about what would happen on Father's Day the next year, though, and the corresponding Joint Resolution specified "the third Sunday in June of 1966.". It wasn't until President Richard Nixon signed Public Law 92-278 that Father's Day was permanently recognized by the federal government

florida80
06-13-2019, 23:46
8. IN EUROPE, FATHER'S DAY HAS ITS ROOTS IN THE MIDDLE AGES.

For Catholics in Europe, the idea of Father's Day stretches back to feasts established in the Middle Ages to honor Saint Joseph on March 19. The celebration was prevalent in countries like Spain, France, and Italy, and as it focused on Joseph—the foster father of Jesus—it eventually turned into a day to honor the institution of fatherhood in general. Though many European countries have adopted a more secular observance of Father's Day, some still uphold the tradition of linking it to Saint Joseph’s Day

florida80
06-13-2019, 23:47
9. FOR THE FRENCH, IT'S ALL ABOUT LIGHTERS.

The traditional feasts and celebrations around Saint Joseph began to fade in 20th century Europe, especially in the years after World War II, so to reignite consumer interest in spending money on dear ol’ dad, a French lighter company called Flaminaire created a new Father's Day in 1949 to help sell their products. With the help of an expansive ad campaign, the company drummed up brand awareness in the guise of a holiday, and Father's Day (called Fête des Pères) has been observed in France ever since.

florida80
06-13-2019, 23:47
AMERICANS ARE EXPECTED TO SPEND MORE THAN $15 BILLION ON GIFTS.

All those barbecue accessories, coffee mugs, and screwdriver sets add up: Americans spent $14.3 billion on gifts in 2016 for Father’s Day, and the estimate for 2017 is a record $15.5 billion. This estimate includes $800 million on tools and appliances, $2.2 billion on apparel (including the ubiquitous necktie), and $3.3 billion on "special outings," such as dinner or concert tickets

florida80
06-13-2019, 23:48
11. THAT'S STILL FAR LESS THAN THEY SPEND ON MOM.

Though Father's Day is big business in the commercial marketplace, it still exists in the shadow of mom. In 2017, the National Retail Federation reported that Americans will spend upwards of $23.6 billion on Mother's Day gifts like flowers, apparel, dinner, and spa days

florida80
06-13-2019, 23:48
12. IT'S A BIG DAY FOR THE HUMBLE GREETING CARD.

Father's Day means big business for the greeting card industry. The holiday is the fourth most popular day for exchanging cards, with approximately 72 million flying off shelves. Hallmark—which has been producing Father's Day cards since the early 1920s—boasts more than 800 different designs for dad, with humor cards accounting for 25 percent of the cards sold. The National Retail Federation estimates that cards account for 64.3 percent of all Father’s Day gifts—whether the person honors dad only with a card or includes it with a lager gift. Hallmark is even dipping its toe into the future of sentimentality with a virtual reality Father’s Day card for 2017.

florida80
06-14-2019, 21:12
Người Đi Trên Đống Tro Tàn - Huyền Chiêu







N H, ngày 14 tháng 1 2014

Anh K thương mến,

Những năm trước khi nghe anh nói năm nay anh cũng chưa về VN được, em rất buồn. Hơn 20 năm rồi c̣n ǵ. Nhưng năm nay th́ em lại nghĩ khác. Anh không về hóa ra lại hay. Hăy để VN biến thành tro bụi trong kư ức. Nhưng anh không về mà cứ muốn em kể chuyện VN cho anh nghe. Em sẽ kể nhưng anh đừng khóc đấy nhé.




Em sẽ bắt đầu từ đâu nhỉ?

À. Huyện lỵ của ḿnh bây giờ được gọi là thị xă. Nếu về anh sẽ không nhận ra đâu là đâu. Ngôi trường bé nhỏ dưới mấy gốc bàng nơi anh và em học lớp vỡ ḷng, đă bị đập bỏ để xây một cung thiếu nhi nguy nga. Hai hàng tre bên sông Dinh đă được thay bằng bờ kè bằng đá. Đường sá cũng được mở rộng thay cho những con đường làng nhỏ mà thuở bé anh hay đạp xe chở em về thăm quê nội hay rong chơi đây đó. Xem ra th́ đướng sá cầu cống, dinh thự, trường học có khang trang hơn xưa nhưng đó là hàng mă. Tất cả đều chỉ đẹp đẽ trong ngày khánh thành, c̣n sau đó nó hư hỏng nhanh chóng là điều b́nh thường ở xứ sở này. Trên những con đường ở đất nước gọi là thanh b́nh này mỗi năm có hàng chục ngàn người chết v́ tai nạn xe cộ. Không có ở nước nào mà người dân phải tự di chuyển bằng xe gắn máy. Không có ở đâu mà xe gắn máy chạy chung với xe tải, xe khách, xe chở container. Người ḿnh chết nhiều đă đành. Cứ mỗi lần đọc báo có tin một chuyên viên nước ngoài đến VN làm việc bị xe tông chết th́ em vừa xấu hổ vừa thương cho họ. Đáng lẽ họ không nên đến đây, một đất nước mà mạng người chỉ là cỏ rác.




Trong thư anh thường nói phong cảnh ở VN là đẹp nhất. Núi đẹp, rừng đẹp, những ngôi nhà nho nhỏ giữa những thửa ruộng xinh tươi.

“Chiều ơi, lúc chiều về là lúc yên vui

Trâu ḅ về dục mơ xa xôi …ơi chiều” (*)




Anh ơi , làng quê th́ vẫn c̣n màu xanh như cũ nhưng nó không c̣n là chốn yên lành. Rượu, phim bạo lực, phim sex, thất nghiệp đă làm dậy lên men say cuồng sát và cảnh chém giết nhau anh cũng đă biết rồi trên các báo online.

Anh cũng sẽ không c̣n t́m ra những nàng thôn nữ

“gánh, gánh, gánh, gánh thóc về gánh về gánh về” (*)

Hàng Trung Quốc bây giờ vừa rẻ vừa model đă biến cả các phụ nữ nông thôn thành những con rối hồn nhiên háo hức với “quần ḅ” hở rún, áo hai dây hoặc không có dây nào.




Trước đây người dân được dạy cho biết lao động là vinh quang và mọi người mọi nhà phải tăng gia sản xuất. Lúc đó cây khoai ḿ đă trở nên một biểu tượng được tôn sùng của đất nước. Nhưng sau đó họ sực tỉnh ra rằng những cây gỗ trăm tuổi, ngàn tuổi bạt ngàn trên rừng Trường Sơn mới là triệu triệu dollars. Và thế là một cuộc thảm sát long trời lở đất chưa từng có đă biến cho đất nước ḿnh thảm hại như một con đại bàng bị vặt trụi lông.

Anh sẽ khóc khi nh́n thấy Dalat mất gần hết rừng thông, anh sẽ thất vọng khi Dalat không c̣n cái lạnh đáng yêu của một châu Âu giữa ḷng một đất nước chỉ có hai mùa mưa nắng. Và anh sẽ ph́ cười khi thấy đă có tiệm bán quạt máy ở Dalat.




Anh sẽ đau ḷng khi nh́n vào đôi mắt buồn vời vợi của những người dân tộc thiểu số khi họ bị dành hết núi rừng . Thật nhẩn tâm khi họ buộc phải xa ĺa rừng núi, ngôi nhà kỳ vỹ của họ để về sống trong những ngôi nhà gạch, mái tôn xây vội.


Rồi đây cáp treo sẽ đưa người lên tận đỉnh Langbian, rồi những rùa, nhím, chồn hương, nai hoẳng sẽ bị tận diệt để phục vụ những cái bao tử khốn nạn.




Người ta cũng phát hiện ra rằng ngoài rừng, biển cũng là triệu triệu dollars. Không biết vua Duy Tân có lỗi ǵ với dân tộc mà sau năm 1975 con đường tuyệt đẹp mang tên ông trải dọc biển Nha Trang đă đổi thành đường Trần Phú. Và cũng từ đó biển Nha Trang dân dần bị biến dạng. Song song với cuộc tàn sát rừng, biển cũng bị xâm lấn nặng nề. Nếu anh về thăm biển Nha Trang anh sẽ thấy biển không c̣n gây cho anh cảm giác mênh mông, anh sẽ không c̣n cái thú được thấy ḿnh như “con ốc bơ vơ nằm trên cát” (*). Biển Nha Trang bây giờ bị bao vây bởi một rừng khách sạn khổng lồ ngạo nghễ nh́n ra biển. Nằm dưới chân những gă khổng lồ khách sạn , biển Nha Trang đă biến thành một cái ao làng với rất nhiều bao ny lông nhớt nhát vật vờ . Bị che chắn, gió biển không c̣n thênh thang ngập tràn thành phố nên Nha Trang bây giờ không gian vô cùng ngột ngạt.




Nhưng điều đau buồn nhất là một thế hệ con cháu chúng ta đă lớn lên như những con gà công nghiệp trong một chiếc lồng chật chội. .

Làm sao trách chúng được khi chúng lớn lên trong một không gian mù mờ về lịch sử..

Chúng được dạy dổ rằng chúng đang sống rất hạnh phúc trong một đất nước đă được giải phóng và chúng phải biết ơn bác , biết ơn Đảng.




Mà hạnh phúc thật đấy. Một diễn viên nổi tiếng của Hollywood tổ chức đám cưới chỉ mời không đến vài chục khách trong khi bà hai bán phở, ông Chín hiệu trưởng làm đám cưới cho con mời 500 khách. Trong đám cưới có ông cựu binh sĩ VNCH hào hứng lên sân khấu hát bài “Năm Anh Em Trên Một Chiếc Xe Tăng” !!!




Nếu anh về đi thăm bà con anh sẽ chạnh ḷng khi nghe thím hai khoe con thím đi làm ở Bưu Điện được cử đi học lớp cảm t́nh đảng. Điều đó có nghĩa nó có hy vọng vào đảng và lên chức. Buổi tối về nhà anh sẽ nghe mấy đứa cháu anh ê a học “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào…”.

Không thể trách được. Dù là gà công nghiệp, con gà cũng thèm mổ gạo, vẫn thèm sống.

Làm sao trách được người dân Việt khi trong sân bóng đá họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là lá cờ đỏ sao vàng để cuồng nhiệt phất lên mừng đội nhà chiến thắng.




Sau năm 1955 chúng ta có một cuốn phim với một tên gọi rất hay “Chúng Tôi Muốn Sống”. Sau 1975 Trương Nghệ Mưu có phim “Phải Sống” .

Phải sống thôi.

Người dân quê ḿnh không c̣n thời gian, hơi sức đâu mà buồn mà lo. Mà suy nghĩ buồn lo cũng không được với những gông cùm vô h́nh trói buộc.

Phải chi có anh vào những ngày cuối năm, em sẽ dẫn anh đi thăm một nơi mà em rất thích v́ nó yên tĩnh, đẹp và buồn.




Đó là nghĩa trang nơi có mộ ba, má , mộ cậu Sáu, d́ Bốn, mộ ông Ba Cà, Bà Tám Tùng, Ông Mười Cảnh……Những người hàng xóm thân thiết của chúng ta đều có mặt ở đây. Đến đây anh sẽ nhớ lại những ngày thơ ấu tươi vui của chúng ḿnh những đứa trẻ nghèo, thiếu thốn nhưng tự do bay nhảy trong khu rừng nguyên sinh tuyệt đẹp của một đất nước tên gọi Việt Nam.




Em thích nhất là được ngắm nh́n những rặng núi xanh thẳm buồn buồn, được nghe tiếng những hàng cây rủ rỉ trong gió chiều tịch mịch.

“Me có hay chăng con về

Chiều nay thời gian đứng yên để nghe”.

Nói vậy, nhưng em vẫn tin rằng anh sẽ về. Anh nhé!

Em gái

HC




Huyền Chiêu

(*) Lời trong một số bài hát của Phạm Duy

florida80
06-14-2019, 21:20
Khí Chất Của Một Người Mới Là Thứ “Hàng Hiệu” Đắt Giá Nhất









Cổ nhân có câu nói: “Tướng tùy tâm sinh”, một người lương thiện, sẽ luôn khiến người khác có cảm giác thân thiết, tường ḥa. Vẻ bề ngoài dù có mỹ diệu đến đâu, nhưng khí chất mới là thứ đưa người ta tới nơi cao quư.


1. Khí chất là “hàng hiệu” tốt nhất trên đời


Ai cũng biết rằng, cuộc đời chúng ta được tạo ra bởi những ǵ chúng ta quan tâm. Ấy vậy mà, thay v́ quan tâm những thứ thật sự ư nghĩa, chúng ta lại để tâm những chuyện đâu đâu rồi trách than tại sao đời ḿnh không có ǵ ư nghĩa.

Chẳng hạn nói về hàng hiệu, nó quả thực rất đẹp, đắt, bền và giúp người ta thể hiện sự sành điệu và sang chảnh. Đôi khi giúp thể hiện cả đẳng cấp của người ấy nữa. Điều ấy không có ǵ xấu, nhưng thử nghĩ, những người tự định nghĩa bản thân họ bằng những món hàng ấy, khi gỡ món hàng ra khỏi cơ thể th́ họ c̣n lại ǵ?


Họ có cảm thấy hạnh phúc không? Có c̣n thấy bản thân ḿnh sành điệu và sang chảnh đẳng cấp nữa không? Giá trị thực của con người có phụ thuộc vào những thứ bề ngoài đó?

Nhiều người có lẽ đă từng nghe qua câu chuyện này. Một lần, Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất có tài năng nhưng vị Tổng thống vẫn không tuyển dụng.


Người phụ tá thấy vậy liền hỏi Tổng thống nguyên nhân v́ sao. Tổng thống nói: “Tôi không thích tướng mạo của người này”.

Người phụ tá không hiểu nên hỏi lại: “Chẳng lẽ một người khi sinh ra đă không được ưa nh́n th́ cũng là lỗi của họ sao?”

Tổng thống Lincoln trả lời: “Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của ḿnh!”.


Điều này quả thật rất đúng, nó cũng giống như cách nói “tướng tùy tâm sinh” của cổ nhân. Con người thường bỏ rất nhiều thời gian và tiền bạc đi mua sắm quần áo, trang sức hàng hiệu, nhưng lại rất ít người sẵn ḷng tập trung tinh lực đi tu thân dưỡng tính. Không biết rằng, khí chất mới thực sự là thứ “hàng hiệu” mà người ta muốn chiêm ngưỡng nhất.


Một người có mang khí chất, c̣n đẹp hơn nhiều là mang hàng hiệu, cũng được rất nhiều người tán thưởng. Mà muốn có điều đó cũng rất đơn giản, thậm chí không cần phải tốn một đồng xu cắc bạc nào, chỉ cần chú ư đến tính t́nh của ḿnh, đoan chính trong phẩm cách của ḿnh, thanh lọc tư tưởng của ḿnh, làm phong phú nội tâm của ḿnh. Trong lúc vô h́nh, từ cách ăn nói, thái độ cử chỉ đều toát lên một vẻ đẹp thanh tao thoát tục. Vậy mới nói, khí chất, mới chính là thứ “hàng hiệu” tốt nhất trên đời này.


2. Một con dao gỉ sét

Một con dao gỉ sét bị quăng ở một xó nhà, trước đây nó đă từng rất sắc bén, thường được người chủ mỗi ngày sử dụng. Nhưng bây giờ, trên thân nó gỉ sét loang lổ, liền bị đối xử lạnh nhạt. Có lẽ chủ nhân của nó đă có một con dao mới, hoặc có lẽ chính bản thân nó đă không c̣n dùng được tốt nữa. Ngày qua ngày, con dao không được đả động tới, cuối cùng nó ngày một gỉ sét.


Con dao liệu có cảm thấy rằng ḿnh được về hưu nhàn nhă, không cần phải chịu khổ chịu cực như trước nữa? Trông thấy con dao khác được sủng ái, liệu nó có cảm thấy đau xót, hay ghen ghét hay không?


Có lẽ lúc mới đầu khi cây dao không c̣n được sử dụng, nó sẽ cảm thấy một thân nhẹ nhàng, thoải mái. Nhưng mà, sinh ra vốn mang mệnh gian khổ, như vậy nhàn hạ lâu dần sẽ khiến nó rầu rĩ không vui. Đắm ch́m với quá khứ, một ḿnh bi thương, vết gỉ của con dao có lẽ chính là nước mắt của chính nó.




Ai cũng biết, dao càng dùng càng sắc bén, đây chính là phẩm cách của dao, quá tŕnh sử dụng chính là quá tŕnh ma luyện. Bất luận là xương cốt rắn chắc, hay rau củ mềm mại, khi ở dưới lưỡi dao đều bị cắt đôi không trở ngại.


Con dao một khi đă cùn rồi, th́ mọi người đều không muốn dùng tới nó. Bất kể năm đó nó từng huy hoàng ra sao, th́ bây giờ chỉ là một cục sắt vụn không hơn không kém.

Người ta thường nói, gươm quư sẽ không bao giờ cùn, cũng nói “hộ xu bất đố, lưu thủy bất hủ”, ư rằng chốt cửa không bị mối mọt, nước chảy không hôi thối. Một người làm sao mới không bị đào thải? Chính là cần phải lao động, cần phải suy nghĩ. Không lao động sẽ sinh ra bệnh, không suy nghĩ dễ dàng dẫn đến tŕ độn, cũng giống như con dao gỉ sét kia vậy.


Nếu là một con dao, bạn sẽ là con dao như thế nào? Là một con dao quư hay con dao gỉ sét? Nếu như bạn tự tin là một con dao quư, dù cho gỉ sét, cũng không nản chí. Hoàn toàn không cam chịu, chỉ cần ma luyện, th́ nhất định có thể tỏa sáng như trước. Điều đáng sợ chính là mất đi ư chí chiến đấu, mất đi niềm tin, như con dao gỉ mới thật sự là một đống phế liệu.


Tuệ Tâm



at 3:38 PM

hoanglan22
06-15-2019, 02:42
Hăy Tử Tế Với Đời, Đời Sẽ Tử Tế Với Bạn


Cho dù bạn thân thiện và cư xử đúng mực thế nào, bạn sẽ luôn phải đối mặt với những người không ưa ḿnh và t́m cách d́m bạn đến hết mức có thể.

Giữ b́nh tĩnh, đừng chấp cứ những tranh căi vặt vănh, bạn sẽ chứng tỏ được ḿnh hơn họ về bản lĩnh sống và kinh nghiệm ứng xử.

Giữ b́nh tĩnh

minhhọa8

Một trong những cách để đối phó với những haters là hăy luôn là chính bạn và ngày càng trở nên tuyệt vời hơn. Họ không ưa bạn, họ làm mọi thứ trở nên khó chịu cũng là chủ yếu để xem phản ứng của bạn như thế nào và t́m cơ hội để hạ thấp đối phương. V́ vậy, đừng khiến họ dễ dàng đạt được mục đích ấy. Giữ b́nh tĩnh, sống tốt hơn và phấn đấu hơn thay v́ để ư những chuyện nhỏ nhặt như vậy!

Không chấp những cuộc chiến vô nghĩa

minhhọa9

Họ không ưa bạn, muốn thách thức, gây chiến với bạn. Họ muốn xem thái độ và năng lực của bạn đến đâu thông qua những cuộc chiến mà họ làm chủ và đă nắm rơ trong ḷng bàn tay.

Trong cuộc sống, điều quan trọng không phải ai là người giỏi nhất, mà là bạn sống có ư nghĩa và cảm thấy hạnh phúc với những ǵ ḿnh đang làm. Với những cuộc chiến vô nghĩa, bạn không nên mất thời gian để bị dính líu.

Hiểu rằng họ không ưa là quyền của họ

Bạn không thể làm dâu trăm họ, vừa ḷng tất cả mọi người được. Những ǵ bạn đă, đang và sẽ làm sẽ v́ cuộc sống sau này của bạn, của bạn bè, của những người mà bạn yêu thương, chứ không là chỉ để chứng tỏ cho những người không ưa ḿnh.

Không bị ảnh hưởng bởi những lời cay độc



Những lời đáp trả có thể giúp bạn thỏa măn cơn giận dữ nhưng cũng làm bạn tuột dốc không phanh trong mắt người khác. Lời nói là con dao hai lưỡi. Cho dù những haters có dùng lời lẽ khó nghe đến thế nào, hăy bỏ ngoài tai và cho rằng những điều đó không đáng để bạn phải bận tâm. Mục đích của việc phê b́nh là để giúp cho người khác tiến bộ, không phải để họ suy sụp và phiền năo về chúng.

Đối mặt với những lời đồn

Không phải lúc nào im lặng cũng là vàng. Bạn cần biết khi nào cần phải im lặng và khi nào phải lên tiếng bộc bạch. Hăy đối diện trực tiếp với những người gây tiếng xấu cho bạn. Mềm mỏng và xử sự với họ một cách chân thành, chứng minh cho họ thấy những tṛ trẻ con đó không có tác dụng ǵ, và bạn bản lĩnh hơn họ rất nhiều.

Nếu như họ tiếp tục gây rối và làm phiền nhiễu th́ hăy luôn tin rằng, bên cạnh ḿnh vẫn c̣n người thân, bạn bè, những người thật sự đáng tin, hiểu rơ và luôn ở bên bạn dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra.

Cái này thật có ư nghĩa :thankyou:

florida80
06-15-2019, 21:03
Lần Đầu Tiên Trên Thế Giới, Thay Van Tim Không Cần Phẫu Thuật Mở




Trước tiên, cần phải nhắc tới một mô h́nh y tế hữu hiệu của Pháp là CHU. CHU có nghĩa là Centre Hospitalier Universitaire, tức Trung tâm Bệnh viện Đại học, nơi quy tụ của các vị giáo sư bác sĩ tài danh từ các trường đại học. Mỗi tỉnh hoặc thành phố lớn của Pháp đều có một CHU.




Đây là lần đầu tiên trên thế giới, các giáo sư bác sĩ của CHU de Lille đă thay thế van tim cho một bệnh nhân mà không phải phẫu thuật mở ngực hoặc mở tim.




Cụ thể là trong những ngày cuối năm 2018 vừa qua, một bệnh nhân cần được thay thế một van tim hai lá đă bị suy.






Mô h́nh cho thấy van hai lá (màu đỏ) nằm ngay trung tâm của tim.




Van hai lá là một van nằm ngay trung tâm của tim, giữa tâm nhĩ trái và tâm thất trái. Vai tṛ của van hai lá rất cần thiết, bằng cách mở và đóng theo từng nhịp tim, van cho phép máu đi từ tâm nhĩ đến tâm thất nhưng lại ngăn chặn không cho máu đi ngược lại.

Khi co bóp, tâm nhĩ trái mở van chuyển máu xuống tâm thất trái để tâm thất trái gởi khối lượng máu tối đa vào động mạch chủ. Suy van hai lá xuất phát chính xác từ một “ṛ rỉ” của van hai lá này, khi hai tấm van đóng mở không c̣n hoạt động chính xác được nữa.




Và nếu không được điều trị, căn bệnh nghiêm trọng và thường xuyên này sẽ dẫn đến suy tim mà triệu chứng là khó thở cho dù chỉ là một hành động cố gắng nhỏ nhất, và ngoài ra c̣n có sự xuất hiện của t́nh trạng phù ở chân.




Trong trường hợp của bệnh nhân này, các bác sĩ đă sử dụng ống thông đưa chiếc van hai lá sinh học để thay thế, xâm nhập cơ thể qua ngả động mạch đùi và được hướng dẫn đi dần lên tới trung tâm của tim.




Tại đây, chiếc van sinh học được thao tác cho cố định vào đúng vị trí thay thế cho chiếc van cũ đă hỏng. Và như vậy là bệnh nhân đă được thay van mà không cần phải phẫu thuật mở ngực hoặc mở tim. Không c̣n những đường may dài trên ngực như phương pháp phẫu thuật hở truyền thống. Chỉ có một chút sẹo nhỏ dưới đùi, tất cả chỉ có vậy.




Vui mừng trước thành quả này, TS. Eric Van Belle, giáo sư Tim Mạch học và là người trực tiếp thực hiện công tŕnh, phát biểu: “Có lẽ chúng tôi đang ở buổi b́nh minh của một cuộc cách mạng mới!”.

florida80
06-15-2019, 21:04
Gia Đình Là Gì?









Người Mỹ dùng danh từ “FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA Đ̀NH”. Mời đọc mẫu chuyện dưới đây để t́m hiểu giá trị của “Family” như thế nào.


Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.

Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đă không nh́n thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.




Nhưng ở nhà th́ mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngă chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đă không nhận ra là ḿnh đă quá nóng nảy!




Khi đă lên giường, tôi nghe một giọng nói th́ thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con ḿnh, con đă không làm như vậy. Hăy đến t́m trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đă mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh. Nó đă yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, c̣n con th́ không bao giờ thấy những giọt nước mắt đă chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.




Lúc này th́ tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và qú xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”

Thằng bé mỉm cười: “Con t́m thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ v́ chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.

Thế danh từ “family” có nghĩa ǵ?

FAMILY = Father And Mother, I Love You.

(GIA Đ̀NH = Ba và Mẹ ơi, con yêu Ba Mẹ.)

Bạn cảm động khi đọc mẫu chuyện nói trên, chắc hẵn rồi!




Mời bạn đọc thêm một câu chuyện có thật khá cảm động khác dưới đây:

Một người đàn ông, trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh ta, đứa con trai 4 tuổi của anh ta nhặt một ḥn đá và rạch vào bên hông xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp lấy tay đứa con trai và đánh vào tay nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta đang đánh bằng cái mỏ lết.




Tại bệnh viện, đứa bé mất hết các ngón tay v́ xương thịt dập nát. Khi đứa trẻ thấy bố nó… Với đôi mắt đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay con đâu rồi?”

Anh ta rất đau ḷng, không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.

Suy sụp bởi hành động vô ư thức của ḿnh…., ngồi trước chiếc xe hơi, anh ta nh́n vào vết xước trên hông xe….. thằng bé đă viết: “Con Yêu Bố, Bố ơi!” Ngày hôm sau, người đàn ông tự tử…

Giận dữ và yêu thương không có giới hạn, hăy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ.

Đồ vật được sản xuất để SỬ DỤNG và con người được thọ tạo để YÊU THƯƠNG….Vấn nạn của một phần thế giới hôm nay lại là…. Con người bị SỬ DỤNG c̣n đồ vật th́ được YÊU THƯƠNG !!!




Thêm Hai câu chuyện xúc động về gia đ́nh:

Câu chuyện thứ nhất: Hăy Làm Điều Ǵ Đó Trước Khi Quá Muộn Màng

Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của ḿnh. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà.

Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ư đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cents nhưng hoa hồng th́ đến 2 dollars.”

Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.”




Ông mua cho cô bé hoa hồng như đă hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ ḿnh. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ư chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ư để ông chở đến chỗ mẹ ḿnh. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại, người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa địa. Và cô gái đă đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.




Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói hoa giao và ông ta đă mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ ḿnh, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi. Cuộc gặp gỡ cô gái đă cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng c̣n cơ hội để đến nữa.




Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hăy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quư mến. Hăy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đă quá muộn màng. Không có thứ ǵ trên đời quan trọng hơn gia đ́nh cả, bạn nhé!




Câu chuyện thứ hai: Chỉ năm phút nữa thôi

Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi.

“Con trai tôi đó”, người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt, vận chiếc áo len màu đỏ.

“Cậu bé nh́n mới đáng yêu làm sao”, người đàn ông nói. “C̣n kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp. vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nh́n vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa, Melissa?”

Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.”

Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đă mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của ḿnh: “Đi được chưa con?”

Melissa lại nài nỉ: “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố! 5 phút thôi mà!”

Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”

“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn”, người phụ nữ nói.

Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đă mất trong một vụ tai nạn giao thông v́ một gă tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đă không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đă thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là tôi, mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nh́n ngắm con bé hạnh phúc.”




Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn luôn phải là gia đ́nh. Hăy tận dụng thời gian quư báu của ḿnh với những người ḿnh thương yêu nhất bạn nhé.




Nguồn: www.facebook.com/thuvientuongvan

florida80
06-15-2019, 21:08
Di Cư Vào Việt Nam, Một Dấu Hiệu Bất Thường - Đỗ Ngà










Theo tổ chức di cư quốc tế IMO th́ từ năm 1990 đến 2015 có 2.558.678 người Việt di cư sang nước ngoài. Tức mỗi năm chừng 100.000 người bỏ xứ ra đi, chủ yếu là đến các nước Âu – Bắc Mỹ – Úc Châu. Thành phần ra đi đến xứ này đa phần là khá giả.




Mỗi năm cũng chừng 115.000 người chết v́ ung thư. Và 160.000 người bị phát hiện mắc chứng bệnh này. Dần dà, dân tộc Việt Nam như trở thành dân tộc nhiều bệnh tật do thực phẩm ở Việt Nam nó vừa là thực phẩm vừa là chất độc. Tuy nhiên, thực phẩm độc không chỉ gây ung thư mà c̣n gây quái thai. Trong 10 tháng, bệnh viện Sản Nhi Nghệ An – một vùng thuộc khu vực ảnh hưởng chất độc do Formosa xả đă phát hiện ra 700 ca quái thai. Đấy chỉ là một vùng nhỏ thuộc khu vực phục vụ của bệnh viện. Khu vực ảnh hưởng của chất thải đó Formosa xả ra là 4 tỉnh th́ con số thai nhi bị quái thai không hề ít. Mà trên khắp Việt Nam không chỉ có một ḿnh Formosa gây ô nhiễm.




Đất nước Việt Nam đang là nơi độc hại, người có tiền th́ ra đi nơi khác mang theo của cải ra đi. Người giỏi cũng t́m đường ra đi bằng cách này hay cách khác. Không ai muốn ở lại, chẳng qua người ta không thể đi được th́ người ta mới ở lại. Ở lại Việt Nam cái ǵ cũng độc hại: giáo dục độc hại, xă hội độc hại, môi trường độc hại vv… th́ ai muốn ở?




Như vậy rơ ràng môi trường đất nước này đă buộc người dân Việt Nam phải tha hương cầu thực và mang cái tính xấu quảng bá khắp thế giới làm người ta kinh tởm và lánh xa xứ Việt. Theo thống kê, ngành du lịch Việt Nam cho biết, có đến 90% du khách đến Việt Nam 1 lần rồi nói lời bye bye nước mà không bao giờ quay lại. Đó là minh chứng cho một Việt Nam đáng tởm chứ không phải là nơi hấp dẫn ǵ cả.




Như vậy câu hỏi đặt ra là, Việt Nam là vùng đất dữ như vậy, người Việt không muốn ở, du khách không muốn quay lại, th́ nếu có một làn sóng người bước ngoài di cư vào Việt Nam th́ có phải đó là sự bất thường không? Vâng, điều tôi muốn nói đó là làn sóng người Trung Quốc di cư vào Việt Nam.




Vân Đồn xong, Móng Cái xong, Hạ Long xong, Đà Nẵng xong, Nha Trang xong v́ tất cả những nơi đây người Trung Quốc đă đến và làm chủ khắp nơi. Và hôm nay, người Trung Quốc đă nam tiến. Như ta biết, báo chí đă thông báo, người Trung Quốc đang đăng kí mua nhà tại Sài G̣n rất đông, chiếm đến 40% thị trường BĐS khu vực này. Thế là thủ phủ của khu vực miền Nam đang bị Tàu tấn công bằng những cuộc di cư.




Trên biển, chính quyền Trung Quốc đă tung ngư dân của họ xuống phủ kín biển Đông để chiếm giữ biển làm nhiệm vụ chính trị cho ĐCS Trung Quốc mà không cần phải bắt cá. Thêm nữa khu vực gần bờ Việt Nam, Trung Quốc cũng thả ngư lôi mục đích là vừa để đe dọa ngư dân Việt và vừa để thăm ḍ khả năng pḥng thủ hải quân Việt Nam. Kết quả, hải quân không hề phát hiện ǵ cả. Hay nói đúng hơn, ĐCSVN đă đánh thông điệp với phía Trung Cộng rằng “chúng tôi đă buông”. Với thói tham vọng vô độ của Tàu Cộng, chắc chắn trong tương lai, Trung Cộng sẽ không để cho Việt Nam sở hữu một giọt nước mặn nào cả.




Ư đồ áp sát vào Việt Nam từ biển đến đất liền là quá rơ ràng. Thêm vào môi tường Việt Nam không phải là vùng đất để đến đây sinh sống, vậy người Trung Quốc di cư vào Việt Nam, mà cụ thể là họ đổ về Sài G̣n để làm ǵ? Có tiền họ mua BĐS đầu tư và định cư ở xứ Âu – Mỹ – Úc chứ họ đến Việt Nam để làm ǵ? Xin trả lời, đó là để làm nhiệm vụ chính trị.




Hiện nay ĐCS Trung Quốc đă điều khiển ĐCS Việt Nam, chuyện bàn giao nước Việt cho Tàu không dễ dàng ǵ, v́ nếu người dân Việt quyết sống mái một phen với ĐCSVN để kéo cổ nhóm phản quốc xuống th́ Trung Cộng sẽ mất toi hết công lao gầy dựng cuộc xâm lược mềm mấy thập niên ṛng ră. Cho nên Tàu phải có giải pháp khắc chế. Vậy giải pháp là ǵ?




Lấy chính dân Tàu làm mồi nhử. Nghĩa là sao? Nghĩa là Tàu buộc đám tay sai để người Tàu vào án ngữ tại các địa điểm trọng yếu và nắm giữ hầu hết các cơ sở kinh tế lớn. Người Tàu sẽ di cư đến và sinh sôi để tạo thế cài răng lược Tàu – Việt. Khi dân Việt nổi dậy mà mâu thuẫn với dân Tàu, th́ lúc đó, quân đội Tàu có quyền đem quân sang Việt Nam bảo vệ người Tàu.




Đến lúc đó, việc diệt chủng tộc Việt sẽ được tiến hành song song với quá tŕnh chuyển giao. Mọi nước đi Trung Cộng với mỗi nước lùi của Việt Cộng, nếu toàn dân không thức tỉnh kịp thời, có lúc sẽ không c̣n kịp. Vậy thôi.




FB Đỗ Ngà

florida80
06-15-2019, 21:08
Very Important Lessons For All Ages







Someone has written these beautiful words. One must read and try to understand the deep meanings in them. They are like the Ten Commandments to follow in life all the time.




1. Prayer is not a "spare wheel" that you pull out when in trouble; it is a "steering wheel" that directs us in the right path throughout life.




2. Do you know why a car's WINDSHIELD is so large & the rear view mirror is so small? Because our PAST is not as important as our FUTURE. So, look ahead and move on.




3. Friendship is like a BOOK. It takes few seconds to burn, but it takes years to write.




4. All things in life are temporary. If the present is going well enjoy it, it will not last forever. If it's going wrong don't worry, it can't last long either.




5. Old friends are like Gold! New friends are Diamonds! If you get a Diamond, don't forget the Gold! Because to hold a Diamond, you always need a base of Gold!




6. Often when we lose hope and think this is the end, GOD smiles from above and says, "Relax, sweetheart, it's just a bend, not the end!




7. When GOD solves your problems, you have faith in HIS abilities; when GOD doesn't solve your problems HE has faith in your abilities.




8. A blind person asked St. Anthony: "Can there be anything worse than losing eye sight?" He replied: "Yes, losing your vision."




9. When you pray for others, God listens to you and blesses them; and sometimes, when you are safe and happy, remember that someone has prayed for you.




10. WORRYING does not take away tomorrow's TROUBLES; it takes away today's PEACE.




[Fun Funky]

florida80
06-15-2019, 21:09
Khi Phiền Muộn Hăy Đọc Bài Này, Đọc Xong Sẽ Nhoẻn Miệng Cười!









Đời người ngắn ngủi, bạn có biết như thế nào là hạnh phúc? Người không cần thật đẹp, chỉ cần có t́nh yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp. Biết thỏa măn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!




Có một số việc, không phải không để ư, mà là có để ư th́ sẽ như thế nào đây!


Đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả.




Trưởng thành chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.




Đường, có lúc không thông th́ ta sẽ chọn đi đường ṿng.




Tâm, lúc không thoải mái, th́ ta xem nhẹ nó đi.




T́nh cảm, đến lúc rời bỏ, nên để tùy ư.




Có một số việc, cố gắng chút sẽ trôi qua.




Có một số người, rất hung ác th́ nên quên đi.




Có chút khổ sở, chỉ cần cười lên sẽ tiêu tan hết thảy.




Có tổn thương, đau đớn qua đi, c̣n lại chính là sự kiên cường.




Rượu, không uống th́ sẽ không say; người, không mệt mỏi sẽ không gục ngă; tâm, không bị thương sẽ không tan nát; việc, không học sẽ không biết.




Vạn người theo không bằng một người thương; vạn người yêu không bằng một người hiểu. Chuyện t́nh cảm không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không hiểu ai; người cùng với người không có ai rời bỏ ai, chỉ có thể là ai không biết quư trọng ai.




Người không cần thật đẹp, chỉ cần có t́nh yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp.




Biết thỏa măn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc! Trong cuộc đời có một người yêu ta, hiểu ta, bao dung ta, lo lắng cho ta, th́ ta chính là người hạnh phúc nhất.




Nếu có một ngày, có một người sẽ đi vào cuộc sống của ta, làm cho ta hiểu được v́ sao ta cùng với những người khác đều không có kết quả. Kỳ thực, không có cái ǵ là không thể buông tay.




Thời gian trôi qua, khi ta nh́n lại, ta sẽ phát hiện, những thứ mà ta tưởng sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ta trưởng thành.




Khi biết rằng ḿnh có thể phấn đấu, th́ đừng bỏ cuộc.




Chờ đợi thật khổ sở, nhưng hối hận sẽ càng khổ sở hơn.




Lúc tâm t́nh không tốt, nhắm mắt lại, tự nói với chính ḿnh, đây chỉ là ảo giác.




Khóc cho ḿnh nghe, cười cho người khác nh́n, đây được gọi là nhân sinh.




Cho dù chính ḿnh không vui vẻ, cũng tuyệt đối không đi quấy nhiễu hạnh phúc của người khác, đây là nguyên tắc.




Những chuyện đă qua th́ hăy để cho nó qua đi, nhất định hăy để nó qua đi.




Cho dù đánh mất tất cả, cũng không được đánh mất nụ cười.




Cuộc đời không có điểm dừng, hiện tại luôn là điểm xuất phát.




Bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào, không thể bỏ cuộc, chỉ có thể giữ vững ư chí phấn đấu, mới có thể chứng tỏ được sự tồn tại của sinh mệnh.




Cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự ḿnh đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính ḿnh.




Hôm nay có thể là đại sự, nhưng tới ngày mai sẽ trở thành việc nhỏ; Năm nay sẽ là đại sự nhưng tới sang năm sẽ trở thành chuyện đă qua; kiếp này là đai sự, nhưng đến kiếp sau sẽ thành truyền thuyết. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ là người có chuyện xưa mà thôi, cho nên, trong cuộc sống, trong công việc gặp việc không như ư, th́ hăy nói với chính bản thân ḿnh rằng: Hôm nay sẽ là quá khứ, ngày mai sẽ là tương lai, một ngày mới lại bắt đầu, cần buông bỏ hết thảy mọi thứ.




Đời người tựa như cây Bồ công anh, nh́n th́ như tự do, nhưng thân bất do kỷ. Nhân sinh không có nếu, chỉ có hậu quả cùng kết quả.




Vận mệnh chỉ do ḿnh nắm giữ, người khác không thể nắm được.




Trưởng thành, chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.




Cái ǵ là của ḿnh, th́ sẽ là của ḿnh. Càng muốn chiếm lấy th́ càng dễ dàng mất đi.




Đức Hạnh biên dịch

Nguồn: Vườn hoa Phật giáo



at 12:25 AM

florida80
06-15-2019, 21:10
Sự Thật Kỳ Quặc Chứng Minh Cơ Thể Người Là Một Hệ Thống Đầy Bí Ẩn




Cơ thể con người vô cùng đặc biệt. Nó là một cơ chế phức tạp và có nhiều bí ẩn mà các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu hàng thế kỷ.


Dưới đây mà một số sự thật về khả năng kỳ diệu của cơ thể bạn mà chính bạn c̣n chưa biết.




1. Bộ năo của chúng ta là bộ nhớ có dung lượng lớn nhất thế giới











Bộ năo có thể ghi nhớ đén 2,5 triệu GB thông tin, tức là khoảng 300 năm video. Đỉnh cao của khả năng ghi nhớ xảy ra ở tuổi 25 và bắt đầu giảm ở tuổi 50, trừ khi bạn huấn luyện lại bộ năo của ḿnh.




2. Cơ thể sẽ làm chậm mọi quá tŕnh để bảo vệ bạn khi đuối nước









Hiệu ứng này được gọi là "phản xạ lặn". Khi năo bộ nhận ra cơ thể bạn đang bị ch́m trong nước, nó sẽ làm chậm nhịp tim để máu từ các chi về lại những bộ phận quan trọng và duy tŕ oxy. bạn lặn càng sâu hay ở dưới nước càng sâu th́ nhịp tim sẽ càng chậm đi.




3. Bạn có sức mạnh siêu phàm khi mới đẻ









Trẻ sơ sinh rất khỏe so với kích thước và trong lượng cơ thể. Nếu cho một đứa trẻ nắm thanh ngang, nó có thể đu trên đó một thời gian dài mà không thấy mệt.

Phản xạ nắm bắt ḷng bàn tay này được thừa hưởng từ tổ tiên của chúng ta khi những con khỉ mới sinh phải ôm lấy mẹ của chúng, nắm lấy tóc của mẹ. Từ 3 tháng tuổi, trẻ sơ sinh thường mất khả năng này.




4. Chiều dài của tất cả các mạch máu bên trong cơ thể của chúng ta là đủ để quấn quanh Trái đất 2,5 lần ṿng theo đường xích đạo









Nếu bạn rút tất cả các mạch máu ra khỏi một người trưởng thành và trải chúng ra, nó có thể dài hơn 160.934 km, đủ để quấn 2,5 ṿng quanh Trái đất.

Ngoài ra, trái tim của con người bơm trung b́nh 5,7 triệu lít máu trong suốt cuộc đời. Thể tích này đủ để lấp đầy 3 bể bơi kích thước Olympic.




5. Màu sắc của những giấc mơ của bạn có thể phụ thuộc vào loại tivi bạn xem









Loại TV bạn xem khi c̣n nhỏ có thể ảnh hưởng đến màu sắc trong những giấc mơ của bạn. Nghiên cứu này cho thấy phần lớn những người khi bé xem phim đen trắng sẽ nh́n thấy những giấc mơ màu đen trắng.

Trong khi đó, những người được sinh ra ở thời đại TV màu lại có những giấc mơ đầy màu sắc.




6. Cơ bắp của bạn được thiết kế để nâng hàng tấn









Năm 1982, tại Georgia, Mỹ, anh chàng Tony Cavallo đă bị chiếc xe Chevolet Impala 1964 đè lên người trong khi sửa chữa nó. Tưởng chừng Tony sẽ chết v́ sức nặng hơn 1,5 tấn của chiếc xe, nhưng may mắn thay mẹ của anh là Angela Cavallo đă xuất hiện kịp thời và làm một việc phi thường: nâng chiếc xe lên với hai bàn tay không, cứu thoát con trai ḿnh.

Đây không phải là trường hợp duy nhất mà ai đó đă làm được điều tưởng như không thể. Chúng ta có 640 cơ bên trong cơ thể chúng ta, và không ai biết đâu là giới hạn của chúng.




7. Cơ thể bạn là một cỗ máy sản xuất dịch nhầy









Trung b́nh, cơ thể 1 người lớn sản xuất 1,5 lít dịch nhầy mỗi ngày. Chúng ta đă nuốt hết phần lớn số đó mà không chú ư đến nó. Ngoài ra, một cơ thể cũng sản xuất một lít nước bọt, 3 lít dịch dạ dày, 3,5 lít dịch đường ruột và một lít mật.

8. Nước mũi có thể là dịch từ năo









Chất lỏng chảy ra từ mũi bạn có thể là dịch ở năo. Dịch này phân bổ quanh năo và được giữ bởi một màng đặc biệt. Đôi khi nó có thể ṛ rỉ qua mũi của bạn với số lượng nhỏ, chỉ trông như chất lỏng trong suốt.

9. Cơ thể của bạn là cấu trúc được bảo vệ mạnh nhất trên thế giới









Chất lỏng chảy ra từ mũi bạn có thể là dịch ở năo. Dịch này phân bổ quanh năo và được giữ bởi một màng đặc biệt. Đôi khi nó có thể ṛ rỉ qua mũi của bạn với số lượng nhỏ, chỉ trông như chất lỏng trong suốt.

Trong h́nh này, bạn có thể thấy tế bào bạch cầu đang đuổi theo một con vi khuẩn và nuốt nó. Bạch cầu được gọi là những "vệ sĩ" của cơ thể, bảo vệ khỏi những kẻ xâm lược xấu xa.

Đồng thời, cơ thể chúng ta cũng loại bỏ các tế bào đă chết. Ví dụ, trong khi bạn đang đọc câu này 22 triệu tế bào của bạn đă chết. Trong 30 giây sau, cơ thể bạn sẽ sản xuất 72 triệu tế bào hồng cầu mới và sẽ loại bỏ 174 ngh́n tế bào da chết.




(Theo Bright Side)

Nguồ̀n: ***********

florida80
06-15-2019, 21:11
Hai Cuộc Tình Và Hai Cái Chết Không Giống Nhau - Đinh Tấn Khương







1. CHUYỆN T̀NH TRÊN MẠNG


Cũng như vài gia đ́nh khác, gia đ́nh anh được đưa đến định cư tại Thụy Điển sau khi được tàu nước nầy cứu vớt, trong lúc chiếc thuyền con vượt biên đang chết máy và lênh đênh trên biển cả nhiều ngày.




Những ngày mới đến, vợ chồng và 2 đứa con sống rất hạnh phúc, nhờ nhận được những giúp đỡ ban đầu của chính quyền và người dân bản xứ. Dần dà th́ cuộc sống cũng tạm đi vào ổn định.




Thời gian trôi nhanh, hai đứa con cũng đă trưởng thành và có gia đ́nh riêng tư. Nhưng công việc sinh nhai th́ cũng chỉ tàm tạm chứ không mấy khá giả cho lắm, nên chẳng giúp ǵ cho anh chị.




Anh có đi làm một thời gian nhưng sức khỏe đă hạn chế công việc, cho nên lúc sau nầy anh đành phải nằm nhà. Có lẽ sự eo hẹp về tài chánh là nguyên nhân thầm kín đă dẫn đến sự đổ vỡ của vợ chồng anh, trong độ tuổi ngũ tuần!?




Tiền bạc không nhiều nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của người vợ. Nhất cử nhất động anh đều phải báo cáo mọi chi phí tài chánh. Cuộc sống của anh bị lệ thuộc hoàn toàn vào người vợ của ḿnh. Anh buồn lắm, cho dù nhiều lần chị đă cố giải thích cho anh hiểu:




- Cần phải biết tém khéo mới lo được cho đời sống. Vợ giữ tiền là giữ cho gia đ́nh, chồng mà nắm tiền th́ có ngày lại cho người ngoài ăn đấy.




Nghe vậy, nhưng anh không hiểu là chị muốn nói cái ǵ? Cho người ngoài là ai, đôi lúc anh cũng muốn gởi chút quà tết về cho mấy đứa cháu rất nghèo, c̣n bỏ lại bên VN mà anh không dám hỏi vợ.




Nói phải tội, có nhiều khi anh nghi rằng, vợ ḿnh đă lén gởi tiền giúp cho bà con bên ngoại của các con anh. Nhưng không có bằng chứng ǵ cho nên anh chỉ biết ôm lấy một nỗi buồn!




Sự đổ vở kiểu nửa vời. Hai người vẫn sống chung trong một căn hộ để bớt tiền thuê nhà, cũng như giảm bớt tiền điện.. những thứ mà họ có thể dùng chung và chia sẻ với nhau. Ngoài mấy thứ ấy ra, th́ cả hai, mạnh ai nấy giữ những ǵ mà ḿnh đang có, chẳng chịu chia sẻ hay là cho người kia được dùng, mặc dù thật sự có cần đến.




Thời gian cũng trở nên thừa thăi với anh. Anh bèn dành hết th́ giờ lướt mạng, để t́m người tán gẫu cho vơi đi thời gian và nỗi buồn. Thế rồi một hôm anh gặp được người “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, một người phụ nữ đang sống cách anh nửa ṿng trái đất. Chị nầy đă ly dị chồng cách đó không lâu, sau khi biết được chồng ḿnh ôm tiền về VN làm ăn và “rước cầm mới lên thuyền cũ”.




Hai người nói rơ hoàn cảnh gia đ́nh cho nhau nghe.. có lẽ t́m được sự cảm thông, cho nên t́nh cảm đă dần lớn thêm nhiều hơn, giữa hai người.




Chị hẹn gặp anh tại quê nhà. Anh thú thật là không đủ tiền mua vé máy bay. Chị mua vé trên mạng và gởi mă số code cho anh. Căn dặn là đến ngày giờ G.. cứ ra phi trường Z, tới quầy check- in của hăng hàng không XY, nói số code là mọi thủ tục lên máy bay sẽ được tiến hành.




Anh sắp xếp hành lư, nhưng trong túi lại trống trơn khiến anh lo lắng. Anh gọi người chị gái đang định cư tại Úc mượn đỡ vài ngàn dằn túi. T́nh trạng tài chánh bị cô lập của đứa em đă được báo cáo từ lâu nên người chị cũng cảm thông đứa em trai của ḿnh.




Chị gởi hai ngàn dollars, chuyển thẳng về người bạn tại Sài G̣n và nhắn anh về đến đó mà lấy.




Mang cái túi hành lư nhỏ, nói với vợ con là anh cần về thăm nhà v́ có việc gấp.Chị và các con cũng đă quen cái cảnh “có anh cũng như không” trong cái căn nhà nầy từ lâu cho nên cũng chẳng có ư kiến đồng t́nh hay ngăn cản ǵ cả. Không nghe ai hỏi:




- Bên nhà có chuyện ǵ gấp, có ai ốm, ai đau hay là có ai hấp hối mà lại phải về gấp như vậy!?




- Có cần một ít tiền đi đường hay không!?




Thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của vợ con đă làm nhẹ đi cảm giác tội lỗi. V́ anh đă nghĩ rằng, chừng tuổi nầy mà lại bỏ bê gia đ́nh để đi t́m một người t́nh trên thế giới ảo, trên mạng. Cảm giác ấy đă ray rức anh rất nhiều, trước đó không lâu!




Về đến VN, hai người găp nhau. Mối t́nh trong thế giới thật đă tiến rất nhanh, nhanh hơn cả cái mối t́nh khi c̣n ở trong cái thế giới ảo suốt mấy tháng vừa qua. Có lẽ, những nỗi buồn của từng người đă kéo họ lại gần nhau hơn.




Anh theo chị về Mỹ, phụ chị trong một cái thương vụ nhỏ. Nhờ thế cũng tạm đủ sống và anh cảm thấy thật vui v́ không bị lệ thuộc cũng như không c̣n bị “phong tỏa tài chánh” như trước kia nữa.




Nhờ có tiền, hai năm sau anh quyết định quay về thăm lại người thân, nh́n lại xứ nẫu, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên với nhiều kỷ niệm gắn bó trong khu nhà nghèo, nhưng rất thân thiện.




Niềm vui nào cũng qua mau. Hết thời hạn thăm quê anh tính quay về Thụy Điển, hoàn tất giấy tờ ly dị và sẽ bay qua Mỹ để sống trọn khoảng đời c̣n lại với người yêu.




Bất hạnh thay, anh bị tai biến mạch máu năo, gục ngă trong pḥng tắm. Rất lâu sau đó, mấy đứa con mới phát giác và đưa anh vào bệnh viện. Nhưng đă trễ!?




Anh chỉ c̣n sống thực vật và bác sĩ cần gia đ́nh cho quyết định để rút ống dưỡng khí. Mặc dù người chị của anh tại Úc cũng như người t́nh bên Mỹ, đă xin cho anh được sống thêm một thời gian nhằm hoàn tất thủ tục mang “tro” của anh về Mỹ, với người t́nh mới.




Nhưng bà vợ cũ và các con đă đưa ra quyết định thật sớm, không chần chờ mặc dù đă có lời yêu cầu khẩn thiết từ người nhà và người t́nh của anh!




Cuối cùng, thân xác anh đă vĩnh viễn nằm lại cái vùng đất mà anh đă từng chạy trốn.




Chẳng có ai biết, bây giờ linh hồn anh đang ở chốn nào!??







2. SỐNG ĐỂ TRẢ NGHIỆP!?




Gia đ́nh anh chị định cư tại Úc cũng khá lâu. Nhờ vào tính chuyên cần và chịu khổ chịu khó cho nên công việc kinh doanh của anh chị cũng khá thành công. Các cháu th́ học hành lại giỏi và tạo được những thành quả tốt đẹp. Nhờ thế mà hầu hết mọi người biết đến, đều truyền tụng rằng, gia đ́nh của anh chị quả là một gia đ́nh kiểu mẫu trong số những gia đ́nh người Việt tỵ nạn, tại đây. Anh chị rất vui v́ những lời khen ngợi không ngớt ấy. Chị mừng, v́ có được một người chồng năng nổ, hoạt bát và biết lo cho con cái, biết yêu thương vợ ḿnh.




Ngoài công việc ra, anh không bao giờ la cà với bạn bè, không thuốc lá, không rượu bia... Tiền bạc làm ra th́ anh cũng không cần để ư đến, kiếm được bao nhiêu là đưa cho vợ cất. Anh thường nói đùa với vợ:




- Giữ tiền làm chi cho thêm phiền, tiêu mà quên báo cáo th́ lại khổ thân tôi!?




Dưới cặp mắt của chị, anh quả thật là một người đàn ông đáng tin và rất có uy tín. Nhiều lần chị đă đề nghị với anh là, cùng về thăm lại quê hương sau nhiều năm xa cách. Anh thường gạt ngang:




- Em cần thăm nhà th́ cứ đi một ḿnh cũng được. Anh có đi th́ cũng chẳng ích ǵ mà lại c̣n bỏ bê công ăn việc làm nữa. Chỉ sợ em buồn khi thiếu anh vậy thôi, nếu thế th́ anh đành xin lỗi, em nhé!




Lần nào cũng vậy, anh luôn từ chối cái cơ hội mà rất nhiều người trong độ tuổi như anh, măi ước ao có được! Chính v́ thế mà chị rất yên tâm!? Một vài người bạn đă kể cho chị nghe những mẫu chuyện đổ vỡ gia đ́nh trong độ tuổi ngũ tuần, xảy ra nhan nhản lúc gần đây. Nhất là mấy ông cứ nại cớ là về thăm bố mẹ bệnh nặng, làm mộ cho song thân.., nhưng thật t́nh là đang bị dính bùa bên ấy!




Những lúc gần đây, các con đă ra riêng. Công việc làm ăn cũng khá ổn định. Chị cũng muốn nghỉ ngơi chút ít, bởi sức khỏe của chị không c̣n được như xưa. Chứng đau lưng kinh niên cứ hành hạ như tra tấn chị hằng đêm, nhất là vào những ngày của mùa đông.

Về Việt Nam để tránh cái lạnh ở Úc, đă giúp giảm nhẹ cái đau của chứng thần kinh tọa. Chứng bịnh mà bác sĩ đă nói với chị rằng, không có cách nào chữa dứt. Vả lại, cuộc sống tại Việt Nam đă cho chị chút ít niềm vui. Vui với người thân, với bạn bè xưa cũ.. Tất cả, đă khiến chị dành nhiều th́ giờ bên đó hơn là tại Úc.




Không có ǵ để chị phải lo v́ chồng chị cũng chẳng than phiền. Chị thầm cám tạ ơn trên đă cho chị một người chồng tốt, với một gia đ́nh rất hạnh phúc.




Nhưng chị đâu có ngờ...




Khoảng thời gian chị về thăm Việt Nam. Một lần anh ghé lại tiệm bán thức ăn nhanh, gặp một cô gái đang đứng xếp hàng trước ḿnh, chờ đến lượt order. Cái hàng dài chờ đợi ấy đă giúp cho họ có dịp để trao đổi, chỉ là những lời hỏi thăm có tính xă giao.

Rồi họ cùng ngồi vào bàn ăn và lắm chuyện được mang ra bàn tán, về đời sống tại Việt Nam bây giờ và những khó khăn gặp phải tại xứ người, coi bộ hai người “tâm đầu ư hợp” lắm. Qua mấy câu chuyện ấy, anh biết được rằng cô là một du học sinh đến từ Việt Nam, không có thân nhân và đang gặp nhiều khó khăn về tài chánh.




Họ trao cho nhau số điện thoại và hẹn cơ hội được gặp lại. Thời gian và hoàn cảnh cô đơn đă giúp cho cả hai xích lại gần nhau thật nhanh chóng, như để làm giảm bớt cái lạnh trong ḷng cũng như xua tan khí lạnh ngoài trời, trong những ngày của mùa đông xứ Úc.




Không hề nghi ngờ ǵ về sự thay đổi của chồng ḿnh, cho đến khi chị phát giác ra được, người chồng mà chị luôn tin tưởng đă mượn một số tiền khá lớn từ ngân hàng, qua việc thế chấp một trong những bất động sản mà anh đang đứng tên làm chủ.




Kể từ đó, chiến tranh đă bùng nổ, ngay trong căn nhà mà trước kia luôn tĩnh lặng. Anh đ̣i ly dị, chia tài sản nhưng chị và các con chưa dứt khoát.




Cuộc sống gia đ́nh đă trải qua một khúc quanh đầy nỗi khổ niềm đau. Chị và các con đă khóc thật nhiều nhưng anh đă quyết định cho ḿnh một ngă rẽ..




Anh theo về Việt Nam với người yêu mới. Bỏ một số tiền lớn, xây tổ ấm uyên ương cho cả hai và anh đă hứa là sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn để cùng nhau vui hưởng hạnh phúc, trong khoảng đời c̣n lại.




Anh quay về Úc để hoàn tất ư nguyện đó. Vài hôm sau, nhận được điện thoại của người bạn cũ, người mà anh vừa gặp lại trong lần về mới đây. Người bạn tri kỷ đă được anh mời đến dự buổi tiệc khánh thành cái tổ ấm, cũng như ra mắt người vợ trẻ của ḿnh.




Người bạn gọi anh về lại Việt Nam gấp, v́ có vài chuyện cần bàn. Gặn hỏi măi th́ được cho biết, người vợ mới của anh vừa đưa một người đàn ông khác về sống ngay trong cái căn nhà của anh, mới bỏ tiền ra xây.




Bán tín bán nghi, anh mua vé ngay và hôm sau bay thẳng về Sài G̣n. Anh tính t́m gặp thằng bạn nhưng quá nóng ḷng, nên thôi. Đi thẳng về tổ ấm, mở cửa vào nhà (v́ anh cũng giữ ch́a khóa riêng, có lẽ cô người t́nh đă không nghĩ là anh sẽ trở lại sớm, nên lơ đăng?).




Nghe tiếng cười khúc khích trong pḥng ngủ, anh đẩy mạnh cánh cửa khép hờ và nh́n thấy một cảnh tượng, khiến máu trong người anh như sôi sục.




Anh hét toáng lên, đập phá mấy thứ đang ở trong tầm tay ḿnh. Như chưa hả giận, anh vớ lấy cái b́nh bông gần đó tiến nhanh lại người thanh niên xa lạ, đang cố mặc lại quần áo.




Xung đột bắt đầu, hai người trao nhau những cú đấm. Nhưng chắc chắn là, sức anh không hơn được cái sức đang trong độ tuổi thanh niên kia. Anh bị dồn ra khỏi cánh cửa, lối ra hành lang. Rồi bất ngờ, anh hứng trọn cái xô đẩy rất mạnh của người thanh niên, khiến anh rơi từ tầng một xuống đất.




Nhằm lúc đó, người bạn của anh đang đi ngang qua (như để theo dơi, giống mọi lần) phát hiện sự việc. Người bạn kêu xe chở anh vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị những tổn thương. Anh được cho biết là chỉ găy một cánh tay mặt và cần băng bột. Vài vết trầy khác không có ǵ đáng quan tâm, anh được cho xuất viện cùng ngày.




Hôm sau, theo lời khuyên của người bạn anh đă trở về lại Úc. Anh tính sẽ nhờ luật sư mang sự vụ ra ṭa xét xử.




Vài ngày sau, bổng dưng cơn nhức đầu bộc phát đột ngột xảy đến với anh. Vợ anh không có nhà, anh gọi điện thoại nhờ con đưa anh đến gặp bác sĩ v́ tay đang bó bột, cho nên anh không tự lái xe được như mọi khi.




Mấy đứa con cho biết là đang bận, hẹn chiều sẽ về. Nhắc ba nó lấy đỡ hai viên panadol mà uống cho vơi bớt cơn đau. Anh đoán có lẽ chúng nó giận mà không thèm về sớm, chứ chẳng phải bận rộn chuyện chi!?




Anh đi dần vào hôn mê.




Chiều đến, đứa con gái trở về thấy bố ḿnh nằm yên, sóng sượt trên nền nhà. Vội vàng gọi xe cứu thương và được chở thẳng vào một bệnh viện gần nhất. Được chẩn đoán, anh bị chấn thương sọ năo, máu tụ nhiều và đă để quá trễ cho nên phần năo chết không thể phục hồi.




Anh đă được cứu sống, nhưng chỉ là “sống thực vật” mà thôi!.




Bác sĩ xin ư của vợ anh (v́ vẫn c̣n là vợ chính thức) cùng các con, để quyết định rút ống thở, cho anh được ra đi trong b́nh yên. Nhưng bà vợ đă quyết định, hăy cho anh phải sống:




- Sống để trả nghiệp và làm gương cho người đời!?




Mấy đứa con cũng không dám đưa ra quyết định nào khác. Có lẽ chúng nghĩ, mẹ ḿnh có lư!?




Ngày cuối đông 2011

Đinh Tấn Khương

florida80
06-15-2019, 21:12
Tấm Ḷng Lương Thiện









Nhà văn Mỹ Elbert Hubbard từng nói: Bạn có thể là người làm nên kỳ tích. Là người thông minh ai cũng hiểu được chân lư này: Cách duy nhất để giúp đỡ ḿnh chính là giúp đỡ người khác.



1. Một công ty nọ có truyền thống tổ chức tiệc và rút thăm trúng thưởng vào Giáng sinh mỗi năm. Theo quy định rút thăm trúng thưởng, mỗi thành viên tham gia đều phải đóng góp 10 USD làm lệ phí.. Toàn công ty có 300 người, và phần thưởng chính là tổng số tiền của 300 người gộp lại: 3.000 USD. Ai may mắn sẽ được mang toàn bộ số tiền đó về nhà.




Vào ngày tổ chức lễ bốc thăm, không khí náo nhiệt tưng bừng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng mong đợi tới giờ vàng để thử vận may của ḿnh. Mỗi người đều được phát một mẩu giấy để ghi tên ḿnh trước khi bỏ vào thùng bốc thăm trúng thưởng. Và trong lúc chuẩn bị ghi tên, một cậu nhân viên trẻ chợt phân vân suy nghĩ:




“Cô lao công Sarah là người có gia cảnh khó khăn nhất, con cái lại mắc nhiều bệnh tật, mà cô th́ không có tiền để phẫu thuật cho con. Giá như cô có được số tiền này th́ tốt biết mấy, nhưng cô lấy đâu ra 10 USD để tham gia cơ chứ?”.




Nghĩ rồi cậu không cần đắn đo mà quyết định sẽ ghi tên cô Sarah thay v́ ghi tên ḿnh lên đó. Mặc dù vẫn biết cơ hội quá mong manh, chỉ có 1/300 cơ hội, nhưng cậu vẫn cầu mong vận may mỉm cười với cô.




Tới lúc chuẩn bị rút thăm, không khí hồi hộp không kém phần căng thẳng. Mọi người cùng nh́n lên khán đài khi giám đốc công ty chọn ra tấm phiếu may mắn. Ở bên dưới, cậu thanh niên trẻ không ngừng cầu Chúa, cầu Chúa hăy giúp đỡ cô Sarah…




Vị giám đốc từ từ mở mẩu giấy ra… Tích tắc, tích tắc, mọi người đều nín thở chờ đợi đến mức tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy. Khi nh́n vào cái tên trên tấm phiếu may mắn ấy, giám đốc bất giác mỉm cười… rồi ông đọc to lên. Và… kỳ tích thật sự đă xuất hiện! Khi cái tên Sarah được xướng lên, những tràng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt tràn ngập cả hội trường. Cô Sarah vừa vui mừng vừa bất ngờ v́ không biết ḿnh được tham gia. Khi bước lên bục nhận phần thưởng, cô rối rít cảm ơn: “Tôi thật may mắn, có số tiền này con tôi được cứu rồi, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!”.




Buổi tiệc diễn ra trong những tiếng nói cười và tiếng nâng ly chúc tụng. Chàng nhân viên trẻ miên man suy nghĩ về cái kết có hậu của đêm Giáng sinh năm ấy, bởi mọi thứ xảy ra như một kỳ tích. Cậu vừa bước dạo xung quanh vừa chúc tụng mọi người một Giáng sinh vui vẻ. Vô t́nh đi qua thùng phiếu, thuận tay cậu rút lấy 1 tờ ra xem, và… lạ chưa ḱa, trên mảnh giấy đó có tên cô Sarah. Cậu không dám tin vào mắt ḿnh nên vội vàng rút ra thêm một mẩu giấy, và một mẩu giấy nữa, tất đều có tên cô Sarah trên đó.




Một nỗi xúc động dâng trào trong ḷng cậu, giống như những cơn sóng thuỷ triều dâng lên mănh liệt. Hai mắt cậu đỏ lên, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn rơi. Cậu nhận ra một điều, thế giới này thực sự tồn tại “kỳ tích đêm Giáng sinh”, chỉ có điều kỳ tích đó không phải từ trên trời rơi xuống, mà nó được tạo ra bởi những con người có tấm ḷng lương thiện quanh ta.




2. Câu chuyện này gợi tôi nhớ đến trải nghiệm của chính bản thân ḿnh.




Đó là một buổi chiều rảnh rỗi, tôi cùng cậu bạn thân đi dạo trong ngoại ô thành phố. Đột nhiên có một cụ già mặc bộ áo nâu cũ kỹ đi tới, gánh một gánh rau chào mời chúng tôi mua hàng. Nh́n những bịch rau đă héo rủ xuống, những chiếc lá dập nát như vừa trải qua một trận phong ba, không những vậy lại c̣n bị sâu ăn lỗ chỗ rất nhiều. Nhưng cậu bạn đi cùng tôi không hề tỏ ra khó chịu mà c̣n vui vẻ mua liền một nửa gánh rau cho cụ.




Cụ già ngại ngùng giải thích: “Số rau này do lăo tự trồng, mấy hôm trước gặp trận mưa to, rau đều bị dập hết, nh́n thực sự rất xấu, thành thật xin lỗi”. Sau khi cụ già đi rồi, tôi hỏi bạn ḿnh: “Cậu thực sự mang số rau này về sao?” Bạn tôi trả lời rằng: “Không, số rau này chắc không thể ăn được nữa rồi”.




“Vậy cậu mua về làm ǵ?”




“V́ ḿnh biết sẽ chẳng có ai mua, nếu như ḿnh cũng không mua th́ e rằng cụ già sẽ không bán được hàng”.




Tấm ḷng lương thiện của người bạn khiến tôi vô cùng xúc động và khâm phục. Tôi chạy theo cụ già mua giúp cụ nửa gánh rau c̣n lại. Cụ già thấy vậy rất vui mừng: “Lăo đi bán cả ngày trời nhưng ngoài hai cậu ra th́ không có ai mua cả, thực sự lăo rất cảm ơn hai cậu”...




3. Tựa như bản nhạc có nốt bổng nốt trầm, cuộc sống luôn có những thăng trầm khiến ta thấy cần lắm một bờ vai, cần lắm một chỗ dựa. Và khi ta đang chới với giữa ḍng đời, nếu như có một bàn tay sẵn sàng nâng đỡ ta lên, cho ta một điểm tựa, giúp ta vượt qua gian khó, th́ tấm ḷng thiện lương ấy sẽ là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi giông băo của cuộc đời.




Có một bài hát rất hay rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm ḷng”. Ḷng tốt như ngọn cỏ, dẫu bạn chỉ bắt đầu nó bằng 10 đô la hay 1 mớ rau đă dập nát, nhưng nó sẽ lan toả và bạn sẽ bất ngờ khi thấy cả một thảm cỏ xanh ngát của t́nh yêu thương, sự đồng cảm, chia sẻ mà chúng ta có thể dành cho nhau.




Và thế giới này sẽ trở thành thiên đường mà không cần bạn phải là vĩ nhân. Đôi khi bạn sẽ thấy những ǵ ḿnh cho đi quá nhỏ nhoi, đến độ bạn thấy dù có làm nó hay không th́ cũng không có ǵ đáng kể. Đó là lư do nhà Phật căn dặn rằng: “Đừng thấy việc Thiện nhỏ mà không làm”.




Bởi v́ ngay cả một cái cây cổ thụ cũng bắt đầu chỉ bằng một mầm xanh bé nhỏ.




Chỉ cần bạn gieo nó, như bắt đầu một câu chuyện nhỏ, nó có thể đi xa tới mức khi nh́n lại bạn sẽ không ngờ rằng nó chính là kiệt tác của cuộc sống.




Chỉ cần bạn bắt đầu bằng một ngọn cỏ, thế giới sẽ trở thành cánh đồng hoa rực rỡ. Vậy nên đừng ngần ngại trao đi ngay cả khi bạn không có ǵ nhiều nhặn cả. Bạn sẽ nhận thấy sức mạnh của trái tim có thể làm nên kỳ tích như thế nào.




Nguồn: www.hddaminhthanhlin h.net

florida80
06-15-2019, 21:13
Nếu Sống Chỉ Để Rồi Chết…!









Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhạc phẩm “60 Năm” của cố nhạc sĩ Y Vân ra đời đă thu hút sự quan tâm và mến mộ của rất nhiều người yêu âm nhạc. Với những ngôn từ đơn giản và ḍng nhạc Twist mới mẻ khá sôi động và lôi cuốn lúc bấy giờ, tác giả đă đưa vào ḷng người những suy ngẫm đậm chất triết lư về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người. Ca khúc “60 Năm” phần nào diễn tả một sự thật trần trụi về sự sống – cái chết, cũng như thốt lên nỗi niềm nuối tiếc của kiếp nhân sinh: “Em ơi có bao nhiêu – 60 năm cuộc đời. 20 năm đầu – sung sướng không bao lâu. 20 năm sau – sầu thương cao vời vợi. 20 năm cuối – là bao.”




Sống để rồi chết – đó là quy luật có phần nghiệt ngă, nhưng là quy luật bất di bất dịch không ai không phải ngang qua. Chính tác giả Thánh vịnh cũng thốt lên mấy lời vừa như có tính khẳng định, lại vừa có chút nuối tiếc, thêm chút thắc mắc, nhưng cũng đầy ư khuyên răn: “Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài. Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó, cuộc đời thấm thoát, chúng con đă khuất rồi.” (Tv 90,9-10).




Như vậy, việc sinh ra của bất kỳ con người nào trên trái đất này đều đă sẵn mang một “bản án tử h́nh”. Bản án ấy luôn treo lơ lửng trên đầu và không ai biết trước được thời điểm thi hành án. Kẻ trẻ – người già, kẻ bệnh – người đang khỏe, kẻ đạo đức – người tội lỗi, kẻ quyền cao chức trọng – người thấp cổ bé họng, kẻ vui – người buồn… tất cả đều có thể ra đi bất cứ thời điểm nào dù muốn dù không.




Như thế, phải chăng cuộc sống quá ư vô nghĩa và hết sức phi lư như chủ nghĩa hư vô phương Tây trong thời đại của triết gia Nietzsche rao giảng mà chính triết gia đă mạnh mẽ tố cáo: Hư vô chủ nghĩa dạy người đời rằng: “Đời không đáng sống. Tất cả mọi sự đều vô ích. Thôi, cứ sống cho qua ngày. Sống chờ đợi. Chờ chết.”[1]




Buông trôi. Có thể gọi những người sống mà không quan tâm đến ư nghĩa cuộc đời, không t́m hiểu tại sao ḿnh lại sống để rồi phải chết là những kẻ buông trôi. Họ bước vào cuộc đời không lư do v́ họ chẳng để ư ǵ đến lư do; và rồi họ kết thúc cuộc sống cũng chẳng cần hỏi tại sao. Ấy vậy mà khi đang sống, họ vẫn lo “chạy”, thậm chí là cật lực chạy từ ngày này qua ngày khác để tích lũy, để thỏa măn nhu cầu, để nở mày nở mặt với thiên hạ,… và rồi họ chết.

Một số khác khá hơn th́ cũng có suy nghĩ, có cật vấn bản thân, cũng t́m hiểu… nhưng rồi cũng chỉ biết “sống để rồi chết”. Họ thấy đời sống thật sự vô nghĩa. Bởi họ tin rằng chết là dấu chấm hết của cuộc sống, nên họ t́m cách đạt cho kỳ được tất cả mọi sự khi đang sống. Tuy nhiên, chắc hẳn rằng chẳng ai – dù đạt được hay nếm hưởng được tất cả mọi sự trên đời có thể có hạnh phúc – khi biết rằng rồi đây ḿnh sẽ chết và tin rằng thế là chấm hết. Đó quả là điều hết sức phi lư. Chết đối với họ là sự phi lư nhất, đau đớn nhất và đáng nguyền rủa nhất. Cho nên, họ nếm hưởng mọi thứ luôn với một cảm giác nuối tiếc và đau khổ kèm theo. Đó là cả một sự dày ṿ lớn lao cho đến tận cuối cuộc đời.




Thậm chí ngay cả những người cố gắng t́m ư nghĩa sống bằng tu tập nhân đức, bằng việc sống tốt, sống yêu thương, sống vui vẻ… để rồi cũng chỉ để chết th́ đời sống vẫn hết sức phi lư, vô nghĩa. Cứ cho là sống tốt sẽ chết đẹp; sống tốt sẽ lưu danh muôn thuở đi nữa, th́ những người sống tốt cũng sẽ đi vào cơi hư vô chẳng khác chi bất cứ ai, kể cả những kẻ tàn ác, những bạo chúa,… Bởi v́, nếu sống chỉ để mà chết và chết là dấu chấm hết của con người ấy th́ đời tưởng nhớ có được chi, đời tán tụng có thêm ǵ, hay đời thù ghét nguyền rủa cũng có mất mát chi. Họ đâu bị ảnh hưởng ǵ từ đời nữa.




Những người vô thần lên tiếng phủ nhận các tôn giáo và cho rằng tôn giáo chỉ như thuốc phiện ru ngủ con người. Họ chủ trương hay nói đúng hơn, họ tuyên truyền việc xây dựng một cuộc sống tươi đẹp ngay tại thế và chỉ trong khi tại thế chứ chết là chấm hết. Tuy nhiên, nếu chết là chấm hết th́ hạnh phúc tại thế, sự thụ hưởng tất cả nào c̣n có lợi ích ǵ đâu. Rồi cũng đi vào cơi tiêu diệt. Rồi cũng vào chốn hư vô. C̣n như tôn giáo: Nếu xét theo một nghĩa thế tục như những người vô thần gán ghép đi nữa, th́ dẫu nó là liều thuốc phiện mê hoặc, xoa dịu cơn đau cho con người th́ nó vẫn là loại thuốc tốt hơn loại thuốc mà ông tổ vô thần Karl Marx đă kê đơn. Bởi lẽ, nếu tính toán lợi ích theo kiểu thế tục đi nữa th́ như triết lư đặt cược của Blaise Pascal[2] cuối cùng vẫn chọn tôn giáo là phần mang lại lợi ích hơn, thực tiễn hơn và đảm bảo hơn.




Sống để mà chết. Nhưng, chọn chết như thế nào để sống ra làm sao mới là chuyện đáng bàn. Socrates, triết gia Hy Lạp vĩ đại từng phát biểu: “Suy cho cùng, triết lư đích thực chỉ là một sự tập luyện, một sự đón trước cái chết.”[3] Nghe một cách thoáng qua có vẻ như triết gia cũng đồng ư với bao người rằng “sống chỉ để mà chết”. Tuy nhiên, xét câu nói đó trong toàn bộ triết lư của ông, cũng như nh́n vào cái cách mà ông đă sống và chết cho triết lư sống của ḿnh, ta lại thấy việc hướng đến cái chết của Socrates mang một ư nghĩa khác. Cái ư hướng của ông không giống như quan niệm của những người theo chủ nghĩa vô thần hay nhiều người khác nhắm tới.




Socrates đă không ngừng t́m kiếm sự thật của chính ḿnh. Triết gia đă cố công suốt cả cuộc đời t́m lời giải đáp cho cuộc sống của chính ông và của con người nói chung. Chính việc đi t́m kiếm ư nghĩa sống chính là cách duy nhất mang lại ư nghĩa cho cuộc sống và sự tồn tại. Để rồi, triết gia dám đối diện với cuộc sống, đối diện với cái chết hầu khám phá ra sự thật trần trụi của kiếp nhân sinh. Từ đó, ông hướng đến cái chết và coi nó như là một cánh cửa mở ra một cuộc sống khác trọn vẹn, viên măn và bất diệt. Do đó, sống và chết trong thế giới phải làm sao là sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc sống sau cánh cửa sự chết. Hay nói cách khác, việc sống và chết mà Socrates hướng tới mang một niềm hy vọng của sự sống lại, sự sống dồi dào, vĩnh cửu.




Với đức tin Kitô giáo, niềm hy vọng hay khát vọng mà những người như Socrates theo đuổi được giải thích trọn vẹn và thành toàn nơi Đức Kitô Phục sinh. Quả thế, nói như thánh Phaolô khi rao giảng về Đấng Phục sinh th́ “nếu Đức Kitô đă không trỗi dậy, th́ lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.” (1Cr 15,14). Chính sự kiện Phục sinh là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi về ư nghĩa cuộc sống con người.




Chúa Kitô từ thượng giới đă hạ ḿnh xuống làm người. Ngài đă đi đến tận cùng của kiếp người để chạm đến nỗi đau đớn lớn nhất và khiến con người kinh sợ nhất là cái chết. Qua đó, Ngài khơi dậy ngọn lửa của niềm hy vọng qua việc đánh bại tử thần và Phục sinh khải hoàn. Ngài đă sống và cũng đă chết như một con người, nhưng Ngài đă Phục sinh để tiêu diệt hoàn toàn quyền thống trị của tử thần. Nhờ sự chết và Phục sinh của Chúa Kitô mà chúng ta có thể hy vọng vào sự phục sinh của chính ḿnh trong Ngài. Với niềm hy vọng đó và với sự tin tưởng vào sự trợ giúp của Chúa, chúng ta có thể đối diện với cái sự thật trần trụi của kiếp người: Sống để mà chết. Từ đó, chúng ta thực sự sống một cuộc sống ư nghĩa, hạnh phúc, hầu không dừng lại ở cái quy luật nghiệt ngă kia nhưng đi xa hơn trong niềm hy vọng: Sống để mà chết và chết để được Phục sinh trong Chúa Kitô.




Băng Tâm

http://lamhong.org/




[1] Trần Thái Đỉnh, Triết Học Hiện Sinh, Hà Nội, Nxb. Văn Học, 2008, tr.138.
[2] Triết lư đặt cược của Pascal: Mặc định rằng con người đặt cược cuộc đời ḿnh để xem Thiên Chúa hiện hữu hay không hiện hữu. Sẽ được hoặc mất (cả hai đều có giá trị vô hạn) phụ thuộc vào việc có niềm tin hay không, triết lư đặt cược của Pascal lập luận rằng một người có lư trí sẽ sống như thể Chúa thực sự hiện hữu, v́ vậy mà tin Ngài. C̣n nếu Chúa không hiện hữu, người ấy sẽ chẳng mất mát ǵ nhiều (một số lạc thú chóng qua, cuộc sống xa hoa ở trần gian, v.v…). Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Blaise_Pascal.
[3] Plato, Đối Thoại Socratic 1 (Dịch giả: Nguyễn Văn Khoa), Hà Nội, Nxb. Tri Thức, 2017, Phaedo (Về Linh Hồn), tr.288.



at 3:53 PM

florida80
06-15-2019, 21:14
Buồn Đến Kiếp Nào Nguôi - Kim Thanh










1. Quận Hoài Nhơn, 1969, một năm sau Tết Mậu Thân. Tôi nhận lệnh dẫn một nửa Đại đội 202 CTCT, từ Ba Gi (Qui Nhơn), đại bản doanh của Sư Đoàn 22BB, ra tăng phái cho Trung đoàn 40 –lúc ấy đóng tại Đệ Đức, trên đường Bồng Sơn và Tam Quan. Nửa đại đội được chia làm hai toán. Mỗi toán gồm trên dưới mười người do một chuẩn úy chỉ huy, hằng ngày, theo lịch tŕnh, đi xuống các xă ấp thuộc quận, hoặc bằng xe dodge cơ hữu, hoặc thỉnh thoảng, v́ lư do an ninh, bằng trực thăng của Sư đoàn I Không Kỵ (1st Cav) Hoa Kỳ, để làm công tác, một cách độc lập, nhưng đôi khi phối hợp với một toán Dân sự vụ Mỹ. Xuống những xă, ấp xa xôi, hai toán chúng tôi phải tự bảo vệ lấy, và v́ thế được trang bị súng ống tương đối đầy đủ, và các toán viên thường là lính tác chiến lâu năm hoặc bị thương đổi về, có nhiều kinh nghiệm chiến trường. Ít khi phải nhờ đến sự trợ giúp của những đơn vị địa phương quân hay nghĩa quân.




Tôi nhớ buổi sáng hôm đó là ngày 25 tháng 12, đúng lễ Giáng Sinh. Chuẩn úy Hoàng, một trưởng toán, bị bệnh. Tôi phải đi thay, dẫn toán của anh đến ấp Vĩnh Phụng, xă Hoài Xuân –nằm dọc, cũng như những xă khác của quận Hoài Nhơn, trên hai bờ sông Lại. Không khí cuối năm vắng ngắt, đơn điệu, đến độ nhàm chán. Tại những vùng quê hẻo lánh Việt Nam thời ấy không có nhà thờ, không tổ chức mừng Giáng Sinh rầm rộ như dân thành thị, Sài G̣n, hay Nha Trang của tôi, chẳng hạn, dù có đạo hay không. Không có tiếng chuông giáo đường ngân nga, rộn ră. Không có, như bây giờ, cây sapin giăng đèn lấp lánh, và ông già Nô-En đứng trước cửa siêu thị, rung chuông leng keng, chúc lễ và phát quà cho trẻ em. Chỉ có một ngôi nhà thờ duy nhất tại thị trấn Bồng Sơn cho toàn quận Hoài Nhơn, và dân Công giáo, từ các xă ấp, phải lên đó để dự lễ mỗi sáng Chúa Nhật.




Chúng tôi đến Vĩnh Phụng làm công tác Dân sự vụ và Tâm lư chiến. Như thường lệ. Nghĩa là bắc loa kêu gọi dân trong ấp đến tập họp trên một khoảng đất trống, rộng, và chung quanh có bóng cây xanh mát, gần trụ sở ấp, rất an toàn. Tại đây, họ được y tá khám bệnh thông thường, phát thuốc tại chỗ, hoặc được xe của toán chở về bệnh xá Bồng Sơn trong trường hợp bệnh nặng, cấp cứu… Hay được nghe một toán viên nói chuyện, nhắc nhở: đề cao chính nghĩa quốc gia, kêu gọi đồng bào đừng bỏ xóm làng, “lên núi thoát ly” theo Việt Cộng, đừng “ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản” v.v… Các em nhỏ được phát kẹo bánh, tập vở, bút mực, và sau đó được tập bài quốc ca VNCH hay những bài hát quen thuộc, ví dụ, tôi nhớ, Việt Nam, Việt Nam nghe từ vào đời… Việt Nam, nước tôi…hay Đây Bạch Đằng giang, sông hùng dũng của ṇi giống Tiên Rồng…




Làm xong bấy nhiêu công việc th́ đă hết buổi sáng. Tôi cho cả toán nghỉ ngơi, ăn trưa và tự do đi lại trong ấp, nhưng không quá xa, chờ đến giờ trở về Đệ Đức. C̣n tôi và một vài anh lính trải poncho nằm trên cỏ, bên gốc cây, ngước nh́n ánh nắng lấp lánh chiếu qua ṿm lá và nghe tiếng chim hót líu lo trên cành. Một số toán viên, c̣n trẻ, xin đi vào nhà dân, để thăm hỏi các cụ già và, tôi đoán, để nhân dịp, tán gẫu với các cô mơn mởn đào tơ, má hồng môi thắm tự nhiên. Thực vậy, theo cặp mắt cá nhân, chủ quan, của tôi, gái Bồng Sơn và Tam Quan nổi tiếng đẹp nhất vùng B́nh Định, nếu không muốn nói cả Vùng II Chiến Thuật.




2. Tôi đang lim dim mắt, miên man suy nghĩ chuyện đời, và một anh lính đang nghêu ngao một bài vọng cổ, th́ bỗng một tiếng ḿn nổ vang, từ bờ ruộng, không xa chỗ tôi nằm bao nhiêu. Giật ḿnh chồm dậy, chụp vội cây súng, và thấy một làn khói đen tỏa bay trong không gian. Nghe tiếng kêu la của vài em nhỏ hớt hải chạy về phía tôi: “Ông Thiếu úy ơi, có con nhỏ Út bị thương nằm kia ḱa…” Cũng đoán biết được chuyện ǵ đă xảy ra, cả toán tất tả đi theo các em, về phía cánh đồng, súng cầm tay, trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Đến nơi, thấy nằm gục nửa dưới ruộng, nửa trên bờ, một bé gái, tức “con nhỏ Út”, độ tám, chín tuổi, cao và gầy đét như khúc củi, ḿnh mẩy và mặt mày đầy máu, nhuộm đỏ cả chiếc áo cụt trắng. Mấy đứa trẻ mách: Út ra ruộng sớm, mót lúa, đă đạp phải ḿn gài sẵn. Chưa biết của bên nào. Tôi thận trọng, đưa mắt quan sát hiện trường, xem có quả ḿn hay lựu đạn nào chưa nổ, hay một tên du kích nào đang ŕnh chờ chúng tôi.




Y tá Thám cúi xuống, cầm lấy tay Út bắt mạch, rồi đặt ống lên ngực nghe nhịp thở, tiêm một mũi thuốc không tên, mà anh nói để “cầm máu”, và cho uống hai viên aspirine để giảm đau, trong khi tôi choàng tay, cẩn thận, đỡ bé ngồi dậy. Người bé mềm nhũn, miệng rên nho nhỏ, liên tục. V́ trái ḿn bẫy đặt ngược hướng, sợi dây kíp khá dài, và nổ khi Út đứng khá xa, nên thân thể c̣n nguyên vẹn, không nát bấy, chỉ bị ghim đầy những miểng sắt li ti. Gương mặt xinh xắn của bé, có vẻ già dặn trước tuổi, lúc ấy xanh như tàu lá, và cặp mắt lờ đờ ngước nh́n tôi. Thám quay sang, kín đáo khẽ lắc đầu, và tôi hiểu. Từ thân thể Út máu tiếp tục chảy từng giọt, chắc bé đau đớn lắm. Bé kêu khát. Tôi mở bi đông, đổ nước vào nắp, cho bé uống vài hớp nhỏ. Vừa suy tính rất nhanh. Tại các ấp, như Vĩnh Phụng, làm ǵ có trạm cấp cứu, nhân viên y tế, hay thuốc men. Chở đi Bồng Sơn không kịp nữa, v́ bé đă yếu lắm rồi, lả người trong ṿng tay tôi. Gọi máy PRC 25 về trung đoàn, buổi trưa, không gặp ai. Gọi thẳng Sư đoàn 1st Cav Mỹ xin trực thăng tải thương th́ không biết tần số, và tốn thời gian lắm, lại sợ họ không tin ḿnh. Không c̣n biết làm ǵ hơn, tôi dùng khăn ướt lau sơ máu trên mặt, trên tay của bé và cầu nguyện cho bé gắng gượng thêm độ nửa giờ nữa thôi –thời gian vừa đủ để xe chúng tôi chở kịp về tới Bồng Sơn.




Bỗng Út mở to mắt, nh́n thẳng vào tôi, ngơ ngác, như vừa tỉnh cơn mê từ một cơi nào rất xa xôi. Bé thều thào hỏi:


– Con qua nổi không chú?


Tôi liếc nhanh về phía y tá Thám, rồi gật đầu:


– Qua nổi chứ con! Nếu con hứa là con gượng thêm nửa giờ nữa…


Bé mở hé đôi môi, cố gắng mỉm cười khó khăn, lắc nhẹ đầu, và đáp khẽ:


– Không kịp đâu chú, con biết con không sống nổi, con mệt quá rồi. Khi năy trong giấc mơ, con có gặp ba cô mặc áo trắng tinh, có hai cánh trên lưng, nói đang chờ để rước con đi…


Rồi Út tiếp, giọng rời rạc, càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ dần:


– Chú ơi, con muốn được ôm, trước khi chết… con là đứa mồ côi, không cha không mẹ, không người thân thích… con ở đợ, mót lúa cho nhà người ta… không có ai thương con hết… con muốn được ôm, một lần này thôi…




Tôi bật khóc, ôm bé vào ḷng, hôn lên trán, lên tóc bê bết máu, mà nước mắt tuôn rơi như mưa, chảy xuống ướt chiếc áo trận, ḥa lẫn với máu của bé chưa khô. Vừa lúc ấy, trên cặp môi tím ngắt bé như cố nở một nụ cười măn nguyện. Rồi ngoẹo đầu vào ngực tôi, bé làm động tác muốn giơ hai cánh tay lên, nhưng không đủ sức, lại bỏ xuống, và nửa giây sau, bé từ từ nhăm mắt, và trút hơi thở cuối cùng trong tay tôi. Tất cả diễn ra không đầy bốn phút, từ lúc gặp bé nằm ở bờ ruộng.




Tôi nhẹ nhàng buông xác bé xuống, đặt nằm ngay ngắn trong tấm poncho c̣n mới của tôi. Bé đă được liệm bằng poncho, giống như một người lính chiến thật sự. Giống như những đồng đội của tôi chết trận, mà tôi được chứng kiến, tại Ban Mê Thuột, Kontum, Phan Thiết… năm nào. Chung quanh, mọi người vẫn đứng yên, lặng thinh, mắt đỏ hoe, kể cả tốp lính địa phương quân vừa kịp đến để chứng kiến cảnh tượng thương tâm này. Tôi biết, cũng như tôi, những người lính, rất chai ĺ v́ phải thường trực thách đố với cái chết cận kề, và định mệnh tàn nhẫn, không khóc dễ dàng. Nhưng trước thân xác gầy guộc, đẫm máu, của Út, một bé gái nạn nhân vô tội của chiến tranh khốc liệt, phi lư, cây cỏ cũng khóc theo, huống chi người. Khi tôi hỏi, ḿn do ai gài, một anh địa phương quân nói lớn, có vẻ tức giận:


– Ḿn của mấy thằng du kích Việt Cộng gài đó, ông thầy. C̣n ai trồng khoai đất này. Sáng nay, tụi em chưa kịp đi gỡ th́ con nhỏ Út ra ruộng sớm, đạp trúng. Tội nghiệp nó quá.




Tôi giao tấm poncho gói xác Út cho nhóm địa phương quân và moi tiền từ bốn túi quần, cộng với tiền gom góp của anh em tự nguyện trong toán, không đếm bao nhiêu, nhưng đoán khá bộn, đưa hết cho trung sĩ trưởng nhóm, và nói:


– Tôi nghe nói bé Út mồ côi, nghèo khổ, nên nhờ các anh mua cái ḥm cho bé và làm phước, chôn cất tử tế giùm. C̣n thiếu bao nhiêu các anh bù giúp cho.




3. Trên đường về lại Bồng Sơn, cả toán không ai nói với ai một lời nào. Giống như một lần trước đó không lâu, khi chúng tôi chở đến bệnh xá quận lỵ một bé trai mười tuổi từ một ấp, xă khác, gần hơn, đă đạp phải lựu đạn cũng của Việt Cộng –bị thương khá nặng, nhưng sống sót, v́ được cứu kịp thời, chỉ phải cưa một chân. Tôi ngồi im, như tượng đá, và mắt vẫn c̣n cay sè. Đến Bồng Sơn, đi ngang nhà trọ của Thơ Thơ, tôi bảo tài xế dừng lại, chờ tôi mười phút. Nàng mở cửa, thấy quần áo tôi dính đầy máu, hoảng hốt kêu lên:


– Trời ơi, anh bị thương phải không?


Tôi lắc đầu, gượng mỉm cười. Nàng ôm tôi vào ḷng, siết chặt, như sợ tôi biến thành mây bay đi, và tôi kể hết câu chuyện bé Út. Nàng vừa nghe vừa rơm rớm nước mắt. Rồi nghẹn ngào nói nhỏ:


– Tội nghiệp bé quá. Tối nay em sẽ thắp nhang khấn vái cho hồn bé được siêu thoát. Sau khi nghe chuyện này, em yêu anh quá, em yêu anh hơn, em yêu anh măi măi. Măi măi, anh biết không? Cái chết không bao giờ có thể chia ĺa hai đứa chúng ta.




Hôm sau, Hoàng hết bệnh, tôi trả lại toán để anh dẫn xuống Vĩnh Phụng tiếp tục công tác thường nhật. C̣n tôi, từ đó cho đến ngày rời bỏ Bồng Sơn trở về Bà Gi, tức hơn nửa năm sau, không bao giờ đặt chân lên ấp đó nữa, dù chỉ ghé qua một lần. Để tránh nhớ một trong những kỷ niệm thảm thương nhất, nếu không muốn nói một kỷ niệm thảm thương nhất, trong suốt đời lính. Sau ba tháng, tôi được lệnh của trung đoàn ngưng công tác tại quận Hoài Nhơn, và điều động cả hai toán ra Tam Quan –một quận lỵ nguy hiểm nhất của Bắc B́nh Định.




4. Rồi qua bao nhiêu thăng trầm, trong suốt bốn mươi bảy năm kể từ Noël 1969 đó, tôi cố quên cái chết của bé Út, cũng như của Thơ Thơ –đă gục ngă trên đường di tản tháng 4 năm 1975, khi đoàn người chạy loạn bị Việt Cộng pháo kích. Cố quên và xem tất cả như một dĩ văng tàn khốc và kỷ niệm thảm thương của chiến tranh, của một thời để yêu và một thời để chết. Cố quên, nhưng không thể được.




Đặc biệt bé Út. Quả thế, cứ mỗi cuối năm khi mùa Giáng Sinh tới, và cứ mỗi lần tôi giơ tay ôm hug ai, th́ h́nh bóng tội nghiệp của bé bỗng dưng lại hiện về trong tâm trí, với thân xác đầy máu và thương tích, với vẻ mặt đau đớn tột cùng, với những lời trối trăn, đứt quăng, “con muốn được ôm… không ai thương con hết…” Hỡi ơi, buồn này biết đến kiếp nào mới nguôi? Bé hiện về như một ám ảnh dịu dàng, vời vợi. Như một linh hồn nhỏ mồ côi, trắng tinh như tờ giấy mới, lạc loài giữa trần ai quỷ ma ác độc. Như một quư nhân phù trợ mà hương linh lẻ loi c̣n măi lẩn quất bên người, hơn cả chiêm bao, qua suốt nửa thế kỷ. Để cùng với Thơ Thơ –người rất yêu dấu bên ḍng sông tương tư ngày nào– nắm tay tôi, dắt đi qua những phong ba của cuộc đời.






Portland, ngày Giáng Sinh, 25/12/2016


Kim Thanh

Nguồn: buonvuidoilinh.wordp ress.com



at 6:16 PM

florida80
06-15-2019, 21:14
42 Công Dụng Từ Giấm Cho Sức Khỏe Và Đời Sống









Giấm là gia vị mà các bà nội trợ thường dùng trong nấu nướng. Loại chất lỏng lên men tự nhiên này c̣n có nhiều công dụng khác ngoài việc chế biến món ăn, có thể khiến bạn bất ngờ.



1. Diệt cỏ dại: xịt giấm nguyên chất vào những nơi cỏ dại mọc. Vài ngày sau cỏ sẽ tự héo rũ và chết.


2. Tăng độ axit của đất: pha khoảng ½ tách giấm vào 4 lít nước để tưới cây cảnh.


3. Ngăn ngừa kiến: xịt giấm vào những khe cửa, đồ dùng hoặc những nơi có kiến ḅ


4. Đánh bóng xe: dùng vải mềm thấm giấm nguyên chất để lau sạch và đánh bóng lớp sơn xe.


5. Khử mùi hôi ở chó: dùng giấm chà xát lên lông chó, sau đó tắm sạch.


6. Ngăn mèo: vẩy giấm lên những nơi mà bạn không muốn con miu miu mon men tới gần.


7. Lau sàn: ḥa một tách giấm trắng với 8 lít nước nóng và dùng nước này để lau sàn nhà.


8. Làm tươi rau bị héo: ngâm rau đă héo vào hỗn hợp gồm nước và giấm theo tỷ lệ 2 tách nước / 1 muỗng canh giấm.


9. Làm dịu vết ong hoặc sứa đốt: thoa giấm vào chỗ bị đốt để giảm đau và ngứa.


10. Chữa da bị cháy nắng: dùng giấm trắng chà nhẹ lên vùng da bị bỏng nắng, lặp lại nhiều lần cho đến khi cảm giác đau rát dịu đi.


11. Làm dầu xả cho tóc: thêm một muỗng canh giấm vào nước xả tóc để gội sạch phần dầu gội c̣n bám trên tóc.


12. Làm da bớt khô và ngứa: cho 2 muỗng canh giấm vào nước tắm.


13. Trị gàu: trộn hỗn hợp gồm giấm táo, nước và dầu ôliu, mỗi thứ hai muỗng canh. Dùng hỗn hợp này mát xa da đầu, để yên từ 15 đến 20 phút rồi gội lai bằng dầu gội.


14. Làm dịu cơn đau họng: Pha 1 muỗng canh giấm táo vào 1 ly nước. Dùng nước này xúc miệng và uống.


15. Trị viêm xoang và viêm phế quản: ḥa ¼ tách giấm (có thể nhiều hơn) vào máy tạo hơi và hít hơi nước có chứa giấm.


16. Khử mùi cống trong bếp: mỗi tuần 1 lần đổ 1 tách giấm xuống cống, để yên trong khoảng 30 phút sau đó giội sạch lại bằng nước.


17. Khử mùi hành: thoa giấm vào ngón tay trước và sau khi cắt hành.


18. Làm sạch và diệt khuẩn cho thớt gỗ: dùng giấm nguyên chất để rửa thớt.


19. Tẩy sạch mủ trái cây dính ở tay: thoa giấm vào tay có dính mủ.


20. Tẩy dầu mỡ và khử mùi trên chén đĩa: ḥa 1 muỗng canh giấm với nước xà pḥng ấm rồi rửa chén đĩa.


21. Rửa sạch b́nh trà: đun sôi hỗn hợp giấm và nước, rót vào b́nh trà, các vết ố vàng cứng đầu sẽ bị tẩy sạch.


22. Làm sạch hộp đựng thức ăn: dùng bánh ḿ ngâm vào giấm rồi đặt bánh ḿ vào hộp đựng thức ăn và để qua đêm.


23. Làm sạch tủ lạnh: chùi rửa tủ lạnh bằng hỗn hợp gồm ½ nước và ½ giấm.


24. Thông cống: đổ 1 nắm bột soda xuống cống, đổ tiếp ½ tách giấm, đậy nắp cống và để yên trong khoảng 20 giây rồi dội sạch bằng nước nóng.


25. Rửa và khử mùi chai lọ: dùng giấm rửa các chai lọ để khử mùi hôi c̣n vương lại.


26. Làm sạch máy rửa chén: cho 1 tách giấm vào ṿng quay cuối để làm sạch xà pḥng c̣n bám trong ḷng máy và đồ thủy tinh. Có thể làm mỗi tháng 1 lần.


27. Tẩy sạch đồ dùng bằng thép không gỉ: dùng khăn nhúng giấm để lau chùi đồ dùng bằng kim loại.


28. Tẩy vết bẩn ở ấm, b́nh, chậu: cho 3 muỗng canh giấm và khoảng ½ lít nước vào ấm, b́nh có vết bẩn. Đặt lên bếp và đun sôi cho đến khi vết bẩn biến mất.


29. Làm sạch ḷ vi sóng: đun sôi 1 tách nước có pha thêm ¼ tách giấm trong ḷ vi sóng sẽ giúp khử mùi hôi và tẩy sạch vụn thức ăn c̣n bám trong ḷ.


30. Tẩy vết hoen gỉ ở vật bằng kim loại: ngâm vật cần tẩy vào dung dịch giấm nguyên chất.


31. Khử mùi nấu nướng: đặt một xoong nhỏ có hỗn hợp nước và chút xíu giấm đun riu riu trên bếp. Hơi nước tỏa ra sẽ khử được mùi thức ăn c̣n vương trong bếp.


32. Làm thông bàn ủi hơn nước: cho hỗn hợp gồm ½ giấm và ½ nước vào ngăn chứa nước. Điều chỉnh sang chế độ ủi hơi và để bài ủi dựng đứng trong khoảng 5 phút.


33. Tẩy vết cháy trên bàn ủi: đun nóng hỗn hợp giấm và muối (mỗi thứ một nửa), chà hỗn hợp này lên bề mặt bàn ủi (lúc nguội) để tẩy sạch vết cháy đen.


34. Làm mượt vải: ḥa thêm ½ tách giấm vào nước xả cuối để làm vải bớt xơ và giữ màu tốt hơn.


35. Làm sạch máy giặt: cho vào máy 1 tách giấm, khởi động chu tŕnh giặt như b́nh thường (không có quần áo) để tẩy sạch xà pḥng c̣n sót lại trong máy.


36. Tẩy vết bẩn trên quần áo: cho giấm vào chỗ có vết bẩn, ṿ nhẹ trước khi giặt.


37. Khử mùi thuốc lá ở quần áo: xả nước nóng vào bồn tắm, cho thêm 1 tách giấm rồi cho quần áo vào.


38. Làm sạch lớp đề can dính trên vải: dùng bàn chải thấm giấm chải vài nơi cần tẩy đề can hoặc ngâm quần áo với giấm trước khi giặt.


39. Chùi mắt kính: Nhỏ vào mỗi tṛng mắt kính 1 giọt giấm sau đó lau sạch lại bằng vải.


40. Giữ hoa tươi lâu: ḥa 2 muỗng giấm và 1 muỗng đường vào mỗi lít nước cắm hoa.


41. Dập lửa: đổ giấm vào ngọn lửa đang cháy bùng để đập tắt lửa


42. Làm sảng khoái tinh thần: cho 1 muỗng giấm táo vào ly nước, thêm tí đường. Vậy là bạn đă có một ly nước giải khát có ích cho cơ thể.




Theo Hồng Xuân

Phụ nữ Online/Canadaliving.com

florida80
06-15-2019, 21:15
Cuộc Chiến Không Được Thắng Vì Những Quy Tắc Giao Chiến Của Không Lực Hoa Kỳ Tại Việt Nam







Tác Giả: Mark Berent - Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973




Chuyển Ngữ: Thái Dương
(Tựa đề bài chuyển ngữ do tác giả thêm cho rơ ư nghĩa của bài viết)

(Phi công Mark Berent cho rằng Mỹ và đồng minh Việt Nam có thể đă chiến thắng tại chiến trường Việt Nam vào những năm 67, 68. Nhưng qua những vụ ngưng ném thả bom trên đường ṃn Hồ Chí Minh và miền Bắc Việt Nam, đă giúp cho Cộng Sản Bắc Việt mang quân và vũ khí vào miền Nam để đi đến chiến thắng cuối cùng vào tháng Tư 1975. Những phi công như ông đă bi trói tay và bịt mắt trước những cuộc di chuyển ồ ạt của cộng quân.

Hăy nghe Mark Berent tâm sự… Nguyên tác là bài viết với tựa đề Rules Of Engagement, được in trong tác phẩm “To Bear Any Burden của Al Santoli".

Lần đầu tiên tôi tham chiến tại Việt Nam là vào năm 1965. Đơn vị của tôi đóng tại căn cứ Không Quân Biên Ḥa. Tôi bay phản lực cơ F-100s, tổng cộng hơn 200 phi vụ. Lần thứ hai tôi tham chiến ở Việt Nam là vào năm 1968, lúc đó tôi bay phản lực cơ F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi thuộc phi đoàn Cú Đêm (Night Owls), có nhiệm vụ bay trên đường ṃn Hồ Chí Minh trong ṿng 7 tháng. Cuối cùng, 5 tháng chót tôi được chỉ định chỉ huy Woff FAC (Lực Lượng Không Kiểm Tiền Phương (Forward Air Control). Lực lượng này bao vùng đường ṃn Hồ Chí Minh từ Lào đến suốt Bắc Việt Nam. Đó là thời điểm mà Tổng Thống Johnson ra lệnh ngưng ném thả bom. Do đó, có lúc các phi vụ được chấp thuận ném thả bom, có lúc phi vụ không được chấp thuận.. Chẳng cần dấu diếm, nhiều lần một số anh em phi công chúng tôi tự thi hành nhiệm vụ thả bom đường ṃn, mà không cho ai biết.






Tại Việt Nam, có vài điều rất đỗi ngạc nhiên. Thứ nhất là tôi được tưởng thưởng nhiều huy chương. Nhưng có một trường hợp tôi từ chối nhận một huy chương cao quư của Hoa Kỳ là Purple Heart, Lư do là v́ một người bạn Lực Lượng Đặc Biệt của tôi vừa mới trốn được Việt Cộng bằng cách đi bộ 26 cây số trong đêm tối, với viên đạn 51 ly c̣n nằm trong một cánh tay và tay kia d́u một người lính Việt Nam Cộng Ḥa đang bị thương. Do đó, đối với tôi, cái huy chương cao quư Purple Heart không có một giá trị ǵ cả, tôi không xứng đáng để nhận!


Tôi hết nhiệm kỳ tại Việt Nam và được chỉ định về phục vụ tại một căn cứ không quân tại California. Không Quân Mỹ muốn xử dụng tôi hết ḿnh và để tôi thăng tiến hơn, họ gửi tôi đi học để lấy bằng kỹ sư tại một đại học dân sự. Sau khi tốt nghiệp, tôi được bổ nhiệm một chức vụ khả quan về tiền bạc và tương đối nhàn hạ tại Phi Đoàn 69 Chiến Thuật, sống cuộc đời thoải mái. Nhưng khốn nỗi, mỗi lần tôi cầm tờ báo th́ lại được tin một người bạn thân của tôi bị bắn hạ và tử trận tại chiến trường.


Không chịu nổi nữa, tôi xin với thượng cấp để được bay F-4s, một phản lực cơ tân tiến hơn so với F-100s và tôi đă được chấp thuận để trở lại chiến trường Việt Nam.

Trong 7 tháng đầu khi bay F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi vẫn thuộc Phi Đoàn Cú Đêm (Night Owls). Lệnh ngưng thả bom của Johnson bắt đầu có hiệu lực một tháng trước khi tôi trở lại chiến trường. Do đó, phi công chúng tôi không có cơ hội thả bom miền Bắc Việt Nam. Chúng tôi chỉ c̣n biết bay ầm ́, rồi nhào lên lộn xuống trên đường ṃn Hồ Chí Minh bên ranh giới nước Lào. Đó là dọc theo vùng rừng núi cao Karst Mountains (Lào). Và nếu chúng tôi lợi dụng ngưng thả bom để bay xuống phía Nam thuộc lănh thổ Việt Nam để phá hủy những đoàn xe tiếp liệu của Cộng Sản Bắc Việt dọc theo đường ṃn, th́ thực sự với F-4s không đủ khả năng này, v́ chúng tôi phải bay trong bầu trời dầy đặc sương mù và mây thấp che kín tầm mắt quan sát. Nhiều lần chúng tôi cho một phản lực thả trái sáng và sau đó phản lực khác theo sau thả bom.

Nhưng khi trái hỏa châu vừa thả ra là mấy tên lái xe Việt Công đều chửi thề: “Mấy thằng phi công Mỹ ngu xuẩn đang sắp thả bom. Hăy ngừng xe lại và táp vào lề đường. Trước sau ǵ chúng cũng đâm vào dăy núi Karst…” Và đúng như thế, nhiều phi công của chúng tôi đă đâm máy bay vào dăy núi này mà chẳng thả trúng một xe tiếp liệu nào, chỉ v́ tầm nh́n quá hạn chế do thời tiết.

Măi đến khi Mỹ mang máy bay Spectre–AC130 có trang bị vũ khí và có trang bị cả dụng cụ quan sát ban đêm như màn h́nh TV và những dụng cụ điện tử có thể cảm giác được khói bay ra từ ống khói của xe vận tải, đồng thời máy bay này có khả năng nh́n qua đêm tối và mây mù.

Chúng tôi liên lạc chặt chẽ với Spectre-AC130 để thực hiện 2 nhiệm vụ: Một là áp lực những ổ súng pḥng không của địch ngơ hầu chúng tôi có thể bắn hoặc thả bom trúng mục tiêu. Thứ hai là hướng dẫn chúng tôi tới mục tiêu cần tiêu diệt. Và kể từ đó, chúng tôi đă phá hủy rất nhiều xe vận tải tiếp liệu của địch. Tôi nhớ rơ, một lần, trong một đêm tôi bắn trúng 14 xe tiếp liệu của địch.


Mỗi khi máy bay Spectre-AC130 nh́n thấy đoàn xe, những phi công này sẽ đánh dấu cho chúng tôi bằng nhiều cách. Họ tác xạ vào mục tiêu bằng súng liên thanh 20 ly và cho chúng tôi biết đó là mục tiêu cần tiêu diệt. Hoặc giả họ ném hỏa châu để soi sáng cả đoàn xe phía dưới và chúng tôi cứ theo đó mà thả bom. Ngoài ra, họ c̣n có thể thả một khối hỏa châu nặng, có thể cháy sáng tới 20 phút. Họ ném một khối hỏa châu này trước đoàn xe và một khối khác phía cuối đoàn xe, và cho chúng tôi biết cứ thế mà thả bom trong đoạn đường giữa hai khối ánh sáng. V́ vậy, chúng tôi đă phá hủy được nhiều đoàn xe tiếp liệu của cộng sản. Đường ṃn Hồ Chí Minh đă bị cầy nát làm trở ngại cho việc cộng sản chở tiếp tế vào miền Nam Việt Nam. Thiển ư của phi công chúng tôi, chiến tranh đă có thể chấm dứt bằng quân sự!


Nhưng thật đau ḷng, trong khi lệnh ngưng thả bom bắt đầu vào tháng 11 năm 1968, tất cả chúng tôi đau điếng! Anh em phi công chúng tôi đă trải qua bao nhiêu lần được lệnh ngưng thả bom và mỗi lần như thế chúng tôi cảm thấy như bị một quả đấm vào mặt, v́ người ta đă phá tan đi những ǵ chúng tôi đang thắng thế.

Thi dụ, trong giai đoạn 1966-67, bạn bè chúng tôi, những phi công can trường, đang bay các phản lực cơ F-105s và F-4s trên lănh thổ Bắc Việt, một nơi đầy nguy hiểm v́ hỏa tiễn địa-không tối tân nhất SAM và màng lưới ra-đa của Nga đầy rẫy dưới đất. Nhưng v́ Những Quy Tắc Giao Chiến (Rules Of Engagement), chúng tôi đă chiến đấu một cuộc chiến mà tay chúng tôi đă bị trói chặt, mắt chúng đă bị chọc thủng mù ḷa và một nửa đạn dược trang bi đă bị cắt giảm.

Nhưng những viên chức chính phủ như Bộ Trưởng Quốc Pḥng Robert McNamara th́ lại tuyên bố với công chúng rằng các phi cơ Mỹ không có bi cắt giảm bom đạn và bom đạn Mỹ không bao giờ thiếu?. Nhưng thực tế, chúng tôi đang chứng kiến bom đạn Mỹ ở Việt Nam đă bị cắt giảm nhiều, nhất là của không Lực Mỹ! Chúng tôi đă chứng kiến bạn chúng tôi bay ra Bắc với trang bị kém hơn thời Đệ Nhị Thế Chiến, chỉ vỏn vẹn với 2 trái bom: 250 và 500 cân và 2 thùng bom lửa (Napalm) trong một phi vụ phá hủy đường rầy xe lửa. Điều hiển nhiên là chúng ta không thể cắt đường rầy xe lứa bằng bom lửa, mà thực ra bom này chỉ làm cháy cỏ và cây cối chung quanh đường rầy!. Chúng tôi cho rằng quyết đinh ngưng thả bom và cắt giảm đạn dược là MỘT TỘI PHẠM của những người có thẩm quyền. Nhiều khi chúng tôi đă đối đầu với một số hoa tiêu từ chối lệnh bay thả bom, dù họ có phải ra toà án quân sự!

Các quan chức này lại nói loanh quanh rằng không có thiếu bom tại Việt Nam. Nhưng tại Sài G̣n, những tầu thương mại chuyên chở bom đạn bị tắc nghẽn tại các hải cảng, v́ hải cảng không đủ rộng để có thể đem xuống những bom và vũ khí lớn quá tầm trưc tiếp vào bờ. Trong khi đó, vũ khí nhỏ và dụng cụ y khoa th́ được Việt Cộng hối lộ và chở về mật khu.

Vào thời điểm đó, tôi vẫn c̣n nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, chính phủ Sài G̣n biết phải làm ǵ để chiến thắng. Nhưng một thời gian sau đó, tôi nhận thức được rằng: “H́nh như người ta (Mỹ) không muốn và không cho phép để thắng cuộc chiến tranh này!” chỉ v́ Hoa Thịnh Đốn đă áp đặt cái “Nguyên Tắc Giao Chiến “ oái oăm này!?

Chúng tôi đành phải bay lên phía bắc Lào để yểm trợ cho Vang Pao, người lănh đạo của lực lượng H’mong, một bộ lạc sống trên đồi núi, đang chiến đấu với quân cộng sản Bắc Việt và cộng sản Lào (Pathet Lào). Nhưng tại đây, lại có lệnh không được thả bom gần các chùa chiền. Trong khi ai cũng biết cộng sản Lào đang đóng quân đầy trong các chùa chiền ở Lào với đầy đủ vũ khí. Nhiều lần chúng đă bị bắn từ chính trong các chùa. Có lần chúng tôi không chịu được, đă bay qua chùa và thả một trái bom vào chỗ có súng bắn lên, và ầm ầm kho đạn của địch nổ vang và cháy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có một câu chuyện ai cũng biết là ở Trung Tâm Văn Hóa Trung Hoa (Chinese Cultural Center) tại Plaine des Jarres (Lào) như sau: Chúng tôi không được lệnh thả bom trong ṿng 3 cây số chung quanh trung tâm này. Vào một đêm, một phi công tức khí lén thả một trái bom vào trung tâm này và kho đạn ở đây đă nổ trong suốt một tuần lễ!

Sau khi lệnh ngưng thả bom trên lănh thổ Bắc Việt vào tháng 11 năm 1968, chúng tôi chỉ được phép thả bom khi xe tiếp tế của Việt Cộng ở đường ṃn Hồ Chí Minh trên phần lănh thổ nước Lào mà thôi, và chỉ được thả bom vào ban đêm. Như vậy là chúng tôi gần như tự tử rồi! Ban đêm không thấy đường, súng pḥng không bắn như sao, chúng tôi chỉ c̣n cách đâm máy bay vào dăy núi Karst là xong! Có một ngày quang đăng, tôi đếm được 100 xe tiếp tế nối đuôi nhau tại Đèo Mụ Giạ thuộc Bắc Việt Nam. Những chiếc xe này đậu sẵn để đợi đêm tối di chuyển vào đường ṃn. Và dĩ nhiên chúng tôi được lệnh cấm chỉ thả bom đoàn xe. Đó là quy tắc giao chiến đấy!!

Chúng tôi cũng không thể thả bom đường xe lửa tiếp tế từ Trung Cộng vào Bắc Việt. Mỹ cũng không thể phong tỏa hải cảng Hải Pḥng… Tất cả những ǵ Nixon làm năm 1972 là để Bắc Việt có cơ hội mang tiếp tế vào miền Nam. Đáng lẽ chúng ta phải chặn đứng việc cộng sản Bắc Việt tiếp tế vũ khí cho chiến trường miềân Nam mới phải?

Vai tṛ ưu tiên của Không Lực Hoa Kỳ là chặn đứng khả năng tiếp tế vũ khí đạn dược vào chiến trường Miền Nam. Đây là một sự “tuyệt đối phải ngăn chặn.” Đó là mục tiêu duy nhất của Không Lực hầu yểm trợ lực lượng Mỹ và đồng minh tại Nam Việt Nam. Chúng ta phải thả bom các cơ sở chế tạo đạn dược và vũ khí, v́ chính nơi này sản xuất phương tiện để giết những người lính Mỹ. Lư do nữa là Không Lực phải giúp lính tiêu diệt kẻ thù dưới đấtø. Tất cả Không Lực làm, từ chuyên chở, đến chiến đấu đều chung mục đích giúp cho toàn quân đội Mỹ ngoài chiến trường tại miền Nam Việt Nam.

Nhưng buồn thay, tại Việt Nam, chúng tôi đă không được phép thực thi những sự “tuyệt đối phải ngăn chặn” này. Thử nghĩ xem Tù Binh Chiến Tranh Mỹ (POW) do đâu mà có. 85% POW là hoa tiêu và phi hành đoàn. Họ bi bắn hạ chung quanh những vị trí có hỏa tiễn SAM và phi cơ MIG. Nơi mà những hoa tiêu này đă thấy từ khi cộng sản Bắc Việt và Nga Sô lúc c̣n dang xây cất. C̣n tại chiến trường Miền Nam, lính Mỹ chết bởi những vũ khí, đạn dược và tiếp liệu do Bắc Việt chuyên chở vào Nam, mà chúng ta không ngăn chặn được hay chúng ta không muốn ngăn chặn?!.

Chúng tôi đă từng thấy từng đoàn xe vận tải nối đuôi nhau ngay ban ngày. Những xe này thuộc Lực Lượng Chuyên Chở 559 từ Hà Nội đổ vào.

Chúng tôi bay trên đầu đoàn xe và đôi khi chỉ cho chúng một chút sợ hăi bằng cách ném xuống vài thùng xăng phụ hay một vài trái hỏa tiễn gọi là. V́ chúng tôi không được phép mang cả phi đoàn phản lực đến đó để thả bom, chỉ v́ lệnh cấm.

Tôi đă từng chứng kiến một làng người Thượng ở Nam Việt Nam bị Việt Cộng ném lửa đốt cháy cả làng. Chúng đốt sống cả trẻ thơ, phụ nữ và tất cả những ǵ c̣n sống, chỉ v́ dân làng không chịu phục tùng lệnh của chúng.
Thật là đau ḷng cho một cuộc chiến mà chúng ta không muốn thắng!



Tác Giả : Mark Berent – Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973.
Chuyển Ngữ : Thái Dương

florida80
06-15-2019, 21:16
Little Saigon – Một Thoáng Suy Tư - Tạp Ghi Huy Phương






Những h́nh ảnh chỉ có thể bắt gặp ở Little Saigon. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)




Người ở miền Đông hỏi tôi, nếu về thăm Little Saigon, tôi sẽ cho anh ăn ǵ, đưa đi đâu?

Tôi xin trả lời, sẽ đưa anh chị đi thưởng thức các món ăn, thức uống Việt Nam. Ngoại trừ thịt chó, tiết canh và rượu rắn, ở đây cái ǵ cũng có, từ phở, chả gị, b́ cuốn, bún riêu, bún ốc, bún chả, cá nướng… và các món uống đặc biệt xứ này như nước mía, chanh dây và đủ loại chè. Hy vọng sau một tuần về đây, anh chị sẽ hy vọng lên được vài ba cân, cho bơ những ngày cơ cực, nhờ loại văn hoá mà trong nước thường gọi là “văn hoá ẩm thực.”




Nếu muốn đi thăm viếng một vài nơi, tôi sẽ đưa anh chị đi thăm

Chùa Tây Lai (Tsi-Lai) trong khung cảnh hùng vĩ của Rowland Height, nơi mà ai cũng trầm trồ khen ngợi lối kiến trúc, trang trí của Tây Lai, nhưng tôi cũng nói rơ đây là một ngôi chùa của người Tàu Đài Loan ở Mỹ. Nơi thăm viếng sau đó là “Nhà Thờ Kiếng” (The Crystal Cathedral)” đây là một kiến trúc đặc biệt sử dụng vật liệu bằng kiếng để xây cất nhà thờ. Trước kia, nhà thờ thuộc giáo phái Canh Tân (Reformed Church in America) Tin Lành nhưng hiện nay là nhà thờ Chính Ṭa Giáo Phận Orange của giáo hội Công Giáo La Mă. Lẽ cố nhiên ngôi nhà thờ vĩ đại này cũng không phải là dấu vết văn hoá của người Việt.




Nếu là nơi đặc biệt có hơi hám Việt Nam th́ phải đi thăm những ngôi chùa việt ở đây! Nếu như có ai hỏi tôi sao người Việt Nam không thích chung sức để xây một ngôi chùa lớn cỡ Tsi-Lai hay cỡ như Nhà Thờ Kiếng, mà trong vùng này có quá nhiều chùa, lớn bằng 1/4 Tây Lai cũng có, mà nhỏ bằng một ngôi nhà hai pḥng ngủ, một pḥng tắm cũng có? Tôi cho anh em biết rằng, nhờ chia rẽ theo truyền thuyết ông cha, nửa lên núi, nửa xuống biển mà dân tộc Việt Nam mới tồn tại đến ngày hôm nay. Vả lại “không có ǵ quư hơn độc lập tự do,” không ai dưới quyền điều khiển của ai, mỗi người một cơi, “rừng nào cọp đó” phải sướng hơn không?


Ở Little Saigon này có vài trăm tiệm ăn, con số này c̣n tăng nhanh v́ người trong nước đang bỏ tiền ra đầu tư để t́m nơi “hạ cánh,” nhưng ở đây chỉ có ba nhà sách, trong đó có hai nhà sách không c̣n bán sách mà chuyển sang một nơi chuyên bán trà Nhật, một nơi chuyên bán vé ca nhạc, CD, DVD cả trong lẫn ngoài nước. Nhưng băng nhạc ngày nay cũng hết thời, v́ người ta sang băng trên máy computer ở nhà hay xem và nghe trên internet.






Một gian hàng ở chợ đêm Phước Lộc Thọ với các món ăn đậm chất quê nhà. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)




Ở San Jose, Sacramento hay ở Sydney- Úc, cộng đồng người Việt đă có những trụ sở cộng đồng để phục vụ sinh hoạt cho dân Việt địa phương nhưng ở đây th́ không! Không có một trụ sở cộng đồng có thể làm nơi tŕnh diễn, triển lăm, không có một câu lạc bộ cho người già, cựu chiến binh hay thiếu nhi, để làm nơi lui tới, sinh hoạt, đọc sách. Không phải v́ thiếu tiền, v́ người Việt ở hải ngoại dư sức có bạc tỷ, chuyện chẳng làm được. Theo thống kê của Ngân Hàng Thế Giới, lượng tiền người Việt gửi về nước trong năm 2017 ước đạt $13.81 tỷ, cao nhất từ trước tới nay và tăng $1.9 tỷ, khoảng 16% so với năm 2016. Cũng không nên than phiền điều này, v́ hải ngoại không có chính phủ, không có ngân khoản, không có tập hợp, đoàn kết, mạnh ai nấy sống.




Ở đây cái ǵ cũng chia hai, chia ba, từ cộng đồng, đến hội đoàn, hội ái hữu. Đây là phương thức pḥng thủ hữu hiệu nhất. Nếu tập trung lực lượng lại, đối phương chỉ cần tấn công vào đầu năo, là lực lượng tiêu tan. Chi bằng hư hư, thực thực, địch quân không biết đâu là diện, đâu là điểm. Đánh mặt này c̣n mặt kia! Tinh thần ấy hoàn toàn phù hợp với nguyên lư của “độc cô cửu kiếm:” lấy vô chiêu thắng hữu chiêu.




Và trước khi đánh nhau với cái ác đă làm cho chúng ta bỏ nước ra đi, th́ trước hết phải đánh nhau tận t́nh, mà đánh nhau bằng cách cho tất cả đều là địch, nên ngày nay địch với ta vẫn ở trong thế cái răng lược trong các sinh hoạt thường nhật. Rồi nh́n đâu cũng thấy “đặc công,” “nằm vùng,” “tay sai!” Trong khi đó, nơi này, ngọn cờ đỏ, bị áp đảo, tẩy chay, không c̣n chỗ dung thân.




Nếu tôi muốn giới thiệu văn hoá Việt Nam với một vài người bạn ngoại quốc, nói về cái ăn th́ dễ, có thể giới thiệu với họ tô phở, chả gị, b́ cuốn, kể cả chai nước mắm, nhưng nói rằng một cuốn băng nhạc hiện nay đang bán trên thị trường là văn hóa Việt Nam th́ tôi chưa đồng ư. Thực sự các băng nhạc của người Việt ở Mỹ, trước hết chỉ có tính cách giải trí nhất thời, sau đó có thể mang theo những thông điệp chính trị như Asia, v́ dầu sao chúng ta cũng là người ngày đêm trăn trở với thân phận của ḿnh là người tị nạn Cộng Sản bỏ nước đến đây. C̣n như “bảo tồn văn hóa,” người địa phương t́m thấy ǵ của Việt Nam trong những cuốn nhạc này ngoài những chiếc áo dài “cách tân”sặc sỡ, diêm dúa, nặng sắc thái Trung Quốc và những vũ điệu với những động tác gợi t́nh làm cho chúng ta phải đỏ mặt.




Chúng ta sẽ không bao giờ t́m lại được những vở kịch của Vũ Đức Duy ở Sài G̣n sau cuộc di cư năm 1954, hay của Lưu Quang Vũ dưới thời Cộng Sản. Một loại đă chết theo thời gian và một loại kịch đánh vào chế độ th́ tác giả phải chết. Xă hội hỗn mang ngày nay ở hải ngoại có nhiều nghịch cảnh và chua chát hơn thời di cư nhưng không có ai viết nỗi và nếu có một Vũ Đức Duy hay Lưu Quang Vũ sống lại th́ rạp hát cũng không có người xem. Bây giờ người ta sống hời hợt nông cạn hơn, cười vô lối hơn là biết khóc, nên cũng là thời hoàng kim của những anh hề biết “chọc” vào những chỗ thấp kém của con người. Làm cho khán giả cười mà phải chấm nước mắt đâu phải là điều dễ.




Người ta chê người Little Saigon lái xe lấn lướt, không biết nhường nhịn. Người Little Saigon không hiếu khách mấy, chẳng qua cũng v́ người ở chợ không quư khách bằng người ở thâm sơn cùng cốc. Người ta chê Little Saigon “Thạch Sanh th́ ít, Lư Thông th́ nhiều” qua những vụ bội tín, lường gạt giữa đồng hương với đồng hương! Và ngôn ngữ Little Saigon bây giờ cũng thay đổi v́ cư dân mới hiện diện càng ngày càng đông! Một ông già ra phố Bolsa, vào tiệm phở có thể được một cô bé dưới ba mươi hỏi: “Ḿnh ăn ǵ?” hay ở một tiệm khác sẽ có một cô bán hàng thân mật nói: “Cái này ḿnh tính 32 đồng thôi!” Chữ nghĩa bắt đầu loạn xạ và khó hiểu! Nếu báo chí, truyền thông dễ dăi không kỹ cương, th́ một ngày kia tiếng Việt trong sáng của chúng ta sẽ biến mất.

Nhà cửa đắt Little Saigon đắt và khó kiếm. Bán hai căn nhà ở Houston về Quận Cam chưa mua nỗi một căn.




Đất không lành nhưng sao chim vẫn đậu? Người Mỹ có thể rời bỏ Cali để di cư sang xứ khác, nhưng người Việt cao niên vẫn t́m về đây! Không tuyết, không lụt, không băo, không lốc xoáy, không quá nóng mà cũng chẳng rét run. Có khí hậu nào bằng khí hậu ở đây! Mỗi ngày có mươi tờ báo, đài truyền h́nh phát 24 giờ bằng tiếng Việt cho khuây nỗi nhớ nhà, mấy cụ mới được con cái bảo lănh từ quê nhà hay tiểu bang khác về, không c̣n đ̣i trở lại nơi chốn cũ.




Để giữ lại văn hoá Việt Nam, cái chuyện b́nh thường như hội chợ, diễn hành, hội họp đồng hương, ái hữu hằng năm, là để giữ lại ngọn cờ, bản quốc ca, miếng ăn Việt Nam. chiếc áo dài, cái khăn đóng. Chúng ta mang ơn những tổ chức giữ ǵn bản sắc văn hoá Việt Nam như chuyện các thầy cô bỏ một hai ngày việc nhà, bận rộn trong các lớp học Việt Ngữ. Nếu không có những lớp Việt Ngữ, Đoàn văn Nghệ Lạc Hồng, Hùng Sử Ca Việt, Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ VALA, Hội Bảo Tồn Lịch Sử Văn Hóa Người Mỹ Gốc Việt, Đoàn Nghệ Thuật Sân Khấu Văn Lang, Hội Chợ Sinh Viên, Diễn Hành Tết… mấy ai c̣n nhớ ḿnh là người Việt Nam lưu lạc đến đây.




Đây là những tổ chức và con người hết ḷng với tương lai và đất nước, bỏ công sức và đồng tiền trong số lương khiêm nhượng của ḿnh với tâm huyết giữ ǵn văn hoá Việt Nam. Không có tài trợ từ ḍng chính, cũng không có sự quyên góp trong cộng đồng. Những đại gia, tỷ phú gốc Việt c̣n lo chuyện thi hoa hậu, thương măi hay “chơi lấy tiếng,” không hề có ai đỡ đần cho những tổ chức này một tay.




Tuy vậy, nhờ ơn trên, chúng ta vẫn có một chỗ yên ổn ở vùng đất Little Saigon này. Buổi sáng, nghe tiếng nói quen thân của cô xướng ngôn viên trên đài Việt Nam, có ngôi chợ, có tô phở, ly cà phê sữa đá (đặc biệt Việt Nam), bạn bè ngày xưa lưu lạc đến đây và vài ba tháng không dùng đến một câu tiếng Anh. Đôi khi cứ tưởng rằng ḿnh có một đất nước Việt Nam khác trên trái đất này, cách xa nơi chôn nhau cắt rốn hàng vạn dặm!




Huy Phương

www.nguoi-viet.com



at 4:02 PM

florida80
06-15-2019, 21:17
Cái Đạo Ấy Hay Thật! - PM. Cao Huy Hoàng







Suy tư nhân ngày Khánh Nhật Truyền Giáo 2014



Đêm qua, 16-10, tôi nhận một email chuyển tiếp, nội dung được chép lại từ một trang facebook với tựa đề “Cái Đạo Ấy Hay Thật”. Nội dung như sau:

“Xin cầu cho linh hồn Maria mới qua đời. Maria Nguyễn Thị Liên. Sinh năm 1982. Thôn Tân Mỹ, Xă Nghĩa An, Huyện Tư Nghĩa, Tỉnh Quảng Ngăi. Chiều nay đúng 17h15 ngày 16-10-2014 em đă trút hơi thở cuối cùng về với Chúa sau hai năm dài đằng đẳng sống chung với bệnh tật. Xin mọi người hăy hiệp ư cầu nguyện cho em.
CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT !!!

“Cái đạo ấy hay thật !”. Đó là câu nói của D́ em Liên, bởi gia đ́nh em không có đạo. Liên sinh ra, được lớn lên trên miền biển đầy gió, nắng và cát. Gia đ́nh khó khăn, em là con gái lớn, nên phải xa quê vào thành phố kiếm tiền phụ bố mẹ lo cho đàn em bốn đứa ở quê nhà. Em may mắn xin được một chân làm công nhân trong một xí nghiệp may giầy da xuất khẩu ở B́nh Dương. Tiền lương cũng tạm ổn đủ lo cho bản thân c̣n dư chút ít gởi về cho mẹ. Em chăm chỉ làm việc lại ngoan hiền nên không mấy lâu đă có người để ư và rồi hai người ấy đă yêu nhau, chàng thanh niên có đạo chính dân sài thành lại không chê cô gái quê đen đúa. Họ yêu nhau đến 7 năm mới tính đến chuyện kết hôn, v́ em ấy phải đợi các em ḿnh khôn lớn mới dám nghĩ đến hạnh phúc của ḿnh. Nào ngờ, vừa học xong giáo lư, chịu phép rửa tội để chuẩn bị làm lễ đính hôn th́ em ấy phát hiện ḿnh bị bệnh nan y: phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, không thể sinh con được, nhưng chàng thanh niên ấy và gia đ́nh anh vẫn không thay đổi việc cưới hỏi…Nhưng rồi, bệnh em vẫn không qua khỏi. Hai năm điều trị, gia đ́nh em khó khăn nên em phải phụ thuộc hoàn toàn vào bạn trai. Mẹ và bà ngoại của người yêu vẫn luôn đồng hành ủng hộ hai đứa mặc dù biết em bệnh tật, có chữa khỏi cũng không thể sinh con…Nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa, con vi rút đă phá hủy toàn bộ trong cơ thể em. Em quằn quại đau đớn và trút hơi thở cuối trên tay người yêu. Cha chánh xứ Giuse Trương Đ́nh Hiền biết được, nên cho người đến lo toàn bộ đám tang cho em, từ cái ly nhang, bàn thờ, đèn cho đến ḥm, đồ tang, liệm…v..v…Mấy đêm liền trước ngày em mất, giáo xứ lại đến đọc kinh, mặc dù nhà em ấy cách nhà thờ cả mười cây số. Thế nên D́ em ấy và gia đ́nh em ấy mới nói “cái đạo ấy hay thật”.

Lạy Chúa, xin thương xót linh hồn Maria mới qua đời, xin dẫn đưa em về nước trời vĩnh cửu, nơi chỉ có tiếng cười và niềm hạnh phúc… và cũng xin cho chúng con luôn ư thức thực tại trần gian là cơi vô thường để chúng con học theo gương Chúa sống khiêm nhường, yêu thương, bác ái như chính gia đ́nh của người bạn trai em ấy để cho mọi người xung quanh đều thốt lên rằng: CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT. Amen.”

Tôi bỗng nhớ một câu chuyện khác ở Xuân Lộc. Cũng hai người yêu nhau, chàng là quí tử của một gia đ́nh hôn nhân dị giáo. Bố chàng là một cán bộ. Mẹ chàng là một Ki-tô hữu đạo ḍng, sốt sắng. Nàng là một lương dân. Hai người yêu nhau đă ba năm trời. Và khi họ định kết hôn với nhau th́ chuyện không vui xảy đến: nàng có dấu hiệu ung thư… Buồn vời vợi. Mẹ chàng nói với con trai yêu quí: “Đây chính là lúc mà con phải yêu em nhiều nhất, để chứng tỏ ḿnh là người có đạo”. Thế là chàng đă lên kế hoạch dắt nhau khấn xin Mẹ Tapao hằng tháng. Suốt ba năm viếng Mẹ Tapao, cùng với ba năm chạy thầy chạy thuốc cho người yêu… cô nàng không c̣n dấu hiệu bịnh ung thư nữa vào lần khám cuối cùng tháng 7 năm 2013. Và họ đă nên vợ thành chồng trước mặt Chúa và Giáo Hội vào tháng Mân Côi 2013. Phép lạ của niềm tin, của t́nh yêu khởi đầu từ việc anh dũng làm chứng cho T́nh Yêu Thiên Chúa, để một cán bộ trong nhà ḿnh, một đại gia đ́nh lương dân nhận ra rằng: “Cái đạo ấy hay thật”.

Tôi muốn hiểu từ “hay” trong câu nói của D́ em Liên, và của dân gian, mang nghĩa “tốt”, “lạ lùng”, “khác thường”. Và câu chuyện “Cái Đạo Ấy Hay Thật” đến với tôi trong những ngày chuẩn bị cho ngày “Khánh Nhật Truyền Giáo” gợi lên cho tôi nhiều niềm vui nhưng cũng nhiều thao thức.

-Vui, v́ vẫn đang có rất nhiều anh chị em Giáo Dân sống giữa đời thường đang anh dũng làm chứng về Thiên Chúa bằng một t́nh yêu thương “lạ lùng”, “khác thường”, đến nỗi có thể có một vài lời ra tiếng vào cho là ngu dại! Thiết nghĩ, Thiên Chúa luôn ủng hộ cho những ai yêu ngu dại theo kiểu ấy. Và những ai ủng hộ cho một t́nh yêu hết ḷng, hết sức, hết ḿnh v́ hạnh phúc của người ḿnh yêu, ấy là những người đang sống đẹp ḷng Thiên Chúa và làm chứng cho Thiên Chúa trước mắt người đời.

Vui, v́ không thiếu những t́nh cảnh oái ăm trở nên thách đố nặng nề lớn lao cho người giáo dân trong thời đại gian dối này, nhưng các tín hữu Chúa vẫn tin tưởng và vượt qua. Có một chị ở đâu mới đến đây hơn năm nay. Chị nghèo khổ, nuôi ba đứa con dại. Ai thấy cũng thương. Kẻ ít, người nhiều giúp vốn cho chị để chị bán bánh xèo qua ngày. Quán bánh xèo của chị mỗi ngày mỗi đông khách. Khoảng 3 tháng trở lại đây, chị có chơi hụi và vay mượn của nhiều người để thêm vốn liếng làm ăn. Bất ngờ, chị biến mất. Nghe đâu số nợ của chị giựt đi khoảng hai, ba trăm triệu. Trong số những người cho chị vay mượn, không ít là người công giáo. Sau giờ kinh Mân Côi tại nhà nọ, sẵn câu chuyện chị bánh xèo giựt hụi, quịt nợ bỏ đi, mấy người đang nói chuyện với nhau về việc giữ “mười bốn mối thương người”: biết ai thực mà thương, biết ai gian mà tránh! Chẳng biết ai thực, chẳng biết ai gian, nhưng chính ḿnh phải là người sống thực. Có một bà già đă cho chị ấy mượn 12 triệu nói: “Tiền để dành uống thuốc, cho ả mượn. Hồi cho mượn th́ tui nghĩ v́ thương ả, giúp ả làm ăn nuôi mấy đứa nhỏ. Ngờ đâu… Nhưng cũng không sao. Đă thương th́ thương cho trót. Biết đâu mà đ̣i. Chúa cho cái khác”.
“Chúa cho cái khác”. “Cái đạo ấy hay thật”.

Có người nói vui: “Cho kẻ đói ăn. Cho kẻ khát uống. Cho kẻ rách rưới ăn mặc. Viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc. Cho khách đỗ nhờ. Chuộc kẻ làm tôi. Chôn xác kẻ chết”… may ra, chỉ có chôn xác kẻ chết là không bị lừa trong thời này thôi.
Có người lại nói: “Chúa bảo cứ cho”. Chúa không có dặn trước khi cho phải hỏi xem người ta đói thật hay đói giả, đỗ nhờ thật hay giả vờ đỗ nhờ để rồi khuya khoắt cuỗm hết của cải nhà ta đi mất”.

Thao thức, v́ chúng ta đang sống trong một xă hội nghiêng lún về tiền bạc, vật chất, dẫn con người ta dần dần đến chỗ vô cảm, và c̣n tệ hơn thế nữa, dẫn đến chỗ tham lam, ác độc, có thể làm bất cứ chuyện bất nhân bất nghĩa miễn sao cho ḿnh có lợi, có lộc, có dư giả, thoải mái, sung sướng.

Thao thức v́, liệu mỗi chúng ta có đứng vững trước trào lưu duy vật mỗi ngày mỗi cuốn chúng ta vào chỗ vô cảm với nhau, cuốn vào t́nh trạng không c̣n biết chạnh ḷng xót thương những mảnh đời nghiệt ngả, hoặc cuốn vào chỗ từ chối sự hiện diện của Thiên Chúa và T́nh Yêu Quan Pḥng của Ngài.

Thao thức v́ chúng ta phải lội ngược ḍng chảy của những xu hướng vật chất để sống “tốt”, sống “khác thường”, sống “lạ lùng” như Con Thiên Chúa đă sống và đă yêu, để mọi người có thể nói “CÁI ĐẠO ẤY HAY THẬT !”.

Lạy Chúa, T́nh Yêu luôn có một tiếng vọng xa ngàn. Xin cho chúng con biết sống yêu như Chúa đă yêu, để làm chứng cho mọi người về một Thiên Chúa Quyền Năng nhưng Giàu Ḷng Thương Xót. A men.



PM. Cao Huy Hoàng, Khánh Nhật Truyền Giáo 2014

Nguồn: http://conggiao.info



at 2:17 AM

florida80
06-15-2019, 21:19
Đạo Lư Từ Câu Chuyện “Một Chén Gạo Dưỡng Ơn, Một Đấu Gạo Gây Thù”









“Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” kỳ thực là ư chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp th́ bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.




Câu chuyện dưới đây sẽ giúp chúng ta hiểu rơ điều này:

Trước đây, có hai người hàng xóm, một người th́ gia đ́nh khá giàu có, người kia th́ gia đ́nh lại khá nghèo.

Hai gia đ́nh này vốn không có ân oán ǵ, thường ngày quan hệ của họ rất tốt. Thế nhưng, có một năm, ông trời nổi cơn thịnh nộ, giáng xuống một trận thiên tai khiến ruộng đồng thất thu, mùa màng thất bát. Gia đ́nh nghèo nọ không có thu hoạch, lại cũng không có dự trữ, không có ǵ ăn, họ đành nằm chờ chết. Lúc này, nhà giàu kia đă mua rất nhiều lương thực, họ nghĩ đến t́nh cảnh của nhà hàng xóm, bèn mang một thưng gạo cho họ để cứu nguy.


Gia đ́nh nghèo kia vô cùng cảm kích, cho rằng đây chính là ân nhân cứu mạng. Sau khi qua khoảng thời gian khó khăn nhất, gia đ́nh nghèo đến bày tỏ ḷng cảm ơn đối với nhà giàu.

Khi hai nhà tṛ chuyện, họ nói đến việc chưa có hạt giống cho năm sau, nhà giàu bèn hào phóng tặng một đấu thóc để làm hạt giống. Gia đ́nh nghèo lại hết lời cảm ơn rồi mang đấu thóc về nhà.


Về đến nhà, anh em nhà nghèo lại nói rằng: một đấu thóc này th́ làm được ǵ chứ, ngoài ăn ra th́ vốn dĩ không đủ để năm sau trồng, nhà giàu này quá đáng thật, lắm tiền như thế th́ nên cho nhiều lương thực và tiền, chứ cho có một chút thế này thật quá là tệ.


Những lời này truyền đến tai nhà giàu kia khiến họ rất tức giận, họ nghĩ rằng ḿnh đă tặng nhiều lương thực không công như thế, chẳng những không cảm ơn mà c̣n đố kỵ xem ḿnh như kẻ thù, thật đúng “chẳng phải là người”.

Thế là, vốn dĩ quan hệ của hai gia đ́nh rất tốt, từ đó trở thành kẻ thù của nhau.


Câu chuyện “Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” này có ư nghĩa rằng khi việc ‘cho đi’ trở thành một thói quen th́ rồi sẽ thành trách nhiệm không thể chối bỏ được. Có câu nói rằng: Dục vọng giống như nước biển vậy, uống càng nhiều sẽ càng khát. Dục vọng, ham muốn thật ra chính là vết ngứa trong tâm hồn bạn. Đau c̣n có thể nhịn được, c̣n ngứa thù th́ càng găi sẽ càng ngứa!


Ngọc Trúc

trithucvn.net

florida80
06-15-2019, 21:22
Tại Sao Người Việt Vẫn Chưa Trưởng Thành? - Đại Dương









Khát vọng của dân tộc Việt Nam sánh vai cùng bè bạn năm châu bốn bể đă ấp ủ hơn thế kỷ và trải qua bao cuộc biển dâu mà sao vẫn mù khơi?




V́ người Việt Nam kém thông minh? thiếu đoàn kết? quá cố chấp? thiển cận? Hoặc do tổng hợp các căn bệnh trầm kha của dân tộc?

Kiến trúc sư Nguyễn An (1381-1453) quê ở Hà Đông bị giặc Minh bắt về Tàu năm 1407 được vua Minh Thành Tổ giao trọng trách xây dựng “thành Bắc Kinh mới” trong chức vụ tổng công tŕnh sư, toàn quyền chỉ huy các kiến trúc sư Tàu. Sau đó, ông c̣n được Vua phái đi xây dựng các công tŕnh trị thuỷ trên sông Hoàng Hà và một số ḍng sông khác.




Nhiều người Việt Nam đă làm rạng danh ḍng giống Lạc Hồng trên các lĩnh vực khoa học, kinh doanh, sáng chế lỗi lạc khắp thế giới sau khi đă từ bỏ thiên đường cộng sản, dù từng chăn trâu hoặc rất kém Anh ngữ. Đa số họ xuất thân từ Việt Nam Cộng Hoà.

Trái lại, những hành vi trộm cắp, buôn lậu, trồng cần sa tại Châu Á, Châu Âu sau năm 1975 làm nhục quốc thể đều do công dân Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam thực hiện.




Trí tuệ con người vô hạn, nhưng, chỉ phát triển khi không bị chít chiếc ṿng kim-cô lên đầu. Tư tưởng bị Mác-Lê-Mao thao túng, trí óc bị đóng khung, hành động bị hạn chế nên không một sáng kiến nào có thể nẩy sinh và áp dụng cho ích quốc, lợi dân.


Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng từng tự sướng “Việt Nam dân chủ đến thế là cùng”. Nhưng, khi gặp cử tri quận Ba Đ́nh đă nói về vụ kỷ luật Giáo sư Chu Hảo “không phải muốn nói ǵ th́ nói … suy thoái chính trị th́ phải giáo dục, uốn nắn … giờ th́ có kêu ǵ được nữa không”.




Với 94 triệu dân, hơn 24,300 tiến sĩ và 101,000 thạc sĩ (thống kê năm 2013) vẫn không tự sản xuất được chiếc ô-tô dù cho Nhà nước quyết định trở thành “quốc gia kỹ nghệ” vào năm 2020. Campuchia đă tự sản xuất được ô-tô điện giá rẻ cho thị trường quốc nội và sẽ xuất cảng vào năm tới. Bây giờ, Hà Nội lại khoác lác về Cách mạng Công nghiệp lần thứ Tư (Industry 4.0).




Hơn 220,000 cử nhân và thạc sĩ thất nghiệp do không đủ tiền chạy chọt vào biên chế dù cho Việt Nam có 11 triệu người ăn lương Nhà nước trên tổng số 94 triệu dân. Hoa Kỳ với hơn 300 triệu dân mà chỉ có 2 triệu người hưởng lương từ ngân sách quốc gia.




Việt Nam có hơn 9,000 tiến sĩ làm giảng viên tại các trường Cao đẳng và Đại học, nhưng, chẳng có trường nào lọt vào tốp 500 Đại học nổi tiếng thế giới. Giáo dục và khoa học Việt Nam thua Nhật Bản và Tân Gia Ba vài trăm năm, Thái Lan 50, Mă Lai Á 30.

Từ cấp thứ trưởng trở lên, Việt Nam có số tiến sĩ gấp 5 lần Nhật Bản, nhưng, đất nước chỉ làm thuê cho người ngoại quốc.

Người Việt Nam thông minh, nhưng, những kẻ tôn thờ Chủ nghĩa Cộng sản th́ quá đần độn, chỉ biết so sánh giữa ta-và-ta mà chẳng dám đối chiếu ta-và-người khiến cho đất nước bị sa vào vũng lầy tŕ trệ.




Đoàn kết th́ sống, chia rẽ th́ chết đă được tiền nhân đúc kết trong gịng lịch sử chống thù trong giặc ngoài của dân tộc. Đoàn kết không có nghĩa cùng chung chiến tuyến với kẻ thù của dân tộc. Dù ở trong hoàn cảnh, điều kiện, địa vị nào mà hợp tác với nội thù, ngoại xâm đều không thể tự phủ lên tấm áo yêu nước mà chính là kẻ phản bội Tổ quốc, Dân tộc.




Những ai hoàn toàn tin tưởng vào sự lănh đạo sáng suốt của Đảng Cộng sản Việt Nam đều thuộc loại thiển cận. Chủ nghĩa Cộng sản từng có hàng trăm quốc gia áp dụng từng mức độ khác nhau mà nay chỉ tồn tại Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba. Các dân tộc Đông Âu với tay không đă lật đổ được chính quyền cộng sản được trang bị vũ khí tới tận răng. Giàu dầu hoả như Venezuela mà sau 10 năm thực hiện chủ nghĩa cộng sản làm cho 2/20 triệu dân đói rét phải chạy sang các nước láng giềng kiếm miếng ăn.




Sau hơn hai thập niên, giới cấp tiến quốc tế mới thừa nhận thất bại khi sử dụng kinh tế để mở cửa chính trị. Một số người Việt hải ngoại phải đánh đố tử thần để rời khỏi thiên đường cộng sản mà lại tin tưởng có thể hoà hợp với ĐCS để xây dựng đất nước!




Sự cố chấp làm cho người Việt trở nên mù quáng trước chủ trương làm tay sai cho Đệ tam Quốc tế mà tiến hành cuộc chiến tranh uỷ nhiệm để đưa dân tộc vào cảnh nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn, khoét sâu thù hận. Chỉ có người điên hoặc siêu-cuồng-tín mới tin vào sự lănh đạo của ĐCS.




Giới truyền thông Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam đă phải đi học bổ túc chính trị nhằm toàn tâm toàn ư phổ biến, ca tụng mọi chính sách bất nhân, bất nghĩa, bán nước buôn dân của ĐCS.

Cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung ngày càng gay gắt và chưa tới hồi kết làm cho ĐCSVN phải tŕnh bày chiếc bánh vẽ: Công xưởng sản xuất. Giấc mơ này sẽ thành sự thật hay giống như quá nhiều chiếc bánh vẽ trong quá khứ?


Trung Cộng trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới sau Hoa Kỳ, nhưng, GDP thực (nominal) tính theo đầu người trong năm 2018 chỉ được 10,000 USD so với 62,000 của Mỹ và 32,000 của Đại Hàn, Việt Nam 2,000.




Bắc Kinh dựa vào thị trường tiêu thụ 1.4 tỉ người để mặc cả với các tập đoàn đa quốc và nhà đầu tư quốc tế nhằm phát triển kinh tế mà không cần kinh doanh công bằng. Luật sở hữu trí tuệ của Trung Cộng cho phép bất cứ sản phẩm nào chỉ có một chi tiết nhỏ không giống nguyên gốc đều hợp pháp. Được lệnh từ Bắc Kinh nên Hoa Lục và Hồng Kông chiếm 86% lượng hàng giả, hàng nhái trên thế giới đă đem về cho Trung Cộng 400 tỉ USD trong năm 2015 (theo phúc tŕnh của Europol). Quần áo, giày dép, quần áo giả, nhái làm Châu Âu mất 26 tỉ Euro và hơn 300,000 việc làm trong năm 2015.




Doanh nhân Trung Cộng không cần sáng tạo mà chỉ nhăm nhăm đi đánh cắp tài sản trí tuệ thông qua mạng lưới gián điệp kinh tế bằng các bộ cánh nhà nghiên cứu, thực tập sinh xâm nhập vào khối doanh nghiệp Tây Phương.




Trái lại, đảng viên Cộng sản Việt Nam thừa hưởng vai tṛ tay sai của Hồ Chí Minh nên chuyên nghề sao chép mô h́nh chính trị, giáo dục, tư tưởng từ Liên Sô, Trung Cộng nên chẳng dám đi sai một ly. Sức lực không có, lá gan và túi mật lại nhỏ nên giới cầm quyền tại CHXHCNVN khó thoát khỏi bóng ma Bắc Kinh.




Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) lưu ư Việt Nam nên thận trọng với việc Trung Cộng mượn thị trường để tránh thuế của Mỹ khiến cho giới kinh doanh và chuyên gia kinh tế Việt Nam cố nhận diện khả năng của Việt Nam. (1) Hàng hoá Việt Nam khó đáp ứng được nhu cầu của thị trường Hoa Kỳ (2) Sau 30 năm đổi mới, khu vực doanh nghiệp tư nhân Việt Nam chỉ chiếm chưa tới 10%, so với 30% khu vực hộ gia đ́nh và 30% khu vực doanh nghiệp nhà nước. (3) Hà Nội đang tổ chức Hội thảo chủ đề “Xây dựng và hoàn thiện thể chế phát triển tập đoàn kinh tế nhà nước trong bối cảnh hội nhập quốc tế” đi ngược với cam kết gia nhập WTO.




Nhưng, họ phớt lờ yếu tố chính sách của ĐCSVN nhằm tạo mọi điều kiện thuận tiện cho Trung Cộng kiểm soát nền kinh tế Việt Nam. (1) Đồng Nhân Dân Tệ được lưu hành công khai ở Việt Nam. (2) Dân Trung Cộng tự do ra vào Việt Nam ngày càng đông. (3) Các phố Tàu đồ sộ lấn áp Việt Nam về thương mại và văn hoá. (4) Các Đặc khu Kinh tế, Khu chế xuất sẽ sản xuất hàng Trung Cộng mang nhăn hiệu Made in Vietnam. (5) Chính sách đồng hoá bằng cách lấy vợ Việt sẽ làm thay đổi cán cân sắc tộc.




Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh của Trung Cộng dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản Việt Nam nếu toàn dân Việt trong và ngoài nước vẫn tiếp tục thờ ơ và nhẹ dạ.




Đại-Dương

Nov 27, 2018

florida80
06-15-2019, 21:24
Thói Thường - Như Nhiên Thích Tánh Tuệ










Vắng rồi, mới thấy ḷng đau

Lúc c̣n bên cạnh nh́n nhau hững hờ

Khuất rồi, quay quắt, thẩn thờ

Khi gần chẳng thiết một giờ cho nhau.

Tháng ngày lạnh lẽo lướt mau

Câu thương chưa nói, lời đau đă nhiều!




- Biệt rồi, mới biết là yêu

Hỏi thời gian có ngược chiều được chăng?

Xa rồi, mới thấy ăn năn

Chưa lời tha thứ ḷng băn khoăn hoài!

Giận rồi, mới hiểu ḿnh sai

Người đi thôi hết c̣n ai tự t́nh.

Mất rồi, mới biết đoái nh́n

C̣n đây chỉ một tấm h́nh lặng im.




- Hết rồi, nhịp đập trái tim

Mới hay một kiếp vô minh sống cùng

Đông rồi, tiếc những ngày Xuân

Thả mồi bắt bóng.. hư không cuối đời.




Mưa rồi, nhớ sực áo phơi

Khóc rồi, tiếc hận bao lời đă buông.

Mẹ Cha thuận thế vô thường

Ngàn muôn hiếu hạnh, nhớ thương cũng hoài!




Chiều tàn, mới biết mĩm cười

Toan cười.. th́ đă ngập trời bóng đêm.

Đi rồi, mới nhớ gọi tên

Người xuôi vào cơi lăng quên mịt mờ..




- Tỉnh rồi, mới ngộ rằng mơ!

Thế nên Sống trọn từng giờ hôm nay..

Người không hết dạ lúc này

Đời mang hối tiếc đong đầy vị lai...




Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ



at 2:35 PM

florida80
06-15-2019, 21:25
Sức Mạnh Của Tinh Thần Trong Điều Trị Bệnh: Dùng Giả Dược Cũng Phát Huy Tác Dụng






Nhiều nghiên cứu đă cho thấy sức mạnh của ư thức, tinh thần con người trong việc chữa bệnh. (Ảnh qua vlambda.com)




Nhiều nghiên cứu đă cho thấy bệnh nhân dùng giả dược thật sự có thể lành bệnh, thậm chí có trường hợp giả dược c̣n phát huy tác dụng ngay cả khi bệnh nhận biết đó chỉ là thuốc giả.


Hiệu ứng giả dược là phương pháp điều trị tưởng như không điều trị (như một viên thuốc giả), và nó giúp cải thiện t́nh trạng thể chất của bệnh nhân. Điều này đă được ghi nhận qua nhiều thế kỷ. Khi tham gia các nghiên cứu, bệnh nhân được cho dùng giả dược và dần lành bệnh. Xu hướng chung là cuối cùng những người tham gia sẽ h́nh thành sự liên kết giữa tinh thần và thể chất.

Thiết nghĩ đây có phải là quyền năng chữa bệnh của tinh thần, ư thức con người hay không? Có lẽ khi thật sự muốn bản thân khỏe lên, chúng ta cứ giữ vững quyết tâm trong đầu và sau đó sẽ dần dần hồi phục.




Tạp chí Scientific American đă xuất bản một bài báo cho thấy rơ ràng hiệu quả của phương pháp này. Giữa thể chất và tinh thần có mối liên hệ mạnh mẽ hơn nhiều so với những ǵ chúng ta biết và ngày càng nhiều người ưa chuộng phương pháp giả dược.


Tiến sĩ Bruce Lipton cho biết trong báo Sinh học và Tín ngưỡng: “Một nghiên cứu khoa học tiên tiến cho thấy tinh thần có thể đóng vai tṛ quan trọng trong việc chữa bệnh cho cơ thể – hoặc giữ ǵn sức khỏe lúc đầu… Một số nghiên cứu hiện nay cho thấy, nhận thức của chúng ta về thế giới sẽ liên tục thông tin và hướng dẫn cho hệ miễn dịch, giúp chúng ta phản ứng tốt hơn với các mối nguy hiểm sắp đến”.


Trong lĩnh vực sức khỏe, tinh thần được kết nối với thực tế vật chất là việc rơ ràng, và con người đă nhận thức được tầm quan trọng của ngành khoa học phi vật chất. Không chỉ về sức khỏe, nghiên cứu trong lĩnh vực khoa học thần kinh và vật lư lượng tử cũng cho thấy tư duy, nhận thức, cảm xúc và cảm giác (các yếu tố liên quan đến ư thức) đều có liên quan đến khả năng am hiểu của chúng ta về bản chất thực tại.


Quan điểm cho rằng tinh thần ảnh hưởng đến vật chất đă không c̣n bị xem nhẹ. Thậm chí người ta c̣n công bố những tài liệu mật của cơ quan t́nh báo và các nghiên cứu được đánh giá ngang hàng, cho thấy những hiệu quả chữa bệnh ở cả mức lượng tử và mức độ cơ học cổ điển. Nếu bạn muốn t́m hiểu kỹ hơn, hăy liên hệ với Viện Khoa học Trừu tượng do Tiến sĩ Edgar Mitchell, phi hành gia tàu Apollo 14 thành lập.


Việc gần đây các chủ đề như thế này nổi bật trên các phương tiện truyền thông phổ biến đă không c̣n gây ngạc nhiên. Chúng đặc biệt thu hút sự chú ư và trở thành chuyện hiển nhiên, và chúng ta gần như không thể phớt lờ chúng, mặc dù thực tế là các khám phá đó đă tồn tại cách đây hàng thập kỷ.


Thử nghiệm giả dược nhăn mở



Dùng giả dược thật sự phát huy tác dụng. (Ảnh: Shutterstock)




Gần đây tạp chí Times đă xuất bản bài báo về cụ bà Buonanno (nay là trợ lư y khoa 71 tuổi) đă phải đấu tranh với hội chứng ruột kích thích (IBS). Bà đă thử đủ mọi loại thuốc và phương pháp điều trị, có cả thuốc kích thích để thay đổi chế độ ăn uống. Bà chia sẻ với tờ Times rằng cuộc sống của bà thật kinh khủng, bà thường nằm vật vă ở góc pḥng, quằn quại đau đớn.




Bệnh tật đă phá hoại cuộc sống của bà. Khoảng 10 năm trước, bà quyết định tham gia một nghiên cứu. Đây là nghiên cứu thử nghiệm lâm sàng đầu tiên. Trong nghiên cứu này, bệnh nhân sẽ được phát thuốc viên giả dược. Viên thuốc không hề có thành phần hoạt tính, khiến bà cảm thấy “mất hứng” v́ đă đặt hy vọng vào một chuyện





Sau 3 tuần uống thuốc hai lần mỗi ngày, bà đă không c̣n triệu chứng ǵ nữa. Lần đầu tiên bà ngưng cơn đau trong một khoảng thời gian dài như vậy. Bà nói: “Tôi không biết đă có phép màu ǵ xảy ra”. “Đến bây giờ tôi vẫn không biết nó là ǵ”.

Điều thú vị về nghiên cứu mà cụ bà Buonanno tham gia chính là: Bệnh nhân được điều trị biết rơ rằng ḿnh đang dùng giả dược.


Với các nghiên cứu giả dược truyền thống, bệnh nhân bị lừa và cứ tin rằng ḿnh đang dùng thuốc có lợi cho ḿnh, giúp cải thiện t́nh h́nh sức khỏe. Năm 2009, Trường Y Harvard đă cho ra đời cuộc thử nghiệm thuốc giả dược mở đầu tiên, bệnh nhân được biết họ đang uống ǵ, và thử nghiệm bắt đầu với những người mắc chứng IBS, trong đó có cụ bà 71 tuổi kể trên.


Tờ Times cho biết: “Những phát hiện trên thật đáng ngạc nhiên. Gần gấp đôi số người trong cuộc thử nghiệm (biết rằng ḿnh đang sử dụng giả dược) đă nói rằng bệnh t́nh của họ giảm đi đáng kể so với những người không được điều trị. Không những thế, những người sử dụng giả dược c̣n được cải thiện sức khỏe cao gấp 2 lần, tương đương với tác dụng của hai loại thuốc IBS được sử dụng phổ biến vào thời điểm đó”.


Nhóm các nhà nghiên cứu cùng làm việc với nhau trong Chương tŕnh Nghiên cứu Giả dược và Điều trị tại Trung tâm Y tế Beth Israel Deaconess, đă nhận được khoản viện trợ 2,5 triệu USD từ Viện Y tế Quốc gia để nhân rộng nghiên cứu trên. Cho đến nay, các nhà nghiên cứu đă điều trị cho 270 bệnh nhân và dự định sẽ điều trị thêm khoảng 100 bệnh nhân mắc IBV thông qua thử nghiệm lâm sàng mà họ đang tiến hành.


Phương pháp này tác động như thế nào?

Mặc dù hiệu ứng giả dược đă được ghi nhận hơn 100 năm, các chuyên gia vẫn không thể xác định được điều bí ẩn ǵ trong cơ chế này đă giúp nó trở nên hiệu quả đến vậy. Nhiều người cho đó là do ư thức và đặc tính tự nhiên của niềm tin. Một số người cho rằng có thể con người không phản ứng với việc điều trị, mà là với cách thức điều trị. Viên thuốc thực sự không có tác dụng, vậy th́ cái ǵ mới có tác dụng? Điều thú vị là, hiệu ứng này c̣n phát huy tác dụng ngay cả khi bệnh nhận biết đó chỉ là giả dược.


Điều trị bằng giả dược không hề tốn kém, có thể v́ thế nên không được các hăng dược phẩm lớn ưa thích và quảng cáo về nó. Tuy nhiên ngày nay phương pháp này đă được công nhận trong y học hiện đại.


Các ví dụ khác về hiệu ứng giả dược





Một nghiên cứu cho thấy nhóm bệnh nhân đau đầu gối dùng giả dược cũng được phục hồi giống như hai nhóm được phẫu thuật. (Ảnh qua Hyvä Terveys)


Ví dụ gây kinh ngạc khác đến từ nghiên cứu phát hành năm 2002 của Tạp chí Y học New England. Nghiên cứu đă xem xét các ca phẫu thuật những bệnh nhân bị đau đầu gối nặng.


Từ lâu người ta cho rằng giả dược không có tác dụng trong phẫu thuật, nhưng điều này không đúng. Nghiên cứu chia bệnh nhân thành 3 nhóm, một nhóm được các bác sĩ phẫu thuật chữa sụn hư ở đầu gối. Một nhóm khác được xả khớp gối bằng cách loại bỏ các chất gây viêm khớp. Nhóm thứ ba được phẫu thuật giả, bác sĩ chỉ cho bệnh nhân dùng thuốc an thần và làm họ nghĩ rằng ḿnh đă được phẫu thuật. Cả ba nhóm đều trải qua cùng một quá tŕnh phục hồi, và kết quả thật đáng kinh ngạc: Nhóm dùng giả dược cũng được phục hồi giống như hai nhóm đă phẫu thuật.



Hiệu ứng giả dược nên trở thành đề tài của các nghiên cứu lớn và được tài trợ. Nếu các nhà nghiên cứu y học biết cách tận dụng hiệu ứng giả dược, họ sẽ mang đến cho các bác sĩ một phương pháp hiệu quả, dựa trên năng lượng, không có tác dụng phụ khi trị bệnh. Những người chữa bệnh nói rằng họ đă có những công cụ tương tự như vậy, nhưng tôi là một nhà khoa học, và tôi tin rằng càng biết nhiều về khoa học giả dược, chúng ta sẽ càng có thể tận dụng nó tốt hơn trong y học.

— Trích từ sách “Tính chất tự nhiên của Niềm tin” của Tiến sĩ Bruce Lipton
Bên cạnh giả dược, vẫn c̣n rất nhiều các nghiên cứu thử nghiệm chữa bệnh phi vật lư. Có hàng trăm nghiên cứu đă và đang thử nghiệm tác động của tinh thần con người lên sức khỏe và sự vật xung quanh chúng ta như thế nào. Có lẽ trong tương lai con người sẽ phải phá bỏ bức tường thế giới quan duy vật để khám phá thế giới rộng mở về tinh thần.


Bảo San, theo CE

http://tinhhoa.net

florida80
06-15-2019, 21:26
Vua Thử Rượu












Trong một hăng rượu tại Napa Valley, California, một chuyên viên thử rượu vừa qua đời.


Chủ hăng đăng báo để kiếm người thay thế, một anh chàng say rượu bí tỉ, quần aó rách rưới tới xin việc.


Chủ hăng muốn tống cổ anh ta đi, nhưng vẫn muốn thử tài xem sao.


Ông ngoắc tay và cô hầu bàn mang ra một ly rượu.


Anh chàng say rượu cầm ly uống cạn và nói: "Rượu vang đỏ loại Muscat, ba tuổi, trồng ở miền bắc của Napa Valley, được chứa trong thùng thép."


Chủ hăng tuyên bố: " Đúng thế."


Lại ra hiệu cho cô hầu bàn mang ra một ly rượu khác.


Anh chàng say rượu nâng ly lên, uống cạn, lè nhè nói: "Rượu vang đỏ, Cabernet, tám năm, trồng tại phía tây nam của Napa Valley, được chứa trong thùng gỗ sồi."


Chủ hăng phục lăn, ông nháy mắt cho cô thư kư để ngầm ra hiệu. Cô thư kư bưng ra một ly nước tiểu.


Gă say rượu mắt nhắm mắt mở, nâng ly uống cạn.


Uôńg xong gă lè nhè nói: "Tóc vàng, 26 tuổi, mang thai ba tháng … Nếu không cho tôi việc làm, tôi sẽ nói toạc tên bố đứa bé"

Chủ hăng kêu anh ta vào: "Thâu mầy làm chủ luôn nghen"



Lượm trên mạng

florida80
06-15-2019, 21:27
Người Việt "Năm Bờ Nai" - Chu Tất Tiến









“Ủa! Sao lại nói là Năm Bờ Nai? Tốt, th́ nói là Năm Bờ Oăn, xấu th́ nói là Năm Bờ Ten! Kỳ cục quá! Năm Bờ Nai là cái chi?”

“Ừa há! Kể ra th́ cũng kỳ! Nhưng mà tui không dám nói Năm Bờ Ten! Nói Năm Bờ Ten, thiên hạ uưnh lỗ đầu! Ông cứ đọc đi, th́ biết!”



Bữa hổm, đang lái xe trên đường Euclid, gần tới Lampson, thành phố Garden Grove, miền Nam California, bất ngờ phải thắng chậm lại v́ xe Camry mầu cà phê sữa, chạy trước mang biển số Tếch Xa đang từ từ chậm lại, rồi bất ngờ, một cánh cửa sau phía bên phải mở ra, và... từ trong đó tuôn ra một lô ly cà phê, chai cà phê và giấy rác... xuống đường. Ngay sau khi đống rác tràn ra đường, th́ cánh cửa đóng sập lại, và chiếc xe Camry Tếch Xa kia vù đi!



Sáu tui giận quá, phóng vù qua bên mặt của chiếc xe đó, nh́n vào trong th́ thấy mấy người Tếch Xa An Na Mít đang cười ngặt nghẽo, khoái chí v́ đă xả được rác ra đường Cali mà không bị bắt! Vừa xấu hổ, vừa buồn cho người Việt ḿnh thiếu ư thức, làm nhục cho dân Việt, nói chung, nếu chẳng may, mà bị phú lít bắt gặp, nên tui giận quá, tính giơ ngón tay giữa ra cho mấy trự đó coi, nhưng rồi lại chỉ cau mặt! Thấy thái độ giận dữ của tui, mấy trự kia giật tay lái, chuyển làn cái vù rồi dọt mất tiêu. Tui buồn hiu v́ tuy chiếc xe kia thoát tội, nhưng chắc rằng cũng có vài người Mỹ khác nh́n thấy cảnh này và rủa người Việt ḿnh thất học, vô giáo dục!




Thiệt là.. Năm Bờ Nai!

Cũng vụ lái xe. Lại cũng Sáu tui là nhân chứng phiền muộn. Đang lái chậm trên làn trái của phố Bolsa đông người, gần tới khu Phước Lộc Thọ, bỗng bất ngờ một chiếc xe Honda Accord mầu xám từ bên phải tui, giật tay lái vù qua mặt xe tui, rồi quẹo trái vào khu Làng Á Châu, nơi có chợ Á Đông! Tui phải vội thắng gấp, nghe cái “két” để tránh đụng ngang lưng chiếc xe Honda kia, nếu tui chậm một vài giây là cả nguyên cái xe Honda kia lật gọng!




Nh́n theo chiếc xe kia đi vào khu chợ, tui nực cả người, phải lái xe đi theo xem mấy trự này là ai, th́ cũng chỉ là hai ông An Nam Mít sồn sồn đang chụm đầu vào nhau, nói chuyện hay căi lộn ǵ đó, không thèm nh́n ra ngoài. Lúc ấy, cái tính nóng hồi thanh niên của tui nổi lên, chỉ muốn chặn chiếc xe kia lại, mở cửa chiếc xe kia, lôi hai trự ra đục cho một chập phù mỏ luôn, để nhớ đời, tránh giết người oan theo ḿnh... Quẹo xe, vượt ngang đầu xe người khác mà không chịu ḍm đường th́ không những chết ḿnh mà c̣n giết người khác nữa! Chưa kể đă lớn tuổi, đôi khi phản ứng bậy, thay v́ đạp thắng lại đạp ga như vị kia, nhấn ga phóng vào cửa chợ Á Đông, làm cho hai vị cao niên đang ngồi trên ghế chờ người nhà, đi chuyến tầu suốt.




May mà góc đường Moran và Bolsa có đặt thêm trụ đèn, nếu không th́ các vụ đụng xe trên phố Bolsa cứ đều đều diễn ra như chuyện dài Nhân Dân Tự Vệ vậy.




Nói chuyện xe cộ buồn quá, thôi trở qua nói chuyện dzui dzui vậy!

Một hôm, đi coi văn nghệ do một số ca sĩ lừng danh tổ chức, thấy người ḿnh đúng là chịu chơi “Năm Bờ Nai”! Trong khi ca sĩ hát, th́ một số người vác phôn ra quay phim lia lịa. Mà mấy vị “ka mê ra men” này coi việc tôn trọng người khác như củ khoai, nên hổng thèm giữ cái cái phôn của ḿnh ở dưới khuất mà cứ giơ cao cái phôn rồi lia trên đầu thiên hạ làm mấy người ngồi ghế sau cứ phải nhấp nhổm tránh né cái phôn to đùng đang cản h́nh ảnh trên sân khấu! Thiệt là chịu chơi ghê ta!




Nhưng cũng chưa hết, mấy vị “ka mê ra men” này c̣n nghiêng qua nghiêng lại, nói chuyện tỉnh bơ, phê b́nh ca sĩ và “đen sơ” um sùm. “Nhỏ này bơm bự quá!” “Con kia sếch xy thiệt ta.” Người ngồi bên, nghe thấy mấy câu x́ xào đó mà phát bực, nhưng không dám nhắc nhở, ngại lại gây ra căi lộn trong rạp th́ ôi thôi. Bực nhất là có bà phó nḥm, chẳng biết do ai thuê, leo lên tuốt gần sân khấu rồi chĩa ống đèn pha xuống phía khán giả làm chói mắt người xem cả mười lăm phút, làm khán giả chỉ muốn đứng dậy, đá cho cái đèn pha đó văng đi.




Cái vụ tŕnh diễn thời trang mới là gay cấn. Nhiều chương tŕnh tổ chức trịnh trọng lắm, có ca sĩ hát bài bản, có mặc áo đẹp, có thướt tha (cho dù là vài vị đă là bà nội, bà ngoại), nhưng có một chương tŕnh tổ chức ngay tại thủ đô tị nạn, mà người xem chỉ muốn nhắm mắt v́ các nàng chỉ mặc áo dài mà không thèm mặc quần! Trời ạ! Mấy nàng đứng nghiêng nghiêng, khoe cái gị đô vật và cái mông dưa hấu của nàng ra giữa hai tà áo mỏng te, tuy không trổ hoa hay vẩy nến, nhưng vẫn làm người xem ớn lạnh, chân tay run lập cập như trúng gió. Gị đô vật như thế này mà nhảy phóc lên cổ mấy chàng sồn sồn th́ chàng ra nghĩa địa ngay. (Nói “mấy chàng sồn sồn” v́ đối với đám thanh niên, chúng chỉ có nước chắp tay gọi bằng “Má” thôi!) C̣n mấy nàng khác, tuy không phô trương bộ thời trang Táo Bà như thế, lại “sâu óp” cái kiểu Tầu Chệt, áo dài ngắn, vải cứng, cũn cỡn trên cái quần Tây, trông như mấy chị em đứng đường ở Hồng Kông! Văn hóa này thiệt hết thuốc chữa!




Cũng chuyện văn nghệ, từ hơn thập niên nay, phong trào Hát Cho Nhau Nghe phát triển tưng bừng, hầu như nhà hàng nào cũng có nhạc sĩ đệm đàn cho phe ta hát để kiếm số thực khách đông hơn. Thường là từ thứ Năm, thứ Sáu đến hết Chủ Nhật. Bà con ta hưởng ứng ào ào.




Thiệt ra th́ phong trào này cũng làm sống động sinh hoạt cộng đồng hơn là nghe các ứng cử viên chủ tịch ban bệ ǵ đó căi nhau, chửi nhau trên mạng kinh hoàng, c̣n ca hát cho nhau nghe th́ đă lỗ tai hơn. Có điều muốn nói là nhà hàng nên đặt giải thưởng Can Đảm cho một số ca sĩ, v́ có mấy cụ cao niên, muốn tiếng hát của ḿnh “vượt thời gian” nên lên sân khấu mà rống tùm lum, chẳng có tông, điệu, nhịp ǵ cả, làm người nghe tưởng như đang xem phim diễu. Có cụ lại cứ thích “hát đôi” với ca sĩ nữ, mà v́ không bao giờ dượt với nhau, nên cụ hát tông “Đơ”, nàng hát tông “Ré”, khiến người nghe hết hồn hết vía.




Vài vị ca sĩ lên tŕnh diễn mà rất gan dạ, không hát, chỉ có gào! Có vị nữ lưu kia bước lên sân khấu với áo đầm rực rỡ, lóng lánh như sao sa, cúi đầu chào lịch sự lắm: “Em xin hát tặng cho quư vị thưởng lăm một bài vui nhé!” Thế rồi nàng gào lên ầm ĩ, cũng không cần Mê Lô Đi, không cần tông, điệu, chỉ cầm mi cờ rô, nhảy nhót loạn xạ. Tay chân cứng quèo vung vẩy lên xuống, lúc lắc mông và mấy cái đồ giả trên người, thiệt không khác ǵ kỳ nhông, cắc kè.




V́ lịch sự, không muốn cho ca sĩ phiền ḷng, nên một số khán giả phải cúi mặt xuống bàn để cười sặc sụa. Có vị khán giả cười quá, phát ho liên tục. Có vị chảy nước mắt, nước mũi rồi hỉ mũi xoèn xoẹt. Người xem chỉ ước mong quư cụ ông, cụ bà có lên hát th́ xin chịu khó đi học hát, và trước khi lên đài phải dượt trước, nếu không có nhạc sĩ dượt với ḿnh, th́ cũng phải mở Ka rao Ô Kê và cố học thuộc bài đừng để lên sân khấu mà cầm cái phôn rồi hát bừa băi, làm hỏng bản nhạc của người sáng tác cũng như làm cho chương tŕnh vui hôm đó bị bể.




Thiệt ra, những vụ hát gào này cũng chưa đủ tư cách làm Năm Bờ Nai đâu,

Tiếp theo chuyện ca hát, thời trang th́ phải nói đến nhảy đầm, không phải khiêu vũ trong các buổi văn nghệ, mà là nhảy đầm ngay ngoài đường, trước bàn dân thiên hạ. Ngay trước Phước Lộc Thọ ở Bôn Sa, thủ đô tị nạn, thường có chợ Tết hàng năm. Trước cửa chợ có một sân khấu cho ai muốn hát giúp vui th́ hát, điều này cũng làm cho không khí Tết thêm phần hấp dẫn, tuy nhiên, có một số vị, đang đi chợ, hứng chí quá, nghe nhạc trổi lên là sắn quần nhảy vào liền y như sắn quần nhảy Ô Quan thời con nít vậy! Nhảy tùm lum tà la, ngay trước cửa chợ, chỗ dành cho khán giả đứng xem. Mà nhảy có đẹp ǵ cho cam! Mới học ở đâu được vài điệu là đă trổ tài rồi. Có cụ ông kia, đầu gối sắp rớt ra ngoài ống quần mà cũng lọc cọc, lọc cọc nhảy như ếch bắt muỗi vậy. Thật tội cho những người đi chợ Tết, cứ thấy tim đập thùm thụp, chỉ sợ phải kêu 911 giùm cụ. C̣n các nàng tre trẻ kia đi với mấy ông già, có thể là nàng mới ở Việt Nam sang nhờ chiếc cầu Việt Kiều, cũng nên nương nhẹ các cụ chút, không nên xúi các cụ chơi bạo, chóng chết. Các cụ đă uống Viagra nhiều rồi, mà bây giờ bắt các cụ nhảy đầm nhảy đ́a liên tục như vậy th́ người ta bảo các nàng chơi ác đấy nhé. Dù ǵ cũng t́nh nghĩa lúc kết hôn, cho dù nàng chỉ dựa dẫm các cụ để sang Mỹ, cũng nên nhớ cái ơn cụ hy sinh bao nhiêu tháng tiền già để mua quà cưới cho nàng. Đừng để xảy ra chuyện buồn như mới đây, một cụ giận vợ trẻ đang muốn bai bai cụ, liền móc súng ra lảy c̣, chết cả chùm…




Ớn lạnh!

Thôi, viết nhiêu đó đủ rồi, chuyện buồn chuyện vui người Việt trên đất Mỹ c̣n dài dài. Để hồi sau sẽ rơ.





Chu Tất Tiến

http://viendongdaily.com



at 1:51 PM

florida80
06-16-2019, 21:53
Câu Chuyện Về “Nghề Nghiệp Buồn Nhất Thế Gian” - Theo Daily Mail




Những h́nh ảnh dưới đây kể về một nghề nghiệp đặc thù ở Nhật, một nghề mà người ta cho rằng… “buồn nhất thế gian”.


Đó là nghề dọn dẹp nhà cửa của những cụ già sống cô đơn, qua đời không ai hay biết. Những h́nh ảnh dưới đây ghi lại những công việc thường nhật của một biệt đội chuyên thực hiện “nghĩa cử cuối cùng” dành cho những cụ già qua đời trong cô đơn ở Nhật. Họ đến và dọn dẹp nhà cửa của người quá cố.




Có một thực tế đáng buồn là đối với những cụ già cô đơn, họ có thể đă qua đời cả tuần, cả tháng mà không ai hay biết. Những bức ảnh xuất hiện dưới đây được chụp tại thủ đô Tokyo. Trước khi biệt đội này đến dọn dẹp, cảnh sát đă đến trước để đưa thi hài cụ già đi an táng

Ở Nhật, người ta không quá để ư tới cuộc sống của hàng xóm. Ngoài ra, những chi phí như tiền nhà, tiền điện, tiền nước… có thể được trả tự động hàng tháng thông qua tài khoản ngân hàng, con cái của cụ già có thể đi làm ở xa và không thể về thăm cha mẹ thường xuyên, họ hàng cũng lâu lâu mới tới chơi… Lư do thường thấy nhất để người ta phát hiện một cụ già đă qua đời, đó là khi có mùi lạ xuất hiện.

Ở Nhật Bản, vấn đề dân số già từ lâu đă được biết tới. Tại đây, ngày càng có nhiều người già sống cô đơn một ḿnh. Trong số 127 triệu dân Nhật Bản, có tới 1/4 đă ở độ tuổi trên 65.

V́ cuộc sống hiện đại nhiều áp lực nên những mối quan hệ gia đ́nh cũng trở nên lỏng lẻo, người già ở Nhật thường cố gắng tự lo liệu cuộc sống của ḿnh để không làm phiền tới cuộc sống của con cháu. Đó là lư do tại sao nhiều người già nơi đây sống một ḿnh.

Anh Hirotsugu Masuda - một thành viên trong biệt đội cho biết một tuần họ thường được gọi tới dọn dẹp 3-4 ngôi nhà có những cụ già vừa qua đời




Việc dọn dẹp toàn bộ một căn hộ thường mất khoảng 6 tiếng, trong suốt quá tŕnh làm việc, họ phải giữ trật tự tối đa để tránh làm những người hàng xóm cảm thấy lo lắng, bất an. Sau khi mọi công việc đă hoàn tất, hương hoa sẽ được đặt ở vị trí người quá cố đă trút hơi thở cuối cùng.

Để một biệt đội đến dọn dẹp nhà cửa như thế này, người ta phải trả số tiền tương đương từ 15-65 triệu đồng, tùy thuộc vào kích cỡ căn hộ

Tại Nhật hiện giờ có 5 triệu người già sống một ḿnh, tính tới thời điểm hiện tại, đă có khoảng 40.000 người già qua đời trong cô đơn. Một thập kỷ nữa, con số này sẽ c̣n gia tăng với tốc độ nhanh hơn nữa.





Nước Nhật có thể Hănh diện v́ Quốc gia của họ có Tỷ lệ Người già đứng đầu Thế giới, nhưng điều này có thể xem như Hạnh phúc được không!? Khi mà cuối đời Âm thầm lặng lẽ ra đi, không một người thân hay biết. !!!

florida80
06-16-2019, 21:54
Ông Già Ngồi Bươi Đống Rác - Tiểu Tử











Thành phố Hồ Chí Minh quang vinh vẫn c̣n rất nhiều rác. Hồi thời trước, Sài G̣n đă có nhiều rác, nhưng so với bây giờ th́… thua xa. Rác bây giờ chẳng những nhiều hơn mà c̣n… rải rác hơn. Điều này chẳng có ǵ khó hiểu hết. Bởi v́, trong chế độ ưu việt xă hội chủ nghĩa, cái ǵ của ta cũng đều hơn của lũ chúng nó cả: rác của chúng nó là rác tư bản, rác ngụy, c̣n rác của ta là rác… nhân dân, do nhân dân, từ nhân dân mà ra. Có chính nghĩa, hơn là lẽ tất nhiên!




Vậy, ở một đống rác khá lớn nằm trên vỉa hè một con đừơng khá rộng trong thành phố, có một ông già ngồi ung dung như đang ngồi ở một nơi sạch sẽ! Ông già đó tuổi cỡ ngoài tám mươi, có cḥm râu bạc giống râu bác Hồ. Ổng đội mũ tai bèo, mặc bộ đồ bà ba đen, mang dép cao su đúc. Ổng ngồi trên một ghế bằng nhựa nhỏ, thấp, loại ghế ngồi cho trẻ con. Ổng cầm cây gậy trúc dài bươi bươi rác, mắt nh́n châm chú chỗ đang bươi, mặc cho đàn ruồi bay lên đáp xuống như giành rác với ổng! Lâu lâu, ổng nói một ḿnh: "Nó nằm lẫn đâu đây hè! Mẹ bà nó!".



Đường này lúc nào cũng đông ken. Xe đạp, xe gắn máy, xe hơi… hai luồng chen nhau chạy, giành mặt đường mà chạy, ḷn lách lấn ép, bóp kèn inh ỏi. Chạy đầy đường như vậy mà chẳng ai nh́n thấy ở trên đỉnh đống rác cao nḥng đó có một ông già… Cho đến người đi bộ trên vỉa hè cũng chẳng thấy ai để ư đến ổng hết! Hơn hai chục năm sống quen với quá nhiều nghịch lư, con người ta không c̣n nhạy cảm trước những sự bất b́nh thường. Bởi v́ cứ nh́n riết rồi quen con mắt, nên không thấy chướng, cứ nghe riết rồi quen lỗ tai nên không thấy ồn, cứ ngửi riết rồi quen lỗ mũi nên không thấy hôi. Đó là một quy luật. Tiếp theo đó là một quá tŕnh đi xuống dốc của con người, vừa nhanh vừa gọn, bởi v́ nó dễ ợt hà!



Ông già lâu lâu ngừng bươi rác, móc túi lấy bọc ni-long thuốc rồi chậm răi vấn hút. Điếu thuốc của ổng to bằng ngón tay cái, nên mỗi lần ổng nhả khói là thấy mù mịt, làm như đống rác đang ngún cháy vậy!



Trong khi ổng hút thuốc, ổng không bươi rác. Làm như hút thuốc là qua giai đoạn ổng nghỉ xả hơi! Ổng xoay người ra nh́n thiên hạ chạy loạn dưới đường giống như ổng đang ngồi xem kịch. Một lúc sau ổng nói một ḿnh: « Thiệt… không giống ai hết!» Mà thiệt! Người ta chạy đi đâu mà lúc nào cũng thấy chạy đầy đường. Người nào cũng hối hả. Người nào cũng bóp kèn. Kẹt không kẹt ǵ cũng thấy bóp kèn! Làm như nếu không bóp kèn th́ xe sẽ… không chạy vậy! C̣n luật lệ giao thông th́ hầu như không có. Mạnh ai nấy chạy. Tay mặt tay trái ǵ cũng… như nhau. Đàn ông đàn bà ǵ cũng chen lấn ḷn ép… như nhau. Chẳng ai nhường ai hết. Đàn ông con trai có người ở trần bận quần xà-lỏn, có người lại mặc quần áo gin, bên trong có sơ-mi và áo gi-lê giống như đang ở xứ lạnh! C̣n đàn bà con gái th́ phần đông ăn mặc không để… hở một chỗ nào hết.




Áo pô-lô ngắn tay, quần dài, găng tay cao tới… nách, đội kết loại đấu thủ dă cầu, mang kiến đen, bịt mặt bằng chéo vải thêu bông hoa hay có ren giống đàn bà á-rập! Nếu có mặc áo dài th́ cũng mang găng tay ngắn, rồi đội kết, rồi kiến đen, rồi bịt mặt! Thành ra không nh́n ra được ai là ai hết!



Hút tàn điếu thuốc, ông già lại quay về đống rác, chăm chỉ bươi. Một lúc lại nói: "Mẹ bà nó! Tao bươi riết rồi cũng ra. Làm ǵ rồi cũng thấy!".

Một cô gái nhỏ xách tới xô rác đổ xuống làm lũ ruồi lúc nhúc bay lên, thấy ông già ngồi đó, cô hỏi:

- Bộ ông không sợ hôi sao mà ngồi đó vậy?

Ông già cười mũi:

- Thời bây giờ, ở đâu mà không hôi không thúi, hả? Nó tràn đồng th́ ngồi ở đâu cũng vậy thôi.

Cô gái lại hỏi:

- Thấy ông bươi bươi. Bộ ông mất cái ǵ hả?

Ông già ngừng tay, hỏi lại:

- Mất hả? Mất cái ǵ? C̣n khỉ ǵ đâu mà mất !

- Vậy chớ ông bươi rác làm ǵ? Rác bây giờ đâu c̣n có ǵ đâu mà lượm.

Ông già cầm gậy trúc gơ gơ vào đống rác làm lũ ruồi hốt hoảng bay lên vù vù.

Ổng hạ giọng:

- Tao bươi rác để kiếm mấy thằng Việt Cộng mà hồi đó tao nuôi tao giấu trong nhà.

Có vẻ thấy ông già… khùng quá nên cô gái bỏ đi, vừa đi vừa nói:

- Họ là con người chớ bộ chuột bọ ǵ đâu mà ông t́m trong đống rác!

Ông già nh́n theo, nói lớn:

- Mà tao có nói tụi nó là con người đâu?

Tiếng của ông bị ch́m lấp trong tiếng ồn hỗn tạp của đường phố, nên chẳng gợi được sự chú ư của ai hết. Ổng nh́n quanh, thở dài, rồi tiếp tục bươi…

Một thanh niên đang đi trên vỉa hè bỗng tấp vô đống rác vạch quần định đứng tiểu, một tay chống nạnh, trên môi ph́ phà điếu thuốc. Ông già nói lớn:

- Coi chừng! Nó phóng lên nó cắn sứt à!

Gă giật ḿnh, vội vă buông quần bước đi như chạy. Vừa đi vừa nh́n lại, nét mặt c̣n đầy sợ hăi ! Ông già không nh́n theo, cũng không cười. Làm như điều ông nói là điều có thật chớ không phải đùa. Cho nên nghe ổng nói tiếp:

- Cái lũ khốn nạn này có thứ ǵ mà tụi nó không đớp!

Ổng nói mà đầu gậy vẫn không ngừng bươi. Bầy ruồi nhặng vẫn bay lên đáp xuống, đáp xuống bay lên, lúc nha lúc nhúc…

Gần trưa, một người đàn bà đứng tuổi từ trong hẻm gần đó bước ra đi lại đống rác, thưa:

- Mời ông Hai về ăn cơm.

Ông già nói “ờ” rồi chống gậy đứng lên đi. Người đàn bà cúi lấy cái ghế nhỏ, xách đi theo phía sau ông, im lặng. Cả hai đi lần vào hẻm.



Con hẻm mới vào thấy rộng thấy thẳng, hai bên có phố lầu hai ba từng kiến trúc hiện đại, từng nào cũng thấy có máy lạnh ḷi ra coi rất… văn minh! Hai dải phố lầu này kéo dài vào hẻm độ ba bốn mươi thước.Sau đó là một khúc quanh thẳng góc, rồi con hẻm chỉ c̣n lại không tới hai thước bề ngang, chạy quanh co rồng rắn vào tuốt bên trong tiếp nối với những con hẻm nhỏ khác không biết từ đâu tới mà cũng thấy… rồng rắn quanh co! Ở đây, nhà cửa lụp xụp hẹp té, khác hẳn với mặt tiền đồ sộ lộng lẫy. Đó là một thế giới khác, một thế giới nghèo khó núp sau cái thế giới phồn vinh bên ngoài. Người ta không thể nghĩ rằng nó nằm ngay trong ḷng thành phố, cái thành phố mang tên Người từ hơn hai mươi năm…



Ông già và người đàn bà bước vào một căn nhà nhỏ hẹp của khu hẻm rồng rắn. Ông già nói:

- Tao bươi hoài mà chưa gặp thằng nào hết.

Một người đàn ông trong nhà nói cho lấy có:

- Vậy hả ông Hai?

- Tụi nó chui rúc ĺ lắm. Mẹ bà nó! Hồi đó mà tao biết như vầy, tụi nó có chung vô quần trốn, tao cũng cởi quần tao giũ cho chết cha tụi nó hết!



…Người đàn ông trong nhà là cháu của ông già bươi rác, kêu ổng bằng ông chú, c̣n người đàn bà là vợ hắn. Hai vợ chồng đă trộng tuổi nhưng chưa có con. Họ lănh may gia công quần áo cho một công ty may mặc, nên trong nhà lúc nào cũng nghe tiếng máy may chạy xành xạch suốt ngày. Họ ngủ trên cái gác lửng nhỏ bằng hai chiếc chiếu, c̣n ông già th́ có cái ghế bố kê trong góc nhà. Nhà nhỏ xíu nên chỉ có một bóng đèn điện treo ở giữa.



Hai vợ chồng người cháu đem người ông về nuôi trong nhà từ ngày ổng ra tù cách đây hơn bảy năm…

Theo lời kể lại của người cháu th́ “ông chú” ngày xưa là một nhà doanh thương - đại doanh thương - Ổng độc quyền nhập cảng vỏ ruột xe gắn máy, xe hơi, xe máy cày. Ổng có mấy kho hàng lớn ở Khánh Hội, một văn pḥng ba từng lầu ở Chợ Cũ, một vi-la to ở đường Phan Thanh Giản và một vi-la vừa vừa nằm khuất trên một đồi thông ở Đà Lạt. Vợ và hai con ổng đều ở bên Pháp để làm một “đầu cầu” bên đó. C̣n bên này ổng có một bà nhỏ lo về giao tế, xă hội và nhân viên. Lâu lâu, ổng bay qua Âu Châu thăm vợ con và làm việc với các hăng chánh ở bên đó.



Ổng nhiều thế lực lắm. Người cháu nói: “Hồi đó, tôi đang làm thợ may cho nhà may X th́ bị động viên.Vậy mà ổng kéo tôi ra cái rẹt! Có điều làm tôi không hiểu là ổng như vậy mà trong nhà ổng nuôi Việt Cộng. Ngay như cái nhà trên Đà Lạt mà ổng dùng cho mấy ông lớn mượn, từ anh quản gia đến chị bếp đến mấy người làm vườn đều là cán bộ Việt cộng ráo. Ổng nuôi họ như vậy cho đến năm 1973 họ mới lần lượt rút đi …”.



Hồi tháng tư 1975, ổng không di tản. C̣n nói: “Cách mạng chớ bộ ăn cướp giết người đâu mà sợ!”. Sau đó mấy người ổng nuôi có về thăm, ổng cũng đăi đằng hậu hĩ. Vậy mà khi cách mạng “đánh tư sản mại bản”, ổng cũng bị “ đánh” tơi bời , tài sản bị tịch thâu hết c̣n bị đi tù cải tạo nữa. Vợ lớn của ổng chết ở bên Pháp, bà vợ nhỏ đi chui rồi mất tích ở biển Đông. C̣n hai đứa con, sau này có người quen từ Paris về cho biết, đă phung phí hết tiền của mà ổng đă để cho họ bên đó rồi dọn nhà đi mất. Thành ra đi thăm nuôi ổng chỉ c̣n có vợ chồng người cháu thợ may…



Khi ông chú được thả ra khỏi tù - nghĩa là nhà nước xét thấy ổng đă hoàn toàn được cải tạo - ổng đă trở thành một người khác: một người mất trí! Người cháu nói: “Hồi đem ổng về ở với tụi tôi, tôi cũng ngại. Sợ ổng chê. Nhưng rồi ổng vẫn ở tự nhiên, không phàn nàn ǵ hết, tụi tôi cũng mừng. Rồi lo không biết chịu đựng ổng nổi không. Nhưng rồi thấy ổng không có điên loạn như những người điên khác nên tụi tôi cũng yên tâm. Ổng không nói ǵ hết, tối ngày bắc ghế ngồi dưới mái hiên hút thuốc đọc sách hoặc ngồi cả giờ nh́n đường hẻm như người ta chăm chú coi ti-vi! Vậy mà lâu lâu ổng cũng nói nhiều câu làm ḿnh ngạc nhiên tưởng như ổng là người b́nh thường. Khi ḿnh thử hỏi tiếp, khơi lại thời cũ th́ ổng lại ngẩn ngơ. Thấy tội nghiệp! Thiệt ra, người ta chỉ thấy ổng điên là khi nào ổng đi bươi đống rác, cứ hai ba hôm là ổng đi bươi…”



Và như vậy, “ông Đại Doanh Thương” đó bây giờ ngồi bươi đống rác giống như ổng bươi lại dĩ văng của ổng, một dĩ văng mà rác rến vun đầy. Ổng đâu biết rằng , đối với nhà nước cách mạng, ổng cũng chỉ là một thứ rác rến mà nhà nước đă vứt bỏ trên lề xă hội, không hơn không kém…


Tiểu Tử



at 2:27 PM

florida80
06-16-2019, 21:54
Sài G̣n, C̣n Hay Mất? - Tạp Ghi Huy Phương









Mấy tuần này, hải ngoại xôn xao v́ chuyện Sài G̣n sắp xóa Thương Xá Tax (hay Charner) trên đại lộ Lê Lợi, để xây một cao ốc 40 tầng với số tiền lên đến hàng trăm triệu đô la.




Chúng ta đă được xem nhiều bài báo và h́nh ảnh trong nước hàm ư tiếc nuối một cơ sở mang nhiều kỷ niệm của những người Sài G̣n thuở trước, nay sẽ không c̣n nữa. Một vị nữ độc giả gửi thư cho tôi yêu cầu tôi viết một bài và vận động làm sao để giữ lại được Thương Xá Tax, không bị phá bỏ. Quả là một yêu cầu quá đáng với thời thế và sức con người cũng như chúng ta nên xét lại sự suy nghĩ về chuyện mất, c̣n trong thế gian này. Ngay ở Sài G̣n, một số cư dân thành phố làm kiến nghị yêu cầu chính quyền ngưng ngay việc này, nhưng chắn chắn đây là những “lời nói gió bay.”



Ngày 30 Tháng Tư, 1975, cả miền Nam sụp đổ, mất trắng vào tay Cộng Sản cũng không ai làm được ǵ để cứu văn t́nh h́nh, bây giờ mất thêm một chuyện nhỏ trong câu chuyện lớn, là lẽ thường t́nh. Có người đă nói “mất nước là mất tất cả!” Chúng ta thường nghĩ rằng chúng ta đă mất Sài G̣n, mất tên, mất cả nhân dáng h́nh hài.




Chúng ta thật sự đă mất rất nhiều, không phải những chuyện nhỏ của Sài G̣n như chiếc Taxi Renault 4 CV sơn hai màu xanh trắng, chiếc xích lô máy nổ gịn giă, khói mù mịt trong đêm Sài Gon hay chiếc Velo Solex màu đen lượn lờ trên đường Nguyễn Huệ ngày cũ. Có người nhớ quán La Pagode, nhưng cũng có người nhớ đến một quán cóc cà phê nào đó, nhóm bếp lửa bập bùng vào lúc Sài G̣n chưa tỉnh ngủ. Có người nhớ đến tiếng lóc cóc của chiếc xe thổ mộ mang hoa và rau cải vào thành phố lúc hừng sáng, nhưng cũng có người nhớ măi tiếng rao quà ngọt ngào của Sài G̣n ngày trước. Có người ra đi nhớ măi những âm thanh của Sài G̣n ngày cũ nhưng cũng có người mang theo bao nhiêu h́nh ảnh của những góc phố, con đường, con kinh, bờ rạch. Chắc cũng có người nhớ đến mùi vị của Sài G̣n, ly nước mía Viễn Đông ngọt ngào, miếng ḅ bía chấm tương đen, hay miếng mực khô đẫm chút tương đỏ cay đầu lưỡi.




Sài G̣n những ngày chiến tranh với những đêm thấy hỏa châu soi sáng một vùng nào đó ở ngoại ô, nghe ́ ầm tiếng của đạn pháo vọng về, hay nghe tiếng xe cứu thương hụ c̣i tất tả trong đêm vắng. Rồi Sài G̣n với những ngày câm nín, tàn phai, chia ĺa vội vă. Con mắt đèn xanh đỏ nhấp nháy thâu đêm, lo lắng, sầu muộn. Những điều này quả là quá đơn sơ, nhỏ nhoi trong cuộc sống như ḍng sông mải miết chảy, không bao giờ dừng lại.




Phải chăng những cái ǵ mất đi chúng ta mới thấy tiếc nuối. Có người bỏ Sài G̣n ra đi vội vă, đẫm những ḍng nước mắt, trên không phận hay trong ḍng sông giữa hai bờ dừa nước. Cũng có người trở lại Sài G̣n lần đầu, con mắt đỏ hoe.




Nhưng có phải chăng bây giờ tất cả đă xóa mờ như vết thương đă thành sẹo, cát bụi đă chôn vùi, xóa hết vết tích của Sài G̣n ngày cũ.




Không! Sài G̣n hôm nay đă đổi tên, cái tên này, hiện diện trên những văn bản của chính quyền, nó sẽ chẳng bao giờ có chỗ đứng trong ḷng người. Cái tên dài ḍng này đă đảo lộn cách nói thông thường của người dân, ở Rạch Giá, Cần Thơ, người ta nói “lên thành phố,” trong khi nơi họ sống đă là “thành phố” rồi! Những công ty thương măi, những dịch vụ, nhà hàng, không ai muốn phiền phức, ngớ ngẩn đến nỗi phải mang cái tên “bác” trên bảng hiệu.




Tôi thường gửi tiền về giúp bà con ở Sài G̣n nhưng tuyệt đối khi viết địa chỉ không dùng tên hiện nay, nếu ai có chê tên Sài G̣n xin trả lại tiền cho tôi. Nếu ba triệu người Việt ở hải ngoại khi viết thư, gửi tiền, điện thoại về nhà mà không dùng tên hiện nay th́ Sài G̣n vẫn c̣n đó. Nếu cả nước vẫn gọi thủ đô của VNCH bằng cái tên ngày cũ th́ đừng lo Sài G̣n mất.




Không phải như những đất nước khác, cả miền Nam yêu mến Sài G̣n, đó là cửa ngơ của những ngày ra đi và sẽ là nơi trở về. Chúng ta đă mang theo Sài G̣n trong cuộc hành tŕnh bỏ nước ra đi, và ở mỗi nơi dừng chân mà chúng ta nhận là quê hương thứ hai, có những “Sài G̣n Nhỏ” được thành h́nh.




Cái tên mới kẻ trên những bích chương hay bảng hiệu màu đỏ máu sẽ c̣n tồn tại bao lâu nữa?




Thời sùng bái nhân vật Joseph Stalin, lănh đạo của Liên Bang Xô Viết, từ năm 1925, thành phố Volgograd được đặt tên là Stalingrad. Khi chế độ Cộng Sản sụp đổ, thần tượng tiêu ma, thành phố Volgograd trở lại mang tên cũ từ năm 1956. Đài VOA loan tin, ngày 10 Tháng Chín năm nay, Hội Đồng Thành Phố Volgograd thông báo chấp nhận cho tên Stalingrad (chỉ) được dùng lại cho sáu ngày một năm vào các dịp kỷ niệm kết thúc Thế Chiến 2, nhưng cũng trong ngày này, tất cả báo Sài G̣n (Công An, Thanh Niên, Báo Mới...) lập lờ chạy tin Volgograd sẽ được phục hồi lại tên Stalingrad, để lừa dân Việt Nam, làm như hồn ma Cộng Sản ở các nước Đông Âu đang bắt đầu đội mồ sống dậy!




Năm 1924, sau khi Lenin qua đời, Saint Petersburg được đổi tên thành Leningrad. Cùng với số phận Stalin, theo chế độ Cộng Sản, tượng Lenin cũng đă bị giật sập đổ nhào, và năm 1991, tên Lenin cũng đă được xóa bỏ để Saint Petersburg vẫn là Saint Petersburg ngày cũ.




Bốn mươi năm chưa phải là một thời gian dài, những thần tượng Karl Marx, Stalin, Lenin đă lần lượt bị sụp đổ chôn vùi ở các nước Cộng Sản đă tan ră, liệu những nhân vật Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông, và chế độ Cộng Sản ở đây c̣n tồn tại được bao ngày?




Vài năm về trước, Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, một nhà hoạt động chính trị ở New Zealand, đă phát động phong trào “đ̣i lại tên Sài G̣n,” mà tôi cho là không cần thiết, v́ khi chế độ Cộng Sản Việt Nam sụp đổ, không những cái tên Hồ Chí Minh đă bị xóa mà cái lăng ở Ba Đ́nh cũng bị san bằng.




Tuy hiện nay, một số người c̣n bám víu lấy cái h́nh tượng Hồ chí Minh “vĩ đại,” “ đạo đức,” để “học tập,” “noi gương,” nhưng qua thời gian, tượng đất đă tróc lột hết lớp sơn phết, đổ nát thành một đống bùn nham nhở, để cho dân tộc thấy rơ con người vô đạo, bất lương, khát máu đă đẩy dân tộc Việt Nam tới chỗ chết chóc, khốn cùng.




“Vĩ đại” v́ sự thần hóa qua kinh nhật tụng Đảng Cộng Sản, kiên cố trên h́nh thể “xi măng-cốt sắt,” Stalin, Lenin cuối cùng cũng đă bị lịch sử lật nhào úp mặt xuống bùn, thứ “xi măng-cốt tre” của những thần tượng Việt Nam th́ đi đến đâu!





Trong tâm trạng thương nhớ Sài G̣n, trân trọng gọi Sài G̣n bằng “Người,” ông Nguyễn Đ́nh Toàn đă viết, “Ta mất Người như Người đă mất tên!” Ông tin tôi đi. Tên Sài G̣n vẫn c̣n, và Sài G̣n sẽ măi măi của chúng ta, không mất đâu!




Huy Phương

florida80
06-16-2019, 21:55
Đức Phật Dạy Về Ḷng Tham Của Con Người - Trầm Lặng









Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.




Ḷng tham của con người giống như cái túi không có đáy, cái túi không có đáy th́ dù có đựng bao nhiêu vàng bạc của quư cũng không thể nào đầy được. Cũng vậy, ḷng tham của con người th́ vô độ nên không có điểm dừng, không có giới hạn, mà lại vô hạn…

Chính v́ vậy con người măi chạy theo dục lạc để tận hưởng, không bao giờ biết dừng. Giống như con thiêu thân lao ḿnh vào ánh đèn mà không thể nào biết rằng nó sẽ bị nguy hiểm biết dường nào và nó không thể nào biết được khi lao vào bóng đèn th́ nó sẽ chết ngay.




Con người không thấy được sự nguy hiểm của ḷng tham dục, cho nên càng tham muốn càng khổ nhiều. Ḷng tham này được thể hiện dưới mọi h́nh thức khác nhau.

Có người v́ ḷng tham mà cố gắng lo làm ăn bằng những nghề nghiệp nuôi sống khác nhau: như làm công cho nhà nước, như làm công ty, như làm ruộng, như buôn bán, như nuôi gia súc gia cầm…vv. Ngày đêm thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả dành dụm để tạo dựng sự nghiệp sinh sống cho ḿnh và gia đ́nh. Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, khi có được tài sản th́ luôn luôn ưu tư suy nghĩ sợ bị mất, sợ bị ăn trộm.




Người giàu sang có tiền của tài sản cũng bị khổ là phải bo bo giữ ǵn. Nếu như lỡ may bị trộm cướp, bị lấy cắp, bị tịch thu, bị hỏa hoạn đốt cháy hoặc lỡ bị lũ lụt cuốn trôi th́ than van khóc lóc, đấm ngực, mê man bất tỉnh, th́ sự nỗ lực vất vả cố gắng gầy công để được giàu có, tài sản nhiều đó cũng hoài công vô ích và không có kết quả ǵ.

Có người v́ ḷng tham mà không c̣n lương tâm lương tri ăn của hối lộ, ăn xén ăn bớt của cải mồ hôi công sức của người khác.

Có người v́ ḷng tham mà phải cờ bạc, cá độ để mong được giàu sang có được tài sản, rốt cuộc giàu sang không thấy mà lại cho một kết quả bi thảm đó là tán gia bại sản, của cải không c̣n, nhà cửa bị tịch thu…




Có người v́ ḷng tham mà mua vé số, đánh số đề cầu mong trúng số độc đắc để có được nhiều tiền giàu có, kết quả rồi cũng trắng tay tan nhà nát cửa, nợ nần chồng chất…

Có người v́ ḷng tham mới đầu có chiếc xe đạp, khi có được chiếc xe đạp rồi lại mong muốn có chiếc xe honda, khi có chiếc xe honda rồi lại mong muốn có được chiếc xe hơi…Cho nên, ḷng tham không có giới hạn là như vậy.




Khi có được tài sản nhiều th́ thường xảy ra mâu thuẫn với nhau. Như ḍng họ tranh chấp với nhau, chồng vợ tranh chấp, cha con tranh chấp, mẹ con tranh chấp, anh em tranh chấp, chị em tranh chấp, bạn bè tranh chấp... Con người v́ nhu cầu vật chất, tiền bạc, tài sản mà đeo đuổi theo ḷng tham lam bỏn xẻn, ích kỷ cho riêng ḿnh. Cho nên chuyện đổ vỡ xung đột gia đ́nh đánh mất hạnh phúc cũng xảy ra từ đây. Nguyên do cũng chính bởi ḷng tham này, nên không c̣n thương yêu nhau, đùm bọc nhau nữa, thường xuyên xảy ra chiến tranh, tranh đoạt, tranh chấp với nhau.




Tất cả những sự tham muốn nêu trên đều mang một kết cục là khổ đau, cho dù ḷng tham muốn để được tài sản giàu có, được tạo nên bởi mọi h́nh thức nào cũng đều mang lại sự thiệt hại, nguy hiểm cho chính ḿnh, cho người thân và cho cả xă hội. Chúng đều là hành nghiệp của ác pháp, của bất thiện được thể hiện trên thân hành, khẩu hành, ư hành của chính ḿnh. V́ trong ư hành thường nghĩ đến chuyện muốn được giàu sang hơn người khác, cho nên thân hành và khẩu hành phải hành động làm hại ḿnh, làm hại người và làm hại chúng sanh.




Những sự việc nêu trên do ḷng tham dục sai xử: “Chính dục làm nhân, họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư. Do họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư, khi thân hoại mạng chung, họ sanh vào cơi dữ, ác thú đọa xứ, địa ngục. Như vậy là sự nguy hiểm các dục, đưa đến đau khổ tương lai, là khổ uẩn, do dục làm nhân, do dục làm duyên, do chính dục làm nhân”.( Kinh khổ uẩn- Trung Bộ)




Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.




Nếu con người cứ chạy theo ḷng tham muốn này để phục vụ cho đời sống th́ cứ phải chịu quả khổ đau măi và con đường trôi lăn luân hồi sanh tử cũng từ đây. Đức Phật dạy người nào từ bỏ ḷng tham lam th́ sẽ được giải thoát. Không c̣n phải chịu quả khổ nữa, v́ nhân không tham nên quả không khổ. Khi mọi người biết được do chính ḷng tham muốn mà bị khổ, th́ hăy đoạn tận, trừ bỏ ḷng tham này th́ quả vị an lạc, hạnh phúc sẽ hiện diện liền.




Đức Phật dạy rất thực tế: “Các dục vui ít, khổ nhiều, năo nhiều, sự nguy hiểm càng nhiều hơn”. Đây là câu nói đúc kết sự chứng nghiệm của đức Phật về sự thật khổ đau của cuộc đời, thường được Ngài sử dụng để khuyên nhắc chúng đệ tử xuất gia cũng như chúng đệ tử tại gia chế ngự các ham muốn giác quan, sống nếp sống thiếu dục tri túc, không c̣n bị tác động bởi các động cơ dục lạc, thuận tiện cho việc tu tập hướng đến giải thoát hoàn toàn mọi trói buộc khổ đau.




Mọi người nên học đức hạnh ít muốn biết đủ, đừng có tham cầu nhiều. Cho dù có bị nghèo khổ túng thiếu th́ ḿnh cũng cảm thấy đủ, không than phiền oán trách, nên không cần cầu Phật trời ủng hộ cho được giàu sang. C̣n người giàu có th́ cũng nên học hạnh ít muốn biết đủ, đừng ăn chơi xa xỉ, tiêu sài một cách phung phí, tốn hao của cải… Sự bất hạnh đau khổ hay hạnh phúc an vui, giàu hay gièo, sang hay hèn, túng thiếu đói khát hay đầy đủ dư giả, đẹp hay xấu… Tất cả đều do hành nghiệp nhân quả mà mọi người đă tạo ra. Không phải do một thần linh hay một đấng tối cao nào ban phước hay giáng họa cho ai cả, mà chính ta là chủ nhân của bao điều họa phước.




Đức Phật dạy con người muốn được giàu sang th́ phải từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, keo kiệt, bủn xỉn. Th́ sẽ hưởng được phước báu hữu lậu giàu sang. Nhưng khi được phước báu hữu lậu giàu sang phú quư th́ đừng hănh diện kiêu mạn với phước báu đó. V́ sự giàu sang đó là pháp hữu vi, là vô thường, nên đừng chấp thủ vào nó, mà phải học tính buông xả, xa ĺa những cạm bẫy của dục lạc để thân tâm luôn được thanh thản, an lành th́ đây mới là phước báu vô lậu không c̣n phải trôi lăn sinh tử nữa.




Kính bút: Trầm Lặng

Nha Trang: 03/03/2015



at 8:00 PM

florida80
06-16-2019, 21:56
Đàn Ông Mê Phụ Nữ Ở Điểm Nào?









Trong thực tế, mặc dù ngoại h́nh là điều đầu tiên đàn ông quan tâm khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng khi nói đến thực sự yêu thích th́ đàn ông thích đánh giá và yêu người phụ nữ ở tính cách.

Có ít nhất 8 tố chất khiến đàn ông mê mệt chị em nhiều hơn vẻ đẹp bên ngoài của họ bởi v́ mỗi người đàn ông rất thích và mong muốn cô gái của họ là người:





1.Biết lắng nghe

Hầu hết đàn ông đánh giá cao người phụ nữ biết lắng nghe. Đàn ông cần nói hết vấn đề của họ trước khi có thể được nghe người khác phản ứng lại, thế nên khả năng lắng nghe thực sự là tố chất được đàn ông ủng hộ.




2. Chủ động

Hầu hết những người đàn ông sẽ không bao giờ hát trước mặt chị em phụ nữ, nhưng họ lại thích được nghe người ḿnh yêu thương hát hoặc nhảy múa một cách tự phát bên trong tổ ấm của ḿnh. Điều này có vẻ như khá kỳ quặc v́ nó đem lại cho người đàn ông vẻ đáng yêu và sự thích thú đối với cô gái của họ.




3.Một cô nàng biết nấu ăn

Đó là một trong những yếu tố mang tính truyền thống mà chị em phụ nữ cần lưu ư. “Muốn chinh phục một người đàn ông th́ trước tiên cần thông qua chiếc dạ dày của họ”.




4.Thành thật

Đàn ông không bao giờ muốn lựa chọn một cô gái sống giả tạo, sống không thành thật trong các mối quan hệ giữa vợ chồng và với những người xung quanh. Họ muốn người phụ nữ của ḿnh là người chân t́nh, sống đơn giản và là chính ḿnh, cô gái ấy không bị suy sụp khi người ta nhận xét nàng có đôi môi mỏng hay chiếc mũi to quá khổ, cũng chẳng bận tâm khi khóc để mascara nḥe đi.




5.Cô gái sẵn sàng thỏa hiệp

Mỗi người đàn ông cảm thấy tốt hơn khi biết người phụ nữ của ḿnh sẵn sàng đàm phán và làm việc chăm chỉ để t́m ra giải pháp được cả hai bên chấp nhận. Họ cho rằng phẩm chất này là vô cùng quan trọng để giữ cho mối quan hệ của họ được bền vững.




6.Quan tâm

Quan tâm tốt hơn hết được thể hiện ở những hành động hơn là lời nói. Đàn ông khi nói yêu đồng thời anh ta sẽ hành động để chứng minh điều đó, nó là thứ được nhiều người đàn ông mong đợi để thấy ở cô gái của ḿnh thông qua một vài hành động chăm sóc đơn giản




7.Hài hước

Cảm giác hài hước cũng là một trong nhiều thứ đàn ông thích ở phụ nữ hơn vẻ bề ngoài của họ. Đặc biệt, những cô gái có khả năng gây cười luôn làm cho cuộc gặp mặt trở nên thú vị và khiến cuộc sống bớt căng thẳng khi xung quanh đă có quá nhiều áp lực.




8.Cô nàng tự biết chăm sóc bản thân

Một cô nàng hoàn toàn độc lập không phụ thuộc vào người khác, không tỏ ra quá mềm yếu, biết yêu bản thân và chăm sóc cơ thể và tinh thần của ḿnh là mẫu người phụ nữ được không ít chàng trai thèm muốn.




Theo News

florida80
06-16-2019, 21:59
Hạnh Phúc Ở Đâu Và Lúc Nào?










Nếu hạnh phúc là thứ dễ t́m thấy th́ có lẽ con người chẳng phải nếm mùi khổ đau nhiều như vậy? Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia tṛ trốn t́m th́ cuộc sống này liệu có c̣n thời gian t́m kiếm?




1/. Hạnh phúc ở nơi đâu?




- Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn?




Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngơ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người.

Nếu bạn chỉ biết than văn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác th́ đừng hỏi “V́ sao tôi không thấy hạnh phúc”. Hăy nói về những yêu thương tốt đẹp, hăy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hăy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quư và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.




- Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ?

Chẳng có ai ôm trong ḷng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đă làm tổn thương bạn, họ đă phản bội ḷng tin và hằn trong ḷng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hăy đặt tay lên ngực ḿnh và dặn với chính ḿnh “Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù”.

V́ thế, bằng cách này hay cách khác, hăy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính ḿnh một món quà chứa đầy hạnh phúc và an nhiên.

Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện ǵ nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được th́ ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau. Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao?



- Hạnh phúc nằm ở chỗ Cho chứ không phải chỗ Đ̣i.


Hăy cho đi những thứ bạn muốn, rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những ǵ mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong ḍng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế.

Đừng đ̣i hỏi điều ǵ khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều ḿnh muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng.

V́ thế, đừng tự giết cảm xúc của ḿnh chỉ v́ những đ̣i hỏi cho thỏa măn cảm xúc của bản thân, hăy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này không để bạn chịu thiệt tḥi đâu.











2/. Hạnh phúc vào lúc nào?




- Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ?


Nói theo Đạo học là “Thái quá hay Bất cập đều là dở cả” (thái độ cực đoan là không tốt).


Yêu thương quá sinh ra g̣ bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị t́nh yêu và cái ǵ cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tṛn vị.


Đừng chạy theo cái ǵ quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.






Do đó, chúng ta thấy hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, mà nằm ngay nơi chính ta, và hạnh phúc cũng chẳng phải là cái đích đặt ra để chúng ta đi đến, mà là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta trong cuộc sống, chỉ v́ ta quá hướng ngoại mà không quan tâm quên mất nó đi thôi.







V́ thế, hạnh phúc của chúng ta hẳn phải do tự chúng ta xây lấy, chứ chẳng phải chạy theo một ai đó để xin ban. Thứ hạnh phúc xin ban chỉ là thứ hạnh phúc ảo, nó sẽ dần chết theo thời gian.






Thật ra Hạnh Phúc ở bên cạnh ḿnh, nằm trong ḷng ḿnh với cuộc sống tầm thường và b́nh dị mà con người chỉ cần tự thấy và cảm nhận "tạm đủ" là được rồi !Hạnh Phúc đơn sơ như vậy đó, nếu biết,nhưng rất khó và phức tạp đối với người khác, và dĩ nhiên đó là Hạnh Phúc của riêng ḿnh,ko giống ai hết và phải do ḿnh cấy trồng,chăm sóc mà có được......có được 1 cuộc sống tương đối dễ chịu,yên vui,thư thản và tự tại.

Chúc các bạn nhiều an lành,vui vẻ, ấm áp và Hạnh Phúc.






Sưu tầm

florida80
06-16-2019, 22:00
22 Câu Nói Có Thể Làm Bạn Thay Đổi Cuộc Đời










1. Tiền xu luôn gây ra tiếng động… nhưng tiền giấy lại luôn im lặng. V́ thế khi giá trị của bạn tăng lên, hăy giữ cho ḿnh luôn khiêm tốn…và nói ít đi!
2. Càng nói ít, càng nghe được nhiều. – Alexander Solshenitsen




3. Khi trưởng thành, tôi ngày càng ít quan tâm đến những ǵ mọi người nói. Tôi chỉ xem những ǵ họ làm được. – Andrew Carnegie





4. Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hăy cười và nói “tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”
5. Không ai cần đến một nụ cười nhiều như người không thể cho đi nụ cười.6. Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần bị vấp ngă!

7. Rất nhiều người không dám nói lên những ǵ họ muốn. Đó là lư do tại sao họ không có được chúng. – Madonna

8. Kiên tŕ làm việc tốt sẽ mang lại nhiều thứ. Như mặt trời có thể làm tan băng, ḷng tốt có thể làm bốc hơi sự hiểu lầm, hoài nghi và thù địch. – Albert Schweitzer





9. Cuộc sống giống như một cuốn sách. Một vài chương khá buồn, một số chương hạnh phúc và một số chương rất thú vị. Nhưng nếu bạn chưa bao giờ lật thử một trang bạn sẽ không bao giờ biết những ǵ ở chương tiếp theo!
10. Bạn có thể kết bạn được nhiều hơn trong ṿng hai tháng bằng cách quan tâm đến người khác hơn là hai năm cố gắng bắt người khác quan tâm đến bạn. – Dale Carnegie

11. T́nh bạn là một tâm hồn trú ngụ trong hai cơ thể. – Aristotle




12. Tôi tiến bộ bằng cách ở cạnh với những người tốt đẹp hơn ḿnh và lắng nghe họ. Và tôi giả sử rằng mọi người đều tốt đẹp hơn tôi ở một mặt nào đó. – Henry J. Kaiser




13. Tranh căi với một kẻ ngốc sẽ chứng minh rằng có hai kẻ ngốc. – Doris M. Smith




14. Những người làm việc cùng bạn phản ánh chính thái độ của bạn. – Beatrice Vincent


15. Đừng quá khắt khe với chính ḿnh. Thậm chí những sai lầm cũng có nghĩa là bạn đang cố gắng!




16. Không có hành động tử tế nào, dù nhỏ, lại bị xem là lăng phí. – Aesop




17. Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại, khi nhấc điện thoại lên xin bạn hăy cười lên, v́ đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn!

18. Cuộc sống vốn không công bằng, hăy tập quen dần với điều đó! – Bill Gates




19. Lưỡi không xương nhưng đủ cứng để làm vỡ nát một trái tim… v́ thế hăy cẩn thận với ngôn từ của bạn!




20. Đừng bao giờ cố giải thích con người bạn với bất cứ ai. V́ những người tin bạn không cần điều đó c̣n những người không thích bạn sẽ không tin lời bạn đâu!




21. Nhu cầu cơ bản nhất của con người là nhu cầu thấu hiểu … và được thấu hiểu. – Ralph Nichols




22. Hãy ghi nhớ 3 điều:

CỐ GẮNG, KIÊN ĐỊNH, TIN TƯỞNG


CỐ GẮNG cho một tương lại tốt hơn

KIÊN ĐỊNH với công việc

TIN TƯỞNG vào bản thân



Sưu tầm

florida80
06-16-2019, 22:24
Bí Mật Của May Mắn - Thanh Xuân









Liệu may mắn sẽ tự nhiên đến với bạn hay may mắn chính là do bạn tạo ra?

Chúng ta vẫn thường muốn nghe câu chúc may mắn mỗi khi sắp phải đối diện với những thử thách trong cuộc sống. Và đa số chúng ta đều cho rằng may mắn là thứ vô h́nh, không thể nắm bắt cũng không thể t́m kiếm. Nhưng sự thật là…

May mắn là do chính bản thân ḿnh tạo ra, nó là kết quả của sự nỗ lực và ư chí rèn luyện qua từng ngày.




Chúng ta thường cười những người không có năng lực cao khi họ làm được một việc ǵ đó hơn khả năng của họ có thể làm, và nghĩ rằng: “Do may mắn thôi!”.

Nhưng để làm một việc ǵ đó ngoài khả năng cho phép, nếu bạn không cố gắng học hỏi hay rèn luyện mỗi ngày th́ dù có là một người thông minh, nhanh nhẹn… may mắn cũng khó có thể giúp bạn vượt qua.

Hay một cậu học sinh với học lực trung b́nh bước qua kỳ thi đại học mà theo nhiều người cảm thấy thật dễ dàng, rồi buông lời phán xét: “Cậu ta thật may mắn!”.




Nếu như vậy, hoặc bạn đă nhầm, hoặc bạn đang để ḷng đố kị che mắt. Có thể đối với bạn đó là sự dễ dàng, nhưng đối với cậu học sinh ấy là cả một quá tŕnh cố gắng thức khuya, dậy sớm, chăm t́m hiểu, ghi nhớ… Và chúng ta chỉ nhận ra sự cố gắng đó sau khi nh́n thấy niềm hạnh phúc của cậu lúc biết kết quả thi. Cậu thành công v́ cậu không phụ thuộc vào may mắn.




Cuộc sống này rất công bằng, không cho không ai cái ǵ và cũng không lấy của ai bất cứ điều ǵ. Giống như việc nếu bạn có thể chia sẻ với mọi người những thứ tốt đẹp mà bạn có, bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn thế. Đó là niềm vui, niềm hạnh phúc và cả sự quan tâm mỗi khi bạn vấp ngă.




Có những người ca thán rằng cả đời họ chưa một lần gặp được may mắn. May mắn chưa xuất hiện rất có thể là v́ bạn đang không chịu thay đổi bản thân ḿnh và chưa đi t́m ṭi cơ hội mới.

Cũng có những người nhận được may mắn, nhưng lại không quư trọng và vô t́nh vứt bỏ nó đi rồi lại cố gắng t́m kiếm. Đơn giản là chỉ cần ngoảnh mặt lại thôi, may mắn bạn vừa đánh rơi sau lưng đấy.




Bạn có bao giờ nh́n vào những người thành công và hạnh phúc mà tự hỏi rằng: “Tại sao họ lại may mắn đến vậy?”

Câu trả lời là: V́ họ biết tạo ra may mắn và nắm chắc may mắn ấy. May mắn chính là cơ hội, là thời gian, là những điều giản đơn nhất.

Hăy thật sự t́m kiếm, quan tâm những điều kiện tưởng chừng như không quan trọng, những chi tiết nhỏ nhất nhưng cần thiết để tạo ra sự may mắn bạn nhé!




Thanh Xuân
nguồn: ngọn lửa nhỏ

florida80
06-16-2019, 22:25
Luận Về Đồng Tiền - Trần Huy Thuận







Tiền, là Tiên là Phật
Là sức bật của tuổi trè

Là sức khỏe của tuổi già

Là đà danh vọng

Là lộng che thân

Là cán cân công lư

Ôi, tiền hết ư.





Các bạn, 1 thời gian dài tôi đă khắc những câu này lên bảng nhựa treo ngay bàn làm việc để nhắc nhở phải kiếm tiền và có tiền. Không tiền, ko nhờ ai vẫn bị khinh !!; Có tiền, ko giúp ai cũng được trọng !! Và mắt thấy, tai nghe chung quanh quá nhiều. May mắn, tôi đă đứng dậy.


Đồng tiền khi sắc khi không


Chứ không không măi th́ tiêu đời mày.


(kinh doanh nhà trọ: đầu tháng có tiền, cuối tháng hết)






Tử cổ chí kim, từ Đông sang Tây; dù được làm bằng kim loại hay bằng giấy, ĐỒNG TIỀN luôn luôn HAI MẶT!


TIỀN ra đời xuất phát từ nhu cầu TRAO ĐỔI HÀNG HÓA - THƯƠNG MẠI, luôn gắn bó chặt chẽ với KINH TẾ THỊ TRƯỜNG đồng thời là h́nh ảnh tượng trưng cho giá trị của hàng hóa. Bởi vậy, vai tṛ đầu tiên của TIỀN là làm THƯỚC ĐO GIÁ TRỊ HÀNG HÓA. Từ vai tṛ quan trọng này, TIỀN nghiễm nhiên trở thành PHƯƠNG TIỆN THANH TOÁN và PHƯƠNG TIỆN TÍCH LŨY trong mọi giao dịch của cộng đồng. Và bản thân đồng tiền, đến lượt nó, nó cũng trở thành HÀNG HÓA - một thứ hàng hóa đặc biệt nhưng mang đầy đủ thuộc tính như của bất cứ hàng hóa nào. Đồng tiền vốn VÔ TRI nhưng rất hữu ích đối với bất cứ ai có nó trong tay.






Nhưng, đấy mới là MẶT PHẢI, phía trước của đồng tiền. Phía sau hay MẶT TRÁI của hàng hóa này, đóng vai tṛ rất táo tợn và tàn nhẫn - đôi khi sự tàn nhẫn của nó đạt đến mức phi nhân tính. Ấy là lúc nó không c̣n là công cụ mà đă biến thành KẺ SAI KHIẾN, thành ÔNG CHỦ của con người. Ngay đến kẻ đang "nắm giữ trong tay" rất nhiều tiền, đôi khi cũng vẫn chỉ là KẺ NÔ LỆ ĐỒNG TIỀN thảm thương của chính những đồng tiền anh ta có - ĐỒNG TIỀN đă trở thành một thứ QUYỀN LỰC đứng trên mọi quyền lực: Quyền lực bất thành văn. Ngay từ thời xa xưa, cha ông ta đă nói: "Vai mang túi bạc kè kè / Nói quấy nói quá người nghe ầm ầm".






Ấy là lúc đồng tiền đă vượt lên khỏi chức năng vật ngang giá thông thường trong thương mại để trở thành thứ có thể mua được mọi thứ thuộc CON NGƯỜI, từ thân xác đến lương tâm, đến phẩm giá, đến lư trí, đến t́nh cảm, đến nghĩa vụ và đến cả ḷng biết ơn ..






Khi nào th́ mặt trái của đồng tiền hiện ra?


Khi MỌI THỨ, từ vật chất đến tinh thần, từ lương tâm đến trách nhiệm, từ danh vọng đến địa vị, từ văn hóa đến công lư .. đều trở thành HÀNG HÓA. Lúc ấy, ĐỒNG TIỀN trở thành THỐNG SOÁI, trở thành thứ HÀNG HÓA ĐỨNG TRÊN mọi hàng hóa - Khi đồng tiền ".. Là thước đo của danh vọng / Là cái lọng che thân / Là cán cân công lư .." Ca dao mới). Đồng tiền có lúc là sứ giả của ḷng bác ái, có lúc là nhân chứng của lũ sát nhân; có lúc mang tầm vóc của nhà bác học, có khi lộ bộ mặt kẻ tiểu nhân vô học; có lúc đóng vai thôn nữ ngây thơ, có khi là gái bán hoa lọc lơi .. Và không dừng lại, đồng tiền tiếp tục tung hoành làm tha hóa đạo đức, lẽ sống, lư tưởng; làm đảo lộn đạo lư: kẻ cắp thành quan ṭa, kẻ bất lương thành tu sĩ, đầy tớ lên ngôi ông chủ; làm đảo lộn luân lư: Con khinh cha, anh em trong một gia đ́nh kiện cáo đâm chém nhau, cháu chắt thóa mạ ông bà, tổ tiên .. Cao hơn nữa, đồng tiền c̣n có khi khiến một công dân từ chỗ xả thân trong chiến trận chống ngoại xâm, đến chỗ sẵn sàng bán nước cho ngoại bang.





Đó chính là sự tha hóa cuối cùng của đồng tiền. Và đến một mức nào đó, sự tha hóa ấy sẽ đương nhiên dẫn đến sự sụp đổ NIỀM TIN trong chính mỗi con người, trước CUỘC SỐNG, trước chính CON NGƯỜI. Thực ra th́, NIỀM TIN không hề mất đi, NIỀM TIN chuyển sang một lĩnh vực khác - quay về với TÂM LINH, với những ǵ thuộc về THẦN BÍ. Sự bế tắc trong tư duy t́m đến sự mơ hồ trong thần tượng!






** *






Vâng ! Đồng tiền vốn luôn HAI MẶT, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ! .. Đồng tiền chỉ SẠCH khi nó vừa được in ra, nhưng một khi đă tham gia vào lưu thông, nó càng ngày càng BẨN. Thậm chí ngay trong quá tŕnh in ấn, đôi khi đồng tiền đó đă .. RẤT BẨN - nếu nó là kết quả của một âm mưu nào đó của kẻ được giao làm ra nó.


Và có điều này cần ghi nhớ : Đồng tiền c̣n được gọi là ĐỒNG BẠC, là TIỀN TỆ nữa đấy. «Bạc» và «tệ» đến mức nào, điều ấy c̣n tùy thuộc ở chính nơi ta.




TRẦN HUY THUẬN





at 12:28 PM

florida80
06-16-2019, 22:25
Câu Chuyện Hai Viên Sỏi











Ngày xưa, trong một ngôi làng, có ông nông dân nghèo đã đến ngày phải trả cho lão già kia xấu xí một số tiền rất lớn. Ông nông dân có cô con gái rất xinh đẹp, hợp nhãn lão già chủ nợ, nên lão muốn thương lượng với cha cô gái.


Lão nói sẽ xóa sạch nợ cho ông nông dân nếu ông gả con gái cho lão. Hai cha con nghe thế thì hoảng sợ. Lão già chủ nợ liền đưa ra ý kiến là hãy để cho trò may rủi định đoạt số phận. Lão nói với hai cha con rằng lão sẽ đặt vào túi tiền rỗng hai viên sỏi: một trắng và một đen. Và cô gái sẽ bốc để lấy một trong hai viên sỏi ra khỏi túi.




1) Nếu bốc trúng viên đen, cô phải làm vợ lão và nợ của cha cô sẽ được xóa sạch.

2) Nếu bốc phải viên trắng, cô sẽ không làm vợ lão và nợ của cha cô cũng được xóa sạch luôn.

3) Nếu cô từ chối không bốc thăm, cha cô sẽ bị cầm tù.




Họ nói chuyện này với nhau trước cửa nhà ông nông dân. Trên mặt đất ngay tại đó, có đầy sỏi. Lúc còn đang nói, lão già xấu xí cúi xuống, nhặt hai hòn sỏi. Khi lão nhặt, cô gái tinh mắt để ý, thấy lão lượm hai viên sỏi đen bỏ vào túi. Nhưng cô không nói gì. Rồi lão già chủ nợ yêu cầu cô gái cho tay vào túi để bốc thăm.

Hãy thử hình dung một chút, bạn sẽ làm gì nếu có mặt ở đó. Bạn sẽ khuyên cô gái điều gì ?




Nếu phân tích kỹ, chúng ta sẽ thấy ba điều:

1) Cô gái phải từ chối bốc thăm.

2) Cô gái phải lôi hai viên sỏi đen ra khỏi túi để chứng tỏ rằng lão già đã ăn gian.

3) Cô gái phải bốc ra một viên sỏi đen và hy sinh, chịu lấy lão già để cho cha mình khỏi cảnh tù tội.




Xin hãy suy nghĩ vài giây lát về ba tình huống này.

Câu chuyện có mục đích cho bạn thấy sự khác biệt giữa tư duy lô-gíc (luận lư) và tư duy gọi là “ngoài lề”. Cô gái không thể giải quyết vấn đề cho công minh theo tư duy lô-gíc truyền thống. Hãy nghĩ đến hậu quả của mỗi lựa chọn. Vậy bạn sẽ làm gì?


Còn đây là điều cô gái đã làm:

Cô cho tay vào túi, bốc ra một viên sỏi. Nhưng cô lóng cóng, đánh rơi nó xuống đất, mà chẳng ai thấy kịp. Viên sỏi rơi, nằm lẫn lộn với vô số viên khác trên mặt đất. Cô bèn la lên: “Ôi, tôi thật vụng về! Nhưng không sao! Tôi lấy viên sỏi còn lại ra thì mọi người sẽ thấy ngay là tôi đã bốc trúng viên nào trước thôi mà!”

Vì viên còn lại mầu đen, viên đầu tiên đã bốc thăm chỉ có thể là trắng. Và, vì lão già chủ nợ không dám thú nhận sự gian manh của mình, cô gái đã khiến tình huống, dường như vô vọng cho ḿnh, trở thành kết cục rất có lợi, cứu được cả hai cha-con.




Bài học của câu chuyện này:

Mọi vấn đề phức tạp đều có thể giải quyết thỏa đáng. Chỉ cần chúng ta biết thoát ra khỏi lối suy nghĩ thông thường ..




Sưu tầm

florida80
06-16-2019, 22:26
Hăy Mở Mắt To Mà Đọc - Hải Nguyễn










Một nhân viên chánh phủ liên bang cấp cao người Mỹ da trắng, y nói rằng:


Một mặt các người Mỹ gốc Việt hợp tác khắng khít (closely co-operate) về kinh tế và tài chánh với chế độ “kẻ thù” của các anh qua việc các anh đổ 18 tỷ đô la về Vietnam hàng năm qua ngă du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư (Note: Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cấp cho GAO).



Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng (a certain number of your community organizations) các anh nộp thỉnh cầu (petition) chánh phủ Mỹ xin dùng áp lực kinh tế với Vietnam để đ̣i cho các anh vài điều mà các anh có thể tự làm lấy, nhưng chính hành động của các anh (hợp tác kinh tế với chế độ thù nghịch) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ hề (you, bunch of comedians)


Ông hỏi: "Trả lời tôi, các anh là loại người ǵ”? (Please answer me, what kind of people are you?)





Qua 2 tuần tôi mong đợi hồi âm của các bậc cao minh, uyên bác, nhưng không thấy. Tuyệt vọng! Tôi không c̣n tin người Việt nào đủ thông minh uyên bác có thể đối đáp lại người chửi xéo dân Việt tỵ nạn ta.


Như thế có nghĩa là toàn thể cộng đồng người Mỹ gốc Việt không có một ai cao minh uyên bác cả. Đau buồn thay hơn 4 ngàn năm văn hiến!!!. Tôi chỉ đọc thấy một vài bài chửi thề vô học thức, hạ cấp (low life, uneducated) và tất cả đều LẠC ĐỀ, không ai trả lời đúng câu hỏi. Bài nào lạc đề, tôi xóa bỏ ngay không thèm đọc cho là rác rưởi không đáng mất th́ giờ.





Tiện đây tôi kể lại toàn bộ cuộc mạn đàm tại bữa cơm chung hôm nớ:


Cũng trong dịp Monthly-Neighborhood-Get-Together-Buffet Dinner này, một bà bác sĩ Sue (OB GYN) da màu chĩa vô “Chính BS Martin Luther King là người đă đấu tranh cho chúng tôi có nhân quyền, tự do, b́nh đẳng. Chúng tôi phải tự dành lấy bằng mạng sống. Chúng tôi không nộp thỉnh cầu tới chánh phủ như bản chất ỷ lại của các anh vừa làm. Các anh biết việc làm nào bẩn thỉu, các anh muốn người khác làm cho ḿnh (Your dirty job you want somebody else doing it for you)”. Nếu không có BS King, người Mỹ gốc Việt các anh ngày nay chẳng khác ǵ người Tàu qua đây lao động đường xe lửa hoặc giặt ủi. Ai muốn có ǵ, phải tự tranh đấu dành lấy.





Ở Mỹ có câu nói không ai cho ai ăn cơm thí (There is no free lunch). Những người dân ở Việt Nam ươn hèn (coward rats) không dám tự ḿnh dành lấy b́nh đẳng, tự do, nhân quyền. Nước Mỹ không thể cứu giúp một dân tộc ươn hèn (a nation full of coward rats) nếu họ không tự cứu họ trước (we only help those who help themselves)



Một ông khác là sĩ quan hải quân về hưu, nói:


“Tôi muốn nói cho các người bạn Mỹ gốc Việt các anh biết rằng chánh phủ Mỹ không đóng vai tṛ cảnh sát quốc tế (policeman of the world). Nước Vietnam bắt bớ giam cầm những người đối kháng là việc nội bộ của riêng họ. Các anh không thể thỉnh cầu chánh phủ Mỹ làm cảnh sát hoặc quan ṭa buộc một nước có chủ quyền (a sovereign nation in power) thả những người đối kháng mà, ai có thể biết được, chính phủ nước đó cho họ là tội phạm. Các anh quá lạm dụng (abusive) quyền công dân Mỹ. Nhân đây tôi cho các anh biết, các người Cuba nói riêng hoặc Latinos nói chung, lực luợng cử tri, chánh trị và kinh tế của họ to lớn hơn các anh nhiều lần. Các chánh trị gia đều tiến sát gần (approach) họ. Họ chưa hề thỉnh cầu (petition) chánh phủ điều ǵ. V́ họ thông minh và thực tế hơn người Mỹ gốc Việt các anh (they are smarter and more realistic than you folks)--tức là chúng ta ngu hơn bọn x́--quả vậy.





Ngồi cùng bàn, ông Tom chủ văn pḥng bất động sản Century 21, phát biểu: "Cũng như mọi cộng đồng thiểu số khác. Họ (người Việt) có 3 loại người:



* - Loại 1: loại cực kỳ thông minh đóng góp rất nhiều cho xứ sở này (their adopted land). Tôi biết có tới hàng ngàn người Việt là quân đội Mỹ cấp tá, BS, Kỹ Sư, Giáo Sư, Bác Học. Điển h́nh (a case in point) cách nay 6-7 năm tôi đă đọc Newsweek Magazine, kư giả lăo thành (renowned journalist) George Wills viết 1 bài dài về 1 bà bác học Vietnam--ư ông nói Mme. Dương Nguyệt Ánh (Click here)


Nói rằng món nợ của bà đă trả cho nước Mỹ hoàn toàn đầy đủ, kể cả tiền lời (Your debt to America has been paid in full, with interest).



* - Loại 2: là bọn ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa (selfish opportunists) những người dễ ghét--đáng khinh bỉ-- (despicable folks). Loại người này sẵn sàng bán linh hồn cho qủy dữ (they are ready to sell their souls to devils) trục lợi cá nhơn. 18 tỷ dollars Dr. George vừa nói là từ loại người này đổ vào Vietnam. Họ là những con cừu đen.





*- Loại 3: là loại ngu xuẩn nói nhiều làm ít (All-talk idiots). Họ ngu xuẩn tới nỗi không có lư trí. Họ nhu nhược ươn hèn, ỷ lại, lạm dụng quyền công dân. Họ ngu xuẩn đến nỗi không biết được rằng chánh phủ và nhơn dân Mỹ chỉ hành động việc ǵ có lợi chung cho đất nước va nhơn dân Mỹ (common interest of America and the American people). Các thỉnh cầu của loại người này, nếu là tôi (Ông Tom) tôi ném ngay vào thùng rác.





Vợ chồng tôi nói với nhau: Ờ nhỉ. Người ḿnh ngu thật đấy. Dinner Buffet đầu tháng 4 ni, ḿnh không nên góp đồ ăn đến dự nữa. Làm người Việt nhục lắm. Chỉ muốn độn thổ thôi. Nghĩ thấy dại. Ghi tên vào Thỉnh Nguyện Thư làm dek ǵ! Th́ tại ḿnh ngu chúng biểu ăn cứt ḿnh cũng ăn. Rồi mới hôm rầy có tên nào trong ban tổ chức dụ con nít ăn cứt gà c̣n tuyên bố rằng "Nếu ông Obama không có phản ứng hay hành động nào thích đáng (no reaction or appropriate action) cho bản thỉnh cầu, chúng ta sẽ đem 135,000 chữ kư cho đảng đối lập. À ra thế, ḿnh chỉ là công cụ búp bế (puppets) của lũ idiots. Bi chừ chúng biểu 135,000 người có tên trong bản thỉnh cầu làm theo lời chúng dạy. Bút sa gà chết mà.





Ta là người chịu ơn chánh phủ và nhơn dân Mỹ quá nhơn đạo cưu mang chúng ta qua đây, gíúp đỡ ta bước đầu, t́m nơi ăn chốn ở, làm ăn gây dựng sự nghiệp. Khi có đủ lông cánh ta đem tiền bạc về bơm cho những kẻ mà do chính chúng đă gây ra cho chúng ta phải bỏ nước ra đi. Giờ đây ta c̣n để cho những người (Mỹ b́nh thường) nh́n ta như những con vật ghẻ lở, loài sâu bọ.







Hải Nguyễn

florida80
06-16-2019, 22:28
Culi Việt Ở Xứ Người - Lê Duy






Hình minh họa


Ḿnh làm culi ở Nhật có nhiều cái cũng khỏe lắm, cứ làm 2 tiếng th́ lại nghỉ uống nước hút thuốc. Vào giờ giải lao th́ mấy đứa VN thường ngồi tụm lại với nhau chém đủ chuyện trên trời dưới đất. Chuyện bia rượu tối hôm trước, chuyện đá tàu, chuyện giả danh kĩ sư đi cua gái...Cũng không phải nhất thiết là chuyện của chính họ, có thể là nghe một thằng bạn nào đó ba hoa rồi kể lại, cứ thế truyền tai nhau. Nhưng ḱ ở một chỗ, ḿnh vẫn không hiểu nổi tại sao mấy đứa lại luôn bàn về những chủ đề này một cách hào hứng và thích thú như vậy.




Mọi khi th́ ḿnh lẩn đi chỗ khác chứ ngồi nghe hồi nhũng năo, nhưng hôm nay pḥng giải lao chật không đi đâu được, nên cũng ngồi đó mà nghe. Hên sao chủ đề hôm nay cũng hay hay "làm ǵ sau khi về nước".

Chủ đề này thật ra không mới lạ ǵ, cũng đem ra xào tới xào lui muốn nhừ rồi. Thằng nào ít ăn chơi có được số vốn nhỏ th́ đ̣i mở cà phê, mở tiệm net. Thằng th́ kêu mượn thêm tiền mua xe bốn bánh chạy uber. Thằng nào phá quá không có dư th́ dự định về tiếp tục làm công nhân xă nghĩa...Nhưng hôm nay một thằng đưa ra một đường hướng mới: về rồi đi lao động tiếp ở Đài Loan theo diện du lịch 6 tháng.


Chuyện là thằng này có người anh họ ở quê hồi trước cũng đi lao động ở Nhật, về nhà nằm thất nghiệp mấy năm trời. Tự nhiên gần đây ở xóm nó bùng phát lên dịch vụ đi lao động tại Đài Loan theo visa du lịch 6 tháng (chính xác là du lịch thương mại hay ǵ đó ḿnh quên mất tiu). Nội dung mà ḿnh nghe được về kiểu đi lao động này như sau:


- Phải có người quen bên đó giới thiệu việc làm. (có phí hoa hồng)

- Lương khoảng mười mấy triệu hồ tệ/tháng.

- Làm hết 6 tháng về nước, sau đó lại quay lại làm y như vậy. Không giới hạn số lần quay lại.


Mấy đứa kia nghe thấy háo hức, hỏi rất kĩ chi tiết. Thấy vậy ḿnh cũng chen ngang vô hỏi: “Ủa sao tụi ḿnh không được làm việc trên quê hương vậy tụi bây?”. Tụi nó nh́n ḿnh, lắc đầu ngán ngẩm. Tụi nó chán ḿnh lắm, mỗi lần ḿnh xỏ miệng vô là câu chuyện bị cắt ngang à, nên lần này tụi nó không buồn trả lời như mấy lần trước:“tại ở nhà th́ thất nghiệp, tại lương 3 triệu không đủ ăn, tại nước ḿnh nghèo hơn người ta, tại và bị...”


Cách đây hai tháng, một người cùng công ty khi hết hạn lao động trốn ra ngoài làm việc lậu, bị bắt và trục xuất về nước, vĩnh viễn không được quay lại Nhật. Lư do bị cảnh sát Nhật theo dơi và bắt là: hùng tiền với bạn bè mua xe ăn cắp để đi làm.

Một người anh khác từng làm chung đă về nước, giờ nghe đâu cả hai vợ chồng đi du lịch sang Hàn Quốc và trốn luôn ra ngoài để đi làm chui. Cả một khu xóm của anh này ở Long An đều trốn chung với nhau như vậy.


Rồi th́ đọc báo thấy Hàn Quốc, Trung Quốc rao bán cô dâu Việt Nam như bán trái dưa trái cà, con cá con gà. Trái dưa hư th́ đổi cho trái khác, con gà mà xổng chạy mất th́ đền cho con khác. Gà c̣n trinh.


Trời.


Tại sao vậy?

Tại sao lại háo hức vui mừng đến vậy khi nghe đến việc đi làm culi cho xứ người. Tại sao lại vui bị bán đi với cái danh từ mỹ miều “xuất khẩu lao động”? Hàng hóa, con vật, đồ vật, trái thanh long, con tôm đông lạnh th́ mới gọi là xuất khẩu. Sao lại xuất khẩu con người?




Tại sao không bao giờ đặt câu hỏi “v́ sao” ḿnh phải tha phương cầu thực, quị lụy hết người Nhật tới người Việt Nam, chạy vạy vay mượn một núi tiền cúng cho họ để cầu xin một công việc lao động. Rồi khi sang đây, may mắn gặp công ty đàng hoàng th́ được nhờ, c̣n xui rủi bị ngược đăi, bị ức hiếp, bị bóc lột, tối về ôm gối khóc, cắn răn nuốt nước mắt cày như con trâu suốt mấy năm trời mà không đủ tiền trả nợ? Ở ngoài các tỉnh miền Bắc, phải trả trên dưới 300 triệu đồng để đổi lấy một công việc chân tay xứ giăy chết.

Tại sao lại thờ ơ vô cảm kêu “ngu th́ chịu” khi nghe một thằng cu mặt mày non choẹt bị công ty môi giới Việt Nam lừa qua Nhật rồi bỏ con giữa chợ bơ vơ, một chữ tiếng Nhật bẻ đôi không biết? Người Nhật lừa người Việt Nam một, th́ người Việt lừa người Việt mười.




Tại sao lại cười cợt với nhau khi nghe một thằng bạn giả danh kĩ sư lừa gạt và chơi thành công một con bé tu nghiệp sinh mới chân ướt chân ráo tới Nhật, “mê tiền th́ chịu”, “mê cu th́ chịu”, “ham danh kĩ sư th́ chịu”. (các bạn nữ sang đây rất dễ bị những thằng giả danh kĩ sư dụ dỗ, v́ kĩ sư th́ được kí visa dài hạn, nếu cưới được th́ ḿnh cũng ở lại theo).


Tại sao cứ phải t́m mọi ngóc ngách để trốn chạy khỏi cái quê hương ḿnh, mà thậm chí cũng không biết v́ sao ḿnh lại trốn nữa.


C̣n hàng trăm chuyện khác. Ḿnh nghe và chứng kiến nhiều đến mức chán nản trong bất lực. Tại sao tại sao tại sao????

Tại sao vậy người Việt Nam? Ḷng tự trọng quăng đâu chó cạp mất rồi? Ḷng trắc ẩn thương người đâu? Thuần phong mỹ tục đâu? Dân tộc Việt Nam ngàn năm văn hiến đâu?

Tại sao người Việt lại nỡ đan tâm đi hăm hại nhau?

Cười chua chát.

Chế độ này đă làm cho con người mất hết những giá trị đạo đức. Chỉ c̣n phần con, mất hết phần người.



Mọi thứ lại rơi vào im lặng, ḿnh ngồi đó và nhẩm bài hát của Việt Khang:


“Thương cho dân ḿnh c̣n nghèo

Người theo người cầu thực chốn tha phương

Thương cho Việt Nam ḿnh bé nhỏ

trước ngoại xâm, trước hiểm họa diệt vong”.


Vài ánh mắt len lén nh́n ḿnh, họ biết hết, tại họ không thèm hiểu đó thôi.




Lê Duy



at 3:20 PM

florida80
06-16-2019, 22:29
Ngồi Lê Đôi Mách - Phạm Đức Thân









Độc giả nào nghĩ đây là chuyện tầm phào của phụ nữ chẳng đáng bàn th́ người viết xin chỉ ngay hai sai lầm. Thứ nhất theo khảo sát của các nhà tâm lư, xă hội học, đàn ông cũng thích ngồi lê đôi mách như đàn bà. Thứ hai nó không phải tầm phào mà rất quan trọng, là một bản tính cố hữu của con người được nhiều nhà tư tưởng quan tâm; chưa kể nó có thể gây ảnh hưởng rất lớn làm người ta thân bại danh liệt cũng như chính quyền sụp đổ.


Ngồi lê đôi mách là cụm từ VN rất tượng h́nh, nói lên điển h́nh cơ bản chuyện gẫu nhàn tản giữa hai người (ám chỉ là phái nữ). trong khi Anh ngữ có chữ gossip do cổ ngữ god sib nguyên thủy nghĩa là phụ nữ đỡ đầu hoặc bạn hỗ trợ được mời có mặt lúc sinh nở. Đàn ông Anh nghi là nhân đó họ chuyện văn nói xấu ḿnh, cho nên gossip hàm ư chê bai, giống như cụm từ VN do đàn ông đặt ra cũng ngụ ư tương tự.





Ngồi lê đôi mách cũng gọi là tám chuyện hoặc tém chuyện (do giọng người Quảng đọc trại v́ Quảng Nam hay căi, Quảng Ngăi hay co, là nơi dân rất thích tém truyện). Để tiện gọn, công bằng, và khỏi bị nhóm nữ quyền phản đối, người viết từ đây sẽ dùng “tám chuyện” thay cho “ngồi lê đôi mách.”





Người là động vật hợp đoàn, thích gặp nhau để chuyện văn trao đổi những ǵ ḿnh ṭ ṃ thích thú về sự việc chung quanh, nhất là hành động, khuyết điểm, thói hư tật xấu của người khác…Nhờ vậy thế giới vận hành mới sinh động, chứ không phải tẻ nhạt nếu như chỉ nói chuyện công việc, ăn mặc, thể thao, thời tiết… hoặc làm theo mấy danh ngôn triết lư của các nhà tư tưởng. Thật ra triết gia Lỗ Ma Ni Emil M. Cioran đă nhận xét xác đáng “Chỉ có hai điều thích thú nhất trên đời là siêu h́nh học và tám chuyện”.




Nam nữ đều thích tám chuyện như nhau Nhưng phụ nữ có nhiều dịp tiện lợi hơn để trao đổi chuyện gia đ́nh, cḥm xóm, chợ búa, người này người nọ…có khi rất ngắn ngủi, bỏ lửng, rồi sau đó lại tiếp tục. Đàn ông thường bàn chuyện thể thao, chính trị, rồi lan man qua tám chuyện, chứ ít khi gặp gỡ chỉ ví tám chuyện. Thành thử phụ nữ mang tiếng nhiều hơn, nhất là thói hay nói xấu nhau.




Tám chuyện về người vắng mặt bị coi là xấu, v́ đề tài thường là mặt tiêu cực của người đó. Cũng là điều dễ hiểu bởi chỉ cái ǵ khác thường, tội lỗi, xấu xa mới hấp dẫn lôi cuốn mạnh. Như Bertrand Russell đă nhận xét ‘Không ai tám chuyện về các đức tính tiềm ẩn của người khác” . Tôn giáo cũng thường lên án tám chuyện. Kinh Thánh liệt tám chuyện vào danh sách tội bao gồm cả các tội ngoại t́nh, sát nhân Hồi Giáo cho nói xầu người là tương đương với ăn thịt đồng đạo. Đạo Bahai c̣n nặng hơn, coi tám chuyện là thói xấu nhất, tội lớn nhất, v́ sát nhân chỉ làm mất mạng người, nhưng nói xấu lưu lại ô danh măi măi về sau dù đă chết.




Thật ra thiết tưởng cần làm rơ một điểm. Giống như nhai kẹo cao su chủ yếu là do thói quen, sau đó mới nhận ra tác dung phụ là làm sạch răng, giảm stress, cũng vậy tám chuyện trước và trên hết là hành động nhàn tản, thư giăn, khoái hoạt, giống như giải trí, chơi game….dễ dăi, nghĩ sao nói vậy, không suy nghĩ đến hậu quả. Dĩ nhiên nó có thể gây phương hại cho người vắng mặt th́ đó là tác dụng phụ đến sau. Bởi thế tám chuyện không nhất thiết là xấu.




Kẻ tám chuyện thường là rất gần cận mới biết bí mật của người để mà tiết lộ. Chỉ BS giải phẫu cho Elizabeth Taylor mới biết chuyện bà đem theo các bảo vệ nhằm làm vệ sinh sạch sẽ pḥng sau khi mổ, không để một sợi lông nào vương lại v́ sợ y tá, nhân công có thể thu nhặt đem rao bán trên eBay. Tám chuyện này là BS đă phá vỡ cái tín nhiệm mặc nhiên của thân chủ. Có thể BS không ưa bà. Có thể BS muốn lấy ḷng người nghe. Có thể BS muốn tỏ cho thấy ḿnh coi người nghe là bạn thân mới hé lộ như vậy. Có thể v́ chuyện này đặc biệt quá BS không thể giữ kín. Chưa hẳn là BS có ư xấu, muốn hại bà.




Phần người nghe được rỉ tai như vậy tự nhiên bị coi như nhận hàng lậu, trở thành thông đồng với BS, nhất là c̣n được dặn dò đừng nói lại với ai. Nhưng khó giữ kín một chuyện lư thú như vậy người nghe có thể tiếp tục rỉ tai người khác. Thế là tám chuyện không được kiểm chứng hư thực (v́ BS có thể dựng chuyện) sẽ trở thành tin đồn, bao hàm nhiều hậu ư hơn. Tin đồn có tính khả tín không phải v́ được xác nhận đúng thật, mà v́ có người tin là thật. Tám chuyện thường về riêng tư, giới hạn trong nhóm thân mật; c̣n tin đồn thường về biến cố, phổ quát và phạm vi rộng lớn hơn. Thực tế có cái ṿng luẩn quẩn: tin đồn có thể dẫn đến tám chuyện, và tám chuyện có thể củng cố tin đồn.




Tám chuyện giống như tiếu lâm và thường đi đôi với nhau trong chuyện gẫu thân mật, bởi cùng đề tài cấm kỵ không tiện nói công khai, cùng gây ngạc nhiên thích thú. Nhưng tám chuyện chú ư đến nội dung, c̣n tiếu lâm cần có h́nh thức diễn chuyện hay (vd. punch line – câu kết bất ngờ đắc dụng). Nhân vật tám chuyện là thực, c̣n trong tiếu lâm là hư cấu, mặc dù cũng có khi dùng tên người thật. Vd tiếu lâm sau:




Clinton buổi sáng mùa đông nọ ra lan can thấy dưới đất có hàng chữ viết lơm trên tuyết ” Tổng Thống phải chết”. Ông tức giận sai an ninh điều tra thủ phạm. Vài ngày sau nhận được báo cáo cho biết phân tích tuyết thấy đây là nước tiểu phóng từ trên cao xuống, mà thử DNA th́ là của Al Gore. Nhưng dạng nét chữ viết lại là của…Hillary!




Martin Heidegger nghĩ tám chuyện là tầm phào, nông cạn, giá trị giả tạo, không lợi ích cho t́m hiểu khía cạnh sâu xa của cuộc sống. Đồng ư, tám chuyện không về những vấn đề quan trọng, sâu sắc nhưng nó là nguồn phong phú cho nhiều tác giả như Tolstoy, Proust…tạo nên những tác phẩm văn học nổi tiếng, soi rọi ngơ ngách tâm hồn. Nó là kiến thức mọi người chia sẻ, có thể làm sáng tỏ những hiểu lầm, khúc mắc của bàn luận nghiêm túc. Heidegger chắc chẳng bao giờ nghĩ chính ḿnh lại là đề tài đàm tiếu khôi hài, do đă cố t́nh che dấu chuyện xưa kia thân Đức Quốc Xă và có vợ mà c̣n quan hệ với cô học tṛ sinh viên Hannah Arend.




Nhà nhân chủng học Gluckman cho rằng tám chuyện định nghĩa như là quan tâm tổng quát về hành vi, đức tính, thói xấu của người khác, có nhiệm vụ xă hội là duy tŕ quan hệ tốt đẹp, đoàn kết, thống nhất, đạo lư và giá trị của nhóm. Paine nhấn mạnh đến tầm quan trọng của tám chuyện như là một kiểu thông tin không chính thức, soi sáng vấn đề thống nhất, đạo lư, giá trị của phụ nữ như một nhóm xă hộ̣i và cung cấp mạng lưới hoạt động cho các quan tâm này. Rubin coi tám chuyện là ngôn ngữ thân mật xuất phát từ sự liên đới và đồng căn cước của nhóm gồm những người thường có chung một kinh nghiệm.




Tám chuyện thỏa măn nhu cầu muốn biết, muốn tham gia tốt hơn vào cuộc sống chung quanh. Tám chuyện giúp hiểu rơ chuyện đang và sắp diễn ra trong chỗ làm, trường học, cơ quan. D.S. Wilson nghĩ tém chuyện là một tương tác đa dụng rất phức tạp, giám sát sửa sai tác phong trong nhóm và xác định tính cách thành viên. Wert và Salovey c̣n cho rằng không tham gia tám chuyện có hại cho sức khỏe và chứng tỏ bất b́nh thường.




Theo tiến triển thời đại các nhà xă hội học đă nới rộng định nghĩa nguyên thủy của tám chuyện- là phơi bầy bí mật của người khác. Ngày nay tám chuyện là bất cứ loan truyền tin tức nào liên hệ đến nhân vật, tổ chức, chính quyền…mà không cần kiểm chứng đúng sai, qua truyền khẩu, in ấn, truyền thông hiện đại như mạng internet, email, blog, twitter, facebook….khiến tám chuyện bây giờ có nhiều tên mới như tin ṛ rỉ (news leak), tin giả (fake news) mặc dù có khi đúng thật. Chưa kể c̣n cả một website chuyên môn về tám chuyện gọi là WikiLeaks, cũng như phóng sự điều tra của báo chí, xét cho cùng cũng là một dạng tám chuyện.




Từ khi Internet được thông dụng, khó phân biệt đâu là ranh giới giữa tám chuyện công (về người nồi tiếng nhiều người biết) và tám chuyện tư (về người trong nhóm nhỏ), cũng như giữa tin tức và tám chuyện. Chưa kể có nhiều điều không đúng sự thật cũng đưa lên mạng coi như tám chuyện.




Nhà thời trang chưa nổi tiếng mấy Tommy Hilfiger được ghi nhận trên mạng là đă tuyên bố: ” Nếu tôi biết dân Mỹ- Phi, dân Ś, dân Á mua quần áo của tôi, th́ tôi đă không làm cho họ được đẹp như thế”. Rồi lại có đồn là Hilfiger xác nhận nói vậy trên sô Oprah, khiến Oprah nổi giận bảo khán gỉa đừng mua đồ của Hilfiger. Hậu quả là Hilfiger lỗ nặng. Vấn đề là Hilfiger chưa bao giờ tuyên bố như vậy, cũng như chưa hề xuất hiện trên sô Oprah. Vậy mà trên mạng ngụy tạo chuyện này.




Động cơ của tám chuyện th́ rất nhiều, hiển lộ cũng như ẩn khuất, và có thể đồng thời trùng lặp trong một bối cảnh, nhiều khi khó xác định. Ở đây chỉ xin nêu ra vài động cơ thường gặp.

Bị chê trách nhất là tám chuyện v́ muốn bôi bẩn, trét bùn đương sự do thù ghét, không ưa, trả thù , có khi c̣n phóng đại, nói dối, mục đích làm phương hại tối đa. Dịp tranh cử vào Quốc Hội, Nhà Trắng là thời điểm bùng nổ chiến dịch bôi bẩn nhau nhằm làm đối thủ mất phiếu. Hiện phong trào #MeToo cũng đang làm nhiều người đứng ngồi không yên hoặc thân bại danh liệt v́ tội sách nhiễu t́nh dục.




Tổng Thống Nixon năm 1974 phải từ chức v́ ṛ rỉ chuyện nghe lén đảng Dân Chủ ở Watergate, nếu không sẽ bị đàn hạch (impeachment). .Thương Nghị Sĩ John Edwards bị tố ngoại t́nh và có con trong khi vợ bị ung thư, là ứng viên Phó Tổng Thống 2004, bị thất bại đă phải bỏ luôn chuyện tái ứng cử Thượng Viên. Bill Cosby già gần chết vừa phải vào tù v́ bị tố sách nhiễu t́nh dục mấy chúc năm trước.




Một động cơ ẩn dấu là tính ghen ghét người giầu có quyền thế, thích thấy cái xấu của họ bị phơi bầy, làm tṛ cười cho thiên hạ, khoái trá kéo họ xuống để chứng tỏ họ cũng xấu xa tội lỗi chẳng hơn ǵ ḿnh. Đồi tượng là các người nổi tiếng trong địa hạt chính trị, truyền thông, điện ảnh, thể thao….Tám chuyện là một vũ khí phản kháng của giai cấp thấp nghèo đối với giai cấp ăn trên ngồi trốc. Nhân dân VN không thiếu những tám chuyện mỉa mai đối với giới lănh đạo CS ngu mùa lạc hậu, tham nhũng thối nát, hà hiếp bóc lột, hèn với giặc ác với dân.




Động cơ khác là do bản tính của một số đông người ham thích chuyện bậy bạ, scandal, quá hấp dẫn, giật gân không thể không tám chuyện. Đề tài thường về sex, đồng tính, chuyển giới, ngoại t́nh bị bắt quả tang….và mặt khác, tâm lư người nghe rất khoái chú ư đến những chuyện táo bạo ḿnh muốn mà không dám làm. Thiên hạ biết nhiều về tánh lăng nhăng của John Kennedy với các nữ minh tinh như M. Monroe, A. Dickinson…nhưng c̣n về bố của Kennedy th́ nhờ chuyện sau mới gián tiếp biết chút đỉnh.




Khi Marlene Dietrich đến Wasinhton DC để nhận giải của Hội Cựu Binh Do Thái, nàng có ghé Nhà Trắng chỉ một giờ thôi nhưng cũng thừa đủ. Xong chuyện, Kennedy thắc mắc:

– Có chuyện tôi muốn biết.

Nàng hỏi chuyện ǵ, ông đáp:

– Em đă có từng làm với bố tôi?

Nàng đáp không. Ông bảo:

– Vậy th́ đây là một chỗ mà tôi vào trước!

Người ṭ ṃ rách chuyện cũng hay tám chuyện để biết càng nhiều càng tốt, dù là chuyện cá nhân riêng tư. Vd. anh bạn đang nghĩ đến chuyện ly dị; một đồng nghiệp sắp mất việc; chị kia trầm cảm nặng đến độ phải đi BS tâm thần. Nghĩ là cần phải biết vậy thôi, không có ư xấu ǵ cả. Họ cũng hay chĩa vào đời tư của các người nổi tiếng, mặc dù không phải do ghen ghét như đă nói trên kia mà chỉ do ṭ ṃ muốn biết hôn nhân B. Pitt và A. Jolie ra sao, W. Oprah đă sụt mấy cân, Cựu Phó Tổng Thống Biden có ra ứng cử tổng thống 2020 không…




Có người thích t́m hiểu đời tư người khác để nghiên cứu, để giúp t́m cách đối phó t́nh huống. Vd hai người tém chuyện về bạn chung. Tại sao bà ấy không có con, dù đă hai đời chồng? Bà ấy vô sinh hay là chồng có vấn đề? Có nên mách bà ấy biết có BS chuyên trị vô sinh?




Có khi tám chuyện là cách gián tiếp đề cao ḿnh, một kiểu sang bắt quàng làm họ. Khối ông cứ hay tám chuyện về kỷ niệm nhỏ nhặt với Mai Thảo, Trịnh Công Sơn… mục đích chính không ngoài cho hé lộ gián tiếp ta cũng quen biết nghệ sĩ danh tiếng. Barbara Cartland cho rằng hôn nhân Charles và Diana không suông sẻ, v́ Diana không chịu 69 (đúng sai chưa kiểm chứng). Động cơ có thể do Cartland tức giận v́ đă không được mời dự đám cưới hai người, hoặc có thể muốn bêu xấu Charles, hoặc cũng có thể ngầm cho biết ḿnh thân cận với Diana, tức cũng là một người có danh phận.




Nhật kư, tự truyện nhiều khi là một tám chuyện trá h́nh của tác giả, trong đó hé lộ cả những điều xấu, khuyết điểm, thú nhận giới tính, thói lạ tính dục… Nói trá h́nh, v́ có thể có mục đích quảng cáo sách, hấp dẫn độc giả (v́ sẽ được đọc những cái xấu tự khai), hoặc tự đề cao (v́ sẽ nhắc đến vài người nổi tiếng ḿnh quen). Tự khai nhự thế làm dân tám chuyện mất đi một mảng nguồn tư liệu, và c̣n có thể làm giảm hứng thú các tám chuyện về người khác v́ đă có nhiều tự thú rồi. Vd. có nhiều người tự thú ḿnh homo rồi, nay phát hiện ông A homo, có đem tiết lộ cũng ít hứng thú, v́ homo thành nhàm rồi.




Tám chuyện c̣n là cách kết bạn v́ tám chuyện có thể trở thành một thứ hàng trao đổi. Tôi biết nhiều chuyện lư thú, anh cũng có nhiều chuyện. Chúng ta hăy trao đổi kết bạn với nhau. Đồng sở thích th́ dễ kết bạn. Cũng giống như tiếu lâm, khôi hài, tám chuyện đ̣i hỏi có đồng cảm. Tám chuyện về minh tinh màn bạc với một ông già chả xem phim bao giờ th́ c̣n ǵ hứng thú.




Tám chuyện cũng có thể do muốn tỏ ra ḿnh sành sỏi, biết nhiều, biết hết. Biết bí mật ông A, chuyện kín bà B, gặp ai cũng rỉ tai, chẳng phải có ư đồ xấu đối với họ, mà chỉ muốn tỏ ra biết nhiều.




Động cơ tám chuyện có khi hoàn toàn v́ tiền bạc lợi nhuận, không dây dưa đến người bị tiết lộ. Nhà nhiếp ảnh ŕnh ṃ băi biển, cố chụp lén được ảnh “nóng” của minh tinh nọ, chẳng phải v́ thù ghét nàng, mà v́ đem bán tấm h́nh cho báo lá cải sẽ được trả tiền rất cao. Kư giả lân la trong Nhà Trắng một thời gian, thu thập dữ kiên, rồi viết sách, chẳng v́ động cơ nào cả, ngoài biết rằng sách ḿnh sẽ bán rất chạy, lời thật nhiều, v́ ai cũng ṭ ṃ muốn biết hậu trường.




Chính quyền cũng thường dùng tám chuyện, tung tin ṛ rỉ, nhằm thăm ḍ dư luận, trước khi quyết định hay sửa đổi một việc quan trọng, để tùy theo đó mà hành động thích nghi. Vd. Tung tin sắp mở rộng xa lộ, nếu dân địa phương phản đối mạnh, sẽ xem xét lại việc này.




Có khi tám chuyện chẳng do động cơ nào mà do lan man tùy hứng, góp vui với bạn bè, giống như đóng góp chuyện cười, tiếu lâm cho thêm phần rôm rả. Tám chuyện coi như kiến thức vô tư, bất vụ lợi mà cuộc sống đam mê háo hức đem đóng góp (mặc dù là nhỏ nhoi) vào đời sống tinh thần. Tám chuyện chuyên chở thông tin nhưng chẳng phải là việc của ai hết, mục đích chính là để thỏa tính ṭ ṃ, giải trí, duy tŕ quan hệ xă hội tốt đẹp, và xuất hiện dưới muôn h́nh muôn vẻ.

Mặc dù đôi khi có ngụ ư xấu, bị chê bai lên án, nhưng từ rừng rú Phi Châu đến đô thị hiện đại Âu Mỹ không ai là không thích tám chuyện. Không thể nào dứt được tám chuyện trong xă hội loài người.





Phạm Đức Thân

Nguồn: sangtao.org



at 6:13 PM

florida80
06-16-2019, 22:30
Người Có Thể Học Kiềm Chế Bản Thân Nhất Định Sẽ Thành Công









Ông Vương là một doanh nhân thành đạt ở Mỹ. Ông từng nói với cậu con trai Tiểu Vương của ḿnh rằng đợi đến khi cậu được 23 tuổi, ông sẽ giao lại nghiệp vụ tài chính của công ty cho cậu. Nào ngờ, đúng ngày sinh nhật 23 tuổi của con trai, lăo Vương lại dẫn cậu đến ṣng bạc…




Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào ṣng bạc. Ông Vương đưa cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rơ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không được để thua sạch hết tiền.

Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lăo Vương vẫn chưa thể yên tâm, dặn con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói c̣n lại bao nhiêu th́ sẽ c̣n lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó ǵ. Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu cờ bạc rất mau chóng đă ngấm vào máu ḿnh. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không c̣n lại xu dính túi, từ sớm đă quên sạch lời dặn của cha.


Th́ ra, sự lo lắng của ông Vương quả thực không thừa. Ra khỏi ṣng bạc, Tiểu Vương vô cùng chán nản. Anh vốn tưởng rằng hai ván sau cùng có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.








Ảnh dẫn qua: hardrockhotelpuntaca na.com







Ông Vương nói: “Con vẫn c̣n phải đi vào ṣng bài tiếp nữa. Nhưng con đă thua sạch hết tiền vốn, ta không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự ḿnh kiếm lấy tiền”.

Không lâu sau, Tiểu Vương tận dụng thời gian một tháng đi làm nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào ṣng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho ḿnh, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc. Nhưng đến khi thua đến mức giới hạn mà ḿnh đặt ra, có một ma lực vô h́nh khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đă phá vỡ kế hoạch của ḿnh. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.




Người cha đứng ở bên cạnh nh́n anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi ṣng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào ṣng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ thất bại. Hơn nữa, tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.

Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào ṣng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất, vô t́nh nhất, tàn khốc nhất trên thế giới này. Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.




Tiểu Vương đành phải đi làm thuê ngắn hạn. Khi anh bước chân vào ṣng bạc lần nữa đă là chuyện của nửa năm sau. Lần này, vận khí của anh vẫn không được tốt, lại là một màn thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đă điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn rất nhiều. Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi ṣng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong ḷng anh lại có một loại cảm giác chiến thắng. Lần này anh đă chiến thắng được bản thân ḿnh. Anh đă không để ḿnh phải thua đến đồng xu cuối cùng.

Lăo Vương nh́n ra được niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào ṣng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải chiến thắng bản thân ḿnh! Kiếm soát được bản thân ḿnh, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự“.




Từ đây, mỗi lần đi vào ṣng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng ḿnh: Khi thua mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với ṣng bài và đă bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa c̣n thắng được mấy trăm đô-la.

Người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh, bây giờ đă đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu bỏ cuộc? Quả nhiên anh lại thắng được thêm 15% số tiền. Tiểu Vương mừng rỡ khôn cùng, trước mắt đă sắp thắng được con số gấp đôi. Đây là cảnh trước nay anh chưa từng tưởng tượng ra, trong ḷng hứng khởi không thôi.






Nào ngờ, chính ngay lúc này, t́nh thế đă chuyển biến bất ngờ, có mấy đối thủ đă gia tăng tiền cược. Chỉ vỏn vẹn hai ván, anh đă thua sạch. Tiểu Vương giật ḿnh, khắp người đổ mồ hôi hột. Lúc này anh mới nhớ đến lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi ṣng, anh đă là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải làm người thua cuộc.






Ảnh dẫn qua: lbatonrouge.com




Một năm sau, lăo Vương lại đến ṣng bạc xem phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đă giống như một tay già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%, hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi ṣng. Ngay cả lúc đắc ư nhất, anh cũng sẽ buông tay, dứt khoát rời đi. Lăo Vương cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. C̣n con trai của ông đă làm được điều đó.




Lăo Vương cuối cùng quyết định bàn giao khối tài sản mấy chục tỷ của nhà ḿnh cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn c̣n chưa hiểu chút ǵ về nghiệp vụ của công ty. Lăo Vương vẻ mặt ung dung b́nh thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được cảm xúc bản thân, rồi phóng túng dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách nắm giữ tài sản mà là không kiểm soát nổi chính ḿnh. Điều này, con đă học được rồi“.




Quả đúng vậy, đối thủ khó chiến thắng nhất là chính bản thân ḿnh. Kiểm soát tâm trạng, khắc chế cảm xúc tham lam, sợ hăi, tuyệt vọng, hối hận… dường như là một quan ải bất tận của đời người. Người có thể thành công nhất định phải học được kiềm chế bản thân. C̣n chỉ v́ cái lợi mà mê mờ, th́ tiền bạc có bao nhiêu rồi cũng trôi hết theo dục vọng và ḷng tham vô tận.






Thiện Sinh biên dịch

dkn.tv



at 2:39 PM

florida80
06-16-2019, 22:31
Luân Hồi Sinh Tử - Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc








Luân hồi h́nh như luôn đi với sanh tử. Luân hồi sanh tử. Nghe cứ rờn rợn. Có cách nào “giải thoát” không? Có đó. Đi tu! Đi tu để giải thoát luân hồi sanh tử. Nghe nói vậy. Làm như tu th́ không c̣n sanh tử nữa, không c̣n luân hồi nữa, tu th́ sống đời đời kiếp kiếp vậy! Nhưng… không c̣n sanh tử, không c̣n luân hồi nữa, sống đời đời kiếp kiếp th́… chán chết! Không luân hồi sanh tử nữa th́ mọi thứ khựng lại. Trái đất chẳng buồn quay. Chẳng c̣n xuân hạ thu đông. Chẳng sáng trưa chiều tối. Chẳng vô thường. Chẳng đổi thay. Chán chết! Cho nên luân cứ phải hồi, sanh cứ phải tử. Và bởi v́ sanh cứ phải tử nên tử cứ phải sanh. Phải luẩn quẩn loanh quanh vậy mới công bằng, mới phải điệu. Ba cơi sáu đường phải thênh thang rộng mở cho chúng sanh lũ lượt vào ra!







Nhưng, chỉ có ba cơi sáu đường thôi ư? Chỉ có “Thiên, nhân, atula, ngạ quỷ, súc sanh, địa ngục”… thôi ư? Chắc c̣n nhiều thứ “cao tốc” nữa. Vô số vô lượng vô biên nẽo đường cho phù hợp với vô số vô lượng vô biên chúng sanh chứ? Nhưng chỉ tượng trưng vậy là đủ cho các thứ bệnh“tham, sân, si, nghi, kiến, mạn”… của cơi người!


Được làm người thật khó! Một con rùa mù lờ quờ bơi giữa biển khơi, mỗi trăm năm trồi đầu lên một lần giữa mênh mông sóng nước, vậy mà làm thế nào lại đội trúng chóc ngay khúc gỗ mục, giữa bộng cây, đang trôi giạt bềnh bồng trên biển. Đâu có dễ phải không? Đó là một h́nh ảnh đầy biểu tượng sinh học, mang tính nghệ thuật vẫn được điêu khắc trên các đền đá từ ngàn xưa của linga với yoni ! Cho nên cha mẹ mà không bồng bềnh gặp nhau th́ ta là ai? Ông bà mà không bồng bềnh gặp nhau th́ ta là ai? Phải có cái nhân, cái duyên, cái nghiệp, cái báo ǵ đó chứ?








Muôn sự tại tham. Không tham th́ đă không sinh sự. Mà tham th́ không đáy. Y như cái bao tử, vốn là một cái túi không đáy vậy! Tham th́ lúc nào cũng thấy thiếu, cũng đói, cũng khát. Khát đủ thứ, đói đủ thứ. Không chỉ cơi người đâu. Cá lớn nuốt cá bé. Bọ hung hùng hục đánh nhau giành giựt cục phân. Thiêu thân tranh nhau lao vào lửa. Dă tràng miệt mài se cát biển đông… Tham quá th́ thành… ngạ quỹ. Đói khát triền miên. Sân (giận) thực ra chỉ là một sản phẩm của tham. Tham mà không được mới sân, mới bị thiêu đốt đủ kiểu ở chín tầng địa ngục. Sân sinh địa ngục. Địa ngục chẳng đâu xa. Nó ở ngay trong ta và luôn háo hức chờ đợi. Nhưng cái gốc của tham, sân là từ “ngu muội” (Si) mà ra! “Súc sanh” quá đi chớ. C̣n căi ǵ nữa! Lâu lâu nh́n lại ḿnh mà coi: “Đồ súc sanh! Đáng đời! Đáng kiếp!”…








Vậy c̣n thiên, nhân, atula th́ từ đâu ra? Th́ từ các “bệnh” nghi, kiến, mạn! Nghi th́ sanh sự, tâm không lúc nào an. Nghi th́ không thể Từ bi! Cho nên nghi sinh… Atula, thần không ra thần, người không ra người, thông minh quỷ quyệt, đấu đá tranh giành, đằng đằng sát khí… C̣n nhân (người)? Chắc là do “Kiến” sinh ra rồi. Chỉ người mới có nhiều thứ kiến, khi tà khi chánh, khi thường khi đoạn, điên đảo mộng tưởng. Cứ quay ṃng như chong chóng. Đáng mừng là người th́ có cơ hội để đổi thay, để chuyển hóa. Cho nên mới bảo làm người, khó, nhưng được làm người đă là may mắn. C̣n “Mạn”? Coi trời bằng vung! Kiêu căng phách lối, vỗ ngực xưng tên, nghĩ ḿnh phước báo, ăn chơi xả láng… Thế nhưng dù là Trời vẫn có lúc rơi xuống địa ngục như chơi!








Tóm lại, sáu nẻo đường… thênh thang th́ tà nhiều hơn chánh. Tà có vẻ… hấp dẫn hơn, lôi cuốn hơn. Cho nên ta mới có khuynh hướng trôi nổi, lăn lộn, măi miết trong sáu nẻo đường… tà, không muốn thoát ra là vậy!Luân hồi sanh tử là cần thiết, là phải vậy. Nước xuôi ra biển lại tuôn về nguồn! Bỉ cực rồi thái lai! Nếu không th́ chán quá. Nếu không th́ bất công quá! Xuân hạ thu đông… rồi lại Xuân. Sắc thọ tưởng hành thức rồi lại… Sắc? Vô minh, hành, thức… rồi sanh, lăo tử hay ngược lại, Lăo tử rồi sanh, hữu, thủ, ái… vô minh, để từ đó mà sinh sự cho sự sinh? “Vô sinh” là hết chuyện, diệt thọ tưởng, dứt ái thủ… là hết chuyện chăng? C̣n lâu! Bởi “Vô vô minh diệc vô vô minh tận…”, không hề có vô minh mà cũng chẳng bao giờ hết vô minh!Luân hồi sanh tử, nghiệp báo oan gia các thứ… ở đâu mà ra?








Th́ ở đâu nữa. Ở ngay trong ta thôi. Trong tứ đại ngũ uẩn. Trong các hợp chất carbon, hydro, oxy, nitrogen (C,H,O,N) và mấy chục nguyên tố đồng ch́ sắt kẽm, mangan, manhê, vôi vữa… các thứ đó thôi. Ôi, cát bụi tuyệt vời! Khi vẽ được bản đồ hệ gene người, các nhà khoa học bật ngữa thấy tinh tinh, chuột bọ, cải ngồng, cổ thụ… đều có những gene y như vậy với một tỷ lệ khác nhau nhiều ít. Tinh tinh có đến 99% cấu trúc gen giống hệt bộ gen người, chuột bọ th́ có đến 98% gen người… Ai dám bảo hôm nào đó chẳng “luân” chẳng “hồi” một phen, cho tinh tinh thành cải ngồng, cải ngồng thành chuột bọ…? Có cái nh́n xuyên suốt ngàn năm chắc thấy biết, c̣n ta mắt trần (nhục nhăn) chưa thấy được đâu, đành lớ ngớ, loay hoay. Bản hoài của chư Phật muôn đời chẳng phải là muốn khai thị cho ta ngộ nhập vào cái “Thấy Biết” của Phật đó sao?








Thực ra luân hồi sanh tử không chỉ vậy! Luân hồi sanh tử c̣n là tiến tŕnh tâm trong mỗi sát-na. Từ sáng đến chiều, từ trưa đến tối ta đă… lang thang sáu nẻo biết bao lần. Hết thiên, nhân lại đến atula rồi ngạ quỷ súc sanh địa ngục xà quần không ngưng nghỉ. Sáng bảnh mắt ra, người sảng khoái, lâng lâng, quần là áo lượt có thua ǵ… tiên nhân đâu, vậy mà trưa nghe một cú điện thoại từ đâu đó bỗng đùng đùng nổi giận, đỏ mặt tía tai, bầm gan tím ruột, lọt tơm vào địa ngục… Chỉ một thoáng thôi, đă từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, từ thiên nhân thành Atula, ngạ quỹ… Một thoáng thôi, tiến tŕnh tâm đă trải qua muôn ngàn kiếp rồi vậy!







Biết rơ “cơ chế” bệnh sinh th́ điều trị không khó. Có khi chỉ cần chữa triệu chứng. Có khi phải điều trị căn nguyên để không c̣n tái phát. Cái ǵ làm ta xà quần trôi nổi trong cơi luân hồi sanh tử? Cái ǵ có vẻ như măi cợt đùa không mệt mỏi với ta đó vậy? Chính cái “Ta” đó. Nó đó. Cho nên chỉ có “ta” mới cứu được “ta” thôi, “duy ngă độc tôn” mà! Cho nên phải quay lại với ḿnh, phải phản quan tự kỷ, phải nương tựa chính ḿnh thôi, c̣n t́m kiếm đâu xa nữa? Gia trung hữu bảo hưu tầm mích (Trần Nhân Tông). Khi nhận ra “không phải của ta/ không phải là ta/ không phải là tự ngă của ta” th́ có lẽ đă có một nụ cười thanh thản, tự tại, an nhiên.








Bậc Y vương đă bày biện sẵn thuốc men cả đó thôi. Nói đi nói lại mấy ngàn năm rồi. Lẽ nào ta chẳng nghe ra ? Nào Tứ diệu đế, nào Bát chánh đạo, nào Lục độ, Bát Nhă, Pháp Hoa… các thứ. Sắc cho khéo để hoà nhập vào nhau, tương tác lẫn nhau ba chén sáu phân thành một thứ « dược vương » trị bệnh cho kiếp người.



Nói năng, đi đứng, cái ăn, cái ở… cách nào đây cho nó thôi đừng sanh sự, đừng tạo nghiệp? Th́ đă có Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng. C̣n Chánh niệm, Chánh định lại là những thứ thuốc đặc trị để có được Chánh kiến, Chánh tư duy. Cho nên, Giới Định Tuệ là đủ để chấm dứt những nẻo đi về địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Giải thoát và Giải thoát tri kiến là đủ để… chấm dứt những lang thang trôi nổi quẩn quanh c̣n lại ?







Rơ ràng để « giải thoát luân hồi sanh tử » chỉ có mỗi một cách là phải « tu ». Nghĩa là phải « sửa » ḿnh. Phải dứt đi cái nghiệp cái duyên, cái sinh cái sự. Một khi « sự sự vô ngại » rồi th́ thong dong ba cơi sáu đường không c̣n dính mắc, nơi nào cũng trở nên an lành mát mẻ, bởi đă cùng chung dưới một mái nhà. Mái nhà Như Lai.

florida80
06-17-2019, 20:07
Cầu Mong








Cầu mong bạn sẽ t́m được sự thanh thản và yên b́nh trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.

Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với ḷng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hăy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn , người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn cô độc nhất.

Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc ḷng tốt của người khác để tin tưởng vào một thế giới yên b́nh.




Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên ḷng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.

Và, cầu mong bạn hăy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng. Hăy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn băo có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hăy hiểu rằng khi một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được t́nh yêu và sự quan tâm của người ấy.

Hăy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.

Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nh́n thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.

Cầu mong bạn t́m thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những t́nh huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử v́ kết quả đó.

Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.

florida80
06-17-2019, 20:08
Pen Friend (Bạn Qua Thư)






Penfriend = Pal + Enjoy together + Necessary + Forever + Relationship + Encourage + Never + Dab



Penfriend (bạn qua thư) không chỉ là một Pal (bạn b́nh thường). Đó là một người bạn mà ḿnh có thể bộc bạch tâm sự. Đó là người mà ḿnh có thể viết mà không cần nói, người mà ḿnh có thể Enjoy together (cùng nhau vui đùa) mà không cần quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Penfriend là những người bạn thật sự Necessary (cần thiết cho cuộc sống). Những người bạn học có thể xa nhau, những người bạn thân có thể ra nước ngoài sống nhưng những người bạn qua thư là Forever (măi măi). Bởi v́ theo những cánh thư chứa đầy t́nh cảm, Relationship (mối quan hệ) của chúng minh sẽ không có khoảng cách. Khi ḿnh gặp khó khăn, bạn luôn sẵn ḷng Encourage (khuyến khích) để ḿnh thêm vững tin và điều đó khiến ḿnh trưởng thành. Ḿnh sẽ Never (không bao giờ) quên những t́nh cảm đó. Mặc dù vậy, ḿnh thầm mong một ngày nào đó, ḿnh có thể Dab (chạm nhẹ) vào bạn dù chỉ một lần, bạn thân thương.


Tôi cũng có một người bạn như vậy. Hai đứa chúng tôi đă quen nhau qua mail.


Tôi vốn là đứa chỉ thích sống một ḿnh, luôn buồn chán về cuộc sống của bản thân. Tôi chỉ thích sống với kư ức những ngày thơ ấu, những kư ức rất đẹp nhưng tôi không nhận ra rằng nó đă quá xa vời. Với chí "tiến thủ", tôi sống chỉ biết "thủ" mà không biết "tiến". Nhưng từ khi nhận được mail anh viết cho tôi, tôi đă nhận ra được giá trị của cuộc sống. Tôi cũng chợt nhận ra rằng, quanh ḿnh có bao nhiêu điều thú vị, quanh ḿnh cón có bao nhiêu là bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ ḿnh bất cứ khi nào gặp khó khăn.


"Mặc dù có những việc tưởng chừng như vượt quá sức ḿnh, ḿnh không thể làm nổi, nhưng hăy nhớ một điều rằng, em không cô đơn". Đó là một trong những điều tôi học được từ anh. Đôi khi, trong cuộc sống có những bài học thật giản dị nhưng ḿnh không nhận ra.


Tôi vẫn luôn ao ước ḿnh có một người anh trai, bây giờ điều ước của tôi đă trở thành hiện thực. Anh sẽ là Penfriend của tôi măi măi cho dù đến một lúc nào đó chúng tôi không c̣n gặp nhau. Tôi cảm ơn những lá thư cũng như tấm ḷng của anh đă dành cho tôi. Cảm ơn anh đă giúp tôi hiểu thế nào là "Melodies of life".



"Khi con sinh ra, mọi người đều cười, chỉ có ḿnh con oà khóc. Con hăy sống làm sao để khi con chết đi, mọi người đều khóc chỉ có ḿnh con là mỉm cười.". Đó là tất cả những ǵ chúng ta phải phấn đấu trong cuộc sống này. Và tất cả chúng ta cũng được gọi là Penfriend phải không các bạn? Ḿnh mong được làm quen với tất cả mọi người

florida80
06-17-2019, 20:09
Chữ "Nhẫn" Đứng Đầu Trăm Nết






Ông Tử Trương muốn đi xa, đến chào Đức Khổng Tử và xin Ngài một lời khuyên.




Đức KhổngTử nói: “Chữ “nhẫn” đứng đầu trăm nết.




Nhưng “làm sao phải nhẫn?” Trương Tử hỏi lại.




Đức Khổng Tử trả lời:




- Thiên Tử mà nhẫn th́ nước không sinh hại.

- Chư hầu mà nhẫn th́ nước sẽ mạnh lớn thêm.

- Quan lại mà nhẫn th́ chức vị sẽ thăng tiến.

- Anh em mà nhẫn th́ cửa nhà giầu sang.

- Vợ chồng mà nhẫn th́ ở được với nhau trọn đời.

- Bạn bè mà nhẫn th́ thanh danh không mất.

- Hễ nhẫn th́ không lo tai hoạ.




Ông Trương Tử hỏi lại: “Nếu bất nhẫn sẽ ra sao?




Đức khổng Tử nói:

- Thiên Tử mà bất nhẫn th́ nước sẽ trống không.

- Chư hầu mà bất nhẫn th́ mất mạng.

- Quan lại mà bất nhẫn th́ sẽ bị h́nh phạt.

- Anh em mà bất nhẫn th́ sẽ chia rẽ.

- Vợ chồng mà bất nhẫn th́ phải xa nhau (ly thân, ly dị).

- Tự ḿnh mà bất nhẫn th́ không thể tránh được lo lắng.





Trương Tử nói: “Phải lắm ! Phải lắm !




Sưu Tầm

florida80
06-17-2019, 20:09
Câu Chuyện Khoa Học Về Cha Đẻ Của Thuyết Tương Đối








Vị giáo sư triết học, là người vô thần, không tin có Thượng Đế, đứng trước lớp học của ông và nói:



- Để tôi nói cho các bạn biết là tôn giáo vốn có những điều không ổn đối với khoa học.



Ông liền chỉ một người trong đám sinh viên mới của ông và bảo anh ta đứng dậy:



- Này con, con là người theo đạo Tin Lành phải không?



- Thưa thầy, phải.



- Vậy th́ con tin vào Đức Chúa Trời?



- Vâng, tuyệt đối như vậy.



- Vậy th́ Đức Chúa Trời có tốt không?



- Chắn chắn rồi. Ngài rất tốt.



- Vậy th́ Đức Chúa Trời toàn năng? Ngài làm được mọi sự không?



- Vâng, được mọi sự.



- Thế con là người thiện hay ác ?



- Kinh Thánh nói con là người ác.



Vị giáo sư hơi nhăn mặt:



- A ha! Kinh Thánh! Ông trầm ngâm một chút.



- Đây, ta hỏi con.. Ví dụ như có một người bệnh ở đây và con có thể chữa được cho ông ta. Con có khà năng làm việc đó. Vậy con có muốn giúp ông ta không? Con có muốn thử giúp không?



- Thưa thầy, con sẵn ḷng.



- Như vậy con là thiện.



- Con không dám nói như vậy.



- Nhưng tại sao không nói được? V́ con sẵn ḷng cứu một người bệnh hoạn tật nguyền. Đa số chúng ta đều sẵn ḷng. Nhưng Đức Chúa Trời th́ không.



Người sinh viên không trả lời. Do đó vị giáo sư tiếp tục :



- Đức Chúa Trời không giúp, có đúng không? Người em của ta là một Cơ đốc nhân chết v́ bệnh ung thư, măc dù cậu ấy cầu nguyện Chúa Jesus chữa lành cho. Làm sao mà nói rằng Chúa Jesus tốt cho được? Con trả lời điều đó cho ta được không? Cậu sinh viên vẫn đứng im lặng.



- Con không trả lời được phải không? Vị giáo sư nói. Ông chậm răi lấy ly nước trên bàn hớp một ngụm để cho cậu sinh viên thời gian thư giăn. Ông GS lại nói:







- Thôi bắt đầu lại cậu ơi. Này, Đức Chúa Trời có tốt không?



- Eh... Vâng, tốt, cậu sinh viên nói.



- Thế Satan có tốt không?



Cậu sinh viên không ngần ngại ở chỗ này:



- Không!



- Thế th́ Satan từ đâu ra?



Cậu sinh viên yếu ớt:



- Từ Chúa mà ra.



- Đúng thế... Chúa tạo dựng ra Satan phải không? Hăy nói cho ta biết. Thế giới này có điều ác không?



- Thưa thầy, có.



- Điều ác ở khắp nơi, phải không? Và chính Chúa đă tạo dựng ra Mọi Sự, có đúng vậy không?



- Thưa đúng.



- Vậy th́ ai tạo ra điều ác?



Vị giáo sư tiếp tục:



- Nếu Đức Chúa Trời tạo dựng ra mọi sự, vậy th́ Chúa đă tạo ra điều ác, bởi v́ điều ác hiện hữu, và theo nguyên tắc khoa học đă định nghĩa, th́ Đức Chúa Trời là ác.



Thêm lần nữa, cậu sinh viên không có câu trả lời.



- Thế những bệnh tật, sự vô luân, thù hận, và những điều xấu xa, tất cả điều đó có thật không? Vị giáo sư nói.



- Vâng, đúng là có thật như thế. Cậu sinh viên cúi rùn trên hai chân của ḿnh.



- Thế ai đă tạo ra chúng?



Cậu sinh viên lại không trả lời, nên vị giáo sư lập lại câu hỏi:



- Ai đă tạo ra chúng?



Lại vẫn không có câu trả lời. Th́nh ĺnh, vị giáo sư bỏ đi đến trước lớp học, đi qua đi lại. Cả lớp như chết lặng trong ngột ngạt.



- Nói cho ta biết, ông tiếp tục trên một sinh viên khác. Con có tin vào Chúa Jésus Christ không? Cậu sinh viên này lạc giọng:



- Vâng, thưa giáo sư, con tin.



Ông ta dừng lại:



- Khoa học nói rằng bạn có năm giác quan. Chúng ta dùng chúng để nhận diện và quan sát thế giới chung quanh chúng ta. Vậy có bao giờ các cậu thấy Chúa Jésus Christ chưa?



- Thưa không, con chưa bao giờ găp Ngài.



- Vậy hăy nói cho chúng ta biết, con có nghe Chúa Jesus của con bao giờ không?



- Thưa không, con chưa bao giờ nghe.



- Thế, con có bao giờ cảm giác Chúa Jesus không, nếm được Jesus hay là ngửi được Chúa Jesus của con không? Thế con có bao giờ cảm ứng được về Chúa Jesus Christ hay là Đức Chúa Trời trong cùng ư nghĩa đó không?



- Không, thưa thầy, con e rằng con chưa cảm nhận như vậy bao giờ.



- Vậy mà cậu vẫn tin vào Ngài sao?



- Vâng.



- Theo nguyên tắc của kinh nghiệm, thử nghiệm và chứng minh khoa học, th́ khoa học xác nhận rằng Đức Chúa Trời không hiện hữu. Vậy th́ cậu biện minh thế nào về điều đó?



- Không có điều ǵ, thưa thầy. Con chỉ có Đức Tin.



- Vâng, đức tin. Vị giáo sư lập lại. Và chính đó là điều mà khoa học thấy là nan giải đối với đức tin về Đức Chúa Trời. Không có bằng chứng ǵ cả, mà chỉ có đức tin.



Cậu sinh viên đứng im lặng một lúc, trước khi đặt câu hỏi lần đầu tiên với vị giáo sư:



- Thưa thầy, có một điều ǵ gọi là “nhiệt”, là sức nóng chăng?



- Vâng.



- Và có điều ǵ gọi là “hàn”, là sức lạnh không?



- Có chứ, có sức lạnh chú!



- Thưa thầy, không có.Vị giáo sư quay nh́n cậu sinh viên, và cảm thấy hết sức ṭ ṃ muốn t́m hiều. Căn pḥng bỗng dưng im lặng. Cậu sinh viên bắt đầu giải thích.



- Chúng ta có nhiều thứ nhiệt, đa nhiệt lượng, siêu nhiệt lượng, đại nhiệt lượng, tiểu nhiệt lượng,vô tận nhiệt lượng, vô nhiệt lượng, nhưng chúng ta không có thứ ǵ gọi là “hàn lượng”. Chúng ta có thể đưa hàn độ xuống 458 độ F dưới zero. Mỗi cơ thể hay vật thể chỉ nghiên cứu được khi truyền năng lượng, và nhiệt là thứ đă làm cho cơ thể hay vật thể có thể truyền năng lượng. Độ-không tuyệt đối (-458F) là sự hoàn toàn vắng mặt của cái gọi là Nhiệt. Như giáo sư thấy đó, Hàn, sức lạnh chỉ là chữ chúng ta dùng để nói lên sự thiếu vắng của Nhiệt mà thôi. Chúng ta không thể đo Hàn độ. Nhiệt độ có thể được đo bằng các đơn vị của hàn-thử biểu. Hàn th́ không phải là đối nghịch với Nhiệt, thưa giáo sư, mà nó chỉ là sự vắng mặt của Nhiệt mà thôi. Sự im lặng phủ khắp căn pḥng. Đâu đó, một tiếng rơi nhẹ của cây bút trở thành vang dội như tiếng búa.C̣n sự tối tăm th́ sao, thưa giáo sư? Có cái ǵ được gọi là sự tối tăm không?



- Vâng, có. Vị giáo sư trả lời không do dự. Đêm tối th́ chúng ta phải gọi là ǵ nếu không phải là sự tối tăm?



- Thưa thầy, thầy lại sai nữa rồi. Sự tối tăm không phải là điều hay sự ǵ cả, mà nó chính là sự vắng mặt của điều ǵ đó. Chúng ta có ánh sáng thấp, ánh sánh b́nh thường, ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chớp nhoáng, nhưng nếu liên tục mà chúng ta không có ánh sáng, th́ chúng ta gọi đó là bóng tối, có phải không? Đó là cái nghĩa mà chúng ta dùng để định nghĩa cho cái từ đó. Trong thực tế, bóng tối không có hiện hữu. Nếu nó mà hiện hữu th́ chúng ta đă làm cho bóng tối càng tối hơn, có phải vậy không?



Vị giáo sư bắt đầu mỉm cười với cậu sinh viên đang đứng trước mặt ông. Chắc khóa học này sẽ vô cùng hứng thú, ông tự nhủ:



- Thế th́ cậu mày muốn chúng minh điểm ǵ đây?



- Vâng, thưa giáo sư. Tôi muốn chứng minh rằng nền tảng triết học của giáo sư từ khởi đầu đă có điểm khiếm khuyết. Do đó sự kết luận của giáo sư khi đặt trên nền tảng đó cũng không được vững chắc.



Không dấu được nỗi ngạc nhiên, vị giáo sư hỏi lại:



- Không vững chắc? Cậu mày có thể giải thích được không?



- Thầy lư luận dựa trên luật đối-tính. Thầy cho rằng có Sự Sống rồi th́ là có Sự Chết. Một Đức Chúa Trời tốt và một Đức Chúa Trời xấu. Thầy xem quan niệm về Thượng Đế hay Đức Chúa Trời như là một điều hữu hạn có thể đo lường được. Thưa thầy, khoa học c̣n chưa giải nghĩa nổi một tư-tưởng!



Khoa học dùng điện lực và từ trường, nhưng có bao giờ thấy nó đâu, chứ đừng nói đến chuyện hiểu thấu được chúng một cách hoàn toàn. Nh́n xem Sự Chết như là đối nghịch với Sự Sống là chúng ta không hiểu biết đến sự kiện là tự trong bản chất Sự Chết không hề hiện hữu. Sự Chết không phải là điều ǵ đối nghịch với Sự Sống, mà chính là sự vắng mặt của Sự Sống. Bây giờ, thưa giáo sư, có phải thầy dạy sinh viên của thầy là: họ thoát thân từ ḍng khỉ mà ra có phải không?



- Cậu mày nói đúng, nếu dựa vào tiến tŕnh của thuyết tiến hóa. Vâng.



- Có bao giờ thầy thấy cái tiến hóa đó diễn ra trước mặt thầy chưa?



Vị giáo sư lắc đầu, vẫn tiếp tục mỉm cười. Và nhận ra rằng cuộc tranh luận thật mạnh mẽ, khóa dạy này sẽ mang lại cho ông nhiều thích thú.



Người sinh viên nói tiếp:



- Bởi v́ không một ai đă từng quan sát tiến tŕnh của sự tiến hóa thực sự diễn ra hay không, và cũng lại càng không chứng minh được cái tiến tŕnh này là một điều ǵ đang cố gắng h́nh thành. Như vậy không phải là giáo sư chỉ đang dạy ư kiến của ḿnh thôi sao? Và bây giờ, thầy không phải là một nhà khoa học, mà chỉ là người giảng giáo điều mà thôi!



Cả lớp bỗng bùng vỡ lên với những âm thanh nhốn nháo. Cậu sinh viên vẫn giữ im lặng cho đến khi cả lớp b́nh lặng lại.



- Bây giờ con muốn tiếp tục về quan điểm của thầy lúc năy với người bạn kia. Để con cho thầy một thí dụ về điều con muốn nói.



Rồi cậu đảo mắt đi khắp căn pḥng:



- Có bạn nào trong lớp, có bao giờ thấy được bộ óc của giáo sư chưa? Cả lớp vỡ ra với những tiếng cười.



- Có ai ở đây “nghe” được bộ óc của giáo sư đây chăng? Cậu lại tiếp. Hay là cảm giác được bộ óc của thầy chăng? Không ai có vẻ đă làm được chuyện đó. Vậy th́ theo luật của kinh nghiệm, của thử nghiệm, của khoa học chứng minh, khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, xét theo nhiều phương diện, thưa thầy! Do vậy, nếu khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, làm sao chúng con có thể tin cậy được những điều thầy giảng thuyết nữa, thưa thầy?



Căn pḥng bỗng im lặng. Vị giáo sư nh́n chăm vào cậu sinh viên, không đoán được ông đang nghĩ ǵ.



Cuối cùng, sau những giây phút gần như miên viễn, vị giáo sư già trả lời:



- Tôi đoán là các cậu phải thu nhận những lời đó bằng đức tin mà thôi.



Cậu sinh viên nói:



- Vậy bây giờ thầy chấp nhận rằng có cái gọi là đức-tin, và thực ra, đức-tin hiện hữu cùng với sự sống.



Cậu tiếp:



- Bây giờ, có cái ǵ gọi là điều ác chăng?



Không mấy tự tin, vị giáo sư trả lời:



- Dĩ nhiên là có. Chúng ta thấy nó mỗi ngày. Nó hiện diện trong những chuyện điển h́nh về sự vô nhân đạo giữa người và người. Những tội ác chồng chất, và bạo động xảy ra khắp nơi trên thế giới. Những thể hiện đó gọi là ǵ nếu không phải là điều ác?



Đến đây, người sinh viên trả lời:



- Thưa thầy, điều ác không có hiện hữu, hay ít nhất là nó không hiện hữu trong tự thân. Điều ác chỉ giản dị là Sự Vắng Bóng của Đức Chúa Trời. Là sự vắng mặt của Thượng Đế. Cũng giống như bóng tối, sự lạnh-lẽo, chỉ là cái từ mà người ta đặt ra để diễn tả sự vắng mặt của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đă không tạo ra điều ác. Điều ác chỉ là hậu-quả xảy ra, khi con người không có t́nh yêu của Chúa trong trái tim họ. Nó giống như sự lạnh-lẽo chỉ đến khi không có sự hiện diện của sức nóng, và bóng tối chỉ đến khi nào không có ánh sáng.








Vị giáo sư ngồi xuống.




Câu chuyện chấm dứt.



***




Tái bút: Cậu sinh viên đó chính là Albert Einstein.

florida80
06-17-2019, 20:10
Nơi Nào Lạnh Nhứt?










Theo bạn, nơi lạnh nhất trên đất chúng ta là nơi nào? Bạn sẽ nói là Bắc cực hay Nam cực? Không đâu, người ta vẫn có thể sinh ra, lớn lên và trưởng thành tại đó cơ mà? Có một nơi, lạnh nhất trên thế gian này, nó khiến cho ai bước vào vùng đất đó đều đau khổ, tiếc nuối thậm chí từ bỏ cả cuộc sống của chính ḿnh. Đó là nơi không có t́nh yêu thương!




T́nh yêu thương sưởi ấm tâm hồn băng giá của mọi người, có nó dù đói khổ bao nhiêu, dù nhọc nhằn đến thế nào họ vẫn cố gắng để vượt qua tất cả. Nhưng thiếu vắng t́nh yêu thương, th́ mảnh đất màu mỡ cũng trở nên cằn cỗi, ngôi nhà ấm áp cũng trở nên hoang tàn, lạnh lẽo. Không ai có thể sống mà thiếu vắng t́nh yêu thương.




Người xưa từn nói: gieo việc tốt để gặt yêu thương. Bởi có ai biết được ngày mai đây ḿnh sẽ ra sao? Liệu c̣n ai bên cạnh để vỗ về an ủi? Liệu có thể sống măi trong ngôi nhà hạnh phúc và không vướng bận bởi sự cô đơn? Cho đi, hạnh phúc hơn nhận về. Vậy nên, hăy cho đi khi bạn có thể. Đừng để đến một ngày nào đó bạn mới nhận ra ḿnh nghèo “t́nh yêu thương” đến nhường nào.




Nơi lạnh nhất không phải là bắc cực mà là nơi thiếu vắng t́nh yêu thương. Có những người già, sống cô quạnh trong viện dưỡng lăo. Những ánh mắt mỏi mệt t́m kiếm bóng dáng người thân, chờ đợi một sự quan tâm, chăm sóc hiếm hoi của con cái… Nhưng, họ chờ măi, chờ măi… bởi con cái bận rộn với cuộc sống thường ngày, với những mối quan hệ xă hội! Và cha mẹ, trở thành gánh nặng của chúng.




Đến một ngày, khi họ già đi, vào viện dưỡng lăo và sống một ḿnh với sự cô đơn, quạnh quẽ liệu họ có nhớ ngày xưa, cha mẹ ḿnh cũng bị ḿnh đối xử như thế?




Làm người, xin đừng giữ yêu thương cho riêng ḿnh, đừng chỉ biết quan tâm đến con cái mà quên mất cha mẹ già bên cạnh. Thời gian họ bên bạn không nhiều, vậy nên, đừng bao giờ để họ phải cô đơn. Đừng để họ sống trong sự buồn tủi lạnh lẽo của t́nh người. Đừng biến ngôi nhà thành địa ngục, hăy sưởi ấm tâm hồn của những người bên cạnh bằng yêu thương, sẻ chia và thông cảm.




Có người nói rằng: trên thế gian này, có nhiều người đói t́nh yêu hơn đói cơm áo. Nhưng không phải ai cũng biết được điều này. Có lúc nào bạn suy nghĩ trước câu nói của người già: tao buồn lắm. Bạn thấy buồn cười, hay xem đó là một sự hiển nhiên? Không đâu bạn, ai cũng có lúc buồn và ai cũng cần một người để san sẻ nỗi buồn đó. Người già cũng vậy. Thế nên, khi có ai đó nói với bạn: Ḿnh buồn lắm – hăy dành một chút thời gian để lắng nghe họ nói, bạn nhé.




Đừng biến cuộc sống của ḿnh trở nên lạnh lẽo và cô đơn. Hăy trao yêu thương để làm cuộc sống của bạn trở nên ấm áp hơn, ư nghĩa hơn.



Nguồn: Nơi Lạnh Nhất Không Phải Là Bắc Cực


Sưu tầm

florida80
06-17-2019, 20:11
Mái Hiên Nhà Cổ











Trong khu du lịch Cổ Thôn, một nhóm khách du lịch đang hào hứng tham quan một ngôi nhà cổ sang trong của một viên quan ngũ phẩm nào đó ở Giang Nam đời nhà Thanh để lại. Ngôi nhà cổ có h́nh dáng bề thế, tinh xảo, xinh xắn, mang đến cho người tham quan một cảm giác mới lạ vô cùng.


Đứng trước ngôi nhà cổ, khách tham quan ai cũng thắc mắc : "Mái hiên ngôi nhà này lạ thật, sao người ta lại làm thành một căn nhà nhỏ xinh xinh?"Cô hướng dẫn viên, đứng dưới mái hiên đố mọi người. Cô chỉ tay vào căn nhà nhỏ xinh dưới mái hiên, giả giọng một chương tŕnh truyền h́nh nào đó, cô ḥi:


- Các cô các bác có biết gian nhà nhỏ này dùng để làm ǵ không?


Găi đúng chỗ ngứa, ai nấy hớn hở, xôn xao lên tiếng. Người th́ bảo:


- Để giày dép ấy mà, sau khi người ta vào nhà, cởi giầy ra đặt vào đấy.


Kẻ th́ nói:


- Để phạt, để răn dạy trẻ con. Trong nhà có đứa trẻ nào làm điều sai quấy th́ nhốt vào đấy, khoá cửa lại cho biết lỗi.


Lại có người bảo:


- Trời mưa, vào nhà phải để ô ở gian nhà này.


Một người nữa nói:


-Có lẽ để nhốt gà?


Cô hướng dẫn viên mím môi cười, lắc đầu quầy quậy nói với các vị khách du lịch:


- Không vị nào đoán đúng cả. Đây là nơi dành cho những người lang thang cơ nhỡ khi đi qua vùng này có chỗ mà tránh mưa tránh gió, nghỉ chân qua đêm.


Các vị khách du lịch ai nấy đều lặng im.


Con người hiện đại sống dễ chịu rồi, đâu c̣n biết đến nỗi khổ của những kẻ lang thang, ăn mày ăn nhặt trên đường phố. Liệu có c̣n ai nhớ đến họ trong trái tim ḿnh? Với nhịp sống càng ngày càng nhanh, hối hả, sự đồng cảm của chúng ta dần dần bị đẩy vào góc tối của sự cô độc. Ḷng trắc ẩn của chúng ta cũng mất dần đi mỗi ngày một ít.


Thực tế, người ta chẳng nghĩ đến việc làm cho kẻ lang thang một mái hiên che mưa chắn gió.Trong tâm hồn cũng chẳng c̣n chỗ dành cho kẻ những kẻ khốn cùng một "mái hiên" của sự cảm thông và thương xót. Vậy mà người ở măi đời nhà Thanh xa lắc xa lơ đă biết làm một mái hiên cho những người cơ nhỡ, đó chẳng phải tấm ḷng thương yêu người khác, biết giúp đỡ kẻ yếu hay sao? Sống trên đời, ai cũng sẽ có lúc gặp phải khó khăn, ai có thể dám chắc ḿnh không cần đến sự giúp đỡ của người khác?


Nếu ai c̣n khả năng làm được "mái hiên" th́ hăy cố gắng làm thêm vài cái trong những tháng ngày c̣n lại của đời ḿnh. Nếu không có khả năng th́ hăy dựng một "mái hiên" trong tim vậy, để biết quan tâm thương xót những người cùng khổ...





Sưu tầm

florida80
06-17-2019, 20:12
Sông Cuộc Đời Đáng Sống















Sẵn sàng hay không, một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối.


Sẽ không c̣n b́nh minh, không c̣n phút, không c̣n giờ, không c̣n ngày.


Mọi thứ bạn lượm lặt, dù cất trong kho hay đă quên mất, đều sẽ sang tay người khác.


Tài sản, danh vọng và quyền lực phù du của bạn sẽ tàn lụi vào hư không.


Bạn có ǵ, hay ai nợ bạn, cũng thành vô nghĩa.


Thù Hằn, Cay Đắng, Bực Tức, và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất.


Mọi Hy Vọng, Tham Vọng, Kế Hoạch, và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan.


Thắng hay Bại, đă từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ.


Bạn từ đâu đến, hay đă sống bên phía đường nào, rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa.


Bạn đẹp hay thông thái, điều đó sẽ thành vô nghĩa.

Giới tính và mầu da của bạn cũng không thành vấn đề.

Vậy điều ǵ có ư nghĩa? Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn?

Ư nghĩa không nằm trong cái bạn mua, nhưng trong cái bạn xây;

không nằm trong cái bạn lấy, nhưng trong cái bạn cho.

Ư nghĩa không nằm trong thành công, nhưng trong tầm quan trọng.

Ư nghĩa không nằm trong điều bạn học, nhưng trong điều bạn dạy.

Ư nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh, làm cho người khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn.

Ư nghĩa không nằm trong khả năng, nhưng trong nhân cách của bạn.

Ư nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết, nhưng trong bao nhiêu người sẽ thấy mất mát khi bạn ra đi.

Ư nghĩa không nằm trong kư ức của bạn, nhưng trong kư ức của những người yêu thương bạn.

Ư nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc ǵ, trong bao lâu”.


Sống một cuộc đời có Ư Nghĩa, đó không phải là Sự T́nh Cờ, đó không phải là Ḥan Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn.


Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ư nghĩa như thế nào. Họ đă dạy bạn những bài học, giúp bạn nhận ra giá trị của chính ḿnh, hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng pḥng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Bạn đừng thờ ơ với họ, hăy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.


Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn th́ bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ư chí và tấm ḷng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có ǵ gọi là t́nh cờ hay may rủi. Bệnh tật, tổn thương trong t́nh yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đă xảy đến với bạn, hăy nhớ rằng đó là bài học quư giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.


Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, nó sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính ḿnh. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm ḷng của bạn, hăy tha thứ cho họ bởi v́ chính họ đă giúp bạn nhận ra được ư nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm ḷng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hăy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đă yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .


Hăy trân trọng khoảnh khắc và hăy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không c̣n có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hăy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi v́ thế hăy ngẩng đầu nh́n lên, tự tin vào bản thân. Hăy lắng nghe nhịp đập của trái tim ḿnh :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, v́ nếu bạn không tin bạn th́ ai sẽ làm điều ấy ?".



Hăy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó th́ hăy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.










Sưu tầm




at 8:17 PM

florida80
06-17-2019, 20:14
Giàu Sang Hay Giàu Có









Có nhiều định nghĩa về cái "giàu". Định nghĩa nào cũng đúng, tùy theo tâm tư / suy nghĩ / ước mơ / hoài bảo của mọi người.

10 năm trước đây, tôi định nghĩa "giàu" không phải là có nhiều tiền – mà là có… rất nhiều tiền. Nhiều tiền có nghĩa là có nhà cao cửa rộng, có xe hơi, có máy bay, có du thuyền, có… bla bla bla… Nói chung là có mọi thứ. Tôi nh́n thần tượng Bill Gate – và ước ao một ngày nào đó tôi cũng như ông ta, dù không trở thành người giàu nhất hành tinh – th́ cũng là một người giàu sang quyền quư. Tôi sẽ cố gắng trở thành một nhân viên giỏi nhất, ưu tú nhất, xuất sắc nhất, có được mức lương cao nhất…




Cái "giàu" đó, bây giờ tôi gọi là "Giàu sang".


5 năm sau, khi đọc cuốn sách "Cha giàu – Cha nghèo" (Rich dad – poor dad), trong tôi h́nh thành một khái niệm mới về việc đi làm công cho người hoặc làm công cho bản thân ḿnh. Lúc đó hoài bảo về việc lập một business riêng để tự làm giàu cho chính ḿnh cao như đỉnh Thái Sơn ṿi vọi. Tôi sẽ là một người thành đạt bằng chính đôi tay, trí óc của ḿnh. Sau ngần ấy năm đi làm, tôi sẽ xây dựng được một cái ǵ đó để lại sau này, chứ không phải chỉ là một thằng đi làm thuê quần quật suốt ngày.




Cái "giàu" này, tôi cũng chỉ gọi là "giàu sang".



Giờ đây, tôi lại có một định nghĩa khác về cái "giàu".




Tôi vẫn c̣n đó mơ ước sẽ có cái nhà – không phải nhà cao cửa rộng kiểu villa biệt thự, mà đơn giản chỉ là một cái nhà nhỏ / xinh đẹp, có được mảnh sân vườn phía trước trồng một vài hoa lá. Thật ra ở nhà to để làm ǵ? Chúng ta cũng chỉ "ở trọ" thôi mà – có ai ăn đời ở kiếp sống măi đâu. Tôi đi ở trọ trần gian – đă ở trọ th́ một lúc nào đó cũng phải "chuyển" đi nơi khác.

Tôi cũng c̣n đó mơ ước có nhiều tiền, nhưng không phải cho bản thân ḿnh. Mà cho người thân, cho gia đ́nh, và cho nhiều người đang có mơ ước muốn "giàu" lên như tôi 10 năm về trước. Tiền nhiều rồi cũng thế. Có cố ăn th́ cũng ăn no đến cổ rồi cũng ngừng. Ăn có ngon kiểu sơn hào hải vị, gan hùm lưỡi rồng rồi cũng… đi ra hết. Cũng có "giữ" được ǵ đâu…



Tôi định nghĩa cái "giàu" có nghĩa là chúng ta "giàu" thời gian, sức khỏe để có thể đi đây đó, để học thêm, trải nghiệm thêm về cuộc đời và tận hưởng cuộc sống hiện tại. Chứ không phải "giàu" là cứ ra khỏi nhà lúc 7h sáng và trở về nhà lúc 10h tối – lương tháng vài chục ngàn USD – nhưng cứ phải quay cuồng trong con vụ cơm áo gạo tiền. Đến một lúc nào đó mệt mỏi, xuôi tay – mới nhận ra sao ḿnh quá "nghèo" như vậy.




Tôi định nghĩa "giàu" là cả khi không có nhiều tiền, nhưng chúng ta vẫn sẵn ḷng đến với người khác bằng cả tấm ḷng giàu t́nh thương. Sẵn sàng giúp người khác trong khả năng mà ḿnh có thể. Và biết tận hưởng cái "giàu" ngay cả trong cuộc sống khốn cùng. Địa ngục ở đây, và niết bàn cũng chính ở đây. Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau. Địa ngục hay niết bàn cũng do chính ta mà ra cả.





Tôi gọi đó là "giàu có".




Giàu sang có nghĩa là bạn giàu – nhưng khi chết đi, bạn phải sang nhượng lại toàn bộ những ǵ bạn có cho người khác, và chẳng mang được theo ḿnh bất kỳ cái ǵ cho một cuộc sống mới. Nhiều người rất giàu, có rất nhiều tiền. Họ có cái may mắn có nhiều cơ hội để "làm giàu" hơn người khác, nhưng tiếc thay họ chỉ biết chiếm đoạt, ôm giữ – mà không biết san sẻ cho bất kỳ ai điều may mắn đó.


Giàu có có nghĩa là khi chết đi, bạn vẫn c̣n có cái để mang theo… Sau ngần ấy năm quần quật, tôi sẽ để lại cho người và cho cả chính ḿnh những cái mà sẽ không mất đi khi tôi chết. Cái mà nhà Phật hay gọi là: "công đức, phước báu"…


Của nào bằng của làm lành


Cho đi có nghĩa để dành bấy nhiêu



C̣n bạn?


Bạn muốn trở thành người giàu sang hay giàu có?

florida80
06-17-2019, 20:15
Bố Thí Cao Quư











Đạo phật xuất hiện trên đời bắt nguồn từ sự Giác Ngộ của đức Phật. do công năng tu chứng, đức Phật thấu triệt được Bốn Chân Lư Thâm Diệu, c̣n gọi là Tứ Diệu Đế, gồm:




- Chân lư thứ nhất là Khổ Đế, cho rằng mọi h́nh thái tồn tại đều mang sẵn mầm mống của khổ năo, bất như ư. Sinh, già, bệnh, chết, mong cầu mà không toại nguyện, ưa thích mà phải rời xa, ghét bỏ mà phải gần gũi và cái thân ngũ uẩn th́ chợt vui, chợt buồn, khi khỏe, khi đau, đều là khổ.




- Chân lư thứ hai là Tập Đế, tức nguồn gốc hay nguyên nhân dẫn đến thực trạng đau khổ. Nguyên nhân của khổ là ḷng ham muốn, tham lam, ái nhiễm, t́m cầu sự thoả măn dục vọng. Các loại ham muốn này đều là nguồn gốc của khổ đau và nghiệp chướng, dẫn tới luân hồi

- Chân lư thứ ba là Diệt Đế, sự chấm dứt khổ đau. Nếu ḷng tham lam ái nhiễm được tận diệt th́ sự khổ cũng được tận diệt.




- Chân lư thứ tư là Đạo Đế, con đường hay phương pháp thực hành dẫn đến chấm dứt khổ đau. Phương pháp này là con đường diệt khổ tám nhánh, là Bát Chánh Đạo.




Do giác ngộ Tứ Diệu Đế, Ngài cũng phát hiện ra rằng Tham Lam và Ái Nhiễm là nguyên nhân của Khổ, là lư do chính đă nhận ch́m con người trong ḍng sanh tử luân hồi.



Tham lam và ái nhiễm đưa tới thói gom góp, tích lũy từ vật chất tới t́nh cảm, chỉ muốn mọi thứ là của riêng ḿnh, của thân nhân ḿnh, của bè đảng ḿnh, của đất nước ḿnh, vân vân. Thói tật này phát sinh từ niệm vô minh đầu tiên, mà thuốc chữa là xả bỏ, hoặc c̣n gọi là bố thí.




V́ thế, người nào muốn đi trên con đường sáng của Ánh Đạo Vàng th́ phải thực hiện hạnh tu xả bỏ, từ xả bỏ những điều tương đối dễ xả bỏ như của cải vật chất, danh vọng, rồi tới điều khó xả bỏ hơn như t́nh cảm tinh thần. Chỉ có xả bỏ th́ tâm mới không bị ràng buộc loanh quanh trong thói quen thu thập, cất giữ. Chỉ có xả bỏ th́ tâm hồn mới được giải thoát khỏi sự ḱm kẹp của sở hữu, tham sân si, thảnh thơi bước trên con đường tự do, khai phóng tâm linh.



Trong Lục Độ ba-la-mật, nghĩa là sáu nhánh thực hành để đưa chúng sinh sang bờ bên kia, tức là thoát khỏi bờ sinh tử sang được bờ Niết Bàn, th́ Bố Thí là pháp môn tu đầu tiên. Bố Thí là cách tu tập để thực hiện hạnh xả bỏ.




Bố thí có 3 loại là Tài Thí tức là bố thí tài vật, Pháp Thí tức là bố thí Phật pháp, nghĩa đen là dạy giáo lư nhà Phật cho người ta biết đường tu hành để giác ngộ giải thoát và Vô Úy Thí tức là giúp cho người ta qua khỏi sự sợ hăi.



Bố thí tài vật th́ bất cứ ai cũng có thể làm được.




Bố thí Pháp bảo th́ khi xưa chỉ có chư vị Tăng Ni là thâm hiểu giáo lư nhà Phật, nên mới làm được. Ngày nay có nhiều cư sĩ rất uyên thâm Phật học, lại kiêm luôn thực hành các pháp môn tu, nhất là tu Thiền và Niệm Phật, nên ngoài chư vị Tăng Ni, giới cư sĩ cũng đóng góp vào lănh vực bố thí Pháp một cách tích cực.




Bố thí vô úy là đem lại sự không sợ hăi cho người khác. Có nhiều cách để thực hiện vô úy thí, như:



- Bản thân ḿnh không giết hại, gây nên nỗi kinh hoàng cho các sinh vật có cảm giác.



- Thuyết phục những người đam mê sát sinh giảm bớt những hành động tàn nhẫn, gây đau thương cho chúng sinh



- An ủi, chia sẻ nỗi đau buồn của những người hoạn nạn, lâm nguy, giúp người ta vượt thoát nỗi sợ hăi ... vân vân ....

Bố thí cao quư nhất là bố thí theo pháp “Tam luân không tịch”, nghĩa là không khởi tâm chấp rằng có ḿnh là người bố thí, có người thọ nhận vật được bố thí và có vật để bố thí.



Tại sao bố thí “Tam luân không tịch” lại cao quư nhất?



Bố thí “Tam luân không tịch” cao quư nhất là v́:



- Bố thí mà không nghĩ rằng “có ta bố thí”, th́ tâm sẽ không nổi lên sự tự đắc về hành vi thiện của ḿnh,



- Bố thí mà không nghĩ rằng ”có kẻ kia đang thọ nhận cái ta cho”, th́ tâm sẽ không nổi lên sự tự kiêu của kẻ ban ơn,



- Bố thí mà không nghĩ rằng “có vật được ta đem cho”, th́ tâm không nổi lên niềm tự măn về hành động hào hiệp của ḿnh.



Giải thoát ra khỏi những kiến chấp về hành động có nghĩa là cuồng tâm sinh diệt ngưng hoạt động. Có câu “cuồng tâm ngưng nghỉ tức là Bồ Đề”. Bồ Đề là giác ngộ. Cuồng tâm ngưng nghỉ là giác ngộ, giải thoát.








Nơi kinh Kim Cang, Phật dạy:



"Tu Bồ Đề ! Bồ Tát khi bố thí hay làm các việc lợi ích cho tất cả chúng sanh, không nên sanh tâm trụ chấp các tướng. Tu Bồ Đề ! Như Lai nói các tướng không phải thật mà chỉ giả gọi là các tướng. Như Lai nói chúng sanh, không phải thật chúng sanh, chỉ giả gọi chúng sanh".








Ḥa thượng Thích Thiện Hoa lược giải như sau:



...”...Hành giả khi làm lợi ích cho các chúng sanh, mà tâm c̣n trụ chấp các tướng, nghĩa là c̣n thấy ḿnh bố thí, người thọ thí và vật bố thí, tất nhiên hành giả c̣n chấp ngă (nghĩa là thấy có ḿnh, có người), chấp pháp (nghĩa là thấy có vật bố thí), th́ hành giả chỉ được phước hữu lậu nhiễm ô, nên không phải là bố thí Ba-la-mật (nghĩa là bố thí rốt ráo).



Bởi thế nên Phật dạy, các vị Bồ Tát, khi bố thí, hay làm lợi ích cho chúng sanh, phải nhập Kim Cang Bát Nhă mà làm; nghĩa là không c̣n chấp các tướng: ngă, nhân, chúng sanh, thọ giả, th́ được phước đức vô lậu thanh tịnh. Bố thí như vậy, mới phải là bố thí Ba-la-mật (bố thí rốt ráo)”.






Có người nói rằng:



- Tôi cũng muốn bố thí, nhưng nghèo quá lấy ǵ mà cho?



Thực tế, dù nghèo tới đâu mà khởi tâm muốn bố thí, vẫn có thể thi hành. Thí dụ có tù nhân kia, mỗi bữa vẫn dành lại vài hột cơm để bố thí cho con gián ḅ loanh quanh trong pḥng giam ông ta.




Trong cuốn Hoa Sen Trên Tuyết, dịch giả Nguyên Phong viết về chuyến đi của bác sĩ Alan Havey và một người bạn tên Dennis tới Lamayuru, một thị trấn nhỏ ở phía Bắc xứ Ấn Độ, giáp ranh với Tây Tạng, kể lại câu chuyện về bố thí như sau:



.....Chúng tôi đi dọc theo con đường chính duy nhất của thành phố, con đường vắng tanh không một bóng người. Mọi nhà đều đóng cửa im ỉm, thỉnh thoảng có vài con chó hoang gầy ốm chạy rong.




Chúng tôi nh́n thấy một bà lăo hành khất, thân h́nh c̣m cơi chỉ c̣n da bọc xương đang lê lết trên vỉa hè, tôi bèn dúi cho bà 5 rupee nhưng bà vẫn dơ tay ra trước mặt như muốn xin thêm một cái ǵ. Dennis rút ổ bánh ḿ đựng trong chiếc túi đeo trên vai đưa ra, bà lạo mừng rỡ chụp lấy ăn ngay, th́ ra bà lăo quá đói.



Trong lúc bà đang ăn ngấu nghiến th́ một con chó hoang ở đâu chạy đến. Trước cặp mắt kinh ngạc của chúng tôi bà lăo bẻ đôi ổ bánh ḿ chia cho con chó.




Cảnh tượng một bà lăo không có một thứ ǵ ngoài bộ quần áo rách tơi tả, đang lả đi v́ đói lại thản nhiên chia sẻ nửa phần ăn của ḿnh cho một con chó hoang đă làm chúng tôi xúc động. Bà lăo hành động một cách tự nhiên, không ngại ngùng hay suy nghĩ h́nh như bà không hề phân biệt giữa ḿnh và con chó.



Trong lúc tôi đang ngơ ngác về cảnh tượng này th́ Dennis bất chợt run bắn người rồi thốt lên:



- “Đó mới thật là t́nh thương tuyệt đối”.



Hắn quỳ xuống trút tất cả mọi thứ trong chiếc túi ra cho bà lăo hành khất. Hành động bất ngờ của Dennis làm tôi ngạc nhiên nên trên đường về tôi đă hỏi:



- “Tại sao bạn cho rằng đó là một thứ t́nh thương tuyệt đối?”



Hắn trả lời ngay không do dự:



- “Khi cho mà không suy nghĩ, không đ̣i hỏi ǵ trả lại, không hối tiếc hay phân biệt một cái ǵ đó mới thật là tuyệt đối”.




Tôi đă suy nghĩ về vấn đề này rất lâu và không biết có người nào thực sự bố thí một cách tuyệt đối như vậy không? Tôi đă đi khắp nơi và chỉ thấy bất cứ cái ǵ cho ra cũng đều hy vọng một điều ǵ trả lại, đôi lúc điều muốn đạt được lại nhiều hơn điều người ta cho ra là đàng khác…



Sự ích kỷ được che đậy khéo léo và nguỵ tạo dưới nhiều danh nghĩa tốt đẹp nhưng tựu chung vẫn là một h́nh thức ích kỷ”....”...




Thời xưa, giới tu sĩ nhà Phật sống rất thanh bạch, mỗi vị chỉ sở hữu 3 tấm y và một b́nh bát. Ấy vậy mà hằng ngày quư vị tu sĩ vẫn thực hiện được hạnh bố thí bằng cách trước khi thọ thực, quư vị lấy từ bát của ḿnh ra 7 hạt cơm, gửi vào đó những lời thành tâm chú nguyện, rồi tung ra ngoài không gian để bố thí cho các loài chúng sinh vô h́nh mà mắt người không nh́n thấy.




Nhà Phật có câu “Tác ư là Nghiệp”. Khi tâm đă khởi lên một ư, th́ tùy theo ư tốt hay xấu mà Nghiệp đă được tạo. Chỉ cần khởi lên một ư tốt, muốn giúp đỡ người, dù cho hoàn cảnh không làm được, ư nghiệp thiện cũng đă thành h́nh. Trong sự bố thí cũng vậy, khởi lên ư muốn bố thí, là Nghiệp tốt đă h́nh thành, không căn cứ vào sự bố thí nhiều hay ít.




Trong lễ Vu Lan, Phật tử v́ ḷng hiếu thảo với cha mẹ, thân nhân, mà dâng lễ cúng dường trai tăng, tạo duyên lành với nhà Phật, mở ḷng ra thực hiện hạnh xả bỏ là điều rất đáng quư.




Mặt khác, nhờ người Phật tử cúng dường những nhu cầu cần thiết mà chư Tăng Ni có thể an tâm tu hành cho tới giác ngộ để cứu độ chúng sinh bằng phương tiện bố thí Pháp, giữ cho ngọn Tuệ Đăng luôn luôn chiếu sáng con đường giải thoát trên thế gian.



Như thế, người Phật tử cúng dường cũng là thực hiện hạnh tu xả bỏ, có đà rồi, sẽ tiếp tục đi thêm những bước tŕ giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí tuệ.... vân vân...




Có một thắc mắc được nêu lên rằng:



- Nếu nhờ lễ Vu Lan cúng dường trai tăng mà thân nhân thoát khỏi địa ngục, th́ đó có phải là một h́nh thức hối lộ không?



Đạo Phật quan niệm rằng tất cả pháp giới đều chỉ do tâm tạo. Thế th́ địa ngục cũng do tâm tạo. Tâm tham lam, bủn xỉn, độc ác th́ tạo thành cảnh giới địa ngục. Tâm chuyển th́ cảnh giới địa ngục tan ră.



Theo đúng giới luật, khi chư vị Tăng Ni thọ thực th́ không được "tán tâm tạp thoại", nghĩa là nghĩ vẩn vơ, nói chuyện lăng nhăng, bởi v́ nếu phạm giới này th́ "tín thí nan tiêu", nghĩa là phẩm vật dâng cúng mà ḿnh thụ hưởng sẽ khó mà tiêu hóa được.




Cho nên, chính là lúc thụ trai đó, chư vị Tăng Ni lặng lẽ không nghĩ thiện, ác, một h́nh thức thiền định, là lúc tâm lực mạnh nhất.



Như câu “Cuồng tâm ngưng nghỉ tức là Bồ Đề”, khi tâm tất cả mọi người đều lặng lẽ, không suy nghĩ, th́ sức tâm thanh tịnh đó tỏa ra, ảnh hưởng vào pháp giới, chuyển hóa được những tâm tham lam, keo kiệt, bủn xỉn đang trong cảnh giới địa ngục kia. Và ngay chính sát-na tâm chuyển đó, địa ngục tự tan ră, chứ không phải là do chư Tăng Ni "ăn hối lộ rồi xin xỏ" cho thân nhân gia chủ được ra khỏi địa ngục. V́ thế mới có câu: "Tâm được tịnh rồi tội liền tiêu".



Vậy th́, là Phật tử, nhân lễ Vu Lan, rất nên cúng dường trai tăng để giúp chư vị Tăng Ni khỏi lo lắng về phần vật chất, an tâm tu hành đến giải thoát.




Phẩm vật cúng dường ít nhiều không khác ǵ nhau. Chỉ có cái niệm tâm lúc cúng dường, kính trọng người tu hành, mong cho chư vị đạt đạo để Phật pháp trường tồn mới là quan trọng. Nếu không có tiền để cúng dường mà chỉ có ḷng vui mừng theo, gọi là tùy hỉ khi thấy có người làm việc thiện, th́ phước đức cũng bằng người cúng dường, đó là lời Phật dậy. Câu này rất có ư nghĩa, v́ người có tâm tùy hỉ là đă hóa giải được tâm ganh tị nhỏ mọn rồi!




Ngoài sự cúng dường trai tăng hoặc tùy hỷ với người cúng dường, xin đừng giết loài vật để cúng cô hồn. Niệm tâm thanh tịnh tỏa trong không gian không chỉ hạn hẹp chuyển hóa thân nhân ḿnh, mà chuyển hóa tất cả pháp giới. Nếu ḿnh lại giết chúng sinh để cúng, th́ ḿnh lại làm cho pháp giới ô nhiễm v́ tăng thêm sự đau khổ, thêm ḷng thù hận.




Nếu tin lời Phật nói: "Tất cả chúng sinh đều là cha mẹ đời quá khứ, và sẽ là Phật trong tương lai", mà ḿnh c̣n giết chúng sinh th́ hóa ra ḿnh giết cha mẹ đời quá khứ.



Cho nên, có nhiều người đă sáng suốt nhận định ra việc này, họ ăn chay tháng bảy để từ từ tăng thêm đến ăn chay trường, đó là h́nh thức báo hiếu rộng lớn nhất, không chỉ đối với cha mẹ đời này, mà với cả cha mẹ đời quá khứ nữa.




Tuệ Đăng

florida80
06-17-2019, 20:16
Tứ Đức Trong Thời Đại Hiện Nay







Trong cuộc sống, chúng ta không thể thiếu cái đẹp, cái đẹp bất biến trường tồn, cái đẹp tiềm ẩn trong con người được biểu hiện qua văn hóa ứng xử, qua nét cao quư của tâm hồn, qua cái đạo đức trí tuệ. Cái đẹp giúp con người xây dựng nhân cách ngày càng hoàn thiện hơn. Cái đẹp được nói đến ở đây chính là cái đẹp tâm hồn của người phụ nữ. Đặc biệt là cái đẹp trong lễ giáo xưa, đó là Tứ Đức: Công, Dung Ngôn, Hạnh. Trải qua ḍng lịch sử, liệu Tứ Đức có lạc hậu trong thời đại ngày nay không?




1. Đ̣i hỏi của Tứ Đức trong thời đại hiện nay

Công đối với người phụ nữ ngày nay, là vừa khéo quán xuyến công việc nhà vừa lo công tác ngoài xă hội, biết sắp xếp công việc sao cho hợp lư, cẩn thận và chu đáo, biết nuôi con khỏe, dạy con ngoan: “Đảm việc nhà, giỏi việc xă hội”. Ngoài ra, phải có nghề nghiệp ổn định và làm tốt nghề của ḿnh. Làm tốt công việc của ḿnh sẽ giúp người phụ nữ tự tin, khẳng định được khả năng của ḿnh, góp phần vào kinh tế cho gia đ́nh và đóng góp tài năng, trí tuệ cho xă hội.



Dung của người phụ nữ thời nay, không c̣n là nét đẹp “yểu điệu thục nữ, liễu yếu đào tơ” mà là khỏe và đẹp. Khỏe để làm việc tốt, để giữ ǵn hạnh phúc gia đ́nh và để sinh ra những đứa con thông minh, khỏe mạnh. Đồng thời, dung c̣n là nét đẹp nữ tính: gọn gàng, tinh tế trong cách ăn mặc và trang điểm; là vẻ mặt tươi tắn, linh hoạt; là phong thái cởi mở, ḥa nhă; là cử chỉ thân mật, chân thành; nhất là luôn biết nhu ḥa, khiêm tốn. V́ thế, dung là vẻ đẹp của sự hài ḥa giữa h́nh thức và tâm hồn. Sắc đẹp là diễm phúc, nhưng bản thân sắc đẹp không phải là đức tính, mà là cái nết: “Cái nết đánh chết cái đẹp”.



Ngôn là lời nói có duyên, gây được thiện cảm với người nghe. Lời nói dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng th́ hiệu quả càng lớn khi dạy bảo con cái, khi khuyên nhủ người chồng và cả khi dàn xếp công việc xă hội, thương lượng trong kinh doanh. Ngày nay, người phụ nữ không chỉ cần nói năng lịch thiệp, mà rất cần sự thẳng thắn, chống lại sự bất công trong gia đ́nh và ngoài xă hội. Lời nói của người phụ nữ càng dịu dàng, tinh tế th́ sức thuyết phục càng cao.



Hạnh của người phụ nữ ngày nay, tuy không “xuất giá ṭng phu, phu tử ṭng tử”, nhưng đức hạnh của người phụ nữ muôn đời vẫn là yêu chồng, thương con, giàu đức hy sinh, chung thủy trong hôn nhân, không đua đ̣i trong cuộc sống. Đồng thời, người phụ nữ cần có ḷng vị tha, độ lượng với mọi người; có ước mơ, hoài băo trong nghề nghiệp và biết nỗ lực biến ước mơ, hoài băo ấy thành hiện thực. Hơn nữa, cần có ḷng nhân ái, chia ngọt sẻ bùi với nỗi bất hạnh của tha nhân, có tinh thần trách nhiệm với bản thân, gia đ́nh và cộng đồng.




2. Nguyên nhân khiến phụ nữ ngày nay không coi trọng Tứ Đức

Ngày nay với sự phát triển của kinh tế, nhất là sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật và đời sống hưởng thụ đă làm cho Công, Dung, Ngôn, Hạnh đang bi xói ṃn. Một số chị em không c̣n coi trọng “Tứ Đức” của ông cha nữa.



Công: Trước hết, do đời sống khá giả nên chữ Công đang có nguy cơ bị phai mờ. Một số chị em không biết đến cái cơ bản nhất là giặt đồ, v́ “nhà em có máy giặt nó lo rồi”, thậm chí nấu ăn cũng là cực h́nh với các chị em, trong khi đó nếu không biết nữ công gia chánh, không thể là một người giữ hạnh phúc gia đ́nh.

Bên cạnh đó, nhiều chị em hiện nay cũng không màng đến công việc, chỉ chăm lo nhan sắc để t́m một người chồng giàu có…Hơn nữa, một số chị em không giỏi chữ Công: không biết hát ru, không biết kể truyện cổ tích cho con nghe, không biết nấu những món ăn dân tộc...



Dung: Người đẹp của Việt Nam ngày nay nh́n mỏi cả mắt, có thể do kinh tế phát triển nên chị em dành ưu tiên cho việc đầu tư ngoại h́nh không thua chị kém em. Nhưng cái đáng buồn là nét đẹp bên trong lại tỉ lệ nghịch với cái đẹp bên ngoài. Xem những cuộc thi Hoa hậu mới cảm nhận rơ hơn; chỉ vào phần ứng xử mới thấy: xem “Hoa hậu” mà như đang xem “Gala cười”…Cái đẹp bề ngoài dễ tu dưỡng hơn cái đẹp bên trong, nhưng phụ nữ thời nay thích cái dễ, v́ họ đang sống trong thời đại “ḿ ăn liền”.



Ngôn: Phụ nữ ngày nay, ít chú ư rèn luyện ngôn từ, nói năng rất tuỳ tiện. Hay nói to, cười to, kể cả trước mặt người lớn tuổi. Ngày xưa, nếu con gái nói to là bị mẹ mắng ngay. Bây giờ th́ ít gia đ́nh dạy con được kỹ như thế. Đó là một thiệt tḥi của con gái ngày nay. V́ khi ra ngoài đời, mọi lời thủ thỉ, nhỏ nhẹ đều hiệu quả hơn cách nói oang oang. Có phải thời đại ngày nay nam nữ b́nh đẳng th́ chị em được thể hiện những từ ngữ của cánh mày râu, ngày càng xuất hiện nhiều lời lẽ thô tục từ miệng các chị em, hoặc nói năng thiếu suy nghĩ, không hiểu biết, cứ như đang ở cung trăng.



Hạnh: Đức hạnh của người con gái ngày nay giảm rất nhiều. Trên các phương tiện thông tin cũng nói nhiều về các "hot girl" hay "sành điệu," chứ ít đưa mẫu h́nh các bạn gái lư tưởng như học giỏi, chăm ngoan, dịu dàng… Thành ra, một số bạn gái tưởng lầm rằng phải biết uống rượu, đánh nhau, đi hoang qua đêm, bỏ học, chửi thề và yêu nhiều mới là "người phụ nữ lư tưởng." Theo Thạc sĩ tâm lư Đinh Đoàn một trong những nguyên nhân dẫn đến giảm đức hạnh của các bạn gái là cha mẹ chưa quan tâm hướng dẫn con đúng mức; nhất là sự hiền dịu và sự chung thủy trong t́nh cảm. Các bạn gái đâu có biết rằng, khi lập gia đ́nh th́ mọi buồn vui, sướng khổ, thành công hay thất bại đều do cái đức hạnh của người phụ nữ quyết định cả.



Về trinh tiết: Ngày nay, có nhiều bạn gái thích sống thử trước hôn nhân. Một số bạn rất ngây thơ trong chuyện này: Ai sẽ là người chịu thiệt tḥi? Người bạn trai ư? Không, nạn nhân chính là người con gái. Con trai vốn ích kỷ, họ chỉ muốn được thỏa măn nhu cầu xác thịt nhưng khi cưới vợ, họ chỉ muốn người con gái ấy hoàn toàn trinh nguyên. Đến một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người mà bạn thật sự yêu thương, liệu bạn có đủ dũng cảm để đối mặt với người ấy và liệu người ấy có chấp nhận bạn khi bạn không c̣n trong trắng? Chính v́ thế, người con gái phải tự biết bảo vệ cái quư giá nhất của ḿnh. Sống thử, nếu dính bầu th́ đơn giản là đi phá thôi sao? Đừng chỉ v́ một giây phút nông nổi mà bạn phải ân hận suốt đời khi mất luôn thiên chức làm mẹ.




Các bạn gái Việt Nam trong thời đại ngày nay, đúng là có rất nhiều cám dỗ và cạm bẫy nhưng xin các bạn hăy tự bảo vệ chính ḿnh, đừng tự hủy hoại bản thân và cuộc sống sau này. Tiêu chuẩn tối cao của cái đẹp muôn thuở vẫn là sự hài ḥa. Hài ḥa giữa sắc đẹp thân thể và đức hạnh, nếp sống văn hoá, văn minh. Hăy để cho h́nh ảnh người phụ nữ Việt Nam duyên dáng trong tà áo dài, xinh tươi bên đóa sen thuần khiết măi là h́nh ảnh tượng trưng cho vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam, đừng để cho nó bị một vết dơ nào.



Tứ Đức của người phụ nữ không thời nào có thể xem nhẹ được. Trong các gia đ́nh ở Hàn Quốc, Nhật Bản, Tứ Đức của người phụ nữ đang ngày càng được đề cao, mặc dù hai quốc gia này có nền kinh tế rất phát triển. Việt Nam ta gần đây, do măi chăm lo đến đời sống kinh tế mà các gia đ́nh xem nhẹ việc giáo dục tứ đức cho con gái. V́ thế, xu hướng nam tính trong phụ nữ nước ta gần đây đă tăng lên. Nhiều bạn gái, sống như con trai và nếu như thế th́ không c̣n là phụ nữ nữa.




3. Để giữ được Tứ Đức, người phụ nữ phải làm ǵ?

Công, dung, ngôn, hạnh măi măi là "khuôn vàng thước ngọc" của người phụ nữ ở mọi thời đại. Có điều phải hiểu nội hàm, tức là ư nghĩa của bốn cái đức đó đă có nhiều thay đổi để phù hợp với thời đại mới.



Công: Để giữ được chữ Công, người phụ nữ không chỉ khéo léo trong mọi công việc mà c̣n phải có đầu óc tổ chức làm cho cuộc sống gia đ́nh luôn hạnh phúc, nuôi dạy con cái khỏe mạnh, chăm ngoan. Ngoài ra, phụ nữ c̣n phải là người lao động giỏi giang, có nghề nghiệp ổn định; phải có sự nghiệp riêng, có công ăn việc làm, không phụ thuộc hay ỉ lại vào người chồng.



Một người đàn ông có một người vợ giỏi nữ công gia chánh là một niềm hạnh phúc lớn. Họ và con cái sẽ được ăn ngon, mặc ấm, gia đ́nh sẽ ngăn nắp, nề nếp. Đặc biệt là việc giáo dục con cái. Nếu người mẹ không giỏi nữ công gia chánh th́ con cái, nhất là con gái sẽ rất thiệt tḥi, không biết làm những công việc gia đ́nh. Hội Liên hiệp Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh đă có sáng kiến mở lớp dạy làm vợ, trong đó chủ yếu là dạy làm các món ăn, dạy hát ru, kể truyện cổ tích, dạy kế hoạch chi tiêu gia đ́nh... Đó là một sáng kiến hay, nhưng đó cũng là một điều xấu hổ của phụ nữ thời nay. Phụ nữ ngày xưa, chưa xuất giá đă thuộc ḷng những kỹ năng đó rồi. Cuộc sống hiện đại rất sẵn các món ăn liền: ḿ ăn liền, phở ăn liền, cháo gà ăn liền, cơm hộp, thực phẩm chín... Nhưng nếu phụ nữ ỉ lại vào những thứ đó th́ vai tṛ người mẹ, người vợ trong gia đ́nh để làm ǵ?



Dung: Napoleon gọi “Phụ nữ là những bông hoa có linh hồn”. V́ thế, chữ Dung đối với phụ nữ rất quan trọng. Suốt cuộc đời, phụ nữ phải luôn chăm lo đến dung nhan của ḿnh, không ăn mặc cẩu thả, không đầu bù tóc rối, nhưng nên ăn mặc làm sao để cho mọi người coi được. Người đời thường nói: “Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp ḿnh”. Đồng thời, cái đẹp không phải cứ chân dài, lưng ong, da trứng gà bóc mới là phụ nữ đẹp. Cái đẹp từ tâm hồn c̣n hơn nhiều lần cái đẹp h́nh thức bên ngoài. Vợ Khổng Minh h́nh thức không đẹp, nhưng ông rất yêu vợ v́ tâm hồn của bà rất thanh cao.



Nếu xưa kia lư tưởng của cái đẹp là “mắt bồ câu, lông mày lá liễu”, “thắt đáy lưng ong”, “tóc dài da trắng, yểu điệu thục nữ”, … th́ ngày nay, vẻ đẹp phụ nữ đa dạng hơn. Có vẻ đẹp kiêu sa, quư phái; có vẻ đẹp khoẻ khoắn, năng động; cũng có cả vẻ đẹp “bốc lửa”. Nhiều phụ nữ ngày nay, cao ráo nhờ guốc dép, trắng trẻo nhờ kem dưỡng da, hồng hào nhờ mỹ phẩm, lộng lẫy nhờ thời trang... Những thứ đó cứ có tiền là mua được, song vẻ đẹp trong tâm hồn th́ không tiền nào mua được. Một số phụ nữ rất chăm chú đầu tư về “bao b́”, “vôi ve” nhưng họ không biết rằng, đàn ông thích mộc mạc, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nếu người phụ nữ chỉ là người duyên dáng, ăn mặc đúng mốt thời trang, nhưng không có tâm hồn cao thượng, vị tha th́ thật sự không có vẻ đẹp. Cái đẹp hoàn hảo là cái đẹp cả h́nh thức bề ngoài lẫn bên trong tâm hồn. Cái đẹp là biết thông cảm với mọi người, sống kính trên nhường dưới, biết tôn trọng người khác, biết quảng đại trao ban.



Ngôn: Người xưa có câu: “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”. Lời nói có duyên bao giờ cũng gây được thiện cảm với người nghe. Ngôn trong Tứ Đức là lời nói dịu dàng, có duyên. Không thể phủ nhận sức thuyết phục của người phụ nữ mỗi khi lên tiếng khuyên chồng, dạy con ở nhà, cho đến dàn xếp công việc, thương lượng trong kinh doanh, buôn bán. Hơn nữa, ngôn c̣n là cách nói năng, không nhất thiết phụ nữ lúc nào cũng phải e lệ, nói năng nhỏ nhẹ, miệng cười chúm chím mới gọi là đẹp. Nói năng rơ ràng, mạch lạc, ngôn từ chuẩn mực, dễ nghe, truyền cảm và phù hợp với từng hoàn cảnh là quan trọng nhất.



Quan niệm về Ngôn của người con gái thời nay kế thừa của người xưa, để phát triển cho phù hợp với sự giao lưu rộng răi với thế giới hôm nay. Phụ nữ ngày nay vẫn “học ăn, học nói” để nói năng lịch thiệp, xă giao khéo léo, mạnh dạn, ứng xử thông minh và có kiến thức. Lời nói, ngôn ngữ của một bạn gái cũng phải giàu nữ tính, có sự mềm mại, dịu dàng, tinh tế và chọn lọc. Một cô gái có văn hóa không thể nói năng bỗ bă, vung vít, càng không thể văng tục chửi thề hoặc nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng đó cũng chỉ là yêu cầu cơ bản, một bạn gái muốn vươn cao, thành đạt phải có khả năng ứng xử duyên dáng, thông minh và có tính thuyết phục trên nền tảng của sự hiểu biết sâu sắc và cái tâm trong sáng. Người xưa có câu: “Tú khẩu cẩm tâm”, nghĩa là lời nói hay phải đi đôi với tấm ḷng đẹp như hoa gấm.



Nhiều người thắc mắc tại sao Khổng Tử lại để chữ Ngôn trước chữ Hạnh? Nhưng để như thế mới đúng. Lời nói không bao giờ chỉ đơn thuần là lời nói. Nó biểu hiện tâm hồn con người. Người nhân đức, tiếng nói trong sáng, ấm áp. Người cay nghiệt, tiếng nói rin rít qua kẽ răng. Người đanh đá, tiếng nói the thé. Người hay văng tục chứng tỏ rất ít được giáo dục từ bé. Người nói năng lễ độ, đúng mực chứng tỏ đấy là con nhà gia giáo. Phụ nữ nói oang oang như lệnh vỡ là người bộc tuệch, ruột để ngoài da...




100 đàn ông th́ cả 100 người mong muốn ḿnh cưới được vợ hiền. Ông cha ta có một câu ngạn ngữ rất nặng nề để cảnh cáo những người vợ kém đức hạnh: “Chó dữ mất láng giềng, vợ dữ mất chị em”. Đức hạnh là điều rất căn bản của người phụ nữ. Đời sống của người phụ nữ chỉ sống với bố mẹ đẻ của ḿnh có 1/3 thời gian, c̣n lại là sống với chồng và họ hàng nhà chồng. Đây là mối quan hệ không hề dính dáng đến máu mủ ruột rà. Do đó, mọi buồn vui, sướng khổ, thành công, thất bại đều do cái đức của người phụ nữ quyết định. Xinh đẹp mà không có đức hạnh th́ khó được nhà chồng yêu quư. Không xinh đẹp nhưng có đức hạnh th́ cả nhà chồng sẽ quư mến, tôn trọng.




Hạnh: Phẩm hạnh của người phụ nữ, dù ngày nay có ít nhiều thay đổi nhưng vẫn được đưa lên hàng đầu, đó là sự nết na, chung thủy...




Kết luận

Công, Dung, Ngôn, Hạnh vẫn măi ḥa quyện, kết hợp với nhau và trở thành chuẩn mực nhân cách của người phụ nữ Việt Nam. Công, Dung, Ngôn, Hạnh không chỉ là nền tảng giá trị của người phụ nữ mà c̣n giúp cho phụ nữ sống tự tin vào chính ḿnh. Để phấn đấu rèn luyện có được nhân cách ấy, xă hội cần phải tạo môi trường lành mạnh, bản thân người phụ nữ cũng phải có nghị lực, cố gắng tự hoàn thiện bản thân ḿnh. Đồng thời mọi người không chỉ giúp đỡ mà c̣n tạo mọi điều kiện nâng đỡ để chị em phát huy thế mạnh của ḿnh. Hơn nữa, xă hội và các tổ chức nên cung cấp kiến thức, những thông tin về gia đ́nh, về nghệ thuật giao tiếp, về lối ứng xử để người phụ nữ biết sống thích hợp, sống có ích trong thời đại hôm nay.

florida80
06-17-2019, 20:17
Sai Một Ly Đi Một Dặm









“Sai một ly, đi một dặm”, Ông Bà ta vẫn dạy thế. Hai khái niệm “ly” và “dặm” mang ư nghĩa đối nghịch nhau. Một ly (1/10 cm) th́ rất nhỏ, rất gần; mà một dặm th́ rất lớn, rất xa. Ấy thế mà chỉ sai có một ly thôi th́ ta phải vượt chặng đường xa vô ích tới một dặm. Lối so sánh ấy nói lên hậu quả nghiêm trọng của những quyết định hay chọn lựa. Nếu không cẩn thận từng ly, ta sẽ chuốc lấy thiệt tḥi hằng dặm. “Đi một dặm” là cái giá phải trả cho sự nông nổi cầu thả của ḿnh.



Trong cuộc sống thông thường, v́ thiếu ư thức hay bất cẩn, không những chúng ta phải trả giá về những hành động của ḿnh, mà c̣n làm cho nhiều người bị ảnh hưởng thiệt tḥi lây. Một ông giám đốc kư những quyết định vội vàng thiếu tính khả thi là làm thiệt tḥi những số tiền khổng lồ v́ một dự án bị thất bại. Một nhà đầu tư c̣n quá non trẻ trong lănh vực kinh doanh, vội vàng trong những quyết định với đối tác ḿnh chưa hiểu biết sẽ chuốc lấy những thất bại đắng cay cho ḿnh và cho biết bao người có liên quan. Gần đây, khắp nơi rộ lên hiện tượng “tín dụng đen” làm điêu đứng biết bao người đă cho thấy hậu quả tai hại của sự nông nổi và hám lợi trước mắt.




Có những khi chúng ta sai một ly trong việc kết luận về tư cách một con người hay bản chất một sự việc. Những nhận định chủ quan dễ làm chúng ta sai lầm. Người Việt ḿnh hễ nghe có tin đồn là dễ tin và rất nhiệt t́nh loan truyền cho nhau, không cần cân nhắc và kiểm chứng. Điều tệ hại là những tin tiêu cực th́ loan truyền nhanh hơn những tin tích cực. Kết luận vội vàng về tư cách một cá nhân sẽ dễ dàng làm cho họ bị tổn thương. Nhiều người v́ những dư luận vô cớ mà con đường tiến tới tương lai của họ bị khép lại.




Ngày nay, có nhiều bạn trẻ rất vội vàng trong việc chọn cho ḿnh người bạn đời. Khi chọn ai làm chồng hay vợ là họ quyết định gắn bó cả đời với người ấy. V́ thế, hậu quả của những quyết định nông nổi là những gia đ́nh tan vỡ, hoặc có cố níu kéo th́ cũng căng thẳng và đau khổ như địa ngục trần gian. Cũng do quan niệm lệch lạc về hôn nhân mà có những mối t́nh chỉ tồn tại trong một thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ vài tuần. Điều đáng nói đương sự không phải là những người ít học, mà họ là trí thức, thương nhân, những “ngôi sao” và những người nối tiếng. Một hôn nhân không đặt nền tảng trên t́nh yêu và sự tôn trọng lẫn nhau th́ đổ vỡ là điều khó tránh khỏi.




Trong xă hội ta, số những vụ tai nạn giao thông được nhắc tới thường xuyên như lời cảnh tỉnh cho những ai lưu thông trên đường. Vậy mà số tai nạn vẫn không giảm v́ vẫn có những người bất chấp mọi luật lệ, cố len cố vượt, đánh vơng trong khi đi đường. V́ muốn nhanh chóng đến đích, nhiều người đă phải gánh chịu hậu quả nặng nề cho chính bản thân, phải trả giá bằng mạng sống của ḿnh hoặc suốt đời thương tật. V́ sai một ly, họ đă phải đi không chỉ một dặm, mà suốt cả đời. Cuộc sống này cũng giống như giao thông đường bộ, nếu mỗi người biết tôn trọng “phần đường” của ḿnh trong lănh vực gia đ́nh, bè bạn và đồng nghiệp th́ sẽ hạnh phúc biết bao.




“Sai một ly, đi một dặm”, lời khuyên khôn ngoan của Tiền Nhân luôn có giá trị với mỗi chúng ta, trong đời sống đức tin cũng như trong đời sống hằng ngày.

florida80
06-17-2019, 20:18
Trước Khi Ánh Chiều Tàn







Đă quá nửa đời người, nhưng anh c̣n hẹn. C̣n nhiều việc chưa xong. Phải đầy đủ vật chất cho tuổi già, lúc đó mới yên tâm tu tập.

Anh vẫn c̣n làm quá nhiều việc để chuẩn bị cho tuổi già nghỉ ngơi. Hôm qua anh cho biết tin, người bạn bằng tuổi anh vừa mất đột ngột, đă gây cho anh một cơn sốc. Anh cảm thấy h́nh như ḿnh sai lầm khi chờ đợi. Nhưng anh vẫn chưa có quyết tâm được. Anh thở dài nhiều lần khi nói những băn khoăn của ḿnh.

Nằm trên giường bệnh, cô nói: không c̣n kịp nữa rồi. Nắng đă gần tắt mà đường về c̣n mờ mịt quá. Người chung quanh hộ niệm giúp cô. Nhưng rồi, cô vẫn c̣n toan tính sắp đặt quá nhiều. Tôi đến thăm, thấy cô vừa đặt điện thoại xuống, cô vừa gọi cho hiệu bánh dặn đem đến một ổ bánh sinh nhật chiều nay cho chị cô. Và dường như cô sử dụng điện thoại quá nhiều để sắp đặt và sắp đặt.




Tôi lắng nghe những mẫu tṛ chuyện giữa cô và những người đến thăm bệnh. Tôi đă uống gần cạn hết b́nh trà một ḿnh mà chưa biết bắt đầu thế nào với cô, khi người chung quanh xin nói giúp cô một lời, để cô dứt khoát buông bỏ, chuẩn bị tinh thần an b́nh.




Cô biết rất rơ, cái chết đến gần kề, việc tu tập chưa bao nhiêu. Cô rất muốn không trở lại trần gian này nữa. Nhưng có thật thế không. Cô sẽ thật sẽ không trở lại trần gian này nữa, nếu cô muốn. Nhưng dường như cô chưa muốn như thế. Cô nói th́ nghe dứt khóat, nhưng thái độ th́ th́ cơ hồ trái lại.

Bạn thường nói, ḿnh sẽ lên Tây phương tu tiếp, nhất định thế. Nhưng khung trời bạn đang sống, nó cũng gần gần với cơi tịnh độ mà. Chỉ tiếc chúng ta lao tới những tham vọng khá nhiều. Muốn thành đạt và thành đạt. Bạn khó mà nói đă chán ngán khi đang có trong tay tất cả, và đă vất vả hơn nửa đời người để có được những ǵ bạn đang có.

Tây phương th́ rộng mở, chỉ e ḿnh không chịu rời xa cái trần gian mà ḿnh cho là đang ngán ngẩm bỡi va chạm và thất vọng. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ dài, buổi sáng thức dậy mọi chuyện lại trở về khởi điểm của hăm hở tính toan, cho đến buổi chiều sau một ngày thất bại, cảm thấy cần có quyết định xa lánh cát bụi trần gian này.




Chuyện rằng: …Ngày xưa đă có một anh chàng, bắt đầu từ mốc khởi hành trên mảnh đất đang tranh quyền sở hữu, anh chạy cắm cờ đến đâu th́ phần đất đó sẽ thuộc về anh với điều kiện anh phải trở về mốc khởi hành trước khi mặt trời lặn. Anh bắt đầu lên đường, chạy khá xa. Đến giữa trưa là lúc quay về, anh nghĩ cố gắng thêm một chút nữa, khi quay về sẽ chạy nhanh hơn để kịp thời gian. Khi bắt đầu quay trở lại, anh chạy tăng tốc nhưng không thể nhanh như anh nghĩ, và dường như mặt trời lặn quá nhanh. Anh càng cố sức th́ đường càng như xa hơn. Khi ánh nắng chiều tắt hẳn, anh ngă gục, mà chưa kịp đặt chân lại điểm khởi hành ban sáng…


Rất nhiều lời bàn và kết luận cho mẫu chuyện này. Lúc c̣n trẻ, tôi cũng tham gia lạm bàn. Và kết luận anh chàng quá tham lam nên mất hết.Không biết đến bây giờ tôi và bạn đă chịu nhận ḿnh là anh chàng tham lam đó chăng.


Ḿnh đă đi quá xa rồi, hơn nửa đời người mà vẫn c̣n định rong ruổi thêm. Không biết chúng ta c̣n định hẹn đến bao giờ.



Bức tranh cuộc đời vẫn thế. Ánh chiều tắt, người ta ngă gục trước khi đạt được những ǵ mong muốn. Các Tổ sư thường bảo chờ đêm ba mươi trả lời ông.


Biết đâu có một con phượng hoàng về đầu non, ẩn thân chốn mây ngàn, kịp trước khi mặt trời lặn. Là ai nhỉ?



Nam Kha

florida80
06-17-2019, 20:19
Người Nghèo Măi Khóc









Bước chân vào cơi đời này, chẳng ai muốn ḿnh phải rơi vào cảnh nghèo cảnh khổ cả. Thế nhưng, với thân phận, với khả năng cộng thêm phần không may mắn nên nhiều người đă rơi vào cảnh nghèo. Đứng trước cảnh nghèo đó, cái ăn cái mặc c̣n thiếu trước hụt sau chứ làm ǵ mơ đến chuyện đến trường hay đến bệnh viện để chữa bệnh cho đến nơi đến chốn.

Có lẽ, nh́n vài mảnh đất Sài Thành xem ra phồn hoa đô thị thật đấy nhưng số người nghèo, số người dân lao động, số người dân chạy ăn từng bữa và những người di dân xa quê vào thành phố chiếm phần đông dân số. Đằng sau những cao ốc, đằng sau những ngôi nhà lộng lẫy đó lại có những căn nhà nghèo nằm sâu trong hẻm nhỏ, có khi con hẻm đó chỉ lọt được vừa đủ chiếc xe gắn máy thôi, muốn qua lại phải nhường nhau từng tí. Hay là ở những quận trung tâm thành phố xem ra phồn vinh đấy nhưng những vùng ven đặc biệt là những vùng đang cưu mang dân nghèo nhập cư tá túc th́ cái nghèo nó cứ như muốn ôm chầm đời sống của họ.

Có những ngôi trường Âu - Á - Mỹ - Úc ... chi phí mỗi tháng bằng lương cả năm của người giúp việc hay lao động chân tay. Và rồi cũng có những ngôi trường t́nh thương đâu đó nằm ở xă B́nh Hưng huyện B́nh Chánh, B́nh Hưng Ḥa quận B́nh Tân ... những ngôi trường t́nh thương đó đang cưu mang hàng ngàn trẻ em nghèo không có khả năng đến trường công b́nh thường như bao trẻ khác. Ở những ngôi trường đó, có em sáng đi học, chiều về phụ mẹ coi em để kiếm thêm cho cuộc sống. Lại cũng có những em sáng đi học nhưng chiều cắp trên tay tập vé số để phụ giúp gia đ́nh ...

Nghèo quá để rồi đi kiếm con chữ cũng phải đổ mồ hôi sôi con mắt. Nước mắt lưng tṛng trên má những trẻ nghèo thiếu thốn.

Kinh tế phát triển, xă hội phát triển, đó là điều ai ai cũng mong ước. Đó là điều b́nh thường và hợp lư của con người trong đời sống hiện đại.

Và, có những bệnh viện tư hay của nước ngoài đầu tư cao sang lộng lẫy mọc lên để đáp ứng nhu cầu của những người có khả năng. Bên cạnh đó, không thiếu những bệnh viện công ngày mỗi ngày thêm xuống cấp nhưng lượng bệnh nhân ngày mỗi ngày cũng quá tải.

Những người nghèo không nơi bấu víu dĩ nhiên phải vào những bệnh viện của nhà nước, đó là lẽ thường t́nh trong xă hội. Nhưng rồi, đến đó, họ cũng chẳng được yên bởi lẽ viện phí ngày mỗi ngày lại leo thang tăng tốc.

Vừa qua, một tin nóng đă đến với người nghèo : Với sự tán thành của HĐND TP, kể từ ngày 1-6-2014

Cụ thể, từ ngày 1-6-2014: áp dụng viện phí tăng đối với các dịch vụ khám bệnh, kiểm tra sức khỏe; giá giường bệnh/ngày; các dịch vụ kỹ thuật và xét nghiệm (477 dịch vụ) với mức bằng 75% của khung giá do Bộ Y tế và Bộ Tài chính quy định. Giá dịch vụ của nhóm này sẽ tiếp tục tăng thêm từ ngày 1-6-2015 với mức bằng 85% của khung giá do Bộ Y tế quy định và tăng đến mức bằng 100% khung giá của bộ từ ngày 1-6-2016. Đối với nhóm các phẫu thuật, thủ thuật thực hiện lộ tŕnh tăng: từ ngày 1-6-2014 áp dụng mức giá bằng 65%, từ ngày 1-6-2015 bằng 75% và từ ngày 1-6-2016 bằng 100% khung giá quy định của Bộ Y tế - Bộ Tài chính.

Nhiều bệnh nhân đang bị bệnh nặng, cần điều trị lâu dài đă tỏ ra lo lắng v́ đời sống c̣n nhiều khó khăn trước thông tin tăng viện phí. Ông Q, một bệnh nhân bị ung thư ṿm họng giai đoạn hai, trăn trở “Đọc báo hay tin các bệnh viện tăng viện phí, bệnh của tôi phải điều trị lâu dài không biết có kham nổi chi phí không”. (theo Tiền Phong)

Bà Nguyễn Thị B (phường B́nh Hưng Ḥa B, quận B́nh Tân) th́ cho rằng việc tăng viện phí là cần thiết nhưng nên tăng từ từ, không tăng một lúc lên tới 65-75%, v́ dù có bảo hiểm y tế hay sự hỗ trợ từ Nhà nước nhưng viện phí tăng sẽ có nhiều dịch vụ khác do ăn theo mà tăng lên. Một điều nữa cũng khiến nhiều bệnh nhân băn khoăn là việc tăng viện phí này có đảm bảo chất lượng dịch vụ tăng lên hay vẫn “dậm chân tại chỗ".

Mới đây, người vợ của gia đ́nh neo đơn đă rơi vào ngơ cụt khi người chồng bệnh nằm ngày này qua tháng nọ trong bệnh viện. Neo người nên phải thuê người để phụ chăm ông. Chi phí để lo cho ông đến lúc bà không gánh nổi. Bà chỉ biết xin Chúa cho bà đủ sức để bước đi trên con đường khó khăn gian khổ này.

Người ta vẫn thường nói đùa với nhau rằng ngày c̣n trẻ th́ bỏ sức khỏe ra để kiếm tiền, khi về già bỏ tiền ra để mua sức khỏe. Với người nghèo, bỏ sức khỏe ra th́ cũng đủ sinh nhai chứ chẳng nghĩ đến chuyện ǵ cao xa. Khi về già, họ làm ǵ c̣n tiền để "mua" lại sức khỏe như những người có cuộc sống ổn định hay dư ăn dư để.

Mà xét cho cùng, dù dư ăn dư để đi chăng nữa khi vào bệnh viện th́ tiền ra đi như gió vào nhà trống thôi.

Dĩ nhiên, tăng viện phí để việc chữa trị tốt hơn nhưng đáng tiếc thay đồng lương và an sinh xă hội cách riêng với những người lao động nghèo chẳng thấy tăng. Và có tăng đi chăng nữa th́ vẫn tăng một cách khiêm tốn so với chi tiêu mỗi ngày của họ cũng như chi phí họ phải trả khi nằm viện.

Thử tính nhẩm một lao động chân tay hay một công nhân hay hơn một tí nữa là một nhân viên y tế là y tá đi ta sẽ thấm được phần nào của cái nghèo. Lương của những người đó hiện nay trung b́nh trên dưới 4 triệu. Để một lần đi khám bệnh và để một lần đi nằm bệnh cũng như một lần mổ xẻ ǵ đó th́ chi phí là bao nhiêu.

Mới đây, một người thân nằm viện vài ngày để phẩu thuật nhỏ về đường tiết niệu thôi cũng đă mất gần 10 triệu. Anh đi làm mỗi tháng hơn 4 triệu. Như thế, chi phí cho một lần mổ như thế đă chiếm khá lớn phần thu nhập mỗi tháng của anh.

Một bà cụ té găy chân, nhập viện và mổ. Chi phí phẩu thuật và nhập viện của bà ngót nghét trên 50 triệu. Con cháu bà phải chạy vạy khắp nơi để lo cho bà. Họ đă nghèo nay phải nghèo hơn khi lâm cảnh khốn cùng.

Và như vậy, thử hỏi người nghèo có cười nổi không khi phải vào nhập viện ?

Người nghèo đă khóc nay phải khóc thêm nữa đứng trước thềm năm mới, thềm của năm tăng viện phí và tăng giá nhiều chi phí sinh hoạt khác.

Một năm cũ đang dần qua và một năm mới nhiều khó khăn đang chờ đón những người nghèo. Đă nghèo c̣n phải gặp nhiều khó khăn hơn nữa khi đứng trước những cơn băo giá mà họ chẳng bao giờ ngờ được.

Viện phí tăng người nghèo càng thêm khổ.

Thương thay cái phận nghèo.

florida80
06-17-2019, 20:20
Bước Lên Và Cúi Xuống







Em,

Có lạ không nhỉ, khi bảo rằng người ta bước lên để cúi nh́n xuống? Có kỳ cục không nhỉ, khi người ta bị thúc để bước lên, và cũng cùng lúc bị nhắc phải biết nh́n xuống?

Chắc em biết rằng người ta thường thích sự an toàn và ổn định. Ai cũng muốn được ở yên trong cái vị thế của ḿnh. Thế nên bước lên không phải lúc nào cũng dễ. Nh́n xuống không phải lúc nào cũng dễ. Bước lên rồi mà c̣n nh́n xuống nữa th́ lại chẳng dễ tí nào, phải không?

Có những người không muốn bước. Bởi v́ bước nghĩa là phải rời khỏi cái vị thế hiện tại của ḿnh. Để bước, người ta phải bỏ lại đằng sau nhiều thứ. Có nhiều người không muốn bước lên. Để bước lên người ta phải cố gắng. Ai cũng có sức nặng. Bước lên là lúc người ta nhận ra và chiến đấu với nhiều sức nặng đang tŕ kéo ḿnh xuống.

Sống trên mặt đất, con người phải chịu sức hút của trọng lực. Sức hút ấy giữ họ an toàn, nhưng cũng đồng thời cản chân họ bước lên. Mỗi lần vươn lên cao là mỗi lần người ta bị kéo xuống. Vươn càng cao th́ bị kéo càng mạnh. Giống như trèo càng cao th́ té càng đau vậy!


Nhưng con người không chỉ là một vật thể giữa vô vàn vật thể khác trên hành tinh này. Trong ḷng con người lại tồn hữu nhiều sức gh́ kéo khác. Sức kéo từ bên trong giữ con người ở yên với cái hiện tại, bất chấp hiện tại ấy như thế nào. Bao nhiêu lần người ta muốn thay đổi là hầu như bấy nhiêu lần người ta cảm được cái trở lực từ bên trong ḿnh. Có những lúc vượt ra khỏi cái sức hút của trái đất c̣n dễ hơn là vượt ra khỏi những sức ́ nội tại ấy. Có những lúc phải sống trong cái hiện tại dội vào ḷng họ bao nhiêu là tù túng ấm ức, c̣n dễ hơn là phải bắt đầu một cái ǵ đó mới mẽ lạ lẫm. Người ta tưởng rằng ḿnh sẽ quen dần. Họ không nhận ra rằng ḿnh đang trở nên chai sạn dần.


Chung quanh con người cũng có nhiều sức kéo khác nữa. Con người luôn sống trong một cộng đồng. Đôi khi chính cộng đồng ấy là chướng ngại cho việc bước lên. Tại sao tôi phải bước lên, trong khi chung quanh tôi người ta vẫn cứ tàn tàn mà sống? Tại sao tôi phải lao ḿnh vào chuyến phiêu lưu, trong khi những người quanh tôi vẫn cứ lây lây lất lấy với cái quỹ đạo sống đều đặn thường ngày? Tại sao tôi vẫn t́m cách vượt thoát để bước lên trong khi phần lớn thế giới loài người vẫn cứ ngồi yên một chỗ?..

Bước lên nghĩa là tự vơ vào ḿnh một chút thách đố nào đó. Bước lên, người ta dễ mệt mỏi và cô đơn. Thế nhưng bước lên cũng hứa hẹn cho người ta một điều ǵ đó, em nhỉ !

Nhiều người biết rằng bước lên là để t́m thấy cái ǵ đó tốt đẹp hơn cho cuộc sống. Nhưng ít người thật sự bước. Ai cũng ôm ấp cho ḿnh một vài điều lư tưởng. Nhưng từ lư tưởng đến cuộc sống là cả một quăng đường dài. Không phải ai cũng đủ can đảm để sống với những điều mà ḿnh cho là đẹp. Càng không phải ai cũng có khả năng để theo tới cùng điều mà ḿnh cho là đúng.

Có những người đă can đảm bước lên, đă để lại một điều ǵ đó thật đẹp… Đáng buồn là cái đẹp của họ chỉ đủ để biến họ trở thành gương mẫu cho nhiều người khác nghĩ về, chứ không đủ để mời nhiều người khác bước theo. Có những lúc người ta thích làm khán giả hơn là diễn viên. Có những lúc người ta thích làm cổ động viên hơn là cầu thủ. Họ nại lư do rằng ḿnh không đủ khả năng để bước vào cuộc chơi.

Nhưng em ạ, cuộc đời đâu phải là một cuộc chơi! Làm sao người ta có thể nhường trách nhiệm tŕnh tấu cuộc đời ḿnh cho người khác! Làm sao người ta có thể chỉ làm khán giả với chính cuộc đời ḿnh.

Thế nên cần biết bao những người dám bước lên. Bước lên để hướng đến một điều ǵ đó tốt đẹp hơn. Bước lên để đảm nhận cuộc đời ḿnh. Nhưng quan trọng hơn nữa, bước lên là để nh́n xuống.


Bước lên để nh́n xuống là một điều dị thường.








Có rất nhiều người khi đă bước lên rồi th́ chẳng bao giờ thèm liếc con mắt của ḿnh xuống dưới. Dường như trong hành tŕnh bước lên, họ đă tập cho ḿnh thói quen chỉ dán mắt về phía trước. Như cô gái làng đă quen đỏng đảnh với phồn hoa đô thành, dễ ǵ c̣n mơ về cánh đồng xa với những con người chân bùn tay lấm. Như những người đă t́m được cho ḿnh vùng đất hứa, dễ ǵ họ quay về với vùng hoang mạc mà từ đó ḿnh đă cất bước ra đi.

Bước lên để nh́n xuống là một lư tưởng đẹp, một lối sống đẹp. Có những người đă dám bước lên, dám đi t́m ánh sáng cho nhiều hy vọng ấp ủ trong ḷng ḿnh. Họ mong một ngày nào đó, khi đă có thể bay thật cao, họ sẽ trở về để sống và xây dựng cho chính chốn thấp đă sinh ra ḿnh.

Thế nhưng khi đă lên cao thật cao, người ta ngại hạ xuống thấp thật thấp. Yên vị ở chốn thấp người ta đă ngại bước lên cao. Yên vị ở trên cao, dễ ǵ người ta không ngại ngần hạ ḿnh xuống thấp. Có những người mê mải với đường bay có thèm đoái hoài ǵ đến những nơi đă được ḿnh dùng như là một bước đệm…

Em biết không? Phải có một lư tưởng đẹp và một động lực mạnh lắm, th́ người ta mới dám bước lên. Phải có một t́nh yêu lớn lắm, th́ người ta mới dám cúi ḿnh xuống. Phải có một con tim quảng đại lắm th́ người ta mới bỏ trên cao để hạ xuống với chính những người đang c̣n ở dưới thấp. Phải có một cái ǵ đó đặc biệt lắm th́ người ta mới không một ḿnh tận hưởng chốn cao, nhưng lại chấp nhận hạ ḿnh xuống để làm lại từ đầu với những cái long đong bất định nơi chốn thấp.

Cuộc sống này sẽ trở nên phong phú biết bao nhờ những chuyển động như thế. Chẳng phải khi có một người cúi xuống và một người vươn lên, con người sẽ gặp gỡ nhau mặt giáp mặt sao?


Này em, em đang muốn bước lên, hay đang cần cúi ḿnh xuống?

florida80
06-17-2019, 20:21
Đức Khiêm Tốn










Đức khiêm tốn là một đức hạnh không làm khổ ḿnh, khổ người, luôn mang niềm vui hạnh phúc đến cho chính ḿnh và mọi người, giúp tâm hồn luôn thanh thản an vui và vô sự.




Đức khiêm tốn thường thể hiện qua từng hành động, lời nói và suy nghĩ không khoe khoang hay nói:




Những ǵ ḿnh biết, ḿnh giỏi (nấu ăn giỏi, chuyên môn, …)


Những ǵ ḿnh có (của cải, sự giàu sang từ cái nhà, chiếc xe, quần áo model nhất, thức ăn ngon, vật dụng điện tử mới nhất, cho tới những vật dụng nhỏ nhất trong nhà)


Những ǵ ḿnh đă đạt được, đă làm được (đă học xong bằng tiến sĩ, vừa mới ráp được một hệ thống chống trộm,…)

Những ǵ ḿnh hiểu (lời dạy của Phật, của Chúa, của vị nào đó, của ai đó,…)


Về những bằng cấp, chứng chỉ, bằng khen, huy chương,…


Về những việc làm tốt, việc làm từ thiện, những việc giúp người, giúp thú vật, giúp thành phố bằng cách bỏ thời gian, công sức, trí tuệ, tiền của, vật chất hay những lời khuyên,…


Về những quan hệ của ḿnh với những người có danh, có thế lực, nổi tiếng, giàu sang hay có đức trọng,…


Về cái đẹp, cái thông minh, sự giàu sang, sự hiểu biết hay học thức, cái tài, gia đ́nh, ḍng họ, dân tộc, đất nước của ḿnh.

Không thổi phồng hoặc tự đánh giá cao về ḿnh.




Ngoài ra những người khiêm tốn c̣n




Không tham gia vào những tṛ thi đấu hơn thua, tranh tài.


Không tham gia vào những nơi đông đúc, ồn náo mà chỉ thích sống một ḿnh, trầm lặng tư duy về cuộc sống thiện ác để tránh xa điều ác, tăng trưởng điều thiện.


Tránh xa những người giàu có, có thế lực, có uy quyền, …

Làm việc ǵ cũng không cần ai khen, chỉ biết làm tốt, làm cho xong việc và rất cẩn thận.

Làm theo ư kiến, yêu cầu, đề nghị của người khác để người vui, ḿnh vui. Không bao giờ làm theo ư ḿnh, cho ư ḿnh là hay là đúng nhất,…


Luôn thưa hỏi người khác trước khi làm việc ǵ mà không tự ư làm theo ư của ḿnh.

Ai nói ǵ, khen hay chê, nói tốt hay xấu, nói về người khác th́ người khiêm tốn đều im lặng không b́nh luận đúng sai, phải trái.

Không nhiều chuyện phân tích chuyện của người, chuyện đời, chuyện kinh tế, chính trị của xă hội,…

Không tự nói lên ư kiến của ḿnh mà chỉ trả lời những ǵ người khác hỏi.

Ăn mặc giản dị, gọn gàng sạch sẽ


Sống đơn giản, không cầu kỳ, khoe trương ta cũng có thứ này thứ nọ như mọi người, không chạy theo vật chất thế gian, không chạy theo cách sống của người khác. Họ sống rất thiểu dục tri túc, không ăn xài phung phí, biết suy nghĩ tính toán, tư duy kỹ trước khi làm điều ǵ.

Biết lắng nghe người khác, không chú trọng “cái tôi”, mà biết quan tâm đến vấn đề của người khác.


Luôn không ngừng học hỏi những cái hay của mọi người xung quanh, chứ không bó chặt vào những ǵ ḿnh biết.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người dù là một em bé, người nhỏ tuổi, người nghèo hèn, người hầu, người không quen biết, phụ nữ, người tàn tật, người tội phạm, người bị xă hội ruồng bỏ.


Luôn nhường nhịn, nhún nhường người khác như nhường cho người khác làm trước, nói trước, đứng trước, nằm trước, ăn trước, nghỉ trước, ngồi trước, nói chung là nhường quyền ưu tiên cho người khác kể cả nhường giải thưởng, vị trí cao nhất, chức vụ cao, quyền hành, bổng lộc cho người. Nhường nhịn những ǵ ngon nhất, đẹp nhất, hay nhất, tốt nhất, tiện nhất, phù hợp nhất,… cho người.


Luôn mong mọi người chỉ lỗi cho, chỉ chỗ sai, chỉ cái xấu của ḿnh để sửa đổi thành tốt hơn.


Luôn tự đánh giá về những ǵ ḿnh làm là chưa hoàn hảo, chưa toàn diện, chưa đủ, chưa chất lượng, chưa tốt. Do vậy mà luôn muốn lắng nghe mọi người góp ư kiến sửa đổi để tốt hơn.

Khi thưa hỏi th́ dùng danh từ lịch sự như “Kính thưa,…”

Không so sánh ḿnh với bất kỳ ai, hơn kém hay bằng người.


Người khiêm tốn sống để phục vụ người, mang lợi ích đến cho người chứ không phải mong rằng sống để người khác phục vụ ḿnh hay nhớ ơn ḿnh.


Người khiêm tốn luôn sống ly dục ly ác pháp, v́ nếu không biết sống ly dục th́ sẽ bị ác pháp chi phối, ác pháp chi phối th́ tâm tham sân si mạn nghi đều đầy đủ và lộ ra ngoài.

Khiêm tốn thừa nhận sự thiếu khiêm tốn của ḿnh.




Tóm lại khiêm tốn là một đức hạnh diệt ngă xả tâm, giúp cho tâm hồn thanh thản an lạc và vô sự, người khiêm tốn




Không khoe khoang,

Không đề cao bản thân,

Không cần tạo ấn tượng với ai,

Không tỏ ra ḿnh hơn người khác,

Không cần lôi kéo sự chú ư của ai về ḿnh,

Không bao giờ tự măn về những điều ḿnh có, ḿnh đạt được hay ḿnh biết, mà luôn mở ḷng học hỏi, trau dồi từng lời nói, hành động, suy nghĩ và từng cử chỉ nhỏ nhặt.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người.

Luôn biết nhún nhường chứ không tranh dành.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.




Ḷng khiêm tốn dễ đưa mọi người đến gần nhau, làm lan tỏa mối thân thiện giữa môi trường làm việc cũng như trong quan hệ bằng hữu, t́nh yêu, giao tiếp, ngoại giao….




(Kinh Phật)

florida80
06-17-2019, 20:24
Nhớ Cha Trong Ngày Lễ Của Cha - Sương Lam
mỗi lần Tháng Sáu đến là tôi lại nhớ đến Ngày Của Cha thường được tổ chức vào ngày Chủ Nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng Sáu.

Ngày Lễ Của Cha năm nay là Ngày Chủ Nhật 16 Tháng Sáu năm 2019.

Cũng như Ngày Lễ Của Mẹ vào Tháng Năm vừa qua, các người con xứ Mỹ lại có dịp mời Cha đi ăn hay tặng quà cho Cha để tỏ ḷng hiếu kính với người Cha của ḿnh. Ngon lành hơn, sang trọng hơn đối với người có tài chánh phong phú th́ người con sẽ mời Cha cùng đi du ngoạn trên một chuyến cruise nào đó hay cùng đi nghỉ mát ở một nơi nào đó. Nhưng chuyện này cũng hiếm khi xảy ra v́ người con sẽ lấy lư do rất bận việc, nên ông cha bà mẹ cứ việc đợi dài cổ ra nhé. Con cái thời "a c̣ng" mà lị! Ai nấy dều bận túi bụi! Cũng đành thôi!



H́nh như càng lớn tuổi chúng ta lại càng thương cha nhớ mẹ nhiều hơn, nhất là khi cha mẹ đă qua đời v́ tâm lư con người th́ khi mất đi một vật nào đó, một người thân nào đó th́ mới thấy những ǵ đă mất thật đáng quư vô cùng.




Bài thơ, bài văn viết về người Mẹ, người Cha đă mất là những bài thơ, bài văn hay nhất, cảm động nhất v́ chưa chan bao t́nh cảm thương yêu quư mến và tiếc nuối trong đó. Rất ít người viết về sự hy sinh của người Mẹ, sự khổ nhọc của người Cha khi các đấng sinh thành này c̣n sống trên cơi nhân gian v́ những người con c̣n đang bận rộn, chạy đuổi theo những ǵ mà họ cho rằng quan trọng hơn ở bên ngoài xă hội.




Người viết thành tâm sám hối những ǵ đă làm cho cha mẹ tôi đau buồn khi tuổi c̣n trẻ v́ theo tuổi đời, chúng ta mới nhận chân ra rằng cha mẹ chúng ta cực khổ như thế nào để nuôi dạy chúng ta được thành nhân như ngày hôm nay. Câu nói “có nuôi con mới biết ḷng cha mẹ”, thật đúng không sai chút nào.




Ngày của Cha năm nay, người viết lại nhớ đến Mẹ đến Cha nhiều hơn, nên xin phép được chia sẻ tâm t́nh về người Cha của người viết cùng các thân hữu. Hy vọng sẽ nhận được sự cảm thông của người cùng cảnh ngộ. Xin mời quư bạn cùng đọc bài viết dưới đây:

Chỉ Một Sát Na Hơi Thở

Thế là cha tôi đă ra đi vĩnh viễn rồi !
Tôi lại chợt nhớ lời giảng của một vị Thiền Sư về kiếp người sống được bao nhiêu năm? Nhiều câu trả lời đă được đưa ra. Kẻ th́ bảo “100 năm” như chúng ta thường chúc nhau “Sống lâu trăm tuổi”. Người th́ bảo chỉ có “60 năm” qua câu hát “60 năm cuộc đời”. Tuy nhiên cũng đă có những đứa trẻ thơ có tên đề trên mộ chí rồi! Vậy đời người sống được bao nhiêu năm là đúng? Bạn nghĩ ǵ về câu trả lời sau đây: “Đời người sống dài lâu chỉ bằng một hơi thở mà thôi!” Mà đúng thật khi tôi được chứng kiến giờ phút lâm chung của cha tôi lúc người thở hắt một hơi thở cuối cùng trước khi từ giă cơi đời! Mới một phút trước đây người vẫn c̣n đó và bây giờ chỉ một hơi thở ra mà không có hơi thở vào th́ người đă mất rồi! Chỉ một sát na hơi thở mà thôi, Bạn ạ!

Dĩ nhiên một sự mất mát nào cũng đem lại sự đau buồn cho những người có liên quan đến sự mất mát đó, nhất là sự mất mát một người Cha thân yêu của ḿnh sau khi người Mẹ kính yêu đă ra đi hơn 10 năm trước. Bây giờ tôi đă thực sự mất đi cả hai đấng sinh thành! Mỗi lần đọc lại hai câu thơ được viết theo thủ bút thư pháp của một người thân đă đi kính điếu cha tôi, tôi lại bật khóc:
“Băo ḷng mất Mẹ níu Cha
Mẹ Cha mất cả con đà níu ai?!”

Tôi lưu lạc xứ người đă hơn ba mươi năm rồi. Lần đầu tiên về thăm cha mẹ sau hơn 10 năm xa cách, tôi đă thấy cha mẹ tôi già yếu lắm rồi! Tôi cũng đă bật khóc trong giây phút từ giă cha mẹ để quay về xứ Mỹ v́ nghĩ đến qui luật sinh tử của cuộc đời sẽ đến với những người già yếu như cha mẹ tôi, nhưng tôi đành phải quay về lại một nơi mà ở đó có gia đ́nh nhỏ bé của tôi, có chồng tôi, có con tôi đang chờ đợi. Thôi th́ đành phải mang tội bất hiếu v́ hai chữ Tự Do và Gia Đ́nh! Cô em gái thứ hai của tôi đă ở lại quê nhà nuôi dưỡng, chăm sóc cho cha mẹ tôi khi bịnh hoạn ốm đau trong lúc tuổi già xế bóng. Tôi phải cám ơn em tôi đă hết ḷng hiếu thảo với mẹ cha trong lúc :
Cha mẹ già như trái chín cây
Gió lay nắng động biết ngày nào rơi!?

Khi đă chọn lựa sự ra đi rời xa quê hương xứ sở ít nhiều ǵ tôi cũng đă có lỗi với gia đ́nh và quê hương mà tôi đă sống hơn nửa cuộc đời v́ tôi đă bỏ lại sau lưng những ǵ mà tôi yêu thương nhất để cho con ḿnh, gia đ́nh ḿnh được có một đời sống tốt đẹp hơn!

Những năm đầu nơi xứ lạ, mỗi khi nghe câu hát “Một lần đi là một lần vĩnh biệt. Khi ra đi là mất lối quay về”, tôi lại bật khóc v́ trong thời điểm đó có ai mà nghĩ đến một ngày sẽ được trở lại quê hương. Tôi chỉ biết làm thơ than thở mà thôi mỗi khi nhớ đến cha mẹ già:
Tóc Mẹ bạc hơn, dáng sầu áo năo!
Đôi mắt buồn, phương trời thẳm xa xăm
Bóng h́nh con, chim cá vẫn bặt tăm
Thương cho trẻ có kịp về tang Mẹ!? *
Hoặc là:
“Lưng Cha c̣ng thêm, đêm trường lặng lẽ
Bên chung trà héo hắt nhớ thương con
Ngày con về, chẳng biết có được c̣n
Vui xum họp, hay buồn câu tử biệt!! *
Thơ Sương Lam

May mắn thay tôi đă được gặp mặt Mẹ tôi lần cuối trước khi người từ giă cơi đời và 14 năm sau, tôi cũng lại được gặp mặt cha tôi trước khi người vĩnh biệt ra đi!

Sau khi chôn cất cha tôi xong rồi, quay lại căn pḥng cũ mà cha tôi đă ở trước đây, tôi thấy cả một sự trống vắng năo ḷng. Cách đây 3 ngày, người vẫn c̣n đó ốm yếu, mệt mỏi nhưng vẫn giương mắt nh́n đàn con cháu vây quanh như muốn ghi nhớ từng h́nh ảnh thân yêu vào trong tâm năo. Bây giờ người lại nằm cô quạnh ngoài nghĩa trang một ḿnh. Một ngôi mộ mới với những nắm đất c̣n ướt sũng với những cành hoa tươi của bạn bè, của thân nhân đến phúng viếng vừa mới được đắp lên. Mộ của Cha tôi được nằm cạnh mộ của Mẹ tôi ở nghĩa trang sau chùa Kỳ Quang 2 thuộc quận G̣ Vấp. Ngày nay, em tôi đă cho hỏa táng hài cốt cha mẹ tôi và đem 2 hủ tro cốt về thờ ở chùa Giác Tâm- Phú Nhuận, là nơi cha mẹ tôi thường xuyên đi chùa khi c̣n sống.

Tiếng đọc kinh trầm buồn với những tiếng chuông mơ khoan nhặt. Lời nhắc nhở của chư tăng ni chủ lễ về công ơn cha mẹ, về kiếp sống phù sinh của con người trong mỗi lần cúng thất cầu siêu tại chùa đă làm cho mọi người rưng rưng ngấn lệ dù ai cũng biết rằng qui luật sinh tử, tử sinh là chuyện thường t́nh của kiếp người!

Cha Mẹ tôi chỉ là những người tầm thường, giản dị, không có địa vị cao sang quyền quí, không phải là những anh hùng hào kiệt để cho mọi người phải ca tụng, kính sợ nhưng chúng tôi luôn luôn hănh diện v́ nếp sống đạo đức của hai người.

Mẹ tôi hy sinh tần tăo nuôi con. Cha tôi nghiêm khắc dạy con đạo nghĩa. Cha Mẹ tôi đă dạy cho chúng tôi phải biết làm lành lánh dữ, vun trồng cội phúc, sống như thế nào để cho trên thuận với thiên lư, dưới ḥa với nhân đạo, hợp với đạo nghĩa con người. Mẹ tôi mất đă 14 năm rồi nhưng cha tôi vẫn một ḷng chung thủy, thương yêu mẹ tôi cho đến ngày nhắm mắt. Cha tôi ăn chay trường đă gần 50 năm rồi. Mặc dầu đă 99 tuổi rồi nhưng trí nhớ của người vẫn minh mẫn, thường hay bàn chuyện kinh sách thơ văn với tôi mỗi lần tôi về thăm cha tôi. Bạn bè tôi thường khen ngợi cha tôi có dáng dấp “tiên phong đạo cốt”. Sau ngày Mẹ tôi mất, mỗi lần cha tôi ăn cơm là người bảo phải dọn thêm một chén cơm, một đôi đũa và nhắc thêm một cái ghế ngồi để bên cạnh cái ghế ngồi của người và bảo rằng “Ba để dành cho Má của con”, như thể là mẹ tôi vẫn c̣n sống và đang cùng ăn cơm với cha tôi! Chúng tôi đă học bài học chung thủy, thủy chung nơi cha tôi. Ngày cha tôi mất đă có rất nhiều phái đoàn tăng ni các chùa đến tụng kinh cầu siêu đưa tiễn cha tôi về cơi Phật! Chắc hẵn cha tôi măn nguyện rồi!

Hôm nay sau hơn 14 năm kể tù ngày cha tôi mất, tôi ở phương trời xa này viết đôi hàng để tưởng nhớ cha mẹ tôi. Tôi biết rằng từ nay tôi đă thực sự mồ côi cha lẫn mẹ. Mỗi lần Vu Lan về, tôi sẽ nhận thêm một cánh hoa hồng trắng cài trên ve áo v́ bên cạnh đóa hoa màu trắng dành cho Mẹ tôi là đóa hoa màu trắng dành cho Cha tôi. Đối với tôi, cả cha tôi lẫn mẹ tôi đều đă có công sinh thành ra chúng tôi, đă nuôi dưỡng chúng tôi nên người, đă dạy bảo chúng tôi sống sao cho có đạo nghĩa hợp với Trời Đất và ḷng người. Chúng con cầu nguyện cho Cha Mẹ sớm siêu sinh Tịnh Độ. Ở miền Lạc cảnh xa xôi kia chúng con tin tưởng rằng Cha Mẹ sẽ có:

Những phút giây hài ḷng và sung sướng

Khi thấy đàn con cháu biết yêu thương

Biết nghĩa ân, biết ḥa ái, kính nhường

Nghe lời dạy của cha mẹ già yêu kính” Thơ SL

Nam Mô A Di Đà Phật

florida80
06-17-2019, 20:30
Câu Chuyện Thầy Lang: Dùng Muối Vừa Phải











Muối ăn (NaCl) là những hạt mầu trắng, vị mặn, tách ra từ nước biển hoặc khai thác từ mỏ di tích của biển. Đây là một chất cần thiết cho mọi sinh vật nhưng cũng có nguy cơ gây bệnh nếu dùng quá nhiều.








Muối ăn được dùng từ thuở rất sớm trong lịch sử loài người. Trước đây, v́ khan hiếm, nên muối là nguồn lợi mà nhiều lănh chúa tranh giành. Ngày nay, nhờ kỹ thuật tinh chế tân tiến, muối được sản xuất dễ dàng, nhiều hơn và rẻ hơn.








Về cấu tạo hóa chất, muối ăn gồm hai phần tử là natri (40%) và chlor (60% ). Natri có trong nhiều thực phẩm, nhất là trong thực phẩm chế biến và các loại nước uống.







Nhiều người cho là muối biển tốt hơn nhưng thực ra muối từ biển và muối từ mỏ có cùng lượng natri như nhau. Có thể là ở một vài mỏ, muối ít mặn v́ nước biển xưa kia cũng nhạt hơn nước biển ngày nay








Vai tṛ muối trong cơ thể



Trong cơ thể, muối nằm trong các dung môi lỏng (50%), dự trữ trong xương (40%) và 10% trong các tế bào.







Vai tṛ chính yếu của muối, nhất là natri, giúp giữ cân bằng dung dịch chất lỏng ra vào các tế bào. Ngoài ra, muối c̣n có các vai tṛ khác như:







-Kiểm soát khối lượng máu, điều ḥa huyết áp;



-Duy tŕ nồng độ acid/kiềm của cơ thể;



-Dẫn truyền tín hiệu thần kinh;



-Giúp cơ thể tăng trưởng;



-Giúp bắp thịt co duỗi;



-Giúp mạch máu co bóp khi được kích thích hoặc dưới tác dụng của kích thích tố;



-Hổ trợ việc hấp thụ đường glucose và các chất dinh dưỡng khác ở trong ruột.








Công dụng dinh dưỡng



-Muối tạo ra một vị mặn đặc biệt cho thực phẩm.



-Muối làm tăng mùi vị của món ăn. Chỉ với một chút muối có thể làm sự thơm ngon của miếng thịt lợn nướng chả dậy mùi. Một vài món thực phẩm ngọt mà chêm tư muốicũng đậm đà hơn.



-Muối được dùng để cất giữ thực phẩm, chống lại tác dụng của vi khuẩn, nấm mốc. Với thịt chế biến, muối làm các thành phần của thịt kết liên với nhau. Nhờ muối mà thực phẩm có thể để dành lâu ngày cũng như chuyên trở tới các địa phương xa.



-Muối ngăn sự lên men của thực phẩm. Lên men làm thay đổi hóa chất, hương vị, h́nh dạng, vẻ ngoài của món ăn.








Về dinh dưỡng, muối có trong thực phẩm tự nhiên và nước uống (20-40%), được cho thêm khi nấu nướng hoặc khi ăn. Nhưng nhiều hơn cả vẫn là trong thực phẩm chế biến (40-50%). V́ thế, khi mua các loại thực phẩm chế biến, ta cần đọc kỹ nhăn hiệu thực phẩm để biết hàm lượng muối trong đó. Nước tương tầu, nước mắm, các loại nước chấm x́ dầu, mù tạc, ketchup, salad dressing… cũng có nhiều muối.








Nhu cầu



Nhu cầu muối ở người b́nh thường tùy thuộc vào khí hậu thời tiết, mức độ hoạt động của cơ thể. Mỗi ngày cơ thể mất đi khoảng 120 mg muối qua phân, nước tiểu, mồ hôi…







Các chuyên viên y tế dinh dưỡng đều khuyên là mỗi ngày ta không nên dùng quá 2500mg natri, tương dương với một th́a cà phê muối. Thực ra, cơ thể chỉ cần khoảng 500 mg natri là đủ để duy tŕ sức khỏe. Số lượng này có sẵn trong các bữa ăn đa dạng và cân bằng các chất dinh dưỡng.








Nhiều người ăn tới 5000- 6000mg natri một ngày. Họ không thấy ngon miệng đối với món ăn ít muối v́ thế mỗi khi ăn lại phải thêm muối vào thực phẩm để tăng khẩu vị. Họ rất thích ăn thực phẩm làm sẵn như khoai mỏng chiên, đậu phọng, hột điều rang trong đó có khá nhiều muối.








Dùng muối nhiều hay ít, mặn hay nhạt là một thói quen, giống như khi ta ăn các món cay, chua, ngọt. Người quen ăn nhạt, độ 250 mg muối mỗi ngày, rất nhạy cảm đối với muối, và nếu trong thức ăn có thêm một chút muối, họ cũng phân biệt được ngay. Trái lại những người quen ăn mặn, từ 10 đến 20 gr mỗi ngày, th́ có cái lưỡi như chai ĺ với muối, và nếu thức ăn có thêm muối họ cũng không thấy mặn hơn.







Khi có thói quen ăn nhạt th́ thưởng thức được hương vị nguyên thủy của nhiều thực phẩm không thêm muối.








Tác dụng trên sức khỏe



Mối quan tâm thứ nhất của nhiều người là sự liên hệ giữa quá nhiều muối với cao huyết áp. Liên hệ này thực ra đă được để ư tới từ hàng ngàn năm nay.







Người Nhật ở Miền Bắc ăn 28 g muối (khoảng 6 th́a cà phê) mỗi ngày cho nên tỷ số người mắc bệnh cao huyết áp cao hơn dân miền Nam ít ăn muối tới 38%.







Thổ dân Alaska ăn ít muối nên ít bị bệnh cao huyết áp.







Người Mỹ ăn từ 10 đến 15 g muối mỗi ngày, tức là gấp đôi hay gấp ba số lượng vừa phải, cho nên tỷ lệ dân chúng bị bệnh cao huyết áp lên tới 25%. Cao huyết áp là một trong nhiều nguyên cơ đưa tới tai biến mạch máu năo, nhồi máu cơ tim và suy thận.








Khi ăn nhiều muối th́ sự thăng bằng giữa kali và natri trong cơ thể bị đảo lộn v́ natri cao sẽ làm giảm kali trong các mô. Khi cho thêm muối vào các loại rau, đậu th́ sự thăng bằng giữa natri và kali trong rau đậu cũng thay đổi.







Ví dụ trong 100 g đậu tươi có 300 mg kali và 2 mg natri. Khi thêm muối vào đậu để đóng hộp th́ natri lên đến 236 mg và kali giảm xuống c̣n 160 mg.








Khi mức thăng bằng giữa natri và kali trong cơ thể bị đảo lộn th́ cơ thể bị chứng phù nước. Đây là sự tích lũy bất thường của nước trong khoảng trống giữa các tế bào. Hậu quả là các mô thiếu dưỡng khí và là nguy cơ gây ra nhiều chứng bệnh trầm kha như bệnh suy tim. Đồng thời tim cũng phải làm việc mạnh hơn để đẩy máu vào mạch máu, và huyết áp lên cao.








Người nhậy cảm với muối th́ chỉ ăn một phân lượng nhỏ, huyết áp cũng lên quá mức trung b́nh.







Để biết có nhậy cảm hay không, có thể thử bằng cách sau đây: Khi huyết áp cao, không ăn muối trong một tháng rồi đo huyết áp đều đặn. Nếu huyết áp giảm th́ có nhiều phần là nhậy cảm với muối và nên giảm tiêu thụ hoặc dùng muối thay thế.








Kết quả các nghiên cứu gần đây cho thấy chỉ có chất natri trong muối ăn natri chlorid mới gây chứng cao huyết áp c̣n các loại natri khác như natri bicarbonat trong bột nướng bánh, natri citrat trong trái cây chua, natri artrat trong rượu vang đều không có liên hệ ǵ với bệnh cao huyết áp.







Một người Đức tên là Sebastian Kneipp, sống vào đầu thế kỷ 20, đă làm một cuộc thí nghiệm hi hữu về muối để thỏa óc ṭ ṃ.







Ông ta pha thêm muối vào thực phẩm của ḅ và quan sát phản ứng của con vật này. Kết quả là khi ăn nhiều muối, ḅ chết sớm. Khi ngưng muối th́ ḅ sống lâu hơn, và cũng không c̣n đẻ non.







Gần đây có người lại thí nghiệm cho chuột ăn thêm muối. Kết quả là chuột ăn nhiều muối chết trước chuột ăn ít muối vài tháng.








Giảm muối



Thực ra ta không nên và không được loại bỏ muối khỏi món ăn v́ cơ thể cần một số lượng tối thiểu. Hơn nữa, dù muốn bỏ cũng chẳng được v́ muối có tự nhiên trong nhiều thực phẩm. Nếu v́ lư do sức khỏe mà phải hạn chế th́ sau đây là vài gợi ư để giảm muối trong thức ăn:







-Nên dùng thực phẩm tươi, giới hạn thực phẩm biến chế, đóng hộp;



-Không cho thêm muối khi ăn;



-Không cho nhiều muối khi nấu thực phẩm. Khi ăn, thấy nhạt th́ dùng thêm. Cho muối khi món ăn nấu đă gần chín, như vậy nước xúp sẽ cho cảm giác mặn hơn.



-Các loại thực phẩm ướp muối cần được rửa nhiều lần với nuớc lă để loại bỏ bớt muối trước khi ăn;



-Không để lọ muối trên bàn ăn, tránh bị quyến rũ .



-Đừng cho muối vào rau luộc, v́ muối hút nước từ rau ra, rau sẽ cứng;








Phụ nữ có thai không nên quá tiết giảm sodium để tránh phù nước, v́ có thai cũng cần một số sodium có trong món ăn hàng ngày.







Các vận động viên hoặc người làm việc lao động ngoài nắng, đổ mồ hôi nhiều và mất bớt muối cũng không cần uống thêm natri, v́ thực phẩm dùng sau khi vận động đều cung cấp số muối đă mất.








Một số dược phẩm bán tự do cũng có natri: thuốc làm bớt chứng khó tiêu bao tử (loại alkalizer), thuốc ho, thuốc xổ táo bón, thuốc kháng sinh… Do đó, trước khi dùng các loại thuốc này, xin coi kỹ nhăn hiệu và hỏi ư kiến bác sĩ.







Ngoài ra, chúng ta cũng nên cẩn thận khi dùng những món như mù tạt, nước sốt cà chua, dầu giấm, nước chấm thịt nướng, nước tương, x́ dầu, bột ngọt và ngay cả món quốc hồn quốc túy nước mắm của ḿnh, v́ chúng có khá nhiều natri. Một muổng canh nước mắm có tới 2000 mg natri.








Kết luận



Ăn nhạt mặn là một thói quen có thể thay đổi được nếu ta muốn.







Nói như vậy không có nghĩa là ta phải ăn hoàn toàn nhạt, trừ khi có khuyến cáo của thầy thuốc. Nhưng giảm thói quen ăn mặn, chỉ dùng một lượng muối vừa phải có thể giúp ta thưởng thức thực phẩm tốt hơn, v́ thực phẩm thêm nhiều muối sẽ mất đi hương vị tự nhiên của nó.







Và sức khỏe cũng được bảo đảm an toàn, không dễ dàng bị Cao Huyết Áp rồi Heart attack, Stroke…xe lăn.








Bác sĩ Nguyễn Ư Đức

florida80
06-17-2019, 20:32
Con Nít, Người Lớn








Con nít không bao giờ suy nghĩ, lo lắng việc ǵ cả. Người lớn suy nghĩ từng chút một, từng việc một.




Con nít chẳng bao giờ nghĩ về ngày mai sẽ ra sao. Người lớn sẽ không ngừng suy nghĩ ngày mai sẽ đến như thế nào.




Con nít không bao giờ tính toán khi chơi với bạn bè. Người lớn th́ tính sao nhiều phần tốt về ḿnh nhất.




Con nít chơi với nhau chỉ đơn thuần là vui vẻ. Người lớn chơi với nhau sao cho ḿnh có lợi, tính toán từng chút một.




Con nít chia nhau một cái bánh nhỏ cùng ăn chung cũng đă vui rồi. Người lớn chơi với nhau bỏ ra một chút tiền là khó khăn ra mặt.




Con nít tin tưởng lẫn nhau, không ganh đua, đối kỵ. Người lớn ganh đua, đố kỵ từng chút một, ghét ai giỏi hơn ḿnh, giàu hơn ḿnh, hạnh phúc hơn ḿnh.




Con nít một nhóm là một khối đoàn kết. Người lớn một nhóm chia xé ra từng mảnh nhỏ.




Con nít vui cười, buồn khóc, ghét ai, không thích đều thể hiện, không giấu. Người lớn vui cười, buồn cười, ghét ai, không thích ai đều để bụng.

Con nít không bao giờ đeo trên mặt một cái mặt nạ nào. Người lớn mặt nạ nhiều đến nỗi không đếm hết.




Con nít chẳng bao giờ lo nghĩ về tương lai, chỉ suy nghĩ ngày mai sẽ chơi tṛ ǵ và rủ ai cùng chơi. Người lớn nghĩ về tương lai của ḿnh và phải tự quyết định cuộc sống tương lai của ḿnh.




Con nít ăn cũng được nhắc, học cũng được nhắc, bảo từng chút một. Người lớn tự phải lo cho chính ḿnh, học cho chính ḿnh.




Con nít mỗi lần vấp ngă là khóc và chờ người đỡ dậy. Người lớn mỗi lần vấp ngă là mỗi lần lớn lên, học được nhiều điều và tự đứng dậy trên chính đôi chân của ḿnh.




Con nít yêu nhau bằng những t́nh yêu kẹo bông. Người lớn yêu nhau bằng những t́nh yêu chân thành.




Con nít lúc nào cũng mơ tưởng người ḿnh yêu sẽ là hoàng tử hay công chúa. Người lớn chỉ mong rằng sẽ có người yêu ḿnh là được.




Con nít yêu một người chỉ đơn giản là ở bên người đó vui vẻ, được yêu được thương. Người lớn yêu một người là cảm giác bên người ḿnh yêu được che chở, bảo vệ, quan tâm, yêu thương.




Con nít được thích th́ thích lại, không suy nghĩ ǵ thêm. Người lớn khi yêu ai th́ đó là t́nh cảm chân thành, không phải rung động nhất thời, phải có trách nhiệm và nghĩ về tương lai của cả hai.




Con nít yêu tí là giận tí là dỗi. Người lớn yêu nhau th́ không giận hờn vô cớ không lí do.




Con nít th́ bắt chước suy nghĩ sao cho thật giống người lớn. Người lớn th́ mong muốn sao cho ḿnh có thể nhỏ như con nít.




Con nít nh́n cuộc đời bằng con mắt ngây thơ, màu hồng. Người lớn nh́n cuộc sống bằng nhiều góc cạnh khác nhau, nhiều mảnh màu khác nhau.




Và thời gian trôi qua…




Con nít sẽ trở thành người lớn. C̣n người lớn sẽ chẳng bao giờ trở lại làm con nít!




Có đúng không?




Sưu tầm

florida80
06-17-2019, 20:33
Làm Chồng Làm Vợ Không Phải Dễ!







Vợ chồng ai cũng vậy, sau một thời gian sống chung th́ thế nào tâm tánh cũng phải thay đổi chút chút... Chịu đựng nhau được hay không là chuyện riêng rẽ của từng gia đ́nh và từng cá nhân mỗi người.

Vấn nạn ông hay bà nói nhiều, cằn nhằn (nagging), ch́ chiết (tiếng bên nhà hiện nay) là thực đơn của rất nhiều cặp vợ chồng trên thế giới.




Không thể phê phán ai đúng ai sai được. Chuyện ǵ cũng phải có nguyên nhân hết. Đàn bà nh́n vấn đề khác hơn đàn ông. Đây là một chân lư bất di bất dịch.

Sau đây là bài phỏng dịch (có thêm mắm muối) từ tài liệu: 9 Ways To Deal With A Nagging Wife by Waynet - 9 cách đối phó lại bà vợ hay cằn nhằn, cau có, dằn vặt, ch́ chiết.

http://waynet.hubpages.com/hub/9-Ways-To-Deal-With-A-Nagging-Wife

Mời bạn đọc chơi cho vui.




9 điều bạn luôn luôn phải nhớ


1- Luôn luôn bạn phải tạo cho bạn một nơi chốn riêng tư để ẩn thân (pḥng riêng, dưới basement, trong garage, trên gác, cái cḥi ngoài vườn, ngoài sân, sau hè...) để lánh mặt khi sắp có chiến tranh. Chỉ có nơi chốn đó bạn mới có được sự b́nh yên, tránh bị điên cái đầu và nhức nhối lỗ tai.


2- Khi thấy t́nh h́nh có ṃi hơi căng thẳng, th́ mau mau vọt liền ra khỏi nhà, vào tiệm bia làm bậy vài chai lấy lại tinh thần, đi dạo ṿng ṿng quanh xóm, hay xỏ giày chạy jogging một hồi chờ cho t́nh h́nh lắng dịu... Luôn luôn phải giữ vững lập trường như thế. Được vậy, bạn mới hy vọng có thể tránh bị nghe giảng morale nhức nhối lắm.


3- Giả câm giả điếc, giả mù sa mưa, không thèm quan tâm đến những ǵ bả (hay ổng) nói, không màng đến bả. Bả thấy lời chửi bới không có effet ǵ hết, riết rồi sếp sẽ chán đi và im miệng lại mà thôi.

Áp dụng triết lư của bộ khỉ tam không: không nghe, không thấy, không nói.


4- Khi biết bả sắp sửa “lên lớp” (danh từ đại học cải tạo), hăy tận dụng giác quan thứ 6 của ḿnh để hóa giải lời vàng ngọc, và bạn cứ việc khen bừa đi hoặc hứa mua quà tặng cho bả... Sự kiện này sẽ làm đối tượng xao lăng đi nỗi bực tức và quên tuốt luôn việc rầy la và nói nhiều, nói lâu, nói bậy, nói dở.


5- Tạo điều kiện cho vợ bận rộn, như dẫn bả đi ăn phở, đi xem nhạc hội, hay nên làm việc chung với bà chị để bả vui mà quên đi sự bực bội và khỏi kiếm chuyện cằn nhằn bạn nữa.


6- Phản công bả bằng sự cằn nhằn của bạn (lấy độc trị độc hay dĩ độc trị độc). Bả sẽ cảm giác bị bạn rầy la và sẽ khổ tâm lắm nên sẽ không c̣n lăi nhăi với bạn nữa. Đối đế lắm th́ bả làm đơn xin ly dị, cũng tốt mà thôi.


7- Khi vợ cằn nhằn th́ bạn cứ cười thẳng vào mặt bả làm cho bả quê xệ đi. Nếu bả c̣n tiếp tục xài xể bạn th́ bạn nên cười to hơn nữa.


8- Đánh nhẹ, đánh yêu một que kẹo bông g̣n vào mặt bả, không đau đâu. Nếu may mắn có chút đường dính vào môi bà xă, bạn gh́ chặt mặt bả và liếm cho hết đường.




9- Nếu bả sắp sửa cằn nhằn, bạn hăy đánh lạc hướng tư tưởng đó bằng cách biểu bả hăy nh́n kỹ vào trang phục bả đang mặc, hăy nh́n mái tóc em đi, khen bả là người đàn bà tuyệt vời nhất trên đời, quá sexy, tại sao chúng ta không ôm nhau lả lướt trong điệu nhạc nhạc t́nh ướt át...




Một số phản hồi từ độc giả




1- Cao niên Sam Mathew

Tôi đă lấy bả được 38 năm nay rồi. Bản chất và tâm tánh tôi thuộc loại tích cực nhưng vợ tôi làm cho tôi quá mỏi mệt v́ bả là một người tiêu cực và thường hay cằn nhằn tôi không ngớt. Bả quá ham làm việc và bị ám ảnh về sự sạch sẽ một cách thái quá và bệnh hoạn. Thú vui của bả là hay nhắc kể lại hoài những lỗi lầm đă qua của hai vợ chồng. Không ai có thể làm thay đổi được những ǵ đă xảy ra từ trước. Kể lại các chuyện đớn đau trong quá khứ chẳng khác nào lấy dao cắt vào da thịt ḿnh. Lời nói có một sức mạnh phi thường, chúng có thể làm cho ta khổ sở hay hạnh phúc.




2- Waynet

Như vậy, đa số phụ nữ cằn nhằn là để mong sửa đổi người đàn ông? Nhưng không làm được, và bà lải nhải ông tới tấp để sau rốt là bà phải ra đi hay ông ta phải đi? Cằn nhằn rơ ràng là điều xấu xa tồi tệ chẳng khác ǵ một sự tra tấn tinh thần.




3- Hmania

Tôi thật sự phải làm ǵ bây giờ. Luôn luôn là lỗi do tôi. Bất cứ chuyện ǵ xảy ra, tôi là người bị trách mắng. Tôi không biết phải đối xử thế nào. Tôi là người rất b́nh tĩnh và chân thật, nhưng bà ta lại trách cứ tôi bất cứ việc ǵ. Nếu tôi nói trắng th́ bả lại nói đen, nếu tôi nói cộng (+) th́ bà ta nói trừ (–). Vậy tôi phải làm ǵ bây giờ, trời ơi?




4- Ben

Tôi nghĩ rằng việc đàn bà cằn nhằn và la mắng sẽ làm hại người đàn ông tốt. Các bà ơi! Tại sao các bà không chịu để người ta yên thân. Cách hay nhất là phớt lờ không cần quan tâm đếm xỉa ǵ đến bà ta.




5- Ujagbe

Cuộc đời quá ngắn ngủi cho nên không nên sống với một bà vợ có tật cằn nhằn. Theo phong tục Nigeria (Phi châu) vợ phải trung thành, hy sinh, biết nghe lời và chung thủy. Ngày nay th́ khác đi. Tiếp xúc với văn hóa Tây phương đă làm nhiều bà vợ Phi châu trở nên ương ngạnh và nói nhiều quá. Riêng bà nhà tôi th́ rất hỗn hào, thường chửi bới tôi mỗi khi có dịp, dù rằng chính tôi là người kéo cày nuôi cả gia đ́nh.




6- Jane (phụ nữ)

Sau đây là điều bí mật. Không phải đàn bà nào cũng cằn nhằn trước bất cứ một chuyện nhỏ nhặt nào đâu. Mấy bà la mắng là tại v́ họ không hài ḷng đó thôi! Họ không hạnh phúc được v́ nét mặt cũng như cử chỉ của ông chồng có vẻ như không tôn trọng ư kiến của người vợ và hạ thấp người ta xuống. Nghĩ theo hướng này th́ bà vợ càng la mắng thêm, và đến một lúc nào đó th́ hạnh phúc vợ chồng phải đổ vỡ.




7- Mathew

Chúng tôi lấy nhau được 37 năm rồi, nhưng càng ngày cái tật nói nhiều của bả càng trở nên tồi tệ thêm. Bất cứ chuyện ǵ bả cũng quy lỗi vào tôi được. Bả không bao giờ biết nói “xin lỗi” (sorry) và “làm ơn” (please). Để xin được hai chữ b́nh an cũng như để tránh khỏi bị khùng điên, có lúc tôi muốn để bả yên một ḿnh nhưng tôi không thể thực hiện được v́ hoàn cảnh kinh tế quá khó khăn. Sống với bả chẳng khác nào tôi sống trong địa ngục. Chính tôi đă dạy bả lái xe 36 năm về trước. Mỗi năm tôi lái xe 10 lần nhiều hơn bả, nhưng mỗi khi tôi cầm volant là bả có ư kiến linh tinh, dạy khôn tôi phải thế này thế nọ, làm tôi phát điên lên. Không c̣n một chút hy vọng nào nữa hết. Giờ đây, để được yên thân tôi phải qua pḥng khác ngồi đọc sách để thư giăn.

Hôn nhân chỉ có ở thiên đàng mà thôi nhưng trước đó phải sống trong địa ngục trần gian cái đă, để sau đó mới có thể lên thiên đàng được. Thật là đắng cay và chua xót trong cuộc sống hằng ngày. Phải chăng đây là nỗi đau khổ lớn nhất như Kinh Thánh đă viết.




8- Jamiesweeney

Wow! Thật là vui sướng v́ tôi thuộc về lớp xưa. Hai vợ chồng tôi đều tương kính lẫn nhau nên rất ḥa hợp trong cuộc sống. Tôi nghĩ rằng đây là tâm tính (mentality) của hôn nhân. Nếu cả hai người đều nghĩ: “Tôi có thể làm ǵ cho vợ/ cho chồng tôi?” thay v́ nghĩ: “Ổng hay bả có thể làm ǵ được cho ḿnh?” th́ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Đây là sự khác biệt giữa ḷng tử tế xuất phát từ con tim so với tánh vị kỷ chỉ nghĩ, chỉ biết có ḿnh mà thôi. Đây là Luật Tương hỗ Phổ quát: “Hăy đối xử với người khác theo cách ḿnh muốn họ đối xử với ḿnh”.




Mượn bài “Hậu quả ăn hủ tíu dai” thay cho kết luận

http://www.tredeponline.com/post/archives/33493




“...Hóa ra, đàn ông rất hay bị đàn bà rầy la. Lúc bé th́ mẹ mắng. Lớn lên một tí bị chị mắng. Lớn tí nữa, bị người yêu chê trách. Lấy vợ bị vợ đay nghiến. Về già lại bị con gái kêu ca.

* Đàn ông luôn tỏ ra bất măn với “bệnh nói nhiều” của phụ nữ, thậm chí coi đó là một giấc mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Trong khi đó, hầu hết phụ nữ lại cho rằng họ buộc phải nói nhiều để “chiến đấu” với tật xấu của bạn đời.

Theo các chuyên gia về gia đ́nh th́ không có ǵ hoang tưởng hơn là chỉ dùng lời nói mà có thể cải tạo được một người đàn ông. Trái lại, không ít cuộc ly hôn đă là hậu quả trực tiếp hay gián tiếp của những cuộc tra tấn bằng ngôn ngữ triền miên




Một cuộc điều tra 3.000 người đàn ông ở Thượng Hải với câu hỏi: “Tính xấu của vợ mà anh ngán nhất?” th́ 86% người trả lời: “Nói nhiều”. Các nhà tâm lư học cho rằng, hầu hết đàn ông đều sợ cái tính nói dai của các bà vợ. Nỗi sợ này có nguồn gốc sâu xa từ hồi nhỏ, khi anh ta bị mẹ mắng mỏ. Đàn ông lẩn tránh các lời khuyên của vợ cũng giống như khi c̣n bé họ lẩn tránh lời dạy bảo của mẹ.

Hóa ra, đàn ông rất hay bị đàn bà rầy la. Lúc bé th́ mẹ mắng. Lớn lên một tí bị chị mắng. Lớn tí nữa, bị người yêu chê trách. Lấy vợ bị vợ đay nghiến. Về già lại bị con gái kêu ca...” (Ngưng trích bài Hậu quả ăn hủ tíu dai - Không biết tác giả).




Nguyễn Thượng Chánh, DVM

florida80
06-17-2019, 20:35
Wednesday, March 12, 2014




Nếu " Ngụy" Không Nhào . . .







1975 NẾU VNCH THẮNG …

Vừa nhận được một e-mail đề cập đến câu hỏi: “TRONG TRƯỜNG HỢP VIỆT NAM CỘNG HOÀ THẮNG QUÂN CỘNG SẢN VIỆT NAM, TH̀ LIỆU T̀NH H̀NH CÓ KHÁC HƠN CHÚT NÀO CHĂNG? ” Tôi là lính, nên xin trả lời rất nhanh và rất đơn giản, ngay bây giờ, và dễ nhận thấy.

1. Trước hết, dù là giả thuyết, câu hỏi sai từ trong căn bản . Miền Nam không tấn công miền Bắc , nên không thể có chiến thắng. Sau khi kư hiệp định đ́nh chiến 1954 , miền Nam lo xây dựng đất nước, ổn định đời sống toàn dân, chỉ muốn sống trong hoà b́nh ..


Ngay từ lúc đó , cộng sản VN đă gài người ở lại , nằm vùng , chuẩn bị sẵn cho cuộc xâm chiếm miền Nam , với sự viện trợ tối đa của cả Nga, lẫn Tầu như đă thấy . Mầm mống chiến tranh , cội nguồn của bao tội ác , hi sinh hàng triệu sinh mạng đồng bào cả nam lẫn bắc , xướng máu chất chồng , bom đạn khói lửa ngút trời . . . xuất phát từ kẻ chủ chiến , từ kẻ xâm lăng , không phải từ phía chống đỡ , phải tự vệ . Rơ như ban ngày !


Đặt câu hỏi theo kiểu này là một lối lập lờ đánh lận con đen, để lừa bịp, để đánh tráo , nh́ nhằng giữa hai phe đánh nhau. V́ vậy phải bác bỏ câu hỏi ấy ngay từ đầu , trước khi thử đi vào giả thuyết chỉ để cho rơ bản chất của hai chế độ ..


2. Giả dụ rằng, trong trường hợp mà miền Nam thắng vào tháng Tư 1975, th́ tôi đoan chắc t́nh h́nh tốt hơn nhiều, nhiều lắm, và ai cũng có thể hiểu được, không chút ǵ ngụy biện. Tôi nói theo kiểu lính nên rất dễ hiểu.




- Này nhé. Lúc ấy người dân miền Nam giàu hơn người dân miền Bắc rất nhiều. Dân miền Nam không thể nào có ư nghĩ quái đản là ra Bắc để vơ vét , lấy về , mà trái lại sẽ rất vui vẻ mang quà ra bắc cho thân nhân, đồng bào ḿnh ngoài đó. Sẽ không có cảnh đài, đồng, đạp như đă thấy. Hàng triệu dân miền Bắc di cư vào Nam năm 1954 chắc chắn sẽ hối hả mang đủ thứ về quê cho bà con ḿnh. Cuộc tương phùng sẽ rất cảm động, rất thân t́nh, rất vui mừng, chứ không phải ngỡ ngàng như đă thấy.




- Chính quyền miền Nam là một đồng minh trong thế giới Tự Do , tôn trọng quyền tư hữu , nên cũng sẽ không có cảnh đánh tư sản , kiểm tra , cướp của , cướp nhà như CS đă làm đối với dân miền Nam. Nếu chưa thể nâng mức thu nhập ở miền Bắc lên ngang với đời sống ở miến Nam th́ cũng không có cảnh chặt ngang cho tất cả nghèo như nhau. Cũng không có cảnh đuổi dân đi vùng kinh tế mới để chiếm nhà, cướp đoạt tài sản, như đă thấy .




- Các cơ sở nhà nước, các khu vực quân sự sẽ không bị ai chiếm đoạt v́ luật pháp VNCH không thừa nhận quyền sở hữu cho bất cứ cá nhân hay đảng phái nào. Do đó sẽ không có cảnh con ông, cháu cha nào chiếm đoạt công thự, đất đai nhà nước làm của riêng, như đă thấy .




- Miền Nam đang được nhiều nước tân tiến, giàu có ủng hộ, nên họ sẵn sàng viện trợ để tái thiết sau chiến tranh. Lúc ấy , nền kinh tế miền Nam tự nó đă không hề thua sút các nước tại Á Châu , lại có dịp vươn ḿnh lên, phát triển hơn, ngay tức khắc , không hề bỏ lỡ cơ hội hàng chục năm, để dân phải thiếu cả gạo để ăn, phải ăn bo bo, bột ḿ . . . như đă thấy ..




- Điều quan trọng nhất là T́nh Người trong thời kỳ chuyển tiếp. Sẽ không bao giờ có một tinh huống tàn nhẫn, vô nhân đạo như đă thấy. Điều này thuôc về bản chất của hai chế độ. Cộng sản là giết lầm hơn bỏ sót, đào tận gốc, trốc tận rễ, truy cứu lư lịch ba , bốn đời , dù chỉ là đứa bé mới cắp sách đi học, dù là thầy tu, dù là giáo viên, là bác sĩ, y tá . . ..




Miền Nam th́ khác hẳn, nên mới có nhiều Việt cộng nằm vùng trong mọi cơ quan, ngay cả trong thời gian chiến tranh.




Thế th́ miền Nam sẽ giải quyết cách nào đối với các cán binh , cán bộ miền Bắc ?




Đang khi c̣n chiến tranh mà miền Nam c̣n áp dụng chính sách Chiêu Hồi, hễ buông súng, bỏ ngũ, cam kết lương thiện làm ăn, th́ tự do sinh sống như mọi người. Dĩ nhiên phải tŕnh diện, giao nộp toàn bộ vũ khí, khai báo lư lịch để thiết lập hồ sơ cá nhân, xác định nơi cư trú và lần lượt trả về nguyên quán với gia đ́nh, như thủ tục chiêu hồi vẫn làm trong nhiều năm, như đă thấy.




Và dù có người nào bị tạm giữ trong một thời gian chắc cũng không phải đói mờ, đói mịt , khoai sắn cũng không đủ no như dưới thời công sản. Gia đ́nh cũng sẽ không bị cấm đoán, hạn chế việc tiếp tế thăm nuôi như đă thấy. Và chắc chắn sẽ không có màn lừa bịp mười ngày thành ba năm, rồi bảy, tám, mười, mười lăm năm, như đă thấy! Và sẽ không có hàng ngàn nhà tù từ Nam tới Bắc như đă thấy!




Cần nhấn mạnh một điểm rất nhân bản của miền Nam là thủ tục bảo lănh người thân. Gia đ́nh nào có người thân bị bắt v́ hoạt động cho cộng sản, nếu chịu đứng ra bảo lănh trách nhiệm, th́ phần lớn sẽ được cứu xét cho về với gia đ́nh, ngay trong lúc chiến tranh. Hầu như gia đ́nh nào cũng có thân nhân ở bên này hay bên kia.




Sau chiến tranh, bà con miền Nam sẽ được khuyến khích đứng ra bảo lănh cho thân nhân trong hàng ngũ cộng sản, trở về với gia đ́nh. Chế độ cộng sản không khuyến khích thủ tục ấy, ngay cả cha-con, vợ-chồng, anh-em. Trái lại, họ khuyến khích, thúc đẩy thân nhân đi vào tù “học tập ” cho tốt , “lao động” cho giỏi , để khỏi bị đảng nghi ngờ , như đă thấy !




Nh́n sự kết hợp hai miền đông-tây của Đức , người ta có thể h́nh dung ra phần nào cảnh kết hợp hai miền Nam-Bắc , dù không nhất thiết phải giống y như thế .




Phần quan trọng hơn nữa là Tổ Quốc Việt Nam đă không bị mất nhiều phần lănh thổ về tay Tầu cộng , v́ không bị lệ thuộc vào “đồng chí vĩ đại” phương bắc , – kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt. Sẽ không mất ải Nam Quan, không mất một phần thác Bản Giốc , không phải dấu giếm đồng bào ḿnh , lén lút kư kết hiệp ước biên giới với rất thiệt tḥi cho dân tộc ḿnh , như đă thấy !




Tóm lại, theo cái nh́n của một người lính già, rất đơn giản nhưng rất thật, từ đời sống vât chất đến đời sống tinh thần, theo giả thuyết trên, th́ nếu miền Nam thắng , thực tế tốt hơn rất nhiều.




Tôi cố t́nh lập lại nhiều lần ba chữ “như đă thấy” để chứng minh đó là một thực tế rất dễ nhận thấy ..




Và nếu (vẫn nếu) như thế, th́ giờ này tớ đang nghỉ hưu ở Sàig̣n !./-




NLG73 - LÊ PHÚ NHUẬN

florida80
06-18-2019, 21:07
Chiếc Ba Lô


Tiểu Cần Nguyễn Thế Thụy.



Gia tài của một người lính như chúng tôi ngoài cây súng cái xẻng c̣n thêm chiếc ba-lô, nó là cả một tài sản rất quư giá, mất chiếc ba-lô là mất tất cả những vật dụng riêng tư gói gọn trong đó. Từ lúc bước chân vào ngưỡng cửa Trung tâm Huấn luyện (TTHL) hay bất cứ Quân trường nào đi nữa th́ mỗi khóa sinh đă được cung cấp cho tất cả những vật dụng cần thiết mà chiếc ba-lô là cái kho cất giữ.

Vâng, chiếc Ba Lô, cái tài sản vô giá của một người lính, nhưng nó cũng gây cho chúng tôi. người lính Âm thoại viên (ATV) nhiều phiền toái, trở ngại, khó khăn khi hành quân ( lội bộ ) rất là vất vả hơn những chàng lính cầm súng bóp c̣. Các anh bóp c̣ súng, súng nổ phàng phàng nghe vui tai, c̣n chúng tôi (ATV) củng bóp vậy nhưng là bóp cái ống liên hợp "received phone" vừa nhận, vừa trả lời theo lệnh của ông thầy. Như vậy chúng ta cùng là người lính tác chiến, tất cả đều "bóp", nhưng cung cách "bóp" khác nhau. Chuyện bóp c̣ súng hay bóp ống liên hợp không là chuyện tôi quan tâm đến mà là chuyện chiếc ba lô và khác biệt khó khăn giữa người lính cùng chung một cái nghề "bóp".

ATV chúng tôi có 2 vật quư giá phải mang. Một trước ngực và một sau lưng trong khi các anh lính chiến chỉ có một cái ba lô sau lưng mà thôi. Trọng lượng và khuôn khổ cái máy th́ không thể thay đổi, “trời sinh” sao để vậy, thượng cấp giao cho làm sao th́ để y chang, anh nào đẽo gọt sửa chữa cho vừa kích thước cao thấp của ḿnh là toi mạng, và máy thường mang sau lưng, v́ thế cái c̣n lại ở trước ngực là cái ba-lô.

Cái mang trước ngực là cái của riêng ḿnh, ḿnh có thể tạo h́nh to nhỏ nặng nhẹ tùy theo sức chịu đựng. To, căng phồng trông th́ đẹp và chứa được nhiều vật dụng cần thiết, nhiều khi c̣n mang theo vài hộp sữa để uống café, có khi anh Y tá c̣n gửi nhờ hai chai nước biển. Nhưng coi chừng, ư mong chứa được nhiều nhưng sức không mang nổi đoạn dường dài lại phải mở ra vất bớt đi. V́ thế trước khi lên đường phải điều chỉnh sao cho gọn ghẽ, nhẹ nhàng, đẹp mắt nhưng lại phải gói ghém tất cả những ǵ cần thiết để trọng lượng nhẹ bớt đi, cho đỡ vất vả, nặng nhọc, mà lội bộ theo kịp ông thầy.

Gia tài của tôi chỉ có một bộ đồ trận, c̣n một bộ th́ đă mặc trên người, một cái vơng Nylon, một cái mền mỏng, một cái Poncho, một cái mũ xanh không thể thiếu, đôi ba cái quần lót, hai ba đôi vớ, xà bông, kem và bàn chải đánh răng, cây thuốc Bastos xanh, họa hoằn vào đầu tháng lănh lương th́ có thêm café, bánh kẹo, vài lá thư t́nh của em gái hậu phương cùng bức ảnh để nhớ lúc không có em bên cạnh. Đó là tất cả tài sản mà tôi gói ghém trong chiếc ba lô.

Nếu chỉ có bao nhiêu tài sản như vừa kể th́ chắc chắn không có chuyện ǵ đáng nói, nhưng khi lệnh hành quân mang theo 3 ngày lương khô cũng đủ cho người lính ATV như chúng tôi khổ sở tính toán làm sao để chiếc ba lô được gọn gàng hầu theo bước quân hành. Thử tính xem nào, mới chỉ có 9 bao gạo sấy, 9 lon thịt ba lát mà ba lô đă phồng to lớn như người phụ nữ mang bầu 9 tháng rồi. Nếu là lệnh hành quân 5 ngày lương khô th́ sẽ như thế nào ? May là chỉ thỉnh thoảng có 1 hay 2 lần hành quân 5 ngày lương khô trong suốt thời gian hơn 3 tháng tôi biệt phái mang máy PRC 25 cho ĐB Sông Hương T/Tá Sắc, TĐT/TĐ3/TQLC.

Các anh bóp c̣... súng cũng mang chiếc ba lô như chúng tôi, cũng những thứ tài sản gần bằng nhau, các anh mang theo hỏa lực cá nhân, cây súng M16, 260 viên đạn, 10 quả lựu đạn, bi đông nước, cái xẻng và chiếc ba lô. c̣n chúng tôi mang hỏa lực cá nhân rất ư là gọn gàng, khẩu súng Colt 45, 2 băng đạn phụ 14 viên, 2 trái khói màu, bi đông nước, cái xẻng và cái máy.

Nhưng có cái máy, cái máy trần ai, cái máy cứng ngắc, cái máy nặng trĩu, cái máy khó thương nhưng lại rất đáng yêu, rất cần thiết. Cái máy có thêm cục pin "sơ-cua" th́ trọng lượng cũng không kém đối với hỏa lực các anh lính chiến khi súng mang trên người hay cầm tay. Cái máy truyền tin PRC 25 luôn luôn gắn bó ôm chặt cái lưng c̣ng mà đường hành quân càng dài th́ cái lưng càng c̣ng theo với mỏi mệt.

Các anh mang súng th́ hỏa lực trên người được dây ba chạc từ trên vai nối liền dây TAB nịt ngang vào vị trí lưng quần nên các anh c̣n dư thừa cái khoảng trống của tấm lưng to bằng tấm thớt kia nên rất tuyệt vời cho vị trí chiếc ba lô.

C̣n chúng tôi, khổ ơi là khổ, cái lưng đă bị chiếc máy PRC25 chiếm trọn hết rồi th́ c̣n chỗ nào nữa để cơng cái gia tài vô giá nhưng rất quan trọng kia ? Xin thưa rằng chúng tôi cơng ba lô trước ngực, đi, đứng thật khó khăn chưa kể đến chuyện phải trèo leo lên dốc, xuống dốc cũng là một cực h́nh, thỉnh thoảng khi gặp khó khăn di chuyển, mệt mỏi tận cùng trong cơ thể tôi lại mong sao có tiếng súng nổ lên để được vứt chiếc ba lô xuống và được nằm nghỉ mà thôi. Những lúc đó tôi mới nghĩ đến những người mang “ba lô” 9 tháng 10 ngày mà không bao giờ than khổ. Phục thay và cám ơn các bà mẹ, các người vợ chịu khổ nhưng mang niềm vui nụ cười đến cho loài người.

C̣n tôi, hỡi ôi, v́ ḷng ích kỷ tôi mong có tiếng súng nổ để bỏ cái ba lô ra cho cái ngực dễ thở th́ những người anh em cầm súng phía trước lại ngộp thở v́ khói súng giữa ta và địch. Rồi chuyện ǵ phải đến sẽ là những tốn thất và tải thương của đồng đội, là ngộp thở của chính ḿnh v́ liên tục a-lô truyền lệnh và nhận lệnh, tôi lại thiển cận v́ thấy “cái lợi trước mắt mà quên cái hại sau lưng”. Xin lỗi các anh bóp c̣ v́ cái ư nghĩ nông cạn “mong sao có tiếng súng nổ” của tên bóp “com-bi nê” này.



Tiểu Cần Nguyễn Thế Thụy

florida80
06-18-2019, 21:08
Chân-Dung Người Chiến-Sĩ Việt-Nam Cộng-Hoà (Hàn Giang Trần Lệ Tuyền)




H́nh ảnh người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă được gắn kết với Chính Thể Việt Nam Cộng Ḥa và Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa, được thành lập vào năm 1955. Kể từ đó, miền Nam tự do đă được thế giới biết đến, là một Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa; và Thủ Đô Sài G̣n là Ḥn Ngọc Viễn Đông.

Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đầu tiên, là người Chiến Sĩ Bảo An, mà người dân thôn quê thường gọi là Chiến Sĩ Cộng Ḥa, hoặc Lính Cộng Ḥa, sau này, Lực lượng Bảo An Đoàn đă trở thành Địa Phương Quân.

Ngày ấy, người Chiến Sĩ Bảo An, ngoài nghĩa vụ cầm súng để bảo vệ miền Nam tự do, bảo vệ đồng bào, người Chiến Sĩ Bảo An đă từng đi đến những thôn làng xa xôi, để giúp đỡ các địa phương xây dựng hành chánh, để giải thích cho dân chúng biết đến một Chính Thể mới, vừa được khai sinh tại miền Nam: Chính Thể Cộng Ḥa.

Đồng thời, người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đầu tiên ấy, c̣n súng trên vai, tay đốn tre rừng, để bắc những chiếc cầu tre, trên những con suối ở tận hương thôn, để nối đôi bờ, nối những cánh đồng lúa, những nương dâu, để những ngày mưa lũ, người dân quê đi làm công việc nông tang, không c̣n phải lội giữa gịng nước xoáy hiểm nguy; và để cho những nam nữ Thanh Niên Cộng Ḥa giữa đôi bờ dễ dàng gặp gỡ, để cùng trao đổi với nhau về Thể Chế Cộng Ḥa vừa mới được khai sáng tại miền Nam. Đặc biệt, là những h́nh ảnh ở hương thôn, giữa cảnh thanh b́nh – tự do – no ấm bên lũy tre làng, với những đêm về, dưới ánh trăng lành tỏa sáng trên khắp nẻo đường quê, luôn luôn rộn ră những tiếng cười, tiếng sáo trúc và tiếng đàn Mandoline, ḥa cùng tiếng hát ngân vang, đón chào đất nước đă được hồi sinh sau bao cơn binh lửa, với bài ca:

Dựng Một Mùa Hoa:

Chào b́nh minh hoa ban mai lả lơi
Nhạc dịu êm vang dư âm ngàn nơi
Bên khóm tre tươi, chim hót hoa cười trong nắng yêu đời
Bầy trẻ thơ yêu quê hương đầy vơi
Đồng ruộng tươi vươn lên bao nguồn mới
Sóng lúa chơi vơi, xanh ngát chân trời, dịu màu đẹp tươi
Đây phương Nam, bao la dịu dàng, say sưa câu hoan ca nhịp nhàng
Duyên xưa c̣n thắm, chung xây cuộc sống, chan chứa mênh mông
T́nh miền Nam, như hoa Lan đầy hương
T́m tự do, gió chim tung bay ngàn hướng
Đây đó vui ca, trong nắng chan ḥa
Dựng Một Mùa Hoa.

Đầu năm 1956, khi sắp sửa đến ngày bầu cử Quốc Hội Lập Hiến, vào ngày 4-3-1956; sau đó, Bản Hiến Pháp Việt Nam Cộng Ḥa, do Quốc Hội Lập Hiến biểu quyết ngày 20-10-1956, đă được ban hành ngày 26-10-1956, với đầy đủ Tam quyền Phân lập: Lập Pháp – Hành Pháp và Tư Pháp, th́ người Chiến Sĩ Bảo An lại đến với người dân quê, bằng những câu ca dao, để cho người dân ư thức được cuộc bầu cử sắp tới như sau:

“Dù ai buôn bán nơi đâu
Tháng ba, mồng bốn, rủ nhau đi bầu.
Dù ai mua bán trăm bề
Tháng ba, mồng bốn, nhớ về tham gia.
Bầu cử Quốc Hội nước nhà
Cộng Đồng – Nhân Vị – Quốc Gia hùng cường”.




Song nói đến người Chiến Sĩ Bảo An, mà không nhắc đến người Chiến Sĩ Dân Vệ, là một điều vô cùng thiếu sót. Bởi, Lực lượng Dân Vệ, là một Lực lượng vũ trang, trực tiếp đối đầu với “Lực lượng Du Kích” của Việt cộng, mà khởi đầu là “Du Kích Ba Tơ”, và là tiền thân của “Lực lượng vũ trang Liên khu 5” do tướng Việt cộng Nguyễn Chánh cầm đầu. Sau này, “lực lượng du kích” trực tiếp cầm súng đối đầu với dân quân của miền Nam, tại những vùng rừng núi xa xôi.

- Người Chiến Sĩ Dân Vệ, mà sau này đă trở thành Lực Lượng Nghĩa Quân. Ngày ấy, hàng đêm người Chiến Sĩ Dân Vệ luôn luôn tay gh́ khẩu súng Mas-36, vai mang những quả lựu đạn chày, đi tuần – canh ở những trạm gác, nơi có những chiếc cổng của bờ rào Ấp Chiến Lược, để bảo vệ sinh mạng và tài sản của đồng bào, v́ bọn Du Kích thường t́m cách lẻn xuống các làng thôn để cướp gạo, muối, thực phẩm của đồng bào, đem lên rừng để sống. Đó là những Chiến Sĩ của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa, đă góp máu xương trong công cuộc bảo vệ miền Nam tự do, bảo vệ đồng bào ruột thịt, và họ đă chết trong âm thầm, không bia đá. Thế rồi, kể từ sau ngày Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Ḥa bị sụp đổ, th́ các Chiến Sĩ Bảo An và Chiến Sĩ Dân Vệ, đă bị người ta cố t́nh đưa vào quên lăng!!!

Thế nhân thường nói: Mất rồi mới biết quư, mới biết tiếc. Giờ đây, sau khi nước đă mất, nhà đă tan; qua những cảnh đời tang thương, dâu bể, khi ngược ḍng thời gian trở về với một thưở thanh b́nh, mà không bao giờ c̣n t́m thấy lại, dù chỉ một lần nào nữa, th́ chắc đa số những người con dân nước Việt sẽ thấy quư, thấy tiếc Vị Tổng Tư Lệnh đầu tiên của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa: Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, đă bị giết chết vào ngày 1-11-1963, chỉ v́ Người đă kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước. Chính ngày này, nước Việt Nam Cộng Ḥa đă đứng trên bờ của vực thẳm, để rồi cho đến ngày 30-4-1975, th́ cả nền móng của nước Việt Nam Cộng Ḥa đă hoàn toàn sụp đổ, rơi ngay xuống tận đáy vực sâu, mà do ngoại nhân với sự tiếp tay của những kẻ vong-nô,vô cùng tàn độc, dă man đă đào sẵn, để vùi chôn một công tŕnh vĩ đại, mà đă được đắp xây bằng cả máu xương của người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa!!!

Những Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă “biến mất” sau ngày 1-11-1963:

Đó là những Chiến Sĩ đă hy sinh tất cả, khi chấp nhận rời xa mái ấm gia đ́nh tại miền Nam tự do, để đi vào vùng đất địch, không hẹn ước một ngày trở về nơi chốn cũ!!!

Vậy, không có ǵ bằng, là hăy đọc, để như nghe lại những lời nói của năm nào, vào đêm mồng 6 tháng 8 năm 1960, tại một nơi bí mật; song có mặt của Cố Đại Tá Lê Quang Tung đứng lên hô to khẩu hiệu: “Trung thành với Tổ Quốc – Xả thân v́ lư tưởng Quốc Gia”.

Sau đó, các Chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă hô theo.

Khi những tiếng hô chấm dứt, th́ Ông Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu đă đọc những lời tiễn đưa các Chiến Sĩ đi vào vùng đất địch như sau:

“Các bạn ra đi hôm nay, là đă vượt ra khỏi tầm bảo vệ của chính phủ. Ra đi, có thể các bạn không hẹn ngày về. Những người con ưu tú của Dân Tộc, đêm nay giă từ Thủ Đô, để lao vào vùng địch, chiến đấu cho tự do và độc lập của Tổ Quốc, cho ḥa b́nh. V́ hẳn các bạn cũng biết, Việt Nam là tiền đồn của thế giới tự do. Các bạn là những Chiến Sĩ Tiên Phong, đi chiến đấu ngay trong ḷng địch; để ngăn chặn làn sóng cộng sản xâm nhập vào Nam, tiến đánh hậu phương chúng ta. Đây là một sứ mạng hết sức to lớn, và rất đáng cảm phục.

Thay mặt Tổng Thống, thay mặt chính phủ, tôi trân trọng gởi đến các bạn lời khen ngợi ư chí vô cùng cam đảm của các bạn, ḷng yêu nước vô bờ bến của các bạn, khi đơn thương, độc mă dấn thân vào đất địch, để chịu trăm ngàn nguy hiểm, mà không được một sự yểm trợ nào cả. Xin cầu chúc các bạn vượt qua mọi gian lao, nguy hiểm và thành công trong sứ mạng”.

Và cũng tương tự như thế, là những Chiến Sĩ đă được cài lại ở miền Bắc trước ngày 20-7-1954, hoặc có những Chiến Sĩ đă t́nh nguyện quay trở về miền Bắc ngay sau khi mới di cư vào miền Nam. Những Chiến Sĩ này đă do Ông Phan Quang Đông và Ông Ngô Đ́nh Cẩn sắp xếp, và bí mật lo cho đời sống của họ, khi họ phải sống trong ḷng đất địch tại miền Bắc.

Nhưng đau đớn thay, bởi sau khi Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Ḥa bị sụp đổ, Ông Phan Quang Đông và Ông Ngô Đ́nh Cẩn bị giết chết. V́ thế, tất cả những Chiến Sĩ này đă bị chặt tay, chặt chân, cắt đứt con đường về; họ phải tự t́m cách để sống trong mỏi ṃn, chờ đợi. Cho đến ngày 30-4-1975, khi miền Nam tự do đă rơi vào tay của cộng sản Bắc Việt; th́ các Chiến Sĩ này đă hoàn toàn tuyệt vọng; nên có người đă chết trong tức tưởi, trong đau đớn khôn nguôi. Và cho đến tận hôm nay, những người thân của họ, cũng không hề biết nắm xương của những người Chiến Sĩ ấy, đă bị vùi lấp ở một nơi nào trên đất Bắc???!!!

Ôi! C̣n ǵ đau xót và phũ phàng hơn; nếu một mai, Quê Hương ta có tái lập được một nước Việt Nam với thể chế pháp trị hẳn hoi, th́ thử hỏi, có c̣n ai nhắc – nhớ đến những người Chiến Sĩ đă từng dấn thân vào ḷng đất địch, sống cùng với những gian nan, nguy hiểm; và chết trong âm thầm, lặng lẽ, lăng quên!!!

H́nh ảnh tiếp nối của Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa:

Sau ngày Vị Tổng Tư Lệnh đầu tiên của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa: Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, đă Vị Quốc Vong Thân; để tiếp tục bảo vệ miền Nam tự do, bảo vệ đồng bào, người Chiến Sĩ vẫn tiếp tục lao ḿnh vào nơi chiến trường lửa khói mịt mù, cận kề với cái chết. Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă đi vào những trang sử hào hùng của Dân Tộc, với những trận đánh làm khiếp vía quân thù như: B́nh Long, An Lộc v…v…

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă hiên ngang, oai hùng, ngạo nghễ đứng trên Cổ thành Quảng Trị, để cắm lá Cờ Vàng ba Sọc Đỏ thân yêu như bài hát: Cờ bay trên Cổ thành Quảng Trị:

“Cờ bay, cờ bay, oai hùng trên thành phố thân yêu
Vừa chiếm lại đêm qua bằng máu
Cờ bay, cờ bay tung Trời, ta về với Quê Hương
Từng ngóng đợi quân ta tiến về ……”

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă vượt phi đạo, tung cánh “chim bằng”, đi vào cơi chết, để bảo vệ vùng Trời miền Nam tự do.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă rời xa đất liền, xa mái ấm gia đ́nh, sống lênh đênh trên mặt trùng dương ngút ngàn khói sóng. Máu xương của người Chiến Sĩ đă ḥa quyện và vùi chôn nơi đáy nước trong trận Hải chiến 1974, để bảo vệ Hoàng Sa, hải đảo, bảo vệ hải phận Việt Nam.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa tay súng, vai khoác ba lô, tung cánh dù, nhảy xuống vùng đất địch, bất chấp mọi hiểm nguy.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa anh dũng đánh đuổi quân thù, tái chiếm Cố đô Huế, Tết Mậu Thân, 1968. Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đi t́m đào từng hố, hầm tập thể, để t́m lại xương xác của đồng bào ruột thịt thân yêu.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă “quên ḿnh cứu người” băng bó vết thương cho đổng đội.

- Người nữ Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă không ngại gian nan, v́ “Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh”, để góp bàn tay vào công cuộc bảo vệ miền Nam Tự Do.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă đem sinh mạng của ḿnh để bảo vệ đồng bào ruột thịt, trên khắp Bốn vùng Chiến thuật, ở những vùng nông thôn, nơi biên pḥng, giới tuyến, từ Ấp Bắc, An Lộc, Gio Linh, Khe Sanh, Pleime, A Sao, A Lưới, Trà Bồng, Minh Long, Ba Tơ, An Phước, An Điềm, Khâm Đức, Hậu Đức …v… v…

Song bên cạnh những chiến công lẫy lừng ấy, có mấy ai h́nh dung được h́nh ảnh của người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă một thời ngày đêm gh́ chặt tay súng, trên những vọng gác, ở những nơi tiền đồn heo hút gió; để rồi liên tưởng đến h́nh ảnh của người Chiến Sĩ đă bị cộng quân bắn tỉa, trong lúc các Anh đang hướng tầm mắt, để quan sát những di chuyển của địch quân. Bởi vậy, các Anh đă trúng đạn của địch, và thân xác của người Chiến Sĩ đă nhuộm đầy máu đỏ, đă thấm đẫm chiến bào, và người Chiến Sĩ đă rơi từ trên cḥi cao của vọng gác xuống nền đất lạnh, trên những bụi gai sắc nhọn giữa rừng khuya, thân xác của người Chiến Sĩ lại phải chịu thêm những vết thương khác, do những nhánh gai rừng đă đâm sâu vào châu thân, máu của người Chiến Sĩ đă chan ḥa từ vết đạn thù, đă ứa ra từ những mũi gai rừng, trước khi gục chết tức tưởi giữa núi rừng hoang lạnh. Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă đem máu xương của ḿnh, để bảo vệ Quê Hương.




Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa với những hy sinh vô bờ bến. Đặc biệt, những đơn vị đă từng đối đầu với cộng quân, ở những nơi biên pḥng, giới tuyến. Ở những nơi ấy, suốt ngày đêm người Chiến Sĩ phải đối đầu với không biết bao nhiêu những gian nan, nguy hiểm. Người Chiến Sĩ phải mắc vơng ngủ trên những cành cây, để tránh thú dữ, nhưng không khỏi phải làm mồi cho muỗi, vắt. Trên những lối hành quân, mỗi khi dừng bước, người Chiến Sĩ đă phải dùng chiếc nón sắt của ḿnh, múc nước từ những gịng suối, đổ vào bao gạo sấy, để ăn cho đỡ đói. Song cũng có những lần, khi những hạt gạo sấy chưa kịp nở thành cơm, th́ đơn vị đă lọt vào ổ phục kích của cộng quân. Để rồi sau đó, có những Chiến Sĩ đă phải ôm xác đồng đội của ḿnh, với bao gạo sấy chưa kịp mở ra, mà nhỏ lệ khóc thương đồng đội, đă chết trong khi bụng đang đói!!!

Ngày ấy, một thời chinh chiến, nếu ai đă từng đến các đơn vị biên pḥng, giữa tiếng đạn pháo đ́ đùng, với những đêm nh́n ánh hỏa châu soi sáng các vùng rừng núi hoang vu, và treo lơ lửng trên những vọng gác quanh các tiền đồn, th́ chắc chắn đă thấy được toàn cảnh, là những bức tranh, với những nét điểm xuyết thật tuyệt vời. Đồng thời, cũng thấy được những hy sinh vô bờ bến của người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đang nằm sương, gối súng ngay giữa đôi bờ sống – chết, hiểm nguy. Sinh mạng của người Chiến Sĩ cũng vô cùng mong manh. Bởi bất cứ lúc nào các Anh cũng có thể bị quân địch tấn công, và có thể sẽ vĩnh viễn bị vùi thây nơi chiến địa!!!

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, là tất cả những ǵ cao đẹp nhất, hào hùng nhất. Người dân của miền Nam tự do, đă từng chứng kiến những h́nh ảnh của người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, vai mang súng, tay bế em thơ, tay d́u dắt cụ già giữa vùng lửa đạn.

- Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, không phải chỉ có những Sĩ quan, mà tất cả những người đă từng cầm súng để bảo vệ từng tấc đất của Quê Hương, hoặc đă từng kề vai, sát cánh bên người Chiến Sĩ, qua những công tác: Tâm Lư Chiến, Công Dân Vụ, Dân Sự Vụ, Dân Ư Vụ …

Họ có thể là những nông phu, song đă ư thức được bổn phận của một con dân nước Việt trong cơn nguy biến, nên có những người dân, khi bất ngờ gặp được người Chiến Sĩ trong lúc lỡ bị lạc trong rừng, sau một trận giao tranh với quân địch, và họ đă nuôi giấu, để sau đó, người Chiến Sĩ được b́nh an trở về với đơn vị.

Họ có thể là người Mẹ, người vợ, người anh, người chị, người em; song khi lâm cảnh ngộ, trong những lần tấn công của quân địch, lúc cùng đường, phải tử thủ, họ đă cùng sống-chết bên người Chiến Sĩ, họ đă biết sử dụng những quả lựu đạn M.26, để tiêu diệt quân thù, để mở đường máu thoát thân. Hết thảy họ đều là Chiến Sĩ.

Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, không phải chỉ có Lục Quân, mà c̣n có các Lực lượng như: Quân Cảnh, Cảnh Sát, Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn … Riêng về Lực Lượng Nhân Dân Tự Vệ, khi thành lập sau Tết Mậu Thân, 1968, có lẽ mọi người đă nh́n thấy h́nh ảnh của những Nữ đoàn viên Nhân Dân Tự Vệ, vai mang khẩu súng Carbine M-1, M-2, trông chẳng khác biệt những Thanh Nữ Cộng Ḥa của một thưở nào là mấy. Lực lượng này, đă trực tiếp đối đầu với Du kích Việt cộng ở những vùng thôn quê, hẻo lánh.




Một h́nh ảnh, mà chắc chắn mọi người đều đă biết. Đó là h́nh ảnh của những Chiến Sĩ Nhân Dân Tự Vệ tại Hố Nai. Họ đă không rời tay súng, cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc chiến. Song tiếc rằng, khi họ đă bị tử thương bởi những viên đạn của quân thù, th́ chẳng có ai nhắc đến!!!

Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa và ngày mất nước: 30-4-1975

Vào một thời oanh liệt, với những chiến công lừng lẫy, làm quân thù phải bạt vía, kinh hồn. Lúc ấy, người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa làm sao có thể nghĩ đến một ngày, họ phải buông súng trong uất hận, đau thương!!!

Thế nhưng, sự thật đă xảy ra. Trước ngày mất nước, người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă phải chịu những cảnh bi thương nhất, khi bắt buộc phải buông súng, th́ có các vị đă “chết theo thành”, một số may mắn được ra hải ngoại; c̣n đa số, th́ đă phải vào các nhà tù “cải tạo”của Cộng sản Hà Nội, đă phải chịu cảnh hành hạ, đọa đày, cùm kẹp, đói khát, lạnh lẽo, hoặc trở thành người tàn phế, hay đă bỏ ḿnh trong các nhà tù. Song chưa đủ, bởi c̣n ǵ đau thương hơn, c̣n ngôn từ nào để viết, và c̣n có ḍng nước mắt nào, để khóc cho vừa với h́nh ảnh của những người Chiến Sĩ đă chết, trong khi đôi chân vẫn c̣n bị siết chặt, vẫn c̣n rỉ máu trong hai chiếc cùm, treo trên những chiếc thanh sắt, thân thể quắt queo trên nền gạch lạnh lẽo của pḥng biệt giam tăm tối; để rồi sau đó, nắm xương tàn của người Chiến Sĩ đă bị vùi chôn bên cạnh những bờ rào kẽm gai oan nghiệt của trại tù “cải tạo”, trên khắp vùng núi rừng từ Nam chí Bắc!!!

Nhưng hôm nay, và măi măi cho đến ngàn sau, dẫu thế nhân có viết đến cả hàng ngh́n trang sách, cũng không làm sao diễn đạt một cách trọn vẹn những ǵ mà người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă phải gánh chịu khi bị sa cơ, thất thế, ở trong các nhà tù “cải tạo”. Bởi, chỉ có chính các vị đă từng qua các nhà tù của cộng sản Hà Nội, th́ mới thấu hết được những nỗi đau đớn kinh hoàng ấy; v́ “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”.

Chẳng những thế, mà ngày đi vào nhà tù “cải tạo”, th́ đă có không ít những Chiến Sĩ đă bị mất cả nhà cửa, vợ con!!!

Tuy nhiên, ngoài những cảnh đời bi thảm ấy, đă có rất nhiều Chiến Sĩ được gia đ́nh hết ḷng lo lắng. Những người Mẹ, người vợ, người con, người anh, người chị, người em của người Chiến Sĩ, đă băng rừng, vượt suối, đi đến tận những nơi rừng thiêng nước độc, để mang đến cho người thân của họ những món quà; song đặc biệt và cao quư nhất, vẫn là những món quà tinh thần. V́ đó, chính là “món ăn” đă nuôi sống người tù “cải tạo” để người Chiến Sĩ có đủ niềm tin và hy vọng, chờ đợi một ngày trở về, sum họp với gia đ́nh.

Và giờ đây, người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă một thời tung hoành trên khắp chiến trường xưa, đang sống nơi hải ngoại; dù mái tóc đă bạc mầu, đôi mắt không c̣n tinh tường nữa; song ư chí quang phục Quê Hương vẫn không hề thay đổi. V́ thế, đa số đă và đang dấn thân vào con đường tranh đấu cho một nước Việt Nam Tự Do-Dân Chủ thực sự.

- Người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, sống đời lưu vong, nhưng ngày đêm vẫn vọng tưởng Cố Hương, vẫn nhớ tiếc về những năm tháng của một thuở đă xa, mà ḷng rưng rưng, mà tim quặn thắt; bởi chỉ c̣n biết t́m lại qua những câu hát, lời thơ của một thời đă mất:

Đẹp thay Chính Thể Cộng Ḥa
Vui thay tiếng hát, câu ca Thanh B́nh
Cộng Ḥa như ánh B́nh Minh
Như gịng nước mát, như t́nh lúa xanh.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

florida80
06-18-2019, 21:09
Nguyễn Thanh Thu là điêu khắc gia, tác giả pho tượng người chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa ....

E- mail 1

Thưa Ông, Qua một người bạn thân, tôi rất hân hạnh được quen biết ông. Trước hết, tôi xin tự giới thiệu tôi là Mark D. Kennedy, cựu quân nhân đă từng tham chiến trên chiến trường Việt Nam và Kampuchia từ năm 1970 tới 1972. Hiện tôi sống tại New York với gia đ́nh và hành nghề phóng viên nhiếp ảnh cho nhật báo N. Qua mạng internet tôi được biết ông Nguyễn Thanh Thu là người đă từng quản lư Nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa trên xa lộ Biên Ḥa, hiện sống tại Los Angeles. Tôi rất muốn biết địa chỉ của ông nầy. Nếu có thể được mong ông vui ḷng giúp đỡ tôi. Vô cùng biết ơn ông.
Chào ông, Mark D. Kennedy.

E- mail 2

Ông Mark quư mến, Tôi có thể t́m giúp ông địa chỉ của ông Nguyễn Thanh Thu nhưng trước hết tôi xin nói ông rơ: Ông Nguyễn Thanh Thu không phải là sĩ quan quản lư Nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa. Ông Nguyễn Thanh Thu là điêu khắc gia, tác giả pho tượng người chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa ngồi ôm súng an nghỉ đặt trước cổng vào Nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa bên xa lộ Biên Ḥa. Tôi nghĩ ít nhất ông cũng đă một lần nh́n thấy pho tượng nầy trước năm 1975. Có thể nói đây là một tác phẩm tuyệt vời. Các điêu khắc gia tên tuổi> đă nh́n nhận là một pho tượng sống, sẽ tồn tại măi với thời gian. Nếu không trách tôi quá ṭ ṃ, ông có thể cho biết rơ lư do t́m người quản lư nghĩa trang Quân đội VNCH, để may ra giúp ích được ông một phần nào chăng! Chúc ông vui khỏe, may mắn

E- mail 3

... Rất cám ơn ông đă cho tôi biết điều tôi lầm. Vâng, quả là tôi muốn biết tin tức, đồng thời rất muốn gặp viên sĩ quan quản lư Nghĩa trang Quân-đội VNCH tại xa lộ Biên Ḥa. V́ chỉ có ông này mới có thể giúp tôi biết điều tôi muốn biết. Nếu ông ta c̣n sống th́ dù ở bất cứ nơi nào tôi cũng phải t́m gặp bằng được. Tôi đă gần như tuyệt vọng qua mấy lần về Việt Nam t́m kiếm. Không một ai biết tin tức về ông ta. Tôi nghĩ có lẽ ông ta đă chết trong trại tù cải tạo. Nếu đúng vậy quả là một sự bi thảm, một sự đau đớn không bao giờ chấm dứt trong suốt cuộc đời c̣n lại của tôi. Tôi có thể nói với ông đây là một việc vô cùng quan trọng, một sự bức xúc to lớn đă nung nấu trong tim tôi, trong đời sống tôi gần 30 năm qua.
Nếu ngày nào chưa giải quyết xong món nợ ân t́nh nầy th́ chẳng bao giờ đời sống của tôi được yên ổn, mặc dầu tôi phải nói để ông biết tôi có một gia đ́nh rất hạnh phúc đầm ấm với người vợ tốt đẹp và đứa con trai ngoan. Việc quan trọng, tối ư quan trọng đối với tôi là tôi muốn t́m địa chỉ một người chết. Vâng, một người chết. Tôi mắc món nợ lớn với người nầy. Khi c̣n sống anh là sĩ quan Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa mang cấp bậc Đại úy. Đại úy Lữ Sơn, bạn thân của tôi. Khi tôi về nước một thời gian, vào khoảng cuối năm 1974, nhận được tin anh tử trận trong một trận phục kích của địch. Và điều tôi biết chắc thi thể anh đă được chôn cất tại Nghĩa trang Quân đội VNCH tại xa lộ Biên Ḥa với đầy đủ lễ nghi quân cách, mặc dầu lúc đó nước VNCH đang bị người ta trói lại sắp đem chôn sống.
Mong ông cố gắng t́m giúp tôi những ǵ có liên quan tới người bạn thân – một ân nhân đă chết – của tôi. Cám ơn ông lắm lắm. Trông tin ông

E- mail 4.

Cám ơn ông luôn hỏi thăm. Tôi rất tiếc chưa giúp được ǵ cho ông. Tôi đă ḍ hỏi nhiều nơi, kể cả một số bạn bè cựu quân nhân hiện c̣n trong nước, không một ai biết rơ về viên sĩ quan quản lư Nghĩa trang Quân đội VNCH. Ngay những cấp chỉ huy của viên sĩ quan nầy sau> khi đi tù cải tạo về cũng không biết ông ta hiện sống ở đâu hay đă chết. Nhưng tôi nghĩ rằng sớm muộn ǵ chúng ta cũng t́m ra địa chỉ người bạn đă chết của ông, v́ người chết không cần nhu cầu di chuyển chỗ ở để t́m sự sống như người sống. Họ đă bám trụ vĩnh viễn miếng đất chết đó. Xin Thượng đế phù-trợ cho ông sớm thành đạt ước nguyện.

E- mail 5.

Có lẽ ông lầm hoặc ông không c̣n nhớ, xin lỗi ông. Qua tin tức báo chí tôi biết là sau khi tiến chiếm Sài G̣n vào năm 1975, Cộng sản đă ra lệnh giải tỏa nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi và một số nghĩa trang khác. Như vậy người chết cũng bị đuổi ra khỏi ngôi mộ của ḿnh như những người sống bị đuổi ra khỏi nhà thành phố để đi vùng kinh tế mới. Nhưng điều tôi biết rơ cho tới hôm nay Nghĩa trang Quân đội VNCH tại xa lộ Biên Ḥa chưa bị giải tỏa. Chưa bị giải tỏa không có nghĩa là người Cộng sản tôn trọng những người lính quốc gia đă chết v́ cầm súng chống lại họ mà theo tôi v́ họ chưa có nhu cầu sử dụng khu đất ấy.
Cách đây 5 tháng tôi đă về Sài G̣n và đă đến Nghĩa trang nầy nên tôi mới dám cả quyết với ông như vậy. Tuy nghĩa trang chưa bị giải tỏa, chưa bị san bằng nhưng quả là vô cùng hoang phế, tang thương. Tôi có cảm tưởng đó là một băi tha ma hơn là một nghĩa trang quốc gia. Khi nghĩa trang nầy chưa bị thủ tiêu th́ niềm hy vọng t́m ngôi mộ người bạn tôi chưa bị dập tắt.

E- mail 6.

Tôi rất vui báo tin ông biết tôi có một người bạn hy vọng có thể giúp ích cho ông trong việc t́m kiếm ngôi mộ người bạn sĩ quan VNCH của ông. Ông nầy tên là Lê, giám đốc chương tŕnh “Huynh đệ chi binh”, một tổ chức từ thiện bất vụ lợi nhằm mục đích giúp đỡ các thương phế binh và gia đ́nh tử sĩ VNCH hiện c̣n sống trong nước đang gặp nhiều khó khăn về vật chất. Tổ chức nầy có trụ sở tại thành phố San Jose, Bắc California và đă hoạt động trên 10 năm. Họ quyên góp được khá nhiều tiền, phẩm vật - nhất là xe lăn - gởi về Việt Nam giúp những người kể trên.
Ông Lê trước 1975 là Trung tá Quân lực VNCH. Sau 30-4-1975 ông bị kẹt ở lại và bị bắt đi tù cải tạo hơn 10 năm. Ông và gia đ́nh đến Hoa Kỳ định cư theo chương tŕnh HO năm 1990. Cảm thông sâu xa nỗi đau của những người bạn đồng ngũ đang sống quằn quại trên quê hương, ông Lê sáng lập tổ chức “Huynh đệ chi binh”. Qua 10 năm hoạt động, tổ chức của ông Lê đă có một uy tín lớn trong các cộng đồng người Việt khắp thế giới. Và cũng chính tổ chức của ông đă giúp đỡ hàng ngàn người chiến binh VNCH cũ thoát khỏi t́nh trạng vật chất ngặt nghèo, cái chết v́ đói đang lơ lững nơi cổ họ.
Trong cương vị giám đốc tổ chức “Huynh đệ chi binh”, do nhu cầu công việc, ông Lê có rất nhiều tài liệu cũng như những sự kiện liên quan tới các cựu chiến binh VNCH. Do đó tôi hy vọng ông Lê sẽ giúp ông t́m kiếm ra manh mối những người có liên quan đến người bạn đă chết của ông. Xin chúc ông sớm đạt ước nguyện và một ngày nào đó tôi hy vọng gặp ông để tay bắt mặt mừng, nghe ông hân hoan loan báo tin lành... Tạm biệt ông. Thật đáng tiếc chúng ta quen biết nhau, gặp gỡ nhau trong máy điện toán bấy lâu mà lại chưa gặp nhau lấy một lần ở ngoài đời.
TB. Tôi đă phone cho ông Lê nói rơ về ư muốn của ông và dưới đây là địa chỉ E mail của ông Lê.

E- mail 7.

Kính chào ông Lê. Tôi là Mark D. Kennedy. Tôi được sự giới thiệu của bạn ông là ông Bao Nguyễn. Chắc ông Bao Nguyễn đă thông báo với ông đầy đủ về tôi. Tôi rất hân hạnh làm quen với ông. Tôi biết ông là một người đă làm nhiều việc tốt đẹp cho những bạn đồng ngũ cũ của ông hiện c̣n kẹt lại Việt Nam. Tôi mong muốn chúng ta trở thành bạn thân.
E- mail 8.
Tôi rất hân hạnh quen biết ông. Tôi rất vui ḷng và sẵn sàng giúp đỡ ông trong việc t́m kiếm ngôi mộ Đại Uùy Lữ Sơn tại Nghĩa trang Quân đội VNCH bên xa lộ Biên Ḥa. Hiện nay trong mấy cái tủ đựng hồ sơ của tôi, tôi đă lùng t́m mà chưa lần ra manh mối người quản lư nghĩa trang nầy. Tôi đang gởi E mail cho tất cả bạn bè tôi trên khắp thế giới và cả trong nước để họ giúp đỡ. Tôi có rất nhiều hy vọng. Ông có thể cho biết lư lịch Đại úy Lữ Sơn?

E- mail 9.

Tôi tha thiết mong ông và các bạn ông giúp đỡ để tôi sớm đạt được nguyện vọng to lớn của ḿnh. Nói rơ hơn đây là một món nợ ân t́nh lớn cuả đời tôi. “Nó” đă ám ảnh tôi hơn 20 năm qua. “Nó” đă thúc giục tôi lao vào biển sương mù dày đặc với những hiểm nguy ngặt nghèo mà có lần (nói theo người Việt các ông) sinh mạng tôi treo trên sợi tóc. Lần trước, đứng kề bên cái chết tôi đă có vị cứu tinh là Lữ Sơn. C̣n lần nầy, mấy người bạn Việt-Nam của tôi nói chính hồn ma Lữ Sơn cứu tôi đấy! Lúc sống anh đă cứu tôi và lúc chết lại cũng vẫn là anh cứu tôi. Ơn nầy chất chồng biết làm sao tôi trả cho được!
Lữ Sơn khi c̣n sống, những ngày bên tôi, anh ít nói về ḿnh, ít nói về gia đ́nh ḿnh. Qua lời các bạn bè của Lữ Sơn th́ cha anh là một sĩ quan mang cấp bậc Đại Tá ngồi trong Bộ Tổng Tham Mưu Quân lực VNCH. Và người chú ruột của anh là Tướng Tư Lệnh Vùng. Nếu như người khác, với thế lực to lớn của gia đ́nh như vậy, Lữ Sơn có thể tự ư chọn lựa một chỗ ngồi thích hợp và yên ổn an nhàn ở Thủ đô. Nhưng anh đă quyết đi con đường của ḿnh, đầy gai góc nhưng cũng đầy oanh liệt hào hùng đối với người trai thời loạn: ra chiến đấu ngoài chiến trường. Lữ Sơn chưa lập gia đ́nh. Khi chết anh để lại một người yêu mới ngoài 20 tuổi. Cô gái nầy cũng là bạn chí thân của bà vợ tôi bây giờ. Tôi và Lữ Sơn t́nh cờ gặp hai cô gái quê hiền lành chất phác trong một cuộc hành quân lục soát t́m kiếm kẻ địch ẩn náu trong làng. Chính họ đă chỉ cho chúng tôi biết một cái hầm cất giấu vũ khí của địch. Cuộc t́nh của Lữ Sơn và cô gái quê thơ mộng đẹp lắm. Hai người đă hứa hôn và chờ khi đất nước ḥa b́nh mới làm lễ cưới. Rất tiếc tới bây giờ tôi vẫn chưa biết cô ta ở đâu, sống hay chết.
Nghĩ tới những việc đă qua, dĩ văng bỗng ào ào kéo tới làm tôi xúc động không cầm được nước mắt. Tôi không thể viết tiếp cho ông được nữa. Xin hẹn thư sau.

E- mail 10.

Ông Lê, Tôi xin lỗi đă chậm trễ trả lời thư ông, có lẽ hơn một tháng rồi phải không? Sở dĩ có sự chậm trễ trả lời này v́ tôi phải thu xếp một số công việc riêng tư. Gia đ́nh chị vợ tôi được vợ chồng tôi bảo lănh mới đặt chân xuống đất Hoa Kỳ đầu tháng rồi. Chúng tôi rất bận rộn để lo cho gia đ́nh họ từ chỗ ăn ở đến công việc làm và sự học hành của mấy cháu nhỏ. Tôi chắc ông thông cảm với những khó khăn và bận rộn chúng tôi vừa gặp, v́ tôi biết ông cũng đă đứng bảo lănh cho nhiều gia đ́nh.
Bây giờ mọi sự tạm ổn định nên tôi mới có th́ giờ viết thư cho ông đây. Vâng, tôi đă về Việt Nam, nói rơ hơn là Sài G̣n, tất cả 3 lần từ sau 1975. Lần thứ 3 cách đây 5 tháng. Khỏi nói ông cũng biết tôi trở lại Việt Nam với tâm trạng của một kẻ vào hang cọp. Nhưng v́ ân t́nh thiêng liêng cao quư của người bạn nên tôi phải liều. Lần nào cũng vậy, khi vừa tới Sài G̣n c̣n chân ướt chân ráo, tôi đă t́m cách lên Nghĩa trang Quân đội VNCH ở xa lộ Biên Ḥa ngay. H́nh như có một cái ǵ như là sức mạnh vô h́nh đưa đẩy thúc giục tôi hành động. Lần thứ nhất, vào năm 1978, người lính Cộng sản gác nghĩa trang cương quyết không cho tôi vào mặc cho tôi giải thích, năn nỉ. Tất nhiên tôi nói với họ bằng tiếng Việt. Tôi xin mở ngoặc là vợ tôi đă dạy tôi nói tiếng Việt rất giỏi, có người khen “đặc giọng Nam”.
Tôi thất vọng trước sự nạt nộ đe dọa của người lính Cộng sản đành trở về khách sạn. Ông giám đốc khách sạn chỉ dẫn cho tôi cách làm đơn xin phép chính quyền địa phương. Nhưng sau mấy ngày vợ tôi chạy chọt vất vả, tôi vẫn không bước qua được cổng nghĩa trang. Tôi buồn rầu đưa vợ về thăm quê ngoại ở miền Tây. Vừa tới nơi, chưa kịp chuyện tṛ với ông bà già vợ, tôi đă bị chính quyền địa phương bắt giam về tội CIA. Vợ tôi phải mất một số tiền hối lộ khá lớn họ mới chịu buông tha tôi. Vợ tôi tin nhờ hồn ma của anh bạn Lữ Sơn phù hộ tôi mới sớm thoát nạn.
Bây giờ nhớ lại tôi vẫn c̣n rùng ḿnh khủng khiếp với 7 ngày đêm trong một pḥng giam nhỏ bé chật hẹp tăm tối hôi hám bẩn thỉu. Ngoài sự thân thể bị rệp muỗi thường trực thi nhau hút máu, hàng ngày tôi liên tục bị gọi lên “làm việc”. Họ tra vấn và bắt viết “bản tự khai”. Ngày nào cũng hỏi, ngày nào cũng viết đến phát điên. May mà chỉ có 7 ngày (tôi coi như 7 năm dài) tôi đă thoát nạn. Do đó tôi rất thông cảm và kính phục sự chịu đựng dẽo dai ghê gớm của các ông bị giam cầm trong các trại tù cải tạo hàng chục năm liền. Khi được thả tôi và vợ vội vă trở lại Sài G̣n và đáp máy bay về Mỹ ngay. Thật hú vía!


E- mail 11.

Mong ông vui ḷng kể tiếp cho tôi nghe chuyến thứ hai của ông về Việt Nam. Ông tuy là một chuyên viên nhiếp ảnh mà kể lại sự việc như một nhà báo chuyên nghiệp. Tôi rất thú vị theo dơi câu chuyện ông kể. Cám ơn ông.

E- mail 12.

Cám ơn những lời khen tặng của ông. Tôi xin tiếp tục kể tiếp chuyến thứ hai về Việt Nam. Qua tin tức báo chí, truyền h́nh và nhất là nhiều người bạn thân cựu chiến binh của tôi sau khi đi Việt Nam về cho biết Việt Nam bây giờ đă đổi mới, đă cởi mở. Họ mở rộng cửa đón tiếp du khách. Du khách có thể ra vào thong thả không bị gây sự khó khăn phiền hà và bắt bớ giam cầm vô lư như trước nữa. V́ nôn nóng t́m mộ bạn tôi bàn với vợ quyết liều một phen nữa xem sao.
Đó là vào đầu năm 1993 chúng tôi đáp máy bay về Việt Nam. Quả là thành phố Sài G̣n có đổi khác trước nhiều. Nhà cao tầng mọc lên khắp nơi. Người Sài G̣n ra đường với những bộ quần áo đẹp đẽ, lịch sự. Xe hơi xe gắn máy xe đạp chen chúc đầy đường. Sau khi ổn định chỗ ở trong một khách sạn sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố, vợ chồng tôi thuê một xe taxi chở lên xa lộ Biên Ḥa. Lần nầy Nghĩa trang không thấy có lính gác nữa.
Nhờ sự chỉ dẫn mách bảo mánh mung của anh bồi pḥng, vợ chồng tôi đi thẳng tới căn nhà của giới chức có phận sự trông coi Nghĩa trang. Người nầy lớn tuổi, vẫn ăn mặc theo lối bộ đội, trông mặt khó chịu và hơi dữ dằn. Ông ta không mấy thiện cảm khi nh́n tôi, nhất là khi tôi cho biết ư định. Vợ tôi tinh ư mở túi xách lấy gói thuốc lá hiệu ba số 5 và một phong b́ căng phồng đưa ông ta. Ông ta thản nhiên tiếp nhận và mở gói thuốc lấy ra một điếu hút liền. C̣n cái phong b́ ông ta biết là có ǵ trong đó rồi nên nhét ngay vào túi quần. Sau khi hỏi một số chi tiết cho đúng thủ tục, với vẻ quan trọng, ông ta hướng dẫn chúng tôi đi vào Nghĩa trang t́m kiếm. Ông ta cũng không biết ǵ hơn về những ngôi mộ coi như vô chủ. Bây giờ tôi xin tạm ngưng v́ đêm đă quá khuya. Tôi c̣n phải đi ngủ để sáng mai đi làm việc. Xin hẹn ông thư sau.


E- mail 13.

Nếu có thể được xin ông vui ḷng tả sơ qua cho tôi biết hiện trạng Nghĩa trang Quân đội VNCH tại xa lộ Biên Ḥa. Nhiều bạn bè thân thiết và cùng khóa với tôi nằm trong đó. Tôi có nhiều người quen về Việt Nam nhưng v́ không có liên hệ ǵ nên họ không quan tâm tới Nghĩa trang nầy. Trước đây tôi nghe nói pho tượng người chiến sĩ quốc gia ngồi an nghỉ nơi cổng Nghĩa trang đă bị phá bỏ và ngôi mộ lớn của một vị Tướng cũng cùng chung số phận. Không biêt sự thật có đúng vậy không?


E- mail 14.


Tôi đă mất một ngày trời sục sạo lùng kiếm trong Nghĩa trang. Nghĩa trang mênh mông vắng lặng quạnh quẽ đến năo ḷng. Hàng ngàn ngôi mộ coi như hoang phế tàn lụi, cỏ dại mọc đầy phủ lấp. Thỉnh thoảng cũng có một vài ngôi mộ được dọn dẹp sạch sẽ, có đặt b́nh hoa bằng nhựa và những nén hương cháy dở. Nhiều, rất nhiều tấm bia nhỏ ghi tên tuổi số quân người chết, bị đập bể nằm chổng chơ bên lối đi, v́ hầu như tất cả những ngôi mộ đều chịu chung số phận như nhau, tức là đều bị bàn tay con người cộng với tàn phá hủy hoại của thời gian không c̣n giữ nguyên được h́nh thù của một ngôi mộ nữa!
Có rất nhiều ngôi mộ chỉ c̣n lại mấy viên gạch vỡ. Nghe nói người ta đă vào đây đập phá những ngôi mộ lấy gạch về xây nhà ở. C̣n pho tượng lớn người chiến sĩ VNCH ngồi an nghỉ nơi cổng vào Nghĩa trang th́ không c̣n thấy nữa. Có người cho tôi biết pho tượng bị phá hủy từ lúc mới “giải phóng” kia. Tiếc thay một công tŕnh nghệ thuật – một tuyệt tác đă bị bàn tay thù hận phá hủy!
Viên cán bộ phụ trách Nghĩa trang sau ít phút hướng dẫn vợ chồng tôi đi đă bỏ cuộc để chúng tôi “muốn đi tới chỗ nào túy ư”. Chúng tôi đă vạch cỏ từng ngôi mộ. Măi tới lúc mặt trời sắp lặn vẫn không t́m thấy ngôi mộ Lữ Sơn. Chúng tôi quá mệt mỏi nên đành buồn rầu từ giă Nghĩa trang. “Lữ Sơn ơi, nếu hồn anh có linh thiêng hăy hướng dẫn chúng tôi t́m ra ngôi mộ anh”. Tôi thầm kêu lên như vậy khi bước lên xe taxi trở về thành phố Sài G̣n. Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, vợ chồng tôi tiếp tục lên Nghĩa trang lùng kiếm. Nhưng vô vọng. Tôi có rất nhiều ảnh chụp Nghĩa trang, hàng trăm tấm. Nếu ông muốn tôi sẽ gữi tặng. Ông coi ảnh sẽ biết sự hoang phế tệ hại tới mức nào. Đúng là một băi tha ma chứ không c̣n là một Nghĩa trang quốc gia.

E- mail 15.

Mấy ngày vừa qua tôi rất bận v́ phải tháp-tùng phái đoàn Tổng-thống đi họp hội nghị quốc tế. Ông Tổng thống này cương quyết đ̣i đánh Iraq bằng được để diệt Saddam Hussein mà trước đây hơn 10 năm ông Tổng thống bố ông đă ra tay nhưng chưa tóm cổ được lăo nầy. Lúc c̣n trai trẻ tôi đă nếm mùi chiến tranh, đă mấy lần suưt chết v́ chiến tranh, bây giờ nh́n lại vẫn thấy rùng ḿnh. Bao giờ nhân loại mới chấm dứt chém giết nhỉ? Lại sắp có bao nhiêu chàng trai lao ḿnh vào cơi chết. Ôi chiến tranh, tôi thù ghét căm phẫn nó vô cùng. Ước ǵ tôi là Tổng thống!


E-mail 16.
Lần thứ ba tôi trở lại Việt Nam tôi đă bị lừa. Có một người cho tôi hay họ biết ngôi mộ Lữ Sơn nằm chỗ nào trong Nghĩa trang Quân đội. Tôi phải mất một số tiền để có được bản họa đồ chỉ dẫn. Họ nại cớ không dám đi cùng tôi v́ sợ chính quyền nghi kỵ làm khó dễ. Theo đúng sự chỉ dẫn của bản họa đồ tôi đă đến ngôi mộ mà người ta bảo đó là của Lữ Sơn. Nhưng sau khi xem xét tôi chẳng thấy bằng chúng nào chứng tỏ bạn tôi nằm trong ngôi mộ đó. Mộ chưa được xây và nấm đất được gọi là mộ đó gần như bị san bằng. Cái bằng chứng duy nhất để chứng minh là tấm bia khắc tên tuổi người chết th́ không có. Vợ tôi càu nhàu tôi măi về việc nầy. Có lẽ, tôi nghĩ, ḿnh đă đi vào con đường tuyệt vọng rồi. Bây giờ chỉ c̣n biết đặt ngôi mộ Lữ Sơn trong trái tim ḿnh thôi. Có người mách bảo đi t́m kiếm thân nhân Lữ Sơn. Một gợi ư hay nhưng trời đất bao la như thế nầy, nhất là sau một cuộc biến đổi long trời lở đất, người người tứ tán muôn phương biết đâu mà t́m kiếm, nhất là với một người ngoại quốc như tôi? Đến người chết nằm một chỗ c̣n không t́m ra nói ǵ tới t́m người sống!

E- mail 17.

Ông muốn biết rơ mối ân t́nh nặng trĩu và to lớn của tôi đối với Đại úy Lữ Sơn? Vâng, tôi xin thành thật kể ra hết với ông đây.
Phải nói là giữa tôi và Lữ Sơn một t́nh bạn nẩy nở ngay từ lúc đầu khi tôi đến làm cố vấn cho đơn vị anh. Đại đội anh chỉ huy là Đại đội tiền sát. Khi hành quân tôi luôn cặp kè bên anh. Khi rănh rỗi chúng tôi ngồi bên nhau nhậu nhẹt đến say khướt quên cả đời lính tráng nơi tiền tuyến, quên cả thần chết thường trực ŕnh rập chung quanh. Vào thời điểm nầy hiệp định Ba Lê kư kết Mỹ sẽ rút quân về nước bỏ mặc cho VNCH chống chọi với quân Cộng sản. Với một quân số đông gấp mấy lần và với vơ khí tối tân hơn, quân Cộng sản liên tiếp gây thiệt hại cho quân VNCH trên nhiều mặt trận. Người Việt Nam cho rằng tại người Mỹ bỏ rơi đồng minh nối giáo cho giặc. Anh em binh sĩ trong đơn vị của Lữ Sơn thù ghét khinh bỉ tôi ra mặt.
Chỉ c̣n ít ngày nữa tôi giă từ họ về Sài G̣n hồi hương nên tôi cóc cần. Một hôm toán tuần tiểu của họ bị Cộng sản phục kích làm chết một số người. Đau đớn trước sự mất mát mà họ cho là phi lư, có nội tuyến và có thể cộng với sự hiểu lầm về một cử chỉ hoặc thái độ nào đó của tôi, họ đă nổi giận nhất loạt chĩa mũi súng vào tôi quy trách nhiệm. Họ đ̣i đem tôi ra bắn để trả thù cho cái chết của đồng bạn! Nh́n những đôi mắt quắc lên giận dữ, rực lửa hận thù, nh́n những mũi súng đen ng̣m chĩa thẳng vào ngực ḿnh, tôi biết đă tới lúc tôi phải lên đoạn đầu đài chịu tội cho cả nước Mỹ.
Tôi không thể giải thích cho họ hiểu tôi cũng như họ chỉ là nạn nhân của bọn to đầu. Tôi không t́nh nguyện đến nước nầy để giết người hay để người giết. Tôi đến v́ người ta bắt phải đến. Tôi giết v́ nếu không giết th́ sẽ bị giết. Tôi đến hay đi hoàn toàn không phải ở tôi mà ở bọn chóp bu ngồi cách xa nơi nầy cả nửa ṿng trái đất!
Trước sự “hận thù đằng đằng” tôi phải cầu cứu tới Lữ Sơn, lúc ấy đang đứng bên tôi và tỏ ra vô cùng lúng túng, bối rối. Trước ánh mắt sợ hăi và cầu cứu của tôi, Lữ Sơn đă đứng ra can thiệp. Anh nói nhiều lắm, bây giờ tôi không c̣n nhớ hết anh đă nói những ǵ nhưng nội dung chính vẫn không ngoài sự ngăn cản, khuyên giải. Nhưng đám đông vẫn không chịu buông súng nghe theo. Họ la lối gào hét đ̣i quyết giết tôi.
Sau khi với tư cách chỉ huy ra lệnh cho họ không nghe, Lữ Sơn nói lớn: “Vậy trước khi giết chết người Mỹ nầy, các bạn hăy giết tôi đi. Người Mỹ nầy vô tội, chúng ta đừng giận cá chém thớt. Dân tộc ta chưa bao giờ có truyền thống giết hại người ơn của ḿnh. Dân tộc ta bao giờ cũng lấy nhân nghĩa làm đầu. Vậy tôi xin chết thay cho anh ta”. Dứt lời Lữ Sơn đứng ra lấy thân ḿnh anh che chắn cho tôi. Đám đông giao động bàn tán. Ít phút sau họ tự động giải tán. Thế là tôi thoát chết. Lữ Sơn đă đem thân ḿnh t́nh nguyện chết để cứu sống tôi. Ông thấy ơn nầy to lớn quá phải không? Khi đứa con trai đầu ḷng của tôi ra đời tôi đă lấy tên Lữ Sơn đặt cho nó. V́ ông hỏi nên tôi mới nói ra sự việc đau ḷng nầy. Thực sự nó chẳng đẹp đẽ ǵ trong mối quan hệ giữa người Mỹ và người Việt vốn đă quá bi thảm tăm tối. Tôi về nước, cuối năm 1974 nhận được tin Lữ Sơn tử trận. Anh chết v́ cứu người đồng đội bị thương nặng. Một băng đạn AK phá nát bộ ngực anh. Tôi đă khóc mấy ngày liền, bỏ cả ăn uống, công việc.

E- mail 18.

Sau một thời gian khá dài, đến hơn 3 tháng chúng ta không viết thư cho nhau phải không? Hôm nay tôi xin thông báo một tin vui, rất vui. Ánh sáng đă rọi qua đám sương mù dày đặc của ông. Những hy vọng t́m mộ người bạn quá cố có thể trở thành hiện thực. Tôi đă t́m được địa chỉ người em ruột của Lữ Sơn hiện định cư tại Hoa Kỳ. Ông có thể liên lạc trực tiếp với ông ta theo địa chỉ e mail ...... Chúc ông may mắn và thành công.

E- mail 19.


Tôi không biết nói ǵ để bộc lộ ḷng trân trọng và sự biết ơn của tôi đối với ông. Tôi đă gặp ông Lữ Hà, em trai của Lữ Sơn.
Tuần vừa qua Lữ Hà đến chơi với gia đ́nh tôi và ở lại mấy ngày. Lúc Lữ Hà đứng trước cửa nhà, tôi xúc động muốn ngất xỉu. Tôi cứ tưởng Lữ Sơn hiện diện. Hà giống hệt Sơn từ điệu bộ đi đứng cười nói. Chúng tôi đă có những buổi chuyện tṛ tâm t́nh thú vị và hầu như thức trắng mấy đêm liền. Bao nhiêu kỷ niệm về Lữ Sơn đều được nói ra hết. Tôi đang cố gắng thu xếp công việc để sớm trở lại Việt Nam lần nữa. Nhất định lần nầy tôi phải thành công v́ có người em gái của Lữ Sơn hướng dẫn. Cô ta hiện sống ở một tỉnh xa xôi miền Trung nhưng tôi bắt liên lạc được rồi.

E- mail 20.

Tôi xin chúc mừng ông. H́nh như lịch sử của hai dân tộc chúng ta đă lật sang trang khác nhưng cái ân t́nh của Lữ Sơn dành cho ông và cái thâm t́nh ông dành cho Lữ Sơn nhất định sẽ trường tồn, măi măi không phai nhạt. Giữa những bom đạn và chết chóc reo rắc đau thương hận thù triền miên trên trái đất già nua khô cằn nầy vẫn có những bông hoa nhân ái mọc lên rực rỡ ánh hào-quang. Chúc ông sớm t́m được người bạn quá cố đă nằm trong ḷng đất lạnh hơn một phần tư thế kỷ giờ được đánh thức dậy để nhận một bông hoa Đời...

E- mail 21.

Ông biết không, tôi và vợ tôi đă bật khóc về những ḍng chữ ông viết trong E mail. Thú thật với ông khi mới đặt chân tới đất nước ông, bắt gặp những nhỏ nhặt đời thường, tôi đă có ư nghĩ không mấy tốt đẹp về đất nước nhỏ bé xa xôi hẻo lánh ít được biết tới này.
Nhưng rồi với tấm ḷng cao quư tỏa ra từ con người Việt Nam chân chính Lữ Sơn--một thanh niên xả thân chiến đấu v́ ḷng yêu nước, yêu dân tộc, yêu tự do. Rồi sau đó cả triệu người lao vào cơi chết để t́m tự do – một cuộc t́m tự do vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Tôi chưa bao giờ thấy dân tộc nào vĩ đại như vậy. Ư chí kiên cường bất khuất và máu của người Việt Nam trên đường t́m Tự Do đă tô đậm nét vàng son 5 chữ “Tự do hay là chết” lấp lánh đến muôn đời. Càng khâm phục ngưỡng mộ dân tộc ông tôi càng nôn nóng t́m kiếm bằng được mộ người bạn ân t́nh của tôi, Đại úy Lữ Sơn.
Nhân đây tôi cũng xin thông báo để ông biết tôi và vợ tôi đă quyết định ngày đến Việt Nam. Đó là ngày mùng Một Tết Âm lịch. Ngày mùng Một Tết là ngày quan trọng thiêng liêng nhất của Năm đối với người Việt Nam và là ngày mở đầu của mùa Xuân nên chúng tôi chọn đúng ngày này để viếng mộ Lữ Sơn. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ cỏ rác, tôi sẽ cắm lên mộ Lữ Sơn một bông hoa Hướng Dương mà lúc sinh thời anh rất thích, rồi thắp cho anh một bó hương. Tôi sẽ quỳ xuống ôm ngôi mộ anh nói to lên rằng: “Anh Lữ Sơn! Anh là một anh hùng! Dân tộc anh là một dân tộc kiêu hùng bất khuất! Chúng tôi không bao giờ quên anh,Anh Lữ Sơn!”

florida80
06-19-2019, 21:13
T́nh Yêu Đích Thực Không Phải Là Giành Lấy, Mà Là Dám Từ Bỏ Và Buông Tay






T́nh yêu không nhất định là phải có được, mà là bạn sẵn sàng làm tất cả để khiến người ḿnh yêu thương cảm thấy hạnh phúc”. (Ảnh: Afamily)




T́nh yêu chân chính không nhất định là phải có được người ḿnh yêu, đôi khi lựa chọn buông tay để cho người ḿnh yêu được sống hạnh phúc chính là biểu hiện của t́nh cảm chân thành, cao cả.


Thời xưa, có một vụ án nổi tiếng tạm gọi là “t́nh yêu của sự buông tay”. Câu chuyện kể về hai người phụ nữ cùng tranh giành một đứa bé 2 tuổi, cả hai đều khăng khăng nói rằng đứa bé là do ḿnh sinh ra, vậy nên không ai chịu nhường ai. Cuối cùng ầm ĩ đến nơi công đường, vị quan gia bởi vậy cũng phải hao tâm tổn trí, ông đă lệnh cho hai người phụ nữ hăy dùng hết sức mà giành lấy đứa trẻ, ai thắng th́ đứa trẻ sẽ thuộc về người đó.




Hai người phụ nữ quả nhiên đă dùng hết sức để giành giật đứa bé, người nào người nấy đều muốn lôi đứa bé về phía ḿnh. Nhưng đứa trẻ bé nhỏ không chịu nổi sức kéo, đă khóc ̣a lên nức nở. Lúc này, một người trong đó nghe thấy tiếng khóc đau như xé ḷng, liền đột nhiên buông tay, mặc cho người phụ nữ kia đắc ư kéo đứa trẻ về ḿnh.




Lúc này, vị quan xử án đập mạnh thanh kinh đường mộc, ông nói, chỉ có người mẹ yêu thương con mới không nỡ ḷng nh́n thấy con ḿnh chịu khổ, thậm chí v́ vậy mà nguyện ư hy sinh t́nh yêu của ḿnh. Bởi vậy ông đă đem đứa trẻ trao cho người phụ nữ này và trừng phạt nghiêm khắc người phụ nữ c̣n lại.




Câu chuyện trên, đến ngày hôm nay đọc lại vẫn khiến người ta thổn thức. Quả thật, t́nh yêu đích thực không phải là “giành lấy”, mà là từ bỏ và buông tay…




Tôi có một anh bạn thân hiện đang học thạc sĩ luật ở thành phố Tây An. Anh ấy từng kể cho tôi nghe mối t́nh đầu của ḿnh.

Trước khi học trường luật, anh từng làm việc trong một nhà xưởng. Bởi gia cảnh khó khăn, anh lại là người thật thà chăm chỉ, cộng thêm tư chất thông minh, vậy nên anh rất mau chóng được đề bạt làm trưởng pḥng. Và như được ông Trời se duyên, anh và con gái của vị tổng giám đốc dần dần sinh ḷng ái mộ, t́nh yêu của họ rất tự nhiên như cơn gió đầu mùa.


Nhưng mối t́nh trong sáng ấy lại gặp phải sự phản đối quyết liệt của gia đ́nh vị tổng giám đốc. Lư do rất đơn giản, chính là bởi anh là chàng trai nghèo không môn đăng hộ đối, trong khi con gái họ lại là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng. Họ đă thẳng thắn ngăn cản v́ lo lắng con gái ḿnh sau này sẽ phải chịu khổ.




Nhưng cô bạn gái không nguyện ư rời xa, nên vẫn lén t́m cách gặp anh. Về sau bố mẹ phát hiện đă nhốt cô ở nhà, mỗi lần cô gọi điện thoại cho anh đều khóc nức nở, khiến anh càng cảm thấy xót xa trong ḷng.




Cuối cùng, anh bạn tôi đă dứt khoát quyết định rời đi thật xa, để cô bạn gái mau chóng quên đi mối t́nh đau khổ này mà bắt đầu một cuộc sống mới.




Trong những ngày tháng sau này, anh kiên tŕ vừa làm vừa học, chỉ sau ba năm anh đă vào được trường luật danh tiếng của thành phố Tây An. Anh nói: “Trong ḷng tôi vẫn rất yêu cô ấy. Chính bởi t́nh yêu này mà tôi đă quyết định buông tay, bởi tôi không thể tiếp tục nh́n cô ấy v́ ḿnh mà chịu đủ mọi đau khổ giày ṿ như vậy”.


Tôi hỏi anh: “Hai người có c̣n gặp lại nhau không?”.

Bạn tôi lắc lắc đầu: “Cô ấy đă lấy chồng rồi, người đó điều kiện rất tốt, họ cũng có với nhau một đứa con, cuộc sống rất hạnh phúc”.

“Thế anh có hối hận v́ đă từ bỏ người ḿnh yêu không?”, tôi lại hỏi anh.




Anh bạn nói: “Hối hận ư? Tôi yêu cô ấy, mong rằng cô ấy sẽ luôn hạnh phúc. Nếu người đó cũng yêu thương cô ấy như tôi, thế th́ trong ḷng tôi đă rất măn nguyện rồi. T́nh yêu không nhất định là phải có được, mà là bạn sẵn sàng làm tất cả để khiến người ḿnh yêu thương cảm thấy hạnh phúc”.


Chỉ một câu nói ấy nhưng đă làm tôi cảm động rơi nước mắt, giúp tôi có thêm nhận thức mới về t́nh yêu.







Trong lịch sử Phật giáo cũng có câu chuyện xúc động ḷng người như thế này:

Câu chuyện kể về hai vị “Ḥa Hợp nhị tiên” tên là Hàn Sơn và Thập Đắc. Tương truyền họ chính là hóa thân của Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát. Trước khi xuất gia, họ từng là đôi bạn thân t́nh như thủ túc, nhưng trái ngang thay cả hai lại yêu cùng một cô gái. Cô gái vốn có t́nh cảm với Thập Đắc, đă trao gửi tâm hồn thiếu nữ cho chàng, nhưng tiếc thay người nhà lại hứa gả cô cho Hàn Sơn.




Một lần, Hàn Sơn vô t́nh biết được ư trung nhân trong ḷng cô gái là người bạn thân thiết nhất của ḿnh. Anh rất đau khổ và khó xử, bởi anh cũng yêu cô gái ấy bằng cả trái tim ḿnh. Nhưng mỗi khi nh́n thấy người ḿnh yêu thương rạng ngời hạnh phúc ở bên cạnh Thập Đắc, anh lại thêm quyết tâm xuất gia để tác thành cho hai người.




Thập Đắc hay tin, trong ḷng chàng cảm động sâu sắc bởi tấm chân t́nh sâu nặng của Hàn Sơn, thế là chàng không quản ngại đi khắp trăm sông ngh́n núi để t́m Hàn Sơn trở về. Cuối cùng, khi đến ngôi chùa bên cạnh cầu Phong ở Tô Châu, Thập Đắc đă gặp được Hàn Sơn. Nhưng ư nguyện xuất gia của Hàn Sơn rất kiên định, Thập Đắc khuyên nhủ thế nào cũng không lay chuyển được.




Sau cùng, Thập Đắc quyết đoạn dứt t́nh duyên, chấm dứt muôn vàn phiền năo để bước vào cửa Phật, từ đây hai người quư mến giúp đỡ lẫn nhau, t́nh cảm đă thân thiết lại càng thêm thân thiết. Đoạn giai thoại này cũng lưu truyền rộng răi ở nhân gian, được người đời sau gọi là “Ḥa Hợp nhị tiên”, chứng kiến cho sự tương thân tương ái, t́nh sâu nghĩa nặng, cũng là tượng trưng cho sự tường ḥa, viên măn của hai người.




Câu chuyện trên đă nói rơ một đạo lư: Yêu thương không phải là chiếm hữu, buông tay không phải là buông bỏ, bởi t́nh yêu chân chính là để giúp người ḿnh yêu có được hạnh phúc.

Nhưng trong xă hội thời nay, rất nhiều người cho rằng t́nh yêu là ích kỷ, là chiếm hữu. Trên báo đài cũng từng đưa tin về những trường hợp tự vẫn, quyên sinh, hoặc những vụ án mạng xuất phát từ t́nh – đó là hậu quả đau ḷng khi người ta coi nhẹ mạng sống và hận thù v́ t́nh yêu.




Rất nhiều câu chuyện tương tự cũng là kết cục đáng buồn khi con người tôn thờ thứ t́nh yêu vị kỷ, thứ t́nh yêu chiếm hữu. Thiết nghĩ, đời người dài ngắn cũng chỉ có 100 năm, đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới hiểu rằng sinh mệnh là quư báu vô ngần. Vậy mà, chỉ v́ một phút nông nổi hồ đồ, hoặc chỉ v́ một chút t́nh cỏn con không thể thoả măn, mà người ta đă quên mất ư nghĩa đích thực của cuộc sống này. V́ t́nh yêu mà phủ nhận hoặc hy sinh niềm vui sống, thậm chí từ bỏ cả sinh mệnh, đây chẳng phải là sai lầm lớn nhất trong đời người hay sao?




Vậy nên, con người sống trong t́nh yêu, cũng cần phải có dũng khí và tấm ḷng rộng lượng gánh chịu hoàn cảnh của ḿnh, có thể theo đuổi hạnh phúc nhưng đừng nên theo đuổi sự hoàn mỹ. Phật gia cho rằng một người tâm thái vững vàng, luôn có tấm ḷng thành, sẽ có thể tiếp nhận mọi sự việc phát sinh trong cuộc sống. Chính bởi v́ tiếp nhận, mới có thể nh́n rơ bản chất của sự vật, từ đó gắng sức tránh khỏi những đau khổ do con người tạo nên.




T́nh yêu chính là từ bi b́nh đẳng, cũng là phó xuất và hiến dâng. Một người có thể “yêu mà không cầu”, th́ cảnh giới của anh ta sẽ có được sự thăng hoa, tâm linh cũng đă đạt đến trạng thái thiền ngộ, tất nhiên cũng có thể t́m được con đường hạnh phúc viên măn của ḿnh.




Theo ĐKN

florida80
06-19-2019, 21:14
Wednesday, January 10, 2018




Hết Thảy “Duyên” Trên Đời Đều Là Để Trả Một Chữ “Nợ”






Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do. (Ảnh: Flickr)




Duyên phận mang mọi người đến gần nhau hơn. Nhờ vào cái duyên mà người ta được gặp nhau, trở thành bạn bè, đồng nghiệp, bạn thân, tri kỷ. Tuy nhiên, hết thảy duyên trên đời, đều là vì để trả một chữ “nợ”.



Sống trên đời này, được sống cùng người thân, được học hành cùng bạn bè, được làm việc cùng đồng nghiệp, được cùng chung sống với phu thê, âu cũng là duyên số. Ta được cha mẹ sinh ra, được lớn lên cùng anh chị em đă là một cái duyên rồi. Nó khiến ta gặp họ, đúng hơn th́ nhờ có duyên, mà cha mẹ ta sinh ra ta.




Được nên duyên vợ chồng với nhau lại là một duyên số lớn hơn. Duyên khiến ta gặp nhau, đem ḷng yêu mến nhau. Rồi cái duyên đó nuôi lớn t́nh yêu của ta. Nó lớn dần và trở thành duyên chồng vợ. Người ta nói “tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu ngh́n năm mới cùng chăn gối”. Được ngồi chung thuyền với nhau đă là một cái duyên rồi, phải tu trăm năm mới có được cái duyên đó. Tu ngh́n năm th́ cái duyên đó mới nên duyên chồng vợ. Được sống cùng nhau, trải qua vui buồn cùng nhau, đó đă là một cái duyên vô cùng lớn.




Thế gian này, sở dĩ gặp được nhau đều là có nguyên nhân. Mỗi một lần gặp gỡ, đều là để hoàn thành một tâm nguyện. Có lẽ, tình duyên kiếp trước chưa trọn vẹn, cho nên, kiếp này lại có thể gặp gỡ. Hết thảy những tương kiến, đều là vì còn thiếu nợ.

Một lần gặp gỡ, nhưng có thể phải đợi hơn một ngàn năm, là kết quả kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại, là mấy đời tu hành mới đổi lấy được phúc duyên kiếp này.




Duyên sâu duyên cạn, đều nằm ở chỗ thiếu nợ bao nhiêu. Thiếu nợ nhiều, thì sẽ làm bạn lâu hơn; thiếu nợ ít, thì sẽ ở chung một thời gian ngắn…

Nhân sinh ngắn ngủi mấy mươi năm, cả đời có thể gặp được bao nhiêu người? Trong dòng đời chảy trôi, người đến người đi đều không hề ngẫu nhiên. Có người chỉ gặp thoáng qua, bởi kiếp trước đã không còn mắc nợ điều gì; có người cả đời ở bên cạnh, kỳ thực đều vì có món nợ chưa thể hoàn trả xong.




Kiếp trước trí nhớ của bạn bị xóa đi, kiếp sau bạn chính là một con người hoàn toàn mới. Con người khi đã uống nước vong tình, thì những sự tình kiếp trước thảy đều được thanh tẩy sạch sẽ, chỉ còn lại duyên phận giữa người với người được ẩn giấu bên trong, bị dẫn dắt, chuyển dời đến kiếp này.




Kiếp này sở dĩ gặp nhau, đều là v́ trả nợ…

Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do của nó, nhưng đều đáng được cảm kích.




Mọi thứ bắt đầu từ duyên phận, kết thúc cũng lại do duyên phận. Kiếp này là thân nhân của nhau, chính là để đem thân tình để đền bù; là bằng hữu của nhau, thì đem hữu nghị để hoàn lại; là người yêu của nhau, thì đem tình yêu để bổ khuyết cho vẹn toàn.




Kiếp trước không nợ, kiếp này không gặp. Kiếp này tương kiến, đều là v́ để trả món nợ cho xong. Vậy nên, dù thế nào cũng hãy quý trọng mỗi người gặp ở trên đời, bởi đó chính là nhân duyên tiền kiếp của bạn; trân quý người bên cạnh, bởi giữa hai người vẫn còn một món nợ chưa hoàn tất.





Tuệ Tâm

florida80
06-19-2019, 21:17
Phép Lạ Của Tiếng Cười - Trà Lũ



Ông Trời cho con người hai món quà quư giá vô cùng, đó là t́nh yêu và t́nh bạn. Cung bạn bè trong lá số tử vi của tôi rất đẹp. Đó là mấy người bạn, thân nhau hết sức, luôn coi nhau như ruột thịt.




Nhóm chúng tôi thường gặp nhau mỗi tháng ít lần, nay ở nhà tôi mai ở nhà anh. Nhóm gồm đủ thành phần, cả nam và nữ, cả Bắc lẫn Trung và Nam, cả già lẫn xồn xồn. Đứng đầu là một cụ già, tên là cụ Chánh, chúng tôi bầu làm tiên chỉ. Chúng tôi tự gọi ḿnh là làng An Lạc, v́ làng tôi bao giờ cũng đầy an ḥa và hoan lạc. Tôi phải dài ḍng như vậy để tŕnh các cụ một buổi sinh hoạt đặc biệt của làng đầu mùa Xuân này.




Đó là một buổi họp làng tại nhà cụ Chánh tiên chỉ. Phe các bà phụ trách nấu cơm, chị chị em em ríu rít như một bầy chim. Phe liền ông chúng tôi tự phong cho ḿnh là các triết gia hiền nhân quân tử nên chạy ṿng ngoài, kê bàn kê ghế mà thôi.

Hôm đó, sau một bữa nhậu ngon quên chết là đến phần uống trà. Cả làng thảnh thơi vừa nhâm nhi trà vừa nói đủ thứ chuyện. Và không ngờ một dân làng trọng tuổi tên là ông ODP nổi hứng bàn về một vấn đề lớn, đó là tiếng cười.




Tiếng cười là thần dược

Ông nói mục đích cuộc đời này là đi t́m hạnh phúc và hưởng hạnh phúc. Biểu hiện của hạnh phúc là tiếng cười. Tiếng cười đây là tiếng cười chân thực, hồn nhiên, thoải mái, tự phát, cười gịn giă, cười ngặt nghẽo, cười ḅ lăn ḅ càng, cười tít mắt, chứ không phải tiếng cười gượng hay xă giao.




Xưa nay có biết bao bài nghiên cứu và đề cao giá trị của tiếng cười. Nụ cười là phương tiện mở đầu cuộc giao tiếp mà ta không cần phải phiên dịch hay dùng ngôn ngữ để diễn tả. Nụ cười mang ‎ư nghĩa ta muốn nói với mọi người rằng ta hạnh phúc. Nó hoàn toàn tự phát chứ không phải do cố gắng.




Nụ cười tự nhiên và thành thực được biểu lộ qua miệng và khóe mắt. Nụ cười không chỉ biểu lộ hạnh phúc của ta mà c̣n có khả năng tạo cảm giác hạnh phúc cho người. Những người có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc th́ thường có nụ cười rạng rỡ hơn những người ly thân, ly dị.




Nụ cười vui tươi có tác động đến vùng bắp thịt quanh miệng và khu vực cơ ṿng quanh khóe mắt, nó làm cho mắt sáng lên và long lanh. Ta thấy vui hơn không những khi cười mà cả sau khi cười.

Cha ông chúng ta đă nói từ ngàn xưa: “Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ.” Nguyệt san lâu đời và uy tín quốc tế Reader’s Digest gọi tiếng cười là thần dược, là thuốc tiên, “Laughter is the best medicine.”




Triết gia Bertrand Russel nói nhiều lời chí lư về tiếng cười, như “Tiếng cười là thần dược miễn phí nhưng vô cùng hiệu nghiệm,” hay “Tiếng cười không mất tiền mua mà nó mua được tất cả, nó mua được sức khỏe, cả thể xác cả tinh thần, nó mua được t́nh yêu, ḥa khí, nó tạo được sự đoàn kết.”

Nhiều người bi quan cho rằng cuộc đời là bể khổ, nhưng ông Trời đă cho ta thuốc thánh để cứu khổ, đó là tiếng cười. Mẹ Teresa Calcutta đă ư thức được việc này nên trước khi về cơi ngàn thu, Mẹ đă dặn các môn sinh: “Các con hăy cười nhiều hơn nữa.”




Đến đây th́ tôi nhớ tới Linh Mục Maurice Chase, một linh mục nổi tiếng ở Los Angeles thập niên 2000. Theo báo chí, trong nhiều năm, cứ mỗi sáng Chủ Nhật, dù mưa hay nắng, ông đều đến khu vực đông người vô gia cư. Mỗi người ông tặng một đô la và một cái vỗ vai, vừa cười ông vừa nói lời thăm hỏi.


Có người bảo ông: “Muốn cho tiền tại sao cha cần phải tới trao tận tay cho họ?” Vị linh mục vừa cười vừa trả lời: “Tôi không những cho họ 1 đô la mà tôi c̣n cho họ một nụ cười và một câu chúc lành. Tôilàm như lời Mẹ Thánh Teresa Calcutta, muốn an ủi người nghèo, cho tiền là một chuyện, nhưng chuyện quan trọng hơn là cười với họ và nói lời yêu thương. Bạn để ‎ư‎ quan sát mà coi, đa số chúng ta chỉ bỏ đồng bạc vào nón người vô gia cư rồi vội vă đi ngay.”




Trong Phật Giáo tôi thích nhất tượng Đức Phật Di Lặc. Miệng cười mở rộng thật lớn của ngài đẹp vô cùng. Một lần tôi nghe giảng pháp trên TV, tôi thấy vị ḥa thượng lặp đi lặp lại câu kệ này mà tôi rất thích, tôi đă thuộc ḷng: “Nụ cười và hơi thở/ Hai tác phẩm tuyệt vời/ Nuôi dưỡng mầm hạnh phúc/ Cho ta và cho người.”




Về mặt vật lư, cái ǵ xảy ra khi ta tức giận? Thưa, khi ta tức giận th́ các bắp thịt ở đầu, ở mặt, ở cổ căng lên; máu từ tim chạy nhiều lên mặt nên mặt ta đỏ bừng, miệng ta ngậm lại, răng cắn vào nhau, ta thấy nghẹn ở cổ, nghẹt thở, tim ta đập th́nh th́nh. C̣n khi ta cười, nhất là khi ta cười ha hả, cười gịn, th́ tất cả các bắp thịt căng cứng đều giăn nở, miệng mở rộng, khí độc bay ra, dưỡng khí ùa vào, máu lưu thông dễ dàng, người như tỉnh lại.




Tôi vừa đọc một bài nghiên cứu về tiếng cười, trong đó tôi thích nhất đoạn viết rằng tiếng cười làm đẹp da mặt, các bà các cô nhớ kỹ việc này nha. Rằng khi cười, các cơ mặt co giăn nhịp nhàng nên cười sẽ giúp làm mờ đi các vết nhăn. Khi cười, các cơ mặt vận động tăng cường lưu thông khí huyết góp phần làm tươi tắn làn da.




Người có tính t́nh vui vẻ luôn tươi cười sẽ giữ được nét mặt trẻ lâu. Tại sao ta không chăm sóc da mặt bằng loại “mỹ phẩm” thiên nhiên, miễn phí và hiệu nghiệm này?

Theo Bác Sĩ William Fry của Đại Học Stanford, khi cười th́ các bắp thịt ở cổ, mặt, đầu, ngực, bụng đều hoạt động đồng loạt, và nhờ vậy mà t́nh trạng đau nhức của cơ thể bớt đi. Riêng những người bị phong thấp, đau khớp xương, đau đầu nên cười lớn tiếng.




Trong hội nghị quốc tế về y khoa tại Montréal, Canada, hồi Tháng Sáu, 1997, phái đoàn y khoa Oakhurst ở Los Angeles tŕnh bày một bài rất giá trị về hiệu quả của tiếng cười. Theo kết quả nghiên cứu của viện này th́ những ai bị bệnh tim, bị đột quỵ, mỗi ngày chỉ cần cười 15 phút th́ bệnh tim không bao giờ tái phát nữa.




Chữa bệnh bằng tiếng cười

Chuyện xưa chép rằng, nhà bác học và triết gia Henri Bergson v́ làm việc tinh thần nhiều quá nên hay bị choáng váng, nhức đầu và ngộp thở. Ông gặp nhiều bác sĩ nhưng căn bệnh này không hết. May thay, ông gặp được một bác sĩ chuyên ngành chữa cho ông lành bệnh bằng thuốc tiên. Vị bác sĩ bảo ông không cần uống thuốc ǵ cả, ông chỉ cần tối nào cũng đến hí viện để xem các chú hề làm tṛ. Ông đi xem và cười rất nhiều. Quả nhiên ông hết bệnh.

Đây cũng là cách chữa bệnh của ông Francois Rabelais, người Pháp ở thế kỷ 15. Ông là một thầy tu, một văn sĩ, một chuyên viên giải phẫu. Ông chủ trương dùng tiếng cười để chữa bệnh, trong tiếng Pháp gọi phương pháp chữa bệnh này là “le rire rabelais.” Theo ông, chỉ có loài người mới biết cười, “le rire est le propre de l’homme.” Cười là một đặc ân tạo hóa tặng cho con người, chúng ta hăy sử dụng nó.




Có hai loại cười. Loại cười chữa bệnh và mang lại hạnh phúc như trên tôi gọi là loại A, là loại kích động tự nhiên cả tâm, cả xác ta. Trong tiếng Việt Nam có rất nhiều từ để chỉ loại cười hạnh phúc này, như cười ha hả, cười ḅ lăn ḅ càng, cười chảy nước mắt, cười đau cả bụng, cười văi đái, cười tít mắt, cười tới tận mang tai, cười đấm nhau thùm thụp, cười đập bàn đập ghế… Và loại B tức là loại cười không phát ra từ cái tâm vui vẻ, không tự nhiên, như cười gượng, cười giả lả, cười mỉa mai, cười nhạt, cười khinh bỉ… Đây là loại cười tôi không có ‎‎ư nói ở đây. Tôi ghét loại B này.




Ngày xưa c̣n bé tôi được nhiều thầy giáo dạy câu “Un saint triste est un triste saint” mà chả hiểu ǵ cả. Sao lại “Một ông thánh buồn là một ông buồn thánh?” Câu này khó hiểu quá. Măi gần đây th́ tôi mới hiểu trọn vẹn. Câu ấy phải dịch thế này: “Một ông thánh mà mặt mũi buồn bă là một ông thánh vất đi, chả ra cái ǵ cả.”




Tiếng cười c̣n mang sự vui vẻ và đoàn kết đến cho tha nhân và xă hội. Hai người đang giận nhau mà tự nhiên cùng cười lên một tiếng th́ coi như sự thù hằn đă hết, hai bên có thể bắt tay nhau làm ḥa ngay. Cộng đồng gặp nhau rồi nhờ nghe mấy chuyện vui mà cùng phá ra cười th́ sự đoàn kết tự nhiên đến, bao nhiêu sai biệt được san bằng, buổi họp đương nhiên sẽ thâu được những thành quả tích cực.




Tuy nhiên, tiếng cười có phải là thuốc trường sinh? Khi gọi là “trường sinh” th́ mấy ông bạn già của tôi phản đối. Các ông lập luận thế này, bây giờ bọn ḿnh đă vào tuổi già, ông Trời cho con người ai cũng có bốn cái sướng căn bản là ăn, ngủ, ị, và ấy. Lũ già chúng tôi hiện chỉ c̣n hưởng được ba cái sướng đầu, chứ cái thứ tư th́ nó biến mất từ lâu rồi. Có đúng thế không ạ?




Tôi nhớ Giáo Sư Nguyễn Quốc Hùng kể chuyện ngày xưa bố ông nổi tiếng về hai câu thơ cực tả tuổi già như sau: “Trên th́ móm mém nhai không vỡ/ Dưới lại chun choăn nhét chẳng vào.” Các bác cứ nghiệm mà xem, hai câu thơ này hay quá và đúng sự thực quá chứ.




Bây giờ bọn già chúng tôi mà trường sinh bất tử th́ có ba cái sướng đầu, thiếu cái sướng thứ tư, cái sướng tột điểm của đời người, th́ trường sinh làm ǵ, sống mà trên móm mém dưới chun choăn th́ trường sinh mà làm chi! Bởi vậy đừng viết tiếng cười là thuốc trường sinh. Tôi không ham trường sinh, mà chỉ nên viết tiếng cười là thần dược, là thuốc tiên chữa được bách bệnh. Nghe có lư quá, phải không các cụ?




Nhân hai câu thơ nổi tiếng cực tả tuổi già trên đây tôi chợt nhớ tới một chuyện tiếu lâm khác. Rằng có một cặp cụ già kia suốt đời sống đạo đức thánh thiện nên trong đêm kỷ niệm 50 năm thành hôn, một bà tiên hiện ra và nói: “Vợ chồng các ngươi đă sống tốt lành gương mẫu, vậy ta cho các ngươi hai điều ước. Nào hai ngươi ước ǵ?”




Cụ ông nh́n cụ bà rồi nói: “Con xin cho con được luôn luôn cứng rắn bền bỉ và bà già nhà con được hết khô khan nguội lạnh.” Nghe xong, cả làng tôi vỗ tay râm ran v́ thấy lời xin của ông chồng già hay quá, có lư quá, thật là khôn ngoan và tối cần thiết. Các cụ độc giả có nghĩ như vậy không?




Chuyện gây ra tiếng cười nhiều vô cùng. Cụ nào hay bi quan chán đời, cụ nào gia đ́nh lục đục bất ḥa, cụ nào tối ngủ không an giấc, xin hăy t́m tiếng cười. Đó là thần dược.

Tiếng cười quả là đă làm bao nhiêu phép lạ cho ta, cho tâm hồn ta, cho thân xác ta, cho gia đ́nh, cho cộng đồng, cho xă hội.

Kính chúc các cụ Năm Mới Con Gà cười nhiều, nhiều hơn nữa, thuốc tiên mà.




Trà Lũ

florida80
06-19-2019, 21:19
10 Dấu Hiệu Cho Thấy Bạn Phúc Dày Nhờ Tích Đức, Tu Luyện Ở Tiền Kiếp




Người có phúc nhờ tích đức từ nhiều kiếp trước sẽ luôn luôn được như ư trong mọi mặt của cuộc sống, nếu gặp 10 dấu hiệu dưới đây, bạn quả là may mắn hơn người.

Nếu có những dấu hiệu sau, bạn chắc chắn tích đức từ tiền kiếp và được phúc báo.




1. Lúc khó khăn luôn có lối thoát

Một người sẽ gặp không ít khó khăn trở ngại trong cuộc sống, và nếu t́m được lối thoát nhanh chóng như xuất hiện t́nh huống thuật lợi bất ngờ hoặc có người tự dưng hỗ trợ, th́ người đó chắc chắn có phúc nhờ tích đức từ tiền kiếp.




2. Đem lại điều may mắn cho người khác

Nếu nhiều người được hưởng may từ bạn, chứng tỏ bạn là người rất có phúc. Ví dụ như khi đi chợ, một hàng quán đang ế, bạn vừa sà vào có ư định mua ǵ đó th́ rất nhiều khách khác ùa tới, như vậy là bạn đă mang chút phúc của ḿnh cho người chủ đó hưởng. Ai đó đang kém may giao du với bạn và đổi vận, người đó được hưởng phúc từ bạn lây sang.




3. Luôn tai qua nạn khỏi

Nhiều lúc lẽ ra bạn sẽ bị một hạn nặng nào đó nhưng không hiểu v́ sao những người khác bị c̣n bạn th́ không. Ví dụ như trong một vụ tai nạn tập thể nhiều người bị thương hoặc mất mạng, nhưng bạn không hề hấn ǵ dù đi trên cùng chuyến xe. Hay có dịch bệnh gần như ai cũng mắc bạn lại không làm sao. Bạn đang hưởng phúc nên được bảo hộ.




4. Bạn có nhiều bạn bè quư mến

Người có phúc cũng là người có nhiều bạn bè tốt với họ. Không phải ai cũng có được diễm phúc đó. Khi bạn gặp khó khăn sẽ không ít người sẵn sàng ra tay tương trợ bạn, đó là bởi phúc của bạn đem lại chứ không phải ngẫu nhiên.




5. Làm ǵ cũng thành công

Bạn kinh doanh, làm việc công sở hay làm bất cứ điều ǵ, đều tốt hơn những người khác. Ví dụ ở cùng dăy phố kinh doanh 1 mặt hàng, bạn luôn đắt khách hơn cả. Trong khi cả dăy phố kinh doanh đang ế ẩm, bạn vẫn bán hàng đều đều. Đơn giản là v́ họ không có phúc tích từ tiền kiếp như bạn.




6. Bạn có được người vợ hay chồng lư tưởng

Một người có phúc nhờ tích đức sẽ là người gặp được ư trung nhân hết ḷng v́ họ. Nếu không có phúc, chắc chắn cô ấy hay anh ấy sẽ không hết ḷng yêu thương và chung thủy với bạn như vậy. Hăy cảm ơn v́ ḿnh đă tích đức từ tiền kiếp để kiếp này được may mắn hơn rất rất nhiều người.




7. Con cái bạn ngoan ngoản, giỏi giang

Một người có phúc chắc chắn sẽ có được những đứa con ngoan và giỏi giang, có hiếu với cha mẹ. Không phải ai cũng có được cái phúc này, bạn hăy trân trọng.




8. Bạn có ngoại h́nh đẹp đẽ

Người có phúc thường được ban cho ngoại h́nh đẹp đẽ và cân đối. Không phải ai cũng may mắn sinh ra với khuôn mặt khả ái và thân h́nh quyến rũ. Hăy cám ơn tiền kiếp của bạn.




9. Bạn ít khi ốm đau

Người có phúc chắc chắn sẽ thọ dai và sức khỏe tốt hơn b́nh thường. Những bệnh vặt vănh như ho hắng, cảm cúm hay ốm sốt không bao giờ chạm tới bạn được, đơn giản v́ phúc dày đức cao đă giúp bạn có được điều này.




10. Bạn là người tin vào nhân quả

Đây là điểm quan trọng đối với người có phúc báo. Người tin vào nhân quả sẽ sống lương thiện và hành xử đúng với đạo Trời. Họ làm như thế càng tích thêm đức cho bản thân mà được phúc dày lộc lớn.




Nếu có những dấu hiệu này, bạn chắc chắn là người có phúc, con cái, cha mẹ hay bạn bè của bạn nhờ đó sẽ được hưởng may mắn. Nhưng để phúc đó được bền, bạn càng phải sống tốt hơn, sống lương thiện, chân thật và khoan dung. Hăy tin vào nhân quả, bạn sẽ không bao giờ thiệt tḥi.




Biên dịch từ Spirit Science

florida80
06-20-2019, 18:06
10 Điều Khủng Khiếp Đáng Lên Án Của Đàn Ông Việt Thời Nay









Các ông chồng cần biết rằng: tất cả mọi người vợ đều yêu chồng, đều muốn gia đ́nh êm ấm hạnh phúc cho tới khi không duy tŕ nổi điều đó nữa.






Trước hết, tôi xin được giải thích luôn: Tôi có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc với một người chồng là đàn ông Việt, v́ vậy tôi viết bài này không phải trong tâm trạng cay cú, trả thù ǵ cả.

Tôi có một chức vị kha khá trong một doanh nghiệp, tuổi cũng không c̣n trẻ, v́ vậy việc tiếp xúc với các đối tác, khách hàng nam giới đủ thành phần, đủ lứa tuổi cũng cho phép tôi có cái nh́n tương đối về đàn ông Việt Nam.

Tôi không phủ nhận là có những người đàn ông Việt rất tốt, rất tuyệt vời như hoặc hơn chồng tôi, nhưng phần lớn đàn ông Việt lại có rất nhiều điểm xấu sau đây, mà tất cả xuất phát từ cách nghĩ.




1. Coi thường phụ nữ: “Đàn bà th́ biết ǵ!”

Xin thưa với các ông, bộ óc của phụ nữ chả thua kém ǵ các ông cả. Chẳng qua là chúng tôi quá bận rộn với việc nhà, việc chăm sóc con cái và ti tỉ việc vặt khác, nên không có thời gian xem ti vi, thời gian nhậu nhẹt chém gió như các ông, nên không thể có được “kiến thức xă hội” như các ông được. Những việc lớn các ông cho ḿnh quyền tự quyết, tự bàn bạc với nhau, phụ nữ chúng tôi có được tham gia đâu mà biết. Cứ thử đổi việc cho nhau xem, các ông chăm con cái, làm việc nhà, chúng tôi làm việc lớn, chắc ǵ ai đă giỏi hơn ai!




Chính sự coi thường phụ nữ của các ông đă khiến cho phụ nữ chúng tôi bất măn, cáu gắt rồi sinh ra căi cọ nhau. Tất nhiên chúng tôi muốn thể hiện với chồng là chúng tôi cũng chả kém cỏi ǵ, mà các ông lại không cho chúng tôi cơ hội, rồi mặc nhiên quy ước với nhau là: “Đàn bà th́ biết ǵ!”.

Khi thấy một phụ nữ nào đó thành đạt, giỏi giang, ngay lập tức các ông nghĩ ngay là nhờ dùng thân xác, dựa dẫm đàn ông thành đạt mới đi lên được. Các ông cùng mấy người đẹp showbiz tạo nên lư thuyết mới à?




2. Coi việc nhà là việc của đàn bà

Các đức ông chồng ơi, qua rồi cái thời việc nhà đổ hết lên đầu phụ nữ. Các ông nghĩ là ḿnh đi làm 8 tiếng ở công sở rồi th́ về nhà không phải làm ǵ nữa ư? Vậy vợ các ông, những người mà sức vóc không bằng các ông, làm ở công sở cũng 8 tiếng, về nhà lại một núi việc nhà, đêm th́ không ngon giấc v́ chăm con, con nhỏ, v́ sợ con lạnh, lo con đái dầm…


Những người chồng vô tâm ích kỷ như vậy th́ làm sao phụ nữ chúng tôi lúc nào cũng yêu nồng nàn cho được? Các ông nghĩ chúng tôi dốt tới mức chỉ cần mỗi tháng đưa tiền lương thôi là là điều kiện đủ để được vợ yêu à? V́ thiếu t́nh yêu nên tất cả mọi hành động quan tâm, yêu thương chồng chỉ là nghĩa vụ, là gượng ép. Rồi gượng măi cũng chán, thành ra chúng tôi mặc xác các ông. Các ông tưởng như vậy là sướng à, vợ không thèm kiểm soát chồng, tức là chả c̣n t́nh cảm ǵ với chồng nữa rồi. Từ không c̣n t́nh cảm, chúng tôi cũng sẽ ngoại t́nh, cũng đi t́m một người đàn ông đích thực biết yêu thương chia sẻ (dù có thể chả bao giờ t́m được).




3. Không có nghĩa vụ ǵ với bố mẹ vợ

Tôi chúa ghét cái câu của các cụ để lại mà các ông cứ ra rả suốt ngày “Dâu là con, rể là khách”. Con dâu th́ phải cung phụng bố mẹ chồng, bố mẹ chồng nói cấm căi, lấy chồng là phải tuân theo nhà chồng trong mọi việc. C̣n con rể th́ về nhà vợ cứ như quan huyện về quê, ai tiếp đón không vừa ḷng là có cớ lần sau không về nữa.




Các ông có biết t́nh cảm gia đ́nh th́ ở đâu cũng như nhau, t́nh mẫu tử th́ chả phân biệt trai gái. Bố mẹ chúng tôi nuôi dưỡng chúng tôi hàng mấy chục năm trời, công lao chả kể xiết, vậy mà muốn về thăm, cho con về ngoại chơi chúng tôi cũng phải xin phép. Bố mẹ chồng ốm đau th́ con dâu chăm sóc tận t́nh, bố mẹ vợ đau ốm th́ con rể có bao giờ chăm sóc không?

Các ông đừng bao giờ dùng từ nghĩa vụ với chúng tôi, chúng tôi tự biết phải làm thế nào, nhưng làm có kèm t́nh cảm chân thành không th́ chả ai ép buộc được chúng tôi cả. Chồng chúng tôi cư xử thế nào để chúng tôi cảm kích, đó mới là việc khó.




4. Phó mặc con cái cho vợ

Đành rằng chuyện con cái thuộc thiên chức của người phụ nữ, chúng tôi chả đ̣i hỏi phải công bằng 100% trong chuyện này. Những ǵ người mẹ cần phải làm, chúng tôi đă làm mà chả một lời kêu than. Nhưng chuyện đưa con đi chơi, dạy dỗ con học, đưa đón con đến trường, đàn ông đều có tay chân và trí tuệ b́nh thường đều có thể làm được cả. Tôi được biết có những người đàn ông thậm chí c̣n không biết con học trường nào, bao giờ nghỉ hè. Các ông không đỡ đần vợ trong việc nhà, rồi cả việc nuôi dạy con cái cũng chả cần đoái hoài. Việc của các ông chỉ là kiếm tiền, giải trí cho sướng bản thân các ông thôi sao? Gia đ́nh đâu chỉ bền vững nhờ nhiều tiền? Đó là lư do các ông chả thể nào có nổi một gia đ́nh hạnh phúc đích thực.




5. Ghen tị với vợ

Vợ cứ kiếm được tiền nhiều hơn, có công việc tốt hơn, chức vụ cao hơn là y như rằng ông chồng sẽ ghen tức và kiếm cách d́m vợ xuống trước mặt người khác. Cứ ông nào vợ giỏi mà chồng có kém hơn tí là các ông lao vào chê bai ông đó, thay v́ mừng cho người ta. Các ông cứ mặc định là đàn ông th́ luôn phải thắng à? Nếu muốn thắng, hăy lấy người phụ nữ kém cỏi hơn, v́ ông không xứng với người vợ đó chứ không phải d́m người khác xuống để tôn ḿnh lên.




6. Ngoại t́nh như cơm bữa

Có một thực tế rất buồn cười hiện nay đó là các ông tự đưa ra định nghĩa mới cho việc ngoại t́nh: nếu cặp hẳn với một em th́ mới là ngoại t́nh, c̣n việc bóc bánh trả tiền, chùi sạch mép th́ không tính.

Các đức ông chồng ơi, vậy phụ nữ chúng tôi cũng sẽ thực hiện nếp sống mới theo định nghĩa của các ông nhé?


Càng ngày tôi càng thấy việc ngoại t́nh của các ông công khai, trơ trẽn và thường xuyên hơn. Các ông tự bao che cho nhau và tự dựng cho ḿnh một tấm khiên bằng rơm rác. Bản thân tôi không biết đă tiếp xúc với bao nhiêu khách hàng nam có lời tán tỉnh khiếm nhă. Họ tán tỉnh và bị từ chối, nhưng không hề xấu hổ, lạ lùng thay!




7. Vũ phu

Hăy tự hỏi ḿnh xem, tại sao một kẻ sức dài, vai rộng lại có thể bạo lực với người phụ nữ yếu ớt hơn ḿnh? Khi người phụ nữ không phục, th́ đánh đập họ chỉ càng làm họ coi thường các ông hơn mà thôi. Hăy từ bỏ suy nghĩ “Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về đi”. Các ông kém, bằng hoặc hơn chúng tôi vài tuổi, tư cách ǵ mà đ̣i dạy chúng tôi bằng đ̣n roi? Chúng tôi đă đến tuổi tự học rồi, không cần phải dạy!




8. Nhậu nhẹt bê tha, lắm tệ nạn

Phụ nữ chỉ cần túm tụm ở quán cà phê nói chuyện phiếm với nhau là các ông đă dùng những lời không ra ǵ để b́nh phẩm: “Mấy mụ đàn bà lắm chuyện, suốt ngày buôn dưa lê”, “ngồi lê đôi mách”. Không phủ nhận thói quen thích tám chuyện của phụ nữ, nhưng hăy nh́n lại các ông mà so sánh xem hành vi nào để lại hậu quả nặng nề hơn:

-Các ông đi nhậu nhẹt say mướt, về c̣n nôn ọe để chúng tôi phải dọn, h́nh ảnh ông bố say xỉn trong mắt các con chả đẹp đẽ chút nào.

-Các ông hút thuốc, uống bia rượu: không những bản thân các ông bị tác hại mà vợ con các ông cũng bị ảnh hưởng theo. Những đứa con ốm yếu quặt quẹo ra đời sẽ bị đổ cho mẹ nó là sữa không tốt, không khéo nuôi con, nhưng có ngờ đâu là do giống của bố nó đă bị ảnh hưởng bởi đủ thứ thói hư tật xấu từ trước rồi.

-Các ông bài bạc, lô đề (lúc nào cũng bảo chơi cho vui thôi, nhưng các bà vợ chả thấy vui ǵ cả). Các ông như vậy th́ đừng hy vọng dạy được các con của các ông, v́ các ông đâu có cho đấy là hành vi xấu. Rồi F1 lại kế tiếp, F2 cũng duy tŕ, chả bao giờ đàn ông Việt thay đổi được đâu.




9. Ít lăng mạn, kiệm lời khen

Người chồng mà hàng chục năm sau khi kết hôn vẫn c̣n duy tŕ thói quen tặng hoa, quà cho vợ vào những ngày đặc biệt. Ai mà làm thế th́ cũng phải giấu nhẹm đi, không th́ người khác sẽ cười ḿnh. Ui cha, ngoại t́nh th́ khoe, yêu vợ th́ giấu, điều ǵ đang diễn ra thế này?




10. Nói dối

Các ông muốn đi đâu, làm ǵ các ông cứ đàng hoàng nói với vợ, dù vợ cằn nhằn, đừng nói dối. V́ nếu nói dối bị phát hiện chỉ một lần thôi, sẽ đánh mất ḷng tin của chúng tôi. Đừng trách sao vợ suốt ngày gọi điện kiểm soát đi đâu, làm ǵ, đơn giản chỉ là v́ các ông đă từng nói dối. Đừng làm không khí gia đ́nh lúc nào cũng nặng nề v́ các thói xấu nhỏ nhặt của các ông.


Trên đây mới là sơ sơ 10 điểm xấu của đàn ông Việt mà tôi cho rằng tất cả xuất phát từ suy nghĩ sai lệch đối với phụ nữ. Từ suy nghĩ sai dẫn đến những hành động sai. Các ông chồng cần biết rằng: tất cả mọi người vợ đều yêu chồng, đều muốn gia đ́nh êm ấm hạnh phúc cho tới khi không duy tŕ nổi điều đó nữa.

Đừng vội phê phán vợ trước khi nh́n lại bản thân ḿnh. “Không có lửa th́ không có khói”.


Tạp Chí Sao
YAN News



at 5:47 PM

florida80
06-20-2019, 18:07
Phật Bàn Về Thời Gian Và Nghiệp Báo Trong Cuộc Đời Mỗi Con Người






Trong cuộc sống con người, không phải lúc nào cũng may mắn, suông sẻ, có khi người ta đứng trên đỉnh vinh quang nhưng cũng có khi rớt xuống bùn lầy.



Vẫn có câu: Khi con chim c̣n sống, nó ăn kiến. Khi chim chết, kiến ăn nó. Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào. V́ vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.

Cuộc đời con người là kiếp trầm luân, chẳng biết trước sẽ thế nào, nay có thể tốt đẹp lắm, rực rỡ lắm nhưng mai đă khác rồi.


Trong kinh Phật có dạy 4 điều: Chỉ có ta làm điều tội lỗi; Chỉ có ta làm điều ô nhiễm; Chỉ có ta tránh điều tội lỗi; Chỉ có ta gội rửa cho ta.

Trong sạch hay ô nhiễm là tự do ta, không ai có thể làm cho người khác trong sạch hay ô nhiễm được.




Đây là nguyên lư sống do đức Phật chứng ngộ mà nói ra, không phải do suy luận vu vơ, huyền hoặc. Ngài chỉ cho con người biết cách làm chủ bản thân đem lại giá trị b́nh đẳng cho con người, bằng cách ḿnh làm lành được hưởng phước, làm ác chịu khổ đau. Con người có quyền làm chủ chính ḿnh, nên hư, thành bại, phải quấy, tốt xấu đều do con người tạo lấy, không một đấng nào có quyền ban phước, giáng họa. Đó là chân lư nhiệm mầu của đời sống con người.


Người nào thích trác táng ăn chơi sa đọa để rồi giam ḿnh trong ngục tù tội lỗi, làm khổ ḿnh, hại người th́ cuối cùng phải nằm bên bờ vực thẳm.

C̣n nếu chúng ta tập thói quen tốt giúp người, cứu vật hướng đến chân thiện mỹ, làm người có nhân cách, sống có đạo đức, luôn v́ lợi ích chung, không v́ lợi ích riêng tư th́ an nhiên, tự tại trên bờ giác ngộ vậy.


Giác ngộ hay vực thẳm là do hành động của mỗi người tạo nên qua thân, miệng, ư. Khi chưa biết tu như lúc khai hoang làm rẫy thấy rắn th́ ta t́m cách đập chết, nay biết tu rồi thấy rắn th́ tránh không đập mà t́m cách gieo duyên hóa độ cho nó. Đó là từ vực thẳm chuyển thành giác ngộ. V́ vậy, nhân quả có thể thay đổi được, qua cách chuyển nhân, thân không làm ác mà hay làm thiện.


Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay, nhưng đừng quên rằng, thời gian c̣n nhiều quyền lực hơn bạn. Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm, nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây. Hăy là người tốt và làm những điều tốt.

Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lư, nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ư của Ngài.


Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, v́ Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nh́n về những sự việc ở phía sau.

Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.


Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, v́ Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.


Ngài đặt bộ năo chúng ta trong một hộp sọ vững chăi, v́ Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.


Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, v́ Ngài muốn những t́nh cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cơi ḷng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.




Phunutoday

florida80
06-20-2019, 18:07
6 Điều Cần Tránh Để Không Đánh Mất Phúc Báo Trong Đời









Có rất nhiều việc mà chúng ta vô ư làm sẽ không những không tích được phúc báo mà c̣n khiến phúc báo bị hao tổn mất.

Dưới đây là 6 hành vi khiến phúc báo của một người bị hao tổn nhanh nhất, bạn nhất định cần lưu tâm.





1. Thường xuyên sát sinh

Sát sinh là hành vi đứng đầu trong những hành vi làm hao tổn phúc báo nhanh nhất. Trong cuộc sống hàng ngày, sát sinh là việc khó “đoạn tuyệt” được, nhưng nếu không nhất định phải sát sinh th́ chúng ta hăy hạn chế sát sinh. Bởi v́ sát sinh chính là cách làm hao tổn dần phúc báo của bản thân. Đến khi đă hưởng hết phúc báo từ đời trước th́ chúng ta sẽ phải chịu nghiệp báo của sát sinh gây ra.




2. Tức giận, oán giận, cáu kỉnh

Người phụ nữ không hay tức giận th́ con cháu sống thọ hơn. Phụ nữ thường xuyên tức giận cáu kỉnh, sinh con sẽ khó nuôi.

Phát giận là điều cứu không được. Tức giận chính là “lửa thiêu rừng công đức”. Chỉ một cơn lửa giận có thể thiêu cháy hết cả phúc đức. Người xưa thường khuyên rằng: Oán giận một lần đối với một người b́nh thường sẽ làm tiêu tan phúc đức tích lũy trong 100 kiếp. Oán giận một lần đối với cha mẹ, người lớn tuổi, người đại đức, sẽ làm tiêu tan phúc đức tích lũy trong 1.000 kiếp. Oán giận cha mẹ hậu quả rơ ràng nhất là “phúc mỏng mệnh nông”.




3. Xung đột với cha mẹ, người bề trên

Chống đối, mâu thuẫn với cha mẹ là việc đứng đầu trong những việc làm “tổn phúc bại lộc”. Vô luận là cầu cái ǵ cũng đều không đạt được, ngàn vạn lần cầu cũng uổng công bởi v́ tích phúc không có mà tổn phúc lại nhanh. Sự việc, nhân duyên, làm việc đều không thuận… Nếu như công việc không thuận lợi, cảm t́nh thống khổ, nhưng hiếu thuận với cha mẹ khiến cha mẹ an vui th́ hết thảy thiên nhân, quỷ thần đều sẽ đến bảo hộ. Người không xung đột, không có mâu thuẫn với cha mẹ th́ công việc sẽ thuận lợi, có nhân duyên tốt đẹp. Nếu như từ nhỏ đă không có mâu thuẫn ǵ với cha mẹ th́ cho dù xuất thân trong gia đ́nh nghèo khó sau này lớn nên cũng có thể trờ thành người có sự nghiệp.




Người hiếu thuận nuôi dưỡng cha mẹ, tương lai tất sẽ giàu có, khá giả. C̣n ngược lại th́ cho dù làm đại quan cũng sẽ thiếu hụt tài phú.

Nói xấu xuyên tạc bậc thánh hiền, đại đức, một câu làm tổn hại 100 thiện, làm hỏng hết huyết mạch phúc báo của gia đ́nh.




4. Oán trời trách người, bàn lộng thị phi, ghen ghét người khác

Những điều này làm tổn hại đức khí và ḥa khí của trời đất, tài vận sẽ bị hủy diệt. Nếu như không có của cải của tổ tiên che chở th́ nhất định sẽ bần cùng, làm việc không thuận. Oán trời trách người một lần sẽ làm tiêu tan ba thiện. C̣n người gặp nghịch cảnh mà không oán trời trách người th́ nhất định sẽ có hậu phúc và con cháu thịnh vượng.

Ghen ghét châm chọc, nói xấu người khác cái ǵ th́ tương lai cũng sẽ phải chịu như thế.




5. Khoe khoang, khoa trương bản thân

Khoe khoang bản thân, ở đâu cũng đề cao ḿnh, cũng tự măn sẽ khiến quỷ thần ghen ghét mà phá bỏ. Cho nên, khoe khoang cái ǵ th́ tương lai sẽ bị mất đi thứ đó.




6. Nói điều xấu, điều không đúng về người khác

Nói những điều xấu về người khác là làm tổn thương đến ḥa khí giữa trời và đất mà chiêu mời tai họa mà quỷ thần giáng xuống. Hơn nữa, dùng một chút những lời nói đồn đại không đúng sự thật để khoa trương bản thân khiến cho người bị nói sẽ tức giận khó chịu th́ sao có thể sống b́nh an đây?




Trời đất đă sinh ra dược thảo khiến vạn vật thoải mái, cũng sinh ra độc thảo đầu độc vạn vật. Trời đất dưỡng dục người lương thiện, quân tử, cũng dưỡng dục tiểu nhân. Mặt trăng mặt trời chưa bao giờ chỉ soi sáng cho người lương thiện mà không soi sáng cho người ác. Nước biển chưa bao giờ chỉ thu nạp ḍng nước tinh khiết, cự tuyệt ḍng nước ô nhiễm. Cho dù chúng ta có bao nhiêu sai lầm khuyết điểm th́ trời đất, mặt trăng mặt trời cũng chưa bao giờ yêu cầu chúng ta điều ǵ. Cho nên, chúng ta cũng không thể yêu cầu người khác, xa lánh người thương tổn đến ḿnh mà cho đó là tiểu nhân, ác nhân. Hăy mở rộng ḷng ḿnh mà bao dung hết thảy, chúng ta sẽ được nhiều hơn!




Người xưa có câu: “Thái sơn bất từ thổ nhưỡng, hà hải bất trạch tế lưu” là có ư khuyên rằng: Làm người phải tiếp nhận được hết thảy mọi người, kể cả người không cùng suy nghĩ, quan niệm và hành vi th́ mới có thể thành tựu chính bản thân ḿnh.




Theo Daikynguyenvn





at 2:24 PM

florida80
06-20-2019, 18:10
Kịch Bản Giả Định Về Tương Lai Việt Nam - VietTuSaiGon

Hiện tại, khói lửa chiến tranh Việt - Trung có vẻ như đang bén. Nhưng, cũng có khả năng sẽ không có cuộc chiến tranh nào giữa Việt Nam và Trung Quốc và nếu có súng nổ chăng nữa th́ đó cũng là những phát súng thí tốt để hợp thức hóa những thứ đă kư kết trong hội nghị Thành Đô giữa đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) và đảng Cộng sản Trung Quốc. Đến đây, có hai t́nh huống: Giả sử có chiến tranh Việt - Trung xảy ra th́ như thế nào? Nếu có những phát súng hợp thức hóa diễn ra th́ ra sao?




Nếu có chiến tranh Việt - Trung xảy ra, th́ chắc chắn khả năng mất thêm đất liền và mất toàn bộ biển đảo trên biển Đông là có thật. Bởi khác với cuộc chiến năm 1979 một trời một vực. Nếu như năm 1979, quân đội CSVN bị bất ngờ bởi các cuộc tiến công vào chiến trường Đông Bắc và Tây Bắc. Nhưng sự bất ngờ đó chỉ diễn ra trong chớp nhoáng th́ phía quân đội CSVN đă kịp đưa quân tăng cường từ các đơn vị đồng bằng để ứng cứu. Và ḷ lửa chiến tranh chỉ cháy duy nhất ở chiến trường biên giới phía Bắc.




Ngược lại, nếu có chiến tranh trong đất liền hiện tại th́ mọi chuyện hoàn toàn khác, phía Trung Quốc đă có sự chuẩn bị rất kĩ lưỡng từ trên rừng cho đến đồng bằng và biển đảo. Những khu tự trị của Trung Quốc nằm rải rác khắp ba miền đất nước sẽ là những vệ tinh cần thiết để vừa nắm bắt thông tin, điều phối tấn công và điều hợp quân lương, quân cụ cũng như quân nhu... Đó là chưa nói đến lực lượng tại chỗ của người Trung Quốc quá đông, họ là những công nhân trá h́nh, những người lao động trá h́nh và thậm chí những kĩ sư trá h́nh…




Đổi lại, sức mạnh quân đội CSVN có thể rất mạnh về kĩ năng, h́nh thức tổ chức nhưng ngược lại rất yếu về mặt tư tưởng. Nếu như những năm trước 1990, quân đội CSVN vẫn giữ được sức mạnh tư tưởng, mỗi người lính trong quân đội có thể tận hiến sinh mệnh, sức mạnh cũng như ư chí của họ để chiến đấu v́ lư tưởng bảo vệ đất nước… Th́ hiện nay, trong một thế giới phẵng, người lính không c̣n bị mù mờ thông tin và họ dễ dàng đối chiếu những thông tin với thực tại đời sống nhà binh, có nhắm mắt họ cũng thấy các cấp chỉ huy của họ là những quan tham, những kẻ ăn trên ngồi trốc bằng mồ hôi của đám lính bên dưới.




Lư tưởng hoàn toàn mất đi, tư tưởng cũng không có bởi người lính thừa biết ḿnh đang chiến đấu cho chế độ, bảo vệ đảng Cộng sản chứ không phải bảo vệ quốc gia, dân tộc. Ngay cả Chủ tịch quân ủy trung ương, người nắm vị trí tối cao trong quân đội chính là Tổng Bí thư đảng Cộng sản Nguyễn Phú Trọng cũng là kẻ có quá nhiều hành vi mập mờ trong vấn đề đối ngoại với kẻ xâm lăng Trung Quốc, thậm chí thỏa hiệp ra mặt… Nếu có kỉ luật quân đội th́ tất cả những thứ tưởng như là kỷ luật ấy trong lúc chiến đấu chỉ dừng ở mức họ sợ thứ kỷ luật thép và sợ con mắt soi mói của những chính trị viên. Nhưng đây lại là vấn đề đe dọa nghiêm trọng đến sức mạnh quân đội. Có thể biến thành con dao hai lưỡi khi có biến cố chiến tranh.




Bên cạnh đó, h́nh ảnh cũng như cung cách của các tướng lĩnh quân đội CSVN phải nói là quá tệ, họ chưa thể hiện được dũng khí của nhà binh, thậm chí với dáng dấp nục nịch, nói năng thiếu oai phong và chỉ riêng việc mang tấm thân để chạy không thôi cũng là một vấn đề quan ngại, thành tích tham nhũng th́ ông nào cũng cao ngất, chẳng có ông nào là sạch sẽ, thanh liêm… Vấn đề sức mạnh quân đội CSVN là một vấn đề nan giải trong lúc này! Chính v́ vậy, khả năng thỏa hiệp và chấp nhận trở thành một tỉnh lị của Trung Quốc thông qua vài phát súng, vài cuộc chiến giả tạo để hợp thức hóa hội nghị Thành Đô là rất cao. Đó là không muốn nói đến một chuyện khác, người lính CSVN đă bị tẩy năo và nhồi sọ ngay từ đầu về tinh thần đặt Trung Quốc làm trung tâm và khiếp nhược chiến tranh.




Một câu hỏi nữa, nếu như Việt Nam thành một tỉnh lị của Trung Quốc th́ việc ǵ sẽ xảy ra? Có hai việc rất căn bản phải xảy ra, đó là người dân Việt Nam sẽ dần bị Hán hóa theo con đường phổ hệ. Mọi ngơ ngách từ thành phố đến thôn làng, bản buôn của Việt Nam sẽ đầy rẫy người Trung Quốc và họ sẽ nhanh chóng cấy giống Trung Hoa trên khắp đất Việt. Những tộc họ miền xuôi và tộc người miền núi sẽ nhanh chóng đổi màu.




Nhưng trước đó, sẽ có một cuộc thanh trừng chính trị, v́ đây là thông lệ của Trung Quốc. Chiêu bài chống tham nhũng sẽ được mang ra áp dụng trên đất Việt Nam. Tất cả những tài sản của giới chóp bu CSVN sẽ được nhắm đến và trung ương Cộng sản Trung Quốc sẽ đứng ra phân xử, sẽ cho bắt dần bắt ṃn hết mọi tay tướng tá, quan lại thái thú Cộng sản Việt Nam v́ tội tham nhũng và sau đó sẽ cho thay thế những người “thanh liêm hơn, có đầu óc lănh đạo và v́ dân hơn”. Đương nhiên, những kẻ lên nắm quyền thay thế phải là người Trung Quốc.




Chiêu bài này đă có sẵn trong lịch sử bành trướng Trung Quốc cả ngàn năm nay, có tên hẳn hoi, đó là “cưu trư đắc thục”, nghĩa nôm na là nuôi heo lấy thịt. Nghĩa là trước khi xâm lăng, việc đầu tiên mà chính quyền đại Hán làm là đầu tư và nuôi một bầy heo ở nước sắp bị xâm lăng. Bầy heo này chính là những tên bán nước. Chúng sẽ được tuyển làm gián điệp, đầu tư từ tài chính cho đến đường hướng để lên nắm chức quyền, leo lên vị trí cao nhất. Để khi chính bọn này nắm vận mệnh đất nước th́ tự trao cho đại Hán. Và khi mọi việc đă thành tựu, việc đầu tiên cần làm chính là thịt những con heo đại Hán đă nuôi bấy lâu nay. Thường những lần thịt như vậy đều nhân danh công lư và lẽ phải!




Trong t́nh trạng Việt Nam. Nếu có chiến tranh Việt - Trung thực sự th́ chính những con heo Tàu nuôi mấy chục năm nay sẽ là gánh nặng cho quốc gia, dân tộc. Và đáng sợ nhất là chiến tranh trên biển, với kỹ thuật, khí tài cũng như yếu tố tư tưởng con người đang có th́ chắc chắn quân đội CSVN không bao giờ là đối thủ của quân đội CSTQ. Và trên bộ, Việt Nam cũng khó mà giữ chân quân Trung Quốc khi mọi ngơ ngách của Việt Nam đă có nội ứng Trung Cộng.




Khả năng lớn nhất có thể diễn ra là một cuộc chiến hợp thức hóa hội nghị Thành Đô. Và tiếp theo đó sẽ là hành động của người Trung Quốc, logic của nó sẽ là tiêu diệt hệ thống thái thú Việt Nam bằng con đường chống tham nhũng (làm thịt những con heo đă nuôi). Tiếp theo là xây dựng đội ngũ quan lại Trung Hoa trên đất Việt, đồng hóa dân Việt. Kịch bản này có khả năng mạnh nhất, bởi chưa bao giờ số lượng thái thú Tàu cài cắm trong bộ máy cầm quyền Việt Nam nhiều như hiện tại, nó có mặt từ trung ương đến địa phương, từ giới thương nhân đến người nông dân, từ trí thức đến kẻ không có hiểu biết, từ việc lớn cho đến việc nhỏ đều đậm chất thái thú phản động.




Và chỉ có một cửa sinh duy nhất cho Việt Nam hiện tại. Đó là năng lượng phản tỉnh tổng lực Việt Nam. Nghĩa là khi nhân dân tỉnh thức kịp thời, đứng dậy, giới quan lại gồm cả những thái thú tỉnh thức kịp thời, để tránh bị giết thịt sau này, góp công, góp tài sản đă tham nhũng vào công quỹ quốc gia để đối phó với chiến tranh. Một khi giới quan lại Cộng sản Việt Nam có được động thái này, sức mạnh toàn dân sẽ như vũ băo, và lúc đó, các nước tiến bộ sẽ có hành động kịp thời để giúp đở cho Việt Nam bởi họ có lư do chính đáng để giúp đỡ, để xem Việt Nam là đồng minh của họ.




VietTuSaiGon's blog

florida80
06-20-2019, 18:11
Bí Quyết Giữ Ǵn Hạnh Phúc Gia Đ́nh Của Mẹ: Hôn Nhân Không Phải 1+1=2






Bằng những trải nghiệm của bản thân, người mẹ đă dặn ḍ con gái cách để giữ ǵn ngọn lửa hạnh phúc của một gia đ́nh. Những lời lẽ giản dị mà sâu sắc, khiến quan khách ai ai cũng lặng người v́ xúc động.

Giống như bất kỳ bậc cha mẹ nào, bà mong con gái yêu của ḿnh sẽ bước vào lễ đường thành hôn với một người chồng xứng đáng. Đó cũng là giây phút hạnh phúc và cảm động nhất đối với người mẹ, người cha. Tại một lễ cưới, mẹ cô dâu đă có một bài phát biểu ngắn gọn, giản dị mà vô cùng sâu sắc, khiến rất nhiều người tham dự xúc động.





“Xin chào quan khách hai họ và bạn bè, anh chị em! Xin cám ơn quư vị đă tới dự lễ thành hôn của hai con chúng tôi ngày hôm nay. Tôi rất hạnh phúc và tự hào khi thấy con gái ḿnh bước vào cuộc sống mới. Từ nay con đă thực sự trưởng thành và độc lập hơn, điều đó rất có ư nghĩa đối với mẹ.

Nhân ngày hạnh phúc của các con, mẹ muốn chia sẻ một vài bí quyết nho nhỏ để các con ǵn giữ hạnh phúc gia đ́nh.




Điều đầu tiên mẹ muốn nhắn nhủ là hôn nhân không phải phép tính 1+1=2. Để hôn nhân bền vững, đó phải là phép toán của hai nửa cộng lại thành một.




Hai con cần biết cách cân bằng giữa cuộc sống gia đ́nh và công việc. Những người trẻ tuổi ban đầu thường bị cuốn hút bởi cái đẹp bề ngoài, nhưng nếu chỉ có vậy hôn nhân sẽ không thể bền vững. Mẹ từng trải qua thời kỳ ấy, như các con bây giờ. Hăy tin mẹ, qua những ǵ mẹ trải nghiệm, khi các con biết thu nhỏ cái tôi mà nghĩ tới bạn đời của ḿnh, t́nh yêu mới bền bỉ và trường tồn.




Điều thứ hai mẹ muốn nói, đó là – hôn nhân không phải cái túi ôm chặt lấy t́nh yêu, hôn nhân thực chất chỉ là một sợi chỉ lỏng lẻo. Các con vẫn cần duy tŕ các mối quan hệ bạn bè và xă hội như trước khi lập gia đ́nh. Hăy cho bạn đời của con những khoảng trống tự do của riêng họ. Con hăy ghi nhớ rằng hôn nhân không phải để chiếm hữu, mà là sự cam kết. Đó là một liên minh rất cần sự tôn trọng. Chỉ như vậy, sợi chỉ mới không bị đứt đoạn giữa chừng.




Cuối cùng, bước vào hôn nhân, các con sẽ bắt đầu xây dựng mái ấm của riêng ḿnh. Ngôi nhà nơi các con ở chỉ trở thành mái ấm nếu tràn ngập t́nh thương yêu thay v́ là nơi để lư sự và căn vặn lẫn nhau. Khi bước vào hôn nhân, các con sẽ chung sống dưới một mái nhà. Nếu cả hai chỉ chăm chăm phân định đúng sai, nên hay không nên th́ cuộc hôn nhân ấy sẽ bị bóp nghẹt và sớm lụi tàn.




Các con hăy dùng t́nh yêu thương để che phủ mái ấm của ḿnh, khi ấy hôn nhân sẽ luôn bền vững và mang lại hạnh phúc.

Đó là tất cả những ǵ mẹ muốn nhắn nhủ tới các con. Cho mẹ chúc phúc cho các con, chúc các con những điều ngọt ngào và hạnh phúc nhất trong ngày tuyệt vời này!”.



Theo minhbao.net






at 4:58 PM

florida80
06-20-2019, 18:13
Không Muốn Gặp Báo Ứng Phải Tránh Ngay 7 Việc Này

7 việc nhất định không nên làm để tránh nhân quả báo ứng trong cuộc đời mỗi con người.


“Nhân quả báo ứng” chính là làm thiện được quả báo thiện, c̣n làm các điều ác bị quả báo ác. “Luật nhân quả” chính là phương thức, qui tắc cùng định luật cố định của nhân quả báo ứng.

Mỗi hành vi xấu ác, đều phải chịu ác báo tương xứng với hành vi đó. Và cũng căn cứ vào những hành vi xấu ác nặng hay nhẹ mà có quả báo khác nhau.




Nếu như một người có thể b́nh an, vui vẻ và khoan khoái mà vượt qua cuộc đời này, th́ người đó quả thực vô cùng may mắn. Nhưng nếu muốn tận lực để nghĩ cách thoát khỏi những thống khổ và phiền năo này, để chúng ta mỗi ngày đều được sống một cách vui vẻ tự tại, không nuối tiếc, th́ cũng không phải là điều quá khó – chỉ cần bạn tin tưởng vào “nhân quả”, nhớ kỹ câu “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, đồng thời ghi nhớ một số việc nhất định không được làm sau đây, v́ những việc này ảnh hưởng cực kỳ lớn tới cả cuộc đời của bạn.




1. Bất hiếu với cha mẹ

Cha mẹ sinh ra ta và nuôi dưỡng ta, ân đức sâu đậm, trong kinh Phật có nói rằng, con người báo đáp vài tỷ kiếp cũng chưa hết được ân đức của cha mẹ. Người bất hiếu với cha mẹ, trời đất đều khó tha thứ. Hơn nữa, ngay cả cha mẹ ḿnh c̣n không hiếu lễ kính trọng, làm sao có thể lănh đạo người khác? Làm sao có thể thuyết phục công chúng?




2. Tham dâm háo sắc

Người tham dâm háo sắc, trong tâm có tà, thiếu ngay thẳng chính khí, sự nghiệp sẽ rất không thuận lợi, là việc làm vi phạm đạo đức, không thể viên măn. Hơn nữa, người tham dâm háo sắc, sức khỏe khẳng định là bị hao tổn, làm sao có thể không mắc bệnh?




3. Yêu chuộng tiện nghi, cực kỳ keo kiệt, rất ít khi làm việc thiện

Người trong tâm tham lam và keo kiệt, nghèo khó thường sẽ không rời xa, không làm việc thiện, không có phúc đức, miệng ăn núi lở. Kiểu người này không có ḷng thương người, không có nhân duyên, cũng nhất định khuyết thiếu tâm giúp đỡ người khác, vậy có thể nào thành công trong sự nghiệp được? Mặc dù có thể nhất thời vui vẻ, sung sướng, nhưng cuối cùng thi tiền tài cũng ra đi.




4. Thường xuyên sát sinh

Mỗi một sinh mệnh tồn tại, đều có nhân duyên đặc biệt của nó; các sinh mệnh được sinh ra không phải là để tạo điều kiện cho con người sát sinh. Người thường xuyên sát sinh, trong tâm khuyết thiếu thiện niệm, làm sao có thể đạt được thành công trong sự nghiệp và gặp hoàn cảnh tốt trong cuộc đời?




5. Không tôn kính bậc thầy, kiêu căng ngạo mạn

Đă là thầy giáo của ḿnh, dẫn dắt ḿnh, khẳng định là có chỗ ưu tú hơn ḿnh. Nếu như ḿnh không có chút khiêm tốn nhă nhặn nào, luôn cho rằng họ giảng chỗ này không tốt, làm không tốt hay là dẫn dắt không đúng, vậy th́ làm sao có thành tựu ǵ đây? Bởi v́ trong tâm lúc nào cũng phập phồng không yên, không có “vương giả phong phạm”.

Khổng Tử viết: “Tam nhân hành, tất hữu ngă sư" (mấy người đồng hành, trong đó nhất định có thể lấy một người làm thầy của ḿnh), người không khiêm tốn, lẽ nào có thể là người rộng lượng?




6. Trộm cắp

Khái niệm trộm cắp vô cùng rộng, chỉ cần đó không phải là đồ của ḿnh mà chiếm dụng nó thành của ḿnh, cho dù là cầm một tờ giấy

hay một cây bút của công ty th́ đều được coi là trộm cắp. Mặc dù



chúng ta có lúc làm như thế mà trong tâm thấy rất quang minh chính đại, cũng rất thản nhiên, nhưng đó vẫn là một hành vi loại này. Nó làm tiêu hao rất nhiều phúc đức của bản thân ḿnh, hơn nữa, bạn sẽ một lúc nào đó phát hiện ra ḿnh cũng sẽ bị tổn thất một cái ǵ đó tương đương. C̣n có một nhóm những người chuyên môn đi trộm cắp, nhưng cho dù “trở lên giàu có” rồi, th́ cuối cùng vẫn rơi vào kết cục nghèo khổ bi thảm.




7. Thường hay nói láo

Sự ḥa thuận giữa người với người, ăn ở phải đạo, coi trọng sự chân thành lẫn nhau, kiêng kỵ “hư t́nh giả ư” (đạo đức giả). Bất luận là người nhà ruột thịt thân thích hay mối quan hệ bạn bè với cấp trên, chỉ cần bạn thường ngày dùng ngôn ngữ chân thật, thành tâm đối xử tử tế, nhất định sẽ đạt được tín nhiệm của người khác. Ngược lại, thường xuyên bịa đặt những chuyện giả tạo dù chỉ một chút, hoặc là đă dưỡng thành “thuyết hoang tâm bất hoảng” (nói dối mà trong tâm không chút sợ hăi), dần dần thành “phản xạ có điều kiện” mà thuận miệng nói láo với bất kỳ ai, có khi chỉ v́ một câu nói dối tùy tiện mà phải trả giá vô cùng thê thảm.




Nếu như bạn không dính dáng ǵ đến bảy điều kể trên, thành thật chúc mừng bạn! Bạn hẳn là một người tôn quư có phúc. Dù cho hiện tại bạn có gặp khó khăn ǵ, cũng nhất định sẽ “liễu ám hoa minh” (trong hoàn cảnh khó khăn mà t́m được lối thoát), xua tan màn đêm và nh́n thấy ánh sáng.




kienthuc.net

florida80
06-20-2019, 18:28
Gia Đình Là Gì?









Người Mỹ dùng danh từ “FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA Đ̀NH”. Mời đọc mẫu chuyện dưới đây để t́m hiểu giá trị của “Family” như thế nào.


Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.

Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đă không nh́n thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.




Nhưng ở nhà th́ mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngă chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đă không nhận ra là ḿnh đă quá nóng nảy!




Khi đă lên giường, tôi nghe một giọng nói th́ thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con ḿnh, con đă không làm như vậy. Hăy đến t́m trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đă mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh. Nó đă yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, c̣n con th́ không bao giờ thấy những giọt nước mắt đă chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.




Lúc này th́ tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và qú xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”

Thằng bé mỉm cười: “Con t́m thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ v́ chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.

Thế danh từ “family” có nghĩa ǵ?

FAMILY = Father And Mother, I Love You.

(GIA Đ̀NH = Ba và Mẹ ơi, con yêu Ba Mẹ.)

Bạn cảm động khi đọc mẫu chuyện nói trên, chắc hẵn rồi!




Mời bạn đọc thêm một câu chuyện có thật khá cảm động khác dưới đây:

Một người đàn ông, trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh ta, đứa con trai 4 tuổi của anh ta nhặt một ḥn đá và rạch vào bên hông xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp lấy tay đứa con trai và đánh vào tay nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta đang đánh bằng cái mỏ lết.




Tại bệnh viện, đứa bé mất hết các ngón tay v́ xương thịt dập nát. Khi đứa trẻ thấy bố nó… Với đôi mắt đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay con đâu rồi?”

Anh ta rất đau ḷng, không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.

Suy sụp bởi hành động vô ư thức của ḿnh…., ngồi trước chiếc xe hơi, anh ta nh́n vào vết xước trên hông xe….. thằng bé đă viết: “Con Yêu Bố, Bố ơi!” Ngày hôm sau, người đàn ông tự tử…

Giận dữ và yêu thương không có giới hạn, hăy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ.

Đồ vật được sản xuất để SỬ DỤNG và con người được thọ tạo để YÊU THƯƠNG….Vấn nạn của một phần thế giới hôm nay lại là…. Con người bị SỬ DỤNG c̣n đồ vật th́ được YÊU THƯƠNG !!!




Thêm Hai câu chuyện xúc động về gia đ́nh:

Câu chuyện thứ nhất: Hăy Làm Điều Ǵ Đó Trước Khi Quá Muộn Màng

Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của ḿnh. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà.

Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ư đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cents nhưng hoa hồng th́ đến 2 dollars.”

Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.”




Ông mua cho cô bé hoa hồng như đă hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ ḿnh. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ư chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ư để ông chở đến chỗ mẹ ḿnh. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại, người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa địa. Và cô gái đă đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.




Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói hoa giao và ông ta đă mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ ḿnh, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi. Cuộc gặp gỡ cô gái đă cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng c̣n cơ hội để đến nữa.




Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hăy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quư mến. Hăy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đă quá muộn màng. Không có thứ ǵ trên đời quan trọng hơn gia đ́nh cả, bạn nhé!




Câu chuyện thứ hai: Chỉ năm phút nữa thôi

Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi.

“Con trai tôi đó”, người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt, vận chiếc áo len màu đỏ.

“Cậu bé nh́n mới đáng yêu làm sao”, người đàn ông nói. “C̣n kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp. vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nh́n vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa, Melissa?”

Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.”

Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đă mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của ḿnh: “Đi được chưa con?”

Melissa lại nài nỉ: “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố! 5 phút thôi mà!”

Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”

“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn”, người phụ nữ nói.

Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đă mất trong một vụ tai nạn giao thông v́ một gă tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đă không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đă thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là tôi, mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nh́n ngắm con bé hạnh phúc.”




Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn luôn phải là gia đ́nh. Hăy tận dụng thời gian quư báu của ḿnh với những người ḿnh thương yêu nhất bạn nhé.




Nguồn: www.facebook.com/thuvientuongvan

florida80
06-20-2019, 18:32
Bác Ái Bắt Đầu Từ Nhà Ḿnh








Một tối nọ, một người giàu có nằm mộng và thấy một giấc mơ khó chịu. Trong giấc mơ, ông thấy một đám đông người nghèo, bị bệnh tật dày ṿ, những người đói lả kêu cầu ông giúp đỡ. Khi ông thức dậy sáng hôm sau, nhớ lại giấc mơ của ḿnh, ông quyết định bắt đầu dấn thân vào một chiến dịch làm điều thiện. Ngay sáng hôm đó, không bỏ phí thời gian, ông ngồi vào chiếc xe Mercedes để đi xem cần phải giúp cho người nghèo cái ǵ.




Vừa mới đi qua cổng chính của ṭa nhà th́ ông thấy một người ăn mày ngồi trên mặt đất, hai tay đưa ra để cầu xin bố thí. Ông nhà giàu rất bối rối khi nh́n thấy hoàn cảnh khốn khổ của người ăn mày. Ông lưỡng lự một lúc rồi ra lệnh cho tài xế nhấn ga chạy tiếp. Ông không muốn dừng xe lại để chỉ gặp một người ăn mày dù hoàn cảnh của người ăn mày này có khốn khổ đến đâu.




Ông đi dọc ngang khắp thành phố và nhận thấy rằng vấn đề to lớn hơn và nhu cầu th́ nhiều hơn ông nghĩ. Khi ông quay về nhà lúc chiều tối, đầu óc ông đầy ắp những kế hoạch, lược đồ, dự án. Vấn đề duy nhất là phải bắt đầu ở chỗ nào. Phải chăng ông sẽ bắt đầu với một bệnh viện, một trường học, một xí nghiệp hoặc một nơi nào đó?




Khi về đến cổng ṭa nhà, ông nhận thấy người ăn mày vẫn c̣n ở đó, ngay tại vị trí lúc ban sáng. “Chỉ cần tưởng tượng con người nghèo khổ này ngồi đây suốt ngày trong cái nắng cháy da!”, ông tự nhủ. Một lần nữa ông cảm thấy động ḷng trắc ẩn nhưng một lần nữa, ông lại đi qua không dừng lại.




Tối hôm đó ông có một giấc mơ khác. Ông lại nghe thấy những tiếng kêu cứu khác. Nhưng lần này không phải từ một đám đông, nhưng từ một cá nhân. Cá nhân này là người ăn mày mà ông đă thấy ở cổng nhà ông. Sáng hôm sau khi thức dậy ông biết rơ ḿnh phải bắt đầu ở chỗ nào.




Mẹ Têrêxa nói: “Tôi luôn luôn nói rằng yêu thương bắt đầu từ nhà ḿnh: trước hết ở nhà bạn rồi đến thị trấn hoặc thành phố của bạn. Yêu thương một người ở xa th́ dễ, nhưng không dễ khi yêu thương những người sống với chúng ta hoặc ở gần chúng ta. Tôi không đồng ư với cách thức to lớn để thực hiện các công việc – yêu thương bắt đầu với một cá nhân. Để yêu thương một người, bạn phải tiếp xúc và trở nên gần gũi với người ấy. Bạn phải đến tiếp xúc với người nghèo. Khi bạn làm điều đó, bạn vượt qua con nước to lớn ấy. Không c̣n những “triệu” người ấy mà một vài người bạn hiện đang tiếp xúc, gần gũi”.




Mẹ Têrêxa kể lại câu chuyện sau đây: “Một lần nọ ở Bombay có một hội nghị lớn về t́nh trạng nghèo khổ. Khi tôi đến nơi, ngay trước cửa của địa điểm trong đó hàng trăm người đang nói về lương thực và cái đói, tôi thấy một người đang hấp hối. Tôi đưa người ấy về nhà chúng tôi dành cho người hấp hối. Người ấy chết ở đó. Người ấy chết v́ đói. Trong lúc những người ở bên trong nói về việc làm thế nào để trong mười lăm năm, chúng ta sẽ có thật nhiều lương thực và thế này thế kia – c̣n người đàn ông đó th́ đă chết.




“Tôi không bao giờ coi các đám đông là trách nhiệm của tôi. Tôi nh́n vào cá nhân. Tôi chỉ có thể yêu thương một người ở mỗi lúc. Tôi chỉ có thể nuôi sống một người ở mỗi lúc. Tôi nhặt một người. Có lẽ nếu tôi không nhặt một người, tôi sẽ không thể nhặt đến 42.000 người. Toàn bộ công việc chỉ là một giọt nước trong đại dương. Nhưng nếu tôi không đặt giọt nước ấy vào, hẳn đại dương sẽ ít đi một giọt. Đối với bạn, cũng giống thế. Trong gia đ́nh bạn, cũng giống thế”.




Người giàu có không mong cứu vớt thế giới. Nhưng ông ta có thể giúp đỡ người ăn mày trước cổng nhà ḿnh.




CÂU CHUYỆN KHÁC

Một tu sĩ lang thang đến một ngôi làng. Ông đang định nghỉ qua đêm dưới một gốc cây th́ một dân làng chạy đến gặp ông và nói: “Xin thầy cho con viên ngọc quư”.




- Anh định nói về viên ngọc nào? Người tu sĩ khẽ hỏi.




- Tối qua con có một giấc mơ: nếu con đi ra bên ngoài làng lúc chạng vạng tối, con sẽ gặp được một tu sĩ và vị này sẽ cho con một viên đá quư, làm con trở nên giàu có măi”.




Tu sĩ lục lọi trong túi xách, t́m thấy một viên ngọc và lấy ra. “Đây có lẽ là viên ngọc mà anh nói đến”, ông nói và đưa nó cho người dân làng. “Tôi t́m thấy nó trong rừng, cách đây mấy ngày. Anh hăy nhận lấy nó”.




Người đàn ông cầm viên ngọc và ngắm nghía với vẻ thán phục. Nó là một viên kim cương, viên lớn nhất mà anh ta chưa bao giờ thấy. Anh ta đem nó về nhà. Nhưng suốt đêm, anh ta trằn trọc trên giường, không thể ngủ được. Sáng sớm hôm sau anh ta trở lại gặp vị tu sĩ và nói: “Suốt đêm qua, con đă suy nghĩ nhiều. Thầy hăy lấy lại viên kim cương này. Thay vào đó, hăy cho con sự giàu có nào làm thầy cho đi viên kim cương ấy dễ dàng đến thế”.




Người giàu có sống bằng đời sống tinh thần bên trong, người b́nh thường sống bằng đời sống bên ngoài – điều mà người kém cỏi lại thấy cần và mong muốn.





NganhNho




Sưu tầm

florida80
06-20-2019, 18:34
Tố Chất Của Người Việt










Theo Viện nghiên cứu xă hội học Hoa Kỳ th́ người Việt có 10 tố chất cơ bản sau:

1. Cần cù lao động song dễ thỏa măn nên tâm lư hưởng thụ c̣n nặng.

2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động.

3. Khéo léo, song không duy tŕ đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).

4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ư thức nâng lên thành lư luận.

5. Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh, song ít khi học “đến đầu đến đuôi” nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản. Ngoài ra, học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam (nhỏ học v́ gia đ́nh, lớn lên học v́ sĩ diện, v́ kiếm công ăn việc làm, ít v́ chí khí, đam mê).

6. Xởi lởi, chiều khách, song không bền.

7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí v́ những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời).

8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn, c̣n trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn th́ tinh thần này rất ít xuất hiện.

9. Yêu ḥa b́nh, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu thắng v́ những lư do tự ái, lặt vặt, để tiểu cục làm mất đại cục.



10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (cùng một việc, một người làm th́ tốt, ba người làm th́ kém, bảy người làm th́ hỏng).

florida80
06-20-2019, 18:36
Những Ư Tưởng Vui Về Tiền








1. Đối với tôi, việc anh giàu hay nghèo không quan trọng, miễn là... anh có tiền.
2. Tôi rất ghét đả động đến tiền bạc, đặc biệt là những đồng bạc lẻ.
3. Có một lư thuyết màu mè cho rằng con người ta có thể hạnh phúc mà không cần tiền.
4. Nếu ai đó nói rằng tiền bạc không thành vấn đề, th́ vấn đề sẽ là tiền bạc.
5. Nếu anh muốn biết giá trị đồng tiền, hăy thử hỏi mượn ai đó.
6. “Tiền bạc không mua được hạnh phúc”. Nhưng nó được dùng để trả lương cho một lượng nhân viên khổng lồ đang làm công việc nghiên cứu này.
7. Tôi chỉ cần tiền đủ để vượt qua giai đoạn khó khăn này cho đến khi tôi cần thêm cho một giai đoạn khó khăn khác.
8. Tiền không biết nói chuyện. Nó biết thề thốt.
9. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể xoa dịu lúc anh khốn khổ.
10. Có kẻ có tiền và có kẻ giàu.
11. Đồng tiền không biến ai trở thành ngốc nghếch cả, nó chỉ cho ta thấy họ.
12. Tiền th́ luôn bền vững, chỉ có túi tiền th́ thay đổi.
13. Khi một người có tiền gặp một người có kinh nghiệm, người có kinh nghiệm sẽ tích luỹ được tiền và người có tiền sẽ tích luỹ được kinh nghiệm.
14. Trong khoảng khắc, tiền nói được nhiều điều hơn một kẻ si t́nh hùng biện trong nhiều năm.
15. Có nhiều tiền chưa chắc hạnh phúc. Người có mười triệu đô la không sung sướng hơn người có chín triệu đô la.
16. Tôi có đủ tiền để sống suốt quăng đời c̣n lại, trừ khi tôi mua một món ǵ đấy.
17. Phá sản là một quy tŕnh trong đó anh cho tất cả tiền của ḿnhvào túi quần và đưa quần cho người khác mặc.
18. Tiền bạc chỉ mang lại cho ta một thứ duy nhất, đó là sự thảnh thơi để ta không phải lo nghĩ đến nó.
19. Nếu phải chọn giữa tiền và sự hấp dẫn thể xác, hăy chọn tiền. Khi anh già đi, tiền sẽ biến thành sự hấp dẫn thể xác

LOL



NT5NDLE post

Sưu tầm

florida80
06-20-2019, 18:38
Về Phương Trời Cũ - Lời Kết




LỜI KẾT




Từ ấy nhẫn nay đă muôn chiều lá đổ, hơn hai thập niên rồi đă tàn lụn qua đi. Mười năm rồi lại mười năm, trải bao dâu biển đổi dời, chuyện t́nh ngày xưa ấy giờ đây chắc hẳn đă nhạt nḥa phôi pha, siêu thoát ở ḷng người.




Nước mất nhà tan, đời người cũng điêu linh tan vở, trôi nổi muôn phương. Những người bạn cũ năm xưa giờ đây biệt vô âm tín. Kẻ đi người ở, kẻ mất người c̣n, kẻ được người thua, kẻ làm vua người làm giặc, điên đảo, đảo điên. Chỉ tội cho những ai trót đă mang nghiệp làm lính, một đời nằm gai nếm mật gian khổ xả thân, tưởng đă chiến đấu cho quê hương ḿnh, tưởng đă đáp đền hồn thiêng sông núi. Nhưng hởi ơi! sự thật quá tức tửi phũ phàng, vỡ lẽ ra th́ họ chỉ là những con cờ thí mạng, những con cờ hy sinh cho một ván cờ chính trị tàn độc vô lương của những kẻ đă mang chiêu bài danh nghĩa là đồng minh tham chiến. Chiến cuộc này đâu đă bại vong, người đang thắng thế sao bị cưởng bách quy hàng cho áo tù thay áo chiến, cho mất nước tan nhà thay cờ đổi chủ để hận thiên thu. Benhur xưa đă sa cơ ngă ngựa nên đành thúc thủ ngậm hờn, chiến bào dù chưa tơi tả nhưng mệnh người đă theo vận nước tả tơi, chốn lao tù bao năm dài khổ sai lận đận. Người đă xa lại càng thêm xa biệt ngh́n trùng, cái ngày tái hợp để gọi bằng “sư mẫu” đành chờ ở kiếp lai sinh.








Giáo quyền giáo chủ giờ đây đă vong tàn, quyền cao chức trọng cũng tan tành theo mây khói. Bởi không giữ lời Chúa dạy nên Chúa đă giận dữ bỏ ra đi để những kẻ vô thần vào chiếm ngự không c̣n nơi cho phụng thờ. Nhà ḍng thánh thất nay đă sụp đổ rả tan, các nhà truyền giáo như chim mất tổ lạc bầy, thất sở thân sơ, lưu vong đi khắp bốn phương trời t́m ăn năn sám hối.




Phần đôi uyên ương nọ, sau ngày mệnh chung của đất nước, một chiều đă lên đường vượt biển ly hương. Như Adam và Eva khi xưa đă bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng đă phải chống chỏi với thiên nhiên và ác thú để dành lấy sự sinh tồn, nơi đất khách, cả hai đă khởi thủy cuộc đời bằng những ngày cần lao khổ nhọc, lận đận lao đao, ít may nhiều rủi. Bởi trong chốn trần ai đầy xảo trá lọc lừa này, họ ví như một đôi cừu ngoan non nớt, một đôi nai hiền ngơ ngác dại khờ giữa bầy chồn cáo xảo quyệt gian manh cho nên họ không sao tránh khỏi những vấp ngă đau thương, những thất bại chua cay oan uổng. Vả chăng đời là bể khổ. Đố ai không khổ để thành người. Thượng Đế rất công bằng chia đều cái khổ cho tất cả nhân gian. Họ đă có được một cuộc t́nh đẹp đẽ nên thơ và một kết thúc thành tựu như ư. Nếu như họ c̣n được ấm êm hạnh phúc hơn người và thuận buồm xuôi gió trong mọi việc th́ hóa ra Thượng Đế đă bất công với những người khác hay sao. Do đó họ cũng không ngoại lệ, cũng như bất cứ ai ai mang kiếp người, vui ít buồn nhiều.




Thế nhưng dù trong hoàn cảnh nào th́ những kỷ niệm yêu đương ban đầu vẫn là cứu cánh, là chất mật ngọt ngào hóa giải đi những đắng chát chua cay trong cuộc sống đầy bất trắc lo toan và là những câu kinh cứu rỗi nhiệm mầu đă giúp họ vượt qua bao cơn sóng gió tưởng đă làm họ đắm thuyền vỡ tan. Hơn nữa họ kịp nghĩ rằng chuyện ǵ cũng là do ư Chúa, Chúa thương th́ nhờ, không thương th́ chịu, có ai căi được số phần, họ vẫn tự nhủ ḷng cam chịu cho qua. Và cuối cùng rồi th́ Chúa cũng đă ban cho họ một bức tranh đời mỹ miều mà họ đă từng vẽ vời ước ao trong quá khứ. Một mái nhà xinh, một mảnh vườn nho nhỏ với loài hoa t́nh kỷ niệm để mỗi chiều khi nh́n hoa xưa uốn ḿnh ngả nghiêng trong gió, họ lại bâng khuâng thả hồn về phương trời cũ mơ lại giấc mơ xưa. Phương trời cũ ấy giờ đây đă vĩnh viễn cách xa nhưng những kỷ niệm của thuở ban đầu lưu luyến sẽ măi măi không nhạt phai, vẫn măi c̣n đây trong kư ức họ cho đến phút tàn hơi cuối đời…

florida80
06-20-2019, 18:43
T́m Hạnh Phúc














Quang Tuấn




Ở đời, ai lại không muốn mạnh khỏe, vui vẻ, sung sướng ... để được hạnh phúc? Như vậy, đi t́m hạnh phúc và tránh khổ đau vẫn là mục tiêu theo đuổi của con người trong muôn thưở..



Chúng ta thử hỏi xem phải sống như thế nào, phải làm sao, phải cần có những điều kiện ǵ để mong có hạnh phúc? Ở dây, chúng tôi chỉ mong cùng các bạn trao đổi ngắn gọn những ǵ liên quan đến Hạnh phúc b́nh dị của đời thường mà chúng ta mong vươn tới chớ không dám triết lư cao xa hay lư luận dài ḍng chi cả, mong quí bạn hiểu cho.








1. Cần có sức khỏe



Muốn có hạnh phúc trước nhất là phải có sức khỏe. Nằm trên đống vàng mà bệnh hoạn , đau yếu th́ vẫn khổ như thường : một ông vua đang nằm trên giường bịnh rên la, khổ sở th́ chưa chắc vui sướng bằng người ăn xin khỏe mạnh, an nhiên .



Mất tiền bạc, tài sản là mất đi một phần cuộc sống .Mất phẩm giá con người là mất khá nhiều . C̣n mất sức khỏe th́ kể như là mất tất cả .








2. Giải quyết được nhu cầu cơm áo thường ngày



Sau sức khỏe, điều quan trọng nên kể đến phải là nhu cầu vật chất như cơm ăn, áo mặc, nhà ở, thuốc men…nói nôm na là cơm áo gạo tiền, cần giải quyết thỏa đáng mới được. Không thể nào nói hạnh phúc khi bửa đói, bửa no, không nhà không cửa, thiếu trước hụt sau nợ nần ngập đầu, ngập cổ. …”Có thực mới vực được đạo”, chứ sao!








3. Tiền bạc tối thiểu



Tiền bạc cần có tối thiểu để tiêu xài và chi dùng khi có việc bất trắc xảy ra như đau yếu, tai nạn. Thật ra không tiền th́ khó mong làm được ǵ cho cam. Tuy tiền không phải là tất cả, không thể đem lại hạnh phúc thật sự, nhưng tiền không phải chẳng là ǵ. Quản lư đúng đồng tiền đang làm ra có thể giúp ta xoay sở khi có việc cần kíp. Có những trường hợp dùng tiền bạc có thể giải quyết đươc khó khăn khi t́m hạnh phúc; chẳng hạn, nếu bạn bị bệnh tật hay già yếu không có ai săn sóc, dưỡng nuôi th́ chừng ấy tiền sẽ là người giúp việc đắc lực để lo cho bạn v́ bạn có của để lấy của che thân.



Xin kể vài câu khá hay về tiền bạc:



- Tiền bạc là tên đầy tớ tốt nhưng là ông chủ rất xấu.



- Có nhiều tiền có thể mua một ṭa lầu đài nhưng chưa chắc tạo được mái ấm gia đ́nh.



- Có nhiều tiền có thể mua được đia vị nhưng chưa chắc mua được phẩm giá con người..








4. Vui hưởng hiện tại và bằng ḷng cái đang có



Hôm nay hay hiên tại là ngày quan trọng nhất v́ hôm qua là quá khứ, đă qua rồi, chỉ c̣n là ấn tượng trong trí nhớ, ta không níu lại được. C̣n ngày mai, là tương lai, chỉ là suy tưởng, mơ hồ, viễn vông làm sao ta nắm chắc được ngay bây giờ? Chúng ta chỉ sống được giây phút hôm nay v́ hiện tại là giao điểm của hai chiều mịt mờ không tưởng là quá khứ và tương lai.




Hạnh phúc không phải là mục tiêu ở xa, ta chờ đến mà là hành tŕnh hôm nay, ngay trên chặng đường ta đang đi. Như vậy, ta hăy vui sống trọn vẹn cho ngày hôm nay. Hăy tận hưởng hoa hồng đang nở bên cừa sổ ngay hôm nay, ngay bây giờ, mà đừng chờ ngày mai, v́ ngày mai nó sẽ tàn không c̣n nữa.




Người sống hạnh phúc là người bằng ḷng những ǵ ḿnh đang có trong hiện tại... Họ biết “tri túc”, biết an phận nghĩa là không “đứng núi này trông núi nọ” hoài, không “thả mồi bắt bóng” măi . Họ biết rằng “Một cái trong tay bằng hai cái chưa có”. Nếu hoàn cảnh tốt, thuận lợi th́ t́m mọi cách để tận hưởng, nếu xấu th́ sẵn sàng chấp nhận để t́m cách cải thiện. Định mệnh chỉ họ cho có được trái chanh c̣m, th́ họ cải thiện, biến nó thành ly nuớc giải khát thơm ngọt – hay hơn là họ chỉ mơ ước trái nho, trái cam không có được.

Thiết tưởng hạnh phúc không phải là cái ǵ quá to tát hay quá trọng đại, ta măi trông chờ. Mà hạnh phúc là những niềm vui, những cái nho nhỏ, b́nh thường trước mắt ta đang có. Thí dụ, sáng nay thức dậy cảm thấy trong người khỏe khoắn không dau ốm, không vui sao? Hôm nay có việc để đi làm mà không bị thất nghiệp như nhiều người khác, không đáng mừng sao? Lâu ngày gặp lại người bạn cũ tay bắt mặt mừng, không thích thú sao?




Thật ra có những hạnh phúc đang sẵn trong tay mà ta không thấy. Ví dụ như vào bịnh viện thấy quá nhiều người dau yếu nằm la liệt c̣n ta th́ khỏe mạnh đi xông xổng - không sướng sao? Dù ta lảng tai hay mắt nh́n không rơ nhưng biết rằng trong đời này có biết bao nhiêu người điếc và mù không c̣n nghe hay thấy chi nữa cả - không may mắn sao ?








5. Giữ tâm hồn yên tỉnh, thư thái



Nên nhớ rằng tất cà cuộc sống chúng ta vui sướng hay khổ đau, mạnh khỏe hay bịnh hoạn, sống lâu hay chết sớm, một phần lớn đều do trạng thái tâm hồn. Nó đươc xem như viên chỉ huy trưởng , người lănh đạo toàn diên con người của chúng ta, từ tâm hồn đến thể xác. Cái ǵ làm cho nó êm ái, hưng phấn thí cuộc sống cùa ta được tích cực, thăng hoa, ngược lại cái ǵ làm cho nó căng thẳng, sa sút th́ cuộc sống cùa ta sẽ tàn tạ và tuổi đời sẽ rút ngắn đi: Một tâm hồn vui vẻ, một trái tim yêu đời sẽ ngừa được bệnh hơn cả kho thuốc men. Điều này đă xác minh được bằng những khảo nghiệm khoa học.




Ta cũng nên biết quên và buông xả những viêc trái tai gay mắt, những buồn phiền, hờn giận... để tâm hồn được vắng lặng, thanh thản. Nhớ cho:đời người rất ngắn ngủi, hơi đâu mà khổ tâm v́ “t́nh đời đen bạc, ḷng người đổi thay “ hay một nghịch cảnh trớ trêu mà ta không làm sao tránh khỏi: Dây là cuộc đời là cơi vô thường mà ! Nhưng tất cả rồi sẽ trôi qua. đến một lúc rồi đi có ǵ đâu trường cữu trong cơi đời này? Nếu ta càng coi cái ǵ quá quan trọng, quá lớn lao, to tát th́ ta sẽ càng khổ tâm v́ cái đó . Muốn khỏi đau khổ, điều quan trọng là đừng xem ǵ quá quan trọng cả để được “an nhiên tự tại”.








6. Sống cởi mở, yêu thương



Đừng coi ḿnh là “Trung tâm vũ trụ“ quá to lớn, vĩ đại . Cũng đùng quá lo lắng cho “ Cái tôi đáng ghét của minh” (Le Moi haissable Pascal) mà nên vượt ra khỏi bản thân hẹp ḥi này để nghĩ đến người khác, để quan tâm đến những người thân yêu .. Những bậc vĩ nhân như Phật và Chúa, đă hướng chúng ta đi t́m hạnh phúc bằng con đường Từ bi - Bác ái:quên ḿnh để mưu cầu cuộc sống tốt đẹp cho tha nhân. Hai Ngài dạy ta phải yêu thuong v́ T́nh thương là diều cao quí nhất trên đời này nên dược người đời tôn thờ muôn thuở, mặc dù sống rất đạm bạc không có tài sản riêng tư chi cả. Tài sản của hai Ngai là Từ Tâm bao la như trời biển.. Sống ích kỷ chỉ biết có ḿnh th́ chẳng khác nào con ốc thu ḿnh vào vỏ hẹp tối tăm, suốt đời hiu quạnh, cô đơn ..




Người hạnh phúc luôn mong giúp đỡ, mong đem niềm vui hay những ǵ tốt đẹp cho người khác mà không mong chờ sự đền đáp lại v́ khi cho họ đă được nhận rồi. Người nào cầm hoa hồng tặng ai th́ tay người ấy thơm hoa hồng. Sự cho đi cũa họ xuất phát từ con tim, từ t́nh cảm yêu thương thật sự. Mang niềm vui cho người khác tức là t́m niềm vui cho chính ḿnh, và cũng là ư nghĩa đời sống của họ “Sống yêu thương để được yêu thương”. Cho nên, họ cảm thấy vui sướng biết bao khi góp lời an ủi, khuyến khích hay khen tặng ai cũng như khi đươc chia sè sướng khổ, vui buồn với người khác qua ḷng cảm thông và thương mến chân thành giữa con người với con người với nhau. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim chia sẻ yêu thương nhiều nhất.








Kết luận : Tôi mạo muội nghĩ rằng: hạnh phúc không do hoàn cảnh hay sự vật bên ngoài mà chính yếu là do trạng thái tâm hồn bên trong. đối với ngoại cảnh mà ra Do đó nhà Phật khuyên ta nên “đối cảnh vô tâm”.Sướng hay khổ, vui hay buồn tùy thuộc vào góc cạnh ta nh́n thế giới bên ngoài thế nào, vào cách cảm nhận và ứng biến trước cuộc sống.ra sao?



Mang kính hồng hay kính đen mà nh́n đời ? ( Tẻ vui cũng bởi ḷng người mà ra – Ng. Du)



Nói chung là do quan điểm sống cuả ta: lạc quan hay bi quan mà vui hay khổ.



Thiết tưởng : tâm là mấu chốt, là cốt lỏi : Đau khổ là do tâm mà Hạnh phúc cũng do tâm vậy .



Xin chúc quí bạn được nhiều hạnh phúc.








Sưu tầm

florida80
06-20-2019, 18:45
Hai Câu Trả Lời Thâm Thúy Nhứt Lịch Sử










1 : ĐUỔI MỸ VỀ NƯỚC, Vào đầu thập niên 60, trong cuộc họp với các nhà lănh đạo Châu Âu để thỏa hiệp sống chung ḥa b́nh với các nước CS Đông Âu. Tổng Thống Pháp Charles de Gaulle muốn lấy ḷng CS nên đả đơn phương quyết định rút ra khỏi Liên Minh Pḥng Thủ Bắc Đại Tây Dương (NATO). Ông ta nói với Ngoại trưởng Dean Rusk của Tổng Thống Kennedy là : " Ông muốn Quân Đội Hoa Kỳ PHẢI RÚT RA KHỎI NƯỚC PHÁP CÀNG SỚM CÀNG TỐT."


Ngoại Trưởng Rusk nh́n thẳng vào mặt Tổng Thống De Gaulle từ tốn hỏi : " Thưa Tổng Thống ! lệnh này có bao gồm luôn cả các Quân Nhân Hoa Kỳ từng được chôn cất tại đây hay không ???? "(Chúng ta biết lính Mỹ tử trận nhiều nhất là trong cuộc đổ bộ lên bờ biển Normandie cùng với quân Canada năm 1944 để Giải Phóng Nước Pháp thoát khỏi sự chiếm đóng của Đức Quốc Xả trong Đệ Nhị Thế Chiến...) TT De Gaulle cứng họng không trả lời. Tiếp theo là một sự yên lặng như tờ. Yên lặng đến đổi có thể nghe cả hơi thở người đối diện.




2 : TR̀NH SỔ THÔNG HÀNH Cụ già Người MỸ 84 tuổi , Robert Whiting tới Paris bằng phi cơ. Tại văn pḥng Sở Di Trú phi trường. V́ già cả chậm lụt , nên cụ phải mất thời gian lục t́m sổ thông hành trong xách tay. Thấy cụ cứ lục lọi , nhân viên Sở Di Trú sẳng giọng với cụ : " Thưa Ông ! Ông đả từng đến nước Pháp bao giờ chưa? " Cụ Whiting khai là trước đây cụ đả từng đến nước Pháp rồi. " Vậy ông có biết là ông Cần Phải Sẵn Sàng Để Xuất Tŕnh Sổ Thông Hành không? " Cụ già Hoa Kỳ trả lời : " Trước đây khi tôi đến Pháp tôi không cần phải xuất tŕnh Sổ Thông Hành ǵ hết cả.." Nhân viên Di Trú nổi nóng : " Xin Ông nói chuyện cho đàng hoàng một chút. Chuyện vô lư ! Người Mỹ bao giờ củng phải xuất tŕnh Sổ Thông Hành khi tới Pháp. Cụ Whiting đua mắt nh́n nhân viên Di Trú thật lâu rồi nhẹ nhàng giải thích : " Thật vậy sao ! trước đây khi tôi đổ bộ lên băi biển OMAHA nước Pháp trong ngày D day năm 1944 để giải phóng nước Pháp thoát khỏi sự thống trị của Đức Quốc Xă , tôi ĐẢ KHÔNG T̀M THẤY MỘT NGƯỜI PHÁP NÀO Ở ĐÓ ĐỂ MÀ TR̀NH SỔ THÔNG HÀNH CẢ......."

Yên lặng như tờ. Yên lặng đến đổi có thể nghe làn gió thoảng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ phi trường.

Theo Viet times

florida80
06-20-2019, 18:46
Lục Ḥa - Sáu Pháp Ḥa Trong Nhà Phật




Trong những giây phút lắng ḷng, có khi nào bạn nghỉ giữa tôi và bạn gặp nhau trên Diễn Đàn bắt nguồn từ một nguyên nhân sâu xa không?

- Nếu nguyên nhân đó tốt, th́ tôi và bạn lúc nào cũng dùng lời ôn tồn, dịu dàng, an ủi.



- Nếu nguyên nhân đó xấu th́ tôi và bạn thường hay tranh căi



Dầu là nguyên nhân xấu chúng ta vẫn sửa đổi được. Nếu bạn biết rằng có biết bao người trên thế gian này không có điều kiện như chúng ta. Không biết computer, internet,email là ǵ ? Không biết forum là ǵ, nơi ấy mỗi ngày có những bạn hữu ở bốn phương trời góp mặt chia sẻ cùng nhau. Dù là trên Mạng Ảo. Nhưng trong cái Ảo có cái Thật. Nếu bạn biết rằng, chúng ta vẫn c̣n gặp nhau, dù sau khi ta bỏ thân xác này để về cơi trời. Vẫn bắt tay mặt mừng nơi cơi Thiên đàng, nếu ta thực hiện được t́nh " Huynh Đệ". T́nh huynh đệ là t́nh thương, dù bạn ở trong tôn giáo nào, quan điểm chính trị của bạn ra sao ?



Hiền G̣ Công



- Viết sau khi xem bài thơ Tạ T́nh Bạn Ảo của tác giả NPN








Mời xem thêm Sáu Pháp Ḥa trong nhà Phật dưới đây

Lục ḥa
Cố Ḥa Thượng Thích Thiện Hoa











Lục ḥa là sáu phương pháp cư xử với nhau cho ḥa hợp từ vật chất đến tinh thần, từ lời nói đến việc làm.








A. MỞ ĐỀ








1. Tai hại của sự bất ḥa








Trong sự sống chung đụng hằng ngày, không có ǵ tai hịa bằng sự bất ḥa. Sự bất ḥa làm ung độc cuộc sống chung và bắt buộc người ta phải xa nhau, nếu không muốn ở gần nhau để làm khổ cho nhau.








Trong gia đ́nh, anh em không ḥa, th́ t́nh cốt nhục chia ly. Vợ chồng không ḥa, th́ gia nghiệp chẳng thành, con cái phải bị đau khổ, v́ gần cha th́ phải xa mẹ; gần mẹ th́ phải xa cha. Xóm làng không ḥa th́ hay sinh ra rầy rà, kiện cáo, chém giết lẫn nhau. Quốc gia không ḥa th́ sanh ra giặt giă loạn lạc, dân chúng khổ sở. Nhân loại bât sḥa, th́ chiến tranh tiếp diễn, nhân sinh điêu đứng, suy tàn.








2. Sự quan trọng của nhu ḥa








Đă thấy sự bất ḥa như thế nào, tất nhiên cũng phải thấy đức tánh nhu ḥa là cần thiết như thế nào cho đời sống tập thể.








Chúng ta thường nghe nói: "Dỉ ḥa vi qúi" (lấy ḥa làm quư). Bốn chữ giản dị ấy có một công dụng ích lợi vô cùng. Những ai lấy nó làm phương châm, th́ bất luận việc lớn việc nhỏ đều thành tựu dễ dàng. Trái lại, những ai khinh thường nó, th́ công việc chung không bao giờ có kết quả.








Sách Nho cũng có nói: "Thời thế thuận, không bằng địa thế lợi; địa thế lợi, không bằng nhân tâm ḥa" (thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân ḥa). Xem thế th́ đủ biết: yếu tố ḥa là quan trọng hơn hết trong mọi việc, mọi tổ chức. Gia đ́nh ḥa th́ gia đ́nh có hạnh phúc; nước nhà ḥa th́ nước nhà được thạnh trị; nhơn loại ḥa th́ thế giới an lạc.








Hiểu biết hơn ai hết sự quan trọng của đức tánh nhu ḥa trong đời sống tập thể, đức Phật đă chế ra pháp "Lục ḥa" cho hàng Phật tử.








B. CHÁNH ĐỀ








I. ĐỊNH NGHĨA








Lục ḥa là sáu phương pháp cư xử với nhau cho ḥa hợp từ vật chất đến tinh thần, từ lời nói đến việc làm. Ḥa ở đây là ḥa với mục đích tiến tới sự cao đẹp, đến con đường giải thoát, toàn thiện toàn mỹ, chứ không phải ḥa một cách nhu nhược, thụ động, ai nói quấy cũng ừ, ai nói phải cũng gật. Ḥa ở ở đây cũng không phải là phương tiện trong giai đoạn để rút thắng lợi về ḿnh, rồi lại chiến. Ḥa ở đây nhằm mục đích làm lợi cho tất cả, gây hạnh phúc cho tất cả, trong ấy có ḅng dáng "tự và tha" không có so đo "ta và người".








II. LỤC H̉A LÀ NHỮNG G̀?








Lục ḥa gồm có sáu điểm sau đây:








1. Thân ḥa cùng ở (Thân ḥa đồng trú)








Nghĩa là cùng nhau ở dưới một mái nhà, trong một phạm vi, một tổ chức, hôm sớm có nhau, cùng ăn cùng ngủ, cùng học cùng hành.








Khi đă sống chung đụng hằng ngày như thế, th́ phải ḥa thuận với nhau, không dùng sức mạnh, vơ lực để lấn hiếp, đánh đạp nhau. Nếu là anh em, vợ chồng, con cái trong một gia đ́nh, th́ phải trên thuận dưới ḥa, anh ra anh, em ra em, chồng ra chồng, vợ ra vợ, chứ không được lộn xộn vô trật tự, hiếp đáp, sát phạt nhau.








Nếu là những Phật tử, cùng ở với nhau học tập dưới một mái chùa, th́ tuy là không phải ruột thịt, nhưng cũng là những người con chung của đức Phật, cùng một lư tưởng mục đích, th́ cũng phải lấy cái ḥa khí làm đầu, không được chia phe phái, ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp cô, mạnh ai nấy được.








Nếu là đồng bào, cùng chung sống trong một quốc gia xă hội, th́ phải lấy sự đoàn kết làm đầu, không được gây cảnh nồi da xáo thịt, chia năm xẻ bảy, làm thành giặc cḥm, giặc xóm; sát phạt nhau, chém giết nhau. Người nước ta có câu ca dao rất có ư nghĩa:








"Bầu ơi thương lấy bí cùng,



Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn".








Khác giống, mà sống chung trên một giàn, c̣n phải ḥa thuận, thương yêu nhau; huống chi là cùng một dân tộc, một giống ṇi !








Cũng thể, đă là nhâ loại, cùng chung sống trên quả dịa cầu nầy, th́ dù là da trắng, da đen, da vàng hay da đỏ cũng là "Tứ hải giai huynh đệ" cả. Đă là giống người như nhau mà lại đem nhau ra chiến trường bắn giết nhau, tàn sát nhau, làm mồi cho súng đạn vô trí, th́ thật là vô cùng phi lư.








Tóm lại, đă cùng chung sống với nhau trong một địa vị, một giới hạn, một hoàn cảnh, th́ bao giờ cũng phải ḥa hảo với nhau.








2. Lời nói ḥa hiệp, không tranh căi nhau








Muốn thân không đánh đạp nhau, không đối chọi nhau, khi ở bên cạnh nhau, th́ lời nói phải giữ ǵn cho được ôn ḥa nhă nhặn; trong mọi trường hợp, nhất thiết không được rầy rad, căi cọ nhau.








Có người thân ḥa mà khẩu không ḥa, ăn thua nhau từng câu nói, t́m cách mỉa mai, châm thọc nhau, hạch hỏi nhau từng tiếng một, cuối cùng sanh ra ấu đả nhau.








Trong một gia đ́nh, xũng v́ một lời nói không ḥa, mà nhiều khi anh em xa ĺa nhau, vợ chồng ly tán nhau, cha con không thấy mặt nhau, trưỏ thành những kẻ xă lạ, thù hằn nhau.








trong xă hội, cũng v́ một lời nói không ḥa, mà nhiều khi quốc gia phải lâm nạ chiến tranh, nhân loại phải bị đẩy vào ḷ sát sanh thảm khốc.








Bởi thế, nên thân thể ḥa chua phải là đủ, mà Phật dạy phải ḥa cả miệng nữa. Nghĩa là người Phật tử phải nói lời dịu dàng, ḥa nhă với nhau, nhất thiết không được căi lẫy, gây gỗ nhau. Nếu có ǵ thắc mắc, cần phải bàn căi cho ra lẽ, th́ tuyệt đối phải dùng lời nói ôn tồn, ḥa nhă mà bàn luận.








3. Ư ḥa cùng vui (Ư ḥa đồng duyệt)








Duy thức học có nói: Ư là hệ trọng hơn hết, nó là động cơ thúc đẩy miệng và thân. Kể công th́ nó đứng đầu, mà kết tội, nó cũng đứng trước (công vi thủ, tội vi khôi). Bởi thế cho nên, trong một gia đ́nh, một đoàn thể, mỗi người cần giữ ǵn ư tứ, tâm địa của ḿnh. Nếu ư tưởng hiền ḥa, vui vẻ th́ thân và lời nói dễ giữ được ḥa khí. Trái lại nếu ư tứ bất ḥa, thường trái ngược nhau, ganh ghét nhau, th́ thân và khẩu khó mà giữ cho được ḥa hảo. Dù có cố gắng bao nhiêu, để thân và khẩu được ḥa khí, hay v́ sợ một uy quyền ǵ trên, mà phải ăn ở ḥa thuận với nhau, th́ sự ḥa thận này cũng chẳng khác ǵ một lớp sơn đẹp đẽ, tô lên một tấm gỗ đă mục. Một khi sự xung đột bên trong đă đến một mức độ không thể chứa đựng được nữa, tất nó sẽ nổ tung ra trong lời nói hay trong những cái đấm đá; cũng như tấm gỗ khi đă mục quá rồi th́ thế nào lớp sơn bên ngoài cũng rạn nứt, đổ bể.








Đức Phật đă thấu rơ như thế, nên Ngài dạy phải có tâm ư vui vẻ ḥa hiệp trong khi chung sống với nhau.








Muốn được tâm ư ḥa hiệp, phải tu hạnh Hỷ xà. Hỷ xả nghĩa là bỏ ra ngoài những sự buồn phiền, hờn giận, không chấp chặt trong ḷng những lỗi lầm của kẻ khác. Có như thế, tâm hồng mới thư thái, vui vẻ được, và ư nghĩ mới trong sáng, thanh tịnh được. Vậy Phật tử chúng ta hăy cố gắng tu hạnh hỷ xả mới được.








4. Giới ḥa cùng tu (Giới ḥa đồng tu)








Trong một tổ chức, một đoàn thể nào có trật tự, tất đều có kỹ luật qui cả hẳn hoi.








Trong đạo Phật, mỗi Phật tử, tùy theo địa vị cấp bậc tu hành của ḿnh, mà thọ lănh ít hay nhiều giới luật. Người tại gia th́ thọ Ngũ Giới; người xuất gia thí thọ 10 giới nếu là Sa Di, thọ 250 giới nếu là Tỳ kheo, thọ 348 giới nếu là Tỳ kheo Ni v.v...








Khi Phật tử hội họp lại, hay khi cùng chung sống để tu học, mỗi ngày tùy theo cấp bậc của ḿnh mà giữ giới. Đă cùng một cấp bực với nhau, th́ tất phải thọ giới và giữ giới như nhau, chứ không được lộn xộn, giữ giới nầy, bỏ giới kia, giữ giới kia, bỏ giới nọ, mỗi người mỗi thứ. nếu có sự vô kỷ luật nầy th́ lẽ tất nhiên tổ chức ấy sẽ tan ră. V́ thế, đức Phật dạy: khi Phật tử đă chung sống với nhau, thỉtiệt để phải cùng nhau tu những giới luật như nhau, giữ đúng những giới luật của cấp bực ḿnh.








Nói rộng ra, trong một trường học, một gia đ́nh Phật tử, một hội chẳng hạn, bao giờ cũng lấy kỷ luật làm đầu. Trong trường, nếu học sinh không giữ kỷ luật của trường, ai muốn ra cứ ra, ai muốn vào cứ vào, ai muốn học cứ học, ai muốn chơi cứ chơi, th́ trường ấy ắt phải sập. Trong gia đ́nh Phật tử, đoàn sinh mỗi người mỗi làm theo mỗi ư riêng ḿnh, không tuân năm điều luật của gia đ́nh, không làm theo huấn lệnh của Huynh trường, th́ dg Phật tử ấy sẽ tan ră. trong một hội viên không tôn trọng điều lệ của hội, phân chia giai cấp, tự cho ḿnh sang không cần giữ giới như người hèn, tự cho ḿnh giàu, không gữ giới như người nghèo, tự cho ḿnh có học thức không giữ giới như người vô học; nếu có t́nh trạng như thế tất hội ấy sẽ tan ră.








Nói tóm lại, trong một đoàn thể, đạo hay đời, nếu không cùng nhau ǵn giữ giới điều, kỷ luật, quy tắc, th́ chúng ta không bao giờ sống chung với nhau được. Vật Phật tử, muốn ḥa hợp cùng nhau để tu tập, th́ mỗi người cần phải ǵn giữ giới luật như nhau.








5. Thấy biết giải bày cho nhau hiểu (Kiến ḥa đồng giải)








Trong sự sống chung, mỗi người hiểu biết được điều ǵ, khám phá được điểm ǵ, phải giải bày, chỉ bảo cho người khác hiểu. Như thế tŕnh dộ hiểu biết mới không chênh lệch, sự tu học mới tiến đều về tinh thần b́nh đẳng, mới dễ giữ vững giữa những người cùng ở một đoàn thể.








Khi ta khám phá ra được một điều ǵ mới lạ, hay có một ư kiến ǵ hay ho, nếu ta không giải bày cho người chung quanh, th́ không những ta là một kẻ ích kỷ, mà c̣n tạo ra một sự tắc nghẽn giữa sự thông cảm với những người khác. Ḷng ích kỷ và sự tắc nghẹn ấy là mối dây của sự chia rẽ, bât sḥa, xung đột. Trớc một vấn đề, mỗi người sẽ nghĩ, sẽ thấy mỗi cách, và do đó, sẽ gây nghi ngờ, hoang mang trong đoàn thể, v́ phần đông không biết tin vào ai.








Nhất là trong kinh sách Phật, vừa nhiều, vừa cao siêu, vừa đủ loại, mỗi Phật tử có thể khám phá ra một khía cạnh khác nhau, t́m ra một ư nghĩa có thể đúng, mà cũng có thể sai. Trong người trường hợp ấy, mà không gấp rút giải bày quan điểm, ư kiến của ḿnh cho mọi người trong đoàn thể hiểu biết, th́ khó mà có thể sống ḥa hiệp với nhau.








6. Lợi ḥa cùng chia cân nhau (Lợi ḥa đồng quân)








Về tài lợi, vật thực, đồ dùng phải phân chia cho cần nhau hay cùng nhau thọ dụng, không được chiếm làm của riêng, hay giành phần nhiều về ḿnh.








Trong khi sống chung, nếu có người đem cho vật thực, y phục, mền chiếu, thuốc thang v.v...th́ phải đem quân phân tất cả, nghĩa là chia cho đều nhau, không v́ t́nh riêng, kẻ ít người nhiều, kẻ tốt người xấu, nhưng phải lấy công bằng làm trọng. Giữ được như thế, th́ dù ở chung ngh́n người cũng vẫn ḥa vui. Trái lại, nếu v́ tính tư, ư riêng tham tài ham lợi th́ dù chỉ có vài ba người chung sống với nhau, cũng không thể ḥa được.








Trong xă hội sở dĩ có sự xung đột dữ dội, phân chia giai cấp, cũng do v́ thiếu sự "Lợi ḥa đồng quân" cả. Người giàu th́ giài quá, kẻ nghèo th́ nghèo xơ, kẻ dinh thự nguy nga ruộng đất c̣ bay thẳng cánh, có kẻ không có một cḥi tranh vách đất. Do đó, không thể có ḥa b́nh được: người vô sản xung đột với kẻ hữu sản, nước nghèo đói sanh sự với nước phú cường.








nếu nhân loại thâm hiểu rằng: cuộc giàu sanh phú quư trong nhân gian, như hạt sương đọng trên cành hoa, công danh vinh hiển trên đời như bọt nước nổi trên mặt biển, th́ chắc sự chênh lệch giữa giàu và nghèo sẽ bớt đi nhiều lắm, và nhân loại sẽ bớt xung đột nhau hơn.








Với một tinh thấn b́nh đẳng lợi tha, từ bi cứu khổ, với một tri huệ soi thấu rơ sữ vô thường, giả tạm của cuộc đời, Đức Phật đă dạy: "Có tài lợi, nên tùy phận chia sớt cho nhau", hay triệt để hơn nữa: "Lợi ḥa đồng quân".








bậy chúng ta đă là Phật tử, phải nên cố gắng thực hành cho được lời dạy ấy.








C. KẾT LUẬN








Để có một ư niệm tổng quát về Lục ḥa chúng ta hăy ôn lại một lần nữa, những ư chính trong 6 điều chỉ bảo của đức Phật:








1) Hăy chung sống với nhau một cách ḥa hợp, hăy chung lưng đấu cật, đùm bọc nhau, chứ không nên dùng vơ lực để đàn áp nhau.








2) Hăy nói năng với nhau một cách dịu dàng, ḥa nhă; nếu có điều ǵ thắc mắc cần bàn căi, th́ cũng phải bàn căi trong ôn ḥa, lễ độ.








3) Hăy nuôi dưỡng ư tốt đẹp đối với nhau, hăy trau dồi đức hỷ xả; đừng bao giờ thù hiềm, ganh tỵ nhau.








4) Hăy giữ đúng giới luật như nhau, hăy lấy kỷ luật làm đầu. Vô kỷ luật th́ không một đoàn thể nào có thể tồn tại được.








5) Hăy giải bày những sự hiểu biết, những ư kiến của ḿnh cho người chung quanh. Người thông hiểu nhiều, phải có bổn phận chỉ bày cho người hậu tiến và dắt họ đi kịp ḿnh.








6) Hăy chia đồng đều tài lợi thu thập được cho những người cùng sống chung với ḿnh, để mọi người đều được thỏa măn, vui vầy.








Sáu điều dạy trên đây, nếu chúng ta thực hiện một cách triệt để th́ trong gia đ́nh, cha mẹ, vợ chồng, anh em, đều được ḥa thuận yên vui, gia nghiệp mỗi ngày một thịnh đạt; quốc gia được hùng cường thịnh trị, thế giới đ ḥa b́nh an lạc.








Riêng về trong giới Phật tử chúng ta, nếu áp dụng đúng đắn pháp "Lục ḥa", th́ sự tu học của chúng ta mau được tiến bộ, con đường giải thoát được gần hơn, và cảnh giới Cực lạc không phải chỉ là một ước vọng.








Vậy xin khuyên các Phật tử mỗi người sau khi học hiểu rơ Lục ḥa, phải thật hành cho được và khuyên mọi người thật hành theo, để cùng hưởng hạnh phúc chung.




Hiền G̣ Công sưu tầm



at 12:08 AM







No comments:





Post a Comment

florida80
06-20-2019, 18:48
Niệm Phật Thành Phật









Những cái KHÔNG CÓ trong niệm Phật




1. Niệm Phật không phải để cầu xin Phật ban cho một điều ước nào đó.

2. Niệm Phật không phải để tăng thêm sức mạnh, thêm can đảm để đối phó với kẻ thù. Cho nên trong Phật giáo trải qua hơn 2.500 năm, không hề có chuyện một đoàn quân lâm trận giương cao biểu tượng hay h́nh Đức Phật để hăng máu, can đảm xông lên chém giết kẻ thù.

3. Niệm Phật không phải là để van xin Phật ban cho một giải pháp để giải quyết một t́nh thế khó khăn.

4. Niệm Phật không phải để xin Phật ban bố phép mầu, vặn cổ kẻ thù giúp chúng ta.

5. Niệm Phật không phải là quỵ lụy khóc than, trở nên hèn kém đối với Phật.

6. Niệm Phật không phải xin Phật chỉ lối, đưa đường cho chúng ta buôn may, bán đắt.

7. Niệm Phật không phải để dông dài kể lể, tâm sự chuyện kín, chuyện riêng tư với Phật.

8. Niệm Phật không giống như cầu nguyện, van vái thần linh.

9. Niệm Phật không phải để trở nên đời đời kiếp kiếp làm tôi đ̣i cho Phật.

10. Niệm Phật nhất thiết không phải để quên đời.




Những cái CÓ trong niệm Phật




1. Niệm Phật để tâm hồn thanh thản.

2. Niệm Phật để an trụ tâm. Đang nóng nảy, niệm Phật ḷng dịu hẳn xuống. Đang thù hận, niệm Phật hận thù hóa giải. Đang tham lam, niệm Phật bớt tham…

3. Niệm Phật để không cho niệm ác nảy sinh. Nếu niệm ác đă nảy sinh th́ không cho nó phát triển.

4. Niệm Phật để giữ ǵn thân-khẩu-ư.

5. Niệm Phật là phương thuật giữ ǵn Chánh niệm.

6. Niệm Phật tới vô niệm chính là Thiền.

7. Niệm Phật để nuôi dưỡng ḷng Từ bi.

8. Niệm Phật để trở thành Phật chứ không phải trở thành nô lệ hay tôi tớ cho Phật.

9. Niệm Phật cũng là phép trị liệu, bảo vệ sức khỏe.

10. Niệm Phật để giải trừ bớt ác nghiệp gây tạo trong quá khứ.

11. Niệm Phật để lúc lâm chung chẳng c̣n lo sợ, chẳng cần phải nhờ ai cứu rỗi, một ḿnh thẳng tiến lên Cực lạc của Phật A Di Đà.

12. Càng niệm Phật đầu óc càng sáng suốt, ḷng dạ thảo ngay, tâm tính hiền từ.

13. Kẻ ác khẩu, nói năng hung dữ chuyên niệm Phật sẽ giải trừ được khẩu nghiệp.

14. Niệm Phật khiến lời nói dịu dàng, khiêm tốn do đó không gây thù chuốc oán.

15. Niệm Phật để chuyển nghiệp.

16. Niệm Phật khiến đi đứng dịu dàng, cử chỉ khoan thai.

17. Niệm Phật có thể ngăn chặn được cám dỗ điên cuồng.

18. Chán nản, thất vọng, niệm Phật khiến tâm địa b́nh ổn.

19. Lâm vào ṿng lao lư, tù tội, mỗi tối nên ngồi ở tư thế "bán già", xoay mặt vào tường niệm Phật khoảng nửa tiếng đồng hồ, sẽ thấy tâm hồn thanh thản, thời gian ở tù qua nhanh.

20. Niệm Phật khiến ta b́nh tĩnh, không lao vào chuyện thị phi.

21. Niệm Phật có thể trở thành Thánh tăng, đạt tới trạng thái bất động, nhập đại định.




Thực hành niệm Phật




- Buổi tối nên niệm Phật.

- Trước khi đi ngủ nên niệm Phật cho đến khi nào đầu óc thanh thản để từ từ đi vào giấc ngủ.

- Sáng thức dậy nên niệm Phật, dù vài câu, bởi v́ sau giấc ngủ dài đầu óc con người thường hôn trầm. Niệm Phật vào đầu sớm mai cũng là dấu hiệu bắt đầu một ngày mới tốt lành.

- Khi nào thấy buồn chán nên niệm Phật.

- Thấy mất tự tin nên niệm Phật.

- Thấy ḷng xao xuyến nên niệm Phật.

- Thấy có thể bị cám dỗ nên niệm Phật.

- Thấy thời gian kéo dài, vô vị nên niệm Phật.

- Gặp rắc rối về pháp lư nên niệm Phật để b́nh tĩnh ứng phó.

- Bị ai chọc giận, công kích nên niệm Phật.

- Các em khi vào thi, nên niệm Phật để đầu óc thanh thản, b́nh tĩnh v.v…

- Đêm khuya thanh vắng một ḿnh trên tàu, xe, trên sông nước nên niệm Phật.

- Khi bệnh tật, đau ốm nằm nhà thương nên niệm Phật để không mất tinh thần,


- Nếu niệm Phật kết hợp với theo dơi hơi thở th́ công năng rất lớn chẳng khác ǵ thiền định vậy.




Sưu tầm



at 1:21 AM

florida80
06-20-2019, 18:49
Tháng Mười Một - Nghĩ Suy Về Cái Chết (Toussaint)












Jos.Vinc. Ngọc Biển








Tháng Mười Một lại về, trong tâm trí bạn và tôi. Tháng Mười Một là tháng mà Giáo Hội mời gọi ta hăy suy nghĩ về cái chết của ḿnh và tha nhân. Khi ta suy nghĩ về sự chết, ta sẽ nhận ra sự yếu đuối của thân phận con người, sự mong manh và tính bất định của sự sống. Như vậy, khi suy nghĩ về sự chết th́ cũng là lúc ta suy nghĩ về sự sống. Bởi v́ nhờ suy nghĩ về sự chết mà ta có thể sống tốt cũng như hài ḥa hơn trong các mối tương quan với tha nhân, đồng thời thêm xác tín mạnh mẽ vào sự sống trường sinh mai hậu. Nhà thơ R.Tagore đă viết thật chí lư khi ông dám chấp nhận cái chết là một sự thật: “Cuộc sống không phải là một cái ǵ bền vững và thường hằng, đó là một phát hiện đau đớn, nhưng lại đem đến cho tôi một cảm giác nhẹ nhàng” và “Cái chết đă đem lại cho tôi một cái nh́n đúng đắn hơn”








Bạn thân mến!



Khi chọn tháng mười một là tháng dành riêng để cầu nguyện cho các linh hồn, hay những dịp cầu hồn, an táng, những dịp kính nhớ tổ tiên...Giáo Hội muốn mời gọi con cái của ḿnh một mặt tưởng nhớ tới những người đă khuất để cầu nguyện cho họ. Mặt khác, Giáo Hội cũng muốn chính những người c̣n đang sống hăy nghĩ đến thân phận của ḿnh, một ngày nào đó rồi cũng sẽ phải ra đi như những người thân yêu của ḿnh đă lần lượt ĺa bỏ thế gian để về với thế giới bên kia. Vậy, đâu là ư nghĩa của cuộc sống? Cuộc đời sẽ đi về đâu? Bên kia cơi chết là ǵ? Qua bài viết này, người viết xin được chia sẻ tính hiệp thông trong mầu nhiệm Giáo Hội. Đồng thời cũng là một suy niệm về cái chết trong cuộc sống thực tại. Và, đây cũng là lời mời gọi mọi người hăy suy nghĩ về cái chết để được sống, đáng sống và tồn tại. Tất cả, xin được khiêm tốn chia sẻ những gẫm suy về ư nghĩa cái chết của những người có niềm tin.




Trong mười điều răn, Thiên Chúa đă dành hẳn điều răn thứ bốn nói về ḷng hiếu thảo của con cháu đối với ông bà cha mẹ, trước các điều răn hướng về con người. Đây không phải là lời khuyên mà là một luật buộc phải thi hành như các điều răn khác.








Vậy hiếu kính cha mẹ là yêu mến, biết ơn, vâng lời, giúp đỡ cha mẹ khi c̣n sống và cầu nguyện cho các ngài khi đă qua đời. Nhưng mang trong ḿnh những giới hạn nhất định, nên nhiều khi chúng ta đă không thể chu toàn được với các ngài. Thật vậy, không ai có thể chu toàn ḷng kính mến đối với những bậc ông bà cha mẹ, hoặc vuông tṛn sự yêu thương hoà đồng giữa anh chị em ruột thịt trong nhà, và bà con thân thuộc lối xóm được. Cho dù nếu có, th́ trong tháng các linh hồn này, Hội Thánh cũng nhắc nhở chúng ta làm mới lại những yêu thương ấy đối với những người đă khuất, để từ đó làm mới lại mối dây liên lạc yêu thương, tương kính với những người đang sống. Những người mà chúng ta gặp gỡ hằng ngày.








Truyền thống của Giáo Hội dạy cho ta biết rằng: các linh hồn là những người đă một thời sống cùng, sống với chúng ta trên cơi trần này, nhưng các ngài đă ra đi trước. V́ mang trong ḿnh thân phận của con người, nên nhiều khi các ngài mang lấy tội mà đi vào cơi chết. Những lỗi lầm đó có thể là do yếu đuối của các ngài, có khi v́ chúng ta mà các ngài phải bị liên luỵ...như vậy, trước khi về hưởng trọn vẹn niềm vui và hạnh phúc bên Chúa như các thánh, các ngài phải thanh luyện cho xứng đáng trước sự thánh thiện vô cùng của Thiên Chúa. Những người c̣n sống có thể dâng thánh lễ, làm các việc lành đạo đức, dâng những hy sinh, hăm ḿnh...để cầu nguyện cho các linh hồn. Mặt khác, khi cầu nguyện cho các linh hồn, Giáo Hội muốn cho chúng ta hiểu được rằng, đây c̣n là thái độ của ḷng biết ơn. V́: trước hết, ta sống là nhờ cha mẹ và người thân. Quả vậy, chúng ta lớn dần lên trong sự vất vả một nắng hai sương của cha mẹ. Từ những đêm thức trắng lo toan, đến những tần tảo quanh năm suốt tháng để ta được nuôi dưỡng nên người. Trong nụ cười của chúng ta có sự chết (hy sinh) của cha mẹ. Trong niềm vui của chúng ta có đau khổ của đấng sinh thành. Và thế rồi, dầu cha mẹ có khuất núi, th́ các ngài lại đang hiện diện nơi con cháu là chúng ta, v́ chúng ta mang trong ḿnh huyết nhục cũng như sự hy sinh của các ngài.



Như vậy, với niềm tin vào Đức Kitô chết và Phục Sinh, vào những lời Chúa hứa, chúng ta phó thác người thân chúng ta nơi Ḷng Thương Xót của Thiên Chúa.








Ngoài việc đọc kinh, cầu nguyện...cho các linh hồn th́ việc đi viếng nghĩa trang, việc sửa sang phần mộ là việc tốt. Nhưng điều tốt này lại có ích cho người c̣n sống nhiều hơn. Bởi lẽ, từ cái nghĩa trang mà chúng ta thấy đó, từ cái nấm mồ mà chúng ta đang sửa sang tô quét đó, từ những hũ đựng hài cốt mà chúng ta ngắm nh́n đó, chúng ta thấy được cái kiếp sống ngắn ngủi của con người. Suy nghĩ về vấn đề này, thánh Augúttinô nói: “Mọi sự dầu hay, hay dở, đều không chắc chắn, chỉ sự chết là chắc chắn sẽ xảy đến”. Thi sĩ R.Tagore cũng nói: “Với ông, sự sống và cái chết chỉ là hai bờ của một ḍng sông, là hai bầu vú mang đầy sữa ngọt ngào trên ngực trần của người mẹ: “Khi mẹ giằng con khỏi vú bên này, con oà khóc, nhưng liền đó lại thấy nguồn an ủi ở bầu vú bên kia”. Cái đích điểm mà tất cả mọi người ở trần gian này sẽ phải đến gặp nhau là ở chỗ: ba tấc đất sâu, và một nấm mộ cô đơn lạnh lẽo. Chính v́ thế mà Giáo Hội muốn chúng ta không dừng lại ở những tấc đất, nấm mộ đó mà hăy đi t́m cho ḿnh một ư nghĩa đằng sau cái chết. Muốn cái chết của ḿnh thật sự có ư nghĩa, th́ trước tiên hăy nghiêm túc suy nghĩ ngay đến cái chết của chính ḿnh trong cuộc sống hiện tại, hầu chuẩn bị cho xứng đáng khi đến tŕnh diện với Chúa trong ngày chết của chúng ta. Thoạt nghe, có vẻ vô lư! Tại sao đang sống mà lại phải suy nghĩ về cái chết?








Thiết nghĩ, trước khi bàn về vấn đề này, tưởng cũng nên nhắc lại những tâm t́nh trong Kinh Thánh và lời của các các thánh nói về cái chết: “Chính anh chị em đă rơ: ngày của Chúa sẽ đến bất ngờ, như kẻ trộm lúc đêm khuya.” ( 1Tx 5, 2); " Hăy tỉnh thức, v́ Con Người sẽ đến phán xét chúng ta vào giờ chúng ta không ngờ." (Lc 12,40);c̣n thánh Grêgory đă nói về cái chết như sau: “Chúng ta không biết trước sẽ chết giờ nào, để chúng ta luôn chuẩn bị sẵn sàng.” ; thánh Bênađô tiếp: v́ chúng ta có thể chết bất cứ giờ nào, bất cứ ở đâu, nên muốn chết lành, được cứu rỗi, phải sẵn sàng đón nhận sự chết: “Thần chết đến bất cứ giờ nào, bất cứ ở đâu, nên chúng ta phải luôn sẵn sàng chờ đợi nó.”








Suy niệm đến đây, tôi sực nhớ cách đây mấy năm, tôi có quen một thầy tu, khi đến thăm, tôi thấy trên bàn học của thầy luôn có một chiếc quan tài nhỏ, trong chiếc quan tài đó có tấm h́nh của thầy và một bản cáo phó mà chính thầy viết cho ḿnh. Khi hỏi th́ được thầy giải thích như sau: chiếc quan tài này là h́nh bóng của sự chết, bởi v́ nó sẽ ôm trọn xác chết khi con người ta hết hơi. Con người khi c̣n sống có là vua chúa quan quyền, hay người phu quét rác; dù là tỷ phú hay người ăn xin; dù là giáo hoàng hay giáo dân...chết là hết. Cái chết là sự thật. Nên mỗi khi đi đâu về, tôi thường hay ngắm nó, và suy nghĩ về cái chết của chính ḿnh...từ đó tôi lo sám hối về những thiếu sót và xin ơn tha thứ của Thiên Chúa. C̣n bài cáo phó mà tôi tự tay viết cho chính ḿnh là v́ tôi thiết nghĩ: điều tốt cho tương lai mà tôi muốn, th́ hăy chuẩn bị ngay từ bây giờ. Điều tốt mà tôi mong muốn cho tương lai là ǵ nếu không phải là được ở bên Chúa. Vậy ngay từ giây phút này, tôi hăy lo sống sao cho đáng sống, để cái chết của tôi thật sự là một cuộc đi về như lời bài hát: lạy Chúa, bao ngày tháng con hằng mơ ước, t́m về bên Chúa, niềm vui suối an hoà...hay “Chúng ta biết rằng : nếu ngôi nhà chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá hủy đi, th́ chúng ta có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không do tay người thế làm ra” (2 Cr 5,1). V́ thế, cái chết là “một cơi đi về” và “Hăy để cuộc đời tươi đẹp như hoa mùa hạ, và hăy để cái chết về như lá mùa thu”.








Nghe đến đây, tôi thực sự cảm thấy "sốc". Sốc v́ tôi sực nhớ đến câu chuyện trong Kinh Thánh: nhân vật chính của câu chuyện là "một người giàu có", ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, đến nỗi ông quyết định xây nhiều kho mới, lớn hơn. Ông nói: "Ta sẽ tích trữ tất cả thóc lúa và của cải vào đó" và "ta sẽ nhủ ḷng: Hồn ta hỡi, ḿnh bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm, cứ nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi cho đă". Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: "Đồ ngốc, nội đêm nay, người ta sẽ đ̣i lại mạng ngươi" lúc đó ngươi tính sao? (x. Lc 12,16 -20). Và chuyện đă xảy ra đúng như vậy. Ở tận đỉnh cao của vinh hoa phú qúy, người giàu có ấy phải ĺa bỏ đời này...Sốc nữa v́ đây là sáng kiến táo bạo của thầy. Nhưng nghĩ suy một chút, tôi mới nhận ra đây là một chân lư. Bởi đă có nguời định nghĩa cuộc sống là một hành tŕnh để tiến tới… cái chết. Hay như thánh Phaolô: “mỗi ngày tôi phải đối diện với cái chết” (1Cr 15,32). Thật thế, mỗi ngày sống là đời ta ngắn lại; mỗi hoàng hôn ta mất đi một ngày. Sống là đang đi dần tới cơi chết. Sự sống và cái chết nó hoà quyện lại với nhau.








Thật vậy, cái chết là một người bạn thân thiết với con người. Chả thế mà thánh Phanxicô Assisi đă gọi nó là "Chị Chết". Chị Chết này dù muốn dù không, Chị cứ đến với cuộc đời ta như người nhà. Không cần báo trước, chẳng cần ai dẫn đường. Chị đến như một người trộm. Như vậy, thân phận con người là một cái ǵ đó mỏng ḍn dễ vỡ. Cuộc sống nơi dương gian này chỉ là tạm bợ. Ư thức được như thế là để xin ơn tha thứ, đồng thời cũng lo chuẩn bị cho ḿnh một cái giấy thông hành trên hành tŕnh về với Chúa. Giấy thông hành này không mua được bằng tiền, không có được bằng quyền, mà phải đánh đổi bằng: ḷng sám hối, sự canh tân, việc đạo đức, những hy sinh, hăm ḿnh...sống và làm theo Lời Chúa dạy. Có thế, ta mới hy vọng được chung hưởng hạnh phúc muôn đời với các thánh.








Ước mong sao, mỗi người hăy dâng những hy sinh hăm ḿnh, đặc biệt là thánh lễ để cầu nguyện cho các linh hồn. Đây là tấm ḷng biết ơn cao cả mà Chúa muốn nơi chúng ta khi tưởng nhớ đến người quá cố, đồng thời đây cũng là trách nhiệm của mỗi người chúng ta khi sống trong mầu nhiệm Giáo Hội hiệp thông. Đàng khác, đây cũng là thời gian thuận tiện để ta suy nghĩ về chính cái chết của ḿnh. Thật vậy, suy gẫm về sự chết là điều cần thiết, giúp ta biết quan tâm hơn đến cuộc sống: làm thế nào để yêu, để tha thứ và để chấp nhận; làm thế nào để tránh những tội lỗi, những vấp phạm, và giết chết cái tôi ích kỷ của ḿnh như hạt lúc gieo vào ḷng đất, để chỉ c̣n muốn sống cho Chúa cách trọn vẹn hầu phụng sự Ngài và phục vụ tha nhân.








Như vậy, khi suy nghĩ về cái chết, chúng ta hăy có tâm t́nh như thánh Phaolô:“Đối với tôi, sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi”. V́ thế, “Không có ǵ tách được chúng ta ra khỏi t́nh yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.” (Rm 8, 39). Và cuối cùng, cái chết đến với tôi như một niềm hănh diện:“C̣n tôi, đă đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đă thi đấu trong cuộc đấu cao đẹp, đă chạy hết quăng đường dài. Giờ đây tôi chỉ c̣n đợi ṿng hoa dành cho người công chính. Chúa sẽ trao phần thưởng đó cho tôi, và không phải chỉ cho tôi, nhưng cho tất cả những ai mong đợi Người” ( 2 Tm 4, 6-8). Chỉ có chết trong tội mới tách rời chúng ta ra khỏi Chúa, c̣n chết trong Chúa là một giải thoát, đưa chúng ta vào sự sống viên măn của Ngài.








Để kết thúc bài viết này, xin đặt ḿnh vào tâm t́nh của người sắp ra đi và mong muốn được khắc ghi trên chính bia mộ của ḿnh những hàng chữ sau như một lời trăn trối cho người c̣n sống:



“Những ǵ tôi đang có, xin trả lại cho đời.



Những ǵ thuộc về tôi, nay không c̣n nữa.



Những ǵ tôi cho đi, từ nay thuộc về tôi.



Trao ban là c̣n măi – T́nh yêu không thể chết.”








Sưu tầm

florida80
06-20-2019, 18:50
Nổ Cho Dữ...Ai Dè !










Vừa đẩy cửa bước vào pḥng mạch của ông Chiropractor, tôi nghe một giọng nói chát chúa oang oang như cái loa bể đập vào màng nhĩ làm tôi muốn dội ngược trở ra. Một bà bệnh nhân to con dềnh dàng đang rống cổ nói vói vào trong với ông bác sĩ đang chữa cho một bệnh nhân ở pḥng trong :

- Cô ghét mấy thằng sợ vợ lắm, mấy thằng sợ vợ là mấy thằng ngu, tại sao phải sợ nó, cái ǵ cũng phải có sự công bằng, “phíp ti phíp ti”(fifty) vừa vừa phải phải thôi chớ. Mấy thằng con cô mà sợ vợ là cô chưởi nó te tua. Cô nói “nó là “x́ bê x́ a lít" (specialist), mày cũng “x́ bê x́ a lít” như ai vậy, sao mày phải sợ nó”. C̣n con gái cô, cô dạy nó hổng được ăn hiếp chồng, ăn hiếp chồng là thứ mất dạy. Phải chi không có ăn học th́ không nói ǵ, người có ăn có học mà chưởi bới ăn hiếp chồng th́ coi như vô giáo dục, phải hông?




Nghe bà ta nói vậy tôi nghĩ thầm trong bụng chà bà này cũng “chính nhân quân tử” biết phải biết quấy quá chớ, hiếm có ai mà nói được như vậy, ông chồng bả có phước thật. Tôi ngồi xuống cạnh bà ta mở tờ báo mang theo ra đọc vừa nghe bà ta nói tiếp.

- Như cô nè, ông xă cô “ne vờ” sợ cô, cô nói trước rồi ông không có được sợ tui làm người ng̣ai tưởng là tui ăn hiếp ông dữ lắm. Tui nói đâu ông nghe đó th́ tui lấy ǵ chướng mắt để mà ăn hiếp ông. Một tuần ổng đi làm sáu ngày, c̣n một ngày ở nhà, cô kéo ổng đi chơi, khi th́ nhà bạn bè, khi th́ đi shop, có tuần th́ cắt cỏ, vậy là êm ấm trong ng̣ai, c̣n th́ giờ đâu để lớn tiếng gây gổ, cậu thấy hông?




À th́ ra tôi lầm. Bà ta chơi cái màn “tiên hạ thủ vi cường” chận họng ông chồng bả trước hèn ǵ. Nội nh́n cái tướng bà ta mà ông chồng không tự động phát rét th́ cũng lạ, c̣n dám hó hé lạng quạng ǵ nữa mà không êm ấm. Tôi cố chăm chú vào tờ báo nhưng đọc tới đọc lui măi một câu cũng không vô đầu, phần v́ bả nói quá lớn, phần v́ cái máy CD đang chơi nhạc Mỹ hiện đại, hát không ra hát mà nói không ra nói. Thường mọi khi, những bệnh nhân tới trước, trong lúc chờ tới phiên th́ mạnh ai nấy đọc báo hoặc chơi iphone, nếu có tṛ chuyện th́ cũng khe khẽ vừa đủ nghe chớ có đâu lại ong ỏng như rao hàng ở chợ trời.




Cậu bác sĩ tuy đang xoa nắn chỉnh xương cho một bệnh nhân ở pḥng trong nhưng lát lát cũng biểu đồng t́nh ừ ừ dạ dạ với bà ta. Cậu bác sĩ này rất b́nh dân vui tính, lại thích gossip, tay làm việc mà miệng chẳng lành da non, bệnh nhân nào tới viếng cậu lần thứ ba là cậu ta thuộc ḷng, nhớ vanh vách chuyện ba đời nhà người ta để có thể up date khi gặp lại. Do vậy bệnh nhân nào cũng mến thích cậu ta, coi cậu ta như con cháu ruột rà tha hồ mà kể lể cập nhựt chuyện gia đ́nh mỗi lần tới chữa bệnh. Nhưng theo phép lịch sự, muốn nói th́ bà ta phải chờ khi tới phiên ḿnh vào trong rồi hăy nói, đàng này bà ta cứ thản nhiên mở hết volume tươm tướp.

- Cô mới “ken xồ” (cancel) đi Nhựt hồi sáng nè. Đáng lẽ vài bữa nữa đi Nhựt nhưng ông xă cô bị viêm lỗ tai phải mổ th́nh ĺnh nên phải “ken xồ”.

Bên trong cậu bác sĩ hỏi vọng ra:

-Vậy là cô phải chịu lỗ mất tiền vé hả?

- Đâu có, mất sao được, ḿnh có lư do chính đáng mà, nó trả “phun” (full) lại và cô “búc”(book) đi Âu châu chơi, đi ba tuần, năm sáu nước luôn. Phải đi du lịch cho biết đây biết đó với người ta chớ ở nhà ḥai ngu sao. Đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.

- Vui há, cô chịu chơi quá ta! Nhưng cô có tiền th́ nói vậy chớ người ta hổng có tiền lấy ǵ đi? À h́nh như tuần rồi cô nói mới bán bớt một căn nhà phải hông? Cô c̣n mấy căn, bán rẻ cho con một căn đi.

Bà ta cười hô hố:

- Cậu Trần nói chơi ḥai. Cậu đang sống ở cái vùng thượng lưu trí thức, ṭan là dân Úc, bộ tui không biết sao. Dễ ǵ cậu chịu dọn về cái chỗ tạp nhạp Li Băng bắn lộn nhau hà rầm này. À mà cậu có sợ vợ không vậy? Chắc không đâu hả. Cái tướng của cậu uy nghi lẫm liệt quá mà sợ vợ nổi ǵ.

- Uy nghi là sao, cô biết coi tướng hả, bữa nào coi giùm con coi chừng nào con khá đây.

- Chời ơi coi tướng là nghề của cô mà. Con dâu con rể của cô là do cô coi tướng cưới về đó. Đứa nào cũng là “x́ bê xa lít” hết á. Bởi vậy bây giờ cô khỏe re, một năm đi du lịch ba bốn chuyến. Đi gần giáp ṿng thế giới rồi.

- Số cô sướng quá hả? Con cũng thích du lịch nhưng mà đi riết hết tiền. Làm bao nhiêu cũng hết. Bây giờ phải bắt đầu stop bớt để cho mấy đứa nhỏ đi học. Bà xă con kẹt ba đứa con xấp xỉ nhau, đâu có đi làm được phụ với con. Có một đầu lương mà phải tiêu xài cho hết cả nhà, lấy ǵ dư.




Nói tới đây th́ cậu bác sĩ đă chữa xong cho ông bệnh nhân bên trong. Ông bệnh nhân này bước ra mặt mày quạu đeo, có lẽ từ năy giờ bị “trúng miểng” cái đài phát thanh nổ. Tôi đóan có lẽ ông này là bệnh nhân mới nên chưa đủ quen để bắt chuyện với cậu bác sĩ vui tính chớ nếu không th́ bà này đâu có cơ hội “phát sóng” từ ng̣ai phát vô.




Bây giờ th́ chính thức tới phiên bà ta "được nói". Chờ bả vào trong, tôi bắt đầu lại câu truyện trong tờ báo mà năy giờ đọc tới đọc lui hai ba bận vẫn không biết nói ǵ.

Đang cắm cúi đọc, bỗng tôi nghe tiếng la thất thanh từ trong vọng ra:

- Á, á.. chế…t chế…t, chết, đau, đau quá cậu ơi!

Tiếng cậu bác sĩ vỗ về:

- Cô rán chút đi, cái khớp xương này ấn vô là phải đau thôi. Cô hít vô thở ra đều đặn th́ sẽ đỡ, tại v́ lâu ngày nó bị stiff quá rồi. That’s why.

Coi bộ bớt đau được một chút, không nghe bà ta than th́ lại nghe bà ta nói:

- Cô đi nhiều ông “cai rô” (Chiro) rồi mà khi tới đây gặp cậu, thấy cách thức cậu chữa bệnh, cô vừa ư quá nên bây giờ tới luôn.

Ngưng nói th́ bà ta lại kêu đau:

- Á á, chết, chết, nhẹ tay chút.

Tôi nghĩ thầm trong bụng tôi cũng thường đi bác sĩ chỉnh xương mà hồi nào tới giờ đâu có nghe ai rên la ầm ĩ lên như gà bị cắt tiết như bà này đâu. Ngay cả con nít đá banh bị lọi chân trẹo gị đem lại sửa cũng không la khóc nữa, c̣n bả, cái thân như bồ tượng mà nhịn đau một chút không được sao. Kiểu này chắc hồi đau bụng đẻ, bả chưởi ông chồng bả nát nước tưng bừng nổ pḥng sanh luôn.

Cứ như vậy suốt 15 phút, lát nói, lát th́ than đau cho tới khi cậu bác sĩ "đả thông kinh mạch" xong cho bà ta ra ng̣ai. Trong lúc chờ bà ta mở xách tay lấy giấy tờ ra tính sổ th́ cậu bác sĩ hướng về phía tôi nói:

- Rồi tới bác, mời bác vô pḥng thứ hai cho con đi bác.

Tôi buông tờ báo xuống đi vào trong. Vừa vô tới pḥng trong th́ nghe bên ng̣ai bà ta kêu lên:

- Chết cha, cô bỏ quên thẻ bảo hiểm sức khỏe ở nhà rồi, thôi cho cô thiếu, chút chiều cô đem ra tính sau nha.

Cậu bác sĩ lịch sự nói:

- Không sao đâu, ngày mai cũng được cô à.




Và cậu ta chạy vội vào trong, vừa chạy vừa hát nghêu ngao “dodo… dodo”…, đă nói là cậu bác sĩ này rất vui tính mà.

Vừa vào trong cậu ta “mở máy” ngay:

- Trời ơi! con sợ cái bà này th́ thôi! Nổ sao mà nổ quá trời hổng chừa chỗ cho ai hết. Lần này là lần thứ ba bả tới đây đó. Bả nói con cái, dâu rể ǵ của bả cũng làm specialist hết á.

- Mà chuyên khoa về bệnh ǵ chớ?

- Con cũng không biết nữa, bả nói bả có tới mấy căn nhà, ăn ở không đi du lịch tùm lum. Hồi năy bả khoe mới cancel đi Nhựt v́ ông xă bả phải đi mổ lỗ tai th́nh ĺnh. Trể chuyến đi Nhựt, bả quay qua book đi Âu châu, công nhận bà này sướng thiệt.

- Nghe rồi, bả oang óac như cái đài phát thanh, ngồi kế bên bả muốn điếc con ráy luôn. Mỗi người một số cậu ơi! Trời cho ai nấy hưởng, tới hồi bị lấy lại th́ cũng hết đường đỡ. Cũng tội nghiệp!




Sau khi nhận tiền mạch của tôi, cậu bác sĩ nhắc tôi lấy tờ báo đem về. Tôi nói:

- Cậu không nhắc chắc tôi quên, cũng hổng sao, quên th́ để đây cho người khác đọc.

Và tôi bước lại chiếc bàn con để sách báo định lấy lại tờ báo của ḿnh đem theo lúc năy th́ không thấy tờ báo đâu cả. Tôi nói:

- Đâu mất rồi cậu ơi!

- Hổng có hả bác, vậy là bà “nổ” bả lấy rồi chớ ǵ. Năy giờ đâu có ai vô đây ng̣ai bả và bác. Kỳ vậy nè, ư trời ơi! tờ Việt Luận của con mới mua hồi sáng này trước khi tới mở cửa pḥng mạch cũng bị bả cũng “dzớt” luôn rồi. Hết nói nổi! có 2 đồng bạc một tờ báo mà cũng chôm của người ta nữa. Muốn coi th́ đi mua đi.

Tới đây th́ cậu bác sĩ vui tính này không cười nổi nữa. Cậu lắc đầu ngao ngán phát biểu:

- Người Việt ḿnh thiệt t́nh đi tới đâu cũng để tiếng xấu tới đó. Bởi vậy con phải mua nhà ở thiệt xa, nơi chỉ có dân Úc rặt mà thôi dù mỗi ngày phải lái xe mất hai tiếng đồng hồ để tới chỗ làm. Dân t́nh ǵ mà chán thiệt. Nổ cho dữ ai dè!...

florida80
06-21-2019, 20:43
V̀ SAO THANH NIÊN VIỆT NAM KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN CHÍNH TRỊ?

Ḥa Ái, RFA (thực hiện từ Việt Nam)



Việt Nam được xếp hạng 152/183 quốc gia về thanh niên tham gia vào đời sống chính trị, theo Báo cáo đánh gia chỉ số phát triển thanh niên toàn cầu năm 2017. V́ sao thanh niên Việt Nam không quan tâm đến lănh vực này và họ mong muốn ǵ để được phát triển trong xu hướng chung của thế giới?

* Mơ hồ, không quan tâm

“Chính trị à? Kiểu của Nhà nước… th́ liên quan đến Nhà nước thôi.”

“Em không hiểu lắm về chính trị đâu ạ!”

“Ở nơi em sinh sống, thực tế th́ ngay cả tên Chủ tịch nước hay tên Thủ tướng họ c̣n không biết. Tại quê Long An của em, mà hỏi họ về Formosa th́ họ cũng không biết, không quan tâm luôn. Bản thân em nhận thức được nhờ vào t́m hiểu và đọc tin, chứ ngày trước cũng không biết ǵ hết.”

Trên đây là một vài chia sẻ của các bạn thanh niên tại Việt Nam về đời sống sinh hoạt chính trị ở trong nước, cho thấy phần nào phản ảnh Báo cáo đánh giá chỉ số phát triển thanh niên năm 2017 (Global Youth Development Index), là báo cáo mới nhất về sự phát triển thanh niên toàn cầu do Ban thư kư Thịnh vượng chung thực hiện và công bố.

Báo cáo này đo lường sự tiến bộ của phát triển thanh niên trong 5 lănh vực quan trọng trong đời sống; bao gồm Giáo dục, Sức khỏe và Hạnh phúc, Việc làm và Cơ hội, Sự tham gia đời sống Chính trị, Sự tham gia đời sống Công dân. Việt Nam được xếp hạng 152/183 quốc gia về sự tham gia của thanh niên vào đời sống chính trị. Trong 4 lănh vực c̣n lại, Việt Nam đều được xếp hạng trên thứ 100 trong số 183 quốc gia.

Qua tiếp xúc với thanh niên tại Việt Nam, đa số cho biết khái niệm chính trị là điều ǵ đó liên hệ đến học thuyết Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đây là những điều họ được học trong hệ thống giáo dục. Và khi được nghe đến sinh hoạt chính trị hay đời sống chính trị th́ họ liên tưởng chỉ có cấp lănh đạo, quản lư nhà nước mới liên quan lănh vực này.

Đài RFA cũng liên lạc và trao đổi với những bạn thanh niên là đảng viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam v́ chúng tôi cho rằng họ là những người trực tiếp tham gia vào đời sống chính trị, và chúng tôi được cho biết qua sinh hoạt tại các chi bộ Đảng ở cơ quan, hay ở công ty quốc doanh th́ họ tiếp cận những chủ trương, định hướng về chính trị-xă hội do từ trên đưa xuống. Một đảng viên nói với RFA:

“Văn bản của Đảng cấp trên gửi về th́ đọc cho tất cả đảng viên nghe để biết. C̣n để bàn luận nội dung trong cuộc họp chi bộ th́ chủ yếu là t́nh h́nh hoạt động của tại đơn vị ḿnh. Chỗ em là một cơ sở nhỏ th́ thông báo về t́nh h́nh kinh tế-chính-trị xă hội của địa phương trong tỉnh. Thường họp chi bộ Đảng th́ chỉ bàn về chuyên môn công việc ḿnh làm thôi.”

Nữ đảng viên này cho biết thêm, các đảng viên phải chấp hành theo những thông báo từ trung ương và họ không không thể thảo luận hay đóng góp ư kiến về các vấn đề chính trị tại cấp cơ sở.

* Bị nhiều cản trở

Trong khi không ít thanh niên tỏ ra bàng quan đối với t́nh h́nh chính trị tại Việt Nam, những bạn trẻ nhờ vào theo dơi, cập nhật thông tin qua báo đài và qua truyền thông mạng xă hội, nhiều bạn dần nhận thức được chính trị gắn liền với đời sống kinh tế-xă hội như là giá cả hàng hóa leo thang, thuế má gia tăng, các nhà máy công nghiệp gây ô nhiễm môi trường sống, thực phẩm bẩn tràn lan, những dự án BOT quá nhiều bất cập hay nhân viên các cơ quan nhà nước lạm quyền…

Những bạn trẻ này khi nhận thấy thông tin liên quan các vấn đề vừa nêu, th́ các bạn nghĩ rằng họ phải có trách nhiệm chia sẻ những thông tin đó để nhiều người hơn nữa biết đến nhằm góp phần chung sức cải thiện những tiêu cực để xă hội được thay đổi tốt hơn. Thế nhưng, việc làm của các bạn gặp phải sự cản trở từ chính quyền.

Bạn Vơ Phương Thuận, một nữ thanh niên thế hệ 8X thường xuyên chia sẻ thông tin mà bạn đọc và xem được trên báo chí, truyền thông chính thống của nhà nước lên tài khỏan Facebook của ḿnh đă bị An ninh và Sở Văn hóa-Thông tin tỉnh Long An mời làm việc 8 lần. Bạn kể lại với RFA về nội dung các buổi làm việc:

“Họ nói ḿnh lo làm ăn buôn bán, bớt quan tâm các vấn đề này chút xíu, và kêu em chuyển qua chia sẻ thông tin về làm từ thiện. Nói chung, họ yêu cầu như vậy. Nhưng em nói là những điều tốt th́ tốt rồi, nên em chỉ muốn nói về những điều xấu c̣n tồn tại để sửa đổi được tốt hơn thôi. Em trả lời họ như thế.”

Không những vậy, Đài Á Châu Tự Do ghi nhận trong những năm vừa qua, ngày càng có nhiều thanh niên bị bắt bớ, cầm tù với các bản án nặng nề khi họ cất lên tiếng nói phản biện ôn ḥa về hiện t́nh quốc gia như Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Văn Hóa, Phan Kim Khánh, Trần Hoàng Phúc, Hoàng Đức B́nh, Mẹ Nấm-Nguyễn Ngọc Như Quỳnh... Hay một trường hợp mới nhất, có thể kể đến là nhà báo độc lập Phạm Đoan Trang bị câu lưu và thẩm vấn về quyển sách “Chính Trị B́nh dân” của cô được xuất bản và lưu hành hồi năm ngoái.

* Mong muốn ǵ?

Báo Thanh Niên trong nước dẫn lời của Tiến sĩ Hoàng Xuân Châu, Trưởng Nhóm nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Thanh niên đưa ra nhận định của ông tại Hội thảo về Luật Thanh Niên sửa đổi, do Ủy ban Quốc gia về Thanh niên và Trung ương Đoàn tổ chức vào chiều vào ngày 28 tháng 3 rằng sự tham gia của thanh niên Việt Nam vào đời sống chính trị vẫn c̣n hạn chế.

Đồng quan điểm với Tiến sĩ Hoàng Xuân Châu, anh Hùynh Chí Trung, một cựu đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam khẳng định Luật Thanh Niên ra đời hồi năm 2005, có những quy định liên quan đến đời sống chính trị của thanh niên nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Người cựu đảng viên này nêu lên ví dụ, Luật Thanh Niên quy định về lực lượng thanh niên là thanh phần xung kích trong an ninh quốc gia. Tuy nhiên, anh và các bạn trẻ đi thắp hương tưởng niệm 64 chiến sĩ hy sinh trong trận Gạc Ma lại bị cản trở, hay:

“Tôi muốn nói một điều nữa là Khoản 3, Điều 12, Chương 2 trong Luật Thanh Niên đề cập đến bảo vệ môi trường. Tôi nói rơ ràng Formosa là họ hủy hoại môi trường Việt Nam, nhưng các trường đại học ở Việt Nam ra văn bản cấm sinh viên đi biểu t́nh, cấm thanh niên bày tỏ nguyện vọng chính đáng hợp pháp của họ, nếu sinh viên đi biểu t́nh sẽ bị đuổi học. Trong Hiến pháp 2013, Điều 25 quy định công dân được phép lập hội, được phép biểu t́nh, nhưng thực tế không xảy ra như vậy.”

Tiến sĩ Hoàng Xuân Châu và Nhóm nghiên cứu của Viện Thanh Niên, tại buổi Hội thảo về Luật Thanh Niên sửa đổi, đưa ra đề xuất mục tiêu hàng đầu của Bộ luật này cần phải được tiếp cận theo hướng phát triển thanh niên cùng với xu thế chung toàn cầu. C̣n nguyện vọng của thanh niên về Luật Thanh Niên sửa đổi sẽ như thế nào? Các bạn bày tỏ với RFA:

“Em nghĩ Nhà nước nên hỗ trợ cho sinh viên những cơ hội để được tiếp xúc, học hỏi và giao lưu với tri thức toàn cầu.”

“Theo em th́ hỗ trợ về pháp luật, như những thông tin pháp luật cần thiết để người ta có trang bị đầy đủ giúp thanh niên có thể bảo vệ quyền lợi cá nhân của họ khi ḥa nhập vào đời sống xă hội và có thể hỗ trợ thêm trong tư vấn, định hướng tương lai.”

“Theo tôi nếu có ra Luật Sửa đổi Thanh Niên th́ điều cốt yếu nhất là thanh niên phải được tiếp cận thông tin một cách trung thực, khách quan, không được bóp méo, không được che đậy, không được định hướng. Thanh niên là sức mạnh quốc gia, từ đó th́ thanh niên mới đóng góp sức ḿnh cho quốc gia được.”

Đài Á Châu Tự Do RFA cũng được nghe một số bạn trẻ nói rằng họ không hề biết có sự tồn tại của đạo luật về thanh niên ở Việt Nam, nên đạo luật này sửa đổi ra sao th́ đă có “Đảng và Nhà nước lo”.

florida80
06-21-2019, 20:45
VĂN HÓA DÂN TỘC TRONG

TIẾN TR̀NH TOÀN CẦU HÓA



LƯ ĐẠI NGUYÊN







Văn hóa là sản phẩm của Con Người, xuất phát từ t́nh cảm trí tuệ hành xử của mỗi người, được thể hiện ra nơi tâm linh đạo đức, suy tư viễn kiến, khả năng sáng tạo và hành vi ứng xử của ḿnh đối với chính bản thân, tha nhân, tập thể, vạn hữu và thiên nhiên. Một khi những việc làm sáng đẹp, lành mạnh, chân chính, hướng thượng đó, đă tạo được ảnh hưởng qua lại giữa người và người, sẽ bổ sung cho nhau, đồng thời phân hóa đăi lọc với nhau, rồi điều hợp lại, kết tinh thành mẫu số chung về tinh thần và luân lư của các tập thể cùng sinh sống ở một môi trường nhất định, th́ đương nhiên trở nên nếp sống, cách sống, lối sống, cảnh sống, cuộc sống và tạo ra phương tiện sống của một tập thể có văn hóa. Từ đó loài người mới thoát khỏi cảnh sinh hoạt Mặc Thức Nhân Nhiên của động vật trạng thái, để bước vào tiến tŕnh thăng hóa của lịch sử các dân tộc và nhân loại, mở ra thời đại Ư Thức Nhân Loại của các Dân Tộc tự chủ, và sẽ đi tới thời đại Nhận Thức Nhân Văn toàn cầu hóa.

Do vậy, văn hóa là nội dung của Xă Hội Loài Người, là hướng vươn lên của cuộc thăng hóa lịch sử nhân loại và góp phần trong cuộc đại thăng hóa của vũ trụ. V́ văn hóa là công tŕnh sáng tạo của Con Người, đă ảnh hưởng trở lại với các Văn Hóa Nhân để tạo ra các công năng bảo lưu, dung hóa, rồi thể hiện ra các sinh hoạt có văn hóa tính trong mọi lănh vực: Xă hội, kinh tế, dịch vụ, chính trị, cai trị, luật pháp, văn học, nghệ thuật, khoa học và khắp mặt nhân sinh, làm thành một Nền Văn Minh của từng Quốc Gia. Các nền văn minh cá biệt đó là nội dung tinh thần của mỗi nước, nội dung cuộc thăng hóa của lịch sử các dân tộc, kết thành truyền thống Văn Hóa Dân Tộc. Bởi thế, khi nói tới Văn Hóa Thế Giới là phải nói tới cội nguồn của các luồng văn hóa ấy, đó là Văn Hóa Dân Tộc.

Chính các luồng Văn Hóa Dân Tộc hội tụ lại, đă làm cho nền Văn Hóa Toàn Cầu thành phong phú muôn mầu, muôn vẻ rực rỡ và luôn luôn thăng hóa không cùng. Đây cũng là lư do mà các nền Văn Hóa Dân Tộc nào đă chủ động mở rộng tiếp thu, rồi dung hóa nổi với các luồng văn hóa văn minh của các dân tộc khác, mà vẫn giữ được bản chất văn hóa dân tộc ḿnh, đều trở thành những trung tâm văn hóa của các thời đại. Ngược lại rất có thể bị đồng hóa, hoặc bị quên lăng. Hiện nay, Hoa Kỳ nghiễm nhiên trở thành Trung Tâm Văn Hóa Thế Giới Thời Đại. V́ Hoa Kỳ là một quốc gia vốn có bản chất Đa Chủng Tộc, Đa Văn Hóa. Nên Hoa Kỳ hoàn toàn tự do thoải mái không bị quá khứ cản trở, để đón nhận các luồng văn hóa, văn minh của khắp các dân tộc khác đổ vào, làm phong phú thêm cho Văn Hóa Mỹ. Trước kia Việt Nam cũng là một Dân Tộc đă từng viên dung được hai nền văn hóa Ấn Độ và Trung Hoa, với ba luồng Đạo Học: Phật, Lăo, Khổng, hầu như trái ngược nhau. Đạo Khổng chủ trương Lư Giới Hữu Vi Nhập Thế. Đạo Lăo chủ trương Duy Nhiên Vô Vi Xuất Thế. Đạo Phật chủ trương Nhân Chủ Siêu Vi Giải Thoát, khi vào Việt Nam đều được nền Văn Hóa Nhân Chủ cổ truyền của Việt Tộc kiên tŕ hàng ngàn năm để dung hóa trọn vẹn, thành một nền Văn Hiến Tổng Hợp Toàn Diện: Đa Nguyên, Phân Nhiệm, Điều Hợp, đại diện cho nền Văn Minh Thảo Mộc Đông Phương vào thời Lư Trần, từ năm 1010 đến năm1400

florida80
06-21-2019, 20:46
VĂN HÓA DÂN TỘC

Sự xuất hiện của giống Người trên hành tinh xanh này là một nhân duyên siêu tuyệt, mà cuộc đại thăng hóa của trời đất đă đạt được. Nguồn Năng Lực Siêu Thể Vi Diệu Hằng Hóa Thăng Hóa Vô Biên Vô Hạn của Vũ Trụ, không sắc, không hương, không đo lường được, nhưng luôn luôn tác động duyên khởi, duyên sinh cho cuộc đại sinh hóa của nhân loại và vạn hữu; cũng luôn luôn rộng mở để đón nhận sự hội nhập các nguồn năng lực thăng hóa của nhân loại, vạn hữu. Chính v́ thế, mà Nguồn Năng Lực Siêu Thể Vi Diệu cội nguồn b́nh đẳng của trời đất đă được thăng hóa để hoàn thiện nên một giống Người có nguồn Tâm Linh Siêu Thức Vũ Trụ tiềm tàng nơi tâm thân. Khi các Ông Bà tổ của giống Người, vươn vai đứng thẳng dậy, dưới ánh sáng mặt trời, bước đi vững chắc trên mặt đất, giải phóng cho đôi tay, với mười ngón linh hoạt, với cái đầu ngẩng cao, cùng một bộ óc biết nghĩ ngợi đơn sơ, với năm giác quan bén nhạy, biết xử dụng được những dụng cụ trợ thủ ngoại thân…là lúc giống Người tự xác định vị thế ưu việt của ḿnh đối với muôn loài muôn vật trên hành tinh này. Tuy đă xác định được vị thế siêu đẳng đó, nhưng Loài Người cũng phải mất hàng triệu năm phấn đấu mới trở thành Con Người toàn diện.

Dù có sẵn nền tảng Tâm Linh Siêu Thức của Nguồn Năng Lực Siêu Thể Vi diệu Hằng Hóa Thăng Hóa Vũ Trụ trong người, nhưng phải chờ tới khi các Ông Tổ, Bà Tổ trưởng thành về sinh lư, rồi do bản năng, cảm tính sinh tồn và phát triển ḍng giống thúc đẩy, họ mới t́m tới nhau, Nam Nữ ḥa duyên làm công việc thay tự nhiên, phối hợp truyền giống tạo thành con cái. Con cái là kết tính của huyết thống Cha Mẹ, mang một dấu ấn Tâm Linh Di Thức Huyết Thống, ghi rơ trong bản đồ DNA của từng người, tạo ra những ḍng họ riêng. Kể từ đó, trong mỗi người con, do cha mẹ sinh ra, ngoài nguồn Tâm Linh Siêu Thức Vũ Trụ, Tâm Thức mỗi người c̣n có thêm nguồn Tâm Linh Di Thức Huyết Thống. Nhưng phải chờ tới nguồn Tâm Linh Thế Thức Nhân Loại đóng góp thêm vào cho Tâm Thức mỗi người th́ Nền Tâm Thức ấy mới thành toàn diện; Gồm 3 nguồn: Siêu Thức + Di Thức + Thế Thức, đủ sức tự do, tự chủ, sáng tạo, nâng cao trí tuệ, phát triển t́nh thương đối với chính ḿnh, với mọi người, mọi loài, mọi vật trong trời đất. Do phạm vi nhân quần xă hội nở rộng, nên kinh nghiệm sống và kiến thức nhân sinh phong phú thêm lên, đóng góp cho Nguồn Thế Thức của mỗi người lớn mạnh . Kinh nghiệm và kiến thức nhân quần xă hội đă giúp cho Con Người có được Nguồn Tâm Linh Thế Thức, giúp cho Nhân Loại vượt thoát khỏi thời kỳ sinh hoạt Mặc Thức Nhân Nhiên tiến vào thời đại Ư Thức Nhân Loại.

Thời đại Ư thức Nhân Loại phát triển sôi động rầm rộ nhất là thời các dân tộc nông nghiệp, định canh, định cư lập quốc. Tất cả những kinh nghiệm, suy nghĩ, kiến thức của nhân loại từ thời Mặc Thức Nhân Nhiên, qua những giai đoạn của các tập thể Thị Tộc nhặt hái và Bộ Lạc săn câu trong rừng suối ở khắp nơi trên mặt đất, rồi tiến tới giai đoạn chăn nuôi thú hiền nơi b́nh nguyên, đều được loài người truyền cho nhau và con cháu, qua cử chỉ, lời nói và mọi phương tiện biểu tỏ khác đă lưu lại trong Nguồn Thế Thức Nhân Loại. Quan trọng hơn nữa, qua sự h́nh thành thai nhi, th́ Nguồn Thế Thức Nhân Loại nơi Cha Mẹ đă truyền thẳng vào Nguồn Di Thức Huyết Thống của từng người, ḥa quyện với Nguồn Siêu Thức Vũ Trụ nơi mỗi người, và trong khi sinh trưởng Con Người c̣n được Nguồn Thế Thức đương thời, do sự yêu thương chỉ bảo dậy dỗ cho nên người của cha mẹ, họ hàng và đại chúng. Tất cả đều được thể hiện ra trong cuộc sống từng người từ tầm bé đến khôn lớn. Rồi được ư thức đại chúng cùng đ̣ng góp, tạo thành nền tảng cho Văn Hóa Dân Tộc. Bởi thế, nên mọi sinh hoạt của Quốc Gia mới có Văn Hóa Tính, tác động mạnh tới lănh vực tư tưởng, suy tư, sáng kiến, sáng tạo của Con Người, sản xuất ra các phương tiện phục vụ cuộc sống toàn diện cho Con Người của những Quốc Gia Nông Nghiệp mỗi ngày một mới và tinh xảo hơn

florida80
06-21-2019, 20:50
CÁI GIÁ CỦA TỰ DO



THANH QUANG, RFA 27.402009
Thảm cảnh trên Biển Đông có lẽ khó – nếu không muốn nói là không bao giờ - nhạt nhoà trong kư ức của thuyền nhân Việt Nam, khi những chiếc thuyền mong manh đưa họ vượt trùng dương t́m đến bến bờ tự do sau biến cố 30 Tháng Tư 1975 hầu như là thường xuyên gặp nạn.

Mỗi năm cứ mỗi lần đến thời điểm 30 Tháng Tư là người Việt tị nạn tại hải ngọai không khỏi bùi ngùi nhớ lại thân nhân, bạn bè hay chính ḿnh đă trải qua những chuyến vượt biển thập tử nhất sinh.

*Thảm cảnh trên Biển Đông

Ngoài khỏang một triệu người may mắn đến được những nơi muốn đến, th́ cũng chừng ấy số người đă vĩnh viễn ở lại dưới ḷng biển cả. Riêng với những thuyền nhân sống sót, th́ không ít người gặp phải thảm cảnh ở biển khơi, tiêu biểu nhất là bị băo, hải tặc hay tàu chết máy.

Chẳng hạn như, chị Nguyễn Thị Hoa Hương, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ, đă ra sức t́m đến bến bờ tự do hồi năm 1989 và gặp nạn, như chị mô tả:

"Ḿnh không có chỗ nằm, ḿnh chỉ ngồi mà co hai chân lại, ngồi đủ chỗ thôi. Lâu lâu ḿnh duỗi được cái chân thôi chứ không có được nằm. Đó là một kỷ niệm mà em không bao giờ quên khi mà tàu đi 7 ngày trên Thái B́nh Dương th́ đă bị băo biển rất là lớn và đă đánh tan chiếc tàu ra, chỉ c̣n lại thân chiếc tàu, c̣n đầu tàu và đuôi tàu th́ bị đứt ra.

Trong cơn nguy cập đó th́ người ta đă chuyển tất cả mọi người vô giữa thân của con tàu. Lúc bấy giờ sự chết kể như 90% rồi, tại v́ băo kéo dài mấy ngày trời liên tục. Con tàu không c̣n bộ phận lái ǵ hết, tự con tàu trôi đi thôi. Trong mấy ngày như vậy th́ lương thực hết rồi, mọi người bắt đầu nhịn đói, chỉ có những giọt nước để dành lại và mọi người chia nhau ra để mà uống.

Có những tiếng la khóc bởi v́ sự chết đă đột tới (khóc). Bắt đầu có những người bị kiệt sức quá mà bắt đầu xỉu, trong đó cũng có em mê man không biết ǵ hết, chỉ nhớ là những người xung quanh đọc kinh cầu xin nhận cho nếu mà có bị chết th́ xin cho linh hồn được siêu thoát một cách nhẹ nhàng.

Trong lúc trôi như vậy th́ một sự may mắn đến với tất cả những con người trên tàu đó là được tàu của Hạm Đội VII Mỹ đang tập trận ở Thái B́nh Dương cứu vớt. Khi cứu lên sàn tàu th́ các phụ nữ và trẻ em đều vô pḥng cấp cứu bởi v́ đă bị kiệt sức quá rồi, không c̣n sự sống.

Một kỷ niệm mà nếu những ai đi con tàu đó th́ chắc không bao giờ quên là các người Mỹ họ đă săn sóc, họ điều trị những người chết đi sống lại, cho phục hồi sức khoẻ rồi mới bắt đầu đưa vô Thái Lan. Trại đó là trại Banatnikhon. Em ở đó là gần 9 năm."

*Tàn ác & Kinh hoàng

Một thảm cảnh khác trên Biển Đông có liên quan đến chị Lê Thị Sen, hiện cũng đang ở Mỹ. Tàu chị Sen gặp cướp biển như chị cho biết :

"Trên đường vượt biển th́ gặp cướp biển. Ở trên tàu nó thả canô xuống qua tàu ḿnh. Mấy người đàn bà con gái bị họ hăm hiếp và họ định đập cho tàu ḿnh ch́m nữa. Tiền bạc ṿng vàng ai mà có đều nộp cho họ hết. Khi bị cướp xong chạy được một hồi th́ tới dàn khoan của Mă Lai. Dàn khoan nó mới kéo tàu vô. Nếu mà không gặp dàn khoan đó th́ chắc ch́m chết rồi v́ tối hôm đó sóng gió quá chừng, mà tàu th́ cũng nhỏ nữa, giống như mấy chiếc thuyền đánh cá, mà ở dưới tàu là 126 người nằm sát nhau. Có nhiều đứa bé nó ói quá con mắt trắng dờ tưởng như nó chết rồi."

Ngược ḍng thời gian hơn nữa, hồi năm 1979, bà Kim Liên, hiện định cư tại Bỉ, đă từ Vũng Tàu vượt trùng dương đến Indonesia. Nhưng thảm cảnh Biển Đông cũng không dung tha gia đ́nh nữ thuyền nhân ấy:

“Trên đường biển cả trời mưa dông gió, đă vào nhiều đảo nhưng họ không nhận, gặp nhiều tàu cầu cứu không vớt. Cuộc hành tŕnh lênh đênh trên biển cả đă 13 ngày, chúng tôi gặp một chiếc tàu đậu ở biển khơi mà chúng tôi cứ nghĩ đấy là một ḥn đảo.

Lúc đêm th́ ḿnh thấy như vậy, đến 8 giờ sáng th́ trông nó lù lù ra là một cái tàu, th́ ra cái tàu dầu nó đậu ở đó, ở biển khơi đó. Chúng tôi cố chạy vào cầu cứu, họ chẳng vớt, và thuyền trưởng ra lệnh cho thợ máy nhổ neo chạy. V́ chiếc tàu nó lớn, chân vịt nó quay, nước xoáy quá mạnh và nó lôi kéo tàu chúng tôi vào chân vịt. Cánh quạt chém tàu tôi hai phát, úp lật con tàu. Mọi người tung xuống biển v́ tàu bị bể ra rồi.

Lúc đó nó chổng lên, mới ch́m phân nửa, c̣n nổi phân nửa. Người nào biết bơi th́ bơi vào trong chiếc tàu v́ nó chưa ch́m hết th́ họ cũng bám vào đấy. Người nào khoẻ th́ đi cứu những người không biết bơi, lôi kéo nhau vào đó, bám chung quanh.

Tàu làm cho chúng tôi bị ch́m nó bỏ đi nửa tiếng ǵ đó. Tàu này của nước Libya. Tôi thấy nó thả 2 cái bo-bo xuống, nó đi vớt chúng tôi. Khi nó vớt th́ cũng đă chết hết 11 người rồi. 68 người chết hết 11 người, nhưng mà vớt được 3 người, nước cuốn đi 8 người trôi đâu mất rồi, trong đó có con gái tôi."

*Hết đường chọn lựa

Và một cảnh vô cùng đau xót và kinh hoàng đă xảy đến cho một chiếc tàu phát xuất từ Saig̣n hồi năm 1978 chở theo hơn 100 người, khi chỉ có 43 người đến được bến bờ. Chị Kim Chi kể lại câu chuyện thương tâm này:

Chị Kim Chi: Tại lúc đó đói quá th́ có người trước chết họ mới nói là tại sao không ăn thịt người để sống. Th́ người đó chết và người đó là người bị ăn đầu tiên để nuôi vợ và con họ được sống sót. Th́ ư tưởng đó bắt đầu từ lúc đó, sau đó th́ những người khác họ thấy như vậy họ mới bắt đầu thôi.

Thanh Quang : Thưa chị, xin lỗi chị. Chị ở trong chuyến tàu đó, phải không?

Chị Kim Chi : Dạ.

Thanh Quang : Thưa, như vậy chị có ăn thịt người không, do hoàn cảnh bắt buộc ?

Chị Kim Chi : Có chớ.

Thanh Quang : Cái cảm giác của chị lúc đó như thế nào ?

Chị Kim Chi : Nói đúng ra th́ cũng ghê chứ. Tại v́ nói chung là trong lúc người ta đói quá th́ h́nh như là người ta không c̣n lư trí nữa nhiều để mà suy xét nữa.

Khi nó vớt th́ cũng đă chết hết 11 người rồi. 68 người chết hết 11 người, nhưng mà vớt được 3 người, nước cuốn đi 8 người trôi đâu mất rồi, trong đó có con gái tôi.

Thanh Quang : Dạ. Như vậy là đi bao lâu ngày mà rồi gặp nạn như vậy, thưa chị ? Tàu đó có mấy người ?

Chị Kim Chi : Tàu đi cũng đông lắm, anh. 143 người tất cả nhưng mà chỉ c̣n sống sót 34 người.

Thanh Quang : Tàu phát xuất từ đâu, thưa chị ?

Chị Kim Chi : Dạ, từ Sài G̣n.

Thanh Quang : Đi bao lâu ?

Chị Kim Chi : Đi khoảng 65 ngày.

Thanh Quang : Lâu như vậy bởi lư do ra sao, thưa chị ?

Chị Kim Chi : Lúc đó c̣n bé th́ cũng không nhớ rơ nữa, nhưng nếu không lầm th́ chân vịt tàu bị quấn lưới, bị găy, không nhúc nhích được nữa nên tàu cứ lênh đênh thôi, th́ nó cứ lênh đênh trên biển vậy đó.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Rồi cho tới ngày nó mắc cạn tấp vô đảo. Không phải là cái đảo, nó thuộc dạng đảo ngầm của Đài Loan. Cái đảo đó nằm giữa biển, khi nước biển dâng lên th́ như là cái biển vậy thôi tức cái niveau của nó bằng mặt nước biển, nhưng khi nó tụt xuống th́ xung quanh ḿnh là biển th́ tàu ḿnh bị tụt xuống nhưng mà nước vẫn c̣n khoảng tới đầu gối, tức là cạn nhất vẫn tới đầu gối. Nói là cái đảo th́ cũng không hẳn nhưng mà nó là cái đảo, đảo giữa ḷng biển.

Thanh Quang : Dạ rồi tất cả thuyền nhân một trăm mấy chục người ở trên tàu đó rồi dần dà cạn lương thực, cạn thức ăn và thức uống, có phải không ạ?

Chị Kim Chi : Th́ nói chung là vậy. Tại v́ tàu đi đâu có dự định đi tới mấy chục ngày như vậy, th́ họ mới không đủ thức ăn rồi mới bắt đầu đói khát này kia rồi mới sanh ra cái đó. Nói chung, người đầu tiên là ông cậu của ḿnh.

Ngày xưa ổng là một nhà giáo nhưng khi ổng nh́n thấy con ổng đói rồi vợ ổng đói như vậy đó, lúc đó ổng cũng yếu sức lắm, ổng đói lă rồi, tức là ổng gần chết rồi, ổng mới nói là sau khi ổng chết th́ hăy dùng thịt của ổng mà cho con ổng ăn với vợ ổng ăn đi để mà nuôi sống được vợ con ổng. Chính v́ như vậy cho nên khi ổng chết rồi th́ mới lấy ư tưởng của ổng để mà bắt đầu ăn để nuôi sống ḿnh rồi nuôi sống vợ con ổng luôn chứ không phải một ḿnh vợ con ổng không đâu.

Rồi những người trong tàu, những gia đ́nh khác họ thấy như vậy, lúc đầu th́ họ cũng chửi rủa, phản đối dữ lắm, tại v́ họ nói tàn nhẫn, vô nhân đạo, thế này thế nọ tùm lum hết. Nhưng mà qua một đêm như vậy, sáng ra th́ họ ăn căp hết trơn, tức là người của ổng chỉ c̣n là bộ xương thôi. Người ta chửi th́ vẫn chửi nhưng người ta ăn cắp th́ người ta vẫn ăn cắp thịt của ổng để người ta ăn.

Thanh Quang : Ăn sống như vậy ?

Chị Kim Chi : Th́ đó là cái ư tưởng đầu tiên của ổng đó.

Thanh Quang : Rồi sau đó những người khác tiếp tục, sắp hấp hối rồi chết đi th́ những người sống c̣n lại cũng lóc thịt họ ăn?

Chị Kim Chi : Th́ những người đó, nói chung là gia đ́nh nào th́ ăn thân nhân gia đ́nh đó. Không phải là ḿnh được ăn tùm lum đâu, tại v́ không phải là ai cũng ăn được đâu. Đa số những người mà họ chết trong gia đ́nh th́ họ mới được quyền dành xác đó mà ăn thôi chớ không phải mạnh ai mà nấy ăn đâu. Hổng phải người ta chết mà ḿnh đè ra mà ăn đâu.

Thanh Quang : Thế th́ những người trong gia đ́nh không có người chết đói th́ làm sao họ sống ?

Chị Kim Chi : Th́ họ xin. Có nhiều phương pháp lắm: xin, ăn cắp. Tại v́ xác chết đâu phải như miếng đồ ăn mà cất vô tủ mà xác chết chỉ nằm ở đó, sau một đêm nhiều khi ḿnh ngủ dậy th́ họ ăn cắp hết rồi.

Thanh Quang : Thưa chị, lúc lóc thịt đó như vậy th́ họ có nấu nướng ǵ không ?

Chị Kim Chi : Lúc đó họ bắt dầu nạy gỗ tàu lên làm củi nấu chứ.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Những sàn gỗ của thân tàu th́ họ bắt đầu dùng cái đó để nấu nướng, nhưng mà riết rồi cũng không c̣n nữa, tại v́ nếu mà họ cứ nấu th́ không c̣n chỗ nằm, với lại một phần nữa là thời gian h́nh như cuối cùng nếu không lầm th́ giống như sống đánh cũng nhiều thành ra mất lửa. Không có lửa nên trong một khoảng thời gian có người họ ăn sống.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Rồi sau đó có tàu đến cứu kịp. Nói chung t́nh trạng đó kéo dài khoảng mười mấy ngày như vậy th́ về sau có tàu đến rước mới thôi.

Thanh Quang : Khi có tàu đến rước th́ số người trên tàu c̣n 34 người như chị nói hồi năy, phải không?

Chị Kim Chi : Không. Không. Lúc đó c̣n 64 người, nhưng mà tại v́ xui là gặp tàu đánh cá Đài Loan nó thuộc dân tham lam, tức là khi nó gặp người c̣n sống th́ nó rước nhưng với điều kiện là nó bắt phải nộp tiền cho nó. Một đầu người là 7 chỉ vàng th́ nó mới rước.

Mọi người đồng ư đóng tiền cho nó. Đến lúc đóng xong th́ nó mới nảy ra ḷng tham. Hầu như nó cảm thấy người Việt ḿnh giàu, có tiền, nên nó mới nảy ra ư định thay v́ trên con đường về từ cái đảo ch́m này cho tới đất liền là khoảng 3 ngày thôi nhưng nó kéo dài ra tới 17 ngày bằng cách là nó cho tiếng máy tàu chạy giống như ḿnh tưởng là tàu đang chạy mà thực sự tàu đứng tại chỗ.

Trong ṿng 17 ngày như vậy người ta bắt đầu đói rồi người ta chết từ từ. Nó cũng không cho ăn. Nó tàn nhẫn lắm tại v́ nó nghĩ là ḿnh có tiền, thành ra những ai muốn ăn th́ phải trả tiền cho nó. Nó cũng có một bữa cơm chính thức, tức là bữa đó nó cho ăn cháo. Ăn cháo nhưng mà cháo trắng thôi, không có muối, không có thịt, không có nước mắm, không có ǵ hết.

Nhưng mà nếu ai muốn thêm một cái ǵ th́ phải bỏ tiền ra, thành ra nó kiếm tiền qua cái lợi nhuận đó. Rồi đến lúc nó cảm thấy người ta kiệt quệ không c̣n tiền và cũng không c̣n sức nữa, hầu như nó cũng không quết định cho ḿnh về đất liền, tại v́ lúc đó có thể nó tính ém luôn chuyện đó, nó cho người ta chết từ từ để nó khỏi đưa về.

Nhưng mà xui hôm đó tàu bị nổ tại v́ gas bị x́ làm nổ cả tàu và tàu bốc cháy th́ cũng làm cháy nhiều người lắm. Họ bị phỏng nặng và lúc đó tàu bị ch́m xuống, nước vô. Tất cả tai nạn đó xảy ra cũng một lúc trong ṿng tích tắc, tức là vừa bị cháy vừa bị ch́m, thế là ông thuyền trưởng sợ quá nên lúc đó ổng mới đánh điện về trong đất liền để xin viện trợ hay là xin đưa người vô mà ḿnh không hiểu nữa. Th́ lúc đó Đài Loan mới chấp nhận cho vô đất liền.

Trong t́nh trạng nửa sống nửa chết nên không có ai tố cáo cũng chẳng có ai thưa kiện, tất cả nằm trong bệnh viện hết. Được vô nằm trong bệnh viện trong gần 2 tháng trời

Về tới Đài Trung th́ cảnh sát ra, rồi xe cứu hoả, xe cứu thương ra tùm lum hết. Tại v́ lúc đó mấy người chết v́ bị phỏng nặng quá th́ nó mới đêm vô bệnh viện.

Lúc đó cảnh sát mới bắt đầu điều tra và họ nói là khi chủ tàu đánh điện tín ǵ đó kêu là 64 người mà tại sao bây giờ c̣n 34 người, th́ lúc đó họ mới bắt đầu điều tra ổng, bắt ổng ở tù, tại v́ lúc đó họ nghi ngờ. Trong t́nh trạng nửa sống nửa chết nên không có ai tố cáo cũng chẳng có ai thưa kiện, tất cả nằm trong bệnh viện hết. Được vô nằm trong bệnh viện trong gần 2 tháng trời, lúc ra viện th́ mới về trại tị nạn, lúc đó th́ phái đoàn Mỹ mới xuống để điều tra.

V́ có tuyên thệ để đi Mỹ nên họ mới bắt đầu điều tra th́ họ mới bắt đầu biết, từ cái chi tiết lúc đó mới ḷi ra chuyện ăn thịt người.

Thanh Quang : Trên đây là lời kể của chị Kim Chi, hiện định cư tại Vương Quốc Bỉ về hành tŕnh vượt biển t́m tự do đầy rẫy cam go sau biến cô 30/4/1975.

florida80
06-21-2019, 20:53
T̀NH CHA

SUBMITTED BY NT ON THU







Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt, "Ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây?".

Anh cúi đầu trả lời lư nhí trong sự hổ thẹn, "Ừ, bán rồi, v́ cũng không có nhu cầu lắm". Chị sầm mặt xuống: "Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không thể ngóc đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện ǵ vậy?" Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều anh muốn nhờ cậy. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh, "Nhưng mà gia đ́nh tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e rằng sẽ chẳng c̣n được b́nh yên". Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối, con bé đă đến tuổi dậy th́, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều ǵ, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ, em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian, để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về". Chị thở dài, "Ông lúc nào cũng mang xui xẻo đến cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đă, có ǵ tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau". Anh nh́n chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.

Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi c̣n học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Đông Đức. Chị theo học Đại học Sư phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây xin tị nạn. Chị tốt nghiệp Đại học và về làm giáo viên cấp 3 huyện Thái Thụy, Thái B́nh. Họ vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.

Khi đă có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức. Vừa sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt. Đa số ai cũng có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán. Chỉ có anh là vẫn c̣n đi làm phụ bếp thuê cho người ta. Chị trách anh vô dụng. Anh không nói ǵ, chỉ hơi buồn v́ chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây, anh đă vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn. "Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng...", đó là câu nói của miệng chị dành cho anh, sau khi anh và chị có bé Hương. Bé Hương sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nữa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, th́ hỏi làm được ǵ chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về ḿnh và dồn hết t́nh thương cho đứa con gái xấu số. Bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ư, v́ anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ rằng buộc sẽ làm khổ chị. Bé Hương 3 tuổi mà chưa biết nói. Chị cũng rất thương con, nhưng v́ bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. V́ vậy mà con bé quấn quít bố hơn mẹ. Biết vậy nên chị cũng rất yên tâm và nhẹ nhơm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn. Ly dị được gần 1 năm th́ chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là 1 thành phố nhỏ. Người Việt ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ư chị nên chuyển về Hamburg sinh sống. Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay noel, chị cũng có quà riêng cho con bé, nhiều năm, nếu có thời gian, chị c̣n đến trực tiếp tặng quà cho con bé trước ngày lễ giáng sinh nữa. Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đă sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả v́ nó nhiều. Nó bị bệnh thiểu năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc ḿnh trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó c̣n biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà. Chồng chị đă đồng ư cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, v́ chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh. Vợ chồng chị đă mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một pḥng. Chị đă xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về được. Đi học về, nó cứ thui thủi một ḿnh trong pḥng. Đứa em trai cùng mẹ của nó, mẹ nó, và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn ḍ nó rất nhiều và thỉnh thoảng c̣n hát cho nó nghe. Em trai nó học thêm Piano, nên nhà mẹ nó có cái đàn Piano rất đẹp để ở pḥng khách. Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghèn nghẹn nói lỏm bỏm "... đàn... klavia... con muốn..." Anh thở dài và hát cho nó nghe. Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết ǵ cứ mắng nó dở chứng. Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Piano vang lên. Chị chạy ra pḥng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát th́ thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Piano điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đă có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Piano, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy ḷng chị nên chị không quan tâm Chị đến gần sau lưng nó, và lặng lẽ ngắm nh́n nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát thầm th́ cái ǵ. Chị sởn cả da gà, khi chị nghe con bé hát rơ ràng từng tiếng một, lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: "...Nhớ những năm xa xưa ngày cha đă già với bao sầu lo...sống với cha êm như làn mây trắng...nhớ đến năm xưa c̣n bé, đêm đêm về cha hôn chúng con....với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không...". Chị ṿng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào ḷng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay ḿnh âm ấm. Nó ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào ḷng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nh́n vào khuôn mặt đầm đ́a nước mắt của nó hỏi, con sao vậy hả con yêu của mẹ. Nó ngước nh́n mẹ nó rất tŕu mến rồi ch́a cho mẹ nó một tờ giấy giấy khổ A4 đă gần như nhàu nát Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nh́n nó hỏi " Con biết bố con bị ung thư lâu chưa?" Nó ch́a 4 ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi, 4 tháng rồi hả. Nó gật đầu. Chị nh́n chăm chăm vào tờ giấy, và từ từ ngồi thụp xuống nền nhà, rũ rượi thở dài Con bé hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào ḷng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại ư là nó diễn đạt rằng: -" Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm. Con đă xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là v́ bố muốn thế, bố muốn ḿnh ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con... Chị cũng ôm nó vào ḷng, vỗ vỗ vào vai nó và nói, con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg... Tôi nghe người ta kể chuyện lại chuyện đó, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đ̣i phải đàn và hát bài hát "Người Cha Yêu Dấu" bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi măi người trong ban tổ chức. Cuối cùng họ đă kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.

TB.- Bạn có biết bản nhạc Papa kể trong chuyện này không? Tưởng đâu chỉ nổi tiếng ở Pháp và Anh Mỹ, nào ngờ Việt kiều ở Đức cũng thích.

florida80
06-21-2019, 20:57
LỘ TR̀NH TÂM THỨC

TRONG CƠI THƠ

THANH TRÍ CAO

THÁI TÚ HẠP







Đă có nhiều thời đại trong lịch sử Việt Nam, chứng minh tư tưởng triết học Phật Giáo thâm uyên, ảnh hưởng sâu xa trong đời sống và tâm hồn Dân Tộc, kể từ khi Trung Tâm Phật Giáo Luy Lâu đầu tiên được h́nh thành tại Bắc Ninh. Đều đáng xiển dương hơn nữa là Phật Giáo, ngoài quan điểm vô ngă phá chấp, tiếp cận mật thiết với mọi tầng lớp xă hội từ vua quan đến thứ dân, từ bản sắc văn hóa đến khuynh hướng chính trị, Phật Giáo c̣n cấu tạo nên những ư thức hệ căn bản, phát huy tinh thần Dân Chủ, Nhân Bản và Khai Phóng phù hợp với tâm lư tập quán và đạo lư Nhân Ai truyền thống của Dân Tộc. Các bậc Đại Đức Cao Tăng ḥa nhập chia xẻ với sinh mệnh thăng trầm đau thương của Tổ Quốc.

V́ tư tưởng Phật Giáo được đặt trên cơ sở CHÂN KHÔNG DIỆU HỮU - KHÔNG ở đây không có nghĩa là "Hư Vô Chủ Nghĩa". KHÔNG chính là cái CÓ VI DIỆU. Từ ư nghĩa đó, thể hiện tính chất biện chứng dấn thân tích cực để mang lợi ích cho đời sống con người và cho xă hội. Tận tụy phục vụ và sẵn sàng hy sinh cho quê hương Đất Nước nhưng với tinh thần vô cầu và không vướng mắc vào lợi danh hư huyễn.

Nhậm vận thịnh suy vô bố úy

Thịnh suy như lộ thảo đầu phô

(Thiền Sư Vạn Hạnh)

Đời sống vốn đă vô thường. Thịnh suy như giọt sương trên ngọn cỏ- Chính v́ quan niệm siêu thoát như thế. Khi đất nước thanh b́nh Tự Do Dân Chủ thật sự, các bậc Thiền Sư hoàn tất bổn phận, trở về mái chùa xưa lo tŕ giới khổ hạnh, tụng kinh niệm Phật, hoằng dương đạo pháp. Sống cuộc đời an nhiên tự tại giữa núi rừng tịch tĩnh, diện bích soi tâm. Vượt tới bến bờ Liễu Ngộ Chân Như, cứu độ nhân thế qua những lộ tŕnh chuyển hóa tâm linh.

Trong sinh hoạt văn học nghệ thuật Việt Nam ở hải ngoại, và nhất là trong giới tu sĩ đạo hữu Phật Giáo, tên tuổi Thượng Tọa Thích Quảng Thanh, hay nhà thơ, nhà nghệ sĩ tài hoa đa diện Thanh Trí Cao quả thật không c̣n xa lạ. Đạo và Đời, thi sĩ - tu sĩ Thanh Trí Cao đă thực sự biểu hiện thiện chí tích cực với tâm lượng bao dung hài ḥa chân thật. Lúc nào tâm nguyện của nhà thơ Thanh Trí Cao cũng đem đến cho cuộc đời đầy nhiễu nhương, bi thảm của kiếp người lưu vong nơi đọa đầy viễn mộng, bằng những chia xẻ từ ái như những que diêm bật sáng, cho người lữ khách cô đơn giữa đêm đông lạnh giá, với ư chí kiên tŕ miệt mài liên tục qua thời gian. Và nhà thơ đă cảm nhận thăng hoa niềm an vui, đem đến cho mọi người cùng khổ là chính tạo cho tâm tác giả sự an lạc thường hằng. Có lẽ từ ư niệm sâu sắc cao quư đó, nhà thơ đă h́nh thành thi phẩm với nhan đề: "HÁI HOA TUYẾT ĐÔNG", gợi ư cho chúng tôi nhớ đến hai câu thơ thâm thúy-

Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt

Chẩm đắc mai hoa phác t́ hương?

(Không qua một tiết đông dài

Làm sao mai nở, mùi hương dạt dào?)

của Hoàng Bách Hy Vân Thiền Sư sáng tác cách đây một ngàn hai trăm năm trước?

Những tương quan giữa con người với vũ trụ, giữa con người với con người phải chăng không mấy dị biệt trong tâm thức sáng tạo xưa và nay?

- Bông hoa tuyết là bông hoa quư phái. Đúng thế, bạn sẽ là người tiếp thị với môi trường nghệ thuật sống để tạo thành huyền thoại đẹp nhất như một ḍng thơ siêu thực chảy bất tận trong ḍng thời gian của cuộc đời

Mặc dù dành nhiều thời gian cho công việc Phật sự và từ thiện xă hội, thiền giả - thi sĩ vẫn không quên dành cho chính tâm ḿnh những giây phút trầm lắng riêng tư trong sáng tạo nghệ thuật. Làm thơ, vẽ tranh, cắm hoa, chăm sóc cây kiểng- đặc biệt ở lănh vực thi ca, nhà thơ Thanh Trí Cao chứng tỏ rất đam mê và phong phú. Bằng chứng chỉ trong một thời gian ngắn, nhà thơ Thanh Trí Cao đă liên tục cho xuất bản các thi tập "Trăng Ngủ Trong Mây", "Trên Ḍng Tử Sinh", "Hương Vị Chân Tâm" và bây giờ "Hái Hoa Tuyết Đông".

Riêng với toàn bộ nội dung thi tập "Hái Hoa Tuyết Đông", chúng ta có thể khám phá thi nhân muốn khai triển ở hai phạm trù Nhập Thế và Xuất Thế. Đôi khi nhà thơ băn khoăn chính từ mâu thuẫn nội tâm, giữa lịch sử, tâm linh và thực tại:

Bước chân lữ khách nhớ quê

Cánh chim phiêu bạt vỗ về hư không

Bước chân tiếp nối bước chân

Lời ru của Mẹ vết hằn trong tôi

(Bước Chân)

Tâm sự người xưa năo nề bi thiết có khác ǵ với tâm sự người trong một tâm cảnh xa ĺa cố quận thân yêu. Cái nỗi ḷng viễn xứ xúc cảm lưu đày của Thi Bá Tô Đông Pha đến Thi Sĩ Thanh Trí Cao có ǵ khác nhau.

Người đứng đó cheo leo chóp đỉnh

Tô Đông Pha khoác áo lên đường

Sao không giống như ngày xưa ấy

Say mê chi Thánh đế phong sương



T́nh đạo sĩ đả thông ngữ nghĩa

Không mơ hồ gối mộng phôi pha

Ai để lại ḍng thơ hương vị

Nửa cho người, một nửa cho ta.

(Hoa Nở Tàn Đông)

Nhà thơ Thanh Trí Cao đă quán triệt chân lư "Chân Không Diệu Hữu" nên nhà thơ không quản ngại dấn thân vào cuộc đời để san xẻ nỗi đau chung của Dân Tộc:



Vết tích người trong hồn thơ đó

Tôi lắng nghe âm điệu mây ngàn

Từng chiếc lá mảnh mai huyền diệu

Đời dấn thân t́nh nghĩa cưu mang



Đặc tính của tư tưởng Việt Nam là nâng cao tinh thần nhân ái, b́nh đẳng nhưng phải trên cơ sở Nhân Chủ Tự Do cho dù phải kiên tŕ phấn đấu, cho dù đang ở nơi điểm tựa nào trên thế giới. Trong thơ Thanh Trí Cao đă cưu mang nồng thắm ḷng yêu mến và tưởng nhớ quê hương:

Trên đỉnh tháp của ḍng tư tưởng

Mái chùa cong sắc thái đặc thù

Nét cổ kính ngh́n năm thử thách

T́nh Đông Tây ḥa điệu thiên thu



Người xót xa lưu đày thân phận

Quê hương ơi! Từ đó mỏi ṃn

Vẫn cứ gọi Tự Do chưa đến

Đă bao lần chết dỡ mầm non



Những biến thiên của lịch sử, những nổi trôi của vận nước, đă cuốn hút Phật Giáo vào chung cơn Pháp Nạn. Những Tăng Ni bị đuổi ra khỏi chùa, tù đày khổ ải, vong thân trên chính quê hương yêu dấu. Nhà thơ Thanh Trí Cao đă thấu hiểu nỗi niềm xót xa trầm thống đó và đă sáng tạo nên những vần thơ ngậm ngùi hệ lụy, thể hiện tinh thần viên dung vô ngại, vận động nuôi thắp những ước mơ bằng những tư duy hiện thực.

Chia xẻ với các Cao Tăng Đại Đức đang thầm lặng thách thức với quyền lực chuyên chính. Tỉnh thức trong sứ mệnh lịch sử, giải trừ ách nạn trầm luân, để nguyện cầu cho Dân Tộc Việt Nam sớm an hưởng một thể chế Dân Chu Tự Do Thanh B́nh thực sự.

Người xưa ấy đây c̣n chứng tích

Người hôm nay chuyển tiếp măi sau

Những tin tưởng nh́n về một hướng

Ḷng Từ Bi chia xẻ niềm đau



Nửa trái đất không gian ngăn cách

Nén hương ḷng, cầu nguyện quê hương

Hỡi thế giới! Lắng nghe tiếng gọi

Người tù già da bọc lấy xương

(Thách Thức)

Sự kiên tŕ nhẫn nhục khởi phát từ ḷng bi mẫn, khoan dung, và tâm niệm: "Không thể lấy thù oán để diệt sân hận, chỉ có tâm Từ Bi mới dập tắt được lửa hận thù". Đó là phương cách duy nhất để hóa giải định kiến vô minh.



Cơi thơ Thanh Trí Cao không những viện dẫn những tư duy đơn thuần về những vấn nạn đời thường, thi tập "Hái Hoa Tuyết Đông" c̣n mở ra những cánh rừng tâm thức Thiền Vị mênh mông. Những hơi thở bàng bạc tạo nên những lộ tŕnh tư duy tỉnh thức trước những lao xao của thời thế nhân sinh- "Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm", để tự khai ngộ đạt đến an nhiên vô nhiễm trước những giao động hỉ nộ ái ố ai lạc dục. Cái sát na hạnh ngộ đó đă hốt nhiên sáng tạo nên những âm điệu đặc thù trong sáng của tâm linh. Dâng hiến cho đời như những bông hoa tuyết đang rơi trong Hư Không Tịch Tĩnh. Như thi sĩ Thanh Trí Cao đă tâm sự:

"Thơ vẫn đẹp như ḷng người nghệ sĩ mạo hiểm làm cuộc hành tŕnh "Hái Hoa Tuyết Đông" hiến tặng cho đời, Có hay Không bản thể đồng nhất cơ hồ những cánh hoa tư tưởng mịn màng vô nhiễm. Thơ vẫn là thơ, ngôn ngữ cho dù thực hay siêu thực đều uyển chuyển linh động nhẹ nhàng như những cánh én mùa xuân gợi cảm cả bầu trời trong thanh ngoạn mục hữu t́nh":

Như gịng nước không hề lặp lại

Giữ nụ cười thuở ấy ban sơ

Ôi vũ trụ! Bềnh bồng hoang dại

Ai chẻ chi sợi tóc đôi bờ



Trong thực thể hay ngoài thực thể

Bất khả phân ánh sáng như nhiên

Ai níu kéo thời gian huyễn hoặc

Ta chân t́nh hội nhập vô biên

(Chẻ Tóc Đôi Bờ)

Cuối cùng sự hiện hữu của những hạt bụi trong không gian vô tận, thời gian vô tăm. Tâm phiêu lăng rồi cũng quay về với bản chất uyên nguyên, trong suốt và thanh tịnh được gọi là Tánh Không. Đạt tới trọng điểm Tánh Không là đạt tới cảnh giới An Lạc nơi Niết Bàn

Tâm sanh, sanh hoan hỉ

Tâm diệt, diệt hồ nghi

Pháp Không hay pháp Có

Giọt nước đầy tràn ly

(Cảm Ứng)

Anh tự hỏi như bao lần trước

Trọn tâm t́nh chuyển hướng thiết tha

Nhưng hôm đó anh cười thỏa măn

Ta t́m ta, ta lại gặp ta!

(Ta T́m Ta)

Cho dù tài hoa đến mấy, con người là thể chất hữu hạn không thể nào diễn đạt hết cái tuyệt kỹ vô hạn của vũ trụ. Thơ Thiền là sáng tạo trong tinh thần phương tiện thiện xảo thời thượng của các Thiền Sư truyền đạt ư chỉ Chân Như, bằng cung cách chuyển vận ngôn ngữ của nghệ thuật thi ca và tư tưởng siêu việt. Thiền Sư Đạo Hạnh đă dạy:

Tác hữu trần sa hữu

Vi không nhất thiết không

Hữu không như thủy nguyệt

Vật trước hữu không không

(Hữu Không)

Có th́ có tự mảy may

Không th́ cả thế gian này cũng không

Vầng trăng vằng vặc in sông

Chắc chi có có, không không mơ màng

(Khuyết Danh)

Trong thế giới thi ca của Thanh Trí Cao cũng ẩn chứa lời kinh siêu thoát mênh mông, huyền diệu, thâm trầm triết lư uyên bác của Phật Giáo. Những băn khoăn, những thao thức về thân phận, về quê hương đất nước, về con người từ đâu đến và sẽ đi về đâu? Niết Bàn hay địa ngục nơi trần thế?

Ngh́n xưa măi đến ngh́n sau

Hương thơ ngự trị vá khâu mảnh trời

Chuông ngân xao xuyến bụi đời

Người ơi! Khoác áo dạo chơi Niết Bàn?

(Bước Chân)

Với kiến thức am tường giới hạn về triết học Phật Giáo. Chúng tôi mạo muội bước vào cơi thơ của thiền giả - thi sĩ Thanh Trí Cao với cảm xúc thế tục chắc chắn không thể hiện trọn vẹn những phong thái sâu sắc của nguồn triết học Đông Phương, mà nhà thơ Thanh Trí Cao đă quán triệt. Ở đây, chúng tôi chỉ đề cập đến với một nhận định khiêm tốn, khách quan, dĩ nhiên không phải là tuyệt đối. Bất cứ một tác phẩm văn học nghệ thuật nào được sáng tạo đă tự nó mang một giá trị riêng biệt. Giá trị được nâng cao nếu tác phẩm đích thực được đón nhận nồng nhiệt nơi quần chúng qua nội dung tác phẩm cưu mang những ư tưởng uyên bác và thâm viễn. Nhà thơ Thanh Trí Cao, tu sĩ có tâm hồn nghệ sĩ đa dạng.

Ngoài tài hoa sáng tác thi văn, nhà thơ Thanh Trí Cao c̣n là một nhà họa sĩ, qua những bức tranh b́a và những phụ bản trong các tác phẩm "Trăng Ngủ Trong Mây", "Trên Ḍng Tử Sinh", "Hương Vị Chân Tâm", và "Hái Hoa Tuyết Đông" đầy những nét thanh thoát siêu nhiên. Đặc biệt khi nh́n bức tranh "Thuyền Về Bến Giác", tôi liên tưởng đến mấy câu thơ Đường của Vương Chi Hoán trong bài Xuất Tái:

Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian

Nhất phiến cô thành vạn nhận san

Khương địch hà tu oán dương liễu

Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan

...

Hoàng Hà nước chảy tận mây

Cô đơn một mảnh thành xây đỉnh ngàn

Sáo Khương chớ oán ly tan

Gió xuân khôn đến Ngọc Quan biên thùy

(Chi Điền)

Gịng thơ của Thanh Trí Cao cũng giống như gịng nước chảy từ đỉnh non cao, miên man vô tận từ Đông sang Tây, từ Đạo đến Đời. Chúng ta không t́m thấy h́nh bóng của cuồng nộ hận thù. Chỉ thấy tâm như bầu trời xanh thong dong những làn mây trắng - Một cánh rừng mở ra với muôn ngàn hoa lá Hương Thiền tỏa ngát, giữa thanh khí tĩnh lặng của Thiền Môn. Tất cả ngôn từ không làm hay hơn một bài thơ tự nó đă là diễm tuyệt. Gịng đời trôi qua như gịng nước cuốn phăng bao nhiêu cánh bèo tử sinh hư huyễn, nhưng vầng trăng sẽ không bao giờ bị cuốn mất trong tâm người nghệ sĩ như một ư niệm về Thiền đă giải thích:

...

Dù suối chảy phăng phăng

Không mang trăng đi mất...

Nước là nước, trăng là trăng, đó là lẽ sinh tồn tự nhiên của sự chuyển hóa trong vũ trụ. Thời gian sẽ qua đi. Chúng ta hy vọng vầng trăng "Hái Hoa Tuyết Đông" sẽ măi măi trường tồn trong tâm hồn nhân thế - Đẹp và thơ mộng như vầng trăng trên gịng sông tâm thức yêu dấu nơi quê nhà.

florida80
06-21-2019, 21:04
PHẠM PHÚ MINH



Châu


Sách-Báo-CD-DVD


Giá Trị Cuộc Sống


Chuyện Lạ 4 Phương


Ái Cầm - Thái Tú Hạp



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam



Tiếp Theo...



* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐĂ BỎ M̀NH TRÊN ĐƯỜNG T̀M TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC B̀NH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TR̀NH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HĂI HÙNG


* CON ĐƯỜNG T̀M TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* C̉N NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI T̀M TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TR̀NH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI T̀M"


*HÀNH TR̀NH GIAN NAN T̀M TỰ DO


* HÀNH TR̀NH T̀M CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* H̀NH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* H̉N ĐẢO BỊ LĂNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* L̉NG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐĂ TRỞ T



PHẠM PHÚ MINH





Khuynh hướng tự nhiên của những kẻ gây tội ác là cố gắng xóa đi những dấu vết tội ác do ḿnh gây ra. Những kẻ cướp của giết người che giấu tội lỗi của ḿnh để tránh bị bắt bớ trừng phạt đă đành, những chế độ chính trị ác nghiệt cũng hay có khuynh hướng bôi xóa, thủ tiêu, che đậy những điều thất đức ḿnh đă làm. Đức quốc xă trong những ngày sắp bại trận đă ra sức tiêu hủy những hồ sơ liên quan đến các ḷ sát sinh giết người Do Thái; chế độ Stalin giết mấy ngàn sĩ quan Ba Lan trong ṿng bí mật tại rừng Katyn, qua bao nhiêu đời lănh tụ cộng sản vẫn giấu nhẹm đổ tội cho Đức quốc xă, cho đến bây giờ dù nước Nga đă nhận tội, hồ sơ tội ác đó vẫn chưa được công bố; đối với những người bị giết trong cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam trong thập niên 1950, Cộng Sản Việt Nam cũng ra lệnh xóa tan không c̣n dấu vết bằng cách không cho thân nhân dựng bia cho người đă chết; tập thể những trí thức thuộc Đệ tứ Quốc tế bị chế độ Hồ Chí Minh giết khoảng 1945, 46 tại miền Nam th́ cho đến gần đây các đao phủ vẫn c̣n sống cả, thế mà vẫn cứ chối quanh, người nọ chỉ người kia; vụ thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế sờ sờ ra như thế, mà người cộng sản Việt Nam cũng không hề một lần mở miệng nhận việc ḿnh làm. Hiện tượng giấu nhẹm ấy cho thấy một điều: những kẻ gây tội ác biết đó là tội ác, và do một nỗi sợ, hoặc do một bản chất gian dối, không muốn cho người khác, đời nay hoặc đời sau, biết là ḿnh đă làm việc đó. Họ luôn luôn đóng vai đạo đức giả, nghĩa là bản chất th́ cực kỳ gian ác, mà bề ngoài th́ làm ra vẻ ḿnh là kẻ rất đạo đức.

Riêng những thảm cảnh người vượt biên gặp phải trên biển cả, trên đất liền từ năm 1975 đến đầu thập niên 1990, người cộng sản có thể coi là ḿnh vô can. Họ làm họ chịu, chúng tôi nào có mắc mớ ǵ? Chúng tôi chỉ lo xây dựng một Việt Nam Xă Hội Chủ Nghĩa, mấy người bỏ trốn đi là đă can tội phản quốc ("Yêu nước là yêu chủ nghĩa xă hội" - Lê Duẩn), vậy có bị cái ǵ th́ ráng mà chịu, chúng tôi không cần biết. Cùng những loạt đạn bắn theo ghe thuyền vượt biên, những lời chuỗi rủa xấu xa ném theo những người ra đi th́ nhiều vô số kể, đó là những lời xấu nhất mà mộtchế độ, một nhóm người có thể dùng để gửi đến những người công dân, người đồng bào tội nghiệp của ḿnh khi họ không c̣n con đường sống hợp với nhân phẩm, phải ra đi để t́m sự sống trong cái chết.


Nhưng nhờ ơn tổ tiên pḥ hộ, nhờ cánh tay đưa ra của phần nhân loại không theo chủ nghĩa cộng sản, mấy triệu người Việt Nam trong khoảng 15 năm, đă t́m được đất sống, sau khi khoảng nửa triệu đă vùi thây dưới biển cả, trong rừng sâu. Người ra đi lặng lẽ chịu đựng những thảm cảnh của chính ḿnh và thân nhân, lặng lẽ lo gầy dựng cuộc sống mới trong tự do mà ḿnh đă t́m được cũng nhờ cuộc sống tự do ấy, người Việt Nam tị nạn cộng sản vun bồi được dời sống tinh thần và đạo đức, không quên ơn ông bà tổ tiên, không quên thân nhân và đồng bào ruột thịt c̣n sống ở quê nhà, và nhất là không quên cái ơn lớn lao mà dân và chính phủ các nước đă cưa mang, giúp đỡ ḿnh trong cuộc đi t́m tự do thập tử nhất sinh diễn ra cách đây mấy mươi năm. Chính trong tinh thần ấy mà vào đầu năm nay, nhiều phái đoàn người Việt Nam tị nạn cộng sản từ khắp thế giới đă mở những cuộc "hành hương" về những bến bờ đă đón tiếp ḿnh từ tay biển cả trong các cuộc vượt biên xưa. Và như một cử chỉ cụ thể để tỏ ḷng biết ơn các quốc gia đă cứa vớt ḿnh, người Việt tị nạn cộng sản đă xin phép chính quyền sở tại đặt những tấm bia kỷ niệm tại nơi ngày xưa đă là trại tạm trú đầu tiên của những người đặt chân lên được đất sống. Với tấm ḷng có trước có sau, người tị nạn chỉ ghi lại những lời tri ân hay lời tưởng niệm, là những thứ người ta nghĩ là có thể tồn tại với thời gian v́ ư nghĩa nhân bản phi chính trị nhất thời của nó. Chẳng hạn lời dịch sau đây từ tấm bia viết bằng tiếng Anh, dựng trên đảo Bidong thuộc tỉnh Terengganu thuộc nước Mă Lai Á vào tháng Ba 2005:

"Tưởng nhớ hàng trăm ngàn người Việt đă thiệt mạng trên đường t́m tự do (1975-1996). Dù họ đă chết v́ đói, khát, bị hăm hiếp, bị kiệt sức hoặc v́ một nguyên nhân nào khác, chúng ta cầu xin rằng họ bây giờ được hưởng yên b́nh vĩnh cửu. Sự hy sinh của họ không bao giờ bị quên lăng. Các cộng đồng người Việt hải ngoại, 2005."

Và những ḍng chữ mặt bia bên kia:

"Đễ nhớ ơn những nỗ lực của Phủ Cao Ủy tị nan Liên Hiệp Quốc, Hồng Thập Tự Quốc Tế và Hội Lưỡi Liềm Đỏ Malaysia và các tổ chức cứu trợ quốc tế khác, chính phủ và nhân dân Malaysia cùng các quốc gia đă cung cấp nơi tạm trú đầu tiên cũng như nơi tái định cư. Chúng tôi cũng xin bày tỏ tri ân đến hàng ngh́n cá nhân khác từng làm việc hết ḿnh để giúp đỡ người tị nạn Việt Mam.

Các Cộng Đồng người Việt Hải Ngoại”

Một tấm bia tưởng niệm những người đă chết thảm trên đường đi t́m tự do và tri ân sự giúp đỡ cho những người sống sót: chừng đó đă đủ để chính quyền cộng sản Việt Nam vận dụng các thủ thuật ngoại giao để xóa bỏ nó đi. Họ đă vận động với chính phủ Mă Lai Á để phá bỏ tấm bia trên đảo Bidong, với chính phủ Indonesia để phá bỏ tấm bia tương tự trên đảo Galang. Với lợi ích ngoại giao trước mắt th́ các chính phủ liên hệ thấy không có vấn đề lớn lao ǵ để không thỏa măn các đ̣i hỏi xem ra không quan trọng ǵ mấy đối với họ. Và thế là các tấm bia chứa đựng biết bao tâm t́nh, biết bao tấm ḷng thành kính và thương yêu trước hương hồn của những người đồng bào kém may mắn đă bỏ thây trong biển cả, đă hoặc sắp bị triệt hạ. Chỉ v́ Hà Nội muốn như thế.



Hà Nội nhằm cái ǵ trong sự vận động này ? Muốn giữ một "lư lịch sạch sẽ" trong lịch sử ? Muốn giữ một "bộ mặt sạch sẽ" trước thế giới ? Muốn không ai được hiểu rằng sở dĩ người Việt Nam phải bỏ nước ra đi là do chính sách tịch thu tài sản ruộng vườn, “đánh tư sản” một cách triệt để, do chính sách kỳ thị một cách khốc liệt không cho con cái của quân nhân công chức Nam được ăn học trong chế độ mới của họ, do giam hăm tù đày hàng triệu người, do tước đoạt hết quyền tự do và quyền làm ăn sinh sống của cả một xă xă hội miền Nam để lùa mọi người vào cái trại lính mà họ gọi là xă hội chủ nghĩa?... Mấy triệu người vượt biên t́m tự do chính là lời tố cáo tội ác của họ, nhưng họ vẫn muốn trốn tránh những vết tích cụ thể trong ṿng Đông Nam Á chứng tỏ là đă có thảm cảnh của người Việt Nam trong sóng nước đại dương thuộc vùng này. Khi vận động phá bỏ những tấm bia kỷ niệm ấy, họ có biết rằng họ đang xúc phạm đến những người đồng bào đă chết hay không? Họ đang dùng cái thứ đạo lư ǵ vậy?

Thực ra, đối với người cộng sản, dùng chữ “đạo Lư” th́ hơi quá đáng, v́ đó là thứ họ không có, không cần có. Với họ, chỉ có thủ đoạn và mánh khóe, cái thứ thủ đoạn của Stalin với dân Ba Lan, của Hồ Chí Minh đối với nhóm Đệ tứ và với những người bị đảng cộng sản quy cho cái tội địa chủ ác ôn, của cách đối xử cực kỳ ác độc đối với đồng bào miền Nam sau 1975... và bây giờ, hành động mới nhất, vào tháng Năm, tháng Sáu năm 2005, là vận động xóa bỏ dấu vết các bia tưởng niệm người chết trên đường trốn chạy tại các nước Đông Nam Á.

Năm ngoái, đảng cộng sản Việt Nam ra nghị quyết 36, kêu gọi người Việt tị nạn ở nước ngoài quên đi quá khứ, cùng hợp tác với họ để xây dựng đất nước. Nhiều người đă nh́n thấy đây như là một cử chỉ ḥa giải, kêu gọi cùng thông cảm những lỗi lầm trong quá khứ của nhau và bỏ qua hết, để cùng nhắm về một mục tiêu tốt đẹp làm cho đất nước giàu mạnh và hạnh phúc. Sau hơn nửa thế kỷ thù hận, người Việt Nam nào mà chẳng mong ước điều ấy? Người Việt ở nước ngoài đă chẳng tích cực gửi tiền bạc về giúp đỡ đồng bào trong nước đó sao? Và thiếu ǵ người chỉ v́ thiện chí xây dựng đă đầu tư tài sản và trí tuệ để xây dựng công cuộc làm ăn tại Việt Nam (dù rốt cuộc nhận lănh những hậu quả vô cùng đau đớn: tài sản mất hết, thân bị tù tội chỉ v́ sự tham lam và xảo trá của chính quyền trong nước, ai mà chẳng thấy nhan nhản những trường hợp ấy?) Nhưng nếu tưởng nghị quyết 36 bày tỏ sự thực tâm của những người cộng sản là lầm. Nghị quyết ấy chỉ là một mệnh lệnh theo thói quen cai trị bằng mệnh lệnh của chế độ ấy, chứ bản chất tấm ḷng của người cộng sản với đám người Việt hải ngoại th́ vẫn không có ǵ thay đổi: nghi kỵ, hiềm thù, đố kỵ, họ chỉ muốn người Việt ở nước ngoài đóng góp tiền bạc và trí tuệ cho họ, c̣n ngoài ra không bao giờ coi tập thể người này là những người đồng bào với những tâm t́nh chung, ước nguyện chung có quyền nói chuyện ngang vai vế với họ về những vấn đề của đất nước. Họ đă biết v́ sao mà có tập thể người tị nạn Việt Nam trên khắp thế giới ngày nay chứ? Họ thừa biết bằng cách nào đám người đó hiện diện ở nước ngoài chứ? Họ dư biết những nỗi đau thương mà người đi t́m tự do phải chịu chứ? Họ biết rất rơ hằng trăm ngàn đồng bào đă bỏ ḿnh ngoài biển chứ? Thế mà họ không xem tâm t́nh của người tị nạn ra cái ǵ cả, một tấm bia tưởng niệm người đă chết họ cũng không tha! T́nh nghĩa đồng bào với nhau ở đâu? Đối với họ t́nh nghĩa đó chỉ được hiểu bằng một động tác: đóng góp đô la cho họ. Họ kêu gọi người tị nạn quên quá khứ, nhưng c̣n họ? Cái quá khứ rất gần, họ đă hành hạ dân chúng ra sao sau ngày 30.4.1975 họ có quên đâu? Họ biết rơ nửa triệu người bỏ ḿnh trên biển là do chính họ gây ra, nhưng họ không bao giờ có một cách cư xử hợp đạo lư, chỉ muốn khỏa lấp mọi chuyện bằng cách kêu gọi "quên đi" trong khi cái nguyên nhân gây ra thảm cảnh th́ họ vẫn c̣n giữ nguyên: một chế độ toàn trị bằng bạo lực và sự xảo trá. Họ vừa mang một ḷng kiêu hănh thô lỗ rằng chính họ mới là chủ nhân ông của đất nước, vừa mang một mặc cảm tội lỗi, lúc nào cũng muốn che đậy tội ác của ḿnh, lúc nào cũng mong xóa di dấu vết tội ác ấy khi họ kêu gọi người tị nạn hăy quên quá khứ đi, họ muốn người tị nạn quên những tội ác của họ đă làm khiến đồng bào phải chạy trốn, nhưng về phần họ th́ họ vẫn nhớ rất rơ, và làm bất cứ động tác nào để tẩy xóa, che đậy tội ác của chính họ, dù động tác ấy xúc phạm một cách thô bạo đến tâm t́nh của người Việt ở nước ngoài.



Đến thời điểm này, tại sao không dối xử với nhau một cách tử tế? Tôi nghĩ nếu chính quyền cộng sản Việt Nam c̣n có t́nh đồng bào và biết tôn trọng nỗi đau thương của người tị nạn th́ nên giúp trùng tu các khu tưởng niệm, thậm chí cử một phái đoàn đến thấp một nén nhang trước các tấm bia như là một cử chỉ thiện chí, th́ hiệu quả của công việc ấy sẽ gấp trăm gấp ngàn lần cái nghị quyết 36 hách dịch và vô hồn kia. Nước Đức, sau khi chế độ quốc xă sụp đổ, vẫn giữ lại một vài dấu vết các ḷ thiêu người mà nước này đă dùng để giết người Do Thái như một bài học ô nhục mà một chế độ chính trị của dân tộc Đức đă làm. Họ có can đảm giữ lại để làm tấm gương cho hậu thế. Sự kiện ba triệu người Việt Nam đi ra sông trên khấp thế giới và nửa triệu vùi thây trong ḷng đại dương là sự kiện có một không hai trong lịch sử nước ta, không khác ǵ việc sáu triệu người Do Thái bị giết trong ḷ thiêu của Đức Quốc xă. Biến cố người Việt ra đi sinh sống khắp nơi trên thế giới trong the kỷ 20 có một ư nghĩa vĩ đại về mặt lịch sử, sau những thế kỷ Nam tiến để tạo thành nước Việt Nam ngày nay. Chính quyền cộng sản đă không làm ǵ để đánh dấu biến cố đó ngoài việc kêu gọi người ta hăy quên nó đi, đó là về phần của họ. Về phần người đi tị nạn và cả thế giới văn minh nữa, phải ghi lại trang sử ấy, họ đă làm nhiều cách, các thế hệ loài người mai sau sẽ biết rơ sự kiện đó trong không biết bao nhiêu tài liệu nằm trên những tượng đài, những kệ sách trong thư viện, và nhất là nằm trong ḷng con cháu của lớp người ra đi ấy, trong hay ngoài nước Việt Nam. Xóa làm sao được. Cái ác làm sao thắng được lẽ thiện ở đời. Những tấm bia hiền lành thấm đẫm t́nh người của người tị nạn dựng ở Bidong, Galang đă bị những kẻ thiếu nhân tính âm mưuphá hủy đi. Nhưng họ nên nhớ rằng t́nh người mới là cái bất diệt, c̣n sự gian trá, xảo quyệt chẳng qua chỉ là những màn che đậy nhất thời, mà trong thế giới ngày nay, càng che đậy càng lộ ra cái tâm lư ti tiện và sự tội nghiệp của con thú cộng sản cuống quít trong bước đường bạo lực cuối cùng của nó.

Và người cong sản hăy đừng bao giờ quên bước đi của những người đi t́m tự do sau 1975 chính là một tiên tri và là bước hướng dẫn cuộc đổi mới của chính quyền cộng sản Việt Nam từ giữa thập niên 1980. Cuộc trốn đi của người đi t́m tự do, sự bỏ ḿnh lớn lao của họ trên biển cả như có một lời nhắn để lại sau lưng: hăy đi theo bước của chúng tôi, Việt Nam sẽ không c̣n con đường nào khác ngoài con đường đến với thế giới văn minh. Chính quyền cộng sản đă đi theo đúng lời nhắn bảo thiêng liêng ấy, đi theo đúng bước chân ấy, và quả nhiên đă t́m thấy con đường sông. Thế th́ thay v́ vội khoe khoang v́ một ít bề ngoài hào nhoáng do những công ty các nước tư bản mang lại, hăy khiêm tốn lắng nghe lời của những - oan hồn trên biển, rằng Tự Do mới là ch́a khóa then chốt để mở cánh cửa Hạnh Phúc và Thịnh Vượng cho dân tộc chúng ta. Chính v́ Tự Do mà nửa triệu người đă bỏ ḿnh, lời nguyền đó sẽ linh thiêng và ứng nghiệm lắm!

Sao lại thô bao với nhau, nhất là với những người đă chết? Chính cái chết của họ đă đóng góp tích cực cho một ư hướng tinh thần chúng ta cần đi theo. Ngay cả những người lính Việt Nam Cộng Ḥa và Mỹ đă chết trên chiến trường Việt Nam từ bốn mươi năm trước, cũng đă đóng góp phần rất quyết định cho Việt Nam ngày nay. Một con cá quẫy đuôi bên này đại dương c̣n gây ảnh hưởng đến bên kia đại dương, huống chi một cuộc chiến lớn như thế họ lại không bằng cách này hay cách khác, góp phần làm sụp đổ chủ nghĩa cộng sản trên thế giới? Và thử tưởng tượng, nếu chủ nghĩa cộng sản không sụp đổ ngay nơi thành tŕ của nó là liên xô và các nước Đông Âu, th́ liệu Trung Quốc, Ba Lan, Tiệp Khắc... và nhất là Việt Nam, có được như ngày nay? Hay là vẫn ́ ạch với tem phiếu, với khẩu hiệu, với hộ khẩu với phân phối xếp hàng cả ngày, với các kế hoạch năm năm kế tiếp nhau mà vẫn dẫm chân hoài một chỗ?... Những lănh tụ cộng sản Việt Nam bây giờ là triệu phú đô la hăy nhớ ơn các chiến sĩ chông cộng đă bỏ ḿnh trên chiến trường Việt Nam thuở xưa, những thuyền nhân xấu số đă bỏ ḿnh trên đường đi t́m tự do, v́ chính những chiến đấu cho tự do đó đă làm thay đổi bộ mặt thế giới và giúp cho các “đổi mới” ở Việt Nam ngày nay được phần nào thành tựa. Suy nghĩ như thế không có ǵ là ngược đời đâu, đó là kết quả hiển nhiên có tính cách nhân quả của cuộc diện thế giới, khu vực và từng nước.

Trong sự ràng buộc nhân quả chằng chịt ấy mà chính quyền Việt Nam vẫn cứ khư khư chỉ biết có đảng của ḿnh, và có thái độ cực kỳ chật hẹp đối với bao nhân tố khác đă xây dưng nên bộ mặt thế giới ngày hôm nay th́ quả là đáng tiếc. Hăy tôn trọng những người đă chết, nhất là những cái chết ấy đă gây một cảm hứng vô song trong công cuộc xây dựng cho con người c̣n lại trên thế giới này, là ư thức Tự Do. Không có tự do sẽ không có thịnh vượng và hạnh phúc, đó là điều chắc chắn. Hăy đi qua Bidong, Galang, đến những tượng đài tưởng niệm thuyền nhân đă bỏ ḿnh, thành tâm thắp hương tưởng niệm linh hồn của họ, đó là hành vi duy nhất ḥa giải với quá khứ và hiện tại, và mở được cửa đến một tương lai sáng sủa.

florida80
06-22-2019, 19:40
Tư Thế Cho Giấc Ngủ An Lành









Ngủ là một nhu cầu tất yếu và vô cùng quan trọng đối với sức khỏe thể chất cũng như tinh thần của con người. Trong một ngày 24 giờ th́ giấc ngủ chiếm trung b́nh trên dưới 8 tiếng đồng hồ, tức là 1/3 thời gian cuộc sống là dành cho giấc ngủ.





Theo các bác sỹ, trẻ em ở độ tuổi phát triển, trong khi ngủ cơ thể tiết ra các hormone tăng trưởng nên trẻ em chỉ phát triển tốt về thể trạng và trí tuệ nếu có được giấc ngủ đủ, sâu và thoải mái. Đối với người làm việc lớn tuổi, giấc ngủ chính là thời gian để thần kinh nghỉ ngơi, cơ thể tái tạo lại sức khỏe, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Thành ra, nếu thiếu ngủ, cơ thể sẽ cảm thấy mệt mỏi, uể oải, kém minh mẫn, trí nhớ suy giảm, mất khả năng tập trung và năng lực làm việc kém hiệu quả.

Muốn có được một giấc ngủ ngon, sâu th́ việc chọn tư thế ngủ là rất quan trọng. Trong Luật tạng Phật giáo, đức Phật dạy các đệ tử nên chọn thế ngủ bên phải mà không được ngủ với các tư thế khác. “Ngọa tu hữu hiếp, danh cát tường thụy, bất đắc ngưỡng ngọa, phúc ngọa, cập tả hiếp ngọa.” (Nằm phải nằm nghiêng hông bên phải gọi là ngủ “kiết tường”. Chẳng đặng nằm ngữa, nằm sấp, cùng nằm hông bên trái.)



Theo bộ Sa di luật giải, nằm ngữa là cách nằm của loại Tu la. Nằm sấp là lối nằm theo điệu Ngạ quỷ. Nằm hông bên trái là lối nằm theo những người tham dục. Là đệ tử Phật phải nằm như “Sư tử vương” xuôi thân nghiêng bên phải sát chiếu chồng hai chân, ngậm miệng tay bên phải gối đầu, duỗi tay bên trái để xuôi ḿnh, tâm tưởng nghỉ nhớ, chớ quên niệm huệ. Trong tất cả các loài thú, chỉ có sư tử là uy mănh mạnh bực nhất; là đệ tử Phật cũng lấy cái sức cần mẫn tinh tiến, dũng mănh bền bực nhứt ấy.
Sở dĩ mà gọi thế ngủ như Sư tử vương là thế ngủ Cát tường. Bởi v́, khi nằm nghiêng hông bên phải, thân không day trở, niệm không quên mất, ngủ chẳng ngủ nhiều, không mê, và không chiêm bao điềm dữ.

Một nghiên cứu mới đây của các chuyên gia tư vấn sức khỏe cho thấy rằng một vài tư thế ngủ không đúng cách sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe nội tạng của con người. Ví dụ:


Nằm sấp: Với tư thế này, ngực sẽ bị ép vào, tim, phổi, các nội tạng cũng bị ảnh hưởng. Người ngủ sẽ dễ gặp ác mộng hơn. Khi nằm sấp, đầu sẽ phải nghiêng sang trái hoặc phải. Điều này ảnh hưởng tới sự lưu thông máu ở da mặt khiến da bị lăo hóa nhanh, da cổ cũng bị nhăn do nghiêng đầu sang một bên. Bạn cũng dễ bị vẹo cổ, đau gáy, chảy nước miếng…


Nằm ngữa: Nằm ngữa với hai chân duỗi thẳng dễ gây ra áp lực lên các cơ, khớp xương, dây chẳng ở lưng và cổ, dễ gây ra chứng đau lưng. Người lớn tuổi, béo ph́ nếu nằm ngữa dễ gây ngáy. Tuy nhiên, người bị cao huyết áp, tai biến mạch máu năo nên chọn tư thế này v́ rất có lợi cho tuần hoàn máu năo và cơ thể. Tư thế này cũng tốt cho trẻ nhỏ.


Nghiêng bên trái: Đây là tư thế gây hại cho tim và nội tạng, v́ tim nằm bên trái của lồng ngực, đầu ra của ruột non thông với ruột già đều nằm ở phía bên trái. Bạn dễ mắc các bệnh lư liên quan tới dạ dày hoặc làm bệnh về tim và dạ dày nặng hơn. Nếu bạn bị sỏi mật th́ không nên chọn tư thế này v́ sỏi sẽ bịt cuống mật gây đau đớn.


Nghiêng bên phải: Với tư thế này lục phủ, ngũ tạng sẽ nằm đúng vị trí giúp cho máu lưu thông tốt hơn. Đây là cách nhanh chóng xóa tan mệt mỏi và giúp bạn phục hồi được sức khỏe sau giấc ngủ ngon. Ngoài ra, tư thế này c̣n giúp cột sống được kéo giăn, giảm áp lực do sức nặng từ phần trên cơ thể đè lên.



Chúng ta nên biết: Các nhà dưỡng sinh thời xưa cho rằng việc nằm nghiêng về bên phải và để cho hai chân, tay hơi co lại sẽ rất tốt cho cơ thể. Khoa học hiện đại cũng chứng minh rằng với tư thế này, các bó cơ bắp trên toàn thân sẽ được thư giăn nhiều nhất, giúp bạn có giấc ngủ ngon, sâu hơn.


Như vậy nằm nghiêng hông bên phải để ngủ theo Phật giáo gọi là thế ngủ Cát tường (Cát tường thụy). Thế ngủ này rất khoa học, giúp bạn ngủ sâu, ngủ ngon không chiêm bao điềm xấu, máu huyết lưu thông, luôn giữ chánh niệm không mê sảng trong khi ngủ.


Tài liệu tham khảo:
1. Thích Hành Trụ, Sa Di Luật Giải, NXB Tôn giáo, 1999.
2. Website: www.tangthuphathoc.n et/gioiluat/02-sadiluatnghi.

florida80
06-22-2019, 19:42
Đời Này Ta C̣n Được Gặp Bố Mẹ Mấy Lần?








Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, t́nh cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật ḿnh tự hỏi: Đời này ta sẽ c̣n gặp bố mẹ ḿnh bao nhiêu lần nữa?


Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ c̣n sống được 20 năm nữa th́ họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể c̣n sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ c̣n 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ c̣n trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!





Chủ đề mà chương tŕnh phát thanh đưa ra tṛ chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.







Mới đây, anh đón được bố mẹ ḿnh đến sống cùng ḿnh ở thành phố th́ không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ c̣n khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…





Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian c̣n lại để ở bên mẹ ḿnh. Anh nhớ lại tất cả những ǵ mà bố mẹ đă dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng ḿnh thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quư giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ ḿnh.





Trên đất bạn mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương ḿnh đến vậy! Đời này ta sẽ c̣n được gặp bố mẹ ḿnh bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua th́ anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những ǵ quư giá đang dần rời bỏ ḿnh.





Xă hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của ḿnh: Bàn chuyện làm ăn, t́m kiếm cơ hội, quan hệ xă hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.





Chúng ta có thực sự là bận đến mức không c̣n thời gian để giành cho bố mẹ ḿnh không? Có phải như thế thật không nhỉ?


Nhớ có lần bạn tôi cũng đă hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần ǵ đó” rồi chẳng nghĩ ngợi ǵ nữa. Mới đây thôi, ngồi tṛ chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà ḿnh để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ư rồi chẳng nghĩ ngợi ǵ nữa.





Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi ǵ nữa…


C̣n bây giờ th́ tôi cũng đang nghĩ: Đời này ḿnh c̣n được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?






Sưu tầm

florida80
06-22-2019, 19:43
Tờ Khai Sanh Oan Nghiệt - Phan







Tác giả là một nhà báo, người phụ trách một cột mục trên tạp chí Ca Dao tại Dallas, đă nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Sau đây là hồi kết bài viết mới của ông, với lời ghi: “Gởi chút niềm riêng...”
*
1.
…Cha tôi đánh mẹ tôi như cơm bữa, lần cuối cùng, năm tôi 6 tuổi. Hôm đó, cha về nhà với người đàn bà son phấn chứ không xoàng xĩnh như mẹ tôi. Sáu tuổi đầu nhưng tôi đă linh cảm được đại sự xảy Ra! Thay v́ chạy trốn đ̣n như mọi lần cha về th́ tôi chạy xuống bếp với mẹ để nhớ đời về trận đ̣n kinh khủng mà mẹ tôi phải gánh chịu. Cha đuổi mẹ ra khỏi nhà bằng những câu chửi tục tằn, những hành vi ghê sợ. Người đàn bà kia đứng khoanh tay nh́n cha tôi đá cái ḷ củi đang cháy mà trên đó là nồi cơm chiều đang sôi. Có lẽ do nước cơm đang sôi làm phỏng chân v́ cha đi dép chứ không phải giày nên ông nóng giận hơn b́nh thường và đă trút cơn thịnh nộ lên mẹ tôi một trận đ̣n kinh khủng. Ong đá mẹ tôi liên miên đến không đứng dậy nổi, cuối cùng là nắm tóc và giập đầu mẹ vô vách đến khi ḍng máu đỏ chảy dài xuống mặt th́ người đàn bà kia can Ra, không cho đánh nữa. Bà at mở bóp đầm, lấy Ra cái khăn tay để hỉ mũi… chứ không phải lau máu cho mẹ tôi.



Mẹ nắm tay tôi, lom khom v́ đau đến không đứng thẳng người lên được, trở lên nhà trên, mẹ xốc thằng em tôi đang ngủ dúi ở góc nhà. Mẹ vác nó lên vai, cố tha lưng nó cho đừng khóc nữa. Chúng tôi Ra khỏi nhà trong bóng chiều chạng vạng. Người đàn bà kia đứng lặng nh́n theo… tương lai của bà. Con chó phân bua vài tiếng sủa, rồi quyết định chạy theo những kẻ khốn cùng.





Chúng tôi đi bộ thật gần để sang nhà bà nội. Mẹ tôi gởi chị em tôi cho bà nội để đến nhà ông y tá trong xóm băng bó vết thương v́ máu chảy đầm đ́a. Nội xua đuổi chúng tôi làm om x̣m cả xóm. Chú Tư tôi ngoài quán nhậu, nghe chuyện trở về nhà. Ong Ra lệnh cho bà nội giữ đứa con trai, (năm đó, em tôi 4 tuổi) và Ra lệnh cho mẹ dẫn tôi đi đâu th́ đi, đừng về nhà nữa, đừng đến đây nữa. Mẹ tôi miễn cưỡng gởi lại thằng em tôi cho bà nội, nhưng nó khóc la, không chịu rời mẹ tôi. Chú Tư táng nó một bạt tai đến sặc máu mũi, chửi tới ba đời nhà nó. Mẹ tôi không cho đánh nó nữa bằng cách ôm nó vào ḷng mẹ. Chú Tư trút giận lên mẹ tôi c̣n tàn nhẫn hơn cha tôi. Chú đánh mẹ tôi như đánh chó. Đá lăn lông lốc trên sân… Tôi không c̣n khóc la nổi nữa, chỉ đứng há hốc miệng Ra nh́n. Thằng em tôi thôi khóc, máu mũi nó chảy xuống đỏ cả ngực áo nó lẫn áo tôi, nó vùng Ra khỏi tay tôi đang ôm nó trong lo sợ, nó dơng dạc chỉ mặt chú Tư! "Đụ má mày chú Tư." Ông cho nó một đá văng Ra ngơ, nó giẫy đàng đạch như con cá lóc bị đập đầu. Mẹ tôi ḅ Ra ngơ, lôi thằng em tôi và gọi tôi. Chạy. Con chó chạy theo…




Đêm đó, chúng tôi ngủ sạp ngoài chợ Chồm hổm là ngôi chợ tự phát, mọc lên sau "giải phóng". Bờ sông băi rác trước đây nhưng có lợi thế trên bờ dưới bến, thuận tiện cho việc mua bán của ghe thương hồ. Đêm xuống, mấy chiếc ghe thương hồ Leo lét đèn băo và tiếng hát lời ca vang lên cùng tiếng đàn vọng cổ. Tôi quá lạnh, sợ và đói nên không ngủ được, rúc vô mẹ tôi th́ thằng em không nhường hơi ấm, nó xô tôi Ra. Tôi ôm con chó, khóc thút thít… rồi lịm đi.




Khuya, mấy người Phường đội, du kích, công an… đi bắt vượt biên làm náo động mấy chiếc ghe thương hồ đă yên giấc. Họ bắt chúng tôi Chung với những người lạ, những người vượt biên lớ ngớ không biết chạy di đâu. Tất cả những người bị bắt, được giải về Công an Phường. Sáng hôm sau, công an nhận mặt ba mẹ con tôi là người địa phương nên thả Ra chứ không đưa đi trại giam.




Mẹ dẫn chị em tôi xuống cuối chợ, mua cho mỗi đứa một trái bắp luộc và dặn ngồi ngoan ở đó để mẹ đi xin việc làm. Con chó cũng kêu đói ăng ẳng đ̣i phần, mẹ nhường cho nó củ khoai lang luộc là phần của mẹ. Bây giờ, tôi mới thấy trên đầu mẹ tôi được buộc lại như đeo tang, máu khô c̣n đầy ở mang tai và gương mặt tím bầm nhiều chỗ. Chúng tôi ăn xong, ngồi ngoan một chỗ để mẹ đi gánh nước và rửa tô cho hàng hủ tiếu. Con chó lẽo đẽo theo mẹ đi gánh nước…




Từ đó, chúng sống ngoài chợ. Tối ngủ coi đồ cho hàng hủ tiếu khỏi dọn bàn ghế về nhà như trước đây. Gia đ́nh tôi cũng quen được ông bà Mười làm nghề thương hồ. Ong bà lên hàng là cả ghe cá mắm tới rau trái, dừa khô, khoai lang, bí đỏ… Họ mua bán trao đổi không hết hàng th́ để lại cho mẹ tôi bán chợ chiều v́ công việc phụ hàng hủ tiếu chỉ bán chợ sáng. Những ngày tháng ấy, tôi thấy mẹ tôi cười khi chợ vắng tanh về tối và thằng em tôi chơi với con chó nhiều hơn chơi với chị.




Chuyện ba mẹ con tôi sống ngoài chợ được đồn đến tai cha tôi và chú Tư cũng đồng nghĩa với hết yên ổn từ hôm bà nội đi chợ. Bà ngồi ăn bún thịt nướng chả gị thơm lừng. Tôi không giữ nổi thằng em như lời mẹ tôi dặn ḍ, nó vùng khỏi tay tôi để chạy đến bà nội xin ăn v́ thịt nướng thơm lắm! Bà nội hất nguyên tô bún vô mặt nó. Bảo lượm lấy mà ăn! Chửi ba đời chín kiếp nhà nó. Nó không lượm thịt nướng chả gị dưới đất mà chỉ thẳng vào mặt bà nội! "Đụ má mày bà nội". Người dưng cười hả hê bao nhiêu th́ mẹ tôi bị chú Tư ra chợ đánh cho một trận c̣n thê thảm hơn thế. Chiều tối hôm sau, tới phiên cha tôi ghé chợ, đánh cho mẹ tôi một trận nữa, đánh tới gẫy xương sườn. Từ đó về sau, thằng em tôi chỉ nói một câu: "Đụ má". Ai hỏi nó ăn hôn? Chơi hôn? Ngủ hôn? Đi đái hôn?... nó chỉ trả lời…! Người kẻ chợ gọi nó là "thằng Đụ má".




Chị em tôi sống nhờ cơm ông Mười nấu dưới ghe, bà Mười đưa mẹ tôi đi nhà thương chưa về. D́ Hường (cháu gọi bà hủ tiếu bằng d́, là người làm côn việc gánh nước, rửa tô với mẹ tôi). D́ mua cho chúng tôi hai bộ đồ mới… là tất cả những ǵ tôi c̣n nhớ được tới hôm nay.




Ông ngoại (ông Mười) bỏ chị em tôi xuống ghe, con chó đă bị người ta bắt trộm làm thịt trong hôm mẹ tôi đi nhà thương. Chúng tôi khóc con chó quá mức nên quên khóc cho mẹ dở sống dở chết nơi đâu chúng tôi cũng không biết! Ông ngoại đưa chị em tôi về nhà ngoại ở dưới quê. Bà ngoại ở bệnh viện chờ bác sĩ "hàn xương sườn" cho mẹ tôi. Ông ngoại nói với chị em tôi như thế. Chúng tôi được ở nhà ngoại với d́ Hai, (d́ bị té sông hồi nhỏ nên tâm thần lăng đăng). Nhưng d́ biết nấu cơm cho chúng tôi ăn, d́ biết ca vọng cổ, hay lắm! Không nhớ bao lâu th́ mẹ tôi cũng được ông bà ngoại đưa về quê. Từ đó, mẹ tôi làm người đi trao đổi hàng hóa từ thành phố về, thu mua đặc sản trong xóm, sắp sẵn cho ông bà ngoại về tới là lên hàng và xuống hàng, đi liền. Ông bà ngoại không phải ở lại xóm một hai hôm để mua bán, trao đổi hàng hóa với xóm làng v́ đă có mẹ tôi lo.




Thương vụ của ông bà ngoại phát đạt nhờ có mẹ tiếp sức. Ông bà ngoại tôi tin là mẹ tôi đă đem may mắn đến gia đ́nh có bốn người con gái nên làm ăn ạch đụi hoài! Từ hồi có mẹ tôi th́ gia đ́nh ông bà ngoại đă đủ Ngũ Long Công Chúa nên ai cũng ăn nên làm ra. Trừ d́ Hai bị tâm thần nên không lập gia đ́nh, c̣n lại các d́ kế đều tự nhiên làm ăn được nên khá lên. Cả nhà ngoại thương mến mẹ con tôi đến độ ông bà ngoại gả chồng cho mẹ tôi với người đàn ông trong xóm, cũng làm nghề thương hồ và vợ chết khi sanh đứa con thứ hai cho ông. Mẹ tôi chưa đồng ư chuyện cưới hỏi th́ chú Tư đă xuống tới nơi, tố cáo với công an địa phương là ông bà ngoại tổ chức vượt biên nên mẹ con tôi bị bắt lần nữa. Ông bà ngoại xạt nghiệp lần đó, phương tiện làm ăn chỉ là cái ghe thương hồ mà bị cấm hoạt động v́ tội đưa người; chứa người vượt biên th́ c̣n ǵ để sống! Ngoại bán ghe để chạy chọt cho họ thả chúng tôi ra.




D́ dượng ba của tôi đă âm thầm chuẩn bị cho chúng tôi ra khỏi trại giam với lệnh phải trở về Sài g̣n trong ngày. Nhưng d́ dượng đón chúng tôi khi xe đ̣ rời Vĩnh Long không xa và đưa chúng tôi đi trốn trong g̣ mả - ngoài đồng hoang cả tuần tới hôm đi vượt biên.




2.




Chúng tôi đến đảo như mọi người vượt biên khác và khác người là ba mẹ con thui thủi, không biết có được đi định cư ở nước thứ ba v́ hoàn toàn không có thân nhân ở ngoại quốc. Cơ may bất ngờ là có một gia đ́nh vượt biên như chúng tôi, họ có thơ của thân nhân ở Pháp gởi tới trại. Trong thơ có mấy câu tiếng Pháp do đứa cháu nội của ông già vượt biên viết hỏi thăm ông nội, nhưng ông không biết đọc tiếng Pháp. Mẹ tôi dịch được sang tiếng Việt cho ông hiểu. Nhờ đó, mẹ tôi quen chú Thành. Chú giỏi tiếng Anh và làm việc cho ban lănh đạo trại để giúp đỡ đồng bào tỵ nạn, chứ chú đi Mỹ lúc nào cũng được v́ gia đ́nh chú đă sang Mỹ từ lâu.




Ngày tháng, những gia đ́nh vượt biên cùng chuyến đă đi định cư, chỉ c̣n gia đ́nh tôi ở miết v́ không người bảo lănh đi nước thứ ba; cũng không phái đoàn nào nhận chúng tôi đi bất cứ đâu để khỏi bị cưỡng bức hồi hương. Chú Thành quyết định làm đám cưới với mẹ tôi ngay bên trại tỵ nạn. Đám cưới được Ban lănh đạo trại tổ chức cho và có mấy phái đoàn ngoại quốc dự đám cưới nữa nên gia đ́nh tôi đi Mỹ với chú Thành, khá dễ dàng.




Tôi không tưởng tượng được sự giàu sang của gia đ́nh chú Thành, khi tôi tới Mỹ. Nhưng tôi không được sống trong căn nhà lộng lẫy, gọi bà cụ hiền khô là bà nội. Chúng tôi sống riêng ở một căn aparterment. Cuối tuần, chú Thành ghé thăm.




Mẹ tôi, một lần nữa lăn xả vào cuộc sống mới v́ hai đứa con nhỏ. Ai cũng khen mẹ tôi giỏi giang v́ tới Mỹ mấy ngày thôi đă lội tuyết đi làm cho tiệm fast-food Mỹ. Đêm, ngồi may tới khuya lơ để kiếm tiền. Từ khi mua được chiếc xe hơi cũ, cuối tuần nào mẹ cũng chở chúng tôi đến thăm bà… với quà bánh cho bà rất hậu.




Cuộc sống chúng tôi ổn định dần th́ bà bị trợt té gẫy chân, phải nằm bệnh viện lâu v́ giập lá lách nữa. Mẹ chú Thành có bốn người con trai th́ ba người con dâu trước đây không công nhận mẹ tôi là em dâu út, nhưng bây giờ cần người vô bệnh viện với mẹ chồng th́ gọi vợ Ut Thành! (Tôi đă bắt đầu biết suy nghĩ về gia cảnh của ḿnh và hoàn cảnh của mẹ v́ tôi đến Mỹ năm 10 tuổi, bây giờ đă sắp 13).




Mẹ tôi nói với chú Thành là mẹ xin nghỉ vacation, sau đó nghỉ không ăn lương để có thể chăm sóc cho bà. Nhưng mẹ nói với tôi: "Chú Thành đă cứu chúng ta, bây giờ mẹ phải giúp chú ấy. Mẹ bị buộc thôi việc v́ nghỉ nhiều quá, nên không có tiền lương nữa. Cũng không có thời giờ may để kiếm tiền trả tiền thuê aparterment…" Mẹ dạy tôi may và tôi đă ngủ gục trên bàn may nhiều lần để có tiền trả aparterment, năm tôi 13 tuổi.




Khi bà được xuất viện về nhà, mẹ tôi vẫn chăm sóc bà thêm mấy tháng. Khi bà tự nói: Bà đă có thể tự túc một ḿnh, mẹ tôi nên đi làm lại để nuôi con. Bà cho mẹ tôi một số tiền lớn lắm, có thể mua được căn nhà để ở. Nhưng mẹ tôi không lấy và tŕnh ra giấy ly dị với chú Thành mà mẹ đă kư sẵn để trả lại tự do cho chú Thành như thoả thuận của mẹ với chú Thành từ hồi làm đám cưới bất đắc dĩ bên đảo.




Tôi với thằng em, phản đối v́ chúng tôi đă thân quen với chú Thành như con với cha, dù chú không ăn ở với mẹ tôi. Tôi nhớ lần cuối đến thăm bà vào ngày cuối tuần v́ mẹ tôi quyết định dời đi tiểu bang khác sinh sống. Mẹ không giải thích lư do nhưng tôi lờ mờ hiểu là mẹ muốn xa bà và chú Thành.




Hôm đó thật buồn, bà ngồi trên ghế bành và khóc. Cuối cùng, bà tuốt cái nhẫn trên tay bà mà bà nói là quà cưới của bà. Bà trịnh trọng trao cho mẹ tôi: "Bác không có con gái để trao lại cái nhẫn này nên bác cho cháu. Về chuyện của cháu với thằng Thành, nó là người tín nghĩa trong việc giúp cháu qua được Mỹ, hai đứa phải mang danh nghĩa vợ chồng trên giấy tờ mà nó th́ sống độc thân mấy năm nay. Nó chờ cháu đó! Cháu cứ nhận cái nhẫn gia bảo này như cháu là người xứng đáng được bác trao lại kỷ vật của gia đ́nh. Nếu cháu nhận thêm ư nghĩa thứ hai - là cái nhẫn đính hôn cho con trai của bác th́ bác cảm ơn cháu thật nhiều."




Mẹ tôi khóc, chị em tôi cũng khóc, mẹ đưa tay cho bà đeo nhẫn vào.




Chúng tôi trở về aparterment của chúng tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ về t́nh cảm của người lớn! Tôi ước ǵ chú Thành đến tặng hoa cho mẹ tôi v́ nhẫn đính hôn th́ bà đă trao rồi. Tôi hỏi thằng em: "Mày có muốn chú Thành làm ba của ḿnh hôn?" Nó trả lời tôi bằng cái ôm chị hai thật lâu. (Nó là người khô khan t́nh cảm tới lạnh lùng, nó không thích nói và chỉ thích đánh lộn.) Không ngờ, mẹ tôi khóc sau lưng chúng tôi - hôm đó là thứ bảy. Sáng hôm sau, chú Thành ghé aparterment chở chúng tôi đi chơi như chú hứa. Hai chị em tôi xin qua cây xăng - sát bên aparterment mua kẹo để mang theo ăn. Mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm, mẹ tôi đi làm liên tu bất tận…




Lần đầu tiên, chúng tôi nói dối mẹ với chú Thành v́ chúng tôi băng qua chợ Mỹ, mua một bó hoa hồng rẻ nhất (loại người ta đă bỏ ra ngoài tủ lạnh chưng hoa với bảng giá 50% off, v́ tiền chúng tôi có tới đó thôi!) Chúng tôi mang về, dúi vô tay chú Thành và hai đứa đứng yên. Chú nh́n chúng tôi thật lâu sau lớp kính cận rất dày của chú… chỉ có nước mắt chảy ra. Cuối cùng, chú cũng tiến đến mẹ tôi để trao bó hoa, chú trao luôn ra cái hộp bé xíu mà xinh xắn đến tuyệt vời…




Ba mẹ tôi đă ôm nhau thật lâu - trước mặt chị em tôi - để vài năm sau - tôi có thêm đứa em cùng mẹ khác cha. Lần đầu tiên từ khi đến Mỹ, mẹ tôi bỏ việc không làm để đi chơi. Ngày chủ nhật đầu tiên trong đời chị em tôi được đi chơi với cha mẹ. Chiều về, ăn nhà hàng sang trọng để hai chị em tranh nhau cái toilet mà ói v́ đứa nào cũng không quen với cao lương mỹ vị.




3.




Hai năm trước, tôi ghé thăm ba mẹ nhằm hôm ba đi câu với thằng em khác cha của tôi. Mẹ đưa tôi lá thơ viết tay có dấu Bưu điện Sài g̣n chứ không phải Vĩnh Long. Tôi b́nh tĩnh theo phản xạ của người trưởng thành dị biệt. Tôi ngồi nghĩ về ngôi chợ Chồm hổm ở bờ sông Dương Bá Trạc…




…Nhớ ba lần về Việt Nam, gia đ́nh tôi đều thuê xe về thẳng Vĩnh Long. Lần đầu về thăm ông bà ngoại và các d́; lần sau về xây mộ cho ông ngoại; lần cuối về xây mộ bà ngoại. Mẹ tôi về một ḿnh trong lần thứ tư để chôn cất d́ Hai đă măn phần v́ chứng tâm thần từ nhỏ của d́ nên d́ kém thọ. Không biết lần về một ḿnh, mẹ tôi có ghé thăm bên nội?! Tôi không nghĩ mẹ tôi c̣n ghé bờ sông Dương Bá Trạc làm ǵ! Nhưng bằng cách nào mà bên nội biết được địa chỉ của mẹ? Tôi không hỏi, cũng không đọc thơ dù phong b́ đă xé. Tôi ngồi lặng thinh, kư ức trở về năm lên 6 tuổi của ḿnh với ḷng oán hận tới ứa nước mắt. Mẹ tôi nói: "V́ lá thơ có liên quan tới con nên mẹ phải đưa cho con." Tôi ngước lên nh́n mái tóc bạc sớm của mẹ, đôi vai gầy và đôi mắt sâu… làm tôi không nói được lời oán trách nào hết! Mẹ ngồi xuống bên tôi như đêm đầu ngủ chợ, vết thương trên mang tai mẹ chỉ c̣n vết sẹo lu mờ, máu khô nâu đă sạch nhờ ơn chú Thành chùi rửa! Không biết mẹ có biết vết thương trong ḷng tôi với em tôi không bao giờ khép miệng!




Một tuần trôi qua, tôi mất ngủ hoàn toàn v́ ṭ ṃ muốn đọc lá thơ nhưng lại tự ḷng không cho ḿnh đọc. Tôi không muốn xát muối lên vết sẹo c̣n mưng mủ trong ḷng em tôi. Tôi không muốn làm tổn thương chú Thành khi ơn chú chưa trả mảy may! V́ ở vai tṛ người cha kế, chú xử tệ với chị em tôi th́ đă sao? Ngược lại, chú thương tôi bằng vất vả, hy sinh, chia sẻ… cho đứa con gái nhiều mặc cảm về gia đ́nh và xuất xứ bản thân. Chú khổ sở với tánh t́nh hung bạo, hận thù tất cả, không tin ai ở đời… của thằng em bất trị của tôi. Không ít lần nó làm cho chú suưt vô tù, mất việc, tiền bạc tiêu tan trong những lần phải bồi thường cho những người mà nó gây hại cho người ta. (Nó đánh người vô cớ khi chợt nhớ về thù hận đâu đâu trong tuổi thơ của nó.) Nó quên tiếng Việt đến 99%! Phần trăm c̣n lại là câu "Đụ má". Mỗi lần nh́n mẹ tôi cắn răng chịu đựng những cơn đau nội tạng bị tổn thương khi trở trời. Nó chửi thề tiếng Việt ỏm tỏi, mắt long lên giận dữ như con chó điên! Những lúc ấy, tôi an ủi, vỗ về nó để nó đừng ra đường đánh đại - bất cứ ai mà nó thấy mặt. Chú Thành lặng lẽ săn sóc mẹ tôi hết khăn nóng tới khăn lạnh. Chú nói chơi mà tôi khóc thiệt, "Lau ṃn da cũng không hết cái đau bên trong! Tụi con ngoan ngoăn nghe lời, cố gắng vươn lên… mới là cái khăn lông lau được nhức nhối trong ḷng của mẹ con. Hai đứa ráng lên…"




Tôi đến nhà em tôi sau cú điện thoại nó gọi, tôi đoán được việc nó đă thu xếp trước với anh rể v́ chồng tôi ít khi để tôi đi đâu môt ḿnh trong ngày nghỉ cuối tuần. Tôi đến một ḿnh và người vợ mới cưới của nó cũng vắng nhà vô cớ để chỉ có hai chị em tôi gặp nhau. Tôi ngồi chưa nóng ghế th́ ba tôi đến - chú Thành ở trại tỵ nạn năm xưa - nay đă già, qua hai tṛng kính cận thật dày, đôi mắt nhân từ độ lượng của ông vẫn như xưa - người đàn ông khuôn mẫu trong quyết định của tôi khi lập gia đ́nh v́ chồng tôi giống chú đến 90%, mười phần trăm c̣n lại là khoảng cách tuổi tác của hai người.




Ba chúng tôi không vào chuyện được khi chai rượu vang đă gần cạn. Chú Thành hỏi tôi:




- "Con đă đọc lá thơ của ba con chưa?"




Tôi trả lời:




- "Dạ chưa"!




Chú nói:




- "Không cần đọc nữa! V́ mẹ con đă đưa chú đọc.




Chính chú nói:




- Cứ đưa cho con để con quyết định. Nội dung bức thơ do cha con viết, chỉ một yêu cầu: Con bảo lănh ông ấy sang Mỹ v́ thằng Thắng (em tôi) không có giấy khai sanh. Con th́ có. Cha con cũng không có giấy kết hôn với mẹ con, nên chỉ ḿnh con có tư cách bảo lănh ông ấy sang Mỹ. Mẹ các con nhờ chú suy nghĩ giúp v́ bà không lường được hậu quả chuyện này. Với ḷng tin mà mẹ các con đă gởi gắm nơi chú! Chú tin ḿnh có thể vượt qua những khó khăn của gia đ́nh chú. Nhưng, hai con đă trưởng thành nhiều, chú muốn chính chúng con giải quyết việc riêng của gia đ́nh riêng của các con…"




Thằng em tôi nổi giận, mắt nó long lên! Chửi thề văng tục… nó thề giết cha tôi, giết hết bên nội… rồi tới đâu th́ tới nếu tôi bảo lănh ông ấy sang đây.




Tôi biết không bàn tính được ǵ với em tôi, tôi với chú Thành và chồng tôi lại ngồi xuống với nhau. Hai người đàn ông đă gầy dựng lại cuộc đời tôi từ đổ nát… cũng không ai cho tôi được quyết định cuối cùng v́ mỗi ḿnh tôi có liên hệ pháp luật với quá khứ! Tôi có tờ khai sanh oan nghiệt.


4.


Tôi đi gặp mẹ để đi đến quyết định cuối cùng cho chuyện có bảo lănh cha tôi hay không? Mẹ tôi biết trước cuộc gặp này nên có lẽ mẹ đă chuẩn bị chu đáo cho một lần nói hết với con. Tôi như người bạn của mẹ tôi nơi một góc nhà hàng xa lạ, hai người phụ nữ Việt Nam lạc lơng trong cái nhà hàng Mỹ như đôi bạn dạt trôi đến nơi này từ địa ngục trần gian. Mẹ tôi ăn mặc đẹp, nét đẹp trời cho… rồi tiếc! Nên ông ấy ganh tỵ với mẹ tôi hoài. Lâu lắm rồi, tôi mới nh́n kỹ mẹ ḿnh bằng con mắt khách quan để hiểu thêm v́ sao mẹ khổ! Người đàn bà nào không ham nhan sắc! Và đó là nguồn gốc của bất hạnh bản thân cùng những liên lụy đến đời sau… những nghĩ suy miên man trong đầu tôi không trốn chạy được ánh mắt mệt mỏi của mẹ ḿnh. Mẹ tôi dở lại từng trang đời cho đứa con nghe như nước đă qua cầu! Cầu bao nhiêu nhịp ḷng sầu bấy nhiêu…


Mẹ tôi nói:


"…mẹ không trả lời những câu hỏi của con, khi con c̣n quá nhỏ. Đến khi nói được với con th́ tự con thấy không nên hỏi mẹ nữa! Cảm ơn con đă xử sự với mẹ bằng sự chia sẻ thầm lặng đó! Nhưng hôm nay, mẹ nói hết một lần với con về xuất xứ của con và cả xuất xứ của mẹ nữa, khi định mệnh đă không buông tha ḿnh…






Biến cố 1975 đă liệng mẹ ra khỏi Viện mồ côi với tuổi đời 16, thân xác trưởng thành hơn đồng lứa, có lẽ hai người sinh ra mẹ cũng khá đẹp đôi. Mẹ không biết đi về đâu, làm ǵ để sống?... Khi trong tay chỉ có vốn tiếng Pháp ở tŕnh độ biết đọc, biết viết mà các d́ Phước đă dạy cho mẹ; một chút tài may vá, thêu thùa học được trong Viện mồ côi. Mẹ với người bạn thân trong Viện đă đói khát nhiều ngày mới xin được việc ở đợ cho một gia đ́nh mà trước mặt tiền đường là tiệm may. Người bạn của mẹ phải ở nhà dưới lo cơm nước, giặt giũ. Mẹ biết cắt may nên được bà chủ may mặc cho dễ coi để đứng tiệm ở nhà trên, dù thời ấy cũng chẳng ai may mặc ǵ nhiều. Tưởng cuộc đời có ăn có mặc được yên thân, ai dè ông bà chủ bảo coi nhà cho gia đ́nh họ đi chơi Đà lạt dăm hôm. Họ không trở về nữa. Họ đă vượt biên. Công an đến niêm phong nhà cửa, tịch thu tài sản. Mẹ với người bạn bị bắt đưa về Phường để điều tra! Thuở ấy, hai đứa trẻ mồ côi đâu biết được cạm bẫy ngoài đời. Đó chỉ là cái cớ cho họ đưa hai đứa con gái mồ côi ngờ nghệch về hành lạc, chứ ai đi bắt đám con ở làm ǵ! Cả hai đứa bị hăm hiếp tập thể trên tầng ba của ngôi nhà lầu, bất kể ngày đêm… Hai (chị em) mẹ quyết định tự tử. Cô chị nhảy lầu trong hoàn cảnh không mảnh vải che thân. Mẹ nhảy theo không thoát v́ bị níu lại. Người chị chết thảm trên lề đường đêm khuya, chắc cũng không được chôn cất ǵ đâu. Sáng hôm sau, họ giải mẹ lên công an quận để xoá dấu cái chết đêm qua của bạn mẹ. Từ quận giải đi tiếp đến đâu th́ mẹ không biết! Chỉ biết trên xe có chú Tư của con. Dọc đường, đồng bọn của chú Tư giải cứu, cướp tù. Họ bắn nhau với công an. Trong hỗn loạn tiếng súng, chú Tư nói mẹ chạy theo chú chứ ở lại th́ họ xử bắn mẹ. Mẹ chạy theo chú Tư… để ân hận suốt đời.





Chú, đưa mẹ về nhà bà nội con, rồi đi biến đến mấy tháng. Mẹ không có khái niệm về một gia đ́nh v́ nhỏ lớn ở trong Viện mồ côi. Mẹ chỉ biết so sánh gia đ́nh bà nội với gia đ́nh tiệm may và thấy khác xa, thế thôi. (Con cứ nhớ lại năm con 16 tuổi và sự khờ khạo của ḿnh th́ mẹ khờ gấp đôi con v́ mẹ ở trong Viện mồ côi nhỏ lớn. Không biết ǵ về đời sống bên ngoài). Có bà hàng xóm với bà nội, xúi mẹ trốn đi v́ bà nội là người hành nghề chứa chấp măi dâm, đó. Nhưng mẹ biết trốn đi đâu, khi miếng băng vệ sinh, mẹ cũng phải xin bà nội v́ mẹ đâu có đồng nào trong túi để tự mua.Mẹ ở nhà nội như con ở, trong tủi nhục cũng có cái mừng là ḿnh không bị có thai với đám công an. Mẹ bắt đầu hiểu biết về chuyện đó từ bà hàng xóm của bà nội. Mấy d́ Phước chỉ dạy mẹ phải giữ ǵn vệ sinh thật kỹ, hàng tháng thôi. Các d́ không dạy chuyện hơn. Nhưng ông nội con đă hăm hiếp mẹ đến có thai. Lần ông đang hăm hiếp mẹ th́ chú Tư đột ngột về nhà, vô pḥng. Chú, rút dao găm và đâm chết ông nội ngay trên người mẹ. Chú kéo xác ông xuống gầm giường v́ đang trưa. Đến đêm, chú Tư với bác Hai của con đưa xác đi đâu th́ mẹ không biết. Mẹ lên cơn sốt v́ khủng hoảng tinh thần triền miên mấy ngày. Bà nội cho uống thuốc bắc, đối xử tử tế ra mà mẹ không biết? Khi biết th́ đă thành kẻ giết người v́ thuốc đó là thuốc trục thai. Mẹ nhớ suốt đời chỗ bờ sông mà bà nội đă ném cái thai xuống ḍng nước… trôi đi.




Sau đó, mẹ lại có thai v́ chú Tư hăm hiếp. Tiếp theo, chú Tư đi tù bất ngờ v́ chú là người đâm thuê chém mướn. Tới bác Hai ra tù, (anh em họ vào tù ra khám như đi chợ). Bác Hai về nhà cũng bất thường như chú Tư, bác Hai cũng hăm hiếp mẹ như chú Tư. Mẹ biết ḿnh đă có thai với chú Tư nhưng không nói ra v́ sợ bà nội cho uống thuốc nữa. Mẹ không muốn giết người. Con hiểu! Khi bụng mẹ lớn rồi, mà vẫn chưa có tiền và có cách để trốn đi th́ bà nội bắt uống thuốc phá thai như lần trước. Mẹ đă biết gian ngoa, nói dối từ cuộc sống dạy ḿnh. Mẹ cầu cạnh bác Hai che chở và nói dối với bác: Cái thai trong bụng mẹ là con của bác Hai. Con ra đời như thế đó!"




(Tôi điếng người khi h́nh dung ra gương mặt chú Tư… lờ mờ trong trí nhớ! Gương mặt mà những khi thằng Thắng ngủ kḥ trên sofa… tôi nh́n mặt nó rồi nổi da gà v́ vừa thương vừa giận mà tôi không bao giờ hiểu được v́ sao? Tôi giải thích cho ḿnh không thoả đáng khi nghĩ thương v́ là chị em; giận v́ nó gieo tai họa cho gia đ́nh nghiêm trọng. Nó không biết thương chú Thành chút nào hết! Tôi giận nó để rồi thương trong ṿng lẩn quẩn. Sao nó lại giống người đàn ông mà tôi ghê sợ nhất là chú Tư! Cha tôi là chú Tư. C̣n ǵ cay đắng hơn trong đời tôi?!)




Qua cơn xúc động nhất thời, tôi không muốn nghe thêm về gia đ́nh bên nội tôi nữa! Nhưng tôi nghe v́ thương mẹ tôi. Tôi hiểu ḷng người đàn bà được nói ra những khổ tâm sẽ dễ chịu lắm! Nên mẹ tôi nói tiếp:




"Bác Hai thích mẹ th́ đúng hơn thương. Những người nhà nội mà biết thương ai! Mẹ cũng không hiểu v́ sao họ thích khi trong tay họ biết bao nhiêu cô gái trẻ. Bác Hai làm khai sanh cho con để pḥng khi chú Tư ra tù th́ không tranh chấp nữa v́ mẹ đă như là vợ bác Hai. Bác đưa mẹ qua sống ở căn nhà mà ḿnh đă từ đó ra đi…




Khi chú Tư ra tù (vượt ngục hay được thả th́ mẹ không biết). Chú Tư lầm ĺ tới đáng sợ! Lui tới nhà ḿnh khi bác Hai vắng nhà và hăm hiếp mẹ. Sự chống đối của mẹ hoàn toàn không có v́ chỉ thiệt thân với những trận đ̣n không tả nổi. Mẹ thật sự không biết thằng Thắng là con bác Hai hay con chú Tư. Chỉ sau này, căn cứ vô tính t́nh của nó th́ mẹ đoán nó là con chú Tư. Phần bác Hai con, là người nghiện rượu, x́-ke ma túy. Nên mẹ càng tin là thằng Thắng con chú Tư. Mẹ đối phó với hoàn cảnh ḿnh là gian ngoa, nói dối… với chú Tư để bảo vệ cái thai thằng Thắng v́ mẹ không muốn giết người - dù mới là phôi thai. Trong hoàn cảnh của mẹ lúc ấy, không có chọn lựa!




Chú Tư đánh bác Hai suưt chết v́ bác Hai cướp mẹ trên tay chú Tư , bác Hai trở mặt tố cáo chú Tư giết ông nội tại nhà. Sau này mẹ biết ra, ông nội cũng không phải là chồng bà nội. Ong có gia đ́nh và chỉ lui tới với bà nội theo lối già nhân ngăi non vợ chồng. Ông là cán bộ, đă che chở cho bà nội làm ăn phi pháp. Nên chính bà nội cũng nổi ghen với mẹ v́ bị ông bỏ rơi.




"Trong t́nh thế gia đ́nh tranh giành bát nháo đó, họ thi nhau trút giận lên mẹ là vậy! Mẹ hiểu chú Tư có t́nh cảm với mẹ hơn nhưng kẹt người anh tán tận, người mẹ bất nhân. Mẹ không muốn chú Tư giết bác Hai v́ ḿnh - dù họ tàn ác như nhau, nhưng là chuyện của họ! Không nên xui anh em người ta giết nhau để ḿnh mang tội. Người ta có tàn nhẫn với ḿnh th́ để bề trên xét xử.




Sau khi thằng Thắng ra đời, bác Hai không làm khai sanh cho nó v́ nghe lời người ngoài, bà nội… rồi tin nó là con chú Tư. Bác trở nên tàn độc với mẹ hơn, những lúc không tiền uống rượu, chích x́-ke, bác Hai bắt mẹ tiếp khách tại nhà để ông lấy tiền uống rượu và chích. Giai đoạn này th́ mẹ đă học được cách tránh thai từ những cô gái trong nhà chứa của bà nội. Chú Tư thù bác Hai về việc bắt mẹ tiếp khách, điều đó th́ mẹ biết! Nhưng chú bị người ta đâm ḷi ruột trong những tranh chấp ngoài đường, cũng là việc làm ăn của chú. Chú về nhà nội nằm dưỡng thương mấy tháng. Giai đoạn đó, mẹ chỉ muốn tự tử v́ tủi nhục. Nhưng hai con ḿnh ai nuôi? Mẹ rối trí dữ lắm! Mẹ nhớ những người khách hiền lành, họ thật sự có nhu cầu giải quyết sinh lư đơn thuần. Họ thương cảm những cô gái điếm bằng những đồng tiền dấm dúi cho riêng trong khi hành lạc v́ họ dư biết số tiền trả cho ông/ bà tú th́ bản thân người gái đĩ đâu có bao nhiêu, thậm chí không được đồng nào trong những hoàn cảnh bị khống chế.




Mẹ chắt chiu tiền đó để chờ cơ hội dẫn tụi con trốn đi nơi khác, sống. Mẹ có mua cho chú Tư gói thuốc lá, tô hủ tiếu… không phải v́ t́nh cảm của mẹ với chú mà đơn giản - chú là cha của tụi con. Mẹ phải có trách nhiệm với ông ấy cho tới khi tụi con trưởng thành. Suy nghĩ của mẹ lúc ấy là như thế.




Khi chú b́nh phục lại th́ nói mẹ dẫn tụi con lên Long Khánh sinh sống. Chú sẽ giúp đỡ về tài chánh và sẽ sinh sống với mẹ như vợ chồng. Nhưng mẹ tưởng tượng ra tương lai của tụi con… th́ trốn đi làm chi? Mẹ có mưu đồ trốn chạy nhưng với hai con thôi. Đó là căn nguyên của những trận đ̣n tàn tạ mà bác Hai với chú Tư đă trút lên mẹ.




Chuyện người đàn bà son phấn xuất hiện ở nhà ḿnh để bắt đầu một cuộc ra đi của ba mẹ con ḿnh, mẹ vẫn tin là Ơn trên đă cho ḿnh một lối thoát.




Bên ngoài cửa kính của nhà hàng, lá thu bay xào xạc về đâu? những chiếc lá tụ ở một góc parking th́ mục rữa theo thời gian. Tôi theo chiếc lá bay một ḿnh trên parking mênh mông - vô định! Không c̣n tập trung nổi để nghe mẹ tôi nói, nhưng mẹ cứ nói như không c̣n cách nào dừng lại được!




Từ khi ngủ chợ th́ con biết rồi. Những lần về Việt Nam th́ con cũng đă có trí nhớ. Hôm nay, mẹ chỉ nói về lần mẹ về một ḿnh. Sau khi xây mộ cho d́ Hai, (là các d́ muốn mẹ về chơi chứ không ai cần tiền của mẹ.) Lần đó, chú Thành đă chuyển về cho dượng Ba hai chục ngàn đô la, nên khi mẹ về tới là có hai chục ngàn và năm ngàn trong bóp tay của mẹ. Mẹ rời Vĩnh Long với tiền bạc c̣n nguyên v́ không d́ nào cho mẹ chi trả ǵ hết. Mẹ lên Sài g̣n với tâm nguyện thực hiện những điều ḿnh đă nghĩ trước đó. Mẹ t́m lại xóm xưa để thăm d́ Hường, (D́ bây giờ khổ lắm! Con cái cũng nghèo nên không nhờ được ǵ. Người chồng th́ y như bác Hai - x́-ke, nghiện rượu. Thiệt là khổ cho d́. Mẹ cho d́ mười ngàn đô la để sửa sang lại ngôi nhà đă mục nát tới hết cỡ. Bỏ nhà bank cho d́ mười ngàn đô la để d́ có thể sống bằng tiền lời từ nhà bank, chứ tuổi tác chưa già nhưng sức khoẻ yếu kém của d́ th́ chắc chắn khổ tới chết. Mẹ có đến bờ sông để thắp cây nhang xin lỗi người anh/ chị của con, mẹ đă bỏ nó mấy chục năm trời lạnh lẽo ngoài bờ sông - dù mới là phôi thai nhưng nó đă có linh hồn.




Không ngờ d́ Hường là người chị em mà Ơn trên đă ban cho mẹ. D́ nghèo vậy mà cũng đă xin lễ cầu siêu cho nó, rước vong linh nó vô Chùa để cầu siêu theo tín ngưỡng của d́. Mẹ nhớ hoài về hai bộ quần áo mà d́ đă mua cho tụi con - hôm tụi con theo ngoại về quê - là tiền giành dụm của một đứa rửa tô ngoài chợ. Hôm mẹ xuất viện, ông bà ngoại phải lén đưa mẹ xuống ghe (sợ gia đ́nh nội biết được th́ không biết điều ǵ xảy ra cho mẹ). Vậy mà trước lúc ông ngoại nhổ sào cho ghe đi, d́ Hường có mặt kịp thời. D́ đặt chồng tô đi thu gom từ những bạn hàng ở chợ xuống đất, d́ xuống ghe và ôm mẹ khóc hết nước mắt. Khi ghe đă đi rồi, mẹ mới biết được d́ đă lén đút hết cuộn tiền đi thu tiền hủ tiếu vô túi áo mẹ. Nghe bà ngoại nói, d́ bị đ̣n cũng tan xương nát thịt v́ tội ăn cắp số tiền đó.) Bao năm nay, mẹ cứ tâm niệm là mẹ c̣n thiếu người chị em một trận đ̣n, thiếu d́ Hường cái t́nh nghĩa người dưng mà hơn cả ruột thịt.




Mẹ không ghé thăm bà nội hay bác Hai, v́ chẳng có ǵ cho mẹ thăm. Nhưng d́ Hường có cho mẹ hay là chú Tư đang ở tù v́ vận chuyển x́-ke ma túy, chờ ngày ra pháp trường chứ không phải tù ngồi một thời gian như những lần trước. Mẹ suy nghĩ thật kỹ và tự đi thăm ông. Lúc đối mặt nhau ở nhà tù, ông nói: "Ong đă cầu nguyện cho được gặp lại mẹ một lần. Và ông đă măn nguyện". Những câu xin lỗi của một người ăn năn thật hay giả th́ mẹ không quan tâm, Mẹ chỉ nói với ông: "Tôi, không đến đây để thăm ông. Tôi đến đây chỉ để nói với ông: Những ǵ ông đă gây ra cho tôi th́ tôi bỏ qua! Những ǵ gọi là giúp đỡ tôi lúc khốn khổ th́ tôi trả ơn ông bằng cách cho ông biết: Hai đứa con tôi đă nên người…" Mẹ không muốn nói thêm nên ra về.




V́ mẹ không yên tâm lắm về cuộc sống của d́ Hường nên đă để lại địa chỉ cho d́ Hường liên lạc khi túng thiếu và cần mẹ giúp đỡ. Theo d́ Hường cho biết qua thơ th́ người chồng của d́ đă ăn cướp hết tiền sửa nhà (nên nhà cũng chưa sửa được ǵ mà tiền th́ đă hết). Phần tiền trong nhà bank th́ ông không lấy ra được nhưng đánh đập d́ mỗi tháng khi lấy ra tiền lời nhưng không đưa cho ông. Tóm lại, mẹ cũng không giúp được d́ sướng hơn mà làm cho d́ c̣n khổ hơn không có tiền. Thật là đau khổ.




D́ cũng cho mẹ biết: Sau lần mẹ vô thăm chú Tư trong tù th́ ông đă tự tử chứ không đợi ngày bị đưa ra pháp trường. Mẹ không ăn năn, hối hận ǵ về việc đó! Biết ông là cha của tụi con, và mẹ nghĩ ông ấy đă để lại một chút con người cho con cái không quá xấu hổ về người cha - như thế cũng tốt!




Chuyện ông chồng của d́ Hường đă đánh cắp địa chỉ của mẹ để đưa cho bác Hai với thoả thuận ǵ giữa họ th́ mẹ không biết. Mẹ chỉ tŕnh bày hết sự thật cho con quyết định có bảo lănh bác Hai sang đây hay không? Cho con hiểu rơ hết những điều mà bao năm qua mẹ đă không nói! Con thương hay oán trách mẹ th́ mẹ cam chịu khi không thể làm ǵ hơn được…"




Vậy là bức màn u uất về bản thân tôi đă được vén lên rơ ràng. Xét về mọi mặt… th́ tôi không nên bảo lănh bác Hai sang đây làm ǵ! Nhưng ḷng riêng tôi cứ muốn đưa ông sang đây để ông tận mắt thấy được hạnh phúc mà mẹ tôi đang có. Để ông thấm thía tội ác mà ông đă gieo cho người vô tội th́ về sau: Người hiền vẫn được trời thương, người ác vẫn bị trừng phạt. Tôi muốn ông sống thật lâu để chết ṃn trong bơ vơ và đau khổ ở xứ người, hơn là để ông chết với một cơn say thuốc phiện quá liều bằng cách gởi tiền về cho ông ăn hút ngập mặt; chết vô thừa nhận như một kẻ vô lại.




Những thù oán xưa cũ đă cho tôi nghị lực để hoàn thành ư nguyện từ mỗi miếng giấp khai sanh - xét ra chẳng có giá trị ǵ! Tờ khai sanh như tờ giấy lộn với cái mộc đỏ của cấp Phường, là đơn vị hành chánh cấp địa phương, vừa vô nghĩa, vừa nực cười… Nhưng ḷng riêng đă quyết nên tôi không ngại tốn kém. Tôi thực hiện bằng được một cuộc trả thù xứng đáng cho những ǵ mẹ con tôi đă chịu đựng từ mấy mươi năm qua và tới hết đời chúng tôi không chừng! Tánh t́nh em tôi có dịu lại từ khi Ơn trên đă sai phái người vợ hiền ngoan của nó đến giúp nó làm lại cuộc đời. Nhưng tôi biết trong ḷng nó chẳng bao giờ có b́nh an - nhất là những lúc mẹ tôi đau đớn với nội tạng hư hao v́ bị hành hạ xưa kia…




Ngày, vợ chồng tôi ra phi trường đón bác Hai - với danh nghĩa cha tôi. Tôi thề không khoan nhượng trong cuộc trả thù này. Nhưng bề trên không muốn cho tôi trở thành một người độc ác. Người đàn ông răng hô, da trắng xanh đến bệnh hoạn, nói giọng Bắc đặc… th́ chắc chắn không phải bác Hai tôi v́ gia đ́nh nội tôi người miền Nam. Tôi chưng hửng, không biết đối phó ra làm sao trong trường hợp mà ḿnh không lường trước được. May là chồng tôi tỉnh táo, anh nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh và dùng toàn tiếng lóng v́ không biết ông Bắc này có biết tiếng Anh không? Chồng tôi đă b́nh tĩnh để suy xét:




- "… Ba em (bác Hai) đă khôn hơn em tưởng! Ông qua đây làm ǵ cho em trả thù? Ông đă nhường chuyến xuất ngoại này cho một tội phạm trong nước hay cán bộ bị truy nă v́ lư do ǵ đó?... th́ anh không cần biết! Bác Hai ôm một đống tiền, tha hồ ăn hút ở Việt Nam, không sướng hơn sang đây cho em trả thù! Ông này đủ tiền mua một chuyến xuất ngoại và qua mặt chính quyền th́ ông ấy là tay ghê gớm bên Việt Nam. Anh nghĩ, ra khỏi phi trường, ông ta sẽ bỏ trốn ḿnh. Chuyện c̣n lại là chúng ta đối mặt với luật pháp ở đây là không khai báo khi đón nhận thân nhân giả mạo…"




- "…. Em hết biết tính sao rồi! Anh tính toán giùm em."




Chồng tôi cho biết:




- "Nếu ḿnh tố cáo ông ấy ngay trong phi trường th́ ḿnh vô tội. Ông ấy, không phải người tốt cho ḿnh áy náy hay hối hận ǵ đâu! Phần bác Hai của em bên Việt Nam cũng không yên nếu ông này không trót lọt bên đây! Có thể tay chân ông này sẽ đ̣i lại tiền bằng máu của bác Hai. Nhưng những người không đáng giúp này th́ rất cần trừng trị…"




Tôi đồng ư với chồng tôi nên anh giả đi vô toilet để gọi cảnh sát. Ong Bắc đúng như chồng tôi tiên đoán, ông cũng giả đi toilet nhưng trốn chạy! Ong ta là tội phạm cỡ nào bên Việt Nam th́ tôi thật thà không biết!




Chồng tôi đă giúp tôi qua được những rắc rối điên đầu với cảnh sát cho tới khi họ tóm được thủ phạm của một vụ lừa đảo sở Di Trú Hoa kỳ.




Nhiều lần ngồi nhớ lại chuyện ân oán này. Tôi hiểu biết hơn về ḷng ḿnh với những ân oán của con người. Tôi nghĩ… Hăy để bề trên phán quyết thay ta.

florida80
06-22-2019, 19:44
Trên Sân Cỏ Đời Sống - Lm Đa Minh Nguyễn Ngọc Long









Trong đời sống ai cũng đă sống trải qua những giai đoạn, những biến cố vui buồn, thành công cũng như thất bại.





Những đội tuyển bóng đá tham dự tranh tài World cup 2014 bên Brazil đă và đang sống trải qua những biến cố bất ngờ hân hoan chiến thắng có và thất vọng thua trận phải cuốn gói trở về nhà sớm có.




Những điều đó không phải chỉ là bất ngờ ngoài dự liệu mong muốn, nhưng c̣n có ư nghĩa chứa đựng sứ điệp, lời nhắc bảo cho đời sống nữa. Nhưng không phải lúc nào, và ai cũng đọc hiểu được sứ điệp lời nhắc bảo qua biến cố mà ḿnh đă trải qua. V́ thế mỗi người đọc hiểu biến cố đă sống trải qua cách khác nhau.




Khi sự việc, biến cố xảy ra trong đời sống, có người không hiểu nh́n ra đó là một biến cố, nhưng cho đó là ảo tưởng, là bị làm cho choáng mắt thôi.




Có người không ngần ngại chối bỏ phủ nhận, cho đó là mơ mộng.




Có người qúa sốt sắng, như thành điên loạn, luôn loan báo rộng răi cho mọi người khác điều ḿnh hiểu, và cho đó là sứ điệp quan trọng. Hễ ai chê cười th́ bị nguyền rủa xỉ vả.




Có người thinh lặng suy nghĩ biến cố sự việc đă xảy ra mang ư nghĩa tích cực ǵ cho đời sống ḿnh. Và họ c̣n ghi chép lại thành bài vở như kinh nghiệm qúy báu cho đời sống.




Biến cố bóng đá World Cup 2014 đang diễn ra ở Brazil. Trên sân cỏ trái banh được hai đội tranh giành nhau dẫn lừa đá tung lưới khung thành đội đối thủ đoạt dành chiến thắng cho đội ḿnh.




Hàng trăm triệu người trên khắp thế giới từ hôm 12.06. đến 13.07. 2014 đă và đang chú tâm theo dơi những trận tranh tài biến cố bóng đá World Cup 2014 sôi nổi qua màn ảnh truyền h́nh. Nhưng họ có những cách thế phản ứng khác nhau.




Có người không màng quan tâm tới cho đó là tṛ chơi ảo ảnh vô bổ.




Có người chối bỏ không chấp nhận tṛ chơi đó, cho là mơ mộng điên lọan.




Có người cuồng nhiệt to tiếng ca ngợi đủ mọi cách, hễ ai chê th́ bị chê bai nguyền rủa là người không biết ǵ hết.

Có người b́nh tĩnh hơn, vui vẻ hơn không coi đó chỉ là tṛ chơi môn thể thao. Nhưng hiểu nhận ra cùng rút ra bài học về cung cách sống trong tương quan với người khác trên sân cỏ cuộc đời như t́nh liên đới đồng đội qua cùng chơi cùng làm việc chung, ḷng khiêm nhượng chia xẻ t́nh người với nhau. Thắng thua là chuyện thường t́nh trong đời sống, có lên cũng có xuống, không ai măi măi ở trên đỉnh cao của thành công chiến thắng, cũng như không ai mất tất cả và măi măi bị thất bại.




Bốn thái độ cung cách sống cũng giống tựa như bốn trường hợp trong dụ ngôn Chúa Giêsu nói về người gieo giống tung văi hạt lúa trên nền đất.




Hạt rơi xuống vệ đường bị chim trời đến mổ nhạt ăn mất.

Hạt rơi trên sỏi đá nơi không có đất nhiều, khi nắng nóng lên, cây lúa chết khô héo ngay.

Hạt rơi chỗ bụi gai cây cỏ mọc um tùm làm cho bị nghẹt, không có ánh sáng chiếu vào, thiếu khí trời nên cũng chết.

Hạt rơi xuống nền đất đồng ruộng tốt nó mọc lên cây lúa tươi tốt mang lại hoa trái nhiều bông hạt lúa mới.




Sự kiện biến cố nào xảy ra trên sân cỏ đời sống cũng đều ẩn chứa sứ điệp của Đấng Tạo Hóa gửi cho con người.




Sứ điệp của Ngài không mang tính chất đe dọa phạt vạ, nhưng mang sâu đậm khía cạnh đào tạo giáo dục cho đời sống con người.




Mùa World Cup 2014

Lm. Daminh Nguyễn ngọc Long



at 8:35 PM

florida80
06-22-2019, 19:45
Họ Là "Ngụy", Ta Là Ǵ? - Người Lính Cũ






Cố Thiếu Tá Ngụy Văn Thà





“Tôi đọc thấy trong ánh mắt của bà niềm tin chồng ḿnh đă chết

như một người anh hùng.”

(“Hai bà quả phụ Hoàng Sa”, Huy Đức)




Sao gọi họ là “ngụy”, những người lính đă đổ máu v́ Hoàng Sa, vùi xác thân dưới ḷng biển cả?

Sao gọi họ là “ngụy”, những người lính quyết không cho kẻ thù

đụng đến Hoàng Sa, phần máu thịt thiêng liêng của tổ quốc?

Sao gọi họ là “ngụy”, những người lính như “Ngụy” Văn Thà, “thà”chết quyết không rời tàu, không bỏ Hoàng Sa?

Sao gọi họ là “ngụy”, những người lính như Nguyễn Thành Trí,

quyết chiến đấu đến giọt máu cuối cùng,quyết không để mất Hoàng Sa?




Họ là “ngụy”, thế ta là ǵ?




Ta là ǵ mà khúm núm, mà cúi gập ḿnh trước quan thầy phương

Bắc.

Ta là ǵ mà ca tụng, mà tôn thờ kẻ chiếm đất cướp biển, kẻ giết hại đồng bào ta.

Ta là ǵ mà trấn áp thẳng tay kẻ nào dám xúc phạm đến thiên triều.

Ta là ǵ mà trừng trị đích đáng kẻ nào dám lớn tiếng nói rằng

“Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam”.

Ta là ǵ mà dân khinh ghét, dân nguyền rủa, dân tặng cho 6 chữ

vàng “Hèn với giặc, ác với dân”.




Nếu là ngụy mà chẳng hiếp đáp dân lành, chẳng khiếp nhược trước giặc thù hung bạo th́ tôi cũng một ḷng một ư xin theo ngụy.

Nếu là ngụy mà chẳng thần phục nước lớn bá quyền, chẳng cắt đất dâng biển để triều cống quan thầy th́ tôi cũng một ḷng một ư xin theo ngụy.

Nếu là ngụy mà quyết bảo vệ chủ quyền, bảo vệ từng tấc đất của

cha ông ta th́ tôi cũng một ḷng một ư xin theo ngụy.

Nếu là ngụy mà chọn cái chết theo tàu trong trận chiến không cân

sức chống giặc ngoại xâm th́ tôi cũng một ḷng một ư xin theo ngụy.

Trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào người ta gọi những người lính

như thế là những anh hùng.

Hoàng Sa gắn liền với tên tuổi những người lính anh hùng mà ta gọi

là “ngụy”.

Hoàng Sa, Trường Sa trở thành tên gọi tinh thần bất khuất của ngườiViệt yêu nước.




Hoàng Sa, Trường Sa trở thành tên gọi nỗi hèn, mối nhục muôn

đời của ta.

Họ là “ngụy”, thế ta là ǵ?

Ta gọi họ là “ngụy”, dân gọi ta là ǵ?




Người Lính Cũ

19/1/2014



(40 năm trận hải chiến Hoàng Sa)



at 2:45 PM

florida80
06-22-2019, 19:46
Đàn Bà Quyến Rũ...V́ Đâu ???










Nếu đời không có đàn bà th́ đàn ông chỉ biết nhậu, coi đá banh rồi … chết. Nếu trên thế giới số lượng đàn bà chỉ bằng một phần mười đàn ông th́ mười ông Adam sẽ giành nhau một bà Eva, sẽ đánh nhau rồi cũng … chết. C̣n nếu như đàn bà nhiều hơn đàn ông như hiện nay th́ đàn ông vẫn tiếp tục lai rai bỏ mạng v́ bị đàn bà nó ghen, nó hành cho chết.






Nhưng tại sao quư ông cứ lẽo đẽo chạy theo đàn bà?


Đó là v́ đàn bà có sức quyến rũ.


Trước hết sự quyến rũ nằm ở làn da. Dân gian thường ví da cô gái đẹp trắng như tuyết, nhưng dưới con mắt của bác sĩ da liễu th́ da trắng như tuyết là da bị bệnh bạch tạng (albinisme), tế bào da không có hắc tố (mélanine). Bệnh này rất khó trị. Vậy làn da đẹp phải trắng hồng, tươi nhuận, săn chắc, lỗ chân lông nhỏ và nếu có một chút lông tơ lại càng hay. Phụ nữ châu Âu da trắng quá nên họ muốn làm cho rám nắng bằng cách phơi nắng trên những băi biển mùa hè.



Tuy nhiên cũng có những thiếu nữ da màu đồng. Làn da ấy đi đôi với cái dáng cao, thon thon, với mái tóc đen hoang dă sẽ gợi lên h́nh ảnh một thiếu nữ digan huyền thoại.


Tiêu chuẩn sắc đẹp ngày nay trước hết là phải cao. Chiều cao cộng với số đo lư tưởng của ba ṿng là niềm hănh diện của nữ giới. Hiện nay có một câu nói được truyền miệng trong giới người mẫu thời trang:“Người đàn ông thành đạt là người ra đường với một phụ nữ cao hơn ḿnh”. C̣n tôi, tôi lại nghĩ rằng“người phụ nữ không thành đạt là người ra đường với một người đàn ông không cao hơn ḿnh”.


Nhưng khi người ta nói cao hay thấp, mập hay ốm th́ cũng chỉ muốn tả cái dáng. Ra phố, ồn ào, bụi bặm, nắng cháy, phụ nữ ai cũng che mặt kín mít như người Ả Rập. Không thấy mặt nhưng vẫn thấy cái dáng. Vẫn bị sức hút của nó.


Lần đầu tiên Kim Trọng gặp Thúy Kiều cũng chỉ nh́n thấy cái dáng chứ chưa nh́n rơ mặt v́ chàng đang bận tṛ chuyện với Vương Quan c̣n hai cô Kiều th́ đang “e lệ nép vào dưới hoa”. Tuy nhiên:






Bóng hồng nhác thấy nẻo xa


Xuân lan thu cúc mặn mà cả hai






Mới nh́n thấy cái dáng từ “nẻo xa” mà đă biết mặt mũi người ta “mặn mà” th́ rơ ràng là cái dáng đă bỏ bùa chàng Kim rồi c̣n ǵ!






***


Đó là nói về da và dáng người. Bây giờ sang tới răng và tóc.


Nói tới răng, thấy ớn lạnh. Nhưng bạn đă từng “được” một hàm răng huyền thoại cắn bật máu chưa?


Hăy bỏ ra mười năm đi khắp thiên hạ, t́m cô nương có hàm răng ngà ngọc ấy rồi quỳ xuống cho người ta … cắn. Yên chí, bạn sẽ không bị lây bệnh dại đâu nhưng hăy coi chừng cú cắn đó sẽ làm bạn đau khổ suốt đời.



Người có hàm răng đẹp chắc chắn phải có cái miệng rất đẹp. Tôi vẫn nghĩ rằng miệng là bộ phận quan trọng nhất trên gương mặt một người nữ. Nếu người đời vẫn hay nói rằng: đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, th́ cũng phải nói: miệng là cửa lớn của tâm hồn. Bởi v́ một cái miệng tươi cười chính là lời chào, là sự làm quen, là sự khuyến khích. Chính cái miệng đă nhận lời hẹn ḥ, đă tỏ t́nh, và cũng chính nó nhận nụ hôn đầu tiên của ta.


Khi nhớ về một người nữ tôi vẫn thường nhớ cái miệng chứ không phải đôi mắt.


Thế c̣n tóc?


Tóc mai sợi vắn sợi dài


Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm.






Tóc mai là tóc ǵ mà quan trọng vậy? Người xưa hay để tóc mai dài ở mang tai, vuốt cong lên hai bên má, có khi xoắn lại như cái ḷ xo. Người có tóc mai đẹp chắc chắn sẽ có mái tóc đẹp. Tóc dày như rừng. Tươi mới. Thanh xuân. Mạnh mẽ. Cuồng nhiệt. Thử hỏi làm sao không thương hoài ngàn năm cho được.


Cuối cùng là đôi mắt.


Sách tướng số ghi:


Những người ti hí mắt lươn


Trai thời trộm cắp gái buôn chồng người.






Thật ra mắt lươn hay mắt phượng là vấn đề nhân chủng học, chẳng dính dáng ǵ tới tướng số. Người Hàn Quốc, người Nhật đa số là mắt lươn mà họ rất văn minh, rất đáng yêu. Cái quan trọng không phải là mắt lươn hay mắt phượng mà chính là cái “thần” của con mắt.


Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Quư Phi là tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc có “cái thần của con mắt” ấy. Họ liếc một cái nghiêng cả thành quách, liếc cái thứ hai sụp cả chế độ (nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc).


Con gái Việt Nam cũng không hiếm mắt một mí, nhưng có chàng thi sĩ kia cũng muốn phát rồ v́ đôi mắt ấy:






Mắt một mí v́ không cần hai mí


Một mí thôi cũng đủ ngả nghiêng đời


Mắt hai mí tức là thừa một mí


Một mí thừa xin để lại cho tôi.






Vậy th́ sự quyến rũ trong đôi mắt đàn bà chính là cái ma lực bí ẩn. Có những ánh mắt như thu hồn người ta, có những đôi mắt quyến rũ đàn ông bằng sự tự tin, đằm thắm… Mỗi người đàn ông thích một ánh mắt khác nhau nhưng những người đàn ông có tật đá lông nheo th́ chỉ thích những ánh mắt lẳng lơ, c̣n các chàng hay dụ dỗ gái vị thành niên th́ lại ưa sưu tầm những cặp mắt nai tơ ngơ ngác…


Tóm lại, mỗi kiểu mắt có sự quyến rũ riêng, chỉ trừ những ánh mắt vô hồn, thờ ơ, tẻ nhạt th́ chắc chắn không có người đàn ông nào thích.


Nhưng một người đàn bà quyến rũ thực ra không nhất thiết phải hội đủ những “tiêu chuẩn” về cái da, cái dáng, về răng hàm mặt hay tai mũi họng … mà có khi chỉ cần một cái miệng cười.




Đôi khi gặp một người đàn bà không có ǵ đặc sắc. Mà ta vẫn yêu.

florida80
06-22-2019, 19:47
Không Hiểu Nổi!










Ôi con gái....Bạn trai cần biết
Rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phức tạp. Rất yếu đuối, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, v́ đó chính là... Bạn có đoán được là ai chưa?


Nếu bạn hôn cô ấy, bạn là chàng trai không tốt. Nhưng nếu bạn không hôn cô ấy, bạn không phải con trai.


Nếu bạn ca ngợi cô ấy, cô ấy sẽ cho rằng bạn đang nói dối. Nhưng nếu bạn không nói ǵ, th́ cô ấy cho rằng bạn chẳng có ǵ tốt đẹp cả.




Nếu bạn đồng t́nh với những ư thích của cô ấy, th́ bạn là người ba phải. Nhưng nếu bạn không làm thế, th́ bạn là người chẳng “am hiểu” ǵ cả.




Nếu bạn gặp cô ấy thường xuyên, cô ấy cho rằng bạn tẻ nhạt. Nhưng nếu không như thế, cô ấy sẽ kết tội bạn là người hai mặt.




Nếu bạn ăn mặc chải chuốt, cô ấy nói bạn là dân chơi. Nhưng nếu bạn không ăn mặc như thế, th́ bạn đúng là một chàng trai chán phèo.




Nếu bạn ghen, cô ấy cho rằng như thế thật xấu. Nhưng nếu bạn không ghen, cô ấy lại nghĩ bạn không yêu cô ấy




Nếu bạn chậm một phút, cô ấy phàn nàn v́ phải đợi lâu. Nhưng nếu cô ấy muộn giờ, th́ cô ấy sẽ nói: “Con gái mà, ai chẳng thế?”.




Nếu bạn ít hôn cô ấy, cô ấy sẽ nói bạn lạnh lùng. Nhưng bạn thử hôn cô ấy thường xuyên xem? Cô ấy sẽ gào lên rằng bạn là người ưa “lợi dụng”.




Nếu bạn không giúp cô ấy qua đường, bạn đúng là “đồ không có đạo đức”. Nhưng nếu bạn giúp, cô ấy cho rằng bạn “chỉ là kẻ hay dụ dỗ phụ nữ”.




Nếu bạn nh́n ngắm người phụ nữ khác, cô ấy buộc tội bạn hay tán tỉnh và không chung thuỷ. Nhưng nếu cô ấy nh́n ngắm người đàn ông khác, cô ấy nói đó chỉ thể hiện sự ngưỡng mộ thôi.




Nếu bạn nói, cô ấy muốn bạn lắng nghe. C̣n nếu bạn lắng nghe, th́ cô ấy lại muốn bạn nói.




Nhưng lắm lúc lại chẳng biết thế nào mà lần.




Tóm lại:




Rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phức tạp.




Rất yếu đuối, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.




Rất khó hiểu, nhưng ai cũng khát khao có được.




Rất đáng trách, nhưng lại vô cùng tuyệt vời, v́ cô ấy là… CON GÁI!

Sưu tầm

florida80
06-22-2019, 19:47
Dù giàu có và quyền lực bao nhiêu đi nữa, nhưng nếu không sống hôm nay, th́ bạn không cảm nhận được giá trị của cuộc đời.


Chuyện xưa kể rằng, có một vị vua ngày đêm lo lắng về sự an nguy cho vương quốc của ḿnh, về kho báu và đặc biệt về ngai vàng của ḿnh. Ông không t́m thấy b́nh an trong cuộc sống; các vị quan trở thành mối nghi ngờ, và tương lai trở thành nỗi ám ảnh sợ hăi cho ông.




Từ chốn cung điện nh́n xuống đám dân nghèo, ông cảm thấy như thèm muốn được như họ, v́ ở họ toát lên nỗi đơn sơ, chất phác và không một chút lo lắng cho tương lai. Quá ṭ ṃ lối sống của dân nghèo, vị vua quyết định hóa trang thành người ăn mày để t́m hiểu nguyên nhân nào đă làm cho những dân nghèo được b́nh an như vậy.




Ngày kia, vua giả dạng người ăn mày gơ cửa một người nghèo để xin ăn. Người nghèo mời người ăn mày vào và cùng chia sẻ một ổ bánh ḿ với thái độ hạnh phúc và yêu đời. Vị vua giả dạng hỏi: "Điều ǵ đă làm ông hạnh phúc như vậy?". Người nghèo đáp: "Tôi có một ngày rất tốt. Tôi sửa giày và kiếm đủ tiền để mua ổ bánh cho buổi tối nay". Vị vua giả dạng hỏi tiếp: "Chuyện ǵ sẽ xảy ra, nếu ngày mai ông không kiếm đủ tiền mua bánh ḿ?". "Tôi có niềm tin vào mỗi ngày. Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp", người thợ đáp.




Sau khi ra về, vị vua muốn thử niềm tin của người thợ giày. Vua ra lệnh cấm những người sửa giày dép hành nghề. Khi biết bộ luật mới ban, người thợ giày nhủ thầm: "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp". Ngay lập tức ông thấy một vài phụ nữ đang gánh nước ra chợ bán rau, ông xin được gánh nước thuê cho họ. Và hôm đó, ông kiếm đủ tiền để mua bánh ḿ cho buổi tối.




Trời tối, vị vua dưới dạng người ăn mày lại tới thăm người nghèo. Người thợ sửa giày vẫn giữ thái độ ung dung, hạnh phúc với ổ bánh ḿ của ḿnh. Hôm sau, vua cho ra lệnh cấm không cho phép hành nghề gánh nước thuê. Và cứ như thế, người nghèo đă thay đổi nhiều nghề khác nhau, nhưng nơi ông vẫn luôn có sự b́nh an và tin tưởng vào triết lư sống từng ngày của ḿnh. C̣n vị vua vẫn không thể nào hiểu nổi sự b́nh an và niềm tin của người nghèo kia. Mỗi lần bị cấm hành nghề, người nghèo vẫn thản nhiên tin rằng, "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp".




V́ quá ṭ ṃ trước triết lư sống của người nghèo này, đức vua ra lệnh và dàn xếp để người nghèo làm lính cho cung điện. Thật đáng thương, người nghèo không được phát lương hằng ngày, mà phải hết tháng ông mới nhận được thù lao. Mặc dù vậy, ông đă bán lưỡi gươm và có đủ tiền để mua bánh ḿ cho một tháng. Tối đến, ông vẫn có bánh ḿ và vẫn hạnh phúc.




Vị vua giả dạng tới thăm ông và hỏi, "Hôm nay ông làm nghề ǵ mà kiếm tiến mua bánh ḿ?". "Tôi được làm lính cho vua", người nghèo đáp. Ông cũng đơn sơ kể rằng: "Làm lính nhưng nhận lương vào cuối tháng, nên tôi đă bán lưỡi gươm thật và đủ tiền để mua bánh ḿ cho một tháng. Sau khi có lương, tôi sẽ chuộc lại lưỡi gươm thật và như thế tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Hiện nay tôi đang dùng lưỡi gươm bằng gỗ." Nhà vua giả dạng hỏi tiếp, "Nhưng nếu ông phải sử dụng tới gươm vào ngày mai th́ sao?". Người thợ sửa giày đợt trước vần thản nhiên: "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp".




Quả thật, hôm sau người ta bắt được một tên trộm và bị kết án xử chém. Vua yêu cầu người nghèo trong trang phục lính thực hiện việc này. V́ nhà vua biết rằng, với lưỡi kiếm gỗ, người đàn ông này sẽ không thể thực hiện được nhiệm vụ. Và như vậy để xem niềm tin vào triết lư sống từng ngày của ông có thể giúp được hay không?




Tên tử tội quỳ xuống chân anh lính và van xin được tha mạng v́ c̣n vợ và con nhỏ. Người đàn ông nhà nghèo trong trang phục lính nh́n đám đông xung quanh và hô lớn: "Lạy Đấng tối cao, nếu người sắp bị hành quyết này là người có tội, th́ xin cho con được phép thi hành lệnh của vua. C̣n nếu anh ta vô tội, xin hăy biến lưỡi gươm này thành gươm gỗ". Ngay tức khắc, ông rút lưỡi gươm ra và quả thực thanh gươm bằng sắt đă biến thành gươm gỗ. Đám đông đồng thanh la lên: "Đây là phép lạ". Vị vua truyền lệnh tha tên ăn trộm đồng thời tiến đến người lính nghèo thú nhận rằng: "Trẫm chính là người ăn mày mỗi tối tại nhà ngươi. Từ nay trở đi, trẫm muốn ngươi là bạn và là quân sư cho trẫm. Ngươi hăy dạy cho ta cách sống lạc quan và b́nh an".




Bạn thân mến, "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp". Thế đó, cuộc sống chỉ thực sự tồn tại trong hiện tại, chứ không ở trong quá khứ hay trong tương lai. Cái triết lư của người đàn ông nghèo thực sự có giá hơn cả vàng bạc, địa vị, nhan sắc hay quyền lực.




Dù giàu có và quyền lực bao nhiêu đi nữa, nhưng nếu bạn không sống hôm nay, th́ bạn không cảm nhận được giá trị của cuộc đời. Nếu bạn không sống cho giây phút hiện tại, th́ cuộc đời của bạn vẫn như là những chuỗi ngày kiếm t́m, rượt bắt cái bóng "an toàn, hạnh phúc" một cách vô vọng. Thật hữu ư và hợp t́nh khi danh từ tiếng Anh "present" mang nghĩa "quà tặng" và cũng có nghĩa "hiện tại." Như vậy, hiện tại là quà tặng. Ai không sống trong hiện tại là tự ḿnh khước từ quà tặng của cuộc sống. Đó chính là niềm vui, hạnh phúc sự b́nh an và tự chủ trong mọi giây phút của cuộc đời mỗi người.


Mint



(Dịch từ Ellentrousdale)



at 10:58 PM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post

florida80
06-22-2019, 19:48
Từ 1975 Đến Giờ Mới Dám Nói !!!








Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm lănh tụ sinh viên, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài G̣n trước 1975, Đại biểu Quốc hội khóa 6, TBT đầu tiên của báo Thanh Niên







THƯ TÂM T̀NH CỦA BS. HUỲNH TẤN MẪM GỬI THANH NIÊN, SINH VIÊN, HỌC SINH


Sài G̣n, ngày 4 tháng 7 năm 2014



Cùng các bạn Thanh niên - Sinh viên - Học sinh thân mến,



Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xă hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tôi dùng từ này – một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ư thức trách nhiệm về t́nh h́nh đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không c̣n nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc.



Như các bạn đă biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện diện hai tháng nay ở vùng lănh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn thuần, mà nó biểu hiện một tiến tŕnh vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lănh thổ, lănh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không giấu diếm của ḿnh. Nó c̣n bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.



Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, v́ nó mang ư nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đă được phơi bày.






Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xă hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lănh đạo th́ suy thoái tư tưởng - đạo đức - lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong t́nh thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?






Câu hỏi ấy đang xoáy vào ḷng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.






Dù chúng ta yêu ḥa b́nh bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy ḿnh, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.






Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Tŕ – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất b́nh đẳng không phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra ṭa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.






Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!






Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đă là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?






Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ b́nh đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao cũng đă có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, th́ ngang rốn đối phương”.






Các bạn thân mến,






Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.






Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau ḷng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc ḿnh? Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đă đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng ngh́n năm trải qua từng thế hệ, đă chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền nhân đă để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lư do ǵ, để hết ḷng bảo vệ giang sơn ấy.






Nhưng lời tâm t́nh của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên - Sinh viên - Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức th́ trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.






Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân, và một xă hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?






Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là ḷng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu ḥa b́nh độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?






Một xă hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xă hội như các bạn đang nh́n thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp ḥi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!






Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu hồng, ṇ tùy thuộc vào ư thức của các bạn. Đó là cái nh́n thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim ḿnh. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lư.






Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xă hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lănh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn v́ nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xă hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.






Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn v́ chúng ta có hai điều quan trọng:






- Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rơ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho ḿnh, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đă cho thấy.






- Hai, chúng ta biết sửa ḿnh. Một quốc gia hùng mạnh là v́ có phương hướng đúng, một quốc gia yếu kém là v́ có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.






Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, v́ chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa họ ra ṭa án quốc tế? Thế giới ngày nay không c̣n ở thời kỳ hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp ḥi mà không dám nh́n nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu ḿnh, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?






Thưa các bạn,






Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?






Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:






1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng sản. Thay v́ ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt ḿnh dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đă tự tha hóa và suy thoái (như đă tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xă hội rệu ră, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất b́nh. T́nh trạng này là điều kiện phù hợp ư muốn của kẻ xâm lược.






2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, v́ thế đă không giữ được tư thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đă xóa tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang tính chất t́nh cảm quá đà và độc hại đó đă tràn ngập trong tư tưởng giới lănh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lư nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lănh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” ǵ khi c̣n nằm trong rừng sâu suối lạnh, th́ cũng phải minh bạch trong chính sách ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như thế được! V́ thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Tŕ khi bảo Việt Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hăy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?






Tôi sống ở miền Nam, và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.






Thưa các bạn,






Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho các lănh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy ḷng”?






Tôi không tán thành về mối quan hệ bất b́nh đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hăi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn với ư nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ư nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ư của một tướng Tàu đă nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đă lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp lại theo cách áo năo như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê mấy ḥn đảo của ḿnh đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào tương tự!






Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của ḿnh, thông qua một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ b́nh đẳng không lệ thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.






Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện t́nh đất nước đáng trăn trở hay sao?






Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng bào nào của ḿnh phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.






Một phương châm chân chính đă từng vang lên trong ḷng dân tộc: “Chúng ta yêu ḥa b́nh nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.






Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của ḿnh cùng các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xă hội dân sự vững chắc, công bằng và dân chủ.






Ao ước thay!






Trân trọng kính chào.




Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi./.




________________






(*) “Sơn thủy tương liên, lư tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh tương quan” (!) – thập lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.






Nguồn: BVN.





at 9:35 PM

florida80
06-22-2019, 19:50
Bệnh Gan Ở Mỹ Tăng Nhiều Do Thuốc Lá Cây




Thưa đây là email nhận được, xin gởi các bạn xem đề pḥng. Bệnh Gan ở Mỹ tăng nhiều do thuốc lá cây.

HUỲNH CHIẾU ĐẲNG.







Bệnh Gan ở Mỹ Theo báo cáo của cơ quan US Food and Drug Adminitration
(Tuyết Duơng sưu tầm)


( US Food and Drug Adminitration) tuần vừa qua th́ 20% Bệnh Gan ở Mỹ là do thuốc giăm cân tác hại , c̣n lại 80% là thuốc bổ nhập từ China ( loại thuốc bổ này gồm : trừ mỡ xấu , bổ gan , trị ung thư , tăng cường sinh lực , trị lăo hóa , trị đau khớp , làm đẹp DA , trừ ung bứu …)
USA -- Hiểm họa vô hình cho lá gan của bạn: thuốc giảm cân và thuốc trị bệnh Tim mạch và trị ung bứu. tất cả thuốc ngoài luồng đều nhập từ phân xưởng tại China. Khảo sát cho biết thuốc giảm cân là nguyên nhân cho 20% hồ sơ bệnh gan tại các bệnh viện Hoa Kỳ. C̣n lại 80% là thuốc bổ Made in China.
Báo The New York Times có bài viết nghiên cứu về hiện tượng này, và cho thấy con số này là tăng từ 7% so với một thập niên trước, và con số này chỉ bao gồm những hồ sơ bệnh gan nặng nề nhất.






Hiện thời dân Mỹ tiêu xài tới 32 tỷ đôla cho thuốc giảm cân mỗi năm, và trong khi các bác sĩ nói rằng đại đa số thuốc phụ trợ bổ túc (supplements) –đa số là làm từ China , rồi đem sang Hoaky đóng gói vào bao b́. Được các tay lang băm tung lên hệ thống truyền thông . Nào Tivi , Radio , nhật báo …Họ mời các tay quảng cáo lừng danh như các tay MC của các Trung tâm Entertainmnet , thế là người xem hay đọc đều tin tưởng là thần dược . Mua về uống thấy rất hưng phấn , nhưng thật Ra là do thành phần “ cortisone “ , kích thích trung tâm thần kinh . Nhưng về sau th́ di hại đến gan , thận không thể trị được .









Tạo sự nhiễm độc gan lâu dài mà người tiêu thụ vô t́nh không biết. Khi biết th́ quá trể để cứu gan . Với thuốc dược thảo được quảng cáo là tiêu mỡ, tăng lực, giảm cân và săn chắc bắp thịt, trị ung thư , làm đẹp DA… đang tới mức báo động.




Một bác sĩ nói, "Khi một sản phẩm được giám sát, bạn biết lợi ích và sự rủi ro, và bạn có thể có một quyết định với đủ thông tin về việc nên dùng thuốc đó hay không. Nhưng với thuốc phụ trợ bổ túc (supplements)... đó chỉ là một hộp đen đầy chất độc không được cơ quan FDA kiểm soát, khi bác sỉ khám chẩn th́ quá trể mà thôi."

Thuốc nhập theo đang viên ( từng thùng box , mỗi box hàng vạn viên nan thuốc ) , rồi được vào chai plastic , dán nhăn tiêu dùng đọc rất hứng khời . Tạo người đọc một cảm giác như thần dược vừa được các pḥng y dược sáng chế Ra tại Hoaky .
Nhưng tất cả đều không có sự kiểm nhiệm của cơ quan U.S.FDA ( tạm gọi là Bộ Y tế Hoaky ).Hầu hết đều bán tại các tiệm của người Hoa tại địa phương , chớ không được bán tại các Pharmacy Hoaky ( US Durg Stores ) . V́ luật của Hoaky , khi thuốc được bày bán tại các Pharmacy Hoaky ( US Drug Stores ) th́ sẽ bị kiểm soát bởi cơ quan US FDA đến khám xét thường xuyên , định kỳ . Những nhân viên bán thuốc tại các US Drug Stores đều phải thi đậu kỳ thi sát hạch về dược liệu , đó là chưa kể các Dược sỉ phải có bằng hành nghề chuyên môn .

C̣n tại các tiệm thuốc Bắc , th́ chỉ cần các bác sỉ học lực 6 tháng , nghành nghề châm cứu rồi kê toa thuốc bổ ngoài luồng cho thân chủ. Thật sự những bác sỉ 6 tháng ấy, tŕnh độ học vấn không đủ viết nổi một công thức hóa học về dược liệu.Người Việt chúng ta hiện nay tại các địa phương có đông dân cư Việt , rất nhiều người bị viêm gan mà không biết . Khi khám bệnh th́ được báo là ngày xưa có lẽ hút thuốc , hay uống nhiều rượu độc từ Việt nam …nay bị ảnh hưởng từ đó .
Thật sự họ đă bị thuốc bổ ngoài luồng bày bán nhan nhản tại các tiệm thuốc Bắc , hay từ các nơi châm cứu của các bác sỉ 6 tháng ấy.

Nếu những thần dược ấy trị bệnh như chai thuốc in ấn bên ngoài..nào trị dứt ung thư , tăng cường sinh lực , làm đẹp DA , hồi sinh sức khỏe…th́ chúng ta sẽ thấy hàng ngh́n bệnh nhân người Mỹ sẽ xếp hàng rồng rắn bên ngoài tiệm thuốc Bắc ấy mà mua uống từ lâu , khỏi đến phiên bạn từ Việt Nam định cư sang Hoa kỳ mà mua thuốc ấy …
Như vậy chẵng lẽ các bác sỉ học lực trên 7 năm tại đại học Y Khoa Hoaky đều là những kẻ đáng vụt thùng rác , c̣n các bác sỉ 6 tháng trường rể cây , rể cỏ , châm cứu…th́ tất cả đều là thần y hay chăng ? (< -- hết trích)

Và đây là nguồn tin khác từ báo The NewYork Times

http://www.nytimes.com/2013/12/22/us/spike-in-harm-to-liver-is-tied-to-dietary-aids.html?pagewanted =all&_r=0










When Christopher Herrera, 17, walked into the emergency room at Texas Children’s Hospital one morning last year, his chest, face and eyes were bright yellow — “almost highlighter yellow,” recalled Dr. Shreena S. Patel, the pediatric resident who treated him.


Christopher, a high school student from Katy, Tex., suffered severe liver damage after using a concentrated green tea extract he bought at a nutrition store as a “fat burning” supplement. The damage was so extensive that he was put on the waiting list for aliver transplant.


“It was terrifying,” he said in an interview. “They kept telling me they had the best surgeons, and they were trying to comfort me. But they were saying that I needed a new liver and that my body could reject it.”


New data suggests that his is not an isolated case.Dietary supplements account for nearly 20 percent of drug-related liver injuries that turn up in hospitals, up from 7 percent a decade ago, according to an analysis by a national network of liver specialists. The research included only the most severe cases of liver damage referred to a representative group of hospitals around the country, and the investigators said they were undercounting the actual number of cases.

While many patients recover once they stop taking the supplements and receive treatment, a few require liver transplants or die because of liver failure. Naïve teenagers are not the only consumers at risk, the researchers said. Many are middle-aged women who turn to dietary supplements that promise to burn fat or speed up weight loss.


“It’s really the Wild West,” said Dr. Herbert L. Bonkovsky, the director of the liver, digestive and metabolic disorders laboratory at Carolinas HealthCare System in Charlotte, N.C. “When people buy these dietary supplements, it’s anybody’s guess as to what they’re getting.”

Though doctors were able to save his liver, Christopher can no longer play sports, spend much time outdoors or exert himself, lest he strain the organ. He must make monthly visits to a doctor to assess his liver function.


Americans spend an estimated $32 billion on dietary supplements every year, attracted by unproven claims that various pills and powders will help them lose weight, build muscle and fight off everything fromcolds to chronic illnesses. About half of Americans use dietary supplements, and most of them take more than one product at a time.


Dr. Victor Navarro, the chairman of the hepatology division at Einstein Healthcare Network in Philadelphia, said that while liver injuries linked to supplements were alarming, he believed that a majority of supplements were generally safe. Most of the liver injuries tracked by a network of medical officials are caused by prescription drugs used to treat things like cancer,diabetes and heart disease, he said.


But the supplement business is largely unregulated. In recent years, critics of the industry have called for measures that would force companies to prove that their products are safe, genuine and made in accordance with strict manufacturing standards before they reach the market.


But a federal law enacted in 1994, the Dietary Supplement Health and Education Act, prevents theFood and Drug Administration from approving or evaluating most supplements before they are sold. Usually the agency must wait until consumers are harmed before officials can remove products from stores. Because the supplement industry operates on the honor system, studies show, the market has been flooded with products that are adulterated, mislabeled or packaged in dosages that have not been studied for safety.


The new research found that many of the products implicated in liver injuries were bodybuilding supplements spiked with unlisted steroids, and herbal pills and powders promising to increase energy and help consumers lose weight.
“There unfortunately are criminals that feel it’s a business opportunity to spike some products and sell them as dietary supplements,” said Duffy MacKay, a spokesman for the Council for Responsible Nutrition, a supplement industry trade group. “It’s the fringe of the industry, but as you can see, it is affecting some consumers.” More popular supplements like vitamins, minerals, probiotics and fish oil had not been linked to “patterns of adverse effects,” he said.


The F.D.A. estimates that 70 percent of dietary supplement companies are not following basic quality control standards that would help prevent adulteration of their products. Of about 55,000 supplements that are sold in the United States, only 170 — about 0.3 percent — have been studied closely enough to determine their common side effects, said Dr. Paul A. Offit, the chief of infectious diseases at the Children’s Hospital of Philadelphia and an expert on dietary supplements.


“When a product is regulated, you know the benefits and the risks and you can make an informed decision about whether or not to take it,” he said. “With supplements, you don’t have efficacy data and you don’t have safety data, so it’s just a black box.”


Since 2008, the F.D.A. has been taking action against companies whose supplements are found to contain prescription drugs and controlled substances, said Daniel Fabricant, the director of the division of dietary supplement programs in the agency’s Center for Food Safety and Applied Nutrition. For example, the agency recently took steps to remove one “fat burning” product from shelves, OxyElite Pro, that was linked to one death and dozens of cases of hepatitis and liver injury in Hawaii and other states.


The new research, presented last month at a conference in Washington, was produced by the Drug-Induced Liver Injury Network, which was established by the National Institutes of Health to track patients who suffer liver damage from certain drugs and alternative medicines. It includes doctors at eight major hospitals throughout the country.


The investigators looked at 845 patients with severe, drug-induced liver damage who were treated at hospitals in the network from 2004 to 2012. It focused only on cases where the investigators ruled out other causes and blamed a drug or a supplement with a high degree of certainty.


When the network began tracking liver injuries in 2004, supplements accounted for 7 percent of the 115 severe cases. But the percentage has steadily risen, reaching 20 percent of the 313 cases recorded from 2010 to 2012.


Those patients included dozens of young men who were sickened by bodybuilding supplements. The patients all fit a similar profile, said Dr. Navarro, an investigator with the network.


“They become very jaundiced for long periods of time,” he said. “They itch really badly, to the point where they can’t sleep. They lose weight. They lose work. I had one patient who was jaundiced for six months.”

Tests showed that a third of the implicated products contained steroids not listed on their labels.


A second trend emerged when Dr. Navarro and his colleagues studied 85 patients

with liver injuries linked to herbal pills and powders. Two-thirds were middle-aged women, on average 48 years old, who often used the supplements to lose weight or increase energy. Nearly a dozen of those patients required liver transplants, and three died.


It was not always clear what the underlying causes of injury were in those cases, in part because patients frequently combined multiple supplements and used products with up to 30 ingredients, said Dr. Bonkovsky, an investigator with the network.

But one product that patients used frequently was green tea extract, which contains catechins, a group of potent antioxidants that reputedly increase metabolism. The extracts are often marketed as fat burners, and catechins are often added to weight-loss products and energy boosters. Most green tea pills are highly concentrated, containing many times the amount of catechins found in a single cup of green tea, Dr. Bonkovsky said. In high doses, catechins can be toxic to the liver, he said, and a small percentage of people appear to be particularly susceptible.


But liver injuries attributed to herbal supplements are more likely to be severe and to result in liver transplants, Dr. Navarro said. And unlike prescription drugs, which are tightly regulated, dietary supplements typically carry no information about side effects. Consumers assume they have been studied and tested, Dr. Bonkovsky said. But that is rarely the case. “There is this belief that if something is natural, then it must be safe and it must be good,” he said. (< -- hết trích)





Tuyết Dương sưu tầm

florida80
06-23-2019, 21:43
Những Thời Điểm Tuyệt Đối Không Nên Tắm Để Tránh Đột Quỵ

sau đây có thể bạn không bị đột quỵ.





Tắm khi đang sốt

Người ốm sốt thường có thân nhiệt nóng hơn b́nh thường nên muốn đi tắm cho sảng khoái, tỉnh táo. Trên thực tế, thân nhiệt cơ thể lúc này có thể lên đến 39 - 40 độ C và người của bạn đang rất yếu. Nếu đi tắm ngay lúc này sẽ dễ xảy ra những hậu quả không mong muốn, trong đó có nguy cơ đột quỵ rất cao.




Tắm sau khi uống rượu

Sau khi uống rượu, mùi cồn nồng nặc lên khiến nhiều người muốn lao vào pḥng tắm ngay. Tuy nhiên, rượu có thể gây ức chế hoạt động của chức năng gan, đồng thời ngăn cản quá tŕnh giải phóng glycogen. Nếu tắm lúc này th́ cơ thể sẽ gặp phải t́nh trạng hoa mắt, chóng mặt, toàn thân bủn rủn, nhức mỏi, nghiêm trọng hơn c̣n bị hạ đường huyết và dẫn tới t́nh trạng hôn mê sâu.




Tắm khi vừa vận động mạnh

Sau khi vận động mạnh, cơ thể ra đầy mồ hôi nên nhiều người muốn đi tắm để làm sạch cơ thể. Việc tắm ngay lúc này có thể dẫn đến t́nh trạng đau tim, thiếu máu năo, gây choáng váng, ngất xỉu... Do đó, các chuyên gia sức khỏe thường khuyên bạn nên ngồi nghỉ khoảng 30 phút cho thân nhiệt cơ thể ổn định rồi mới vào đi tắm.








Tắm đêm

Sau 9 giờ tối hàng ngày là lúc nhiệt độ cơ thể giảm xuống thấp, việc tắm gội trong thời điểm này khiến bạn dễ mắc bệnh cảm lạnh về đêm. Bên cạnh đó, bạn c̣n có thể gặp phải một số vấn đề sức khỏe như chứng liệt nửa mặt, méo miệng, đột quỵ, tử vong đột ngột... nếu cứ duy tŕ thói quen tắm đêm hàng ngày.




Tắm lúc đói và ngay sau khi ăn no

Vừa ăn no xong mà đă đi tắm ngay th́ các mạch máu sẽ bị giăn nở, lượng máu lúc này cũng giảm xuống và gây ảnh hưởng đến quá tŕnh tiêu hóa để hấp thụ thức ăn vào cơ thể. C̣n khi bụng đang trống rỗng mà đi tắm th́ vô t́nh gây hạ đường huyết và khiến bạn gặp phải t́nh trạng đột quỵ.








Theo VTV

Nguồn: http://soha.vn

florida80
06-23-2019, 21:44
30 tháng 4: Thử Nhìn Lại - Trần Gia Phụng











Thông thường, ngày 30-4-1975 được giải thích là ngày sụp đổ của Việt Nam Cộng Ḥa, và là ngày “đại thắng mùa xuân” của cộng sản Bắc Việt. Ngoài hai cách nh́n nầy, c̣n có một cách nh́n thứ ba mà ít người chú ư đến.


Trong thập niên 60, khi viếng thăm Việt Nam Cộng Ḥa, được hỏi làm thế nào để chiến thắng cộng sản, Moshe Dayan, danh tướng độc nhăn Do Thái, đă trả lời như sau: “Bắc Việt sẽ thất trận khi họ chiếm được Sài G̣n.”(1) Lúc đó, giới báo chí và chính trị Sài G̣n đă bàn tán về câu nói của Moshe Dayan(1915-1981), nhưng không ai dại ǵ giao trứng cho ác (quạ), mà nghĩ đến một giải pháp quá rủi ro là để cho cộng sản chiếm được Sài G̣n. Cuối cùng, khi cộng sản thật sự chiếm được Sài G̣n năm 1975, một bên buồn quá, cũng như một bên vui quá, nên cả hai phía đều quên luôn ư kiến của Moshe Dayan.


1.- AI THẮNG AI?

Trong cuộc chiến tranh vừa qua, người cộng sản thường tự hào rằng chính họ đă “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”. Theo biểu kiến bên ngoài, “Mỹ cút, ngụy nhào” thật đó, nhưng thực sự Mỹ không cút, mà phải nói cho thật đúng ư nghĩa bối cảnh lịch sử là Mỹ ngưng không tiếp tục hiện diện ở Việt Nam v́ lư do thay đổi chiến lược toàn cầu của họ, và lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa không thất trận, chỉ ở thế bắt buộc phải ngưng súng, ngưng chiến đấu. Việt Nam Cộng Ḥa dư biết rằng trong thế tranh chấp giữa các cường quốc, với sự thay đổi chiến lược của Hoa Kỳ, nếu lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa tiếp tục chiến đấu, chỉ làm tổn hại thêm xương máu của binh sĩ và dân chúng, mà không tránh được sự áp đặt từ bên ngoài, trong khi Liên Xô và Trung Cộng tung hết vũ khí cho Bắc Việt và Hoa Kỳ ngưng tiếp liệu quân nhu và vũ khí cho Việt Nam Cộng Ḥa.


Sau khi thế chiến thứ nh́ (1939-1945) kết thúc, thế giới bước vào chiến tranh lạnh giữa hai khối tự do (tư bản) và cộng sản. Khi đắc cử tổng thống Hoa Kỳ ngày 5-11-1952 thay ông H. Truman, đại tướng D. Eisenhower tuyên bố rằng chiến tranh Đông Dương không c̣n là chiến tranh thuộc địa mà là “cuộc chiến giữa Cộng sản và thế giới Tự do.”(2) Từ đó, Hoa Kỳ viện trợ Đông Dương nói chung và Việt Nam nói riêng càng ngày càng nhiều để chống lại Việt Minh cộng sản.


Lúc đó, Hoa Kỳ và các nước Tây phương nghĩ rằng các nước trong thế giới cộng sản như Liên Xô, Trung Quốc là một khối chính trị chặt chẻ, nên t́m tất cả các cách để ngăn chận sự bành trướng của cộng sản. V́ vậy, sau hiệp định Genève ngày 20-7-1954, Hoa Kỳ quyết định giúp miền nam Việt Nam để chận đứng làn sóng cộng sản mà cụ thể hơn là sự bành trướng của Trung Quốc.


Những diễn tiến chính trị trong khối cộng sản sau khi Stalin từ trần ngày 5-3-1953, và nhất là khi Khrushchew lên cầm quyền, rồi đưa ra chủ trương sống chung ḥa b́nh giữa các nước không cùng một thể chế chính trị, ḥa dịu với các nước Tây phương năm 1956, th́ bắt đầu sự rạn nứt giữa Liên Xô và Trung Quốc. Lúc đầu mới chỉ lời qua tiếng lại giữa hai đảng Cộng Sản anh em, sau đó giữa hai nhà nước cộng sản, và cuối cùng thực sự đánh nhau dọc biên giới đông bắc Trung Quốc, trên sông Ussuri (Ô Tô Lư giang) năm 1969.

Dựa trên những dữ kiện thực tế đó, các chính trị gia Hoa Kỳ nhận thấy rằng các nước cộng sản không phải là một khối chặt chẽ, mà họ là những thực thể riêng biệt, với những quyền lợi mâu thuẫn nhau khá trầm trọng. Hoa Kỳ không bỏ lỡ cơ hội kiếm cách khai thác mâu thuẫn giữa các nước cộng sản, đúng ra là giữa Liên Xô và Trung Quốc để làm thế nào ly gián họ, và tránh cho họ xích lại gần nhau như trước. V́ vậy, người Hoa Kỳ bắt đầu xét duyệt lại chính sách toàn cầu của Hoa Kỳ


Trong khi đó, nếu Hoa Kỳ càng giúp Việt Nam Cộng Ḥa chống lại Bắc Việt cộng sản, th́ Liên Xô và Trung Quốc ở thế cùng liên kết để giúp Bắc Việt chống lại Hoa Kỳ, tức Hoa Kỳ tạo nên một hoàn cảnh thuận lợi cho Liên Xô và Trung Quốc tạm gác những mâu thuẫn song phương, để cùng nhau cứu giúp một nước cộng sản khác nhắm tạo uy tín và hấp lực với các nước khác, nhất là các nước trong khối không liên kết. Nói cách khác, làm như thế, chẳng khác ǵ Hoa Kỳ tạo cơ hội cho hai nước Liên Xô và Trung Quốc xích lại với nhau. Trên quan niệm địa lư chính trị học (geopolitics), vào cuối thập niên 60 và đầu thập niên 70, người Hoa Kỳ c̣n ngộ ra rằng “Bắc Việt không thể tàn phá Hoa Kỳ trong ṿng nửa giờ, hoặc tiêu hủy các thành phố, giết một nửa dân số, nhưng với hỏa tiển nguyên tử, Liên Xô có thể làm được việc đó. Trung Quốc tuy chưa ngang tầm của Liên Xô v́ ít vũ khí nguyên tử, nhưng lại đe dọa phần c̣n lại của Á châu v́ ư hệ chính trị cứng rắn và v́ dân số đông đảo của họ.”(3)


Chẳng những thế, các chính trị gia Hoa Kỳ lúc đó c̣n đi xa hơn, cho rằng “hy sinh Việt Nam mới thật là đáng giá. C̣n hơn là hao phí thêm nhiều sinh mạng người Mỹ và hàng tỷ mỹ kim để chống đỡ Việt Nam với chẳng có hy vọng thắng lợi, tại sao không thỏa thuận thua cuộc để đổi lấy sự mở cửa của Trung Hoa nhắm làm yếu đi kẻ thù thực sự là Liên Xoâ.”(4) Chúng ta hăy nghe một nhà ngoại giao kỳ cựu Hoa Kỳ, ông Bill Sullivan, nguyên là đại sứ Hoa Kỳ tại Lào, lúc đó là thứ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ đặc trách Đông Á và Thái B́nh Dương, sau đó phụ tá và sát cánh với Henri Kissinger trong các cuộc thương thuyết tại hội nghị Paris chấm dứt chiến tranh Việt Nam, trả lời trong một cuộc phỏng vấn rằng: “Như thế, tôi đi đến kết luận, và điều nầy ông nghe có vẽ tráo trở, rằng không thắng cuộc chiến nầy th́ chúng ta sẽ khá hơn. Đặc biệt nữa là người Trung Hoa đă khai thông với chúng ta, và làm cho người Trung Hoa tách rời khỏi Liên Xô và nghiêng về phía chúng ta, đối với chúng ta c̣n quan trọng hơn nhiều việc chiến thắng ở Việt Nam.”(5)


Ngày 14-4-1971, tại Đại sảnh đường Nhân dân Bắc Kinh, thủ tướng Trung Quốc là Chu Ân Lai tiếp đăi và nói chuyện thân mật với đoàn bóng bàn Hoa Kỳ sang đấu giao hữu với đoàn bóng bàn Trung Quốc theo lời mời của Tổng cục Bóng bàn nước nầy. Ngày 9-7-1971, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ là Henri Kissinger có mặt ở Bắc Kinh và được Chu Ân Lai tiếp kiến. Ngày 25-10-1971, Đại hội đồng thứ 26 của Liên Hiệp Quốc biểu quyết chấp nhận Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa được giữ ghế đại biểu Trung Quốc thay cho Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) mà không bị Hoa Kỳ phủ quyết, nghĩa là Hoa Kỳ cũng bỏ rơi Đài Loan, đồng minh lâu năm của Hoa Kỳ, để bắt tay với Trung Quốc. Sau đó, tổng thống Hoa kỳ Richard Nixon viếng thăm Trung Quốc một tuần bắt đầu từ ngày 21-2-1972 mà ông Nixon cho rằng đây là “một tuần lẽ sẽ làm thay đổi thế giới.”(6) Cuộc viếng thăm nầy đưa đến “Thông cáo chung Thượng Hải” ngày 28-2 theo đó hai bên đưa ra những quan điểm hoàn toàn khác nhau, chỉ trừ một điều là cùng nhau tôn trọng sự khác biệt giữa hai bên và hứa sẽ kiếm cách cải thiện bang giao song phương.


Đúng như ông Nixon loan báo, cuộc viếng thăm đă đưa đến việc thay đổi thế giới, bắt đầu từ việc Hoa Kỳ sắp đặt lại chiến lược toàn cầu và Á Châu, từ đó rút quân dần dần ra khỏi Việt Nam. Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam theo đúng chiến lược của họ, bởi v́ người Mỹ tin rằng “thua trận ở Việt Nam lành mạnh hơn cho Hoa Kỳ hơn là thắng trận. Rằng thua trận nằm trong quyền lợi quốc gia. Rằng đó là lợi thế… Đó là quan niệm cấp tiến triệt để vào thời đó, rằng thua trận và phó mặc các đồng minh Đông nam Á của chúng ta cho số phận của họ, như thế mới đúng là cách làm của chúng ta.“(7)


Như thế, xét cho cùng, Hoa Kỳ chẳng thua trận, mà Hoa Kỳ chỉ bỏ cuộc ở Việt Nam để thực hiện việc thay đổi chiến lược toàn cầu quan trọng hơn đối với họ trong cuộc tranh chấp với Liên Xô. Trong khi tự cho rằng “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”,(8) th́ chính Bắc Việt đă tiếp tay với người Mỹ để thực hiện kế sách của Hoa Kỳ. Từ đó, Hoa Kỳ đă thành công trong việc làm sụp đổ khối Liên Xô và Đông Âu. Như thế, có thể nói người Hoa Kỳ đă chịu thua mặt trận (battle) Việt Nam, để đại thắng cuộc chiến tranh (war) toàn cầu, và hiện nay trở thành cường quốc số 1 trên thế giới.(9)


Đi vào thế chiến lược mới của Hoa Kỳ, về phía Việt Nam Cộng Ḥa, dầu bị Hoa Kỳ bỏ rơi, ngưng viện trợ, và trước sức mạnh của Bắc Việt được Liên Xô và Trung Cộng giúp đỡ tận “cây kim sợi chỉ”, các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa vẫn tiếp tục chiến đấu anh dũng trong 2 năm sau hiệp định Paris, chứ không để cho đất nước sụp đổ ngay. Các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa không thua bộ đội cộng sản Bắc Việt, mà chỉ buông vũ khí, ngưng chiến đấu v́ nhận thấy rằng trong thế chiến lược mới, các cường quốc trên thế giới quyết tâm áp đặt một giải pháp chính trị, mà ḿnh cô thế khó cưỡng chống lại được, tiếp tục chiến đấu chỉ làm tổn hại thêm nhiếu nhân mạng vô tội, nên cuối cùng lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa chấp nhận ngưng chiến đấu chứ không phải họ thua cuộc.


Trước khi kư hiệp định Paris năm 1973, các nhà ngoại giao Hoa Kỳ đă hứa hẹn, mà không ghi thành văn bản, là sẽ viện trợ Việt Nam 4 tỹ Mỹ kim để Việt Nam tái thiết đất nước sau chiến tranh. Tuy nhiên, Bắc Việt cưỡng chiếm Nam Việt bằng vơ lực, đi ngược lại với tinh thần hiệp định Paris kư kết giữa các bên lâm chiến, và đă được nhiều nước công nhận. Dựa vào việc Bắc Việt không tôn trọng hiệp định Paris, Hoa Kỳ bác khước lời hứa trước kia. Hơn nữa, khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Ḥa sau hiệp định Paris, Bắc Việt cưỡng chiếm luôn số tài sản khổng lồ ước tính khoảng 6 tỷ Mỹ kim mà Hoa Kỳ đă để lại Việt Nam. Số tài sản nầy c̣n cao hơn lời hứa hẹn của Hoa Kỳ sẽ viện trợ cho Việt Nam 4 tỷ Mỹ kim trước đây. V́ cả hai lư do nầy, cho đến nay, cộng sản Việt Nam không thể mở miệng nhắc lại chuyện Hoa Kỳ hứa hẹn viện trợ để tái thiết Việt Nam sau 30 chiến tranh mà Hoa Kỳ đă can dự vào. Thua cuộc cờ toàn cầu, Bắc Việt lại thất bại luôn trong cuộc đấu trí để đ̣i viện trợ của Hoa Kỳ sau chiến tranh.


2.- THỰC TẾ SAU 30-4


Quan sát kỹ sinh hoạt xă hội Việt Nam sau khi cộng sản Bắc Việt chiếm được miền Nam năm 1975, mọi người đều nhận thấy rơ ràng ngay từ đầu, đại đa số những người Bắc, từ cán bộ, bộ đội đến thường dân, khi vào Nam đều học theo cách sống của người Nam, chứ hầu như người Nam không học theo người Bắc, trừ một thiểu số xu phụ theo chế độ mới, kè kè chiếc nón cối để tỏ ra là người “cách mạng”. Người Bắc thích ăn bận theo người Nam, đua đ̣i thời trang miền Nam, nghe nhạc Nam mà cộng sản gọi là “nhạc vàng”, đọc sách Nam, từ tiểu thuyết trữ t́nh, tiểu thuyết kiếm hiệp đến văn chương, triết học, và làm tất cả các cách để thành người Nam. Ngay cả những cán bộ cao cấp trong Bộ chính trị đảng Lao Động (năm 1976 cải danh thành đảng Cộng Sản) cũng từ bỏ bộ áo quần đại cán cao cổ để ăn bận Âu phục theo kiểu người Nam. Chẳng những thế, hầu như miền Bắc cũng được Nam hóa bằng sản phẩm của miền Nam. Lúc đó, đại đa số người nào ở miền Bắc vào cũng “tranh thủ” cho được tối thiểu ba thứ “đạp đồng đài”(10) để đem về Bắc sử dụng hoặc trang bị cho gia đ́nh. (Rất ít người như bà Dương Thu Hương chỉ lo đi mua sách miền Nam. Theo lời Dương Thu Hương, khi bà vào Sài G̣n th́ bà t́m đến các chợ sách để mua sách cũ và bà ta bị choáng ngợp v́ sách vở văn chương triết học ở miền Nam quá phong phú chứ không nghèo nàn và bị kềm kẹp như cộng sản tuyên truyền.)


Trong lịch sử thế giới, ai cũng biết người Mông Cổ nổi tiếng thiện chiến và chiếm được một đế quốc rộng lớn từ thời Thành Cát Tư Hăn (Genghis Khan, trị v́ 1206-1227). Cháu nội của Thành Cát Tư Hăn là Hốt Tất Liệt (Qubilai) tức Nguyên Thế Tổ (trị v́ 1260-1294) đem quân Mông Cổ vào chiếm Bắc Kinh năm 1264, rồi từ đó chiếm luôn toàn bộ nước Trung Hoa. Khi người Mông Cổ tiếp xúc và tiêm nhiễm nền văn minh và văn hóa Trung Hoa, th́ dường như họ không c̣n làø người Mông Cổ nữa. Có thể nói vó ngựa chiến chinh Mông Cổ oai hùng khắp Âu Á một thời đă hoàn toàn bặt tăm khi họ đặt chân vào đất trung nguyên Trung Hoa.


Cộng sản Bắc Việt, dầu chẳng oai hùng như người Mông Cổ, tiến quân vào miền Nam, chiếm đóng bằng bạo lực, nhưng cuối cùng bị choáng ngợp v́ sự phồn thịnh của miền Nam (mà họ gọi là phồn vinh giả tạo) và nền văn hóa đa dạng của miền Nam, một nền văn hóa vừa giữ bản sắc dân tộc, vừa ḥa hợp với tinh hoa của văn hóa Tây phương. Từ đó, người cộng sản Bắc Việt không c̣n là họ nữa, chỉ trừ có vỏ bọc là đảng Cộng Sản để nắm độc quyền lănh đạo đất nước.


Chẳng những chỉ có Bắc Việt được Nam hóa mà cả khối Quốc tế Cộng sản cũng biến chuyển theo. Ngay sau khi cộng sản chiếm Đà Nẵng, trước khi Sài G̣n sụp đổ, tại bán đảo Sơn Trà diễn ra một cuộc gặp gỡ vào đầu tháng 4-1975 giữa đại biểu của một số nước cộng sản, để quan sát đài truyền tin phát sóng của quân đội Hoa Kỳ đặt tại núi nầy. Sau khi nghe thuyết tŕnh viên cộng sản Việt Nam tŕnh bày về công suất lớn lao của đài phát sóng Hoa Kỳ đặt tại đây, đại diện Liên Xô làm thinh, đại diện Trung Cộng cười mỉa và chúc mừng Việt Nam, đại diện của Ba Lan rất thích thú. Trởû về lại Đà Nẵng, đại diện Ba Lan xin Uỷ ban Quân quản, do Hồ Nghinh làm chủ tịch, được dùng điện đài Đà Nẵng để liên lạc với Ṭa Đại sứ Ba Lan ở Hà Nội. Đại khái nội dung liên lạc là yêu cầu Ṭa Đại sứ Ba Lan điện về nước xin chính phủ Ba Lan tạm ngưng các chương tŕnh đặt mua máy truyền tin của Liên Xô, đợi phái đoàn quan sát về nước. Lư do chính của thái độ các đại diện các nước cộng sản, kể cả việc đại diện Trung Cộng cười mỉa, là v́ trước đó không lâu, vào cuối 1974, đầu 1975, tại Hà Nội, vừa mới khánh thành một trạm thông tin liên lạc do Liên Xô viện trợ cho Hà Nội mà Liên Xô khoe rằng đó là máy tối tân nhất thế giới lúc bấy giờ, với công suất chỉ bằng một phần hai mươi (1/ 20) công suất của trạm truyền tin của quân đội Hoa Kỳ đặt tại Sơn Trà, Đà Nẵng.(11)


Câu chuyện trên giải thích thắc mắc của nhiều người lư do v́ sao khi rút lui khỏi miền Nam Việt Nam ngày 30-4-1975, nhân viên Hoa Kỳ được lệnh để lại toàn bộ kho lẫm, máy móc, dụng cụ, vật liệu, trang thiết bị của tất cả các cơ sở Hoa Kỳ tại Việt Nam mà không phá hủy ǵ cả, từ đài phát thanh địa phương, đến ṭa đại sứ Hoa Kỳ ở Sài G̣n, và cả Trung tâm Nguyên tử lực tại Đà Lạt. Lúc đó, người ta cho rằng người Hoa Kỳ lo bỏ chạy nên không kịp phá hủy, nhưng ngay lúc đó cũng có dư luận cho biết rằng một nhân viên Hoa Kỳ tại Huế, trước khi rút lui, đă tháo một chốt chính làm tê liệt đài phát thanh Huế đặt tại Phú Bài (Thừa Thiên) khi chạy vào Đà Nẵng, liền bị ṭa lănh sự Hoa Kỳ tại đây khiển trách.


Cũng có dư luận cho rằng Hoa Kỳ cố t́nh để lại vật liệu và trang thiết bị cho cộng sản Việt Nam sử dụng, tạo thành nhu cầu mới cho cộng sản, đến khi hư hao hay cạn hết, th́ phải t́m mua lại nơi các nước tư bản. (Ví dụ người ta nói rằng ở miền Tây có một kho phân bón khổng lồ. Bắc Việt lấy được, chở ra Bắc sử dụng. Đến khi phân bón hết, ruộng đă lỡ dùng phân bón, nay không dùng không được, đành phải đi kiếm mua ở các nước tự do khác.)


Sau năm 1975, nhiều phái đoàn của các nước Liên Xô và Đông Âu đến thăm Việt Nam đều được xem cuộc “triển lăm nguội” của hàng hóa Hoa Kỳ và các nước phương Tây, cũng như tham khảo báo chí, sách vở khoa học kỹ thuật Âu Mỹ tại miền Nam.(12)


Như thế có thể người Hoa Kỳ đă nghĩ đến kế hoạch Moshe Dayan, và không phải chỉ nhắm vào cộng sản Bắc Việt, mà c̣n nh́n xa hơn, muốn “bày hàng triển lăm” kỹ thuật tối tân với các nước trong khối Quốc tế Cộng sản, mà từ lâu nay bị Liên Xô bưng bít che đậy. Phải chăng cuộc “triển lăm nguội” nầy của Hoa Kỳ đă lôi cuốn được các nước cộng sản, góp phần làm cho t́nh h́nh ở đây biến động mau lẹ, đưa đến sự sụp đổ của các nước cộng sản Đông Âu và Liên Xô vào các năm từ 1989 đến 1991?


3.- CỘNG SẢN BẮT ĐẦU THUA CUỘC

Trong cuộc chiến năm 1975, phải b́nh tâm mà nhận xét rằng một trong những lư do cộng sản Bắc Việt thành công là bộ máy tuyên truyền của cộng sản hoạt động có kế hoạch và mạnh mẽ hữu hiệu hơn phía Việt Nam Cộng Ḥa. Bộ máy tuyên truyền nầy đă làm việc có tính toán liên tục từ năm 1945, khá thành công ở trong nước cũng như trên thế giới. Năm 1956, ở ngoài Bắc xảy ra vụ Nhân Văn – Giai Phẩm. Cuộc đàn áp trí thức và văn nghệ sĩ của nhà cầm quyền Hà Nội diễn ra rơ ràng như thế, mà cộng sản bưng bít và tuyên truyền ngược lại, khiến ở trong Nam, nhiều người không tin là những chuyện đó có thật. “Chế độ miền Nam, tất nhiên là làm rầm rộ lên nhân vụ án nầy để tuyên truyền mặt trái của chế độ miền Bắc. Nhưng sau nầy, khi hỏi chuyện anh em miền Nam th́ được biết là họ không tin, họ tưởng là sự việc bị bịa đặt ra, chứ làm ǵ đảng có thể đối xử với trí thức miền Bắc tàn tệ đến mức như thế.” (13)


So với tŕnh độ văn hóa của toàn dân, học giả Nguyễn Hiến Lê, tác giả của khoảng trên 20 bộ sách nghiên cứu lớn nhỏ, phải được kể là một nhà thông thái. Ông Nguyễn Hiến Lê đă can đảm thú nhận những suy nghĩ và t́nh cảm của ông trước năm 1975: “Tôi vốn có cảm t́nh với Việt minh, với cộng sản; ghét thực dân Pháp, Mĩ, nhất là từ 1965 khi Mĩ đổ quân ào ạt vào miền Nam; tôi khinh những chính phủ bù nh́n của Pháp, Mĩ. Tôi phục tinh thần hi sinh, có kỉ luật của anh em kháng chiến và mỗi lần có thể giúp họ được ǵ th́ tôi sẵn ḷng giúp.”(14) Một người thông thái như ông Nguyễn Hiến Lê mà c̣n bị lầm lẫn về cộng sản, huống ǵ là đại đa số dân chúng Việt Nam. Sau năm 1975, chạm mặt với đời sống thực tế dưới chế độ cộng sản, ông Nguyễn Hiến Lê mới thấy rơ ḿnh đă lầm lẫn bấy lâu nay. Ông viết tiếp: “… muốn thấy chế độ đó ra sao th́ phải sống dưới chế độ dăm năm. Đó là bài học đầu tiên và vô cùng quan trọng mà tôi [Nguyễn Hiến Lê] và có lẽ 90% người miền Nam rút được từ 1975 tới nay [1981]“.(14)


Bên cạnh đó, phải kể thêm một hiện tượng tâm lư khá lạ lùng: trước năm 1975, không kể dân chúng ở ngoài chính quyền, ngay cả nhiều công chức hoặc sĩ quan binh sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, tuy làm việc và lănh lương chính phủ quốc gia, đôi khi cũng chao đảo và không mấy tin tưởng ở chính nghĩa Quốc gia của chế độ ḿnh đang phục vụ. Tuy nhiên, sau khi cộng sản vào chiếm miền Nam, th́ tất cả mọi người miền Nam đều tiếc nhớ một thời đă qua, hướng trở về chế độ Việt Nam Cộng Ḥa và từ đó ư thức Quốc gia dân tộc trong họ trổi dậy mạnh mẽ hơn cả thời trước nữa.


Như vậy, chính từ sau đỉnh cao chiến thắng quân sự ngày 30-4-1975, thiết lập được chế độ độc tài dựa vào bạo lực công an trị, cộng sản Hà Nội lại bắt đầu thua cuộc, mất hết nhân tâm, mất hết quần chúngï. Chẳng những cộng sản Hà Nội đă thua cuộc ở trong nước, càng ngày cộng sản Hà Nội càng thua cuộc trên thế giới. Các nước trên thế giới trước đây vốn có cảm t́nh với cộng sản Việt Nam, nay hoảng hốt trước cảnh vượt biên ồ ạt của dân chúng Việt Nam. Điều nầy khiến cho cả thế giới sực tỉnh. Không cần ai tuyên truyền, cả thế giới đều thấy rơ nhà cầm quyền Hà Nội đă mất ḷng dân đến độ nào, dân chúng mới bất chấp gian nguy, dùng tính mạng đánh cuộc với số phận, để t́m đường sống.


Những tác giả Tây phương trước đây viết bài ủng hộ cộng sản, nay lại quay qua đả kích cộng sản. Tiêu biểu cho những người nầy là sử gia Jean Louis Margolin, giáo sư tại Université de Provence (Pháp), một trong các tác giả viết bài trong sách Le livre noir du communisme [Sách đen về chủ nghĩa cộng sản], đă nói trong một cuộc phỏng vấn vào cuối năm 1999: “Thành thật mà nói, vào những năm 60, tôi đă từng xuống đường biểu t́nh ủng hộ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, tôi đă từng reo mừng với những cuộc chiến thắng tại Cam-bốt cũng như tại Việt Nam. Tôi từng nghe nói đến những vụ tàn sát Tết Mậu Thân 68, nhưng tôi tin và nghĩ rằng đó chỉ là sự tuyên truyền của Mỹ. Không phải chỉ một ḿnh tôi, mà tôi tin rằng rất nhiều người cùng thời với tôi đă bị sai lầm v́ những tuyên truyền sai lạc của cộng sản.”(15)


Có lẽ cũng nên thêm ở đây lời sám hối của nữ tài tử Jane Fonda. Năm 1972, bà Jane Fonda đến Bắc Việt chụp những tấm h́nh đăng khắp các báo trên thế giới quảng cáo cho cộng sản Bắc Việt. Về Hoa Kỳ, bà tham gia phong trào phản chiến để yêu cầu Hoa Kỳ rút quân. Năm 1988, chính Jane Fonda đă hối hận khi trả lời phỏng vấn của kư giả Barbara Walters: “Tôi sẽ c̣n hối tiếc đến lúc xuống mồ về những bức h́nh chụp tôi đứng cạnh mấy khẩu súng bắn máy bay, trông như tôi đang nhắm bắn các máy bay Mỹ… Hành động đó làm hại bao nhiêu chiến sĩ… Đó là hành động kinh khủng nhất mà tôi có thể phạm. Đúng là không biết suy nghĩ.”(16)


Dù luôn luôn tự hào là kẻ chiến thắng, nhưng cuối cùng cộng sản lại chạy theo học hỏi tất cả những ǵ do “Mỹ ngụy” để lại, kể cả việc bắt buộc phải tự từ bỏ chính sách kinh tế chỉ huy, chấp nhận nền kinh tế tự do vốn thịnh hành ở miền Nam và tại các nước tự do trên thế giới, mà họ gọi là kinh tế thị trường. Nay nền kinh tế thị trường không phải chỉ được áp dụng ở miền Nam như trước năm 1975, mà cả trên miền Bắc, nơi cộng sản đă bỏ công sức hơn 20 năm (1954-1975) để xây dựng và củng cố xă hội chủ nghĩa. Cộng sản mà không c̣n chính sách kinh tế chỉ huy th́ chắc chắn không c̣n là cộng sản nữa. Trong khi đó, nước Mỹ không bị hư hao một tấc đất; lại càng ngày càng mạnh; và cộng sản Việt Nam phải trải thảm đỏ để đón lănh tụ của Hoa Kỳ vào tháng 11-2000. Trong cuộc đón tiếp nầy, dầu nhà cầm quyền Hà Nội không thông báo, dân chúng đă đứng ngoài trời nhiều giờ trong thời tiết lạnh lẽo của mùa đông để chào mừng người khách quư Hoa Kỳ đầu tiên đến Việt Nam sau 1975. C̣n về phía “ngụy”, người dân Việt Nam ngày nay, kể cả những người ở ngoài Bắc đều hănh diện nếu được gọi là “ngụy”. “Ngụy” không nhào mà “ngụy” đi vào ḷng người, người Nam cũng như người Bắc, và đang càng ngày càng hiển hiện khắp nơi trong đời sống hằng ngày, to lớn và mạnh mẽ đến nổi nhà cầm quyền Hà Nội nay lại sợ “diễn biến ḥa b́nh”, c̣n hơn là thời chiến tranh súng đạn.


4.- NH̀N VỀ TƯƠNG LAI

Lúc mới cưỡng chiếm được miền Nam, cộng sản Hà Nội rất lo sợ phản ứng của dân chúng, nên việc đầu tiên là bắt ngay sĩ quan, công chức, cán bộ của chế độ Cộng Ḥa c̣n lại trong nước đi “học tập cải tạo”, thực chất là tập trung, cô lập, bắt giam dài hạn không tuyên án trên các vùng rừng thiêng nước độc, v́ cộng sản lo sợ họ là những người có khả năng tập họp, tổ chức, và lănh đạo dân chúng chống cộng sản. Số lượng sĩ quan và công chức bị bỏ tù tối thiểu là 1.000.000 người. Những người nầy bị tù tối thiểu là một năm (rất ít), có người hai năm (nhiều), ba năm, có người lên đến 15 năm hoặc 20 năm. Nếu tính trung b́nh một người bị tù 2 năm, và tối thiểu 1.000.000 người bị tù, th́ số thời gian mà người Việt nói chung bị cộng sản giam tù là 2 .000.000 năm.(17)Những người nầy lại ở trong độ tuổi trung niên sung măn để hoạt động, sản xuất, và có tŕnh độ văn hóa khá cao nếu so chung với tŕnh độ của toàn thể dân chúng Việt Nam.


Việc bắt giam sĩ quan, công chức, cán bộ Việt Nam Cộng Ḥa của cộng sản c̣n có mục đích đe dọa gia đ́nh những người có thân nhân bị tù, v́ nếu họ vọng động th́ thân nhân của họ khó có cơ hội trở về đoàn tụ gia đ́nh. Dầu chính sách nầy rất thâm độc, nhưng lúc đầu, ngay sau năm 1975, vẫn xảy ra những tổ chức bạo động chống nhà cầm quyền cộng sản, ví dụ vụ các ông Nguyễn Nhuận, Đặng Ngọc Quờn, nguyên là giáo sư Viện Đại Học Huế, vụ Ông Nguyễn Văn Bảy, nguyên giáo sư trường Kỹ Thuật Đà Nẵng, vụ nhà thờ Thánh Vinh Sơn ở Sài G̣n…Dĩ nhiên những cuộc bạo động nầy không thể thành công, nhưng đă nhen nhóm ngọn lửa đấu tranh trong ḷng dân chúng. Dần dần, người ta ư thức rằng phương thức bạo động khó thành công, nên quay qua phản ứng bất bạo động nhưng không kém phần cương quyết. Từ đây, bắt đầu sự lên tiếng của những nhà trí thức như Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Đ́nh Huy, Hoàng Minh Chính, Phan Đ́nh Diệu, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh. Sự lên tiếng nầy liền được đáp ứng ở trong cũng như ngoài nước. Tiếp đó, là những cuộc biểu t́nh bất bạo động của dân chúng ở Thái B́nh, Xuân Lộc


(Đồng Nai), Huế…



Một sự thật lư thú là hiện nay ở trong nước, dân chúng không c̣n phân chia Quốc gia hay cộng sản, mà tất cả đoàn kết thành một khối tranh đấu đ̣i hỏi tự do dân chủ, đối kháng với nhà cầm quyền độc tài cộng sản. Khi được nhà cầm quyền Hà Nội gởi đi lưu diễn ở Hoa Kỳ vào đầu tháng 3-2001, nữ ca sĩ Phương Thanh đă tuyên bố: “Nói rằng Phương Thanh hát dở, hay không thích tiếng hát của Phương Thanh th́ Phương Thanh xin tạ lỗi, nhưng nói rằng Phương Thanh là Việt Cộng th́ tội nghiệp cho Phương Thanh lắm! “(18)


Ngay cả những thành phần trước đây đă từng trung kiên với đảng Cộng Sản, nay cũng đứng về phía dân chúng, đ̣i hỏi dẹp bỏ đảng Cộng Sản. Tiêu biểu nhất là ư kiến của ông Vũ Đ́nh Huỳnh, một thời làm bí thư cho Hồ Chí Minh, gần cuối đời đă tỉnh ngộ và đề nghị: “”Muốn cho dân tộc ta không thua kém các dân tộc khác, muốn cho đất nước được thịnh vượng, dân ta không nghèo khổ măi th́ không thể thiếu một điều kiện tiên quyết: ấy là phải gạt bỏ sự lănh đạo của đảng Cộng Sản.”(19) Sau đó, ông Nguyễn Văn Trấn (1914-1998), gia nhập đảng Cộng Sản miền Nam ngay từ những ngày đầu mới thành lập, đă từng làm Phó bí thư Xứ uỷ Nam Kỳ năm 30 tuổi (1944), tập kết ra Bắc năm 1954, dân biểu Quốc hội Hà Nội trước năm 1975, cũng viết:” Tội ác của chế độ này [chế độ cộng sản Việt Nam], từ 40 năm nay, thật nói không hết.” (20)


Trong khi đó, ở ngoài nước, nhờ sống rải rác khắp nơi trên thế giới, cộng đồng người Việt hải ngoại tạo nên một địa bàn ngoại cứ rộng răi bất khả xâm phạm. Từ đó, cộng đồng người Việt hải ngoại là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho những thành phần yêu nước và ly khai với đảng Cộng Sản ở trong nước; đồng thời là một ngoại lực hỗ trở người Việt ở trong nước về mọi mặt, tạo niềm tin để họ tiếp tục cùng với cộng đồng ở hải ngoại tranh đấu, đưa đất nước ra khỏi chế độ cộng sản phi nhân vong bản hiện nay.


Trước t́nh h́nh đó, để lấy ḷng dân chúng lần nữa, ở trong nước, cộng sản Việt Nam mở phong trào đổi mới từ năm 1985. Nói là đổi mới nhưng vẫn duy tŕ độc quyền chính trị, lo sợ “diễn biến ḥa b́nh”, định hướng kinh tế xă hội chủ nghĩa, không cho tự do báo chí, bóp nghẹt tự do ngôn luận. Cho đến nay, ở trong nước chưa có một tờ báo tư nhân, chưa có một tổ chức hay đoàn thể chính trị nào đứng ngoài quốc doanh. Cộng sản kiếm cách đổi mới để tự cứu ḿnh chứ không phải để cứu dân tộc Việt Nam.


Ra bên ngoài, nhà cầm quyền cộng sản kiếm cách ve vuốt Việt kiều. Chính sách của cộng sản đối với Việt kiều có một điểm cần chú ư: khi dân chúng không chịu nổi cuộc sống dưới chế độ cộng sản, phải bỏ nước ra đi, th́ nhà cầm quyền Hà Nội gọi họ là phản động, phản quốc. Sau một thời gian ổn cư tại nước ngoài, người Việt hải ngoại chắt chiu tiết kiệm, gởi tiền về nuôi thân nhân càng ngày càng nhiều. Vào đầu thập niên 90, cộng sản liền đổi cách xưng hô, gọi những người vượt biên là “núm ruột ngàn dặm” của tổ quốc.


Những người Việt Nam ra đi định cư tản mác khắp thế giới, đông nhất là tại Hoa Kỳ. Dần dần, cộng đồng Việt Nam lớn mạnh và thành công trên đất khách, nay là quê hương thứ hai của ḿnh. Nhờ có điều kiện học hành, nhiều tinh hoa Việt Nam đă đóng góp vào sự phát triển và thịnh vượng chung của quê hương mới. Chế độ cộng sản liền kiếm cách lợi dụng, kêu gọi “núm ruột ở xa” hăy bỏ qua quá khứ, nh́n về tương lai, đóng góp xây dựng đất nước. Chính sách của cộng sản đối với người Việt ở hải ngoại có thể tóm tắt trong các điểm sau đây:

· Ḅn rút tiền bạc càng nhiều càng tốt.

· Chỉ sử dụng tay sai để kinh doanh, hoặc tuyên truyền đường lối chính sách nhà nước cộng sản.

· Lợi dụng trí thức thuộc ngành khoa học kỹ thuật, mời về nước để giảng dạy hoặc làm việc trong các ngành hoàn toàn chuyên môn về khoa học kỹ thuật, như bác sĩ, kỹ sư…

. Hoàn toàn không chấp nhận các phê b́nh hay góp ư thẳng thắn về chính trị để xây dựng quê hướng, những đ̣i hỏi về nhân quyền, dân quyền, và không chấp nhận những thành phần trí thức về khoa học nhân văn như triết học, tư tưởng, văn chương, sử học, xă hội học, trừ những thành phần t́nh nguyện làm tay sai tuyên truyền cho cộng sản để đổi lấy một số quyền lợi và hư danh nhất thời.

Dầu rất yêu nước, và rất khắc khoải về tiền đồ dân tộc, đại đa số người Việt ở nước ngoài, nhất là những thành phần tinh hoa trong các ngành thương măi, khoa học kỹ thuật, văn chương giáo dục, chẳng ai chấp nhận hợp tác với chế độ cộng sản Hà Nội. Hợp tác với nhà cầm quyền Hà Nội chỉ giúp kéo dài một chế độ vong bản, phi nhân, từ đó gián tiếp kéo dài thêm niềm thống khổ triền miền của dân tộc Việt.


Kinh nghiệm Đông Âu cho thấy khi dân chúng nh́n ra chân tướng phản dân hại nước của chế độ cộng sản, đồng thời ư thức được tự do dân chủ, dân quyền và nhân quyền, tự họ đứng lên lật đổ chế độ cộng sản để cứu nguy dân tộc. Tuy đảng Cộng Sản Việt Nam hiện đang lợi thế nhờ cầm quyền bằng bạo lực công an trị, nhưng thời điểm giải trừ chế độ nầy đang khởi động, và chắc chắn sẽ lớn mạnh, nhất là một khi cộng đồng người Việt ở hải ngoại càng ngày càng đông đảo, và khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, nhà cầm quyền cộng sản không thể che đậy độc tài, nói láo một chiều để đánh lừa như trước đây.


Tiến tŕnh dân chủ và dân quyền trên thế giới hiện nay là không thể đảo ngược được; những nhà nước độc tài càng ngày càng bị lên án và cô lập. Bằng chứng là khi Lê Khả Phiêu, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam viếng thăm nước Pháp từ 21 đến 25-5-2000, chẳng có đài truyền h́nh nào ở Paris đưa tin. Rải rác vài báo viết ít ḍng ngắn ở trang trong và nhân đó chỉ trích chế độ cộng sản Việt Nam, kể cả các báo trước đây ủng hộ cộng sản Việt Nam như tờ Libération [Giải Phóng]. Đặc biệt báo Nouvel Observateur [Người Quan Sát Mới] số ngày 31-5 chạy bài của nhà báo nổi tiếng Delfeil de Ton, với tựa đề “Một Pinochet này nữa”. Trong bài báo nầy có đoạn viết: “Pinochet vừa thăm nước Pháp; không có ai đ̣i bắt giữ hắn. Hắn mang tên Lê Khả Phiêu, cái tên rất khó đọc. Khác với Pinochet ở Chili, tội ác thuộc về quá khứ, đă về hưu, Lê Khả Phiêu đang tại chức, đang gây tội ác, tổ chức của ông ta từng gây nhiều vụ ám sát, giết người, nhiều người chết trong biển cả khi trốn chạy chế độ độc ác của ông ta. Ông ta không cho phép một chút quyền tự do tư tưởng và tự do báo chí nào…”(21)


Do tất cả những lẽ trên, câu nói của Moshe Dayan đúng là một lời tiên tri về tương lai cuộc chiến vừa qua: “Bắc Việt sẽ thất trận khi họ chiếm được Sài G̣n.” Chính v́ chiếm được Sài G̣n năm 1975, nên ngay sau đó chẳng những cộng sản Việt Nam, mà cả cộng sản thế giới cũng bắt đầu thất trận. Cho nên có thể xem ngày 30-4 chỉ là ngày sụp đổ tạm thời của Việt Nam Cộng Ḥa, nhưng lại chính là khởi điểm đánh dấu sự sụp đổ vĩnh viễn của huyền thoại cộng sản Việt Nam trong ḷng dân tộc Việt Nam. Sự sụp đổ của huyền thoại cộng sản càng làm cho chính nghĩa Quốc gia dân tộc xuyên suốt từ thời tổ tiên chúng ta lập quốc, bị chao đảo một thời gian v́ hỏa mù của lư thuyết Mác xít ngoại lai, nay lại sáng tỏ hơn bao giờ cả. Tinh thần Quốc gia Dân tộc bất di dịch là chân lư ngàn đời của dân chúng Việt không thể nào bị đánh bại. Chắc chắn trước t́nh h́nh quốc nội cũng như quốc tế thuận lợi như trên, một ngày không xa, chính thể Quốc gia sẽ phục sinh, nhân dân Việt Nam sẽ được tự do, hạnh phúc và phú cường.




TRẦN GIA PHỤNG
(Toronto)





CHÚ THÍCH:

1. Nguyễn Tiến Hưng and Jerrold L. Schester, The Palace File, Harper & Row, Publishers, New York, 1986, tr. 350. Nguyên văn: “North Vietnam will lose the war when it takes over Saigon.” [Sách The Palace File được các ông Cung Thúc Tiến và Nguyễn Cao Đàm chuyển dịch sang tiếng Việt dưới nhan đề Hồ sơ dinh Độc Lập, vơi một số những thay đổi do Nguyễn Tiến Hưng; Chu Xuân Viện nhuận sắc, Nxb. C & K Promotions, Inc., Los Angeles, không đề năm xuất bản. Trong sách nầy, câu nói của Moshe Dayan được trích dẫn ở trang 594.]


2. Nguyễn Đ́nh Tuyến, Những biến cố lớn trong 30 năm chiến tranh tại Việt Nam 1945-1975, Houston, Texas, 1995, tr. 19.


3. Roger Warner, Shooting at the Moon [Bắn trăng], Steerforth Press, South Royalton, Vermont, 1996, tr. 333-334. Sách nầy được chọn là sách hay nhất về bang giao quốc tế của Câu lạc bộ Overseas Press, Hoa Kỳ.


4. Roger Warner, sđd. tr. 336. Nguyên văn: “that it might be worthwhile to sacrifice South Vietnam. Rather than squander more American lives and billions of dollars trying to prop up South Vietnam, with little chance of succeeding, why not accede to its failure in exchange for an opening to China, in order to weaken the real ennemy, the USSR?“.


5. Roger Warner, sđd. tr. 336. Nguyên văn: “So I came to the conclusion, and this may sound thoroughly cynical to you, that we would be better off not ro win this war. Particularly because the Chinese had made a breakthrough to us, and it was far more important to get the Chinese broken off from the Soviets and leaning to one side in our favor than for us to win in Vietnam.” [Bill Sullivam là một nhà ngoại giao kỳ cựu của Hoa Kỳ, đă từng làm đại sứ Hoa Kỳ tại Ai Lao, thứ trưởng Bộ Ngoại giao đặc trách Đông Á và Thái B́nh Dương, phụ tá và sát cánh cho đến phút chót với Henri Kissinger trong các cuộc thương thuyết tại hội nghị Paris chấm dứt chiến tranh Việt Nam.]


6. John S. Bowman, tổng biên tập, The Vietnam War, Day by Day [Chiến tranh Việt Nam, việc từng ngày], Mallard Press, New York, 1989, tr. 190.


7. Roger Warner, sđd. tr. 333. Nguyên văn: “that losing the Vietnam War would be healthier for the U.S. than winning it. That losing was in the national interest. That it was a plus… It was a radical notion at the time, that by losing the war and by abandoning our Southeast Asian allies to their fate we would be doing the right thing.”


8. Lời của Lê Duẩn, bí thư thứ nhất đảng Lao Động Việt Nam. (Vũ Thư Hiên, Đêm giữa ban ngày, hồi kư chính trị của một người không làm chính trị, Nxb. Văn Nghệ, California, 1997, tr. 422, phần chú thích.)


9. Một ví dụ rơ rệt nhất trong lịch sử Việt Nam, là vào năm 1801, nhà Tây Sơn đem quân vây Quy Nhơn do Vơ Tánh và Ngô Tùng Châu của lực lượng Nguyễn Phúc Ánh trấn giữ. Theo kế hoạch của Vơ Tánh, Nguyễn Phúc Ánh chịu thua trận nầy, bỏ Quy Nhơn, tung quân ra đánh chiếm Phú Xuân, rồi ra Bắc hà dẹp nhà Tây Sơn,
thống nhất đất nước.


10. Đạp đồng đài: tức xe đạp, đồng hồ, và radio transistor. (Lúc đó có nhiều từ ngữ rất lạ lùng về việc nầy: ví dụ đồng hồ không người lái tức đồng hồ tự động, đồng hồ có đèn tức đồng hồ dạ quang, đồng hồ có cửa sổ tức đồng hồ có khung ngày.)


11. Chuyện nầy do một cán bộ tên Phương, thuộc Uỷ ban Khoa học Xă hội Hà Nội, được gởi vào Nam để nghiên cứu kế hoạch văn hóa, kể tại nhà của nhà văn Phan Du tại Đà Nẵng vào thời điểm trên, người viết có mặt trong buổi nói chuyện nầy.


12. Một câu chuyện mà người viết nghe kể tại Sài G̣n trước năm 1980: Khi thủ tướng Cộng Ḥa Dân Chủ Đức (Đông Đức), ông Erich Honecker (1912-1994), qua thăm Việt Nam, ghé Sài G̣n, lúc đó đă có tên là Thành phố Hồ Chí Minh. Honecker đề nghị thuê các trí thức Sài G̣n sang làm việc tại Đông Đức, trả bằng ngoại tệ qua nhà cầm quyền cộng sản. Chủ tịch Uỷ Ban Nhân Dân TPHCM lúc đó là Vơ Văn Kiệt đồng ư ngay v́ nhà nước cộng sản rất cần ngoại tệ. Theo nhu cầu về chuyên viên của chính phủ Đông Đức, ông Vơ Văn Kiệt lên danh sách các chuyên viên đă tốt nghiệp các trường đại học Đông Âu, Liên Xô và Trung Cộng, nhưng Honecker lắc đầu từ chối, và tự ḿnh đưa ra một danh sách nêu đích danh tên tuổi những chuyên viên khoa học kỹ thuật miền Nam đă tốt nghiệp tại miền Nam, cũng như ở Âu Mỹø c̣n ở lại miền Nam.


13. Nguyễn Minh Cần, Công lư đ̣i hỏi, Nxb. Văn Nghệ, California, 1997, tt. 76-77.


14. Nguyễn Hiến Lê, Hồi kí tập III, Nxb. Văn Nghệ, California, 1988, tt. 17-18, 25.


15. Cuộc phỏng vấn do Thanh Thảo thực hiện, nguyệt san Việt Nam Dân Chủ, số 40, California, tháng 1-2000. (tài liệu rút từ Internet, http//www.Imvntd.org/vndc0100/bai06.htm). Những chữ in đậm do người viết bài nầy muốn nhấn mạnh.


16. * Ngô Nhân Dụng, “Jane Fonda hối tiếc”, http://www.nguoi-viet.com/spcl/0622/binhluan.htm * Xin xem thêm về Jane Fonda: http://www.rjgeib.com/thoughts/fonda/fonda.html


17. Số người Việt Nam Cộng Ḥa bị tù sau năm 1975 chưa từng được cộng sản tiết lộ. Sau khi thăm ḍ nhiều người bị tù ở nhiều trại học tập tại các tỉnh khác nhau, người viết chỉ đưa ra con số ước chừng mà thôi. Nhiều người cho biết con số thật sự bị tù nhiều hơn, phải trên 1.000.000 người, v́ chẳng những quân nhân, công chức, mà cán bộ xă ấp ở nông thôn, và cả phụ nữ nữa, cũng bị đi tù nhiều năm


18. Việt Mercury, San Jose, California, 9-3-2001, http://www.vietmercury.com/2001/week10/News/Story01.html)

(Nữ ca sĩ Phương Thanh, trả lời phỏng vấn của thông tín viên Đức Hà)


19. Vũ Thư Hiên, sđd. tr. 303. Lời nói trên là của ông Vũ Đ́nh Huỳnh nói với con là nhà văn Vũ Thư Hiên năm 1986. Ông Vũ Đ́nh Huỳnh gia nhập đảng CS năm 1930, từng chứa chấp, nuôi ăn trong nhà tại Hà Nội những cán bộ cộng sản, kể cả ông Hồ Chí Minh. Ông Vũ Đ́nh Huỳnh c̣n là bí thư của ông Hồ, Vụ trưởng Vụ lễ tân Bộ ngoại giao cộng sản cho đến khi hưu trí năm 1964.


20. Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ và Quốc Hội, Nxb. Văn Nghệ, California, 1995, tr. 345.


21. Thành Tín, “Pháp du phiêu lưu kư”, Thông Luận.


http://www.nvbonphuong.com/forums/showthread.php?16761 7-30-th%C3%A1ng-4-th%E1%BB%AD-nh%C3%ACn-l%E1%BA%A1i



at 2:02 AM







1 comment:







Nguyen TriApril 30, 2019 at 3:21 PM

Rất sâu sắc. Xin cám ơn chú Trần Gia Phụng đă chiếu một chùm ánh sáng vào thời điểm âm u nhất của lịch sử Việt Nam.
Reply

florida80
06-23-2019, 21:45
Tuổi Trẻ Xinh Đẹp Không Phải Là Vốn Liếng Lớn Nhất Của Người Phụ Nữ






Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân. (Ảnh: Pinterest)




Người phụ nữ nào cũng đều có tuổi trẻ, nhưng nếu phụ nữ cả đời chỉ muốn lưu giữ thanh xuân, cự tuyệt tuổi già, th́ đó không phải là cách làm hay. Một người phụ nữ khôn ngoan sẽ không sợ tuổi già, mà biết cách từ từ bồi dưỡng sáu điều này khi c̣n trẻ, v́ đó mới chính là ưu thế tốt nhất trong cuộc đời người phụ nữ.


Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân, sống cuộc sống của chính ḿnh, lưu giữ được ư nghĩa của cuộc sống và những điều quan trọng có giá trị.





1. Sự giáo dưỡng của phụ nữ

Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng.

Người phụ nữ có giáo dưỡng, làm việc ǵ cũng tự nhiên thoải mái, thỏa đáng đúng đắn, không khoa trương, không khoe mẽ, như một cây hoa lan, tự nhiên tỏa hương thơm ngào ngạt.

Người phụ nữ có giáo dưỡng thấu hiểu ḷng người, thấu t́nh đạt lư, không ngây thơ, không cực đoan, trước bất kỳ thay đổi đột ngột nào cũng giữ tâm thế “gặp khó mà không nao núng”.




2. Sự sạch sẽ của phụ nữ

Sạch sẽ là ăn mặc tươm tất, dáng vẻ đoan trang, với một trái tim thuần khiết, một tầm nh́n rộng mở. Sạch sẽ là biết chú trọng vào bản thân, tự tin và tràn đầy sức sống.

Có rất nhiều người phụ nữ trong cuộc sống này, xinh đẹp mê người, hài hước cuốn hút, hoạt bát dễ thương, nhưng chỉ có cô gái sáng sủa sạch sẽ là luôn lưu lại ấn tượng măi măi không quên.










Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng. (Ảnh: Onet Kobieta)








3. Sức mạnh của phụ nữ

Cảm giác an toàn nhất của phụ nữ, chính là xuất phát từ nội tâm. Sức mạnh của người phụ nữ không phải là lấy một người giàu có, mà là sự quyết tâm, là sức ảnh hưởng, là năng lực đem lại hạnh phúc cho chính ḿnh. Dáng vẻ tràn đầy sức mạnh của bạn, chính là diện mạo cho cuộc sống tương lai.




4. Sự dày công tu dưỡng của phụ nữ

Người phụ nữ có tu dưỡng sẽ không dần phai mờ theo thời gian, mà ngày càng rực rỡ chói lọi. Sự tu dưỡng nh́n có vẻ b́nh thường, nhưng lại bao hàm vẻ đẹp của trí tuệ, phẩm đức, sự cuốn hút và xinh đẹp măi không úa tàn.




5. Khí chất của phụ nữ

Khí chất của phụ nữ có được từ sự tu dưỡng nội tâm bên trong và một tâm thái ôn ḥa. Giống như nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Dương Giáng từng nói: “Tôi không tranh giành với ai, cũng không ai đáng để tôi tranh giành”.

Khí chất chân chính của phụ nữ đến từ sự điềm đạm và biết thế nào là đủ. Đời này kiếp này quá ngắn ngủi, biết đủ là hạnh phúc, chính là ch́a khóa cho sự an yên.




Sự khắc họa về nhà văn Dương Giáng cũng như vậy, bà sinh ra đă là một người phụ nữ tài năng, nhưng trên đường đời, bà và người bạn đời sớm đă quyết tâm tập trung vào học thuật, cự tuyết những mê hoặc ở thế giới bên ngoài, từ lâu đă can tâm t́nh nguyên ḥa ḿnh vào thế giới b́nh thường, đây chính là ch́a khóa để nuôi dưỡng thể xác và tâm hồn cũng như tạo phúc cho người khác.




6. Phẩm chất của người phụ nữ

Thiện lương luôn là con át chủ bài của người phụ nữ. Có nhiều người từng nói với rằng, tại sao càng lương thiện, th́ lại càng bị kẻ xấu hăm hại. Về bản chất mà nói, lương thiện không phải là sai, mà là do người phụ nữ đôi lúc thiếu kỹ năng bảo vệ bản thân. Bởi v́, lương thiện là thứ dễ rung động ḷng người nhất nên hay bị lợi dụng.

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hi vọng mỗi người phụ nữ đều đẹp cả nội tâm bên trong lẫn h́nh thức bên ngoài.




Tuệ Tâm (Theo Secretchina

florida80
06-23-2019, 21:48
Tự Do Không Hề Miễn Phí - Đỗ Ngà









Các bạn có biết, Việt Nam có bao nhiêu cơ quan báo chí không? Hiện này cả nước có 858 cơ quan báo in, 105 báo điện tử. Toàn bộ 64 tỉnh và thành phố của Việt Nam, mỗi tỉnh đều có ít nhất 1 đài phát thanh và 1 đài truyền h́nh. Vậy tính ra thêm 128 cơ quan phát thành và truyền h́nh địa phương. Trung ương c̣n có VTV. Như vậy tổng số cơ quan báo chí các loại là 1092 với cả triệu nhân viên. Nhưng tất cả những tờ báo này đều quy về một tổng biên tập duy nhất, đó là Vơ Văn Thưởng. Hơn ngàn tờ báo nhà nuớc nhưng không một tờ báo tư nhân nào tồn tại. Như vậy tiếng nói người dân ở đâu? Hoàn toàn không có, thế nhưng trong điều 25 Hiến pháp cho phép tự do báo chí.


Các bạn có biết, Việt Nam có Quốc hội với 487 người, th́ hết 468 người là đảng viên ĐCS, và 19 người là không đảng phái. Tỷ lệ đang viên là 96%, trong 19 người không là đảng viên ấy cũng là loại làm cảnh cho có vẻ "dân chủ" chứ thực chất những kẻ đó nhiệm vụ cũng gật mà thôi, ông Dương Trung Quốc là ví dụ. Vậy trong quốc hội CS gần như 100% là người CS. C̣n chỗ nào cho tiếng nói của dân? Hoàn toàn không có.




Vậy tiếng nói của dân ở đâu? Ở facebook - một công cụ do người Mỹ sáng tạo ra, nơi đó là duy nhất người dân cất lên tiếng nói của ḿnh. Ban đầu, các tờ báo nhà nước đều có fan page bên facebook, v́ nơi đó giúp bạn đọc dễ t́m đến bài đọc bằng một cái chạm thay v́ phải tốn nhiều thao tác hơn để vào website của báo. Chính v́ thế, các tờ báo nước ngoài đều có trang fan page để tiếp cận bạn đọc dễ dàng và cũng để quảng bá tờ báo rộng răi. Điều rất đỗi b́nh thường thế, nhưng với báo chí CS th́ hoàn toàn khác.




Vào năm 2016, Cục Báo Chí Việt Nam ra công văn 779/CBC-TTPC nhằm kiểm duyệt các trang fan page v́ trên đó, khi đọc comment người ta thấy hiện lên sự sai trái của chính sách nhà nuớc và ḷng dân không thuận những ǵ Đảng làm. Thế là hàng loạt trang fan page đóng cửa. Trong đó có trang fan page của Ban Tuyên Giáo v́ bị dân chửi dữ quá. Đặc biệt, Báo Nhân Dân không bao giờ mở fan page. Nhớ mấy năm trước đây, cổng Thông Tin Chính Phủ mở để tương tác với nhân dân, bị nhiều comment chất vấn ad không thể đối đáp được nên đă block hết những người đó.




Fan page trên Facebook là nơi duy nhất dân tương tác với chính quyền. Thế nhưng họ đă cuốn gói tháo chạy né tránh. Điều đó chứng tỏ chính quyền không có thiện chí đối thoại với nhân dân. Mặc dù có đến 1092 cơ quan báo chí nhưng chỉ làm mục đích tuyên truyền một chiều. Báo chí nhà nước né dân, và cả lănh đạọ nhà nước cũng né. Không một quan chức nào công khai nick trên Facebook. Họ không đối thoại với dân, né tránh tương tác, thay vào đó là chính quyền dùng đến công an ch́m nổi để truy lùng bắt bớ những ai dám nói lên những điều khó nghe đối với chính quyền. Đó là cách chính quyền "lắng nghe" dân.




Tiếng nói người dân bị bóp nghẹt như thế. Tiếng nói trên truyền thông không, tiếng nói trong nghị trường cũng không. Vậy làm ǵ để tiếng nói của sự thật lan toả? Chỉ c̣n mỗi người trong chúng ta nỗ lực truyền tải. Sự thật bị chặn đủ đường nên khai dân trí phải chấp nhận sự chuyển biến chậm chạp. Tự do không hề miễn phí, nó đ̣i một cái giá rất đắt. Dân tộc nào không đủ khả năng trả cho tự do một giá đắt đỏ, th́ dân tộc đó chỉ đáng là nô lệ. Muốn sang, không thể mặc măi áo của kẻ hèn được.




Fb. Đỗ Ngà

florida80
06-23-2019, 21:49
Tướng Lưu Á Châu Nói Về Niềm Tin Và Đạo Đức - Nguyễn Hải Hoành Lược Dịch Và Ghi Chú








Lời giới thiệu: Dưới đây là phần lược dịch bài nói ngày 11/09/2002 của Lưu Á Châu – hồi đó là Thiếu tướng không quân, Chính uỷ bộ đội không quân Quân khu Thành Đô Trung Quốc, trước các cán bộ quân đội cấp tiểu đoàn trở lên tại căn cứ không quân Côn Minh, Vân Nam. Lưu Á Châu từng là giáo sư thỉnh giảng của ĐH Stanford Mỹ. Ông đồng thời là một nhà văn có tiếng, chủ nhân một số giải thưởng văn học.




Người phê phán văn hoá Trung Hoa

Trong quá khứ, tôi trước tiên là người kế thừa văn hoá Trung Hoa, sau đó mới là người phê phán văn hoá Trung Hoa. Hiện nay tôi trước tiên là người phê phán văn hoá Trung Hoa sau đó mới là người kế thừa.




Lịch sử phương Tây là một bộ sử sửa cái xấu, cái sai thành cái tốt, cái đúng. Lịch sử Trung Quốc th́ là một bộ sử sửa cái tốt cái đúng thành cái xấu cái sai. Thời cổ, phương Tây cái ǵ cũng cấm, chỉ có điều không cấm bản năng con người. Trung Quốc cái ǵ cũng không cấm, riêng bản năng th́ cấm.




Người phương Tây dám thể hiện bản thân, tức thể hiện tư tưởng ḿnh và c̣n dám phô bầy thân xác loă lồ của ḿnh. Trung Quốc chỉ biết mặc quần áo, mặc quần áo cho tư tưởng. Mặc bao giờ cũng dễ hơn cởi. Phương Tây đả kích mặt đen tối của ḿnh, cho nên t́m được ánh sáng, tư tưởng của họ đang bay bổng. Chúng ta ca ngợi sự sáng sủa của ḿnh, kết quả đem lại bóng tối ngh́n năm.




Trung Quốc không có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Hegel từng nói: “Trung Quốc không có triết học.” Tôi cho rằng mấy ngh́n năm nay Trung Quốc chưa sản sinh được nhà tư tưởng nào. Nhà tư tưởng tôi nói là những người như Hegel, Socrates, Plato, những nhà tư tưởng ấy có cống hiến to lớn đối với tiến tŕnh văn minh nhân loại. Lăo Đan [tức Lăo Tử – ND], bạn nói ông ấy là nhà tư tưởng phải không?




Chỉ dựa vào “Đạo đức kinh” 5.000 chữ mà có thể làm nhà tư tưởng ư? Đấy là chưa nói “Đạo đức kinh” của ông có vấn đề.

Khổng Tử có thể coi là nhà tư tưởng chăng? Thế hệ chúng ta xem xét ông thế nào? Tác phẩm của ông bị xem xét ra sao? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho nội tâm người Trung Quốc một hệ thống giá trị có thể đối kháng quyền lực thế tục. Cái mà ông cung cấp là tất cả xoay xung quanh quyền lực.




Nếu Nho học là một tôn giáo th́ đó là một tôn giáo rởm; nếu là tín ngưỡng th́ là tín ngưỡng rởm; nếu là triết học th́ đó là triết học của xă hội quan trường hoá. Xét trên ư nghĩa này th́ Nho học có tội với người Trung Quốc.




Trung Quốc không thể có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Xă hội Trung Quốc là xă hội binh pháp, dân tộc ta chỉ tôn sùng nhà mưu lược. Một Gia Cát Lượng chẳng mấy thành công về sự nghiệp lại được người ta kỷ niệm nhiều lần. Ông ấy bụng dạ kém khoáng đạt, cách dùng người cũng chưa thích hợp.




Có tư liệu cho thấy ông ta c̣n là kẻ lộng quyền. Nhưng chính con người như thế lại được nâng lên tầm cao phát sợ. Đây cũng là một phác hoạ tâm hồn dân tộc ta. Dưới h́nh thái xă hội như thế có ba loại hành vi thịnh hành ở Trung Quốc.




Ba loại hành vi thịnh hành tại Trung Quốc

1.Thuật nguỵ biện. Con trai tôi năm nay thi vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí tốt nhất Trung Quốc. Tôi bảo nó: Đưa giáo tŕnh cho bố xem. Đọc xong tôi bảo thứ này không đáng đọc. Trong giáo tŕnh có một suy đoán như sau: Trung Quốc phát minh ra thuốc nổ; thuốc nổ truyền tới châu Âu đă phá tan dinh luỹ phong kiến của châu Âu. Thật nực cười. Thuốc nổ anh phát minh ra phá tan dinh luỹ phong kiến của người ta, thế sao dinh luỹ của chính anh lại không bị phá vỡ? Ngược lại c̣n vững chắc hơn?




Tại Đại học Quốc pḥng Trung Quốc, khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán đồng như sau: Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan th́ ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không có lối ra biển cả. Đó là sự nguỵ biện. Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc biển, đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lư, Anh Quốc có thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không?

Trung Quốc mất biển, chủ yếu là do tầng lớp thống trị Trung Quốc nhiều đời chưa có quan điểm Quyền lực biển.




Có lẽ mọi người chưa chú ư tới chuyện một số hội Phật Giáo, Đạo giáo thường đứng ra chủ tŕ việc phê phán một số đoàn thể mê tín phong kiến, các vị đạo trưởng ung dung nói năng, phê phán người ta là mê tín phong kiến. Tôi muốn cười thầm nhưng lại không nhịn được cười thành tiếng. Bảo người ta là mê tín phong kiến, lẽ nào ông là duy vật chăng? Chẳng phải cũng là mê tín đó sao?




2. Đối ngoại lôi kéo vỗ về, đối nội tàn nhẫn. Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc hầu như đồng thời cất bước nhưng châu Âu h́nh thành nhiều quốc gia nhỏ, Trung Quốc h́nh thành một đại đế quốc thống nhất. Nói tới chuyện này chúng ta thường hí hửng phấn khởi. Thực ra châu Âu h́nh thành nhiều quốc gia như thế chính là một dạng thể hiện tư tưởng tự do của họ. Tuy h́nh thành nhiều quốc gia như vậy nhưng bao nhiêu thứ có liên quan đến văn minh nhân loại chính là sinh ra từ các tiểu quốc chia tách ra ấy.

C̣n chúng ta đă làm được ǵ cho văn minh thế giới? Có thể khẳng định, thống nhất giang sơn có mối quan hệ tất nhiên nào đó với tư tưởng thống nhất. Xă hội mưu lược là xă hội hướng nội.




Tôi từng nghiên cứu kỹ sự khác biệt giữa Trung Quốc với Mỹ. Trên mặt công việc quốc tế, về cơ bản Trung Quốc mềm mỏng, c̣n trên mặt công việc trong nước th́ cứng rắn. Nước Mỹ ngược lại, họ rắn trên mặt công việc quốc tế, mềm trên mặt công việc trong nước. Chẳng c̣n nhớ trong một cuốn sách nào đấy tôi có đề cập vấn đề này, có lẽ là cuốn Đánh giá nguy hiểm tác chiến với Đài Loan, và kết luận: Chuyện này là do sự khác biệt văn hoá quyết định.




Văn hoá Trung Quốc có tính khép kín, kín đáo, hướng nội. Văn hoá Mỹ th́ cởi mở, hướng ngoại. Tư tưởng đại nhất thống cũng là tư tưởng kiểu hướng nội. Điều đó giải thích v́ sao trước bọn xâm lược nước ngoài th́ chúng ta là bầy cừu, trước đồng bào ḿnh th́ chúng ta là lang sói. Ngót trăm lính Nhật là đủ để áp giải 50 ngh́n tù b́nh quân Quốc Dân Đảng đến Yến Tử Cơ [một địa danh thuộc tỉnh Giang Tô – ND] xử bắn. Chưa nói đến chống lại, các tù binh này chẳng có cả tới dũng khí bỏ chạy nữa kia.




3. Hành vi thô bỉ. Sự thô bỉ về tinh thần ắt đem lại sự thô bỉ trong hành vi. Sự cao quư tinh thần ắt sẽ đem lại sự cao quư trong hành vi. Khoảng hai chục năm trước khu phố nhà tôi có xảy ra chuyện như sau: Một đôi vợ chồng li dị, ông chồng dẫn cô bồ mới về nhà, hai vợ chồng căi nhau. Bà vợ chạy lên gác trên muốn nhảy lầu. Rất nhiều người xúm lại xem. Có kẻ v́ hí hửng khi thấy người khác gặp tai nạn mà hét to: “Nhảy đi, nhảy đi!” Về sau cảnh sát đến cứu được bà kia xuống, những người xem thậm chí c̣n cảm thấy tiếc rẻ.




Tôi thở dài một cái rồi về nhà, mở ti-vi xem. Đúng lúc ấy trên ti-vi đang chiếu bộ phim kể về một chuyện có thật xảy ra ở châu Âu. Chuyện như sau: Một nước nào đó, nhớ mang máng là Hungary th́ phải, 70 năm trước có một anh thợ mỏ trẻ sắp cưới vợ. Trong lần cuối cùng xuống giếng mỏ trước ngày cưới th́ mỏ xảy ra sụt lở, anh thợ kia măi măi không thể trở về. Cô dâu không thể tin rằng người yêu của ḿnh có thể bỏ cô mà đi, cứ thế đằng đẵng chờ 70 năm trời.




Cách đây ít lâu người ta sửa lại hầm mỏ, phát hiện thấy trong vũng nước đọng ở chỗ sâu có một xác người. Đó chính là chàng rể- thợ mỏ nọ bị vùi dưới giếng 70 năm trước. V́ dưới ấy không có không khí, xác lại ngâm trong nước có khoáng chất nên người ấy trông vẫn trẻ như lúc chết. Cô dâu th́ đă là bà lăo tóc bạc phơ.

Bà cụ ôm lấy người yêu khóc nức nở. Bà quyết định tiếp tục làm lễ cưới của họ. Cảnh này thật quá xúc động: Cô dâu 80 tuổi mặc áo cưới trang trọng một màu trắng như tuyết. Tóc cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà th́ vẫn trẻ như xưa, mắt nhắm nghiền nằm trên cỗ xe ngựa. Hôn lễ và tang lễ đồng thời tiến hành. Bao nhiêu người rơi lệ.




Vụ 11/9 thử thách tŕnh độ đạo đức quốc dân

Vụ 11/ 9 năm ngoái là sự việc có thể khảo nghiệm tŕnh độ đạo đức của dân tộc ta nhất. Hôm nay [tức 11/09/2002 – ND] vừa đúng tṛn một năm sự kiện ấy. Vụ 11/ 9 tuy không thể thay đổi thế giới nhưng đă thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới sau ngày ấy rất khó trở lại trước sự kiện này.




Khi xảy ra vụ 11/9, ít nhất trong một quăng thời gian sau đó nước ta bị bao phủ bởi một bầu không khí không lành mạnh. Tối hôm 12/9, có người bạn gọi điện thoại cho tôi nói sinh viên ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa đang khua chiêng gơ trống. Tôi bảo đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc c̣n chưa lọt vào ṿng sau kia mà, phải đến mồng 7/10 đội Trung Quốc mới đấu trận cuối cùng với đội Các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, nếu thắng th́ sẽ lọt vào danh sách dự World Cup. Một lúc sau mới biết th́ ra sinh viên Trung Quốc đang chúc mừng việc toà tháp đôi Mỹ bị đánh sập.




Báo chí nước ngoài đưa tin: Hồi ấy có một đoàn nhà báo Trung Quốc đang ở thăm Mỹ, khi thấy h́nh ảnh toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới bị đánh phá, các thành viên đoàn nhà báo này bất giác vỗ tay. Đây là một dạng ngấm văn hoá; điều đó không thể trách họ, bọn họ đă không thể kiềm chế được bản thân.




Kết quả họ bị [chính phủ Mỹ – ND] tuyên bố là những người măi măi không được hoan nghênh. Hồi ấy tôi đang ở Không quân Bắc Kinh,[1] mấy hôm ấy đều có người ở quân đội đến thăm, gặp ai tôi cũng hỏi quan điểm của họ đối với vụ 11/9. Tất cả đều trả lời: Đánh bom hay lắm.




Sau này tôi nói đây là một t́nh trạng rất đáng buồn. Nếu những người ấy yêu mến Trung Quốc, thế th́ có cứu được Trung Quốc hay không? Về giới truyền thông th́ càng chẳng nên nhắc tới. Ở Trung Quốc, nơi không có tin tức nhất là trên báo chí.




Năm 1997 công nương Diana chết v́ tai nạn giao thông. Cho dù Diana là người thế nào, hoàng gia Anh Quốc ra sao th́ ít nhất bà ấy cũng có giá trị tin tức. Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng tin này trên trang nhất, riêng báo chí Trung Quốc không đăng tin ấy. Hôm đó tin tức đầu bảng của các tờ báo lớn ở Bắc Kinh là “Các trường trung, tiểu học Bắc Kinh hôm nay khai giảng”. Tin này chẳng khác ǵ tin “Người Bắc Kinh hôm nay ăn sáng rồi”, chỉ có cái giá trị [thông tin – ND] ấy thôi.




Tối hôm 11/9 tôi ngồi xem chương tŕnh “Tiêu điểm phỏng vấn” trên ti-vi. Tôi muốn xem xem “những cái miệng lưỡi của đất nước” đánh giá tiêu điểm vụ 11/9 như thế nào. Kết quả chương tŕnh “Tiêu điểm phỏng vấn” hôm ấy có nội dung là nói về việc các chi bộ ở nông thôn tăng cường xây dựng chi bộ ǵ ǵ đó. Bạn muốn xem cái ǵ th́ không có cái ấy. Cái bạn không muốn nghe th́ người ta cứ nói cho mà nghe. Dĩ nhiên, những cái miệng lưỡi của quốc gia th́ vô tội.




Văn hoá truyền thống ảnh hưởng tới quan niệm đạo đức

Năm 1999 Mỹ tấn công Nam Tư. Trung Quốc đứng ra phản đối. Cái giá của lần ấy là Đại sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư bị bắn phá. Suưt nữa th́ Trung Quốc lại đứng ra lần nữa. Đoàn tàu văn hoá này của chúng ta có quán tính lớn, chở chúng ta, những kẻ có khiếm khuyết đạo đức, phóng như bay tới điểm chót.




Hồi ấy có người c̣n đề xuất nhân dịp này tấn công Đài Loan, ra tay một lần là xong. Có thể thông cảm với nỗi ḷng của các bạn ấy, nhưng bấy giờ quả thật không phải là thời cơ thích hợp. Hồi ấy tôi nghĩ, vụ 11/9 chết bao nhiêu người, đều là người vô tội. Cái mất đi là sinh mạng con người, thứ tôn nghiêm nhất trên thế giới. Những sinh mạng ấy không có liên quan với chính phủ Mỹ. Chúng ta dùng thái độ như vậy đối xử với người ta, nhưng người ta không dùng thái độ như vậy đối xử với ta.




Thảm án Dover h́nh thành sự đối chiếu rơ rệt với việc này. Năm 2000, một đoàn người Phúc Kiến vượt biên trái phép ngồi trong xe thùng bịt kín cập cảng Dover lên đất Anh Quốc. V́ ngồi mấy chục giờ trong thùng xe thiếu không khí, tất cả đều chết ngạt,[2] chỉ có 2 người sống sót.




Khi vụ này bị phanh phui, không một quan chức nào của Đại sứ quán Trung Quốc xuất đầu lộ diện. Cuối cùng dân chúng Anh Quốc vùng Dover tự phát làm lễ truy điệu và lễ thắp nến tưởng niệm những người đă chết.




Rất nhiều trẻ em tham dự, chúng cầm trong tay những thứ đồ chơi chế tạo tại Trung Quốc. Nhân đây xin nói thêm, hiện nay 90% đồ chơi trên thế giới là Made in China. Nhà báo hỏi lũ trẻ: Tại sao các cháu dự lễ truy điệu? Bọn trẻ nói: Họ cũng là người cả mà; các thứ đồ chơi trong tay chúng cháu cầm đây có thể là do những người trong số họ sản xuất.

Không một người Trung Quốc nào có mặt trong buổi lễ truy điệu ấy. Thế nào là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi đang suy nghĩ.




Thờ ơ, coi nhẹ sinh mạng con người thật đáng sợ

Thật là đáng sợ khi người ta ca ngợi khủng bố. Trung Quốc thoát thai từ nền văn hoá giáo dục Trung Quốc, trước hết thờ ơ coi khinh sinh mạng của chính ḿnh, từ đó mới có thái độ coi tính mạng của người khác, nước khác như tṛ trẻ con. Bản thân không có quyền lực quư trọng sinh mạng ḿnh, cũng không cho người khác có cái quyền ấy. Tâm trạng “khán giả” năm xưa từng bị Lỗ Tấn hồi trẻ phê phán chính là được tôi luyện như vậy đấy.




Người Trung Quốc xem cảnh giết người khác, không ai không vui mừng phấn khởi. Giai cấp thống trị cố ư đem người ta ra giết tại nơi đông người. Kẻ bị thống trị th́ hưởng thụ tại nơi đông người cái cảm giác khoái trá của kẻ thống trị. Nhất là khi xử tử bằng kiểu tùng xẻo, kéo dài ba ngày, người xem đông ngh́n nghịt. Cả đến những chủ sạp hàng nhỏ cũng bày hàng ra bán tại đấy. Đao phủ c̣n bán bánh màn thầu dính máu.




Trung Quốc ngày nay không có tục tùng xẻo nữa. Nhưng xử án tại nơi đông người cũng là sự mở rộng tập quán đó. Người nước ta năm nào đi xem giết Lục Quân Tử Đàm Tự Đồng[3] như đi trẩy hội. Với những người như thế, trong cuộc chiến tranh Giáp Ngọ[4] ta sao mà không mất Đài Loan. Con cháu họ, tức chúng ta, nếu lại như họ th́ làm sao mà giải phóng được Đài Loan.




Khi có kẻ xấu hành hung trên xe buưt, những người đi xe đều im thin thít. Dựa vào những con người ấy đi giải phóng Đài Loan ư? Dựa vào họ để thực hiện 4 hiện đại hoá ư? Bạn thực hiện 4 hiện đại hoá rồi th́ có lợi ǵ nhỉ?




Sáng nay khi tập thể dục tôi tranh thủ xem truyền h́nh, chương tŕnh quảng cáo “Tin tức buổi sáng”, sản phẩm nào bán chạy nhất? Đó là cửa chống trộm. Đây là nỗi buồn của một dân tộc. Bạn xem đấy, nhà chúng ta ở chẳng khác ǵ cái cũi. Tại Thành Đô, tôi ở căn nhà mấy vị chính uỷ không quân tiền nhiệm từng ở. Tôi vào xem, ôi chao, như vào nhà giam ấy. Cửa sổ, ban công đều bao bọc bằng hàng rào chấn song chống trộm. Tôi bảo dỡ bỏ hết.




Hôm nọ đọc một cuốn sách có tên “Trung Quốc có thể nói Không”. Tôi bảo, anh có thể nói Không, nhưng anh đứng sau cánh cửa chống trộm mà nói Không; đó chẳng phải là dũng sĩ mà là kẻ hèn nhát. Kiều Lương[5] nói chí lư: “Những người yêu nước khi gặp bọn trộm cướp mà c̣n lánh mặt nhưng lại dũng cảm dơng dạc nói Không với một cường quốc ở xa tít mù!”




Cần nh́n nhận nước Mỹ một cách khách quan toàn diện. Nước Mỹ là một quốc gia như thế nào? Nhớ lại hồi trẻ từng nghe một câu nói h́nh dung thành phố New York: Cái tốt nhất trên thế giới và cái xấu nhất trên thế giới cộng lại với nhau th́ là New York. Dùng câu ấy để h́nh dung nước Mỹ ngày nay có thích hợp hay không?

Thế hệ quân nhân chúng ta, những quân nhân đảm nhận niềm hy vọng tương lai của tổ quốc, vừa không nên làm “phái thân Mỹ”, cũng chẳng thể làm “phái chống Mỹ” một cách đơn giản, mà nên làm “phái hiểu Mỹ” chín chắn.




Hiểu kẻ địch th́ mới chiến thắng được kẻ địch. Đánh giá thấp đối thủ tức là đánh giá thấp chính ḿnh. Thác Bạt Đạo[6] đổi tên nước của Nhu Nhiên thành “Nhu Nhu”, ư là sâu bọ, nhưng chính ông lại bị con sâu ấy đánh bại. Thế th́ ông chẳng bằng con sâu nữa kia.

Mỹ không muốn Trung Quốc hùng mạnh, hoàn toàn cũng như Trung Quốc không muốn Mỹ xưng bá. Mối quan hệ Trung – Mỹ có xung đột nhưng cũng có lợi ích chung nhất định. Làm thế nào hoá giải xung đột, phát triển lợi ích chung là việc các nhà ngoại giao Trung Quốc hiện nay nên cố gắng làm.




Trung Quốc muốn phát triển th́ không thể cắt đứt sự đi lại với thế giới. Thế giới hiện nay là đơn cực, chỉ khi nào Mỹ suy sụp th́ mới có thể xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta vừa không thể cắt quan hệ với Mỹ lại vừa không thể có quá nhiều kỳ vọng về Mỹ. Hiện nay mà đối kháng với Mỹ th́ chưa phải là thời cơ thích hợp nhất. Lợi ích quốc gia nên măi măi là chuẩn tắc cao nhất cho hành động của chúng ta. Chúng ta cần nhẫn nại; nhẫn nại không phải là mềm yếu, chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.




Đấu tranh ngoại giao càng cần đấu trí

Dĩ nhiên Mỹ không từ bỏ dă tâm diệt chủ nghĩa xă hội. Dĩ nhiên Mỹ không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc phát triển đi lên. Nhưng cần nhớ cho kỹ: Khi đấu tranh với đối thủ, nhất định phải làm cho đối thủ của anh nh́n thấy cái t́nh h́nh họ không muốn thấy nhất.




Người Mỹ muốn người Trung Quốc nội chiến; chúng ta quả thật đánh nội chiến rồi. Họ không rúc trong chăn mà cười đến nôn ruột th́ mới lạ chứ. Dĩ nhiên nhất mực “Nằm gai nếm mật, thao quang dưỡng hối [vờ ngu giả dại/ giấu tài – ND]” cũng không được.




Là một nước lớn, Trung Quốc có thể làm theo cách như một vơ hiệp thời xưa ẩn vào núi sâu khổ luyện vơ công, chờ khi vơ nghệ cao cường rồi tái xuất quyết thắng kẻ địch chăng? Với số dân và tài nguyên của Trung Quốc, đặc biệt là với nền văn hoá của ḿnh, Trung Quốc không thể lớn mạnh như nước Mỹ được, huống chi Mỹ cũng chẳng dừng lại không tiến lên.




Vẫn là Mao Trạch Đông nói chí lư: “Đánh vẫn cứ phải đánh, đàm vẫn cứ phải đàm, hoà vẫn cứ phải hoà.” Con người cần khôn ngoan tài trí, đấu tranh ngoại giao lại càng cần khôn ngoan. Phải dắt mũi người ta mà đi chứ đừng bị người ta dắt.




Khrushchev (Khơ-rut-xôp) là một tay khôn ngoan. Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện này: Tại một đại hội nọ [ư nói Đại hội XX đảng Cộng sản Liên Xô – ND], Khrushchev ra sức vạch trần và phê phán chế độ chính trị tàn bạo của Stalin. Có người chuyển lên một mẩu giấy chất vấn Khrushchev: Bản thân Khrushchev cũng là một thành viên trong tập đoàn quyền lực ṇng cốt khi Stalin nắm chính quyền.




V́ sao hồi ấy ông không đứng lên chống lại sự độc đoán của Stalin? Khrushchev cao giọng đọc nội dung mẩu giấy kia rồi lớn tiếng nói với mọi người: Đây là mẩu giấy của ai thế? Xin người đó đứng ra! Đứng ra nào! … Bên dưới nhốn nháo một lúc nhưng chẳng thấy ai đứng ra cả.

Khrushchev nói: Mọi người xem đấy, chúng ta hiện nay dân chủ như thế này, trong t́nh h́nh chẳng có ǵ phải sợ hăi mà ngay cả đồng chí viết mẩu giấy này cũng không dám đứng ra. Vậy hăy nghĩ xem, trong bầu không khí dưới thời Stalin thống trị ấy có người nào dám đứng ra căi lại Stalin không? Cả hội trường vỗ tay.




Chúng ta đấu tranh với Mỹ nên có sự khôn ngoan ấy của Khrushchev. Khi cần thao quang dưỡng hối th́ thao quang dưỡng hối đến tận nhà. Như một câu đồng chí Đặng Tiểu B́nh năm nào nói với Thủ tướng Canada Trudeau (đại ư): Cái Thao quang dưỡng hối chúng tôi nói bao gồm cả việc không cần giữ thể diện cũng nhất định phải giữ mối quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới. Ư của đồng chí Đặng Tiểu B́nh là Trung Quốc nhất định phải bước cùng nhịp với văn minh thế giới, không thể xa rời nền văn minh thế giới.




Không có lư do căm ghét Mỹ

Trong sự kiện 11/9, trừ một số quốc gia cá biệt, một bộ phận dân chúng Trung Quốc (chứ không phải là chính phủ) đă tỏ ra ḿnh ở cách nền văn minh ḍng chính của thế giới một khoảng cách xa nhất.

Khi cần đấu tranh th́ một tấc cũng không nhường. “Sùng bái Mỹ” là không đúng, “Thân Mỹ” không đúng, “Ghét Mỹ” cũng không đúng. Chính phủ và chính khách Mỹ vừa giống dân chúng Mỹ lại vừa không giống. Bạn cần phải có trí tuệ cao để phân biệt họ.




Trong quá khứ, v́ để giúp Trung Quốc thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xă hội Trung Quốc. Hai nước Trung Quốc- Mỹ không có xung đột lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm ḷng đạo đức để b́nh xét sự vật chứ không thể kích động. Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước “phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau”. Thế th́ chúng ta có lư do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?




Những cái đáng sợ của Mỹ

Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ? Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng h́nh của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có ǵ đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy.




Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: “Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đă sắp xuống mồ, hết hơi rồi.” Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác: “Thưa thày, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn ǵ ǵ đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ.”




Thầy giáo bực ḿnh, tái mét mặt ấp úng nói: “Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!” Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ “dám”. Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.

Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đă lănh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người không yêu tổ quốc ḿnh hợp thành, nhưng họ đều rất yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lănh đạo vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái ḿnh sang Mỹ. Một sự tương phản lớn!

Nói một thôi một hồi rồi, vậy th́ cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.




Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ có thể bảo đảm những người quyết sách đều là tinh anh. Bi kịch của Trung Quốc chúng ta, lớn đến nhà nước, nhỏ tới từng đơn vị, phần lớn t́nh h́nh là người có tư tưởng th́ không quyết sách, người quyết sách th́ không có tư tưởng. Có đầu óc th́ không có cương vị, có cương vị th́ không có đầu óc.




Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế h́nh tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế, 1 là họ không mắc sai lầm; 2 là họ ít mắc sai lầm; 3 là mắc sai lầm th́ có thể nhanh chóng sửa sai. Chúng ta th́ mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi th́ rất khó sửa sai.




Mỹ dùng một ḥn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế. Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ v́ vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh th́ tính quan trọng của lănh thổ đă giảm nhiều, đă chuyển từ t́m kiếm lănh thổ sang t́m kiếm thế mạnh của quốc gia.




Người Mỹ không có yêu cầu lănh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lănh thổ, toàn bộ những ǵ họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là ǵ? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế th́ là ḷng dân chứ c̣n ǵ nữa! Có ḷng dân th́ quốc gia có lực ngưng tụ, lănh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có ḷng dân th́ khẳng định đất đai anh sở hữu sẽ bị mất. Có nhà lănh đạo quốc gia chỉ nh́n một bước. Nước Mỹ hành sự thường nh́n 10 bước. V́ thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi th́ có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.




Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nh́n thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao.

Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong ṿng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc. Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.




Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xă hội, biến thành cái gọi là quốc gia “dân chủ”. Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi. Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại cộng thêm vùng Đài Loan. Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này c̣n ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, c̣n việc bị cái gọi là các quốc gia “dân chủ” bao vây là hiệu ứng dài hạn.




Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, c̣n tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngơ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên. Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.




Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả măn về tâm lư. Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước ḿnh ngoài phố. Đới Húc[7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của ḿnh th́ anh c̣n có lư do nào đi đốt quốc gia ấy nữa?




Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngă xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngă mà linh hồn đă đầu hàng.




Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nh́n thấy sức mạnh của người Mỹ.

Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, t́nh thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, t́nh h́nh không rối loạn lắm.




Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí c̣n nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định th́ dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn b́nh tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân th́ cũng gần với thánh nhân.




Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.




Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta th́ từ xưa đă có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải[8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức[9] giết sạch già trẻ gái trai gia đ́nh Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.




Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi. V́ lúc ấy họ đă biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố.

Cho dù trong t́nh h́nh ấy họ c̣n làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ư chí của ḿnh lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ư, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là ǵ; đây tức là dân chủ. Ư tưởng dân chủ đă thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh th́ ai hưng thịnh? Một dân tộc như thế không thống trị thế giới th́ ai có thể thống trị thế giới?




Nên tham khảo kinh nghiệm thành công của Mỹ

Tôi thường có ư nghĩ quái lạ như thế này: Những vũ khí đỉnh cao nhất, KHKT tối tân và lực lượng vũ trang mạnh nhất trên thế giới nếu nằm trong tay những người như thế là rất thích hợp. Bao giờ cũng hơn nằm trong tay người Nhật, người Libya, người Iraq chứ? Cho là nằm trong tay chúng ta th́ chúng ta có thể làm ǵ, điều đó cũng chưa thể biết. Nước Mỹ, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm thành công, đáng để chúng ta tham khảo học tập. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập Uỷ ban 11/9, không lập Bộ Chỉ huy ứng phó t́nh trạng khẩn cấp ǵ ǵ đó.

Tôi cực lực phản đối những thứ không thực tế. Sau khi đến bộ đội không quân Thành Đô, tôi chủ trương hoặc không họp hoặc ít họp hành. Cuộc họp nào không thể không họp th́ họp ngắn thôi. Đến nơi trước tiên tôi thay đổi việc học tập của các Uỷ viên thường vụ thành tự học.




Cầm văn kiện đọc th́ học được cái ǵ kia chứ. Tôi đang đấu tranh với thế lực thói quen. Lực lượng cá nhân tôi có hạn nhưng tôi không thể không đấu tranh. Cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không được nản chí. Chẳng hạn nói chung khi xuống thăm bộ đội, tôi đều không ăn cơm. Chỉ cần có thể về nhà trong ngày th́ tôi đều mang theo lương khô chứ không ăn cơm bộ đội.




Khi ở bộ đội không quân Bắc Kinh tôi đến sư đoàn 33 cũng thế. Nếu không thể không ăn th́ tôi chỉ ăn đơn giản. Tuy rằng nói uống một chén rượu chưa đủ làm đổ cờ đỏ, ăn một bữa cơm chưa thể mất giang sơn, nhưng nhiều lần quá, lăng phí quá, tích tiểu thành đại th́ rất khó nói. Có người nói đánh Đài Loan chẳng cần dùng vũ khí mới ǵ cả, cứ cho mấy vị cán bộ lên đảo ấy ăn nhậu các thứ của họ 2- 3 năm th́ bảo đảm ăn hết các thứ của họ.




C̣n một chuyên tiếu lâm nữa nói về chuyện họp hành. Có ông cục trưởng ốm sắp chết đến nơi, chỉ có điều không trút được hơi thở cuối cùng. Bà vợ bảo con cháu đến đông đủ cả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ lại nói, mọi chuyện đều thu xếp ổn thoả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ bảo, tài sản nhà ta đă thu xếp xong xuôi cả rồi, ông cứ đi đi. Cũng chưa được đâu. Về sau, vẫn là tay thư kư tương đối hiểu ông ta bèn ghé tai cục trưởng nói: “Báo cáo cục trưởng, mọi người đến đủ cả rồi, ta họp thôi ạ.” Lúc ấy cục trưởng mới hả ḷng hả dạ nhắm mắt xuôi tay. Dĩ nhiên đây là chuyện bịa nhưng nó nói lên sự phản cảm, chán ghét của mọi người đối với thói quen ấy.




Sự kiện 11/9 là cơ hội của nước Mỹ, cũng là cơ hội của Trung Quốc. Làm không tốt th́ Trung Quốc trở thành vật hy sinh lớn nhất của sự kiện đó. Vấn đề then chốt là anh nắm cơ hội thế nào, toàn thế giới đều đứng trước dịp xóc lại quân bài. Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm được nội hàm thực sự của nó, không thể chỉ xem cái nhỏ mà phải xem cái lớn. Có một câu chí lư thế này: Hay bàn luận về khuyết điểm của người khác th́ anh là kẻ đạo đức thấp kém. Hay bàn luận về khuyết điểm của nhân loại th́ anh là một nhà tư tưởng.

….

Hôm nay lần đầu tiên gặp các cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên của căn cứ Côn Minh, tôi đă nói chuyện nhiều thế này với thái độ vô cùng thẳng thắn và mạnh dạn. Đây là thành quả nghiên cứu của tôi, tôi chịu trách nhiệm về bài nói của ḿnh.




Chỗ nào tôi nói đúng th́ các đồng chí ghi nhớ. Chỗ nào nói sai th́ các đồng chí nghe tai bên này, cho ra tai bên kia, tủm tỉm cười bỏ qua, chớ cho là chuyện ǵ cả. Mỗi người là một cá thể, mỗi cá thể đều tự do. Tôi không thể yêu cầu áp đặt tư tưởng của tôi cho các đồng chí, tôi lại càng không thể yêu cầu đem tư tưởng của các đồng chí thống nhất vào một tư tưởng nào đó. Chuyện đó không thể được, nhưng chúng ta lại cứ khăng khăng t́m kiếm khả năng ấy, đây là chuyện hăo huyền, trên thực tế không làm nổi.

——————-

[1] Tác giả đang là Chủ nhiệm chính trị bộ đội Không quân của Quân khu Bắc Kinh.

[2] 60 người TQ này lấy hộ chiếu sang Đông Âu rồi chui vào xe container chở bằng tàu biển từ Bỉ bí mật sang Anh, ngày 19/6 /2000, hải quan cảng Dover kiểm tra container phát hiện 58 người chết].

[3] Đàm Tự Đồng: Nhà chính trị cuối đời Thanh, chủ trương duy tân, sau khi phong trào Duy tân TQ thất bại, ông bị xử tử cùng 5 người khác, 6 chí sĩ này được gọi là Lục Quân tử.

[4] Chiến tranh Giáp Ngọ: Chiến tranh TQ- Nhật xảy ra năm Giáp Ngọ tức năm 1894. Kết quả Nhật thắng, TQ phải cắt đảo Đài Loan cho Nhật.

[5] Thiếu tướng không quân, nhà văn TQ nổi tiếng.

[6] Tức Thế tổ Bắc Nguỵ, Thái Vũ hoàng đế, vị thống soái kỵ binh kiệt xuất thời Nam Bắc Triều. Dẫn quân diệt các nước Hạ, Bắc Yên,… thống nhất phương Bắc; diệt nước Hăn của Nhu Nhiên tại Mông Cổ.

[7] Đại tá không quân TQ, viết nhiều chuyên luận quân sự, chính trị.

[8] 197-264, tướng giỏi nước Nguỵ, năm 263 đánh Thục Hán, đầu tiên chiếm Thành Đô, là công thần diệt Thục của họ Tư Mă.


[9] Bàng Đức là một viên tướng chủ chốt của Tào Tháo.




http://nghiencuuquocte.org

florida80
06-23-2019, 21:51
Những Chiếc Xe Kỷ Niệm - Tô Ba Lây









Xin nói rơ là những “CHIẾC” xe, chứ không phải “CHUYẾN” xe! Hai ông bạn già Bắc và Nam, gặp lại nhau một ngày cuối đông ở California …


Già Bắc: Tôi đang tính mua một chiếc xe. Gia đ́nh tôi mới qua Mỹ, chưa có xe, muốn đi đâu cũng nhờ người khác chở giùm; nhờ vă hoài cũng phiền quá!




Già Nam: Ông nói cũng đúng. Nhưng đă định mua xe ǵ chưa" Xe mới hay xe cũ"




Già Bắc: Th́ tính hỏi ư kiến ông đó! Mua xe mới th́ tụi này c̣n chân ướt chân ráo, chưa có credit, nên nếu nhờ ai ‘cô-sai” (co-sign) th́ cũng phiền phức. Mà mua xe cũ th́ không biết có bảo đảm được hay không"




Già Nam (cười h́ h́): Ǵ chớ mua xe th́ tôi có kinh nghiệm đầy ḿnh (Chỗ này hơi “nổ” một chút!) Từ chuyện lần đầu tiên đi mua xe mới, bị “xeo-men” (salesman) người Mỹ gạt tốn thêm cả ngàn đồng cho những thứ không cần thiết; cho tới lần thứ hai mua xe bị “xeo-men” người…ḿnh (!) lừa cho một vố về tiền lời phải trả…(Chợt đổi giọng) Nhắc tới là thấy vừa tức ḿnh, vừa nổi nóng. Thật là “Giận th́ giận, mà… ngu th́ (vẫn) ngu”!




Già Bắc (vỗ về): Thôi, thôi…Ông uống ngụm nước cho “hạ hơa”. Không nói chuyện mua xe mới nữa. Ông kể chuyện mua xe cũ của ông đi!




Già Nam: Nhắc tới những chiếc xe cũ của tôi là cả một vùng trời kỷ niệm hiện về…(Tính bắt vô câu vọng cổ, chợt thấy lăo già Bắc nhếch mép với một nụ cười…đểu cáng; già Nam cụt hứng, chuyển “tông”)

Khi mới qua Mỹ, những người ‘trọc đầu” như tụi tôi thường mắc phải ṿng tṛn luẩn quẫn: “Không có xe th́ không có “dóp” (job); mà không có “dóp” th́ đâu có tiền mua xe”! Một bữa kia, sau khi đọc báo thấy có một “ây-dơn-xi” (agency) t́m việc làm, tôi mới đón xe buưt đến nơi nộp đơn. Sau khi điền đầy đủ giấy tờ, nhân viên văn pḥng liếc qua tờ đơn rồi kêu tôi đi về, khi nào có “ố-pân-ninh” (opening) th́ sẽ kêu tôi. (Về sau, tôi mới biết đây là cách từ chối khéo kiểu…Mỹ!)

Vừa mới quay đầu bước ra cửa, tính đi bộ trở lại trạm xe buưt, chợt tôi nghe tiếng gọi: “Anh kia ơi, đợi tôi với!” Quay lại, tôi mới thấy một bà, so với cái tuổi già của tôi, chắc cũng c̣n hơn tôi gần chục tuổi. Vậy mà, bả gọi tôi bằng “anh”, nghe cũng khoái!




Già Bắc (xía vô): Trời! Tưởng được cô nàng trẻ đẹp nào gọi bằng “anh” th́ mới lên hương, chứ bà già gọi bằng “anh” th́ “phê” cái nỗi ǵ!




Già Nam (hơi quê): Kệ tôi! Mắc mớ ǵ mà ông đâm hơi"




Già Bắc (xí xóa): Thôi! Bớt giận đi ông! Tôi chọc ông cho vui, chứ tôi đang hồi hộp muốn nghe tiếp đây nè!




Già Nam: Tôi c̣n đang thắc mắc bà này gọi tôi làm ǵ th́ bà này nói luôn một tràng: “Hồi năy, “em” cũng nộp đơn trong đó và cũng bị kêu về; nhưng chỉ nh́n mặt tụi nó cũng biết là “dân kỳ thị” rồi (cái này là bả nói). Nhưng không sao, em c̣n biết một “ây-dơn-xi” khác, anh có muốn nộp đơn không th́ đi theo em”. Đến khi nghe tôi nói mới qua Mỹ và chưa có xe riêng th́ bà ta đề nghị lên xe của bà ta để cùng đi kiếm “dóp”.


Chiếc xe của bà ta, tôi nhớ là màu trắng, hiệu Chevrolet th́ phải; c̣n năm sản xuất th́ chắc là khoăng cố tổng thống Ronald Reagan c̣n đang đóng phim cao-bồi! Ngắn gọn, chỗ thứ hai cũng không kiếm được việc làm. Và trên đường (t́nh nguyện) lái xe chở tôi về nhà, bà ta ngỏ ư muốn bán chiếc xe này cho tôi với giá 300 đô-la.

Thật t́nh th́ lúc đó gom hết vốn liếng, tôi cũng có đủ 300 đô-la. Nhưng nh́n thấy chiếc xe “lắt-xơ-ry” (luxury) của bà ta, mà tôi c̣n được hân hạnh ngồi trên xe đó gần một tiếng đồng hồ, tôi đă thấy nổi da gà rồi… Đành từ chối khéo với lư do là không đủ tiền! Lâu lâu mới nói láo một lần vậy mà! (Câu này muốn tin hay không th́ tùy ông đó!)




Về tới nhà, tôi kể cho thằng em kế nghe, ngờ đâu nó ngỏ ư muốn mua xe của bà kia liền. Th́ ra nó mới được nhận vào “dóp” bỏ báo cho một tờ báo Mỹ. Lúc nộp đơn, nó khai đại là đă có xe; bây giờ người ta kêu đi làm th́ nó mới quưnh lên, đang săn lùng một chiếc xe nào hợp với cái túi … lủng của nó (giống y chang cái túi xơ mướp của tôi)!

Tôi gọi ngay cho bà kia theo số phôn bà ta để lại. Tôi vừa cất tiếng: “A-lô, thưa có chị H. ở nhà không vậy"” th́ một giọng đàn ông…nói gằn từng tiếng: “Anh là ai mà hỏi kiếm vợ tôi" Bộ muốn ăn đạn hả"” Hít một hơi lấy hết can đảm, tôi mới cố gắng trả lời…lắp bắp: “Dạ… hồi sáng… chị H. muốn … bán xe cho em…”




Sau đó th́ mọi chuyện cũng êm xuôi; ít ra là trót lọt trong ngày hôm đó. Thằng em tôi đi đến nhà bà ta để mua xe và lấy xe về. Tôi đă không đi với nó v́ không muốn bị ăn đạn! Hai mươi mấy năm rồi mà tôi vẫn c̣n nhớ về câu nói “đầy ấn tượng” của ông chồng! C̣n chuyện sau này, mấy lần chiếc xe ấy nằm vạ trên đường bỏ báo của thằng em tôi th́…ông đi kiếm nó mà hỏi! Nó bây giờ vẫn c̣n “hầm” tôi về chuyện “làm mai” cho chiếc xe đầu đời của nó!




Già Bắc (cố nín cười): Vậy chứ chiếc xe đầu đời của ông th́ sao"




Già Nam: Khoảng 4 tháng sau đó th́ tôi mua được chiếc xe hơi đầu tiên trong đời của tôi. Nhờ có đi làm một “dóp” tạm thời và có để dành thêm được chút tiền, tôi mua một chiếc xe ngon hơn chiếc 300 đô-la của thằng em tôi nhiều. Chiếc xe của tôi tới 750 đô-la lận! Đời 1978, xe Nhật Nissan, hai cửa “x́-po” đàng hoàng! Trong tháng đầu, nó chạy ngon lành lắm! Ra “phi-quây” (freeway), tôi dọt 70 đến 80 “mao-giờ” (mph), qua mặt nhiều chiếc xe đời mới khác ngon lành! (Sau này tôi mới biết: không phải họ “thua” v́ đấu không lại chiếc “x́-po” của tôi mà v́ tốc độ của Cali lúc đó chỉ là 50 mph nên họ ngán bị tíc-kịt (ticket); c̣n ḿnh th́ lúc đó vừa có xe, nên không để ư). Qua tháng thứ hai, th́ đến phiên tôi chạy…




Già Bắc (thắc mắc): Mà ông chạy đi đâu"




Già Nam: Th́ chạy đi tiệm sửa xe chứ c̣n đi đâu nữa! Đầu tiên, một buổi sáng từ trong hăng đi ra chỗ đậu xe th́ thấy nguyên một băi nước như con nít đái dầm ra giường. Có điều không phải nước tiểu màu vàng, mà lại là màu xanh lá cây! Mấy ông làm chung, đứng gần mới nói đó là nước giải nhiệt (coolant) trong “ra-đi-a-tơ” (radiator). Vậy là phải tốn mấy chục để kéo xe đi thay b́nh “ra-đi-a-tơ”. Tháng sau nữa th́ phải thay mấy cái “pạt” (part) trong máy. Rồi một bữa chạy ngon lành về nhà th́ mới thấy thiếu mất cái ống bô (muffler)! Chắc là nó rớt mất trong lúc tôi đang vi vút trên “phi-quây”…




Già Bắc (làm mặt nhân nghĩa): Xin được chia buồn cùng ông về chiếc xe đầu đời này.




Già Nam: Tôi như vậy c̣n đở lắm ông ơi! Lúc đó, ḿnh c̣n độc thân, lại chưa có bồ bịch ǵ, nên hư xe th́ chỉ ḿnh biết; đâu có phải quê xệ với ai! Chứ trường hợp của một ông cậu tôi th́ khác. Ổng qua Mỹ từ năm 1975, lúc tôi gặp lại ổng th́ ổng đang làm chức cao trong một hăng lớn. Ông cậu kể chuyện lúc c̣n đi học trong đại học, lúc đầu ổng tốn bao nhiêu th́ giờ để theo đuổi và canh me một cô cùng trường. Đến một ngày đẹp trời nọ th́ mới được nàng cho một cơ hội là cho phép ông cậu tôi chở nàng về nhà. Nào ngờ xe vừa vào “phi-quây” được vài phút th́ “tịt ng̣i” luôn; nghĩa là nằm vạ giữa đường! Xe cộ đàng sau th́ bị kẹt cứng; cô nàng trong xe th́ lên cơn đau tim v́ sợ lỡ có xe chạy nhanh tới không thắng kịp…; c̣n ông cậu tôi th́ bị sốt rét, nghĩa là vừa nóng đỏ mặt (v́ quê độ với người đẹp), vừa lạnh run (v́ nghĩ tới tương lai của chiếc xe cà-tàng yêu dấu và con đường t́nh ta đi sắp vào…ngỏ cụt!) Khỏi phải nói th́ sau ngày đó, không bao giờ cô ta đi cùng xe với ông cậu tôi nữa. C̣n ông cậu tôi th́ cũng nhờ chuyện này mà từ đấy chỉ chuyên tâm học hành cho đến ngày tốt nghiệp đi làm, có được “gút dóp” (good job).




Già Bắc: Vậy là cậu của ông “trong cái rủi, có cái hên”!




Già Nam: Đó là ông cậu thứ nhất. C̣n ông cậu thứ hai của tôi th́ ngược lại: “trong cái rủi, có cái …xui”!




Già Bắc: Ông kể luôn đi!




Già Nam: Chuyện này không liên hệ đến xe hơi mà là xe gắn máy (motorcycle). Thời gian đầu, tôi cũng tính mua một chiếc xe gắn máy v́ nghĩ là nó rẻ tiền hơn mua xe hơi. Cho đến khi ông cậu thứ hai gặp tôi, ch́a cái chân cà-thọt của ông cho tôi thấy rồi dặn: “Đi xe gắn máy ở Mỹ nguy hiểm lắm! Xe cộ ở Mỹ chạy rất nhanh; chỉ cần xe khác quẹt nhẹ vào xe gắn máy của ḿnh là “xong” ngay! Hăy nh́n cái chân què của cậu nè, mà đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy xe gắn máy ở Mỹ nữa”! Rồi ổng kể tiếp: Ông cậu của tôi qua Mỹ năm 1975, lái xe gắn máy đi làm mỗi ngày cho đến khi bị một chiếc xe vận tải đụng ổng gảy chân, phải gắn một miếng kim loại trong ống quyển suốt đời. Trong lúc ổng đang nằm bệnh viện, đại diện của công ty xe tải vào thăm và đề nghị bồi thường cho ổng 100 ngàn đô-la, ngoài tiền bệnh viện và thuốc men. Cứ nghĩ xem, vào khoăng năm 1976 đến 1980, giá xăng chừng 10 cents/gallon th́ 100 ngàn dô-la lúc đó giá trị đến mức nào. Ông cậu tôi thấy ngon lành nên tính đồng ư. Th́ lúc đó có ông bạn luật sư nhảy vào, ngăn lại: Để cho ông luật sư này “làm việc” th́ ông cậu tôi sẽ thu về, không phải 100 ngàn dô-la, mà là một triệu đô-la lận! Số tiền hứa hẹn gấp tới 10 lần, ông cậu tôi thấy “tương lai huy hoàng” quá, liền từ chối đề nghị của công ty xe tải và giao phó cho ông bạn luật sư. Kết quả khi ra ṭa, bên công ty xe tải mướn luật sư giỏi, kinh nghiệm hơn nên sau khi tranh cải, ṭa quyết định ông cậu tôi lái xe ẩu, bị tai nạn … rán chịu! Công ty xe tải chỉ phải trả tiền bệnh viện, thuốc men; c̣n ông cậu tôi th́ không được một xu teng mang về!




Già Bắc: Cái này gọi là “tham th́ thâm” chớ tại sao gọi là “xui”"




Già Nam: Ông muốn nói sao cũng được! Chứ tôi th́ cứ nhớ tới cái chân cà-thọt của ông cậu là có cho tiền, tôi cũng không bao giờ dám chạy xe gắn máy ở Mỹ!




Già Bắc (sực nhớ ra): Mà cái ông này mới lạc đề chứ! Đang nói chuyện xe cũ của ông th́ ông lại bắt qua xe của người khác!...Kể tiếp chuyện các chiếc xe cũ của ông đi!




Già Nam (cười cầu tài): Ờ hén! Tự nhiên lại đi kể chuyện người khác…Chắc là tại tụi ḿnh thuộc loại “có tuổi” rồi, nên hơi bị…lẩm cẩm! Thôi, xí xóa nghe ông bạn…Chiếc xe thứ hai của tôi là chiếc Toyota Corolla đời 1981. C̣n nhớ lúc tôi đến nhận xe, bà người Nhật bán xe, c̣n ra vuốt ve chiếc xe một lần cuối trước khi giao nó cho tôi, làm tôi ước ǵ ḿnh được biến thành chiếc xe hơi đó…




Già Bắc (tạt nước lạnh): Thức dậy đi ông ơi! Lại chiêm bao, rồi nói nhảm nữa ḱa…




Già Nam (cụt hứng, ỉu x́u): Ư tôi muốn nói là lúc đó ước chi tôi có thể trả lại cho bà ta chiếc xe đó để đi mua xe khác…(chuyển giọng) Vừa mới có xe xong th́ tôi quyết định đi xa để kiếm dóp (jobs). Tôi c̣n nhớ khi mang xe đến một tiệm sửa xe để thay nhớt, anh chàng thợ máy trẻ người Mỹ ṃ dưới gầm xe gần 10 phút mới kiếm thấy cái ôi-phiu-tơ (oil filter). Th́ ra bà chủ xe trước đây có lẽ chưa bao giờ thay cái filter này nên nó đă bị bao phủ bởi bụi, đất, mồ hóng, hay cái ǵ đó đen x́, nên phải ṃ rất lâu mới kiếm được. Đă xong đâu! Tôi c̣n nhớ anh chàng thợ Mỹ trắng to con lực lưỡng mà phải vận hết 12 thần công lực của Hercules, đi kèm với những tiếng “chúc Phúc” liên tục gần 10 phút nữa mới tháo được cái filter cũ! C̣n nhớt cũ th́ khỏi nói; hắc ín (nhựa đường) c̣n không đen bằng nó th́ ông biết rồi…




Chặng đường xuyên bang gần ba ngày với chiếc xe đó là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất đời của tôi. Chạy freeway vắng vẻ mà tôi luôn luôn tôn trọng pháp luật, không bao giờ vượt quá 60 mph…Lư do đơn giản v́ có đạp ga mạnh hơn nữa th́ cái xe nó cũng chỉ chạy nhanh tới đó thôi! Lực bất ṭng tâm mà! Đă vậy, cứ 2, 3 tiếng th́ phải dừng xe một lần cho máy nguội bớt v́ cây kim đồng hồ chỉ nhiệt độ tăng lên cao. Nhưng hồi hộp nhất là lúc tôi đang chạy qua một vùng hoang vu th́ nghe tiếng một vật rơi lẻng kẻng trên đường. Vội vàng dừng xe lại, bước ra th́ tôi mới thấy đó là cái…bảng số xe phía trước! Lúc đó, đâu có sẵn sợi dây hay ốc vít, đồ nghề ǵ trong xe đâu; tôi lượm đại một cộng cỏ bên đường rồi cột bảng số lại, mà sau đó cũng chạy về tới nơi an toàn, nghĩa là không bị rơi rụng một lần nữa!




Già Bắc (sụt sùi): Thôi, ông đừng kể nữa, kẻo tôi sắp khóc đến nơi rồi…




Già Nam (nạt lớn): Ông mới là thôi cái giọng giả nhân, giả nghĩa kia đi! Tôi biết là ông sắp tắt thở v́… nín cười, chứ đâu phải v́ ông thương hại ǵ tôi đâu!




Già Bắc: Sau chiếc xe đó th́ sao"




Già Nam: Sau đó, tôi đổi xe vài lần nữa, từ xe cũ đến mua xe mới…Nói chung mua xe cũ hay xe mới th́ cũng có cái lợi và cái hại của nó. Xe cũ th́ tốn ít tiền, nhưng phải chấp nhận có khi bị “đau tim” v́ những lần xe “làm nũng”! Xe mới th́ yên tâm chạy trong mấy năm đầu, nhưng lại bị “đau bụng” mỗi lần kư check trả tiền xe hàng tháng! Chưa kể mỗi lần chiếc xe mới yêu quư mà bị một vết trầy xướt là ḿnh lại cảm thấy đau xót như bị ai cắt cổ vậy!




Già Bắc (thở dài): Ôi thôi, chuyện mua xe tưởng đơn giản, nhưng sao lại nhức đầu quá ta!



Tô Ba Lây

vvnm.vietbao.com

florida80
06-23-2019, 21:51
Làm Sao Quên Được Ngày Quốc Hận? - Huỳnh Quốc Bình









LTG: Nhân thời điểm 30-4 năm nay, tôi xin quảng bá lại những ư t́nh liên quan đến đến ngày đen tối ấy mà tôi từng đề cập bàn bạc trước đây, để kính tặng đồng bào tôi, đặc biệt các bậc trưởng thượng, bậc đàn anh là những người đă từng hy sinh tuổi thanh xuân, xương máu, trong cuộc chiến đấu bảo vệ nền tự chủ cho miền Nam đến 30-4-75; và cuối cùng tiếp tục chiến đấu đến khi vào tù, để cho người khác đủ th́ giờ lên phi cơ, xuống tàu di tản ra hải ngoại lánh nạn VC.




Bài viết này tôi cũng muốn đặc biệt tâm t́nh với quư linh mục, mục sư, giáo sĩ Việt Nam và cấp lănh đạo những nơi được gọi là “Hội Thánh”. Nhân tiện tôi cũng muốn đặt câu hỏi với những con dân Chúa là: Chúng ta nên tuân phục một chính quyền thật sự v́ dân như Kinh Thánh đă dạy, hay lại nghe lời giảng dạy của thành phần “giáo quyền” gồm những tay sợ VC hơn sợ Thiên Chúa, rồi muốn người khác cũng giống ḿnh là tiếp tục cúi đầu tuân phục bọn côn đồ VC đă và đang cướp của, giết người và bán nước hại dân tại Việt Nam ngày nay?




Bài viết này cũng để nói rằng, không một tên cướp hay đảng cướp nào lại muốn mọi người nhớ măi những h́nh ảnh đau thương, tang tóc mà bọn chúng tạo ra cho những nạn nhân của chúng. Đảng cướp VC cũng vậy, chúng rất muốn người dân miền Nam Việt Nam chóng quên đi ngày “Quốc Hận 30-4” để chúng an tâm tiếp tục đè đầu, cởi cổ những người thấp cổ, bé miệng đang nằm trong sự kiềm kẹp của chúng. Để làm được việc đó, chúng có cả khối đứa muối mặt ăn lương chế độ để viết bài ru ngủ những người nhẹ dạ.




Theo tôi, muốn thắng VC, muốn ngăn chận tội ác… người ta phải sử dụng cái đầu khôn ngoan, chứ không chỉ bằng những lời cầu nguyện suông, hoặc những câu nói thiêng liêng nửa vời, hay những lời chửi đổng, hoặc dựa vào bằng cấp tiến sĩ, bác sĩ, hoặc kỹ sư… là được. Và để thắng VC, những ai nhận ḿnh là người Quốc Gia, không thể lâu lâu “trồi lên yêu nước” một lần hay vài lần trong một năm, hoặc chỉ duy nhất vào ngày Quốc Hận 30-4, c̣n những ngày tháng khác th́ nghỉ khỏe, không làm ǵ cả. (HQB)

florida80
06-23-2019, 21:52
Đối với người Việt Quốc Gia, ngày 30-4-75 là một ngày đau thương, ngày miền Nam Việt Nam bị quân cộng sản Bắc Việt thôn tính trọn vẹn, ngày mà cả hai miền Nam Bắc hoàn toàn rơi vào ách thống trị bạo tàn của những kẻ vô thần. Tại hải ngoại, hằng năm, người Việt khắp nơi tổ chức ngày 30-4 trong tinh thần “Quốc Hận 30-4” để tưởng niệm biến cố lịch sử đau thương của dân tộc, hoặc tổ chức ngày “Quốc Hận Đối Kháng 30-4” để lên tiếng tranh đấu chống lại những bất công và sự đàn áp người dân một cách thô bạo và tội buôn dân bán nước mà chế độ VC áp đặt lên đất nước Việt Nam suốt 43 năm qua, nếu chỉ lấy móc điểm ngày 30-4-75.


Nói với người Tin Lành Việt Nam: Trong các sinh hoạt có tính cách đấu tranh, sinh hoạt cộng đồng, người ta thấy hầu hết những người nhận ḿnh là “Đạo Tin Lành” thường không muốn tham dự v́ ngại dính dấp đến chính trị. Đây cũng là sự chọn lựa rất b́nh thường trong phạm vi sinh hoạt tự do, dân chủ. Thế nhưng, những người phản ứng như thế cũng đều biết là: Nếu xét đến bổn phận căn bản của một người công dân b́nh thường, th́ dù là ai, cũng phải làm tṛn trách nhiệm của ḿnh đối với quê hương, dân tộc trên trần gian này. Là một Cơ Đốc Nhân, tôi biết trong Thánh Kinh có dạy: Con dân Chúa là phải tuân phục những chính quyền biết lo cho hạnh phúc người dân, kính kẻ đáng kính, phục kẻ đáng phục (Rô-ma 13); phải lên tiếng bênh vực cho những người thấp cổ bé miệng (Châm-ngôn 31:8-9); kẻ nào làm chứng dối, nói tốt cho kẻ ác sẽ bị dân tộc rủa sả và gớm ghiếc, c̣n ai quở trách kẻ ác sẽ được đẹp ḷng Chúa và phước hạnh sẽ giáng lên người đó (Châm-ngôn 24: 24-25); kẻ biết điều lành mà chẳng làm là phạm tội (Gia-cơ 4:17). “Đừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn..” (Ma-thi-ơ 10:28). Ngoài ra, tôi cũng biết rằng Chúa Jesus khi c̣n ở trần gian, Ngài từng cầu nguyện với Đức Chúa Trời rằng: “Con chẳng cầu Cha cất họ ra khỏi thế gian, nhưng con xin Cha ǵn giữ họ cho khỏi điều ác” (Giăng 17:15)




Căn cứ vào những ǵ tôi đề cập, vậy th́ câu hỏi được đặt ra cho người Tin Lành, là vào những ngày mọi người tưởng niệm Quốc Hận 30-4 th́ Cơ Đốc Nhân phải phản ứng thế nào? Đây là một câu hỏi khá hóc búa liên quan đến một vấn đề hết sức gai gốc mà hàng giáo phẩm Tin Lành thường không muốn nhắc đến. Nếu có nhắc, cũng chỉ trong tinh thần khuyên mọi người nên t́m cách lăng quên, tha thứ cho kẻ thù; phải có t́nh yêu thương; phải nhịn nhục, nhân từ; người cộng sản cũng cần được cứu ra khỏi tội lỗi… Đây là những lời dạy đă được chép bàng bạc trong Thánh Kinh. Thế nhưng, thiết nghĩ chúng ta cũng cần áp dụng đúng đối tượng, đúng lúc và đúng nơi, chứ không thể nói chung chung hay nói một chiều.




Chúng ta không thể nói hay dạy người khác những điều mà chính chúng ta không bao giờ áp dụng vào đời sống của ḿnh, hoặc có khi c̣n làm ngược lại. Câu nói “người Tin Lành không làm chính trị…” chỉ là câu nói khôn ngoan của một số vị trong hàng lănh đạo Tin Lành ngày xưa đă phản ứng khi khước từ hợp tác với Hồ Chí Minh và đảng VC mời gọi góp phần áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đất nước Việt Nam lúc bấy giờ, chứ không phải đây là những lời bất di bất dịch của Thánh Kinh để chúng ta dựa vào đó mà né tránh trách nhiệm.




Ư nghĩa của sự tha thứ: Trước khi chúng ta đi sâu vào những điều có liên quan đến tiêu đề của bài viết. Chúng ta thử t́m hiểu ư nghĩa đích thực của hai chữ “tha thứ” để chúng ta thấy rơ những ǵ ḿnh đang quan tâm. Trọn bộ Thánh Kinh, hai chữ “tha thứ” được nhắc đến ít nhất là 43 lần trong 37 trường hợp khác nhau. Ư nghĩa tha thứ trong Thánh Kinh được đề cập về sự tha thứ mà Thiên Chúa dành cho con người, và chính con người dành cho nhau. Tôi xin nói ngay: Tha thứ tức là bỏ qua chứ không phải v́ khiếp nhược mà không dám nhắc đến, hoặc dung dưỡng những điều sai trái bằng những mỹ từ: t́nh yêu thương, ḷng nhịn nhục, nhân từ, hay lấy câu Kinh Thánh “khôn như rắn, đơn sơ như chim bồ câu” để làm cái vỏ bọc cho sự né tránh trách nhiệm bằng lối giả h́nh mà Chúa Cứu Thế Jesus từng lên án những tập đoàn thầy thông giáo của Do Thái ngày xưa. Liên quan đến ư nghĩa “tha thứ”, Kinh thánh chép: “Hăy ở với nhau cách nhơn từ, đầy dẫy ḷng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đă tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy. (Ê-phê-sô 4:32)


Những lời giảng dạy lạc điệu: Chúng ta thường nghe giảng dạy trong các Nhà Thờ là “hăy quên và tha thứ”, nhưng thực chất th́ những ganh ghét, đố kỵ không phải hiếm thấy từ những người dạy ra điều đó tại các nhà thờ. Chúng ta cũng thường nghe một số người chủ trương và kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù” nhưng cảnh người dân vô tội bị chế độ VC đàn áp cũng không hề thuyên giảm bên cạnh những tiếng kêu lạc điệu về những chủ trương nghe có vẻ hài hoà, đạo đức nửa vời này. Người ta t́m cách bao che tội lỗi của những kẻ gây ra bao nhiêu tội ác tại Việt Nam rằng: “kẻ thù của dân tộc Việt Nam là nạn nghèo đói và lạc hậu” và người ta kêu gọi chất xám hải ngoại về giúp nước, thế nhưng người ta không đủ công bằng và liêm sỉ để nh́n nhận nguyên nhân nào đă gây ra nạn nghèo đói và lạc hậu tại Việt Nam? Chính đảng cướp VC đă gây ra t́nh trạng tàn tệ đó.




Đừng bẻ cong lời Chúa: Chúa Cứu Thế Jesus từng khuyến cáo các môn đệ của Ngài rằng: “Các ngươi hăy giữ lấy ḿnh. Nếu anh em ngươi đă phạm tội, hăy quở trách họ; và nếu họ ăn năn, th́ hăy tha thứ. (Lu-ca 17:3). Áp dụng cách tha thứ, chúng ta thấy Chúa Cứu Thế Jesus dạy chúng ta là: Hăy giữ lấy chính bản thân ḿnh, đừng phạm tội. Nếu biết anh em nào đă phạm tội, hăy quở trách họ, (Biết chắc và có bằng chứng là họ phạm tội, chứ không phải nghe những lời đồn đăi vu vơ) nếu người phạm tội biết ăn năn, th́ hăy tha thứ. Ăn năn phải được hiểu là biết lỗi của ḿnh và tỏ ra thống hối, từ bỏ những sai trái và quay lại với điều ngay, lẽ phải, chứ không phải chỉ “ăn năn” bằng cái miệng, c̣n hành động gian ác th́ không chịu ngừng nghỉ. Chúa không dạy chúng ta là cứ làm tội, rồi sử dụng quyền lực, vây cánh để chểm chệ xét tội người khác. Chúa dạy đối với kẻ gây ra tội ác, phải lên tiếng tố cáo, quở trách họ. Và nếu những người phạm tội thật ḷng ăn năn th́ chúng ta mới tha thứ, chứ Chúa không dạy tha thứ cho những kẻ ngoan cố, hay dạy chúng ta ngu khờ trước sự gian manh của những con cáo già đội lốt cừu non.




Theo tôi, thay v́ kêu gọi “quên và tha thứ” một cách chung chung, chúng ta cần t́m cách giúp đỡ nạn nhân của các loại tội ác, có một cuộc sống ổn định để bù đắp lại những ngày khốn nạn mà họ từng trải qua. Thay v́ kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù”, chúng ta cần tiếp tay để chấm dứt các tội ác, bất công, tàn bạo, được chế độ VC tiếp tục áp đặt lên những người dân vô tội. Nếu chúng ta không làm được những điều đó, mà chỉ biết hùng hồn dạy mọi người phải “quên và tha thứ” một cách thiếu thực tế, là đạo đức giả, là trốn tránh trách nhiệm, là lừa dối chính ḿnh. Chỉ kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù” mà không dám ngăn chận những nghịch lư đă và đang xảy ra tại Việt Nam là bất công, là dung dưỡng tội ác, là chiêu bài của những kẻ gian manh, là lối nguỵ biện của những kẻ mơ hồ về chủ nghĩa cộng sản, là hành động dối trá, chứ không phải đạo đức.




Những kỷ niệm không thể quên: Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ngoài những kỷ niệm đẹp, ai cũng có những kỷ niệm buồn không quên được. Người ta gọi đó là dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời. Có người thời thơ ấu v́ bị ngược đăi, hoặc chứng kiến cảnh tượng hăi hùng, đến khi về già vẫn c̣n nhớ như in trong trí, và mỗi khi gặp cảnh tương tự như thế th́ tinh thần bị chấn động.




Có người lúc c̣n trẻ dại bị người lớn nhồi nhét vào đầu những h́nh ảnh tiêu cực không đúng sự thật, liên quan đến đấng sanh thành mà ḿnh không được gần gũi. Khi lớn lên, dù nạn nhân có đủ bằng chứng là những ǵ ḿnh biết trước đó là sai sự thật, nhưng vẫn không làm sao bôi xoá những điều đáng quên đă in đậm trong tâm trí của nạn nhân… Đó là lư do tại sao, trong ngành sư phạm người ta khuyến cáo các bậc thầy cô phải tránh tối đa để không vô ư viết sai trên bảng, trên sách, dù sau đó được lập tức sửa lại. Trong phạm vi gia đ́nh, có những người con bị cha mẹ, anh em ruồng bỏ, hoặc những bậc cha mẹ bị các con đối xử tệ bạc… Dù họ t́m cách bỏ qua, không trách hờn, cố lăng quên, nhưng không dễ ǵ phai nhoà những h́nh ảnh phũ phàng mà họ từng chứng kiến. Trong t́nh yêu, có người bị người t́nh, người phối ngẫu phản bội, dù không chủ trương thù hằn, nhưng mỗi khi có ai vô t́nh hay cố ư nhắc đến, th́ ḷng họ quặn đau… Văn chương Việt Nam gọi đó là “vết thương ḷng”. Trong sinh hoạt chính trị, xă hội, có người bị các chế độ độc tài đàn áp, giam cầm, tra tấn một cách vô cớ nhiều năm tháng, đến khi được tự do, dù không chủ trương báo oán những kẻ từng hành hạ ḿnh, nhưng hễ có ai nhắc đến chuyện cũ là ḷng căm phẫn của họ sống dậy…. Đây là phản ứng hết sức b́nh thường từ những con người b́nh thường ở trần gian này.




Làm sao có thể quên?: Một con người c̣n liêm sỉ và ḷng tự trọng không thể quên được h́nh ảnh thân nhân của ḿnh bị mang ra đấu tố, chôn sống trong cái gọi là cải cách ruộng đất năm 1954 tại miền Bắc, hoặc bị quân VC tàn sát trong biến cố tết Mậu Thân 1968. Làm sao mà quên được những năm tháng dài, bị hành hạ, bị tra tấn, bị đối xử như một con vật trong các nhà tù mà chế độ VC gọi là trại “cải tạo”. Làm sao mà quên được khi con em, chồng cha của họ bị giam cầm hằng chục năm trong tù, hay phải gục ngă ở những vùng rừng thiêng nước độc, trong khi nhà cửa bị tịch thu, tài sản bị chế độ VC cướp giựt một cách công khai, khiến cho họ phải sống lê la trên vỉa hè hay những vùng kinh tế mới dành cho những người của “chế độ cũ”.




Những người đàn bà Việt Nam có chồng bị tù, phải nuôi cha mẹ ḿnh, cha mẹ chồng và đàn con dại, chịu những bất công ngược đăi của công an khu vực; sự tàn bạo, nhẫn tâm của những tên cai tù tại các trại giam chồng của họ, th́ làm sao mà quên được? Làm sao những phụ nữ Việt Nam yếu đuối có thể quên được cảnh bị hải tặc Thái Lan hăm hiếp trên đường vượt biên, vượt biển, v́ không thể tiếp tục sống với chế độ VC độc tài? Làm sao những người con gái thời xuân sắc phải bấm bụng bán thân để nuôi đàn em nhỏ dại đang cần được no ḷng khi cha mẹ bị cầm tù, có thể quên được những quá khứ tủi nhục đó? Làm sao những người được trưởng thành trong đau khổ, từng bị ngược đăi, khinh miệt, có thể quên được quá khứ đau thương của họ?




Tôi xin phép lạc đề một chút: Truyện danh nhân Trung Hoa có nhắc đến nhân vật Câu Tiễn trong điển tích “nằm gai nếm mật”. Nhân vật Câu Tiễn có mối thù chung của đất nước cần phải trả. V́ ông sợ ḿnh hài ḷng với địa vị và cuộc sống sung túc mà ông đang có, rồi ngày qua ngày lại quên đi “nợ nước, thù nhà” nên ông đă tự khắt khe với chính bản thân ḿnh bằng cách ngày nào cũng vậy; trước khi ăn ông nếm mật đắng, khi ngủ th́ nằm trên đống củi gai để dặn ḷng ḿnh không quên mối thù chung…




Tôi nhắc đến câu truyện của Câu Tiễn và thành ngữ “nằm gai nếm mật” không phải để kêu gọi người khác nuôi ḷng hận thù, hay trả hận theo lẽ thông thường, nhưng tôi xin mọi người đừng vội quên tội ác của VC. Bằng chứng cho thấy, có nhiều người từng bị VC giam cầm tra tấn trong tù, từng làm nhục họ, từng cướp giật tài sản của họ và làm cho gia đ́nh họ ly tán v.v… Nhưng khi được sống đời tự do, cơm no áo ấm, có chút địa vị hay danh hảo tại xứ người… Th́ họ lại quên tội ác của VC ngày xưa và nay. Có người c̣n muối mặt quay về Việt Nam móc ngoặc là ăn với kẻ thù VC qua nhiều vỏ bọc khác nhau. Họ ngang nhiên ngồi chung bàn, ăn chung mâm với phường gian ác. Tại hải ngoại, có kẻ c̣n nhậu nhẹt với bọn VC, Việt gian, nhưng lúc nào cũng trân tráo hô hào chống cộng và “đấu tranh cho một Việt Nam tự do dân chủ” để lừa những người “không thích chuyện chính trị” hay thích được an thân và luôn làm thinh trước điều quấy.




Trí thức và thiêng liêng: Có kẻ nhận ḿnh là “trí thức”, thích sử dụng ng̣i bút của ḿnh để bênh vực VC và Việt gian và c̣n có lời lẽ hay hành động xúc phạm Cờ Vàng, biểu tượng của người Quốc Gia chân chính. Thành phần này c̣n lên giọng thầy đời là khuyên người khác hăy “thức thời”; hoặc có nhận xét thiếu công bằng khi đồng hoá những bài viết mà bọn VC hay bọn tay sai của chúng chửi rủa những người Quốc Gia một cách tàn độc và bẩn thỉu, với những bài viết do người tử tế tố cáo tội ác VC và Việt gian, rồi cho rằng “người Quốc Gia chửi nhau”… Tôi cũng nhắc lại câu truyện này để muốn nói rằng: Người Việt Nam tỵ nạn VC cần xét lại vị trí của ḿnh. Chúng ta là người tỵ nạn VC chứ không phải là thành phần “xấu xa” trong xă hội bỏ nước ra đi như bọn VC từng nhục mạ chúng ta. Chúng ta t́m cách vượt thoát khỏi Việt Nam là v́ không thể sống chung với bọn VC gian ác. Xin đừng ai thờ ơ trước t́nh trạng của đất nước Việt Nam ngày nay. Xin đừng ai cố t́nh làm lu mờ ư nghĩa của ngày Quốc Hận 30-4. Xin đừng ai quên Tháng Tư Đen của đất nước Việt Nam vào năm 1975. Xin đừng ai xem việc tưởng niệm ngày đau thương của dân tộc là “làm chính trị”. Xin đừng ai thiêng liêng nửa vời để rồi tự ḿnh đánh mất quê hương trần gian, mà Quê Hương Trên Trời cũng không vào được, chỉ v́ bản chất đạo đức giả thay thiêng liêng nửa vời của ḿnh.




Trở lại tiêu đề của bài viết: Chẳng những chúng ta không quên những đau thương mà người khác tạo ra, nhưng c̣n phải nhớ để dặn chính ḿnh đừng bao giờ phạm những điều ấy. Nhắc đến những tội ác không phải để thù hằn, nhưng để giúp mọi người hiểu rơ sự thật và để thế hệ mai sau biết mà tránh. Cơ Đốc Nhân phải góp phần ngăn chận tội ác bằng những lời cầu nguyện và những hành động cụ thể. Cơ Đốc Nhân không thể hối lộ kẻ gian để được yên thân c̣n ai chết mặc ai. Cơ Đốc Nhân không thể làm chứng dối về những điều “thật nhưng không thật”, về những ưu đăi mà kẻ gian dành cho ḿnh để mờ mắt người nhẹ dạ, che đậy những tội ác mà họ đối với anh em ḿnh, với đồng bào ḿnh. Cơ Đốc Nhân không cường điệu trong lời làm chứng, hay làm cho người khác hiểu sai giữa kịch tính, và ơn phước thật của Chúa…




Kết luận: Ngày nào những bất công c̣n, chúng ta c̣n nói đến những điều đó. Ngày nào nhà thờ, thánh đường, chùa chiền, thánh thất c̣n bị đóng cửa, bị cào sập, con dân Chúa hay đồng bào c̣n bị VC đàn áp th́ ngày đó chúng ta c̣n kêu gọi thế giới can thiệp. Ngày nào đồng bào Việt Nam chúng ta c̣n sống trong cảnh đói nghèo và lạc hậu hoặc bị bỏ tù v́ bày tỏ ḷng yêu nước th́ ngày đó chúng ta c̣n tranh đấu và c̣n nhớ đến tội ác của VC… nhưng không phải để thù hằn như đă nói. Chúng ta không nhớ để rủa sả, hay nhớ bằng cử chỉ hít hà, tắc lưởi theo kiểu giả h́nh, nhưng nhớ để góp phần chấm dứt những khổ đau tại Việt Nam. Vậy th́, nếu đồng bào ta, anh em ta vẫn c̣n bị chế độ VC đoạ đày th́ chúng ta sẽ không “làm sao quên được”? Bằng mọi cách, chúng ta phải nhắc cho thế hệ con cháu chúng ta biết rơ ngày “Quốc Hận 30-4” là ǵ? Và tại sao chúng ta cần ghi nhớ ngày tang thương đó.


Huỳnh Quốc B́nh


P.O. Box 20361, Salem, OR 97307, USA

(503) 949-8752

E-mail: huynhquocbinh@yahoo. com



at 1:12 AM

florida80
06-23-2019, 21:53
Thắng Làm Vua, Thua Làm Giặc” - Đặng Diễm Bích Chi









Bài viết cuả thế hệ thứ hai




Trước giờ vẫn nghe câu “Thắng làm vua, thua làm giặc” và “Kẻ thắng viết nên lịch sử”, nhưng chưa từng thấm thía nó như lúc này!


Ngày c̣n cắp sách đến trường, mỗi thứ hai đứng chào dưới “cờ tổ quốc”, gào lên cùng lũ bạn “… cờ in máu chiến thắng” mà không biết rằng lá cờ ấy cũng có thấm máu của người thân ḿnh, những ḍng máu bị rẻ khinh, không được thừa nhận!




Khi người ta cố nhồi nhét h́nh ảnh về một đấng lănh tụ vĩ đại, toàn năng vào đầu óc non trẻ của tôi, tôi đă không kháng cự, chỉ đôi lúc tự hỏi một cách lén lút “Thật là có con người như thánh sống thế ư?”. Bởi v́ đôi khi những ǵ họ nói trước sau bất nhất. Họ chẳng bảo “Không có ǵ tuyệt đối và toàn vẹn” đấy sao? Hay có ngoại lệ?

Ngày đó ngây thơ đến mức nằm trong pḥng đọc bài học lịch sử oang oang, không ngừng mắng chửi “ngụy”, “tay sai”, mà không nhớ rằng ba ḿnh từng khoác áo lính của Việt Nam Cộng Ḥa!




Khi người ta dạy cho tôi phỉ báng những người lính “ngụy”, coi khinh họ như nhưng kẻ không có lương tâm, những kẻ bán rẻ tổ quốc, những con người máu lạnh, giết người không gớm tay.


Th́ tôi, đă thấy những người lính sa cơ ấy rất hiền lành, là những người cha, người chồng mẫu mực, những người nông dân không ngại vất vả ngoài đồng.


Th́ tôi, thấy trong ánh mắt họ một nỗi đau bất lực v́ không bảo vệ được tổ quốc của ḿnh!


Th́ tôi, thấy họ loay hoay t́m cho gia đ́nh ḿnh một con đường tươi sáng khác để đi. Họ không ngồi đó và khóc cho một quá khứ tươi đẹp đă mất, đă bị cướp mất!





Tôi đă thấy họ dạy con họ yêu tổ quốc, yêu cội nguồn, và trân trọng t́nh thân! (xin đừng đánh đồng như cái cách người ta đang giả vờ tự lừa dối nhau, tổ quốc không bao giờ nên hiểu là “người chiến thắng”, và “người chiến thắng” cũng không phải là tổ quốc, nếu như hôm nay tôi nói tôi chẳng có chút cảm t́nh nào đối với “người chiến thắng” th́ không có nghĩa là tôi không yêu đất nước của tôi).




Tôi đă thấy họ t́m được một cuộc sống tốt đẹp hơn nơi đất khách, nhưng cái nh́n của họ vẫn hướng về nơi này một cách khắc khoải. Bởi lẽ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp họ đă bị đẩy đi xa quá xa nơi họ được sinh ra và lớn lên, nơi c̣n có những người thân c̣n ở lại! Họ có thể trở về, nhưng họ sẽ không trở về, tôi biết thế, không phải v́ họ chê cố hương nghèo khó!

Khi người ta nói họ là những kẻ “vong quốc”, tôi sẽ lắc đầu bảo rằng không phải, họ là những người “vọng quốc” (luôn luôn hoài vọng về tổ quốc của ḿnh).





Khi người ta bảo rằng họ ở bên kia bờ biển đang t́m mọi cách phá hoại an ninh quốc gia, th́ tôi lại tin rằng, họ đă bày tỏ một nỗi thất vọng khôn xiết về cách “trị quốc” của “kẻ thắng”, họ đang bày tỏ niềm xót thương với những số phận đang ngày ngày t́m đến nhau trong niềm an ủi và hi vọng, dù là nhỏ nhoi. Họ đang cất lên tiếng nói giúp những những người mà họ nghĩ rằng “thấp cổ bé họng”.


Không có triều đại nào vĩnh viễn, th́ sao cứ măi lừa mị nhau về cái gọi là “muôn năm”?




Khi người ta gọi bác tôi, ba tôi và anh tôi là “giặc” th́ tôi vẫn cứ tự hào về họ, những người đàn ông Việt Nam đúng nghĩa!



Khi người ta gọi họ là “ngụy” th́ tôi vẫn vô cùng kính trọng và yêu thương họ! Bản chất không nằm ở tên gọi và lịch sử cũng không thuộc về kẻ chiến thắng!


Tôi sẽ ngẩng cao đầu v́ là cháu, con và em của họ!”




Đặng Diễm Bích Chi

florida80
06-23-2019, 21:54
Chúng Tôi Vẫn Sống - Huỳnh Kỳ Anh Tú (Danlambao)









Tôi là một bác sĩ, sinh ra và lớn lên tại Sài G̣n nhưng sau này tôi đi du học và đă định cư tại nước ngoài từ lâu. Nhân tháng 4 năm nay, tôi muốn viết một thông điệp cho gia đ́nh, bạn bè tôi, cùng tất cả những người từng là công dân Việt Nam Cộng Ḥa, con cháu của họ, nhất là những đứa trẻ cùng thế hệ 8X như tôi.




Cha tôi là một sĩ quan quân lực VNCH, cấp bậc trung úy. Ông có may mắn hơn nhiều bạn bè, khi chỉ phải đi tù cải tạo một thời gian ngắn. Năm 1979 cha tôi ra tù và về sống ở Sài G̣n (xin lỗi v́ tôi không thể viết tên của kẻ tội đồ dân tộc ḿnh), một năm sau tôi sinh ra.




Từ khi tôi biết nhận thức thế giới xung quanh cho tới năm 18 tuổi, cha và mẹ không bao giờ nói với tôi bất cứ điều ǵ có liên quan đến chính trị hay nói xấu chế độ mới. Cha tôi sống hiền lành, nhẫn nhục nuôi con cái, ḥa đồng với tổ dân phố. Cha ghét chiến tranh và không bao giờ nhắc đến thời chiến đấu xa xưa của ḿnh, đến mức không cho tôi chơi những món đồ chơi như súng, máy bay. Mẹ tôi th́ cấm tôi nghe nhạc vàng hay những bài ca về lính, dù vậy sau này tôi vẫn lén nghe. Họ để cho tôi tự do lựa chọn con đường ḿnh đi, ngay cả tôn giáo. V́ thế những ǵ tôi viết cho các bạn xem dưới đây là do chính bản thân tôi nhận thức được từ cuộc sống xung quanh ḿnh.





Với tính cách giang hồ lăng tử của cha tôi, trước 30 tháng 4 ông vốn đă không coi trọng tiền bạc, không nhà cửa, tiền vàng, chỉ có 2 bàn tay, chiếc xe máy cùng người vợ hiền nên sau 30 tháng 4 ông không mất ǵ cả về vật chất. Tuy nhiên, nỗi mất mát về tinh thần ám ảnh ông suốt đời như một vết thương không bao giờ lành được.




Nhà tôi rất nghèo, lại phải chịu bất công từ mọi phía: Mẹ tôi bị ép phải nghỉ sớm do lư lịch của cha, bà phải đi buôn thuốc men, thực phẩm để nuôi tôi lớn. Lúc tôi 3-4 tuổi cha tôi đi làm vắng nhà cả ngày, ông làm đủ thứ nghề, buôn bán hàng phế liệu, đạp xích lô, đến tối mịt mới về nhà. Ngày nghỉ ông chở tôi lang thang trên các con đường ở Sài G̣n bằng chiếc xe đạp. Đường phố Sài G̣n thập niên 80 c̣n hoang vắng, tôi để ư một điều là ông luôn gọi những con đường bằng tên cũ, chỉ cho tôi những ṭa nhà và tên gọi của chúng, nhiều khi tôi thấy ông dừng rất lâu ở một nơi nào đó và khóc.




Lớn lên một chút, ông luôn t́m cách hướng tôi về những điều chân thiện mỹ, thay v́ phó mặc cho sự nhồi sọ của trường lớp, đội nhóm. Tôi c̣n nhớ ông mua sách báo cũ thời VNCH cho tôi đọc, nhất là Thiếu Nhi tuần báo. Ngày tôi được kết nạp đội, cha tôi ôm tôi vào ḷng và ông rất buồn, nhưng ông dắt tôi đi xem phim Batman và đêm đó trước khi ngủ ông đă kể cho tôi nghe rằng ông đă phải đi bộ hơn 5 cây số để mua sữa cho tôi uống như thế nào.




Tôi nh́n ra rất sớm sự giả dối, bất công, ngay trong trường lớp của ḿnh, những bài văn mẫu, những người thầy ép học sinh học thêm tại nhà, những bài học lịch sử dối trá.




Tôi muốn nói một điều với các bạn cùng lứa tuổi rằng thế hệ sinh ra năm 78-80 tại Sài G̣n như chúng tôi PHẢI nhận thức rơ một điều: Dù thể chế Việt Nam Cộng Ḥa đă chết vào ngày 30 tháng 4, 1975, nhưng nó vẫn tiếp tục cưu mang, nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi bằng tất cả máu thịt c̣n sót lại. Bọn cộng sản KHÔNG góp một chút công ơn nào hết trong việc nuôi dưỡng, che chở và giáo dục chúng tôi; thậm chí ngược lại là khác, chính bọn chúng là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ, bất công, rủi ro cho số phận những đứa trẻ sinh ra giai đoạn này.




Tôi ra đời trong một nhà bảo sinh của VNCH, khi tôi đau ốm, các bác sĩ và nữ hộ sinh được đào tạo từ ngành y tế VNCH đă chăm sóc cho tôi, dù họ là những người bị ngược đăi, phải sống cực khổ ăn không đủ no v́ chính sách nô dịch của cộng sản nhưng họ vẫn giữ trọn y đức và trách nhiệm. Từ khi cắp sách đến trường tôi may mắn hơn những đứa trẻ miền Bắc v́ được che chở dưới những lớp học, mái trường do cha anh chúng tôi, công dân của VNCH xây nên, chúng tôi may mắn được xem phim trong những rạp ciné hiếm hoi c̣n sót lại ở Sài G̣n của VNCH.




Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đă làm ǵ cho chúng tôi? Từ tuổi sơ sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy sinh những ǵ tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo, khoai ḿ. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa th́ lùn đứa th́ c̣i xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xă hội chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác,dùng những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô nghĩa. Lớn lên một chút, chúng tôi lại bị những thầy cô giáo bóc lột đến tận cùng bằng những chiêu tṛ dạy thêm tại nhà, ai không đến nhà thầy học thêm th́ bị đ́, bị đối xử bất công trên lớp. Lúc trưởng thành ra đời th́ tương lai u tối v́ 2 chữ lư lịch gia đ́nh, phải hối lộ đút lót khắp mọi nơi mới kiếm được miếng ăn.




Tôi lại muốn nói điều này cho bọn cộng sản và con cháu của chúng hiểu: Việt Nam Cộng Ḥa vẫn sống, và chưa bao giờ chịu khuất phục bởi bạo lực và sự đàn áp của cộng sản. Những người con của thế hệ VNCH vẫn sống, dù nhẫn nhục nhưng không cúi đầu, không bao giờ chấp nhận đi chung đường với điều ác và dối trá. Bọn cộng sản không bao giờ khuất phục được ư chí và tinh thần của những công dân VNCH, chúng không bao giờ hiểu được tại sao cha mẹ chúng tôi đặt tên cho con cái ḿnh là Nguyễn Đ́nh Bảo, Nguyễn Khoa Nam hay Phan Nhật Nam (cha tôi đặt tên cho tôi là Huỳnh Kỳ Anh Tú, và tôi tự hào v́ điều đó!). Tại sao mấy chục năm nay người ta vẫn thích nghe nhạc của Lam Phương, Trần Thiện Thanh, Trúc Phương và ḍng nhạc này đang hồi sinh.




Bọn cộng sản muốn trả thù hèn hạ con cháu của VNCH bằng cách xét lư lịch th́ chúng tôi, những công dân VN CH cũng dùng lư lịch, căn cước của cha anh ḿnh như một dấu hiệu nhận diện nhau, đùm bọc nhau. Cuộc đời tôi đă trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ưu đăi, giúp đỡ từ bạn bè của cha tôi, hay thậm chí những người xa lạ, mỗi khi họ t́nh cờ biết cha tôi từng là sĩ quan quân lực VNCH, một người thầy nổi danh đă nhận tôi vào lớp luyện thi đại học và miễn học phí (hơn 2 triệu đồng) v́ tôi là con của lính VNCH, nhiều bác sĩ đă chữa bệnh cho tôi hồi nhỏ không nhận thù lao khi biết cha tôi từng đi lính, một linh mục tại nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế dạy kèm tiếng Anh và tiếng Pháp cho tôi suốt 3 năm mà không lấy tiền.




Bọn cộng sản cũng không bao giờ hiểu được tại sao bên cạnh chúng không bao giờ có mặt những người trí thức, nhân tài hậu duệ của VNCH, v́ những cá nhân này không bao giờ chấp nhận vào đoàn thanh niên cộng sản, không bao giờ đi làm cho nhà nước, và một khi ra nước ngoài du học không bao giờ quay trở lại để phục vụ cho chúng, chúng có kêu gào 1000 năm nữa và dụ dỗ bằng tiền tài hay danh lợi, những người này cũng sẽ không bao giờ trở về cộng tác với chúng. Chúng chỉ t́m thấy những kẻ cơ hội, bợ đỡ, bất tài và ngu ngốc chấp nhận làm nô lệ cho chúng mà thôi.




Đối với một số người, ngày 30 tháng 4 có thể là ngày đau buồn, họ cho đó là quốc hận; một số những kẻ ăn trên ngồi trước th́ hoan hỉ ăn mừng, mừng cho việc họ đă giết, cướp chính anh chị em một nhà của ḿnh, nhưng tôi nhận rơ một điều là Việt Nam Cộng Ḥa vẫn chưa chết: Sài G̣n có thể bị chiếm đóng, chúng ta có thể bị đô hộ, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH vẫn sống,vẫn vươn lên, vẫn đang giúp đỡ nhau. Chúng tôi miễn dịch với mọi sự dối trá và độc ác của cộng sản, nhiều người vẫn đang đi t́m tự do, và sẽ có ngày chân lư sẽ chiến thắng.







Huỳnh Kỳ Anh Tú

danlambaovn.blogspot .com

florida80
06-23-2019, 21:55
Saturday, April 27, 2019




Cái Tôi Và Sự Hiểu Biết - Chu Thập









Mới đây, một ông bạn có gởi cho tôi một bài viết của tác giả Từ Thức, bên Pháp. Bài viết khiến tôi phải giật ḿnh và nh́n lại bản thân để tự vấn lương tâm.




Với tựa đề “Cái Tôi của người Việt”, tác giả xem ra khẳng định một cách chắc nịch rằng người Việt là một dân tộc kiêu căng. Tác giả mở đầu bài viết với nhận xét: “Tôi gặp không biết bao nhiêu người (Việt) vỗ ngực, tự cho ḿnh là vĩ nhân. Không phải chỉ vỗ ngực, c̣n trèo lên nóc nhà gào khàn cổ: tôi giỏi quá, tôi phục tôi quá, tại sao tôi tài ba đến thế? Một lần ngồi nhậu với 5 ông, có cảm tưởng ngồi với 5 giải Nobel văn chương. Những ông như vậy, nhan nhản”.


Tác giả nêu một câu hỏi đáng suy nghĩ: “Phải chăng đó là nét đặc thù của một dân tộc đầy tự ti mặc cảm?” Tôi nghĩ nếu xem đó là nét đặc thù của mấy ông cộng sản Việt Nam th́ chẳng sai chút nào. Rước voi về dày mả tổ, chém giết đồng bào ruột thịt của ḿnh không chút xót thương, vậy mà sau đó vẫn có thể ưỡn ngực tự xưng là “lương tâm nhân loại”, “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Kiêu căng như thế th́ c̣n ǵ lố bịch bằng. Nay từ hố sâu của nghèo nàn, lạc hậu mới ngoi lên được một chút, làm ǵ cũng muốn được đưa vào các kỷ lục thế giới của sách “Guinness Book of World Records”, tiến sĩ th́ chạy đầy đường. Nhưng chắc chắn 3 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam không hề là đại diện của cả dân tộc Việt Nam.




Trong quan hệ với người đồng hương, ở trong nước cũng như tại hải ngoại, tôi cũng có gặp một số người “nổ” như mấy ông việt cộng . Nhiều người khoe khoang một cách lố bịch, ngây ngô và ấu trĩ. Nghe họ “nổ” chỉ biết cười và chửi thầm trong bụng!

Nhưng dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người Việt tôi quen biết hay tiếp xúc đều như vậy cả. Từ một vài trường hợp hoặc rất nhiều trường hợp đi nữa để quơ đũa cả nắm là một lư luận không nghiêm chỉnh.




Thời Pháp thuộc, trên báo Đông Dương Tạp Chí, trong một số ra năm 1914, cụ Nguyễn Văn Vĩnh cũng đă từng đưa ra một nhận xét về người Việt: “An Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười, người ta chê cũng cười. Hay cũng cười, mà dở cũng h́, phải cũng h́ mà quấy cũng h́. Nhăn răng h́ một tiếng mọi việc hết nghiêm trang”. Xem ra “cái ǵ cũng cười” có thể là một nét chung của người Việt hơn là thói kiêu căng.


Theo tôi, ở đâu và thời nào cũng có người khiêm cung và kẻ kiêu căng cả. Chỉ nh́n vào một ḿnh ông Donald Trump và gần một nửa dân số Mỹ bầu ông lên làm tổng thống hoặc chỉ dựa một số khẩu hiệu như “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại” mà bảo rằng người Mỹ là một dân tộc kiêu căng…là một kết luận vội vàng, không chín chắn.




Nhưng bảo rằng ông Trump là một con người kiêu căng, thích khoe mẽ là điều chẳng sai chút nào. Kiêu căng và kiêu căng một cách lộ liễu là một yếu điểm. Ứng cử viên Trump đă thu hút được nhiều cử tri Mỹ nhờ tính bạo mồm bạo miệng và tật “nổ” văng miểng của ông. Nhưng đó cũng là một thứ gậy ông đập lưng ông đối với ông.




Tuần qua, Ủy ban điều tra về việc “thông đồng” giữa ban vận động của ứng cử viên Donald Trump và Nga do công tố viên đặc biệt Robert Mueller lănh đạo, đă cho công bố danh sách của một số cố vấn của ông Trump có dính líu đến vụ này. Trong 3 nhân vật được nêu dích danh và bị truy tố, đáng chú ư hơn cả là ông George Papadopoulos, cố vấn về chính sách ngoại giao của ứng cử viên Trump. Hồi tháng trước, ông này đă nhận tội man khai với Cơ quan Điều tra Liên bang FBI và hiện đang tích cực hợp tác với Ủy ban điều tra của ông Mueller. Một bức h́nh được công bố cho thấy trong một cuộc họp hồi năm 2016 do ông Trump chủ tọa, ông Papadoulos có mặt trong hàng ngũ “bộ sậu” của ông Trump.

Theo tài liệu vừa được cho công bố, ngày 5 tháng Mười 2017 vừa qua, ông Papadoulos đă nhận tội khai man với cơ quan FBI về việc ông có tiếp xúc với người Nga để lấy hồ sơ mật về bà Hillary Clinton mà Nga đă đánh cắp được.




Tổng thống Trump là người thích khoe về đủ thứ thành tích của ḿnh. Nào ông là một người rất thông minh. Nào ông đă từng là một sinh viên xuất sắc. Nào ông là một tổng thống trong năm đầu của nhiệm kỳ đă lập được nhiều thành tích hơn bất cứ tổng thống nào. Nhứt là mới đây, ông đă “nổ” rằng ông là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”.




Vậy mà sáng thứ Sáu vừa qua, trong lúc chuẩn bị lên đường thực hiện chuyến công du kéo dài 12 ngày tại Á Châu, khi được các phóng viên hỏi ông có nhớ về cuộc họp với ông Papadoulos không và ông này là ai, tổng thống Trump tỉnh bơ trả lời: “Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp đó. Đó là một cuộc họp rất không quan trọng. Cuộc họp đó diễn ra lâu lắm rồi. Tôi không nhớ nhiều về cuộc họp”.




Thật tội nghiệp cho ông Papadoulos. Dạo tháng Ba vừa qua, nghĩa là chỉ cách đây không đầy 8 tháng, trong một cuộc gặp gỡ với ban chủ bút của báo The Washington Post, Tổng thống Trump nh́n nhận rằng ông Papadoulos đă từng là một cố vấn về chính sách ngoại giao trong cuộc vận động bầu cử. Vậy mà khi nội vụ đổ bể ra, phát ngôn viên Ṭa Bạch Ốc, bà Sarah Huckabee Sanders nói rằng ông Papadoulos là người chỉ đóng một vai tṛ không đáng kể trong cuộc vận động tranh cử của ông Trump. Một cố vấn thân cận khác của tổng thống Trump c̣n mỉa mai rằng ông Papadoulos chỉ là một tên lon ton(planton) chỉ để sai vặt và pha cà phê.

Riêng Tổng thống Trump, trong một “tuưt” được bắn đi sáng thứ Ba tuần qua, đă viết: “Rất ít người biết thiện nguyện viên trẻ, ít quan trọng tên là George”(tức Papadoulos).




Tôi vẫn cố gắng làm “trạng sư của quỷ” để biện hộ cho việc Tổng thống Trump không c̣n nhớ rơ cuộc họp của “bộ sậu” của ông chỉ mới diễn ra cách đây hơn một năm. Làm tổng thống Mỹ và lănh đạo cả thế giới, đa đoan với không biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người bên cạnh để nhắc nhở, th́ làm sao nhớ hết mọi chuyện, mọi người và mọi chi tiết được. Vả lại, quên sót là giới hạn thường t́nh của con người thôi. Nhưng khổ nỗi, làm trạng sư không công như tôi khó mà thắng nổi trong trường hợp ông Trump, bởi v́ ông đă lỡ tuyên bố ḿnh là “một trong những người có trí nhớ vĩ đại nhứt từ trước tới nay”. Tự nhiên, cứ nghĩ tới thái độ huênh hoang, tự đắc của ông, tôi lại nhớ đến nhận xét của vợ một người bạn của tôi. Ông bạn tôi là người thích bông đùa. Cứ sau một lần diễu cợt của ông, bà vợ lại kê tủ đứng vào miệng ông: “Thùng bể kêu to!”




Tôi nhớ có đọc được ở đâu đó một bài học về thái độ từ tốn khiêm cung mà một người cha muốn dạy cho cậu con trai của ḿnh. Một hôm hai cha con đang đi trên một đoạn đường vắng lặng. Người cha hỏi cậu con: “Ngoài tiếng chim đang hót ra, con c̣n nghe được tiếng ǵ khác không?” Người con dừng lại, lắng tai một lúc rồi trả lời: “Thưa cha, con nghe có tiếng xe ngựa nữa”. Người cha liền nói: “Đúng vậy. Đó là tiếng động của một chiếc xe ngựa trống không, nghĩa là không có chuyên chở ǵ cả”. Người con ngạc nhiên hỏi lại: “Nhưng ḿnh chưa nh́n thấy chiếc xe ngựa mà. Sao cha biết đó là một chiếc xe ngựa trống rỗng?”

Người cha mới ôn tồn giải thích: “Từ âm thanh dội lại, con có thể biết đó là một chiếc xe ngựa trống không. Xe ngựa càng trống rỗng th́ tiếng động càng to”. Về sau, khi ra đời, mỗi khi nh́n và đánh giá về người khác, người con trai thường nhớ lại nhận xét và bài học của người cha.




Thiên nhiên cũng cho tôi nhiều bài học như thế. Ai đó cũng đă đưa ra một nhận xét: sông càng sâu th́ càng tĩnh lặng, nhánh lúa càng trĩu nặng th́ càng cúi đầu. Người càng học cao hiểu rộng và giàu những giá trị tinh thần th́ càng từ tốn, khiêm cung; trái lại, kẻ càng nông cạn th́ càng khoe khoang. Tác giả Từ Thức có ghi lại cuộc sống âm thầm của một cặp vợ chồng già sống bên cạnh nhà ông ở Paris. Theo nhận xét của tác giả, hai ông bà sống trong một ngôi nhà b́nh dân, ăn uống đạm bạc như một cặp vợ chồng nghèo. Nếu không được mách bảo th́ chẳng có ai biết đó là một cặp vợ chồng nổi tiếng trong thế giới âm nhạc. Bà vợ tùng là một nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng, đă từng đoạt 7 giải nhứt khi c̣n học ở nhạc viện Paris và về sau trở thành một giáo sư âm nhạc được nhiều người biết đến. C̣n ông là một trong những nhạc sư và nhà soạn nhạc cổ điển lớn nhứt của hậu bán thế kỷ 20. Cả hai đều là những nhân vật đă từng chiếm một địa vị quan trọng trong bất cứ một tài liệu âm nhạc cổ điển nào. Vậy mà họ vẫn có thể sống một cách âm thầm như một cặp vợ chồng già ít được ai chú ư tới.




Albert Einstein thường được gán cho những câu hỏi có hàm ư nói đến cái ngu dốt vô tận của con người và đề cao sự khiêm tốn. Có người bảo ông đă từng nói: “Cái tôi và sự hiểu biết tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu biết càng nhiều, cái tôi càng bé. Hiểu biết càng ít, cái tôi càng to.”




Hiểu cho rộng ra, hiểu biết đích thực không chỉ có nghĩa là thu thập hay nhét vào đầu một số kiến thức, mà trước tiên chính là biết ḿnh. Với nhà hiền triết Socrates, ông tổ của triết học Tây phương, biết đích thực là biết ḿnh và biết ḿnh ngu. Đông Tây đă gặp nhau, bởi v́ minh triết Đông phương cũng nói rằng càng học càng thấy ḿnh ngu. Thật ra ngu như thế là ngu khôn. Ngu như thế, theo Phật Giáo, chính là giác ngộ.




Một hôm có một giáo sĩ Bà La Môn bắt gặp Đức Phật đang ngồi thiền dưới một gốc cây. Ông rất đỗi ngạc nhiên về sự thanh thản và b́nh tâm của Đức Phật. H́nh ảnh này khiến vị giáo sĩ Bà La Môn nhớ lại một thần voi có chiếc ngà lớn. Ông liền hỏi Đức Phật: “Ngài có phải là một vị thần, một thiên thần hay một thần linh không?” Đức Phật trả lời không, rồi giải thích rằng Ngài chỉ là một người chứng tỏ được một sức mạnh mới trong con người. Theo Đức Phật, con người vẫn có thể sống trong thế giới đầy xung đột và khổ đau này mà vẫn có thể đi vào quan hệ hài ḥa với người khác nếu biết dẹp bỏ cái tôi của ḿnh. Rồi Ngài nói với vị giáo sĩ Bà La Môn, “xin hăy nhớ đến tôi như một người đă tỉnh ngộ” (x. Karen Armstrong, The Case for God, The Bodley Head, London 2009, trg 316).




Tôi vẫn tự nhận ḿnh là một phật tử. Dĩ nhiên theo cách thế riêng của tôi, bởi v́ tôi chưa từng xuống tóc, quy y, mặc áo cà sa, đi lễ chùa, ăn chay hoặc cúng dường…Tôi chỉ biết rằng ḿnh phải luôn cố gắng sống lời Đức Phật dậy: dẹp bỏ cái tôi kiêu căng, khoác lác để có được quan hệ hài ḥa với mọi người và nhờ vậy thân tâm mới an lạc.


Chu Thập

November 14, 2017



at 9:04 PM

florida80
06-23-2019, 21:56
Sống Đủ Vui Sầu - Kim Phan






Hình internet




Kim muốn kể cho các bạn đọc truyện này xẩy ra khoảng 41 năm về trước, nếu bạn nào có học chung với Kim th́ sẽ biết là chuyện có thật, chứ không phải chuyện mình tự đặt ra..... Năm 1971, trong kỳ thi Tú Tài 2, các bạn của Kim hầu như đă đậu hết ở khoá 1, chỉ có Kim th́ rớt. Kim cũng biết sức ḿnh, nên buồn th́ có buồn, Kim nghĩ đến câu "Học tài thi phận" là không đúng, v́ siêng năng học đàng hoàng th́ đậu, mà làm biếng th́ rớt thôi. Nhận kết quả xong, Kim cuốn gói xuống nhà D́ Út của Kim ở hẻm Tô Hiến Thành để "ôn văn luyện vơ " hầu trở lại khoa trường vào Khoá 2 năm 1971.




Trên căn gác của D́, Kim bỏ ngoài tai mọi thứ trên đời, chỉ ăn rồi học....và kết quả là Kim đậu khoá 2, hạng Thứ. Trong khi các bạn đậu khoá 1 th́ đă ghi danh hoặc thi vào Đại Học , c̣n Kim th́ gói cái bản sao lúc nào cũng đem theo bên ḿnh để đi xin việc, Kim chán học lắm rồi, cha mẹ dù chưa nghèo lắm, nhưng em th́ đông, thôi th́ xin đi làm giúp mẹ vẫn hơn. Và Kim được vào làm ở Bộ Giáo Dục, số 35 Lê Thánh Tôn, chỗ có cây đa to, cành lá xum xê, bên cạnh là toà nhà cổ kính lâu đời, dưới thời Ông Tổng Trưởng Ngô Khắc Tỉnh. Cuộc đời êm ả, ít gặp bạn bè, thỉnh thoảng trên đường Lê Văn Duyệt có gặp Bông, đôi khi là Thao, Ánh th́ không gặp nữa rồi, lâu lâu gặp Chuộng, gặp bạn nầy lại hỏi đến bạn kia, nghe các bạn học từ từ lên Kim cũng mừng cho các bạn, nhưng cũng tủi phận ḿnh.




Thế rồi 30/4/ 1975, ngày đau buồn cho miền Nam, Kim được "Cách Mạng" cho lưu dụng, sau khi dự một khoá Giáo Dục về Xă Hội Chủ Nghĩa, độc thân, nên bị đày đi Cần Đước, xuống hốc ḅ tó Rạch Cốc, Kinh Nước Mặn, Xă Long Hựu, Huyên Cần Đước thuộc Tỉnh Long An, cuộc đời Kim được lật sang trang mới. Kim về Sài G̣n mỗi tuần thứ bảy, v́ nơi nầy gắn bó với Kim từ thuở lọt ḷng, hơn nữa vẫn c̣n bầy em thơ dại và Ba Mẹ tảo tần buôn bán .....chợ trời để nuôi con, Kim măi lưu luyến căn nhà cũ ngày nào có Ba, có Mẹ, có các em quây quần sum họp cùng nhau. Để rồi khuya sáng thứ hai đi sớm trở lại Trường có lớp dạy buổi trưa.




Từ nhà Kim, Kim đi xe lam đến Công Trường Dân Chủ, đón xe bus vào Xóm Củi, từ Xóm Củi đón xe đ̣ xuống chợ Huyện Cần Đước, thêm một chuyến xe lam vào Kinh Nước Mặn, rồi đi đ̣ để qua con Kinh, ra chợ Kinh đón đ̣ máy để vào Rạch Cốc. Những đêm không trăng từ nhà trọ nh́n ra cửa biển sẽ thấy ánh hải đăng sáng trong đêm tối phía bên trái là Vũng Tàu, bên mặt là G̣ Công và vùng âm u chính giữa là cửa biển, sao mà nó lôi cuốn làm sao, muốn đi ra khơi chăng, nhưng cơ hội nào mà đi...




Nếu các bạn có đọc báo Viễn Đông Daily, có bài viết mỗi tuần của ông Trần Công Nhung có bài "Gạo nàng thơm chợ Đào" trong đó ông có viết một đoạn về Đồn Rạch Cốc, th́ đúng là Kim được đưa đến đấy cùng Loan, ra khỏi Bộ cùng khoá với Kim, hai đứa tiếp thu ngôi Trường của các ông đạo Cao Đài. Kim và Loan trọ nhà dân, có những chiều trời quang mây tạnh, trời trong xanh vắt, hai đứa theo học tṛ xuống băi, cát vàng mịn dưới chân như tấm thảm cẩn những con ốc dẹp xà cừ nho nhỏ, bây giờ không biết trời có c̣n xanh, bờ cát có c̣n vàng thoai thoải, nước xanh gờn gợn hay tất cả đă đi vào huyền thoại v́ bị ô nhiễm hết rồi. Hồi đó hai đứa hay xuống băi mua những rổ tôm trứng c̣n nhẩy soi sói đem về ram mặn ngọt để dành ăn cơm, gạo lúa tiêu thơm ngon nức nở, dân chúng nơi đây xa thành thị nên rất quư trọng Cô giáo, có những tối đến nhà dân dạy chữ cho dân, họ đă luộc sẵn cua gạch nhiều, thịt săn cứng để dành cho hai Cô giáo. Có lúc Kim cảm thấy thương những người dân nơi đây, thương học tṛ, Kim chỉ muốn chọn nơi nầy làm quê hương thứ hai của ḿnh. Nhưng mà cứ đến ngày thứ bảy sau tiết dạy cuối cùng, Kim và Loan lại háo hức về SàiG̣n. Con đường tiện nhất là 12 giờ đêm đốt đuốc từ nhà trọ đi bộ ra bến đ̣ Rạch Cốc, từ đó đón đ̣ máy ra chợ Kinh Nước Mặn, rồi đi đ̣ chèo qua Kinh, đón xe lam, xe đ̣ về Sài G̣n.........




Đêm đó hai đứa ngủ trên đ̣ máy, tiếng máy ghe x́nh xịch như tiếng nhạc lạ lùng làm Kim nhắm mắt mệt mỏi nhưng không tài nào ngủ được, rồi như có lằn sáng loé vào khung cửa nhỏ của ghe, Kim mở choàng mắt .....ôi cảnh đẹp vô cùng .... Mặt trăng trồi lên từ bên kia sông, cảnh sao mà huyền hoặc...... Kim khẽ lay Loan dậy .....
"Dậy xem nè Loan, trăng lên ḱa" . Hai đứa cùng trố mắt nh́n trăng lên từ bên kia sông. Ôi đẹp làm sao, không bút mực nào tả hết được. Mặt trăng lên cao từ từ và trời sáng dần, ghe nhiều lần cặp bến để đón khách ra chợ Kinh, con đ̣ cứ nhẩn nha x́nh xịch , .... rồi ghé vào bến chợ mọi người hối hả, kẻ gánh gồng, người rinh xe đạp bước lên đất liền...... Từ đó, hai đứa đi xe lam ra chợ Huyện, thêm một chuyến xe đ̣ về Xóm Củi.




Vào năm 1976 xe bus không nhiều, dân tứ xứ đổ về SàiG̣n, nên chuyến xe đi cũng như về đều chật cứng, trong ḍng người đổ về SàiG̣n đó có Kim, Loan và một số giáo viên cũng như dân từ các thị trấn khác cũng chen nhau lên chuyến xe bus từ Xóm Củi đổ về thành phố. Sau khi ngồi yên vị, Kim mệt đừ v́ đêm qua trên ghe khó ngủ, Kim túm lấy cái giỏ bàng để giữa hai chân rồi nhắm mắt lim dim. Chợt có ai khều Kim, h́nh như tiếng của Loan .... ...”mua vé đi Kim” ... Kim mở mắt ....bỗng giật bắn người ....Trời ơi ! Miệng lắp bắp ....”Thưa Cô!” ! ....rồi không thốt thành lời, Kim móc bóp. .......nước mắt chực trào ra...... Cô quay đi chỗ khác ! ......... ...trời ơi, Cô là nguời bán vé xe bus ....Vật đổi sao dời, xă hội buổi giao thời đỗ sập đạo đức, miếng cơm manh áo làm tối sầm kiếp người khiến xui Thầy tṛ cay đắng không dám nh́n nhau, tṛ líu lưỡi gọi, Cô quay mặt đi.. ..Xe đến Công Trường Dân Chủ, Kim xuống, nh́n lần cuối cùng thấy Cô đang chen vai trong đám đông người trên xe.... Kim bước vội qua đường đón xe về đường Lê Văn Duyệt mà đầu óc nghĩ ngợi miên man ...




Nhớ thời còn đi học, trong các Thầy Cô giáo, Kim sợ nhất là Cô dạy Vạn Vật, trái tim trong lồng ngực Kim cứ đập thùi thụi mỗi khi đến giờ của cô. Dù Kim có thuộc bài làu làu đi nữa nhưng khi thấy cây bút cô cầm trong tay rà từ từ xuống hàng dưới có vần tên Kim là Kim nghe tim mình như nghẹt thở vì sợ cô kêu trả bài. Nhìn vẻ mặt của cô lúc nào cũng như là cảnh sát h́nh sự hỏi cung mà học tṛ là tội phạm, Kim cứ run từng chập trong bụng nên trả bài lấp vấp. Kim không hiểu cuộc sống trong gia đình Cô ra sao, có hạnh phúc không mà sao hiếm thấy Cô cười. Cho dù có ǵ vui lắm để phải cười th́ Cô cũng chỉ nhếch mép chút xíu mà thôi rồi lại trở về trạng thái cũ. Nghe mấy đứa học chung kể lại, gặp Cô và Thầy đi ăn phở ở tiệm phở nổi tiếng Nguyễn Tri Phương thời đó, nó thấy Cô đem muỗng, đũa, rau riêng ra ăn cùng Thầy chứ không xài đồ của tiệm ăn, Cô gặp nó cũng chẳng cười.

Sau 1975 th́ nhà nhà tan tác, Kim biết một ông Thầy gần nhà Kim đã phải ra ngồi lề đường bên Chợ Lớn bán từng lá đơn, đủ thứ loại đơn ........ Gặp Cô Giáo cầm xấp vé số đi bán rong, Cô Thư kư Trường xưa kia chưng diện láng mướt nay gánh bún riêu ngồi bán đầu chợ .....trời ơi ...đúng là đổi đời: “Ông biến thành Thằng và Thằng đổi thành Ông”.

Kim cứ nhớ măi cặp mắt của Cô, cặp mắt đã làm Kim run sợ cho đến bây giờ vẫn không thể nào quên ....cô Giáo Sư dạy môn Vạn Vật. Nhưng sau cái hôm gặp Cô bán vé xe bus, Kim thật sự thương Cô nhiều chứ không ghét Cô như xưa nữa. Có lẽ, Kim đă trưởng thành trong xă hội giao thời, với mọi giá trị con người ch́m xuống vực thẳm, và nh́n thấy rơ tất cả cái bấp bênh của cuộc sống khi “người với người đă trở thành thiên tai”. Và, có phải thường khi Hạnh Phúc đi liền với Bất Hạnh?




Sau hơn 30 năm lưu lạc mỗi người mỗi ngả. Cô và Kim đều đă định cư ở Mỹ. Kim ở thật xa bên này bờ Đại Tây Dương của nước Mỹ hay tin Cô cùng Phu Quân và cháu nội 5 tuổi đă từ trần trong một tai nạn thảm khốc ở Bakerfield California ngày 19 tháng 8 năm 2009. Ôi Trời!! Cô đă ra đi sau cuộc hành tŕnh dài gian khổ. Phải chăng Cô đă sống đủ vui sầu trong kiếp biển dâu?




Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại

Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu

Tôi sẽ tiếc thương trần gian măi măi

V́ nơi đây tôi sống đủ vui sầu! (BG)




Kim Phan GL 1971

Pennsylvania ngày cuối tháng 3/ 2017

florida80
06-23-2019, 21:56
Đời Người Với Những Giai Đoạn "Hồi" ...







































Tôi sắp bước sang tuổi bảy mươi mốt nên thường nghĩ suy về đời người, thân phận con người mà chủ yếu là bản thân ḿnh và bạn hữu. Khi có người gọi ḿnh bằng bố hay ông là ḿnh biết ḿnh đă già. Biểu hiện dễ thấy nhất của tuổi già là sức khỏe giảm sút. Tất cả hệ thống tuần hoàn, tiêu hóa, bài tiết… đều “có vấn đề”. Ngoài chuyện tóc bạc răng long lại c̣n đau xương nhức khớp, ôi thôi lắm cái khổ. Đa phần đến tuổi nầy không ai c̣n ham muốn ǵ ngoại trừ sức khỏe tốt, không bệnh tật và rà soát lại quảng đời đă trải qua.







































Tôi có mấy người bạn vong niên v́ ở gần nhau nên thỉnh thoảng gặp nhau để vui vài cốc bia rượu. Đề tài rất phong phú từ sức khỏe đến thể thao hay những câu nói độc đáo của những chính khách…. Nói chung là tốt v́ xả được stress (mua vui cũng được một vài trống canh mà) và yên tâm là bạn ḿnh vẫn c̣n OK, c̣n uống bia được và…c̣n nói tếu táo với nhau. Bài học của bọn già cả quê mùa chúng tôi là lạc quan và b́nh tĩnh mà sống. Ông bạn tôi hơn tôi mười tuổi bị tai biến hai lần rồi mà vẫn c̣n uống bia. Ông bảo: “Ḿnh đă đầu tư vào bia rượu sáu bảy chục năm rồi giờ bỏ cũng uổng”.







































Về đề tài xem xét lại cuộc đời của mỗi con người bọn tôi có đúc kết là cuộc đời mỗi người có tám giai đoạn nhưng để cho có vẻ tiếu ngạo giang hồ bọn tôi gọi là tám hồi.





Mà nói cho cùng th́ mỗi người cũng giống như những kiếm sĩ, những danh thủ; sau khi luyện công xong th́ xuống núi vào đời hành hiệp. Mỗi người một tuyệt kỹ, một trường phái không ai giống ai và có một điểm giống nhau là ai cũng cho rằng ḿnh là số một.







































1. HỒI 1 – HỒI NHỎ:





Hồi nhỏ là thời gian từ khi mới sinh ra đến khi tốt nghiệp. Hồi nầy chúng ta chịu sự quản lư và sanh sát của gia đ́nh, cha mẹ và thầy cô giáo.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối êm đềm và ít biến động v́ không có trách nhiệm với ai cả; mỗi mỗi chỉ là cho bản thân ḿnh. Nói chung là học sao cho tương đối khá là được chỉ hơi vất vả là vào những năm cuối trung học và đại học. Nếu thi rớt th́ phải nhập ngũ. Hồi một chấm dứt với một mảnh bằng đại học, một nghề nghiệp hoặc một binh nghiệp.







































2. HỒI 2 – HỒI HỘP:





Hồi hai nầy kéo dài khoảng hơn ba mươi năm bắt đầu vào những năm cuối của hồi một. Sở dĩ gọi là hồi hộp v́ toàn là những biến cố, biến động làm cho chúng ta xao xuyến, lo âu, lo sợ… và phải luôn suy nghĩ, khổ sở t́m các giải pháp… Nói chung là luôn hồi hộp.







































Cái hồi hộp đầu tiên là giây phút “hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xỏa tóc ngồi bên rèm” để rồi tiếp theo là “chiều một ḿnh qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em…”. Rồi những trang thư trên giấy học tṛ được viết nhưng không gửi, những buổi tan học lẻo đẽo theo sau, rồi những chiều những đêm tan trường về chung lối mà lại chọn lộ tŕnh xa nhất để kéo dài giây phút bên nhau. Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy nó rất dễ thương nhưng đầy hồi hộp.







































Nhưng rồi một nỗi lo lớn hơn xuất hiện: hai kỳ thi tú tài một và hai. Thời của chúng tôi hết năm lớp 11 (đệ nhị) là phải thi bằng tú tài một; đậu được tú tài một mới lên lớp 12 (đệ nhất), cuối năm nầy phải thi bằng tú tài hai. Nếu đậu tú tài hai coi như hoàn tất trung học và lên đại học. Nếu rớt tú tài một hoặc tú tài hai th́ phải “xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung”. Bởi vậy nên “rớt tú tài anh đợi ngày đi, đau ḷng anh muốn khóc”; đi đây là nhập ngũ là vào binh nghiệp. Đến đây th́ bạn hữu bắt đầu ly tán… Hai năm cuối của bậc trung học là đầy áp lực, tất cả phải gác lại và tập trung vào việc học – kể cả việc yêu đương. Nhưng đó chỉ là lư thuyết thôi v́ làm sao mà ngừng yêu được, rất khó.





Tôi nhớ có người bạn trước ngày thi mấy tháng anh ta phải xuống tóc (cạo đầu) và từ biệt người yêu để chuyên tâm vào việc đèn sách. Cuối cùng anh cũng đậu tú tài nhưng người anh yêu th́ đă yêu người khác.







































Sau khi vượt qua ải trung học th́ phải thi tiếp vào những đại học chuyên nghiệp. Mỗi lần thi là một lần hồi hộp. Nếu thi đậu th́ bạn sẽ được định hướng nghề nghiệp tương lai; bạn sẽ là bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư. Nhưng nếu rớt th́ bạn có thể ghi danh học các đại học không cần thi tuyển như khoa học, luật… Điều đáng lo đối với một thanh thiếu niên từ tỉnh nhỏ lên Sài g̣n học đại học là làm sao có đủ tiền chi phí cho bốn năm đại học. Nhưng nhờ trời sinh voi th́ phải sinh cỏ nên dù vất vả anh em cũng tốt nghiệp và sắm bộ vest để lănh văn bằng chấm dứt bốn năm sống như trong địa ngục.







































Mọi hân hoan của ngày tốt nghiệp rồi cũng qua mau mà cái kế tiếp là phải giải quyết việc làm. Tốt nghiệp vào cuối tháng bảy mà hạn hoăn dịch là tháng mười một, nghĩa là đến tháng mười một th́ chuẩn bị nhập ngũ mà nếu không có chỗ nhận đi làm th́ ḿnh thành như con thuyền không bến. Lại thêm một lần khốn khó, được một cái là anh em chúng tôi rất thương nhau nên họp lại và người nào có khả năng hoăn dịch tiếp th́ đợi chỗ mới hoặc đi làm sau nhường chỗ cho anh em khác cần đi làm trước.







































Sau khi đă tu luyện xong môn vơ công của ḿnh mọi người bắt đầu công cuộc hành tẩu giang hồ và vẫn c̣n ở trong ṿng hồi hộp.





Trong hồi nầy chúng ta bị kéo vào một ṿng xoáy tràn ngập nhiều biến cố như tán gái, cưới vợ, sinh con, làm việc cật lực để xây dựng tổ ấm, lấy ḷng mấy sếp lớn nhỏ mặc dù… rất chán nản. Bây giờ không biết tại sao ḿnh có thể tồn tại được trong những ngày tháng dài đến ba bốn mươi năm với nhiều biến cố như vậy. Bây giờ th́ hành giả hay kiếm sĩ hay anh hùng (bạn có thể gọi bằng bất cứ từ nào bạn thích) đă thấm mệt và chuẩn bị gác kiếm.







































3. HỒI XUÂN:





Đây là một hồi đặc biệt, ngắn ngủi mà ông bạn vong niên yêu cầu đưa vào cho đầy đủ. Nó xảy ra trong một thời gian ngắn một vài năm khi mà ta bị mệt mỏi, chán nản th́ tự dưng cảm thấy như có một luồng sinh lực mới tuôn tràn vào cơ thể làm cho hưng phấn và ta lại lao vào mọi việc một cách hăng say nhiệt t́nh. Nhưng rồi những ngày vui nào cũng qua mau và ta phải đối diện với sự thật là lực bất ṭng tâm.







































4. HỒI HƯU:





Thế rồi bỗng nhiên ta được cho phép dừng bước giang hồ trở về với mái nhà nhỏ của riêng ḿnh. Con cái giờ đă lớn, đă lập gia đ́nh đă đi xa; nhà chỉ c̣n hai người già nhưng vẫn c̣n son hoặc tệ hơn như tôi chỉ một ḿnh. Việc ǵ làm được th́ đă làm rồi, việc chưa làm được th́ không c̣n sức để làm.







































Việc đúng việc sai th́ cũng xong rồi đâu sửa được. Thôi th́ an phận mà vui thú chim cá cảnh vậy. Cũng có người không chịu nổi cảnh trống trải cô độc nên lại vác kiếm quay lại giang hồ, để thấy ḿnh “hiện hữu”.







































Hồi nầy kéo dài bao lâu là do phúc phận của mỗi người, ai mà biết được ngày sau.. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối yên b́nh v́ không phải chiến đấu, không tranh hơn thua với ai nữa. Thế nhưng đời đâu phải bằng phẳng như nước hồ thu đâu. Không chiến đấu với ngoại cảnh th́ lại phải chiến đấu với bản thân ḿnh.





Phần cơ thể vật chất đă bị lăo hóa nên xuống cấp và nhiều bệnh xuất hiện: đau nhức xương khớp, huyết áp, tiểu đường, tiêu hóa, bài tiết, gan mật…





Chúng ta lại có những người bạn mới như y tá, bác sĩ…






Phần tâm thức cũng không b́nh yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối… Tất cả như một cơn lũ tràn về.





































































5. HỒI TƯỞNG:





Trong hồi nầy v́ vô sự nên người ta nghĩ về những ngày qua, quá khứ. Khi họp mặt hay gặp lại bạn cũ ta ưa nhắc lại những chuyện cũ. Những mùa phượng, những rung động với cô em học chung trường, những giận hờn, những xót xa… Và từ đây đưa đến một hồi phụ là…. hồi kư.







































Từ hồi tưởng hồi ức ta có dịp nh́n lại toàn bộ cuộc đời chiến đấu của ḿnh, những thành công, những thất bại, những sai lầm… Rồi chúng ta tự hỏi ḿnh:


Ta đă được sinh ra, đă sống đă hoạt động qua nhiều hồi và bây giờ ngồi đây chờ đợi hồi kết; vậy th́ mục đích tối hậu và ư nghĩa của đời sống mỗi người là ǵ? Chẳng lẽ chỉ là học tập, lập gia đ́nh, làm việc rồi… “nghỉ ngơi”.







































6. HỒI HƯỚNG:





Hồi hướng ở đây có nghĩa là quay đầu nh́n lại ḿnh. Từ nhỏ chúng ta chỉ nh́n ra ngoài, nh́n ngoại cảnh, nh́n người khác… từ đó có đánh giá đúng sai, đẹp xấu, thiện ác… Tất cả cái đó, điều đó quyết định hành động chúng ta. Chúng ta bị ràng buộc vào mệnh đề của Descartes: “Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu” và suy tư trên nền của lư luận nhị nguyên (tốt – xấu, thiện – ác…).







































Những câu hỏi trên buộc ta phải nh́n lại ḿnh và t́m hiểu bản chất của ḿnh, của đời người, của thân phận con người. Trước chúng ta đă có nhiều vị làm điều đó như: Đức Phật, Chúa Jesus, Lăo Tử, Trang Tử, nhiều thiền sư, triết gia… Lịch sử cho thấy không nhiều người đặt những câu hỏi kiểu nầy và chịu khó t́m hiểu bản chất của đời người. Việc nầy tùy thuộc vào duyên nghiệp của mỗi người và không có chuyện đúng sai ở đây.





“Gió theo lối gió, mây đường mây”.







































7. HỒI SỨC:





Trở lại chuyện kiếm hiệp, đến hồi nầy th́ rất gay go cho hành giả trong sự nghiệp chiến đấu với bệnh tật. Và tôi cũng không dám bàn thêm v́ nó cũng sắp đến hồi kết mà ông bạn già của tôi gọi là hồi kèn. Gọi là bạn cũng không đúng v́ ông anh nầy lớn hơn tôi mười tuổi và đă hai lần tai biến, hai lần hồi sức nhưng anh vẫn lạc quan vẫn vui với bè bạn. Mỗi khi gặp nhau thấy anh vẫn khỏe vẫn vui, ai có hỏi sức khỏe thế nào anh bảo: “kệ mẹ nó, thằng nào rồi cũng chết cả, cứ sống vui đi, quan tâm làm ǵ, chuyên ǵ đến sẽ đến lo sao được”.







































8. HỒI KẾT:





Hồi nầy được tô điểm bằng nhạc và hoa. Bạn sẽ được thưởng thức: Ḷng mẹ, Như cánh vạc bay, Cát bụi, Đường đời, Diễm Xưa, Hạ trắng…

Sưu tầm

florida80
06-23-2019, 21:58
18 Mẹo Vặt Hữu Ích Bạn Nhất Định Phải Biết



Trong cuộc sống, đôi khi có những sự cố phát sinh mà ngay lập tức tại thời điểm đó bạn không biết cách phải giải quyết ra sao. Bài viết này sẽ cung cấp cho bạn một số kiến thức hữu ích trong cuộc sống hàng ngày.

1. Nên làm ǵ khi ăn cay đến mức chảy nước mắt?

Khi ăn cay đến mức chảy nước mắt, uống nước hoàn toàn không phải là cách giải quyết, mà ngược lại sẽ càng cay hơn. Cách tốt nhất là uống sữa để làm dịu cảm giác cay.




2. Cách để đậu hũ không dễ bị nát

Đậu hũ mềm rất dễ bị nát trong lúc chế biến, nếu muốn giữ cho đậu hũ c̣n nguyên vẹn, bạn có thể ngâm trong nước muối trước khi nấu khoảng 30 phút. Sau khi cho vào nồi, đậu hũ sẽ không dễ bị nát.




3. Cách xử lư khi nước dùng quá mặn


Khi nấu nước dùng, nếu vô t́nh nêm quá nhiều muối th́ sẽ bị hỏng vị. Lúc này cách cứu nguy là thả khoai tây vào nấu vài phút. Bởi v́ khoai tây sẽ hút muối, khi múc đồ ăn ra đĩa th́ vớt bỏ khoai tây đi là được.




4. Ngâm tay trong giấm trước khi gọt khoai môn để tránh bị ngứa

Khi gọt khoai môn, tay bạn sẽ bị dính nhựa, càng gọt càng ngứa. Lúc này, hăy ngâm tay trong giấm trước, như vậy sẽ không bị ngứa nữa.




5. Cách để bỏ đi phần sáp bên ngoài quả táo

Nếu thích ăn táo cả vỏ, bạn cần bỏ đi phần sáp bên ngoài, có 2 cách thực hiện như sau:

Cách 1: Cho táo vào nước nóng (nhiệt độ vừa đủ để chạm tay vào là được), lúc này phần sáp của quả táo sẽ tan ra.

Cách 2: Rửa táo bằng cách chà kem đánh răng lên trên vỏ, sau đó rửa lại bằng nước sạch là có thể ăn được.




6. Cách để khoai tây chậm lên mầm

Mầm của khoai tây có chứa solanine, một loại glyco-alkaloid đắng và độc, ăn vào sẽ gây đau bụng, chóng mặt. Để một quả táo trong rổ khoai tây có thể kéo dài thời gian lên mầm. Khí ethylene sản sinh từ táo có công dụng ngăn chặn khoai tây phát triển.

Ngoài ra, nếu muốn đu đủ và kiwi mau chín, bạn cũng có thể để cùng với táo. C̣n khi để táo và hồng chát cùng nhau, một tuần sau vị chát sẽ biến mất và trở thành hồng ngọt.




7. Cách để cơm vừa đẹp mắt vừa thơm

Sau khi vo gạo, hăy nhỏ vài giọt chanh vào nước, như vậy sẽ giúp cơm vừa đẹp mắt vừa thơm. Ngoài ra, c̣n một cách khác nữa cũng khiến cơm thơm hơn, đó là khi vo gạo xong chuẩn bị nấu, nhỏ vài giọt dầu vào nấu cùng cơm.




8. Cách giữ cho bánh luôn gịn

Khi cho bánh vào lọ, hăy để vào một khoanh đường. Đường sẽ giúp hút khí ẩm trong lọ nên giữ được cho bánh thơm gịn.




9. Cách giặt quần áo dính mực

Khi quần áo hoặc vải vô t́nh bị dính mực, có thể dùng hạt cơm hoặc keo dán ḥa cùng chất tẩy rửa rồi cùng đầu ngón tay bôi trực tiếp lên chỗ bị dính mực, sau đó miết liên tục lên đó, vết mực sẽ nhanh chóng bị loại bỏ. Sau khi làm sạch được vết mực, bạn có thể tiếp tục ngâm quần áo trong chất tẩy rửa rồi giặt lại.




10. Cách giặt sạch giày có mùi


Rắc baking soda vào trong bốt, giày thể thao hoặc giày có mùi và bị ẩm, dưới tác dụng của baking soda, hơi ẩm và mùi lạ sẽ bị hút đi, bạn sẽ nhanh chóng có một đôi giày sạch và thơm.




11. Cách tẩy vết ố vàng ở cổ áo và nách áo

Trước tiên, bạn nên dùng bàn chải quét dầu gội đầu hoặc kem cạo râu lên vết ố vàng, sau đó chờ khoảng 4- 5 phút rồi mới giặt, như vậy quần áo sẽ dễ giặt sạch hơn.




12. Cách bảo quản hoa tươi

Thêm một chút bia vào b́nh cắm hoa có thể khiến hoa tươi lâu hơn nhiều, bởi v́ trong bia có chứa ethanol có thể khiến cành hoa nở ra, ngăn ngừa vi khuẩn. Bên cạnh đó, bia c̣n có đường và chất dinh dưỡng khác giúp cung cấp chất dinh dưỡng cho cành hoa.




13. Cách mài kéo đơn giản

Bạn có thể xếp 2 – 3 lớp giấy nhôm rồi dùng kéo cắt, kéo sẽ lập tức sắc bén đến bất ngờ.




14. Cách xé mác trên đồ dùng mới mua

Khi mua quà tặng rất khó để xé mác giá, nếu xé bằng tay sẽ để lại vết đen không đẹp. Vậy phải làm sao? Bạn có thể dùng máy sấy tóc hơ nóng, khi đó sẽ xé mác dễ dàng hơn, không để lại t́ vết.




15. Bia ngoài uống c̣n có thể dùng làm ǵ?

Dùng bia c̣n thừa để lau lá cây sẽ mang đến hiệu quả không ngờ tới. Bạn có thể dùng bông chấm vào bia rồi lau nhẹ mặt lá, không chỉ bụi mà ngay cả vết bẩn lâu năm cũng sẽ dễ dàng bị đánh bay, mặt lá sẽ sáng bóng tự nhiên.




16. Cách thông bồn cầu bị tắc

Đổ một chậu đá lạnh khoảng 1 kg vào bồn cầu rồi nhấn nút xả nước, sức nước và đá đều sẽ cuốn trôi mọi vật cản và không gây ô nhiễm.




17. Cách chống gián

Gián là loài vật mà ai cũng cảm thấy khó chịu muốn đuổi đi, nhưng chúng lại sinh sôi vô cùng nhanh vào mùa hè khiến chúng ta khó chịu. Bạn chỉ cần dùng một nắm húng quế phơi khô, sau đó dùng một chiếc tất cũ để đựng, rối đặt ở góc tường hoặc những nơi thường hay xuất hiện gián là có thể đuổi chúng đi.




18. Cách xử lư kiến trong nhà

Tỏi rất hữu hiệu trong việc xử lư kiến, chỉ cần để vài củ tỏi trên đường đi của kiến, chúng sẽ lập tức đổi đường đi. Ngoài ra, bạn cũng có thể cho tỏi vào trong nước, rồi dùng nước này lau nhà, kiến sẽ lập tức dời đi chỗ khác.




Thanh Trúc

trithucvn.net

florida80
06-23-2019, 22:00
Người Nghèo Măi Khóc









Bước chân vào cơi đời này, chẳng ai muốn ḿnh phải rơi vào cảnh nghèo cảnh khổ cả. Thế nhưng, với thân phận, với khả năng cộng thêm phần không may mắn nên nhiều người đă rơi vào cảnh nghèo. Đứng trước cảnh nghèo đó, cái ăn cái mặc c̣n thiếu trước hụt sau chứ làm ǵ mơ đến chuyện đến trường hay đến bệnh viện để chữa bệnh cho đến nơi đến chốn.

Có lẽ, nh́n vài mảnh đất Sài Thành xem ra phồn hoa đô thị thật đấy nhưng số người nghèo, số người dân lao động, số người dân chạy ăn từng bữa và những người di dân xa quê vào thành phố chiếm phần đông dân số. Đằng sau những cao ốc, đằng sau những ngôi nhà lộng lẫy đó lại có những căn nhà nghèo nằm sâu trong hẻm nhỏ, có khi con hẻm đó chỉ lọt được vừa đủ chiếc xe gắn máy thôi, muốn qua lại phải nhường nhau từng tí. Hay là ở những quận trung tâm thành phố xem ra phồn vinh đấy nhưng những vùng ven đặc biệt là những vùng đang cưu mang dân nghèo nhập cư tá túc th́ cái nghèo nó cứ như muốn ôm chầm đời sống của họ.

Có những ngôi trường Âu - Á - Mỹ - Úc ... chi phí mỗi tháng bằng lương cả năm của người giúp việc hay lao động chân tay. Và rồi cũng có những ngôi trường t́nh thương đâu đó nằm ở xă B́nh Hưng huyện B́nh Chánh, B́nh Hưng Ḥa quận B́nh Tân ... những ngôi trường t́nh thương đó đang cưu mang hàng ngàn trẻ em nghèo không có khả năng đến trường công b́nh thường như bao trẻ khác. Ở những ngôi trường đó, có em sáng đi học, chiều về phụ mẹ coi em để kiếm thêm cho cuộc sống. Lại cũng có những em sáng đi học nhưng chiều cắp trên tay tập vé số để phụ giúp gia đ́nh ...

Nghèo quá để rồi đi kiếm con chữ cũng phải đổ mồ hôi sôi con mắt. Nước mắt lưng tṛng trên má những trẻ nghèo thiếu thốn.

Kinh tế phát triển, xă hội phát triển, đó là điều ai ai cũng mong ước. Đó là điều b́nh thường và hợp lư của con người trong đời sống hiện đại.

Và, có những bệnh viện tư hay của nước ngoài đầu tư cao sang lộng lẫy mọc lên để đáp ứng nhu cầu của những người có khả năng. Bên cạnh đó, không thiếu những bệnh viện công ngày mỗi ngày thêm xuống cấp nhưng lượng bệnh nhân ngày mỗi ngày cũng quá tải.

Những người nghèo không nơi bấu víu dĩ nhiên phải vào những bệnh viện của nhà nước, đó là lẽ thường t́nh trong xă hội. Nhưng rồi, đến đó, họ cũng chẳng được yên bởi lẽ viện phí ngày mỗi ngày lại leo thang tăng tốc.

Vừa qua, một tin nóng đă đến với người nghèo : Với sự tán thành của HĐND TP, kể từ ngày 1-6-2014

Cụ thể, từ ngày 1-6-2014: áp dụng viện phí tăng đối với các dịch vụ khám bệnh, kiểm tra sức khỏe; giá giường bệnh/ngày; các dịch vụ kỹ thuật và xét nghiệm (477 dịch vụ) với mức bằng 75% của khung giá do Bộ Y tế và Bộ Tài chính quy định. Giá dịch vụ của nhóm này sẽ tiếp tục tăng thêm từ ngày 1-6-2015 với mức bằng 85% của khung giá do Bộ Y tế quy định và tăng đến mức bằng 100% khung giá của bộ từ ngày 1-6-2016. Đối với nhóm các phẫu thuật, thủ thuật thực hiện lộ tŕnh tăng: từ ngày 1-6-2014 áp dụng mức giá bằng 65%, từ ngày 1-6-2015 bằng 75% và từ ngày 1-6-2016 bằng 100% khung giá quy định của Bộ Y tế - Bộ Tài chính.

Nhiều bệnh nhân đang bị bệnh nặng, cần điều trị lâu dài đă tỏ ra lo lắng v́ đời sống c̣n nhiều khó khăn trước thông tin tăng viện phí. Ông Q, một bệnh nhân bị ung thư ṿm họng giai đoạn hai, trăn trở “Đọc báo hay tin các bệnh viện tăng viện phí, bệnh của tôi phải điều trị lâu dài không biết có kham nổi chi phí không”. (theo Tiền Phong)

Bà Nguyễn Thị B (phường B́nh Hưng Ḥa B, quận B́nh Tân) th́ cho rằng việc tăng viện phí là cần thiết nhưng nên tăng từ từ, không tăng một lúc lên tới 65-75%, v́ dù có bảo hiểm y tế hay sự hỗ trợ từ Nhà nước nhưng viện phí tăng sẽ có nhiều dịch vụ khác do ăn theo mà tăng lên. Một điều nữa cũng khiến nhiều bệnh nhân băn khoăn là việc tăng viện phí này có đảm bảo chất lượng dịch vụ tăng lên hay vẫn “dậm chân tại chỗ".

Mới đây, người vợ của gia đ́nh neo đơn đă rơi vào ngơ cụt khi người chồng bệnh nằm ngày này qua tháng nọ trong bệnh viện. Neo người nên phải thuê người để phụ chăm ông. Chi phí để lo cho ông đến lúc bà không gánh nổi. Bà chỉ biết xin Chúa cho bà đủ sức để bước đi trên con đường khó khăn gian khổ này.

Người ta vẫn thường nói đùa với nhau rằng ngày c̣n trẻ th́ bỏ sức khỏe ra để kiếm tiền, khi về già bỏ tiền ra để mua sức khỏe. Với người nghèo, bỏ sức khỏe ra th́ cũng đủ sinh nhai chứ chẳng nghĩ đến chuyện ǵ cao xa. Khi về già, họ làm ǵ c̣n tiền để "mua" lại sức khỏe như những người có cuộc sống ổn định hay dư ăn dư để.

Mà xét cho cùng, dù dư ăn dư để đi chăng nữa khi vào bệnh viện th́ tiền ra đi như gió vào nhà trống thôi.

Dĩ nhiên, tăng viện phí để việc chữa trị tốt hơn nhưng đáng tiếc thay đồng lương và an sinh xă hội cách riêng với những người lao động nghèo chẳng thấy tăng. Và có tăng đi chăng nữa th́ vẫn tăng một cách khiêm tốn so với chi tiêu mỗi ngày của họ cũng như chi phí họ phải trả khi nằm viện.

Thử tính nhẩm một lao động chân tay hay một công nhân hay hơn một tí nữa là một nhân viên y tế là y tá đi ta sẽ thấm được phần nào của cái nghèo. Lương của những người đó hiện nay trung b́nh trên dưới 4 triệu. Để một lần đi khám bệnh và để một lần đi nằm bệnh cũng như một lần mổ xẻ ǵ đó th́ chi phí là bao nhiêu.

Mới đây, một người thân nằm viện vài ngày để phẩu thuật nhỏ về đường tiết niệu thôi cũng đă mất gần 10 triệu. Anh đi làm mỗi tháng hơn 4 triệu. Như thế, chi phí cho một lần mổ như thế đă chiếm khá lớn phần thu nhập mỗi tháng của anh.

Một bà cụ té găy chân, nhập viện và mổ. Chi phí phẩu thuật và nhập viện của bà ngót nghét trên 50 triệu. Con cháu bà phải chạy vạy khắp nơi để lo cho bà. Họ đă nghèo nay phải nghèo hơn khi lâm cảnh khốn cùng.

Và như vậy, thử hỏi người nghèo có cười nổi không khi phải vào nhập viện ?

Người nghèo đă khóc nay phải khóc thêm nữa đứng trước thềm năm mới, thềm của năm tăng viện phí và tăng giá nhiều chi phí sinh hoạt khác.

Một năm cũ đang dần qua và một năm mới nhiều khó khăn đang chờ đón những người nghèo. Đă nghèo c̣n phải gặp nhiều khó khăn hơn nữa khi đứng trước những cơn băo giá mà họ chẳng bao giờ ngờ được.

Viện phí tăng người nghèo càng thêm khổ.

Thương thay cái phận nghèo.





Lm Anmai, CSsR

florida80
06-23-2019, 22:01
Tiền Bạc - Trí Tuệ Và Cảm Xúc




Minh Đạt

Trong tác phẩm "10 Bí quyết thành công của người Do Thái", tác giả Lư Hạo, nhà nghiên cứu người Trung Hoa, có một phần rất hay bàn về Trí tuệ và Tiền bạc.






Chong rua tien o vuong quoc kim cuonghttp://vneconomy2.vcmedia.v n/zoom/500_312/Images/Uploaded/Share/2008/09/20080915102359777/usdn.jpg




Người Do Thái có một chuyện vui cười nói về mối quan hệ giữa trí tuệ với tiền bạc. Có hai học giả nói chuyện với nhau. "Trí tuệ và tiền bạc cái nào quan trọng hơn?", "Tất nhiên là trí tuệ quan trọng hơn!", "Vậy tại sao người có trí tuệ lại phải làm việc cho người giàu có nhiều tiền bạc. Người giàu lại không phải phục vụ người có trí tuệ. Ai cũng đều thấy các học giả triết gia phải chiều ḷng theo ư muốn các triệu phú, c̣n các triệu phú lại có thái độ trịnh thượng đối với người có trí tuệ.", "Người có trí tuệ biết được giá trị của tiền bạc, c̣n triệu phú liệu có luôn hiểu rơ giá trị của trí tuệ?"




Không thể cho rằng lời nói của học giả thiếu đạo lư bởi con người ta có biết được giá trị của đồng tiền mới đi làm việc cho nhà giàu. Chỉ những ai không biết giá trị của trí tuệ mới lên mặt đối với bậc trí giả. Nhưng ư nghĩa sâu xa của câu chuyện này như thế nào? Nó thể hiện ngay bản thân nghịch lư của câu chuyện.




Người có trí tuệ đă biết được giá trị của tiền bạc, vậy tại sao không dùng trí tuệ để kiếm tiền? Biết được giá trị của đồng tiền nhưng vẫn phải dựa vào sự phục vụ các triệu phú để kiếm sống. Trí tuệ như vậy có ǵ và c̣n đáng được coi trọng không?




Tuy trí tuệ của các học giả triết gia được gọi là “Trí Tuệ” nhưng không phải là trí tuệ thực sự, nó chỉ đơn thuần là Tri thức, nó không có quan hệ ǵ với đồng tiền. Trí thức phải chịu trước sự kiêu hănh của đồng tiền sao có thể quan trọng hơn tiền bạc. Trái lại các triệu phú không có trí thức như học giả nhưng lại biết chi phối đồng tiền thu nhận được giá trị của nó. Họ có trí tuệ dựa vào đồng tiền để sai khiến trí tuệ của các học giả đó mới là trí tuệ thức sự. Trí tuệ này rơ ràng quan trọng hơn cả tiền bạc.




Người Do Thái đă đưa ra một khái niệm tổng quát về đồng tiền như sau: Đồng tiền sống có thể không ngừng sinh ra tiền mới, quan trọng hơn, trí tuệ chết không sinh ra tiền. Trái lại trí tuệ sống có thể sinh ra tiền, c̣n đồng tiền chết không thể sinh ra tiền mới. Trí tuệ hoá nhập với đồng tiền được gọi là trí tuệ sống. Đồng tiền hoá nhập với trí tuệ được gọi là đồng tiền sống. Rất khó để phân biệt ngôi thứ giữa trí tuệ sống và đồng tiền sống. Thực tế hai vấn đề này đồng thời là một nó chỉ là một sự kết hợp đầy đủ chặt chẽ giữa nhau.




Thể cùng tồn tại và đồng nhất giữa trí tuệ và tiền bạc là một tư tưởng đặc biệt của người Do Thái, điều đó giải thích v́ sao các Doanh nhân Do Thái thành công. Điều đó cũng thể hiện người Do Thái rất coi trọng trí tuệ và cũng rất coi trọng đồng tiền.




Nhưng người Do Thái c̣n có một câu chuyện khác. Trên một chiếc tàu có rất đông hành khách, phần lớn đầu là thương gia giàu có, mang theo rất nhiều của cải, duy chỉ có một vị Học giả. Các thương gia tụ tập lại một chỗ, khoe khoang về tài sản của ḿnh. Sau khi nghe xong, vị học giả nói: "Tôi mới là người giàu nhất, tạm thời tôi chưa trưng bày của cải cho các ông xem." Trong chuyến đi biển đó, bọn cướp biển xông lên cướp sạch vàng bạc châu báu và mọi thứ của các thương gia.

Học vấn cao sâu của vị học giả được dân chúng ở cảng hâm mộ và ông bắt đầu mở lớp giảng dạy giáo lư trong nhà trường. Thời gian sau, vị học giả gặp lại các thương gia cùng đi thuyền khi trước, cảnh ngộ của họ rất thảm hại. Họ thấy ông được mọi người trọng vọng, lúc đó họ mới biết thứ tài sản mà ông đă nói trước đây. Họ cảm khái nói: " Ngài nói đúng! Người có học thật vô cùng giàu có". Người Do Thái cũng đă thể hiện rằng: Trí tuệ không thể bị tước đoạt và có thể luôn mang theo bên người, nên nó là thứ tài sản quan trọng nhất, quư báu nhất.




Tri thức, thứ được tích luỹ từ sách vở, tích luỹ từ trường lớp. Nó chưa được hấp thụ vào trong Trí óc, chưa được hấp thụ vào trong Trái tim, chưa thể chảy trong từng mạch máu, thấm đậm trong từng tế bào,... Th́ nó chỉ là tri thức xuông. Giống như h́nh ảnh một con lừa ḅ đi chậm chạp và cơng trên lưng một kho tàng sách. Tri thức là ngoại vi, Trí tuệ là cái bên trong. Trí tuệ hấp thụ được từ cuộc sống, từ thất bại, từ thành công.




Trí tuệ là cái làm nên con người.



Trí tuệ là cái làm nên Con Người. Đó là hiện tại của Con Người. Thông qua Trí tuệ Con Người thực hiện chức năng sống. Và tất cả các hoạt động khoa học, tất cả các hoạt động kinh doanh, tất cả các hoạt động chính trị, hệ thống tôn giáo và các hoạt động tâm lư,... của Con Người đều dựa vào nền tảng chung đấy là Trí tuệ.

florida80
06-23-2019, 22:02
Đạo Nào Cũng Là Đạo Cả







Tâm Diệu

Có người cho rằng “đạo nào cũng là đạo”. Câu nói này thoạt nghe qua có vẻ hợp lư và là một ư tưởng hấp dẫn. Nếu hiểu theo một cách đơn giản, trong phạm trù luân lư đạo đức là đạo nào cũng dạy con người làm lành tránh dữ, th́ câu này rất hợp lư. Tuy nhiên, chúng ta cần phải suy xét và nhận định lại quan niệm đó qua lăng kính tôn giáo.




Trước hết có thể nói ngay rằng câu “đạo nào cũng là đạo” hay “đạo nào cũng tốt” chỉ là một câu nói xă giao thông thường hoặc để làm vừa ḷng khách, vui ḷng bạn hay có thể do sự thiếu thông tin về sự khác biệt giữa các tôn giáo. Trong phạm vi bài này người viết thu gọn về sự khác biệt căn bản giữa hai tôn giáo lớn có đông đảo tín đồ tại Việt Nam là Kitô Giáo [01] và Phật Giáo để giúp cho những người đang đứng ở giữa ngă ba đường tầm Đạo với ấn tượng đạo nào cũng tốt để nhận thấy con đường nào phải lựa chọn. Việc chọn lựa là quyền của mỗi người. Dĩ nhiên mỗi người phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của ḿnh. Người viết chỉ xin chúng ta suy nghĩ đến sự thật.




Trước khi đi vào chi tiết, chúng ta cần ghi nhận rằng, Phật Giáo là một tôn giáo hoàn toàn khác biệt với các tôn giáo khác trên thế giới về mặt tư tưởng triết học. Phật Giáo không chấp nhận giả thuyết có một vị Trời hay một vị Thượng Đế sáng tạo, không có giáo điều, không có một linh hồn bất tử vĩnh hằng, và không có một đấng quyền năng sáng tạo nào ngự trị trong cái gọi là định mệnh hay số mệnh của mỗi con người. V́ thế, điểm then chốt trong việc phân biệt giữa Phật giáo với các truyền thống tín ngưỡng lớn trên thế giới là vấn đề có hay không một Đấng Sáng Tạo? Đối với Phật giáo, ư niệm về một “nguyên nhân đầu tiên” không hề được đặt ra để lư giải do bởi ư niệm về tánh không và duyên khởi.




Điểm khác biệt căn bản đầu tiên giữa hai đạo là Niềm Tin Tôn Giáo:




Đối với Kitô Giáo, Đức Tin là cốt lơi của đạo. Nếu không tin th́ không thể trở thành một Kitô hữu được. Không tin th́ không thể thực hành những ǵ mà đạo Kitô đ̣i hỏi được. Đức Tin được ghi trong bản Kinh Tin Kính của các Tông Đồ (Apostle's Creed) thường gọi tắt là Kinh Tin Kính. “Tôi tin kính Thiên Chúa, là Cha toàn năng, là Đấng tạo thành trời đất, muôn vật hữu h́nh và vô h́nh”. [02]




Đối với Phật Giáo, vị sáng lập tôn giáo này – Đức Phật Thích Ca – khuyên những người muốn theo Ngài chớ có tin một điều ǵ chỉ v́ điều đó đă được một bậc đạo sư của ḿnh nói ra, được phát xuất từ nơi có uy quyền, được kinh điển truyền tụng hay theo truyền thống từ xưa để lại; mà phải dùng lư trí và sự thông minh của ḿnh để cứu xét và chỉ chấp nhận điều ǵ khi đă trải nghiệm được hạnh phúc an lạc. Ngài nói rằng “Ta không dạy ai đến để tin, nhưng đến để thấy và thực hành”. Điều này đă khuyến khích những người muốn đi theo Ngài hăy nghiên cứu kỹ càng những lời dạy của Ngài và để cho họ tự do quyết định là có nên chấp nhận những điều chỉ dạy đó không. Ngài không bảo ai đến và chấp nhận tôn giáo này nếu họ chưa hiểu những lời dạy của Ngài.[Kinh Kalama] [03].




Nói gọn lại Kitô Giáo là tôn giáo của “đức tin” (faith) và Phật Giáo là tôn giáo của “lư trí” (trí tuệ). [4]




Điểm khác biệt thứ hai giữa Kitô Giáo và Phật Giáo là quan niệm về giải thoát.




Đối với Kitô Giáo, th́ sự giải thoát là sự "giải thoát khỏi tội lỗi qua một Đấng Cứu Rỗi". Giáo lư giải thoát này được đặt trên căn bản một số tín điều mà các tín hữu Kitô Giáo phải tin, và đức tin này là tuyệt đối, bất khả tranh căi, bất khả luận bàn. V́ thế muốn được giải thoát, tín hữu Kitô Giáo phải tin vào nhiều tín điều được ghi trong Kinh Tin Kính của các Tông đồ (Apostle’s Creed). Chúa Giê-xu là nền tảng, là Tác giả và là Đấng duy nhất có quyền ban cho sự Cứu Rỗi (Rôma 3:24, 25; 5:21; Công Vụ 4:12; Hêbơrơ 12:2). Những ai không tin nhận Chúa Giê-xu sẽ không được tha thứ tội lỗi và sẽ chịu phạt nơi hoả ngục.




Đối với Phật Giáo, đạo Phật cho rằng cuộc đời này là giả tạm và chúng sinh cứ phải sống trong đau khổ v́ ḷng tham dục vô bờ bến, khiến con người tự ḿnh trói buộc với những xung đột và khổ đau do không bao giờ thoả măn, nên phải luân hồi triền miên trong ṿng sinh tử. Do đó nếu muốn, con người có thể tự ḿnh giải thoát khỏi khổ đau, sinh tử luân hồi bằng các nỗ lực tu tập bản thân: làm lành, tránh ác và tự thanh tịnh hoá tâm ư. Bốn chân lư nền tảng của Phật giáo (Tứ Diệu Đế) cho rằng mọi khổ đau của chúng sinh đều có một hay nhiều nguyên nhân gây nên, chúng có thể bị giải trừ và có con đường để giải trừ khổ đau đó. Con đường đó chính là con đường giải thoát, là Bát Chánh Đạo trong giáo lư căn bản của nhà Phật. Giáo lư này được qui thành ba môn học: Giới, Định và Tuệ. Thực hành Giới và Định là đưa tới trí Tuệ, là giải thoát khỏi sự mê muội, ḷng ích kỷ và khổ đau, là đạt tới cảnh giới Niết Bàn.




Đó là nét đại cương sự khác biệt giữa giải thoát trong Phật Giáo và trong Kitô Giáo. Cái căn bản khác biệt này là, một bên là tha lực tức nhờ sự cứu rỗi, bên kia là tự lực, tự ḿnh thắp đưốc lên mà đi. Với Phật Giáo, triết lư của đạo này là một triết lư sống, bởi v́ nó là một chân lư giải thoát mà chỉ có ai thực hành nó mới đạt được nó, hiểu được nó trọn vẹn, người Phật tử phải tự ḿnh tu tập để tiến tới giải thoát. Chính Đức Phật dạy, "Không ai có thể cứu vớt chúng ta bằng chính bản thân chúng ta”. Đức Phật chỉ là người dẫn đường. Ngài chỉ dạy cho chúng ta con đường tạo ra nguyên nhân và hậu quả. Số phận của chúng ta nằm trong tay chúng ta, không phải trong tay của Trời/Thượng Đế cũng không phải trong tay của Đức Phật. Với Kitô Giáo, v́ là một tôn giáo cứu rỗi, con người chỉ cần đặt tất cả vào một niềm tin duy nhất ở một đấng siêu nhiên để mong cầu được giải thoát cho ḿnh: "Thiên Chúa quá thương yêu thế gian đến nỗi ban con duy nhất (sic) của Ngài, để những ai tin vào Người sẽ không bị luận phạt, nhưng được sống đời đời." (Crossing The Threshold of Hope, trang 76),




Điểm khác biệt thứ ba giữa hai đạo là thuyết Sáng Tạo:




Kitô giáo tin có một Thiên Chúa duy nhất, và là Đấng Tạo Hóa toàn năng, đă dựng nên và điều khiển toàn thể vũ trụ hữu h́nh và vô h́nh. Cuốn Genesis (Sách Sáng Thế), một trong những kinh Thánh Cựu Ước viết rằng Thiên Chúa tạo ra vũ trụ và muôn vật và loài người trong 7 ngày. V́ thế tín hữu Ki Tô giáo tin rằng mọi thứ trên đời đều có một nguyên nhân, từ đó, cứ truy tầm lên măi sẽ phải có một nguyên nhân đầu tiên, và Chúa Trời của họ chính là nguyên nhân đầu tiên đó.




Đối với Phật Giáo, tất cả mọi sự mọi vật đều do nhân duyên ḥa hợp mà hiển hiện, biến đổi vô thường. Thế giới này, về bản chất, chỉ là một ḍng biến ảo vô thường, không do một Đấng toàn năng nào sáng tạo. Sở dĩ vũ trụ vạn vật biến hóa vô thường chính là do vạn vật trong vũ trụ chịu sự chi phối của luật nhân quả. Cái nhân nhờ có duyên mà trở thành quả, quả lại là nhân mới, nhờ có duyên trợ giúp mà trở thành quả mới… Cứ như vậy, vạn vật trong thế giới cứ sinh hóa biến hiện không ngừng theo quá tŕnh thành, trụ, hoại, không.




Điểm khác biệt thứ tư giữa hai đạo là vị sáng lập ra tôn giáo.




Đối với Kitô Giáo, Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa toàn năng, đă sáng tạo ra vũ trụ và muôn loài.




Đối với Phật Giáo, Đức Phật Thích Ca là một nhân vật lịch sử có thật, có một tiểu sử rơ ràng được cả thế giới công nhận. Ngài đă thực sự sống trên thế giới này, Ngài không tự xưng ḿnh hay các đệ tử của Ngài tôn xưng Ngài là đấng toàn năng, đấng tạo hóa hay là Thượng Đế v.v. Ngài là người đă giác ngộ hoàn toàn và triệt để (toàn giác), là vị Đạo sư đă tự ḿnh t́m ra được con đường giải thoát ngang qua kinh nghiệm bản thân, không có ai truyền dạy cho Ngài, không có ai ban phép cho Ngài, không phải do thần khởi, cũng không phải là hiện thân hay hóa thân của một đấng thần linh nào. Ngài là một người như mọi người khác, nhưng chính nhờ nỗ lực tu tập cá nhân, Ngài đă t́m ra được con đường giải thoát. Sau khi giác ngộ, Ngài đă giảng dạy giáo pháp cho mọi người, nếu ai có nhân duyên thực hành giáo pháp, kể từ vua quan cho đến thứ dân, kẻ khốn cùng đều được giác ngộ như Ngài. Cho nên Ngài đă nói: “Ta là Phật đă thành, chúng sanh là Phật sẽ thành.” Ngài là người hướng đạo, chỉ dẫn đường lối cho những ai muốn tu tập, Ngài không thể tu tập thay cho chúng sinh mà con người phải tự ḿnh tu tập mới giải thoát được khỏi khổ đau phiền năo do tham sân si trói buộc, mới ra khỏi sinh tử luân hồi được. Cho nên Ngài đă nói: “Các người hăy tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi”. Ngài khuyên hăy nên nương tựa vào chính ḿnh và đi theo con đường giải thoát bằng nỗ lực của chính bản thân ḿnh.




Nói tóm lại, điểm then chốt trong việc phân biệt giữa Phật giáo với Kitô Giáo nói riêng, các truyền thống tín ngưỡng lớn khác trên thế giới nói chung là vấn đề có hay không một Đấng Sáng Tạo? Đối với Phật giáo, tất cả mọi sự mọi vật đều do nhân duyên ḥa hợp (duyên sinh), do đó không hề có một Đấng Sáng Tạo. Ngoài ra, với Kitô Giáo, Thiên Chúa chính là Chân Lư, là hơi thở, là con đường giải thoát, bất cứ ai đến với Ngài, tin nơi Ngài sẽ được cứu rỗi. Với Phật Giáo, Đức Phật Thích Ca là bậc Đạo Sư đă t́m ra con đường giải thoát, hướng dẫn những ai muốn giải thoát khỏi đau khổ trầm luân, hăy đi theo con đường mà Ngài đă kinh qua. Ngài chỉ là người dẫn đường, c̣n người đi theo phải tự ḿnh làm chủ, tự ḿnh tu tập để đi đến giải thoát chứ không nương nhờ ở bất cứ đấng Thần quyền nào để được giải thoát.




Tâm Diệu biên soạn




[01] Kitô giáo bao gồm nhiều truyền thống tôn giáo với các dị biệt văn hóa cũng như hàng ngàn xác tín và giáo phái khác nhau. Trải qua hai thiên niên kỷ, Kitô giáo tự h́nh thành nên ba nhánh chính: Công giáo Roma, Chính Thống giáo Đông phương và Kháng Cách (Protestantism). Tính chung, đây là tôn giáo lớn nhất thế giới với hơn 2,1 tỉ tín hữu (chiếm khoảng 34% dân số thế giới). (Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)




[02] Kinh Tin Kính các Tông Đồ, cũng gọi là Biểu Tín các Tông Đồ, là kinh Tin Kính xưa nhất, có từ thế kỷ thứ II. Bản này tổng hợp các công thức đă có trước đó. Từ thế kỷ thứ VI, bản này có h́nh thức như ngày nay. Đây là bản tuyên xưng những tín điều chính yếu nhất khi chịu phép Rửa.




[3] Kinh Kalama (trong Kinh Tăng Chi Bộ III.65)

http://thuvienhoasen.org/D_1-2_2-69_4-11426_5-50_6-1_17-78_14-1_15-1/kinh-kalama-anh-viet-thanissaro-bhikkhu-thich-minh-chau.html




[4] Theo định nghĩa trong tự điển th́ Faith hay Đức Tin là "sự tin chắc vào một cái ǵ đó mà không chứng minh được cái đó có thực" (Firm belief in something for which there is no proof.) Định nghĩa của Reason hay Lư Trí trong tự điển là "khả năng có những tư tưởng hợp lư, suy lư, hoặc phân biệt" (The capacity of rational thought, inference, or discrimination) hay "suy xét đúng, phán đoán hợp lư" (good judgment, sound sense). Theo những định nghĩa trên th́ hiển nhiên là Đức Tin Ki-Tô Giáo và Lư Trí của Phật Giáo là hai từ có nghĩa loại trừ hỗ tương (mutual exclusive), có cái này th́ không có cái kia. Thật vậy, khi chúng ta dùng lư trí để xác định và chấp nhận một điều ǵ th́ chúng ta không cần đến đức tin, và khi chúng ta tin vào điều ǵ mà không cần biết, không cần hiểu, th́ lư trí trở nên thừa thăi.

TD

http://www.thuvienhoasen.or g

florida80
06-23-2019, 22:03
Chuyến Taxi Cuối Cùng Của Đời Người







Hai mươi năm trước đây, tôi lái xe tắc xi để kiếm sống. Một đêm có người gọi xe ở khu chung cư vào lúc 2 giờ 30 sáng. Tôi đến nơi, các dẫy nhà đều ch́m lẫn trong bóng đêm ngoại trừ ánh sáng mù mờ từ khung của sổ kéo màn kín. Trong trường hợp này, các người lái xe thường nhấn c̣i một hay hai lần và chờ khoảng một phút, nếu không thấy động tĩnh ǵ là họ lái xe đi....




Nhưng tôi cũng biết rất nhiều người nghèo không có xe cộ ǵ cả và tắc xi là phương tiện di chuyển duy nhất mà họ trông cậy trong những hoàn cảnh đặc biệt hay trong những giờ giấc bất thường.... Trừ khi linh cảm có ǵ nguy hiểm ngăn cản, tôi thường ra khỏi xe và đi đến tận cửa, tự nhủ biết đâu có người đang cần tôi giúp...


Nghĩ như thế tôi bước tới gơ cửa.

“Xin chờ một chút “ giọng nói rơ ràng là của một người già nhưng vẫn có phần trong trẻo và tôi có thể nghe tiếng của các vật dụng dường như đang bị kéo đi trên sàn nhà... Vài phút sau, cửa mở, một bà cụ khoảng 80 tuổi đứng ngay trước mặt tôi. Cụ mặc chiếc áo đầm dài in hoa, đội cái mũ trắng xinh xắn với giải lụa gài chung quanh, trông giống y như một người nào đó từ cuốn phim của những năm 1940 chợt bước ra, với chiếc va ly vải bên cạnh. Sau lưng cụ, căn pḥng chung cư trống trải như quanh năm không có ai cư ngụ, tất cả bàn ghế đều được phủ kín bằng những tấm trải giường. Liếc nh́n qua vai cụ, không có bất kỳ vật dụng nào trên quầy trong bếp hay trên tường cả và sát chân tường trong góc pḥng tôi có thể thấy mấy cái thùng giấy đầy những ly tách và khung ảnh sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

- Phiền ông mang giúp tôi cái va ly này ra xe..

Tôi đem chiếc va ly cất ở thùng xe phía sau và quay trở lại giúp bà cụ. Cụ nắm cánh tay tôi và từng bước một, tôi d́u cụ xuống đường hướng về chiếc xe... Cụ luôn miệng nói cám ơn.... “Không có chi, thưa cụ“ tôi nói, “cháu coi những người lớn tuổi như là mẹ của cháu vậy... ” Cụ trả lời: “Ông tử tế lắm.... ”

Sau khi giúp cụ yên ấm trên băng ghế sau, tội ngồi vào ghế lái và nổ máy xe. Cụ đưa cho tôi tờ giấy ghi địa chỉ nơi cụ muốn đến và hỏi tôi, rất nhỏ nhẹ:

- Ông có thể chạy ngang qua dưới phố cho tôi một chút không...

Liếc mắt vào tờ giấy gh́ địa chỉ, tôi buột miệng:

- Nếu lái xuống phố th́ đường xa hơn và lâu hơn nhiều....

- Cứ thong thả, ông à, không có ǵ vội vă cả, Tôi trên đường tới hospice (nhà dành cho những người sắp từ giă cuôc sống) thôi...

Tôi ngước mắt nh́n, qua tấm gương chiếu hậu, đôi mắt cụ long lanh trong bóng tối.

- Tôi không c̣n ai thân thích trên cơi đời này, và bác sĩ đă nói tôi cũng chẳng c̣n bao lâu nữa, hai hay ba tuần là nhiều....

Với tay tắt cái máy ghi khoảng cách và tính tiền, tôi hỏi một cách lặng lẽ:

- Thưa cụ muốn đi qua đường nào trước......

Trong hơn hai giờ kế tiếp, chúng tôi hầu như đi lanh quanh qua từng con đường trong các khu phố. Cụ chỉ cho tôi toà nhà nhiều tầng mà một thời cụ đă làm người điều khiển thang máy. Tôi lái xe qua một khu phố với những căn nhà nhỏ đă cũ nhưng xinh xắn, cụ nói với tôi ngày trước khi mới lập gia đ́nh cụ đă ở trong khu này, và chỉ cho tôi căn nhà loang loáng dưới ánh đèn đêm.... Nh́n ánh mắt lưu luyến của cụ, tôi như thấy một trời quá khứ thương yêu đằm thắm của đôi vợ chồng trẻ.


Cụ ra hiệu cho tôi ngừng xe trước nhà kho của cửa tiệm bán giường tủ, bàn ghế, nhẹ nhàng bảo tôi trước đây chỗ này là một vũ trường sang trọng và nổi tiếng, cụ đă từng hănh diện đến đây khiêu vũ lần đầu khi là một thiếu nữ mười sáu tuổi... Trong giọng nói cụ tôi thấy thấp thoáng h́nh ảnh một thiếu nữ trẻ trung sáng ngời với bộ dạ phục xinh đẹp và nụ cười tươi tắn hân hoan..... Đôi khi, cụ bảo tôi đậu xe trước một toà nhà nào đó hay ở một góc phố khuất nẻo không tên.... và cụ im lặng thẫn thờ trong bóng tối như đắm ch́m với cả một dĩ văng xa xăm bao la và sâu thẳm....

Khi trời chập choạng trong ánh sáng đầu tiên của ban ngày, cụ nói với tôi khẽ khàng như một hơi thở nhẹ:

- Thôi, ḿnh đi...

Tôi lái xe trong im lặng đến khu nhà hospice. Đó là một dẫy nhà thấp, kín đáo, ngăn nắp và gọn gàng. Tôi vừa ngừng xe là đă có hai người xuất hiện với chiếc xe lăn như là họ đă chờ đợi từ lâu rồi. Tôi bước xuống mở thùng xe phía sau để lấy chiếc va ly nhỏ của cụ mang tới để ngay cửa chính, xong quay trở ra đă thấy cụ đă được đỡ ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn.

- Bao nhiêu tiền vậy cháu?

Cụ vừa hỏi vừa mở cái bóp nhỏ... “Cháu không lấy tiền bác đâu.. ” tôi trả lời.

- Nhưng cháu phải kiếm sống chứ...

- Đă có những khách hàng khác, thưa bác...

Gần như không tính toán so đo, tôi cúi xuống ôm lấy bờ vai cụ. Đáp lại, cụ ôm tôi thật chặt:

- Cám ơn cháu đă cho cụ già này khoảng thời gian thật quư giá và đầy ư nghĩa.

Tôi xiết chặt tay cụ và quay bước đi trong ánh sáng mờ nhạt của một ngày mới đến. Sau lưng tôi có tiếng cửa đóng. Tôi cảm thấy như cả một cuộc đời vừa được khép lại phiá sau.


Tôi không có thêm người khách nào khác trong buổi sáng đó. Tôi chạy xe lanh quanh không có mục đích và dường như tôi cũng chẳng biết ḿnh đi đâu nữa... Suốt cả ngày hầu như tôi không thể nói được với ai lời nào cả.... Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu cụ già gặp phải một người tài xế đang ở cuối buổi làm, nóng nẩy chỉ muốn chóng xong việc để c̣n về nhà... Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu tôi từ chối không nhận đón người khách là cụ hay tôi không bước xuống gơ cửa mà chỉ ngồi trên xe nhận kèn một lần rồi lái xe đi....

Tự nhiên nghiệm trong quăng đời trẻ trung ngắn ngủi của ḿnh, dường như là tôi chưa làm được chuyện ǵ có ư nghĩa hơn là chuyện tôi đă làm trong buổi sáng hôm ấy.


Chúng ta luôn luôn nghĩ rằng cuộc đời sẽ có những khúc quanh quan trọng, đánh dấu bằng những sự việc to lớn, dễ dàng ghi nhớ... Nhưng thật ra, đẹp nhất vẫn là những phút giây nhỏ bé bất ngờ nhưng có xúc cảm mănh liệt khiến ta phải bàng hoàng đến tê dại cả tâm hồn...

Xin chia xẻ câu chuyện nhỏ này với các bạn, hy vọng v́ thế cuộc đời chung quanh chúng ta sẽ ấm cúng và có ư nghĩa hơn.


Vô Danh

florida80
06-23-2019, 22:05
Sai Một Ly Đi Một Dặm









“Sai một ly, đi một dặm”, Ông Bà ta vẫn dạy thế. Hai khái niệm “ly” và “dặm” mang ư nghĩa đối nghịch nhau. Một ly (1/10 cm) th́ rất nhỏ, rất gần; mà một dặm th́ rất lớn, rất xa. Ấy thế mà chỉ sai có một ly thôi th́ ta phải vượt chặng đường xa vô ích tới một dặm. Lối so sánh ấy nói lên hậu quả nghiêm trọng của những quyết định hay chọn lựa. Nếu không cẩn thận từng ly, ta sẽ chuốc lấy thiệt tḥi hằng dặm. “Đi một dặm” là cái giá phải trả cho sự nông nổi cầu thả của ḿnh.



Trong cuộc sống thông thường, v́ thiếu ư thức hay bất cẩn, không những chúng ta phải trả giá về những hành động của ḿnh, mà c̣n làm cho nhiều người bị ảnh hưởng thiệt tḥi lây. Một ông giám đốc kư những quyết định vội vàng thiếu tính khả thi là làm thiệt tḥi những số tiền khổng lồ v́ một dự án bị thất bại. Một nhà đầu tư c̣n quá non trẻ trong lănh vực kinh doanh, vội vàng trong những quyết định với đối tác ḿnh chưa hiểu biết sẽ chuốc lấy những thất bại đắng cay cho ḿnh và cho biết bao người có liên quan. Gần đây, khắp nơi rộ lên hiện tượng “tín dụng đen” làm điêu đứng biết bao người đă cho thấy hậu quả tai hại của sự nông nổi và hám lợi trước mắt.




Có những khi chúng ta sai một ly trong việc kết luận về tư cách một con người hay bản chất một sự việc. Những nhận định chủ quan dễ làm chúng ta sai lầm. Người Việt ḿnh hễ nghe có tin đồn là dễ tin và rất nhiệt t́nh loan truyền cho nhau, không cần cân nhắc và kiểm chứng. Điều tệ hại là những tin tiêu cực th́ loan truyền nhanh hơn những tin tích cực. Kết luận vội vàng về tư cách một cá nhân sẽ dễ dàng làm cho họ bị tổn thương. Nhiều người v́ những dư luận vô cớ mà con đường tiến tới tương lai của họ bị khép lại.




Ngày nay, có nhiều bạn trẻ rất vội vàng trong việc chọn cho ḿnh người bạn đời. Khi chọn ai làm chồng hay vợ là họ quyết định gắn bó cả đời với người ấy. V́ thế, hậu quả của những quyết định nông nổi là những gia đ́nh tan vỡ, hoặc có cố níu kéo th́ cũng căng thẳng và đau khổ như địa ngục trần gian. Cũng do quan niệm lệch lạc về hôn nhân mà có những mối t́nh chỉ tồn tại trong một thời gian rất ngắn, thậm chí chỉ vài tuần. Điều đáng nói đương sự không phải là những người ít học, mà họ là trí thức, thương nhân, những “ngôi sao” và những người nối tiếng. Một hôn nhân không đặt nền tảng trên t́nh yêu và sự tôn trọng lẫn nhau th́ đổ vỡ là điều khó tránh khỏi.




Trong xă hội ta, số những vụ tai nạn giao thông được nhắc tới thường xuyên như lời cảnh tỉnh cho những ai lưu thông trên đường. Vậy mà số tai nạn vẫn không giảm v́ vẫn có những người bất chấp mọi luật lệ, cố len cố vượt, đánh vơng trong khi đi đường. V́ muốn nhanh chóng đến đích, nhiều người đă phải gánh chịu hậu quả nặng nề cho chính bản thân, phải trả giá bằng mạng sống của ḿnh hoặc suốt đời thương tật. V́ sai một ly, họ đă phải đi không chỉ một dặm, mà suốt cả đời. Cuộc sống này cũng giống như giao thông đường bộ, nếu mỗi người biết tôn trọng “phần đường” của ḿnh trong lănh vực gia đ́nh, bè bạn và đồng nghiệp th́ sẽ hạnh phúc biết bao.




“Sai một ly, đi một dặm”, lời khuyên khôn ngoan của Tiền Nhân luôn có giá trị với mỗi chúng ta, trong đời sống đức tin cũng như trong đời sống hằng ngày.


Gm. Giuse Vũ Văn Thiên

florida80
06-23-2019, 22:09
Phân Vân - Tuổi Ǵà Nên Nghe Ai ?











Cả mấy chục năm nay mỗi lần được tin bạn bè năm châu gọi điện thoại đến, tôi chỉ nghe câu hỏi về sức khoẻ. Đại để, hồi này anh có mạnh khoẻ không? Gia đ́nh con cháu thế nào? Với tuổi già của anh càng nên đi bộ cho thật nhiều. Mỗi ngày phải đi bộ khoảng chừng 2,3 tiếng, càng đi bộ th́ sức khoẻ càng nhiều và dỉ nhiên là tuổi thọ càng kéo dài ra.


Trong tháng gần đây, vợ tôi cũng khuyên tôi nên đi bộ và bà lấy ví dụ cậu Lộc gia đ́nh tôi mà làm bằng. Hằng ngày cậu Lộc của chúng tôi đi bộ cả 5,6 tiếng đồng hồ. Chế độ ăn uống cậu cũng kiêng cử đúng mức. Ít ăn cơm. Ít ăn thị mỡ. Không uống côca. Không ăn đường. Không uống rượu. Cậu lại có tài biến chế nhiều loại bánh bằng bột năn và bằng sữa đậu nành rất tài t́nh. Hôm nay, thấy thân h́nh cậu rất chắc chắn. Đỏ da thắm thịt nhiều và đoán chừng cậu có đủ sức để t́m thêm bồ nhí. Tôi cũng mừng cho cậu Lộc của gia đ́nh tôi.


Tôi định nghe lời khuyên của vợ là ăn ít thịt, uống ít rượu, đi bộ nhiều v.v. Nhưng sáng nay tôi vừa mới nhận được một e-mail của bà Vivianne, giáo sư Physique ở đại học ULB chứng minh về sức khoẻ như dưới đây và ư tôi muốn gửi đến độc giả, những vị cao niên muốn kéo thêm đời sống dài ra. Biết đâu cũng là việc làm phúc để có đức dành lại cho con cháu.


Thư bà Vivianne viết như sau:

1. Nếu quả thật đi bộ và đi xe đạp tốt cho sức khoẻ th́ người đưa thơ chắc sẽ bất tử.

2. Con cá mập lội trong nước cả ngày, chỉ ăn cá mụn và uống nước mặn. Thế mà ngày càng cứ to béo thêm.

3. Con thỏ chạy và nhảy cả ngày cả đêm thế mà chỉ sống được 15 năm.

4. Con rùa nằm ́ một chổ, chẳng làm ǵ mà sống đến cả 450 năm .




Nay lại nghe bạn khuyên tôi nên luyện tập thể thao.

Thiệt chẳng biết nghe ai ???

Tôi là người tuổi già đă hưu trí. Xin để yên cho tôi. Đa tạ.

Lượm Trên Net

florida80
06-23-2019, 22:10
Đức Khiêm Tốn










Đức khiêm tốn là một đức hạnh không làm khổ ḿnh, khổ người, luôn mang niềm vui hạnh phúc đến cho chính ḿnh và mọi người, giúp tâm hồn luôn thanh thản an vui và vô sự.




Đức khiêm tốn thường thể hiện qua từng hành động, lời nói và suy nghĩ không khoe khoang hay nói:




Những ǵ ḿnh biết, ḿnh giỏi (nấu ăn giỏi, chuyên môn, …)


Những ǵ ḿnh có (của cải, sự giàu sang từ cái nhà, chiếc xe, quần áo model nhất, thức ăn ngon, vật dụng điện tử mới nhất, cho tới những vật dụng nhỏ nhất trong nhà)


Những ǵ ḿnh đă đạt được, đă làm được (đă học xong bằng tiến sĩ, vừa mới ráp được một hệ thống chống trộm,…)

Những ǵ ḿnh hiểu (lời dạy của Phật, của Chúa, của vị nào đó, của ai đó,…)


Về những bằng cấp, chứng chỉ, bằng khen, huy chương,…


Về những việc làm tốt, việc làm từ thiện, những việc giúp người, giúp thú vật, giúp thành phố bằng cách bỏ thời gian, công sức, trí tuệ, tiền của, vật chất hay những lời khuyên,…


Về những quan hệ của ḿnh với những người có danh, có thế lực, nổi tiếng, giàu sang hay có đức trọng,…


Về cái đẹp, cái thông minh, sự giàu sang, sự hiểu biết hay học thức, cái tài, gia đ́nh, ḍng họ, dân tộc, đất nước của ḿnh.

Không thổi phồng hoặc tự đánh giá cao về ḿnh.




Ngoài ra những người khiêm tốn c̣n




Không tham gia vào những tṛ thi đấu hơn thua, tranh tài.


Không tham gia vào những nơi đông đúc, ồn náo mà chỉ thích sống một ḿnh, trầm lặng tư duy về cuộc sống thiện ác để tránh xa điều ác, tăng trưởng điều thiện.


Tránh xa những người giàu có, có thế lực, có uy quyền, …

Làm việc ǵ cũng không cần ai khen, chỉ biết làm tốt, làm cho xong việc và rất cẩn thận.

Làm theo ư kiến, yêu cầu, đề nghị của người khác để người vui, ḿnh vui. Không bao giờ làm theo ư ḿnh, cho ư ḿnh là hay là đúng nhất,…


Luôn thưa hỏi người khác trước khi làm việc ǵ mà không tự ư làm theo ư của ḿnh.

Ai nói ǵ, khen hay chê, nói tốt hay xấu, nói về người khác th́ người khiêm tốn đều im lặng không b́nh luận đúng sai, phải trái.

Không nhiều chuyện phân tích chuyện của người, chuyện đời, chuyện kinh tế, chính trị của xă hội,…

Không tự nói lên ư kiến của ḿnh mà chỉ trả lời những ǵ người khác hỏi.

Ăn mặc giản dị, gọn gàng sạch sẽ


Sống đơn giản, không cầu kỳ, khoe trương ta cũng có thứ này thứ nọ như mọi người, không chạy theo vật chất thế gian, không chạy theo cách sống của người khác. Họ sống rất thiểu dục tri túc, không ăn xài phung phí, biết suy nghĩ tính toán, tư duy kỹ trước khi làm điều ǵ.

Biết lắng nghe người khác, không chú trọng “cái tôi”, mà biết quan tâm đến vấn đề của người khác.


Luôn không ngừng học hỏi những cái hay của mọi người xung quanh, chứ không bó chặt vào những ǵ ḿnh biết.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người dù là một em bé, người nhỏ tuổi, người nghèo hèn, người hầu, người không quen biết, phụ nữ, người tàn tật, người tội phạm, người bị xă hội ruồng bỏ.


Luôn nhường nhịn, nhún nhường người khác như nhường cho người khác làm trước, nói trước, đứng trước, nằm trước, ăn trước, nghỉ trước, ngồi trước, nói chung là nhường quyền ưu tiên cho người khác kể cả nhường giải thưởng, vị trí cao nhất, chức vụ cao, quyền hành, bổng lộc cho người. Nhường nhịn những ǵ ngon nhất, đẹp nhất, hay nhất, tốt nhất, tiện nhất, phù hợp nhất,… cho người.


Luôn mong mọi người chỉ lỗi cho, chỉ chỗ sai, chỉ cái xấu của ḿnh để sửa đổi thành tốt hơn.


Luôn tự đánh giá về những ǵ ḿnh làm là chưa hoàn hảo, chưa toàn diện, chưa đủ, chưa chất lượng, chưa tốt. Do vậy mà luôn muốn lắng nghe mọi người góp ư kiến sửa đổi để tốt hơn.

Khi thưa hỏi th́ dùng danh từ lịch sự như “Kính thưa,…”

Không so sánh ḿnh với bất kỳ ai, hơn kém hay bằng người.


Người khiêm tốn sống để phục vụ người, mang lợi ích đến cho người chứ không phải mong rằng sống để người khác phục vụ ḿnh hay nhớ ơn ḿnh.


Người khiêm tốn luôn sống ly dục ly ác pháp, v́ nếu không biết sống ly dục th́ sẽ bị ác pháp chi phối, ác pháp chi phối th́ tâm tham sân si mạn nghi đều đầy đủ và lộ ra ngoài.

Khiêm tốn thừa nhận sự thiếu khiêm tốn của ḿnh.




Tóm lại khiêm tốn là một đức hạnh diệt ngă xả tâm, giúp cho tâm hồn thanh thản an lạc và vô sự, người khiêm tốn




Không khoe khoang,

Không đề cao bản thân,

Không cần tạo ấn tượng với ai,

Không tỏ ra ḿnh hơn người khác,

Không cần lôi kéo sự chú ư của ai về ḿnh,

Không bao giờ tự măn về những điều ḿnh có, ḿnh đạt được hay ḿnh biết, mà luôn mở ḷng học hỏi, trau dồi từng lời nói, hành động, suy nghĩ và từng cử chỉ nhỏ nhặt.


Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người.

Luôn biết nhún nhường chứ không tranh dành.

Luôn nh́n thấy lỗi ḿnh, không nh́n lỗi người.




Ḷng khiêm tốn dễ đưa mọi người đến gần nhau, làm lan tỏa mối thân thiện giữa môi trường làm việc cũng như trong quan hệ bằng hữu, t́nh yêu, giao tiếp, ngoại giao….




(Kinh Phật)



at 10:14 PM

florida80
06-24-2019, 22:06
BẠN CÓ BIẾT ? “Internet Après La Mort” ?








Chúng ta thường tự hỏi, sau khi ḿnh chết th́ những Computer Email, Facebook, Website... của ḿnh sẽ ra sao?


Sau đây là tóm lược từ bài “Internet après la mort” của Protegez vous.ca







FACEBOOK:



Trên 300 triệu người sử dụng. Họ trao đổi tin tức, tâm sự, h́nh ảnh... Sau khi viễn du tiên cảnh, hay về nơi cỏi Vĩnh Hằng, chủ trang Facebook để lại cho gia đ́nh, bạn bè cả khối h́nh ảnh và kỷ niệm c̣n lưu trử trong trang mạng nầy. Nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề nầy, Facebook gom góp những điểm chainh1 yếu và làm một Profile (hồ sơ tiểu sử) của người quá cố. Lúc đó chỉ có bạn của Facebook mới có thể mở và gởi messages của họ vào trong đó. Những thông tin quá riêng tư như: địa chỉ và t́nh trạng gia đ́nh đều bị rút bỏ. Bạn bè và thân nhân không thể vào xem. Khi có lời yêu cầu từ gia đ́nh, Facebook sẽ đóng trang mạng lại.







GMAIL:

Thân nhân có thể xin phép để được xem Gmail của người quá cố.


Họ phải chứng minh là đại diện chính thức và là người có trách nhiệm trong việc thừa kế. Phải trưng giấy khai tử và có bằng chứng đă có gởi message Gmail lúc trước, khi người chủ Gmail c̣n sống. Các chứng từ có thể gởi cho Gmail bằng Fax hay qua bưu điện.







YAHOO:



Lề lối bảo mật của Yahoo cao hơn Gmail và Hotmail. Trong bất cứ trường hợp nào, Yahoo không bao giờ cho phép người thân vào xem điện thư của người quá cố. Thân nhân có quyền xin Yahoo đóng địa chỉ email lại, và họ có quyền vào xem, nếu tên của họ có ghi trong di chúc.







WINDOW LIVE HOTMAIL:

Hotmail tự động đóng lại nếu không sử dụng trong 270 ngày, và địa chỉ sẽ được phân phối cho người khác.


Muốn vào xem, thân nhân phải chứng minh là người thừa kế, tŕnh bằng lái xe và tờ khai tử, gởi qua fax hay bưu điện.




Ghi chú: copy từ email forward- không có ghi tên tác giả bài viết




Tài Khanh sưu tầm

florida80
06-24-2019, 22:06
Biết Sống







Sống lâu và sống đẹp th́ ai cũng thích, nhưng biết sống cho đẹp và có ư nghĩa để đời sau được hạnh phúc th́ phải học tập và rèn luyện. Một người “biết sống”có lẽ cần theo những điều sau đây:




- Giữ tâm b́nh thản, trước những biến động của cuộc sống. Để được vậy, hăy cầu xin hằng ngày cho được sự b́nh an trong tâm hồn. - Đừng sân si giận hờn đối với những ǵ không xảy ra như ư ḿnh. - Đừng say mê quá đáng những ǵ của ḿnh và tham đắm những ǵ không phải của ḿnh. - Đừng có ư hại người và vật.- Sống hết ḷng và chân thật, mặc chuyện đời dối trá. - Sống tỉnh táo, không đua đ̣i, mặc chuyện đời chen lấn say mê.




- Ăn uống có tiết độ, nhai nhuyễn và nhất là đừng sử dụng những thực phẩm có hóa chất chiều theo cảm giác. - Suy niệm Lời Chúa trong thinh lặng mỗi ngày. - Mỉm cuời nhiều lần trong ngày. dù có lúc nghĩ đến những vui buồn của quá khứ - Đừng nghe và nói những câu chuyện vô ích. - Hăy nỗ lực làm những ǵ mà ḿnh nghĩ là đẹp ḷng Chúa hơn. -




- Đừng có những ư nghĩ so sánh…, v́ sao? V́ mọi chuyện ở đời này đều có nguyên nhân do Chúa sắp đặt. So sánh khiến tâm hồn ta sinh ra mặc cảm hay đua đ̣i mệt mỏi. Ta hăy nỗ lực thực hiện những cái đẹp trong khả năng Chúa ban để chúng trở thành hiện thực trong đời sống của ta, dưới nhiều h́nh thức sống động khác nhau. - Đừng để ư đến chuyện xấu của người khác, v́ lúc ấy điều xấu trong tâm ḿnh có cơ hội khởi lên, làm cho tâm ḿnh vẩn đục và nét mặt của ḿnh mất đi vẻ thánh thiện tươi vui của một Kitô-hữu.




- Ta phải biết thực tập lắng nghe và học hỏi. Học hỏi từ cuộc sống và lắng nghe những biến đổi của những cảm thức trong tâm hồn, trong từng nhịp thở, để có khả năng biết rằng, những ǵ ta không muốn người khác làm cho ḿnh, th́ cũng không bao giờ làm cho người khác. - Đời người chỉ tồn tại trong từng hơi thở, nên ta phải sống đẹp, sống hết ḷng và thảnh thơi trong từng hơi thở, để mỗi hơi thở đều có khả năng đưa ta đi đến đời sống cao thượng. Một đời người được xem là lăng phí, là v́ họ lăng phí ngay trong từng hơi thở của chính họ. - Phải biết nuôi dưỡng ư thức “sống cùng” và “sống với” mọi người, nếu không có ư thức này, ta sẽ bị cảm giác cô đơn đánh lừa và sẽ bị chết đói trong cảm giác ấy. - Ta đừng khởi tâm tranh giành với bất cứ ai, v́ ở đời nầy không có ai là số một, và cũng chẳng có ai là quan trọng cả.




- Phải hiểu tính chất hay thay đổi của con người và vạn vật. Không có ai là xấu hoặc tốt một cách quá đáng, v́ mọi sự xấu tốt ở đời đều tự thay đổi khi có cơ duyên, và hăy vững tin rằng Chúa ban cho ta thiên thần bản mệnh để giúp ta không rơi vào cạm bẫy của ma quỷ. - Phải tự biết khả năng và giới hạn của ḿnh trong lúc tiếp xử với mọi người và muôn vật, để khỏi rơi vào những lầm lỗi đáng tiếc, dẫn đến tâm ân hận. – Hăy đầu tư những ǵ tốt đẹp vào tâm thức… bằng Lời Chúa, bằng gương các thánh. Một khi nguồn vốn ấy phát triển lớn mạnh trong đời sống của ta, th́ chẳng một lợi nhuận nào trong xă hội có thể chiếm hữu ḷng ta được.




- Hăy nghĩ đến những ǵ tốt đẹp mỗi ngày khi mặt trời lên và lúc mặt trời khuất bóng. - Mỗi ngày nên dành một giờ để thực tập làm những việc khó làm, nhằm nuôi dưỡng những ư chí và nghị lực trong ta hầu có thể vượt qua những trở ngại “đi theo Chúa Giêsu”. - Đừng tự phong thánh cho ḿnh và cũng đừng để ai phong thánh ḿnh, mà phải biết tạo điều kiện cho những hạt giống thánh thiện trong tâm hồn ḿnh được biểu hiện ra trong hành động, trong đức tin và hăy giúp cho những hạt giống thánh nơi người khác cũng được sinh khởi. - Đừng nói nhiều về đạo đức hay bác ái, mà hăy sống bác ái và đạo đức ngay trong những hành động của chính ḿnh đối với mọi người và muôn vật. –




Cuộc sống lâu dài và đẹp nhất là cuộc sống được nuôi dưỡng bởi t́nh yêu.. và giản dị một điều là chỉ có t́nh yêu mới đẹp lâu dài...




Sưu Tầm và Tổng Hợp

florida80
06-24-2019, 22:07
Câu Chuyện Thầy Lang - Bệnh Lo Âu - Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức







Lo âu là chuyện thường thấy trong đời sống của con người và là phản ứng b́nh thường khi có một khó khăn, căng thẳng, một hoàn cảnh ngang trái, đe dọa.

Hàng ngày, đa số mỗi người chúng ta không nhiều th́ ít ai cũng có chuyện này chuyện kia để mà lo nghĩ. Lo âu đôi khi cũng có lợi. Nó giúp ta vượt qua khó khăn hoặc đề pḥng hoàn cảnh hiểm nguy có thể xảy ra.

Nhưng nếu quá lo âu, nghĩ ngợi đến nỗi mất ăn, mất ngủ, không làm công việc hàng ngày được th́ là bất thường và có thể là bị bệnh: Bệnh Lo Âu (Anxiety Disorder).

Lo âu là một bệnh rất phổ biến.

Tại Hoa Kỳ, Lo âu đứng hàng đầu trong số các tâm bệnh nhưng chỉ 25% bệnh nhân được chẩn đoán và điều trị.

Bệnh lo âu thấy ở mọi người, mọi giới, mọi tuổi nhưng nữ giới thường bị bệnh nhiều gấp đôi.




Nguy cơ đưa tới bệnh lo âu

Bệnh có thể gây ra do yếu tố di truyền, thừa kế gia đ́nh, do tác dụng phụ của vài loại thuốc, hoặc do hậu quả một số bệnh thể chất.

1- Di truyền:

Đă có nhiều bằng chứng là bệnh lo âu có thể xảy ra cho nhiều thành viên trong một gia đ́nh.

Nghiên cứu cho thấy nếu một bé sinh-đôi đồng-tính (identical-twin) bị bệnh th́ bé kia có nhiều khả năng bị lo âu hơn là ttruong72 hợp sinh-đôi-anh-em (Fraternal twins).

2- Thay đổi hóa chất ở năo bộ

V́ dấu hiệu của bệnh lo âu thường thuyên giảm với dược phẩm có tác dụng thay đổi hóa chất ở năo, nên các khoa học gia tin là hóa chất ở năo có vai tṛ vào sự thành h́nh bệnh này.

3 -Cá tính con người

Nghiên cứu cho thấy hành vi cá tính có thể gây ra bệnh lo âu, đặc biệt là những người kém tự tin và kém khả năng đối phó với sự việc.

Ngược lại th́ lo âu xảy ra ở tuổi niên thiếu có thể đưa tới kém tự tin, tự chủ khi lớn lên.

4 -Kinh nghiệm đời sống

Chịu đựng những lạm dụng bạo hành, bất công nghèo khó trong thời gian lâu dài cũng có liên hệ tới việc phát sinh bệnh lo âu.

Đôi khi lo âu cũng là hậu quả của lạm dụng thuốc gây ghiền như amphetamines, LSD hoặc Ectasy, thuốc “lắc”.

Ngay cả khi tiêu thụ quá nhiều caffeine cũng tạo ta cảm giác hồi hộp, lo âu.




Diễn tiến bệnh

Bệnh nhân có cảm giác lo sợ rất mạnh, kèm theo nhiều thay đổi về tâm trạng, về sự suy nghĩ và vế các hành vi của ḿnh.

Nếu không được điều trị, bệnh trở nên trầm trọng và gây khó khăn cho đời sống.

Bệnh nhân sẽ liên tục bị những cơn hoảng sợ ám ảnh, hành hạ, có những ư nghĩ không hợp lư, những hành vi kỳ quặc, những cơn ác mộng, hồi tưởng cũng như nhiều dấu hiệu thể chất đáng ngại.

Cơn hoảng sợ có thể đi đôi với nhiều bệnh cấp tính như cơn đau tim, cơn suyễn, cơn kinh phong, giảm đường huyết hoặc cường chức năng tuyến giáp...


Phân loại

Bệnh Lo Âu được chia ra làm nhiều loại:

1- Bệnh hoảng sợ (Panic disorder).

Bệnh nhân có nhiều cơn hốt hoảng (panic attack) với sợ hăi tột độ, tim đập nhanh, đau tức ngực, đổ mồ hôi, người run rẩy, khó thở, chóng mặt, nghẹt cuống họng, cảm giác tê liệt, mất định hướng, tưởng như sắp chết...

Mỗi cơn kéo dài có khi tới cả 10 phút, đôi khi lâu hơn.

Người hay bị cơn hoảng sợ có thể gặp nhiều khó khăn trong đời sống.

Chẳng hạn nếu cơn hoảng sợ xảy ra ở một nơi công cộng th́ họ sẽ sợ đám đông, không dám bén mảng, lai văng.

Hoặc cơn hoảng sợ xẩy ra trong cầu thang máy, th́ không bao giờ họ sử dụng phương tiện lên xuống này.

Bệnh nhân thường cũng hay bị trầm cảm, buồn phiền, xa lánh mọi người. Lâu ngày, họ sẽ rơi vào ṿng lạm dụng rượu, cần sa ma túy, để mong thoát sự lo âu.

Bệnh có thể điều trị bằng dược phẩm, liệu pháp tâm lư hoặc liệu pháp nhận thức. Bệnh nhân được hướng dẫn t́m hiểu về bệnh t́nh của ḿnh và thay đổi hành vi, suy nghĩ.




2- Bệnh lo âu toàn diện (Generalized Anxiety Disorders)

Người bệnh luôn luôn ở trong t́nh trạng căng thẳng, sợ hăi mà không có nguyên nhân.

Chẳng hạn họ sợ rằng thiên tai băo lụt sẽ sẩy ra trong khi thời tiết rất tốt. Họ cứ cho là sức khỏe của họ rất kém, mặc dù họ vẫn sinh hoạt, ăn ngủ b́nh thường.

Bệnh nhân không nghỉ ngơi thư giăn được, dễ giật ḿnh, rối loạn giấc ngủ, cảm thấy mệt mỏi, đau nhức toàn thân, ăn không ngon, buồn nôn, tay chân run rẩy, đổ mồ hôi, chóng mặt, khó thở…

Không điều trị, bệnh không những gây ảnh hưởng xấu cho đời sống mà c̣n gây khó khăn trong công việc làm ăn.

Thuốc chống lo âu, liệu pháp tâm lư có nhiều công hiệu để điều trị bệnh lo sợ toàn diện này.




3- Bệnh ám ảnh sợ hăi (Phobia).

Người bệnh có những nỗi sợ quá đáng với các hoàn cảnh thường nhật, những sự việc thường xảy ra và những nơi thường tới. Họ trở nên thu ḿnh, không dám đi ra ngoài.Có người sợ đi xe hơi, máy bay v́ nghĩ tới tai nạn có thể đến.

Ám ảnh sợ hăi đáp ứng tốt với tâm lư trị liệu.




4- Bệnh ám ảnh cưỡng bức (Obsessive-compulsive disorder).

Bệnh nhân có những ư nghĩ hoặc hành động cố chấp và tái diễn.

V́ sợ hăi một sự kiện nào đó, họ nghĩ rằng có thể kiểm soát được sự việc bằng cách làm đi làm lại cùng một động tác.

Chẳng hạn v́ ám ảnh với sợ bị lây bệnh, họ rửa tay liên tục nhiều lần.

Hoặc đă khóa cửa trước cửa sau trước khi đi ngủ, nhưng họ vẫn chưa yên tâm, trở lại kiểm soát cửa ngơ nhiều lần.

Tâm lư trị liệu và một vài dược phẩm có thể được dùng để điều trị sự ám ảnh này.




5- Hậu chấn thương căng thẳng (Post traumatic stress disorder)

Bệnh xẩy ra sau khi bệnh nhân là nạn nhân hoặc chứng kiến những biến cố trầm trọng gây ra thương tích thể chất và tinh thần. Các biến cố có thể là chiến tranh, khủng bố, tù đầy, bắt cóc, hiếp dâm, mất việc, mất người thân yêu...

Bệnh nhân trở nên lạnh nhạt với mọi người, tránh không muốn nghe những hoàn cảnh có thể gợi lại biến cố cũ, nhưng ban đêm lại hay có ác mộng về biến cố. Tính t́nh của họ thay đổi, trở nên nóng nẩy, khó tính, hay gây sự đôi khi hung giữ.

Bệnh có thể chữa được bằng dược phẩm và liệu pháp hành vi.




Điều trị

Bệnh lo âu có thể điều trị được bằng dược phẩm và tâm lư trị liệu. Bệnh nhân được hỗ trợ, giải thích để có thể kiểm soát các phản ứng sợ hăi với hoàn cảnh hoặc sự việc

Nếu cho là đang có bệnh lo âu, nên nói cho bác sĩ gia đ́nh biết các triệu chứng bệnh và yêu cầu giới thiệu tới một bác sĩ chuyên khoa tâm lư. Vị bác sĩ này sẽ chẩn đoán bệnh và chữa trị cho ḿnh.

Ngoài ra, có nhiều cơ quan tư vấn hoặc đường dây điện thoại cấp cứu mà người bệnh có thể sử dụng, nhất là khi cơn lo âu, hoảng sợ đưa tới ư định quyên sinh tự tử hoặc bạo động, hành hung.


Bác sĩ Nguyễn Ư Đức
Texas –Hoa Kỳ

florida80
06-24-2019, 22:08
Hạnh Phúc











Có một người đàn ông muốn hạnh phúc nên viết lên bảng ḍng chữ: TÔI MUỐN HẠNH PHÚC


Một nhà sư đi ngang qua thấy vậy bèn xóa đi chữ: TÔI


Nhà sư bảo: "Hăy bỏ cái TÔI đi".



Rồi nhà sư lại xóa tiếp chữ: MUỐN


và bảo :" Hăy bỏ tham MUỐN đi ! ''


- Bây giờ ông đă có HẠNH PHÚC .




Hạnh phúc của Đạo Phật ''ngộ'' thiệt !

Người đời th́ ''lượm vô '' mới hạnh phúc . Người tu Phật th́ phải bỏ ra mới hạnh phúc. Khác là vậy !.




Sưu tầm



at 1:53 PM

florida80
06-24-2019, 22:10
Bài Phỏng Vấn Hữu Ích Cho Sức Khoẻ: Những Chất Phụ Gia Trong Thực Phẩm Đầu Độc Trong Thầm Lặng.




Cám ơn Giáo sư Hùynh Chiếu Đẳng và cô Trà Mi








Ông Huỳnh Chiếu Đẳng, cựu giáo sư bộ môn Lư-Hoá nhiều năm giảng dạy tại Việt Nam, nay đang định cư tại Mỹ. Ông là người thường xuyên nghiên cứu và có nhiều bài viết về đề tài an toàn vệ sinh thực phẩm.


Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Chất phụ gia là những chất được người ta thêm vào trong thục phẩm với mục đích tạo ra màu sắc, hoặc tạo ra mùi thơm, hoặc bảo quản những thực phẩm chế biến sẵn cho lâu hư.


Từ lâu đời rồi người ta đă biết dùng các chất phụ gia như giấm để ngâm rau cải, củ kiệu, như muối ăn dùng muối thịt, cá, hoặc chất tạo ra màu là lá dứa để tạo ra mùi thơm và màu xanh, hay trái gấc tạo ra màu đỏ cho xôi gấc, hoặc hoa lài, hoa sen được dùng để ướp trà. Tất cả những chất đó có thể được coi như là chất phụ gia.




Nhưng lúc sau này người ta dùng những chất hoá học trong kỹ nghệ làm chất phụ gia cho thực phẩm. Bây giờ những chất hoá học lọt vào tay những người không chuyên môn quá nhiều. Thí dụ chuyện dùng phân ure để ướp cá cho tươi lâu là chuyện chắc chắn không nên làm.




Trà Mi: Có hai nguồn gốc, một là chất phụ gia từ thiên nhiên, hai là chất phụ gia từ các hoá chất, vậy chắc có lẽ không phải tất cả các loại phụ gia đều không an toàn, không có lợi cho sức khoẻ?


Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Chất phụ gia cũng cần thiết. Nếu không có chất phụ gia th́ ḿnh gần như là không thể nào có kỹ nghệ đồ hộp hoặc là những thực phẩm chế biến sẵn. Hiện bây giờ ở tất cả mọi quốc gia chúng ta không thể nào t́m được một món thực phẩm chế sẵn mà không có chút xíu chất phụ gia trong đó.


Chất phụ gia tự bản thân nó nếu được dùng đúng th́ là cần thiết. Nhưng hiện giờ trong các quốc gia kỹ nghệ thực phẩm mới vừa phát triển (Trung Quốc, Việt Nam chẳng hạn) người ta dùng những hoá chất rất là nguy hiểm.


Tác hại của chất formol


Trà Mi: Những chất phụ gia nào được dùng một cách phổ biến, thông dụng, nhiều nhất, và nên đặc biệt cần chú ư, thưa ông?


Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Danh sách này th́ gần như là vô tận. Nhưng bây giờ sự kiểm soát những chất phụ gia ở những quốc gia đă có kinh nghiệm, như tại Mỹ, Canada, nhà nước lập ra danh sách những hoá chất nào được dùng trong thực phẩm, những chất nào được dùng khá lâu rồi và người ta thấy chúng không gây ra bất cứ một hiệu quả nào hết, th́ người ta đặt tên chúng là "những chất được biết là an toàn".
Thí dụ nhà nước Mỹ lập ra một danh sách rất là dài, trong đó chất nào được bỏ vào thực phẩm với phân lượng bao nhiêu, không được nhiều quá. Nhưng ở Việt Nam hiện bây giờ người ta dùng chất phụ gia mà tôi thấy rất là nguy hiểm. Thứ nhất phải kể tới là hàn the. Hàn the là borax. Chất này không phải là chất dùng để ăn được mà là chất dùng trong kỹ nghệ. Lâu nay người Việt Nam ḿnh dùng hàn the trong bánh đúc, gị chả, hoặc trong hoa quả rau cải ngâm giấm với mục đích làm cho nó gịn. Hàn the nếu ḿnh ăn ít th́ nó có hại cho gan, cho thận và cho cơ quan sinh dục

Một chất khác cũng được người Việt Nam dùng rất phổ biến, đó là muối diêm. Muối diêm nói chung là tất cả những chất của nhóm nitric. Ở Hoa Kỳ người ta cấm hẳn, không được dùng muối diêm trong thực phẩm. Nhưng tại Việt Nam th́ muối diêm được dùng rất là phổ thông để tạo ra màu đỏ của thịt heo. Người ta bỏ muối diêm vào trong lạp xưởng, nem.


Trà Mi: Và tác hại của muối diêm trước mắt và lâu dài ra sao, thưa ông?


Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Muối diêm có tác hại nguy hiểm nhất mà người ta biết được là gây ra bệnh ung thư. Dĩ nhiên không phải thỉnh thoảng ḿnh ăn một vài chiếc nem hay một đôi lạp xưởng mà bị. Điều quan trọng là chúng ta ăn lâu dài, chất này sẽ tích luỹ và tạo ra những bệnh về lâu về dài.




Hiện giờ người ta dùng formol để giữ cho thực phẩm không hư. Formol là khí formoldehyde tan trong nước. Formol được dùng trong pḥng thí nghiệm để ngâm xác sinh vật, cũng như trong ngành y khoa là dùng formol để ướp xác người cho sinh viên thực tập. Chất đó nguy hiểm lắm. Theo tôi được biết, trong 20 mẩu bánh phở được đem đi phân chất ở thành phố Hồ Chí Minh th́ có tới 16 mẩu có formol với hàm lượng khá cao.




Trà Mi: Chúng tôi c̣n nghe nói là ngay cả bây giờ bánh tráng được phát hiện cũng có formol.




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Vâng, đúng vậy. Đó là một điều tôi rất quan tâm.




Trà Mi: Họ dùng formol với công dụng ǵ, thưa ông?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Formol được sử dụng để cho bánh tráng không bị meo mốc. Ngoài formol được dùng trong bánh tráng, người ta c̣n dùng chất tẩy trắng trong đó nữa. Bản thân bánh tráng không trắng, không trong đẹp. Nhưng không riêng ǵ bánh tráng, ngay cả bún tàu (miến) cũng rất trong v́ có chất tẩy màu.




Người ta dùng chất tẩy màu trong kỹ nghệ để tẩy sạch màu sắc của những sản phẩm mà người thấy không đẹp. Nhưng tại Việt Nam ḿnh người ta dùng chất đó trong thực phẩm, mà dùng một cách rất là liều lĩnh.




Trà Mi: Xin được hỏi ông kỹ một chút là khi người ta tiêu thụ phải những thức ăn có chứa formol th́ gặp phải tai hại như thế nào?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Formol gây ra bệnh ung thư. Điều đó người ta biết chắc. Theo Tiến sĩ Nguyễn Bá Đức ở Bệnh Viện Ung Bướu Trung Ương, mỗi năm tại Việt Nam có thêm 150.000 người măc bệnh ung thư, trong đó ước lượng có 50.000 người mắc bệnh v́ ăn uống.




Trà Mi: Tức là một phần ba.




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Vâng, một phần ba. Trong đó người ta phải kể formol là một trong những nguyên nhân gây ra t́nh trạng ung thư tại Việt Nam.




Phân ure




Trà Mi: Ngoài formol, hàn the, chất tẩy trắng như ông vừa tŕnh bày th́ báo chí Việt Nam dạo gần đây cũng có lên tiếng về việc người ta cho phân ure vào nước mắm.




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Ngư dân đánh cá ngoài biển muốn cho cá trữ trên nghe nhiều ngày mà trông vẫn c̣n tươi, đem về nhà c̣n bán được, th́ người ta ướp cá này bằng phân ure, tức là phân đạm. Khi chất này thấm vào cá th́ nó giữ cho cá được cứng và tươi lâu. Khi về đất liền người ta bán cá đó lại cho các hăng làm nước mắm. Những hăng nước mắm này không đủ nước để rửa cá mà dù có rửa cho sạch đi nữa th́ cùng không làm sách hết ure v́ nó đă thấm vào cá. Cho nên khi làm nước mắm th́ vẫn c̣n hàm lượng ure trong nước mắm. Đó là một lư do.



Ngoài ra tôi được biết người ta dùng "pin" có chứa những chất chứa kim loại nặng như ch́, thuỷ ngân, cadmium, thạch tín. Những chất này nằm trong cái người ta gọi là "pin" đó có mục đích là làm cho lá bánh chưng được xanh tươi, hoặc một số thực phẩm có màu xanh tươi.





Những chất này rất là nguy hiểm, nhất là ch́. Ch́ là chất ảnh hưởng lên trí óc, nhất là trí óc trẻ con. Kế đó là thuỷ ngân. Cadmium cũng là chất độc và thạch tín là một chất rất là độc được dùng để đầu độc giết người từ xưa nay.
Vừa rồi ở nước Mỹ có hàng triệu đồ chơi trẻ con bị thu hồi, lư do là nước sơn bên ngoài có chứa ch́. Sơn pha ch́ được dùng từ xưa, có tên là sơn bạch diêm. Thế giới cấm dùng từ năm bảy chục năm nay rồi, nhưng mà đồ chơi do Trung Hoa sản xuất th́ lại vẫn c̣n sơn ch́.


Thuỷ ngân cũng là một kim loại mà người ta e ngại lắm. Những người mẹ mang thai được khuyên là nên ăn ít cá biển càng tốt.

Trà Mi: Những cá biển càng to càng có nhiều thuỷ ngân phải không, thưa ông?



Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Đúng vậy. Thuỷ ngân có trong thiên nhiên. Lư do cá chứa nhiều thuỷ ngân là do các nhà máy hoá học từ nhiều năm nay đă đổ ra biển, cho nên cá ven biển chứa nhiều thuỷ ngân hơn cá ngoài khơi.
Thường thường những hoá chất trên đây có hại cho các bộ phận bên trong cơ thể, nhất là óc (do kim loại nặng), kế đó là thận, rồi gan, và dĩ nhiên chúng làm thay đổi các tế bào trong cơ thể và đưa tới hậu quả sau cùng là bệnh ung thư.


Trà Mi: Tai hại như vậy, nhưng như ông vừa tŕnh bày th́ nếu dùng chất phụ gia đó lâu ngày với số lượng nhiều th́ mới gây nguy hại đáng kể cho sức khoẻ, chứ c̣n lâu lâu mới dùng một lần th́ không đáng ngại, vậy xin hỏi dùng bao nhiêu được xem là nhiều và tḥi gian bao lâu gọi là lâu dài, th́ mới đáng lo?


Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: T́nh trạng thay đổi tuỳ theo chất. Thí dụ hàn the (borax) chúng ta dùng rất là lâu dài th́ số lượng gây chết người là 15 gam dùng cho một lần. Tức là với số lượng 15 gam th́ người lớn có thể chết. Với trẻ con là 3 gam. Nhưng không bao giờ chúng ta ăn nhiều như vậy v́ hàn the không ngon chút nào hết.


Thứ hai nữa là khi bỏ vào bánh tráng th́ người ta cũng chỉ cho một số lượng rất ít, cho nên khi ta ăn vào cơ thể th́ nó tích luỹ dần và lâu dài và nó gây bệnh về lâu dài. Điều này rất là nguy hiểm, những chất nào ăn vào chết liền th́ người ta sợ nên người ta tránh. C̣n những chất mới ăn vào người ta không cảm thấy ǵ cả, rồi tới khi nó phát ra bệnh th́ lúc đó đă trễ rồi.





Trà Mi: Đúng là kẻ giết người thầm lặng, phải không ông?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Vâng. Thành thử những chất nào người ta biết được là chất độc th́ ở các quốc gia Tây Phương ngựi ta cấm hẳn, không được có chút xíu nào trong thực phẩm hết.




Thí dụ kẹo sản xuất từ bên Mexico không phải người ta bỏ ch́ vào trong đó, nhưng các máy móc sản xuất người ta hàn bằng ch́. Những vết hàn bằng ch́ tan rất ít vào trong đường, trong kẹo. Đem qua Mỹ bán, chính phủ Mỹ phân chất thấy có chút xíu lượng ch́ trong đó và ra lệnh thu hồi liền.




Bột ngọt




Trà Mi: Lâu nay vẫn có nhiều người bán tín bán nghi về tính lợi hại của bột ngọt. Nhiều người không dám dùng bột ngọt trong nêm nếm thức ăn v́ nghe nói là độc hại cho sức khoẻ. Bột ngọt có tác hại thực sự ra sao? Có độc hay không, thưa ông?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Huyền thoại về bột ngọt đă có từ lâu lắm, từ khoảng hai ba mươi năm nay. Chính nó là chất mà tôi theo dơi nhiều nhất, thành thử nếu nói về bột ngọt th́ tôi rành nó lắm. Nó chỉ là một huyền thoại thôi.



Thực sự bột ngọt là một chất phụ gia gần như vô hại. Tôi nói là gần như vô hại nếu chúng ta không ăn với số lượng quá lớn. Bột ngọt là chất đă có tự nhiên ở trong thịt cá, dầu chúng ta có thêm vào hay không thêm vào th́ nó vẫn có bột ngọt. Thí dụ như chúng ta lên men nước tương theo lối cổ truyền th́ ở trong đó nó đă có bột ngọt rồi.




Bột ngọt là ǵ? Đó là acid glutamic mà cộng với sút, mà acid glutamic là một chất có trong thịt cá, có trong protein. Nó là một amino acid, tức là nó có trong tự nhiên.




Ở những nhà máy sản xuất bột ngọt người ta dùng phương pháp lên men khoai ḿ hoặc hiện bây giờ người ta c̣n lên men một vài thứ củ khác.




Các bà nội trợ có nhiều người tránh bột ngọt, nhưng thực sự chúng ta vào quán ăn chúng ta không thể nào mà không ăn bột ngọt hết. Tôi có một người quen làm trong tiệm phở. Người này cho biết một thùng nước lèo to của tiệm phở, người ta bỏ vào đó 2 bịch bột ngọt, hoặc có khi 3 bịch. Một bịch bột ngọt là nửa kư lô. Thành ra khi chúng ta vào một tiệm phở, ăn phở về, những người nhạy cảm một lúc sau họ thấy khô miệng, họ thấy đầu hơi choáng váng một chút, tê lưỡi. Có người bị ngứa ngoài da nữa. Những người đó được biết là những người dị ứng với bột ngọt.Theo thống kê, cứ 100 người th́ có 1 người bị dị ứng. "Hội chứng quán ăn Tàu" .




Trà Mi: Chính những phản ứng tức th́ làm cho người ta lo sợ?



Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Đúng vậy. Và triệu chứng đó, người Mỹ gọi là "hội chứng quán ăn Tàu", tại v́ trong tất cả quán ăn Á Đông nói chung th́ người ta luôn luôn dùng bột ngọt bởi lư do cạnh tranh. Nếu không gia thêm bột ngọt (vào thức ăn) th́ thực khách ăn không thấy ngon. Nhưng có điều là những chủ quán ăn lẫn người đầu bếp không rơ là bột ngọt gây thêm hương vị, nó làm cho vị ngọt thịt cá tăng lên. Nhưng bỏ càng nhiều th́ hương vị tăng lên không nhiều. Nó chỉ đên một giới hạn nào đó thôi, rồi nó không tăng lên nữa. Cho nên số lượng bột ngọt dùng trong nấu ăn không nên bỏ nhiều, chỉ đến một giới hạn nào đó rồi thôi. Ngoài giới hạn đó th́ nó không có lợi ích ǵ hết.




Nếu ḿnh nói vô hại hoàn toàn th́ không đúng, nhưng nó là chất phụ gia an toàn và được biết là không gây bệnh về lâu về dài.




Tuy nhiên, chính phủ Mỹ có khuyên hẳn hoi là những bà mẹ đang mang thai và trẻ sơ sinh c̣n quá nhỏ th́ không nên cho ăn những thực phẩm mà trong đó có bột ngọt.




Chính bản thân bột ngọt, tôi biết lúc xưa người Pháp dùng nó để làm thuốc bổ óc. Mà ngay như chúng tôi lúc c̣n đi học ở trung học th́ vẫn mua những viên thuốc bổ óc để uống. Những viên này là acid glutamic. Và người Pháp c̣n chế dưới dạng nước, dạng ống, đó là acid glutamic dưới dạng nước mà người ta gọi tên là glutaminol. Nếu nó là chất gây bệnh hay là chất có hại về lâu về dài th́ người Pháp họ đă biết và họ không dùng như vậy đâu.




Trà Mi: Có những tin đồn rằng bột ngọt được chế biến bằng khoai ḿ công nghiệp có nhựa độc thành ra người ta sợ bột ngọt không bảo đảm chất lượng.




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Thưa cô, khoai ḿ nó độc. Nó độc không phải là ăn khoai ḿ độc hay ǵ đâu. Khoai ḿ, nhất là lá khoai ḿ, bông khoai ḿ có chứa một loại acid gọi là acid cyanhydric. Đó là loại acid mà ngày xưa Đức Quốc Xă dùng để giết người Do Thái. Hiện bây giờ vẫn c̣n những nơi người ta dùng chất đó để xử những tội nhân bị tử h́nh.




Trong khoai ḿ có một hàm lượng nhỏ acid cyanhydric, cũng giống như là trong măng tre. Măng tre cũng có một hàm lượng nhỏ acid cyanhydric.




Nếu khoai ḿ được luộc ít nước hoặc chúng ta ăn đọt khoai ḿ th́ có khi bị ngộ độc v́ chất acid đó. Nhưng nếu khoai ḿ được luộc nhiều nước hoặc chúng ta lấy bột khoai ḿ để cho lên men thành bột ngọt th́ không c̣n có dính dáng ǵ tới acid cyanhydric.




Bột ngọt là chính do những con men sinh sống bằng khoai ḿ tạo ra, chứ không phải ngay từ bản thân khoai ḿ.




Nếu người ta luộc đọt khoai ḿ để ăn th́ có thể bị ngộ độc. Hoặc là măng tre mà không được luộc hai ba nước và cứ để như vậy mà ăn th́ cũng có thể bị ngộ độc.




Món mắm các loại




Trà Mi: Xin được hỏi thêm là một món ăn cổ truyền rất phổ biến tại Viẹt Nam, rất quen thuộc với mọi người, đó là mắm các loại. Đối với nhiều người Việt Nam, thưỏng thức các loại mắm cũng không khác ǵ các món sơn hào hải vị. Nhưng bây giờ người ta nghi ngờ trong các loại mắm cũng có chứa những chất phụ gia độc hại. Thưa, có phải như vậy không?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Cảm ơn cô đă hỏi câu này. Vâng, tôi xin nói một chút xíu về mắm. Mắm theo ông bà chúng ta làm ngày xưa đó th́ tự bản thân nó cũng là chất rất là độc. Thậm chí đến nỗi cơ quan USDA của Hoa Kỳ khuyên người dân khi đi du lịch ở Trung Hoa hay ở các nước Á Châu th́ đừng ăn những chất protein ngâm muối. Tức là chính phủ Mỹ có ư muốn nói rằng đừng ăn thịt muối hay là cá muối, là mắm, là khô, là những loại rau cải được ngâm muối.




Nếu tôi nhớ không lầm th́ chính phủ Trung Hoa cũng đă khuyến cáo dân chúng là đừng ăn quá nhiều rau cải ngâm muối. Rau cải được ướp muối, được ngâm chua, được ngâm muối là món ăn truyền thống của người Trung Hoa. Và chính phủ Trung Hoa biết rằng nó gây ra bệnh ung thư.



Tôi trở lại với món mắm. Mắm tự bản thân nó là protein được ngâm muối, trong đó có nhiều chất độc được coi như chất tạo ra bệnh ung thư về lâu về dài. Thứ hai, lượng muối quá nhiều. Theo các nhà chuyên môn, hiện giờ mỗi ngày một người lớn chỉ được ăn chừng 1 tới 5 gam muối mà thôi. Đó là một số lượng rất ít, so với số lượng mà người Việt Nam tiêu thụ hiện giờ.




Ngay người Âu Châu, người Pháp làm thống kê, ngựi ta thấy số lượng muối ăn vào đă gấp 5-6 lần số lượng 1-5 gam. Và người ta biết rằng khi ăn muối nhiều như vậy th́ bệnh sẽ xảy ra về tim mạch.




Thành thử nếu chúng ta ăn mắm, ăn nước mắm quá nhiều th́ đă là không tốt rồi. Nhưng hiện bây giờ người ta bỏ thêm vào mắm nhiều chất phụ gia khác nữa, mà các chất phụ gia đó th́ chúng ta không kiểm soát được. Nó do sáng kiến từ nơi sản xuất: người ta muốn làm thế nào th́ làm miễn là trông tươi, trông ngon, trông đẹp th́ người ta ăn.




Tôi được biết khô cá, như khô cá thiều, theo một phóng sự mà tôi đọc được từ báo trong nước, th́ người ta dùng một loại cá biển không ngon đem về xay ra, xong rồi trộn chất phụ gia nào đó rất là nhiều. Xong người ta ép lại cho giống như miếng khô cá thiều rồi đem phơi nắng. Theo phóng viên tờ báo, khi đem phơi như vậy chính ruồi nhặng cũng không dám bám vào miếng khô đó nữa. Điều đó cho chúng ta thấy là đáng ngại lắm.




Tôi được biết tôm khô được người ta xịt thuốc trừ kiến vào trong đó để không bị kiến và bị mốc, màu được tươi. Tôi không biết thuốc trừ kiến đó là chất ǵ, mà con kiến đă sợ chất đó th́ dĩ nhiên là con người cũng phải sợ.




Khô mực và các loại cá khô




Trà Mi: Thế c̣n khô mực, cá loại cá khô khác có nên quan ngại không, thưa ông?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Khô mực tới bây giờ tôi không được biết người ta đă bỏ chất ǵ vào trong đó, nhưng chính con khô mực có thành phần cholesterol rất cao. Khô mực là một trong những thực phẩm có cholesterol cao nhất. Kế đó là óc heo, óc ḅ.




Trà Mi: Mặc dù là không có chất phụ gia thực phẩm?




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Mặc dù không có, nhưng khô mực ăn nhiều không tốt đâu, tại v́ cholesterol trong đó cao lắm. Nó cao hơn cả tṛng đỏ trứng gà nữa.




Trà Mi: Dạ. Cholesterol ngày nay cũng là một cái đáng sợ.




Ông Huỳnh Chiếu Đẳng: Đó là một cái mà người ta khuyến khích không nên đem vào cơ thể nhiều. Số lượng mà cơ quan USDA của Mỹ khuyên người dân là một người lớn trung b́nh mỗi ngày chỉ nên đem vào cơ thể chừng 300 miligam trở lại. Một trong đỏ hột gà chứa từ 250 tới 300 milgam. C̣n nếu trứng vịt th́ hàm lượng cholesterol c̣n cao hơn nhiều./.




Ai Mont sưu tầm



at 12:16 PM







No comments:





Post a Comment

florida80
06-24-2019, 22:11
An Lạc Sau Khi Bứng Gốc Khổ Đau.


















Khi nói đến an lạc, trước phải nói đến đau khổ. Nếu nói an lạc suông, quí vị lại tưởng là ḿnh thảnh thơi lắm, rồi không cố gắng tu hành.

V́ vậy khi chúc quí Phật tử một năm mới hoàn toàn an lạc, chúng tôi sẽ nói rơ nguồn gốc đau khổ của con người hiện tại và vị lai. Nếu biết được nguồn gốc đau khổ, ḿnh nhổ phăng bứt gốc bứt rễ nó lên th́ an lạc sẽ đến, an lạc thật sự.


Tất cả Phật tử chúng ta là con Phật phải nh́n thấy đúng như cái nh́n cái thấy của đức Phật. Sau khi giác ngộ rồi, đức Phật thấy rơ được bản chất của con người như thế nào, Ngài đem ra chỉ dạy để chúng ta thức tỉnh biết rơ được con người ḿnh. Khi biết rơ được con người ḿnh th́ chúng ta mới biết làm sao để hết khổ và làm sao để đến an lạc thật sự, đó là gốc của sự tu. Nếu chúng ta không biết bản chất của ḿnh là vui hay khổ cứ sống lây lất qua ngày, đua đ̣i theo những h́nh thức vật chất, chúng ta phải tạo nghiệp thọ khổ, chẳng những đời này mà c̣n kéo dài không biết bao nhiêu kiếp nữa. V́ ḷng từ bi, đức Phật muốn cho mọi người hết khổ, nên trước tiên Ngài chỉ rơ nguồn gốc đau khổ. Thấy được nó, chúng ta mới có thể đào bới nó lên được. Nếu không thấy nó, chúng ta muốn cầu vui mà cái vui không bao giờ đến, v́ chúng ta có biết cái khổ đâu mà bới lên. Thành ra muốn vui mà con người cứ khổ, cái khổ cứ tràn tới măi măi. Chính con người ở thế gian đang là như vậy, lúc nào cũng chúc mừng nhau năm mới được an vui hạnh phúc, nhưng đến cuối năm quí vị thấy có an vui hạnh phúc không? Luôn luôn chúc nhau an vui hạnh phúc mà kết quả lại không có an vui hạnh phúc chi hết, mà trái lại nhiều khổ đau, nhiều bực bội. Chúc như vậy chỉ là chúc suông thôi. Ở đây chúng tôi muốn quí Phật tử thật sự sang năm này là một năm quí Phật tử tạo nên một cội nguồn của sự an lạc. Muốn tạo nên cội nguồn an lạc đó trước tiên quí Phật tử phải biết nguồn gốc đau khổ là cái ǵ? Biết được nó rồi chúng ta mới có thể bứng gốc bứng rễ nó để thành an lạc.


Nguồn gốc đau khổ là cái ǵ? Trong đạo Phật, lúc nào đức Phật cũng muốn chỉ cho mọi người thấy được lẽ thật của kiếp sống con người. Chúng ta cứ t́m những điều quanh quẩn bên ngoài mà những điều đó dù chúng ta thấy được lẽ thật của chúng, cũng là lẽ thật bên ngoài thôi; c̣n bản thân chúng ta chưa biết chưa thấy đó là một khuyết điểm lớn lao. V́ vậy đức Phật nói rơ bản chất của con người là khổ hay vui? - Khổ! Vừa nghe thoáng qua chúng ta cảm thấy bi quan, nhưng đó là sự thật.


V́ sao bản chất con người là đau khổ? Đức Phật dạy đau khổ chia ra hai phần:


1. Đau khổ do sự cảm thọ.


2. Đau khổ do ḷng tham ái. Như vậy chúng ta cần xác định lại kiếp sống con người là đau khổ, chớ không phải là an vui. Đức Phật dạy những đau khổ của con người là do:


- Sanh, già, bệnh, chết.
- Ái biệt ly khổ.
- Oán tắng hội khổ.
- Cầu bất đắc khổ.
- Ngũ ấm xí thạnh khổ.


Chúng ta ở trên thế gian này thật là khổ. Trong cuộc sống quí vị muốn một trăm điều, kết quả được bao nhiêu? Nhiều lắm là hai chục điều thôi tức là có hai chục phần trăm được như ư. Đó là tôi nói ưu đó, có khi c̣n chưa được như vậy nữa! C̣n tám chục phần trăm là bất như ư, tức là không toại nguyện, mà không toại nguyện là đau khổ. Nh́n tổng quát, đức Phật nói cuộc đời con người là đau khổ, sanh là khổ. Đó là cái khổ thứ nhất. Già có khổ không? Có ai nói già mà vui đâu! Già th́ thân thể yếu gầy bệnh hoạn, rồi răng rụng da nhăn, chân mỏi gối dùn, đi đứng lụm cụm, đủ chuyện phiền hà, nên nói già là khổ. Bệnh có vui không? Bệnh là khổ rồi, không ai chối được.


C̣n chết th́ sao? Là đại khổ! Như vậy thử kiểm lại ở trần gian này, có người nào thoát khỏi sanh lăo bệnh tử hay không? Ai cũng sanh ra rồi già đi, ai cũng phải bệnh hoạn rồi cuối cùng là chết. Không một ai thoát khỏi bốn điều này, cho nên nói kiếp người đau khổ là như vậy.





Đến ái biệt ly: thương mà xa ĺa. Những người ḿnh thương rất là thương mà xa ĺa, có ǵ khổ cho bằng! Có người nào khỏi xa ĺa thân nhân ḿnh đâu, thân nhất là cha mẹ, vợ chồng, anh em, bạn bè, có lúc cũng phải xa ĺa. Như vậy gọi là ái biệt ly khổ. Oán tắng hội khổ: ghét mà gặp mặt nhau cũng khổ. Những người ḿnh không thích, không muốn thấy mặt mà cứ ở ngay trước mắt ḿnh hoài th́ làm sao vui được! Cầu bất đắc khổ: mong cầu mà không được như ư cho nên khổ. Cái khổ thứ tám là ngũ ấm xí thạnh khổ. Năm ấm sắc, thọ, tưởng, hành, thức cấu hợp thành thân này, luôn luôn chống đối, bất an cho nên đau khổ. Tám điều khổ vừa kể trên, chúng ta đều phải đa mang suốt cuộc đời, không thiếu sót một điều nào. Có ai khỏi sanh già bệnh chết? Có ai không xa ĺa người thương, không gặp gỡ người ḿnh ghét? Có ai cầu điều ǵ được điều nấy đâu? Tám điều khổ của con người là sự thật, không chối căi được. Đau khổ là một lẽ thật không làm sao tránh được, nó luôn luôn theo dơi ép ngặt khiến chúng ta bất an. Nếu có gượng cười gượng vui, chỉ trong giây lát rồi cũng khổ. Ví dụ như khi gặp bạn bè vui tươi chốc lát, đến lúc về nhà đau chân, mỏi lưng… cảm thấy khổ thân. Như gặp người thân th́ mừng rỡ, nhắc lại người xa cách th́ than khóc. Gặp người ḿnh thích th́ tươi cười, gặp người ḿnh ghét th́ bực bội. Cả ngày vui buồn thay đổi luôn luôn, điều vui th́ ít, đau khổ th́ nhiều. Bản chất con người là đau khổ. Đức Phật gọi đó là Khổ đế: Khổ là một lẽ thật không chối căi được. Tám điều khổ do đâu mà ra? Gốc từ cảm thọ mà ra. Cảm thọ chia ra làm hai phần:




1. Cảm thọ sai biệt của sáu căn rồi chấp nê sanh đau khổ.

2. Cảm thọ do đuổi theo thú vui rồi giành giật sanh đau khổ.




V́ sao cảm thọ sai biệt của sáu căn gây nên đau khổ? Chúng ta ai cũng có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ư. Sáu căn này có những cảm thọ ngoại cảnh không giống nhau.

Thí dụ như mắt chúng ta nh́n thấy sự vật, nếu vị nào có con mắt nghệ thuật, khi nh́n b́nh hoa đặt trên bàn th́ trầm trồ khen hoa trưng đẹp mắt. Nhưng một người khác không có mắt nghệ thuật nh́n mấy nhánh hoa lưa thưa ngả nghiêng không có ǵ đẹp cả. Người bảo đẹp, người cho là xấu, hai người không đồng ư nhau rồi sanh bực tức tranh căi. Con mắt xúc chạm với sắc trần, người thấy đẹp, người thấy xấu là do cảm thọ sai biệt mà ra. Như vậy ai đúng? Nếu không ai đúng th́ sao lại tranh căi? Thật là vô lư. Mỗi người có cái thấy không giống nhau. Do cái thấy khác nhau, rồi không đồng ư với nhau nên sanh căi rầy. Nguyên do là v́ chúng ta không có nhận xét đúng đắn.

Đến cảm thọ sai biệt của lỗ tai. Thí dụ hai ba người bạn ngồi chơi, một người kể chuyện phải quấy trong xóm, rồi nói: Những người nghèo thật đáng thương. Người bạn khá giả nghe nói như vậy th́ vẫn b́nh tĩnh, trong khi người bạn nghèo cho rằng ḿnh bị khinh khi. Cùng nghe một câu chuyện, mà một người th́ không bị xúc phạm, c̣n một người th́ bị tự ái, bị mặc cảm. Lời nói có giá trị bằng nhau, nhưng khi nghe rồi sự cảm thọ khác nhau, nên sanh vui buồn khác nhau. Một người cho rằng không có chỉ trích người nghèo, một người cho rằng ḿnh nghèo nên bị khinh khi, hai người không đồng ư nhau nên sanh căi vă. Đó là do sự cảm thọ sai biệt của lỗ tai.

Sự cảm thọ của mũi có giống nhau không? Như người miền Nam nghe mùi sầu riêng nói: thơm quá! Nhưng người miền Trung bảo: hôi quá! Cùng một mùi sầu riêng người nói thơm, người nói hôi. Như vậy ai đúng? Người nói mùi sầu riêng là thơm sẽ căi với người kia. Người nói mùi sầu riêng là hôi sẽ căi lại. Hai người sẽ đi đến ẩu đả nhau. Ai đúng? Ai sai? Người bàng quan ngoại cuộc nếu ở miền Nam th́ cho rằng người ngửi thơm là đúng, nếu ở miền Trung th́ cho người ngửi hôi là đúng. Do sự huân tập khác nhau nên sự cảm thọ có sai biệt. Sự tranh căi đúng sai thật là vô ích, không khôn chút nào hết, lại làm buồn ḷng nhau, chẳng phải nguồn gốc của đau khổ sao? Buồn giận nhau, không ngó mặt nhau, gọi là oán tắng hội, đau khổ từ đó mà sanh.

Sự cảm thọ của lưỡi cũng khác nhau! Thí dụ cô đầu bếp làm thức ăn. Cô nấu canh nêm nếm đàng hoàng rất là vừa ư. Nhưng v́ cô quen ăn mặn nên những người quen ăn lạt chê là nêm canh quá mặn. Cô đầu bếp tức giận nghĩ ḿnh nấu nướng kỹ lưỡng, nêm nếm vừa ăn lắm mà c̣n bị chê trách! Chung qui chỉ v́ thói quen của cái lưỡi người quen ăn mặn, người quen ăn lạt mà thôi. Người quen ăn mặn cảm thấy vừa miệng th́ người quen ăn lạt cho là mặn và ngược lại, người quen ăn lạt cảm thấy vừa ăn th́ người quen ăn mặn cho là lạt. Như vậy lấy đâu làm tiêu chuẩn? V́ sao lại căi nhau cho sự cảm thọ của ḿnh là đúng? Mỗi người có khẩu vị khác nhau. Cùng một thức ăn, người khen ngon, người chê dở. Người thích món ăn này, người thích món ăn kia, v́ mỗi người có cảm thọ riêng biệt theo thói quen của ḿnh. Chẳng những chúng ta có thói quen đời này mà c̣n cả thói quen của đời trước nữa.

Thí dụ có người khi cha mẹ sanh ra chỉ ăn chay lạt, không ăn thịt cá được. V́ lư do ǵ? Có phải là cảm thọ quá khứ c̣n lại, nên không thích mùi thịt cá. Lại có người cha mẹ bảo ăn chay, th́ thích dùng thức ăn mặn. Như vậy là do thói quen của mọi người, hoặc ở hiện tại, hoặc đă huân tập trong quá khứ. Chúng ta không nên chủ quan bắt buộc người khác phải giống ḿnh. Nhưng ở trên thế gian này phần đông chúng ta đều chủ quan muốn ai cũng giống ḿnh, nhất là con cái trong nhà. Nếu con trong nhà làm khác ư cha mẹ, cha mẹ sẽ bực tức giận trách rầy la, tạo bao điều đau khổ trong gia đ́nh. Tất cả cũng do sự cảm thọ sai biệt mà ra. Cảm thọ của thân như thế nào? Cũng riêng biệt tùy theo mỗi người.




Thí dụ hai người ở chung một căn pḥng, một người mập béo, một người gầy ốm. Căn pḥng có một cửa sổ, khi trời vừa mát người gầy ốm cảm thấy lạnh vội đi đóng cửa sổ… Người mập béo nghĩ thế nào? Cảm thấy bực bội, khí trời nóng bức vừa dịu mát lại đóng cửa sổ, không giận sao được! Rồi hai người căi vă nhau, có khi đi đến ẩu đả. Như vậy lẽ thật ở đâu? Đó là do cảm thọ sai biệt của thân nên người ta bất đồng ư với nhau rồi sanh bất ḥa, đó là nguồn gốc đau khổ.

Thứ sáu là cảm thọ của ư. Điều này là quan trọng hơn hết. Cảm thọ của ư là gồm nghiệp của quá khứ và thói quen của hiện tại. Mỗi người chúng ta sống trong hoàn cảnh gia đ́nh và xă hội khác nhau nên được sự giáo dục và hiểu biết khác nhau. Người thấy thế này là phải, người thấy thế kia là phải.

Thí dụ: Một người sanh trong gia đ́nh theo đạo Phật từ thuở bé, một người sanh trong gia đ́nh theo đạo Chúa từ thuở bé. Hai người ngồi nói chuyện với nhau, do sự huân tập khác nhau nên có những cảm nghĩ khác nhau. Người tin Chúa cho đạo Chúa là đúng, không chấp nhận đạo Phật. Người tin Phật cho đạo Phật là hay, không chấp nhận đạo Chúa. Hai người tranh luận với nhau, có những quan điểm bất đồng, bực bội căi vă lẫn nhau. Đó là nguồn gốc của đau khổ.

Đến đời sống của vợ chồng trong gia đ́nh cũng vậy. Người chồng có sự huân tập của người nam, lo việc rộng lớn ngoài xă hội, người vợ có sự huân tập của người nữ, lo việc tỉ mỉ trong nhà. Hai vợ chồng có hai huân tập khác nhau, nên thường không đồng ư kiến với nhau. Ai cũng thấy ḿnh là đúng, người kia là sai, nên không ai chịu thua ai, cuối cùng đi đến ly dị, hậu quả là con phải chịu đau khổ! Nguyên do từ đâu? Chỉ do sự cảm thọ sai biệt, rồi chấp chặt cho quan niệm của ḿnh là đúng, bắt người khác phải nghe phải thấy như ḿnh, phải có những cảm nghĩ những hiểu biết như ḿnh. Nếu không đồng ư nhau th́ lắc đầu than thở: Sao không có ai là bạn tri kỷ với ḿnh! Thử hỏi trên thế gian này có mấy người tri kỷ giống ḿnh như một? Chắc là không rồi, vậy mà buộc ḷng phải sống chung nhau thật là quá đau khổ! Thế th́ phải làm sao cho hết đau khổ! Chỉ đừng chấp nê là hết đau khổ! Cùng một mùi trái cây tôi ngửi cho là thơm cũng đúng, chị cho là hôi cũng đúng theo thói quen của mỗi người, như vậy ḥa nhau, tránh được sự tranh căi.





Cùng một thức ăn chị nếm nghe mặn, tôi nghe lạt, cả hai đều đúng theo thói quen của cả hai, tất nhiên ḥa nhau không có tranh căi v.v… Nếu c̣n chủ trương sai biệt cho ḿnh là đúng, người là sai, là c̣n tranh căi, c̣n đau khổ. Nhận chịu sự đau khổ là khôn hay không khôn? Quả thật không khôn. Nhưng nếu ai bảo là ḿnh ngu th́ ḿnh lại nổi giận lên, có phải là mâu thuẫn không? Nếu c̣n chấp nê là c̣n đau khổ. Hiểu như vậy rồi, chúng ta phải thông cảm với nhau, bỏ qua tất cả những sự sai biệt để sống ḥa thuận với nhau từ trong gia đ́nh đến ngoài xă hội. Nếu biết chấp nê là sai quấy th́ phải mạnh dạn dẹp tự ái đến xin lỗi người, làm ḥa với nhau th́ cuộc đời sẽ bớt được nhiều đau khổ. Những người đến tôi để thưa kiện, đều than không ai thông cảm với ḿnh hết. V́ chấp sự cảm thọ của ḿnh là đúng th́ làm sao có người thông cảm với ḿnh được! Nếu buông tất cả chấp nê th́ mọi người đều thông cảm với ḿnh. Chúng ta tu phải biết rơ lẽ thật đó, bỏ tất cả sự chấp nê do cảm thọ sai biệt, th́ đau khổ tự dứt. Không phải cầu Phật ban cho điều ǵ, không phải cầu xin nơi miếu này lăng kia, mà phải biết rơ nguồn gốc của đau khổ là do sự cảm thọ sai biệt của sáu căn, rồi chấp chặt vào đó, rồi tranh đấu, giành giật, hơn thua với nhau, cuối cùng là đau khổ. Biết như vậy chúng ta buông xả tất cả sự chấp nê là chúng ta hết đau khổ.




Nguyên nhân thứ hai của đau khổ là đuổi theo thọ lạc. Hiện giờ chúng ta đang sống, ai cũng muốn cuộc đời được hạnh phúc. Thử hỏi quí vị cái ǵ là hạnh phúc? Chúng ta chỉ nói đến hạnh phúc mà không biết cái ǵ là hạnh phúc? Được ăn ngon, mặc đẹp là hạnh phúc chăng? Được nhiều tiền của, ở nhà to rộng là hạnh phúc chăng? Được những ǵ ḿnh mong muốn là hạnh phúc chăng? Quí vị thử kiểm lại những điều đó có phải là hạnh phúc thật hay không? Con người ai cũng mơ ước hạnh phúc, mơ ước măi mà không bao giờ toại nguyện. V́ sao?





Thí dụ: Khi đang đói chúng ta nghĩ có một bữa cơm ngon, hạnh phúc biết mấy! Nhưng khi được bữa cơm ngon, ăn đầy đủ rồi, hạnh phúc c̣n không? Hạnh phúc qua mất rồi! Như vậy hạnh phúc chỉ có trong chốc lát thôi, rồi qua mất không c̣n. Đang đi bộ, chúng ta nghĩ được một chiếc xe đạp đi, chắc là hạnh phúc lắm. Nhưng khi được chiếc xe đạp đi lọc cọc ba bốn hôm rồi nó hư, lúc đó có hạnh phúc không? Như vậy hạnh phúc không bền, không thật, mà thế gian cứ đuổi theo cho nó là bền là thật! Hạnh phúc qua rồi mất, đuổi theo cái qua rồi mất th́ hạnh phúc ấy quả là không thật. Biết hạnh phúc không thật mà chúng ta mơ ước nó hoài, th́ mơ ước đó trở thành hăo huyền.




Khi chúng ta mơ ước một điều ǵ, nghĩ rằng khi được nó hạnh phúc biết bao! Nhưng khi được rồi, c̣n hạnh phúc nữa không? Có ǵ hạnh phúc hơn, khi làm mệt nhọc được nằm nghỉ một chốc lát, hạnh phúc biết mấy? Nhưng nếu bị bắt buộc nằm một ngày, c̣n hạnh phúc hay không? Nếu nằm một ngày không được đi đâu, lúc ấy cũng bực bội. Thành thử hạnh phúc không có thật, nó chỉ có trong một giai đoạn nào thôi. Thí dụ chúng ta đang gánh gồng hết sức là nặng, nếu có ai đỡ gánh giùm ḿnh, lúc ấy chúng ta cảm thấy nhẹ bổng lên, hạnh phúc biết mấy! Nhưng nếu hết gánh rồi đi một lúc, chúng ta không c̣n thấy hạnh phúc nữa. Như vậy hạnh phúc chỉ có trong chốc lát. Trong lúc khổ đau, qua được cơn khổ đau tạm gọi là hạnh phúc. Hạnh phúc là do qua cơn khổ đau, chớ nó không có thật. Cái không thật mà chúng ta tưởng chừng cả đời hưởng hoài th́ làm sao có được.




Chúng ta hiện giờ mong mỏi ước mơ là mong mỏi ước mơ cái ǵ? Ước mơ hạnh phúc. Ước mơ hạnh phúc là ước mơ được: một là ăn ngon, hai là mặc đẹp, ba là được những nhu cầu sung túc, bốn là được tiền bạc dồi dào, năm là được gia đ́nh sung sướng vui vẻ v.v… Những điều ước mơ đó được rồi mất, không c̣n nguyên vẹn măi. Như vậy hạnh phúc có hay không? Chúng ta mong muốn những điều đó phải lâu bền măi măi, nhưng trên thế gian này đâu có điều ǵ lâu bền măi măi. Như vậy suốt cuộc đời ḿnh bị chúng chỉ huy sai sử. Như mỗi sáng thức dậy, chúng ta chuẩn bị lo cho bữa ăn sáng, rồi đến bữa trưa và bữa chiều. Chúng ta chạy loanh quanh t́m kiếm những thức ăn cho vừa miệng, tức là suốt ngày chạy theo cái thọ lạc của lưỡi. Những thức ăn vừa miệng khi để vào lưỡi có cảm giác ngon, nhưng khi nuốt qua rồi cảm giác ấy không c̣n nữa. Như vậy mà chúng ta cứ chạy theo cái thọ lạc, chạy măi không có ngày cùng, cho đến ngày nhắm mắt cũng chưa vừa ư.




Đến cảm thọ của lỗ mũi, lỗ tai, con mắt cũng vậy. Cái nhà nh́n thấy phải đẹp, chậu hoa, chậu kiểng phải vừa mắt v.v… Như vậy con người chạy t́m cái thọ lạc suốt cuộc đời không có ngày cùng. Thọ lạc là tạm bợ giả dối không thật. Đuổi theo thọ lạc tức là gởi gắm, hiến dâng đời ḿnh cho cái giả dối. Vậy mà chúng ta thấy hài ḷng chạy theo nó từ năm này sang năm khác, rồi cả một cuộc đời bị thọ lạc của sáu căn sai sử. Cả một cuộc đời chạy theo thọ lạc, nếu có ai ngăn chận th́ nổi giận ngay.

Thí dụ: Đi chợ thấy bó rau ngon, chúng ta vừa ngồi xuống lựa, chợt có người đến mua trước, th́ căi vă nhau liền. Có chậu kiểng đẹp chưa kịp hỏi giá, chợt có người khuân đi, chúng ta bực bội ngay. Chỉ v́ thọ lạc của sáu căn mà chúng ta giành giật, hơn thua, tranh đấu với nhau cả đời không dứt. Có phải thọ lạc đă chỉ huy lôi cuốn cả cuộc đời ḿnh không? Cũng v́ thọ lạc mà chúng ta phải hận thù oán ghét lẫn nhau. Cảm thọ lạc nguyên là vô thường. V́ cái vô thường đó chúng ta lại gây chuyện hơn thua, phải quấy, tranh giành với nhau, có phải là việc làm đúng chân lư hay không? Vậy mà chúng ta bị nó chi phối hoàn toàn không c̣n giây phút nào rảnh rỗi. Quí vị thường nói: cả ngày tôi không rảnh, là tại sao? Chỉ v́ đuổi theo thọ lạc: muốn ăn mặc vừa ư, muốn thấy nghe vừa ư v.v… rồi chúng ta xoay quanh hết ngày này đến tháng kia không rảnh phút nào. Cảm thọ đă chỉ huy cả một cuộc đời chúng ta, lại gây ra bao nhiêu hận thù đau khổ! Ái cũng là nguồn gốc của khổ đau. Trong nhà Phật, ái chia làm ba thứ:




1. Ái ngă. 2. Ái thân thuộc. 3. Ái sự nghiệp tiền của.




Ái ngă là khổ. Có ai không tự thương ḿnh đâu, dù ḿnh có xấu đi nữa, con mắt lệch một bên hay lỗ mũi xẹp một chút, ḿnh cũng thương ḿnh. Nếu biết ḿnh đẹp, th́ ḿnh càng thương ḿnh hơn nữa, ái ngă chặt hơn nữa. V́ thương ḿnh nên những ǵ ḿnh muốn mà không được th́ khổ. Như ḿnh muốn trẻ nghe nói già là rầu, ḿnh muốn khỏe mạnh mà bị bệnh hoạn là khổ, ḿnh muốn sống lâu nghe nói sắp chết lại càng đau đớn. V́ quá thương ḿnh cho nên bị bốn cái sanh già bệnh chết làm khổ. Ái ngă là gốc của bốn khổ vậy. Ái thân thuộc có hai cái khổ. Một là ái biệt ly khổ. V́ quá thương người thân thuộc mà phải chia ĺa nên chúng ta đau khổ. Có ái th́ có tắng, tức là có yêu th́ có ghét theo sau. Nên người nào yêu nhiều th́ ghét cũng nhiều. V́ yêu nhiều nên người ḿnh yêu ḿnh thương tha thiết, người ḿnh ghét ḿnh cũng ghét đắng cay không muốn nh́n mặt.




V́ vậy ḿnh khổ với người ḿnh thương bao nhiêu, ḿnh cũng khổ với người ḿnh ghét bấy nhiêu. Cho nên ái biệt ly khổ đi đôi với oán tắng hội khổ. Đó là hai cái khổ do ái thân thuộc. Ái tài sản sự nghiệp cũng là nguồn gốc của đau khổ. Có ai muốn gia sản của ḿnh càng ngày càng kiệt quệ đâu! Ai cũng muốn gia sản của ḿnh càng ngày càng to lớn. Muốn mà không được như ư th́ đau khổ, tức là cầu bất đắc khổ. Như vậy quí vị thử kiểm điểm lại có phải tám cái khổ của chúng ta đều nằm trong ái mà ra: ái ngă, ái thân thuộc và ái sự nghiệp tiền của. Ái của ḿnh cạn th́ tám cái khổ theo đó mà chết.




Thấy rơ gốc của đau khổ, chúng ta phải làm cách nào nhổ cái gốc đó lên. Trong nhà Phật dạy muốn nhổ gốc của đau khổ, nghĩa là muốn dứt khổ, chúng ta phải thấy rơ bản chất của thọ và ái cho tường tận. Thử hỏi quí vị cảm thọ khổ và cảm thọ vui có thật hay không? Cảm thọ của sáu căn qua rồi mất, đâu có thật! Thí dụ một bài hát thật là hay, khi nghe qua lỗ tai rất là thích thú, nhưng nghe hát qua rồi mất, đâu c̣n măi bên tai. Một thức ăn ngon ăn rất vừa miệng, nhưng khi qua lưỡi rồi cũng mất, có c̣n măi đâu v.v… Bản chất của tất cả cảm thọ là vô thường, tức là tạm bợ giả dối. Biết rơ cảm thọ là vô thường giả dối, chúng ta ưng làm tớ đuổi theo nó, hay muốn làm chủ không lệ thuộc vào cảm thọ? Nếu giành được quyền làm chủ cảm thọ th́ vui, nếu bị cảm thọ làm chủ th́ khổ.

Quí vị nên can đảm chọn quyền làm chủ cảm thọ th́ trọn một năm nay nhất định quí vị hết khổ, hoàn toàn an lạc. Bản chất của ái có thật hay không? Ái là thương, thương yêu là nghĩ tới thân này nó lâu dài bền bỉ, nhưng bản chất của thân là vô thường. Thương yêu nó chỉ là thương yêu cái tạm bợ mà thôi. Thương yêu sự nghiệp cũng vậy, sự nghiệp là vô thường, thương yêu thân thuộc, thân thuộc cũng là vô thường. Những điều ḿnh thương yêu đó đều vô thường, không có bền lâu. Chúng ta lại thương yêu những cái vô thường hay sao? Hay là chúng ta thương yêu cái ǵ lâu dài vĩnh cửu? Thí dụ khi đi chợ mua những vật cần dùng quí vị chọn những thứ bền tốt hay những thứ tạm tạm xài vài ba hôm rồi lại hư? Dĩ nhiên chúng ta lựa những vật dùng bền tốt, những ǵ tạm tạm chúng ta không mua.




Cũng như vậy, biết thân là vô thường, sự nghiệp là vô thường, những người thân thuộc là vô thường, chúng ta ôm ấp thương yêu chúng nó để làm ǵ? Khi những giọt mưa từ mái nhà rơi xuống nổi lên những bong bóng lóng lánh, quí vị thương chúng nó hay không? Nếu thương, chúng nó bể th́ sao? Bong bóng nước cũng lóng lánh, hạt kim cương cũng lóng lánh, cả hai đều lóng lánh, quí vị thương cái nào hơn? - Thương hạt kim cương hơn, tại sao? V́ nó lâu bền. Chúng ta thương cái ǵ lâu bền. Như vậy thân này vô thường, sự nghiệp vô thường, những người thân thuộc của ḿnh cũng vô thường th́ ḿnh phải thương hay không? Ḿnh thương cái nào không vô thường, cái giải thoát không sanh tử, đó mới là cái ḿnh thương. Những cái vô thường chúng ta thương hoài cũng không được ǵ, v́ chúng nó sẽ hoại và sẽ mất. Chúng ta đeo đuổi cưu mang cái vô thường, hay đeo đuổi cưu mang cái thoát khỏi vô thường? Có một cái thoát khỏi vô thường chúng ta không thương, lại thương cái vô thường làm ǵ?




Chúng ta học đạo phải dùng trí nhận xét thấy cái ǵ bản chất là vô thường là tạm bợ th́ cái đó không có giá trị, qua rồi mất mà có giá trị ǵ! Đă không giá trị, chúng ta đeo đuổi, cưu mang nó làm ǵ? Cái làm cho ḿnh được măi măi an vui tự tại giải thoát, cái đó mới là chân thật. Biết cái vô thường rồi, chúng ta phải xoay lại cái chân thật vĩnh cửu.

Khi trước, chúng tôi hay kể câu chuyện “Cô Công chúa nũng nịu”. Thuở xưa có cô Công chúa rất được vua cha yêu quí. Một hôm nhân buổi trời mưa, Công chúa ngồi nh́n những giọt nước từ mái nhà rơi xuống, làm nổi lên những bong bóng rất đẹp, Công chúa thích quá nhưng không nói, v́ bản chất hay làm nũng Công chúa vào pḥng nằm, mặt mày ủ dột. Nhà vua có Công chúa là con duy nhất, thương con vô cùng. Đến giờ cơm, thấy con không ra dùng bữa, nhà vua nóng ruột vào pḥng thăm hỏi: Con ốm hay sao, không ra dùng cơm? Công chúa không trả lời. Đến lượt Hoàng hậu vào năn nỉ, Công chúa cũng không đáp lại. Hỏi han nài nỉ măi, sau cùng Công chúa nũng nịu thưa: “Con muốn có xâu chuỗi bong bóng nước đeo vào cổ, con mới hết bệnh.” Vua cha chiều con rất mực. Nghĩ ḿnh là vua muốn ǵ lại chẳng được, nhà vua bèn ra lệnh cho tất cả quần thần: “Ai kết được xâu chuỗi bằng bong bóng nước cho Công chúa đeo th́ sẽ được phong quan tước, chia đất đai cho.”

Đăng bảng lâu ngày mà không ai dám lănh. Sau cùng có một ông lăo đến gỡ bảng, nhận xâu một chuỗi bong bóng nước cho Công chúa đeo. Ông lăo được giới thiệu với Công chúa. Nàng rất đỗi vui mừng nói: “Nếu lăo xâu cho tôi chuỗi bong bóng nước để đeo, tôi sẽ hết bệnh ngay.” Ông lăo nói: “Thưa thật với Công chúa, tôi già, con mắt lờ, nên lựa không được những hạt bong bóng đẹp. Vậy ngày mai, khi trời mưa, tôi mời Công chúa ra mái hiên chọn những hạt bong bóng nào đẹp nhất, Công chúa lượm đưa tôi xâu cho.”

Sáng hôm sau, trời mưa, ông lăo và nàng Công chúa ra mái nhà, những giọt mưa từ trên rơi xuống nổi bong bóng, Công chúa đưa tay vớt lấy…, vớt măi đến trưa mà không được hạt nào! Ông lăo đứng chờ, chờ măi không có hạt bong bóng nào để xâu! Cuối cùng, quá mệt mỏi Công chúa nói: “Thôi, tôi không thích bong bóng này nữa.” Nhà vua mừng quá bảo: “Để ta cho con xâu chuỗi bằng kim cương con đeo.”




Ư nghĩa câu chuyện vừa kể như thế nào? Tất cả chúng ta có phải là Công chúa đó không? Chúng ta cứ nắm bắt những ảo ảnh vô thường, nắm bắt măi cả đời mệt nhoài mà chẳng được ǵ. Rồi chúng ta vào chùa cầu xin Phật cứu con. Đức Phật sẵn ḷng từ bi cứu độ, cho chuỗi kim cương thứ thật. Chúng ta chỉ chịu nhận thứ thật khi nào chúng ta đă mệt nhoài với những thứ tạm bợ hư dối. Đức Phật tuy lấy ví dụ một câu chuyện rất trẻ nhỏ nhưng đúng với bệnh của chúng sanh. Chúng ta giống y nàng Công chúa đó. Khi chúng ta thức tỉnh biết trở về với Phật, Phật sẽ chỉ cho chúng ta cái chân thật.




Nếu chúng ta sống được với nó, cái chân thật ấy c̣n măi, không bao giờ mất. Người Phật tử muốn hết khổ phải thấy rơ bản chất của đau khổ không có thật. Bản chất của đau khổ là ái và thọ, cả hai đều không thật. Càng đuổi theo chúng càng đau khổ thôi. Nếu biết dừng lại, đau khổ sẽ bớt từ từ cho đến một ngày nào chúng ta ĺa hẳn nó, không c̣n đau khổ nữa. Nhân nghe câu nào trong kinh Kim Cang mà Lục Tổ ngộ đạo? Trong kinh Kim Cang, Phật dạy phương pháp an trụ tâm: “Bất ưng trụ sắc sanh tâm, bất ưng trụ thanh, hương, vị, xúc, pháp sanh tâm, ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm.” Ngay đây Lục Tổ ngộ, rồi từ đó về sau Ngài hết khổ luôn.

Muốn sanh tâm cầu Vô thượng Bồ-đề th́ đừng dính với sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Sáu trần không dính là an trụ tâm. Đó là hạnh phúc tuyệt vời. Nếu c̣n dính với sáu trần là c̣n bất an, c̣n đau khổ. Nếu chúng ta không kẹt không chấp vào cảm thọ của sáu căn, tức là chúng ta được giải thoát. Cũng chính trong kinh Kim Cang đức Phật có dạy: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng, nhược kiến chư tướng phi tướng tức kiến Như Lai.” Những ǵ có tướng đều là vô thường, vô thường là tạm bợ, hư dối. Nếu thấy các tướng không phải tướng là thấy Phật. Tại sao? Tỉ dụ hiện giờ thấy một món vật đẹp, chúng ta biết rơ nó là duyên hợp hư dối; một vật ǵ quí, nó là duyên hợp hư dối, một thức ăn ngon, nó là duyên hợp hư dối. Biết rơ được như vậy, đó là có trí tuệ giác ngộ.

Trí tuệ giác ngộ tức là Phật. Thấy tất cả tướng không phải tướng tức là thấy tất cả vật đều không thật, tất cả đều là duyên hợp hư dối. Thấy rơ như thế là thấy Phật, không phải t́m Phật ở đâu xa. Nếu thấy Phật th́ hết khổ. Nếu muốn hết khổ chúng ta phải biết rơ bản chất của thọ và ái là vô thường, hư dối. Chúng ta phải diệt hết, nhổ sạch gốc của thọ và ái, th́ ngang đó chúng ta được an lạc.

Niềm vui không phải từ bên ngoài đem đến, không phải do sự giàu sang sung sướng lắm tiền nhiều của, mà vui v́ biết phá bỏ những mê chấp sai lầm. Buông bỏ những sai lầm, đó là trí tuệ tỉnh giác, đó tức là Phật. Tu theo Phật cốt để giác ngộ. Giác ngộ cho nên không lầm không mê, tức nhiên không khổ. Hết ngu mê là sáng suốt, sáng suốt tức là hết khổ.




(lythuyết Phật học)

florida80
06-24-2019, 22:12
Khốn Khổ Nước Tôi







"…Khốn khổ nước tôi
Mê tín th́ vô hạn
Tôn giáo th́ nông cạn…"


Tác giả mấy câu thơ vừa dẫn ở trên là Khalil Gibran, thi sĩ xứ Liban (Lebanon)- ông cũng là người viết câu thơ bất hủ:

"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương…"




(Wake at dawn with winged heart
and give thanks for another day of loving…)


Chưa hết, câu nói trứ danh của Tổng thống Mỹ, J.F. Kennedy:



“Đừng hỏi nước Mỹ đă làm ǵ cho bạn mà hăy hỏi bạn đă làm ǵ cho nước Mỹ” cũng xuất phát từ ư một bài thơ của Khalil Gibran, nhưng có lẻ bài thơ Pity the Nation dưới đây mới kinh khủng về sức tiên tri của nó, không chỉ ở đất nước ông mà nhiều xứ sở khác.


Pity the Nation -
(Khalil Gibran)

“Pity the nation that is full of beliefs and empty of religion.
Pity the nation that wears a cloth it does not weave
and eats a bread it does not harvest.

Pity the nation that acclaims the bully as hero,
and that deems the glittering conqueror bountiful.

Pity a nation that despises a passion in its dream,
yet submits in its awakening.

Pity the nation that raises not its voice
save when it walks in a funeral,
boasts not except among its ruins,
and will rebel not save when its neck is laid
between the sword and the block.

Pity the nation whose statesman is a fox,
whose philosopher is a juggler,
and whose art is the art of patching and mimicking

Pity the nation that welcomes its new ruler with trumpeting,
and farewells him with hooting,
only to welcome another with trumpeting again.

Pity the nation whose sages are dumb with years
and whose strongmen are yet in the cradle.

Pity the nation divided into fragments,
each fragment deeming itself a nation.”

(The Garden of the Prophet – 1934)

***




Bản dịch:

Khốn khổ nước tôi
Mê tín th́ vô hạn
Tôn giáo th́ nông cạn

Khốn khổ nước tôi
Mặc áo ḿnh không dệt
Ăn gạo ḿnh không trồng
Uống rượu ḿnh không làm

Khốn khổ nước tôi
Ca ngợi côn đồ là anh hùng
Gọi kẻ xâm lăng là bạn vàng

Khốn khổ nước tôi
Trong mơ th́ ghét cay ghét đắng
Tỉnh dậy lại đầu hàng

Khốn khổ nước tôi
Chỉ dám nói năng khi đưa tang
Chỉ dám khoe khoang di sản hoang tàn
Chỉ dám phản kháng khi đầu sắp ĺa khỏi cổ

Khốn khổ nước tôi
Chính khách xảo quyệt như chó sói
Triết gia tung hứng chữ làm xiếc
Nghệ thuật bắt chước chắp và vá

Khốn khổ nước tôi
Kèn loa tưng bừng rước kẻ cai trị mới
Rồi tống cổ chúng bằng la hét phản đối
Rồi lại tưng bừng kèn loa đón kẻ cai trị khác

Khốn khổ nước tôi
Vĩ nhân càng nhiều tuổi càng lú
Thánh nhân chờ măi chưa ra đời

Khốn khổ nước tôi
Cứ chia năm xẻ bảy chơi
Phe nào cũng xưng ḿnh là nước

(Người dịch ẩn danh, v́ một lư do nào đó)


at 8:07 PM

florida80
06-24-2019, 22:13
Thông Điệp Đời Tôi








Tôi sinh ra trong thời Cộng Sản, thời đại độc tài phi nhân giam hăm các giá trị tự do của con người. Tại nơi này, các quyền tự do căn bản của người dân đă bị đảng Cộng Sản cướp đi một cách không thương tiếc dưới chiêu bài đấu tranh giai cấp. Chưa khi nào và ở đâu, cái hố sâu ngăn cách tôn giáo và ư thức hệ lại mạnh mẽ và điên cuồng như vậy. Sự cuồng tín đó được nuôi dưỡng và xuất phát từ một học thuyết hoang tưởng khiến cả loài người phải rùng ḿnh kinh sợ: “Chủ nghĩa Marx”. V́ vậy mà khát vọng cháy bỏng của cả dân tộc là thoát khỏi sự ḱm kẹp phi lư của cái chủ nghĩa quái đản đó. Mục tiêu cao nhất của thời đại chúng tôi là phá vỡ cái ngục tù vô h́nh đă giam hăm các giá trị tự do của con người, hướng tới một chế độ tự do dân chủ cho đất nước thân yêu.







Một xă hội mà người ta coi tinh thần quốc tế vô sản là trên hết mọi lư tưởng sống trên đời, mà quên mất đi nguồn cội của ḿnh. Họ tự đặt ḿnh lơ lửng trên không trung, chân th́ không chạm đất, đầu th́ ướt sũng giữa tầng mây. Họ thoát ly khỏi dân tộc, chiến đấu cho một tinh thần vô sản quốc tế, tiêu diệt mọi ư thức hệ đối kháng một cách dă man tàn bạo. Người ta giết người v́ khác ḿnh giai cấp, bỏ tù họ v́ khác ḿnh về tư tưởng, đày đoạ những kẻ không chịu luồn cúi và phục tùng chế độ.





Người ta đập phá đ́nh chùa miếu mạo vốn là di sản văn hoá của cha ông, v́ cho rằng đó là mê tín dị đoan. Xoá bỏ tập tục ngàn năm v́ sợ rằng lịch sử hiện hữu sẽ làm mất đi vẻ uy phong của những kẻ cướp thời đại. Họ nhân danh chủ nghĩa, nhân danh tinh thần quốc tế vô sản mà đào bới tận gốc rễ văn hoá của tổ tiên, cái nôi sản sinh ra chính họ. Có lẽ trên đời này, đến loài vật ngu si cũng không hành động như vậy.





Người ta tự hào, người ta tụng ca những việc làm độc ác và ngu dốt nhất đời đó. Những tội ác được đi vào nhạc, vào thơ để rồi cho các thế hệ trẻ em học tập. Họ ca ngợi những lănh tụ khát máu thành những bậc anh hùng dân tộc, là thánh nhân xuất chúng. Cả dân tộc phải gạt nước mắt bi thương, không ai dám chống lại, v́ nhà tù và sự đoạ đày đang chờ đợi những ai không chịu phục tùng và ngợi ca chế độ. Mọi thành phần dân tộc phải sống trong nhục nhă cúi đầu, chủ nghĩa hư vô th́ được đề cao, trong khi những giá trị đích thực của con người lại bị chôn vào quên lăng.





Những kẻ nhân danh cách mạng giải phóng con người trước đây nay lại kết thành một tầng lớp thống trị và bóc lột mới. Họ cướp bóc của người dân tất cả những ǵ có thể, kể cả tự do tư tưởng con người. Tầng lớp thống trị mới này hưởng hết mọi đặc quyền đặc lợi, ăn trên ngồi trốc hơn 80 triệu đồng bào ḿnh. Một bộ máy độc tài toàn trị được thiết lập để cai trị nhân dân, giám sát mọi động tĩnh của họ. Trong con mắt người dân, kẻ cầm quyền đă trở thành những con thú đội lốt người, những kẻ phản phúc và dối lừa dân tộc, sống trên mồ hôi xương máu của nhân dân.





Bất công và tham nhũng hoành hành, dân đành cúi mặt làm ngơ, ngược lại c̣n phải ngợi ca và tôn thờ đảng Cộng Sản. Sự thể này quả chưa từng thấy trong một kiểu xă hội nào khác? Thảo nào mà họ điên cuồng bảo vệ chế độ ngược đời này đến cùng như vậy, v́ đó là mô h́nh lư tưởng nhất cho những kẻ cầm quyền, nhưng là tột cùng đau khổ của người dân.


Ḍng chữ này hiện hữu ở góc trên cùng bên phải mọi văn bản của chế độ:


Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam


Độc lập - Tự do - Hạnh phúc


Một đứa trẻ v́ chưa được dạy dỗ nên hồn nhiên đọc là:


Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam


Độc lập (trừ) Tự do (trừ) Hạnh phúc.





Hoan hô đứa trẻ muôn năm, dù sao chân lư cuối cùng cũng đă chiến thắng cái giả dối điêu ngoa. Người dân th́ vừa cười vừa tặc lưỡi tiếc rẻ: “Giá như nó thay những dấu trừ đó thành dấu cộng nhỉ?”


Tự do một khi đă mất đi th́ làm sao hạnh phúc có thể hiện hữu?


Các giá trị tự do của cá nhân và dân tộc đă bị giam hăm bởi một chế độ độc tài phi nhân. Quyền lợi căn cốt đó bị vùi sâu dưới lớp bùn đen để nhường chỗ cho những giá trị sai trái và dối lừa ngự trị. Đau đớn thay cho dân tộc Việt Nam, ḍng giống tiên rồng mấy ngàn năm dựng nước. Khổ sở thay cho con cháu Lạc Hồng nay trở thành nô lệ cho chủ nghĩa hư vô.





Khát vọng tự do là tâm nguyện của toàn thể dân tộc Việt, nó như ngọn lửa bừng cháy măi không thôi, cho đến khi nào thiêu đốt bè lũ độc tài phản nước hại dân. Thời đại chúng tôi, thời đại của dựng xây nền móng tự do và phá vỡ ngục tù. Đó cũng chính là thông điệp của đời tôi: Các giá trị Tự Do không thể bị cầm tù.




Nguồn: Blog Minh Văn







at 11:21 PM

florida80
06-24-2019, 22:14
Những Điều Học Được Từ Cuộc Sống.









Tôi đă từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất.




- Tôi đă từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong cơn tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được ḿnh là người có ư nghĩa trong cuộc sống này.Tôi đă từng hiểu rằng, khi biết yêu thương và gieo hy vọng cho người khác, bản thân tôi cũng sẽ cảm thấy yêu cuộc sống này hơn.




- Tôi đă từng nhận ra rằng, chữa lành những nỗi đau về tâm hồn cũng quan trọng chẳng kém ǵ chữa trị bệnh tật của cơ thể.




- Tôi đă từng nghiệm ra rằng, nếu không biết cách quan tâm đến bản thân ḿnh, tôi cũng sẽ không biết cách quan tâm đến người khác.




- Tôi đă từng nhận ra rằng, những khi phải nằm một ḿnh trong bệnh viện yên tĩnh, chúng ta mới có cơ hội suy ngẫm và nh́n nhận lại về những điều đă qua để sống tốt hơn cho ngày mai.




- Tôi đă từng học được rằng, ngay cả cơ thể cũng biết lắng nghe những ǵ bạn nói. Nếu bạn luôn suy nghĩ đúng đắn, có thái độ lạc quan trước mọi hoàn cảnh, th́ cơ thể bạn cũng sẽ luôn được khoẻ mạnh.




- Tôi đă từng hiểu rằng, khi thật ḷng yêu thương một ai đó, chúng ta sẽ tận tuỵ chăm lo cho người đó mà chẳng bao giờ tính toán so đo.




- Tôi đă từng thấy rằng, thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi qua dù cho tôi sống vui vẻ lạc quan hay ch́m đắm trong thất vọng bi quan.




- Tôi đă từng học được rằng, có thể chúng ta không thay đổi được thực tế trong cuộc sống nhưng điều quan trọng là chúng ra phải biết xác định và t́m hướng đi của ḿnh chứ không cam chịu chờ đợi thụ động trong sự bất măn, chán chường.




- Tôi đă từng học được rằng, thành công lớn nhất của con người là giúp những người xung quanh khám phá tiềm năng của họ.




- Tôi đă từng nhận ra rằng, điều quan trọng nhất không phải là luôn để tâm đến những phức tạp của cuộc sống, mà hăy xác định cụ thể từng bước những việc ḿnh phải làm.




- Tôi đă từng hiểu đươc rằng, sự tha thứ không bao giờ là đủ, nhưng sự chỉ trách thù hằn, vạch lá t́m sâu, dù chỉ một chút , cũng đă quá thừa.




- Tôi đă từng hiểu được rằng, sự thật ḷng của người nói, quan trọng hơn lời nói.




- Tôi đă từng hiểu được rằng mỗi ngày trôi qua, chúng ta vừa phải đương đầu với những thử thách, nhưng cũng đừng để vuột mất những điều tốt đẹp có thể sẽ không bao giờ trở lại.




- Tôi đă từng thấm thía rằng, mỗi người đều có khả năng chuyển đổi những đau khổ và ưu phiền trong cuộc sống của ḿnh thành niềm vui và hạnh phúc thực sự.




Sưu tầm

florida80
06-24-2019, 22:15
Chuyện Của Một Thời - Vũ Thế Thành









Thằng bạn Việt kiều mới đây gửi mail cho tôi: “ … Sàig̣n dạo này c̣n nhiều xích lô không? Cứ đến những ngày tháng tư này, tao lại nhớ đến xích lô. Bây giờ, mày chạy 2 bánh nổi không?….” . Chạy 2 bánh ở đây là nghiêng xe, giữ thăng bằng, th́ xích lô 3 bánh có thể chạy bằng 2 bánh.

Tên Việt kiều này có thời là đồng nghiệp…xích lô của tôi. Nó đang theo ban triết (Tây) th́ đứt phim. Sau 75, mọi ngành học bên văn khoa (trừ ngoại ngữ) đều có vấn đề, môn triết lại càng có vấn đề hơn nữa. Nó (phải) bỏ học, sống lông bông đủ kiểu. Tôi theo ngành khoa học nên được chiếu cố cho học nốt những môn c̣n thiếu, ra trường và làm việc tại một trung tâm nghiên cứu.




Một buổi chiều cũng dạo tháng tư thế này, lang thang ngoài phố, t́nh cờ gặp y đang đạp xích lô. Tay bắt mặt mừng. Y ra hiệu cho tôi bước lên xe, chở thẳng ra quán nhậu lề đường. Chén thù chén tạc, đời xích lô lắm chuyện ly kỳ bụi bặm. Y bảo : “ Tao mướn xe tháng, xài không hết công suất, chiều tôi hay sáng sớm ǵ đó, khi nào rảnh, mày lấy xe chạy kiếm thêm tiền”. “ Tao chưa thử xích lô lần nào. Có dễ chạy không?”, tôi hỏi. “ Không khó lắm”.

Nói vậy cũng hơi ngần ngừ, tôi đang dạy kèm thi đại học cũng kiếm thêm được chút đỉnh đủ nhậu lai rai. Một bà bước đến bên bàn nhậu hỏi:

- Xích lô! có đi không?

- Nghỉ rồi d́, thằng bạn lắc đầu

Vài ly rượu đủ làm tôi bốc lên :

- “Ngồi đó chờ. Để tao!” , tôi quay qua bà khách: “ D́ đi đâu?”

H́nh như tôi có khiếu… đạp xích lô. Chẳng cần tập tành ǵ cả, mọi thứ đều an toàn, trót lọt. Nửa tiếng sau, tôi trở lại quán rượu, đặt số tiền của cuốc xe đầu tiên lên bàn, cười sảng khoái: “ 5 giờ rưỡi chiều mai, tao ghé nhà mày lấy xe”.




Những năm sau 75 mọi thứ đều đổi đời. Một thằng đạp xích lô như tôi cũng phải ăn mặc và ứng xử như một người đạp xích lô. Ống quần chân phải xắn cao để khỏi bị xích xe nghiến nát quần, tai nạn dập mặt cũng không chừng. Nhưng điều quan trọng là phải đội nón, tránh nắng là chuyện nhỏ, tránh gặp mặt người quen mới là chuyện lớn. Không ít lần tôi đă đụng phải học tṛ, đồng nghiệp, thậm chí cả bạn (gái) ngoắc xe. Đời lắm nỗi oái oăm!




Có lần tôi chở hai bà khách, mà trọng lượng của cả hai chắc cũng trên tạ rưỡi. Trưa nắng, dốc cầu Thị Nghè dài như …vô tận. Tôi chợt thấm thía câu thơ của Cao Bá Quát: “ Trời nắng chang chang người trói người…”. Hai bà khách vô tư cười nói, sao hai bả không xuống xe đi bộ 1 quăng cho ḿnh đỡ khổ ! Cho dù thế nào, có Chúa làm chứng, tôi đă tận lực làm tṛn nhiệm vụ của thằng đạp xích lô, nhưng lực bất ṭng tâm, dốc mỗi lúc mỗi cao, tôi không c̣n gh́ nổi tay lái, đành phải buông để xe đổ nhào về phía trước… Đôi khi con người cũng nên biết lắng nghe những lời chửi rủa mà tưởng như đang nghe nhạc.. trữ t́nh, cuộc đời nhờ đó sẽ đỡ khổ hơn chăng?




Một trường hợp khác, tôi chở một bà khách ăn mặc quư phái, túi da, ṿng vàng, son phấn sáng rực. Thỏa thuận địa điểm và giá cả xong, tôi khởi hành, dù giá hơi hẻo, nhưng chở một người th́ xe cân bằng, dễ chịu hơn chở xe trống. Khi tới nơi, bà khách nói đi xích tới nữa, sắp tới, và tới nữa,… cũng cả hơn 2 cây số. Đến đây th́ tôi hiểu ḿnh bị lừa vặt, dừng xe lại, và lịch sự mời bà khách xuống. Bả sừng sộ : “ Mày là thằng đạp xích lô, chứ là cái thá ǵ mà đ̣i đuổi bà xuống….” . Tôi nổi nóng, nhảy xuống xe, định ăn thua đủ, nhưng thoáng thấy quần ḿnh đang mặc, ống thấp ống cao,…Trong nháy mắt, tôi chợt nhận ra đúng thân phận, ḿnh chỉ là thằng đạp xích lô. Tôi xua tay : “ Tặng bà cuốc xe đó”, rồi lên xe đạp thẳng, c̣n kịp nghe tiếng nguưt đuổi theo: “ Xí….! Nghèo mà c̣n làm phách…”




Những năm cuối thập niên 70, đầu 80 chẳng ai sống bằng lương nhà nước nổi. Lương kỹ sư khoảng 73 đồng. Nhu yếu phẩm gạo (13kg), đường (0,5kg), thịt mỡ (0,6kg),..được mua theo giá chính thức. Cũng phải kể, đàn ông được thêm mua 3 gói thuốc đen, phụ nữ vài thước vải mùng. Mấy thứ này ngốn hơn nửa tiền lương rồi. C̣n giá thị trường đại khái thế này: 3 đồng/ tô phở b́nh dân, 3 đồng/xị rượu hạng bét, 0,5 đồng/ly cà phê bắp,.. Đó là mức sống tiêu chuẩn cán bộ (kỹ thuật) là thế. C̣n dân thường hầu như phải vật lộn theo giá thị trường, sổ gạo khi có khi không, chen lấn, khoai ḿ, bo bo, hàng độn đủ thứ… Vậy mà thiên hạ vẫn sống, vẫn loay hoay kiếm cái ǵ đó để ăn, để tồn tại. Sức đề kháng của con người để sinh tồn trong nhiều trường hợp thật không tưởng tượng nổi. Sau này tôi mới hiểu v́ sao mấy ông tù cải tạo, phải chờ thả về mới chịu…đổ bệnh.




La cà trong giới xích lô tôi mới biết ra rằng, không ít người là trí thức (cũ) đă chọn con đường mưu sinh này. Khá bộn cái gọi là “ngụy quân, ngụy quyền” cũng tham gia vào nghề này. Họ khó có chọn lựa nào khác. Ai cũng t́m cách che giấu thân phận, nhưng “phát hiện” ra nhau không phải là điều khó. Lúc ế độ, không có khách, táp xe vào bóng mát nào đó, nằm khểnh trên xe đọc sách: tri thức vẫn là một nhu cầu, ngoài chuyện ăn uống.




Tôi biết có nhiều nhà giáo sau 75 bỏ nghề để đi hớt tóc dạo, bán thuốc lá lẻ, sửa giày dép,.. Tôi hỏi một vị : “ Bộ không được lưu dụng hay sao mà bỏ nghề giáo, làm nghề này chi cho cực?”. “ Không, tôi t́nh nguyện “mất dạy”. Tôi thà “mất dạy”…”, ông cựu giáo chức cười méo miệng. Tôi không hỏi thêm nữa, sợ ông buồn.




Có một nghề mà mấy ông cựu thầy giáo rất thích, đó là nghề bơm mực bởi v́ ít nhiều nó dính dáng tới văn pḥng tứ bảo, cũng gần gần với cái “nghiệp” năm xưa của mấy ổng. Tôi xin mở ngoặc một chút để các bạn trẻ có thể h́nh dung về nghề lỗi thời này. Bút bi mà các bạn đang dùng, xài hết mực th́ vất đi. Sau 75, bút bi thuộc loại “quư giá” và là hàng dễ hỏng. Bút nào mà xài được tới hết mực, được xem là hàng…chất lượng cao, xài hết th́ mang ra ngoài đường bơm mực, xài tiếp. Nói tới bút dỏm, mà không nói tới giấy dỏm th́ có vẻ hơi thiếu. Giấy vàng khè, c̣n lộm cộm những bă rơm rạ nghiền chưa kỹ, đè bút mạnh tay một chút để ra chữ, có khi văng cả bi ra ngoài. Tôi c̣n lưu giữ khoảng vài trăm trang giấy như thế, trên đó là bút tích các báo cáo và bản dịch tài liệu kỹ thuật. Đôi lúc nh́n lại thấy ngậm ngùi. Quả là một thời kiên nhẫn không cần thiết.




Không phải khách đi xích lô nào cũng hăm tài như tôi vừa kể ở trên. Khách đàn ông dễ chịu hơn, ít ḱ kèo. Khách nhi đồng th́ miễn trả giá, cỡ nào tôi cũng chạy. Khách hào phóng nhất, mà đôi khi cũng xù tỉnh queo nhất là mấy em đi…khách, hôm nào trúng mánh th́ trả đậm, lỡ trật mánh th́ hẹn…kiếp sau. Có khách hàng lên xe, buông một câu: “ Anh chở tôi đi đâu loanh quanh cũng được, đi đủ 2 tiếng đồng hồ.”. Thời buổi lúc đó, lên voi xuống chó, t́nh đời đen bạc, đẩy đưa, tâm tư chất chứa ǵ đó, người khách im lặng suốt cuốc xe. Tôi chở khách, chở luôn nỗi buồn thời cuộc của họ.

Một buổi sáng chủ nhật, tôi chở bà khách từ chợ An Đông. Bà bao xe nguyên ngày, đi nhiều nơi trong Sàig̣n, mỗi nơi đi vào khoảng nửa tiếng, rồi trở ra đi tiếp. Đi kiểu này th́ khỏe, tôi khỏi tốn công cảo xe ḷng ṿng kiếm khách. Tới nơi, khách đi công chuyện của khách, tôi ngả người lên xe nằm chờ, và lấy sách ra đọc. Chặng cuối cùng, bà đi tới bến xe miền Tây, để đón xe đ̣ về Rạch Giá. Có vẻ như đă xong công việc, bà khách ngồi trên xe vui vẻ bắt chuyện:

- Anh đạp xích lô lâu chưa?

- Chừng vài tháng

- Tôi thấy anh đâu có dáng đạp xích lô, mặt mày như thế phải là người có ăn học.

- Tôi đang kiếm sống bằng nghề đạp xích lô mà.

- Ban năy tôi thoáng thấy anh đọc truyện tiếng Anh, quyển ǵ, à…16 skeletons in closet




Bà khách này đáo để quá… Tôi im lặng hồi lâu.

- Sao anh không đi?

- Đi đâu?, tôi vờ ngớ ngẩn

- Ở đây khó sống. Bên kia c̣n thấy tương lai…




Tới bến xe, bà trả tôi gấp đôi số tiền thỏa thuận. “Anh không muốn đi thật sao?”. Tôi lờ mờ hiểu ra công việc của bà sáng nay, “ Tôi có hoàn cảnh riêng. Chúc chị đi bằng an”.

Đi vài bước, bà khách chợt quay lại, rút trong túi xách quyển sách:“ Anh cầm quyển này mà đọc” . Tôi chưa kịp cám ơn bà đă quầy quả đi ngay vào bến. Đó là quyển tiểu thuyết “ Chiếc cầu trên sông Drina” của Ivo Andritch




Sáu tháng đạp xích lô, tôi hiểu ra được nhiều mảng đời, nhiều số phận. Cuộc sống đảo điên và kỳ lạ, một chút tàn nhẫn, một chút thánh thiện, không đơn giản như những ǵ tôi chúi mũi trong pḥng lab.

Biết bao chuyện của một thời, không sao nói hết. Nói ra không phải để “khoe khoang” một thời khổ cực. Đâu chỉ có chuyện cơm áo gạo tiền mới làm ḿnh khổ cực. Khổ nhiều thứ, khổ tinh thần, đến giờ vẫn c̣n khổ. Tôi nhớ câu nói của một người bạn đă khuất núi: “ Nghèo th́ ăn bắp ăn khoai cũng chịu được, nhưng chịu nhục th́ không”. Có cách nào khác không?




Trong những ngày gian khổ đó, bên cạnh những mảng tối, vẫn c̣n đâu đó vài điểm sáng. Thèm miếng thịt, thèm lắm, vậy mà dĩa thịt trong mâm cơm nhiều khi c̣n đầy, ngừơi này nhường người nọ, không ai nỡ gắp. Tuổi trẻ thời nay không h́nh dung nổi chuyện lẻ tẻ đó. Thế hệ @ là phải nhanh như điện xẹt, yêu cuồng sống vội. Đối với họ, cuộc sống là hưởng thụ, đề cao cá nhân, ứng xử theo kiểu bầy đàn mà quên chia sẻ. Thanh niên thiếu nữ giành giựt hoa ở hội chợ hoa Hà Nội năm nào chẳng phải là điều đáng suy nghĩ hay sao? Hay chỉ mới hôm qua, báo đưa tin, cả ngàn fan nữ thảng thốt v́ vẻ đẹp của một ngôi sao Hàn quốc. Cũng chả trách bọn trẻ được, một khi triết lư giáo dục xem con người là phương tiện cho mục tiêu nào đó, chứ không xem con người là cứu cánh.




Chiếc cầu trên sông Drina được xây từ thế kỷ 16, nối liền Bosnie và Serbie, khi đó Nam Tư c̣n thuộc đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Máu và nước mắt, thù hận và nhẫn tâm, biết bao sự cố to nhỏ xảy ra chung quanh cây cầu trải suốt 400 năm, từ chiến tranh bệnh dịch cho đến cái chết của một thiếu nữa lao ḿnh xuống sông Drina. Rồi chiếc cầu cũng bị giật sập trong cuộc chiến đầu thế kỷ 20, mang theo nỗi ê chề của cô chủ quán già Lotika v́ t́nh đời bạc bẽo. Số phận của chiếc cầu và thân phận của con người. Bốn trăm năm có là giấc mộng?




Sàig̣n bây giờ vẫn c̣n xe xích lô, nhưng chủ yếu để phục vụ du lịch, chở khách Tây. Nó trở thành hàng trang điểm cho cuộc đời.

Người Đà Lạt nói : “ba chiều, chín chiều”, nghĩa là ba chiều mưa, qua đến chiều thứ tư vẫn c̣n mưa, th́ sẽ mưa thêm 5 chiều nữa. Bây giờ Đà Lạt đang mưa, đến chiều thứ ba rồi, và có lẽ với tháng tư này, mai sẽ c̣n mưa nữa, mưa cho đủ chín chiều, có khác ǵ “cửu hồi trường”, chín chiều quặn đau?




Tôi nh́n ra sân vườn, mưa vẫn rơi rả rích. Mưa rơi trên khóm trúc sát bên cửa sổ, rơi từng giọt một, chẳng vội vàng ǵ. Vậy là 38 năm đă trôi qua, rồi câu chuyện 400 năm chiếc cầu trên sông Drina, và c̣n biết bao nhiêu chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn !




Đà Lạt, 28/4/2013

Vũ Thế Thành

florida80
06-25-2019, 20:00
Người Có Thể Học Kiềm Chế Bản Thân Nhất Định Sẽ Thành Công



Trái Với Suy Nghĩ Phổ Biến, Cholesterol Không Gây Hại Mà Cực Kỳ Cần Thiết Cho Cơ ThểĐă có biết bao người phải lo lắng và hao tiền tốn của v́ vấn đề "mỡ máu cao", "nhiều cholesterol" trong máu. Hàng trăm triệu người phải uống các loại thuốc để hạ mức cholesterol xuống, người dân khắp nơi được giáo dục cách ăn uống sao cho cholesterol không tăng lên. Nhưng rất có thể các tội đă quy cho cholesterol cũng chỉ là "bệnh tưởng", bởi lẽ cholesterol thực ra là tối cần thiết cho sự sống của cơ thể.



Ngay từ những năm 60 của thế kỷ trước, cholesterol được cho là thủ phạm gây ra với các vấn đề tim mạch của dân chúng. Ư tưởng này xuất phát từ người Mỹ, khi đó tỷ lệ tử vong v́ tim mạch cũng khá cao, lên tới 30% số ca tử vong.





Một cái tên nổi tiếng trong lĩnh vực dinh dưỡng lúc đó là Ancel Keys, người đă đưa ra công chúng kết quả nghiên cứu từ một công tŕnh gọi là Nghiên cứu bảy nước - Seven Countries Study, trong đó chỉ ra mối liên hệ giữa chế độ dinh dưỡng và bệnh tim mạch. Những người ăn nhiều thịt và sữa sẽ bị cholesterol cao và mắc bệnh tim. Sự ảnh hưởng của Ancel rất lớn nên những người có ư định phản bác lại lư thuyết này đă nhanh chóng bị đè bẹp và bị công kích mạnh mẽ.




Như vậy thông điệp cholesterol gây ra bệnh tim mạch, và ăn nhiều thực phẩm có chứa mỡ băo ḥa như thịt, trứng, sữa... được ồ ạt tuyên truyền cho công chúng. Cholesterol và béo trở thành kẻ thù của bất kỳ ai muốn có được trái tim khỏe mạnh. Điều này "tạo công ăn việc làm và thu nhập" cho nhiều ngành nghề khác nhau: phát triển thuốc để giúp hạ cholesterol (ví dụ statins, zetia...), làm ra các loại thực phẩm không có béo băo ḥa...




Lịch sử sẽ sang trang

Tuy nhiên, ngay từ khi giới chức y tế kết tội cholesterol, nhiều chuyên gia đă tiến hành nghiên cứu đă phản đối lư luận này nhưng v́ lư do này hay lư do khác mà cũng chỉ như đá ném ao bèo, rộ lên một vài cuộc tranh căi rồi đâu lại vào đấy. Nhưng qua đó người ta cũng t́m được nhiều điều thú vị.




Nhiều chuyên gia cáo buộc Ancel Keys, người khởi xướng và đặt nền móng cho lư luận này là đă cố t́nh xử lư phân tích số liệu theo chiều hướng chủ quan. Mặc dù có số liệu của 22 nước vào thời điểm đó, nhưng Ancel chỉ lọc ra 6 nước và đă vẽ lên được một đường cong sắc nét cho lư thuyết mà ông ấy đưa ra. Sau đó là cuộc "dội bom tuyên truyền" của giới chức y tế trên các kênh truyền thông khiến cho nó trở thành hiển nhiên đúng. Những clip quảng cáo cho thấy mỡ có thể làm tắc cả đường ống nước, và cách thức mà nó hành xử với các mạch máu cũng như thế. Người ta cũng cập nhật vào trong các giáo tŕnh cho các bác sĩ như vậy.




Theo tiến sĩ Earnest Curtis, ông cũng được dạy ở trong trường đại học y khoa về tác dụng không tốt của cholesterol, và "thấy không có lư do ǵ để nghi ngờ về nó". Tuy nhiên khi làm sâu thêm về tim mạch, ông phát hiện thấy có những bệnh nhân bị đứng tim mà mức cholesterol lại rất thấp, mức độ cholesterol cao hay thấp đều không có liên hệ ǵ với bệnh tim. Thoạt đầu ông cũng cho rằng đó là vấn đề xác suất, là những trường hợp ngoại lệ. Tuy nhiên các những "ngoại lệ" như thế xuất hiện quá nhiều đến mức ông phải nghi ngờ và đi t́m hiểu lại nguồn gốc của lư thuyết về cholesterol, sau đó đă phát hiện ra những thiếu sót mà theo ông là không thể chấp nhận được. Cuốn sách mang tiêu đề The Cholesterol Delusion (tạm dịch là: Ảo tưởng cholesterol) của ông góp phần giúp người ta hiểu hơn về chuyện này.




Tiến sĩ tim mạch Stephen Sinatra cũng cho biết ông thường xuyên yêu cầu bệnh nhân của ḿnh dùng thuốc hạ cholesterol, giống như một người thân của công ty bán thuốc. Tuy nhiên, khi kỹ thuật siêu âm phát triển, ông nhận thấy rơ ràng nhiều người có mức cholesterol cao nhưng động mạch không bị tắc nghẽn, và ngược lại! Cùng với tiến sĩ Jonny Browden, ông đă xuất bản cuốn sách The Great Cholesterol Myth (tạm dịch: Điều huyền hoặc nhất về cholesterol).




Những câu chuyện như của tiến sĩ Sinatra và Kertist có nhiều đến mức khó mà thống kê hết. Tính đến nay, có đến hàng trăm công tŕnh nghiên cứu từ các nơi khác nhau khẳng định rằng cholesterol thực sự không có hại cho tim mạch, mà c̣n là điều hoàn toàn ngược lại.




Bạn sẽ ra sao nếu không có cholesterol?

Các chuyên gia phát hiện ra rằng, cholesterol nắm giữ nhiều vai tṛ quan trọng đến mức khó mà liệt kê được hết, các tế bào của bạn sẽ không thể sống mà thiếu cholesterol. Nó có mặt trong từng tế bào của cơ thể, là một thành phần của màng tế bào, giúp sản xuất ra các hooc-môn, vitamin D và axit mật cho quá tŕnh tiêu hóa chất béo, và đặc biệt sống c̣n đối với các chức năng thần kinh.




Cholesterol rất quan trọng cho sức khỏe của năo bộ, giúp h́nh thành nên trí nhớ. Mức cholesterol thấp có liên hệ đến nguyên nhân gây ra các vấn đề mất trí nhớ, bệnh Alzheimer, làm tăng nguy cơ mắc chứng trầm cảm, đột quỵ và rối loạn hành vi.




Không nên hạ cholesterol bằng mọi cách

Trừ một số trường hợp có mức cholesterol cực kỳ bất thường cần can thiệp bằng thuốc th́ nhiều chuyên gia khuyến cáo không nên động đến nó, hoặc t́m mọi cách để "đè" nó xuống. Bởi lẽ mỗi cơ thể là khác nhau, và nhu cầu về cholesterol cũng cao thấp khác nhau. Gan chịu trách nhiệm sản xuất đến 75% lượng cholesterol cần thiết, khi sử dụng thuốc để hạ cholesterol xuống, cơ thể sẽ phải tự động điều chỉnh để kéo bù lại. Nếu tiếp tục uống thuốc th́ cuộc giành giật tiếp tục cho đến khi một trong hai bên chịu thua.




Nhiều chuyên gia cũng đồng ư quan điểm rằng, cholesterol chỉ có một loại, và việc chia cholesterol thành loại tốt và xấu là không hợp lư. Chúng có thể có những chức năng và cách thức hoạt động khác nhau mà con người chưa nắm rơ.




Việc uống thuốc hạ cholesterol đă được hàng trăm công tŕnh nghiên cứu chứng minh là mang lại nhiều tác dụng phụ cho sức khỏe người dùng.




Theo tiến sĩ Mercola (drmercola.com), tác dụng phụ của statin - một loại thuốc được dùng để hạ cholesterol - phổ biến nhất là các vấn đề liên quan đến cơ, mất trí nhớ, tăng đường huyết, thậm chí là tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư...




Cuộc tranh luận về cholesterol và các loại thuốc liên quan được xem như là một vấn đề nóng nhất của ngành y hiện đại trong suốt mấy thập kỷ qua. Người ta cũng nghi ngờ sự can thiệp của các đế chế dược vào trong các quyết định của giới chức y tế khiến cho sự việc vẫn dậm chân tại chỗ như hiện nay. Tuy nhiên, nhiều chuyên gia vẫn hy vọng có thể vào một ngày nào đó không xa, người ta sẽ phải dũng cảm thừa nhận những sai lầm trong việc kết tội cholesterol.



Đ́nh Vũ

Đại Kỷ Nguyên

florida80
06-25-2019, 20:04
V́ Sao Bạn Nên Cạo Lưỡi Hằng Ngày?


Cạo lưỡi có thể không phải là thói quen của nhiều người, nhưng thực tế chúng ta đang bỏ qua một trong những phương pháp quan trọng nhất để cải thiện sức khỏe nói chung.





Ắt hẳn nhiều người sẽ hỏi tại sao việc cạo lưỡi mỗi ngày lại quan trọng đến vậy. Những lư do trong bài viết này sẽ cho bạn cơ sở để thực hành thói quen cạo lưỡi ngay từ bây giờ.


Cạo lưỡi là ǵ? Tác dụng của cạo lưỡi là ǵ?

Theo MindBodyGreen, cạo lưỡi hoặc nạo lưỡi là một hoạt động chăm sóc sức khỏe răng miệng đơn thuần. Nhờ nạo lưỡi, con người có thể loại bỏ các vi khuẩn, mảnh vụn thức ăn, nấm, độc tố hay tế bào chết trong cơ thể.


Khi con người ngủ, hệ thống tiêu hóa vẫn luôn hoạt động. Ngoài chức năng hấp thu, hệ thống cũng có nhiệm vụ loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể và lưỡi là nơi được chọn để "gửi gắm" những độc tố đó.


Nếu như chúng ta không loại bỏ độc tố, nấm có hại bám trên bề mặt lưỡi, chính chúng ta sẽ vô t́nh hấp thu lại vào cơ thể qua đường ăn uống. Hậu quả thường thấy là những căn bệnh liên quan đến hô hấp, rối loạn tiêu hóa hay suy giảm hệ thống miễn dịch.




Một nghiên cứu từng được công bố trên WebMD (website uy tín về chăm sóc sức khỏe) cho biết, việc sử dụng một dụng cụ chuyên cạo lưỡi đem lại hiệu quả loại bỏ độc tố và vi khuẩn trên lưỡi tốt hơn nhiều so với bàn chải đánh răng tích hợp đầu chải lưỡi.




Mặc dù đánh răng và dùng chỉ nha khoa sẽ loại bỏ được thức ăn và mảng bám trong răng và nướu, nhưng thực tế có gần một nửa số vi khuẩn trong miệng chúng ta sống ở trên và trong các đường nứt của lưỡi. Việc dùng dụng cụ cạo lưỡi sẽ giúp loại bỏ được gần hết số mảng bám và vi khuẩn này.

Những lư do dưới đây có thể sẽ khiến bạn muốn cạo lưỡi hàng ngày:




1. Không cạo lưỡi, miệng sẽ rất hôi

Hơi thở không "thơm tho" có thể tác động rất xấu tới cuộc sống của một người, bao gồm các mối quan hệ xă hội lẫn ḷng tự trọng. Các nghiên cứu đă chỉ ra rằng, hơi thở có mùi chủ yếu do một số vi khuẩn nằm ở phần gốc lưỡi nằm sát họng, khu vực rất khó dùng bàn chải đánh răng tiếp cận.

Chính v́ vậy, việc cạo lưỡi giúp giảm đáng kể các loại vi khuẩn đường miệng gây ra t́nh trạng hôi miệng ở một số người.




2. Bạn muốn tận hưởng hương vị món ăn chuẩn nhất

Một quá tŕnh tiêu hóa hoàn hảo bắt đầu từ hương vị và nước bọt. Nếu bạn không thường xuyên vệ sinh lưỡi, vị giác của bạn có thể bị sai lệch nghiêm trọng, thậm chí không thể nhận biết được mùi vị của thức ăn.

Việc cạo bỏ lớp vi khuẩn và chất bẩn trên lưỡi giúp khơi thông các điểm vị giác trên lưỡi và cho phép chúng ta có thể thưởng thức trọn vẹn hơn hương vị của món ăn.




3. Bạn muốn tăng cường hệ miễn dịch

Có thể bạn chưa biết, lưỡi là "lá chắn" đầu tiên trong hệ thống miễn dịch của con người. Nạo lưỡi giúp ngăn chặn độc tố bị tái hấp thu vào trong cơ thể, qua đó bảo vệ hệ thống miễn dịch của chính bạn.




4. Sức khỏe răng miệng sa sút, hăy chăm cạo lưỡi ngay

Khi răng miệng có nhiều triệu trứng không ổn như viêm nướu, viêm chân răng..., đó là lúc bạn cần quan tâm hơn tới sức khỏe răng miệng. Ngoài việc chăm chỉ đánh răng 2 lần/ngày hoặc sau khi ăn, bạn cần tạo thói quen luôn cạo lưỡi mỗi khi đánh răng để đảm bảo loại bỏ hoàn toàn vi khuẩn gây bệnh trong miệng.




Bởi lẽ, những mảng bám tích tụ lâu ngày trong răng, nướu hay lưỡi sẽ là những điều kiện thuận lợi gây nên nhiều chứng bệnh răng miệng không mong muốn như sâu răng, nhiễm trùng nướu hay tụt nướu.




5. Bạn muốn cải thiện sức khỏe tiêu hóa

Hệ tiêu hóa ảnh hưởng rất nhiều bởi con đường ăn uống. Khi miệng là bộ phận đầu tiên trong dây chuyền tiêu hóa của cơ thể gặp vấn đề, nó cũng kéo theo nhiều chứng bệnh liên quan.

Do đó, cạo lưỡi sẽ làm sạch bề mặt lưỡi, bộ phận tiếp xúc nhiều với thức ăn nhất và giúp tránh những chất độc có thể tác động xấu tới hệ tiêu hóa. Chưa kể cạo lưỡi c̣n kích thích sản sinh nước bọt và agni (năng lượng trao đổi chất của hệ tiêu hoá, yếu tố chủ yếu tạo nên sức khỏe) giúp bảo vệ hệ tiêu hóa luôn khỏe mạnh.


Cạo lưỡi sao cho đúng và hiệu quả?

Các nha sỹ thường khuyến cáo mọi người nên vệ sinh răng miệng thường xuyên, đặc biệt vào hai thời điểm sáng và tối. Cạo lưỡi cũng được khuyến cáo nên được thực hiện đồng thời trước khi đánh răng.






Ảnh dụng cụ cạo lưỡi




Bạn có thể sử dụng các dụng cụ đơn giản để cạo lưỡi, chẳng hạn một thanh kim loại hoặc nhựa mỏng, dài và có thể uốn cong được theo h́nh chữ U. Nếu không thể tự chế, bạn có thể t́m đến các cửa hàng thuốc, trung tâm y tế, pḥng khám nha khoa để mua dụng cụ cạo lưỡi chuyên dụng.




Cách cạo lưỡi vô cùng đơn giản, bạn chỉ cần uốn cong hai đầu của dụng cụ, sau đó nhẹ nhàng cà lên bề mặt lưỡi theo chiều hướng ra ngoài. Lưu ư nên cạo tới phần sâu nhất của cuống lưỡi càng tốt. Tuy nhiên cũng không nên quá sâu v́ có thể gây nên hiện tượng buồn nôn. Có thể cạo nhiều lần cho đến khi cảm thấy lưỡi đă sạch, nhưng không cạo mạnh quá và nhiều quá sẽ gây rát lưỡi.


Cuối cùng hăy luôn ghi nhớ rửa sạch và sử dụng đều đặn dụng cụ cạo lưỡi như một thói quen hàng ngày để đảm bảo sức khỏe tốt nhất.




Mai Huyền

vnreview.vn

florida80
06-25-2019, 20:05
Năm Tháng Bể Dâu, Chỉ Mong Khi Già Yếu Có Một Người Ngồi Bên Và Hỏi: "Ḿnh Ơi, Ông Có Mệt Không?"

Trên chuyến tàu tết, tôi ngồi gần một đôi vợ chồng già. Cụ ông đă khá yếu rồi, thuốc trợ tim và hộp xịt hen suyễn luôn kè kè bên cạnh. Tai cụ h́nh như cũng đă lăng, phải dùng đến máy trợ thính.




Đi đường khá xa, cụ ông có vẻ rất mệt, nhưng không thấy ông kêu ca lời nào, chỉ chăm chú nh́n vào bà. Thi thoảng tôi lại nghe ông ân cần hỏi:

– Bà có mệt không? Có cần nằm không th́ tôi xuống đất ngồi để bà nằm ghế.

Bà chỉ lẳng lặng lắc đầu, rồi lại nh́n ra phía cửa. H́nh như bà không để ư nhiều lắm đến sự quan tâm của ông.

Thế nhưng, chốc chốc ông lại nắm lấy tay bà hỏi:

– Bà có mệt không? Có cần nằm không?

Bà vẫn lắc đầu không nói ǵ. Đoạn bà mệt, gục đầu vào vai ông ngủ. Tôi để ư kể từ lúc đó, ông không hề cựa ḿnh.




Tôi đến gần hỏi cụ ông rằng hai người lấy nhau bao lâu rồi? Ông bảo ông cũng không nhớ rơ lắm. Từ lâu lắm rồi. Giờ bà ấy già, bị mắc chứng mất trí nhớ, c̣n không nhận ra ông là ai nhưng vẫn ở bên ông v́ cảm giác ông quen quen hơn những người khác.


Nói đoạn ông lại đưa cánh tay kia lên, khẽ đỡ đầu cho bà khỏi gục xuống.






Giờ bà ấy già, bị mắc chứng mất trí nhớ, c̣n không nhận ra ông là ai nhưng vẫn ở bên ông v́ cảm giác ông quen quen hơn những người khác. (Ảnh: Facebook)




Tự nhiên tôi nhớ có lần lần vợ tôi xem xong một bộ phim Hàn Quốc, bỗng quay sang hỏi:

– Ḿnh ơi! Nếu sau này em già mà bị mất trí nhớ, anh có dắt em ra ngoài đường bỏ em không?

Lúc đó tôi nổi giận hét lên:

– Vợ với con. Ăn nói liên thiên. Xem phim cho lắm vào rồi lo vớ lo vẩn.

Cô ấy im lặng không dám nói ǵ, mặt buồn thiu. Chắc trong ḷng mong tôi nói “Anh sẽ giống như anh chàng trong phim, chăm sóc cho vợ đến hết đời”.






Hôm nay gặp hai cụ, tôi mới hiểu, cuộc đời chuyện ǵ cũng có thể xảy ra. Bây giờ đang trẻ trung khoẻ mạnh th́ c̣n lớn tiếng lắm. Mai này chân chậm mắt mờ, lú lẫn già cả, cũng chỉ mong có một người thật ḷng ở bên chăm sóc, nắm tay nhau cho đến lúc hơi tàn sức kiệt.






Mai này chân chậm mắt mờ, lú lẫn già cả, cũng chỉ mong có một người thật ḷng ở bên chăm sóc, nắm tay nhau cho đến lúc hơi tàn sức kiệt.

florida80
06-25-2019, 20:08
Người Xưa Nói Tích Đức, Tích Âm Đức. Vậy Thế Nào Là Âm Đức, Dương Đức



Từ nhỏ chúng ta vẫn thường nghe ông bà căn dặn: “Phải tích âm đức, không cho ḿnh th́ cũng là cho con cháu”. Nhưng thế nào gọi là âm đức và dương đức?




Thế nào là âm đức, dương đức?

Làm việc tốt để người khác biết gọi là “dương đức”. Dương đức phúc báo nhanh, người ta sẽ ca ngợi bạn, tuyên dương bạn, báo đáp bạn bằng vật chất hoặc khen thưởng biểu dương. Dương đức đă được báo đáp rồi th́ sẽ hết.




Làm việc tốt mà không để người khác biết gọi là “âm đức”. Âm đức dù không được ai biết đến, không được ai biểu dương, nhưng phúc báo lớn, tích được lâu dài.




Đừng sợ làm việc tốt th́ sẽ phải chịu thiệt. Hành thiện sẽ tích đức, đức ấy vĩnh viễn là của bạn, người khác không thể trộm được, không thể cướp được. Tự ḿnh tu đức th́ tự ḿnh được phúc báo, v́ đức là một loại năng lượng. Tuy đức nh́n không thấy, sờ không được, nhưng không lúc nào và không nơi nào là không tồn tại.




Dương đức không lâu dài, đa số là tùy theo việc làm tốt mà nhận được phúc báo ngay trong đời. Âm đức tích được lâu, hơn nữa càng tích càng lớn, càng tích càng dày, c̣n có thể để lại phúc trạch cho cháu con. Do đó làm việc thiện th́ nên xuất tự đáy ḷng, không nên truy cầu để người khác biết.






Người xưa rất coi trọng âm đức, cho rằng âm đức mới là trân quư có giá trị thực tế đối với sinh mệnh. (Ảnh: yczihua.com)





Người xưa rất coi trọng âm đức, cho rằng âm đức mới là trân quư, c̣n dương đức chỉ là một chút hư danh, không có giá trị thực tế đối với sinh mệnh.




Phúc Âm Matthew 6 trong Kinh Thánh luận về thí xả

Phúc Âm Matthew 6 viết: “Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng. Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đă được phần thưởng rồi. C̣n anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những ǵ kín đáo, sẽ trả lại cho anh”.




Dương ác và âm ác

Làm việc xấu để người khác biết gọi là dương ác. Dương ác khi bị người khác biết là đă báo ứng rồi, sau khi báo hết th́ không c̣n nữa. Những việc xấu đă từng làm th́ không nên giấu giếm, bởi càng có nhiều người biết th́ càng tốt. Tại sao? Báo hết rồi th́ sẽ không c̣n ác nữa. Do đó Phật Pháp, Đạo Pháp và Cơ Đốc giáo đều giảng sám hối, hễ sám hối th́ tội nghiệm sẽ dần tiêu tan.




Vậy sám hối là ǵ? Chúng ta thành tâm hướng tới Thần nói ra những lỗi lầm ḿnh đă phạm, cảnh tỉnh những hành vi của ḿnh, không làm việc xấu nữa, sửa đổi quy chính tư tâm dục vọng của ḿnh, gắng hết sức làm việc tốt, đó gọi là sám hối chân chính.




Có người tùy ư hành ác, cũng đến giáo đường sám hối, hoặc đến chùa, nhà thờ quyên tặng, sau đó về nhà tiếp tục làm việc ác như xưa. Người như thế th́ hễ thời khắc đến, ác báo liền giáng xuống.

Xúi giục thị phi, phỉ báng sau lưng, hủy hoại danh dự người khác, v.v. đều là âm ác. Người làm loại việc ác này nếu tích lại rất lâu mà không hoàn trả, đến lúc quá lớn rồi th́ ác báo cũng rất lớn. Lớn nữa th́ dẫu phải chịu tội trong địa ngục họ cũng không trả hết.




Lăo Tàn du kư – hồi thứ 8

Trong tiểu thuyết “Lăo Tàn du kư” của nhà văn Lưu Ngạc có đoạn:

Diêm Vương nói:

“Trộm danh dự người, tội rất lớn, hủy hoại danh dự người, tội càng lớn hơn. Hủy hoại danh dự người tại sao tội lại lớn thế này? V́ đại kiếp nạn trên thế gian đại đa số đều bắt đầu từ đây. Người hủy hoại danh dự người khác mà nhiều th́ thế giới này sẽ bất phân trắng đen. Thế giới bất phân trắng đen th́ người tốt ngày một ít, kẻ ác ngày một nhiều, ắt sẽ khiến nhân chủng tuyệt diệt mà thôi.

Do đó Âm tào rất hận loại người này, họ không chỉ phải chịu ma nạn gấp mấy trăm lần, mà c̣n bị đưa đến các địa ngục khác nhau để chịu tội.






Ngươi hăy nghĩ về loại người này, họ không muốn làm một chút việc tốt nào. Việc tốt mà người ta làm, họ lại dùng lời xảo ngôn nói thành việc xấu. Việc xấu mà họ làm, lại dùng xảo ngôn nói thành việc tốt, do đó phóng túng không e dè ǵ mà không việc ác nào không làm”.




Eisenhower hành thiện đă tránh được sát thủ của Hitler

Vào thời chiến tranh thế giới thứ hai, vị thống soái tối cao của quân đồng minh châu Âu là Eisenhower v́ hào hiệp giúp đỡ đôi vợ chồng già người Pháp mà đă tránh được đ̣n ám sát của Hitler.

Khi đó, Eisenhower đang ngồi xe trở về tổng bộ để tham gia hội nghị quân sự khẩn cấp. Hôm ấy tuyết rơi đầy trời, tiết trời lạnh buốt, chiếc xe phóng như bay trên đường.


Bỗng Eisenhower thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi bên đường, lạnh cóng run lẩy bẩy. Ông bèn bảo viên quan phiên dịch xuống xe hỏi sự t́nh. Một vị tham mưu vội vàng nhắc nhở: “Chúng ta c̣n phải đến tổng bộ cho kịp giờ họp, những sự t́nh loại này nên giao cho cảnh sát địa phương xử lư th́ hơn”.

Eisenhower nói: “Nếu đợi đến khi cảnh sát đến, đôi vợ chồng già này đă chết rét lâu rồi”.

Th́ ra, đôi vợ chồng đang đến thăm con trai ở Paris, v́ giữa đường xe chết máy nên mới bị kẹt lại giữa tuyết trắng mênh mông, không có cách nào di chuyển được.

Eisenhower lập tức mời họ lên xe, đưa đôi vợ chồng già đến nhà con trai họ ở Paris rồi mới vội vàng về tổng bộ.


Điều khiến Eisenhower không thể ngờ tới là, hành động vô tư vừa rồi lại giúp ông tránh khỏi một kiếp nạn mất mạng.

Th́ ra hôm đó, quân đánh chặn của Hitler đă mai phục sẵn trên đường, chỉ đợi xe của Eisenhower đến sẽ lập tức ám sát. Hitler đă sắp đặt mọi việc đâu vào đấy, đoán định Eisenhower nhất định sẽ chết.

Hitler không ngờ rằng việc thiện của Eisenhower lại khiến mọi tính toán sắp đặt của ḿnh bị phá sản hoàn toàn. Nhưng nào có biết rằng, Eisenhower v́ cứu giúp cặp vợ chồng già mà đă thay đổi tuyến đường, tránh được kiếp nạn. Nếu không như vậy, th́ sau này nước Mỹ đă không có vị tổng thống thứ 34 – Dwight D. Eisenhower.


Rất nhiều người b́nh luận: Nếu không nhờ việc thiện của Eisenhower th́ lịch sử chiến tranh thế giới thứ 2 có lẽ đă được viết lại.



Người xưa nói: “Phúc ở tích thiện, họa ở tích ác”. Người có thiện niệm, Trời ắt cho phúc báo, nữa là việc lớn liên quan đến nhân mạng.






Vị thống soái tối cao của quân đồng minh châu Âu Eisenhower. (Ảnh: ufoviral.com)







Âm đức rất quan trọng, làm thế nào để tích âm đức?

Bất kể địa vị xă hội cao hay thấp, có tiền hay không có tiền, chỉ cần trong ḷng có thiện lương th́ con người sẽ làm việc thiện, làm việc thiện th́ tự nhiên sẽ tích âm đức.




Người có quyền có thể điều hành đất nước, làm lợi cho nhân dân, lợi cho quốc kế dân sinh. Giống như Phạm Trọng Yêm khi làm tể tướng đă cứu tế học tṛ, giảm thiểu lao dịch, dựng các nghĩa điền (ruộng công ích), hành thiện ân trạch khắp thiên hạ.




Người có tiền có thể làm các việc thiện lớn như cứu tế nạn đói, quyên tặng áo rét, mở trường học, cứu giúp trẻ mồ côi, giúp người già không nơi nương tựa và người tàn tật.

Người ít tiền có thể làm việc thiện nhỏ, tùy theo sức của ḿnh mà dùng thiện tâm để giúp đỡ người khác.




Chỉ cần có thiện tâm th́ sẽ thấy xung quanh có rất nhiều việc thiện đang chờ bạn: ngồi xe nhường chỗ, quét dọn vệ sinh môi trường xung quanh, nhặt được của rơi trả lại người mất, đối xử với người lễ độ ḥa ái, hiếu kính với bề trên, khoan dung với kẻ dưới, v.v. Đó đều là tích âm đức.




Cuộc đời vô thường, chỉ có thiện, ác theo thân ḿnh. Tu thiện tích phúc, làm ác rước họa. Vậy chúng ta có nên v́ hạnh phúc bản thân và con cháu đời sau mà nỗ lực tích âm đức hay không?






Theo Soundofhope
Kiến Thiện biên dịch

florida80
06-25-2019, 20:09
Những Giọt Nước Mắt Rơi Trên Nỗi Đau Người Đi Làm Nô Lệ - Nguyễn Vĩnh Long Hồ (Danlambao)









Những công nhân XKLĐ sang Malaysia làm việc, họ bị lực lượng bảo vệ, tịch thu hết giấy tờ tùy thân, sống lang thang đầu đường xó chợ, không tiền mua vé máy bay hồi hương, một số người bị cảnh sát Malaysia bắt giam như một tội phạm, một số phụ nữ phải sa chân vào chốn lầu xanh rẻ tiền để sống lây lất qua ngày trên xứ người, nên có một số chị em vướng phải bệnh AIDS chết bỏ thay nơi xứ lạ quê người đă nói lên thảm cảnh địa ngục trần gian, tủi nhục và phẫn hận của người công nhân XKLĐ Việt Nam, thân phận của họ không khác ǵ thân phận của người Phi Châu bị bán làm nô lệ ở Tân Thế Giới vào thời xa xưa...


*

Vào thế kỷ thứ 15, bọn con buôn Tây Ban Nha bắt cóc người Phi Châu, rồi chở họ đem bán cho Tân Thế Giới làm nô lệ. Người nô lệ da đen bắt đầu vào Hoa Kỳ từ năm 1696. Thảm cảnh người nô lệ da đen kéo dài kiếp sống nông nô trong các đồn điền miền nam Hoa Kỳ là địa ngục trần gian, nó thách thức lương tâm người Mỹ chân chính và họ phải chấp nhận nội chiến để giải quyết vấn nạn của lương tâm.




Vào cuối thập niên của Thế kỷ thứ 19, vua nước Bỉ là “King Leopold II” dùng quân đội đi săn lùng dân bản xứ “Congo” làm nô lệ, cạo mủ cao su hoang dă trong rừng cho đến khi kiệt sức và cứ thế hàng hàng lớp lớp người nằm xuống. Khoảng 10 triệu người đă chết trong rừng núi hoang dă. Ông ta thu được một tài sản khổng lồ trên xương máu của người nô lệ Congo.




Hannah Arendt viết trong cuốn: “The Origins of Totaliarianmism” (Những cội nguồn của chủ nghĩa toàn trị) đưa ra con số phỏng đoán là 12 triệu người Congo đă chết. Khi Mobutu Sese Seko trị v́ từ năm 1965-1997, đổi tên nước là Zaire và đ̣i đất nước trả ơn ông ta là 4 tỷ USD, hơn mấy lần tài sản của vua Bỉ Leopold II vào lúc đó. Bạo chúa Mobutu, gia đ́nh và đám viên chức cận thần trong chính quyền thối nát đă vắt cạn kiệt sinh lực của xứ sở họ c̣n thê thảm hơn thời kỳ 80 năm dưới chế độ thực dân thuộc địa.




H́nh thức buôn nô lệ vào Thế kỷ 21 vẫn c̣n tồn tại ở nước VNCS dưới h́nh thức buôn nô lệ kiểu mới, thủ đoạn bóc lột sức người lao động nghèo tinh vi hơn, tàn nhẫn hơn, ĐCSVN gọi đó là “xuất khẩu lao động”. Con người được xuất khẩu ra nước ngoài làm nô lệ không cần phải đông lạnh như con tôm, con cá. Xuất khẩu lao động được ĐCSVN xem là một quốc sách, một “cơ hội vàng” để tập đoàn Mafia CSVN vắt cạn kiệt sinh lực đất nước c̣n dă man và tàn nhẫn hơn cả vua Bỉ King Leopold II & tập đoàn gia đ́nh trị Mobutu Sese Seko.




Ngày 6/12/2012, dưới sự chủ tŕ của Phó chủ tịch Hoàng Ngọc Thanh - Tổng Liên đoàn Lao Động VN (TLĐLĐVN) - tổ chức Hội Nghị Tổng kết 4 năm công tác tuyên truyền, phổ biến giáo dục... Mục tiêu của “Đề án 3” do chính phủ giao cho TLĐLĐVN là đến hết năm 2012, phải phấn đấu đạt chỉ tiêu 70% tức 4 triệu công nhân xuất khẩu lao động.




Theo báo cáo của Tổ chức Walk Free Foundation, “The Global Slavery Index 2013” th́ Việt Nam có 248.705 người VN được xem là nô lệ. Tổ chức WFF hy vọng việc công bố bản báo cáo nầy sẽ giúp các nước nghèo theo dơi và giải quyết nạn nô lệ thời hiện đại mà tổ chức nầy gọi là một “Tội ác được bao che”. Nô lệ thời hiện đại là h́nh thức nô lệ kiểu xa xưa, cộng với những thảm cảnh lao động khổ sai để trừ nợ, ép buộc những cuộc hôn nhân, buôn bán trẻ em, buôn người và lao động cưỡng bách.




Theo RFA đưa tin ngày 1/11/2013, tổng số người lao động VN được xuất khẩu đi làm nô lệ ở nước ngoài trong 10 tháng đầu năm 2013 là 70.200 người. Như vậy, con số trên đă gần đạt ngưỡng 80.000 như mục tiêu do ĐCSVN đặt ra. Chỉ riêng trong tháng 10 đă có gần 7.500 lao động được xuất khẩu.




Trong năm 2012, VN đă gởi đi tổng cộng xuất khẩu khoảng 80.000 lao động làm việc tại các thị trường châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Malaysia chiếm đến 70%. Theo Cục Quản lư Lao động nước ngoài, hiện tại có tới 4.500.000 người VN bị xuất khẩu đang làm nô lệ ở 100 quốc gia khác nhau. Ngược lại, có khoảng trên 1.000.000 công nhân Tàu khựa sang VN làm lao động chui...




ĐCSVN rất phấn khởi vào WTO, xem như cơ hội bằng vàng cho XKLĐ ồ ạt ra nước ngoài làm nô lệ để kiếm ngoại tệ. Năm 2004, các doanh nghiệp đă xuất khẩu được 67.000 lao động (vượt chỉ tiêu 7.000 người), hàng năm con số tăng dần đến mức độ chóng mặt là 4.500.000 có mặt trên 100 quốc gia khác nhau.




Đối với ĐCSVN, việc xuất khẩu lao động là một h́nh thức kinh doanh “không cần vốn”, một dịch vụ vô cùng béo bở nên Đảng và Nhà nước CSVN quyết liệt bám chặt lấy để khai thác và bóc lột xương máu mồ hôi và nước mắt của giai cấp công, nông dân Việt Nam trên địa bàn toàn quốc một cách khốc liệt. Thủ đoạn gian ác của bọn đầu gấu lănh đạo ĐCSVN c̣n xảo quyệt và tinh vi hơn gắp mấy lần Vua Bỉ Leopold II và bạo chúa Mobutu. Xương máu của người nghèo khổ VN đang bị vắt cạn kiệt dưới ba tầng áp bức và bóc lột dưới chế độ CSVN.




Bởi chế độ độc tài toàn trị bất lực v́ quốc nạn tham nhũng hết thuốc chữa, không c̣n khả năng lănh đạo trong việc quản trị đất nước, không tạo nỗi công ăn việc làm cho người dân trong nước, nên người nghèo nào cũng muốn bán sức lao động làm việc cho các công ty hăng xưởng nước ngoài và đều phải miễn cưởng chịu chi một khoảng tiền hối lộ cho các cơ quan chính quyền liên hệ và bọn môi giới, bọn c̣ mồi mới giành được một chỗ bán thân, t́nh nguyện đi làm nô lệ xứ người.




Cục Quản lư Lao Động với nước ngoài trực thuộc Bộ Lao động - Thương binh & Xă hội chuyên lo dịch vụ XKLĐ. Ngoài ra, một nghiệp vụ XKLĐ của QĐNDVN cũng rất quan trọng, nó trực thuộc Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc Pḥng. Bạo quyền CSVN là bọn “ngồi mát ăn bát vàng” vừa ăn hối lộ, vừa thâu lợi nhuận từ các hợp đồng XKLĐ với các đối tác nước ngoài, vừa ăn chận đô la của người XKLĐ từ nước ngoài gởi về.




Các công ty nước ngoài thuê mướn XKLĐ phải trả 40% cho nhà nước CSVN và 10% cho công ty môi giới. Thí dụ: Mức lương của một người XKLĐ tại Hàn Quốc là 600 USD/tháng. Sau khi trừ hết chi phí, phần c̣n lại là 300 USD. Trung b́nh một người công nhân lao động muốn bán thân làm nô lệ cho các công ty nước ngoài, họ phải làm việc ít nhất 2 năm mới trả hết số nợ vay lúc ban đầu, năm thứ ba mới có lợi nhuận th́ hợp đồng sắp hết hạn.




Hiện nay, Đảng & Nhà nước CSVN mở hết công suất hệ thống tuyên truyền, cơ quan tín dụng khuyến khích và động viên công nhân & nông dân nghèo vay tiền để làm thủ tục đi XKLĐ, làm bùng lên phong trào cực kỳ quy mô, săn lùng người lao động trong t́nh trạng thất nghiệp, không có công ăn việc làm, c̣n nông dân bị bọn cường hào ác bá địa phương cướp hết điền sản nên không c̣n đất cày. Chiến dịch săn lùng XKLĐ được phát triển rầm rộ như hiện nay, c̣n hơn cả thời bọn thực dân Tây Ban Nha săn đuổi người nô lệ da đen vào thế kỷ 15 & 16 để bán qua Tân Thế Giới.




Tính đến cuối năm 2012, trên toàn quốc đă thành lập “40 Tổ Tư vấn Pháp Luật”, có “154 doanh nghiệp” nhà nước chuyên làm dịch vụ XKLĐ và mạng lưới có trên “1.000 chi nhánh” hoạt động trên 45 tỉnh, thành phố... kinh doanh trên xương máu, mồ hôi và nước mắt của những người cùng khổ một cách tàn nhẫn.




Trong 4 năm qua (2009-2012), Tổng LĐLĐVN hỗ trợ kinh phí thành lập 40 tổ Tư vấn Pháp luật tại một số địa phương có đông công nhân lao động nghèo, sống trong các khu công nhân, khu cư xá ổ chuột... các tổ tư vấn lao động này phối hợp với công nhân tự quản khu nhà trọ để tuyên truyền pháp luật và quyền lợi cho công nhân vào giờ tan ca, giờ nghỉ trưa hoặc tại khu nhà trọ... điều quan trọng là cán bộ tư vấn pháp luật, vận động chủ nhân các hăng xưởng, cho họ tiếp xúc với giới công nhân lao động ngay tại cơ sở sản xuất. Qua đó, lựa chọn thời điểm thích hợp để tập hợp các công nhân lao động để giải thích chính sách XKLĐ của Nhà nước và giải đáp những thắc mắc nếu có.




Một trong những hoạt động tuyên truyền phổ biến của Tổng LĐLĐVN là hướng dẫn thành lập các tổ “công nhân tự quản”. Tính đến năm 2012, theo thống kê chưa đầy đủ, cả nước có trên 3.000 tổ công nhân tự quản đang hoạt động. Riêng tại Sài G̣n có trên 2.400 tổ. Thông qua các tổ công nhân tự quản, khu nhà trọ, phối hợp với công an khu vực, các ngành nghề tổ chức, các hoạt động tuyên truyền pháp luật cho công nhân XKLĐ tại các địa phương có đông công nhân lao động.

florida80
06-25-2019, 20:10
Công nhân XKLĐ đi làm nô lệ xứ người bị ngược đăi tàn tệ:




Chính những người XKLĐ này là nhân chứng, chứng kiến cảnh bị đày ải như nô lệ của nhau và đă được bày tỏ để cảnh báo những người nào muốn bán thân đi làm nô lệ xứ người. Sau đây chỉ là những trường hợp điển h́nh.




Nam Hàn:

Các công ty Nam Hàn chỉ sử dụng công dân VN vào các ngành hóa chất độc hại để bảo vệ sức khỏe cho công nhân bản xứ. Ngành công nghiệp đó gọi là 3D: “Difficult - Dirty - Dangerous” (khó khăn- dơ bẩn - nguy hiểm). Cực nhọc và nhục nhă nhất là làm phu trên các tàu đánh cá của họ. Họ phải làm quần quật liên tục từ 24 tới 36 tiếng và chỉ nghỉ được 4 tới 5 tiếng. Nếu làm việc liên tục 48 tiếng th́ được nghỉ 6 tiếng. Khủng khiếp nhất là làm việc từ 13 tới 16 tiếng liên tục trong các hầm nước đá lạnh dưới -60 độ âm. Có người chịu không nổi phải sặc máu mũi, máu họng trào ra tại hầm nước đá. Ngoài ra, các tên “cọp rằn” dữ dằn như cọp, lúc nào cũng lăm le gậy sắt, sẵn sàng đập, quất vào những người nô lệ Việt Nam không thương xót.




Chắc hẳn chúng ta chưa quên vụ chủ hảng may “Darwoosa” của Đại Hàn trên đảo Samoa trước đây đă bị chánh phủ Hoa Kỳ bỏ tù v́ quịt lương của 250 thợ VN và đánh đập, giam giữ trái phép, bớt khẩu phần ăn và chỗ ở cho công nhân VN theo tiêu chuẩn súc vật.




Mă Lai:

Vô địch man rợ nhất, có lẽ thuộc về công ty Yikon Jenellry Industry ở Malaysia. Trong lúc đang làm việc, 3 nữ công nhân VN tên Nguyễn Thị Sữa, Trần Thị Điểm và Hồ Ngọc Dương bị một nhóm người quản lư của Yikon gọi lên pḥng làm việc. Sau đó dùng hành động bạo lực, túm tóc lôi kéo, đánh vào mặt, đạp vào ngực bụng, có người bị đánh đến ngất xỉu rồi mới gọi cảnh sát tới áp giải, đưa ra sân bay trục xuất về VN, mà trên người chỉ có một bộ đồ công nhân đang mặc mà thôi. Lư do, họ chỉ yêu cầu tăng thêm giờ để bảo đảm thu nhập mà họ bị ép vào tội đ́nh công.




Không thấy công ty XKLĐ tên Sovilaco (Quận 3) giải quyết quyền lợi và sứ quán VN tại Malaysia không dám lên tiếng phản đối để giúp công nhân XKLĐ khiếu nại chủ hăng Yikon. Vô trách nhiệm đến thế là cùng v́ tiền thầy đă bỏ túi, c̣n sống chết mặc bây!




Hiện nay, có khoảng trên 120.000 công nhân XKLĐ Việt Nam đang lao động theo hợp đồng tại xứ sở man rợ này. Ngay khi đặt chân tới phi trường, mọi giấy tờ tùy thân của họ đều bị tịch thu; v́ vậy, trong thời gian làm việc, nhiều công nhân VN bị chủ nhân Mă Lai tha hồ đánh đập họ tàn nhẫn như súc vật, bỏ đói, khủng bố tinh thần, sách nhiễu t́nh dục. Ngoài ra, giới chủ nhân c̣n khất nợ, cuối cùng quịt nợ bằng cách sa thải họ không có lư do, rồi mới báo cho cảnh sát. Theo luật tại Malaysia, các công nhân không có giấy tờ tùy thân sẽ thành những người cư trú bất hợp pháp và sẽ bị trục xuất trong 24 giờ nên họ không cách nào khiếu kiện bọn chủ nhân mọi rợ để đ̣i lương.




Tờ The Star của Malaysia số ra tháng 3/2 đưa tin về thảm cảnh của 42 người phụ nữ XKLĐ Việt Nam, sống tại thành phố George Town, bán đảo Penang, Malaysia. Họ sống trong một căn hộ 4 pḥng, mỗi pḥng chỉ đủ chỗ cho 5 người và tất cả chỉ có một chỗ đi vệ sinh duy nhất. Họ từ VN sang Malaysia lao động nhưng đang không có việc làm, không có tiền gởi về nhà trả nợ và giúp gia đ́nh trong khi hộ chiếu đă hết hạn.




Đây không phải là lần đầu tiên báo chí nói về cuộc sống bi kịch của công nhân XKLĐ Việt Nam ở Malaysia. Nếu tiếp tục ở lại th́ phải đối diện với muôn vàn khó khăn, nhất là trong hoàn cảnh cư trú bất hợp pháp mà muốn trở về nước càng khổ nhục hơn v́ nợ nần chưa trả, nên họ phải nhắm mắt buông xuôi với kiếp sống phiêu bạc giang hồ. Nữ công nhân XKLĐ Việt Nam phải làm nghề mại dâm rẻ tiền để mưu sinh, đó là nghề rất phổ biến ở Malaysia.




Một Đại biểu Quốc hội chất vấn Bộ Lao động - Thương binh - Xă hội vô cảm. Nguyễn Thanh Ḥa, Thứ trưởng bộ nầy tiết lộ từ năm 2004 đến nay có khoảng 400 ca đột tử, trung b́nh cứ 6 người th́ có 1 người XKLĐ chết. Ông cho biết: “Hiện nay có khoảng 120.000 người XKLĐ đang làm việc tại Malaysia, nguyên nhân chất lượng khám sức khỏe kém, không quen với nếp sống đô thị hiện đại, tác phong làm việc công nghiệp nên thường xảy ra tai nạn lao động, tai nạn giao thông? Tất cả đều chối bỏ sự thật là công nhân XKLĐ bị ngược đăi, hành hạ và làm việc quá sức lao động, bằng chứng là có người bị đột tử trong nhà vệ sinh.




Đài Loan:

Các hăng Đài Loan đối xử với công nhân XKLĐ Việt Nam tàn nhẫn không thua Đại Hàn và Malaysia. Hăng Bi - Shiang Enterprise tại làng Sha-Kun, thành phố Hsinchu chuyên sản xuất xe lăn bán sang Canada & Pháp. Ngoài công nhân địa phương, họ mướn thêm 18 nữ công nhân XKLĐ Việt Nam. Theo sự tố cáo của Linh mục Peter Nguyễn Văn Hùng, Giám đốc Hope Worker’s Center tại Chungli: Các nữ công nhân VN bị cấm ra khỏi hăng sau giờ làm việc, ngày nghỉ không được thăm viếng bạn bè.




Theo luật lao động, công nhân được cung cấp chỗ ở và thức ăn miễn phí, nhưng bọn chủ nhân tự động trừ tiền mua thực phẩm mỗi tháng 2.500 Đài tệ. Hăng chỉ trả lương công nhân 3 tháng/ một lần; thay v́ phải trả hàng tháng theo đúng luật. Mỗi cô thợ VN đă bị chủ hăng bắt buộc phải hầu bàn cho các công nhân Đài Loan như bọn đầy tớ hầu hạ bọn quí tộc Đài Loan thời phong kiến.




Vào tháng 2/2005, chính quyền Costa Rica cho biết 6 thủy thủ người VN trong một tàu cá Đài Loan đến cảng Puntarenas đă bỏ trốn khỏi tàu. Họ đă tố giác rằng, họ đă bị tên thuyền trưởng Đài Loan ngược đăi, đánh đập, tra tấn dă man và nhờ chánh quyền sở tại bảo vệ an ninh cho họ. Chỉ huy trưởng sở tại là Luis Diego Solano cho biết, không ai muốn ở lại Costa Rica mà muốn trở về VN. Điều kiện sống và làm việc trên các tàu cá Đài Loan nổi tiếng là tàn tệ, năm nào cũng có những thủy thủ trên tàu đánh cá nổi loạn, cướp tàu, thậm chí giết cả thuyền phó, như vụ xảy ra năm 2002 trên chiếc “Full Means 2” ngoài khơi biển Hawaii.




Ngày 5/10/2009, các thủy thủ VN nổi loạn trên tàu cá Đài Loan tại Nam Phi, đă dùng dao uy hiếp thuyền trưởng và sau đó bị cảnh sát Nam Phi bắt giữ. Cảnh sát Nam Phi ghi nhận rằng, họ làm như vậy v́ họ đă bị tên thuyền trưởng Đài Loan đánh đập họ vô cùng dă man trong nhiều tháng liền trên biển. 10 người trên tàu Balena đă trói thuyền trưởng và tấn công thuyền phó ngoài khơi biển Nam Phi. Các thủy thủ VN đă hành động trong cơn tuyệt vọng sau nhiều tháng bị thuyền trưởng người Đài Loan đánh đập và ngược đăi tàn tệ. Sự kiện đă xảy ra vào tháng 8/2013, có 4 thuyền viên XKLĐ Việt Nam tố cáo họ bị hành hạ như nô lệ và phải trốn khỏi tàu cá Hsieh Ta của Đài Loan ở vùng biển của Pháp và đă về tới VN vào tối 12/8/2013.




Theo tin của Vietnamese Missionaries in Taiwan, thân phận của các thiếu nữ XKLĐ sang Đài Loan làm công việc nội trợ (domestic helpers) hoặc giúp đỡ người già, bệnh nhân, các cô được gọi là “osin” thân phận đày tớ không hơn ǵ thân phận nô lệ, thật khốn khổ và nhục nhă, có khi c̣n bị sách nhiễu t́nh dục. Các cô phải làm việc quần quật từ 2, 3 giờ sáng đến 10 giờ đêm cực như một con chó... ăn phải ăn sau chủ nhà, thường là loại “cơm thừa canh cặn” của gia đ́nh nhà thải ra, dành cho người “osin” và cho chó ăn.




Số phận của người công nhân XKLĐ tại Đài Loan hoàn toàn lệ thuộc quyền sinh sát của người chủ của ḿnh v́ trong hợp đồng XKLĐ có khoảng ghi là: “Người công nhân hoàn toàn do chủ xử lư và sử dụng”. Nói trắng ra, đây là h́nh thức “bán đứng dân XKLĐ làm nô lệ cho ngoại nhân”, sống chết mặc bây của ĐCSVN. Người công nhân XKLĐ không có quyền đ̣i hỏi bất cứ điều ǵ, kể cả quyền xin chủ nhân đối xử với họ như một con người chớ không phải súc vật...




Saudi Arabia:

Ngày 1/1/2015, chị Vinh về tới Việt Nam. Chị Vinh kể: “Lúc sang làm việc cho chủ thứ hai, chị đă phải làm cả việc nhà của mẹ bà chủ, buộc phải dọn dẹp liên tục, ngày chỉ được ngủ 3-4 tiếng. Nếu mệt quá ngồi nghỉ th́ bị gọi chửi, có người bị chủ nhổ nước bọt lên đầu. Ăn chỉ có ăn cơm với ớt, không có thịt, có lúc phải nhặt xương trong thùng rác lên ăn. Không chịu nổi cảnh đời làm nô lệ, chị đ̣i về nước th́ bị chủ nhốt trong pḥng một tuần liền, không cho ăn uống. Chị Vinh c̣n bị chủ nhà cùng mấy người đánh đập, bỏ sỏi vào miệng, lấy lửa bật đốt trước mặt...”




Khi bị họ đánh đập tàn nhẫn, em gọi điện về cho chị Trang (Cty Vĩnh Cát). Chị Trang nói: “Muốn trở về nước phải nộp 58 triệu đồng,” em không chịu, chị ta nói: “Thế th́ đừng làm phiền chị ấy nữa!” Thế rồi, công văn số 259 ngày 10/12/2014 của Cty Vĩnh Cát cho rằng: “Chị Vinh muốn về nước, nhưng không muốn bồi thường, nên đă giở các chiêu tṛ, thủ đoạn... vu cáo chủ ngược đăi là không đúng”. Sau cùng, chị Vinh khẩn thiết đề nghị cơ quan chức năng kịp thời giải cứu nhiều nữ XKLĐ bị kẹt tại Saudi Arabia do không thể chịu đựng được cảnh bị ngược đăi, nhưng không thể về nước v́ gia đ́nh quá nghèo không có tiền nộp phạt cho Cty XKLĐ Vĩnh Cát.

florida80
06-25-2019, 20:11
Jordan:

Cuối tháng 2/2008, có một số nữ công nhân VN được XKLĐ sang Jordan bị đánh đập tàn tệ. Gần 200 công nhân VN được một hăng may mặc Đài Loan tên W&D Apparel qua môi giới ở VN đă được đưa sang ngoại ô Amman, thủ đô Jordan, với lời hứa sẽ trả 220 Mỹ kim/ tháng. Nhưng khi tới nơi, các công nhân XKLĐ bị tịch thu hết cả giấy tờ tùy thân, phải lao động 16 tiếng một ngày, chỉ được trả từ 80 - 150 USD/ tháng. Đa số các công nhân XKLĐ đ́nh công, chủ nhân người Đài Loan xua nhân viên bảo vệ với sự hổ trợ của cảnh sát sở tại hành hung dă man, kể cả những người đang nằm trên giường bệnh, có người bị chúng nắm đầu quật vào thành giường đến bất tỉnh.




Nô Lệ T́nh Dục:




Mới đây, mụ tú bà Trần thị Mỹ Phương và chồng là Tsai Hsein, người Đài Loan đă khai trước vành móng ngựa đă bán 126 cô gái VN sang Mă Lai với giá 1.800 USD một cô. Tại tỉnh Hà Tây, một cặp uyên ương buôn người tên Trần Thị T́nh và Phạm Thế Dân đă khai bán phụ nữ VN sang Hoa Lục với giá bèo 1 triệu đồng (50 USD) mỗi cô gái. Và số cô dâu VN tại Hoa Lục ước tính hàng trăm ngàn người. Trong số nầy, có không ít đă vào ḷ “mổ nội tạng” của bọn kinh doanh đẫm máu trên xác người.




Tờ báo Apple Daily Taiwan đưa tin: “Một cô dâu VN tên Tuân, 20 tuổi đă bị người chồng độc ác đâm kim vào các đầu ngón tay, rồi nhúng vào nước muối. Cô bị hắn lấy ná thung bắn vào mí mắt, đập bằng gậy và lấy dao cứa chằng chịt vào lưng. Theo hồ sơ của ṭa án, hung thủ tên Liu Cheng Chi, 39 tuổi và ṭng phạm cũng là vợ của y (giả ly dị) tên Lin Li Ju, v́ muốn có con trai nên cho Liu về VN cưới vợ.




Khi cô Tuân sang Đài Loan mới vỡ lẽ, họ vẫn sống chung với nhau th́ cuộc hành hạ bắt đầu. Ngoài chuyện bị đánh đập dă man, cô Tuân c̣n bị bỏ đói, một ngày chỉ ăn được một bữa cơm. Sau nửa năm bị cực h́nh tra tấn đủ mọi kiểu, cô chỉ c̣n 20 kg da bọc xương. Lin sợ cô chết nên chở cô bỏ giữa đường. Cô Tuân đă lết tới một tiệm ăn gần đó để xin ăn và may mắn được cảnh sát sở tại chở vào nhà thương cứu cấp.”




Tính đến năm 2006, tại Đài Loan có trên 100.000 cô dâu VN và công nhân XKLĐ, so với năm 1999 chỉ có 21 người. Hầu hết cô dâu VN là người ĐBSCL. Ê chề nhất là cảnh “chợ người”, các cô gái công nhân XKLĐ Việt Nam bất hạnh bị bày bán công khai, người ta tranh nhau trả giá, rồi th́ các cô bị lôi kéo, xô đẩy, sỉ vả, khinh bỉ, nhưng các cô cắn răng chịu đựng v́ các công ty môi giới XKLĐ của VN, họ chỉ cần thâu được lợi nhuận là họ phủi tay, họ bất cần thân phận người XKLĐ ra nước ngoài làm việc, sống chết mặc bây, không có ai bảo vệ họ.




Người nữ công nhân XKLĐ bị bày bán như một món hàng người nô lệ. Nhiều trường hợp mua vợ để thỏa măn thú tính như trường hợp cô PTT, 28 tuổi, quê ở Nghệ An, trong một tháng phải đi làm thuê cho 8 ông chủ. Chị bị luân phiên hăm hiếp mà không dám khai báo v́ công ty môi giới giữ hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của chị. Họ c̣n hù dọa sẽ trục xuất cô về VN. Nhiều công ty môi giới ở Việt Nam đă móc ngoặc với những công ty môi giới bên Đài Loan để họ tha hồ bóc lột sức lao động của công nhân XKLĐ Việt Nam và bảo đảm không bị thưa gởi hay phản đối v́ tiền vé máy bay, tiền nghĩa vụ, thủ tục lót đường lên đến vài ngàn đô la, nên khi họ gặp những chuyện áp bức, họ cũng không dám lên tiếng.

florida80
06-25-2019, 20:12
Cô dâu Việt Nam “for sale”:




Nhóm nghiên cứu thực trạng hôn nhân Đài Loan của viện Khoa Học Xă Hội tại Sài G̣n cho biết: “Qua cuộc phỏng vấn trực tiếp 200 cô gái từ 18 tới 21 tuổi, đang lập thủ tục lấy chồng Đài Loan, cho thấy 40% cô dâu VN chỉ học hết lớp 1 (có tới 8% mù chữ), c̣n lại học hết cấp II. Trên 63% cô dâu VN do môi giới qua đường dây “C̉”. Số tiền gia đ́nh mỗi cô dâu nhận được sau khi cưới khoảng 500 - 1000 Mỹ kim. Thời gian cô dâu VN gặp chú rể Đài Loan chỉ trong ṿng 1 tuần tới 3 tháng là cùng. Các chú rể Đài Loan ngang nhiên mua “cô dâu VN” một cách công khai, rồi đem về Đài Loan để biến cô dâu thành “nô lệ t́nh dục” cho cả gia đ́nh nhà họ, xài chán chê rồi bán cho lầu xanh ở Cao Hùng hay Đài Bắc, có khi bán cho các ḷ mổ nội tạng, chẳng những họ lấy được vốn mà c̣n được lăi “nhất bản vạn lợi”.

florida80
06-25-2019, 20:12
dâu VN ngay giữa Hội chợ Singapore làm cho các hội tranh đấu nữ quyền trên thế giới hết sức bất măn, khi nh́n thấy những người con gái VN bị đem ra làm những mối hàng bày bán như “thú vật” tại một hội chợ ở Singapore để quảng cáo cho chương tŕnh đi VN lấy vợ ở quốc gia nầy.




Gian hàng có bày hàng 3 cô gái VN mang tên “Trung tâm hôn nhân trái tim hạnh phúc”. Tại đây, có người đứng phân phát truyền đơn quảng cáo những dịch vụ như “Lấy vợ VN ngay tại chỗ với giá 9.000 đô la Singapore” hay dịch vụ sang trọng hơn lên đến 13.000 đô la Singapore. Bà Breama - Chủ tịch Hiệp hội Bảo vệ Nhân phẩm Phụ nữ tại Singapore - nói rằng: “Đây là một hành động không thể chấp nhận được,” bà kêu gọi. “Chính phủ Singapore phải có những biện pháp cụ thể để ngăn chận những việc này tái diễn và cho rằng, đây không khác ǵ như t́nh trạng buôn người mà thôi.

florida80
06-25-2019, 20:13
Người Tàu mua phụ nữ VN làm nô lệ t́nh dục và lấy nội tạng:




Theo bản tin Tân Hoa Xă, ngày 20/8, thông báo họ đang tiến hành điều tra vụ rất đông các cô gái VN trong khu làng thuộc huyện miền núi Song Phong trong tỉnh Hồ Nam bên Tàu bị mất tích. Gần đây, báo chí VN cũng đă nhiều lần đăng tin về những vụ lừa đảo thiếu nữ VN nhẹ dạ bán sang Hoa Lục làm gái măi dâm hoặc làm cô dâu, nhưng họ tránh né không muốn đề cập đế một thực tế ghê rợn là họ bị đánh cấp nội tạng đem bán.




Buôn bán “thận” là một nghề đang nở rộ và cực kỳ béo bở ở Đại Lục. Nguồn cung cấp nội tạng từ học viên Pháp Luân Công, tù h́nh sự, người vô gia cư và đặc biệt Việt Nam hiện nay là nguồn cấp nội tạng vô tận cho các bệnh viện chuyên mổ lấy nội tạng ở Đại Lục. Tính theo thời giá hiện nay, mua một cô dâu VN giá di động từ 1.000 - 2.000 USD là cùng, c̣n giá trẻ em từ 500 - 1500 USD. Đem họ về Đại Lục, bán lại cho các ḷ mổ nội tạng sẽ có thu nhập từ 80.000 - 100.000 USD cho 2 quả thận, đó là chưa kể những bộ phận khác như tim, gan sẽ được giá cao hơn. Hầu hết các dịch vụ mua buôn người đều diễn ra tại các tỉnh vùng biên giới phía bắc như: Hà Giang, Quảng Ninh, Lạng Sơn, Cao Bằng... với sự tiếp tay của chính quyền địa phương.

florida80
06-25-2019, 20:13
H́nh ảnh một cảnh sát Campuchia đang áp giải một bé gái VN 11 tuổi đời ra khỏi một động măi dâm tại “khu đèn đỏ” Tuol Kork, Nam Vang. Có 6 bé gái VN từ 11 - 13 tuổi đă được cứu ra khỏi khu nhà thổ nầy. Các em đều bị chở sang đây qua ngă Tây Ninh hoặc Châu Đốc do các đường dây buôn người ở Việt Nam vận chuyển.




Tại khu đèn đỏ Svay Pak, cảnh sát Campuchia cứu thoát được ít nhất 36 em bé VN bị cưỡng bách bán dâm, nhỏ tuổi nhất dưới 10 tuổi đời. Quận ven đô có 5,6 nhà chứa ở các đường hẻm trong khu ổ chuột. Ông Khut Sopheang (công tố viên địa phương) nói: “22 người có vẻ trẻ hơn 10 tuổi, trong nhà chứa khác có 9 đứa trẻ gái từ 6 - 9 tuổi. Vài bé gái khác có lẽ chỉ mới 5 tuổi. Các em khóc khi chúng tôi t́m thấy các cháu,” ông nói. “Có tới 70% gái măi dâm ở Campuchia đều là trẻ em VN, phần đông đến từ vùng ĐBSCL.”




Tại khu đèn đỏ ở Toul Kork hay Svay Pak, nơi nào cũng giống nhau. H́nh ảnh những em bé gái VN thật đáng thương, tuổi đời chừng 5 tới 7 tuổi, thân ḿnh mănh mai yếu đuối, đứng chen chúc sau một khe hở của căn pḥng dưới ánh đèn điện mờ mờ ảo ảo. Các em đang chờ cha, chờ mẹ, chờ chị, chờ anh tới đón các em về nhà? Không, không có một ai cho các em chờ đợi cả! Chỉ có những con yêu râu xanh rước các em đi vào địa ngục, các em sẽ bị chúng hành hạ thân xác đau đớn tột cùng, những cơn đau banh da xé thịt khi các em bị chúng phá hoại trinh tiết, các em nhỏ xấu số đáng thương phải tiếp khách từ 15 tới 20 lần một ngày. C̣n nỗi đau đớn nào dành cho các em bé VN đáng tội nghiệp kia?

florida80
06-25-2019, 20:14
Kết luận:




Đài VOA đưa tin ngày 20/6/2013, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công bố: “VN là điểm xuất phát của nhiều công nhân XKLĐ sang nhiều quốc gia trên thế giới như Đài Loan, Malaysia, Hàn Quốc... và nhiều người trong số đó phải làm việc như nô lệ khổ sai”.




Theo báo cáo “Phúc tŕnh thường niên về nạn buôn người”, nhiều công ty XKLĐ ở Việt Nam mà đa phần có liên hệ tới các “tập đoàn nhà nước”, cùng với các công ty trái phép đă lấy tiền môi giới đi XKLĐ ở nước ngoài với giá quá cao, khiến các công nhân vướng vào cảnh nợ nần chồng chất thuộc loại cao nhất trong các công nhân XKLĐ châu Á, nên họ buộc phải lao động khổ sai trong điều kiện rất tồi tệ để có tiền gởi về Việt Nam chỉ đủ để trả nợ.




Anh Trần Ngọc Sơn, một công nhân XKLĐ ở Nam Hàn cho biết: “Có nhiều công nhân XKLĐ phải bỏ ra rất nhiều tiền, quá nhiều so với quy định nhà nước,” anh nói. “Một số người nhà có điều kiện, họ không phải vay mượn. Nhưng, đối với một số gia đ́nh nghèo, không đủ chi phí trang trải, họ phải đi vay nặng lăi. Một số người đi theo các đường dây đưa người ra nước ngoài th́ họ phải chạy chọt này nọ.”




Phúc tŕnh c̣n cho biết, nhiều công ty tuyển dụng VN chỉ cho phép người công nhân XKLĐ, đọc các hợp đồng ngay trước khi lên đường đi làm việc ở nước ngoài và buộc một số công nhân phải kư vào các hợp đồng viết bằng một thứ ngôn ngữ mà họ không thể hiểu được, trong đó có điều khoản chết người như: “Người công nhân hoàn toàn do chủ xử lư và sử dụng” điều nầy có nghĩa người công nhân XKLĐ thuộc quyền sinh sát của giới chủ nhân và không được một ai trợ giúp khi xảy ra các t́nh huống bất ngờ như vậy.




Theo báo cáo của Trafficking in Person ngày 15/7/2013, một trong những vấn đề là các công ty XKLĐ và lực lượng c̣ mồi trung gian thường xuyên thu phí quá cao so với quy định của pháp luật và công nhân XKLĐ của các nước khác ở châu Á, khiến họ rơi vào cảnh nợ nần trong nhiều năm. Phần lớn trong số công nhân XKLĐ này muốn trở về VN sớm, thường th́ 1 hoặc 2 năm và họ không có đủ tiền để trả nợ. Ngoài ra, các nạn nhân XKLĐ thường bị tịch thu hết các giấy tờ tùy thân, hộ chiếu hoặc thường xuyên bị lực lượng môi giới dọa trục xuất họ, để buộc họ làm việc trong điều kiện tồi tệ với mức lương thấp hoặc không trả lương.




Cũng theo báo cáo nầy, rất nhiều công nhân trong số nầy trở thành nạn nhân buôn người bị hệ thống “c̣ mồi” vô lương tâm hay các ông chủ buộc họ phải làm công việc ngoài thỏa thuận ban đầu trong điều kiện bị bóc lột vô cùng. Nhiều công nhân buộc phải đóng tiền tuyển dụng lên tới 7.700 USD, khoản nợ nầy rất lớn đối với họ.




Itar-Tass ngày 10/7/2013, đưa tin: Cơ quan di trú Liên Bang Nga và cảnh sát đă đột kích một khu công nghiệp ở phía đông Matxcova, bắt giữ 250 người VN cư trú bất hợp pháp. Hồi đầu tháng 5, RIA Novosti cũng trích nguồn tin cảnh sát Nga, nói đă bắt giữ khoảng 500 người VN nhập cư trái phép, đang làm việc bất hợp pháp tại một xưởng may áo khoác ở làng Malakhovka, Matxcova. Trước đó không lâu, vụ 15 thiếu nữ VN bị lường gạt sang Nga với những lời hứa hẹn việc làm, nhưng thực tế bị đẩy vào ổ mại dâm của tú bà Thúy An, cũng được báo giới đưa tin. Năm 2012, có hơn 100 công nhân XKLĐ Việt Nam nghề may mặc đưa sang Nga và bị ép làm việc như nô lệ cho đến khi cơ quan di trú Nga giải cứu và đưa họ về nước.




XKLĐ là một dịch vụ kiếm ăn không cần vốn rất béo bở nên Đảng & Nhà nước CSVN và Bộ LĐ-TB-XH và 154 doanh nghiệp nhà nước của chế độ giữ chặt lấy cơ hội vàng để bóc lột tham nhũng thả giàn, ngồi mát ăn bát vàng làm giàu trên xương máu, mồ hôi, nước mắt của những công nông dân nghèo lại tàn mạt thêm. Ngoài các khoản chi phí tổng nộp cho nhà nước để giành một chỗ bán thân đi làm nô lệ để cho ngoại nhân chà đạp nhân phẩm mà c̣n phải hối lộ cho bọn môi giới và bọn c̣ mồi vô lương tâm.




Xin đồng bào trong nước sớm tỉnh táo từ bỏ ư định XKLĐ. Hăy nh́n những thảm cảnh của những người công nhân XKLĐ Việt Nam bị bọn chủ nhân nước ngoài ngược đăi, lao động khổ sai, đánh đập, bỏ đói, không trả lương hoặc trả thấp đủ sống cầm hơi để đủ sức lao động khổ sai cho chúng mà không có một ai can thiệp, bênh vực quyền lợi cho họ, v́ Đảng & Nhà nước CSVN đă đem con bỏ chợ, sống chết mặc bây v́ tiền thầy đă bỏ túi. Đừng trông mong ǵ các ṭa Đại sứ hoặc Tổng Lănh Sự hay Lănh Sự Quán Việt Nam ở hải ngoại can thiệp v́ họ đă nhận chỉ thị của ĐCSVN ngậm miệng ăn tiền.




Hăy nh́n những tấm gương của những công nhân XKLĐ sang Malaysia làm việc, họ bị lực lượng bảo vệ, tịch thu hết giấy tờ tùy thân, sống lang thang đầu đường xó chợ, không tiền mua vé máy bay hồi hương, một số người bị cảnh sát Malaysia bắt giam như một tội phạm, một số phụ nữ phải sa chân vào chốn lầu xanh rẻ tiền để sống lây lất qua ngày trên xứ người, nên có một số chị em vướng phải bệnh AIDS chết bỏ thay nơi xứ lạ quê người đă nói lên thảm cảnh địa ngục trần gian, tủi nhục và phẫn hận của người công nhân XKLĐ Việt Nam, thân phận của họ không khác ǵ thân phận của người Phi Châu bị bán làm nô lệ ở Tân Thế Giới vào thời xa xưa...




Trước khi kết thúc chủ đề của bài viết nầy, tôi xin mượn danh ngôn của nhà thơ Voloshin để nhắn gởi đồng bào trong và ngoài nước: “Hăy cho đi! Hăy nhường tất cả đi! Rồi bạn sẽ dành được tủi nhục, nghèo đói và làm tên nô lệ khốn khổ nhất.”




24.09.2016

Tổng hợp & nhận định

florida80
06-25-2019, 20:15
Very Important Lessons For All Ages







Someone has written these beautiful words. One must read and try to understand the deep meanings in them. They are like the Ten Commandments to follow in life all the time.




1. Prayer is not a "spare wheel" that you pull out when in trouble; it is a "steering wheel" that directs us in the right path throughout life.




2. Do you know why a car's WINDSHIELD is so large & the rear view mirror is so small? Because our PAST is not as important as our FUTURE. So, look ahead and move on.




3. Friendship is like a BOOK. It takes few seconds to burn, but it takes years to write.




4. All things in life are temporary. If the present is going well enjoy it, it will not last forever. If it's going wrong don't worry, it can't last long either.




5. Old friends are like Gold! New friends are Diamonds! If you get a Diamond, don't forget the Gold! Because to hold a Diamond, you always need a base of Gold!




6. Often when we lose hope and think this is the end, GOD smiles from above and says, "Relax, sweetheart, it's just a bend, not the end!




7. When GOD solves your problems, you have faith in HIS abilities; when GOD doesn't solve your problems HE has faith in your abilities.




8. A blind person asked St. Anthony: "Can there be anything worse than losing eye sight?" He replied: "Yes, losing your vision."




9. When you pray for others, God listens to you and blesses them; and sometimes, when you are safe and happy, remember that someone has prayed for you.




10. WORRYING does not take away tomorrow's TROUBLES; it takes away today's PEACE.

florida80
06-25-2019, 20:17
Một Quốc Gia Vô Pháp





Rải đinh trên một đoạn đường vắng để người đi đường hỏng lốp, phải vào tiệm để sửa và bị chặt chém giá trên trời. Chuyện này cả ba miền đều có.

Cố t́nh đâm vào xe người khác để ăn vạ tai nạn, đ̣i bồi thường với mức giá không tưởng và khi người bị va quẹt yêu cầu gọi công an th́ rút dao ra đe dọa, đ̣i đâm, chém. Chuyện này có trên cả ba miền.

Giả danh công an để đón xe qua đường, xin đểu bánh ḿ. Chuyện này có trên cả ba miền.




Cấm người khác đậu xe trên lề đường trước nhà và nếu ai đó vô t́nh đậu xe th́ có thể bị xịt sơn, bị đập bể kính, móp xe, bẻ gạt nước, chuyện này có trên cả ba miền và có cả điển h́nh là một ông tiến sĩ khá nổi tiếng ở Hà Nội xông ra bẻ gạt nước, đập bể kính xe.

Cả bốn chuyện trên đây đều nằm trong lĩnh vực giao thông và liên quan đến văn hóa đi đường. Và cả bốn chuyện trên đều biểu hiện một vấn đề rất rơ: Đất nước đă vô pháp đến tận chân tơ kẽ tóc. V́ sao?




V́ mỗi câu chuyện trên như một chiếc ch́a khóa hay một câu trả lời cho sự vô pháp tại Việt Nam. Chỉ cần đặt câu hỏi cho mỗi câu chuyện th́ sẽ thấy ngay vấn đề.

Rải đinh, nh́n bề ngoài chỉ nghĩ đơn giản là chuyện kiếm cơm bất lương của một kẻ bất lương nào đó. Nhưng ẩn sâu bên trong nó lại liên quan đến ngành giao thông, ngành môi trường và đặc biệt là ngành công an. Nếu ngành giao thông có trách nhiệm với cung đường do họ quản lư, th́ lực lượng thanh tra giao thông, cảnh sát giao thông phải giám sát từng mét vuông đường nhằm đảm bảo tính mạng người đi đường cũng như sự an toàn trong giao thông. Lực lượng của họ có thừa để làm việc này, nhưng không, mỗi chuyến ra đường chỉ để bắt xe, ṿi vĩnh tiền và thời gian rảnh th́ đi hát karaoke, đi nhậu… Đă có không ít vụ cảnh sát giao thông đánh nhau, thậm chí bắn nhau trong giờ làm việc tại một quán nhậu có karaoke.




Bên cạnh ngành giao thông, ngành vệ sinh môi trường cũng có một đội ngũ khá hùng hậu, tiền lương trả cho họ cũng chiếm một phần không nhỏ trong ngân sách nhà nước. Nhưng họ càng đông th́ đường sá càng lộn xộn, nhếch nhác bởi kiểu làm ăn qua loa chiếu lệ, hách dịch và quan liêu của họ. Bạn thử lên cầu, bỏ một câu biểu ngữ phản đối Trung Quốc xâm lược biển đảo th́ chừng 10 phút sau, nó đă bị gỡ bỏ bởi lực lượng chuyên nghiệp và sau đó bạn bị bắt. Thế tại sao có người rải đinh trên cầu một thời gian dài, người đi đường kêu trời mà không có ai giải quyết? Và lực lượng trị an vốn xem những chiếc cầu là điểm chiến lược cần bảo vệ nhất đă đi đâu?

Đi đường, cố t́nh va quẹt vào người khác để ăn vạ là do pháp luật không được thực hiện, không có người thực thi pháp luật đúng nghĩa nên những kẻ ăn vạ có đất sống. Và hơn hết là luật rừng được sử dụng thoải mái.




Từ chuyện tham nhũng, cửa quyền, hách dịch và đầy rẫy móc ngoặc của giới công an, đặc biệt là công an giao thông mà có không ít kẻ rỗi hơi mới nghĩ ra chuyện giả công an giao thông để xin đểu tiền của người khác. Bởi kẻ giả danh kia biết rằng nếu giả danh trót lọt th́ cách ǵ cũng vớ bẫm. Khi người ta giả danh, giả h́nh một ai đó để làm việc xấu th́ nên xem lại h́nh mẫu thử nó như thế nào.




Cấm người khác đậu xe trên lề đường ngay trước nhà ḿnh. Thực ra, theo luật nhà đất Việt Nam qui định hiện hành, không gian sinh hoạt của một căn nhà được tính căn cứ trên diện tích sử dụng đă ghi trên sổ đỏ hoặc sổ hồng, không gian sinh hoạt phát sinh được tính ở phần hành lang cho người đi bộ trước nhà nhưng chỉ giới hạn bằng việc tập thể dục, sinh hoạt ngắm cảnh và chủ nhà không được bài trí, đậu xe (cho dù là xe máy, xe đạp) hoặc để vật dụng gây cản trở. Như vậy, thẩm quyền của một gia đ́nh không bao giờ lan rộng ra đến phần lề đường và gia đ́nh đó có trách nhiệm giữ vệ sinh chung quanh khu vực sinh hoạt.




Các trường hợp đập phá xe của người ta đậu “trước cửa nhà” thực ra là người đập phá xe hoàn toàn có lỗi. Người ta không đậu xe trên phần hành lang đi bộ. Nếu như đậu xe dưới lề đường sai qui định th́ đă có thanh tra giao thông lo việc này và chủ nhà không có thẩm quyền can thiệp. Chỉ duy nhất một trường hợp là đậu xe chắn ngay cửa ra vào hoặc chắn ngay trước đầu hẻm hoặc cổng nhà nhưng lại lệch vào phần đất mà chủ nhà chừa ra để tạo không gian cổng th́ chủ nhà mới có quyền yêu cầu chủ xe dời xe tránh cổng ra vào. Trường hợp đậu ngay trước cổng và đầu hẻm cũng không phải ít, đây là cái sai của tài xế.




Và cả hai trường hợp này, dường như chẳng mấy ai nhận lỗi về ḿnh. Nếu tài xế đậu xe trước cổng mà chủ nhà nhỏ con hoặc tài xế là dân anh chị xă hội đen, đậu xe trước hẻm, bít lối vào hẻm th́ h́nh như chủ nhà và dân trong hẻm chỉ biết ngậm bồ ḥn cho qua chuyện. Ngược lại, chủ xe đậu xe tít dưới lề đường, nơi không bị cấm nhưng chủ nhà gấu một chút th́ chiếc xe đó cách ǵ cũng bị xịt sơn đen, bôi bẩn hoặc bị bẻ gạt nước, bị đập kính… Ở đây không có nguyên tắc đúng/sai mà chỉ có kẻ nào mạnh th́ kẻ đó đúng, không có lẽ phải nào cả!




Điều này cho thấy rằng người ta đă sống trong bầu không khí vô pháp, không coi trọng những qui định của luật pháp mặc dù luật pháp có qui định rơ ràng, chi tiết. Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện vô pháp? Bởi nguyên tắc tối thượng của pháp luật, công lư đă bị phá vỡ từ lâu “Quân pháp bất vị thân” để thay thế bằng một thứ nguyên tắc khác “Kim ngân phá luật lệ”. Khi kẻ nắm quyền không tuân thủ pháp luật th́ kẻ thứ dân sẽ chẳng coi luật ra ǵ. Đó là một tất yếu!




Một ông chủ tịch, bí thư hay giám đốc sẵn sàng bỏ qua những nguyên tắc đạo đức, pháp luật để thỏa măn chuyện cá nhân th́ chẳng mấy chốc, các nguyên tắc này mất giá trị và tính hiệu quả sẽ đảo ngược. Và chuyện những kẻ quyền thế, những kẻ lắm tiền sẵn sàng hống hách, bất chấp đạo đức, bất chấp pháp luật để làm điều xằng bậy xảy ra nhiều như nấm sau mưa tại Việt Nam th́ làm sao người dân có thể tin vào pháp luật.




Ngay cả một lănh đạo cấp cao từng phát biểu, đại ư “nhà nước làm sai th́ nhà nước xin lỗi dân, c̣n dân làm sai th́ dân chịu trách nhiệm với pháp luật”. Cách nói lẹo lưỡi này nhanh chóng rũ bỏ trách nhiệm trước pháp luật của hệ thống nhà nước, hệ thống quan chức! Trong khi đó, trên lư thuyết th́ giới chức cán bộ chỉ được phép làm những ǵ pháp luật cho phép và người dân có quyền làm những việc luật không cấm. Từ chỗ biên độ sinh hoạt cực rộng trên lư thuyết, người dân nhanh chóng bị bó hẹp biên độ sinh hoạt trước các qui định thiên lệch về giới quan chức. Đây chỉ là ví dụ nhỏ trong thiên h́nh vạn trạng kiểu biến h́nh của qui định luật Việt Nam sau khi vào tay quan chức.


Thử hỏi, với một quốc gia mà giới chức, những kẻ nắm trách nhiệm hàng đầu và có bổn phận gương mẫu th́ lại hỏng hóc đến độ lếu láo, đạp trên đạo đức, pháp luật như vậy th́ làm sao ra đường không gặp chuyện vô pháp. Người ta nói, chỉ cần bước ra đường, đi ba bước đă biết quốc gia đó có nền pháp luật ra sao. Tại Việt Nam hiện nay, không cần đi ba bước mà mới chỉ bước ra đường đă gặp sự lộn xộn, vô pháp, vô đạo! Đáng buồn thay!




VietTuSaiGon's blog



at 1:48 AM

florida80
06-25-2019, 20:19
Nếu Sống Chỉ Để Rồi Chết…!

Cách đây hơn nửa thế kỷ, nhạc phẩm “60 Năm” của cố nhạc sĩ Y Vân ra đời đă thu hút sự quan tâm và mến mộ của rất nhiều người yêu âm nhạc. Với những ngôn từ đơn giản và ḍng nhạc Twist mới mẻ khá sôi động và lôi cuốn lúc bấy giờ, tác giả đă đưa vào ḷng người những suy ngẫm đậm chất triết lư về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người. Ca khúc “60 Năm” phần nào diễn tả một sự thật trần trụi về sự sống – cái chết, cũng như thốt lên nỗi niềm nuối tiếc của kiếp nhân sinh: “Em ơi có bao nhiêu – 60 năm cuộc đời. 20 năm đầu – sung sướng không bao lâu. 20 năm sau – sầu thương cao vời vợi. 20 năm cuối – là bao.”




Sống để rồi chết – đó là quy luật có phần nghiệt ngă, nhưng là quy luật bất di bất dịch không ai không phải ngang qua. Chính tác giả Thánh vịnh cũng thốt lên mấy lời vừa như có tính khẳng định, lại vừa có chút nuối tiếc, thêm chút thắc mắc, nhưng cũng đầy ư khuyên răn: “Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài. Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó, cuộc đời thấm thoát, chúng con đă khuất rồi.” (Tv 90,9-10).




Như vậy, việc sinh ra của bất kỳ con người nào trên trái đất này đều đă sẵn mang một “bản án tử h́nh”. Bản án ấy luôn treo lơ lửng trên đầu và không ai biết trước được thời điểm thi hành án. Kẻ trẻ – người già, kẻ bệnh – người đang khỏe, kẻ đạo đức – người tội lỗi, kẻ quyền cao chức trọng – người thấp cổ bé họng, kẻ vui – người buồn… tất cả đều có thể ra đi bất cứ thời điểm nào dù muốn dù không.




Như thế, phải chăng cuộc sống quá ư vô nghĩa và hết sức phi lư như chủ nghĩa hư vô phương Tây trong thời đại của triết gia Nietzsche rao giảng mà chính triết gia đă mạnh mẽ tố cáo: Hư vô chủ nghĩa dạy người đời rằng: “Đời không đáng sống. Tất cả mọi sự đều vô ích. Thôi, cứ sống cho qua ngày. Sống chờ đợi. Chờ chết.”[1]




Buông trôi. Có thể gọi những người sống mà không quan tâm đến ư nghĩa cuộc đời, không t́m hiểu tại sao ḿnh lại sống để rồi phải chết là những kẻ buông trôi. Họ bước vào cuộc đời không lư do v́ họ chẳng để ư ǵ đến lư do; và rồi họ kết thúc cuộc sống cũng chẳng cần hỏi tại sao. Ấy vậy mà khi đang sống, họ vẫn lo “chạy”, thậm chí là cật lực chạy từ ngày này qua ngày khác để tích lũy, để thỏa măn nhu cầu, để nở mày nở mặt với thiên hạ,… và rồi họ chết.

Một số khác khá hơn th́ cũng có suy nghĩ, có cật vấn bản thân, cũng t́m hiểu… nhưng rồi cũng chỉ biết “sống để rồi chết”. Họ thấy đời sống thật sự vô nghĩa. Bởi họ tin rằng chết là dấu chấm hết của cuộc sống, nên họ t́m cách đạt cho kỳ được tất cả mọi sự khi đang sống. Tuy nhiên, chắc hẳn rằng chẳng ai – dù đạt được hay nếm hưởng được tất cả mọi sự trên đời có thể có hạnh phúc – khi biết rằng rồi đây ḿnh sẽ chết và tin rằng thế là chấm hết. Đó quả là điều hết sức phi lư. Chết đối với họ là sự phi lư nhất, đau đớn nhất và đáng nguyền rủa nhất. Cho nên, họ nếm hưởng mọi thứ luôn với một cảm giác nuối tiếc và đau khổ kèm theo. Đó là cả một sự dày ṿ lớn lao cho đến tận cuối cuộc đời.




Thậm chí ngay cả những người cố gắng t́m ư nghĩa sống bằng tu tập nhân đức, bằng việc sống tốt, sống yêu thương, sống vui vẻ… để rồi cũng chỉ để chết th́ đời sống vẫn hết sức phi lư, vô nghĩa. Cứ cho là sống tốt sẽ chết đẹp; sống tốt sẽ lưu danh muôn thuở đi nữa, th́ những người sống tốt cũng sẽ đi vào cơi hư vô chẳng khác chi bất cứ ai, kể cả những kẻ tàn ác, những bạo chúa,… Bởi v́, nếu sống chỉ để mà chết và chết là dấu chấm hết của con người ấy th́ đời tưởng nhớ có được chi, đời tán tụng có thêm ǵ, hay đời thù ghét nguyền rủa cũng có mất mát chi. Họ đâu bị ảnh hưởng ǵ từ đời nữa.




Những người vô thần lên tiếng phủ nhận các tôn giáo và cho rằng tôn giáo chỉ như thuốc phiện ru ngủ con người. Họ chủ trương hay nói đúng hơn, họ tuyên truyền việc xây dựng một cuộc sống tươi đẹp ngay tại thế và chỉ trong khi tại thế chứ chết là chấm hết. Tuy nhiên, nếu chết là chấm hết th́ hạnh phúc tại thế, sự thụ hưởng tất cả nào c̣n có lợi ích ǵ đâu. Rồi cũng đi vào cơi tiêu diệt. Rồi cũng vào chốn hư vô. C̣n như tôn giáo: Nếu xét theo một nghĩa thế tục như những người vô thần gán ghép đi nữa, th́ dẫu nó là liều thuốc phiện mê hoặc, xoa dịu cơn đau cho con người th́ nó vẫn là loại thuốc tốt hơn loại thuốc mà ông tổ vô thần Karl Marx đă kê đơn. Bởi lẽ, nếu tính toán lợi ích theo kiểu thế tục đi nữa th́ như triết lư đặt cược của Blaise Pascal[2] cuối cùng vẫn chọn tôn giáo là phần mang lại lợi ích hơn, thực tiễn hơn và đảm bảo hơn.




Sống để mà chết. Nhưng, chọn chết như thế nào để sống ra làm sao mới là chuyện đáng bàn. Socrates, triết gia Hy Lạp vĩ đại từng phát biểu: “Suy cho cùng, triết lư đích thực chỉ là một sự tập luyện, một sự đón trước cái chết.”[3] Nghe một cách thoáng qua có vẻ như triết gia cũng đồng ư với bao người rằng “sống chỉ để mà chết”. Tuy nhiên, xét câu nói đó trong toàn bộ triết lư của ông, cũng như nh́n vào cái cách mà ông đă sống và chết cho triết lư sống của ḿnh, ta lại thấy việc hướng đến cái chết của Socrates mang một ư nghĩa khác. Cái ư hướng của ông không giống như quan niệm của những người theo chủ nghĩa vô thần hay nhiều người khác nhắm tới.




Socrates đă không ngừng t́m kiếm sự thật của chính ḿnh. Triết gia đă cố công suốt cả cuộc đời t́m lời giải đáp cho cuộc sống của chính ông và của con người nói chung. Chính việc đi t́m kiếm ư nghĩa sống chính là cách duy nhất mang lại ư nghĩa cho cuộc sống và sự tồn tại. Để rồi, triết gia dám đối diện với cuộc sống, đối diện với cái chết hầu khám phá ra sự thật trần trụi của kiếp nhân sinh. Từ đó, ông hướng đến cái chết và coi nó như là một cánh cửa mở ra một cuộc sống khác trọn vẹn, viên măn và bất diệt. Do đó, sống và chết trong thế giới phải làm sao là sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc sống sau cánh cửa sự chết. Hay nói cách khác, việc sống và chết mà Socrates hướng tới mang một niềm hy vọng của sự sống lại, sự sống dồi dào, vĩnh cửu.




Với đức tin Kitô giáo, niềm hy vọng hay khát vọng mà những người như Socrates theo đuổi được giải thích trọn vẹn và thành toàn nơi Đức Kitô Phục sinh. Quả thế, nói như thánh Phaolô khi rao giảng về Đấng Phục sinh th́ “nếu Đức Kitô đă không trỗi dậy, th́ lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.” (1Cr 15,14). Chính sự kiện Phục sinh là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi về ư nghĩa cuộc sống con người.




Chúa Kitô từ thượng giới đă hạ ḿnh xuống làm người. Ngài đă đi đến tận cùng của kiếp người để chạm đến nỗi đau đớn lớn nhất và khiến con người kinh sợ nhất là cái chết. Qua đó, Ngài khơi dậy ngọn lửa của niềm hy vọng qua việc đánh bại tử thần và Phục sinh khải hoàn. Ngài đă sống và cũng đă chết như một con người, nhưng Ngài đă Phục sinh để tiêu diệt hoàn toàn quyền thống trị của tử thần. Nhờ sự chết và Phục sinh của Chúa Kitô mà chúng ta có thể hy vọng vào sự phục sinh của chính ḿnh trong Ngài. Với niềm hy vọng đó và với sự tin tưởng vào sự trợ giúp của Chúa, chúng ta có thể đối diện với cái sự thật trần trụi của kiếp người: Sống để mà chết. Từ đó, chúng ta thực sự sống một cuộc sống ư nghĩa, hạnh phúc, hầu không dừng lại ở cái quy luật nghiệt ngă kia nhưng đi xa hơn trong niềm hy vọng: Sống để mà chết và chết để được Phục sinh trong Chúa Kitô.




Băng Tâm

http://lamhong.org/

florida80
06-27-2019, 21:08
Thời Gian Là Người Bạn Vô H́nh Giúp Ta Hiểu Mọi Lẽ Trên Đời

Thời gian dẫu có thể xóa nḥa đi tất cả, nhưng rất nhiều chuyện trong dĩ văng nay đă trở thành nhân duyên. Đối diện với điều ấy, mỗi người đều có những quan niệm, góc nh́n riêng của ḿnh, đều có những lựa chọn, những kỳ vọng của bản thân.

Tôi của tương lai thân mến…




Năm đó có bao nhiêu chuyện tưởng chừng như hoang đường, th́ nay cũng trở thành sự thật.

Ngh́n sông đều có nước, ngh́n núi đều có trăng, vạn sự trên đời đều không nằm ngoài Thiên lư.

Cuộc đời chính là một cuộc bể dâu, chuyện qua đi đă thành mây khói, những năm tháng sóng gió của cuộc đời qua rồi, ai là người không già đi? Có chăng chỉ những bậc tu hành giác ngộ mà thôi. Thời gian và năm tháng chẳng thể nào giữ được, tuy nhiên có những chuyện phải đợi năm tháng phôi pha ta mới dần thấu hiểu, và cuộc đời có những đạo lư mà chỉ thời gian mới đủ cho ta hiểu những điều ta không hiểu.




Đối với cuộc đời…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Cuộc đời chính là quá tŕnh khóc mà đến, cười mà đi, bạn chỉ cần hướng ánh mặt trời mà tiến, bước ra khỏi cái bóng của chính ḿnh. Một khi cuộc sống không phải là diễn đài thực tập, mỗi giây qua đi đều là thực diễn.




Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Hăy hưởng thụ cuộc sống khi c̣n có thể, đừng để những ǵ tốt nhất dành cho ngày sau. Hăy t́m hiểu những điều tốt đẹp quanh ta, ví như cùng với người thân đi dạo, trân quư hiện thực, có thời gian hăy ra ngoài đi đâu đó vài hôm, học được cách sống thiết thực cho mỗi từng phút giây chứ đừng sống trong quá khứ cũng như đừng đắm ch́m vào tương lai.




Đối với sức khỏe…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất. Đừng để đến khi thân ṃn lực tận mới hiểu ra rằng, trên đời này không có chiếc giường nào đắt giá bằng giường bệnh viện. Vinh hoa phú quư ấy cũng chỉ là vật ngoài thân, thân thể khỏe mạnh, tâm hồn thanh thản mới là cái gốc để làm người. Cuộc sống có rất nhiều trải nghiệm đă cho ta thấy rằng, rất nhiều thứ trên đời mà chỉ khi nào thực sự mất đi sức khỏe và niềm vui chúng ta mới hiểu ra và học cách trân quư. Và t́nh cảm cùng với sức khỏe cũng chính là một phần trong số ấy.


Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Hăy học cách khống chế bản thân. Trung y có câu: Vui quá hại tâm, giận quá hại gan, bi thương th́ hại phổi, lo sợ th́ hại thận. Sức khỏe bản thân là vốn căn bản của mọi thứ trên đời mà dưỡng thân tốt nhất chính là: Khống chế tâm thái của chính ḿnh.






Dưỡng thân tốt nhất chính là: Khống chế tâm thái của chính ḿnh. (Ảnh minh họa: itis.gov)




Đối với tâm thái…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Cần bảo tŕ sự tự tôn tự ái. Tự tôn ở đây chính là đối với vạn sự vạn vật trên đời th́ đều phải dùng nhân lễ nghĩa khí mà đối đăi, tôn trọng người khác cũng chính là tôn trọng chính ḿnh. C̣n điều gọi là tự ái chính là mở rộng ḷng ḿnh, bao dung mọi việc, độ lượng mọi người, yêu thương người khác cũng giống như yêu thương chính ḿnh.




Có một bộ phận người sau khi về hưu, rời xa khỏi môi trường làm việc quen thuộc, trở về với gia đ́nh, cảm giác trống trải buồn chán, không có việc ǵ làm, bỗng nhiên cho rằng bản thân già rồi vô dụng, cuộc sống cũng trở nên vô nghĩa. Vậy nên làm người đến bước này điều quan trọng chính là sự tự tin, là sự vui vẻ lạc quan tích cực để đối đăi với vạn sự vạn vật trong cuộc sống. Hăy nhớ, làm người dù già đến đâu cũng không được có ư nghĩ: “Tôi đă già thế này rồi, làm như vậy sẽ khiến người khác chê cười…”.




Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Làm người, điều cần buông bỏ th́ nên buông bỏ, cần nghĩ thoáng th́ hăy nghĩ thoáng ra. Có nhiều chuyện chỉ cần chúng ta xem nhẹ nhàng đi một chút, dũng cảm bước qua ắt mọi chuyện đều êm xuôi.




Đối với gia đ́nh…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Bạn đời mới là tất cả! Bạn đời chính là người cùng nắm tay ta qua tháng rộng năm dài, vượt qua muôn ngàn sóng gió, đêm đông gió lạnh, hay xuân về nắng ấm, tất cả chỉ có bạn đời là người gắn kết keo sơn với chúng ta.






Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Con cái lớn rồi th́ đừng quá bận tâm. Kỳ thực, thân làm cha mẹ, yêu thương bảo hộ quá th́ yêu lại thành hại, buông tay tự lập th́ ghét lại thành thương. Mọi chuyện trên đời đều có hai mặt, có tốt th́ có xấu, có đúng th́ ắt có sai. Bạn cho rằng đúng nhưng đôi lúc dưới góc độ người khác lại thành sai, bạn cho là sai đôi khi lại thành đúng. Vậy nên khi con cái đă lớn, đừng can thiệp quá nhiều vào những quyết định của con, thân làm cha mẹ chỉ nên đưa ra chỉ dẫn, đưa ra lời khuyên. Đây cũng chính là tôn trọng con cái và cũng là tôn trọng chính ḿnh, gia đ́nh cũng thuận ḥa hơn.






Thời gian cho chúng ta hiểu rằng: Tôn trọng con cái yêu thương bạn đời gia đ́nh mới được thuận ḥa. (Ảnh minh họa: induced.info)




Đối với bạn bè…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Bạn bè không quan trọng ở nhiều hay ít, chân thành mới là đáng quư. T́nh cảm bạn bè cũng giống như áo gấm thêm hoa, bạn bè quư nhất chính là: “Trong tuyết tặng củi”. Bao năm qua đi, có những t́nh cảm bạn hăy trân quư, trân quư.

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Hăy trang bị cho ḿnh những niềm vui nhỏ, bất luận là cầm, kỳ, thi, họa, hay thưởng trà ngắm hoa. Khi một người có niềm đam mê làm bầu bạn th́ ắt mỗi ngày đều là một ngày vui.




Đối với phẩm đức…

Thời gian cho chúng ta hiểu được rằng: Làm người hăy dưỡng thành tâm tính khoan dung độ lượng, học cách cảm ơn. Khoan dung chính là một cảnh giới của sự tu dưỡng, cảm ơn là một loại mỹ đức. Khi chúng ta có trái tim bao dung và cảm ơn với mọi chuyện trên đời, th́ mỗi ngày đều là một ngày vui, mỗi ngày sống là một ngày có ư nghĩa. Lẽ nào bạn không muốn sống một cuộc sống ư nghĩa như vậy sao?




Khổng Tử từng nói: “Ta, 15 tuổi chí ở học hành, 30 tuổi có thể tự lập, 40 tuổi không c̣n nghi hoặc, 50 tuổi biết được mệnh Trời, 60 tuổi biết điều phải trái, 70 tuổi tâm theo ư ḿnh, có thể làm một cách tùy ư nhưng lại không vượt quá quy tắc”. Khi đến một ngưỡng tuổi nhất định, chúng ta sẽ hiểu rằng dùng một trái tim vạn sự tùy duyên mà đối đăi mới là người thong dong trí tuệ.






Theo Soundofhope
Minh Vũ biên dịch

florida80
06-27-2019, 21:09
Hèn Như Dân Hồng Kông, Vững Vàng Như Dân VN (!!!) - Dương Hoài Linh






Một dự luật dẫn độ để "lấp khoảng trống" tránh tội phạm người Hồng Kông phạm tội ở nơi khác (ngoài lănh thổ Hồng Kông) có thể tiêu diêu ngoài ṿng pháp luật. Đặc khu trưởng nhấn mạnh không liên quan đến chính trị , quyền tự do ngôn luận... Nhưng vẫn không ngăn cản được sự lo xa của dân Hồng Kông. 1 triệu 200 ngh́n người xuống đường hôm 9/6. Gần hai triệu người xuống đường hôm nay 16/6. Bạo động xảy ra khắp nơi.




Trong khi đó ở Việt Nam :


- Ba đặc khu đă bị bán.

- Nhà máy Trung Quốc đóng đô khắp cả nước.

- Khánh thành "hai quốc gia một cửa khẩu"

- Nhân dân tệ lưu hành 7 tỉnh.

- Dân Trung Quốc ào qua mua nhà, gom đất, đấu thầu xây xa lộ Bắc Nam.

- Hàng hóa độc hại Trung Quốc ngập tràn.

- Ung thư giết hại trẻ em hàng ngày.

Nhân dân Việt Nam vẫn an tọa vững vàng trong nhà. Không cần phải nhảy lầu, xuống đường đánh nhau với công an, vẫn tuyệt đối tin tưởng vào sự lănh đạo tài ba của đảng.

Chứng tỏ người Việt Nam có một hệ thống thần kinh rất vững, không hề lo xa, không nhát chết như dân Hồng Kông.

Một đất nước như vậy rất ổn định. Ổn định cho đến khi xuống mồ.


Dương Hoài Linh



at 12:39 PM

florida80
06-27-2019, 21:09
Thực Phẩm Tương Lai - Huy Lâm








Dân số thế giới ngày một tăng dần và đến giữa thế kỷ 21 sẽ vượt quá con số 9 tỷ người. Với ngần ấy miệng ăn, các nhà nghiên cứu nói rằng số lượng thực phẩm sản xuất cũng sẽ phải tăng thêm 70 phần trăm. Vậy người ta phải làm ǵ để có thể cung cấp đủ thực phẩm cho 9 tỷ miệng ăn mà không cần phải đốn cây phá rừng khai hoang đất trồng hoặc tránh không phải nhờ cậy đến những đại công ty sản xuất lương thực mà Tổ chức Lương Nông Liên Hiệp Quốc cho rằng đă tác động một phần lớn đến hiện tượng biến đổi khí hậu? Và người ta phải làm ǵ để giữ cho đất được tốt, không bị sói ṃn để cây trồng c̣n tiếp tục mọc được? Đây là những câu hỏi mà cho đến nay vẫn chưa có câu trả lời rơ ràng? Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là bữa ăn của chúng ta trong nửa thế kỷ tới sẽ rất khác so với bữa ăn chúng ta có ngày nay.



Các nhà nghiên cứu đưa ra hai lối tiếp cận hoàn toàn khác nhau nhưng cùng mang đến kết quả là sự xuất hiện của một số thực phẩm mới mà chúng ta sẽ đặt lên trên bàn ăn mỗi ngày trong tương lai. Một lối tiếp cận nổi bật và được chú ý hơn cả là dựa vào ngành công nghiệp kỹ thuật cao – xuyên qua những pḥng thí nghiệm tân tiến, những biểu đồ DNA, và những cuộc vận động đầu tư quy mô cho các hoạt động thí nghiệm. Theo lối này ta sẽ bắt gặp những loại chất đạm chưa từng thấy trước đây trong những miếng thịt không phải từ gia súc; ta sẽ được chứng kiến người ta biến những loại rong tảo thành những thỏi bơ thơm ngon, và rất có thể chúng ta không cần đến một bữa ăn ŕnh rang nữa mà thay vào đó là một lon nước có chứa đầy đủ chất bổ dinh dưỡng cho một ngày.



Và kia là lối tiếp cận tương đối b́nh lặng hơn – vẫn cần đến đất trồng nhưng ít bị lệ thuộc vào kỹ thuật hơn – sẽ đưa kỹ thuật trồng trọt như hiện nay bước vào giai đoạn phát triển mới. Qua lối tiếp cận này, ta sẽ thấy người ta lấy những loại hạt thời cổ đại rồi đem thuần chủng và biến chúng thành những thực phẩm hạt ăn được, hơn nữa, lại được thu hoạch liên tục trong nhiều năm chứ không phải gieo trồng mỗi năm như thóc lúa hiện nay, và mang đến cho nhân loại niềm hy vọng là ngành nông nghiệp tương lai sẽ ít ảnh hưởng xấu tới môi trường thiên nhiên. Cũng thế, ta c̣n được chứng kiến việc chế biến một loại thực phẩm mới lấy từ một trong những chất đạm xưa nhất của nhân loại: côn trùng.





Hiện nay chưa ai dám khẳng định lối tiếp cận nào hợp lý hơn. Nhưng để có thể nuôi sống 9 tỷ miệng ăn người ta cần phải vận dụng tất cả mọi khả năng kỹ thuật và sự hiểu biết có được thì mới có thể gặt hái được kết quả thực tế.

Vậy những loại thực phẩm trong tương lai sẽ có hình dạng ra sao? Chưa ai dám đoán trước nhưng chắc chắn sẽ gây nhiều ngạc nhiên bất ngờ. Tuy nhiên, đã có một vài món thực phẩm thí nghiệm thành công, hiện đang trong giai đoạn hoàn chỉnh và nay mai có thể xuất hiện trên bàn ăn của nhiều gia đình.



Một trong những món ăn có thể xuất hiện sớm nhất là côn trùng – hay nói rõ hơn là cào cào châu chấu – dưới dạng những thỏi bánh, những miếng chips hoặc những loại thực phẩm chế biến sẵn.


Thực ra loại chất đạm này không hẳn mới. Cào cào châu chấu đã là món ăn chơi ở nhiều quốc gia trên thế giới, đặc biệt ở Á châu – như trên đảo Java của Nam Dương, chúng được lăn bột chiên, trong khi ở Thái lan chúng được chiên thẳng trong chảo dầu – nhưng ở khu vực Bắc Mỹ đến nay vẫn còn khá xa lạ và chưa có mấy người dám nếm thử.


Theo các nghiên cứu khoa học, cùng một trọng lượng, cào cào châu chấu cung cấp chất đạm nhiều hơn thịt bò. Chúng rất dễ nuôi và sinh sản rất nhanh mà không tốn quá nhiều chỗ. Chất thải của cào cào châu chấu không gây tác hại nhiều đến môi trường thiên nhiên như phân heo hoặc bò. Mặc dù hiện nay giá thành còn khá cao, nhưng theo trang trại Aspire ở tiểu bang Texas, khi việc sản xuất cào cào châu chấu theo đại trào thì giá thành sẽ thấp và đến lúc đó hy vọng có nhiều người Mỹ sẽ chịu thử đưa vào thực đơn của bữa ăn gia đình.


Trong danh sách những thực phẩm tương lai, người ta chỉ ra có một loại hạt có thể đóng góp phần quan trọng trong việc nuôi ăn 9 tỷ miệng người. Đây là một loại cỏ mọc rất nhiều ở vùng bình nguyên của nước Mỹ. Nguyên thủy người ta dùng để nuôi gia súc và được xem gần như loài cỏ dại. Nhưng vào thập niên 1980 khi các nhà nghiên cứu bắt đầu lo ngại cách thức trồng lúa và những loại hạt khác theo từng vụ mùa có thể làm cho đất chóng bị cằn cỗi. Thế rồi các nhà nghiên cứu cố thử đi tìm một giống cây cho hạt khác để thay thế và họ đã chọn giống “cỏ mì”(wheatgrass) để thí nghiệm.



Đến thập niên 2000, nhóm nghiên cứu nông nghiệp Land Institute ở Kansas đă lai được giống cỏ này để cho hạt nhiều và to hơn, và chống được bệnh được gọi là cây Kernza.


Loại cây Kernza này có rễ toả rộng và có khả năng sinh hạt trong thời gian năm năm. So với những giống lúa ḿ truyền thống th́ mỗi năm sinh hạt được một lần rồi lại phải trồng lại.


Tiệm bánh Bien Cuit ở Brookly (New York) đă lấy hạt Kernza làm bánh ḿ thành công. Một vài công ty bia cũng đă dùng hạt Kernza để cất thử bia và được biết uống khá ngon. Ít năm nữa ta sẽ thấy những loại thức ăn, thức uống mới này sẽ được bày bán trên thị trường.

Trong khi dân số thế giới tăng, điều hiển nhiên là nhu cầu ăn thịt cũng sẽ tăng theo. Tuy nhiên, kỹ nghệ nuôi và sản xuất thịt không ít th́ nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến môi trường. Thế nên đă có nhiều nỗ lực t́m cách chế biến thịt từ những loài thảo mộc. Một trong những công ty đă sản xuất thành công loại “thịt ḅ” làm từ đậu nành và một số loại đậu khác là Beyond Meat. Một điều dễ hiểu khi người ta dùng đậu để chế thịt là v́ trong đậu có chứa chất béo và chất đạm giống như trong thịt.


Công ty Beyond Meat đă làm được những miếng hamburger có chứa đầy đủ calorie, chất đạm và chất béo giống như thịt ḅ. Và điều quan trọng là khi khách hàng nhai miếng thịt đó trong miệng th́ có cảm giác như nhai thịt ḅ thật vậy. Hiện nay sản phẩm này đang được bán ở nhiều siêu thị và nhà hàng – trong đó có hệ thống nhà hàng nổi tiếng TGI Friday’s.



Chúng ta cũng biết nhân loại đă biết lấy trái ô lưu ép dầu từ nhiều ngàn năm trước, nên việc ép rong tảo thành dầu cũng sẽ không là vấn đề khó khăn. Và tiêu thụ dầu lấy từ rong tảo sẽ là xu hướng của thế kỷ 21, và năm 2015 người ta đă ép được loại dầu ăn từ rong tảo có tên gọi Thrive. Loại dầu ăn này lỏng, có mùi vị trung hoà với chất béo không băo hoà cao và chịu được nóng.


Nh́n ở khía cạnh môi trường, dầu rong tảo cần ít đất và nước hơn những loại dầu ăn khác, trong khi cung cấp nhiều chất béo không băo hoà (tốt) và ít chất béo băo hoà (xấu) hơn dầu ăn b́nh thường.


Năm 2017, công ty kỹ thuật sinh học Corbio của Hoà Lan, nơi đă chế ra dầu rong tảo Thrive, cũng đă thành công chế được bơ từ rong tảo, và cuối năm nay sẽ được tung ra thị trường.


Riêng thịt gà th́ lâu nay đă có nhiều công ty đă thí nghiệm, và công ty nào thí nghiệm thành công chắc chắn sẽ hốt bạc là v́ đây là loại thịt tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới – mỗi năm người ta cho hoá kiếp 50 tỷ con gà để lấy thịt. Hiện nay có khoảng 15 công ty đang cho thử nghiệm để chế ra loại thịt gà từ thảo mộc, và thậm chí cả gan ngỗng nữa.

Năm 2016, công ty Memphis Meats ở Mỹ tuyên bố chế thành công một mẫu thịt ḅ viên trong pḥng thí nghiệm và một năm sau họ chế được thêm thịt gà. Tháng 1 vừa qua, công ty SuperMeat của Israel cũng tuyên bố trong ṿng hai năm nữa họ sẽ cho sản xuất sản phẩm thịt gà của họ.


Vấn đề khó khăn nhất hiện nay là loại thịt gà pḥng thí nghiệm này c̣n quá mắc – như thịt gà của Memphis Meats được bán với giá khoảng $9,000 một cân Anh (gần nửa kư). Mắc như vậy th́ chưa thể đến được bàn ăn của người dân b́nh thường trong thời gian sắp tới. Tuy nhiên, người ta hy vọng đến giữa thế kỷ này điều đó có thể trở thành hiện thực.


Một trong những thử thách lớn nhất của các nhà nghiên cứu và các phòng thí nghiệm không chỉ là phát minh ra những loại thực phẩm mới cho tương lai mà còn phải chế biến cho món ăn mới đó được ngon nữa. Một điều dễ hiểu là cho dù những thực phẩm mới có nhìn bắt mắt cỡ nào và được quảng cáo đến mấy mà ăn không ngon thì người tiêu thụ chắc chỉ thử qua một lần cho biết rồi thôi. Đây không phải là đòi hỏi quá đáng. Nhân loại đã bước ra khỏi thời kỳ săn bắn khá lâu rồi khi mà cuộc sống người ta là ăn chỉ cần no, không cần ngon, và khi có được thứ gì cho vào miệng thì ăn cho đến căng bụng vì không biết chắc ngày mai có tìm được thứ gì để ăn hay không. Nay thì cuộc sống của nhiều người dân trên thế giới, đặc biệt là những quốc gia Tây phương, đã đầy đủ sung túc, và nhu cầu ăn không còn cần no nữa mà là sao cho ngon miệng. Khi người ta đã quen nếm những món ăn ngon rồi thì khó có thể bắt người ta quay trở về cuộc sống chỉ cầu ăn no. Do đó, những loại thực phẩm mới nếu muốn thành công và được nhiều người chiếu cố thì bắt buộc phải ngon miệng nữa, và để đạt được điều này có lẽ cũng không khó lắm.

Huy Lâm
Nguồn: https://rangdongatlanta.com



at 12:17 AM

florida80
06-27-2019, 21:10
Nói Dối Như Vẹm - Phạm Trần (Danlambao)









Ở thôn quê miền Bắc Việt Nam thời Việt Minh Cộng sản trước 1954, những người nói một đường làm một nẻo hay nói những điều không thật đều bị chế diễu “nói dối như Vẹm”.




Nhưng tại sao lại là “Vẹm”, tên con Trùng Trục (có nơi gọi là Trục) h́nh bầu dục, tiếng Anh gọi là Mussel, sống dưới bùn ở sông ng̣i Việt Nam? Nông dân và ngư phủ thường bắt đem về luộc lấy nước và thịt nấu canh hay xào ăn, giống như con hến, con ṣ v.v…, hoặc đem bán.





T́m hiểu mới biết tội nghiệp cho con Trùng Trục. Nó không họ hàng hang hốc ǵ với “Vẹm” cán bộ nói một đàng làm một nẻo của thời Cộng sản mà chỉ trùng tên nên bị vạ lây. Các bô lăo từng trải trong làng kể rằng sở dĩ con Vẹm được dùng v́ khi sống dưới bùn, nó phải xoay theo ḍng nước để sống nên không đứng nguyên một chỗ. Con người mà tiền hậu bất nhất là thiếu thành thật, tâm địa khó lường nên không ai tin. Nhưng chữ “vẹm” c̣n được hiểu là cách gọi ngắn của chữ Việt Minh.




Th́ ra là như vậy. Nếu so sánh giữa thực tế với những lời tuyên truyền của cán bộ Cộng sản nói chung và Tuyên Giáo nói riêng, kể cả của Hội đồng Lư luân Trung ương và Tổng cục Chính trị Quân đội th́ sẽ nh́n ra ngay những điều không thật, đổi trắng thay đen xoay quanh như con Vẹm.




Quyền dân và quyền đảng




Tỷ dụ như khi nói về “quyền con người”, hay “nhân quyền” ở Việt Nam, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng của đảng Cộng sản Việt Nam (khi chưa kiêm chức Chủ tịch nước) đă nói tại Trung tâm nghiên cứu chiến lược và quốc tế (CSIS) tại Washington DC, trong chuyến thăm Mỹ, ngày 8/7/2015: "Người dân Việt Nam chưa bao giờ được sống trong bầu không khí dân chủ như hiện nay. Hiến pháp Việt Nam có chương riêng về quyền con người, quyền và nghĩa vụ của công dân, và đang dần được luật hóa."(theo báo **********, ngày 09/07/2015)




Ông Trọng nói thế nhưng không phải vậy, v́ giữa “bầu không khí dân chủ” và có dân chủ thật xa nhau một trời một vực.




Không thể có dân chủ khi dân không có các quyền tự do ứng cử; tự do ngôn luận, ra báo; tự do lập hội; tự do hội họp; và tự do biểu t́nh như quy định trong Hiến pháp năm 2013.




Ông Trọng đă mánh lới khi nói các quyền con người ghi trong Chương II Hiến Pháp "đang dần được luật hóa", nhưng sau 6 năm, kể từ khi có Hiến pháp mới năm 2013, chính phủ đă cố t́nh tŕ hoăn tŕnh Quốc hội hai dự luật Biểu t́nh và Lập hội, hoặc chưa minh thị những câu chữ mập mờ cho phép nhà nước tùy tiện giải quyết theo ư muốn.




Tỷ dụ như trong Điều 14 (HP) viết: "Ở nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xă hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo Hiến pháp và pháp luật."




Nói thế nhưng Hiến pháp đă bị Bộ Luật h́nh sự năm 2015 chi phối, hay vô hiệu hóa.




Bằng chứng như khoản 2, Điều 14 (HP) viết rằng: "Quyền con người, quyền công dân chỉ có thể bị hạn chế theo quy định của luật trong trường hợp cần thiết v́ lư do quốc pḥng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xă hội, đạo đức xă hội, sức khỏe của cộng đồng."




Nhưng các lư do để hạn chế lại mơ hồ và dễ bị lạm dụng như “quốc pḥng, an ninh quốc gia” nên khi chưa được luật hóa th́ người dân là nạn nhân của Hiến pháp.




Khi nói về “tự do tín ngưỡng, tôn giáo”, Điều 24 (HP) viết:




"1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo b́nh đẳng trước pháp luật.




2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo.




3. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật."




Nhưng Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo (TNTG --02/2016/QH14), ban hành ngày 18/11/2016 lại dành nhiều quyền kiểm soát các Tôn giáo cho nhà nước.




Phủ nhận




V́ vậy, trong Kháng thư đề ngày 20/10/2016 Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam, quy tụ nhiều chức sắc của 5 Tôn giáo lớn (Cao Đài, Công giáo, Phật giáo, Phật giáo Ḥa Hảo) và Tin Lành) đă “hoàn toàn bác bỏ Luật Tín ngưỡng Tôn giáo”.




Kháng thư viết: "Chế độ cai trị hiện thời tại Việt Nam là chế độ cộng sản với hai tính chất nổi bật: vô thần và toàn trị. Vô thần cộng sản là vô thần tranh đấu, quyết tâm xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của Tôn giáo trên xă hội khi hoàn toàn bất lực xóa bỏ sự hiện hữu của Tôn giáo trong quốc gia. Toàn trị là kiểm soát, lũng đoạn để công cụ hóa mọi cá nhân và tập thể, mọi tổ chức và định chế, mọi thế lực và ảnh hưởng, mà đặc biệt là thế lực tôn giáo và ảnh hưởng tâm linh, để đảng cộng sản muôn năm lănh đạo và nhà nước cộng sản muôn năm cai trị."




Do đó, Hội đồng kết luận: "Mọi luật lệ xuất phát từ chế độ độc tài toàn trị cộng sản đều không ngoài mục đích kiểm soát, lũng đoạn và công cụ hóa nói trên. Nên cho dù có đưa ra cho toàn thể nhân dân, mọi giai tầng xă hội đóng góp ư kiến cho có vẻ dân chủ, rốt cuộc đảng và nhà cầm quyền cộng sản vẫn biên soạn các luật lệ (từ cao xuống thấp) hoàn toàn theo ư muốn độc đoán của họ và hoàn toàn nhằm mục đích tối hậu của họ: củng cố chế độ độc tài đảng trị. Hiến pháp 2013 là ví dụ rơ nhất. Luật Tín ngưỡng Tôn giáo cũng không nằm ngoài ư đồ thâm độc này."




Bằng chứng này được Hội đồng vạch ra: "Mọi văn kiện pháp lư của nhà cầm quyền CSVN từ xưa tới nay về Tôn giáo, kể từ Sắc lệnh Tôn giáo năm 1955, Nghị quyết 297 năm 1997, Pháp lệnh về Tín ngưỡng Tôn giáo năm 2004 tới Luật Tín ngưỡng Tôn giáo sắp ban hành, tất cả đều không ngoài mục đích dùng bạo lực hành chánh -kết hợp với bạo lực vũ khí- để cướp đoạt mọi tài sản tinh thần (các quyền tự do) và tài sản vật chất (đất đai, cơ sở) của các Giáo hội, để sách nhiễu, bắt bớ, cầm tù, thậm chí thủ tiêu nhiều chức sắc và tín đồ can đảm (măi cho tới hôm nay), nhằm làm cho các Thực thể Tinh thần vô cùng cần thiết và cực kỳ hữu ích cho xă hội này bị tê liệt hoạt động, bị cản trở sứ mạng, thậm chí bị biến đổi bản chất. Hậu quả là xă hội Việt Nam ngày càng tràn ngập bạo hành và gian dối, ngày càng suy đồi về văn hóa và đạo đức, kéo theo suy đồi các lănh vực khác nữa."




Hội đồng Giám mục Việt Nam




Đến ngày 01/06/2017, Hội đồng Giám mục Việt Nam (HĐGMVN), đại diện cho trên 7 triệu người Công giáo đă lên tiếng chỉ trích Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo, có hiệu lực từ ngày 01 tháng 01 năm 2018. Theo Hội đồng GMVN th́ Luật mới đă "có những bước lùi" so với hai bản Dự thảo Luật số 4 và số 5 mà nhà nước đă gửi ra để tham khảo ư kiến.




Hội đồng GMVN viết: "Theo Dự thảo 5 ngày 17-08-2016, các tổ chức tôn giáo “được thành lập cơ sở giáo dục theo hệ thống giáo dục quốc dân” (Điều 53), và “được thành lập cơ sở khám bệnh, chữa bệnh, cơ sở bảo trợ xă hội, nhà xă hội (Điều 54). Nhưng trong Luật Tín ngường, Tôn giáo, vấn đề này được gói gọn trong điều 55 với những từ ngữ tổng quát và mơ hồ: "Được tham gia các hoạt động giáo dục, đào tạo, y tế, bảo trợ xă hội và từ thiện, nhân đạo, theo quy định của pháp luật có liên quan.” Tham gia thế nào? Tham gia mức nào? Tham gia có đồng nghĩa với việc thành lập cơ sở không? Như vậy, nếu so sánh với các bàn Dự thảo 4 và Dự thảo 5, th́ Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo có những bước lùi."




Kiềm chế để kiểm soát




Hội đồng GMVN c̣n vạch ra rằng: "Ngoài ra, Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo tiếp tục củng cố cơ chế xin-cho. Bộ Luật này không dung từ “xin phép” và “cho phép”, thay vào đó là các từ “đăng kư, thông báo, đề nghị”. Việc thay đổi từ ngữ như trên tạo cảm giác có sự cởi mở hơn, nhưng v́ các tổ chức tôn giáo vẫn phải thông báo với chính quyền và chính quyền có thể chấp thuận hoặc không chấp thuận, nên rốt cuộc vẫn là cơ chế xin-cho. Cơ chế này cho thấy tự do ín ngưỡng tôn giáo không thật sự được coi là quyền của con người nhưng chỉ là ân huệ cần phải xin và được ban phát. Chính cơ chế đó hợp pháp hóa sự can thiệp của chính quyền vào sinh hoạt nội bộ và kiểm soát chặt chẽ mọi hoạt động tôn giáo."




Thật vậy, nếu ai có thời giờ đọc hết 68 Điều trong 9 Chương của Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo (TNTG) của nhà nước CSVN sẽ t́m ra vô số những hàng rào cản ẩn hiện trong ngôn ngữ của Bộ Công an và Ban Tuyên giáo với mục đích duy nhất là kiểm soát nghiêm ngặt người theo đạo, các chức sắc lănh đạo, tài sản của các tôn giáo và những hoạt động thuộc lĩnh vực linh thiêng.




Ngoài những quy định trong Luật TNTG như việc ǵ cũng phải đăng kư, thông báo để được các cấp chính quyền cứu xét, các tổ chức tôn giáo và người theo đạo c̣n phải tuân theo những quy định của nhiều Luật khác của nhà nước.




Những nhóm chữ ràng buộc mơ hồ như: "theo quy định của pháp luật; theo quy định của pháp luật về tố tụng h́nh sự; theo quy định của pháp luật có liên quan v.v..." đang nhảy múa loạn lên trong toàn bộ Luật.




Nhà nước c̣n thọc tay vào tất cả mọi việc của Tôn giáo chỉ để kiểm soát chặt chẽ. Tỷ dụ như Khoản 5, Điều 66 quy định các cấp lănh đạo trách nhiệm của tôn giáo phải: "Thông báo danh mục hoạt động tôn giáo diễn ra hằng năm đến cơ quan nhà nước có thẩm quyền."




Rồi Điều 12 c̣n viết về “đăng kư” như sau:




"1. Hoạt động tín ngưỡng của cơ sở tín ngưỡng phải được đăng kư, trừ cơ sở tín ngưỡng là nhà thờ ḍng họ.




2. Người đại diện hoặc ban quản lư cơ sở tín ngưỡng có trách nhiệm gửi văn bản đăng kư đến Ủy ban nhân dân cấp xă nơi có cơ sở tín ngưỡng chậm nhất là 30 ngày trước ngày cơ sở tín ngưỡng bắt đầu hoạt động tín ngưỡng…”




Cấm để diệt




Bấy nhiêu chưa đủ, Luật TNTG c̣n có những ngăn cấm rất mơ hồ cho phép nhà nước toàn quyền “tự biên tự diễn” để đàn áp các Tôn giáo. Quốc hội đă ghi trong Điều 5 những cấm đoán này như sau:




1. Phân biệt đối xử, kỳ thị v́ lư do tín ngưỡng, tôn giáo.




2. Ép buộc, mua chuộc hoặc cản trở người khác theo hoặc không theo tín ngưỡng, tôn giáo.




3. Xúc phạm tín ngưỡng, tôn giáo.




4. Hoạt động tín ngưỡng, hoạt động tôn giáo:




a) Xâm phạm quốc pḥng, an ninh, chủ quyền quốc gia, trật tự, an toàn xă hội, môi trường;




b) Xâm hại đạo đức xă hội; xâm phạm thân thể, sức khỏe, tính mạng, tài sản; xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác;




c) Cản trở việc thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân;




d) Chia rẽ dân tộc; chia rẽ tôn giáo; chia rẽ người theo tín ngưỡng, tôn giáo với người không theo tín ngưỡng, tôn giáo, giữa những người theo các tín ngưỡng, tôn giáo khác nhau.




5. Lợi dụng hoạt động tín ngưỡng, hoạt động tôn giáo để trục lợi.




Luật không giải thích rành mạch các khỏan (a,b, c và d) nên nhà nước sẽ tha hồ và tùy tiện để vẽ rắn thêm chân, vẽ rồng thêm cánh và tung ra mưu chước gài bẫy người phải thi hành Luật. Bởi v́ trong chế độ nhà nước độc tài và toàn trị Cộng sản Việt Nam, chả có việc ǵ hay hành động nào mà tránh khỏi bị mấy anh công an chụp cho chiếc mũ “Xâm phạm quốc pḥng, an ninh, chủ quyền quốc gia, trật tự, an toàn xă hội, môi trường”, hay “an ninh trật tự”, “chống phá nhà nước”, “phản động” v.v….




Đó là lư do tại sao Hội đồng GMVN đă chỉ trích: "Cùng với những nhận định trên, chúng tôi muốn nêu lên một vài suy nghĩ. Ẩn sâu bên trong những bất cập đă tŕnh bày là cách nh́n của chính quyền về tôn giáo và các tổ chức tôn giáo. Chính quyền nh́n các tổ chức tôn giáo thuần túy trên b́nh diện chính trị, xem các tổ chức tôn giáo như những lực lượng đối kháng."




Báo chí - biểu t́nh

Cũng nên biết thêm Điều 25 (HP) cũng quy định: "Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu t́nh. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định."




Nhưng căn cứ vào luật nào mà đảng CSVN đă cấm tư nhân ra báo để độc quyền kiểm soát dư luận trên 800 cơ quan báo in với 18,000 người làm báo ngoài đảng và trong đảng? Ngoài ra đảng c̣n lấy tiền đóng thuế của dân để độc diễn trên hàng trăm Đài phát thanh và Truyền h́nh rải ra khắp nước.




Do đó câu nói "Người dân Việt Nam chưa bao giờ được sống trong bầu không khí dân chủ như hiện nay" của ông Trọng ở Hoa Thịnh Đốn ngày 08/07/2015 là tuyên truyền có đặc tính “Vẹm” v́ sai sự thật.




Không đúng v́ Luật Báo chí (103/2016/QH13), ban hành ngày 05 tháng 4 năm 2016, có hiệu lực ngày 01/01/2017, là bằng chứng độc tài toàn diện, phản dân chủ, chống tự do báo chí của đảng CSVN.




Hành động này được quy định trong Điều 4 nói về “Chức năng, nhiệm vụ và quyền hạn của báo chí”, theo đó: "Báo chí ở nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam là phương tiện thông tin thiết yếu đối với đời sống xă hội; là cơ quan ngôn luận của cơ quan Đảng, cơ quan nhà nước, tổ chức chính trị - xă hội, tổ chức chính trị xă hội - nghề nghiệp, tổ chức xă hội, tổ chức xă hội - nghề nghiệp; là diễn đàn của Nhân dân."




Nên biết tất cả các Tổ chức chính trị, xă hội và nghề nghiệp đều của đảng, do đàng và hoạt động phục vụ đảng. Do đó, Luật Báo chí quy định nhiệm vụ hàng đầu của báo chí là phải: "Tuyên truyền, phổ biến, góp phần xây dựng và bảo vệ đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, thành tựu của đất nước… góp phần ổn định chính trị, phát triển kinh tế - xă hội, nâng cao dân trí, đáp ứng nhu cầu văn hóa lành mạnh của Nhân dân, bảo vệ và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc, xây dựng và phát huy dân chủ xă hội chủ nghĩa, tăng cường khối đại đoàn kết toàn dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xă hội chủ nghĩa."




Ông Trọng cũng đă bịa đặt cái “bầu không khí dân chủ” khi Chính phủ, với sự tiếp tay của Ban Thường vụ Quốc hội, đă tiếp tục tŕ hoăn thảo luận các Luật lập hội và Luật biểu t́nh. Cả hai Dự Luật đă được tŕnh ra Quốc hội, ít nhất vài lần nhưng giờ chót bị rút lại để gọi là bổ sung đến nay chưa biết số phận ra sao. Đáng chú ư là Bộ Công An đă đóng vai chính soạn thảo cả hai Dự Luật.




Như vậy, cũng là “nói dối như Vẹm” khi báo Quân đội Nhân dân rêu rao rằng: "Quyền tự do hội họp là một trong những quyền cơ bản của con người, được ghi trong Hiến pháp, pháp luật Việt Nam và được bảo đảm thực hiện trong thực tế."(QĐND ngày 08-04-019)




Nhưng nếu đă là “quyền cơ bản” rồi th́ tại sao lại ngăn chặn, phá đám những cuộc họp tự phát của nhân dân muốn tưởng nhớ và ghi ơn 74 chiến sỹ Hải quân Việt Nam Cộng Ḥa đă bỏ ḿnh trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lăng chiếm Quần đảo Hoàng Sa năm 1974? Càng nhục nhă và hổ thẹn với Tiền nhân hơn khi ông Nguyễn Phú Trọng và Chính phủ CSVN đă cúi đầu tuân lệnh Bắc Kinh không cho tổ chức tưởng niệm trên 40,000 quân và dân đă hy sinh trong cuộc chiến 10 năm (1979-1989) chống quân phương Bắc xâm lược 6 Tỉnh biên giới phía bắc vào mỗi Tháng Hai hàng năm.




Cuối cùng, “quyền tự do hội họp” của nhân dân cũng đă bị canh chừng, chận đường bắt về đồn Công an hay ngăn chặn, và vô luân hơn, cho tổ chức nhảy đầm trước Tượng đài Lư Thái Tổ (Hà Nội) sáng ngày 14/03 (2019), đúng dịp kỷ niệm năm thứ 31 ngày 64 chiến sỹ Quân đội Nhân dân đă nằm xuống trong cuộc chiến chống Trung Cộng xâm lược chiếm Gạc Ma và 6 Băi khác gồm Vành Khăn, Tư Nghĩa, Subi, Gaven, Chữ Thập và Châu Viên ở Trường Sa.




Như vậy, nếu không muốn mấy chữ “nói dối như Vẹm” lảng vảng trong đầu, Tuyên giáo đảng thử làm cuộc tổng kết xem Lănh đạo Đảng và Nhà nước đă nói thật được bao nhiêu lần kể từ sau ngày 30/04/1975? -/-




(04/019)



Phạm Trần
danlambaovn.blogspot .com


at 12:35 AM

florida80
06-27-2019, 21:11
Một Phút Đọc: Trước B́nh Minh Luôn Là Màn Đêm Tăm Tối

Người đàn ông bị đắm tàu và mắc kẹt trên ḥn đảo hoang. Mỗi ngày, ông đều cầu nguyện xin Chúa cử người đến giải cứu cho ông, nhưng đáp lại chỉ là nỗi tuyệt vọng.

Nhiều tháng trôi qua và người đàn ông này đă học được cách sống sót trên hoang đảo. Ông nhặt nhạnh những thứ có sẵn xung quanh và dựng được một túp lều.




Một ngày, sau khi đi kiếm thức ăn và trở về, ông đau khổ nh́n thấy túp lều của ḿnh bị cháy rụi. Tất cả những thứ ông ta gom góp được cũng hóa thành tro. Thứ duy nhất ông c̣n lại chỉ là bộ quần áo đang mặc trên người.




Sốc, kiệt sức và giận dữ, người đàn ông đấm mạnh vào không trung và bắt đầu nguyền rủa cuộc sống và la hét: "Ông Trời ơi, ông đă làm ǵ với tôi vậy? Tôi đă cầu xin ông mỗi ngày trong hàng tháng trời rằng hăy cứu tôi, và bây giờ mọi thứ tôi có đều tan tành mây khói. Tại sao ông làm vậy với tôi?".




Người đàn ông ngă khuỵu trên đất và khóc lóc thảm thiết. Trong một giây vô t́nh, ông ngước nh́n lên và thấy bóng một con tàu tiến về phía ḿnh. Người đàn ông được giải cứu.

"Làm sao anh có thể nh́n thấy tôi?", người đàn ông hỏi thuyền trưởng - vị ân nhân cứu mạng ḿnh.

Thuyền trưởng đáp: "Chúng tôi đang lênh đênh trên biển th́ nh́n thấy cột khói bốc lên ở đường chân trời. Chúng tôi quyết định đi kiểm tra và đă nh́n thấy anh".




Hà Nhi (Theo Consciouspanda)

Nguồn: ************

florida80
06-27-2019, 21:13
Ai Có Thể Thở Giùm Ai ?!? BS Đỗ Hồng Ngọc



Tôi đến với Thiền khá trễ, gần tuổi 60. Trước đó, những năm hai mươi tuổi tôi cũng có đọc thiền, biết thiền qua sách vở, qua Krishnamurti, Suzuki, thầy Minh Châu, thầy Nhất Hạnh… nhưng đọc để biết, để có kiến thức thế thôi. Tôi cảm thấy thiền là cái ǵ đó huyền bí xa vời, dành riêng cho một giới nào đó, có phần mê tín dị đoan nữa nên “kính nhi viễn chi”.

Tôi là một thầy thuốc, một bác sĩ y khoa, tốt nghiệp gần nửa thế kỷ rồi, học cái khoa học thực nghiệm, nhiều năm làm ở khoa Cấp cứu bệnh viện rồi làm Giáo dục sức khỏe, tham gia giảng dạy, viết sách, báo v.v… làm việc như điên, cho đến một hôm người ta phải đưa tôi vào bệnh viện để mổ sọ năo v́ tai biến. Từ lúc lơ mơ đến lúc tỉnh dây ở pḥng hồi sức… h́nh như tôi đă trải qua một cuộc… phiêu lưu kỳ thú! Khi bước đi được những bước đầu tiên lẫm đẫm như một em bé trên nền đất, tôi thấy quả là phép lạ. Tôi nh́n tôi trong gương với cái đầu trọc lóc và thấy tức cười. Tôi đó ư? Đồng nghiệp ai cũng thương cho thật nhiều thuốc. Tôi chọn dùng một thứ duy nhất bởi biết bệnh ḿnh không thể chữa bằng thuốc. Phải đi t́m một con đường khác. Rồi tôi đọc lại thiền, đọc lại Tâm Kinh Bát-nhă“ Quán Tự Tại Bồ-tát hành thâm Bát Nhă ba-la-mật-đa thời chiếu kiến ngũ uẫn giai không, độ nhất thiết khổ ách…”. Những câu kinh xưa mịt mờ bây giờ bỗng sáng rơ với tôi. Phải rồi. Phải tự tại thôi. Phải dựa vào chính ḿnh thôi. Phải thực hành thôi. Tôi vừa t́m hiểu kinh thư vừa lục toang đống sách y khoa đă học từ mấy chục năm trước để t́m kiếm. Th́ ra có sẵn một con đường mà bấy lâu ḿnh xa lạ. “ Thở vào th́ biết thở vào, thở ra th́ biết thở ra….” Chỉ có vậy thôi sao? Tin được không? T́m hiểu thấu đáo, thực hành “miên mật” th́ quả là có cơ sở để tin.




Gần đây ngày càng nhiều nhà y sinh học, tâm lư học, hợp tác cùng các nhà sư, dùng những kỹ thuật mới như EEG, PET, fMRI… hy vọng khám phá những “bí nhiệm” của Thiền th́ “thiền” nở rộ như nấm gặp mưa, đến nỗi gây ra không ít hoang mang, ngờ vực! Thực ra, đưa kỹ thuật vào khảo sát thiền chỉ có thể thấy được một góc cạnh nào đó thôi, v́ đằng sau c̣n biết bao điều “bất khả thuyết”!




Câu hỏi đặt ra là tại sao chọn hơi thở làm đối tượng thiền? Tại sao không chọn một đối tượng nào khác?

Thực ra, chọn đối tượng nào cũng tốt cả, đất nước gió lửa… ǵ cũng tốt cả, nhưng chọn hơi thở để thiền th́ tốt hơn.

Hơi thở dễ thấy nhất v́ nó nằm ngay trước mũi ḿnh, ngay trước mắt ḿnh!




Lúc nào cũng phải thở. Ở đâu cũng phải thở. Mỗi phút thở cả chục lần nên dễ có cơ hội quán sát hơn. Thở lúc mau lúc chậm. Lúc ngắn lúc dài. Lúc ph́ pḥ lúc êm dịu, luôn thay đổi.

Khi thở chỉ ḿnh ḿnh biết, chỉ ḿnh ḿnh hay, chẳng “làm phiền” ai!

Thở vô thức. Lúc ngủ say vẫn thở. Trung khu hô hấp nằm ở hành năo, cầu năo, bên dưới và bên ngoài vỏ năo. Thở không cần ta. Thở ở ngoài ta.

Thở là cầu nối giữa thân với tâm. Lúc sợ hăi, thở hổn hển. Lúc sảng khoái, thở lâng lâng. Lúc mệt, thở đứt hơi, lúc khỏe, thở khoan thai.

Thở luôn trong th́ hiện tại, ở đây và bây giờ, không có thở của hôm qua hay của ngày mai.




Và, đời người thực ra chỉ là… một hơi thở! Lúc chào đời hít mạnh một hơi vào phổi để rồi khi ĺa đời, thở hắt ra một cái: trả lại những ǵ ḿnh đă vay mượn tạm!




Gần hai mươi năm nay, tôi đến với thiền Anapanasati bằng cách riêng của ḿnh. Khi có dịp chia sẻ, trao đổi, tôi thường nêu 3 giai đoạn thiền tập từ kinh nghiệm bản thân:

1) Thở bụng, 2) Chánh niệm hơi thở, và 3) Quán niệm hơi thở.

Thở bụng đúng cách đă có thể giúp cải thiện sức khỏe, nâng cao chất lượng cuộc sống; Chánh niệm hơi thở có thể đưa đến “diệt trừ khổ ưu” và Quán niệm hơi thở th́ dẫn đến “thành tựu chánh trí”!



Thở bụng. Nói đến thở, ta nghĩ ngay đến ngực. Thiệt ra, thở ở bụng chớ không phải ở ngực. Thở bụng (abdominal breathing) hay c̣n gọi là thở cơ hoành (diaphragmatic breathing) là cách thở sinh lư nhất. Nh́n một em bé ngủ say th́ biết. Chỉ có bụng ph́nh lên xẹp xuống. Nh́n con ếch, con thằn lằn th́ biết.

Thiền tập Anapanasati nên bắt đầu bằng thở bụng. Có vị thiền sư nói về thiền. Thiền hả? Là ph́nh xep, ph́nh xẹp, ph́nh xẹp… ! Dĩ nhiên ở giai đoạn thiền sâu hơn th́ thậm chỉ không c̣n thấy “ph́nh xẹp” ǵ nữa cả!




Phổi ta như một cái máy bơm, lồng ngực như cái xy-lanh (cylindre), cơ hoành là cơ hô hấp chính, như một cái pit-tông (piston) thụt lên thụt xuống ( giống bễ ḷ rèn). Cơ hoành có thể nhích lên xuống khoảng 7-8cm, mà mỗi 1cm đă hút vào hoặc đẩy ra 250ml không khí. Lúc b́nh thường cơ hoành chỉ cần nhích lên xuống 1,5cm là đủ… sống. Khi áp suất âm trong phổi th́ khí bên ngoài tự động lùa vào, tuôn vào, lấp đầy phổi và các phế nang, cho đến một lúc lượng khí bên trong đầy dần lên th́ chuyển sang áp suất dương, phổi sẽ đẩy khí ra. Có một thời điểm áp suất cân bằng nhau, hay nói cách khác, áp suất bằng không (0 = zéro), th́ khí bên trong cơ thể và bên ngoài vũ trụ chan ḥa thành một, không phân biệt.




Hô hấp thật sự không xảy ra ở phổi mà ở trong từng tế bào. Do vậy mà khi ta có cách nào đó điều chỉnh được lượng khí ra vào, hiệu ứng sẽ tác động đến từng tế bào riêng lẻ.




Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện kể chuyện trong lúc nằm chờ chết trên giường bệnh ở Pháp khi các bác sĩ Pháp lúc đó bảo ông chỉ c̣n có thể sống không quá hai năm, ông đă thực hành “thở bụng” sau khi t́m hiểu các phương pháp thở của khí công, dưỡng sinh, thiền, yoga của phương Đông và kết quả là ông đă sống thêm… 50 năm nữa và làm được rất nhiều việc có ích cho đời. Tôi may mắn được ông truyền thụ trực tiếp do cùng làm việc chung ở Bô môn Tâm lư – Xă hội học ở trường Y nhưng cũng không dám tin, cho đến khi nằm bệnh mới thấy ừ nhỉ, sao không thử xem. Cùng lúc tôi cũng tham khảo thêm các đồng nghiệp phương Tây như Dean Ornish, Deepak Chopra đă đưa phương pháp thở bụng, thở cơ hoành vào các chương tŕnh điều trị tim mạch, trị liệu toàn diện qua các nghiên cứu đối chứng nghiêm túc, đáng tin cậy về phương diện thống kê y học.




“Chánh niệm hơi thở”.

“… Chánh niệm vị ấy thở vô; chánh niệm vị ấy thở ra…”

Niệm là nhớ, là nghĩ. Chánh niệm hơi thở là tâm ư chỉ “nhớ, nghĩ » đến hơi thở đang vào, đang ra chớ không để tâm ư đi lăng xăng nơi này nơi khác. Chỉ có vậy. Tưởng dễ mà không dễ. Tâm ư vốn khoái lang bang, lăng xăng trăm ngh́n thứ, bay nhảy như khỉ như ngựa (tâm viên ư mă) không ngưng nghỉ. Lúc th́ ḷng tham nổi lên, tính tính toan toan. “Một đời lận đận đo rồi đếm/ Mỏi gối người đi đứng lại ngồi!” (Bùi Giáng), lúc th́ sân giận ào ào đến, rồi dằn vặt, rồi lo âu, nghi kỵ, ngờ vực, hoang mang… Tiêu tốn biết bao nhiêu năng lượng cho những chuyện vô bổ đó! Bộ năo chỉ chiếm có 2% thể trọng mà tiêu hao Oxygen đến 25-30%, phần lớn cho những chuyện “nhảm nhí” vô bổ này. Nếu chánh niệm được vào hơi thở th́ những thứ tham, sân, nghi, lăng xăng, bực dọc kia… sẽ âm thầm lặn đi rồi… biến mất!

Đây chính là “thiền chỉ” (samatha). “Chỉ” là ngưng. Ngưng sự lăng xăng của tâm ư. Ngưng sự bứt rứt của cơ thể.




Chánh niệm vào hơi thở cách nào? “Thở vô dài, biết thở vô dài. Thở ra dài, biết thở ra dài. Thở vô ngắn biết thở vô ngắn, thở ra ngắn biết thở ra ngắn”. Chỉ có vậy. Chữ “biết” ở đây có thể gây hiểu lầm. “Biết” ở đây không phải là “biết” mà là nhận thức được (recognize), ư thức rơ (realize), cảm nhận được (perceive) cái sự thở, cái hơi thở đang đi vào và đang đi ra, lúc dài lúc ngắn lúc sâu lúc cạn kia ḱa. Nhận thức, ư thức, cảm nhận, ấy chính là niệm (nhớ) về sự thở, về hơi thở. Vỏ năo ta có cái hay: vùng này được kích hoạt th́ vùng khác tắt ngấm. Đă nghĩ tới điều này th́ không thể cùng lúc nghĩ tới điều khác. Nhờ đó mà ta giải thoát tâm ta khỏi những vướng mắc lăng xăng, tiêu tốn năng lượng vô ích! “Nhất tâm bất loạn” là vậy. Điều này dẫn tới “diệt trừ khổ ưu”, giải thoát tâm vậy.




“Quán niệm hơi thở”.

Quán niệm hơi thở chính là “thiền quán” (vipassana). “Quán” không c̣n là “dơi theo” hơi thở đơn thuần nữa mà đă có sự phân tích, soi sáng (quán chiếu) dưới nhiều góc cạnh khác nhau để nh́n cho ra những điều mà b́nh thường không “thấy biết”. Cái thấy biết bấy giờ đă vượt khỏi cái tŕnh hiện, cái giả tướng bên ngoài để nh́n được cái thực tướng bên trong, bên bờ kia. Và cái thấy “như thực” đó đă làm cho Huệ Năng sửng sốt reo lên: Th́ ra vậy! Không ngờ… không ngờ…




Vi, tiếp đầu ngữ có nghĩa là “một cách khác”, “một cách đặc biệt”, c̣n passana là “thấy”, là “biết”. Vipassana là thấy biết một cách khác, một cách đặc biệt! Một chiếc lá vàng rơi, người thi sĩ có thể thấy cả mùa thu, thấy con nai vàng ngơ ngác, nhưng người có quán chiếu lại thấy sự vô thường, vô ngă, sự bất sinh bất diệt…

Khi vào sâu trong định, hành giả sẽ không cảm nhận ḿnh thở nữa. Hơi thở nhẹ gần như ngưng bặt. An tịnh. Ḥa tan. Tan biến. Đó chính là quăng lặng ở cuối th́ thở ra – thường kéo dài, thong dong, nhẹ nhàng, yên tĩnh, v́ không tốn năng lượng. Như chim lượn bay, không phải vỗ cánh, như xe ngon trớn chạy ở số không, không tốn nhiên liệu! Đó chính là giai đoạn “Prana”. Pra có nghĩa là trước và Ana là thở vào (trước thở vào cũng có nghĩa là sau thở ra). Có thể nói đến một phương pháp thiền “Pranasati” ở đây chăng, nghĩa là đặt “niệm” vào quăng lặng, và thực chất đến một lúc cũng không c̣n cả “niệm”! Những hành giả giàu kinh nghiệm cho biết có thể vào định ngay hơi thở đầu tiên có lẽ nhờ rèn tập mà quăng lặng ngày càng dài ra, mênh mông ra như không c̣n biên giới, như ḥa tan vào hư không, lắng đọng, thanh thoát. Lúc đó sẽ không c̣n ư niệm về không gian, thời gian, về ta, về người…




Thiền tập: “…đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, ngồi kiết già, lưng thẳng và trú niệm trước mặt”….

T́m một chỗ yên tĩnh để thiền tập th́ tốt nhưng không nhất thiết phải dưới gốc cây hay ngôi nhà trống. Đó là nói cho các vị “Tỳ kheo”. C̣n ta có thể ngồi ở một góc nào đó trong nhà cũng được. Ngay chỗ ồn ào náo nhiệt, giữa chợ búa, bến xe, sân bay… vẫn có thể “thiền định” được. “Ngoài không dính mắc là thiền, trong không lay động là định” (Huệ Năng). Cũng không nhất thiết phải ngồi, không nhất thiết phải kiết già, bán già. Đi đứng nằm ngồi ǵ cũng được, v́ đi đứng nằm ngồi ǵ cũng phải… thở mà! Miễn là thoải mái, dễ chịu. Dù vậy, nếu ngồi tréo chân (kiết già, bán già) được th́ tốt, giúp các cơ bắp thư giăn, đổi chiều co thắt.




Giữ lưng thẳng rất quan trọng. Ta dễ bị cong vẹo cột sống, đau thắt lưng, đau cột sống cổ nếu ngồi không đúng tư thế. Ngồi trước máy vi tính, lạy Phật… không đúng tư thế cũng sẽ bị đau thắt lưng, đau cột sống cổ như vậy.

Một yếu tố rất quyết định là thả lỏng toàn thân – như thả trôi theo ḍng nước hay treo thân trên móc áo. Thả lỏng toàn thân là làm cho toàn thân như rủ xuống, xẹp xuống, b́nh bồng, không c̣n căng cứng nữa! Tiêu hao năng lượng cho trương lực cơ (tonus musculaire) rất cao (khoảng 40% Oxygen), nên thả lỏng là giúp giảm đáng kể tiêu hao năng lượng do căng cơ.




Trú niệm trước mặt là không để “niệm” chạy lăng xăng. Buộc nó lại bằng cách chánh niệm vào hơi thở. “Thở” đến đâu biết đến đó. “Dơi theo” hơi thở vào hơi thở ra đó th́ tâm ư không buông lung nữa.

Từ từ thôi, đừng nóng vội. Thất bại thường do nóng vội. Cứ thoải mái. Đừng đặt “chỉ tiêu kế hoạch” ǵ ở đây.




Khi cơ thể đă chùng xuống, khi tiêu hao năng lượng đă giảm một cách đáng kể rồi th́ cũng sẽ bớt nhu cầu phải cung cấp các dưỡng chất qua thức ăn! Ăn ít mà vẫn đáp ứng th́ cơ thể đỡ vất vả, các tế bào đỡ hùng hục làm việc. Các nghiên cứu trên sinh vật bị cho nhịn đói vừa phải thấy sống lâu hơn và trẻ lâu hơn!




… Ở đây vị Tỳ- kheo đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, ngồi kiết già, lưng thẳng và trú niệm trước mặt. Chánh niệm vị ấy thở vô; chánh niệm vị ấy thở ra. Thở vô dài, vị ấy biết: “Tôi thở vô dài” hay thở ra dài, vị ấy biết: “Tôi thở ra dài”…




Chỉ có vậy. Mà “bất khả tư nghị”.

Ai có thể thở giùm ai? Ai có thể thiền giùm ai? Cho nên chỉ có thể nương tựa vào chính ḿnh thôi. “Duy ngă độc tôn” thôi vậy!




“Trời cao đất rộng/ một ḿnh tôi đi/ một ḿnh tôi đi.

Đời như vô tận/ một ḿnh tôi về/ một ḿnh tôi về… với tôi!”(Trịnh Công Sơn).





BS Đỗ Hồng Ngọc

florida80
06-27-2019, 21:14
18 Câu Đạo Lư Nhân Sinh Có Tác Động Vượt Trên Cả Phong Thủy

Phong thủy được biết đến chính là vấn đề ăn, ở, mặc, đi lại. Tuy vậy lại có những đạo lư đơn giản hơn nhưng có thể tác động làm thay đổi phong thủy của một người.


1. Dựa vào người khác vĩnh viễn không có tiền đồ

Tục ngữ nói: “Dựa vào núi th́ núi đổ, dựa vào cha mẹ th́ cha mẹ già, dựa vào anh chị em th́ họ sẽ lẩn tránh”, câu này nhắc nhở mọi người, con người chỉ nên dựa vào chính ḿnh, bất luận là ai th́ cũng đều không đáng tin. Trên thế giới này không có người nào có thể dựa vào được, kể cả cha mẹ của bạn hay là con cái của bạn cũng không thể dựa vào được.

Nếu như không tự ḿnh đứng lên mà lại trông chờ người khác cho bạn dựa vào, ỷ lại vào người khác, đó là người vĩnh viễn không có tiền đồ.




2. Khí độ quyết định cao độ

Hăy nhớ kỹ, trên đời này không dễ ai cho không ai cái ǵ, hết thảy thành công đều phải dựa vào sự cố gắng của chính ḿnh. Mỗi người đều có khí độ, tri thức, phạm vi, tâm thái khác nhau. Bạn muốn thành công lớn, lập nên sự nghiệp lớn, muốn bồi dưỡng khí độ của bản thân to lớn như biển cả, vậy phải dành nhiều thời gian để phát triển bản thân, đừng tốn thời gian đi trách móc, đố kỵ với người khác.




3. Biết tận hưởng sự cô đơn

Khi màn đêm buông xuống con người mới tĩnh lặng trở lại, có người leo lên đỉnh núi cao hoặc đi tới sa mạc rộng lớn, cảm giác vô cùng yên tĩnh, nước mắt không hiểu v́ sao tự nhiên chảy xuống. Đây không phải là đau thương cũng không phải là hạnh phúc, đó là cảm giác vô cùng thoải mái của sự tĩnh lặng, mỗi bộ phận trên cơ thể đều tự nhiên mở ra, nỗi thống khổ, phiền năo trong nội tâm phút chốc không c̣n ǵ nữa. Đó là tận hưởng sự tịch mịch, không phải có tiền là có thể mua được.




4. Người làm việc đại sự tất phải biết tùy biến

Các vĩ nhân trong lịch sử đều có một số đặc điểm chung, thứ nhất là người lănh đạo có trí tuệ hàng đầu, hiểu được bước tiếp theo nên thay đổi như thế nào mà dẫn dắt mọi người đi theo, luôn nh́n xa trông rộng. Thứ hai là người biết ứng biến, thuận theo sự thay đổi. Thứ ba là người mà dù cho tất cả đă lay động, anh ta vẫn có thể đứng nguyên tại chỗ bất động, đây chính là chỗ khác biệt của vĩ nhân.




5. Năng lượng của sinh mệnh đến từ “Tĩnh”, càng gặp khó khăn lại càng phải tĩnh

Chúng ta thường nói, quy luật của vũ trụ là bất biến, con người trong cuộc sống thường quên đi sự tĩnh tại, trái lại c̣n cố hết sức đi làm tiêu hao chính ḿnh, mà không suy nghĩ xem nguồn gốc con người từ đâu mà đến? Chính là từ trạng thái tĩnh mà sinh ra, từ không không mà đến. V́ sao mà con người ta bận rộn cả ngày đến đêm lại thấy buồn ngủ? Chính bởi v́ con người cần trạng thái tĩnh, đầu óc không nghỉ ngơi là không được.




Có đôi khi phải xử lư một chuyện phức tạp, khó khăn, không làm sao giải quyết được, vậy th́ trước tiên phải buông tâm xuống, tĩnh tại lại, không suy nghĩ ǵ hết. Bỗng nhiên từ trong tư tưởng lại xuất ra một phương pháp có thể giải quyết vấn đề, đây chính là tác dụng của tĩnh. Nếu như bạn càng suy nghĩ th́ càng làm cho đầu óc bị bức bách, các dây thần kinh đều căng lên, cuối cùng không chết cũng bị bệnh.




6. Tu hành chân chính là tu trong cuộc sống hàng ngày






Không nên sợ gặp khốn cảnh, v́ nó có thể rèn luyện tâm tính của bạn, đề cao tầng thứ của bạn, tăng trưởng trí tuệ của bạn. (Ảnh: Theoneradio)

Không nên sợ gặp khốn cảnh, v́ nó có thể rèn luyện tâm tính của bạn, đề cao tầng thứ của bạn, tăng trưởng trí tuệ của bạn. Chân chính tu hành, chính là tu ngay trong cuộc sống hàng ngày. Nếu như bạn dùng tấm ḷng rộng lượng dung nạp hết thảy, bao dung hết thảy, bạn sẽ không có việc ǵ là nghĩ không thông, xem hết thảy mọi người đều là người tốt, xem hết thảy sự t́nh, hoàn cảnh gặp phải đều là chuyện tốt.




7. Tâm tính tốt, thế giới mới có thể tốt đẹp

Phàm là việc ǵ cũng nên cân nhắc chính ḿnh, suy nghĩ cho người khác. Chỉ có bỏ đi sự ích kỷ, tư lợi, tự ái, bạn mới có thể tự tại được. Không nên đi thay đổi người khác, nh́n người khác không vừa mắt, trước tiên điều chỉnh tâm tính của ḿnh cho thật tốt, tu sửa tâm của ḿnh, hoàn cảnh xung quanh sẽ tùy theo tâm mà chuyển. Bạn đối xử với người khác như thế nào, người khác cũng sẽ đối xử lại với bạn như vậy, không nên lúc nào cũng oán trời trách đất, đừng lúc nào cũng nh́n vào tật xấu của đối phương.




8. Quên ơn của ḿnh, nhưng không quên ơn của người

Giúp đỡ người khác, làm điều lợi cho người khác, trong tâm không cần lúc nào cũng phải nhớ đến, nên quên nó đi. Nhận được ân huệ của người khác th́ nhất định phải nhớ kĩ. Có câu: “Làm việc ân huệ th́ đừng nhớ, nhận được ân huệ th́ chớ quên“.




9. Làm người phải biết an phận, biết đủ là giàu có

Làm việc ǵ cũng phải chừa lại đường lui cho ḿnh, những chuyện tốt, tiện nghi th́ cũng không cần nhiều, lấy nhiều rồi sẽ gặp phiền toái, đó gọi là “Biết đủ là giàu có”. Cũng nên hiểu được thời vận, cố gắng hết sức ḿnh sẽ nghe được thiên mệnh, làm được như thế mới gọi là làm người.




10. Giao hảo bạn tốt

Cổ nhân khi nói về giao hảo với bằng hữu có câu: “Quân tử kết giao nhạt như nước”, bạn tốt không phải là bạn nhậu, không phải mỗi ngày đều lui tới, mà bạn tốt b́nh thường lại rất nhạt nhẽo. Nhưng đó không phải là lạnh lùng, vô cảm, mà chỉ cần gặp phải khó khăn hay ốm đau bệnh tật th́ bạn bè nhất định sẽ tới ngay. Có đôi khi mắt chỉ nh́n nhau th́ coi như đă chào hỏi xong rồi, v́ trong đó có chứa cả sự chân thành.




11. Đạo lư xử thế

Nhớ kỹ một câu: “Nghiêm khắc đối với bản thân, rộng răi đối với người khác”, đối với chính ḿnh yêu cầu nghiêm khắc; đối với lỗi sai của người khác, khi trách cứ cũng không cần phải nghiêm khắc như là đối với bản thân ḿnh. Xử thế cũng như vậy, đối với lănh đạo cũng tốt, đối với đồng sự cũng tốt, đối với cấp dưới cũng tốt, oán hận tự nhiên mà ít đi.




12. Càng than nghèo th́ càng nghèo

Không nên suốt ngày than nghèo khổ. Người than nghèo mới thật là nghèo hèn. Người than nghèo, chính là không biết đủ, hoặc là muốn được bố thí, không muốn phải bỏ tiền túi ra. V́ tiếng than này, ông trời sẽ ban từ trường “nghèo” cho bạn, kết quả là càng ngày càng nghèo.

Người muốn giàu có, đầu tiên phải biết đủ, biết đủ là một loại thành công. Đối với sự t́nh ǵ cũng đều phải biết đủ, thời gian dần qua cuộc sống sẽ càng ngày càng khá lên, nếu không sẽ càng ngày càng nghèo đi.






Không nghĩ đến lợi cho bản thân, mà chỉ nghĩ đến tốt cho người khác, ông trời ngược lại sẽ không bạc đăi bạn, và bạn cũng từ từ trở nên tốt hơn. (Ảnh: Pinterest)




13. V́ người khác cũng là v́ chính ḿnh

Một người có đạo chân chính, sống trong xă hội này thường có rất nhiều oan ức, thống khổ. Không thể lúc nào cũng t́m người khác để than văn, chỉ có cách tự ḿnh phải vượt qua. Không nghĩ đến lợi cho bản thân, mà chỉ nghĩ đến tốt cho người khác, ông trời ngược lại sẽ không bạc đăi bạn, và bạn cũng từ từ trở nên tốt hơn.




14. Không có ư chí mới đáng sợ

Người trẻ tuổi dù cả đời không có sự nghiệp cũng không sao cả; cả đời không có ư chí mới là vấn đề. Mặc dù có ư chí cũng không nhất định là có thể làm nên sự nghiệp; nhưng nếu như không có ư chí, th́ cũng giống như một bài thi bị vo ném vào sọt rác, người trẻ tuổi này coi như là hỏng rồi.




15. Khổ nạn là điều tốt

Trong lịch sử nhân loại phàm là người lập được công lớn, làm nên sự nghiệp lớn, người làm đại sự, đều là từ trong đau khổ mà vươn lên. Mà chính những người từ trong gian khổ vượt xuất ra được, mới hiểu được đạo lư đối nhân xử thế.

Cho nên đối với việc thành tựu một người mà nói, có đôi khi tuổi trẻ chịu khổ nhiều một chút, gặp nhiều gian nan vất vả lại là điều tốt. Muốn làm người lập được công lớn, lập nghiệp lớn, người làm đại sự, nhất định phải có trải nghiệm cuộc sống phong phú.




16. Quân tử không oán trời trách đất

Người có thể không oán trời trách đất, tự xem lại chính ḿnh: V́ sao ta không đứng dậy nổi? V́ sao ta không đạt được mục đích? Có phải là do các vấn đề của bản thân như học vấn, tu dưỡng, phương pháp. Chính ḿnh tự rút ra kinh nghiệm xương máu mà sửa lại, trong nội tâm không chất chứa ư niệm oán trời trách đất. Theo quan niệm hiện đại mà nói, loại tâm lư này là rất sáng suốt, như vậy mới được gọi là quân tử.




17. Bớt khoác lác và làm nhiều hơn

Khổng Tử nói, quân tử chân chính, nên ít nói suông mà làm nhiều hơn. Từ xưa đến nay, tâm lư của nhân loại cũng đều giống nhau, đa phần là nói nhiều c̣n làm được th́ rất ít. Lư tưởng cao quá đến khi làm lại không thực hiện được.




18. Cảnh giới cao nhất chính là b́nh thường

Học vấn càng cao tư tưởng càng phức tạp. Làm sao vừa có được học vấn cao lại vừa có thể làm một con người đơn giản, đó mới gọi là đệ nhất thiên hạ, bởi cao siêu nên mới b́nh thường.




Chân Chân (Theo Secretchina)

tinhhoa.net

florida80
06-27-2019, 21:15
Người Việt Cao Quư - Chu Tất Tiến

Khi đặt bút viết những ḍng chữ này, Sáu tui không dám để tựa là “Người Việt Xấu Xí,” như nhà văn Bá Dương của Trung Hoa dám viết, v́ sợ bị phe ta “đục” tơi tả, như đă từng bị “đục” nhiều lần trước đây, vài kẻ c̣n dọa giết Sáu tui nữa! Mới đây, một người ghét tui kinh hồn đă xin lễ cầu hồn cho tui “đột ngột qua đời,” rồi người khác phóng lên Facebook, rồi Email, khiến bà con gọi gia đ́nh tui, chia buồn tới tấp.


Thiệt t́nh, Sáu tui vốn thần tượng hóa Nhà Văn, Nhà Thơ Phùng Quán từ khuya, nhất là những câu thơ để đời của ông: “Yêu ai cứ bảo là yêu. Ghét ai cứ bảo là ghét. Dù ai ngon ngọt nuông chiều. Cũng không nói Yêu thành Ghét. Dù ai cầm dao dọa giết. Cũng không nói Ghét thành Yêu... Tôi muốn làm nhà văn. Đi trọn đời trên con đường chân thật. Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi. Sét nổ trên đầu không xô tôi ngă. Bút giấy tôi, ai cướp giật đi. Tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá.”


V́ thế, mà tôi vẫn viết, nhưng thú thật, tôi thua ông họ Phùng nhiều lắm, v́ lâu lâu, tôi cũng “né đạn,” tuy khi “viết” không “lách” nhiều, nhưng mà cũng chẳng dám viết huỵch toẹt ra những điều cấm kỵ. Chẳng hạn như bài này, tôi để tựa đề là “Người Việt Cao Quư,” chứ không dám viết theo kiểu Bá Dương, cũng như không mạnh bạo như một Blogger nữ c̣n ở Việt Nam, dám chơi trên FaceBook môt bài độc đáo: “Người Việt hèn hạ.” Thiệt đáng phục!




Bà con nghĩ coi, người Việt ḿnh đi đâu cũng tự hào là ḿnh là giống Rồng Tiên, có hơn 4000 năm văn hiến, rồi qua Mỹ, thành công thiệt lẹ, mới chỉ có hơn 40 năm mà danh tiếng lẫy lừng, từ chính trị, đến kinh tế, tài chánh, văn chương, khoa học và cả quân đội nữa. Có giống dân di cư nào mà mới đến Mỹ chưa được nửa thế kỷ mà quân đội có mấy ông Tướng giữ địa vị rất cao như Việt Nam ta không? Có mấy dân tộc mới qua Mỹ đă thành Dân Biểu Liên Bang, Tiểu Bang, Nghị Sĩ như chúng ta không? Rồi phi hành gia, khoa học gia, toán học, Tiến Sĩ, Kỹ Sư, Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ nhiều như lá mùa Xuân… Những cơ sở thương mại do người Việt làm chủ nhiều như rừng…Nhà hàng Việt bây giờ được Mỹ ưa chuộng hơn món Thái, Trung Hoa... nhiều. Đặc biệt là có nhạc sĩ thần đồng Evan Lê, mới 4 tuổi đă lừng danh là nhạc sĩ dương cầm cỡ quốc tế. Vậy, nếu có Nổ chút chút là “Người Việt Cao Quư” cũng đáng lắm chứ.




Tuy nhiên, có điều Sáu tui không dám nổ mạnh là mấy năm sau này, tội phạm do người Việt gây nên cũng không ít. Nhà tù bây giờ nghe thấy tiếng Việt ́ xèo. Có lẽ đồng hương chúng ta, sau một thời gian định cư tại xứ người, tiến lên quá lẹ, nên trong sinh hoạt mới đẻ ra nhiều cái kỳ cục, nhịn nói không nổi.




Số là, hôm sau Trung Thu, Sáu tui đến Costco để “renew” lại cái thẻ, đang đứng chờ đến lượt ḿnh th́ thấy có một cặp vợ chồng Việt lủ khủ khiêng chừng vài chục hộp bánh Trung Thu đến trả! Có lẽ gia đ́nh này mua cả mấy tá bánh về để bán mà bán không hết, nên sau Tết, đem hoàn lại Costco! Trời không phụ kẻ gian, nên người nhân viên lắc đầu, không nhận lại bánh đă quá hạn! Hai vợ chồng tẽn ṭ đi ra!




Một lần khác, sau Tết ta cả gần tháng, Sáu tui cũng đến đổi đồ (đổi chứ không trả) cái máy nấu ăn, v́ quá nhỏ, th́ thấy hai ông mang trả các chậu hoa Tết đă héo queo, lá vừa vàng khè, vừa đen thui, cánh hoa th́ lắc léo! Có nghĩa là các ông mua hoa về trưng Tết xong th́ đem trả, lấy tiền lại, v́ chắc chắn khi mua, các ông không thấy lá héo, hoa tàn, mà chỉ thấy nụ hoa tươi nở như thiếu nữ 18! Chưa thấy ai ngu đến nỗi mà vác hoa tàn về nhà? Thiệt là mắc cở! Lợi dụng sự dễ dăi của Costco mà mua hoa về làm bảnh với bà con rồi xài cho đă, đem trả! Chơi vậy th́ chơi với ai?




Điều đáng xấu hổ là thấy tui ḍm ḍm có vẻ khó chịu với hai nhân vật cao quư kia, bà nhân viên người Mỹ quay qua nói với tui: “Coi vậy, chứ c̣n đỡ lắm! Có bà mua quần lót (underwear) về xài hai ngày rồi cũng đem trả!” Tui nghe nói vậy, th́ rùng ḿnh, chới với, đỏ mặt, cứng họng luôn, không biết chống đỡ sao cho dân ḿnh khi có người mang họ “Keo, Bần” sang nước người Bảo Trợ để trả ơn!




Ở Home Depot cũng vậy, có người mua búa, ḱm, mỏ lết về sửa nhà, sửa cống, rồi cũng đem trả, mặc dù xài mấy món đó đến sứt sẹo! Sáu tui từng thấy có ông thợ đem trả gần như mọi món đồ cần thiết cho một vụ sửa nhà, kẽo kẹt trên mấy cái xe “cart”! Mua cho đă rồi đem trả, trong đó, nhất định đă có vài món xài rồi! Sáu tui nghĩ bụng, “Kỳ thiệt ta! Nếu chưa sẵn sàng để sửa nhà, th́ đừng mua vội. Nếu mua rồi, mà chưa muốn thực hiện, th́ đừng xài dụng cụ của người ta! Nếu lỡ xài rồi th́ phải mua, cho dù đó là không cần thiết.




Kinh hăi nhất là việc mua đồ lót, mặc rồi trả lại. Nghĩ tới mà ghê tay! Việc cho trả đồ là một phương pháp quảng cáo của nhà chế tạo cũng như cho cửa hàng, nhưng không v́ thế mà lợi dụng để làm lợi cho ḿnh, mà quên cái hại của người ta.




Thiệt ra, những chuyện nhỏ nhặt này cũng chưa làm mất đi tính “Cao quư” của người ḿnh nhiều, mà thời gian gần đây, nhiều y sĩ bị treo bằng v́ lạm dụng Medical, có ông bị tù về tội sờ mó bậy bạ, có ông cho thuốc nghiện để lấy tiền “ngoài lề.” Lại có ông nhà giáo bị tù v́ tội quay phim lén con trai tại “Rét-Rum.” Mập béo ǵ mà coi! Kỳ cục thiệt ta!




Chủ tiệm Neo bị tù v́ tấn công t́nh dục khách hàng. Người bán nhà lừa gạt khách hàng, chế thêm tiền “cost” không có xuất xứ, chuyên gia tài chánh bị tù v́ biến nhà của người thành nhà của ḿnh. Mới tuần qua, một ông tính đốt nhà hàng xóm bị phú lít bắt bỏ bót! Chưa kể ở trên mạng i-meo, các ông đối lập ở hai đảng Dân Chủ hay Công Ḥa, chửi nhau tưng bừng, chửi tục, chửi xéo, chửi oang oang, chửi tàn canh gió lạnh luôn!




(Nói thiệt nhe, các vị cứ tha hồ “chửi-bênh” nhau, nhưng các vụ “chửi - bênh” này sẽ chẳng làm rụng một sợi.., chân lông của Mỹ, hoặc làm cho một ông Mỹ nào khoái chí mà thay đổi chính sách với Việt Nam. Người Mỹ có chính sách của họ: “American First!” “Nothing else!”)




Ôi chao! Người ḿnh nhiều “nhân tài” mà cũng có nhiều “nhân tai.” Chớ chi những “lời hay, ư đẹp” mà người ḿnh đă từng nghe nhiều thập niên qua được áp dụng, sao cho toàn thể cộng đồng ḿnh mỗi ngày mỗi vững mạnh. Chớ chi cuốn truyện “Tâm hồn Cao Thượng” đă được Hà Mai Anh dịch ra tiếng Việt thấm nhuần vào mọi tâm hồn Việt Nam hải ngoại, để chúng ta lúc nào cũng hănh diện là “con Rồng, cháu Tiên” thiệt chứ không phải “con Rùa, cháu Ếch,” cứ nổ oang oang, rỗng tuyếch làm mất mặt những “nhân tài” Việt thứ thiệt trên toàn thế giới.





Chu Tất Tiến

Nguồn: http://m.viendongdaily.com

florida80
06-27-2019, 21:17
Những Câu Nói Hay, Ư Nghĩa Nhất Để Khích Lệ Tinh Thần


1. Quá khứ là nơi bạn đă học được những bài học. Tương lai là nơi bạn áp dụng bài học đó…

V́ thế đừng từ bỏ giữa chừng






2. Nếu bạn sinh ra trong nghèo khó, đó không phải là lỗi của bạn.


Nhưng nếu bạn chết trong nghèo khó, th́ đó là lỗi của bạn.

~ Bill Gates





3. Không quan trọng quá khứ bạn khắc nghiệt thế nào, bạn luôn luôn có thể bắt đầu lại. ~ Đức Phật




4. Đôi lúc bạn đối mặt với khó khăn không phải v́ bạn làm điều ǵ đó sai mà bởi v́ bạn đang đi đúng hướng.




5. Những điều tốt đẹp đến với ai tin tưởng, những điều tốt hơn đến với ai kiên nhẫn và… những điều tốt nhất chỉ đến với người không bỏ cuộc.




6. Cuộc hành tŕnh ngàn dặm …phải bắt đầu từ những bước đầu tiên.




7. Đừng mơ trong cuộc sống…mà hăy sống cho giấc mơ.






8. Cuộc sống không có nghĩa là dễ dàng. Nó luôn luôn biến động.


Đôi lúc hạnh phúc, có lúc lại khổ đau… Nhưng với tất cả những bước ” THĂNG TRẦM” trong cuộc sống, bạn lại học được những bài học làm cho bạn MẠNH MẼ LÊN.







9. Khi cuộc sống đặt bạn vào t́nh thế khó khăn…


Đừng bao giờ nói ” Tại sao lại là tôi..?”

Mà hăy nói ” Tôi sẽ cố gắng …!”


10. Rất nhiều người sợ nói ra những ǵ họ muốn, đó là lư do tại sao họ không có được những ǵ ḿnh muốn.




11. Bạn không thể chặn những con sóng… nhưng bạn có thể học cách làm thế nào để lướt sóng – Jon Kabat-Zinn




12. Trong cuộc săn đuổi giữa báo và nai… rất nhiều lần con nai dành phần thắng. Bởi v́ con báo chạy v́ nhu cầu thức ăn c̣n con nai chạy để tồn tại. Hăy nhớ rằng…"mục tiêu quan trọng hơn nhu cầu".




13. Thời gian là để tạo ra điều ǵ đó. Khi bạn nói TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN đồng nghĩa với việc bạn nói TÔI KHÔNG MUỐN LÀM ĐIỀU ĐÓ.




14. Một trong những điều tốt nhất trong cuộc sống là nhận ra một điều bạn hoàn ṭan hạnh phúc mà không cần đến những thứ mà bạn nghĩ rằng bạn cần nó nhất.




15. Mỗi khi mỏi bước trên con đường ḿnh đă chọn, hăy tự nhủ ḿnh: "Tiếp tục đi… đừng dừng lại. Mỗi bước có thể khó khăn hơn nhưng đừng dừng lại. Viễn cảnh đẹp nhất là lúc ở trên đỉnh". Hăy luôn thúc đẩy ḿnh bằng cách nghĩ về viễn cảnh hạnh phúc ở tương lai bạn nhé.




16. Đừng nghĩ măi về quá khứ. Nó chỉ mang tới những giọt nước mắt. Đừng nghĩ nhiều về tương lai. Nó chỉ mang lại lo sợ. SỐNG Ở HIỆN TẠI VỚI NỤ CƯỜI TRÊN MÔI. Nó sẽ mang lại niềm vui cho bạn.




17. Khi bạn cảm thấy muốn buông xuôi, hăy nhớ lại rằng tại sao bạn đă đứng ở đó.




18. Nếu bạn hỏi một người giỏi trượt băng làm sao để thành công, anh ta sẽ nói với bạn: ngă, đứng dậy là thành công.

~ISAAC NEWTON




19. Tiến về phía trước không có nghĩa là bạn quên đi những điều đă xảy ra . Nó chỉ nói lên rằng bạn phải chấp nhận và tiếp tục sống.




20. Đừng lăng phí thời gian của bạn để nh́n lại những ǵ đă mất.




Hăy bước đi tiếp, với cuộc sống không có nghĩa là đi du lịch về miền quá khứ.




21. Nếu tôi chọn suy nghĩ hạnh phúc, tâm trạng của tôi sẽ hạnh phúc sướng vui. Nếu tôi chọn suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng của tôi sẽ trở nên tồi tệ. Suy nghĩ của tôi tạo ra tâm trạng. Điều đó thật đơn giản, hăy thử bạn nhé.




22. Càng mất nhiều thời gian chờ đợi một điều ǵ đó bạn càng hiểu rơ giá trị của nó khi nhận được. Bởi v́ bất cứ thứ ǵ có giá trị, chắc chắn phải bơ công chờ đợi.




23. Mỗi ngày có thể không phải là ngày tốt nhưng chắc chắn sẽ có điều ǵ đó tốt đẹp mỗi ngày => hăy mỉm cười và đón nhận ngày mới với thái độ hào hứng tích cực




24. Không quan trọng bạn nghĩ cuộc sống này tuyệt vời hay tồi tệ ra sao, Thức dậy mỗi sáng, cảm ơn cuộc đời bời v́ vẫn có những người ở một nơi nào đó đang phải chiến đấu để tồn tại.




25. LÀM THẾ NÀO ĐỂ THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG

Nói – ít đi

Thở – sâu hơn

Quần áo – lịch sự

Làm việc – chăm chỉ

Cư xử -đứng đắn-

Tiết kiệm – đều đặn

Ăn uống – hợp lư

Ngủ – đầy đủ

Hành động – dũng cảm

Suy nghĩ – sáng tạo

Kiếm tiền – lương thiện

Để dành – thông minh.

26. Hăy luôn tự nhủ ḿnh:

"Tôi sẽ không dừng lại khi tôi mệt mỏi, tôi chỉ dừng lại khi tôi đă

ḥan thành."

Cố lên nào mọi người.




27. Thời điểm mà bạn đă sẵn sàng buông xuôi mọi thứ thường là thời điểm ngay trước khi một phép lạ xảy ra, v́ thế đừng từ bỏ.




28. Nếu một quả trứng bị vỡ do ngoại lực bên ng̣ai th́ sự sống kết thúc.

Nếu một quả trứng bị vỡ bởi một lực từ bên trong th́ cuộc sống bắt đầu.

Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống cũng được h́nh thành từ bên trong mỗi con người.




Sưu tầm



at 9:23 PM

florida80
06-27-2019, 21:19
Hành Trang Cuộc Đời: Hư Vô - Nếu Biết Thế!











Một người hấp-hối chết, nh́n thấy Chúa ưu-ái trao cho chiếc va-li,
Chúa nói : Đến giờ con ra đi rồi !
Ngạc- nhiên người này hỏi : Bây giờ sao ? Sớm quá, con c̣n nhiều việc chưa làm !
Chúa nói : Rất tiếc v́ tới giờ con ra đi thôi !
Người này hỏi : Có ǵ trong va-li hở Chúa ?
Chúa đáp : Hành trang của con đó .
Sở hữu của con, y phục, tiền-bạc ?
Chúa đáp : Các vật đó không phải của con, chúng thuôc về trái đất !
Vậy có phải kư ức của con ?
Chúa đáp : Không phải của con, của thời gian !
Phải chăng tài năng của con ?
Chúa nói : Không phải của con, của hoàn cảnh


Có phải bạn bè hay gia đ́nh con ?


Chúa nói : Rất tiếc cũng không phải của con, chỉ là tiến tŕnh cuộc đời
Phải chăng vợ con của con ?
Chúa nói: Không phải của con, mà là tâm-tư con
Có phải là thân xác của con ?
Chúa nói : Cũng không phải của con, nó là cát bụi !
Phải chăng tâm linh con ?
Chúa nói : Không, của ta !
Phập phồng người chết nhận chiếc va-li Chúa trao,
Liền mở ra xem, bên trong không có ǵ cả, trống rổng !
Bàng hoàng người chết nói không có cái ǵ là cúa tôi cả !
Chúa nói : Đúng thế, tất cả thời gian con sống là của riêng con


Đời sống là thời gian đó của riêng ḿnh !


Bởi thế, nên tận hưởng thời gian đó, khi ḿnh có !
Đừng để những ǵ ḿnh có qua đi
Sống đi, vui sống đời ḿnh
Đừng bỏ qua nguồn vui khi có, v́ chính đó là sở hữu của ḿnh !
Tất cả mọi thứ ḿnh có hiện tại là của riêng ḿnh, và bạn không thể mang theo được ǵ cả khi ra đi !!!
Sưu tầm






Nếu Biết Thế!



Nếu biết thế xin đừng ham cố

Bởi không ai mang được xuống mồ

Một mai khi về cơi hư vô

Của trần gian dù là vô số




Nếu biết thế màng chi danh lợiMột người hấp-hối chết, nh́n thấy Chúa ưu-ái trao cho chiếc va-li,
Chúa nói : Đến giờ con ra đi rồi !
Ngạc- nhiên người này hỏi : Bây giờ sao ? Sớm quá, con c̣n nhiều việc chưa làm !
Chúa nói : Rất tiếc v́ tới giờ con ra đi thôi !
Người này hỏi : Có ǵ trong va-li hở Chúa ?
Chúa đáp : Hành trang của con đó .
Sở hữu của con, y phục, tiền-bạc ?
Chúa đáp : Các vật đó không phải của con, chúng thuôc về trái đất !
Vậy có phải kư ức của con ?
Chúa đáp : Không phải của con, của thời gian !
Phải chăng tài năng của con ?
Chúa nói : Không phải của con, của hoàn cảnh


Có phải bạn bè hay gia đ́nh con ?


Chúa nói : Rất tiếc cũng không phải của con, chỉ là tiến tŕnh cuộc đời
Phải chăng vợ con của con ?
Chúa nói: Không phải của con, mà là tâm-tư con
Có phải là thân xác của con ?
Chúa nói : Cũng không phải của con, nó là cát bụi !
Phải chăng tâm linh con ?
Chúa nói : Không, của ta !
Phập phồng người chết nhận chiếc va-li Chúa trao,
Liền mở ra xem, bên trong không có ǵ cả, trống rổng !
Bàng hoàng người chết nói không có cái ǵ là cúa tôi cả !
Chúa nói : Đúng thế, tất cả thời gian con sống là của riêng con


Đời sống là thời gian đó của riêng ḿnh !


Bởi thế, nên tận hưởng thời gian đó, khi ḿnh có !
Đừng để những ǵ ḿnh có qua đi
Sống đi, vui sống đời ḿnh
Đừng bỏ qua nguồn vui khi có, v́ chính đó là sở hữu của ḿnh !
Tất cả mọi thứ ḿnh có hiện tại là của riêng ḿnh, và bạn không thể mang theo được ǵ cả khi ra đi !!!
Sưu tầm






Nếu Biết Thế!



Nếu biết thế xin đừng ham cố

Bởi không ai mang được xuống mồ

Một mai khi về cơi hư vô

Của trần gian dù là vô số




Nếu biết thế màng chi danh lợi

Lợi danh như bọt biển phù vân

Có ǵ tồn tại măi cơi trần

Mà mê muội dốc ḷng đeo đuổi




Nếu biết thế xin dừng nghiệp chướng

Hăy biết đủ làm kẻ thiện lương

Nếu dư hăy đầu tư thiên đường

Để một mai c̣n lời an hưởng

Lợi danh như bọt biển phù vân

Có ǵ tồn tại măi cơi trần

Mà mê muội dốc ḷng đeo đuổi




Nếu biết thế xin dừng nghiệp chướng

Hăy biết đủ làm kẻ thiện lương

Nếu dư hăy đầu tư thiên đường

Để một mai c̣n lời an hưởng




Người Phương Nam



4/11/09



at 11:50 PM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post Home



Subscribe to: Post Comments (Atom)








Hành Trang Cuộc Đời: Hư Vô - Nếu Biết Thế!











Một người hấp-hối chết, nh́n thấy Chúa ưu-ái trao cho chiếc va-li,
Chúa nói : Đến giờ con ra đi rồi !
Ngạc- nhiên người này hỏi : Bây giờ sao ? Sớm quá, con c̣n nhiều việc chưa làm !
Chúa nói : Rất tiếc v́ tới giờ con ra đi thôi !
Người này hỏi : Có ǵ trong va-li hở Chúa ?
Chúa đáp : Hành trang của con đó .
Sở hữu của con, y phục, tiền-bạc ?
Chúa đáp : Các vật đó không phải của con, chúng thuôc về trái đất !
Vậy có phải kư ức của con ?
Chúa đáp : Không phải của con, của thời gian !
Phải chăng tài năng của con ?
Chúa nói : Không phải của con, của hoàn cảnh


Có phải bạn bè hay gia đ́nh con ?


Chúa nói : Rất tiếc cũng không phải của con, chỉ là tiến tŕnh cuộc đời
Phải chăng vợ con của con ?
Chúa nói: Không phải của con, mà là tâm-tư con
Có phải là thân xác của con ?
Chúa nói : Cũng không phải của con, nó là cát bụi !
Phải chăng tâm linh con ?
Chúa nói : Không, của ta !
Phập phồng người chết nhận chiếc va-li Chúa trao,
Liền mở ra xem, bên trong không có ǵ cả, trống rổng !
Bàng hoàng người chết nói không có cái ǵ là cúa tôi cả !
Chúa nói : Đúng thế, tất cả thời gian con sống là của riêng con


Đời sống là thời gian đó của riêng ḿnh !


Bởi thế, nên tận hưởng thời gian đó, khi ḿnh có !
Đừng để những ǵ ḿnh có qua đi
Sống đi, vui sống đời ḿnh
Đừng bỏ qua nguồn vui khi có, v́ chính đó là sở hữu của ḿnh !
Tất cả mọi thứ ḿnh có hiện tại là của riêng ḿnh, và bạn không thể mang theo được ǵ cả khi ra đi !!!
Sưu tầm






Nếu Biết Thế!



Nếu biết thế xin đừng ham cố

Bởi không ai mang được xuống mồ

Một mai khi về cơi hư vô

Của trần gian dù là vô số




Nếu biết thế màng chi danh lợi

Lợi danh như bọt biển phù vân

Có ǵ tồn tại măi cơi trần

Mà mê muội dốc ḷng đeo đuổi




Nếu biết thế xin dừng nghiệp chướng

Hăy biết đủ làm kẻ thiện lương

Nếu dư hăy đầu tư thiên đường

Để một mai c̣n lời an hưởng




Người Phương Nam



4/11/09



at 11:50 PM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post Home



Subscribe to: Post Comments (Atom)

florida80
06-27-2019, 21:20
Chuyện Phiếm: KHẨU PHỤC hay TÂM PHỤC ?

Đôi vợ chồng mới cưới, đêm tân hôn, vợ giấu đôi giày của ḿnh đi, đợi chồng bỏ giày lên giường liền giẫm vào giày chồng. Chồng nh́n thấy cười “xùy, xùy” . Cô dâu mới bảo, mẹ dặn đêm tân hôn giẫm vào giày chồng th́ cả đời không bao giờ giận chồng. Chú rể mới th́ bảo, mẹ dặn nếu vợ giẵm vào giày chồng th́ cả đời sẽ đồng cam cộng khổ với chồng.


Vợ bắt đầu quản chồng, bắt đầu từ cái nhỏ. Bảo chồng đổ bô nước giải, chồng cũng làm. Ruộng của nhà, vợ bảo trồng ǵ chồng trồng nấy. Các cô hàng xóm bảo tránh xa cô nào, đi gần cô nào chồng cũng làm theo. Chồng đang tán phét với mọi người, chỉ cần vợ gọi một tiếng là cum cúp như trâu bị dắt mũi về nhà ngay. Chồng uống rượu với bạn, vợ kéo tai là theo vợ về nhà.

Có người kích:

- "Đàn bà 3 ngày không đánh là vênh như miếng ngói lợp nhà. Anh cũng là đàn ông, sao lại để vợ quản không c̣n ra hồn thằng đàn ông thế. Nó mà là vợ tôi, tôi chẳng cho vài cái đế giày ấy chứ!"




Chồng cười bảo:

- "Đưa vợ anh lại đây, tôi cũng quạt nó vài cái đế giày!"

Người bạn nọ cáu:

- "Thật kiếp trước làm hoà thượng chưa bao giờ nh́n thấy đàn bà! Không ai giống anh, đồ sợ đàn bà!"
Việc trong thôn cần mọi người bàn bạc, tất cả đàn ông đều đến, mọi người khích bác:

- "Việc này anh cũng không quyết được cơ à, hay là phải gọi vợ đến?"




Chồng đưa vợ đến dự thật!

Vợ quản được chồng rất là đắc ư, đến một ngày, vợ thủ thỉ với chồng về những điều không phải của mẹ chồng.

Chồng thở dài bảo vợ:

- "Em biết v́ sao anh không đánh em không? V́ mẹ anh đấy. Cả đời mẹ khổ sở v́ tính bố thô bạo, chỉ có điều không hài ḷng là câu trước câu sau ông đánh mẹ. Mẹ anh bị bố đánh đến nỗi găy cái gậy to bằng cổ tay, găy cả ghế. Mẹ anh v́ các con mà chịu nhịn cả đời. Mỗi lần nh́n mẹ bị bố đánh, anh tự thề với ḷng ḿnh, lấy vợ sẽ không làm vợ đau một đầu ngón tay. Không phải anh sợ em, v́ anh không quên được lời mẹ, là đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu thương chứ không phải sinh ra để đàn ông đánh!"

Vợ ngây người, không tưởng tượng chồng lại rộng lượng đến thế. Chồng uống rượu con cà, con kê với bạn, vợ không gọi cũng không nắm tai kéo đi, đôi lúc c̣n bưng nước cho chồng uống.

Có người hỏi chồng, dạy vợ cách ǵ thế?

Chồng nghiêm túc trả lời:


- "Đánh đàn bà sẽ dạy đàn bà khẩu phục. Yêu thương đàn bà sẽ dạy đàn bà tâm phục!"

Huy Thái sưu tầm

florida80
06-27-2019, 21:21
Sống Chậm Lại Để Thấy Ư Nghĩa Cuộc Đời

Giữa guồng quay vô tận của thời gian, áp lực của cuộc sống, của công việc, người ta bắt đầu thấy chóng mặt, ngột ngạt… th́ khái niệm sống chậm không c̣n là điều ǵ đó quá mới mẻ. Nhưng sống chậm như thế nào cho đúng, sống chậm như thế nào cho đủ và thấm thía thật sâu ư nghĩa của sống chậm th́ thật là không phải dễ.

Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim ḿnh, để nhận ra điều ǵ thực sự là cốt lơi, điều ǵ chỉ là thoáng qua…






H̉A M̀NH VÀO THIÊN NHIÊN


Bạn hăy nh́n cách các ḍng sông đi, nó uốn lượn. Bạn hăy nh́n vào con đường cao tốc. Nếu mà là trên một hoang mạc không vật cản, nó là một vệt thẳng tắp. Con người muốn đi nhanh, có lẽ là bởi họ biết cuộc sống của ḿnh hữu hạn và ngắn ngủi. Một đời người dài là thế, có khi chưa bằng một cái chớp mắt của vũ trụ.Tự nhiên sống chậm v́ tự nhiên không mục đích. Nhưng con người lại là một tạo vật sống có ư thức và có mục đích. Dù biết rằng đôi khi v́ quá nghĩ đến mục đích mà bỏ qua nhiều điều thú vị trên đường đi.Sống chậm, tôi nghĩ không phải là một cách sống đối nghịch với cách sống nhanh. Nó cũng không biện minh cho cách sống lờ đờ không mục đích, không lư tưởng.
Tôi nghĩ những người đầu tiên nghĩ đến sống chậm là những người sống nhanh nhất, nó là một cách tự nhắc nhở để điều ḥa, để nhắc nhở rằng con đường c̣n dài và cần giữ sức, cần tái tạo, để thực sự là sống, chứ không phải là phi như bay trên đường đời.
Tôi cũng là một người vội vă. Nhưng nếu một buổi sáng nào đó, chuẩn bị đi làm, đột nhiên trời đổ mưa thật to, th́ khả năng lớn là tôi sẽ quay vào nhà, pha một ly sô cô la nóng, tự thưởng cho ḿnh việc đọc một cuốn sách nào đó trong lúc ngắm mưa ngoài ban công.
Sống nhanh hay sống chậm với tôi là sự lựa chọn của thời điểm. Nếu đi quá nhanh, tôi cũng sợ rằng mất đi những cảm xúc nho nhỏ, thậm chí là mất đi những khoảnh khắc đẹp nhất. Một con đường nhiều lá vàng, một khoảng trời nhiều gió, một cốc cà phê thật ngon, một quyển sách thật hay, một cô gái có đôi mắt đẹp… Nói cho cùng th́ định luật vạn vật hấp dẫn được Isaac Newton phát hiện ra khi nằm nghỉ dưới một gốc táo. Ư tưởng về khinh khí cầu đến khi người phát minh ra nó ngồi trên một băi biển và ngắm bầu trời…
Nhưng tôi cũng sợ là nếu sống quá chậm, tôi sẽ chẳng kịp tặng cho cuộc sống này được điều ǵ, v́ tôi chẳng có ǵ ngoài cái cảm xúc nhỏ nhoi cho riêng bản thân ḿnh.

VÀ SỐNG CHO NHỮNG Ư NGHĨA
Tôi nghĩ đến một người bạn tôi quen. Đó là một con người đang sống nhanh, nhưng sống nhanh một cách ư nghĩa, cảm thấy ḿnh tồn tại một cách hoàn hảo trong sự bận rộn. Chẳng phải như thế cũng thú vị lắm sao! Để giữa những lúc nghỉ ngơi giữa giờ, người bạn ấy có thể nhắn cho tôi một cái tin rất… “sống chậm” .
Bởi v́ cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời, cũng có khi là một bản rock ồn ào cuộn sôi, cũng có khi là một khúc ballad dịu dàng chậm răi… Vậy th́ đâu có ǵ phải băn khoăn về sống nhanh hay sống chậm! Cứ sống để sau này, khi nằm xuống cảm thấy ḿnh sống đủ và không hối tiếc.

Có ai đó đă nói: “Cuộc sống quá ngắn ngủi nên hăy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh”. Đấy, cái ǵ đáng nhanh th́ nhanh, cái ǵ đáng chậm th́ chậm. “Sống là không chờ đợi”, câu slogan quen thuộc (của một nhăn hàng) cũng đă trở thành phương châm sống của không ít người, đặc biệt là những người trẻ. Mỗi ngày sống của chúng ta với biết bao nhiêu điều mắt thấy, tai nghe để thấu hiểu và trải nghiệm bằng cách này hay cách khác đă đang thấp thoáng hay hiện hữu trong trí óc chúng ta. Và trong đời sống “phi mă” có biết
bao cảnh đời đang đứng lại?
Cuộc sống là muôn mảnh ghép. Chúng ta cảm nhận được bao nhiêu chất ấy trong cuộc sống này? Hạnh phúc nhất là được sống, dù ở thời điểm nào. Cần lắm một góc sống chậm để được sống đầy đủ hơn với cuộc sống, để đừng bao giờ sống thiếu khi đă được sống!

CHẬM LẠI ĐỂ NHANH HƠN

Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp đập của chính con tim ḿnh, để nhận ra điều ǵ thực sự là cốt lơi, điều ǵ chỉ là thoáng qua… Chậm lại để nh́n lại. Chậm lại để… nhanh hơn.
Sống chậm dường như kéo ta bước chậm lại, đưa con người trở về với bề sâu, bề xa, những góc khuất trong tâm hồn, chầm chậm lắng nghe và suy ngẫm.

Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt. Chậm lại không phải là để thụ động tận hưởng. Chậm lại để nh́n lại. Chậm lại để… nhanh hơn.
“Cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời, cũng có khi là một bản rock ồn ào cuộn sôi, cũng có khi là một khúc ballad dịu dàng chậm răi… Vậy th́ đâu có ǵ phải băn khoăn về sống nhanh hay sống chậm! cứ sống để sau này, khi nằm xuống cảm thấy ḿnh sống đủ và không hối tiếc.”

Có một nhà văn đă viết thế này: “…Tôi sẽ tập ăn chậm để thấy vị ngọt của hạt gạo quê xứ nghèo, tập đi chậm để thấy hai hàng cây bên đường thay lá, tập sống chậm lại, chậm lại để nhận thấy t́nh đời, t́nh người lấp lánh bên tôi…”.
Sống chậm – đó là những lúc họ ngồi trong những quán cà phê, trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống, tự hài ḷng với những ǵ ḿnh đang có, và cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc. C̣n sống chậm theo kiểu sống ṃn th́ không nên chút nào.
Cũng tùy hoàn cảnh. Lúc c̣n trẻ, niềm tin, năng lực, sự năng động tràn đầy, bảo người ta sống chậm th́ hơi khó. Trong khi cơ hội và thách thức c̣n đặt ra cho họ.
Nhiều người vẫn sống nhanh, phấn đấu, và họ cảm thấy hài ḷng với cuộc sống đấy thôi! Với họ, sống là vươn lên, nỗ lực hết ḿnh, và họ t́m thấy niềm vui với thành công đạt được.

Cũng tùy vào hoàn cảnh, ai đó sẽ nhận thấy cần sống chậm lại một chút, dành nhiều thời gian thư giăn, chiêm nghiệm và t́m kiếm thêm t́nh yêu thương… Học thiền, tập yoga, tĩnh tâm bằng trà đạo… là những giải pháp “sống chậm” của nhiều người thời nay. Hăy ḥa ḿnh với thiên nhiên và tận hưởng tận giây phút hạnh phúc trong hiện tại.
Đôi khi bạn chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được ư nghĩa cuộc sống.
Đôi khi bạn chỉ cần ngừng chạy, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được nhịp điệu cuộc sống.
Đôi khi bạn chỉ cần im lặng, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể lắng nghe được những điều ḱ diệu của cuộc sống.
Đôi khi bạn chỉ cần một ḿnh, chỉ vài phút thôi, để bạn hiểu thêm về chính ḿnh.

Đôi khi bạn cần tạm dừng lại tất cả mọi việc, t́m lại cho ḿnh một khoảng lặng tâm hồn, t́m lại cho ḿnh những phút giây thỏai mái để lắng nghe nhạc điệu cuộc sống, lắng nghe nhịp đập trái tim, lắng nghe tiếng nói của ḷng ḿnh nghe hơi thở của đất trời và ḥa ḿnh cùng thiên nhiên.
Và có rất nhiều đôi khi khác mà bạn có thể viết nên..
Lúc này tôi chợt nhớ đến bài hát “Nếu chỉ c̣n một ngày để sống” của nhạc sĩ Hoài An: “Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp, phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được b́nh yên… ”
Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cơi này
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa
Cho tôi được cám ơn cuộc đời, cám ơn mọi người
Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà
Để tôi thăm làng xưa nguồn cội, cho tôi mơ mơ tiếng mẹ cha
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, người cho tôi một khúc kinh cầu
Người tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời
Làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm
Làm sao ta thanh thản tâm hồn, xuôi đôi tay đi giữa hừng đông
——————- —
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, muộn màng không lời hối lỗi chân thành
Buồn v́ ai,ta làm ai buồn. Xin bao dung tha thứ v́ nhau
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được b́nh an .
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống,muộn màng không lời hối lỗi chân thành
Buồn v́ ai,ta làm ai buồn? Xin bao dung tha thứ v́ nhau
Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được b́nh an
Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cơi này
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa
Cho tôi được cám ơn cuộc đời, cám ơn mọi người
Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca

florida80
06-27-2019, 21:23
Một Vài Ư Nghĩ Về Kiếp Sau Là Có Thật



Không phải ai cũng nhớ lại kiếp trước và chỉ có đứa bé dưới 4 tuổi mới có khả năng nhớ lại kiếp trước. khoa học đă chứng minh, tuyến tùng quả (Pineal) nằm cạnh tuyến năo thùy lưu lại kư ức của kiếp trước. Nhưng sau năm 4 tuổi, tuyến tùng quả sẽ thoái hóa mất đi... Người trưởng thành nếu c̣n tuyến tùng quả là một bệnh lư v́ có bị biến thành ung thư. Tây Tạng có truyền thống t́m người tái sinh của vị Đạt Lai Lạt Ma trước và Đạt Lai Lạt Ma 14 hiện giờ chính là Đạt Lai Lạt Ma thứ 13, khi chết đi Ngài chỉ về hướng nào th́ các vị Lạt Ma bô lăo sẽ cố gắng đi t́m đứa bé tái sinh ở trong ṿng bán kinh 300Km, nếu sau 3 năm mà t́m không được đứa bé tái sinh th́ sẽ phong cho một vị Lạt Ma lên làm vua, điều nầy rất là khoa học v́ sau 4 năm đứa bé không thể nhớ được kiếp trước. Việc nầy cũng rất phù hợp với các thần đồng mà báo chí thường đưa tin, các nhà báo biết là không có thần đồng nào cả, nhưng v́ lư do tôn giáo, trên báo chí không thể nói đến kiếp luân hồi của đạo Phật. Đến khi bé lên 9 tuổi, 10 tuổi bé sẽ quên đi kiếp trước (Của ḿnh là giáo sư Anh Văn hay toán học), mà chúng ta cũng quên đi thần đồng đâu rồi ?. Ở Mỹ một số giáo sư nghiên cứu về tâm lư, thần kinh học nói nhiều về kiếp sau là có thật và viết rất nhiều sách nói về kiếp tái sanh. Mời các bạn xem tiếp...





ĐẦU THAI


Đầu thai tưởng như chỉ là chuyện hoang tưởng nhưng khoa học thế giới và Việt Nam vẫn ghi nhận nhiều trường hợp vô cùng kỳ lạ.


Chuyện kể ở Thái Lan ngày trước, một bà lăo lúc sắp ĺa trần đă nói với con gái lời trăn trối cuối đời rằng mong kiếp sau sẽ được đầu thai thành một cậu bé. Cô con gái đă nhúng ngón tay vào hồ trắng đánh một dấu lên cổ bà.


Không lâu sau cô hạ sinh được một cậu bé kháu khỉnh với một vết trắng sau cổ chính xác với vết hồ trắng cô đánh dấu lên cổ mẹ lúc chết.


Kỳ lạ hơn, khi cậu bé biết nói, cậu luôn đ̣i sở hữu những món đồ của bà ngoại và khăng khăng rằng chúng là đồ của ḿnh.











Phong tục ở một số nơi khác, người ta thường làm dấu người chết với nhọ nồi hoặc hồ dán để có thể dễ dàng nhận ra khi họ đầu thai.






Đây không phải chuyện dân gian mà là một trong những trường hợp có thật được hai nhà khoa học Tim Tucke và Ian Steveson ở Đại học Virginia kể lại trong cuốn sách nổi tiếng có tên “Trở lại nhân gian”. Trong đó, những câu chuyện về những đứa trẻ có khả năng nhớ chuyện kiếp trước khiến nhiều người kinh ngạc.





Cậu bé người Israel báo án kiếp trước


Một cậu bé 3 tuổi ở khu vực Cao nguyên Golan gần biên giới Syria và Israel cho biết cậu đă bị ám sát bằng ŕu trong kiếp trước của ḿnh. Cậu bé đă chỉ cho già làng nơi kẻ giết người chôn cơ thể của ḿnh và thật kinh ngạc, họ đă t́m thấy chính tại địa điểm đó một bộ xương đàn ông.


Đó là câu chuyện được kể trong cuốn sách “Những đứa trẻ đă từng sống trước” của bác sỹ chuyên khoa người Đức – Trutz Hardo ghi chép lại được từ tiến sỹ Eli Lasch – người đă từng sống ở Gaza suốt những năm 1960 trong một chương tŕnh hỗ trợ y tế của chính phủ Israel





Cậu bé người dân tộc Druze được sinh ra với một vết bớt đỏ trên đầu. Khi cậu bé biết nói, cậu đă kể cho gia đ́nh ḿnh nghe rằng cậu đă từng bị giết bởi một cú đập mạnh vào đầu bằng ŕu. Cậu bé cũng nhớ tên đầy đủ kẻ giết người của ḿnh. Khi được 3 tuổi, cậu bé được dẫn đến gặp kẻ giết người bị cáo buộc. Sắc mặt kẻ này khi gặp cậu bé bỗng trở nên tái nhợt, song y vẫn cố t́nh chối tội.


Cậu bé người Druze đă chỉ ra đúng chỗ kẻ sát nhân chôn người, đồng thời mọi người cũng t́m thấy chiếc ŕu – hung khí gây án.


Đối mặt với bằng chứng này, kẻ giết người đă thừa nhận tội ác. Tiến sĩ Lasch chính là người đă chứng kiến tận mắt toàn bộ câu chuyện.





Ryan – đứa trẻ tái sinh từ 50 năm trước


Khi vừa lên 5, cậu bé Ryan – con trai bà Cyndi, một người phụ nữ Mỹ theo đạo Công giáo bắt đầu có những hành động vô cùng kỳ lạ. Ryan liên tục hô “Diễn” và tưởng tượng ḿnh đang đạo diễn cho một bộ phim. Thậm chí cậu bé c̣n thường xuyên thức dậy giữa đêm, la hét và nói với mẹ rằng ḿnh đă từng sống ở Hollywood.


Mẹ của cậu bé đă mượn vào cuối sách cũ ở thư viện viết về Hollywood để giúp cậu bé nhớ lại những chuyện ở kiếp trước. Và khi xem tới bức ảnh chụp dàn diễn viên phim Night after night năm 1932, cậu bé đă chỉ vào một tấm h́nh và nói: “Mẹ ơi, người này là con nè. Con thấy con rồi”





Cậu bé có thể miêu tả các cảnh trong bộ phim, ví dụ như cảnh về một căn pḥng chứa đầy súng. Và bà Cyndi đă t́m xem bộ phim trên youtube, và có chính xác những cảnh mà cậu bé kể, kể cả căn pḥng chứa đầy súng.











Ryan nói rằng ḿnh được tái sinh v́ Marty vẫn c̣n nhiều hối tiếc trong cuộc sống.






Sau khi phát hiện sự thật đáng sợ đó, bà Cyndi đă liên lạc với tiến sỹ Tim Tucker để cầu cứu. Ngay lập tức, Tim và các đồng nghiệp liền cho người truy t́m tung tích người đàn ông trong ảnh. Đó là Marty Martyn, giám đốc một đại lư lớn ở Hollywood. Ông sống ở Los Angeles và mất năm 1963 v́ bệnh ung thư – tức là cách Ryan 5 thập kỉ.





Ryan kể nhiều thứ về Marty và tiến sĩ Tucker cùng đội của ḿnh đă kiểm chứng tính chính xác khi xem lại hồ sơ cũ của Marty. Ví dụ như Ryan kể rằng kiếp trước ḿnh được chết trong một căn pḥng được đánh số. Và sự thật th́ Marty đă chết trong một căn pḥng có đúng số đó ở bệnh viện. Ryan c̣n nói với mẹ rằng chính cậu bé đă lựa chọn bà là mẹ ḿnh và để bản thân được đầu thai.





Ngoài khả năng nhớ chuyện kiếp trước, Ryan c̣n có những khả năng tâm linh khác thường khác: Cậu bé biết rằng bà của ḿnh từng bị sẩy thai dù mẹ cậu chưa bao giờ kể. Cậu c̣n biết trước giáo viên của ḿnh sẽ là ai, ai ở đầu dây bên kia của điện thoại dù không cần nghe.





Cậu bé nhớ kẻ sát nhân tiền kiếp


Ngay từ khi biết nói, một cậu bé nhỏ tuổi ở Thổ Nhĩ Kỳ cứ nhất định đ̣i được gọi với cái tên Selim Fesli thay v́ cái tên Semih Tutusmus mà bố mẹ đặt cho cậu. Semih khăng khăng nói với bố mẹ rằng cậu bé là Fesli đầu thai và kể cho bố mẹ nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cuộc sống của Fesli cũng như những cái tên của những người liên quan đến Fesli ngày trước.





Ban đầu, bố mẹ của Semih không tin và cho rằng con ḿnh đang có vấn đề về tâm lư. Khi Semih được 4 tuổi, chiều con, bố mẹ Semih đưa con trai đến một căn nhà, nơi Semih khẳng định là nhà của ḿnh – Fesli ngày xưa. Tại đây, cậu bé gặp vợ của Fesli và nói “Anh là Selim, em là vợ anh Katibe.” Cậu bé nhớ lại được những chi tiết riêng tư trong cuộc sống chung của họ trước đây và tên của những đứa trẻ, tất cả đều được vợ của Fesli xác nhận là hoàn toàn đúng.












Ngày 9/5/1958, ở làng Hatun Köy, Thổ Nhĩ Kỳ, Fesli được t́m thấy đă chết trên một cánh đồng. Anh đă bị bắn vào mặt và tai phải. Người hàng xóm của anh, Isa Dirbekli, thừa nhận rằng anh ta đă bắn chết Fesli, nhưng anh ta nói rằng đó là một vụ tai nạn, khi anh ta đang đi săn vào lúc đó.





Đúng thời điểm đó ở làng Sarkonak lân cận, Bà Karanfil Tutusmus – mẹ của Semih đang có thai. Bà Tutusmus đă có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, một người đàn ông tự nhận là Selim Fesli xuất hiện với một gương mặt đầy máu. Đứa bé của Tutusmus - cậu bé Semih được sinh ra với cái tai phải nhỏ và biến dạng, trùng khớp với vết thương mà đă giết chết Fesli.



Sưu tầm

florida80
06-27-2019, 21:25
Thiền Sư Nhất Hạnh Một Tấm Gương Kêu Trời .. cho các Việt Kiều hồi hộp !!

(Bài viềt nầy, như cái tựa của nó, chỉ nói về Ông Thiền Sư Nhất Hạnh, hoàn toàn không nói ǵ về một phạm vi có tính chất sensible : “ Tôn Giáo ”, nên nếu có một cá nhân nào đó – v́ một lư do nào đó - cố t́nh nh́n bài viết nầy với tính chất sai lạc với tính chất thực của bài viết, người viết sẽ từ khước mọi cuộc tranh căi vô ích}

Ng-v-Sơn .




Các Bạn hiền thân mến của tôi,

Bài viết nầy xuất phát từ ḷng phẩn nộ, lợm giọng, ứa nước mắt và cũng thật.. ứa… gan khi tôi đọc được những lời tuyên bố của ông Thiền sư nầy trên các báo chí và cơ quan truyền thông quốc tế và của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại khi ông tuyên bố những lời vô cùng láo lếu (# bất cần sự thật như thế nào )




Ông tuyên bố :

1/*“ Trong cuộc chiến tranh Việt Nam vừa qua, máy bay của Mỹ và của Ngụy quyền đă bỏ bom, chỉ riêng ở tỉnh Bến Tre, đă có 300.000 người chết….”




Trong biến cố 911, ông đă tuyên bố :

2/*“Đây là hậu qủa tất nhiên mà nước Mỹ phải gánh chịu do những lỗi lầm của nước Mỹ gây ra…”

( Biến cố đau thương nầy của toàn nước Mỹ, đă được toàn thế giới chia xẻ và cùng lên án bọn khủng bố . C̣n cá nhân của ông th́… KHÔNG !! , không những thế ông c̣n lên án và nguyền rũa nhân dân và đất nước Hoa Kỳ !! ).




3/* ….Ông đă từng thóa mạ gọi Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa là một đội quân….đánh thuê cho đế quốc Mỹ, trong những cuộc biểu t́nh của các tổ chức phản chiến ở Hoa Kỳ và Tây Âu trong những năm 1967,68,69 và những năm đầu của thập niên 70.

Sự tởm lợm nầy của tôi càng tăng lên khi nghe ông nầy…..kiss-ass ông Tướng Vơ Nguyên Giáp….




4/*……( khi ) ông nầy cùng với tăng nhân Làng Mai cùng niệm….Phật trong năm phút để cầu chúc Tướng Vơ nguyên Giáp…. ( tướng nầy …được Lê Duẫn và Lê Đức Thọ cho đặc trách ….cầm quần đàn bà Bắc Việt Nam …để cấm đẻ. Đ̣n thù nầy được Duẫn và Thọ xử dụng trong cuộc đấu đá nội bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam ) - Thiền sư cũng c̣n khôn lắm : ông mà làm hành động nầy – chúc thọ tướng Giáp - khi Duẫn và Thọ c̣n sống , cam đoan với ông rằng …ông (bị)được chúng thăng chức cho ông thành …-“Công Công ”… ngay !!! - Đại Tướng c̣n phải nín khe, chịu đ̣n thù trước tṛ nầy của Duẫn Thọ, cở ông Thiền Sư nầy th́ tới đâu ?? !! ), …cầu chúc cho Đại Tướng mạnh khỏe, sống lâu và măi là tấm gương sáng chói cho hậu thế, khi ông và phái đoàn tăng nhân làng Mai của ông đến tận tư gia của tướng Giáp để thăm viếng ( ngày 24/04/2007 ) .




5/* Trong những lần tổ chức Đại Trai Đàn Giải Oan tại Sóc Sơn ( Bắc Việt ), Huế và Sài G̣n, khi ông về Việt Nam . Ông đă mời người Cộng Sản đọc những đoạn kinh điển của Marx và Lênin bên cạnh các tăng sĩ , Linh Mục, Mục Sư, các vị Chức Sắc xướng đọc các kinh điẻn của Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lánh, Hào Hảo, Cao Đài để cùng cầu nguyện cho những người đă chết oan .. Mọi người không biết làm sao có sự ḥa đồng tôn giáo và chủ nghĩa Marx Lênin. Khi chính Marx đă từng tuyên bố : “ Tôn giáo là thuốc phiện của con người ”. Tuy có nhiều phương cách khác nhau, nhưng các tôn giáo lớn đều xây dựng trên nền tảng Từ Bi, Bác Ái, C̣n chủ nghĩa Cộng Sản th́ xây dựng trên căm thù và đấu tranh giai cấp. Và Trên thực tế Cộng Sản Việt Nam ra đời là nguyên nhân cơ bản của hàng triệu triệu cái chết oan ức nhân mạng Việt Nam, từ Cải Cách Ruộng Đất, của cuộc chiến Việt Nam, của biến cố tết Mậu Thân tại Huế, của những ngày sau 30 tháng tư 1975, của những cái chết trong các trại tù Cộng Sản, của những người chết ngoài biển Đông v́ trốn chạy chế độ tàn ác và phi nhân Cộng Sản nầy….- Liệu thân nhân của những người chết oan nầy có thể nào tham dự và lắng nghe những lời “ giải oan ” của những người Cộng Sản Việt Nam được trích ra từ những đoạn kinh điển của Marx và của Lênin ??? -




6/*…Nh́n những tấm h́nh cũ ( vừa mới đây thôi – năm 2007 ), khi ông về Việt Nam lần thứ 2 để lập cái gọi là “ Đại Trai Đàn Giải Oan ” của Thiền Sư - lần về Việt Nam lần thứ nhất, từ 12 tháng giêng đến 11 tháng 4 năm 2005, sau khi được phép của Cộng Sản Việt Nam cho ông về để thuyết giảng về những sách của ông đă viết, dĩ nhiên là chỉ được phép hạn chế trong những đề tài thuyết giăng đó ) Ông trong bộ hoàng bào như vua chúa ngày xưa, có lọng che do bốn đàn em hộ pháp cầm lọng, có cờ xí, có tiền hô hậu ủng, có tả phù hữu bật hai bên, cái đầu không tóc ( tôi không muốn dùng chữ đầu trọc, e ..mộ phạm ), cái đầu không tóc được che bằng cái mũ vải kiểu …con cóc , có dàn nhă nhạc réo rắc theo sau….-Nhưng nh́n kỹ lại th́ giống như một đoạn phim bộ Hồng Kông cảnh “ Dzua Càn Long đi viếng Chùa Thiếu Lâm ở tỉnh Hà Nam bên Tàu !! ” Một người tu hành chân chính sẽ xem nhẹ “ H́nh - Danh - Sắc - Tướng ”. Nh́n những tấm h́nh đó, mọi người đều cảm thấy tởm lợm, một h́nh ảnh của đảo điên phong hóa, của băng hoại đạo đức, của một xă hội suy đồi, mọi người đều thấy rơ ông trọng h́nh thức bề ngoài, háo danh, những h́nh ảnh đó chỉ có thể xuất hiện trên một sân khấu cải lương, hát bội làm tṛ. Làm tôi nhớ đến hai câu thơ của Cụ Tú Xương :

“ Công đức tu hành sư có lọng ”

“ Xu hào rủng rỉnh Mán ngồi xe ( Mercedes ) ”




Thưa các Bạn hiền,

Đă từ lâu, không biết từ lúc nào, Thiền Sư Nhất Hạnh đă bỏ chữ Thích ( danh xưng Thích, một cái tên của Phật Thích Ca mà những người xuất gia tu hành thường lấy làm tên họ của ḿnh ). Những quyển sách của ông nầy, nếu chúng ta để ư, đă không c̣n chữ “ Thích ” nữa . Cũng như chữ “Đại Đức ”, trong hàng chữ Đại Đức Thích Nhất Hạnh, ông ta đă bỏ chữ Đại Đức và thay thế vào đó là chữ “Thiền Sư ” . Trong các sách của ông ấn hành về sau được đề là Thiền Sư Nhất Hạnh, thế thôi, Ông muốn nói điều ǵ qua việc chỉ đề danh xưng là…. Thiền Sư Nhất Hạnh và ông muốn mọi người hiểu điều ǵ (?)- tôi nghĩ…. người nào chỉ cần có óc tinh tế một chút cũng đă hiểu được thâm ư nầy của ông. Không biết ông đă bỏ các chữ Đại Đức và chữ Thích từ lúc nào, có một vài nguồn tin cho rằng ông đă bỏ các chữ trên khi ông về Làng Mai để thành lập Tu Viện Làng Mai – Làng Mai, thuộc vùng Dordogne ở miền Nam nước Pháp- do “ Madame ” Cao ngọc Phượng, tức Ni Sư Thích Nữ Chân Không[ Madame nầy, nay cũng bắt chước theo “ thầy ” bỏ luôn chữ Thích và chỉ c̣n trơ lại cái… Chân Không (?) ]… bỏ tiền thành lập và xây dựng [… và sau nầy có thêm của thập phương bá tánh ( nhẹ dạ ) cúng dường ] . Kể từ lúc …..- Con tim ( của Thiền Sư ) đă….vui trở lại (?) ..- Tôi nghĩ gỉa thuyết nầy có lẽ đứng vững hơn !!- Những người tu học pháp môn Làng Mai cũng có sự thay đổi trong cách gọi tên, họ không dùng chữ Phật tử như từ trước tới nay vẫn được gọi mà đều dùng nhóm chữ “ Tăng Nhânlàng Mai ”. Tất cả những điều thay đổi trong cách xưng danh nầy nói lên những điều ǵ ? - Phải chăng có …một thứ đạo Phật mới do Ngài “ Thiền Sư Nhất Hạnh” khai sáng ? . Hay nói như Bùi Tín ( một cựu Đại Tá Cộng Sản )…. ởm ờ , đưa đẩy mớm lời….đă nói thay cho Thiền Sư Nhất Hạnh rằng : - Một Đạo Phật nhập thế - Một Đạo Phật nhiều tính khoa học, ít thần bí - Một Đạo Phật có sức lan tỏa và thuyết phục ?- Một Đạo Phật canh tân, cấp tiến, đẩy lui tà thức và tà niệm - Một Đạo Phật không phải là Đạo Phật của Phật Thích Ca như từ ngàn xưa tới bây giờ ??




Nhất Hạnh, tên thật là Nguyễn xuân Bảo, người Thừa Thiên, sinh năm 1926, xuất gia năm 16 tuổi, vào tu thiền ở chùa Từ Hiếu ( Huế ) theo phái Đại Thừa. Trở thành nhà sư thực sự vào năm 1949 sau khi tốt nghiệp ở trường Phật Học Bảo Quốc ( miền trung ). Được trao ấn chứng từ nhà sư Thích Chân Thật về thiền năm 1966. Cùng năm nầy, Nhất Hạnh được cơ quan USAID ( về sau ông mạnh miệng gọi cơ quan nầy là cơ quan của đế quốc …Mỹ !! ) cấp học bổng sang du học tại Nhật về các pháp môn của tông phái thiền tông Rinzai Zen . Sau khi học xong ở Nhật, Nhất Hạnh như… chim trời vỗ cách bay đi ( …bay đi làm …loạn !! ), không về lại nước . Ông tham gia phong trào phản chiến ( chiến tranh Việt Nam ), lên án Hoa Kỳ và chính phủ và quân đội Việt Nam Cộng Ḥa – Ông đă từng gọi Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa là một quân đội tay sai của đế quốc Mỹ- Trong khi ấy Nhất Hạnh không nói một lời nào về Cộng Sản Bắc Việt đang xâm lăng miền Nam. Nhất Hạnh không một lời nào tự vấn lương tâm ḿnh một cách công b́nh : “ Tại Sao có cuộc chiến nầy ?? .” – Nếu có sự tự vấn của ông và công b́nh với mọi sự, chắc ông sẽ không bao giờ phát ngôn những lời như thế và ông cũng sẽ không bao giờ tham gia vào các cuộc biểu t́nh phản chiến như thế. Trong những năm cao trào phản chiến ở Hoa Kỳ, 1967-1968, bọn phản chiến Mỹ đă “ lên dây thiều ” cho ông, cho ông “đi tàu bay …giấy ”, bọn chúng …-“ dùng ống đu đủ thổi vào đít của ông ” cho ông bay bổng lên tận mây xanh , bằng cách đă tổ chức cho ông những buổi nói chuyện tại các Đại Học Cornell và Đại Học Princeton, và đúng như tính toán của bọn phản chiến Mỹ, ông Nhất Hạnh sau khi được vinh dự đó ông càng….quậy… tới bến !! ( cũng như trước tháng 11 năm 1963, tờ báo Newweek đă dùng ống đu đủ thổi vài đít Thích Trí Quang là….“ người làm…nghiêng ngă nước …Mỹ ”!! ( sic ) [ trong vụ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm ] mặc dù…Thích Trí Quang …( nên nhớ, lúc đó không có khả năng nói được một câu tiếng Anh nào !!! ).




Phải công nhận rằng, công tŕnh biên soạn của ông qua các phạm vị Văn học và Tôn giáo rất nhiều, như cuốn Bông Hồng Cài Áo, Nói với tuổi hai mươi, Nẽo về của Ư, Đường xưa mây trắng, Tương lai Thiền học Việt Nam, The Miracle of Mindfullness : - A Manual on Meditation – v.v..Tổng cộng gần 100 tác phẩm, vừa Việt Ngữ và Anh ngữ. Một số tác phẩm nầy chắc cũng có một số anh em chúng ta cũng đă đọc qua. Đọc một vài tác phẩm tiêu biêủ của ông tŕnh bày về Thiền và về Bát Nhă ( Prajnaparamita ) , người đọc sẽ cảm thấy mệt mơi và khó nắm bắt tư tưởng v́ cách tŕnh bày vấn đề qúa tối tăm của ông, không như khi đọc cùng đề tài với cách viết và tŕnh bày của Đạo Sư Osho. Đọc Osho người đọc cảm thấy bị lôi cuốn ngay từ những ḍng đầu tiên đến ḍng cuối của tác phẩm với lối tŕnh bày tư tưởng của Osho thật trong sáng và luôn đầy tính chất hàn lâm mà vẫn chứa đầy tư tưởng của Phật Giáo trong những tác phẩm Osho.




Trở lại với Thiền Sư Nhất Hạnh, năm 1966, ông lập ra một gịng tu mới - Gịng tu Tiếp Hiện -( The Order of Interbeing ) - Tiếp :(- tiếp xúc- tiếp cận ). Hiện :(hiện thực) .

Năm 1982, ông thiết lập một nơi tu học thiền tại Pháp, nơi có người nhiều người Việt sinh sống có tên là Làng Mai ( Village des pruniers ), một làng ở miền Tây Nam nước Pháp. Nếu…, nếu ông vui sống, thiền và ….enjoy cuộc đời c̣n lại của ông bên cạnh….“ Madame ” Cao Ngọc Phượng aka Thiền Sư…Gái….“Chân Không ”, tức “Đệ Nhất Phu Nhân Áp Trại Làng Mai ” th́ bá tánh….đỡ khổ biết chừng nào !! – Nhưng không,…- “Ngài ”….hổng chịu như dzậy. Làm…Trại Trưởng….“ Ngài ”….hổng thèm đâu, Trại Trưởng th́….thường qúa, đă từ lâu Thiền Sư muốn làm một thứ như Makarios của Việt Nam như dzậy mới …bảnh !! ( Makarios – 1913/ 1977 là một tăng sĩ và một nhà hoạt động chính trị của Cyprus/ Hy lạp ), hoặc như Sư Vạn Hạnh của đất nước ta đời nhà Lư ( Sư Vạn Hạnh 947 (?) – 1025 . Người có rất nhiều đóng góp trong việc mở ra Triều đại nhà Lư, một trong những triều đại nổi bật của Việt Nam. Ông được xem như một thứ Cố Vấn Tối Cao cho Vua Lê Đại Hành, và là một Vị thầy dạy Lư Công Uẩn ) – “ Ngài Thiền Sư Nhất Hạnh ”, muốn là một thứ…Ayatolah của Việt Nam cơ !! - “Trại Trưởng Áp Trại Làng Mai ” …nghe hổng bảnh, nghe …yếu x́u, nghe sao giống…Áp Trại của 108 hảo hán….Lương Sơn Bạc…wá !!!- Ngài….hổng thèm đâu !!




Vâng, Đúng là Ngài….hổng thèm thật !! - Cộng Sản Hà Nội cũng thừa biết Thiền Sư từ lâu đă nuôi mộng lớn. “ Danh - Lợi – T́nh ”, chúng dùng ba miếng mồi đó, chúng dùng ba miếng pho mai đó để bẫy con chuột …Jerry ( Jerry là tên con chuột trong loạt phim Tom and Jerry dành cho thiếu nhi 3 đến 6 tuổi trên truyền h́nh Hoa Kỳ thường chiếu vào buổi sáng ) cho Ngài vào …bẫy - và …Thiền Sư vô vàn kính yêu của Đệ Nhất Áp Trại Phu Nhân Làng Mai đă…sập bẫy.

Bây ǵờ chúng ta trở lại câu chuyện Tu Viện Bát Nhă




a/ Bề mặt của sự kiện :

Tu Viện Bát Nhă, tọa lạc tại xă Damb’ri, thuộc huyện Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng. Rộng khoảng chừng 30 mẫu tây, được thành lập năm 1995 do Thượng Tọa Thích Đức Nghi làm chủ ( Thích Đức Nghi là một thành viên của “ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam = Giáo Hội Quốc Doanh = Giáo Hội do nhà nước thành lập = do Việt Cộng điều hành và sai khiến )-. Tháng 2 năm 1995 – là năm mà Nhất Hạnh về Việt Nam lần đầu tiên = quy cố hương = áo gấm về làng. Việt Cộng đem mồi câu thứ nhất ra nhử Nhất Hạnh ( bằng cách ngỏ ư muốn cho Thiền Sư xây dựng Tu Viện nầy làm một trung tâm tu học theo pháp môn Làng Mai. Để mồi câu thêm hấp dẫn, Thích Đức Nghi đă mời và bảo lănh những tăng thân từng tu học tại Làng Mai về Việt Nam để truyền dạy và đào tạo các môn sinh theo mô thức tu học và học những kinh điển của Làng Mai - tức các kinh điển của “ Thầy ”- tức các kinh điển do Nhất Hạnh dầy công….biên soạn - ( tăng thân, Ngài Thiền Sư Nhất Hạnh không dùng chữ Phật Tử, thâm ư của thiền sư muốn lập ra một tôn giáo mới, một thứ “ Phật Giáo mới ”, một thứ “ Đạo Bụt Tiếp Hiện ” - ( Hiện = hiện thực = tức là chấp nhận một thứ hiện thực = chấp nhận Cộng Sản ) tức một đạo Bụt…mang có tính Khoa Học, ít thần bí !!!. Thiền Sư và các tăng thân Làng Mai nầy đă chi một triệu đô la để mua đất, mở rộng và trùng tu Tu Viện nầy. Tháng 2/2007, Cộng Sản Việt Nam đem mồi câu thứ hai ra nhử Thiền Sư: (đồng ư cho Nhất Hạnh về nước lập “ Đại Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan ” trên ba miến Bắc Trung Nam. Bọn Cộng Sản Việt Nam cho Thiền Sư về nước lần thứ hai, làm tṛ hát bội cải lương mặc áo hoàng bào, mang hia đội mủ, vơng lọng các cái, nhă nhạc vang trời, tiền hô hậu ủng, tả phù hữu bật, như ông dzua đời xưa bên tàu…- những điều nầy càng làm cho Chế Độ được tiếng thơm với nước ngoài, cáng đánh bóng cho chế độ của chúng, một chế độ hoàn toàn có tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng và mọi thứ tự do khác…- Tính đến thời điểm tháng 6/ 2008 đă có khoảng gần 400 tăng thân theo học pháp môn Làng Mai – Tháng 6/ 2008, Thích Đức Nghi tuyên bố không muốn bảo lănh các tăng thân Làng Mai có quốc tịch nước ngoài và không muốn Tu Viện Bát Nhă tu tập theo pháp môn của Làng Mai nữa, mọi tăng thân phải rời tu viện ngay lập tức. Và đến đây, màn lừa đảo bắt đầu được Cộng Sản cho …hạ màn.




b/ Bề trái của sự kiện :

Trong lần về nước lần thứ hai- 02/ 2007- Thiền Sư Nhất Hạnh đă có một ảo tưởng thật ngây ngô với những người Cộng Sản, ông đă đề ra một loạt đề nghị với Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết, trong những đề nghị đó có những đề nghị “ chạm ” vào yếu huyệt , có tính nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các Đảng Cộng Sản trên toàn thế giới – Ông đă đề nghị : 1/ Giải thể Ban Tôn Giáo Chính Phủ và 2/ Giải thể bộ phận Công An đặc trách tôn giáo. Ông đă qúa hoang tưởng, ông không có một chút hiểu biết nào về tổ chức cơ cấu các Đảng Cộng Sản nên ông mới đưa ra những đề nghị ngây ngô đến buồn cười như thế. Ông là cái ǵ và ông có cái ǵ trong tay để đưa ra một đề nghị dù chỉ là “vui chơi ”dù chỉ là …“nghe qua rồi bỏ ” như thế ?? – Ông là Makarios, là Ayatolah, là Sư Vạn Hạnh đời Lư, là Quốc Sư của Lư Công Uẩn, của bọn chúng chắc ??? –




Trong lần về thứ hai 2007 đó, ông với thái độ cử chỉ….vô cùng kiss-ass ông tướng Vơ Nguyên Giáp, một thái độ nâng bi thật vô cùng trơ trẽn, tởm lợm. Trong một bài “ Phổ cáo quốc dân và đồng bào Phật Tử ”[ ở đây cần mở dấu ngoặt một chút, khi cần th́ ông gọi là Phật Tử- khi không cần th́ ông gọi là “ những người chưa phải là tăng thân Làng Mai ”- Ông chơi chữ cũng hay lắm !! ] – Trong bản Phổ Cáo nầy, Làng Mai, Thiền Sư kêu gọi Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hải Ngoại hăy quên đi qúa khứ, xóa bỏ hận thù và có đăng hai tấm h́nh, một của Vơ Nguyên Giáp, một của Thiền Sư Nhất Hạnh. Tờ Phổ Cáo nầy c̣n cho in lại hai bài báo cũ của tờ Time và của tờ Time Asia Magazine. Điều nầy không khỏi làm cho Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản thắc mắc về việc kêu gọi “ quên đi qía khứ và xóa bỏ hận thù ” nầy của Thiền Sư. Nó - Bản Phổ Cáo - nầy cũng gây thắc mắc và đa nghi từ bọn đang cầm quyền tại Hà Nội. Hai bài báo, một của kư giả Pankaj Mishra ca tụng Thiền Sư- một bài ca tụng Vơ Nguyên Giáp của kư gỉa Kay Johnson. Hai kư gỉa có khuynh hướng thiên tả.

Trích…-“ Ít có những chiến trường nào đẫm máu nhiều như chiến trường tại Việt Nam, khi hết người Pháp rồi tới người Mỹ đem quân tới để đàn áp phong trào yêu nước và phong trào Cộng Sản trong suốt ba thập niên dai dẳng…” ( Pankja Mishra)

Trích….-“ Ta sẽ không bị mang tiếng qúa đáng khi nói rằng Thầy Nhất Hạnh đă có công gây sức ép buộc Washington phải rút quân ra khỏi Việt Nam ”( Pankaj Mishra)



Trích :….“ Mười bốn năm sau, tướng Giáp lại chiến thắng một trận đánh hào hùng khác, đó là cuộc Tổng Tấn Công nổi dậy Tết Mậu Thân, được xem như là bước ngoặt dẫn đến chung cuộc của chiến tranh Việt Nam .” ( Kư gỉa Kay Johnson ).




Như vậy, thử hỏi qua Phổ Cáo nầy của Làng Mai, tức của Thiền SưNhất Hạnh, khi Ngài về nước lập Đại Trai Đàn Giải Oan lại đưa ra Bản Phổ Cáo nầy, th́ thái độ nầy của ông Nhất Hạnh có thật sự có muốn quên qúa khứ và có thật sự muốn xóa bỏ hận thù hay không ?? –




Tạm thời chúng ta không nói ǵ về Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở Hải Ngoại. Cái ngây ngô và cái không nắm vững t́nh h́nh về diễn biến nội t́nh của Đảng Cộng Sản Việt Nam của Ngài Thiền Sư kiss-ass, ông về nước ông kiss-ass tướng Giáp qúa lộ liễu, ông cứ tưởng ông tướng nầy c̣n thế lực để có thể xoay vần Đảng Cộng Sản Việt Nam. Chính ông tướng nầy phải ngậm bồ ḥn đầy cay đắng khi Lê Duẫn và Lê Đức Thọ nhục mạ ông tướng nầy bằng cách đặt để cho ông phụ trách về “ Cai Đẻ ” ( giống hành động của Khổng Minh Gia Cát Lượng gởi tặng Tư Mă Ư bộ yếm đàn bà ), khi tướng Giáp bị đối xử như thế mà không dám “ho” lên một tiếng nào. Điều nầy đủ nói lên thế lực hiện tại của tướng Giáp. Xin nói thêm với ông Thiền Sư, rằng …Bùi Tín là đàn em thân tín của Giáp, bây giờ vẫn c̣n lưu vong ở Pháp, sức mấy mà Bùi Tín dám về !!- Giữa bọn chúng với nhau mà chúng c̣n đấu đá và chơi đểu như thế, th́ ông là cái ǵ để mà chúng không “chơi ” ông ??- Chính hành động đi đêm với tướng Giáp nầy đă tạo mối đa nghi nơi bọn lănh đạo thực sự tại Bắc Bộ Phủ và cao hơn nữa chính là từ Ṭa Nhà Trung Nam Hải ở Bắc Kinh - Vụ Tu Viên Bát Nhă là “ Thông Điệp” rất nhẹ nhàng của bọn chúng gởi cho ông đó, ông có biết như thế không ?-




Thôi th́, đừng kêu ca ǵ nữa ông ạ !! - Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Hải Ngọai, chỉ biết thương xót cho số phận 400 tăng nhân Làng Mai đang bị Cộng Sản hành hạ, bị đuổi ra khỏi tu viện, đang bơ vơ…- C̣n Ngài, th́ chúng tôi khuyên Ngài nên trở về Làng Mai của Ngài để …“ Diện bích tham thiền sám hối ”, sám hối về những hành động đầy mưu toan cho lợi ích của riêng cá nhân ông, hăy mạnh dạn sám hối như cô ca sĩ phản chiến Joan Baez và những người trong phong trào phản chiến Chiến Tranh Việt Nam, hăy có một chút can đảm để thẳng thắn nói lên câu như Joan Baez đă nói trong cuốn “ Joan Baez and a Voice to Sing With ”( nhà xuất bản New American Library NewYork – 1987- )….-“ Sự thật là Sự thật không thể che dấu được Ánh Sáng Công Lư và Lương Tâm của nhân loại về một chính sách phi nhân của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam ” và….sau đó….ngày đêm enjoy cuộc đời với…-“ Đệ Nhất Phu Nhân Áp Trại ” của Trại….Village des Pruniers ...và nhất là hăy quên đi giấc mộng làm Makarios- làm Ayatolah – làm một thứ Sư Vạn Hạnh của triều Lư – hăy quên đi giấc mộng làm… Quốc Sư – Như thế “ thân tâm mới thường an lạc ”,….Như thế… sướng chán ông ạ !!

Thiện Tai - Thiện Tai




Ng-v-Sơn

florida80
06-27-2019, 21:27
Lời Khuyên Người Ốm Đau - ĐỨC ĐẠT-LAI LẠT-MA

Lời Khuyên Người Ốm Đau - ĐỨC ĐẠT-LAI LẠT-MA



Lời Khuyên Người Ốm Đau - ĐỨC ĐẠT-LAI LẠT-MA


Ngày nay y khoa đạt được những tiến bộ lớn lao. Tuy nhiên sức mạnh tinh thần vẫn giữ một vai tṛ then chốt trong việc pḥng ngừa hay trong lúc điều trị. Ảnh hưởng của sức mạnh tinh thần đă được chứng minh rơ rệt.




Thân xác và tâm thức liên hệ chặt chẽ với nhau. V́ thế dù cho bịnh t́nh nguy kịch đến mấy đi nữa cũng không bao giờ nên thất vọng. Phải tự nhủ là luôn luôn sẽ có một phương thuốc để chữa chạy th́ ta sẽ có cơ may được lành bịnh. Dù sao đi nữa, phải hiểu rằng sự lo buồn cũng chẳng ích lợi ǵ cả v́ đấy chỉ là một cách rước thêm khổ đau vào đau khổ mà thôi. Tôi xin lập lại một lời khuyên hết sức thiết thực của một nhà hiền triết Ấn độ là ngài Tịch Thiên (1) như sau : Nếu đă có một phương thuốc th́ lo âu để làm ǵ, cứ an tâm mà dùng phương thuốc ấy. Nếu không có thuốc chữa th́ lo âu lại càng vô ích. Nó chỉ làm cho đớn đau trở nên nặng nề thêm mà thôi !




Phương thuốc tốt nhất là pḥng ngừa. Phương thuốc ấy liên quan mật thiết với việc ăn uống và cách sống thường ngày của ta. Nhiều người lạm dụng rượu chè và thuốc lá. Chỉ v́ một chút lạc thú nhỏ nhoi và phù du phát sinh từ mùi vị và sự chi phối của những thứ ấy mà họ hủy hoại cả sức khoẻ của ḿnh. Một số người khác chỉ v́ ăn quá nhiều mà phải mang lấy đủ thứ bệnh tật. Tôi từng biết có nhiều nhà tu Phật giáo khi c̣n ẩn cư trong hang động hẻo lánh trên núi th́ hết sức khoẻ mạnh. Thế nhưng mỗi lần xuống núi để thăm gia đ́nh hay bạn hữu vào dịp lễ đầu năm hay là các lễ lạc khác, họ không c̣n kiểm soát được sự tham ăn nữa và đă ngă bịnh. (Ngài cười to).




Đức Phật đă từng nói với các đồ đệ của Ngài rằng nếu ăn không đủ th́ họ sẽ bạc nhược, nhưng Ngài cũng bảo rằng nếu sống một cuộc sống quá dư thừa th́ ta sẽ phung phí hết những ǵ xứng đáng (2) của ḿnh. Những lời trên đây nhắc nhở ta hăy giảm bớt những thèm khát, vui ḷng với những ǵ đang có, cố gắng thăng tiến trên mặt tinh thần, và như thế sẽ giữ được sức khoẻ tốt. Ăn quá nhiều hay ăn không đủ đều đưa đến bệnh tật. Trong cuộc sống thường nhật hăy cố tránh đừng bị rơi vào một thái cực nào cả.




Ghi chú :

1- Tịch Thiên (Shantideva) là một đại sư Ấn độ thuộc Trung quán tông, sinh vào khoảng cuối thế kỷ thứ VII, từng tu học ở Đại học Na-lan-đà, tác giả của một tập luận bằng thi phú có thể xem như là một kiệt tác, đó là tập Nhập Bồ đề hành luận (Bodhicaryavatara).




2- Chữ « xứng đáng » trong Phật giáo có nghĩa là những hành vi tốt lành. Năng lực tích cực phát sinh từ những hành vi ấy in sâu vào « ḍng tiếp nối liên tục » của tri thức, và sau đó trong một thời gian lâu hay mau, tùy thuộc chúng có bị ảnh hưởng của năng lực tiêu cực từ những vết hằn của những hành vi thiếu đạo hạnh ngăn chận và hoá giải hay không, sẽ làm phát sinh những xu hướng tinh thần mang đến hạnh phúc cho ta. Đồng thời qua quy luật tương liên (lư duyên khởi), những xu hướng tích cực ấy cũng sẽ đem đến cho ta sức khoẻ, sự giàu sang,...chẳng hạn.




Sưu tầm

florida80
06-27-2019, 21:28
Lăng Phí Sinh Mạng


Ngày nay, người ta thường nói đến sự lăng phí của con người: lăng phí điện nước, lăng phí tài nguyên, lăng phí tiền bạc, lăng phí sức khỏe… Trong bối cảnh xă hội vẫn c̣n nhiều người nghèo, sự lăng phí bị lên án như một tội ác.




Tuy vậy, có một sự lăng phí nguy hiểm mà ít khi được nhắc tới, đó là lăng phí sinh mạng con người. Nếu lăng phí được định nghĩa là “làm mất một cách vô ích tiền tài, sức lực, thời gian” (theo Từ điển Từ và ngữ Việt Nam) th́ xem ra con người ngày nay đang lăng phí sinh mạng tới mức báo động.




Lăng phí sự sống trước hết là nạn phá thai. Đă có biết bao chuyên viên nghiên cứu phân tích về những hậu quả tai hại của việc phá thai trong lănh vực tâm lư, thể lư và tâm linh, vậy mà số thai nhi bị phá càng ngày càng tăng. Theo thống kê chưa chính xác, th́ Việt Nam chúng ta là nước thứ ba trên thế giới về số thai nhi bị giết hại. Con số này từ một triệu rưỡi đến hai triệu ca mỗi năm. Thủ tục phá thai hiện nay rất đơn giản và nhanh chóng. Nhiều nơi phá thai được trá h́nh với cái tên rất đẹp “Khám chữa bệnh phụ khoa”, có những c̣ mồi, chèo kéo như những nhà hàng ăn uống. Biết bao sản phụ đă chết oan v́ những “xưởng phá thai” kiểu này, nhưng xem ra người ta vẫn không sợ.




Lăng phí sự sống c̣n là sự thiếu cẩn trọng khi lao động và khi tham gia giao thông. Mỗi năm, nước ta có đến mười hai ngh́n người chết v́ tai nạn giao thông, tương đương với mỗi ngày có hơn 30 người đột ngột và vĩnh viễn từ bỏ cuộc sống trong khi đi lại trên khắp các nẻo đường của đất nước chúng ta. Nếu so sánh với vụ tai nạn máy bay rơi khoảng từ 200 đến 300 người/vụ, th́ tại Việt Nam cứ mỗi năm chúng ta có khoảng 40 vụ rơi máy bay (trích bài viết tại trang *********.net ngày 19-11-2012). Những người này hầu hết là những người trụ cột trong gia đ́nh, hoặc là thanh niên tuổi trẻ, là công nhân, sinh viên, học sinh, tức là những người đang có nhiều kỳ vọng ở tương lai. Biết bao nhiêu lời cảnh báo, biết bao nhiêu lần bị phạt, xem ra nhiều người vẫn không tỉnh ngộ. Vẫn c̣n đó những chàng trai cô gái đua xe, đùa với thần chết, coi sự chết như không. Họ thật lăng phí cuộc sống.




Từ vài năm trở lại đây, có một thứ “mốt” quái đản là… tự tử. Có nhiều người tự tử ở tuổi c̣n trẻ, thậm chí là vị thành niên. Những người chán sống không hẳn là người bị đẩy vào ngơ cụt của cuộc đời, mà đôi khi họ là những người thành đạt và đang ở đỉnh cao của danh vọng như một số ngôi sao điện ảnh, ca sĩ hay người mẫu. Cũng v́ không muốn sống, một số người có chức có quyền cũng đă t́m đến cái chết khi có nguy cơ bị khui ra những việc làm mờ ám, hay v́ những lư do có trời mới biết. Những người này cũng lăng phí mạng sống ḿnh.




V́ thất vọng trước một cuộc sống trống rỗng vô ư nghĩa, nhiều bạn trẻ đă t́m đến ma túy và những thói ăn chơi sa đọa. V́ ham mê t́m đến với những cảm giác thần tiên nhất thời, họ đă đánh mất tương lai, trở nên mối họa cho gia đ́nh và người thân. Họ đă tự đánh mất chính ḿnh.




Khi coi thường mạng sống, người ta dễ liều mạng phạm tội.




Chắc hẳn những ai có lương tri đều đắng ḷng khi đọc những thông tin liên tục về các vụ án được xử mà kết cục là án tử h́nh. Họ là những thanh niên trẻ trung, mang dáng vẻ thư sinh, nhưng lại liều lĩnh phạm tội và trở thành những kẻ sát nhân máu lạnh. Họ được cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng hai ba chục năm, đặt rất nhiều hy vọng ở tương lai, vậy mà bây giờ họ trở nên mối nguy hiểm cho xă hội. Hy vọng của cha mẹ và gia đ́nh họ đă bị tắt lịm. Người vào tù đau khổ v́ mối ân hận day dứt. Người ở ngoài đau khổ v́ bia miệng tiếng đời. Tiếc rằng, con số những vụ việc như nêu trên tăng nhanh tới mức chóng mặt.




Mục đích những bản án tử h́nh hay tù tội là nhằm giáo dục và răn đe những người khác. Thế nhưng, mặc dù có biết bao lời lên án mỗi khi có một vụ án nghiêm trọng, nhưng xem ra người ta không sợ. Vẫn liên tiếp xảy ra những vụ cướp của giết người. Vụ sau tinh vi và nguy hiểm hơn vụ trước. Người ta lăng phí sự sống và đem sinh mạng của ḿnh ra làm tṛ đùa.




Một linh mục Ḍng Tên người Hàn Quốc, Cha Joseph Kim Yong-hae, đă nhận định: “Tỷ lệ phá thai gấp hai lần tỷ lệ sinh đẻ và tỷ lệ tự tử đứng đầu danh sách các nước trong Tổ chức Phát triển và hợp tác kinh tế. Hiện tượng này, cùng với một số vụ việc khác đă khiến người ta có cảm giác xă hội Hàn Quốc đă ch́m sâu trong nền văn hóa sự chết và tuyệt vọng”(Ucan News, bản tin 21-5-2012).




Đức Chân phước Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đă báo động về một nền văn hóa mang tên sự chết. Đó là một lối sống ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ, không nghĩ đến tha nhân và cũng chẳng quan tâm đến ngày mai. Nền văn hóa này đang có nguy cơ thấm nhập vào xă hội của chúng ta, kéo theo những hệ lụy là sự dối trá, thù hận, thủ đoạn và vô trách nhiệm. Văn hóa sự chết chối bỏ các giá trị tôn giáo và nhân bản.




Giáo lư Công giáo dạy: “Sự sống con người phải được coi là linh thánh, v́ từ lúc khởi đầu của ḿnh, sự sống đó ‘đ̣i phải có hành động của Đấng Tạo Hóa’ và măi măi được liên kết một cách đặc biệt với Đấng Tạo Hóa, là cùng đích duy nhất của ḿnh. Chỉ có Thiên Chúa là Chúa của sự sống từ khi sự sống khởi đầu cho đến khi kết thúc: không ai, trong bất cứ hoàn cảnh nào, có thể dành cho ḿnh quyền trực tiếp đem cái chết đến cho một thụ tạo nhân linh vô tội”(Sách Giáo lư của Giáo Hội Công giáo, số 2258).




Chúa cũng truyền lệnh trong Điều thứ năm của Thập điều: “Ngươi không được giết người” (Xh 20,13). Lệnh truyền này phải được hiểu theo hai chiều: không được cất mạng sống người khác, đồng thời cũng không có quyền tự cất mạng sống ḿnh.




Tuân theo Luật Chúa, Giáo hội luôn luôn đấu tranh để bảo vệ sự sống con người. Giáo hội vẫn không ngừng kêu gọi hủy bỏ án tử h́nh tại những quốc gia c̣n giữ bản án này, v́ các nhà nước vẫn có khả năng chế ngự tội ác cách hữu hiệu mà không cần phải tước đoạt cách vĩnh viễn mạng sống của các tội nhân (x SGLCG số 2267). Giáo hội cũng đưa ra những chỉ dẫn trong đời sống gia đ́nh nhằm bảo vệ sự sống và góp phần thăng tiến con người. Ngay cả trong những quốc gia khuyến khích việc phá thai hay việc chết êm dịu, Giáo hội vẫn thi hành chức năng ngôn sứ của ḿnh, lên án những h́nh thức giết người, trực tiếp hay gián tiếp, v́ đó là sự vi phạm đến Luật Chúa và nhân phẩm con người.




Chúng ta đă bước vào Mùa Vọng, là thời gian chuẩn bị mừng lễ Giáng Sinh. Con Thiên Chúa xuống thế làm người dưới h́nh hài một trẻ thơ trong hang đá. Hài Nhi Giêsu sinh ra là niềm vui cho cả thế giới. Lễ Giáng sinh là lễ của ḥa b́nh. Lễ Giáng sinh cũng là lễ của sự sống, v́ Đức Giêsu mang lấy thân phận con người để nâng cao phẩm giá của con người, thông truyền cho họ sự sống siêu nhiên. Hài Nhi Giêsu trong hang đá máng cỏ là lời kêu gọi bảo vệ sự sống, từ những thai nhi c̣n trong ḷng mẹ đến những người đang sống trên cơi đời này.




Nếu mỗi người đều biết tôn trọng sự sống của ḿnh và của những người xung quanh, th́ cuộc sống này sẽ rất an b́nh và vui tươi. Mong sao điều ấy được thực hiện nơi xă hội Việt Nam chúng ta.




Gm Giuse Vũ Văn Thiên

florida80
06-28-2019, 19:08
Đạo Lư Từ Câu Chuyện “Một Chén Gạo Dưỡng Ơn, Một Đấu Gạo Gây Thù”









“Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” kỳ thực là ư chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp th́ bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.




Câu chuyện dưới đây sẽ giúp chúng ta hiểu rơ điều này:

Trước đây, có hai người hàng xóm, một người th́ gia đ́nh khá giàu có, người kia th́ gia đ́nh lại khá nghèo.

Hai gia đ́nh này vốn không có ân oán ǵ, thường ngày quan hệ của họ rất tốt. Thế nhưng, có một năm, ông trời nổi cơn thịnh nộ, giáng xuống một trận thiên tai khiến ruộng đồng thất thu, mùa màng thất bát. Gia đ́nh nghèo nọ không có thu hoạch, lại cũng không có dự trữ, không có ǵ ăn, họ đành nằm chờ chết. Lúc này, nhà giàu kia đă mua rất nhiều lương thực, họ nghĩ đến t́nh cảnh của nhà hàng xóm, bèn mang một thưng gạo cho họ để cứu nguy.


Gia đ́nh nghèo kia vô cùng cảm kích, cho rằng đây chính là ân nhân cứu mạng. Sau khi qua khoảng thời gian khó khăn nhất, gia đ́nh nghèo đến bày tỏ ḷng cảm ơn đối với nhà giàu.

Khi hai nhà tṛ chuyện, họ nói đến việc chưa có hạt giống cho năm sau, nhà giàu bèn hào phóng tặng một đấu thóc để làm hạt giống. Gia đ́nh nghèo lại hết lời cảm ơn rồi mang đấu thóc về nhà.


Về đến nhà, anh em nhà nghèo lại nói rằng: một đấu thóc này th́ làm được ǵ chứ, ngoài ăn ra th́ vốn dĩ không đủ để năm sau trồng, nhà giàu này quá đáng thật, lắm tiền như thế th́ nên cho nhiều lương thực và tiền, chứ cho có một chút thế này thật quá là tệ.


Những lời này truyền đến tai nhà giàu kia khiến họ rất tức giận, họ nghĩ rằng ḿnh đă tặng nhiều lương thực không công như thế, chẳng những không cảm ơn mà c̣n đố kỵ xem ḿnh như kẻ thù, thật đúng “chẳng phải là người”.

Thế là, vốn dĩ quan hệ của hai gia đ́nh rất tốt, từ đó trở thành kẻ thù của nhau.


Câu chuyện “Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” này có ư nghĩa rằng khi việc ‘cho đi’ trở thành một thói quen th́ rồi sẽ thành trách nhiệm không thể chối bỏ được. Có câu nói rằng: Dục vọng giống như nước biển vậy, uống càng nhiều sẽ càng khát. Dục vọng, ham muốn thật ra chính là vết ngứa trong tâm hồn bạn. Đau c̣n có thể nhịn được, c̣n ngứa thù th́ càng găi sẽ càng ngứa!


Ngọc Trúc

trithucvn.net

florida80
06-28-2019, 19:11
Tại Sao Người Việt Vẫn Chưa Trưởng Thành? - Đại Dương





Khát vọng của dân tộc Việt Nam sánh vai cùng bè bạn năm châu bốn bể đă ấp ủ hơn thế kỷ và trải qua bao cuộc biển dâu mà sao vẫn mù khơi?




V́ người Việt Nam kém thông minh? thiếu đoàn kết? quá cố chấp? thiển cận? Hoặc do tổng hợp các căn bệnh trầm kha của dân tộc?

Kiến trúc sư Nguyễn An (1381-1453) quê ở Hà Đông bị giặc Minh bắt về Tàu năm 1407 được vua Minh Thành Tổ giao trọng trách xây dựng “thành Bắc Kinh mới” trong chức vụ tổng công tŕnh sư, toàn quyền chỉ huy các kiến trúc sư Tàu. Sau đó, ông c̣n được Vua phái đi xây dựng các công tŕnh trị thuỷ trên sông Hoàng Hà và một số ḍng sông khác.




Nhiều người Việt Nam đă làm rạng danh ḍng giống Lạc Hồng trên các lĩnh vực khoa học, kinh doanh, sáng chế lỗi lạc khắp thế giới sau khi đă từ bỏ thiên đường cộng sản, dù từng chăn trâu hoặc rất kém Anh ngữ. Đa số họ xuất thân từ Việt Nam Cộng Hoà.

Trái lại, những hành vi trộm cắp, buôn lậu, trồng cần sa tại Châu Á, Châu Âu sau năm 1975 làm nhục quốc thể đều do công dân Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam thực hiện.




Trí tuệ con người vô hạn, nhưng, chỉ phát triển khi không bị chít chiếc ṿng kim-cô lên đầu. Tư tưởng bị Mác-Lê-Mao thao túng, trí óc bị đóng khung, hành động bị hạn chế nên không một sáng kiến nào có thể nẩy sinh và áp dụng cho ích quốc, lợi dân.


Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng từng tự sướng “Việt Nam dân chủ đến thế là cùng”. Nhưng, khi gặp cử tri quận Ba Đ́nh đă nói về vụ kỷ luật Giáo sư Chu Hảo “không phải muốn nói ǵ th́ nói … suy thoái chính trị th́ phải giáo dục, uốn nắn … giờ th́ có kêu ǵ được nữa không”.




Với 94 triệu dân, hơn 24,300 tiến sĩ và 101,000 thạc sĩ (thống kê năm 2013) vẫn không tự sản xuất được chiếc ô-tô dù cho Nhà nước quyết định trở thành “quốc gia kỹ nghệ” vào năm 2020. Campuchia đă tự sản xuất được ô-tô điện giá rẻ cho thị trường quốc nội và sẽ xuất cảng vào năm tới. Bây giờ, Hà Nội lại khoác lác về Cách mạng Công nghiệp lần thứ Tư (Industry 4.0).




Hơn 220,000 cử nhân và thạc sĩ thất nghiệp do không đủ tiền chạy chọt vào biên chế dù cho Việt Nam có 11 triệu người ăn lương Nhà nước trên tổng số 94 triệu dân. Hoa Kỳ với hơn 300 triệu dân mà chỉ có 2 triệu người hưởng lương từ ngân sách quốc gia.




Việt Nam có hơn 9,000 tiến sĩ làm giảng viên tại các trường Cao đẳng và Đại học, nhưng, chẳng có trường nào lọt vào tốp 500 Đại học nổi tiếng thế giới. Giáo dục và khoa học Việt Nam thua Nhật Bản và Tân Gia Ba vài trăm năm, Thái Lan 50, Mă Lai Á 30.

Từ cấp thứ trưởng trở lên, Việt Nam có số tiến sĩ gấp 5 lần Nhật Bản, nhưng, đất nước chỉ làm thuê cho người ngoại quốc.

Người Việt Nam thông minh, nhưng, những kẻ tôn thờ Chủ nghĩa Cộng sản th́ quá đần độn, chỉ biết so sánh giữa ta-và-ta mà chẳng dám đối chiếu ta-và-người khiến cho đất nước bị sa vào vũng lầy tŕ trệ.




Đoàn kết th́ sống, chia rẽ th́ chết đă được tiền nhân đúc kết trong gịng lịch sử chống thù trong giặc ngoài của dân tộc. Đoàn kết không có nghĩa cùng chung chiến tuyến với kẻ thù của dân tộc. Dù ở trong hoàn cảnh, điều kiện, địa vị nào mà hợp tác với nội thù, ngoại xâm đều không thể tự phủ lên tấm áo yêu nước mà chính là kẻ phản bội Tổ quốc, Dân tộc.




Những ai hoàn toàn tin tưởng vào sự lănh đạo sáng suốt của Đảng Cộng sản Việt Nam đều thuộc loại thiển cận. Chủ nghĩa Cộng sản từng có hàng trăm quốc gia áp dụng từng mức độ khác nhau mà nay chỉ tồn tại Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba. Các dân tộc Đông Âu với tay không đă lật đổ được chính quyền cộng sản được trang bị vũ khí tới tận răng. Giàu dầu hoả như Venezuela mà sau 10 năm thực hiện chủ nghĩa cộng sản làm cho 2/20 triệu dân đói rét phải chạy sang các nước láng giềng kiếm miếng ăn.




Sau hơn hai thập niên, giới cấp tiến quốc tế mới thừa nhận thất bại khi sử dụng kinh tế để mở cửa chính trị. Một số người Việt hải ngoại phải đánh đố tử thần để rời khỏi thiên đường cộng sản mà lại tin tưởng có thể hoà hợp với ĐCS để xây dựng đất nước!




Sự cố chấp làm cho người Việt trở nên mù quáng trước chủ trương làm tay sai cho Đệ tam Quốc tế mà tiến hành cuộc chiến tranh uỷ nhiệm để đưa dân tộc vào cảnh nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn, khoét sâu thù hận. Chỉ có người điên hoặc siêu-cuồng-tín mới tin vào sự lănh đạo của ĐCS.




Giới truyền thông Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam đă phải đi học bổ túc chính trị nhằm toàn tâm toàn ư phổ biến, ca tụng mọi chính sách bất nhân, bất nghĩa, bán nước buôn dân của ĐCS.

Cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung ngày càng gay gắt và chưa tới hồi kết làm cho ĐCSVN phải tŕnh bày chiếc bánh vẽ: Công xưởng sản xuất. Giấc mơ này sẽ thành sự thật hay giống như quá nhiều chiếc bánh vẽ trong quá khứ?


Trung Cộng trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới sau Hoa Kỳ, nhưng, GDP thực (nominal) tính theo đầu người trong năm 2018 chỉ được 10,000 USD so với 62,000 của Mỹ và 32,000 của Đại Hàn, Việt Nam 2,000.




Bắc Kinh dựa vào thị trường tiêu thụ 1.4 tỉ người để mặc cả với các tập đoàn đa quốc và nhà đầu tư quốc tế nhằm phát triển kinh tế mà không cần kinh doanh công bằng. Luật sở hữu trí tuệ của Trung Cộng cho phép bất cứ sản phẩm nào chỉ có một chi tiết nhỏ không giống nguyên gốc đều hợp pháp. Được lệnh từ Bắc Kinh nên Hoa Lục và Hồng Kông chiếm 86% lượng hàng giả, hàng nhái trên thế giới đă đem về cho Trung Cộng 400 tỉ USD trong năm 2015 (theo phúc tŕnh của Europol). Quần áo, giày dép, quần áo giả, nhái làm Châu Âu mất 26 tỉ Euro và hơn 300,000 việc làm trong năm 2015.




Doanh nhân Trung Cộng không cần sáng tạo mà chỉ nhăm nhăm đi đánh cắp tài sản trí tuệ thông qua mạng lưới gián điệp kinh tế bằng các bộ cánh nhà nghiên cứu, thực tập sinh xâm nhập vào khối doanh nghiệp Tây Phương.




Trái lại, đảng viên Cộng sản Việt Nam thừa hưởng vai tṛ tay sai của Hồ Chí Minh nên chuyên nghề sao chép mô h́nh chính trị, giáo dục, tư tưởng từ Liên Sô, Trung Cộng nên chẳng dám đi sai một ly. Sức lực không có, lá gan và túi mật lại nhỏ nên giới cầm quyền tại CHXHCNVN khó thoát khỏi bóng ma Bắc Kinh.




Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) lưu ư Việt Nam nên thận trọng với việc Trung Cộng mượn thị trường để tránh thuế của Mỹ khiến cho giới kinh doanh và chuyên gia kinh tế Việt Nam cố nhận diện khả năng của Việt Nam. (1) Hàng hoá Việt Nam khó đáp ứng được nhu cầu của thị trường Hoa Kỳ (2) Sau 30 năm đổi mới, khu vực doanh nghiệp tư nhân Việt Nam chỉ chiếm chưa tới 10%, so với 30% khu vực hộ gia đ́nh và 30% khu vực doanh nghiệp nhà nước. (3) Hà Nội đang tổ chức Hội thảo chủ đề “Xây dựng và hoàn thiện thể chế phát triển tập đoàn kinh tế nhà nước trong bối cảnh hội nhập quốc tế” đi ngược với cam kết gia nhập WTO.




Nhưng, họ phớt lờ yếu tố chính sách của ĐCSVN nhằm tạo mọi điều kiện thuận tiện cho Trung Cộng kiểm soát nền kinh tế Việt Nam. (1) Đồng Nhân Dân Tệ được lưu hành công khai ở Việt Nam. (2) Dân Trung Cộng tự do ra vào Việt Nam ngày càng đông. (3) Các phố Tàu đồ sộ lấn áp Việt Nam về thương mại và văn hoá. (4) Các Đặc khu Kinh tế, Khu chế xuất sẽ sản xuất hàng Trung Cộng mang nhăn hiệu Made in Vietnam. (5) Chính sách đồng hoá bằng cách lấy vợ Việt sẽ làm thay đổi cán cân sắc tộc.




Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh của Trung Cộng dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản Việt Nam nếu toàn dân Việt trong và ngoài nước vẫn tiếp tục thờ ơ và nhẹ dạ.




Đại-Dương

Nov 27, 2018

florida80
06-28-2019, 19:13
Suy Ngẫm: Một Bài Pháp Tuyệt Vời







































Chuyện về loài chim ó:







Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, nhưng hoàn toàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; con chim này sẽ vẫn hoàn toàn là một… tù nhân trong lồng đó.


Lư do: con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3- 4m đầu tiên. Không có quăng đường để chạy, theo thói quen, chim ó không thể bay lên, và sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!


Câu chuyện con dơi:









Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác.

Tuy nhiên, nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, th́ nó chỉ có thể lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi.

Cho đến khi nó được rớt từ một độ cao nhỏ thôi là có thể tung ḿnh bay vào không trung.




Câu chuyện về con ong nghệ:









Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở trong ly đó cho đến chết.

Nó không bao giờ nh́n thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ cố gắng t́m cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên, hoặc qua… đáy ly.




Và câu chuyện về con người…

Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên. Vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của ḿnh, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần, trước mắt, v́ từ lâu, con người đă thường tự giam ḿnh trong những cái lồng của thói quen, sự cố chấp, sự ích kỷ, tham lam.. và sự lệ thuộc vào người khác.






Đọc thêm






















Người có trí tuệ xưa nay thường không sống “trong miệng” của người khác, cũng không sống “trong mắt” của người khác. Gặp nhau là duyên mà không gặp cũng là duyên, gặp lại là duyên mà biệt ly cũng là duyên. Trần thế mênh mông giữa đến và đi cho nên gặp hay không gặp cần ǵ phải đau khổ luyến lưu? Vậy bí quyết sống hạnh phúc vui vẻ là ǵ?




Bất luận bạn làm tổn thương ai th́ xét về lâu về dài, đó đều là sẽ tự làm tổn thương đến ḿnh.. Có thể hiện giờ bạn sẽ không cảm nhận thấy được nhưng nó nhất định sẽ chuyển động ngược trở lại và quẩn quanh bên bạn. Phàm là bạn làm việc ǵ đối với người khác th́ cũng là đối với ḿnh, bạn khiến người khác trải qua điều ǵ th́ sau này bạn nhất định sẽ trải qua điều đó.. Phật giáo truyền giảng về nhân quả không phải để hù dọa con người mà chính là có ư muốn nhắc nhở, bảo ban con người Đây là chân lư, cho dù bạn có tin hay không th́ nó vẫn cứ tồn tại không cách nào bị mất đi.




Đến với giáo lư nhà Phật không phải là để kư thác khi mất đi mà là để đối đăi đúng đắn với cuộc đời. Nh́n thấu sự “vô thường” của nhà Phật chúng ta sẽ nhận thấy rất nhiều điều mặc dù là tốt đẹp nhưng sẽ không bền vững lâu dài. Hay rất nhiều khi chúng ta rơi vào thống khổ tưởng như không thể chịu đựng được nữa nhưng rồi chúng lại qua đi nhanh chóng. Cho nên,”vô thường” là gợi ư tốt nhất cho cuộc đời. Nó khiến cho chúng ta ở trong hoàn cảnh biến đổi thất thường của cuộc đời mà có thể thăng hoa trí tuệ.




Học giáo lư nhà Phật để làm ǵ? Chính là để điều phục tự tâm (tạm hiểu: điều ḥa, thu phục tâm). Rất nhiều người chỉ v́ một ḷng muốn cầu sống lâu, cầu không bệnh tật, cầu tiền tài, cầu sinh con trai mà đến tu tŕ.. Kỳ thật, đây đều là đă đi ngược lại với Phật Pháp.




Bái lạy không phải chỉ là khom lưng cúi người xuống mà là buông bỏ ngạo mạn. Niệm Phật không phải là thể hiện ở số lượng thanh âm mà là thể hiện ở sự thanh tịnh của tâm địa. Chắp tay không phải chỉ là khép hai tay lại mà c̣n thể hiện sự cung kính. Thiền định không phải là ngồi lâu đến mức không dậy nổi mà là trong tâm không bị dao động bởi bên ngoài.Vui mừng không phải là ở khuôn mặt rạng rỡ mà là ở sự khoan khoái, dễ chịu trong ḷng. Thanh tịnh không phải là ở sự vứt bỏ dục vọng mà là thể hiện ở tâm địa không mưu cầu cái lợi. Bố thí quyên tặng không phải chỉ là cho đi hết vật chất mà là chia sẻ tấm ḷng yêu thương. Tín Phật không phải là học tập tri thức mà là thực hiện vô ngă.




Có những người khi ăn chỉ chuyên chọn những thứ ḿnh yêu thích, ở cũng chọn chỗ ḿnh yêu thích, kết giao bạn bè cũng chỉ chấp nhận người ḿnh ưa thích… Vậy một khi gặp được điều ḿnh không ưa thích sẽ không có cách nào tiếp nhận. Kỳ thực, ngoại cảnh không thể vĩnh viễn cho bạn sự sung sướng, hạnh phúc. Chỉ có học được cách thích ứng được với cả điều ḿnh không yêu thích th́ mới vĩnh viễn có được niềm hạnh phúc!




ống trên đời, không tranh giành chính là từ bi, không tranh căi chính là trí tuệ, không nghe thấy chính là thanh tịnh, không nh́n chính là tự tại, không tham lam chính là bố thí, đoạn tuyệt cái ác chính là làm việc thiện, sửa đổi chính là sám hối, khiêm tốn chính là lễ Phật, tha thứ chính là giải thoát, thấy đủ chính là buông bỏ, lợi người chính là lợi ḿnh.





Rất nhiều khi chúng ta nh́n thấy sự hào nhoáng, phù hoa mà lại không nh́n thấy một “mạch nước ngầm” đang khởi động: Có một ít người biểu hiện bề ngoài hạnh phúc là bởi v́ họ đang che dấu nỗi khổ khó tả. Có một ít người bên ngoài nở nụ cười nhưng trong ḷng lại đang có âm thanh của nước mắt. Có một ít người thường hay khoa trương nhưng kỳ thực trong tâm linh lại có nhiều hư không… B́nh luận của người khác thực sự không quá trọng yếu như vậy, hạnh phúc và vui vẻ của bản thân là không phải ở trong con mắt của người khác mà là ở chính trong tâm ḿnh!




Sưu tầm

florida80
06-28-2019, 19:15
Thói Thường - Như Nhiên Thích Tánh Tuệ










Vắng rồi, mới thấy ḷng đau

Lúc c̣n bên cạnh nh́n nhau hững hờ

Khuất rồi, quay quắt, thẩn thờ

Khi gần chẳng thiết một giờ cho nhau.

Tháng ngày lạnh lẽo lướt mau

Câu thương chưa nói, lời đau đă nhiều!




- Biệt rồi, mới biết là yêu

Hỏi thời gian có ngược chiều được chăng?

Xa rồi, mới thấy ăn năn

Chưa lời tha thứ ḷng băn khoăn hoài!

Giận rồi, mới hiểu ḿnh sai

Người đi thôi hết c̣n ai tự t́nh.

Mất rồi, mới biết đoái nh́n

C̣n đây chỉ một tấm h́nh lặng im.




- Hết rồi, nhịp đập trái tim

Mới hay một kiếp vô minh sống cùng

Đông rồi, tiếc những ngày Xuân

Thả mồi bắt bóng.. hư không cuối đời.




Mưa rồi, nhớ sực áo phơi

Khóc rồi, tiếc hận bao lời đă buông.

Mẹ Cha thuận thế vô thường

Ngàn muôn hiếu hạnh, nhớ thương cũng hoài!




Chiều tàn, mới biết mĩm cười

Toan cười.. th́ đă ngập trời bóng đêm.

Đi rồi, mới nhớ gọi tên

Người xuôi vào cơi lăng quên mịt mờ..




- Tỉnh rồi, mới ngộ rằng mơ!

Thế nên Sống trọn từng giờ hôm nay..

Người không hết dạ lúc này

Đời mang hối tiếc đong đầy vị lai...




Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ

florida80
06-28-2019, 19:28
Nụ Cười Việt Nam - Vũ Đông Hà (Danlambao)










Giữa những hận thù của chế độ, đứng trước bản án 20 năm tù khắc nghiệt và bất công, nổi lên nụ cười Lê Đ́nh Lượng. Tôi không biết nên dùng tính từ nào để nói về nụ cười lịch sử này. Hiền hoà, đôn hậu, nhân ái, tự tại, thảnh thơi... Anh đi vào lao tù của chế độ độc ác bằng một nụ cười như vậy. Xin được gọi đó là Nụ cười Việt Nam.





Lịch sử Việt Nam lưu lại nhiều câu nói hào hùng của tiền nhân. Như Triệu Nữ Vương, Phạm Ngũ Lăo, như Trần Quốc Toản, Trần Thủ Độ... đă để lại cho những nhiều thế hệ Việt Nam niềm hănh diện giống ṇi bằng những câu nói lưu danh sử sách.




Nhưng ở thế kỷ này, trên trang sử đấu tranh chống Việt gian cộng sản và quân xâm lược Tàu cộng, một h́nh ảnh đă khắc sâu vào ḷng người, đă đi vào lịch sử: nụ cười của Lê Đ́nh Lượng.





Lê Đ́nh Lượng đă cho chúng ta thấy thật rơ sự khác biệt giữa những con người đấu tranh đầy nhân ái với chế độ bạo tàn, của hiền hoà giữa người và người với hận thù giai cấp, chủ nghĩa. Và đằng sau nụ cười đôn hậu đó lại là một ư chí sắt đá, một tinh thần bất khuất, một ḷng một dạ sắc son với con đường lư tưởng, với đức tin:




“Khi chúng ta đă xác định con đường chúng ta chọn, th́ dù bản án có như thế nào chăng nữa cũng không làm cho chúng ta run sợ, v́ chính chúng ta đang sống, đang hành động là sống và hành động trong lư tưởng, trong Đức Tin cho một quê hương Việt Nam trường tồn thịnh trị, một đất nước không có cộng sản, thay vào nơi đó là t́nh yêu, ḷng khoan dung và ḥa b́nh cho mỗi người dân Việt”.




"T́nh yêu, khoan dung và hoà b́nh cho mỗi người dân Việt..." C̣n mục đích nào, khát vọng nào đẹp hơn như vậy!?




"Việc của tôi làm sẽ do lịch sử phán xét. Tôi sẽ vui khi phải vào lao tù nếu dân tộc này được lớn mạnh trong tự do dân chủ".





Anh Lê Đ́nh Lượng kính mến, đối với tôi, dân tộc này đă lớn mạnh lên theo nụ cười của anh tại phiên toà ngày 18 tháng 10, năm 2018.




Chắc chắn những kẻ bán nước sẽ không thể cầm tù anh 20 năm. Chắc chắn chế độ hèn với giặc ác với dân này sẽ phải ra đi trước ngày anh măn án. Chắc chắn dân tộc này sẽ cùng anh nở một nụ cười nhân ái - nụ cười Việt Nam - trong độc lập, tự do và dân chủ.




Cảm ơn anh Lê Đ́nh Lượng, người tù đôn hậu và bất khuất đă gieo yêu thương và hănh diện tôi là người Việt Nam.





21.10.2018






Vũ Đông Hà



danlambaovn.blogspot .com



at 1:50 AM

florida80
06-28-2019, 19:30
Đau Khổ Lớn Nhất Không Phải Là Không Có Thứ Ḿnh Muốn, Mất Đi Thứ Ḿnh Yêu, Mà Là…


Một buổi sáng nọ, không khí mát dịu, bầu trời trong xanh với những áng mây ngũ sắc. Những giọt sương ban mai cũng lấp lánh trên những nụ hoa và cả trên những chiếc lá non, ngọn cỏ. Thi thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi tới mang theo hương thơm êm dịu của nhánh lan rừng mới nở bên hiên chùa. Trên cành cây những chú chim cũng bắt đầu ríu rít gọi nhau kiếm mồi.




Tiểu ḥa thượng Nhất Thiền đứng trong sân chùa đưa mắt nh́n theo chú chim non đang tung tăng chuyền cành và dang đôi cánh nhỏ của ḿnh để tập bay. Chú chim non đang học những bài tập bay đầu đời, rồi đây chú sẽ tung đôi cánh mà bay lượn khắp nơi, làm bạn với bầu trời, đến những nơi mà chú thích.


Sư phụ của Nhất Thiền đang quét sân. Trông thấy chú đứng ngây người hồi lâu, bèn tiến đến hỏi. Nhất Thiền nói: “Sư phụ, người xem những chú chim kia thật sung sướng biết bao!”.

Sư phụ ngừng tay chổi, đưa mắt nh́n những chú chim non đang học chuyền cành, cảm thán nói:

“Nhất Thiền à, con xem, sau khi học bay được rồi, những ngày tháng sau này chú chim kia sẽ không c̣n muốn đáp xuống mặt đất nữa. Và con người cũng lại như thế, một khi đă quen sống đủ đầy sung túc th́ đến khi phải húp cháo trắng qua ngày sẽ chẳng thể chịu được, cảm thấy cuộc đời thật vô vị nhàm chán. Vậy nên, con người ta đau khổ không phải là v́ không đạt được thứ ḿnh muốn, mà là v́ lo sợ khi có rồi sẽ lại mất đi. Thất bại cũng vậy, đôi khi thất bại không phải là bởi nếm trải quá nhiều khổ cực mà là bởi vẫn c̣n hoài niệm về tháng ngày sung sướng khi xưa”.


Mỗi người đều phải đối diện với rất nhiều mất mát trong cuộc đời. Nếu như chúng ta coi những thứ mất đi là một kỷ niệm đẹp, rất có thể chúng ta sẽ phát hiện rằng những ǵ ta từng coi là không thể thiếu trong cuộc đời th́ nay chỉ giống như đóa hoa ĺa cành mà thôi. Quăng đường đă qua chỉ là một thảm vương đầy hoa rơi, không cần ta phải nhặt lại những đóa hoa đă mất.






Quăng đường đă qua chỉ là một thảm vương đầy hoa rơi, không cần ta phải nhặt lại… (Ảnh: facebook.com)




Đau khổ lớn nhất trong cuộc đời không hề liên quan đến được và mất mà liên quan đến vấn đề ham muốn. Đó là khi chúng ta muốn có được một thứ ǵ đó và cho rằng nó là điều cần thiết, lúc chưa có th́ mong muốn ước ao, đến khi có rồi lại sợ sẽ mất đi.


Nhưng cũng có khi, mất đi không phải là điều đáng tiếc, có chăng chỉ là do bản thân đặt trọng tâm không đúng mới khiến chúng ta không nhận ra chính ḿnh.






Theo Cmoney
Minh Vũ biên dịch

florida80
06-28-2019, 19:32
8 Lư Do Khiến Người Mỹ Rất Yêu Nước Mỹ, C̣n Người Nước Ngoài Luôn Muốn Di Cư đến Nơi Này


Không dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước; cũng không dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Trái lại, nước Mỹ luôn dùng hành động thực tế để cảm hóa người dân ḿnh yêu nước từ trong tâm…




1. Bảo vệ sinh mạng công dân

Năm 1988, trong thảm họa rơi máy bay Lockerbie, phần lớn hành khách là người Mỹ. Chính phủ Mỹ đă sử dụng hàng ngh́n chuyên gia kỹ thuật, từ trong mấy triệu mảnh vụn của máy bay mà t́m ra thủ phạm là những phần tử khủng bố Libya.

Cuối cùng, nước Mỹ cứng rắn ép buộc chính quyền Tổng thống Gaddafi khi ấy giao nộp phần tử khủng bố. Chính phủ Mỹ đồng thời chi ra 2,7 tỷ đô-la tiền bồi thường cho nạn nhân vụ tai nạn này, gia đ́nh mỗi nạn nhân nhận được 10 triệu đô-la (hơn 227 tỷ VNĐ).

Trong chiến tranh vùng Vịnh lần thứ hai (nổ ra vào tháng 3/2003), quân Mỹ huy động lực lượng quân sự lớn mạnh tấn công tầm xa trong sa mạc. Quân đội của nhà độc tài Saddam Hussein binh bại như núi đổ, nhếch nhác bỏ chạy. Lúc này, trong cát bụi mịt trời, một chiếc xe vận tải của quân Mỹ mất phương hướng, lạc vào trận địa của quân địch.




Người lái xe là một nữ quân nhân tên Lira, bị thương và bị địch bắt giữ làm con tin để uy hiếp quân Mỹ. Cô bị nhốt ở một nơi hẻo lánh bí mật và bị canh giữ sát sao. V́ để cứu Lira, quân Mỹ đă huy động đội đột kích Hải Báo tấn công mănh liệt khiến quân địch mất phương hướng, hoảng loạn tan vỡ.


Chỉ trong thời gian mấy phút, quân Mỹ đă giải cứu thành công Lira. Cô nhanh chóng được đưa về hậu phương điều trị. Chiến tranh kết thúc, Lira cùng với hai binh sĩ Mỹ từng bị bắt giữ khác trở về quê nhà và được chào đón như những người anh hùng.






Bảo vệ sinh mạng công dân. (Ảnh dẫn theo tuoitre.vn)




2. Nâng đỡ người nghèo khổ

Thước đo nghèo khổ của nước Mỹ là thu nhập b́nh quân của cá nhân dưới 11.139 đô-la Mỹ (khoảng 253 triệu VNĐ) mỗi năm, không bao gồm trợ cấp về thực phẩm và nhà ở. Nếu dựa theo tiêu chuẩn này, Trung Quốc ít nhất có 1 tỷ người đang sống dưới mức nghèo khó. Nói là người nghèo khó, nhưng ở Mỹ họ đều được hưởng tiền trợ cấp và nhiều phúc lợi như: Điều trị miễn phí, con cái hưởng giáo dục miễn phí và bữa cơm trưa dinh dưỡng miễn phí.




Ở nước Mỹ, người dân có bệnh th́ bệnh viện cần phải điều trị trước, sau đó mới gửi hóa đơn viện phí đến nhà bệnh nhân. Nếu bạn không gánh nổi khoản tiền trị liệu th́ các tổ chức từ thiện hoặc chính phủ sẽ ‘ra mặt’ giải quyết. Trong trường hợp người nghèo khó chỉ v́ không có tiền chi trả viện phí mà bệnh viện ngưng điều trị th́ những người có liên quan sẽ bị chất vấn và nhận chế tài của pháp luật.






Chính phủ Mỹ đầu tư mạnh cho giáo dục đối với trẻ em từ 0 đến 5 tuổi. Chính phủ cũng cung cấp các lớp học trên mạng cho học sinh vùng nông thôn cũng như đầu tư 2 tỷ đô-la để xây dựng hệ thống giáo dục đào tạo trực tuyến trên Internet trong 2 năm tới, cung cấp phục vụ mạng lưới băng thông rộng và vô tuyến cho hơn 20 triệu học sinh.






H́nh ảnh cảnh sát Mỹ tặng áo cho người vô gia cư. (Ảnh dẫn theo Pinterest)




3. Bảo vệ người yếu thế

Ca sĩ Madonna từng nhổ nước bọt vào mặt một bà cụ, lập tức ṭa án Liên bang phán quyết cô phải bồi thường 5 triệu đô-la Mỹ (khoảng 113 tỷ VNĐ) cho bà lăo.

Quan ṭa nói, sở dĩ mức phạt nặng như vậy không phải bởi miếng nước bọt đó đă mang đến tổn thương lớn ngần nào cho bà cụ. Lư do là với những người có tiền như Madonna nếu chỉ phạt bồi thường 50 ngh́n đô-la, lần sau cô ấy chắc chắn sẽ tái phạm. Có thể cô ấy cũng sẽ gây tổn thương cho hơn 10 người khác nữa.



Như vậy, các phán quyết đưa ra không chỉ bởi mức độ thương tổn người bị hại gánh chịu, mà c̣n v́ muốn răn đe, ngăn ngừa các hành vi tái diễn tương tự.




Thành phố Seattle của nước Mỹ có một em bé tên Leo, mắc phải chứng bạch tạng mắt. Thị lực của em không được tốt, chỉ có thể nhận dạng bố mẹ bằng cách sờ tay lên râu, lên mặt. Một công ty kính mắt của Mỹ đă đặc biệt thiết kế một chiếc mắt kính cho Leo. Sau khi đeo lên, em đă vô cùng xúc động bởi cuối cùng cũng nh́n thấy gương mặt mẹ cha.




Sự vĩ đại của ḷng lương thiện chính là ở chỗ chân thành, vô tư giúp đỡ những người yếu thế mà không cầu lợi lộc ǵ. Đảm bảo sự b́nh đẳng cho một sinh mệnh chính là điều khó làm được nhất trên thế gian này.




Ngày 29/12/2002, sau Lễ Tạ ơn, người dân khắp nước Mỹ đều bận rộn với việc mua sắm. Đây cũng là ngày bận rộn nhất trong năm của các siêu thị. Tại một siêu thị ở thành phố Pittsburg, bang Florida, một bé gái 5 tuổi tên Kerriana cùng mẹ và hai anh cùng đi trên một thang máy có tay vịn tự động đi xuống.




Ở lối ra của thang cuốn, chiếc dép nhỏ của bé Kerriana không may bị mắc kẹt ở giữa tấm sàn và bậc thang, cô bé theo bản năng đă cúi ḿnh xuống dùng tay nhặt chiếc dép lên, kết quả tay phải cũng bị kẹp vào trong, cuối cùng ba ngón tay của bé bị kẹp đứt hoàn toàn.



Trong quá tŕnh giải cứu con gái, mẹ của bé cũng bị găy xương ngón tay. Kết quả, ṭa án phán quyết siêu thị phải bồi thường cho bé Kerriana 11,2 triệu đô-la (khoảng 255 tỷ VNĐ), bồi thường cho người mẹ 3,8 triệu đô-la, tổng cộng là 15 triệu đô-la.






Nghị sĩ Donald M. Payne Jr., đến từ bang New Jersey phát biểu tại buổi mít-tinh ngày 17/07/2014 ở Toà Quốc hội Hoa Kỳ, lên án cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc. (Ảnh: Minghui.org)




4. Bảo vệ quyền trẻ em

Nước Mỹ coi trẻ em là tài sản quư báu của quốc gia, trẻ em được pháp luật che chở cẩn thận. Nếu bạn không có tiền gửi con ở nhà trẻ, chính phủ sẽ chi trả, hoặc không có tiền mua sữa bột, chính phủ cũng sẽ chu cấp. Ngoài ra c̣n có nhiều chính sách đặc biệt trợ cấp cho phụ nữ mang thai, sản phụ thu nhập thấp và trẻ em chưa đến 5 tuổi.




Các gia đ́nh thu nhập thấp có thể nhận được bữa cơm dinh dưỡng sáng và trưa miễn phí. Nếu bạn không có tiền thuê nhà, chính phủ sẽ chi trả, hơn nữa quy định trẻ nhỏ cần phải có pḥng ngủ riêng. Ở nước Mỹ, bạn sẽ không bao giờ bắt gặp h́nh ảnh trẻ em đi xin ăn.

Có một bà mẹ mải mê bận rộn việc nhà, nhất thời không để ư trông con. Đứa con chẳng may ngă xuống bể bơi chết đuối. Trong lúc người mẹ đang đau khổ không thôi th́ bất ngờ nhận được giấy triệu tập của ṭa án.




Lư do mà ṭa án đưa ra vô cùng đơn giản, bà đă không làm hết trách nhiệm của một người giám hộ nên sẽ phải đối mặt với việc bị tuyên án. Điều đó cũng giúp cảnh tỉnh ư thức chăm sóc con trẻ cho hàng triệu người mẹ khác.






Người Mỹ quan niệm, một đứa trẻ trước hết thuộc về bản thân nó. Đứa trẻ đó mang theo vô số quyền lợi sống vốn có trong xă hội này. Không kể là bản thân nó có ư thức được hay không, không kể là nó có thể lớn lên thành người hay không, xă hội này có tầng tầng pháp luật để bảo vệ nó.






Nước Mỹ coi trẻ em là tài sản quư báu của quốc gia. Ảnh dẫn theo KeywordSuggest.org




5. Bảo vệ tự do ngôn luận

Ở Mỹ, không có một hăng truyền thông nào thuộc về chính phủ. Bởi v́ pháp luật nước Mỹ quy định, không thể lấy tiền của dân chúng để dát vàng cho ḿnh mà lừa mị, mê hoặc dân chúng.

Kênh truyền thông duy nhất mà chính phủ Mỹ bỏ vốn làm chủ là đài phát thanh VOA của Mỹ, nhưng nó không được phép phát sóng trên đất Mỹ. Trong con mắt của người Mỹ, dư luận nên phải là tự do, nhiều nguồn, muôn h́nh muôn vẻ, thậm chí là mâu thuẫn lẫn nhau.




Năm 1984, Đảng Cộng ḥa tổ chức Đại hội Đại biểu toàn quốc ở bang Texas, đă có một nhóm nhân sĩ phản đối đến tổ chức hoạt động kháng nghị. Một người đàn ông tên là Johnson đă nhóm lửa đốt lá cờ vốn được treo lên để chúc mừng đại hội này. V́ thế, Jonhson bị tuyên phán có tội.

Nhưng ṭa án phúc thẩm h́nh sự bang Texas đă định tội đối với ông, cho rằng hành vi đốt cờ của Jonhson là thuộc về “ngôn luận mang tính biểu tượng”, được bảo hộ bởi điều khoản tự do ngôn luận trong Hiến pháp Mỹ.






Văn kiện đính chính thứ nhất trong Hiến pháp của Mỹ quy định: Quốc hội Mỹ không được lập ra pháp luật hạn chế tự do ngôn luận của công dân. Dựa theo quy định này, bất cứ cơ cấu chính phủ nào đều không thể hạn chế quyền tự đo ngôn luận của công dân.






Nước Mỹ bảo vệ quyền tự do ngôn luận của công dân. (Ảnh dẫn theo visadinhcuuytin.com)




6. Nước Mỹ có thật sự bị người giàu thao túng không?

Nhiều người cho rằng nước Mỹ bị giới quyền quư thao túng. Thật ra, 20% người có thu nhập cao nhất nước Mỹ đă đóng trả 67% tiền thuế. Những người có thu nhập vừa và thấp chiếm 49% căn bản không phải đóng thuế, hơn nữa c̣n được hưởng các đăi ngộ miễn phí về mặt giáo dục, vệ sinh, pḥng cháy chữa cháy, y tế…

Điều quan trọng hơn cả là một nửa những người không đóng thuế này lại có quyền bỏ phiếu giống như những nhân vật thượng lưu như Bill Gates, Warren Buffett, Mark Zuckerberg, Clinton…




Sự khác biệt giữa các triệu phú Trung Quốc và Mỹ là rất lớn. Các triệu phú nước Mỹ phần lớn đều là tự gây dựng sự nghiệp làm giàu, c̣n triệu phú Trung Quốc phần nhiều đều là dựa vào mối quan hệ mà ăn nên làm ra. Triệu phú nước Mỹ trốn thuế là chuyện cực hiếm, c̣n đa số triệu phú Trung Quốc đều có hành vi này trong đời ít nhất một lần.




Các triệu phú nước Mỹ rất hiếm việc bỏ làm ăn kinh doanh để chạy theo chính trị, c̣n các triệu phú Trung Quốc phần đông đều vừa là thương nhân, vừa chính trị gia, hoặc là quan thương câu kết.



Triệu phú nước Mỹ phần lớn đều hứng thú với sự nghiệp từ thiện, c̣n triệu phú Trung Quốc phần đông lại hứng thú với việc tẩu tán tài sản ra nước ngoài. Triệu phú nước Mỹ không có một người di cư sang Trung Quốc, c̣n các triệu phú Trung Quốc phần đông đều thích di cư sang Mỹ.






Nước Mỹ có thật sự bị người giàu thao túng không? Ảnh dẫn theo xaluan.com




7. Nền tảng lập quốc của nước Mỹ

Điều được giảng trong “Tuyên ngôn độc lập” của Mỹ không phải là quần thể, quốc gia, thậm chí không hề giảng đến dân chủ. Điều được giảng là 3 quyền lợi lớn: quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Ba quyền lợi này đều là quyền lợi của cá nhân, không phải là quyền lợi của quần thể hay quốc gia.

Chính nền tảng văn hóa ấy đă khiến một quốc gia lớn mạnh thật sự. Sự lớn mạnh của nước Mỹ vốn không chỉ vỏn vẹn là sự lớn mạnh về quân sự, kinh tế, lănh thổ, mà điều căn bản nhất chính là sự lớn mạnh trong tư tưởng, tinh thần.




Nguyên tắc cơ bản của nước Mỹ là chủ nghĩa cá nhân. Nói cách khác, nước Mỹ được kiến lập trên nền tảng “mỗi cá nhân đều có quyền lợi không thể tước đoạt được”. Những quyền lợi này là vô điều kiện, là quyền mà mỗi cá nhân được có và được hưởng, là thuộc về cá nhân, chứ không thuộc về đoàn thể.




Những quyền lợi này có được ngay từ khi công dân Mỹ vừa mới sinh ra, chứ không phải do ai ban tặng. Mặt khác, những quyền lợi này có thể bảo vệ cá nhân, khiến họ không phải chịu đựng sự xâm hại của bất cứ ai. Chỉ có kiến lập trên cơ sở quyền lợi cá nhân, mọi người mới có thể có được một xă hội tự do chính nghĩa, tôn nghiêm và b́nh đẳng.




Nước Mỹ quả thực đang có được chế độ dân chủ tiên tiến nhất mà nhân loại từng phát minh ra cho đến nay. Họ có được kỹ thuật tân tiến nhất, đỉnh cao nhất về mặt quân sự, dân dụng, thương dụng, hàng không… trên thế giới. Họ cũng có tiềm lực sáng tạo lớn mạnh nhất và bảo vệ quyền sở hữu hoàn thiện nhất.






Ở Mỹ, đất đai đâu đâu cũng đều có thể trồng trọt, chỉ riêng sản lượng nông nghiệp một năm của bang California đă vượt quá tổng số sản lượng nông sản cả năm của Trung Quốc. Nước Mỹ là siêu cường quốc trên thế giới, chính là giống như đế quốc Anh đă từng xưng bá thế giới 300 năm. Nước Mỹ không phải là thiên đường, nhưng lại là nơi gần với thiên đường nhất nơi cơi người.






Nền tảng lập quốc của nước Mỹ . Ảnh dẫn theo KUSI News




8. Văn hóa Mỹ và Trung Quốc khác biệt ra sao?

Thời hiện đại bây giờ, ở Trung Quốc, nếu như bạn nói lời chân thật, người khác sẽ nói bạn ngốc. Mỗi người đều bị buộc phải đi cửa sau, mọi người đều bị buộc phải dùng mánh lới thủ đoạn, đào sâu vào lỗ hổng. C̣n ở Mỹ, nói dối là một vấn đề nghiêm trọng. Người nói dối một khi bị đánh một vết đen vào hồ sơ lư lịch, sau này dù có làm việc ǵ cũng đều rất khó khăn.

Hai loại văn hóa khác nhau dẫn đến hai loại hết cục khác nhau: một bên th́ dối trá lộng hành, không giảng quy tắc, đạo đức bại hoại, tố chất thấp kém; một bên th́ chính khí tràn trề, có phong thái của bậc quân tử.




Rất nhiều người Trung Quốc đă bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với xă hội Âu Mỹ. Trái ngược với những tuyên truyền một chiều của chính phủ Trung Quốc về một nước Mỹ xấu xí, bất ổn, th́ người dân Mỹ vẫn có thể đường hoàng sống với những tiêu chuẩn rất cao mà ở đây chỉ tạm liệt kê ra vài điều nổi bật:

– Có thể tự do phê b́nh chính phủ;
– Làm việc không cần phải luồn lách quan hệ;
– Không ai dám cưỡng chế, sách nhiễu;
– Chỉ cần bản thân có thực lực là có thể thăng chức;
– Gần như không có thực phẩm độc hại, quang cảnh nước biếc trời trong;
– Vật giá rẻ, thu nhập cao, phúc lợi tốt;
– Chăm lo người già, trẻ em, khám bệnh, giáo dục phần lớn đều là do chính phủ gánh vác;
– Nếu như có quan chức không làm tṛn trách nhiệm th́ có thể bỏ phiếu phản đối;
– Quan niệm mọi người b́nh đẳng đều đă ăn sâu vào ḷng người;
– “Con ông cháu cha” không dám ngông cuồng hống hách.

Người Mỹ bận bịu với việc liên kết thế giới thành một khối, từ thành lập Liên Hợp Quốc cho đến phát minh ra mạng Internet. Người Mỹ tin tưởng rằng chiến tranh của nhân loại bắt nguồn từ gián cách giữa hai bên. Nếu như các nước trên thế giới có thể hiểu rơ nhau hơn, tin tưởng lẫn nhau và cùng theo đuổi giá trị chung, tự khắc xung đột, chiến tranh sẽ giảm đi.






C̣n người Trung Quốc th́ lại bận rộn với việc phong tỏa mạng lưới nghiêm ngặt để chia cắt thế giới, lừa gạt người dân rằng hy sinh tự do là v́ để không trở thành nô lệ mất nước.




Trung Quốc dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước. Bắc Triều Tiên là dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Nước Mỹ th́ trái lại luôn dùng hành động thực tế để cảm hóa người dân ḿnh yêu nước từ trong tâm, thử hỏi ai hay ai dở?




Thật ra, bạn chỉ cần làm rơ hai câu hỏi dưới đây th́ có thể cảm giác được ngay:

Thứ nhất, nước Mỹ là nước Mỹ của người dân Mỹ, Trung Quốc là Trung Quốc của ai? Thứ hai, tại sao các tham quan Trung Quốc o bế Bắc Triều Tiên như vậy nhưng lại không một ai di cư sang Bắc Triều Tiên, trái đều lại thi nhau di dân sang Mỹ?






Theo Secret China
Vũ Dương biên dịch



at 9:57 PM







1 comment:







UnknownNovember 27, 2018 at 7:37 AM

Nước Mỹ là ước mơ của các dân tộc nhược tiểu sống trong bất công và đàn áp. Là nơi đáng sống trên địa cầu nầy.
Reply

florida80
06-29-2019, 20:45
ĐÊM DÀI VÔ TẬN



LÊ THỊ BẠCH LOAN



Tôi lênh đênh một ḿnh trong đêm tối đen như mực giữa biển cả với biết bao nhiêu ư nghĩ ngổn ngang hăi hùng! Trên đầu tôi là bầu trời mù mịt không một v́ sao, phía dưới là cả một biển nước mênh mông với những lượn sóng to ghê rợn ồ ạt chung quanh. Tôi vốn bơi không giỏi, hồi c̣n nhỏ dưới quê cũng từng ôm bẹ chuối tập lội ở mấy con rạch hoặc dọc theo bờ sông, nhưng chỉ dám chọn những nơi nước cạn để khi đứng dậy chân c̣n chạm đất chứ không hề dám bơi ra những chỗ sâu.
Giờ đây một thân một ḿnh chơi vơi ngoài khơi mịt mùng không bến không bờ, tôi bàng hoàng kinh hăi v́ những ǵ vừa xảy ra, lại vừa cảm thấy vô cùng cô độc giữa đêm tối thăm thẳm không biết phương nào để định hướng. Tôi bơi theo bản năng sinh tồn, hai tay cứ quạt nước hướng về phía trước mà không biết ḿnh trôi về đâu!

Trong cơn tuyệt vọng khôn cùng tôi chợt nhớ đến những câu kệ mẹ tội thường tụng niệm trong kinh Phổ môn hay bài sám Cầu an:



Gió đông đi biển ch́m thuyền

Niệm danh Bồ tát sóng tan hết liền



Những đợt sóng dồn dập xô vào người, tôi nương theo sóng, cố ngước đầu hít lấy chút không khí quí báu rồi tiếp tục bơi trong nỗi hăi hùng vô vọng.

Không c̣n biết bám víu vào đâu, tôi bắt đầu thầm khấn nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp con”. Bỗng nhiên tôi nh́n thấy một chiếc tàu lớn đang tiến tới rất gần. Mừng rỡ, tôi lấy hết sức lực hét lên: “Bớ người ta! Cứu tôi với”. Nhưng than ôi, chiếc tàu thản nhiên nhẹ nhàng lướt trên mặt biển, không nghe tiếng máy nổ và cũng không thấy một bóng người. Chiếc tàu khuất xa dần, tôi cuống quưt cố bơi theo và gào to hơn:

-Bớ người ta! Cứu tôi với!

Bỗng dưng tôi lại chợt nghĩ không chừng đó chính là tàu của bọn sát nhân, lỡ mà chúng nghe được tiếng kêu sẽ quay lại t́m cách giết ḿnh! Thế là lập tức tôi vội vă bơi về hướng ngược lại và lặn hụp giữa đêm đen u tịch, không t́m được điểm tựa nào để bấu víu. Bóng tối kinh hoàng, không gian như vô tận, nỗi thất vọng ê chề bao trùm tâm trí.

Tôi tiếp tục chiến đấu, chống chỏi với các lượn sóng bạc đầu trắng xóa như những con quái vật đang hung dữ chồm tới chực vồ lấy tôi mà không biết thời gian trôi qua đă bao lâu. Mỗi khi cảm thấy quá tuyệt vọng tôi lại niệm Phật: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Th́nh ĺnh tôi chợt thấy một rừng cây mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mặt, nhiều thân cây to cao vút như cột đèn, có cây ch́a ra nhiều cành nhỏ trụi lá. Màn sương mờ ảo che phủ những cành cây, tôi thầm nghĩ: “Có lẽ đây là những cây chà của ngư dân dùng để bắt cá”. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi vội vàng bơi nhanh đến gần với mong muốn sẽ vớ được một cây nào gần nhất để ôm thật chặt, hy vọng chờ đến sáng hôm sau có người cứu ḿnh. Nhưng lạ thay dù rơ ràng nh́n thấy rất nhiều cây sát bên nhưng tôi cố sức măi vẫn không níu được cây nào. Mỗi lần tôi tưởng như ḿnh sắp chạm được vào một cành cây th́ bỗng nhiên nó lại trôi ra xa, lần lượt hết cây này tới cây khác. Tôi kinh ngạc trước hiện tượng này v́ tâm trí tôi lúc bấy giờ vẫn c̣n tỉnh táo. Rồi bỗng nhiên cả rừng cây biến mất. Tôi ngơ ngác nhận thấy ḿnh đang lênh đênh trên biển, ḷng hoang mang không hiểu có phải đang bị rơi vào ảo ảnh hay không? Bao nhiêu hy vọng tắt ngấm, tôi lại cố sức chống đỡ với nỗi mệt mỏi khủng khiếp để giữ cho đừng bị ch́m. Trời càng về khuya sóng càng hung tợn vây bủa bốn bề, tôi cố gắng chịu đựng những con sóng dữ ầm ầm quật vào người, nhồi tôi văng bên này dạt sang bên kia, có lúc tưởng chừng như vô phương chống đỡ!

Tôi chỉ c̣n biết chí tâm cầu nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Chợt tôi nh́n thấy ở đằng xa một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu từ trên cao xuống mặt biển. Và phía tận cùng ánh sáng là một băi cát trắng phau có hàng cây dương tựa như băi biển ở Vũng Tàu. Nghĩ rằng luồng ánh sáng chói ḷa đó là ngọn đèn hải đăng vậy, có lẽ gần vào đến bờ, tôi lại được tăng thêm niềm tin và sức mạnh giúp vượt qua mọi trở ngại. Vừa bơi tôi vừa suy nghĩ nếu vô được tới bờ sẽ nằm im tới sáng chờ người tới cứu, chứ giữa đêm khuya thế này mà đi lạng quạng, lỡ công an tưởng lầm là kẻ gian sẽ gặp lôi thôi! Ḷng phấn khởi tôi mạnh mẽ vượt qua những đợt sóng ngược chiều dữ tợn đang chực hất ngược tôi ra xa. Tôi lăn xả vào những con sóng với niềm tin đó là sinh lộ, bằng mọi cách tôi phải cố vào đến bờ để thoát khỏi tay tử thần biển cả. Những lượn sóng ào ào quái ác nhận tôi ch́m xuống, tôi không chịu khuất phục mà t́m cách trồi lên, dù ngộp nước sặc sụa tôi vẫn hăng hái lội ngược vào bờ. Lúc đó tôi hết thấy mệt cũng không c̣n sợ hăi mà ra sức bơi với tâm nguyện tha thiết và thành khẩn cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp ḿnh. Một lúc khá lâu tôi vẫn chưa đến được vùng ánh sáng đó th́ bỗng nhiên mọi vật chợt biến mất hệt như rừng cây trước đây. Chung quanh tôi lúc bấy giờ toàn là trời nước và bóng đêm!

Nỗi thất vọng nặng nề như nhận ch́m tôi xuống biển sâu. Thân thể tôi đau đớn ră rời v́ phải liên tục vận động suốt mấy giờ đồng hồ. Nhưng tôi vẫn c̣n đủ sáng suốt tính toán phải t́m cái ǵ làm điểm tựa để dưỡng sức v́ biết rằng không thể cứ bơi hoài giờ này sang giờ khác. Tôi chợt thấy ngày xưa ở dưới quê, mỗi lần giặt giũ khi nhúng ống quần xuống nước th́ nó phùng lên. Tôi bèn nghĩ cách cởi chiếc quần đang mặc ra, cột hai ống lại vắt khô rồi ụp xuống nước cho nó phùng lên để ôm đỡ vài phút. Tuy nhiên tôi không thể nào thực hiện được ư định này v́ cứ vừa xoắn quần định vắt nước th́ sóng đă xô tôi ch́m xuống. Sau nhiều lần không thành công, tôi cởi luôn chiếc áo ra cuộn chung với quần cho người nhẹ bớt, đồng thời nghĩ rằng sẽ ráng giữ bộ đồ trong tay để trước khi chết c̣n mặc vào cho đỡ thê thảm, dù biết rằng chết là hết.

Tôi lại nhớ người ta hay nói khi gặp nạn ngoài biển thường được cá Ông cứu, tôi bèn thử đạp chân nhiều lần xem may ra có đụng vào vật ǵ không? Nhưng dưới chân tôi là một vực sâu không đáy!

Sau nhiều giờ vật lộn với biển cả sóng gió, thấy sức ḿnh yếu dần tôi lại nghĩ ra một cách để có thể dưỡng sức trong chốc lát. Một tay tôi cầm bộ đồ gối lên đầu, tay kia quạt nước, hai chân vắt chéo vào nhau, người duỗi thẳng thả nổi, miệng không ngớt niệm: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Có lúc tôi gần như thiếp đi, chân tay không c̣n hoạt động theo ư muốn, không rơ thời gian trôi qua bao lâu cho đến khi một lượn sóng ập lên người, tôi bị sặc nước và lập tức tỉnh lại ngay.

Lúc bấy giờ trăng đă lên, tôi lại tiếp tục bơi. Trời về khuya các con sóng không vỗ theo một chiều nữa mà dường như sóng từ tam phương tứ hướng cùng nhập lại cuốn tôi vào giữa khiến nhiều lúc tôi không thở được. Những cơn gió ập đến lạnh buốt da thịt, tôi ôm bộ đồ che trước ngực giống như đang đắp mền để đỡ lạnh.

Đêm càng về khuya sóng càng to, tôi không đủ sức lội ngược con sóng nữa. Thân thể tôi ră rời đau nhức, đầu óc choáng váng, cảm thấy sức đă cùng lực đă kiệt, tôi tuyệt vọng nghĩ:

- Thôi đành buông tay đầu hàng số phận!

Vả lại chồng con cũng đều đă chết, tôi c̣n ǵ để mà nấn níu trên cơi đời? Rơ ràng nếu may mắn được sống sót th́ cuộc đời c̣n lại của tôi măi măi sẽ là chuỗi ngày đau khổ triền miên. Ư nghĩ đó giúp tôi trở nên b́nh tĩnh, không c̣n sợ hăi, không thấy luyến tiếc điều ǵ nữa. Tôi nhắm mắt buông xuôi, thanh thản chấp nhận cái chết.

Nhưng rồi chợt nhớ đến bọn sát nhân, tôi nghĩ ḿnh cần phải sống! Bao nhiêu mệt nhọc tan biến, tôi thành tâm tha thiết cầu nguyện: “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, xin cho con được sống để có thể cứu nhiều người khỏi bị chết oan như gia đ́nh của con”.

Vừa dứt lời nguyện, đột nhiên một lượng sóng thật to ào đến phủ chụp lên toàn thân nhận ch́m tôi vào ḷng biển lạnh. Theo phản xạ tôi cố hết sức tàn ngoi lên lần cuối cùng. Ngay lúc đó tôi nh́n thấy lờ mờ bóng một chiếc tàu nhỏ cách tôi khá xa. Ngạc nhiên tột độ, tôi mừng rỡ la lớn:

- Bớ người ta! Cứu tôi với

Một lần nữa niềm hy vọng được sống sót giúp tôi có thêm sức mạnh, tôi vội vă bơi thật nhanh về hướng chiếc tàu tưởng chừng như có một phép màu đang nâng tôi lên. Trong giờ phút đó, tôi có niềm tin chắc chắn rằng ḿnh sẽ được cứu sống.

florida80
06-29-2019, 20:47
CON ĐƯỜNG T̀M TỰ DO



TRẦN VĂN KHANH

Cũng như mọi người Việt Nam sống ở phần đất tự do sau khi phần đất miền Nam rơi vào tay Cộng sản, BĐQ T.K xin đóng góp một vài điều chứng kiến vui, buồn, khổ sở, và chết chóc trên bước đường t́m tự do.

Ba con đường vượt thoát khỏi Việt nam: đường máy bay bay vào trước 30-4-1975 có ghi lại nhiều người ai cũng thấy trên ti vi, con đường bộ sau 30-4-1974 từ Việt Nam vượt qua Campuchia để đến Thái Lan th́ đối với các SQ/BĐQ th́ đang bị cầm tù không thể thực hiện được. Chỉ c̣n lại con đường vượt đại dương sau khi ra tù có vẻ thích hợp với hoàn cảnh của ḿnh hơn.

Đầu năm 1981, sau khi rời khỏi ngục tù Cộng Sản ở trại 3 Nghệ Tĩnh về đến quê nhà, lúc ấy phong trào vượt biên bằng tầu qua các nước Thái Lan, Mă Lai, Indo, Phillipines...rất nhộn nhịp. Ư định nhen nhúm rời khỏi Việt Nam sau khi ra tù đă ăn sau vào đầu óc tôi khi c̣n ở trong trại tù cho nên tôi không bỏ lỡ cơ hội này, về đến Sài G̣n vào một ngày hè nóng bức tôi tạt qua người bà con để sửa xe hon đa và uống nước, dịp may đă gặp lại người bà con quen, đánh hơi được thái độ và ư định của họ nên tôi không dấu diếm điều ḿnh mơ ước rời khỏi Việt Nam để t́m tự do. Người bà con ấy đang tổ chức chuyến đi vượt biên cuối cùng với bà con và gia đ́nh bằng ḷng cho tôi theo, v́ nghĩ rằng tôi mới ra tù cho nên họ không ngần ngại.

Trước hết tôi nghĩ rằng ḿnh phải nhúng tay vào việc mới có thể định đoạt được một phần nào số mệnh của ḿnh chớ? Do đó ḿnh xin theo và đóng góp công sức cũng như tiền bạc vào chuyến đi chung. Giai đoạn một, tôi và hai người chủ tàu cùng họp bàn mua một ghe nhỏ rồi xin sửa để hợp thức hóa đi đánh cá ngoài biển. Mọi việc chuẩn bị trong ba tháng diễn tiến thuận tiện. Giai đoạn hai, tức là chuẩn bị đánh (danh từ vượt thoát). Giai đoạn ba, mua chuộc bến băi, lương thực, dầu chạy ghe được chuẩn bị hoàn tất và đem chôn dấu nơi bí mật. C̣n thành phần lái tầu và tài công tôi không có cơ hội lựa chọn và tiếp xúc (đó là lư do sau này phải đánh đổi không biết bao nhiêu sinh mạng)

Đầu tháng 6 năm 1981 mọi việc đă chuẩn bị xong xuôi. Ngày hẹn đă đến, cứ năm người hợp thành một nhóm nhỏ đi theo một chú hướng dẫn viên tí hon (cỡ 10 hay 11 tuổi) đến Sài G̣n nơi điểm hẹn, rồi đến Bà Rịa ém quân. Băi lên ghe là cây số 85 ở xă Ông Trịnh. V́ đây là lần tổ chức cuối cùng, nên chủ ghe đă dùng hai chiếc để đánh một lượt cho nên số người lên ghe đông hơn dự tính. Dưới sự hướng dẫn của ban tổ chức từng người theo thứ tự được lên ghe. Sau một lúc sắp xếp bất chợt số người canh me bên ngoài tràn đến và leo lên ghe, cảnh tượng lúc ấy hỗn loạn, chen lấn, xô đẩy làm muốn ch́m ghe. Sợ bị lộ nên chiếc ghe thứ nhất chở 35 người gồm bà con ḍng họ của chủ nghe cho nổ máy ra khơi trước. Chiếc thứ hai, gồm hai gia đ́nh tôi và gia đ́nh chủ ghe cùng bao nhiêu người khác cũng bỏ chạy ra khơi không một người hướng dẫn viên đi cùng v́ họ lừa cơ hội lộn xộn đă bỏ xuống ghe nhỏ chạy vào bờ.

Tối hôm đó trời mưa tầm tă, màn đêm dầy đặc, nước lớn v́ thế thuận tiện cho ghe ra khơi. Chúng tôi cố gắng bám theo chiếc ghe thứ nhất v́ nghĩ rằng họ rành đường ra biển. Ghe của tôi chở đông người, ghe trước có ít người nên chạy nhanh hơn và biến mất dần trong bóng đêm bao trùm trên sông.

Nhắm hướng đền trắng cửa Vũng tầu mà chạy, hơn nửa đêm nước xuống v́ thế ghe bị mắc cạn, cũng hên là vừa mới bị cạn chúng tôi rồ máy chạy tới chạy lui nên ra được. Nhắm hướng khác mà tiếp tục chạy ra biển Đông. Tờ mờ sáng ghe chúng tôi chạy vượt khỏi cửa Vũng Tàu, lúc đó có nhiều ghe hoạt động phía trước nhưng không biết ghe đó là ai? Họ là ghe đánh cá hay công an biên pḥng? Cứ tiếp tục mở máy chạy hết tốc lực (ghe chúng tôi đặt máy 2 lock nên chạy cũng nhanh và mạnh) vài giờ sau chúng tôi xa dần không ghe nào đuổi kịp nữa lúc đó mới lấy hướng lại mà xuôi về Mă Lai. Mọi người ai nấy đều vui mừng v́ thoát nạn, không bị công an hay lực lượng biên pḥng bắt lại. Riêng tôi th́ tâm hồn giờ đây thực sự lo lắng và bùi ngùi vô tả. Thuyền tiếp tục xuôi Nam. Hôm sau trên hải hành thỉnh thoảng thấy một vài chiếc tàu chở hàng chạy xa xa. Mọi người có làm ám hiệu nhưng không thấy có chuyện ǵ xảy ra. Ngày thứ hai trôi qua êm ả. Rạng ngày thứ ba th́ máy tàu ngưng hoạt động v́ người tài công đi ngủ giao lại cho một người không biết xử dụng và điều khiển máy trực. Sau đó vẫn không thể cho máy chạy lại được tuy người thợ máy đă cố gắng hết sức. Sửa măi đến cả ngày hôm sau, hai b́nh điện mới đă hết hơi sau nhiều lần đề máy, lúc này b́nh điện không dùng được nữa cho nên phải dùng dây kéo máy. Cứ mỗi phút là một tuyệt vọng. Thế rồi thợ máy và tài công buông xuôi. Tôi kiểm tra lại lương thực và nươc uống cón đủ trong ṿng bảy ngày, dầu cặn c̣n nhiều dùng để đốt lửa làm ám hiệu cứu vớt.

Ghe bây giờ bắt đầu trôi về hướng Bắc, trôi giạt ngang không lái được và cứ trôi, trôi măi không biết về đâu. Ngày ngày thấy khoảng năm đến 10 chiếc tàu lớn chạy xa xa, tôi dùng bảng hiệu S.O.S trương lên mỗi khi thấy tàu, nhưng hy vọng đến lại thành tuyệt vọng. Hằng ngày mỗi người được một nắp ḿ khô và nước uống để cầm hơi. Mọi người đều cầu nguyện cho ghe ḿnh được tầu lớn vớt lên. Bảy ngày trôi qua, theo tôi đếm khoảng trên dưới 40 tầu chạy ngang, cũng có một vài tầu chạy đến rất gần nhưng rồi họ chạy luôn. Nỗi thất vọng ê chề đến với mọi người. Đến ngày thứ chín...thứ mười chúng tôi không thấy tàu lớn nữa, tôi đoán chắc ḿnh trôi giạt ra ngoài hải tŕnh rồi !

Thức ăn, nước uống đă cạn, dầu máy cũng đă đốt hết, bây giờ phải làm sao đây? ĐÓI ! KHÁT ! Cái chết sẽ đến gần kề. Ghe không có cần câu nên không sao bắt được cá để nuôi sống? Tôi t́m được cây kim cúc nên uốn được một lưỡi câu, dây th́ tháo ra từ dàn lưới kéo. Kết quả cũng khích lệ là câu được một vài con cá nhỏ tuy không có mồi. Mọi người trên ghe cũng làm theo nhưng không thành công. Nước uống: có vấn đề cấp bách của con người cho nên tôi có đem theo một áo mưa bằng nylon, chờ lúc trời mưa hứng nước cho vào b́nh để dành uống. Nếu hai hoặc ba ngày trời không mưa th́ có người khát gần chết. Những người c̣n nước chia sẻ cho những người cần nước nên thoát chết.

florida80
06-29-2019, 20:48
CÁI GIÁ CỦA TỰ DO
Thảm cảnh trên Biển Đông có lẽ khó – nếu không muốn nói là không bao giờ - nhạt nhoà trong kư ức của thuyền nhân Việt Nam, khi những chiếc thuyền mong manh đưa họ vượt trùng dương t́m đến bến bờ tự do sau biến cố 30 Tháng Tư 1975 hầu như là thường xuyên gặp nạn.

Mỗi năm cứ mỗi lần đến thời điểm 30 Tháng Tư là người Việt tị nạn tại hải ngọai không khỏi bùi ngùi nhớ lại thân nhân, bạn bè hay chính ḿnh đă trải qua những chuyến vượt biển thập tử nhất sinh.

*Thảm cảnh trên Biển Đông

Ngoài khỏang một triệu người may mắn đến được những nơi muốn đến, th́ cũng chừng ấy số người đă vĩnh viễn ở lại dưới ḷng biển cả. Riêng với những thuyền nhân sống sót, th́ không ít người gặp phải thảm cảnh ở biển khơi, tiêu biểu nhất là bị băo, hải tặc hay tàu chết máy.

Chẳng hạn như, chị Nguyễn Thị Hoa Hương, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ, đă ra sức t́m đến bến bờ tự do hồi năm 1989 và gặp nạn, như chị mô tả:

"Ḿnh không có chỗ nằm, ḿnh chỉ ngồi mà co hai chân lại, ngồi đủ chỗ thôi. Lâu lâu ḿnh duỗi được cái chân thôi chứ không có được nằm. Đó là một kỷ niệm mà em không bao giờ quên khi mà tàu đi 7 ngày trên Thái B́nh Dương th́ đă bị băo biển rất là lớn và đă đánh tan chiếc tàu ra, chỉ c̣n lại thân chiếc tàu, c̣n đầu tàu và đuôi tàu th́ bị đứt ra.

Trong cơn nguy cập đó th́ người ta đă chuyển tất cả mọi người vô giữa thân của con tàu. Lúc bấy giờ sự chết kể như 90% rồi, tại v́ băo kéo dài mấy ngày trời liên tục. Con tàu không c̣n bộ phận lái ǵ hết, tự con tàu trôi đi thôi. Trong mấy ngày như vậy th́ lương thực hết rồi, mọi người bắt đầu nhịn đói, chỉ có những giọt nước để dành lại và mọi người chia nhau ra để mà uống.

Có những tiếng la khóc bởi v́ sự chết đă đột tới (khóc). Bắt đầu có những người bị kiệt sức quá mà bắt đầu xỉu, trong đó cũng có em mê man không biết ǵ hết, chỉ nhớ là những người xung quanh đọc kinh cầu xin nhận cho nếu mà có bị chết th́ xin cho linh hồn được siêu thoát một cách nhẹ nhàng.

Trong lúc trôi như vậy th́ một sự may mắn đến với tất cả những con người trên tàu đó là được tàu của Hạm Đội VII Mỹ đang tập trận ở Thái B́nh Dương cứu vớt. Khi cứu lên sàn tàu th́ các phụ nữ và trẻ em đều vô pḥng cấp cứu bởi v́ đă bị kiệt sức quá rồi, không c̣n sự sống.

Một kỷ niệm mà nếu những ai đi con tàu đó th́ chắc không bao giờ quên là các người Mỹ họ đă săn sóc, họ điều trị những người chết đi sống lại, cho phục hồi sức khoẻ rồi mới bắt đầu đưa vô Thái Lan. Trại đó là trại Banatnikhon. Em ở đó là gần 9 năm."

*Tàn ác & Kinh hoàng

Một thảm cảnh khác trên Biển Đông có liên quan đến chị Lê Thị Sen, hiện cũng đang ở Mỹ. Tàu chị Sen gặp cướp biển như chị cho biết :

"Trên đường vượt biển th́ gặp cướp biển. Ở trên tàu nó thả canô xuống qua tàu ḿnh. Mấy người đàn bà con gái bị họ hăm hiếp và họ định đập cho tàu ḿnh ch́m nữa. Tiền bạc ṿng vàng ai mà có đều nộp cho họ hết. Khi bị cướp xong chạy được một hồi th́ tới dàn khoan của Mă Lai. Dàn khoan nó mới kéo tàu vô. Nếu mà không gặp dàn khoan đó th́ chắc ch́m chết rồi v́ tối hôm đó sóng gió quá chừng, mà tàu th́ cũng nhỏ nữa, giống như mấy chiếc thuyền đánh cá, mà ở dưới tàu là 126 người nằm sát nhau. Có nhiều đứa bé nó ói quá con mắt trắng dờ tưởng như nó chết rồi."

Ngược ḍng thời gian hơn nữa, hồi năm 1979, bà Kim Liên, hiện định cư tại Bỉ, đă từ Vũng Tàu vượt trùng dương đến Indonesia. Nhưng thảm cảnh Biển Đông cũng không dung tha gia đ́nh nữ thuyền nhân ấy:

“Trên đường biển cả trời mưa dông gió, đă vào nhiều đảo nhưng họ không nhận, gặp nhiều tàu cầu cứu không vớt. Cuộc hành tŕnh lênh đênh trên biển cả đă 13 ngày, chúng tôi gặp một chiếc tàu đậu ở biển khơi mà chúng tôi cứ nghĩ đấy là một ḥn đảo.

Lúc đêm th́ ḿnh thấy như vậy, đến 8 giờ sáng th́ trông nó lù lù ra là một cái tàu, th́ ra cái tàu dầu nó đậu ở đó, ở biển khơi đó. Chúng tôi cố chạy vào cầu cứu, họ chẳng vớt, và thuyền trưởng ra lệnh cho thợ máy nhổ neo chạy. V́ chiếc tàu nó lớn, chân vịt nó quay, nước xoáy quá mạnh và nó lôi kéo tàu chúng tôi vào chân vịt. Cánh quạt chém tàu tôi hai phát, úp lật con tàu. Mọi người tung xuống biển v́ tàu bị bể ra rồi.

Lúc đó nó chổng lên, mới ch́m phân nửa, c̣n nổi phân nửa. Người nào biết bơi th́ bơi vào trong chiếc tàu v́ nó chưa ch́m hết th́ họ cũng bám vào đấy. Người nào khoẻ th́ đi cứu những người không biết bơi, lôi kéo nhau vào đó, bám chung quanh.

Tàu làm cho chúng tôi bị ch́m nó bỏ đi nửa tiếng ǵ đó. Tàu này của nước Libya. Tôi thấy nó thả 2 cái bo-bo xuống, nó đi vớt chúng tôi. Khi nó vớt th́ cũng đă chết hết 11 người rồi. 68 người chết hết 11 người, nhưng mà vớt được 3 người, nước cuốn đi 8 người trôi đâu mất rồi, trong đó có con gái tôi."

*Hết đường chọn lựa

Và một cảnh vô cùng đau xót và kinh hoàng đă xảy đến cho một chiếc tàu phát xuất từ Saig̣n hồi năm 1978 chở theo hơn 100 người, khi chỉ có 43 người đến được bến bờ. Chị Kim Chi kể lại câu chuyện thương tâm này:

Chị Kim Chi: Tại lúc đó đói quá th́ có người trước chết họ mới nói là tại sao không ăn thịt người để sống. Th́ người đó chết và người đó là người bị ăn đầu tiên để nuôi vợ và con họ được sống sót. Th́ ư tưởng đó bắt đầu từ lúc đó, sau đó th́ những người khác họ thấy như vậy họ mới bắt đầu thôi.

Thanh Quang : Thưa chị, xin lỗi chị. Chị ở trong chuyến tàu đó, phải không?

Chị Kim Chi : Dạ.

Thanh Quang : Thưa, như vậy chị có ăn thịt người không, do hoàn cảnh bắt buộc ?

Chị Kim Chi : Có chớ.

Thanh Quang : Cái cảm giác của chị lúc đó như thế nào ?

Chị Kim Chi : Nói đúng ra th́ cũng ghê chứ. Tại v́ nói chung là trong lúc người ta đói quá th́ h́nh như là người ta không c̣n lư trí nữa nhiều để mà suy xét nữa.

Khi nó vớt th́ cũng đă chết hết 11 người rồi. 68 người chết hết 11 người, nhưng mà vớt được 3 người, nước cuốn đi 8 người trôi đâu mất rồi, trong đó có con gái tôi.

Thanh Quang : Dạ. Như vậy là đi bao lâu ngày mà rồi gặp nạn như vậy, thưa chị ? Tàu đó có mấy người ?

Chị Kim Chi : Tàu đi cũng đông lắm, anh. 143 người tất cả nhưng mà chỉ c̣n sống sót 34 người.

Thanh Quang : Tàu phát xuất từ đâu, thưa chị ?

Chị Kim Chi : Dạ, từ Sài G̣n.

Thanh Quang : Đi bao lâu ?

Chị Kim Chi : Đi khoảng 65 ngày.

Thanh Quang : Lâu như vậy bởi lư do ra sao, thưa chị ?

Chị Kim Chi : Lúc đó c̣n bé th́ cũng không nhớ rơ nữa, nhưng nếu không lầm th́ chân vịt tàu bị quấn lưới, bị găy, không nhúc nhích được nữa nên tàu cứ lênh đênh thôi, th́ nó cứ lênh đênh trên biển vậy đó.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Rồi cho tới ngày nó mắc cạn tấp vô đảo. Không phải là cái đảo, nó thuộc dạng đảo ngầm của Đài Loan. Cái đảo đó nằm giữa biển, khi nước biển dâng lên th́ như là cái biển vậy thôi tức cái niveau của nó bằng mặt nước biển, nhưng khi nó tụt xuống th́ xung quanh ḿnh là biển th́ tàu ḿnh bị tụt xuống nhưng mà nước vẫn c̣n khoảng tới đầu gối, tức là cạn nhất vẫn tới đầu gối. Nói là cái đảo th́ cũng không hẳn nhưng mà nó là cái đảo, đảo giữa ḷng biển.

Thanh Quang : Dạ rồi tất cả thuyền nhân một trăm mấy chục người ở trên tàu đó rồi dần dà cạn lương thực, cạn thức ăn và thức uống, có phải không ạ?

Chị Kim Chi : Th́ nói chung là vậy. Tại v́ tàu đi đâu có dự định đi tới mấy chục ngày như vậy, th́ họ mới không đủ thức ăn rồi mới bắt đầu đói khát này kia rồi mới sanh ra cái đó. Nói chung, người đầu tiên là ông cậu của ḿnh.

Ngày xưa ổng là một nhà giáo nhưng khi ổng nh́n thấy con ổng đói rồi vợ ổng đói như vậy đó, lúc đó ổng cũng yếu sức lắm, ổng đói lă rồi, tức là ổng gần chết rồi, ổng mới nói là sau khi ổng chết th́ hăy dùng thịt của ổng mà cho con ổng ăn với vợ ổng ăn đi để mà nuôi sống được vợ con ổng. Chính v́ như vậy cho nên khi ổng chết rồi th́ mới lấy ư tưởng của ổng để mà bắt đầu ăn để nuôi sống ḿnh rồi nuôi sống vợ con ổng luôn chứ không phải một ḿnh vợ con ổng không đâu.

Rồi những người trong tàu, những gia đ́nh khác họ thấy như vậy, lúc đầu th́ họ cũng chửi rủa, phản đối dữ lắm, tại v́ họ nói tàn nhẫn, vô nhân đạo, thế này thế nọ tùm lum hết. Nhưng mà qua một đêm như vậy, sáng ra th́ họ ăn căp hết trơn, tức là người của ổng chỉ c̣n là bộ xương thôi. Người ta chửi th́ vẫn chửi nhưng người ta ăn cắp th́ người ta vẫn ăn cắp thịt của ổng để người ta ăn.

Thanh Quang : Ăn sống như vậy ?

Chị Kim Chi : Th́ đó là cái ư tưởng đầu tiên của ổng đó.

Thanh Quang : Rồi sau đó những người khác tiếp tục, sắp hấp hối rồi chết đi th́ những người sống c̣n lại cũng lóc thịt họ ăn?

Chị Kim Chi : Th́ những người đó, nói chung là gia đ́nh nào th́ ăn thân nhân gia đ́nh đó. Không phải là ḿnh được ăn tùm lum đâu, tại v́ không phải là ai cũng ăn được đâu. Đa số những người mà họ chết trong gia đ́nh th́ họ mới được quyền dành xác đó mà ăn thôi chớ không phải mạnh ai mà nấy ăn đâu. Hổng phải người ta chết mà ḿnh đè ra mà ăn đâu.

Thanh Quang : Thế th́ những người trong gia đ́nh không có người chết đói th́ làm sao họ sống ?

Chị Kim Chi : Th́ họ xin. Có nhiều phương pháp lắm: xin, ăn cắp. Tại v́ xác chết đâu phải như miếng đồ ăn mà cất vô tủ mà xác chết chỉ nằm ở đó, sau một đêm nhiều khi ḿnh ngủ dậy th́ họ ăn cắp hết rồi.

Thanh Quang : Thưa chị, lúc lóc thịt đó như vậy th́ họ có nấu nướng ǵ không ?

Chị Kim Chi : Lúc đó họ bắt dầu nạy gỗ tàu lên làm củi nấu chứ.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Những sàn gỗ của thân tàu th́ họ bắt đầu dùng cái đó để nấu nướng, nhưng mà riết rồi cũng không c̣n nữa, tại v́ nếu mà họ cứ nấu th́ không c̣n chỗ nằm, với lại một phần nữa là thời gian h́nh như cuối cùng nếu không lầm th́ giống như sống đánh cũng nhiều thành ra mất lửa. Không có lửa nên trong một khoảng thời gian có người họ ăn sống.

Thanh Quang : Dạ.

Chị Kim Chi : Rồi sau đó có tàu đến cứu kịp. Nói chung t́nh trạng đó kéo dài khoảng mười mấy ngày như vậy th́ về sau có tàu đến rước mới thôi.

Thanh Quang : Khi có tàu đến rước th́ số người trên tàu c̣n 34 người như chị nói hồi năy, phải không?

Chị Kim Chi : Không. Không. Lúc đó c̣n 64 người, nhưng mà tại v́ xui là gặp tàu đánh cá Đài Loan nó thuộc dân tham lam, tức là khi nó gặp người c̣n sống th́ nó rước nhưng với điều kiện là nó bắt phải nộp tiền cho nó. Một đầu người là 7 chỉ vàng th́ nó mới rước.

Mọi người đồng ư đóng tiền cho nó. Đến lúc đóng xong th́ nó mới nảy ra ḷng tham. Hầu như nó cảm thấy người Việt ḿnh giàu, có tiền, nên nó mới nảy ra ư định thay v́ trên con đường về từ cái đảo ch́m này cho tới đất liền là khoảng 3 ngày thôi nhưng nó kéo dài ra tới 17 ngày bằng cách là nó cho tiếng máy tàu chạy giống như ḿnh tưởng là tàu đang chạy mà thực sự tàu đứng tại chỗ.

Trong ṿng 17 ngày như vậy người ta bắt đầu đói rồi người ta chết từ từ. Nó cũng không cho ăn. Nó tàn nhẫn lắm tại v́ nó nghĩ là ḿnh có tiền, thành ra những ai muốn ăn th́ phải trả tiền cho nó. Nó cũng có một bữa cơm chính thức, tức là bữa đó nó cho ăn cháo. Ăn cháo nhưng mà cháo trắng thôi, không có muối, không có thịt, không có nước mắm, không có ǵ hết.

Nhưng mà nếu ai muốn thêm một cái ǵ th́ phải bỏ tiền ra, thành ra nó kiếm tiền qua cái lợi nhuận đó. Rồi đến lúc nó cảm thấy người ta kiệt quệ không c̣n tiền và cũng không c̣n sức nữa, hầu như nó cũng không quết định cho ḿnh về đất liền, tại v́ lúc đó có thể nó tính ém luôn chuyện đó, nó cho người ta chết từ từ để nó khỏi đưa về.

Nhưng mà xui hôm đó tàu bị nổ tại v́ gas bị x́ làm nổ cả tàu và tàu bốc cháy th́ cũng làm cháy nhiều người lắm. Họ bị phỏng nặng và lúc đó tàu bị ch́m xuống, nước vô. Tất cả tai nạn đó xảy ra cũng một lúc trong ṿng tích tắc, tức là vừa bị cháy vừa bị ch́m, thế là ông thuyền trưởng sợ quá nên lúc đó ổng mới đánh điện về trong đất liền để xin viện trợ hay là xin đưa người vô mà ḿnh không hiểu nữa. Th́ lúc đó Đài Loan mới chấp nhận cho vô đất liền.

Trong t́nh trạng nửa sống nửa chết nên không có ai tố cáo cũng chẳng có ai thưa kiện, tất cả nằm trong bệnh viện hết. Được vô nằm trong bệnh viện trong gần 2 tháng trời

Về tới Đài Trung th́ cảnh sát ra, rồi xe cứu hoả, xe cứu thương ra tùm lum hết. Tại v́ lúc đó mấy người chết v́ bị phỏng nặng quá th́ nó mới đêm vô bệnh viện.

Lúc đó cảnh sát mới bắt đầu điều tra và họ nói là khi chủ tàu đánh điện tín ǵ đó kêu là 64 người mà tại sao bây giờ c̣n 34 người, th́ lúc đó họ mới bắt đầu điều tra ổng, bắt ổng ở tù, tại v́ lúc đó họ nghi ngờ. Trong t́nh trạng nửa sống nửa chết nên không có ai tố cáo cũng chẳng có ai thưa kiện, tất cả nằm trong bệnh viện hết. Được vô nằm trong bệnh viện trong gần 2 tháng trời, lúc ra viện th́ mới về trại tị nạn, lúc đó th́ phái đoàn Mỹ mới xuống để điều tra.

V́ có tuyên thệ để đi Mỹ nên họ mới bắt đầu điều tra th́ họ mới bắt đầu biết, từ cái chi tiết lúc đó mới ḷi ra chuyện ăn thịt người.

Thanh Quang : Trên đây là lời kể của chị Kim Chi, hiện định cư tại Vương Quốc Bỉ về hành tŕnh vượt biển t́m tự do đầy rẫy cam go sau biến cô 30/4/1975.

florida80
06-29-2019, 20:49
NHỮNG NGƯỜI ĐĂ CHẾT

ĐỀU CÓ THẬT


Một phụ nữ đưa ba con xuống tầu vượt biển sau khi đi thăm chồng trong trại tù cải tạo và nghe chồng nói nhỏ: “Bố không có ngày về. Đưa các con đi đi.” Bà mẹ đưa các con đi, không bao giờ tới bến. Cả ba đều chết ch́m đâu đó giữa bờ biển Việt Nam và các ḥn đảo Indo-nesia. Cả chiếc tầu biệt tích. Bây giờ người cha đă ra khỏi nhà tù và đang tị nạn ở Mỹ, ông vẫn tự hỏi ḿnh có trách nhiệm như thế nào đối với vợ con. Một bà mẹ khác an táng chồng bị bệnh nặng được đưa từ trại tù cải tạo về nhà chờ chết sau khi ông đă tự tử không thành. Măn tang chồng, bà mẹ cũng quyết định cho các con đi. V́ chúng đă thuộc thành phần đă bị đóng dấu ấn “phản động” trên đầu; khi lớn lên chúng sẽ không hy vọng được vào đại học, không được làm cho cơ quan nhà nước, trong một xứ không có tư doanh. Họ có hai con trai và bốn con gái, đứa con trai lớn t́nh nguyện đi trước, cháu đă 16 tuổi. Nhưng một tháng sau th́ mẹ và các em biết tin người anh đă biến mất ngoài biển Đông cùng những bạn đồng thuyền. Bây giờ gia đ́nh đă ở Mỹ, h́nh ảnh người cha và người anh, một già một trẻ vẫn có mặt, ở trên bàn thờ. Những người đó đều là những người thân thiết với tôi.

Một người bạn khác với tôi đă bắt được mối với chính quyền cộng sản để tổ chức vượt biên theo lối gọi là “bán chính thức”. Với sự tiếp tay của các cán bộ ăn hối lộ bằng “cây”, anh thành công đưa nhiều chuyến người đi, trước khi quyết định đưa gia đ́nh ḿnh ra đi. Với một chiếc tầu lớn và đầy đủ thực phẩm, nước uống thuốc men với cả vũ khí tự vệ, anh tin tưởng sẽ an toàn. Khi chiếc tầu tới bờ biển Phi Luật Tân th́ bị nạn, v́ khi gặp một tầu lớn sẵn sàng đón họ lên, mọi người vội vă chạy về một phía, chiếc tầu vượt biển lật úp. Vợ con anh đă chết hết. Anh c̣n sống nhưng trong ḷng cũng chết. Tôi vẫn gặp anh ở đây nhưng không bao giờ dám gợi lại những chuyện bi thương đó.

Ngoài những thuyền nhân chạy trốn khi chế độ cộng sản chiếm nốt miền Nam, c̣n bao nhiêu người khác cũng trốn đi từ miền Bắc. Những người đă chịu đựng chế độ cộng sản mấy mươi năm, khi thấy các đồng bào của họ từ miền Nam ra đi đă được các nước tự do tiếp nhận, họ mới dám tính chuyện vượt biển. Họ cũng lên các con tầu mong manh, hối lộ công an để t́m đường ra biển, rồi mặc cho số phận run rủi. Chế độ cộng sản ở Việt Nam đă ngấm ngầm cho người tổ chức nhiều cuộc vượt biên, họ đă bán tầu bán bến để thu vàng, cho nên mới có danh từ “vượt biên bán chính thức”. Chúng ta không biết những tay trong guồng máy chính quyền tổ chức vụ này lên cao đến cấp bực nào. Họ là bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, chủ nhân những địa phương nằm ven biển, hay họ chính là các cán bộ cao cấp từ Sài G̣n, Hà Nội? Họ thông đồng với các tổ chức vượt biên để kiếm vàng!

Bao nhiêu kư lô vàng đă được chuyển đến tay các quan chức cộng sản? Họ đă dùng số tiền đó làm ǵ? Có người nào đă đem tiền đó sang mua nhà, mua xe ở Úc, ở Mỹ hay không? Mai mốt sẽ có các sử gia đi t́m hiểu thêm để viết lại đoạn lịch sử bi thương này.

Một phần trong các cuộc vượt biên bán chính thức này là những đồng bào Việt gốc Hoa. Có những người đă sống ba, bốn đời ở Việt Nam, không c̣n biết nói tiếng Trung Hoa nữa. Nhưng sau vụ quân Trung Quốc đánh qua biên giới năm 1978, đảng Cộng Sản Việt Nam đă nhẫn tâm đuổi họ về quê của ông, cha họ. Nhiều người trong số đó đă từng đi bộ đội, từng chiến đấu và được nhiều thứ huy chương, nhưng vẫn bị đuổi đi, bị vứt ra ngoài biển Đông giành giật cuộc sống với sóng gió. Trong đám “kiều nạn” này cũng biết bao nhiêu người vùi thân trong sóng cả.

Chúng ta ai cũng có những người thân, người quen biết, đă mất tích ngoài biển Đông, người Việt, người Hoa, người Nam, người Bắc. Nhiều người đi thuyền quá nhỏ bị ch́m ngay khi ra khơi, nhiều người theo thuyền trôi lạc lơng cho tới khi hết nước uống, hết thức ăn. Có bao nhiêu người chết đói chết khát khi trôi dạt lên các ḥn đảo nhỏ li ti nằm giữa đại dương sóng cả? Có bao nhiêu người bị hải tặc tàn sát! Có những người sống sót kể lại cảnh đói, khát, mẹ phải chọc cổ tay chảy máu cho con bú. Có cảnh người sống sót trên thuyền phải cắt xẻ cả những xác chết để ăn đỡ đói. Có những đứa trẻ bị hải tặc bắt đem đi, 30 năm nay cha mẹ vẫn không biết con ḿnh c̣n sống hay đă chết, giờ đang trôi dạt nơi đâu. Bao nhiêu thảm cảnh đă được ghi lại rải rác trên sách, báo, sẽ là những tài liệu cho các người viết lịch sử sau này tham khảo.

Đài tưởng niệm chính là các mộ bia

Ở những trại tạm cư cũ như Bidong, Galang, hàng trăm người tị nạn đă sống hàng năm trời ở đó; đă có những đứa trẻ ra đời và những người già bị bệnh nhắm mắt. Mỗi nơi vẫn c̣n những nghĩa trang chôn thuyền nhân tị nạn, mỗi nghĩa trang với mấy trăm ngôi mồ. Ở Bidong và Galang có những ngôi mồ tập thể chôn hơn một trăm xác chết từ cùng một chiếc thuyền, thuyền trôi nỗi lênh đênh đă dạt vào bờ nhưng mọi người trên thuyền đă tắt thở. V́ lư do vệ sinh, không ai t́m ṭi để ghi tên những xác chết đó trên mộ bia. Những xác chết vô danh nhưng vẫn có mồ yên mă đẹp, dù chôn cất vội vă trên các ḥn đảo không một thân nhân nào đến viếng. Nhưng họ vẫn là những người may mắn. Lâu lâu, người dân bản xứ và chính quyền địa phương vẫn đến săn sóc các nghĩa trang. Nhưng c̣n mấy trăm ngàn người Việt không mồ mă đă chết trên biển Đông, họ chết trong đau đớn, khổ cực, tuyệt vọng. Họ trở thành những xác chết không tên. Nấm mồ lớn của họ là đại dương dào dạt sóng. Trong khi tuyệt vọng chờ chết họ đă ngẩng mặt lên trời, miệng không ngừng cầu Chúa, niệm Phật, tụng Nam mô Bồ tát Quán Thế Âm hay đọc kinh Kính mừng Maria. Có tới nửa triệu thuyền nhân chết không mồ mă, nhưng nhận Biển Đông là nấm mồ sầu thảm mênh mông.

V́ vậy những tấm bia tưởng niệm dựng trên các đảo Galang và Bidong cũng là những mộ bia tập thể của nữa triệu cho tới một triệu thuyền nhân tử nạn. Suốt mấy chục năm qua bao nhiêu vị tu sĩ thuộc nhiều tôn giáo đă trở lại đảo làm lễ cầu siêu độ cho họ. Những người trở lại đó đă dựng lên các bia mộ tập thể gọi là đài tưởng niệm. Đứng giữa hàng trăm nấm mộ có bia mộ và hàng trăm nấm mồ khác không được dựng bia, với những mồ chôn chung chỉ ghi mă số của con thuyền, các đài tưởng niệm này là bia mộ của những người được thủy táng trên biển Đông. Những thuyền nhân đó xuất phát từ Hà Tiên, Vũng Tầu, Nha Trang hay Thanh Hóa, Hải Pḥng, Móng Cái, nhưng không bao giờ tới bến tự do.

Trên thế giới đă có những mộ bia tập thể dành cho người Do Thái bị Đức quốc xă sát hại. Có những đài tưởng niệm của người Armerica bị quân Thổ Nhĩ Kỳ giết tập thể trong thời Đại chiến thứ nhất. Tại Washington thủ đô nước Mỹ cũng có bia tưởng niệm những người Do Thái đă tử nạn, cùng với một viện bảo tàng. Ở Ottawa, thủ đô Canada và nhiều thành phố khắp thế giới có dựng đài tưởng niệm các thuyền nhân Việt Nam. Nhưng không tấm bia ở một nơi nào mang ư nghĩa lớn như ở các ḥn đảo nơi có hàng triệu người tị nạn đă tạm trú trong khi chờ được một quốc gia tiếp đón. Nhiều người nhắm mắt ĺa trần nơi đó, nhiều trẻ em Việt Nam được khai sinnh ở đó. Các ḥn đảo này là những dấu tích sẽ được ghi trong lịch sử dân tộc Việt Nam, măi măi.

Những người c̣n sống sót để đến được các miền đất tự do phải cảm thấy một bổn phận linh thiên đối với những người đă tử nạn trên đường đi. Đó là những bạn đồng hành trên đường đi t́m tự do nhưng không được may mắn như chúng ta. Trong những cơn nguy khốn, họ là những đồng đạo đă cầu nguyện cùng một đức Phật, cùng một đức Chúa như chúng ta. Hơn nữa, đó là những bạn đồng ngũ, trong cuộc chiến đấu cho tự do, đ̣i xây dựng một cuộc sống có nhân phẩm cho ḿnh và cho tất cả mọi người. Không thể nhắm mắt bỏ quên họ! Không thể để cho họ chết một lần nữa trong lăng quên, để biến thành những con số vô danh, vô hồn ghi trên trang lịch sử. Nói như một thi sĩ của chúng ta: “Những người đă chết đều có thật.”

Cho nên người Việt tị nạn ở khắp nơi trên thế giới cần vận động để dựng lại các bia mộ tưởng niệm thuyền nhân tử nạn tại các ḥn đảo ở các nước Indonesia và Mă Lai Á. Cuộc vận động này mang tính chất tín ngưỡng, cần được các vị lănh đạo tinh thần dẫn đầu. Nó cũng có tính cách lịch sử, cần các nhà văn hóa và các cơ sở truyền thông góp tay. Chúng ta cần nhắm vào t́nh nhân loại và ḷng hào hiệp của các dân tộc ở Indonesia và Mă Lai Á. Cần vận động giới truyền thông, báo chí, chính quyền và dư luận dân chúng địa phương ở các nước này. Trong đó có nhiều người đă từng chứng kiến cảnh khổ năo của những người vượt biển t́m tự do. Họ cũng đă từng tiếp xúc và hiểu biết, thông cảm t́nh cảm người tị nạn hơn các viên chức chính quyền trung ương. chúng ta phải trở lại Pulo Bidong, Galang, vân vân. Phải dựng lại những tấm bia mộ của đồng bào tử nạn. Đó là bổn phận của những người sống sót đối với những bạn đồng hành không may mắn. Phải chứng minh cho đời này và đời sau biết: "Những người đă chết đều có thật" (Thanh Tâm Tuyền)

Vết thương đau đớn của người Việt tị nạn

Trước khi ông Phan Văn Khải tới nước Mỹ, chắc trong Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam có những người muốn cổ động cho người Việt tị nạn ở Mỹ hăy đi biểu t́nh thật đông tại tất cả những nơi ông Khải sẽ tới. Và sẽ phải đi biểu t́nh đả đảo chứ không thể hoan nghênh.

Chắc có dụng ư đó, cho nên đảng Cộng Sản Việt Nam đă làm một việc không thể nào tưởng tượng nổi. Nghĩa là những người Việt b́nh thường không thể tưởng tượng nổi. Chính phủ cộng sản Việt Nam đă yêu cầu các chính phủ Mă Lai Á dẹp bỏ những tượng đài kỷ niệm những thuyền nhân tử nạn, dựng trên đảo Bidong; và chính phủ Indonesia dẹp bỏ đài kỷ niệm của người Việt tị nạn tại đảo Galang. Những ḥn đảo nhỏ bé ch́m mất trên bản đồ ít ai biết tới đó, đă có thời trở thành những ngọn hải đăng, những biểu tượng của tự do. hàng triệu người Việt Nam khao khát tự do đă lái thuyền vượt sóng t́m đường tới những mảnh đất tạm dung đó, nhiều người đă chết. Dựng lên một bia đá để tưởng niệm những vong hồn oan khuất, là hành động tự nhiên của tất cả những kẻ có t́nh người và có chút lương tâm. Vậy mà đảng Cộng Sản Việt Nam đă tạo áp lực buộc chính phủ Mă Lai, Indonesia phải dẹp bỏ những tượng đài kỷ niệm này.

Những người biết suy nghĩ không ai làm như thế. Người có lương tâm không ai làm như thế. Không ai ôm ḷng ti tiện, nhỏ nhoi, vẫn mang ḷng ghanh ghét, kèn cựa, muốn đuổi theo những xác chết, gây hấn, chèn ép, trả thù cả những người đă qua đời từ 20, 30 năm trước. Mà những nạn nhân đó ra đi không v́ ư định đánh phá, chống đối chế độ. Họ chỉ bỏ trốn v́ không thể sống nổi với một đảng chuyên quyền, độc tài, bất lực và tham nhũng. Sau năm 1975 một nhà báo Pháp tới Sài G̣n đă nhận xét: Cái cột đèn nếu đi được nó cũng bỏ đi! Nhiều bà mẹ đă ôm con vượt biển v́ hy vọng con ḿnh sẽ được lớn lên trong một xă hội tự do. Nhiều thiếu niên được cha mẹ gửi xuống tầu vượt biển v́ không muốn trông thấy con ḿnh bị nhồi sọ trong các lớp học chỉ nhồi nhét chủ nghĩa Mác Lê, học đấu tranh, căm thù, không c̣n dạy dỗ ḷng hiếu thảo, học làm người theo đạo đức truyền thống của dân tộc nữa. Bao nhiêu đồng bào miền Bắc chịu sống dưới chế độ cộng sản mấy chục năm rồi nhưng cũng phải bỏ đi t́m đất sống. Nhiều bà mẹ, nhiều trẻ thơ đă chết oan khuất trên đường vượt biển. Tất cả những người thoát chết bây giờ được sống tự do muốn tưởng nhớ đến họ, măi măi. V́ thế có nhiều phái đoàn tôn giáo đă trở lại Indonesia, Mă Lai Á, Phi Luật Tân, để dựng mộ bia cho những thuyền nhân tử nạn.

Đảng Cộng Sản Việt Nam, khi yêu cầu các nước Indonesia và Mă Lai Á phá bỏ các tượng đài của người tị nạn, họ đă đụng vào một vết thương đau đớn nhất của cả tập thể bốn triệu người Việt tị nạn. V́ họ xúc phạm tới vong linh những người đă khuất.

Bia đá và bia miệng

Thời Cải cách Ruộng đất, nhiều bị bức tử được gia đ́nh chôn cất nhưng cán bộ cộng sản cấm không cho dựng mộ bia. Hành động ngày nay của đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn tiếp tục chính sách đó. Các lănh tụ cộng sản vẫn quen bôi xóa, sửa chữa lịch sử. Stalin bắt xóa những h́nh của Trotsky đứng bên cạnh Lenin. Mao Trạch Đông xáo h́nh Lâm Bưu sau khi viên tướng đảo chính hụt. Ngay sau khi chiếm được Sài G̣n, đảng Cộng Sản xóa hết những tên đường Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Trần Văn Thạch, vân vân. V́ đó là những nhà ái quốc theo Cộng Sản Đệ Tứ quốc tế đă bị đảng Cộng Sản đệ tam giết v́ Stalin sợ Cộng Sản Đệ Tứ giành quyền lănh đạo giai cấp công nhân, coi họ nguy hiểm hơn cả phe tư bản. Nhà độc tài khác máu này mở đầu thói quen bôi xóa lịch sử. Sau khi thủ tiêu gần hết Trung ương Đảng Cộng Sản Liên Xô để giành quyền lănh đạo, Stalin đă cho viết lại cả lịch sử đảng để các đảng viên sau đó không được biết hoặc phải quên luôn họ tên những người đă bị giết. Đảng Cộng Sản vẫn có ư định xóa bỏ trí nhớ của mọi người. Họ tưởng rằng bôi xóa lịch sử như vậy là đời sau sẽ không c̣n nhắc đến những tội ác của họ nữa. Nhưng hành động này sẽ gây ra tác dụng ngược.

Đồng bào trong nước chán ghét một đảng Cộng Sản bất lực và đầy tham nhũng nhưng vẫn bám lấy "quyền lănh đạo" như thiên mạng của vua chúa đời xưa. bây giờ họ sẽ làm cho đồng bào phải khinh nữa. Đồng bào ở hải ngoại bị khiêu khích trực tiếp sẽ có phản ứng. Không có cách giải thích nào khác: Có những người muốn khích động lên mối uất hận trong ḷng tất đồng bào tị nạn. Họ biết rằng đối với người Việt Nam th́ đụng vào mồ mă thân nhân của ai là gây oán thù truyền kiếp. Phương cách hiệu quả nhất để cổ động người Việt ở Mỹ biểu t́nh chống ông Phan Văn Khải là chọc vào vết thương chưa lành trong tâm thức của tập thể người tị nạn ở khắp thế giới. V́ vậy nên nhiều người nghi ngờ rằng trong nội bộ đảng Cộng Sản Việt Nam có những người muốn ông Khải thất bại.

Nhưng cả một đảng cách mạng và cầm quyền đă thất bại. Một chế độ làm ǵ để đến nỗi hàng triệu người phải liều chết vượt biển t́m tự do, đó là một vết nhơ không bao giờ rửa sạch. Mấy trăm ngàn nạn nhân đă chết oan ức, chết tức tưởi ngoài biển Đông v́ muốn t́m tự do. Trong lịch sử nước ta, cộng sản là thể chế chính trị duy nhất đă khiến cho hàng triệu người phải bỏ nước ra đi dù biết trước đă có bao nhiêu người chết. Không phải chỉ có những đồng bào trong miền Nam mà cả những người đă nếm mùi chủ nghĩa Xă hội ở miền Bắc, họ cũng bỏ chạy khi thấy có cơ hội. Nhiều sĩ quan, cán bộ miền Bắc vào Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 đă nói nhỏ với thân nhân: "Đi được th́ đi đi!"

Người Việt cần bảo vệ những tấm bia tưởng niệm thuyền nhân tử nạn. Không những thế, đồng bào ở Huế sẽ phải dựng lên những nạn nhân bị chôn sống sau trận đánh Tết Mậu Thân. Đó là những chứng tích lịch sử, không khác ǵ tấm bia tưởng niệm các nạn nhân bị tàn sát ở Mỹ Lai. Đồng bào ta ở mỗi làng miền Bắc vĩ tuyến 17 cũng nên dựng một tấm bia tưởng niệm những người bị sát hại trong cuộc cải cách ruộng đất. Trong cuốn hồi kư của ông Đoàn Duy Thanh, cựu phó thủ tướng chính phủ Việt Nam, ông kể lại thời cải cách ruộng đất một địa chủ là bà Nguyễn Thị Năm đă bị đấu tố và bị giết, mặc dù bà từng được Hồ Chí Minh phong là địa chủ cứu quốc, đă đóng góp tài sản cho cuộc kháng chiến chống Pháp, các con cũng đi bộ đội và đă hy sinh. Ông Đoàn Duy Thanh kể rằng chính ông Hồ Chí Minh cũng ái ngại không muốn giết bà Nguyễn Thị Năm. Nhưng khi đội cải cách đi hỏi ư kiến các cố vấn Trung Quốc, th́ họ bảo là phải giết. Thế là bà Năm bị xử tử. Chưa bao giờ một ông vua Việt Nam thời phong kiến lại mất cả quyền ân xá tử tội, chỉ v́ phải vâng lệnh các cố vấn cấp huyện hay cấp tỉnh của Trung Quốc như vậy.

Lịch sử sẽ ghi chép các chuyện đó, nhất là do một người chứng kiến trong cuộc kể lại. Dù đảng Cộng Sản có muốn xóa bỏ các tượng đài thuyền nhân ở Mă Lai và Indonesia, nhưng ngàn năm sau lịch sử sẽ không quên những người đă chết trên đường t́m tự do. Bia đá có thể xóa, nhưng bia miệng không bao giờ mất.

Năm ngoái đảng Cộng Sản đă đưa ra cái nghị quyết số 36, phô trương chính sách đối với Việt kiều. Nhưng cái nghị quyết của các ông chỉ nhằm vuốt ve những người c̣n sống thôi, c̣n những người đă chết th́ vẫn bị trù ếm, trả thù một cách ti tiện! V́ chỉ người c̣n sống mới có đô la! Ngàn năm bia miệng sẽ c̣n trơ trơ!

(Thế Kỷ 21)

florida80
06-29-2019, 20:53
GIỌT NƯỚC MẮT

CHO NGƯỜI T̀M TỰ DO



LÊ Đ̀NH HÙNG


Thấm thoát mà đă gần 20 năm. Những người Việt định cư trên những đất nước thứ ba đến bây giờ đă yên ổn với cuộc sống mới. Là một thuyền nhân, tôi cũng như bao người khác, đă không khỏi nhiều lúc ngồi suy nghĩ thẩn thờ, nhớ về những kỷ niệm khó quên của một chuyến đi đầy cam go, đầy hăi hùng vượt đại dương.

Nay ban tổ chức đă làm một việc rất ư nghĩa; để chúng tôi, những thuyền nhân có dịp ôn lại kỷ niệm; và ghi lại một đoạn đời, có thể gọi là một giai đoạn bi thương của lịch sử dân tộc Việt Nam, qua hàng hàng lớp lớp làn sóng người bất chấp hiểm nguy, xuống thuyền vượt biển Đông tránh nạn Cộng Sản sau 1975. Viết bài này, với hy vọng đóng góp một phần nhỏ nhoi, để cho thế hệ Việt Nam sau này biết được nhữ ǵ chúng tôi đă đi qua, để họ biết quí các giá trị tương lai, đă được những người đi trước đánh đổi bằng nước mắt, và hơn thế nữa: bằng máu. Riêng những người chưa hiểu rơ chế độ Cộng Sản, sẽ thấy được thêm tội ác của họ đă gây ra cho dân tộc Việt Nam, vốn đă nhiều đau thương và bất hạnh.

Cuộc sống ngày đó rất khắc nghiệt. Mẹ tôi thường mọi giá phải cho tôi ra đi v́ ba tôi là sĩ quan chế độ cũ; anh em tôi đương nhiên sẽ không vào được đại học, mà phải đi thanh niên xung phong hay đăng kư nghĩa vụ quân sự để bị đưa ra làm bia đỡ đạn trong cuôc xâm lăng Campuchia. Từ thành phố đến nông thôn, công an khu vực và bọn chỉ điểm ngày đêm ŕnh rập như cú vọ, chỉ chực chụp lên đầu người dân những tội trạng vô lư. Thành phần trí thức và quân đội Việt Nam Cộng Ḥa th́ kéo lê xiềng xích trong hàng ngàn trại cải tạo mọc lê khắp mọi miền đất nước. Sài g̣n như một người thiếu phụ với những giọt nước mắt sau tấm màn đen vô vọng.

Những giọt nước mắt đă biến thành hy vọng khi biết bên kia bờ đại dương, các đất nước tự do đang chờ đón. Hy vọng đă nung nấu trong tim những người trẻ chúng tôi, chấpnhận hiểm nguy ra khơi chóng chọi với ba đào, nhất định phải vượt thoát khỏi cái đất nước tù tội.

Sau nhiều lần vượt biên bị bắt ở khắp nơi: Vũng Tàu, Rạch Giá, Cần Thơ. Cuối cùng chúng tôi lại chuẩn bị ra biển. Chuyến đi này bắt đầu từ Ngọc Hà, một thôn nhỏ giữa Long Thành và Bà Rịa, trên đường ra Vũng Tàu. Năm đó là 1985, tôi được 18 tuổi. Nhiệm vụ của tôi là mang cái hải bàn trong cái giỏ lát đi xe đ̣ cũng ít ai nghi. Đến nơi, tôi được sắp xếp dấu vào nhà một người quen. Suốt năm ngày nằm chờ, tôi được dặn không nên ra khỏi căn pḥng, sợ dân làng và công an thấy lạ mặt sẽ t́nh nghi. Tôi chỉ nh́n được ra ngoài qua những kẻ hở trên vách lá dừa. Thôn này ở gần sông, dân cư sinh sống bằng nghề biển như đánh cá, đóng ghe, đan lưới... Đời sống họ thật lam lũ. Nh́n xa xa gần mé sông, có một chiếc tàu đang đóng, mũi tàu vươn lên ngạo nghễ, tôi tự nhủ không biết tàu ḿnh đi có được như vậy không?

Thế rồi đêm đó, chúng tôi được tin sẽ "đánh", có nghĩa là đi. Xăng dầu và lương thực đă được chuyển xuống ghe. Tôi chuẩn bị hết mấy món đồ mà mẹ tôi đă gói sẵn: thuốc say sóng, thuốc chống đói, phao cá nhân, một chiếc nhẫn hai chỉ may trong lai quần để lỡ bị bắt hoặc lọt sang trại tị nạn, có cái mà xoay sở hoặc đánh điện tín về nhà. Tôi chợt thấy thương mẹ tôi, đă lặn lội khắp hang cùng ngơ hẻm ở Sàig̣n để t́m mua những thứ này, vốn được xem là đồ cấm. Bây giờ đă làm cha, tôi mới cảm nhận được cái khổ đau ngày nào mà mẹ tôi phải trải qua khi đưa đứa con trai lên đường, vào đại dương sóng gió để t́m tự do và tương lai, mà biết rằng chẳng bao giờ gặp lại được nhau.

Hôm đó, là ngày 15 tháng 7, 1985. Gia đ́nh tôi ở trọ cũng gởi ba đứa con đi chuyến đó nên họ làm bữa cơm cuối cùng tiễn chúng tôi. Bữa cơm này đúng ra nếu không được thịnh soạn th́ cũng phải kha khá, v́ những ngày sắp tới chúng tôi sẽ không c̣n cơ hội mà ăn uống đầy đủ để chống chọi với biển khơi, nhưng dọn ra vỏn vẹn chỉ một dĩa rau luộc, môt chém mắm và mấy trái cà pháo. Thế mới biết đời sống họ cơ cực đến đâu, trong khi nhà nước và bọn cán bộ th́ mặc sức vơ vét và làm giàu.

Ăn uống, từ biệt xong, khoảng 8 giờ, tôi được dẫn đi. Đi bộ rất lâu, băng qua các bờ ruộng, bờ lau trong đêm tối. Lâu lâu có tiếng chó sủa inh ỏi, chúng tôi phải ngồi xuống núp vào những cái mả đen ng̣m. Nỗi sợ công an làm tôi quên hẳn cả sợ ma. Vừa đi, vừa chạy, rốt cuộc chúng tôi đến một bờ sông. Tôi được đưa đi bằng một chiếc xuồng nhỏ không máy. Người chèo thuyền ra hiệu bảo im lặng, rồi lặng lẽ chèo ra phía sông lớn. Thuyền đi cũng khá lâu, thinh lặng trong đêm để tránh trạm biên pḥng. Những chiếc thuyền này, người việt biên thường gọi tiếng lóng là "tắc xi" hoặc "cá nhỏ" sẽ đưa người tới chỗ chuyển tiếp để lên "cá lớn" là tàu vượt biên.

Thuyền đi qua những hàng đáy, là tiếng dân chài gọi những hàng cọc gỗ đóng ở cửa biển thành một hàng rào để bắt cá tôm. Tôi nghe gió biển lồng lộng và thấy nhiều thuyền bè đánh cá neo ở gần đó. Không khí trở nên hồi hộp v́ biết đâu trên những tàu đó có công an phục kích. Lúc ấy khoảng 11 giờ đêm, người chèo thuyền chớp đèn pin về phía trước, chúng tôi hiểu đă ra đến điểm hẹn. Có ánh đèn trả lời. Ráng căng mắt ra, tôi thấy phía trước là một chiếc ghe gỗ chưa dài đến 10 thước. Tàu này đi được sao? Tôi tưởng tàu vượt đại dương phải lớn và chắc chắn ghê lắm, ai ngờ ... Bây giờ có sợ cũng đă trễ rồi, tôi cột cái giỏ vào người để rảnh tay leo qua ghe lớn. Đôi dép đă đứt khi lội qua mấy con mương trên bờ. Thế rồi " tắc-xi" cặp vào ghe lớn, sóng đập mạnh làm cả hai ghe đều cḥng chành. Sau khi leo lên, tôi đưa mật mă, là một tấm h́nh nhỏ để cho người ta đem về, th́ mẹ tôi mới giao cho hai cây vàng c̣n lại. Đưa mật mă xong, bụng tôi vẫn c̣n lo: lỡ chưa đi tới đâu mà bị bắt, th́ ở nhà ḿnh cũng đă giao hết tiền cho người ta.

Tôi bị thảy ngay xuống hầm. Thuyền nhỏ mà người rất đông. Sau này mới biết là có tất cả là 45 người trên chiếc thuyền dài 9m5 đó. Người ngồi như cá hộp, tối quá nên không nhận ra ai là ai, chỉ có mùi dầu xanh và mùi mồ hôi xông lên nồng nặc.

Đến hơn nửa đêm, tàu nổ máy bắt đầu khởi hành. Tiếng máy nổ rất ồn nghe " b́nh... b́nh..." và chiếc ghe gỗ rung lên từng nhịp với tiếng máy cũ kỹ. Tôi thấy mừng v́ tàu đă chạy, chứ ở đó quá lâu, công an ập đến th́ hỏng. Ngồi dưới hầm quá ngột ngạt nhưng chúng tôi phải ráng chịu. Chạy một lát, tàu bỗng chạy chậm và dừng hẳn lại. Chúng tôi được dặn không ây tiếng ồn v́ có công an biên pḥng. Phía trên nghe tiếng chân người chạy qua chạy lại cùng với ánh đèn vàng quét sáng loáng ngang từng kẻ hở trên khoang tàu. Tim chúng tôi đập th́nh thịch, không ai dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng th́ thào cầu nguyện. Những đứa trẻ bị bố mẹ bịt chặt miệng, sợ để chúng khóc sẽ lộ ngay.

Phía trên, tài công đang tŕnh giấy phép đánh cá. Nếu có ǵ khả nghi, tụi công an đ̣i qua xét tàu th́ kể như xong. Tŕnh giấy tờ và vui vẻ hối lộ xong, chúng cho đi, chúng tôi thở phào nhẹ nhơm. Tàu trực chỉ cửa Cần Giờ và hải đăng ra biển, sóng càng lúc càng lớn. Lúc này các cửa hầm được yêu cầu mở ra cho thoáng, tôi đứng dậy nghe gió lùa vào mặt mát rượi. Tôi muốn hít cho thật đầy buồng phổi, một cơn gió, một khoảng không gian cuối cùng của quê hương thân yêu. Nh́n lại, thấy tượng Chúa Giêsu đứng trên núi Băi Sau Vũng Tàu, giang tay ra như che chở cho những người con quá bé nhỏ, quá tuyệt vọng, v́ không chịu nổi cái ngục tù trên quê hương, phải ra đi t́m tự do.

Tôi căng mắt ra nh́n cho rơ một lần cuối những dăy núi, những ánh đèn xa xa trong khi b́nh minh cũng vừa chợt ửng hồng ở chân trời phía trước mặt. Đó là quê hương tôi, thương biết mấy. Mảnh đất xa xa đó có mẹ tôi chắc đang thấp thỏm lo âu; có các em tôi bây giờ chắc đang c̣n say giấc ngủ. Bạn bè tôi, người con gái ngồ ngộ mới quen ở trường Nguyễn Thái B́nh mà ra đi không dám nói lời chia tay. Biết đến bao giờ gặp lại. Chuyến đi này, ai biết chừng không là vĩnh biệt. Bạn thân tôi đó, thằng Thiện đô con ngày nào c̣n lọc cọc đạp xe một bọn đến trường, năm ngoái cũng ra đi. Nghe nói cả tàu bị mất tích, giờ này cũng chẳng có tin tức ǵ. Đi ngang nhà nó, giờ đây đă thấy h́nh nó trên bàn thờ, vẫn nụ cười hồn nhiên như không hề hay biết định mệnh đă mang nó đi khi c̣n quá trẻ.

Trời đă sáng, con thuyền tiếp tục rẽ sóng. Xung quanh là biển nước mênh mông với những ngọn sóng bạc đầu cong cong như lưỡi hái của thần chết. Không c̣n thấy bến bờ đâu nữa. Biển tháng 7 quá dữ tợn, tôi nhắm cũng cấp 5 cấp 6 ǵ đó, nhờ vậy mà công an biên pḥng ít dám ra ngoài mùa này, chỉ có con tàu chúng tôi một ḿnh trong phong ba, hành trang chỉ có ḷng can đảm và đức tin. Trong hầm tàu, nước biển đă tràn và cao hơn cổ chân. Mọi người đều ướt sũng, bị nước biển tạt vào từ bốn phía. Mùi ói mửa, mùi dầu gió, mùi hơi người quyện lại với nhau thành một mùi vô cùng khó chịu. Con tàu như con ngựa hoang, thỉnh thoảng bị sóng nhấc lên thật cao, rồi rớt xuống như xuống vực thẳm, tạo thành những âm thanh khô khốc y như va phải vào đá, tưởng chừng muốn vỡ đôi. Mỗi lần lên cao rồi rớt xuống như vậy, tiếng cầu xin lại nghe lớn hơn, " Giêsu Maria", "Nam Mô A Di Đà". Trẻ con khóc thét lên v́ sợ, những người say sóng th́ không c̣n biết ǵ nữa, kẻ c̣n tỉnh th́ đầy vẻ lo âu: kiểu này va phải đá ngầm th́ hết sống.

Ngày thứ hai, mọi người đều ngất ngư. Chủ tàu phát mỗi người một nắm cơm múi mè, nước uống phải rất dè sẻn v́ đêm trước hai thùng nước phụ cột phía sau đă rơi xuống biển. Nước vào nhiều quá làm gạo và đồ khô bị śnh lên, một số không ăn được. Đến chiều cơn giông lại nổi lên, trời càng ngày càng xám xịt, bỗng nghe tiếng la từ pḥng lái:

- Có tàu nhỏ rượt theo ḿnh rồi đó nghe !

- Chạy lẹ lên, ḿnh tới hải phận quốc tế chưa vậy anh Bảo ?

- Chắc tới rồi, không lẽ đây là tụi cướp Thái Lan.

- Nguy rồi, chạy đi.

Đàn bà con gái trong tàu không ai bảo ai, lấy dầu máy và những ǵ dơ dáy để bôi lên mặt, trông đen đúa xấu xí để tụi cướp tha cho khỏi hăm hiếp. Mẹ bôi cho con, họ vừa bôi vừa khóc. Ngồi cạnh tôi là một cô gái tên là Dung, trạc tuổi tôi 17, 18 ǵ đó và cũng ra đi một ḿnh. Dung cũng bắt chước bôi dầu máy đầy mặt, vẻ lo sơ, chúng tôi vẫn không biết con tàu rượt theo là cướp Thái Lan hay cũng có thể là tàu quốc doanh Việt Nam, chỉ biết điềm dữ nhiều hơn lành, v́ lúc đó trời gần tối và mưa gió mịt mù, ống nḥm cũng không dùng được. Tàu kia bắt đầu nổ súng, tiếng súng có lẽ là trung liên, bị át đi bởi tiếng máy tàu và tiếng sóng, chỉ nghe "lụp bụp" và tiếng đạn bay líu chíu trên đầu. Thuyền chúng tôi tắt hết đèn và tống hết ga, cuối cùng tối quá th́ tàu kia mới bỏ cuộc. Dung là người duy nhất bị trúng đạn. Viên đạn xuyên từ vai tới ngực, máu ra lênh láng. Chúng tôi xé áo băng vết thương cho Dung, cả tàu không có thuốc ǵ cầm máu, chỉ biết rửa bằng nước biển.

Tàu đi suốt đêm trong cơn băo, mọi người đều mệt lả nên cũng không giúp ǵ hơn được cho người bị thương. Ngày thứ ba th́ băo dứt, song đến ngày thứ tư th́ Dung không c̣n dậy được nữa v́ đă mất máu quá nhiều. Tôi nghe tiếng những người đàn bà khóc sụt sùi th́ biết Dung đă ra đi. Chúng tôi cầm tay nhau đọc kinh và tôi không dám nh́n khi người ta quấn nàng bằng chiếc mền rồi thả xuống biển. Dung ở lại đó măi măi, phần những người c̣n lại trên tàu, từ thể xác đến tinh thần gần như đă tê bại, v́ biết đâu số phận ḿnh rồi cũng như nàng, sẽ chết trên cái biển nước mênh mông này.

Qua ngày thứ năm, lương thực trên tàu đă cạn, nước cũng c̣n rất ít, chỉ để ưu tiên cho con nít, đàn bà và những người đuối sức. Bỗng nhiên có một con chim bay lượn trên tàu, chúng tôi hy vọng: hay đă gần đến đất liền hoặc ḥn đảo nào đây mà có chim bay ra. Suốt hai ngày thứ sáu và thứ bảy có một đàn cá heo bơi theo tàu, bay nhảy đùa giỡn. Tôi cảm thấy vui v́ ít ra cũng có dấu hiệu của sự sống. Thế rồi sự sống đă đến khi sừng sững trước mặt chúng tôi có một chiếc tàu lớn. Mọi người nhốn nháo đứng dậy vẫy tay, la hét kêu cứu: "Được vớt rồi bà con ơi, sống rồi con ơi!'' Vậy mà con tàu cứ tỉnh bơ rẽ sóng, nhiều người trên tàu lớn đổ xô ra xem, họ c̣n chụp h́nh chúng tôi nữa, rồi hững hờ đi luôn. Mọi người nằm bệt ra v́ thất vọng. Suốt ngày thứ tám và thứ chín, chúng tôi gặp rất nhiều tàu ngoại quốc nhưng không tàu nào dừng lại, mà cũng chẳng thương t́nh cho chút đồ ăn nước uống. Nước và lương thực đều đă cạn, máy tàu cũng đă hư sau những lần xả hết ga đuổi theo các tàu lớn. Ngày thứ mười, tàu thả trôi, nước vào ngập cả khoang nhưng không ai c̣n có sức tát nữa. Đói và khát hoành hành, trẻ con khóc như ri, cha mẹ chúng phải cho chúng uống cả nước tiểu. Tôi và mấy người đàn ông không chịu nổi cái nóng và khát nên nhảy xuống biển ngâm ḿnh, hy vọng cái mát sẽ làm dịu cái khát trong người. Mấy người bàn nhau:

- Bây giờ mà gặp tàu lớn nữa, tôi sẽ nhảy xuống bơi liền đến, chắc họ thấy chết sẽ cứu. Chứ ở đây trước sau ǵ cũng chết đói thôi.

Chiều ngày thứ mười, tôi c̣n nhớ là ngày 25 tháng 7 năm 1985, đang nằm chờ chết th́ tôi thấy xa xa, một con tàu hiện ra, ngày càng rơ và có vẻ đi về hướng chúng tôi. Khoảng nửa tiếng sau, nó ở trước mặt, thật hùng dũng với năm cái b́nh tṛn khổng lồ màu vàng nổi lồ lộ trên biển xanh. Mọi người lúc ấy đă quá đuối và tuyệt vọng, không buồn kêu cứu nữa, chỉ nằm thoi thóp v́ khát nước. Tôi thấy trên boong tàu lớn có một người đi ra. Tôi vươn sức tàn cầm cái áo vẫy liên hồi. Người đó kinh ngạc nh́n xuống, rồi chạy vào trong kêu thêm nhiều người nữa. Con tàu đi ngang để lại những đợt sóng khổng lồ muốn nhận ch́m chiếc ghe bé nhỏ. Thế rồi phép lạ đă đến, tôi thấy trước tàu lớn không c̣n sóng chẻ ra nữa, h́nh như nó dừng lại.

Hy vọng tràn trề. Có tàu vớt rồi sao? Có nước uống, có đồ ăn rồi sao? Con tàu mang cờ Panama, lớn kinh khủng, che mát cả một vùng biển. Đàn ông chúng tôi chỉ c̣n độc nhất chiếc quần xà lỏn, thân thể chỉ c̣n da bọc xương, vươn hết sức ra ma gào thét và đưa mấy đứa con nít ra cho họ thấy. Một chiếc cầu thang được hạ xuống, ba người mặc áo phao, trang bị súng ngắn cẩn thận bước xuống thang. Họ ra hiệu cho chúng tôi đến gần, nhưng chúng tôi làm dấu bảo rằng tàu không chạy được. Họ quăng dây kéo lại, hỏi bằng tiếng Anh. Với vốn liếng tiếng Anh chút đỉnh học ở Việt Nam, chưa bao giờ tôi thấy quư bằng lúc này.

Họ hỏi chúng tôi có mấy người, từ đâu đến; rồi giới thiệu họ là người Mỹ, sẽ cứu chúng tôi. Nghe nói tàu Mỹ, cả ghe reo ḥ mừng rỡ; " Thoát rồi, thoát chết thật rồi bà con ơi!'', chứ gặp phải tàu Liên Xô th́ chúng chở về Việt Nam th́ toi mạng. Các thủy thủ thả thang dây xuống, nhưng nhiều người đứng dậy không nổi nên họ nhanh nhẩu ôm từng người d́u lên cái cáng rồi kéo lên tàu. Lên được trên tàu, nh́n lại chiếc ghe rách nát nhỏ như một hột đậu, chúng tôi vừa thương vừa sợ. Họ đánh đắm chiếc ghe, chắc là theo luật hàng hải. Nh́n chiếc tàu từ từ ch́m xuống mà mọi người nghĩ rằng ḿnh như đang c̣n ở trên đó.

Chúng tôi đi thẳng từ địa ngục lên tới thiên đàng. Trong đời tôi chưa bao giờ mừng như vậy. Thủy thủ đoàn ân cần săn sóc, người yếu được đưa thẳng vào clinic, đầy đủ dụng cụ như bệnh viện để chuyền "serum" cho lại sức. Chúng tôi được chia hai, đàn ông đàn bà cho tắm rửa sạch sẽ bằng xà bông thơm. Sau đó được dẫn vào kho lựa quần áo mới tinh mặc vào, tuy rộng thùng th́nh nhưng sạch quá, thơm quá! Bác sĩ khám xong, chúng tôi ra dùng bữa tối. Cả tàu khoảng 20 thủy thủ, gồm 3 phụ nữ, xúm lại phục vụ những người khách đen đúa v́ nắng biển, chỉ c̣n hai con mắt và hàm răng cười biết ơn. Cảm động quá, nhiều bà ôm chầm mấy cô Mỹ mà khóc tức tưởi. Ăn xong thuyền trưởng cho gọi tôi và một người nữa biết tiếng Anh lên văn pḥng. Ông cho biết tàu này chở gas từ Nhật về. Ông ta rất hiểu hoàn cảnh của thuyền nhân Việt Nam nên đă hai lần ra tay cứu người tị nạn, tàu của chúng tôi là tàu thứ ba.Ông đă liên lạc với đất liền, và dự định sẽ đưa chúng tôi đến Singapore, nơi đó có trại tị nạn của Liên Hiệp Quốc.

Chúng tôi quá mừng v́ biết chắc ḿnh đă "lọt", đêm đó tôi không ngủ được. Chỉ mới tối hôm qua đây, c̣n ngủ với cơn đói khát, thân tàn ma dại, cái chết ŕnh rập; thế mà bây giờ đă giường êm nệm ấm, đồ ăn thức uống không thiếu thứ ǵ. Y như một giấc mơ kinh hoàng. Ngày hôm sau, mọi người được dẫn đi chơi khắp tàu. Đám con nít được cho kẹo sô-cô-la và uống Coca thỏa thích; Nhỏ đến lớn mới được uống Coca, đứa nào cũng chảy nước mắt và ợ lên rồn rột, làm mấy thủy thủ cười nắc nẻ. Họ vô cùng thân thiện, c̣n cho mỗi đứa trẻ ít tiền đô la Mỹ để khi lên đảo có cái mà dùng.
Thế rồi chúng tôi đến Singapore. Thành phố từ xa trông rất đẹp, quá hiện đại. Chúng tôi đứng trên boong tàu mà miệng há hốc v́ chưa bao giờ thấy cái ǵ đẹp như vậy. Rồi có phái đoàn từ trong trại ra, có cả một người Việt Nam tên là D́ Mười lên tàu đón chúng tôi. Chia tay với thủy thủ tàu Capricorn, ai cũng bùi ngùi. Sau khi lấy địa chỉ của họ bên Mỹ, chúng tôi hứa nếu qua được Mỹ sẽ t́m đến thăm. Mấy cô Mỹ ôm từng đứa con nít lên, không dấu được lệ. Xuống tàu nhỏ, cập bến rồi lên xe bus, chúng tôi ai cũng đi nghiêng ngửa v́ đă lâu không lên đất liền, trông thật tội nghiệp và buồn cười. Xe chở qua các thành phố Singapore thật rộn rịp văn minh rồi về trại tị nạn trên đường Hawkins Road. Đồng bào Việt Nam trong trại ùa ra đón chúng tôi.

Cuộc hành tŕnh cuối cùng đă kết thúc. Tôi say sưa ôm lấy tự do. Chợt nhớ về Dung, người con gái ngồi bên tôi đă chết và được thủy táng lặng lẽ trên biển Đông, tôi không khỏi ngậm ngùi rơi nước mắt. Dung bây giờ đă về đâu, đă nằm trong bụng cá hay lẻ loi đi về một miền xa lạ nào. Tôi nhớ đến Thiện, người bạn của tôi và hàng ngàn người bất hạnh đă chết trên vùng biển đó. H́nh như chính linh hồn họ đă dẫn đưa những con tàu của anh em đồng bào đến bến bờ b́nh yên. Cầu mong hương hồn của họ được về đến bến thanh b́nh và giấc mơ của họ cuối cùng cũng thành sự thật: TỰ DO

2/2003

Nhiều Tác Giả

florida80
06-30-2019, 21:25
94 Triệu Người Việt Thua 5 Triệu Người Singapore - Ku Búa

Tuần rồi có một bài báo được xuất bản trên tạp chí Bloomberg với tiêu đề: “Kinh tế Việt Nam có thể lớn hơn Singapore.” Ngay lập tức, báo chí trong nước đem về dịch với tinh thần tự sướng về sự phát triển kỳ diệu của nền kinh tế nước nhà. Vấn đề với nhận xét đó là nó không hề sai, thậm chí là có thể và sớm muộn. Nhưng đó chỉ là phân nửa sự thật.




Để có cái nh́n tổng quát th́ trước tiên hăy so sánh hai nước.


1. Việt Nam có GDP 223 tỷ. Singapore có GD 323 tỷ.

2. Việt Nam có mức tăng trưởng GDP 6.3%/năm, c̣n Singapore th́ 5%.

3. Việt Nam có diện tích 331,690 km3. Singapore chỉ có 721 km2, nhỏ hơn 400 lần.

4. Việt Nam có dân số 94 triệu. Trong khi Singapore chỉ có 5.6 triệu, chưa bằng dân số của TP Hồ Chí Minh.

5. Việt Nam có vô số tài nguyên. Trong khi Singapore chỉ là một quốc đảo, thứ duy nhất nó có là chất xám và con người.




Việt Nam có thể sẽ vượt qua Singapore về tổng quy mô nền kinh tế. Nhưng đó chẳng là ǵ để tự hào cả. Từ bao giờ một đất nước 94 triệu dân lại mừng khi sẽ qua mặt một ḥn đảo với dân số chỉ 5 triệu?




Phải nh́n và hỏi ngược lại v́ sao Singapore lại qua mặt Việt Nam. Đó là v́ trước đây sau ‘giải phóng’, thay v́ cùng nhau phát triển th́ bên thắng cuộc áp dụng chính sách tiêu diệt tư sản, thay v́ chọn cơ chế thị trường th́ nhà cai trị lại muốn giữ cho bằng được cơ chế bao cấp, và thay v́ để dân có tự do th́ nhà nước lại đi theo đường lối độc tài.




Việt Nam ngày nay thua kém ḥn đảo nhỏ này về gần như mọi mặt:




1. Về y tế th́ chênh lệch một trời, người Việt Nam phải bay qua Singapore chữa bệnh chứ không bao giờ ngược lại.

2. Về giáo dục th́ Singapore được coi là nơi đi tỵ nạn cho những học sinh sinh viên bị g̣ bó trong môi trường độc hại.

3. Về thu nhập th́ một người Singapore làm một năm bằng người Việt Nam làm một đời.

4. Về giá trị công dân th́ người Việt Nam đi đâu cũng phải xin visa, trong khi đó với tấm hộ chiếu của ḿnh người Singapore đi đâu cũng được chào đón.

5. Về sức hút th́ Việt Nam là nơi lư tưởng để các doanh nghiệp lạm dụng và tàn phá. Trong khi đó, Singapore từ lâu đă trở thành một trung tâm tài chính thu hút vốn và chất xám toàn cầu.

6. Về môi trường th́ người Việt Nam phải hít khói bụi trong ô nhiễm. Người Singapore th́ được hít không khí trong lành.

7. Về tự do ngôn luận th́ người Việt Nam sống như mấy con chim trong lồng, ngược lại với những bầy chim tự do của Singapore.

8. Về vai tṛ sản xuất th́ người Việt Nam phải qua đây làm thuê trong khi người Singapore th́ qua làm chủ.

9. Về sự hài ḷng th́ người Việt nào cũng ôm mộng xuất ngoại. Singapore th́ là một trong những trung tâm và điểm đến của thế giới.

10. Và về tương lai th́ người Việt Nam chỉ thấy một màu đen ảm đảm. Ngược lại, chỉ cần bạn trở thành công dân Singapore th́ tương lai bạn gần như được bảo đảm.




Việt Nam có thể quy mô lớn hơn và qua mặt Singapore nhưng sẽ không bao giờ có được những thứ cơ bản của quốc đảo này. 94 triệu người bị 5 triệu người qua mặt th́ có ǵ là tự hào. Bắt kịp thế giới? Chúng ta đă bị họ bỏ quá xa.

florida80
06-30-2019, 21:26
Mùa xuân, Ung Thư Và Tôi - Doanhdoanh




Lời người đăng:




Bài viết này tôi đã nhận được từ Diễn Đàn Chính Nghĩa cách nay khá lâu do chính tác giả gởi lên. Thiết nghĩ một khi tác giả đã truyền bá trên mạng tức là muốn được người đọc. Việc lưu giữ và đăng lại trên trang nhà cũng là một hình thức tiếp tay phổ biến, vì vậy tin rằng ở bên kia thế giới tác giả sẽ không phiền trách gì.

Nguyện cầu cho hương linh tác giả sớm được siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng, yên giấc ngàn thu.

Thành kính,

NPN
Lại một mùa xuân đến, tiết xuân đang dần khai tỏa, ngày mồng một tết Kỷ Hợi nhiệt độ vùng tôi ở (NC) lên đến 73 độ F, trời nắng ấm trong lúc tiểu bang giáp ranh là Virginia tuyết phủ đầy trời.

Những hàng cây dọc đường đi bộ, có nhiều nụ hoa vừa chớm nở, ôi tuyệt làm sao, tôi yêu mùa xuân, tôi yêu mọi người, tôi yêu thiên nhiên, tôi yêu cuộc sống.




Một năm trôi qua, kể từ khi tôi lên bàn mổ ung thư ruột già đúng ngày mồng một tết Mậu Tuất, tưởng đă xong , một tuần sau vết mổ bị nhiểm trùng, Bác sĩ đặt ống hút từ trong ruột ra ngoài, hằng ngày phải mang một bịch máu bên hông, nhưng phương pháp chửa trị này không có hiệu quả, lại phải lên bàn mổ lần thứ hai, tôi biết lần mổ này chắc sẽ kết thúc đời tôi, sau khi mổ tôi mê man 2 ngày, thân nhân tưởng tôi sắp chết, các con, các cháu từ các tiểu bang xa vội vàng bay về tựu họp tại bệnh viện Pulyallup, WA để tiễn đưa tôi về nơi chín suối.

Nhưng tôi không chết, tôi đă tỉnh lại trong sự bàng hoàng của mọi người.




Bà bác sĩ ung thư bảo tôi "Bệnh của ông không thể chửa được , cũng không nên hóa trị, xạ trị v́ sức khỏe của ông yếu lắm , về nhà nghỉ ngơi và chờ........"

Tôi hỏi lại bà " bà có tin số mệnh không?" Bà nói "Tôi tin ở Chúa Trời"

Bà bảo tôi về nhà nghỉ ngơi và chờ đi "vùng 5" nhưng nay tôi đă sống qua 1 năm tṛn, có phải số mệnh không các bạn?

Con người ta đều có cái số, sống chết, giàu nghèo, vợ chồng, đều có cái số cả.

"Cây khô xuống nước cũng khô

Phận nghèo, phận khổ, đi mô cũng nghèo",

Có người qua Mỹ rồi vẫn cứ nghèo, có người homeless, có người phải đi ăn xin.

Vợ chồng là duyên nợ, đă định sẵn, một cô gái VN 27 tuổi, cao 1,27 mét kết hôn với ông chồng Mỹ qua Facebook, sinh 2 đứa con trai kháu khỉnh, dễ thương, vợ được chồng cưng như một công chúa.




Sống chết đều có số , số anh chưa chết , dù lấy búa tạ đập anh cũng không chết , nếu số của anh phải chết th́ bác sĩ bào anh hoàn toàn dứt cơn bệnh ung thư dạ dày, nhưng anh đă không qua khỏi số mệnh như trường hợp anh Đinh như Khả khóa 25.




Có người bảo uống lá đu đủ khô, ăn cải xà lách son, ăn lá mơ, uống fucoida , vân vân sẽ chửa lành bệnh ung thư, tôi nghĩ không đúng, không phải fucoida đă cứu sống tôi, mà v́ số của tôi chưa chết, có thế thôi.

Không có loại thuốc nào, cách trị liệu nào có thể chửa được bệnh ung thư.

Fucoida chỉ có nhiệm vụ ngăn ngừa sự phát triển của tế bào ung thư, chứ không thể chửa lành bệnh ung thư được.

Bạn có tin số mệnh không?




Dù muốn dù không hằng ngày tôi phải đối diện với căn bệnh ung thư của tôi, hằng ngày tôi phải chịu những cơn đau râm rỉ, mới đây ruột sà xuống đến bọng đái, sưng lên một cục u to bằng trái ping pong, khám BS Hùng đ̣i phải mổ, tôi từ chồi, chẳng thà chịu chết c̣n hơn, qua khám BS chuyên môn về ruột, bảo phải nhập viện để Scan, tôi lại từ chối, thôi th́ sống được ngày nào hay ngày ấy.......

Có nhiều người bạn (Bích, Phong) nói với tôi rằng "hể thấy Thuy Tiên Magazine ra ḷ là tao biết mi c̣n khỏe, tau mừng", chúng đâu biết cơn đau của tôi, dù sao cũng cảm ơn các bạn đă hỏi thăm.




Tôi không cảm thấy ḿnh có điều ǵ hối tiếc trên đời cả, căn bệnh ung thư đă làm tôi nghĩ khác, nh́n khác về cuộc đời.




Ai cũng phải chết, cho dù có ung thư hay không. Nhưng cuộc đời này quá nhiều t́nh yêu thương, quá nhiều trải nghiệm chờ đón ta, quá nhiều việc ư nghĩa phải làm, không cho phép chúng ta lăng phí thời gian vào việc suy nghĩ hay phiền muộn về cái chết.




Căn bệnh ung thư cho tôi biết rằng thời gian của chúng ta đều hữu hạn, hăy dồn hết sức để cảm nhận và vun vén cho những hạnh phúc mà ta đang có.

“ Cho đi là c̣n măi “. V́ vậy chia sẻ được với người thiếu may mắn hơn là việc nên làm khi c̣n có thể, rất đúng “một miếng khi đ̣i bằng một gói khi no”. Tôi sẽ dành những ngày c̣n lại của tôi chỉ để sống có ích và làm những điều có thể v́ dù sao tôi vẫn là người may mắn hơn rất nhiều người !!!




Bạn có tin số mệnh không?

Số mệnh không do ông Trời, ông Phật hoặc bất cứ một siêu nhân nào áp đặt mà do chính bản thân bạn tạo ra.

"Luật nào cũng có thể lách được, nhưng luật nhân quả th́ không thể" Hiện tại tôi bị bệnh ung thư là do một nguyên nhân nào đó trong quá khứ như bắt chim, đập ruồi, giết kiến ...v..v




Số mệnh tức là chủ động tạo điều kiện để tái sinh trong kiếp hiện tại và cho những kiếp tương lai. V́ thế tất cả mọi khổ vui, thành công, thất bại, tướng diện đẹp xấu, thông minh hay khờ dại… của con người trong kiếp sống này là kết quả do chính họ tự tạo từ quá khứ, chứ không do sự thưởng, phạt nào của bất cứ ai.




Cùng với đó, sự may mắn hay rủi ro mà mỗi người đang có ở hiện tại đều do chính chúng ta tạo dựng ra. Cuộc sống của bạn hạnh phúc, an lành hay đau khổ, bất an tùy thuộc vào cách sống của mỗi người.

Nếu ai đó gặp thất bại trong công việc th́ hăy đi t́m nguyên nhân chứ đừng nên nói rằng ḿnh gặp vận xui. Theo Phật giáo, đó là kết quả mà bạn cần phải chịu do đă tạo ra những nghiệp xấu gây ra trước đó. Một sự không chu toàn trong hành xử, nói lời khó nghe... đôi khi cũng khiến bạn gặp thất bại. Bởi vậy, thay v́ than thân trách phận th́ hăy vượt qua bằng cách làm nhiều việc tích cực và thông cảm nhiều hơn. Biết đâu vào lúc nào đó, bạn sẽ lại gặp được người tốt giúp đỡ ḿnh.




Một người luôn mang trong ḿnh tâm không sạch, hành động ác không thể nói rằng, cuộc đời anh ta gặp “vận rủi ro”. Ư nghĩ xấu, hành động ác độc sẽ chỉ tạo nên cuộc sống bất hạnh. Trái lại, ư nghĩ thiện và hành động tốt sẽ đem đến cho bạn cuộc sống an vui, gặp may trong cuộc đời.




Bạn hăy nhớ rằng, dù chúng ta sinh ra như thế nào, trong hoàn cảnh ra sao th́ hăy luôn sống có ư nghĩa và có ích cho xă hội. Cuộc sống có sướng khổ, buồn, vui là do bạn tự định đoạt tương lai cho ḿnh.

Đầu năm cầu chúc mọi người an vui trong cuộc sống.




Doanhdoanh

Truclek20

florida80
06-30-2019, 21:40
Tô Màu Cuộc Đời


Chúng ta bất kể giàu nghèo, sang hèn đều gắn kết với nhau chính nhờ sự cho đi. Sự cho đi của những Bill Gates, Warren Buffet thường vĩ đại và có thể thay đổi thế giới. Chúng ta có thể không (hoặc chưa) làm được những điều lớn lao như họ, nhưng chúng ta vẫn có thể cho đi bằng những điều nhỏ bé hằng ngày. Đó có thể đơn giản là nụ cười với người bán hàng, một lời cám ơn chân thành với người lao công trên phố……

Một Bài Văn Hay

Sáng nay TnBS nhận được 1 bài văn viết rất hay, rất sâu sắc của một bạn trẻ. TnBS xin trích đăng và mong các bạn hăy đọc thử một lần để cảm nhận suy nghĩ của giới trẻ trong xă hội ta như thế nào nhé


———————————————————— ——————–

Đề bài:

“Đọc tài liệu sau đây rồi làm bài:

Ngày 29 tháng 4, ông Thượng bỏ quên chiếc điện thoại di động đắt tiền trên xe tắc-xi. Ông liền gọi điện theo số máy của ḿnh, đối phương vừa nghe xong liền cúp máy luôn. Một lát sau, ông Thượng dùng ĐT khác gửi tin nhắn bày tỏ, muốn “mua lại” chiếc máy của ḿnh với giá 2000 NDT. Một tiếng đồng hồ sau, ông Thượng nhận được tin hẹn để trả lại chiếc điện thoại di động cho ông từ chính số máy di động của người thanh niên đó. Khi ông Thượng đến gặp, ông muốn trả tiền để cảm ơn, th́ anh ấy đưa lại máy cho ông xong quay lưng đi luôn. Sau khi nghe ông Thượng kể lại, phóng viên gọi điện cho anh thanh niên th́ nhận được câu trả lời như sau: “Lẽ ra tôi không có ư định trả lại điện thoại đâu, nhưng sau khi xem các tấm ảnh và nội dung tin nhắn trong máy, phát hiện chủ máy di động này vừa quyên góp một khoản tiền lớn cho khu vực động đất Lư Sơn, tôi rất cảm động. Tôi không thể thấy lợi mà quên nghĩa, không thể đối xử với t́nh thương bằng ḷng tham của ḿnh. Tôi cũng phải có ḷng chân thành và t́nh thương nhiều như ông Thượng vậy” ( Đề thi tuyển sinh ĐH Trung Quốc năm 2013)




Bài làm:

Mỗi con người tồn tại trên quả đất đều đang nhận về ḿnh rất nhiều, từ tia nắng ấm áp của ngày mới đến giọt nước ngọt mát lành, từ khí trời trong veo đến cơn gió dịu nhẹ. Chúng ta nhận nhiều từ tự nhiên và cũng nhận nhiều từ những người khác. Nhưng đến khi cho đi, th́ lại rất khó khăn.


Con người bản năng luôn nghĩ đến ḿnh trước nhất, như lời một bài hát “cuộc đời khi có cho không, rồi khi túng thiếu, hỏi người có đ̣i được không?”. Dân gian xưa thậm chí c̣n nhắc nhở nhau đừng vội giúp đỡ kẻ khác, v́ con người là giống bội bạc, “cứu vật, vật trả ân – cứu nhân, nhân trả oán”. Hay tư tưởng “người không v́ ḿnh, trời tru đất diệt” nên cả đời chỉ v́ bản thân ḿnh.


Nhưng tôi tin rằng lúc thốt lên lời cay đắng như vậy chắc ông bà ta cũng chỉ giận lẫy nhất thời thôi, v́ rồi ông bà lại nhắn nhủ nhau phải biết sống v́ người khác, phải “thương người như thể thương thân”, phải biết cho đi, “làm phúc cũng như làm giàu”.





Tại sao chúng ta lại phải biết quảng đại, chia sẻ, cho đi?

Bởi v́ “không có ai nghèo v́ cho đi cả” (Anne Frank). Ngày chúng ta cất tiếng khóc chào đời để đến trái đất này, chúng ta chỉ là một đứa bé không có ǵ. Ngày nhắm mắt ra đi, chúng ta cũng vậy. Kể cả nếu người được ta giúp có vô ơn, bội bạc th́ ta cũng chẳng nên phiền muộn, hăy xem như ta có thêm bài học, để sau này ta biết phân biệt được đâu thật sự là người ta nên giúp, cần giúp (street smart). Đă làm từ thiện th́ không tính toán chi cho đầu óc nó hẹp ḥi. Một khi đă chọn tin một nơi để gửi tiền, gửi công, gửi sức vào, th́ không nên theo dơi “họ dùng tiền có đúng mục đích không, chạy theo ḍ xét, nghi ngờ”. Bạn có quyền từ chối. Một khi đă làm rồi, th́ phải có ḷng tin. Hăy “quên” khi “cho” để được an nhiên, vui vẻ. Đó là sự hào sảng mà người đẳng cấp mới có.


Tới đây, tôi xin chuyển hướng kể lại một câu chuyện đọc được hồi bé

Có một tên cướp đi vào một ngôi làng nọ. Nó ẩn vào nhà vị bác sĩ duy nhất trong làng, (người mà nó tin rằng rất giàu có), dự định đến khuya sẽ nắm đầu ông bác sĩ và bắt ông nói ra chỗ cất những của cải quư giá, rồi sẽ giết ông để giữ bí mật. Đêm ấy, đột nhiên có điện thoại từ người thân của một đứa trẻ đang bệnh rất nặng từ làng bên cạnh cầu cứu bác sĩ. Lúc ấy là vào mùa đông, trời đổ tuyết rất lớn, mưa gió băo bùng, làng đứa trẻ bị bệnh lại cách xa một quả núi, đi đến đó nhiều nguy hiểm trên đường, mà trời đă quá khuya, trong khi ông đă có một ngày quá mệt mỏi.




Gác điện thoại, ông bác sĩ thở dài đi đến giường nghỉ. Nhưng rồi ông lẩm bẩm ḿnh không đi bây giờ lỡ đứa trẻ có thể chết th́ làm sao. Vậy là lấy lại tinh thần, ông mặc thêm áo, cầm theo cây đèn băo. Rồi ông mở cửa, ra đi. Dáng ông liêu xiêu trong gió tuyết. Sáng hôm sau khi ông bác sĩ trở về, tên cướp đón ông ngay trước cửa nhà, sụp xuống dưới chân ông: “Ông có biết tôi chờ ông suốt từ đêm qua tới giờ không?”

“Xin ông vào nhà để tôi khám bệnh cho ông.” – Bác sĩ đáp lại.

Tên cướp nói: “Không phải thế. Tôi là một tên cướp. Đêm qua tôi đă ẩn nấp trong nhà ông. Tôi muốn bắt ông khai ra chỗ giấu của cải và sẽ giết ông. Nhưng hôm qua giữa trời gió tuyết ông đă bất chấp nguy hiểm đi chữa bệnh cho người ta. Tôi đă rất xấu hổ v́ định làm hại một người như ông. Khi ông ra đi trong đêm, ông không chỉ cứu đứa trẻ làng bên kia, mà c̣n cứu chính bản thân ông. Và ông biết không, ông c̣n cứu cả tôi nữa”.




Thật may cho ông bác sĩ và ông Thượng v́ cả tên cướp trong câu chuyện trên và anh thanh niên được kể trong đề bài đều “không thể đối xử với t́nh thương bằng ḷng tham của ḿnh”. Sự may mắn ấy của một con người không phải đến một cách t́nh cờ mà nó được tích lũy bởi ḷng chân thành và t́nh thương của họ. T́nh yêu thương th́ có thể lay động cả đất trời.

Chúng ta bất kể giàu nghèo, sang hèn đều gắn kết với nhau chính nhờ sự cho đi. Sự cho đi của những Bill Gates, Warren Buffet thường vĩ đại và có thể thay đổi thế giới. Chúng ta có thể không (hoặc chưa) làm được những điều lớn lao như họ, nhưng chúng ta vẫn có thể cho đi bằng những điều nhỏ bé hằng ngày. Đó có thể đơn giản là nụ cười với người bán hàng, một lời cám ơn chân thành với người lao công trên phố, là biết chia sẻ công việc nhà, là biết xếp hàng, biết bỏ rác vào thùng, biết xách hộ cái giỏ nặng của phụ nữ mang bầu, biết nhường ghế cho một cụ già trên xe buưt…Những khi có thể, chúng ta nên làm những việc rất nhỏ, vậy thôi. Nếu tất cả mọi người đều biết sống cho đi, ắt hẳn tất cả sẽ nhận lại thiên đường, ngay giữa thế gian này.




Người ta sẽ nói tôi trẻ con. Đời cứ đâu phải màu hồng. Nhưng tôi th́ nghĩ khác. Bút màu trong tay, ai cũng có quyền tự tô màu cho cuộc đời của riêng họ.




Kết thúc bài viết, tôi xin kể về câu chuyện hai cái hồ ở Palestine.

“Người ta bảo ở bên Palestine có hai biển hồ. Biển thứ nhất gọi là biển Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này. Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi mà người uống cũng bị bệnh. Không một ai muốn sống ở gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút khách du lịch nhiều nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng có thể sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây ở đây tốt tươi nhờ nguồn nước này…




Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển chết đón nhận và giữ lại riêng cho ḿnh mà không chia sẻ, nên nước trong biển Chết trở nên mặn chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ đó mà tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muôn thú và con người.




Một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan tỏa. Đôi môi có hé mở mới thu nhận được nụ cười. Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới tràn ngập vui sướng.

Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng ḿnh .“Sự sống” trong họ rồi cũng chết dần chết ṃn như nước trong ḷng biển chết

florida80
07-01-2019, 22:33
Câu chuyện kể về một em bé hơn 10 tuổi, bố em là một người lính Mỹ đă hy sinh khi em mới 5 tuần tuổi.




Hôm đó trên đường từ băi đỗ xe vào nhà hàng em nhặt được tờ 20 USD, mẹ em bảo em có thể mua ǵ tùy thích nhưng em lại làm một việc mà không ai nghĩ đến: Em gửi tờ 20 USD đến một người lính Mỹ không quen biết đang tại ngũ kèm theo một lời nhắn, nội dung là: Bố cháu cũng là một người lính nhưng ông ấy đang ở trên Thiên đường, cháu rất vui khi gửi tờ 20 USD cho chú....

Sau khi gửi lời nhắn và 20 USD, cậu nói với Mẹ là muốn gặp Bố để nói cho Bố biết, Mẹ cậu đưa cậu ra nghĩa trang quốc gia, cậu ôm lấy ngôi mộ của người cha, cậu vừa khóc vừa kể lại quá tŕnh cậu nhặt được tờ 20 USD cho đến khi cậu gửi tờ 20 USD cho người lính mà cậu không quen biết.

Người lính Mỹ khi nhận được lời nhắn và tờ 20 USD, anh ấy nghĩ: Tại sao một đứa trẻ xa lạ lại gửi cho ḿnh tờ 20 USD, anh ấy cảm thấy ḿnh phải sống làm sao cho xứng đáng với tấm ḷng của cậu bé. Anh ấy bèn sao lại lời nhắn và gửi tới nhiều quỹ từ thiện, mỗi bức thư anh ấy lại kẹp tờ 20 USD vào trong. Sự việc ngày càng lan tỏa, và rất nhiều người biết về hành động cao đẹp của cậu bé và của người lính. Một Đài truyền h́nh địa phương đă làm chương tŕnh về cậu bé và người lính. Có rất nhiều người biết và họ đều mong muốn tặng cho cậu tờ 20 USD nhưng cậu từ chối và cậu nói rằng: Có rất nhiều trẻ em có bố hoặc mẹ đă hy sinh khi làm nhiệm vụ, cậu muốn có một quỹ từ thiện nhằm giúp đỡ những đứa bé đă mất cha, mẹ khi làm nhiệm vụ cao cả.

Thật không ngờ, quỹ từ thiện của cậu sau vài ngày đă quyên góp được hơn 2 triệu USD. Số tiền đó nhằm giúp đỡ cho những em bé đă mất bố hoặc mẹ khi họ hy sinh v́ "Những giá trị" mà nước Mỹ theo đuổi.

Nước Mỹ chưa phải là h́nh mẫu lư tưởng của thế giới, nước Mỹ chưa phải là thiên đường nhưng tại sao nước Mỹ lại phát triển như vậy? Tại sao nước Mỹ luôn đi đầu trong việc phát minh những tiến bộ khoa học kỹ thuật, những điều kỳ diệu cho nhân loại? Nước Mỹ, nhất là các tỷ phú Mỹ luôn đi đầu trong việc làm từ thiện giúp đỡ các quốc gia nghèo khó kém phát triển. Đây có thể là một trong những câu trả lời cho các câu hỏi đó!

florida80
07-01-2019, 22:35
Nghe Chuyện Hà Nội Xă Hội Chủ Nghĩa












Lời nguời viết:

Tôi sinh truởng và lớn lên ở miền Trung, và có vợ nguời miền Bắc (Hà Nội). Nỗi uớc mơ của tôi là có dịp về thăm quê vợ ở Hà nội; nhưng tiếc thay đă 38 năm kết hôn với nàng, tôi vẫn chưa đạt đuợc ư nguyện. Nhân có anh bạn thân mới về thăm Hà Nội trở lại Hoa kỳ. Anh có đến thăm tôi, và kể chuyện về thăm Hà Nội. Tôi náo nức nghe anh kể, và trung thực thuật lại không thêm bớt, để hầu bạn đọc.



- Anh biết không. Tôi ăn mặc cốt sạch sẽ, thoải mái chứ không phải cho sang trọng, ăn diện bên ngoài khi đi ra phố. Tới Hà nội, tôi về ngụ tại nhà ông anh ruột tôi, chị dâu tôi nguời Hà nội. Anh chị tôi có chương tŕnh cho tôi đi thăm viếng Hà nội ngày hôm sau. Nhưng tôi tranh thủ thời gian, muốn đi loanh quanh gần nhà truớc đă. Tắm rửa thay quần áo xong, tôi muợn chiếc xe đạp của đứa cháu đạp lẫn quẫn quanh khu phố gần nhà cho giăn gân cốt, và quan sát quanh đó xem có ǵ lạ không.



Đi mấy quăng đuờng, tôi thấy có cái tiệm ăn bên ngoài để nhiều chậu hoa, cây kiểng trông hấp dẫn quá. Ṭ ṃ, tôi cẩn thận khóa xe, và buớc vào tính kiếm cái ǵ ăn lót dạ. Một cô có lẽ là nhân viên nhà hàng, mặc áo dài xanh có hoa thêu nơi ngực, đứng cạnh một cậu con trai, mặc đồng phục nhà hàng. Cả hai nh́n tôi chăm chú từ đầu đến chân, cô gái buớc lại gần, mặt cứ vênh lên, cất tiếng hỏi: - Bác vào đây t́m ai? - Xin lỗi, chứ đây không phải là nhà hàng ăn sao cô? - Ờ! Nhà hàng ăn đấy, nhưng bác đi lộn chỗ rồi. - Sao lạ vậy? - Chúng tôi nghĩ Bác không đủ "tiêu chuẩn để phục vụ".
Trong ḷng tôi thấy lạ lắm nhưng cung cố hỏi để nghe thử cô bé nói ǵ nữa. Trong bụng tôi nghĩ, không lẽ ở Việt nam hiện nay c̣n kỳ thị hơn thời nội chiến Nam Bắc ở Mỹ cách đây hơn 200 năm truớc sao? Tôi nhỏ nhẹ hỏi:

-Xin cô vui ḷng giải thích: Tại sao tôi lại không đủ tiêu chuẩn để phục vụ? Cô nhà hàng chưa kịp trả lời th́ bên phải cửa pḥng xịch mở, một nguời đàn ông buớc ra, tay cầm xấp giấy, mặc bộ vest đen, áo sơ-mi trắng, cổ thắt nơ, để râu mép, chân mang giày da bóng láng; tiến lại chỗ tôi và hất hàm bảo: - Nhà hàng nầy chỉ bán cho Việt kiều, khách Ngoại, và cán bộ nhà nuớc có đặt bàn truớc. - À! Ra là thế. Không lẽ, tôi nói tôi là Việt kiều đây. Khi không lại xưng danh tánh ra làm ǵ...




Nguời Việt trong nuớc hay nguời Việt ở nuớc ngoài cũng là cùng một dân tộc, một màu da, một tiếng nói mà. Sao có sự phân biệt lạ lùng như vậy. H́nh như một số nguời ở Hà nội bây giờ họ quan niệm Việt kiều là phải mập mạp, phương phi, trắng trẻo, bụng to, nhiều đô la, ăn mặc sang trọng, tiêu tiền như quăng qua cửa sổ. Họ đâu có biết rằng ở Mỹ dù làm bất cứ một việc ǵ đi nữa, một giờ đáng một giờ, và phải làm việc hết sức ḿnh mới mong đạt đuợc kết quả. Dù là nguời chủ cũng vất vả không thua ǵ công nhân. Các nguời trong tiệm nh́n thấy tôi gầy ốm, nuớc da lại đen, những ngón tay sần sùi, thô kệch, lại ăn mặc quá đơn giản, nếu không muốn nói là lôi thôi, áo bỏ ra ngoài, lè phè, chân mang dép Nhật cho mát, họ không muốn tiếp tôi chăng?










Tôi thấy cũng không thiết ăn uống nữa, nên chào họ rồi lặng lẽ quay lưng ra cửa, tay trái vừa giơ lên vừa kéo cánh cửa để buớc ra đuờng. Tôi loáng thoáng nghe sau lưng tiếng nói trống không; giọng đàn ông c̣n rất trẻ, có lẽ của cậu đứng gần cô gái lúc năy: -Nh́n cái "thằng " đó tiền bạc đâu mà đ̣i vào đây ăn. Ăn rồi nó "lỉnh" ngay đấy. Ḿnh lại phải bận gọi công an. Tụi đó chỉ có ăn khoai th́ có! Rơ "phén" cho rồi! Tôi xem như không nghe biết ǵ, và cứ buớc ra chỗ để chiếc xe đạp lúc năy mà trong ḷng nghĩ ngợi lung lắm.




Tôi cứ ngỡ là tôi đă đi lạc vào một xứ lạ không phải là quê hương Việt Nam ! Tôi là nguời Việt nam mà! Dù tôi ở Mỹ đă gần ba mươi năm rồi, nhung những cử chỉ, những suy nghĩ, những thức ăn uống, những tập tục, tập quán hàng ngày đâu có ǵ thay đổi mấy trong tôi đâu! Cậu làm việc trong nhà hàng nói câu vừa rồi, gọi tôi bằng "thằng" tuổi tác chắc cũng nhỏ hơn cháu Út nhà tôi (31 tuổi).







Tôi chán ngán buớc lại chỗ để chiếc xe đạp lúc năy tính đạp xe về nhà, không đi nữa, nhưng tôi không thấy chiếc xe đạp đâu, nó không có cánh mà đă bay đi rồi! Tôi nghĩ hay là tôi lầm chỗ, chắc hồi năy ḿnh để chỗ đằng kia. Tôi vội buớc qua chỗ tôi vừa nghĩ th́ gặp ngay cô bán gánh trái cây, tuổi chừng 25, 27 đang ngồi trên cái đ̣n gánh để duới đất, hai chân xoạt ra, chàng hảng, thoải mái, nếu cô ấy mặc váy th́ thấy rơ cái quần lót, may mà cô mặc quần dài; đang móc tiền ra lẩm nhẩm đếm. Tôi buớc lại gần, ôn tồn và lễ phép hỏi: - Xin lỗi cô. Hồi năy truớc khi vào nhà hàng tôi vừa nói, vừa lấy tay chỉ vô nhà hàng, tôi dựng chiếc xe đạp gần đây. Cô có thấy ai tới lấy không nhỉ? Cô ngưng đếm, mặt cuống lên, ngẩng nh́n tôi có vẻ ngạc nhiên như nh́n nguời từ hành tinh lạ, mắt láy nháy, miệng phát ra câu trả lời nhát gừng, giọng bực tức, đặc sệt, nặng thật khó nghe. - Rơ hỏi vớ vẩn! Ai ăn không ngồi rồi ra đây ngồi gác xe cho bác phỏng! Xéo đi cho khuất mắt bà.






Tôi ngạc nhiên và nghĩ rằng v́ ḿnh thật thà hỏi thẳng, có thể cô ấy hiểu lầm tôi nghi ngờ ǵ chăng nên cô nổi nóng chóng như vậy. Tôi nói lời xin lỗi và tính quay đi. Cô không đáp lại, và chăm chú tiếp tục đếm bạc, xem như không có tôi c̣n đứng đấy, mồm nói đay nghiến: "Tiên sư nhà chúng bay! Bà đẻ ra con mà con tính "chum" với bà hả. Tờ nầy hai ngàn mà con cứ căi với bà là đă trả tờ năm ngàn. Đồ thối. Quỉ có tha th́ Ma cũng bắt. Ngày mai sẽ biết tay bà."






Tôi quả thật không hiểu cô đang rủa ai, và nói với ai. Tiếng "chum" nghia là ǵ! Tôi chán chuờng lặng lẽ bỏ đi, chậm răi thả bộ về nhà. Tôi đi lạc vào khu có nhiều cửa hàng bán đồ kỷ niệm cho khách du lịch, và chú ư đến một cửa hàng bên ngoài trang hoàng rất là kiểu cọ, hấp dẫn. Tôi buớc vào. Cô bán hàng ăn mặc rất thời trang không thua ǵ các cô bán hàng son phấn trong các cửa tiệm Macy's, Broadways ở Mỹ. Nét mặt thật đẹp giống như nguời mẫu hay tài tử xi-nê, tuổi cỡ muời chín, hai mươi. Thấy tôi, cô vội buớc lại, tươi cuời, vồn vă hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, êm ả, ru ngủ, dịu dàng, ngọt ngào như mía đuờng Quảng ngăi.

Cô ta nhỏ nhẹ, thỏ thẻ: "-Chào anh! Anh cần mua ǵ để em chọn hộ." Tôi nghĩ có lẽ ḿnh đa đến tuổi ngễnh ngăng nên nghe lầm chăng hay cô đang hỏi cậu thanh niên nào đang đứng gần đây. Tôi nh́n quanh quất thấy không có ai, biết là cô ta nói với ḿnh nên vờ như không nghe. Tôi cảm thấy vừa ngượng, vừa buồn cuời, tuổi ḿnh chỉ c̣n hai năm nữa là tới tuổi hưu (65). Sao cô ấy gọi ḿnh bằng anh nhỉ? Bộ ḿnh c̣n trẻ lắm sao! Tôi đâu có nhuộm tóc, tôi vẫn để đầu tóc hoa râm kia mà. Tôi với lấy cái xấc tay đàn bà mân mê, săm soi, tính mua về làm quà cho bà xă Nghiệp. Cô bán hàng thấy vậy buớc lại gần hơn, mùi son phấn thơm tho dễ chịu: - "Ḱa anh ! nào để em chọn hộ cho." Cô lăng xăng giới thiệu cái nầy, món kia và cứ bảo tôi mua đi. Cô tính giá hời cho. Cuối cùng cô chọn cho tôi được một cái xắc tay khá đẹp và dẫn tôi đến quầy trả tiền. Cô thu ngân nơi quầy hàng nở nụ cuời thật tươi, hỏi han, chào đón như người thân từ thuở nào, lâu năm không gặp. Đột nhiên cô hỏi: -Anh trả tiền đô hay tiền nội. Tôi ngỡ ngàng đáp: - Tiền đô! Tôi chưa có thời giờ đổi ra tiền Việt nam.


- Đuợc! Tốt lắm! Lần sau anh nhớ ghé lại cửa hàng em nhé! Tôi móc ví trả tiền, và lẩm cẩm thầm nghĩ rằng sao hai cô nầy biết ḿnh là Việt kiều nên mới hỏi ḿnh trả tiền đô hay tiền nội, nhưng sao những nguời ở nhà hàng ăn lúc năy không nhận ra ḿnh là Việt kiều nhỉ? Trả tiền xong, tôi chào hai cô, tay cầm cái xắc tay dợm buóc ra ng̣ai. Cô bán hàng tiễn tôi và nói cho tôi vừa đủ nghe: - Cạnh đây có chỗ "Tươi Mát", xin mời anh vào thưởng thức. Chủ là bạn em. - Cảm ơn cô. Tôi vừa mới uống nuớc giải khát xong."






Tôi tiếp tục buớc ra ngoài đường liền nghe tiếng cười khúc khích lẫn tiếng nói của cô tính tiền: "Cái lăo già ấy "Liễn" rồi. Lăo ta c̣n không biết "Tươi Mát" là ǵ! Mầy tốn công mời mọc cũng vô ích thôi". Tôi thật không hiểu nổi, mới vài phút truớc đây các cô rất thân mật gọi tôi bằng anh làm tôi ngượng quá, và tỏ ra vui vẻ, săn đón, chỉ có mấy phút sau thôi, họ gọi tôi là lăo già, và dùng tiếng lóng làm tôi không hiểu ǵ cả. Tôi lững thững, lếch thếch hỏi đuờng thả bộ về nhà, vừa buớc tới cửa đă thấy anh chị tôi đứng chờ nơi đó trông vẻ nóng ruột lắm. Chị dâu tôi lo lắng : -Tôi biết chú đi lạc rồi. Sao không điện thoại về nhà? Tôi kể lại hết chuyện đi vào nhà hàng, chuyện mất xe đạp, gặp cô bán trái cây, cô bán hàng và cô thu ngân ở tiệm bán đồ kỷ niệm v..v…





Cả nhà đều cuời ḅ lăn ra, và tôi cũng thắc mắc hỏi anh chị tôi những chữ mà tôi vừa mới nghe đuợc như: "Lỉnh, Phén, Chum, Tươi Mát, Liễn v v… Anh tôi giải thích: - Bây giờ dân ở đây họ chế ra nhiều tiếng lóng mới lắm. Chú ở ngọai quốc lâu năm nên không rơ đó thôi.



- Lỉnh là bỏ đi, lén lút đi, lẩn đi (ư muốn nói là ăn giựt không trả tiền bỏ đi) - Phén là cút đi, đuổi đi,



- Chum là lừa gạt hay nói dối.


- Tươi Mát là chơi gái.


- C̣n Liễn là bất lực, là liệt dương. C̣n thái độ họ đối với chú th́ cũng tùy theo đối tuợng thôi. Chú tiêu xài đô-la cho thật nhiều, diện đồ cho thật kẻng th́ truớc mặt họ, chú là Vua đấy. Thôi! Chúng ta vào ăn cơm nói chuyện.






Trong bữa ăn tôi hỏi anh tôi: - Hồi c̣n đi học, em đọc trong sách báo thấy nói, và trong thực tế cũng đă gặp, cũng đă quen những nguời Hà nội trước năm 75 ở Sài g̣n, và bây giờ ở Mỹ, họ thanh lịch lắm, ăn nói dịu dàng, ngọt ngào, cư xử rất là khả ái, cảm t́nh. Bạn thân em có vợ nguời Hà nội, chị ấy hiền lành, nhu ḿ, khuôn phép, nói năng dễ nghe lắm khác hẵn những nguời Hà nội mà em đă gặp hôm nay ở ngoài phố. Anh đang vui vẻ, bỗng nét mặt chùng hẵn xuống, đặt đôi đũa xuống bàn, ngẩng mặt nh́n vào khoảng không, đôi mắt xa xăm, giọng buồn buồn anh trả lời: - Ấy là những người Hà nội truớc năm 1954 đó chú. Sau hiệp định Geneve tháng 7 năm 1954, một số lớn họ đă di cư vào Nam, một số quá văng hoặc v́ sinh kế hay v́ lư do ǵ đó họ đă đi ra khỏi Hà nội từ lâu rồi. Hà nội bây giờ chỉ c̣n lại một số ít người như xưa thôi. Đa số những người Hà nội giờ đây là từ các tỉnh, các vùng quê về lập nghiệp đó chú ạ. Số c̣n lại là cán bộ các cấp từ các nơi đổi về.






Anh tôi không nói ǵ nữa, đứng dậy nói lời xin lỗi mọi người, là đă dùng bữa xong và buớc vào nhà trong. Anh tôi đi rồi, chị dâu tôi lên tiếng nói: - Biết bao giờ ḿnh có lại đuợc những người Hà nội năm xưa… chú nhỉ!

florida80
07-01-2019, 22:36
10 Điều Nguy Hiểm Nhứt Trên Internet










Thành Luân











(TNO) Hăng bảo mật CyberDefender (Mỹ) vừa đưa ra danh sách 10 điều nguy hiểm nhất mà người dùng có thể gặp phải khi làm việc trên mạng. Dưới đây là những điều nguy hiểm và các biện pháp pḥng tránh do trang công nghệ Gizmodo ghi nhận lại.




1. Sử dụng tính năng “Keep me signed in” trên các máy tính công cộng

Người dùng tuyệt đối không nên sử dụng chức năng này trên các máy tính công cộng, v́ sẽ làm tăng nguy cơ ṛ rỉ các thông tin cá nhân quan trọng cho các tin tặc. Nếu cần phải sử dụng tính năng này, chỉ nên sử dụng trên máy tính cá nhân của ḿnh.

Và nếu sử dụng tính năng này để đăng nhập vào các trang web như: Google, eBay, Amazon... tại các máy tính công cộng, th́ phải chắc chắn rằng ḿnh đă thoát ra hoàn toàn tài khoản của ḿnh khi rời khỏi máy, nhằm bảo vệ sự riêng tư của cho bản thân.




2. Không cập nhật các bản vá lỗi của Windows, Java, Adobe Reader và Adobe Flash

Các phần mềm như Windows, Java, Adobe Reader và Adobe Flash luôn là những "món ăn" rất "béo bở" để các tin tặc khai thác. Cách tốt nhất để bảo vệ chính ḿnh khi truy cập internet là thường xuyên theo dơi các bán lỗi và khắc phục ngay khi có thể.




3. T́m kiếm những thông tin riêng tư của các nhân vật nổi tiếng, hoặc những nội dung không lành mạnh

Đây là một trong các vấn đề rất được người dùng quan tâm khi truy cập internet, chính v́ thế phải thực sự thận trọng khi truy cập các tài liệu dạng này v́ đa phần chúng đều chứa các Malware (mă độc) để tấn công người dùng.




Nếu cần phải kiếm những thông tin về những nhân vật nổi tiếng, chỉ nên truy cập vào các trang báo điện tử uy tín. Khi cần t́m những thông tin trên google, thay v́ chỉ nhập địa chỉ t́m kiếm là http://www.google.com/ th́ người dùng nên truy cập vào địa chỉ: https://www.google.com/ để được an toàn hơn, v́ cách thức t́m kiếm này đă được thông qua một giao thức kết nối SSL được mă hóa.




4. Sử dụng BitTorrent để tải các phần mềm, phim ảnh và nhạc

Việc truy cập và tải các phần mềm, nhạc, phim ảnh từ các trang web chính hăng, sẽ giúp người dùng nâng cao được nhận thức của việc sử dụng phần mềm có bản quyền tốt như thế nào. Trong khi đó, nếu sử dụng giao thức torrent để tải chúng (thậm chí một số trang web cung cấp torrent hoàn toàn không mă độc) th́ nguy cơ nhiễm mă độc của người dùng vẫn có khả năng xảy ra, v́ bên trong một số tập tin torrent đă được tin tặc "cấy" sẵn mă độc vào bên trong.




5. T́m kiếm phim ảnh "tươi mát"

Đa số các phim ảnh "tươi mát" có trên internet đều là miễn phí, tuy nhiên nếu người dùng chỉ sử dụng "dịch vụ" này để giải trí th́ rất nguy hiểm. Nhất là những ai đang sử dụng internet trong giờ làm việc, chưa kể đến nguy cơ nhiễm phải mă độc rất cao khi truy cập vào các trang web "tươi mát".




6. Chơi game online từ các mạng xă hội ảo

CyberDefender đă ghi nhận được rất nhiều trường hợp, một số tṛ chơi yêu cầu người dùng khai báo các thông tin cá nhân quan trọng mới có thể chơi được, và như thế chỉ cần tin tặc nhúng một trojan vào tṛ chơi và dẫn dụ họ chơi cùng, th́ toàn bộ các thông tin quan trọng của người dùng sẽ bị lọt vào tay tin tặc.




7. Chia sẻ quá nhiều thông tin cá nhân lên Facebook

Một số người có thói quen "chia sẻ" quá nhiều thông tin về bản thân ḿnh lên Facebook, chẳng hạn như: ngày sinh nhật, họ tên đầy đủ, số điện thoại di động, địa chỉ nhà... Điều này thực sự rất nguy hiểm, v́ các tin tặc có thể lợi dụng các thông tin này để ḍ mật khẩu của bạn, hoặc làm giả thẻ tín dụng từ các thông tin cá nhân do người dùng cung cấp.




8. Kết nối vào những mạng không dây không rơ nguồn gốc

Ở những nơi công cộng như: sân bay, khách sạn, nhà hàng... người dùng phải hết sức cẩn thận khi kết nối máy tính cá nhân của ḿnh vào các mạng không dây này. Lư do là, tin tặc có thể lợi dụng việc kết nối này để lấy trộm các dữ liệu trên máy (nếu trong máy tính đang để sẵn những dữ liệu ở dạng chia sẻ).




9. Sử dụng một mật khẩu cho tất cả các tài khoản online

Một số cá nhân v́ muốn "thuận tiện", nên đă đặt chung một mật khẩu cho tất các tài khoản online của ḿnh.

Điều này sẽ giúp cho người dùng không quên mật khẩu, nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm nếu mật khẩu bị ṛ rỉ ra, v́ tin tặc có thể nắm giữ được dữ liệu quan trọng của người dùng chỉ với một lần tấn công duy nhất.




10. Thử vận may vào các tṛ chơi trúng thưởng trực tuyến

Một số trang web thường đưa ra các h́nh thức bốc thăm trúng thưởng, tham dự tṛ chơi trực tuyến với những phần quà hấp dẫn như: iPad, iPhone, PlayStation 3,...

Tuy nhiên, nếu không cảnh giác người dùng sẽ bị "tiền mất, tật mang" khi lỡ đưa trước một số tiền để tham dự, hoặc cung cấp cả các thông tin cá nhân của ḿnh vào.




Sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:37
Một Nền Y Học Bị Chính Trị Hóa - BSN


Hiếm thấy một thời đại nào mà y giới bị khinh như ngày hôm nay. Những ǵ xảy ra ở bệnh viện Năm Căn có lẽ là một sự tức nước vỡ bờ. Có đồng nghiệp nói đó là một nền “y khoa đổ vỡ”, nhưng tôi cho rằng đó một nền y học bị chính trị hóa. Vâng, chính v́ y học bị chính trị hóa nên mới thảm hại như hiện nay.




Cái quá tŕnh chính trị hóa y học ở ta xảy ra một cách toàn diện. Nó bắt đầu ngay từ khâu tuyển sinh, đến khâu học tập và kéo dài đến khi ra trường và hành nghề. BS Đỗ Hồng Ngọc trong một bài nói chuyện ở Long Hải gần đây kêu gọi (ai?) phải quan tâm đến “đầu vào”, “hộp đen” và “đầu ra”. Nhưng tôi e rằng ông không nói hết hay tránh né không nói đến sự chính trị hóa trong 3 khâu ông nói đến. Tôi nghĩ rằng những hiện tượng tiêu cực trong ngành y chúng ta đang chứng kiến ngày nay chính là hậu quả của quá tŕnh chính trị hóa y học. Nói như nhà thơ Đỗ Trung Quân:






Chúng ta đang gặt một mùa bội thu sự vô cảm






V́ chúng ta gieo nó






Chúng ta phó mặc cho định mệnh v́ chúng ta không tin ǵ cả.






Chúng ta quen nói dối






Chính trị hóa được gieo mầm ngay từ khi tuyển sinh. Chúng ta chưa quên chính sách hồng hơn chuyên sau 1975. Hồng là đỏ, là cách mạnh. Chuyên là chuyên môn. Hồng hơn chuyên là có nhân thân cách mạng tốt hơn có tài chuyên môn. Chính sách hồng hơn chuyên thực chất là một sản phẩm của chủ nghĩa lư lịch. Chủ nghĩa lư lịch hoàn toàn nhất quán với chính sách chính trị thống lănh giáo dục. Chúng ta c̣n nhớ sau 1975, lư lịch sinh viên học sinh được chia thành 14 bậc. Con cái của “ngụy” ở bậc thứ 13 hay 14. Ở bậc này cũng đồng nghĩa với không được vào học y khoa dù có điểm cao. Bao nhiêu nhân tài chỉ v́ cái tội con cháu của ngụy bị đẩy ra ngoài. Thay vào đó, con cháu cách mạng dù điểm thấp vẫn được vào học y khoa. Điểm 2, 3 cũng được vào trường y. Đă có người sửa điểm thành 25, 30. Một xă hội xem thường tài năng th́ làm sao khá được. Hậu quả là chúng ta có vài thế hệ bác sĩ tồi và giáo sư “dỏm” như ngày nay.






Sẽ là rất sai lầm nếu nghĩ rằng chủ nghĩa lư lịch đă chấm dứt. Cái “đầu vào” mà BS Đỗ Hồng Ngọc không muốn hay không dám nói đến là ǵ? Tôi xin nói thay ông, đó là những “cử tuyển”, “chuyên tu”, “bồi dưỡng”. Đó là những mă ngữ mà nhiều người khó có thể hiểu nổi. Nói thẳng ra, mỗi năm người ta đưa ra một danh sách “sinh viên”được cử đi học y khoa, trường đại học không thể từ chối. Không thể từ chối v́ đó là lệnh. Chưa nói đến chuyên tu. Dân gian có câu nhạo báng “dốt như chuyên tu, ngu như tại chức”, nhưng trớ trêu thay, chuyên tu và tại chức có quyền hơn chính quy. Có quyền là v́ họ là người của Đảng. Đảng tin họ. Có mấy ai biết rằng chính những bác sĩ chuyên tu là những người đang nắm quyền sinh sát ngành y. Hăy nh́n quanh xem, giám đốc các sở y tế là ai, nếu không là chuyên tu. Họ nắm quyền từ cấp trung ương đến địa phương.






Quá tŕnh chính trị hóa tiếp tục trong trường y. Sinh viên y ngày nay phải học những môn học xa lạ với y khoa. Chủ nghĩa Mác Lê. Tư tưởng Hồ Chí Minh, dù ông chưa bao giờ tự nhận rằng ḿnh có tư tưởng. Lịch sử Đảng CSVN. Tôi không rơ có trường y nào trên thế giới dành một thời lượng 20% để dạy những môn học như trên. Dĩ nhiên là ngoại trừ Trung Quốc, cái nước mà giới lănh đạo chúng ta răm rắp làm theo cứ như là một học tṛ bé nhỏ trung thành. Dù ai cũng có thể thấy những môn học đó chẳng liên quan ǵ đến nghề y, nhưng nó vẫn được giảng dạy như là những môn học bắt buộc. Biết được chủ nghĩa Mác Lê, hay tư tưởng Hồ Chí Minh, hay lịch sử Đảng có làm cho người bác sĩ có tay nghề cao trong việc điều trị bệnh? Chắc chắn không. Vậy th́ đừng hỏi tại sao kiến thức chuyên môn của bác sĩ ngày nay quá thấp.






Chủ nghĩa Mác Lê dựa vào đấu tranh giai cấp. Do đó, cái giá của sự ưu tiên cho học chính trị là sự suy đồi đạo đức y khoa. Một sinh viên mới vào trường y đă được nhồi nhét những thông tin vế đấu tranh giai cấp, về kẻ thù, về phản động … th́ đừng trách sao đầu óc của họ được uốn nắn để trở thành những kẻ chỉ biết đến Đảng và đấu tranh, chứ chẳng quan tâm đến bệnh nhân. Vậy th́ đừng hỏi tại sao bác sĩ mới ra trường non choẹt nhưng đă bắt đầu hoạnh họe bệnh nhân và tự xem ḿnh là ông quan, ăn trên ngồi chốc. Thử hỏi có bác sĩ chân chính nào vô tâm đến nỗi để cho thân nhân quỳ lạy mà vẫn vô tư bỏ đi ngủ và để cho bệnh nhân phải chết? Đó là kẻ sát nhân, chứ đâu phải “bác sĩ”. Cũng đừng trách tại sao sinh viên mới học 1,2 năm trong trường y đă bi bô khoe khám chỗ kín của phụ nữ. Khoe ngay trên mặt báo. Họ c̣n dùng chữ “chị em”. Thật chưa bao giờ đất nước này có những sinh viên y khoa mất dạy như thế. Tôi khẳng định dùng chữ mất dạy hoàn toàn chính xác trong t́nh huống vừa nói trên. Nhớ ngày xưa khi theo thầy vào pḥng mổ, một đứa bạn nay là một nhà phẫu thuật tài ba ở Mỹ lỡ lời thốt lên một câu khiếm nhă về cái chân của bệnh nhân, sau đó bị thầy tán cho một bạt tay nhớ đời và cả đám lănh đủ một bài giảng moral. Vậy mà bây giờ có những sinh viên y khoa không ư thức được thiên chức của nghề y và sự tin tưởng của xă hội để lên báo chí thốt lên những câu chữ chỉ có thể mô tả là mất dạy. Những sinh viên này không nên hành nghề thầy thuốc v́ bộ năo của họ đă bị đầu độc bởi những vi khuẩn hạ tiện.






Thật khó nói có nơi nào trên thế giới mà người ta lẫn lộn giữa cán bộ y tế và bác sĩ. BS Đỗ Hồng Ngọc nói đến Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch khẳng định mục tiêu đào tạo “Bác sĩ tổng quát hướng về cộng đồng”. Nếu mục tiêu là hướng về sức khỏe cộng đồng th́ tại sao trường có tên là “Đại học Y khoa”? Tại sao không gọi là Trường cao đẳng y tế cộng đồng cho phù hợp hơn? Thật ra, tiền thân của trường là Trung tâm đào tạo và bồi dưỡng cán bộ y tế thành phố, một cái tên rất thích hợp. Khó định nghĩa khái niệm bác sĩ tổng quát hướng về cộng đồng v́ chẳng ai định nghĩa đó là bác sĩ loại ǵ. Đối tượng của nghề y là người bệnh — con người và bệnh. Đối tượng của cán bộ y tế là cộng đồng, sức khỏe cộng đồng. Bác sĩ có thể là cán bộ y tế, nhưng cán bộ y tế không thể là bác sĩ. Lầm lẫn giữa y khoa và y tế dẫn đến sai lầm trong triết lư đào tạo. Trong thực tế, ai cũng biết trung tâm từng là cái nôi dành cho con em của quan chức, cán bộ. Mang tiếng là phục vụ cộng đồng, nhưng trong thực tế họ đều quanh quẩn trong các bệnh viện. Hậu quả là chúng ta có 15 thế hệ nửa thầy (bác sĩ) nửa thợ (cán bộ y tế). Khó tưởng tượng có nơi nào có hệ thống đào tạo quái gở như thế.






Quá tŕnh chính trị hóa nghề y c̣n diễn ra sau khi sinh viên tốt nghiệp trường y. Cũng như bất cứ cơ quan công nào, bệnh viện cũng có chi bộ của Đảng. Chi bộ đảng dĩ nhiên chỉ dành cho Đảng viên. Chi bộ có bác sĩ nhưng cũng có những người ngoài y giới, như tài xế lái xe. Những người ngoài y giới cũng có tiếng nói như bác sĩ khi họ ngồi trong chi bộ. Người có quyền nhất trong bệnh viện không hẳn là giám đốc mà là bí thư chi bộ. Bí thư chi bộ trên danh nghĩa là chính trị viên, nhưng lại can thiệp vào những vấn đề chuyên môn liên quan đến y khoa! Tiếng nói chuyên môn không có giá trị bằng tiếng nói của Đảng. Thật trớ trêu. Thật quái đản. Một nền y khoa bị chính trị hóa.






Y khoa không phân biệt thù hay bạn. Người thầy thuốc chân chính không phân biệt bệnh nhân ḿnh là phía bên kia hay bên này, không phân biệt người đó theo đạo ǵ, hay theo chủ nghĩa ǵ, không phân biệt thành phần xă hội. Tất cả đều được đối xử như nhau. Nhưng rất tiếc cái lư tưởng cao cả và phổ quát đó đă bị chính trị vứt bỏ một cách không thương tiếc. Chính v́ thế mà ngày nay chúng ta có những khu đặc trị dành cho cán bộ cao cấp, biệt lập với khu dành cho thường dân. Đó không phải là ăn trên ngồi chốc th́ là ǵ? Đó có phải là lư tưởng cách mạng? Nhưng sự phân biệt này đâu chỉ xảy ra mới đây. Nó c̣n tàn nhẫn hơn ngay từ ngày 30/4/1975. Hăy nhớ rằng ngày 30 tháng Tư năm 1975 bệnh nhân trong Quân y viện Cộng Hoà bị đuổi ra khỏi viện. Anh mù cơng anh què. Anh đổ ruột vịn vai anh cụt tay. Đó là thời điểm người Sài G̣n biết được y đức của nền y học mới. Đó là loại y đức bị chính trị hóa.






Hậu quả của quá tŕnh chính trị hóa từ khâu tuyển sinh, giảng dạy và tốt nghiệp là nhiều thế hệ bác sĩ có tŕnh độ chuyên môn thấp. Mấy năm trước tôi đọc thấy ở Mỹ mỗi năm có hàng trăm ngàn bệnh nhân chết do sai sót trong y khoa. Một nền y học tuyệt vời và nhân bản như Mỹ mà c̣n như thế th́ ở nước ta câu hỏi là đă có bao nhiêu người chết v́ sự phân biệt trong điều trị? Những ǵ xảy ra ở bệnh viện Năm Căn và hàng ngày trên khắp nước chỉ là những “thành quả” đă được gieo giống từ rất lâu. Hậu quả cũng là hàng ngàn giáo sư dỏm, tiến sĩ dỏm, dỏm đến độ người dân khinh.






Chính trị hóa y khoa đă xảy ra rất lâu chứ không phải mới đây. Nó c̣n được luật hóa. Điều 41 trong Hiến pháp ghi: “Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, gia đ́nh và xă hội cùng với nhà trường có trách nhiệm giáo dục thanh niên, thiếu niên và nhi đồng”. Điều 37 ghi: “Chủ nghĩa Mác-Lênin là hệ tư tưởng chỉ đạo sự phát triển của xă hội Việt Nam. Nhà nước tuyên truyền, giáo dục sâu rộng chủ nghĩa Mác-Lênin, đường lối chính sách của đảng Cộng Sản Việt Nam […] chống các tư tưởng phong kiến, tư sản và ảnh hưởng của văn hóa đế quốc, thực dân; phê phán tư tưởng tiểu tư sản; xây dựng nếp sống xă hội chủ nghĩa, xóa bỏ nếp sống lạc hậu, bài trừ mê tín, dị đoan”. Như thế, việc chính trị hóa y khoa không có ǵ đáng ngạc nhiên v́ nó nằm trong chính sách của Đảng được hiến pháp quy định. Do đó, nếu muốn làm cho nền y khoa của chúng ta tốt hơn th́ hăy thay đổi từ cái gốc, chứ không nên kêu gọi chung chung về y đức. Y đức chỉ là một sản phẩm của cái triết lư giáo dục bị chính trị hóa. Nguyên nhân chính dẫn đến nền y khoa nước ta bị suy thoái nằm ngay trên những ḍng chữ tôi trích trên đây.





Sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:38
Dùng Dầu Cá Đúng Liều







Hồi tháng 6, tôi thấy trên đùi chân trái tôi có một vết bầm lớn bằng ngón tay cái. Tôi đi gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi tôi có té hay va chạm vào đâu không, có cảm thấy đau không. Tôi cho bác sĩ hay là tôi không té, không đụng vào đâu và không cảm thấy đau ǵ hết.







Bác sĩ cho tôi đi thử máu ngay, c̣n gọi điện thoại cho pathology hỏi khi nào có kết quả. Bác sĩ nói với tôi là đi đến pathology ngay để thử máu và ngày kia đến gặp bà. Thường th́ bác sĩ bảo tôi đi thử máu hay X ray, chẳng bao giờ họ gọi điện thoại hỏi bao giờ có kết quả, lần này tôi hăy c̣n ngồi ở pḥng mạch chờ bác sĩ viết order cho pathology, chưa đi tới pathology mà bác sĩ đă bảo họ gởi kết quả ngay.




Hai ngày sau, tôi trở lại gặp bác sĩ để biết kết quả thử máu, bác sĩ cười tươi nói không có bệnh ǵ hết, không bị ung thư máu. Và bác sĩ bảo tôi : ngưng uống dầu cá ngay lập tức.





Thông tin về dầu cả trong bản tin này có thể tin được.








Dầu cá chứa nhiều chất dinh dưỡng quư giá bởi được chiết xuất từ cá thu, cá hồi, cá trích, cá ngừ, cá tuyết…

Do đó, các chế phẩm của dầu cá thường chứa một lượng lớn axít béo omega-3. Ngoài ra, chúng c̣n có vitamin E, canxi, sắt, các vitamin A, B1, B2, B3, C hoặc D. Nhờ vậy mà dầu cá được sử dụng trong việc hỗ trợ điều trị rất nhiều bệnh, phổ biến nhất là những bệnh liên quan tới tim mạch.

Một số người sử dụng dầu cá để giảm huyết áp hoặc triglyceride (mỡ máu). Dầu cá cũng được dùng để pḥng ngừa bệnh tim và đột quỵ.




Bằng chứng khoa học cho thấy dầu cá thực sự làm giảm nồng độ triglyceride và có vẻ giúp pḥng ngừa bệnh tim cũng như đột quỵ khi sử dụng theo đúng liều khuyến nghị. Dầu cá khá an toàn đối với hầu hết mọi người, bao gồm phụ nữ có thai và cho con bú, khi dùng với liều thấp (3 g trở xuống mỗi ngày).

Tuy nhiên, dùng quá nhiều dầu cá (trên 3 g/ngày) có thể dẫn đến nguy cơ làm tăng đột quỵ hay những tác dụng phụ khác. Cụ thể:

- Dùng hơn 3 g dầu cá mỗi ngày có thể khiến máu khó đông và làm tăng nguy cơ bị chảy máu. Mặt khác, khi dùng dầu cá liều cao c̣n làm giảm hoạt động của hệ miễn dịch, dẫn đến giảm khả năng chống nhiễm trùng.

- Các tác dụng phụ có thể xảy ra như ợ hơi, hơi thở hôi, ợ nóng, buồn nôn, tiêu chảy, phát ban và chảy máu cam. Uống dầu cá trong bữa ăn hoặc để lạnh có thể giảm những tác dụng phụ này.

- Lạm dụng dầu cá c̣n có thể khiến những người mắc bệnh gan tăng nguy cơ chảy máu. Những người bị dị ứng với hải sản cũng có thể dị ứng với dầu cá. Uống dầu cá có thể làm tăng triệu chứng của bệnh trầm cảm. Sử dụng dầu cá liều cao c̣n có thể khiến cho việc kiểm soát đường huyết trở nên khó khăn hơn.

- Dầu cá có thể làm giảm huyết áp và khiến huyết áp tụt xuống quá thấp ở những người đang dùng thuốc hạ huyết áp. Đối với người có HIV/AIDS và các bệnh suy giảm miễn dịch khác, dầu cá liều cao có thể làm giảm đáp ứng miễn dịch của cơ thể.

- Một số nghiên cứu cho thấy dầu cá có thể làm tăng nguy cơ nhịp tim không đều ở những bệnh nhân cấy máy khử rung. Để an toàn, tốt nhất nên tránh các chế phẩm dầu cá. Với trường hợp polyp tuyến có tính gia đ́nh th́ dầu cá có thể làm tăng nguy cơ ung thư ở những người bị căn bệnh này.

- Với thuốc chống đông máu, dầu cá có thể làm máu khó đông. Sử dụng dầu cá cùng với các thuốc chống đông máu có thể làm tăng khả năng xuất huyết. Các thuốc làm máu chậm đông bao gồm: aspirin, clopidogrel (Plavix), diclofenac (Voltaren, Cataflam), ibuprofen (Advil, Motrin, others), naproxen (Anaprox, Naprosyn), dalteparin (Fragmin), enoxaparin (Lovenox), heparin, warfarin (Coumadin)...




Tóm lại, khi sử dụng dầu cá cần có sự chỉ dẫn của thầy thuốc, không tự ư mua dùng để tránh những điều đáng tiếc có thể xảy ra.

florida80
07-01-2019, 22:39
Bí Quyết Hạnh Phúc








Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.




Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe v́ bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:

- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đă gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không c̣n sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đă mua hoa giùm tôi.

Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:

- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đă làm công việc ấy!

Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn c̣n đủ b́nh tĩnh hỏi lại người thanh niên:

- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?

Người thanh niên giải thích:

- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc v́ những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ c̣n thấy được một cánh hoa nào nữa !

Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:

- Anh có biết anh đă làm tổn thương tôi không?

Người thanh niên b́nh tĩnh trả lời:

- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lăo, các bệnh nhân trong viện dưỡng lăo, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nh́n thấy và ngửi được cánh hoa ấy.

Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:

- Chú đă có lư, tôi mang hoa đến cho những người già lăo, bệnh tật. Quả thật, điều đó đă làm cho họ được hạnh phúc. Nhung người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Cac bác sỹ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đă khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đă t́m ra lẽ sống.




***

“Giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính ḿnh”. Đó cũng là khuôn vàng thước ngọc của Chúa Giêsu: “cho th́ có phúc hơn là nhận lănh” (CV 20, 35). Bởi v́, trao ban cho người tức là trao ban cho ḿnh. Một ngạn ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: “điều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được”. Đó là lư luận của t́nh yêu. T́nh yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban. Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.




***

Lạy Chúa, con hằng khao khát hạnh phúc đích thực. Xin cho con luôn xác tín rằng con chỉ cảm nhận được hạnh phúc trong những cử chỉ trao ban mà thôi.

Xin cho trái tim con luôn rung lên những nhịp đập yêu thương, cho bàn tay con luôn rộng mở để trao ban cho những ai đang cần đến con trợ giúp, như Chúa đă từng cứu con trong những cơn khốn khó. Amen.




http://www.ngonluanho.net/2013/03/bi-quyet-hanh-phuc.html




Sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:40
Đánh Ngay Bộ Chỉ Huy








Sau ngày 30.4.75 nhiều gia đ́nh Cán bộ, bộ đội từ miền Bắc vào Nam lập nghiệp, trong số đó có vợ chồng Hương, từ Hải pḥng vào đây, v́ là Cán bộ thâm niên nên đôi vợ chồng này được ưu tiên "hóa giá" nghĩa là được mua một căn nhà với giá tượng trưng, căn nhà do một gia đ́nh sĩ quan chế độ cũ đă vượt biên.




Từ ngày có gia đ́nh Ông Hương dọn về ở, xóm tôi tự nhiên náo động hẳn lên, v́ hầu như không ngày nào hai vợ chồng này không có những cuộc căi vă, chúng tôi chẳng ai muốn can ngăn, phần v́ c̣n lạ lẫm nhau, phần v́ giữa chúng tôi và họ vốn đă có một hố sâu ngăn cách, khó mà ḥa hợp nhau được. Ông chồng vốn là một tay nát rượu, xưa nay bị kềm chế, bây giờ vào Nam, mặc sức mà uống, nên mỗi lần uống là mỗi lần say khướt, mà mỗi lần say là thế nào hai vợ chồng cũng lục đục. Một hôm cả xóm đang yên tĩnh, bỗng nghe tiếng thất thanh:

- Ối giời đất,thánh thần ơi, ối làng nước ôi, sao tôi có thằng chồng khốn nạn thế này hở Giời?



Chúng tôi chạy lại trước cửa, thấy anh chồng hai mắt nhíu lại, giọng lè nhè :



- Khốn nạn hả, mày bảo ông khốn nạn hả, Khốn nạn mà sao mày cứ bám lấy ông như đỉa, mày làm khổ ông, mày giam hăm ông.



Hai bên lời qua tiếng lại, nhưng v́ anh chồng đă nát rượu nên không thể căi lại mụ vợ dẻo mồm, dẻo miệng, anh chỉ c̣n cách sử dụng nắm đấm làm biện pháp chiến thắng, nhưng đấm quờ đấm quạng, càng đấm cái loa rè càng tăng công suất. Chị vợ cũng không kém, càng sấn sổ vào gần chồng để xỉa xói. Bất ngờ, một cú đấm mạnh trúng ngay vào mồm



Chị vợ hét lên :



- Ối làng nước ơi, đồng bào, đồng chí ơi! Nó đánh vào đài rồi.



Thừa thắng xông lên, anh chồng nhắm ngay mắt vợ đấm cho một cú, chị vợ lảo đảo, vừa né vừa la:



- Ối giời ôi, Nó đánh trúng trung tâm nghe nh́n rồi.



Ông chồng đá tiếp vào chân vợ.



- Ối nhà nước ôi! Nó đánh vào Bộ giao thông vận tải rồi.



Anh chồng quơ tay phải trúng ngay vú trái! Bà vợ càng la to hơn:



- Đồ vô nhân đạo! Đồ dă man, Mày dám tấn công vào cơ quan Bảo vệ bà mẹ và trẻ em nữa à?



Vợ càng la to, chồng càng hăng tiết, đấm ngay một cái vào vú phải.



- Ối giời đất ơi, Nó tấn công vào Tổng cục cao su rồi!



Anh chồng gào to:



- Mày nói ǵ, cái ǵ mà cao su với không cao su, Ông cho mày biết tay luôn...vừa nói hắn vừa nhắm ngay chỗ kín mụ vợ đá thẳng vào.



Bà vợ thét lên:



- Ối làng nước ơi, Ối Bác Hồ, Bác Giáp ơi, cái thằng chồng khốn nạn của con nó đă tấn công thẳng vào Bộ Chỉ Huy Sinh Đẻ Có Kế Hoạch của Bác rồi Bác ơi!



(Trích báo Saigon Echo)

florida80
07-01-2019, 22:48
10 Điều Luật Làm Người

Cuộc đời là 1 tṛ chơi, và tṛ chơi nào cũng có luật của nó. Cuộc đời bạn cũng vậy.


1 – Bạn có 1 cơ thể, 1 và chỉ 1.

Dù bạn thích nó hay ghét nó, th́ nó cũng vẫn là của bạn. Giữ ǵn nó cho tốt vào.


2 – Trong thời gian dài tới, bạn sẽ học được nhiều bài học bổ ích, từ 1 ngôi trường. Nó có tên là Trường Đời.


3 – Lỗi lầm thực chất là những bài học.




Trưởng thành là 1 quá tŕnh của những trải nghiệm, sai lầm, và thử thách. Chừng nào bạn c̣n thất bại mà vẫn dám tiếp tục trải nghiệm, th́ bạn vẫn c̣n tiếp tục trưởng thành.


4 – Các bài học sẽ lặp đi lặp lại cho tới khi bạn học được chúng. Một bài học sẽ xuất hiện dưới nhiều h́nh thức khác nhau, nhiều cái giá phải trả khác nhau và chỉ chấm dứt cho tới khi bạn học được


5 – Việc học không bao giờ kết thúc.




Không có quăng thời gian nào trong cuộc đời của bạn không đi kèm với việc học. Nếu bạn c̣n sống, có nghĩa là vẫn c̣n những bài học dành cho bạn.


6 – Ngày mai không phải là thời điểm tốt hơn hiện tại.




Khi cái “ngày mai” của bạn đến và trở thành hiện tại, bạn sẽ lại so sánh nó với cái “ngày mai” khác. Cái “bây giờ” mới chính là khoảng thời gian hoàn hảo nhất dành cho bạn.


7 – Những người xung quanh là cái gương của chính bạn.




Bạn sẽ không Yêu hay Ghét 1 điều ǵ đó từ họ, cho tới khi nó phản chiếu những điều bạn thích hay ghét về chính bản thân ḿnh.


8 – Cuộc đời nằm trong tay bạn.




Với tất cả những dụng cụ, tài nguyên bạn đang có, bạn làm ǵ với nó là quyền của bạn. Sự lựa chọn là của bạn.


9 - Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc, vấn đề về cuộc sống nằm trong chính bạn. Để t́m được câu trả lời, tất cả những ǵ bạn cần làm là quan sát, lắng nghe, hiểu rơ và tin tưởng chính bản thân ḿnh.


10 – Dù muốn hay không, th́ bạn cũng sẽ quên hết những điều này




Sưu tầm Fb.

florida80
07-01-2019, 22:50
Cuộc Sống Và Tôi


Tôi nói với cuộc sống rằng hăy lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng cuộc sống không thể lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng tôi có thể từ bỏ tự trọng của ḿnh khi tôi muốn.

Tôi nói với cuộc sống rằng hăy làm cho đứa con tật nguyền của tôi được lành lặn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tâm hồn đứa con của tôi thật hoàn hảo, và thân thể chỉ là tạm thời mà thôi.



Tôi nói với cuộc sống hăy ban cho tôi sức chịu đựng, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng sự chịu đựng có được một phần do những đau khổ gây nên – và sự chịu đựng không phải là một đặc ân ban tặng – chịu đựng là một bản năng sống.

Tôi nói với cuộc sống hăy mang đến cho tôi niềm hạnh phúc, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói sẽ mang đến những điều may mắn cho tôi và hạnh phúc sẽ khởi nguồn từ chính bản thân tôi.

Tôi nói với cuộc sống hăy làm giảm đi những nỗi đau trong tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói rằng sự chịu đựng giúp tôi thoát khỏi những lo lắng vật chất và mang tôi đến gần cuộc sống hơn.

Tôi nói với cuộc sống hăy giúp tôi luôn chín chắn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngă giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.

Và khi tôi nói với cuộc sống rằng hăy giúp tôi có thể yêu một người nào đó nhiều như người đó đă yêu tôi, cuộc sống nói với tôi rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề rằng cuộc sống không là một phép màu để cầu xin, cuộc sống là cơ hội để tôi được yêu thương và biết yêu thương.

Cuộc sống không cố ư muốn làm chúng ta e dè sợ hăi, mà chỉ muốn chúng ta hiểu và sống mà thôi.




Khuyết danh

florida80
07-01-2019, 22:51
Giàu Nghèo Do Đâu



Quán Thế Âm Bồ Tát










Tại sao có giàu nghèo, sang hèn trên thế gian này? Sang hèn, giàu nghèo có phụ thuộc vào tôn giáo, dân tộc, hay học thức hay không?


Tất cả mọi việc đều có nhân của nó. Phải có gieo nhân giàu sang th́ mới hái được quả giàu sang. Vậy nhân giàu sang là ǵ? Đó là nhân bố thí và tôn trọng người. Nhân bố thí là biết cho đi và chia sẽ những ǵ ḿnh có từ tiền tài vật chất cho đến bố thí thời gian, công sức, lời nói ái ngữ, sự hiểu biết kinh nghiệm,...

Ngoài ra nhân giàu sang là biết sống không tham lam trộm cắp, cờ bạc dù là một vật nhỏ như cây kim; sống không ích kỷ, hẹp ḥi và bủn xỉn.


Đức bố thí là một đức hạnh tuyệt vời của con người, ai sống vời ḷng thương yêu th́ luôn luôn muốn giúp đỡ tất cả mọi người dù có hay không hoạn nạn hoặc đau khổ,...


Đức bố thí giúp diệt ḷng ích kỷ, bủn xỉn, tham lam trộm cắp và hẹp ḥi của con người. Chính Đức bố thí giúp cho con người gieo được nhân thiện có quả cuộc sống giàu sang đầy đủ. Những ai có cuộc sống nghèo đói là do thiếu đức bố thí. Do vậy giàu nghèo trên thế gian này không phải phụ thuộc và tôn giáo, học thức, dân tộc ( v́ ai cũng thấy trong tất cả mọi tôn giáo đều có người nghèo người giàu dù là dân tộc nào, có học hay không có học) mà chính là đức hiếu sinh bố thí.




Bố thí với ḷng thương yêu th́ vô cùng đẹp, v́ khi bố thí chỉ nghĩ đến niềm vui và hạnh phúc của người nhận, c̣n người bố thí lấy niềm vui và hạnh phúc của người nhận làm niềm vui và hạnh phúc cho ḿnh. Chính niềm vui và hạnh phúc đó sẽ theo ta măi măi đến cuối cuộc đời.




Ví dụ: Nhà ḿnh trồng bông, người ngoài đi ngang nhà thấy bông đẹp, thích và hái, không xin phép. Ḿnh thấy vậy th́ hăy lấy đó làm niềm vui, v́ bông ḿnh trồng đem niềm vui đến cho người khác. Nếu được th́ nói ngay những lời nói yêu thương “nếu cô thích th́ hái thêm về cắm trong nhà cho đẹp”. Nếu ḿnh nghĩ rằng ḿnh trồng bông chỉ để cho ḿnh ngắm thôi, chỉ để cho ḿnh hái thôi th́ ḿnh sống quá ích kỷ hẹp ḥi. C̣n khi ḿnh luôn sống biết chia sẽ những ǵ đẹp nhất, ngon nhất, tốt nhất cho người khác, ai thích cái ǵ ḿnh đang có th́ ḿnh luôn sẵn sàng cho đi, đó là ḿnh sống biết đem niềm vui đến cho người.




Khi người ta muốn cái ǵ mà đạt được toại nguyện th́ ai cũng vui. Ngay khi khi biết người khác muốn ǵ mà ḿnh đáp ứng ngay th́ ḿnh sẽ đem niềm vui đến cho họ. Đâu phải khi cho tiền người nghèo ḿnh mới vui đâu.




Ai biết sống yêu thương th́ hằng ngày có hằng trăm ngh́n cách để đem niềm vui đến cho mọi người. Đó là sống yêu thương. Khi các bạn sống yêu thương th́ mới nhận ra rằng sao chúng đơn giản, dễ dàng, gần gủi đến thế mà ḿnh đă bỏ qua và không biết từ bao lâu nay. Đức này là đức ly tham bố thí.




• Giúp người đừng tính thời gian. Đang giúp người th́ giúp cho trọn, cho xong rồi nghỉ. Thấy người vẫn làm th́ ḿnh cùng làm cho xong, đừng nghĩ rằng đă đến giờ nghỉ phải thôi việc. Khi ḿnh cùng làm chung với người cần giúp đỡ đến khi xong việc th́ ḿnh sẽ thấy sự vui mừng của họ. Đức này là đức bố thí.




• Sống biết cho đi những ǵ ḿnh thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất, quí nhất, kể cả hạnh phúc của ḿnh cho người khác, không phân biệt thân sơ và kẻ thù. Nếu ḿnh vui khi có những thứ thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất, quí nhất th́ người khác cũng vậy, cho nên trước khi cho ai vật ǵ th́ hăy lấy những thứ ḿnh thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất và quí nhất cho người khác.




Ví dụ ḿnh thích uống nước trái cây th́ hăy mời người nước trái cây thay v́ nước lạnh, ḿnh thích ăn trái cây th́ hăy mời người trái tươi tốt ngon mà ḿnh thích,… Như người mẹ thương yêu con cái luôn để giành những thứ tốt đẹp, ngon, mới, quí giá nhất cho con ḿnh. Đức này là đức tôn trọng bố thí.




• Mua đồ vật mà rẽ quá th́ trả tiền thêm. Ở Việt Nam có nhiều người từ quê ra chợ thị trấn bán vài món rau hay trái cây vườn kiếm thêm tiền mua gạo. Họ bán rẽ hơn chợ và nh́n trông rất tội nghiệp. Có nhiều người mua thấy vậy khi trả tiền th́ trả hơn một chút hoặc không cần tiền thối lại. Đó là một hành động sống thương yêu khéo léo thật là hay. Đây là đức bố thí.




• Nếu có dư vật ǵ không dùng th́ hăy cho đi, đừng để giành cất giữ. Biết có c̣n sống đến ngày mai không mà cất giữ làm ǵ. Có rất nhiều người đang cần những thứ ta có. Có rất nhiều cơ quan từ thiện sẵn sàng nhận những vật người khác cho để đem cho lại những người cần đến, hoặc bên Mỹ mỗi vùng có những website freecycle hoặc craiglist giúp cho mọi người tận dụng lại những đồ cũ hoặc dư thừa của người khác. Có thể đối với một người một vật là cũ hay vô dụng, nhưng đối với người khác lại là vật hữu dụng. Đây là đức buông xả bố thí.




• Đừng nghĩ rằng vật ǵ cũng có thể bán, tiền bạc sẽ làm cho chúng ta đánh mất t́nh thương. Nếu có dư giả tiền của th́ khi dư cái ǵ hay muốn thay đổi cái ǵ mới th́ nên cho đi cái cũ, đừng nghĩ rằng bán rẽ c̣n hơn cho không, nhất là anh em trong gia đ́nh th́ không nên buôn bán dù đó là chiếc xe hơi hay căn nhà. Đây là đức hiếu sinh bố thí.




• Dù cho người giàu hay người nhiều tiền cũng cần giúp đỡ, đừng đánh giá người qua h́nh tướng hay tài sản mà bỏ qua cơ hội sống thương yêu. Người nhiều tiền cũng lo lắng, buồn phiền, sợ hăi, cũng bệnh, già, chết, cũng chỉ có hai tay… như mọi người khác. Người giàu là người sống biết đủ. Người nhiều tiền chưa chắc là người giàu v́ họ vẫn thấy chưa đủ, luôn nghĩ cách t́m ra tiền. Đây là đức hiếu sinh bố thí.




• Giúp người đừng sợ đêm khuya, mưa hay giông băo. Vùng nông thôn Bắc Việt có vài nhà có điện thoại. Một lần chủ nhà nghe chuông reo và được nhờ nhắn hàng xóm cách vài căn, tuy trời đêm hôm mưa lạnh, người chủ vẫn khoác áo vào đi gọi. Thật là t́nh nghĩa xóm làng. Đây là đức bố thí.




• Sẵn ḷng giúp chổ ăn chổ ở cho những thí sinh lên thành phố thi đại học, nếu có khả năng th́ cung cấp chổ ở miễn phí cho sinh viên học đại học 5 năm và nếu có khả năng hơn nữa th́ cung cấp học bổng cho học sinh, sinh viên nghèo. Có khi sinh viên phải lên thành phố thuê nhà để sống và học, nếu v́ lư do ǵ đó không đủ tiền trả tiền trọ th́ chúng ta thương yêu họ và cho họ sống nhờ đến khi có tiền rồi trả cũng được hoặc trả bao nhiêu cũng được tùy khả năng. Khi con người không c̣n bị nô lệ cho đồng tiền th́ chúng ta thấy ḿnh đem hạnh phúc và niềm vui đến cho bao nhiêu người hằng ngày. Đức này là đức hiếu sinh bố thí.




• Khi đọc báo thấy có nhiều người bất hạnh nghèo đang bệnh tật cần tiền mua thuốc hay làm phẩu thuật, những vùng nghèo cần xây dựng hay thiếu thiết bị cho trường học. Nếu có khả năng chúng ta nên giúp ngay, đừng để cơ hội qua đi, để rồi đánh mất một cơ hội sống thương yêu. Đức này là đức hiếu sinh bố thí.




• Có ai nhờ giúp việc ǵ th́ đang bận hay tính làm việc ǵ cũng dời lại làm sau. Khi có ai nhờ làm việc ǵ là người đó tin tưởng ḿnh, hy vọng vào sự giúp đỡ của ḿnh, vậy chúng ta hăy sống thương yêu và đừng làm cho người khác thất vọng. Người có ḷng thương yêu luôn sẵn sàng vui vẻ giúp người mà không bao giờ nghĩ rằng người khác lợi dụng ḷng tốt của ḿnh. Đây là đức hoan hỷ bố thí.




• Có khi chúng ta cho ai đó mượn tiền hay mượn đồ vật mà trả chậm th́ chúng ta cũng vui vẻ, đừng hối thúc hay hỏi họ. Ai cũng có lúc khó khăn, ḿnh cũng có lúc như vậy th́ chớ nên làm khó người. Nếu ai cho mượn tiền hay mượn vật ǵ th́ nên nhớ rằng nếu chẳng may người mượn v́ lư do nào đó không trả được th́ ḿnh cũng sẵn ḷng cho họ luôn. C̣n không tính được chuyện này th́ thà không cho mượn v́ khi gặp chuyện không may xảy ra th́ t́nh cảm sẽ bị mất, kể cả anh em, bạn bè, vợ chồng, cha mẹ và con cái. Có thể ḿnh không nói ra nhưng người mượn cũng cảm thấy khó chịu. Đức này là đức tỉnh giác bố thí.




• Sống biết yêu thương mọi người và các loài vật sống xung quanh ḿnh. Loài vật nào cũng cần có sự sống, loài vật nào cũng phải kiếm ăn hằng ngày. Kiếm ăn rất khổ cực. Ḿnh đây cũng phải khổ cực đi làm hằng ngày kiếm tiền mua thức ăn th́ mọi người, mọi loài vật đều như vậy. Nếu có dư đồ ăn th́ ḿnh chia sẻ cho người khác, cho loài vật khác. Như vừa rồi trên TV có thống kê số tiền thu nhập của tổng thống Mỹ Obama trong đó ông có nhận 1.4 triệu đô cho giải Nobel, số tiền này ông tặng cho các quỹ từ thiện, ngoài ra c̣n một phần thu nhập của ông cũng đă làm từ thiện. Đức này là đức hiếu sinh bố thí.




• Khi sống với đức bố thí người bố thí nên biết cám ơn người nhận bố thí. Có thể câu nói này hơi lạ, xin các bạn đọc mẫu chuyện này. Thành La Phiệt thời Đức Phật có ông Hoàng rất hung bạo. Thêm vào đó quyền thế và địa vị của ông có thể giúp ông thủ tiêu tội án trước pháp luật, chưa một lời phải nào, một đạo giáo nào cảm hóa được ông. Một hôm ông gặp Phật. Đức Phật dạy cho ông niệm Phật: “Hăy tưởng niệm Phật đà, hăy từ bi thương người, hăy hùng lực cứu người”.




Đêm hôm ấy, ông suy nghĩ mông lung, ông nghĩ: “Nhớ Phật phải nhớ đến người nghèo khổ, tưởng Phật phải tưởng đến người nghèo khổ. Rồi mới sáng, ông đi t́m Phật. Giữa đường ông gặp một người hành khất ốm liệt bên vệ đường. Không suy nghĩ ông đến ân cần hỏi han và dốc hết tiền trong túi ra cho. Người ấy e sợ cám ơn rối rít. Nhưng ông chỉ bảo: V́ tưởng nhớ Phật nên tôi giúp anh. Anh nhận tiền này khiến tôi được phước, thế là tôi ơn anh chứ nào anh ơn ǵ tôi? Người hành khất nghe thế, lấy làm lạ v́ không lạ ǵ tính nết của ông và uy danh của đức Phật nữa. Bỗng nhiên người ấy cất tiếng niệm: “NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT” (kính lễ đấng giác ngộ). Ông Hoàng cũng bất giác niệm theo và đi mau t́m Phật. Khi gặp được Ngài, ông thuật rơ đầu đuôi mọi việc. Nghe xong đức Phật mỉm cười hiền từ bảo : Phải! Niệm Phật ông phải tưởng niệm người nghèo khó là để giúp đỡ họ. Tưởng niệm người nghèo khó, để giúp đỡ họ là tưởng niệm Phật đó.




Qua câu chuyện trên chúng ta thấy dù một người hung bạo, bảo thủ, kiêu mạn đến đâu cũng có tấm ḷng thương yêu. Chính ḷng thương yêu sẽ thay đổi tâm tánh của họ. Một vấn đề nữa chính là Phật dạy niệm Phật chính là sống như đời sống của Phật biết yêu thương mọi người, biết sống đạo đức không làm khổ ḿnh, khổ người và khổ các loài vật, đó chính là niệm Phật. Niệm Phật như vậy mới đúng là có ư nghĩa, là có trí tuệ.




Chính điều này mới thực tế, mang đến hạnh phúc thật sự. Đức Phật thường nói: “Trí tuệ ở đâu th́ giới luật ở đó, giới luật ở đâu th́ trí tuệ ở đó, giới luật làm thanh tịnh trí tuệ, trí tuệ làm thanh tịnh giới luật” Giới luật của đạo Phật chính là đạo đức, là đức hạnh của con người. Ai sống có đạo đức, chính người đó có trí tuệ. Đức này là đức bố thí khiêm tốn và đức minh mẫn.




(Theo blog Chánh Kiến)

florida80
07-01-2019, 22:52
Quan Điểm Đúng Đắn Về Sức Khỏe









Đề cập đến sức khoẻ, chúng ta thường nghe những câu phổ biến như : “Sức khoẻ là vàng” “Sức khoẻ quư hơn vàng” “Chúng ta thường mơ ước rất nhiều điều, nhưng khi bệnh tật, chúng ta chỉ c̣n ước một điều duy nhất: đó là có sức khoẻ” “Mất sức khoẻ là mất tất cả” “Sức khoẻ là trụ cột của cuộc sống”…




Chúng ta có thể đă quan tâm nhiều đến tầm quan trọng của sức khoẻ nhưng “Sức khoẻ là ǵ” th́ dường như có nhiều kiểu định nghĩa khác nhau tuỳ theo tŕnh độ hiểu biết của mỗi người. Đến nay, Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO ) đă đưa ra định nghĩa chuẩn về sức khoẻ như sau :


“Sức khoẻ không chỉ là t́nh trạng không bệnh, tật của cơ thể, mà c̣n là trạng thái tinh thần b́nh an, tâm lư thoải mái với tất cả các mối quan hệ trong cuộc sống”


Điều đó có nghĩa sức khoẻ được cho là bao gồm t́nh trạng của cả tinh thần lẫn thể chất. Chúng ta có thể bổ sung cho đầy đủ hơn định nghĩa về sức khoẻ như sau : “ Sức khoẻ của một người là kết quả tổng hoà của tất cả các yếu tố tạo nên tinh thần và thể chất của con người ấy”


* THỂ CHẤT:


Ăn Uống :Mỗi cá nhân có biết ăn uống đúng hay không ( Chọn chế độ ăn khoa học, đầy đủ dinh dưỡng, phù hợp bản thân mỗi người về cơ địa, thể lực, tuổi tác, nhu cầu dinh dưỡng trong từng t́nh trạng sức khoẻ.)


- Hít Thở : Mỗi cá nhân có biết cách thở đúng hay không (Hít thở sâu và chậm răi bằng mũi, làm tăng dung tích phổi, tăng dưỡng khí nuôi dưỡng các tế bào cơ thể. Nên tập thở bụng (hít vào bụng căng, thở ra bụng xẹp) là cách thở phù hợp tự nhiên , mang nhiều năng lượng sống cho cơ thể)




- Sinh Hoạt : Mỗi cá nhân có biết sinh hoạt điều độ, chừng mực hay không (, giữ nhịp điệu sinh học của cơ thể phù hợp với nhịp điệu vận hành của tự nhiên giới. Các hoạt động nên hướng về mục tiêu phát triển và tiến hoá tinh thần, giảm thiểu những hoạt động thiên về hưởng thụ vật chất. )




- Vận Động : Mỗi cá nhân có biết vận động thể lực đúng hay không ( Các động tác cơ bản của con người là Đi, Đứng, Nằm, Ngồi. Các tư thế vận động của các khớp trong cơ thể là cúi, gập, ưỡn, ngửa, co, duỗi, nghiêng, quay, phải trái, trước sau.




Thường xuyên vận động cơ thể ở tất cả các động tác cơ bản, tất cả các tư thế hoạt động của các khớp để cơ thể luôn mềm dẻo linh hoạt và cân bằng) .




* TINH THẦN:


Đây là phần quan trọng của con người. Trước mỗi t́nh huống, con người đều có nhận thức. Tuỳ theo nhận định tích cực hay tiêu cực mà con người có cảm xúc tích cực hay tiêu cực . Các t́nh chí phát sinh là Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Bi, Dục, Khủng. Những t́nh chí này nếu có tần suất dầy hoặc/và ở mức độ cao sẽ tác động đến cơ thể vật chất. Cảm xúc làm năo bộ sản xuất ra các Nội tiết tố tương ứng với từng t́nh chí làm ảnh hưởng đến cơ quan chịu tác động của các nội tiết tố này.


- Hỉ, Ái (vui, mừng, cảm động, yêu thương) thái quá , hại Tâm

- Nộ, Ố (giận, ghét, oán, thù) thái quá, hại Can

- Bi (buồn bực, thất vọng, chán nản) thái quá, hại Phế

- Dục (lo nghĩ v́ (muốn)) thái quá, hại Tỳ

- Khủng (sợ hăi) thái quá, hại Thận


Cảm xúc làm hơi thở thay đổi theo các t́nh chí và nhịp tim cũng thay đổi theo hơi thở, điều này trực tiếp tác động đến hệ tuần hoàn và hệ hô hấp, gián tiếp ảnh hưởng đến các hệ cơ quan khác trong cơ thể. V́ thế, trạng thái tinh thần thường xuyên bất ổn trầm trọng hay gây nên các bệnh nội thương cho cơ thể.




Chúc các bạn có một sức khỏe tốt cả về thể chất lẫn tinh thần !












Sưu tầm



at 2:22 PM

florida80
07-01-2019, 22:52
7 Bát Nước Cứu Khổ




Quán Như




Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đ́nh bá hộ nối tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao cửa rộng, đồng ruộng th́ mênh mông bát ngát, thẳng cánh có bay, gia súc th́ từng đàn, lúa chất đầy bồ, trong nhà không thiếu thứ ǵ, kẻ ăn người ở có tới chừng mấy mươi người. Cao lương mỹ vị ăn măi không hết.


Gia đ́nh bá hộ có hai người con, một trai một gái. Ai cũng khôi ngô tuấn tú, xinh đẹp và nết na. Nhưng rồi tai họa đă giáng suống gia đ́nh họ, khi người con gái v́ uất ức với mối t́nh cùng chàng thi sĩ mà quyên sinh, c̣n cậu con trai trong một lần đi săn trong rừng sâu, bất cẩn bị sập bẫy mà trở thành kẻ tàn phế.


Người mẹ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Bà sống trong nỗi ám ảnh và oán hờn. Ngày ngày bà ăn chay niệm Phật cầu xin được b́nh an và không c̣n phiền muộn. Rồi một ngày kia, bà cho gọi tất cả những người dân mang nợ với gia đ́nh bà đến và phán rằng:

- Từ xưa tới nay, gia đ́nh ta ăn ở có trên có dưới, ai khó khăn ta đều cứu giúp, cho vay bạc và lúa gạo, sau mỗi lần thu hoạch th́ gia đ́nh các ngươi đều có trả nhưng vẫn không thể hết. Nay ta cho gọi các ngươi tới để xóa tất cả các món nợ từ trước đến nay. Dù nợ nhiều hay ít. Từ nay trở về sau, giữa gia đ́nh ta và gia đ́nh những nông dân này không c̣n bất kỳ món nợ nào.


Những người nông dân nghèo khổ vui mừng khôn xiết, tay bắt mặt mừng, có những người đă quỳ lạy cảm tạ tấm ḷng của bà mà khóc nức nở, nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp ơn này. Nhưng bà một ḷng từ chối “Kẻ ăn người ở trong gia đ́nh ta nay đă có đủ v́ vậy ta không cần thêm nữa, các ngươi hăy về lo làm ăn và sống cuộc sống như ḿnh mong muốn”

Việc làm này của bà, những tưởng rằng như vậy th́ trong ḷng bà sẽ thấy thanh thản nhưng sao vẫn nặng trĩu một nỗi buồn.

Nhân dịp một lần vào viếng chùa, bà đă xin gặp vị Ḥa thượng và bạch rằng hăy cho bà xin một bài thuốc để diệt trừ khổ đau và phiền năo. Vị Ḥa thượng mỉm cười hiền hậu nh́n người phụ nữ sang trọng, quư phái nhưng có khuôn mặt đượm buồn mà nói, bà hăy t́m đến bảy gia đ́nh chưa bao giờ biết khổ, xin mỗi gia đ́nh một bát nước. Với bảy bát nước đặc biệt này, tôi sẽ nấu thành một loại thuốc giải cứu những sầu muộn trong ḷng bà.

Ngay sau đó, bà lên đường tới thăm gia đ́nh thứ nhất mà bà quen biết bấy lâu nay, bà nghĩ rằng ắt hẳn gia đ́nh này đang hạnh phúc và bà có thể xin được một bát nước. Quả là éo le, sau khi nghe bà tŕnh bày, chủ nhà nh́n bà với ánh mắt ngấn lệ, rằng bà đă đến không đúng nhà và t́m không đúng người.


Lúc này, người chủ nhà bắt đầu kể về câu chuyện gia đ́nh, họ đă sống những ngày đau khổ, bất hạnh ra sao, con cái khiến họ mệt mỏi và buồn phiền như thế nào v.v… Nghe xong, bà lại nói những lời động viên, an ủi, vỗ về yêu thương trước khi bà tới thăm gia đ́nh khác.


Cả ngày hôm ấy, bà không xin được một bát nước nào. Nước là thứ đi đâu cũng có thể lấy, dễ t́m nhưng sao bà không thể xin được. Gia đ́nh nào cũng có nỗi sầu khổ riêng, không ai giống ai và tất cả những điều ấy khiến bà chạnh ḷng, như một phản xạ rất tự nhiên, của một người phụ nữ đă trải qua những mất mát những đau thương trong cuộc sống, bà đều nói lời khích lệ tinh thần, hay đơn chỉ là lắng nghe họ tâm sự đề thấu hiểu những ǵ họ đă trải qua bằng tất cả t́nh yêu thương vốn có.


Suốt những tháng ngày sau đó, bà kiên nhẫn đi xin, nhưng cũng không t́m thấy gia đ́nh nào hạnh phúc thật sự như bà vẫn thấy. Nơi nào cũng chất chứa nỗi niềm khổ đau và hờn tủi. Bà luôn bận tâm suy nghĩ làm thế nào để an ủi, giúp mọi người thoát khỏi phiền năo, xoa dịu đau thương, và bà đă quên đi đau khổ của chính ḿnh.

Giờ đây hơn bao giờ hết, bà thấy ḷng ḿnh thật thanh thản, nhẹ nhàng. Khi ta cho đi cũng là khi ta nhận lại nhiều hơn thế, nỗi buồn sẽ vơi đi khi ta cởi mở ḷng ḿnh, đón nhận lời sẻ chia, lời thân thiện từ những người xung quanh.


Sẽ không có bất kỳ loại thuốc nào có thể “chữa lành” những phiền muộn trong mỗi thân thể con người. Cách mà vị Ḥa thượng chỉ cho người phụ nữ bất hạnh kia thật sâu sắc và ư nhị. Sự từng trải, ḷng khoan dung, t́nh yêu thương của một người đàn bà từng làm vợ, làm mẹ của những đứa con, đă giúp bà nhận ra rất nhiều thứ xung quanh cuộc sống này. Điều mà từ trước tới giờ bà chưa một lần được biết và thấu hiểu.









Bảy bát nước, bà măi không bao giờ t́m thấy nhưng con số bảy cho bà nhiều trải nghiệm đáng quư, nó giống như thiên thần hộ mệnh dẫn dắt bà đến với những điều bản thân tưởng chừng như không thể. Nỗi đau mà bà đang chịu đựng rất nhỏ so với những người khác, phải chăng đó là một điều hạnh phúc?





Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ chống lại bạn, đến nỗi bạn cảm tưởng rằng ḿnh không thể chịu đựng hơn được nữa, nhưng hăy cố gắng đừng buông xuôi và bỏ cuộc, v́ sớm muộn ǵ rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi. Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô đơn dù không thể diễn tả thành lời.
sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:55
Hăy Sống Trong Hạnh Phúc Dù Cuộc Đời Không Như Mơ

Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đă từng nói: “Tôi đă khóc v́ không có giày để đi cho đến khi tôi nh́n thấy một người không có chân để đeo giày.”



Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới t́m ra được người giúp đỡ - Hăy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của ḿnh để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường đang bước th́ hăy chớ vội nản ḷng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân....


Nếu bạn cảm thấy đời ḿnh bị mất mát và băn khoăn về ư nghĩa kiếp người - Xin bạn hăy biết ơn cuộc sống v́ có nhiều người đă không được sống hết tuổi trẻ của ḿnh để có những trải nghiệm như bạn.


Đừng bao giờ nghĩ rằng ḿnh kém may mắn trong cuộc đời này, hăy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.


Nếu bạn cảm thấy ḿnh là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hăy nhớ rằng việc đời có khi c̣n tệ hại hơn thế rất nhiều.

Sống là động nhưng ḷng không dao động.

Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hăy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đă cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chăi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nh́n ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy ḿnh hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào. Hăy biết nâng niu và trân trọng từng phút giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời ḿnh.

HIỆN TẠI CỦA BẠN ĐANG LÀ MỘT NIỀM MƠ ƯỚC CỦA NHIỀU NGƯỜI, XIN HĂY TRÂN TRỌNG VÀ SỐNG TRỌN VẸN NGAY THỰC TẠI, BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY




Sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:55
Dị Hóa" Tiếng VIệt




Tiếng Việt đă bị ‘dị hoá’







“Mother ui, hum n4i kon hk zia, kon f4i 0 l4i hok th3m.” Đó là một câu trong đề thi Việt văn mà học sinh phải phân tích. Tiếng Việt đây sao?




Thoạt đọc câu này, tôi không hiểu đó là cái ǵ, cho đến khi đọc được câu đă được ‘dịch’ ở trong ngoặc 
('Mẹ ơi, hôm nay con không về, con phải ở lại học thêm'). Đề thi là: "Bạn trẻ trong t́nh huống trên đă sử dụng ngôn ngữ chat, ngôn ngữ teen để nói chuyện với mẹ. Nhận xét về từ ngữ xưng hô và cách sử dụng từ Tiếng Việt. Từ đó em rút ra bài học ǵ trong giao tiếp?"



Nếu tôi phải phân tích đề văn này, tôi sẽ nói ngay, đó không phải là tiếng Việt! Và thật là hỗn láo nếu con cái nói chuyện với cha mẹ bằng thứ ‘tiếng lạ’ kia (trừ từ ‘mother’, mà trong giao tiếp th́ trẻ con bên này hay gọi Mẹ là ‘Mom’, hoặc ‘Mami’). Và tất nhiên, không cần phải phân tích làm ǵ thứ ngôn ngữ lạ ấy.




Trong khi đó một bộ phận cộng đồng mạng ở VN lại ủng hộ, hưởng ứng cách ra đề thi như vậy v́ nó theo chủ trương của Bộ Giáo dục VN là ‘đổi mới phương thức ra đề’




Một phụ huynh đọc xong đề thi, nói:”Hết chuyện dạy rồi hay sao mà kêu học sinh phân tích ngôn ngữ ‘chat’?” Theo thạc sĩ ngôn ngữ học Lư Thơ Phúc, giảng viên Trường ĐH Phú Yên, ngôn ngữ “chat” dựa vào sự tiện lợi, ngắn gọn nên học sinh rất thích và sử dụng thành phong trào. Điều lo ngại nhất là thứ ngôn ngữ này đă tràn vào trường học, đặc biệt là các trường phổ thông, ở lứa tuổi học sinh đang hoàn thiện nhân cách cũng như vốn tiếng Việt.




Mà thế hệ sau này, không phải ai cũng có vốn tiếng Việt hoàn chỉnh. Ngay cả trong làng báo, rất nhiều phóng viên-những người được xem là ‘giỏi chữ nghĩa’, song vẫn viết những câu ...khó hiểu, dùng từ sai nghĩa, bỏ dấu lung tung, nhất là dấu hỏi, dấu ngă.




Những cuộc chat của giới trẻ 8X, 9X nhằm nói theo cách vui nhộn những thông tin riêng tư đồng thời muốn khẳng định ḿnh, sẽ dẫn tới thứ ngôn ngữ chat lạ hóa tiếng Việt, mà xă hội đặc biệt quan tâm và lo lắng chúng làm biến dị tiếng Việt.




Lạ hoá tiếng Việt b́nh thường theo cách: a) dùng xen tiếng nước ngoài; b) dùng phương ngữ tuỳ tiện; c) dùng những kư tự lạ, biến đổi tuỳ tiện con chữ; d) thay đổi, rút gọn tuỳ tiện âm đầu, thanh điệu, nguyên âm, âm cuối trong một vần. Như: “Pùn nhủ mún chít mà zẫn fải học” (Buồn ngủ muốn chết mà vẫn phải học); “Tua^n` naizz` hum~ koa’ gi` dang’ ke^~… hum~ lum` dc gi` hit” (Tuần này hổng có ǵ đáng kể… hổng làm được ǵ hết)…




Cha mẹ có con trong lứa tuổi teen, v́ không hiểu chúng nói ǵ, nên phải học ‘ngôn ngữ’ của chúng, lâu ngày cũng...xài luôn một cách vô thức. Điển h́nh là trên các trang mạng xă hội, người ta có thể dễ dàng đọc được những comment của người lớn, dùng ngôn ngữ chat.




Ngôn ngữ chat thay đổi hẳn Việt văn: Nguyên âm "ô" được thay đổi bằng âm "u", nguyên âm "ê" thay bằng nguyên âm "i", nguyên âm "ă" thay bằng "é" ví dụ: "một" được viết là "mụt", "chết" viết là "chít", "thôi chết rồi" được viết là "thui chít rùi", "lắm" được viết là "lém".




Với các từ có nhiều nguyên âm th́ âm "ô" hay "ê" sẽ bị cắt bớt đi, ví dụ: từ "luôn" viết là "lun"; từ "suốt" viết là "sút", "biết" viết là "bít".

Một số vần như vần "ây" chỉ viết là "i"; vần "yêu" viết là "iu", ví dụ: "bây giờ" được viết là "bi giờ" hay "bi h", "em yêu" được viết là "em iu".

Phụ âm cũng bị ...cắt bớt, như "xong" chỉ viết là "xog", từ "lủng củng" chỉ viết là "lủg củg" từ "ḿnh" chỉ viết là "ḿn", từ "rồi" viết là "̣i"...Và nhiều kiểu câu chữ... dị dạng khác.




Chỉ với vài kiểu ‘chế biến ngôn ngữ’ như trên, đă thấy lỗi chính tả Việt văn hiện nay đang ở mức báo động. Vẫn biết, người lớn dung từ ngữ tuổi teen để...vui là chính, nhưng với lứa tuổi học sinh phổ thong, khi mà tiếng mẹ đẻ của chúng c̣n chưa rành, đă bị thâm nhập tiếng quái lạ, sau này, văn chương của chúng chắc cũng thuộc dạng ‘quái thai’. Bởi, ngôn ngữ chat không phải là tiếng Việt.




Ảnh hưởng của ngôn ngữ chat đă xảy ra. Trong bài viết "Tràn lan bài thi viết sai lỗi chính tả" đăng trên Tạp chí Giáo dục thủ đô số 10+11 tháng 10/2010 tác giả Lê Nhung đă viết: "Ví dụ, trong kỳ thi vào lớp 10 THPT, có bài làm văn của học sinh như sau: “Bài thơ “Nhớ rừng” của nhà thơ Thế Lữ đă diễn tả rất xâu xắc tâm trạng của tầng lớp thanh niên chí thức lúc bấy giờ”. Hoặc ngay trong bài nghị luận về vấn đề “Học phương pháp học”, một học sinh lớp 12 đă viết: “Em sẽ cố gắng thay đổi cách học bài, dù có pùn ngủ mún chit cũng phải giải quyết hết bài tập...” (!!)




Trong tiếng Anh, cũng có tiếng lóng của giới học sinh (schoolboy slang), nhưng đă viết thành chữ, thành văn, th́ không được dùng những từ lóng này.




Tôi là ông giáo về hưu, thấy điều chướng tai gia mắt về chuyện giáo dục xảy ra ở quê nhà th́ không chịu được. Tôi tin rằng các cháu nhỏ sinh sống tại Mỹ không bị ảnh hưởng thứ tiếng quái dị này, v́ đa số các cháu chỉ biết nói, chứ ít cháu nào biết viết. Nhưng nếu gia đ́nh nào muốn dạy các cháu viết tiếng mẹ đẻ, cũng nên biết đă có hiện tượng này, để mà tránh xa.







Lâm Nguyễn (Seattle

florida80
07-01-2019, 22:57
Những Điều Có Thể Bạn Chưa Biết Về Món Kem Mát Lạnh





Nguồn gốc của kem




Kem xuất phát từ món tráng miệng lạnh được chuẩn bị cho hoàng đế La Mă vào thế kỷ thứ nhất sau công nguyên. Nó được chế biến từ tuyết và trái cây kết hợp với một số nguyên liệu khác. Tuy nhiên, kỷ thuật này không được phát triển, nó dần bị mài ṃn và biến mất.

Vào thế kỷ, thứ 13, Marco Polo đă mang công thức chế biến kem từ sữa đông lạnh du nhập vào châu Âu. Trong thời kỳ này, kem được coi là một món ăn tráng miệng ưa thích trong giới quư tộc. Các đầu bếp của hoàng gia đă ra sức bảo vệ, phát triển các kỷ năng chế biến tạo nên sự đa dạng trong các món tráng miệng. Tuy nhiên, cuối cùng công thức vẫn bị lọt ra ngoài và tầng lớp dân thường đă sử dụng chúng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày.



Kem du nhập vào các thuộc địa của Mỹ vào cuối những năm 1600 và cuối thế kỷ thứ 18, các cửa hàng bán kem đầu tiên đă được mở ra tại thành phố New York. Năm 1846, tủ kem di động được phát minh mà mọi người vẫn sử dụng chúng để làm kem tại nhà. Tuy nhiên, đến cuối thế kỷ 19, quy mô trong ngành bán kem không được mở rộng là mấy, thay vào đó là sự phát triển vượt bậc của các kỷ năng làm kem. Chỉ khi đến năm 1904, tại hội trợ triển lăm tại thành phố Louisiana, Hoa Kỳ , kem mới được phổ biến rộng răi tạo nên cơn sốt và tạo bước đệm cho sự thành công và phát triển trong lĩnh vực kinh doanh ẩm thực về kem sau này.









Những điều thú vị về kem mà bạn chưa biết


1. Con người phải tốn ít nhất mười hai lít sữa để làm cho một gallon kem (khoảng 3,78 lít).

2. Tại Hoa Ky , trung b́nh một người tiêu thụ xấp xỉ 23 lít kem hàng năm.

3. Để tẩu tán hết một chiếc ốc quế cỡ to, chúng ta phải mất trung b́nh 50 lần liếm kem.

4. Cannada đă ghi kỷ lục về chiếc kem nước quả lớn nhất với cân nặng 24 tấn.



5. Ở thành phố Portland của tiểu bang Oregon là nơi mà lượng kem tiêu thụ tính trên đầu người lớn nhất thế giới vào năm 2003.









6. Kem Vanni là hương vị được bán chạy nhất.

7. Thành phần chính trong kem chính là không khí!

8. Tháng 7 được goi là tháng kem của quốc gia.

9. Hoa Kỳ sản xuất 800 triệu lít kem hàng năm.

10. 98% các hộ gia đ́nh ở Hoa kỳ đều dự trữ sẵn kem trong tủ lạnh.

11. Kem socola là kem được yêu thích nhất.



12. Khoảng 5% con người chia sẻ món kem thơm ngon với thú cưng của ḿnh.










13. Năm 2002, một chiếc kem h́nh kim tự tháp được hoàn thành với 3000 th́a kem và nặng hơn 453kg.

14. California, Indiana, Ohio, Texas và New York là những thành phố dẫn đầu trong doanh thu bán kem.

Những lợi ích từ món kem thơm ngon, mát lạnh

Các nhà khoa học đă chỉ ra rằng, kem khiến cho chúng ta khỏe mạnh hơn bởi các dưỡng chất có chứa trong các thành phần chế biến kem. Nó bao gồm hơn 100 loại chất hữu cơ có ích: 25 axit amin chứa hàm lượng protein, 25 axit béo, 30 loại muối khoáng, 20 loại vitamin khác nhau và các men lợi khuẩn giúp ích trong quá tŕnh trao đổi chất và tiêu hóa.


Một thành phần vô cùng hữu ích chứa trong kem chính là sữa, một nguồn năng lượng dồi dào cung cấp cho sự h́nh thành, phát triển của năo và tăng cường trí thông minh của trẻ em. Đặc biệt đối với các loại sữa và sữa chua khi đông lạnh, nó được giảm thiểu chất béo nên phù hợp với những người huyết áp thấp và bị bệnh tim mạch.









Ngoài ra, đối với các loại kem kết hợp hoa quả tươi sẽ mang đến cho chúng ta lượng vitamin D, C giúp tăng sức đề kháng của cơ thể và khiến da của chúng ta sẽ trở nên mịn màng hơn.



Đặc biệt, kem c̣n có sức mạnh vô cùng đặc biệt chính là giúp chúng ta hạ hỏa, xua tan đi những cơn căng thẳng mệt mỏi, stress hay nỗi lo âu buồn bực trong cuộc sống nhờ vào sự mát lạnh của kem. Các nhà nghiên cứu đă chỉ ra kem chính là thực phẩm giúp con người hạnh phúc hơn trong cuộc sống.








Tuy nhiên, các bạn đừng dựa trên những lợi thế ưu việt của kem mà tiêu thụ chúng với lượng lớn trong thời gian ngắn v́ chúng sẽ mang đến những tác động tiêu cực như viêm họng hay tê buốt răng.




sưu tầm

florida80
07-01-2019, 22:58
Tin Vui Cho Con Người: Đă T́m Ra Phương Pháp Trị Liệu Mới Cho Ung Thư Máu


Thay v́ sử dụng hóa trị và xạ trị tấn công thẳng vào các tế bào ung thư, những bác sĩ tại Philadelphia đă "huấn luyện" cho các tế bào miễn dịch trong cơ thể của Nick trở nên mạnh mẽ hơn và "chuyên nghiệp" hơn trong việc tiêu diệt những tế bào ung thư.


Cali Today News- Nick Wilkins được các bác sĩ chẩn đóan bị mắc bệnh ung thư bạch cầu từ khi mới lên 4 tuổi. Sau 10 năm điều trị, các tế bào ung thư vẫn tiếp tục quay trở lại dù cho các bác sĩ đă sử dụng tất cả các phương pháp trị liệu, sau cùng người cha đă phải nói chuyện với chính đứa con trai của ḿnh.

http://www.baocalitoday.com/vn/tin-tuc/khoa-hoc-doi-song/tin-vui-cho-con-nguoi-da-tim-ra-phuong-phap-tri-lieu-moi-cho-ung-thu-mau.html#





Ông John Wilkins giải thích cho Nick, cậu bé con 14 tuổi hiểu rằng các bác sĩ đă cố gắng hết sức, dùng mọi phương pháp trị liệu từ hóa trị cho đến xạ trị, thậm chí là đă tiến hành cấy ghép tủy do chị gái của cậu bé hiến tặng, thế nhưng t́nh trạng bệnh của cậu bé có vẻ không mấy khả quan hơn.





Ông John hồi tưởng lại: “Tôi nói với thằng bé rằng chúng ta không c̣n sự lựa chọn nào khác.”




Chỉ c̣n một phương pháp điều trị duy nhất mà họ có thể thử: một liệu pháp đang trong quá tŕnh thử nghiệm của Đại học Pennsylvania.




Dù 14 tuổi nhưng Nick hiểu rằng nếu lần thử nghiệm này thất bại sẽ đồng nghĩa với việc cậu bé có thể chết, thằng bé lúc ấy rất kiên cường.




Vài tháng sau đó, Nick rời Virginia, nơi gia đ́nh cậu bé đang sống, chuyển đến Philadelphia mang theo hy vọng sống mong manh. Cậu bé chính thức trở thành một phần của cuộc thử nghiệm phương pháp mới này.




Phương pháp mới này được các bác sĩ mô tả là hoàn toàn khác hẳn với những phương pháp mà Nick đă được dùng trước đó: Thay v́ sử dụng hoá trị và xạ trị tấn công thẳng vào các tế bào ung thư, những bác sĩ tại Philadelphia đă “huấn luyện” cho các tế bào miễn dịch trong cơ thể của Nick trở nên mạnh mẽ hơn và “chuyên nghiệp” hơn trong việc tiêu diệt những tế bào ung thư.




Hai tháng sau, kết quả thật ngoài sức tưởng tượng, mọi người gọi đó là một phép màu, Nick xuất viện với kết quả xét nghiệm cho thấy cậu bé không c̣n bị tế bào ung thư đeo bám nữa.




Đă sáu tháng trôi qua kể từ ngày Nick tham gia thử nghiệm phương pháp trị liệu mới, kết quả của những cuộc xét nghiệm và kiểm tra đều đặn đă chứng minh được thành công của phương pháp thần kỳ này. Hiện Nick đă bước sang tuổi 15, sống khoẻ mạnh và không c̣n dấu hiệu của bệnh tật.


Có khoảng 21 người trẻ khác cũng đă được trị liệu bằng phương pháp mới này tại bệnh viện trẻ em The Children’s Hospital of Philadelphia, và 18 bệnh nhân trong số đó, cũng giống như Nick, đang có dấu hiệu thuyên giảm hoàn toàn tế bào ung thư; một trong số đó cũng đă được công bố là không c̣n tế bào ung thư trong cơ thể.




Các bác sĩ của Đại học Penn đă công bố phát hiện mới của họ vào cuối tuần này tại hội nghị thường niên của Hội huyết học Mỹ (The American Society of Hematology).




Cũng tại hội nghị này, hai trung tâm nghiên cứu về ung thư khác là Memorial Sloan – Kettering tại New York và National Cancer Institute cũng sẽ công bố kết quả mà họ đạt được bằng phương pháp miễn dịch trị liệu giống như phương pháp mà Nick đă được dùng để chữa trị.











Các công bố này đă mang lại nhiều hứa hẹn cho các bệnh nhân của căn bệnh ung thư, đặc biệt là những bệnh nhân đă thử qua nhiều phương pháp trị liệu mà vẫn không thành công.






Tiến sĩ David Porter, một chuyên gia về huyết học và là một bác sĩ chuyên khoa thuộc Đại học Penn nói: “Phương pháp này thật sự là một bước tiến vượt bậc so với những phương pháp điều trị ung thư mà tôi từng được thấy suốt 20 năm qua. Chúng ta đang bước vào một thời kỳ mới của y học.”






Trong phương pháp mới này, đầu tiên các bác sĩ sẽ loại bỏ các tế bào T-cell (một dạng tế bào bạch cầu), tế bào này đóng vai tṛ quan trọng trong hệ thống miễn dịch. Sau đó họ tiến hành tổ chức lại cấu tạo của tế bào bằng cách chuyển đổi cấu tạo gene của nó. Khi được đưa trở lại vào cơ thể bệnh nhân, mỗi tế bào đă được biến đổi sẽ nhân lên đến 10,000 tế bào mới. Những tế bào “thợ săn” này sau đó sẽ theo dơi và tiêu diệt các tế bào ung thư bên trong cơ thể của bệnh nhân.






Về cơ bản, các nhà nghiên cứu đang cố gắng để đào tạo cơ thể của Nick chống lại căn bệnh ung thư, tương tự như cách cơ thể chúng ta chống lại bệnh cảm lạnh thông thường.






Ngoài những bệnh nhân thuộc khoa nhi, các nhà khoa học của Đại học Penn cũng đă thử phương pháp mới này trên 37 người lớn mắc bệnh bạch cầu và 12 trong số 37 bệnh nhân đó đă hoàn toàn khỏi bệnh. Tám người khác đang dần có dấu hiệu khả quan và các kết quả kiểm tra cho thấy t́nh trạng bệnh của họ đang ngày càng thuyên giảm.






Khi tham gia phương pháp điều trị này, các bệnh nhân sẽ có những triệu chứng giống như bệnh cảm cúm trong một quăng thời gian ngắn.






Các bác sĩ và nhà khoa học của Đại học Penn đang làm việc với những trung tâm y tế khác để có tể kiểm tra tính thành công của phương pháp mới này trên nhiều bệnh nhân hơn nữa. Họ cũng có kể hoạch sẽ thử áp dụng phương pháp này cho điều trị các loại ung thư máu và các khối u rắn.






Câu hỏi lớn được đặt ra là: liệu căn bệnh bạch cầu của Nick có quay trở lại?






Các nghiên cứu chỉ được tiến hành từ năm 2010, nhưng cho đến nay, tỉ lệ tái phát được xác định là tương đối thấp: trong 18 bệnh nhi khác, những bệnh nhân có dấu hiệu khỏi bệnh chỉ có 5 trường hợp bị tái phát bệnh; và trong 12 trường hợp bệnh nhân ở độ tuổi trưởng thành, những người cũng đă được xác định là đang thuyên giảm sau khi tham gia điều trị bằng phương pháp miễn dịch trị liệu này, chỉ có một trường hợp bị mắc bệnh trở lại. Một số bệnh nhân đă khỏi bệnh được ba năm và không có dấu hiệu tái phát của bệnh.






Tiến sĩ Porter kể lại: Đầu tiên, chúng tôi đă rất vui mừng khi t́m thấy các tế bào T-cell - những tế bào “thợ săn” vẫn c̣n sống sót trong cơ thể của bệnh nhân sau hơn ba năm. Chúng vẫn c̣n hoạt động và vẫn làm tốt chức năng của chúng: t́m kiếm và tiêu diệt tế bào ung thư, v́ thể khả năng tái phát bệnh là rất thấp. Hơn nữa, trước khi tuyên bố bệnh nhân đă thuyên giảm hay khỏi bệnh, chúng tôi phải lùng sục các tế bào ung thư, điều này đặc biệt khó khăn, nhất là với những tế ung thư đă biến đổi, rất khó để nhận dạng chúng. Thông thường, dạng tế bào bệnh bạch cầu mà Nick mắc phải, các bác sĩ có thể t́m thấy từ một trong số 1,000 tến bào cho đến một trong số 10,000 tế bào ung thư. Nhưng công nghệ cua Penn có thể t́m thấy một trong số 100,000 cho đến một trong 1 triệu tế bào ung thư, và chúng tôi đă không t́m thấy bất kỳ tế bào ung thư nào trong cơ thể của Nick hoặc bất cứ bệnh nhân nào đă được tuyên bố khỏi bệnh hoàn toàn.






Một trong những khía cạnh tốt nhất của phương pháp điều trị mới này là nó sẽ không quá khó khăn hay phức tạp để tiến hành tại những trung tâm y tế khác. Tiến sĩ Porter hy vọng một ngày nào đó, phương pháp này sẽ chính thức được công nhận và sử dụng để điều trị cho những bệnh nhân chứ không chỉ là phương pháp thực nghiệm.






“Chúng tôi hy vọng điều này sẽ sớm thành sự thật. Có thể năm tới phương pháp này vẫn chưa được đưa vào sử dụng, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không lâu đến một thập kỷ để chờ đợi phương pháp này.”






Cho tới thời điểm này, các bệnh nhân chỉ có thể nhận được phương pháp điều trị này nếu họ đang tham gia vào quá tŕnh nghiên cứu và thử nghiệm, nhưng Tiến sĩ Renier Brentjens, giám đốc của dự án điều trị ung thư bằng liệu pháp tế bào (tương tự phương pháp miễn dịch trị liệu) tại Memorial Sloan – Kettering dự đoán rằng phương pháp này sẽ sớm được phổ biến trong ṿng ba đến năm năm tới.






Ông khẳng định, sự thành công của liệu pháp này không phải là một tṛ chơi may rủi mà là quá tŕnh của sự nghiên cứu và sự tham gia thử nghiệm của rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh ung thư. Ông nói rằng ông sẽ không bao giờ quên bệnh nhân đầu tiên mà ông điều trị, bệnh nhân này ban đầu có một lượng lớn các tế bào ung thư trong tủy xương của ḿnh. Nhưng sau khi tham gia thử nghiệm phương pháp mới này, Renier đă quan sát dưới kính hiển vi và kinh ngạc nhận ra ông không thể t́m thấy bất cứ một tế bào ung thư nào nữa cả. Ông kể lại với một niềm tự hào: “Tôi không thể mô tả cảm giác lúc đó. Thật tuyệt vời!”






Kha Trần

florida80
07-01-2019, 22:59
Chuyện Đạo



Đạo bất khả tu du ly dă.

(Không thể rời xa Đạo dù chỉ trong tíc tắc.)
Trung Dung







Đây là chuyện tôi nghe:
Có thầy nọ sống đời tu hành rất mực thánh thiện. Không kể những lúc bắt buộc phải nhín chút thời gian dành cho các sinh hoạt cần thiết của đời thường, thầy luôn cố gắng thu xếp tối đa thời gian trong ngày để cầu nguyện, tụng kinh, ngồi thiền, v.v… Đầu óc thầy hầu như không c̣n chỗ nào trống trải cho các tà niệm sái quấy có thể thừa cơ len lỏi vào. Sau nhiều năm dài tu hành tinh nghiêm, cẩn mật như thế, thầy thấy măn nguyện trước sự tiến bộ tâm linh.Thế rồi khuya hôm nọ, sau khi xong cữ thiền giờ Tư, thầy đi ngủ và mơ thấy ḿnh dự một buổi tiệc lớn gồm toàn những bậc đạo cao đức trọng.

Trong lúc chủ tiệc chưa ra tiếp khách, mọi người lần lượt được rước tới bàn ăn rất to và dài. Ai cũng có chỗ ngồi trang trọng theo đúng thứ bậc v́ chủ tiệc đă gắn sẵn trên mặt bàn những tấm thẻ nhỏ ghi họ tên từng thực khách. Thầy thấy ḿnh được vinh dự xếp ngồi gần chủ tiệc, nhưng ở vị trí thứ nh́. Vị trí thứ nhất dành cho người bán tạp hóa ở khu phố không xa nơi thầy cư trú.Sáng hôm sau, thầy t́m tới tiệm tạp hóa, lựa một góc và nhẫn nại đứng quan sát rất lâu.

Tiệm không lớn lắm nhưng lúc nào cũng có khách hàng vào ra nườm nượp. Chủ tiệm chẳng hở tay bán hàng, thu tiền, thối tiền… vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, nói năng ḥa nhă… Tuyệt nhiên không thấy chủ tiệm có cử chỉ, động tác đặc biệt ǵ tỏ ra ông đang tĩnh tâm hay cầu nguyện.

Nhân một lúc ngớt khách, thầy bước tới chào chủ tiệm và kể lại giấc mơ kỳ lạ. Chủ tiệm ôn tồn nói: “Tôi cần chiết dầu ăn từ cái thùng hai mươi lít ra hai mươi cái chai xếp sẵn ở góc kia. Xin thầy giúp một tay. Đừng để chai nào đầy quá hay vơi quá. Đừng làm sánh dầu ra ngoài chai nhớp nháp. Lát nữa sẽ tiếp tục câu chuyện của thầy.”

Thầy chiết dầu vừa xong th́ đúng lúc chủ tiệm được ngơi tay bán hàng. Ông ta bước tới hỏi: “Năy giờ cắm cúi lo chiết dầu ra chai, trong đầu thầy có giây phút nào nhớ nghĩ tới Trời tới Phật không?”
Thầy bẽn lẽn: “Tôi làm không quen, ráng tập trung rót dầu vào từng chai theo đúng yêu cầu của ông, mệt toát mồ hôi. Do đó chẳng được phút giây nào rảnh trí mà nhớ nghĩ tới Phật Trời!”Chủ tiệm cười hiền: “Nếu thầy bận bịu buôn bán như tôi cả ngày, lu bu quanh năm suốt tháng, th́ tâm thầy ắt xa Trời xa Phật mịt mù luôn! Tôi không có phước lớn để được rảnh rang chuyên lo tu hành như thầy. Tôi chỉ ráng tập thành thói quen cho tâm tôi lúc nào cũng nhớ Trời nhớ Phật. Khi bán hàng cho khách tôi nguyện không để ai phải phiền ḷng v́ bị cân non đong thiếu. Khi chiều chuộng khách hàng tôi nguyện không để ai mích ḷng v́ thấy tôi thiên vị. Gặp khách hàng xấu tính, tôi nói cười nhă nhặn, thầm nhắc nhở: Thánh Thần giả dạng thường dân tới thử thách ḿnh đây. Tôi tu như vậy đó, thưa thầy.

Huệ Khải

florida80
07-02-2019, 20:49
Cái... Lon Của Mợ Hương - Tư Nghèo (Danlambao)









Cuối tuần, mạng xă hội rạo rực bốc lửa với cái lon của mợ Ninh Thị Thu Hương. Với ḷng yêu nước nồng nàn, mợ đă nhảy cỡn lên bàn, cực lực phản đối mấy đứa tư bổn đă dám rộn ră kêu gọi dân ta hăy "Mở Lon Việt Nam".



Theo mợ Cục trưởng Cục Văn hóa cơ sở Ninh Thị Thu Hương th́:




"Từ "lon" đứng một ḿnh, không gắn với từ Coca-Cola hay bia... có thể được hiểu theo rất nhiều nghĩa. Ví dụ, nếu thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó... th́ từ "LON VIỆT NAM" có rất nhiều vấn đề."




Chuyện rằng th́ là:




Mấy ông bà chiến lược gia tiếp thị Công ty TNHH Nước Giải Khát Coca-Cola Việt Nam ngồi buồn găi háng dế lăng tăng đă phọt ra một khẩu hiệu quảng cáo cực kỳ ấn tượng: "MỞ LON VIỆT NAM".




Lời kêu gọi "MỞ LON VIỆT NAM" này vang dội khắp xứ trên truyền h́nh và các phương tiện quảng cáo khác, thiếu điều biến thành ḍng thác cách mạng... mở lon.




Dzậy là mợ cục trưởng ra ngay công văn cấm Cô ca Cô la, không được tiếp tục... mở lon.




Lư do:




"Mở lon" có dấu hiệu về hành vi quảng cáo thiếu thẩm mỹ, không phù hợp thuần phong mỹ tục Việt Nam và coi như đă vi phạm các quy định tại khoản 3 Điều 8 và khoản 1 Điều 19 Luật Quảng cáo về tính phù hợp thuần phong mỹ tục.




Đưa ra lư do thiếu thẩm mỹ, không phù hợp thuần phong mỹ tục th́ th́ chắc cú rằng mợ Hương nghĩ rằng mấy tên trời đánh Cô ca Cô la nó có ư xúi bậy dân ta đi mở cái... đi nhai đứng ngậm ngồi cười...




Phải hông bà con!?




Nếu bà con mà gật đầu phải phải th́ coi chừng nghe! Từ giờ trở đi đứa nào mở miệng xổ ra những cụm từ như mua lon, bán lon, khui lon, chơi lon, rửa lon, đá lon... là thấy mẹ với mợ Hương cục trưởng rất ư là nhạy cảm này.




Lon coi như đă bị xếp vào thành phần... phản động.





Riêng Tư tui th́ từ nay, mỗi khi chui vào mùng với con mẹ lựu đạn th́ Tư chỉ cần thỏ thẻ "khui lon ăn mừng ngay thôi" nghe em là lựu đạn sẽ nổ vang trời ăn mừng cuộc cách mạng mở lon chiến thắng!

florida80
07-02-2019, 20:55
Ba Câu Chuyện Nhỏ Giúp Bạn Nhận Ra Đâu Là Con Đường Tới Hạnh Phúc


Trong cuộc sống, khi gặp khó khăn bế tắc bạn sẽ làm ǵ? Tiếp tục kiên tŕ hay buông xuôi tất cả? Vẫn có một con đường khác dành cho bạn, hăy tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều ǵ?



Câu chuyện 1

Một nhóm bạn trẻ tuổi đi khắp nơi t́m kiếm hạnh phúc, nhưng lại gặp được rất nhiều phiền năo, ưu sầu cùng thống khổ.

Họ bèn đến hỏi bậc thầy Socrates (một triết gia Hy Lạp cổ đại), rốt cuộc hạnh phúc đến từ đâu?

Socrates nói: “Các bạn trẻ, hăy giúp tôi tạo ra một chiếc thuyền trước đă!”


Những người này đành tạm thời gác chuyện t́m kiếm hạnh phúc qua một bên để t́m kiếm vật liệu đóng thuyền. Suốt 49 ngày, họ cưa một gốc cây vừa cao vừa lớn, khoét rỗng ở giữa tạo thành chiếc thuyền độc mộc.


Thuyền độc mộc được đưa xuống nước, những người trẻ tuổi kia mời lăo sư lên thuyền, một bên hợp sức chèo thuyền, một bên cùng ca hát đồng thanh.

Socrates nói: “Các thanh niên, các cậu thấy vui không?”

Đám thanh nhiên nhao nhao trả lời: “Rất vui ạ!”

Socrates nói: “Niềm vui chính là như vậy đó, nó tự nhiên đến khi chúng ta bận rộn để thực hiện một mục tiêu rơ ràng nào đó”.


Đúng! Thực ra niềm vui chỉ đơn giản là như vậy.

Quá tŕnh phần đấu v́ mục tiêu của bản thân ḿnh cũng vô cùng thú vị. Một tâm hồn khoáng đăng, th́ mới dễ gạt bỏ đi những phiền muộn.




Câu chuyện 2

Một con cáo đi ngang qua một vườn nho có tường rào bao quanh chắc chắn. Nó có một cái mũi vô cùng nhạy bén cùng với cái đầu thông minh. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nó biết rằng những quả nho trong vườn kia rất đặc biệt, và chắc chắn nó chưa bao giờ được nếm thử loại nho nào hảo hạng như thế.


Con cáo này đă từng nếm qua vô số các loại nho ngon, nó thậm chí c̣n nói với những người bạn của ḿnh rằng: “Trên đời này chưa từng có loại nho nào mà tôi chưa ăn”.

Đối mặt với vườn nho mà nó chưa được nhấm nháp qua quả nào, tính tham ăn cùng với hiếu thắng khiêu khích nó. Nó tự nói với chính ḿnh: “Cáo ta đây thật vô cùng đau xót nếu như không được ăn trái nho kia, cũng giống như chỉ muốn làm binh sĩ quèn, thật không có tiền đồ ǵ”.


Thế là, nó quyết định bằng mọi cách phải vào vườn nho, nếu không nhất định sẽ không đi đâu. Sau khi đi hai ṿng xung quanh vườn, nó phát hiện vườn nho này tường bao rất cao, nó không thể nhảy lên được. Vậy là nó ngồi lại suy nghỉ đủ cách, cuối cùng nó đă t́m được một cái lỗ nhỏ để có thể tiến vào. Nhưng cái lỗ này thật sự quá nhỏ, nó lại không thể chui qua. Suy nghĩ một lát, nó quyết định: Tuyệt thực, giảm béo.


Trải qua 3 ngày tuyệt thực, cáo đă gầy đi rất nhiều, nó dễ dàng chui qua cái lỗ nhỏ kia vào vườn nho. Nó vuốt ve những quả nho trong vườn, từ trước đến giờ, nó chưa từng nếm loại nho nào ngon như vậy. Thế là nó thỏa thích ăn, ăn liền trong ba ngày. Sau đó nó sợ gặp nguy hiểm và chuẩn bị rời khỏi đây.


Lúc này, một vấn đề mới xuất hiện: Bởi v́ ăn mấy ngày liên tiếp, nó lại mập ú, nên không cách nào theo lỗ nhỏ kia mà chui ra ngoài. Bất đắc dĩ, nó lại một lần nữa tuyệt thực, lần này so với lần trước c̣n nhiều hơn một ngày.

Sau khi về nhà, nó đem kinh nghiệm ăn nho cùng với hai lần nhịn đói nói cho các cáo già ở trong làng, và hỏi: “Chuyện cháu làm có đáng giá hay không?”

Một cáo già nói: “Cháu mập lên bao nhiêu th́ gầy đi bấy nhiều, vậy có khác nào không ăn, lại c̣n phải mạo hiểm tính mạng, quả thật không đáng”.

Một cáo già khác nói: “Tuy cháu có phải chịu không ít những nguy hiểm, nhưng cháu lại được ăn một loại nho ngon, chưa bao giờ được ăn, đương nhiên là đáng giá”.


Qua cuộc đối thoại giữa các con cáo thấy được các kiểu quan niệm sống của con người chúng ta:

Một người sống dựa trên lập trường chiếm hữu, người ấy nhất định sẽ nằm trong ṿng luẩn quẩn giữa hai thái cực, thống khổ v́ chưa thể thoả măn được dục vọng chiếm hữu, và sự tẻ nhạt sau khi dục vọng chiếm hữu được thỏa măn.


Một người sống dựa trên lập trường xây dựng, người ấy chắc chắn sẽ cố gắng theo đuổi mục tiêu chưa đạt được và thong dong thoải mái khi đă được mục tiêu. Quan niệm thứ nhất chắc chắn là tiến thoái lưỡng nan, quan niệm sống sau chắc chắn sẽ hạnh phúc.




Câu chuyện 3

Một con kiến hết sức chăm chỉ, siêng năng, một ngày nó đi lạc vào cái sừng trâu khô. Con kiến rất nhỏ, sừng trâu cong cong, kiến thấy sừng trâu giống như một đường hầm vô cùng rộng lớn. Nó nghĩ, ra khỏi đường hầm, chắc sẽ là một danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt trần. Ai ngờ, càng đi lại càng thấy hẹp, cuối cùng hẹp đến nỗi không thể nhét thân vào nữa. V́ thế, kiến buộc phải dừng lại, sau đó suy nghĩ một hồi lâu, nó quyết định quay lại, khởi đầu lại một lần nữa.


Lần này, nó đi ra hướng ngoài của sừng trâu, kết quả phát hiện c̣n đường càng ngày càng rộng, hơn nữa đi ra khỏi sừng trâu, nó nh́n thấy trời xanh mây biếc, cao vời vợi, dưới đất cây cối tốt tươi, tựa như từng con sóng xanh cuồn cuộn ngoài biển cả. Trong chốc lát, nó cảm giác ḿnh chính là chú chim non bay lượn giữa bầu trời tự do, như con cá nhỏ bơi lội thoải mái nơi biển rộng.


Sau đó, kiến gặp người liền nói: “Lúc gặp trở ngại con người không cách nào vượt qua, th́ đừng ngại hăy đổi phương thức. Điều này giống như mở ra một cánh cửa khác, đổi một cái ch́a khóa, hy vọng cánh cửa ấy sẽ trở nên rộng mở”.

“Không để tâm vào chuyện vụn vặt”, rơ ràng là rất có đạo lư.

Muốn nhận biết được bên nào là đỉnh sừng trâu dường như chẳng dễ dàng khi đang bên trong nó. Chỉ với một tâm hồn tỉnh táo và thông suốt th́ mới giải trừ được hoàn cảnh khó khăn.


Hoàng Sâm, dịch từ Watchinese



at 1:54 PM

florida80
07-02-2019, 20:55
Cái Ǵ Của Ḿnh Th́ Sẽ Không Mất, Càng Tranh Giành Th́ Phúc Báo Càng Hao Tổn

Nếu đă là thứ của ḿnh mà bị người khác lấy mất th́ ông trời sẽ trả lại cho. Không phải thứ của ḿnh th́ có tranh giành cũng chẳng có được. Vậy nên hăy vui vẻ mà sống!


Vào triều đại nhà Minh, có một thư sinh tên là Ngô Tử Điềm. Ngô Tử Điềm mồ côi mẹ từ rất sớm, cha cậu cưới vợ hai. Mẹ kế của Tử Điểm rất bất công, bà chỉ đối xử tốt với người con ruột của ḿnh, c̣n đối với Tử Điềm th́ lại rất không tốt. Dần dần trong ḷng Tử Điềm có chút bất b́nh thậm chí oán giận mẹ kế.

Sau này, khi Tử Điềm cưới vợ, mẹ kế cũng không đối xử tốt với vợ của anh ta. Trong ḷng Tử Điềm thầm nghĩ: “Thật là bất công, ḿnh không thể chịu đựng thêm được nữa, phải đi t́m mẹ kế nói cho ra lẽ mới được.” Thế là Tử Điềm bèn đi t́m mẹ kế nói chuyện. Nhưng lại bị vợ bắt gặp, vợ anh ta khuyên can rằng: “Chúng ta là con nên chịu nhịn một chút.”




Sau này, khi cha của Tử Điềm qua đời. Ông có để lại ruộng đất và tiền bạc. Mẹ kế của Tử Điềm chỉ chia cho hai vợ chồng Tử Điềm một số đất ít ỏi c̣n hai mẹ con bà nhận hết phần tiền và phần lớn ruộng đất. Lần này, Tử Điềm quyết không nhẫn nhịn nữa mà lập tức đi t́m mẹ kế để đ̣i sự công bằng.




Nhưng vợ biết được và ngăn cản lại. Người vợ c̣n nói rằng: “Có hại chịu thiệt là phúc! Hơn nữa chúng ta cần phải hiểu, đă là thứ của chúng ta th́ có chạy cũng không chạy thoát, đâu có cái nào cứ tranh là được? Càng tranh giành, phúc báo càng bị hao tổn.”




Quả nhiên, không lâu sau v́ người con riêng của mẹ kế và cha Tử Điềm có thói quen đam mê cờ bạc, nên toàn bộ tài sản đă nhanh chóng tiêu tan. Hai mẹ con người mẹ kế này phải đi ra đường xin ăn.




Nếu là người b́nh thường ở vào hoàn cảnh giống như Tử Điềm, chắc hẳn sẽ có người hả hê mà nghĩ: “Đúng là trời xanh có mắt!”. Nhưng vợ của Tử Điềm đúng là người hiểu lẽ đạo lư. Cô khuyên bảo chồng đi t́m và đón mẹ kế cùng người em về nhà. Sau khi đón mẹ kế và em chồng trở về nhà, hai vợ chồng Tử Điềm cùng giúp người em này bỏ thói quen cờ bạc, khiến hai người họ vô cùng cảm động. Thế là từ đó trở đi, cả gia đ́nh cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ, chan ḥa.




Về sau, hai vợ chồng Tử Điềm sinh được ba người con trai và cả ba người này sau khi trưởng thành đều thi đậu tiến sĩ. Quả là phúc báo cho những việc làm lương thiện của vợ chồng anh ta. Ba người con, từ nhỏ đă được mẹ giáo dưỡng lại được tận mắt chứng kiến cách đối nhân xử thế của mẹ nên trong cuộc sống sau này luôn được mọi người kính trọng, gia đ́nh hạnh phúc.




Cho nên, làm người đừng quá so đo, đặc biệt với người thân thiết của ḿnh. Có thiệt hăy biết chịu đựng một chút, người khác thiếu nợ ḿnh, ông trời chắc chắn sẽ trả lại cho ḿnh.




Theo Daikynguyenvn

florida80
07-02-2019, 20:57
Ba Câu Chu
Trong cuộc sống, khi gặp khó khăn bế tắc bạn sẽ làm ǵ? Tiếp tục kiên tŕ hay buông xuôi tất cả? Vẫn có một con đường khác dành cho bạn, hăy tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều ǵ?



Câu chuyện 1

Một nhóm bạn trẻ tuổi đi khắp nơi t́m kiếm hạnh phúc, nhưng lại gặp được rất nhiều phiền năo, ưu sầu cùng thống khổ.

Họ bèn đến hỏi bậc thầy Socrates (một triết gia Hy Lạp cổ đại), rốt cuộc hạnh phúc đến từ đâu?

Socrates nói: “Các bạn trẻ, hăy giúp tôi tạo ra một chiếc thuyền trước đă!”


Những người này đành tạm thời gác chuyện t́m kiếm hạnh phúc qua một bên để t́m kiếm vật liệu đóng thuyền. Suốt 49 ngày, họ cưa một gốc cây vừa cao vừa lớn, khoét rỗng ở giữa tạo thành chiếc thuyền độc mộc.


Thuyền độc mộc được đưa xuống nước, những người trẻ tuổi kia mời lăo sư lên thuyền, một bên hợp sức chèo thuyền, một bên cùng ca hát đồng thanh.

Socrates nói: “Các thanh niên, các cậu thấy vui không?”

Đám thanh nhiên nhao nhao trả lời: “Rất vui ạ!”

Socrates nói: “Niềm vui chính là như vậy đó, nó tự nhiên đến khi chúng ta bận rộn để thực hiện một mục tiêu rơ ràng nào đó”.


Đúng! Thực ra niềm vui chỉ đơn giản là như vậy.

Quá tŕnh phần đấu v́ mục tiêu của bản thân ḿnh cũng vô cùng thú vị. Một tâm hồn khoáng đăng, th́ mới dễ gạt bỏ đi những phiền muộn.




Câu chuyện 2

Một con cáo đi ngang qua một vườn nho có tường rào bao quanh chắc chắn. Nó có một cái mũi vô cùng nhạy bén cùng với cái đầu thông minh. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nó biết rằng những quả nho trong vườn kia rất đặc biệt, và chắc chắn nó chưa bao giờ được nếm thử loại nho nào hảo hạng như thế.


Con cáo này đă từng nếm qua vô số các loại nho ngon, nó thậm chí c̣n nói với những người bạn của ḿnh rằng: “Trên đời này chưa từng có loại nho nào mà tôi chưa ăn”.

Đối mặt với vườn nho mà nó chưa được nhấm nháp qua quả nào, tính tham ăn cùng với hiếu thắng khiêu khích nó. Nó tự nói với chính ḿnh: “Cáo ta đây thật vô cùng đau xót nếu như không được ăn trái nho kia, cũng giống như chỉ muốn làm binh sĩ quèn, thật không có tiền đồ ǵ”.


Thế là, nó quyết định bằng mọi cách phải vào vườn nho, nếu không nhất định sẽ không đi đâu. Sau khi đi hai ṿng xung quanh vườn, nó phát hiện vườn nho này tường bao rất cao, nó không thể nhảy lên được. Vậy là nó ngồi lại suy nghỉ đủ cách, cuối cùng nó đă t́m được một cái lỗ nhỏ để có thể tiến vào. Nhưng cái lỗ này thật sự quá nhỏ, nó lại không thể chui qua. Suy nghĩ một lát, nó quyết định: Tuyệt thực, giảm béo.


Trải qua 3 ngày tuyệt thực, cáo đă gầy đi rất nhiều, nó dễ dàng chui qua cái lỗ nhỏ kia vào vườn nho. Nó vuốt ve những quả nho trong vườn, từ trước đến giờ, nó chưa từng nếm loại nho nào ngon như vậy. Thế là nó thỏa thích ăn, ăn liền trong ba ngày. Sau đó nó sợ gặp nguy hiểm và chuẩn bị rời khỏi đây.


Lúc này, một vấn đề mới xuất hiện: Bởi v́ ăn mấy ngày liên tiếp, nó lại mập ú, nên không cách nào theo lỗ nhỏ kia mà chui ra ngoài. Bất đắc dĩ, nó lại một lần nữa tuyệt thực, lần này so với lần trước c̣n nhiều hơn một ngày.

Sau khi về nhà, nó đem kinh nghiệm ăn nho cùng với hai lần nhịn đói nói cho các cáo già ở trong làng, và hỏi: “Chuyện cháu làm có đáng giá hay không?”

Một cáo già nói: “Cháu mập lên bao nhiêu th́ gầy đi bấy nhiều, vậy có khác nào không ăn, lại c̣n phải mạo hiểm tính mạng, quả thật không đáng”.

Một cáo già khác nói: “Tuy cháu có phải chịu không ít những nguy hiểm, nhưng cháu lại được ăn một loại nho ngon, chưa bao giờ được ăn, đương nhiên là đáng giá”.


Qua cuộc đối thoại giữa các con cáo thấy được các kiểu quan niệm sống của con người chúng ta:

Một người sống dựa trên lập trường chiếm hữu, người ấy nhất định sẽ nằm trong ṿng luẩn quẩn giữa hai thái cực, thống khổ v́ chưa thể thoả măn được dục vọng chiếm hữu, và sự tẻ nhạt sau khi dục vọng chiếm hữu được thỏa măn.


Một người sống dựa trên lập trường xây dựng, người ấy chắc chắn sẽ cố gắng theo đuổi mục tiêu chưa đạt được và thong dong thoải mái khi đă được mục tiêu. Quan niệm thứ nhất chắc chắn là tiến thoái lưỡng nan, quan niệm sống sau chắc chắn sẽ hạnh phúc.




Câu chuyện 3

Một con kiến hết sức chăm chỉ, siêng năng, một ngày nó đi lạc vào cái sừng trâu khô. Con kiến rất nhỏ, sừng trâu cong cong, kiến thấy sừng trâu giống như một đường hầm vô cùng rộng lớn. Nó nghĩ, ra khỏi đường hầm, chắc sẽ là một danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt trần. Ai ngờ, càng đi lại càng thấy hẹp, cuối cùng hẹp đến nỗi không thể nhét thân vào nữa. V́ thế, kiến buộc phải dừng lại, sau đó suy nghĩ một hồi lâu, nó quyết định quay lại, khởi đầu lại một lần nữa.


Lần này, nó đi ra hướng ngoài của sừng trâu, kết quả phát hiện c̣n đường càng ngày càng rộng, hơn nữa đi ra khỏi sừng trâu, nó nh́n thấy trời xanh mây biếc, cao vời vợi, dưới đất cây cối tốt tươi, tựa như từng con sóng xanh cuồn cuộn ngoài biển cả. Trong chốc lát, nó cảm giác ḿnh chính là chú chim non bay lượn giữa bầu trời tự do, như con cá nhỏ bơi lội thoải mái nơi biển rộng.


Sau đó, kiến gặp người liền nói: “Lúc gặp trở ngại con người không cách nào vượt qua, th́ đừng ngại hăy đổi phương thức. Điều này giống như mở ra một cánh cửa khác, đổi một cái ch́a khóa, hy vọng cánh cửa ấy sẽ trở nên rộng mở”.

“Không để tâm vào chuyện vụn vặt”, rơ ràng là rất có đạo lư.

Muốn nhận biết được bên nào là đỉnh sừng trâu dường như chẳng dễ dàng khi đang bên trong nó. Chỉ với một tâm hồn tỉnh táo và thông suốt th́ mới giải trừ được hoàn cảnh khó khăn.


Hoàng Sâm, dịch từ Watchinese



at 1:54 PM







No comments:





Post a Comment


yện Nhỏ Giúp Bạn Nhận Ra Đâu Là Con Đường Tới Hạnh Phúc

florida80
07-02-2019, 20:59
Thấm Thía Lời Dạy Của Người Xưa Về Hai Chữ Giàu Nghèo



Trong cuộc sống, giàu hay nghèo không phải là thứ quan trọng nhất. Điều cần thiết chính là bản lĩnh của người ấy trước mọi hoàn cảnh. Hăy cùng suy ngẫm về những lời mà người xưa khuyên dạy dưới đây!



1. Người Nghèo phải ít ở trong nhà, năng ra bên ngoài. Khi Giàu có rồi th́ phải ở trong nhà nhiều hơn, ít ra bên ngoài. Đây chính là nghệ thuật sống!




2. Khi Nghèo, nên tiêu tiền cho người khác. Khi Giàu, nên tiêu tiền cho những người thân yêu bên ḿnh. Rất nhiều người đă làm ngược lại!




3. Khi Nghèo đừng tính toán ganh đua với người khác, đây gọi là “nghèo nhưng chí không nghèo”. Người Giàu phải học được nhường nhịn và buông bỏ. Đây là cách sống rất tinh tường mà không phải ai cũng hiểu được!




4. Nghèo th́ nên phải hào phóng, Giàu không nên phô trương khoe khoang sự giàu có. Cuộc sống càng đơn giản th́ càng tĩnh tại.




5. Tuổi trẻ là tài phú lớn nhất, nhưng phải quư trọng gấp đôi thời gian, đừng sợ nghèo khó. Hiểu được bồi dưỡng bản thân, hiểu được cái ǵ là đáng quư, hiểu được nên đầu tư cái ǵ, hiểu được nên tiết kiệm chỗ nào. Đây chính là điểm mấu chốt, là ch́a khóa để cải biến.




6. Một khi đă có đủ tiền, niềm hạnh phúc lớn nhất chính là có thể dùng số tiền ấy để hoàn thành ước mơ của ḿnh.

Cuộc đời chính là như vậy, sống ngày hôm nay nhưng không biết được ngày mai sẽ xảy ra điều ǵ, cũng không hiểu được vận mệnh của ḿnh v́ sao lại như thế? Chỉ có trải qua nhiều chuyện bạn mới có thêm nhiều kinh nghiệm để đối đăi với cuộc sống, với thế giới này. Đừng tuyệt vọng! Hăy nh́n cuộc sống bằng ánh mắt lạc quan và sống ư nghĩa hơn ngay ngày hôm nay, chắc chắn tương lai của bạn sẽ nhận được trái ngọt.




Dù thời điểm hiện tại, bạn đang là người giàu hay người nghèo, th́ bạn cũng đều cần sống tốt hơn mỗi ngày, hăy lưu ư những câu nói sau:




1. Học cách tự vui vẻ

Cuộc đời là của bạn, tâm trạng cũng là của bạn. Hoàn cảnh có thể không vui nhưng bạn có thể thay đổi được tâm trạng của ḿnh phải không?




2. Học cách tự chăm sóc chính bản thân ḿnh

Không ai có thể nâng đỡ, chăm sóc được bạn cả cuộc đời. Hăy tự biết chăm sóc bản thân để thấy được giá trị của ḿnh.




3. Học cách từ bỏ nỗi đau

T́nh yêu làm cho người ta quên đi thời gian và thời gian làm người ta quên đi t́nh yêu. Đừng để quá nhiều “ngày hôm qua” chiếm hữu “ngày hôm nay” của bạn.




4. Học cách coi nhẹ được mất

Trên thế giới này, kỳ thực ngoài sinh mệnh của ḿnh ra th́ không c̣n có ǵ quan trọng, đáng để bạn lạc lối cả.




5. Học thiện lương

Thiện lương là nền tảng, cốt lơi để làm người. Đừng v́ danh lợi mà để mất đi bản tính của ḿnh.




6. Học khoan dung

Phụ nữ không phải v́ xinh đẹp mới khả ái mà là v́ khả ái nên mới xinh đẹp. Một chút khoan dung độ lượng có thể khiến người khác cảm kích cả đời.




7. Học được quư trọng

Đời người nh́n th́ tưởng là xa nhưng thực ra lại rất ngắn. Hăy quư trọng tất cả mọi người xung quanh ḿnh, đừng để lưu lại sự hối tiếc khi đă quá muộn.




Theo daikynguyenvn.com





at 3:07 PM

florida80
07-02-2019, 21:00
Ai Đẻ Ra Các Ông Sư Hư Hỏng..?? Ḥang Xuân

Tôi trả lời ngay nhé: Chúng ta - những người Việt đang sống trên đất nước này. Chính chúng ta, những người thành kính đi vào chùa rón rén như đi trên thảm thủy tinh. Chúng ta đă là người tạo ra họ.




Tôi chưa sống đủ lâu để so sánh thói quen kính Phật trọng sư của các thời, nhưng nghe các cụ cao niên kể th́ chùa ngày xưa đơn sơ thanh tịnh, sư hiền lành giản dị, phật tử cúng dường cũng như chia sẻ đồ ăn thức dùng cho nhà chùa, có ǵ cúng nấy: nải chuối, bó rau, túi gạo... Không có th́ khi rảnh vào chùa làm công quả, lấy phước cho ḿnh.




Sư và phật tử gần gũi như hàng xóm láng giềng, như ông nội ông ngoại, hiền từ, hiểu biết, tự thân làm gương nên khuyên răn điều phải con cháu đều nghe.




Cách đây mấy chục năm, ngôi chùa gần nhà tôi mái ngói nâu thâm rêu, những bức cửa gỗ che mờ mờ không gian thờ cúng bên trong. Sân rất rộng, vài cây bồ đề cổ thụ tỏa mát rượi.

Trẻ con xung quanh vào đó tha hồ chạy nhảy, học bài cả mùa hè. Các bà ni rất hiền, thỉnh thoảng gọi bọn trẻ con lại cho trái cây ăn.

Ngôi chùa in trong tâm trí tôi một vùng an lành suốt thời thơ bé.

Mấy chục năm sau, về nhà, tôi hết hồn. Ngôi chùa cổ kính xưa đâu c̣n? Một công trường rộn rực đang tới tấp phá bỏ, dựng lên một cung điện vàng son.

Màu sắc tưng bừng phồn thực, tượng Phật ánh vàng lấp lóa, chung quanh đèn led tỏa ra muôn ngọn hào quang. Cổ thụ bị đốn sạch, thay vào những chậu hoa đỏ xanh đủ cỡ.




Sư Thích Thanh Măo ở chùa Phú Thị xă Mễ Sở huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên khoe dàn karaoke 450 triệu đồng "có cả bộ trộn nhạc sàn", khoe uống rượu "nửa lít một bữa nếu ngon ngon miệng và có anh em đông vui", "uống rượu th́ sai thật nhưng thanh niên mà không uống rượu th́ chán lắm".




Sư Thích Thanh Cường ở Hải Dương khoe điện thoại Vertu, "đập hộp" Iphone 6, mặc quần áo rằn ri cầm súng, hoặc cười phớ lớ bên bàn thức ăn mặn ngồn ngộn...

Tôi không tin họ ngớ ngẩn đến mức không biết đă vi phạm giới răn của Phật. Vậy lư do nào cho họ tự tin, thoải mái làm điều đó trên công luận và mạng xă hội?




Niềm tin vô lối

Theo tôi chính là do niềm tin vô lối và sự lạm dụng niềm tin tâm linh đến mức cuồng ngạo của không ít người Việt.

Dán tiền đầy thân Phật, khiêng hàng gánh lễ lạt lên chùa trong đó phải có heo quay vàng ươm, tiền mặt cúng dường hàng bó, phóng sinh th́ để nguyên con cá trong túi nilon vứt véo xuống sông hay đánh bẫy những con chim con đang sống tự do về thả ra mong cầu phước.




Ở cấp thấp hơn th́ gặp cục đá kỳ lạ cũng khấn vái, thấy con rắn cũng khấn vái, nh́n cái cây cũng khấn vái...

Nhiều người lừa lọc trúng quả, nghĩ đi nghĩ lại cũng run run trong bụng, bèn trích một ít mang vào chùa dập đầu lạy Phật, cúng dường hàng cục tiền, xin sư cầu kinh thắp hương muốn cháy cả cái chùa, xem như đă dàn xếp với lương tâm.

Như thế là hối lộ Phật, cố t́m cách "bịt miệng" Phật, chứ thành tâm nỗi ǵ?




Mà Phật th́ vô sắc tướng, chỉ có những con người bằng xương bằng thịt mặc áo nâu sồng ở chùa là hiển hiện.




Trong số người đó, trước của cải vật dụng ngồn ngộn tự dưng hiến đến, sao tránh khỏi có những kẻ nổi ḷng tham lam?

Chưa kể đến những kẻ khôn ngoan, tinh vi hơn, chủ động dựng chùa để thu hút bá tánh cúng dường. Chùa với họ chỉ là một phương tiện làm ăn, một "Công ty trách nhiệm hữu hạn" vốn ít mà lời lăi nứt cả tường. Việc ít, đơn giản. Học thuộc vài bài kinh, tập gơ mơ tụng niệm, bịa ra ít truyền thuyết về sự linh thiêng, thế là ung dung ngồi chùa hái tiền.




Một cô bạn tôi kể: Ở làng hồi ấy có anh mang biệt danh Ba Búa. Nghe nickname biết anh không phải hiền lành ǵ rồi. Ảnh bỏ làng đi ít lâu, ngày nọ về tự dựng nên cái chùa.

Thiên hạ đồn linh thiêng lắm, cúng dường rầm rập. Có chị làng trên thường xuyên đến làm công quả. Rồi một hôm tự dưng thấy sư Ba Búa lại bỏ đi. Chị nọ đến chùa la làng quá trời đất. Té ra đă ôm cái bụng bầu mấy tháng.

Dân Việt Nam ḿnh dễ tin lắm. Cứ thấy chùa là cúng vái bất kể chùa thật hay chùa giả. Ở những nơi xa xôi hẻo lánh có khi càng dễ nữa. Cứ dựng lên một mái chùa, ê a niệm phật, thế nào cũng có người lặn lội mang của đến nuôi.

Những "chùa" này nhiều phần được dựng lên tự phát, không do Giáo hội Phật giáo cấp phép và quản lư.

Vô số chùa giả ở Việt Nam đă từng bị truyền thông phát hiện.




Nhưng bây giờ nhiều người cúng dường nặng tay lắm. Tôi có người bạn từng tu hành ở chùa nọ trước khi đi nước ngoài. Bạn kể có người cúng cả một mảnh đất lớn trên đường đi Đà Lạt: "Có rừng, có suối. Thầy làm am đẹp lắm". Cúng xe hơi là chuyện thường.




Trong câu chuyện với báo Lao động, sư Thích Thanh Măo cũng nhắc đến món cúng dường 10 tỉ mà "anh H. nào đó, Cục phó, hứa cho để xây lại chùa". Chi tiết này không kiểm chứng được, nhưng so với những câu chuyện thực tế tôi biết, nó cũng không khó tin.

Nhưng Phật dạy, việc ác hay lành, gặp điều cầu được hay không là do nhân quả của chính ḿnh. Do những việc chính ḿnh đă làm, gieo lành gặt lành, gieo ác th́ gặt ác.

Phật không cân đong vật phẩm người đời mang đi hối lộ, v́ với Phật sắc cũng là không. Thích Ca đă từ bỏ cả hoàng cung để đi t́m sự an lạc trong thân tâm th́ sá ǵ mấy con heo quay, mà đem nó lấy ḷng ngài cho được?




Lư do nào giải thích cho hiện trạng cuồng tín của nhiều người Việt Nam bây giờ?

"Lung lay niềm tin vào xă hội" có vẻ là một câu trả lời chưa hoàn toàn thấu đáo.

Tôi cho rằng chùa, sư ở Việt Nam bây giờ (trong phạm vi những hiện tượng đang đề cập), cũng như những hiện tượng tương tự trong các lĩnh vực khác, chỉ là phản ánh b́nh thường của một xă hội hỗn độn, quá nhiều dối trá, lừa lọc, vị kỷ và tham lam.

Tách riêng chúng ra th́ không thể lư giải và t́m ra nguyên nhân chính xác được.




Chọn thái độ nào với chúng?

Khác với thời vượt biên để t́m sự sống trong cái chết, bây giờ nhiều người Việt Nam có công ăn việc làm ổn định, có nhiều tiền, đang sống rất "tầng lớp trên" tại Việt Nam, lại đă và đang ráo riết t́m cách đi định cư ở những nước khác-những nước có nền luật pháp đáng tin cậy hơn, có xă hội trong lành hơn.

"Đi để con ḿnh được sống tử tế", đấy là mục đích và mơ ước của họ.

Với những người ở lại, nhiều khi cách duy nhất để đỡ bị bức xúc, đứt gân máu mà chết, là bưng tai bịt mắt. Mặc kệ sự đời.





Bài thể hiện quan điểm riêng của Hoàng Xuân, một blogger tại Sài G̣n.

florida80
07-03-2019, 18:46
Con Đường Ngắn Nhất Để Đến Thiên Đường

Ngày 3 tháng 2 nghĩa là cách đây 2 tháng rưởi, ông ung thư ruột già bỗng dưng nỗi cơn thịnh nộ, ổng hành hạ tôi đến ngất ngư, những cơn đau xé ruột suốt ngày đêm, uống thuốc ǵ cũng không giảm đau được, nếu lúc đó có thuốc morphine th́ họa may, các con của tôi đ̣i chở tôi lên bệnh viện nhưng tôi từ chối, tôi sợ bệnh viện lắm rồi, ở đó họ lấy máu, scan, súc ruột, rồi cho lên pḥng mổ, tôi đă trải qua 2 lần mổ, ngán lắm.




Suốt tháng 3 tôi bỏ ăn, người gầy như con ma đói, tưởng tôi sắp chết anh chị Hai từ Michigan bay qua thăm, Vợ chồng con gái đầu cũng bay qua thăm..

Con gái út gọi bác sĩ, ổng thẩm định bệnh của tôi không thể nào chữa được và yêu cầu tôi theo chương tŕnh Hospice tại nhà , tôi chấp nhận.




Hospice là nơi săn sóc những người bệnh ở vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, tức là chỉ c̣n 6 tháng trở lại. Những người này đă bị các bệnh viện từ chối điều trị. Bệnh viện yêu cầu đưa về nhà để lo việc hậu sự. Khi đem về nhà nếu không có Hospice hay dịch vụ Hospice th́ con cái phải thay phiên nhau săn sóc, phải mời bác sĩ tới rồi thành ra có nhiều rắc rối, lại gây ra nhiều công việc cho người nhà. Khi có hậu sự người nhà cũng phải tự lo liệu lấy. Các cơ sở Hospice sẽ săn sóc hết, một cách toàn diện, một cách nhân bản, tức là săn sóc về thể xác bằng cách làm bớt đau đớn, săn sóc về t́nh cảm, an ủi, săn sóc về tâm linh, có đại diện của các tôn giáo đến để nói chuyện, để an ủi.. Ngoài việc giúp gia đ́nh khỏi phải chăm sóc 24/24 mà c̣n giúp gia đ́nh lo về hậu sự nữa.”




Hospice không phải là dịch vụ chữa bệnh, mà là một dịch vụ săn sóc, an ủi, và hỗ trợ bệnh nhân cũng như gia đ́nh. Dịch vụ này có thể được cung cấp ở bất cứ nơi nào bệnh nhân gọi là “nhà,” tại tư gia, tại một trung tâm dưỡng bệnh, hay một viện dưỡng lăo (nhưng không phải là bệnh viện, nơi bệnh nhân được điều trị cho khỏi bệnh). Mục tiêu của hospice care không phải là để chữa bệnh, mà để làm cho thời gian c̣n lại của người bệnh được thoải mái hơn.




Hằng tuần chiều thứ 3 một phái đoàn của hospice gồm một y tá, một nhân viên xă hội (giúp đỡ về việc hậu sự, như nhà quàn v..v), một nhân viên về dược ( cho thuốc) , một nhân viên về tâm linh (lo về chùa chiền nếu bệnh nhân là phật giáo) và một thông dịch viên người Việt (họ chỉ tin khả năng tiếng Anh của TDV thôi) họ cung cấp cho tôi một chiếc giường có thể điều chỉnh cao thấp, lên xuống, tôi nói tôi đau lưng, họ cung cấp một nệm mút chống đau lưng v...v ..




Khi gặp tôi tại nhà, họ tạo bầu không khí vui nhộn, tiếng cười vang lên không ngớt, nhưng có khi họ bàn nhiều về cái chết, về hậu sự , tôi vẫn tỉnh bơ, c̣n lần tôi hét lên, tại sao các người cứ bàn về chuyện chết.....Tôi không chết đâu.




Thật t́nh tôi không sợ chết, tôi vẫn vui vẻ,yêu cuộc sống, hơn nữa bên cạnh tôi có bà xă tận t́nh chăm sóc, từ miếng cơm, giấc ngủ , hai cô con gái ở gần hết ḷng hiếu thảo, sáng đi làm, tranh thủ ghé qua các nhà hàng ăn nhanh mua cho bố một cái bánh Croissant Breakfast Sandwich hay một hộp soup gà , tối c̣n ghé thăm, hàn huyên với bố.




Tôi đă trải qua hơn 2 tháng chương tŕnh Hospice care, chỉ c̣n 3 tháng tôi sẽ bỏ cuộc chơi, ĺa bỏ cơi trần gian đầy nghiệt ngă v́ tôi biết cơi trần nầy là giả tạm, không có thật , quả thật nếu tôi mất đi đó là tin vui, v́ tôi đă vào được cổng thiên đường.

florida80
07-03-2019, 18:48
Dân Tộc… Lưu Vong - FB Ngọc Vinh

1. Trong lịch sử nhân loại, có hai dân tộc chịu số phận bi thảm hơn các dân tộc khác. Rất không may, một trong hai lại là dân tộc Việt chúng ta. Một trong hai c̣n lại là Do Thái.




Cái “lỗi” của dân tộc Do Thái là sinh ra Chúa rồi hành h́nh Chúa trên thập giá. Họ đă bị kỳ thị, xua đuổi, bị truy bức giết hại và lưu vong khắp nơi. Năm 1947, cái dân tộc ră rời nát vụn đó đă cùng nhau gom góp từng đồng tiền, từng mảnh đất để gầy dựng lại quốc gia của ḿnh. Định mệnh bi thảm của dân tộc đă khiến họ gắn kết với nhau thành một khối, nhờ đó quốc gia Israel đă phát triển không ngừng. Một ḿnh họ đă đánh bại quân đội của liên minh các nước Ả rập để bảo vệ sự tồn vong của đất nước. Và giờ, họ đă có bom nguyên tử…




Khác với dân tộc Do Thái lưu vong hơn ngàn năm trước, dân Việt chỉ bắt đầu lưu vong đại trà từ sau 30-4-1975. Dân tộc này không hành h́nh Chúa nhưng vẫn phải chịu một định mệnh bi thảm không kém. Cuộc chiến tranh giữa hai miền anh em với vũ khí bom đạn của ngoại bang kết thúc, đất nước được gom về một mối những tưởng sẽ bắt đầu một thời đại vàng son, nhưng không ngờ, thời đại đó biến thành một cuộc phân ly bi thảm.




Vượt qua cả dân tộc Do Thái, người Việt “vươn lên” dẫn đầu lịch sử lưu vong của nhân loại bằng cuộc di cư chính trị quy mô nhất về mặt số lượng từ trước đến nay. Hàng triệu người đă lao ra biển trên những chiếc tàu đánh cá các loại để thoát khỏi đất mẹ của ḿnh, chấp nhận cả cái chết để… lưu vong. Một phần của dân tộc đă làm mồi cho cướp biển cho cá mập và bị nhốt trong những trại tị nạn nghẹt thở ở các nước Đông Nam Á đồng liêu.

Cuộc di cư khốc liệt của người Việt đă đưa họ đến khắp nơi trên thế giới, kể cả châu Phi, điều mà trước 1975, cả hai miền Nam Bắc đều không hề có. Tâm thức lưu vong kể từ mốc thời gian đó, đă phục kích trong các tầng lớp dân Việt, đóng đinh trong đầu họ cho đến tận ngày nay, không ngơi nghỉ và không có cơ hội để chấm dứt…


2. Sau 30-4-1975, ở Phan Thiết quê tôi, người vượt biên bằng đường biển rất nhiều do thành phố này sống bằng kinh tế biển với rất nhiều tàu đánh cá. Người Phan Thiết không chỉ giúp “đồng bọn” quê ḿnh vượt biển mà c̣n giúp cả dân Sài G̣n, với giá vài ba cây vàng/người, có khi chủ tàu chỉ thu đủ sở hụi để mua dầu, thực phẩm và đút lót cho bộ đội biên pḥng. Có nguyên một làng chài hay cả xóm đạo vượt biên sạch.




Sau đó, khi đất nước đói meo, th́ những người vượt biên bắt đầu góp phần gầy dựng quê nhà bằng… những thùng hàng gởi về từ nước ngoài. Dân quê tôi gọi đó là hàng thùng. Một người vượt biên thoát được qua nước ngoài th́ cả gia đ́nh được nhờ, cả gia đ́nh cùng thoát th́ ḍng họ được nhờ. Dân sống bằng hàng thùng chả cần làm ǵ vẫn phong lưu v́ nhận hàng thùng đều đặn gởi về. Gia đ́nh nào sống bằng hàng thùng th́ con trai rất dễ lấy vợ và con gái, dù xấu, cũng rất dễ lấy chồng. Tâm thế chờ đợi hàng Mỹ, hàng Tây đă ăn sâu từ đó vào kư ức của cộng đồng. Không chỉ chờ đợi hàng thùng và đô la từ nước ngoài, người thân trong nước của các Việt kiều thường xuyên sống trong tâm trạng chờ đợi được bảo lănh. Gặp nhau là họ hỏi thăm nhau bằng một câu cửa miệng: “bao giờ đi?” Đi ở đây chính là lưu vong, là thoát khỏi nơi họ chôn nhao cắt rún!




3. Năm 2017, tôi đi du lịch Mỹ để thăm thú bạn bè định cư ở đất nước này. Ngày tôi đi cũng là ngày một nhà báo đồng nghiệp rất thân với tôi tại Đài phát thanh TPHCM xách va ly qua Mỹ để… lưu vong. Anh đă nghỉ hưu và được gia đ́nh bảo lănh. Rất nhiều nhà báo mà tôi quen biết khi về hưu đă sang Mỹ định cư, coi việc lưu vong là điều hết sức b́nh thường. Ai thắc mắc tuổi già c̣n sang Mỹ để làm ǵ, cứ hỏi họ đi rồi sẽ nhận được câu trả lời.




Tại Mỹ, tôi ghé San Jose thăm L.Hoàng, bạn học thời trung học của tôi ở Phan Thiết. Năm 1977, trong khi tôi đi bộ đội th́ Hoàng vượt biên. Cậu qua Mỹ rồi tiếp tục học hành để lấy bằng kỹ sư, giờ cậu là trưởng một bộ phận trong một công ty có 5,000 căn hộ cho thuê. Cậu ở trong khu da trắng, với một ngôi nhà trị giá $800,000 và lái chiếc “Mẹc” 7 chỗ.




Mười bảy tuổi, Hoàng đă là nhà tổ chức vượt biên cho người khác và từng vô tù ngồi 6 tháng. Sau khi tổ chức nhiều chuyến tàu vượt biển thành công, cậu cùng 5 anh chị em của ḿnh quyết định ra đi. Giờ họ cùng nhau sinh sống trên đất Mỹ. Hoàng bảo tôi khi gặp lại, rằng gia đ́nh cậu lúc đó nghèo quá và thấy đất nước cũng nghèo quá nên vượt biên là con đường duy nhất mà cậu buộc phải lựa chọn. Cậu bảo,“tao đâu muốn sống lưu vong, nhưng không vượt biên làm sao có tương lai. Nước Mỹ lúc đó là miền đất hứa và họ đă cưu mang tao nên cuối cùng tao cũng quen với cuộc sống bên này.”




Đă có 3 thế hệ người Việt sống lưu vong trên đất Mỹ, thế hệ thứ nhất là những người bỏ chạy khỏi nước khi quân đội miền Bắc tràn vào Sài G̣n và những người vượt biển. Thế hệ thứ hai là các sĩ quan VNCH và gia đ́nh họ qua đây theo diện HO cùng với những người được thế hệ thứ nhất bảo lănh. Thế hệ thứ 3 là con em người Việt sang du học, t́m kiếm việc làm, định cư và bảo lănh cha mẹ. Trong số cha mẹ này có rất nhiều cán bộ nhà nước, họ đầu tư tiền bạc cho con cái ăn học, mua nhà cửa, gởi tiền vào tài khoản ngân hàng và chờ đợi thời cơ để… lưu vong. Tiền họ có được, dĩ nhiên đến từ túi của nhân dân, v́ lương tháng của Thủ tướng Việt Nam chưa tới 20 triệu đồng Việt Nam (khoảng $850) th́ họ lấy ǵ để nuôi con du học?




4. Mỗi năm, người Việt trong nước bỏ tiền tỉ đô la để mua nhà ở Mỹ. Ai có khả năng này? Chỉ có cán bộ và doanh nhân. Ở một thành phố của quận Cam, có cả một” ngôi làng” của cán bộ nhà nước. Họ chuyên sống bằng hồn của Trương Ba nhưng da hàng thịt. Họ ở Việt Nam, làm việc trong bộ máy của chế độ nhưng tâm hồn th́ để trong những ngôi nhà ở Mỹ. Ở đó có con cháu họ chờ sẵn. Giống như Vơ Kim Cự Formosa vậy, nếu cần thiết lên đường xuất ngoại là đi thôi. Tiền đă gởi, nhà đă mua, con cháu đă chuẩn bị đón chào. Tôi biết Tổng biên tập một tờ báo nọ, vẫn đương chức ở Việt Nam nhưng đă có thẻ xanh ở Mỹ. Tổng biên tập phải là đảng viên, nhưng chuyện này dễ ẹt, một khi ḷng người đă muốn… lưu vong th́ không có ǵ là không thể. Có Tổng biên tập một tờ báo chửi Mỹ không c̣n nước non ǵ, thế mà cuối đời xách đít qua Mỹ để sống… lưu vong.




Các nhà báo đàn anh tôi, cùng lứa tuổi tôi hoặc nhỏ hơn ở Sài g̣n, bằng cách này cách khác, đều gởi con du học Mỹ hoặc Úc. Đó là tương lai mới không chỉ cho con cái họ mà cho cả họ. Giờ họ là công dân Việt Nam nhưng mai mốt đây họ sẽ là công dân Mỹ Úc, nếu muốn. Cả đất nước đều như vậy. Nhiều công dân Việt hiện nay đă lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của ḿnh không gắn với Việt Nam. Dân thường, cán bộ viên chức, nhà văn nhà báo, lănh đạo cấp cao…vân vân. Không từ một tầng lớp nào. Ai dám chắc rằng các lănh đạo cao cấp ko chọn trước cho ḿnh một chỗ để… lưu vong khi cần thiết. Cuộc đời, thời cuộc mà, đâu nói trước được điều ǵ. Người thân Mỹ chọn chỗ sẵn ở Mỹ, người thân Tàu chọn chỗ sẵn ở Tàu. Có biến là ‘dzọt’ thôi. Vậy th́ làm sao trách các công dân Việt thu nhập thấp t́m qua Đài Loan hay Nhật Bản để… lưu vong bất hợp pháp. Đă lưu vong th́ b́nh đẳng, giống như sự b́nh đẳng của con người trong tuyên ngôn nhân quyền vậy, dù người giàu tiền và nghèo tiền th́ chọn cách lưu vong khác nhau.




5. Vậy tại sao người Việt lại khát khao… lưu vong như thế? Câu hỏi này quá dễ trả lời bằng câu thành ngữ Việt Nam “đất lành chim đậu.”




Khi đất mẹ không c̣n lành th́ người dân Việt sẽ t́m cách ra đi như một tất yếu để t́m đến mảnh đất lành hơn. Không ai muốn tương lai gia đ́nh con cái ḿnh sống trong môi trường nhiễm độc, nền giáo dục- y tế thiếu chất lượng, sự bất nhất giữa nói và làm của những người điều hành xă hội, sự giả dối lừa lọc nhau giữa người và người, niềm tin cùn ṃn v́ mọi thứ đều có thể làm giả, từ học vấn giả, nhân cách giả, đến cả lịch sử cũng bị làm giả; những “thành phố đáng sống” th́ kẹt xe và ngập nước quanh năm, sinh mạng con người không biết “đứt bóng” lúc nào bởi tai nạn giao thông; dân sinh th́ khổ ải, dân chủ và dân quyền th́ lắm vấn đề và người dân th́ bị cấm đoán nói lên sự thật của đất nước ḿnh…vân vân và vân vân. Đó là chưa kể nỗi sợ hăi bị mai phục và thôn tính đến từ anh bạn vàng ṛng láng giềng khổng lồ phương Bắc…




6. Chưa bao giờ tôi muốn sống lưu vong, nhưng tôi lại muốn con cái ḿnh được đào tạo bởi nền giáo dục Mỹ, Úc và đó cũng là nơi sinh sống thật tuyệt cho chúng nếu chúng muốn… lưu vong. Tâm thức cá nhân được định h́nh từ tâm thức xă hội, do vậy ngay trong bản thân, tôi đă bị tâm thức lưu vong chế ngự, kể từ khi đứa con của tôi bắt đầu xách cặp tới trường để học… tiếng Anh.




Một quốc gia sao có thể hùng cường khi người dân của quốc gia ấy cứ nhấp nhổm… lưu vong và không coi trọng đất nước của ḿnh? Khó có thể gắn kết những con người nhấp nhổm ấy lại với nhau bằng t́nh cảm quốc gia để đoàn kết như dân Do Thái.


Ai cũng biết rằng, kẻ lưu vong là kẻ bị nhổ bật gốc rễ khỏi quê hương, như bụi lúa bị nhổ bật khỏi ruộng nước. Đó là một nỗi đau từng là điều không chịu nổi đối với người tha hương xa xứ, vậy mà giờ đây, nó đang biến thành một món ăn tâm lư hạng nhất của người Việt chúng ta. V́ đâu nên nỗi cuộc này, hả người?




Facebook Ngọc Vinh

florida80
07-03-2019, 18:49
Chia Sẻ Ánh Sáng Cứu Độ - R. Veritas









Ngày xưa có một người cha có ba đứa con trai. Ông vốn sinh ra nghèo khổ, nhưng nhờ chuyên cần làm việc và cần kiệm, nên ông trở nên một điền chủ giàu có. Lúc về già, gần đất xa trời, ông nghĩ tới chuyện chia gia tài cho các con. Nhưng ông cũng muốn xem đứa con nào thông minh nhất để phó thác phần lớn gia sản của ông cho nó. Ông liền gọi ba đứa con đến giường bệnh, trao cho mỗi đứa năm đồng bạc và bảo mỗi đứa hăy mua cái ǵ có thể lấp đầy căn pḥng trơ trọi mà ông đang ở.




Ba đứa con vâng lời cha cầm tiền ra phố. Người anh cả nghĩ rằng đây chỉ là một công việc dễ dàng. Anh ta ra tới chợ mua ngay một bó rơm rất lớn mang ngay về nhà. Người con thứ hai suy nghĩ kỹ lưỡng hơn: sau khi đi rảo quanh chợ một ṿng, anh ta quyết định mua những bao lông vịt rất đẹp mắt.




C̣n người con trai thứ ba, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại: làm sao mua được cái ǵ với năm đồng bạc này, để có thể lấp đầy căn pḥng lớn của cha ḿnh. Sau nhiều giờ đắn đo, bỗng mắt chàng thanh niên hớn hở, anh ta lại căn tiệm nhỏ mất hút trong đường nhỏ gần chợ, anh ta mua cây đèn cầy và một hộp diêm. Trở về nhà, anh hồi hộp, không biết hai anh ḿnh đă mua được cái ǵ.




Ngày hôm sau, cả ba người con trai đều họp lại trong pḥng của cha già. Mỗi người mang quà tặng của ḿnh cho cha: Người con cả mang rơm trải trên nền nhà của căn pḥng, nhưng pḥng quá lớn, rơm chỉ phủ được một góc nền nhà. Người con thứ hai mang lông vịt ra, nhưng cũng chỉ phủ được hai góc của căn pḥng. Người cha có vẻ thất vọng. Bấy giờ người con trai út mới đứng ra giữa pḥng, trong tay chẳng mang ǵ cả. Hai người anh ṭ ṃ chăm chú nh́n em, và hỏi: “Chú mày không mua cái ǵ sao?” Bấy giờ đứa em mới từ từ rút trong túi quần ra một cây nến và hộp diêm. Thoáng một cái, căn pḥng đầy ánh sáng. Mọi người đều mỉm cười. Người cha già rất sung sướng v́ quà tặng của đứa con út. Ông quyết định giao phần lớn ruộng đất và gia sản của ḿnh cho con trai út, v́ ông thấy anh ta đủ thông minh để quản trị gia sản của ḿnh và nhờ đó cũng có thể giúp đỡ các anh của nó nữa.

Đứng trước khó khăn thử thách, để kêu gọi sự b́nh tĩnh sáng suốt và tinh thần hợp tác, người ta thường nói với nhau: thà đốt lên một ngọn nến hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.




Cuộc sống của mỗi người chúng ta, cuộc sống của những người xung quanh chúng ta, cuộc sống của xă hội chúng ta có lẽ cũng giống như một căn pḥng đen tối… Chỉ cần một người đốt lên một chút ánh sáng, những người xung quanh sẽ cảm thấy ấm cúng và phấn khởi.


Một chút ánh sáng của một cái mỉm cười. Một chút ánh sáng của một lời chào hỏi. Một chút ánh sáng của một san sẻ. Một chút ánh sáng của tha thứ. Và một chút ánh sáng của niềm tin được chiếu tỏa qua sự vui vẻ chấp nhận cuộc sống… Một chút ánh sáng ấy cũng đủ để nâng đỡ ít nhất là một người mà chúng ta gặp gỡ, bởi v́ không có một nghĩa cử nào được thực thi mà không ảnh hưởng đến người khác…




(R. Veritas)

http://tgpla.org

florida80
07-03-2019, 18:50
Sống Tử Tế Với Nhau - Viên Ngộ









Mọi thứ hiện hữu trên cuộc đời này đều luôn luôn thay h́nh đổi dạng, từ hoàn cảnh sống cho đến thân tâm của chúng ta sinh diệt và biến đổi trong từng giây từng phút. Chính sự đổi thay này đă khiến cho những ai chưa có cơ hội tỏ bày ḷng biết ơn của ḿnh đối với ân nhân và chưa kịp sống tử tế với nhau th́ sẽ cưu mang niềm tiếc thương, ân hận khi biết được người thân yêu đă vắng bóng, xa ĺa! Để không tạo ra sự hối tiếc, hụt hẫng về sau, ta cần phải sống cho tử tế và hết ḷng quư mến nhau trong thời điểm hiện tại, không nên chờ đợi, hứa hẹn sẽ làm điều ǵ đó ở tương lai.




Sống tử tế là một trong những đức tính cao quư và cần thiết, nhằm giúp cho các mối quan hệ xóm giềng, thân hữu được dễ dàng hiểu và thương kính nhau nhiều hơn. Sống tử tế chính là thái độ ứng xử bằng cái tâm trung thực, thủy chung trước sau như một, đồng thời lối sống này là yếu tố then chốt để tạo ra niềm tin vững chắc giữa các mối quan hệ kinh tế đa phương. V́ sự trong sáng và chân thật của mỗi cá nhân là góp phần xây dựng nên một doanh nghiệp có uy tín, có chất lượng, thể hiện nếp sống văn minh tiến bộ và dĩ nhiên sẽ được mọi người tín nhiệm, hưởng ứng cũng như quan tâm hỗ trợ.




Đối với t́nh cảm bạn bè đôi lứa cũng vậy, nếu chàng thanh niên có đức tính thủy chung, chân thật và trong sáng th́ chắc chắn người con gái sẽ đem ḷng quư mến và hết mực thương yêu! Ngược lại, nếu một ai đó sống hờ hững, xao lăng và không thật ḷng với nhau, nói một đàng làm một nẻo th́ sớm muộn ǵ cũng bị mọi người phát hiện ra, và như vậy sẽ không ai dám tin tưởng để hợp tác quan hệ. Do đó, sống cho tử tế với nhau chính là điều kiện căn bản để mọi người đặt trọn niềm tin và giao hảo thân thiện đối với ḿnh.




Thực tế cho thấy, xă hội ngày nay đời sống vật chất lên cao, sung túc nhưng ngược lại nhân cách đạo đức của con người th́ bị suy thoái trầm trọng! Có không ít người vướng vào các tệ nạn lừa đảo, trộm cướp, v.v… mà báo chí đăng tải mỗi ngày đến mức báo động, thậm chí họ c̣n len lỏi vào trong chốn chùa chiền để mưu mô, lừa gạt. Từ thực trạng tiêu cực này đă khiến cho con người khó tin tưởng lẫn nhau và luôn luôn tạo ra sự pḥng hộ, đắn đo, suy tính kỹ lưỡng trong mối quan hệ giao thiệp. Vậy th́ những tệ nạn này do đâu mà có? Và nếu trong tâm mỗi người c̣n hiện hữu các yếu tố tiêu cực này, th́ thử hỏi chúng ta có thể tự do hạnh phúc được hay không? Chắc chắn rằng, khi các tệ nạn này có mặt th́ con người sẽ phải đối diện với nhiều cay đắng khổ đau, cho nên không một ai dại khờ mong muốn những điều tệ hại này xảy ra cả.




Thực chất, nếu chúng ta biết b́nh tâm để suy nghiệm cho thấu đáo th́ sẽ thấy rơ nguyên nhân chính yếu là do con người thiếu sự sáng suốt và không làm chủ được tâm ư nên mới trở thành lối sống bê tha, yếu kém gây ảnh hưởng xấu đến cho gia đ́nh và cho cộng đồng xă hội. Tâm ư của con người được ví như con khỉ chuyền cành, như con ngựa chạy hoang không tuân thủ theo người điều khiển cho nên cần phải có một sợi dây cương để buộc chúng lại. Cũng vậy, nếu như ta không biết cách chuyển hóa và điều phục tâm ư của ḿnh th́ toàn bộ hành động, lời nói thể hiện trong đời sống hàng ngày sẽ dễ dàng tạo ra các tội lỗi xấu xa đáng tiếc. Chính v́ lẽ đó cho nên Đức Thế Tôn dạy rằng:

“Ư dẫn đầu các pháp

Ư làm chủ ư tạo

Nếu với ư ô nhiễm

Nói lên hay hành động

Khổ năo bước theo sau

Như xe chân vật kéo.

Ư dẫn đầu các pháp

Ư làm chủ, ư tạo

Nếu với ư thanh tịnh

Nói lên hay hành động

An lạc bước theo sau

Như bóng, không rời h́nh”.

(Kinh Pháp cú, câu 1&2)




Thật rơ ràng, lời nói và hành động chỉ là công cụ để cho tâm ư vẽ vời điều khiển. Nếu với ư nghĩ bất thiện, nhiễm ô th́ hệ quả chắc chắn sẽ có mặt ngay sau đó, như bánh xe lăn theo chân con vật. Ngược lại, khi tâm ư sáng suốt, trong lành th́ niềm an lạc giải thoát tức thời hiện hữu như bóng không rời h́nh. Cho nên nhận diện tâm, điều phục tâm là điều kiện tất yếu để khai mở tuệ giác vốn có trong mỗi chúng ta, và cuộc đời này có an vui hạnh phúc hay không là tùy thuộc sự hiểu biết của mỗi người.




Nếu bạn có cái nh́n khách quan, trong sáng và biết tùy thuận theo chuỗi vận hành của nhân-duyên-quả th́ tâm hồn sẽ được an ổn tự tại. Bởi mọi thứ đă vận hành đúng cả rồi, chỉ tại ta muốn làm theo ư ḿnh nên mới có đau khổ, việc cần làm chính là cái tâm của bạn luôn luôn định tĩnh và sáng suốt. V́ tâm đă được an tịnh trong sáng th́ khi tiếp xúc với bất cứ hạng người nào bạn cũng dễ dàng nhận biết được tính cách và lối sống của họ để từ đó sự cảm thông, ḷng thương yêu có mặt. Bên cạnh đó, phong thái ung dung và tự tại của bạn cũng có khả năng đánh tan ḍng tâm ư pḥng thủ và nghi ngờ ở nơi họ, tạo ra mối quan hệ thâm t́nh gần gũi. Thế nên, chúng ta sống có hạnh phúc hay không, xă hội này có được đổi thay tốt đẹp hay không là tùy thuộc vào cái nh́n sâu sắc và thái độ hành xử nhẹ nhàng tử tế chính nơi mỗi người.




Tuổi thọ của loài người chỉ tồn tại trong ṿng mấy mươi năm và mạng sống cũng rất mong manh giả tạm, không ai biết chắc rằng ḿnh sẽ sống được bao lâu trên cơi đời này. Ấy vậy, mà chúng ta cứ măi đề pḥng, lo âu và nghi kị, không chịu đem cái tâm chân thật ra để ứng xử với nhau, sống tốt đẹp với nhau th́ thật là uổng phí biết bao nhiêu! Có lẽ chính v́ trải nghiệm được điều này cho nên nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới nhắn gửi rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm ḷng, để làm ǵ em biết không?” (Để gió cuốn đi), và “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” (Mưa hồng). C̣n đối với thi sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương th́ nói rằng: “Lợi danh như bóng mây ch́m nổi. Chỉ có t́nh thương để lại đời” (C̣n gặp nhau).




Có những gia đ́nh tuy của cải dư thừa, vật chất sung măn nhưng ngược lại t́nh nghĩa cha con, chồng vợ th́ nhạt nhẽo khô khan và trong ḷng của họ luôn mang nặng nỗi niềm khốn khổ, bất an! Bởi họ quá coi trọng về tiền tài và danh vọng nên không có đủ th́ giờ ngồi lại bên nhau để lắng nghe, để hiểu và để sống trọn vẹn với người thân yêu. Trong khi đó, danh lợi có tính cách hư ảo như bóng mây ch́m nổi, chỉ có cái để lại cho cuộc đời này đó là t́nh thương.




V́ khi xác thân này trở về với cát bụi th́ ta không thể đem theo thứ ǵ cả, mà cái duy nhất đi theo với ta đó là nghiệp. Nếu hiện tại ta sống cho tử tế với nhau th́ hệ quả về sau được tái sinh vào cảnh giới an lành tương ứng, c̣n ngược lại sẽ bị nghiệp dẫn dắt vào những nơi tối tăm đọa lạc và khổ năo triền miên.

Thiết nghĩ, nếu chúng ta trải hết tấm ḷng ra để sống th́ bất cứ ở nơi đâu, tiếp xúc với ai ta cũng được mọi người trân trọng, tin cậy và quư mến! Và nếu, ta thiết lập được một lối sống tốt đẹp như thế th́ mới có thể an hưởng được hạnh phúc một cách trọn vẹn cho đời sống hôm nay và măi măi về sau.




Để thực hiện được điều này đ̣i hỏi bạn phải thường trực trở về với chính ḿnh, tiếp xúc trọn vẹn với những ǵ đang diễn ra. Đơn cử, khi nâng tách trà lên uống th́ bạn phải cảm nhận được hương vị thơm ngon của mỗi ngụm trà, đồng thời phải rơ biết tâm trạng phản ứng của bạn như thế nào trong khoảng khắc ấy. Nhờ vào thái độ trầm tĩnh và quán chiếu này sẽ giúp bạn khai mở sự thấy biết sâu sắc về bản chất thật của sự sống. Nếu trong khi uống trà, ăn bánh hoặc chia sẻ với một ai đó mà bạn có vẻ lơ là không để tâm ư vào câu chuyện đang nói, th́ khả năng hiểu biết về nhau cũng như sự thân thiết sẽ bị giới hạn. V́ thế, thường trực quán niệm thân tâm và tỉnh thức trọn vẹn trong mỗi giây phút hiện tại chính là điều kiện tất yếu để thiết lập một nếp sống an vui hạnh phúc, góp phần xây dựng xă hội văn minh phồn thịnh, đồng thời phát huy khả năng hiểu biết và ḷng thương yêu vô hạn vốn có trong mỗi con người.



Viên Ngộ

https://giacngo.vn



at 5:07 PM

florida80
07-03-2019, 18:52
Học Thuyết: Cứ Ăn Đi Rồi Uống Thuốc - FB Chu Mộng Long









Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương rồi đến lượt Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh tuyên bố:

1) Sán lợn không có ǵ nguy hiểm. Đă có phác đồ và thuốc điều trị sán lợn.




2) Không phải ai ăn lợn gạo đều nhiễm sán lợn. Số người ăn lợn gạo bị nhiễm sán lợn luôn ở “tỉ lệ cho phép”.




3) Suy ra, mọi người cứ ăn lợn gạo đi rồi đến bệnh viện xét nghiệm và điều trị.

Với tam đoạn luận trên, tôi khẳng định đó là một học thuyết, học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bởi v́ với cách suy luận đó, một là nó có cơ sở lư luận vững chắc, hai là có tính hệ thống nhất quán rút ra từ kinh nghiệm thực tiễn.

Nhưng ai sẽ là người giữ bản quyền cái học thuyết này?

Tôi khẳng định, không phải ông Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương, cũng không phải ông Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh.




Thời tôi c̣n trẻ con, những năm xây dựng chủ nghĩa xă hội với mô h́nh hợp tác xă bất hủ, học thuyết này đă thịnh hành. Đói khát triền miên, đám trẻ con chúng tôi chỉ được ăn một bữa thịt no vào ngày 30 Tết cúng tất niên hoặc trong ngày làng cúng Thanh minh.

Thời ấy, hợp tác xă chỉ cho phép mỗi gia đ́nh nuôi một con heo để ăn Tết. Nuôi từ con thứ hai trở lên là hợp tác xă mậu dịch thu mua để bán lại cho dân. Hợp tác xă ưu tiên bán thịt ngon cho cán bộ, gia đ́nh có công, các gia đ́nh b́nh thường th́ phải xếp hàng và may mắn th́ chỉ mua được thứ thịt bầy nhầy thải ra.




Một lần mẹ tôi mua được vài lạng thịt bầy nhầy, về nhà phát hiện đó là lợn gạo, mẹ tôi định vứt. Bác tôi, cán bộ tập kết, cản lại, bảo đừng tư duy theo lối tư sản, cứ ăn đi rồi uống thuốc. Vậy là bác mang về nhà bác mà ăn. Sau đó cả nhà bác mặt ai cũng nổi u trắng vằn vện trông gớm chết…




Nói thêm, thời ấy, các loại ḅ dịch, heo dịch, gà dịch đều không có chuyện tiêu hủy như sau này. Cứ ăn rồi uống thuốc. Học thuyết này ăn sâu vào trong từng gia đ́nh, từng người, kể cả những gia đ́nh sang chảnh bị quy là đầu óc tư sản. Đói th́ tư sản cũng phải ḅ ra ăn bẩn mà không cần mất công nhà nước cải tạo.




Tôi vẫn c̣n ám ảnh mỗi năm vào dịp Tết, nhà làm con heo. Chiều ba mươi lấy cái đầu và nọng heo, một ít máu heo làm tiết canh. Cúng tất niên xong, lũ trẻ chúng tôi ngồi bóc thịt, da và xương ra gặm. Cả năm đói và thèm thịt, cứ thế ăn tộ vào đến cứng bụng.

Mẹ bảo coi chừng bội thực rồi ỉa chảy đấy. Nhưng bố bảo “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bố tôi ảnh hưởng bác tôi lúc nào không biết. Mà không ảnh hưởng không được, v́ đói quá. Thế là rạng sáng mồng một cả nhà vác đít chạy ra đồng. Chạy không kịp th́ bắn ra quần hoặc bắn ngay trong vườn. Một ngày chạy đến vài ba lượt.




Mà không chỉ nhà tôi. Cả làng chạy như chạy giặc. Quanh nhà, quanh làng bấy giờ bốc mùi chua chua thủm thủm… trong tỉ lệ cho phép. Uống thuốc ǵ nhỉ? Đơn giản là mấy cây ổi bị vặt trụi lá. Cứ vơ lá ổi non lẫn ổi già nhai ngấu nghiến và nuốt. Sau một ngày, không biết nhờ lá ổi hay nhờ chạy nhiều lần đến rỗng ruột mà hết chảy.




Làng tôi có tục lệ cúng Thanh minh vào tháng ba. Làng có con ḅ già hay đau bệnh ǵ đó là bán cho đội xẻ thịt để cúng cô hồn. Sáng người lớn đi tảo mấy cái mộ vô chủ, trưa th́ dọn mâm ra cúng và tụ tập cả làng ở sân kho đội để ăn. Bọn trẻ chúng tôi tờ mờ sáng đă đến sân kho để xem mấy ông chọc tiết ḅ và xẻ thịt. Hăi nhất là khi chọc tiết ḅ, khi con ḅ bị dao đâm vào cổ, nó rống lên, máu nó phụt ra tung tóe, có mấy ông thi nhau hứng và uống máu sống. Khung cảnh không khác thổ dân làm hội ăn thề chiến tranh. Họ bảo cách uống máu tươi sống này rất bổ.




Bây giờ h́nh dung lại, nếu là ḅ bệnh th́ sao? Th́ có lẽ vẫn theo học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”! Thiên đường xă hội chủ nghĩa thuốc ǵ chẳng có? Cứ bước ra vườn hay ra băi là có thuốc. Từ cỏ cây cho đến đất cát đều thành thuốc. Đến mức bị ghẻ lở và ủ ḍi (quê tôi gọi là chùm bao) bọn Tây từng bó tay, dân ta cũng có thuốc đặc trị. Cứ cho chó liếm hay rịt đất vào đó lâu dần đến lúc nếu không chết th́ cũng khỏi!




Bây giờ th́ nói chuyện trẻ con chúng tôi ăn Thanh minh. Không có mâm bát ǵ cả, trừ mâm dành cho các quan đội và hợp tác xă được dọn riêng. Cả làng ngồi bệt xuống đất. Trước mặt là một dăy dài lót toàn lá chuối. Thịt ḅ nấu với chuối cây thái nhỏ. Độn thật nhiều chuối cây vào mới đủ cho cả làng ăn. Sau khi gơ kẻng ba hồi chín tiếng, cả làng già trẻ gái trai ngồi xổm vào “mâm”, nhiều đứa trẻ quần rách đáy chim ḷng tḥng, bướm tô hô. Cứ thế thi nhau bốc ăn.




Lựa thịt bốc ăn trước. Thường cuối cùng chỉ c̣n lại toàn chuối, ngốn thịt hết rồi mới thi nhau ngốn đến chuối. Thịt ḅ già, toàn gân, nhai trệu trạo rồi lo nuốt nhanh v́ sợ hết phần. Nhiều đứa nuốt vội quá, miếng thịt nhùng nhoằng nuốt lỡ nửa trong nửa ngoài cuống họng buộc phải kéo ra rồi nhai lại. Bây giờ nghĩ lại thấy gớm chết chứ hồi đó là b́nh thường. Những miếng thịt nuốt vào rồi kéo ra nhùng nhoằng, nhễ nhại rớt dăi mà vẫn bỏ vào mồm nhai lại ngon ơ. Có khi miếng thịt do rớt dăi nhơn nhớt mà bị tuột tay rơi xuống đất vẫn phải bốc lên phủi phủi đất cát rồi ăn v́ tiếc.

Chết sao sống vậy. Cô hồn cả năm làm ma đói nay được bữa no th́ dân cũng được bữa no.




Hiển nhiên, cuộc cúng cô hồn nào cũng để lại hậu quả là cả làng làm quân Tào Tháo… trong tỉ lệ cho phép. Nhưng không sao, “cứ ăn rồi uống thuốc”. Đất B́nh Định nhờ những cuộc ra quân theo binh pháp Tào Tháo mà đẻ ra thứ thuốc đặc hiệu Berberin làm vang danh xứ nẫu.

Thời đó, dân chết đói th́ ít, nhưng chết v́ dịch bệnh th́ nhiều, nhưng vẫn nằm trong tỉ lệ cho phép.




Tóm lại, học thuyết “cứ ăn rồi uống thuốc” là sáng tạo vĩ đại của người b́nh dân vô học trong hoàn cảnh đói khát. Bây giờ khi lên làm giám đốc một bệnh viện lớn trung ương như Bệnh viện Nhiệt đới và làm bí thư một tỉnh có truyền thống văn hóa lâu đời như tỉnh Bắc Ninh, mấy ông này quyết tâm bảo tồn và phát triển học thuyết này để đảm bảo tính truyền thống và tính hiện đại của nó. Đó là học thuyết rất ích nước lợi dân, ít ra là có lợi cho thị trường ẩm thực và có lợi cho ngành y tế, kể cả ngành bán quan tài và dịch vụ tang lễ.


Chuyện tôi kể là sự thật 100%. Không phải huyền thoại. Nhưng là một đại tự sự, một học thuyết đang thống trị, bắt đầu từ sáng tạo của người b́nh dân vô học rồi lây nhiễm sang năo của những kẻ tai to mặt lớn.

florida80
07-03-2019, 18:59
Chỉ Có Năm Chữ Thôi Mà Rắc Rối Thật

Tiếng Việt ḿnh không biết đâu mà rờ , bảo đảm hết dịch nổi v́ có 5 chữ mà đổi qua đổi lại thành biết bao nhiêu là câu như dưới đây. Thiệt phát điên luôn!


RƠ RÀNG RẤT RẮC RỐI !







GẶP NÓ SAO KHÔNG HỎI




GẶP NÓ HỎI SAO KHÔNG




GẶP NÓ KHÔNG HỎI SAO




GẶP NÓ HỎI KHÔNG SAO




GẶP SAO KHÔNG HỎI NÓ




GẶP SAO NÓ KHÔNG HỎI




GẶP KHÔNG HỎI NÓ SAO




GẶP HỎI NÓ KHÔNG SAO







HỎI NÓ SAO KHÔNG GẶP




HỎI NÓ SAO GẶP KHÔNG




HỎI NÓ KHÔNG GẶP SAO




HỎI SAO NÓ KHÔNG GẶP




HỎI SAO NÓ GẶP KHÔNG




HỎI SAO KHÔNG GẶP NÓ




HỎI KHÔNG GẶP NÓ SAO




HỎI GẶP NÓ SAO KHÔNG




HỎI GẶP NÓ KHÔNG SAO







NÓ KHÔNG HỎI SAO GẶP




NÓ KHÔNG GẶP SAO HỎI




NÓ HỎI SAO KHÔNG GẶP




NÓ HỎI KHÔNG GẶP SAO




NÓ GẶP SAO KHÔNG HỎI







SAO GẶP NÓ KHÔNG HỎI




SAO GẶP NÓ HỎI KHÔNG




SAO GẶP KHÔNG HỎI NÓ




SAO KHÔNG GẶP NÓ HỎI




SAO NÓ GẶP KHÔNG HỎI




SAO HỎI NÓ GẶP KHÔNG







KHÔNG GẶP NÓ SAO HỎI




KHÔNG GẶP HỎI NÓ SAO




KHÔNG GẶP SAO HỎI NÓ




KHÔNG GẶP SAO NÓ HỎI




KHÔNG HỎI NÓ SAO GẶP

florida80
07-03-2019, 19:00
Chữ "Nhẫn" Đứng Đầu Trăm Nết






Ông Tử Trương muốn đi xa, đến chào Đức Khổng Tử và xin Ngài một lời khuyên.




Đức KhổngTử nói: “Chữ “nhẫn” đứng đầu trăm nết.




Nhưng “làm sao phải nhẫn?” Trương Tử hỏi lại.




Đức Khổng Tử trả lời:




- Thiên Tử mà nhẫn th́ nước không sinh hại.

- Chư hầu mà nhẫn th́ nước sẽ mạnh lớn thêm.

- Quan lại mà nhẫn th́ chức vị sẽ thăng tiến.

- Anh em mà nhẫn th́ cửa nhà giầu sang.

- Vợ chồng mà nhẫn th́ ở được với nhau trọn đời.

- Bạn bè mà nhẫn th́ thanh danh không mất.

- Hễ nhẫn th́ không lo tai hoạ.




Ông Trương Tử hỏi lại: “Nếu bất nhẫn sẽ ra sao?




Đức khổng Tử nói:

- Thiên Tử mà bất nhẫn th́ nước sẽ trống không.

- Chư hầu mà bất nhẫn th́ mất mạng.

- Quan lại mà bất nhẫn th́ sẽ bị h́nh phạt.

- Anh em mà bất nhẫn th́ sẽ chia rẽ.

- Vợ chồng mà bất nhẫn th́ phải xa nhau (ly thân, ly dị).

- Tự ḿnh mà bất nhẫn th́ không thể tránh được lo lắng.





Trương Tử nói: “Phải lắm ! Phải lắm !




Sưu Tầm



at 3:48 PM

florida80
07-03-2019, 19:01
Ḥn Đá Cô Đơn









Từ rất lâu rồi, Ngọc lục bảo (Emerald) luôn được mọi người yêu mến v́ nó là một trong những loại đá quí...

...tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo th́ không như vậy, nó mặc cảm v́ không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến dự những buổi tiệc quan trọng v́ màu sắc của nó rất kén chọn trang phục và dáng người.

Chính v́ thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ti càng lớn dần. Cho đến một ngày nó bị người ta lăng quên thật sự khi người ta nhận thấy nó không c̣n tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm ǵ nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn.

Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bỗng nhiên tâm sự một ḿnh...

Câu chuyện rất lăng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thông minh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tử của nước láng giềng đă lặn lội đường xa t́m đến.

Chàng yêu công chúa từ cái nh́n đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử v́ nàng đang đợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán của bà tiên đỡ đầu:

"Người ấy sẽ là chồng của công chúa v́ người ấy sẽ trao cho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọng vào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sở hữu nó. Đó chính là một ḥn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết...một ḥn đá mang đến hạnh phúc."

Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đă chờ đợi người ấy quá lâu, nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của ḿnh vào phút cuối. Nhưng công chúa cũng rất yêu hoàng tử!... làm sao đây?... cuối cùng, công chúa lâm bệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giường và bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ v́ ngày ngày phải nh́n thấy vẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao.

Cuối cùng, chàng quyết định ra đi t́m ḥn đá ấy v́ chỉ có ḥn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa, mặc dù biết rằng sau khi t́m thấy ḥn đá ấy th́ công chúa sẽ lấy người sở hữu ḥn đá đó và hoàng tử sẽ là người thua cuộc. Nhưng không c̣n cách nào khác, thà hy sinh ḿnh chứ chàng không muốn nh́n thấy công chúa chết.

Vậy là chàng đă ra đi, chàng đi đă rất lâu mà vẫn không t́m thấy thứ đá ấy. Cuối cùng, chàng gần như kiệt sức và số phận đă đưa chàng đến con suối nhỏ này.

Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên ḥn đá chảy nước mắt. Ḥn đá cũng biết khóc v́ nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nước mắt của nó đă cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó để lộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó.

Dưới làn nước trong xanh, mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.

Bất chợt, hoàng tử nh́n thấy ḥn đá và nó làm chàng rất đỗi ngạc nhiên khi nh́n thấy một ḥn đá với màu sắc kỳ lạ như vậy. Chàng bước xuống suối và đến gần nó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là ḥn đá mà công chúa chờ đợi.

Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chàng giao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngày chịu đựng đau đớn đă qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đă về lại với chính ḿnh, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đem đến tặng cho công chúa.

Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nh́n thấy ḥn đá ngay ngày sinh nhật của ḿnh, nàng mỉm cười v́ tấm ḷng của hoàng tử, nàng khỏi bệnh!

Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Công chúa không hề đeo bất kỳ trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viên Ngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào v́ nó chính là món trang sức quí giá nhất được công chúa trân trọng đến thế.

Ngay phút giây trọng đại nhất, bà tiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc của hai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói:

"Không phải thời gian làm người ta lăng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lăng quên v́ ngươi không cố gắng tự làm ḿnh tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi là một tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ ǵ Thượng Đế tạo ra lại vô dụng cả, ngươi quá tự ti và chính sự tự ti khiến ngươi không nh́n thấy cái đẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là ǵ cả nhưng với người khác ngươi lại có một ư nghĩa to lớn... và sự thật đă chứng minh điều đó".

Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng Ngọc lục bảo đă suy nghĩ rất nhiều. Từ đó, Ngọc lục bảo đă luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộn với bất kỳ thứ đá quí nào và nó đă được trân trọng cho đến ngày nay.

Cuộc đời đẹp nhất khi chúng ta là chính ḿnh và biết yêu quư bản thân ḿnh.

"Mỗi người sinh ra đều có một ư nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâu cần có nhiều người đến như vậy"...




Sưu Tầm

florida80
07-03-2019, 19:02
Cầu Mong








Cầu mong bạn sẽ t́m được sự thanh thản và yên b́nh trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.

Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với ḷng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hăy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn , người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn cô độc nhất.

Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc ḷng tốt của người khác để tin tưởng vào một thế giới yên b́nh.




Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên ḷng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.

Và, cầu mong bạn hăy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng. Hăy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn băo có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hăy hiểu rằng khi một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được t́nh yêu và sự quan tâm của người ấy.

Hăy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.

Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nh́n thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.

Cầu mong bạn t́m thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những t́nh huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử v́ kết quả đó.

Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.

florida80
07-03-2019, 19:03
Một Toa thuốc hay cho tinh thần và thể xác





I. Sức khỏe:
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một t́nh trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một t́nh trạng không có bệnh tật hay tàn tật”..



II. Bí quyết trường thọ:
1. Chấp nhận với những ǵ ḿnh đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của ḿnh
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.







III. Pḥng ngừa bệnh tật:
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lăng quên
7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua




IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.



V. Triết lư của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt t́nh
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có ḷng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động
Phải biết cười
Phải lịch sự ḥa nhă
Phải biết nói chuyện và
Phải coi ḿnh là người b́nh thường..



VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân:
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.



VII. Hăy Dành Th́ Giờ - Mẹ Thêrêsa Calcutta :
Hăy dành th́ giờ để suy nghĩ Đó là nguồn sức mạnh.
Hăy dành th́ giờ để cầu nguyện Đó là sức mạnh toàn năng.
Hăy dành th́ giờ cất tiếng cười Đó là tiếng nhạc của tâm hồn.
Hăy dành th́ giờ chơi đùa Đó là bí mật trẻ măi không già.
Hăy dành th́ giờ để yêu và được yêu Ưu tiên Thiên Chúa ban.
Hăy dành th́ giờ để cho đi Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
Hăy dành th́ giờ đọc sách Đó là nguồn mạch minh triết.
Hăy dành th́ giờ để thân thiện Đó là đường dẫn tới hạnh phúc.
Hăy dành th́ giờ để làm việc Đó là giá của thành công.
Hăy dành th́ giờ cho bác ái Đó là ch́a khóa cửa thiên đàng




Sưu Tầm