PDA

View Full Version : Topic April 30-1975 Stories


Pages : [1] 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12

florida80
04-14-2019, 16:13
Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ

Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!




Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp

Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.

Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!

Môi trường nhiều mầm mống bạo lực

Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.

V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.

Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…

Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…

Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:

"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".

V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.

Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.



Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.

Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.

Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.

Nhẫn để yêu thương

Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.

Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.

Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?

Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.

C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.

Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.

Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?

Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".


Nguồn: Báo Tuổi trẻ Online

florida80
04-14-2019, 16:17
Hăy Tử Tế Với Đời, Đời Sẽ Tử Tế Với Bạn


Cho dù bạn thân thiện và cư xử đúng mực thế nào, bạn sẽ luôn phải đối mặt với những người không ưa ḿnh và t́m cách d́m bạn đến hết mức có thể.

Giữ b́nh tĩnh, đừng chấp cứ những tranh căi vặt vănh, bạn sẽ chứng tỏ được ḿnh hơn họ về bản lĩnh sống và kinh nghiệm ứng xử.

Giữ b́nh tĩnh

minhhọa8

Một trong những cách để đối phó với những haters là hăy luôn là chính bạn và ngày càng trở nên tuyệt vời hơn. Họ không ưa bạn, họ làm mọi thứ trở nên khó chịu cũng là chủ yếu để xem phản ứng của bạn như thế nào và t́m cơ hội để hạ thấp đối phương. V́ vậy, đừng khiến họ dễ dàng đạt được mục đích ấy. Giữ b́nh tĩnh, sống tốt hơn và phấn đấu hơn thay v́ để ư những chuyện nhỏ nhặt như vậy!

Không chấp những cuộc chiến vô nghĩa

minhhọa9

Họ không ưa bạn, muốn thách thức, gây chiến với bạn. Họ muốn xem thái độ và năng lực của bạn đến đâu thông qua những cuộc chiến mà họ làm chủ và đă nắm rơ trong ḷng bàn tay.

Trong cuộc sống, điều quan trọng không phải ai là người giỏi nhất, mà là bạn sống có ư nghĩa và cảm thấy hạnh phúc với những ǵ ḿnh đang làm. Với những cuộc chiến vô nghĩa, bạn không nên mất thời gian để bị dính líu.

Hiểu rằng họ không ưa là quyền của họ

Bạn không thể làm dâu trăm họ, vừa ḷng tất cả mọi người được. Những ǵ bạn đă, đang và sẽ làm sẽ v́ cuộc sống sau này của bạn, của bạn bè, của những người mà bạn yêu thương, chứ không là chỉ để chứng tỏ cho những người không ưa ḿnh.

Không bị ảnh hưởng bởi những lời cay độc



Những lời đáp trả có thể giúp bạn thỏa măn cơn giận dữ nhưng cũng làm bạn tuột dốc không phanh trong mắt người khác. Lời nói là con dao hai lưỡi. Cho dù những haters có dùng lời lẽ khó nghe đến thế nào, hăy bỏ ngoài tai và cho rằng những điều đó không đáng để bạn phải bận tâm. Mục đích của việc phê b́nh là để giúp cho người khác tiến bộ, không phải để họ suy sụp và phiền năo về chúng.

Đối mặt với những lời đồn

Không phải lúc nào im lặng cũng là vàng. Bạn cần biết khi nào cần phải im lặng và khi nào phải lên tiếng bộc bạch. Hăy đối diện trực tiếp với những người gây tiếng xấu cho bạn. Mềm mỏng và xử sự với họ một cách chân thành, chứng minh cho họ thấy những tṛ trẻ con đó không có tác dụng ǵ, và bạn bản lĩnh hơn họ rất nhiều.

Nếu như họ tiếp tục gây rối và làm phiền nhiễu th́ hăy luôn tin rằng, bên cạnh ḿnh vẫn c̣n người thân, bạn bè, những người thật sự đáng tin, hiểu rơ và luôn ở bên bạn dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra.

florida80
04-14-2019, 16:20
ĐỐI CHIẾU TÊN ĐƯỜNG SÀI G̉N XƯA & NAY



toa-do-chanh

Để nhớ một thời…



đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt

nước c̣n cau mặt với tang thương…

(Bà Huyện Thanh Quan)

Tên đường phố Sài G̣n : xưa (thời Pháp thuộc) và nay (trước năm 1975) theo Alphabet

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo

Nền cũ lâu đài bóng tịch dương

(Thăng Long thành hoài cổ – Bà Huyện Thanh Quan)

Trong niềm nhớ thương khôn nguôi về quê nhà của một người Việt Nam ly hương c̣n nặng t́nh hoài cổ, tôi xin cố gom góp trí nhớ c̣n sót lại để ghi ra tên những đường phố Sài G̣n thời xưa cũng như các cơ quan chính quyền, cơ sở văn hóa giải trí đặc biệt trên đó, v́ e rằng đến một lúc nào mọi thứ sẽ mai một đi th́ đáng tiếc lắm.

Cho nên dù biết rằng viết về những địa h́nh địa vật của một thời xưa cách nay năm, sáu chục năm bằng vào trí nhớ kém cỏi của cái tuổi gần thất thập cổ lai hi là cả một khó khăn trùng điệp nhưng ḷng hoài cổ trong con người tôi vẫn cố vượt mọi trở ngại nhất là với sự góp ư bổ túc đầy nhiệt t́nh của quư niên trưởng và các bạn nên công việc đă hoàn thành cho dù chưa được hoàn hảo. Chỉ mong ước nhỏ nhoi là qua tài liệu nầy, chúng ta t́m lại h́nh ảnh ngày xưa của chính chúng ta trên khắp nẻo đường của Sài G̣n đẹp lắm ! Sài G̣n ơi ! Sài G̣n ơi !
tac-gia-ng-tran


Và hơn nữa chúng ta có thể chỉ dẫn cho đàn con cháu nghe thấy về thủ đô Sài G̣n, ḥn ngọc Viễn Đông, nơi mà cha mẹ, ông bà chúng đă từng một thời sinh sống và biết đâu chừng cũng là nơi đă từng gặp gỡ của ba má sắp nhỏ qua mối t́nh đầu.

Cũng xin chân thành cảm tạ sự đóng góp quư báu của nhiều anh chị nhất là chị Đỗ Thanh Vân (Đức Quốc), niên trưởng Trương Thới Lai (Canada), anh Cao Thiếu Lang (Canada), anh Nguyễn Đ́nh Phúc (Canada), anh Bùi văn Tâm (Canada), anh Trần Kiêu Bạc (Mỹ), anh Trương Thúy Hậu (Mỹ)… Chính nhờ những sự bổ túc đó mà hành tŕnh t́m về con đường của dư hương ngày cũ bớt nhiều thiếu sót. Và chúng tôi hy vọng vẫn c̣n tiếp tục nhận được những góp ư của quư bằng hữu bảng sưu tầm chúng ta thêm hoàn chỉnh hơn. Xin chân thành đa tạ.

Bây giờ mời các bạn cùng chúng tôi đi dạo một ṿng quá khứ (back to the past) của một thời hoa mộng trên thủ đô yêu dấu từng đườc mệnh danh là Ḥn ngọc Viễn Đông.

Nguyên Trần



Tên thời Pháp thuộc – Tên thời Đệ II Cộng Ḥa
dg-le-loi


– Boulevard Bonard – Lê Lợi (Trụ sở Quốc Hội – Nhà Hát Lớn, bệnh viện Sài G̣n, nhà sách Khai Trí, nước mía ḅ bía Viễn Đông, rạp Vĩnh Lợi, quán cơm Thanh Bạch, quán giải khát Pôle Nord, Hà Nội ice cream, quán kem Mai Hương, Thư Viện Abraham Lincoln, Nhà hàng Kim Sơn, Bồng Lai)

– Boulevard Chanson – Lê văn Duyệt Ngă Bảy trở xuống (Trụ sở Tổng Liên Đoàn Lao Công, Chợ Đủi, trụ sở Ṭa Đại Sứ Miên, nơi hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu góc Phan Đ́nh Phùng, rạp Nam Quang – ngă tư Trần Quư Cáp, rạp Kinh Đô sau là văn pḥng Usaid, trường trung học tư thục Trường Sơn, Câu Lạc Bộ Kỵ Mă Sài G̣n) – CMT8
dg-ng-hue


– Boulevard Charner – Nguyễn Huệ (rạp Rex, rạp Eden, passage Eden, Thương xá Tax, bánh ḿ pâté Đô Chính, pḥng trà Queen Bee, Tổng Nha Ngân Khố, Kỹ Thương Ngân Hàng, Hôtel Palace,Hăng Charner)

– Boulevard Galliéni – Trần Hưng Đạo (Bộ Lao Động, Nha Cảnh Sát Đô Thành, Sở Cứu Hỏa Đô Thành, rạp Nguyễn văn Hảo, Hưng Đạo, rạp Đại Nam, vũ trường Tour d’Ivoire, Bộ Tổng Tư Lệnh quân lực Đại Hàn, Bộ Tổng Tham Mưu cũ, sân bóng rổ Tinh Vơ, Khiêu vũ trường Vân Cảnh, Arc en Ciel, Đêm Màu Hồng, trường tiểu học Tôn Thọ Tường, Nhà thờ Tin Lành)

– Boulevard Kitchener – Nguyễn Thái Học trường tiểu học Trương Minh Kư, trường tư thục Huỳnh Thúc Kháng, rạp Nam Tiến, rạp cải lương Thành Xương, Chợ Cầu Ông Lănh)
– Boulevard Norodom – Thống Nhất (Toà Đại Sứ Mỹ, Phủ Thủ Tướng, Rạp Norodom-Thống Nhất – xổ số quốc gia giúp đồng bào ta mua lấy xe nhà giàu sang mấy hồi – Trần văn Trạch, hăng nhập cảng xe Peugeot Jean Compte, Bộ Tư Pháp, hăng xăng Shell, Esso) – Lê Duẩn

– Boulevard Paul Bert – Trần Quang Khải (Đ́nh Nam Chơn, rạp Văn Hoa)

– Boulevard de la Somme – Hàm Nghi (Đài Pháp Á, Ngân Hàng Việt Nam Thương Tín,BanqueFranco-Indochinoise, Tổng Nha Thuế Vụ, chợ Chó,chợ Chim,trung tâm Cờ Tướng, tiệm incils quân đội Phước Hùng)

– Rue – 11e RIC (Régiment d’Infanrerie Colonniale)- Nguyễn Hoàng (bến xe lục tỉnh, cư xá hỏa xa)– Trần Phú

– Abattoir – Hưng Phú (Ḷ Heo Chánh Hưng)

– d’Adran – Vơ Di Nguy Phú Nhuận (Chợ Phú Nhuận, rạp Văn Cầm, rạp Cẩm Vân, cư xá Phú Nhuận) – Phan Đ́nh Phùng

– Albert 1er – Đinh Tiên Hoàng (Sân vận động Hào Thành – Hoa Lư – Citadelle, Tổng Nha Thanh Niên, Asam Đakao, ḿ Cây Nhăn, Chè Hiển Khánh)

– Alexandre de Rhodes – Lục Tỉnh (trung tâm quân báo Cây Mai, ḅ 7 món Ngân Đ́nh), đường Alexandre de Rhodes tới thời Cộng Ḥa thay thế đường Paracels trước dinh Độc Lập – Alexandre de Rhodes

– Alexandre Frostin – Bà Lê Chân (hông chợ Tân Định, rạp Moderne sau đổi là Kinh Thành)

– Alsace Loraine – Phó Đức Chính (biệt thự chú Hỏa – Hui Bon Hoa)
cho-ben-thanh


– Amiral Dupré – Thái LậpThành (Phú Nhuận) – Phan Xích Long

– Amiral Roze – Trương Công Định (Chùa Chà, chạy xuyên qua vườn Tao Đàn – Vườn Pelouse) – Trương Định

– d’Arfeuille – Nguyễn Đ́nh Chiểu

– Armand Rousseau – Hùng Vương (Trường Trung Học Chu văn An,cư xá sinh viên Sài G̣n)

– d’Arras – Cống Quỳnh (Bệnh viện Từ Dũ, rạp Khải Hoàn, trường trung học tư thục Hưng Đạo-Giáo Sư Nguyễn văn Phú)

– Arroyo de l’Avalanche – Rạch Thị Nghè

– Audouit – Cao Thắng (rạp Việt Long, rạp Đại Đồng Sài G̣n, Chùa Tam Tông Miếu, bánh ḿ pâté Pḥ Mă, tư gia nhạc sĩ Dương Thiệu Tước, Lâm Tuyền)

– d’Ayot – Nguyễn văn Sâm(rạp Kim Châu) – Nguyễn Thái B́nh

– Ballande- Nguyễn Khắc Nhu

– Barbier – Lư Trần Quán (chả cá Thăng Long)

– Barbé – Lê Quư Đôn (Trung Học Lê Quư Đôn-Chasseloup Laubat) – Hồng Thập Tự – Nguyễn Thị minh Khai

– Blan Subé – Duy Tân (Viện Đại Học Sài G̣n, Đại Học Luật Khoa, công trường Chiến Sĩ, Con Rùa, Vương Cung Thánh Đường) – Phạm Ngọc Thạch

– Bourdais – Calmette
dg-tc6b0-do


– Catinat – Tự Do (Bộ Nội Vụ, bánh ḿ pâté Hương Lan, Nhà Hàng Caravelle, Nhà Hàng Continental Palace, La Pagode, Brodard, Vũ trường Maxim’s, Hotel Restaurant Majestic, rạp Majestic, Tiệm quư kim Đức Âm, nhà may Cát Phương, Adam,Tân Tân, Pḥng Thông Tin cho các cuộc triễn lăm) – Đồng Khởi

– Chaigneau – Tôn Thất Đạm (khu Chợ Cũ, rạp Nam Việt)

– Champagne – Yên Đổ (Cư xá Đắc Lộ, trường Anh Ngữ Khải Minh) – Lư Chính Thằng

– Charles de Coppe – Hoàng Diệu (hiệu giày Gia, quán nhậuTư Sanh Khánh Hội – cari dê)

– Charles Thomson – Hồng Bàng (bệnh biện Hồng Bàng, đại học Nha Khoa) – Hùng Vương

– Chasseloup Laubat – Hồng Thập Tự (Trường Nữ Hộ Sinh Quốc Gia, Hội Hồng Thập Tự Việt Nam, Rạp Olympic, bàn ghế Phan văn Nhị, khu quán cháo vịt, Bộ Y Tế, Bộ Tài Chánh, Tổng Nha Ngân Sách Ngoại Viện, Cơ quan Tiếp Vận Trung Ương, Hông vườn Tao Đàn – vườn Ông Thượng – vườn Bờ Rô-Pelouse, Hông Dinh Độc Lập, Hông Thảo Cầm Viên, trường trung học kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ) – Nguyễn Thị minh Khai

– Colonel Budonnet- Lê Lai (Rạp Aristo – nhà hàng Lê Lai – tiệm bánh trung thu Tân Tân, cơm chay Vạn Lộc)

– Colonel Grimaud – Phạm ngũ Lăo (Chợ Thái B́nh, ṭa soạn nhật báo SàiG̣n Mới – bà Bút Trà, rạp Thanh B́nh, ga xe lửa, quày bán vé Hàng Không Việt Nam)

– Cornulier – Thi Sách (nhà in Ideo)

– Danel – Phạm Đ́nh Hổ – Denis Frères – Ngô Đức Kế (Ngân hàng Quốc Gia Việt Nam)

– Dixmude – Đề Thám

– Docteur Angier – Nguyễn Bỉnh Khiêm (Thảo Cầm Viên, hồ tắm Nguyễn Bỉnh Khiêm, Tổng Nha Trung Tiểu Học & B́nh Dân GiáoDục, trường Trung Học Trưng Vương, Vơ Trường Toản, Nha An Ninh Quân Đội)

– Docteur Yersin – Kư Con

– Đỗ Hữu Vị – Huỳnh Thúc Kháng (Trường trung học kỹ thuật Cao Thắng, khu chợ Trời)

– Douaumont- Cô Giang (chợ, rạp hát Cầu Muối)

– Dumortier – Cô Bắc (hăng cao su Labbé)

– Duranton – Bùi thị Xuân (trường trung học Nguyễn Bá Ṭng, trường Les Lauriers)
ben-bach-dang


– Eyriaud des Verges – Trương Minh Giảng (Chợ Trương Minh Giảng, rạp Văn Lang – Minh Châu -, cổng xe lửa số 6, Viện Đại học Vạn Hạnh) – Lê Văn Sĩ

– l’Église – Trần B́nh Trọng( Hôtel Massage Hồng Tá)

– d’Espagne – Lê Thánh Tôn (Ṭa Đô Chánh, Cửa Bắc Chợ Bến Thành, tiệm vàng Nguyễn Thế Tài -Thế Năng, tiệm incils quân đội An Thành, Rạp Lê Lợi, nhà may Văn Quân)

– Faucault – Trần Khắc Chân

– Frère Louis – Nguyễn Trăi từ Ngă Tư Cộng Hoà đổ vô Chợ Lớn (trung tâm đào tạo huấn luyện viên thanh niên thể thao, Nhà thờ Chợ quán)

– Frère Louis – Vơ Tánh (Sài G̣n) từ Ngă Tư Cộng Ḥa đổ xuống Ngă Sáu (cổng chính Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia, rạp hát Quốc Thanh, phở 79, nhà mồ Á Thánh Matthew Gẫm, trường nữ trung học tư thục Đức Trí) – Nguyễn Trăi

– Frère Guilleraut – Bùi Chu (Nhà thờ Huyện Sĩ) – Tôn Thất Tùng

– Filippiny – Nguyễn Trung Trực (Nhà hàng Thanh Thế với tuyệt chiêu suôn, nhà hàng Quốc Tế, Bồng Lai, Kim Sơn, rạp Les Tropiques, Văn Khoa cũ, Pháp Đ́nh Sài G̣n)

– Fonck – Đoàn Nhữ Hài

– Gallimard – Nguyễn Huy Tự (Chợ Dakao, chùa Ngọc Hoàng)

– Gaudot – Khổng Tử (Chợ B́nh Tây)

– Georges Guynomer – Vơ Di Nguy Sài G̣n (Khu Chợ Cũ)

– Guillaume Martin – Đỗ Thành Nhân (Q4, cầu Calmette)

– Hamelin – Hồ văn Ngà
dg-hong-thap-tu


– Heurteaux – Nguyễn Trường Tộ

– Hui Bon Hoa – Lư Thái Tổ (Phở Tàu Bay, quán Hạ Cờ Tây)

– Jaccaréo – Tản Đà (khu tiệm thuốc Bắc)

– Jauréguiberry – Hồ Xuân Hương (Bệnh viện da liễu – Bạc Hà)

– Jean Eudel – Tŕnh Minh Thế – Ng(thương cảng Sài G̣n, kho 5, kho 10) – Nguyễn Tất Thành

– Lacaze – Nguyễn Tri Phương ( Ḿ vịt tiềm Lacaze, hủ tiếu Mỹ Tiên, hủ tiếu Cả Cần, bánh bao bà Năm Sa Đéc, quán ṣ huyết lề đường)

– Lacotte – Phạm Hồng Thái (toà soạn nhật báo Dân Ta – ông Nguyễn Vỹ)

– Lacaut – Trương Minh Kư (Lăng Cha Cả – Linh mục Bá Đa Lộc – Pigneau de Béhaines) – Hoàng Văn Thụ

– De Lagrandière – Gia Long (Dinh Gia Long, Bộ Quốc Pḥng, Thư viện Quốc Gia, rạp Long Phụng – phim Ấn Độ, tiệm bánh Bảo Hiên Rồng Vàng, tiệm Đồ da Cự Phú, tiệm quần áo trẻ em Au Printemps, ṭa soạn nhật báo Tiếng Chuông – ông Đinh văn Khai, nhật báo Việt Nam của ông Nguyễn Phan Long 1936, nhật báo Tiếng Dội, Tiếng Dội Miền Nam, Dân Quyền của ông Trần Tấn Quốc và nhiều nhật báo khác) – Lư Tự Trọng

– Larclause – Trần Cao Vân (bộ Thông Tin)

– Lefèbvre – Nguyễn công Trứ

– Legrand de la Liraye – Phan Thanh Giản (Bệnh viện B́nh Dân, Chợ 20, Trường Nữ Trung Học Gia Long, bệnh viện St Paul, Trường tư thục Phan Sào Nam, Nghĩa Trang Mạc Đĩnh Chi – Đất Hộ, cư xá Đô Thành, rạp Long Vân, bánh xèo Đinh Công Tráng) – Điện Biên Phủ

htrg-dien-hong

– Le Man – Cao Bá Nhạ

– Léon Combes – Sương Nguyệt Ánh (văn pḥng bác sĩ quang tuyến Lư Hồng Chương, vơ trường Hàn Bái Đường ở góc Sương Nguyệt Ánh – Lê văn Duyệt 1954)

– Lesèble – Lư văn Phức

– Loucien Lecouture – Lương Hữu Khánh (đường rầy xe lửa Mỹ Tho, miền Trung)

– Luro – Cường Để (thành Cộng Ḥa, Trường Đại Học Y, Dược Khoa,Văn Khoa, Nông Lâm Súc) – Đinh Tiên Hoàng

– Mac Mahon – Công Lư (Dinh Độc Lập, Dinh Hoa Lan, Phủ Phó Tổng Thống, Chùa Vĩnh Nghiêm, trường tư thục Quốc Anh,Thương xá Crystal Palace – Tam Đa, rạp Hồng Bàng) – Nam kỳ Khởi Nghĩa

– Marchaise – Kư Con

– Maréchal Fox – Nguyễn văn Thoại ( trường đua ngựa Phú Thọ, bệnh viện V́ Dân) – Lư Thường Kiệt

– Maréchal Pétain – Thành Thái (trường trung học Bác Ái) – An Dương Vương

– de Marins – Đồng Khánh (tửu lầu Á Đông, Đồng Khánh, Bát Đạt, Arc En Ciel – Đại Thế Giới) – Trần Hưng Đạo B

– Martin des Pallières – Nguyễn văn Giai

– Massiges – Mạc Đĩnh Chi (Hội Việt Mỹ, Ty Cảnh Quốc Gia Quận Nhứt, nhà hàng thịt rừng Trường Can, phở Cao Vân, trường trung học Les Lauriers, bộ Canh Nông)

– Mayer – Hiền Vương (Nguyễn Chí Nhiều dược cuộc, trung tâm phở gà, gị chả Phú Hương, rạp Casino Đa Kao) – Vơ Thị Sáu

– Miche Phùng – Phùng Khắc Khoan (tư dinh đại sứ Mỹ trước đó là tư dinh của tướng Năm Lửa Trần văn Soái)

– Miss Cawell – Huyền Trân Công Chúa
dinh-doc-lap


– Nancy – Cộng Hoà (Trung Học Pétrus Kư, Đại Học Khoa Học, Đại Học Sư Phạm, cửa hôngTổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia) – Nguyễn Văn Cừ

– Nguyễn tấn Nghiệm – Phát Diệm – Trần Đ́nh Xu

– Noel – Trương Hán Siêu

– Ohier – Tôn Thất Thiệp (hủ tiếu Thanh Xuân, Tài Nam Restaurant với món đuôn chà là chiên bơ rất mắc, Chùa Chà Và)

– d’Ormay – Nguyễn văn Thinh (ṭa soạn nhật báo Thần Chung – ông Nguyễn Kỳ Nam, Restaurant Admiral) – Mạc Thị Bưởi

– Paracels – Alexandre de Rhodes (Học ViệnQuốc Gia Hành Chánh cũ, Bộ Ngoại Giao)

– Paris – Phùng Hưng (chợ thịt quay vịt quay)

– Pavie- Trần Quốc Toản (Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Viện Hóa Đạo – Việt Nam QuốcTự, trường tư thục Hồng Lạc, cục Quân Cụ, chợ cá Trần Quốc Toản) – Đường 3 tháng 2

– Paul Blanchy – Hai Bà Trưng (Chợ Tân Định, Tổng Cuộc Điện Lực, BGI – Brasseries et Glacières de l’Indochine, Phở An Lợi, cà phê Quán Trúc, vũ trường Mỹ Phụng, công trường Mê Linh,nhà thờ Tân Định)

– Paulin Vial – Phan Liêm

dai-su-my

– Pellerin – Pasteur (Viện Pasteur, Khu Phở Gà, Phở Minh, Nhà sách Khai Trí, rạp Casino Sài G̣n sau đổi thành rạp Rạng Đông, nước mía ḅ bía Viễn Đông)

– Pierre Flandin- Đoàn thị Điểm (hông trường Nữ Trung Học Gia Long, hông Tổng Nha Ngân Sách Ngoại Viện)

– Laregnère – Bà Huyện Thanh Quan (Cư xá nữ sinh viên Thanh Quan, Chùa Xá Lợi)

– Renault – Hậu Giang

– René Vigerie – Phan Kế Bính

– Résistance – Nguyễn Biểu (Cầu chữ Y)

– Richaud – Phan Đ́nh Phùng (Tổng Nha Kiến Thiết và Thiết Kế Đô Thị, Đài Phát Thanh Sài G̣n, Bảo sanh viện Hồng Đức, Kỳ Viên Tự, Trường Rạng Đông, chợ Vườn Chuối, Restaurant Sing Sing, nhà hàng La Cigale, sân vận động PĐP) –Nguyễn Đ́nh Chiểu

– Roland Garros – Thủ Khoa Huân

– Sabourain – Tạ Thu Thâu (cửa Đông chợ SàiG̣n, Nhà thuốc tây Nguyễn văn Cao, nhà sách & xuất bản Phạm văn Tươi)

– Sohier – Tự Đức

– Taberd – Nguyễn Du (Sở xuất nhập di trú, Nhà thương Đồn Đất- bệnh viện Grall, trung tâm văn hóa Pháp – Centre Cul turel Francais) – Lư Tự Trọng

– Testard – Trần Quư Cáp (Vũ trường AuBaccara, Đại Học Y khoa cũ, Trường Âu Lạc) – Vơ Văn Tần

– Tong-Kéou – Thuận Kiều (bệnh viện Chợ Rẫy)

– Turc – Vơ Tánh (Phú Nhuận) (Văn Pḥng Quận Tân B́nh, Phở Quyền, Lăng Cha Cả, bệnh viện Cơ Đốc) – Hoàng Văn Thụ

– Verdun – Lê văn Duyệt Ngă Bảy trở lên (Ngă Ba Chợ Ông Tạ, rạp Thanh Vân) – CMT8

– Vassoigne – Trần văn Thạch

– Yunnam – Vạn Tượng (Q5) bên cầu Ba-Lê Cao
rap-rex


– Quai de Belgique – Bến Chương Dương (Thượng Nghị Viện- Hội Trường Diên Hồng,Tổng Nha Kế Hoạch) – Vơ Văn Kiệt

– Quai Le Marne – Bến Hàm Tử – Vơ Văn Kiệt

– Quai Le Myre de Vilers – Bến Bạch Đằng (Hotel Restaurant Majestic, Phủ Đặc Ủy Trung ƯơngT́nh Báo, Bộ Tư Lệnh Hải Quân, bến đ̣ Thủ Thiêm, Cột Cờ Thủ Ngữ – Point des BlagueurS, tư dinh Thủ Tướng, Sở Ba Son – Arsénal – Hải Quân Công Xưởng)

– Quai de Fou-Kien – Bến Trang Tử

Tài liệu tham khảo : – Đặc Trưng Net – Đa Kao trong tâm tưởng
tr-xe-ngua



MÀU NẮNG SÀI G̉N

(Cảm đề khi sưu tầm bảng đối chiếu tên đường Sài G̣n)

Tôi nhớ Sài G̣n nắng chói chang

Những hàng cây ngả bóng bên đàng

Ngựa xe xuôi ngược về muôn nẻo
tr-xe-ngua-3

Tà áo thướt tha đưới gió ngàn

Cờ kéo (1) taxi bung răi rác

Chuông reo (2) xe điện nhịp ŕnh rang

Bồn Binh thổ mộ qua xe kéo

Hợp tấu rộn ràng vui ánh quang

Nguyên Trần (Toronto)



(1) Cờ kéo : khi lên taxi (hầu hết là chiếc Renault 4 có hai màu : xanh nửa phần dưới và vàng nhạt nửa phần trên), tài xế bẻ cờ đồng hồ tính tiền.

(2) Chuông reo : xe điện (tramway-street car) Sài G̣n reo chuông khi dừng lại ở các trạm. Nếu tôi nhớ không lầm th́ thời bấy giờ có hai lộ tŕnh chính :

– Thứ nhất là lộ tŕnh Galliéni (Trần Hưng Đạo) chạy suốt con đuờng Trần Hưng Đạo từ Chợ Lớn vô Sài G̣n mà hai trạm chính là ga Nancy và ga Arras

– Thứ hai lộ tŕnh Boulevard de la Somme (Hàm Nghi) chạy trên đường Hàm Nghi ngừng ga Chợ Cũ rồi quẹo xuống bến Bạch Đằng rẽ vô Hai Bà Trưng chạy tới chợ Tân Định.
tr-danh-may


Hai bên thành xe điện có nhiều mẫu quảng cáo khác nhau nhưng nổi bật nhất là 4 hiệu : – Một viên Cửu Long Hoàn bằng 10 thang thuốc bổ của nhà thuốc Vơ văn Vân của ông bầu bóng tṛn Vơ văn Ứng – Thuốc dưỡng thai Nhành Mai – Dầu khuynh diệp bác sĩ Bùi Kiến Tín – Kem Hynos anh Bảy Chà.

Lúc đó tôi rất thích nh́n cần câu điện trên nóc xe chạm vào hệ thống dây điện xẹt lửa màu xanh xanh tím tím rất lạ và đẹp mắt. Bây giờ ở Toronto xe điện cũng chạy đầy đường và cũng xẹt lửa sáng ngời nhưng tôi thấy nó vô vị làm sao, có lẽ tâm lư là cái ǵ đă mất đi, đă vào kỷ niệm th́ đều quư cả.



SÀI G̉N CỦA TA ƠI !

tranh-sai-gon-1
Chiều nay ngồi ngắm mưa bay

Chạnh ḷng tôi nhớ đến Sàig̣n xưa

Niềm đau nói mấy cho vừa

Mưa giăng giăng lối lưa thưa giọt buồn

Đâu c̣n những buổi hoàng hôn

Cà phê t́nh tự góc Pôle Nord sầu

Tự Do rực rỡ muôn màu

Maxim d́u bước em vào thiên thai

Duy Tân bóng mát trải dài
tranh-lang-ong

Queen Bee vang tiếng hát ai dặt d́u

Đường Trần quốc Toản thân yêu

Trường Hành Chánh trong nắng chiều nghiêng nghiêng

Bạch Đằng xóa nỗi ưu phiền

Chợ hoa Nguyễn Huệ ghe thuyền Chương Dương

Đường về Gia Định muôn phương

Dừng chân Phú Nhuận nghe thương nhớ nhiều
tranh-cho-tan-dinh

Đa Kao xe cộ dập d́u

Phố khuya Tân Định hắt hiu dáng gầy

Lăng Ông Bà Chiểu giờ đây

C̣n đâu hương khói những ngày đầu Xuân

florida80
04-14-2019, 16:26
SƠ LƯỢC VỀ NGUỒN GỐC MỘT SỐ ĐỊA DANH MIỀN NAM - Hồ Đ́nh Vũ

12 Tháng Sáu 20168:48 SA(Xem: 5308)









Sơ lược về nguồn gốc một số địa danh miền Nam
Hồ Đ́nh Vũ.

Có nhiều nơi ở miền Nam ḿnh đă đi qua, đă ở đó, đă nghe nói tới hoặc đă đọc được ở đâu đó... riết rồi những địa danh đó trở thành quen thuộc; nhưng chắc ít khi ḿnh có dịp t́m hiểu tại sao nó có tên như vậy?
Bài viết này được h́nh thành theo các tài liệu từ một số sách cũ của các học giả miền Nam: Vương Hồng Sển, Sơn Nam và cuốn Nguồn Gốc Địa Danh Nam Bộ của Bùi Đức Tịnh, với mục đích chia sẻ những hiểu biết của các tiền bối về tên gọi một số địa phương trên quê hương ḿnh.
Xin mời các bạn cùng tham khảo và đóng góp ư kiến từ các nguồn tài liệu khác - để đề tài này được đầy đủ và phong phú hơn.

Đất Nam Việt mà trước đây người ta c̣n gọi là Nam Kỳ, người Tây Phương khi đặt chân lên xứ ḿnh hồi thế kỷ 16, 17 đă gọi bằng tên Cochinchine hay Đằng Trong.
Người ta cũng gọi xứ này là Đồng Nai (đồng có nhiều nai), Lộc Dă, Lộc Đồng (cùng một nghĩa) hoặc Nông Nại, là nơi mà người Việt ḿnh đặt chân lần đầu tiên năm 1623. Sử chép rằng Chúa Săi Vương Nguyễn phúc Nguyên (1613-1635), đă gả Công chúa Ngọc Vạn, lệnh ái thứ 2, cho vua Cao Miên Chei Chetta II (1618-1626) từ Xiêm trở về lên ngôi báu và đóng đô tại Oulong. Nhờ sự giao hiếu ấy vua Cao Miên mới cho phép người Việt di dân vào Nam Bộ. Chúng ta đă đặt đầu cầu tại Mô Xoài (g̣ trồng xoài), gần Bà Rịa đúng vào năm 1623( Theo Claude Madrolle -Indochine du Sud, Paris 1926).
Cũng trong năm này một phái đoàn ngoại giao đă được cử sang Oulong để thương thuyết sự nhượng lại Sở Thuế quan Saigon. Về sau đến đời vua Réam Thip Dei Chan(1642-1659), em vua trước, vị hoàng hậu Việt Nam nói trên đă xin vua Cao Miên cho phép người Việt được quyền khai thác xứ Biên Ḥa năm 1638.
Sở dĩ vua Cao Miên đă giao hảo với nước ta và tự ư nhân nhượng một phần nào, là v́ muốn cậy thế lực của triều đ́nh Huế để chế ngự ảnh hưởng của người Xiêm. Như vậy chúng ta đă đến sinh cơ, lập nghiệp, khai khẩn đất đai Nam Bộ là do sự thỏa thuận hoàn toàn của đôi bên, chứ tuyệt nhiên không phải là một sự xâm nhập. Lại nữa nhờ uy thế của chúng ta mà Cao Miên đă đối phó hiệu quả với những tham vọng của nước Xiêm và bảo toàn được nền độc lập của ḿnh.
Nói tóm lại sự hiện diện của chúng ta từ hơn 800 năm nay tại Nam bộ rất là hợp t́nh, hợp lư và hợp pháp. Nói một cách khác công cuộc Nam tiến của tổ tiên ta là một sự kiện lịch sử bất di bất dịch,nó hiển nhiên cũng như cuộc Tây tiến của người Âu Châu tại Mỹ Quốc và cuộc Đông tiến của người Anh tai Úc Châu.
Con sông Đồng Nai đă đưa ta đến tỉnh Biên Ḥa (ḥa b́nh ở biên cương), một trấn đă được sáp nhập vào nước ta năm 1653. Khoảng đất này xưa được gọi là Đông Phố đúng ra là Giăn Phố v́ hai chữ Đông và Giăn viết theo chữ Hán hơi giống nhau. Về sau nơi này đă được triều đ́nh Huế giao cho bọn người Trung Hoa gốc Quảng Tây di cư theo hai tướng Trần Thượng Xuyên và Trần An B́nh đến khai khẩn và lập nghiệp năm 1679 tại Cù lao Phố, sau khi nhà Minh bị nhà Thanh lật đổ.
Miền trên Biên Ḥa th́ có Hố Nai (hố sập nai), Trảng Bom (trảng là một đồi bằng phẳng và rộng rải cótr ồng nhiều cây chum-bao-hom đọc trạnh thành bom, sinh ra một thứ dầu gọi là chaulmougra, dùng để trị phong hủi.

Phía dưới là nhà thương điên Nguyễn Văn Hoài, một nhà bác học đă quả quyết với chúng tôi rằng trong một đời người, số giờ mà chúng ta điên cuồng cộng lại ít nhất cũng được vài năm!
Biên Ḥa là quê hương của Đỗ Thành Nhân, một trong Gia định Tam hùng. Hai người kia là Vơ Tánh quê ở G̣ Công và Nguyễn Huỳnh Đức quê ở Tân An.
Biên Ḥa là xứ bưởi ḅng ngon ngọt có tiếng nên mới có câu ca dao:
Thủy để ngư, thiên biên nhạn
Cao khả xạ hề, đê khả điếu,
Chỉ kích nhơn tâm bất khả pḥng
E sau ḷng lại đổi ḷng,
Nhiều tay tham bưởi chê ḅng lắm anh
Chúng ta đi ngang qua trước ngọn núi Châu Thới, cao 65m trên có ngôi chùa Hội Sơn, được trùng tu vào đầu thế kỷ thứ 19, nhờ công đức sư Khải Long:
Bao giờ cạn lạch Đồng Nai,
Nghiêng chùa Châu Thới mới sai lời nguyền !

Rồi đến Thủ Đức với những hồ bơi nước suối, và những gói nem ngon lành. Thủ nhắc lại ngày xưa có những chức quan văn như thủ bạ, thủ hô lo về việc thuế má và nhơn thế bộ. Do đó mà có những địa danh như Thủ Thiêm, Thủ Thừa, Thủ Ngữ v.v.. để nhắc lại tên mấy ông thủ bạ và thủ hộ ngày trước. Miền Thủ Đức lại nhắc cho ta hai câu đối "tréo ḍ"
Xứ Thủ Đức năm canh thức đủ
Kẻ cơ thần trở lại Cần Thơ

Có lẽ v́ năm canh thức đủ mà có kẻ than thân trách phận tự ḿnh sánh với cái nem Thủ Đức lột trần :
Người ta năm chị bảy em
Tôi đây như thể chiếc nem lột trần

Phía tay mặt là G̣ Vấp, xưa kia là một ngọn đồi trồng cây vấp. Thứ cây này xưa kia được coi như thần mộc, yểm hộ cho dân tộc Chàm. Dă sử thuật lại rằng vào đời vua Chiêm cuối cùng là Pô Romé (1627-1651), vua này muốn vừa ư một ái phi người Việt đă ra lệnh đốn cây Kraik (vấp) cổ thụ rợp bóng nơi vườn ngự uyển. Hơn một trăm thị vệ lực lưỡng không sao hạ nổi v́ vết ŕu mỗi lần bổ xong th́ khép lại ngay. Nhà vua tức giận cầm lấy ŕu hạ xuống một nhát, tức thời một tiếng rên rỉ vang lên và cây gục xuống giữa một vũng máu. Và cũng từ đó vận khí nước Chiêm suy dần cho đến ngày tàn tạ.

Bây giờ ta vào thành phố Saigon, nơi mà 300 năm về trước(1674) tiền đạo quân ta lần đầu tiên đă đặt chân tới,mang theo khẩu hiệu: " Tĩnh vi nông, động vi binh". Quân ta không phải tư động mà đến, chính là do lời yêu cầu khẩn thiết của nhà đương cuộc hồi bấy giờ.
Họ khai khẩn đất đai với sức dẻo dai sẵn có, đào sông ng̣i trong vùng đất thấp và đây đó khắp nơi, xây dựng thành tŕ kiên cố.

Một trong những công tác quân sự ấy do tướng Nguyễn Đức Đàm xây năm 1772,rồi đến thành tŕ Phan An xây năm 1790, kế đến là thành Gia Định xây năm 1836. Những thành ấy xây đắp với mấy vạn nhân công và bao nhiêu tài trí như đă ghi trong câu ngạn ngữ :
Dân đất Bắc
Đắp thành Nam:
Đông đă là đông!
Sầu Tây ṿi vọi!

Chúng ta đang ở trung tâm thành phố Saigon (sài là củi, g̣n là bông g̣n) chuyển sang chữ nho thành Sài-Côn là củi g̣n, v́ chữ nôm g̣n viết là Côn, như Ông Trịnh Hoài Đức (1765-1825) đă ghi trong tác phẩn Gia Định Thống Chí mà hiện nay chúng c̣n một bản dịch ra pháp văn của ông Gabriel Aubaret.
Theo một số người khác th́ Saigon có lẽ do chữ Đê Ngạn đọc thành Tai Ngon hay Thay gon theo giọng Quảng Đông hay Tingan theo giọng Triều Châu, dùng để chỉ thành phố do người Tàu lập nên năm 1778 sau khi họ phải rời bỏ Biên ḥa v́ chiến sự giữa Nguyễn Ánh và Tây Sơn, để nhờ sự bảo hộ của quân đội chúa Nguyễn đóng tại Bến Nghé.
Nguyên ủy xa hơn cả có lẽ là sự chuyển âm của một danh xưng tối cổ Preikor, có nghĩa là rừng g̣n, một loại cây hiện nay c̣n trồng ở Thủ Đô.
Theo Ông Verdeille th́ Saigon có thể là hai chữ nho: Tây Cống đọc chạnh ra, tên này ám chỉ rằng thành phố là phần đất xưa kia đă được các vị vua phía Tây cống hiến cho ta. Ta nên lưu ư rằng tên Siagon chỉ được dùng trong các văn kiện của Pháp kể từ 1784 trở đi mà thôi
C̣n danh xưng của Chợ-lớn mà người Tây đọc liền lại là Cholon, nó chỉ ngôi chợ xưa kia nằm trên địa điểm hiện tại của Sở Bưu điện Chợ-lớn kéo dài tới tận Đại Thế Giới cũ. Chợ này lập song song với chợ nhỏ hiện nay c̣n tồn tại với tên chợ Thiếc ở phía trường đua Phú Thọ. Về sau Chợ-lớn được dời tới Chợ-lớn mới do nhà đại phú Quách Đàm xây tặng, tượng họ Quách vẫn c̣n ở giữa đỉnh chợ B́nh Tây
Sự biến đổi địa âm dạng của địa danh Saigon đă tùy sự hiện diện liên tiếp của những người quốc tịch khác nhau như Preikor (rừng g̣n), Tai- Ngon hay Thầy g̣n của người Trung Hoa mà ta đọc là Đê-ngan, người phương tây dùng chữ la mă ghi là Saigon từ năm 1784.
Hồi xưa tên Saigon chỉ áp dụng cho khu vực Chợ-lớn hiện thời, c̣n chính Saigon bây giờ th́ khi ấy là Bến Nghé (theo Trịnh Hoài Đức, theo các nhà hàng hải Âu Mỹ, theo bản đồ do ông Trần Văn Học vẽ ngày mùng 4 tháng chạp năm Gia-Long thứ 14( 1815) ghi trên vùng Chợ-lớn hiện tại chỗ nhà thương Chợ-Rẫy ba chữ Saigon xứ, khoảng gần Cây Mai và Phước Lâm. Khu Saigon cao, nằm phía Đồn Đất tức là cái đồn thâu hẹp năm 1836 sau khi Lê Văn Khôi nổi loạn, chắc đă có người ở từ thời thượng cổ, chứng cớ là những khí giới và đồ dùng bằng đá mài t́m thấy khi đào móng nhà thờ Đức Bà. Khu thấp thường gọi là Bến Nghé hay bến Thành.
Bến Thành là cái tên ở gần hào thành Gia-Định, nguyên trước có cái rạch nối liền hào thành với sông Bến-Nghé và có cái chợ gọi là chợ Bền Thành. Cái rạch ấy về sau lấp đi thành Đại lộ Nguyễn Huệ và đến bây giờ có câu ca dao như sau :
Chợ Bến Thành đèn xanh đèn đỏ,
Anh nh́n cho tỏ thấy rơ đèn màu;
Lấy em anh đâu kể sang giàu,
Rau dưa mắm muối có nơi nào hơn em!

Bến Nghé theo Trịnh Hoài Đức là cái bến uống nước của trâu con, do một tên rất cũ là Kompong Krabey (bến trâu) đă được Việt hóa. Nhưng ông Đốc phủ Trần Quang Tuất (1765-1825) cho rằng nơi đây có lắm con cá sấu chúng thường kêu nghé nên gọi là Bến Nghé- Trịnh hoài Đức dịch là "Ngưu-tân" Bến Nghé là cái bến sông Saigon có tên là sông Bến Nghé, cũng có tên là Tân B́nh Giang hay là Đức Giang lấy nguồn ở Ban Bót (theo gia-định thống chí) . C̣n cái rạch Bến nghé nối dài bởi kinh Tàu -hủ (Arroyo chinois) ngày xưa có tên là B́nh Dương và chỗ nó chảy ra giáp sông Bến Nghé gọi là Vàm Bến Nghé. Bến Nghé tức là Saigon và khi ta nói Đồng Nai-Bến Nghé tức là nói đến Nam Bộ vậy.
Phía đông Saigon có một cái kênh gọi là rạch Thị Nghè hay là rạchBà Nghè. Bà tên là Nguyễn Thị Canh, con gái thống suất Nguyễn Cửu Văn tức Văn Trường Hầu, đẹp duyên với một ông nghè. Để cho chồng bà tiện đường qua rạch hàng ngày vào làm trong thành, bà cho dựng một chiếc cầu mà dân sự có thể dùng được. Để tỏ ḷng nhớ ơn một bậc nữ lưu,họ đă gọi cầu ấy là cầu Bà Nghè. Đến khi Tây đến đánh thành Saigon, pháo hạm Avalanche tiến vào rạch này đầu tiên nên họ mới gọi là Arroyo de l'Avalanche.
Trên rạch Bến Nghé hồi xưa có nhiều chiếc cầu ván dựng tạm cho người qua lại. Chiếc cầu nổi tiếng hơn cả là cầu Ông Lănh, được xây nhờ công ông Lănh binh, thời tả quân Lê Văn Duyệt. C̣n những chiếc cầu khác là Cầu Muối, Cầu Khóm (thơm), Cầu Kho và Cầu học (giếng học). Về các công sự th́ có :
Chợ Bến Thành (mới) xây năm 1914 trùng tu năm 1950
Nhà thờ Đức Bà khởi công năm 1877,hoàn thành năm 1883
Sở Bưu Điện và Ṭa án cất năm 1883

Dinh Norodom khởi công ngày chủ nhật 23-2-1868 với sự tham dự dông đảo của dân chúng. Thủy sư Đô Đốc De La Grand́ère với sự hiện diện của kiến trúc sư Hermitte từ HongKong tới, đă đặt viên đá đầu tiên vuông vức mỗi bề nửa mét,trong đó đựng một hộp ch́ chứa nhũng đồng tiền vàng và bạc dập h́nh vua Napoléon III. Đức Giám mục Miche, cai quản địa phận,với một số đông con chiên, đă ban phép lành và đọc một diễn văn lời lẽ cao quư đă làm cử tọa đặc biệt chú ư. Công cuộc xây cất trên một khoảng đất rộng 14 mẫu tây đă phải dùng tới hai triệu viên gạch,và cái móng dày tới 3,5m tốn mất 2.436 thước khối đá xanh Biên Ḥa. Công tác đă hoàn thành năm 1875 và người đầu tiên đến ở trong dinh đó là Thủy sư Đô Đốc Roze. Sau 84 năm Pháp thuộc, ngày 7-9-1954 Đại tướng Ely, Cao ủy Pháp đă trả dinh thự này cho Chính phủ Việt Nam thời bấy giờ.

Ṭa Đô Sảnh (1901-1908) trên có một gác chuông do họa sĩ Ruffier trang trí mặt tiền

Viện Bảo Tàng Quốc Gia xây năm 1927, khánh thành ngày 1-1-1929 , bị vụ nổ nhà thuốc súng làm hư hại ngày 8-3-1946 và được hoàn lại chính phủ Việt Nam ngày 19-9-1951 thu thập tới 4.000 cổ vật đă kê thành mục lục và tŕnh bày trong 14 gian pḥng.
Vườn Cầm Thảo (Sở Thú) tương tự với rừng Vincennes ở Pháp, được lập năm 1864. Sau khi đă san bằng,việc đứa thú tới nhốt nơi đó hoàn tất năm 1865. Ngày 28-3-1865 nhà thực vật học Pierre đảm nhiệm việc điều khiển vườn Cầm Thảo Saigon và ngày nay nhiều giống cây ở xứ ta c̣n mang tên nhà bác học ấy.
Đây đó ta c̣n gặp một số địa danh nguồn gốc Tây Phương như: Ba-Son (Arsenal) trong có một bến sửa tàu (bassin de radoub) xây bằng ximăng cốt sắt từ năm 1858, và bến tàu nổi được hạ thủy tháng giêng năm 1866. Chữ Ba-Son do chữ Bassin mà ra.
Vườn Bờ Rô (do chữ Jardin des Beaux Jeux) hay là vườn Ông Thượng, xưa kia là hoa viên của Tổng Trấn Lê Văn Duyệt, nay là vườn Tao Đàn.
Dakao là biến danh của Đất Mộ (đất của lăng)
Lăng-tô là biến danh của Tân Thuận, tên một làng mà dân Saigon thường đến hóng mát (pointe des flaneurs).
Bây giờ chúng ta rời Saigon xuống đ̣ Thủ-Thiêm qua bên kia sông xem địa phận mà chính phủ đang trù định một chương tŕnh kiến thiết rộng lớn,để biến nơi này thành một khu vực nguy nga tráng lệ.
Con đ̣ Thủ-Thiêm ngày xưa đă hấp dẫn một số đông những chàng trai trẻ :
Bắp non mà nướng lửa ḷ,
Đố ai ve được con đ̣ Thủ-Thiêm.
nhưng một ngày kia chàng trai phải ra đi trong khói lửa chiến tranh,đến khi trở về th́ than ôi:
Ngày đi trăm hoa hẹn ḥ,
Ngày về vắng bóng con đ̣ Thủ-Thiêm!

Từ Thủ-Thiêm chúng ta thẳng tiến đến một nơi gọi là Nhà Bè hay là Ngă Ba Sông Nhà Bè, nơi mà con sông Đồng Nai gặp con sông Saigon cũng gọi là sông Bến Nghé. Ngày xưa ở chỗ ấy ông Thủ khoa Hườn có lập nhà bè để bố thí lúa gạo cho những kẻ lỡ đường và ngày nay c̣n vọng lại mấy câu ḥ t́nh tứ của cô lái miền quê:
Nhà Bè nước chảy chia hai:
Ai về Gia định Đồng Nai th́ về!

Rời Nhà Bè, chúng ta trở lại Saigon để đi về miền Bà Chiểu, một vùng ngoại ô trù mật ở phía đông, chúng ta phải đi qua một cái cầu gọi là Cầu Bông, v́ xưa kia ở gần đó Tả Quân Lê Văn Duyệt có lập vườn hoa rất ngoạn mục. Bà Chiểu tỉnh lỵ Gia định, nổi tiếng về lăng Tả Quân Lê Văn Duyệt (1764-1832), một vĩ nhân được người Việt và người Tàu tôn thờ như một vị thần thánh.
Theo Trương Vĩnh Kư th́ Bà Chiểu là một trong 5 bà vợ của ông Lănh Binh đă xây cái cầu ông Lănh. Theo phương pháp kinh tế tự túc mà các cụ ngày xưa thường áp dụng, ông đă lập ra 5 cái chợ, giao cho mỗi bà cai quản một cái: Bà Rịa (Phước Lễ), Bà Chỉểu (Gia-Định), Bà Hom (Phước Lâm), Bà Quẹo (phía Quán Tre) và Bà Điểm (phía Thụân Kiều). Riêng chợ Bà Điểm gần làng Tân Thới quê hương của Cụ Đồ Chiểu, tác giả Lục Vân Tiên, thi phẩm đầu giường của đồng bào Nam bộ là nơi bán trầu ngon có tiếng ở Miền Nam. Món trầu là đầu câu chuyện, cho nên bao nhiêu chuyện,hay dở ǵ cũng do miếng trầu trao cho nhau mà sinh ra cả :
Trồng trầu trồng lộn dây tiêu
Con theo hát bội mẹ liều con hư!
Từ Bà Chiểu chúng ta trở lại Saigon để rẽ về Phú Nhuận, qua Cầu Kiệu hay là Cầu Xóm Kiệu là nơi xưa kia trồng rất nhiều hành kiệu.Phú-Nhuận (giàu sang và thuần nhă) là nơi c̣n nhiều cổ tích như: Lăng Đô-đốc Vơ Di Nguy, mất tại cửa bể Thị Nại năm 1801. Lăng Trương Tấn Bửu và lăng Vơ Quốc Công tức là hậu quân Vũ Tính, nơi đây vua Gia-Long có cho trồng 4 cây thông đưa từ Huế vào để tỏ ḷng mến tiếc. Vơ Tánh là một trong Gia-Định tam hùng mà dân chúng nhắc tới trong những điệu ḥ giao duyên.Theo thường lệ :

Người con gái lên tiếng trước :
Nghe anh làu thông lịch sử,
Em xin hỏi thử đất Nam-Trung :
Hỏi ai Gia-Định tam hùng,
Mà ai trọn nghĩa thủy chung một ḷng ?

Người con trai liền đáp lại :
Ông Tánh, Ông Nhân cùng Ông Huỳnh Đức,
Ba Ông hết sức pḥ nước một ḷng
Nổi danh Gia-Định tam hùng:
Trọn nghĩa thủy chung có Ông Vơ Tánh,
Tài cao sức mạnh, trọn nghĩa quyên sinh,
Bước lên lầu bát giác thiêu ḿnh như không!

Về phía Tân Sơn ḥa có Lăng Cha Cả là một cổ tích kiến trúc Việt Nam xưa nhất ở vùng Saigon. Nơi đây mai táng Đức Giám Mục Bá-Đa-Lộc, mất tại cửa Thị Nại năm 1799.
Rời khỏi ngoại ô Saigon chúng ta thuê một chiếc thuyền con về vùng Lái-Thiêu (tức là ông Lái gốm họ Huỳnh đă thiêu nhà v́ say rượu) để thăm vườn trái :
Ghe anh Nhỏ mũi tráng lường
Ở trên Gia-Định xuống vườn thăm em.

Nơi đây quy tụ rất nhiều trái ngon đặc biệt như: dâu da, thơm, ḅn bon, mít tố nữ, măng cụt và nhất là sầu riêng (durian) là giống cây từ Mă-Lai đưa vào Cây Sầu riêng thân cao lá ít, trái có gai bén nhọn kinh khủng, cho nên trời chỉ cho phép nó rụng khi đêm khuya thanh vắng mà thôi! Đồng bào Nam-bộ liệt nó vào hàng đầu trong các loài trái, v́ nó có đủ năm mùi hương vị đặc biệt như quả lê Trung hoa. Những người xa lạ phải chịu nhẫn nại một thời gian mới thông cảm và khi đă thông cảm rồi th́ thèm muốn như mê say, chỉ trừ anh học tṛ thi rớt:
Có anh thi rớt trở về
Bà con đón hỏi nhiều bề khó khăn
Sầu riêng anh chẳng buồn ăn,
Ḅn bon, tố nữ anh quăng cùng đường!

Tại vùng Lái Thiêu, có một ngôi nhà thờ cổ kính xây từ thế kỷ XVIII trên ngọn đồi xinh tươi, chung quanh có nhiều ḷ gốm, ḷ sành và một trường dạy học cho trẻ em câm điếc với một phương pháp riêng biệt.
Đến Búng chúng ta không quên đi thăm chùa Phước Long ở vùng An-Sơn, có ông huề thượng thâm nho, thường ra nhiều câu đối bí hiểm cho những khách nhàn du :
Rượu áp sanh (absinthe) say chí tử

Có người đă đối lại như sau :
Bóng măng cụt mát nằm dài

Trong chùa ông huề thượng có ghi hai câu :
Cúng b́nh hoa, tụng pháp hoa, hoa khai kiến Phật.
Dâng nải quả, tu chánh quả, quả măn thông Thần
(sưu tầm bài viết của ông Tân Việt Điêu trong Văn hóa nguyệt san số 33 năm 1958)

Tên gọi Saigon từ đâu?
Đây là một đề tài được các nhà nghiên cứu, học giả, Tây lẫn Ta, tốn rất nhiều th́ giờ và công sức.
Cho đến nay th́ có khoảng 5 giả thuyết về xuất xứ của chữ Sài G̣n, trong đó có 3 thuộc loại quan trọng hơn. Xin ghi lại 3 thuyết quan trọng hơn dưới đây:

Sài G̣n từ Thầy Ng̣n (Đề Ngạn), Xi- Coón (Tây Cống):
Đây là thuyết được đưa ra bởi 2 tay thực dân Pháp là Aubaret và Francis Garnier (người bị giặc Cờ Đen phục kích chết ). Theo Aubaret, Histoire et description de la Basse-Cochinchine và Garnier, Cholen, th́ người Tàu ở miền Nam, sau khi bị Tây Sơn tàn sát, đă lập nên thành phố Chợ Lớn vào năm 1778 và đặt tên cho thành phố đó là Tai-ngon hay Ti-ngan. Sau dó, người Việt bắt chước gọi theo và phát âm thành Sài G̣n.
Thuyết này được hai học giả là Vương Hồng Sển và Thái Văn Kiểm đồng ư. Quả thật, trên phương diện ngữ âm, th́ Thầy Ng̣n, Xi Coón, rất giống Sài G̣n! Tuy nhiên, theo lịch sử th́ không phải.

Tại sao? V́ lịch sử chứng minh rằng Saigon có trước, rồi người Tàu mới đọc theo và đọc trại ra thành Thầy Ng̣n, Xi Coọn.
Theo Phủ Biên Tạp Lục của Lê Quư Đôn viết năm 1776, năm 1674 Thống Suất Nguyễn Dương Lâm vâng lệnh chúa Nguyễn đánh Cao Miên và phá vở "Luỹ Sài G̣n"(theo Hán-Việt viết là "Sài Côn"). Đây là lần đầu tiên chữ Sài G̣n xuất hiện trong tài liệu sử sách Việt Nam . V́ thiếu chữ viết nên chữ Hán "Côn" được dùng thế cho "G̣n". Nếu đọc theo Nôm là "G̣n", c̣n không biết đó là Nôm mà đọc theo chữ Hán th́ là "Côn".

Như vậy, ngay từ năm 1674 đă có địa danh Saigon! Th́ làm ǵ phải đợi đến 1778 khi người Tàu ở Cù Lao Phố bị Tây Sơn tiêu diệt rồi chạy xuống lập nên Thầy Ng̣n tức Đề Ngạn, hay Xi Coón tức Tây Cổng.

Sài G̣n từ Củi G̣n, Cây G̣n, Prey Kor.

Thuyết này được Petrus Trương Vĩnh Kư đưa ra dựa theo sự "nghe nói" như sau:
"Sài là mượn tiếng viết theo chữ Hán có nghĩa là củi gỗ; G̣n là tiếng Nam chỉ bông g̣n . Người ta nói rằng tên đó phát sinh bởi sự kiện nhiều cây bông g̣n do người Cao Miên đă trồng chung quanh đồn đất xưa của họ, mà dấu vết nay vẫn c̣n ở chùa Cây Mai và các vùng lân cận".
Pétrus-Trương Vĩnh Kư- Souvenirs historiques sur Saigon et ses environs, trong Excursions et Reconnaissance X. Saigon , Imprimerie Coloniale 1885.

Không biết tại sao mà sau này Louis Malleret và Vương Hồng Sển lại quả quyết thuyết này là "của" Trương Vĩnh Kư , mặc dù ngay sau đoạn này, TVK lại viết tiếp "Theo ư tôi, h́nh như tên đó là của người Cao Miên đặt cho xứ này, rồi sau đem làm tên gọi thành phố. Tôi chưa t́m ra được nguồn gốc đích thực của tên đó".
Tương tự, có nhiều thuyết phụ theo nói rằng Sàig̣n từ"Cây G̣n" (Kai Gon) hay "Rừng G̣n" (Prey Kor) mà ra.

Nói chung, các thuyết này đều dựa trên một đặc điểm chính: cây bông g̣n.
Nhưng thuyết này phần lớn đă bị bác bỏ v́ lư do đơn giản là không ai t́m được dấu tích của một thứ "rừng g̣n" ở vùng Sàig̣n, hay sự đắc dụng của củi g̣n ở miền Nam, kể cả nhà bác học Trương Vĩnh Kư . Ngay vào thời của Trương Vĩnh Kư (1885) tức khoảng hơn 100 năm sau mà đă không c̣n dấu tích rơ ràng của thứ rừng này, mặc dù lúc đó Sàig̣n không có phát triển hay thay đổi ǵ cho lắm. Ngay cả khi Louis Malleret khảo nghiệm lại, h́nh như cũng không có dấu vết ǵ của một rừng g̣n ở Sàig̣n.

Sài G̣n từ Prei Nokor
Đây là thuyết mà thoạt đầu khó có thể chấp nhận nhứt (về ngữ âm), nhưng hiện nay được coi như là "most likely".
Chính Petrus Trương Vĩnh Kư là người đưa ra thuyết này Trong Tiểu Giáo Tŕnh Địa Lư Nam Kỳ, ông đă công bố 1 danh sách đôi chiếu 187 địa danh Việt Miên ở Nam Kỳ, như Cần Giờ là Kanco, G̣ Vấp là Kompăp, Cần Giuộc là Kantuọc và Sài G̣n là Prei Nokọr
Trước nhất, theo sử Cao Miên được dịch lại bởi Louis Malleret, vào năm 1623, một sứ thần của chúa Nguyễn đem quốc thư tới vua Cao Miên và ngỏ ư muốn mượn xứ Prei Nokor (Saigon) và Kras Krabei của Cao Miên để đặt pḥng thu thuế.
Năm 1747, theo danh mục các họ đạo trong Histoire de la Mission Cochinchine, có ghi Rai Gon Thong (Sài G̣n Thượng) và Rai Gon Hạ(Sài G̣n Hạ).

Đó là theo sử sách, c̣n theo tiếng nói th́ Prei Nokor(hay Brai Nagara theo tiếng Phạn mà người Miên mượn), có nghĩa là "thị trấn ở trong rừng", Prei hay Brai là rừng, Nokor hay Nagara là thị trấn. Đây là vùng mà chúa Nguyễn đă mượn làm nơi thu thuế như đă nói ở trên.
Theo tiến tŕnh của ngôn ngữ, Prei hay Brai biến thành RAI, thành"Sài", Nokor bị bỏ "no" thành "kor", và từ "kor" thành "G̣n".

Từ Prei Nokor …mà thành SàiG̣n th́ thật là …dễ sợ !
C̣n sở dĩ có Saigon viết dính nhau là do các giáo sĩ Tây phương đă bỏ mất dấu và gắn liền nhau khi in. Sau khi chiếm nước ta, để khỏi đọc "sai" ra "sê" theo giọng Pháp nên Saigon được viết với hai dấu chấm trên chữ i.
Saigon … muôn thuở là Sài g̣n !

Ca dao tục ngữ Sài G̣n
Saigon là Ḥn ngọc Viễn Đông, là một thành phố lớn nhất Việt Nam. Những nơi như Saigon được mệnh danh là Kẻ Chợ, đă là Kẻ Chợ ắt có chợ, mà phải là ngôi chợ lớn, khách Lục tỉnh lên thăm Saigon, ra vào chợ Saigon hẳn không quên. Chợ Saigon được đồng bào Hậu Giang so sánh với ngôi chợ tỉnh nhà:
Chợ Saigon cẩn đá,
Chợ Rạch Giá cẩn xi măng.
Giă em xứ sở vuông tṛn,
Anh về xứ sở không c̣n ra vô.

Người con gái ở đô thành tiêm nhiễm nếp sống Tây phương, chàng trai xa nàng khỏi sao thắc mắc, lo nàng ở lại chẳng vuông tṛn nên phải ra vô, nàng vuông tṛn chàng yên tâm về xứ sở.
Cúc mọc bờ ao kêu bằng cúc thủy,
Chợ Saigon xa, chợ Mỹ cũng xa.
Viết thư thăm hết mọi nhà,
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.

Saigon và Mỹ Tho, hai nơi cách nhau trên sáu chục cây số, nay tuy thật gần những xưa thật xa, v́ phương tiện di chuyển đâu có dồi dào như nay, chàng và nàng dù đă yêu nhau, nhưng mỗi lúc tới thăm đâu có dễ dàng, đôi bên cùng bận làm ăn buôn bán, nàng ở chợ Saigon, chàng ở chợ Mỹ Tho. Nhớ nhung nhau, chỉ biết tin thư thăm hỏi, lấy giấy thay lời. Chàng yêu nàng v́ duyên, v́ t́nh, t́nh yêu chân thật, đâu thấy nàng giàu mà ham hoặc thấy nàng nghèo mà chê.
Chợ Saigon đèn xanh, đèn đỏ,
Anh coi không tỏ, anh ngỡ đèn tàu.
Lấy anh em đâu kể sang giàu,
Rau dưa mắm muối có nơi nào hơn em.

Chợ Saigon với những hàng quảng cáo đèn màu xanh đỏ, chàng trai quê lên nhầm lẫn đó là đèn tàu. Sự lầm lẫn thị giác này có thể có được, nhưng lầm về yêu đương, chàng đâu có lầm. Chàng lấy nàng đâu có kể sang giàu, v́ tiền tài bao nhiêu cũng có thể hết, duy t́nh nghĩa mới bền lâu, như người xưa đă nói:
Theo vàng bỏ ngăi ai hơi,
Vàng thời đă hết, ngăi tôi vẫn c̣n.

Chính v́ nghĩa mới bền lâu, nên khi xa người nghĩa, người con trai đứng ngồi không yên:
Chim quyên xuống đất tha mồi,
Tôi xa người nghĩa đứng ngồi không yên!
Giấy tây bán mấy,
Mua lấy tờ nguyên,
Làm thơ hỏi bạn t́nh duyên chuyện ǵ?

Mến thương nàng, đem nàng so sánh với các nàng Lục tỉnh, cô gái Saigon thật hơn:
Nội trong lục tỉnh Nam kỳ,
Mấy ai được nết nhu ḿ như em.
Hai hàng lụy ngọc ướt nhèm,
Làm sao cho đặng anh với em giao ḥa.

Sự ước vọng, ḷng mong mỏi của chàng là được cùng nàng giao ḥa!
Chợ Saigon ngày nay ta vẫn gọi là chợ Bến Thành, nhưng Bến Thành trước đây là bến tàu và hàng ngày thường 10 giờ th́ tàu đến bến này:
Mười giờ tàu lại Bến Thành,
Súp lê c̣i thổi bộ hành lao xao.

Sao lại mệnh danh Bến Thành? Phải chăng đây là bến của đô thành Saigon hay của Gia Định thành? C̣n khách bộ hành lao xao v́ muốn ngắm tàu Tây.
Anh ngồi quạt quán Bến Thành,
Nghe em có chốn anh đành quăng om!
Anh ngồi quạt quán Bà Hom,
Hành khách chẳng có, đá om quăng ḷ.

Chàng trai ngồi quạt quán ở Bến Thành với b́nh trà Huế, được tin người ḿnh thương đă có nơi chốn, chàng tỏ buồn rầu quẳng cả b́nh trà đi! Kể cũng đáng buồn, tưởng được cùng người thương thưởng thức b́nh trà (om) ngon, ngờ đâu nàng là hoa có chủ, chàng đành ôm hận, trút mối giận vào om, cái b́nh trà vô tội.

Nhắc đến Bến Thành, quên sao được thành Tây:
Dân đất Bắc,
Đắp thành Tây.
Đông thật là đông,
Sầu Nam vời vợi.

Câu này gồm đủ đông, tây, nam, bắc! Dân đất Bắc phải chăng những người dân miền Bắc bị đưa vào Nam làm dân phu, đắp thành cho người Tây? Số dân phu ắt nhiều lắm, Đông thật là đông. Sự đông đúc này quả là một mối sầu vời vợi cho nước Nam, cho dân Nam! Nước mất nhà tan, thân làm nô lệ, phải đi đắp thành cực khổ cho Tây để chúng dựa vào thành tŕ đô hộ đồng bào ḿnh. Người miền Bắc bị đi dân phu hằng than thở:
Nhà tan nước mất ai ơi,
Cái thân nô lệ sống đời cu ly!

Người dân than thân như vậy, nhưng vẫn có bọn mũ cao áo dài hà hiếp dân để nịnh bợ quân thù! Thật đau đớn nhưng những kẻ măi quốc cầu vinh, cơng rắn cắn gà nhà, có bao giờ chúng nghĩ đến Sầu Nam vời vợi. Và trong khi sống đời cu ly đi đắp thành Tây, đă biết bao nhiêu người bỏ thây cùng công việc, ngày xưa đâu đă có máy móc, kỹ thuật xây dựng đắp hoàn toàn công ở sức người.
Đắp thành Tây rồi xây soái phủ cho Tây, người dân Nam trong cảnh căm hờn muốn nói không ra, đành gởi tâm t́nh vào ca dao tục ngữ:
Trên thượng thơ bán giấy
Dưới Thủ Ngữ treo cờ.
Ḱa Ba c̣n đứng trơ vơ!
Nào khi núp bụi, núp bờ,
Mũi Di đánh dạo bây giờ bỏ em.

Thượng thơ, xưa chính là soái phủ miền Nam ở góc đường Tự Do và Gia Long ngày nay. Nơi ấy có bán ấn chỉ cho dân, trong Nam quen gọi là bán giấy. Thủ Ngữ là nơi thủy quân Pháp đóng, cọ dựng cột cờ. Con người ái quốc trông hai nơi này căm gan sôi ruột! Ai đă khéo đạt ra cau ca dao trên để kích thích ḷng căm hờn của người dân Việt, đă nhắc đến tượng Gambotta ở vườn Tao Đàn, gọi một cách nhục nhă là Ba Tượng một người Pháp gọi là Ba, ai là dân Việt ắt thấy nhục vong quốc này. Nếu câu ca dao chỉ có ba ḍng đầu có thể gợi sự nghi ngờ của người Pháp, bởi vậy phải thêm hai hàng sau gắn vào, mượn lời t́nh nhân oán trách t́nh nhân che dấu ư kín của câu hát. Tuy đây là lời t́nh nhân oán trách t́nh nhân, nhưng cũng là lời đồng chí oán trách đồng chí, đă cùng nhau núp bụi ngồi bờ, đă cùng nhau đánh dạo ở mũi Di, vậy mà quên nhau, về đầu thú người Pháp để cầu công danh phú quư.
Pháp chiếm Việt Nam, một mặt dân Việt Nam căm hờn, một mặt một số cô gái Việt Nam kém ư thức, v́ hoàn cảnh đă sánh duyên với Pháp trở thành me Tây. Lính Pháp lấy me trong thời gian ở đất Việt, rồi anh lính trở về Pháp, cô me Tây ở lại nước Việt lại lấy chồng, đậng một anh lính khác, chẳng khác chi các nàng Giao chỉ sau này trong thập niên 60 cho đến năm 1975 sánh duyên cùng các chú lính Mẽo:
Saigon mũi đỏ,
Gia Định súp lê.
Giă hiền thê ở lại lấy chồng,
Thuyền anh ra cửa bể như rồng lên mây.

Thuyền, tàu Saigon hồi đó sơn mũi đỏ để phân biệt với thuyền tàu lục tỉnh, như vậy thực dân tiện bề kiểm soát.
Thuyền anh ra cửa bể như rồng lên mây, câu này muốn nói khi anh lính Tây đă ra cửa bể rồi, anh tha hồ được tự do, đến bến mới anh tha hồ kết duyên cùng người mới.
Về các cuộc hôn nhân Việt Pháp, lúc tiễn đưa, chúng tôi đă từng nhắc tới một câu trong ca dao hôn nhân dị chủng, xin phép được nhắc lại như sau:
C̣i súp lê một anh c̣n than thở,
C̣i súp lê hai anh nức nở vắn dài.
C̣i súp lê ba, tàu ra biển Bắc,
Nước mắt anh nhỏ ra, anh rút mù xoa anh chậm,
T́nh nghĩa vợ chồng ngàn dặm không quên.

Cuộc tiễn đưa ắt phải xảy ra tại bến tàu Saigon, và có anh chàng Tây đă thút thít v́ phải xa vợ, anh bảo rằng ngàn dặm không quên, có thật hay chăng anh ra cửa bể như rồng lên mây? Sao có sự mâu thuẫn giữa hai câu thơ trên, hay ư tại ngôn ngoại, chỉ có sự mâu thuẫn trên h́nh thức, c̣n thực ra th́ ngàn dặm có đời nào mà không quên đối với những lứa đôi dị chủng, nhất là trong cuộc chắp nối giang hồ.

Saigon nơi có đô hội lớn, phố xá rộng răi, cây cao và rậm mát:
Đường Saigon cây to bóng mát,
Đường Chợ Lớn hạt cát nhỏ dễ đi.

Đường Saigon có đúng cây to bóng mát, c̣n đường Chợ Lớn có lẽ trước đây với đất phù sa của đồng bằng Cửu Long, cát nhỏ dễ đi chăng! Dưới thời Pháp thuộc, đường Saigon cũng như đường Chợ Lớn đều đă rải đá và sau này tráng nhựa... Ngày nay, với thời gian đường đă hư hỏng dù rải đá hay tráng nhựa, mà chính quyền có ít chú ư tới sửa chữa, nên có thể có người than:
Đường Saigon ổ gà đi xóc,
Đường Chợ Lớn đi xóc ổ gà.

Ca dao Saigon có những câu rất ngộ nghĩnh, nhắc tới địa danh một cách khéo léo:
Chị Hươu đi chợ Đồng Nai,
Bước qua Bến Nghé ngồi nhai thịt ḅ.

Trong bài này chúng ta bắt gặp bốn con vật ăn cỏ là Hươu, Nai, Nghé, Ḅ với hai địa danh là Đồng Nai, Bến Nghé.

Dưới đây là câu ca dao nhắc tới các chợ khác ngoài chợ Bến Thành:
Mẹ đi chợ Quán, chợ Cầu,
Mua cau chợ Vải, mua trầu chợ Dinh.
Sáng mai đi chợ G̣ Vấp,
Anh mua một xấp vải đem về.
Cho con hai nó cắt, con ba nó may,
Con tư nó đột, con năm nó viền.
Con sáu đơm nút, con bảy vắt khuy;
Anh bước ra đi,
Con tám núi, con chín tŕ,
Ớ em mười ơi!
Sao em để vậy c̣n ǵ áo anh?
Ca dao Saigon hẳn phải c̣n nhiều, biết tới đâu xin tỏ tường tới đó, những điều chưa biết xin nhờ sự chỉ giáo của người biết.
(Trích tác phẩm "Hương Nước Hồn Quê" – Toan Ánh )



Đầu tiên được nói đến Bà Nghè, tên gọi hồi trước của con rạch Thị Nghè quận 1 sát bên Sở thú Sài G̣n. Trong Gia Định phú do Phan Văn Thị sáng tác có câu ví ngộ nghĩnh.
Coi ngoài rạch Bà Nghè, ḍng trắng hây hây tờ quyến trải,
Ngó lên giồng Ông Tố, cây xanh nghịt nghịt, lá chàm rai.



Tôi chịu thua, t́m cả trong tự điển cây "chàm rai" là cây ǵ, mà lá nó xanh dữ vậy.
Nội ô Sài G̣n c̣n có một bà cũng nổi tiếng đó là Bà Chiểu, nằm trên địa bàn phường 1, 2 và 14 thuộc quận B́nh Thạnh. Khu vực này có cái chợ cùng tên Bà Chiểu tấp nập ngày đêm, chủ yếu là bán lẻ. Có câu ca dao, nghe cũng vui tai:
Xe mui chiều thả chung quanh
Đôi ṿng Bà Chiểu thích t́nh dạo chơi.



Có lẽ nổi tiếng nhất trong các bà là Bà Điểm. Tương truyền bà Điểm là một chủ quán nước chè vùng Tân Thới Nhứt, Hóc Môn, có 18 thôn vườn trầu, nơi đây B́nh Tây Đại Nguyên soái Trương Định từng hoạt động (khoảng năm 1861).
Nói cho ngay, người Sài G̣n xưa hay đặt cho con rạch, chiếc cầu, một địa danh, một con đường, con hẻm một cái tên (hoặc bà hoặc ông) trước là dễ nhớ, sau là ghi lại công tích của người đó góp cho dân trong vùng; thứ nữa nh́n h́nh vóc của khu vực đó mà đặt.
Thí dụ: Bà Quẹo, là khu vực gồm các phường 13, 14 quận Tân B́nh. Ai đi trên đường lên Tây Ninh, vọt thẳng biên giới với Cam-pu-chia, có một ngă ba, nếu nhà ở hướng lộ 14 th́ quẹo trái (rẽ) vào.
Hay Bà Đô, là con rạch ở phường 1, quận 5, thông từ các ao, đầm ra rạch Bến Nghé, nay bị lấp rồi. Bà Đô c̣n là tên chiếc cầu ở đầu đường Hàm Tử bắc qua rạch Bà Đô (c̣n gọi là Thị Đô). Dân chèo ghe ở Sài G̣n hồi trước, qua đây hay hát:
Kể từ chợ Sỏi trở vô
Xóm Lá là chợ, Thị Đô là cầu.



Hay như Bà Thuông, tên chiếc cầu trên kênh Tàu Hũ, từ đầu đường Tản Đà đến đầu đường Phú Định. Trong Gia Định phú có câu ví rất hay:
Giếng Bà Nhuận rạch cam tuyền, trai gái nhảy thỏa t́nh khát vọng


Cầu Bà Thuông đường quan lộ gần xa đều phỉ chí quy lai.

Tên cầu, tên rạch, tên khu vực nào đó có từ Bà rất nhiều. Như: rạchBà Bướm có tên từ 1902 ở phường Tân Thuận Đông, quận 7 chảy vào sông Sài G̣n, nay nằm trong khu chế xuất Tân Thuận. Sông Bà Cả Bảy chảy qua hai xă Trung Lập Thượng và Trung Lập Hạ, huyện Củ Chi dài 15 km từ ranh giới với Tây Ninh đến sông Láng Thé. Bà Hom vừa là khu vực phường 13, 14, quận 6 giáp ranh với Tân B́nh và B́nh Chánh, vừa là chiếc kênh ở xă Tân Tạo. Bà Tàng,vừa là các rạch ở phường 7, quận 8, cũng là tên chiếc cầu bắc qua rạch Lào trên đường Phạm Thế Hiển. Rồi Bà Tà, Bà Lài, Bà Hồng, Bà Lát, Bà Nghiêm, Bà Chủ, Bà Tàng, Bà Thiên, Bà Tiếng, Bà Xếp... cũng là cầu, là rạch, là tên riêng vùng đất. Như tên Bà Khắc là chiếc cầu xưa ở vùng Cầu Kho quận 1. Khắc trong tiếng Nam Bộ c̣n gọi là Khấc, để cầu khỏi trơn trợt.

Trong bài Cổ Gia Định phong cảnh vịnh có câu:
Trên cây Da C̣m, nỡ để ông già gùi đội
Dưới đường Cầu Khắc, chi cho con trẻ lạc loài.

Chiếc cầu Bà Khắc (hay Khấc) này thời nay không c̣n nữa. Nhiều tên đường cũng tên bà, như đường Bà Huyện Thanh Quan trên địa bàn phường 6, 7, 9 quận 3, hồi Pháp có tên là Rue Nouvelle, đến năm 1920 đổi thành Pierre Fladin. Năm 1955 mới có tên Bà Huyện Thanh Quan đến ngày nay. Bà Kư là đường trên địa bàn phường 9, quận 6. Bà Lài là đường nối từ đường Phạm Văn Chí với Ḷ Gốm, nay tên đường mới là Đặng Thái Thân. Bà Lê Chân ở Tân Định. Năm 1906 có tên là Frostin. Đến 19-10-1955 đổi lại thành
đường Bà Lê Chân.Bà Triệu nằm sau Bệnh viện Chợ Rẫy, thời Pháp có tên là Merlande. Năm 1955 mới đổi thành Bà Triệu... Chắc là c̣n nhiều "bà" nữa mà người viết chưa có vinh hạnh làm quen xin mọi người t́m thêm nữa.

Cũng lạ, khi đặt tên cho cái rạch, con sông, chiếc cầu, hay địa danh một vùng đất gắn với một bà nào đó, th́ có cả ca dao, câu hát, câu ví dí dỏm. Nhưng, với cánh đàn ông th́ thiệt là khô khan, chả thơ phú, câu vè, câu đố nào. Dù sao, có bà th́ phải có ông, bởi thiếu ông nghe như trống trải trong ḷng vậy.

Ở Sài G̣n địa danh mang tên năm ông sau đây, cứ nhắc tới th́ cả nam, phụ, lăo, ấu ai cũng rành.
Đầu sổ là Ông Lănh. Gắn liền với Ông Lănh là chiếc cầu. Dạ, Cầu Ông Lănh, rồi chợ Cầu Ông Lănh, và phường Cầu Ông Lănh (Nói nhỏ: chỗ này hồi trước bụi đời dữ lắm nghen, nay th́ đỡ nhiều rồi). Đúng là có cầu, có chợ, có phường 100%, nhưng thử hỏi cắc cớ: vậy Ông Lănh là ai vậy, thưa bà con, th́ nghe chừng ngắc ngứ lắm! Có giả thuyết cầu này do ông Lănh binh Nguyễn Ngọc Thăng (1798 - 1866) đóng quân ở đồn Cây Mai, Thủ Thiêm và tại đ́nh Nhơn Ḥa, quận 1 gần chiếc cầu. Vả lại,năm 1885, Trương Vĩnh Kư có viết rằng chiếc cầu gỗ do ông lănh binh ở gần đó cho bắc qua, chắc là ông Lănh binh Thăng này, chớ không phải ai khác. Cũng có người bảo, cầu này ở cạnh một ông lănh sự, nên đặt chết tên luôn. Nghe chừng chuyện này không thuyết phục mấy.

Hai là Ông Thượng. Người Sài G̣n trọng tuổi một chút nghe đến vườn Ông Thượng th́ biết ngay là Công viên Tao Đàn thuộc quận 1 bây giờ. Chớ hỏi bọn trẻ,chưa chắc hiểu vườn Ông Thượng ở đâu. Vả lại, Ông Thượng là tên dân gian gọi tổng trấn Gia Định Lê Văn Duyệt những thập niên 20 và 30 của thế kỷ 19. Nghe nói, vườn Ông Thượng hồi đó hay có gánh hát đến biểu diễn, cả cải lương lẫn hát bội, và Nguyễn Đ́nh Chiểu hồi nhỏ cũng hay đến đây coi tuồng hát bội.

Ba là Ông Tố. Giồng Ông Tố , hồi năm nẳm, ở vùng này c̣n nhiều cọp beo và nhiều ve lắm, nên có câu:
Coi cọp, xuống Thị Nghè
Ăn ve, lên Ông Tố.

Ve mà nướng lên ăn cũng thơm như cào cào, châu chấu vậy. Không rơ ông Trương Vĩnh Tố có làm quan chức ǵ, chỉ biết ông ở gần đấy và khu đất cao (gọi là giồng) có lẽ là của ông chăng?

Bốn là Ông Tạ. Là chợ mang tên một thầy thuốc nam nổi tiếng Trần Văn Bỉ (c̣n gọi là Tạ Thủ). Chợ Ông Tạ c̣n là vùng đất thuộc các phường 3, 4, 5, 7 của quận Tân B́nh. Nói thêm: Dân ghiền thịt chó nghe đến chợ Ông Tạ là gợi ngay đến các hàng thịt chó treo lủng lẳng cả chục con thui vàng rực, coi bắt mắt lắm.

Năm là Ông Th́n. Cầu Ông Th́n bắc qua sông Cần Giuộc, nối hai xă Đa Phước và Quy Đức, huyện B́nh Chánh trên tỉnh lộ 50. Dân gian truyền rằng Ông Th́n là tên người lái đ̣ đưa khách sang sông. Cầu Ông Th́n được bắc dă chiến năm 1925, nay đă nâng thành cầu đúc dài 162 m.

Có cái tên ông rất nổi tiếng ở Sài G̣n này. Đó là Lăng Ông (dân thường gọi là Lăng Ông Bà Chiểu). Đây là lăng của Tả quân Lê Văn Duyệt, được xây trên khuôn viên khá rộng 18.500 m2. Nghe rằng tác giả công tŕnh này về sau xây lăng Tự Đức ở Huế. Ngày 16-11-1988, Bộ Văn hóa - Thông tin công nhận Lăng Ông là di tích kiến trúc nghệ thuật. ở lăng có bốn cột gỗ chạm rồng rất đẹp ở chánh điện. Cổng tam quan có cây thốt nốt tạo vẻ trang nghiêm, tĩnh mịch.

Ở Sài G̣n, c̣n có Chùa Ông là chùa thờ Quan Công (Quan Vân Trường) tại xă Thạnh Mỹ Lợi, Thủ Đức.
Tên đường chỉ duy nhất có Ông Ích Khiêm. Gắn với tên ông c̣n có rạch, cầu Ông Buông ở quận 6 (dài độ 2.800 m từ ngả ba rạch bến Trâu và Tân Hóa tới rạch Ḷ Gốm); rạch Ông Cái ở quận 2, rạch Ông Cốm, Ông Đồ ở Tân Túc, B́nh Chánh, rạch Ông Điền từ đất Cần Giuộc đổ vào sông Nhà Bè, rạch Ông Đội ở quận 7, rạch Ông Mưu ở B́nh Chánh; rạch Ông Nghĩa ở xă An Thới Đông, Cần Giờ từ rừng lá đến sông Ḷng Tàu.
Có cầu Ông Lớn bắc qua kinh Tàu Hủ; cầu Ông Nhiêu, cầu Ông Th́n, cầu Ông Tiều... Rồi đập Ông Hiền ở xă B́nh Hưng dài đến ba cây số.




Về vài địa danh mang tên thảo mộc.
Ở Việt Nam có rất nhiều địa danh mang tên thảo mộc. Trong khuôn khổ bài viết nầy chúng tôi chỉ đề cập đến G̣ Vấp, Củ Chi, Trảng Bàng, Giồng Trôm, Thốt Nốt và Bạc Liêu mà thôi.

G̉ VẤP
Trước năm 1975 G̣ Vấp là một quận của tỉnh Gia Định gồm có 8 xă. Quận lỵ G̣ Vấp cách Sài G̣n 10km. Đó là nơi có nhiều thành quách (An Nhơn, Hạnh Thông Tây), vườn rau cải (Hạnh Thông Tây), ruộng rau muống (Xóm Mới), vườn dừa (An Phú Đông, B́nh Triệu), vườn sầu riêng, măng cụt (Nhị B́nh), vườn bưởi (Thạnh Lộc) với hai xă đông dân cư và phồn thịnh về kinh tế và thương mại gần Sài G̣n: B́nh Ḥa và Thạnh Mỹ Tây.
Sau năm 1975 G̣ Vấp là một quận trong thành phố. Diện tích G̣ Vấp bấy giờ thu hẹp chỉ c̣n 20 km2. Các xă B́nh Ḥa, Thạnh Mỹ Tây trở thành quận B́nh Thạnh, Nhị B́nh, Thạnh Lộc, An Phú Đông sát nhập vào quận Hóc Môn.
G̣ Vấp là quận đông dân cư. Đó là nơi có nhiều giáo đường và chùa chiền. Viện Mồ Côi và bịnh viện Cộng Ḥa nằm trong quận nầy. Sau năm 1954 G̣ Vấp nổi tiếng về việc sản xuất pháo (Xóm Mới).
Địa danh G̣ Vấp do tên của cây vấp mà ra. Tên khoa học của cây vấp là Mesua coromandelina, Mesua ferrea, Mesua nagassanium... thuộc gia đ́nh Clusiaceae hay Guttiferae. Loại thảo mộc nầy có nhiều ở Ấn Độ, Sri Lanka và các quốc gia Đông Nam Á. Người Ấn Độ gọi là nagkesa; tiếng Phạn (Sanskrit): nagakesara; Khmer: bos neak. Người Anh gọi là cobra saffron v́ theo tiếng Phạn naga có nghĩa là con rắn và chữ saffron gợi lên màu vàng của cây vấp. Tiếng anh cũng gọi cây vấp là iron wood tree hay Ceylon ironwood (thiết mộc Tích Lan).
Cây vấp cao từ 15 - 20m. Gỗ màu vàng rất cứng, ngâm duới nước không bị ră mục. Lá cây vấp nhọn, thon, dài trông rất đẹp. Lá non màu đỏ bầm. Hoa to, màu trắng bốn cánh với nhụy vàng. Hoa có hương thơm. Trái có hột dùng để lấy dầu.
Gỗ cây vấp dùng để làm nhà, ngạch đường rầy xe lửa rất tốt. Dầu lấy từ hột cây vấp dùng để thắp đèn. Cây vấp là quốc mộc ở Sri Lanka (đảo Ceylon: Tích Lan), nơi cây vấp được gọi là nahar.
Người ta dùng hoa, rễ và hột cây vấp để làm thuốc trị bịnh. Hoa được dùng để trị táo bón, đau bụng, phong hủi, ho, sốt, bất lực sinh lư. Dầu dùng để trị các chứng bệnh ngoài da, trị ghẻ, tê thấp. Dầu cây vấp có nhiều ác xít béo: ác xít stearic. oleic, linoleic và arachidic. Hoa khô dùng để trị bịnh trĩ, kiết lỵ. Hoa tươi trị ngứa, kinh nguyệt, khát nước quá độ (tiêu khát; tiểu đường), ra mồ hôi. Rễ dùng để trị rắn cắn. Lơi cây vấp có nhiều xanthones: euxanthones, mesuaxanthones A, mesuaferrone B. Nhụy hoa có hai bioflavonoids: mesuaferrone A và mesuaferrone B và ác xít mesuanic. Vỏ có ferruol B và triterpenoid gutiferol.

CỦ CHI
Trước năm 1954 Củ Chi là một quận trong tỉnh Gia Định. Sau năm 1954 quận nầy nằm trong tỉnh B́nh Dương một thời gian ngắn. Khi tỉnh Hậu Nghĩa được thành lập, Củ Chi nằm trong tỉnh tân lập nầy. Trước năm 1975 Củ Chi có 14 xă.
Sau năm 1975 Củ Chi là một quận ngoại thành của thành phố. Quận Củ Chi nằm cách Sài G̣n 40 km. Diện tích quận Củ Chi lối 435 km2. Đa số dân đều sống bằng nghề nông và đan thúng rổ, làm vật dụng bằng mây. Củ Chi được biết đến nhiều trong chiến tranh vừa qua. Vùng nầy nằm trong vùng Tam Giác Sắt. Bộ tư lệnh Sư Đoàn 25 đóng tại đây. Sau năm 1975 tân chế độ gọi Củ Chi là Đất Thép Thành Đồng và biến Địa Đạo Củ Chi thành vùng du lịch.
Củ Chi là sinh quán của Trần Minh Tiết, Chánh Án Tối Cao Pháp Viện VNCH; Phan Văn Khải, cựu thủ tướng CHXHCNVN.
Địa danh Củ Chi phát xuất từ tên gọi của cây củ chi tức mă tiền. Cây củ chi hay mă tiền được t́m thấy nhiều ở Nam Á và Đông Nam Á. Tên khoa học của nó là Strychnos nux-vomica thuộc gia đ́nh Loganiaceae. Người Anh gọi là poison nut (v́ độc chất của mă tiền), quaker buttons, snake-wood, nux-vomica, strychnine tree. Người Ấn Độ có nhiều kinh nghiệm về việc dùng mă tiền (củ chi) làm thuốc. Họ gọi mă tiền (củ chi) là kuchala. Người Trung Hoa gọi là ma qian zi.
Cây củ chi cao đến 25 m. Lá bầu như trầu. Trên lá có nhiều gân lá song song với ŕa lá. Hoa nhỏ màu trắng ngà kết thành chùm. Trái tṛn màu vàng cam khi chín. Gỗ trắng và cứng.
Củ chi nổi tiếng v́ độc chất của nó. Nhưng độc chất đó cũng được nghiên cứu kỹ lưởng để dùng vào việc chữa trị bệnh. Nó có alkaloid strychnine rất độc. Vỏ có brucine và nhiều hợp chất độc khác. Nói chung cây củ chi có nhiều độc chất. Nhưng dùng ở liều lượng đúng, nó trở thành thuốc trị đau bụng, gây nôn, táo bón, mất ngủ, bịnh tim, thần kinh, tinh thần hồi hộp bất an, kinh nguyệt không điều ḥa, bịnh hô hấp của người già, viêm vành tai ngoài gây ngứa ngáy khó chịu.
Trong y học dân gian người ta xem mă tiền như thuốc bổ tạo sự thèm ăn. Hiện nay ở Trung Hoa người ta nghiên cứu xem củ chi có thể dùng vào việc chữa trị ung thư gan hữu hiệu hay không.

TRẢNG BÀNG
Tràng Bàng là một quận trong tỉnh Tây Ninh gồm có 7 xă. Quận nầy nằm cách Sài G̣n 50 km về phía tây bắc. Quận Trảng Bàng rộng lối 340 km2. Trảng Bàng nổi tiếng với bánh canh gị heo ăn với bánh tráng phơi sương (không cần nhúng nước), rau rừng và nước mắm pha chế đặc biệt của người miền đông Nam Bộ. Năm 1972 một bức ảnh chụp một em bé trần truồng chạy ngoài quốc lộ ở Trảng Bàng sau một cuộc dội bom napalm trong một làng trong quận Trảng Bàng được giải thưởng Putlitzer.
Trảng Bàng là sinh quán của giáo sư Nguyễn Ngọc An, người sáng lập hai trường Minh Đức (Trảng Bàng) và Tân Dân (Hóc Môn). có một thời ông là tổng trưởng bộ Thông Tin và Chiêu Hồi.
Theo từ nguyên th́ Trảng (savanna) là một vùng đất trống có nhiều cỏ và cây cùng một loại mọc lưa thưa. Bàng là cây bàng, một loại thảo mộc được t́m thấy nhiều ở Nam Á, Đông Nam Á, Nam Hoa, các hải đảo Thái B́nh Dương và biển Caribbean.
Tên khoa học của cây bàng là Terminalia molucca (c̣n nhiều tên khác) thuộc gia đ́nh Combretaceae. Chữ molucca trong tên khoa học cho thấy nguồn gốc Molucca, Indonesia, của loại thảo mộc nầy hay ít ra nó cũng có nhiều trên đảo nầy. Người Anh gọi cây bàng là umbrella tree (v́ bóng mát rộng lớn của nó), tropical almond (hạnh nhiệt đới) như người Tây Ban Nha gọi almondro de la India (hạnh Ấn Độ) Người Miến Điện gọi là badan và Khmer là pareang prang.
Cây bàng cao đến 25 m, có nhiều nhánh nên cho bóng mát rộng lớn. Lá bàng to, dày và láng. Vào mùa thu lá chuyển sang màu vàng rồi đỏ rất đẹp trước khi rụng. Trái bàng khá to, cơm dày ăn được. Hột có nhiều dầu và có mùi dễ chịu. Hột được ăn sống hay rang chín. Lá hay hoa cây bàng đều đẹp. Lá tươi hay khô đều được dùng làm thuốc nhuộm. Màu xanh chuyển sang màu vàng khi cho phèn chua và sulfate sắt vào. Gỗ cây bàng rất cứng và đẹp. Nó được dùng để cất nhà hay làm đồ mộc. Trồng cây bàng để có bóng mát, có nhiều gỗ, thanh lọc không khí, chống xâm thực ngoài bờ biển và tạo phong cảnh đẹp.
Lá, gỗ, vỏ, hột cây bàng đều được dùng làm thuốc. Sự dồi dào tannins của lá, vỏ làm cho cây bàng hữu dụng trong việc trị chứng tiêu chảy, kiết lỵ và đau nhức. Hột được dùng làm thuốc trị huyết tiện (hematuria). Ở Ấn Độ người ta dùng lá bàng trị tê thấp. Kết hợp với thuốc xức để trị ghẻ, phong hủi và các chứng bịnh về da.
Trái bàng có ác xít tannic. Tannin của lá và vỏ cây bàng có punicalag

florida80
04-14-2019, 16:29
Cá Sống Khi Lội Ngược Ḍng, Thuận Nước Trôi Xuôi Là Cá Chết



Sói đi ngàn dặm để ăn thịt, ngựa đi ngàn dặm để ăn cỏ, cá sống khi bơi ngược ḍng, cá chết mới thuận nước trôi xuôi. Đạo lư trên đời cũng là như vậy…

Có một câu khiến người ta cảm thấy vô cùng tán thán: “Cuộc sống có phải thực sự mệt mỏi? Mệt mỏi là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho những người đă khuất”.

minhhọa16

Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc, khó khăn là bởi v́ bạn đang lên dốc. Khổ mới là nhân sinh; mệt mỏi, mới là công việc; biến hóa mới là vận mệnh; nhẫn nhịn mới là từng trải; cho đi, mới là trí tuệ; tĩnh lại, mới là tu dưỡng; buông bỏ, mới chính là đạt được.

Nếu như lúc này bản thân cảm thấy vất vả, th́ hăy tự nói với ḿnh rằng:

“Đường đi dễ dàng chính là đang xuống dốc, mệt mỏi, bởi v́ bạn đang lên dốc”.

Tham lam cùng với may mắn, đó là điều không thể

Báo chí từng đăng thông tin về một người mua vé số trúng 3 tỷ, lập tức có rất nhiều người đều đổ xô đi mua vé số, cảm thấy rằng, không chừng ḿnh cũng có cơ hội trúng thưởng, cảm thấy may mắn có thể cũng sẽ đến với ḿnh.

Nhưng nếu như báo chí có đăng thông tin về một vụ tai nạn xe, trong 50 người ngồi trên xe th́ chỉ có 2 người mua bảo hiểm, được bồi thường 6 tỷ. Bạn cảm thấy hai người mua bảo hiểm kia đă lựa chọn đúng đắn, nhưng bạn sẽ không lập tức đi mua bảo hiểm, cảm thấy, chuyện xui xẻo như thế không thể nào đến với ḿnh được. Hai sự việc này phản ánh 2 loại tâm lư: Tham lam và may mắn.

minhhọa17

Muốn thành công, cần có sự giúp sức của nhiều người, giống như một tổ kiến vậy. Trong thế giới mà mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt này, nếu một người “đơn đả độc đấu”, th́ con đường càng đi càng chật vật. Lựa chọn những đồng đội cùng chung chí hướng, cũng chính là lựa chọn thành công.

Vậy nên, cần dùng sức mạnh tập thể để đi thực hiện ước mơ. Con người, bởi v́ mộng tưởng mà vĩ đại, bởi v́ có đồng đội mới vang danh, bởi v́ cảm ơn mà hạnh phúc, bởi v́ học tập mà thay đổi, bởi v́ hành động mà thành công.

Quan niệm của bạn như thế nào, th́ nó sẽ quyết định nhân sinh của bạn

minhhọa18

Có một thợ mộc chặt cái cây đục đẽo thành 3 cái thùng gỗ. Thùng đựng phân, gọi là thùng phân, mọi người đều tránh xa; thùng đựng nước, gọi là thùng nước, mọi người đều đến dùng; thùng đựng rượu, gọi là thùng rượu, mọi người đều đến nếm thử.

Thùng giống nhau, nhưng đựng bên trong những thứ khác nhau th́ số mệnh của nó cũng khác nhau. Đời người cũng như vậy!

Quan niệm như thế nào th́ cuộc đời sẽ như thế đó, suy nghĩ như thế nào th́ cuộc sống như thế đó!

Đây chính là cuộc đời, thành công là không thể tách rời sự giúp đỡ của quư nhân, danh sư chỉ điểm, sự thấu hiểu của bạn bè, sự khích lệ của những người ở xa, sự ủng hộ của những người ở gần.

florida80
04-14-2019, 16:31
NHỮNG VIỆC SẼ ĐẾN TRONG TƯƠNG LAI GẦN

20 Tháng Năm 201611:34 CH(Xem: 5367)








Things to come in near Future....!!!


Những việc sẻ đến trong tương lai gần ... !!!




Năm 1998, Kodak đă có 170.000 nhân viên và đă bán 85% của tất cả các giấy ảnh trên toàn thế giới. Chỉ trong ṿng vài năm thôi, mô h́nh kinh doanh của họ biến mất và họ đă bị phá sản.

Những ǵ đă xảy ra với Kodak sẽ xảy ra trong rất nhiều ngành công nghiệp trong 10 năm tới - và đa số chúng ta đă không nh́n thấy nó tới.

Vào năm 1998, có bao giờ bạn nghĩ rằng 3 năm sau đó bạn sẽ không bao giờ mất h́nh ảnh trên phim giấy nữa không?

Bạn có biết?

Máy ảnh kỹ thuật số đă được phát minh vào năm 1975. Những cái đầu tiên chỉ có 10.000 pixel, nhưng theo định luật Moore, tất cả các công nghệ theo cấp số nhân, đều phải trăi qua một sự thất vọng trong một thời gian dài, trước khi nó được công nhận là cao siêu và nhập trào lưu.

Điều này sẽ xảy ra với trí tuệ nhân tạo, y tế, xe tự trị và điện, giáo dục, in ấn 3D, nông nghiệp và công việc làm.

Chào mừng bạn đến cách mạng công nghiệp thứ 4. Chào mừng bạn đến Kỷ Niên Cấp Số́ Nhân

1/ Software


Sẽ làm xáo trộn hầu hết các ngành công nghiệp truyền thống trong 5-10 năm tới.

Uber chỉ là một công cụ phần mềm, họ không sở hữu bất kỳ chiếc xe nào mà bây giờ họ là công ty taxi lớn nhất trên thế giới.

Airbnb bây giờ là công ty khách sạn lớn nhất thế giới, mặc dù họ không sở hữu bất kỳ tài sản nào.


2/ Trí Tuệ Nhân Tạo:

Máy điện toán trở thành cấp số nhân tốt hơn trong việc t́m hiểu thế giới cuả chúng ta.

Năm nay,một máy điện toán đă đánh bại các cầu Cờ Chốt giỏi nhất trên thế giới, 10 năm sớm hơn so với dự tính.

Tại Mỹ, các luật sư trẻ tuổi đă t́m được việc làm.

Do IBM Watson, bạn có thể nhận pháp lư tư vấn (những vấn đề cơ bản) trong ṿng vài giây, với độ chính xác 90% so với 70% độ chính xác khi thực hiện bởi con người.

V́ vậy, nếu đang học về luật, bạn nên ngừng ngay. Sẽ mất 90% luật sư trong tương lai, chỉ sẻ c̣n lại các chuyên gia mà thôi.

Watson đă giúp y tá chẩn đoán ung thư, 4 lần chính xác hơn y tá của con người.

Facebook hiện nay có một phần mềm nhận dạng ra khuôn mặt con người chính xác hơn con người.

Trong năm 2030, máy điện toán sẽ trở nên thông minh hơn con người.

3/ Xe Tự Trị:

Trong năm 2018 những chiếc xe tự lái xe đầu tiên sẽ xuất hiện cho công chúng. Ở Cali, chúng đă chạy ḷng ṿng rồi.

Khoảng năm 2020, kỷ nghệ xe hơi sẽ bị lung lay.Bạn không muốn sở hữu một chiếc xe nữa. Bạn chỉ cần gọi một chiếc xe với điện thoại của bạn, nó sẽ tới trước nhà bạn và sẽ đưa bạn tới nơi bạn muốn.

Bạn sẽ không de xe t́m chổ đậu, bạn chỉ trả tiền cho khoảng cách bạn đả đi và có thể dùng thời gian khi xe tự lái một cách hửu ích hơn.

Con Cháu chúng ta sẽ không c̣n cần bằng lái xe nữa và sẽ không bao giờ sở hữu một chiếc xe hơi.

Việc này sẽ thay đổi thành phố, v́ với 90-95% xe ít hơn, chúng ta có thể biến không gian đậu xe thành công viên.

Hiện nay, 1.2 triệu người chết mỗi năm v́ tai nạn xe hơi trên toàn thế giới tương đương với 1 tai nạn cho 100,000km.

Với lái xe tự trị, con số này sẽ giảm xuống bằng một tai nạn cho 10 triệu km. Điều này sẽ tiết kiệm được một triệu mạng sống mỗi năm.

Hầu hết các kỷ nghệ xe hơi có thể bị phá sản. Những công ty xe hơi truyền thống sẻ ráng tiến hóa để sản xuất một chiếc xe tốt hơn, trong khi các công ty kỹ nghệ xe hơi cao (Tesla, Apple, Google) sẽ làm cách mạng và tạo dựng một máy điện toán trên 4 bánh xe.

Tôi đă nói chuyện với rất nhiều kỹ sư từ Volkswagen và Audi; họ hoàn toàn khiếp đảm với sáng kiến của Tesla.

Các công ty bảo hiểm sẽ có rắc rối lớn bởi v́ không có tai nạn, bảo hiểm sẽ rẻ hơn 100 lần.

Mô h́nh kinh doanh bảo hiểm xe hơi sẽ biến mất.

Bất động sản cũng sẽ thay đổi.

Bởi v́ nếu bạn có thể làm việc trong khi bạn di chuyển tới sở, mọi người sẽ di chuyển xa hơn để sống trong những khu phố đẹp hơn.

Năm 2020, xe điện sẽ trở b́nh dân. Các thành phố sẽ bớt ồn ào bởi v́ tất cả các xe sẽ chạy bằng điện. Điện sẽ trở nên cực kỳ rẻ và sạch do việc sử dụng năng lượng mặt trời.

Năng lượng mặt trời đă nằm trên một đường cong hàm mở từ 30 năm, và bây giờ bạn có thể thấy nó bắt đầu nhập vào trào lưu chánh.

Năm ngoái, năng lượng mặt trời nhiều hơn đă được cài đặt để dược sử dụng trên toàn thế giới nhiều hơn năng lượng hóa thạch.

Giá năng lượng mặt trời sẽ giảm xuống rất nhiều và tất cả các công ty than sẽ biến mất năm 2025.

Với điện giá rẻ thì nước dùng sẻ dồi dào. Khử muối lấy nước bây giờ chỉ cần 2kWh mỗi mét khối. Sẽ không c̣n nạn khan hiếm nước, chỉ có nước uống sẽ c̣n khan hiếm. Bạn cứ tữợng một thế giới không c̣n khan hiếm nước và giá nước rất rẻ.

4/ Y Tế:

Giá X Tricorder sẽ được công bố trong năm nay. Sẽ có công ty sẽ sản xuất một thiết bị y tế (gọi tắt là "Tricorder" Star Trek) sẽ làm việc chung với điện thoại của bạn.

Nó sẽ scan vơng mạc của bạn, sẽ thử nghiệm mẫu máu và nhịp thở của bạn. Sau đó nó sẻ phân tích 54 chỉ dấu sinh học và sẽ chẩn bịnh bất cứ bịnh ǵ cho bạn. Giá nó sẽ rẻ, v́ vậy trong một vài năm tất cả mọi người trên hành tinh này sẽ được tiếp cận với y học đẳng cấp thế giới, gần như miễn phí.

5/ In 3D:

Chỉ trong ṿng 10 năm tới, giá của máy in 3D sẽ xuống từ 18.000 $ đến 400 $ và nhanh hơn gấp 100 lần.

Tất cả các công ty giày lớn sẻ bắt đầu giày in ấn 3D.

Phụ tùng máy bay đă được 3D in tại sân bay từ xa. Trạm không gian bây giờ có một máy in và đă loại bỏ sự cần thiết đem theo một số lớn các phụ tùng thay thế như họ đă từng làm trong quá khứ.

Cuối cùng năm nay, điện thoại thông minh mới sẽ có khả năng quét 3D và bạn có thể quét 3D của chân bạn và in giày hoàn hảo của bạn ở nhà.
Ở Trung Quốc, họ đă in 3D hoàn chỉnh 6 tầng Ṭa nhà văn pḥng. Vào năm 2027, 10% của tất cả mọi thứ đó sẽ được sản xuất theo phương pháp in 3D.

6/ Cơ Hội Kinh Doanh:

Nếu bạn nghĩ về một cơ hội kinh doanh, hăy tự hỏi: "trong tương lai, bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ có điều đó không? "

Và nếu câu trả lời là có, th́ nên tự hỏi câu tiếp là:

Làm thế để thực hiện điều đó sớm hơn????

Và nếu sáng kiến của bạn không đi chung với điện thoại th́ quên nó đi.

Và nhớ thêm điều này:

Bất kỳ ư tưởng thiết kế thành công trong thế kỷ 20 sẽ thất bại trong thế kỷ 21.

7/ Việc Làm - Jobs:

70-80% việc làm hiện giờ sẽ biến mất trong ṿng 20 năm tới. Sẽ có rất nhiều việc làm mới, nhưng hiện giờ chưa rỏ là sẽ được đủ việc làm mới cho mọi người trong một thời gian ngắn như vậy.

8/ Nông Nghiệp:

Sẽ có một robot nông nghiệp chỉ giá 100$ trong tương lai. Nông dân ở thế giới thứ 3 có thể nhờ nó mà chỉ ngồi nhà quản lư của mảnh đất của họ thay v́ làm việc vất vả ngoài đồng.

Phương Pháp Khí canh sẽ cần rất ít nước.

Món ăn đầu tiên với thịt bê Petri đă được sản xuất bây giờ và sẽ rẻ hơn so với thịt bê do ḅ vào năm 2018.

Hiện nay, 30% của đất đai được sử dụng cho việc nuôi ḅ.Hăy tưởng tượng nếu chúng ta không cần phải cần diện tích đó nữa.

Đă có sáng kiến sản xuất protein từ côn trùng mà ra. Nó chứa nhiều protein hơn thịt. Và sẽ được dán nhăn là "nguồn protein thay thế"

(V́ hầu hết mọi người vẫn từ chối ư tưởng của việc ăn côn trùng).

Đă có một ứng dụng gọi là "moodies" để có thể biết tâm trạng bạn đang có. Đến năm 2020 sẽ có ứng dụng đọc và phân tích được nét mặt của bạn nếu bạn đang nói dối.

Hăy tưởng tượng một cuộc tranh luận bầu cử với ứng dụng này !!!

Bitcoin sẽ trở thành phổ biến trong năm nay và thậm chí có thể trở thành đồng tiền dự trữ mặc định.

9/ Tuổi Thọ:

Ngay bây giờ, tuổi thọ trung b́nh tăng 3 tháng mỗi năm. Bốn năm trước, tuổi thọ là 79 năm, bây giờ là 80 năm.

Hy vọng sống chính nó đang gia tăng nhanh và năm 2036, hy vọng sống sẽ tăng hơn 1 năm cho mỗi năm sống.

Chúng ta sẽ̉ số́ng 100 tuổi hay hơn nữa.... !!!


@ F O R W A R D I N G


*****




Things to come in near Future........


Must read article.......


In 1998, Kodak had 170,000 employees and sold 85% of all photo paper worldwide.


Within just a few years, their business model disappeared and they got bankrupt.


What happened to Kodak will happen in a lot of industries in the next 10 year - and most


people don't see it coming. Did you think in 1998 that 3 years later you would never take


pictures on paper film again? Yet digital cameras were invented in 1975. The first ones


only had 10,000 pixels, but followed Moore's law. So as with all exponential technologies,


it was a disappointment for a long time, before it became way superiour and got


mainstream in only a few short years. It will now happen with Artificial Intelligence, health,


autonomous and electric cars, education, 3D printing, agriculture and jobs. Welcome to


the 4th Industrial Revolution. Welcome to the Exponential Age.


Software will disrupt most traditional industries in the next 5-10 years.


Uber is just a software tool, they don't own any cars, and are now the biggest taxi company


in the world. Airbnb is now the biggest hotel company in the world, although they don't own


any properties.


Artificial Intelligence: Computers become exponentially better in understanding the world.


This year, a computer beat the best Go player in the world, 10 years earlier than expected.


In the US, young lawyers already don't get jobs. Because of IBM Watson, you can get legal


advice (so far for more or less basic stuff) within seconds, with 90% accuracy compared with


70% accuracy when done by humans. So if you study law, stop immediately. There will be 90%


less lawyers in the future, only specialists will remain. Watson already helps nurses diagnosing


cancer, 4 time more accurate than human nurses. Facebook now has a pattern recognition


software that can recognize faces better than humans. In 2030, computers will become more


intelligent than humans.


Autonomous cars: In 2018 the first self driving cars will appear for the public. Around 2020,


the complete industry will start to be disrupted. You don't want to own a car anymore. You will


call a car with your phone, it will show up at your location and drive you to your destination.


You will not need to park it, you only pay for the driven distance and can be productive while driving.


Our kids will never get a driver's license and will never own a car. It will change the cities, because


we will need 90-95% less cars for that. We can transform former parking space into parks.


1,2 million people die each year in car accidents worldwide. We now have one accident every


100,000km, with autonomous driving that will drop to one accident in 10 million km.


That will save a million lifes each year.


Most car companies might become bankrupt. Traditional car companies try the evolutionary


approach and just build a better car, while tech companies (Tesla, Apple, Google) will do the


revolutionary approach and build a computer on wheels. I spoke to a lot of engineers from


Volkswagen and Audi; they are completely terrified of Tesla.





Insurance companies will have massive trouble because without accidents, the insurance will


become 100x cheaper. Their car insurance business model will disappear. Real estate will change.


Because if you can work while you commute, people will move further away to live in a more


beautiful neighborhood. Electric cars will become mainstream until 2020. Cities will be less noisy


because all cars will run on electric. Electricity will become incredibly cheap and clean: Solar production


has been on an exponential curve for 30 years, but you can only now see the impact. Last year,


more solar energy was installed worldwide than fossil. The price for solar will drop so much that


all coal companies will be out of business by 2025. With cheap electricity comes cheap and


abundant water. Desalination now only needs 2kWh per cubic meter. We don't have scarce water


in most places, we only have scarce drinking water. Imagine what will be possible if anyone can


have as much clean water as he wants, for nearly no cost.





Health: The Tricorder X price will be announced this year. There will be companies who will build


a medical device (called the "Tricorder" from Star Trek) that works with you phone, which takes


your retina scan, you blood sample and you breath into it. It then analyses 54 biomarkers that will


identify nearly any disease. It will be cheap, so in a few years everyone on this planet will


have access to world class medicine, nearly for free.





3D printing: The price of the cheapest 3D printer came down from 18,000$ to 400$ within 10 years.


In the same time, it became 100 times faster. All major shoe companies started 3D printing shoes.


Spare airplane parts are already 3D printed in remote airports. The space


station now has a printer


that eliminates the need for the large amout of spare parts they used to have in the past. At the end


of this year, new smartphones will have 3D scanning possibilities. You can then 3D scan your


feet and print your perfect shoe at home. In China, they already 3D printed a complete 6-storey


office building. By 2027, 10% of everything that's being produced will be 3D printed.





Business opportunities: If you think of a niche you want to go in, ask yourself: "in the future, do you


think we will have that?" and if the answer is yes, how can you make that happen sooner? If it doesn't


work with your phone, forget the idea. And any idea designed for success in the 20th century is doomed


in to failure in the 21st century.





Work/Jobs: 70-80% of jobs will disappear in the next 20 years. There will be a lot of new jobs, but it is not


clear if there will be enough new jobs in such a small time.





Agriculture: There will be a 100$ agricultural robot in the future. Farmers in 3rd world countried can then


become managers of their field instead of working all days on their fields. Aeroponics will need much


less water. The first petri dish produced veal is now available and will be cheaper than cow produced


veal in 2018. Right now, 30% of all agricultural surfaces is used for cows. Imagine if we don't need that


space anymore. There are several startups who will bring insect protein to the market shortly.


It contains more protein than meat. It will be labeled as "alternative protein source"


(because most people still reject the idea of eating insects).





There is an app called "moodies" which can already tell in which mood you are. Until 2020 there will be


apps that can tell by your facial expressions if you are lying. Imagine a political debate where it's being


displayed when they are telling the truth and when not.





Bitcoin will become mainstream this year and might even become the default reserve currency.








Longevity: Right now, the average life span increases by 3 months per year. Four years ago,


the life span used to be 79 years, now it's 80 years. The increase itself is increasing and by


2036, there will be more that one year increase per year. So we all might live for a long long


time, probably way more than 100 years.

florida80
04-14-2019, 16:37
Những Hiểu Lầm Về Đạo Phật


https://i.imgur.com/HcPttX1.gif




Với cái nh́n “chủ quan” của một tu sĩ Theravāda, tôi xin mạo muội liệt kê ra đây những hiểu lầm tai hại và rất phổ biến của Phật giáo trong và ngoài nước để chư vị thức giả cùng thấy rơ như thực:






1- Tôn giáo



Đạo Phật có những sinh hoạt về tôn giáo nhưng đạo Phật không phải là tôn giáo, v́ đạo Phật không có một vị thượng đế tối cao hóa sinh muôn loài và có quyền ban thưởng, phạt ác.






2- Tín ngưỡng



Đạo Phật có những sinh hoạt tín ngưỡng nhưng đạo Phật không phải là tín ngưỡng để mọi người đến van vái, cầu xin những ước mơ dung tục của đời thường.






3- Triết học



Đạo Phật có một hệ thống tư tưởng được rút ra từ Kinh, Luật và Abhidhamma, được gọi là “như thực, như thị thuyết” chứ không phải là một bộ môn triết học “chia” rồi “chẻ”, “phán” rồi “đoán” như của Tây phương.






4- Triết luận



Đạo Phật có tuệ giác để thấy rơ Cái Thực chứ không sử dụng lư trí phân tích, lư luận. C̣n triết, c̣n luận là v́ chưa thấy rơ Cái Thực. Đạo Phật là đạo như chơn, như thực. Kinh giáo của đức Phật luôn đi từ cái thực cụ thể để hướng dẫn mọi người tu tập, nó không có triết, có luận đâu. Ngay “thiền” mà c̣n “luận” (thiền luận) là đă đánh mất thiền rồi.






5- Từ thiện xă hội



Đạo Phật có những sinh hoạt từ thiện xă hội nhưng không coi từ thiện xă hội là tất cả, để hy sinh cuộc đời đầu tṛn, áo vuông một cách uổng phí. Đạo Phật c̣n có những sinh hoạt cao cả hơn: Đó là giáo dục, văn hoá, nghệ thuật, tu tập thiền định và thiền tuệ nữa. Từ thiện xă hội th́ ai cũng làm được, thậm chí người ta c̣n làm tốt hơn cả Phật giáo, ví dụ như Bill Gates. C̣n giáo dục, văn hóa, nghệ thuật của đạo Phật là nền tảng Mỹ Học viết hoa (nội hàm các giá trị nhân văn, nhân bản) mà không một tôn giáo, môt chủ nghĩa, một học thuyết nào trên thế gian có thể so sánh được. Và đây mới là sự phụng hiến cao đẹp của đạo Phật cho thế gian. C̣n nữa, nếu không có tu tập thiền định và thiền tuệ th́ mọi h́nh thái sinh hoạt của đạo Phật, xem ra không phải là của đạo Phật đâu!






6- Cực lạc, cực hạnh phúc



Đạo Phật có nói đến hỷ, lạc trong các tầng thiền; có nói đến hạnh phúc siêu thế khi ly thoát tham sân, khổ lạc (dukkha), phiền năo của thế gian – chứ không có một nơi chốn cực lạc, cực hạnh phúc được phóng đại như thế.






7- 8 vạn 4 ngàn pháp môn



Đạo Phật có nói đến 8 vạn 4 ngàn pháp uẩn (dhammakhandha) chứ không nói đến 8 vạn 4 ngàn pháp môn (dhammadvāra). Uẩn (khandha) ngoài nghĩa che lấp, che mờ và nghĩa chồng lên, chồng chất, c̣n có nghĩa là nhóm, liên kết, tập hợp ví như Giới uẩn (nhóm giới), Định uẩn (nhóm định), Tuệ uẩn (nhóm tuệ). Do từ uẩn (khandha) lại dịch lệch ra môn – cửa (dvāra), pháp môn nên ai cũng tưởng là có 8 vạn 4 ngàn pháp môn, tu theo pháp môn nào cũng được! Ai là người có thể đếm đủ 8 vạn, 4 ngàn cửa pháp này? C̣n nữa, xin lưu ư, 8 vạn 4 ngàn chỉ là con số tượng trưng, có nghĩa là nhiều lắm, đếm không kể xiết theo truyền thống tôn giáo và tín ngưỡng Ấn Độ cổ thời. Ví dụ 84 ngàn lỗ chân lông, 84 ngàn vi trùng trong một bát nước, 84 ngàn phiền năo, 84 ngàn cách tu…






8- Xin xăm, bói quẻ, cầu sao, giải hạn, xem ngày giờ tốt xấu



Những h́nh thức này không phải của đạo Phật. Trong kinh tụng Pāli có đoạn: “Sunakkhataṃ sumaṅgalaṃ supabhātaṃ suhuṭṭhitaṃ, sukhno ca suyiṭṭaṃ brahmacārisu. Padakkhinaṃ kāyakammaṃ vācākammaṃ padakkhinaṃ padakkhinaṃ manokammaṃ paṇidhī te padakkhinā…” Có nghĩa là: Giờ nào (chúng ta) thực hành thân, khẩu, ư trong sạch; giờ đó được gọi là vận mệnh tốt, là giờ tốt, là khắc tốt, là canh tốt… Ngày đó gọi là có nghiệp thân phát đạt, nghiệp khẩu phát đạt, nghiệp ư phát đạt. Và nguyện vọng theo đó được gọi là nguyện vọng phát đạt. Người tạo nghiệp thân, nghiệp khẩu, nghiệp ư phát đạt như thế rồi sẽ được những lợi ích phát đạt (chữ phát đạt có thể có thêm nghĩa nhiều ích).






9- Định mệnh



Đạo Phật có nói đến nghiệp, đến nhân quả nghiệp báo chứ không hề nói đến định mệnh. Theo đó, gây nhân xấu ác th́ gặt quả đau khổ, gây nhân lành tốt th́ gặt quả an vui – chứ không phải “cái tơ cái tóc cũng do trời định” như định mệnh thuyết của Khổng Nho hoặc định mệnh 4 giai cấp của Bà-la-môn giáo.






10- Siêu độ, siêu thoát


Không có bài kinh nào, không có uy lực của bất kỳ ông sư, ông thầy nào có thể tụng kinh siêu độ, siêu thoát cho hương linh, vong linh, chân linh cả. Thời Phật tại thế, nếu có đến nơi người mất, chư tăng chỉ đọc những bài kệ vô thường, khổ và vô ngă để thức tỉnh người sống; và hiện nay các nước Phật giáo Theravāda c̣n duy tŕ. Có thể có hai trường hợp:


– Nếu vừa chết lâm sàng th́ thần thức người chết vẫn c̣n. Vậy có thể đọc kinh, mở băng kinh, chuông mơ, hương trầm… để “thần thức người chết” hướng về điều lành để thần thức tự tạo “cận tử nghiệp” tốt cho ḿnh.


– Nếu thần thức đă ĺa khỏi thân rồi – th́ họ đă tái sanh vào cơi khác rồi, ngay tức khắc. Khi ấy th́ gia đ́nh làm phước để chư tăng tụng kinh hồi hướng phước ấy cho người đă mất.


Cả hai trường hợp trên đều không hề mang ư nghĩa siêu độ, siêu thoát mà chỉ có ư nghĩa gia hộ, gia niệm, gia lực mà thôi. Tu dựa vào tha lực cũng tương tự như vậy, nhưng cuối cùng cũng phải tự lực: “Tự ḿnh thắp đuốc mà đi, tự ḿnh là ḥn đảo của chính ḿnh”.



Chư thiên chỉ có khả năng hoan hỷ phước và báo truyền thông tin ấy cho người quá văng mà thôi. Họ không có uy lực ban phước lành cho ai cả.






11- Huyền bí, bí mật



Giáo pháp của đức Phật không có cái ǵ được gọi là huyền bí, bí mật cả. Đức Phật luôn tuyên bố là “Như Lai thuyết pháp với bàn tay mở ra”; có nghĩa là ngài không có pháp nào bí mật để giấu kín cả !






12- Tâm linh



Ngày nay, người ta tràn lan lễ hội, tràn lan mọi loại điện thờ với những h́nh thức mê tín, dị đoan, sa đọa văn hoá… mà ở đâu cũng rêu rao các giá trị tâm linh. Đạo Phật không hề có các kiểu tâm linh như vậy. Thuật ngữ tâm linh này được du nhập từ Trung Hoa. Và rất tiếc, tôi không hề t́m ra nguồn Phật học Pāli hay Sanskrit có từ nào tương thích với chữ “linh” này cả!






13- Niết-bàn



Nhiều người tưởng lầm Niết-bàn là ở một cơi nào đó, một nơi chốn nào đó; thậm chí là ở một thế giới ở ngoài thế gian này. Người nào t́m kiếm Niết-bàn kiểu ấy, thuật ngữ thiền tông có cụm từ “lông rùa, sừng thỏ” như ngài Huệ Năng đă nói rơ: “Phật pháp tại thế gian. Bất lư thế gian giác. Ly thế mịch bồ-đề. Cáp như tầm thố giác”. Thố giác là sừng thỏ. Và giác ngộ cũng vậy, chính ở trong khổ đau, phiền năo mới giác ngộ bài học được.






14- Bỏ khổ, t́m lạc



Tu Phật không phải là bỏ khổ, t́m lạc. Xin lưu ư cho: Khổ và Lạc chính là căn bản của phiền năo!





15- Tu để được cái ǵ !


Có nhiều người nghĩ rằng, tu là để được cái ǵ đó. Xin thưa, được cái ǵ là sở đắc. Ai sở đắc? Chính là bản ngă sở đắc. Đạo Phật là vô ngă. Hăy xin đọc lại Bát-nhă tâm kinh.


16- Tu là sửa



Nếu tu là sửa th́ ḿnh đă từ “cái ta này” biến thành “cái ta khác”. Nếu tu là không sửa th́ cứ để nguyên trạng tham sân si như vậy hay sao? Xin thưa, sửa hay không sửa đều trật. Đạo Phật quan trọng ở Cái Thấy! Có Cái Thấy mới nói đến giác ngộ và giải thoát. Không có Cái Thấy này th́ tu kiểu ǵ cũng trệch hướng hoặc rơi vào phước báu nhân thiên.






17- Vía



Đạo Phật không có vía nào cả. Vía, hồn, phách là quan niệm của nhân gian. Ví dụ, ba hồn bảy vía. Ví dụ, nam thất, nữ cửu – nam bảy vía, nữ chín vía. Nếu là nam thất, nữ cửu th́ nó trùng với nam 7 khiếu, nữ 9 khiếu. Vía là phần hồn. Không có cái hồn, cái linh hồn tự tồn tại nếu không có chỗ nương gá. Vía không độc lập được. Như danh – phần tâm, sắc – phần thân – luôn nương tựa vào nhau. Chỉ có năng lực thiền định mới tạm thời tách ĺa danh ra khỏi sắc, như Cơi trời Vô tưởng của tứ thiền. Tuy nhiên, cơi trời Vô tưởng hữu t́nh này không phải là không có danh tâm mà chúng ở dạng tiềm miên. C̣n các Cơi trời Vô sắc th́ sắc không phải là không có, chúng cũng ở dạng tiềm miên. Thật đáng phàn nàn, Phật và Bồ-tát đều có “vía” cả! Và cũng thật là “đau khổ” khi trong lễ an vị Phật, người ta c̣n hô “Thần nhập tượng” nữa chứ!






18- Bồ-tát



Bồ-tát là âm của chữ Bodhisatta: Chúng sanh có trí tuệ. Vậy, chúng ta tạm thời bỏ quên “khái niệm Bồ-tát” quen thuộc trong kinh điển mà trở về với nghĩa gốc là “chúng sanh có trí tuệ”. Và như vậy, sẽ có hạng chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Thanh Văn; chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Độc Giác; chúng sanh có trí tuệ với nguyện lực Chánh Đẳng Giác. Ngoài 3 loại chúng sanh có trí tuệ trên – không có loại chúng sanh có trí tuệ nào khác.






19- Phật


Phật là âm của chữ Buddha, nghĩa là người Giác ngộ. Vậy chúng ta nên tạm thời bỏ quên “khái niệm Phật” từ lâu đă mọc rễ trong tâm thức mà trở về nghĩa gốc là bậc Giác ngộ. Vậy, có người Giác ngộ do nghe pháp từ bậc Chánh Đẳng Giác, được gọi là Thanh Văn Giác. Có người Giác ngộ do tự ḿnh tu tập vào thời không có đức Chánh Đẳng Giác, được gọi là Độc Giác. Có vị Giác ngộ do trọn vẹn 30 ba-la-mật, trọn vẹn minh và hạnh nên gọi là Chánh Đẳng Giác.



Không có vị Giác ngộ (Phật) nào ngoài 3 loại Giác ngộ trên.






20- Thể nhập


Tu là không thể nhập vào cái ǵ cả. Thể nhập là bỏ cái ngă này để nhập vào cái ngă khác. Cái ngă khác ấy có thể là ḍng sông, có thể là ngọn núi, có thể là một cội cây, có thể là một thần linh, thượng đế. Cái cụm từ “thể nhập pháp giới” rất dễ bị hiểu lầm. Khi đi, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái đi; khi nói, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái nói; khi ăn, chánh niệm, tỉnh giác trọn vẹn với cái ăn – th́ đấy mới đúng nghĩa “thể nhập pháp giới”, ngay giây khắc ấy, mọi tham sân, phiền năo không có chỗ để phan duyên, sanh khởi./.



Minh Đức Triều , H/Tst...

florida80
04-14-2019, 16:39
Ư NGHĨA CÁC LOẠI TRANH TREO NGÀY TẾT - Đỗ Chiêu Đức

25 Tháng Hai 20159:53 CH(Xem: 5838)








Ư NGHĨA CÁC LOẠI TRANH TREO NGÀY TẾT


blank


1. Về tranh CỬU NGƯ ĐỒ 九魚圖 : CỬU 九 là số Chín, lại đồng âm với từ TRƯỜNG CỬU 長久 là lâu dài. NGƯ 魚 là Cá lại đồng âm với DƯ 餘 ( âm Quan Thoại ) là DƯ DẢ, Có Thừa, lại vẽ chung với hoa sen là LIÊN HOA 蓮花, đồng âm với LIÊN 連 là Liên Tục 連續, không gián đoạn. Nên
Tranh Cửu Ngư vẽ chung với hoa Sen, có nghĩa là : Luôn luôn sung túc dư dả có thừa liên tục măi măi !


blank


2. Tranh CÁ CHÉP : Tất cả các tranh cá đều có nghĩa là " HỮU DƯ 有餘 "( do âm Quan Thoại DƯ 餘 và NGƯ 魚 đồng âm ). Có Cá tức là Có Dư, Dư ăn dư để. Tranh Cá c̣n mang 2 Ư chính sau :


* NHƯ NGƯ ĐẮC THỦY 如魚得水 : Ta nói là " Như Cá gặp nước !". Chỉ NHƯ Ư , THUẬN LỢI.
* NHƯ HÓA LONG NGƯ 如化龍魚 : là Như Cá Hóa Rồng, chỉ sự đổi đời, thay đổi hoặc thành công vượt bực.


blank blank blank blank


Ngoài ra c̣n rất nhiều loại tranh cá khác như :


* Ông Câu ôm con cá lớn với hàng chữ : NGƯ ÔNG ĐẮC LỢI chỉ trong năm sẽ được cái lợi như của Ngư Ông, cái lợi nhẹ nhàng ít tốn nhiều công sức như trong thành ngữ " CÁP BẠNG TƯƠNG TRANH, NGƯ ÔNG ĐẮC LỢI. 蛤蚌相爭,漁翁得利。" Ta nói là " Ngao Ṣ tranh nhau, ngư ông được lợi ".


Image result for 漁翁得利渔翁得利景德镇雕塑瓷 厂Image result for 漁翁得利


* Tranh các đứa bé ôm con cá, lấy Ư " TỬ TÔN HỮU DƯ " , vừa có nghĩa " Con Cháu có Thừa " vừa có nghĩa " Có thừa Con Cháu ! ". Tranh nầy thường có hàng chữ " Niên Niên Hữu Dư 年年有餘 ". Có nghĩa : Mỗi năm đều dư ăn thừa mặc.


3. TRANH HOA MẪU ĐƠN :
Nhớ bài Học Thuộc Ḷng hồi nhỏ, Á Nam Trần Tuấn Khải đă viết :
... MẪU ĐƠN hương kín thơm xa,
Liễu rơi trước gió ngỡ là bướm bay...
Hương kín thơm xa, nên Mẫu Đơn được phong tặng là PHÚ QUƯ CHI HOA ( Hoa tượng trưng cho sự Phú Quí ). Ngoài ra, Hoa Mẫu Đơn c̣n được xem như là một loài hoa Vương Giả Không Sợ Quyền Uy, theo tích sau đây :


Image result for 牧丹花 Image result for 牧丹花
Khi đă lên ngôi và xưng là Châu Thiên Tử xong. Có một năm vào cuối đông khi Tết gần kề, Vơ Tắc Thiên thấy mai vàng trong cung đều nở hoa rực rỡ, đang cơn tửu hứng, bèn cất bút viết lên một đạo Thánh Chỉ của nhà Vua thành một bài thơ như thế nầy để ra lệnh cho Chúa Xuân :


明朝遊上苑,火急報春知;
花須連夜發,莫待曉風吹。


Minh triêu du Thượng UYển,
Hỏa tốc báo xuân tri.
Hoa tu liên dạ phát,
Mạc đăi hiểu phong xuy !
Có nghĩa :
Sáng mai ta du Thượng Uyển,
Hỏa tốc báo Chúa Xuân hay,
Hoa phải nở liền đêm lạnh,
Trước khi gió sớm hây hây !


blank


Nói cũng lạ, sáng sớm hôm sau, Vơ Tắc Thiên dẫn hết quần thần ra Ngự Hoa Viên để ngắm hoa, th́ tất cả các hoa đều nở rộ trong đêm cả rồi, muôn hồng ngàn tía, sắc màu rực rỡ khắp nơi. Vơ Tắc Thiên rất đẹp Ư, duy chỉ có một loài hoa không chịu nở, chính là Mẫu Đơn đó vậy ! Vơ giận cho loài hoa dám không tuân chỉ, mới hạ lệnh nhổ hết cả ngàn gốc Mẫu Đơn và ra lệnh đày xuống vùng Mang Sơn của đất Giang Nam. Và..." Nói cũng lạ ", năm sau Mẫu Đơn bén rễ và nở đầy cả đồi núi Giang Nam một dăy...
Trở lại với tranh hoa Mẫu Đơn, thường th́ trên bức tranh luôn luôn có kèm theo 4 chữ " HOA KHAI PHÚ QUƯ " nên không cần phải giải thích nữa !

Image result for 牧丹花 Inline image


4. Tranh HOA SEN :
SEN là LIÊN 蓮 đồng âm với LIÊN 連 là Liên Tục. SEN cũng c̣n được gọi là HÀ HOA chữ HÀ 荷 đồng âm với chữ H̉A 和, là Ḥa Thuận, Ḥa Hợp.
Ngoài ra, SEN c̣n là biểu tượng của người Quân Tử trong sạch thanh cao, do câu nói " Liên xuất tự trọc nê, hữu Quân tử chi thanh đức 蓮出自濁泥,有君子之清德。C ó nghĩa : Sen mọc ra từ bùn śnh dơ dáy, nhưng lại có cái đức thanh cao của người quân tử. Nên...

Image result for 蓮花 Image result for 蓮花
Tranh SEN chỉ để tặng cho những người làm các nghề thanh cao chính trực, như Nhà Văn, nhà Giáo, nhà Báo, Luật Sư...

5. Tranh TÙNG BÁCH :
TÙNG TRÚC MAI là " Tuế hàn tam hữu " 歲寒三友. Cuối năm mùa đông lạnh lẽo, các loại cây cỏ khác đều chết rụi cả, chỉ có 3 người bạn TÙNG, TRÚC và MAI là c̣n xanh tốt và phát triển mà thôi ! nên TÙNG BÁCH tượng trung cho sự bền bỉ, dẽo dai, chịu đựng bất chấp thời tiết khắc nghiệt, vẫn vươn lên xanh tốt như thường ! Ngoài ra, Tùng Bách c̣n có thân cây to lớn, tán lá rộng răi là nơi núp bóng và che chở lí tưởng cho các thảo mộc thấp hèn yếu đuối khác dễ " núp bóng tùng quân !".
Tranh TÙNG BÁCH thường có 4 chữ " TÙNG BÁCH TRƯỜNG THANH " 松柏長青. Có nghĩa Tùng Bách luôn luôn trường ḱ xanh tốt. Thích hợp để tặng cho Khai trương , Tân gia, Chúc Thọ. Nếu Chúc THỌ th́ chỉ thích hợp tặng cho đàn ông, không thích hợp tặng cho các bà.

Inline image Image result for 松柏


6. Tranh HOA LAN :
LAN có nét đẹp thanh thoát, mểm mại, đầy tính nghệ thuật. Hoa Lan lại có mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng dễ làm say đắm ngất ngây ḷng người. Chả trách từ xưa cổ nhân đă ca ngợi : " Lan sanh ư u cốc, vi vương giả chi hương 蘭生於幽谷為王者之香!Có nghĩa : Hoa Lan sanh ra trong những sơn cốc thâm u, nhưng lại có mùi hương của bậc vương giả ! Trong Cung Oán Ngâm Khúc Ôn Như Hầu NGUYỄN GIA THIỀU cũng đă từng thương tiếc :
Lan mấy đóa lạc loài sơn dă,
Uổng mùi hương vương giả lắm thay !


blank blank blank


Tranh Hoa Lan chỉ thích hợp dùng để trang trí pḥng khách, thư pḥng... và chỉ thích hợp dùng để tặng cho các Bà các Cô mà thôi !

7. Tranh RỒNG NGỰA HỔ :
RỒNG NGỰA là Long Mă, linh hoạt và uyển Chuyển như Rồng, nhanh nhẹn và xông xáo như Ngựa. Hai con vật : Một Huyền thoại, một thực tế tượng trưng cho sự hoạt động mạnh mẽ liên tục không ngừng nghỉ, không chồn chân, không lười biếng. Đó là cái tinh thần của Long và Mă. Các công ty, công xưởng, khi khai trương hoặc khi nghỉ Tết vào thường hay dán câu " LONG MĂ TINH THẦN " ở nơi làm việc và sản xuất để nhắc nhở nhân viên, công nhân phải làm việc lại với cái tinh thần xông xáo như rồng như ngựa vậy !

Image result for 龍馬精神 Image result for 龍馬精神Image result for 龍馬精神

Về TRANH th́... trừ phi những người tuổi Th́n, hoặc tuổi Dần th́ mới t́m mua tranh Rồng và Cọp, c̣n b́nh thường th́ không ai dại ǵ rước CỌP về nhà, càng không có ai dám tặng CỌP cho người khác, nhất là lại vào dịp Tết nhất. CỌP là dă thú hung ác không thích hợp để treo và tặng. Nhưng nếu lỡ... có một bức tranh cọp trong nhà, th́ nhớ treo làm sao cho cái đầu cọp hướng ra ngoài, để cọp... giữ nhà, chớ treo cọp quay đầu vào, nó sẽ... cắn hết những người trong nhà đó ! Tranh vẽ cọp thường có 4 chữ : KHIẾU CHẤN SƠN HÀ 嘯震山河. Có nghĩa : Tiếng gầm thét vang động cả núi sông ! để chỉ cái Uy Vũ của Chúa Sơn Lâm.


Inline image Image result for 嘯震山河 Image result for 嘯震山河

Tranh RỒNG, nếu có treo và tặng cho ai, th́ cũng thường thấy 4 chữ " VỌNG TỬ THÀNH LONG 望子成龍。" Có nghĩa : Ước mong cho con cháu ḿnh, hoặc chúc cho con cháu người có được thành tựu vượt bực, trở ḿnh hóa thân thành rồng !

Ngựa là tranh thường thấy nhất, 2 con, 4 con, 6 con, hoặc 8 con gọi là Bát Tuấn Đồ. Dễ tặng dễ treo v́ luôn có 4 chữ MĂ ĐÁO THÀNH CÔNG 馬到成功, không cần phải giải thích mà ai nấy đều thích, đều mua, đều tặng, đều treo...nhan nhản khắp nơi ! .


Image result for 龍馬精神 Image result for 望子成龍Inline image



8. TRANH DÊ.

MÙI : Đứng hàng thứ 8 trong Thập nhị Địa Chi, cầm tinh con DÊ, từ Hán Việt là DƯƠNG 羊, đồng âm với DƯƠNG 陽 là Thái Dương, là Dương Khí sanh ra từ trời đất.
Theo sách Chu Dịch. Sau tiết Đông Chí th́ khí âm hàn bắt đầu tiêu thoái, và khí dương th́ bắt đầu sanh trưởng, ta thường nghe các Thầy Bói gọi là ÂM TIÊU DƯƠNG TRƯỞNG, đêm sẽ ngắn dần, ngày sẽ dài thêm ra, cho nên Tháng Mười Một là tháng TƯ, thuộc quẻ Phục 復 là NHẤT DƯƠNG SANH, Tháng Mười Hai là Tháng Sửu, thuộc quẻ Lâm 臨 là NHỊ DƯƠNG SANH, và Tháng Giêng là Tháng Dần, thuộc quẻ THÁI 泰 là TAM DƯƠNG SANH. V́ thế nên Tết Nguyên Đán của tháng Giêng mới dùng câu TAM DƯƠNG KHAI THÁI 三陽開泰 mà chúc mừng cho năm mới mở ra vận hội mới, lấy Ư chữ THÁI là LỚN, là THÔNG, như trong tiếng Việt ta thường nói " Hết vận Bỉ rồi thời lại Thái ", hoặc " Bỉ cực th́ THÁI lai " và " Hết cơn BỈ CỰC, đến hồi THÁI LAI ". Có nghĩa : Hết lúc Bế tắt, nghèo khó th́ đến lúc Hanh Thông, khá giả.....



Image result for 三陽開泰意思 Image result for 三陽開泰意思


V́ 2 chữ DƯƠNG đồng âm, nên ta thường gặp những bức tranh vẽ h́nh 3 con dê thay thế cho khí dương của trời đất mà chúc nhau bằng câu TAM DƯƠNG KHAI THÁI như ta thường thấy !

Tranh DÊ rất thích hợp tặng nhau trong dịp Tết, để chúc cho đầu năm mở ra vận hội mới lớn hơn, phát đạt hơn năm rồi !.


9. LIỄN TREO, CÂU ĐỐI :




Liễn treo và Câu đối ngắn để chúc Tết th́ nhiều vô số kể ! Tiêu biểu như :
NGHINH XUÂN TIẾP PHÚC 迎春接福 : Đón Xuân đón luôn Phước vào nhà.
HOA KHAI PHÚ QUƯ 花開富貴 : Hoa nở tượng trưng cho sự phú quí của gia đ́nh.
TRÚC BÁO B̀NH AN 竹報平安 : Tre Trúc luôn xanh tốt trong mùa đông như đem lại b́nh an cho mọi người.

MAI KHAI NGŨ PHÚC 梅開五福 : Hoa mai nở 5 cánh như mang đến 5 cái phước cho gia đ́nh ( 5 cái phước đó là : Thọ, Phú, Khang ninh, Du hảo đức và Khảo chung mệnh. 五福 是 : 寿,富,康寜,攸好德,考终命 。Sống lâu, giàu có, mạnh khỏe, được tiếng tốt và chết an lành. Đó là 5 cái phước mà mọi người đều mong mơi. )


Image result for 梅開五福 Image result for 梅開五福
TRÚC BÁO TAM ĐA 竹報三多 : Một chi nhỏ của nhánh trúc thường có 3 lá, như điềm báo mang đến 3 cái nhiều ( Tam Đa ) mà người ta thường mong mơi. Đó là : Đa Phúc, Đa Thọ, Đa Nam Tử 三多 是:多福,多寿,多男子。Nh iều phước, nhiều thọ, nhiều con trai.

Image result for 竹報三多 Image result for 竹報三多
VẠN SỰ NHƯ Ư 萬事如意, AN KHANG THỊNH VƯỢNG 安康盛旺, CUNG CHÚC TÂN XUÂN 恭賀新禧 ....
Đặc biệt năm Dê, thịnh hành thêm câu : TAM DƯƠNG KHAI THÁI 三陽開泰 !



GHI CHÚ :
Xin được nói thêm về 3 chữ " Nói cũng lạ "....
Sau khi lở " ra Lệnh " cho Chúa Xuân bắt hoa phải nở suốt đêm để ngày mai ḿnh đi ngắm hoa xong , th́ Vơ Tắc Thiên cũng ngầm ... ra lệnh luôn cho những người trồng hoa trong vườn Thượng Uyển với sự phối hợp của Quân đội dùng vải căng lều để căng lều cho tất cả những nơi trồng hoa trong vườn. Đoạn cho nổi lửa nấu nhiều nồi nước khổng lồ trong vườn Thượng Uyển để tạo một luồn noăn lưu ấm áp khắp nơi, nhờ thế các hoa như ở trong các greenhouse ấm áp của mùa đông ở MỸ hiện nay... Nhờ thế các loài hoa mới nở kịp cho bà ta ngắm, và bà ta mới có dịp diệu vơ dương oai với quần thần để chứng tỏ cái Chơn Mạng Thiên Tử của ḿnh !
Đây cũng là cái cơ trí hơn người của Vơ Tắc Thiên, chả trách bà ta là Nữ Hoàng Đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại.


Đỗ Chiêu Đức

florida80
04-14-2019, 16:42
*Thế nào là Vợ ? Vợ là người con gái mà bạn t́nh nguyện giao cả gia tài cho cô ấy cất giữ.
*Thế nào là Người T́nh ? Người T́nh là người con gái mà bạn hẹn ḥ vụng trộm với cô ấy và sợ Vợ phát hiện.
*Thế nào là Hồng Nhan Tri Kỷ ? Hồng Nhan Tri Kỷ là người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật kể cả điều mà bạn không thể nói được với Vợ hay Người T́nh.
Vợ là một sự ràng buộc, ràng buộc bạn không thể tuỳ tiện cặp bồ với một người con gái khác ; Người T́nh là một sự bù đắp, bù đắp cho bạn những t́nh cảm mănh liệt mà ở người Vợ c̣n thiếu hoặc bạn không t́m được ở người Vợ ; Hồng Nhan Tri Kỷ là sự chỉ rơ, chỉ rơ sự mê say trong trái tim bạn.
Vợ sống cùng bạn từng ngày, Người T́nh vui buồn cùng bạn, Hồng Nhan Tri Kỷ nói chuyện cùng bạn. Vợ không thể thay thế Người T́nh, v́ Vợ không điều khiển được t́nh cảm như Người T́nh ; Người T́nh không thể thay thế Vợ, v́ Người T́nh không có được t́nh thân như Vợ ; Vợ và Người T́nh đều không thay thế được Hồng Nhan Tri Kỷ, v́ đó nhu cầu của tâm linh.
Vợ là người con gái không hề có chút quan hệ máu mủ nào với bạn nhưng lại bồn chồn mong nhớ mỗi khi màn đêm đă xuống mà bạn chưa về nhà ; Người T́nh là người con gái không hề có chút quan hệ gia đ́nh với bạn nhưng lại làm cho bạn thoả măn mùi vị ái t́nh của đấng nam giới ; Hồng Nhan Tri Kỷ là người con gái chẳng có quan hệ ǵ với bạn cả nhưng lại có thể chia sẻ với bạn những vui buồn phiền muộn, Vợ là một ngôi nhà, là một bến cảng mang cho trái tim nông nổi của bạn sự vỗ về an ủi ; Người T́nh là gánh nặng của ngôi nhà, chẳng qua chưa đến nỗi vạn bất đắc kỷ, bạn không muốn vứt bỏ ; Hồng Nhan Tri Kỷ là vật tô điểm cho ngôi nhà, không có cô ấy bạn không thấy cô đơn, nhưng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống chẳng có ư nghĩa ǵ.
Sự quan tâm của người Vợ như một ly nước lọc, có lúc trở thành sự lảm nhảm, chỉ khi bị ốm mới trở thành sự ôn hoà ; sự quan tâm của Người T́nh như cốc nước lọc đó bỏ thêm chút đường, dần dần qua một đêm rồi mà vẫn chưa thoả măn ; sự quan tâm của Hồng Nhan Tri Kỷ giống như cốc cafe khi bạn đang làm việc lúc nửa đêm, càng uống càng tỉnh.
Khi Vợ có bầu th́ sẽ hỏi bạn muốn có con gái hay con trai một cách rất t́nh cảm ; khi Người T́nh có bầu với bạn th́ sẽ khóc và hỏi bạn phải làm sao bây giờ ? đối với Hồng Nhan Tri Kỷ, bạn sẽ kể cho cô ấy nghe chuyện Người T́nh của bạn có bầu và sẽ hỏi cô ấy bạn nên làm thế nào. Ngay đối với người Vợ, chỉ sau khi bị cô ấy phát hiện bạn mới nói rằng "Thật ra, anh đă muốn nói với em sớm hơn" sau đó cố gắng hết sức để giải thích, và giả bộ rất đáng thương.
Khi Vợ về nhà mẹ đẻ một tuần không quay lại bạn cũng không thấy nhớ ; khi Người T́nh mới 3 ngày không gặp bạn liền gọi điện cho cô ấy : Em đi đâu đó ? Tối nay chúng ḿnh đến nơi cũ uống cafe được không ? Khi trong ḷng cảm thấy buồn khổ, bạn chỉ muốn t́m Hồng Nhan Tri Kỷ để tṛ chuyện, nói với cô ấy chuyện vận mệnh của bạn giữa Vợ và Người T́nh, thực tế không thể chịu đựng được nữa.
Cái mà làm đàn ông không chịu nổi đó là sự lảm nhảm của người Vợ, nước mắt của Người T́nh và sự hiểu lầm của Hồng Nhan Tri Kỷ. Sự lảm nhảm của người Vợ làm đàn ông thấy đă rối cả ḷng lại càng thêm rối hơn, nước mắt của Người T́nh làm cho trái tim của đàn ông mềm yếu hơn, sự hiểu lầm của Hồng Nhan Tri Kỷ làm cho đàn ông thấy bị tổn thương, hụt hẫng.
Người Vợ tốt nhất là người mà đàn ông có thể t́m thấy ở cô ấy Người T́nh và Hồng Nhan Tri Kỷ, chỉ là cảm giác thôi mà đàn ông khó có thể t́m thấy. Người T́nh tốt nhất là người mà khi mối quan hệ của bạn và cô ấy bị Vợ bạn phát hiện, cô ấy sẽ chủ động rút lui mà không có một yêu cầu ǵ hết, nhưng khó mà t́m được điểm này của Người T́nh. Hồng Nhan Tri Kỷ tốt nhất là người đến một ngày nào đó sẽ trở thành Người T́nh, thậm chí thành Vợ của bạn, chỉ là cái suy nghĩ này chẳng có chút hiện thực ǵ cả.
Nếu như có thể, đàn ông rất muốn biến Hồng Nhan Tri Kỷ thành Người T́nh, nếu có thể nữa th́ sẽ muốn cô ấy thành người Vợ. Nhưng nếu Hồng Nhan Tri Kỷ trở thành Vợ rồi th́ sẽ không c̣n là tri kỷ nữa, bởi v́ rất ít đàn ông muốn biến Vợ thành tri kỷ. Trái tim đàn ông có rất nhiều bí mật không thể tuỳ tiện nói cho Vợ nghe, không thế th́ làm sao gọi là đàn ông nữa.
Lấy Vợ là v́ sợ người khác nói ra nói vào, t́m một Người T́nh là v́ muốn thêm chút gia vị vào để điều chỉnh cái cuộc sống tẻ nhạt, muốn có Hồng Nhan Tri Kỷ v́ muốn tưới cho tâm hồn trống rỗng của họ một chút canh tươi.
Đàn ông cả đời đi t́m không phải là Vợ, cũng không phải là Người T́nh mà là Hồng Nhan Tri Kỷ .
Sưu Tầm trên Net

florida80
04-14-2019, 16:45
Đă 40 năm kể từ tháng 4 năm 1975, những nỗi kinh hoàng , những ngày tang tóc, nỗi niềm uất hận đă mất nước cho khối cộng sản quốc tế, như vẫn c̣n hiện ra trước mắt biết bao người. Dù thực trạng của xă hội có thay đổi, nhưng nỗi ḷng của những người Việt Nam không cộng sản, vẫn hằn sâu vào tâm khảm về những tội ác diệt chủng của bọn việt cộng tay sai của chủ nghĩa tam vô cộng sản: Vô gia đ́nh, vô tôn giáo, vô tổ quốc.


Những tội ác nầy của bè lũ việt cộng đă lên đến tột đỉnh trong tháng 3 và tháng 4 năm 1975

Tháng ba Găy súng:


Bắt đầu từ ngày 10 tháng 3 năm 1975, Ban Mê Thuột, rồi pleiku, Kontum thất thủ, cao nguyên bỏ ngỏ, quân việt cộng tràn vào, dân bỏ chạy theo đoàn quân VNCHtrực thuộc vùng 1 vùng 2 đang “di tản chiến thuật”.


Tháng Ba là tháng thăm khốc của miền Trung,- Tháng Ba Găy Súng vẽ lại cơn hồng thủy của một cuộc chiến xâm lược dă man, phủ chụp lên số phận của một dân tộc.



25 tháng 3-1975 nhiều đơn vị của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đă chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, nhiều chiến sĩđă vị quốc vong thân bởi đạn pháo kích của cộng quân Bắc Việt, một số chiến sĩ đă tự sát tập thể bằng lựu đạn M26 để không bị lọt vào tay của cộng phỉ, một số khác bị cộng quân bắt làm tù binh, bị hành hạ bạo tàn.Có nhiều người phải bẻ súng đi v́ hết đạn mà không c̣n để bổ sung, cây súng đă trở thành vật vô dụng.



Tháng 3/75 cả vùng 1 và vùng 2 đă lọt vào tay của cộng quân, dân và quân đă cùng nhau chạy thoát tầm kiểm soát của cộng phỉ, ùn ùn chạy xuống vùng 3 và vùng 4 để tỵ nạn, hoặc tái lập lại đơn vị.


blank


Trên đường chạy giặc và rút lui của dân và quân Việt Nam Cộng Ḥa, bọn việt cộng vô nhân tính, với đại bác, súng AK, xe tăng của khối cộng sản quốc tế, nả đạn hàng loạt không ngừng vào những người dân tỵ nạn vô tội, thây người chết chất thành đống ven vệ đường, người bị thương nằm rên siết la liệt trên mặt đường, tạo nên sự hăi hùng vànỗi kinh hoàng nhưđịa ngục chốn trần gian:


ngày thứ 1 – trận chiến Ban Mê Thuột - 10-3-1975.

ngày thứ 2 – Ban Mê Thuột thất thủ - 11-3-1975.

ngày thứ 3 – quân đoàn 2 chuẩn bị tái chiếm ban mê thuột – 12-3-1975.

ngày thứ 4 – di tản miền trung – 13-3-1975.

ngày thứ 5 – di tản cao nguyên – 14-3-1875.

ngày thứ 6 – tử chiến ở Quảng Nam – 15-3-1975.

ngày thứ 7 – quân đoàn 2 triệt thoái – 16-3-1975.

cùng ngày thứ 7 – trận chiến Quảng Tín – 16-3-1975.

ngày thứ 8- 17-3-1975

ngày thứ 9 – 18-3-1975

ngày thứ 10 –19-3-1975

ngày thứ 11 –20-3-1975

ngày thứ 12 –21-3-1975

ngày thứ 13 –22-3-1975

ngày thứ 14 –23-3-1975

ngày thứ 15 –24-3-1975

ngày thứ 16 – quân đoàn 1 rút khỏi Huế - 25-3-1975.

ngày thứ 16 – trận chiến quân khu 2 – 25-3-1975.

ngày thứ 17 – kịch chiến tại phú thứ - quân khu 2 – 26-3-1975.

ngày thứ 18 – trận chiến ở B́nhĐịnh – 27-3-1975.

ngày thứ 19 –28-3-1975

ngày thứ 20 – Tuyên Đức - Lâm Đồng – thất thủ - 29-3-1975.

ngày thứ 21 – trận chiến tại Quy Nhơn – 30-3-1975.

ngày thứ 22 – B́nh Định thất thủ - 31-3-1975.


blank




Tháng 4 tan hàng :


ngày thứ 23 – trận chiến tại Khánh Dương – quân khu 2 - 1-4-1975.

ngày thứ 24 – ngày cuối cùng của quân đoàn 2 – Nha Trang thất thủ - 2-4-1975.

ngày thứ 25 – Phan Rang hổn loạn - 3-4-1975.

ngày thứ 26 – trận chiến tại Ninh Thuận – 4-4-1975.

ngày thứ 27 – thủ tướng Trần Thiện Khiêm từ chức – 5-4-1975.

ngày thứ 28 – trận chiến tại B́nh Thuận – 6-4-1975.

ngày thứ 29 – trận chiến tại miền Đông – 7-4-1975.

ngày thứ 30 – trận chiến quốc lộ 20 – 8-4-1975.

ngày thứ 31 – Long Khánh bùng nổ - 9-4-1975.

cùng ngày thứ 31 – trận chiến tại thị xă Tân An – 9-4-1975.

ngày thứ 32 – trận chiến thị xă Xuân Lộc – 10-4-1975.

ngày thứ 33 – trận chiến tại Dầu Giây – 11-4-1975.

ngày thứ 34 – kịch chiện tại Xuân Lộc – 12-4-1975.

ngày thứ 35 – trận chiến tại Bảo Định – 13-4-1975.

ngày thứ 36 – nội các mới tŕnh diện – tại Sài G̣n – 14-4-1975.

ngày thứ 37 – trận Xuân Lộc – Dầu Giây thất thủ - 15-4-1975.

ngày thứ 38 – tại pḥng tuyến Phan Rang – Phan Rang thất thủ - 16-4-1975.

ngày thứ 39 – trận chiến tại Xuân Lộc – 17-4-1975.

ngày thứ 40 – trận chiến tại B́nh Thuận – 18-4-1975.

ngày thứ 41 – cuộc di tản của Tiểu Khu B́nh Thuận - 19-4-1975.

cùng ngày thứ 41 – trận chiến tại Định Quán – 19-4-1975.

ngày thứ 42 – kịch chiến tại Xuân Lộc – 20-4-1975.

cùng ngày thứ 42 – ngày chúa nhật - 20-4-1975 – tại Sài G̣n.

ngày thứ 43 – tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức – 21-4-1975.

cùng ngày thứ 44 – trận chiến tại Tây Ninh – 22-4-1975.

cùng ngày thứ 44– trận chiến tại Trảng Bom – 22-4-1975.

cùng ngày thứ 44 – ngày thứ ba 22-4-1975 – tại Sài G̣n.

ngày thứ 45 – dàn xếp t́nh h́nh VNCH – 23-4-1975.

cùng ngày thứ 45 – thủ tướng Nguyễn Bá Cần từ chức – 23-4-1975.

cùng ngày thứ 45 – thứ tư ngày 23-4-1975.

ngày thứ 46 – thứ năm ngày 24-4-1975.

ngày thứ 47 – trận chiến tại B́nh Dương – 25-4-1975.

ngày thứ 47 – thứ sáu ngày 25-4-1975.

ngày thứ 48 – trận chiến tại Bà Rịa – 26-3-1975.

cùng ngày thứ 48 – thứ bảy ngày 26-3-1975.

ngày thứ 49 – bầu tổng thống mới – 27-4-1975.

cùng ngày thứ 49 – sư đoàn 3 bộ binh giử Bà Rịa – 27-4-1975.

cùng ngày thứ 49 – trận chiến tại tân cảng cầu Sài G̣n – 27-4-1975.

cùng ngày thứ 49 – chúa nhật ngày 27-4-1975.

ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975 - ông Minh nhậm chức.

cùng ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975 – sư đoàn 5bộ binh tử chiến.

cùng ngày thứ 50 – thứ hai ngày 28-4-1975.

ngày thứ 51 – bộ Tổng Tham Mưu – 29-4-1975.

ngày thứ 51 – thứ ba ngày 29-4-1975.

ngày thứ 52 – thứ tư ngày 30-4-1975.

cùng ngày thứ 52 – ngày dài nhất của Dương Văn Minh – 30-4-1975.

cùng ngày thứ 52 – thứ tư ngày 30-4-1975 tiếng khóc hờn ai oán của quân dân vnch. (http://vnin21.blogspot.ca/2014/05/gio-nhung-to-lich-cu-1975.html )


blank



Trong những ngày tháng 4/75, sự thảm khốc đè nặng trên quê hương và người dân Việt Nam Cộng Ḥa.


Hơn bao giờ hết, sự thê thảm trong tháng 4/75 là vô cùng tận, tháng mà trời đất tối đen, âm u nhưâm phủ, tiếng than khóc đầy trời;


Tháng mà máu của những người vô tội bị tàn sát bởi những hung thần cộng sản, đă loan trên mặt đường đọng thành vũng;


Tháng của những trẻ thơ c̣n ôm vú mẹ, người đă bịđạn pháo của việt cộng giết chết nằm trên vũng máu đào;


Tháng của những tiếng hét phẩn nộ trong tuyệt vọng của những chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, đă bịép buộc phải buông súng, tan hàng trước quân cộng phỉ, dẫn đến nước bị mất vào tay cộng sản quốc tế. Nhiều quân nhân từ binh sĩ đến cấp tướng của Việt Nam Cộng Ḥa đă tự sát v́ không chịu đầu hàng việt cộng, theo lịnh của ông tổng thống bất hợp hiến Dương Văn Minh, đă chứng minh nghĩa khí ngập Trời của những con người “sinh vi tướng, tử vi thần”.



blank


Ngày 30 tháng 4 năm 1975, là ngày mà người dân của nước Việt Nam Cộng Ḥa đă mất tất cả, bởi v́“mất nước là mất tất cả”. Mất từ mạng sống của người thân, đến mất cả căn nhà, tài sản, thậm chí mất cả đời sống như một con người.
Kết cuộc của ngày 30 tháng 4 là kết cuộc của máu và nước mắt của toàn thể công dân của nước VNCH, kết cuộc của những năm dài khổ sai trong các nhà tù cải tạo, kết cuộc của đời sống c̣n thua cả thú vật đói khát, khốn cùng.


Sự đau thương nầy đă hằn sâu vào tiềm thức của những người Việt Nam yêu nước, nó vẫn cứ hiển hiện chập chờn qua những cơn ác mộng, từ sau ngày đó cho măi tận đến bây giờ sau 40 năm dài đăng đẳng, khó có thể quên đi theo thời gian.


Thế nhưng, cũng là người dân của nước Việt Nam Cộng Ḥa, ngày nay có người lại nhẫn tâm quên đi những ngày tháng đau thương đó. Những lư do họ tự bào chữa, không thể rửa sạch được sự hèn hạ của thái độ dửng dưng với niềm đau của dân tộc.


Họ kêu gọi hảy “ḥa hợp ḥa giải” với bọn CS sát nhân vong bản đă tạo nên niềm đau nỗi hận của đồng bào ḿnh. Họ cho rằng “thù hận ǵ cũng qua đi theo thời gian…Hảy hợp tác với kẻ thù để xây dựng lại quê hương…”


Họ quên rằng, đối với thù hận cá nhân có thể quên đi, nhưng thù nước là mối thù truyền kiếp, phải cố giữ lấy để làm kinh nghiệm cho tương lai, tránh sa vào lỗi lầm tái tục nên niềm đau nỗi hận sau nầy.


blank


Dù không muốn, nhưng nếu hàng năm vào tháng 3 và 4, những tháng đau thương tang tóc của dân tộc, họ nhân danh “tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 tháng 4”, tổ chức những tiệc tùng ca hát, nhảy múa vui chơi, dù dưới danh nghĩa ǵ, cũng không thể tránh khỏi mang xú danh là ăn mừng “ngày đại thắng mùa xuân” của việt cộng, kẻ đă tạo nên ngày Quốc Hận của dân tộc Việt Nam.


Trong những ngày của “tháng 3 găy súng, tháng 4 tan hàng”, mong rằng tập thể Người Việt Hải Ngoại hăy ghi nhớ, tháng 3 và tháng 4 là những tháng ngày của đau thương, những tháng ngày tang chế của hàng triệu gia đ́nh đồng bào Việt Nam, nỡ ḷng nào mà ḿnh vui chơi trong những ngày đau thương đó.


Hăy nhớ cho kỹ lại truyền thống của ông cha, trong những ngày tháng tang chế, đau thương, không nên mặc quần áo màu mè, huống chi là tổ chức tiệc tùng vui chơi. Nếu là cá nhân ham vui vô tri th́ có thể tạm xí xoá được, nhưng nếu là một tổ chức của người Việt tỵ nạn cộng sản, chắc không thể nào được những người Việt Nam Quốc Gia tha thứ cho đâu !

florida80
04-14-2019, 16:49
Một Nén Hương cho Những Người Nằm Xuống

BĐQ Đỗ như Quyên


Trong những lúc rảnh rỗi, tôi hay ṃ mẫm vào internet để t́m hiểu thêm về cuộc chiến Quốc Cộng vừa qua, v́ vào năm 1975, tôi chỉ mới vừa 20 tuổi mà thôi. Qua những lần lang thang trên mạng, t́m kiếm lung tung, may mắn tôi đă t́m được các chi tiết về những cái chết của 15 vị tướng QLVNCH từ 1955 đến 1975.

Quân lực Mỹ có 11 vị tướng tử trận từ 1967 đến 1972. Riêng các cố vấn cho những đơn vị Biệt Động Quân th́ đă t́m được danh tính 55 người. Đặc biệt, đối với các cố vấn BĐQ bị tử thương trên quê hương chúng ta, Trung Đoàn 75/BĐQ Mỹ chỉ cung cấp họ, tên, ngày tháng, đơn vị BĐQ/ QLVNCH họ đă phục vụ mà không có ghi cấp bậc của mỗi người.

Tôi có hỏi về lư do nầy th́ được cựu cố vấn BĐQ Dennis Kim trả lời như sau: “Theo truyền thống của BĐQ Mỹ, lúc c̣n sống th́ các chiến sĩ BĐQ tuy mang cấp bậc khác nhau, nhưng khi đă nằm xuống th́ từ binh sĩ đến sĩ quan đều b́nh đẳng trước cái chết.” Đó là lư do mà các tử sĩ BĐQ Mỹ không có ghi cấp bậc trên bia mộ, cũng như trong các bản thông tin lưu hành nội bộ của Trung Đoàn 75/ BĐQ Mỹ.

BĐQ Đỗ như Quyên





NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨNblank

THIẾU TƯỚNG TR̀NH MINH THẾ

Sinh năm 1922, tỉnh Tây Ninh Việt Nam. Ngày 3-5-1955, trong lúc đang theo dơi các đơn vị của ḿnh (quân đội Cao Đài) phối hợp với quân đội chính phủ tấn công lực lượng B́nh Xuyên ở khu cầu Tân Thuận, tướng Tŕnh minh Thế đứng trên một xe jeep tại dốc cầu, phía bên Sàig̣n. Giữa tiếng nỗ của nhiều loại súng cách xa nơi ông đứng khoảng hơn 100m, có một viên đạn duy nhất không rơ ai bắn, đă trúng ngay đầu tướng Tŕnh minh Thế làm ông chết tại chổ.

Cái chết chẳng ai ngờ của thiếu tướng Tŕnh minh Thế vừa làm đau ḷng, lẫn đau đầu cho người sống. Kẻ nổ phát súng ấy là ai? Và tại sao? Từ năm 1955 cho đến nay, 2010, đă có nhiều bài viết (kể cả sách) đưa ra các câu trả lời khác nhau về “thủ phạm” bắn tướng T.M.T., nhưng hầu hết các tác giả đó đều dựa trên sự suy luận mà không đưa ra được một chứng tích nào về văn bản, chứng từ, hoặc chứng nhân v.v… Duy nhất có một người tự nhận ḿnh là kẻ tổ chức ám sát tướng T.M.T. Ông ta đă từng lập một lời thề, sẽ giết tướng T.M.T. để trả thù cho một vị chỉ huy mà ông ta kính trọng đă bị tướng T.M.T. tổ chức giết chết. Tuy ông nầy cũng chẳng trưng ra được chứng tích nào, nhưng nhận thấy lời ông kể nghe có lư hơn các câu trả lời từ trước đến nay. Chúng tôi xin phép được trích đăng lại từ nhiều nguồn tham khảo ở sách, báo tiếng Việt ở Mỹ có nói đến người nhận ḿnh giết tướng Tŕnh minh Thế.

…“Năm 1951, thiếu tá Antoine Savani là Trưởng Pḥng Nh́, làm xếp an ninh mật thám của Phủ Toàn Quyền Pháp trên khắp ba nước Việt-Miên-Lào. Ông nầy rất kính trọng thiếu tướng Charles Chanson (1902-1951) nguyên Tư Lệnh quân đội Pháp tại Nam Việt.

Ngày 13-7-1951, Thủ Hiến Nam Việt là ông Thái Lập Thành (1896-1951) cùng với thiếu tướng Charles Chanson đến thị xă Sa Đéc dự lễ diễn binh mừng các chiến thắng vùng Tiền Giang. Hai ông xuống xe đứng chào cờ trước khán đài chính. Bỗng một bóng người mặc quân phục vạch đám đông dự lễ chạy thật nhanh đến chổ chào cờ, vừa chạy vừa đưa tay vào túi áo (rút chốt quả lựu đạn). Lúc đến trước mặt hai vị quan khách chính, người nầy đứng nghiêm và đưa tay lên chào cũng là lúc quả lựu đạn phát nổ. Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai kịp có một phản ứng nào cả. Người mang lựu đạn bị xé làm hai, nằm bên cạnh hai xác người đang thoi thóp là các ông Thái lập Thành và tướng Charles Chanson. Gần đó hai sĩ quan Pháp cũng bị thương nặng. Những người bị thương được đưa vào một quân y viện gần đó, nhưng vài giờ sau th́ cái chết đă đến với ông Thái lập Thành và tướng Charles Chanson.

Thiếu tá Antoine Savani gần như nổi điên v́ cuộc ám sát vừa kể. Qua điều tra, được biết kẻ ám sát là một thanh niên tên Phạm văn Út (1925-1951) là con nuôi của đại tá Văn Thành Cao (1924- ?), Tư Lệnh quân đội Cao Đài vùng Đồng Tháp Mười. Ngoài ra, c̣n có tin báo cho pḥng nh́ Pháp biết: Đại tá Tŕnh minh Thế ở Chiến Khu Ḷ G̣ (dưới chân núi Bà Đen, Tây Ninh) cho tổ chức trọng thể lễ truy điệu và tôn vinh anh Phạm văn Út như một anh hùng kháng chiến của quân đội Cao Đài. Qua các nguồn tin thu nhận được, thiếu tá Antoine Savani cho rằng thủ phạm là ông Tŕnh minh Thế và thề sẽ giết ông nầy bằng mọi giá.

Khoảng năm 1994, gần 40 năm sau ngày tướng Tŕnh minh Thế bị ám sát (1955), ông Antoine Savani đă về hưu từ lâu với cấp đại tá và cũng đă già. Lúc gần chết v́ bệnh tim, ông ta trăn trối những lời sau cùng về cái chết của tướng Tŕnh minh Thế. Những lời kể của ông Antoine Savani được phỏng vấn và ghi chép bởi ông Jean Lartéguy (người sau nầy viết cuốn “Le Mal Jaune”, bản tiếng Anh là “Yellow Fever”).

…Chính tôi đă giết Tŕnh minh Thế. Dù không tự tay cầm súng nhưng tôi là người tổ chức tất cả. Thế bị giết bởi một viên đạn do người thân tín của tôi nấp từ phía sau bắn tới, không phải từ dưới tàu bắn lên. Người bắn chẳng có tên tuổi ǵ, nói đúng ra, chỉ biết là cấp trung úy. Sở dĩ tôi phải giết Thế là để báo thù cho tướng Chanson mà tôi đă từng thề. Trong tất cả các thủ lănh quân sự ở trong Nam th́ Thế là người nguy hiểm nhất, có nhiều tham vọng nhất, và cũng là người khôn ngoan nhất. Lansdale* quả có mặt tinh đời khi chọn Thế … *(Đại Tá Edward Lansdale, 1908-1987, về hưu với cấp thiếu tướng)



TRUNG TƯỚNG ĐỖ CAO TRÍ: Trung Tướng Đỗ cao TríSinh ngày 20-11-1929, làng B́nh Tước tỉnh Biên Ḥa Việt Nam, nguyên là Tư Lệnh Quân Đoàn III/ Quân Khu III. Sáng ngày 23-2-1971, trên cương vị Tư Lệnh Hành Quân Toàn Thắng 1/71, ông chủ tọa cuộc họp tham mưu tại Bộ tư lệnh Tiền phương QĐIII/ QK III tại căn cứ Trảng Lớn, quận Châu Thành, tỉnh Tây Ninh như thường lệ. Sau buổi họp, khoảng 09:30 giờ, ông dùng trực thăng bay về hướng bắc tỉnh Tây Ninh để đến Dambe (một thị trấn nhỏ của Kampuchia) nơi lực lượng xung kích QĐ III của đại tá Trần quang Khôi đang chờ. Trực thăng chỉ huy của Trung Tướng Đỗ cao Trí rời khỏi Trảng Lớn khoảng bốn phút th́ bùng nổ ở trên không. Địa điểm tai nạn khoảng 7km bắc- tây-bắc thị xă Tây Ninh. Ngoài tướng Đỗ cao Trí bị tử thương c̣n có hai phi công (chỉ biết tên một người là đại uư Đắc), hai xạ thủ và cơ khí phi hành (không rỏ danh tánh); trung tá Sỹ thuộc Trung Tâm Hành Quân QĐ III; trung tá Châu, Chỉ huy phó Truyền tin QĐ III; đại úy Tuấn, sĩ quan tuỳ viên; nhà báo Mỹ (gốc Pháp) Francoi Sully.
Sự ra đi đột ngột của tướng Đỗ cao Trí cũng để lại nhiều câu hỏi nhức đầu cho hậu thế. Gần 40 năm qua, đă có khá nhiều bài viết của người Việt bàn tán và nhận xét về cái chết nầy. Không có ai đưa ra được các chứng cứ nào có sức thuyết phục để dư luận chấp nhận là hợp lư, hợp t́nh hơn cả. Tuy nhiên tướng Đỗ cao Trí đi vào nơi khuất bóng trong lúc ông đang chiến thắng dồn dập (70-71) ở bên vùng biên giới Kampuchia. Có tin ông sắp ra nắm QĐ I để xoay chuyển t́nh huống mặt trận biên giới Lào, vậy mà ông ra đi! Đó là điều làm người đời sau thắc mắc.



THIẾU TƯỚNG NGUYỄN VĂN HIẾU:

Sinh ngày 23-6-1929, thành phố Thiên Tân, Cộng Hoà Trung Hoa Dân Quốc. Năm 1949 đang học đại học Aurore ở Thượng Hải th́ phải theo gia đ́nh dọn về Saigon, Việt Nam. Đầu năm 1951, ông theo học khóa 3 Vơ Bị Liên Quân Việt Nam tại Đà Lạt, và tốt nghiệp (hạng hai) ngày 1-7-51 với cấp bậc thiếu uư.Thiếu Tướng Nguyễn văn Hiếu

Hai mươi năm sau, thiếu uư Nguyễn văn Hiếu đă là thiếu tướng Tư Lệnh Phó QĐ I (nhậm chức ngày 9-6-1971) và nỗi tiếng là một vị tướng liêm chính. Do có tài năng và đức độ, nên ngày 10-2-1972, Phó Tổng Thống Trần văn Hương (1902-1982) đề cử tướng Nguyễn văn Hiếu giữ chức Phụ Tá Đặc Biệt trong Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng (tương đương cấp Thứ Trưởng). Ngày 1-10-1973, ông được bổ nhiệm làm Tư Lệnh Phó QĐ III/ QK III và đă giữ chức vụ nầy qua ba vị Tư Lệnh Quân Đoàn là Trung Tướng Phạm quốc Thuần, Trung Tướng Dư quốc Đống (1932-2008), Trung Tướng Nguyễn văn Toàn (1932-2005).

Ngày 2-4-1975, tướng Nguyễn văn Hiếu được bổ nhiệm chức Tư Lệnh Tiền Phương QĐ III, nhưng chưa kịp nhận nhiệm sở. Ngày 4-4-1975, khoảng 17:30 giờ (các tài liệu khác th́ ghi buổi trưa khoảng 13:30 giờ) những người đang làm việc tại Bộ Tư Lệnh QĐ III ở Biên Hoà bổng nghe một tiếng súng nổ trong văn pḥng thiếu tướng Nguyễn văn Hiếu (cùng có nguồn tài liệu khác ghi có hai tiếng súng). Lúc mọi người mở cửa pḥng th́ thấy tướng Nguyễn văn Hiếu đă ngồi chết gục tại bàn làm việc, một tay ông để trên bàn và tay c̣n lại buông tḥng xuống đất nơi có một cây súng nhỏ c̣n nằm trên sàn nhà (có thể loại súng P 38). Ông bị chết v́ một viên đạn đi xuyên từ cằm lên thái dương (có vài tài liệu khác ghi viên đạn từ thái dương bắn xuyên lên đỉnh đầu và phá một lỗ trên trần nhà), nhưng chẳng có ai hiểu được nguyên nhân ông bị chết là do ngộ sát, tự sát hoặc bị ám sát. Vài ngày sau cái chết của tướng Nguyễn văn Hiếu, chính phủ ban đầu công bố là ông tự sát, nhưng sau đó đă cải chánh và đổi thành ngộ sát, bị cướp c̣ lúc đang lau súng.

Ba mươi năm sau cái chết bí ẩn của tướng Nguyễn văn Hiếu, có rất nhiều người vẫn không tin ông bị cướp c̣ súng bởi v́ ông là người sưu tập và rất cẩn thận về súng. Có người c̣n quả quyết tướng Hiếu bị ám sát chết bởi những kẻ tham nhũng. Bọn nầy mượn gió bẻ măng để “giết người bịt miệng” lúc ngọn sóng Đỏ đang tràn tới. Nhưng cũng có người cho rằng một thế lực khác đă gây ra cái chết nầy. Thế lực đó đă biết được một kế hoặch bí mật giữa các tướng Nguyền văn Hiếu, Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng, Trần văn Hai ở QĐIV/ QKIV, là các vị nầy sẽ tái phối trí và tổ chức lực lượng quân sự tử thủ ở vùng đồng bằng sông Cửu Long nếu thủ đô Sài g̣n rơi vào tay quân Cộng Sản. Và thế lực đó không muốn cuộc chiến kéo dài thêm nữa khi họ đă công khai bắt tay với Việt Cộng v́ quyền lợi của họ.



CÁI CHẾT ĐAU L̉NG

CHUẨN TƯỚNG TRƯƠNG QUAN ÂN:

Sinh năm 1932, là thủ khoa khóa 7 Trường Vơ Bị Liên Quân Việt Nam ở Đà Lạt. Ông nguyên là Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh/ QĐII/ QKII từ ngày 24-11-1966. Vợ ông là bà Dương thị kim Thanh (Huế), nguyên chuẩn uư thuộc binh chủng Nhảy Dù nhưng làm việc tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa. Nhân dịp bà đi thăm và tặng quà cho các chiến sĩ và gia đ́nh đang đồn trú tại vùng biên giới tây bắc tỉnh Pleiku, ngày 8-9-1968, Ông cùng bà đi chung một chiếc trực thăng loại H-34 (Choctaw) của Không Quân VNCH đến thăm các căn cứ tiền đồn. Sau khi thăm được vài nơi, trực thăng chở ông bà lại cất cánh để đến nơi khác th́ máy bay phát nổ ngay trước mắt các binh sĩ và gia đ́nh. Tất cả những người trên trực thăng đều tử thương, trong đó có Chuẩn Tướng Trương quang Ân và vợ là bà Dương thị Kim Thanh.



NHỮNG TAI NẠN TRỰC THĂNG

THIẾU TƯỚNG NGUYỄN VIẾT THANH:Thiếu Tướng Nguyễn viết Thanh

Sinh năm 1931, Lâm Đồng, tốt nghiệp khóa 4 Trường Vơ Bị Liên Quân Việt Nam, Đà Lạt, nguyên là Tư Lệnh QĐIV/ QKIV từ ngày 1-7-1968. Hành quân Cửu Long 1 (bắt đầu ngày 9-5-1970) là cuộc hành quân cấp quân đoàn vượt qua đất Cam Bốt nhằm giải cứu, hồi hương hàng chục ngàn đồng bào thoát sự tàn sát của của dân Cam Bốt. Trên cương vị là Tư Lệnh Hành Quân Cửu Long 1, thiếu tướng Nguyễn viết Thanh thường xuyên có mặt trên máy bay trực thăng để theo dơi và đôn đốc các đơn vị. Ngày 1-5-1970, chiếc trực thăng chỉ huy của tướng Thanh đă vở tan trên không v́ bị một chiếc trực thăng vơ trang của Mỹ đụng vào. Tai nạn xảy ra trên bầu trời tỉnh Kiến Tường. Tất cả số người có mặt trên hai chiếc trực thăng đều tử nạn.

CHUẨN TƯỚNG PHAN Đ̀NH SOẠN:

Sinh ngày 16-11-1929, Huế, tốt nghiệp khóa 1 Trường Sĩ Quan Việt Nam Thủ Đức, nguyên Chỉ Huy Trưởng Pháo Binh QLVNCH từ ngày 1-10-1968 đến 31-1-1972. Ông được bổ nhiệm giữ chức Tư Lệnh Phó QĐI/ QKI vào ngày 1-2-1972, thay thiếu tướng Nguyễn văn Hiếu. Ngày 25-2-1972, chuẩn tướng Phan đ́nh Soạn đi máy bay trực thăng ra thăm một chiến hạm Mỹ, cách Đà Nẵng khoảng 20km ngoài khơi biển Đông Việt Nam. Lúc cất cánh trở về, trực thăng của ông v́ sơ suất nên đụng vào trụ ăng ten của chiến hạm. Tuy bị hư hại nhưng trực thăng vẫn gắng bay về và bị rớt gần bán đảo Sơn Trà, quận ba thành phố Đà Nẳng. Toàn bộ người trên máy bay đều chết và t́m được thi hài. Cùng đi với tướng Phan đ́nh Soạn có đại tá Ngô hân Đông, nguyên Chỉ Huy Trưởng Pháo Binh QĐI/ QKI.

CHUẨN TƯỚNG NGUYỄN HUY ÁNH:

Sinh tháng 7-1934, tốt nghiệp trường Không Quân Phi Hành Salon de Provence 1953, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 4 Không Quân QĐIV/ QKIV cho đến năm 1972. Chuẩn Tướng Ánh tử nạn phi cơ trong một phi vụ quan sát t́nh h́nh, v́ ghi nhận một phi cơ L19 bị rớt nên ông dùng trực thăng của ông đến câu phi cơ L19 và rủi ro xảy ra tai nạn. Ông tử nạn lúc 17giờ ngày 27-2-1972.

CHUẨN TƯỚNG NGUYỄN VĂN ĐIỀM

Sinh ngày 30-6-1929, tốt nghiệp khóa 4 Trường Bộ Binh Thủ Đức. Ông giữ chức vụ Trung đoàn trưởng của SĐ1/BB và Tư Lệnh Phó trước khi được bổ nhiệm làm Tư Lệnh Sư Đoàn 1/BB, năm 1973. Ông được thăng cấp Chuẩn tướng tháng 4-1974. Trực thăng của ông bị rơi gần bờ biển tỉnh Quảng Ngăi khoảng 8 giờ tối ngày 28-3-1975. Ông là vị tướng bị tử nạn cuối cùng trong cuộc chiến Việt Nam (Năm 2011, thân nhân tướng Nguyễn Văn Điềm đă t́m được hài cốt của ông ở La Ngăi, An Hải, quận B́nh Sơn tỉnh Quảng Ngăi).



NHỮNG VỊ TƯỚNG TỰ SÁT

CHUẨN TƯỚNG LÊ NGUYÊN VỸ:

Sinh ngày 22-8-1933, tỉnh Sơn Tây, học khoá 2 Trường Vơ Bị Địa Phương Trung Việt, tốt nghiệp với cấp bậc chuẩn uư hiện dịch. Trước ngày 30-4-1975, ông nguyên là Tư Lệnh Sư Đoàn 5/BB. Ngay sau lúc nghe được lời kêu gọi buông súng của ông Dương văn Minh, chuẩn tướng Lê nguyên Vỹ đă tự sát trước sân cờ của bản doanh Bộ Tư Lệnh SĐ5/BB ở Lai Khê tỉnh B́nh Dương.

THIẾU TƯỚNG PHẠM VĂN PHÚ:

Sinh năm 1929, tỉnh Hà Đông, học khóa 8 Trường Vơ Bị Liên Quân Việt Nam, Đà Lạt, nguyên là Tư Lệnh QĐII/QKII từ tháng 11-1974. Trong cuộc họp ở Cam Ranh ngày 14-3-1975, Tổng Thống VNCH Nguyễn văn Thiệu (1924-2001) lệnh cho tướng Phạm văn Phú rút quân khỏi các tỉnh Kontum, Pleiku về vùng duyên hải QĐ II. Cuộc lui quân nầy diễn tiến như thế nào th́ lịch sữ đă cho thấy. Ngày 29-4-1975, tại nhà riêng ở Sàig̣n, thiếu tướng Phạn văn Phú đă uống một liều thuốc độc thật mạnh nhưng gia đ́nh phát giác và đưa ông vào bệnh viện cứu chữa. Trưa ngày 30-4-1975, ông tỉnh lại và thều thào hỏi vợ về t́nh trạng lúc bấy giờ. Sau khi nghe vợ cho biết ông Dương văn Minh đă đầu hàng và Việt Cộng vừa vô dinh Độc Lập. Nghe đến đây, thiếu tướng Phạm văn Phú thở hắt ra. Đó cũng là hơi thở cuối cùng của ông.

CHUẨN TƯỚNG TRẦN VĂN HAI:Chuẩn Tướng Trần văn Hai

Sinh năm 1929, Cần Thơ, tốt nghiệp khoá 7 Trường Vơ Bị Liên Quân, Đà Lạt. Ông nguyên là Tư Lệnh Sư Đoàn 7/BB thuộc QĐIV/ QKIV từ ngày 1-3-1974. Trước đó ông cũng từng đảm trách các chức vụ như Tỉnh Trưởng tỉnh Phú Yên (năm 1965), Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân Trung Ương (năm 1967), Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia (năm 1968), Chỉ Huy Trưởng Trung tâm Huấn Luyện Lam Sơn kiêm Chỉ Huy Trưởng Huấn Khu Dục Mỹ (năm 1971), Tư Lệnh Phó QĐII/ QKII và kiêm nhiệm Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Hành Quân Chiến Thuật QĐII/QKII (năm 1972).

Trong ngày 30-4-1975, khoảng 17:00 giờ tại Bộ Tư Lệnh SĐ7/BB ở Mỹ Tho, chuẩn tướng Trần văn hai đă uống thuốc độc ngay trong văn pḥng của ḿnh. Vị sĩ quan tuỳ viên sau khi phát giác chủ tướng của ḿnh đă quyên sinh, đă đưa ông qua Tiểu đoàn 7 Quân Y mong cứu được ông, nhưng mọi nổ lực đều quá muộn. Buổi chiều trong ngày, trước khi uống thuốc độc chuẩn tướng Trần văn Hai trao cho vị sĩ quan tuỳ viên số tiền 70.000 đồng nhờ đưa cho người mẹ già của ḿnh. Đây cũng là tháng lương cuối cùng của một người lính suốt đời liêm chính.



CHUẨN TƯỚNG LÊ VĂN HƯNG:Chuẩn Tướng Nguyễn văn Hưng

Sinh năm 1933, Hóc Môn, Gia Định, tốt nghệp khoá 5 Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức, nguyên là Tư Lệnh Phó QĐIV/ QKIV từ ngày 1-11-1974. Ông cũng từng là Tư Lệnh Sư Đoàn 5/BB (ngày 14-6-1971), Tư Lệnh Phó QĐIII/ QKIII Đặc trách Lực Lượng Phản Ứng Cấp Thời (ngày 4-9-1972), Tư Lệnh Sư Đoàn 21/BB (ngày 9-6-1973).

Khoảng 19:30 giờ ngày 30-4-1975, tại tư dinh của ḿnh ở Cần Thơ, Chuẩn Tướng Lê văn Hưng sau khi nói những lời từ biệt với các thuộc cấp, dặn ḍ khuyên nhủ bạn đời là bà Phạm thị kim Hoàng, ông vào văn pḥng riêng và khóa chặt cửa lại mặc dù tiếng khóc than nức nở kêu gào của người vợ. Ông đă dùng súng tự sát vào lúc 20:45 giờ ngày 30-4-1975.



THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM:Tướng Nguyễn khoa Nam lức mới thăng cấp Thiều Tường

Sinh ngày 23-9-1927, Đà Nẳng (chánh quán An Cựu Tây, quận Hương Thủy, tỉnh Thưà Thiên), tốt nghiệp khóa 3 Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Đời binh nghiệp của ông đă trải qua những chức vụ như: Tiểu Đoàn Trưởng TĐ5 Nhảy Dù (năm 1965), Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù (năm 1967), Tư Lệnh Sư Đoàn 7/BB (tháng 1-1970) và Tư Lệnh Quân Đoàn IV/ Quân Khu IV (tháng 11-1974) với cấp thiếu tướng.

Ông đă dùng súng tự sát trong tư dinh của ḿnh ở Cần Thơ khoảng 07:30 giờ ngày 1-5-1975.







CHẾT TRONG TÙ CỘNG SẢN

THIẾU TƯỚNG ĐOÀN VĂN QUẢNG:

•Sinh năm 1923, xuất thân Thiếu Sinh Quân Việt Nam.


•1960: Thiếu tá, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Hành Quân/ Đệ Ngũ Quân Khu (đến năm 1962 là QĐ IV vùng 4 chiến thuật)
•1961: Trung tá, Chỉ Huy Trưởng Biệt Động Quân/ Đệ ngũ Quân Khu.
•1962: Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 21/BB. Tháng 10-1963, Tư Lệnh Phó SĐ9/BB.
•7-11-1963: Đại Tá Tư Lệnh SĐ9/BB.
•1964: Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biêt.
•1966: Chuẩn tướng. 1971: Thiếu tướng.
•1972: Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung.
Sau ngày 30-4-1975, Việt Cộng đưa đi tập trung khổ sai. Thiếu tướng Đoàn văn Quảng chết trong tù Cộng sản ở trại khổ sai Nam Hà (Hà nam Ninh) ngày 6-3-1984.

CHUẨNTƯỚNG BÙI VĂN NHU

Sinh ngày 26-12-1920 tại quận Bến Lức tỉnh Long An, bắt đầu phục vụ ngành Cảnh Sát Quốc Gia năm 1939 từ ngạch Thư Kư phiên dịch.

•Từ 1949 đến 1952, Biên Tập Viên Chánh Sở Trung Ương T́nh Báo.
•1952-1958: Quận Trưởng Hạng 4 Thanh Tra Tổng Nha CSQG
•1958-1960: Quận Trưởng Hạng 3 Giám Đốc TTHL/CS & CA
•1960-1962: Quận Trưởng Hạng 2 Phụ Tá Khối CS Đặc Biệt Tổng Nha CS
•Đến năm 1966-1971, ông lên đến ngạch Quận Trưởng Thượng Hạng và đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng Giám Đốc Tổng Nha CS.
•1971-1975: Đại tá CSQG, Tư Lệnh Phó Tổng Nha
•01-2-1975: Chuẩn tướng CSQG, Tư Lệnh Phó Tổng Nha CS.
Sau ngày 30-4-1975, Việt Cộng đưa đi tập trung khổ sai và chết tại trại tù Nam Hà, ngày 15-3-1984.



CÁC VỊ TƯỚNG MỸ TỬ THƯƠNG TẠI VIỆT NAM



THIẾU TƯỚNG WILLIAM JOSEPH CRUMMTHIẾU TƯỚNG WILLIAM JOSEPH CRUMM:

Sinh ngày 20-9-1919, Scarsdale New York, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 3 Không Quân thuộc Bộ Tư Lệnh Không Quân Chiến Lược, Mỹ. Ngày 7-7-1967, tướng W. J. Crumm đích thân lái một chiếc B.52 dẫn đầu một hợp đoàn gồm 3 chiếc B.52 đến yểm trợ chiến trường ở miền Nam Việt Nam. Lúc c̣n cách ngoài khơi tỉnh Vĩnh B́nh (vùng 4 chiến thuật) khoảng 32km, tai nạn xảy ra khi hai chiếc B.52 chạm cánh vào nhau và rớt xuống biển đông VNCH. Có sáu người bị chết (không t́m được xác) và bảy người được cứu sống. Trong số người tử nạn có thiếu tướng W. J. Crumm. Ông là sĩ quan cấp tướng đầu tiên của quân đội Mỹ chết tại chiến trường Việt Nam.





THIẾU TƯỚNG ROBERT FLANKLIN WORLEY:

Sinh ngày 10-10-1919, Riverside California. Nguyên Tư Lệnh Phó Không Lực 7, Không Lực Thái B́nh Dương. Ngày 23-7-1968, tướng R.F. Worley tự ḿnh lái chiếc máy bay phản lực loại RF-4C Phantom, đến yểm trợ một đơn vị bạn ở hưóng tây-nam Huế th́ máy bay bị trúng đạn pḥng không của Cộng sản Bắc Việt. Chiếc Phantom được ghi nhận đâm vào một sườn núi, khoảng 85km tây-bắc phi trường Đà Nẳng.

THIẾU TƯỚNG BRUNO ARTHUR HOCHMUTH:Thiếu Tướng BRUNO ARTHUR HOCHMUTH

Sinh ngày 10-5-1911 Houston, Texas, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 3 Thuỷ Quân Lục Chiến, hoạt động trong hai tỉnh Thưà Thiên và Quảng Trị. Vào ngày 14-11-1967, tướng B.A. Huchmuth đang trên đường đến thăm chuẩn tướng Ngô quang Trưởng, Tư Lệnh SĐI/BB th́ trực thăng của ông bổng dưng phát nổ trên không tại hướng tây bắc thành phố Huế. Trong số những quân nhân Mỹ tử nạn trên chiếc trực thăng c̣n có thiếu tá Nguyễn ngọc Chương là sĩ quan liên lạc SĐI/BB cạnh Bộ Tư Lệnh SĐ3/ TQLC Mỹ.

Thiếu tướng B.A.Hochmuth là vị tướng duy nhất của TQLC Mỹ chết tại chiến trường Việt Nam.

THIẾU TƯỚNG KEITH LINCOLN WARE:

Sinh ngày 23-11-1915, Denver Colorado, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh (Sư đoàn Anh Cả Đỏ, The Big Red One Division). Ngày 13-9-1968, trong lúc đang chỉ huy đơn vị cơ hữu chạm súng với VC, chiếc trực thăng chỉ huy của ông bị trúng đạn pḥng không của VC, và bị rơi ở địa điểm khoảng 6km tây-bắc Lộc Ninh tỉnh B́nh Long.

CHUẨN TƯỚNG WILLIAM ROSS BOND:

(Chúng tôi tạm dịch chức vụ Brigadier General, tướng một sao của quân đội Mỹ là chuẩn tướng) Sinh ngày 4-12-1918, Portland, Maine, nguyên Tư Lệnh Lữ Đoàn 199 Bộ Binh. Ngày 1-4-1970, lúc nhận được tin một đơn vị của ḿnh là Chi đội 2, Chi đoàn D, Thiết đoàn 17 Kỵ Binh bị địch tấn công khi đang hộ tống một đoàn xe tiếp tế trên tỉnh lộ 15, phía nam Vơ Xu tỉnh Long Khánh. Tướng W.R. Bond đă đáp trực thăng của ḿnh xuống ngay trận địa để đôn đốc chiến sĩ. Khi ông chạy khỏi máy bay độ vài thước th́ bị trúng đạn ngay vào ngực. Trực thăng khẩn cấp đưa ông khỏi trận địa, nhưng ông đă tắt thở lúc c̣n trên không. Chuẩn tướng W.R. Bond là vị tướng thứ nhất của quân đội Mỹ tử trận ngay trên mặt đất Việt Nam, không phải trên máy bay.

THIẾU TƯỚNG ALBERT BROADUS DILLARD, JR: Sinh ngày 1-9-1919, Lake Charles, Louisiana, nguyên Tư Lệnh Công Binh Mỹ ở Việt Nam. Ông bị tử thương ngày 12-5-1970 lúc từ Pleiku bay trực thăng dến trại Biên Pḥng Plei D’Jreng để thám sát Tỉnh lộ 509. Trực thăng của tướng J.B. Dillard bị trúng đạn pḥng không của CS và phát nổ. Địa điểm xảy ra khoảng 16 km hướng tây-nam thị xă Pleiku.

THIẾU TƯỚNG GEORGE WILLIAM CASEY: Sinh ngày 9-3-1922, Allston Massachusetts, nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn I Không Kỵ (The First Air Calvary Division). Ngày 7-7-1970, tướng G.W. Casey từ Phước Vinh tỉnh Tuyên Đức, dự tính đến thăm thương binh ở bệnh viện dă chiến Cam Ranh. Trên đường bay, trực thăng chở ông bị trúng đạn pḥng không của CS Bắc Việt và đâm xuống đất.

Hải quân Đề đốc (thiếu tướng) Rembrandt C. Robinson: Hải quân Đề đốc (thiếu tướng) Rembrandt C. RobinsonSinh ngày 2-10-1924 Clearfield Pennsylvania. Nguyên Hạm Trưởng (Soái Hạm) Khu Trục Hạm USS Flotilla 11, kiêm Tư Lệnh Chiến Đoàn Khu Trục Hạm thuộc Hạm Đội 7. Vào buổi tối ngày 8-5-1972, sau khi dự họp trên một chiến hạm gần đó, ông dùng trực thăng trở về soái hạm th́ tai nạn xảy ra lúc máy bay không đáp đúng vị trí trên tàu. Trực thăng lao xuống biển và vở tan làm chết tất cả những người trên trực thăng. Nơi xảy ra tai nạn nằm ngoài khơi biển đông Việt Nam, gần bán đảo Đồ Sơn thành phố Hải Pḥng, Bắc Việt. Đề đốc R.C. Robinson là vị tướng Hải quân duy nhất của quân đội Mỹ bị chết trong chiến cuộc Việt Nam.

CHUẨN TƯỚNG RICHARD JOSEPH TALLMAN: Sinh ngày 28-3-1925, Honesdale Pennsylvania, nguyên Tư Lệnh Phó Bộ Tư Lệnh Vùng 3 Yểm Trợ (Third Regional Assistance Command: TRAC). Ngày 9-7-1972, tướng R.J. Tallman đáp trực thăng xuống An Lộc, tỉnh B́nh Long để họp với thiếu tá Joe Hallum thuộc toán cố vấn Trung đoàn 48/BB và đại uư Willbanks, toán cố vấn Trung đoàn 43 SĐ 18/BB. Cuộc họp bàn thảo về sự phối hợp yểm trợ cho lực lượng pḥng thủ ở thị xă An Lộc. Lúc trực thăng sắp cất cánh th́ quân VC tập trung pháo kích dữ dội vào khu vực bải đáp làm chết tại chổ bốn người. Chuẩn tướng Tallman bị thương nặng, được tản thương về bệnh viện 3 dă chiến tại Saigon, và chết lúc c̣n trên bàn mổ.

Có tất cả 11 vị tướng Mỹ chết ở Việt Nam. Ngoài ra c̣n 2 vị tướng chết v́ bạo bệnh.



CÁC CỐ VẤN MỸ CỦA BĐQ TỬ TRẬN TẠI VIỆT NAM








ĐƠN VỊ DANH TÁNH NGÀY TỬ TRẬN

TĐ11 BĐQ Arthur Edward Hickman 8/12/1965
Donald Walter Lovett 8/12/1965
Erman Milford Newman, Jr 12/8/1966
Donald A. Evans 30/01/1968

TĐ21 BĐQ Charles Wray Kaelin 20/01/1967
Roy M. McWilliams 20/01/1967
John Kendrick Hutton, Jr 11/8/1967
Swante August Swenson 11/1/1968

TĐ22 BĐQ Lyell Francis King 18/02/1966
Orie John Dubbeld, Jr 3/3/1971
James Edward Duncan 3/3/1971

TĐ23 BĐQ William Richard Spates, Jr 25/10/1965
Joe Worth Green 1/4/1970

TĐ31 BĐQ William Joseph Thornhill 18/02/1968

TĐ32 BĐQ Harry Curtis Mahoney, Jr 21/01/1967
Hardy Winston Peeples 21/01/1967

TĐ33 BĐQ Harold George Bennett 1/7/1966
Robert Joe Williamson 31/01/1968

TĐ34 BĐQ Henry Albert Deutsh 11/5/1965

TĐ35 BĐQ Joseph Davis Francolini 22/03/1967
Frederick George Wheeler,Jr 22/03/1967

TĐ36 BĐQ Alfred George Kircher 15/05/1967

TĐ37 BĐQ Robert Woodrow Grove 18/02/1965
Raymond Celeste 22/11/1965
Terry Wintermoyer 22/11/1965
Dillard Brock 10/9/1967

TĐ39 BĐQ Christopher Jo O’Sullivan 30/05/1965
Willie Donald Tyrone 30/05/1965
Henry Alfred Musa, Jr 5/7/1965
William Leroy Johnson 25/10/1965
Thomas Theodore Hewitt 2/7/1970

TĐ41 BĐQ William David Ragin 20/08/1964
Byron Clark Stone 20/08/1964
Gerald Carl Capelle 1/4/1965
Ned Natale Loscuito 20/08/1965
David Butler Kiser 8/6/1966

TĐ42 BĐQ Kenneth Lee Hargrave 15/02/1967

TĐ43 BĐQ John Lowery McCoy 26/09/1964
Leroy Clayton Martinson 8/12/1968

TĐ44 BĐQ David Winslow Bowman 6/4/1965
Robert Howard Fuellhart 12/8/1965
David Michael Halbauer 13/10/1965

TĐ52 BĐQ Francis D. Lynch 10/9/1964

TĐ67 BĐQ Randall Clairbone Kniseley 18/10/1970

TĐ81 BĐQ Little Jay Jackson 7/3/1968
Paul Donald Spillane 26/07/1968


TTHL/ BĐQ ởTrung Ḥa,

Hậu Nghĩa.
Wilbur Turby Dunlap 15/10/1963
Morris Ralph McBride 3/3/1964
John Adams 26/03/1967
Frederick Agather 1/6/1969
Francisco Giron 30/10/1969


TTHL/BĐQ (?)


Charles Joseph Tighe 23/04/1967
Robert Dondero 6/11/1969

James Adams







Cố Vấn Trưởng Liên Đoàn 7/ BĐQ
1/5/1970

Joseph Mike Berkson

Là vị cố vấn sau cùng của binh chủng BĐQ

hy sinh trong cuộc chiến, vào ngày 2/ 5/ 1072

ở Sầm Giang tỉnh Định Tường.
2/5/1972

Tổng cộng 55 vị

florida80
04-14-2019, 16:52
Tâm Linh Cây Cỏ & Con Người

Giữa thập niên sáu mươi, nhà Bác học Cleve Backster chế ra máy Ḍ Nói Dối, người Mỹ gọi là Lie Detector hay Polygraph, máy này có thể phát hiện những thay đổi về mạch đập, những bất thường của nhịp thở ..v..v... mà Backster cho rằng do tinh thần căng thẳng, không giữ được b́nh tĩnh khi người bị thẩm vấn có những điều uẩn khúc, những chuyện muốn giấu giếm. Cơ quan Trung Ương T́nh Báo( CIA) dùng Lie Detector để điều tra những nghi can. Họ thấy máy này đem lại kết quả tốt nên năm 1986 Backster được CIA mời ra cộng tác và sau đó được cử làm Giám Đốc Trường Huấn Luyện Ḍ Nói Dối và Sở Nghiên Cứu Backster(Polygragh Instruction School and The Backster Research Foundation)ở San Diego California. Từ đó, tên tuổi Ông được nhiều người biết đến, nhưng Ông chỉ thật sự nổi danh và được các khoa học gia thế giới cảm phục khi ông t́nh cờ t́m ra thảo mộc có tâm linh hay là cây cỏ có khả năng biết được ư định của con người.
cocay2


Một buổi sáng được nghỉ, Ông ngồi ngắm những chậu hoa, những chậu cây trong nhà, như một nhân duyên, Ông chú ư đến một cây có lá to và dày như lá đa trong một chậu cảnh, đă một tuần không được tưới nước, đất khô, thân cây cũng khô. Ông bỗng nẩy ra ư định:

- Thử cắm hai đầu dây của một điện kế(galvanometer) cực nhậy vào cái lá rồi tưới nước vào gốc cây.

Nước dần dần lên thân và lá, nhưng cây kim điện kế vẫn đứng im. Rồi một ư nghỉ khác đến với Ông:

- Hay là thử đốt chiếc lá này xem sao? Ông chỉ mới có ư nghĩ đốt chiếc lá tức th́ kim điện kế bỗng nhẩy lên như bị điện giật. Ông tự hỏi, chẳng lẽ Ông nh́n lầm? Chẳng lẽ lá cây đọc được tư tưởng của Ông mà biểu lộ phản ứng sợ hăi hay sao?

Nghĩ như vậy Ông làm thử lần thứ hai. Tay cầm hộp quẹt như sắp sửa đốt chiếc lá, nhưng Backster tự nhủ sẽ không đốt; th́ điện kế cũng không nhúc nhích.

Lần thứ ba ông nhất định sẽ đốt chiếc lá. Lúc đó trong pḥng lặng gió kim điện kế đột nhiên nhẩy mạnh.

Nh́n chiếc lá bị đốt một phần Backster thấy sung sướng trong ḷng v́ sự t́nh cờ mà biết được linh tính lá cây. Sự khám phá này làm Ông thích thú hơn là phát minh ra máy Ḍ Nói Dối hồi ba thập niên trước. Ông muốn công bố ngay cho mọi người biết. Nhưng Ông kịp ngừng lại, thái độ đúng của nhà khoa học là phải thử nghiệm đầy đủ, khách quan để không đưa tới kết luận sai lầm, thiên kiến và chủ quan... rồi, Ông định phát triển, nghiên cứu sang nhiều loài thảo mộc khác. Có tới 25 loại cây cỏ được nghiên cứu gồm nhiều loại lá, loại quả và loại củ.

Sau những cuộc nghiên cứu thận trọng của Ông và các cộng sự viên. Ông chính thức công bố rằng:

- Cây cỏ có trực giác tâm linh

Chúng không có mắt, tai, mũi, miệng; không có óc; không có thần kinh hệ... th́ cái biết của chúng hẳn phải khác với cái biết của con người. Con người có giác quan nhưng không có trực giác tâm linh như chúng. Dù một bác sĩ tâm lư giỏi cũng không biết được ư định của một kẻ điên khùng sắp đốt nhà ḿnh. Suy nghĩ như vậy làm cho Backster phấn khởi Ông mở rộng cơ sở nghiên cứu và càng khám phá ra những điều mới lạ. Từng mảnh lá tách rời cũng phản ứng như nêu ở trên và người ta gọi là Phản Ứng Backster. Nhà Sinh thực vật(biologist) Ingo Swann, theo dơi cuộc nghiên cứu của Backster và viết trong quyển The Real Story(chuyện có thật). Quyển sách được phát hành ngày 15-11-1998 trong đó có đoạn:

- Sự nghiên cứu(của Backster) khởi đầu chỉ là một khám phá hầu như t́nh cờ vào năm 1996 là thực vật có khả năng nhận thức và tự động đáp ứng những xúc cảm mạnh thuận theo ư chí con người ... những cây cỏ của bạn, biết là bạn đang nghĩ ǵ.(His research started with the 1996 almost accidental rediscovery that plants are sentient and respond to the spontaneous emotions and strongly express intentions of relevant humans... Your plants know what you are thinking).

Phản ứng Backster c̣n đi sâu xa hơn và cho biết thêm là cây cỏ phản ứng không phải trước những mối nguy do con người tạo ra, mà cả những bất trắc, không tạo ra bằng ư định. Một con chó bất thần bước vào pḥng, một người vốn ghét cây cỏ đi tới cũng làm điện kế nhẩy. Những cử động của một con nhện tiến đến, cũng gây phản ứng cho cây. Ông Backster đă làm thí nghiệm và chứng minh những điều đó trước các sinh viên trường Đại Học Yale(Hoa Kỳ) trong trường hợp trên, một khi có người tới đuổi nhện và ngay trước khi nhện chạy đi kim điện kế đă hạ xuống. Y như là trước khi nhện chạy th́ cái quyết định rút lui của nó đă được cây tiếp nhận. Cây đă thấy hết nguy hiểm và không phản ứng nữa.

Một cuộc thí nghiệm khác chứng minh rằng khi sống cạnh nhau, cây để ư canh chừng nhau sợ bị quấy rầy nhưng khi có một động vật tới gần, mối nguy gần hơn cây cỏ quay sang canh chừng động vật.

Những điều c̣n làm cho chúng ta kinh ngạc là cây có trí nhớ và t́nh cảm. Chúng nhận biết những kẻ chuyên phá hoại hoặc những người hay chăm sóc chúng. Ông Charles A. Lewis trong quyển Ư Nghĩa Của Cây Cỏ Trong Đời Sống Chúng Ta(The Meaning of Plants in our Lives) viết:

- Sự say mê nghiên cứu về những liên kết giữa cây cỏ với tâm trí con người mà những tương tác làm tăng thêm hạnh phúc ở ngoại cảnh và môi trường có tác động đến đời sống con người(Fascinating research can lead to enhanced well-being and an appreciation of the environment).

Một gia đ́nh an vui, hạnh phúc, cây cỏ trong nhà cũng tươi tốt. Khi người chăm sóc cây cối, cái tương tác tâm linh giữa Cây và Người làm cho cả hai đều khỏe mạnh hơn. Đó là lư do tại sao những cây mọc gần nhà thường tốt hơn những cây mọc xa. Vậy chúng ta hăy nâng niu, trân trọng từng cọng cây chiếc lá. Hăy dành một chút th́ giờ để chăm sóc cây cỏ và vườn tươi(lawn and garden) sức khỏe chúng ta có thể nhờ đó mà tốt hơn. Ngược lại những người thường xuyên chặt phá cây cối thường gặp điều kém may mắn hay nhuốm bịnh là v́ khi cây bị xâm phạm, phản ứng tâm linh yếu ớt của cây đánh vào thủ phạm. Mỗi lần một ít, lâu dần người đốn cây sẽ bị bệnh nặng. Có thể người xưa sống an vui, hạnh phúc v́ cái thú Điền Viên chăng?

Các nhà sinh thực học thế giới rất hứng thú đang theo dơi công cuộc nghiên cứu của Backster, hiện đă có 7000 nhà bác học yêu cầu Ông thông báo cho biết kết quả nghiên cứu kèm theo các tài liệu khoa học. Những máy móc tối tân hơn được Ông thâu nhận, nhất là những máy ghi các nhịp luồng điện. Và cuộc nghiên cứu được tiến hành với kế hoạch tinh vi, được ghi chép đầy đủ. Các tài liệu được thu thập và xếp loại cẩn thận.

Nếu Backster chứng nghiệm được Tâm Linh Cây Cỏ th́ kỹ sư Kirlian đă chụp được hào quang của chúng. Kirlian, tên đầy đủ là Semyon Davidovich Kirlian(1900-1980) sinh tại tỉnh Krasnoda, xứ Amenia nước Nga. Năm 1939 Ông cùng vợ là Valentina đă phát minh ra máy Chụp Hào Quang gọi là Kirlian Electrophotographic Camera(gọi tắt là máy Kirlian). Ông bà này đă áp dụng từ trường của điện vào thuật chụp h́nh của sinh thực vật (Bio Electrography). Một tấm ảnh chụp chiếc lá của máy Kirlian hiện ra như một thế giới điểm sáng. Chung quanh nó là hào quang(Corona). Những tia lửa nhỏ màu ngọc lam, màu da cam, phát ra từ trung tâm và đi xa theo những kinh xác định. Không phải chỉ lá mới có hào quang. Cây càng lớn, càng già, hào quang càng rực rở và Trường Sinh Lực(bio field) càng mạnh. Trường Sinh Lực (TSL) chính là sức mạnh vô h́nh của thảo mộc. Có những tiều phu vừa đốn xong một đại thụ bỗng lăn đùng ra chết. Có thể người này đă chặt phải một linh mộc có TSL quá mạnh.

Trong tín ngưỡng nhân gian ta, có tục thờ cây đa. Bên gốc đa già, thường có một cái miếu nhỏ, đặt bát hương, những chiếc b́nh vôi, để hương khói cho Thần Linh. Do kinh nghiệm của cha ông truyền lại th́ cây lớn có Thần lớn. cây nhỏ có Thần nhỏ:

- Thần cây đa, ma cây gạo.

Trong kho tàng văn chương b́nh dân, ta c̣n thấy những câu tục ngữ xưa, có ư răn đe, những người chặt cây, phá rừng. Đó là nghề nguy hiểm nhất:

- Nhất phá sơn lâm, nh́ đâm hà bá.

Nhờ sự khám phá về năng lực sinh học và hào quang của thảo mộc. Một số khoa học gia người Nga thực nghiệm rằng, rau cỏ (vegetable) nào có hào quang càng sáng th́ càng nhiều bổ dưỡng ẩm thực. Họ nói:

- Hào quang của rau cỏ giảm bớt khi bị nấu chín. Những tấm h́nh Kirlian cho thấy rau sống có hào quang chói sáng hơn rau luộc. (A Kirlian photogragh of a raw vegetable shows a brighter and more defined corona than a cooked one).

Nhiều bác sĩ Tây Phương gần đây cũng đồng ư và viết thành sách. Họ khuyên chúng ta nên dùng thực phẩm tươi. Một tờ báo ở Thụy sĩ ca ngợi bác sĩ Bircher Benner:

- Bác sĩ Bircher Benner, người đổi mới những bữa ăn điểm tâm không nấu chín thức ăn trong dưỡng đường của ông ở Thụy sĩ. Ông khuyên rằng thức ăn tươi luôn dùng trước bữa ăn đă nấu nướng, Ông tin chắc thức ăn tươi làm kích thích hoạt động điện của tế bào, v́ vậy tăng cường sinh lực cũng như toàn bộ tiêu hóa được tốt hơn(DR. Bircher Benner innovator of Swiss Muesli for use in his clinic in Switzerland, advised that raw food always be taken first, before cooked meal. He believed that raw food stimulate the electrical activity of cells thereby enhancing the vitality as well as improving the rohole digestive process)

Động vật cũng có trường sinh lực và tác động mạnh mẽ tới con người. Trong tạp chí y khoa Health Care số 2-2000 có ghi những điều đáng chú ư giữa con người và vật nuôi làm cảnh(Pet) như sau:

- Những người yêu thích súc vật và nuôi làm cảnh trong nhà như: Chó, mèo, chim, cá, gà ..v..v.. thường có sức khỏe tốt hơn và sống lâu hơn. Những bệnh nhân bị áp huyết cao, bệnh đau tim, bệnh trầm cảm(depression) cũng lợi lạc hơn những người không nuôi một động vật nào. Các cuộc thử nghiệm của một số bác sĩ Tâm Bệnh Lư (Psychologist) Mỹ và Úc cho biết số người bị tắc mạch máu đă giảm đi hai lần và số người có chất mỡ (cholesterol) cao trong máu sẽ giảm đi nếu chủ nhà có nuôi vài con pets

Nhóm khoa học gia thuộc viện đại học U. S. C Tiểu Bang California c̣n đi xa hơn trong lănh vực nầy. Họ bảo bệnh Alzheimer dường như phục hồi trí nhớ và cả đến nạn nhân của tử thần AIDS cảm thấy lạc quan và tỏ ra yêu đời hơn khi họ được làm chủ một con vật mà họ ưa thích.

- Con người cũng có Trường Tâm Linh, Trường Sinh Lực như thực vật và động vật. Kirlian đă chụp h́nh bàn tay và ngón tay đều có hào quang, giống như hào quang của chiếc lá. Hào quang nầy bước đầu cho biết về t́nh trạng sức khỏe của các sinh vật rồi tới tâm trạng của các sinh vật đó. Khi sức khoẻ hoặc tâm trạng thay đổi th́ hào quang đó đổi thay theo. Nhiều bác sĩ người Nga khẳng định và viết trong sách Y Học của họ ...

Trong quá khứ, h́nh chụp Kirlian được dùng vào nhiều mục liên quan tới diện mạo, thần sắc của sức khỏe và tâm/ sinh lư. H́nh ảnh thật rỏ ràng trong sự tiên đoán những hiện trạng bệnh tật như nhiều h́nh thức Ung Thư, những bệnh về Bướu, Phong thấp, Xưng khớp Xương, bệnh Thần Kinh, bệnh Suy Nhược v..v... Họ tin chắc h́nh chụp Kirlian có thể tiên đoán những bệnh từ lúc khởi đầu ngay trước khi có những triệu chứng phát hiện nó là một dụng cụ rất ích lợi để đoán trước bệnh(...Kirlian photograghy has been used in the past for a variety of purpose relating to psycho/physiological aspects of health. It has been clearly shown to be effective in diagnosing conditions such as the various forms of cancer, Cystic, fibrosis, Rheumatoid, Arthritis, Schizophrenia, Depression and Others. It is believed thatKirlian photography can predict the onset of disease prior to symptoms showing, making it a useful tool in early diagnosis)

Một số thống kê mới đây cho thấy rằng, người độc thân mau chết hơn người có gia đ́nh. Ban đầu các nhà y học đánh giá là do vấn đề sinh hoạt t́nh dục. Nhưng ngay cả những người độc thân có quan hệ t́nh dục ngoài hôn nhân cũng vẫn chết sớm. Người ta lại cho rằng khi có gia đ́nh ổn định, con người được chăm sóc tốt hơn nên sức khỏe cải thiện hơn. Thật ra đó chỉ là lư do phụ, lư do chính là t́nh thương yêu chân thật của vợ chồng đă tạo ra Năng Lực Tâm Linh( hay TSL) làm cho khoẻ hơn.

Những huyệt đạo (sensitive points of body) trong khoa châm cứu(Acupuncture) Đông y h́nh như có liên quan đến vùng Không Gian Tâm Linh của con người.Đến ngày nay Tây y đă công nhận huyệt đạo là có thật. Khi châm cái kim hoặc kích thích vào một huyệt đạo th́ nó có tác dụng lên cơ thể. Điển h́nh nhất là Châm (punctuare) gây Tê(numb) trong giải phẩụ Y học Tây Phương phải dùng thuốc tê để làm tê liệt các thần kinh rồi mới mổ xẻ. Các nhà châm cứu Đông Y chỉ việc châm một số huyệt vào phần cơ thể là họ có thể giải phẩu b́nh thường.

Các tác dụng cụ thể của huyệt đạo buộc các Bác Sĩ Tây Y phải công nhận là có huyệt đạo. Nhưng nó nằm ở đâu th́ không ai thấy. Các Bác Sĩ Tây y lấy dao mổ ra, họ không thấy ǵ ở trong và cũng không thấy một sự liên hệ của Huyệt Đạo đó với các thần kinh chung quanh, Huyệt Đạo Hoàn Toàn Không nhưng mà tác dụng của nó th́ Có Thật và các huyệt đó nối nhau thành một hệ thống huyệt đạo (Đường của những huyệt).

Trong cơ thể con người có nhiều đường. Đường Kinh Nhâm đi từ môi dưới xuống trước hậu môn. Đường Đốc Kinh đi từ hậu môn tới đỉnh đầu rồi đi về phía môi trên. C̣n có Đường Kinh khác như là Túc Thái Dương, Bàng Quang Kinh.. v..v... những hệ thống kinh Huyệt này chứng tỏ một cách chắc chắn rằng Cơ Thể Nầy Ngoài Cấu Trúc vật Chất, C̣n Có Một Cấu Trúc Tâm Linh Vô H́nh rất là thật mà qua các Huyệt ḿnh mới hiểu được nó.



Qua những sự nghiên cứu của Backster, Swann, Lewis, Kirlians... chúng ta rút ra một hệ luận, không gian tâm linh tuy vô h́nh nhưng có tác dụng. Những ư nghĩ thầm kín của chúng ta vẫn lặng lẽ tạo nghiệp. Đối với những người hiểu luật Nghiệp Báo, hiểu rỏ sức ảnh hưởng của Tư Tưởng và môi trường chung, họ sẽ giữ tâm hồn để không bị nhiễm bẩn bởi các ḍng tư tưởng ác trong không gian, đồng thời họ chân thành cầu nguyện cho mọi người đều tốt đẹp, họ thường rải tâm từ bi đến muôn loài, từ con người, con thú đến tận cây cỏ lá hoa.

NGUYỄN MỘNG KHÔI

florida80
04-14-2019, 17:18
5 Thứ Cực Độc Hại Nếu Cho Vào Ḷ Microwave









Ḷ vi sóng sinh ra bức xạ nhiệt không ion hóa. Nhiều nghiên cứu cho thấy, điều này có thể gây ra sự thay đổi trong máu và nhịp tim của chúng ta cũng như thực phẩm nấu bằng ḷ vi sóng có thể gây một số loại ung thư dạ dày và đường ruột nhất định.




Những thứ sau sẽ đặc biệt có hại khi cho vào ḷ vi sóng:




1. Sữa mẹ

Lợi ích cốt lơi của việc dùng sữa mẹ là để cho trẻ có thể hấp thu những chất kháng khuẩn mạnh mẽ vốn có trong sữa mẹ. Tạp chí Pediatrics đă làm thí nghiệm trên 22 mẫu sữa mẹ đông lạnh và được hâm lại bằng ḷ vi sóng ở nhiệt độ thấp hoặc cao và nhận thấy rằng, ở sữa mẹ được hâm lại, vi khuẩn E-coli phát triển rất nhiều.

Kết quả này cao hơn 18 lần so với sữa được nấu lại mà không dùng ḷ vi sóng. Các mẫu hâm trong ḷ vi sóng với nhiệt độ thấp làm giảm hoạt động của hệ enzyme một cách đáng kể cũng như thúc đẩy sự phát triển của những vi khuẩn có hại cho trẻ.




2. Bông cải xanh (súp lơ xanh)

Bất kỳ h́nh thức nấu nào cũng sẽ phá hủy một vài dưỡng chất trong thực phẩm. Hấp là h́nh thức nấu ăn nhẹ nhàng nhất mà cũng làm mất khoảng 11% lượng chất chống ôxy hóa trong bông cải xanh. Luộc bông cải xanh bằng ḷ vi sóng có thể làm mất đến 97% các chất ôxy hóa có lợi chứa trong nó.




3. Trái cây đông lạnh

Đây luôn là cách tiết kiệm thời gian hiệu quả. Mua thực phẩm đông lạnh thật ra không phải là một ư tồi, bởi quá tŕnh cấp đông nhanh có thể giúp trái cây giữ được chất dinh dưỡng.







Các nghiên cứu ở Nga vào cuối những năm 1970 đă cho thấy, rau củ quả được ră đông trong ḷ vi sóng làm chuyển hóa những glucoside và gaclactacside có lợi thành những chất có thể gây ung thư. Người Nga cũng tiếp tục nghiên cứu vào đầu những năm 1990 và thấy những ảnh hưởng về miễn dịch học của ḷ vi sóng. Trái cây đông lạnh tốt nhất được tự ră đông trong tủ lạnh hoặc đơn giản là trên kệ bếp ở nhiệt độ pḥng.




4. Thịt đông lạnh

Thịt là loại thực phẩm khó ră đông nhất v́ thời gian ră đông lâu khiến bên ngoài và các cạnh của miếng thịt chín trong khi phần bên trong vẫn đông đá.

Khi nhiệt độ đạt từ 4,5 tới 60 độ, vi khuẩn trong thịt bắt đầu phát triển và sinh sôi, nếu không được nấu ngay, miếng thịt sẽ nhanh bị ôi thiu.

Các nghiên cứu của Nhật Bản cho thấy, thịt nấu hơn 6 phút trong ḷ vi sóng có thể làm mất một nửa lượng vitamin B12 có trong nó. Cách tốt nhất để ră đông thịt là để trong tủ lạnh ră đông qua đêm hoặc ră đông dưới ṿi nước lạnh đang chảy.




5. Thức ăn bọc nhựa hoặc đựng trong vật dụng nhựa

Tuyệt đối không nấu trong ḷ vi sóng bằng bất cứ thứ ǵ có nhựa bao quanh. Khi bạn đun nóng thức ăn được bao quanh bằng vỏ nhựa, bạn có thể tạo nên những chất gây ung thư.

Nấu những thứ được gói bằng nhựa hoặc đựng trong hộp nhựa có thể thải ra những chất độc hóa học nguy hiểm trực tiếp vào trong thức ăn của bạn. Những hóa chất đó bao gồm: BPA, polyethylene terpthalate (PET), benzene, toluene, xylene. Tương tự, tuyệt đối không nên làm nóng b́nh sữa bằng nhựa của bé trong ḷ vi sóng.




(Theo Jamie Logie/Lifehack/SKGĐ)

florida80
04-14-2019, 17:22
Phân Biệt Mật Ong Thật Giả - Hỏi và Đáp - GS Hùynh Chiếu Đẳng

















Thưa quư vị, đây là bài viết của giáo sư Hùynh Chiếu Đẳng. Xin giữ y nguyên màu mực original









From: Dong Danh Nguyen [mailto:nguyendrhrgda nh@gmail.com]
Sent: Thursday, February 5, 2015 3:36 AM


To: Dang Huynh Chieu

Subject: Honey?

Anh Đẳng kính mến.

Lâu lắm rồi anh có viết bài về mật ong và sửa ong chúa, xin hỏi anh có cách nào để thử biết mật ong thiệt giả?.

Trên Net có người chỉ là dùng cọng hành lá nhúng vào mật, nếu cọng hành héo đó là mật ong thật, hoặc cho hủ mật vô ngăn freezer nếu mật không đặc, đó là thật v.v.

Anh có kinh nghiệm về vấn đề này hay không, xin vui ḷng hướng dẫn.

Cám ơn anh và kính chúc sức khoẻ.

Danh.

HCD: Thưa câu hỏi của anh Danh rất hay, email dài rồi, hẹn email tới sẽ có đôi lời phân giải. Sở dĩ anh Danh hỏi tôi là v́ ảnh biết có thời tôi nuôi ong mật tài tử. Trong số các bạn đọc email na62ymay ra chỉ được nam ba người trong nghề nuôi ong. Có lần tôi viết về ong và sữa ong chúa, c̣n trong quán ven đường.

Nhắc quí bạn hai điều:
1. Không cho trẻ con ăn mật ong dù thât hay giả (tôi không dùng chữ tuyệt đối đâu, nhưng đừng có cho trẻ em nhỏ ăn)
2. Mật ong chẳng phải là thần dược, chẳng phải là tiên dược, cũng chẳng phải là chất siêu thực phẩm. Nó chỉ là đường dù là mật ong thật.

Trước tiên tôi tŕnh các bạn bản phân chất mật ong, kế đó là phân biệt thật và giả. Bài rất dài, các bạn không có liên hệ xin delete cho rồi.
Ghi hờ: Thấy th́ nói, nói sai các bạn rán chịu, các bạn không tin cũng rán chịu luôn (tôi ghét chữ ráng của hiện giờ).

Dưới đây là bản phân tách thành phần của 100grams mật ong. Tôi mang nó so sánh với trái đu đủ (t́nh cờ) để các bạn thấy đu đủ bổ hơn. Dù so với bất cứ trái nào như bưởi, ổi, mít, cốc chi cho đi nữa th́ mật ong vẫn đứng hạng chót.





Và dưới đây là thành phần 100grams đu đủ







Nếu chúng ta phân tách xa hơn th́ mật ong cũng thua:











Bản so sánh amino acid, tức protein của mật ong và đu đủ.



Phân biệt mật ong thật và giả: Câu trước tiên tôi muốn nói là không có cách chi biết chắc đó là mật ong giả tại nhà. Người ta bày nhiều cách, từ huyền thoại tới thực tế, nhưng không có cách nào chính xác 100%
1. Cách thử khá hữu hiệu là đổ vài muổng mât ong vào ly nước: nh́n cách nó tan mà phân biệt. Tiếc thay mật giả pha với sirop (hay caramel nhẹ) cũng có kiểu ḥa tan y như mật thật.
Cách thử huyền thoại là bỏ mật ong thật và giả lên chỏ có kiến, kiến bu là mật giả, không đúng, kiến thích đường, thật giả ǵ cũng bu, trừ mật ong Trung Cộng và Viêt Nam.








Nhểu một vài giọt mật ong lên tờ giấy xốp lau tay lau mặt, nếu có vết lan ra sau một lúc là mật giả (nước bị hút ra ngoài trước), mật thiệt không lan nhiều.
Nhưng, lại cái nhưng khó chịu, mật thật mà c̣n non (chưa tráng sáp) th́ cũng lan ra. C̣n mật giả pha với sirop (caramel non) th́ cũng không tan.

2. Cách thứ hai là nhúng g̣n vào mật ong rồi đốt:







mật giả đốt không cháy và nghe tiếng nổ nho nhỏ





Mật thật đốt cháy.
Một lần nữa, cũng không chắc ăn 100% đâu.
Cách thử huyền thoại, không đúng, là nhểu mật ong thành ḍng mảnh nhỏ xuống cái dĩa. nếu ṿng quay ngược kim đồng hồ th́ là thật, ṿng mât nhỏ xuống dĩa quay theo kim đồng hồ là giả.
Lập lại: C̣n nhiều cách khác, nhưng không cách nào hữu hiệu chắc ăn hết. tùy cách pha chế mà mật ong giả, nên có khi nó qua được cái test tại nhà như kể trên.

Hùynh Chiếu Đẳng (quán ven đường)


at 2:50 PM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post Home



Subscribe to: Post Comments (Atom)










Người Phương Nam

Người Phương Nam





Blog Archive



► 2019 (497)




► 2018 (1685)












► 2017 (1773)












► 2016 (1943)












▼ 2015 (1914) ► December (163)
► November (175)
► October (175)
► September (157)
► August (167)
► July (160)
► June (145)
► May (157)
► April (162)
► March (159)
▼ February (151) Đóa Hoa Từ Tâm - Trầm Vân
Phự Nữ Thông Minh, Phụ Nữ Ngu Ngốc
Di Tích Lịch Sử của VN Xă Hội Chủ Nghĩa...
Ư Nghĩa Của 5 Ngón Tay
Xuân Đầy T́nh Nghĩa - Trầm Vân
Mồng Tám Giải Hạn Sao Thưa - Đỗ Công Luận
Bàn Về "Con Vịt" Đồ Hộp Thái Lan Nhiểm HIV - GS Hù...
Người Là Mùa Xuân - Chúc Anh - Mai Đằng - Tâm Thư ...
Tiếng Phone Reo - Trầm Vân
Mở Toang Cánh Cửa Mùa Xuân - Đỗ Công Luận
Tô Hủ Tiếu To Nhất VN: Kỷ Lục Của Sự... Háo Danh -...
Người Bỏ Báo - Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ: Quốc Gia Bá Quyền Cuối Cùn...
Nghệ Thuật Uốn Dẻo - Extreme Contortionist Stretch...
Đời Người Như Gió Qua - Phạm Thanh Chương
Ngày Mồng Sáu Tết Say Nhừ - Đỗ Công Luận
Dược Thảo, Lợi Hại Ra Sao? - Dr Liêu Vĩnh B́nh (Đ...
Thơ Người Phương Nam - PPS Marian Tran
Người Dân Xứ "Nẩu" - Sông Lô
Tự T́nh Mùa Xuân - Đỗ Công Luận
Sài G̣n, Cà Phê Và Nhạc Sến - Vũ Thế Thành
Tân Niên Họp Mặt Thầy Tṛ - Trầm Vân
Chuyện Khó Tin Nhưng Có Thật Về Trạm Vũ Trụ Quốc T...
SỨC KHOẺ : Dép Xỏ Ngón !
Ở Trọ Mùa Xuân - Trầm Vân
Vài Mẹo Vặt Khi Chơi Bài Ở CASINO.
Một Chút Tết Paris
"Chơi Nổi" Và Hiện Thực Đời Sống VN..!!!
Trâu Nước Cao Thượng
[Hài Kịch] Một Chuyến Đi Về - Show Hè Trên Xứ Lạnh...
Ly Rượu Mừng - Trầm Vân
Mồng Ba Xuân Thắm Đong Đưa - Đỗ Công Luận
Từ Chính Lược Đến Chiến Thuật - Nguyễn Đạt Thịnh
Mồng Năm Nhớ Tết Quang Trung - Đỗ Công Luận
Đến Một Lúc - PPS Marian Tran
Ai Đang Thống Trị Nước Mỹ - Nguyễn Hải Ḥanh
Xuân Về Nhớ Đống Đa Xưa - Trầm Vân
Bức Thư Viết Năm 2070 - Vô Cùng Ư Nghĩa
Tiết Lộ Tính Cách Qua Độ Dài Đốt Ngón Tay Út
Niềm Vui Ngày Mồng Hai Tết - Đỗ Công Luận
"Ly Rượu Mừng / Xuân Miền Nam"
Tết Trên Xứ Người - Người Phương Nam
Cờ Vàng Trong Trái Tim Tôi - Destiny Nguyễn
Chờ Xuân - Chúc Anh
Chúc Mừng Năm Mới Ất Mùi - Trầm Vân
Triết Lư Sống Đáng Suy Ngẫm Từ Những Loài Cây Kiên...
Khai Bút Đầu Năm Ất Mùi - Trầm Vân
Chúc Mừng Năm Mới - Minh Lương
Chiều Ba Mươi Tết Đăm Chiêu - Đỗ Công Luận
CHUYỆN ĐÀN ÔNG - Ngân Uyển
Chuyện Đời Thường
Encore Pour Rire - Thêm Chuyện Để Cười
Tổng Hợp Những Thiệp Chúc Tết Từ Thân Hữu Trên Diễ...
Những Người "Gom" Tết Trên Băi Rác
Xuân Nhớ Trường Xưa - Trầm Vân
Hai Mươi Chín Tết Chợ Trưa - Đỗ Công Luận
Hăy chúc nhau “Hapy New Year” - Đừng Chúc "Sống Lâ...
Đầu Năm Ăn Món "Thăng Hoa Phát Lộc"
CSVN Sẽ Tách Khỏi Quỹ Đạo Trung Cộng – Thế Giới Ở ...
Khúc T́nh Xuân Hát Miên Man - Đỗ Công Luận
Thiệp Chúc Tết Từ Người Phương Nam
Khai Bút Đầu Năm - Hoài Hương
Định Nghĩa T́nh Yêu - Đỗ Công Luận
Hổ Phụ Sinh Hổ Tử
Vang Bóng Xuân Xưa - Trầm Vân
Lời Khuyên Đầu Năm: BỚT Và ĐƯỢC
Ông Và Cháu - Đỗ Công Luận
Dùng Thuốc Bổ Cho Người Cao Tuổi
Cung Buồn Thứ 4 - Tác giả Đông Hải
Đá Ṃn Nhưng Dạ Chẳng Ṃn - Tiểu Tử
Cuộc Chiến Giành Quyền Lănh Đạo Thế Giới - Lữ Gian...
Sân Ga - Trầm Vân
Xuân Và Tết Trong Nhạc Việt Nam - NC_Lê Hoàng ...
Em Đi Chùa Hương - Remix
Tôn Trọng Cuộc Sống Riêng Tư Của Con Cái - Lâm Chi...
Lời Chúc Valentine - Như Nguyệt
Nguồn Gốc Valentine Có Từ Việt Nam Xa Xưa !!!
Chỉ Có Ở Việt Nam
Chúc Xuân Ất Mùi - Trầm Vân
Nguyên Đán - Hoài Hương
Lợi Ích Sức Khỏe Bất Ngờ Từ Bia (Theo ĐSPL)
Niệm Khúc Cuối Cho Đời - Đỗ Công Luận
Kỳ Quan VN
3 Cách Đối Nhân Xử Thế Giúp Bạn Sống An Vui
Lục Bát T́nh Nhân và Ảnh Động Valentine Day
Anh Yêu, - Chúc Anh
Soi Ngón Áp Út Biết Tính Cách và Tương Lai Của Bạn...
Thời Điểm Để Nh́n Rơ Đảng Cộng Sản - Nguyễn Gia Ki...
Em Đă Yêu - Thơ Hồng Thúy - Đỗ Quân - Lâm Dung - D...
Vợ Chồng Già Và Ngày Lễ T́nh Yêu Saint Valentine -...
V́ Sao Việt Nam Không Có Vietnam Town? - BS Hồ Hải...
23 Điều Vô Lư Chỉ Có Ở Việt Nam - Triết Học Đường ...
Táo Quân Tŕnh Tấu Ngọc Ḥang - Đỗ Công Luận
Thang Hai Vọng Tưởng - Trầm Vân
Điều Tôi Muốn Biết
Sự Thật Mất Ḷng Nhưng Vẫn Phải Nói
Mùi Hương Bồ Kết - Trầm Vân
Gừng Ngâm Dấm
Thương Sao Vị Ngọt Tết Quê Hương - Đỗ Công Luận
Những Màn Liệu Pháp Mát-Xa Thót Tim Nhất Thế Giới

► January (143)

► 2014 (1228)












► 2013 (466)












Total Pageviews


Sparkline 3811048














Phân Biệt Mật Ong Thật Giả - Hỏi và Đáp - GS Hùynh Chiếu Đẳng

















Thưa quư vị, đây là bài viết của giáo sư Hùynh Chiếu Đẳng. Xin giữ y nguyên màu mực original









From: Dong Danh Nguyen [mailto:nguyendrhrgda nh@gmail.com]
Sent: Thursday, February 5, 2015 3:36 AM


To: Dang Huynh Chieu

Subject: Honey?

Anh Đẳng kính mến.

Lâu lắm rồi anh có viết bài về mật ong và sửa ong chúa, xin hỏi anh có cách nào để thử biết mật ong thiệt giả?.

Trên Net có người chỉ là dùng cọng hành lá nhúng vào mật, nếu cọng hành héo đó là mật ong thật, hoặc cho hủ mật vô ngăn freezer nếu mật không đặc, đó là thật v.v.

Anh có kinh nghiệm về vấn đề này hay không, xin vui ḷng hướng dẫn.

Cám ơn anh và kính chúc sức khoẻ.

Danh.

HCD: Thưa câu hỏi của anh Danh rất hay, email dài rồi, hẹn email tới sẽ có đôi lời phân giải. Sở dĩ anh Danh hỏi tôi là v́ ảnh biết có thời tôi nuôi ong mật tài tử. Trong số các bạn đọc email na62ymay ra chỉ được nam ba người trong nghề nuôi ong. Có lần tôi viết về ong và sữa ong chúa, c̣n trong quán ven đường.

Nhắc quí bạn hai điều:
1. Không cho trẻ con ăn mật ong dù thât hay giả (tôi không dùng chữ tuyệt đối đâu, nhưng đừng có cho trẻ em nhỏ ăn)
2. Mật ong chẳng phải là thần dược, chẳng phải là tiên dược, cũng chẳng phải là chất siêu thực phẩm. Nó chỉ là đường dù là mật ong thật.

Trước tiên tôi tŕnh các bạn bản phân chất mật ong, kế đó là phân biệt thật và giả. Bài rất dài, các bạn không có liên hệ xin delete cho rồi.
Ghi hờ: Thấy th́ nói, nói sai các bạn rán chịu, các bạn không tin cũng rán chịu luôn (tôi ghét chữ ráng của hiện giờ).

Dưới đây là bản phân tách thành phần của 100grams mật ong. Tôi mang nó so sánh với trái đu đủ (t́nh cờ) để các bạn thấy đu đủ bổ hơn. Dù so với bất cứ trái nào như bưởi, ổi, mít, cốc chi cho đi nữa th́ mật ong vẫn đứng hạng chót.





Và dưới đây là thành phần 100grams đu đủ







Nếu chúng ta phân tách xa hơn th́ mật ong cũng thua:











Bản so sánh amino acid, tức protein của mật ong và đu đủ.



Phân biệt mật ong thật và giả: Câu trước tiên tôi muốn nói là không có cách chi biết chắc đó là mật ong giả tại nhà. Người ta bày nhiều cách, từ huyền thoại tới thực tế, nhưng không có cách nào chính xác 100%
1. Cách thử khá hữu hiệu là đổ vài muổng mât ong vào ly nước: nh́n cách nó tan mà phân biệt. Tiếc thay mật giả pha với sirop (hay caramel nhẹ) cũng có kiểu ḥa tan y như mật thật.
Cách thử huyền thoại là bỏ mật ong thật và giả lên chỏ có kiến, kiến bu là mật giả, không đúng, kiến thích đường, thật giả ǵ cũng bu, trừ mật ong Trung Cộng và Viêt Nam.








Nhểu một vài giọt mật ong lên tờ giấy xốp lau tay lau mặt, nếu có vết lan ra sau một lúc là mật giả (nước bị hút ra ngoài trước), mật thiệt không lan nhiều.
Nhưng, lại cái nhưng khó chịu, mật thật mà c̣n non (chưa tráng sáp) th́ cũng lan ra. C̣n mật giả pha với sirop (caramel non) th́ cũng không tan.

2. Cách thứ hai là nhúng g̣n vào mật ong rồi đốt:







mật giả đốt không cháy và nghe tiếng nổ nho nhỏ





Mật thật đốt cháy.
Một lần nữa, cũng không chắc ăn 100% đâu.
Cách thử huyền thoại, không đúng, là nhểu mật ong thành ḍng mảnh nhỏ xuống cái dĩa. nếu ṿng quay ngược kim đồng hồ th́ là thật, ṿng mât nhỏ xuống dĩa quay theo kim đồng hồ là giả.
Lập lại: C̣n nhiều cách khác, nhưng không cách nào hữu hiệu chắc ăn hết. tùy cách pha chế mà mật ong giả, nên có khi nó qua được cái test tại nhà như kể trên.

Hùynh Chiếu Đẳng (quán ven đường)


at 2:50 PM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post Home



Subscribe to: Post Comments (Atom)










Người Phương Nam

Người Phương Nam





Blog Archive



► 2019 (497)




► 2018 (1685)












► 2017 (1773)












► 2016 (1943)












▼ 2015 (1914) ► December (163)
► November (175)
► October (175)
► September (157)
► August (167)
► July (160)
► June (145)
► May (157)
► April (162)
► March (159)
▼ February (151) Đóa Hoa Từ Tâm - Trầm Vân
Phự Nữ Thông Minh, Phụ Nữ Ngu Ngốc
Di Tích Lịch Sử của VN Xă Hội Chủ Nghĩa...
Ư Nghĩa Của 5 Ngón Tay
Xuân Đầy T́nh Nghĩa - Trầm Vân
Mồng Tám Giải Hạn Sao Thưa - Đỗ Công Luận
Bàn Về "Con Vịt" Đồ Hộp Thái Lan Nhiểm HIV - GS Hù...
Người Là Mùa Xuân - Chúc Anh - Mai Đằng - Tâm Thư ...
Tiếng Phone Reo - Trầm Vân
Mở Toang Cánh Cửa Mùa Xuân - Đỗ Công Luận
Tô Hủ Tiếu To Nhất VN: Kỷ Lục Của Sự... Háo Danh -...
Người Bỏ Báo - Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ: Quốc Gia Bá Quyền Cuối Cùn...
Nghệ Thuật Uốn Dẻo - Extreme Contortionist Stretch...
Đời Người Như Gió Qua - Phạm Thanh Chương
Ngày Mồng Sáu Tết Say Nhừ - Đỗ Công Luận
Dược Thảo, Lợi Hại Ra Sao? - Dr Liêu Vĩnh B́nh (Đ...
Thơ Người Phương Nam - PPS Marian Tran
Người Dân Xứ "Nẩu" - Sông Lô
Tự T́nh Mùa Xuân - Đỗ Công Luận
Sài G̣n, Cà Phê Và Nhạc Sến - Vũ Thế Thành
Tân Niên Họp Mặt Thầy Tṛ - Trầm Vân
Chuyện Khó Tin Nhưng Có Thật Về Trạm Vũ Trụ Quốc T...
SỨC KHOẺ : Dép Xỏ Ngón !
Ở Trọ Mùa Xuân - Trầm Vân
Vài Mẹo Vặt Khi Chơi Bài Ở CASINO.
Một Chút Tết Paris
"Chơi Nổi" Và Hiện Thực Đời Sống VN..!!!
Trâu Nước Cao Thượng
[Hài Kịch] Một Chuyến Đi Về - Show Hè Trên Xứ Lạnh...
Ly Rượu Mừng - Trầm Vân
Mồng Ba Xuân Thắm Đong Đưa - Đỗ Công Luận
Từ Chính Lược Đến Chiến Thuật - Nguyễn Đạt Thịnh
Mồng Năm Nhớ Tết Quang Trung - Đỗ Công Luận
Đến Một Lúc - PPS Marian Tran
Ai Đang Thống Trị Nước Mỹ - Nguyễn Hải Ḥanh
Xuân Về Nhớ Đống Đa Xưa - Trầm Vân
Bức Thư Viết Năm 2070 - Vô Cùng Ư Nghĩa
Tiết Lộ Tính Cách Qua Độ Dài Đốt Ngón Tay Út
Niềm Vui Ngày Mồng Hai Tết - Đỗ Công Luận
"Ly Rượu Mừng / Xuân Miền Nam"
Tết Trên Xứ Người - Người Phương Nam
Cờ Vàng Trong Trái Tim Tôi - Destiny Nguyễn
Chờ Xuân - Chúc Anh
Chúc Mừng Năm Mới Ất Mùi - Trầm Vân
Triết Lư Sống Đáng Suy Ngẫm Từ Những Loài Cây Kiên...
Khai Bút Đầu Năm Ất Mùi - Trầm Vân
Chúc Mừng Năm Mới - Minh Lương
Chiều Ba Mươi Tết Đăm Chiêu - Đỗ Công Luận
CHUYỆN ĐÀN ÔNG - Ngân Uyển
Chuyện Đời Thường
Encore Pour Rire - Thêm Chuyện Để Cười
Tổng Hợp Những Thiệp Chúc Tết Từ Thân Hữu Trên Diễ...
Những Người "Gom" Tết Trên Băi Rác
Xuân Nhớ Trường Xưa - Trầm Vân
Hai Mươi Chín Tết Chợ Trưa - Đỗ Công Luận
Hăy chúc nhau “Hapy New Year” - Đừng Chúc "Sống Lâ...
Đầu Năm Ăn Món "Thăng Hoa Phát Lộc"
CSVN Sẽ Tách Khỏi Quỹ Đạo Trung Cộng – Thế Giới Ở ...
Khúc T́nh Xuân Hát Miên Man - Đỗ Công Luận
Thiệp Chúc Tết Từ Người Phương Nam
Khai Bút Đầu Năm - Hoài Hương
Định Nghĩa T́nh Yêu - Đỗ Công Luận
Hổ Phụ Sinh Hổ Tử
Vang Bóng Xuân Xưa - Trầm Vân
Lời Khuyên Đầu Năm: BỚT Và ĐƯỢC
Ông Và Cháu - Đỗ Công Luận
Dùng Thuốc Bổ Cho Người Cao Tuổi
Cung Buồn Thứ 4 - Tác giả Đông Hải
Đá Ṃn Nhưng Dạ Chẳng Ṃn - Tiểu Tử
Cuộc Chiến Giành Quyền Lănh Đạo Thế Giới - Lữ Gian...
Sân Ga - Trầm Vân
Xuân Và Tết Trong Nhạc Việt Nam - NC_Lê Hoàng ...
Em Đi Chùa Hương - Remix
Tôn Trọng Cuộc Sống Riêng Tư Của Con Cái - Lâm Chi...
Lời Chúc Valentine - Như Nguyệt
Nguồn Gốc Valentine Có Từ Việt Nam Xa Xưa !!!
Chỉ Có Ở Việt Nam
Chúc Xuân Ất Mùi - Trầm Vân
Nguyên Đán - Hoài Hương
Lợi Ích Sức Khỏe Bất Ngờ Từ Bia (Theo ĐSPL)
Niệm Khúc Cuối Cho Đời - Đỗ Công Luận
Kỳ Quan VN
3 Cách Đối Nhân Xử Thế Giúp Bạn Sống An Vui
Lục Bát T́nh Nhân và Ảnh Động Valentine Day
Anh Yêu, - Chúc Anh
Soi Ngón Áp Út Biết Tính Cách và Tương Lai Của Bạn...
Thời Điểm Để Nh́n Rơ Đảng Cộng Sản - Nguyễn Gia Ki...
Em Đă Yêu - Thơ Hồng Thúy - Đỗ Quân - Lâm Dung - D...
Vợ Chồng Già Và Ngày Lễ T́nh Yêu Saint Valentine -...
V́ Sao Việt Nam Không Có Vietnam Town? - BS Hồ Hải...
23 Điều Vô Lư Chỉ Có Ở Việt Nam - Triết Học Đường ...
Táo Quân Tŕnh Tấu Ngọc Ḥang - Đỗ Công Luận
Thang Hai Vọng Tưởng - Trầm Vân
Điều Tôi Muốn Biết
Sự Thật Mất Ḷng Nhưng Vẫn Phải Nói
Mùi Hương Bồ Kết - Trầm Vân
Gừng Ngâm Dấm
Thương Sao Vị Ngọt Tết Quê Hương - Đỗ Công Luận
Những Màn Liệu Pháp Mát-Xa Thót Tim Nhất Thế Giới

► January (143)

► 2014 (1228)












► 2013 (466)












Total Pageviews


Sparkline 3811048











Friday, February 6, 2015




Phân Biệt Mật Ong Thật Giả - Hỏi và Đáp - GS Hùynh Chiếu Đẳng

















Thưa quư vị, đây là bài viết của giáo sư Hùynh Chiếu Đẳng. Xin giữ y nguyên màu mực original









From: Dong Danh Nguyen [mailto:nguyendrhrgda nh@gmail.com]
Sent: Thursday, February 5, 2015 3:36 AM


To: Dang Huynh Chieu

Subject: Honey?

Anh Đẳng kính mến.

Lâu lắm rồi anh có viết bài về mật ong và sửa ong chúa, xin hỏi anh có cách nào để thử biết mật ong thiệt giả?.

Trên Net có người chỉ là dùng cọng hành lá nhúng vào mật, nếu cọng hành héo đó là mật ong thật, hoặc cho hủ mật vô ngăn freezer nếu mật không đặc, đó là thật v.v.

Anh có kinh nghiệm về vấn đề này hay không, xin vui ḷng hướng dẫn.

Cám ơn anh và kính chúc sức khoẻ.

Danh.

HCD: Thưa câu hỏi của anh Danh rất hay, email dài rồi, hẹn email tới sẽ có đôi lời phân giải. Sở dĩ anh Danh hỏi tôi là v́ ảnh biết có thời tôi nuôi ong mật tài tử. Trong số các bạn đọc email na62ymay ra chỉ được nam ba người trong nghề nuôi ong. Có lần tôi viết về ong và sữa ong chúa, c̣n trong quán ven đường.

Nhắc quí bạn hai điều:
1. Không cho trẻ con ăn mật ong dù thât hay giả (tôi không dùng chữ tuyệt đối đâu, nhưng đừng có cho trẻ em nhỏ ăn)
2. Mật ong chẳng phải là thần dược, chẳng phải là tiên dược, cũng chẳng phải là chất siêu thực phẩm. Nó chỉ là đường dù là mật ong thật.

Trước tiên tôi tŕnh các bạn bản phân chất mật ong, kế đó là phân biệt thật và giả. Bài rất dài, các bạn không có liên hệ xin delete cho rồi.
Ghi hờ: Thấy th́ nói, nói sai các bạn rán chịu, các bạn không tin cũng rán chịu luôn (tôi ghét chữ ráng của hiện giờ).

Dưới đây là bản phân tách thành phần của 100grams mật ong. Tôi mang nó so sánh với trái đu đủ (t́nh cờ) để các bạn thấy đu đủ bổ hơn. Dù so với bất cứ trái nào như bưởi, ổi, mít, cốc chi cho đi nữa th́ mật ong vẫn đứng hạng chót.





Và dưới đây là thành phần 100grams đu đủ







Nếu chúng ta phân tách xa hơn th́ mật ong cũng thua:











Bản so sánh amino acid, tức protein của mật ong và đu đủ.



Phân biệt mật ong thật và giả: Câu trước tiên tôi muốn nói là không có cách chi biết chắc đó là mật ong giả tại nhà. Người ta bày nhiều cách, từ huyền thoại tới thực tế, nhưng không có cách nào chính xác 100%
1. Cách thử khá hữu hiệu là đổ vài muổng mât ong vào ly nước: nh́n cách nó tan mà phân biệt. Tiếc thay mật giả pha với sirop (hay caramel nhẹ) cũng có kiểu ḥa tan y như mật thật.
Cách thử huyền thoại là bỏ mật ong thật và giả lên chỏ có kiến, kiến bu là mật giả, không đúng, kiến thích đường, thật giả ǵ cũng bu, trừ mật ong Trung Cộng và Viêt Nam.

Nhểu một vài giọt mật ong lên tờ giấy xốp lau tay lau mặt, nếu có vết lan ra sau một lúc là mật giả (nước bị hút ra ngoài trước), mật thiệt không lan nhiều.
Nhưng, lại cái nhưng khó chịu, mật thật mà c̣n non (chưa tráng sáp) th́ cũng lan ra. C̣n mật giả pha với sirop (caramel non) th́ cũng không tan.

2. Cách thứ hai là nhúng g̣n vào mật ong rồi đốt:







mật giả đốt không cháy và nghe tiếng nổ nho nhỏ





Mật thật đốt cháy.
Một lần nữa, cũng không chắc ăn 100% đâu.
Cách thử huyền thoại, không đúng, là nhểu mật ong thành ḍng mảnh nhỏ xuống cái dĩa. nếu ṿng quay ngược kim đồng hồ th́ là thật, ṿng mât nhỏ xuống dĩa quay theo kim đồng hồ là giả.
Lập lại: C̣n nhiều cách khác, nhưng không cách nào hữu hiệu chắc ăn hết. tùy cách pha chế mà mật ong giả, nên có khi nó qua được cái test tại nhà như kể trên.

Vietnamese
04-15-2019, 00:29
THANK YOU FLORIDA80 !!!

florida80
04-15-2019, 18:25
Xin Đừng Nói Tại Tuổi Già- BS Nguyễn Ư Đức







Sau khi đổ xăng, ông Minh lên xe lái về nhà. Đi được một đoạn, ông nghe thấy tiếng kim khí chạm vào xi măng rồi tiếng loong coong tiếp theo. Đang chạy trên đường phố nhiều xe, ông không ngừng lại để coi xem vật ǵ rơi. Một thoáng nghĩ, ông đoán đó là chiếc nắp b́nh xăng để trên mui xe đă rơi mất tiêu. Lại quên rồi. Ông tự nhủ, với một chút chán nản.


Về đến nhà, ông ngần ngại một lúc rồi than văn với bà vợ là hồi này ḿnh già nên hay quên quá, và kể cho vợ nghe mất cái nắp b́nh xăng.




Vợ mỉm cười, nói: Đây đâu có phải là lần đầu mà ông lo. Ông nhớ khi gia đ́nh ḿnh lái xe về quê cách đây mấy năm, ông quên đến hai lần. Và phải mua nắp khác thay vào.






Cô con gái đứng gần đó, chêm vào: Bố ơi, bố có nhớ hồi xưa khi bố c̣n đi làm, đă bao nhiêu lần trước khi ra khỏi nhà, bố cứ kiếm cặp kính đọc sách của bố, trong khi bố gài nó trên mái tóc. Lúc đó bố đâu đă ở tuổi này.




Ngồi nghĩ lại, ông Minh thấy bà vợ và con gái nói cũng đúng. Đă nhiều lần, cách đây cả chục năm, lâu lâu ông cũng không biết để ch́a khóa xe ở đâu, đi chợ bảo mua vài món đồ rồi cũng quên một món, chứ đâu có phải chỉ từ ngày ông về hưu ở tuổi 60 mới hay quên. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến cái tuổi đó, ông cũng mang một thoáng suy tư.




Bước vào cái tuổi mà khi ḿnh làm cái ǵ không giống ai th́ thiên hạ cứ bảo ông bà ấy già rồi.




Gặp người bạn xa vắng đă lâu, ḿnh có vui miệng nói ít nhiều câu chuyện th́ người phối ngẫu lại nhắc khéo để ḿnh ngưng bớt lại, kẻo nói dài ḍng, phiền ḷng người nghe.




Đau nhức xương cánh tay và đầu gối, kể lể với bác sĩ th́ được trả lời: cụ ơi, cụ già rồi th́ nó vậy đó, không sao đâu; hoặc tối ngủ hay thức giấc nửa khuya, không ngủ lại được th́ lương y cũng bảo người già thường hay bị bệnh như vậy.




Trăm dâu đổ đầu tằm, cái ǵ cũng đổ tại già.




Riêng cái vụ “hay quên” th́ vô số người, ngay cả bác sĩ đôi khi cũng phán rằng già th́ nó lăo suy, nói trước quên sau. Và có người cứ canh cánh sợ là già th́ sẽ rơi vào t́nh trạng “lú lẫn, sa sút trí tuệ”.




Mà nói đến bệnh sa sút trí tuệ th́ cũng đáng e ngại thật. Một thăm ḍ ư kiến tại Mỹ coi xem con người sợ ǵ nhất. Sợ đau tim, ung thư, mù ḷa, rớt máy bay, nghèo túng, hoặc thả vào chuồng cọp... Mỗi người có mỗi mối sợ khác nhau, nhưng lo sợ nhất vẫn là mất trí nhớ, lú lẫn, rồi chẳng biết ḿnh là ai, ở đâu, quên ăn quên ngủ, phụ thuộc hoàn toàn vào gia đ́nh.




Có người bảo, quên như vậy càng sướng chứ sao. Chẳng phải lo nghĩ, chẳng cần để ư tới chuyện đời.




Nhưng, một lăo bà vừa mới chôn cất chồng, mà về nhà liên tục kêu tên ông, t́m kiếm ông hết pḥng này qua pḥng khác. Đôi khi hiểu rơ trắng đen th́ vật vă khóc than. Sự việc kéo dài suốt mấy năm trường, cho tới khi bà tạ thế. Bà đă ở trong t́nh trạng mất trí, lú lẫn. Và như vậy th́ sướng nỗi ǵ!




Trở lại với chuyện hay quên th́ cũng có nhiều lư do.




-Một độc giả hỏi thăm là có ông chú 70 tuổi hay bị quên tên người này người khác và ông cụ phải nhờ mọi người nhắc dùm. Khi không thỏa măn th́ ông trở nên hung hăng, đập phá, khó thở, phải uống viên thuốc an thần mới dịu xuống.




Hỏi kỹ th́ được biết ông đă bị tai biến năo, và cơn suy tim. Sở dĩ ông hay quên v́ huyết lên năo giảm. Mà huyết giảm th́ thiếu nuôi dưỡng, tế bào thần kinh kém hoạt động, và ông ta không nhớ tên người, đồng thời tính t́nh trở thành bất thường, đôi khi hoang tưởng.




-Một lăo bà than phiền không biết để cặp kính đọc sách báo ở đâu; vào pḥng tắm rồi không biết để làm ǵ; mới nghe một câu chuyện mà nửa giờ sau đă quên; bạn bè than phiền bà hẹn tới chơi rồi không tới. V́ quên.... Bà hỏi có thuốc ǵ phục hồi trí nhớ cho bà.




Lấy thêm chi tiết th́ được biết chồng bà mới mất cách đây nửa năm, rồi bà quá thương tiếc mà không ăn không ngủ được, buồn chán chẳng thiết làm ǵ, ngay cả những thú vui khi trước.




Bà được thầy thuốc cho uống thuốc chữa bệnh trầm cảm mấy tuần lễ th́ t́nh trạng hay quên thuyên giảm. Bà đă bị bệnh sầu năo, buồn phiền v́ mất người chồng thân yêu.




-Dùng nhiều dược phẩm cũng là rủi ro của kém trí nhớ. do tác dụng phụ của thuốc.




Thuốc lợi tiểu để trị cao huyết áp là một thí dụ. Thuốc làm giảm muối và nước trong máu, hóa chất trong cơ thể thay đổi. Nếu liều lượng quá cao th́ huyết áp xuống quá thấp. Năo bộ người già rất nhậy cảm với những thay đổi này, sẽ trở nên kém hoạt động về ghi nhớ và tập trung. Và hay quên.




Thuốc an thần, thuốc ngủ cũng ảnh hưởng tới trí nhớ. Cho nên thầy thuốc cần lưu ư ở điểm này và bệnh nhân cũng cần cho thầy thuốc hay mọi khác thường xẩy ra khi dùng thuốc.




-Một vài bệnh kinh niên cũng ảnh hưởng tới trí nhớ.




-Sau nhiều ngày đằng vân giá vũ du thuyết liên lục địa, về đến nhà được ít ngày th́ nhà chính khách thấy trong người mỏi mệt, không tập trung tư tưởng được, hay quên và có khó khăn trong giải quyết công việc thường lệ. Nhiều khi nhân viên thấy ông ngồi thẫn thờ như người mất hồn, đi đứng không vững. Thầy thuốc cho là ông bị căng thẳng thần kinh, v́ làm việc quá sức. Và đề nghị ông đi nghỉ dưỡng sức.




Ông làm theo nhưng khó khăn vẫn không bớt.




Một hôm ông té xỉu, đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ khám bệnh và phát giác nhịp tim ông rất thấp và không đều. Một máy điều ḥa nhịp tim được gắn cho ông và ông trở lại b́nh thường. Ấy là do ông có bệnh tim mà không hay.




Hay quên trong những trường hợp kể trên đâu có phải là v́ tuổi hạc, tuổi cao. Nhưng nếu được xác định là bị bệnh Alzheimer, sa sút trí tuệ, lú lẫn th́ quả là bệnh của một số người tuổi cao, người già. V́ thống kê cho hay, 4% người cao tuổi có thể bị bệnh nàỵ.




Trong bệnh Alzheimer, năo bộ bị thoái hóa, hóa chất năo suy giảm, máu huyết nuôi năo cũng ít đi, mà nguyên nhân chưa được t́m ra. Hậu quả của các thay đổi này đưa tới một căn bệnh của thế kỷ. Bác sĩ Lewis Thomas, Khoa Trưởng Đại Học Y Yale coi đây là một bệnh xấu xa nhất trong các bệnh.




Bệnh không những tàn phá bệnh nhân mà c̣n gây hậu quả tai hại cho gia đ́nh, bạn bè người bệnh. Nó bắt đầu với sự mất khả năng học hỏi, tính toán, suy nghĩ để rồi đưa đến sự khép kín hoàn toàn về tâm trí. Bệnh nhân tiếp tục sống không hồn cho tới ngày nào đó một bội nhiễm sưng phổi, những suy nhược tổng quát giải thoát cho họ.




Kết luận




Óc ghi nhận dữ kiện như một cái máy thu âm, bộ phận hải mă như là một cái nút kiểm soát. B́nh thường, nút bấm này tắt, và chỉ mở để ghi khi nào dữ kiện được coi là quan trọng.




Một dữ kiện không quan trọng thường lởn vởn trong đầu một lúc rồi tan biến đi. Cho nên nếu ta có quên tên một người nào đó trong tiệc cưới cũng là chuyện b́nh thường, giống như là lâu lâu ta quên, không biết ch́a khóa xe, ch́a khóa nhà để ở đâu.




Nhưng lái xe đi làm mỗi ngày trên cùng con đường mà lạc lối; quên những hẹn quan trọng; kể đi kể lại cùng câu chuyện trong một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với bạn bè, th́ là điều đáng ngại.




Những thắc mắc, lo âu, tự hỏi: Ta già rồi chăng? Hay ta đang mắc chứng năo suy trầm trọng?




Liệu trí nhớ có bỏ ta ra đi như những con chuột t́m đường chạy trốn khỏi con tầu sắp ch́m đắm dưới biển cả mênh mông!




Bác sĩ Nguyễn Ư-Đức

florida80
04-15-2019, 18:28
Làm Sao Quên Được Ngày Quốc Hận? - Huỳnh Quốc Bình









LTG: Nhân thời điểm 30-4 năm nay, tôi xin quảng bá lại những ư t́nh liên quan đến đến ngày đen tối ấy mà tôi từng đề cập bàn bạc trước đây, để kính tặng đồng bào tôi, đặc biệt các bậc trưởng thượng, bậc đàn anh là những người đă từng hy sinh tuổi thanh xuân, xương máu, trong cuộc chiến đấu bảo vệ nền tự chủ cho miền Nam đến 30-4-75; và cuối cùng tiếp tục chiến đấu đến khi vào tù, để cho người khác đủ th́ giờ lên phi cơ, xuống tàu di tản ra hải ngoại lánh nạn VC.




Bài viết này tôi cũng muốn đặc biệt tâm t́nh với quư linh mục, mục sư, giáo sĩ Việt Nam và cấp lănh đạo những nơi được gọi là “Hội Thánh”. Nhân tiện tôi cũng muốn đặt câu hỏi với những con dân Chúa là: Chúng ta nên tuân phục một chính quyền thật sự v́ dân như Kinh Thánh đă dạy, hay lại nghe lời giảng dạy của thành phần “giáo quyền” gồm những tay sợ VC hơn sợ Thiên Chúa, rồi muốn người khác cũng giống ḿnh là tiếp tục cúi đầu tuân phục bọn côn đồ VC đă và đang cướp của, giết người và bán nước hại dân tại Việt Nam ngày nay?




Bài viết này cũng để nói rằng, không một tên cướp hay đảng cướp nào lại muốn mọi người nhớ măi những h́nh ảnh đau thương, tang tóc mà bọn chúng tạo ra cho những nạn nhân của chúng. Đảng cướp VC cũng vậy, chúng rất muốn người dân miền Nam Việt Nam chóng quên đi ngày “Quốc Hận 30-4” để chúng an tâm tiếp tục đè đầu, cởi cổ những người thấp cổ, bé miệng đang nằm trong sự kiềm kẹp của chúng. Để làm được việc đó, chúng có cả khối đứa muối mặt ăn lương chế độ để viết bài ru ngủ những người nhẹ dạ.




Theo tôi, muốn thắng VC, muốn ngăn chận tội ác… người ta phải sử dụng cái đầu khôn ngoan, chứ không chỉ bằng những lời cầu nguyện suông, hoặc những câu nói thiêng liêng nửa vời, hay những lời chửi đổng, hoặc dựa vào bằng cấp tiến sĩ, bác sĩ, hoặc kỹ sư… là được. Và để thắng VC, những ai nhận ḿnh là người Quốc Gia, không thể lâu lâu “trồi lên yêu nước” một lần hay vài lần trong một năm, hoặc chỉ duy nhất vào ngày Quốc Hận 30-4, c̣n những ngày tháng khác th́ nghỉ khỏe, không làm ǵ cả. (HQB)


***


Đối với người Việt Quốc Gia, ngày 30-4-75 là một ngày đau thương, ngày miền Nam Việt Nam bị quân cộng sản Bắc Việt thôn tính trọn vẹn, ngày mà cả hai miền Nam Bắc hoàn toàn rơi vào ách thống trị bạo tàn của những kẻ vô thần. Tại hải ngoại, hằng năm, người Việt khắp nơi tổ chức ngày 30-4 trong tinh thần “Quốc Hận 30-4” để tưởng niệm biến cố lịch sử đau thương của dân tộc, hoặc tổ chức ngày “Quốc Hận Đối Kháng 30-4” để lên tiếng tranh đấu chống lại những bất công và sự đàn áp người dân một cách thô bạo và tội buôn dân bán nước mà chế độ VC áp đặt lên đất nước Việt Nam suốt 43 năm qua, nếu chỉ lấy móc điểm ngày 30-4-75.


Nói với người Tin Lành Việt Nam: Trong các sinh hoạt có tính cách đấu tranh, sinh hoạt cộng đồng, người ta thấy hầu hết những người nhận ḿnh là “Đạo Tin Lành” thường không muốn tham dự v́ ngại dính dấp đến chính trị. Đây cũng là sự chọn lựa rất b́nh thường trong phạm vi sinh hoạt tự do, dân chủ. Thế nhưng, những người phản ứng như thế cũng đều biết là: Nếu xét đến bổn phận căn bản của một người công dân b́nh thường, th́ dù là ai, cũng phải làm tṛn trách nhiệm của ḿnh đối với quê hương, dân tộc trên trần gian này. Là một Cơ Đốc Nhân, tôi biết trong Thánh Kinh có dạy: Con dân Chúa là phải tuân phục những chính quyền biết lo cho hạnh phúc người dân, kính kẻ đáng kính, phục kẻ đáng phục (Rô-ma 13); phải lên tiếng bênh vực cho những người thấp cổ bé miệng (Châm-ngôn 31:8-9); kẻ nào làm chứng dối, nói tốt cho kẻ ác sẽ bị dân tộc rủa sả và gớm ghiếc, c̣n ai quở trách kẻ ác sẽ được đẹp ḷng Chúa và phước hạnh sẽ giáng lên người đó (Châm-ngôn 24: 24-25); kẻ biết điều lành mà chẳng làm là phạm tội (Gia-cơ 4:17). “Đừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn..” (Ma-thi-ơ 10:28). Ngoài ra, tôi cũng biết rằng Chúa Jesus khi c̣n ở trần gian, Ngài từng cầu nguyện với Đức Chúa Trời rằng: “Con chẳng cầu Cha cất họ ra khỏi thế gian, nhưng con xin Cha ǵn giữ họ cho khỏi điều ác” (Giăng 17:15)




Căn cứ vào những ǵ tôi đề cập, vậy th́ câu hỏi được đặt ra cho người Tin Lành, là vào những ngày mọi người tưởng niệm Quốc Hận 30-4 th́ Cơ Đốc Nhân phải phản ứng thế nào? Đây là một câu hỏi khá hóc búa liên quan đến một vấn đề hết sức gai gốc mà hàng giáo phẩm Tin Lành thường không muốn nhắc đến. Nếu có nhắc, cũng chỉ trong tinh thần khuyên mọi người nên t́m cách lăng quên, tha thứ cho kẻ thù; phải có t́nh yêu thương; phải nhịn nhục, nhân từ; người cộng sản cũng cần được cứu ra khỏi tội lỗi… Đây là những lời dạy đă được chép bàng bạc trong Thánh Kinh. Thế nhưng, thiết nghĩ chúng ta cũng cần áp dụng đúng đối tượng, đúng lúc và đúng nơi, chứ không thể nói chung chung hay nói một chiều.




Chúng ta không thể nói hay dạy người khác những điều mà chính chúng ta không bao giờ áp dụng vào đời sống của ḿnh, hoặc có khi c̣n làm ngược lại. Câu nói “người Tin Lành không làm chính trị…” chỉ là câu nói khôn ngoan của một số vị trong hàng lănh đạo Tin Lành ngày xưa đă phản ứng khi khước từ hợp tác với Hồ Chí Minh và đảng VC mời gọi góp phần áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đất nước Việt Nam lúc bấy giờ, chứ không phải đây là những lời bất di bất dịch của Thánh Kinh để chúng ta dựa vào đó mà né tránh trách nhiệm.




Ư nghĩa của sự tha thứ: Trước khi chúng ta đi sâu vào những điều có liên quan đến tiêu đề của bài viết. Chúng ta thử t́m hiểu ư nghĩa đích thực của hai chữ “tha thứ” để chúng ta thấy rơ những ǵ ḿnh đang quan tâm. Trọn bộ Thánh Kinh, hai chữ “tha thứ” được nhắc đến ít nhất là 43 lần trong 37 trường hợp khác nhau. Ư nghĩa tha thứ trong Thánh Kinh được đề cập về sự tha thứ mà Thiên Chúa dành cho con người, và chính con người dành cho nhau. Tôi xin nói ngay: Tha thứ tức là bỏ qua chứ không phải v́ khiếp nhược mà không dám nhắc đến, hoặc dung dưỡng những điều sai trái bằng những mỹ từ: t́nh yêu thương, ḷng nhịn nhục, nhân từ, hay lấy câu Kinh Thánh “khôn như rắn, đơn sơ như chim bồ câu” để làm cái vỏ bọc cho sự né tránh trách nhiệm bằng lối giả h́nh mà Chúa Cứu Thế Jesus từng lên án những tập đoàn thầy thông giáo của Do Thái ngày xưa. Liên quan đến ư nghĩa “tha thứ”, Kinh thánh chép: “Hăy ở với nhau cách nhơn từ, đầy dẫy ḷng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đă tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy. (Ê-phê-sô 4:32)


Những lời giảng dạy lạc điệu: Chúng ta thường nghe giảng dạy trong các Nhà Thờ là “hăy quên và tha thứ”, nhưng thực chất th́ những ganh ghét, đố kỵ không phải hiếm thấy từ những người dạy ra điều đó tại các nhà thờ. Chúng ta cũng thường nghe một số người chủ trương và kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù” nhưng cảnh người dân vô tội bị chế độ VC đàn áp cũng không hề thuyên giảm bên cạnh những tiếng kêu lạc điệu về những chủ trương nghe có vẻ hài hoà, đạo đức nửa vời này. Người ta t́m cách bao che tội lỗi của những kẻ gây ra bao nhiêu tội ác tại Việt Nam rằng: “kẻ thù của dân tộc Việt Nam là nạn nghèo đói và lạc hậu” và người ta kêu gọi chất xám hải ngoại về giúp nước, thế nhưng người ta không đủ công bằng và liêm sỉ để nh́n nhận nguyên nhân nào đă gây ra nạn nghèo đói và lạc hậu tại Việt Nam? Chính đảng cướp VC đă gây ra t́nh trạng tàn tệ đó.




Đừng bẻ cong lời Chúa: Chúa Cứu Thế Jesus từng khuyến cáo các môn đệ của Ngài rằng: “Các ngươi hăy giữ lấy ḿnh. Nếu anh em ngươi đă phạm tội, hăy quở trách họ; và nếu họ ăn năn, th́ hăy tha thứ. (Lu-ca 17:3). Áp dụng cách tha thứ, chúng ta thấy Chúa Cứu Thế Jesus dạy chúng ta là: Hăy giữ lấy chính bản thân ḿnh, đừng phạm tội. Nếu biết anh em nào đă phạm tội, hăy quở trách họ, (Biết chắc và có bằng chứng là họ phạm tội, chứ không phải nghe những lời đồn đăi vu vơ) nếu người phạm tội biết ăn năn, th́ hăy tha thứ. Ăn năn phải được hiểu là biết lỗi của ḿnh và tỏ ra thống hối, từ bỏ những sai trái và quay lại với điều ngay, lẽ phải, chứ không phải chỉ “ăn năn” bằng cái miệng, c̣n hành động gian ác th́ không chịu ngừng nghỉ. Chúa không dạy chúng ta là cứ làm tội, rồi sử dụng quyền lực, vây cánh để chểm chệ xét tội người khác. Chúa dạy đối với kẻ gây ra tội ác, phải lên tiếng tố cáo, quở trách họ. Và nếu những người phạm tội thật ḷng ăn năn th́ chúng ta mới tha thứ, chứ Chúa không dạy tha thứ cho những kẻ ngoan cố, hay dạy chúng ta ngu khờ trước sự gian manh của những con cáo già đội lốt cừu non.




Theo tôi, thay v́ kêu gọi “quên và tha thứ” một cách chung chung, chúng ta cần t́m cách giúp đỡ nạn nhân của các loại tội ác, có một cuộc sống ổn định để bù đắp lại những ngày khốn nạn mà họ từng trải qua. Thay v́ kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù”, chúng ta cần tiếp tay để chấm dứt các tội ác, bất công, tàn bạo, được chế độ VC tiếp tục áp đặt lên những người dân vô tội. Nếu chúng ta không làm được những điều đó, mà chỉ biết hùng hồn dạy mọi người phải “quên và tha thứ” một cách thiếu thực tế, là đạo đức giả, là trốn tránh trách nhiệm, là lừa dối chính ḿnh. Chỉ kêu gọi “quên quá khứ, xoá bỏ hận thù” mà không dám ngăn chận những nghịch lư đă và đang xảy ra tại Việt Nam là bất công, là dung dưỡng tội ác, là chiêu bài của những kẻ gian manh, là lối nguỵ biện của những kẻ mơ hồ về chủ nghĩa cộng sản, là hành động dối trá, chứ không phải đạo đức.




Những kỷ niệm không thể quên: Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ngoài những kỷ niệm đẹp, ai cũng có những kỷ niệm buồn không quên được. Người ta gọi đó là dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời. Có người thời thơ ấu v́ bị ngược đăi, hoặc chứng kiến cảnh tượng hăi hùng, đến khi về già vẫn c̣n nhớ như in trong trí, và mỗi khi gặp cảnh tương tự như thế th́ tinh thần bị chấn động.




Có người lúc c̣n trẻ dại bị người lớn nhồi nhét vào đầu những h́nh ảnh tiêu cực không đúng sự thật, liên quan đến đấng sanh thành mà ḿnh không được gần gũi. Khi lớn lên, dù nạn nhân có đủ bằng chứng là những ǵ ḿnh biết trước đó là sai sự thật, nhưng vẫn không làm sao bôi xoá những điều đáng quên đă in đậm trong tâm trí của nạn nhân… Đó là lư do tại sao, trong ngành sư phạm người ta khuyến cáo các bậc thầy cô phải tránh tối đa để không vô ư viết sai trên bảng, trên sách, dù sau đó được lập tức sửa lại. Trong phạm vi gia đ́nh, có những người con bị cha mẹ, anh em ruồng bỏ, hoặc những bậc cha mẹ bị các con đối xử tệ bạc… Dù họ t́m cách bỏ qua, không trách hờn, cố lăng quên, nhưng không dễ ǵ phai nhoà những h́nh ảnh phũ phàng mà họ từng chứng kiến. Trong t́nh yêu, có người bị người t́nh, người phối ngẫu phản bội, dù không chủ trương thù hằn, nhưng mỗi khi có ai vô t́nh hay cố ư nhắc đến, th́ ḷng họ quặn đau… Văn chương Việt Nam gọi đó là “vết thương ḷng”. Trong sinh hoạt chính trị, xă hội, có người bị các chế độ độc tài đàn áp, giam cầm, tra tấn một cách vô cớ nhiều năm tháng, đến khi được tự do, dù không chủ trương báo oán những kẻ từng hành hạ ḿnh, nhưng hễ có ai nhắc đến chuyện cũ là ḷng căm phẫn của họ sống dậy…. Đây là phản ứng hết sức b́nh thường từ những con người b́nh thường ở trần gian này.




Làm sao có thể quên?: Một con người c̣n liêm sỉ và ḷng tự trọng không thể quên được h́nh ảnh thân nhân của ḿnh bị mang ra đấu tố, chôn sống trong cái gọi là cải cách ruộng đất năm 1954 tại miền Bắc, hoặc bị quân VC tàn sát trong biến cố tết Mậu Thân 1968. Làm sao mà quên được những năm tháng dài, bị hành hạ, bị tra tấn, bị đối xử như một con vật trong các nhà tù mà chế độ VC gọi là trại “cải tạo”. Làm sao mà quên được khi con em, chồng cha của họ bị giam cầm hằng chục năm trong tù, hay phải gục ngă ở những vùng rừng thiêng nước độc, trong khi nhà cửa bị tịch thu, tài sản bị chế độ VC cướp giựt một cách công khai, khiến cho họ phải sống lê la trên vỉa hè hay những vùng kinh tế mới dành cho những người của “chế độ cũ”.




Những người đàn bà Việt Nam có chồng bị tù, phải nuôi cha mẹ ḿnh, cha mẹ chồng và đàn con dại, chịu những bất công ngược đăi của công an khu vực; sự tàn bạo, nhẫn tâm của những tên cai tù tại các trại giam chồng của họ, th́ làm sao mà quên được? Làm sao những phụ nữ Việt Nam yếu đuối có thể quên được cảnh bị hải tặc Thái Lan hăm hiếp trên đường vượt biên, vượt biển, v́ không thể tiếp tục sống với chế độ VC độc tài? Làm sao những người con gái thời xuân sắc phải bấm bụng bán thân để nuôi đàn em nhỏ dại đang cần được no ḷng khi cha mẹ bị cầm tù, có thể quên được những quá khứ tủi nhục đó? Làm sao những người được trưởng thành trong đau khổ, từng bị ngược đăi, khinh miệt, có thể quên được quá khứ đau thương của họ?




Tôi xin phép lạc đề một chút: Truyện danh nhân Trung Hoa có nhắc đến nhân vật Câu Tiễn trong điển tích “nằm gai nếm mật”. Nhân vật Câu Tiễn có mối thù chung của đất nước cần phải trả. V́ ông sợ ḿnh hài ḷng với địa vị và cuộc sống sung túc mà ông đang có, rồi ngày qua ngày lại quên đi “nợ nước, thù nhà” nên ông đă tự khắt khe với chính bản thân ḿnh bằng cách ngày nào cũng vậy; trước khi ăn ông nếm mật đắng, khi ngủ th́ nằm trên đống củi gai để dặn ḷng ḿnh không quên mối thù chung…




Tôi nhắc đến câu truyện của Câu Tiễn và thành ngữ “nằm gai nếm mật” không phải để kêu gọi người khác nuôi ḷng hận thù, hay trả hận theo lẽ thông thường, nhưng tôi xin mọi người đừng vội quên tội ác của VC. Bằng chứng cho thấy, có nhiều người từng bị VC giam cầm tra tấn trong tù, từng làm nhục họ, từng cướp giật tài sản của họ và làm cho gia đ́nh họ ly tán v.v… Nhưng khi được sống đời tự do, cơm no áo ấm, có chút địa vị hay danh hảo tại xứ người… Th́ họ lại quên tội ác của VC ngày xưa và nay. Có người c̣n muối mặt quay về Việt Nam móc ngoặc là ăn với kẻ thù VC qua nhiều vỏ bọc khác nhau. Họ ngang nhiên ngồi chung bàn, ăn chung mâm với phường gian ác. Tại hải ngoại, có kẻ c̣n nhậu nhẹt với bọn VC, Việt gian, nhưng lúc nào cũng trân tráo hô hào chống cộng và “đấu tranh cho một Việt Nam tự do dân chủ” để lừa những người “không thích chuyện chính trị” hay thích được an thân và luôn làm thinh trước điều quấy.




Trí thức và thiêng liêng: Có kẻ nhận ḿnh là “trí thức”, thích sử dụng ng̣i bút của ḿnh để bênh vực VC và Việt gian và c̣n có lời lẽ hay hành động xúc phạm Cờ Vàng, biểu tượng của người Quốc Gia chân chính. Thành phần này c̣n lên giọng thầy đời là khuyên người khác hăy “thức thời”; hoặc có nhận xét thiếu công bằng khi đồng hoá những bài viết mà bọn VC hay bọn tay sai của chúng chửi rủa những người Quốc Gia một cách tàn độc và bẩn thỉu, với những bài viết do người tử tế tố cáo tội ác VC và Việt gian, rồi cho rằng “người Quốc Gia chửi nhau”… Tôi cũng nhắc lại câu truyện này để muốn nói rằng: Người Việt Nam tỵ nạn VC cần xét lại vị trí của ḿnh. Chúng ta là người tỵ nạn VC chứ không phải là thành phần “xấu xa” trong xă hội bỏ nước ra đi như bọn VC từng nhục mạ chúng ta. Chúng ta t́m cách vượt thoát khỏi Việt Nam là v́ không thể sống chung với bọn VC gian ác. Xin đừng ai thờ ơ trước t́nh trạng của đất nước Việt Nam ngày nay. Xin đừng ai cố t́nh làm lu mờ ư nghĩa của ngày Quốc Hận 30-4. Xin đừng ai quên Tháng Tư Đen của đất nước Việt Nam vào năm 1975. Xin đừng ai xem việc tưởng niệm ngày đau thương của dân tộc là “làm chính trị”. Xin đừng ai thiêng liêng nửa vời để rồi tự ḿnh đánh mất quê hương trần gian, mà Quê Hương Trên Trời cũng không vào được, chỉ v́ bản chất đạo đức giả thay thiêng liêng nửa vời của ḿnh.




Trở lại tiêu đề của bài viết: Chẳng những chúng ta không quên những đau thương mà người khác tạo ra, nhưng c̣n phải nhớ để dặn chính ḿnh đừng bao giờ phạm những điều ấy. Nhắc đến những tội ác không phải để thù hằn, nhưng để giúp mọi người hiểu rơ sự thật và để thế hệ mai sau biết mà tránh. Cơ Đốc Nhân phải góp phần ngăn chận tội ác bằng những lời cầu nguyện và những hành động cụ thể. Cơ Đốc Nhân không thể hối lộ kẻ gian để được yên thân c̣n ai chết mặc ai. Cơ Đốc Nhân không thể làm chứng dối về những điều “thật nhưng không thật”, về những ưu đăi mà kẻ gian dành cho ḿnh để mờ mắt người nhẹ dạ, che đậy những tội ác mà họ đối với anh em ḿnh, với đồng bào ḿnh. Cơ Đốc Nhân không cường điệu trong lời làm chứng, hay làm cho người khác hiểu sai giữa kịch tính, và ơn phước thật của Chúa…




Kết luận: Ngày nào những bất công c̣n, chúng ta c̣n nói đến những điều đó. Ngày nào nhà thờ, thánh đường, chùa chiền, thánh thất c̣n bị đóng cửa, bị cào sập, con dân Chúa hay đồng bào c̣n bị VC đàn áp th́ ngày đó chúng ta c̣n kêu gọi thế giới can thiệp. Ngày nào đồng bào Việt Nam chúng ta c̣n sống trong cảnh đói nghèo và lạc hậu hoặc bị bỏ tù v́ bày tỏ ḷng yêu nước th́ ngày đó chúng ta c̣n tranh đấu và c̣n nhớ đến tội ác của VC… nhưng không phải để thù hằn như đă nói. Chúng ta không nhớ để rủa sả, hay nhớ bằng cử chỉ hít hà, tắc lưởi theo kiểu giả h́nh, nhưng nhớ để góp phần chấm dứt những khổ đau tại Việt Nam. Vậy th́, nếu đồng bào ta, anh em ta vẫn c̣n bị chế độ VC đoạ đày th́ chúng ta sẽ không “làm sao quên được”? Bằng mọi cách, chúng ta phải nhắc cho thế hệ con cháu chúng ta biết rơ ngày “Quốc Hận 30-4” là ǵ? Và tại sao chúng ta cần ghi nhớ ngày tang thương đó.


Huỳnh Quốc B́nh

florida80
04-15-2019, 18:30
Việt Nam, Thiên Đường Của "Tự Do" - Mạnh Kim







Việt Nam đang trở thành thiên đường của tự do. Đây là nơi mà một người có thể tự do đâm chết bạn gái trước sự chứng kiến của cảnh sát. Đây là nơi học sinh không chỉ được tự do đánh nhau mà có thể đánh thầy. Đây là nơi người ta có thể tự do cưỡng hiếp trẻ em mà không bị vào tù…

Khi đi chợ, bạn tùy ư mua bất cứ ǵ bạn thích và người bán th́ tự do bơm bất kỳ ǵ vào thực phẩm mà không bao giờ sợ bị “quản lư thị trường” phạt. Khi vào bệnh viện, bạn được tự do nằm ở bất cứ nơi nào có thể, từ gầm giường đến hành lang. Con của bạn cũng được tự do biến thành “vật thí nghiệm” cho các loại vắcxin gây chết người mà chẳng ai chịu trách nhiệm. Trong thế giới tự do này, ư thức trách nhiệm được thả bay bổng tự do hoàn toàn. Ở Việt Nam, trẻ đến tuổi đến trường vẫn có thể được tự do nghỉ học đi bán vé số. Khi đi học, con của bạn được tự do chửi thề, tự do đánh nhau; thầy cô cũng được quyền tự do tra tấn hành hung con bạn. Nếu không thích những điều đó, bạn có toàn quyền tự do chuyển sang trường khác, miễn bạn có đủ tiền để “chạy”. Không chỉ chạy trường, bạn cũng có thể chạy điểm mà không bao giờ lo danh tánh bạn hoặc con bạn bị tiết lộ. Chạy chức c̣n tự do làm được th́ chạy trường hoặc chạy điểm chẳng phải là chuyện lớn.

Ở Việt Nam, bạn có thể ăn thoải mái thú rừng và tự do chặt phá rừng. Các công ty cũng tự do gây ô nhiễm nguồn nước hoặc môi trường nói chung mà chẳng hề bị sờ gáy. Việt Nam tự do mở cửa đón rước những “nhà thầu bẩn” và tự do nhập rác thải của thế giới. Ở các thành phố lớn, bạn được tự do hít bụi những ngày nắng và tự do “bơi” trên đường phố ngập lụt vào những ngày mưa. Cũng ở vài thành phố lớn, bạn được tự do xả rác nhưng muốn gom rác th́ phải xin phép chính quyền. Bạn có thể ngủ nghỉ bất cứ nơi nào trên đất nước này nhưng chính quyền cũng có quyền tự do tước mất mảnh đất cắm dùi của bạn. Bạn có thể đi lại bất cứ nơi nào bạn muốn trên đất nước này nhưng chính quyền cũng có quyền tự do tịch thu thông hành của bạn, trong khi viên chức cấp cao tham nhũng được tự do trốn đi nước ngoài. Khi con bạn bị đánh, bạn có thể khuyên nó nên hành xử tử tế bằng cách “tŕnh báo” ban giám hiệu nhưng khi chính bạn bị công an đánh th́ bạn biết bạn sẽ đối mặt với thái độ “tự do im lặng” của nhà cầm quyền. Ở đất nước này, bạn cũng có quyền tự do hối lộ, tự do lo lót, tự do chạy án, tự do đấm mơm những kẻ hùng hồn luôn to mồm nói về “sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật”. Ở Việt Nam, một tên đảng viên can tội sàm sỡ trẻ con vẫn được bao che bằng những ngôn từ như thể đó là “quyền tự do riêng tư”.

Ở Việt Nam, bạn có thể bị lên án v́ “nói nhiều”, bởi “nói thế để làm ǵ” nhưng sau đó người ta lại than thở “xă hội ngày càng vô cảm”. Ở Việt Nam, người ta không thích bạn “chửi” chính quyền nhưng người ta quên rằng chính quyền là nguồn gốc của nhiều thứ bất công. Dù thế nào, Việt Nam vẫn là thiên đường tự do. Ở Việt Nam, người dân được tự do chỉ trích quan chức nhưng công an cũng tự do bắt tù bất kỳ ai. Chính quyền cũng được quyền tự do nói bất kỳ ǵ mà họ thích dù đôi khi họ không hiểu họ nói ǵ, trong khi người dân luôn hiểu điều ǵ khiến ḿnh trở nên giận dữ. Việt Nam cũng là quốc gia hiếm hoi mà người bị bắt tự do chết trong đồn cảnh sát. Ở Việt Nam, người ta có thể tự do tư túi hàng triệu đôla vẫn không hề hấn ǵ trong khi bạn có thể gặp rắc rối với chính quyền v́ bị gán tội nhận “300.000 đồng” để “đi biểu t́nh”. Trên đất nước này, giang hồ được tự do thay mặt chính quyền làm “công tác xă hội”. Chính quyền đôi khi cũng tự do đóng vai “đầu gấu”, trong các vụ cưỡng chế đất đai, trong các vụ trấn át người biểu t́nh, trong các vụ dàn cảnh đánh người tại các điểm BOT giao thông…

Ở Việt Nam, truyền thông luôn được tự do. Báo chí và truyền h́nh được quyền tự do phát tán văn hóa khiêu dâm. Ở Việt Nam, bạn có thể tự do làm bất kỳ công việc ǵ, miễn đừng làm nhà dân chủ, nhà đấu tranh hoặc thậm chí nhà bảo vệ môi trường. Bạn được tự do tranh cử Quốc hội nhưng hăy tỉnh táo nhận ra thực tế rằng đó là một quyền tự do chỉ tồn tại trên lư thuyết. Ở đất nước này, bạn được tự do “mở” chùa chiền nhưng bạn hăy cân nhắc “biên độ tự do” nếu có ư định lập một diễn đàn xă hội dân sự chỉ để phụng sự nhu cầu khai trí. Nói về “biên độ tự do”, những kẻ thuộc hệ thống Đảng được hưởng nhiều tự do hơn hết. Họ được tự do tàn phá trong khi người dân được tự do hứng chịu.


Việt Nam và “hạn mức” tự do của nó đă phát triển đến mức cao nhất? Chưa. C̣n nhiều “loại” tự do chưa xuất hiện. Sẽ có những “thứ” tự do gây bất ngờ hơn. Có nhiều khái niệm tự do méo mó khác đang trong quá tŕnh định h́nh. Sự hỗn loạn chưa kết thúc. Đạo đức, cùng nhiều giá trị khác, tiếp tục rơi tự do. Chẳng có “lực ma sát” nào để giảm đà rơi tự do này, khi mà các giá trị căn bản trong giáo dục con người đă bị mài đến mức ṃn nhẵn. Đất nước đang “hưởng” nhiều tự do. Nhưng là một sự tự do tật nguyền.

florida80
04-15-2019, 18:32
V́ Sao Nhiều Người Thích Ăn Cay Dù Có Hại?









Nhiều người nhạy cảm với vị cay, một số khác ăn cay từ nhỏ nên h́nh thành thói quen này.



Khảo sát năm 2017 của tiến sĩ Kalsec cho thấy đến 90% người Mỹ thích ăn đồ cay nóng. Thực phẩm cay ngày càng tăng để đáp ứng nhu cầu người tiêu dùng, tuy nhiên gây ra các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.




Khi ăn đồ cay, chứng ợ nóng xảy ra do axit dạ dày trào ngược vào ống thức ăn, gây cảm giác nóng rát ở ngực. Một số loại ớt cay, cà ri... tác động mạnh hơn cả. Nhiều loại thực phẩm cay nóng có chứa hợp chất capsaicin, làm chậm lại quá tŕnh tiêu hóa. Khi đó, thức ăn cay ở trong dạ dày lâu hơn, kích thích nước bọt và dịch dạ dày, làm tăng nguy cơ ợ nóng, gây khó chịu. Nguy hiểm hơn c̣n có thể viêm dạ dày.




Muốn giảm tác dụng của capaicin, bạn có thể uống sữa, ăn bánh ḿ, bơ gạo. Trên thực tế, bất kỳ món ăn từ sữa kết hợp với thực phẩm cay có thể làm dịu mát khẩu vị. Nước uống không giúp làm mất tác dụng của gia vị cay như nhiều người vẫn nghĩ. Ngược lại, nó c̣n làm lây lan các phân tử ớt trong miệng.




Bác sĩ da liễu ở La Grange Park cho biết, thành phần cay c̣n là chất gây kích ứng da nghiêm trọng. Sau khi ăn cay, nhiệt độ cơ thể tăng lên và kích thích tuyến mồ hôi tiết ra, khiến da đổ dầu nhiều hơn. Bụi bẩn và vi khuẩn dễ bám lại trên dầu ở da gây mụn, thậm chí là tạo thành vết chàm.




Các nghiên cứu cũng cho thấy ăn cay gây chứng hôi miệng. Khi bạn ợ nóng, thức ăn trong dạ dày trào ngược lên thực quản, điều này có thể gây ra mùi hôi phát ra từ miệng. Một số trường hợp dây thanh âm bị viêm, khiến bạn khàn giọng. Đặc biệt khi bạn vừa ăn cay đă nằm ngủ, các axit trong dạ dày trào ngược trở lại, đốt cháy niêm mạc thực quản gây khó ngủ.




Một số nghiên cứu phát hiện thực phẩm cay có thể hạn chế sự thèm ăn. Với một số người muốn giảm cân, đây có thể là một cách hữu hiệu. Tuy nhiên, các nhà khoa học không ủng hộ ăn cay hàng ngày, bởi nó làm mất cảm giác ngon miệng và có thể khiến sự chán ăn trở thành vấn đề nghiêm trọng.

Trên thế giới, nhiều trường hợp đă được ghi nhận tử vong v́ ăn quá nhiều ớt ma, loại ớt cay nhất thế giới.




Tại sao mọi người lại thích ăn cay?

Bất chấp tất cả, nhiều người thực sự thích đồ ăn cay, họ có thể chịu đựng được sự cay nóng hơn những người khác gấp nhiều lần. Tiến sĩ Maya Feller giải thích, cơ thể mỗi người có sự nhận thức cảm tính khác nhau. Ăn thức ăn có độ cay khác nhau dựa trên chỉ số nhiệt vị giác cá nhân. Một số người cực kỳ nhạy cảm với khẩu vị này. Một số người có xu hướng tăng dần cấp độ cay của ḿnh lên.




Kèm theo đó, ảnh hưởng văn hóa cũng đóng một vai tṛ quan trọng. Nhiều người có cơ hội tiếp cận và thưởng thức những thực phẩm cay nóng thường xuyên từ khi c̣n trẻ, nên sớm h́nh thành thói quen ăn cay. Nghiên cứu cho thấy chỉ số vị giác cay được h́nh thành ngay từ khi c̣n trong bụng mẹ, biểu hiện bằng việc mẹ bầu ăn cay khi đang mang thai và cho con bú, từ đó trẻ nhỏ và trẻ sơ sinh bị ảnh hưởng.

florida80
04-15-2019, 18:33
Học Thuyết: Cứ Ăn Đi Rồi Uống Thuốc - FB Chu Mộng Long









Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương rồi đến lượt Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh tuyên bố:

1) Sán lợn không có ǵ nguy hiểm. Đă có phác đồ và thuốc điều trị sán lợn.




2) Không phải ai ăn lợn gạo đều nhiễm sán lợn. Số người ăn lợn gạo bị nhiễm sán lợn luôn ở “tỉ lệ cho phép”.




3) Suy ra, mọi người cứ ăn lợn gạo đi rồi đến bệnh viện xét nghiệm và điều trị.

Với tam đoạn luận trên, tôi khẳng định đó là một học thuyết, học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bởi v́ với cách suy luận đó, một là nó có cơ sở lư luận vững chắc, hai là có tính hệ thống nhất quán rút ra từ kinh nghiệm thực tiễn.

Nhưng ai sẽ là người giữ bản quyền cái học thuyết này?

Tôi khẳng định, không phải ông Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương, cũng không phải ông Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh.




Thời tôi c̣n trẻ con, những năm xây dựng chủ nghĩa xă hội với mô h́nh hợp tác xă bất hủ, học thuyết này đă thịnh hành. Đói khát triền miên, đám trẻ con chúng tôi chỉ được ăn một bữa thịt no vào ngày 30 Tết cúng tất niên hoặc trong ngày làng cúng Thanh minh.

Thời ấy, hợp tác xă chỉ cho phép mỗi gia đ́nh nuôi một con heo để ăn Tết. Nuôi từ con thứ hai trở lên là hợp tác xă mậu dịch thu mua để bán lại cho dân. Hợp tác xă ưu tiên bán thịt ngon cho cán bộ, gia đ́nh có công, các gia đ́nh b́nh thường th́ phải xếp hàng và may mắn th́ chỉ mua được thứ thịt bầy nhầy thải ra.




Một lần mẹ tôi mua được vài lạng thịt bầy nhầy, về nhà phát hiện đó là lợn gạo, mẹ tôi định vứt. Bác tôi, cán bộ tập kết, cản lại, bảo đừng tư duy theo lối tư sản, cứ ăn đi rồi uống thuốc. Vậy là bác mang về nhà bác mà ăn. Sau đó cả nhà bác mặt ai cũng nổi u trắng vằn vện trông gớm chết…




Nói thêm, thời ấy, các loại ḅ dịch, heo dịch, gà dịch đều không có chuyện tiêu hủy như sau này. Cứ ăn rồi uống thuốc. Học thuyết này ăn sâu vào trong từng gia đ́nh, từng người, kể cả những gia đ́nh sang chảnh bị quy là đầu óc tư sản. Đói th́ tư sản cũng phải ḅ ra ăn bẩn mà không cần mất công nhà nước cải tạo.




Tôi vẫn c̣n ám ảnh mỗi năm vào dịp Tết, nhà làm con heo. Chiều ba mươi lấy cái đầu và nọng heo, một ít máu heo làm tiết canh. Cúng tất niên xong, lũ trẻ chúng tôi ngồi bóc thịt, da và xương ra gặm. Cả năm đói và thèm thịt, cứ thế ăn tộ vào đến cứng bụng.

Mẹ bảo coi chừng bội thực rồi ỉa chảy đấy. Nhưng bố bảo “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bố tôi ảnh hưởng bác tôi lúc nào không biết. Mà không ảnh hưởng không được, v́ đói quá. Thế là rạng sáng mồng một cả nhà vác đít chạy ra đồng. Chạy không kịp th́ bắn ra quần hoặc bắn ngay trong vườn. Một ngày chạy đến vài ba lượt.




Mà không chỉ nhà tôi. Cả làng chạy như chạy giặc. Quanh nhà, quanh làng bấy giờ bốc mùi chua chua thủm thủm… trong tỉ lệ cho phép. Uống thuốc ǵ nhỉ? Đơn giản là mấy cây ổi bị vặt trụi lá. Cứ vơ lá ổi non lẫn ổi già nhai ngấu nghiến và nuốt. Sau một ngày, không biết nhờ lá ổi hay nhờ chạy nhiều lần đến rỗng ruột mà hết chảy.




Làng tôi có tục lệ cúng Thanh minh vào tháng ba. Làng có con ḅ già hay đau bệnh ǵ đó là bán cho đội xẻ thịt để cúng cô hồn. Sáng người lớn đi tảo mấy cái mộ vô chủ, trưa th́ dọn mâm ra cúng và tụ tập cả làng ở sân kho đội để ăn. Bọn trẻ chúng tôi tờ mờ sáng đă đến sân kho để xem mấy ông chọc tiết ḅ và xẻ thịt. Hăi nhất là khi chọc tiết ḅ, khi con ḅ bị dao đâm vào cổ, nó rống lên, máu nó phụt ra tung tóe, có mấy ông thi nhau hứng và uống máu sống. Khung cảnh không khác thổ dân làm hội ăn thề chiến tranh. Họ bảo cách uống máu tươi sống này rất bổ.




Bây giờ h́nh dung lại, nếu là ḅ bệnh th́ sao? Th́ có lẽ vẫn theo học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”! Thiên đường xă hội chủ nghĩa thuốc ǵ chẳng có? Cứ bước ra vườn hay ra băi là có thuốc. Từ cỏ cây cho đến đất cát đều thành thuốc. Đến mức bị ghẻ lở và ủ ḍi (quê tôi gọi là chùm bao) bọn Tây từng bó tay, dân ta cũng có thuốc đặc trị. Cứ cho chó liếm hay rịt đất vào đó lâu dần đến lúc nếu không chết th́ cũng khỏi!




Bây giờ th́ nói chuyện trẻ con chúng tôi ăn Thanh minh. Không có mâm bát ǵ cả, trừ mâm dành cho các quan đội và hợp tác xă được dọn riêng. Cả làng ngồi bệt xuống đất. Trước mặt là một dăy dài lót toàn lá chuối. Thịt ḅ nấu với chuối cây thái nhỏ. Độn thật nhiều chuối cây vào mới đủ cho cả làng ăn. Sau khi gơ kẻng ba hồi chín tiếng, cả làng già trẻ gái trai ngồi xổm vào “mâm”, nhiều đứa trẻ quần rách đáy chim ḷng tḥng, bướm tô hô. Cứ thế thi nhau bốc ăn.




Lựa thịt bốc ăn trước. Thường cuối cùng chỉ c̣n lại toàn chuối, ngốn thịt hết rồi mới thi nhau ngốn đến chuối. Thịt ḅ già, toàn gân, nhai trệu trạo rồi lo nuốt nhanh v́ sợ hết phần. Nhiều đứa nuốt vội quá, miếng thịt nhùng nhoằng nuốt lỡ nửa trong nửa ngoài cuống họng buộc phải kéo ra rồi nhai lại. Bây giờ nghĩ lại thấy gớm chết chứ hồi đó là b́nh thường. Những miếng thịt nuốt vào rồi kéo ra nhùng nhoằng, nhễ nhại rớt dăi mà vẫn bỏ vào mồm nhai lại ngon ơ. Có khi miếng thịt do rớt dăi nhơn nhớt mà bị tuột tay rơi xuống đất vẫn phải bốc lên phủi phủi đất cát rồi ăn v́ tiếc.

Chết sao sống vậy. Cô hồn cả năm làm ma đói nay được bữa no th́ dân cũng được bữa no.




Hiển nhiên, cuộc cúng cô hồn nào cũng để lại hậu quả là cả làng làm quân Tào Tháo… trong tỉ lệ cho phép. Nhưng không sao, “cứ ăn rồi uống thuốc”. Đất B́nh Định nhờ những cuộc ra quân theo binh pháp Tào Tháo mà đẻ ra thứ thuốc đặc hiệu Berberin làm vang danh xứ nẫu.

Thời đó, dân chết đói th́ ít, nhưng chết v́ dịch bệnh th́ nhiều, nhưng vẫn nằm trong tỉ lệ cho phép.




Tóm lại, học thuyết “cứ ăn rồi uống thuốc” là sáng tạo vĩ đại của người b́nh dân vô học trong hoàn cảnh đói khát. Bây giờ khi lên làm giám đốc một bệnh viện lớn trung ương như Bệnh viện Nhiệt đới và làm bí thư một tỉnh có truyền thống văn hóa lâu đời như tỉnh Bắc Ninh, mấy ông này quyết tâm bảo tồn và phát triển học thuyết này để đảm bảo tính truyền thống và tính hiện đại của nó. Đó là học thuyết rất ích nước lợi dân, ít ra là có lợi cho thị trường ẩm thực và có lợi cho ngành y tế, kể cả ngành bán quan tài và dịch vụ tang lễ.


Chuyện tôi kể là sự thật 100%. Không phải huyền thoại. Nhưng là một đại tự sự, một học thuyết đang thống trị, bắt đầu từ sáng tạo của người b́nh dân vô học rồi lây nhiễm sang năo của những kẻ tai to mặt lớn.




FB Chu Mộng Long

florida80
04-15-2019, 18:35
Hóa Ra Môi Khô Nứt Nẻ Không Phải Vì Lười Uống Nước Mà Là Do Những Điều Này









Thời tiết thu đông, môi bạn bắt đầu khô và nứt nẻ, thậm chí nứt đến chảy máu.


Đa số chúng ta khi gặp phải vấn đề này th́ nghĩ rằng do ḿnh ít uống nước, và sau đó bắt đầu cố gắng bổ sung nước, nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề một cách triệt để. Thực ra nguyên nhân của môi khô nẻ, hoặc một số vấn đề khác trên cơ thể, bắt nguồn từ việc chúng ta bị thiếu hụt vitamin. Bây giờ chúng ta cùng nhau xem thử ḿnh đang bị thiếu loại vitamin nào, và đâu là cách bổ sung vitamin hiệu quả thông qua thực phẩm, để tránh phải sử dụng đến thuốc.




1. Lở miệng, viêm miệng: Thiếu vitamin B2


Mỗi ngày chúng ta nên hấp thụ lượng vitamin B2 khoảng 1.3 mg đối với nam, khoảng 1.1 mg đối với nữ.

Nếu thấy xung quanh vùng miệng có t́nh trạng nứt nẻ, hoặc viêm nhiễm, loét lở, th́ có thể là do trong cơ thể thiếu vitamin B2. Bổ sung vitamin B2, có thể giúp chữa lành tế bào tổn thương một cách nhanh chóng. Ngoài ra vitamin B2 cũng đóng vai tṛ quan trọng đối với sức khỏe của da và tóc. Thiếu vitamin B2, da sẽ khô, tóc xơ rối và dễ găy rụng. Bạn cần bổ sung vitamin B2 từ trong thức ăn hoặc thực phẩm chức năng.

Nguồn bổ sung: Mỗi ngày uống 250 ml sữa sẽ giúp bổ sung vitamin B2 cho cơ thể. Các loại thức ăn như nấm hương, nấm mèo, đậu phộng, mè đen, hạnh nhân… cũng chứa nhiều vitamin B2.




2. Ăn không ngon miệng, giảm vị giác: Thiếu kẽm

Mỗi ngày, bác sĩ khuyên nên hấp thụ 5.5-9.5 mg kẽm đối với nam, 4-7 mg kẽm đối với nữ. Cơ thể người khi thiếu nguyên tố kẽm, sẽ giảm thiểu sức đề kháng, biếng ăn, chậm phát triển, rụng tóc, chức năng vị giác thoái hóa…V́ vậy nếu như cảm thấy ăn không ngon miệng, vị giác giảm, lại có t́nh trạng vết thương lành chậm, th́ cần cẩn thận, v́ đây có thể là triệu chứng cơ thể đang thiếu kẽm.

Nguồn bổ sung: Trong thịt ḅ, thịt dê… chứa nhiều kẽm. Bạn nên bổ sung chúng trong bữa ăn hàng ngày, nhưng chú ư không ăn quá nhiều.




3. Dạ dày không khỏe: Thiếu vitamin A

Nhu cầu cần thiết hàng ngày là 0.7 mg vitamin A đối với nam, 0.6 mg đối với nữ. Vitamin A không chỉ là nguyên tố quan trọng bảo vệ của sổ linh hồn, mà nó cũng có thể giúp cho đường hô hấp và dạ dày h́nh thành 1 lớp màng bảo vệ một cách tự nhiên, pḥng tránh vi khuẩn hoặc chất độc xâm hại cơ thể.

V́ vậy nếu không cung cấp đủ vitamin A, không chỉ không tốt đối với mắt, mà c̣n không tốt cho đường hô hấp và dạ dày.

Nguồn bổ sung: Mỗi ngày ăn chút cà rốt, hoặc là mỗi tuần ăn 1-2 lần nội tạng của động vật cũng là cách bổ sung vitamin A.




4. Dễ tức giận, tính cộc cằn: Thiếu sắt

Mỗi ngày nam cần hấp thụ 8.7 mg, nữ cần 14.8 mg lượng sắt mới đủ. Sắt là nguyên tố quan trọng, giúp cho cơ thể tạo ra tế bào hồng huyết cầu. Đối với phụ nữ mỗi tháng phải trải qua thời điểm mất máu, th́ chất sắt càng quan trọng hơn, nếu không dễ dàng gặp t́nh trạng tinh thần không tốt, tâm trạng dễ dàng buồn bă, chán nản.

Nguồn ăn uống: Thịt đỏ, trứng gà, rau cải màu xanh đậm… đều là thức ăn có chứa chất sắt, và nhớ là bổ sung nhiều vitamin C để tăng cường việc hấp thụ sắt.




5. Gót chân sưng phồng: Thiếu kiềm (kali)

Kiềm là nguyên tố quan trọng điều tiết sự cân bằng giữa axit kiềm của lượng máu và dịch thể trong cơ thể, duy tŕ sự cân bằng lượng nước và sự ổn định của áp lực thẩm thấu. Thiếu kali trong thời gian dài sẽ dẫn đến t́nh trạng nhịp tim không ổn, dễ mất nước, hay đổ mồ hôi, dễ bị chuột rút… Thiếu hụt kali trong thời gian dài, cơ thể sẽ trở nên sưng phồng, đặc biệt vùng gót chân thể hiện rơ rệt nhất.

Nguồn bổ sung: Tập thể dục xong có thể ăn chuối để bổ sung lượng kali bị thiếu hụt, pḥng tránh được t́nh trạng chuột rút. Mỗi ngày ăn một lượng trái cây, rau củ quả nhất định, sẽ giúp bổ sung được lượng kali cần thiết.




6. Đau mỏi khắp người: Thiếu vitamin D

Người nào ít phơi nắng, không đủ lượng vitamin D, sẽ dễ dẫn đến đau mỏi măn tính. Vitamin D là chất dinh dưỡng không tự động tổng hợp trong cơ thể người, nên việc bổ sung lại càng quan trọng. Vitamin D cũng là chất quan trọng đối với sức khỏe xương khớp, và răng miệng.

Nguồn bổ sung: Mỗi tuần ăn ít nhất 2 bữa cá như cá hồi, cá ṃi cơm… kết hợp với việc phơi nắng vào sáng sớm hoặc chiều muộn, sẽ đảm bảo cung cấp vitamin D cho cơ thể.




7. Những bệnh thường gặp khác

– Khô mắt: thiếu vitamin A, carotene.

– Hôi miệng: thiếu vitamin B6, kẽm.

– Răng không chắc khoẻ: thiếu vitamin A, canxi, sắt.

– Môi khô, bong tróc: thiếu vitamin A, B2.

– Thiếu máu, tay và chân lạnh: thiếu vitamin B6, acid folic, sắt.

– Mệt mỏi, thiếu năng lượng: thiếu vitamin B1, B2, B6.

– Rụng tóc quá nhiều, nhiều gàu: thiếu vitamin A, B6, kẽm, canxi.



Nguồn: kienthuckhoahocvesuc khoe.com

florida80
04-15-2019, 18:39
Con Chó Vện Và Người Tù Cải Tạo - Nguyễn Vĩnh Long Hồ







Trên bước đường lưu đày của những người tù chính trị Miền Nam đầy máu và mồ hôi trên chính quê hương của ḿnh, đă có bao nhiêu người “sinh Nam, tử Bắc” và trong số nầy có anh Lê Xuân Đèo là cánh chim ĺa đàn rất sớm.





Giữa tháng 10 năm 1976. Một nhóm tù chính trị Miền Nam khoảng 100 người, từ nhà tù Sơn La lâu đời, nằm trên vùng núi cao đèo heo hút gió của tỉnh Sơn La, phía bắc giáp Yên Bái - Lào Cai, phía tây giáp Lai Châu, phía đông giáp Phú Thọ - Ḥa B́nh, phía Nam giáp Lào, chúng tôi được di chuyển về Hoàng Liên Sơn (Nghĩa Lộ) và tôi gặp anh bạn tù Lê Xuân Đèo tại Trại 6, Liên trại 2, một vùng núi non hiểm trở có cái tên thật mộng mơ: “Khe Thắm” thuộc huyện Văn Chấn.


Khe Thắm là một thung lũng nhỏ hẹp, nằm giữa hai dăy núi trùng điệp. Trại 6 gồm có bốn lán, dựa lưng vào dăy núi bên nầy, bên kia thung lũng là một bản Thái Trắng gồm mươi căn nhà sàn, dưới gầm nhà sàn là chuồng nhốt trâu ḅ. Chỉ có một con đường độc đạo vào Trại 6. Về sau, khi chúng tôi chuyển sang trại khác, trại nầy được sát nhập vào nông trường Bản Hẻo. Dạo chúng tôi vừa chuyển đến, dân làng đă cấy xong vụ lúa Đông - Xuân. Trong thung lũng Khe Thắm, mạ non lên xanh phơi phới. Ngay khi vừa mới đến trại, chúng tôi được phát ngay mỗi người hai bộ đồ rằn ri của binh chủng Biệt Động Quân, thế nầy là hết hy vọng trốn trại! Riêng tôi vớ phải cái quần rộng thùng th́nh. Công tác đầu tiên là đào thủy lợi để dẫn nước từ một con suối gần đó vào ruộng lúa. Tôi và Lê Xuân Đèo ở chung lán 3, c̣n Trương Đăng Sỹ ở lán 4.


Mùa đông năm 1976 là một mùa đông với cái lạnh khắc nghiệt, lạnh thê thảm chưa từng xảy ra ở miền Bắc Việt Nam. Có nhiều đêm, hàn thử biểu rơi xuống chỉ c̣n một độ bách phân, mặt nước ao hồ đóng váng, cá chết hằng loạt v́ lạnh. Tuy củi rừng nhiều vô số kể, nhưng bọn cán bộ cấm tù cải tạo đốt ḷ sưởi v́ sợ cháy lán trại? Nửa đêm về sáng, chúng tôi phải thức dậy ngồi đâu lưng hoặc nằm sát vào nhau cho ấm. Bản Thái bên kia thung lũng, dân làng phải đốt rơm hoặc củi để sưởi ấm gia súc. Làm thân trâu ḅ c̣n sướng hơn tù cải tạo là cái chắc! Có bao nhiêu quần áo, chúng tôi cũng lôi hết ra mặc, nhưng không sao đủ ấm v́ cái lạnh cắt ruột từ trong xương lạnh ra.


Đi tắm vào mùa đông đối với tù cải tạo là một h́nh thức tra tấn. Mỗi tuần, tôi chỉ ra bờ suối tắm giặt một lần vào xế trưa chúa nhật, sau khi ngồi trước sân phơi nắng hàng giờ cho ấm. Ngồi bên cạnh tôi là Nguyễn Minh Thanh vừa phơi nắng vừa ngâm thơ “Tao Đàn” đói thấy mẹ mà hắn c̣n làm thơ được thế mới tài. Nếu như chiều chúa nhật nào rơi vào ngày mưa là xin hẹn lại tuần sau...mới đi tắm. Như vậy là đạt tiêu chuẩn nếp sống “văn minh, văn hóa mới” lắm rồi!


Hầu như lề lối sinh hoạt của tất cả trại tù cải tạo thuộc đoàn 776 do bộ đội CSBV quản lư đều giống như nhau. Sau một ngày ăn đói, thực phẩm chính là khoai, sắn, bo bo, bắp hột mà mỗi khẩu phần của người tù đếm được khoảng 700 hôït và lao động khổ sai 10 tiếng một ngày kể cả lúc trời mưa băo. Và mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa ngày chúa nhật để tắm giặt. Tối đến là giờ sinh hoạt chính trị, “ngồi đồng” hằng giờ ngay trên chỗ ngủ để nghe đọc báo “Nhân Dân” hoặc “Quân Đội Nhân Dân”, những loại tin tức dùng để tuyên truyền chủ nghĩa Cộng Sản và chế độ ưu việt xă hội chủ nghĩa.


Sau khi nghe đọc báo là phần bắt thăm nhận công tác lên rừng đốn đủ loại gỗ: gỗ làm cột nhà, gỗ làm đ̣n tay, gỗ làm kèo nhà...và một toán chặt nứa dùng để lợp mái nhà. Gỗ và nứa từ trên rừng kéo về tập trung trên một băi đất trống bên cạnh con suối dưới chân núi, cán bộ quản giáo của đội đến kiểm nhận vào mỗi buổi chiều. Sáng hôm sau, toán thợ mộc vác về xưởng mộc cưa, đục, đẽo... để dựng nhà. Lê Xuân Đèo thường đổi công tác với những anh em khác để cùng đi rừng với tôi, v́ cải thiện linh tinh để mưu sinh là nghề của chàng. Hắn rất chịu những phi vụ táo bạo của tôi. Hắn là dân Nha Trang, lúc b́nh thường th́ giọng nói dễ nghe, nhưng lúc khẩn trương, nghe lời hắn là một tai họa khó lường...







Bên kia thung lũng, đối diện với trại 6 là dăy nhà sàn của dân tộc thiểu số Thái Trắng. Tụi cán bộ quản giáo hoặc quản chế thường hù dọa là đồng chí “Bí thư xă” có vũ trang súng trường AK47. Phía sau dăy nhà là ruộng mía và hằng ngày nó trở thành mục tiêu đầy sức hấp dẫn và cám dỗ nhưng cũng rất nguy hiểm. Những lần chúng tôi qua dăy núi bên kia đốn nứa, chỉ tiêu một ngày là 100 cây với tiêu chuẩn: phải là nứa già, thẳng đốt, chiều dài từ 3 thước trở lên, sau khi vạt bỏ ngọn. Thường th́ buổi sáng đốn xong, bó lại từng bó 20 cây, dấu đâu đó ở trên rừng. Giờ lao động buổi chiều, chỉ lo việc chuyển về trại. Những cây nứa được mấy anh bạn tù cao niên, chặt khúc và đập giập ra để lợp mái nhà.


*


Một ngày trên đường vác mấy bó nứa chuyển về trại. Chúng tôi ngồi nghỉ mệt bên ḍng suối vắng. Đèo nh́n qua đám ruộng mía, sau dăy nhà sàn bên kia ḍng suối, hắn thèm đến nhỏ dăi, trông thật tội nghiệp. Hắn nói:


- “Ê, mầy! Không biết lúc nầy, bỗng dưng tao thèm ngọt quá trời! Từ ngày di chuyển ra miền Bắc đến giờ, gần cả năm trời tao chưa hề thấy cục đường tán nó tṛn, nó méo ra làm sao! Tao chịu hết nổi rồi nghe mậy,” Đèo tiếp. “Thôi, mầy ngồi ở đây chờ tao!”



Tôi hỏi:

- “Vậy chớ, mầy định đi đâu?”

Hắn vừa trả lời, vừa nuốt nước bọt ừng ực:






- “Qua bên kia ruộng mía, chặt vài cây, chia nhau ăn đở thèm! Mầy c̣n phải hỏi lôi thôi!”


Nghe hắn nói, tôi cười ngất, nói:


- “Thôi đi cha nội ơi! Coi bộ tướng của mầy ḱa! Ốm nhom, ốm nhách như con c̣ng gió, rủi ro bị họ bắt gặp, mầy làm sao chạy cho thoát? Nếu họ có súng hoặc nỏ là mầy chết chắc!”






Đèo quả quyết nói:


- “Tao đă nghiên cứu kỹ lưỡng t́nh h́nh rồi! Trong nhà không có đàn ông mà chỉ có một người đàn bà. Tao c̣n biết chắc, giờ nầy bà ta trên đường đến trường, đón con đi học về nhà.”


Tôi nghi ngờ, hỏi:


- “Sao mầy biết chắc chắn như vậy chớ?”






- “Mầy nhớ không? Xế trưa hôm qua, lúc tụi ḿnh trở qua đây, vác mấy bó nứa về trại. Tao thấy bà ta dẫn con đi học vừa về tới nhà!”


- “Phi vụ nầy mầy lo hay để tao?” tôi hỏi.




Đèo nói, giọng quả quyết:


- “Mầy nhát bỏ mẹ! Phi vụ nầy mầy để tao lo! Mầy ngồi đó chờ tao!”






Tôi cười, nói:


- “Thôi được rồi, cha nội! Vụ chôm chỉa nầy mầy để tao lo! Cứ ngồi đó canh chừng. Hễ nghe động tỉnh ǵ th́ la báo động cho tao biết để tao chuồn!”






Nói xong, tôi đứng lên, đi một mạch ra bờ suối, xăn ống quần lên khỏi gối, tay cầm con dao dùng để chặt nứa, lội băng qua ḍng suối. Tôi hành quân theo đúng bài bản, lính bộ binh mà. Trước hết, tôi bám lấy bờ suối, ngẩng đầu lên quan sát trận địa, thấy bên trong ruộng mía hoàn toàn yên tỉnh, tôi trườn sâu vào trong, giữa hai giồng mía. Tôi chọn một thật thẳng, tṛn mập, vỏ màu vàng hực thật hấp dẫn, lia một nhát, cây mía đổ xuống. Tôi đứng lom khom, vừa vạt ngọn mía xong. Bỗng tôi nghe hắn la bài hăi bên kia ḍng suối:


- “Chờ tớ! Chờ tớ! Chờ tớ...”






Tưởng hắn đ̣i lội qua suối, tôi bèn đứng thẳng người lên, lấy cây mía vẹt lá rồi nh́n qua bên kia bờ suối. Tôi thấy hắn nhảy dựng lên như khỉ mắc phong, tay chỉ chỏ về phía tôi thật khẩn trương. Hắn tiếp tục gào lên:


- “Chờ tớ! Chờ tớ...”






Tôi thiệt bực ḿnh, cầm cây mía đưa lên khỏi đầu, nói lớn:


- “Xong rồi! Qua làm ǵ chớ! Thôi, ngồi đó chờ tao!”






Nhưng, hắn vẫn tiếp tục gào to hơn nữa. Và lần nầy, tôi nghe cái giọng Nha Trang của nó thật rơ ràng:


- “Chó tới! Chó tới...”






Thôi bỏ mẹ rồi! Bây giờ tôi mới hiểu ra là“Chó tới!” chớ không phải “Chờ tớ!” th́ đă muộn. Một con chó vện to lớn dùng để đi săn, xồng xộc lao tới và chỉ c̣n cách tôi vài mươi thước. Tôi thật sự hồn vía lên mây, quăng dao, quăng luôn cây mía, bỏ của chạy lấy thân, phóng như bay về phía bờ suối...Nhưng, con chó vện nhanh hơn tôi một bước, nó nhảy chồm lên, phập trúng cái đáy quần, gh́ lại làm tôi té nằm xấp xuống đất. Hai cái răng nanh bén nhọn của nó đă xuyên thủng đáy quần. Con vện gầm gừ, mơm của nó gh́ chặc lại, giằng xé như muốn lôi tuột cái quần của tôi ra thế mới khiếp! Cũng may, nhờ trời thương mấy thằng tù cải tạo ốm đói. Chúng tôi phải chôm chỉa để mưu sinh. Nếu hai cái răng nanh của con vện nhích lên vài phân định mệnh nữa th́ bây giờ tôi đă trở thành quan “thái giám” là cái chắc!


Tôi thét lên, cầu cứu:


- “Tao bị con chó vện táp trúng rồi Đèo ơi! Cứu tao với...”






Đến giờ phút nầy mà hắn c̣n hỏi đùa được:


- “Trúng chỗ nào vậy cha?”


Tôi bực quá thét:


- “Nó táp lủng đáy quần rồi, tao bị nó gh́ lại, không chạy được!”

- “Chỉ táp trúng đáy quần thôi hả?” hắn mách nước. “Tụt quần ra, vọt cho lẹ, thằng mắc dịch!”






Thôi th́ cùng tất biến, biến tất thông! Tôi ḷn tay xuống hàng nút quần, cởi thật nhanh hàng nút. Nhờ cái quần rộng thung th́nh, con vện tụt cái quần thật dễ dàng, một chân nó chận cái ống quần, đầu giằng mấy cái thật mạnh để cái quần vuột ra khỏi cái răng nanh. Tôi chỉ chờ có thế, vừa rút chân ra khỏi cái quần rằn ri là tôi phóng như bay về phía hàng cây bên bờ suối, chỉ cách đó mươi thước. Tôi trèo lên cây nhanh như con sóc, chưa bao giờ tôi leo trèo nhanh như vậy. Thế là thoát nạn!


Con vện phóng ḿnh lên cây mấy lần, nhưng lần nào nó cũng bị té đau. V́ thế nó tức tối, ngồi bệt xuống đất, nghểnh mơm nh́n lên một cách hậm hực; thỉnh thoảng, nó le cái lưỡi dài thượt liếm mép. Tôi phải lấy vạt áo che phần dưới lại, sợ nó nh́n thấy “thịt tươi” thèm nhỏ dăi tội nghiệp!







Đứng trên cây nh́n xuống mới thấy rơ h́nh thù con vện, màu lông hơi vàng và có vằn như da cọp, trên lưng có xoáy như giống chó hoang dă ở Phú Quốc. Hèn chi nó dữ dằn quá là phải! Thú thật, trong suốt 13 năm quân ngũ, vui buồn đời lính bộ binh, đôi giày saut của tôi đă từng chà xát lên các mật khu lừng danh của Việt Cộng ở Miền Tây từ Thất Sơn, Mỹ An, Sầm Giang, Năm Căn, Cái Nước...nhưng chưa có lần nào tôi phải bỏ chạy “té khói” như lần nầy. Kể ra th́ cũng nhục thật đó!


Tôi đứng trên cây, trợn mắt nh́n nó, rủa thầm trong bụng: “May cho mầy, nghe đồ chó vện! Nếu mầy gặp tao ba năm về trước là tao vặn họng mầy, làm thịt chó bảy món nhậu chơi!” Thế mới biết, chỉ sau một thời gian ngắn, cái gọi là “lao động cải tạo”, con chó vện đối với tôi bây giờ nó đă trở thành “con cọp”. Nhưng mà thôi, tránh cọp chẳng xấu mặt nào!


Nh́n thấy con chó vện đang nhe nanh vuốt, hầm hừ dưới gốc cây, Đèo đứng bên kia bờ suối, nói lớn:


- “Mầy cứ đứng ở trên cây chờ tao qua! Đừng có tuột xuống!”



Vừa nói, hắn vừa xăn quần lên khỏi gối. Thấy hai ống quyển khẳng khiu của hắn, tôi nản ḷng hết sức. Hắn có vẽ muốn lội qua suối cứu bồ thật, tôi lật đật can:

- “Thôi đi cha nội! Cứ ở yên bên đó đi! Tao nhảy xuống suối, lội qua bển được rồi mà!”



Hắn đáp có vẻ rất tự tin:

“Mầy yên chí đi! Tao có cách trị con vện nầy cho mầy coi!”






Tôi miễn cưỡng nói:


- “Thôi được, mầy có tài ǵ thi thố cho tao coi!”



Con vện thấy hắn đang lội b́ bơm, băng ngang qua ḍng suối. Nó rời gốc cây, đứng chực trên bờ suối, sẵn sàng vồ hắn. Đèo đứng dưới suối, hai tay chống nạnh, vẻ mặt tỉnh bơ. C̣n con vện nh́n hắn lườm lườm, chân sau quào dưới đất cát rào rào trong tư thế chuẩn bị vồ mồi. Tôi thấy c̣n phát ớn xương sống. Nhưng, Đèo chẳng nao núng chút nào cả thế mới là lạ. Bất ngờ, hắn huưt sáo miệng bản nhạc “Bác cùng chúng cháu hành quân” một cách ung dung. Con chó vện vừa nghe âm điệu phần mở đầu của bài hát: Đêm nay trên đường hành quân ra mặt trận... nó lầm tưởng hắn là phe ta nên bỏ hẳn thái độ thù nghịch, ngoe nguẩy cái đuôi, chờ welcome “đồng chí Đèo”. Mẹ kiếp! Sống ở Miền Bắc XHCN nầy, đến con chó c̣n bị tuyên truyền mê hoặc đừng nói chi là con người.






Đèo leo lên bờ, hắn vỗ đầu con vện, vuốt đầu nó mấy cái. Đồng chí vện chồm lên, vật ngă hắn xuống rồi liếm cùng mặt. Thế rồi, người tù cải tạo và “đồng chí vện”ù kết thành đôi bạn sống chết có nhau từ dạo đó! Hắn ôm chặc con vện cho tôi leo xuống. Tôi vội vă lủi vô ruộng mía, lấy quần mặc vào rồi đi kiếm con dao và cây mía. Hai đứa tôi lội trở qua bên kia bờ suối, con chó vện cũng lội suối qua theo. Ngồi dưới bóng cây chia nhau từng lóng mía. Tôi chỉ ăn 2 lóng, phần c̣n lại của hắn v́ Đèo thèm ngọt. C̣n tôi, tôi thèm thứ khác hấp dẫn hơn nhiều: “Thịt! Thịt! Thịt!”... Tôi nh́n con vện, tưởng tượng đến dĩa “rựa mận” đang bốc khói, làm tôi thèm đến nhểu nước miếng. Bất chợt, con vện ngước lên nh́n tôi. Bốn mắt âu yếm nh́n nhau...tóe khói; h́nh như, cái giác quan thứ sáu của nó, nh́n thấy ư đồ bất chánh của tôi và báo cho nó biết rằng: “Coi chừng thằng cha tù ốm đói nầy, hắn sẽ thịt ḿnh đấy!” V́ vậy, con chó vện chỉ quấn quít bên cạnh anh Đèo và lúc nào cũng đề cao cảnh giác với tôi. Cứ mỗi lần tôi
xáp lại gần, định làm quen là nó đứng dậy đi chỗ khác chơi và nh́n tôi với tư thế sẵn sàng chiến đấu.


Cách đây ba hoặc bốn tháng ǵ đó. Tên thiếu tá Khoát – trại trưởng – có tuyên bố một câu làm cả trại hồ hởi, phấn khởi: “Trại ta có kế hoạch nuôi lợn, cung cấp thịt tươi, cải tổ bữa ăn để các anh có đủ sức thâm canh, tăng năng xuất, chuẩn bị trồng sắn đại trà.” Thế là cả trại thi đua vào rừng đốn gỗ dựng trại chăn nuôi. Và chỉ trong ṿng hai tuần lễ, ba cái chuồng nuôi lợn được cất xong bên cạnh bờ suối, đối diện với nhà bếp của ban chỉ huy trại. Nhưng, tên Quang chỉ mang về một cặp heo mọi, bụng ỏng, đít teo, mỗi con cân nặng khoảng 5 kí là cùng. Thế là, một anh bạn tù cao niên ở lán 2 được giao cho nhiệm vụ “chăn lợn”. Mỗi ngày, anh có nhiệm vụ mang một cái sô vào nhà bếp cán bộ trại, gặp tên trung sĩ Kây để nhận cơm thừa, canh cặn mang về chuồng nuôi lợn. Không biết nuôi heo bằng cách nào mà cặp heo mọi càng ngày càng gầy nhom. Ngược lại, trông anh càng ngày tṛn trịa ra.


Đêm hôm kia, chuồng nuôi lợn xảy ra chuyện rùng rợn, khó tin nhưng có thật là hai con heo mọi bị bầy chuột rừng moi ruột cho đến chết. Nhờ vậy, trưa hôm sau, cả trại được ăn cơm trắng với thịt heo kho với nước muối. Gần 2 tháng nay, chúng tôi mới được ăn một chén cơm trắng và một miếng thịt heo to bằng hai lóng tay út, cho đến bây giờ miệng tôi vẫn c̣n tóm tèm thịt tươi. Và tôi đang nghĩ kế hoạch thịt con vện...


Chúng tôi lần lượt chuyển hết mớ nứa về trại, con vện đưa hai đứa tôi đến tận cổng trại. Và từ đó, nó trở nên người bạn trung thành với anh Đèo. Sáng nào nó cũng nằm chờ trong buị cây gần cổng, rồi lẽo đẽo theo chúng tôi vào tận rừng sâu đốn gỗ. Có mấy lần tôi định thịt nó, hưng Đèo cương quyết ngăn cản.


Hắn nói:

- “Mầy muốn thịt con vện nầy th́ phải bước qua xác chết của tao!”






*


Nửa năm sau đó, những dăy nhà khang trang bằng gỗ được dựng lên chung quanh ban chỉ huy trại 6 đều do công sức của những người tù cải tạo. Nhưng, gỗ và nứa càng ngày càng khan hiếm, chúng tôi càng phải đi xa hơn, có khi phải đi băng qua thung lũng phía sau trại, lội vào khu rừng già dưới chân núi bên kia, gần nông trường Bản Hẻo để kiếm gỗ.


Thế rồi một hôm. Lần đầu tiên chúng tôi đi theo con đường ṃn băng qua thung lũng vào lúc hừng đông sáng để kiếm gỗ làm đ̣n tay. Khi những tia nắng ban mai mỏng manh, màu vàng nhạt, như cố xuyên thủng làn sương mai trắng đục bao phủ cả khu rừng, nắng tạo thành những chùm ánh sáng lung linh, huyền ảo. Hai đứa tôi lặng lẽ tiến khá sâu trong khu rừng rậm rạp, cây cối hoang vu, c̣n con vện biến đi đàng nào không biết. Tiếng suối chảy róc rách khi len lỏi qua những gềnh đá rong rêu, ḥa cùng muôn ngàn tiếng hót líu lo của bầy chim rừng, trổi lên bản hợp tấu đầy sức quyến rũ của núi rừng Tây Bắc, thoang thoảng đâu đây mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ những đóa phong lan, nép kín sau những thân cây cổ thụ, pha lẫn mùi hăng hắc của lá rừng ẩm mốc.


Tiếng gió lướt trên những tán cây rừng xào xạc, mang theo cái lạnh tái tê từ dăy núi đá chập chùng của rặng Hoàng Liên Sơn thổi về. Gió lay những giọt sương mai đọng trên lá cây rừng, sương rơi nhẹ nhàng trên mái tóc, trên vai áo làm tôi thấm lạnh. Đang mơ màng trong cái không gian liêu trai và cái tĩnh lặng mong lung ấy...Bỗng một tiếng thét chói tai của Đèo đang đi phía trước, làm bầy chim rừng cũng phải giựt ḿnh, bay tán loạn: “Con mẹ nó! Coi chừng vắt nái! Chạy khỏi khu rừng nầy ngay!”


Vắt nái là một loại vắt màu xanh lá cây, nhỏ hơn đầu đũa một chút và chiều dài chỉ hơn một phân rưởi, khiếp nhất là khi nó có chửa nên đặt cho nó cái tên là “vắt nái”. Khi đánh được hơi người là nó giương lên như cây “anten”, rồi bún ḿnh lên như cái ḷ xo, bám vào đầu vào cổ người, thú vật hút máu một cách êm thắm, chén no rồi tự động rớt ra, máu từ vết cắn đó chảy ra không ngừng, chỉ có nhai cỏ mực đấp vào vết cắn là tạm cầm máu được. Có nhiều anh bạn bị nhiểm trùng, vết cắn bị ngứa ngái, lở lói tṛn bằng đồng tiền, nhức nhối tàn bạo. Hai đứa tôi vội vàng lội băng qua con suối cạn, t́m khoảng đất trống trải để kiểm soát lại đầu cổ, lôi ra cũng được bốn, năm con vắt xanh.


Bỗng có tiếng khèn réo rắt, trầm bổng, văng vẳng từ đâu đưa tới, âm thanh ai oán, năo nùng như khóc như than. Tiếng khèn trôi bồng bềnh trong làn sương mai trắng đục. Tôi ṭ ṃ rũ Đèo đi ngược lên thượng nguồn con suối để t́m người thổi khèn. Đó là cụ già thuộc bộ tộc Thái đen với mái tóc trắng phau, cḥm râu bạc thả lỏng phất phơ trong gió. Ông vận bộ quần áo cộc màu chàm đang ngồi dưới một gốc đại thụ, chừng đă mọc rễ cả trăm năm, cành lá sum sê, vỏ cây sần sùi phủ rêu xanh, những rễ phụ và dây leo bện nhau bám chằng chịt vào thân cây. Cách đó mươi thước là hai thanh niên để lưng trần đang cuốc một hố đất. Thấy có người đến, ông lăo ngưng thổi khèn, ngước mắt nh́n chúng tôi, hỏi:


- “Mấy ông đi đốn gỗ cho trại cải tạo đấy à?” ông cảnh báo. “Khu rừng nầy có rất nhiều rắn độc, mấy ông phải cẩn thận! Cách đây mấy hôm, một người trong bản bị một con cạp nia mổ chết rồi đấy!”


Tôi nói:

- “Cám ơn cụ đă chỉ bảo! Chúng tôi sẽ hết sức đề pḥng!”



Đèo ph́ cười khi nghe cụ gọi ḿnh bằng ông, hắn nói:

- “Tôi là Lê Xuân Đèo, gọi tôi là Đèo được rồi! Thế c̣n cụ?”

- “Tôi tên Phạm công Trừng,” ông lăo buồn rầu, than thở. “Nhà tôi bị ốm nặng sắp chết đến nơi rồi, các anh ạ!” ông chỉ hai thanh niên, tiếp. “Chúng nó đang đào huyệt, chuẩn bị chôn mẹ chúng đấy!”

- “Thưa cụ, bà cụ bị mắc chứng bệnh ǵ vậy?” Đèo hỏi.



Ông cụ thở dài, nói:

- “Nhà tôi bị bệnh kiết lỵ đă hơn hai tuần nay! Uống đủ loại cây cỏ, nhưng không thuyên giảm, đang nằm thoi thóp trên giường chờ chết đấy, các anh ạ!”






Đèo nghe ông cụ nói xong. Hắn suy nghĩ trong giây lát rồi nắm tay tôi, kéo ra bờ suối, hỏi:


- “Tao muốn cứu bà cụ! Mầy nghĩ sao?”



Tôi trợn mắt nh́n hắn, hỏi:

- “Mấy lấy cái ǵ cứu bà cụ chớ?”

- “Nói cho mầy biết, tao c̣n cất giấu được 10 viên “Reostop”, chôn dưới sạp nứa chỗ tao ngủ,” Đèo lấy ư kiến tôi lần chót. “Mầy thấy tao có nên giúp họ không?”

- “Việc nầy có liên quan đến sinh mạng của mầy! Tự quyết định đi, đừng hỏi tao lôi thôi!” Tôi nói.

- “Tao quyết định cứu họ!” Đèo trả lời một cách dứt khoát. “Thấy người sắp chết mà không cứu là đắc tội với Trời Phật rồi! Hơn nữa, tao muốn làm sáng tỏ cái bản chất và truyền thống tốt đẹp của người lính Việt Nam Cộng Ḥa cho đồng bào miền Bắc thấy rơ điều nầy!”






Nghĩ sao làm vậy, Đèo trở lại chỗ ông cụ, nói:


- “Ngày mai cũng vào giờ nầy, cụ đón chúng tôi tại đây để nhận 10 viên thuốc “con nhọng” chuyên trị kiết lỵ, đem về cho bà cụ uống!”






Ông cụ nghe đến thuốc “con nhọng”, mắt cụ ngời sáng tia hy vọng và cảm động đến rớt nước mắt. Cụ bảo hai người con trai vào rừng đốn gỗ đ̣n tay cho chúng tôi, rồi mời chúng tôi về bản làng gần đó sơi nước trà xanh. Căn nhà sàn của gia đ́nh cụ gồm ba gian, nằm trong bản Thái, cách cây bờ suối đó khoảng 200 thước. Căn nhà sàn khá cao để tránh thú dữ nhất là đàn chó sói thường hay kéo vào bản, bắt gia súc. Đặc điểm những căn nhà sàn của dân tộc thiểu số như Thái, Mường, Mông...cùng có một lối kiến trúc như nhau là không dùng đinh, tất cả đều được liên kết với nhau bằng những con ṣ gỗ và lạt buộc, sàn nhà được nối kết với nhau bằng những cây nứa già được đập giập ra để lót sàn. Leo lên mấy bật thang gỗ ọp ẹp, thấy ngay bà cụ đang nằm trên cái chơng tre đặt ở một gốc nhà, trùm chăn đến cổ. Bà cụ gầy lắm, tôi chỉ thấy cái mềm bông màu đỏ phập phồng theo nhịp thở thoi thóp, mỏng manh như sợi chỉ mành treo chuông.


Sau khi uống xong chung trà xanh, th́ hai người con cũng về tới nơi. Thấy mặt trời lên thấp thoáng ngọn cây, chúng tôi xin từ giả ra về. Cụ đi trước dẫn đường, dùng dao vạt vào thân cây rừng để đánh dấu, cho chúng tôi biết đường trở lại. Tới b́a rừng, họ chuyển 6 cây gỗ làm kèo lên vai hai đứa tôi và chúng tôi từ giă nhau ở đấy. Con vện đi sục sạo ở đâu đó trong khu rừng cũng vừa chạy trờ tới, mơm ngoạm một con chuột lông màu xam xám khá to, làm quà tặng anh bạn Đèo. Trước khi trở về trại, Đèo ra bờ suối làm thịt chuột một cách thành thạo, rồi dùng lá chuối rừng gói lại cẩn thận, bỏ vào trong túi quần mang về trại. Buổi trưa, Đèo lén ra khu nhà bếp nướng một cách vội vă, khi nào có chiến lợi phẩm, hắn cũng chia phần cho tôi một nửa.


Đêm hôm đó, đợi mọi người ngủ say sau một ngày lao động cật lực. Đèo đào một lớp đất mỏng dưới ngay chỗ nằm lấy, ra một chai thuốc “Reostop” c̣n đủ 10 viên rồi dấu dưới gối.


Sáng hôm sau, chúng tôi trở lại vùng nầy, tiếp tục đốn gỗ làm kèo nhà. Lần theo vết dao đánh dấu trên thân cây, hai đứa tôi trở lại chỗ cũ rất dễ dàng. Đến chỗ hẹn, chúng tôi thấy cụ đang ngồi dưới bóng cây đại thụ, chờ chúng tôi tự bao giờ. Đèo thân mật đặt cái lọ thuốc “Reostop” vào tay ông cu,ï rồi chỉ cách dùng. Ông cụ vừa mừng, vừa cảm động đến độ nói không nên lời. Trước khi chia tay nhau, ông cụ dặn ḍ:


- “Tụi bộ đội của đoàn 776, thằng nào cũng ác ôn hết! Các anh phải cảnh giác chúng nó đấy!”






Khoảng một tuần sau đó. Chúng tôi trở lại vùng nầy kiếm gỗ, nh́n thấy cái huyệt đă được lấp đất lại bằng phẳng, cỏ dại đă bắt đầu bén rễ và chúng tôi biết chắc là bà cụ đă được cứu thoát khỏi bệnh kiết lỵ. Người tù cải tạo Lê Xuân Đèo đă hoàn thành công tác “dân vận” một cách xuất sắc bằng chính mạng sống của chính ḿnh. V́ ba tháng sau đó, anh từ giă cuộc đời v́ bịnh kiết lỵ v́ không thuốc chữa cho chính bản thân ḿnh.


Bịnh kiết lỵ, tiêu chảy và sốt rét rừng là ba căn bệnh rất phổ biến trong các trại tù cải tạo ở Miền Bắc XHCN. Một người bạn cùng đơn vị là cựu thiếu tá Trần Sỹ cũng gởi nắm xương tàn tại một trại tù khác vào năm 1978 v́ bệnh kiết lỵ và rồi c̣n biết bao nhiêu người khác nữa? Trước khi chuyển trại từ trong Nam ra ngoài Bắc, chúng tôi dự trữ khá nhiều thuốc chuyên trị về các chứng bệnh nguy hiểm nầy và nhất là trụ sinh để pḥng thân. Nhưng, sau khi chuyển đến trại 6 Khe Thắm, một người tù cải tạo tên Phạm Thành K. đă đâm sau lưng chiến sĩ, anh ta bàn kế hoạch “chuyển trại giả” với tên thiếu tá Khoát để lấy điểm.






Vào một buổi sáng tinh sương. Trong lúc mọi người chuẩn bị xuất trại lên rừng đốn gỗ, bỗng có tiếng kẻng dồn dập khác thường, đích thân cán bộ quản giáo đến từng lán, đôn đốc mọi người khẩn trương đến tập trung trước sân cờ ban chỉ huy trại để nghe thiếu tá Khoát - trưởng trại - ban hành lệnh hành quân (chuyển trại) và mọi người được thông báo, chỉ c̣n có một tiếng đồng để chuẩn bị hành lư cần thiết mang theo người. V́ quá vội vă, nên Đèo không kịp đào lấy 10 viên thuốc “reostop” chôn dưới sạp nứa, ngay chỗ anh nằm.


Tại sân đá bóng của xă, trong khi ngồi chờ đợi xe vận tải đến chở đi một trại tù cải tạo khác, bọn cán bộ quản giáo và quản chế yêu cầu tất cả tù cải tạo “bày hành lư bán chợ trời” - tiếng lóng - một h́nh thức kiểm soát hành trang của tù cải tạo để hôi của. Sau đó, chúng phân tán chúng tôi đứng riêng rẽ từng nhóm nhỏ vài ba người, tù cải tạo c̣n phải trải qua một màn “thoát y vũ” bất đắc dĩ để chúng lục soát quần áo tù. Thế là, sau khi tịch thu toàn bộ số dược phẩm của anh em mang từ trong Nam ra, chỉ c̣n sót lại 10 viên “Reostop” của Lê xuân Đèo. Sau đó, bọn tù cải tạo chúng tôi mặt mày tiu nghỉu trở về lán trại, tiếp tục lên rừng đốn gỗ. Tên thiếu tá Khoát và tên tù phản bội P. T. K. mặt mày hớn hở v́ chuyến nầy thắng lớn...


Bọn cán bộ trại đem số thuốc tây nầy ra Hà Nội và tỉnh Hoàng Liên Sơn bán lại cho các con buôn, rồi thay vào đấy một loại thuốc dơm trị bá chứng tên “Xuyên Tâm Liên” để trị bịnh cho bọn tù. Đến năm 1982, nhà nước cộng sản khám phá loại thuốc nầy có độc tố phá vở các tế bào năo, tim và thận và ngưng sản xuất th́ đă muộn. Không biết có bao nhiêu tù cải tạo sống dở, chết dở v́ uống phải loại thuốc nầy?


*






Vào mùa thu năm 1977. Bạn Lê Xuân Đèo không may vướng phải căn bệnh kiết lỵ hiểm nghèo. Sang đến tuần lễ thứ hai, người anh cứ khô héo dần như cây khô thiếu nước, gầy đến nổi chỉ c̣n da bọc xương, rồi nằm liệt giường, tiểu và đại tiện một chỗ. Mỗi ngày tên y công tên Lương phát cho vài viên “Xuyên Tâm Liên” và một bát cháo loăng như nước cơm chắt, tiêu chuẩn trừng phạt những người tù cải tạo bị ghép vào tội “chây lười lao động”. Qua đến đầu tuần lễ thứ ba, người anh tóp xọp như bộ xương cách trí, được bọc lại bằng một lớp da nhăn nheo màu xám xịt, đôi chân gầy guộc như hai thanh nứa, sờ vào lạnh ngắt như đồng. Anh chỉ c̣n thở thoi thóp, máu h́nh như bắt đầu đông lại trong các động mạch, đôi mắt thất thần, mở trao tráo trong hai cái hốc mắt lơm sâu. Đến buổi chiều, anh lên cơn mê sảng gọi tên vợ, tên con, rồi khóc rưng rức bằng những hạt lệ khô.Tối hôm đó, tôi ngồi bên cạnh anh cho tới giờ kẻng đổ, tôi bỏ mùng xuống cho anh, trước khi trở lại chỗ nằm.


Kỳ lạ quá! Nửa đêm về sáng, tiếng cú rúc liên hồi trong một lùm cây nào đó, ngay phía sau lán 3 như tiếng gọi của thần chết lởn vởn đâu đây, làm tôi rùng ḿnh. Gió từ dăy Hoàng Liên Sơn thổi về ào ào làm rung chuyển cây rừng, làm tốc mái tranh nứa, gió thổi bật cánh mấy cái phên cửa...


Trong cái không gian lạnh lẽo ấy, vang lên những tiếng ngáy kḥ kḥ khi trầm, khi bổng, có tiếng ngáy cao vút như giọng nam “tenor”, những tiếng nghiến răng trèo trẹo, tiếng trở ḿnh của bạn nào đó trên cái sạp tre ọp ẹp vang lên kẽo kẹt, tiếng mớ ngủ lẫn tiếng thở dài năo nuột; đôi khi, có anh đang nằm mơ thấy ḿnh đang đánh nhau với Việt Cộng, tiếng hét của anh đánh thức cả lán dậy: “Diều hâu! Diều hâu! Đại Bàng ghe rơ không trả lời! Việt Cộng tràn ngập căn cứ hỏa lực rồi! Rót pháo xă láng! Nổ chụp trên đầu chúng tôi! Lẹ lên đi mấy cha...” và tất cả âm thanh đó quyện vào nhau hợp thành một “bi trường khúc” đầy ấn tượng sâu sắc trong ḷng người tù cải tạo.


Bỗng tôi nghe tiếng con vện tru từng chập bên bờ suối, tiếng tru buồn thê thảm, kéo dài lê thê trong đêm trường tĩnh mịch. Tôi mệt mơi, ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không hay, cho tới khi tiếng kẻng báo thức vang lên, đánh thức mọi người dậy để chuẩn bị một ngày lao động khổ sai. Tôi nghe cả láng hoảng hốt, thét lên: “Đèo chết rồi! Đèo chết rồi!...”.


Tôi ngồi bật dậy như cái ḷ xo, nh́n sang chỗ Đèo nằm, hai cái chân như hai thanh nứa già cỗi, khô khốc, buông tḥng xuống đất, bị gió thổi luồn dưới sạp nứa đánh đong đưa, c̣n thân người của anh nằm vất vưởng trong mùng. Tôi vội vàng chạy đến, vén cái mùng lên. Tôi thấy đôi mắt đôi mắt của anh mở trợn trừng, hai giọt lệ khổ đau chắt chiu từ một kiếp người bị đày đọa trong tận cùng đáy địa ngục, ứa ra từ trong hai hốc mắt sâu hoắm, c̣n đọng lại chưa khô; h́nh như, anh mới từ giă cuộc đời cách đây không lâu. Tôi lấy tay vuốt mắt người bạn tù...


*

Một cái cḥi lá đơn sơ được vội vă dựng lên, chỉ có mỗi mái nứa gần khu rừng sắn, bên cạnh con suối cạn, phía sau ban chỉ huy trại. Bốn cái cộc gỗ đóng xuống đất chính giữa căn cḥi, hai khúc gỗ gác song song với nhau bên trên, vừa đủ kê một tấm ván mỏng. Thi hài của Đèo trong bộ quân phục Biệt Động Quân đă bạc màu, rách tơi tả, loang lỗ những vết máu khô v́ tai nạn lao động. Tôi phủ kín h́nh hài của anh bằng cái mềm màu đỏ. Toán mộc lo đóng quan tài, tôi trong bộ phận đào huyệt c̣n có Trương Đăng Sỹ và Nguyễn Minh Thanh... Chỗ anh nằm an nghỉ dưới bóng cây cổ thụ dưới chân đồi bên cạnh ḍng suối, cách trại khoảng 2 cây số. Đến xế chiều, mọi việc đă hoàn tất. Sau khi tẩn liệm cho bạn Đèo xong, chúng tôi trở về trại, không ai được ở lại qua đêm để canh giữ xác của anh.






Đêm đó, có lẽ là đêm dài nhất trong 8 năm tù cải tạo của tôi. Vừa chợp mắt là tôi thấy đôi mắt của anh c̣n mở trợn trừng...Quá nửa đêm về sáng. Bỗng nghe có tiếng chó sủa, tiếng gầm gừ cấu xé lẫn nhau thật dữ dội, tiếng tru tréo từ phía b́a rừng văng vẳng đưa về; h́nh như, chúng đang tranh ăn th́ phải. Điều nầy đă khiến tôi phập pḥng lo sợ, không biết chuyện ǵ bất hạnh sẽ xảy ra cho anh Đèo. Tôi thầm cầu nguyện với ơn trên, đừng để bầy chó rừng tha xác của anh đi!


Trời vừa tờ mờ sáng. Sau tiếng kẻng báo thức vào lúc 6:45, tôi đă thức dậy, cuốn mùng mền, rồi vội vă đi về phía cỏng trại. Tên lính canh cho phép tôi xuất trại, ra b́a rừng thăm xác bạn. Tôi lật đật bước vào cái cḥi lá, cái quan tài của Đèo được ghép vội vă bằng sáu tấm ván mỏng manh bị đẩy xô lệch trên hai cái thanh ngang, suưt chút nữa th́ đổ xuống đất, cái nấp áo quan sẽ bung ra ngay. Sau khi đẩy cái áo quan lại cho ngay ngắn, tôi bước ra bên ngoài quan sát hiện trường. Cả một vùng cỏ dại chung quanh cái cḥi bị ngă rạp xuống, loang lổ vết máu và lông thú. Tôi đoán không sai, tại ngay chỗ nầy, đêm qua đă xảy ra trận ác đấu thật quyết liệt giữa bầy chó rừng, tranh xác anh Đèo để tha vào rừng.


Có lẽ đánh được hơi người quen thuộc, con chó vện đang nằm bất động gần đó, nó ngước đầu lên nh́n tôi, cố gắng chống hai cái chân trước xuống đất, gượng lết về phía tôi, nhưng được vài bước rồi ngă quỵ xuống, mồm rên ư ...ử v́ đau đớn. Tôi vội vàng chạy đến ôm chấm lấy nó vào ḷng. Con vệt liếm vào mặt tôi một cách tŕu mến, rồi mệt lả, nghẻo đầu lên vai tôi. Đặt nó nằm xuống đất để quan sát: con mắt bên phải bị lột một mảnh da, c̣n bê bết máu, cái chân trước bị táp gẫy xương và cái đùi sau bị ngoạm mất một măng thịt to, vết thương c̣n rỉ máu âm ỉ. Tôi vô cùng xúc động nh́n nó một cách cảm phục và thương mến.






Thật vậy, không một ai có thể ngờ rằng, con chó vện đă liều mạng sống của nó, tả xung, hữu đột, quyết đấu một mất một c̣n với cả một bầy chó rừng hoang dại để bảo vệ cái xác thân của Lê Xuân Đèo, người bạn của nó, đang nằm trơ trọi giữa bầy dă thú. Đối với tôi, con chó vện là hiện thân của một dũng sĩ, tuy mang h́nh hài của loài thú bốn chân, nhưng có một trái tim rất “người” dám v́ nghĩa quên ḿnh, chiến đấu đơn độc, không lùi bước trước kẻ thù. Tinh thần quyết đấu của con chó vện, như một lời nhắn nhủ đầy khí phách với đồng loại của nó: “Tụi bây muốn làm thịt Lê Xuân Đèo, phải bước qua xác chết của tao!”.


Tôi bế con vện ra bờ suối, khuất sau đám sắn non, rửa vết thương c̣n đẫm máu của nó mà ứa nước mắt. Con vện liếm bàn tay tôi một cách thân ái. Tôi th́ thầm bên tai nó: “Nằm đây chờ tao; lát nữa, tao trở lại t́m cách đưa mầy về nhà chủ của mầy!” Tôi đứng dậy lui gót, nh́n trong ánh mắt lưu luyến của nó và khi nó đưa cái chân trước quào quào một cách yếu ớt trong không khí như những cái vẫy tay chào vĩnh biệt, khiến tôi có cảm tưởng; h́nh như, nó muốn trối trăn điều ǵ đó với tôi chăng?


Tôi từ giă nó, trở vào trại để cùng với anh em lo việc mai táng Lê Xuân Đèo. Toán chung sự có bốn người: Minh Thanh, tôi và hai bạn tù nữa. Đúng 8 giờ sáng, chúng tôi đẩy cái xe cải tiến cũ kỹ đi ngang qua ban chỉ huy trại, gặp tên trung úy Quang lùn tịt, ngoắc chúng tôi dừng lại, nói: “Này, nhớ đấy nhé! Giữ cái áo quan lại, dành cho những người kế tiếp! Các anh phải biết bảo vệ tài sản xă hội chủ nghĩa đấy! Sẽ không có cái áo quan thứ hai đâu!”


Sau khi đặt quan tài của Lê Xuân Đèo lên xe cải tiến. Hai anh cầm càng, tôi và Minh Thanh phụ đẩy. Chiếc xe từ từ lăn bánh trên con đường đất gồ ghề c̣n đẵm hơi sương. Hai cái bánh xe khô nhớt, một cái nghiêng bên nầy, một cái ngă bên kia, phát ra những tiếng kót két rên rỉ một cách mệt nhọc, đau khổ. Hai anh bạn phía trước gồng ḿnh, ấn cái càng xe xuống, c̣n tôi và Minh Thanh vừa đẩy, vừa nâng phần sau xe lên, v́ sợ hai cái bánh xe bung vành, văng ra khỏi cái xe cải tiến bất cứ lúc nào. Chúng tôi phải đẩy cái xe tang lăn qua ba cái dốc cao mới đến bờ suối.


Sau vài phút nghỉ giải lao, chúng tôi cùng nhau kê vai, khiêng quan tài lên lưng chừng đồi, chỗ an giấc ngàn thu của anh, rồi chia nhau vô rừng kiếm dây rừng bện lại như hai sợi dây thừng. Đặt quan tài lên trên hai sợi dây đó, rồi mỗi người nắm một đầu dây, thả từ từ xuống đáy huyệt. Xong rồi, chúng tôi lấp đất lại, vun thành một nấm mộ đơn sơ. Bốn anh em đứng trước mộ, cúi đầu mặc niệm mà trong thổn thức, bồi hồi. Tôi hái một ít hoa rừng đặt lên nấm mồ của bạn.


Bạn Nguyễn Minh Thanh cảm khái làm một bài thơ với tựa đề “NẤM MỒ HOANG” để tưởng nhớ bạn Lê Xuân Đèo, người bỏ cuộc giữa đường.


Một nấm mồ hoang cảnh lạnh lùng

Lơ thơ cỏ úa lá chiều rung

Quạnh hiu vằng vặc vây quanh mộ

Rên rỉ bầy ve tiếng năo nùng






Gởi xác ốm nhom tận chốn nầy

Bao la rừng núi, suối trời mây

Người đi vĩnh viễn đă yên phận

Ngàn dặm người thương đâu có hay!






Sương khói hoàng hôn dọc mỗi đời

Công danh phú quí lá vàng rơi

Than ôi! Thành bại đều chung cuộc

Tuần tự rồi ai cũng thế thôi!






Trên đường trở về trại, khi đi đến gần ban chỉ huy, tôi tách rời anh em, lẻn vào khu rừng sắn, ra bờ suối kiếm con vện. Tôi vô cùng sững sờ nh́n thấy con vện bị ai đó treo ngược đầu xuống đất, bốn chân bị căng ra, buộc chặt vào hai cái cộc gỗ, cổ bị cắt tiết, máu đỏ nhỏ từng giọt xuống cái cái chậu bằng thau đặt dưới đất. Tôi quỳ xuống nâng đầu của nó lên, cả thân ḿnh con vện khẻ run lên lần cuối cùng, rồi duỗi thẳng ra bất động. Cái chết đau đớn của nó làm tôi rớt nước mắt. Tên trung sĩ Kây đứng sau lưng tôi từ lúc nào cũng không hay. Hắn lên tiếng làm tôi giật ḿnh:






- “Trong giờ lao động, anh ra đứng đây làm ǵ thế?”


Tôi nhanh trí, đáp:


- “Vừa mới mai táng anh Lê Xuân Đèo xong, ra suối rửa tay chân.”






Hắn nói:




- “Tôi nhờ anh giúp hộ một tay.”

- “Được, việc ǵ thế?” tôi hỏi.


Hắn nói như ra lệnh:


“Anh tháo dây, mang con cầy vào nhà bếp cho tôi!”






Nói xong, hắn mang cái thau tiết đi trước. Tôi tháo sợi dây rừng, ôm con vện vào ḷng như ôm thi thể một chiến hữu vừa nằm xuống sau một trận đấu...tôi thất thểu ôm xác con vện vào khu nhà bếp mà ḷng quặn đau.


Hôm sau, được phân công làm vệ sinh khu nhà bếp, tôi nhặt những mảnh xương vụn của con vện, đặt lên vào những tấm lá chuối, gói lại cẩn thận. Nhân lúc đi rừng đốn gỗ, tôi ghé thăm mộ bạn Đèo, rồi dùng dao đào một cái hố nhỏ, chôn bộ hài cốt của con chó vện, nằm bên cạnh bạn Lê Xuân Đèo cho có bạn.


*




Bắt đầu từ cuối tháng chạp kéo dài đến tháng giêng năm sau. Núi rừng Hoàng Liên Sơn, bầu trời ảm đạm và rét mướt, mưa bụi giăng giăng khắp nơi gần như bất tận. Mỗi buổi chiều, người tù trùm chăn kín mít, ngồi co ro trong lán, nh́n những cơn mưa bụi bay bay trong hoàng hôn, ai nấy đều chạnh ḷng nhớ quê hương, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ con, nhớ vợ da diết. Gọi
là mưa bụi v́ lượng nước mưa quá yếu không thể rơi thẳng xuống mặt đất, bị gió thổi bay đi, tỏa ra thành những cơn mưa bụi.


Bước sang tháng giêng. Hạt nước mưa kết tinh lớn hơn một chút có thể rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng bị gió tạt nghiêng nghiêng, tạo thành những cơn mưa phùn báo hiệu đất trời sắp giao mùa. Sợi mưa phùn mong manh như sợi tóc rối, đan nhau thành những màn nước trắng đục, giăng kín núi rừng, đồng ruộng, thung lũng, sông hồ ... Trời đất nhạt nḥa trong những cơn mua phùn dai dẳng, kéo dài lê thê trên vùng đất khó. Trong bầu khí hậu ẩm thấp ấy, cây cỏ đang âm thầm nẩy lộc, đâm chồi, chờ trỗi dậy tưng bừng khi mùa xuân đến. Chỉ tội cho bọn tù cải tạo phải lao động khổ sai trong rừng sâu, tay chân tê cóng v́ đói và lạnh đến rét run.


Thượng tuần tháng 2 năm 1978. Trại chuẩn bị ăn mừng Tết Nguyên Đán Mậu Ngọ vài ngày sau đó. Tôi được phân công vào đội cắt lá dong dùng để gói bánh chưng. Lá dong thường mọc hoang ở những vùng đất ẩm ướt. Tôi đi vào rừng, lang thang trong thung lũng một ḿnh để t́m lá dong. Tôi nhớ quá anh bạn Đèo và con chó vện thân thương.


Mới hừng đông sáng mà tôi đă nghe tiếng chiêng, tiếng trống vang lên rộn ră từ bản làng của dân tộc Thái Đen. Động tính hiếu kỳ, tôi lần theo con đường ṃn dọc theo con suối chảy róc rách để đi vào bản Thái. Ô hay! Trước mắt tôi là cả một rừng hoa màu trắng tinh khiết như hoa bưởi mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Từ những thân cây khẳng khiu, uốn khúc dù bám vào vách núi đá cheo leo vẫn trổ những chùm hoa trắng muốt, hoa nở rộ khắp núi rừng, dọc theo suối, hoa có năm cánh, nhụy màu hồng, gân màu tim tím. Mỗi cơn gió nhẹ nhàng lướt thoảng qua khu rừng là những cánh hoa rung lên như hàng vạn cánh bướm đang vỗ cánh chấp chới trong không khí.


Tôi đi lần theo con đường ṃn t́m gia đ́nh cụ Trừng không mấy khó khăn. Tôi đoán, hôm nay là ngày hội làng th́ phải. Trước sân nhà của cụ các bếp đỏ lửa, rực than hồng, họ có mươi người, chia ra làm hai phái: phái nữ đang lo nấu thức ăn, c̣n phía nam đang chơi nhạc cụ dân tộc như thổi khèn, khua chiêng, trống...rất vui nhộn. Thấy tôi đường đột bước vào sân, tất cả đều dừng tay, nh́n tôi trân trối. Chỉ cần nh́n thấy bộ đồ rằn ri của tôi đang mặc, họ đă biết tôi là ai rồi. Một thiếu phụ vội vă chạy đến cầu thang, lên tiếng gọi:


- “Bố ơi! Có thằng lính ngụy nó xông vào nhà ḿnh nầy! Con tống cổ nó đi nhá!”






Có tiếng quát vọng xuống:


- “Khách quư nhà ḿnh đấy! Đừng hỗn láo, con ạ!”






Đứng trên cầu thang, nh́n thấy tôi, cụ Trừng có vẻ mừng lắm. Cụ quay vào trong căn nhà sàn, gọi bà cụ ơi ới:


- “Bà nầy, theo tôi xuống đây nhanh lên!”






Cụ vội vă chạy xuống cầu thang trước, cụ bà nối gót theo sau. Cụ ôm chầm lấy tôi, trước con mắt ngơ ngác của mọi người. Cụ Trừng nói với vợ:


- “Bà c̣n sống đến ngày hôm nay là nhờ người tù cải tạo nầy đấy!”






Tôi vội vàng đính chính ngay:


- “Không phải tôi cứu bà cụ đâu! Anh Lê Xuân Đèo đấy cụ à!”






Cụ Trừng vỗ trán một cái thật mạnh, nói:


- “À, tôi nhớ ra rồi! Anh Lê Xuân Đèo đâu?”






Tôi buông thỏng một câu:


- “Đèo chết rồi!”



Cụ Trừng bàng hoàng trong giây lát, rồi hỏi gằn:

- “Bọn quản giáo đánh chết anh Đèo,, phải thế không?”

- “Không phải vậy, anh Đèo chết v́ bệnh kiết lỵ!”



Bà cụ nói:

- “Tôi thoát khỏi bệnh kiết lỵ là nhờ 10 viên thuốc “con nhọng” của anh ấy biếu! Sao anh Đèo không dùng thuốc ấy để chửa bệnh cho ḿnh nhỉ?”






Tôi buộc ḷng phải thú thật, nói:

- “Đó là 10 viên thuốc cuối cùng mà anh Đèo đă biếu cho cụ!”


Bà cụ nghe tôi nói, vô cùng xúc động, giọng run run:


- “Anh Đèo đă hy sinh cái mạng của ḿnh để cho tôi được sống! Thế mới rơ trắng đen, đồng bào dân tộc chúng tôi ở ngoài nầy đều bị lũ chúng nó bưng bít, tuyên truyền lừa bịp cả! Chúng nó c̣n bảo “lính ngụy” các anh tàn ác lắm! Mổ bụng, moi gan người ăn sống, uống cả máu tươi! Bọn chúng nó ngậm máu phun người, giỏi thật đấy!”






Đám thanh niên nghe bà cụ nói, xem chừng đă hiểu biết mọi chuyện, họ bỏ hẳn thái độ thù nghịch khi vừa mới gặp tôi. Một anh bạn trẻ đến nắm tay tôi mời mọc rất chân t́nh:


- “Anh ở lại dùng cỗ với chúng em nhá! Hôm nay, mới bắt đầu mùa lễ hội “Kin Chiêng Bók May” của dân tộc Thái chúng em!”




Tôi hỏi:

- “Mùa lễ hội “Kin Chiêng Bók May” là lễ hội ǵ vậy?”

Cụ Trừng giải thích:






- “Đó là ngày “Hội Hoa Ban” trên vùng cao Hoàng Liên Sơn để đón mùa xuân đến. Hoa ban chỉ nở rộ vào tiết lập xuân, phủ trắng cả núi rừng trên các bản Thái. Đặc điểm của loài hoa nầy là màu trắng, tượng trưng cho sự trong trắng, tinh khiết của t́nh yêu và hạnh phúc lứa đôi! Một chút nữa đây, sau khi ăn uống no say, bọn họ sẽ chạy vào hái những hoa ban thật đẹp tặng cho nhau làm quà. Mấy cô gái sẽ thay đổi xiêm y, đầu chít khăn “piêu”, có đôi hàng cúc h́nh bướm trên chiếc áo cóm, thêu tua ở vai, cái quần “sin” (giống như xà-rông) vải xanh thắt ngang lưng để múa x̣e,” cụ Trừng cố mời. “Anh ở nán lại đây chơi với chúng tôi.”


Mặt trời đă lên khá cao. Rất tiếc là tôi phải từ giă họ để c̣n kịp đi cắt lá dong. Bỗng có ai khều nhẹ vào vai, tôi quay đầu lại nh́n, đó là một cô bé Thái c̣n rất trẻ, độ chừng đôi tám, mắt có mí lót, mũi hơi cao, nước da bánh mật, trong giống người Ấn hơn là người Kinh. Cô ta trao cho bó hoa ban nới nở, vừa mới hái vội ở trong rừng về tặng tôi, làm món quà trong ngày “Hội Hoa Ban”. Bây giờ tôi mới biết loại hoa màu trắng nơn nà đó chính là hoa ban. Cô bé thỏ thẻ, nói đùa:


- “Bao giờ anh về Sài G̣n, cho em đi theo với nhá!”






Tôi vô cùng ngạc nhiên khi một cô bé Thái miền sơn cước, c̣n biết chối bỏ cái tên Thành phố Hồ Chí Minh do tập đoàn Lănh đạo Cộng Sản áp đặt sau khi cưỡng chiếm Miền Nam, mà vẫn gọi cái tên cũ “Sài G̣n”, thủ đô thân yêu của người Miền Nam.


Sau khi cắt xong một mớ lá dong, trên đường đi về trại, tôi ghé viếng thăm mộ bạn Lê Xuân Đèo. Tôi đặt bó hoa ban trên nấm mồ, rồi th́ thầm báo cáo với hắn: “Vinh quang nầy thuộc về mầy! Chớ không phải của tao!” Nghĩ cho cùng, cái chết tức tưởi của bạn Lê Xuân Đèo không đến nỗi vô ích. Tôi phải gọi đó là một sự hy sinh. Những người lính QLVNCH thuộc mọi Quân, Binh chủng đă anh dũng hy sinh ngoài mặt trận trong thời chiến. Và những người lính âm thầm nằm xuống trong lao tù cộng sản, đều có giá trị cao quư như nhau! Thật vậy, anh nằm xuống để thắp lên một ánh đuốc lẻ loi, soi thủng màn đêm tăm tối đầy hận thù bên kia “bức màn sắt”, do bọn CSBV dựng lên tại Miền Bắc XHCN, bằng những thủ đoạn tuyên truyền cực kỳ dối trá và bẩn thỉu. Cái chết của Lê Xuân Đèo đă làm sáng tỏ chân giá trị đích thực của người lính thuộc QLVNCH. Họ cầm súng để nối nghiệp tiền nhân, tận tụy ngày đêm đi ǵn giữ quê hương, đem xương trắng máu đào để bảo vệ sự toàn vẹn lănh thổ của Tổ Quốc.


*

Sau Tết Mậu Ngọ 1978. Tất cả anh em chúng tôi khăn gói lên đường, di chuyển đến một trại tù cải tạo khác, lần nầy th́ di chuyển thật. Và chúng tôi tiếp tục làm nhiệm vụ khai quang, dựng nhà, trồng hoa màu ở những vùng rừng núi hiểm trở khác để đồng bào miền xuôi về đó, xây dựng nông trường. Lúc vượt qua đỉnh đèo Lủng Lô, Trương Đăng Sỹ, Nguyễn Minh Thanh và tôi dừng lại giây phút ngắn ngủi, chúng tôi cùng hướng về rặng núi Phu Luông c̣n phảng phất sương mù, vẫy tay chào vĩnh biệt người bạn tù thân mến, anh Lê Xuân Đèo: NGƯỜI Ở LẠI HOÀNG LIÊN SƠN!





Nguyễn Vĩnh Long Hồ

florida80
04-16-2019, 18:38
https://i.imgur.com/HG2nuSl.png

Sau ngày kư Hiệp định Paris, miền Nam Việt Nam mạnh hơn miền Bắc. Tháng 11 năm 1972 TT Nixon vội cho chuyên chở tới VNCH gần 600 máy bay các loại gồm: 208 máy bay phản lực gồm chiến đấu và oanh tạc cơ loại nhẹ và khoảng 360 trực thăng các loại, 23 phi cơ thám thính, ba tiểu đoàn pháo binh 175mm, hai tiểu đoàn thiết giáp M-48 (Nixon No More Vietnams trang 170-171).

Trận Ban Mê Thuột tháng 3-1975

Trong khi ấy BV bị thiệt hại nặng và thảm bại trong trận muà hè đỏ lửa, tính tới tháng 9/1972 có vào khoảng từ 70 ngàn cho tới 100 ngàn cán binh CS bị giết, khoảng 700 chiến xa bị phá hủy (Nguyễn đức Phương, Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập trang 587), ngoài ra trận oanh tạc dữ dội Giáng sinh 1972 bằng B-52 đă gây thiệt hại rất nặng cho hạ tầng cơ sở BV như kho hàng, đường xe lửa, nhà máy điện, phi trường….

Mặc dù mạnh hơn miền Bắc rất nhiều nhưng miền Nam không được phép đánh ra Bắc mà chỉ được ở yên trong thế tự vệ chờ địch tới, điều này ai cũng biết cả. Khoảng gần một năm sau t́nh h́nh bắt đầu thay đổi, cán cân quân sự nghiêng về phía BV. Ngay sau khi kư Hiệp định Paris, CSBV vẫn tiếp tục vi phạm Hiệp định, chiến tranh vẫn tiếp diễn, trong khi miền Nam VN bị cắt quân viện dần dần , miền Bắc vẫn được CS quốc tế tiếp viện dồi dào, về chi tiết tôi sẽ nói sau. Cuộc chiến tranh giữa hai miền là một cuộc chiến viện trợ tiếp liệu, cả hai bên đều không tự sản xuất được vũ khí đạn dược mà phải tùy thuộc vào quân viện bên ngoài, bên nào nhiều tiếp liệu, vũ khí đạn dược th́ bên đó thắng.

blank

T́nh h́nh chung hai bên

Năm 1973 có thể chia làm hai giai đoạn: Giai đoạn từ Hiệp Định Ba Lê 28/1 cho tới tháng 10/1973 và giai đoạn bạo lực cách mạng sau tháng 10/1973.

Từ sau ngày kư Hiệp Định Ba Lê đến tháng 10/1973 t́nh h́nh tương đối yên tĩnh. Tháng 6/1973 Quốc hội Mỹ biểu quyết cắt ngân khoản cho tất cả các hoạt động quân sự Mỹ tại Đông Dương Việt, Miên, Lào. Ngày 1/7/1973 Nixon kư thành đạo luật áp dụng từ giữa tháng 8/1973 cấm hoạt động quân sự trên toàn cơi Đông Dương. Tháng 10/1973 Quốc Hội ra đạo luật hạn chế quyền Tổng Thống về chiến tranh (War Powers Act), Tổng Thống phải tham khảo ư kiến Quốc Hội trước khi gửi quân đi tham chiến.

Thấy thời cơ thuận lợi đă tới, Bắc Việt bèn thay đổi đường lối đấu tranh từ chính trị sang quân sự bạo lực. Đại Hội 21 của Bộ Chính Trị tại Hà Nội trong tháng 10 quyết định đấu tranh quân sự, trước hết tiến đánh các đồn bót lẻ tẻ, phát triển tuyến đường xa lộ Đông Trường Sơn

Theo Henry Kissinger (Years of Renewal trang 478) sau khi kư Hiệp định Paris, BV bắt đầu cho xây hệ thống đường xâm nhập tiếp liệu chằng chịt dài tổng cộng 20 ngàn km từ Bắc xuống Nam, từ Đông sang Tây, rộng 8m, hàng ngàn km ông dẫn dầu cung cấp cho hàng chục ngàn xe vận tải.

Sau Hiệp định khoảng gần một năm, Quốc hội Mỹ cắt giảm quân viện xương tủy VNCH mỗi năm 50%, từ 2,1 tỷ tài khóa 1973 xuống c̣n một tỷ tài khóa 1974 và xuống c̣n 700 triệu tài khoá 1975, con số này thực ra chỉ bằng 500 triệu v́ dầu thô lên giá, tiền mất giá (theo Henry Kissinger, Years of Renewal trang 471). Dưới thời TT Nixon, chính phủ đă đề nghị Quốc hội cấp 1 tỷ 4 viện trợ quân sự cho miền nam VN năm 1975, Ủy ban quốc pḥng Thượng viện do Nghị sĩ John Stennis làm chủ tịch cắt bớt c̣n 1 tỷ, nay dưới thời TT Ford Ủy ban chuẩn chi Thượng viện do Nghị sĩ John McClellan làm chủ tịch cắt 300 triệu c̣n 700 triệu (Years of Renewal trang 472).

Theo bản tin của BBC.com ngày 10/5/2006 một buổi hội thảo qui mô tổng kết cuộc chiến tranh Việt Nam đă được tổ chức tại Sài G̣n trong hai ngày 14 và 15/4/2006. Trong số các bài đọc ở hội thảo, tác giả Trần Tiến Hoạt và Lê Quang Lạng thuộc Viện Lịch sử Quân sự Cộng sản Việt Nam có bài tham luận về nguồn chi viện của Liên Xô, Trung Quốc và các nước xă hội chủ nghĩa dành cho miền Bắc trong cuộc chiến. Giai đoạn 1969-1972 BV được Nga, Trung Cộng viện trợ 684,666 tấn vũ khí trang bị kỹ thuật. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí. Như vậy số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.

Theo Kissinger (Years of Renewal trang 481) Hà nội đă xin được viện trợ của Sô viết tăng gấp bội. Thàng 12- 1974, một viên chức cao cấp Nga viếng Hà Nội lần đầu tiên kể từ sau ngày kư Hiệp định Paris. Tổng tham mưu trưởng Nga Viktor Kulikov tới tham dự họp chiến lược với Bộ chính trị BV, nay họ băi bỏ hạn chế trước đây. Sô Viết đă chở vũ khí viện trợ quân sự cho Hà Nội tăng gấp 4 lần trong những tháng sau đó. Nga khuyến khích BV gây hấn

Đánh hơi thấy Mỹ quẳng miếng xương Đông Dương, CS quốc tế và CSVN nhanh tay ra vồ ngay lấy. Cuối tháng 10/1974 Bộ Chính Trị Hà Nội quyết định kế hoạch tác chiến năm 1975, tranh thủ bất ngờ, tấn công lớn và rộng khắp, tạo điều kiện để năm 1976 tiến hành Tổng công kích. Trong giai đoạn 1969-1972 sự vận chuyển súng đạn của CS vào Nam gặp nhiều khó khăn v́ bị không quân Việt-Mỹ ném bom, bắn phá nhưng kể từ sau ngày kư Hiệp Định Paris 1/1973, BV đă dùng 16 ngàn xe vận tải chở súng đạn qua xa lộ Đông trường Sơn hay đường ṃn Hồ Chí Minh một cách tự do thoải mái nên giai đoạn 1973-1975 Hà Nội đă đem được nhiều vũ khí đạn dược vào Nam gấp mấy lần giai đoạn trước ( 1969-1972)

Trong khi ấy Tổng Thống Thiệu không có một nhận định nào rơ ràng về lực lượng cũng như kế hoạch sắp tới của CS. Ngày 9/12/1974 , khoảng một tuần trước khi BV tấn công Phước Long, tại dinh Độc Lập trong một phiên họp cao cấp quân sự gồm Hội đồng Tướng lănh và các vị Tư lệnh Quân khu, ông Thiệu cho biết trong năm 1975 BV có thể đánh với qui mô lớn nhưng không bằng năm 1968 và 1972, địch chưa có đủ khả năng đánh vào các thị xă lớn, dù đánh cũng không giữ được! BV chỉ đánh các thị xă nhỏ như Phước Long, Gia Nghĩa. Về điểm này Frank Snepp, trong Decent Interval, Tướng BV Văn Tiến Dũng và ông Cao Văn Viên đă ghi nhận gần giống nhau như vậy, ông Thiệu lạc quan cho rằng BV chưa phục hồi sau trận mùa hè đỏ lửa 1973.
Từ tháng 10 năm 1974 Bộ Tổng Tham Mưu Bắc Việt đă tŕnh bày kế hoạch tác chiến lên Bộ Chính Trị và Quân uỷ Trung ương, họ đă chọn chiến trường Cao Nguyên làm chủ yếu, Văn Tiến Dũng đă ghi nhận trong hồi kư.

“Tháng 10 năm 1974, trời cuối thu bắt đầu lạnh, gợi cho các cán bộ quân sự chúng tôi nhớ đến mùa chiến dịch sắp đến. Bộ Chính trị và Quân ủy Trung ương họp nghe Bộ Tổng tham mưu tŕnh bày kế hoạch tác chiến chiến lược. . . . …Hội nghị nhất trí thông qua phương án của Bộ Tổng tham mưu, chọn chiến trường Tây nguyên làm hướng chiến trường chủ yếu trong cuộc tổng tiến công lớn và rộng khắp năm 1975” (Đại thắng mùa xuân trang 24)

BV cho rằng TT Thiệu đă bố trí lực lượng mạnh ở hai đầu, tại Quân khu 1 và 3 th́ bố trí nhiều đơn vị chủ lực, nhiều chiến xa, đại bác và máy bay chiến đấu, c̣n tại Quân khu II ta chỉ để 2 Sư đoàn 22 BB và 23 BB. Quân khu II rộng nhất toàn quốc gồm 12 tỉnh, VNCH phải trải quân giữ đất nhiều nên khả năng pḥng thủ yếu. Bộ chính trị CSBV đă đồng ư kế hoạch nêu trên và chọn Tây nguyên để làm hướng chiến trường chủ yếu trong cuộc tiến công năm 1975. Hà Nội đă chọn chiến trường Tây Nguyên (Quân khu II) làm chủ yếu v́ tại đây lực lượng VNCH yếu hơn ba quân khu I, II, IV.

Đại tá Phạm Bá Hoa nói hồi ông học tại trường Đại Học Quân Sự năm 1960 có được đọc một tài liệu nói “Trong chiến tranh Việt Nam, ai chiếm được cao nguyên miền Trung th́ người đó sẽ nắm phần chiến thắng”, Cộng Sản cũng nói ai làm chủ Tây Nguyên th́ làm chủ chiến trường. Bắc Việt chủ trương tấn công Quân khu II trước phần v́ VNCH pḥng thủ yếu tại đây vả nó là vị trí yết hầu. Một phần v́ ông Thiệu không chủ trương giữ Quân khu II, một vùng cao nguyên cẵn cỗi mà trong thâm tâm đă có ư tưởng bỏ vùng núi rừng miền Trung rút quân về vùng đất mầu mỡ Quân khu III và IV, trên thực tế lănh thổ quá rộng, không đủ lực lượng trừ bị để tăng cường

Sau khi lựa chọn chiến trường Tây Nguyên, Bắc Việt lựa chọn địa điểm tấn công, tại buổi họp của Quân Uỷ Trung Ương Bắc Việt ngày 9/11/1974 Lê Đức Thọ tay trùm CSBV tham dự để nâng cao quyết tâm chiếm cho được Ban Mê Thuột, Thọ nói “Phải đăt vấn đề dứt khoát là giải phóng Buôn Ma Thuột. Ta có gần 5 sư đoàn ở Tây Nguyên mà không đánh được Buôn Ma Thuột là thế nào?” (Sách đă dẫn Trang 31)

Bắc Việt đă chuẩn bị đánh Ban Mê Thuột từ bốn tháng trước ngày tấn công trong khi ta chưa có tin tức t́nh báo rơ rệt. Chiến dịch Tây nguyên được mang mật danh 275.

Ngày 13/12/1974 Bắc Việt đưa gần ba Sư đoàn tấn công Phước Long, đến ngày 7/1 tỉnh này hoàn toàn lọt vào tay địch. Tổng số 4,500 binh sĩ, sĩ quan chỉ c̣n 850 người sống sót. Tỉnh trưởng Phươc Long. Quận trưởng Phước B́nh mất tích, 3,000 trong số 30 ngàn dân trốn thoát, một số viên chức hành chánh bị CS hành quyết, thất bại tại Phước Long là đương nhiên v́ một Tiểu đoàn bộ binh và 5 Tiểu đoàn địa phương quân không thể chống lại 3 Sư đoàn CS.

Chính phủ VNCH không tăng viện cho Phước Long v́ không đủ khả năng thực hiện tiếp tế, cứu viện bằng trực thăng vận từ Biên Hoà. Nói về mặt kinh tế chính trị Phước Long kém quan trọng hơn Tây Ninh, Pleiku, Huế… Hà Nội cho đánh Phước Long để thăm ḍ Mỹ, khi thấy Mỹ chỉ phản đối xuông th́ họ làm tới.

Sau trận Phước Long TT Thiệu biết chắc Cộng Sản sẽ đánh lớn tại Cao Nguyên đầu năm 1975 nhưng chưa biết chắc chỗ nào v́ địch nghi binh tối đa. Phía VNCH không đoán được ư định của họ, theo Tướng Hoàng Lạc trước khi Văn Tiến Dũng vào Nam, Giáp đă dặn ḍ Dũng phải nghi binh tối đa để đánh lạc hướng Nguỵ.

T́nh h́nh chính trị quân sự VNCH năm 1975 rất là bi đát. Năm 1967 quân phí tại Việt Nam là 20 tỷ Mỹ Kim, năm 1968 lên 26 tỷ, năm 1969 lên 29 tỷ, hai năm 1970, 1971 rút xuống c̣n 12 tỷ mỗi năm v́ Mỹ đang rút quân. Khi nửa triệu quân đồng minh đă rút đi, VNCH phải một ḿnh gánh vác tất cả chiến trường với tiền viện trợ bị cắt giảm từ cuối 1973 mỗi năm 50%.

Việc cắt giảm đưa tới t́nh trạng thê thảm, theo tiết lộ của cựu Đại tướng Cao Văn Viên, trong cuốn Những Ngày Cuối Của VNCH (NNCCVNCH) trang 86, 87. Hậu quả là năm 1974 không quân đă phải cho hơn 200 phi cơ ngưng bay v́ thiếu nhiên liệu, giảm số giờ bay yểm trợ, huấn luyện 50%, thám thính giảm 58%, phi vụ trực thăng giảm 70%. Hải quân cũng cắt giảm hoạt động 50%, 600 giang thuyền các loại nằm ụ.

Đạn dược chỉ c̣n đủ đánh tới tháng 4 /1975, năm 1972 ta xử dụng trên 69 ngàn tấn đạn một tháng, từ tháng 7/1974 đến tháng 3/1975 ta chỉ c̣n xử dụng khoảng 19 ngàn tấn một tháng hoả lực giảm 70%. Tháng 2/1975 chỉ c̣n đủ đạn tất cả các loại súng cho 30 ngày, tháng 4/1975 chỉ c̣n đủ đạn đánh trong khoảng hai tuần (Sách đă dẫn trang 92)

Theo sử gia Bill Laurie, cấp số đạn súng lớn như đại bác 105 ly, 155 ly, 175 ly.. năm 1975 đă bị cắt giảm trên 90% . Theo Tướng Cao Văn Viên v́ thiếu cơ phận thay thế, xe tăng, giang thuyền, máy bay …nằm ụ chờ rỉ sét. Thiếu thuốc men, số tử vong tăng cao, tinh thần xuống thấp.

Không quân VNCH năm 1975 có 2075 máy bay các loại, đứng thứ tư trên thế giới về số lượng. Binh chủng Thiết giáp có 2,200 chiến xa và thiết xa các loại. Pháo binh có khoảng 1,500 khẩu đại bác . Hải quân có 1,600 tầu chiến và giang thuyền các loại. Đây chỉ là con số lư thuyết, trên thực tế nhiều máy bay, xe tăng.. hư hỏng thiếu cơ phận thay thế phải nằm ụ. Lục quân VNCH có hơn một triệu quân trong đó 40% là chủ lực quân vào khoảng 400 ngàn người gồm những lực lượng tác chiến và yểm trợ, 50% là ĐPQ , Không quân, Hải quân, Cảnh sát. Quân đội VNCH được tổ chức theo lối Mỹ, một người lính tác chiến có năm người yểm trợ như hành chánh tài chánh, quân y, quân trang, quân dụng. Trên thực tế lực lượng chiến đấu chỉ vào khoảng từ 170 cho tới 180 ngàn người. Lính nhà nghề chỉ có 13 Sư đoàn chủ lực và 17 Liên đoàn Biệt động quân tương đương khoảng hơn 2 Sư đoàn (trên thực tế một Liên đoàn có hơn 1000 người). Tổng cộng ta có vào khoảng 15 Sư đoàn chính qui (nếu kể cả BĐQ). Lực lượng được bố trí toàn quốc như sau.

Quân khu Một: 5 Sư đoàn (1, 2, 3, Nhẩy Dù, TQLC), 4 Liên đoàn BĐQ.
Quân khu Hai: 2 Sư đoàn (22, 23), 7 Liên đoàn BĐQ
Quân khu Ba: 3 Sư đoàn (5, 18, 25), 4 Liên đoàn BĐQ
Quân khu Bốn: 3 Sư đoàn (7, 9, 21)
Địa phương quân VNCH năm 1975 có khoảng 325 ngàn người,

Tổng cộng VNCH có 15 Sư đoàn chủ lực (nếu kể cả BĐQ) tức 45 trung đoàn, đem chia cho 44 tỉnh toàn quốc th́ trung b́nh mỗi tỉnh chỉ có một Trung đoàn chính qui bảo vệ trong khi BV có khả năng tập trung hằng chục Trung đoàn để tấn công một địa điểm v́ họ không phải trải quân giữ đất như Miền Nam. Theo ông Cao Văn Viên trên thực tế quân số VNCH thiếu hụt do nạn đào ngũ, mỗi năm mất khoảng một phần tư (1/4) quân số, ngoài ra ta cũng phải kể nạn lính ma lính kiểng. (NNCVNCH trang 79)

Lực lương chính qui Bắc Việt năm 1975 gồm 4 Quân đoàn và Đoàn 232 (tương đương một Quân đoàn). Mỗi quân đoàn gồm 3 sư đoàn và các lữ đoàn pḥng không, pháo binh, thiết giáp, công binh.. Tổng cộng họ có 15 sư đoàn bộ binh, khoảng 6 trung đoàn đặc công và hơn 10 trung đoàn độc lập. Toàn bộ lực lượng tương đương với 20 Sư đoàn bộ binh chưa kể các đơn vụi cơ giới, yểm trợ

So về lực lượng chính qui, nhân lực th́ quân đội BV đă nhiều hơn quân đội VNCH , họ không phải pḥng thủ, mỗi khi tấn công họ dồn lại tạo một mũi dùi mạnh. Trong khi đó Quân đội chủ lực VNCH đă ít hơn lại phải trải rộng từ Cà Mâu ra Bến Hải để giữ đất, như đă nói trên ta có 13 sư đoàn, kể cả 15 liên đoàn Biệt động quân th́ có tương đương 15 sư đoàn hay 45 trung đoàn, miền nam có 44 tỉnh, trung b́nh một tỉnh chỉ có một trung đoàn bảo vệ. Theo hồi kư Văn tiến Dũng tại Cao nguyên về bộ binh BV đông hơn VNCH 5 lần, pháo binh gấp 2 VNCH (sách đă dẫn trang 49) v́ họ tập trung

Khoảng 80% chủ lực quân CSBV đă có mặt tại miền Nam đầu năm 1975, họ để lại Quân đoàn 1 (gồm 3 Sư đoàn) tại miền Bắc làm lực lượng tổng trừ bị. Sau khi Quân khu II và I của VNCH sụp đổ, Bắc Việt đưa hết cả 3 Sư đoàn trừ bị vào Nam. Trong giai đoạn 1973-1975 Hà Nội cho chuyên chở vũ khí vào Nam thoải mái v́ không bị oanh kích nên số lượng vũ khí đạn dược năm 1975 của họ tại miền Nam nhiều gấp hai hoặc gấp ba lần năm 1972.

Pháo binh và Thiết giáp BV đưa vào Nam được ước lượng không chính xác khoảng hơn 500 khẩu trọng pháo và hơn 500 xe tăng.

So sánh với t́nh h́nh năm 1972 ta thấy năm 1975 quả là bi đát, năm Quân khu II gồm 12 tỉnh, diện tích rộng lớn nhất, bằng nửa Việt Nam Cộng Hoà mà chỉ có 2 Sư đoàn bộ binh (22 và 23) và 7 Liên đoàn Biệt động quân bảo vệ, toàn bộ lực lượng chưa tới ba Sư đoàn là nơi yếu thế nhất đă được BV chiếu cố tấn công. Quân khu II dân số trên 3 triệu gồm các tỉnh Cao nguyên Kontum, Pleiku, Ban Mê Thuột, Lâm Đồng, Quảng Đức, Phú Bổn, Tuyên Đức, phía Đông là các tỉnh duyên hải gồm B́nh định, Khánh Hoà, B́nh Thuận… có 3 thành phố chính là Nha Trang, Qui Nhơn, Tuy Ḥa, dân số tại đây thưa thớt hơn các quân khu khác. Sư đoàn 23 BB bảo vệ Cao nguyên, sư đoàn 22BB chịu trách nhiệm các tỉnh duyên hải.

Diễn tiến trận đánh

Tư Lệnh Quân đoàn II Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Tư lệnh phó Quân đoàn Chuẩn Tướng Trần Văn Cẩm, Tư Lệnh phó Quân khu Chuẩn Tướng Lê Văn Thân, Tham mưu trưởng Đại tá Lê Khắc Lư. Tại Ban Mê Thuột chủ lực quân của VNCH gồm 2 Tiểu đoàn (1, 3) thuộc Trung đoàn 53 đóng tại phi trường Phụng Dực (có nhân chứng nói chỉ có một tiểu đoàn) và ba Tiểu đoàn Địa phương quân. Theo Bút kư của Nguyễn Định, Ban Mê Thuột như một thành phố bỏ hoang, các đơn vị chủ lực đă được đưa tăng cường cho Pleiku và các nơi khác. Cũng theo ông này lực lượng của ta tại đây kể cả Nghĩa quân, Cán bộ xây dựng nông thôn, Nhân dân tự vệ cũng không quá 2,000 người. Con số Nguyễn Định đưa ra có lẽ quá thấp v́ quân số tại các tỉnh nhỏ như Phước Long, B́nh Long đă vào khoảng trên dưới 3,000 người, lực lượng VNCH tại Ban Mê Thuột chắc hẳn không dưới 3,000 hoặc 4,000 người v́ đó là một tỉnh lớn.

Lực Lượng CS tại Quân khu II theo tài liệu Bắc Việt như sau:

“Lực lượng ta tham gia chiến dịch gồm: 5 sư đoàn (10, 320A, 316, 968, 3) và 4 trung đoàn bộ binh (25, 271, 95A, 95B), trung đoàn đặc công (14, 27), trung đoàn xe tăng- thiết giáp 273, 2 trung đoàn pháo binh (40, 675), 3 trung đoàn pḥng không (232, 234, 593), 2 trung đoàn công binh (7, 575), trung đoàn thông tin 29, 6 tiểu đoàn vận tải, nhiều đơn vị bảo đảm của Bộ và lực lượng vũ trang địa phương các tỉnh diễn ra chiến dịch. Riêng lực lượng Mặt trận Tây Nguyên tham gia chiến dịch gồm 36 tiểu đoàn bộ binh, 5 tiểu đoàn đặc công, 13 tiểu đoàn pháo mặt đất, 18 tiểu đoàn pḥng không, 3 tiểu đoàn xe tăng thiết giáp với tổng số quân 44.900 người.

Về vũ khí trang bị: có 88 pháo lớn, 1.561 súng chống tăng và hàng vạn súng bộ binh, 6 cơ cấu bắn B-72, 343 súng pḥng không, 32 xe tăng, 25 xe bọc thép, 679 xe ô tô các loại. Ngoài ra c̣n có 21.800 cán bộ chiến sĩ làm lực lượng dự bị ở phía sau và hoạt động ở các hướng khác.

Bộ tư lệnh chiến dịch gồm: Hoàng Minh Thảo (Tư lệnh), Đặng Vũ Hiệp (Chính uỷ) Trich trong: Dương Đ́nh Lập, Trần Minh Cao, Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi Dậy Mùa Xuân 1975, trang 90, 91.)

Như thế lực lượng CS tại Cao nguyên gồm 5 Sư đoàn BB và 4 Trung đoàn độc lập tương đương với 6 Sư đoàn, gấp hơn hai lần chủ lực quân VNCH, tổng số nhân lực kể cả lực lượng dự bị là 66,700 người. Bắc Việt đă được Nga, Tầu viện trợ cho nhiều vũ khí tối tân, ngoài ra họ c̣n được trang bị nhiều hoả tiễn tầm nhiệt hiện đại. Theo nhận định của phía CS, họ tập trung lực lượng tại khu vực chủ yếu nên tại đây bộ binh BV đông hơn VNCH gấp 5 lần, xe tăng coi như ngang nhau, pháo binh gấp 2. (Hồi kư ĐTMX Văn tiến Dũng trang 49)

Ngày 5/2/1975 Văn Tiến Dũng từ phi trường Gia Lâm đáp máy bay xuống Đồng Hới rồi vào Quảng Trị, tới sông Bến Hải, y đi xuồng máy tới Bộ chỉ huy chiến dịch tại phía Tây Gio Linh để chỉ đạo toàn bộ chiến dịch.

Ban Mê Thuột là tỉnh lỵ của Darlac, dân số 250,000 người gồm Kinh, thượng, Tầu và các chủ đồn điền Pháp và Ư, (cũng có tài liệu nói dân số 150,000 người), thị xă gồm 60,000 người. Tỉnh có nhiều đồn điền cà phê, cao su, nhiều thắng cảnh đẹp, nhiều gỗ quí, dân chúng đa số sống bằng nghề trồng trọt, làm đồn điền. Ban Mê Thuột có vị trí chiến lược quan trọng, phía bắc nối liền Pleiku, Kontum, Phú Bổn.. phía Nam đi Quảng Đức, Phước Long, phía Đông nối liền Nha Trang.

Trước khi mặt trận diễn ra, theo Nguyễn Trọng Luật, tỉnh trưởng Ban Mê Thuột, BV đưa những tin tức giả qua điện thoại để nghi binh, kế đó tấn công bất ngờ, đông đảo, nghi binh tối đa, họ vờ đánh Pleiku để nhử quân đội VNCH lên giải toả rồi cắt các đường dẫn đến Ban Mê Thuột, chiếm phi trường sau cùng ba mặt giáp công. Các Trung đoàn, Sư đoàn BV cắt các đường giao thông 19, 14, 21 nghi binh thu hút quân đội VNCH về phía Bắc (tức Pleiku) sau đó ồ ạt tấn công thị xă Ban Mê Thuột.

Theo hồi kư Văn tiến Dũng BV không đóng quân sẵn ở vị trí xuất phát tấn công mà tập kết từ xa vận động đến, chuyển quân bằng xe molotova, đây là lần đầu tiên BV đánh trận bằng xe hơi. BV bỏ qua ṿng ngoài bất ngờ thọc sâu vào thị xă phối hợp với lực lượng đặc công đă có sẵn trong thị xă, rồi từ đó đánh ra ngoài, họ không đánh theo lối bóc vỏ. (Sách đă dẫn trang 69)

Ngày 1/3/1975 Sư đoàn 968 Bắc Việt chiếm đồn bót gần Thanh An, pháo kích phi trường Cù Hanh, Pleiku. Ngày 3/3 Trung đoàn 95 và Sư đoàn 3 CS ngăn chận quốc lộ 19 tại An Khê. Ngày 5/3 Trung đoàn 25 CS cắt Quốc Lộ 21 giữa Phước An và Khánh Dương, cắt đường Nha Trang-Ban Mê Thuột. Tướng Phú cho tăng cường Trung đoàn 45 tại Thanh An và cho 2 Tiểu đoàn BĐQ và thiết giáp giải toả quốc lộ 19. Ngày 7/3 Sư đoàn 320 CS chiếm Thuần Mẫn, ngày 9/3 Sư đoàn 10 CSBV tấn công Đức Lập, Quảng Đức, căn cứ núi lửa bị tràn ngập.

BV cô lập Ban Mê Thuột cả Bắc và Nam mà Tướng Phú vẫn cho là địch sẽ đánh Pleiku, ông lại nghĩ chúng nghi binh vờ đánh Ban Mê Thuột. Tuy nhiên theo đề nghị của Bộ tư lệnh Quân đoàn ông đă cho trực thăng vận 2 tiểu đoàn BĐQ thuộc Liên đoàn 21 từ Kontum đến Buôn Hô cách 30 km ở phía Bắc Ban Mê Thuột. Sự sai lầm của Tướng Phú đă được CS khai thác triệt để, họ nghi binh tối đa để đánh lừa ông và gọi đây là cuộc chiến tranh cân năo.

Ngày 9/3 Tỉnh trưởng Ban Mê Thuột đă triệu phiên họp khẩn cấp tại toà hành chánh và báo động đỏ, cắm trại 100%. Hai giờ sáng ngày 10/3 đặc công Việt cộng trong thị xă đột nhập phi trường phá huỷ một máy bay, 3 Sư đoàn CS 316, 10, 320 với ba mũi tấn công thị xă phối hợp với đặc công đă nằm bên trong. CS pháo kích ầm ầm như phong ba băo táp vào các vị trí của quân trú pḥng rồi đưa xe tăng, xe kéo pháo, pḥng không, quân xa.. ồ ạt tiến về thị xă từ xa, lần đầu tiên BV đánh trận bằng xe hơi.

Trận băo lửa đă được Nguyễn Định ghi nhận .

“…Tiếng rít của hoả tiễn và đạn đạo 130 ly khủng khiếp như xé cả không gian mà người ta thực sự chưa từng nghe thấy một lần trong đời. Những tiếng nổ cứ liên tục như những dây pháo đại không ngừng, làm vỡ tung hết các cửa kiếng và rung chuyển cả thành phố như cảnh tượng động đất được thấy trên màn bạc . . Thành phố đă như con tầu chao nghiêng trong băo tố.”(Ban Mê Thuột Ngày Đầu Cuộc Chiến, bút kư.)

Theo hồi kư Văn Tiến Dũng (trang 69), trong một đêm BV đă đưa được một lực lượng đông đảo 12 Trung đoàn gồm bộ binh và các đơn vị xe tăng, pháo binh, pḥng không.. khoảng ba Sư đoàn vào trận địa đúng thời gian. Họ bỏ qua các đồn bót dọc đường, tiến về thị xă, bắc phà cho cả đoàn xe vượt sông Serepok, các mũi tiến công đă tiến vào đúng thời gian. Địch chia làm 3 mũi tấn công, mũi thứ nhất đánh trại Mai Hắc Đế, cánh thứ hai đánh phi trường Phụng Dực (có 2 Tiểu đoàn thuộc Trung đoàn 53) tại đây 4 xe tăng bị bắn cháy, 200 tên địch bị hạ, cánh thứ ba đánh phi trường L19 để tiến vào thị xă tấn công tiểu khu, khi vào thị xă 10 xe tăng đă bị ĐPQ bắn cháy.

Vào buổi chiều Cộng quân chiếm được một nửa thành phố, ĐPQ, nghĩa quân, cảnh sát vẫn chiến đấu anh dũng tại nhiều nơi. Tướng Phú cho trực thăng vận Liên đoàn 21 BĐQ xuống Buôn Hô từ đó hành quân vào thị xă tiến chiếm Tiểu khu Ban Mê Thuột nhưng Liên đoàn không đạt được mục tiêu v́ sự điều quân vị kỷ của Chuẩn Tướng Lê Trung Tường, Tư lệnh Sư đoàn 23 BB. Nhiều tài liệu và nhân chứng cho thấy ông điều động Liên đoàn 21 đưa gia đ́nh, vợ con ông về Trung tâm huấn luyện cách Ban Mê Thuột vài cây số để ông đưa trực thăng xuống bốc đi.

Cảnh hoang tàn ghê rợn của thành phố đă được Nguyễn Định mô tả như sau.

“Mười sáu giờ ngày thứ hai 10 tháng 3 năm 1975, Cộng quân hoàn toàn làm chủ t́nh h́nh tại thị xă Ban Mê Thuột, ngoại trừ khu vực Bộ tư lệnh sư đoàn 23 bộ binh c̣n được trấn giữ.

Trong thành phố tiếng súng nổ đă im, nhưng cảnh hoang tàn của thị xă thật không cách nào tả cho xiết. Những khu phố bị cháy không ai dập tắt. Đóm lửa, tro tàn, và bụi khói bao phủ khung trời thị xă như một màn sương đục. Mặt đường lỗ loang những dấu đạn cầy. . . . Rải rác trên các khu phố những vũng máu và thây người, kẻ bị thương, bị chết không ai săn sóc. Thị xă không hẳn là băi tha ma, mà là hỗn độn của một thế giới nửa sống nửa chết.” (Ban Mê Thuột Ngày Đầu Cuộc Chiến, bút kư.)

Và dưới đây lúc sáu giờ chiều.

“Trong nội vi thị xă, cho đến 6 giờ chiều ngày 10 tháng 3 năm 1975, trận chiến được coi như kết thúc. Thành phố bây giờ như một băi tha ma, chứa đầy tử khí. Những đống tro tàn của nhiều khu phố bị cháy, bụi khói và gạch vụn gợi cho người ta cái cảm xúc của một chiến trường tàn cuộc lạnh lẽo rợn người”. ( Nguyễn Định, BMTNĐCC.)

Sáng 11/3 không quân oanh tạc lầm vào Bộ Chỉ Huy của Tư lệnh mặt trận Ban Mê Thuột cắt đứt liên lạc với Quân đoàn II. Bắc Việt cho tăng cường Sư đoàn 320 tiếp tục tấn công phi trường Phụng Dực, Trung đoàn 53 cầm cự đến ngày 17/3 th́ chấm dứt, Phạm Huấn cho biết họ chiến đấu quả cảm tới người cuối cùng, nhưng cũng có tài liệu nói một số ít thoát ra khỏi ṿng vây chạy vào rừng. Nguyễn Định nói các lực lượng trú pḥng như ĐPQ, nghĩa quân, Cảnh sát đă chiến đấu hết sức ḿnh nhưng phải chịu thua trước số đông áp đảo của địch.

Ngày 11/3 Bộ Tư Lệnh Sư đoàn 23 lập kế hoạch tái chiếm Ban Mê Thuột.

-Trung đoàn 45 được trực thăng vận từ đèo Tử Sĩ đến quận Phước An để tiến vào hướng Đông thị xă.

- Liên đoàn 7 BĐQ được không vận từ Sài G̣n ra thay trung đoàn 44, Trung đoàn này sẽ được trực thăng vận tới Phước An.

Ngày 13/3 Trung đoàn 45 tiến về Ban Mê Thuột bị chận đánh cầm chân tại ṿng đai thị xă, Liên đoàn 21 Biệt động quân bị đánh rút ra khỏi phi trường L19, cuộc trực thăng vận Trung đoàn 44 bị hủy bỏ, pháo binh chỉ c̣n hai khẩu 105 ở Phước An, không quân gặp nhiều khó khăn v́ BV xử dụng hoả tiễn tầm nhiệt SA-7. Ngày 15/3 Tổng thống Thiệu hủy bỏ kế hoạch tái chiếm và cho lệnh rút khỏi Phước An. Trung đoàn trưởng Trung đoàn 44 thất vọng nói “ không có một tia hy vọng nào giải cứu Ban Mê Thuột”. Cuộc phản công tái chiếm Ban Mê Thuột thất bại v́ ta không đủ lực lượng vả lại các đường dẫn vào Ban Mê Thuột đă bị cắt hết.

Nguyên nhân, hậu quả

BV lấy được nhiều chiến lợi phẩm của VNCH, Cục trưởng hậu cần BV khoe là họ đă lấy được nhiều lương thực, xe cộ, nhiều đạn trong kho Mai Hắc Đế, Ban Mê Thuột. Tác giả Nguyễn Đức Phương đă nhận xét về diễn tiến trận đánh chiếm Ban Mê Thuột của Cộng quân như sau. “Do những thất lợi về phương tiện vận chuyển và yếu tố quân số của QLVNCH, kế hoạch tấn công Ban Mê Thuột của Tướng Văn Tiến Dũng khá đơn giản, bao gồm hai yếu tố bí mật bất ngờ và tập trung đông quân số để áp đảo địch quân. Đầu tiên đánh vào một số diện tại quân khu 2 để lôi cuốn các đơn vị QLVNCH có nhiệm vụ giải toả. Sau đó cắt đứt các trục lộ giao thông chính dẫn đến mục tiêu đồng thời chiếm các phi trường để ngăn chận tiếp viện bằng đường hàng không để sau cùng cường tập tiêu diệt điểm với chiến thuật ba mũi giáp công” (Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập trang 716.)

Hậu quả của trận Ban Mê Thuột không thể lường trước được. Một ngày sau khi BV tấn công Ban Mê Thuột, Tổng Thống Thịêu mở phiên họp tại Dinh Độc Lập ngày 11/3 gồm Thủ tướng Trần Thiện Khiêm, Đại tướng Cao Văn Viên, Trung tướng Đặng Quang, Phụ tá an ninh Quốc Gia. Nội dung nói về kế hoạch di tản Quân khu I và II về giữ Quân khu III và IV và chỉ giữ một phần duyên hải Vùng II v́ lănh thổ quá rộng không đủ lực lượng bảo vệ. Ngày 14/3 trong một phiên họp tại Cam ranh với Hội Đồng Tướng Lănh ông Thiệu quyết định di tản toàn bộ chủ lực thuộc Quân đoàn II về duyên hải qua tỉnh lộ 7.

Trận Ban Mê thuột mở đầu cho giai đoạn chót của cuộc chiến tranh Việt Nam. BV có yếu tố bất ngờ, bảo mật, Ban Mê Thuột không thuận lợi cho việc pḥng thủ. Từ tháng 2/1975, Bộ Tư lệnh Quân đoàn II đă báo cáo tin tức cho thấy BV chuẩn bị đánh Ban Mê thuột do tù binh, hồi chánh viên khai báo kế hoạch của địch. Các cuộc hành quân Phượng Hoàng của Cảnh sát, nghĩa quân, những người khai thác lâm sản… đă báo cáo cho chính quyền Ban Mê Thuột biết tin tức về địch xuất hiện gần thị xă.

Khi Tồng thống Thiệu đến ăn Tết với Trung đoàn 44, Trung tá Trưởng pḥng 2 Sư đoàn 23 đă tŕnh lên Tổng thống, ông bèn lệnh cho Tướng Phú điều Sư đoàn 23 trở lại Ban Mê Thuột nhưng Tướng Phú tin Cộng quân sẽ đánh Pleiku, chúng giả vờ nghi binh tại Ban Mê Thuột. Tướng Nguyễn cao Kỳ sau này cho biết chúng ta không bị bất ngờ khi CS tấn công Ban mê Thuột, ông Cao Văn Viên đă được thông báo cho biết kế hoạch đánh Ban Mê Thuột, theo ông Kỳ Tướng Viên đă bàn với Tướng Thiệu, Phú về kế hoạch pḥng thủ Ban Mê thuột. Tướng Phú cứ nhất quyết ông nắm vững t́nh h́nh, địch sẽ đánh Pleiku, sự thực ông đă mắc kế nghi binh của CS, không ai cản được ông ấy. Bộ TTM của QĐVNCH đă cảnh báo Tướng Phú coi chừng BV đánh Ban Mê Thuột nhưng ông vẫn khăng khăng địch sẽ đánh Pleiku.

Theo Đại tá Nguyễn Trọng Luật, CS biết phía VNCH hay nghe lén truyền tin của họ và họ đă đưa những tin giả để đánh lừa ta. Tướng Phú đă mắc lừa kế nghi binh của CS, theo Tướng Hoàng Lạc trước ngày Văn Tiến Dũng lên đường vào Nam, Vơ Nguyên Giáp đă dặn Dũng phải nghi binh tối đa để đánh hoả mù. Yếu tố bất ngờ của Ban Mê Thuột cũng như Tết Mậu Thân ở chỗ không ai tiên đoán được tầm mức rộng lớn của nó. Bộ Tư lệnh Quân đoàn II không thể ngờ được Bắc Việt đă đưa vào Quân Khu II đến 6 Sư đoàn v́ thiếu tin t́nh báo, không đánh giá đúng mức lực lượng địch

Yếu tố địa h́nh Ban Mê Thuột không có chướng ngại thiên nhiên như Kontum để tŕ hoăn sự tiến quân của CSBV, diện tích rộng hơn Kontum Pleiku nhiều. Ban Mê Thuột trên thực tế không có ṿng đai pḥng thủ liên tục, quá nhiều đồn điền san sát nhau, địch có thể lợi dụng ngụy trang. Những cánh rừng già phía Tây Bắc đă được công binh CS chuẩn bị sẵn.

Tại Ban Mê Thuột tấn công bằng chiến xa rất khó, Pleiku với những đồi thoai thoải dễ hơn nhưng BV đă cho công binh dọn đường trước, họ cưa 2 phần 3 các gốc cây lớn, cây không bị đổ, máy bay thám thính ở trên cao nh́n xuống không thấy dấu hiệu ǵ, CS ngụy trang rất khéo ngay từ thời chiến tranh Việt Pháp 1946-1954 cũng vậy. Khi mặt trời lặn chiến xa cứ việc ủi sập cây mà tiến vào thị xă dễ dàng. Hai giờ sáng Cộng quân pháo ầm ầm vào thị xă như vũ băo để che lấp tiếng động cơ xe chạy, đến 7 giờ xe tăng địch đă vào trong thành phố.

Tướng Phú mới lên nhậm chức Tư lệnh quân đoàn có vài tháng nên không nắm vững t́nh h́nh cho lắm, không có uy tín với Bộ Tổng tham mưu. Ông nhậm chức Tư lệnh quân khu ngày 5/11/1974 do Phó Tổng thống Trần văn Hương đề nghị thay thế Tướng Nguyễn Văn Toàn bị kết án tham nhũng, không do Tổng Tham mưu trưởng đề nghị nên trước khi ra đơn vị, lên tŕnh diện Bộ Tổng Tham mưu đă không được Tướng Cao Văn Viên tiếp đón. Theo Phạm Huấn, Quân đoàn II lủng củng nội bộ, nhiều sĩ quan cao cấp tại Quân đoàn vô kỷ luật, bất măn không hợp tác với Tướng Phú, ông mới nhậm chức chưa đủ thời gian nắm vững t́nh h́nh. Ngoài ra 2 tháng trước khi sẩy ra trận Ban Mê Thuột, theo Nguyễn Đức Phương quân số Quân đoàn II không tới 70%, thiếu tiểu đội trưởng. Tham mưu trưởng với Bộ tham mưu bất hợp tác, hai Tướng phó tư lệnh hữu danh vô thực, các đơn vị chỉ pḥng ngự mà không có một cuộc hành quân thăm ḍ nào để t́m diệt địch.

Nhiều người qui trách nhiệm cho Tướng Phú đă để mất Ban Mê Thuột, Phạm Huấn cho rằng ông không đủ khả năng nắm giữ một Quân đoàn. Mặc dù đă có tin tức t́nh báo cho hay Việt Cộng sẽ đánh Ban Mê Thuột, ngay cả Tướng Viên và ông Thiệu đă nhắc nhở Tướng Phú coi chừng Việt Cộng tấn công Ban mê Thuột nhưng ông vẫn nói ḿnh nắm vững t́nh h́nh, vẫn một mực tin rằng địch sẽ đánh Pleiku, không ai cản được ông v́ đă bị mắc lừa kế nghi binh của CS.

Dư luận chung của giới chức cao cấp quân sự và các kư giả, sử gia.. đều cho rằng Tướng Phú là người không đủ khả năng để chỉ huy một đại đơn vị nên đă để mất Ban Mê Thuột. Ông Cao Văn Viên cho rằng việc thay đổi chức vụ Tư Lệnh Quân khu II là một trong những nguyên do đưa tới sự thất thủ Ban Mê Thuột, ư ông nói cựu Tư lệnh Quân khu II Nguyễn Văn Toàn có nhiều kinh nghiệm và khả năng hơn Tướng Phú.



Ngoài ra tại Quân khu II lực lượng BV rất mạnh, họ đă đưa vào chiến dịch Tây nguyên tới gần 6 Sư đoàn trong khi ta chỉ để 2 Sư đoàn chủ lực và 7 Liên đoàn Biệt động quân lại phải trải ra pḥng thủ nhiều nơi trong Quân khu. Theo Nguyễn Đức Phương dù biết trước Ban Mê Thuột bị tấn công để tăng cường yểm trợ cũng khó mà giữ được, VNCH chỉ có thể đưa tới mặt trận một, hai Trung đoàn hoặc một vài Liên đoàn biệt động quân v́ không c̣n quân trừ bị, cái khó nó bó cái khôn. Nguyễn Đức Phương cho rằng qua kinh nghiệm Mùa hè đỏ lửa 1972, mặc dù đă tập trung Sư đoàn 23 BB tại Kontum nhưng việc pḥng thủ khó có thể thành công nếu không có yểm trợ của máy bay chiến lược B-52, mặt trận Ban Mê Thuột chỉ có sự yểm trợ của không quân chiến lược B-52 mới có thể cứu văn t́nh thế, nhưng từ nay yểm trợ của B-52 không bao giờ có được.

Như đă nói ở trên lực lượng hai bên đă rất chênh lệch CS lại đánh lén, th́ họ phải thắng. Theo Nguyễn Đức Phương nếu biết trước và tăng cường yểm trợ để gây tổn thất nặng nề cho BV th́ có thể giảm bớt áp lực địch tại các mặt trận khác hy vọng không đưa tới t́nh trạng hốt hoảng hỗn loạn dây chuyền đưa tới sụp đổ.

Chúng ta có thể kết luận Ban Mê Thuột thất thủ v́.

-Lực lượng và hỏa lực hai bên quá chênh lệch, BV đă đưa vào trận địa khoảng 3 Sư đoàn, gấp mười lần quân trú pḥng trong khi VNCH chỉ có hai tiểu đoàn (1, 3) thuộc Trung đoàn BB 53, c̣n lại là phụ lực quân, cảnh sát. Trận giội băo lửa được Văn tiến Dũng kể lại trong hồi kư (trang 68) và Nguyễn Định trong bút kư cho thấy hỏa lực địch áp đảo của địch
- Sự sai lầm của Tướng Phú khi cho rằng CSBV tấn công Pleiku trước, ông đă mắc lừa kế nghi binh của đối phương.
-Lănh thổ rộng thu hút gần hết chủ lực quân, lực lượng tổng trừ bị không c̣n.
-Chủ lực quân VNCH tại quân khu II thiếu hụt không đủ để chống lại áp lực mạnh của BV
-Thiếu tin tức t́nh báo.

Nhưng phải nói rằng yếu tố chính là VNCH đă bị cắt giảm hỏa lực tới xương tủy. Trước đó vài tháng, tại Phước Long quân đội VNCH lâm vào t́nh trạng kiệt quệ đạn dược. Mấy tuần sau khi Phước Long mất, ngày 24 và 25/1/1975 TT Thiệu gửi hai bức thư cho TT Ford phản đối CSBV tấn công chiếm Phước Long vi phạm trắng trợn Hiệp định Paris. Kissinger trong Years of Renewal trang 490 nói TT Thiệu diễn tả cuộc tấn công này của địch rất qui mô hùng hậu bằng hỏa lực mạnh và thiết giáp. Trái lại quân đội miền nam VN đă phải đếm từng viên đạn pháo để tiết kiệm hầu c̣n đạn xử dụng

Trận Ban Mê Thuột đă đưa tới sụp đổ Quân đoàn II và những sụp đổ kế tiếp lớn lao hơn thế, đó là một khúc quanh bi thảm trong cuộc chiến tranh dài nhất của thế Kỷ.

© Trọng Đạt


Tài Liệu tham khảo.
Nguyễn Đức Phương: Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập, 1963-1975, Làng Văn 2001.
Nguyễn Đức Phương: Những Trận Đánh Lịch Sử Trong Chiến Tranh Việt Nam, 1963-1975, Đại Nam.
Cao Văn Viên: Những Ngày Cuối Của Việt Nam Cộng Hoà, Vietnambibliography, 2003
Phạm Huấn: Những Uất Hận Trong Trận Chiến Mất Nước 1975, Cali 1988.
Phạm Huấn: Cuộc Triệt Thoái Cao Nguyên 1975, Cali 1987.
Hoàng Lạc, Hà Mai Việt: Việt Nam 1954-1975, Những Sự Thật Chưa Hề Nhắc Tới, Texas 1990
Trần Đông Phong: Việt Nam Cộng Hoà, 10 Ngày Cuối Cùng , Nam Việt 2006.
Văn Tiến Dũng: Đại thắng Mùa Xuân, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, Hà Nội 2005.
Dương Đ́nh Lập: Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi dậy Mùa Xuân 1975, Nhà xuất bản Tổng Hợp T.P.H.C.M 2005.
Henry Kissinger: Years of Renewal- Simon & Schuster 1999
Richard Nixon: No More Vietnams, Arbor House, New York 1985
Lam Quang Thi: Autopsy The Death Of South Viet Nam, 1986, Sphinx Publishing.
Stanley Karnow: Viet Nam, A History, A Penguin Books 1991.
Marilyn B. Yuong, John J. Fitzgerald, A. Tom Grunfeld: The Viet Nam War, A history in documents, Oxford University Press 2002.
Nguyễn Định: Ban Mê Thuột Ngày Đầu Cuộc Chiến, doanket.orgfree.com
Nguyễn Trọng Luật: Nh́n Lại Trận Đánh Ban Mê Thuột,doanket.orgfre e.com
Trần Gia Lương: Một Cái Nh́n Về Tướng Phạm Văn Phú, Sài G̣n Nhỏ Dallas 2004
Thiếu Tướng Lê Quang Lưỡng: Thiên Thần Mũ Đỏ, Ai C̣n Ai Mất, Người Việt Dallas số 7-10-2005.
Nguyễn Kỳ Phong: Người Mỹ Và Chiến Tranh Việt Nam: Người Việt Dallas 21-6-2006
Lewis Sorley: Lịch Sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, Trần Đỗ Cung dịch, Người Việt Dallas số 26-4-2006.





Trước

Sau


In Trang





Gửi ư kiến của bạn














Tên của bạn






Email của bạn










1234567Trang sauTrang cuối










sai-gon-xua


Ai đă đặt tên cho các đường phố Sài-G̣n trước 1975? Vũ Linh Châu & Nguyễn Văn Luận
08 Tháng Năm 2018(Xem: 1688)
Nhưng thật là bất ngờ, bất ngờ đến kinh ngạc, khi qua tài liệu đính kèm của tác giả Nguyễn văn Luận, chúng ta được biết kiệt tác của lịch sử này đă được hoàn thành bởi… một người.



Một vài nhận xét về Giáo dục tại Việt Nam và Hoa Kỳ- Đỗ Thế Vinh
27 Tháng Hai 2019(Xem: 111)
Tôi rất hy vọng những nỗ lực và thành quả của giới trí thức tỵ nạn Việt Nam như bộ Ḍng Việt (GS Lê Văn), sách và bài viết về ngữ học, văn phạm

florida80
04-16-2019, 18:41
https://i.imgur.com/LqxX411.jpg

Ngồi xuống đây tao đút mầy lần cuối
Để mai nầy biết có gặp nữa không
Nợ trần gian nợ cơm áo chất chồng
Tao bương chải đời long đong vô định

Ngồi xuống đây giữa tâm t́nh người lính
Đừng nghĩ ǵ những toan tính thế gian
Tao với mầy từng vượt những gian nan
Đă sống chết _ Lầm than _ Và tủi nhục

Ngồi xuống đây tao đút mầy thêm chút
Cũng như mầy ngày xưa đút cơm tao
Giữa Cổ thành tiếng quân dậy lao xao
Tao gục xuống và mầy lao ra cứu

Tao biết lắm mầy sống đời mănh thú
Con hùm thiêng trong giây phút sa cơ
Thân phế nhân đành trôi nổi mịt mờ
Muốn sống lại thuở viễn mơ rừng núi

Thôi mầy ạ ! Đời chúng ḿnh gió bụi
Chết ngang tàng trong ngày tháng tư đen
Tao với mầy chinh chiến đă thành quen
Th́ tủi nhục cũng để rèn nhân cách

Vậy hăy sống ngẩng cao đầu trong sạch
Biết tử sinh th́ nhận lấy cho hùng
Tao với mầy có ḍng máu chảy chung
Thà đổ xuống không bao giờ khuất phục

From: steven claudia

florida80
04-16-2019, 18:43
SỰ ĐỜI HAI CHỮ THẮNG THUA
Có một ḥa thượng lên núi chặt củi, trên đường trở về, ông phát hiện cậu thiếu niên nọ đă bắt được một con bướm và đang cố gắng khom hai bàn tay lại để giữ cho nó khỏi bay.
Nh́n thấy người tu hành, cậu cất lời: “Thưa ḥa thượng, cháu và ngài đánh cược một ván được không?”
Ḥa thượng hỏi lại: “Cược thế nào?”
“Ngài đoán xem con bướm trong tay cháu sống hay chết? Nếu ngài đoán sai, bó củi sẽ thuộc về cháu”, – cậu thiếu niên trả lời.
Vị ḥa thượng nọ đồng ư và đoán: “Con bướm trong tay cháu chết rồi.”
Cậu thiếu niên cười lớn đáp: “Ngài đoán sai rồi.” Nói đoạn, cậu mở tay ra, con bướm từ trong bay lên.
Ḥa thượng nói: “Được, gánh củi này thuộc về cháu.” Nói xong, ông đặt gánh củi xuống, vui vẻ bước đi.
Cậu thiếu niên không biết v́ sao ḥa thượng lại có thể vui vẻ đến như vậy nhưng nh́n gánh củi trước mặt, cậu ta cũng không để tâm lắm mà vui vẻ gánh gánh củi về nhà.
Nh́n thấy con về, người cha liền hỏi số củi đó ở đâu ra, cậu mới đem chuyện kể lại cho cha nghe.
Nghe hết câu chuyện của con trai, đột nhiên ông giơ tay tát con một cái, giọng giận dữ: “Con ơi là con! Con hồ đồ quá rồi! Con nghĩ là ḿnh đă thắng sao? Ngay cả khi con đă thua, con cũng không hề biết ḿnh đă thua đấy.”
Lời cha nói khiến cậu con trai ngơ ngác, không hiểu ǵ. Người cha liền lệnh cho cậu ta gánh bó củi lên vai, hai cha con mang củi đến trả cho nhà chùa.
Nh́n thấy vị ḥa thượng nọ, người cha liền cất tiếng: “Thưa thầy, con trai tôi đắc tội với thầy, xin thầy lượng thứ.”
Ḥa thượng gật đầu, mỉm cười nhưng không nói ǵ.
Trên đường trở về nhà, cậu thiếu niên sau một khoảng thời gian băn khoăn cuối cùng cũng đă nói ra những nghi vấn trong ḷng.
Người cha thở dài, nói: “Vị ḥa thượng đó cố ư đoán con bướm chết, như thế con mới thả nó ra và thắng được gánh củi. Nếu ông ấy nói con bướm c̣n sống, con sẽ bóp chết con bướm và con cũng sẽ thắng cược. Con cho rằng vị ḥa thượng đó không biết con tính toán ǵ sao? Người ta thua một bó củi nhưng đă thắng được thứ giá trị hơn rất nhiều, đó là ḷng từ bi. C̣n con, con đă thua, đă để mất thứ quư giá đó mà chẳng hề hay biết.”
Câu chuyện có thể rất đơn giản nhưng đó là bài học cho chúng ta trong cuộc sống. Thắng, thua, thành, bại là những chuyện thường xuyên giày ṿ cuộc sống của con người. Có những lúc chúng ta tự cho rằng ḿnh đă thắng nhưng trên thực tế, có khi chúng ta đă thua nhiều hơn mà chẳng hề hay biết.(....from Sưu Tầm)

florida80
04-16-2019, 18:44
ĐỜI NGƯỜI

Tôi sắp bước sang tuổi bảy mươi mốt nên thường nghĩ suy về đời người, thân phận con người mà chủ yếu là bản thân minh và bạn hữu. Khi có người gọi ḿnh bằng bố hay ông là ḿnh biết ḿnh đă già. Biểu hiện dễ thấy nhất của tuổi già là sức khỏe giảm sút. Tất cả hệ thống tuần hoàn, tiêu hóa, bài tiết … đều “có vấn đề”. Ngoài chuyện tóc bạc răng long lại c̣n đau xương nhức khớp, ôi thôi lắm cái khổ. Đa phần đến tuổi nầy không ai c̣n ham muốn ǵ ngoại trừ sức khỏe tốt, không bệnh tật và rà soát lại quảng đời đă trải qua.

Tôi có mấy người bạn vong niên v́ ở gần nhau nên thỉnh thoảng gặp nhau để vui vài cốc bia rượu. Đề tài rất phong phú từ sức khỏe đến thể thao hay những câu nói độc đáo của những chính khách… Nói chung là tốt v́ xả được stress (mua vui cũng được một vài trống canh mà) và yên tâm là bạn ḿnh vẫn c̣n OK, c̣n uống bia được và… c̣n nói tếu táo với nhau. Bài học của bọn già cả quê mùa chúng tôi là lạc quan và b́nh tĩnh mà sống. Ông bạn tôi hơn tôi mười tuổi bị tai biến hai lần rồi mà vẫn c̣n uống bia. Ông bảo: “Ḿnh đă đầu tư vào bia rượu sáu bảy chục năm rồi giờ bỏ cũng uổng”. Về đề tài xem xét lại cuộc đời của mỗi con người bọn tôi có đúc kết là cuộc đời mỗi người có tám giai đoạn nhưng để cho có vẻ tiếu ngạo giang hồ bọn tôi gọi là tám hồi. Mà nói cho cùng th́ mỗi người cũng giống như những kiếm sĩ, những danh thủ; sau khi luyện công xong th́ xuống núi vào đời hành hiệp. Mỗi người một tuyệt kỹ, một trường phái không ai giống ai và có một điểm giống nhau là ai cũng cho rằng ḿnh là số một.

1. HỒI 1 – HỒI NHỎ:

Hồi nhỏ là thời gian từ khi mới sinh ra đến khi tốt nghiệp. Hồi nầy chúng ta chịu sự quản lư và sanh sát của gia đ́nh, cha mẹ và thầy cô giáo. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối êm đềm và ít biến động v́ không có trách nhiệm với ai cả; mỗi mỗi chỉ là cho bản thân ḿnh. Nói chung là học sao cho tương đối khá là được chỉ hơi vất vả là vào những năm cuối trung học và đại học th́ nếu thi rớt th́ phải nhập ngũ. Hồi một chấm dứt với một mảnh bằng đại học, một nghề nghiệp hoặc một binh nghiệp.


2. HỒI 2 – HỒI HỘP:

Hồi hai nầy kéo dài khoảng hơn ba mươi năm bát đầu vào những năm cuối của hồi một; sở dĩ gọi là hồi hộp v́ toàn là những biến cố, biến động làm cho chúng ta xao xuyến, lo âu, lo sợ… và phải luôn suy nghĩ, khổ sở t́m các giải pháp… Nói chung là luôn hồi hộp.

Cái hồi hộp đầu tiên là giây phút “hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xỏa tóc ngồi bên rèm” để rồi tiếp theo là “chiều một ḿnh qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em…”. Rồi những trang thư trên giấy học tṛ được viết nhưng không gửi, những buổi tan học lẻo đẽo theo sau, rồi những chiều những đêm tan trường về chung lối mà lại chọn lộ tŕnh xa nhất để kéo dài giây phút bên nhau. Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy nó rất dễ thương nhưng đầy hồi hộp.

Nhưng rồi một nỗi lo lớn hơn xuất hiện: hai kỳ thi tú tài một và hai. Thời của chúng tôi hết năm lớp 11 (đệ nhị) là phải thi bằng tú tài một; đậu được tú tài một mới lên lớp 12 (đệ nhât), cuối năm nầy phải thi bằng tú tài hai; nếu đậu tú tài hai coi như hoàn tất trung học và lên đại học. Nếu rớt tú tài một hoặc tú tài hai th́ phải “xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung”. Bởi vậy nên “rớt tú tài anh đợi ngày đi, đau ḷng anh muốn khóc”; đi đây là nhập ngũ là vào binh nghiệp. Đến đây th́ bạn hữu bắt đầu ly tán… Hai năm cuối của bậc trung học là đầy áp lực, tất cả phải gác lại và tập trung vào việc học – kể cả việc yêu đương. Nhưng đó chỉ là lư thuyết thôi v́ làm sao mà ngừng yêu được, rất khó. Tôi nhớ có người bạn trước ngày thi mấy tháng anh ta phải xuống tóc (cạo đầu) và từ biệt người yêu để chuyên tâm vào việc đèn sách. Cuối cùng anh cũng đậu tú tài nhưng người anh yêu th́ đă yêu người khác.

Sau khi vượt qua ải trung học th́ phải thi tiếp vào những đại học chuyên nghiệp. Mỗi lần thi là một lần hồi hộp. Nếu thi đậu th́ bạn sẽ được định hướng nghề nghiệp tương lai; bạn sẽ là bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư. Nhưng nếu rớt th́ bạn có thể ghi danh học các đại học không cần thi tuyển như khoa học, luật… Điều đáng lo đối với một thanh thiếu niên từ tỉnh nhỏ lên Sài g̣n học đại học là làm sao có đủ tiền chi phí cho bốn năm đại học. Nhưng nhờ trời sinh voi th́ phải sinh cỏ nên dù vất vả anh em cũng tốt nghiệp và sắm bộ vest để lănh văn bằng chấm dứt bốn năm sống như trong địa ngục.

Mọi hân hoan của ngày tốt nghiệp rồi cũng qua mau mà cái kế tiếp là phải giải quyết việc làm. Tốt nghiệp vào cuối tháng bảy mà hạn hoăn dịch là tháng mười một, nghĩa là đến tháng mười một th́ chuẩn bị nhập ngũ mà nếu không có chỗ nhận đi làm th́ ḿnh thành như con thuyền không bến. Lại thêm một lần khốn khó, được một cái là anh em chúng tôi rất thương nhau nên họp lại và người nào có khả năng hoăn dịch tiếp th́ đợi chỗ mới hoặc đi làm sau nhường chỗ cho anh em khác cần đi làm trước.

Sau khi đă tu luyện xong môn vơ công của ḿnh mọi người bắt đầu công cuộc hành tẩu giang hồ và vẫn c̣n ở trong ṿng hồi hộp.

Trong hồi nầy chúng ta bị kéo vào một ṿng xoáy tràn ngập nhiều biến cố như tán gái, cưới vợ, sinh con, làm việc cật lực để xây dựng tổ ấm, lấy ḷng mấy sếp lớn nhỏ mặc dù … rất chán nản. Bây giờ không biết tại sao ḿnh có thể tồn tại được trong những ngày tháng dài đến ba bốn mươi năm với nhiều biến cố như vậy. Bây giờ th́ hành giả hay kiếm sĩ hay anh hùng (bạn có thể gọi bằng bất cứ từ nào bạn thích) đă thấm mệt và chuẩn bị gác kiếm.


3. HỒI XUÂN:

Đây là một hồi đặc biệt, ngắn ngủi mà ông bạn vong niên yêu cầu đưa vào cho đầy đủ. Nó xày ra trong một thời gian ngắn một vài năm khi mà ta bị mệt mỏi, chán nản th́ tự dưng cảm thấy như có một luồng sinh lực mới tuôn tràn vào cơ thể làm cho hưng phấn và ta lại lao vào mọi việc một cách hăng say nhiệt t́nh. Nhưng rồi những ngày vui nào cũng qua mau và ta phải đối diện với sự thật là lực bất ṭng tâm.

4. HỒI HƯU:

Thế rồi bỗng nhiên ta được cho phép dừng bước giang hồ trở về với mái nhà nhỏ của riêng ḿnh. Con cái giờ đă lớn, đă lập gia đ́nh đă đi xa; nhà chỉ c̣n hai người già nhưng vẫn c̣n son hoặc tệ hơn như tôi chỉ một ḿnh. Việc ǵ làm được th́ đă làm rồi, việc chưa làm được th́ không c̣n sức để làm. Việc đúng việc sai th́ cũng xong rồi đâu sửa được. Thôi th́ an phận mà vui thú chim cá cảnh vậy. Cũng có người không chịu nổi cảnh trống trải cô độc nên lại vác kiếm quay lại giang hồ, để thấy ḿnh “hiện hữu”.

Hồi nầy kéo dài bao lâu là do phúc phận của mỗi người, ai mà biết được ngày sau. Nh́n chung th́ hồi nầy tương đối yên b́nh v́ không phải chiến đấu, không tranh hơn thua với ai nữa. Thế nhưng đời đâu phải bằng phẳng như nước hồ thu đâu. Không chiến đấu với ngoại cảnh th́ lại phải chiến đấu với bản thân ḿnh.

Phần cơ thể vật chất đă bị lăo hóa nên xuống cấp và nhiều bệnh xuất hiện: đau nhức xương khớp, huyết áp, tiểu đường, tiêu hóa, bài tiết, gan mật… Chúng ta lại có những người bạn mới như y tá, bác sĩ…

Phần tâm thức cũng không b́nh yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối… Tất cả như một cơn lũ tràn về.


5. HỒI TƯỞNG:

Trong hồi nầy v́ vô sự nên người ta nghĩ về những ngày qua, quá khứ. Khi họp mặt hay gặp lại bạn cũ ta ưa nhắc lại những chuyện cũ. Những mùa phượng, những rung động với cô em học chung trường, những giận hờn, những xót xa… Và từ đây đưa đến một hồi phụ là … hồi kư.

Từ hồi tưởng hồi ức ta có dịp nh́n lại toàn bộ cuộc đời chiến đấu của ḿnh, những thành công, những thất bại, những sai lầm… Rồi chúng ta tự hỏi minh: ta đă được sinh ra, đă sống đă hoạt động qua nhiều hồi và bây giờ ngồi đây chờ đợi hồi kết; vậy th́ mục đích tối hậu và ư nghĩa của đời sống mỗi người là ǵ? Chẳng lẽ chỉ là học tập, lập gia đ́nh, làm việc rồi… “nghỉ ngơi”.


6. HỒI HƯỚNG:

Hồi hướng ở đây có nghĩa là quay đầu nh́n lại ḿnh. Từ nhỏ chúng ta chỉ nh́n ra ngoài, nh́n ngoại cảnh, nh́n người khác… từ đó có đánh giá đúng sai, đẹp xấu, thiện ác… Tất cả cái đó, điều đó quyết định hành động chúng ta. Chúng ta bị ràng buộc vào mệnh đề của Descartes: “Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu” và suy tư trên nền của lư luận nhị nguyên (tốt – xấu, thiện – ác…).

Những câu hỏi trên buộc ta phải nh́n lại ḿnh và t́m hiểu bản chất của ḿnh, của đời người, của thân phận con người. Trước chúng ta đă có nhiều vị làm điều đó như: Đức Phật, Chúa Jesus, Lăo Tử, Trang Tử, nhiều thiền sư, triết gia… Lịch sử cho thấy không nhiều người đặt những câu hỏi kiểu nầy và chịu khó t́m hiểu bản chất của đời người. Việc nầy tùy thuộc vào duyên nghiệp của mỗi người và không có chuyện đúng sai ở đây. “Gió theo lối gió, mây đường mây”.


7. HỒI SỨC:

Trở lại chuyện kiếm hiệp, đến hồi nầy th́ rất gay go cho hành giả trong sự nghiệp chiến đấu với bệnh tật. Và tôi cũng không dám bàn thêm v́ nó cũng sắp đến hồi kết mà ông bạn già của tôi gọi là hồi kèn. Gọi là bạn cũng không đúng v́ ông anh nầy lớn hơn tôi mười tuổi và đă hai lần tai biến, hai lần hồi sức nhưng anh vẫn lạc quan vẫn vui với bè bạn. Mỗi khi gặp nhau thấy anh vẫn khỏe vẫn vui, ai có hỏi sức khỏe thế nào anh bảo: “kệ mẹ nó, thằng nào rồi cũng chết cả, cứ sống vui đi, quan tâm làm ǵ, chuyên ǵ đến sẽ đến lo sao được”.


8. HỒI KẾT:

Hồi nầy được tô điểm bằng nhạc và hoa. Bạn sẽ được thưởng thức Ḷng mẹ, Như cánh vạc bay, Cát bụi, Đường đời, Diễm Xưa, Hạ trắng…

(Share from FB MPL)

florida80
04-16-2019, 18:46
https://i.imgur.com/Jq0sT71.jpg

Bức tranh vẽ Tổng thống Trump “Vượt qua đầm lầy” trở nên nổi tiếng

Nghệ sĩ Jon McNaughton ở Utah, Hoa Kỳ đă vẽ Tổng thống Donald Trump và các thành viên trong chính quyền của ông “Vượt qua đầm lầy”, mô phỏng theo bức tranh biểu tượng “Washington vượt qua sông Delaware”. Bức tranh này đă nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông và mạng xă hội.

Bức tranh “Vượt qua đầm lầy” (Crossing the Swamp) liên quan đến một trong những khẩu hiệu của Tổng thống Trump trong một chiến dịch năm 2016 đó là “hút cạn đầm lầy”, đề cập đến việc giải quyết các vấn đề bê bối như tham nhũng và lợi ích nhóm ở thủ đô Washington. Trong tranh, Tổng thống Donald Trump là người cầm ngọn đèn soi đường.

“Đừng bao giờ bỏ cuộc. Đừng bao giờ buông ngọn đèn của bạn”, ông Trump viết trên Twitter, “Đừng bao giờ dừng lại cho đến khi đầm lầy khô cạn”.
Vượt qua đầm lầy
Danh sách các nhân vật từ trái qua phải: Đại sứ Mỹ tại Liên Hợp Quốc Nikki Haley, Bộ trưởng Quốc pḥng James Mattis, Chủ tịch Phát triển Nhà và Đô thị Ben Carson, Tổng thống Mỹ Trump, Tổng chưởng lư Jeff Sessions, Phó Tổng thống Mỹ Mike Pence, Đệ nhất phu nhân Melania Trump, Bộ trưởng Ngoại giao Mike Pompeo, Thư kư Báo chí Nhà Trắng Sarah Sanders, con gái Tổng thống Trump Ivanka Trump, Cố vấn An ninh Quốc gia John Bolton, Tham tán cho Tổng thống Kellyanne Conway, Chánh văn pḥng Nhà Trắng John Kelly. (Ảnh: Jon McNaughton)

Nghệ sĩ John McNaughton viết trên trang cá nhân:

“Hơn 240 năm trước, George Washington đă vượt qua thung lũng Forge và sông Delaware để mang lại một chiến thắng đáng kinh ngạc cho Lục quân Lục địa. Đây là điều mà nhiều người nghĩ là không thể – đánh bại một tên bạo chúa và đội quân hùng mạnh của ông ta.

Hôm nay, ông Trump đă nỗ lực vượt qua “đầm lầy” của Washington DC khi ông mang đến ánh sáng của sự thật, hy vọng và sự thịnh vượng. Ḍng nước đục ngầu của nhà nước ngầm bị bao phủ đầy sâu bọ nguy hiểm, hoàn toàn sẵn sàng để tiêu diệt sự thịnh vượng của Mỹ cho ư thức hệ cá nhân của họ và lợi ích tài chính. Các thành viên cốt cán của Đảng Dân chủ, những người theo phong trào “Không bao giờ Trump” trong Đảng Cộng ḥa, Nhà nước ngầm và Fake News (Tin giả) sẽ làm tất cả những ǵ có thể để ngăn chặn phần lớn người Mỹ thành công.

Là một người nghệ sĩ, tôi vẽ những ǵ tôi cảm thấy cần phải nói về t́nh trạng hiện tại của đất nước chúng ta. Tôi hy vọng ông Trump sẽ được nhớ đến như vị Tổng thống đă phục hồi sự vĩ đại của nước Mỹ. Tôi cũng muốn lên trên chiếc thuyền đó để được tự do!”

Nghệ sĩ John McNaughton nói thêm rằng ông hy vọng mọi người sẽ “nghiên cứu bức tranh và cố gắng hiểu được ư nghĩa sâu sắc hơn“.




Thường Xuân
Và Một h́nh ảnh thay ngàn lời nói

florida80
04-16-2019, 18:48
Cách đây 5 năm th́ ai dám nghĩ tác giả của cuốn sách Death by China lại có thể làm cố vấn kinh tế cho Tổng Thống Mỹ và có tiếng nói quan trọng tại Ṭa Bạch Ốc. Nhưng điều không ngờ lại xảy ra và tác giả của cuốn sách “chết bởi Trung Quốc” đă trở thành cố vấn kinh tế cho Tổng Thống Trump. Đây là t́nh huống mà giới lănh đạo cộng sản Trung Quốc đă không ngờ tới và chắc chắn sẽ c̣n phải đau đầu rất nhiều với tác giả của cuốn sách Death by China.



Đọc cuốn sách Death by China th́ thấy Tiến sỹ kinh tế Peter Navarro đă vạch trần tất cả những mối nguy đến từ chính sách kinh tế của Trung Quốc. Theo Tiến sỹ kinh tế Peter Navarro th́ Trung Quốc đă đưa ra chính sách gian lận thương mại, ăn cắp công nghệ, làm hàng giả, hàng kém chất lượng để phá hủy toàn bộ hệ thống kinh tế chuẩn mực của các nước tư bản giầu có trước đây như Mỹ và Châu Âu. Trung Quốc đă cố t́nh làm hàng giả, hàng kém chất lượng và bán phá giá để cho nhiều nhà máy, nhiều công ty của Mỹ và Châu Âu bị phá sản.




Khi các nhà máy, các công ty của Mỹ và Châu Âu bị phá sản th́ người dân không có việc làm và người dân không có việc làm th́ không có tiền lương mà không có tiền lương th́ phải dùng hàng giả, hàng kém chất lượng của Trung Quốc. Đối với những nước giầu có như Mỹ và Châu Âu th́ Trung Quốc đưa hàng giả, hàng kém chất lượng vào để giết chết các nhà máy, các công ty. C̣n đối với các nước nghèo đói như Campuchia, Việt Nam, Lào và Châu Phi th́ Trung Quốc đă đưa cả hàng độc hại để không chỉ giết chết các nhà máy, các công ty mà giết chết luôn cả người dân.




Theo Tiến sỹ kinh tế Peter Navarro th́ nếu Mỹ và Châu Âu không có chính sách ngăn chặn Trung Quốc th́ chỉ cần trong ṿng 10 năm đến 20 năm nữa là Trung Quốc sẽ chi phối toàn bộ hệ thống kinh tế toàn cầu.



Khi Trung Quốc đă chi phối được kinh tế toàn cầu th́ dĩ nhiên là Trung Quốc sẽ chi phối về chính trị và đi xâm chiếm lănh thổ của các quốc gia khác. Điều này th́ ai cũng có thể nh́n thấy qua các chính sách của Trung Quốc đối với các nước nhỏ và nghèo trong khu vực như Việt Nam, Campuchia, Lào, Myanmar, Philippines, và Malaysia.




Giới chính trị gia salon của Mỹ và Châu Âu đă không nhận ra được mối nguy từ Trung Quốc hoặc có nhận ra, nhưng đă cảm thấy bất lực, nên đành phải nín nhịn Trung Quốc để được yên thân trong nhung lụa của cung điện vỏ kén giàu sang.




Dưới thời Tổng Thống Barack Obama th́ tỷ lệ thất nghiệp của người dân Mỹ ngày càng gia tăng mà không có cách giải quyết, ngân sách quốc gia th́ thâm hụt và phải vay mượn tứ tung. Có 8 năm cầm quyền mà tiêu tiền ngân sách quốc gia nhiều hơn cả mấy đời Tổng Thống Mỹ cộng lại. Chính sách của Hillary Clinton th́ chẳng khác ǵ Barack Obama nhưng vẫn có người đi ủng hộ Hillary Clinton và chống Trump th́ quả là kém về chính trị và vô trách nhiệm với nước Mỹ, với Châu Âu và với thế giới.




Tổng Thống Trump là một nhà kinh tế, là một tỷ phú đă từng điều hành hàng ngàn công nhân nên ông hiểu được chính sách kinh tế của Trung Quốc. Từ sự thấu hiểu mà Tổng Thống Trump đă quyết định chọn người có điểm chung là Tiến sỹ kinh tế Peter Navarro để làm cố vấn kinh tế và đưa ra các biện pháp ngăn chặn Trung Quốc. Thực sự là Mỹ đă quá muộn và ngăn chặn được kinh tế Trung Quốc là một bài toán vô cùng khó.


Trung Quốc đă trở thành nền kinh tế đứng thứ hai trên thế giới, đă thâu tóm và lũng đoạn được chính trị của nhiều quốc gia. Trong khi hàng hóa Made in China th́ đă tràn ngập thị trường Mỹ và Châu Âu.


Người dân th́ v́ không có việc làm và không có tiền nên vẫn phải dùng hàng giả, hàng kém chất lượng của Trung Quốc.


Mỹ và Châu Âu đă quá muộn để ngăn chặn Trung Quốc nhưng muộn mà c̣n có Tổng Thống Mỹ dám đứng ra ngăn chặn th́ thế giới vẫn c̣n hy vọng. Cuộc đấu giữa Mỹ và Trung Quốc là một cuộc đấu đầy khó khăn và khốc liệt. Nhưng với kinh nghiệm của thương trường, với ḷng can đảm và với một quyết tâm cao th́ Tổng Thống Trump đang làm cho thế giới có nhiều hy vọng vào một chiến thắng trước Trung Quốc. Nếu cuộc đấu với Trung Quốc mà thành công th́ lịch sử nhân loại sẽ ghi ơn Tổng Thống Trump và người cố vấn kinh tế cho Tổng Thống Trump và cũng là người đă có công viết cuốn sách Death by China để vạch trần chính sách gian manh của Trung Quốc là Tiến sỹ kinh tế Peter Navarro.

FB Đạt Tiến Nguyễn





Trước

Sau


In Trang





Gửi ư kiến của bạn














Tên của bạn






Email của bạn










1234567Trang sauTrang cuối










hoadesign14


Chống Nghị Quyết 36 Của CSVN - Vi Anh
15 Tháng Tư 2019(Xem: 3)
Mà con đường lợi hại nhứt là giúp cho người nhiều tham vọng, tham danh, tham tiền bất chánh

Đọc thêm






doanket1


Đoàn kết để chiến thắng???
14 Tháng Ba 2019(Xem: 151)
Nó là Trung quốc à? Nay mai Đoàn kết toàn dân để chiến thắng bệnh trĩ, bệnh sa tử cung ... th́ bỏ mẹ.

Đọc thêm









hanoi


“HĂY TRẢ LỜI TÔI ĐI. HĂY TRẢ LỜI TÔI ĐI!” Lê Nhàn
12 Tháng Ba 2019(Xem: 157)
Đó là v́ cha ông của họ sống có nhân, có nghĩa và chính lớp người đi trước đă dạy con cháu họ như vậy, chứ không phải cái thứ lưu manh, lừa đảo.

Đọc thêm






chua


Đất nước ḿnh quá lăng phí! Lê Thành Vinh
05 Tháng Ba 2019(Xem: 188)
Một đất nước người ta cho kẻ nghèo một xu th́ tiếc nhưng cho phật thánh 10 xu th́ mừng, bởi cho phật thánh mới có lộc cho kẻ nghèo sợ bị lừa.

Đọc thêm









anhsang


NHỮNG KHÓ KHĂN CỦA VIỆT NAM HIỆN NAY - Diệu Hằng
22 Tháng Hai 2019(Xem: 199)
ư thức và tư tưởng rất quan trọng cho sự phát triển và phát huy tiềm năng của con người, thế nhưng dưới chế độ cộng sản

Đọc thêm






state


Toàn văn Thông điệp Liên bang 2019 của Tổng thống Mỹ Donald Trump
06 Tháng Hai 2019(Xem: 311)
Những chiến thắng lớn nhất của chúng ta vẫn đang trên đường tới. Chúng ta vẫn chưa bắt đầu ước mơ.

Đọc thêm









bienhoa40


ĐỜI NGƯỜI
22 Tháng Giêng 2019(Xem: 268)
Phần tâm thức cũng không b́nh yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối… Tất cả như một cơn lũ tràn về.

Đọc thêm






bao-large-content-thumbnail


NHỮNG SUY NGHĨ CHƯA ĐỊNH H̀NH VỀ NƯỚC MỸ- Huỳnh Ngọc Chênh
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 367)
Bộ quy tắc đó đă giúp cho bộ máy nhà nước Mỹ vận hành suôn sẻ gần 300 năm qua, đẩy xă hội Mỹ phát triển nhanh hơn

Đọc thêm









hanh-trinh-chau-phi-11-1-


SỰ ĐỜI HAI CHỮ THẮNG THUA
14 Tháng Mười 2018(Xem: 705)
Câu chuyện có thể rất đơn giản nhưng đó là bài học cho chúng ta trong cuộc sống. Thắng, thua, thành, bại là những chuyện thường

Đọc thêm






paris28


Nước cờ cuối cùng trong đấu pháp:
14 Tháng Mười 2018(Xem: 584)
Nhưng chiến tranh cũng có thể không xảy ra nếu Tập Cận B́nh đầu hàng trước khi Trump dốc toàn bộ binh lực để kết liễu

Đọc thêm









dontcare


Bí ẩn: Tại sao Phu Nhân TT Trump cho truyền thông phỏng vấn? Trần Nguyên Nguời Xứ Bưởi
14 Tháng Mười 2018(Xem: 589)
Cuộc phỏng vấn trên truyền h́nh của đài ABC News hôm thứ sáu (12/10) vừa qua với Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Melania Trump đă gây sôi nổi rất nhiều trong dư luận truyền thông báo chí

Đọc thêm






choco


Cầm " C" chó đái - Bủi Bảo Trúc
12 Tháng Mười 2018(Xem: 21186)
Đọc xong câu nói ô nhục của thằng khốn nạn th́ chỉ muốn chửi cha tiên nhân bố cả cái bọn chuyên cầm cặc cho chó đái.

Đọc thêm









phongvan


NGƯỜI DÂN TP WESTMINSTER CẦN BIẾT
30 Tháng Chín 2018(Xem: 21268)
Chương Tŕnh Văn Hóa Nhân Bản Lạc Việt ghi lại cuộc phỏng vấn của cô Roxanne Chow với 2 vị ra ứng cử chức nghị viên thành phố Westminster vào ngày 6 tháng 11 tới là Cảnh sát Tài Đỗ và Luật sư Jamison Power

Đọc thêm






vuotsong


Người Việt Tỵ Nạn CS Tiểu Bang Cali Đă Thắng Tuyệt Đối: Thống Đốc Brown Kư Ban Hành Đạo Luật SB 895
25 Tháng Chín 2018(Xem: 842)
Hôm nay, Thống Đốc Brown đă kư ban hành Đạo Luật SB 895, Uỷ Ban Soạn Thảo Giảng Dạy -IQC sẽ có đến ngày 31, Tháng Mười Hai, 2022

Đọc thêm









hanquoc


TẠI SAO HÀN QUỐC PHÁT TRIỂN RỰC RỠ?
09 Tháng Chín 2018(Xem: 588)
Đúng 20 năm sau, năm 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt ḿnh khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn

Đọc thêm






bieutinh


Ứng cử viên HĐTP Westminster, ông Tài Đỗ được nhiều người, nhiều giới ủng hộ - Thanh Phong/VĐ
07 Tháng Chín 2018(Xem: 1182)
nhất là cư dân Westminster xin hăy dồn phiếu cho anh trong kỳ bầu cử sắp tơi, để anh có cơ hội phục vụ mọi người

Đọc thêm









cosao-large-content-thumbnail


CÁI MẶT VIỆT NAM - TẠP GHI HUY PHƯƠNG
07 Tháng Tám 2018(Xem: 709)
“Tôi là người Việt Nam!” và cảm thấy thương cho tôi và thù ghét những con người đă làm cho h́nh ảnh Việt Nam xấu xa đi như hôm nay.

Đọc thêm






trump3


TRUMP “Vượt qua đầm lầy”,
06 Tháng Tám 2018(Xem: 675)
Nghệ sĩ John McNaughton nói thêm rằng ông hy vọng mọi người sẽ “nghiên cứu bức tranh và cố gắng hiểu được ư nghĩa sâu sắc hơn“.

Đọc thêm









trump1


TRUMP SIÊU NHÂN ? Bùi Quang Vơm
31 Tháng Bảy 2018(Xem: 842)
Đó là điều mà Henry Kissinger mới nói ngày 26/07 vừa rồi, rằng: "Donald Trump là nhân vật lịch sử, xuất hiện để kết thúc những điều cũ kỹ và giả dối"

Đọc thêm






tongthong


TỴ NẠN VIỆT VÀ TT TRUMP - VŨ LINH
29 Tháng Bảy 2018(Xem: 662)
bằng mọi giá v́ đă lỡ ghét rồi? Chuyện VN là chuyện của VC và TC, kệ tụi nó đấm đá nhau, mắc ǵ ḿnh phải lo?

Đọc thêm









tttrump


VƠ SĨ TRUMP ĐI ÂU CHÂU- VŨ LINH
19 Tháng Bảy 2018(Xem: 653)
trong thế tam quốc Mỹ-Nga-Tàu, không có cái ngu nào bằng cái ngu đánh cả hai đối thủ một lúc.

Đọc thêm






nangmai


THẤY G̀ QUA BIỂU T̀NH 10.6
10 Tháng Sáu 2018(Xem: 1289)
Họ đă khiến chúng ta, những người cho rằng ḿnh học cao hiểu rộng, hiểu biết chính trị xă hội, tiền bạc dư thừa phải cúi đầu hổ thẹn!

Đọc thêm

florida80
04-17-2019, 17:19
Xin Đừng Nói Tại Tuổi Già- BS Nguyễn Ư Đức


https://i.imgur.com/7dwhmsf.jpg




Sau khi đổ xăng, ông Minh lên xe lái về nhà. Đi được một đoạn, ông nghe thấy tiếng kim khí chạm vào xi măng rồi tiếng loong coong tiếp theo. Đang chạy trên đường phố nhiều xe, ông không ngừng lại để coi xem vật ǵ rơi. Một thoáng nghĩ, ông đoán đó là chiếc nắp b́nh xăng để trên mui xe đă rơi mất tiêu. Lại quên rồi. Ông tự nhủ, với một chút chán nản.


Về đến nhà, ông ngần ngại một lúc rồi than văn với bà vợ là hồi này ḿnh già nên hay quên quá, và kể cho vợ nghe mất cái nắp b́nh xăng.




Vợ mỉm cười, nói: Đây đâu có phải là lần đầu mà ông lo. Ông nhớ khi gia đ́nh ḿnh lái xe về quê cách đây mấy năm, ông quên đến hai lần. Và phải mua nắp khác thay vào.






Cô con gái đứng gần đó, chêm vào: Bố ơi, bố có nhớ hồi xưa khi bố c̣n đi làm, đă bao nhiêu lần trước khi ra khỏi nhà, bố cứ kiếm cặp kính đọc sách của bố, trong khi bố gài nó trên mái tóc. Lúc đó bố đâu đă ở tuổi này.




Ngồi nghĩ lại, ông Minh thấy bà vợ và con gái nói cũng đúng. Đă nhiều lần, cách đây cả chục năm, lâu lâu ông cũng không biết để ch́a khóa xe ở đâu, đi chợ bảo mua vài món đồ rồi cũng quên một món, chứ đâu có phải chỉ từ ngày ông về hưu ở tuổi 60 mới hay quên. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến cái tuổi đó, ông cũng mang một thoáng suy tư.




Bước vào cái tuổi mà khi ḿnh làm cái ǵ không giống ai th́ thiên hạ cứ bảo ông bà ấy già rồi.




Gặp người bạn xa vắng đă lâu, ḿnh có vui miệng nói ít nhiều câu chuyện th́ người phối ngẫu lại nhắc khéo để ḿnh ngưng bớt lại, kẻo nói dài ḍng, phiền ḷng người nghe.




Đau nhức xương cánh tay và đầu gối, kể lể với bác sĩ th́ được trả lời: cụ ơi, cụ già rồi th́ nó vậy đó, không sao đâu; hoặc tối ngủ hay thức giấc nửa khuya, không ngủ lại được th́ lương y cũng bảo người già thường hay bị bệnh như vậy.




Trăm dâu đổ đầu tằm, cái ǵ cũng đổ tại già.




Riêng cái vụ “hay quên” th́ vô số người, ngay cả bác sĩ đôi khi cũng phán rằng già th́ nó lăo suy, nói trước quên sau. Và có người cứ canh cánh sợ là già th́ sẽ rơi vào t́nh trạng “lú lẫn, sa sút trí tuệ”.




Mà nói đến bệnh sa sút trí tuệ th́ cũng đáng e ngại thật. Một thăm ḍ ư kiến tại Mỹ coi xem con người sợ ǵ nhất. Sợ đau tim, ung thư, mù ḷa, rớt máy bay, nghèo túng, hoặc thả vào chuồng cọp... Mỗi người có mỗi mối sợ khác nhau, nhưng lo sợ nhất vẫn là mất trí nhớ, lú lẫn, rồi chẳng biết ḿnh là ai, ở đâu, quên ăn quên ngủ, phụ thuộc hoàn toàn vào gia đ́nh.




Có người bảo, quên như vậy càng sướng chứ sao. Chẳng phải lo nghĩ, chẳng cần để ư tới chuyện đời.




Nhưng, một lăo bà vừa mới chôn cất chồng, mà về nhà liên tục kêu tên ông, t́m kiếm ông hết pḥng này qua pḥng khác. Đôi khi hiểu rơ trắng đen th́ vật vă khóc than. Sự việc kéo dài suốt mấy năm trường, cho tới khi bà tạ thế. Bà đă ở trong t́nh trạng mất trí, lú lẫn. Và như vậy th́ sướng nỗi ǵ!




Trở lại với chuyện hay quên th́ cũng có nhiều lư do.




-Một độc giả hỏi thăm là có ông chú 70 tuổi hay bị quên tên người này người khác và ông cụ phải nhờ mọi người nhắc dùm. Khi không thỏa măn th́ ông trở nên hung hăng, đập phá, khó thở, phải uống viên thuốc an thần mới dịu xuống.




Hỏi kỹ th́ được biết ông đă bị tai biến năo, và cơn suy tim. Sở dĩ ông hay quên v́ huyết lên năo giảm. Mà huyết giảm th́ thiếu nuôi dưỡng, tế bào thần kinh kém hoạt động, và ông ta không nhớ tên người, đồng thời tính t́nh trở thành bất thường, đôi khi hoang tưởng.




-Một lăo bà than phiền không biết để cặp kính đọc sách báo ở đâu; vào pḥng tắm rồi không biết để làm ǵ; mới nghe một câu chuyện mà nửa giờ sau đă quên; bạn bè than phiền bà hẹn tới chơi rồi không tới. V́ quên.... Bà hỏi có thuốc ǵ phục hồi trí nhớ cho bà.




Lấy thêm chi tiết th́ được biết chồng bà mới mất cách đây nửa năm, rồi bà quá thương tiếc mà không ăn không ngủ được, buồn chán chẳng thiết làm ǵ, ngay cả những thú vui khi trước.




Bà được thầy thuốc cho uống thuốc chữa bệnh trầm cảm mấy tuần lễ th́ t́nh trạng hay quên thuyên giảm. Bà đă bị bệnh sầu năo, buồn phiền v́ mất người chồng thân yêu.




-Dùng nhiều dược phẩm cũng là rủi ro của kém trí nhớ. do tác dụng phụ của thuốc.




Thuốc lợi tiểu để trị cao huyết áp là một thí dụ. Thuốc làm giảm muối và nước trong máu, hóa chất trong cơ thể thay đổi. Nếu liều lượng quá cao th́ huyết áp xuống quá thấp. Năo bộ người già rất nhậy cảm với những thay đổi này, sẽ trở nên kém hoạt động về ghi nhớ và tập trung. Và hay quên.




Thuốc an thần, thuốc ngủ cũng ảnh hưởng tới trí nhớ. Cho nên thầy thuốc cần lưu ư ở điểm này và bệnh nhân cũng cần cho thầy thuốc hay mọi khác thường xẩy ra khi dùng thuốc.




-Một vài bệnh kinh niên cũng ảnh hưởng tới trí nhớ.




-Sau nhiều ngày đằng vân giá vũ du thuyết liên lục địa, về đến nhà được ít ngày th́ nhà chính khách thấy trong người mỏi mệt, không tập trung tư tưởng được, hay quên và có khó khăn trong giải quyết công việc thường lệ. Nhiều khi nhân viên thấy ông ngồi thẫn thờ như người mất hồn, đi đứng không vững. Thầy thuốc cho là ông bị căng thẳng thần kinh, v́ làm việc quá sức. Và đề nghị ông đi nghỉ dưỡng sức.




Ông làm theo nhưng khó khăn vẫn không bớt.




Một hôm ông té xỉu, đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ khám bệnh và phát giác nhịp tim ông rất thấp và không đều. Một máy điều ḥa nhịp tim được gắn cho ông và ông trở lại b́nh thường. Ấy là do ông có bệnh tim mà không hay.




Hay quên trong những trường hợp kể trên đâu có phải là v́ tuổi hạc, tuổi cao. Nhưng nếu được xác định là bị bệnh Alzheimer, sa sút trí tuệ, lú lẫn th́ quả là bệnh của một số người tuổi cao, người già. V́ thống kê cho hay, 4% người cao tuổi có thể bị bệnh nàỵ.




Trong bệnh Alzheimer, năo bộ bị thoái hóa, hóa chất năo suy giảm, máu huyết nuôi năo cũng ít đi, mà nguyên nhân chưa được t́m ra. Hậu quả của các thay đổi này đưa tới một căn bệnh của thế kỷ. Bác sĩ Lewis Thomas, Khoa Trưởng Đại Học Y Yale coi đây là một bệnh xấu xa nhất trong các bệnh.




Bệnh không những tàn phá bệnh nhân mà c̣n gây hậu quả tai hại cho gia đ́nh, bạn bè người bệnh. Nó bắt đầu với sự mất khả năng học hỏi, tính toán, suy nghĩ để rồi đưa đến sự khép kín hoàn toàn về tâm trí. Bệnh nhân tiếp tục sống không hồn cho tới ngày nào đó một bội nhiễm sưng phổi, những suy nhược tổng quát giải thoát cho họ.




Kết luận




Óc ghi nhận dữ kiện như một cái máy thu âm, bộ phận hải mă như là một cái nút kiểm soát. B́nh thường, nút bấm này tắt, và chỉ mở để ghi khi nào dữ kiện được coi là quan trọng.




Một dữ kiện không quan trọng thường lởn vởn trong đầu một lúc rồi tan biến đi. Cho nên nếu ta có quên tên một người nào đó trong tiệc cưới cũng là chuyện b́nh thường, giống như là lâu lâu ta quên, không biết ch́a khóa xe, ch́a khóa nhà để ở đâu.




Nhưng lái xe đi làm mỗi ngày trên cùng con đường mà lạc lối; quên những hẹn quan trọng; kể đi kể lại cùng câu chuyện trong một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với bạn bè, th́ là điều đáng ngại.




Những thắc mắc, lo âu, tự hỏi: Ta già rồi chăng? Hay ta đang mắc chứng năo suy trầm trọng?




Liệu trí nhớ có bỏ ta ra đi như những con chuột t́m đường chạy trốn khỏi con tầu sắp ch́m đắm dưới biển cả mênh mông!




Bác sĩ Nguyễn Ư-Đức



at 3:36 PM

florida80
04-17-2019, 17:25
https://i.imgur.com/8Q7HKa5.jpg

Đời Phi Công... Không Người Lái - Nguyễn Văn Tới









Đúng vậy, thưa quí vị độc gia. Không phải tôi gơ sai phím hay độc giả đọc lộn. Xin lặp lại lần nữa, đây là câu chuyện đời thật của một phi công lái máy bay không người lái (UAV). Lâu nay nhiều người trong chúng ta đă từng nghe về máy bay không người lái thường được gọi là Drones, hoặc chi tiết hơn một chút, gọi bằng tên Predators.



Máy bay không cần phi công ngồi trong cockpit không phải là cái ǵ là mới nữa rồi, nhưng vào đầu thế kỷ thứ 21 này, khi thế giới đang bước vào kỷ nguyên của những kỹ thuật tân tiến, của nền công nghiệp 4.0, của thế hệ mạng wifi 5G với tốc độ internet nhanh gấp 100 lần 4G, của xe hơi không người lái (Autonomous driving cars), và máy bay không người lái UAV (Unmaned Aerial Vehicles) được điều khiển từ xa, thậm chí từ bên kia nửa ṿng trái đất, đang được dùng rất phổ biến khắp nơi trên thế giới, nhất là trong quân đội các nước.


Trong quân đội Mỹ, đây là một loại vũ khí rất phổ biến, rất hiệu quả khi săn lùng và tiêu diệt khủng bố, như đă xảy ra với tên trùm Osama Bin Laden ở thành phố Abbottabad, Pakistan. Nhờ có trang thiết bị cảm ứng thân nhiệt (heat signature) và những h́nh ảnh chụp được từ UAV mà vệ tinh không thể có được. Quân đội Mỹ có thể theo dơi được tên trùm khủng bố này từ 15,000 feet cho đến 50,000 feet trên cao, mất nhiều tháng theo dơi và phân tích dữ liệu ngày đêm. Trong khi UAV lúc nào cũng ở trên quan sát, th́ từ một phi trường ở Afghanistan, 3 chiếc trực thăng Black Hawks đặc biệt cất cánh, mất 90 phút vừa bay vừa tránh radar dày đặc của căn cứ quân sự nguyên tử Pakistan kế khu nhà tên trùm khủng bố, và nhờ công nghệ tàng h́nh, toán đặc nhiệm tới nơi, đột kích, và tiêu diệt kẻ gây biết bao tội ác cho thế giới loài người và đă giết hơn 3000 người Mỹ trong tháng 9 năm 2011.




Đồng thời UAV cũng gây ra biết bao tranh căi, kể cả biểu t́nh của những người phản chiến trong và ngoài nước Mỹ v́ họ tố cáo drones đă giết lầm người dân vô tội. Với công nghệ ngày càng tân tiến th́ máy bay không người lái cũng không ngoại lệ. Ngoài ra UAV c̣n được xử dụng để thu thập và phân tích thông tin t́nh báo, chụp và vẽ ảnh không đồ, hoặc quan sát, đánh giá những vùng bị thiên tai cần cứu giúp mà không thể đến bằng xe hay đi bộ.




Tôi sẽ không đi sâu vào kỹ thuật, cái hay dở của chiếc máy bay, và càng không nói về chính kiến của công luận khi đề cập đến vũ khí đặc biệt này; tôi chỉ muốn kể lại câu chuyện đời của một người phi công không người lái mà tôi sẽ dùng ngôi thứ 3 số ít là HẮN. Công ty mà hắn đang làm việc không cho phép tiết lộ chi tiết việc làm, địa điểm công tác, và tên thật của nhân viên, xin bạn đọc thông cảm.




*

Hắn qua Mỹ khi tuổi đời đă bước vào hơn con số băm (30) và khi ḷng nhân đạo của thế giới đă cạn kiệt cho người tỵ nạn Việt Nam. Một thân một ḿnh với học lực chưa xong trung học ở Việt Nam trước năm 1975, sau ngày mất nước th́ số phận của hắn chỉ là chôn tương lai trong vùng kinh tế mới rừng thiêng nước độc.




Để kiếm sống, hắn và một tên bạn thân phải xoay trở đủ nghề. Hết lên non lại xuống biển, rồi xoay qua chặt củi Đước gần cửa biển Cần Giờ, vác củi lên vai lội bùn quá đầu gối, chất 15 thước củi xuống chiếc ghe 12 mét, và chèo bằng tay, có khi mất 2 ngày mới về đến bến Thị Nghè để bán. Củi Đước được chặt thành khúc dài 8 tấc và rất được ưa chuộng vào thời gạo châu củi quế những năm sau 1975 v́ than rất đượm và cháy lâu hơn củi thường.




Định mệnh khiến hắn bỏ biển trở lại rừng v́ một tai nạn thương tâm xảy ra giết chết thằng bạn thân của hắn. Một đêm cuối năm trời thật lạnh, một nhánh sông có tên Rạch Mả, ḷng sông chật hẹp, ngoằn ngoèo, và tối thui, nơi có nhiều ngội mộ của cán bộ cộng sản trong thời chiến tranh, chiếc ghe của hắn đă bán hết củi và được kéo chạy song song bởi một chiếc ghe bạn trang bị máy đuôi tôm Kohler (1). Lúc đó khoảng 2 giờ sáng, tiếng động cơ nổ đều, hai chiếc ghe vẫn đang trên đường về nhà. Hắn được phân công ngồi đằng lái bên ghe hắn để giúp cho tài công ghe có máy trong trường hợp khẩn cấp. Người bạn khác đang nằm ngủ giữa ḷng ghe, c̣n thằng bạn thân nằm ngủ phía mũi ghe. Chiếc ghe máy bên kia cũng có 3 người, hai người khác nằm ngủ và tài công chính đang thức điều khiển máy và bẻ lái.




Trùm mền ngồi dựa bánh lái ngủ gà ngủ gật, hắn bị đánh thức bởi tiếng động cơ Diesel ồn ào vang đến từ bên kia khúc quanh. Một đoàn tàu kéo thật dài đang chạy ngược chiều th́nh ĺnh nhô ra, một sự va chạm dữ dội, ghe lắc lư mạnh giữa tiếng la hét thất thanh của nhiều người. Hai đoàn ghe dạt xa nhau ra, rồi mạnh ai nấy cố gắng điều khiển tàu lấy lại thăng bằng và tiếp tục hành tŕnh của ḿnh. Nh́n về mũi ghe, không thấy X., thằng bạn thân, mà chỉ thấy một góc tấm mền nửa trên ghe nửa dưới nước. Hắn la to yêu cầu tài công dừng lại để kiểm điểm người và đánh giá hư hại.




Trời vẫn tối đen, nước thủy triều đang lên lớn nên gió theo con nước thổi lên những cơn gió lạnh buốt da. Cả 5 người đồng thanh kêu tên thằng bạn mà không nghe nó trả lời. Hơn 10 phút trôi qua, mọi người biết chắc rằng bạn ḿnh đă chết. Hắn tiếp tục gào đến khan cổ, chỉ có sự im lặng đến rợn người đáp trả. Cởi áo vắt lên cọc chèo, hắn lao ḿnh xuống ḍng nước lạnh chảy xiết, lặn thật sâu đến khi hết hơi trong phổi mới trồi lên. Cứ như thế, hắn và mấy người bạn ghe, thay phiên nhau ngụp lặn mong kiếm được xác bạn ḿnh.




Trời dần hừng đông và con nước bắt đầu ṛng (nước xuống), tất cả đều mệt lả v́ đuối sức và lạnh, vẫn không thấy tăm hơi bạn ḿnh. Trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, chợt anh chàng câm bên ghe máy ú ớ la hét và chỉ ngón tay về phía bờ sông.




Theo hướng chỉ, hắn thấy xác bạn nằm úp dật dờ trôi tắp vào bờ. Chèo ghe đến gần, hắn lại nhẩy xuống sông đưa xác bạn đến gần thành ghe. Mấy người bạn giúp kéo xác lên, đặt nằm ngay ngắn giữa ḷng ghe. Khi vuốt tóc cho bạn ḿnh, hắn thấy một vết cắt khoảng 5 cm bên thái dương trái. Mọi người đồng ư rằng khi bạn hắn té xuống nước, một cánh quạt động cơ chém vào màng tang nhưng không biết cánh quạt của bên nào.




Bạn hắn nằm đằng kia, khuôn mặt vẫn như say ngủ, không biểu hiện sự đau đớn nào, chỉ có khuôn mặt nhợt nhạt đi v́ lạnh mà thôi. Hắn thề sẽ không bao giờ trở lại nghề sông nước.




Cũng lại định mệnh đưa hắn trở lại với nghề sóng nước khi cao trào vượt biên bằng thuyền trở nên rầm rộ vài năm sau đó, hắn được chiêu mộ làm taxi chở người vượt biên, để rồi ngày hôm nay, hắn có mặt tại đất nước tự do và đầy cơ hội này. Hắn hoang mang lắm không biết ḿnh sẽ làm được ǵ trên quê hương mới mẻ này.




Rồi những ngày cực khổ vừa làm vừa học, hắn cũng lấy được mảnh bằng của FAA (Federal Aviation Administration), rồi học thêm lái máy bay loại nhỏ 1 động cơ, để cuối cùng duyên phận đưa đẩy hắn trở thành phi công của loại máy bay không người lái, làm việc theo hợp đồng bay và huấn luyện cho quân đội Mỹ.




Một thời gian dài trước đó, hắn bay cho các công ty tư nhân, sau làm việc trong những căn cứ quân sự trong nước, rồi trở thành huấn luyện viên bay (flight instructor) cho quân đội Mỹ. Hắn t́nh nguyện đi nhiều nơi trên thế giới, kể cả những quốc gia được gọi là vùng chiến sự (combat zone hay war zone), tham dự nhiều chuyến bay trinh sát ở các nước đồng minh, song song với nhiệm vụ theo dơi khủng bố trên khắp vùng trời Trung Đông.




Hắn rất tự hào v́ đă góp một phần nhỏ phục vụ cho quê hương đă dang đôi tay ôm ấp hắn, cho hắn được tự do theo đuổi ước mơ cháy bỏng của tuổi thơ, và hơn nữa là loại bỏ bớt những phần tử cực đoan cho quê hương mới này và nhiều quốc gia trên thế giới.




Ngày c̣n nhỏ, v́ cha là lính nên gia đ́nh cậu bé sống trong khu gia binh phi trường Sóc Trăng miền Nam Việt Nam, nơi đă ươm mầm và nuôi dưỡng ước mơ bay bổng, đă chắp thêm đôi cánh thiên thần cho cậu bay vào không gian. Hằng ngày cậu thường dơi mắt theo những chiếc khu trục cơ (skyraiders) với những động cơ gầm thét ồn ào, xé không gian lao vút vào bầu trời xanh. Những ngày đầu, cậu sợ hăi bịt chặt tai khi phi cơ gầm rú lao nhanh trên phi đạo lấy đà cất cánh. Sau quen dần, những âm thanh và h́nh ảnh của những con chim sắt luôn kích thích trí tưởng tượng và óc phiêu lưu của cậu bé quê mùa lớn lên bên những cánh đồng hiền ḥa xanh mướt vùng đồng bằng sông Cửu Long.




Nhưng những chiếc trinh sát cơ L-19 c̣n gọi là máy bay Bà Già hay Đầm Già là lôi cuốn cậu bé nhiều nhất v́ nó bay chậm và động cơ không ồn ào như các chiến đấu cơ bán phản lực kia. Ngày ấy, khi nh́n những người phi công Việt Nam Cộng Ḥa cao lớn, oai vệ trong bộ quân phục bay áo liền quần (coverall), tay cầm nón bay (helmet) và cặp táp, leo vào buồng lái (cockpit) của chiếc phi cơ, đề máy nổ; cậu mê hoặc nh́n theo những cánh quạt quay tít trong khi phi cờ từ từ chạy (taxiing) trên đường băng và bẻ cua để vào phi đạo chính.




H́nh ảnh những chàng phi công VNCH bước đi hùng dũng in trên bóng trời chiều nhạt nắng trong những chuyến bay hoàng hôn mới đẹp và oai hùng làm sao! Tâm trí cậu lênh đênh phiêu bồng theo từng đôi cánh phóng vút vào trời xanh đến nỗi mẹ kêu về ăn cơm mà cậu cũng không nghe.




Thật khó tưởng tượng cậu bé mơ mộng thời ấy nay có thể trở thành “phi công chính” cho loại máy bay không người lái lạ đời của thế kỷ 21.




*

Một ngày đẹp trời, trong một căn cứ quân sự trên đất Mỹ, có hai chàng phi công, một nhỏ con, gốc Châu Á, người kia mập ú, mắt xanh, tóc vàng, bụng phệ; cả hai quần short, áo polo, dáng điệu lè phè, tay cầm ly soda, đang khệnh khạng bước vào một cái hộp sắt được gọi là GCS (Ground Control Station). Chiếc phi cơ th́ đang ở trên đường băng (ramp) đâu đó trong phi trường. Hai chàng phi công này nh́n chán lắm: tướng tá trông “oai phong lẩm... cẩm” ǵ đâu, dáng dấp lại tương phản với nhau đến buồn cười như trong phim “Ốm Béo” với hai tài tử Laurent và Hardy. Đă vậy, anh chàng mập c̣n đội thêm cái nón kết quay ngược đằng sau. Mười hai con giáp, không giống con giáp nào cả.




Thưa quư độc giả, là một phi công không người lái th́ ngoại h́nh không quan trọng, nếu cao ráo, khỏe mạnh đẹp trai th́ thật lư tưởng, c̣n không th́ cũng không sao sất! Không cần phải oai hùng lẫm liệt, cao lớn, khỏe mạnh, “râu hùm hàm én mày ngài” và vai u thịt bắp như Từ Hải. Cận thị đeo kiếng đít chai như hắn cũng không sao. Quan trọng là họ phải biết việc họ đang làm và phải hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc.




Người nhỏ con là hắn, phi công chính, cân nặng 148 lbs., cao 5’7’’, đeo kính khi làm việc; c̣n người béo tṛn là phi công phụ mà trong nghề gọi là SO (Sensor Operator), dễ chừng cân nặng đến 270 lbs., cao 5’.8’’. Với số đo và cân nặng như hai “ông thần nước mặn” này th́ khó mà lọt qua được ṿng đầu để trở thành phi công máy bay dân sự hay máy bay chiến đấu. Phi công thế kỷ 21 là vậy đó!


Hắn ngồi vào ghế bên trái dành cho pilot, người bạn ghế bên phải dành cho SO. Chung quanh là những trang thiết bị điện tử và tiếng máy lạnh chạy xè xè trên đầu. Trước mặt 2 người là hai màn h́nh mỗi bên, một trên cao và một dưới thấp, cộng thêm 2 màn ảnh nhỏ (monitors) và một bàn phím với tay cầm điều khiển (Joystick) bên phải và tay ga bên trái, thêm hàng tá các nút bấm giống hệt như đang ngồi chơi tṛ chơi điện tử (game).




Sau khi hoàn tất thủ tục “sign in” kư nhận cái hộp sắt GCS cho một nhiệm vụ mới, cả hai mở nút khởi động giàn máy trước mặt. Những con số bắt đầu nhảy trên màn h́nh. Trong khi chờ đợi hệ thống bay tự điều chỉnh, họ với tay lấy máy liên lạc (Headset) đội vào đầu và liên lạc với cơ trưởng (crew chief) đang túc trực bên phi cơ trên đường băng (ramp).




Qua hệ thống liên lạc và màn h́nh, hắn yêu cầu cơ trưởng (1) bắt đầu những thao tác trước khi bay (pre-flight) và tiếp tục thực hành những động tác cần thiết kiểm tra t́nh trạng an toàn phi cơ trong khi anh bạn SO lo điều chỉnh ống kính máy quan sát, hệ thống radar, GPS, và những hệ thống phụ cần thiết của nó.




Tiếp đến, qua máy camera, hắn cùng người cơ trưởng thực hành những động tác nghề nghiệp kiểm soát tất cả những hệ thống cơ động trên phi cơ bằng cách ḍ theo một cái checklist dài và kiểm tra từng bước một cách kỹ càng không để sót bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào. Cuối cùng, sau khi checklist đă xong, cả hai chàng phi công đều coi lại kỹ càng thêm một lần nữa tất cả những thông số và biết chắc là đă sẵn sàng, hắn “bấm c̣” để khởi động máy từ bên trong, rồi gọi cơ trưởng:




- Crew chief, this is Titan. Radio check. Cơ trưởng, đây Titan. Thử máy liên lạc.




- Titan, this is crew chief. I hear you Lima & Charlie. How me? Titan, đây cơ trưởng. Tôi nghe anh lớn và rơ. Anh nghe tôi thế nào?




- I got you Lima & Charlie. Tôi nghe anh lớn và rơ.




- Crew chief, I go hot inside. Cơ trưởng ơi, tôi “nóng” bên trong.




- Titan, I go hot outside. Titan, Tôi “nóng” bên ngoài.




Trên màn h́nh, những thông số máy móc chuyển động và tăng giảm không ngừng cho biết động cơ máy bay đă được khởi động bên ngoài. Những con số nhấp nháy liên tục rồi trở thành b́nh ổn. Hắn tiếp tục kiểm tra máy móc, nhiệt độ qua những thông tin bên trong (perimeters), lên xuống tay ga, cho nhiên liệu di chuyển qua lại từ b́nh xăng trước qua b́nh xăng sau và ngược lại, nh́n hệ thống chủ (Fadec) kiểm soát mọi tính năng điện của động cơ trong khi anh bạn kế bên tiếp tục lo hệ thống GPS và các hệ thống cần thiết cho chuyến bay. Hắn hỏi SO (Sensor Operator):




- Ready for Rock and Roll? Sẵn sàng cho cuộc vui chưa?




SO:




- Go for it. Tới luôn bác tài.




Gọi cơ trưởng:




- Switches, laser and weapons in flight? Công tắc, laser, và vũ khí sẵn sàng bay?




Cơ trưởng:




- Switches, laser and weapons in flight. Công tắc, laser, và vũ khí sẵn sàng t́nh trạng bay.




- Crew chief, remove chocks and tie-downs. Clear for taxi. Cơ trưởng ơi, lấy chặn bánh và giây buộc ra. Sẵn sàng taxi.




- Chocks and tie-downs removed. Bon voyage. Chặn bánh và dây buộc vừa lấy ra. Thượng lộ bằng an. (Hắn nghĩ thượng lộ bằng “Air” th́ hợp hơn).




Phi công phụ (SO) cho biết mọi thứ đều “Clear” qua quan sát bằng camera. Hắn cẩn thận nh́n màn h́nh, tăng ga một chút rồi ấn nút thắng. Chiếc phi cơ chồm lên rồi dừng lại như con tuấn mă bị kềm cương đột ngột. Xong công đoạn thử thắng. Phi cơ từ từ chạy theo kẻ vạch vàng viền đen trên đường băng (Taxiway) rồi bẻ cua phải hướng về đường phi đạo chính. Chiếc phi cơ dừng ở hai vạch đôi và hai vạch đứt đoạn chắn ngang màu vàng một lúc, hắn liên lạc với đài không lưu (Air Traffic Control Tower) xin phép tiếp tục taxi ra chỗ cất cánh (Hold-short line). Phi cơ gầm lên lấy đà lao nhanh trên phi đạo (Runway) với vận tốc 45 MPH (Miles Per Hour) và nhấc bổng lên cao, lao vào bầu trời xanh lơ không một áng mây một cách nhẹ nhàng, như cánh én lao vào trời xuân.




Camera nh́n xuống đường phi đạo với đầy vết bánh xe đen chằng chịt đang lùi dần về phía sau. Phi cơ nâng dần độ cao. Hàng rào phi trường, những cây xương rồng saguaro, cactus, ocotillo, cánh đồng cỏ khô cháy, và những đồi núi sỏi đá chạy lùi thật nhanh dưới chân ḿnh. Lần nào cũng vậy, ḷng hắn luôn xôn xao một niềm vui bay bổng theo con chim sắt cho đến khi mất hút trong đám mây và một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng luôn theo hắn trong chuyến bay đi làm nhiệm vụ và nó kéo dài măi cho đến khi xong nhiệm vụ và đôi càng máy bay chạm đất xuống mảnh đất thân thương, phi trường nhà (home base).




Ngày xưa, thằng bé ngây ngất nh́n con chim sắt cất cánh, mơ ḿnh là chàng phi công ngồi trong cockpit điều khiển đôi cánh sắt bay vào bầu trời xanh, mơ ngắm không gian bao la, mơ nh́n xuống những ruộng lúa xanh ngắt chạy dài như bất tận, mơ những ḍng sông uốn khúc lượn lờ, len lỏi qua những xóm làng b́nh yên, những làn khói bếp ngập ngừng trên mái nhà tranh trong sương chiều. Những niềm đam mê thằng bé dệt thành tơ th́ nhiều lắm, bao la lắm. Những ước mơ theo nó vào trong giấc ngủ hằng đêm. Thằng bé mơ thấy nó bay bằng hai cánh tay của chính ḿnh, tiếng gió rít bên tai nghe mới rơ làm sao. Khi vẫy mạnh tay th́ bay nhanh, khi th́ chậm, khi lên cao, lúc xuống thấp, khi bay qua những đồi cao, rồi lượn dọc theo những thung lũng tuyệt đẹp với những đàn nai đang uống nước bên con suối lặng lờ. Nó thấy ḿnh bay là đà, trầm cả thân h́nh vào gịng suối mát lạnh, lạnh lắm, xong lại vút lên cao, rồi nó thức giấc với cảm giác ướt nhẹp và “lạnh lắm” phía dưới lưng quần. Chao ôi, giấc mơ thành sự thật. Dream comes true. Khổ nỗi chỉ thành sự thật ở đoạn cuối giấc mơ mới khổ thân thằng bé.




Phi cơ đang bay ở độ cao 1500 feet, có thể nh́n thấy xe cộ lưu thông bên dưới rất rơ ràng. Lên 3000 feet, những căn nhà và cảnh vật cũng nhỏ đi dần đi, nhường chỗ cho những dăy núi đá màu nâu sậm xen lẫn những cụm xương rồng rải rác đó đây. Không hẹn mà cả hai chàng phi công đều với lấy ly nước ngọt hút rồn rột, âm thanh nghe thật vui tai trong cái “hộp sắt” lạnh tê tái v́ máy lạnh đang chạy hết công suất.




Với tay lấy cái áo khoác sau ghế mặc vào cho đỡ lạnh, hắn lại dán mắt vào bốn màn h́nh tiếp tục quan sát và điều khiển phi cơ. Sau khi đưa tọa độ điểm đến vào hệ thống, chỉnh cho “con chim ưng” bay tự động, và để tốc độ b́nh phi ở độ cao nhất định 10,000 feet, giờ đến phiên anh bạn SO ngồi bên làm việc với radar và các dụng cụ quan sát (Payload) như kính hồng ngoại (infrared camera). Việc này người trong nước gọi là công việc “nghe nh́n”, nghe thô nhám lỗ tai làm sao! Mặc kệ! Hắn bắt đầu mơ.




Bầu trời xanh lơ của sa mạc, một mầu xanh không chút gợn mây, màu xanh ngút ngàn đến tận chân trời cứ trải dài trước mắt hắn một quang cảnh tuyệt đẹp không bút nào tả nổi. Đối với hắn, nó không hề đơn điệu và tẻ nhạt một chút nào. Trái lại, hắn luôn thấy ḿnh bồng bềnh, lênh đênh, phiêu du, đằng vân giá vũ trên đôi cánh của chính ḿnh. Một cảm giác thật b́nh yên, tự tại.




Hắn thu (zoom) khoảng cách lại gần hơn để thấy những cánh đồng trồng cỏ ngựa (hayes) bằng phẳng đă gặt xong với nhiều đụn rơm chất thành đống. Cánh đồng trải ra trước mắt, bên dưới kia đưa hắn trở về với tuổi thơ trên những thửa ruộng, những đụn rơm hiền ḥa nằm bên con sông Hậu. H́nh như đâu đây c̣n thoảng mùi rơm rạ của đồng lúa mới gặt xong.




Hắn thấy lại ḿnh là một thằng bé đang chạy chơi cùng đám bạn trên những cánh đồng lúa c̣n trơ gốc rạ đó. Đám trẻ con chơi đá gà bằng cách co đùi vào, tay phải nắm chặt cổ chân ḿnh làm vũ khí, nhẩy lên đá vào đùi địch thủ, để rồi bị đá té vào những đống rơm chất trên cánh đồng. Mệt nhoài sau những tṛ chơi, bọn chúng lại lùi khoai vào đống lửa rơm, những củ khoai lang dương ngọc, lấy ra vừa thổi vừa ăn trong khi ráng chiều đang chầm chậm rơi, và đàn c̣ đang rủ nhau bay về tổ th́ chúng mới chịu ai về nhà nấy.




Có những chuyến bay ngoài nước Mỹ, nơi một vùng đất xa xôi bên Phi Châu ở vùng đồng bằng châu thổ. Vừa cất cánh khỏi phi trường, nh́n xuống thấy người dân ngừng tay cuốc nh́n lên, vẫy tay về phía phi cơ khiến hắn nhớ thật nhiều về quê hương bên kia bờ Thái B́nh Dương. Họ cũng trồng trọt và chăn nuôi như quê của hắn. Rồi những thảo nguyên hiện ra, mênh mông chạy dài, đó đây lác đác ít bụi cây thấp, nhấp nhô xen lẫn vài đồi đá trọc.




Những ngôi làng nhỏ, những cánh đồng bắp, người dân đang vun xới, cày bừa, gieo hạt trên luống cày dọc theo những đầm nước nhỏ của con sông cát. Chắc họ cũng có ước mơ đơn giản như người dân quê ḿnh là mong giọt mồ hôi thấm xuống đất sẽ làm hạt nảy mầm và trĩu nặng bông trái. Xa xa, những người dân quê vội vă lùa đàn dê rảo bước nhanh trên đường về nhà trước khi trời sập tối.




Có khi hắn bay dọc theo những con sông nhỏ và cạn, say sưa nh́n những cô thôn nữ da đen đang giặt quần áo bên bờ sông. Đây nhóm các thiếu nữ vừa tắm vừa vui đùa tát nước vào nhau, kia nhóm những đứa trẻ bơi lội vùng vẫy, long nhong từ những cành cây lao ḿnh xuống nước. Sao mà nhớ quê ḿnh ǵ đâu! Nhớ con đường làng nhỏ hẹp với mấy con heo mọi ủn ỉn xục xạo trong các bụi cây, đàn gà con kêu chiêm chiếp tranh giành mấy con trùng do gà mẹ bới cho. Có ǵ khác với quê hương nơi hắn sinh ra là mấy?




Những chuyến bay về phía bắc Châu Phi, phong cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Toàn núi đá khô rốc. Lâu lắm mới thấy một hồ nước nhỏ được bao quanh bởi một ít cây cối. Vài cô gái đội những ṿ nước trên đầu đi từ hồ nước về nhà, hay những người đàn ông dùng lừa chuyên chở đồ vật qua lại trên những vùng đồi cát. Rải rác đó đây là những căn cḥi tranh nhỏ, h́nh tṛn được xây cất bằng bùn đất trông lạc loài cô đơn giữa một sa mạc mênh mông.




Thông số cho biết nhiệt độ tăng dần khi bay ngang đây. Thường th́ hắn phải bay cao để bên dưới không thấy ḿnh, nhưng đôi khi hắn cũng xé rào xuống thấp dưới 6000 hay 7000 feet để “mơ” một chút rồi lại lên cao.




Ngoài nhiệm vụ được giao với những chuyến bay dán mắt chăm chú vào màn h́nh, không một tiếng động, ngoài tiếng máy lạnh và liên lạc điện đàm với nhau; cũng có những pha cũng khá gây cấn và hồi hộp khi phát giác mục tiêu hay người cần theo đuổi. Phi cơ bay chậm và thu h́nh ảnh lại gần để dễ quan sát. Phải kiên nhẫn lắm, đôi khi hàng giờ chỉ để theo đuôi một mục tiêu. Thường th́ sự kiên nhẫn sẽ được trả công một cách bất ngờ; đôi khi kết quả chỉ là dă tràng xe cát biển Đông.




Cuộc đời phi công không người lái sẽ rất đơn điệu và buồn tẻ cho ai đó, nếu như không có được một đầu óc tưởng tượng phong phú và một chút chất thơ trong tâm hồn. Khi nh́n một dăy núi, hắn thấy đó là h́nh dáng của một con voi đang quỳ hay thấy nhiều h́nh dáng ngộ nghĩnh đến buồn cười. Ngoài những nhiệm vụ đôi khi rất căng thẳng, lại có những chuyến bay rất dễ dàng và b́nh yên. Hắn thường để tâm hồn ḿnh chạy rông phiêu du theo trí tưởng tượng không biên giới, t́m đến đến những h́nh ảnh huy hoàng, không tưởng, nhưng lúc nào cũng tuyệt đẹp như chuyện thần tiên. Nói kiểu “thơ nhái” theo thơ Xuân Diệu: “Là Pilot nghĩa là vui với gió, / Mơ theo trăng và thơ thẩn cùng mây”.




Lúc mơ th́ cứ mơ, nhưng lúc cần thực tế th́ phải rất thực tế và phải làm việc nghiêm chỉnh. Với một ba lô, một túi vải kéo có bánh xe (duffle bag), hắn lê gót phong trần nhiều nơi trên thế giới, được nh́n những buổi hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, ngắm b́nh minh rạng rỡ mặt trời, được thỏa mộng tang bồng hồ thỉ, nhất là giấc mộng tuổi thơ đă trở thành hiện thực và trọn vẹn.




Nếu một lúc nào đó, bạn thấy một chiếc UAV cất cánh, bạn hăy cám ơn những người miệt mài làm công việc giữ cho quê hương này thanh b́nh, an ninh, cho bạn một cuộc sống ấm êm không lo sợ bị khủng bố. Trên đời này, mọi nghề nghiệp lương thiện đếu đáng trân trọng, nhưng chắc không nhiều nghề ngồi một chỗ mà thấy được xa từ hàng ngàn dặm, đủ mọi cảnh sắc lạ lùng của thế giới như nghề phi công của loại không người lái.




Tháng 3/2019

Nguyễn Văn Tới




REFERENCES:




Một loại thủy động cơ rất thông dụng ở vùng sông nước miền Tây. Người dân quê dùng nó để chạy ghe xuồng. Động cơ được gắn thêm một trục dài bằng sắt khoảng 2 – 4 mét, phía cuối trục là cái cánh quạt để đẩy nước. Khi khởi động, dùng dây buộc vào bánh trớn và giật mạnh. Hai loại máy phổ biến lúc đó là Kohler và Clinton. Dân ḿnh thường gọi đùa là máy Cô Le, lè lưỡi. V́ giật máy mệt đến lè lưỡi mà không nổ.




Tiếng Việt mới trong nước gọi phi công chính là cơ trưởng là không đúng. Gọi “giặc lái máy bay” nghe c̣n đỡ. Cơ trưởng phải là người trưởng cơ khí lo về máy móc và cơ phận của máy bay.

florida80
04-17-2019, 17:28
Tháng Tư Tiễn Biệt - Nguyễn Thị Thêm


https://i.imgur.com/UpMQ9NY.jpg

florida80
04-17-2019, 17:31
https://i.imgur.com/BADCKkp.jpg


Câu Chuyện Trên Biển Đông - Lại Thế Lăng









Ông ra đi vào một đêm tối trời tại băi biển ở phía trước nhà ḍng Chúa Cứu Thế Nha Trang. Chọn địa điểm này làm nơi xuất phát cho một cuộc vượt biên quả là một việc làm táo bạo, nhưng những người tổ chức chuyến đi không phải là không có lư khi đi đến quyết định như vậy. Là v́ nó tạo được sự bất ngờ, không ai có thể nghĩ một chiếc thuyền vượt biên dám ngang nhiên lấy người và khởi hành ngay tại một băi tắm mặt tiền của thành phố. Chính yếu tố bất ngờ này đă lừa được bọn công an biên pḥng giúp cho chiếc thuyền vượt biên có thể ra khơi một cách an toàn mà không bị phát hiện.


Ông được thông báo giờ giấc và địa điểm vào lúc chập tối. Tin này ông trông đợi từ lâu nhưng đă đến với ông thật không đúng lúc tí nào v́ chiều hôm đó ông vừa trải qua một cơn sốt nặng. Cứ như lệ thường th́ sau một cơn sốt nặng như vậy ông sẽ phải nằm trên giường cả tuần lễ hay ít ra cũng phải ba hay bốn ngày mới mong nhổm dậy được. Nhưng lần này th́ khác, không những ông không thể nằm trên giường mà c̣n phải dấn thân vào một chuyến đi đầy bất trắc. Nếu chuyện vỡ lở ông sẽ bị bắt, bị tù tội; ông cũng có thể bỏ mạng v́ cơn bệnh ông đang mang trong người hay thậm chí ông cũng có thể bị hy sinh tính mạng trên biển cả v́ phong ba băo táp. Dù biết vậy ông cũng phải ra đi, không có cách chọn lựa nào khác.


Khi ông đi tù cải tạo về, không có nơi nương tựa, ông phải sống nhờ tại nhà một người bà con xa. Hoàn cảnh của ông thật bi đát: vợ bỏ đi lấy chồng khác, con cái bỏ nhà đi lang thang nay không biết ở đâu. Thấy tội nghiệp, người bà con này đă cố t́m cho ông một lối thoát bằng cách chạy vạy, mượn đầu nọ vay đầu kia để kiếm đủ tiền mua cho ông một chỗ ngồi trên chiếc thuyền vượt biển. Nếu bỏ lỡ chuyến đi này ông sẽ chẳng bao giờ trả nổi món nợ nói ǵ đến việc vay mượn tiền bạc để làm một chuyến đi khác. Nghĩ như vậy nên ông nhất quyết phải ra đi cho dù chuyện ǵ sẽ xẩy đến.


Ông mặc quần áo thật ấm và với một ít thuốc men đă chuẩn bị sẵn, ông ra khỏi nhà trong đêm tối và lần ṃ đến điểm hẹn. Khi ông đến nơi th́ thuyền đang chuẩn bị rời bến và lúc ông vừa bước chân lên thuyền cũng là lúc cánh buồm được kéo lên để thuyền có thể ra khơi mà không gây tiếng động. Ngay sau khi lên thuyền ông chỉ c̣n đủ sức ḅ trên sàn và t́m đến một góc thuyền rồi nằm bẹp ở đó. Tuy mệt lả v́ cơn sốt trở lại, tai ông vẫn nghe được tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền khi chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt biển. Và đến khi chiếc máy trên thuyền được phép cho nổ th́ ông cũng đoán được là con thuyền đă ra đến vùng biển an toàn, không c̣n sợ bị bọn công an biên pḥng rượt đuổi nữa.


Sau vài ngày sống trên thuyền, ông biết được trên thuyền có mười người đàn ông kể cả ông và khoảng ba chục người vừa phụ nữ vừa trẻ con. Một cô gái trẻ thấy ông bệnh hoạn lại không có thân nhân đi theo đă tận t́nh giúp đỡ ông. Cô gái lấy nước cho ông uống thuốc, nấu cháo cho ông ăn và t́m đồ đắp cho ông mỗi khi ông bị lạnh. Cô gái cũng kể cho ông nghe sơ qua về gia cảnh của cô. Cô cho biết có ba người anh trai đă vượt biên trước hiện đang ở trong trại tỵ nạn ở Phi. Cha cô cũng là sĩ quan đi tù cải tạo mới về. Trước kia cha cô là một sĩ quan huấn luyện vơ thuật và cũng đă từng đoạt giải vô dịch về môn bắn súng lục. Mẹ cô một người đàn bà suốt đời v́ chồng v́ con đă tần tảo làm đủ mọi việc lấy tiền tiếp tế cho chồng ở trong tù và lo cho con cái vượt biên. Lần này những người cuối cùng trong gia đ́nh cô ra đi gồm cô và cha mẹ cô.


Hôm đó là ngày thư tư kể từ khi chiếc thuyền rời băi biển Nha Trang. Trên đại dương mênh mông chỉ c̣n nh́n thấy trời và nước, con thuyền cứ thẳng hướng lướt tới trong lúc tiếng máy nổ gịn giă vang dội cả một vùng biển. Không ai biết ngày sau sẽ ra sao nhưng ai nấy đều nuôi một niềm hy vọng là rồi đây con thuyền sẽ cập bến an toàn và mọi người sẽ đến được nơi muốn đến, thoát khỏi cảnh sống lầm than dưới chế độ độc tài Cộng sản để bắt đầu một sống mới tại một nơi nào đó trên một vùng đất tự do.


Bỗng người ta nghe tiếng máy nổ trở nên khác lạ nhưng người tài công tỏ ra không bận tâm v́ nghĩ có lẽ v́ xăng đă cạn. Xăng được chuyển tới và đổ đầy b́nh nhưng tiếng máy nổ vẫn không trở lại b́nh thường, tiếng nổ cứ yếu dần yếu dần rồi tắt lịm. Bây giờ th́ ai cũng nhận ra là máy bị trục trặc chứ không phải v́ hết xăng. Người tài công xách đồ nghề ra sửa chữa và mặc dù đă tận lực, máy cũng không chịu nổ trở lại . Cuối cùng th́ được biết máy bị gẫy mất một cơ phận nhưng cơ phận đó lại không có sẵn ở trên thuyền để thay thế. Vậy là người ta đành bó tay để mặc cho chiếc thuyền từ đó lênh đênh trên mặt biển, trôi giạt theo sóng gió chứ không c̣n điều khiển con thuyền đi theo hướng muốn đi được nữa.


Đă nghèo c̣n gặp cái eo. Từ khi thuyền hư máy, thời tiết lại trở nên khắc nghiệt hơn. Ban ngày trời nóng như đổ lửa, đêm đến th́ mưa gió đùng đùng lạnh buốt thấu xương khiến nhiều người không chịu nổi đă ngă bệnh, nhất là phụ nữ và trẻ con. Xác chết đầu tiên được thả xuống biển là một phụ nữ trung niên. Khi thả xác xuống biển người ta hy vọng người phụ nữ xấu số này sẽ được an nghỉ dưới ḷng đại dương; nhưng ngay khi thân xác người phụ nữ chưa kịp ch́m xuống biển th́ đă thấy những con cá mập xuất hiện tranh giành nhau và chỉ trong một chớp nhoáng, thân xác người phụ nữ đă bị xâu xé thành nhiều mảnh và bị cướp đi bởi những con cá mập háu đói này.


Những ngày sau đó vẫn tiếp tục có người chết. Có người không chịu cho thả xác thân nhân của họ xuống biển v́ không muốn nh́n thấy cảnh đau ḷng; nhưng rồi v́ vấn đề vệ sinh, người ta đă quyết định là tất cả các xác chết phải được thả xuống biển để bảo đảm sức khỏe cho người c̣n sống. Xác chết được tiếp tục thả xuống biển đă là cớ để cho bọn cá mập quần thảo quanh chiếc thuyền chờ mồi chứ nhất định không chịu rời xa. Nhiều lúc chúng bơi sát mạn thuyền đưa cái lưng đen bóng lên trên mặt nước làm cho nhiều người sợ hăi.


Trong suốt thời gian thuyền trôi giạt trên mặt biển mọi người mỏi mắt trông chờ có một chiếc tàu nào đó chạy ngang thấy được sẽ cứu vớt nhưng tuyệt nhiên không thấy có một chiếc tàu nào xuất hiện. T́nh trạng cứ như thế cho đến ngày thứ hai mươi chín th́ lương thực và nước uống đă cạn hết. Đói th́ c̣n chịu đựng được ít lâu chứ khát th́ thật là khó chống chọi. Ngoại trừ một số trong đám đàn ông c̣n đủ sức đi lại c̣n hầu hết những người trên thuyền đều đă kiết sức v́ thiếu nước. Người lớn, trẻ con nằm la liệt miệng há hốc chỉ c̣n chờ chết. Giữa lúc không c̣n một hy vọng nào nữa vào một buổi sáng người ta thấy một chấm đen xuất hiện trên mặt biển. Chấm đen ấy lớn dần và khi đă nh́n thấy rơ người ta nhận ra đó là một chiếc tàu không lớn lắm. Ai nấy đều mừng rỡ hy vọng sẽ được cứu sống.


Chiếc tàu từ từ cặp sát vào chiếc thuyền vượt biên. Một người đàn ông từ trên tàu nhảy xuống thuyền quan sát và sau khi được biết những người trên thuyền kiệt sức v́ thiếu nước, gă đàn ông trở lại chiếc tàu và xách một can nước xuống thuyền. Lập tức nước được phân phối và như là thần dược, sau khi được uống nước mọi người trên thuyền hồi tỉnh dần dần. Những thân xác trước đó dường như không c̣n cựa quậy được bây giờ đă có thể cử động, đi đứng được. Sức sống đă trở lại trên những con người khốn khổ. Gă đàn ông nói ít câu với đám người trên thuyền trước khi trở lại chiếc tàu. Không có ai hiểu gă nói ǵ nhưng qua điệu bộ, người ta đoán gă hứa trở về tàu để đem thực phẩm và lấy thêm nước uống cho người trên thuyền. Mọi người chờ đợi.


Khoảng năm phút sau gă đàn ông trở lại thuyền và đi theo sau gă c̣n có 4 người nữa. Mọi người ngỡ ngàng v́ trong cả năm người không thấy người nào mang những thứ mà họ đang trông đợi. Thay v́ nước và thực phẩm, trên tay mỗi người đều cầm dao, búa bửa củi hay là một thanh sắt. Bây giờ mọi người đă vỡ lẽ. Th́ ra bọn này là hải tặc chứ không phải là cứu tinh của họ. Một tên trong bọn có lẽ là tên đầu sỏ v́ ngoài cái búa bửa củi cầm lăm lăm trên tay hắn c̣n có một khẩu súng lục lận ở lưng quần.


Tên này ra lệnh cho đám thuộc hạ kêu từng người đàn ông trên thuyền đứng dậy và khám xét cẩn thận. Khám xong người nào chúng cho người đó sang chiếc tàu của chúng và chỉ cho đám đàn ông ngồi tập trung tại một nơi ở phía cuối chiếc tàu. Một tên trong bọn sau khi kiểm soát thấy c̣n một người đàn ông đang nằm ở một góc thuyền, hắn tiến đến nắm áo lôi dậy nhưng người đàn ông không đứng dậy nổi. Tên này biết người đàn ông này quá yếu, hắn thả ông ngă quỵ xuống sàn rồi bỏ đi, có lẽ hắn nghĩ có để người đàn ông bệnh hoạn này ở lại thuyền cũng chẳng hại ǵ v́ ông hoàn toàn không c̣n sức kháng cự.


Sau khi đă lùa hết chín người đàn ông trên thuyền sang bên chiếc tàu của chúng, tên đầu sỏ ra lệnh cho đồng bọn xúm vào lục soát từng người phụ nữ và trẻ con. Tiền bạc, nữ trang và bất cứ vật ǵ khám xét thấy chúng tước đoạt hết không chừa thứ ǵ. Sau khi đă vơ vét tất cả của cải trên thuyền bọn hải tặc bắt đầu giở tṛ bỉ ổi đối với phụ nữ.


Tên đầu sỏ nh́n thấy cô gái trẻ ngồi núp sau lưng bà mẹ, hắn xông tới nắm cô gái kéo ra. Cô gái vùng vẫy nhưng không thể cưỡng lại sức mạnh của hắn. Hắn giật phăng chiếc áo cánh cô gái đang mặc rồi dùng sức đè cô gái xuống sàn thuyền định cưỡng hiếp. Người mẹ quá sợ hăi nhưng trước cảnh tượng ấy bà không thể ngồi nh́n con gái bị tên dâm tặc hăm hại, bà nhào thẳng về hướng tên dâm tặc này quyết sống chết với hắn. Không nhân nhượng, tên hải tặc vung búa phang một búa vào đầu người mẹ khiến bà lăn ra chết liền tại chỗ. Quá uất hận và đau khổ, cô gái thét lên rồi dùng hết sức đưa hai tay định móc mắt tên đầu sỏ nhưng những ngón tay của cô gái chỉ đâm trúng một mắt của hắn khiến cho hắn đau đớn, gầm lên như một con thú dữ. Lập tức, hắn túm lấy cô gái rồi với tất cả sự hung bạo của một tên sát nhân, hắn bóp cổ cô gái cho đến khi cô gái tắt thở mới chịu buông ra.


Cảnh hỗn loạn diễn ra trên thuyền cùng với những tiếng la hét của phụ nữ và trẻ con khiến cho đám đàn ông đang ở bên chiếc tàu không cầm ḷng được. Họ bảo nhau trở về thuyền cùng liều chết với bọn hải tặc. Tên đầu sỏ thấy đám đàn ông ùn ùn kéo nhau trở lại thuyền hắn liền rút súng hăm dọa nhưng không ngăn cản được những người chồng, người cha đang nóng ḷng v́ sự an nguy của vợ con họ. Người trở lại thuyền đầu tiên là cha cô gái.


Vừa kịp nh́n thấy vợ và con nằm chết thê thảm trên sàn thuyền, ông liền bị tên đầu sỏ nă đạn vào ngực. Dù bị trúng đạn, cha cô gái đă nhanh nhẹn nhào tới dùng một thế vơ quật ngă đối thủ và đạt được khẩu súng lục từ trong tay hắn. Thấy tên đầu sỏ gặp nguy, bọn hải tặc cùng nhào tới uy hiếp cha cô gái. Nhưng cha cô gái, một người đă từng đoạt giải thiện xạ về môn bắnsúng lục đă lần lượt bắn hạ từng tên. C̣n một viên đạn nữa, cha cô gái định bắn hạ luôn tên đầu sỏ nhưng đúng vào lúc viên đạn ra khỏi ṇng súng th́ cha cô gái ngă quỵ. Do vậy mà viên đạn đă đi trật mục tiêu và tên đầu sỏ đă thoát chết. Quá kinh hăi và lợi dụng lúc chộn rộn, tên đầu sỏ hải tặc chạy trở về chiếc tàu, bỏ lại xác đồng bọn trên chiếc thuyền vượt biên, vội lái chiếc tàu chạy mất.


Sau khi tên hải tặc c̣n sống sót bỏ chạy, t́nh h́nh trên thuyền trở lại ổn định. Kiểm điểm lại th́ ngoài ba người trong gia đ́nh của cô gái bị chết, chỉ có một số ít phụ nữ khác bị thương nhẹ do chống cự với bọn hải tặc. Chưa có phụ nữ nào bị chúng làm nhục. Một cuộc dọn dẹp đă diễn ra ngay sau đó. Xác bốn tên hải tặc bị lăn xuống biển, tất cả vũ khí chúng để lại cũng bị liệng xuống biển. Xác của ba người trong gia đ́nh cô gái cũng lần lượt được thả xuống biển trong nỗi tiếc thương và tiếng nấc uất nghẹn của những người đồng bào. Hy vọng được cứu sống đă tiêu tan bây giờ c̣n thêm nỗi chán chường do cảnh chết chóc vừa xẩy ra trên thuyền. Chiếc thuyền vượt biên lại tiếp tục lênh đênh trong cơi vô định.


Đến khoảng giữa trưa người ta thấy có hai chiếc tàu đang rẽ sóng chạy về phía chiếc thuyền. Một trong hai chiếc tàu đó là chiếc tàu của bọn hải tặc đă đánh phá chiếc thuyền vượt biên hồi sáng. Chiếc thứ hai chắc cũng của bọn hải tặc được gọi đến để trả thù. Mọi người nh́n nhau ngao ngán, chưa biết đối phó ra sao nhưng trong một t́nh thế không thể làm ǵ hơn được th́ chỉ có nước chấp nhận tất cả, kể cả cái chết.


Hai chiếc tàu kè sát hai bên chiếc thuyền. Từ chiếc tàu của bọn hải tặc hồi sáng, tên hải tặc c̣n sống sót, với một mắt bị băng bó, nhảy xuống thuyền. Từ chiếc tàu thứ hai cũng có mấy người đàn ông nhảy xuống thuyền nhưng đều mặc đồng phục. Th́ ra những người này là nhân viên công lực chứ không phải là hải tặc. Tên hải tặc c̣n sống sót lượm chiếc can nằm lăn lóc trên sàn thuyền đưa cho những nhân viên này xem như muốn chứng minh điều ǵ đó và hắn nói với họ những điều ǵ không ai hiểu. Những nhân viên này quan sát một lúc rồi cho cột chiếc thuyền vào phía sau chiếc tàu của họ và kéo vào bờ biển Thái Lan. Tại đây phụ nữ và trẻ con được chuyển đến trại tỵ nạn c̣n tất cả những người đàn ông đều bị tống giam để điều tra.


Cuộc điều tra không làm sáng tỏ được vấn đề v́ những nhân viên thẩm vấn không chịu để ư đến lời khai của nhân chứng. Họ cứ khăng khăng cho rằng tất cả đám đàn ông Việt Nam đều là thủ phạm đă dính líu đến việc sát hại bốn ngư phủ của Thái Lan. Lập luận của họ là thuyền của những người vượt biên bị hỏng máy nên những người trên thuyền đă nghĩ đến việc giết người để cướp tàu khi những ngư phủ Thái Lan v́ ḷng nhân đạo đă ghé lại t́m cách giúp đỡ. Cuộc điều tra vô t́nh đă biến thủ phạm trở thành nạn nhân và nạn nhân trở thành thủ phạm.



*


Người đàn ông kể lại câu chuyện rành mạch mặc dầu thảm kịch đă xẩy ra từ hơn hai chục năm rồi. Sở dĩ ông nắm vững mọi chi tiết v́ ông là nhân chứng của toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.


- Như vậy là bác cũng ở trong số những người bị tống giam"

- Tất nhiên rồi. Nhà chức trách Thái Lan bắt nhốt tất cả đám đàn ông chúng tôi, không chừa một ai.

- Rồi sao bác thoát khỏi cảnh tù tội"

- C̣n những nạn nhân khác có được thả không"

Đám người ngồi quanh ông trong một dịp họp mặt thuyền nhân tranh nhau đưa ra câu hỏi v́ muốn biết câu chuyện sau đó như thế nào. Ông nhấp một miếng nước trà rồi chậm răi nói tiếp:

- Câu chuyện ly kỳ lắm. Các chú cứ để lăo từ từ kể cho mà nghe.

Theo thói thường th́ phủ bênh phủ, huyện bênh huyện, người Thái Lan dĩ nhiên phải bênh vực người Thái Lan; ở trên đời này làm ǵ có công lư. Từ khi bị đưa vào nhà giam, đám thuyền nhân bị oan ức tưởng đâu sẽ chẳng có cơ hội minh oan nhưng một hôm bỗng dưng được gọi lên văn pḥng trại giam kư giấy tờ rồi được phóng thích và sau đó được chuyển đến trại tỵ nạn. Không ai hiểu tại sao trong lúc cuộc điều tra chưa ngă ngũ và đang hoàn toàn bất lợi cho đám thuyền nhân th́ họ lại được thả. Ít lâu sau nhờ có một người Việt sinh sống ở Thái Lan đọc báo rồi kể lại th́ người ta mới hiểu rơ cớ sự. Tất cả câu chuyện được bắt đầu từ việc tên đầu sỏ hải tặc trong cơn say rượu đă chém chết đứa con gái của hắn.


Bài báo kể rằng sau khi gây án mạng, tên này bị tống giam. Từ nhà giam hắn xin được phép trở về dự đám tang của đứa con gái. Trong tang lễ hắn khóc lóc và vô t́nh thốt ra lời lẽ than văn rằng không phải là hắn mà chính "cô gái đó" đă khiến hắn ra tay giết hại đứa con. Lời than văn đó đến tai một nhà báo và "cô gái đó" đă được nhà báo này khai thác, đặt thành nghi vấn, bàn luận tùm lum trên báo khiến cho giới hữu trách không thể làm ngơ. Cuộc điều tra về nguyên nhân gây ra án mạng do đó đă được tiến hành xoay quanh vấn đề "cô gái đó".


Cuộc điều tra này đă dẫn đến một vụ án mạng khác xẩy ra trên mặt biển mấy tháng trước có liên quan đến một số thuyền nhân Việt Nam hiện c̣n đang bị giam giữ. Trong vụ va chạm giữa chiếc tàu đánh cá của Thái Lan và chiếc thuyền vượt biên của người Việt Nam, hắn là người duy nhất sống sót trên chiếc tàu của bọn hải tặc nhưng hắn được coi là vô can trong vụ án. Mặc dầu vậy trong ḷng hắn vẫn cảm thấy không được yên ổn. Sau vụ việc đó hắn không đi biển nữa nhưng hắn không thoát khỏi bị ám ảnh bởi những h́nh ảnh ghê rợn do hắn gây ra.


Nhiều đêm hắn giật ḿnh thức giấc và không ngủ lại được v́ những h́nh ảnh này cứ diễn đi diễn lại trước mắt. Hắn không thể nào quên cảnh tượng hăi hùng khi hắn bóp cổ cô gái cho đến lúc tắt thở. Khi hắn buông tay ra, hắn thấy lưỡi cô gái lè dài, hai mắt trợn ngược đầy căm phẫn như muốn nói cho hắn biết hắn sẽ bị trả thù. Nhiều lần đang ngủ hắn thấy cô gái đến lôi đầu hắn dậy hạch hỏi tội lỗi của hắn, có lần cô gái c̣n làm dữ buộc hắn phải đi tự thú tất cả các tội hắn đă gây ra nếu không hắn sẽ bị bóp cổ chết. Đôi khi hắn cũng muốn làm theo ư cô gái nhưng nghĩ lại nếu đi tự thú hắn sẽ lănh một bản án nặng nề do đă trực tiếp sát hại ba mạng người Việt Nam và gián tiếp gây ra cái chết của bốn tên đồng bọn của hắn. Do thần kinh căng thẳng thường xuyên, dần dần hắn bị chứng mất ngủ, hắn không c̣n t́m được những giấc ngủ b́nh thường. Hắn vô cùng sợ hăi khi màn đêm buông xuống v́ trong lúc mọi người an giấc th́ đầu óc hắn cứ quay cuồng với những h́nh ảnh đáng sợ kia. Từ đó hắn bắt buộc phải mượn men rượu mới mong t́m được giấc ngủ.


Tối hôm đó, như thường lệ, hắn t́m đến quán ruợu và chệnh choạng ra về trong cơn say. Vừa bước vào nhà hắn ngă quỵ xuống. Hắn cảm thấy có người đến đỡ hắn dậy và bên tai hắn nghe giọng nói quen quen nhưng dụi mắt nh́n kỹ lại, hắn thấy người đang ở bên cạnh hắn chính là cô gái. Cô gái đă bị hắn hại chết thảm thương chỉ có thể trả thù hắn chứ đâu có thể xử tốt với hắn. Nghĩ vậy hắn vùng vẫy cố xua đuổi cô gái. Miệng hắn nói lảm nhảm lúc th́ la lối lúc lại năn nỉ nhưng cô gái vẫn không chịu buông hắn ra. Hắn lấy hết sức xô cô gái ra để chạy xuống bếp nhưng cô gái cũng không chịu buông tha, cứ đi theo hắn. Túng thế, hắn giật phăng con dao bếp chém loạn xạ. Khi tỉnh rượu và thấy đang ở trong nhà lao hắn mới biết đă ra tay giết chết đứa con gái của hắn.


Trong cuộc điều tra của nhà chức trách hắn đă ngoan ngoăn thú nhận tất cả tôi ác đă gây ra trên biển ngày nào. Hắn thuật lại chi tiết diễn biến nội vụ, hắn khai báo rơ ràng đă giết cô gái như thế nào, đă hạ sát hai người thuyền nhân khác ra sao. Hắn cũng cung khai với nhà chức trách rằng bốn tên hải tặc đồng bọn của hắn bị giết không có liên quan ǵ đến những người đàn ông Việt Nam đang bị giam giữ. Hắn c̣n thỉnh cầu nhà chức trách trả tự do cho họ v́ họ vô can.

- Nhờ vậy mà bác và những người bị giam mới thoát khỏi cảnh tù tội"

- Đúng vậy. Có người c̣n nghĩ không phải là tự nhiên mà hắn thỉnh cầu trả tự do cho đám chúng tôi.

- Ư bác nói là...

- Chính oan hồn cô gái đă cứu chúng tôi.





Lại Thế Lăng



at 4:13 PM

florida80
04-17-2019, 17:34
https://i.imgur.com/TAOCXCx.jpg

florida80
04-17-2019, 17:35
https://i.imgur.com/Xrp3cfL.jpg

florida80
04-17-2019, 17:37
https://i.imgur.com/5uplHhO.jpg

florida80
04-17-2019, 17:39
https://i.imgur.com/ylblJFi.jpg

florida80
04-17-2019, 17:43
https://i.imgur.com/S4AOSah.jpgPhụ̣ Nữ Và Chất Độc - Bùi Văn Thuận









Lâu nay, khi nhắc đến chất độc người ta sẽ nghĩ đến các loại như xianua, thạch tín (Arsen) hay thủy ngân... Thậm chí là nghĩ đến chất độc thuộc dạng phóng xạ (như các tin đồn thanh trừng ở chóp bu nước nhà). Tuy nhiên các chất độc đó thuộc dạng vô cơ và chỉ là con cháu so với chất độc dạng hữu cơ. Dưới đây là 5 loại chất độc khủng khiếp nhất mà nhân loại từng biết và điều chế (t́m ra) được.




1. Ricin

Đây là một chất độc cực mạnh, là một lectin tự nhiên (protein có khả năng liên kết với carbohydrat) được t́m thấy trong hạt của cây thầu dầu. Khi nhiễm độc ricin sẽ có hiện tượng: ói ra máu, hoại tử, xuất huyết ở một số cơ quan, suy thận, trụy tim mạch, và tử vong sau 6-14 ngày. Liều gây chết trung b́nh (LD50) của ricin là khoảng 22 microgram mỗi kg trọng lượng cơ thể (tức là cần 1,78 mg cho một người trung b́nh). Nói nôm na là 1 kg ricin có thể giết chết 562.000 người nếu tiêm vào cơ thể.




Năm 1978, nhà bất đồng chính kiến người Bulgaria Georgi Markov, đă bị cảnh sát mật Bulgaria ám sát trên một con đường ở Luân Đôn bằng thiết bị bắn kim tiêm có ricin vào đùi. Tuy nhiên người ta cho rằng: Khả năng cao vụ đầu độc này được thực hiện bởi cơ quan mật vụ Liên Xô thời đó là KGB.




2. VX

Đây là loại chất độc tác động lên thần kinh, được tổng hợp từ các sản phẩm hóa dầu và hợp chất của Photpho. Công thức phân tử của VX là C11H26NO2PS. Liều gây chết trung b́nh của VX là khoảng 7 microgram trên 1 kg thể trọng. Hay nói nôm na là 1kg VX có thể giết chết khoảng trên 2 triệu người (hít qua đường hô hấp).




Đoàn Thị Hương đang bị xử án ở Malaysia v́ tham gia "tṛ chơi" ám sát của mật vụ Bắc Hàn. Lănh tụ Triều Tiên, vị Thiên Bồng Nguyên Soái Kim Jong- un đă lệnh cho mật vụ Bắc Hàn t́m cách ám sát anh trai cùng cha khác mẹ của ḿnh là Kim Jong Nam, tránh ông anh này về tranh quyền đoạt vị với "lănh tụ". Đoàn Thị Hương đă dùng khăn tay có tẩm VX để bịt mũi "trêu đùa" anh trai lănh tụ. Kết quả là: Không c̣n anh nào có thể tranh giành quyền lực với lanh tụ nguyên soái nữa.




3. Batrachotoxin

Đây là loại chất độc được lấy từ các loại ếch độc ở rừng rậm Amazon, Nam Mỹ. Loại này cũng thuộc dạng chất độc thần kinh. Thổ dân Nam Mỹ thường bắt ếch có màu sặc sỡ rồi hơ trên lửa, da ếch sẽ tiết ra loại độc tố này. Sau đó thổ dân lấy chất độc này tẩm vào mũi tên, mũi phi tiêu để đi săn thú lớn. Liều gây chết trung b́nh là 2 μg/kg. (2 phần triệu gam/kg thể trọng). Điều này có nghĩa là: 1 kg batrachotoxin có thể giết chết trên 8 triệu người nếu tiêm dưới da.




4. Maitotoxin

Là loại chất độc có trong cơ thể nhóm sinh vật phù du biển, với công thức phân tử: C164H256O68S2Na2. Rất may mắn là loại chất độc này quá phức tạp để có thể điều chế trong pḥng thí nghiệm. Liều gây chết trung b́nh là 50 ng/kg (50 phần tỷ gam/kg thể trọng, gấp 4 lần Batrachotoxin).




5. Botulinum

Botulinum là một protein và là một độc tố thần kinh do vi khuẩn Clostridium botulinum tạo ra. Với công thức phân tử C6760 H10447N1743O2010S32. Đây được coi là chất độc nhất mà con người từng biết, không nhà khoa học nào phản bác về vai tṛ độc cô cầu bại của Botulinum.





Hiện nay các nhà khoa học đă biết có 8 loại Botulinum khác nhau, được kư hiệu từ A đến H. Trong đó theo đánh giá th́ loại H là độc nhất. Theo các nghiên cứu khoa học, chỉ cần tối đa 5 kg Botulinum là có thể quét sạch 7,6 tỷ người trên thế giới (với h́nh thức pha loăng và tiêm bắp).




Tại sao lại nói về chất độc trong ngày mà nhiều phụ nữ coi là "ngày của chị em ḿnh"? Ba Botulinum loại A (Botox, Dysport và Xeomin) và một Botulinum loại B (Myobloc) có mặt trong nhiều loại sản phẩm y tế và mỹ phẩm thương mại khác nhau. Trong ngành công nghiệp lừa dối đàn ông (tên thông dụng là làm đẹp), một lượng rất nhỏ Botulinum được dùng để căng da mặt, xóa giảm nếp nhăn (do Botulinum làm các bó cơ ngưng hoạt động nên giảm nếp nhăn). Từ đây hẳn quư vị đă hiểu câu "Phụ nữ càng đẹp càng độc" rồi đấy, đơn giản là trong cơ thể họ được tiêm quá nhiều chất siêu độc Botulinum.




Bùi Văn Thuận
ethongluan.org

florida80
04-17-2019, 17:45
https://i.imgur.com/jFF6Xj9.jpg

Hăy Già Một Cách Khôn Ngoan - BS Nguyễn Ý Đức









1. Đây là lúc mà ta phải tiêu hết số tiền mà ta đă để dành.
Hăy tiêu chúng đi và tiêu một cách hoan hỉ.

Hăy đừng đưa tiền đó cho những người mà họ không có một ư nghĩ ǵ về tại sao ta đă khó khăn mới kiếm được.

Hăy đặc biệt lưu ư tới những người cùng huyết tộc với các chương tŕnh về cách kiếm tiền khó khăn như thế nào mà quư vị đă làm để có chúng.




Bây giờ cũng là thời gian không thuận lợi cho các đầu tư khác mặc dù việc đầu tư này có ít rủi ro. Đầu tư vào giai đoạn này chỉ mang lại lo âu và nhiều chuyện khó khăn. Đây là lúc mà quư vị cần tận hưởng một cách im lặng.




2. Hăy đừng lo nghĩ tới tài chánh của con cháu.

Xin hăy ngưng lo nghĩ về t́nh trạng tài chánh của con cháu ḿnh và đừng cảm thấy tội lỗi về cách mà bạn tiêu tiền do chính ḿnh làm ra. Quư vị đă nuôi chúng trong nhiều năm và đă chỉ dẫn cho chúng tất cả những ǵ mà quư vị biết. Quư vị đă giúp chúng về học vấn, thực phẩm, nhà ở và tiền túi. Bây giờ chính là lúc chúng phải lo kiếm tiền để tự túc.




3. Hăy giữ sức khỏe.

Tập thể dục vừa phải như đi bộ mỗi ngày, dinh dưỡng đầy đủ và hăy ngủ đều đặn Ở tuổi này, quư vị rất dễ bị bệnh và muốn được khỏe mạnh th́ cần nhiều cố gắng khó khăn hơn.V́ thế quư vị phải giữ ḿnh ở t́nh trạng tốt và hăy lưu ư tới các nhu cầu về sức khỏe.Hăy giữ liên lạc với các bác sĩ bằng cách khám bệnh định kỳ, thực hiện các xét nghiệm mặc dù quư vị vẫn cảm thấy b́nh thường. “Cẩn tắc vô ưu”, cổ nhân vẫn dạy ta vậy.




4. Luôn luôn mua vật dụng tốt nhất.

Luôn luôn mua vật dụng tốt nhất và đẹp nhất cho những người thân. Phần thưởng mà quư vị mua những quà với tiền của chính ḿnh thật là vô giá. Vào một ngày nào đó, một trong số những người thân của quư vị sẽ nhớ đến nhau và khi đó th́ tiền chẳng cung cấp một điều quư giá ǵ cho nhau, v́ vậy hăy cùng nhau tiêu tiền khi quư vị c̣n có thể sống với nhau.




5. Hăy bỏ qua những điều lặt vặt.

Trong đời sống, hăy bỏ qua những điều nhỏ nhặt.Quư vị đă từng vượt qua những điều như vậy trong suốt cuộc đời. Quư vị đă từng có những kỷ niệm vui buồn nhưng hiện tại mới là điều quan trọng. Hăy đừng để quá khứ d́m quư vị xuống và đừng để tương lai làm quư vị sợ hăi. Hăy tận hưởng với những ǵ của hiện tại. Quư vị hăy quên đi những chuyện lặt vặt.


6. Luôn luôn làm sống lại t́nh yêu.

Dù quư vị ở vào tuổi nào, luôn luôn làm sống lại t́nh yêu và sự thơ mộng. Hăy yêu mến người bạn đồng hành của quư vị, yêu đời sống, yêu gia đ́nh quư vị, yêu hàng xóm, yêu chó hoặc yêu mèo và luôn luôn nhớ rằng: “Một người đàn ông chẳng bao giờ già khi ông ta có sự thông minh và t́nh thân ái”.




7- Hăy mạnh dạn tự kiêu…

Hăy mạnh dạn và tự kiêu từ tâm hồn tới thể xác. Đừng ngưng tới tiệm hớt tóc, chăm sóc móng tay móng chân, đi khám bệnh ngoài da và đi nha sĩ, giữ đầy đủ đồ làm đẹp. Khi quư vị đă tự giữ ḿnh th́ quư vị sẽ cảm thấy kiêu hănh và tự tin.




8. Đừng để ư tới bề ngoài.

Ở tuổi của quư vị hăy đừng để ư tới vẻ bề ngoài. Không có ǵ lố bịch hơn là một người ở tuổi quư vị lại mặc quần áo của giới trẻ. Quư vị đă tạo ra một cái ǵ thích hợp với quư vị th́ xin hăy giữ lấy nó và kiêu hănh với nó. Đó là một phần của quư vị.




9. Luôn luôn theo dơi xung quanh.

Đọc nhật báo, coi internet và đọc tin tức. Hăy có một điện thư c̣n hoạt động và cố gắng dùng một trong những điều của xă hội. Quư vị sẽ rất ngạc nhiên gặp những người bạn cũ. Giữ liên lạc với những ǵ đă xẩy ra và những người mà quư vị đă biết là điều quan trọng dù quư vị có già.




10. Hăy tôn trọng thế giới trẻ

Hăy tôn trọng giới trẻ và ư kiến của họ. Và hy vọng rằng họ sẽ kính trọng quư vị. Họ có thể không có cùng quan điểm với quư vị nhưng họ sẽ là tương lai và hướng thế giới về phía họ. Hăy góp ư mà chẳng nên chỉ trích và hăy cố gắng mà nhắc nhở họ rằng sự khôn ngoan của quá khứ bây giờ vẫn c̣n áp dụng.




11.Đừng bao giờ dùng câu: “Vào thời của tôi”.

Ngày của quư vị là bây giờ. Bao lâu mà quư vị c̣n sống, quư vị là một phần của hiện tại. Quư vị có thể trẻ hơn, nhưng quư vị vẫn là quư vị. Hăy vui lên và tận hưởng cuộc đời.




12. Một số quư vị sẽ tŕu mến những năm huy hoàng trong khi đó th́ nhiều vị trở nên cay đắng và gắt gỏng.

Đời sống quá ngắn để bận tâm với những điều nhỏ nhen. Hăy chia xẻ với những người tích cực và vui vẻ. Điều này sẽ mang lại niềm vui cho chính quư vị và thời gian sẽ dễ chịu hơn. Sống với người yếm thế sẽ làm quư vị già hơn và khó mà sống với người khác.




13. Hăy dừng bỏ ư định sống với các con,

hoặc các cháu, nếu hoàn cảnh tài chính cho phép. Thực vậy, sống với nguời thân là điều tốt nhưng chúng ta có nếp sống riêng tư. Chúng thích sống cuộc đời của chúng và ta cần cuộc sống của ta. Nếu chẳng may mà quư vị mất người bạn đường (chúng tôi chia buồn cùng quư vị), hăy kiếm một người sống cùng và giúp lẫn nhau. Và cả khi đó nếu quư vị thấy thật cần sự giúp đỡ và không muốn sống một ḿnh.




14. Hăy đừng từ bỏ các thú vui.

Nếu quư vị không có th́ hăy tạo ra một thú vui khác. Quư vị có thể đi du lịch, nấu ăn, đọc sách báo và khiêu vũ. Quư vị có thể nuôi một chú mèo, một con chó, làm vườn, đánh bài, chơi domino, quần vợt. Quư vị có thể vẽ, làm việc thiện nguyện hoặc chỉ sưu tầm một loại đồ vật nào đó.




Hăy kiếm điều ǵ mà quư vị thích và tận hưởng niềm vui với chúng.




15. Hăy nhận lời mời mặc dù quư vị không muốn.

Hăy tới các lễ rửa tội, hội họp, ra trường, ngày sinh nhật, đám cưới và hội thảo.




Hăy ra khỏi căn nhà và gặp những người quen từ lâu mà quư vị chưa gặp lại.




Hăy trải qua điều ǵ mới hoặc cũ nhưng hăy đừng bực ḿnh nếu không được mời.Một vải hoạt động như vậy bị giới hạn v́ phương tiện và quư vị nhớ cho rằng không phải ai cũng mời được như vậy.




Điều quan hệ là đôi khi hăy ra khỏi căn nhà. Hăy tới viện bác cổ hoặc đi lang thang trong vườn bách thảo. Điều cần là hăy tạm thời ra khỏi căn nhà một khoảng thời gian ngắn.




16. Hăy tiết kiệm lời nói.

Nghe nhiều, nói ít. Có nhiều trong số quư vị liên tục nhắc lại quá khứ mà không để ư người khác có thích nghe không.




Hăy nghe trước và trả lời câu hỏi sau nhưng đừng quá kéo dài câu chuyện trừ khi được yêu cầu.




Hăy nói với giọng nhă nhặn và nên trành than phiền hoặc chỉ trích nhiều quá trừ khi cần.




Hăy cố gắng chấp nhận hoàn cảnh khi việc xẩy ra. Mọi người đều trải qua những hoàn cảnh như vậy và nhiều người khó chịu v́ phải nghe các lời than phiền. Vậy th́ hăy cố gắng t́m các điều tốt để nói.




17. Đau và khó chịu thường xuất hiện ở tuổi cao.

Không nên cố bám lấy nó và cho nó là một phần của cuộc sống mà mọi người phải trải qua. Hăy cố gắng giảm thiểu sự đau nhức và sự khó chịu ra khỏi trí óc.Chúng không phải tự nhiên mà quư vị có, chúng là những ǵ thêm thắt mà đời sống thêm vào cho quư vị. Nếu quư vị bận tâm đến nó, quư vị sẽ mất vai tṛ của quư vị. Hăy tha thứ.




Nếu quư vị bị người khác làm tổn thương, hăy quên đi. Nếu quư vị làm người khác buồn, hăy xin lỗi. Đừng kéo dài sự bất măn với chính ḿnh. Nó chỉ làm quư vị cảm thấy mất vui và cay đắng. Ai phải cũng thế thôi.




Có người đă nói: “Giữ sự bực tức th́ cũng giống như uống chất độc và hy vọng rằng người đó sẽ chết”.




18. Hăy tận hưởng niềm tin mănh liệt nếu quư vị đă có.

Nhưng xin đừng cố thuyết phục người khác. Họ sẽ tự quyết định và quư vị sẽ bất măn. Hăy sống với điều mà ḿnh tin.




19. Hăy cười to lên.

Và cười thật nhiều. Cười về mọi thứ. Hăy nhớ quư vị là một trong những người có may mắn. Quư vị đă thu xếp để có một nếp sống, một nếp sống kéo dài. Nhiều người không bao giờ đạt được tuổi đó, chưa bao giờ hưởng trọn cuộc đời.. Nhưng quư vị đă đạt được điều đó. Như vậy th́ tại sao quư vị không vui cười to lên? Hăy mỉm cười trong bất cứ hoàn cảnh nào.




20. Đừng để ư tới lời b́nh phẩm của người khác về quư vị và đôi khi không thèm để ư tới những ǵ họ nghỉ về ḿnh.

Họ sẽ luôn luôn b́nh phẩm và quư vị nên tự kiêu hănh và những điều tốt ḿnh đă thực hiện. Hăy để họ nói và đừng quan tâm. Họ không hiểu tư ǵ về quư vị, về các kư ức của quư vị và đời sống của quư vị. Có nhiều điều cần ghi lại vậy th́ hăy viết và đừng phí th́ giờ về những ǵ mà ngưởi khác có thể gán cho quư vị. Bây giờ là lúc cần nghỉ ngơi và sống hạnh phúc càng nhiều càng tốt./.




Bác sĩ Nguyễn Ư-Đức

Texas-Hoa Kỳ

florida80
04-17-2019, 17:47
https://i.imgur.com/5K6u7Ek.jpg

Cuộc chiến huynh hệ tương tàn bằng súng đạn kết thúc đă 44 năm. So với đời người th́ khá dài. Thông thường với thời gian như thế th́ cho dẫu có bị thương tích cũng đă rơi vào quên lăng. V́ thời gian là “thuốc tiên” chữa lành những vết thương ḷng.





Một bé chào đời năm 1975 bây giờ có thể đă là ông bà nếu lập gia đ́nh sớm, có thêm một thế hệ mới. Thời gian đằng đẵng là thế lẽ ra phe chiến thắng yên tâm tận hưởng “thành quả” nếu đất nước đang là con rồng, con hổ (theo cách nói về sự phát triển ngoạn mục mọi mặt) Được như thế th́ các lănh đạo đảng đâu cần phải lo t́m mua quốc tịch nước ngoài, lo thâu tóm của cải rồi t́m mọi cách cho gia đ́nh đi định cư ở các nước Dân chủ Tự do? Chế độ đâu cần phải dốc sức vào cái gọi là Bộ Thông tin và Tuyên truyền (xin gọi là 4T) để tự ca ngợi? V́ đă có thực tế trước mắt trả lời cụ thể! Thử nh́n các “con rồng, con hổ” ở Á châu có tốn kinh phí khổng lồ như Bộ 4T không?




Nhưng để đối phó với “bọn phản động”, “bọn căm thù quê hương”, “bọn dân chủ cuội”, “bọn tung tin nói xấu đảng”, “bọn khủng bố”... và đặc biệt quan trọng là “bọn tự diễn biến” dù Bộ 4T phải làm việc cật lực vẫn thất bại! V́ “tự diễn biến” chính là người của phe chiến thắng. Ở phe chiến thắng mà “tự diễn biến” th́ rơ ràng có cái ǵ đó rất không ổn nếu không muốn nói là khủng hoảng nội bộ.




Chính sự dốt nát và vô đạo của giàn lănh đạo mới là phản động. Bọn chóp bu làm mục ruỗng chế độ chứ chẳng có “thế lực thù địch” nào. Đây là sự đổ vỡ từ bên trong, không do áp lực bên ngoài. Là sự đổ vỡ tất yếu do ngu và tham. V́ bất cứ việc ǵ đi ngược với sự phát triển tự nhiên th́ cho dù có vu khống hay che đậy dưới bất cứ h́nh thức nào tự nó cũng phải bị đào thải. Dù Lực lượng 47 với mười ngàn hay trăm ngàn dư luận viên được đào tạo bài bản và thêm vài cái Luật An ninh mạng nữa ra đời cũng sẽ thất bại. V́ không ai có thể ướp màu da cho một cái xác chết được mà phải chôn đi.




Thế giới văn minh đă xác nhận: Cộng sản là đại họa của nhân loại!




Thử nh́n các nước Dân chủ Tự do, hỏi có nước nào có Bộ 4T? Đă thế họ cũng chẳng hề lo lắng về cái gọi là “tự diễn biến”! Trái lại, nếu tự diễn biến để thích nghi với thực tế xă hội, càng tốt. Có được nhiều đảng viên như thế sẽ giúp đảng điều chỉnh kịp thời để cử tri tín nhiệm bầu cho nhiệm kỳ kế tiếp! Nhờ đó xă hội Dân chủ Tự do cứ thăng tiến.




“Tự diễn biến” là những ai?

Hiện tại trí thức XHCN đang có phong trào “tự diễn biến” điều mà Tổng Chủ Nguyễn Phú Trọng lo lắng và cảnh báo nhiều lần nhưng chắc chắn sẽ không đi đến đâu. Vậy họ là những ai?




- Là một số trí thức theo Mặt trận GPMN bị gạt ra ŕa sau năm 1975. Một số bỏ chạy khỏi nước. Một số không chạy thoát hoặc chọn ở lại. Những “tai to mặt lớn” đó từng lănh đạo sinh viên học sinh tranh đấu chống VNCH bây giờ quay ra chống chế độ. Trong tuổi hoàng hôn họ viết bài phân tích, kể lể hay kư tên vào các thư ngỏ phản đối... nhưng lúc c̣n sung sức, tức 10, 20 năm sau 1975, không hề dám chống chế độ như từng chống VNCH. Tại sao? Tại hèn. Sợ bị tù cộng sản. Sợ chết! Họ hiểu thời VNCH dẫu ǵ cũng có Tự do Dân chủ, có tam quyền phân lập, có Hiến Pháp bảo vệ. Nếu bị tù gia đ́nh con cái cũng không bị ảnh hưởng. Có người bị giam giữ vẫn được cho ra ngoài đi thi để hoàn tất việc học!




Bây giờ sinh viên tranh đấu th́ đừng nghĩ sẽ được đi học trở lại. Không những thế, gia đ́nh sẽ bị liên lụy ngay. Trường hợp Nguyễn Phương Uyên là một ví dụ. Đă thế công an c̣n công khai đàn áp đẫm máu người dân giữa Sài G̣n (ngày cả nước xuống đường chống Luật Đặc khu và Luật An ninh mạng, 10/6/2018) Hôm đó có 2 ông giáo sư của một trường đại học được công an gọi đến công viên Tao Đàn, thay v́ thể hiện vai tṛ nhà giáo lại hành sử vai tṛ “đảng ủy”, giúp công an đàn áp, làm ngơ trước tiếng kêu cứu trong tuyệt vọng của học tṛ. [1]




- Với số trí thức XHCN lớn tuổi phía Bắc phản tỉnh công khai, rất ít. Đa số họ chỉ chống đảng đương quyền (ví dụ chống đảng Nguyễn Phú Trọng) cho thấy họ vẫn cho rằng đảng Hồ Chí Minh tổ chức chiến tranh “giải phóng miền Nam” là đúng, bất chấp cảnh núi xương sông máu của hàng triệu người. V́ thế họ rất khó bỏ đảng trừ khi bị kỷ luật hoặc biết sẽ bị khai trừ.




- Với số trí thức XHCN trẻ tuổi dấn thân chống đảng c̣n ít dù nhờ internet không bị nhồi sọ. Họ nh́n lại cuộc nội chiến khách quan hơn. Nhưng lại bị ràng buộc với thực tế đang có nhờ công trạng, gốc gác, gia đ́nh... so với thời bao cấp. Tâm lư sợ rơi vào t́nh cảnh “đứng núi nầy trông núi nọ”, nên khó dứt khoát hẳn.




- Với dân phía Bắc, từ nghèo đói lạc hậu bây giờ nhờ dựa vào quen biết cán bộ, phe nhóm... có nhà, có xe..., con cháu có điều kiện du học ở các nước Dân chủ Tự do... đương nhiên là “nhờ ơn đảng”(!) Qua chuyện kể của một số vị tranh đấu ở Hà Nội về thăm quê dịp Tết vừa rồi phần nào đó đă phản ảnh như vậy. Số trí thức nầy bị bà con gia tộc có vẻ mỉa mai, nếu không muốn nói là tiếp xúc miễn cưỡng. Họ chỉ trách đảng v́ đụng chạm đến quyền lợi riêng chứ không chống đảng! Vụ Đồng Tâm ở ngay Hà Nội là điển h́nh.




Nói chung trí thức XHCN và người phía Bắc đa số chỉ chống đảng tham nhũng chứ không chống đánh chiếm miền Nam. Do đó, với họ, biểu tượng Cờ Vàng của miền Nam vẫn chỉ là “cờ 3 que”(!) Đây là lư do chế độ cộng sản sụp đổ trên thế giới nhưng tại VN vẫn đang c̣n là tiến tŕnh. Cho dù là tiến tŕnh không thể đảo ngược!




Trí thức “tự diễn biến” là như thế nhưng tại sao Tổng Chủ Nguyễn Phú Trọng lo sợ? Câu trả lời là chính Tổng Chủ biết rơ đảng đang bị ung thư “cấp” nên phải làm bất cứ điều ǵ có thể, để kéo dài mạng sống, kể cả chư hầu cho Bắc Kinh!




Về mặt nổi, xă hội đang hỗn loạn mọi mặt, điều nầy cho thấy những cơn sóng ngầm dữ dội dưới đáy sẽ quyết định vận mạng của đảng. Người dân phải tự xoay xở, tự t́m cách đối phó với nan đề của đời sống v́ không c̣n tin vào việc được b́nh đẳng trước pháp luật. Cùng đường nên họ quay ra ngưỡng mộ cả những tên xâm trổ đầy người, từng là tội phạm, như chuyện Dương Minh Tuyền về Hưng Yên hỗ trợ gia đ́nh nạn nhân bé gái bị bạn học cùng lớp bạo hành. Hay phản ứng sai luật của vài cá nhân xịt sơn, quăng chất bẩn vào nhà của đảng viên Nguyễn Hữu Linh, cựu Phó viện trưởng viện KSND Đà Nẵng ấu dâm cháu bé trong thang máy ở Tp HCM. Điều trớ trêu, đó là họ học đúng cách của công an đối với với gia đ́nh người bất đồng chính kiến! Rồi nh́n lại h́nh ảnh cựu Ủy viên Bộ Chính trị Đinh La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh khóc lóc, van xin tại phiên ṭa h́nh sự giúp người dân “sáng mắt sáng ḷng”! Rồi so sánh với h́nh ảnh 5 người tranh đấu của nhóm Liên Minh Dân Tộc đứng hiên ngang hô lớn “đả đảo cộng sản”, “đả đảo phiên ṭa” ngày 18/3/2019 ngay giữa ṭa phúc thẩm tại Sài G̣n [2] coi bản án tù khổ sai 10, 15 năm không ra ǵ cả! Thực tế những tiếng hô đó không đủ lớn để bên ngoài pḥng xử nghe được nhưng là tiếng nổ của những cơn sóng ngầm, tự nó vang xa, đánh thức được lương tâm công luận.




Lịch sử chưa có nghèo giải phóng giàu, lạc hậu giải phóng văn minh mà chỉ có cướp. “Giải phóng miền Nam” đang nói lên như thế. Khi kẻ cướp điều hành xă hội tất phải hỗn loạn!




Cộng sản biết rơ và không thể nào thoát khỏi được tâm trạng bất an của kẻ cướp (!) v́ biết rằng họ sẽ phải đối diện Công lư.




Thử nh́n thực tế sau 44 năm “giải phóng” hỏi có được bao nhiêu người từ phía Nam ra Bắc lập nghiệp so với “biển người” phía Bắc tràn vô Nam? Hiện tại giai cấp đang thống lĩnh kinh tế tại phía Nam do những ai cầm đầu? Hầu hết mọi cơ ngơi đồ sộ nhất, các trọng điểm kinh tế hái ra tiền do ai làm chủ? Đồng bằng sông Cửu Long là vựa thực phẩm của cả nước nông dân vẫn nghèo xơ xác, cơ sở hạ tầng không được nâng cấp như các nơi ở phía Bắc mà một tờ báo chỉ nhắc thoáng qua đă bị phạt đ́nh bản 3 tháng? Tại sao Sài G̣n “phồn vinh giả tạo” bây giờ vẫn là “đầu tàu kinh tế cả nước”?




C̣n với lănh vực văn minh, văn hóa th́ ngược lại. Phía Bắc cố gắng đồng hóa phía Nam bằng thứ ngôn ngữ đặc trưng XHCN. Ngọng nghịu, chói tai, kẻ cả. V́ thế tính “ưu việt XHCN” đó thất bại ngay từ đầu. Chẳng những không hủy diệt được “cặn bă Mỹ Ngụy”, dù tổ chức chiến dịch đốt sách, nhưng ngọn gió văn minh thổi “tro tàn” của nó bay ngược tràn lan ra khắp phía Bắc rất nhanh. Những tác phẩm văn học, nghệ thuật thay v́ tàn lụi th́ mỗi ngày một sống lại, dù chẳng có ai tuyên truyền. Nhạc Vàng, nhạc bolero... các ca sĩ già U70 cỡ Chế Linh, Khánh Ly, Hương Lan, Elvis Phương, Lệ Thu... ở ngoài nước được mời về hát, được đón tiếp nồng nhiệt với tiền cát xê hậu hĩnh trong lúc đó NQ 36, cái gọi là “ḥa hợp ḥa giải”, chỉ biết “ăn theo”! Thực tế sờ sờ như thế do ai “chủ đạo”?




VNCH tồn tại chỉ 20 năm trong thời chiến mà đến bây giờ, 44 năm sau, những tác phẩm, tác giả thời đó càng ngày càng được nhiều người ưa thích, t́m đọc. Tại sao?




Sự thật khách quan như thế! Sự thật đó cho biết VNCH đă đi vào ḷng dân tộc, đi đúng hướng văn minh của thời đại. V́ thế cho dù có bị phỉ báng, bị vùi dập cỡ nào th́ chính nó vẫn tiềm ẩn trong ḷng xă hội, như một thân cây bất ngờ bị giông băo làm găy ngang nhưng rễ của nó vẫn sống trong ḷng đất. Ḷng đất là ḷng người. Được ḷng người nuôi dưỡng, che chở ǵn giữ nên nó tồn tại.




44 năm của đời người th́ rất dài nhưng 44 năm của ḍng lịch sử lại ngắn. Một chế độ chỉ tồn tại vỏn vẹn 20 năm (1955-1975) tưởng đă là cát bụi nhưng mạch sống của nó vẫn tiềm ẩn trong ḷng người nên lại vươn lên. Là những cơn sóng ngầm làm chế độ đang băng hoại thêm lo sợ. Như những đóa tulip ẩn tàng dưới băng giá mùa Đông đợi đến mùa Xuân sẽ nứt tuyết nhú lên đẹp lóng lánh, khoe sắc dưới ánh mặt trời.




Đó mới thật sự là chiến thắng. Một chiến thắng rạng rỡ, nhân văn, không hề có tiếng súng hay hận thù.




Quy luật của lịch sử là thế. Chẳng có “3 ḍng thác cách mạng” nào cuốn phăng được bọn “tư bản giăy chết” mà chỉ có Thịnh vượng, Văn minh đối đầu với Đói rách, Ngu dốt.




Một chế độ chỉ c̣n biết dựa vào sức mạnh, cố bám víu vào quân đội và công an “c̣n đảng c̣n ḿnh”, vẫn chủ trương giáo dục nhồi sọ, ngu dân, v́ sợ dân biết sự thật, chế độ đó đă tự phơi bày ra sự sợ hăi tột cùng.




Tội ác phải sợ hăi Công lư. Bóng tối phải sợ hăi Ánh sáng. Và Ánh sáng là sự Sống. Sự Sống tất thắng.




(6/4/2019)




Kông Kông


danlambaovn.blogspot .com

florida80
04-17-2019, 17:50
Kinh Cầu Tháng Tư - Đỗ Công Luận
https://i.imgur.com/KjCxp8V.jpg

florida80
04-17-2019, 17:53
https://i.imgur.com/0YfpLcB.jpg

Quê Hương Là Mùi… Nước Mắm! - Huy Phương






Sản xuất nước mắm ở Phú Quốc, Việt Nam. (H́nh: Getty Images)




Người ta định nghĩa quê hương bằng nhiều lối, đối với tôi, cũng không là chùm khế ngọt hay con diều biếc, mà quê hương chính là mùi… nước mắm!




Đă là người Việt Nam, ai cũng mê nước mắm. Thích th́ c̣n bỏ được, nhưng mê th́ có phần đắm đuối, khó xa rời.

Tôi có ba tháng ở Mỹ năm 1955 theo học một khóa chuyên môn ở tiểu bang Indiana, thời đó chưa có người Việt nhiều, nhớ nhà th́ ít mà nhớ nước mắm th́ nhiều. Bởi vậy chúng ta, người đến Mỹ trong ṿng hai, ba mươi năm nay, nên thông cảm cho những người Việt đến quận Cam này trước, c̣n cái mừng nào bằng, mấy tháng sau mới đi Los Angeles, mua được chai nước mắm.

Chúng ta nghĩ sao về sức mạnh của nước mắm khi mấy bà có “rể Mỹ” khoe, “thằng này mê nước mắm lắm!” Chuyện mê này khó ḷng mà dứt ra được.




Mà phải nước mắm có mùi vị thơm tho ǵ cho cam! Lỡ có một giọt nước mắm dính vào áo th́ mười giọt nước hoa cũng không át mùi nước mắm đi được. Nhưng bữa ăn của người Việt làm sao thiếu được nước mắm. Trong dĩa cá kho, tô canh, món rau chấm và thêm một chén nước mắm pha hay nước mắm chanh ớt để bên cạnh. Trong mâm cơm người ḿnh, đi từ căn bản là chén nước mắm với cái trứng vịt luộc, món rau muống hay cải luộc của nhà nghèo, rồi xa hơn mới có dĩa cá kho hay tô canh.




Trong đói nghèo, người ta c̣n làm được nước mắm giả để lừa con mắt mà không lừa được vị giác. Sau năm 1975, bị tù tập trung ngoài Bắc, tù nhân được cho ăn một bữa ba muỗng nước mắm giả. Nhà bếp nấu sôi nước muối trong một cái chảo chung với một nắm lá chuối khô, thứ đă ngả màu nâu vàng, từ đó màu nước mắm đậm lạt là tùy nhà bếp. Sáng kiến này đă cho chúng ta một thứ nước mà màu sắc rất giống nước mắm. Cứ nghĩ nó là nước mắm XHCN đi, nghe mặn trong miệng là được! Trong bao nhiêu thứ chiêu bài giả hiệu, thêm một vài muỗng nước mắm này cũng chẳng sao!





Đối với tôi, nước mắm là món quà của Trời Đất dành cho người Việt Nam! Những quốc gia có bờ biển dài, nơi nào cũng có kỹ nghệ đánh cá, như Canada, Indonesia, Nga, Philippinnes, Nhật Bản, kể cả Hoa Kỳ… nhưng không nơi nào có sáng kiến làm được nước mắm và biết ăn nước mắm như Việt Nam. Trong khi đó chiều dài của bờ biển, chúng ta chỉ được xếp hạng thứ 33 trên thế giới.




Một nước gần gũi với chúng ta nhất về văn hóa và địa lư là Trung Quốc, có bờ biển 14,500 km, dài gấp 4 lần Việt Nam mà cũng không biết làm một chất nước chấm từ con cá mà phải ăn… x́ dầu! Thế mới biết không phải người ta giàu v́ rừng vàng biển bạc, mà có trí tuệ biết khai thác tài nguyên của thiên nhiên.

Xa quê hương, không cần phải thấy “khói sóng trên sông,” chỉ nghe mùi nước mắm là cũng đủ nhớ nhà. Bạn đi Pháp, sang Ư, lên Bắc Âu hay Bắc Á, qua Úc hay Tân Tây lan, cũng không t́m đâu ra mùi nước mắm, nhưng khi nghe được mùi nước mắm là “cầm được tay, day được cánh” thấy quê nhà bên cạnh rồi.




Không thể nào nhầm lẫn! Tô phở là của người Việt, tô ḿ là của người Tàu! Cũng không ai ăn phở với x́ dầu, cũng như không ai chan ḿ với nước mắm! Sau 1,000 năm bị lệ thuộc dân Tàu, dân tộc Việt vẫn không thể nào thích nghi với… x́ dầu, mà vẫn nặng ḷng với nước mắm!

Chúng ta không thể phủ nhận rằng, nước mắm truyền thống chính là “tinh hoa của dân tộc,” và cũng là món “quốc hồn quốc túy” của Việt Nam. Người Việt không thể thiếu nước mắm hay nói đến nước mắm là phải nghĩ đến người Việt.




Cá đem ướp muối trong ṿng từ 6 tháng đến hơn một năm, trong những chiếc thùng bằng gỗ lớn, cho ta một thứ nước mắm tinh chất (nhĩ) đợt đầu, và sau đó là nước mắm các hạng, nhưng cũng là chất liệu làm từ cá biển. Vào thời nhiễu nhương, nước mắm bị pha chế bằng các loại phẩm bột màu, và “mùi” nước mắm, mà không cần đến cá biển. Ngày nay hóa chất có đủ loại hương vị, chúng ta có thể dễ tính, uống một ly sinh tố xoài mà không có chút xoài nào hay một ly cà phê không làm từ hạt cà phê!




Như vậy nước mắm Việt Nam không thể nào “made in USA” được mà may ra chúng ta chỉ có một thứ nước pha mùi và pha màu “giống như nước mắm!” tạm gọi là một thứ nước chấm, v́ công đoạn ướp cá làm cho cá lên men và các nhà máy sản xuất nước mắm chưa đủ điều kiện vệ sinh thích hợp trong môi trường của nước Mỹ.




Người ta thấy bỗng nhiên, mới đây, nhà cầm quyền Việt Nam đặt chuyện nước mắm truyền thống và nước mắm công nghiệp. Một dự thảo về “quy phạm thực hành sản xuất nước mắm” do Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông Thôn soạn thảo có nhiều nội dung mang tính chất “bóp nghẹt” các cơ sở nước mắm truyền thống, có tính cách hướng dẫn, quy định, như cần kiểm soát các loại thuốc thú y, thuốc bảo vệ thực vật trong khi nguyên liệu làm nước mắm là cá biển, không thể có thuốc thú y. Câu chuyện giữa các nhà sản xuất nước mắm và chính quyền chưa biết sẽ đi về đâu, nhưng dư luận cho rằng “Nhà Nước” đang muốn đưa bàn tay dẹp bỏ loại nước mắm truyền thống!





Việt Nam Cộng Sản đă từng kêu gọi dùng tiếng Tàu và bỏ chữ quốc ngữ, và bỏ Tây y dùng thuốc Bắc. Gần đây “quái thai” Bùi Hiền lại đề xuất viết quốc ngữ mới! Không lẽ giờ đây đảng Cộng Sản Việt Nam chủ trương bỏ nước mắm để ăn… x́ dầu cho giống Tàu?




Huy Phương

florida80
04-17-2019, 17:56
https://i.imgur.com/hxtdDBq.jpg

florida80
04-17-2019, 17:59
https://i.imgur.com/iQplxl6.jpg


Dân Tộc… Lưu Vong - FB Ngọc Vinh














Bức ảnh được chụp vào ngày 28 Tháng Mười Hai 2018, khi các giới chức di trú Đài Loan áp giải một người phụ nữ Việt Nam (giữa) bị bắt tại thành phố Tân Bắc, trong số 152 du khách Việt Nam bỏ trốn, khi du lịch đến đảo quốc này. (H́nh: AP/Photo)




1. Trong lịch sử nhân loại, có hai dân tộc chịu số phận bi thảm hơn các dân tộc khác. Rất không may, một trong hai lại là dân tộc Việt chúng ta. Một trong hai c̣n lại là Do Thái.




Cái “lỗi” của dân tộc Do Thái là sinh ra Chúa rồi hành h́nh Chúa trên thập giá. Họ đă bị kỳ thị, xua đuổi, bị truy bức giết hại và lưu vong khắp nơi. Năm 1947, cái dân tộc ră rời nát vụn đó đă cùng nhau gom góp từng đồng tiền, từng mảnh đất để gầy dựng lại quốc gia của ḿnh. Định mệnh bi thảm của dân tộc đă khiến họ gắn kết với nhau thành một khối, nhờ đó quốc gia Israel đă phát triển không ngừng. Một ḿnh họ đă đánh bại quân đội của liên minh các nước Ả rập để bảo vệ sự tồn vong của đất nước. Và giờ, họ đă có bom nguyên tử…




Khác với dân tộc Do Thái lưu vong hơn ngàn năm trước, dân Việt chỉ bắt đầu lưu vong đại trà từ sau 30-4-1975. Dân tộc này không hành h́nh Chúa nhưng vẫn phải chịu một định mệnh bi thảm không kém. Cuộc chiến tranh giữa hai miền anh em với vũ khí bom đạn của ngoại bang kết thúc, đất nước được gom về một mối những tưởng sẽ bắt đầu một thời đại vàng son, nhưng không ngờ, thời đại đó biến thành một cuộc phân ly bi thảm.




Vượt qua cả dân tộc Do Thái, người Việt “vươn lên” dẫn đầu lịch sử lưu vong của nhân loại bằng cuộc di cư chính trị quy mô nhất về mặt số lượng từ trước đến nay. Hàng triệu người đă lao ra biển trên những chiếc tàu đánh cá các loại để thoát khỏi đất mẹ của ḿnh, chấp nhận cả cái chết để… lưu vong. Một phần của dân tộc đă làm mồi cho cướp biển cho cá mập và bị nhốt trong những trại tị nạn nghẹt thở ở các nước Đông Nam Á đồng liêu.

Cuộc di cư khốc liệt của người Việt đă đưa họ đến khắp nơi trên thế giới, kể cả châu Phi, điều mà trước 1975, cả hai miền Nam Bắc đều không hề có. Tâm thức lưu vong kể từ mốc thời gian đó, đă phục kích trong các tầng lớp dân Việt, đóng đinh trong đầu họ cho đến tận ngày nay, không ngơi nghỉ và không có cơ hội để chấm dứt…


2. Sau 30-4-1975, ở Phan Thiết quê tôi, người vượt biên bằng đường biển rất nhiều do thành phố này sống bằng kinh tế biển với rất nhiều tàu đánh cá. Người Phan Thiết không chỉ giúp “đồng bọn” quê ḿnh vượt biển mà c̣n giúp cả dân Sài G̣n, với giá vài ba cây vàng/người, có khi chủ tàu chỉ thu đủ sở hụi để mua dầu, thực phẩm và đút lót cho bộ đội biên pḥng. Có nguyên một làng chài hay cả xóm đạo vượt biên sạch.




Sau đó, khi đất nước đói meo, th́ những người vượt biên bắt đầu góp phần gầy dựng quê nhà bằng… những thùng hàng gởi về từ nước ngoài. Dân quê tôi gọi đó là hàng thùng. Một người vượt biên thoát được qua nước ngoài th́ cả gia đ́nh được nhờ, cả gia đ́nh cùng thoát th́ ḍng họ được nhờ. Dân sống bằng hàng thùng chả cần làm ǵ vẫn phong lưu v́ nhận hàng thùng đều đặn gởi về. Gia đ́nh nào sống bằng hàng thùng th́ con trai rất dễ lấy vợ và con gái, dù xấu, cũng rất dễ lấy chồng. Tâm thế chờ đợi hàng Mỹ, hàng Tây đă ăn sâu từ đó vào kư ức của cộng đồng. Không chỉ chờ đợi hàng thùng và đô la từ nước ngoài, người thân trong nước của các Việt kiều thường xuyên sống trong tâm trạng chờ đợi được bảo lănh. Gặp nhau là họ hỏi thăm nhau bằng một câu cửa miệng: “bao giờ đi?” Đi ở đây chính là lưu vong, là thoát khỏi nơi họ chôn nhao cắt rún!




3. Năm 2017, tôi đi du lịch Mỹ để thăm thú bạn bè định cư ở đất nước này. Ngày tôi đi cũng là ngày một nhà báo đồng nghiệp rất thân với tôi tại Đài phát thanh TPHCM xách va ly qua Mỹ để… lưu vong. Anh đă nghỉ hưu và được gia đ́nh bảo lănh. Rất nhiều nhà báo mà tôi quen biết khi về hưu đă sang Mỹ định cư, coi việc lưu vong là điều hết sức b́nh thường. Ai thắc mắc tuổi già c̣n sang Mỹ để làm ǵ, cứ hỏi họ đi rồi sẽ nhận được câu trả lời.




Tại Mỹ, tôi ghé San Jose thăm L.Hoàng, bạn học thời trung học của tôi ở Phan Thiết. Năm 1977, trong khi tôi đi bộ đội th́ Hoàng vượt biên. Cậu qua Mỹ rồi tiếp tục học hành để lấy bằng kỹ sư, giờ cậu là trưởng một bộ phận trong một công ty có 5,000 căn hộ cho thuê. Cậu ở trong khu da trắng, với một ngôi nhà trị giá $800,000 và lái chiếc “Mẹc” 7 chỗ.




Mười bảy tuổi, Hoàng đă là nhà tổ chức vượt biên cho người khác và từng vô tù ngồi 6 tháng. Sau khi tổ chức nhiều chuyến tàu vượt biển thành công, cậu cùng 5 anh chị em của ḿnh quyết định ra đi. Giờ họ cùng nhau sinh sống trên đất Mỹ. Hoàng bảo tôi khi gặp lại, rằng gia đ́nh cậu lúc đó nghèo quá và thấy đất nước cũng nghèo quá nên vượt biên là con đường duy nhất mà cậu buộc phải lựa chọn. Cậu bảo,“tao đâu muốn sống lưu vong, nhưng không vượt biên làm sao có tương lai. Nước Mỹ lúc đó là miền đất hứa và họ đă cưu mang tao nên cuối cùng tao cũng quen với cuộc sống bên này.”




Đă có 3 thế hệ người Việt sống lưu vong trên đất Mỹ, thế hệ thứ nhất là những người bỏ chạy khỏi nước khi quân đội miền Bắc tràn vào Sài G̣n và những người vượt biển. Thế hệ thứ hai là các sĩ quan VNCH và gia đ́nh họ qua đây theo diện HO cùng với những người được thế hệ thứ nhất bảo lănh. Thế hệ thứ 3 là con em người Việt sang du học, t́m kiếm việc làm, định cư và bảo lănh cha mẹ. Trong số cha mẹ này có rất nhiều cán bộ nhà nước, họ đầu tư tiền bạc cho con cái ăn học, mua nhà cửa, gởi tiền vào tài khoản ngân hàng và chờ đợi thời cơ để… lưu vong. Tiền họ có được, dĩ nhiên đến từ túi của nhân dân, v́ lương tháng của Thủ tướng Việt Nam chưa tới 20 triệu đồng Việt Nam (khoảng $850) th́ họ lấy ǵ để nuôi con du học?




4. Mỗi năm, người Việt trong nước bỏ tiền tỉ đô la để mua nhà ở Mỹ. Ai có khả năng này? Chỉ có cán bộ và doanh nhân. Ở một thành phố của quận Cam, có cả một” ngôi làng” của cán bộ nhà nước. Họ chuyên sống bằng hồn của Trương Ba nhưng da hàng thịt. Họ ở Việt Nam, làm việc trong bộ máy của chế độ nhưng tâm hồn th́ để trong những ngôi nhà ở Mỹ. Ở đó có con cháu họ chờ sẵn. Giống như Vơ Kim Cự Formosa vậy, nếu cần thiết lên đường xuất ngoại là đi thôi. Tiền đă gởi, nhà đă mua, con cháu đă chuẩn bị đón chào. Tôi biết Tổng biên tập một tờ báo nọ, vẫn đương chức ở Việt Nam nhưng đă có thẻ xanh ở Mỹ. Tổng biên tập phải là đảng viên, nhưng chuyện này dễ ẹt, một khi ḷng người đă muốn… lưu vong th́ không có ǵ là không thể. Có Tổng biên tập một tờ báo chửi Mỹ không c̣n nước non ǵ, thế mà cuối đời xách đít qua Mỹ để sống… lưu vong.




Các nhà báo đàn anh tôi, cùng lứa tuổi tôi hoặc nhỏ hơn ở Sài g̣n, bằng cách này cách khác, đều gởi con du học Mỹ hoặc Úc. Đó là tương lai mới không chỉ cho con cái họ mà cho cả họ. Giờ họ là công dân Việt Nam nhưng mai mốt đây họ sẽ là công dân Mỹ Úc, nếu muốn. Cả đất nước đều như vậy. Nhiều công dân Việt hiện nay đă lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của ḿnh không gắn với Việt Nam. Dân thường, cán bộ viên chức, nhà văn nhà báo, lănh đạo cấp cao…vân vân. Không từ một tầng lớp nào. Ai dám chắc rằng các lănh đạo cao cấp ko chọn trước cho ḿnh một chỗ để… lưu vong khi cần thiết. Cuộc đời, thời cuộc mà, đâu nói trước được điều ǵ. Người thân Mỹ chọn chỗ sẵn ở Mỹ, người thân Tàu chọn chỗ sẵn ở Tàu. Có biến là ‘dzọt’ thôi. Vậy th́ làm sao trách các công dân Việt thu nhập thấp t́m qua Đài Loan hay Nhật Bản để… lưu vong bất hợp pháp. Đă lưu vong th́ b́nh đẳng, giống như sự b́nh đẳng của con người trong tuyên ngôn nhân quyền vậy, dù người giàu tiền và nghèo tiền th́ chọn cách lưu vong khác nhau.




5. Vậy tại sao người Việt lại khát khao… lưu vong như thế? Câu hỏi này quá dễ trả lời bằng câu thành ngữ Việt Nam “đất lành chim đậu.”




Khi đất mẹ không c̣n lành th́ người dân Việt sẽ t́m cách ra đi như một tất yếu để t́m đến mảnh đất lành hơn. Không ai muốn tương lai gia đ́nh con cái ḿnh sống trong môi trường nhiễm độc, nền giáo dục- y tế thiếu chất lượng, sự bất nhất giữa nói và làm của những người điều hành xă hội, sự giả dối lừa lọc nhau giữa người và người, niềm tin cùn ṃn v́ mọi thứ đều có thể làm giả, từ học vấn giả, nhân cách giả, đến cả lịch sử cũng bị làm giả; những “thành phố đáng sống” th́ kẹt xe và ngập nước quanh năm, sinh mạng con người không biết “đứt bóng” lúc nào bởi tai nạn giao thông; dân sinh th́ khổ ải, dân chủ và dân quyền th́ lắm vấn đề và người dân th́ bị cấm đoán nói lên sự thật của đất nước ḿnh…vân vân và vân vân. Đó là chưa kể nỗi sợ hăi bị mai phục và thôn tính đến từ anh bạn vàng ṛng láng giềng khổng lồ phương Bắc…




6. Chưa bao giờ tôi muốn sống lưu vong, nhưng tôi lại muốn con cái ḿnh được đào tạo bởi nền giáo dục Mỹ, Úc và đó cũng là nơi sinh sống thật tuyệt cho chúng nếu chúng muốn… lưu vong. Tâm thức cá nhân được định h́nh từ tâm thức xă hội, do vậy ngay trong bản thân, tôi đă bị tâm thức lưu vong chế ngự, kể từ khi đứa con của tôi bắt đầu xách cặp tới trường để học… tiếng Anh.




Một quốc gia sao có thể hùng cường khi người dân của quốc gia ấy cứ nhấp nhổm… lưu vong và không coi trọng đất nước của ḿnh? Khó có thể gắn kết những con người nhấp nhổm ấy lại với nhau bằng t́nh cảm quốc gia để đoàn kết như dân Do Thái.


Ai cũng biết rằng, kẻ lưu vong là kẻ bị nhổ bật gốc rễ khỏi quê hương, như bụi lúa bị nhổ bật khỏi ruộng nước. Đó là một nỗi đau từng là điều không chịu nổi đối với người tha hương xa xứ, vậy mà giờ đây, nó đang biến thành một món ăn tâm lư hạng nhất của người Việt chúng ta. V́ đâu nên nỗi cuộc này, hả người?




Facebook Ngọc Vinh

florida80
04-18-2019, 17:35
Khi Dễ Đàn Bà Quá Ta!

florida80
04-18-2019, 17:36
Tháng Tư Nhớ Mẹ - Nguyễn Thị Thêm









Chiều nay ra đứng vườn sau.

Nh́n xa ngọn núi một màu nhớ thương

Mây xanh bàng bạc vấn vương

Hương linh của mẹ ngàn phương chứng dùm




Tháng tư mẹ bỏ nhục thân

Nhắm đôi mắt lại yên phần nghỉ ngơi.

Cây cau đứng thẳng ngó trời.

Đi t́m dáng mẹ thảnh thơi bay về.

Vườn trầu vàng lá ủ ê.

Nhớ bàn tay mẹ mân mê ngoáy trầu.

Đỏ tươi trầu quyện với cau.

Ḥa tan vôi trắng một màu sắc son

Nhớ mẹ xao xuyến ḷng con

Nụ cười móm mém héo hon tháng ngày.

Nhớ nồi mắm thu thật cay

Dĩa rau lang luộc hái ngoài vườn sau

Nước mắm kho quẹt, canh bầu.

Cơm canh đạm bạc t́nh sâu, nghĩa dày

C̣ng lưng gánh nặng mỗi ngày

Làm dâu khi tuổi đă ngoài 60.

Mẹ chồng nhai được cau tươi.

Dâu ăn trầu ngoáy, trêu ngươi cuộc đời.

Bây giờ mẹ đă lên trời.

Chấp tay tưởng nhớ lệ rơi ngậm ngùi.

Nhớ sao là nhớ mẹ ơi!

Ṿng tay ấm áp thơm mùi Mẹ Tôi.

florida80
04-18-2019, 17:40
Cho Đi Không Chờ Đền Đáp









CÓ NHỮNG THỨ "CHO ĐI" KHÔNG MONG ĐỀN ĐÁP

CÓ NHỮNG "GIÚP ĐỠ" KHÔNG BAO GIỜ CHỜ BẠN NÓI "CẢM ƠN"

Biết ơn là phẩm chất cao quư của một tâm hồn đẹp. Chính v́ vậy mà có rất nhiều truyện kể được lưu truyền để nhắc nhở chúng ta rằng:




LÀM NGƯỜI, CẦN CÓ L̉NG BIẾT ƠN!

Có một câu chuyện kể rằng:

Xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đă quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và ḅ về phía người độc hành này.

Khi con rắn chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ say sưa mà không hề biết chuyện ǵ đang diễn ra. Cho đến cuối cuộc đời, anh vẫn không hay biết rằng ḿnh đang sống trong ân huệ của người qua đường vô danh thuở nọ ...

Có thể vị khách độc hành không hề biết đến ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đă quên từ lâu, nhưng sự t́nh này đều ghi dấu trong Trời Đất.




Lại cũng có chuyện như thế này:

Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đă khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ ḿnh ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do th́ chị vợ đă chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nh́n.




Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút ǵ đó để lót dạ đêm khuya.




Nh́n thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện tṛ vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nh́n nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm v́ họ mà thắp sáng.

Và bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong ḷng?




Bởi v́, có những “cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “Cảm ơn!”

V́ vậy, hăy cứ biết ơn cuộc đời này và hăy dùng ḷng cảm ơn để đối đăi với tất cả mọi người xung quanh bạn.




Và đừng quên rằng:
Không biết trân quư, có núi tiền cũng chẳng thể vui tươi.
Không biết khoan dung, có bạn bè rồi cũng rời ra.
Không biết cảm ơn, có tài giỏi cũng chẳng thể thành công.
Không biết hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
Không biết hợp tác, có làm việc chăm chỉ cũng không thành đại sự.
Không biết tiết kiệm, có kiếm nhiều tiền cũng không thể phú quư.
Không biết thỏa măn, có nhiều tiền cũng không thể hạnh phúc.
Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể trường thọ.




Hăy nhớ:


Có một thứ không thể lợi dụng: Đó chính là thiện lương.
Có một thứ không thể lừa gạt: Đó chính là sự chân thành.
Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn bè.
Có một thứ không thể cứu được: Đó chính là tuyệt vọng.
Có một thứ không thể bội quên: Đó chính là cảm ơn.


(Sưu tầm trên mạng sống cho nhau)



at 1:08 PM

florida80
04-18-2019, 17:43
Vận Mạng Cộng Sản Trong 2 Câu Sấm Của Trạng Tŕnh - Nguyên Thạch (DanlambaoNhư khối đông người ở Việt Nam và kể cả trên toàn thế giới, không ai mà không thừa nhận: "Chế độ nào cũng phải sụp đổ và tan ră, không có ǵ ở cơi đời này là vĩnh viễn". Hai câu sấm của Trạng Tŕnh - Nguyễn Bỉnh Khiêm đă giải đáp được nguyên lư ấy, đă phán chắc tựa đinh đóng cột: Quang, Trọng, Ngân, Phúc, sản tất vong.





*

Lời đầu tiên, tại hạ mạn phép nói trước là ngu bút này không hiểu chi cả về bói toán hay bói sấm nhưng rất thích thú với 2 câu sấm của Trạng Tŕnh - Nguyễn Bỉnh Khiêm.





Những thiếu sót dĩ nhiên là có, người viết cũng như thiên hạ thập phương hẳn cũng muốn nghe thêm những giải tŕnh của các bậc cao thủ am hiểu về những chuyện "thần bí" mà các vị có khả năng nắm hiểu được cơ trời đă định một cách mầu nhiệm.




Dẫu biết rằng "Thiên cơ bất khả lậu" nhưng bản thân người viết, và có lẽ cũng có khối người dân dă khác rất nóng ḷng muốn biết là "tại sao cái chế độ độc tài, bạo tàn, man rợ... đầy nghịch lư này nó tồn tại quá lâu như thế?.




Để tránh mất th́ giờ của quí vị, chúng ta hăy đi vào 2 câu sấm của Trạng Tŕnh Nguyễn Bỉnh Khiêm:




Bỉnh chúc vô minh, quang tự diệt

Trọng ngân bạc phúc, sản tất vong.




Được dịch từ nguyên ngữ:




炳 燭無明光盡滅

重 銀薄福産消亡




Tưởng nên sơ lược về vị Trạng này mà lịch sử đă ra những trọng điểm và tài năng của Ngài.




Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) hiệu là Bạch Vân cư sĩ, thường được tôn xưng là Tuyết Giang phu tử. Tức vị Trạng này đă xuất hiện cách đây 527 năm.




Trạng nguyên thời Mạc - Nguyễn Bỉnh Khiêm không chỉ nổi danh nhờ tài học sâu rộng, tầm nh́n chiến lược, mà c̣n được người đời tôn kính v́ những lời sấm truyền chính xác.




Nguyễn Bỉnh Khiêm được triều đ́nh đương thời trọng dụng bởi tầm nh́n chính trị rộng. Sử sách cũng như người đời thừa nhận, Nguyễn Bỉnh Khiêm là nhà dự báo, hoạch định chiến lược kỳ tài, nhà tiên tri số một Việt Nam. (1)




2 câu sấm trên đă được viết ra cách đây 5 thế kỷ, tức khoảng 500 năm.




Nếu dịch nghĩa đen của 2 câu sấm th́ sẽ là:





Ngọn đèn mà tối tăm th́ ánh sảng mất hết

Xem nặng tiền bạc mà nhẹ phước đức th́ tài sản sẽ mất hết.





Hiểu theo nghĩa bóng trong sự đối chiếu với tính thời sự hiện tại, người viết mạn phép tô đậm mấy chữ được cho là có liên quan đến chế độ cộng sản hôm nay.




Bỉnh chúc vô minh, quang tự diệt

Trọng ngân bạc phúc, sản tất vong.




Người viết tạm đưa ra vài giả dụ nhằm điểm ra những tính hợp lư về khoa học lẫn cả tâm linh.




- Nếu 2 câu trên được viết ra trong thời gian này của một người b́nh thường, không nổi tiếng th́ được xem như 2 câu ca dao thời đại không hơn không kém.




- Nếu 2 câu trên được xem là một sự trùng hợp ngẫu nhiên th́ đó cũng nêu lên được tính trùng lấp theo viện dẫn khoa học.




- Nhưng 2 câu này đă xuất hiện cách đây xấp xỉ 500 năm mà Quang, Trọng, Ngân, Phúc hiện là "Tứ trụ triều đ́nh", là những kẻ đang nắm vận mệnh của cả nước, Hồ Chí Minh không c̣n (vô minh), Quang đă "tự diệt", cùng với 3 chữ kết "sản tất vong" th́ đây là một sự "trùng hợp" được xem là khó hiểu và khó phủ nhận.




Vũ trụ và đời sống của nhân loại trên hành tinh này là một sự hiện hữu đầy mầu nhiệm mà ngay cả mức độ hiểu biết của con người, nói chung là khoa học cũng vẫn chưa giải đáp được ổn thỏa. Khoa học cũng công nhận về tâm linh, về sự huyền diệu của "Đấng tạo hóa" đă dựng nên vũ trụ này. Người cộng sản dựa theo chủ thuyết vô thần mà khước từ bằng những biện minh dựa trên khoa học, cũng như thuyết tiến hóa nhưng cuối cùng vẫn đi vào con đường bế tắc bởi những kết luận chưa được ổn thỏa.




Đi sâu vào khía cạnh tâm linh cùng sự huyền bí của vũ trụ quan th́ hiện tượng Trạng Tŕnh không phải là một hiện tượng mà người Việt Nam chúng ta nói riêng không quan tâm hoặc chối bỏ.




Người cộng sản lấy chủ thuyết vô thần làm nền tảng cho mọi tư duy về quyền lực cai trị và sinh hoạt xă hội... Nhưng đó chỉ là những ǵ người cộng sản nói, c̣n hành động th́ dường như hoàn toàn trái ngược. Không ai đi chùa khẩn nguyện, cầu xin hay thắp nhang cúng vái cô hồn, đốt vàng mă trước nhà nhiều và thường xuyên bằng các quan tham cộng sản. Tác giả đơn cử vài tên tuổi như: Phạm Văn Đồng về già đă thường đi chùa và nghe nói đă quy y, Nguyễn Tấn Dũng đă đi chùa vái lạy, Nguyễn Xuân Phúc tế Phật như tế sao, Trần Đại Quang đă dập đầu vào tượng Phật để cầu xin...cùng những chứng cớ bằng h́nh ảnh này để chứng minh rằng người viết không nói ngoa. Tôi đoan chắc rằng, với 2 câu sấm trên sẽ khiến cho ĐCSVN nhức đầu và không tránh khỏi lo âu bởi sự huyền bí của nó.






Trần Đại Quang (bên phải là vợ, bà Nguyễn Thị Hiền)

đang khẩn cầu rất “thành kính” tại chùa Mahabodhi





(Đại Giác Ngộ Tự) tọa lạc tại khu di tích Bodhgaya.






Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tham dự nghi lễ tôn giáo

tại đền Mahabodhi ở Bồ Đề Đạo Tràng của Ấn Độ





ngày 27 tháng 10, năm 2014 trước khi đến New-Delhi. (2)







Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc cùng Phu Nhân khấn vái ở Chùa Ba Vàng





Như khối đông người ở Việt Nam và kể cả trên toàn thế giới, không ai mà không thừa nhận: "Chế độ nào cũng phải sụp đổ và tan ră, không có ǵ ở cơi đời này là vĩnh viễn". Vậy 2 câu sấm trên đă giải đáp được nguyên lư ấy mà như một số người đă biết là nó được phán chắc tựa đinh đóng cột từ vị Trạng độc đáo thần sầu như Trạng Tŕnh Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nghĩa là: Quang, Trọng, Ngân, Phúc, sản tất vong.





Nào mời quí bạn đọc và c̣m sĩ góp lời về 2 câu sấm quan trọng này.






Nguyên Thạch

danlambaovn.blogspot .co

florida80
04-18-2019, 17:45
Tháng Tư Tiễn Biệt - Nguyễn Thị Thêm

florida80
04-18-2019, 17:48
https://i.imgur.com/WKilp11.jpg

florida80
04-18-2019, 17:50
https://i.imgur.com/yqqYYQp.jpg

florida80
04-18-2019, 17:52
Học Thuyết: Cứ Ăn Đi Rồi Uống Thuốc - FB Chu Mộng Long


https://i.imgur.com/iLeIp70.jpg






Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương rồi đến lượt Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh tuyên bố:

1) Sán lợn không có ǵ nguy hiểm. Đă có phác đồ và thuốc điều trị sán lợn.




2) Không phải ai ăn lợn gạo đều nhiễm sán lợn. Số người ăn lợn gạo bị nhiễm sán lợn luôn ở “tỉ lệ cho phép”.




3) Suy ra, mọi người cứ ăn lợn gạo đi rồi đến bệnh viện xét nghiệm và điều trị.

Với tam đoạn luận trên, tôi khẳng định đó là một học thuyết, học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bởi v́ với cách suy luận đó, một là nó có cơ sở lư luận vững chắc, hai là có tính hệ thống nhất quán rút ra từ kinh nghiệm thực tiễn.

Nhưng ai sẽ là người giữ bản quyền cái học thuyết này?

Tôi khẳng định, không phải ông Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương, cũng không phải ông Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh.




Thời tôi c̣n trẻ con, những năm xây dựng chủ nghĩa xă hội với mô h́nh hợp tác xă bất hủ, học thuyết này đă thịnh hành. Đói khát triền miên, đám trẻ con chúng tôi chỉ được ăn một bữa thịt no vào ngày 30 Tết cúng tất niên hoặc trong ngày làng cúng Thanh minh.

Thời ấy, hợp tác xă chỉ cho phép mỗi gia đ́nh nuôi một con heo để ăn Tết. Nuôi từ con thứ hai trở lên là hợp tác xă mậu dịch thu mua để bán lại cho dân. Hợp tác xă ưu tiên bán thịt ngon cho cán bộ, gia đ́nh có công, các gia đ́nh b́nh thường th́ phải xếp hàng và may mắn th́ chỉ mua được thứ thịt bầy nhầy thải ra.




Một lần mẹ tôi mua được vài lạng thịt bầy nhầy, về nhà phát hiện đó là lợn gạo, mẹ tôi định vứt. Bác tôi, cán bộ tập kết, cản lại, bảo đừng tư duy theo lối tư sản, cứ ăn đi rồi uống thuốc. Vậy là bác mang về nhà bác mà ăn. Sau đó cả nhà bác mặt ai cũng nổi u trắng vằn vện trông gớm chết…




Nói thêm, thời ấy, các loại ḅ dịch, heo dịch, gà dịch đều không có chuyện tiêu hủy như sau này. Cứ ăn rồi uống thuốc. Học thuyết này ăn sâu vào trong từng gia đ́nh, từng người, kể cả những gia đ́nh sang chảnh bị quy là đầu óc tư sản. Đói th́ tư sản cũng phải ḅ ra ăn bẩn mà không cần mất công nhà nước cải tạo.




Tôi vẫn c̣n ám ảnh mỗi năm vào dịp Tết, nhà làm con heo. Chiều ba mươi lấy cái đầu và nọng heo, một ít máu heo làm tiết canh. Cúng tất niên xong, lũ trẻ chúng tôi ngồi bóc thịt, da và xương ra gặm. Cả năm đói và thèm thịt, cứ thế ăn tộ vào đến cứng bụng.

Mẹ bảo coi chừng bội thực rồi ỉa chảy đấy. Nhưng bố bảo “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bố tôi ảnh hưởng bác tôi lúc nào không biết. Mà không ảnh hưởng không được, v́ đói quá. Thế là rạng sáng mồng một cả nhà vác đít chạy ra đồng. Chạy không kịp th́ bắn ra quần hoặc bắn ngay trong vườn. Một ngày chạy đến vài ba lượt.




Mà không chỉ nhà tôi. Cả làng chạy như chạy giặc. Quanh nhà, quanh làng bấy giờ bốc mùi chua chua thủm thủm… trong tỉ lệ cho phép. Uống thuốc ǵ nhỉ? Đơn giản là mấy cây ổi bị vặt trụi lá. Cứ vơ lá ổi non lẫn ổi già nhai ngấu nghiến và nuốt. Sau một ngày, không biết nhờ lá ổi hay nhờ chạy nhiều lần đến rỗng ruột mà hết chảy.




Làng tôi có tục lệ cúng Thanh minh vào tháng ba. Làng có con ḅ già hay đau bệnh ǵ đó là bán cho đội xẻ thịt để cúng cô hồn. Sáng người lớn đi tảo mấy cái mộ vô chủ, trưa th́ dọn mâm ra cúng và tụ tập cả làng ở sân kho đội để ăn. Bọn trẻ chúng tôi tờ mờ sáng đă đến sân kho để xem mấy ông chọc tiết ḅ và xẻ thịt. Hăi nhất là khi chọc tiết ḅ, khi con ḅ bị dao đâm vào cổ, nó rống lên, máu nó phụt ra tung tóe, có mấy ông thi nhau hứng và uống máu sống. Khung cảnh không khác thổ dân làm hội ăn thề chiến tranh. Họ bảo cách uống máu tươi sống này rất bổ.




Bây giờ h́nh dung lại, nếu là ḅ bệnh th́ sao? Th́ có lẽ vẫn theo học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”! Thiên đường xă hội chủ nghĩa thuốc ǵ chẳng có? Cứ bước ra vườn hay ra băi là có thuốc. Từ cỏ cây cho đến đất cát đều thành thuốc. Đến mức bị ghẻ lở và ủ ḍi (quê tôi gọi là chùm bao) bọn Tây từng bó tay, dân ta cũng có thuốc đặc trị. Cứ cho chó liếm hay rịt đất vào đó lâu dần đến lúc nếu không chết th́ cũng khỏi!




Bây giờ th́ nói chuyện trẻ con chúng tôi ăn Thanh minh. Không có mâm bát ǵ cả, trừ mâm dành cho các quan đội và hợp tác xă được dọn riêng. Cả làng ngồi bệt xuống đất. Trước mặt là một dăy dài lót toàn lá chuối. Thịt ḅ nấu với chuối cây thái nhỏ. Độn thật nhiều chuối cây vào mới đủ cho cả làng ăn. Sau khi gơ kẻng ba hồi chín tiếng, cả làng già trẻ gái trai ngồi xổm vào “mâm”, nhiều đứa trẻ quần rách đáy chim ḷng tḥng, bướm tô hô. Cứ thế thi nhau bốc ăn.




Lựa thịt bốc ăn trước. Thường cuối cùng chỉ c̣n lại toàn chuối, ngốn thịt hết rồi mới thi nhau ngốn đến chuối. Thịt ḅ già, toàn gân, nhai trệu trạo rồi lo nuốt nhanh v́ sợ hết phần. Nhiều đứa nuốt vội quá, miếng thịt nhùng nhoằng nuốt lỡ nửa trong nửa ngoài cuống họng buộc phải kéo ra rồi nhai lại. Bây giờ nghĩ lại thấy gớm chết chứ hồi đó là b́nh thường. Những miếng thịt nuốt vào rồi kéo ra nhùng nhoằng, nhễ nhại rớt dăi mà vẫn bỏ vào mồm nhai lại ngon ơ. Có khi miếng thịt do rớt dăi nhơn nhớt mà bị tuột tay rơi xuống đất vẫn phải bốc lên phủi phủi đất cát rồi ăn v́ tiếc.

Chết sao sống vậy. Cô hồn cả năm làm ma đói nay được bữa no th́ dân cũng được bữa no.




Hiển nhiên, cuộc cúng cô hồn nào cũng để lại hậu quả là cả làng làm quân Tào Tháo… trong tỉ lệ cho phép. Nhưng không sao, “cứ ăn rồi uống thuốc”. Đất B́nh Định nhờ những cuộc ra quân theo binh pháp Tào Tháo mà đẻ ra thứ thuốc đặc hiệu Berberin làm vang danh xứ nẫu.

Thời đó, dân chết đói th́ ít, nhưng chết v́ dịch bệnh th́ nhiều, nhưng vẫn nằm trong tỉ lệ cho phép.

img]https://i.imgur.com/iLeIp70.jpg[/img]


Tóm lại, học thuyết “cứ ăn rồi uống thuốc” là sáng tạo vĩ đại của người b́nh dân vô học trong hoàn cảnh đói khát. Bây giờ khi lên làm giám đốc một bệnh viện lớn trung ương như Bệnh viện Nhiệt đới và làm bí thư một tỉnh có truyền thống văn hóa lâu đời như tỉnh Bắc Ninh, mấy ông này quyết tâm bảo tồn và phát triển học thuyết này để đảm bảo tính truyền thống và tính hiện đại của nó. Đó là học thuyết rất ích nước lợi dân, ít ra là có lợi cho thị trường ẩm thực và có lợi cho ngành y tế, kể cả ngành bán quan tài và dịch vụ tang lễ.


Chuyện tôi kể là sự thật 100%. Không phải huyền thoại. Nhưng là một đại tự sự, một học thuyết đang thống trị, bắt đầu từ sáng tạo của người b́nh dân vô học rồi lây nhiễm sang năo của những kẻ tai to mặt lớn.




FB Chu Mộng Long

florida80
04-18-2019, 17:56
https://i.imgur.com/k5gpaKT.jpg



Thưa quư ACE,

Những ngày cuối cùng của chiến tranh, tôi học ở Huấn Khu TĐ. Mỗi buổi sáng bạn bè từ SG lên, kể chuyện SG di tản.



Không ngờ t́nh h́nh diễn biến nhanh quá.

Chiều thứ bảy 26/4, tôi về BH qua ngă ngă ba Tân Vạn. Trực thăng vần vũ hướng Bến Gỗ. Đặc công về đánh cầu xa lộ. Buổi chiều, quận lỵ Long Thành đă bị tiến công. Căn cứ Nước Trong cầm cự. Lúc đó tôi mới đám cưới 5 ngày.


Tháng 6/75, từ giă vợ hiền, hẹn đi 10 ngày. Nhưng 2 năm sau mới về. Nỗi buồn thế kỷ 20.



Bây giờ là thế kỷ 21. Vui. Nhưng sắp đi vào thiên cổ. Tôi cảm tác bài thơ nầy để gói ghém tâm tư. ĐCL








at 4:09 PM

florida80
04-18-2019, 17:59
https://i.imgur.com/A7djrEF.jpg





Bài viết cuả thế hệ thứ hai




Trước giờ vẫn nghe câu “Thắng làm vua, thua làm giặc” và “Kẻ thắng viết nên lịch sử”, nhưng chưa từng thấm thía nó như lúc này!


Ngày c̣n cắp sách đến trường, mỗi thứ hai đứng chào dưới “cờ tổ quốc”, gào lên cùng lũ bạn “… cờ in máu chiến thắng” mà không biết rằng lá cờ ấy cũng có thấm máu của người thân ḿnh, những ḍng máu bị rẻ khinh, không được thừa nhận!




Khi người ta cố nhồi nhét h́nh ảnh về một đấng lănh tụ vĩ đại, toàn năng vào đầu óc non trẻ của tôi, tôi đă không kháng cự, chỉ đôi lúc tự hỏi một cách lén lút “Thật là có con người như thánh sống thế ư?”. Bởi v́ đôi khi những ǵ họ nói trước sau bất nhất. Họ chẳng bảo “Không có ǵ tuyệt đối và toàn vẹn” đấy sao? Hay có ngoại lệ?

Ngày đó ngây thơ đến mức nằm trong pḥng đọc bài học lịch sử oang oang, không ngừng mắng chửi “ngụy”, “tay sai”, mà không nhớ rằng ba ḿnh từng khoác áo lính của Việt Nam Cộng Ḥa!




Khi người ta dạy cho tôi phỉ báng những người lính “ngụy”, coi khinh họ như nhưng kẻ không có lương tâm, những kẻ bán rẻ tổ quốc, những con người máu lạnh, giết người không gớm tay.


Th́ tôi, đă thấy những người lính sa cơ ấy rất hiền lành, là những người cha, người chồng mẫu mực, những người nông dân không ngại vất vả ngoài đồng.


Th́ tôi, thấy trong ánh mắt họ một nỗi đau bất lực v́ không bảo vệ được tổ quốc của ḿnh!


Th́ tôi, thấy họ loay hoay t́m cho gia đ́nh ḿnh một con đường tươi sáng khác để đi. Họ không ngồi đó và khóc cho một quá khứ tươi đẹp đă mất, đă bị cướp mất!





Tôi đă thấy họ dạy con họ yêu tổ quốc, yêu cội nguồn, và trân trọng t́nh thân! (xin đừng đánh đồng như cái cách người ta đang giả vờ tự lừa dối nhau, tổ quốc không bao giờ nên hiểu là “người chiến thắng”, và “người chiến thắng” cũng không phải là tổ quốc, nếu như hôm nay tôi nói tôi chẳng có chút cảm t́nh nào đối với “người chiến thắng” th́ không có nghĩa là tôi không yêu đất nước của tôi).




Tôi đă thấy họ t́m được một cuộc sống tốt đẹp hơn nơi đất khách, nhưng cái nh́n của họ vẫn hướng về nơi này một cách khắc khoải. Bởi lẽ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp họ đă bị đẩy đi xa quá xa nơi họ được sinh ra và lớn lên, nơi c̣n có những người thân c̣n ở lại! Họ có thể trở về, nhưng họ sẽ không trở về, tôi biết thế, không phải v́ họ chê cố hương nghèo khó!

Khi người ta nói họ là những kẻ “vong quốc”, tôi sẽ lắc đầu bảo rằng không phải, họ là những người “vọng quốc” (luôn luôn hoài vọng về tổ quốc của ḿnh).





Khi người ta bảo rằng họ ở bên kia bờ biển đang t́m mọi cách phá hoại an ninh quốc gia, th́ tôi lại tin rằng, họ đă bày tỏ một nỗi thất vọng khôn xiết về cách “trị quốc” của “kẻ thắng”, họ đang bày tỏ niềm xót thương với những số phận đang ngày ngày t́m đến nhau trong niềm an ủi và hi vọng, dù là nhỏ nhoi. Họ đang cất lên tiếng nói giúp những những người mà họ nghĩ rằng “thấp cổ bé họng”.


Không có triều đại nào vĩnh viễn, th́ sao cứ măi lừa mị nhau về cái gọi là “muôn năm”?




Khi người ta gọi bác tôi, ba tôi và anh tôi là “giặc” th́ tôi vẫn cứ tự hào về họ, những người đàn ông Việt Nam đúng nghĩa!



Khi người ta gọi họ là “ngụy” th́ tôi vẫn vô cùng kính trọng và yêu thương họ! Bản chất không nằm ở tên gọi và lịch sử cũng không thuộc về kẻ chiến thắng!


Tôi sẽ ngẩng cao đầu v́ là cháu, con và em của họ!”


Đặng Diễm Bích Chi


December 17, 2011

florida80
04-19-2019, 18:26
Miền Nam và miền Bắc - TS Nguyễn Hưng Quốc

https://i.imgur.com/VeVWslK.jpg









Mới đây, đọc trên blog của nhà phê b́nh Vương Trí Nhàn ở trong nước, tôi bắt gặp một đoạn nhan đề “Gợi ư từ một nhà kinh tế” với một số nhận xét bất ngờ và thú vị.




Đoạn viết khá ngắn, tôi xin phép được chép nguyên văn: “Ông Đặng Phong, một nhà lịch sử kinh tế qua đời. Tôi biết ông nhân một lần đọc cuốn Lịch sử kinh tế Việt Nam 1945-2000 do ông chủ biên, thấy có nhắc thoáng qua một điều gần như ai cũng nghĩ nhưng ít ai viết: trước 1975, kinh tế miền Nam đă ở tŕnh độ cao hơn kinh tế miền Bắc. Tự ngẫm nghĩ, th́ thấy đúng thế, không thể khác được, không thể nói ngược như chúng tôi vẫn nói, hoặc lảng tránh cho là cấm kỵ, và lấy những chuyện khác nói át đi.




Nh́n rộng ra thấy không chỉ kinh tế tốt hơn mà giáo dục miền Nam lúc đó cũng hơn; không chỉ đường xá tốt, mà tư cách cá nhân của con người trong đó nói chung cũng trưởng thành hơn con người miền Bắc, tŕnh độ hiểu biết và tuân thủ luật pháp tốt, giữa người với người có mối quan hệ tử tế, thanh thiếu niên lúc đó ham học và biết học hơn. Như vậy dễ dàng công nhận là tŕnh độ sống của bà con trong ấy cao, nhất là dân thành phố. Dấn thêm một bước, trong đầu tôi thấy vụt lên cái ư, liệu có thể nói rằng, xét trên phương diện hiện đại hóa, là con đường tất yếu mà xă hội phải trải qua, nhân dân miền Nam đă đi xa hơn, đạt tới tầm mức văn hóa cao hơn? Như vậy bản thân khái niệm văn hóa mà lâu nay tôi vẫn hiểu cũng phải được xem xét lại chăng?




Tôi sẽ tự phản bác lại nhiều lần trước khi đi đến kết luận … Nhưng càng đọc Đặng Phong ư tưởng trên càng không rời khỏi tôi.”

Đúng như Vương Trí Nhàn nói, điều Đặng Phong và ông nhận xét “gần như ai cũng nghĩ nhưng ít ai viết”. Bản thân tôi đă nghe một nhận xét như thế từ một bậc tài hoa nhưng nổi tiếng bảo thủ ở miền Bắc: nhà phê b́nh Hoài Thanh. Sau năm 1975,Hoài Thanh và bà vợ dọn vào Sài G̣n ở. Có hai hay ba lần ǵ đó, đâu khoảng 1980, một người thầy cũ thường rủ tôi đến thăm ông. Câu chuyện thường lan man từ văn học đến xă hội.




Một lần, Hoài Thanh chép miệng nói, đại khái: “Bản chất của chế độ nguỵ là xấu vậy mà không hiểu sao nó lại đào tạo con người giỏi thế. Ai cũng lịch sự. Cứ mở miệng ra là cám ơn với xin lỗi rối rít. Ngồi ở trong nhà, có ai đi ngoài đường chơ miệng hỏi cái ǵ mà ḿnh trả lời xong, cắp đít đi thẳng, không thèm cám ơn một tiếng, th́ không cần nh́n, ḿnh cũng biết ngay đó là dân ngoài Bắc vào.”

Đặng Phong so sánh về kinh tế, Hoài Thanh nói về văn hóa ứng xử, c̣n Vương Trí Nhàn bàn về văn hóa nói chung. Người ta có thể thắc mắc: Vậy, ở những lănh vực khác th́ sao? Như văn học, mỹ thuật hay âm nhạc, chẳng hạn? Có ǵ khác giữa miền Nam và miền Bắc cũng như giữa miền Nam trước đây và cả nước bây giờ?

Trong một bài phỏng vấn do Thụy Khuê thực hiện, in trên tạp chí Hợp Lưu số 103 ra vào tháng 1 và 2, 2009, sau, đăng lại trên trang Viet-studies của Trần Hữu Dũng, cũng chính Vương Trí Nhàn đă nêu lên một nhận xét sơ khởi. Theo ông, so với văn học miền Bắc, văn học miền Nam thể hiện “rơ hơn” và “đầy đủ hơn” những “đau khổ của con người” và những “t́nh thế bi thương, đau đớn, cả sự bơ vơ, bất lực, trong đời sống”. Khác với văn học miền Bắc, văn học miền Nam, một mặt, tiếp nối được truyền thống cách tân trong văn học tiền chiến; mặt khác, tiếp cận được với văn học thế giới, “sử dụng các quan niệm các phương thức của văn hóa phương Tây để diễn tả đời sống con người hiện đại”. Văn học miền Nam cũng có những yếu tố hiện thực và nhân đạo mà văn học miền Bắc không có.




Tất cả những nhận xét nêu trên, về kinh tế, văn hóa hay văn học đều khá sơ lược. Một sự so sánh công bằng và chính xác cần nhiều nỗ lực hơn nữa. Vần cần xuất phát từ một tầm nh́n cao hơn nữa. Tiếc, những nỗ lực và tầm nh́n ấy, cho đến nay, vẫn c̣n tiềm ẩn đâu đó. Trên sách vở cũng như trong học đường, văn học và văn hóa miền Nam vẫn c̣n để trống, không ai nhắc đến, hoặc nếu nhắc, cũng nhắc với sự xuyên tạc và mạ lị như trong thời kỳ c̣n chiến tranh.




Cũng xin nói luôn, trích lại đoạn văn của Vương Trí Nhàn cũng như kể lại lời nhận xét của Hoài Thanh, tôi không hề muốn khoét sâu vào óc kỳ thị địa phương vốn đầu độc mối quan hệ giữa những người cùng một nước.

Thứ nhất, sự kỳ thị và chia rẽ vùng miền ở Việt Nam đă quá trầm trọng; chúng ta không cần và cũng không nên làm trầm trọng thêm nữa. Nó không có ích ǵ cả. Ở một thời đại toàn cầu hoá như hiện nay, khi mọi người đang t́m cách xoá mờ dần ranh giới và những khoảng cách giữa các quốc gia cũng như giữa các nền văn hoá, luôn luôn đề cao sự khoan dung và cởi mở, cổ xuư cho cách nh́n liên văn hoá (intercultural) và xuyên văn hoá (cross-cultural) mà người Việt ḿnh cứ lại nhấp nhổm với chuyện Nam/Trung/Bắc th́ không những vô duyên mà c̣n nguy hiểm, không những lạc hậu mà c̣n phản tiến hoá.




Thứ hai, không nên quên, liên quan đến con người, bất cứ sự khái quát hoá vội vă nào cũng đều bất cập và rất dễ sai lầm: ở miền Nam, không hiếm người thô bạo, thậm chí, thô bỉ, ngược lại, ở miền Bắc, không hiếm người cực kỳ nhă nhặn và lịch sự, rất “hiện đại” và ở tầm văn hoá cao.

Thứ ba, cũng không nên quên, trước đây, ít nhất là trước năm 1954, ở miền Bắc, đặc biệt, ở Hà Nội, người dân nổi tiếng là thanh lịch. Sau này, gặp lại một số người Hà Nội thuộc thế hệ cũ, tôi vẫn bắt gặp cái dáng vẻ thanh lịch truyền thống ấy. Ngôn ngữ họ thanh lịch. Tác phong họ thanh lịch. Cách hành xử của họ cũng thanh lịch. Nét thanh lịch ấy không c̣n thấy ở các thế hệ trẻ hơn.




Cho nên, những khác biệt giữa hai miền, Nam và Bắc, không nằm ở con người. Cũng không nằm ở truyền thống, nơi ưu thế rơ ràng là nghiêng hẳn về phía miền Bắc. Sự khác biệt chủ yếu nằm ở chế độ. Liên quan đến chế độ, ở khía cạnh chúng ta đang bàn, yếu tố quan trọng nhất là văn hoá, trong đó nổi bật nhất là văn hóa chính trị, tức những cách diễn dịch cũng như những quy phạm và quy ước mà mọi người cùng chia sẻ về quyền lực và trách nhiệm. Những quy ước và những quy phạm ấy không phải tự nhiên mà có. Chúng là những ǵ người ta thụ đắc trong môi trường giáo dục, từ gia đ́nh đến học đường và xă hội. Trong việc thụ đắc ấy, vai tṛ của chế độ đóng vai chủ đạo: Chính chế độ, cụ thể là nhà nước, quyết định về chương tŕnh giáo dục cũng như nội dung của truyền thông đại chúng, qua đó, h́nh thành những mẫu người mà họ cần và muốn. Trong suốt hơn nửa thế kỷ, lúc nào nhà cầm quyền cũng tuyên dương h́nh tượng con người mới xă hội chủ nghĩa. Nhưng nh́n lại, chúng ta chỉ thấy có một điểm trong mẫu h́nh con người mới ấy thành hiện thực và được phổ biến: tính thiếu thật thà.

Nghiên cứu về văn học cũng như văn hóa miền Nam trong tương quan so sánh với miền Bắc hay cả nước hiện nay không phải nhằm phục hồi chế độ miền Nam vốn đă thuộc về quá khứ xa lắc và cũng không nhằm gây chia rẽ vùng miền. Mà, theo tôi, chỉ nhằm hai mục đích chính: thứ nhất, công bằng với lịch sử; và thứ hai, để nhận diện đầy đủ hơn những thất bại trong chính sách văn học và văn hóa hiện nay, từ đó, t́m cách khắc phục.




Cứ quay lưng lại với thực tế và cứ ra rả với những khẩu hiệu láo khoét rỗng tuếch về những thành tựu đầy ảo tưởng, chúng ta chỉ kéo dài sự thất bại mà thôi. Chả hay ho ǵ!





TS Nguyễn Hưng Quốc

florida80
04-19-2019, 18:28
https://i.imgur.com/TQ3ayc7.jpg





Mấy tuần này, hải ngoại xôn xao v́ chuyện Sài G̣n sắp xóa Thương Xá Tax (hay Charner) trên đại lộ Lê Lợi, để xây một cao ốc 40 tầng với số tiền lên đến hàng trăm triệu đô la.




Chúng ta đă được xem nhiều bài báo và h́nh ảnh trong nước hàm ư tiếc nuối một cơ sở mang nhiều kỷ niệm của những người Sài G̣n thuở trước, nay sẽ không c̣n nữa. Một vị nữ độc giả gửi thư cho tôi yêu cầu tôi viết một bài và vận động làm sao để giữ lại được Thương Xá Tax, không bị phá bỏ. Quả là một yêu cầu quá đáng với thời thế và sức con người cũng như chúng ta nên xét lại sự suy nghĩ về chuyện mất, c̣n trong thế gian này. Ngay ở Sài G̣n, một số cư dân thành phố làm kiến nghị yêu cầu chính quyền ngưng ngay việc này, nhưng chắn chắn đây là những “lời nói gió bay.”



Ngày 30 Tháng Tư, 1975, cả miền Nam sụp đổ, mất trắng vào tay Cộng Sản cũng không ai làm được ǵ để cứu văn t́nh h́nh, bây giờ mất thêm một chuyện nhỏ trong câu chuyện lớn, là lẽ thường t́nh. Có người đă nói “mất nước là mất tất cả!” Chúng ta thường nghĩ rằng chúng ta đă mất Sài G̣n, mất tên, mất cả nhân dáng h́nh hài.




Chúng ta thật sự đă mất rất nhiều, không phải những chuyện nhỏ của Sài G̣n như chiếc Taxi Renault 4 CV sơn hai màu xanh trắng, chiếc xích lô máy nổ gịn giă, khói mù mịt trong đêm Sài Gon hay chiếc Velo Solex màu đen lượn lờ trên đường Nguyễn Huệ ngày cũ. Có người nhớ quán La Pagode, nhưng cũng có người nhớ đến một quán cóc cà phê nào đó, nhóm bếp lửa bập bùng vào lúc Sài G̣n chưa tỉnh ngủ. Có người nhớ đến tiếng lóc cóc của chiếc xe thổ mộ mang hoa và rau cải vào thành phố lúc hừng sáng, nhưng cũng có người nhớ măi tiếng rao quà ngọt ngào của Sài G̣n ngày trước. Có người ra đi nhớ măi những âm thanh của Sài G̣n ngày cũ nhưng cũng có người mang theo bao nhiêu h́nh ảnh của những góc phố, con đường, con kinh, bờ rạch. Chắc cũng có người nhớ đến mùi vị của Sài G̣n, ly nước mía Viễn Đông ngọt ngào, miếng ḅ bía chấm tương đen, hay miếng mực khô đẫm chút tương đỏ cay đầu lưỡi.




Sài G̣n những ngày chiến tranh với những đêm thấy hỏa châu soi sáng một vùng nào đó ở ngoại ô, nghe ́ ầm tiếng của đạn pháo vọng về, hay nghe tiếng xe cứu thương hụ c̣i tất tả trong đêm vắng. Rồi Sài G̣n với những ngày câm nín, tàn phai, chia ĺa vội vă. Con mắt đèn xanh đỏ nhấp nháy thâu đêm, lo lắng, sầu muộn. Những điều này quả là quá đơn sơ, nhỏ nhoi trong cuộc sống như ḍng sông mải miết chảy, không bao giờ dừng lại.




Phải chăng những cái ǵ mất đi chúng ta mới thấy tiếc nuối. Có người bỏ Sài G̣n ra đi vội vă, đẫm những ḍng nước mắt, trên không phận hay trong ḍng sông giữa hai bờ dừa nước. Cũng có người trở lại Sài G̣n lần đầu, con mắt đỏ hoe.




Nhưng có phải chăng bây giờ tất cả đă xóa mờ như vết thương đă thành sẹo, cát bụi đă chôn vùi, xóa hết vết tích của Sài G̣n ngày cũ.




Không! Sài G̣n hôm nay đă đổi tên, cái tên này, hiện diện trên những văn bản của chính quyền, nó sẽ chẳng bao giờ có chỗ đứng trong ḷng người. Cái tên dài ḍng này đă đảo lộn cách nói thông thường của người dân, ở Rạch Giá, Cần Thơ, người ta nói “lên thành phố,” trong khi nơi họ sống đă là “thành phố” rồi! Những công ty thương măi, những dịch vụ, nhà hàng, không ai muốn phiền phức, ngớ ngẩn đến nỗi phải mang cái tên “bác” trên bảng hiệu.




Tôi thường gửi tiền về giúp bà con ở Sài G̣n nhưng tuyệt đối khi viết địa chỉ không dùng tên hiện nay, nếu ai có chê tên Sài G̣n xin trả lại tiền cho tôi. Nếu ba triệu người Việt ở hải ngoại khi viết thư, gửi tiền, điện thoại về nhà mà không dùng tên hiện nay th́ Sài G̣n vẫn c̣n đó. Nếu cả nước vẫn gọi thủ đô của VNCH bằng cái tên ngày cũ th́ đừng lo Sài G̣n mất.




Không phải như những đất nước khác, cả miền Nam yêu mến Sài G̣n, đó là cửa ngơ của những ngày ra đi và sẽ là nơi trở về. Chúng ta đă mang theo Sài G̣n trong cuộc hành tŕnh bỏ nước ra đi, và ở mỗi nơi dừng chân mà chúng ta nhận là quê hương thứ hai, có những “Sài G̣n Nhỏ” được thành h́nh.




Cái tên mới kẻ trên những bích chương hay bảng hiệu màu đỏ máu sẽ c̣n tồn tại bao lâu nữa?




Thời sùng bái nhân vật Joseph Stalin, lănh đạo của Liên Bang Xô Viết, từ năm 1925, thành phố Volgograd được đặt tên là Stalingrad. Khi chế độ Cộng Sản sụp đổ, thần tượng tiêu ma, thành phố Volgograd trở lại mang tên cũ từ năm 1956. Đài VOA loan tin, ngày 10 Tháng Chín năm nay, Hội Đồng Thành Phố Volgograd thông báo chấp nhận cho tên Stalingrad (chỉ) được dùng lại cho sáu ngày một năm vào các dịp kỷ niệm kết thúc Thế Chiến 2, nhưng cũng trong ngày này, tất cả báo Sài G̣n (Công An, Thanh Niên, Báo Mới...) lập lờ chạy tin Volgograd sẽ được phục hồi lại tên Stalingrad, để lừa dân Việt Nam, làm như hồn ma Cộng Sản ở các nước Đông Âu đang bắt đầu đội mồ sống dậy!




Năm 1924, sau khi Lenin qua đời, Saint Petersburg được đổi tên thành Leningrad. Cùng với số phận Stalin, theo chế độ Cộng Sản, tượng Lenin cũng đă bị giật sập đổ nhào, và năm 1991, tên Lenin cũng đă được xóa bỏ để Saint Petersburg vẫn là Saint Petersburg ngày cũ.




Bốn mươi năm chưa phải là một thời gian dài, những thần tượng Karl Marx, Stalin, Lenin đă lần lượt bị sụp đổ chôn vùi ở các nước Cộng Sản đă tan ră, liệu những nhân vật Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông, và chế độ Cộng Sản ở đây c̣n tồn tại được bao ngày?




Vài năm về trước, Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, một nhà hoạt động chính trị ở New Zealand, đă phát động phong trào “đ̣i lại tên Sài G̣n,” mà tôi cho là không cần thiết, v́ khi chế độ Cộng Sản Việt Nam sụp đổ, không những cái tên Hồ Chí Minh đă bị xóa mà cái lăng ở Ba Đ́nh cũng bị san bằng.




Tuy hiện nay, một số người c̣n bám víu lấy cái h́nh tượng Hồ chí Minh “vĩ đại,” “ đạo đức,” để “học tập,” “noi gương,” nhưng qua thời gian, tượng đất đă tróc lột hết lớp sơn phết, đổ nát thành một đống bùn nham nhở, để cho dân tộc thấy rơ con người vô đạo, bất lương, khát máu đă đẩy dân tộc Việt Nam tới chỗ chết chóc, khốn cùng.




“Vĩ đại” v́ sự thần hóa qua kinh nhật tụng Đảng Cộng Sản, kiên cố trên h́nh thể “xi măng-cốt sắt,” Stalin, Lenin cuối cùng cũng đă bị lịch sử lật nhào úp mặt xuống bùn, thứ “xi măng-cốt tre” của những thần tượng Việt Nam th́ đi đến đâu!





Trong tâm trạng thương nhớ Sài G̣n, trân trọng gọi Sài G̣n bằng “Người,” ông Nguyễn Đ́nh Toàn đă viết, “Ta mất Người như Người đă mất tên!” Ông tin tôi đi. Tên Sài G̣n vẫn c̣n, và Sài G̣n sẽ măi măi của chúng ta, không mất đâu!




Huy Phương



at 12:50 PM

florida80
04-19-2019, 18:29
https://i.imgur.com/eqbjJ97.jpg

florida80
04-19-2019, 18:31
https://i.imgur.com/jAKQD55.jpg

florida80
04-19-2019, 18:34
https://i.imgur.com/MJVu37L.jpg

florida80
04-19-2019, 18:36
https://i.imgur.com/MKgNoeF.jpg

florida80
04-19-2019, 18:38
https://i.imgur.com/bnTU6Ce.jpg

florida80
04-19-2019, 18:40
https://i.imgur.com/5OXZfrD.jpg

florida80
04-19-2019, 18:43
https://i.imgur.com/yXmuwds.jpg





Trong thực tế, mặc dù ngoại h́nh là điều đầu tiên đàn ông quan tâm khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng khi nói đến thực sự yêu thích th́ đàn ông thích đánh giá và yêu người phụ nữ ở tính cách.

Có ít nhất 8 tố chất khiến đàn ông mê mệt chị em nhiều hơn vẻ đẹp bên ngoài của họ bởi v́ mỗi người đàn ông rất thích và mong muốn cô gái của họ là người:





1.Biết lắng nghe

Hầu hết đàn ông đánh giá cao người phụ nữ biết lắng nghe. Đàn ông cần nói hết vấn đề của họ trước khi có thể được nghe người khác phản ứng lại, thế nên khả năng lắng nghe thực sự là tố chất được đàn ông ủng hộ.




2. Chủ động

Hầu hết những người đàn ông sẽ không bao giờ hát trước mặt chị em phụ nữ, nhưng họ lại thích được nghe người ḿnh yêu thương hát hoặc nhảy múa một cách tự phát bên trong tổ ấm của ḿnh. Điều này có vẻ như khá kỳ quặc v́ nó đem lại cho người đàn ông vẻ đáng yêu và sự thích thú đối với cô gái của họ.




3.Một cô nàng biết nấu ăn

Đó là một trong những yếu tố mang tính truyền thống mà chị em phụ nữ cần lưu ư. “Muốn chinh phục một người đàn ông th́ trước tiên cần thông qua chiếc dạ dày của họ”.




4.Thành thật

Đàn ông không bao giờ muốn lựa chọn một cô gái sống giả tạo, sống không thành thật trong các mối quan hệ giữa vợ chồng và với những người xung quanh. Họ muốn người phụ nữ của ḿnh là người chân t́nh, sống đơn giản và là chính ḿnh, cô gái ấy không bị suy sụp khi người ta nhận xét nàng có đôi môi mỏng hay chiếc mũi to quá khổ, cũng chẳng bận tâm khi khóc để mascara nḥe đi.




5.Cô gái sẵn sàng thỏa hiệp

Mỗi người đàn ông cảm thấy tốt hơn khi biết người phụ nữ của ḿnh sẵn sàng đàm phán và làm việc chăm chỉ để t́m ra giải pháp được cả hai bên chấp nhận. Họ cho rằng phẩm chất này là vô cùng quan trọng để giữ cho mối quan hệ của họ được bền vững.




6.Quan tâm

Quan tâm tốt hơn hết được thể hiện ở những hành động hơn là lời nói. Đàn ông khi nói yêu đồng thời anh ta sẽ hành động để chứng minh điều đó, nó là thứ được nhiều người đàn ông mong đợi để thấy ở cô gái của ḿnh thông qua một vài hành động chăm sóc đơn giản




7.Hài hước

Cảm giác hài hước cũng là một trong nhiều thứ đàn ông thích ở phụ nữ hơn vẻ bề ngoài của họ. Đặc biệt, những cô gái có khả năng gây cười luôn làm cho cuộc gặp mặt trở nên thú vị và khiến cuộc sống bớt căng thẳng khi xung quanh đă có quá nhiều áp lực.




8.Cô nàng tự biết chăm sóc bản thân

Một cô nàng hoàn toàn độc lập không phụ thuộc vào người khác, không tỏ ra quá mềm yếu, biết yêu bản thân và chăm sóc cơ thể và tinh thần của ḿnh là mẫu người phụ nữ được không ít chàng trai thèm muốn.




Theo News

florida80
04-19-2019, 18:45
https://i.imgur.com/SB6sBcb.jpg






Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.




Ḷng tham của con người giống như cái túi không có đáy, cái túi không có đáy th́ dù có đựng bao nhiêu vàng bạc của quư cũng không thể nào đầy được. Cũng vậy, ḷng tham của con người th́ vô độ nên không có điểm dừng, không có giới hạn, mà lại vô hạn…

Chính v́ vậy con người măi chạy theo dục lạc để tận hưởng, không bao giờ biết dừng. Giống như con thiêu thân lao ḿnh vào ánh đèn mà không thể nào biết rằng nó sẽ bị nguy hiểm biết dường nào và nó không thể nào biết được khi lao vào bóng đèn th́ nó sẽ chết ngay.




Con người không thấy được sự nguy hiểm của ḷng tham dục, cho nên càng tham muốn càng khổ nhiều. Ḷng tham này được thể hiện dưới mọi h́nh thức khác nhau.

Có người v́ ḷng tham mà cố gắng lo làm ăn bằng những nghề nghiệp nuôi sống khác nhau: như làm công cho nhà nước, như làm công ty, như làm ruộng, như buôn bán, như nuôi gia súc gia cầm…vv. Ngày đêm thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả dành dụm để tạo dựng sự nghiệp sinh sống cho ḿnh và gia đ́nh. Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, khi có được tài sản th́ luôn luôn ưu tư suy nghĩ sợ bị mất, sợ bị ăn trộm.




Người giàu sang có tiền của tài sản cũng bị khổ là phải bo bo giữ ǵn. Nếu như lỡ may bị trộm cướp, bị lấy cắp, bị tịch thu, bị hỏa hoạn đốt cháy hoặc lỡ bị lũ lụt cuốn trôi th́ than van khóc lóc, đấm ngực, mê man bất tỉnh, th́ sự nỗ lực vất vả cố gắng gầy công để được giàu có, tài sản nhiều đó cũng hoài công vô ích và không có kết quả ǵ.

Có người v́ ḷng tham mà không c̣n lương tâm lương tri ăn của hối lộ, ăn xén ăn bớt của cải mồ hôi công sức của người khác.

Có người v́ ḷng tham mà phải cờ bạc, cá độ để mong được giàu sang có được tài sản, rốt cuộc giàu sang không thấy mà lại cho một kết quả bi thảm đó là tán gia bại sản, của cải không c̣n, nhà cửa bị tịch thu…




Có người v́ ḷng tham mà mua vé số, đánh số đề cầu mong trúng số độc đắc để có được nhiều tiền giàu có, kết quả rồi cũng trắng tay tan nhà nát cửa, nợ nần chồng chất…

Có người v́ ḷng tham mới đầu có chiếc xe đạp, khi có được chiếc xe đạp rồi lại mong muốn có chiếc xe honda, khi có chiếc xe honda rồi lại mong muốn có được chiếc xe hơi…Cho nên, ḷng tham không có giới hạn là như vậy.




Khi có được tài sản nhiều th́ thường xảy ra mâu thuẫn với nhau. Như ḍng họ tranh chấp với nhau, chồng vợ tranh chấp, cha con tranh chấp, mẹ con tranh chấp, anh em tranh chấp, chị em tranh chấp, bạn bè tranh chấp... Con người v́ nhu cầu vật chất, tiền bạc, tài sản mà đeo đuổi theo ḷng tham lam bỏn xẻn, ích kỷ cho riêng ḿnh. Cho nên chuyện đổ vỡ xung đột gia đ́nh đánh mất hạnh phúc cũng xảy ra từ đây. Nguyên do cũng chính bởi ḷng tham này, nên không c̣n thương yêu nhau, đùm bọc nhau nữa, thường xuyên xảy ra chiến tranh, tranh đoạt, tranh chấp với nhau.




Tất cả những sự tham muốn nêu trên đều mang một kết cục là khổ đau, cho dù ḷng tham muốn để được tài sản giàu có, được tạo nên bởi mọi h́nh thức nào cũng đều mang lại sự thiệt hại, nguy hiểm cho chính ḿnh, cho người thân và cho cả xă hội. Chúng đều là hành nghiệp của ác pháp, của bất thiện được thể hiện trên thân hành, khẩu hành, ư hành của chính ḿnh. V́ trong ư hành thường nghĩ đến chuyện muốn được giàu sang hơn người khác, cho nên thân hành và khẩu hành phải hành động làm hại ḿnh, làm hại người và làm hại chúng sanh.




Những sự việc nêu trên do ḷng tham dục sai xử: “Chính dục làm nhân, họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư. Do họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư, khi thân hoại mạng chung, họ sanh vào cơi dữ, ác thú đọa xứ, địa ngục. Như vậy là sự nguy hiểm các dục, đưa đến đau khổ tương lai, là khổ uẩn, do dục làm nhân, do dục làm duyên, do chính dục làm nhân”.( Kinh khổ uẩn- Trung Bộ)




Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.




Nếu con người cứ chạy theo ḷng tham muốn này để phục vụ cho đời sống th́ cứ phải chịu quả khổ đau măi và con đường trôi lăn luân hồi sanh tử cũng từ đây. Đức Phật dạy người nào từ bỏ ḷng tham lam th́ sẽ được giải thoát. Không c̣n phải chịu quả khổ nữa, v́ nhân không tham nên quả không khổ. Khi mọi người biết được do chính ḷng tham muốn mà bị khổ, th́ hăy đoạn tận, trừ bỏ ḷng tham này th́ quả vị an lạc, hạnh phúc sẽ hiện diện liền.




Đức Phật dạy rất thực tế: “Các dục vui ít, khổ nhiều, năo nhiều, sự nguy hiểm càng nhiều hơn”. Đây là câu nói đúc kết sự chứng nghiệm của đức Phật về sự thật khổ đau của cuộc đời, thường được Ngài sử dụng để khuyên nhắc chúng đệ tử xuất gia cũng như chúng đệ tử tại gia chế ngự các ham muốn giác quan, sống nếp sống thiếu dục tri túc, không c̣n bị tác động bởi các động cơ dục lạc, thuận tiện cho việc tu tập hướng đến giải thoát hoàn toàn mọi trói buộc khổ đau.




Mọi người nên học đức hạnh ít muốn biết đủ, đừng có tham cầu nhiều. Cho dù có bị nghèo khổ túng thiếu th́ ḿnh cũng cảm thấy đủ, không than phiền oán trách, nên không cần cầu Phật trời ủng hộ cho được giàu sang. C̣n người giàu có th́ cũng nên học hạnh ít muốn biết đủ, đừng ăn chơi xa xỉ, tiêu sài một cách phung phí, tốn hao của cải… Sự bất hạnh đau khổ hay hạnh phúc an vui, giàu hay gièo, sang hay hèn, túng thiếu đói khát hay đầy đủ dư giả, đẹp hay xấu… Tất cả đều do hành nghiệp nhân quả mà mọi người đă tạo ra. Không phải do một thần linh hay một đấng tối cao nào ban phước hay giáng họa cho ai cả, mà chính ta là chủ nhân của bao điều họa phước.




Đức Phật dạy con người muốn được giàu sang th́ phải từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, keo kiệt, bủn xỉn. Th́ sẽ hưởng được phước báu hữu lậu giàu sang. Nhưng khi được phước báu hữu lậu giàu sang phú quư th́ đừng hănh diện kiêu mạn với phước báu đó. V́ sự giàu sang đó là pháp hữu vi, là vô thường, nên đừng chấp thủ vào nó, mà phải học tính buông xả, xa ĺa những cạm bẫy của dục lạc để thân tâm luôn được thanh thản, an lành th́ đây mới là phước báu vô lậu không c̣n phải trôi lăn sinh tử nữa.




Kính bút: Trầm Lặng

Nha Trang: 03/03/2015

florida80
04-19-2019, 18:47
https://i.imgur.com/rASq7sW.jpg

florida80
04-19-2019, 18:50
https://i.imgur.com/bnrW6BT.png







Tháng 4 năm nay giữa Úc và Việt Nam có một sự trùng hợp mang tính lịch sử. Úc kỉ niệm 100 năm ngày lính Úc và Tân Tây Lan đổ bộ lên bán đảo Gallipoli (Thổ Nhĩ Ḱ), gọi là Ngày ANZAC. C̣n Việt Nam th́ kỉ niệm 40 năm ngày "giải phóng miền Nam". Đối với Úc, Ngày ANZAC là tưởng niệm sự hi sinh của lính Úc trong trận chiến mà Úc là phía chiến bại, c̣n đối với Việt Nam th́ đó là ngày kỉ niệm chiến thắng. Nhưng quan sát hai nơi kỉ niệm ngày trọng đại đó làm tôi suy nghĩ Việt Nam nên thay đổi cách kỉ niệm trong tương lai: nên dành ngày 30/4 hàng năm để tưởng niệm những người lính và đồng bào của hai miền đă hi sinh trong cuộc chiến.


Hôm qua (Thứ Bảy, 25/4/2015) toàn nước Úc ngưng buôn bán nửa ngày để tưởng niệm 100 năm ngày quân đội Úc và Tân Tây Lan đổ bộ lên bán đảo Gallipoli của Thổ Nhĩ Ḱ đúng vào ngày đó năm 1915. Năm đó, liên bang Úc mới được 14 tuổi, tức c̣n rất non trẻ. Do đó, Úc rất muốn đóng góp cho thế giới, trước là chứng tỏ ḿnh là công dân toàn cầu, sau là ngoại giao lấy tiếng. Lúc đó, Anh tuyên chiến với Đức và đồng minh của Đức là Thổ Nhĩ Ḱ. Mà, Úc và Tân Tây Lan là thành viên trong khối Commonwealth do Anh lănh đạo, nên Úc và Tân Tây Lan tự động tham gia cuộc chiến. Anh giao cho 2 nước non trẻ này nhiệm vụ đánh chiếm bán đảo Gallipoli.


Khi lính Úc và Tân Tây Lan đổ bộ lên Gallipoli th́ gặp kháng cự dữ dội của quân Thổ Nhĩ Ḱ, mà lính Anh th́ không có hỗ trợ. Thế là tưởng rằng sẽ chớp nhoáng đánh chiếm Gallipoli, nhưng cuộc hành quân trở thành một bế tắc. Cuộc chiến kéo dài đến 8 tháng, và hai bên đều bị thương vong lớn. Hơn 8000 lính Úc hi sinh trong thời gian đó! Cần nói thêm rằng năm đó quân đội Úc chiến đấu trong đơn độc, không có sự hỗ trợ của "mẫu quốc" Anh. Do đó, Ngày ANZAC thực tế là một ngày tưởng niệm sự thất bại về quân sự của Úc, tưởng niệm sự hi sinh của những người lính Úc.


Ngược lại, ngày 30/4 ở Việt Nam được xem là một ngày chiến thắng, ngày giải phóng miền Nam khỏi ách đô hộ của Mĩ Nguỵ. Nh́n chung th́ đúng là ngày chiến thắng. Cũng là ngày thống nhất đất nước (dù trong thực tế, người dân của phân nửa đất nước chưa chắc muốn thống nhất). Tuy nhiên, nếu nh́n kĩ và theo thời gian, hai khái niệm "chiến thắng" và "giải phóng" dần dần được xem lại, và đă có nhiều ư kiến chung quanh câu hỏi "ai giải phóng ai" hay "ai thắng ai". Thực tế hơn, nhiều người đặt câu hỏi: Về bản chất cuộc chiến đó tên ǵ? Anh em trong nhà đánh nhau, tức là nội chiến. Anh em trong nhà đánh cho người khác ở ngoài nhân danh chủ nghĩa ngoại lai, như vậy là cuộc chiến uỷ nhiệm. Dù là nội chiến hay chiến tranh uỷ nhiệm, th́ người mất nhiều nhất và thiệt tḥi nhất vẫn là dân tộc Việt Nam (sẽ nói thêm dưới đây).


Tuy nhiên, điều tôi thấy thú vị khi quan sát là cách mà hai nước tổ chức buổi lễ. Ở Úc, buổi lễ mang tính cách tưởng niệm hơn là kỉ niệm. Họ tưởng niệm những người lính đă ngă xuống trong chiến tranh. Họ làm một cách rất nghiêm chỉnh. Tất cả các bang trên toàn quốc đều chọn buổi sáng sớm (đúng vào lúc lính Úc đổ bộ lên đảo) để làm lễ tưởng niệm. Gần như tất cả các hàng quán, doanh nghiệp đều ngưng hoạt động trong buổi sáng ngày thứ Bảy 25/4, có nơi ngưng nguyên ngày, để dồn tâm trí vào ngày tưởng niệm. Đài truyền h́nh và truyền thanh th́ trực tiếp tường tŕnh buổi lễ rất trân trọng. Trân trọng nhưng không có màu mè, không có những bài diễn văn lên gân làm anh hùng, không có những buổi duyệt binh theo h́nh thức khoa trương. Trân trọng là thấm đẫm tính nhân văn. (Cái này tôi cảm nhận thật, buổi lễ làm cho một người ngoài cuộc như tôi c̣n cảm động, chứ không phải tôi nịnh ǵ cái đất nước này).

C̣n ở Việt Nam th́ làm hoàn toàn khác. Theo như báo chí mô tả th́ năm nay sẽ có "hợp duyệt diễu binh". Nh́n qua những h́nh th́ thấy rất tiêu biểu cho những cuộc duyệt binh ở Bắc Hàn và Tàu. Thật vậy, nh́n qua bức h́nh những người mặc đồng phục màu trắng cầm cờ màu máu đỏ trong một rừng người tôi thấy quen quen. Đây chính là motif của Bắc Hàn và Tàu, nơi mà người ta thích lấy màu đỏ làm màu chủ đạo trong duyệt binh. Cái h́nh các nam và nữ quân nhân đi theo kiểu một chân đứng và một chân trên mặt đất cũng là motif của Tàu và Bắc Hàn. Có lẽ cái motif này xuất phát từ truyền thống thời Liên Xô, nơi thường có những cuộc duyệt binh để thị uy sức mạnh quân sự, nhưng cũng [có lẽ là] đe doạ phương Tây. (Có điều thú vị là các nước hùng mạnh như Mĩ chẳng hạn th́ họ chẳng có (hay có th́ cũng rất rất ít) diễu binh theo kiểu khoe vũ khí như Việt Nam, nhưng họ là vua buôn bán vũ khí. Đúng là có hiện tượng thùng rỗng kêu to ở đây). Liên Xô th́ họ c̣n có khả năng đe doạ nước khác, chứ Việt Nam th́ tôi không chắc là đe doạ ai.


Việt Nam nổi tiếng thế giới là nước đánh giặc giỏi, các nước trong vùng nể phục. Nói theo sử chính thống, có nước nào dám đánh và đánh bại các đội quân mạnh nhất nh́ thế giới như Pháp và Mĩ. Chưa nói các thể kỉ trước đó, quân Tàu phải ôm đầu máu và tướng Tàu phải chui ống đồng về Tàu v́ thất bại thảm hại ở Việt Nam. Nh́n như thế th́ quả thật Việt Nam mạnh về quân sự.


Nhưng thú thật, nhiều khi tôi hơi nghi ngờ về sức mạnh quân sự của Việt Nam. Tính từ thế kỉ 20 trở đi, trong bất cứ cuộc chiến nào, quân đội Việt Nam cũng đều hi sinh rất nhiều, chắc chắn là nhiều hơn đối phương. Dĩ nhiên, có nhiều lí do về sự chênh lệch con số hi sinh, nhưng quan sát cuộc chiến xảy ra ở Tây Nam tôi thấy sự hi sinh như là "nướng quân". Khi Kampuchea dưới sự hỗ trợ của Tàu đánh ta và giết RẤT NHIỀU thường dân và cán bộ ta, th́ phía Việt Nam chẳng làm ǵ cả (có lẽ giới lănh đạo họ bận?) Đến khi t́nh h́nh quá cấp bách, khi quân KPC đánh chiếm cả làng xă ta, th́ Việt Nam mới bắt đầu ra quân. Nhưng họ để cho những người dân và lính mới đi trước, chứ quân chủ lực … đi sau. Hàng vạn lính Việt Nam chết, phần lớn họ chỉ mới tham gia quân đội có mấy tháng và chưa được huấn luyện tốt. Có thể nói rằng trong cuộc chiến đó phía Việt Nam nướng quân quá nhiều.


Ngay cả trong cuộc chiến với miền Nam và Mĩ, các tướng lănh Mĩ cũng nói rằng Việt Nam nướng quân. Nếu con số thống kê đầy đủ (dĩ nhiên là chưa), số lính phe ta bị chết cao gấp 20 lần phe bên kia. Thật vậy, điều đáng nói mà tôi thấy ít ai đề cập đến là: Trong cuộc chiến đó, số người Việt Nam bị chết quá nhiều. Theo thống kê chưa đầy đủ th́ số tử vong của các phe trong cuộc chiến là:


• Miền Bắc: hơn 1.1 triệu lính;


• Miền Nam VNCH: hơn 300 ngàn lính;

• Mĩ: 58 ngàn lính;

• Hàn Quốc: khoảng 5 ngàn lính;

• Úc: khoảng 500 lính.


Cái h́nh ảnh, cái ấn tượng quân đội Việt Nam hùng mạnh càng ngày càng làm nhiều người tự đặt ra nhiều câu hỏi. Nếu ḿnh mạnh, sao không chiến lại Hoàng Sa và Trường Sa? Nếu ḿnh mạnh th́ tại sao khi Tàu khiêu khích, chúng ta im lặng? Nếu ḿnh tinh nhuệ th́ sao mỗi lần tập trận là có vấn đề (như hai máy bay Su rớt gần đây)?


Do đó, tôi hơi nghi ngờ về sức mạnh của quân đội VN. Cứ mỗi lần về VN và máy bay đáp xuống phi trường TSN là tôi thấy buồn buồn. Những chiếc máy bay quân sự cũ kĩ, rỉ sét đậu trong phi trường trông rất thảm hại. Có khi thấy trực thăng được phủ bằng … vải. Mới đây, khi xung đột giữa ta và Tàu xảy ra trên biển, chún ta mới biết rằng tàu hải quân, hải cảnh của ta rất cũ, chỉ bị Tàu nó đụng vào là biến dạng ngay. Tôi nhớ có lần một tàu hải quân VN sang thăm hữu nghị bên Tàu, báo Hoàn Cầu nó in h́nh tàu VN rỉ sét và mỉa mai nói "Tàu bè thế này mà họ vẫn c̣n chiếm đóng đảo của ta"! Do đó, khó có thể nói sức mạnh quân sự ǵ với những "hành trang quân sự" như thế. Th́ ai mà không biết nước ta c̣n nghèo, nhưng muốn nói rằng quân đội Việt Nam hùng mạnh th́ tôi nghĩ cần phải có thêm bằng chứng.


Nhiều khi chúng ta quen miệng nói theo tuyên truyền rằng ngày 30/4 là ngày miền Nam được giải phóng. Nhưng suy nghĩ lại xem: có thật sự giải phóng? Thông thường, giải phóng có nghĩa là làm cho người bị ḱm kẹp thoát ra khỏi ṿng cương toả của ai đó. Nhưng trong trường hợp miền Nam trước 1975 th́ có ai ḱm kẹp dân chúng đâu. Trong thực tế, người miền Nam sống tự do hơn đồng hương miền Bắc, và đó là một thực tế không thể chối căi. Một thực tế khác là sau 1975 th́ người miền Nam mới thực sự bị ḱm kẹp. Nh́n như thế mới thấy hai chữ "giải phóng" có vấn đề. Có lẽ chính v́ thế mà mấy năm sau này, danh từ "giải phóng" càng ngày càng ít được dùng hơn, và theo tôi đó là một tín hiệu tích cực.


C̣n "chiến thắng"? Nếu nh́n chung, toàn cục, th́ quả thật đó là một chiến thắng. Biểu tượng rơ ràng nhất là người Mĩ cuốn cờ rút khỏi Sài G̣n, và cờ VNCH bị hạ xuống, thay thế bằng cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam. (Ngày nay, có mấy ai c̣n nhớ đến cái "mặt trận" này?) Nhưng nếu nh́n kĩ vào chi tiết và những ǵ xảy ra sau đó, th́ tôi thấy cần phải dè dặt với hai chữ "chiến thắng". Mĩ họ không bao giờ nghĩ rằng quân đội họ thua trận; họ chỉ rút quân v́ t́nh thế chính trị thôi. C̣n phía ta, ngay cả Đại tướng Lê Đức Anh cũng thú nhận rằng:

"Việc chúng ta năm nào cũng nói đến việc thắng Pháp, Mỹ trong các cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc th́ có đúng không? Theo tôi là chưa đúng. Pháp, Mỹ đều là các siêu cường cả về khoa học, kỹ thuật, quân sự đến Liên Xô thắng được phát xít Đức cũng phải nể.


Thời điểm đó, ḿnh thắng Mỹ làm sao được, ḿnh là một nước nông nghiệp lạc hậu, chưa có vũ khí ǵ hết, không làm ra được 1 chiếc ô tô, xe máy. Đó là chúng ta bảo vệ được độc lập và Pháp, Mỹ phải rút quân. Sự thực như thế nào nói như thế, không được nói dối."

(Trích phát biểu của tướng Lê Đức Anh trên báo Giáo dục Việt Nam 25/1/2012).

Chiến thắng ǵ khi mà xong cuộc chiến th́ cả nước lâm vào cảnh khốn cùng, bị phía bên kia trừng phạt suốt 20 năm trời, và cuối cùng phải đi cầu cạnh chính cái kẻ mà ḿnh đánh đuổi nó ra khỏi nước.

Hệ quả của cuộc chiến c̣n thê thảm hơn nữa. Nó đẩy đất nước vào nghèo đói triền miên. Cho đến nay vẫn c̣n nghèo. Cả triệu người bỏ nước ra đi bất chấp hiểm nguy. Chưa bao giờ trong lịch sử Việt Nam có nhiều người bỏ nước ra đi như thế.


Do đó, tôi nghĩ kỉ niệm ngày 30/4 th́ cũng nên kỉ niệm. Nhưng h́nh thức và cách làm cần phải suy nghĩ lại. Tôi không lặp lại những lời kêu gọi hoà hợp hoà giải dân tộc mà nhiều người đă nói (v́ thấy đồng ư quá); tôi chỉ muốn nói rằng cần phải biến ngày 30/4 là ngày TƯỞNG NIỆM, chứ không phải kỉ niệm chiến thắng. Nên nhớ rằng ngoài số hơn 1.5 triệu lính của hai miền hi sinh, c̣n có 2 đến 5 triệu người dân hi sinh trong cuộc chiến. Chưa bao giờ trong lịch sử người Việt chết nhiều như thế. Đừng đổ thừa cho ngoại bang, mà hăy trước hết hỏi chính ḿnh tại sao để chiến tranh xảy ra. Viết đến đây tôi chợt nhớ đến một tựa đề bài báo rất có ư nghĩa trên ********* sáng nay, và tôi đồng ư: "Chiến tranh không bao giờ là ngày hội" (1). Không có một chuẩn mực đạo lí nào cho phép chúng ta ăn mừng trên những cái chết như thế. Thay v́ ăn mừng, chúng ta nên dành ra một ngày để tưởng niệm những cái chết của người Việt trong cuộc chiến (như người Úc làm).




Nguyễn Tuấn fb



at 2:04 PM

florida80
04-19-2019, 18:56
https://i.imgur.com/4zzRbmh.jpg









Thuyền nhân Việt Nam là một sự kiện chấn động chưa từng có trong lịch sử nước nhà và chỉ xảy ra sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 khi hàng triệu người Việt Nam đă ồ ạt dùng thuyền nan, thuyền gỗ mong manh đi xuyên biển Đông để xin tỵ nạn Cộng Sản tại các xứ Tự Do Dân Chủ không Cộng Sản bất chấp sống chết hiểm nguy.


Đảng Cộng Sản VN đang chuẩn bị một ngân quỹ lớn để bắn pháo bông ăn mừng ngày chiến thắng 30 tháng 4. Không biết bao nhiêu người Việt Nam thiếu hiểu biết mà ăn mừng chiến thắng này và bao nhiêu người Việt có lương tâm tri nghĩa sẽ cảm nhận sự cay đắng khi thấy sự nhẫn tâm của Đảng Cộng Sản cầm quyền đang vui đùa hân hoan hớn hở trên nổi đau thân phận và sinh mạng của cả dân tộc.





I. Bao nhiêu Thuyền Nhân Việt Nam đến được trại tỵ nạn?


Thật không ngờ , theo Cao Ủy Tỵ Nạn Liện Hiệp Quốc (UNHCR) dù tỉ lệ vượt thoát thành công đến được các trại tỵ nạn không quá 35 %, tổng số thuyền nhân Việt Nam ở các trại tỵ nạn dành cho thuyền nhân lên đến hơn 700 ngàn người theo con số chính thực được ghi nhận trên toàn cơi Đông Nam Á.Trong hai mươi năm (1975-1995), chi tiết tổng số thuyền nhân cho mỗi giai đoạn năm năm sẽ là như sau:


Cộng với con số hơn 42 ngàn người đi vượt biên bằng đường bộ sang Thái Lan th́ tổng số người Việt Nam xin đào thoát xin tỵ nạn Cộng Sản lên đến 800 ngàn người.









Thống kê Tổng số Thuyền Nhân Việt Nam





Nếu tỉ lệ thành công đến được bến bờ tự do của thuyển nhân Việt Nam là 50% th́ có nghĩa là có khoảng 800 ngàn người Việt đă bỏ ḿnh trên đường đào thoát, trong khi Cao Ủy Tỵ Nạn Liện Hiệp Quốc (UNHCR) khẳng định là chỉ khoảng 35% số thuyền nhân là vượt thoát thành công th́ tỉ lệ tử vong sẽ là bao nhiêu?


Ngay cả thú vật cũng chẳng bao giờ ăn mừng trên sự chết chóc của đồng loại th́ chẳng lẽ nào nay 90 triệu người dân Việt Nam lại tệ hơn cả thú vật, hoan hỷ ăn mừng chiến thắng với pháo bông do Cộng Sản bắn lên -một chiến thắng đẩy đưa toàn dân tộc lao ra biển Đông xin tỵ nạn, chết chóc lên đến hơn cả triệu người?


Chỉ riêng thảm họa hải tặc hăm hiếp đè nặng lên nổi nhọc nhằn của thuyền nhân Việt Nam, số liệu điều tra của UNHCR, chỉ trong ba năm 1981 đến 1983 về nạn hải tặc của Thái Lan không thôi đă như sau:






Bản Thống Kê 2: Nạn nhân hải tặc Thái Lan 1981-1983









Xin được ghi chú là bản thống kê trên chỉ đề cập đến số người bị giết và mất tích trực tiếp bởi hải tặc Thái Lan, c̣n số người thuyền nhân Việt Nam bị chết v́ đói, v́ ch́m tàu hay tự tử sau khi bị hải tặc tấn công không được tính tới.

Như vậy, tổng số người bị giết và mất tích do hải tặc Thái Lan trong ba năm 1981 đến 1983, theo số liệu của UNHCR đưa ra sẽ là như sau : 571+ 155 + 43 + 443+ 153 = 1365 người.

Trong khi Liên Hiệp Quốc và các tổ chức NGOs bất vụ lợi (NGO: Non Government Organizations: các tổ chức phi chính phủ) đă phải lên tiếng và nhảy vào can thiệp trước thảm họa hải tặc từ Thái Lan cũng như từ nhiều nơi khác đối với Thuyền Nhân Việt Nam v́ lư do nhân đạo th́ Cộng Sản Hà Nội không một chút tỏ ra thuơng xót cho chính dân tộc ḿnh ngoài việc rủa xả căm hờn bọn người “phản quốc, chết là tự chuốc lấy!“ .

Sau Đệ Nhị Thế Chiến, sự kiện Thuyền Nhân Việt Nam là sự kiện lịch sử lớn thứ hai liên quan đến mọi quốc gia trong vùng Đông Nam Á. Trại tỵ nạn dành cho thuyền nhân Việt Nam mọc khắp các quốc gia trong vùng gần suốt 20 năm và là một mối nhục quốc thể quá lớn cho một dân tộc nổi tiếng quốc gia bảo thủ, bám đất giữ làng, đánh chết không đi.

Không có cộng sản, người dân Việt Nam với cá tính bám đất giữ làng không ra đi bỏ xứ kinh khiếp đến thế!

Hai mươi năm chiến tranh khốc liệt, không có một người dân Việt Nam Cộng Ḥa nào bỏ xứ đi vượt biên nhưng họ đă ra đi ào ạt sau chiến thắng 30 tháng Tư, lấy sanh mạng của ḿnh để bầu phiếu cho giá trị của tự do dân chủ của chính thể Việt Nam Cộng Ḥa mà nhẽ ra thuộc về họ nhưng đă bị tướt đoạt.

II . Lộ Tŕnh Vượt Biên Và Xin Định Cư của Thuyền Nhân Việt Nam:

Bản Đồ Hải Lộ của Thuyền Nhân Việt Nam -UNHCR






Chưa có những nghiên cứu cụ thể tuyến đường vượt biển nào có xác xuất thành công cao nhất cho Thuyền Nhân Việt Nam v́ hầu như tuyến đường nào cũng là chết chóc hiễm nguy và cướp bóc.

Dựa vào bản thống kê 1, trong suốt 20 năm 1975-1995 , th́ tuyến đường Mă Lai đứng đầu số Thuyền Nhân Việt Nam vượt biển thành công với gần một phần tư triệu người. Thật bất ngờ, Hồng Kông lại đứng thứ nh́ với hơn 195 ngàn Thuyền Nhân. Indonesia, một quốc gia hết sức thầm lặng đă chứa hơn 121 ngàn thuyền nhân trong hai mười năm trên cả Thái Lan bốn ngàn người.

Nhà cầm quyền Hà Nội cũng không thống kê số tàu Vượt Biên mà bộ đội biên pḥng đă bắn vỡ tàu cho chết. Báo SGGP ghi nhận là có gần hơn 108 người chết tại cầu Chữ Y Sài G̣n.

Có khoảng năm ngàn người bị bắn ch́m tàu mà chết tại cửa ngơ đồn Vàm Láng, G̣ Công theo ước tính của cựu tù nhân vượt biên, dân cư và bộ đội biên pḥng Cộng Sản ở đây. Đương nhiên, con số chính thức về tội ác của Cộng Sản Hà Nội khi bắn chết thuyền nhân bao giờ cũng cao hơn và sẽ bị lấp liếm cho đến khi có các cuộc điều tra kỹ lưỡng từ các tổ chức thỉnh nguyện hay các sử gia nghiên cứu.

Từ trại tỵ nạn, Thuyền Nhân Việt Nam tùy hoàn cảnh cá nhân mà có chọn lựa định cư. Sau đây là bản thống kê tổng số thuyền nhân Việt Nam định cư ở các nước theo số liệu của UNHCR :

Bản Thống Kê 3: Quốc Gia định Cư của thuyền Nhân Việt Nam 1975-1995




Hành động nhận các thuyền nhân của các quốc gia trên không những là thể hiện tinh thần nhân đạo của dân tộc họ mà c̣n khẳng định quan điểm chống lại thảm họa Cộng Sản của các quốc gia này.

Điều đau ḷng là đă có 109 ngàn thuyền nhân Việt Nam xuất thân từ miền Bắc Việt Nam, theo gót đồng bào miền Nam đi vượt biên xin tỵ nạn Cộng Sản đă bị từ chối quy chế tị nạn và bắt buộc phải hồi huơng. Cộng Sản đă làm cho ai ai cũng lầm tưởng là cứ hễ người dân miền Bắc, người nào cũng là Cộng Sản, có dây mơ rể má với cộng sản và cần phải chối bỏ quy chế tị nạn.

Thực tế, những thuyền nhân từ miền Bắc Việt Nam cũng điều chịu cùng cảnh ngộ sống chết trên biển cả để đến được bến bờ tự do như bao nhiêu thuyền nhân khác. Họ phải có quyền được tỵ nạn như những thuyền nhân khác.

Điều này lại càng làm thấy rơ Cộng Sản chỉ đem đến sự khinh bỉ của thế giới đối với dân tộc Việt Nam ta, mà những người miền Bắc chống Cộng Sản đang phải gánh tiếng oán này một cách nặng nề nhất.

Sau khi định cư ổn định ở các quốc gia liệt kê trên, các Thuyền Nhân Việt Nam đă làm đủ mọi nghề, trở nên thành đạt và gởi tiền về cứu đói thân nhân ḿnh, vốn rách nát te tua, góp phần vực dậy kinh tế nước nhà và đặc biệt, chính các Thuyền Nhân đă nỗ lực bảo lănh thân nhân ḿnh thoát khỏi thảm họa Cộng Sản, sang sanh sống ở các quốc gia tư do để có một tương lai tốt đẹp hơn.

Hà Nội từng gọi Thuyền Nhân Việt Nam là “phản quốc”, những người mà bộ đội biên pḥng Cộng Sản bắn thẳng tay không thuơng tiếc, bỏ tù không thuơng tiếc; nay Cộng Sản Hà Nội gọi Thuyền Nhân Việt Nam là “Việt Kiều Yêu Nước” một cách hết sức trơ trẽn!

III. KẾT

Thống kê của Cao Ủy Tỵ Nạn Liện Hiệp Quốc (UNHCR) đă cho thấy hơn 700 ngàn người Thuyền Nhân Việt Nam đă đến được bến bờ tự do định cư rất nhiều ở Hoa Kỳ với hơn 400 ngàn người cũng như đă có hơn 100 ngàn người phải hồi huơng cưỡng bức với lư do là nguyên quán miền Bắc, không đủ điều kiện định cư.

Con số 700 ngàn Thuyền Nhân Việt Nam đến được bến bờ Tự Do đồng nghĩa với hơn cả triệu Thuyền Nhân bỏ ḿnh trên biển cả nếu tỷ lệ vượt thoát thành công không quá 35% như UNHCR loan báo. Báo cáo của UNHCR cũng cho thấy thảm họa cướp biển làm gia tăng mất mát, khổ đau và nhục nhă lên thân phận của một dân tộc đang gáng chịu thảm họa Cộng Sản.

Ngày nay, dân tộc Việt Nam sẵn sàng bắn vào những ai thoát qua biên giới Việt Trung xin tỵ nạn để lấy ḷng Bắc Kinh và bắn pháo bông để ăn mừng chiến thắng đă xua đuổi chính dân tộc ḿnh, đồng loại của ḿnh ra biển Đông ti nạn. Đó là sự khác biệt giữa một dân tộc toàn là NGƯỜI như các quốc gia đă nhận cả ngàn Thuyền Nhân Việt Nam đi định cư v́ ḷng nhân đạo và khác vọng Tự Do và một dân tộc TỆ HƠN THÚ VẬT vô tri vô nghĩa vô nhân sẵn sàng hoan hỷ trước chiến thắng đẩy cả dân tộc ḿnh vào khổ đau phải lao ra biển Đông t́m đường tỵ nạn, chết chóc lên đến cả triệu người.

Cho dù có lấp liếm, sự kiện THUYỀN NHÂN VIỆT NAM vẫn là một sự kiện lịch sử vô cùng quan trọng đối với Việt Nam và cho cả vùng Đông Nam Á. Đây là một sự kiện lịch sử mà cần phải đưa vào chương tŕnh dạy trong trường học cũng như cần phải điều nghiên kỹ lưỡng như các sự kiện lịch sử quan trọng khác từ cổ đến kim của dân tộc Việt Nam.

Mọi tầng lớp dân tộc hiện nay của Việt Nam và thế hệ mai sau cần phải hiểu rơ sự kiện Thuyền Nhân như là một quốc nhục để củng cố lại tinh thần tự hào dân tộc tính của ḿnh, ráng phấn đấu xây dựng Việt Nam thành một mảnh đất -Tư Do Dân Chủ không Cộng Sản và thịnh vượng để khỏi phải xảy ra thêm một lần nữa thảm cảnh toàn thể dân tộc phải lao ra biển cầu xin ḷng nhân đạo của nhân loại cứu giúp.

© Tú Hoa

florida80
04-19-2019, 18:58
https://i.imgur.com/fwNM9EG.jpg







Cây bút của Ông Robert L. Funseth, thứ trưởng Bộ Ngoại Giao, thương thuyết gia của chính phủ Hoa kỳ đă kư các văn bản với chính phủ Cộng Sản Việt Nam, giúp hàng ngh́n cựu tù nhân chính trị được đến định cư tại Hoa Kỳ. (Tài liệu của Bà Khúc Minh Thơ)


Vào thập niên 90, trong cộng đồng người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ, người ta quen thuộc rất nhiều với danh từ H.O. Đây là một đợt di dân vĩ đại, dành cho quân-cán-chính Việt Nam Cộng Ḥa trong các trại tập trung của Cộng Sản sau ngày 30 Tháng Tư, 1975 được đến định cư tại Mỹ, qua sự thương thảo giữa Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và chính phủ Cộng Sản Việt Nam.


Chúng ta không có con số chính thức, nhưng theo tài liệu của Hội Gia Đ́nh Tù Nhân Chính Trị Việt Nam, có khoảng 350,000 người đến Mỹ theo các danh sách H.O.


Tuy phía Mỹ đă ấn định tiêu chuẩn của cựu tù nhân “cải tạo” được ra đi phải chịu cảnh tù đày tối thiểu là ba năm, nhưng về sau mua một cái giấy chứng nhận thời gian ở tù chỉ tốn vài ba chỉ vàng, nên cũng có những “H.O. non” và “H.O. quốc doanh” lọt vào. Nước Mỹ tuy vậy, không đủ khả năng gạn lọc hay truy t́m cho ra lẽ, bằng chứng là có những cựu tù nhân chính trị “hợp tác với địch đánh chết bạn tù” vẫn lên máy bay vào Mỹ ung dung. Người Mỹ cũng rộng lượng, người ta kể chuyện một “con lai giả” hay “lai Tây” cũng lọt sổ, v́ viên chức phỏng vấn người Mỹ đă hóm hỉnh rằng,“Ồ! Chúng ta là người Mỹ cả mà.” Bỏ chế độ Cộng Sản ra đi được người nào hay người đó.




Đi vào văn chương th́ đă có “Ông H.O.” của Hà Thúc Sinh nói về sinh hoạt của người tù chính trị trên đất Mỹ, “Hành tŕnh của Một H.O.”của Đặng Trần Huân kể lại “đoạn đường chiến binh” qua các “băi ḿn và dưới hỏa lực” của các loại giấy tờ, tổ chức dịch vụ của nhà nước Cộng Sản. Vậy “ông H.O” là ai?” Phải chăng là cái ông áo quần tàng tàng, mặt mũi hom hem, buồn bă, thân thể gầy yếu, đi th́ lúc nào mặt cũng cúi gầm xuống, hay đứng đợi chuyến xe bus trên tuyến đường Bolsa hay lượm báo Việt trong các khu chợ Việt Nam và những năm 90.




Ngày nay cái h́nh ảnh H.O. đó đă tan biến, ḥa hợp vào trong nhịp sống thường ngày của cộng đồng Việt Nam, có c̣n chăng là năm ba ông H.O. nay đă đến giai đoạn dưỡng già, ngồi uống cà phê nói chuyện chiến tranh thế giới, chuyện Việt Nam hôm nay, hay nhẩn nha đứng mua cái vé loto luôn luôn với ḍng chữ “cash value” v́ chuyến tàu sắp đến ga, làm ǵ để có thời giờ chia món tiền trúng này ra trong một đoạn đường dài 28 năm.




Nhưng với những năm đầu của thập niên 90, H.O. là một phong trào, một hiện tượng, một biến cố, một đợt sóng lớn của cộng đồng người Việt hải ngoại.

Trước đây là chuyện di tản vào Tháng Tư, 1975, và sau đó là chương tŕnh ODP, những làn sóng người Việt ngày đó dễ ḥa tan nhanh chóng trong số đông, nhưng H.O. là một đợt di dân vĩ đại. Phố xá, chợ búa đông đúc hẳn lên, xe bus nhiều người đi hơn, các cơ sở xă hội làm việc không hết, pḥng mạch bác sĩ, nha sĩ có hàng loạt người khách ngồi chờ, kinh tế Bolsa có chiều hướng đi lên thấy rơ.




Nhiều người sốt ruột v́ lâu nay đi làm ăn vất vả, bỗng dưng có một số đợt người đến gặp lúc xă hội Mỹ dang tay rộng mở, giúp đỡ tới một năm trời trợ cấp, nhất là trợ cấp y tế, điều mà nhiều người đi làm khác cũng đang gặp khó khăn. Không phải ai cũng có liên hệ với chính quyền hay quân đội cũ và có người trong gia đ́nh đă bị tù đày nên không khỏi có cái nh́n thiếu thiện cảm, thiếu rộng lượng với lớp người chưa du nhập vào đời sống Mỹ kịp thời. Trong khi nhiều nhà báo nhắc tới và ca tụng H.O. là những người chịu thiệt tḥi đáng được cộng đồng tri ân, th́ nhiều người lại cho rằng, “H.O. là ǵ? Chạy không kịp mới trở thành H.O.” Một bạn H.O. than với tôi, “Ḿnh tàng tàng th́ người ta nói “đúng là H.O.” Ḿnh mặc được cái áo đắt tiền, đi cái xe đẹp một tí, th́ người ta mỉa mai: “H.O. mà cũng sang nhỉ!”




Gia đ́nh nào có thân nhân bảo lănh th́ đỡ hơn, số c̣n lại do các nhà thờ hay các hội đoàn bảo trợ, lănh giúp tiền trợ cấp nhưng chỉ thuê giúp một cái apartment rẻ tiền, cho một bộ nệm cũ hay bộ bàn ghế chợ trời.

“Ơn ai một chút chẳng quên,” ḿnh qua đây như vậy là tốt phước rồi. Chúng ta đă được nghe bao nhiêu chuyện than phiền về cách phục vụ thiếu thiện chí hay bắt bẻ, “ma cũ bắt nạt ma mới” của các cán sự xă hội mà gia đ́nh H.O. nào cũng đă phải nhiều lần bước đến bàn giấy của họ. Các ông bà này bắt bẻ tận cùng, c̣n khó hơn cả cán sự xă hội Mỹ hay Mễ.




Tiện đây, cũng phải nhắc đến thiện chí của nhiều chủ nhân, nhiều khi muốn giúp đỡ đồng hương bằng cách bắt đầu thuê một số anh em H.O. làm việc trong các nhà hàng, cắt cỏ hoặc xây dựng nhà cửa, nhưng dần dà phải bỏ cuộc v́ số anh em mới sang, sức lực đă bao năm hao ṃn trong các nhà tù Cộng Sản, không năng động và dễ bảo như nhân công người Mễ, lại tính người Việt hay để ư đến công việc và thu nhập của nhà chủ nên dần dần bị đào thải. Nhiều ông chủ than phiền, “Anh em ḿnh thích nghỉ trưa, hút thuốc nhẩn nha cả tiếng đồng hồ, lại hay thắc mắc về thu nhập của chủ, đem so b́ với số lương của ḿnh.” Bây giờ qua một thời gian gạn lọc, chỉ có một số anh em c̣n lại, chịu khó đứng làm việc trong chợ, giúp việc nhà hàng ăn, hay làm việc trong ngành xây cất, đă có đời sống ổn định.




Khoảng thời gian 1990-1998 là lúc các gia đ́nh H.O. đến định cư ở Mỹ nhiều nhất, cung cấp nhân lực cho các dịch vụ chăm sóc người già, nuôi người bệnh, giữ trẻ tại các tư gia. Các gia đ́nh H.O. hiện nay đă ổn định khi con cái của họ đă lớn khôn, cho ta thấy hiện nay kiếm người phụ việc nhà như ngày trước rất khó khăn. Một vấn đề xă hội khác, là vào những năm trước 1990, số thanh niên vượt biên nhiều hơn phái nữ, nên có t́nh trạng trai thừa gái thiếu trong cộng đồng Việt Nam. Những đợt gia đ́nh H.O. đến Mỹ đă tạo được những cuộc hôn nhân tốt đẹp và điều ḥa được vấn đề khó nghĩ này của xă hội di dân. Tục ngữ Việt Nam có câu, “Trời sinh voi, sinh cỏ,” nên trong giai đoạn anh em H.O. mới định cư tại Mỹ, nghề “nails” bắt đầu phát triển và thịnh hành đă đưa đến công ăn việc làm không ít cho nhiều gia đ́nh di dân mới mẻ này, và với các đức tính “chịu khó, khéo tay, cần cù,” nhiều người đă có một đời sống khá sung túc.




Các gia đ́nh H.O. đă cung cấp nhân công cho các shop may, người trẻ th́ chạy máy, người già th́ cắt chỉ, nhặm lẹ th́ xếp hàng, đóng gói, mà cho đến giờ này vẫn c̣n đứng vững với thời gian. Đúng là “Trời sinh voi, sinh cỏ,” “ở xứ Mỹ này có nghèo chứ không có đói.” Các gia đ́nh có chồng, cha đi “cải tạo,” đă biết cái khổ của bữa rau, bữa cháo, nên sang đây, phần lớn các gia đ́nh này đều “chịu thương, chịu khó,” chẳng mấy chốc mà đă có một cuộc sống ổn định.




Tính từ người cựu tù nhân chính trị bước chân đến Mỹ vào năm 1990, đến nay đă được 25 năm. Hai mươi lăm năm, là thời gian dư để cho một em bé sinh ra trên đất Mỹ tốt nghiệp đại học. Riêng thành phần cựu tù nhân chính trị sang đây, mặc dù tuổi đă cao, tinh thần đă mệt mỏi, vẫn có người tốt nghiệp đại học với các học vị như Ph.D, Master, Bác Sĩ, Nha Sĩ... như một nha sĩ đă hănh diện quảng cáo cho pḥng mạch của ḿnh là “Nha Sĩ H.O. 11” (đúng ra là H.11). C̣n về sự thành đạt của con các “Ông H.O.” th́ chúng ta phải có một cuốn sách mười ngh́n trang loại “Vẻ Vang Dân Tộc” mới ghi hết. Có những gia đ́nh H.O. ra đi chậm, măi đến những năm 1994-95 mới đặt chân tới Mỹ, vậy mà có đến ba bốn người con đều đă tốt nghiệp nha sĩ, y sĩ hay dược sĩ, tiến sĩ. Lẽ cố nhiên, khoa bảng chưa đủ để nói tới điều ǵ ích quốc, lợi dân, nhưng ít ra những gia đ́nh này cũng theo kịp những người đi trước để khỏi mang mặc cảm thua thiệt.




Mong rằng các em đă là những người thân có cha, anh là nạn nhân của chế độ Cộng Sản, là những người đă có thời gian sống dưới chế độ này, đă biết nỗi khổ đau riêng của dân tộc ḿnh, và chung của con người, sẽ có một lối sống và suy nghĩ cho xứng đáng với những sự hy sinh của cha anh và nỗi nhọc nhằn của cả dân tộc.





Huy Phương & Vơ Hương An

florida80
04-20-2019, 19:54
Hăy Già Một Cách Khôn Ngoan - BS Nguyễn Ý Đức









1. Đây là lúc mà ta phải tiêu hết số tiền mà ta đă để dành.
Hăy tiêu chúng đi và tiêu một cách hoan hỉ.

Hăy đừng đưa tiền đó cho những người mà họ không có một ư nghĩ ǵ về tại sao ta đă khó khăn mới kiếm được.

Hăy đặc biệt lưu ư tới những người cùng huyết tộc với các chương tŕnh về cách kiếm tiền khó khăn như thế nào mà quư vị đă làm để có chúng.




Bây giờ cũng là thời gian không thuận lợi cho các đầu tư khác mặc dù việc đầu tư này có ít rủi ro. Đầu tư vào giai đoạn này chỉ mang lại lo âu và nhiều chuyện khó khăn. Đây là lúc mà quư vị cần tận hưởng một cách im lặng.




2. Hăy đừng lo nghĩ tới tài chánh của con cháu.

Xin hăy ngưng lo nghĩ về t́nh trạng tài chánh của con cháu ḿnh và đừng cảm thấy tội lỗi về cách mà bạn tiêu tiền do chính ḿnh làm ra. Quư vị đă nuôi chúng trong nhiều năm và đă chỉ dẫn cho chúng tất cả những ǵ mà quư vị biết. Quư vị đă giúp chúng về học vấn, thực phẩm, nhà ở và tiền túi. Bây giờ chính là lúc chúng phải lo kiếm tiền để tự túc.




3. Hăy giữ sức khỏe.

Tập thể dục vừa phải như đi bộ mỗi ngày, dinh dưỡng đầy đủ và hăy ngủ đều đặn Ở tuổi này, quư vị rất dễ bị bệnh và muốn được khỏe mạnh th́ cần nhiều cố gắng khó khăn hơn.V́ thế quư vị phải giữ ḿnh ở t́nh trạng tốt và hăy lưu ư tới các nhu cầu về sức khỏe.Hăy giữ liên lạc với các bác sĩ bằng cách khám bệnh định kỳ, thực hiện các xét nghiệm mặc dù quư vị vẫn cảm thấy b́nh thường. “Cẩn tắc vô ưu”, cổ nhân vẫn dạy ta vậy.




4. Luôn luôn mua vật dụng tốt nhất.

Luôn luôn mua vật dụng tốt nhất và đẹp nhất cho những người thân. Phần thưởng mà quư vị mua những quà với tiền của chính ḿnh thật là vô giá. Vào một ngày nào đó, một trong số những người thân của quư vị sẽ nhớ đến nhau và khi đó th́ tiền chẳng cung cấp một điều quư giá ǵ cho nhau, v́ vậy hăy cùng nhau tiêu tiền khi quư vị c̣n có thể sống với nhau.




5. Hăy bỏ qua những điều lặt vặt.

Trong đời sống, hăy bỏ qua những điều nhỏ nhặt.Quư vị đă từng vượt qua những điều như vậy trong suốt cuộc đời. Quư vị đă từng có những kỷ niệm vui buồn nhưng hiện tại mới là điều quan trọng. Hăy đừng để quá khứ d́m quư vị xuống và đừng để tương lai làm quư vị sợ hăi. Hăy tận hưởng với những ǵ của hiện tại. Quư vị hăy quên đi những chuyện lặt vặt.


6. Luôn luôn làm sống lại t́nh yêu.

Dù quư vị ở vào tuổi nào, luôn luôn làm sống lại t́nh yêu và sự thơ mộng. Hăy yêu mến người bạn đồng hành của quư vị, yêu đời sống, yêu gia đ́nh quư vị, yêu hàng xóm, yêu chó hoặc yêu mèo và luôn luôn nhớ rằng: “Một người đàn ông chẳng bao giờ già khi ông ta có sự thông minh và t́nh thân ái”.




7- Hăy mạnh dạn tự kiêu…

Hăy mạnh dạn và tự kiêu từ tâm hồn tới thể xác. Đừng ngưng tới tiệm hớt tóc, chăm sóc móng tay móng chân, đi khám bệnh ngoài da và đi nha sĩ, giữ đầy đủ đồ làm đẹp. Khi quư vị đă tự giữ ḿnh th́ quư vị sẽ cảm thấy kiêu hănh và tự tin.




8. Đừng để ư tới bề ngoài.

Ở tuổi của quư vị hăy đừng để ư tới vẻ bề ngoài. Không có ǵ lố bịch hơn là một người ở tuổi quư vị lại mặc quần áo của giới trẻ. Quư vị đă tạo ra một cái ǵ thích hợp với quư vị th́ xin hăy giữ lấy nó và kiêu hănh với nó. Đó là một phần của quư vị.




9. Luôn luôn theo dơi xung quanh.

Đọc nhật báo, coi internet và đọc tin tức. Hăy có một điện thư c̣n hoạt động và cố gắng dùng một trong những điều của xă hội. Quư vị sẽ rất ngạc nhiên gặp những người bạn cũ. Giữ liên lạc với những ǵ đă xẩy ra và những người mà quư vị đă biết là điều quan trọng dù quư vị có già.




10. Hăy tôn trọng thế giới trẻ

Hăy tôn trọng giới trẻ và ư kiến của họ. Và hy vọng rằng họ sẽ kính trọng quư vị. Họ có thể không có cùng quan điểm với quư vị nhưng họ sẽ là tương lai và hướng thế giới về phía họ. Hăy góp ư mà chẳng nên chỉ trích và hăy cố gắng mà nhắc nhở họ rằng sự khôn ngoan của quá khứ bây giờ vẫn c̣n áp dụng.




11.Đừng bao giờ dùng câu: “Vào thời của tôi”.

Ngày của quư vị là bây giờ. Bao lâu mà quư vị c̣n sống, quư vị là một phần của hiện tại. Quư vị có thể trẻ hơn, nhưng quư vị vẫn là quư vị. Hăy vui lên và tận hưởng cuộc đời.




12. Một số quư vị sẽ tŕu mến những năm huy hoàng trong khi đó th́ nhiều vị trở nên cay đắng và gắt gỏng.

Đời sống quá ngắn để bận tâm với những điều nhỏ nhen. Hăy chia xẻ với những người tích cực và vui vẻ. Điều này sẽ mang lại niềm vui cho chính quư vị và thời gian sẽ dễ chịu hơn. Sống với người yếm thế sẽ làm quư vị già hơn và khó mà sống với người khác.




13. Hăy dừng bỏ ư định sống với các con,

hoặc các cháu, nếu hoàn cảnh tài chính cho phép. Thực vậy, sống với nguời thân là điều tốt nhưng chúng ta có nếp sống riêng tư. Chúng thích sống cuộc đời của chúng và ta cần cuộc sống của ta. Nếu chẳng may mà quư vị mất người bạn đường (chúng tôi chia buồn cùng quư vị), hăy kiếm một người sống cùng và giúp lẫn nhau. Và cả khi đó nếu quư vị thấy thật cần sự giúp đỡ và không muốn sống một ḿnh.




14. Hăy đừng từ bỏ các thú vui.

Nếu quư vị không có th́ hăy tạo ra một thú vui khác. Quư vị có thể đi du lịch, nấu ăn, đọc sách báo và khiêu vũ. Quư vị có thể nuôi một chú mèo, một con chó, làm vườn, đánh bài, chơi domino, quần vợt. Quư vị có thể vẽ, làm việc thiện nguyện hoặc chỉ sưu tầm một loại đồ vật nào đó.




Hăy kiếm điều ǵ mà quư vị thích và tận hưởng niềm vui với chúng.




15. Hăy nhận lời mời mặc dù quư vị không muốn.

Hăy tới các lễ rửa tội, hội họp, ra trường, ngày sinh nhật, đám cưới và hội thảo.




Hăy ra khỏi căn nhà và gặp những người quen từ lâu mà quư vị chưa gặp lại.




Hăy trải qua điều ǵ mới hoặc cũ nhưng hăy đừng bực ḿnh nếu không được mời.Một vải hoạt động như vậy bị giới hạn v́ phương tiện và quư vị nhớ cho rằng không phải ai cũng mời được như vậy.




Điều quan hệ là đôi khi hăy ra khỏi căn nhà. Hăy tới viện bác cổ hoặc đi lang thang trong vườn bách thảo. Điều cần là hăy tạm thời ra khỏi căn nhà một khoảng thời gian ngắn.




16. Hăy tiết kiệm lời nói.

Nghe nhiều, nói ít. Có nhiều trong số quư vị liên tục nhắc lại quá khứ mà không để ư người khác có thích nghe không.




Hăy nghe trước và trả lời câu hỏi sau nhưng đừng quá kéo dài câu chuyện trừ khi được yêu cầu.




Hăy nói với giọng nhă nhặn và nên trành than phiền hoặc chỉ trích nhiều quá trừ khi cần.




Hăy cố gắng chấp nhận hoàn cảnh khi việc xẩy ra. Mọi người đều trải qua những hoàn cảnh như vậy và nhiều người khó chịu v́ phải nghe các lời than phiền. Vậy th́ hăy cố gắng t́m các điều tốt để nói.




17. Đau và khó chịu thường xuất hiện ở tuổi cao.

Không nên cố bám lấy nó và cho nó là một phần của cuộc sống mà mọi người phải trải qua. Hăy cố gắng giảm thiểu sự đau nhức và sự khó chịu ra khỏi trí óc.Chúng không phải tự nhiên mà quư vị có, chúng là những ǵ thêm thắt mà đời sống thêm vào cho quư vị. Nếu quư vị bận tâm đến nó, quư vị sẽ mất vai tṛ của quư vị. Hăy tha thứ.




Nếu quư vị bị người khác làm tổn thương, hăy quên đi. Nếu quư vị làm người khác buồn, hăy xin lỗi. Đừng kéo dài sự bất măn với chính ḿnh. Nó chỉ làm quư vị cảm thấy mất vui và cay đắng. Ai phải cũng thế thôi.




Có người đă nói: “Giữ sự bực tức th́ cũng giống như uống chất độc và hy vọng rằng người đó sẽ chết”.




18. Hăy tận hưởng niềm tin mănh liệt nếu quư vị đă có.

Nhưng xin đừng cố thuyết phục người khác. Họ sẽ tự quyết định và quư vị sẽ bất măn. Hăy sống với điều mà ḿnh tin.




19. Hăy cười to lên.

Và cười thật nhiều. Cười về mọi thứ. Hăy nhớ quư vị là một trong những người có may mắn. Quư vị đă thu xếp để có một nếp sống, một nếp sống kéo dài. Nhiều người không bao giờ đạt được tuổi đó, chưa bao giờ hưởng trọn cuộc đời.. Nhưng quư vị đă đạt được điều đó. Như vậy th́ tại sao quư vị không vui cười to lên? Hăy mỉm cười trong bất cứ hoàn cảnh nào.




20. Đừng để ư tới lời b́nh phẩm của người khác về quư vị và đôi khi không thèm để ư tới những ǵ họ nghỉ về ḿnh.

Họ sẽ luôn luôn b́nh phẩm và quư vị nên tự kiêu hănh và những điều tốt ḿnh đă thực hiện. Hăy để họ nói và đừng quan tâm. Họ không hiểu tư ǵ về quư vị, về các kư ức của quư vị và đời sống của quư vị. Có nhiều điều cần ghi lại vậy th́ hăy viết và đừng phí th́ giờ về những ǵ mà ngưởi khác có thể gán cho quư vị. Bây giờ là lúc cần nghỉ ngơi và sống hạnh phúc càng nhiều càng tốt./.




Bác sĩ Nguyễn Ư-Đức

florida80
04-20-2019, 19:55
Những Thời Điểm Tuyệt Đối Không Nên Tắm Để Tránh Đột Quỵ






H́nh minh họa (Ảnh: bustle)




Mỗi người có thói quen tắm khác nhau, tuy nhiên hăy nhớ thời điểm tắm sau đây có thể bạn không bị đột quỵ.





Tắm khi đang sốt

Người ốm sốt thường có thân nhiệt nóng hơn b́nh thường nên muốn đi tắm cho sảng khoái, tỉnh táo. Trên thực tế, thân nhiệt cơ thể lúc này có thể lên đến 39 - 40 độ C và người của bạn đang rất yếu. Nếu đi tắm ngay lúc này sẽ dễ xảy ra những hậu quả không mong muốn, trong đó có nguy cơ đột quỵ rất cao.




Tắm sau khi uống rượu

Sau khi uống rượu, mùi cồn nồng nặc lên khiến nhiều người muốn lao vào pḥng tắm ngay. Tuy nhiên, rượu có thể gây ức chế hoạt động của chức năng gan, đồng thời ngăn cản quá tŕnh giải phóng glycogen. Nếu tắm lúc này th́ cơ thể sẽ gặp phải t́nh trạng hoa mắt, chóng mặt, toàn thân bủn rủn, nhức mỏi, nghiêm trọng hơn c̣n bị hạ đường huyết và dẫn tới t́nh trạng hôn mê sâu.




Tắm khi vừa vận động mạnh

Sau khi vận động mạnh, cơ thể ra đầy mồ hôi nên nhiều người muốn đi tắm để làm sạch cơ thể. Việc tắm ngay lúc này có thể dẫn đến t́nh trạng đau tim, thiếu máu năo, gây choáng váng, ngất xỉu... Do đó, các chuyên gia sức khỏe thường khuyên bạn nên ngồi nghỉ khoảng 30 phút cho thân nhiệt cơ thể ổn định rồi mới vào đi tắm.








Tắm đêm

Sau 9 giờ tối hàng ngày là lúc nhiệt độ cơ thể giảm xuống thấp, việc tắm gội trong thời điểm này khiến bạn dễ mắc bệnh cảm lạnh về đêm. Bên cạnh đó, bạn c̣n có thể gặp phải một số vấn đề sức khỏe như chứng liệt nửa mặt, méo miệng, đột quỵ, tử vong đột ngột... nếu cứ duy tŕ thói quen tắm đêm hàng ngày.




Tắm lúc đói và ngay sau khi ăn no

Vừa ăn no xong mà đă đi tắm ngay th́ các mạch máu sẽ bị giăn nở, lượng máu lúc này cũng giảm xuống và gây ảnh hưởng đến quá tŕnh tiêu hóa để hấp thụ thức ăn vào cơ thể. C̣n khi bụng đang trống rỗng mà đi tắm th́ vô t́nh gây hạ đường huyết và khiến bạn gặp phải t́nh trạng đột quỵ.








Theo VTV

florida80
04-20-2019, 19:57
Cảm Thấy Khỏe Hoặc Yếu - BS Nguyễn Ý Đức









1- Khỏe Mạnh là thế nào?

Đôi khi chỉ một chữ giản dị ta có thể định nghĩa theo nhiều cách khác nhau. Quư vị có thể dùng cách định nghĩa của World Health Organisation như: “Sức khỏe là trạng thái của cơ thể với sự toàn vẹn về thể chất, tâm thần và toàn hảo về xă hội chứ không phải chỉ không có bệnh và tật nguyền”. Một cách khác để định nghĩa sức khỏe bằng cách dùng những chữ đo được như quư vị thấy ḿnh khỏe mạnh khi thân nhiệt, huyết áp và các chỉ số khác đều b́nh thường. Nhưng các con số này cũng thay đổi tùy theo t́nh trạng sinh học từng người: Cái ǵ có thể b́nh thường với người khác nhưng với quư vị chúng lại không b́nh thường.


Đối với nhiều lư thuyết gia về y học, định nghĩa hợp lư nhất đều có tính cách tương đối. Với họ, sức khỏe đối với một quản thủ thư viện làm việc yên lặng hằng ngày trong khi đó sức khỏe lại có ư nghĩa khác đối với một công nhân kiến trúc. Nói một cách khác, để được khỏe, quư vị không cần theo một tiêu chuẩn nào. Quư vị chỉ cần hoàn tất các nhu cầu của một ngày.




2. Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu cơ chế kiểm soát cơ thể của quư vị đóng cửa?

Đôi khi triệu chứng của bệnh rất rơ rệt: thân nhiệt lên cao, mửa, ngất xỉu – chắc chắn là cơ thể của quư vị phản ứng lại với vài khẩn cấp. Trong các hoàn cảnh khác, bệnh không rơ rệt lắm. Bác sĩ của quư vị có thể sẽ yêu cầu làm một số thử nghiệm để xem có ǵ bất thường. Thí dụ: mức độ đường trong nước tiểu quá cao đôi khi có thể là chỉ dấu của bệnh tiểu đường. Nói một cách tổng quát, tiến tŕnh sinh lư học bị rối loạn khi quư vị bị bệnh.


Một vài cơ chế kiểm soát không hoàn toàn tốt ở trẻ mới sinh v́ các cháu mới thoát ra từ một môi trường được bảo vệ quá chu đáo cho nên không cần chăm sóc kỹ. Cơ chế bảo vệ sẽ triển khai nhưng trong khi đó giảm nhiệt độ ở trong pḥng có thể làm giảm thân nhiệt của bé một cách đáng kể. Lạnh cũng rất nguy hiểm đối với người cao tuổi.




3- Bệnh Tưởng là ǵ?

Trong lúc đầu, các bác sĩ tương lai có thể tạm thời bị bệnh tưởng, một sự quá lo lắng về sức khỏe của ḿnh mặc dù là ḿnh vẫn b́nh thường. Lần đầu nghe thấy nói về một bệnh nguy hiểm, sinh viên y khoa cho rằng họ có thể bị bệnh đó và họ có thể tưởng tượng đă t́m ra các dấu hiệu của bệnh. Có nhiều người biết chi tiết về một bệnh cũng có thời gian bị bệnh này.




Nhưng trường hợp hiểm nghèo của bệnh tưởng, được định nghĩa như một ám ảnh với các dấu hiệu về cơ thể và các bệnh với nhiều than phiền về thể chất, là một phản ứng thần kinh về những lo âu hoặc khó khăn. Khi có ám ảnh về sức khỏe mà bắt đầu quên các thú vui khác th́ điều khôn ngoan là kiếm lời khuyên của nhà chuyên môn.




Nhưng phải phân biệt bệnh tưởng với sự quan tâm b́nh thường. Đó là điều tự nhiên và có ích để thấy các dấu hiệu của chính ḿnh và cho bác sĩ hay. Ngoại trừ khi quư vị mắc bệnh tưởng, sau khi khám bệnh mà vẫn khỏe mạnh quư vị sẽ yên ḷng. Nhưng người có bệnh tưởng ít khi chấp nhận lời an ủi. Họ tin là bác sĩ đă bỏ qua một bệnh trầm trọng nào đó hoặc đă đánh lừa họ để tránh các sự thực đau ḷng. Một đôi khi người có bệnh tưởng có ḷng tin ở bác sĩ một thời gian ngắn. Sau đó họ tin là bệnh lại xuất hiện đôi khi tập trung vào các sợ hăi bị bệnh và nhiều khi vào một bệnh mới.




4- Rối loạn thần kinh tâm trí psychosomatic là có thực hoặc chỉ do trí tưởng tượng?

Nguồn gốc Hy Lạp của chữ psyche và soma là tâm trí và cơ thể và rối loạn thần kinh tâm trí là bệnh trong đó tâm trí có ảnh hưởng lên cơ thể. Một cách chính xác hơn, đó chính là một đau về thể chất thực gây ra do một phần hoặc toàn phần bởi một cảm xúc mất ư thức bất tỉnh hoặc các yếu tố tâm lư khác. Các bác sĩ cũng chưa hoàn toàn biết là làm sao mà cảm xúc lại có thể gây ra tổn hại cho một bộ phận cơ thể, nhưng chuyện này là có thật. Không giống như trong bệnh tưởng, trong đó bệnh là do tưởng tượng, một người bị bệnh tâm thần cơ thể là có bị bệnh thật. Thường thường bệnh tâm thần cơ thể có thể chữa khỏi bằng cách chữa vấn đề tâm lư gây ra bệnh.

Các bệnh đó là chỗ nứt trên da hay niêm mạc lót đường tiêu hóa, nhức đầu và hồi hộp hoặc đôi khi các bệnh như ung thư…




5- Hội chứng Munchausen là ǵ?

Nếu quư vị giống như nhiều người, họ sợ tới bệnh viện và thích không có bệnh hơn là bị bệnh. Nhưng nhiều người khác thích tới bệnh viện, thích tham khảo các bác sĩ với nhiều lư do không đáng nói. Các bác sĩ thần kinh tâm trí gọi hành vi đó là hội chứng Munchaussen hoặc bệnh giả tạo.

Giả tạo là giả mạo và người với hội chứng Munchaussen là giả vờ và nói dối.




Người mắc hội chứng Munchausen là những người giả vờ ốm đau để được chăm sóc y tế. Họ thường làm cho ḿnh mắc những triệu chứng kinh khủng bằng cách tự gây thương tích cho bản thân hoặc tự tiêm chất độc vào cơ thể để liên tục đến bệnh viện chữa trị. Điều họ muốn chủ yếu là t́m kiếm sự chú ư và chăm sóc.


Thường giả vờ ốm đau, đến các cơ sở y tế khác nhau, các bác sĩ khác nhau để được chăm sóc. Thích gây sự chú ư bằng cách tự gây thương tích cho bản thân.


Điều tra hồ sơ y tế của bệnh nhân sẽ có dấu hiệu thường xuyên đi khám bệnh, bỏ ra rất nhiều chi phí cho xét nghiệm, kiểm tra, điều trị mặc dù bản thân không có bệnh. Bệnh nhân thường được yêu cầu điều trị tâm thần lâu dài.


Bác sĩ Nguyễn Ư Đức

florida80
04-20-2019, 20:00
18 Mẹo Vặt Hữu Ích Bạn Nhất Định Phải Biết







Trong cuộc sống, đôi khi có những sự cố phát sinh mà ngay lập tức tại thời điểm đó bạn không biết cách phải giải quyết ra sao. Bài viết này sẽ cung cấp cho bạn một số kiến thức hữu ích trong cuộc sống hàng ngày.

1. Nên làm ǵ khi ăn cay đến mức chảy nước mắt?
Khi ăn cay đến mức chảy nước mắt, uống nước hoàn toàn không phải là cách giải quyết, mà ngược lại sẽ càng cay hơn. Cách tốt nhất là uống sữa để làm dịu cảm giác cay.




2. Cách để đậu hũ không dễ bị nát

Đậu hũ mềm rất dễ bị nát trong lúc chế biến, nếu muốn giữ cho đậu hũ c̣n nguyên vẹn, bạn có thể ngâm trong nước muối trước khi nấu khoảng 30 phút. Sau khi cho vào nồi, đậu hũ sẽ không dễ bị nát.




3. Cách xử lư khi nước dùng quá mặn


Khi nấu nước dùng, nếu vô t́nh nêm quá nhiều muối th́ sẽ bị hỏng vị. Lúc này cách cứu nguy là thả khoai tây vào nấu vài phút. Bởi v́ khoai tây sẽ hút muối, khi múc đồ ăn ra đĩa th́ vớt bỏ khoai tây đi là được.




4. Ngâm tay trong giấm trước khi gọt khoai môn để tránh bị ngứa

Khi gọt khoai môn, tay bạn sẽ bị dính nhựa, càng gọt càng ngứa. Lúc này, hăy ngâm tay trong giấm trước, như vậy sẽ không bị ngứa nữa.




5. Cách để bỏ đi phần sáp bên ngoài quả táo

Nếu thích ăn táo cả vỏ, bạn cần bỏ đi phần sáp bên ngoài, có 2 cách thực hiện như sau:

Cách 1: Cho táo vào nước nóng (nhiệt độ vừa đủ để chạm tay vào là được), lúc này phần sáp của quả táo sẽ tan ra.

Cách 2: Rửa táo bằng cách chà kem đánh răng lên trên vỏ, sau đó rửa lại bằng nước sạch là có thể ăn được.




6. Cách để khoai tây chậm lên mầm

Mầm của khoai tây có chứa solanine, một loại glyco-alkaloid đắng và độc, ăn vào sẽ gây đau bụng, chóng mặt. Để một quả táo trong rổ khoai tây có thể kéo dài thời gian lên mầm. Khí ethylene sản sinh từ táo có công dụng ngăn chặn khoai tây phát triển.

Ngoài ra, nếu muốn đu đủ và kiwi mau chín, bạn cũng có thể để cùng với táo. C̣n khi để táo và hồng chát cùng nhau, một tuần sau vị chát sẽ biến mất và trở thành hồng ngọt.




7. Cách để cơm vừa đẹp mắt vừa thơm

Sau khi vo gạo, hăy nhỏ vài giọt chanh vào nước, như vậy sẽ giúp cơm vừa đẹp mắt vừa thơm. Ngoài ra, c̣n một cách khác nữa cũng khiến cơm thơm hơn, đó là khi vo gạo xong chuẩn bị nấu, nhỏ vài giọt dầu vào nấu cùng cơm.




8. Cách giữ cho bánh luôn gịn

Khi cho bánh vào lọ, hăy để vào một khoanh đường. Đường sẽ giúp hút khí ẩm trong lọ nên giữ được cho bánh thơm gịn.




9. Cách giặt quần áo dính mực

Khi quần áo hoặc vải vô t́nh bị dính mực, có thể dùng hạt cơm hoặc keo dán ḥa cùng chất tẩy rửa rồi cùng đầu ngón tay bôi trực tiếp lên chỗ bị dính mực, sau đó miết liên tục lên đó, vết mực sẽ nhanh chóng bị loại bỏ. Sau khi làm sạch được vết mực, bạn có thể tiếp tục ngâm quần áo trong chất tẩy rửa rồi giặt lại.




10. Cách giặt sạch giày có mùi


Rắc baking soda vào trong bốt, giày thể thao hoặc giày có mùi và bị ẩm, dưới tác dụng của baking soda, hơi ẩm và mùi lạ sẽ bị hút đi, bạn sẽ nhanh chóng có một đôi giày sạch và thơm.




11. Cách tẩy vết ố vàng ở cổ áo và nách áo

Trước tiên, bạn nên dùng bàn chải quét dầu gội đầu hoặc kem cạo râu lên vết ố vàng, sau đó chờ khoảng 4- 5 phút rồi mới giặt, như vậy quần áo sẽ dễ giặt sạch hơn.




12. Cách bảo quản hoa tươi

Thêm một chút bia vào b́nh cắm hoa có thể khiến hoa tươi lâu hơn nhiều, bởi v́ trong bia có chứa ethanol có thể khiến cành hoa nở ra, ngăn ngừa vi khuẩn. Bên cạnh đó, bia c̣n có đường và chất dinh dưỡng khác giúp cung cấp chất dinh dưỡng cho cành hoa.




13. Cách mài kéo đơn giản

Bạn có thể xếp 2 – 3 lớp giấy nhôm rồi dùng kéo cắt, kéo sẽ lập tức sắc bén đến bất ngờ.




14. Cách xé mác trên đồ dùng mới mua

Khi mua quà tặng rất khó để xé mác giá, nếu xé bằng tay sẽ để lại vết đen không đẹp. Vậy phải làm sao? Bạn có thể dùng máy sấy tóc hơ nóng, khi đó sẽ xé mác dễ dàng hơn, không để lại t́ vết.




15. Bia ngoài uống c̣n có thể dùng làm ǵ?

Dùng bia c̣n thừa để lau lá cây sẽ mang đến hiệu quả không ngờ tới. Bạn có thể dùng bông chấm vào bia rồi lau nhẹ mặt lá, không chỉ bụi mà ngay cả vết bẩn lâu năm cũng sẽ dễ dàng bị đánh bay, mặt lá sẽ sáng bóng tự nhiên.




16. Cách thông bồn cầu bị tắc

Đổ một chậu đá lạnh khoảng 1 kg vào bồn cầu rồi nhấn nút xả nước, sức nước và đá đều sẽ cuốn trôi mọi vật cản và không gây ô nhiễm.




17. Cách chống gián

Gián là loài vật mà ai cũng cảm thấy khó chịu muốn đuổi đi, nhưng chúng lại sinh sôi vô cùng nhanh vào mùa hè khiến chúng ta khó chịu. Bạn chỉ cần dùng một nắm húng quế phơi khô, sau đó dùng một chiếc tất cũ để đựng, rối đặt ở góc tường hoặc những nơi thường hay xuất hiện gián là có thể đuổi chúng đi.




18. Cách xử lư kiến trong nhà

Tỏi rất hữu hiệu trong việc xử lư kiến, chỉ cần để vài củ tỏi trên đường đi của kiến, chúng sẽ lập tức đổi đường đi. Ngoài ra, bạn cũng có thể cho tỏi vào trong nước, rồi dùng nước này lau nhà, kiến sẽ lập tức dời đi chỗ khác.




Thanh Trúc

trithucvn.net



at 8:50 PM

florida80
04-20-2019, 20:02
Đă bao giờ bạn nghe được một cuộc căi vă mà toàn là những câu hỏi, mà không hề có câu trả lời chưa?

Câu chuyện xẩy ra vào một buổi tối, người chồng về nhà muộn…


- Sao anh về muộn thế?

- Mấy giờ rồi mà em bảo muộn?

- Anh không có đồng hồ à?

- Em tưởng cái đồng hồ chết tiệt của anh không bao giờ chết ư?

- Thế sao anh không hỏi người ta?

- Người ta là ai? Em định ám chỉ người nào thế?

- Anh tưởng là tôi không biết ǵ ư? Thế anh lê la ở những xó xỉnh nào mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà?

- Em học ở đâu những cách ăn nói với chồng như vậy?

- Thế anh bảo tôi phải ăn nói với anh như thế nào?

- Em không thể t́m được lời lẽ có văn hóa hơn một chút hay sao?

- Thế anh tưởng rằng anh có văn hóa lắm ư? Anh đă nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?

- Can ǵ đến em?

- Tại sao anh cứ trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi của anh?

- Tại sao không?

- Tôi hỏi lại: anh đă nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?

- Tiền đâu mà bia với rượu?

- Thế th́ lương mới lĩnh đâu hết rồi?

- Em tưởng rằng lương anh nhiều lắm à?

- Anh đưa hết tháng lương cho con đĩ nào vậy?

- Em cho rằng ngoài em ra, mọi người phụ nữ khác đều là con đĩ cả hay sao?

- Không phải là đĩ th́ tại sao lại đưa hết tiền cho nó? Hả…? Hả…?

- Tại sao cô lại tru tréo lên như thế?

- Không tru tréo lên để anh muốn làm ǵ th́ làm à?

- Bơn bớt cái mồm đi có được không?

- Tôi không bớt th́ anh định làm ǵ tôi?

- Cô không thách thức tôi đấy chứ?

- Anh có dám không?

- Đến nước này th́ tại sao tôi lại không dám?


Lượm trên mạng

florida80
04-20-2019, 20:02
Thành Quả Nào Cho Đảng CSVN Sau 44 Năm Thống Nhất - Thành Đỗ (Danlambao)









Thành quả nào cho công cuộc xây dựng đất nước của đảng CSVN sau 44 năm thống nhất và 74 năm cai trị tại miền bắc? Đảng Cộng sản Việt Nam đạt được một thành quả khá đen tối.




Người dân Việt ngày nay, khi kháu nhau về đảng, họ thường hay dùng những từ để gọi những đảng viên là bọn "Khốn Nạn", "bọn sâu bọ", hay tệ hơn nữa lũ quỷ đỏ, ḅ đỏ... và khi họ nói về đảng th́ họ hay thêm chữ cướp phía sau, hoặc Mafia...




Một hiện tượng khác nữa, cũng khá nguy hiểm cho bộ máy cầm quyền là khi đảng tuyên bố về một quyết sách nào đó trên toàn quốc, huy động toàn bộ hệ thống tuyên truyền đảng vào cuộc, th́ chưa đầy 24 giờ sau là người dân trên cộng đồng mạng Việt ngữ đă chỉ ra cái NGU SI của quyết sách, cái DỐT NÁT, cái bộ mặt thật, cái bản chất thật của của cái gọi là quyết sách đó. Đối với người dân th́ đây chỉ là một nhà nước phục vụ lợi ích nhóm và quyền lợi của Tàu cộng, họ láo toét để vơ vét thêm, siết cổ dân đen để cướp thêm tí nữa, hút máu thêm tí nữa, nào là… BOT bẩn, bến bờ bẩn, trơ trẽn để cướp đất cho xí nghiệp sân sau hay cho nhà thầu Tàu cộng, từ công tŕnh, tượng đài, thuốc men giả, phân phối thịt thối cho các trường, kể cả trường mần non, là chất độc hoá chất trong ly café, trong tô phở quan tài, hay t́m cách lường gạt dân nhưng thất bại trong ư đồ thâu tóm 500 tấn vàng của dân. Mới đây thôi, họ sắp chuyển qua hiến máu bắt buộc, mỗi năm một lần cho mọi người dân tuổi trưởng thành và… để đem bán qua Âu Châu và nhiều nước khác. Tôi tự hỏi, đến chừng nào th́ họ sẽ ra luật thu nội tạng người dân Việt và rao bán trên toàn thế giới đây.




Một thành quả khác cũng được ghi nhận là người dân Việt, v́ đă sống quá lâu năm với lũ, người dân nay thật sự chai lỳ, thích nghi, không c̣n nhắm mắt mà TIN vào thằng đảng LÁU CÁ nữa, TIN vào QUỐC HỘI đảng viên 90% mà mọi hoạt động th́ gần như chỉ là một băng đảng Mafia, khi không thể ra được luật về tài sản mờ ám của quan tham, hay nhiều năm nay, t́m cách đẩy lùi, không ra luật biểu t́nh cho dù vẫn mặt dầy viết ra trong hiến pháp.




Ngày nay, những luật làm ra với một mục đích phục vụ lợi ích nhóm th́ rất nhanh, phục vụ sân sau của ai đó và dự án xây dựng cơ sở hạ tầng là để kêu gọi Trung Quốc đầu tư với 30-40% lại quả và tận cùng của lương tâm loài ma quỷ này là nạn ấu dâm có thẻ đảng th́ bất khả xâm phạm, được bao che khắp nơi, từ thượng tầng xuống đến bọn nô tài báo láo, nạn quan có chức có quyền kiếm gái càng ngày càng trẻ để thỏa măn h́nh như được thông cảm ở tầng lớp bề trên, thượng tầng, nếu ấu dâm quá lộ liễu th́ chắc sẽ bị rầy, kiểm điểm rút kinh nghiệm, phạt 8 đô la cho lần sau nhớ và tránh đừng làm anh em đảng viên quá mất mặt.




Nhiều anh cử nhân xe ôm, chiều xuống ngồi lại với nhau, sau vài xị, đă hùng dũng bước qua nỗi uất tức đè nén hằng ngày mà hứa hẹn là: "Tao mà chết cũng sẽ đổi vài mạng với bọn đảng viên bắc kỳ này" tại v́ bàn kế bên có một đám đảng viên bắc kỳ đang ngọng nghệu ḥ hét ăn nhậu với thức ăn tràn trề và các em gái bao quanh phục vụ trọn gói.




Những "Ung thư nhân cách sống" của bộ máy chính quyền và trong toàn xă hội, sống hèn, sống gian dối, sống không c̣n sợ cái ác, sống vô cảm trước nỗi đau đồng loại, can tâm nô lệ ngoại bang, chỉ v́ một số tiền đôi khi thật nhỏ thôi để nhắm mắt truớc cái ác của ngoại bang phương bắc trên quê hương ḿnh, trên đồng bào ḿnh...




Chỉ duy vài chuyện này thôi là có thể chốt lại như những thành quả quan trọng nhất mà đảng đạt được sau hơn 80 năm cầm quyền và gây đau thương đất nước và dân tộc này.




Nay thử so sánh thành quả 80 năm xây dựng đất nước của đảng với sự xây dựng đă để lại của 61 năm thời Pháp thuộc th́ thành quả cách mạng quả là đáng xấu hổ và thường bị đảng bào chữa bằng cách nói là đất nước ta triền miên chiến tranh, nhưng đó chỉ là đánh tráo khái niệm để khoả lấp ư đồ kềm hăm người dân trong đói nghèo và ngu dốt để dễ cai trị như bao nhiêu đất nước đói nghèo khác của khối cộng sản.




Chúng ta ai ai cũng biết là Pháp thuộc là một giai đoạn trong lịch sử Việt Nam kéo dài 61 năm, bắt đầu từ 1884 khi Pháp ép triều đ́nh Huế chấp nhận sự bảo hộ của Pháp cho đến 1945 khi Pháp mất quyền cai trị ở Đông Dương. Người Pháp đă xây dựng gần như 100% các thành phố lớn nhỏ cho đất nước VN ngày nay, kể cả thủ đô Hà Nội, phần đẹp nhất thủ đô là do Pháp xây, ngày nay với các dinh thự sang trọng mà ngay các đảng viên cao cấp của đảng cũng tranh nhau chiếm đoạt như căn hộ của ông Trịnh Văn Bô, số 34 đường Hoàng Diệu Hà Nội bị gia đ́nh hai ông đại tướng Vơ Nguyên Giáp và đại tướng Hoàng Văn Thái, thông gia, cùng cướp đoạt để hai trẻ cưới nhau cư ngụ, măi đến năm 2003, bà Bô và các con cơng mẹ, nhào vô chiếm lại căn nhà này, nhưng khuôn viên 3000m² của họ vẫn bị đảng chiếm và không cấp sổ đỏ chủ quyền cho căn nhà.




Lịch sử cũng ghi nhận là người Pháp c̣n tạo ra một sự phát triển khá đồng đều giữa ba miền Nam Trung Bắc, khác với CSVN ngày nay th́ lại kỳ thị, kềm chế không cho phát triển hạ tầng miền nam, người Pháp họ tạo ra tuyến đường sắt và quốc lộ 1 bắc trung nam, họ đem đến hệ thống nước sạch cho người dân của các thành phố, hệ thống cống rănh, cũng như hệ thống phân phối điện từ thành thị đến nông thôn vào thời điểm đó. Về giáo dục th́ các đại học tầm cỡ Á Châu đă có mặt tại Hà Nội và Sài G̣n vào giai đoạn cuối thời Pháp thuộc. Về tự do báo chí th́ cũng cho phép người Việt có báo chí tư nhân như tờ Đông Dương tạp chí của cụ Nguyễn Văn Vĩnh và các tờ báo địa phương tại các tỉnh lẻ... Về hệ thống Y tế cũng bắt kịp trào lưu tiến bộ của mẫu quốc vào thời đó với các bệnh viện lớn nhỏ hơn hẳn các nước láng giềng Á Châu, c̣n về hệ thống tư pháp th́ các toà án tương đối văn minh và hoạt động luật pháp cũng khá hoàn chỉnh và độc lập.




Nên nhớ, đây là đầu thế kỷ thứ 20 và tại mẫu quốc nước Pháp, tất cả cũng rất phôi phai thế thôi, họ cũng từng bước dọ dẫm đi vào thời kỳ công nghệ và phát triển kinh tế.




Sau 1975, Tôi bị nhà nước cách mạng trục xuất hồi hương và phải trở về Pháp vào năm 1977 cũng giật ḿnh không ngờ là nước Pháp lại nghèo đến thế, không như tuyên truyền của đảng CSVN là nước Pháp đă vơ vét hết tài nguyên của thuộc địa trên toàn thế giới, đem về xây dựng nước Pháp như thiên đường hạ giới. Lúc đó, cái mà tôi cảm nhận đầu tiên là các tuyến đường xe điện ngầm tại Paris cũng thô sơ lắm, c̣n rất nhiều toa xe c̣n bằng gỗ, nghèo nàn lạc hậu và di chuyển khá ồn ào, các tuyến xe ngầm th́ cũng không nhiều lắm, nhiều tuyến cũng bốc mùi thối ống cống, làm cho khách xử dụng đôi khi cũng phải bịt mũi mà đi, nhất là tuyến đường số 4 từ Porte de Clignancourt đi Porte d'Orlean sau này nối dài thêm đến Marie de Montrouge...Có lúc, công ty khai thác métro Parisien phải thêm gắn máy bơm dầu thơm phía sau xe métro để át bớt mùi thối trong đường hầm.




Lấy lại được đất nước trù phú rừng vàng biển bạc trong tay người Pháp, đảng CSVN ngày đêm không phát triển thêm mà lại ra sức tàn phá nó, gây chia rẽ bắc nam theo lệnh của quan thầy đệ tam quốc tế Liên xô và Tàu cộng để xương chất thành núi và máu chảy thành sông. Về đạo đức th́ con tố cha, vợ tố chồng, anh em bội bạc giết nhau để trung thành với đảng.




Đảng đúng là vinh quang thật đấy, vinh quang 4 lần luôn đấy.




Kết luận




Đạo đức suy đồi cho dân tộc này có lẽ đây chỉ là thành quả duy nhất mà người cộng sản Việt Nam đă thực hiện thành công sau 80 năm cai trị đất nước




Paris 10/04/2019






Thành Đỗ (Danlambao) - Cựu kỷ sư tại Pháp

florida80
04-20-2019, 20:05
Cục Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA) xếp Fucoidan vào loại thực phẩm chức năng (không phải là thuốc) nên Fucoidan không phải chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt nào cả.


Danny trên 40 tuổi làm chủ một công ty xe tải 18 bánh chở hàng xuyên bang. Vợ ở nhà chăm sóc 2 con nhỏ. Lúc gặp anh lần đầu, tôi nghĩ đời sống Danny đúng là h́nh mẫu lư tưởng của một gia đ́nh Mỹ gốc Việt.

Danny gặp tôi v́ bị dị ứng da và cao huyết áp. Ngoài ra, anh hút thuốc lá như ống khói nhà máy nhiệt điện, đến nỗi mùi thuốc lá vẫn c̣n trong pḥng khám sau khi anh ra về.

2 tuần sau khi gặp tôi, Danny bị đột quỵ khi đang lái xe trong băi đậu.

MRI năo xác nhận vùng năo trái bị nghẽn mạch. Anh bị liệt nửa người bên phải.

Chưa hết, chỉ số đường Ha1c lên đến 11%. Cuộc sống gia đ́nh anh đảo lộn. Công ty tài sản chục triệu đô không người trông giữ. Em và chị gái của Danny từ Florida bay qua California để giữ cổ phần công ty.




Tranh căi gia đ́nh nổ ra v́ Danny không có bất kỳ giấy tờ uỷ quyền tài sản nào. Vợ Danny, vốn bị gia đ́nh chồng ghét, bị đẩy ra ngoài. Cô bị stress và có lúc muốn tự vẫn.

Được các BS cật lực cứu chữa, Danny dần dần hồi phục. Anh đă có thể cử động chân phải và từ từ đi được.

Những lần gặp anh sau đó, anh đă mạnh khỏe hơn và yêu đời trở lại. Anh hồi phục cũng giúp gia đ́nh và công ty anh qua cơn khó khăn.

Công việc ổn định trở lại. Chị vợ cùng chồng quán xuyến công ty và hai chị em của Danny cùng nhau giúp đỡ hai vợ chồng thay v́ căi lộn như trước.

Đùng một cái, vợ Danny gọi tôi nói anh đang yếu hơn trước.

Vợ Danny và người phụ tá phải d́u anh vào pḥng khám. Mặt anh tím tái, huyết áp tụt.

Danny được nhận viện gấp. Hồng huyết cầu (Hb) của anh chỉ c̣n 3,9 (người b́nh thường là 13-14, nếu dưới 7,0 đă phải truyền máu). BS cấp cứu gọi tôi la trời v́ chưa thấy ai thấp Hb hồng huyết cầu đến vậy.

Hỏi ra mới biết là thấy anh bớt bệnh, chị vợ nghe lời bạn bè lấy thuốc Bắc cho anh uống. Sau khi uống xong, anh cứ đi cầu phân đen. Nghe mọi người nói uống thuốc bắc phân sẽ lỏng và đen nên chị vợ và hai chị cứ an tâm cho uống đến 6 tháng.




Nhưng v́ Danny đang uống thuốc kháng đông máu sau khi bị đột quỵ nay bị dộng thêm thuốc bắc tương tác làm máu anh càng loăng, hậu quả anh bị xuất huyết đường ruột, máu Hb tuột luốt.

Anh được truyền máu và hồi phục lần hai. Lần này hai vợ chồng quyết tâm không bao giờ xài thuốc bắc. Chỉ số Hồng huyết cầu Hb của anh tăng lên từ từ và ổn định ở mức 10-11. Anh khỏe ra, và anh chị lại biến mất một thời gian.


Nào có ngờ hôm kia chị vợ gọi tôi nói là anh lại trở mệt nữa. Tôi lại giật ḿnh v́ hồng huyết cầu Hb lại tụt xuống 8,0.

Hỏi xem anh có uống ǵ khác không th́ chị vợ mới nhớ là nghe quảng cáo uống Fucoidan phục hồi sinh lực nên cho chồng uống mấy tuần nay. Thấy anh ăn được, chỉ có điều đi cầu phân hơi đen nên chị vợ an tâm tiếp tục cho anh uống.


Tôi dặn chị vợ ngưng không cho anh uống Fucoidan nữa th́ anh khỏe trở lại. Check Hb th́ lên lại được gần 10.0.





Hú hồn v́ Fucoidan. Xém chút nữa là Danny phải nhập viện và có thể bị tai biến v́ rủi ro xuất huyết năo.

Những năm gần đây Fucoidan được quảng cáo như một thần dược, chữa được ung thư. Các nghiên cứu về Fucoidan chỉ ra Fucoidan có những tác dụng nhất định như kháng viêm, chống đông máu, và có thể kháng ung thư.

Tuy nhiên, tất cả những nghiên cứu này đều trong pḥng lab trên tế bào cách biệt mà chưa hề có bất kỳ nghiên cứu nào trên người. (1)

Cục Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA) xếp Fucoidan vào loại thực phẩm chức năng (không phải là thuốc) nên Fucoidan không phải chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt nào cả.

Chính v́ kẽ hở này mà hàng trăm công ty sản xuất thực phẩm chức năng đă sản xuất tràn lan và quảng cáo sản phẩm không đúng sự thật.


Điểm quan trọng nhất là BN không nên giấu BS những ǵ ḿnh đưa vào cơ thể trong khi đang điều trị, bao gồm cả thực phẩm chức năng và những sản phẩm khác (thuốc bắc) v́ thực phẩm chức năng (như Fucoidan) cũng có thể có những tác dụng phụ rất nguy hiểm như xuất huyết, có thể dẫn đến những tai hại khác, như trường hợp trên đây.




Nguồn www.mskcc.org
http://soha.vn/bac-si-ke-chuyen-hu-hon-vi-fucoidan-than-duoc-chua-ung-thu- 20180815161310882.ht m

florida80
04-20-2019, 20:07
Cuộc Chiến Không Được Thắng Vì Những Quy Tắc Giao Chiến Của Không Lực Hoa Kỳ Tại Việt Nam







Tác Giả: Mark Berent - Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973




Chuyển Ngữ: Thái Dương
(Tựa đề bài chuyển ngữ do tác giả thêm cho rơ ư nghĩa của bài viết)

(Phi công Mark Berent cho rằng Mỹ và đồng minh Việt Nam có thể đă chiến thắng tại chiến trường Việt Nam vào những năm 67, 68. Nhưng qua những vụ ngưng ném thả bom trên đường ṃn Hồ Chí Minh và miền Bắc Việt Nam, đă giúp cho Cộng Sản Bắc Việt mang quân và vũ khí vào miền Nam để đi đến chiến thắng cuối cùng vào tháng Tư 1975. Những phi công như ông đă bi trói tay và bịt mắt trước những cuộc di chuyển ồ ạt của cộng quân.

Hăy nghe Mark Berent tâm sự… Nguyên tác là bài viết với tựa đề Rules Of Engagement, được in trong tác phẩm “To Bear Any Burden của Al Santoli".

Lần đầu tiên tôi tham chiến tại Việt Nam là vào năm 1965. Đơn vị của tôi đóng tại căn cứ Không Quân Biên Ḥa. Tôi bay phản lực cơ F-100s, tổng cộng hơn 200 phi vụ. Lần thứ hai tôi tham chiến ở Việt Nam là vào năm 1968, lúc đó tôi bay phản lực cơ F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi thuộc phi đoàn Cú Đêm (Night Owls), có nhiệm vụ bay trên đường ṃn Hồ Chí Minh trong ṿng 7 tháng. Cuối cùng, 5 tháng chót tôi được chỉ định chỉ huy Woff FAC (Lực Lượng Không Kiểm Tiền Phương (Forward Air Control). Lực lượng này bao vùng đường ṃn Hồ Chí Minh từ Lào đến suốt Bắc Việt Nam. Đó là thời điểm mà Tổng Thống Johnson ra lệnh ngưng ném thả bom. Do đó, có lúc các phi vụ được chấp thuận ném thả bom, có lúc phi vụ không được chấp thuận.. Chẳng cần dấu diếm, nhiều lần một số anh em phi công chúng tôi tự thi hành nhiệm vụ thả bom đường ṃn, mà không cho ai biết.






Tại Việt Nam, có vài điều rất đỗi ngạc nhiên. Thứ nhất là tôi được tưởng thưởng nhiều huy chương. Nhưng có một trường hợp tôi từ chối nhận một huy chương cao quư của Hoa Kỳ là Purple Heart, Lư do là v́ một người bạn Lực Lượng Đặc Biệt của tôi vừa mới trốn được Việt Cộng bằng cách đi bộ 26 cây số trong đêm tối, với viên đạn 51 ly c̣n nằm trong một cánh tay và tay kia d́u một người lính Việt Nam Cộng Ḥa đang bị thương. Do đó, đối với tôi, cái huy chương cao quư Purple Heart không có một giá trị ǵ cả, tôi không xứng đáng để nhận!


Tôi hết nhiệm kỳ tại Việt Nam và được chỉ định về phục vụ tại một căn cứ không quân tại California. Không Quân Mỹ muốn xử dụng tôi hết ḿnh và để tôi thăng tiến hơn, họ gửi tôi đi học để lấy bằng kỹ sư tại một đại học dân sự. Sau khi tốt nghiệp, tôi được bổ nhiệm một chức vụ khả quan về tiền bạc và tương đối nhàn hạ tại Phi Đoàn 69 Chiến Thuật, sống cuộc đời thoải mái. Nhưng khốn nỗi, mỗi lần tôi cầm tờ báo th́ lại được tin một người bạn thân của tôi bị bắn hạ và tử trận tại chiến trường.


Không chịu nổi nữa, tôi xin với thượng cấp để được bay F-4s, một phản lực cơ tân tiến hơn so với F-100s và tôi đă được chấp thuận để trở lại chiến trường Việt Nam.

Trong 7 tháng đầu khi bay F-4s cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi vẫn thuộc Phi Đoàn Cú Đêm (Night Owls). Lệnh ngưng thả bom của Johnson bắt đầu có hiệu lực một tháng trước khi tôi trở lại chiến trường. Do đó, phi công chúng tôi không có cơ hội thả bom miền Bắc Việt Nam. Chúng tôi chỉ c̣n biết bay ầm ́, rồi nhào lên lộn xuống trên đường ṃn Hồ Chí Minh bên ranh giới nước Lào. Đó là dọc theo vùng rừng núi cao Karst Mountains (Lào). Và nếu chúng tôi lợi dụng ngưng thả bom để bay xuống phía Nam thuộc lănh thổ Việt Nam để phá hủy những đoàn xe tiếp liệu của Cộng Sản Bắc Việt dọc theo đường ṃn, th́ thực sự với F-4s không đủ khả năng này, v́ chúng tôi phải bay trong bầu trời dầy đặc sương mù và mây thấp che kín tầm mắt quan sát. Nhiều lần chúng tôi cho một phản lực thả trái sáng và sau đó phản lực khác theo sau thả bom.

Nhưng khi trái hỏa châu vừa thả ra là mấy tên lái xe Việt Công đều chửi thề: “Mấy thằng phi công Mỹ ngu xuẩn đang sắp thả bom. Hăy ngừng xe lại và táp vào lề đường. Trước sau ǵ chúng cũng đâm vào dăy núi Karst…” Và đúng như thế, nhiều phi công của chúng tôi đă đâm máy bay vào dăy núi này mà chẳng thả trúng một xe tiếp liệu nào, chỉ v́ tầm nh́n quá hạn chế do thời tiết.

Măi đến khi Mỹ mang máy bay Spectre–AC130 có trang bị vũ khí và có trang bị cả dụng cụ quan sát ban đêm như màn h́nh TV và những dụng cụ điện tử có thể cảm giác được khói bay ra từ ống khói của xe vận tải, đồng thời máy bay này có khả năng nh́n qua đêm tối và mây mù.

Chúng tôi liên lạc chặt chẽ với Spectre-AC130 để thực hiện 2 nhiệm vụ: Một là áp lực những ổ súng pḥng không của địch ngơ hầu chúng tôi có thể bắn hoặc thả bom trúng mục tiêu. Thứ hai là hướng dẫn chúng tôi tới mục tiêu cần tiêu diệt. Và kể từ đó, chúng tôi đă phá hủy rất nhiều xe vận tải tiếp liệu của địch. Tôi nhớ rơ, một lần, trong một đêm tôi bắn trúng 14 xe tiếp liệu của địch.


Mỗi khi máy bay Spectre-AC130 nh́n thấy đoàn xe, những phi công này sẽ đánh dấu cho chúng tôi bằng nhiều cách. Họ tác xạ vào mục tiêu bằng súng liên thanh 20 ly và cho chúng tôi biết đó là mục tiêu cần tiêu diệt. Hoặc giả họ ném hỏa châu để soi sáng cả đoàn xe phía dưới và chúng tôi cứ theo đó mà thả bom. Ngoài ra, họ c̣n có thể thả một khối hỏa châu nặng, có thể cháy sáng tới 20 phút. Họ ném một khối hỏa châu này trước đoàn xe và một khối khác phía cuối đoàn xe, và cho chúng tôi biết cứ thế mà thả bom trong đoạn đường giữa hai khối ánh sáng. V́ vậy, chúng tôi đă phá hủy được nhiều đoàn xe tiếp liệu của cộng sản. Đường ṃn Hồ Chí Minh đă bị cầy nát làm trở ngại cho việc cộng sản chở tiếp tế vào miền Nam Việt Nam. Thiển ư của phi công chúng tôi, chiến tranh đă có thể chấm dứt bằng quân sự!


Nhưng thật đau ḷng, trong khi lệnh ngưng thả bom bắt đầu vào tháng 11 năm 1968, tất cả chúng tôi đau điếng! Anh em phi công chúng tôi đă trải qua bao nhiêu lần được lệnh ngưng thả bom và mỗi lần như thế chúng tôi cảm thấy như bị một quả đấm vào mặt, v́ người ta đă phá tan đi những ǵ chúng tôi đang thắng thế.

Thi dụ, trong giai đoạn 1966-67, bạn bè chúng tôi, những phi công can trường, đang bay các phản lực cơ F-105s và F-4s trên lănh thổ Bắc Việt, một nơi đầy nguy hiểm v́ hỏa tiễn địa-không tối tân nhất SAM và màng lưới ra-đa của Nga đầy rẫy dưới đất. Nhưng v́ Những Quy Tắc Giao Chiến (Rules Of Engagement), chúng tôi đă chiến đấu một cuộc chiến mà tay chúng tôi đă bị trói chặt, mắt chúng đă bị chọc thủng mù ḷa và một nửa đạn dược trang bi đă bị cắt giảm.

Nhưng những viên chức chính phủ như Bộ Trưởng Quốc Pḥng Robert McNamara th́ lại tuyên bố với công chúng rằng các phi cơ Mỹ không có bi cắt giảm bom đạn và bom đạn Mỹ không bao giờ thiếu?. Nhưng thực tế, chúng tôi đang chứng kiến bom đạn Mỹ ở Việt Nam đă bị cắt giảm nhiều, nhất là của không Lực Mỹ! Chúng tôi đă chứng kiến bạn chúng tôi bay ra Bắc với trang bị kém hơn thời Đệ Nhị Thế Chiến, chỉ vỏn vẹn với 2 trái bom: 250 và 500 cân và 2 thùng bom lửa (Napalm) trong một phi vụ phá hủy đường rầy xe lửa. Điều hiển nhiên là chúng ta không thể cắt đường rầy xe lứa bằng bom lửa, mà thực ra bom này chỉ làm cháy cỏ và cây cối chung quanh đường rầy!. Chúng tôi cho rằng quyết đinh ngưng thả bom và cắt giảm đạn dược là MỘT TỘI PHẠM của những người có thẩm quyền. Nhiều khi chúng tôi đă đối đầu với một số hoa tiêu từ chối lệnh bay thả bom, dù họ có phải ra toà án quân sự!

Các quan chức này lại nói loanh quanh rằng không có thiếu bom tại Việt Nam. Nhưng tại Sài G̣n, những tầu thương mại chuyên chở bom đạn bị tắc nghẽn tại các hải cảng, v́ hải cảng không đủ rộng để có thể đem xuống những bom và vũ khí lớn quá tầm trưc tiếp vào bờ. Trong khi đó, vũ khí nhỏ và dụng cụ y khoa th́ được Việt Cộng hối lộ và chở về mật khu.

Vào thời điểm đó, tôi vẫn c̣n nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, chính phủ Sài G̣n biết phải làm ǵ để chiến thắng. Nhưng một thời gian sau đó, tôi nhận thức được rằng: “H́nh như người ta (Mỹ) không muốn và không cho phép để thắng cuộc chiến tranh này!” chỉ v́ Hoa Thịnh Đốn đă áp đặt cái “Nguyên Tắc Giao Chiến “ oái oăm này!?

Chúng tôi đành phải bay lên phía bắc Lào để yểm trợ cho Vang Pao, người lănh đạo của lực lượng H’mong, một bộ lạc sống trên đồi núi, đang chiến đấu với quân cộng sản Bắc Việt và cộng sản Lào (Pathet Lào). Nhưng tại đây, lại có lệnh không được thả bom gần các chùa chiền. Trong khi ai cũng biết cộng sản Lào đang đóng quân đầy trong các chùa chiền ở Lào với đầy đủ vũ khí. Nhiều lần chúng đă bị bắn từ chính trong các chùa. Có lần chúng tôi không chịu được, đă bay qua chùa và thả một trái bom vào chỗ có súng bắn lên, và ầm ầm kho đạn của địch nổ vang và cháy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có một câu chuyện ai cũng biết là ở Trung Tâm Văn Hóa Trung Hoa (Chinese Cultural Center) tại Plaine des Jarres (Lào) như sau: Chúng tôi không được lệnh thả bom trong ṿng 3 cây số chung quanh trung tâm này. Vào một đêm, một phi công tức khí lén thả một trái bom vào trung tâm này và kho đạn ở đây đă nổ trong suốt một tuần lễ!

Sau khi lệnh ngưng thả bom trên lănh thổ Bắc Việt vào tháng 11 năm 1968, chúng tôi chỉ được phép thả bom khi xe tiếp tế của Việt Cộng ở đường ṃn Hồ Chí Minh trên phần lănh thổ nước Lào mà thôi, và chỉ được thả bom vào ban đêm. Như vậy là chúng tôi gần như tự tử rồi! Ban đêm không thấy đường, súng pḥng không bắn như sao, chúng tôi chỉ c̣n cách đâm máy bay vào dăy núi Karst là xong! Có một ngày quang đăng, tôi đếm được 100 xe tiếp tế nối đuôi nhau tại Đèo Mụ Giạ thuộc Bắc Việt Nam. Những chiếc xe này đậu sẵn để đợi đêm tối di chuyển vào đường ṃn. Và dĩ nhiên chúng tôi được lệnh cấm chỉ thả bom đoàn xe. Đó là quy tắc giao chiến đấy!!

Chúng tôi cũng không thể thả bom đường xe lửa tiếp tế từ Trung Cộng vào Bắc Việt. Mỹ cũng không thể phong tỏa hải cảng Hải Pḥng… Tất cả những ǵ Nixon làm năm 1972 là để Bắc Việt có cơ hội mang tiếp tế vào miền Nam. Đáng lẽ chúng ta phải chặn đứng việc cộng sản Bắc Việt tiếp tế vũ khí cho chiến trường miềân Nam mới phải?

Vai tṛ ưu tiên của Không Lực Hoa Kỳ là chặn đứng khả năng tiếp tế vũ khí đạn dược vào chiến trường Miền Nam. Đây là một sự “tuyệt đối phải ngăn chặn.” Đó là mục tiêu duy nhất của Không Lực hầu yểm trợ lực lượng Mỹ và đồng minh tại Nam Việt Nam. Chúng ta phải thả bom các cơ sở chế tạo đạn dược và vũ khí, v́ chính nơi này sản xuất phương tiện để giết những người lính Mỹ. Lư do nữa là Không Lực phải giúp lính tiêu diệt kẻ thù dưới đấtø. Tất cả Không Lực làm, từ chuyên chở, đến chiến đấu đều chung mục đích giúp cho toàn quân đội Mỹ ngoài chiến trường tại miền Nam Việt Nam.

Nhưng buồn thay, tại Việt Nam, chúng tôi đă không được phép thực thi những sự “tuyệt đối phải ngăn chặn” này. Thử nghĩ xem Tù Binh Chiến Tranh Mỹ (POW) do đâu mà có. 85% POW là hoa tiêu và phi hành đoàn. Họ bi bắn hạ chung quanh những vị trí có hỏa tiễn SAM và phi cơ MIG. Nơi mà những hoa tiêu này đă thấy từ khi cộng sản Bắc Việt và Nga Sô lúc c̣n dang xây cất. C̣n tại chiến trường Miền Nam, lính Mỹ chết bởi những vũ khí, đạn dược và tiếp liệu do Bắc Việt chuyên chở vào Nam, mà chúng ta không ngăn chặn được hay chúng ta không muốn ngăn chặn?!.

Chúng tôi đă từng thấy từng đoàn xe vận tải nối đuôi nhau ngay ban ngày. Những xe này thuộc Lực Lượng Chuyên Chở 559 từ Hà Nội đổ vào.

Chúng tôi bay trên đầu đoàn xe và đôi khi chỉ cho chúng một chút sợ hăi bằng cách ném xuống vài thùng xăng phụ hay một vài trái hỏa tiễn gọi là. V́ chúng tôi không được phép mang cả phi đoàn phản lực đến đó để thả bom, chỉ v́ lệnh cấm.

Tôi đă từng chứng kiến một làng người Thượng ở Nam Việt Nam bị Việt Cộng ném lửa đốt cháy cả làng. Chúng đốt sống cả trẻ thơ, phụ nữ và tất cả những ǵ c̣n sống, chỉ v́ dân làng không chịu phục tùng lệnh của chúng.
Thật là đau ḷng cho một cuộc chiến mà chúng ta không muốn thắng!



Tác Giả : Mark Berent – Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973.
Chuyển Ngữ : Thái Dương



at 4:16 PM

florida80
04-20-2019, 20:09
Tiếng Việt Dễ Thương, Nam, Bắc










Bắc bảo Kỳ, Nam kêu Cọ

Bắc gọi lọ, Nam kêu chai

Bắc mang thai, Nam có chửa

Nam xẻ nửa, Bắc bổ đôi


Ôi! Bắc quở Gầy, Nam than Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh

Bắc định đến muộn, Nam liền la trễ

Nam mần Sơ Sơ, Bắc làm Lấy Lệ




Bắc lệ tuôn trào, Nam chảy nước mắt

Nam bắc Vạc tre, Bắc kê Lều chơng

Bắc nói trổng Thế Thôi, Nam bâng quơ Vậy Đó

Bắc đan cái Rọ, Nam làm giỏ Tre




Nam không nghe Nói Dai, Bắc chẳng mê Lải Nhải

Nam Căi bai băi, Bắc Lư Sự ào ào

Bắc vào Ô tô, Nam vô Xế hộp

Hồi hộp Bắc hăm phanh, trợn tṛng Nam đạp thắng




Khi nắng Nam mở Dù, Bắc lại xoè Ô

Điên rồ Nam Đi trốn, nguy khốn Bắc Lánh mặt

Chưa chắc Nam nhắc Từ từ, Bắc khuyên Gượm lại

Bắc là Quá dại, Nam th́ Ngu ghê




Nam Sợ Ghê, Bắc Hăi Quá

Nam thưa Tía Má, Bắc bẩm Thầy U

Nam nhủ Ưng Ghê, Bắc mê Hài Ḷng

Nam chối Ḷng Ṿng, Bắc bảo Dối Quanh




Nhanh nhanh Nam bẻ Bắp, hấp tấp Bắc vặt Ngô

Bắc thích cứ vồ, Nam ưng là chụp

Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi

Nam nói: mày đi! Bắc hô: cút xéo!




Bắc bảo: cứ véo! Nam: ngắt nó đi.

Bắc gửi phong b́, bao thơ Nam gói

Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn!

Bắc gọi tiền đồn, Nam kêu cḥi gác




Bắc hay khoác lác, Nam bảo xạo ke

Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn

Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi hay

Bắc nấu thịt cầy, Nam thui thịt chó




Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên

Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú

Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi!

Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội




Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui

Thui thủi Bắc kéo xe lôi, một ḿnh xích lô Nam đạp

Nam thời mập mạp, Bắc cho là béo

Khi Nam khen béo, Bắc bảo là ngậy




Bắc quậy Sướng Phê, Năm rên Đă Quá!

Bắc khoái đi phà, Nam thường qua bắc

Bắc nhắc môi giới, Nam liền giới thiệu

Nam ít khi điệu, Bắc hay làm dáng




Tán mà không thật, Bắc bảo là điêu

Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là xạo

Bắc nạo bằng gươm, Nam thọt bằng kiếm

Nam mê phiếm, Bắc thích đùa




Bắc vua Bia Bọt, Nam chúa La-De

Bắc khoe Bùi Bùi lạc rang, Nam: Thơm Thơm đậu phọng

Bắc xơi na vướng họng, Nam ăn măng cầu mắc cổ

Khi khổ Nam tṛm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn




Nam toe toét “hổng chịu đèn”, Bắc vặn ḿnh “em chả”

Bắc giấm chua “cái ả”, Nam bặm trợn “con kia”

Nam mỉa “tên cà chua”, Bắc rủa “đồ phải gió”

Nam nhậu nhẹt thịt chó, Bắc đánh chén cầy tơ




Bắc vờ vịt lá mơ, Nam thẳng thừng lá thúi địt

Khi thấm, Nam xách thùng th́ Bắc bê sô

Nam bỏ trong rương, Bắc tuôn vào ḥm

Nam lết vô ḥm, Bắc mặc áo quan




Bắc xuưt xoa “Cái Lan xinh cực!”,

Nam trầm trồ “Con Lan đẹp hết chê!”

Phủ phê Bắc trùm chăn, no đủ Nam đắp mền

T́nh Nam duyên Bắc có thế mới bền mới lâu…





Sưu tầm

florida80
04-21-2019, 17:50
Tháng Tư: Những Chuyện Khó Quên

18/04/201900:00:00(Xem: 1705)

Ngọc Hạnh


Tháng Tư: Những Chuyện Khó Quên








Tác giả: Ngọc Hạnh
Bài số 5665-20-31471-vb5041819

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đ́nh tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ. Bài viết thứ tư của bà kể về nỗ đau của “những ngày tháng Tư xưa ào ạt dày ṿ.”

***

Người ta nói, “Đời là vô thường.” Cho nên hầu hết những việc vui buồn, thăng trầm trong cuộc sống sẽ nhạt nḥa, phôi pha theo thời gian năm tháng. Ít ai vương vấn, nhớ măi chuyện ngày xưa. Nhưng cũng có những việc, những sự kiện, xảy ra dù năm dài tháng rộng vẫn nằm nguyên trong trí nhớ, mà có thể nói đến măn đời không thể xóa bỏ được. Bây giờ đă là Tháng Tư Đen, tháng Tư đau khổ của một dân tộc từng được ca tụng là “Con Rồng Cháu Tiên,” tôi lại bị nỗi nhớ nỗi đau về những ngày tháng Tư xưa ào ạt dày ṿ.

Đối với tôi, dù hiện tại đang sống trên đất nước tràn trề tự do, nhưng h́nh ảnh gầy g̣ xanh xao của nhà tôi và các tù nhân khác lúc đi thăm anh lần đầu tiên ở trại cải tạo hăy c̣n đậm nét như in, dù việc xảy ra đă hơn 40 năm.

Năm ấy chánh quyền Bắc Việt sau khi tóm thâu miền Nam Việt Nam, đă ra lệnh các sĩ quan, công chức cao cấp của chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa phải tâp trung đi “học tập cải tạo” cho biết đường lối, nếp sống mới của nhà nước mới….

Nhà tôi là sĩ quan biệt phái nên phải tuân theo “lệnh nhà nước,” chuẩn bị hành lư đi học tập 10 ngày. Tôi sắp xếp hành trang cho nhà tôi, một ít quần áo, thức ăn loại có thể để lâu đươc. Tôi để vào, anh lấy bớt ra, bảo chỉ 10 ngày, không cần mang theo nhiều.

Tôi theo anh đến tŕnh diện tận trường Tabert Saigon. Sĩ quan Cọng Ḥa và gia đ́nh đứng nhốn nháo, lớp trong nhà, lớp ngoài đường, tay trong tay, nh́n nhau bin rịn không muốn chia xa. Công an mặc sắc phục đứng rải rác đó đây như ngầm “hù dọa” những con người từng chiến đấu bảo vệ tự do cho quê hương ḿnh.

Nhà tôi đi rồi các con buồn hiu, không đùa giỡn như trước. Đến buổi cơm mẹ con nh́n nhau, như no ngang, thức ăn nghẹn ở cổ. Chi bếp giúp việc cho chúng tôi 14 năm đă nghỉ từ đầu tháng. Lương giáo chức chúng tôi không nuôi nổi người làm, mà cũng không dám nuôi. Nghe đồn miền Bắc không ai nuôi người giúp việc v́ sẽ gặp lắm chuyện rắc rối. Chị bảo “cho cháu ở lại với cậu mợ và các em, cháu không lấy tiền công…” tôi thấy thương lắm nhưng cũng phải để chi đi.

Mười ngày trôi qua, lại đến 1 tháng, rồi 2,3 tháng… chẳng thấy tín tức ǵ, các vợ tù nhân cải tao ruột gan teo tóp. Trường Taberd chỉ là nơi tập trung. Ban đêm hàng chục xe nhà binh bố phủ bít bùng chở họ đến nơi nào không ai biết. Các bà t́m nhau hỏi thăm, mặt mày ngơ ngác, héo hon. Người có con mọn chỉ sống nhờ lương chồng càng khổ hơn nữa. Bạn bè cùng cảnh ngộ nh́n nhau chảy nước mắt. Mới bị đổi tiền, ai cũng xơ xác như nhau. Vật dụng trong nhà từ từ “ra đi không trở lại “. Chợ trời đông ngẹt người là người, bán đủ mọi mặt hàng, quần áo, tivi, nồi niêu soong chảo, chai,lọ, xe đạp, máy hát... Kẻ đứng người ngồi, chen chúc, nhốn nháo, nhếch nhác giống như cảnh nước Nga thời kỳ dân chúng lật đỗ Nga Hoàng trong các phim ảnh.

Tôi vẫn bám trụ gượng gạo đi dạy, dù lương giáo chức được điều chỉnh lại c̣n rât thấp nhưng nếu không dạy sẽ không có hộ khẩu, bị đưa đi kinh tế mới không có trường cho con học, tối tối nghe dế hợp ca, chuột rắn diễn hành. Điều này do bạn bè chuyền tai nhau nhưng đủ sức thuyết phục, làm mọi người hăi hùng… Các học sinh tôi ngoài giờ học chữ c̣n học đan nón, vót tre trúc để làm màn tre trúc xuât khẩu, làm thủy lợi, trồng rau, trồng chuối trong sân trường…Tôi cũng phải học vót tre, đan nón… cùng với các em.

Măi đến bảy tháng sau ngày tŕnh diện, nhà tôi gởi thư về cho biết “nhà nước” cho phép gởi quà với trọng lượng ấn định ghi trong thư... Bưu điện mở cửa trong giờ tôi đi dạy, lúc tôi về th́ bưu điện đă đóng cửa. Cũng may có người em họ xưa là trưởng ty, nay thất nghiệp, em đem quà ra bưu điện sắp hàng với hàng trăm gia đ́nh tù nhân khác chờ đến lượt ḿnh gửi quà đi. Có lẻ quần áo nhà tôi đă tả tơi sau mấy tháng bị hành hạ lao động cực nhọc c̣n ǵ.

Tôi dạy Trung học đệ II cấp. Phần lớn nữ giáo chức trong trường có chồng đi cải tạo. Cô Cúc đồng nghiệp trẻ mới đổi về trường ít lâu, con mới 2 tuổi, chồng đă đi học tập. Lúc đi dạy cô đem con gởi, hết giờ đón con về. Chị giúp việc cô cho nghỉ từ khi đổi đời, căn nhà lầu 2 tầng rộng mênh mông của mẹ chồng cho nay chỉ c̣n 2 mẹ con cư ngụ, dia đ́nh ở xa, chung quanh chỉ c̣n bạn bè, đồng nghiệp. Tầng trên có chút ít đồ đạc, tầng dưới trống từ trước ra sau, bàn ghế vật dụng cô bán dần, đề đi chợ và đi thăm chồng. Cứ đầu tháng vào giờ giải lao cô nhắc tôi chuẩn bị hồ sơ để nộp đơn. Bao giờ trong cặp 2 chị em ngoài sách, tập để dạy học c̣n có đơn, giấy tờ phường khóm chứng nhận để xin chồng được tự do. Nếu trong 1 tháng không có tin tức ǵ là xem như đơn đă bị vứt vào sọt rác, tất cả giấy tờ hồ sơ nôp lại như lúc đầu..

Tuy có con mọn nhưng Cúc vẫn đi làm thủy lợi như các nhân viên khác. Nhà tôi ở quận nhất, nhà Cúc ở bến Chương Dương, địa điểm thủy lợi ở xa tít bên kia bên đ̣ Thủ Thiêm, ngoại ô thành phố. Chúng tôi phải có mặt ở địa điểm thủy lợi vào 6 giờ sáng để làm việc cho mát. Phương tiện di chuyển lúc ấy khó khăn, Cúc rủ tôi đến nhà ngủ để hôm sau cùng nhau đến nơi tập trung làm thủy lợi. Khi chúng tôi đến địa điểm, một số học sinh đă có mặt. Theo công tác quy định, học sinh mỗi lớp 10 đến lớp 12 phải đắp con đường cao 2m từ mặt ruộng, bề ngang tù 4-5m, bề dài 6-8m Nh́n khoảng ruộng mênh mông, nước ngập trên mắt cá chân, tôi ngao ngán nhưng ông trưởng toán mừng v́ đất mềm, đở vất vả. Hiệu trưởng, giám học, thầy cô giáo đều tham gia công tác. Tôi bước xuống ruộng. Chân phải đặt xuống kẹt trong bùn nhăo, rút được chân phải ra chân trái lại

bị kẹt trong bùn.. Là chủ nhiệm lớp, tôi có nhiệm vụ hướng dẫn học sinh hoàn tất công tác lớp ḿnh. Nay bước đi chưa xong làm sao đào đất? Cũng may học sinh lớp 11 phần đông cao lớn. Các em giao cho tôi b́nh nước lạnh và mấy cái ly nhựa. Tôi có phận sự mang nước cho các em giài khát. Đào đất, đắp đường để các em lo. Các cậu giỏi lắm, hoàn thành xong phần việc lớp ḿnh c̣n giúp lớp bạn để cùng về một lúc. Nếu không nhờ các em học sinh dễ thương hôm ấy chắc cô giáo bị kiểm thảo.

Khi đi tôi đi với cô Cúc, lúc về tôi về với cô Bich Hà. Chồng Hà là Luật sư nhưng tôi chẳng biết thời gian ấy anh ở đâu. Nhà chỉ có mẹ già, Bich Hà, chị vú lâu năm và 4 trẻ vi thanh niên. Trẻ bé nhất khoảng 3 tuổi. Thời trước Hà lái xe hơi đi dạy, đôi khi dùng Honda. Sau tháng 4 năm 1975, Hà đi dạy bằng xe đạp, thỉnh thoảng mới dùng xe gắn máy... Với 1 lương công nhân viên và 4 con dại nhưng lúc nào cô cũng tươi cười, tôi không bao giờ nghe Hà than khổ. Tôi thấy Hà giống người thiếu phụ trong Chinh Phu Ngâm:

“Nay một thân nuôi già dạy trẻ/Nỗi quan hoài mang mễ biết bao/Nhớ chàng trải mấy sương sao/ Xuân từng đổi mới,đông nào c̣n dư…. (CPN -Xin thưa mấy chục không sờ đến sách giáo khoa, tôi chỉ nhớ đại khái, chưa chắc đúng hoàn toàn)

Sau 1975 chương tŕnh giáo dục đổi mới, đổi đến…khác người! Các giáo viên sau giờ dạy phải ở lại trường soạn “giáo án,” làm việc đủ 8 tiếng 1 ngày. Trước kia giáo sư đệ nhị cấp dạy 16 giờ 1 tuần. Vị nào vừa dạy lớp thi, vừa làm chủ nhiệm như cô Bích Hà chỉ dạy 14 giờ một tuần. Sau những giờ đó ai muốn dạy thêm trường tư hay làm ǵ th́ tùy ư. Nay mọi sự thay đổi. Trường có thông lệ họp tổ các bộ môn mỗi tuần. Họp xong ai cũng về muộn. Trời tối thui, đường xá vắng tanh.. Lâu lâu có chiếc xe lam chạy qua cổng trường đă đầy khách. Tổ Pháp văn của Bich Hà xong trước, tổ Việt Văn của tôi bao giờ cũng về trễ. Dù trể Hà luôn luôn chờ để đèo tôi về khi bằng xe gắn máy, khi bằng… xe đạp, từ quận tư Khánh Hội về quận I Saigon, xong mới về nhà Hà ở Bà Chiểu, Gia định. Biết Bích Hà có con mọn tôi cũng sốt ruột lắm nhưng Hà không đèo về thi chẳng biết bao giờ tôi mới đến nhà, ban ngày tôi c̣n đi bằng 2 chuyến xe lam và chờ rất lâu, ban đêm th́ vô phương... Trước kia nhà tôi đưa đón. Hà thương bạn nên “cưu mang”, đèo đi về ngày 2 lượt. Cả năm tôi mới được đổi về trường Trung Học Đệ II cấp quận I gần nhà, đi 1 chuyến xe lam là đến nơi. Bich Hà dịu dàng, nhanh nhẹn, hay giúp đỡ người khác. Ai có tâm sự chuyện tṛ với Hà là phiền muộn vơi đi nhiều lắm. Giáo sư Bùi bich Hà và gs Nguyễn trung Hối thường đứng lớp thay mỗi khi tôi đi thăm nhà tôi ở trại cải tạo hay ở vùng quê tỉnh nhỏ miền Tây. Về sau, khi được trả tự do nhà tôi phải về thôn quê, không được ở thành phố.

Nhớ lần đầu đi thăm nhà tôi nơi trại cải tạo Tây ninh. Khoảng 3 giờ sáng, chị bạn chồng là giáo chức, cùng tôi và con trai lớn 13 tuổi đă thức dậy ra xe đ̣ dù xe khởi hành 5 giờ. Hành khách chật như nêm, trể là hết chỗ. Có người phải đứng suốt từ Saigon đến Tây ninh, quà ôm vào ḷng, không có chổ để. Đến Tây ninh các vợ tù phải đi bộ khoàng đường dài, xe không được đến gần khu cải tạo. Những hôm giấy phép cho thăm 8 giờ sáng là phải đến khu cải tạo từ chiều hôm trước, ngủ qua đêm trong cḥi lá dân cất gần khu cải tạo để làm rẫy. Tuy cḥi lá nhưng cũng rộng, có 2 bộ ván thô và dụng cụ làm bếp. Nền nhà là đất khô, thân nhân tù ai đến trước được nằm trên ván, ai đến sau nằm trên nền đất. Ban đêm gió lạnh thổi vi vu, tối ếch nhái, ểnh ương kêu uềnh oanh nghe thật buồn thảm, vậy mà người tù đă phải chịu đựng hàng đêm. Vất vả cả ngày nhưng các bà chỉ găp chồng chừng một vài tiếng là chia tay. Thật là “dùng dằng nửa ở nửa đi, bước đi một bước th́ quay lại nh́n…”.Tuy nhọc nhằn v́ đường xá xa xôi nhưng tôi tự an ủi rằng nỗi khổ của tôi so với các người vợ phải ra tận miền Bắc thăm chồng bị đi đầy ra ngoài đó th́ thật chẳng thấm vào đâu,

Sau biến cố 1975, gia đ́nh tôi dù có phương tiện ra nước ngoài nhưng nhà tôi thương Mẹ già hơn 80 tuổi, không nở bỏ đi. Do vậy mà bị đày đọa hàng bao nhiêu năm trên chốn núi rừng. Lúc học tâp về, nhà tôi nói muốn rời Việt Nam “bằng mọi giá” dù Mẹ chồng tôi đă già yếu hơn trước…

Nay th́ các đồng nghiệp phần lớn đều định cư ở các nước tư do, Mỹ và các nước phương Tây. Ai nấy nếu không được công thành th́ danh cũng toại. Chị Bùi Bích Hà không theo nghề dạy học mà là nhà văn, nhà báo. Cô giữ mục “Bạn gái nhỏ to” trên đài phát thanh (?)và là Chủ nhiêm, chủ bút tờ nguyêt san “Phụ Nữ Gia Đ́nh”, con gái Út cô theo nghiêp bố làm luật sư ở ?. Giáo sư Nguyễn Trung Hối nay là nhà văn, anh định cư Hoa Kỳ đă bao nhiêu năm rồi. Cơm gạo xứ tự do làm ng̣i bút anh trong sáng nhẹ nhàng hơn. Cô Cúc cũng đă cùng chồng đến Hoa kỳ sống đời tự do thoải mái. Cô có thêm câu con trai thứ 2, con trai lớn cô đang học đại học. Tôi quên hỏi bạn về số phận căn phô lầu ờ bến Chương Dương. Tuy ít cơ hôi gặp gỡ bạn bè nhưng tôi vẫn nhớ những ngày thứ Sáu quư báu trong nhưng năm cơ cực, khi mà các bạn thay tôi đứng lớp để tôi đi thăm nhà tôi trong trại tù.

Từ ngày sang Mỹ sống đến nay, mỗi năm gần đến tháng 4, là nhưng sự đau khổ ngày xưa lại làm cho tôi buồn đau đớn. Trong khi công đồng, báo chí Việt hải ngoại khắp nơi rầm rộ tổ chức thắp nên để nhớ hận về những ngày tháng Tư thương đau ấy, đă đưa đẩy hàng triệu dân Viêt nam rời khỏi quê hương, tôi lại bâng khuâng đau khổ nhớ về những chuyện ám ảnh ngày xưa, nhớ họ hàng, làng nước bên quê nhà, nhớ ngôi nhà xưa và vườn cây ăn trái trĩu quả của ngoại.

Hôm nay tháng Tư Đen lại về, theo gợi ư của một người bạn nhà báo và cũng để cám ơn các đồng nghiệp, bạn bè thân mến ngày xưa đă giúp đỡ tinh thần hay vật chất, an ủi tôi trong những năm tôi lầm than, cơ cực, tôi ngồi ghi lại những việc đă qua.

Tôi thật cám ơn giáo sư Bùi Bích Hà nhiều lắm, cầu mong bạn luôn nhiều sức khỏe và hạnh phúc. Tôi cũng cám ơn các em học sinh thân yêu đă học hành tử tế, đă giúp tôi, cô giáo khổ đau tay yếu chân mềm mà hoàn thành các công tác lao động thủy lợi cho tôi. Tôi cũng xin cầu nguyện cho các em hoc sinh cũ của tôi tuổi c̣n trẻ đă bị đẩy đi rồi bỏ ḿnh nơi chiến trường Campuchia hay chết thảm trong bỉển cả mênh mông trên đường vượt biển.

Nhờ đại gia đ́nh, bạn tốt, con ngoan và các hoc sinh thân yêu giúp tôi thêm nghi lực vượt qua những khó khăn ngày ấy cho nên tôi mới tồn tại trong cuộc sống đọa đày để rồi có được diễm phúc sống trên đất nước tự do này... Tôi đă thành người vô sản chuyên chính khi chính quền mới tóm lấy quê hương tôi. Ruông vườn, nhà cửa ông bà để lại, tôi không c̣n làm chủ nữa. Đến xứ Mỹ với bàn tay trắng, chúng tôi phải làm lại cuộc đời từ đầu nhưng nghĩ lại cũng c̣n may mắn hơn nhiều đồng bào di cư tư miền Bắc. Các vị ấy di cư đến 2 lần. Tôi thành thật câu mong các bà vợ gia đ́nh cải tạo sẽ quên đi quá khứ nhọc nhằn đầy lo âu, sợ hăi, mà sống b́nh an, hướng về tương lai tươi sáng hơn. Tôi cũng uớc ao và cầu mong thật nhiều sao cho nước nhà Việt Nam an lạc, thái b́nh, dân chúng ấm no, thương yêu đùm bọc nhau như truyền thống dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa…

Viết trong Tháng Tư buồn.
Ngọc Hạnh

florida80
04-21-2019, 17:51






Tác giả: Sapy Nguyễn Văn Hưởng
Bài số 5664-20-31470-vb3041619

Cuối tuần này, 20 và 21/04/2019, chương tŕnh thăm viếng và an táng “Ó Đen” Lư Tống được tổ chức tại nghĩa trang Westminster Memorial Park, Orange County. Xin mời đọc bài viết đặc biệt của Sapy Nguyễn Văn Hưởng. Tác giả là cư dân San Diego, đă hai lần thắng giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2001, với bài "Hoa Ve Chai", ông nhận giải danh dự. Ba năm sau, với bài viết "Giọt Nước Mắt," kể về Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam tại tiểu bang New Jersey do một kiến trúc sư Việt Nam vẽ kiểu, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2004. Bài viết mới, nói theo tác giả, là “mấy điều tôi biết về đời sống thường ngày của Lư Tống.” Bài đăng 2 kỳ.



Ly Tong
Lư Tống, người phi công VNCH trọn đời mặc quân phục.


Sapy Nguyen Van Huong
Tác giả Sapy Nguyễn Văn Hưởng.



* * *
Sau những ngày khắc khoải hy vọng Lư Tống khỏi bệnh, cuối cùng tôi cũng đành phải gởi cho mấy người bạn thân quen ḍng tin: "Anh Lư Tống đă ra đi lúc 9:16 phút, tối ngày 5 tháng 4 năm 2019". Giờ đây, ngồi trước màn h́nh computer, tôi cố ghi lại mấy điều vẫn như c̣n nóng hổi trong ḷng kể từ sau khi Lư Tống mất.
Nhắc đến tên Ông, nhiều bản tin đă viết: Lư Tống tên thật là Lê Văn Tống. V́ vậy tôi ghi lại đây nguyên văn lời Lư Tống nói trong phiên ṭa xử vụ cướp máy bay, thả truyền đơn kêu gọi dân chúng nổi dậy lật đổ bạo quyền Cộng sản hồi đầu năm 1993 tại Sài G̣n:
“Tôi nói lại cái vấn đề tên tuổi và quốc tịch. Tên tôi là Lư Tống. Tôi thấy ṭa vẫn dùng cái tên cũ nó không "logic" chút nào cả. Tại v́ từ năm 1965 tôi đă bắt đầu dùng tên Lư Tống. Đến năm 1975 tôi đă làm tất cả các thủ tục cần thiết để đổi sang tên Lư Tống. Cái thứ nh́ nữa là quốc tịch, tôi là quốc tịch Mỹ mà trong này lại đề là quốc tịch Việt Nam. Hồi trước tôi có khai quốc tịch hiện tại là Mỹ, quốc tịch cũ là Việt Nam Cộng Ḥa, mà bây giờ ở đây vẫn ghi là quốc tịch Việt Nam, ngụ ư tôi là công dân nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, tôi thấy điều đó không đúng.”
Chính Ông đă khẳng định: Lê Văn Tống là tên cũ, bởi Ông muốn mọi người gọi Ông bằng tên Lư Tống. V́ sao Ông muốn thay đổi tên họ ḿnh? Câu hỏi này chỉ mới chợt nảy sinh trong đầu tôi lúc Ông không c̣n nói được, v́ vậy tôi cũng chẳng rơ nguyên do.
C̣n về ngày tháng năm sinh, ngay từ khi có ư định viết về Ông, tôi đă t́m kiếm từ nhiều nguồn tin, thấy Ông có tới mấy năm sinh: 1948, 1947, 1946 và 1945. V́ vậy tôi đă hỏi, đă được nghe Ông xác nhận: Lư Tống sinh ngày 1 tháng 9 năm 1945, nhằm ngày 25 tháng 7 năm Ất Dậu. Và Ông mất ngày 5 tháng 4 năm 2019, nhằm ngày 1 tháng 3 năm Kỷ Hợi. Hưởng thọ 75 tuổi.
Con số 75 ở đây là dựa theo cách tính tuổi người quá cố của dân tộc Việt Nam, vẫn được dùng tới bây giờ. Nếu tính theo Tây phương, ông chỉ mới được 73 tuổi.Nay Lư Tống đă thành người thiên cổ, tôi xin bỏ hẳn lối gọi Lư Tống bằng "Anh" như vẫn thường xưng hô, thay vào đó bằng tiếng "Ông" để gọi những người đă khuất mà trên phần mộ được ghi khắc hai chữ "hưởng thọ", nhất là để tỏ ḷng kính trọng đối với một vị anh hùng của ṇi giống Lạc Hồng.
Với riêng tôi, Lư Tống là một người tôi luôn ngưỡng phục. Khởi đầu tôi chỉ được ngắm Ông từ đằng xa, hoặc nh́n qua h́nh ảnh. Kế tiếp được đọc những trang sách báo viết về Ông, đọc luôn những ǵ do chính Ông viết về bản thân lẫn cuộc đời. Đến khi Ông chọn San Diego làm nơi cư trú, tôi may mắn được Ông xem như một người bạn. Nhờ vậy tôi có dịp chia sẻ cùng Ông đủ mọi chuyện, từ chính trị, tôn giáo cho đến cuộc sống thường ngày.
Chúng tôi có nhiều dịp gặp gỡ, ăn uống, tṛ chuyện tại các buổi sinh hoạt đoàn thể, lễ lạc hay ngay tại nhà, hoặc mấy quán ăn b́nh dân, và cũng không thiếu những nhà hàng sang trọng. Nhờ vậy tôi được dịp ngắm nh́n Lư Tống qua tư cách một người hùng lẫn người đời thường. Con người hùng của Ông viết bao nhiêu trang giấy khen ngợi cũng không thừa, c̣n con người b́nh thường, viết ra cũng không thiếu những điều thú vị, chẳng giống ai. V́ vậy trong bài viết lúc thân xác Ông chuẩn bị được an táng này, tôi xin ghi lại mấy điều tôi biết về đời sống thường ngày của Lư Tống, tạm coi như một điếu văn của riêng tôi gởi đến một người bạn vừa xa rời cơi thế.

*
Tôi nghe, tôi đọc thấy có nhiều người cho Lư Tống ưa nổ. Tôi lại nghĩ khác, Lư Tống không có lư do ǵ cần nổ, bởi đâu có tiếng nổ nào lớn hơn các việc Lư Tống từng làm cho quốc gia dân tộc. Với tôi Ông là một người ngoại hạng, v́ vậy tôi không dám suy bụng tôi ra bụng Ông. Mọi việc Ông làm dù tán đồng hay không, tôi đều không muốn lấy hướng nh́n của riêng tôi ra phê phán. Bởi đó là những ǵ riêng biệt, tạo ra người hùng Lư Tống, không giống bất cứ một nhân vật nào từ cổ chí kim.
Tuy quá nổi danh, không bao giờ Lư Tống muốn ngồi riêng một "chiếu", và xem ḿnh cao trọng hơn người khác. Lư Tống sống ḥa đồng, kết bạn, ăn nhậu, tṛ chuyện với đủ mọi thành phần. Thượng vàng hạ cám ǵ Ông đều thân t́nh nói chuyện được cả, không cấm kỵ một ai. Có lần Ông điện thoại hỏi tôi:
- Chiều nay anh rảnh không? Rảnh th́ đi lai rai với tôi. Tôi có một ông bạn nhà ở trên đồi cao, ngồi ngoài patio, ăn thịt nướng, uống bia, ngắm cảnh, nói chuyện cho vui.
- Được, vậy anh gởi địa chỉ nhà của bạn anh và giờ nào anh muốn tôi tới. Tôi sẽ đến đúng giờ.
Nh́n cái địa chỉ quen quen, ngẫm nghĩ một lúc tôi nhận ra ngay người bạn của Lư Tống là ai. Tôi biết rất rơ, anh này hơi "tưng tửng", vẫn phải uống thuốc hàng ngày. B́nh thường nói chuyện đă chẳng có đầu có đuôi, không mấy người muốn nghe, nốc thêm bia vào càng dễ sinh chuyện. Tôi bèn gọi xin lỗi Lư Tống v́ bị kẹt chuyện bất ngờ, không thể tới được. Sau đó tôi kể về hoàn cảnh bệnh hoạn của anh này cho Ông rơ, vậy mà Ông vẫn tiếp tục chơi với người bạn đó. Sau này ông mới cho tôi biết có mấy chuyện không hay đă xảy ra dính líu tới người bạn đó.

*
Mỗi khi ngồi vào bàn ăn uống, nhậu nhẹt hay chuyện văn, chẳng một loại chuyện nào Lư Tống cấm kỵ, kể cả thứ chuyện không thiếu người coi là thô tục, dâm đăng. Tôi từng nghe Ông say sưa thuật lại biết bao cuộc t́nh lăng mạn, bao lần đắm say trong nhục dục với đủ loại hạng người. Chuyện ông kể c̣n dữ dằn hơn loại chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Có lẽ v́ cuộc sống phóng đăng, buông thả như vậy, nên Ông chưa bao giờ lập gia đ́nh. Ông từng chung sống với hết người t́nh này đến người t́nh khác.
Cuộc đời một lăng tử th́ bóng hồng nào có thể giữ nổi chân Ông. Nghe đâu Ông có tới bốn năm người con thuộc nhiều quốc tịch khác nhau. Con ông toàn do mẹ nuôi, vài người vẫn thường liên lạc với bố qua email, facebook hoặc điện thoại.
Bởi sống một ḿnh, Ông phải tự lo việc bếp núc. Tôi vẫn nhớ hôm Lư Tống đến chung vui với anh em hội Thủ Đức San Diego, trong buổi picnic hè năm ngoái. Thấy Ông ăn uống khá nhiều, tôi cũng mừng thầm, v́ quăng thời gian đó lúc Ông ăn được lúc không. Măn cuộc vui, thấy c̣n khá nhiều đùi gà, Ông đến hỏi cô đang đứng nướng thịt, xin "to go" một ít để khỏi phải nấu bữa tối. Cô gái lắc đầu quây quậy:
- Con làm mệt quá, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn uống ǵ. Con tính mang mớ thịt này về nhà ăn chung với mấy đứa con của con luôn, nên hết thịt rồi chú ơi!
Tôi đứng cạnh đấy, Ông đưa mắt ngó tôi cười, tôi cũng lắc đầu cười với Ông. Tôi để ư thấy cô gái này đứng bên ḷ nướng suốt từ lúc than mới nhóm cho đến khi than sắp tàn. Và chắc chắn cô chẳng biết người hỏi xin cô là ai, nên mới thẳng thừng từ chối. Phần Lư Tống coi như không có chuyện ǵ xảy ra, tiếp tục quay đi tán gẫu với bạn bè.
Viết đến đây tôi lại nhớ tới bữa mời Lư Tống đi ăn lần cuối, trước ngày tôi bay về Việt Nam và các nước Đông Nam Á. Hôm ấy thấy bà vợ tôi gọi nhiều quá, tôi ghé tai hỏi nhỏ:
- Gọi làm ǵ mà nhiều quá vậy, làm sao ăn cho hết!
- Để lát nữa anh Tống "to go", cho mai anh ấy khỏi phải nấu.
Sau bữa ăn, về tới nhà, Lư Tống điện thoại cám ơn thêm một lần nữa, rồi kể với tôi:
- Đi ăn với ông bà về tới cổng, gặp một bà bạn hỏi tôi, mang ǵ mà nhiều quá vậy? Tôi liền khoe, bữa nay được vợ chồng ông bạn mời ăn thả giàn tôm hùm với cá hấp, c̣n đưa cho "to go" mang về nữa. Nghe vậy, bà ấy nửa đùa nửa thật bảo tôi: "Sướng quá vậy ta. Anh ăn no rồi, thôi cho tôi mấy cái bọc 'to go' đó đi". Thế là tôi về tay không.

*
Quen Lư Tống lâu ngày, tôi càng quư mến Ông thêm về cả sự chân t́nh lẫn chân thật. Dường như nghĩ ǵ hay thắc mắc về ai điều ǵ, Ông đều hỏi ngay, chẳng cần biết điều đó có cấm kỵ không. Có lần không chút ngại ngùng, Ông hỏi chuyện riêng của tôi, rồi thổ lộ luôn chuyện riêng của ḿnh:
- Anh nghỉ hưu chưa? Lănh tiền già được bao nhiêu? Hồi trước tôi đi làm lănh toàn tiền mặt, đâu có đóng thuế má ǵ! Sau này hết ở tù bên Việt Nam lại tới Thái Lan, nên giờ lănh SSI chỉ có tám trăm mấy một tháng.
Biết Ông lănh đồng lương hạn hẹp, tôi ngỏ lời với Ông:
- Anh Tống biết tôi "giàu" hơn anh rồi, vậy từ đây về sau, nếu tôi rủ anh hoặc anh rủ tôi đi ăn bất cứ ở đâu, xin anh để tôi trả tiền được không?
Chẳng chút khách sáo, Lư Tống vui vẻ gật đầu đồng ư ngay.
Một hôm, tôi ghé lại nhà thăm sau nhiều ngày Ông ăn uống không được. Nh́n Ông mất cả chục kư lô, người gầy xọp đi, tôi chỉ biết lắc đầu. C̣n Ông lại khoe, được một người bạn đưa cho loại "thần dược", Ông uống cả tuần nay, nên mới bắt đầu ăn uống trở lại. Tôi chẳng ngạc nhiên ǵ về lối trị bệnh kiểu này, v́ Ông không mấy mặn ṃi với Tây y, hễ ai cho thuốc ǵ Ông cũng thử.
Một hôm tôi gọi rủ đi ăn tối, Ông trả lời ngay:
- Dạo này tôi lên cân quá, đang nhịn đói vài tuần cho nó xuống năm bảy kư rồi mới ăn lại.
- Sao anh nhịn hay quá vậy? Hồi học ngoài Đà Lạt, tôi có tập nhịn ăn một tuần lễ để chữa bệnh. Suốt tuần lễ đó tôi thèm ăn, nhiều lúc muốn bỏ ngang xương luôn.
- Bộ anh quên là tôi từng tuyệt thực suốt mấy tháng hay sao?
Tôi cũng thuộc loại béo ph́, định thử cách của Ông, nhưng vẫn chưa thử và chắc cũng chẳng khi nào thử. Vài ngày sau lần đến nhà thăm đó, Ông điện thoại hỏi tôi:
- Anh có muốn "mời" tôi đi ăn steak không? Tôi mới biết ở San Diego có một nhà hàng chuyên về Steak nổi tiếng lắm, ngay cả trên Los cũng không có.
Tôi đáp ngay:
- Chừng nào anh muốn đi?
- Đi liền bây giờ, tôi đói bụng rồi.
- Vậy gởi cho tôi địa chỉ đi.
- Đúng 12 giờ tôi ra tới.
- Ok, tôi thay đồ đi liền bây giờ.
Hôm đó tôi ăn một bữa trưa đắt đỏ nhất trong cuộc đời. Bởi không phải người sành ăn, tôi không thể đánh giá steak của nhà hàng ngon tới cỡ nào? Tôi cũng chắng ăn được bao nhiêu v́ mấy miếng steak con tôi đăi tối hôm trước vẫn chưa tiêu hóa hết. Nhưng trong thâm tâm, tôi có một bữa ăn tuyệt vời, v́ được ngồi nh́n Lư Tống ăn uống ngon lành, ăn một hơi hết 16 oz steak. Lúc bắt tay từ giă, Ông mới nói cho hay, hôm ấy là ngày giỗ mẹ Ông.

*
Suốt gần ba tháng trời rời San Diego, tôi vẫn liên lạc với Lư Tống qua email hay điện thoại. Nhờ vậy tôi biết lúc nào Lư Tống cũng tích cực hăng hái tham gia sinh hoạt cộng đồng. Mấy tấm ảnh cùng ḍng chữ ngắn gọn: Tuần này đúng là "Tuần Hội Ngộ" các nhà đấu tranh tại San Diego. Hết Việt Khang lại đến Điếu Cày và Huỳnh Ngọc Chênh đến đây gặp và đi Boiling Crab thưởng thức Seafood cùng Lư Tống, tôi vẫn lưu giữ trong hộp email lẫn trong đầu. Ông c̣n báo tin thêm, sau Orange County và San Jose, San Diego đă có bảng chỉ dẫn vào khu Little Saigon.
Ngày tôi về đến nhà, gọi điện thoại cho Ông, Ông huyên thuyên nói tới mấy dự tính sẵn trong đầu cần đến tôi. Nào tiếp tục đi kiện vị bác sĩ chữa mắt, đă lấy của Ông 10 ngàn đô la, mà sau khi chữa, mắt ông bết bát hơn nhiều so với trước khi mổ. Nào muốn in quyển sách thi văn Ông mới hoàn tất,… Đến khi hỏi tới sức khỏe, Ông bảo chỉ tàm tạm, vẫn lúc ăn được lúc không. Tôi quá quen với câu trả lời loại này, nên chẳng mấy bận tâm.
Nghe ông nói tới việc in sách, tôi nhớ lại hôm ra mắt quyển Truyện kư "Từ Vĩ", đứa con tinh thần của tôi. Tôi mở cuốn video lên nghe lại, ghi ra mấy lời tôi giới thiệu về Lư Tống trước khi mời Ông lên phát biểu:
“Kính thưa quư vị, hôm nay tôi xin được mời lên đây một nhà văn đích thực, chớ không phải "nhà văn" ngang xương giống như tôi. Sách của ông từng là "best seller" trong cộng đồng người Việt trên toàn thế giới. Và tôi phát hiện, chẳng những ông viết hay mà c̣n viết rất nhanh. Có một hôm ngồi nói chuyện với ông cùng vài người bạn trong một bữa ăn trưa. Nghe ông kể một câu chuyện về cuộc đời ông rất hay. Tôi nói với ông: "Xin anh nếu được, cho tôi một buổi gặp riêng anh để tôi ghi chép lại câu chuyện này", v́ lúc đó tôi đang dự tính viết một chương sách về ông. Vài tiếng đồng hồ sau khi trở về nhà, tôi nhận được email của ông. Mở ra xem, tôi đọc được tất tả những điều ông đă kể trong buổi trưa hôm ấy. Tôi hết sức ngạc nhiên. V́ từ khi có ư định viết về ông nảy sinh trong đầu, tôi đă đọc khá nhiều tài liệu, bài vở của người khác viết về ông lẫn do chính ông viết. Nên tôi gọi điện thoại hỏi ông: "Ủa anh viết chuyện này hồi nào mà sao tôi không biết?". Ông trả lời: "Tôi vừa mới viết để gởi cho anh đó". Kính thưa quư vị, và giờ đây tôi xin giới thiệu người viết thật nhanh và nhà văn đó, sẽ có đôi lời cùng quư vị. Tôi xin trân trọng kính mời anh Lư Tống.

*
Đến thứ Bảy 9 tháng 3, tự dưng Lư Tống kết nối điện thoại của tôi vào với một số bạn bè khác của Ông. Qua đó tôi nhận được hàng chục tin nhắn trao đổi và luôn cả tấm ảnh Ông đang nằm trên giường bệnh. Người đứng bên ông mặt bịt khẩu trang, đeo găng tay, mặc áo bọc bên ngoài pḥng tránh bị lây lan. Tôi b́nh tĩnh trở lại khi thấy khuôn mặt ông trong h́nh vẫn tươi tỉnh. Tôi gọi cho Ông, Ông không bốc máy.
Mấy tiếng đồng hồ sau Ông gọi lại, tôi mới biết Ông đang nằm tại Sharp Memorial Hospital, cách nhà tôi ngoài chục dặm đường. Biết Ông thích cái đẹp, lại chẳng ăn uống ǵ được, vợ tôi chỉ biết mua một b́nh hoa mang vào tặng Ông.
Chẳng c̣n ǵ để phải âu lo, khi nghe giọng Ông oang oang nói chuyện với y tá phát ra từ trong pḥng bệnh. Nh́n Lư Tống cười rạng rỡ, tôi càng yên tâm hơn. Vẫn chưa hỏi han được ǵ nhiều, th́ Ông đă huyên thuyên kể chuyện. Nào Ông được các "nàng" y tá (người Mỹ) xinh đẹp, chân dài chăm sóc. Ông luôn miệng khen ngợi mấy nàng, mấy nàng cũng rất thích lời Ông khen. Qua trang mạng Wikipidea và qua lời Ông kể, các cô biết khá nhiều về bệnh nhân đặc biệt này.
Phải chờ đến lúc Ông dứt lời khen các người đẹp, tôi mới hỏi được Ông:
- Anh vô đây hồi nào?
- Hai bữa nay rồi. Lúc tới dự tang lễ mẹ của bà bác sĩ Hương tôi bị mệt, khó thở, đứng không nổi, bà ấy mới bảo thằng con chở thẳng tôi vô đây luôn.
- Bác sĩ có nói anh bệnh ǵ không?
- Mấy bữa nay tôi ăn không được, họ định chữa cho tôi ăn uống lại được rồi th́ mới tính tới việc mổ sạn mật.
Vợ tôi nhắc Ông:
- Vậy khi nào ăn lại được, muốn ăn thứ ǵ, nhớ gọi cho tôi ngay để tôi nấu mang vô cho anh.
Tuy không nhiều tiền lắm bạc, nhưng Lư Tống là người "xài sang", từng đóng góp hàng trăm ngàn đô la vào công cuộc yểm trợ đấu tranh cho tự do dân chủ, nhân quyền của đất nước, vậy mà Ông chỉ cái thùng rác chê trách:
- Nhà thương này xài phí quá, họ bắt ai vô đây đều phải mặc áo phủ kín hết người, mang găng tay, đeo khẩu trang. Một ngày y tá phải đổ bỏ bao nhiêu thùng rác đầy như vậy, hao tốn nhiều tiền của medicare quá.
Ông c̣n than phiền:
- Pḥng kế bên tôi có một bà già không biết bệnh ǵ mà suốt đêm rên la làm tôi ngủ không được.
Tôi cười bảo Ông:
- Sao anh không la lớn lên: "Bà vặn 'vô lim' nhỏ xuống để "Ngài Không Tặc" ngủ, giống như hồi Việt cộng nhốt anh vô khám Chí Ḥa vậy đó.
Lư Tống chỉ biết cười.
Trước lúc ra về, tôi với Lư Tống c̣n bàn chuyện kiện thưa, chuyện sách vở, luôn cả chuyện mời Ông đến nhà dùng cơm, v́ bữa ăn chung cuối cùng cách nay cũng đă gần 4 tháng.
(c̣n tiếp một kỳ:
Những Ngày Giờ Cuối)
Sapy Nguyễn Văn Hưởng

florida80
04-21-2019, 17:54






Tác giả: Sapy Nguyễn Văn Hưởng
Bài số 5664-20-31470-vb3041619

Cuối tuần này, 20 và 21/04/2019, chương tŕnh thăm viếng và an táng “Ó Đen” Lư Tống được tổ chức tại nghĩa trang Westminster Memorial Park, Orange County. Xin mời đọc bài viết đặc biệt của Sapy Nguyễn Văn Hưởng. Tác giả là cư dân San Diego, đă hai lần thắng giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2001, với bài "Hoa Ve Chai", ông nhận giải danh dự. Ba năm sau, với bài viết "Giọt Nước Mắt," kể về Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam tại tiểu bang New Jersey do một kiến trúc sư Việt Nam vẽ kiểu, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2004. Bài viết mới, nói theo tác giả, là “mấy điều tôi biết về đời sống thường ngày của Lư Tống.” Bài 2 kỳ. Tiếp theo và hết.


LeVTong
Lư Tống thời học tṛ, tên thật Lê Văn Tống.


Ly Tong-Le x Nhuan
Lư Tống và người anh ruột, Ông Lê Xuân Nhuận, một cấp chỉ huy ngành cảnh sát đặc biệt thời VNCH.


* * *

Thấy tôi nhắn tin, Lư Tống không trả lời, điện thoại măi cũng không được, vợ tôi phải thúc dục:

- Sao anh không đi vô nhà thương thăm anh Tống?

- Chắc anh ấy đang mổ sạn mật, không nghe điện thoại. Thế nào mổ xong, anh ấy cũng báo cho ḿnh biết ngay.

Cứ thế măi cho đến trưa thứ Năm 21 tháng Ba, vẫn không nghe tin tức ǵ, vợ chồng tôi sửa soạn cùng vào thăm Lư Tống. Trước lúc ra xe, điện thoại nhà reo lên. Vợ tôi nghe xong, hốt hoảng báo tin:

- Chị Hoa vừa cho hay, anh Lư Tống mất rồi.

Tôi đứng như chết lặng, không muốn tin điều này. Tôi cầm ngay điện thoại gọi hỏi các bạn, tôi mừng thầm v́ chưa ai nghe tin này. Riêng anh bạn Phan Thành Lạc, hội trưởng hội Thủ Đức, cho tôi số điện thoại của Cù Thái Ḥa, Hội trưởng hội Không quan San Diego, người được Lư Tống chọn thay cho Ông quyết định mọi chuyện, nếu Ông lâm trọng bệnh. Sau khi nói chuyện với Cù Thái Ḥa tôi mới biết, Lư Tống chưa mất, vẫn đang chờ thân nhân bay từ Okland xuống để bàn việc rút ống trợ sinh, bởi bác sĩ cho biết Ông không c̣n hy vọng cỏn con nào có thể cứu chữa được. Tôi chẳng biết làm ǵ hơn, ra xe lái thẳng tới bệnh viện.

Lúc bước vào pḥng bệnh 313, nh́n Lư Tống với đủ loại giây nhợ chằng chịt trên mặt, trên người. Tôi sờ chân tay thấy c̣n ấm, nghe hơi thở nặng nề, tôi chỉ biết đứng bên Ông dâng lời cầu nguyện. Tṛ chuyện với Cù Thái Ḥa, tôi biết rơ thêm.

Chiều 12 tháng 3, bác sĩ điều trị gọi báo cho Cù Thái Ḥa biết, sức khỏe Lư Tống rất bết bát, buồng phổi suy yếu toàn diện, phải nhờ đến máy trợ thở. Tính đến giờ phút này, đă hơn 5 ngày qua, Lư Tống vẫn chưa một lần tỉnh lại. V́ vậy bác sĩ khuyên anh, hăy nhắn thân nhân trực hệ của Lư Tống đến, để bàn xem có muốn rút ống trợ sinh để Lư Tống ra đi êm ả hay không. Nghe xong tôi tự trách ḿnh đă trễ nải trong việc thăm nom Lư Tống. Tôi cũng biết, thân nhân Lư Tống sẽ xuống tới Phi trường San Diego vào lúc 8 giờ rưỡi tối nay.

Bên ngoài pḥng đợi trên tầng lầu 3 của bệnh viện, mỗi lúc mỗi đông thêm người đến viếng Lư Tống. Bà Rose Trần, nhân viên nhà quàn, cùng Sư cô Hạnh Như cũng ngồi sẵn đấy. Rồi lần lượt một số phóng viên, nhà báo từ quận Cam xuống tới. Thật tội cho Cù Thái Ḥa, giờ trở thành trung tâm điểm để mọi người khắp trên thế giới gọi tới hỏi han hết điều này điều nọ.

Bởi ai cũng ngạc nhiên trước việc bệnh t́nh biến chuyển quá nhanh và sắp mất đi một anh hùng dân tộc, nên không tránh khỏi vài suy luận trái chiều, rồi nảy sinh tranh căi. Nhờ chú tâm vào việc cầu nguyện, tôi bỏ ngoài tai, ngoài mắt nhiều lời lẽ đối đáp, nhiều cảnh không hay.

Mọi người cứ thế đứng, ngồi chờ đợi măi, v́ máy bay trễ nải. Tôi chỉ c̣n biết lâu lâu ra vô nh́n Lư Tống nằm trên giường bệnh mà ḷng xót đau. Và rồi hơn 10 giờ đêm, Lê Xuân Nhuận, ông anh của Lư Tống, người sắp bước qua tuổi 90, được cô con gái Lê Xuân Lộc cùng người cháu Trương Minh Hồng d́u tới bệnh viện.

Truyền thông báo chí xúm ngay lại, đặt những câu hỏi dồn dập. Phải khó khăn lắm gia đ́nh mới đi được vào pḥng thăm Lư Tống. Tôi chẳng quen biết ai, chỉ đi đi lại cho đỡ tù túng tay chân. Tới gần nửa đêm, pḥng đợi dần thưa người, thân nhân Lư Tống mới được chút thoải mái ngả lưng trên mấy chiếc ghế sofa, chờ đợi Sư cô Hạnh Như trở về chùa, định xem giờ nào tốt để rút ống trợ sinh.

Nh́n ông Lê Xuân Nhuận lộ vẻ mệt mỏi, vợ tôi bưng một ly nước ấm đến mời ông, rồi lên tiếng hỏi:

- Bác với cô Xuân Lộc đă ăn uống ǵ chưa?

Nghe vậy, Thiện Thành, người điều hành "Thiện Thành Show" của "Viet Online Radio" bước tới, móc từ trong túi jacket, lấy ra một ổ bánh ḿ thịt khá to, cầm đưa cho cô Xuân Lộc rồi hỏi:

- Bác trai ăn được bánh ḿ thịt không vậy chị?

Mắt Xuân Lộc sáng lên, cám ơn rối rít, bẻ ổ bánh làm đôi. Vừa đưa cho cha phân nửa vừa nói:

- Ba ăn đi để c̣n uống thuốc.

Nh́n hai cha con nhai miếng bánh ngon lành, tôi đoán, chắc từ lúc rời nhà ra đi đến giờ, họ vừa lo lắng vừa vội vă vẫn chưa kịp ăn uống chút ǵ.

*

Đến lúc nhận được điện thoại của Sư cô Hạnh Như báo cho biết: Ngày thứ Sáu 22 tháng 3 có 2 giờ tốt, 9 hoặc 11 giờ sáng, gia đ́nh đă chọn rút ống thở, để Lư Tống yên b́nh ra đi vào lúc 11 giờ. Mọi người cùng đứng lên, hẹn gặp lại nhau vào lúc 10 giờ 30 sáng.

Thêm một lần nữa, tôi lại ngỏ lời:

- Như vậy chỉ c̣n vài tiếng đồng hồ nữa là phải có mặt tại đây. Vậy xin mời bác Nhuận, cô Xuân Lộc với chú Hồng lại nhà tôi nghỉ ngơi, để sáng cùng đi luôn một xe cho tiện.

Cô Xuân Lộc nói lời cám ơn, chỉ nhờ tôi đưa hai cha con về khách sạn. Nghe vậy Thiện Thành liền lên tiếng:

- Vậy chú Hưởng cho con về nhà chú đi.

Chúng tôi về đến nhà đă hơn 2 giờ sáng. Ngồi trước tô ḿ nóng hổi, Thiện Thành cám ơn rối rít, c̣n diễu cợt:

- Chắc con được Ơn Trên trả công v́ đă nhường ổ bánh ḿ cho bác Nhuận với chị Xuân Lộc, nên mới được cô bù cho tô ḿ với cái đùi gà nóng hổi.

Tṛ chuyện một hồi, Thiện Thành nói thêm:

- Con cũng phải cám ơn chú Lư Tống nữa, nhờ chú mà con t́m được người Cà Mau, c̣n t́m được cho ba con người bạn tù ở chung trại cải tạo Cái Đôi hồi trước nữa.

*

Vợ tôi dậy thật sớm, lo ăn sáng cho tôi cùng Thiện Thành xong, c̣n "to go" pḥng hờ cho khách. Chúng tôi rời nhà sớm để đi đón cha con ông Nhuận. Chạy tới khoảng giữa đường, cô Xuân Lộc gọi báo cho biết, đă có người đến đón. Tôi đổi hướng chạy thẳng tới nhà thương.

Ba chúng tôi lên tới pḥng bệnh đúng 9 giờ 30 sáng, vẫn chưa có ai ngoài cô y tá. Rờ tay chân Lư Tống vẫn ấm, tự nhiên tôi nói với anh:

- Anh Tống ơi, Hưởng đến thăm anh đây. Anh nghe được th́ ra dấu hiệu cho tôi biết.

Nh́n mặt, tôi cảm thấy dường như đôi mắt Ông hơi nhúc nhích, rồi một tiếng "tít" khá rơ trong chiếc máy đặt ngay đầu giường kêu lên. Cô y tá đứng bên cạnh nói vội:

- Có dấu hiệu bệnh nhân đang động đậy.

Tôi như muốn ứa nước mắt, gọi thêm:

- Anh Lư Tống ơi,...

Cứ thế tôi huyên thuyên nói hết chuyện này qua chuyện khác chừng năm ba phút. Tôi chẳng nhớ đă nói điều ǵ, tôi tin chắc Ông đang nghe tôi. Đến khi thấy lưỡi Ông nhúc nhích, Thiện Thành buông ngay chiếc Iphone đang quay video xuống, luôn miệng gọi chú Tống ơi, chú Tống à, cháu là Thiện Thành đến thăm chú đây, chú có nghe cháu không? Rồi liên tục nhắc chuyện này, hỏi Ông chuyện nọ.

Bước ra bên ngoài, chúng tôi bàn với nhau sẽ khuyên gia đ́nh bỏ ngay chuyện rút ống. Trong lúc chờ đợi, tôi kể cho Thiện Thành nghe về Phạm Xuân Tạo, đứa con nuôi của vợ chồng tôi. Tạo mắc chứng bệnh ung thư máu. Nhiều lần bác sĩ khuyên rút ống để cho Tạo ra đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng năm lần bẩy lượt Tạo đều hồi sinh trở lại trước lúc bác sĩ định rút ống. Và sau 79 ngày hôn mê, hoàn toàn không biết ǵ cùng hơn ba năm điều trị, tuy Tạo phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn đủ sức khỏe để Ṭa giám mục Melbourne truyền chức linh mục.

Tôi c̣n kể thêm trường hợp một anh bạn là dân đánh cá. Khi hay biết Lư Tống rất thích món Sushi, đă 2 lần anh gởi cá từ San Francisco xuống, để tôi mang biếu Lư Tống. Mấy lần Lư Tống xin tôi số điện thoại để gọi cám ơn anh bạn đó. Tôi không thể cho được bởi lúc đó bạn tôi đang nằm trong nhà thương v́ bệnh ung thư gan, gia đ́nh đang bối rối chuẩn bị việc ma chay.

Mấy ngày sau khi Lư Tống vào bệnh viện, tôi đă nhận được tin, anh bạn tôi đă b́nh phục, hiện đang về Việt Nam chơi. Tôi hy vọng có ngày chính Lư Tống sẽ nói lời cám ơn đó và tiếp tục nhận được mấy loại cá mà Ông ưa thích.

*

Đến lúc gia đ́nh vào tới, tôi chỉ kịp nói với cô Xuân Lộc:

- Ông Lư Tống có dấu hiệu hồi sinh.

Rồi trong lúc gia đ́nh vào với Lư Tống, mọi người quan tâm tới Ông đều ngồi tại pḥng chờ. Niềm vui như vỡ ̣a, lúc cô Xuân Lộc thay mặt gia đ́nh báo tin, chuyện rút ống trợ sinh sẽ không xảy ra nữa. Vị bác sĩ thừa nhận t́nh trạng Lư Tống khả quan hơn mấy ngày trước. Tôi c̣n nghe kể thêm, lúc đứng bên giường em, khi ông Nhuận gọi: "Tống ơi, anh Nhuận đây", đột nhiên cằm Lư Tống lay động, như muốn cố trả lời. C̣n lúc Sư cô Hạnh Như đọc lời cầu an, Lư Tống đă chảy nước mắt, sau đó c̣n hé mở mắt, nhẹ lắc đầu, môi mấp máy như muốn nói điều ǵ.

Buổi trưa ngày hôm đó, trước khi về lại Bắc Cali, gia đ́nh cũng tỏ ư quan ngại v́ t́nh trạng quá đông người tới thăm Lư Tống. Điều này khiến các bác sĩ, y tá cũng than phiền về chuyện chụp h́nh, quay phim, nói năng ồn ào gây phiền toái cho các bệnh nhân khác. Nhờ vậy việc giới hạn khách đến thăm được đặt ra và thi hành ngay lập tức.

*

Kể từ sau ngày thân nhân Lư Tống rời San Diego, tôi cũng tự giới hạn việc ra vào nhà thương. Mỗi lần đến, tôi chỉ đứng bên giường cầu nguyện cho Ông dăm ba phút, chớ chẳng nói năng, hỏi han ǵ. Tôi chỉ biết làm có bấy nhiêu và mong đợi thêm một lần nữa phép mầu sẽ xảy đến với Ông.

Rồi ông Lê Xuân Nhuận gởi email báo cho tôi biết, trưa thứ Hai 1 tháng Tư, Xuân Hạnh, cô con gái út sẽ đưa ông cùng mấy người em họ xuống San Diego thăm Lư Tống. Nhờ vậy tôi lại được biết thêm đôi chút về ḍng tộc của Lư Tống có người làm "lớn", nếu nói chính xác hơn là làm rất lớn ở cả hai bờ chiến tuyến Bắc Nam trước đây.

Nhưng cho dù quan ṭa xử vụ Lư Tống cướp máy bay, xếp Ông vào loại gia đ́nh có công với "cách mạng", Ông chẳng những không nhận điều này, c̣n dơng dạc khẳng định trước ṭa: Gia đ́nh Ông là gia đ́nh cách mạng chân chính, chớ không phải gia đ́nh cách mạng Cộng sản. Cha Ông chống Pháp, bị Pháp chặt đầu, anh Ông bị Pháp bắt bỏ tù phải vượt ngục trốn vào bưng biền, cuối cùng ra Bắc trở thành người chống Mỹ. C̣n Ông và tất cả mọi người ở tại Miền Nam đều chống Cộng, bị Cộng sản liệt vào hạng cực kỳ ngoan cố, cực kỳ phản động.

Chuyến trở xuống San Diego này, người thân của Lư Tống chỉ lưu lại nhà tôi mỗi một đêm, đến chiều thứ Ba, 2 tháng 4, sau khi vào thăm Ông, mọi người cùng trở lên Los Angeles.

Đến trưa thứ Năm, 4 tháng 4 tôi vào đứng cạnh Lư Tống, mọi sự chẳng có ǵ thay đổi. Qua trưa thứ Sáu, 5 tháng 4, Cù Thái Ḥa đột ngột gọi báo tin, bác sĩ vừa cho anh biết, phổi Lư Tống hoàn toàn không hoạt động được nữa, chắc Ông sắp ra đi. Tôi chạy vội vào nhà thương. Cù Thái Ḥa một ḿnh u buồn ngồi trong pḥng đợi.

Thấy tôi bước vào, anh báo tin ngay:

- Gia đ́nh lại đang trên đường trở xuống San Diego.

Tôi bảo anh:

- Như vậy sớm lắm khuya nay họ mới đến đây.

Cù Thái Ḥa lắc đầu:

- Cô Xuân Hạnh đang ở quận Cam, mới chất đồ lên xe để trở về Bắc Cali th́ nhận được điện thoại của tôi. Chắc chỉ đôi ba giờ cả nhà sẽ quay lại đây.

Và suốt từ trưa đến chiều hôm ấy, năm người gồm: Ông Nhuận, cô Xuân Hạnh, anh Trương Minh Hồng, Cù Thái Ḥa và tôi ngồi nơi pḥng đợi trên tầng lầu 4 của Sharp Memorial Hospital chia sẻ với nhau về cuộc đời và những kỷ niệm với Lư Tống. Rồi bà Nguyễn Thị Lê Hương, bác sĩ gia đ́nh của Lư Tống cùng với chồng, con vào đến. Sau khi kể rơ các biến chuyển bệnh t́nh của Lư Tống, bà liền khơi ra chuyện tôn giáo. V́ là người Công giáo, bà đă đặt thẳng vấn đề:

- Có nên mời linh mục đến rửa tội cho anh Lư Tống không?

Lúc đó ông Nhuận, cô Xuân Hạnh, anh Hồng đều đồng ư. Ông Nhuận c̣n gọi hỏi Xuân Lộc, con gái lớn, và cô cũng đồng thuận ngay.

Thế là Cù Thái Ḥa t́m gặp y tá nhờ giúp đỡ. Ít phút sau, một bà chuyên lo về việc đạo đến. Sau khi hỏi rơ ước muốn của gia đ́nh, bà liên lạc ngay với một vị linh mục. Chưa đầy 20 phút, vị linh mục xuất hiện ngay trước ngưỡng cửa. Lúc này trong pḥng đợi có thêm một bạn trẻ xuất hiện. Cù Thái Ḥa giới thiệu đó là người hết sức mến mộ Lư Tống, suốt từ khi Ông nằm trong pḥng cấp cứu, anh không vắng mặt một ngày nào.

Mọi người cùng vị linh mục lặng lẽ đi vào pḥng bệnh, đứng quây quần bên giường Lư Tống để dự lễ rửa tội và xức dầu. Cù Thái Ḥa chọn Micae, vị Tổng lănh thiên thần, từng giúp Chúa chống lại kẻ ác là Thánh Bổn Mạng của Lư Tống. Trong buổi lễ ấy, chỉ có Cù Thái Ḥa và tôi nhận Ḿnh Thánh Chúa. Trong thâm tâm, tôi đón Chúa vào ḷng thay cho người bạn đang nằm đó. Với niềm tin tôn giáo, tôi vững tin bạn tôi sẽ được Thiên Chúa rước vào nước Ngài.

Lúc quay trở ra pḥng đợi, tôi chia sẻ thêm cùng mọi người về niềm tin tôn giáo của Lư Tống. Nhiều lần Ông nói với tôi, Ông tin có Thượng Đế và chính Thượng Đế đă ra tay cứu thoát ông rất nhiều lần. C̣n Cù Thái Ḥa th́ bảo tôi:

- May mà có anh Hưởng ở đây làm chứng, không thôi người ta lại nói tôi là người Công giáo, nên tự ư mời linh mục tới để làm lễ rửa tội cho anh Lư Tống.

Tôi chân t́nh đáp lại:

- Việc này chắc chắn sẽ có người thắc mắc. Nhưng quyết định này là của người nhà chớ đâu phải của anh. Nếu có ai nêu câu hỏi, anh chỉ cần nói đây là chuyện riêng của gia đ́nh Lư Tống, tôi không thể trả lời thay cho họ được. Anh Ḥa ơi, anh c̣n rất nhiều chuyện trước mắt phải lo lắm, nghĩ nhiều đến chuyện này làm ǵ cho nhức cái đầu.

Tṛ chuyện đến đây ai cũng đói meo, mọi người đưa nhau đi ăn tối. Tôi vội vàng trở về nhà trong chốc lát.

*

Lúc tôi quay lại, nh́n đôi mắt cha con ông Lê Xuân Nhuận đỏ hoe, tôi biết ngay việc ǵ đă xảy ra cho Lư Tống.

Cù Thái Ḥa báo cho tôi biết ngay:

- Anh Lư Tống ra đi lúc 9 giờ 16 phút. Lúc đó anh Nhuận đứng ngay bên cạnh, đă vuốt mắt cho anh Tống.

Tôi chẳng biết nói lời ǵ, cúi đầu một ḿnh lẳng lặng đi vào pḥng số 493. Tấm màn cửa đă khép lại, mấy cô y tá đang sửa soạn để nhân viên nhà quàn đến đưa xác Ông đi. Tôi đứng đó thầm đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Micae sớm được Chúa đón về nước Ngài.

Giới truyền thông từ Little Saigon cũng xuống tới. Những câu hỏi dồn dập lại được nêu ra. Tôi nghe tiếng tiếng c̣n tiếng mất của ông Nhuận cùng cô Xuân Hạnh trả lời trong nước mắt. Tôi nói nhỏ với Xuân Hạnh.

- Tôi thấy bác Nhuận mệt lắm rồi đó, mọi chuyện ở đây đă có ông Cù Thái Ḥa lo. Thôi cô với chú Hồng đưa bác về nhà nghỉ ngơi đi, trời cũng khuya rồi.

Tôi cũng lẳng lặng ra về sau khi nh́n thân xác Lư Tống phủ kín bằng một lớp vải, được nhân viên nhà quàn đẩy vào trong thang máy. Cánh cửa khép lại, tôi làm dấu thánh giá, cúi đầu đưa tiễn bạn ḿnh.

*

Anh Tống ơi!

Chắc tôi sẽ không nói lời vĩnh biệt, hay vô cùng thương tiếc khi tiễn đưa Anh. Bởi ngay lúc này, tôi vững tin Anh đă được Chúa cứu rỗi, trước sau ǵ chúng ta sẽ được gặp lại nhau nơi nước Chúa. Anh ra đi đúng vào ngày chiếc A37 do Anh lái bị bắn rơi tại Ba Ng̣i. Chiếc máy bay tuy vỡ tan tành, nhưng viên phi công vẫn tiếp tục tung cánh bay thêm 44 năm nữa. Tôi tin không một viên phi công nào tung hoành trên bầu trời suốt hơn nửa thế kỷ, để làm nhiệm vụ bảo quốc, an dân, mưu t́m tự do, dân chủ, hạnh phúc cho dân tộc Việt Nam giống như Anh. Anh cũng là một chiến sĩ mặc áo nhà binh suốt từ ngày nhập ngũ cho đến khi vĩnh viễn rời cơi thế.

Đến giờ này tuy sự bền bỉ tranh đấu vẫn chưa có kết quả như Anh mong đợi, nhưng "không thành công cũng thành nhân", lời của Anh Hùng Nguyễn Thái Học, mà Anh từng nói với tôi là anh đă học được để nghiền ngẫm từng lời đối chất trước ṭa án của những người muốn kết tội yêu nước của anh. Và đúng như lời đanh thép anh đă nói với họ:

“Lúc trở về đây, tôi nhân danh Tổ quốc, Nhân dân và Công lư. Quư vị ngồi trước mặt tôi cũng nhân danh Tổ quốc, Nhân dân và Công lư để kết tội tôi. Trong phiên ṭa này quư vị là những quan ṭa và tôi là bị cáo. Nhưng tôi nghĩ rằng, sau phiên ṭa này c̣n có một phiên ṭa khác là ṭa án lịch sử, trong ṭa án lịch sử đó nhân dân Việt Nam sẽ là vị quan ṭa công tâm, họ sẽ là người định công định tội tôi và các ông.”

Anh Lư Tống ơi, tên Anh đă hiên ngang đi vào lịch sử. Công tội đă rơ ràng, anh đang trở thành tiền nhân, đang ở trên cao để phù hộ cho đất nước và dân tộc Việt Nam.

Ngày thân xác Anh đi vào ḷng đất cũng chính là ngày Chúa Phục Sinh. Tôi luôn vững tin Anh sẽ được b́nh an trong bàn tay nhân ái của Ngài. Một lần nữa xin tạm biệt và cám ơn Anh đă xem tôi là một người bạn trong những năm tháng cuối đời.

Sapy Nguyễn Văn Hưởng

florida80
04-21-2019, 17:56






Tác giả: Trần Ngọc Ánh
Bài số 5656-20-31472-vb6041919

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đă tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.

***

Mới qua Mỹ chừng vài tuần là anh được đi dạy, có lẽ thấy anh khai đă từng làm thầy giáo ở Việt Nam nên khi xin job, người ta nhận ngay anh vào trường dạy nghề “Gary Job Corps Center” .Một trung tâm của Bộ Lao Động Hoa Kỳ được mở ra sau làn sóng di dân của Việt Nam và những người tỵ nạn Đông Dương, cơ hội tốt cho những người không có nghề nghiệp chắc chắn, học hành dở dang muốn theo đuổi một nghề nào đó do cơ quan Job Corps đào tạo để ổn định và hoà nhập dễ dàng vào đời sống mới tại Mỹ theo chương tŕnh “World of Work” . Đó là nơi giúp đở người di dân mới nhập cư vào Mỹ, nhưng ngoài ra c̣n là nơi dung chứa những đứa trẻ dân bản xứ nhưng sống lang thang bụi đời ,các em vị thành niên đường phố, ăn cắp, ma túy, băng nhóm du đảng trong khu phố nhỏ...Dĩ nhiên đây là thành phần trẻ em không ngoan được nhà nước tập trung lại , nuôi ăn và học nghề trong thời gian hai năm, như một chánh sách bắt buộc để giúp cuộc sống tương lai các em hoàn thiện hơn. Cũng như trẻ con Việt Nam, lớn lên nói rành tiếng Việt nhưng không biết đọc biết viết nếu không đi học, và nhóm trẻ con bụi đời này cũng y chang như vậy, có thể v́ hoàn cảnh đặc thù nào đó của gia đ́nh , sự sơ sót của xă hội khiến hầu hết mấy đứa vô đây điều không biết chữ, nhiệm vụ của anh là dạy cho tụi nó biết đọc và viết tiếng Mỹ.

Phải nói lúc đầu anh cũng rất ngại ngùng khi đối diện với những đứa học tṛ da đen cao to vạm vỡ, mà chỉ cần nó hit nhẹ là ông thầy c̣m nhom như anh té lăn ra lớp. Nhưng sau vài tuần nhập môn, Thầy tṛ thân thiện hơn và anh chợt nhận ra mấy đứa coi mặt mũi bậm trợn vậy mà dễ thương cách ǵ, với vốn liếng tiếng Anh không lưu loát như người bản địa, nhưng sự giao tiếp chân t́nh ngắn gọn trong 2 từ you-me mà anh dành cho tụi nó th́ không khó khăn lắm để biểu đạt ngôn ngữ khi Thầy tṛ thoải mái cà phê với nhau trong những giờ ăn trưa ở trường,hay cuối tuần “ bảo lănh” cho vài đứa về nhà Thầy ăn phở, cái món ăn lạ miệng mà tụi nó chơi một lần “2 tô xe lửa “là chuyện thường. Có lẽ anh là giáo viên người Châu Á duy nhất trong trường này chơi thân với tụi nhỏ nên bà giám đốc trung tâm rất hài ḷng về cách cư xử này của anh dành cho chúng nó. Bà nói về mục tiêu của trường với một bài toán rất đơn giản “ chính phủ chấp nhận tốn kém chi phí dành cho mỗi học viên vài chục ngàn đô la mỗi năm, để dạy nghề cho họ trong hai năm, rồi sau đó họ ra trường, đi làm nộp thuế lại cho chính phủ hàng mấy chục năm, hiệu quả rất thực tế, dĩ nhiên con số thành đạt c̣n tuỳ thuộc vào sự cố gắng của từng cá nhân nhưng mục tiêu đó không phải là tất cả, giáo dục chính là làm chúng nó nhận thức tốt hơn để làm người công dân lương thiện” Quả là cao kiến, anh rất tâm đắc về ngôi trường nầy, và nghĩ ḿnh sẽ dạy ở đây lâu hơn, nhưng chỉ vài năm sau v́ hoàn cảnh gia đ́nh anh phải dọn nhà đi thành phố khác. Chia tay bà xếp và đám học tṛ bậm trợn anh lại thấy buồn buồn trong bụng, biết khi nào có dịp gặp lại chúng nó đây. Một hôm anh đang loay hoay với chiếc xe xẹp bánh trong parking lot, th́ nghe tiếng kêu “Mr Sam” thảng thốt vui mừng, có tên Mỹ đen cao to chạy tới, th́ ra Jonh, cái thằng trong trường dạy nghề mà anh hay dẫn nó về nhà ăn phở cuối tuần, gần chục năm rồi mà nó c̣n nhớ anh...Nó vừa hỏi thăm anh rối rít, vừa xăng xái thay bánh xe làm anh cảm động hết sức.

Anh cũng nhận dạy thêm cho các chương tŕnh cộng đồng ở địa phương, dạy tiếng Việt cho các em Việt Nam sinh ra và lớn lên ở Mỹ, dạy tiếng Mỹ cho người Việt mới nhập cư, làm phiên dịch bất đắc dĩ cho những trường hợp bất đồng ngôn ngữ của người Việt và người bản xứ..

Rồi có người bạn quen giới thiệu, anh xin dạy ở một trường gần nhà, may mắn cho anh là t́m được việc làm phù hợp với khả năng mà anh yêu thích, không phải đi cày vất vả ca đêm, hay lao đao 5-3 job như những người khác, thời kỳ mà người Việt tị nạn mới qua Mỹ với con bầy cháu đống, trường phải mở thêm lớp cho con em Việt và cần người thầy biết cả hai thứ tiếng để trẻ dễ ḥa nhập, đây là cơ hội tốt nhất cho anh.

Sau khi học thêm để lấy bằng đi dạy chính thức trong ngành giáo dục của Mỹ, anh được phân công dạy từ lớp một đến lớp tám, nhưng anh chọn lớp ba, lớp tư cho dễ dạy, cái tuổi này tương đối ngoan hiền. Nếu hồi xưa ở Sài g̣n, trên bục giảng của trường Đại Học Văn Khoa, nh́n xuống lớp thấy bao nhiêu là cô sinh viên xinh xắn, đẹp như hoa khôi th́ bây giờ nh́n xuống lớp thấy mấy đứa nhỏ ốm nhom và những đôi mắt to tṛn ngơ ngác như con nai con hưu c̣n chưa quen cuộc sống mới lạ chung quanh, mà thương cho thân phận trôi dạt của người Việt ḿnh trong cơn băo lũ của thời cuộc đổi thay. Anh không thấy hối tiếc khi bạn bè thân quen thúc giục sao không chịu học lấy cái bằng Ph.D để dạy những lớp lớn hơn, để được gọi tiến sĩ này kia cho nó oai.. Anh chọn làm cây đinh, ốc vít để vận hành trong guồng máy giáo dục của nước Mỹ đầy năng lượng vẫn thấy thú vị hơn, anh yêu và mừng cho những đứa trẻ Việt Nam của ḿnh được sống an lành trong đất nước này với hy vọng hạt giống trồng ở vùng đất mầu mở sẽ cho ra quả ngọt, trái ngon.

Có lẽ giai đoạn sống trên đảo chật chội dơ bẩn nên khi qua đây đầu đứa nào cũng có chí, khi thầy cô giáo phát hiện sự “khủng khiếp “này và báo lên th́ ông hiệu trưởng cho cả trường nghĩ học vài ngày sợ lây lan, nhà trường c̣n bắt buộc phụ huynh phải xức thuốc do trường cung cấp và gội đầu mấy em thường xuyên đến khi nào “sạch bóng quân thù “ mới cho vào lớp. Ở xứ Mỹ này người ta ưu tiên chăm sóc cho trẻ em và người già hơn hết, các em th́ được ăn bửa trưa ở trường và có xe đón đi học , đưa về nhà an toàn, cung cấp sách vở bút giấy và dĩ nhiên tất cả đều miễn phí, đó chỉ là khía cạnh của vật chất. Sự cung ứng đầy đủ, thậm chí dư giả hào phóng là đằng khác, nhưng nói như bà xếp cũ của anh” đó không phải là tất cả”, nhà trường c̣n quan tâm tới cả vết bầm trên cánh tay của các em, ánh mắt buồn không cười nói khi vào lớp..Thầy Cô phải có trách nhiệm liên lạc với phụ huynh thường xuyên, hỏi tới hỏi lui coi ở nhà cha mẹ có hành hạ, bạc đăi trẻ con không, có đứa vô méc thầy là ba nó tối nào cũng uống rượu, nói chuyện ồn ào làm nó không học bài được, nhà trường phải gọi phu huynh hư lên cảnh cáo...Lâu dần các em trở nên năng động vui nhộn hơn, da dẻ hồng hào, mái tóc dầy đen nhánh cột nơ xanh đỏ ngồi chen vai với mấy đứa tóc vàng mắt xanh, nói tiếng Mỹ líu lo như chim. Trường anh có đủ sắc dân, da vàng, da đen da trắng và tụi nhỏ hồn nhiên chơi thân thiện với nhau như anh em một nhà.

Tuổi đời càng ngày càng lớn, anh đă gắn bó với cái nghề Thầy trên đất Mỹ cũng ngót nghét hơn ba chục năm, và ngôi trường Lee Elementary này là điểm dừng cuối cùng của anh trở nên thân thiết gần gủi như một gia đ́nh lớn, anh biết tánh nết từng đứa trẻ, biết cả cha mẹ, ông bà nó là hàng xóm của anh, gần như anh dạy cho cả nhà từ chị cả đến em út, có đứa ngày xưa đầu chí học hết thời tiểu học với anh, rồi lên trung học, lên đại học ra trường, quay trở lại thăm anh và làm đồng nghiệp với anh..Điều bất ngờ và cảm động nhất mà đám học tṛ nhỏ này dành cho anh là khi chúng đề nghị anh có tên trong cuốn sách “Who is Who in America” danh giá của nước Mỹ. Đó là món quà lớn nhất mà anh có được sau bao nhiêu năm đi dạy ở xứ người.

Kỹ niệm biết bao nhiêu mà kể, anh nhớ có lần bị heart attack phải vào bệnh viện mấy tuần, cả hiệu trưởng và các nhân viên đồng nghiệp vô thăm, kể lại tụi nhỏ nghe tin Mr Sam bệnh, đứa nào cũng khóc làm anh mong mau khỏe để vô lớp với chúng nó.Anh nhớ khi Texas vào mùa mưa băo, anh phải đợi cho đến đứa cuối cùng có cha mẹ đến đón về rồi anh mới yên tâm lái xe đi tránh băo, anh nhớ khi nghe t́nh h́nh bất an về những vụ bắn giết trong trường học, anh dạy chúng nó không sợ hăi, anh nói “Don’t worry, anything I will protect you too, I will die first”,mấy nhỏ ôm anh khóc ṛng “Mr Sam. I don’t want you to die”

Ngày anh nghĩ hưu, cả trường làm tiệc chia tay, mấy bà giáo Mỹ th́ cứ ôm hun thắm thiết, họ đưa anh cuốn sổ có ghi những ḍng cảm tưởng của học tṛ và đồng nghiệp, nét chữ tô xanh tô hồng của mấy đứa nhỏ làm anh mũi ḷng “ hope you don’t retire, I will miss you, come see us, i wish you have good luck, don’t forget me, i got love for you...”.Ai nói học tṛ ở Mỹ không có đậm t́nh nghĩa như học tṛ ở miền Nam nước Việt? Anh tin vào tấm ḷng chân thật của tất cả các học tṛ dành cho anh.

Một đời sự nghiệp làm Thầy của anh đă hoàn tất, anh hài ḷng khi suốt trên con đường ḿnh đi không có chông gai vướng mắc, mặc dù anh không chắc rằng ḿnh đă trồng được bao nhiêu cái cây đứng thẳng trước sóng gió của cuộc đời.

Đă từng sống và dạy ở Mỹ lâu năm, điều anh nhận ra rằng nền giáo dục của đất nước văn minh nó nhân bản và khai phóng không khác ǵ thời anh c̣n trẻ và được học hành tử tế trong môi trường giáo dục lành mạnh, đạo đức của nước nhà. Cứ nh́n trẻ em bên này th́ biết, chúng nó từ bé đă biểu lộ cá tính của sự thẳng thắn, trung thực và tự lập. Điều này khẳng định sự thành công của nền giáo dục Mỹ khi lúc nào cũng có lớp hậu duệ xuất sắc kế thừa. Dĩ nhiên nó khác xa với nền giáo dục tồi tệ hiện nay của xă hội Việt Nam.

Nên chẳng có ǵ lạ khi lớp nhà giàu tư bản đỏ bên nhà cứ t́m mọi cách để đưa con sang nước Tư bản du học.. Thật ḷng ai cũng không muốn con ḿnh phải sống trong môi trường dối trá,tham lam, sự tàn độc ích kỷ h́nh thành nên nhân cách lớp trẻ sau này, họ chọn lựa “gần đèn th́ sáng”, mà họ quên rằng chính họ đă gây ra điều oan trái đó, họ không biết khơi ngọn đèn trí tuệ trong nhà ḿnh cho nó sáng bằng nhà người ta.

Nghĩ tới đây ông thầy già thấy ḿnh buồn hết sức!

Trần Ngọc Ánh
tháng 3/2019

florida80
04-21-2019, 17:58






Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương

Bài số 5662-20-31468-vb7041319


Tác giả một ḿnh vượt biển giữa thập niên 80 khi c̣n tuổi học tṛ. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của cô cho mùa Phục Sinh và Tháng Tư 2019.


***


Em và Tháng Tư cùng thương tích

xoa măi cho nhau những vết bầm

(Trần Mộng Tú

Trích bài Đêm Tháng Tư)


Đă 44 năm trôi qua kể từ ngày mặt mũi của tôi luôn bị tô màu đen, hoặc đỏ tùy theo vị trí của phía Bắc hay phía Nam.

Không phải tự nhiên mà tôi bị như thế. Lẽ ra màu sắc của tôi phải là màu xanh mơn mởn của hoa lá mùa Xuân, phải là màu sắc xanh , hồng, vàng, trắng... của những quả trứng mùa phục sinh, như truyền thống lễ Easter ở Mỹ.

Em có biết tại sao không? Em sinh sau chiến tranh, dù ở bên này hay bên kia vĩ tuyến 17, chắc là chưa ai giải thích cho em một cách tương đối khách quan tại sao tôi chỉ được tô đen, hoặc đỏ, mà không có được màu sắc của tháng thứ tư trong năm, lúc mùa Xuân đang ở độ đương th́, người ta đă có thể diện những cái váy mùa hè thay cho những chiếc áo khoác, khăn quàng cổ chống cái lạnh buốt giá của mùa Đông.

Ngày đó khi em chưa ra đời, tôi mới bước vào ngày thứ 2 trong chu kỳ 30 ngày hiện diện hàng năm th́ thành phố Nha Trang cát trắng hiền ḥa bị đổi chủ. Chủ cũ phải bỏ đi trong tức tưởi, nghẹn ngào. Người Nha Trang cũng ùn ùn tháo chạy, bỏ hết nhà cửa, cơ ngơi, và bỏ cả biển xanh c̣n nguyên vẻ đẹp thiên nhiên để chạy vào Saigon. Rồi không biết phải làm ǵ nữa, chỉ biết là làn sóng đỏ đang tràn về th́ chạy. Người ta nhớ chuyện di cư tháng 7 năm 1954 của gần hai triệu người miền Bắc, họ cuống cuồng, gồng gánh chạy vào Nam, bỏ lại mồ mả, nhà cửa, ruộng vườn; vào miền đất mới, họ sống b́nh an đă 21 năm, đôi lúc cũng có hoài vọng cố hương, nhưng sống b́nh an, tự do, thành công ở miền Nam, chưa có ai ân hận về quyết định di cư của ḿnh.

Cả 30 ngày của tôi hiện diện năm đó (1975) không có màu sắc của mùa Xuân, chỉ có sự hoảng loạn, và nước mắt. Và cả hai bên vĩ tuyến 17 đều tưởng ḿnh đang trong một cơn mơ dài. Phía Bắc có mộng lành, phía Nam có ác mộng.

Quân đội miền Nam với những người lính luôn mang trên vai những từ "tổ quốc, danh dự, trách nhiệm" như truyền thống kỷ luật của quân đội, vừa rút quân, vừa không hiểu tại sao ḿnh phải làm như vậy? Súng th́ c̣n, nhưng đạn không có! Không lẽ phải đánh nhau bằng cờ lau như thời vua Đinh Tiên Hoàng c̣n là em bé mục đồng Đinh Bộ Lĩnh?

Quân đội miền Bắc ngơ ngơ ngáo ngáo, cứ tưởng ḿnh nằm mơ, ra khỏi Trường Sơn cứ một mực thẳng tiến trên quốc lộ 1, không c̣n phải sợ "sinh Bắc tử Nam". Họ ngước mắt nh́n những cao ốc bỏ trống của miền Nam, trong nỗi mừng tưởng chỉ có trong những cơn mơ, chợt nhận ra ḿnh đă "giải phóng" đồng bào miền Nam không cơ cực, không bị bóc lột chút nào!

Dân th́ càng không hiểu tại sao, cứ thấy quân đội miền Nam rút, là gồng gánh chạy theo.

Cứ như thế khi "ông Tổng thống hai ngày" đọc lệnh đầu hàng th́ tôi đang sắp bàn giao phận sự đếm tháng ngày cho tháng Năm. Phải chi quân đội miền Bắc vào Saigon chậm hơn một ngày, th́ không phải tôi mà tháng Năm mới là tháng bị tô đen .

Khác với 11 tháng c̣n lại, từ dạo đó, tôi phải cùng hơn 20 triệu đồng bào miền Nam gánh chịu oan khiên cùng vận nước.


*

Người Lưu Vong Lúc C̣n Trong Bụng Mẹ


Những em bé Việt Nam chào đời trong trại tỵ nạn, hay trên xứ người thấy ḿnh được đến trường học bằng ngôn ngữ không giống ngôn ngữ cha mẹ nói ở nhà. Cha mẹ th́ lúc nào cũng buồn lo, nhớ những người thân c̣n ở một xứ sở xa tít bên kia bờ đại dương, được gọi là quê nhà.

Một vài em không may, chào đời trong một bệnh viện tiện nghi của Mỹ, mà không có cha. Lớn lên chỉ nghe mẹ kể là cha vẫn c̣n bị tù trong "trại cải tạo ở bên nhà" như câu hát "ngày con ra đời, núi rừng cha sống lưu đày".

Phải gần 20 năm sau, khi em lớn lên, mới gặp được cha gầy g̣, khắc khổ, đen sạm, qua Mỹ theo chương tŕnh định cư nhân đạo, dành cho những cựu tù nhân chính trị, những người vô tội bị lao động khổ sai trong tù mà không hề có án. Em sinh ra ở Mỹ, nên chỉ hiểu tiếng mẹ đẻ loáng thoáng, nhưng nhờ liên hệ huyết thống nên cha con rồi cũng hiểu nhau.

Em nhận ra là cứ hàng năm đến tháng 4, khi nước Mỹ rộn ràng đón lễ Phục sinh đầy màu sắc, cha chỉ mặc đồ màu đen và trắng. Dù tháng tư với những mầm sống của mùa Xuân vươn lên, những đồi hoa dại màu vàng nở rộ khắp nơi, những thảm hoa poppy màu cam ở California rực rỡ vẫn không át được màu đen trên áo quần của cha, những áng mây buồn trong mắt của mẹ .

Cả nhà không ai nói với ai cả ngày cuối tháng tư, chỉ có âm thanh trầm buồn từ TV của những cuốn phim tài liệu đen trắng nhạt nḥa về ngày 30 tháng tư năm 1975 khi em đang nằm trong bụng Mẹ. Không biết nỗi "hồ hởi, phấn khởi" của "bên thắng cuộc" có c̣n nguyên vẹn sau hơn 40 năm? Nhưng đau buồn của "bên thua cuộc" từ đời cha qua đời con vẫn c̣n đó, buốt nhói lên mỗi độ tháng tư.



*

Tháng Tư cũng là mùa lễ Phục sinh ở Mỹ. Lúc c̣n nhỏ, em được cô giáo dẫn đi t́m trứng (eggs hunt) ở công viên gần trường. Người ta làm h́nh quả trứng bằng nhựa đủ màu:

- Màu vàng là màu nắng ấm áp của mùa Xuân, biểu tượng niềm vui, và hạnh phúc.

- Màu xanh lá cây là màu của cỏ, và lá non, biểu tượng cho hy vọng, sức sống đang lên.

- Màu cam nhạt biểu tượng b́nh minh, và khởi đầu.

- Màu xanh dương là màu của bầu trời, màu của nước, biểu tượng của ḥa b́nh và sự ḥa hợp. Trời trong xanh sau một cơn mưa là nguồn nuôi mầm sống mới.

- Màu tím nhạt biểu tượng cho một điều ǵ đó rất đặc biệt .

Thời nhỏ dại, không có khái niệm về những biểu tượng của màu sắc, tụi con trai thích vỏ trứng nhựa màu xanh dương, tụi con gái thích vỏ trứng màu hồng, dù bên trong là cùng một loại kẹo h́nh hạt đậu (jelly bean) đủ màu. Nhưng cứ t́m được quả trứng nào là mừng như t́m được vàng, mặc dù không phải là màu ḿnh thích .

Lớn hơn một chút, vào trường Trung học th́ cả con trai, lẫn con gái đều thích t́m những quả trứng nhựa màu tím nhạt để tặng cho "ai đó rất đặc biệt", crush đầu đời của ḿnh.

Màu sắc tươi sáng của những quả trứng mùa phục sinh theo em đến lúc trưởng thành . Rồi em lập gia đ́nh, dẫn con đi t́m trứng (eggs hunt) hàng năm, ḷng ngậm ngùi hơn khi thấy cha mẹ ḿnh càng lúc càng cao tuổi, sức khỏe hao ṃn, nhưng nỗi buồn tháng tư vẫn c̣n nguyên vẹn. Em ṭ ṃ t́m đọc tài liệu về chiến tranh Việt Nam, t́m hiểu về lịch sử cận đại. Càng đọc, càng hiểu, càng thương cha mẹ, và cũng bần thần, không cười trọn nụ mỗi tháng tư.

Mùa Phục sinh năm nay, em phải luộc một quả trứng gà, tô đen vỏ trứng sau khi luộc, và đem chôn ở một góc khuất của vườn nhà. Sẽ không có ai đi t́m trứng ở đó. Rồi quả trứng vỏ đen sẽ phân hủy cùng đất. Cầu mong mọi nguyên nhân làm đất nước Việt Nam thụt lùi, thiếu đạo đức, suy đồi sẽ phân hủy như quả trứng đen trong ḷng đất. Hy vọng màu đen trong kư ức của thế hệ ông bà, cha mẹ sẽ biến mất. Cầu mong quê cha đất tổ của em ở bên kia bờ đại dương rồi sẽ có tự do dân chủ, có đủ màu sắc của vỏ trứng nhựa mùa phục sinh.

Phải có một ngày quê cha đất tổ của em phục sinh. Và tháng tư sẽ không bị tô đen trên lịch, trong ḷng của cả triệu người Việt Nam phải sống đời lưu lạc.



Nguyễn Trần Diệu Hương

florida80
04-21-2019, 17:59
Nh́n Lại, Sau “Chuyến Đi Để Đời”

04/08/201600:00:00(Xem: 6724)

Trương Tấn Thành


Nh́n Lại, Sau “Chuyến Đi Để Đời”









•Kể Em Nghe Chuyện Này
•Niềm Vui Trên Đất Khách
•Một Lầm Lỗi Ngọt Ngào

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 4884-18-30584-vb5080416

Tác giả từng nhận giải Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân Đội. Vượt biển tới được đất Mỹ, ông hiện là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại Học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.


* * *

Từ lâu, tôi vẫn tự hứa với ḿnh là phải đưa bà xă đi du thuyền ít nhứt là một lần trong đời cho biết với người ta. Hồi tháng Ba năm trước, khi cùng bà xă đi chơi bằng du thuyền lên Alaska trong mười ngày, chúng tôi đă hưởng được những ngày tuyệt vời trên chiếc du thuyền đồ sộ như một thành phố nổi với tiện nghi giải trí ưu hạng. Bà xă hài ḷng. C̣n tôi th́ măn nguyện v́ đă thực hiện được mong ước làm cho bà xă được vui.

Nhưng rồi, “những ngày trên du thuyền tuyệt vời” ấy chấm dứt... ở pḥng cấp cứu v́ tôi bị biến chứng tuyến tiền liệt. Sau khi xuất viện về nhà tôi phải đeo bịch chứa nước tiểu cả tháng trời trước khi gặp bác sĩ chửa trị. Tuy nhiên cũng “nhờ” vậy mà tôi được sự giúp đỡ và quan tâm tối đa từ các bạn đồng ngũ khi xưa.

Sau khi hồi phục tôi tưởng là ḿnh không c̣n hào hứng để viết bài nữa nhưng rất may là tôi vẫn c̣n viết được bài gởi cho mục Viết Về Nước Mỹ. Như vậy cũng đủ để cho tôi niềm vui khi nh́n lại chính ḿnh và cuộc sống sau “chuyến đi để đời.”

Một trong những việc tôi cho là quan trọng và thường làm là thăm hỏi người quen biết, nhất là những người bạn chẳng may bị bịnh nặng phải nằm nhà để vợ chăm sóc. Trong số này có anh bạn mới quen nhưng tôi rất cảm mến anh v́ cùng chung hoàn cảnh tù tội cải tạo.

Anh mới qua Mỹ theo diện bảo lảnh chưa được mấy năm th́ lâm trọng bịnh phải đi cấp cứu nhiều lần với sự tận t́nh gíup đỡ của bà vợ. Anh chị qua đây chỉ có hai vợ chồng v́ đứa con trai duy nhứt lúc đó không hợp lệ cho nên phải đợi khi anh chị có quốc tịch th́ sẽ bảo lănh cháu qua sau. Anh là một người nói năng khôn khéo và có kiến thức về khoa học kỷ thuật rất cao, c̣n chị th́ tŕnh độ Anh văn rất vững, không bị hạn chế về mặt giao tiếp ở bên này. Tôi được biết anh là nhờ tôi quen thân với vợ chồng người chị vợ của anh từ hồi c̣n đi học khi mới qua đây. Vợ anh được bà chị qua sau hơn mười năm bảo lănh.

Mấy năm đầu tôi thường chở anh đi garage sale vào cuối tuần để mua vật dụng lặt vặt về xài. Hai anh em rất hợp tính và có “đồng chí hướng” nên phải nói đó là những ngày vui của chúng tôi. Rồi chẳng may anh bị ngă bịnh đến mức độ trầm trọng có lúc tưởng đă phải vào nằm nursing home. Anh không chịu và xin được nằm ở tại nhà để vợ ḿnh chăm sóc. Đó phải nói là quyết định rất không ngoan và hợp lư của anh chị. Chị vẫn thường nói với tôi là “Chắc anh chết rồi nếu đưa ảnh vô nằm trong nursing home.” Cách đây hai năm, con trai anh chị có qua đây thăm anh chị rồi về trở lại bên đó chờ bảo lảnh.

Gần như tuần nào tôi cũng ghé qua thăm anh và ăn cơm trưa với anh chị. Nhiều khi hai anh em ngồi tâm sự, anh nghẹn ngào tủi phận ḿnh qua đây chẳng được bao lâu chưa làm ǵ được th́ lại lâm trọng bịnh làm khổ vợ con. Tôi nghe anh mà thấy ḷng cũng phải ngậm ngùi.

Tôi nghỉ là ḿnh không giúp được ǵ về vật chất th́ sự quan tâm và yểm trợ về tinh thần của ḿnh cho anh cũng không đến nổi vô ích. Những lần tôi đến đến thăm như vậy anh có dịp thố lộ tâm sự, kể lại cho tôi nghe những nổi vui buồn trong cuộc đời ḿnh trong quân ngủ cũng như nổi e chề trong đời tù cải tạo. H́nh như tôi chưa nói là anh bị bắt làm tù binh tại chiến trận trước ngày 30 tháng Tư. Chị thường nói với tôi là: “Có anh ổng mới nói chuyện nhiều như vậ đó. C̣n không th́ chỉ nằm im xem internet thôi.”

Mới tuần rồi tôi đến chơi và phụ với anh để bắt dây từ cái laptop qua màn h́nh TV. Khi anh ngồi xuống cái ghế con ba chân th́ bị lóng cóng mà trượt té. Anh té lăn ra sàn mà không ngồi dậy được. Tôi kéo anh dậy không nổi. Anh phải ḅ người ra rồi mới từ từ lần vịn ghế đứng dậy. Tôi không ngờ là anh yếu đến vậy. Hồi anh mới qua với tác người cao cả thước bảy, anh rất khỏe mạnh và linh hoạt. Ôi, con người chúng ta khi bị bịnh th́ sinh lực không biết nó biến đi từ lúc nào! Mới hồi trưa này tôi ghé thăm anh mà không thấy xe th́ biết là chị đă chở anh đi bịnh viện tái khám hay lấy thuốc ǵ đó.

Tuần rồi tôi lại có tin không vui. Số là cùng quê với vợ tôi là D́ Ba Tuyết, tuổi trên tám mươi. Chúng tôi xem d́ như bà d́ ruột nên thường thăm hỏi và hay chở d́ nhóm họp ăn uống ở nhà. D́ được hưởng chương tŕnh trợ giúp gia cư Số Tám cho người ǵa của chính quyền tiểu bang trong một khu apratment khang trang gần chợ và nhà băng thật tiện lợi cho d́ và cho người quen đến chơi. Ai trên sáu mươi là bắt đầu quên, chính tôi cũng vậy huống ǵ là ở tuổi của d́ Ba.

Tôi qúi d́ ở điểm d́ luôn theo dỏi tin tức và t́nh h́nh thế giới và có được nhận xét tuy đơn giản nhưng khá đúng về nhiều diển tiến đáng buồn ở Việt Nam cũng như thời sự ở nhiều nơi khác. Khi đọc báo, d́ không hề đọc những tin vô bổ mà chỉ đọc những tin tức có liên quan đến con người và đời sống. Thú thật rằng tôi chưa hề được biết có người nào ở tuổi d́ mà được như vậy. Tôi thường gọi thăm d́ và khi nào có nhóm họp vui gia đ́nh đều đến chở d́ đi chơi v́ biết d́ không hề biết lái xe lại sống cô lẽ. Đi đâu, nếu không có ai chở dùm th́ d́ phải đi xe bus, và phải chờ xe lâu ngoái trời và mất rất nhiều thời gian. Mùa hè tôi thường chở d́ đi garage sale trong vùng. D́ rất thích đi garage sale vàpḥng d́ ở chẳng mấy chốc cũng trở thành cái kho chứa như kho nhà tôi. Điều mà tôi thêm phục d́ là d́ tận lực cố công học Anh ngữ, phải nói là ngày đêm, để thi quốc tịch. Sau ba lần bi rớt, lần thứ tư d́ đậu. Mục đích d́ cần có quốc tịch là để bảo lảnh mấy con của d́ đang phải sống cuộc đời vô vọng ở bên đó.

Quí mến d́ và t́m cách giúp d́ khi d́ cần là điều làm cho tôi thấy ít ra ḿnh cũng đă làm được cái ǵ, dù nhỏ, cho đời ḿnh có thêm ư nghĩa. Tin mừng là ngày hôm qua d́ đă t́m được chỗ ở mới. Nghe vậy tôi thật là mừng v́ mấy hôm nay d́ lo đến mất ăn mất ngủ.

Anh bạn tên Tâm của tôi mà mọi người tặng cho anh biệt danh là “Tâm Tếu” chẳng những là người bạn thân mà c̣n là “fan” ái mộ tôi và hơn nữa, anh con là người thầy của tôi nữa. Lối sống và lối cư xử của anh đối với mọi người nó nằm trong cái nh́n đời, xin được gọi là “Sao cũng được”. Nghề tay trái của anh phải va chạm với đủ hạng người và ở trong nhiều hoàn cảnh khó khăn. Có lẽ v́ vậy hay nhờ vậy mà anh chấp nhận và chịu đựng tất cả để làm công việc của ḿnh. Có những cảnh ngộ anh gặp phải mà khi nghe anh kể lại tôi cũng phải “nộ khí xung thiên” nhưng anh vẫn hề hề cười, tỉnh bơ nói “Đời là vậy anh ơi!”

Cái triết lư tưởng như là “ba phải” của anh nhưng đối với tôi, không dễ mà có được. Nó phải có được từ một người đă từng trải qua nhiều gian lao nghịch cảnh, hết tù tới tội, va chạm rát mặt với thực tế phủ phàng mới có được. Có phải là anh đă được tôi luyện trong “Ḷ Bát Quái Nhẫn nhục” đó nên giờ đây anh có được thái độ coi sự đời “không như có, có cũng như không”?

Gần như ngày nào tôi cũng tṛ chuyện với anh qua điện thoai. Hai anh em nói đủ thứ chuyện trên đời, chuyện xấu chuyện tốt, chuyện thanh cao cũng có chuyện ô trược cũng không tha! Mỗi khi tôi lỡ lời anh không bao giờ phật ḷng. Ngày hôm sau anh vẫn vui vẻ và hào hứng tán đủ chuyện trên đời. Anh khen tôi là “ một người hay”, c̣n tôi, tôi phục anh là người thầy v́ anh đă truyền cho tôi một “thái độ biết dững dưng nhưng không vô cảm” về cuộc sống và một tấm ḷng bao dung của một người bạn tri kỷ hiếm có trên đời này.

Mấy ngày trước Noel năm ngoái, tôi lại nhận được tấm thiệp chúc của anh bạn cùng tên trước kia cùng ở trại tỵ nạn Galang với tôi. Khi c̣n ở đảo anh giúp việc trong một quán bán tạp hoá và cùng người chủ quán học Anh văn với tôi. Anh nhỏ tuổi hơn tôi và khi nhỏ từng là một chú tiểu tu học trong chùa. Có lẽ nhờ vậy mà tính t́nh anh thật rộng mở và sẵn ḷng tiếp nhận mọi người. Khi sang Mỹ tôi cùng anh và một người bạn tốt cũng ở chung trên đảo mướn pḥng apartment chia nhau để sống. Lúc đó tôi và anh bạn kia tiếp tục ghi danh theo học c̣n anh th́ xin vào hảng gỗ làm. Sống với nhau tôi mới nhận ra tính t́nh trung hậu và mềm mỏng với mọi người của anh. Thú thật là tôi chưa có được hết những đức tính này mà phải học ở anh.

Thời gian qua tôi v́ lư do riêng không liên lạc thường với anh dù anh luôn quan tâm đến tôi. Cái thiệp chúc Noel năm nay đến với tôi làm tôi thấy ḿnh đă không đáp lại đúng chân t́nh của anh từ bấy lâu nay. Tôi liền gọi phone cảm ơn và thăm hỏi gia đ́nh anh. Giọng anh trên máy vẫn vui vẻ và mềm mỏng như thuở nào. Tôi thấy thật vui trong ḷng là đă tiếp tục liên lạc lại với người bạn cố tri và cảm ơn thầm là anh đă mở ḷng để tôi có dịp nối lại mối thâm giao ngày nào. Tôi đă học được ở anh đức “hỷ xả” để người ta sống vui vẻ với nhau trên cỏi đời ngắn ngủi này.

Tôi nhớ có ai nói là trên sáu mươí th́ tính từng tháng cho cuộc đời c̣n lại của ḿnh. Không lấy đó làm bi quan v́ như Phật Tổ đă nói đại ư là đời người không tính bằng năm tháng mà tính bằng trong ṿng hơi ta đang thở, do đó tôi xin sống như ngày hôm nay là ngày cuối của đời ḿnh vậy. Và nhứt là luôn chú tâm nh́n cái mặt tích cực của cuộc đời và ở con người đang đồng hành với ḿnh.

florida80
04-21-2019, 18:00






(Bài tham dự số 131\VB1001)
Đọan cuối cuộc đời của cụ Patrick Thompson hoàn toàn khác hẳn với những năm tháng cuối cùng của cụ Nguyễn Phước, tuy cả hai cùng phải chịu đựng bệnh ung thư gan một thời gian khá dài trước khi đi qua cửa cuối cùng của loài người: cửa "tử".

Di dân qua Mỹ từ Ḥa Lan khi vừa bước vào tuổi hai mươi, Patrick nhanh chóng hội nhập vào đời sống, chàng thanh niên Patrick lập gia đ́nh với cô Denise gốc Đan Mạch. Họ đi lên dễ dàng với màu da trắng, và vóc dáng cao đẹp của người Tây phương.

Thế hệ con của họ chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến nguồn gốc Châu Âu của ḿnh. Họ sống riêng từ năm xong Trung học, chỉ tạt về thăm cha mẹ vào những ngày lễ lớn, hay khi gặp bất an trong cuộc sống. Cái phao bám cuối cùng giữa ḍng đời giông băo luôn luôn là cha mẹ.

Nhũng ngày cuối đời vật lộn với bệnh ung thư gan, cụ Patrick có một căn pḥng yên tĩnh nh́n ra khu vườn nhỏ được xây dựng bằng hơn 3 năm lao động chân tay, và hơn 40 năm lao động trí óc của cả hai vợ chồng. Cụ c̣n có cô Denise bây giờ không c̣n tuổi trẻ như ngày xưa, nhưng tấm ḷng dành cho người bạn đời vẫn nguyên vẹn, chỉ biến đổi từ "t́nh thành nghĩa"- kiên nhẫn ngồi chia xẻ, và lắng nghe mọi ước vọng cuối đời của chồng.

Lúc đó, cư bà dù vẫn c̣n đi dạy ở trường, vẫn thu xếp cho chồng những món ăn cụ thích nhất, từ soup Ḥa Lan, đến thit ḅ steak kiểu Đan Mạch. Không có ǵ để cụ Patrick phải phàn nàn, trừ căn bệnh ung thư ngặt nghèo mà y học đương thời cũng đành phải khoanh tay.

Cu Patrick xuôi tay, nhắm mắt, thanh thản ra đi, để lại hai con đă có gia đ́nh riêng, hai cháu nội, ngoại; và cụ bà đă có một nơi nương tựa vững chắc là can nhà hai cụ đă pay off, và một "saving account" hai cụ đă góp nhặt từ lúc bước vào tuổi bốn mươi.

Chi phí ma chay và mọi nghi lễ cũng đă được cụ lựa chọn, và cắt đặt sẵn khi cụ c̣n tỉnh táo. Cu ra đi b́nh yên như những ṿng hoa Lilly trắng lũ học tṛ chúng tôi đặt trên nắp quan tài.


Ở một góc khác cùng thành phố, cụ Phước của chúng ta ra đi với cả một "nỗi niềm mang theo" mà hơn ai hết, tuy chỉ là một người ngoại cuộc, tôi thấy rất rơ tại sao cụ không nhắm mắt khi đi vào hành tŕnh miên viễn của cuộc đời.

Qua bao nam tháng chờ đợi, cụ Phước cùng với cụ bà đến Mỹ ở tuổi "thất thập cổ lai hy".

Ra đón cụ ở phi trường là cô con gái lớn, cùng chồng đă qua Mỹ từ năm 1975, va cô con út ở Mỹ cũng đă hơn 15 năm. Trong ánh đèn lóe lên từ máy chụp h́nh, cụ nghĩ là đời ḿnh đă bắt đầu bước qua một ngả rẽ mới. Xa rồi những ngày u ám, ảm đạm ở quê hương, nơi mà hơn 70 triệu đồng bào của cụ vẫn c̣n mỏi ṃn dưới chế độ Cộng sản nghiệt ngă.

Nhu lề thói VN cổ xưa, cụ nghĩ là hai vợ chồng già sẽ sống với gia đ́nh cậu con trai lớn đă ổn dịnh ở Mỹ hơn 20 năm. Các con của cụ sống gần nhau, chỉ mất không quá nửa gị lái xe từ nhà cậu này đến nhà cô khác. Cụ hài ḷng v́ xem ra sự0 hy sinh, tằn tiện của hai cụ để gởi các con ra biển t́m tự do đă được đền bù xứng đáng. Các con cụ đều có gia đ́nh riêng với nhà cửa ổn định.

Qua một vài lần khám bệnh tổng quát, niềm vui chưa trọn, cụ được biết "cơn bệnh già" cụ vẫn tưởng ngày c̣n ở VN chính là bệnh ung thư gan. Nhưng niềm đau thể xác đó không lớn bằng niềm đau tinh thần, đă được diễn tả đầy đủ qua câu tục ngữ "Cha mẹ nuôi được mười con, mười con không nuôi được cha mẹ".

Sau vài ngày tá túc ở nhà người con gái lớn với nhiều tiệc tùng quy tụ sáu con với nhiều dâu, rể, và hơn ba mươi cháu, chắt, hai cụ lưu lạc từ nhà cô này đến nhà cậu khác. Nhà người con trai lớn, mà cụ tưởng sẽ nương thân trong những ngày cuối đời, đă bị cô con dâu đóng rầm cánh cửa ngay từ lúc cụ đến thăm lần đầu, với lư do nhà cô quá chật, không đủ pḥng cho hai cụ.

Người con gái lớn có người chồng rộng ḷng hơn nhưng chính bà ta là người từ chối bao bọc cha mẹ, nhà ông bà có một cơ ngơi rộng răi với nhiều pḥng bỏ trống khi các con của họ đi học Đai học ở xa, chỉ chứa chấp hai cụ được đúng một tuần, với lư do hai vợ chồng đều làm nghề địa ốc, vắng nhà thường xuyên, giờ giấc thất thường, không thể chăm sóc hai cụ chu đáo.

Cụ bà nghễnh ngăng tai, không nghe được những lời th́ thầm của họ, nhưng đôi tai cụ ông c̣n rất tinh tường. Xuyên qua bức vách, cụ nghe rơ mồn một hai vợ chồng người con gái lớn không muốn cụ ở trong nhà v́ họ sắp có dâu, rể là bác sĩ, thông gia của họ cũng là những người giầu có, tai mắt trong cộng đồng người Việt ở đây, họ sẽ có tiệc tùng hàng tuần, và không muốn mọi người biết họ có bố mẹ già quê mùa, bệnh hoạn.

Các cháu của cụ h́nh như rành tiếng Mỹ hơn tiếng Việt, chào hỏi cụ xa lạ, dửng dưng như chào hỏi một người gặp ngoài đường. Hai đứa chắt của cụ th́ hoàn toàn không biết tiếng Việt, và nh́n ông bà cố của ḿnh như nh́n người từ hành tinh khác.

Theo sự sắp xếp của các con, hai cụ lưu lạc đến nhà cô con gái út, người được nuông chiều nhất, không lo học hành, đi từ sự bao bọc của cha mẹ sang sự bao bọc của chồng. Ở tuổi ngoài ba mươi, cô chưa bao giờ tự kiếm ra tiền, nhưng hơn hẳn các anh chị ở chỗ cô rất thương bố mẹ. Mọi di chuyển của hai cụ từ lúc mới qua Mỹ, đi làm giấy tờ, đi khám Bác sĩ, hay đi mua thêm áo quần mùa đông, đều do cô đảm nhận. Điều may mắn là chồng cô cũng rộng ḷng, kính trọng hai cụ như bố mẹ của chính anh ta.

Ngôi nhà nhỏ của cô không sang trọng và yên tĩnh như nhà các anh chị của cô, lại quá đông người, v́ cô phải cho thuê pḥng để lấy tiền trả mortgate, hai vợ chồng cùng hai con phải sống trong garare, nhưng hai cụ hài ḷng v́ xem ra hai vợ chồng cô thương yêu bố mẹ, và cố bỏ ra rất nhiều th́ giờ lo cho cụ mọi thứ.

Căn bệnh ung thư cuối thời kỳ thứ nhất tàn phá cụ nhanh chóng. Cụ không c̣n tự lo cho ḿnh được mọi việc, cụ bà lại yếu, không c̣n nâng đỡ cụ được. Những tưởng sẽ được nương tựa thân tàn ở nhà cô út, nhưng, chữ "nhưng" cuối đời đưa cụ vào Viện Dưỡng lăo.

Sau vài năm sống ở Mỹ, cụ xin được trợ cấp cho người già nua, bệnh hoạn. Các con của cụ không tiếc tiền cho những loại xe đắt tiền như BMW, Mercedes, Lexus, không tiếc tiền cho những kỳ vacation ở năm châu, bốn biển, nhưng không mở ḷng được cho chính bố mẹ ruột của ḿnh. Anh con trai lớn có ḷng, nhưng người nắm quyền quyết dịnh trong gia đ́nh là vợ anh. Chi chỉ ném tiền qua những cuộc mua sắm ở các shopping, qua những lần giải phẫu thẩm mỹ, nhưng chi li từng xu trong việc trả hiếu cho bố mẹ chồng, và ngay cả bố mẹ ruột của chị. Chị biện luận người già có chính phủ nuôi, chị không phải bận ḷng!

Người con gái út có tấm ḷng, lo cho hai cụ trong vài năm, đến khi cụ được lănh tiền trợ cấp cho người già th́ các anh chị cô họp gia đ́nh, và cả hai người con lớn cùng dành quyền được phụng dưỡng bố mẹ. Họ nghĩ là với số tiền trợ cấp hơn một ngàn năm trăm dồng mỗi tháng của hai cụ, họ có thể thuê người đến giúp hai cụ, và vẫn c̣n tiền dư ra, lại được dịp nêu một gương sáng cho con cái của họ: "bố mẹ phụng dưỡng cho ông bà bây giờ, ngày sau các con cũng nên phụng dưỡng bố mẹ"! Dĩ nhiên với truyền thống "quyền huynh thế phụ", cô con gái út không thể giữ bố mẹ với ḿnh.

Và như một trái banh lăn trên sân cỏ khi chưa có tiếng c̣i chấm dứt của trọng tài, hai cụ lại quay về nhà cô con gái lớn. Cô được lợi thế hơn người em trai kế ḿnh, v́ "các cháu ngoại là Bác sĩ lo cho ông bà tuổi già bệnh hoạn thuận tiện hơn".

Lúc này cụ Phước đă yếu lắm. Cụ phải ngồi trên xe lăn, và không thể tự lo được vệ sinh cá nhân; người được mướn đến lo cho cụ cũng là một người đồng hương, nhưng ông ta lo cho cụ v́ cái pay check hàng tuần được cô con gái lớn trích trả từ "tiền già" của cụ, chứ không phải v́ trái tim thương yêu như cô út đă làm. Thế là một thời gian sau, do không được chăm sóc đúng lúc, từ căn pḥng của hai cụ tỏa ra một mùi khó chịu.

Đến lúc này, các con cụ lại họp nhau vào một ngày thứ bảy, và quyết định cuối cùng làm đau ḷng hai cụ, nhưng thỏa măn tất cả các con cháu, trừ cô con gái út. Cô xin được đem hai cụ về nhà cô như trước, nhưng các anh chị cô ra "phán quyết": "Bây giờ bố mẹ đă có tiền, bố lại bệnh hoạn, đưa bố vào Nursing Home để bố được chăm sóc kỹ lưỡng hơn, c̣n mẹ th́ vẫn để ở nhà chị cả, mỗi tuần chị sẽ chở vào thăm bố".

Đêm đó, trong giấc ngủ chập chờn, bệnh hoạn của tuổi già, cụ thấy ḿnh bị bao quanh bởi những đôi mắt xanh, nâu vô hồn của những người da trắng, và đôi tay cụ quờ quạng cố gắng diễn tả ư nghĩ của ḿnh bằng cử chỉ.

Và cơn ác mộng biến thành sự thật. Đêm cuối cùng c̣n được ở cùng pḥng với cụ bà ở nhà cô con gái lớn, nước mắt thấm ướt áo của hai vợ chồng già.

Rồi cụ cũng quen dần với đời sống của Viện Dưỡng Lăo. Cụ quen với tiếng chuông báo hiệu thời khóa biểu mỗi ngày, quen với những món spaghetti phủ cà chua kiểu Ư, món soup đầy dâu của Mễ, hay Hamburger có mustard của Mỹ và quen với những người bạn già người bản xứ cùng pḥng mặc dù cụ không biết lấy một tiếng Mỹ. Nhưng có hề ǵ điều dó, v́ pḥng của cụ là pḥng của những người bệnh nặng, họ không thể nói, hay không c̣n sức để nhếch miệng nói lên một diều ǵ, dù chỉ là để than thân trách phận khi phải ở trong một nhà dưỡng lăo dành cho những người không có tiền, hay có mức thu nhập tối thiểu. Những nhân viên làm việc ở đây, công việc nặng nề, vất vả, lương lại thấp, họ không c̣n kiên nhẫn để đối xử với bệnh nhân nhă nhặn như đồng nghiệp của họ làm trong những "Luxury Nursing Home".

Tháng đầu, mỗi tuần c̣n có các con cụ thay phiên nhau vào thăm. Họ chở cụ bà vào, và mang theo một số thức ăn VN cho cụ, nhưng cụ không ăn được hết một lần. Tủ lạnh của Viện Dưỡng lăo không có chỗ cho thức ăn riêng của bệnh nhân. Vả chăng, nếu có đựơc để dành đi nữa, cụ cũng không có sức để lấy ra, hâm nóng, ăn dần.

Về sau, không biết v́ lư do ǵ, sự thăm viếng thưa dần, và cụ Phước đă không c̣n kiên nhẫn chong mắt nh́n ra cửa sổ, chờ bóng dáng quen thuộc của những người thân. Cụ cũng không c̣n nước mắt để khóc cho chính ḿnh.


Tôi biết cụ trong những ngày làm project cho một lớp GE từ trường, truyền thống VN "kính lăo đắc thọ" giúp tôi chiếm được ḷng tin của cụ, và cụ đă kể cho tôi nghe toàn bộ chi tiết đời cụ, những chi tiết rời rạc trong mớ kư ức hơn 80 năm của cụ, từ khi bố mẹ cụ bị Việt Cộng đấu tố , đến lần hai cụ dắt díu các con lên "tàu há mồm" vào Nam trốn chạy chế độ bịp bợm, độc tài của Cộng sản, đến lần hai cụ chắt chiu tiền bạc đưa từng người con vượt biên trong cuối những năm 70, khi làn sóng đỏ phủ trùm lên một nửa c̣n lại của đất nước.

Trong những tháng sống cô đơn, bệnh hoạn trong Viện Dưỡng lăo. May mắn là cụ được xếp nằm gần cửa sổ. Thú giải trí duy nhất của cụ là đếm những con sóc nhỏ đánh đu trên thân cây ngoài cửa, và những con chim nhẩy nhót trên thảm cỏ, hoặc đếm từng chiếc lá trên tàn cây đung đưa ngoài cửa.

Tôi có đọc câu chuyện về chiếc lá cuối cùng và người hoạ sĩ tài hoa, cùng bệnh nhân trên giường bệnh. Tôi tiếc là ḿnh không đủ tài năng để vẽ một cái lá giống như thật trong câu chuyện ngày xưa, để gắn lên thân cây trước cửa pḥng cụ, giúp cụ thêm niềm tin để quên đi bệnh tật, quên đi những ngày tàn cô đơn. Tôi không biết làm ǵ để an ủi cụ, chỉ biết bắt chước Khánh Ly hát một bài hát mới của nhà văn Nguyễn Đ́nh Toàn, trong đó có câu cả cụ lẫn tôi đều yêu thích "xin khấn nguyện cả mười phương tám hướng, cho quê hương u mê ngày thức tỉnh, để dù xa có chết cũng vui mừng..."

Ngày cụ nhắm mắt xuôi tay giữa bốn bức tường trắng của Viện Dưỡng lăo, giữa những ngưới bản xứ cùng cảnh ngộ là một ngày cuối thu. Các con cụ vào ngày hôm sau chỉ được thấy thân xác nhỏ bé tiều tụy của cụ đă đông cứng.

Họ chuẩn bị tang lễ chu đáo, có đầy đủ cáo phó, phân ưu đăng trên báo chí với đầy đủ chức vị của từng người. Cáo phó c̣n được đọc nhiều lần trên các Đài Phát thanh Việt ngữ.

Ngày đưa cụ từ nhà quàng ra nơi thiêu xác có rất đông quan khách, các con, cháu trang phục giống hệt như những ǵ ta thường thấy trên TV trong các đám tang của người Mỹ. Mũi họ đỏ lên, không biết v́ lạnh hay v́ khóc thương tiếc bố để tỏ ḷng báo đáp "ơn nghĩa sinh thành""

Nguyễn Trần Diệu Hương

florida80
04-21-2019, 18:02





Tác giả: Song Lam
Bài số 4405-14-29805vb3120914

Với 12 bài viết trong năm, cho thấy một sức viết mạnh mẽ, tác giả đă nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersy, bà vui vẻ tự sơ lược tiểu sử "22 năm dạy học trong nước, 22 năm làm culi job trên đất Mỹ". Bài mới của tác giả kể về một bạn trẻ người Mỹ có ông ngoại là cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu ở Việt Nam.


* * *

Tuần trước trong ngày Lễ Cựu Chiến Binh (Veteran's Day), Dallas hẹn gặp tôi trong giờ ăn trưa ở lunch room. Tôi có hỏi lư do nhưng chú nhỏ này chỉ cười. Khi tôi vào pḥng ăn đă thấy Dallas ngồi sẵn với chiếc hộp gỗ nhỏ h́nh chữ nhật. Nó nói cái hộp này được mang về từ Việt Nam và bảo tôi tự mở ra xem.

Trên lớp nhung lót màu xanh dương nổi bật lá cờ vàng ba sọc đỏ trải rộng, xâu ch́a khóa và tấm ảnh của người lính Mỹ. Tôi cầm tấm ảnh lên xem. Khung ảnh là vỏ thông chúng ta thường thấy bày bán ở Đà Lạt thuở trước. Vỏ thông sần sùi theo năm tháng đă đổi màu đen sẫm và tấm ảnh chụp một người lính Mỹ, nước ảnh đă ố vàng, nhưng nụ cười trong ảnh vẫn rạng rỡ. Tôi dừng lại rất lâu ḍng chữ phía dưới tấm ảnh: Khe Sanh-1972. Vật dụng cuối cùng là tấm thẻ bài với tên Dave Roessner được xâu chung với cái khui đồ hộp nhỏ xíu chúng ta thường thấy trong chiến tranh Việt Nam của lính Mỹ.

Lá cờ vàng, tấm ảnh người lính, rồi tấm thẻ bài làm tôi bồi hồi. Dallas cho tôi biết đây là kỷ vật của ông ngoại nó từ chiến trường Việt Nam. Ông tham chiến từ 1967, đến 1973 ông bị thương ở chân nên được giải ngũ về nước. Lúc đó ông 35 tuổi và ông vừa qua đời đúng vào ngày Veteran's Day năm ngoái.

Tôi xúc động với sự chia sẻ, tin cậy của Dallas, một thanh niên Mỹ trẻ, rất trẻ, với một bà già người Việt Nam duy nhất trong tiệm này là tôi. Tôi nắm chặt tay chú nhỏ này mà nước mắt dấp dính trên mi và nói lời cảm ơn gia đ́nh nó cũng như nhân dân Mỹ trong ngày lễ lớn này.

Chiến tranh Việt Nam đă chấm dứt gần 40 năm nay, nhưng lính Mỹ c̣n phải hy sinh xương máu trong hai cuộc chiến tranh khốc liệt khác ở Iraq và Afganistan. Dallas cũng ôm vai tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi như an ủi. Mấy đứa Mỹ làm chung trố mắt nh́n chúng tôi quá đỗi ngạc nhiên khi một già, một trẻ khác biệt giống ṇi lại có những phút giây chia sẻ thân thiện và cảm động đến như vậy!

Dallas chỉ mới vô làm ở Wegmans từ hè năm nay. Nó làm part-time sau giờ học trong Pub-mini nhà hàng. Anh chàng waiter này chỉ mới 19 tuổi, cao ráo đẹp trai, mắt màu hạt dẻ, tóc dợn sóng tự nhiên. Điều đặc biệt hiếm có ở chú nhỏ này là sự ân cần.

Mấy tháng trước, chân phải của tôi đau khớp nên đi đứng khó khăn. Khi gặp nó ở băi đậu xe, tôi đang đi cà nhắc vô tiệm. Lập tức nó khoèo tay tôi dắt đi, luôn tiện xách dùm giỏ thức ăn trưa, thêm lỉnh kỉnh giấy bút sách vở tôi đem theo. Tôi rối rít cám ơn nó và bỗng nhiên trong ḷng nổi cộm lên một ao ước: "Phải chi ḿnh có được thằng con trai dễ thương như thằng nhỏ này."

Bổng dưng nó hỏi tôi:

- Sao mày cảm động quá vậy khi nh́n mấy thứ trong hộp?

Tôi trả lời nó thật nhanh không kịp suy nghĩ:

- V́ đó là kỷ niệm không chỉ của ông ngoại mày mà c̣n là kỷ niệm của tao nữa. Lá cờ Việt Nam gợi tao nhớ quê nhà, nhớ thời gian tao c̣n trẻ ở Saigon… Những thứ trong cái hộp này là h́nh ảnh chiến tranh Việt Nam mà ông ngoại mày đă tham gia giúp đỡ người Việt Nam.

Nó gật gù ra vẻ thông hiểu. Nó c̣n cho tôi biết thêm khi ông ngoại nó rời Mỹ qua Việt Nam, má nó mới 3 tuổi và khi ông trở về Mỹ với thương tật ở chân, má nó chỉ 8 tuổi. Nó c̣n nói thêm rằng bà ngoại nó căm ghét chiến tranh Việt Nam và từ đó không ưa ǵ người Việt Nam. Bà nghĩ đơn giản rằng cuộc chiến đó gây thương tổn cho biết bao nhiêu gia đ́nh người Mỹ trong đó có gia đ́nh bà. Thời đó, trong khi cuộc chiến khốc liệt xăy ra giữa hai bên ở Việt Nam phong trào phản chiến bùng lên dữ dội ở Mỹ (Mùa hè đỏ lửa 1972) đưa đến việc kư kết ḥa đàm Paris 1973, và trao trả tù binh cũng được xăy ra năm này.

Dallas kể cho tôi nghe, bà ngoại nó mất khi nó được 2 tuổi. Từ đó ông ngoại hay ngồi trầm tư hàng giờ và uống rượu nhiều hơn. Nó nói dù ông ngoại nó bị thương chân mặt đi đứng "xiêu vẹo" nhưng khi chơi đá banh với nó ông lừa banh bằng chân trái chính xác như thần. Hèn chi nó hay giúp tôi khi thấy tôi bị đau chân.

Dallas làm tôi ngạc nhiên hơn khi nói:

- Má tao muốn gặp mày ở Wegmans khi má tao đi chợ ở đây được không?

- Dĩ nhiên là được quá rồi, mà… chi vậy?

- Má tao là Giáo sư dạy Sử ở Temple University, bả nghe tao nói mày là người Việt Nam đă từng nhiều năm dạy học ở High School Saigon, bả muốn trao đổi thêm về chiến tranh Việt Nam.

- Tao không rành lắm về chiến tranh Việt Nam v́ tao không phải là lính, không phải là chính trị gia nhưng gặp má mày là điều vượt ra ngoài sự mong ước của tao. Tao rất hân hạnh.

- Tao sẽ nói lại với bà ấy. Chắc bả vui lắm!

Cả ngày hôm ấy tôi cứ bồn chồn, hồi hộp như sắp sửa gặp mặt người yêu. Cái cảm giác ấy khó diễn tả lắm.

Cho tới nay, tôi chưa có dịp gặp bà giáo dạy sử má của Dallas, nhưng từ đó trở đi, tôi và Dallas trở thành đôi bạn thân, một già một trẻ, gặp mặt là "xáp vô" nói chuyện. Mấy đứa trẻ làm trong nhà hàng cứ nói rằng tôi là Grandma của thằng Dallas. Nó vui vẻ nói với tôi như vậy. Mà cũng đúng thôi, nếu tôi lập gia đ́nh từ lúc 18 tuổi cũng sẽ có đứa con gái bằng tuổi má nó. Tự nhiên tôi có thằng cháu ngoại ngang hông!

Có lần tôi hỏi chú nhỏ này tại sao mày lại tên Dallas th́ nó nói tại ba má nó trong kỳ đi vacation gặp nhau và yêu nhau ở thành phố này. Tôi nói đùa với nó hên quá, nếu ba má mày gặp nhau ở Buffalo-New York th́ mày sẽ có tên Buffalo rồi. Nó cười ha hả, nắm tay dứ dứ vào mặt tôi như muốn nói "I kill you!"

Sở dĩ Dallas thích tôi, hay quan tâm đến tôi như vậy là v́ hơn một lần tôi nói sẽ không bao giờ quên tên của nó. Dallas gợi cho tôi nhớ nhiều đến địa danh kỷ niệm. Nơi đó năm 1963, Tổng Thống thứ 35 của nước Mỹ, vị Tổng Thống đẹp trai trẻ tuổi John F, Kennedy bị kẻ gian ám sát, gây sự thương tiếc sâu xa trong tận cùng trái tim của nhân dân Mỹ và nhân dân thế giới. Chú nhỏ Dallas rất hănh diện về chuyện này.

Và có đôi điều tôi chưa nói với thanh niên trẻ này v́ nó mang tính cách riêng tư của người Mỹ gốc Việt. Dallas, thành phố nổi tiếng của tiểu bang Texas nóng bức, quanh năm thiếu nước này có những người Việt Nam đặc biệt. Tôi nhớ những câu chuyện về Dallas mà người bạn văn tôi đă quen tên biết tiếng từ lâu dù chưa được một lần gặp mặt.

Tôi cũng nhớ Dallas là nơi ông Thomas Eric Duncan đă qua đời vài tháng trước khi trở về Mỹ bị nhiễm Ebola từ những người ông chăm sóc ở Phi châu. Và cũng ở Health Presbyterian Hospital (Dallas) cô y tá trẻ gốc Việt Nina Phạm cũng bị lây nhiễm Ebola trong khi chăm sóc cho Duncan. Thật may mắn cho Nina, cô đă trở về Dallas b́nh yên sau khi được chữa trị đặc biệt ở bệnh viện tiểu bang Maryland, được Tổng Thống Obama đón mừng cô tại Ṭa Bạch Ốc hôm 24/10 vừa qua.

*

Những ngày cuối năm ở vùng North East này cái lạnh đến sớm. Nhiều nơi ở vùng Trung Tây nước Mỹ đă có băo tuyết. Lá đổi màu thật nhanh, vàng sẫm và đỏ ối cả vùng trời. Và gió mạnh. Lá rơi "lá đổ muôn chiều". Thanksgiving, Christmas, Newyear là những ngày lễ lớn cuối năm để mọi người thêm một tuổi. Với những người già như chúng tôi thêm một tuổi già nua. Cám ơn người Mỹ có ngày lễ Tạ ơn để mọi người trong chúng ta nhắc nhỡ nhau những điều ân nghĩa.

Ngoài tấm ḷng biết ơn nước Mỹ, nhân dân Mỹ đă mở rộng ṿng tay đón nhận biết bao nhiêu sắc dân tị nạn, trong đó có người Việt Nam lưu trú ở đây gần 40 năm qua. Chúng ta chắc c̣n phải cám ơn đất trời, cám ơn luôn cuộc đời ch́m nổi của mỗi con người chúng ta vô t́nh đă hội tụ về đây.

Xin trân trọng cám ơn đất trời vào xuân ở tháng ba để muôn ngàn sắc hoa đua nở làm đẹp cuộc sống. Cám ơn ngày hè rực rỡ nắng ấm, ngày dài hơn đêm. Cám ơn trời đất vào thu làm thay màu đổi sắc cây lá quanh vùng… cũng như cám ơn vào những đêm đông lạnh cóng được một chỗ nằm êm ấm, b́nh yên giấc ngủ.

Tháng 11 hàng năm rộn ră với ngày Lễ Cựu Chiến Binh, ngày lễ Tạ ơn. Năm nay không chỉ có thế. Ngày 4/11 vừa qua là ngày Bầu cử (Election Day) mà người Mỹ gốc Việt có những thắng lợi lớn. Người Việt Nam sinh sống ở những tiều bang xa xôi, hay ở Úc, ở Canada đều cảm thấy ấm áp khi biết được những dân cử gốc Việt lần lượt đắc cử vào những vị trí mới ở California, Texas. Cám ơn California, cám ơn Texas đă có những bước dài vào chính trường Mỹ. Đặc biệt nhất là Giám Sát Viên Janet Nguyễn ở Little Saigon đă thắng lợi vẻ vang, dành ghế Thượng Nghị sĩ đầu tiên của California cho người gốc Việt. Như thế người Việt Nam sau 40 năm lưu vong lầm than cơ cực đă tự khẳng định ḿnh. Người viết xin được một lần chia sẻ niềm vui chung với cộng đồng Việt Nam ở Little Saigon, ở San Jose, ở Dallas…

Mượn trang viết này chúng tôi cũng xin cám ơn những người trẻ tuổi viết về nước Mỹ đă có những bài viết chạm nhẹ vào trái tim ḿnh từ lâu khô héo. Sự nối tiếp này là tín hiệu đáng mừng, là gạch nối với những cây bút tên tuổi là "cổ thụ" trong văn giới. Người viết cũng không quên cám ơn chú nhỏ Dallas, cám ơn bà Sheri (mẹ của Dallas) hẹn ḥ gặp mặt v́ những t́nh cảm của họ dành cho tôi nói riêng và cho người Việt Nam nói chung.

Mặc dù chính trị thế giới mỗi ngày luôn luôn xáo trộn, dù kinh tế nước Mỹ c̣n èo uột đáng ngờ, chúng ta vẫn có thể hy vọng vào ngày mai tốt đẹp. Thế hệ già tàn úa, héo hon rồi, chỉ trông cậy vào lớp trẻ hôm nay. Những người trẻ tuổi sẽ làm nên lịch sử với những thay đổi hàng giờ của họ về ư thức hệ, về cái nh́n, về tư duy… Tôi muốn mượn câu hát này để gởi đến họ: "May mà có… các em, đời c̣n dễ thương!"

florida80
04-21-2019, 18:04






Tác giả: Năng Khiếu

Bài số 5481-20-31288-vb6083118


Khiếu.Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH.Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đă đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster.Tham dự Viết Về Nước Mỹ năm 2015.Đă nhận giải Đặc Biệt năm 2016. Giải Danh Dự VVNM 2017. Sang năm 2018 nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, thường được gọi đùa là giải Á hậu.

viet ve nuoc My 01

Tác giả nhận giải do nhà văn Nhă Ca trao tặng.

viet ve nuoc My 02

Với Nữ Tài Tử Kiều Chinh.


***


Cả hàng tháng nay tôi cầm bút lên rồi lại bỏ xuống, viết rồi lại xóa. Đầu óc tôi tràn ngập những giằng co của sự buồn vui lẫn lộn. Buồn v́ mẹ mất một tháng trước ngày tôi lănh giải thưởng của bài văn tôi đă viết về mẹ.

Đêm lănh giải Việt Báo về hôm ấy, bước chân vào nhà không c̣n mẹ để con chạy ào vào khoe như năm trước, đểthấy ánh mắt vui mừng của mẹ nh́n con tŕu mến, tôi đứng ngẩn ngơ: Mẹ ơi! Con mất mẹ rồi...

Thế nên khi cầm bút, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. khi tâm trạng không ổn. Nhưng nhờ niềm đam mê viết lách là động lực đă giúp tôi vượt qua mọi khó khăn.Viết c̣n là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi tự nhủ, để cảm tạ ơn trên ḿnh phải viết khi c̣n thở. Mỗi buổi sáng thức dậy c̣n thấy ánh mặt trời, c̣n nghe tiếng chim hót líu lo trong vườn, bắt đầu cho một ngày mới.

Hăy viết để trang trải những tâm tư và suy nghĩ của ḿnh, để cám ơn những người thân và bạn bè xa gần, đă đến nơi hoặc gọi điện thoại chia buồn, an ủi. Một lời lành trong lúc cần như tiếp thêm sức mạnh để ḿnh vượt qua nỗi đau mất mẹ. Nhất là để cám ơn Ban Giám Khảo Viết Về Nước Mỹ và Ṭa Soạn Việt Báo đă ưu ái dành một góc tờ nhật báo ngày 12 tháng 7 năm 2018 để phân ưu với Năng Khiếu, sau khi ông xă đến ṭa soạn, để đăng cáo phó và chương tŕnh tang lễ. Thật là quư hóa vô cùng.

Đấy là nỗi buồn! C̣n niềm vui? Cũng chính nhờ bài viết về Mẹ “Chín Con Chăm Một Mẹ” mà tôi vừa nhận thêm một giải Viết Về Nước Mỹ.

Tôi nhớ buổi chiều ngày Hội Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Bước chân vào nhà hàng The Villa tại thành phố Westminster, đă thấy đông đủ quan khách tham dự. Ba thằng cháu nội, lớn 6 tuổi đứng bên hai em, ba tuổi và hai tuổi, ôm sẵn bó hoa chờ tặng bà, rồi cùng bố mẹ nó vội vă lên xe về Ventura kẻo tối, dù rằng các cháu muốn ở lại chung vui với má nhưng đường xá xa xôi quá.

Quay qua gặp người đẹp cựu hoa hậu Iris Đinh dắt đến kư tên, sách đă để sẵn trên bàn cao.Nh́n xuốngpḥng khánh tiết thấy nữ tài tử Kiều Chinh đang chụp h́nh với các Fans hâm mộ, tôi cũng xếp hàng bước lên tấm thảm đỏ để được đứng cạnh chị chụp tấm h́nh kỷ niệm. C̣n nhớ cách đây mấy chục năm tại Saigon tôi đă mê phim “Người T́nh Không Chân Dung”. Không ngờ bây giờ lại được khoác tay “Người t́nh”. Chị vẫn c̣n cái dáng dấp kiêu sa của một tài tử nổi tiếng thời Việt Nam Cộng Ḥa xưa.

Hôm ấy tôi đă chọn chiếc áo dài màu tím, cài mảnh tang trắng nơi cổ áo để nhớ về mẹ.

Màu tím pansee của tôi bị ch́m lỉm, bởi những tà áo dài truyền thống màu xác pháo,của các cô tiếp tân duyên dáng nổi bật dưới ánh đèn. Gặp họa sĩ An Phongtay cầm cuộn vé số, tôi nhận ra chị và nói với chị, năm kia chị trao giải thưởng Đặc Biệt cho em, nhưng chị cười hiền ḥa bảo rằng quên rồi mua vé số đi, tôi nói đùa : “ Chị chọn vé nào trúng th́ bán cho em” hai chị em người đưa người nhận cùng cười x̣a.

Năm nay tôi cũng được biết cô Ḥa B́nh, cô vui vẻ và sẵn ḷng chuyển h́nh vào Facebook cho tôi, xin cám ơn cô, những tấm h́nh rất đẹp. Tôi gặp chị Bảo Xuân, tôi kể lể với chị, là năm ngoái tôi ngồi cạnh chị mà không biết chị là ai, cả năm cứ tiếc măi. Cuối buổi tôi gặp chị Phương Hoa, trông chị trẻ hẳn ra với chiếc khăn vấn trên đầu cùng mầu hồng phấn với bộ áo dài cách tân, và c̣n nhiều người đẹp biết mặt mà không nhớ tên, chỉ nhớ cô Hằng tháo vát và nhanh nhẹn, phải trả lời phone với một tác giả lẩm cẩm như tôi hoài.

Hôm đó tôi cũng mời chị Liên là bạn thân và anh chị “Chú Chín Cali” để cùng ngồi chung bàn hàn huyên tâm sự, hôm sau anh chị làm một cuốn Video nho nhỏ tặng riêng tôi, xin cám ơn anh chị Chín.

Khi nghe MC mời Nguyễn văn Tới lên lănh giải Danh Dự, tôi tính đến chúc mừng. Nhớ năm trước 2017 Tới viết trong ư kiến : “Em cũng đoạt giải Đặc Biệt, nhưng rất tiếc không về tham dự được v́ đang làm việc bên Trung Đông. Em vẫn theo dơi mọi hoạt động từ xa, nhờ đọc bài viết về buổi họp VVNM của chị Năng Khiếu mà em biết rơ hơn. Mong ngày về lại nhà, sẽ lái xe qua Cali đến thăm ṭa soạn Việt Báo”.

Sau đó trong “ô ư kiến”dưới bài viết của Tới “Tôi Đi Làm Việc Ở Trung Đông” tôi có chúc Tới sang năm được giải thưởng nữa, để có dịp về Cali (thấy nghiệm không?). Nên buổi tối đó đi t́m, gặp ai nghi nghi là hỏi : “Phải ông là NV Tới không?” Đều bị lắc đầu, đông quá đi hoài cũng ngại. May sao gặp cô Hằng vội hỏi, “Có thấy NV Tới ngồi ở bàn nào không?” Cô nói, “Hôm nay Nguyễn Văn Tới không về, nhờ người đại diện.” Buồn năm phút.

Nhưng bù lại được ngồi cùng bàn với Tố Nguyễn, phu quân của cô và hai con cũng có mặt, đă lên sân khấu tặng hoa cho mẹ thật là hạnh phúc. Nhưng tôi ngồi cách hai ba người nên không nói chuyện nhiều được với cô, Tố Nguyễn c̣n rất trẻ, đẹp, học hành thành công trên đất Mỹ, mà không quên quê hương Việt Nam, viết nhiều bài trăn trở về hiện t́nh đất nước rất ư nghĩa. Ước ǵ những bạn trẻ trong nước cũng như hải ngoại, có những nhận xét như Tố Nguyễn, th́ thật là may mắn cho nước Việt Nam . Đọc những bài cô viết tôi thấy tâm trạng cô giống người con trai lớn của tôi. Cháu cũng một thời học dưới mái trường Xă Hội Chủ Nghĩa. Khi qua Mỹ cháu đă hai mươi tuổi, sau một năm học Anh văn, bước vào bậc đại học, được tiếp xúc với nền giáo dục tân tiến, đời sống cởi mở, tương lai đầy hy vọng. Cháu hay so sánh rồi suy nghĩ về quá khứ, mà cảm thấy buồn, khi từ bên ngoài nh́n về sự dạy dỗ, đào tạo nhân tài của đất nước Việt Nam dưới thời Cộng Sản. Bởi cái xă hội duy lợi, coi trọng tiền bạc, chủ trương bắt học sinh đóng phụ phí. Ưu tiên “Đối tượng nọ”, đăi ngộ “Chính sách kia”, không biết trọng dụng nhân tài. Nền giáo dục xuống cấp v́ nó luôn bị kiểm soát và chỉ đạo, nhằm mục đích củng cố “Quyền lực Đảng trong giáo dục”. Cháu rất thương những người bạn c̣n ở lại, vẫn liên lạc với các bạn gặp hoàn cảnh khó khăn, hay gửi tiền về giúp đỡ, rồi ngậm ngùi kể cho má nghe.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, chương tŕnh đă tiếp đến phần phát thưởng cho các em thiếu nhi Bé Viết Văn Việt. Những màn tŕnh diễn múa hát của các em rất sống động, đem lại nhiều thú vị cho người xem. Đến khi phát thưởng cho các giải Viết Về Nước Mỹ, tôi cảm thấy người không được khỏe, chân tay lạnh ngắt, có lẽ v́ ngồi gần máy lạnh của nhà hàng. Bước lên sân khấu để nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, do nhà văn Nhă Ca trao tặng, hai chân run lập cập, tôi phải cố đứng vững để khỏi khuỵu xuống. Nhờ cái ôm thân t́nh và được đứng bên cạnh chị, khi MC Hoàng Dũng đưa micro phone,tôi đă lấy lại b́nh tĩnh để chia sẻ đôi điều về ư nghĩa bài văn của tôi, vừa được trích đọc và minh họa trên màn h́nh. Thật là một vinh dự và hạnh phúc trong đời tôi, được diện kiến nhà văn Nhă Ca mà tôi đă mến mộ từ ngày c̣n trẻ.Nh́n vẻ bên ngoài chị thật b́nh dị, nhưng đọc những tác phẩm của chị mới thấy trong văn chương, chị lại bản lănh, sôi nổi và tài hoa khó ai sánh kịp.

Tôi cũng hân hạnh được làm “Á Hậu” cùng chị Đông Trinh đứng bên cạnh Phan, một cây viết gạo cội, có lẽ tuổi đời ít hơn tôi, nhưng Phan đă đến với chương tŕnh Viết Về Nước Mỹ sớm hơn tôi rất nhiều, Phan có rất nhiều độc giả ngưỡng mộ và yêu mến văn phong của anh, với lối viết đa dạng có lúc đắng cay ngậm ngùi, có lúc tươi vui dí dỏm. Tôi cũng thích theo dơi những mẩu chuyện ngăn ngắn đầy ẩn dụ, Phan thật xứng đáng nhận giải Quán Quân. Tôi tự an ủi ḿnh là cây viết mới, hay cây viết có tuổi mà không có tên, nhưng muộn c̣n hơn không. Tôi muốn đến chị Đông Trinh để xin địa chỉ liên lạc nhưng hồi hộp và xúc động quá quên mất, hẹn chị một dịp khác.

Trong buổi Đại Hội Việt Báo hôm ấy, tôi cũng gặp được nhiều người quen. Như LS Nguyễn Hoàng Dũng. Mới tuần trước, ngày 5/8/2018 tại Hội Cựu Học Sinh Liên Trường Pleiku, gặp anh tôi dặn tuần tới có làm MC lễ phát giải Viết Về Nước Mỹ, th́ phỏng vấn tôi nhè nhẹ thôi nha! Anh cười gật đầu. Gặp bạn học cùng trường ở Pleiku như chị Đông đi cùng anh là hai ông bà chủ tiệm vàng Jean’s Jewelry trong Thương Xá Phúc Lộc Thọ, năm nào cũng có mặt để yểm trợ chương tŕnh Viết Về Nước Mỹ. Anh chị không ngờ tôi được lănh giải, chúc mừng rối rít.

Anh Nguyễn Thanh Huy vừa là nhà báo và “nhà thơ” cộng tác với ṭa soạn Việt Báo, cũng là người đồng hương Pleiku với tôi, mà mỗi lần đi họp mặt Liên Trường vẫn gặp anh đeo theo máy chụp h́nh, nhưng không dám nhờ. Chiều nay tôi mới dám nhận người quen để nhờ anh bấm giùm vài tấm h́nh trong buổi tối đặc biệt này. Anh ghi địa chỉ Email của tôi để về gửi h́nh. Khi về mở “Bản Tin Cựu Học Sinh Liên Trường Pleiku 2018” thấy tên tác giả Thanh Huy dưới hai bài thơ “Pleiku ngày trở lại” và bài “người về” tôi thích nhất những câu:


Trở lại Pleiku chiều nắng nhạt
Cúc vàng rộ nở đón thu sang
Pleime thành cũ buồn thiên cổ
Ta bước đi trong nỗi bẽ bàng…


Đó là hai bài thơ của anh Thanh Huy mà Chị Mỹ Hường trong ban biên tập đă xếp trước bài “Xin giới thiệu và chúc mừng bạn Năng Khiếu đă nhận được “Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ” của Việt Báo .

Nhân đây, Năng Khiếu mượn bút thay lời cám ơn đến các Thầy Cô, các bạn cựu học sinh Liên Trường Pleiku, đă Email, gọi điện thoại chúc mừng và chia vui, khi nghe tin Năng Khiếu đoạt giải Viết Về Nước Mỹ ba năm liền.

Năng Khiếu thật may mắn và hạnh phúc khi nhận giải viết văn của ḿnh. Tôi không quên khi xưa ḿnh được học tập tại trường Trung Học Công Lập Pleiku, nhờ các thầy cô đầy tâm huyết, không những truyền thụ giúp mở mang về kiến thức, mà c̣n dạy dỗ, giáo dục về đạo đức h́nh thành nhân cách của con người, như câu “Không thầy đố mày làm nên”.

Sau sáu bảy năm Trung Học sống tại Pleiku, là thời gian đẹp nhất của tuổi học tṛ. Không quá nhỏ như Tiểu Học, không qúa lớn như lên Đại Học phải lo bon chen vào đời. Trải qua bao thăng trầm của đất nước, v́ hoàn cảnh tôi theo gia đ́nh chuyển về Saigon. Lời cám ơn thầy cô đôi khi chưa nói được. Tuổi học tṛ bay nhanh theo thời gian, nhưng dù đi đâu,trong kư ức tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm vui buồn dưới mái trường thân yêu thời Trung Học “Thời gian dẫu bạc mái đầu. Tim tṛ vẫn tạc đậm câu ơn thầy”.

Nhất là vào những ngày tháng ở tuổi về chiều, tại hải ngoại này tôi c̣n “Từng bước, từng bước thầm” đến được buổi họp mặt Liên Trường Pleiku để gặp bạn bè, gọi nhau mày tao như thời tuổi trẻ. Được thấy thầy tṛ tóc bạc như nhau.Cám ơn cuộc đời đă cho tôi gặp được những thầy cô mà tôi hằng quư trọng và nhớ măi h́nh ảnh, cô Bùi Mỹ Dương dáng người quư phái, vẻ mặt phúc hậu, cô là em của nhà văn Bùi Bảo Trúc. Cô Vũ thị Bích, cô Nghĩa Chấn… Thầy Trần Đ́nh Thành hồi trẻ rất giống cố Tổng Thống Kenedy, nên học tṛ đặt là “Thành Kenedy”, thầy Lê văn Lập….và c̣n nhiều không giấy bút nào kể hết. Nhưng đặc biệt nhất là thầy Thái văn Duy dậy văn, thầy giảng thao thao bất tuyệt, từ câu thơ lục bát, vần thơ thất ngôn bát cú… đến những bài văn xuôi. Nhất là truyện Kiều của Nguyễn Du th́ tuyệt vời, học tṛ nghe mê mải quên cả thời gian. Ngày ấy tôi luôn được điểm cao các bài b́nh luận cổ văn và kim văn. Thỉnh thoảng có bài luận văn được chọn làm mẫu đọc trong lớp. Có thể thầy Duy không nhớ tôi trong hàng trăm, hàng ngàn học tṛ, nhưng tôi vẫn nhớ từng lời dậy của thầy.

Khi tạm biệt thầy cô ra về tôi tự nghĩ, không biết năm tới có c̣n gặp lại không?

Tôi c̣n nhớ sau đêm nhận giải thưởng tôi đă nằm mơ thấy mẹ. Có điều lạ, tôi nh́n thấy mẹ c̣n khỏe mạnh, mặt mũi đầy đặn, chứ không móm mém như lúc mất. Giật ḿnh dậy không ngủ lại được, nằm nhớ hồi nhỏ, c̣n đi học tôi rất mê đọc tiểu thuyết, mà ba tôi cấm v́ sợ sao lăng việc học và ảnh hưởng tánh t́nh lăng mạn như các nhân vật trong truyện. V́ thế mỗi tối học bài xong, lúc đi ngủ, tôi mang đèn pin vào giường rồi trùm chăn, đọc dần dần cuốn Đoạn Tuyệt của Nhất Linh. V́ ở Việt Nam nhà tôi đông con,lại không có pḥng riêng từng người, chị em nằm chung trong một buồng ngủ. Có lần, tôi giấu cuốn truyện Nửa Chừng Xuân của Khái Hưng bên dưới sách bài học, bị ba tôi bắt được người đă xé đôi quyển truyện tôi mượn của bạn. Sau đó tôi phải mua quyển mới để đền, tiếc măi. Nhưng mỗi lần mẹ tôi thấy tôi ôm quyển sách học bài, th́ mẹ không sai tôi làm việc mà để yên cho tôi học. Nhờ Mẹ nương tay, nên giờ ba đi làm vắng nhà, tôi cũng đọc được nhiều sách.

Mấy năm gần mất, mẹ tôi yếu nhiều, tôi phải chăm sóc mẹ suốt ngày. Mỗi lần thấy tôi gơ lọc cọc trên laptop là mẹ không sai biểu ǵ, có lúc tôi mải mê làm việc trong pḥng quên cả giờ xay cháo cho mẹ ăn, mẹ gọi và hỏi : “Năy giờ con đi đâu mà mẹ không thấy” tôi nói là con đang viết truyện, mẹ cười rồi bảo : “Vậy con cứ viết tiếp đi, chút nữa ăn cũng được”. Mỗi lần tôi gửi bài đi mà được đăng trên báo, mang vào khoe, thấy tôi mừng, mẹ cũng vui lây.

Là đứa con lớn trong gia đ́nh, tôi đă sống gắn bó với mẹ từ nhỏ tới bây giờ, nênrất hiểu ư mẹ. Me tôicũng giống như hàng vạn, hàng ngàn các bà mẹ trên trái đất này, suốt đời sống v́ chồng, v́ con. Tôi đă quan sát và lấy mẹ làm mẫu để viết nhiều bài kể lại những diễn tiến xác thực về hoàn cảnh của một góa phụ trẻ, cũng như nỗi niềm một bà mẹ quê sanh ra từ đầu thế kỷ trước. Rất hiền lành và nhẫn nhịn, nhưng có lúc cũng can trường để bảo vệ những đứa con của ḿnh, như gà mẹ sẵn sàng dương đôi cánh che chở đàn con, trước chim diều hâu hung ác. Thế là các bài “Người Mẹ Tị Nạn, Bà Ngoại Tôi, Người Góa Phụ Tuổi Dậu và Chín Con Chăm Một Mẹ….” được h́nh thành.

Nhưng rồi vào một đêm gần sáng, đầu tháng Bẩy 2018, mẹ đă ra đi vĩnh viễn, bỏ lại chúng con với bao thương nhớ khôn nguôi! Hơn 90 năm một kiếp sống. Có những lúc lận đận, lao đao v́ bố chúng con mất sớm. Có những lúc nghẹn ngào vất vả v́ đàn con dại, mà không than thở cùng ai!

Nh́n Mẹ nằm yên nghỉ trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, như đang đi vào giấc ngủ ngàn thu, mái tóc bạc, bấy lâu nay con vẫn cắt tém gọn ghẽ cho mẹ, vừa được cô chuyên viên Hospice gội sấy sạch sẽ, chải chuốt vài phút trước khi mẹ từ giă cơi trần. Mẹ ra đi không đau đớn, không muộn phiền, nét mặt điềm nhiên, thanh thản như cả cuộc đời trầm lặng của mẹ.

*

Xin cảm ơn “Viết Về Nước Mỹ” đă cho tôi cơ hội để viết lên những điều tôi muốn nói, đểgóp một bàn tay nhỏ trong trong bộ sách ngàn người viết về những trang sử sống của người Việt hải ngoại.

Rất mừng v́ có nhiều cây bút trẻ tham gia để cùng duy tŕ và truyền bá giữ ǵn tiếng Việt, nhân bản và phóng khoáng của Việt Nam Cộng Ḥa xa xưa.

Mỗi người có một cách để đương đầu với nỗi buồn! Người th́ chôn chặt trong ḷng, người th́ t́m đến một vị cố vấn tâm linh. Riêng tôi, tôi chọn cách viết ra để chia sẻ những suy nghĩ của ḿnh.Viết những kỷ niệm, những hồi ức về mẹ. Để mong nỗi buồn nguôi ngoai.

Tôi có cảm tưởng lần này lănh thưởng là món quà cuối cùng mẹ tặng cho tôi. V́ chính bài viết về mẹ đă giúp tôi đoạt giải. Lúc sinh tiền, mẹ luôn hỗ trợ niềm đam mê viết văn của tôi. Thêm một mùa Vu Lan đang trở lại. Việc có ư nghĩa nhất với tôi bây giờ là viết về Mẹ, về nỗi đau mất mẹ và về cả niềm vui nhờ viết về Mẹ mà tôi đă được hưởng.

florida80
04-21-2019, 18:06







Tác giả: Nguyên Phương

Bài số 2141-1933-709vb4071107

*

Trước 1975, tác giả là một dược sĩ. Vượt biển và định cư tại Mỹ từ 1982, Nguyên Phương hiện cư trú tại miền Đông và làm việc trong một cơ quan chính phủ. Với bài viết "Lời Cám Ơn của Mẹ Tôi", cô là tác giả đă nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Sau đây là bài viết mới của cô.

*

Tay dắt con, vai vác một bao đầy thức ăn, tôi lặn lội từ miền Nam ra Bắc thăm anh. Hai đứa trẻ mệt nḥai trên những chuyến chuyển xe, tầu, người chật như nêm cối, tôi không có đủ chỗ nằm nên đă phải ngồi canh cho hai con ngủ. V́ chồng, tôi đă làm được tất cả những việc mà tôi không bao giờ tưởng tượng đuợc là ḿnh có thể làm nổi như là tay dắt con, vai vác một bao đầy thức ăn.

Cuộc hành tŕnh của ba mẹ con tôi xuyên từ Nam ra Bắc thật là gian nan, nhưng rồi cũng tới nơi. Vừa mệt mỏi vừa hồi hộp cho lần gặp gỡ có thể nói là lần sau cùng này. Chỉ v́ qua những lần thăm nuôi trước anh vẫn nhắn nhủ tôi "ráng lo cho tương lai các con" tôi đă can đảm t́m đường vượt biên, dù trong ḷng vẫn có nỗi lo âu để anh lại một ḿnh trong ḥan cảnh tù tội, mẹ anh đă già không thể đi thăm nuôi anh và cuộc ra đi của ba mẹ con không biết có đến nơi đến chốn an toàn. Sau một vài lần bàn tính anh đă nói với tôi "em cố mang con đến gặp anh một lần cuối". Đó là lư do mà hôm nay tôi phải mang hai con nhỏ đi thăm nuôi anh.

Tôi nghĩ miên man th́ đă đến cổng trại, bé Uyên nh́n thấy một bông hoa dại ở bên đường, bé buông tay tôi ra để chạy tới hái lấy bông hoa, đó là điều bé thường làm, Uyên biết tôi thích hoa nên mỗi khi bé thấy một bông hoa nào đẹp là bé có thói quen phải hái cho bằng được để đem về tặng cho tôi. Hôm nay cũng vậy bé tung tăng chạy hái hoa trong khi tôi và bé Vũ ngồi chờ anh ra nhận quà, thế rồi tôi thấy anh đi ra nét mặt thật vui tay dắt bé Uyên anh nói:

- Thấy con bé này dễ thương quá đang hái hoa, anh dắt nó trở về cho bố mẹ nó.

Tôi hơi ngẩn ngừoi ra, nhưng qua một thóang ngạc nhiên tôi chợt hiểu, th́ ra bố con đă không nhận ra nhau, tôi cuời "th́ anh đă trả lại bố nó rồi đó", cùng lúc đó Uyên buông tay anh ra và chạy lại với tôi. Chúng tôi cười ra nước mắt v́ khi anh ra đi th́ con bé mới có hơn 1 tuổi, nay nó sáu tuổi rồi anh không nhận ra là phải.

Ôm lấy hai con anh rưng rưng nước mắt "các con của bố". hai đứa trẻ ngơ ngác đến khi tôi nhắc chúng "bố đó con".

Bây giờ tôi mới có dịp nh́n anh kỹ hơn, anh gầy hơn, tóc bạc hơn, quần áo te tua hơn, nét mặt tuy vui v́ gặp vợ con nhưng không che dấu được nét mệt mỏi.

Gia đ́nh ngồi xum họp nhưng mỗi người một ư nghĩ, sau phút giây ngơ ngác, các con quân quưt bên anh, anh mang những thức ăn ra chia cho con, tôi ngăn lại, mong anh cất để dùng dần v́ không biết c̣n có lần sau hay không. Tôi rất xúc động và cảm phục anh, chỉ có một tấm chân t́nh mới có thể có một quyết định hy sinh lớn lao như anh và một số đồng đội của anh đă làm, chấp nhận kéo lê một cuộc sống trong trại tù không biết có ngày nào ra, sẽ không có những thăm viếng, tiếp tế lương thực, các anh đă chấp nhận ḥan cảnh tăm tối hơn để cho vợ, con ḿnh có một tương lai tươi sáng. Giọt nước mắt tôi tự nhiên trào ra, anh dùng bàn tay lau nước mắt cho tôi, bàn tay sần sùi, đen đủi v́ những ngày tháng lao động. Tôi gục đầu vào vai anh th́ thầm "hay thôi anh ạ". Anh nâng mặt tôi lên, nh́n thẳng vào mắt tôi, ánh mắt anh cương nghị "hăy can đảm lên em". Từ đó chúng tôi nghẹn ngào không nói được lời nào. Anh cố bắt tôi và các con ăn chung với anh bữa cơm. Tôi không thế nào nuốt được, ngồi nh́n anh chăm chút cho các con và nghĩ tới viễn ảnh tôi sẽ bỏ anh lại để dấn thân vào một chuyến đi, mở đầu cho một nếp sống mới mà tôi cũng chưa biết sẽ ra sao.

Thời gian thăm nuôi rồi cũng hết, người cán bộ nhắc nhở mẹ con tôi phải ra về, anh đưa ba mẹ con tôi ra tận cổng, bịn rịn không muốn rời, bước ra khỏi cổng hai tay dắt hai con tôi đứng lại nh́n theo dáng anh lảo đảo bước trở vào trại tù với cái bao thực phẩm trên vai. Tôi cố thu vào tâm trí h́nh ảnh của anh lần cuối cùng, người chồng yêu quí của tôi.

Trên đường về gánh nặng về bao thực phẩm đă được để lại cho anh nhưng gánh nặng vô h́nh khác đă được đặt trên vai tôi làm cho bước đi của tôi thêm nặng nề. Hai con lủi thủi bước bên tôi, không dám hỏi han ǵ tôi, v́ có thể các con cũng mơ hồ cảm thấy một điều ǵ lạ lùng đang xẩy ra cho mẹ chúng.

Tôi như một cái xác không hồn sửa sọan cho chuyến đi, và không hy vọng ǵ có ngày gặp lại chồng. Ngày lên đường, mẹ anh khóc như mưa, ôm thật chặt hai cháu nội vào ḷng, những nụ hôn ḥa với nước mắt của bà tặng các cháu một lần cuối, Mẹ anh nói nhỏ vào tai tôi "ba mẹ con đi b́nh an".

Chuyến đi của chúng tôi thông suốt không có ǵ trở ngại, tôi có được cô em họ đỡ đần nên cũng tạm ổn, nhưng những ngày tháng trên đảo thật là vô cùng vất vả. Cô em tôi mang theo một đứa con năm tuổi, chúng tôi là đàn bà chân yếu tay mềm, thêm ba đứa nhỏ vướng víu nên chậm chân, chiếm được một căn cḥi nhỏ dột nát. Những đêm mưa, hai chị em phải ngồi suốt đêm để giữ tấm nylon cho các con được ngủ yên không bị những giọt nước mưa rơi trên người.

Ngày ngày đi nhặt củi về nấu ăn, th́ cũng lại chậm chân, nên những nhánh cây nhỏ đă bị họ nhặt hết chỉ c̣n những khúc cây to, hai chi em kéo lê khúc cây lớn vê cḥi và lại hỳ hục chẻ ra làm củi.

Sự vất vả v́ lao động trên đảo làm cho tôi mệt nḥai, tối đến leo lên tẩm phản là ngủ một giậc, tôi không có nhiều th́ giờ nghĩ đến anh.

Sau một năm trời lang thang trên đảo v́ không có thân nhân bảo lănh, cuối cùng hội USCC làm giấy tờ bảo lănh chúng tôi qua tiểu bang Iowa.

*

Tôi đặt chân lên đất Mỹ với một tâm trạng rối bời, vốn liếng tiếng Mỹ nghèo nàn, một ḿnh với hai đứa con nhỏ không biết làm sao sinh sống. Hội USCC thuê cho ba mẹ con tôi ở chung một căn chung cư với hai chàng thanh niên, bước vào căn nhà, đồ đạc lỏng chỏng, cũng có được một cái bàn ăn, bốn cái ghế nhưng có một cái ghế chỉ c̣n ba chân. Hai con tôi, ngơ ngác níu chặt tay tôi đi rụt rè vào pḥng ngủ, nơi đây cũng có một pḥng hai chiếc nệm cho con pḥng kia một chiếc nệm cho mẹ, và hai pḥng kia cho hai chàng thanh niên nọ.

Ngày đầu tiên, chúng tôi ăn ḿ gói, rồi hội cho người đên hướng dẫn chúng tôi tiến hành thủ tục nhập cư. Sau đó hai cậu thanh niên đi học lớp ESL tôi c̣n lung túng với hai đứa nhỏ, được nhân viên của hội dẫn đi xin trợ cấp v́ có con nhỏ, nhưng bản tính không chịu ngồi yên, tôi cố t́m việc làm, một ngày hội gọi tôi và cho biết đă t́m được cho tôi một công việc không cần nhiều tiếng Mỹ lắm, làm cho một gia đ́nh người Mỹ, trông một bệnh nhân nằm liệt giường, hội sẽ t́m người trông con cho tôi đi làm. Tôi phân vân, muốn đi làm nhưng không muốn xa con. Tuy nhiên tôi cũng nhờ người đưa đến nơi đế xin việc. Tôi như trong truyện Phạm Công,Cúc Hoa đi xin việc dắt theo cả hai con đi cùng.

Bước vào một căn nhà lớn nhưng cũ kỹ, chắc có lẽ họ đă ở đó qua vài thế hệ. Một ông Mỹ cao lớn bước ra, bắt tay tôi, tôi rụt rè, chưa quen với lối bắt tay.

Ông John biết tôi mới ở Việt Nam sang nên nói năng thật chậm răi, nhờ vậy cái vốn tiếng Mỹ của tôi cũng tạm dùng đủ để nghe và nói với ông.

Ông giải thích công việc mà tôi phải làm, trông nom vợ ông, bà nằm liệt giường đă cả năm. Tôi chỉ phải ngồi cạnh bà, làm những ǵ bà cần và cái khó nhật là tôi phải tắm rửa cho bà,. Bà to lớn có lẽ cũng cỡ hai trăm pounds, thấy tôi bà mở to mắt, tôi gật đầu chào. Bà hơi mỉm cười. Hai đứa trẻ sợ hăi níu chặt tay tôi,..

Ông ta thật là một người đàn ông nhân hậu, ông cho phép tôi và hai con ăn ở luôn tại nhà ông và trả lương cho tôi một số tiền cũng khá đối với tôi ngày đó. Tôi nghĩ công việc hơi cực một chút nhưng có được chỗ yên ổn cho ba mẹ con nên nhận lời.

Ngày tôi giă từ căn apartment hai cậu bé chung nhà cũng hơi buồn và đă đăi ba mẹ con tôi đi ăn một chầu Mcdonald cho một lần tiễn đưa.

*

Ba mẹ con tôi cũng không có đồ đạc ǵ ng̣ai một mớ quần áo xin được ở nhà thờ, chỉ rmột chuyến xe là xong. Căn nhà rộng thênh thang ông dành cho ba mẹ con tôi hai pḥng, trong những buổi đầu v́ các con sợ nên ba mẹ con ngủ chung trong một căn pḥng.

Tôi chăm sóc cho bà chủ thật kỹ, nâng giấc, tắm rửa cho bà ta, với thân h́nh của một người đàn bà Việt Nam tôi thường phải nhờ ông chủ giúp sức. Bác sĩ cho ông chủ biết bà chỉ có thể sống thêm được vài tháng. Tôi nấu cho bà những món ăn đặc biệt thật đày đủ chất bổ, có thể v́ vậy mà bà sống thêm được hơn một năm kể từ khi tôi vào làm việc.

Khi tôi mang các con qua Mỹ được vài tháng th́ chồng tôi đă được thả ra từ trại tù cải tạo, khi chồng tôi trở về, chúng tôi có viết thư thăm hỏi nhau, tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi vội vă t́m kiếm những giấy tờ có được và làm giấy tờ bảo lănh để chàng được qua đ̣an tụ cũng tôi và hai con.

Tôi phải quên đi tất cả những ǵ tôi đă có ở Việt Nam để làm việc một phần cũng v́ tôi thương bà bệnh họan, một phần v́ nhờ công việc này mẹ con tôi có một chỗ ở an ṭan. Ông chủ ng̣ai giờ đi làm vẫn thường bồng bế hai đứa con tôi, ông cũng thích chúng v́ sự ngây thơ và ngoan ngơan của chúng và cũng để cho ông được quên đi nỗi muộn phiền khi nh́n người vợ đau đớn trên giuơng bệnh. Căn nhà từ khi có mẹ con tôi đến có lẽ bớt quạnh hiu v́ tiếng cười của con trẻ, ông vui vẻ hơn xưa. Những ngày cuối tuần ông thường đưa các con tôi ra công viên chơi trong khi tôi đi chợ. Đôi lúc bà tỉnh một chút bà cũng nhếch miệng cười khi thấy con tôi đùa nghịch.

Ngày tôi nhận được giấy báo về việc tôi bảo lănh chồng tôi, tôi đă vội gọi cho anh để báo tin. Câu trả lời của anh làm tôi lặng người và chết điếng đến vài giây:

- Anh không thể sang được, xin lỗi em giờ này anh đă quyết định ở lại Việt Nam.

- """""

- Anh đă thương một cô giáo và hiện anh và cô ta đă chung sống với nhau, anh không thể bỏ cô ta mà đi được. Cho anh xin lỗi em.

Trời đất như sụp đổ, không gian quay cuồng, tôi muốn khuỵu xuống. Tờ giấy của INS gửi đến trở thành vô duyên trên tay tôi.

Hơn một năm sau, bà John ra đi trong một cơn đau đớn tột cùng, nh́n hai hàng lệ bà ứa ra và nét mặt nhăn nhó tôi hiểu được bà đang chịu một sự tàn phá trong cơ thể. Ngày đám tang bà, con cháu cũng về lặng lẽ đi theo xe tang, ba mẹ con tôi cũng nắm tay nhau đi đưa tiễn bà đến nghĩa trang.

Tôi buồn v́ bà ra đi, tôi cũng buồn v́ không biết ḿnh sẽ làm ǵ, đi đâu, tôi không có người thân nào ở tiểu bang này cả. Trở về nhà, căn nhà lạnh lẽo, nơi bà vẫn nằm đă được thu dọn sạch sẽ, bà đă yên nghỉ, hết chịu những sự đau đớn dầy ṿ cơ thể.

Ngày hôm sau tôi lặng lẽ thu xếp những thứ cần dùng của ba mẹ con để sẵn sàng một cuộc ra đi. Tôi thấy ḿnh không c̣n lư do ǵ để ở lại, khi mà người ḿnh trông nom đă không c̣n nữa.

- Bà có thể ở lại đây cho đến khi t́m được việc khác. Ông chủ John hiền từ trấn an tôi.

- Thành thật cám ơn ông, tôi sẽ nhờ hội USCC kiếm việc cho tôi.

Trong khi nhờ hội kiếm việc, tôi nấu nướng, làm hết công việc nhà cho ông. Một tháng trời không có việc, ông bảo tôi:

- Trẻ con đă quen trường, quen bạn ở đầy rồi, tôi không muốn ba mẹ con dọn đi nơi khác, bây giờ sắp là đầu niên khóa học, bà nên ghi danh đi học thêm trong những giờ các con đi học, sau khi bà học xong, kiếm được việc làm th́ sẽ dọn đi cũng không muộn.

Vốn liếng tiếng Anh của tôi đă ít, và khi quá cảm động v́ tấm ḷng của ông chữ nghĩa đă bay hết tôi chỉ đủ sức nói được câu cám ơn

- Ông tử tế quá

Hôm sau, sau khi con tôi đi học ông đưa tôi đến trường community college ghi danh đi học.

Sau những năm dài không đến trường tôi bỡ ngỡ nơi trường đại học, sinh viên đủ mọi chủng tộc, rụt rè tôi cũng làm quen được với một sinh viên Việt Nam, cô c̣n trẻ, nói năng liến thoắng:

- Cô cần ǵ cứ cho cháu biết

- Cám ơn cháu

Bài vở đôi khi có những chỗ không hiểu rơ Thu luôn luôn tươi cừơi giúp đỡ tôi. Có buổi con tôi bệnh cô đă lấy bài vở và mang lại tận nhà cho tôi.

Lớp học qua đi, tôi cũng lấy được mảnh bằng hai năm về computer. Ngày tôi tốt nghiệp cũng áo măo như ai, người đến dự buổi phát bằng là ông John dẫn hai con tôi đi, ngồi ngay hàng đầu tiên. Từ trên sân khấu bước xuống tôi đă ứa lệ cảm động. Hai tay ông dắt hai con tôi và một ṿng hoa được ông cḥang lên cổ cho tôi khi tôi bước lại phía ông.

Buổi tối hôm đó sau bữa tiệc mừng tôi ra trường, khi hai con đă vào pḥng ngủ, ông và tôi ngồi đối diện nhau nơi bàn ăn, trước cái bánh mừng tôi ông đă nắm lấy tay tôi ngỏ lời cầu hôn.

Không có lư do để tôi từ chối lời cầu hôn. Cô đơn nơi quê người, c̣n đâu niềm mong chờ ngày đ̣an tụ với chồng, tôi đă khóc trong niềm vui hạnh phúc mà tôi nghĩ không bao giờ t́m thấy đươc. Tuy ông hơi lớn tuổi hơn tôi nhưng với tôi chỉ có t́nh người là quan trọng, tôi đă nh́n ông qua h́nh ảnh một người chồng chung thủy, thương yêu vợ cho đến ngày vợ nhắm mắt.

Đám cưới diễn ra thật đơn giản, ông mặc khăn đóng áo dài, tôi mặc áo dài đỏ và quấn khăn vành dây, hai con tung tăng bên mẹ, từ đây chúng đă có "cha mới", một người đàn ông đă sống chung với chúng cả 4 năm trời.

Đôi khi tôi nghĩ cuộc đời ḿnh như nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Jane Eyre, một cuốn truyện mà tôi đă đọc say mê khi c̣n trẻ. Tôi đă thầm cảm ơn nước Mỹ đă cưu mang mẹ con tôi, tôi cũng cảm ơn ông chồng Mỹ đă góp phần vào cuộc đời ba mẹ con tôi.

Ngày tháng êm đềm bên ông, tôi cũng đi làm với đồng lương khiêm nhường, nhưng đủ phụ lo cho hai con ăn học đến nơi đếm chốn.

*

Giờ đây các con đă thành tài đă có gia đ́nh, Tôi cũng đă xin về hưu non. Nhưng với bản tính năng động, tôi đă đến nhà già để an ủi những người già trong những ngày cuối tuần, khi các cháu đă có bố mẹ chúng trông nom. Cuộc đời tôi đầy thăng trầm cay đắng nổi trôi từ sau năm 1975, ba mươi hai năm đủ dài cho một đời người, nhiều lúc ngồi hồi tưởng lại những ngày qua tôi thấy ngậm ngùi và ḷng nhớ về quê hương nhớ lại mối t́nh đầu, những ngày tháng hạnh phúc bên người chồng cũ. Từ những miên man suy nghĩ tôi ôm lấy những đứa cháu và rơi nước mắt nghĩ đến những đứa trẻ lạc ḷai trong cuộc chiến tương tàn, cuộc sống thiếu t́nh thương của cha mẹ, không đủ ăn đủ mặc. Tôi chắt chiu từng đồng, và nhặt nhạnh từng món đồ chơi mà các cháu tôi không tha thiết để gửi về cho những đứa trẻ sống âm thầm trong cô nhi viện.

Từ đây những ngày tháng c̣n lại trong cuộc đời tôi, tôi sẽ cố làm những ǵ ḿnh có thể làm được để gửi về Việt Nam gọi là "một chút quà cho quê hương" như lời một bản nhạc của nhạc sĩ Việt Dũng.

florida80
04-21-2019, 18:08






Người viết: NGUYỄN TRẦN DIỆU HƯƠNG
Bài tham dự số: 2-647-vb70921


Nguyễn Trần Diệu Hương là tác giả bài viết “Chương Cuối Của Cuộc Đời”, một trong những giải danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2001. Cô hiện sống và làm việc tại miền Bắc California. Sau đây là viết mới nhất của cô nhân lễ Father’s Day.


Bài Essay của cô trong đơn xin vào Y Khoa của UCSF (Trường Đại Học California ở San Francisco) mở đầu bằng câu: Tôi xin vào học khoa Y v́ lư do chung "muốn có thể mang lại sự b́nh an thể xác cho những người thiếu tài sản quư nhất trên đời: sức khỏe; Và lư do rất riêng "Tôi muốn làm vui ḷng mẹ tôi, người đă hy sinh cả một đời nuôi anh em chúng tôi nên người, và muốn làm những điều ba tôi, một bác sĩ Quân Y, đă bỏ dở."

Ngày cô được nhận vào UCSF, mẹ khóc và đứng lặng người rất lâu trước bàn thờ bố. H́nh ảnh đó làm tăng quyết tâm cho cô trong gần 10 năm theo đuổi ngành Y. Thật ra, cô thích học về hội họa hơn, nhưng mẹ muốn cô học Y, v́ như thế cả hai anh em đă cùng nhau làm tṛn ước nguyện của bố.

Bố đă qua đời 30 năm trước, từ "mùa hè đỏ lửa" ở An Lộc, B́nh Long, Việt Nam trên một trực thăng tản thương, có dấu Hồng Thập Tự đỏ. Quy luật quốc tế, trong chiến tranh người ta có thể bắn vào bất cứ chỗ nào, nhưng không được bắn vào máy bay tản thương có dấu chữ thập đỏ. Vậy mà, có những người cuồng tín và không biết hay đă làm ngơ trước quy ước, bắn vào tất cả mọi nơi, ngay cả máy bay tản thương, đưa thương bệnh binh về hậu cứ. Lúc đó, cô chỉ vừa sinh được 3 tuần, như lời bà nội: "hăy c̣n đỏ hỏn". Lúc đó, anh B́nh vừa lên bốn. Là một bác sĩ quân Y, chính bố đỡ đẻ cho mẹ, và cắt cuống rún cho cả hai anh em. Tuy làm ở ngay Tổng Y Viện Cộng Ḥa ở Saigon, nhưng bố phải theo trực thăng tản thương đi khắp bốn vùng chiến thuật hầu như mỗi ngày, và bố đă cứu kịp mạng rất nhiều người lính ở ngay mặt trận mịt mù khói súng, dưới hầm sâu chỉ có ánh sáng đèn pin, hay ngay trên trực thăng bốn bề lộng gió.

Sau này, khi khôn lớn, anh em cô được nghe mẹ kể lại có những hôm bố về nhà gần nữa đêm, từ đầu đến chân đen nhẽm, phủ đầy mùi thuốc súng, chỉ c̣n hai con mắt, vẫn sáng quắt, rất đẹp và cương quyết, thông minh. Những ngày đầu mới về với bố, mẹ rất lo lắng, nhưng về sau mẹ quen dần, như hai mươi triệu người dân miền Nam tự do lúc đó quen dần với chiến tranh, với cái giá phải trả cho tự do. Để trấn an mẹ, và cũng để bày tỏ khát vọng của một người lính, bố đặt cho anh B́nh là Ḥa B́nh, và tên cô là B́nh An. Nhưng khi cô, B́nh An của bố mẹ chưa đầy tháng th́ bố vĩnh viễn ra đi, t́m sự b́nh an ở thế giới vĩnh hằng, để lại cho mẹ và bà nội nổi mất mát lớn nhất đời người, và một khoảng trống không ai có thể lấp đầy. V́ bố là con một của bà nội, và là t́nh đầu của mẹ. Bên cạnh nổi đau nát ḷng của bà nội và mẹ, anh B́nh rất vô tư, dùng gậy chống trong tang phục của trưởng nam, múa kiếm với bạn hàng xóm.

Ba năm sau, chưa măn tang bố, th́ làn sóng đỏ từ bên kia cầu Hiền Lương tràn vào tận đến mũi Cà Mau, mẹ và anh em cô được gia đ́nh bên ngoại đưa đi di tản. Mẹ muốn đưa bà nội đi theo, nhưng bà từ chối, v́ muốn ở lại với mồ mă ông bà, với thân xác bố ở nghĩa trang quân đội. Nhưng bà khuyến khích mẹ đưa anh em cố đi, v́ "mẹ già rồi, sống nay chết mai, con phải đưa hai cháu đi để hai cháu được học hành nên người nên ước nguyện của bố chúng nó!".

Lịch sử đă lập lai khi tháng 4/75, mẹ cơng cô trên vai, anh B́nh lên 7, lúp xúp chạy theo, tay nắm chặt áo mẹ, cổ đeo thẻ bài và h́nh của bố, cùng khai sanh của hai anh em. H́nh ảnh đó tương tự như h́nh ảnh bố cầm tay bà nội, chạy lên tàu há mồm vào Nam tháng 7/1954.

Đến Mỹ, ngay từ lúc c̣n ở Camp Fort Chaffee ở Arkansas, mẹ đă chăm chỉ học tiếng Mỹ, để mong sẽ t́m được việc làm để nuôi hai anh em nên người. Nơi định cư đầu tiên trên quê hương thứ hai của ba mẹ con là thành phố cổ kính St. Louis, thuộc Missouri ở miền Trung Tây nước Mỹ, mẹ được hội thiện nguyện giới thiệu vào làm ở một nursing home. Lúc đó, anh B́nh vừa lên lớp hai, và cô chập chững bước vào Kingdergarden. H́nh như trẻ con cũng có giác quan thứ sáu, cảm thông được nổi khó khăn, neo đơn của mẹ, cả hai anh em đều rất ngoan, hay ăn chóng lớn, và không hề bị bệnh trong suốt thời học sinh. H́nh như đó cũng là một đền bù dành cho những gia đ́nh, chỉ c̣n bố hoặc mẹ, trẻ em mồ côi thường khôn ngoan hơn, và trưởng thành hơn những trẻ em có đủ bố mẹ. Giống như cây mọc ở Bắc cực hay sa mạc thường tự điều chỉnh nhu cầu của ḿnh theo đúng điều kiện thời tiết.

Từ tuổi lên tám, anh B́nh đă biết tự mở cửa vào nhà, và biết đóng cửa giữ im lặng, v́ anh biết mẹ không đủ tiền gởi anh ở Daycare sau giờ tan học như các bạn Mỹ cùng lớp. Từ nơi làm việc, mẹ vẫn gọi điện thoại về trông chừng anh mỗi nữa giờ, và anh chỉ trả lời điện thoại sau tiếng chuông thứ ba, khi biết chắc chắn là mẹ gọi. Đời sống ba mẹ con tạm đủ với công việc full time của mẹ ở nursing home chỉ cách nhà (thật ra đó chỉ là căn apartment một pḥng) gần nữa mile. Mẹ có thể đi bộ đi làm. Cuối tuần đi chợ gần nhà, và đẩy cô cùng thức ăn về trong cái shopping cart của chợ.

Kư ức thời thơ ấu của cô c̣n in rất rơ nét của mùa đông trắng xóa ở St. Louis và sở thú mùa hè xanh ngát cây cao, bóng mát. Một thân một ḿnh nuôi con mẹ vẫn giữ thăng bằng cho đời sống của anh em cô. Cô được gởi ở Day care center rất gần nhà. Trong nursing home, nơi mẹ làm, những đồng nghiệp da đen, hay da trắng của mẹ, cũng dành cho mẹ một ưu đăi đặc biệt, v́ thấy mẹ nhỏ con, nhưng rất siêng năng chăm chỉ họ để cho mẹ phụ nấu ăn ở nhà bếp, thay v́ giúp những bệnh nhân lo vệ sinh cá nhân. Mẹ sống thời son trẻ, như người đứng ở điểm giữa của đường đời, mà hai anh em cô ở điểm đầu, và những người già sống trong nursing home ở điểm cuối. Bên cạnh mẹ, không có ai chỉ có h́nh ảnh của bố và kư ức hạnh phúc tuyệt vời, lúc bố c̣n sống là niềm an ủi.

Năm năm sau, học xong AS ở Forest Park Community College, mẹ đưa hai anh em về San Jose, miền Bắc California để có một khí hậu ấm áp hơn, để gần cộng đồng Việt Nam hơn, hai anh em có thể giỏi tiếng Việt hơn. Thật ra, từ hồi c̣n ở St, Louis hai anh em đă biết đọc biết viết tiếng Việt qua những bài Việt văn, mẹ nhớ lại và viết ra từ những bài giảng mẹ đă dạy cho học tṛ ở trường Quốc Gia Nghĩa từ trước năm 1975. Mẹ dạy tiếng Việt cho hai anh em, và hai anh em giúp mẹ phát âm tiếng Mỹ chính xác hơn.

Ba mẹ con đi dọc theo chiều dài của hơn một nữa nước Mỹ từ miền Trung Tây êm đềm sang ven biển miền Tây đầy nắng ấm "Gia tài sự sản" không có ǵ nhiều trong 5 năm đầu tiên ở Mỹ, tất cả chất đầy lên thùng xe và băng ghế sau, hai anh em cùng ngồi phía trước với mẹ, các cậu, các d́ cùng muốn giúp mẹ, nhưng tính mẹ độc lập nên vẫn tự làm lấy mỗi chuyện.

Chỉ sau khi về San Jose vài tháng, mẹ liên lạc được với bà nội và vẫn thường xuyên gởi tiền về thay bố phụng dưỡng bà nội trong những ngày về già. Lúc đó, anh B́nh bắt đầu tuổi teenager, và đă giúp mẹ được rất nhiều điều, kể cả việc đưa đón cô đi học từ trường Elementary cách nhà ba blocks. Anh giống bố rất cao, nên nhiều người tưởng anh đă 16 tuổi, đủ tuổi để có thể đưa đón em ở trường Tiểu học.

Đời sống của ba mẹ con, dù không có bố vẫn rất êm đềm. Bố mất từ ngày cô rất chào đời, cô không hiểu được hạnh phúc của một gia đ́nh có đủ bố mẹ, nhưng cô nghĩ là mẹ đă vừa làm bố, vừa làm mẹ một cách rất chu toàn. Bởi thế, hai anh em vẫn bảo nhau "ḿnh phải cố học giỏi để làm vui ḷng mẹ, v́ đó là món quà lớn nhất dành cho mẹ, cho ông bà ngoại bà nội ở quê nhà và cho ngay cả linh hồn của Bố".

Lên trung học, anh B́nh được vào Acedemic High school, thú giải trí duy nhất của hai anh em là những video tape, những phim du lịch hay những family movies mượn được từ thư viện của thành phố. Từ một phim tài liệu giới thiệu về trường đại học quân sự của Mỹ "West Point" anh B́nh muốn vào học ở đó, với full scholarship để đở gánh nặng cho mẹ trong những ngày anh học Đại học. Hai anh em đă cùng hứa với nhau, sẽ nối được nghiệp bố, một bác sĩ quân y.

Anh B́nh đă vào West Point với major computer engineering, như ước nguyện. Anh rời nhà, trao lại trách nhiệm săn sóc mẹ cho cô. Hai anh em đă bắt đầu lo được cho mẹ khi anh B́nh lên mười lăm tuổi và đi làm công việc parttime đầu tiên ở một công viên giải trí. Mỗi cuối tuần, hay mùa hè, anh làm 8 tiếng mỗi ngày như một người lớn. Lúc đầu, anh phải chiên French fry mỗi ngày, khi anh về nhà, mang theo đầy mùi dầu và mùi khoai tây chiên. Năm sau, anh được làm ở chỗ điều khiển roller coaster, lương nhiều hơn một chút, anh đă có thể mua đồ mới mỗi mùa tựu trường cho cả hai anh em, mà không c̣n làm phiền mẹ nữa.

Cô cũng bắt đầu đi làm ở tuổi mười sáu ở một trạm bán xăng gần nhà. Tuy chỉ làm 15 tiếng mỗi tuần trong ṿng vài tháng ở đó, cô đă rành đủ mọi loại nhớt xe. Khi anh B́nh chuyển về New York, vào nội trú ở West Point, cô "thừa hưởng" được cái xe cũ của anh để lại, cô bắt đầu vào làm ở các department stores, những nơi mẹ vẫn thường mua quần áo để có thể mua đồ cho mẹ nhiều hơn với giá discount 20% cho nhân viên. Bước đầu vào tuổi teenager, cô cũng bắt đầu thích áo quần đẹp, thích shopping, nhưng những điều đó không bao giờ nằm trong "Things to do/List" của cô.

Bởi v́ không phải đợi đến lúc nghe và hiểu bài hát "Ḷng mẹ" cô mới hiểu và thương mẹ, mà anh em cô đă thương mẹ vô cùng từ khi bắt đầu có đủ trí khôn, bắt đầu thấy ḿnh rất đầy đủ, hạnh phúc hơn nhiều bạn cùng tuổi có đầy đủ ba mẹ. Tấm ḷng, tŕnh độ và sự hy sinh cả một thời son trẻ của mẹ dành cho anh em cô là một trong những hạnh phúc quư giá nhất. Và cô nghĩ là bố cũng rất hoàn hảo, ít nhất là đối với mẹ, để một người đàn bà đẹp như mẹ có thể giữ ḷng sắt son từ tuổi ba mươi.

Cô giống mẹ, nên từ năm lên trung học, cô đă được vài người bạn nam trong trường theo đuổi, nhưng cô bỏ ngoài tai điều đó, v́ như lời mẹ nói "các con phải học hành đến nơi đến chốn, giúp mẹ làm tṛn bổn phận với linh hồn bố, và giữ lời hứa với bà nội". Mẹ đă dạy anh em cô ở tuổi nào người ta cũng có thể yêu được, nhưng bộ óc con người chỉ hoạt động hữu hiệu và có khả năng học cao nhất trong những năm từ 15 đến 30 tuổi. Và cô hiểu để học được chuyên ngành về tim, cô phải tốn mười năm dài. Đó là đầu tư lâu dài và tốn kém nhất trong các ngành học ở Mỹ. Và không những chỉ mẹ hy sinh cho cô, anh B́nh vào học West Point, để có được scholarship, dành toàn bộ tiền mẹ đă bỏ trong "College fund" cho những năm tháng ở trường đại học Y khoa sau này của cô. Tất cả những điều đó đă là một chất xúc tác làm cô có nhiều nghị lực hơn trong mười năm đăng đẳng kể từ lúc bước vào dự bị Y khoa đến lúc xong chuyên ngành về tim. Để tránh tốn kém cho mẹ, ở bốn năm đầu đại học, không phải đi thực tập, cô đi bằng Cal-Train. Mỗi sáng, dù nắng ráo hay sương mùi, cô đeo một cái cặp khá to (trong đó có một sandwich cho giờ ăn trưa, một trái cam, một trái chuối và một hộp cereal, thực phẩm cả ngày của cô), leo lên tầng thứ hai của xe. Ở đó, yên tỉnh hơn, cô có thể đọc lướt qua những chapter sẽ học trong ngày, để dễ dàng hơn khi nghe giảng ở lớp. Buổi chiều, cô về bằng xe của một bạn học cùng lớp, và chia tiền xăng trong ngày, rất là Mỹ với bạn.

Nhiều hôm, cô trở về nhà, sau một ngày dài ở trường với nhiều căng thẳng, bụng trống trơn, chỉ có hai ly Starbucks Coffee, một ly buổi sáng và một ly buổi chiều giúp cô tỉnh ngủ, chống lại mỏi mệt. Bài vở chồng chất, cuối tuần cô lại phải đi làm thêm, nên đôi lúc cô không có giờ xuống Cafeteria để ăn trưa, cái sandwich cô mang theo, đôi lúc đă được đem biếu cho một người homeless hiền ḥa, vẫn ngồi ngủ ở một góc Cal-train.

Hai anh em đươc thừa hưởng gene cam đảm, chịu đựng của bố và gene từ bi, hy sinh của mẹ nên không hề đ̣i hỏi một điều ǵ. Một đôi lần, đi dự những tiệc sinh nhật trọng thể của bạn bè, cô chợt nhớ là từ lúc mới sinh cho đến lúc xong MD, cô vẫn không hề tổ chức một party sinh nhật, nhưng có hề ǵ, v́ điều đó cũng không bao giờ nằm trong "thing to do/list" của cô. Hay trong những năm nội trú ở bệnh viện, có dịp đến những căn condominium nằm trong khu vực sang trọng của bạn học cùng lớp, cô vẫn không hề phân b́ tại sao ḿnh không có được một nơi ăn chốn ở tiện nghi như bạn.

Bởi v́ có được ngày hôm nay, cô hiểu là ḿnh đă may mắn hơn hàng triệu người khác trên thế giới, hàng triệu bạn trẻ Việt nam ở trong nước, và cô phải nhớ ơn ân nhân lớn nhất đời ḿnh: mẹ yêu quư của anh em cô.

Sau mười năm dài nhiều cố gắng, cô đă được học vị MD để làm quà cho mẹ cho bà nội ở quê nhà và cho linh hồn bố. Anh B́nh cũng đă tốt nghiệp từ West Point mấy năm trước, và là một sĩ quan kỹ thuật của Không quân Hoa Kỳ. Cả hai anh em, mỗi đứa đă nối được một nửa con đường của bố bỏ dở từ gần ba mươi năm trước. Và quan trọng hơn hết, cô thấy được một con mắt rất đẹp và buồn của mẹ sáng lên, rạng rỡ niềm tự hào.

Con đường trước mặt c̣n dài. Cô c̣n phải học thêm nhiều chuyên môn với những đồng nghiệp đă ra trường từ nhiều năm trước. Nhưng một điều chắc chắn cô phải làm là khám từ thiện cho những trẻ em ở những public shelter, chỉ có mẹ, như anh em cô. Và cô cũng sẽ về thăm quê nhà thăm bà nội, đưa tro tàn của bố về gần mẹ hơn và cũng sẽ khám bệnh miễn phí cho những trẻ em nghèo, bất hạnh ở quê nhà. Phải làm được tất cả những điều đó, cô mới thấy ḿnh thật sự b́nh an trong tâm hồn.


(Kính tặng cô Lan, tặng Lan Hương, Tiến Tuấn để chia xẻ muộn màng nổi đau từ thời thơ dại- Santa Clara, Vu Lan 2002).

NGUYỄN TRẦN DIỆU HƯƠNG

florida80
04-21-2019, 18:10
Cựu Bộ Đội Hồi Chánh Định Cư Diện H.O.

15/04/201900:00:00(Xem: 4174)

Năng Khiếu


Cựu Bộ Đội Hồi Chánh Định Cư Diện H.O.








Tác giả: Năng Khiếu

Bài số 5663-20-31469-vb2041519


Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đă đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westmister. Tham dự Viết về nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đă lần lượt nhận giải Đặc Biệt 2016, giải Danh Dự VVNM 2017 và giải Vinh Danh Tác Phẩm 2018.


***

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 cộng sản thôn tính toàn cơi Việt Nam. Giở tṛ dối gạt dân, quân miền Nam. Tháng 5/1975 họ kêu gọi các sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Ḥa ra tŕnh diện, để đi tù với cái tên “Học tập cải tạo”. Cấp úy th́ đem đồ dùng cho mười ngày, cấp tá trở lên th́ một tháng. Nhưng thực tế ít nhất cũng vài ba năm, trung b́nh 6-7 năm hoặc từ 15… 20 năm. Có người đi mút mùa, chết không có ngày về. C̣n miền Bắc th́ sao? Có bị lừa không? Sau đây tôi xin ghi lại theo lời kể của một sĩ quan cộng sản chiêu hồi năm 1970.


*

Cuối năm 1977 tôi được chuyển từ trại tù “cải tạo” Thành Ông Năm về Gia Ray Long Khánh. Một hôm bố tôi đi thăm và cho biết, tôi có một người anh rể con bà bác là cựu trung úy bộ đội đă hồi chánh, tên là Lê Văn Bá đang bị “học tập” với tôi tại khu B trại Gia Rây này, anh ở tổ nuôi heo.

Trại nuôi heo nằm bên ngoài trại tù ở, nên phải đợi đến lúc đi lao động tôi mới hỏi thăm và gặp được anh. Dáng người anh gầy gầy, vẻ mặt khắc khổ nhưng hiền lành chứ không “ mă tấu răng hô” nên vừa gặp, tôi đă có thiện cảm với anh ngay. Tuy vậy, dẫu là anh em đôi con cô con cậu, nhưng khi tiếp xúc với anh vẫn như c̣n bức tường vô h́nh chắn ngang, nên tôi luôn thận trọng. V́ tôi có nghe một số các thành viên Việt cộng, được hưởng quy chế chiêu hồi, sau đó cộng tác với ngành an ninh quân đội Việt Nam Cộng Ḥa. Nên sau ngày 30/4/1975 đều bị chế độ mới trừng phạt, có người bị xử tử, một số bị bắt đưa vào các trại tù “cải tạo”, trong số ít những người chiêu hồi này, một thời gian sau biến chất trở thành những điềm chỉ viên cho bọn quản giáo. Nhưng cũng có người chiêu hồi thật tâm dù ở hoàn cảnh nào sống cũng rất tử tế.

Rồi từ đó thỉnh thoảng tôi mới gặp anh, chỉ đôi ba câu hỏi thăm sức khỏe, anh ghé vào tai tôi nói nhỏ:

-Chú biết không? Cái đám cai tù ở đây chúng nó chia làm hai phe, Nam, Bắc ganh tị nhau khiếp lắm, chửi bới nhau hoài v́ giành ăn. Anh được phe trong Nam thương hại, cũng bị vạ lây nên bị kỷ luật, may mà không bị đem ra Bắc nhốt. V́ có thằng quản giáo nó biết anh là chiêu hồi mà ở ngoài Bắc có học chín tháng sơ cấp về thú y, nên nó đề nghị cho anh làm tổ trưởng nuôi heo. Anh phụ trách chăm khoảng bốn năm chục con heo nái, cả hàng trăm con heo thịt, cực lắm. Nuôi bằng thực phẩm lấy ở Thủ Đức về.

Sau sáu năm lao động cật lực, tôi tốt nghiệp “Học tập cải tạo” th́ ra trường. Anh cũng được thả sau tôi một năm, về quê vợ ở xứ Bạch Lâm Gia Kiệm, tại đó anh đă trải qua một cuộc sống khó khăn, như nhiều người lúc bấy giờ, c̣n tôi ở Hốc Môn nên ít có dịp gặp nhau.

Măi đến đầu thập niên 1990, anh về Saigon nộp giấy tờ đi xuất cảnh diện HO. Tiện dịp anh hay ghé vào nhà thăm tôi. Anh rất lo trường hợp cựu tù nhân chiêu hồi như anh, sợ lúc phỏng vấn phái đoàn Mỹ sẽ đánh rớt, nên tuy bổn đạo mới nhưng anh rất sốt sắng cầu nguyện, xin ơn Chúa quan pḥng. Cuối cùng Chúa đă nhận lời.

Gia đ́nh anh được định cư tại Mỹ tháng tư năm 1994 theo diện HO 23. Nhờ có người bà con bên vợ bảo trợ về Riverside, một thành phố cổ nằm cạnh bờ sông Santa Ana, là cái nôi của kỹ nghệ trồng cam ở California. Gia đ́nh anh cũng được hưởng mọi đặc ân của chính phủ Hoa Kỳ, đầy đủ như các gia đ́nh cựu tù nhân Việt Nam Cộng Ḥa. Được Hội USCC giúp đỡ một ít hiện kim, và thiện nguyện viên chở đi làm giấy tờ, từ đó họ gọi anh là Ba Le, đổi mới từ tên tuổi đến con người, mà trước kia anh đă từng một thời phải đội nón cối, đi dép râu. Anh xin được việc làm trong hăng điện tử, chị th́ làm trong hăng may.

Sáu đứa con anh vừa đi học vừa đi làm, chúng như những chồi non đang vươn lên, khi có cơ hội tốt là mau chóng thành công.

Tuy gia đ́nh đông con, nhưng anh đă giáo dục con cái bằng đời sống gương mẫu, siêng năng đạo đức, ôn ḥa và chính trực. Anh được nhiều người yêu mến tin tưởng, bầu làm chủ tịch trong một cộng đoàn giáo xứ người Việt Nam.

Bây giờ anh chị lớn tuổi, đă qua những ngày cơ cực. Các con được học hành đến nơi đến chốn, có cơ ngơi riêng biệt “Nh́n lên th́ không bằng ai, nh́n xuống th́ không ai bằng ḿnh”. Anh măn nguyện nói như vậy.

Sau hơn hai mươi năm sống tại Mỹ, nh́n về quê nhà anh không khỏi chạnh ḷng, nên hay bày tỏ nỗi bất măn cộng sản. Những bài viết trên online anh thường phê phán nhà cầm quyền cộng sản phi nhân. Để đạt được mục đích cuồng vọng xâm lăng, cố chiếm cho được miền Nam bằng thân xác hàng triệu sinh linh. Rồi anh sưu tầm những tin tức mà hiện nay cộng sản Việt Nam giấu diếm. Vạch trần âm mưu bán nước, hại dân của những quan chức tham ô, để gửi thư email đến cho nhiều người.

Anh Ba Lê cũng không quên nhắc đến chương tŕnh chiêu hồi của chính phủ VNCH (được Mỹ yểm trợ) để khuyến khích bộ đội Bắc Việt và các thành phần “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”, quay về với chính phủ VNCH.

Được thành lập vào ngày 17 tháng 4 năm 1963, tính cho đến tháng Tư năm 1975 đă giúp cho gần 200,000 cán binh Việt cộng ra hồi chánh. Cũng như anh may mắn nhờ chiêu hồi, đă t́m được con đường quay về với chính nghĩa quốc gia, làm lại cuộc đời.

Anh Ba Lê so sánh sự khác biệt giữa chính sách nhân đạo của thế giới tự do, với chiêu bài cộng sản “Thà giết lầm c̣n hơn bỏ sót”, nên khi chiếm được miền Nam, cộng sản đă ra tay trả thù tàn ác với những người sĩ quan quân lực VNCH, dù đă buông súng đầu hàng vô điều kiện. Trong khi anh, một người sĩ quan bộ đội cộng sản đă từng theo lệnh Bắc Bộ Phủ Hà Nội, vi phạm Hiệp Định Genève, xâm lấn miền Nam, quấy phá sự thanh b́nh của một miền đất tự do no ấm. Anh đă từng là một “khủng bố lén lút” theo lịnh đảng giết hại đồng bào, đă tiếp tay làm chết biết bao quân nhân Mỹ và đồng minh. Vậy mà giờ đây chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ vẫn mở rộng ṿng tay đón nhận anh và gia đ́nh.

“Khách đến nhà không trà th́ rượu” v́ thế trà vào lời ra, anh hay kể cho chúng tôi nghe trong niềm xúc động nhạt nḥa, về một giai đoạn cùng khổ, do tà thuyết và chủ nghĩa cộng sản du nhập vào tàn phá đất nước, mà tất cả người Việt từ Bắc chí Nam phải gánh chịu.

Thấy anh Ba Lê đang thao thao kể chuyện, bà xă tôi mạn phép xen vào:

-Thế cấp bậc cuối cùng của anh là trung úy, vậy lúc ở ngoài Bắc anh được đào tạo từ trường sĩ quan nào?

Anh thật thà:

-Đâu có đào tạo hay huấn luyện trường lớp mẹ ǵ!.!. Chỉ đi lính lâu năm th́ lên lon thôi!

Chúng tôi chưa hết ngạc nhiên, th́ anh tiếp:

-Hồi tôi đang “Cải tạo” ở trại Gia Rây, có biết một tên trung úy Việt cộng, lúc ấy đang làm quản giáo. Hắn ta người miền Nam đi theo cách mạng từ năm 12-13 tuổi, hắn không biết một chữ nhất, chỉ biết kư tên ḿnh là Nam thôi!

Theo như lời anh kể phần nhiều các chính ủy, cán bộ …Thường ít học, chỉ “sống lâu lên lăo làng”. Sĩ quan, binh lính… không được huấn luyện kỹ lưỡng ở các quân trường như quân đội VNCH, chỉ được dạy sơ xài cách sử dụng vũ khí. Thủ trưởng cấp sư đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn,đại đội có khi vừa đi vừa huấn luyện, ngay trên đường ṃn HCM để vào miền Nam “đánh nhau” theo chiến thuật biển người, đó là lối nướng quân tàn bạo nhất.

Nghe anh Ba Lê nói, tôi không khỏi buồn, v́ bao nhiêu năm chúng tôi uổng phí thời gian, tiêu hao tuổi đời, để phải “học tập” từ những con người thất học như tên Nam.

*

Anh Ba Lê quê ở Nghệ An Hà Tĩnh. Năm 1960 chưa học hết lớp 10 anh phải nghỉ học ở nhà phụ làm ruộng, như mọi người trong làng. Cha mẹ không có tiền cho con đi học tiếp, dù rất thương con. Anh là thứ năm trong số tám anh em.

Đầu năm 1962 anh được “trúng tuyển nghĩa vụ quân sự” (đó là xảo ngôn để lùa đám thanh niên miền Bắc xâm lăng miền Nam) thật ra anh cũng chẳng muốn nhận cái vinh hạnh “trúng tuyển” ấy. Nhưng chỉ sợ sổ gạo bị cúp cả nhà đói meo! Rồi anh được bổ xung vào đại đội 3 tiểu đoàn 1 làm công tác vận chuyển súng đạn đến biên giới Lào.

Cuối năm 1964 đại đội anh được học “khẩn trương” ở Cửa Ḷ ba tháng để đi B (là mật khẩu của mặt trận miền Nam). Trước khi đi mỗi người lănh hai bộ quần áo kaki, màu cứt ngựa rộng thùng th́nh, hai bộ bà ba đen, một cái mũ phớt, họ bảo cho hợp với lực lượng “Mặt Trận Giải Phóng” trong Nam. Xe khởi hành từ thành phố Vinh lúc một hai giờ đêm bí mật như đi ăn trộm, không đi đường chính mà đi đường vành đai. Chạy suốt đêm qua Thanh Hóa vào tới Quảng B́nh, khi đến chân đèo “ngàn lẻ một” gần làng Tha Hoa, huyện Gio Linh, từ đó đơn vị anh bắt đầu lội bộ lần theo đường ṃn HCM đầy gian khổ, trèo non lội suối bất kể ngày đêm, mỗi người trên lưng đeo 30 kư lô súng đạn, mà chỉ có ba ống gạo, một kư muối và mươi viên thuốc trị sốt rét. Cái dây thắt lưng quanh bụng, móc đầy những đồ chiến lược: Vải ny-lông che mưa, băng bông pḥng bị thương, một con dao găm cùn nội hóa, một đôi dép lốp, một cây rút quai dép ….

Hồi ở Hà Nội nghe cái tên Trường Sơn thật hùng vĩ, họ cho bọn anh xem ảnh ai cũng say mê cảnh đẹp thiên nhiên. Nhưng thực tế ở đây cây cối xanh bạt ngàn, mà chẳng bới đâu ra cọng rau lúc đói. Núi đồi trùng điệp nhưng nấm th́ rất độc, nhiều người ăn xong lăn đùng ra chết. Những ḍng suối chảy êm ả, mà nước không đun sôi, uống vào bụng trương lên như trống làng. Mưa th́ dai dẳng đen trời, thối đất. Đêm đêm nh́n cảnh màn trời chiếu đất, những cái vơng vải treo ṭng teng, im ĺm trong cái tăng (tent) mỏng manh che chắn gió băo. Sáng hôm sau có người bạn nằm cạnh anh, ngủ luôn không dậy, v́ sốt rét cả tuần mà t́m không có trạm nào c̣n viên thuốc kư ninh. Những con đường chập chùng không tên, cũng như bao con người có tên tuổi, nhưng nằm xuống thành nấm mồ vô danh.

Trong chốn rừng sâu núi thẳm này cái chết đến dễ dàng, chết v́ đói v́ rét, hoặc chỉ một mũi tên tẩm độc của biệt kích thượng. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, có khi nấu xong bữa cơm, che không kỹ để khói bay lên, máy bay đến giáng cho một trận mưa bom, chết vô số kể. Bọn anh hào hứng lúc đi, nhưng chỉ mới qua được hai ba trạm đă thấy nản, thằng nào thằng nấy bất măn đầy bụng cái đám lănh đạo Hà Nội vô trách nhiệm.

Đi bộ liên tục dọc theo phía Tây Trường Sơn, hơn một tháng th́ đến Tây thừa Thiên, giáp đất Lào, gặp ngôi làng người dân tộc, th́ dừng chân. Đơn vị anh được lệnh bổ xung vào mặt trận Tây Đô (đó là ám hiệu). Bọn anh được sát nhập vào đại đội 17 bộ đội chánh quy đă có sẵn từ lâu, thuộc phân khu Thừa Thiên Huế. Lớ ngớ như Mán trong rừng, cả đám chẳng được biết sự ǵ ngoài biệt danh là G2, họ nói để lỡ bị bắt th́ quân đội miền Nam không truy t́m ra địa điểm.

Rồi từ đó được liên lạc về nhà, mỗi lá thư bọn anh phải bỏ hai phong b́, phong b́ bên ngoài để địa chỉ khống ḥm thư ở Hà Nội, dành cho bọn đi B. Phong b́ bên trong để địa chỉ quê nhà ḿnh, địa chỉ người gửi là G2, lúc bóc ra người ta sẽ kiểm tra rồi dán tem gửi về cho gia đ́nh. Mà ḿnh không được nói linh tinh lộ ra điều ǵ, là người ta vứt đi ngay không đến tay người nhận đâu! Người nhà trả lời thư cũng vậy.

Thế nên ở Ngoài Bắc cha mẹ đâu có biết, con em ḿnh đi B đói khát khổ sở như thế nào? Những người lănh đạo ngoài Hà nội đă lợi dụng ḷng cả tin của mọi người, để biến họ thành công cụ, thỏa măn cái giấc mơ của HCM, con đường ṃn lót bằng xương, bằng máu của những người vượt Trường Sơn, mà Trung ương đảng lại đem con bỏ chợ, chỉ cung cấp vũ khí và ít lương thực cầm hơi. Đi đến đâu th́ phải tự lực cánh sinh, tự túc kiếm sống, không chừa biện pháp cưỡng bức dân chúng cung cấp lương thực, như một đoàn quân “thảo khấu”.

V́ thế những ngày đóng trên rừng giáp Lào, bọn anh nhờ được người dân tộc, chỉ cho cách đốt rừng, phát rẫy, trồng ngô, trồng sắn mới có cái ăn, để đủ sức canh gác con đường ṃn mang tên “bác”. Lúc đó đơn vị anh được lệnh ém quân, không được bắn súng lớn, hay liên thanh, chỉ bắn loại cạc-bin, để cho đối phương không phát hiện ra.



Đầu năm 1996, đơn vị anh được lệnh xuất đầu lộ diện. Mặt trận lúc ấy bọn anh phụ trách nó mỏng lắm, ngay chỗ eo nhỏ nhất của nước Việt Nam, bề ngang chỉ độ 40 cây số. Đi từ rừng mất mấy tiếng là tuột xuống biển. Anh c̣n nhớ đi qua những ngôi làng, có từng dăy nhà ba gian hai chái, vườn rau ao cá, dân cư sống sung túc, thoải mái, anh rất ngạc nhiên, không thấy Mỹ ngụy ḱm kẹp chỗ nào? Như lời tuyên truyền.

Ban ngày th́ bọn anh trốn trên rừng, khi bóng đêm bao phủ vạn vật, th́ ṃ xuống mục tiêu để đắp mô cản đường, giật xập cầu, đặt ḿn trên lộ, làm nổ banh nhiều chuyến xe đ̣, có cả đàn bà và trẻ con, gây bao đau thương tang tóc, như những hung thần trong bóng tối. Bọn anh cứ đi theo anh chính trị viên, anh ta đi chậm th́ theo chậm, đi nhanh th́ chạy nhanh, không được hỏi con đường ḿnh đang đi tên ǵ. Chỉ làm theo mệnh lệnh, có đêm đi tấn công, pháo kích các đồn biên pḥng. Nay bót này, mai đồn khác, để đánh lạc hướng, không đủ sức đối mặt th́ như kẻ cắn trộm, đánh nhanh rút lẹ. Có những đêm bị đối phương phản công vừa chết vừa bị thương, không kịp chạy về rừng, mệt mỏi và đói khát, bọn anh đánh liều gơ cửa nhà dân xin trú ngụ, nhưng họ không hề có chút cảm t́nh ǵ với các anh bộ đội “cụ Hồ”, vừa mở cửa thấy ḿnh th́ sợ hăi, rồi khẩn khoản:

-Lạy các ông đi ngay cho, các ông đi đến đâu, là cả khu đó tan nát tơi bời! Rồi vội vàng đóng xập cửa lại.

Xem ra dưới con mắt của người dân, họ không mấy thiện cảm với cái h́nh ảnh, các anh hùng mang “sứ mệnh đi giải phóng”, mà Hà Nội đă tô vẽ cho bọn anh trước khi lên đường. Anh tự hỏi có phải đây là những đồng bào đang chờ ḿnh vào giải phóng, hay ngược lại khi so sánh cuộc sống thiếu thốn của dân chúng miền Bắc, vốn đă đói rách lầm than, mà cha mẹ, anh em của ḿnh và hàng trăm hàng ngh́n người dân phải thắt lưng buộc bụng, để đóng góp tiếp tế cho một cuộc chiến tranh xâm lăng.

*

Một cú sốc, khiến anh Ba Lê t́m đường hồi chánh.

Tết Mậu Thân năm 1968. Cộng sản đă lợi dụng lệnh ngưng bắn trong Hội Nghị Liên Hiệp: Mỹ, Việt Nam Cộng Ḥa và Cộng Sản Hà Nội với “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” . Giữa giây phút thiêng liêng nhất của ngày đầu năm, đă tấn công bất ngờ những nơi đồn trú xung yếu và quan trọng của Quân Lực VNCH. Bất hạnh cho người dân miền Nam trong ngày tết truyền thống, chưa kịp đoàn viên gia đ́nh, th́ tiếng súng cộng quân đă rền vang thay cho tiếng pháo giao thừa.

Trong cuộc tổng tấn công này, việt cộng đă bị đẩy lui. Các địa điểm như Saigon-Chợ Lớn cầm cự được tám chín ngày, c̣n các nơi khác chỉ một hai ngày hay vài tiếng đồng hồ. Nhưng đặc biệt ở Huế, Việt cộng đă chiếm hữu được 25 ngày, bởi v́ họ dồn toàn lực lượng chính quy Bắc Việt đă dày dạn chiến trường, được chuẩn bị kỹ lưỡng, thông đồng với bọn chỉ điểm trước khi phát động tấn công. Thừa lúc quân đội VNCH nghỉ Tết không đề pḥng, để đột ngột công phá tối đa.

Anh Ba Lê kể rằng, trung đội anh cũng nhận lệnh tham dự tấn công cổ thành Huế vào giữa đêm ba mươi, từ phía Tây Bắc dưới sự hỗ trợ của các tiểu đoàn đặc công. Nhờ yếu tố bất ngờ đơn vị anh nhanh chóng chiếm được một vùng trong thành. Nhưng “quân giải phóng” đi tới đâu dân bỏ chạy tới đó, họ không kịp mang theo gạo, thịt, bánh, mứt dự trữ ngày Tết. Thế là đạo quân “chiến thắng” đói kinh niên, được no nê trước khi chết. Bọn anh sáng mắt lên với những kho lương thực, mà cả đời chưa bao giờ thấy, rồi hè nhau thồ bằng xe đạp, hoặc xe “cải tiến” để khuân hết “của ăn của để” lên rừng.

Chú biết không? Nh́n cảnh này anh thầm nghĩ: “Đây có phải là vùng đất đang chờ được giải phóng không? Nh́n lại bản thân ḿnh, anh thấy một t́nh cảnh trái ngược, chính ḿnh bây giờ đang cướp lấy miếng ăn, từ những con người tưởng là cùng khổ. Có phải là cay đắng lắm không?”

Đâu được hơn một tuần, th́ quân tiếp viện của quân lực VNCH từ Quảng Trị đến, đụng trận Việt cộng chịu không thấu chết hơn một nửa. Tuy lúc đó đa số cộng quân chiếm được các mục tiêu, nhưng v́ hết súng đạn, đành thúc thủ, như trung đội anh c̣n 9-10 đứa và một khẩu pháo làm cảnh.

Đến ngày thứ mười bọn anh đang đánh nhau lại được lệnh rút lui, nghe rút anh mừng lắm, v́ biết ḿnh c̣n được sống, nhưng lại bảo rút theo đường cũ, trong ḷng anh cũng nghi nghi. Ngày hôm sau trung đội anh được lệnh khiêng khẩu pháo đi lên rừng, rồi lại khiêng xuống thành Huế. Những thân thể gầy đét, suy nhược v́ những ngày kham khổ vượt Trường Sơn, phải thay đổi nhau khiêng cái đế pháo tháo rời nặng chịch, muốn gục xuống. Hai thằng khác khiêng ṇng súng, tay vịn cái đ̣n đang chĩu trên vai, tay chống gậy cho vững kẻo trượt chân. Vậy mà bọn anh theo mệnh lệnh cứ luẩn quẩn lên xuống măi con đường chết tiệt, lết tới lết lui, mục đích để dân chúng nh́n thấy mà đồn rằng, bộ đội c̣n nhiều súng lớn. Lúc lên rừng anh suy nghĩ, th́ ra đơn vị ḿnh là đánh nghi binh chứ không phải rút lui về đường cũ.

V́ hầu hết đoàn quân nó rút qua những con đường bí mật, c̣n đơn vị anh th́ nó bắt ḿnh đi trên lộ chính. Qua làng Quế Chử, bọn anh tính ghé vào nghỉ chân, nhưng rồi lại dắt nhau lội ruộng theo đường chiến lược. Tự nhiên ở đâu có con chó đen to lắm nó theo anh, rồi nó đi trước, ḿnh cứ vậy mà theo con chó gần hai chục cây số, nó đưa bọn anh qua một chiếc cầu, về đến sát rừng dẫn tuột xuống con suối. Mấy thằng lính nói: -“Anh Bá ơi để tôi trói con chó này về tới rừng ḿnh làm thịt”. Nhưng anh bảo: “Tao không nhất trí cái đó, đứa nào ăn th́ làm”. Sau súng bắn rát quá chó chạy biến mất, anh linh tính oan hồn của những thằng bạn mới chết, nhập vào nó dẫn đường cho bọn anh.

Leo lên đến rừng quay nh́n lại, quân đội VNCH đông như kiến, Con đường chính hồi năy bị pháo từ rừng bắn xuống. Pháo binh của VNCH bắn lên, chặn đường đi, nếu không nhờ con chó dẫn đường, th́ bao nhiêu súng nó châu vào bọn anh chết banh xác hết.

Đang đi gặp toán bộ đội trinh sát nó c̣n hỏi:

Các anh đi đường nào lên đây? Có ghé vào làng Quế Chử gặp đơn vị của Mỹ đóng tại đó không?

Anh trả lời: - Bọn tao đâu có ghé vào làng đâu mà gặp!

Sau này anh suy nghĩ, vậy là tụi nó tính hết rồi. Nếu ḿnh không nhanh trí th́ đơn vị ḿnh làm con tốt thí trên bàn cờ. Hôm đấy lên đến rừng, tụi lính h́ hục đào hầm tránh bom, chứ nếu bắt con chó đen, mải làm thịt th́ cũng chết hết. V́ đêm đó máy bay thả trái sáng đầy một vùng trời, B52 nó dập tơi bời ngay mục tiêu, cái hầm bên cạnh anh, cách mấy thước chết không c̣n một mống.

Khoảng ngày thứ hai mươi, Việt Cộng đă kiệt sức và hết đạn, cố gắng giao tranh thêm vài ngày nữa, th́ rút lui hoàn toàn. V́ chết rất nhiều, không như báo cáo láo, trong các cuộc chiến mà đảng cộng sản thường phát động, ta chiến thắng vẻ vang. Mà sự thực là: “Địch chết ba ta chết ráo”. Tàn quân trốn lên rừng, những chiến lợi phẩm lấy được của dân đem chất ở ven rừng, bị quân đội VNCH phản kích tịch thu hết, nên từ đó những thằng sống sót lại phải chống chỏi với cái bụng đói ră, c̣n được tí gạo nào th́ bọn bộ đội ở Bắc mới vào nó ăn hết. Bọn anh phải mót lại những búp măng gầy ăn qua ngày, muối cũng không có mà chấm, phải kiếm lá rừng ăn thay. Bị bệnh kiết lỵ chết thêm một mớ nữa.

Thật t́nh anh và nhiều đồng đội chán nản lắm rồi. Ngay từ lúc xâm nhập sâu vào vùng đất trù phú, đă mở mắt ra để biết ḿnh lầm, nhưng không thằng nào dám mở miệng. Hàng ngày cứ nghe tiếng máy bay ù…ù…quen thuộc, rồi tiếng người cất lên oang oang như tiếng sấm trốc đầu: “Hỡi các anh cán binh cộng sản. Miền Nam chúng tôi không cần các anh giải phóng, tại sao các anh phải chịu đựng vất vả đói khát làm ǵ, các anh hăy hồi chánh trở về với chính nghĩa quốc gia, chúng tôi sẵn sàng đón tiếp các anh em…. “ Rồi những tờ giấy thông hành, được thả xuống bay rợp trời, nhưng bọn anh chỉ đứng xa mà nh́n, v́ tuyệt đối không ai được lưu trữ, hoặc lén đọc, sẽ bị qui kết vào tội tư tưởng phản động.

*

Nói về diễn tiến hồi chánh, anh Ba Lê kể:

- Anh c̣n nhớ như in vào khoảng hai giờ, một đêm mưa tầm tă tháng 6/1970. Đơn vị anh được lệnh tấn công một cái đồn trên cao điểm 820, nằm trong ḷng Trường sơn. Bao vây, rồi lùa lên xung phong, vẫn theo lối đánh thí mạng, đánh xối xả, dù biết rằng đang lao vào chỗ chết.

Anh cay cú tiếp: “Chú mày biết không? Trong chiến tranh một trong những vấn đề đặt lên hàng đầu là phương tiện, vũ khí và lực lượng phải tương quan, th́ người lănh đạo sáng suốt mới nghĩ đến, xua quân vào đánh đấm”. Đàng này tấn công mà chỉ biết đối phương trên khái quát, không cân sức. Rốt cuộc đơn vị anh tan nát ngay từ phút đầu, chưa tiến đến mục tiêu, pháo binh của địch đă nă trước ḿnh, rồi máy bay tới quạt lia lịa, nhiều người trúng thương, máu me cùng ḿnh, mạnh ai nấy chạy bạt mạng dưới làn mưa đạn.

Trong t́nh cảnh này, anh quyết định rời hàng ngũ, âm thầm một ḿnh ra đi, dù biết đi như vầy là một sống hai chết. Ngày thứ nhất nh́n qua đồi bên kia nhắm hướng, nhưng bom bỏ nhiều quá không đi được. Ngày thứ hai may quá không thấy máy bay quần thảo, anh liều trốn qua bên kia đồi, đang ṃ mẫm t́m đường, anh giật ḿnh sợ hăi khi gặp toán tiền tiêu (tiền sát) của Việt Nam Cộng Ḥa. Họ hờm súng ra hiệu cho anh bỏ hai tay xuống. Anh tŕnh bày xin chiêu hồi. Một người xáp vào khám xét, ngoài những thứ “gia bảo cụ Hồ” để lại, họ lôi ra một khẩu súng ngắn trong túi quần. Rồi dẫn anh lên đồn, đó là tiểu đoàn 1 trung đoàn 2, sư đoàn 2 Bộ binh. Anh được đối đăi tử tế như khách. Ngồi chờ chưa đến nửa ngày th́ có máy bay chở anh về căn cứ trung đoàn ở Quảng Trị. Hai ngày sau anh được đưa về Bộ Tư lệnh Quân đoàn 1. Tại đây anh đă thành thật khai báo về bản thân và những ǵ ḿnh biết.

Vài ngày sau anh được chuyển về Trung Tâm Chiêu Hồi Trung Ương ở Thị Nghè Saigon. Anh được học một lớp chính huấn khoảng 1 – 2 tháng. Sau đó được nhận vào làm công tác vơ trang tuyên truyền, dưới quyền của ông Vơ Đại Tôn. Mục đích kể lại sự thực mắt thấy tai nghe về những dă tâm của cộng sản. Lúc đó ông Hồ văn Châm làm Bộ trưởng Bộ Chiêu Hồi. Tại đây anh được chính quyền cho thụ hưởng đầy đủ quyền công dân, giúp đỡ hội nhập trọn vẹn vào cộng đồng dân tộc và hướng dẫn cho anh ḥa nhập vào nếp sống mới tại miền đất tự do.

Nhờ người quen mai mối anh Ba Lê đă lập gia đ́nh với người chị họ của tôi (đạo công giáo). Anh được rửa tội vào mùa lễ Phục Sinh ngày 16 tháng 4 năm 1971 tại nhà thờ Tân Châu. Anh sống những ngày b́nh yên bên vợ con, cho đến ngày mất miền Nam. Sau 30/4/1975, anh ra tŕnh diện ở Bộ Xây Dựng Nông Thôn. Nhà cầm quyền mới nhốt anh tại nhà tù Biên Ḥa một thời gian, rồi đưa anh đi “cải tạo” ở trại Gia Rây.

Bây giờ mỗi lần nhớ đến những kỷ niệm kinh hoàng về cuộc chiến tranh tương tàn, như vẫn c̣n in đậm trong kư ức của anh Ba Lê. Anh nghiệm ra rằng, có trải qua những ngày tháng thiếu thốn đói nghèo ở miền Bắc, có lê gót trên đường ṃn HCM, để chống chỏi với thời tiết khắc nghiệt, với bệnh tật và tranh dành từng miếng ăn. Có đánh đổi xương máu trên rừng Trường Sơn, theo đoàn quân cộng sản không phải để “giải phóng” mà là phá hoại miền Nam, mới biết ơn chính phủ VNCH đă bắc nhịp cầu thông cảm, cứu giúp những cán binh cộng sản muốn hối cải quay về.

Để như trường hợp gia đ́nh anh Ba Lê hiện nay, may mắn được đất nước Hoa Kỳ, chấp thuận cho tị nạn, thoát khỏi chế độ độc tài cộng sản Việt Nam. Đặc biệt là con cháu của anh có cơ hội sống và học hành tại một nơi có nền giáo dục tốt nhất và nhiều cơ hội tiến thân, công ăn việc làm vững chắc. Để chúng có dịp góp tay xây dựng và tri ân đất nước đă cưu mang ḿnh.

florida80
04-21-2019, 18:12






viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đă nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới nhất là một hồi ức về mảnh đất tạm dung và quê hương yêu dấu. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.

1. Việt Nam

Chúng tôi gặp nhau và thành hôn năm tôi 30 tuổi, đă một lần ly dị và có hai đứa con.Ông xă th́ cũng 30 tuổi và c̣n là trai tơ. Khi bà chị biết chúng tôi muốn làm đám cưới, bà nói thẳng thắn: “em ơi, một khi lấy Mỹ th́ sẽ bị người ta cười chê thúi đầu, vậy sao không lựa một thằng tóc vàng, mắt xanh, cao lớn, đẹp trai để bù lại mà lại đi lấy một thằng tóc đen, mắt nâu, hơi lùn nữa, vậy được cái ǵ?”.

Tôi nh́n người chị, buồn bă nói : “Chị Hai ơi, em đă có hai đứa con rồi. Thật khó khăn khi em phải vừa kiếm chồng cho em vừa kiếm cha cho hai đứa nhỏ. Ảnh thương em và đối với hai đứa nó thật tốt. Mấy người khác chỉ thương em mà thôi, không cần hai đứa nhỏ!”

Và quả nhiên Trời Phật cũng thương cho những nỗi bất hạnh mà tôi đă nếm trải trong đời nên đă cho tôi không những một người chồng mà c̣n là một người cha và là một người ơn nữa.

Vùng I chiến thuật lấy Đà Nẵng (nơi tôi và ông xă gặp nhau) làm thủ phủ nên có rất nhiều bộ chỉ huy trong đó có nhà thương của hải quân Mỹ là trung tâm y tế cho tất cả binh sĩ Mỹ trong vùng. Qua khỏi ngă tư Mỹ Khê, quẹo mặt để đi vào núi Non Nước, nằm về phía tây mặt là nhà thương. Tôi đoán nó chiếm trọn ít nhứt là năm mẫu đất với các trung tâm y tế mổ xẻ, chữa trị đủ loại, nhà ở cho binh sĩ và dĩ nhiên là một nhà xác!

Trước mặt nhà thương là một băi đáp trực thăng để tải các thương binh, các chiến sĩ tử trận từ các chiến trường vùng I. Mỗi lần trực thăng đáp xuống th́ con đường xe chạy được các quân cảnh Mỹ chận lại, từng chiếc cáng được vội vă khiêng ra chạy thẳng vào cổng chánh, có người sẽ tỉnh lại với một cái chân nằm đâu đó trong lá rừng rậm rạp, có người sẽ được trở về quê hương dưới lá cờ phủ kín, có người sẽ ngậm ngùi từ biệt những giấc mơ v́ cánh tay đă mất, gương mặt đă bị tàn phá, linh hồn đă bị tổn thương…

V́ ông xă thuộc binh chủng hải quân và đóng quân trong nhà thương nên tôi đă có biết bao lần phải ngừng xe, tắt máy, ngồi nh́n những bước chân vội vă, những gương mặt chịu đựng, những ánh mắt buồn hiu của những người tải thương. Mỗi khi có một cái cáng phủ cờ Việt Nam hay Mỹ th́ những người Mỹ xuống xe đứng nghiêm chỉnh đưa tay chào vĩnh biệt. Tôi ít khi thấy thương binh ViệtNam, có thể v́ họ được chuyển tới một trung tâm y tế khác. Chỉ có một lần tôi thấy một cái cáng được khiêng ra khỏi cửa trực thăng, lá cờ Việt Nam phủ kín. Tôi không thấy mặt cũng như binh chủng của tử sĩ nhưng một người đàn bà đầu tóc rũ rượi , cánh tay quấn băng treo vào vai c̣n đẫm máu đang lảo đảo nhảy ra khỏi cửa trực thăng. Tóc chị trước kia chắc được cột lại bằng dây thun, nay chỉ c̣n một vài lọn lỏng lẽo trên đỉnh đầu c̣n bao nhiêu th́ thả dài rối rắm xung quanh mặt.

Bạn ơi, h́nh ảnh đau thương nhứt không phải là cái cáng có người chết nằm phủ kín lá cờ vàng chói, không phải ḍng nước mắt đầm đ́a trên mặt người sống sót mà là một miếng băng vải mỏng dùng để quấn vết thương. Nó bị dơ v́ đất và máu. Nó chỉ dài bằng một chiếc khăn mùi xoa. Nhưng nó lại được người vợ trân trọng để ngang lên trán, dùng một cọng lạt dừa cột ṿng lại sau đầu. Mảnh khăn tang được vội vă quấn tạm thời nhưng sự ly biệt th́ chắc chắn ngàn trùng xa cách. Người thiếu phụ Việt Nam đang để tang cho người chồng chiến sĩ đă hy sinh v́ tổ quốc!

Tôi không ra khỏi xe chào vĩnh biệt người chiến binh nhưng gục mặt vào tay lái nước mắt tuôn rơi khóc thương cho những đứa trẻ đang quẩn quanh trong thôn xóm chờ cha trở lại . Tôi tưởng tượng tới lúc gia đ́nh nghe tiếng chuông reo, mở cửa ra và thấy một người binh sĩ đứng trước mặt với cái nón cầm trên tay.Người mẹ ở ngàn dặm xa kia có ngă xuống v́ trái tim tan nát ?... Một cái ǵ dó nhen nhúm trong tâm hồn tôi. Chiến tranh tiếp diễn cho tới một lúc nào đó th́ ḥa ước được kư, quân đội Mỹ rút lui.

Anh nấn ná xin ở lại Việt Nam và là nhóm binh sĩ cuối cùng ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất vào đầu năm 73. Tháng sáu 73, tôi sanh đứa con trai đầu ḷng của anh. Tháng Chín năm 74 tôi qua Mỹ thăm anh tiện thể thăm ḍ chuyện xuất nhập cảng. Chúng tôi dự định chờ anh ra khỏi quân đội và sẽ về sinh sống tại VN. Điều kiện để tôi nói “ I do” là chúng tôi phải ở ViệtNam và sẽ có bảy đứa con. Tôi nào biết trời cao đất rộng là ǵ, chỉ biết rằng tôi rất ham con và bảy đứa là một con số chấp nhận của gia đ́nh VN, đâu nghĩ rằng đối với người Mỹ hai đứa là lư tưởng, ba đứa là chau mày, bốn đứa là nổi điên, năm đứa là tan nát, sáu đứa là thảm họa mà bảy đứa là… rồi đời!

Thời cuộc thay đổi, đến tháng Ba năm 75 th́ tôi quay về Việt Nam để đón các con. Lúc đó tôi đang có thai đứa thứ hai được bảy tháng. Khi c̣n bên Mỹ, qua tin tức trên báo và tin rỉ ra trong quân đội th́ chúng tôi biết chắc là Saigon sẽ mất, nhưng khi về Việt Nam th́ Saig̣n vẫn vui vẻ, vẫn b́nh yên. Rạp chiếu bóng vẫn hát, tiệm ăn vẫn mở cửa, đám cưới vẫn tiến hành, t́nh yêu vẫn nở hoa… Tôi thầm cằn nhằn báo chí Mỹ thật là dỏm, toàn là đưa tin vịt không hà.

Nhưng với ngày qua, mọi việc có vẻ tệ hơn. Nhóm người quen bán hột xoàn với mẹ con tôi cùng nhau an ủi rằng “bà Mỹ” c̣n ở đây chưa chạy th́ lo ǵ. Ông xă tôi kêu điện thọai ngày một hối thúc tôi ra đi. Tôi trả lời là má tôi không cho đi, sợ về Mỹ sanh rồi lấy ai săn sóc, làm sao có củi lửa để hơ, có lá xông để tắm, có nghệ vàng để thoa mặt v.v.. Sanh xong rồi tôi sẽ qua.

Một tuần sau tôi mất liên lạc với anh.

Ngày 20 tháng tư 75 một trung sĩ VN lái xe jeep đến nhà tôi, gơ cữa:

“Xin lỗi đây có phải là nhà của bà Lê Thị Hoa không?”.

Tôi trả lời:

“Trung sĩ ơi, ở đây không có bà Lê Thị Hoa chắc trung sĩ muốn kiếm bà Lệ Hoa phải không?”

Viên trung sĩ vội nói:

“Tôi cũng không biết chắc. Tôi làm việc cho ban an ninh phi trường và được lịnh tới đây chở cái bà có chồng Mỹ lên gặp đại tá Mỹ phụ tá tùy viên quân sự…”.

Tôi cầm lấy giấy và thấy tên tôi. Tôi vội dẫn theo hai đứa con nhỏ nhất lên phi trường TSN. Khi vào văn pḥng,vị đại tá cho tôi biết là ông xă đă liên lạc với cơ quan của ông và nhờ họ giúp tôi và các con phương tiện để rời Việt Nam.

Vị đại tá nh́n xấp tài liệu nói:

“ Chồng bà yêu cầu toà đại sứ giúp đở bà và ba đứa con di tản khỏi VN lập tức. Xin bà hăy để hai đứa trẻ nầy lại đây cho cô thơ kư tôi trông chừng, c̣n bà th́ theo xe trở lại nhà và dẫn đứa thứ ba tới đây, chúng tôi sẽ làm giấy tờ và gia đ́nh bà sẽ ra đi nội trong ngày nay”.

Tôi ngẩn ngơ nh́n vị đại tá ngồi nghiêm chỉnh trước mặt:

“Ngài đại tá, ngài có nói chơi không? Tôi sanh ra, lớn lên, sống ba mươi lăm năm tại non nước nầy giữa cha mẹ, thân nhân, bạn bè… và bây giờ ngài cho tôi hai tiếng đồng hồ để từ bỏ tất cả… xin ngài hăy nói là ngài nói chơi, chuyện nầy không có thật..”

Nước mắt tôi ứa ra và chắc là tôi có vẻ bi thương của một con thú sắp chết nên vị đại tá rộng lượng nh́n tôi :

“Tôi biết t́nh cảm của bà. Thôi bà hăy dẫn con về và ngày mai trở lại. Ngày mai, bà có nghe rơ không? Chuyện đầu tiên bà thức dậy ngày mai là cùng ba con lên xe đến đây. Tôi sẽ gởi người trung sĩ nầy đến nhà bà sáng mai.”

Tôi về nhà và cả nhà bắt đầu khóc. Tôi đi lên đi xuống thang lầu, mở các hộc tủ ra rồi đóng lại, ra sân thượng nh́n chậu cúc héo queo, xuống nhà bếp ngồi lên bộ ván ngựa,vô nhà tắm rờ rờ cái lon múc nước, ra pḥng khách nằm lên vơng đưa kẽo kẹt… Tôi như người mộng du, làm tất cả những hành động vô nghĩa đó với tiếng khóc hụ hụ.

Ba giờ chiều tôi gọi điện thoại cho vị đại tá biết là v́ tôi bị xúc động nên đă động đến cái thai. Hiện giờ tôi đang ra huyết và bác sĩ cấm không cho tôi di chuyển cho đến ba ngày sau. Dĩ nhiên vị đại tá không dám giỡn vói tánh mạng người khác nên phải đồng ư cho tôi thêm ba ngày nữa. Tôi không nghĩ là sau ba ngày đó tôi c̣n có đươc một giọt nước mắt nào nữa trong cuộc đời.

Ba má tôi không đi v́ tôi có người anh đi tập kết: ông bà chờ sự trở lại. Anh rể tôi không đi v́ là sĩ quan cộng hoà: sợ mang tội trốn lính. Chị tôi không đi v́ theo chồng.

Ba đứa cháu trai theo tôi v́ sợ sẽ phải bị đày đi lính. Một đứa cháu gái theo tôi v́ sợ sẽ bị gả ép cho thương phế binh.

V́ thế ba ngày sau tôi mang một bụng bầu tám tháng và bảy đứa nhỏ lên phi trường. Vị đại tá nh́n tôi như nh́n con quái vật:

“Xin lỗi bà, theo giấy tờ th́ tôi chỉ có quyền cho bà và ba đứa con của bà đi. Hiện tại bà có tới bảy đứa! tôi thật không thể giúp bà”

Khi người ta phải phấn đấu cho sự sống chết th́ can đảm và khôn ngoan ở đâu bất chợt hiện ra. Tôi nhẹ nhàng nói:

“Tôi hiểu thưa đại tá. Tôi không trách ông. Nhưng đây là những đứa cháu tôi nuôi từ nhỏ giống như con tôi vậy. Nếu ngài không cho chúng đi th́ mẹ con tôi cũng xin ở lại.”

Vị đại tá bối rối nh́n tôi. Có lẽ ông đă biết rằng rồi th́ VN sẽ mất, rồi th́ một làn sóng người sẽ cuồn cuộn ra đi. Sớm một vài ngày, bốn đứa trẻ nầy có thấm ǵ đối với số người đang rần rộ chen lấn ngoài kia. Ông thở dài, ngồi xuống ghế kư cái công văn eight months pregnant wife and seven children of US citizen need to be evacuated rồi đưa cho tôi. Chúng tôi theo ḍng thác người nhớn nhác ra đi.

Tôi sẽ không kể lể dài ḍng về cuộc di tản của chúng tôi tuy rằng với cái bụng bầu 8 tháng, 7 đứa nhỏ từ hai tới mười ba tuổi, không một người đàn ông bên cạnh th́ chuyến hành tŕnh nầy không phải là một cuộc du lịch nhàn hạ. Nhưng so với những khổ năo, những đau thương, những thảm cảnh mà đồng bào ta gánh chịu sau nầy với các cuộc vượt biên th́ thật nó chẳng thấm tháp vào đâu.

2. Hoa Kỳ.

Chúng tôi tới Camp Pendleton ngày 15 tháng 5 năm 1975. Anh đang đóng quân ở Ferndale, một tỉnh lẻ nhỏ nhắn hiền hoà chỉ có bảy ngàn dân, cách San Francisco sáu tiếng đường xe về hướng bắc. Lúc đó chiến tranh lạnh giữa Hoa Kỳ và Nga Sô vẫn tồn tại nên đây là một căn cứ hải quân rất quan trọng nằm trên một ngọn đồi cao ngó ra biển. Các đài radar tối tân được đặt cùng khắp để theo dơi các tàu ngầm xâm phạm bất hợp pháp vào hải phận Mỹ và California.

Khí trời California lúc đó là 75 độ mà mọi người lạnh cóng. Đêm thứ hai tại camp, anh lái xe một lèo 16 tiếng để đến đón mẹ con tôi. Mười một giờ khuya một người lính Mỹ đến lều để dẫn tôi lên văn pḥng nơi anh đang làm thủ tục.

Bạn có biết lúc đó tôi giống ai không?

Không Giống Ai Hết!

Đây là một người đàn bà 36 tuổi, tóc hơi dính chùm lại v́ cát bụi, mặt hơm vào, g̣ má bị nám, mặc một cái áo dài xanh bên hông chỉ gài được một nút ở dưới nách v́ thai bụng quá lớn, ngoài khoác một áo bầu thùng th́nh màu trắng, đầu trùm cái mền xám cột thắt dưới cằm, chiều dài mền thả phấp phới sau lưng. Le lói hơn nữa là người lính Mỹ trẻ thấy tôi run cầm cập nên cởi cái áo lính trận ra, trước mặt đầy những túi để dao găm, lựu đạn v…v và trùm lên tôi. Tôi bước vào căn lều. Bàn làm việc nằm cuối pḥng và anh đang đứng cúi xuống kư giấy tờ.

Chưa bao giờ trong đời tôi lại bước những bước chân nhẹ nhàng, nặng nề, tủi hổ, hoang mang, giải thoát, run sợ như lúc đó. Đây là lúc bắt đầu cho những ngày tươi sáng với xum hợp thương yêu, với nhà lầu chọc trời, với ngựa xe rộn rả, với tương lai đại học hay là lúc chấm dứt cho ḍng sông Hậu hiền ḥa với hàng dừa nặng trái, lúc từ giă những hàng me xanh thân yêu Trần Quư Cáp, lúc quay lưng lại với bến Ninh Kiều đằm thắm xinh tươi, lúc qú lạy cha mẹ quê hương nói lời vĩnh biệt?

Tiếng bước chân tôi làm anh quay lại. Anh bước tới ôm lấy tôi. Tôi cố gắng để khỏi ngất đi, qú xuống sàn nhà, tay ôm lấy mặt và nghẹn ngào: “Oh My God honey, I lost my family, I lost my country, I lost everything!” rồi tôi khóc nức nở. Anh qú xuống ôm đầu tôi. Anh cũng khóc. Tất cả người Mỹ trong pḥng đều rưng rưng.

Ngày 13 tháng 6 năm 1975 tôi sanh cháu Jimmy. Tháng 9 tựu trường, tôi gởi hai đứa nhỏ nhất cho cô bạn,đi làm phụ giáo lớp một trường tiểu học Ferndale, hai đô la rưởi một giờ.

Hè 1976, tôi đứng bán hot dog trong hội chợ và ba thằng lớn th́ đi dọn rửa phân ngựa trong trường đua. Lúc đó chánh phủ Mỹ c̣n giàu nên cứ hai năm là các quân nhân được dổi tới một trạm binh khác. Tôi thấy tụi nhỏ rất buồn và sợ rằng sự dời chỗ thường xuyên sẽ làm tụi nó hụt hẫng v́ xa bạn nên khuyên anh giải ngũ. Và chúng tôi dọn xuống miền nam California, tỉnh La Habra.

Tôi th́ để tất cả sự nghiệp lại ViệtNam, anh th́ trước khi biến cố ViệtNam xảy ra, đă bị thua lỗ tất cả vốn liếng trong một vụ hùn hạp mở tiệm in với một nhóm dân sự nên chúng tôi hoàn toàn… sạch sẽ. Khi đi mướn nhà ở đường Dexford, La Habra, chúng tôi chỉ dẫn theo bốn dứa nhỏ nhất, hai trai hai gái. Chủ nhà là một người đàn ông Mỹ dễ thương, khi biết anh vừa giải ngủ th́ rất vui vẻ nói:

“Ô, căn nhà nầy có ba pḥng lớn, thật là lư tưởng cho gia đ́nh ông bà với hai trai hai gái. Tôi rất vui ḷng cho ông bà mướn”.

Chúng tôi dở khóc dở cười. Anh là người ít nói và chậm chạp nên tôi bèn duyên dáng cười cười nh́n ông:

“ Thưa ông, nếu tôi nói với ông là chúng tôi có tám đứa con th́ ông có tin chúng tôi không?”

Lần nầy th́ chủ nhà nh́n chúng tôi dở khóc dở cười. Ông ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Thôi được, tôi đồng ư cho ông bà mướn. Mỗi tháng tôi sẽ đích thân đến thâu tiền nhà. Hy vọng là mọi sự sẽ tốt đẹp”.

Ông đâu có biết rằng tên tôi là Lệ Hoa nghiă là một bông hoa mỹ lệ, đẹp đẽ chớ chẳng phài là nước mắt của hoa nghe bạn. V́ thế tôi thích trồng bông, thích vườn tược. Tôi sanh ra và lớn lên ở Cần Thơ, bà con sống ở Ô Môn, Thới Lai , Phong Điền, Cờ Đỏ nên mỗi mùa hè chị em tôi thường về vườn đi cầu khỉ, chèo ghe, bắt ốc gạo, hái vú sữa. Cái chất vườn nam bộ đă ăn sâu vào máu tôi nên hiện giờ nhiều người c̣n cho rằng tôi không có vẻ ǵ là văn minh như người ViệtNam sống ở Mỹ. Biết sao!

Sau khi dọn vô, tôi và các con h́ hục cuốc đất, đổ phân và biến cái sân trống rỗng của ông thành ra một cái vườn đầy hoa vạn thọ (đây là để honor má tôi v́ bà rất thích bông vạn thọ). Tháng sau khi ông tới thu tiền nhà th́ ông ngẫn ngơ và phán một câu “Tôi không cần phải tới tận nhà thâu tiền nữa, bà cứ viết check gởi cho tôi là được. Cám ơn bà về những bông vạn thọ.”

Một vài người quen xúi tôi xin đi làm waitress v́ nghề nầy tiền lương chẳng bao nhiêu nhưng tiền tip th́ …ăn chết không hết. Trời ơi tôi nghĩ tới cái viễn cảnh , anh sẽ đi làm, tôi sẽ đi làm lại c̣n tiền hưu trí từ quân đội nữa th́ quả nhiên là... ăn chết không hết! Tôi vội vàng vác đơn tới tiệm Red Lobster gần nhà xin việc. Người manager hỏi bà có làm waitress bao giờ chưa? Dạ chưa. Bà có khi nào làm chủ nhà hàng chưa? Dạ chưa. Cứ bà có bà có bà có…, dạ chưa dạ chưa dạ chưa… và thế là tiền ăn chết không hết chỉ là mộng ảo.

Tôi mua tờ báo thấy rao là “Chương tŕnh CETA của chánh phủ sẽ trả tiền trường cho một năm học để giúp bạn học các nghề văn pḥng như thơ kư, kế toán, phụ tá hành chánh v.v… Mỗi tuần chương tŕnh sẽ tặng bạn bốn chục đô để di chuyển và sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm việc làm cho bạn…”. Tôi nói với anh đây chắc hẳn là một sự lường gạt v́ làm ǵ lại có sự tốt đẹp như thế. Anh th́ lớn lên đă nhập ngũ, phần nhiều thời gian nếu không lang thang trên biển cả th́ cũng đóng quân ở một xứ khác ngoài Mỹ nên đối với xă hội dân sự cũng có chút bỡ ngỡ. Tôi hăng hái tới cơ quan xin vào chương tŕnh thơ kư. Người phụ trách chương tŕnh thấy tôi là người tị nạn, chồng lại là cựu quân nhân, h́nh dạng có vẻ nghèo nên thương tôi. Sau khi nói chuyện và đọc cho tôi viết một đoạn anh văn , bà nhận tôi vào chương tŕnh thơ kư. Khi tôi lui cui làm giấy tờ, bà dịu dàng hỏi:

“Bà có giỏi toán không? Làm nhân viên kế toán th́ nhiều lương hơn thơ kư thường và rất dễ kiếm việc làm.”

Tôi không dám trả lời v́ không biết “toán” của bà thuộc về loại ǵ nên ngập ngừng:

“Dạ tôi cũng không biết chắc.”

Bà lấy ra một bài thi toán đưa cho tôi. Ái dà, bà ơi. Có phải là bà đang chà đạp cái trường Gia Long của tôi không? Tôi là học sinh đệ nhất A đây nha bà, dù tôi không được như bà Dương Nguyệt Ánh ngày nay phát minh ra cái ǵ là bom t́m nhiệt th́ ba cái 25% của 100 là bao nhiêu, 1/3 của 75 có lớn hơn 2/3 của 40 không v.v.. là cái chuyện nhắm mắt cũng trả lời được.

Một năm sau tôi được giới thiệu vào làm cho công ty nhà hàng Dennys, bộ phận kế toán xuất nhập.

Làm việc bảy năm tại Dennys tôi đă học được biết bao điều về gia đ́nh, xă hội, dân t́nh Mỹ. Trong những buổi ăn trưa tôi học đan áo, học móc khăn, học cách nấu món ăn Mỹ, Ư, Tây Ban Nha, học cách dạy con, cách đối xử với chồng, học cách không bao bạn ăn để rồi kể lể khi giận hờn nhau, mà mạnh ai nấy móc túi trả phần ḿnh và t́nh bạn th́ không bao giờ sứt mẻ.

Những người bạn ngoại quốc mới nầy giúp tôi hoàn thiện ngôn ngữ, hiểu rơ những tiếng lóng, sử dụng thành thục những thành ngữ, trả lời điện thoại một cách chuyên nghiệp. Giúp tôi biết nói cám ơn với con cái. Biết dằn ḷng không mở thư của chúng ra kiểm soát. Biết chỉ dẫn chúng tự thực nghiệm cuộc đời hơn là bao che lầm lỗi. Biết nói xin lỗi khi phạm phải sai trái. Biết văn minh không phải là mặc áo hở ngực hở mông mà là tuân thủ theo hiến pháp. Biết tự do không phải là mạnh ai nấy làm mà là kính trọng nhân vị của chính ḿnh và của đồng loại. Biết thành công là nhờ vào sự mẫn cán, học hỏi, cầu tiến chớ không nhờ vào nịnh bợ lấy ḷng. Biết các sắc dân khác cũng đầy thương yêu và nhiều đau khổ. Biết kính trọng người Mỹ đen. Biết thương yêu người Mễ nghèo. Họ cười lăn lóc với cái accent Á đông của tôi nhưng họ không chê tôi dốt nát. Họ chỉnh sửa lại những tiếng tôi dùng sai trật nhưng không có ư khinh khi. Họ không đánh giá tôi cao v́ tôi đến từ gia đ́nh trưởng giả như tôi khoe khoang. Họ không nh́n tôi thấp kém v́ tôi thuộc third world country như báo chí thường đăng tải. Họ nh́n tôi giống như họ, một người vợ, một người mẹ đang cố gắng kiếm tiền một cách lương thiện để giúp chồng nuôi dạy đàn con.

Chín muơi phần trăm nhân viên kế toán là đàn bà. Đây là những bà mẹ, bà vợ ban ngày làm toàn thời gian, chiều về nấu ăn chăm lo con cái, cuối tuần giặt giũ, lau chùi nhà cửa, dạy con làm bài tập, đi chợ, đi chơi với gia đ́nh. Họ sống b́nh thường mà c̣n giỏi hơn tôi là đằng khác.Vậy mà khi xưa tôi cứ nghĩ đàn bà Mỹ là đồ bỏ. Tôi mang tội khinh người. Khi ở ViệtNam tôi ít khi nào giặt quần áo cho tôi, cho chồng, cho con. Tôi chưa khi nào lau chùi cầu tiêu, thức khuya dậy sớm cho con bú, kiểm soát từng bài văn điểm toán cho con. Tất cả đều có anh tài xế, chị vú, anh bồi, chị bếp, cô giáo dạy kèm. Biết bao người đă than trời trách đất rằng sống ở đây sao mà cực quá, xă hội ǵ mà sướng đâu không thấy chỉ thấy cái ǵ cũng tự ḿnh làm, thời gian hưởng thụ chẳng bao nhiêu mà làm việc th́ quay tṛn như chong chóng chẳng lúc nào ngừng. Cực ơi là cực. Chỉ chăm chăm muốn về ViệtNam hưởng thụ.

Bạn ơi, bạn hăy dừng chân một bước. Bạn hăy mỉm cười cầm từng món đồ dơ bỏ vào máy giặt, nh́n vết bẩn trên chỗ đầu gối và h́nh dung lại gương mặt mếu máo đáng yêu của con nhỏ khi té quị xuống bải cỏ, nhớ lại ánh mắt chờ mong tin tưởng của con khi mẹ đến đỡ lên. Bạn hăy nh́n cả nhà húp xột xoạt chén canh bầu, cùng chia nhau miếng sườn nướng, cuộn chả gị. Bạn hăy cúi xuống đứa bé đang nở nụ cười ngây thơ chờ mong b́nh sữa bạn đang đu đưa trước mặt. Bạn hăy vừa xào món tàu hủ vừa trả lời thằng con đang cắm cúi làm bài tập bên kia bàn là Los Angeles không phải là thủ phủ của California con ơi. Thủ phủ của CA là Sacramento hoặc square of three is not three, its nine. Và năm phút sau đứa con vui vẻ đứng dậy: “Thank you mom( or dad). My home work is done”.

Đây mới chính là lúc bạn sống, là lúc mà bạn xuyên thủng qua lớp giáp để linh hồn và huyết nhục bạn và gia đ́nh cùng hoà quyện vào nhau. Đây chính là lúc hột mè trí tuệ nảy nở trong các con do bạn gieo xuống, lúc hạt giống t́nh yêu thẩm thấu vào linh hồn chúng do bạn cày cấy vào.Chúng sẽ lớn lên với ân cần bạn gởi vào chén cơm, với giúp đỡ bạn xẻ chia trong bài tập, với thương yêu bạn vuốt thẳng áo quần, với mồ hôi bạn chảy dài trong trận đấu.Và vợ chồng bạn có cùng một trận tuyến, cùng một hướng nh́n.

Trong suốt mấy chục năm sống trên đất Mỹ tôi thỉnh thoảng bị kỳ thị chung bởi những người lạ v́ tôi là người Á đông nhưng chính bản thân tôi, tôi chưa hề gặp sự kỳ thị nào có lẽ v́ tôi đă sớm hoà nhập vào xă hội nầy, tôi quên bỏ cái ư tưởng tự cao, nh́n cái ǵ của người cũng cho là không bằng ViệtNam. Đàn ông, đàn bà, ấm thực, ngôn ngữ, văn hoá, phong tục, đối xử, giáo dục, gia đ́nh… cái ǵ Mỹ cũng thua ViệtNam hết, đừng cho con cái giao thiệp thân mật với trẻ con Mỹ mà bị hư, không dạy được! Tôi th́ nghĩ là không có khu vườn nào hoàn toàn, không có ít nhiều cỏ dại. Tôi thành thật học hỏi, công b́nh so sánh, loại bỏ điều xấu, áp dụng điều tốt và biết ơn những bài học mới mẻ, những đối xử nhân đạo, những giúp đở trân quí mà tôi và gia đ́nh đă hưởng nhận. Và khi qú trước mặt đấng tối cao, ḷng tôi thanh thản khi tự biết ḿnh là một người biết ơn và trả ơn với tất cả trái tim.

Tôi đă từ bỏ quê hương điêu tàn, đă quay lưng với tương lai đen tối. Tôi đă chọn một nơi khác để cất nhà, một miếng đất khác để gieo hạt. Tôi đă dùng nước sông của họ để tưới tẩm, dùng đồi núi của họ để chăn nuôi. Tôi đă dùng chất xám của họ để tiến thân, dùng ḷng tốt của họ để sống c̣n. Tôi không bao giờ quên ḍng máu Việt trong tôi nhưng tôi sẽ không ngồi đó nh́n non nước nầy, dân tộc nầy với một ánh mắt hờ hững, dửng dưng, một thái độ vô ơn, rẻ rúng. Tôi sẽ không coi đây chỉ là một mảnh đất tạm dung và ngồi khóc thương cho một khung trời đă mất, mơ tưởng về một dĩ văng đă tàn phai. Tôi sẽ ḥa vào các chủng tộc khác nhau, rơi lệ khi thấy ṭa nhà chọc trời sụp đổ, đau thương khi nh́n xác lính được chở về, hân hoan khi nghe bài quốc ca trong các cuộc tranh tài. Tôi sẽ dạy các con cùng tôi nhận nơi nầy làm quê hương, sẽ đem tất cả khả năng lao động hay học vấn đóng góp vào sự thịnh vượng chung của quốc gia nầy.

Thay v́ trồng cây cổ thụ tạm thời trong một cái chậu nhỏ để nó chỉ được lớn èo uột trong bóng râm, tôi và gia đ́nh muốn đào một hố sâu, đổ đầy phân bón, tưới tẩm nó với tất cả ân cần, săn sóc nó với tất cả sức lực để cho rễ mạnh nó ăn sâu vào ḷng đất, cho tàn xanh nó tỏa rộng khắp không gian. Chúng tôi không tạm dung. Chúng tôi mọc rễ và yêu thương quê hương nầy. Rồi một ngày nào đó, ở bên kia góc trời có cần tới một bóng mát b́nh an, chúng tôi sẽ chiết bớt một nhánh cổ thụ đem về…

Chúng tôi chỉ có thể làm như thế khi chúng tôi nhận nơi nầy làm quê hương.

florida80
04-21-2019, 18:14
Điều C̣n Lại Sau 40 Năm

27/02/201500:00:00(Xem: 17242)

Nguyễn Trần Diệu Hương


Điều C̣n Lại Sau 40 Năm









•Kể Em Nghe Chuyện Này
•Niềm Vui Trên Đất Khách
•Một Lầm Lỗi Ngọt Ngào

Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương
Bài số 3420-122880vb6270215

Tác giả một ḿnh vượt biển giữa thập niên 80 khi c̣n tuổi học tṛ. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết "Tháng Tư, C̣n Đó Ngậm Ngùi," kể về t́nh gia đ́nh chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Sau đây là bài viết mới của cô.


* * * * *

Tôi tên là Mai, một người Việt Nam sinh ra ở Mỹ, được nuôi lớn lên bằng văn hóa Việt Nam, thức ăn Việt Nam và bằng sữa của Mỹ. Tôi được Ba Mẹ dạy tiếng Việt cẩn thận, và chỉ nói tiếng Việt ở nhà. Nên khi nghe tôi nói tiếng Việt pha lẫn âm hưởng Quy Nhơn -quê nội- và Biên Ḥa -quê ngoại-, ít người biết tôi sinh ra ở California. Hồi nhỏ tôi c̣n được học tiếng Việt kỹ càng từ bà ngoại, một cô giáo dạy Tiểu học hơn 30 năm, nên không những chỉ nói, tôi c̣n biết đọc, và biết viết thông thạo. Sau này, ông bà ngoại dọn nhà về Florida, không c̣n ai ra bài và khảo bài tiếng Việt thường xuyên, khả năng đọc và viết của tôi không c̣n được như xưa, nhưng vẫn đủ để viết và đọc những chữ b́nh thường trong đời sống.

Ba Mẹ đặt tên Mai cho tôi v́ đó là một cái tên Việt Nam mà tiếng Mỹ (my) và tiếng Việt (mai) đều có cùng một cách phát âm dù ư nghĩa khác xa nhau.

Theo Ba, đó là tên của một loài hoa thanh cao luôn xuất hiện trong pḥng khách hay trước hiên nhà của người Việt Nam vào dịp Tết Nguyên Đán ở quê nhà, là một biểu tượng của ngày Tết.

Mẹ chọn tên Mai cho tôi v́ muốn theo gương ông ngoại đặt tên con không có dấu, càng giản dị càng tốt. Và cũng v́ Mẹ có đến hai người bạn thân cùng tên Mai, một là Bạch Mai, và một là Hồng Mai. Đến phiên tôi, Mẹ chọn tên Thanh Mai để có đủ ba sắc trắng, xanh, hồng là những màu Mẹ thích nhất.

Tôi học Sử Mỹ rất có hệ thống từ chương tŕnh ở trường, và học Sử Việt, đặc biệt là giai đoạn 25 năm cuối thế kỷ 20 qua lời Ba Mẹ trong những bữa ăn. Tôi là đứa con đầu tiên của ba mẹ, thằng em trai duy nhất nhỏ hơn tôi 8 tuổi, nên lúc nhỏ tôi không có bạn để chơi, chuyên "hóng chuyện" của Ba Mẹ. Nhờ vậy mà tôi biết được nhiều điều mà các bạn Việt Nam bằng tuổi tôi không biết.

Lớn lên một chút, tôi hay giúp Ba Mẹ "phụ bếp", "chạy bàn" mỗi lần Ba họp bạn cuối tuần ở nhà. Bạn của Ba đa số là lính Hải quân của QLVNCH nên chuyện của họ thường là thời c̣n mặc áo lính và thời gian khổ khi mới tới quê người không có tiền, không có thân nhân, và không có cả quê hương. Lúc đầu tôi cũng không chú ư, nhưng có một lần, bác T. khóc khi kể chuyện di tản lạc mất vợ con. Lần đó, tôi quên cả "nhiệm vụ waitress" của ḿnh, đứng dựa ở sau bàn trong bếp để ư lắng nghe chuyện ǵ làm một người đàn ông cao to, cương quyết như Bác T. phải chảy nước mắt ? Không ngờ điều đó giúp tôi được một điểm A extra credit cuối năm lớp tám khi cô giáo dạy Sử cho viết một chuyện thật xảy ra trong đời sống do ảnh hưởng của một giai đoạn lịch sử. Từ đó tôi hay để ư nghe những câu chuyện bên ly cà phê sau bữa ăn tối cuối thứ bảy ở nhà giữa Ba và các bạn của Ba. Những câu chuyện đó nếu chỉ nghe kể mà không thấy nét mặt của người kể chuyện th́ không có ǵ đặc sắc, nhưng khi thấy nước mắt của họ, hay thấy những khuôn mặt buồn hiu hắt, người nghe sẽ nhớ rất lâu, có thể là suốt đời.


* * *

Mẹ đẹp nhất trong các anh chị em, thừa hưởng được cái dáng cao gầy của ông ngoại, và màu mắt nâu hổ phách từ bà ngoại nên được nhiều nam sinh cùng lớp theo đuổi từ năm lớp mười một.

Thời đó, những năm cuối thập niên 70 của thế kỷ 20, miền Nam Việt Nam mới đổi từ chính thể Cộng ḥa qua chính thể Cộng sản trong sự uất ức của khoảng hai mươi triệu người miền Nam, và sự thất vọng của hơn hai mươi triệu đồng bào miền Bắc v́ họ cứ ngỡ là miền Nam sẽ giải phóng cho người miền Bắc khỏi cảnh đói nghèo. Mẹ cùng các cậu, các d́ lớn lên, mà không có ông ngoại bên cạnh. Ông bị chính quyền VC lừa gạt đi học tập 30 ngày (theo thông báo lúc đầu là 30 ngày). Không ngờ 30 ngày kéo đến hơn 3,650 ngày (10 năm). Bà ngoại ở nhà vẫn tiếp tục đi dạy ở trường Tiểu học ở gần nhà với đồng lương không đủ để nuôi một người, trong lúc bà phải thay ông ngoại nuôi mẹ và các d́ các cậu. Nhưng đó là một "thành tŕ vững chắc" để cả "gia đ́nh ngụy quân" khỏi bị đi kinh tế mới (một nơi rừng núi hoang vu, chưa có dấu chân người), và để giữ được căn nhà từ đường xây nên bằng công sức của hai đời ông cố và ông ngoại.

Biết không thể nào để các con sống trong cảnh bị xếp hạng thứ 14 trong 15 thành phần xấu nhất của chế độ mới, bà ngoại thu xếp đưa các con lần lượt vượt biển t́m tự do và t́m tương lai. Ngày ông ngoại được về nhà, bầy con của ông đă sống rải rác từ Châu Âu qua Châu Mỹ.

Bà ngoại đi dạy từ hồi chưa lấy chồng, nên học tṛ cũ của bà rất đông. Vào thời điểm tháng 4 năm 1975, học tṛ cũ lứa đầu tiên của bà ngoại đă đi làm, và cũng đă phải khăn gói đi "học tập cải tạo" như bao "ngụy quân" hoặc "ngụy quyền" khác. Thời đó, học tṛ từ lớp 1 đến lớp 11 được dạy môn Công dân giáo dục cho nên người ta lớn lên luôn nhớ ơn ông bà, cha mẹ, thầy cô.

Một trong những người học tṛ giỏi nhất của bà ngoại tự tử trong tuần đầu tiên của tháng 5 năm 1975 bằng súng của người cha quá cố để lại (ông là sĩ quan quân lực VNCH đă tử trận khoảng vài năm trước biến cố tháng 4/75). Nghe kể lúc đó giữa bao nhiêu bộn bề lo toan của chính thể mới ở miền Nam VN, chính quyền địa phương vẫn không quên cử người đến phạt tiền gia đ́nh người quá cố với "tội chết ngu" ???!!! Trong nỗi đau mất con của mẹ người quá cố, mấy ông đeo băng đỏ đại diện chính quyền địa phương c̣n đứng trước quan tài, rao giảng "đạo đức cách mạng" như một con két mở miệng nói những điều được dạy mà không hiểu ǵ hết.

Ngày đưa tang anh, bà ngoại không thể đến tiễn người học tṛ cũ lần cuối v́ biết sẽ không có ai dạy thế, và sẽ bị những con mắt cú vọ của các ông bà lo công tác đảng, đoàn trong trường để ư. Hôm đó, bà ngoại lo ra, không tập trung vào việc dạy dỗ, mắt cứ nh́n ra cửa sổ để khi xe tang anh chạy qua, có thể vẫy tay chào học tṛ lần cuối.

Lúc nghe kể chuyện này, tôi đang học lớp 12, bằng đúng tuổi anh học tṛ giỏi của bà ngoại năm xưa, tôi cứ nghĩ nếu người ta phải tự kết liểu đời ḿnh ở tuổi 18 th́ hẳn là người ta phải thất vọng, chán đời ghê lắm!


* * *

Tôi sinh ra ở Mỹ khi mà Ba Mẹ c̣n chân ướt chân ráo ở quê người. Tuần trăng mật của Ba Mẹ nghèo và có cả hạnh phúc lẫn mồ hôi. Ba Mẹ quen nhau ở trại tỵ nạn Pulau Bidong bên Malaysia, lấy nhau ở Mỹ lúc mới đến Mỹ được hơn một năm. Đám cưới nghèo, đơn giản, không có thân nhân, chỉ có bạn bè. Đàng trai kiêm luôn đàng gái là các cựu sĩ quan Hải quân VNCH, bạn trong quân đội của Ba. Lúc đó là năm 1979, cộng đồng Việt Nam tỵ nạn ở Mỹ mới có bốn năm, ai cũng nghèo. Nên đám cưới xong, cái account nhẹ tênh trong ngân hàng của Ba Mẹ không thể nhẹ hơn. Sau này, mỗi lần nhắc lại chuyện đó, các chú, các bác cứ vỗ vai Ba nửa đùa nửa thật:

- Hai vợ chồng mày làm một cái "vow renewal" để tụi tao c̣n đi mừng bù cho hồi xưa đi dự đám cưới mà không có tiền cho quà cưới.

Ba nhỏ nhẹ trả lời:

- Có cần thiết phải làm party không? Có nhiều cái không cần renew nhưng lúc nào cũng "tương kính như tân". Muốn mừng bù lại th́ cứ viết check, "đây" sẽ nhận mà không hề thắc mắc khiếu nại ǵ hết!

Mẹ bỏ Michigan đầy tuyết trắng qua California nắng ấm v́ lấy chồng th́ phải theo chồng và v́ California vừa ấm, vừa có nhiều đồ ăn Việt Nam. Nhất là mỗi dịp Tết âm lịch, ở một góc California có đủ mai vàng, pháo Tết, bánh chưng xanh, câu đối đỏ. Nếu trời không lạnh th́ ở trong một không gian nhỏ nơi quần tụ đông đảo người Mỹ gốc Việt, tưởng như quê nhà đă được mang theo trọn vẹn bên đời lưu lạc.

Dạo đó, tuần trăng mật của Ba Mẹ không phải là Paris lăng mạn, chẳng phải là Hawaii thơ mộng, mà là xa lộ California Highway 1 với ven bờ Thái B́nh Dương chạy dọc California với bờ biển thơ mộng Big Sur Coast. Có những dăy biệt thự vắng vẻ có "ocean view" ở Carmel là nơi vacation của dân nhà giàu, không ai ở, nhưng được maintenance cẩn thận, lúc nào hoa cũng tươi, cỏ cũng xanh. Ba Mẹ đứng chụp h́nh trước cửa những biệt thự này, mắt nh́n ra biền, buồn xa xăm, nghĩ đến những em bé Việt Nam đi bán cà rem, bán vé số trên các bờ biển quê nhà.

Có một lần ngồi soạn lại những h́nh cũ để làm một video cho cả nhà, tôi đă t́m thấy những h́nh của Ba, của Mẹ ốm nhom, ốm nhách, đứng ở bờ biển của trại tỵ nạn. H́nh tuần trăng mật của Ba Mẹ th́ dù đỡ ốm hơn, nhưng đứng trước biển, mắt Ba Mẹ vẫn không vui dù là vừa cưới nhau. H́nh như ở bên kia Thái B́nh Dương, nơi Ba Mẹ chào đời, nhiều người, nhất là con nít vẫn c̣n khổ lắm.

Tuần trăng mật của Ba Mẹ có những giọt mồ hôi v́ chiếc xe quá cũ. Ba Mẹ lại thích đi đường dốc lên xuống để có thể ngắm biển vào ngày trăng tṛn, nên có những đoạn chiếc Volkswagen già nua cũng dừng lại giữa đường ngắm cảnh như Ba Mẹ nên Mẹ cầm lái, và Ba ra sức đẩy, vổ về chiếc xe lên dốc...cùng đi hưởng tuần trăng mật với minh. Lúc đó, không có nhiều tiền nên thay v́ vô những nhà hàng sang trọng, tuần trăng mật của Ba Mẹ được hiểu theo đúng nghĩa đen của nó: có những đêm uống mật (pha với nước trà) và ngắm trăng mùa hè chiếu sáng ven biển Thái B́nh Dương. Tôi đă chào đời từ những ngày tháng như vậy, có màu hồng của hạnh phúc và màu xanh của hy vọng bên những giọt mồ hôi, những ngày đầu cơ cực của Ba Mẹ, như hầu hết người Việt Nam tỵ nạn.


* * *

Nghe kể, có một lần, lúc tôi mới được hơn 3 tuổi, một người bạn thân của Mẹ, của cả gia đ́nh bên ngoại, mới từ trại tỵ nạn qua Mỹ đúng một tuần, từ San Francisco về Los Angeles thăm Mẹ. Hôm đó là một ngày cuối tuần gần giáng sinh, dù bận rộn với đủ thứ công việc cuối năm, nhưng háo hức muốn gặp bạn cũ, người bạn gắn với một thời hạnh phúc của Mẹ ở quê nhà, Ba Mẹ cùng đi đón bạn, bỏ tôi đang ngủ ở nhà một ḿnh. Đón bạn xong, Ba vội vàng quay xe về lại nhà v́ sợ tôi thức giấc sẽ khóc thét lên giữa một cái nhà vắng hoe, gợi sự chú ư của hàng xóm và của Child Care Agency th́...nguy to. Rất may là khi mọi người vừa về đến nhà khoảng 10 phút, tôi thức dậy, ḷ ḍ đi ra pḥng khách nơi mọi người đang ngồi nói chuyện mà không biết là ḿnh vừa bị "home alone" gần một tiếng đồng hồ!

Quà dành cho người bạn mới đến Mỹ của Mẹ là một năm báo Văn, gởi hàng tháng đến tận nhà. V́ Mẹ vẫn c̣n nhớ những giọt nước mắt của người miền Nam khi "chính quyền cách mạng" tịch thu từng xe sách, không chỉ ở các tiệm sách, mà c̣n từ nhà dân chúng.

Cứ như vậy, dù không được trực tiếp giới thiệu với những người bạn thân từ ở Việt Nam qua Mỹ của Mẹ, nhưng những t́nh cờ trong đời sống đưa đẩy tôi tiếp xúc và biết những người bạn thân của Ba, hay của Mẹ. Những người tỵ nạn chính trị thế hệ thứ nhất, mà một phần đời của họ là mẫu số chung của cộng đồng người Mỹ gốc Việt.


* * *

Hồi c̣n học Tiểu học, ông bà ngoại (qua Mỹ theo diện HO vào năm 1990) đi phỏng vấn trong tiến tŕnh thành Công dân Hoa kỳ. Ba Mẹ phải đi làm, không t́m được babysitter, ông bà ngoại mang theo cả hai chị em chúng tôi đến văn pḥng địa phương của Sở Di trú. Lúc đó tôi 9 tuổi, thằng An hơn 12 tháng, c̣n ngậm pacifier. Đến phiên ông bà ngoại vô phỏng vấn, người ta không cho đem theo con nít. Ông bà đành để chúng tôi ở ngoài, dặn ḍ tôi coi em cẩn thận, không được đi đâu cho đến khi ông bà trở ra. Tôi tự thấy ḿnh quan trọng, ngồi ngay ngắn lại và cẩn thận nắm chặt tay em đang nằm trong Infant Seat.

Thằng An lúc đó chưa biết nói, h́nh như cũng biết thương chị, thương ông bà ngoại, dù c̣n thức nhưng miệng ngậm pacifier, mắt mở tṛn, nh́n qua nh́n lại, không khóc la như lúc đói bụng ở nhà. Chỗ đó là văn pḥng làm việc của chính phủ liên bang, có security đi qua đi lại nên chị em chúng tôi "coi nhau" an toàn cho đến lúc ông bà ngoại đi ra. "Thành tích giữ em" đó của tôi có được là ở nhà đă được Ba Mẹ dạy giữ em, và khuyến khích tôi:

- Hồi Ba bằng con, ở Quy Nhơn nghèo lắm, con nít năm, sáu tuổi đă phải bồng hay cỏng em mỗi ngày. Nhiều đứa lớn không nỗi v́ phải bồng em cả ngày từ lúc chính bản thân ḿnh đi đứng một ḿnh c̣n chưa vững. Ở đây con coi em, chỉ ngồi bên cạnh em, không phải bồng bế em là sướng lắm rồi.

Những lời quen thuộc mở đầu "Hồi Ba/ Mẹ bằng con, ở Việt Nam..." tôi nghe nhiều lần, vẽ ra trong đầu tôi một đất nước VN chiến tranh lúc Ba Mẹ c̣n nhỏ, cái ǵ cũng thiếu thốn. Và v́ vậy tôi trân trọng những ǵ ḿnh đang có, những thứ mà tôi biết, cũng như những người Việt Nam tỵ nạn đến Mỹ với hai bàn tay trắng, Ba Mẹ phải vất vả rất nhiều để thế hệ chúng tôi có được ngày hôm nay.

Đất nước Việt Nam quê cha đất tổ của chúng tôi, mờ ảo với tôi (một người Việt Nam sinh ra ở Mỹ), nhưng là một "trời kỷ niệm" với thế hệ Ba Mẹ, là cả một "nỗi niềm mang theo" của ông ngoại, một cựu Sĩ quan QLVNCH phải chịu hơn 10 năm tù đày của đất nước xă hội chủ nghĩa. Nên càng lớn tuổi, ông ngoại càng buồn và khó tính hơn. Nhiều khi bà ngoại nửa đùa nửa thật với ông mỗi khi ông phàn nàn, bắt bẻ về một chuyện vặt vănh nào đó:

- Ông ơi, tui chứ không phải là lính của ông trong quân đội hồi xưa mà ông cứ áp dụng nguyên tắc "làm trước khiếu nại sau".

Tôi phải vận dụng hết khả năng của ḿnh trong môn Tâm Lư học để khuyên bà đó chỉ là trạng thái tạm thời của một người lớn tuổi đă bị ức chế tinh thần trong một thời gian dài ngày c̣n trẻ. Không biết v́ thấy tôi có lư hay v́ nghĩ đến thời gian khổ trong hơn 10 năm tù đày của ông ngoại trong các trại tù cải tạo của VC từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vô Trung, bà ngoại chỉ bực ḿnh đôi chút, rồi vẫn ch́u theo ư ông.

H́nh như với thế hệ của ông ngoại, những người đă cầm súng chiến đấu bảo vệ tự do, rồi phải buông súng một cách đột ngột v́ vận nước, 40 năm dài đăng đẳng chỉ như một cái chớp mắt, và vết thương thể xác dù lành, nhưng vết sẹo vẫn c̣n đó, nhắc nhở một vết thương ḷng măi măi không lành? Phải chi lúc chiến tranh Việt Nam chấm dứt, chính quyền Bắc Việt đối xử với quân đội miền Nam như người Mỹ đối xử với nhau khi Civil War (1861-1865) chấm dứt th́ trong tâm hồn của cả một, hai thế hệ Việt Nam không hề có một vết thương ḷng chưa bao giờ lành.


®®®

Mới đây ở năm cuối ngành Dược của UCI, tôi đi làm thêm ở một pharmacy để vừa có kinh nghiệm, vừa có tiền đổ xăng hay sắm những thứ vặt vảnh của con gái mà không phải ngửa tay xin tiền Ba Mẹ.

Như thường lệ, tôi đến nơi làm việc, chỉ kịp bỏ phần ăn trưa của ḿnh vào tủ lạnh, khoác cái áo blouse trắng có gắn bảng tên, check trên computer các yêu cầu refill thuốc online, và bắt đầu đếm thuốc cho vào từng túi giấy nhỏ, có labels với tên thuốc, tên bệnh nhân, và liều lượng uống thuốc mỗi ngày. Công việc này tưởng đơn giản nhưng phải biết nhận ra các viên thuốc nhỏ xíu đủ màu đôi khi rất giống nhau về h́nh thức nhưng khác xa về thành phần và công dụng. Chỉ có vào buổi trưa khi nhân viên đứng ở quầy giao thuốc được nghỉ ăn trưa, tôi mới phải tiếp xúc với khách hàng, hay gọi điện thoại trực tiếp cho các vị bác sĩ khi không thể nào đọc ra chữ của họ trên các toa thuốc.

Hôm đó, tôi vẫn làm công việc "một ngày như mọi ngày" th́ có cảm giác là ai đó đang quan sát ḿnh. Tôi đảo mắt một ṿng chung quanh, không có một khuôn mặt nào quen thuộc, ngay cả các khách hàng đến pharmacy nhận thuốc vài lần mỗi tuần.

Tôi tiếp tục làm việc và vẫn có cảm giác "đang bị nh́n", nhưng vẫn không phát hiện ra ai đang nh́n ḿnh. Đến lúc giao thuốc cho một người Việt Nam, sau những giao dịch thông thường chuyên môn của ngành Dược bằng tiếng Mỹ, chú hỏi tôi với tiếng Việt giọng Saigon:

- Có phải má của cháu tên Duyên không?

Tôi ngạc nhiên vô cùng, trả lời bằng giọng Biên Ḥa pha Quy Nhơn:

- Thưa phải, chú biết má của cháu?

- Không những biết mà c̣n học chung lớp với má cháu nữa.

- Chú có thể cho cháu biết tên để cháu về kể cho má cháu.

- Không cần đâu, cháu cứ nói là bạn học cùng lớp 12, thấy cháu giống hệt má cháu hồi xưa nên hỏi thăm vậy thôi.

Ông khách Việt Nam quay ra khỏi cửa, tôi ṭ ṃ nh́n vào tên tuổi bệnh nhân ḿnh vừa giao thuốc, đó là một cái tên Việt Nam của đàn bà con gái, độ tuổi cũng khoảng bằng tuổi của Mẹ tôi. Nghĩa là ông khách vừa rời khỏi quầy nhận thuốc cho một bệnh nhân nữ, chắc là vợ của ông ta.

Tối đó, về nhà tôi kể cho Mẹ nghe tường tận chi tiết về người bạn cùng lớp thời Trung học của Mẹ. Tưởng là Mẹ sẽ ngạc nhiên, sẽ cố đoán tên người bạn cũ, nhưng thật không ngờ, Mẹ cười mỉm chi:

- Mẹ biết chú đó là ai rồi! Lần sau nếu có gặp chú đi refill thuốc, con nhắn chú là Mẹ con hỏi chú c̣n nhớ mấy phương tŕnh Lượng giác không?

Tôi vừa rời Trung học chỉ vài năm, nếu t́nh cờ gặp một người bạn cùng lớp 12 ngoài đường, nếu không thân chắc cũng không nhớ tên. Vậy mà t́nh bạn thời thơ dại của Mẹ vẫn c̣n nguyên sau bao nhiêu năm tháng.


* * *

Ba Mẹ luôn luôn giữ truyền thống Việt Nam ở nhà, giúp chị em chúng tôi sống dung ḥa được với cả hai nền văn hóa Việt và Mỹ. Không c̣n nhớ từ lúc nào, Ba Mẹ đă đưa chúng tôi đi chợ Tết hàng năm của người Việt ở miền Nam California với áo dài Việt Nam. Lâu dần trở thành một thói quen không thể thiếu của cả gia đ́nh. Hồi nhỏ là v́ có được những tờ tiền mới, được tha hồ ăn nhiều món ngon ở chợ Tết. Ngày Tết,giữ một truyền thống từ xa xưa, Ba Mẹ thường không từ chối những yêu cầu của hai chị em. Lớn lên, tôi có cảm giác tà áo dài Việt Nam làm có nhiều nữ tính hơn, dịu dàng, và... giống Mẹ hơn. Từ thương Mẹ, tôi thuơng luôn áo dài Việt Nam từ lúc nào không biết! Tôi thích mặc áo dài đi chợ Tết của người Việt lưu vong ở Little Saigon, Orange County mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Cầm cái bánh chưng vuông vức làm bằng nếp pha lá dứa với nhân đậu xanh, hay nhân thịt bên trong, chúng tôi liên tưởng đến h́nh ảnh của ông Hoàng Tử Tiết Liêu hiền lành làm món ăn có ư nghĩa cho vua cha nhân ngày Tết. Thấy trái dưa hấu bày bán ở chợ Mỹ quanh năm, chúng tôi nhớ đến chuyện ông Hoàng Tử An Tiêm bị lưu đày, vẫn sống được bằng sự cần cù như bao nhiêu người nông dân b́nh thường khác.

Ngược lại, chúng tôi cũng ăn món bắp cải màu xanh, mặc áo xanh lá cây vào ngày St, Patrick của người Mỹ gốc Irish; và đón lễ độc lập của Hoa kỳ bằng ḷng tự hào như một người bản xứ. Hai nền văn hóa Việt Mỹ lúc nào cũng sống đoàn kết, ḥa thuận trong tôi.

Tôi tin chắc chắn là truyền thống Việt Nam của người Việt tha hương (nhất là những nơi có đông người sống quần tụ) ở khắp nơi trên thế giới vẫn được ǵn giữ đến thế hệ thứ tư dù nhiều khi lúc đó cũng như cả triệu người Việt Nam khác, chúng tôi vẫn phải sống đời lưu vong.

Mỗi lần đến Tết, như cây cỏ đâm chồi nẩy lộc hồi sinh sau mùa Đông lạnh giá, hy vọng của mọi người lại dâng cao. Ông ngoại, một cựu Sĩ quan QLVNCH mong ngày xuôi tay nhắm mắt được gởi thân ở quê nhà tự do dân chủ. Mẹ, thế hệ tỵ nạn đầu tiên, mong được về dạy Công dân giáo dục và "Tâm hồn cao thượng" cho học sinh ở Việt Nam. Thế hệ của chúng tôi mong các bạn trẻ ở trong nước biết học hỏi cách làm việc của người Mỹ thay v́ chỉ nhiễm một số thói hư tật xấu của người Tây phương.

Mong vô cùng người ta nhớ là tiền chưa khi nào, và sẽ không bao giờ mua được hạnh phúc. Đất nước phát triển nhờ các nhà máy sản xuất, nhờ tŕnh độ dân trí. Chưa một đất nước nào phát triển nhờ những quán cà phê, và những khu du lịch ăn chơi. Hy vọng làm chúng ta có thêm niềm tin vào cuộc sống. Rồi sẽ có một ngày hy vọng thành sự thật. Phải tin như thế để sống, để nh́n ngày quê cha đất tổ được hồi sinh.

Nguyễn Trần Diệu Hương

florida80
04-21-2019, 18:15







Người viết: ĐỖ THỊ BÍCH DU

Bài số 1108-1717-430-vb2250906

*

Tác giả là cư dân Riverside, Nam California, 62 tuổi, công việc đang làm: Ở nhà trông cháu và làm thiện nguyện cho trường học. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà là chuyện kể, hay tự truyện, của một gia đ́nh H.O. chọn hội nhập nước Mỹ bằng con đường buồn chán nhất là “cả nhà đi học”.

* *

Gia đ́nh ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương tŕnh tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lư lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đ́nh ông mới được gọi phỏng vấn và lên đường. Gia đ́nh gồm cha mẹ và bốn con, không ai bị kẹt ở lại.

Bản thân ông vốn là một cựu giáo chức đă từng dạy học tai Vũng Tàu, đă du học ngành Thông tin Quốc Pḥng ở Mỹ từ cuối thập niên 60, nên vốn hiểu biết và tŕnh độ Anh ngữ ở bậc khá. Tuy nhiên do thế giới biến chuyển quá nhanh; khoa học, kỹ thuật tiến bộ ở mức chóng mặt; lại ếch ngồi đáy giếng gỡ gần 13 cuốn lịch, và mới trở về vơí xă hôị khép kín chưa đầy 4 năm, nên phaỉ noí so vơí tuị trẻ ông có phần tụt hậu. Vợ ông tŕnh độ trung học, vốn là nôị trợ gioỉ quán xuyến gia đ́nh, laị có ưu điểm là con cái nó chịu nghe bà nhiều hơn ông. Một phần do bà có thêm credit v́ biết xoay sở, chiụ đựng gioỉ và nếu cần đôí phó một cách can đảm vơí đám công an khu phố để nuôi dạy bốn đứa con thơ, chung thủy vơí ông cho đến khi ông trở về từ miền Bắc.

Các con ông, đứa út đă 20, do phân biệt lư lịch không đứa nào có tŕnh độ đaị học, kể cả cô gaí lớn, một cựu thủ khoa trong kỳ thi tuyển lớp 6 Trưng Vương 74.Trước khi đi, các con ông có tự luyện Anh ngữ, nhưng v́ không được học ở Trung học nên tŕnh độ chỉ tạm đủ ở mức đàm thoại thông thường. Hành trang mang theo là tinh thần chiụ khổ đă quen, chị em đoàn kết gắn bó, gia đ́nh có đức tin, ai nấy nóng ḷng muốn lấy laị thớ gian đă mất.

Sang tơí Mỹ, sau những ngày vui vẻ v́ được đến một xứ văn minh giàu có, thoát được cảnh kềm kẹp, đoí nghèo, nay sắp hết trợ cấp, gia đ́nh ông laị lâm vào cảnh khó xử, đi làm hay đi học, hay vừa học vừa làm" Đi làm" Các con ông vốn khỏe mạnh, chiụ khó, là một lực lượng lao động có thể sử dụng ngay. Nhưng kinh tế Mỹ đầu thập niên 90 đang hố đi xuống, các hăng xưởng lay off hàng loạt, thảm haị nhất là ngành computer, một ngành các con ông háo hức muốn làm muốn học. Xin việc là một chuyện khó nếu không có nghề chuyên môn hoặc tŕnh độ đaị học. Đi học" vốn có chí tiến thủ, thích học mà không được học ở quê nhà, nay laị đến một xứ khuyến khích sự học và tạo cơ hôị cho ngướ có chí, nên giaỉ pháp này nghe ổn, nhưng tiền đâu mà học, mà ăn"

Cuôí cùng, nhờ sự chỉ dẫn và kinh nghiệm của một gia đ́nh H.O. sang trước, gia đ́nh ông nắm được các thủ tục phaỉ đi qua cùng các chính sách thuận lơị dành cho di dân. Một bá toán được lư giaỉ, nếu cả nhà 6 ngướ cùng đi học full time, sẽ được tiền trợ cấp tá chính cho môĩ niên khóa, cộng vơí tiền lương tôí thiểu do làm Work Study cho trường (15-20 giờ môĩ tuần), cộng vơí tiền Loan được phép mượn nhờ thân nhân bảo lănh, cùng vơí trợ cấp Fơod Stamps cho diện thu nhập thấp. Cộng chung các khoản góp laị theo kiểu "góp gạo thôỉ cơm chung" th́ coi như tạm ổn. Chỉ có một điều kiện là moị ngướ phaỉ kiếm được tôí thiểu con C cuôí năm. Bàn bạc xong, gia đ́nh quyết chọn con đường đi học.

Thành phố ông ở là một thị trấn nhỏ vùng Inland Empire, nơi qui tụ bốn trường đaị học lớn nhỏ, trong đó có một trường cộng đồng (community college) rất thích hợp cho ngướ di dân. Các con ông vào học trường này, ngoá lơị điểm có giảng viên tận tâm, có tham vấn nhiệt t́nh, laị có không khí học tập rất phấn khơỉ v́ có con caí gia đ́nh các đợt H.O. đang cùng nhau phấn đấu nơi đất mơí.

Bước đầu việc học hành coi như suông xẻ, các con ông đă hoàn tất các lớp căn bản đó hoỉ phaỉ hôị đủ cho việc chọn ngành nghề tương lai. Sự kiện cả gia đ́nh đi học cùng quá tŕnh caỉ tạo của ngướ cha đă gây sự chú ư và một bá báo đuợc đăng trên tờ báo của trừờng về gia đ́nh ông. Laị noí về sinh hoạt, quả có những khó khăn. Phương tiện di chuyển cho 6 ngướ là một chiếc Dodge cũ của ông cậu cho. Mặc dầu trên 100.000 miles, nhưng phaỉ công nhận xe Mỹ khỏe hơn xe Nhật. Chiếc xe như một con thoi chạy theo trục Bắc-Nam (Cali) trong thớ gian đi kiếm chỗ định cư.

Ba năm sau, chiếc xe vẫn là một xe chung cho cả nhà. Tôị nghiệp phía trước chỉ ngố được hai chỗ, băng sau bốn mẹ con ngố kiểu cá mó, may mà hố đó luật thắt seat belt chưa nghiêm nhặt. Chỗ ăn ở th́ di chuyển liên tục do sự thay đôỉ của giá nhà, riết rố không ai cho mượn truck phaỉ thuê U-Haul. Có lúc nhân sự phaỉ di tản để hai con ở nhờ gia đ́nh một ngướ bạn Mỹ (sinh hoạt chung trong nhà thờ), có lúc bốn ngướ dồn vô một đơn vị gia cư. Dù tiền nhà chiếm 1/3 ngân sách, gia đ́nh ông vẫn không chịu xin housing, lư do con ông muốn ở nơi an ninh, tránh phức tạp và mặc cảm ăn trợ cấp.

Rớ đaị học cộng đồng, vơí điểm GPA khá cao, các con ông chia ra nhiều ngả, đứa đi Texas, đứa sang Cal State, đứa qua Loma Linda, đứa xuống La Sierra, tóm laị đaị học công có, tư có chuyên về đào tạo và chuẩn bị cho ngành Y, một ngành không sợ bị thất ngh́ệp, nhưng cũng không phaỉ là ngành dễ nhai. Sang đaị học 4 năm, học có vất vả hơn v́ học kỳ ngắn hạn, quay đi quay laị là thi giữa khóa, cuôí khóa. Do không được chuẩn bị môn Reading (đọc nhanh, hiểu sâu) như các học sinh dươí high schơol, laị coi trọng luyện Viết nhiều hơn Đọc, nên có hạn chế khả năng bén nhạy trong các kỳ thi trắc nghiệm mà các con ông phaỉ trả giá khi học lên các lớp cao. Sự chuyển trường cũng gây xáo trộn trong việc làm. Trừ cậu út sang Texas được trường cho chân Phụ Tá Pḥng Lab, đủ trang traỉ chi phí ăn ở trong dorm (nôị trú), các anh chị bên Cali phaỉ kiếm thêm các job kèm trẻ, giữ trẻ, trông ngướ già, chạy bàn, rửa chén... Cũng may, các sinh viên được các hăng tín dụng lớn xét cấp Visa, Mastercard, nên các con ông cũng chi tiêu theo h́nh thức này để đáp ứng các nhu cầu cá nhân, dù mức tiền được cấp chỉ ở mức tôí thiểu.

Sau gần năm năm, các con ông đều tốt nghiệp đaị học. Hai đứa theo ngành X-Ray và Nursing có công ăn việc làm ngay. Hai đứa kia nhắm đích xa hơn, luyện thi để vào trường Nha và trường Y / Đaị Học Loma Linda. Cửa aỉ MCAT (trắc nghiệm khả năng vào Y khoa) đă làm hai con ông chậm mất một năm. Không nản chí, tiếp tục thi laị, cuôí cùng một được nhận vào Nha, một vào Y. Bốn năm sau, vừa đánh vật vơí các khó khăn ngôn ngữ so vơí sinh viên bản xứ, vừa vất vả vơí các kỹ xảo, yêu cầu của nghiệp vụ, hai chị em đạt được mơ ước của ḿnh.

Đến tuôỉ lấy chồng, con gaí lớn của ông đă bảo lănh và kết hôn vơí một ngướ bạn học ở Sàig̣n. Anh là một Bác sĩ tốt nghiệp sau 75. Sang tơí Mỹ, hôị nhập vơí một gia đ́nh có môi trường học tập, laị được tiếp cận vơí tiến bộ của y khoa hiện đaị, anh miệt má hoàn tất từng bước các đó hoỉ về lư thuyết và nghiệp vụ. Năm năm sau, anh trở thành M.D. Mỹ và được cấp một xuất Nghiên cứu sinh về Lăo khoa taị UC Irvine. Học xong anh được giữ laị làm việc cho trường, chủ yếu là chăm sóc khám bệnh cho bà con cao tuôỉ của cộng đồng Việt Nam trong vùng Orange County. Ít năm sau, ngướ anh em cột chèo, nguyên là một bác sĩ nôị trú tim ở Chợ Rẫy, cũng được bảo lănh và hoàn tất các bước như anh và được nhận làm việc cho Kaiser taị nam Cali. Đây cũng là một nét đặc trưng của nước Mỹ vốn trọng dụng nhân tá và sẵn sàng đón nhận tá năng các xứ. Nhưng chuyện đôỉ bằng cũng không phaỉ dễ ăn, nhiều bác sĩ gioỉ đă phaỉ đôỉ nghề hoặc trở laị Việt nam v́ thiếu sự hỗ trơ nhiệt t́nh của ngướ thân, hoặc do hoàn cảnh phaỉ bỏ thớ gian đi làm nhiều hơn học.

Laị noí thêm về ông, sang tơí Mỹ th́ tuôỉ đớ cũng lỡ cỡ, ngoá 50 đi xin việc coi như vô phương. Có ngướ mách ông xin tiền bịnh (hôị chứng trauma tù cộng sản), ông không chịu. Ông quay ra đi học v́ Mỹ không phân biệt vấn đề này. Học chơi ăn thiệt v́ ít lâu sau, Sở Học Vụ địa phương cần một chân Tutor để kèm cho các học sinh gốc Việt lứa tuôỉ mẫu giáo và lớp một. Ông được nhận v́ đủ tiêu chuẩn, tuôỉ tác laị là lơị điểm cho ông. Sau một năm, biết đường đi nước bước, lại nhờ ngướ Mỹ có tật hay chỉ dẫn tận t́nh, nên ông khai có bằng Đaị học Sư phạm ở Việt nam và nộp đơn thi chứng chỉ CBEST (Trắc nghiệm khả năng Đọc, Viết, và Toán cho các giáo viên Mỹ). Được nâng cấp trở thành giáo viên dự khuyết (Substitute Teacher), ông vui thỏa vơí công việc v́ vừa yêu trẻ vừa hợp vơí khả năng. Nay ở tuôỉ 65, làm việc đă đủ 10 tín chỉ, ông xin nghỉ dạy về kèm cho các cháu. Ông cũng bỏ công môĩ tuần vá giờ luyện tiếng Việt cho thế hệ thứ hai để chúng c̣n giữ được bản sắc Việt, văn hóa Việt.

Nh́n laị chặng đường 10 năm , tuy có dá nhưng chưa dá bằng thớ gian ông đi caỉ tạo. Thành công cũng có, khó khăn trục trặc cũng nhiều. Quả thật không gian nan khó thành đạt (no pain no gain) như ngướ Mỹ thường nói.

Thương cho các con, ăn uống ít khi được miếng ngon, đi tiệm laị là chuyện hiếm, mua sắm th́ đồ rẻ, dồ sale, xe th́ cũ, tiền mặt th́ kẹt, gần chợ Việt mà không được ăn đồ Việt..., học th́ lo lên lo xuống, ăn con C kể như tiêu, tiếng Anh đôi khi bị "đ́" v́ giọng Á, mượn tiền học Nha, học Y giữa đường đứt gánh th́ kể như đổ nợ, sang đôỉ bằng, bằng không đôỉ được, coi như công dă tràng.

Cũng phaỉ noí trong những năm tháng khó khăn này, bà vợ ông nôỉ bật như một bà mẹ có cá tính mạnh mẽ, đi học do hoàn cảnh đưa đẩy, học về phải lo cơm nước cho chồng con, đến lúc con đẻ th́ ở nhà trông cháu cho con học. Dù cực nhưng bà vẫn là đầu tầu trong việc thúc đẩy, khích lệ các con, tuy đôi khi có tính cách gia trưởng kiểu xưa.

Nay nh́n laị, các con ông đă có công ăn việc làm ổn định, vơí tŕnh độ đaị học, hậu đaị học; từ vị trí của kẻ hưởng trợ cấp đă chuyển sang ngướ đóng thúê; từ bước đầu chập chững của ngướ di dân xa xứ bước sang vị thế của một công dân hôị nhập vơí xă hôị Mỹ; từ mặc cảm lạc lơng của một ngướ đánh mất Tổ Quốc nay đă ḥa ḿnh đón nhận nơi này làm quê hương.

Nghĩ tơí đây ḷng ông bỗng trào lên cảm xúc muốn tạ ơn Thượng Đế và muốn gắn bó vơí miền đất, nơi một thời đă cưu mang và tạo cơ hội cho gia đ́nh ông

florida80
04-21-2019, 18:21
Một Bài Thơ Không Đề Tựa (Đọc Dễ Chảy Nước Mắt) - Phạm Đức Nhì







Tự Do như muối
Hạnh Phúc như đường
Khi c̣n đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon
Khó thấy giá trị của hạt đường hạt muối

tôi sống ở miền Nam
nh́n ḍng đời trôi nổi
nở lại tàn
bao nhiêu mùa hoa
hai nền Cộng Hoà
một cuộc chiến tranh dài đẫm máu
tôi đă dốc ḷng chiến đấu
bảo vệ tự do
dưới lá cờ
nền vàng ba sọc đỏ

tiếc thay trong đội ngũ
chúng tôi có ít những Ngô Quang Trưởng, Nguyễn Khoa Nam
mà lại khá nhiều Nguyễn Vĩnh Nghi, Nguyễn Văn Toàn
nên lính mất niềm tin
dân chán nản
những kẻ có ḷng
lắc đầu ngao ngán
rồi nước Mỹ đồng minh, xưa là bạn
nay trở mặt lọc lừa
quên lời hứa năm xưa
bỏ mặc « tiền đồn của thế giới tự do »
thất thủ

kẻ thù đưa tôi lưu đày biệt xứ
rồi khua chiêng gióng trống ăn mừng
đám trí thức, sinh viên, học sinh
xưa trốn vô bưng
mơ một thiên đường trên trái đất
nay ngồi trên khán đài nghếch mặt
« Thiên đường đang ở trong tầm tay »
Má Hai
xưa đào hầm nuôi cán bộ
nay hớn hở
« Tụi nó dzià ḿnh chắc có tương lai »
bà Tám con chết trận Đồng Xoài
hănh diện lănh bằng gia đ́nh liệt sĩ
những nhà văn, nhà thơ, xưa chống « cuộc chiến tranh phi lư »
(đâm sau lưng người lính Cộng Hoà )
nay ch́a bút ra
xin viết bài ngợi ca chế độ mới
đám thanh niên xưa trốn chui trốn nhủi
ở hậu phương
xanh mặt khi nghe nhắc tới chiến trường
nay tự nhận đă yêu thầm cách mạng
những người dân b́nh thường
xưa gặp lính khi ghét khi thương
lúc buồn ngồi chửi đổng
« Tao chửi cả thằng Tổng Thống
xá ǵ lính tráng tụi bay »
nay cũng ngập ngừng vỗ tay
nhưng mắt nh́n quanh lấm lét
họ chưa có câu trả lời dứt khoát
muốn đợi một thời gian

sau vài năm
cuộc hôn nhân qua tuần trăng mật
đă đầy nước mắt
và những tiếng nấc nghẹn ngào
đám trí thức vô bưng năm nào
tức giận thấy ḿnh bị bội phản
buông lời phản kháng
kẻ vô khám Chí Hoà
người bị quản thúc tại gia
đưổi gà cho vợ
thiên đường ước mơ sụp đổ

má Hai
đă quen dần với bo bo, với sắn với khoai
như người dân miền Bắc
những cán bộ xưa má nuôi trong hầm bí mật
đă ra lệnh bắt má mấy lần
má không đủ ăn
lấy đâu đóng thuế

bà Tám ôm tấm bằng Gia Đ́nh Liệt Sĩ
bụng đói meo
làng trên xóm dưới ai cũng nghèo
t́nh người hiếm hơn hồi đó
bà ra mộ con ngồi nhổ cỏ
khóc thầm

những văn nhân
một thời phản chiến
« ngộ biến ṭng quyền »
cố bẻ cong ng̣i bút
nhưng với văn thơ, với nhạc
quen phóng túng tự do
sao chịu nổi gông xiềng
lại tiếc những ngày trời rộng thênh thang
muá bút

đám thanh niên hèn, khoác lác
tưởng được chế độ mới tin dùng
bị đi lao động quốc pḥng
thanh niên xung phong
làm việc không công nơi rừng sâu nước độc
cháy da vàng mắt
đói ḷng

những người dân
xưa chửi vung chửi vít
nay im thin thít
chẳng dám hé môi
một số kẻ lỡ lời
bị đi « tù không án »
khi cán bộ xưng tụng bác Hồ, ca ngợi Đảng
họ cao giọng hoan hô
vỗ tay thật to
nhưng bụng thầm ao ước được sống lại những ngày xưa cũ

sau ba mươi tháng tư, đớn đau tủi hổ
là gia đ́nh người lính Cộng Hoà
kể bị cướp nhà
người bị cướp đất
con bị đuổi học
vợ mất sở làm
chồng đi tù biệt tăm
đi họp, cán bộ Cộng Sản mỉa mai nhiếc móc
ra đường bị lườm dọc nguưt ngang

đến khi ruộng vô tập đoàn
gạo vải sữa đường bán theo tiêu chuẩn
nhà máy công ty hăng xưởng
trờ thành quốc doanh
công an khu vực đầy quyền hành
thực thi chính sách nhân hộ khẩu
người dân chịu đời không thấu
mà chẳng dám than văn kêu ca
bấy giờ gia đ́nh người lính Cộng Hoà
mới nhận được những tia nh́n thiện cảm
nghĩ đến con, đến chồng, đến cha
trong nhà tù Cộng Sản
họ hănh diện ngẩng đầu

hôm nay giữa trời cao
được thấy lá Vàng Ba Sọc Đỏ
phất phới bay trong gió
tôi muốn khóc thật to
tôi muốn hét lên
« Đây Hạnh Phúc ! Đây Tự Do ! »
Mà thuở nào tôi đă buông tay đánh mất
để phải chôn tháng năm tươi đẹp nhất
của cuộc đời
trong các trại tù rải rác khắp nơi
trên đất nước
họ hàng tôi, đồng bào tôi
những ai không đi được
mấy chục năm trường
gánh chịu đau thương
uất hận tủi hờn
nh́n quê hương tan nát
mẹ Việt Nam ơi ! Những đứa con lưu lạc
đă nhận rơ lỗi lầm
đang đấu tranh âm thầm
cho một ngày quang phục

sẽ c̣n nhiều khó nhọc
để dành lại giang san
từ tay bọn Cộng Sản tham tàn
nhưng ḱa ! Phất phới bay trong gió
vẫn như ngày nào
lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
mà sao hôm nay chính nghĩa sáng ngời
chẳng cần một lời luận bàn lư giải

tôi đứng lặng nh́n, ḷng khoan khoái
lá cờ vẫn c̣n đây
th́ quê hương ơi ! Sẽ có một ngày.

Phạm Đức Nh́
Viết tại San Leon sau một lần dự lễ dựng kỳ đài tại Houston



at 1:23 AM

florida80
04-21-2019, 18:23
Sống Tử Tế Với Nhau - Viên Ngộ









Mọi thứ hiện hữu trên cuộc đời này đều luôn luôn thay h́nh đổi dạng, từ hoàn cảnh sống cho đến thân tâm của chúng ta sinh diệt và biến đổi trong từng giây từng phút. Chính sự đổi thay này đă khiến cho những ai chưa có cơ hội tỏ bày ḷng biết ơn của ḿnh đối với ân nhân và chưa kịp sống tử tế với nhau th́ sẽ cưu mang niềm tiếc thương, ân hận khi biết được người thân yêu đă vắng bóng, xa ĺa! Để không tạo ra sự hối tiếc, hụt hẫng về sau, ta cần phải sống cho tử tế và hết ḷng quư mến nhau trong thời điểm hiện tại, không nên chờ đợi, hứa hẹn sẽ làm điều ǵ đó ở tương lai.




Sống tử tế là một trong những đức tính cao quư và cần thiết, nhằm giúp cho các mối quan hệ xóm giềng, thân hữu được dễ dàng hiểu và thương kính nhau nhiều hơn. Sống tử tế chính là thái độ ứng xử bằng cái tâm trung thực, thủy chung trước sau như một, đồng thời lối sống này là yếu tố then chốt để tạo ra niềm tin vững chắc giữa các mối quan hệ kinh tế đa phương. V́ sự trong sáng và chân thật của mỗi cá nhân là góp phần xây dựng nên một doanh nghiệp có uy tín, có chất lượng, thể hiện nếp sống văn minh tiến bộ và dĩ nhiên sẽ được mọi người tín nhiệm, hưởng ứng cũng như quan tâm hỗ trợ.




Đối với t́nh cảm bạn bè đôi lứa cũng vậy, nếu chàng thanh niên có đức tính thủy chung, chân thật và trong sáng th́ chắc chắn người con gái sẽ đem ḷng quư mến và hết mực thương yêu! Ngược lại, nếu một ai đó sống hờ hững, xao lăng và không thật ḷng với nhau, nói một đàng làm một nẻo th́ sớm muộn ǵ cũng bị mọi người phát hiện ra, và như vậy sẽ không ai dám tin tưởng để hợp tác quan hệ. Do đó, sống cho tử tế với nhau chính là điều kiện căn bản để mọi người đặt trọn niềm tin và giao hảo thân thiện đối với ḿnh.




Thực tế cho thấy, xă hội ngày nay đời sống vật chất lên cao, sung túc nhưng ngược lại nhân cách đạo đức của con người th́ bị suy thoái trầm trọng! Có không ít người vướng vào các tệ nạn lừa đảo, trộm cướp, v.v… mà báo chí đăng tải mỗi ngày đến mức báo động, thậm chí họ c̣n len lỏi vào trong chốn chùa chiền để mưu mô, lừa gạt. Từ thực trạng tiêu cực này đă khiến cho con người khó tin tưởng lẫn nhau và luôn luôn tạo ra sự pḥng hộ, đắn đo, suy tính kỹ lưỡng trong mối quan hệ giao thiệp. Vậy th́ những tệ nạn này do đâu mà có? Và nếu trong tâm mỗi người c̣n hiện hữu các yếu tố tiêu cực này, th́ thử hỏi chúng ta có thể tự do hạnh phúc được hay không? Chắc chắn rằng, khi các tệ nạn này có mặt th́ con người sẽ phải đối diện với nhiều cay đắng khổ đau, cho nên không một ai dại khờ mong muốn những điều tệ hại này xảy ra cả.




Thực chất, nếu chúng ta biết b́nh tâm để suy nghiệm cho thấu đáo th́ sẽ thấy rơ nguyên nhân chính yếu là do con người thiếu sự sáng suốt và không làm chủ được tâm ư nên mới trở thành lối sống bê tha, yếu kém gây ảnh hưởng xấu đến cho gia đ́nh và cho cộng đồng xă hội. Tâm ư của con người được ví như con khỉ chuyền cành, như con ngựa chạy hoang không tuân thủ theo người điều khiển cho nên cần phải có một sợi dây cương để buộc chúng lại. Cũng vậy, nếu như ta không biết cách chuyển hóa và điều phục tâm ư của ḿnh th́ toàn bộ hành động, lời nói thể hiện trong đời sống hàng ngày sẽ dễ dàng tạo ra các tội lỗi xấu xa đáng tiếc. Chính v́ lẽ đó cho nên Đức Thế Tôn dạy rằng:

“Ư dẫn đầu các pháp

Ư làm chủ ư tạo

Nếu với ư ô nhiễm

Nói lên hay hành động

Khổ năo bước theo sau

Như xe chân vật kéo.

Ư dẫn đầu các pháp

Ư làm chủ, ư tạo

Nếu với ư thanh tịnh

Nói lên hay hành động

An lạc bước theo sau

Như bóng, không rời h́nh”.

(Kinh Pháp cú, câu 1&2)




Thật rơ ràng, lời nói và hành động chỉ là công cụ để cho tâm ư vẽ vời điều khiển. Nếu với ư nghĩ bất thiện, nhiễm ô th́ hệ quả chắc chắn sẽ có mặt ngay sau đó, như bánh xe lăn theo chân con vật. Ngược lại, khi tâm ư sáng suốt, trong lành th́ niềm an lạc giải thoát tức thời hiện hữu như bóng không rời h́nh. Cho nên nhận diện tâm, điều phục tâm là điều kiện tất yếu để khai mở tuệ giác vốn có trong mỗi chúng ta, và cuộc đời này có an vui hạnh phúc hay không là tùy thuộc sự hiểu biết của mỗi người.




Nếu bạn có cái nh́n khách quan, trong sáng và biết tùy thuận theo chuỗi vận hành của nhân-duyên-quả th́ tâm hồn sẽ được an ổn tự tại. Bởi mọi thứ đă vận hành đúng cả rồi, chỉ tại ta muốn làm theo ư ḿnh nên mới có đau khổ, việc cần làm chính là cái tâm của bạn luôn luôn định tĩnh và sáng suốt. V́ tâm đă được an tịnh trong sáng th́ khi tiếp xúc với bất cứ hạng người nào bạn cũng dễ dàng nhận biết được tính cách và lối sống của họ để từ đó sự cảm thông, ḷng thương yêu có mặt. Bên cạnh đó, phong thái ung dung và tự tại của bạn cũng có khả năng đánh tan ḍng tâm ư pḥng thủ và nghi ngờ ở nơi họ, tạo ra mối quan hệ thâm t́nh gần gũi. Thế nên, chúng ta sống có hạnh phúc hay không, xă hội này có được đổi thay tốt đẹp hay không là tùy thuộc vào cái nh́n sâu sắc và thái độ hành xử nhẹ nhàng tử tế chính nơi mỗi người.




Tuổi thọ của loài người chỉ tồn tại trong ṿng mấy mươi năm và mạng sống cũng rất mong manh giả tạm, không ai biết chắc rằng ḿnh sẽ sống được bao lâu trên cơi đời này. Ấy vậy, mà chúng ta cứ măi đề pḥng, lo âu và nghi kị, không chịu đem cái tâm chân thật ra để ứng xử với nhau, sống tốt đẹp với nhau th́ thật là uổng phí biết bao nhiêu! Có lẽ chính v́ trải nghiệm được điều này cho nên nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới nhắn gửi rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm ḷng, để làm ǵ em biết không?” (Để gió cuốn đi), và “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” (Mưa hồng). C̣n đối với thi sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương th́ nói rằng: “Lợi danh như bóng mây ch́m nổi. Chỉ có t́nh thương để lại đời” (C̣n gặp nhau).




Có những gia đ́nh tuy của cải dư thừa, vật chất sung măn nhưng ngược lại t́nh nghĩa cha con, chồng vợ th́ nhạt nhẽo khô khan và trong ḷng của họ luôn mang nặng nỗi niềm khốn khổ, bất an! Bởi họ quá coi trọng về tiền tài và danh vọng nên không có đủ th́ giờ ngồi lại bên nhau để lắng nghe, để hiểu và để sống trọn vẹn với người thân yêu. Trong khi đó, danh lợi có tính cách hư ảo như bóng mây ch́m nổi, chỉ có cái để lại cho cuộc đời này đó là t́nh thương.




V́ khi xác thân này trở về với cát bụi th́ ta không thể đem theo thứ ǵ cả, mà cái duy nhất đi theo với ta đó là nghiệp. Nếu hiện tại ta sống cho tử tế với nhau th́ hệ quả về sau được tái sinh vào cảnh giới an lành tương ứng, c̣n ngược lại sẽ bị nghiệp dẫn dắt vào những nơi tối tăm đọa lạc và khổ năo triền miên.

Thiết nghĩ, nếu chúng ta trải hết tấm ḷng ra để sống th́ bất cứ ở nơi đâu, tiếp xúc với ai ta cũng được mọi người trân trọng, tin cậy và quư mến! Và nếu, ta thiết lập được một lối sống tốt đẹp như thế th́ mới có thể an hưởng được hạnh phúc một cách trọn vẹn cho đời sống hôm nay và măi măi về sau.




Để thực hiện được điều này đ̣i hỏi bạn phải thường trực trở về với chính ḿnh, tiếp xúc trọn vẹn với những ǵ đang diễn ra. Đơn cử, khi nâng tách trà lên uống th́ bạn phải cảm nhận được hương vị thơm ngon của mỗi ngụm trà, đồng thời phải rơ biết tâm trạng phản ứng của bạn như thế nào trong khoảng khắc ấy. Nhờ vào thái độ trầm tĩnh và quán chiếu này sẽ giúp bạn khai mở sự thấy biết sâu sắc về bản chất thật của sự sống. Nếu trong khi uống trà, ăn bánh hoặc chia sẻ với một ai đó mà bạn có vẻ lơ là không để tâm ư vào câu chuyện đang nói, th́ khả năng hiểu biết về nhau cũng như sự thân thiết sẽ bị giới hạn. V́ thế, thường trực quán niệm thân tâm và tỉnh thức trọn vẹn trong mỗi giây phút hiện tại chính là điều kiện tất yếu để thiết lập một nếp sống an vui hạnh phúc, góp phần xây dựng xă hội văn minh phồn thịnh, đồng thời phát huy khả năng hiểu biết và ḷng thương yêu vô hạn vốn có trong mỗi con người.



Viên Ngộ

https://giacngo.vn

florida80
04-22-2019, 19:38
Đàn Ông Ngốc & Đàn Ông Thông Minh







Đàn ông thông minh và đàn ông ngốc khác nhau thế nào?

Quen và kết hôn với một người đàn ông thông minh là mơ ước của mọi cô gái. Thế nhưng, rất nhiều cô đă bị lừa, sống chung rồi mới phát hiện ra chàng ta ngốc. Để giúp các thiếu nữ đề pḥng thảm họa này, xin thống kê ra vài đặc điểm phân biệt:

1. Đàn ông thông minh thường không chọn phụ nữ thông minh. V́ vậy, nếu bạn có bằng cấp cao, bạn phải đề pḥng những anh chàng tới chỗ ḿnh.

2. Đàn ông ngốc hay khen bạn đẹp. Đàn ông thông minh hay khen bạn đáng yêu.

3. Đàn ông ngốc dẫn bạn gái về thăm cha mẹ. Đàn ông thông minh dẫn đi chơi.

4. Đi ăn tiệm, đàn ông ngốc hỏi bạn: “Có ngon miệng không?” Đàn ông thông minh hỏi bạn: “Có vui không?”

5. Đàn ông ngốc hay kể về thời đi học. Đàn ông thông minh hay kể về những thời bỏ học.

6. Đàn ông ngốc hay khoe những thứ sắp mua. Đàn ông thông minh hay khoe những thứ không mua.

7. Đàn ông ngốc hay hỏi bạn đi với ai. Đàn ông thông minh chỉ hỏi bạn đi đâu.

8. Đàn ông ngốc hứa yêu bạn suốt đời. Đàn ông thông minh hứa lo cho bạn suốt đời.

9. Đàn ông ngốc cái ǵ cũng biết. Đàn ông thông minh chỉ biết những thứ không liên quan tới ḿnh.

10. Đàn ông ngốc hay nhớ. Đàn ông thông minh hay quên.

11. Xem thi hoa hậu, đàn ông ngốc xem tới cùng. Đàn ông thông minh xem xong phần áo tắm là thôi.

12. Đàn ông ngốc ăn nhiều. Đàn ông thông minh ăn ít. Đàn ông cực kỳ thông minh chả biết ḿnh ăn ǵ.

13. Đàn ông ngốc thích nh́n bạn làm. Đàn ông thông minh thích nh́n bạn chơi.

12. Đàn ông ngốc dẫn bạn vào hiệu sách. Đàn ông thông minh dẫn bạn vào rừng.

15. Đàn ông ngốc thích phim t́nh cảm. Đàn ông thông minh thích phim h́nh sự.

16. Đàn ông ngốc treo bằng cấp trên tường. Đàn ông thông minh để nó dưới gầm giường.

17. Khi bạn ra khỏi nhà, đàn ông ngốc hỏi: “Bao giờ về?” Đàn ông thông minh hỏi: “Bao giờ em đi nữa?”

18. Khi bạn có áo mới, đàn ông ngốc hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?” C̣n đàn ông thông minh hỏi: “Chọn trong bao nhiêu giờ?”

19. Thấy một cô gái đẹp đi ngang, đàn ông ngốc nh́n và khen đẹp. Đàn ông thông minh cũng nh́n và không nói ǵ. Nếu vợ hỏi th́ bảo: “Cô ta xấu”.

20. Đàn ông ngốc hay khoe cha mẹ hiền. Đàn ông thông minh khoe cha mẹ cho ḿnh tự do.

21. Đàn ông ngốc hay ăn mặc đẹp. Đàn ông thông minh hay ăn mặc kỳ quái.

22. Đàn ông ngốc hay bán hớ. Đàn ông thông minh hay mua hớ.

23. Đàn ông ngốc tắm nhiều. Đàn ông thông minh gội đầu nhiều.

24. Đàn ông ngốc đến nhanh. Đàn ông thông minh về nhanh.

25. Đàn ông ngốc đọc những ǵ báo đăng. Đàn ông thông minh đọc những ǵ báo không đăng.

26. Đàn ông ngốc lái xe hơi. Đàn ông thông minh thuê tài xế.

27. Đàn ông ngốc hay béo. Đàn ông thông minh hay gầy.

28. Đàn ông ngốc hay tập thể thao. Đàn ông thông minh hay cười chuyện đó.

29. Sau khi ly dị, đàn ông ngốc nói xấu vợ. Đàn ông thông minh nói xấu ḿnh.

30. Về nhà vợ, đàn ông ngốc tỏ ra sắc sảo. Đàn ông thông minh tỏ ra hiền lành.

31. Đàn ông ngốc hay uống rượu. Đàn ông thông minh hay ăn kem.

32. Đàn ông ngốc hay nghe nhạc một ḿnh. Đàn ông thông minh chỉ nghe nhạc khi có cô gái ngồi bên cạnh.

33. Đàn ông ngốc sợ vợ đẹp. Đàn ông thông minh sợ vợ ngoan.

34. Đàn ông ngốc nhiều người yêu. Đàn ông thông minh nhiều người ghét.

35. Đàn ông ngốc sợ cô đơn. Đàn ông thông minh sợ chỗ đông người.

36. Đàn ông ngốc hay ăn con ǵ ḿnh nuôi. Đàn ông thông minh ăn con ǵ đứa khác nuôi.

37. Đàn ông ngốc gọi vợ là “bà xă”. Đàn ông thông minh gọi là “em”.

38. Đàn ông ngốc yêu nhiều. Đàn ông thông minh ly dị nhiều.

39. Đàn ông ngốc sợ ḿnh già. Đàn ông thông minh sợ đứa khác già.

40. Đàn ông ngốc luôn tỏ ra thông minh. Đàn ông thông minh luôn tỏ ra ngốc.

Sưu tầm



at 7:19 PM No comments:

florida80
04-22-2019, 19:40
Cuộc Đời Ngắn Ngủi - Trầm Vân








at 2:14 PM No comments:








"Thà Ta Phụ Người Hơn Để Người Phụ Ta" - Chu Tất Tiến









Có hai câu chuyện để suy nghĩ:




Chuyện thứ nhất: Ngày xưa, có một làng kia đang sống yên lành th́ một bầy hổ dữ từ đâu kéo đến ăn thịt người hằng đêm. Dân làng bầy mưu chống lại nhưng v́ bầy hổ đông quá, càng ngày càng nhiều người chết nên mới chạy sang làng bên, cầu cứu. Dân làng bên mới đầu cũng giúp hăng lắm, sau th́ thấy dân ḿnh cũng chết, nên chán nản, bỏ đi. Bầy hổ kia thấy thế càng hung tợn, làm cho một nửa số dân phải bỏ làng chạy sang làng bên, trú ngụ. Trong đám hổ dữ, có một con hổ con, hiểu được tiếng người, thấy gia đ́nh hổ tham lam quá, bèn đứng giữa đường, can gián. Bầy hổ dữ kia thấy bị chặn đường, bèn xúm vào cắn hổ con gần đứt ĺa chân. Hổ con buồn bă, lết sang làng bên, tưởng được trị thương. Đâu ngờ, dân làng cũ thấy hổ con ḅ vào làng, th́ giật ḿnh. Tuy biết là hổ con không cắn được ḿnh, nhưng v́ mối thù với cha mẹ hổ, nên kiếm đủ lư lẽ để hè nhau đập hổ con một trận thừa sống thiếu chết. Bầy hổ dữ ở nhà nghe tin hổ con bị đập, bèn cười lớn: “Đáng đời mi! Ai bảo dám chống lại ta, th́ đi đâu cũng chết.”




Chuyện thứ hai: Trần Cung, tự Công Đài là một mưu sĩ thời Đông Hán. Khi làm huyện lệnh, ông đă cứu mạng Tào Tháo từ nhà giam, và đi theo Tào Tháo để làm chuyện lớn. Dọc đường, hai người vào nhà một người bác của Tào Tháo đối đăi rất hậu, và sai người làm thịt con heo để đăi Tào Tháo, nhưng v́ bản tính đa nghi nên khi nghe người nhà ở phía sau nói “Trói vào rồi mới giết!”, Tào vội vàng rút kiếm ra đâm chết hết. Đến khi nhận ra là người nhà chỉ định giết heo thôi, th́ Tào sợ, kéo Trần Cung chạy. Ra đến đường, gặp ông bác đi mua rượu về, Tào làm bộ đến chào rồi rút dao giết chết luôn. Trần Cung hoảng hốt hỏi tại sao lại giết ông ta, Tào nói: “Thà ta phụ người c̣n hơn để người phụ ta!” để giải thích rằng nếu để ông bác sống, ông sẽ đi thưa và ḿnh sẽ bị bắt. Trần Cung từ đó chán nản, bỏ Tào Tháo và sau này giúp Lữ Bố đánh Tào Tháo.




Tháng 11 năm 2014, Nhà Báo Tự Do Điếu Cầy được Mỹ đưa từ nhà giam sang thẳng Hoa Kỳ. Điếu Cầy, một người can đảm, đă chấp nhận bỏ hết quá khứ, gia đ́nh, vợ con, tài sản, tiện nghi để đứng lên chống lại Việt Cộng bán nước cho Tầu Cộng và đă bị Việt Cộng giam giữ bằng 2 bản án cực kỳ bất công. Nhưng Điếu Cầy không sợ, dù sức khỏe yếu, đă tuyệt thực 2 lần, đ̣i hỏi Cộng Sản phải chấm dứt việc tra tấn tù nhân và phải tôn trọng nhân phẩm của tù nhân cũng như phải hủy bỏ bản án bất công dành cho ông. Trước áp lực quốc tế, và của cộng đồng hải ngoại, và qua sự trao đổi của Mỹ với Việt Cộng, Việt Cộng phải chấp nhận trả tự do cho ông tống ông sang xứ sở Tự Do.




Nhưng một điều mà Điếu Cầy không thể tiên đoán được là ngay sau hơn 6 năm tù liên tiếp, bị hành hạ hàng ngày, bị bưng bít thông tin, không hiểu được bất cứ chuyện ǵ xẩy ra bên ngoài nhà tù, rồi bay môt mạch hơn 20 tiếng đồng hồ (một tiện nghi mà chưa bao giờ Điếu Cầy được hưởng), đang bị ảnh hưởng xây xẩm của chuyến đi (Jet Lag), đầu óc lụ mụ, Điếu Cầy bị du vào một t́nh thế hoàn toàn bất công cho anh. Một người nào đó, nhét một lá cờ Việt Nam Cộng Ḥa vào tay anh, khi anh đang trong t́nh trạng bất ổn định, cực kỳ xúc động, cả thể xác lẫn tinh thần đều lao đao, vào lúc mà tay phải của anh được nhiều bàn tay nắm lấy đưa ra xa, anh đă không biết đến việc một người khác đă lấy lá cờ ra khỏi tay anh. Đó là giây phút định mệnh đă kết thúc sự hoan hỷ của anh! Một người có tính thích chẻ sợi tóc làm tư, làm tám, (hay là tay sai của Cộng Sản nằm vùng?) hô hoán lên là Điếu Cầy TỪ CHỐI KHÔNG NHẬN CỜ VIỆT NAM CỘNG H̉A, rồi phân tích một cách bất công cho anh về sự liên hệ giữa Nhân Vật Điếu Cầy và Lá cờ Tổ Quốc, mặc dù anh chưa hề biết tiểu sử và giá trị của lá cờ đó bao giờ, cũng như anh không hề có ư định phủ nhận lá cờ đó. Điều hô hoán có dụng ư phá hoại này đă tạo được một phản ứng dây chuyền với một số người chống Cộng cực đoan và từ đó, “con châu chấu đá xe Cộng Sản” tên là Điếu Cầy đă bị d́m chết trong dư luận, hoàn toàn thích hợp với điều mong muốn của Cộng Sản Việt Nam là “không diệt được Điếu Cầy về thể xác th́ mượn tay người khác, lấy đi tinh thần của anh, vô hiệu hóa mọi hoạt động của anh tại hải ngoại”. Một số người viết thư kêu gọi “tẩy chay Điếu Cầy”, không chấp nhận cho anh một chỗ đứng trong cộng đồng tị nạn. Vài người c̣n lục lọi lịch sử gián điệp để so sánh và biến anh thành kẻ thù của cộng đồng, thành môt “tên mang sứ mạng của Cộng Sản” sang Mỹ, với dự tính là “lănh đạo Cộng đồng” dẫn dắt cộng đồng làm tay sai cho Cộng Sản. Sự “vô hiệu hóa Điếu Cầy” mà Cộng Sản mong muốn đă trở thành sự thực khi một nhân vật cộng đồng tại thủ đô Mỹ tuyên bố là “cộng đồng sẽ không gặp gỡ, không trao đổi, không đối thoại với Điếu Cầy!” Điều nguy hiểm nhất cho cộng đồng tị nạn Cộng Sản là cộng đồng bị xé ra làm hai: bên bênh, bên chống, bên nào cũng lư luận, phân tích, tổng hợp đủ thứ chuyện để rồi tấn công lẫn nhau, náo loạn! Mới đầu th́ c̣n sử dụng ngôn ngữ lịch sự, nhưng dần dần, hai bên dùng những lời lẽ khích bác nhau, đưa đến việc mạ lị nhau, dù cả hai bên đều chống Cộng, có nghĩa là cộng đồng chống Cộng giờ chống lẫn nhau.




So sánh chuyện Điếu Cầy với câu chuyện giả tưởng thứ nhất thấy không có ǵ khác biệt. Chuyện thứ hai là chuyện thực, xẩy ra tận bên Tầu, nhưng bây giờ tại cộng đồng Việt cũng chẳng khác là bao v́ có những người muốn “thà ta phụ người trước, c̣n hơn để sau này, người phụ ta!” nghĩa là chấm dứt hậu hoạn ngay từ khi bắt đầu nghi ngờ, không cần chờ đợi một thời gian theo dơi nào hết.




Vậy, tóm lại, qua câu chuyện Điếu Cầy, người ta thấy kết quả như thế nào: cộng đồng chia ba (chống, bênh, thầm lặng), một “nạn nhân Cộng Sản” lại biến thành “nạn nhân cộng đồng”, dư luận người Việt trên toàn thế giới hoang mang, sự đoàn kết chống Cộng nứt rạn, không có hy vọng ǵ hàn gắn được, và như thế th́ ước vọng ngày trở về quê hương “phục quốc” đă tan tành, trong khi đó th́ Việt Cộng vỗ tay cười khoái trá! Tất cả những điều đă xẩy ra chỉ v́ một người vô ư thức (hay là cố t́nh?) đă hô hoán lên một sự kiện không có thực, và bất công với một “anh hùng quên ḿnh v́ nước, v́ dân” xẩy ra trong một cộng đồng có tính “quên chuyện lớn, nhớ chuyện nhỏ” và tính thích “đánh con dế đá trước mặt, mà quên con cọp sau lưng!”




Chuyện lớn là ǵ?

Thứ nhất: tất cả những người Việt di tản, (trừ những người đi v́ kinh tế), đều phải kinh hoàng chạy trốn Cộng Sản bằng bất cứ giá nào, dù phải bỏ lại cha mẹ, vợ con, anh chị em, chấp nhận để trinh tiết của ḿnh bị dầy ṿ bởi cướp biển, cũng như chấp nhận phải bỏ mạng trên biển hay trong đường ṃn. Những người trẻ th́ hát: “Con nuôi má hay con nuôi cá!”. Những người lớn tuổi, thuộc thế hệ từng phục vụ cho chế độ Cộng Ḥa th́ luôn tâm niệm: “phải quang phục quê hương!” Mà muốn “quang phục quê hương”, giành lại đất đai Tổ Tiên, th́ những điều kiện tiên quyết là phải “Đoàn Kết, Thêm Bạn Bớt Thù, Lôi kéo được càng nhiều người theo Cộng Sản trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia càng tốt, và hậu thuẫn cho Dân Oan vùng lên lật đổ chế độ.




Thứ hai: Hầu như toàn bộ những người đang đấu tranh cho Tự Do, Độc Lập Dân Tộc đều là những người sinh trưởng và lớn lên trong chế độ Xă Hội Chủ Nghĩa. Nếu ta coi tất cả những người đă từng phục vụ cho Cộng Sản đều là Cộng Sản muôn đời, th́ chắc chắn tất cả những người đang ở tù Cộng Sản v́ tranh đấu cho Nhân Quyền, Tự do, Độc Lập của xử sở đều phải bị tẩy chay khỏi cộng đồng, một khi họ có cơ hội sang Mỹ hay đâu đó. Thí dụ như Tạ Phong Tần, một cựu Đại Úy Công An H́nh Sự và cũng là một luật gia, Bùi thị Minh Hằng là con một Thiếu Tướng Việt Cộng, Huỳnh Thục Vy từng là Thiếu Nhi Khăn Quàng Đỏ, Trần Anh Kim là một Trung Tá bộ đội… Trong khi đó, có được bao nhiêu người Sĩ Quan, Viên Chức chế độ Cộng Ḥa (trừ Nguyễn Hữu Cầu…) đang chiến đấu như Điếu Cầy và các bạn anh đang chiến đấu mănh liệt tại quê nhà? Có mấy người thuộc chế độ Cộng Ḥa đang dơng dạc lên tiếng trước họng súng và c̣ng số 8 của Công An Cộng Sản?




Thứ ba: Trong vài thập niên trở lại đây, hàng trăm người đang về Việt Nam hợp tác với Việt cộng. Điều đáng nói là đại đa số đều có bằng cấp như Bác Sĩ, Kỹ Sư, Giáo Sư, Tiến Sĩ, Luật Sư, Thương Gia… nghĩa là số “TRÍ THỨC MÊ SẢNG” rất nhiều và ở khắp mọi nơi trên thế giới. Ngoài ra c̣n số người về quê “hưởng lạc” th́ đông vô số kể. Vậy tại sao không t́m ra phương pháp nào tẩy chay họ ra khỏi cộng đồng cũng dữ dội như đă tẩy chay Điếu Cầy? Có thể trong số người đang la ḥ to tiếng đ̣i tẩy chay Điếu Cầy cũng nằm trong danh sách này hoặc thoát được v́ che dấu khá kỹ lưỡng.




Thứ tư: Nhóm Dân Oan ở Việt Nam cũng như những nhà tranh đấu cho Dân Chủ và Độc lập, đ̣i Hoàng Sa và Trường Sa trả lại cho Việt Nam, lúc nào cũng ngóng chờ tin tốt từ hải ngoại, mong được yểm trợ tinh thần cũng như vật chất cho họ tiếp tục chiến đấu thay cho hải ngoại. Họ có phương tiện để tiếp xúc cũng như chuyển tin qua hệ thống email, cho nên chuyện ǵ xẩy ra ở nước ngoài, họ đều biết hết. Khi họ biết tin Điếu Cầy, Cù Huy Hà Vũ, Trần Khải Thanh Thủy.. bị dí đánh tơi bời, liệu họ có c̣n tinh thần mà chiến đấu nữa không? Hay bắt đầu buông xuôi, mặc cho Cộng Sản hoành hành, v́ chiến đấu bằng tay không với Cộng Sản là lũ vượn người vũ khí tận răng, đă rất mệt mỏi, mà lại phải chiến đấu để tự vệ trước những cái loa phóng thanh của cộng đồng hải ngoại th́ làm sao họ chịu đựng nổi?




Chuyện nhỏ là ǵ?

Chỉ có một: việc Điếu Cầy cầm cờ hay không cầm cờ Việt Nam Cộng Ḥa khi anh vừa đặt chân lên nước Mỹ! Một điều tức cười và mâu thuẫn là khi Điếu Cầy không cầm cờ th́ chỉ tay ngay vào Điếu Cầy và la lên: “Đúng nó rồi! Tên C̣ Mồi Cộng Sản!”. Nhưng khi thấy Điếu Cầy đứng nghiêm chào cờ Quốc Gia th́ lại hô lên rằng: “để khỏa lấp âm mưu của ḿnh, Điếu Cầy đă giả bộ chào kính cờ Quốc Gia!” Như vậy th́ rơ ràng là “không chào cờ cũng chết, mà có chào cờ cũng chết!” Trước sau ǵ, những người anh hùng chiến đấu cho Độc Lập của nước nhà, hễ cứ bước chân ra hải ngoài là tên tuổi bị giết chết thê thảm!


Như thế, th́ những người đang đ̣i tẩy chay Điếu Cầy có phải là người chống Cộng thực hay chỉ là háo danh, thích nổi tiếng là người chống Cộng chân chính, hoặc thích lấy ḷng những người chống Cộng cực đoan? Hoặc nhát sợ dư luận?



Lịch sử cho thấy, muốn làm việc chính trị phải có hai yếu tố: Trí Tuệ và sự Dũng Cảm! Nếu chỉ có Trí Tuệ mà không có can đảm th́ lại có thể trở thành Ông Đồ Gàn, hoặc là những người Mũ Ni Che Tai, thích đứng vào hàng ngũ những người Thầm Lặng, đứng nh́n nước chẩy qua cầu. Ngược lại, nếu chỉ có dũng lược mà không Trí Tuệ th́ lại là kẻ phá hoại. Điều đau ḷng khôn xiết là những người có trí tuệ mà thiếu dũng lược lại quá nhiều, tức là số đông thầm lặng th́ có hàng triệu, c̣n thiểu số những kẻ phá hoại, thiếu trí tuệ th́ chỉ rất nhỏ nhưng lại hung hăn khống chế hàng triệu người thầm lặng kia, chỉ bằng…BÀN TAY NĂM NGÓN CHẠY TRÊN KEYBOARD mà thôi. Thiểu số này chẳng đóng góp thực tế ǵ cho xứ sở đang rên xiết dưới gót giầy Việt Cộng, không hề yểm trợ chút nào cho Dân Oan và những nhà Dân Chủ, khi cộng đồng biểu t́nh chống Việt Cộng th́ nằm nhà, biểu t́nh chống Trung Cộng xâm lăng th́ ngồi xem tivi, nghe kêu gọi đóng góp cho Thương Phế B́nh th́ hờ hững. Lại c̣n một thiểu số nữa, lúc nào cũng núp sau cờ vàng mà tấn công những người đang làm công việc chống Cộng bằng những ngôn ngữ cực kỳ thô bỉ.





Ôi! Như thế th́ Đất nước tôi bao giờ hết bóng Cộng Sản? Bao giờ th́ dân tôi được tự do? Giang Sơn Tổ Quốc tôi bao giờ mới lấy lại được từ tay Tầu Cộng? Bao giờ? Bao giờ? Hay là hết kiếp này, những người yêu nước chân chính ở hải ngoại vẫn là kẻ lưu vong, mất gốc, ngồi ở phương trời xa, nh́n về quê mà nước mắt dàn dụa? Trời ơi!





Chu Tất Tiến



at 2:09 PM No comments:







Saturday, March 30, 2019




Chân & Giả Cuộc Đời - Youtube Marian Tran

florida80
04-22-2019, 19:44
Sunday, March 10, 2019




Khi Sự Thật Bị Ép Gả Cho Niềm Tin - Y Chan






Các bê bối liên quan đến t́nh dục đang thực sự khiến Vatican rơi vào khủng hoảng. Ảnh: Franco Origlia/Getty Images








Đằng sau bức màn niềm tin, người ta đang che giấu những ǵ?

Ngày Chủ nhật 24/2/2019 vừa rồi, Giáo hoàng Francis đă khép lại “Hội nghị thượng đỉnh” kéo dài bốn ngày của Giáo hội Công giáo La Mă tại Vatican bằng tuyên bố lên án các hành vi lạm dụng t́nh dục trong giáo hội.




Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, gần 200 nhân vật đứng đầu các chi nhánh Công giáo trên thế giới tập hợp lại cho một chủ đề duy nhất: nạn lạm dụng t́nh dục, đặc biệt là xâm hại trẻ em, diễn ra suốt một thời gian dài trong các giáo hội. Họ đă ở đó nghe các nạn nhân tường thuật lại những trải nghiệm kinh khủng của ḿnh. Trong suốt nhiều thập niên, những nạn nhân này hoặc chưa bao giờ được cất tiếng nói, hoặc tiếng kêu cứu của họ không được bất kỳ ai trong giáo hội lắng nghe.




Cuộc gặp lần này được xem là “Hội nghị Diên Hồng” của giáo hội Công giáo để cứu lấy niềm tin đang rạn vỡ sau hàng loạt scandal bị phơi bày trên khắp thế giới, từ Mỹ, Canada, Úc, Ireland, Đức, Áo đến Chile, Ấn Độ, Philippines… Hàng chục ngàn Giáo sĩ, Linh mục, Giám mục và cả Hồng y khắp nơi bị buộc tội, nhận tội, hoặc kết tội xâm hại t́nh dục các nạn nhân trong một thời gian dài, và bao che một cách có hệ thống cho các hành vi tội ác này.

Dù lên án các hành vi nói trên, nhưng thông điệp kết thúc hội nghị của Giáo hoàng Francis vẫn bị nhiều nạn nhân chỉ trích là mơ hồ, vẫn có tính bao biện cho nhà thờ và thiếu hành động thực tế. Họ chờ đợi các hành động cụ thể, “không dung thứ” (zero-tolerance) cho bất kỳ kẻ nào phạm những tội ác này.

“Không dung thứ” là một từ đă được Giáo hoàng và các chức sắc sử dụng trước đây khi đề cập đến trách nhiệm và phản ứng của giáo hội. Nhưng có vẻ cách hiểu của họ khác với cách hiểu của các nạn nhân.




Kể từ khi loạt phóng sự điều tra động trời của tờ Boston Globe được tung ra vào năm 2002, lần lượt các vụ việc khác bị phanh phui trên khắp nước Mỹ, và trên toàn thế giới. (Câu chuyện điều tra của các phóng viên dũng cảm này đă nhận được giải thưởng Pulitzer vào năm 2003, và được chuyển thể thành bộ phim Spotlight, theo tên của nhóm điều tra. Bộ phim sau đó đoạt giải Oscar cho Phim xuất sắc nhất vào năm 2015).




Ngoài việc sốc và giận dữ v́ các hành vi lạm dụng t́nh dục, trong đó đa phần nạn nhân là trẻ em, diễn ra “đầy rẫy” (endemic) như chính sự thừa nhận trong báo cáo của nhà thờ, người ta c̣n phẫn nộ gấp bội trước các hành vi che giấu một cách “có hệ thống” (systematic) của những bậc đạo nhân.




Những kẻ lạm dụng t́nh dục, phạm tội ấu dâm thay v́ bị đuổi cổ khỏi nhà thờ lại được che chở, điều chuyển qua những chỗ khác, nơi không ai biết đến thành tích bất hảo của ḿnh, để rồi lại có cơ hội tiếp cận với các “con mồi” mới, và tiếp tục phạm tội. Một linh mục nhận tội lạm dụng ở Los Angeles được chuyển qua Philippines. Một linh mục ở Canada bị kết án v́ xâm hại t́nh dục được chuyển qua Pháp, nơi không lâu sau đó ông ta lại tiếp tục phạm tội và bị kết án. Một linh mục khác dù bị biết rơ là mắc chứng loạn dâm nhưng vẫn được điều chuyển qua lại giữa Anh và Ireland.


Loạt phóng sự điều tra của Boston Globe không phải là lần đầu tiên các cáo buộc về lạm dụng t́nh dục của giáo hội xuất hiện công khai. Từ những năm 1980, truyền thông Mỹ đă bắt đầu chú ư đến những vụ việc đơn lẻ, nhưng hầu hết đều được giới chức sắc nhà thờ ém nhẹm, thỏa thuận bồi thường với các nạn nhân. Tính đến năm 2005, các nhà thờ Công giáo La Mă ở Mỹ đă phải chi trả hơn 1 tỉ USD tiền bồi thường cho các nạn nhân bị lạm dụng. Con số đó vẫn chưa bao gồm vài trăm vụ kiện chưa được giải quyết vào thời điểm trên.






Tổng giám mục Carlo Maria Vigaṇ, Cựu đại sứ Vatican tại Mỹ, đă phải thốt lên rằng: “Sự mục nát đă chạm đến đỉnh trong hệ thống nhà thờ”. Ảnh: Edward Pentin.




Khi các cuộc điều tra ở Mỹ được mở rộng, nhiều người c̣n tự an ủi rằng “chuyện đó chỉ diễn ra ở nước Mỹ”. Đến khi Úc, Canada, Ireland, Đức, Chile, và cả những nước xưa nay yên ắng như Philippines cũng đồng loạt thừa nhận các hành vi tội ác, người ta không c̣n nghi ngờ ǵ về vấn đề nghiêm trọng trong các tổ chức giáo hội.




Nhưng đây không phải là chuyện riêng của nhà thờ Công giáo. Những người nhanh tay chỉ trích đạo đức hành xử của Công giáo hẳn sẽ phải suy nghĩ lại khi biết các nhà tu hành đạo Phật cũng không đứng ngoài cuộc chơi. Thích Học Thành (Shi Xuecheng), Hội trưởng Hội Phật giáo Trung Quốc đă phải từ chức vào tháng 8/2018 khi các cáo buộc ông lạm dụng t́nh dục nữ tu sĩ được công khai.




Shambhala International, một tổ chức chuyên truyền bá Phật giáo Tây Tạng với hơn 200 trung tâm tu thiền trên khắp thế giới, đă phải thừa nhận công khai các hành vi lạm dụng t́nh dục tồn tại trong tổ chức của ḿnh cùng cam kết chấn chỉnh nghiêm khắc. Sogyal Rinpoche, một trong những vị Lạt Ma (Đạo sư) nổi tiếng nhất của Tây Tạng, tác giả viết sách với hơn ba triệu bản in (đă được xuất bản ở Việt Nam) bị tố cáo là một kẻ lạm dụng t́nh dục, bạo hành, những hành vi mà ngay cả vị Đạt Lai Lạt Ma nổi tiếng cũng thừa nhận là “đă biết từ lâu, không có ǵ mới”.

Không khó để t́m những ví dụ tương tự của đạo Hồi, đạo Do Thái, bất kỳ đạo ǵ, kể cả những nơi tưởng chừng vô hại như trung tâm huấn luyện Yoga.

Một đặc điểm chung dễ nhận ra của tất cả các tổ chức trên là mọi thứ ở đó đều được quản lư dựa trên niềm tin.




Những người tham gia đều được yêu cầu phải tin tưởng những ǵ được dạy, tin tưởng vào người dạy ḿnh, tin tưởng vào cấp trên của ḿnh. Sự tin tưởng này dẫn đến hành vi tuân phục. Làm trái với lời dạy, không theo ư người đứng đầu, sẽ bị xem là bất tuân, bất kính. Không muốn trở thành “con cừu đen” bất kính, người tham gia bắt buộc phải ngoan ngoăn nghe lời. Khi bị lạm dụng, tấn công, các nạn nhân dễ dàng bị chính những kẻ xâm hại ḿnh dẫn dắt, áp đặt, lừa phỉnh trong một thời gian dài. Ngay cả khi bản năng mách bảo ḿnh đang bị hại, họ lên tiếng với những người khác trong tổ chức, những người không may cũng chia sẻ thứ văn hóa tin tưởng và tuân phục đó, lời tố cáo rất thường xuyên bị gạt đi, hoặc bị xem như chuyện vặt vănh. Đến những “bậc đại đức” đứng đầu các tổ chức cũng không tránh khỏi lối hành xử xem thường nạn nhân này.






Đạt Lai Lạt Ma biết đến những hành vi lạm dụng của đồng nghiệp ḿnh từ hàng chục năm trước nhưng không hề lên tiếng công khai. Giáo hoàng Francis khi hay tin các nạn nhân bị xâm hại ở Chile tố cáo các giáo sĩ địa phương và cả Hồng y về tội che giấu, đă thẳng thừng phản bác gọi họ là “những kẻ vu khống” (slanders), để rồi sau đó vài tháng phải muối mặt xin lỗi về “sai lầm tệ hại” của ḿnh.






Sakyong Mipham Rinpoche, người đứng đầu tổ chức Shambhala và người vợ Tseyang Palmoare. Ảnh: Andrew Vaughan/The Canadian Press.




Mô tuưp này cũng xuất hiện trong những trường hợp nạn nhân bị lạm dụng xâm hại trong gia đ́nh, trường học, khi rất nhiều tội ác đều diễn ra trong một thời gian dài. Sự tin tưởng mù quáng vào những người thân, người thầy; quyền uy không bị chất vấn của những người đứng đầu; văn hóa tuân phục “nghe lời sẽ được khen thưởng, trái ư là bị trừng phạt”; tất cả tạo nên một môi trường lư tưởng để những con virus tội phạm mặc sức tung hoành.




Cần phải nói rơ, niềm tin, cho dù mù quáng, không phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến các hành vi tội ác. Theo các thống kê khác nhau, chỉ có dưới 10% các giáo sĩ Công giáo là có vấn đề (bị tố cáo, nhận tội, kết tội). Có nghĩa đa số vẫn là những người tốt (ít nhất theo các số liệu được công bố cho tới thời điểm hiện tại). Niềm tin (mù quáng) chỉ là chất kích thích, khi gặp tội ác, nó sẽ trở thành kẻ đồng phạm lư tưởng.




Quản lư một tổ chức và những con người trong đó bằng niềm tin, bằng sự ngoan ngoăn nghe lời, bằng yêu cầu tuân phục, giống như tham gia một tṛ chơi may rủi. Nếu may th́ “trúng” được người tốt. Nếu rủi gần như cầm chắc tai họa. Vấn đề là, ai sẽ chịu phần rủi đó? Và quan trọng hơn, hà cớ ǵ lại có người phải chịu đựng thứ rủi ro vô lư đó, nhất là khi đó lại là những đứa trẻ vô tội?

Người ta luôn luôn có lựa chọn khác, đó là minh bạch hoàn toàn. Mỗi khi có tố cáo nào xuất hiện, công khai xử lư, trao cho người tố cáo lẫn người bị tố cáo cơ hội công bằng để bảo vệ ḿnh, phối hợp kịp thời với cơ quan điều tra để truy tận gốc rễ. Làm như vậy, sẽ không ai phải chịu thứ rủi ro áp bức nào.

Nhưng công khai, minh bạch có vẻ là yêu cầu quá khó với nhiều người, đặc biệt là các vị lănh đạo.




Đến hiện tại, vẫn c̣n rất nhiều giới chức sắc tôn giáo địa phương giấu nhẹm danh sách những “người nhà ḿnh” bị tố cáo. Ngay cả yêu cầu của Giáo hoàng là phải ghi nhận tất cả những đơn thư tố cáo gửi về Vatican, th́ cũng bị một bộ phận quan chức cấp cao chống đối.




Yêu cầu phải “tin tưởng tuyệt đối vào sự lănh đạo sáng suốt”, trù dập những người tố cáo, phủ nhận các hành vi sai trái, mua chuộc sự im lặng, hay thậm chí tiêu hủy các chứng cứ văn bản có liên quan, tất cả những điều này không hề gói gọn trong các tổ chức tôn giáo, và không hề xa lạ với những người có theo dơi t́nh h́nh của Việt Nam.




Đó là đặc trưng của mọi tổ chức, thể chế mà ở đó Sự thật không được gắn liền với Minh bạch.

Ở đó người ta luôn cố sống cố chết ép gả Sự thật cho một thứ Niềm tin thiêng liêng nào đó.



Và bằng cách ấy, họ từ từ siết cổ Sự thật.

florida80
04-22-2019, 19:46
Có Chăng Phận Số An Bày - Đỗ Công Luận

florida80
04-22-2019, 19:47
Đàn Ông Ngốc & Đàn Ông Thông Minh







Đàn ông thông minh và đàn ông ngốc khác nhau thế nào?

Quen và kết hôn với một người đàn ông thông minh là mơ ước của mọi cô gái. Thế nhưng, rất nhiều cô đă bị lừa, sống chung rồi mới phát hiện ra chàng ta ngốc. Để giúp các thiếu nữ đề pḥng thảm họa này, xin thống kê ra vài đặc điểm phân biệt:

1. Đàn ông thông minh thường không chọn phụ nữ thông minh. V́ vậy, nếu bạn có bằng cấp cao, bạn phải đề pḥng những anh chàng tới chỗ ḿnh.

2. Đàn ông ngốc hay khen bạn đẹp. Đàn ông thông minh hay khen bạn đáng yêu.

3. Đàn ông ngốc dẫn bạn gái về thăm cha mẹ. Đàn ông thông minh dẫn đi chơi.

4. Đi ăn tiệm, đàn ông ngốc hỏi bạn: “Có ngon miệng không?” Đàn ông thông minh hỏi bạn: “Có vui không?”

5. Đàn ông ngốc hay kể về thời đi học. Đàn ông thông minh hay kể về những thời bỏ học.

6. Đàn ông ngốc hay khoe những thứ sắp mua. Đàn ông thông minh hay khoe những thứ không mua.

7. Đàn ông ngốc hay hỏi bạn đi với ai. Đàn ông thông minh chỉ hỏi bạn đi đâu.

8. Đàn ông ngốc hứa yêu bạn suốt đời. Đàn ông thông minh hứa lo cho bạn suốt đời.

9. Đàn ông ngốc cái ǵ cũng biết. Đàn ông thông minh chỉ biết những thứ không liên quan tới ḿnh.

10. Đàn ông ngốc hay nhớ. Đàn ông thông minh hay quên.

11. Xem thi hoa hậu, đàn ông ngốc xem tới cùng. Đàn ông thông minh xem xong phần áo tắm là thôi.

12. Đàn ông ngốc ăn nhiều. Đàn ông thông minh ăn ít. Đàn ông cực kỳ thông minh chả biết ḿnh ăn ǵ.

13. Đàn ông ngốc thích nh́n bạn làm. Đàn ông thông minh thích nh́n bạn chơi.

12. Đàn ông ngốc dẫn bạn vào hiệu sách. Đàn ông thông minh dẫn bạn vào rừng.

15. Đàn ông ngốc thích phim t́nh cảm. Đàn ông thông minh thích phim h́nh sự.

16. Đàn ông ngốc treo bằng cấp trên tường. Đàn ông thông minh để nó dưới gầm giường.

17. Khi bạn ra khỏi nhà, đàn ông ngốc hỏi: “Bao giờ về?” Đàn ông thông minh hỏi: “Bao giờ em đi nữa?”

18. Khi bạn có áo mới, đàn ông ngốc hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?” C̣n đàn ông thông minh hỏi: “Chọn trong bao nhiêu giờ?”

19. Thấy một cô gái đẹp đi ngang, đàn ông ngốc nh́n và khen đẹp. Đàn ông thông minh cũng nh́n và không nói ǵ. Nếu vợ hỏi th́ bảo: “Cô ta xấu”.

20. Đàn ông ngốc hay khoe cha mẹ hiền. Đàn ông thông minh khoe cha mẹ cho ḿnh tự do.

21. Đàn ông ngốc hay ăn mặc đẹp. Đàn ông thông minh hay ăn mặc kỳ quái.

22. Đàn ông ngốc hay bán hớ. Đàn ông thông minh hay mua hớ.

23. Đàn ông ngốc tắm nhiều. Đàn ông thông minh gội đầu nhiều.

24. Đàn ông ngốc đến nhanh. Đàn ông thông minh về nhanh.

25. Đàn ông ngốc đọc những ǵ báo đăng. Đàn ông thông minh đọc những ǵ báo không đăng.

26. Đàn ông ngốc lái xe hơi. Đàn ông thông minh thuê tài xế.

27. Đàn ông ngốc hay béo. Đàn ông thông minh hay gầy.

28. Đàn ông ngốc hay tập thể thao. Đàn ông thông minh hay cười chuyện đó.

29. Sau khi ly dị, đàn ông ngốc nói xấu vợ. Đàn ông thông minh nói xấu ḿnh.

30. Về nhà vợ, đàn ông ngốc tỏ ra sắc sảo. Đàn ông thông minh tỏ ra hiền lành.

31. Đàn ông ngốc hay uống rượu. Đàn ông thông minh hay ăn kem.

32. Đàn ông ngốc hay nghe nhạc một ḿnh. Đàn ông thông minh chỉ nghe nhạc khi có cô gái ngồi bên cạnh.

33. Đàn ông ngốc sợ vợ đẹp. Đàn ông thông minh sợ vợ ngoan.

34. Đàn ông ngốc nhiều người yêu. Đàn ông thông minh nhiều người ghét.

35. Đàn ông ngốc sợ cô đơn. Đàn ông thông minh sợ chỗ đông người.

36. Đàn ông ngốc hay ăn con ǵ ḿnh nuôi. Đàn ông thông minh ăn con ǵ đứa khác nuôi.

37. Đàn ông ngốc gọi vợ là “bà xă”. Đàn ông thông minh gọi là “em”.

38. Đàn ông ngốc yêu nhiều. Đàn ông thông minh ly dị nhiều.

39. Đàn ông ngốc sợ ḿnh già. Đàn ông thông minh sợ đứa khác già.

40. Đàn ông ngốc luôn tỏ ra thông minh. Đàn ông thông minh luôn tỏ ra ngốc.

Sưu tầm



at 7:19 PM

florida80
04-22-2019, 19:49
Người Đến Tuổi Trung Niên Tối Kỵ Làm 8 Việc Này






Thời gian không đợi người, v́ vậy hăy làm những ǵ ḿnh muốn làm, hay mua ǵ muốn mua, muốn ăn ǵ th́ hăy ăn… (Ảnh: shutterstock.com)




Cổ nhân có nói: “Tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhĩ thuận” (Tạm dịch: 40 tuổi th́ không bị nhầm lẫn, 50 tuổi hiểu được mệnh Trời, 60 tuổi nghe điều ǵ cũng thấy thuận tai).






Sau khi bước vào tuổi trung niên, chỉ muốn dùng cái tâm b́nh thường để làm những việc b́nh thường. Bài viết dưới đây là một bức thư mà một người trung niên viết cho chính ḿnh, lời nói ra chỉ là những câu chuyện b́nh thường trong nhà, trong cuộc sống, đơn giản nhưng hàm ư thâm sâu mà từng câu từng chữ đều thật thấm thía.

Nhất định phải đọc hết. Hăy ghi nhớ thật kỹ, đối với các bậc trung niên đều rất có ích.




1. Hăy thôi nghĩ về quá khứ




Chúng ta vào thời thanh thiếu niên chịu khổ bao nhiêu so với những người trẻ hiện nay. Cũng may, cuộc sống bây giờ càng ngày càng tốt, cũng có cho ḿnh một ít tiền tiêu, có một chút nhàn rỗi để làm những việc ḿnh thích.


Vậy nên, các bậc trung niên đừng nhất mực ch́m đắm trong những hồi ức quá khứ, hăy lạc quan, nh́n về tương lai, dù sao chúng ta cũng đă có 20 năm hoàng kim trong cuộc đời rồi.




2. Đừng nên tức giận

Lúc c̣n trẻ chúng ta có bao nhiêu là cáu gắt, đặc biệt là lúc con cái không nghe lời, khó tránh khỏi quát nạt nó, thậm chí dùng cả đ̣n roi. Nhưng hôm nay con cái đă trưởng thành rồi, đă có cách nghĩ cho riêng ḿnh rồi, và chúng ta cũng không giống như trước đây.


Chúng ta có thể vận dụng trí tuệ và kinh nghiệm tích lũy, cung cấp cho chúng tham khảo, đồng thời bảo tŕ thái độ yêu thương và hóm hỉnh của ḿnh. Không được v́ con cái không tiếp thu ư kiến mà không ngừng phàn nàn hoặc sinh tức giận để tránh h́nh thành căng thẳng cho hai thế hệ.




3. Hăy thôi phàn nàn, oán trách

Tục ngữ có câu: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi người đều có lúc có phiền năo, có khi cũng muốn cùng người khác thổ lộ hết. Điều này có thể lư giải, nhưng phải chú ư không nên phàn nàn nhiều quá.

Nếu như bạn bè luôn phàn nàn với bạn về một việc, mỗi ngày mỗi ngày đều đang truyền đi những năng lượng trong lời nói, tin rằng bạn sẽ không muốn có một người bạn như vậy.




4. Đừng lăng phí thời gian

Thời gian trôi qua chỉ như một chớp mắt, giờ ta đă bước vào hàng bậc trung rồi. Thời gian không đợi người, chúng ta càng không nên lăng phí thời gian. Muốn làm cái ǵ th́ hăy làm, muốn mua ǵ th́ hăy mua, muốn ăn ǵ th́ hăy ăn. Đừng nói là: “Hăy đợi sau này”, “Đợi khi có thời gian”, “Đợi qua mấy hôm nữa”.


Người có thể đợi thời gian, nhưng thời gian quyết không đợi người! Vậy nên, đừng phụ bạc chính bản thân ḿnh.




5. Hăy thôi cô độc, cô đơn

Cho dù là ở cùng với con cái, cuối cùng th́ cũng là hai vợ chồng già sống với nhau, đều muốn làm được độc lập về tinh thần và không muốn suốt ngày sinh hoạt quẩn quanh trong nhà từ sáng đến tối.

Người già phần đông muốn đi đây đi đó, nên có bằng hữu xung quanh, có một số thú vui tao nhă, như vậy cuộc sống mới thêm phần phong phú.




6. Đừng xen vào việc của người khác

Làm người lớn tuổi, có một bí quyết, chính là đối với một số việc nên nh́n cho rơ, với một số việc không nên nh́n và cũng nên bỏ qua.

Không nên bất ḱ điều ǵ cũng lấy ḿnh làm trung tâm, nên cho con cái không gian sinh hoạt và một khoảng trời riêng, không nên can thiệp vào cuộc sống của chúng.

Về vấn đề giáo dục con cháu, hết sức không lấy “kinh nghiệm” mà cho rằng ḿnh đúng, cũng nên hiểu bố mẹ chúng là ai, cố gắng chiểu theo quan điểm của bố mẹ chúng để dạy dỗ chúng.




7. Không nên càm ràm

Sức khoẻ, t́nh yêu hôn nhân và công việc là chủ đề yêu thích khi trao đổi cùng con cái lúc về già, nhưng người trẻ lại không muốn người lớn nhắc nhiều về những vấn đề đó. V́ vậy, không nên hỏi nhiều về chuyện đó, có một số việc, bọn trẻ trong tâm tinh tường, tự chúng biết phải làm ǵ, chúng ta cũng chớ dông dài.




8. Đừng nên tồn nhiều tiền

Những người bằng hữu tuổi trung niên, nên dừng lại việc tích trữ tiền. Tiền dù tồn thành từng xấp, bất quá chỉ là con số. Chúng ta khổ cực cả đời, thật sự muốn đối đăi với ḿnh tốt một chút. Trong phạm vi năng lực của ḿnh, đừng quá quan tâm một bộ y phục bao nhiêu tiền, một món ăn bao nhiêu tiền, muốn mua, muốn ăn th́ cứ chi thôi!


Tiền ḿnh tiêu đó là tiền của ḿnh, tiền tồn trữ sau này chỉ là di sản mà thôi.




Nguồn: phunugiadinh.vn



at 2:51 PM

florida80
04-22-2019, 19:50
Giai Cấp Thống Lănh – Dương Hồng Mô









Bài này viết theo tài liệu 2 cuốn sách nổi tiếng mới đây Ship of fools do Tucker Carson , Fox News vàThe ruling class How they corrupt America and what we can do about it do AngeloM Codevilla Đai Học Boston




Tại sao 53 triệu dân Mỹ bầu cho Donald Trump. Họ biết rất rơ Trump không có kinh nghiệm chính tri, cách ăn nói dân gian không thich hợp với giới thượng lưu tri thức khi tranh cử. Nhưng Trump đi đâu là hàng chục ngàn người tranh chỗ đậu xe từ hôm trước, từ khi tranh cử Tổng Thống cho tới nay tại chức hơn hai năm, không một chính tri gia nào làm được như vậy. Obama hay Hillary đi đâu cũng chỉ mấy trăm đân ủng hộ đón chờ, ấy là phải huy động cả trường học với thầy giáo dẫn đầu.




Tại sao Tổng Thống Pháp Macron sau hai năm nhiệm ky` lại vô cùng họan nạn, dân nghèo Pháp chặn đường đốt phá những ngày thứ bảy, kể tới nay là thứ bảy thứ 11, rất tai hại cho an ninh , tai hại cho chế độ. Họ đ̣i Macron từ chức.




Là v́ khi đất nước tao loạn, nước Mỹ và Âu Châu tao loạn từ mấy thập niên nay, người ta quy lỗi cho người uy quyền nhất, giai cấp lănh đạo. Nhân dân Âu Châu cũng như nhân dân Mỹ bắt buộc phải nghĩ lại, phải thay đổi sâu rộng đường lối, phải thay đổi lănh đạo tuy các ông chính trị gia tuyên bố không sao đâu mọi sự tốt đẹp. Mấy chục năm nay nhân dân Mỹ và nhân dân Âu Châu không c̣n tin tưởng vào nhứng chinh trị gia cổ truyền tả hay hữu , nối đuôi nhau trị v́ Tây Phương, nhưng cai trị giống nhau như hệt. Họ chia chác nhau quyền hành, không bao giờ thực hiện những lời hứa với cử tri khi tranh cừ. Tả hay Hữu cầm quyền thay phiên nhau nhưng có những quyền lợi chung, một giai cấp đầy quyền thế và quyền lợi.

Dân Pháp mặc gilet vàng chận xe mọi nơi, ngay ở Đại Lộ Elysees Paris. Họ nói, chính trị gia cha nào cũng thế, tăng giá xăng để chống Thế Giới hâm nóng, lo sợ thế giới tận thế, chúng tôi chí lo cuối tháng c̣n tiền ăn 3 bữa không, nếu không chỉ c̣n 2.




Xem thế th́ biết giai cấp lánh đạo xa rời nhân dân đến đâu, Thành phố Washington là nơi an nghỉ giai cấp lănh đạo Mỹ, nơi Chính Phủ và Quốc Hội Mỹ quyết đinh Ngân Sách hơn 3 ngàn tỷ Mỹ kim về tay ai. Hàng ngàn những ngài lobbyists ráo riết ngày đêm làm viêc, tất cả trước kia là Dân Biểu hay Nghi Sỹ về hưu. Beltway ṿng đai 495 có những quận giầu nhất thế giới như Potomac. Đàng Dân Chủ làm chủ thành phố nhưng nếu ông Cộng Ḥa nào ngả theo th́ được chấp nhận. Ví dụ nhiều ông ṭa Tối Cao Pháp Viện được Tổng Thống Cộng Ḥa chọn mà về sau bầu cho Tả Phái.




Giai cấp lãnh đạo trị v́ bên Mỹ và Âu Châu mấy chục năm nay nên tự cho là bất di bât dịch, rất tự măn. Bất cần nhân dân v́ chỉ có hai đảng chính, một số cử tri nhận tiền trợ cấp chính phủ nên phải bầu cho chính phủ. Càng có dân nghèo càng tốt cho chính phú xá hội chủ nghĩa cả Châu Âu lẫn Mỹ Châu. Đó là lư do chinh chính phủ Xă Hội cả Mỹ và Châu Âu thả giàn cho dân nghèo các nơi trên Thế giới tràn ngập cả Châu Âu vâ Mỹ Châu, bất cần tới dân lao động Âu châu và Mỹ sẽ mất việc. Nhân dân bướng bỉnh không nghe lời, pha loăng chúng nó, nhập cảnh nô bộc, lương rẻ mạt, làm vườn, bế em, làm bếp.




Nhưng dân lao động Mỹ và Châu Âu mất công ăn việc làm từ thâp niên 80, khi giai cấp lănh đạo Mỹ và Châu Âu nghe theo giới tài phiệt quốc tế giúp Trung Quốc và Á Châu Đông Âu lănh phần lắp ráp mọi sản phẩm kỹ nghệ rồi ồ ạt xuất khẩu sang Mỹ và Âu Châu

giá rẻ mạt. Chủ nhân Xí Nghiệp Mỹ và Châu Âu lời vô kể v́ công nhân những nơi lặp ráp Asembly Line này lương chỉ 1 US dollar một giờ, 1/20 lương công nhân Mỹ và Châu Âu




Thành phố Detroit trước kia công nghiệp trù phú nhất thế giới nay thưộc Rust Belt, ṿng đai ri sét. Những nhà máy vĩ đại xưa kia trở thành kho chứa hàng nhập cảng Trung Quốc, công nhân thất nghiệp hàng triệu, cuối tháng lănh tiền thất nghiệp.

Nước nào, thời nào cũng có một giai cấp lănh đạo. Nhưng khi giai cấp lănh đạo bất cần tới quyền lợi nhân dân, bất cần tới ư kiến nhân dân th́ nước Mỹ và Châu Âu đă có môt giai cấp thống trị như nhiều nước nhược tiểu. Chắc chắn nhân dân phải ra tay.




Giai cấp này chỉ 15% dân số Mỹ hay Châu Âu. Họ độc quyền về mọi lư luận xă hội chính trị, mọi triết lư, mục tiêu nhân dân và Chính Phủ, Họ cho phép ai viết ǵ hay ai nói gi, câu nào phạm úy ( politically incorrect ) câu nào không. Họ trước kia gần như độc quyền về truyền thông nhưng từ 20 năm nay báo chí họ bị nhân dân cạnh tranh ráo riết như Fox TV và Talk show Radio nên yếu đi. Họ vẫn độc quyền ngành giáo dục từ Tiểu Học đên Đại Học. Vẫn độc quyền về công nghiệp giải trí ( Entertainment industry, Holywood ), màng lưới xă hội và dĩ nhiên Nghiệp Đoàn. Họ là Ruling Class kẻ trị v́, chúng ta 85% nhân dân là Country class. kẻ bị trị. Họ không cai trị, govern chúng ta đâu, họ trị v́ , rule.




Đa số là Đảng Dân Chủ hay Xă Hội nhưng một phần Cộng Ḥa cũng thuộc giai cấp này. Khác nhau chỉ tương đối vê cường độ tả phái, ông Thượng Nghị Sỹ Mc Cain khó mà biết ông trung thành với ai, Cộng Ḥa hay Dân Chủ. Tổng Thống Pháp Francois Mitterrand tả phái mà có một Thủ Tướng hữu phái ông Jacques Chirac. Ông Chirac khi làm Tồng Thống cũng có một Thủ tướng tả phái, ông Lionel Jospin. Họ chia chác nhau, cùng một giai cấp, quyền lợi liên kết. Không bao giờ chấp nhận một ngoại cuộc như Trump. Dân Mỹ biết vậy nên bầu cho Trump, không bầu cho ai thuộc Cộng Ḥa hay Dân Chủ.




V́ dân Mỹ biết nhiệm vụ tổng thống mới không những phải thay đổi chính tri, phải thay đổi văn hóa tây phương ǵà nua lỗi thời từ mấy thập niên. Từ khi Liên Xô sựp đổ, têy phương không sợ Cộng sản nữa, Chủ Nghía Mác xít thịnh hành trên cả Mỹ Châu và Âu Châu. Hoa Kỳ từ một nước chậm tiến 200 năm trước trở nên bá chủ thế giới chỉ v́ Hiến Pháp Mỹ trọng Tự Do hơn Bỉnh Đẳng , Liberty Freedom over Equality. Nay Tả phái Mỹ và Châu Âu trọng B́nh Đằng hơn nhiều. Tự Do mất mát đi. Ch´nh Phủ đứng trên đầu làm vua làm chúa. Ở dưới là dân dan ai cũng như ai, công dân chính cống hay di dân bất hợp pháp cũng quyền lợi Chính Phủ đối xử như nhau. Khi nhậm quyền ông nào cũng thề thốt tuân Hiến Pháp. Nhưng ông Obama phớt lờ Hiến Pháp 2 năm cuối cùng, cai trị bất cần Luật Pháp hay Quốc Hội. Quan ṭa của ông khi nào phán quyết, theo Chính Nghiă tả phái chứ có theo Luật Pháp đâu. Cái ǵ không bầng ḷng các ông bảo vi hiến. Ngay Obama cũng tuyên bố Hiến Pháp Mỹ hạn chế quyền hành Chính Phủ, đáng lẽ phải tăng quyền Chính Phủ. Như Chủ Nghĩa Xă Hội hay sao.?




Nay không c̣n Chúa như trong Hiến Pháp All men created equal … by their Creator, đạo đức ở đâu mà ra, từ Chúa chứ có phải từ Chinh Phủ đâu. Đạo đức theo định nghĩa Cộng Sản là cái ǵ lợi cho Đảng. Chúa là Chính Phủ, là Trái đất hâm nóng , là quyền phá thai không ai được đụng tới. Mục đích là phá tan Lịch Sử tây phương, tôn giáo tây phương. Phá tan truyền thống gia đ́nh từ một ngàn nâm.

Nhân dân tây phương không chịu như vậy nữa, văn hóa tả phái mang lại nghèo nàn và tham nhũng.




Nhà trí thức Pháp Nicolas Bavarez tác giả cuốn Vĩnh biệt nước Pháp Adieu à la France qui s’en va, nói trí thức Pháp đă bán nước Pháp cho Châu Âu mong nước Pháp trù phú thêm. Nhưng ông nói Châu Âu thất bại. 100 nhà trí thức Pháp kêu gọi nước Pháp lâm nguy, Hồi Giáo chia rẽ Pháp, đe dọa mọi Tự Do . Giai cấp ưu tú Pháp hèn nhát theo lời Yves Mamon.




Nước Ư vưà bầu Tổng Thống và Thủ Tướng mới, Giuseppe Conte cũng không theo đảng nào chưa bao giờ làm chính trị, hứu khuynh. Ông nhắn nhủ với Cộng Đồng Châu Âu, thời các ông bắt nạt chúng tôi ép phải nhận mấy trăm ngàn di dân bất hợp pháp từ Phi Châu, thời đó đă qua rồi.




Nhưng ngoạn mục nhất là Tổng Thống mới Brazil. Jair Bolsanaro, báo chí gọi là Trump miền nhiệt đới. Cũng như Trump, ông đánh bại 13 đối thủ, tuy ông tuyên bố thiên hữu , thẳng thắn tuyên bố cả tả phái hữu phái gây tai hại cho Brazil. Đối thủ ông gồm cựu Tổng Thống Lula Da Silva một cổ thụ Chủ Nghĩa Xă Hội và cựu Tổng Thống Dilma Roussef một nữ du kích Cộng Sản trước kia. Cả hai cùng bị ra ṭa v́ tham nhũng trong một vụ án tham nhũng công ty quốc doanh dầu hỏa Petrobas liên can tới 150 ông bà chính trị gia nổi tiếng. Chỉ c̣n Bolsanaro một cựu đại úy một outsider, người ngoại thủy với chính trị cổ truyền như Trump.




Giai cấp thống trị tây phương không muốn ai giầu hơn ai, không muốn ai giỏi hơn ai. Chúng ta Country class tin tưởng vào khả năng mỗi người, merit. Ai làm việc chăm chỉ , thông minh hơn người, hữu hiệu hơn người th́ được đăi ngộ hơn. Trọng vọng hơn từ khi đi học tới khi đi làm. Đó là lư do chính tại sao Nước Mỹ giầu có đến thế, v́ nước Mỹ biết dùng người, biết dùng tài năng , talent. Bất cứ tài năng nào cũng được nước Mỹ sử dụng. Từ ông Satya Nadella một chuyên gia đến từ Ấn Độ Microsoft nuôi cho học thêm và mời làm CEO thay thế Steve Balmer. Bill Gates cũng từng làm CEO, Chủ Tịch, Kiến trúc phần mềm của Microsoft. Chọn Nadella chỉ v́ chi dân Ấn Độ hay Châu Âu có tài mơ màng về tương lai mà dân Mỹ không có. Và Microsoft nay hạ Apple trở thành Công Ty số một thế giới v́ Nadella đầu tư vào kỹ thuật ICloud Computing, hơn hằn mọi công ty khác.




Ông Armand Hammer nhà nghèo phải đi làm thợ mỏ dầu khi 15 tuổi. Ông học lỏm các kỹ sư và trở thành chủ nhân mỏ dầu và tiên phong trong công nghiệp Fracking. Trở thành tỷ phú, nhờ ông mà công nghiệp dầu hỏa Mỹ vượt qua cả Nga lẫn Saudi Arabia.




Giai cấp tả phái lănh đạo không bằng ḷng với những nhân tài như Nadella hay Hammer. Họ giầu quá, John Kerry ứng cử viên Tổng Thống nói đáng lẽ kỹ nghệ dầu hỏa phải quốc hữu hóa như ở Nga hay Trung Quốc. Cái ǵ có tiển là phải trong tay Nhà Nước. Như Petrobas Brazil. Định nghĩa Chủ Nghĩa Xă Hội là mỗi người đóng góp theo khả năng, hưởng thụ theo yêu cầu. Các ông Nadella hay Hammer yêu cầu là ngày 3 bữa ăn, họ giầu tỷ phú làm chi. Bà Elizabeth Warren và cả Obama lớn tiếng tuyên bố, anh tài giỏi như Bill Gates có phải tự anh làm ra của cải đâu. anh phải nhờ mấy ông thợ làm đưởng cho xe xí nghiệp anh đi. Và v́ thế họ đánh thuế nhà giầu vô tội vạ. Ông Tổng Thống Pháp Hollande đánh thuế nhà giầu 75%. Ông Obama trước khi ra đi, kư Paris Accord sẽ đánh thuế mọi xí nghiệp Mỹ Carbon Tax 100 tỷ dollars mỗi năm, nộp cho các ông Liên Hiệp Quốc, có tiếng là tham nhũng. Thảo nào các nước Xă Hội đều nghèo cả. Tài năng chạy hết, ai mà làm việc làm chi.




Giai cấp thống trị có những ư nghĩ lạ lùng. Dân Âu Châu can tội thực dân các nước chậm tiến, dân Mỹ can tội kỳ thị mầu da từ thế kỷ trước. Dân Mỹ và Châu Âu phải có tư tưởng mặc cảm, phải ghét lịch sử Mỹ và Châu Âu. Phải ghét tôn giáo, nhất là Thiên Chúa Giáo. Phải không bao giờ can thiệp vào công việc thế giới, Thế Chiến 2 là lầm lẫn. Obama đi đâu cũng cúi đầu xin lỗi tưởng thế là lấy ḷng thế giới. Nhưng ông không biết thế giới này đầy những lưu manh và côn đồ, chúng nh́n thấy yếu kém là chúng làm càn ngay, ông không muốn chiến tranh mà chiến tranh theo ông cả 8 năm.




Giai cấp thống lănh vô cùng tự kiêu tự đại. Họ cao thượng hơn chúng ta, hiểu biết hơn chúng ta, quyết định mọi việc cho chúng ta. Quyết định món ăn , bao nhiêu đường mỡ, muối, bao nhiêu transfat, Bà Michelle Obama quyết định bữa ăn trường học phải có đậu phụ, trẻ con ghét nhất, vứt đi hết, sau bữa ăn một núi đậu phụ trong thùng rác nhà trường, cả năm không ông công chức nào dám báo cáo. Chắc bà Michelle cho là phụ huynh ngu quá không biết chọn đồ ăn cho con cháu.




Tại sao họ hơn chúng ta. V́ triết lư họ là triết lư hoàn toàn t́nh cảm, thế giới họ là thế giới nạn nhân, victimization. Ai cũng là nạn nhân, không ai trách nhiệm cái gi. Kẻ sát nhân là nạn nhân của xă hội mà thôi, không ai phải không ai trái. Phải chia xă hội làm hàng chục thiểu số, bị đa số là đàn ông da trắng bắt nạt. Chỉ có Chính Phủ do họ chỉ huy mới bênh vực được thiểu số. Càng nhiều thiểu số càng hay, chia để mà trị. Như thiểu số mới trangender, đổi giới tính, chia ra hàng chục thứ, trangender cis ,trans, binary, agender, cross gender , congruence v.v.. Làm sao dân lao động Mỹ châu Âu không nghĩ là họ bị những ông trí thức coi thường như mẻ. Trangender phải giải phẫu hàng chục lần Obamacare miễn phí, dân lao động có thấy trangender là ǵ, trái đất hâm nóng là cái ǵ mà tăng giá xăng vô tội vạ. Họ mất việc Obama nói những công việc này không bao giờ trở lại, dành cho Trung Quốc. Trump nói tôi sẽ mang công việc về cho các anh. Họ bầu cho Trump. Như một ngón tay chỏ chỉ vào mặt giai cấp thống trị. Nhưng giai cấp thống trị có hiểu đâu, có hỏi nhân dân cả đời các anh, bố mẹ các anh bầu cho Dân Chủ. Sao lại thay đổi. Trái lại Giai cấp thống trị đổ lỗi cho gián điệp Nga thay đổi lá phiếu, lại một sự ngông nghênh cuồng dại nữa.




Nhưng Lănh đạo Tả Phái c̣n khinh bạc nhân dân hơn nữa. Một số địa phương ra lệnh ai tuyên bố tôi là đàn bà được phép vào nhà vệ sinh các bà các cô. Thống Đốc tiểu bang sợ quá ra lệnh phủ quyết. Mới đây Thượng Viện Tiểu Bang New York biểu quyết tha hồ phá thai, ngay khi sắp đẻ, ai cũng phá thai được không cần Bác sỹ, đứa trẻ nếu c̣n sống tha hồ giết. Thống Đốc Cuomo hân hoan kư sắc lệnh này cho Tiểu Bang, cử tọa hoan hô họ nhiệt liệt. Standing ovation.




Như vậy là Đảng Dân Chủ công khai tuyên chiến với 4 tôn giáo chính trên Thế giới. Phá thai là tội nặng với cả 4 tôn giáo, không cần Bác Sỹ là muốn giết cả mẹ lẫn con. Không cần Bác sỹ v́ họ biết không Bác sỹ nào chịu giết trẻ con đang khóc oe oe. Coi như họ nói, chúng tôi biết 4 tôn giáo không chấp nhận, nhưng phá thai nay là tôn giáo chúng tôi. Ông Cuomo theo Công Giáo, không biết ông và vợ con c̣n đi nhà Thờ nữa không, ông phỉ báng Kinh Thánh của Nhà Thờ ông, coi như theo đạo khác.




Giai cấp thống trị có khùng hay không ? Sau New York, Virginia và Vermont bắt chước. Họ nổi khùng v́ họ sợ. Ông Cavanaugh Công Giáo vào Tối Cao Pháp Viện dù bị bôi nhọ trong một chiến dịch bẩn thỉu chưa từng có. Mấy ngày trước đây mấy triệu ngưởi Mỹ tuần hành trên các thành phố ủng hộ mạng sống trẻ con trong bụng mẹ, Pro Life . Tính ra mấy triệu trẻ con mất mạng hàng năm.

Giai cấp thống trị không rộng lượng một chút nào, không đồng ư với họ là bị báo chí chế riếu lăng mạ cho tới khi mất việc. Cũng như Cộng Sản, bắt buộc phải “ Tư tưởng đồng nhất” nhưng hữu hiệu hơn Cộng Sản không cần tới nhà tù trại giam mà không ai dám đối lập . Thế giới hâm nóng do Có loài người tạo ra là “Sự Thật “ không được căi, là “ Khoa học” Science cũng như Cộng Sản đấu tranh giai cấp là Khoa Học bất di bất dịch.




V́ thế họ biết là họ mâu thuẫn với Ư Thức Hệ chính họ và họ lúc nào cũng giận dữ cau có không bao giờ tươi cười, như bà Maxine Waters nay là Chủ Tích Tài chánh Hạ Viện. Không cho ai tranh luận, tranh luận là tức thời mạt sát cá nhân. V́ bà và các lănh tụ Đảng Dân Chủ chống nhà giầu nhưng cư ngụ nơi nhà giàu da trắng. Ban ngày th́ tranh cử nơi hang chuột nhưng tối về gated communities nơi nhà cửa tráng lệ có tường bao phủ, có cổng an ninh gác ngày đêm. Lănh tụ phe tả nào cũng thế, càng xa nhân dân càng tốt, Lănh tụ Cộng Sản Việt Nam Trung Quốc cũng vậy, con cháu họ có học trường Nhà nước bao giờ đâu, chúng học trường tư như con Obama 50.000 một năm rồi sang Mỹ học Harvard.

Sao họ tự kiêu như vậy ?




Ngay từ chính sách giáo dục. Con cái học trường tư Sidwell Friends con Obama học 50.000 một năm, trường không có bể bơi nhưng có hồ nhân tạo nơi học thuyền buồm. Học sinh toàn là con cái Tổng Thống , Phó Tổng Thống, Nghi Sỹ, Bộ trưởng, tỷ phú Wall Street. Và con cháu các ông lớn Trung Quốc, Việt Nam nên canh gác rất cẩn mật, không thể ai qua được chu vi nhà trường đâu. An ninh có súng hẳn hoi chứ không phải trường học phàm phu tục tử chúng ta, cấm mang súng nên kẻ gian biết, mang súng vào bắn giết vô tội vạ nhiều lần. Khi vào Đại Học vào trường danh tiếng, con cái phàm phu tục tử phải tranh nhau với điểm SAT nhưng con cháu họ có thuộc Giai cấp những Dân Biểu Nghị Sỹ, Truyền Thông, Thương Gia, đều qua khỏi khâu khó nhất là khâu phỏng vấn. Và con họ học Columbia như Obama, Yale Harvard. Bà Elizabeth Warren sắp là Ứng cử viên Tổng Thống, nổi tiếng nước Mỹ v́ bà nhận là có máu da đỏ bị da trắng đàn áp, một nạn nhân victim nữa, phải có ưu tiên, có lẽ học không mất tiền. Chỉ v́ bà có g̣ má cao, giống da đỏ.




Các ông Đại Học phải o bế Giai cấp Thống Trị v́ họ tăng học phl´ Tuition Sinh viên vô tội vạ. 5 năm nay Tuition tăng từ 20.000 hay 30.000 lên 50.000 hay 60.000 một năm. Gíá cắt cổ. Sinh viên học 4 năm Đại học nợ Đại Học 200.000 trả cả đời. Không một Dân biểu hay Nghị sỹ nào phản kháng. Các ông Cộng Ḥa im thin thít. Chủ tịch Đai Học nào cũng có máy bay , du thuyền riêng. Giàu có như mấy ông Wall Street. Họ cùng phe phái nhau. Nhưng rất sợ Trump phanh phui mọi việc nên phải triệt hạ. Một bà Bác sỷ Tâm thần gốc Đại Hàn, trường Yale viết sách Chứng Nhận Trump khùng , có 27 Bác sỹ đồng nghiệp ủng hộ, dám ra điêu trần tại Quốc Hội.. Họ không bao giờ khám bệnh cho Trump. Đó là đầu năm 2018 nhưng từ đó im hơi lăng tiếng v́ Trump làm được nhiều việc mà Obama không làm được, như kéo được Kim Jong Un Bắc Hàn tay lăm le vũ khí hạt nhân vào hội nghị. Hay là Trump khùng như con cáo.




Họ tự cho là ưu tú Elite v́ xuất thân từ Harvard Columbia. Những nơi đó có dậy ǵ về leadership tài lănh đạo không. Có dậy ǵ về nhân dân lao động với lẽ phải thông thường loài người common sense không. Trump lâu lâu lái Excavator chỡ mấy con theo đi làm cùng thợ thuyền , cũng đào mương, cũng ăn cơm trưa ngoài băi với thợ thuyền nên thuộc ḷng tâm lư họ như cháo. Trí thức khoa cử học các ông giáo sư suốt đời sách vở như Các Mác, dậy họ khinh bỉ nước Mỹ và nhân dân lao động Mỹ. nước Mỹ từ xưa có trọng vọng khoa cử bao giờ đâu. Trí thức họ xuất thân từ dân gian như Ernest Hemingway, John Steinbeck John Dos Pasos . Eric Hoffer không bao giờ cắp sách tới trường v́ mù mắt khi nhỏ tuổi đến 15 tuổi mắt sáng ra vừa làm thợ vừa học Thư viện gần chỗ làm. Nổi tiếng thế giới về cuốn sách The true believer. Trở thành Giáo Sư Đại Học Stanford tuần lễ 2 ngày c̣n 4 ngày kia tiếp tục công việc phu bến tầu San Francisco. Bill Gates học có 1 năm Đại Học. Steve Jobs của Apple học 3 tháng , học mỗi 1 lớp viết chữ cho đẹp Calligrapy. Hỏi tại sao, các ông nói học Đại Học phí phạm thời giờ.




Nhưng trớ trêu thay, Tư Bản giầu nhất thế giới, Silicon Valley và Wall Street là hậu phương lớn mạnh của Chủ Nghĩa Xă Hội. Mỗi khi bầu cử là Obama bay Air Force One tới hai nơi California và New York. Lănh tiền ủng hộ từ Silicon Valley và Hollywood. Hàng chục trệu, hàng trăm triệu. Wall street cũng hàng trăm triệu.

Silicon Valley mướn nhân viên Ần Độ hay Á Đông rẻ chỉ một nửa nhân viên Mỹ. Có khi kỹ sư Mỹ huấn luyện cho chuyên viên ngoại quốc trước khi bị thay thế. Apple nhờ Công Ty Đài Loan Foxconn điều hành những nhà máy vĩ đại ở Trung Quốc có nhà máy dài 1 mile, hàng mấy chục ngàn công nhân làm 50 hay 60 tiếng một tuần. chù bắt làm thứ bảy không được căi. Có khi bắt làm ca đêm. Lương 1.9 đô la một giờ. Làm 700 động tác một ngày chỉ môt động tác mà thôi. Chỉ mấy tháng là phát khùng. Công nhân có khi chiếm nhà máy leo lên lầu đ̣i nhẩy xuống tự tử. Nhà máy treo lưới xung quanh ai nhẩy xuống vướng lưới.

Không báo chí Mỹ nào buộc tội Apple là bóc lột dân nghèo Trung Quốc tới xương tủy. Apple đă chi rồi.




C̣n Wall Street thời 8 năm Obama đă bố trí chức vị Bộ trưởng Tài Chánh từ đầu đến cuối. Từ những ông Timothy Geithner, Jack Lew. Ông Lawrence Summers, Jeffrey Immelt trong Hội Đồng Tư Vấn Tài Chánh Kinh Tế. Toàn tài chánh Wall Street. Chưa kể 4 hay 5 ông khác làm Thứ Trưởng. Họ có nhiệm vụ bảo toàn quyền lợi Wall Street, nhưng lấy tiền của dân. Và 8 năm sau, Wall Street giầu gấp bội, dân trung lưu Mỹ nghèo đi 2000 đô la một người. Đấy là chưa kể Obama tiêu hơn mọi Tổng Thống khác cộng lại.Trước Obama nợ quốc gia là 10 trillions , sau Obama là 20 trillions, hai mươi ngàn tỷ, thế hệ sau phải trả.




Nước Mỹ đă thay đổi văn hóa, thay đổi lănh đạo 2 lần, rất gây cấn mà không đổ máu. Lănh đạo không thức thời, không nghe dân, phải thay đổi. Dân Mỹ quan tâm đến an ninh cho gia đ́nh, khu xóm, công ăn việc làm, họ không muốn nghe những truyện trời dưới bể, phá thai, trai đất hâm nóng hay thay đổi giới tính. Báo chí có nói bao giờ 3 triệu công ăn việc làm nay đă trở lại. Kể cả 300.000 manufacturing jobs Obama nói không bao giờ trở lại nay đă trở lại. Dân đen dân Mễ trước thất nghiệp đến 15%, nay chỉ c̣n tới 7%. Cộng Ḥa và Dân Chủ vừa kư kết một Luật Trump đă kư, những ngưởi tội nhẹ ra khỏi tù ngay, Xí Nghiệp đón tại cổng nhà tù đi làm ngay, trước kia ra tù không có việc. Tăng trưởng kinh tế Mỹ GDP vượt mức, năm ngoái 3.5% năm nay 3.2%. Obama và Giải Nobel Paul Krugman nói tăng trưởng 3% là Trump hứa láo khi tranh cử.

Giai cấp lăng đạo không nghe lời dân th́ họ kiếm người thay thế, dù giai cấp lănh đạo mạnh thế nào chăng nữa..




Năm 1814 nước Mỹ sau khi dành được độc lập, giới lănh đạo thụ hưởng, yếu kém đi, lơ là binh bị. Anh Quốc lúc đó hạ được Nă Phá luân , Lục Quân và Hải Quân mạnh nhất thế giới biết rơ như vậy nên tập trung hạm đội từ Bermuda ngược ḍng Potomac đến bao vây Washington, sau khi đánh tan tác lực lượng bộ binh Hoa Kỳ. Chiếm đốt Washington, Tổng Thống Mỹ Madison chỉ kịp chạy thoát. Đại quân Anh kéo xuống phía Nam năm 1815, dự tính chia nhau với Pháp, Florida và Louisiana.




Andrew Jackson, cầm đầu một nhóm dân quân đánh bại đại quân Anh Quốc tại New Orleans. Giới thượng lưu Washington không bao giờ chấp nhận một phàm phu tục tử nhưJackson, ra đời trong một nhà cḥi log cabin, bố mẹ nghèo mạt vận, ăn nói dân gian lỗ măng c̣n hơn Trump bây giờ. Dĩ nhên là uy tín lên như diều sau khi thắng quân Anh, Jackson ứng cử Tổng Thống. Một cuộc tranh cử vô cùng ác liệt và bẩn thỉu. họ gọi Jackson là con con điếm, whore’s son, Jackson phản pháo ngay gọi đối thủ John Quincy Adams là Ma Cô , Pimp. John Quincy Adams đương kim Tổng Thống, là con “vua”, cựu Tổng Thống John Adams. Jackson thắng tuy kẻ thù ăn gian nhờ quốc hội bắt Jackson tranh cử hai lần.




Ngồi vào dinh Tổng Thống nhưng suốt ngày bị thượng lưu bôi nhọ, họ nói xấu bà vợ đến nỗi bà ấy giận quá bỏ dinh Tổng Thống về quê và chết trong buồn bă. Nhưng Jackson làm cho được nhiệm vụ hứa với nhân dân, tổ chức lại dân quân không kẻ thù nào dám lai văng nữa.




Đầu thế kỷ 19 khi nước Mỹ giải quyết xong nội chiến, di dân Âu Châu kéo sang. Các ông đạo Quakers sau khi khơi mào Cách Mạng Kư Nghệ đầu tiên ở Anh vùng Newcastle, sang Mỹ miền Pensylvania cùng nhóm dân nghèo vùng Scotland với´ tinh thần tự do bất khuất. John D Rockfeller mẹ scottish, Andrew Carnegie cũng Scottish sang Mỹ đi làm từ khi 12 tuổi. Cả hai nghèo mạt thời thơ ấu, khi trưởng thành tiếp tục Cách Mạng kỹ Nghệ tại Hoa Kỳ nhưng phạm vi hơn Anh Quốc gấp bội v́ Hoa Kỳ có đủ thứ Tự Do, quan trọng nhất là Tự Do Kinh Doanh Anh Quốc không có . Carnegie trở nên vua thép và hỏa xa. Rockefeller vua dầu hỏa, thị trường hai ông là thế giới chứ không phải chỉ Mỹ. John Pierpont Morgan vua hệ thống Ngân Hàng Hỏa xa và Hệ thống điện. Và ba ông thay đổi hẳn bộ mặt Tây Phương. Phải kể thêm Louis Pasteur thay đổi Y Tế Tây Phương không bao giờ bị dịch như dich hạch dịch tả. Tây phương quá mạnh bắt đầu lấn áp các thầy cũ Hồi Giáo và Trung Quốc, hoạn nạn sau này.




Nhưng Tư Bản Mỹ quá mạnh nên trở nên vô cùng tự kiêu và lộng hành. Bóp nghẹt mọi cạnh tranh, phá giá làm xập tiệm mọi xí nghiệp nhỏ, dùng tay sai đàn áp công nhân. Họ cũng chơi nhau những đ̣n sát ván. Nhưng bất th́nh ĺnh đoàn kết v́ một địch thủ đáng sợ đứng lên phản kháng. Thống Đốc New York,Theodore Roosevelt người hùng trong chến tranh Mỹ Tây Ban Nha, uy danh khắp nước. Nhưng Tư Bản Mỹ mua được Tổng Thống Mc Kinley. Ép Tổng Thống và Đảng Cộng Ḥa phải cho Theodore Roosevelt vào chức vụ Phó Tổng Thống, với chức vụ đó Theodore Roosevelt không có quyền hành ǵ, không được tuyên bố ǵ, nhiệm vụ chỉ đưa đám ma. Nhưng ông trời thương nước Mỹ ,Tổng Thống bị một kẻ khùng ám sát, Theodore Roosevelt lên Tổng Thống, đập nát Tư Bản độc quyền Monopoly. Luật Sherman Act lôi các ông ra ṭa, Cơ Nghiệp các ông Rockefeller và Carnegie chia ra mấy chục mảnh. Nhường chỗ cho hàng trăm kinh doanh nhỏ mọc lên như Henry Ford.




Nước Mỹ bao giờ cũng thế, Dân Chủ Tự Do vào DNA nhân dân từ 300 năm nay. Lấy Tự Do của họ là họ đ̣i lại . Lấy Hiến Pháp của họ là họ đ̣i lại. Thăng trầm nguy hiểm họan nạn từ khi lập quốc. Bao giờ củng t́m được lănh đạo dẫn họ thoát hiểm.






BS Dương Hồng Mô

Virginia Feb 2019



at 1:37 AM







No comments:





Post a Comment







Newer Post Older Post Home



Subscribe to: Post Comments (Atom)










Người Phương Nam

Người Phương Nam





Blog Archive



▼ 2019 (537) ► April (112)
▼ March (148) Thân Tâm An Lạc - Đỗ Công Luận
Đàn Ông Ngốc & Đàn Ông Thông Minh
Cuộc Đời Ngắn Ngủi - Trầm Vân
"Thà Ta Phụ Người Hơn Để Người Phụ Ta" - Chu...
Chân & Giả Cuộc Đời - Youtube Marian Tran
Tân Tây Lan, Quốc Gia Hải Đảo Đáng Thăm Viếng...
Hoàng Hôn Màu Tím - Đỗ Công Luận
Người Đến Tuổi Trung Niên Tối Kỵ Làm 8 Việc Này
Tức Chết Đi Mất!
Tôi Và Cô Em Vợ Xinh Đẹp
Nỗi Nhớ Chòng Chành - Trầm Vân
Suy Nghĩ Vớ Vẩn Về Nước Mắm - Từ Thức
Cây Cầu Đặc Biệt Nhất Thế Giới, Xây Chỉ Để Cho 4...
Kiếp Tù - Duy Xuyên Tacoma
An Thần Hạnh Thông - Đỗ Công Luận
Bài Học Từ Người Quét Rác - Nguyễn Mạnh Hùng
Học Chấp Nhận Chính Là Chìa Khóa Của Hạnh...
Già Ơi, Chào Mi! - Nguyễn văn Sở
Cà Phê Giọt Nhớ - Đỗ Công Luận
Khám Phá Chợ Nổi - Nét Đẹp Độc Đáo Của Miền Sông N...
Là Người Sài G̣n Từ Thuở Bào Thai Rồi, Cần Ǵ Xin ...
Áo Trắng Thơ Ngây - Trầm Vân
"Cash only!" - Tạp Ghi Huy Phương
Cơn Băo Ngoài Trời, Cơn Băo Trong Ḷng - Pha Lê
Tháng Ba Hoa Gạo - Đỗ Công Luận
V́ Sao iPhone Luôn Được Lắp Ráp Ở TC?
Divorced Barbie
Trẻ Măi Không Già? - BS. Hồ Ngọc Minh
Lặng Nhìn Cuộc Sống - Youtube Marian Tran
Ngày Về - Như Nhiên
Dân Tộc và Lá Cờ – Đặng Chí Hùng
Trước Sau Nghĩa Tình - Trầm Vân
Thân Phận Người Con Gái Của Cần Thơ - Đặng M...
Nắng Tháng Ba - Đỗ Công Luận
Quyền Được Chết Theo Ý Muốn Của Bệnh Nhân - Trần ...
Phim Truyện: Nhân Quả Cuộc Đời - Báo Ứng - N...
Phấn Talc (Dùng Cho Trẻ Em) Chứa Asbestos - Huỳnh...
Đi Một Ngày Đàng Học Một Sàng Khôn
Cảnh Đep Hà Giang Miền Cực Bắc Việt Nam - HD...
Xuân Phân - Đỗ Công Luận
Con Tàu Chỉ Có Một Người - Phan Xuân Sinh
Bài Thơ Dạy Chữa Bệnh Ai Cũng Cần Phải Biết
Quan Niệm "Dưỡng Nhi Đãi Lão" Có Còn Đúng K...
Xuân Hoang - Trầm Vân
Đầu Độc - Đỗ Ngà
Nghĩ Về Cuộc Đời - Đỗ Công Luận
40 Lời Khuyên Cho Sống Lành
Ăn Gì Bổ Nấy - Bhavna's Kitchen
Đôi Giày Và Cốc Nước Mía
Còn Vui Được Bao Nhiêu Ngày - Đỗ Công Luận
Chết Sang Hay Chết Rẻ Tiền - Nguyễn Hữu Chi
Tháng Ba Nỗi Nhớ Trời Xa - Trầm Vân
"Tin Chó Chết" - Huy Phương
Đừng Gieo Nghiệp Báo - Đỗ Công Luận
Tâm Thư Của Cha Dạy Con Gái Về Cuộc Sống Hôn Nhân
Mưa Qua Tháng Chạp - Trầm Vân
Cô Đơn - Lm Nguyễn Tầm Thường, S.J.
Sổ Mũi, Hắt Hơi, Rát Cổ, Xin Đừng Vội Dùng Kháng S...
A Heartwarming Lawyer Story
Chuyện Ông Trâm - Tác giả: Larry de King
Xuân Đi Hạ Đến - Đỗ Công Luận
Đừng Đánh Con Đau - Nguyễn Trung Tây
Hạ Nhớ - Trầm Vân
Cao Nguyên Khóc - Đỗ Công Luận
Gian Lận Thi Cử Kiểu Mỹ - Ngô Nhân Dụng
Khi Căn Nhà Thông Minh Không Nhận Ra Được Giọn...
Những Chuyện Không Ra Gì Mà... Sinh Sự!
Tại Sao Cần Uống Nước? BS Nguyễn Ý Đức - Yo...
Quá Giang - Trầm Vân
Con Vịt Bỏ Đói Tế Bào Ung Thư Ngồi Tù - Huy...
Cuộc Đời Ngắn Ngủi - Đỗ Công Luận
Mời Du Lịch Vancouver, Canada - Youtube Long Kan...
Giai Cấp Thống Lănh – Dương Hồng Mô
Thơ Vui: Ngày Xưa...Ngày Nay !
Người Sàigòn Với Những Niềm Tin Không Lý Do...
Nhìn Đời Hai Mặt Vô Thường - Trầm Vân
Kẻ Thù Của Người Tàu - Bá Dương
Gieo Trồng Hạt Giống Thương Yêu - Đỗ Công Luậ...
Hạ Buồn - Hoàng Oanh - Youtube Hùng Đặng
Bộ Ảnh Tuyệt Đẹp Về Sự Chuyển Giao Của Mùa Đông T...
Coi Chừng Không C̣n Đường Nào Để Chạy - Huỳnh Quô...
Áo Trắng Gia Long - Trầm Vân
Người Da Màu - Nguyễn Đại Thuật
Bạc Đầu Sóng Vỗ - Đỗ Công Luận
Giải Oan Cơm Hến - Trần Kiêm Đoàn
Nén Nhang Thắp Nhớ Hai Bà Trưng - Trầm Vân
Những Điều Người Cao Tuổi Nên Tránh
Giọt Nắng Tháng Ba - Đỗ Công Luận
Dốt Nát Mới Tin Vào Đạo
Lý Đo Khiến Ta Phải Cười Mỗi Ngày - Youtube ...
Bài Học Cuộc Sống: Gieo Hạt Mỗi Ngày
Có Gì Đâu Để Vui Hơn - Đỗ Công Luận
Rủi Ro Bị Bắt Lầm Vào Viện Tâm Thần, Làm Thế Nào...
Thức Ăn Bày Đẹp Như Tranh Vẽ
Hoa Gạo Tháng Ba - Trầm Vân
Nếu Có Một Ngày - Nguyễn Sỹ Thùy Ngân
Có Chăng Phận Số An Bày - Đỗ Công Luận
Câu Chuyện Cậu Bé Đi T́m Mẹ Khiến Cả Nước Đức Cảm ...
Tưởng Nhớ Hai Bà Trưng - Trầm Vân
Khi Sự Thật Bị Ép Gả Cho Niềm Tin - Y Chan

► February (137)
► January (140)

► 2018 (1685)












► 2017 (1773)












► 2016 (1943)












► 2015 (1914)












► 2014 (1228)












► 2013 (466)












Total Pageviews


Sparkline 3829928

florida80
04-22-2019, 19:53
Trẻ Măi Không Già? - BS. Hồ Ngọc Minh









Ai cũng già hơn hôm qua, tháng trước, và năm ngoái… Thế nhưng, tốc độ lăo hóa của cơ thể sẽ khác biệt cho từng cá nhân hay một số chủng tộc sau một thời gian dài hơn, 5, 10, 20 năm hay hơn nữa.

Những yếu tố nào ảnh hưởng đến việc lăo hóa, và có cách ǵ làm chậm lại hay không?




Sau tuổi 30, tiến tŕnh lăo hóa bắt đầu và tốc độ càng tăng dần sau 40 tuổi trở đi, với sự tuột dốc của t́nh trạng sức khỏe, kéo theo một số bệnh tật liên hệ với tuổi già, ví dụ như như tăng cân, tăng mỡ bụng, và giảm trí nhớ.

Có thể nói sự già cỗi là kết quả của hai tác động: yếu tố di truyền và lề lối sống.




Về di truyền, chỉ trừ một số rất ít, có những gene đặc biệt khiến cho họ chậm già và sống lâu hơn mọi người. C̣n lại hầu hết mọi người chúng ta ai cũng có một bộ gene giống nhau, đến 99.5% quy định chủng loại loài người, và chỉ có 0.5% quy định sự khác biệt giữa mỗi cá nhân.




Theo ước lượng, chỉ có 10% bệnh tật hay yếu tố nguy cơ bệnh tiềm ẩn là do di truyền, c̣n lại 90% là do yếu tố môi trường và lề lối sống. Có nghĩa là, cho dù một số yếu tố nguy cơ do gene quy định, nhưng bệnh có phát tác hay không c̣n tùy thuộc vào sự lựa chọn về lối sống của mỗi cá nhân. Đại khái, gene di truyền là một thùng chất nổ, yếu tố môi trường là ng̣i nổ, và cá nhân có quyền chọn lựa để châm ng̣i nổ ấy hay không. Tất cả những thói quen thường ngày từ tâm hồn đến thể xác, từ chuyện đi đứng, ăn uống, nghỉ ngơi đều có tác động lên từng tế bào của cơ thể.




Về cơ bản, sự lăo hóa xảy ra khi tế bào bị hư hại, bị chết cần phải được thay thế bằng các tế bào mới qua sự phân chia của tế bào gốc. Tuy nhiên sự phân chia ấy cũng có giới hạn của nó, để rồi cuối cũng sự mất mát không được bù đắp. Có năm yếu tố chính thay đổi tiêu biểu cho sự lăo hóa:




1- Thoái hóa về khối lượng bắp thịt và chất collagen

Sau tuổi 30, mức độ tiêu thụ thức ăn sẽ chậm lại, trung b́nh sẽ mất khoảng 5 pounds bắp thịt cho mỗi thập niên, thay vào đó là mỡ, nhiều nhất là mỡ bụng. Ngoài ra chất collagen là một thành phần của chất gân, sụn và các mô dưới da. Mất collagen làm cho da nhăn nheo, nhưng dễ thấy hơn hết là da mặt, da cổ và da của hai bàn tay.




2- Thoái hóa về tế bào thần kinh

Theo năm tháng, tế bào thần kinh sẽ chậm lại. Lư do v́ bị oxide hóa bởi những hạt “free radical,” như những chiếc đinh vít bị rỉ sét. Bộ hippocampus nằm ngay dưới lớp chất xám của năo chuyên về trí nhớ, sáng tạo, và tâm tính sẽ teo lại. Khi bị stress thường xuyên, tế bào năo chết dần ṃn, hoặc tăng chất beta-amyloid làm tăng nguy cơ bị Alzheimer.




3- Thoái hóa về hormone

Khi lớn tuổi, lượng hormone sinh dục bị giảm làm tăng mỡ, tăng xốp xương. Riêng phụ nữ, thiếu estrogen làm cho da bớt căng và mất tóc. Các tế bào cũng trở nên vô cảm với hormone insulin gây ra bệnh tiểu đường.




4- Thoái hóa về hệ thống tiêu hóa

Khoảng 70% của hệ thống đề kháng thật sự nằm ở trong đường ruột với sự góp mặt của các loại vi khuẩn tốt. Sự mất cân bằng của các loại vi khuẩn tốt nầy sẽ làm cho chất bổ từ thức ăn không thấm vào máu được. Các vi khuẩn này cũng tiết ra chất serotonin, thiếu serotonin sẽ dễ bị phiền muộn và trầm cảm.




5- Ô nhiễm môi trường

Ô nhiễm môi trường, ngày càng nhiều, sẽ tác động trực tiếp lên sự hao ṃn của từng tế bào nội tạng, chưa kể đến nguy cơ bị ung thư này nọ.


Hiện tượng lăo hóa là điều không thể tránh khỏi được, không phải ai cũng may mắn có được những gene trẻ măi chậm già. Tuy nhiên, ta có thể lợi dụng những phương tiện, những hiểu biết để làm chậm bớt bước tiến của sự lăo hóa.




Có một số dân tộc, quốc gia trên thế giới với nhiều người sống thọ và khỏe mạnh. Hầu hết những người nầy đều có thói quen, nếp sống tốt có thể mở hoặc tắt một số gene trong cơ thể khiến cho họ sống lâu hơn trung b́nh độ 12 năm. Họ thường sống ở miền núi hay miền biển. Họ ăn nhiều cá và thực phẩm tươi. Họ cũng ăn nhiều thực phẩm có nhiều chất antioxidants, ví dụ như rong biển ở Okinawa, Nhật, hoặc ăn nhiều dầu olive, uống nhiều rượu vang đỏ như ở Sardina, Ư. Người dân ở đảo Icaria, Hy Lạp sống thọ hơn dân Âu Châu, trung b́nh khoảng 10 năm, với hơn 1/3 dân số sống trên 90 tuổi mà rất sáng suốt, không bệnh tật. Lư do, họ đi bộ nhiều, ăn nhiều rau cải, và thức và ngủ theo ánh mặt trời.




Cho dù không sống trong những môi trường trên đây, một số thói quen tốt có thể thực hiện được như:

Nên bớt ăn tinh bột và thực phẩm đóng hộp, chế biến. Ăn nhiều rau cải, cá tươi hơn là thịt. Nên ăn tối ba giờ trước khi đi ngủ và cách khoảng 12 tiếng từ buổi ăn tối cho đến buổi ăn sáng hôm sau. Tuy rằng buổi ăn sáng rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng có thể dời buổi ăn sáng lại để cơ thể được nghỉ ngơi 16 tiếng. Nên đánh răng tối thiểu ngày hai lần. Nên tập thiền và yoga và tập thể dục 30 phút, từ 3 đến 6 lần mỗi tuần. Cuối cùng, nên t́m cách ngủ ngon và ngủ nhiều.




Một số thuốc men có sẵn trong tủ thuốc được xem là có khả năng kéo dài tuổi thọ. Thí dụ như thuốc aspirin, thuốc tiểu đường metformin, thuốc giảm cholesterol statins, và gần đây nhất là thuốc trụ sinh doxycycline.

Nếu cần phải uống thuốc th́ nên theo lời dặn của bác sĩ, nhưng không nên uống những thứ thuốc không cần thiết. Càng đơn giản về thuốc men càng tốt.


Sự lăo hóa là chuyện tự nhiên của trời đất, không thể cưỡng lại và không thể tránh khỏi. Nên chấp nhận nó là một phần của cuộc hành tŕnh, và không phiền muộn hay tuyệt vọng. Đây là giai đoạn chuyển hướng từ cái trẻ cái đẹp bên ngoài, trở về cái đẹp bên trong của chân thiện mỹ. Hăy sống vui và sống khỏe mỗi ngày, trẻ ở trong tâm hồn là điều quan trọng hơn cả.




BS Hồ Ngọc Minh



at 12:14 PM

florida80
04-23-2019, 18:29
Sáng ngày hôm nay, tôi đọc được một câu hỏi rằng: “Ai là kẻ độc ác nhất trong lịch sử loài người mà ta không ngờ tới?”. Và câu trả lời không mấy bất ngờ: ĐÁM ĐÔNG. Xin phép được trích ra đây câu trả lời của Iversa Philomena, nghiên cứu sinh tại Kelaideng trên Quora (Link: http://qr.ae/TUpL2L), dịch bởi tài khoản Facebook Sóng Thần:

“Đám đông.
Đúng rồi đấy, đó chính là những người b́nh thường bạn gặp hằng ngày.
Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ cổ: Nhân chi sơ, tính bản thiện (ai mới sinh ra cũng đều là người tốt). Nhưng tôi vẫn thấy hoài nghi về điều này. Nạn Diệt chủng Khmer Đỏ, nạn Diệt chủng Holocaust, Thảm sát Nam Kinh là những điều kinh khủng mà người ta làm trong thời kỳ hỗn loạn trước kia, thế nhưng ham muốn giết chóc dường vẫn c̣n tồn tại kể cả là trong thời đại ngày nay.
Tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện mà tôi mới đọc được gần đây, nó xảy ra ở Trung Quốc:

Một cô gái 19 tuổi đă nhảy xuống từ một ṭa nhà cao tầng và đă tử vong. Cô ấy đă cảm thấy rất tuyệt vọng v́ bị một giáo viên trong trường xâm hại. Trước khi tự sát, cô đă ngồi trên mép tường trong suốt hai giờ đồng hồ. Có lẽ cô ấy không muốn kết thúc cuộc đời ḿnh mà chỉ mong muốn t́m được lư do để tiếp tục sống.
Và rồi cô đă nhảy xuống. Một người lính cứu hỏa đă lên trên ṭa nhà và kịp nắm lấy tay cô gái rồi dùng hết sức ḿnh giữ cô ấy lại. Nhưng đám đông dưới chân ṭa nhà, khoảng trăm người, hét to:
“1,2,3 nhảy! 1,2,3 nhảy!"
“Trời nắng cháy người rồi đấy, nhảy đi! Nhanh lên!”
“Sao nhát gan thế, đừng mất thời gian nữa, nhanh nhanh lên để mọi người c̣n về."
Đám đông cứ la ó, cười đùa, vài người bắt đầu mở mấy ứng dụng quay video ra để livestream. Giống như đàn kền kền, đám đông đang chực chờ cái chết của cô gái.
Cô gái nghe được những lời nói của đám đông, quay lên nói với người lính cứu hỏa:
“Cảm ơn, anh quả thực là một người rất tốt, nhưng đă đến lúc tôi phải đi rồi.”
Nói xong, cô tự nhấc tay ḿnh ra và rơi xuống đất.
Trong lúc người lính cứu hỏa khóc: "Đừng làm điều dại dột như thế !!!", đám đông vỗ tay.
Anh lính cứu hỏa kia vừa mới đăng kư kết hôn 20 phút trước khi nhận nhiệm vụ cứu cô gái. Giờ th́ anh đang phải điều trị v́ sang chấn tâm lư.

Tôi không nghĩ rằng ai trong số đám đông kia sẽ bận tâm về cái chết của một cô gái trẻ hay việc một chàng trai mang một kư ức buồn suốt đời. Họ sẽ chỉ để lại một câu b́nh luận đại loại như: “Ehhh, cô ta đă nhảy thật, đúng là một kẻ yếu đuối” và rồi về nhà, nấu ăn, ngủ một giấc, tiếp tục trở thành một người cha, người mẹ, người anh, người chị tốt.
Đó chính là sự co hồi (involution), hay phân vân do dự, trong xă hội học.
Trung Quốc là một quốc gia đông dân và không có quá nhiều tài nguyên. Hệ quả là – giống như bao vùng đất khác – “dog eat dog" (*chỉ việc con người trong xă hội dùng mọi thủ đoạn để có lợi cho bản thân, chà đạp lên người khác để sống – từ điển Cambridge).
Khi con người bị ép phải cạnh tranh, họ sẽ đối xử với người khác như kẻ thù, và khi có dịp để bắt nạt hay đứng trên kẻ khác, họ sẽ tận dụng triệt để cơ hội đó để đem về lợi ích, sự thỏa măn cho bản thân, dù cho có phải dồn người khác đến cái chết. Sau cùng, luật pháp có ư nghĩa ǵ nếu ai cũng phạm tội.
Đâu là những kẻ tàn bạo nhất trong lịch sử? Đám đông. Và sẽ luôn là đám đông, nếu sự co hồi c̣n tiếp diễn.


UserPostedImage


Tôi đă rùng ḿnh khi đọc bài viết này, v́ không thể tin nổi vào những điều đang xảy ra. Nhưng rồi tôi nhận ra, sự độc ác của đám đông không xa lạ đến thế. Ta xa lạ ǵ câu chuyện về những cô cậu bé tuổi mới mười mấy đă tự tử v́ không chịu nổi công kích, miệt thị trên “mạng” về những lỗi lầm cá nhân, hoặc thậm chí những sự việc mà bản thân các em là nạn nhân (như bị hiếp dâm, quấy rối, tung clip sex…). Một cô bé hàng xóm nhà tôi đă phải chuyển nhà đi rất xa v́ em “suưt” bị hiếp dâm, và em không thể sống nổi trong làng xóm nơi người ta nh́n em như kẻ tội đồ. Một kẻ trộm chó bị dân làng đánh chết, hoặc có lần tôi cũng đọc trên báo, một người đàn ông trung niên đă treo cổ tự tử v́ bị cả làng nghi ăn cắp. Không chỉ những cô cậu thiếu niên mới yếu đuối và nhỏ bé trước đám đông, ngay cả những người trưởng thành và mạnh mẽ cũng dễ dàng biến thành con rối trong tay kẻ điều khiển mang tên xă hội.
Ai chịu trách nhiệm cho những cái chết và những thương tổn đó? Là ĐÁM ĐÔNG. Hay theo một cách khác, là KHÔNG AI CẢ.
Đám đông là thứ độc ác nhất bởi con người ta thường nhân danh đám đông để làm những điều mà ở vai tṛ cá nhân, người ta không bao giờ dám làm. Có nhiều nguyên nhân khác nhau quyết định sự xuất hiện những tính cách đặc thù của đám đông mà các cá nhân tách riêng không có.
Theo Gustave Le Bon, nguyên nhân thứ nhất là cá nhân trong đám đông đă có được, chỉ nhờ số lượng đông, một ư thức về sức mạnh vô địch cho phép nó nương theo những bản năng, mà nếu chỉ một ḿnh, cá nhân sẽ tất nhiên ḱm nén. Cá nhân càng ít có xu hướng ḱm nén chúng, nếu đám đông là vô danh, do đó là vô trách nhiệm; ư thức về trách nhiệm, điều luôn ngăn giữ những cá nhân, đă biến mất hoàn toàn.
Những “đạo đức” mà chúng ta sở hữu là do đám đông định đoạt, là những tiêu chuẩn chung được xă hội chấp nhận, cốt lơi của cái gọi là lương tâm chính là “nỗi sợ hăi do xă hội ấn định”. Một phần những dục vọng và mong muốn độc ác của con người bị đè nén và không có cơ hội bộc phát. Trong bối cảnh cá nhân ḥa tan vào tập thể, khi ranh giới giữa cái tôi và chúng ta bị xóa nḥa th́ chính những đè nén bỗng chốc trở lên công khai và tiêu chuẩn đạo đức đều bị dẹp bỏ. Cũng tương tự như vậy, theo ư kiến của Mc Dougall th́ khó có điều kiện nào mà cảm xúc của người ta lại đạt đến mức như khi nằm trong đám đông và như thế từng người một đều cảm thấy khoan khoái, không c̣n cảm giác cô đơn, họ để cho dục vọng vô giới hạn của ḿnh dẫn dắt và cùng với nó tan vào đám đông. Cái tôi độc ác và yếu ớt có cơ hội tập hợp lại với nhau và chiếm thế thượng phong. Những kẻ tỏ ra mạnh mẽ nhất trong đám đông lại thường là kẻ yếu đuối nhất khi phải đứng một ḿnh.

“ Trong một xă hội cởi truồng, kẻ mặc quần sẽ trở thành khiêu dâm.”

Sự lây nhiễm cũng góp phần tạo ra và quyết định xu hướng của những tính cách đặc biệt trong đám đông. Trong đám đông mọi t́nh cảm, mọi hành động đều có tính hay lây, hay lây đến độ cá nhân sẵn sàng hi sinh quyền lợi của ḿnh cho quyền lợi tập thể. Tuy nhiên hành vi đó là trái với bản chất của con người và v́ vậy người ta chỉ hành động như vậy khi họ là một phần tử của đám đông. Mỗi cá nhân trong đám đông cũng rất dễ bị “gợi ư” và “ám thị”, khiến họ hành động không như cung cách b́nh thường nữa.
Trong một đám đông, chúng ta không là chúng ta hằng ngày, nhưng lại là chúng ta ở một phiên bản khác, có thể cả tốt và xấu. Khi đứng một ḿnh, chúng ta có thể là một cá nhân lịch sự, đứng đắn và chịu mọi trách nhiệm cho hành động của ḿnh. Nhưng khi đứng trong một tập thể nơi tôi chính là chúng ta th́ chúng ta sẽ phơi bày những điểm tồi tệ, hung hăn, bạc nhược. Khi trách nhiệm là của tất cả mọi người, th́ nó cũng chẳng c̣n là của ai.
Tuy thế, vẫn có những cá nhân mà khi đứng một ḿnh anh ta có thể hèn nhát, yếu đuối hay mạnh mẽ, kiên cường, nhưng khi ở trong một tập thể văn minh, nơi con người ta vẫn nhận ra đâu là giới hạn cho ḿnh, họ vẫn có thể thành xử một cách đúng đắn. Và chúng ta vẫn có thể có niềm tin vào những tập thể tốt, những đám đông tích cực. Bản chất của chúng ta là bắt chước, ám thị và lây nhiễm, và không chỉ có những xấu xa mới có thể lan tỏa như thế.

florida80
04-23-2019, 18:34
ĐỜI NGƯỜI CÓ 5 LOẠI PHÚC BÁU LỚN NHẤT,
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ ĐƯỢC?


Mọi người thường nói câu: “Ngũ phúc lâm môn” (Năm loại phúc vào nhà) , vậy “Ngũ phúc” là bao gồm những loại phúc nào? Và “Ngũ phúc” này như thế nào mới có thể “lâm môn”, thực sự không phải ai cũng hiểu cho thấu đáo.

“Ngũ phúc” là ǵ?

“Ngũ phúc” bao gồm năm loại phúc là: “TRƯỜNG THỌ”, “PHÚ QUƯ”, “AN KHANG”, “HẢO ĐỨC” (đạo đức tốt) và “THIỆN CHUNG” (cái chết an lành) .
1.“Trường thọ” là không chết yểu, chết trẻ, sống thọ lâu dài.

2.“Phú quư” là tiền tài dư dật, giàu có hơn nữa c̣n có địa vị tôn quư, cao sang.

3.“An khang” là thân thể khỏe mạnh và tâm linh an b́nh, yên vui.

4.“Hảo đức” là phẩm hạnh, đạo đức tốt đẹp.

5.“Thiện chung” là có thể dự đoán được ngày chết của ḿnh. Những năm tháng cuối đời, không gặp phải tai họa bất ngờ, thân thể không ốm đau, trong nội tâm không lo lắng hay phiền năo, an tường tự tại mà rời khỏi nhân gian. Đó là một cái chết an lành, nhẹ nhàng.

“Ngũ phúc” như thế nào mới có thể “lâm môn”?

Mỗi người chúng ta đều mong muốn sống thọ, đều hy vọng có vinh hoa phú quư, tối thiểu là được “ăn no mặc ấm”, trong tay không thiếu thốn, túng quẫn. Đồng thời chúng ta cũng mong muốn có một thân thể khỏe mạnh, thể xác và tinh thần cả đời được an khang, sau trăm tuổi có thể nhẹ nhàng rời đi, khi chết rồi cũng không bị đày xuống nơi địa ngục. Những điều này cũng chính là điều mà con người cả đời khổ sở theo đuổi.

Nhưng ngoài những theo đuổi về vật chất này, con người c̣n phải có “hảo đức”. Nói cách khác, ở phương diện tinh thần c̣n phải bồi dưỡng phẩm hạnh đạo đức và hành vi tốt đẹp. Trong sâu thẳm tâm hồn không có sầu lo uẩn khúc th́ mới sống được an lành, mỹ măn.

Trong “Ngũ phúc” th́ “hảo đức” là loại phúc quan trọng nhất. Bởi v́ “đức” là ngọn nguồn của cuộc đời hạnh phúc. “Hảo đức” là gốc rễ của hạnh phúc và vui sướng, khoái hoạt. Từ “Hảo đức” mà có thể bồi dưỡng ra bốn phúc c̣n lại. Một người nếu không có “Hảo đức” th́ sẽ không có bốn phúc c̣n lại, hay cho dù có một chút th́ cũng sẽ không thể được lâu dài.

Cổ nhân dạy rằng “Đức” gồm có tám phương diện, bao gồm: HIẾU, ĐỄ, TRUNG, TÍN, LỄ, NGHĨA, LIÊM, SỈ. Tám chữ này được gọi chung là “bát đức”, hay c̣n gọi là “bát đán”, cũng là tiêu chuẩn của con người.

Trong “Luận Ngữ”, Khổng Tử viết: “Hảo đức” thể hiện ra hành vi bao gồm năm phương diện: ÔN H̉A, LƯƠNG THIỆN, CUNG KÍNH, TIẾT KIỆM, NHƯỜNG NHỊN.
1.Ôn ḥa tức là mềm mại, nhẹ nhàng, tâm t́nh ôn ḥa có thể khiến tâm lư khỏe mạnh.
2.Lương thiện là nhân từ, thương người. Người lương thiện, nhân từ bởi v́ thường xuyên bố thí, giúp đỡ người khác mà có thể sống lâu, sống thọ.

3.Cung kính là giữ lễ, người biết giữ lễ nghĩa, lễ độ th́ thường tránh được tai ương, bảo tŕ được tâm thái b́nh tĩnh, an b́nh.

4.Tiết kiệm chính là cần cù, không hoang phí. Người cần cù tiết kiệm th́ sẽ mang đến tài phú và thân thể khỏe mạnh bởi không sa đà vào ḷng tham.

5.Nhường nhịn chính là khiêm tốn, nhún nhường, lễ nhượng. Nhường nhịn có thể khiến cho ôn ḥa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm phát huy được tác dụng.

Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường thường phát hiện thấy rằng, người có đạo đức tốt đẹp, lương thiện thường gặp được những việc tốt đẹp mà trong tâm họ không ngờ tới. Đôi khi họ c̣n có thể gặp họa lại hóa thành may mắn, việc xấu hóa thành việc tốt. Đồng thời, cả đời họ c̣n có nhiều phúc báo, vĩnh viễn không bần cùng và thiếu thốn. Đây chính là bởi v́ người “hảo đức” vốn là người có phúc phận, cũng chính là người có “Ngũ phúc”.

Mai Trà biên dịch Theo Secretchina

florida80
04-23-2019, 18:34
7 KIỂU NGƯỜI LUÔN CÓ PHÚC BÁO VÀ ĐƯỢC GẶP NHIỀU QUƯ NHÂN


Người xưa có câu: “Thái độ quyết định hết thảy và tính cách quyết định vận mệnh”. Cho nên, một người có phúc báo tốt hay không tốt, quư nhân nhiều hay không nhiều đều có quan hệ chặt chẽ với cách đối nhân xử thế và giải quyết công việc của người ấy. Dưới đây là 7 kiểu người cả đời được phúc báo và gặp nhiều quư nhân.

1. NGƯỜI VUI VẺ

Một người nếu luôn nở nụ cười trên môi sẽ tự nhiên có thể truyền lại niềm vui, tâm t́nh vui vẻ, ấm áp đến những người bên cạnh, khiến mọi người sinh ra một loại cảm giác thân thiết, gần gũi.

Đồng thời, tâm thái tích cực c̣n có thể cuốn hút, cảm hóa và khích lệ người khác, dễ dàng nhận được thiện cảm và ấn tượng tốt từ người khác. Do đó họ sẽ dễ gặp được quư nhân trợ giúp.

Ngoài ra, người luôn vui tươi th́ trong ḷng thường không có nhiều ư nghĩ xấu, mưu đồ xấu hại người, do đó họ không làm điều xấu, điều ác và họ sẽ được phúc báo.
Kết quả h́nh ảnh cho phúc báo

2. NGƯỜI CÓ TÂM VỚI NGHỀ NGHIỆP

Một người luôn đặt tâm vào công việc, nhiệt t́nh trong công tác, luôn cố gắng duy tŕ một trạng thái tinh thần tích cực để đạt được kết quả tốt th́ đó là một loại năng lượng thuần chính.

Khi bạn thực sự đặt tâm vào công việc, bỏ công sức cho công việc nhiều hơn mà không tính toán mưu cầu th́ sẽ tự nhiên ở trong đám đông mà nhận được sự chú ư của quư nhân. Người bỏ ra nhiều công sức th́ tất nhiên cũng sẽ thu được hồi báo tương xứng.

3. NGƯỜI CÓ L̉NG BIẾT ƠN

Ḷng biết ơn người khác phát ra từ trong tâm sẽ khiến quư nhân cho rằng, việc giúp đỡ bạn là đáng giá. C̣n nếu bạn là một người trong ḷng đầy bực tức, có lối nghĩ phản đối, không ngừng oán giận người khác th́ quư nhân sẽ có thể đối với bạn “tôn kính mà không thể lại gần”.

Biết ơn là đức tính tốt đẹp của trong văn hóa truyền thống. Người biết ơn là người hiểu biết lễ nghĩa, coi trọng đạo đức làm người. Người như vậy tất sẽ được phúc báo tốt đẹp.

4. NGƯỜI CÓ KHÍ PHÁCH

Người có khí phách sẽ có ư chí rộng lớn, có thể dung nạp được hết thảy mà trở lên vĩ đại. Người như vậy sự nghiệp của họ sẽ dễ thành công hơn. Quư nhân sẵn sàng giúp đỡ người có khí phách, bởi v́ người như vậy mới khiến họ cảm nhận được rằng những ǵ ḿnh trợ giúp thật sự đáng giá và sẽ có kết quả. Cho nên, nếu bạn là một người so đo tính toán chi li, cảm xúc trong ḷng dễ xao động, rất sợ mất thể diện th́ cho dù quư nhân có trợ giúp, bạn cũng sẽ không vui vẻ.

5. NGƯỜI SẴN L̉NG GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ

Nếu bạn là người có năng lực lớn trong việc giải quyết vấn đề, có nhiều biện pháp, không sợ khó khăn, sẵn sàng t́m hiểu, nghiên cứu th́ bạn là người dễ dàng chiếm được sự hứng thú của quư nhân. Họ sẽ thấy rằng bạn là một người luôn cố gắng, và nếu đưa ra một điểm nào đó, bạn nhất định có thể “suy một ra ba”, “học một biết mười”.

6. NGƯỜI CÓ NĂNG LỰC HÀNH ĐỘNG MẠNH MẼ

Người chín chắn, một khi có ư tưởng tốt th́ lập tức hành động, không đắn đo suy nghĩ, do dự, lưỡng lự th́ sẽ dễ thành công và cũng dễ được quư nhân trợ giúp. Tuy nhiên, năng lực hành động mạnh mẽ này không đồng nghĩa với thái độ cực đoan, tức là không cần tham khảo ư kiến của một ai, muốn làm ǵ liền làm đó.

7. NGƯỜI CÓ L̉NG LƯƠNG THIỆN, LUÔN GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC

Người có ḷng lương thiện, yêu thương mọi người, luôn giúp đỡ người khác mà không mưu cầu hồi báo th́ chính là người đă tích được công đức lớn và họ đương nhiên được phúc báo, đó là Thiên lư.

Ngoài ra người lương thiện luôn ḥa đồng với mọi người, khuyến khích người khác làm việc thiện, thấy người khác làm việc xấu th́ khuyên giải một cách thiện ư, nên bên cạnh họ luôn có quư nhân đi theo trợ giúp.

Mai Trà biên dịch Theo Secretchina




"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,
Người Hiền sợ không cứu giúp được ai"

florida80
04-23-2019, 18:35
PHÚC PHẬN MỘT NGƯỜI TỪ ĐÂU MÀ CÓ?
CÓ TỪ "THIỆN TÂM" (TÂM ĐỊA THUẦN CHÁNH NGAY THẲNG)!!![/COLOR]

Trước đây, có một vị tài chủ, được mọi người gọi là viên ngoại, đă mời một thầy phong thủy đến xem mảnh đất có phong thủy tốt để chôn cất bản thân sau này. Sau khi vị thầy phong thủy đến nhà, lăo viên ngoại có việc, không thể cùng với người thầy phong thủy đi xem đất được, liền bảo đứa cháu nhỏ của ḿnh đi cùng…

Thầy phong thủy cùng với đứa cháu của lăo viên ngoại khi đi đến một mảnh đất, đứa cháu này kéo lấy tay của thầy phong thủy núp ở một bên. Thầy phong thủy không hiểu ư cậu. Một lúc sau, hai người đứng dậy, đứa cháu này giải thích rằng: “Tại con khi năy nh́n thấy mấy đứa trẻ trong làng đang ngắt lúa ḿ ở đất nhà con, gia cảnh của họ đều rất đáng thương, con sợ nh́n thấy đều bỏ chạy hết, nên bèn nấp sang một bên, bây giờ họ đều đă đi xa cả rồi“.

Người thầy phong thủy nghe xong, nắm lấy tay của đứa cháu nhỏ trở về, vừa đi vừa nói: “Có được đứa cháu như vậy, sau khi trăm tuổi dù có chôn ở đâu cũng đều là mồ mả tốt cả“.

Mảnh đất an táng mười mẫu chẳng bằng được với một phần thiện tâm. Con người có thiện tâm lớn bao nhiêu, th́ có thể làm được việc thiện lớn bấy nhiêu, cũng như có thể tích được phúc đức lớn bấy nhiêu, từ đó mới có thể có được phúc báo tương ứng.

Phúc phận của con người không phải là phấn đấu có được, cũng không phải là bôn ba vất vả có được, mà là hành thiện tích đức tích lại được. Phấn đấu và bôn ba chỉ là h́nh thức bề mặt, bởi bánh nướng sẽ không tự dưng từ trời rơi xuống, con người cần phải thông qua phương thức chính đáng để có được; c̣n như thông qua những phương thức không chính đáng th́ sẽ không có được những thứ thuộc về ḿnh, c̣n nếu làm chuyện xấu, th́ sẽ tổn đức tạo nghiệp, khi đến một lúc nào đó sẽ gặp phải báo ứng.

C̣n có một câu chuyện như vậy: Diêu Văn Điền đời nhà Thanh, người Hồ Châu, tỉnh Chiết Giang, ngày đầu năm niên hiệu Gia Khánh, một người cùng làng với ông trong mơ thấy ḿnh đi đến phủ nha, nghe thấy có tiếng hô lớn: “Bảng danh sách trạng nguyên đă có rồi!“. Lúc này cửa son mở ra, hai quan lại người mặc y phục màu đỏ tay cầm cờ vàng đi ra, phần đuôi của lá cờ mỗi bên đều có 4 chữ là: “Nhân tâm dị muội, thiên lư nan khi” (Tạm hiểu là: Dối ḿnh dối người, không dối được trời). Người này sau khi tỉnh dậy, không hiểu đó nghĩa là ǵ.

Không lâu sau, Diêu Văn Điền thi đỗ trạng nguyên, có người đem giấc mộng này kể lại với ông, Diêu Văn Điền im lặng hồi lâu, bỗng nhiên giật ḿnh nói rằng: “Đây là câu nói của ông cố đă mất của tôi! Năm đó, ông cố tôi nhậm chức đề h́nh vùng Hoản Giang (An Huy, Trung Quốc), trong nhà ngục có hai người bị người ta vu oan mà bị định tội chết, ông cố tra rơ chuyện này thấy không có bằng chứng, chuẩn bị thả hai người này ra, lúc này kẻ vu cáo đă gửi cho ông hai ngh́n lượng bạc, xin ông phán hai người kia tử h́nh. Ông cố nói: ‘Dù có dối người dối ḿnh, cũng không dối gạt được ông trời. Nếu tôi lấy số tiền này mà giết oan kẻ vô tội, thiên lư ắt sẽ không dung!’, dứt khoát từ chối không nhận số tiền, sau cùng đă thả hai người vô tội bị vua oan kia ra. Chữ được viết ở phần đuôi lá cờ, lẽ nào lại là chuyện này?“.

Diêu Văn Điền sau khi thi đậu trạng nguyên đă nhậm chức Tu soạn viện hàn lâm, Tả đô ngự sử, Lễ bộ thượng thư, ông tự đề chữ câu đối trong thư pḥng, viết rằng: “Thế thượng kỷ bách niên cựu gia, vô phi tích đức; thiên hạ đệ nhất kiện hảo sự, hoàn thị độc thư” (Tạm dịch: Nhà cũ trên đời mấy trăm năm, chẳng ngoài tích đức; một chuyện tốt nhất trong thiên hạ, vẫn là đọc sách”. Hai chữ “cựu gia” (nhà cũ) ở đây là chỉ thế gia (nhà làm quan), nhà làm quan học hành cũng được người đời gọi là “ḍng dơi thư hương”, “không tham lam phung phí, có phẩm hạnh trong sạch”. Diêu Văn Điền thường đảm nhiệm quan chủ khảo thi cử, và mỗi lần ông đều treo một câu đối bắt mắt như vậy trước cửa lớn trường thi: “Gian lận trường thi đều có h́nh phạt, nhắc nhở thí sinh chớ có sa lưới pháp luật; thời khắc then chốt đời người không thông một chữ, khuyến cáo thí sinh chớ nghe lời thừa”. Có thể thấy được đây là một vị quan thanh liêm, một người ngay chính.

“Thân ở phủ nha dễ tu hành”, ông cố của Diêu Văn Điền, đứng trước cám dỗ của đồng tiền kiên quyết không lay động, không muốn giết oan người khác, kết quả tổ tiên tích đức, phúc báo đến con cháu đời sau.

Làm chuyện không dối ḷng, ḷng dạ ngay thẳng, tâm địa thuần chính, sao mà không có phúc phận và phúc báo được đây?

Tiểu Thiện biên dịch







[COLOR="Black"]Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên

florida80
04-23-2019, 18:37
Muốn có Phúc Đức phải: ÔN H̉A, LƯƠNG THIỆN, CUNG KÍNH, TIẾT KIỆM, NHƯỜNG NHỊN

Trong “Luận Ngữ”, Khổng Tử viết: “Hảo đức” thể hiện ra hành vi bao gồm năm phương diện: ÔN H̉A, LƯƠNG THIỆN, CUNG KÍNH, TIẾT KIỆM, NHƯỜNG NHỊN.

1) ÔN H̉A tức là mềm mại, nhẹ nhàng, tâm t́nh ôn ḥa có thể khiến tâm lư khỏe mạnh.

2) LƯƠNG THIỆN là nhân từ, thương người. Người lương thiện, nhân từ bởi v́ thường xuyên bố thí, giúp đỡ người khác mà có thể sống lâu, sống thọ.

3) CUNG KÍNH là giữ lễ, người biết giữ lễ nghĩa, lễ độ th́ thường tránh được tai ương, bảo tŕ được tâm thái b́nh tĩnh, an b́nh.

4) TIẾT KIỆM chính là cần cù, không hoang phí. Người cần cù tiết kiệm th́ sẽ mang đến tài phú và thân thể khỏe mạnh bởi không sa đà vào ḷng tham.

5) NHƯỜNG NHỊN chính là khiêm tốn, nhún nhường, lễ nhượng. Nhường nhịn có thể khiến cho ôn ḥa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm phát huy được tác dụng





Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.

florida80
04-23-2019, 18:38
"Nơi nào nhiều người ác , nơi đó nhiều ách nạn;
Nơi nào nhiều người hiền, nơi đó thường an vui"
(HT Tuyên Hóa)


Bạn phải sống hiền lương và tạo được phúc báu thi mới có thể có được cuộc sống trong môi trường mà người người đều biết suy nghĩ và trợ giúp nhau ...

NGƯỜI THÀNH CÔNG KHÔNG TIẾC LỜI KHÍCH LỆ VÀ CHIA SẺ CƠ HỘI, NGƯỜI THẤT BẠI KHÔNG TIẾC SỨC SÁT PHẠT LẪN NHAU ĐỂ GIÀNH LỢI VỀ MINH …


Người thành công luôn t́m kiếm đối tác để cùng hợp tác và chia sẻ cơ hội. C̣n người thất bại, trái lại luôn khiếp sợ, lo lắng ḿnh và người khác bị trộn lẫn vào nhau.

Trong một buổi diễn thuyết, người diễn giả đưa cho mỗi khách mời một quả bóng. Sau đó, anh yêu cầu mỗi người viết tên ḿnh lên đó. Có hơn 30 người tham gia tṛ chơi này. Những quả bóng ghi tên vừa ráo mực đă được tập trung đặt vào một căn pḥng bên cạnh.

Diễn giả bắt đầu đọc luật chơi: “Trong ṿng 5 phút, mỗi người đều phải t́m lại quả bóng có ghi tên ḿnh trong rổ bóng”.

Sau đó, khán giả được một phen cười vỡ bụng khi chứng kiến cảnh cả 30 người ào ào xông vào căn pḥng, chen lấn, xô đẩy để t́m quả bóng của ḿnh. Cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn.

5 phút qua đi, vị diễn giả rung chuông hết giờ. Có 7 người t́m được quả bóng của ḿnh tiến ra phía trước sân khấu. Khán giả lại được một phen cười đau bụng khi ai nấy mặt mũi bơ phờ, tóc tai bờm xờm, mặt mày đỏ gay, ôm quả bóng trong tay mà thở hổn hển.

Đoạn, diễn giả cầm mic trên tay, vẻ mặt b́nh thản, thủng thẳng tuyên bố: “Xin quư khán giả hăy yên lặng. Chúng ta sẽ có một chút thay đổi“. Anh phổ biến luật chơi mới: “Bây giờ mọi người hăy với lấy bất kỳ quả bóng nào gần ḿnh nhất và đưa nó cho người có tên ghi trên đó“.

Thật đáng ngạc nhiên là chưa đầy 2 phút, mọi người đều nhận được quả cầu có ghi tên ḿnh. Bầu không khí lại rất ḥa ái. Ai nấy tay bắt mặt mừng, hồ hởi nhận lại quả bóng của ḿnh và không quên mỉm cười, nói lời cảm ơn tới đối phương.

Kết quả là có hơn 20 người xếp thành một hàng dài trên sân khấu. Người nào người nấy đầu tóc vẫn chỉnh tề và rất thư thái, khác hẳn với cảnh tượng vừa diễn ra trước đó không lâu. Mọi người đặt quả bóng trước mặt, đứng dàn hàng và bắt chéo những đôi bàn tay vào nhau, trông như những mắt xích trong cùng một sợi dây.

Khi khán giả c̣n đang ngơ ngác th́ diễn giả cất lời: “Thưa quư vị, trong cùng một căn pḥng, cùng những gương mặt như nhau, nhưng hai lối tư duy và tâm thái khác nhau đă cho chúng ta thấy ngay sự khác biệt.

Ở trên sân khấu hôm nay chúng ta chỉ đang tham gia một tṛ chơi. Sau vài giờ nữa, ai nấy lại quay về với cuộc đời thực của ḿnh. Nhưng tṛ chơi này lại miêu tả khá sống động về bức tranh tả thực trong xă hội của chúng ta.

Nếu mỗi người đều chỉ chăm chăm nh́n vào những thứ ḿnh muốn và điên cuồng theo đuổi chúng th́ dẫu phải vất vả mấy đi nữa cũng sẽ rất khó đạt được. Nếu chúng ta thay đổi cách nghĩ một chút, mở rộng thêm cái tâm của ḿnh, mọi chuyện sẽ khác hẳn.

Trước khi chưa t́m được thứ ḿnh mong muốn, hăy mang thứ đang có trong tay ḿnh tặng lại cho người cần nó nhất. Nếu có thể làm được vậy, rất nhanh chóng mỗi người đều sẽ có thể nhận được thứ mà ḿnh mong muốn lâu nay, và thế giới cũng sẽ trở nên thật khác.

Hơn nữa chuyện này cũng thể hiện một đạo lư khác mà chúng tôi muốn nhắn gửi đến quư vị:

•Người thành công đều t́m kiếm đối tác để cùng hợp tác và chia sẻ cơ hội. C̣n người thất bại, trái lại luôn khiếp sợ, lo lắng ḿnh và người khác bị trộn lẫn vào nhau.


•Người thành công đều muốn để ư tới sở trường của người khác. C̣n người thất bại lại thường hay nh́n vào sở đoản của đối phương.


•Người thành công không tiếc lời khen ngợi lẫn nhau. C̣n người thất bại không tiếc sức sát phạt lẫn nhau”.



Khán giả trong khán pḥng chợt lặng đi mấy giây, rồi đồng loạt đứng dậy vỗ tay hoan hô. Tiếng vỗ tay tưởng như không ngớt. Cả khán giả và những người trực tiếp tham gia cuộc thi đă có cho ḿnh những phút giây sảng khoái và một bài học thật sâu sắc, ư nghĩa.
Tṛ chơi với bóng. (Ảnh minh họa dẫn theo starevent.vn)

***

Càng nắm giữ mọi thứ chặt trong tay bao nhiêu, ta sẽ càng dễ đánh mất nó. Giống như trong tay cầm một nắm cát, nắm chặt măi th́ cát tuột qua kẽ tay rơi đi, c̣n buông hờ bao nhiêu, mở rộng bàn tay mà nâng niu th́ sẽ có được cả mấy vốc.

Trước khi muốn nhận được, cần phải học cách cho đi, bạn nhé!Hiểu Mai - Nguồn Đại Kỷ Nguyên

florida80
04-23-2019, 18:40
12 CÁCH GIÚP BẠN TÍCH ĐỨC KHÔNG TỐN MỘT ĐỒNG MÀ VẪN HƯỞNG PHÚC BÁO CẢ ĐỜI


Nhiều người cho rằng tích đức, hành thiện là bố thí một chút tiền tài hay giúp đỡ những người nghèo khổ miếng cơm, manh áo. Kỳ thực, có đến hàng trăm các tích đức đơn giản, không tốn một đồng tiền mà lại mang về phúc báo miên miên cho người hành thiện.

Những người già thường nói: “Có đức mặc sức mà ăn”. Đương nhiên, cái đức ấy lớn lao, quan trọng hơn nhiều so với việc mưu cầu miếng cơm, kế sinh nhai. Có đức, bạn sẽ đổi lại được nhiều phúc báo.

Phật gia giảng, người tích đức kiếp này có thể nhận phúc báo phát tài, làm đại quan ở kiếp sau. Những người tu luyện cũng hay bàn về chuyện giữ ǵn đạo đức, tính t́nh để tạo lập cơ sở tu hành, sau này có hy vọng nhảy thoát khỏi ṿng luân hồi, bể khổ.

Ngay từ bây giờ, bạn hăy học cách tích đức, hành thiện, vừa là giúp người, vừa là giữ thêm cho ḿnh phúc báo về sau. Dưới đây là những cách tích đức đơn giản, ai ai cũng làm được.


1. NÓI LỜI KHOAN DUNG, ĐỘ LƯỢNG

Lời nói cần phải thể hiện sự khoan dung, độ lượng đối với người khác. Nếu lời quá thẳng, hăy nói ṿng, nói giảm, nói tránh” một chút. Nếu lời lạnh như băng, hăy hâm nóng chúng lên trước khi truyền cho người khác. Khi nói lời phê b́nh, khiển trách, hăy đảm bảo rằng ḷng tự tôn của người nghe không bị tổn thương. Và bạn hăy luôn nhớ rằng, một lời khen ngợi đúng lúc có giá c̣n hơn ngàn vàng.


2. TÁN THƯỞNG, VỖ TAY

Hăy học cách ca ngợi, vỗ tay tán thưởng người khác. Ai cũng đều cần nghe tiếng vỗ tay tán thưởng của người khác bởi đó chính là sự ủng hộ, khen ngợi, sự đồng t́nh, chia sẻ. Chẳng ai muốn cô đơn, lạc lơng giữa thế gian này, ai cũng cần dù chỉ là một người tán đồng với ḿnh, thấu hiểu ḿnh.

Không biết vỗ tay, khen ngợi người khác th́ đời người thực sự quá nhỏ hẹp. Cho người khác tiếng vỗ tay kỳ thực là cho chính bản thân ḿnh.


3. GIỮ THỂ DIỆN CHO NGƯỜI KHÁC

Ở một số t́nh huống, việc “không nể mặt” chính là thái độ vô lễ lớn nhất. Người phương đông rất xem trọng thể diện v́ vậy ở bất kỳ thời điểm nào cũng dành cho người khác một “lối thoát”, một đường lùi.

Nh́n thấy rơ một người cũng đừng nên chỉ thẳng ra, hăy lựa lúc mà nói. Đừng bao giờ làm tổn thương thể diện của người khác bởi hậu quả của nó là khôn lường. Trong một số t́nh huống, vạch trần người khác là một tội lỗi đẩy người ta đến đường cùng.


4. TÍN NHIỆM NGƯỜI KHÁC

Người có tính đa nghi trời sinh th́ khó có được bạn chân thành. Được người khác tin tưởng, tín nhiệm là một loại hạnh phúc. Người có bao nhiêu tín nhiệm th́ sẽ có bấy nhiêu cơ hội thành công. Người xưa nói: “Đă nghi ngờ người th́ không kết giao, đă kết giao th́ không nên nghi ngờ người”.


5. TÍNH CÁCH KHIÊM NHƯỜNG

Người xưa nói, người kiêu căng ngạo mạn, thích thể hiện tài năng th́ đi đâu cũng có kẻ địch. Hăy tránh khoe khoang tài năng của ḿnh mọi lúc mọi nơi và học cách buông bỏ kiêu căng, giảm bớt tự kỷ.

Bạn cũng không nên ở trước mặt người đang thất ư mà đàm luận về đắc ư của ḿnh. Làm người, trước là đừng khoa trương tùy tiện, sau đừng đắc ư, nên khiêm nhường một chút, mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn.


6. THẤU HIỂU NGƯỜI KHÁC

Ai cũng mong có người thấu hiểu, thừa nhận ḿnh. Hiểu người khác cũng chính là đem lại lợi ích cho họ, cho chính bản thân bạn. Khi đă hiểu được tâm t́nh, tâm sự của đối phương, bạn sẽ biết cách mang đến hạnh phúc cho họ, cũng sẽ biết cách sống đẹp hơn, tu sửa ḿnh tốt hơn.


7. TÔN TRỌNG NGƯỜI KHÁC

Hăy luôn đặt sự tự tôn của người khác ở vị trí cao nhất, thậm chí cao hơn chính bản thân ḿnh. Sự tôn nghiêm của một người chính là phẩm giá và đạo đức, đôi khi là sinh mệnh của họ. Đừng bao giờ mạo phạm người khác nếu không muốn chính ḿnh cũng bị mạo phạm. Đối với những kẻ yếu hơn, lại càng phải tôn trọng, trân quư họ.

Địa vị càng cao th́ càng không thể khinh thường người khác. Làm được như vậy th́ chính là bạn đă có phẩm chất của một người quân tử. Người quân tử chính là tôn trọng kẻ yếu, không sợ kẻ mạnh, là nghĩ cho người trước, nghĩ đến ḿnh sau.


8. THÀNH THẬT VỚI MỌI NGƯỜI

Ở đời, sự chân thành bao giờ cũng đáng quư. Không thành thật sẽ khó mà tồn tại giữa nhân gian. Người giả dối sẽ không bao giờ có được người tri kỷ, người bạn chân thành. Sự thành tín chính là cái gốc làm người. Hăy giữ ǵn chữ tín, ḷng chân thật, bạn sẽ thu phục được ḷng người, sẽ trở thành người được yêu mến, thành công.

Mất đi chữ tín, một đời người coi như cũng kết thúc sớm rồi. Bởi giữ được chữ tín th́ có thể đi khắp thiên hạ, có thể kết giao khắp bốn bể, gầm trời.


9. NÓI LỜI CẢM ƠN

Người có ḷng cảm ơn sẽ luôn lấy được thiện cảm từ người khác. Hăy tập nói lời cảm ơn dù chỉ từ những việc nhỏ nhặt nhất thường ngày. Nhưng đừng chỉ cảm ơn ân nhân của ḿnh, hăy học cách cảm ơn ngay cả đối thủ của ḿnh. Đó cũng chính là thể hiện của một người có chí khí, có bản lĩnh vậy.


10. MỈM CƯỜI VỚI NGƯỜI KHÁC

Nụ cười chân thành c̣n có giá trị hơn cả ngàn vàng. Chẳng ai có thể cự tuyệt một nụ cười xuất phát tự đáy ḷng cả. Mỉm cười chính là cách để con người kết nối với nhau nhanh nhất và bền vững nhất. Hăy thử tưởng tượng xem, thế gian này nếu ngày ngày tràn ngập tiếng cười, không c̣n thù hận, nếu ai cũng coi người khác là bạn bè, người thân của ḿnh, chẳng phải mọi đau khổ sẽ tan biến hết hay sao?


11. KHOAN DUNG

Khoan dung là một trong những đức tính hàng đầu của người quân tử. Nếu không thể khoan dung người khác, chứng tỏ rằng trong bạn c̣n có nhiều mối hận, chứng tỏ ḷng dạ của bạn vẫn chưa đủ rộng lượng, khoáng đạt.

Sức mạnh của ḷng khoan dung thật lớn. Nó có thể cải biến một con người lầm lỗi trở nên chân chính. Nó cũng có thể hoán cải một tâm hồn gỗ đá, chai sạn v́ hận thù trở nên tươi đẹp, yêu đời hơn.

Người có ḷng khoan dung không chỉ là biết nghĩ cho người khác, biết gia ân cho kẻ thù mà c̣n chính là biết nghĩ cho ḿnh, biết cởi trói cho ḿnh. Bởi hận thù chính là liều thuốc độc. Giữ hận thù trong người chính là ấp ủ thuốc độc, đầu độc chính ḿnh. Khoan dung là ḍng nước mát tưới tắm tâm hồn khổ đau, cũng là liều thuốc giải độc cho mọi oán thù trên cơi đời này.


12. BIẾT LẮNG NGHE

Người xưa có câu: “Nh́n nhiều, nghe nhiều và nói ít”. Trước khi học nói, người ta đă phải biết lắng nghe. Đứa trẻ từ trong bụng mẹ đă có thể nghe thấy âm thanh của thế giới này nhưng sau khi chào đời, thường phải 2 – 3 năm mới bập bẹ những tiếng đầu tiên. Đạo lư ở đây là ǵ?

Biết lắng nghe chính là biết nghĩ cho người, biết nhường người, tôn trọng họ. Đủ ḷng kiên nhẫn để lắng nghe người khác nói, bạn cũng sẽ đủ ḷng kiên nhẫn để thấu hiểu, yêu thương họ.

Đôi khi có những lúc ta chỉ cần lắng nghe. Sự lắng nghe có thể đă là câu trả lời tuyệt vời nhất cho những mâu thuẫn, khổ đau, buồn bực trong đời. Không thể lắng nghe chính là không thể nhẫn nại. Không thể nhẫn nại th́ cũng chẳng thể nào làm được việc lớn. Từ xưa đến nay, người thông minh nhất chính là người biết lắng nghe nhiều nhất chứ không phải nói thật nhiều.

Từ nay hăy trở thành một người biết lắng nghe hơn bạn nhé!

Tử Du (Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)

florida80
04-23-2019, 18:41
6 MẪU NGƯỜI CÓ MỆNH DỄ GẶP ĐƯỢC QUƯ NHÂN PHÙ TRỢ1) Người có ḷng "Biết tri ân" và "Biết báo ân"
2) Người hết ḷng cống hiến , luôn mưu cầu lợi ích cho tất cả, và hỗ trợ người khác sống tốt
3) Người có nghĩa khí
4) Người có ḷng nhân ái, vị tha và bao dung, khiến người xấu có thể hoàn lương / hoàn thiện được dễ dàng
5) Người có khả năng sáng tạo, có khả năng truyền cảm hứng cho người khác làm việc thiện tích cực hơn .
6) Người trầm tĩnh, cư xử ôn nhu ḥa ái trước mọi thị phi, mọi sự thù hằn đối nghịch.

florida80
04-23-2019, 18:42
Thiện Niệm" là hạt giống,
"Thiện Tâm" là đóa hoa,
"Thiện Hạnh / Đức Hạnh" là trái chín ngọt.

"Người Ác, người sợ, trời không sợ
Người Hiền, người dối , trời không dối"

==> Ai cũng sợ gần gũi người ác, v́ gần họ sẽ bị tổn hại, nhưng thiên địa thánh thần không bao giờ sợ hăi người ác , dẫu ác cách mầy cũng không sợ.
Người lừa dối luôn lừa gạt người hiền lương, nhưng quy luật "nhân quả: Thiện lai thiện báo, ác lai ác báo" của Trời Đất không có lừa dối ai.Cho nên nhất định phải nghĩ điều thiện, làm việc thiện , sống lương thiện ... th́ vận mạng sẽ chuyển tốt lên ... Tai nạn tật bệnh tiêu tan ... vận mạng đă tốt th́ càng tốt hơn.

Cuối cùng th́ "Người giúp không bằng Trời gúp" ... vận mạng tốt / xấu là do phúc báu ḿnh có gia tăng hay tổn hại ???!!!


A Di Đà Phật .
Lạy Phật 1 lạy , tội diệt Hằng sa
Niệm Phật 1 câu , phúc tăng vô lượng !!!


Nguyện cầu thiên tai nhân họa , nhất thời tan biến , người người an vui !!!

florida80
04-23-2019, 18:43
NGƯỜI CÀNG TĨNH TÂM TH̀ TRÍ HUỆ CÀNG CAO VÀ TẦM NH̀N CÀNG XA


Khi một người không thể buông bỏ những chấp trước và tạp niệm của bản thân th́ sẽ thấp thỏm, không an định. Lúc ấy sẽ rất khó để đưa ra được phán đoán và nhận định chính xác đối với những sự t́nh xảy ra xung quanh, do đó họ cũng không thể lư trí và b́nh tĩnh để suy xét cho được.

C̣n khi một người trầm tĩnh, loại bỏ đi những tạp niệm, đi vào trạng thái thanh tỉnh th́ sẽ có một loại cảm giác kỳ diệu tràn đầy trong tư tưởng và thân thể họ. Đây phải là lúc nội tâm thực sự tĩnh lặng th́ mới có được loại cảm giác ấy, tĩnh tâm mới có thể sản sinh trí tuệ. Suy nghĩ của một người ở vào thời khắc tĩnh lặng nhất chính là sự kết tinh của trí tuệ và tâm linh người ấy sau khi thăng hoa.

Trong cuộc sống, con người thường bị lạc vào những lợi ích hiện thực và được-mất nên rất khó để xem nhẹ “thất t́nh lục dục” của bản thân. V́ thế, họ cũng thường không khống chế được oán hận, vui buồn, không thể đạt đến trạng thái tĩnh tâm.

Người tu luyện sau khi hiểu rơ chân lư của vũ trụ, họ có thể xem nhẹ công danh lợi lộc, cũng có thể khoan dung, nhường nhịn. Loại trí tuệ và phong thái này tự nhiên sẽ ở tầng trên cao so với người b́nh thường, họ có thể tương đối dễ dàng mà tiến nhập vào trạng thái tĩnh lặng.

Trong cơi hồng trần hỗn loạn đen tối, người nào có thể thông qua tu luyện tâm linh của bản thân, đạt đến cảnh giới thanh tĩnh b́nh thản th́ sẽ có được loại trí huệ mà người b́nh thường không thể có được.

Cuộc sống hiện đại ngày nay có vô vàn thứ đủ để hấp dẫn dục vọng của con người, bởi vậy, một người không tu luyện th́ thật khó có để giữ nội tâm thanh tĩnh.

Phật gia có câu: “Do GIỚI nhi ĐỊNH, ĐỊNH năng sinh TUỆ.” Ư nói, bởi v́ có thể giới cấm hết thảy dục vọng mà có thể định được, định được rồi mới có thể sản sinh ra trí huệ.

Đạo gia cũng nói: “Thục năng trọc dĩ chỉ, tĩnh chi từ thanh; thục năng an dĩ cửu, động chi từ sinh. Bảo thử đạo giả, bất dục doanh”. Ư nói, ai có thể đang đục mà nhờ tĩnh lại dần dần trong ra. Ai có thể đang yên mà nhờ động lại dần dần sinh động lên. Người nào giữ được đạo ấy th́ không tự măn. Tĩnh khiến cho người tu đạo nhập tĩnh, mà thành kim đan đại đạo.

Nho gia cũng nói: “Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc.” Ư nói, biết đến cùng rồi mới định được, định mới có thể tĩnh, tĩnh rồi mới có thể suy nghĩ tinh tường, suy nghĩ tinh tường rồi mới có thể lĩnh ngộ được. “Tĩnh” khiến cho nhà nho đạt được trí tuệ, hoàn thành được việc tu thân, tề gia, trị quốc, b́nh thiên hạ.

“Tĩnh” không phải chỉ là một loại tu dưỡng mà c̣n là một loại trí tuệ. Người có thể tĩnh th́ đứng trước một việc, gặp nguy mà không loạn, tự có thể sản sinh ra vô số trí tuệ, hóa giải được khó khăn. Trái lại, người lo âu, phấp phỏng th́ không những không giải quyết được vấn đề mà c̣n làm hỏng việc.

Những phiền năo của đời người suy cho cùng cũng là đến từ dục vọng, sự tham lam, bị đủ mọi loại hấp dẫn làm mê hoặc. Hầu như người trẻ tuổi thường bị ảnh hưởng bởi bạo lực, áp lực… khiến trong ḷng luôn bất an. Thậm chí có người c̣n cho rằng, nói mấy lời tranh căi, dùng mấy đường vơ thuật th́ đă có thể tự xưng ḿnh là nam tử hảo hán. Nhưng bậc trí huệ đều cho rằng, gặp chuyện mà rút gươm th́ đây là cái dũng của kẻ thất phu, không phải đại dũng. Từ xưa đến nay, các bậc thánh hiền đều là những người đại khí, càng là gặp chuyện “kinh thiên động địa” th́ càng có thể “tĩnh tâm như nước”, b́nh tĩnh mà ứng phó mới giải quyết được việc.

Trong thế giới hỗn loạn, tâm linh thanh tĩnh giống như núi cao bất động, sừng sững mà b́nh thản. Tâm linh ngạo mạn chỉ giống như cỏ dại trong nước, nước chảy bèo trôi. Người nào có “TÂM TĨNH THẦN ĐỊNH” th́ cho dù thân thể ở trong hoàn cảnh hỗn loạn th́ tâm linh của họ cũng đă ở cảnh giới cao rồi!

Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch

florida80
04-23-2019, 18:44
GIA CÁT LƯỢNG ĐỂ LẠI PHONG THƯ 86 CHỮ DẠY CON,
NHƯNG GIÚP CẢI BIẾN VẬN MỆNH HÀNG TRIỆU NGƯỜI
Gia Cát lượng để lại một phong thư cho con trai, nội dung chỉ có 86 chữ nhưng lại cải biến được vận mệnh của rất nhiều người.

Một phong thư ngắn ngủi chỉ có 86 chữ mà Gia Cát Lượng để lại cho con trai lại là những từ ngữ vô cùng tinh túy khuyên dăn và cảnh báo con về đạo lư làm người. Đến hôm nay, bức thư ngắn đă viết từ hơn 1800 năm trước này vẫn c̣n nguyên giá trị. Khi c̣n trẻ, chúng ta thường nghe câu: “TRÍ TUỆ CHÂN CHÍNH SẼ TRƯỜNG TỒN THEO THỜI GIAN, CÀNG LÂU CÀNG CÓ GIÁ TRỊ.” Câu nói này càng nghe càng thấy đúng phải không?

86 chữ mà Gia Cát Lượng để lại cho con cháu thực hành là: lấy tĩnh tu thân, sống tiết kiệm để dưỡng đức, không sống đạm bạc không thấy trí tuệ sáng suốt, nội tâm yên tĩnh sẽ suy nghĩ được xa hơn, làm người đàn ông trước tiên nên học lấy chữ ‘tĩnh’ ấy sau mới học những học vấn khác. lười biếng th́ không thể nâng cao ư trí, khống chế được nóng nảy chính là đang tôi luyện tính cách. năm tháng qua đi, con người cũng già đi, niềm vui của trí tưởng tượng cũng sẽ như là khô rơi dụng, dù có bao nhiêu cũng không mang theo được.

Chỉ sống trong ngôi nhà đơn sơ nhưng ông lại để lại một kho tàng tri thức.

Để có thể sống yên ổn trong thời loạn lạc, để t́m được sức mạnh vượt qua nghịch cảnh cuộc sống, hăy ghi nhớ 10 bài học này từ bậc thầy Gia Cát Lượng.

BÀI HỌC THỨ 1: Tĩnh tĩnh để tu thân, nội tâm tĩnh tại sẽ nghĩ được xa hơn. Ông khuyên con cháu cần phải tĩnh mới có thể tu dưỡng tâm và thân, tĩnh giúp tinh thần sáng suốt. Tâm không tĩnh th́ không thể đưa ra được hướng đi tốt nhất, hơn nữa trước khi học tập những học vấn khác trước tiên nên học chữ “Tĩnh” này. Con người ngày nay bận rộn suốt ngày, có phải họ đang tĩnh trong sự vội vàng mà nghĩ về ư nghĩa của đời người?

BÀI HỌC THỨ2: Sống tiết kiệm là đang dưỡng đức. Ông khuyên con cháu trau rồi đức hạnh của chính ḿnh. Chi tiêu có nguyên tắc không chỉ giúp thoát khỏi cảnh nợ nần mà c̣n có thể sống được trong hoàn cảnh đơn sơ và không trở thành nô lệ của vật chất. Trong xă hội văn minh, đâu đâu cũng khuyến khích tiêu dùng, bạn đă bao giờ nghĩ đến chỗ tốt của tiết kiệm chưa?

BÀI HỌC THỨ 3: Sống đạm bạc khiến trí tuệ sáng suốt, nội tâm yên tĩnh sẽ suy nghĩ được xa hơn . Ông khuyên con cháu rằng, trong cuộc sống nhân sinh nên sống đạm bạc, đừng xem trọng danh vọng và tiền tài. Để biết được mục đích chân chính của đời người cần phải có nội tâm tĩnh tại. Có vậy mới có thể cẩn thận lập kế hoạch cho tương lai. Vậy lư tưởng đời người của bạn là ǵ? Trách nhiệm của bạn ra sao? Bạn có những sức mạnh ǵ?

BÀI HỌC THỨ 4: Tập trung lực lượng để học lấy chữ Tĩnh. Đây là yêu cầu đầu tiên mà bậc thầy Gia Cát Lượng khuyên con cháu học theo. Ông nhắc rằng, học các loại học vấn khác trong hoàn cảnh nội tâm yên tĩnh th́ mới phát huy hết được tài năng của ḿnh. Làm mọi việc một cách b́nh tĩnh th́ sẽ khiến người đó toát lên sự nhàn hạ. Gia Cát Lượng không phải là bậc thiên tài về đào tạo học tṛ nhưng ông tin rằng tài năng đến từ học tập. Bạn có thật sự học tập không? Bạn có tin rằng nỗ lực học th́ sẽ đạt được thành quả?

BÀI HỌC THỨ 5: Muốn gia tăng năng lực của bản thân, không chỉ học kiến thức ở trường lớp mà cần phải rèn luyện ư chí kiên tŕ. Ông nói với con cháu rằng muốn thành công th́ cần phải học tập chăm chỉ và rèn luyện ư chí của bản thân. Trong quá tŕnh học tập, sự quyết tâm và kiên tŕ theo đuổi là rất quan trọng. Bởi v́ nếu thiếu ư chí, bạn rất có thể bỏ dở giữa đường. Đạo lư này thật sự có bao nhiêu người đă học được?

BÀI HỌC THỨ 6: Cần nắm chắc tốc độ th́ mới có thể vượt thời gian. Ông khuyên rằng, không nên cứ tŕ hoăn một việc nào đó mà cần nắm chắc việc cần làm. Thời đại hiện nay là thời đại của công nghệ máy tính, hiệu suất công việc rất được coi trọng. Trí tuệ của 1800 năm trước vẫn c̣n hữu dụng đến ngày nay. Quả là không hẹn mà lại gặp. Nhanh hơn người một bước, không chỉ đạt được thành công mà c̣n có thời gian để tu sửa cải thiện những thiếu sót, phải vậy không?

BÀI HỌC THỨ 7: Khống chế được sự nóng nảy là đang trong quá tŕnh rèn nhân cách. Ông khuyên con cháu rằng nếu dễ dàng xao động th́ không thể hun đúc được tính kiên nhẫn. Một nhà tâm lư học nói rằng tư tưởng quyết định hành vi, hành vi quyết định thói quen, thói quen quyết định tính cách, tính cách quyết định vận mệnh của con người. Gia Cát Lượng đă minh bạch điều mà một sinh mệnh mong là vừa tinh thông mọi điều, vừa tôi luyện nhân cách. Bạn có muốn tăng cường tu sửa chính ḿnh?

BÀI HỌC THỨ 8: Thời gian qua đi suy nghĩ sẽ tŕ trệ. Gia Cát Lượng khuyên rằng, ư chí sẽ giảm sút theo thời gian. Có câu rằng: “Trẻ không gắng học hành, về già mới bi thương”. Quản lư thời gian là một khái niệm quản lư hiện đại. Mỗi ngày chỉ có 24 giờ, không hơn không kém, chỉ có bản thân mỗi người dùng mỗi giây phút ấy như thế nào. Bạn hăy suy nghĩ một chút xem, những năm tháng qua bản thân có biết trân quư thời gian không?

BÀI HỌC THỨ 9: Sức mạnh trong niềm vui của trí tưởng tượng cũng sẽ như là khô rơi dụng, không thể thu giữ, chỉ có nỗi bi thương c̣n đọng lại, xem cuối cùng đạt được là điều ǵ. Ông khuyên con cháu ḿnh rằng, thời gian trôi đi rất nhanh, cho đến khi sắp ĺa đời, lúc này mới than thở với trời cao v́ đă lăng phí thời gian những năm được sống, vậy cũng vô ích. Hăy nhớ rằng, lúc sống b́nh yên không quên ngày sóng gió mới có thể trong nguy nan mà tâm không loạn. Ư chí mạnh hơn kiến thức. Bạn đă từng suy nghĩ qua, bắt tay vào làm từ việc nhỏ, làm cho thật tốt, đó chẳng phải làm nền tảng cho cuộc sống sao?

BÀI HỌC THỨ 10: Sức mạnh của việc sắp xếp hợp lư.

Gia Cát Lượng viết cho con cháu một bức thư đơn giản chỉ với 86 chữ nhưng nội hàm giáo dục lại bác đại tinh thâm. Tôi tin rằng càng đơn giản th́ càng nói rơ được nội hàm. Dài ḍng văn tự càng khiến người đọc chán ngán. V́ thế càng ngắn càng đơn giản càng tốt. Bạn có biết bản chất của truyền tải thông tin là ǵ?

San San Biên Dịch


Cuối cùng th́ tóm gọn cũng chỉ là ...


Dưỡng Thân phải Động
Dưỡng Tâm phải Tĩnh (Tĩnh, Tịnh, Thanh Tịnh)

florida80
04-23-2019, 18:45
NƯỚC CÀNG SÂU TH̀ CHẢY CÀNG CHẬM,
NGƯỜI CÀNG TRÍ HUỆ TH̀ TÂM CÀNG TĨNH“


Nước càng sâu th́ chảy càng chậm” là có ư nói rằng, nước sâu đều chảy phi thường thong thả. Trên mặt nước cho dù gió thổi làm sóng trào dâng cuồn cuộn nhưng những ḍng nước ở bên dưới sâu vẫn luôn duy tŕ tốc độ chảy chậm răi, thong dong. Làm người cũng như thế, gặp phải chuyện lo lắng, việc khó khăn th́ đều phải bảo tŕ một tâm thái b́nh tĩnh và tường ḥa.

“Động” và “tĩnh”, “nhanh” và “chậm” là thuộc về lư tương sinh tương khắc. “Động, tĩnh, nhanh, chậm”, trời đất v́ có chúng mà trở nên cân bằng. “Động” sẽ khiến tiêu vong xảy ra nhanh hơn, “tĩnh” mới có thể lâu dài, cho nên người xưa mới giảng rằng “tĩnh lặng mới có thể đi xa”.

Một người tu luyện chân chính, một người trí huệ cao, người có hàm dưỡng đạo đưc th́ trong thái độ xử thế luôn chứa đựng sự từ bi. Họ có thể nhường nhịn, có thể chịu thiệt. Một khi gặp chuyện, họ có thể trầm tĩnh, tâm lượng mở ra rộng lớn hơn và dung nạp được nhiều hơn.

Lăo Tử nói: “Bất cảm vi thiên hạ tiên” (Tạm dịch: Không dám đứng trước thiên hạ). Cái ǵ gọi là “không dám”? Đó chính là chỉ cái tâm “danh, lợi, t́nh” là không dám đứng đầu thiên hạ, không dám để cái t́nh của thế tục lôi kéo, không dám lưu giữ một ư một niệm bất hảo nào trong tâm…Bởi v́, người có đạo đức cao thường cho rằng, cái tâm của một người vừa máy động th́ sẽ là tạo nghiệp, sẽ bị rơi rớt xuống tầng thứ thấp hơn và tu luyện sẽ không thành, không thể quay về thế giới của Phật, thế giới của Thần Tiên.

Nhưng người phàm trần lại dám làm hết thảy. Họ truy danh, truy lợi, tranh mạnh háo thắng, dám đánh dám mắng, thậm chí không việc ác nào không dám làm. Người như vậy, kỳ thực sống rất mệt, rất khổ, lo được lo mất, v́ một chút lợi nhỏ mà ăn không ngon, ngủ không yên, khiến thân thể bị bệnh tật, trong tâm lo lắng, bất an. Chúng ta thử ngẫm xem, người như thế có thể không bị giảm phúc, giảm thọ sao?

Nói đến tu luyện th́ người ta thường giảng đến tâm tính và “đức” của con người. “Đức” kỳ thực là một loại năng lượng có tồn tại thực sự của con người, chấp trước vào dục vọng càng nhiều th́ năng lượng bị tổn hao càng lớn. Cho nên, cổ nhân luôn giảng: “MỆNH TÙY TÂM CHUYỂN, TƯỚNG TỪ TÂM SINH” hay “TÂM QUYẾT ĐỊNH TÍNH NÊN ĐƯỢC GỌI LÀ TÂM TÍNH. TÍNH QUYẾT ĐỊNH MỆNH NÊN ĐƯỢC GỌI LÀ TÍNH MỆNH. MỆNH QUYẾT ĐỊNH VẬN NÊN GỌI LÀ VẬN MỆNH. VẬN QUYẾT ĐỊNH KHÍ NÊN GỌI LÀ VẬN KHÍ.”

Bệnh của một người là từ tâm người ấy mà sinh ra, mệnh cũng là từ tâm sinh ra. Tất cả các chính giáo trong lịch sử từ xưa đến nay, bao gồm cả Đạo giáo, Phật giáo, Cơ đốc giáo, Thiên Chúa giáo…đều là v́ giảng con người phải tu thiện, làm người tốt mà được lưu truyền trong mấy ngàn năm nay.

Không chỉ mệnh từ tâm sinh mà bệnh tật của một người cũng là từ tâm sinh ra. Tất cả bệnh tật của con người đều là được sinh ra bởi v́ trong tâm có khuyết điểm, sai lầm, tạo nghiệp, nếu không th́ con người không có khả năng phát sinh bệnh tật. Nhưng người mà nhận thức được điều này th́ vô cùng ít ỏi.

Con người trong xă hội hiện đại, tâm là vô cùng mạnh mẽ, ham muốn hưởng lạc cũng phi thường mănh liệt. Đối với công danh lợi lộc th́ họ rất coi trọng, cho rằng lợi ích đạt được càng nhiều, quyền lợi càng lớn th́ là càng giỏi, càng tốt. V́ thế, họ không từ một thủ đoạn nào đi làm thương tổn người khác, ức hiếp người khác, chiếm đoạt lợi ích người khác, cho rằng ḿnh chính là người mạnh mẽ, là anh hùng. Kỳ thực, họ đều là đang tiêu hao “Đức” của bản thân ḿnh.

“Đức” tiêu hao nhanh bao nhiêu th́ phúc lộc thọ của con người cũng giảm nhanh bấy nhiêu. Đến lúc “Đức” hết sạch rồi th́ sinh mệnh cũng đi đến chỗ diệt vong. Cho nên, cổ nhân thường giảng đạo lư: “PHẢI TÍCH ĐỨC, TÍCH ĐỨC, V̀ BẢN THÂN, V̀ CON CHÁU, TÍCH NHIỀU ĐỨC TH̀ CÓ NHIỀU PHÚC BÁO.”

“NHÂN QUƯ TẮC NGỮ TR̀” ư nói rằng, người sang quư th́ lời nói thường chậm răi, hơn nữa c̣n không dễ dàng tỏ thái độ, không dễ dàng kết luận, thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Những người tu luyện chuyên nghiệp thời cổ đại đều coi trọng tu khẩu, họ thường ngậm miệng không nói ǵ v́ sợ nói ra sẽ tạo nghiệp và phải hoàn trả. Bậc Thánh nhân, quân vương xưa cũng là ít nói, “MIỆNG VÀNG LỜI NGỌC”. Lời Hoàng Thượng nói ra là Thánh chỉ, lời nói vô t́nh có thể khiến đầu của người dân thường rơi xuống, vận mệnh của một người bị đảo lộn. Cho nên, b́nh thường, Hoàng Thượng đều tự xưng ḿnh là “Quả nhân”, “Cô gia” (có ư nhún ḿnh, tự nhận ḿnh là có ít đức tốt). Ngay cả những người có trí tuệ trong dân gian, người có tu dưỡng, nói chuyện cũng rất chú ư, sợ nói lời ác làm đả thương người khác, thất đức, tổn đức, khó có tiếng nói trong dân chúng.

Khi chúng ta hiểu được đạo lư: “TÂM TÍNH LÀ NGUỒN GỐC CỦA MỌI DƯỠNG SINH”, “TÂM CÓ THỂ SINH RA HẾT THẢY, TÂM CÓ THỂ DIỆT HẾT THẢY” th́ hăy coi trọng đạo đức, làm việc thiện, tích đức, tích phúc, như vậy tự nhiên cuộc đời của chúng ta mới có phúc lộc thọ, an khang, tâm linh của chúng ta nhất định có thể bước đến miền cực lạc tươi sáng.


Mai Trà biên dịch Theo Secretchina

florida80
04-23-2019, 18:46
Trong rất nhiều lời khai thị của chư vị Tổ Sư , và cũng trong 1 vài bộ kinh Đại Thừa Bổn Sư Thích Ca có giảng về "Tánh nước" (Tính chất của nước); Xin tóm tắt như sau :

NGƯỜI CÓ MỘT NỘI TÂM AN H̉A SẼ GIỐNG NHƯ NƯỚC: LINH HOẠT, MỀM MỎNG NHƯNG KIÊN CƯỜNG. BẢN CHẤT CỦA NƯỚC KHÔNG THAY ĐỔI DÙ Ở TRONG HOÀN CẢNH VÀ TRẠNG THÁI NÀO: RẮN, LỎNG HAY HƠI. Khi gặp nhiệt độ quá thấp, nước sẽ đóng băng để thích nghi, khi gặp nhiệt độ cao, nước sẽ bốc hơi. Và khi gặp phải những tảng đá lớn, nước chỉ róc rách chảy qua, biến khó khăn trở thành bệ đỡ hữu ích để mở rộng ḍng chảy của ḿnh. Tương tự, cốt cách của một con người sẽ được rèn giũa và h́nh thành khi trong khổ nạn mà biến hóa sao cho phù hợp để đến được cái đích, chứ không phải biến đổi bản chất của ḿnh. Đây chính là bí quyết và nguyên tắc để cân bằng cuộc sống cũng như đạt được thành công.

Đối diện với khó khăn, điều cần thiết và quan trọng không phải là một sức mạnh hay năng lực không ǵ đánh bại nổi, mà là biết linh hoạt khéo léo nhận ra thời cơ ở những điều xung quanh, nắm lấy nó và vun đắp để hướng tới một cái đích cuối cùng bền vững. Sự linh hoạt này chính là biểu hiện của nước, dù là sức nóng, cái lạnh, hay chướng ngại cũng không làm biến đổi được bản chất của nước, mà chỉ khiến chúng trở nên đẹp và hoàn thiện hơn.

florida80
04-23-2019, 18:47
Nền giáo dục Việt Nam thua cả một cái chợ !
April 2, 2019

VNTB – Nền giáo dục Việt Nam, nơi mà tỉ lệ tiêu cực và đánh nhau c̣n hơn cả một cái chợ (vốn xô bồ và đầy rẫy những va chạm trong xă hội). Và trong khi nền giáo dục cần một sự chấn chỉnh đạo đức nhà giáo, chấm dứt bệnh thành tích trong giáo dục, nạn bạo lực học đường, th́ người đứng đầu Bộ Giáo dục & Đào tạo, ông Phùng Xuân Nhạ lại chỉ thể hiện “kỳ vọng học sinh đi học được hạnh phúc”. Một sự kỳ vọng, thay v́ là một tổng tư lệnh ngành phải đặt mục tiêu và tiến hành hành động.

Một học sinh tại trường THCS Phù Ủng (Hưng Yên) bị 5 học sinh liên tiếp đánh đập, đạp nhiều lần vào người và lột hết quần áo để quay clip.

Nếu Hào Anh – cậu bé bị chủ đầm tôm bạo hành đến mức biến dạng vào năm 2009 – 2010 gây chấn động dư luận về mức độ tàn bạo của những con người với nhau, sự vô cảm của các cơ quan – đoàn thể tại nơi Hào Anh bị bạo hành th́ việc 5 học sinh liên tiếp đánh đập và uy hiếp tinh thần trực tiếp tại Hưng Yên chính là bức tranh của nạn bạo lực học đường, nạn vô cảm và bệnh thành tích trong giáo dục.

Nhà trường cố gắng giảm nhẹ hành vi bạo lực và bị bạo lực của một đứa trẻ tiểu học bằng cụm từ “đánh sơ sơ”. Chính điều này, đă khiến gia đ́nh nạn nhân đă không làm căng, cho đến khi video clip tàn bạo được tung lên mạng.

Từ “đánh sơ sơ” cho đến chia sẻ đến vô cảm của Hiệu trưởng trường THCS Phù Ủng, ông Nhữ Mạnh Phong, “v́ em hiền lành quá” và “không có ǵ ghê gớm”. Chính những quan điểm như thế này đă tạo ra môi trường bạo lực nơi học đường, nơi mà đứa trẻ không phải t́m đến để học hành và được truyền đạt kiến thức, nhân phẩm, mà là để đấu đá lẫn nhau. Nơi mà những con người “hiền lành” không có chỗ đứng, thay vào đó là những “đại bàng, đầu gấu”, nơi công tác quản lư, giám sát hoàn toàn bị buông lỏng và sẵn sàng buông lỏng để đạt đến sự lu mờ về mặt nhân cách và phẩm chất người nhà giáo.

Trong khi người đứng đầu nhà trường t́m cách bao biện, th́ giáo viên chủ nhiệm tiếp tục không xứng đáng là người lớn hoặc ít nhất là một nhà giáo, khi cho rằng, cô không hề biết nữ sinh bị đánh do nạn không không báo cáo với cô. Tất nhiên, v́ nạn nhân “quá sợ hăi”, nhưng từ đây có thể đặt ra trách nhiệm và năng lực của một người quản lư lớp. Và trên cả là thái độ tránh né, bao biện, đổ lỗi của một người lớn đối với nạn nhân – vốn là một đứa trẻ.

THCS Phù Ủng hiện diện như là một biểu hiện thực chất của khối ung nhọt ngành giáo dục hiện tại, nơi mà hiếm hoi sự “nhân bản, khai phóng” cần thiết, trong khi đủ đầy những “thành tích, giả dối, và bạo lực”.

Một nền giáo dục sẵn sàng nhiều lần dung thứ cho cái sai, bao che nó và triệt hạ những tiếng nói liên quan đến lương tâm, trách nhiệm. Nơi mà kẻ đồng và có quyền trở thành vai vế quan ṭa, và những người nhỏ bé – thấp cổ bé họng trở thành bị cáo.

Cách đây không lâu, cô giáo “im như thóc” Trần Thị Minh Châu, người đi ngược lại với các giá trị giáo dục, người phá hỏng h́nh tượng người nhà giáo được chính Nhà trường “bảo vệ tuyệt đối”, trong khi em Phạm Song Toàn – người đứng ra và lên tiếng trước sự tiêu cực của cô giáo này lại bị áp lực đến mức chuyển trường. Nhưng kết quả của việc dung ḥa cái xấu, rượt đuổi điều tốt đẹp đó là ǵ? Đó là đến tháng 3.2019, cô giáo Trần Thị Minh Châu tiếp tục thách thức lương tri, kỷ luật, đạo đức nhà giáo bằng việc ném vở, bài kiểm tra của học sinh. Điều này cho thấy rằng, khi cái tốt đặt không đúng chỗ, nó tiếp tục nảy nở và trở thành ung nhọt (xấu xí và bệnh hoạn) trong ngành.

Nền giáo dục Việt Nam, đă và đang tiếp tục “đổ đốn, hư hỏng” bởi sự quan tâm không đúng mức và thiếu đi một tinh thần đúng đắn trong định hướng phát triển. Giáo dục Việt Nam trở thành cái chợ để mặc cả điểm số, thành nơi để giáo viên tha hóa, học sinh bạo lực, và hệ thống quản lư ưa chuộng những con số đẹp khi báo cáo cấp trên.

Nền giáo dục Việt Nam, nơi mà tỉ lệ tiêu cực và đánh nhau c̣n hơn cả một cái chợ (vốn xô bồ và đầy rẫy những va chạm trong xă hội). Và trong khi nền giáo dục cần một sự chấn chỉnh đạo đức nhà giáo, chấm dứt bệnh thành tích trong giáo dục, nạn bạo lực học đường, th́ người đứng đầu Bộ Giáo dục & Đào tạo, ông Phùng Xuân Nhạ lại chỉ thể hiện “kỳ vọng học sinh đi học được hạnh phúc”. Một sự kỳ vọng, thay v́ là một tổng tư lệnh ngành phải đặt mục tiêu và tiến hành hành động.

Và nền giáo dục tiếp tục đổ đốn, như một minh chứng cho tính “chắp vá, ăn cướp” của định hướng XHCN !?

Hoa Nghi

Nguồn : Internet

florida80
04-23-2019, 18:49
theo Thế Giới Trẻ


TRONG CUỘC SỐNG AI CŨNG CÓ NHỮNG RẮC RỐI RIÊNG CỦA BẢN THÂN M̀NH. NHƯNG CÓ AI DÁM ĐẶT M̀NH VÀO NHỮNG KHÓ KHĂN CỦA NGƯỜI KHÁC ĐỂ GÁNH CHO HỌ?

Ai đều có những khó khăn của riêng ḿnh, cũng có điều bất lực với bản thân, cũng có vài nỗi bế tắc và những khi sợ hăi.

Đôi khi chúng ta cũng không có cách nào để vượt qua chúng và chỉ biết kể với tất cả mọi người để họ có thể chia sẻ những rắc rối ấy.

Nhưng không phải lúc nào việc chia sẻ ấy cũng có tác dụng khi ai cũng đều có những rắc rối trong câu chuyện sau đây.

Trong một cuộc gặp gỡ vui vẻ, nhưng chỉ một câu chuyện mà một chàng trai bị ung thư chia sẻ lại khiến mọi vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn. Cuộc vui chóng tàn, thay vào đó là những tiếng khóc, những lời than thở.

Và một ông già bí ẩn đă làm một việc khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ ḷng hơn và t́m được hướng giải quyết cho riêng ḿnh.

VẬY ÔNG ẤY ĐĂ LÀM G̀?

“Vài năm về trước, có một hội nghị hàng năm tổ chức gần băi biển.

Đó là vào cuối mùa xuân nên không có tuyết để trượt, nước biển và tiết trời cũng chưa đủ ấm để tắm biển, nhưng khung cảnh vẫn đẹp như một tấm thiếp vậy.

Hàng trăm người đến dự hội nghị. Họ đến từ khắp đất nước. Trẻ và già, giàu và nghèo, với đủ dáng dấp và kích cỡ. Họ cùng về để dự họp, dù học vấn và sự nghiệp của họ rất khác nhau.

Đến tối họ tụ thành từng nhóm lớn, đố lửa, ngồi quanh nói chuyện sau bữa tối. Mỗi người nhâm nhi cốc nước của ḿnh và phá lên cười khi nghe các câu chuyện vui.

Nhưng chỉ một lúc, những câu chuyện dần đi theo hướng nghiêm trọng khi Mike, một chàng trai trẻ mới 20 tuổi nói rằng anh ta bị nghi ngờ có triệu chứng ung thư. Anh ta kể, do phát hiện sớm nên bệnh vẫn có thể chữa được kịp thời.

Nhưng dù sao anh ta cũng vô cùng thất vọng và đau khổ.

Một đôi vợ chồng đứng tuổi – Tom và Cheryl – an ủi Mike. Họ nói đứa con trai nhỏ của họ c̣n phải thay thận. Câu chuyện này làm mọi người xúc động và buồn bă.

Rồi một phụ nữ rơm rớm nước mắt kể chồng cô ấy mới bị tai nại, vẫn đang nằm trong viện. Rồi một người khác nói rằng anh ta vừa mới mất việc và đang phá sản.

Từng người một, ai cũng kể những câu chuyện khủng khiếp nhất trong cuộc sống của ḿnh và người thân. Ai cũng khổ, cuộc sống của ai cũng đầy nước mắt.

Cuối cùng, một ông cụ tự xưng Hayes đứng lên. Không ai biết cụ từ đâu tới, chỉ biết giọng cụ nghe tự tin và chắc chắn.

Cụ mỉm cười từ đầu buổi tối nhưng không nói ǵ nhiều. Cụ giơ ra một cái giỏ to:

“Mọi người hăy giúp tôi một việc và tôi cần sự hợp tác của quư vị. Mỗi người hăy viết 3 khó khăn của ḿnh vào một mảnh giấy. Đừng ghi tên thật, chúng ta sẽ giữ bí mật cho tất cả mọi người.”

Tất cả đều cảm thấy thú vị và bắt đầu nghĩ. Sau khi viết xong, mọi người gấp kín các mảnh giấy của ḿnh rồi bỏ vào giỏ.

Mọi đôi mắt họ đều hiện ánh ṭ ṃ, nhưng họ đều làm theo và tự hỏi chuyện ǵ tiếp theo.

Ông cụ Hayes lắc các giỏi ṛi trộn các mảnh giất tráo trong giỏ. Ông nói:

“Hăy đọc những vấn đề ghi trong mảnh giấy bạn nhặt, và hăy thật thà hết sức có thể”

Rồi ông Heyes liếc nh́n người phụ nữ bên trái ông:

“Thưa cô Lisa, liệu cô có muốn đổi những vấn đề hiện tại của cô với vấn đề mà cô đọc được trong mảnh giấy vừa nhặt không?”

“Không…”- Lisa e dè đáp.

Ông Hayes lại hỏi người đàn ông ngồi cạnh cô Lisa như vậy. Câu trả lời lại là không.

Ông Hayes đi hỏi từng người một. Ai cũng có cơ hội trả lời. Nhưng mọi câu trả lời đều giống nhau. Có tiếng x́ xào: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của tôi, nhưng không thể với vấn đề mà tôi vừa nhặt được này…”

Ông cụ Hayes ngồi lại vào chỗ của ḿnh, nh́n quanh pḥng rồi nói:

“Các quư vị đều nghĩ vấn đề của ḿnh thật khủng khiếp và ḿnh là khốn khổ nhất. Quư vị có nghĩ như thế không?

Các quư vị đều ước ḿnh có thể ở vị trí của người khác. Nhưng khi tôi hỏi quư vị có muốn đổi không nếu có thể sau khi đọc được mảnh giấy đó, th́ chẳng c̣n ai muốn đổi.

Chúng ta học được một điều rằng, dù có những khó khăn ta phải đối mặt, dù những lo lắng làm chúng ta không thể mỉm cười và không thể ngủ buổi đêm, th́ chúng ta đều thấy rằng những vấn đề đó chưa là ǵ với người khác.

Phải chăng than thở là bản chất của chúng ta. Chúng ta thích thể hiện sự thất vọng chán nản của ḿnh và luôn t́m ra những điều để buồn chán.

Mọi người nh́n ông Hayes với ánh mắt thán phục. Nhiều người gật đầu tán thành. Ông cụ Hayes vẫn chưa dừng lại:

“Nhưng các bạn thân mến của tôi ạ, những gánh nặng của chúng ta đều có lư do cả. V́ nếu không có chúng, chúng ta sẽ không cố gắng t́m giải pháp.

Và nếu cuộc sống của chúng ta không có cố gắng, chúng ta sẽ không bao giờ tốt hơn, mạnh hơn, biết thông cảm hơn.

Các bạn càng biết trân trọng hạnh phúc th́ hạnh phúc càng đến với các bạn nhiều hơn. Các bạn chỉ cần chú ư là sẽ thấy điều đấy mà.”

Mọi người im lặng, nh́n ông cụ Hayes. Những lời của ông đă xoá đi phần nhiều những căng thẳng và lo lắng của họ.

Ông cụ Hayes uống nốt tách trà của ḿnh rồi xin phép về nghỉ. Mọi người ngồi lại, bàn tán về những ǵ họ hiểu được. Và đến đêm, nhiều người đă nói chuyện về hạnh phúc của ḿnh thay v́ những lo lắng phiền muộn.

Mike quyết định sau khi chữa bệnh xong sẽ học ngành y để giúp đỡ người bệnh. C̣n vợ chồng Tom và Cheryl quyết định sẽ gia nhập chương tŕnh từ thiện hiến máu nhân đạo…

Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm, tinh thần sảng khoái. Khi họ quây quanh bàn ăn sáng th́ không thấy cụ Hayes đâu.

Pḥng của ông được sắp xếp gọn gẽ như thể ông đă rời đi từ sớm lắm.

Từ đó không ai gặp hay nghe đến ông cụ Hayes… Chỉ có bài học của ông cụ dạy mọi người c̣n lại.”

florida80
04-23-2019, 18:50
NẾU CHA MẸ HÀNH THIỆN TH̀ TRẺ SẼ LÀ HẠT GIỐNG THIỆN,
NẾU CHA MẸ HÀNH ÁC TH̀ TRẺ SẼ LÀ QUẢ ÁC


Trẻ em là tương lai của gia đ́nh, của đất nước. Ngày hôm nay, trẻ được giáo dục như thế nào, được chứng kiến những ǵ từ cha mẹ, từ xă hội… th́ tương lai trẻ sẽ trở thành người như vậy.

Bài chia sẻ của một phụ nữ Trung Quốc trong một chuyến công tác tới Nhật Bản dưới đây, khiến nhiều người suy ngẫm sâu sắc.

Mỗi lần đến Nhật Bản công tác, tôi đều rất yêu thích được đi dạo trên đường phố ở đất nước này. Chuyến công tác này cũng vậy, tôi lại thả bộ trên những đường phố thân thuộc sau những giờ làm việc mệt mỏi.

Hôm ấy, trên đường đi dạo, tôi ghé vào một cửa hiệu mua một con búp bê, rồi trả tiền và bước đi. Đi được một đoạn, tôi rẽ vào một cửa hàng khác để mua chút quà, không ngờ phát hiện ra một cô bé c̣n rất trẻ tuổi đang hớt hải chạy đi t́m người.

Tôi chợt nhận ra cô bé ấy chính là người đă bán cho tôi con búp bê khi năy và người mà cô bé đang muốn t́m chính là tôi.

Vừa chạy đến gần chỗ tôi, cô bé cúi gập người một cách lo sợ. Vẻ mặt kinh sợ của cô bé vừa hàm chứa sự biết lỗi vừa hàm chứa lời cảm ơn. Điều này ai cũng dễ dàng bắt gặp ở đất nước Nhật Bản xinh đẹp này.

Lúc ấy tôi c̣n chưa hiểu v́ sao th́ cô bé cúi người, đưa cho tôi mấy tờ tiền lẻ và nói: “Xin lỗi cô, khi năy cháu đă tính nhầm tiền cho cô ạ! Đây là số tiền thừa, cháu xin gửi lại cô!”

Nghe xong lời giải thích của cô bé, tôi mới hiểu rơ ra sự t́nh. Quả thực, khi thấy cô bé để ư đến một chút tổn thất nho nhỏ của ḿnh, tôi cảm nhận được rằng, khoảng cách giữa chúng tôi thật dễ dàng rút ngắn lại đến mức dừng như không c̣n khoảng cách nữa.

Tôi chợt thấm thía hơn về cách giáo dục của người Nhật Bản, cách giáo dục mà tôi vấn ngưỡng mộ từ lâu!

Trên đường trở về, tôi gặp một người phụ nữ Đài Loan ở trên xe buưt. Chúng tôi nói chuyện cùng nhau, cô ấy nói rằng: “Đài Loan gần đây có một chính sách mới, tất cả những trẻ em không được ăn no đủ đều có thể đến các cửa hàng tiện lợi để lấy đồ dùng miễn phí.”

Khi tôi c̣n chưa nói được ǵ, th́ vị khách này khó hiểu hỏi tôi: “V́ sao có một số người bạn Trung Quốc của tôi khi nghe thấy chính sách này lại hỏi tôi rằng, làm thế nào để pḥng ngừa những đứa trẻ giả mạo?”

Tôi vẫn đang suy nghĩ…

Cô ấy lại nói tiếp: “Thật kỳ quái! Ai mà đă có thể được ăn no rồi th́ làm ǵ c̣n ư định đi lĩnh hàng miễn phí chứ phải không? Con người là cần có tôn nghiêm mà!”

Một hồi tṛ chuyện, tṛ chuyện qua lại, cô ấy c̣n nói rằng: “Thiện là một việc tuần hoàn!”

Tôi chợt nhớ về quê hương ḿnh, dường như từ lâu đă không c̣n nghe thấy ai nhắc đến từ “TÔN NGHIÊM”.

Điều khiến tôi xấu hổ chính là việc cô ấy c̣n hỏi tôi rằng: “Nếu chuyện này mà xảy ra ở đất nước cô, th́ những đứa trẻ đă được ăn no rồi có giả mạo để lĩnh hàng miễn phí không?”

Tôi không thể trả lời câu hỏi ấy, tôi đưa mắt nh́n ra ngoài cửa sổ xe, sau cơn mưa, những giọt nước đă làm cho kính xe sáng rơ hơn, tựa như có thể phản chiếu được lại.

Tôi đột nhiên cảm thấy, chúng ta đă mất đi một chút giá trị vốn nên trân trọng, một ít giá trị này vốn từng là do chúng ta sáng tạo ra, thuộc về chúng ta, cần chúng ta truyền giao xuống tay của những đứa trẻ. Tương lai hẳn là nằm ở những trẻ nhỏ, nhưng người lớn khi sống trong xă hội dục vọng đă “bất tri bất giác” làm liên lụy đến chúng rồi.

Nh́n xem, trẻ em trong xă hội ngày nay như thế nào? Uống sữa bột sợ có độc, ngồi xe sợ gặp chuyện không may, đi nhà trẻ th́ sợ ngược đăi, học đại học th́ sợ tốt nghiệp không có việc làm … Bọn trẻ ngay từ bé đă tiếp nhận hết thảy những hậu quả xấu của xă hội, nên cũng không biết rằng chúng có v́ được ăn miễn phí mà đánh mất sự tôn nghiêm của ḿnh hay không?

Vấn đề là cha mẹ luôn e sợ con ḿnh trở thành một kẻ bại trước người khác, trước xă hội nên từ nhỏ đă muốn dạy con trở thành người khôn khéo. Có bao nhiêu người “dám” để đứa trẻ trở thành người thực sự vô tư, thành khẩn, nói thật, thật tính, vui vẻ giúp đỡ người khác… Họ sợ rằng, đứa trẻ sẽ trở thành một “con rối” trong thế giới tàn khốc này.

Nếu chúng ta là thiện th́ trẻ nhỏ chính là hạt giống thiện cho thế hệ tiếp theo, c̣n nếu chúng ta là ác th́ trẻ nhỏ chính là quả ác!

Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch

florida80
04-23-2019, 18:51
CHA MẸ CẦN NHỚ: LỄ PHÉP LÀ GIẤY THÔNG HÀNH QUAN TRỌNG NHẤT CHO CUỘC ĐỜI TRẺ


Người ta nói rằng, đằng sau mỗi đứa trẻ ưu tú đều là cha mẹ thanh khiết thông minh, quả không sai! Cha mẹ nhất định phải là tấm gương sáng cho con noi theo.

Từ thực tế mà xét, không ai yêu thích một đứa trẻ vô lễ cả, bởi v́ trên thế giới này, thông thường t́nh yêu thương đều không phải là vô duyên vô cớ. Ngoài ra, văn hóa người Phương Đông nói chung thường không muốn nói hết những ǵ ḿnh nghĩ. Thông thường nh́n thấy trẻ không có lễ phép nhưng cũng nói giảm nói tránh, mà không nói thật rằng trẻ như thế là vô lễ.

Dần dần, cha mẹ không chú trọng dạy lễ, trẻ lại không bị ai phê b́nh nên càng nguy hiểm hơn. Dù là thời xưa hay thời nay th́ việc giáo dục, dạy bảo con trở thành người lễ phép là một việc tối quan trọng.

Dưới đây là một bài chia sẻ của một cô giáo nước ngoài về tầm quan trọng của việc giáo dục lễ phép cho trẻ.

LỄ PHÉP LÀ GIẤY THÔNG HÀNH QUAN TRỌNG NHẤT

Có một số người nói rằng, chỉ cần con cái có thành tích học tập tốt th́ cha mẹ cũng không cần phải quản làm ǵ. Nhưng kỳ thực đối với bất kỳ ai, đặc biệt là trẻ nhỏ, lễ phép mới là “giấy thông hành” quan trọng nhất.

Một đứa trẻ không biết lễ phép th́ cánh cửa thế giới này sẽ đóng lại trước mặt chúng. Cho dù sau này khi lớn lên, người ấy có một tấm bằng tốt và một thân thể khỏe mạnh th́ bởi v́ không biết lễ phép cũng sẽ khó mà tiến lên được.

NẾU KHÔNG BIẾT LỄ PHÉP TH̀ CUỘC ĐỜI SẼ KHÔNG ĐẠT TIÊU CHUẨN

Trước đây tôi có dạy văn cho một em nữ học sinh. Bởi v́ cả cô và tṛ đều sống ở căn hộ chung cư nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau trong thang máy. Nữ học sinh chưa bao giờ chủ động chào và hỏi chuyện tôi. Tôi nghĩ rằng cô bé chắc bởi v́ thẹn thùng, ngại ngần nên không chủ động. V́ thế, tôi luôn chủ động hỏi tṛ, “cô chào con!”, “con ăn cơm chưa?”, “Đi chơi vui vẻ nha…”

Có một lần mới thi xong, tôi lại gặp cả gia đ́nh em học sinh đi bộ dưới sân. Mẹ của em học sinh chạy ra kéo tôi lại và hỏi điểm, c̣n hai cha con em học sinh vẫn coi như không nh́n thấy tôi, mải mê nói chuyện phiếm.

Kỳ thực, xem ra, so với một đứa trẻ không lễ phép th́ việc cha mẹ quá hồn nhiên c̣n đáng sợ hơn!

Tôi nghĩ, lời chào hỏi nhau phải quan trọng gấp hàng trăm vạn lần câu hỏi điểm chứ? Mặc dù một đứa trẻ có điểm số cao, đạt tiêu chuẩn đi nữa nhưng nếu không biết lễ phép th́ nhân sinh cũng không đạt tiêu chuẩn được.

TRẺ NHỎ CÓ THỂ GIÁO DỤC ĐƯỢC, NHƯNG CHA MẸ TH̀ AI ĐIỂM HÓA CHO ĐÂY?

Có một lần tôi đang đứng th́ một em học sinh đến thông báo: “Ngày mai không học?” Tôi trả lời nhưng cảm giác trong cổ họng như có ǵ đó đang chặn lại. Cho dù là người thông báo tin tức là một em học sinh ngây thơ hay là cha mẹ trưởng thành th́ nói thêm một từ cho có chủ ngữ khó khăn đến vậy sao?

Một lần tôi đang giảng bài th́ nhận được một tin nhắn: “C̣n chưa tan học sao?” của một phụ huynh. Lễ phép là một việc lớn nhất trong thói quen đời người, trẻ em có thể dạy được nhưng nếu là cha mẹ th́ phải làm sao để điểm hóa được đây?

BẠN KHÔNG ĐỂ Ư ĐẾN THẾ GIỚI TH̀ THẾ GIỚI SẼ KHÔNG ĐỂ Ư ĐẾN BẠN

Trước đây người bạn của tôi là một giáo viên âm nhạc được nhận vào một trường tư lớn. Đợt ấy có bốn người cùng thi tuyển vào nhưng trường chỉ có thể nhận được ba người. Kỹ thuật đàn, hát của cô ấy là tốt nhất trong ba người nhưng ba tháng sau cô lại là người duy nhất bị cho nghỉ việc. Cô cảm thấy vô cùng oan uổng, bất b́nh.

Về sau người quản lư nhân sự của nhà trường trong lúc uống cà phê nói chuyện đă cho cô biết: “Trường học xa thải cô, không phải cô không xuất sắc mà là v́ cô không biết lễ phép!”

Cô ấy hiện giờ đă lập ra một tập đoàn giáo dục trẻ em, nhưng cô luôn nói với chúng tôi câu chuyện cũ ấy. Cô tự nói về bản thân rằng: “Khi ấy tôi c̣n trẻ, hết sức lông bông và cũng không chào hỏi một ai, ngẩng đầu đi đường, vùi đầu làm việc. Tôi luôn nghĩ: Ḿnh là một người tài, đâu cần phải để ư ai! Hiện giờ tôi mới hiểu được rằng, ngươi không để ư đến thế giới th́ thế giới cũng sẽ không để ư đến ngươi!”


Mai Trà biên dịch theo Secretchina

florida80
04-23-2019, 18:52
LÀM GƯƠNG


Trích Dẫn những mẫu truyện ngắn từ "Quà Tặng Cuộc Sống"


Nauy, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt. Một người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên tuyết. Cậu con trai 14 tuổi của ông sau khi ngồi chờ cha ḿnh ngoài quán rượu cũng lẽo đẽo theo cha về nhà. Cậu đặt bàn chân nhỏ bé của ḿnh lên những dấu chân hằn sâu trên tuyết mà cha cậu để lại. Những bước chân ngả nghiêng chao đảo. Bất chợt người đàn ông quay lại, nh́n thấy con ḿnh bước thấp bước cao, dáng vẻ như người say rượu, ông gắt gỏng hỏi nó với giọng lè nhè :

- Mày đi kiểu ǵ vậy ?

Cậu bé trả lời:

- Dạ con đi theo bước chân của cha!

Sự gương mẫu đối với trẻ em là yếu tố quan trọng nhất trong giáo dục. Chúng ta có thể huyên thuyên giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng nhớ bao nhiêu, thế nhưng những ǵ chúng nh́n thấy sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm. Rồi đến một ngày, chúng ta nh́n thấy con em chúng ta nói những lời giống hệt như ta, giận dữ hệt ta, hống hách hệt ta, lười biếng hệt ta v..v... Và chúng sẽ trả lời với ta rằng :”Con đang bước theo bước chân của ba mẹ!”.

florida80
04-23-2019, 18:53
Cha mẹ hăy tự lấy ḿnh làm ngương, một tấm gương mẫu mực c̣n hơn ngàn vạn lời nói và có ư nghĩa to lớn hơn bất kể lời giáo huấn nào.

Lễ phép chào hỏi chính là bước đầu tiên trong việc giao tiếp giữa người với người, bởi vậy nó rất quan trọng. Bản thân việc lịch sự không phải là v́ mục đích nào đó, mà là để tạo nên sự gần gũi giữa người và người với nhau.

Vị hiệu trưởng già chia sẻ, nếu muốn con ḿnh trở thành người biết cảm thông với người khác, nhất định phải chú ư học cách chào hỏi, quan tâm đến mọi người. Việc này cũng giống như “mưa dầm thấm lâu”, cha mẹ từng chút một trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày hăy trở thành tấm gương cho con, để con học cách lắng nghe, biết cách quan tâm giúp đỡ người khác.

Bài viết từ 1 vị Hiệu Trưởng người Nhật chia sẻ cách giáo dục trẻ theo 4 giai đoạn như sau v́ người làm cha làm mẹ cần phải biết được sự ảnh hưởng và tầm quan trọng của giáo dục gia đ́nh tới sự h́nh thành nhân cách của trẻ như thế nào. Đó chính là:

1. Thời kỳ sơ sinh, cần gần gũi thân thiết như da với thịt;
2. Thời kỳ mầm non, chỉ chia cách về thể xác chứ không thể buông tay;
3. Thời kỳ thiếu niên, buông tay nhưng không rời mắt chú ư;
4. Thời kỳ thanh niên, rời mắt nhưng không rời tâm.


Muốn trẻ lễ phép chỉ cần cha mẹ nói 1 câu chào thưa thật lịch sự và lễ phép khi gặp gỡ bất kỳ ai .

florida80
04-23-2019, 18:54
"Người lớn dạy trẻ con theo 3 cách quan trọng:
cách thứ nhất là làm gương, cách thứ hai là làm gương, cách thứ ba là làm gương."
Lời khuyên các bậc cha mẹ từ Nhà triết học, thần học người Đức Albert Schweitzer (1875 - 1965),
Người đoạt giải Nobel Ḥa b́nh năm 1952

florida80
04-23-2019, 18:55
Nhân Lỗi" rồi "Sửa Lỗi" tính ra thật dễ dàng và không tốn thời gian nhiều hơn việc "Bào chữa , che đậy Lỗi Lầm của ḿnh" Điều tệ hại hơn là "đổ lỗi cho người khác" ... thông thường th́ kẻ làm lỗi muốn bao che thường hay kiếm người khác để đổ lỗi !!!

Cổ nhân cho rằng, dù là bậc thánh hiền đi nữa th́ cũng khó có thể không mắc lỗi lầm. Điều quan trọng nhất là biết sai mà dũng cảm sửa chữa. Người biết sai mà dũng cảm sửa chữa là người đáng trân quư.

Trong “Tả truyện” viết: “Nhân thùy vô quá. Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên”, tức là con người ai không có lỗi lầm? Có lỗi mà có thể sửa th́ chẳng ǵ tốt đẹp bằng. C̣n nếu có lỗi mà không muốn sửa th́ chính là phạm thêm một tầng sai lầm trầm trọng. Đúng như lời Khổng Tử nói: “Quá nhi bất cải, thị vị quá hĩ”, đă sai mà không chịu sửa, vậy mới gọi là sai.

“Cải sửa” là tích cực tu chỉnh lại hành vi sai trái của bản thân cho nên là rất đáng được khen ngợi. Học tṛ của Khổng Tử là Tử Lộ từng nói: “Vui mừng được nghe lời góp ư của mọi người!” Người có tâm muốn cải sửa lỗi lầm th́ nên là giống như thế. Một người chỉ có dũng cảm sửa sai mới có thể không ngừng tu chỉnh lời nói và hành vi của bản thân ḿnh và cuối cùng trở thành một người có đạo đức cao thượng.

Ông Bà , Cha Mẹ là phải làm "gương mẫu" cho con cháu !!! Muôn vạn lời dạy bảo răn đe con cháu vẫn không băng biểu hiện trong ứng xử hằng ngày - làm khuôn mẫu cho con cháu nói theo ... "Thói quen h́nh thành Nhân Cách" ; Thói Quen xuất phát từ nền tảng giáo dục gia đ́nh ... con người luôn được uốn nắn trong nề nếp gia đ́nh mà Ông Bà , Cha Mẹ là "khuôn mẫu" !!! Cẩn Trọng !!!

florida80
04-23-2019, 18:57
Nhân Sanh Cảm Ngộ :
LÀM NGƯỜI CHỚ NÊN ĐEO MẶT NẠ MÀ SỐNG GIỮA NHÂN GIAN
Làm người, chớ nên đeo mặt nạ! Sống ở đời, “thật ḷng thật dạ” hoá ra mới là điều quan trọng nhất.

Trên đường đời, ắt sẽ có lúc gặp phải những người khiến bạn tổn thương. Nhưng vẫn mong rằng bạn có thể măi giữ lấy sự thuần tịnh và kiên tŕ của ḿnh. Làm người, chớ nên đeo mặt nạ.

Lấy bộ mặt thật hiển thị với người, tôi sống được chân thật nhất.

Lấy bản tính chân thật kết giao với người, tôi sống được ngay thẳng vô tư nhất.

Lấy t́nh cảm chân thật đối đăi với người, tôi sống được trong sạch nhất.

Tuy vẻ ngoài trông không được bắt mắt nhưng sống lại không chút giả tạo.

Qua lại với người, tôi không thích những người sử dụng tâm cơ, dối gạt lẫn nhau.

Những chuyện tranh căi với nhau, nếu đụng phải tôi sẽ tránh xa.

Tôi chỉ muốn bạn và tôi đơn giản thật ḷng với nhau.

Tôi chỉ muốn thật sự nghiêm túc để t́nh bạn tiến được xa hơn.

Xử sự, tôi không thích giở tṛ thủ đoạn.

Tôi bị dối gạt một lần đă đủ rồi. Nếu c̣n bị thêm lần nữa chính là bởi tôi ngốc.

Tôi bị người lợi dụng một lần đă đủ rồi. Nếu c̣n bị thêm lần nữa, chính là bởi tôi không có mắt.

Tuy tôi không được thông minh nhưng sớm muộn cũng đều sẽ biết được.

Có một th́ hăy nói một, có hai th́ bạn hăy nói hai, cớ chi phải quanh co, ḷng ṿng để người suy đoán.

Tôi chán ghét, thói dối gạt giữa người với người.

Đùa cợt ǵ cũng đừng mang ḷng tin ra giỡn.

Một khi ḷng tin tan vỡ th́ t́nh bạn cũng không c̣n.

Dối gạt ǵ cũng xin đừng dối gạt ḷng người.

Một khi con tim tổn thương th́ t́nh cảm cũng chấm hết.

Thật ḷng với nhau, mới có thể sưởi ấm ḷng người.

Thành tín với nhau, mới có thể măi giữ được t́nh người.

Hỏi ḷng không hổ thẹn, tôi sống chẳng chút mệt mỏi nào.

Thật ḷng không giả tạo, tôi thấy đời ḿnh sống được thú vị hơn.


Thiện Sinh biên dịch theo TIẾNG NÓI HY VỌNG

florida80
04-23-2019, 18:59
NGU DỐT LỚN NHẤT CỦA CON NGƯỜI LÀ DỐI TRÁ
Tác Giả Bài Viết: Thích Đạt Ma Phổ Giác
Nguồn Tin: PHATGIAO.ORG.VN


Đức tính trung thực và thành thật là điều mà mỗi người cần phải rèn luyện trau giồi nhờ tin sâu NHÂN QUẢ. Vậy sao ta không rèn luyện nó ngay từ khi c̣n ngồi trên ghế nhà trường, để khi ra đời ta sẽ xem nó là một trong những điều cần thiết nhất để bước vào cuộc sống hiện đại ngày nay.

Từ ngàn xưa cho đến nay, NHÂN loại luôn t́m cách làm thay đổi đời sống con người, thay đổi hoàn cảnh, nhưng chưa ai hoàn toàn hạnh phúc trọn vẹn trên cuộc đời này ngoại trừ chư Phật chư vị Bồ tát, thánh NHÂN đă ĺa khỏi dục vọng. Khi đau khổ, con người thường đổ lỗi cho người khác, tại người này, tại người kia làm cho tôi khổ, tại hoàn cảnh gia đ́nh và xă hội, ít ai dám chấp nhận là do ḿnh tạo ra.

Đức Phật dạy, v́ vô minh không thấy đúng lẽ thật về tất cả mọi hiện tượng sự vật mà con người phải chịu phiền năo khổ đau trong luân hồi sinh tử. Nói theo từ ngữ Việt Nam là ngu dốt, không hiểu rơ lư DUYÊN sinh, lư NHÂN QUẢ, từ đó con người sinh khởi các phiền năo tham, sân, si, mạn, nghi, tà kiến… rồi làm khổ đau cho nhau.

Có một câu chuyện dân gian đáng để cho chúng ta suy ngẫm về nghĩa lư sâu xa của nó: “Một ông nhà giàu nọ đi ăn giỗ cùng người đầy tớ. Sau khi ăn uống xong, thấy bánh ít chủ nhà đăi ngon quá, ông nhà giàu khởi ḷng tham nên lén lấy mấy cái bánh ít đưa cho đầy tớ bỏ vào giỏ xách mang về cho ông. Người đầy tớ cứ ngỡ là ông chủ cho ḿnh, bèn lấy ra ăn hết sạch.

Trên đường trở về nhà, ông nhà giàu đi trước, người đầy tớ từng bước theo sau hộ tống. Ông nhà giàu thấy vậy tức quá quay lại mắng người đầy tớ: "Tao đâu phải là tù binh mà mày đi theo sau áp giải."

Người đầy tớ nghe chủ trách mắng bèn xin lỗi và tiến lên đi song song với ông chủ. Ông nhà giàu lại càng bực tức hơn, nên quát lớn rằng: "Bộ tao với mày là bạn bè hay sao mà mày hiên ngang, đi ngang hàng với tao, hả?"

Người đầy tớ lúc bấy giờ nghe ông chủ nói thế, sợ quá bèn vội vàng đi nhanh trước ông như người dẫn đường. Ông nhà giàu thấy thế bực ḿnh quá, đạp vào mông người đầy tớ một cái rồi mắng: "Bộ mày là cha tao hay sao mà dám đi trước mặt tao?"

Người đầy tớ lúc này tiến thoái lưỡng nan chẳng biết phải đi như thế nào cho đúng, bèn chấp tay lại thưa: "Dạ thưa ông chủ, xin ông mở rộng ḷng từ bi mà dạy con phải đi như thế nào mới đúng ạ?"

Lúc này trong ḷng ông nhà giàu lửa sân đang cháy bùng lên, nên nói: "Bánh ít của tao đưa mày đâu rồi?"
- Dạ, con tưởng ông cho nên con ăn hết rồi.

Qua câu chuyện trên đă nhắc nhở cho chúng ta điều ǵ? Tại sao ông nhà giàu có thái độ khó chịu như thế là do người đầy tớ đi không đúng phép, hay do người đầy tớ ăn hết bánh của ông? Ai cũng thấy rơ, ông nhà giàu từ ngu si chấp ngă mà sinh ra tham lam rồi bực tức nóng giận khi bị tên đầy tớ ăn hết phần ăn của ḿnh.

Nếu chúng ta nh́n người khác với cái tâm tham lam, ích kỷ, ganh ghét, tật đố, với cái tâm đầy thành kiến, giận hờn th́ ḿnh không thấy rơ, hiểu rơ được sự thật, những ǵ ḿnh đang thấy, đang nghe, đang tiếp xúc. Nếu chúng ta nh́n người khác với cái tâm vẩn đục như thế, th́ ḿnh thấy ai cũng xấu xa lầm lỗi, thấy ai cũng ngu dốt dù thực tế họ rất dễ thương, họ có nhiều điểm đáng cho chúng ta yêu quư, họ có nhiều điều hay đáng cho ḿnh học hỏi.

Thế giới con người ngày nay phát triển, tiến bộ, so với thời xa xưa gấp trăm vạn lần, đem lại sự văn minh vật chất tột đỉnh. Mặc dù được như thế, nhưng con người vẫn phải đối mặt với nhiều hiểm họa khổ đau do bạo động, khủng bố, chiến tranh, thiên tai sóng thần, động đất, băo lũ có thể dẫn đến bị hủy diệt toàn cầu do vũ khí nguyên tử hạt NHÂN sản xuất và xử dụng lạm phát.

Nói tóm lại, sự ngu dốt của con người là do vô minh làm NHÂN phiền năo mà con người phải chịu khổ đau bế tắc chứ không phải do những điều kiện, khách quan bên ngoài. Vô minh phiền năo chính là cái gốc, từ sự lầm chấp cái tôi này là cội nguồn của muôn sự khổ đau. Nếu chúng ta biết cách buông xả trong từng phút giây th́ phiền năo, vô minh không thể tác động được nên ta sống b́nh yên hạnh phúc.

Đức Phật đă thấy rơ lư DUYÊN sinh trùng trùng DUYÊN khởi làm NHÂN cho nhau lớp lớp, chằng chịt đan xen, xuyên suốt trong ba thời quá khứ, hiện tại, vị lai chứ không phải chỉ trong một đời này. NHÂN đưa đến QUẢ, QUẢ lại làm DUYÊN cho NHÂN, vừa là NHÂN của cái này cũng là QUẢ của cái khác, vô số NHÂN, DUYÊN, QUẢ h́nh thành nên đời sống con người và bầu vũ trụ bao la này. V́ ngu dốt tức là vô minh, không thấy được lư DUYÊN sinh NHÂN QUẢ, không thấy VẠN PHÁP VÔ NGĂ nên sinh khởi ra các sự dối trá lừa gạt rồi bóc lột chiếm hữu người khác. Khi hiểu được bản chất và những quy luật của đời sống, chúng ta sẽ cố gắng rèn luyện tu tập để không bị sa ngă bởi ḍng đời vẩn đục, nhờ vậy con người sẽ biết cách chuyển hóa nỗi khổ niềm đau để sống hạnh phúc hơn.

SỰ NGU DỐT CỦA CON NGƯỜI LÀM KHỔ ĐAU CHO NHAU

Ngu dốt là sự không hiểu biết của con người, cho nên ngu dốt cũng đem tới nhiều tai hại cho bản thân, gia đ́nh và xă hội, nghĩa là ta sống chung với nhiều người ngu dốt th́ phải gánh lấy mọi hậu QUẢ không thể lường trước được. Có thể nói ngu dốt là đồng nghĩa với si mê, không có kiến thức, không hiểu biết chân chính, không tin sâu NHÂN QUẢ về mối quan hệ trong thế giới mà ḿnh đang sống, ngu dốt cũng có thể là cố chấp không chịu học hỏi hay lắng nghe.

Chính v́ lẽ đó, con người ngu dốt v́ thấy biết sai lầm mà đưa tới hành động tội lỗi làm tổn thương người và vật. Ngu dốt sẽ dẫn dắt chúng ta vào con đường tối tăm, khi ta sống trong sự vô minh che lấp th́ suốt cuộc đời chịu đau khổ lầm mê mà không biết chừng nào mới thoát ra được.
Người không học thức đương nhiên là ngu dốt, nhưng người thiếu học hỏi, không chịu lắng nghe, không chịu bàn bạc tham khảo, cố chấp, độc đoán cũng là thuộc hạng siêu ngu dốt, v́ ta là kẻ đang nắm quyền hành trong tay.

Cho nên chúng ta không biết phát huy con người tâm linh, không có ư chí mạnh mẽ th́ không thể nào vượt qua cạm bẫy cuộc đời mà vươn lên làm mới lại chính ḿnh. Một người không có trí tuệ th́ không sao có nhận thức đúng đắn, nhưng có trí tuệ mà cố chấp không chịu buông xả th́ ta sẽ bị vấp ngă trở lại. Khi chúng ta đă đánh mất con người tâm linh của chính ḿnh, th́ ta sẽ bị sa đoạ khổ đau bởi si mê nghiện ngập đủ thứ.

Không có ǵ giá trị và đẹp bằng sự thật. Trong thực tế của cuộc sống ít ai dám nói sự thật, phô bày sự thật, cho nên sự thật dù có xấu đến mấy nhưng nó vẫn đẹp hơn sự dối trá. Không có ǵ đẹp và cao thượng bằng sự thật. Sự thật th́ không thể nào né tránh được, nhưng người ta vẫn cố t́nh che giấu v́ sợ bị mọi người biết. Có những sự thật mà chỉ khi nào con người ta đủ lớn khôn và có sự hiểu biết chân chính nhờ biết nghiệm xét và tư duy th́ mới hiểu hết được giá trị thật của nó. V́ cuộc đời không chỉ có màu hồng, mà lúc nào bên cạnh nó vẫn có những màu đen đan xen lẫn nhau. Người có học thức cao càng khéo léo che giấu, bưng bít những sự thật không được trong sáng, lành mạnh v́ ai cũng thích được khen hơn là bị chê.

Dối trá có nghĩa là lừa lọc người dưới nhiều h́nh thức, nhằm mục đích lừa gạt, bằng cách ngọt mật chết ruồi. Con người ta v́ ḷng tham nên dễ bị người khác gạ gẫm, dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt nhằm biến họ trở thành nạn NHÂN bị lừa đảo. Ngược lại với sự dối trá là lời nói chân thật phát xuất từ đáy ḷng, nên không phải là lời nói đầu môi chót lưỡi để lợi dụng người khác, không phải là lời nói hoa mỹ để làm xiêu ḷng người, không phải là lời nói tâng bốc khách sáo để làm cho đối phương thích, mà hàm chứa dụng ư bên trong. Lời nói ái ngữ có tác dụng đem lại an vui, b́nh yên thanh thản cho người nghe.

Ta chỉ cần sơ ư lỡ một lời nói, có khi hỏng cả việc lớn. Chỉ cần ta lỡ một lời nói, th́ tai nạn ùn ùn kéo đến chỉ v́ người nghe hiểu lầm, cho nên t́m cách hăm hại ta. Chính v́ vậy chúng ta phải cẩn thận trong lời nói bởi v́ con người thích được khen ngợi tâng bốc nhiều hơn là bị chê bai. Tai họa xảy đến, thường do lời nói mà gây nên tác hại.

Dối trá ở đây có nghĩa như lừa lọc, nói dối để vụ lợi cho ḿnh, để mưu cầu điều tốt đẹp cho ḿnh hoặc che giấu đi cái ǵ xấu xa của ḿnh nhằm qua mặt người khác. Thói dối trá là hành động lừa gạt có chủ đích vụ lợi cho ḿnh. Chưa cần nói về khía cạnh đạo đức, việc nói dối hẳn nhiên sẽ gây ra sự sai lệch và hậu QUẢ của nó th́ tùy từng trường hợp sẽ khác nhau.

Chúng ta biết rằng, ngoài danh và lợi trên thế gian này, con người thường hay tranh chấp với nhau, chỉ v́ lời nói. Hai người nói chuyện với nhau một lúc dù là thân thương như vợ chồng, nếu không nhường nhịn nhau, không biết nhượng bộ nhau, chắc chắn sẽ đưa đến tranh chấp căi vă lời qua tiếng lại, cuối cùng giận hờn nhau rồi lâu ngày dẫn đến đổ vỡ.

MỘT LỜI KHEN ĐÚNG SẼ GIÚP NGƯỜI SỐNG TỐT HƠN

Một lời khen ngợi thật ḷng luôn tăng thêm giá trị trong cuộc sống làm cho người cảm nhận được niềm vui để mà sống tốt hơn. Một lời nói nịnh hót thường là dối trá, nhằm trục lợi cho riêng ḿnh mà làm hại nhiều người khác, nói một lời khen ngợi thật ḷng luôn giúp cho người ta càng ngày càng sống tốt hơn. Ngược lại một lời nói nịnh hót để lấy ḷng cấp trên vô t́nh làm cho người đó luôn sống trong gian dối để lừa gạt người.

Ta hăy nên nói thật ḷng bằng một lời khen ngợi đúng cách, giúp cho người đó vui vẻ mà sống tốt hơn. Lời nói thật ḷng cao quư bao nhiêu th́ lợi nói nịnh hót, dối trá thấp hèn bấy nhiêu.

Người có trí tuệ là người không bị lầm lẫn, không bị mê hoặc, v́ những lời nói ngọt ngào, đầu môi chót lưỡi, không bị bực bội v́ những lời nói thẳng thắn trực tính. Thường những lời nói đường mật ngọt ngào, chót lưỡi đầu môi, đôi khi dẫn dắt chúng ta đến cạm bẫy không ngờ, đến chỗ tan nát hạnh phúc gia đ́nh, đến chỗ thân tàn ma dại, đến chỗ thân bại danh liệt, đến chỗ tán gia bại sản, đến chỗ tiêu tan sự nghiệp, có khi chết chẳng kịp ngáp, chẳng kịp hiểu tại sao?

Những lời nói thật thà ngay thẳng, tuy không được khéo léo làm vui ḷng người, nhưng thường giúp đỡ chúng ta tỉnh ngộ, thoát khỏi những cơn mê lầm, không c̣n vướng vào ṿng si mê tội lỗi. Khi ta thường xuyên biết quay lại chính ḿnh, ta sẽ dễ dàng b́nh tĩnh thản nhiên trước mọi hoàn cảnh, ta mới có thể làm chủ được lời nói, kiểm soát được hành động và chế ngự được tư tưởng của ḿnh. C̣n khi tâm loạn động, chúng ta càng nói càng tức giận thêm, càng làm càng sai trái thêm, càng suy nghĩ càng rối trí thêm.

Lời nói dối trá là những lời nói sai sự thật ḥng để lừa bịp hoặc dụ dỗ người khác, để cho người ta ham mà tin theo. Chính v́ tâm tham muốn quá đáng mà ta có thể dùng miệng lưỡi ngọt ngào, để làm họ xiêu ḷng mà tin theo ta. Như vậy, chúng ta đồng ư với nhau rằng lời nói rất là quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn lao, trong cuộc sống hằng ngày của tất cả mọi người chúng ta.

Nếu người nào cảm thấy cuộc đời nhiều đau khổ, lắm thương đau, không vui vẻ, chẳng b́nh yên, tức là chính người đó cần phải điều chỉnh lại lời nói, cho vừa dễ nghe, cho vừa dễ thương. Tại sao như vậy? Bởi v́, chính người đó cũng muốn nghe những lời nói dễ nghe dễ thương như vậy. Hoặc là, người đó cần phải điều chỉnh lại âm thanh, cho vừa đủ nghe, để khỏi làm phiền ḷng người khác, đang cần sự yên tĩnh, để tâm hồn được thanh tịnh, hay để nghỉ ngơi được thoải mái.

Tại sao lời nói của ta khó nghe, người đời thường gọi là nói đâm hơi, nói móc họng, cho nên không có ai muốn kết bạn với ḿnh, không có ai dám làm thân với ḿnh, không có ai dám tâm sự với ḿnh. Tại sao như vậy? Bởi v́, sống ở trên đời đâu có ai thích bị người khác trêu ghẹo, nói móc nói méo đời tư để cho mọi người đều biết.

Có những lời nói có thể đem lại an vui, hạnh phúc cho nhiều người. Có những lời nói có thể đem lại sự tan nát hạnh phúc gia đ́nh của người khác. Có những lời nói, làm cho người nghe, cảm thấy vui tươi khỏe khoắn. Có những lời nói khiến cho người nghe, cảm thấy khổ đau phiền muộn bực tức mà dẫn đến mất ăn mất ngủ.

Lời nói phát xuất từ tâm thanh tịnh, trong sáng có thể giúp người, cứu vật và cũng có những lời nói có thể hại người một cách dễ dàng v́ ḷng tham của ḿnh. Như lời nói của một vị luật sư có thể cứu người thoát khỏi tội oan nếu vị ấy có lương tâm đạo đức. Ngược lại họ sẽ rút ruột kẻ bị hại và ăn tiền của kẻ phạm pháp. Do đó làm nghề luật sư phải giữ giới không nói dối hại người th́ mới xứng đáng làm nghề luật sư.

Một vị bác sĩ khéo léo khuyên nhủ, an ủi động viên, giúp đỡ bệnh NHÂN yên tâm dưỡng bệnh, chóng qua hiểm nghèo sớm được b́nh phục. Bằng như ngược lại, một lời nói vô ư, có thể làm cho bệnh NHÂN hoảng loạn sợ hăi, bệnh t́nh càng thêm trầm trọng. Cũng như lời nói của một nhà ngoại giao, có thể đem lại ḥa b́nh cho hai nước và cũng lời nói đó đem lại chiến tranh hận thù cho nhau. Con người v́ sao không ưa thích nhau, mà hay làm mất ḷng nhau, chỉ v́ không nói lời tế nhị dịu dàng, ngay cả người thân và gia đ́nh không biết kính trên nhường dưới cũng v́ chấp trước cho rằng ḿnh đúng người sai.

Cuộc sống xă hội luôn tồn tại song song hai mặt tốt và xấu. Dối trá là những hành vi, cử chỉ hay lời nói sai sự thật nhằm mục đích lừa gạt người khác. Con cái nói dối cha mẹ, bỏ bê việc học hành để được tự do kết bạn với người xấu. Học tṛ nói dối thầy cô giáo để vui chơi thỏa thích. Người chồng lừa dối vợ để đi dan díu với người khác. Khi dối trá con người có suy nghĩ tới hậu QUẢ của nó không? V́ khi đó họ chỉ nghĩ tới cái lợi ích cá NHÂN trước mắt, mà bất chấp sự thiệt hại của người khác. Những người nắm cán cân công lư nếu dối trá sẽ dẫn đến tham nhũng, lăng phí của công làm thiệt hại tài sản chung cho đất nước.

Do đó, người "dối trá" sẽ để lại hậu QUẢ nghiêm trọng làm ḿnh mất NHÂN CÁCH đạo đức và làm tổn thương hại nhiều người khác. Trước hết, sự dối trá của chính ḿnh sẽ đánh mất đi niềm tin, sự tin tưởng của nhiều người khác dành cho ḿnh. V́ ta biết rằng một lần làm cho người khác không tin th́ vạn lần sau sẽ bị bất tín. Chính v́ sự bất tín đó chúng ta khó được người tin tưởng giao trách nhiệm quan trọng. Dối trá là h́nh thức lường gạt người khác đă là nguy hiểm rồi v́ dẫn đến nghi kỵ thù địch lẫn nhau, ta có thể lừa dối người khác nhưng không thể lừa dối chính ḿnh.

Ngược lại với sự dối trá là tôn trọng sự thật, nhờ vậy bảo tồn được sự tín nhiệm của nhiều người khác và tránh nghiệp báo đau khổ. Dối trá giờ đây đă trở thành căn bệnh hiểm nghèo lan tràn khắp các nơi v́ ḷng tham muốn quá đáng, nên chúng ta dối gạt người khác, nó là một thói quen xấu làm tổn hại mọi người.

BẢN CHẤT CỦA CON NGƯỜI LÀ DỐI TRÁ

Các nhà lănh đạo gian dối để bóc lột tham nhũng của chung, tham ô lăng phí làm cho người dân phải chịu thiệt tḥi. Các nhà kinh doanh v́ ḷng tham quá đáng nên đă QUẢng cáo sai sự thật tạo sự hấp dẫn cho người mua. Thói quen dối trá là biểu hiện của sự suy thoái đạo đức trong đời sống xă hội chỉ v́ con người không chịu tin sâu NHÂN QUẢ và tin có luân hồi sống chết.

Hành động dối trá chính là biểu hiện của lối sống thiếu trung thực, nhằm đạt được mục đích lợi ích cá NHÂN. Vậy nguyên NHÂN phát sinh của thói dối trá là ǵ? Từ sự lầm chấp cho thân tâm này là thiệt tôi nên thấy biết sai lầm mà gian dối lừa gạt người khác. Có thể thấy thói quen gian dối lừa gạt người khác dưới nhiều h́nh thức, người có địa vị th́ lợi dụng quyền cao chức trọng, người kinh doanh QUẢng cáo sai sự thật, làm hàng giả, nói chung tất cả v́ ḷng tham của chính ḿnh mà chúng ta gian dối lừa đảo người khác.

Những kẻ dối trá thường có suy nghĩ nông cạn, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà không nghĩ hậu QUẢ lâu dài về sau. V́ lợi ích bản thân và gia đ́nh, họ sẵn sàng làm những việc xấu ác miễn được lợi cho ḿnh th́ thôi, c̣n ai khổ đau mặc kệ. Họ sẽ dần hồi đánh mất hết danh dự và sự nghiệp, cuối cùng phước hết họa đến chịu khổ vô cùng. Trước tiên chúng ta cần nhận thức rơ về sự nguy hại của việc dối trá nhằm trục lợi cho chính ḿnh bằng nhiều h́nh thức. Chính v́ vậy, ngay khi c̣n ở tuổi học tṛ, mỗi học sinh cần phải rèn luyện nói lời chân thật, trung thực trong khách quan.

Trong xă hội việc kinh doanh, cạnh tranh để nâng cao chất lượng sản phẩm nếu không trung thực, thật thà th́ ta sẽ QUẢng cáo sai sự thật để thu hút khách hàng. Trong quyền lực họ vẫn thường lợi dụng ḷng tin của mọi người để trục lợi cá NHÂN, lừa đảo kiếm tiền hay tham nhũng, che giấu tội ác trước pháp luật bằng cách dối trá.

CHÚNG TA HĂY TRUNG THỰC TRONG CUỘC SỐNG

Tính trung thực cần được chú trọng giáo dục trong gia đ́nh và xă hội, rèn luyện ngay từ những ngày c̣n cắp sách tới trường là thành thực với chính bản thân ḿnh. Thẳng thắn, thành thật, trung thực, dũng cảm nhưng phải biết chân thành, khéo léo. Cuộc sống này nếu không có sự trung thực th́ con người ta sẽ làm tổn hại cho nhau v́ quyền lợi riêng tư. Sự dối trá chính là nguyên NHÂN, mầm mống gây ra các vụ tiêu cực trong xă hội, làm băng hoại đạo đức, bao che trù dập làm mất ḷng tin, đời sống tốt đẹp của mọi người. Nhất là những người nắm cán cân công lư, phải là người có trách nhiệm bổn phận cao, liêm chính, chí công vô tư, th́ mới có thể giúp cho đất nước ngày càng đi lên, tiến tới công bằng, dân chủ, văn minh, bền vững và lâu dài.

Đức tính trung thực và thành thật là điều mà mỗi người cần phải rèn luyện trau dồi nhờ tin sâu NHÂN QUẢ. Vậy sao ta không rèn luyện nó ngay từ khi c̣n ngồi trên ghế nhà trường, để khi ra đời ta sẽ xem nó là một trong những điều cần thiết nhất để bước vào cuộc sống hiện đại ngày nay.

Người trung thực là người thật thà, ngay thẳng chân thành trong cách đối xử với mọi người, luôn nh́n nhận khách quan về các sự việc trong cuộc sống, luôn tôn trọng và bảo vệ chân lư, bảo vệ lẽ phải.

florida80
04-23-2019, 19:00
DANH NGÔN VỀ DỐI TRÁ



Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối ḿnh, dối người, và bị người dối.
大多数的人一辈子只做了三件事;自欺、欺人 、被人欺。
Phật học Trung Hoa



Sự giả dối có vô vàn biến thể, nhưng sự thật chỉ có một thể tồn tại duy nhất.
Falsehood has an infinity of combinations, but truth has only one mode of being.
Jean Jacques Rousseau

Không ai tin kẻ dối trá, kể cả khi hắn nói sự thật.
A liar will not be believed, even when he speaks the truth.
Aesop

Có hai cách để bị lừa. Một là tin vào điều không đúng sự thật; hoặc là không chịu tin vào điều đúng sự thật.
There are two ways to be fooled. One is to believe what isn't true; the other is to refuse to believe what is true.
Soren Kierkegaard

florida80
04-23-2019, 19:00
Đừng bao giờ dối trá lừa gạt ai, bởi v́ bạn chỉ có thể lừa gạt được những người đă đang tin tưởng bạn mà thôi
(Khuyết Danh)






Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.

florida80
04-23-2019, 19:01
Làm người nhất quyết phải làm người thuần chánh, ngay thẳng; Chớ có lượn lẹo , giả dối, dối trá, hay núp bóng giả dạng này nọ để mà lừa đời dối người!!! Dù ít hay nhiều, sự việc nhỏ hay lớn cỡ nào th́ giả trá dối lừa th́ vẫn là giả trá dối lừa !!! Nên nhớ:


Lời nói dối không có chân, nhưng tai tiếng th́ có cánh.
A lie has no leg, but a scandal has wings.
(Thomas Fuller)





Dễ dăi với sự dối lừa là điều nhục nhă.
It is an affront to treat falsehood with complaisance.
(Thomas Fuller)

florida80
04-23-2019, 19:01
một sự thật không trở thành một điều giả dối chỉ v́ không có ai nh́n thấy nó"
Mahatma Gandhi

florida80
04-23-2019, 19:10
Người xưa có câu "Ngưu tầm Ngưu, Mă tầm Mă" hay "Loài nào, giống đó" v..v... hay nói rơ hơn là "Loài vật sống theo bầy đàn, c̣n loài người hội tập nhóm họp theo căn tánh"!!!


UserPostedImage


Nếu bạn muốn sống trong 1 môi trường sống tốt đẹp, luôn được thân cận giao tiếp với những người hiền lương, đạo đức và trung tín th́ trước hết phải bạn làm người thuần chánh, ngay thẳng!!!






Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.


"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,
Người Hiền sợ không cứu giúp được ai"




Back to top
















lly (Lynn Ly)
#8 Posted : Wednesday, November 1, 2017 7:44:41 PM(UTC)





lly (Lynn Ly)


Rank: Advanced Member



Groups: Y Học Đời Sống, Registered
Joined: 4/5/2011(UTC)
Posts: 5,338



Thanks: 2457 times
Was thanked: 2381 time(s) in 1228 post(s)





ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP ĐƯA CON NGƯỜI ĐẾN CHỖ TÔN NGHIÊM, CAO QUƯ


Người xưa tin rằng, ḷng từ bi và đạo đức luôn phải được đặt lên hàng đầu trong bất cứ nghề nghiệp ǵ. Nhưng rất nhiều người đang đánh đổi tất cả để thu lấy lợi nhuận trước mắt. Trong thương trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt ngày nay liệu những người trung thực có thể thành công không?

Có 4 nhà tư bản công nghiệp mẫu mực tại Nhật Bản. Kazuo Inamori, người sáng lập tập đoàn Kyocera và Giám đốc điều hành hiện tại của Japan Airlines, là một người trong nhóm này. Inamori khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và đă thành lập 2 công ty nằm trong danh sách 500 công ty lớn mà tạp chí Fortune xếp hạng: Tập đoàn Kyocera và công ty viễn thông lớn thứ hai tại Nhật Bản, KDDI. Trong 47 năm từ khi thành lập, Tập đoàn Kyocera chưa bao giờ lỗ, đó là một thành quả vượt bậc.

Chú Thích: Kazuo Inamori (sinh ngày 30 tháng 1 năm 1932) là một nhà hoạt động xă hội Nhật Bản, một doanh nhân và là người sáng lập ra Kyocera và KDDI. Ông là chủ tịch của Japan Airlines.

Khi được hỏi về bí mật thành công, Inomori có một câu trả lời vô cùng đơn giản. Ông tin rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời là phải đặt câu hỏi: “Tại sao chúng ta có mặt tại đây?”. Câu trả lời của ông là: “Chúng ta có mặt ở đây để nâng cao đức tính của chúng ta. Chúng ta muốn trở thành một người có đạo đức tốt hơn khi mới sinh ra, và không c̣n một mục đích nào khác. Để hiểu tại sao ta có mặt tại đây, cần phải t́m đi một con đường chân chính”. Ông tin rằng không có sự khác biệt nào giữa việc đối xử trong cuộc sống hằng ngày và các hoạt động kinh doanh.

Sáng kiến của Inamori là xuất phát từ văn hoá truyền thống phương Đông, đặc biệt là văn hoá Phật giáo. Những quan niệm triết lư của Khổng Tử và Đức Phật là căn bản trí huệ của ông. Ông tin rằng việc tạo dựng một doanh nghiệp phải dựa trên những tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp khắt khe nhất. Nếu một người không có những tiêu chuẩn đạo đức cao, người đó không thể làm việc tốt. Người đó phải nâng cao đức tính của ḿnh để phát triển công việc kinh doanh của ḿnh. V́ thế, bí mật để thành công chính là phải nâng cao đạo đức.

Inamori chỉ mới 27 tuổi khi ông thành lập Tập đoàn Kyocera. Ông không có kinh nghiệm nào khi ấy và không biết phải tiến hành ra sao. Ông quyết định làm theo lời khuyên của cha mẹ và thầy giáo của ông về tầm quan trọng của sự trung thực, vui vẻ, thành tín, biết ơn, kiên nhẫn, vị tha, siêng năng, tiết kiệm, chịu khổ, không oán hận hay ganh tị… Đây đều là những tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp căn bản.

Ông t́m thấy tất cả các câu trả lời từ những khó khăn dựa trên căn bản là những điều đó đúng hay sai, thiện hay ác. Tóm lại, sự phán xét các vấn đề của ông đều hoàn toàn dựa trên lương tâm. Ông đă lănh đạo công ty của ḿnh đến thành công bằng cách đi trên con đường chân chính.

***

Lại có một câu chuyện về ông Koike, một nhà thầu khoán thành công người Nhật Bản. Ông là người sáng lập và chủ sở hữu một công ty môi giới chứng khoán. Sự thành tín và trung thực của ông nổi tiếng khắp mảnh đất này. Năm 13 tuổi, ông rời nhà ở quê lên thành phố kiếm kế mưu sinh. Ông phụ giúp bán hàng trong một cửa hàng nhỏ, đồng thời cũng là người bán hàng của một công ty máy móc.

Khi lên 20 tuổi, ông điều hành một công việc kinh doanh nhỏ do tự ḿnh lập ra. Ông áp dụng kinh nghiệm bán hàng của ḿnh để phát triển kinh doanh và kư được 33 hợp đồng bán hàng chỉ trong 2 tuần. Ông thậm chí c̣n nhận được tiền đặt cọc trước từ khách hàng.

Tuy nhiên, không lâu sau khi kư những hợp đồng này, ông phát hiện rằng giá sản phẩm mà ḿnh bán cho khách hàng hơi cao hơn giá ở các công ty khác. Ông nghĩ khách hàng của ông sẽ tiếc nuối nếu họ biết ḿnh đă kư hợp đồng với giá cao hơn. Do đó ông mang theo hợp đồng và tiền cọc khi ghé thăm từng khách hàng một.

Chú Thích : Sự thành tín và trung thực sẽ giúp bạn trở thành một người giàu có và sự tôn trọng từ người khác.

Ông giải thích về giá cả cho khách hàng và nói với họ rằng ḿnh đồng ư hủy bỏ hợp đồng và trả lại tiền đặt cọc. Các khách hàng của ông cảm động sâu sắc trước sự thành tín và trung thực ấy. Kết quả là, không ai trong số họ hủy bỏ hợp đồng cả. Thay vào đó, họ c̣n tin tưởng và kính trọng ông hơn trước. Sự thành tín và trung thực đă giúp ông Koike trở thành một người giàu có. Hiện nay, ông là nhà thầu khoán nổi tiếng và được kính trọng nhất Nhật Bản.

***

Có một ông lăo chuyên nghề sửa khóa, đă làm trên 50 năm nên rất nổi tiếng về tài phá khóa. Để t́m một người đệ tử kế thừa, ông đă gạn lọc rất nhiều người và cuối cùng chỉ c̣n hai đồ đệ mà ông cho rằng có thể xứng đáng nhận lănh trách nhiệm nặng nề ấy. Nhưng vinh dự ấy chỉ dành cho một người nên họ phải trải qua một cuộc tranh tài.

Chú Thích: Đạo đức nghề nghiệp là 1 điều rất quan trọng nó tạo nên uy tín, thương hiệu và sự tin tưởng từ khách hàng.

Thể lệ cuộc thi chỉ đơn giản là ai mở khóa nhanh nhất và trả lời được một câu hỏi của thầy sẽ giành chiến thắng. Ông lăo đă chuẩn bị hai chiếc rương, đặt vào mỗi pḥng và khóa lại rất kỹ bằng loại khóa rất hiện đại. Nếu không phải là tay nghề chuyên nghiệp th́ không mong có thể mở ra.

Kết quả chưa đầy 5 phút th́ người đệ tử thứ nhất đă mở ra được. Người đệ tử thứ hai phải mất 20 phút mới mở xong. Ai cũng tin chắc đệ tử thứ nhất sẽ được kế thừa v́ kết quả ṿng một đă quá rơ ràng. Ṿng hai bắt đầu, ông thầy già hỏi đệ tử thứ nhất: “Sau khi mở khóa, con thấy trong rương có những ǵ?“. Mắt vị đệ tử thứ nhất sáng lên và nhanh nhảu trả lời: “Dạ thưa thầy, trong rương có thật nhiều tiền và vàng ạ“. Cũng câu hỏi đó, vị thầy quay sang hỏi vị đệ tử thứ hai: “Trong rương có ǵ không con?”. Anh nói: “Dạ thưa thầy, con chỉ biết mở khóa thôi, nên không thấy có ǵ trong rương ạ“.

Cuộc thi chấm dứt, mọi người hồi hộp chờ đợi kết quả. Ai cũng tin chắc rằng, người thứ nhất sẽ giành phần thắng tuyệt đối. Bấy giờ, ông thầy trịnh trọng tuyên bố: “Đệ tử thứ hai được kế thừa sự nghiệp của ta“.

Người đệ tử thứ nhất không chấp nhận liền phản đối: “Thầy làm như vậy là không công bằng chút nào“. Người thầy từ tốn trả lời: “Nghề của ta cần phải có lương tâm và đạo đức. Mục đích mở khóa là giúp người làm lại ch́a khóa, để họ tiện sử dụng những ǵ cần thiết. Nhà ngươi do ḷng tham nên đă cố gắng mở rất nhanh v́ mục đích t́m kiếm tiền bạc. Do đó, ngươi sau này nếu không thay đổi tâm tính sẽ là tên siêu trộm lấy cắp của người. C̣n mong ǵ kế thừa sự nghiệp của ta đây?“.

***

Người xưa có một bí quyết kinh doanh tuy đơn giản mà thâm sâu: “Chữ Tín quư hơn vàng“. Trong 4 nguyên tắc đạo nghĩa của người xưa, có một đạo dành cho người kinh doanh, đó là: “Thương Đạo thù Tín“, tức là đạo kinh doanh đền đáp người biết giữ chữ Tín.

Washington đă từng nói: ”Nhất định phải giữ lời hứa, không được làm những việc quá sức“. V́ vậy chúng ta nhất thiết không nên khinh suất đưa ra lời hứa với người khác, không làm được như lời đă nói th́ dễ đánh mất chữ tín. Khổng Tử nói: ”Chơi với bạn mà không tin sao được?”, Mạnh Tử nói: ”Người không có chí sẽ không có trí, người mà lời nói không đáng tin th́ hành động cũng chẳng ích ǵ”. C̣n có câu: ”Một lời hứa đáng giá ngh́n vàng, một lời nói trăm nút buộc”, ”một lời đă nói ra, xe tứ mă đuổi không kịp”, đều là nhấn mạnh một chữ ”Tín” ấy.

Ngày nay, chữ Tín chính là thương hiệu. Viện Đạo đức kinh doanh quốc tế (International Business Ethics Institute) ở Mỹ đă từng xác định 4 việc mà các công ty cần phải thực hiện để củng cố và gia tăng uy tín cho thương hiệu của ḿnh. Trong đó, việc trung thực với các nhà đầu tư và người tiêu dùng được xếp thứ nhất, trong khi việc đánh bóng thương hiệu chỉ đứng thứ 3. Bởi vậy, chúng ta thấy nhiều hăng trên thế giới phải tiến hành thu hồi hàng loạt sản phẩm khi phát hiện ra lỗi, dù phải bỏ ra hàng triệu USD bồi thường cho người tiêu dùng. Tất cả v́ giữ chữ Tín trong kinh doanh.

Người xưa tin rằng sống, chết, giàu có, và địa vị xă hội mà một người có thể đạt được đều tùy thuộc vào số phận. Nền tảng của đời sống là phải dựa trên công bằng và đạo đức. Tài sản có được là thước đo về hành xử đạo đức của người đó. Khả năng tích lũy của cải là kết quả của việc có đạo đức tốt. Những người không có đạo đức thực sự đang chiêu mời sự nghèo khổ và hoạn nạn vào trong nhiều kiếp sống của họ.

Chân Tâm (Nguồn: website Đại Kỷ Nguyên)





Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.

Edited by user Wednesday, November 1, 2017 7:45:50 PM(UTC) | Reason: Not specified


"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,
Người Hiền sợ không cứu giúp được ai"




Back to top
















lly (Lynn Ly)
#9 Posted : Thursday, November 16, 2017 5:00:42 AM(UTC)





lly (Lynn Ly)


Rank: Advanced Member



Groups: Y Học Đời Sống, Registered
Joined: 4/5/2011(UTC)
Posts: 5,338



Thanks: 2457 times
Was thanked: 2381 time(s) in 1228 post(s)





Kẻ lừa dối sẽ luôn t́m được những người cho phép họ bị lừa dối.
"Sự thật" không chỉ bị "dối trá" xâm hại, mà c̣n bị xúc phạm bởi "sự câm lặng";
Bởi v́"Câm Lặng" là đang đồng t́nh với sự giả dối, và là đồng phạm với kẻ dối trá!





Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.


"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,
Người Hiền sợ không cứu giúp được ai"




Back to top
















lly (Lynn Ly)
#10 Posted : Wednesday, November 29, 2017 4:11:00 PM(UTC)





lly (Lynn Ly)


Rank: Advanced Member



Groups: Y Học Đời Sống, Registered
Joined: 4/5/2011(UTC)
Posts: 5,338









LỪA GẠT NGƯỜI KHÁC GÂY TỔN PHÚC TẬN THỌ
Nguồn: Hành Tŕnh Tâm Linh


Người xưa tin rằng: ”Con người làm việc và thọ nhận ǵ th́ cũng đều theo quy luật nhân quả. Sau đây là chuyện về một con người chỉ vì đam mê sở hữu tiền bạc của người khác để rồi làm tổn hại đến tuổi thọ của chính mình."

Thời nhà Thanh, quan phủ huyện Mông Hóa ở Vân Nam tên là Tào Ngũ Tập là người Vô Tích và con trai ông là Tào Mỗ đồng thời là cử nhân khoa hiếu liêm năm Canh Ngọ thời Càn Long, cũng là môn sinh của tuần phủ Giang Tô Trang Tư Phố.

Năm Càn Long thứ hai mươi mốt, có một người tên Nguyên ở đây muốn làm việc thiện, nên đă đóng góp mấy bức tranh gia truyền của gia đ́nh. Sau đó, ông đưa tranh nhờ Tào Mỗ đi cắm lấy tiền và dặn ḍ rằng: “Anh cố gắng đổi lấy 800 lượng bạc rồi dùng tiền đó để lo mai táng cho người bị bệnh chết”.

Tào Mỗ đem tranh đến Trang Gia ở Tô Châu cho Trang Tư Phố kiểm tra. Trang Tư Phố nghe nói Tào Mỗ bảo là cắm tranh kiếm tiền làm việc thiện th́ vô cùng cảm động và hơn nữa tranh cũng rất đẹp nên vội đưa cho anh 800 lượng bạc. Sau khi Tào trở về Vô Tích lại chỉ đưa cho Nguyên 80 lượng bạc và nói: “Tranh của người chỉ bán được thế này tiền thôi”.

Nguyên không có cách nào khác và đành đi mua mấy cái tiểu (cái tiểu là cái lu nhỏ) rồi chôn cất những bộ xương khô nhưng c̣n những thi hài khác th́ không đủ tiền để mua quan tài trôn cất.

Không bao lâu Tào Mỗ đột nhiên bị bệnh rồi qua đời. Tào Ngũ Tập mất đi người con mà lăo yêu quư nhất th́ vô cùng đau khổ để rồi ông cố gắng ḱm nén nỗi buồn và viết 1 bức thiên văn cho Diêm Vương là: “Tôi cả đời làm quan thanh liêm mẫu mực, con trai cũng không có tội t́nh ǵ, không nên gặp phải báo ứng như vậy!”

Ông về nhà đi ngủ và trong giấc mơ ông gặp một người mặc áo xanh cầm theo lệnh bài của Diêm Vương với đề nghị gọi ông đến nói chuyện. Ông liền đi theo người đó đến 1 cánh cửa điện lớn bỗng nhiên Diêm Đế tiến đến và nói: “Ông là một vị quan không xấu và điều này không sai nhưng con trai ông gần đây đă lấy đi tiền tài và cướp đi phúc lành của người khác đă khiến cho hơn 1000 con người phải chết không có chỗ mai táng! Ông mà không tin th́ hăy về mở chiếc hộp trong thư pḥng con trai ông mà nh́n!”

Song, Diêm Đế hạ lệnh thuộc hạ dẫn một phạm nhân bị đeo xích vào, và Tào Ngũ Tập nhận ra không ai khác đó chính là con trai ḿnh. Sau đó, ông ôm lấy con trai mà khóc lóc thảm thiết và giật ḿnh tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh giấc, ông nhanh chóng đến thư pḥng của con trai mở chiếc hộp gỗ ra nh́n và phát hiện ra trong chiếc hộp gỗ có hơn 7 trăm lượng bạc trắng. Hỏi người trong nhà th́ ông mới biết đây là tiền mà cậu con của ông bán tranh có được và việc này ngay cả con dâu cũng không biết. Từ đó, Tào Ngũ Tập hiểu ra là con trai ḿnh đă bị báo ứng. Chính v́ vậy từ đó ông không quá đau khổ và nhắc đến việc của con trai nữa.

Tài sản là thứ sinh không mang đến và chết không mang theo, nhưng c̣n sức khỏe và sinh mệnh th́ không có danh lợi và tiền bạc nào có thể đổi được. “MÊ MUỘI LỪA GẠT” và “CHIẾM ĐOẠT TIỀN TÀI NGƯỜI KHÁC” một cách phi pháp là tự làm liên lụy đến hạnh phúc của bản thân. Do đó sự giảm đi của Phúc lộc thọ không ngừng và khi báo ứng đến th́ tiền tài chiếm đoạt được chẳng c̣n ư nghĩa ǵ nữa.

Con người chỉ biết đến lợi ích cá nhân và bất chấp thiên lư; Luôn tính toán đi, tính toán lại, th́ đă tự tính ḿnh vào trong đó. Chính v́ vậy, chúng ta hãy làm việc theo lương tâm và theo đạo đức v́ tất cả phúc phận và phúc lành đều sẽ tự đến với chúng ta theo từng việc làm tốt mà chúng ta đă làm.



Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.

Edited by user Wednesday, November 29, 2017 4:13:46 PM(UTC) | Reason: Not specified


"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,
Người Hiền sợ không cứu giúp được ai"




Back to top
















lly (Lynn Ly)
#11 Posted : Saturday, March 3, 2018 4:41:06 PM(UTC)





lly (Lynn Ly)


Rank: Advanced Member



Groups: Y Học Đời Sống, Registered
Joined: 4/5/2011(UTC)
Posts: 5,338



Thanks: 2457 times
Was thanked: 2381 time(s) in 1228 post(s)





“SỰ THẬT THUYẾT PHỤC HƠN HÙNG BIỆN”
Cố Ḥa Thượng Thích Thánh Nghiêm


Người ta có câu “VÀNG THẬT KHÔNG SỢ LỬA”, hay “GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA”, “SỰ THẬT THUYẾT PHỤC HƠN HÙNG BIỆN” ... Hăy biết giữ giới luật “BẤT VỌNG NGỮ” (Không nói dối)

Có người nói chúng ta đang sống trong thời đại “làm việc công cộng” nên thời gian tiếp xúc với mọi người ngắn ngủi chứ không c̣n như trong xă hội truyền thống, có nhiều thời gian t́m hiểu mọi người xung quanh, thế nên việc “tự quảng cáo bản thân” là điều cần thiết.

Nghĩa là, con người hiện đại cần thể hiện ưu điểm của ḿnh cho người khác biết, nếu điều kiện bản thân chưa tốt cũng nên tự giới thiệu vài câu “bóng loáng” cho ḿnh.

Tuy nhiên việc khoa trương, huênh hoang bản thân cũng là một loại vọng ngữ. Ví dụ quảng cáo sản phẩm là điều cần thiết trong việc quảng bá thương hiệu sản phẩm, nội dung quảng cáo thường có chút khuếch đại giá trị sản phẩm, đấy là điều khó tránh, nhưng tuyệt đối không được lợi dụng quảng cáo để lừa gạt khách hàng để mưu cầu kiếm lời lớn. Nếu nội dung quảng cáo quá xa so với giá trị thực của sản phẩm, sau khi người tiêu dùng mua nhầm vài lần họ sẽ tẩy chay mặt hàng đó, thậm chí c̣n kiện cáo đ̣i nhà sản xuất phải bồi thường thiệt hại.

Hay trong khi đi xin việc cũng thế. Khi xin việc, người t́m việc thường phải gửi hồ sơ chứng minh điều kiện và năng lực của ḿnh cho nhà tuyển dụng. Khi vượt qua lần tuyển đầu, người xin việc thường phải thông qua phỏng vấn công ty mới tuyển dụng. V́ thế, trong quá tŕnh phỏng vấn, người xin việc thường tránh nhắc đến khuyết điểm, chỉ nói đến ưu điểm của ḿnh như chăm chỉ, chân thật, có trách nhiệm... Nhưng bạn không nên tự khoe quá nhiều về ḿnh, v́ người phỏng vấn sẽ nhận ra được bạn là người thế nào trong quá tŕnh hỏi bạn. Nếu khoe khoang bản thân quá mức không những không có lợi mà rất dễ bị mất điểm, không mang lại kết quả như mong muốn.

Có người mắc bệnh thích khoe năng lực, dù không có năng lực thật, trường hợp này bản thân người đó tuy không cố ư lừa ai, xem ra tưởng như vô hại nhưng cũng bị quy vào tội vọng ngữ. Cho nên, khi phỏng vấn xin việc, bạn nên nói thật cho nhà tuyển dụng biết “tôi có sở trường về mặt này và khiếm khuyết về mặt kia, nhưng tôi sẽ cố gắng phát huy ưu điểm, bù đắp khuyết điểm... Như thế có lẽ người phỏng vấn sẽ có cảm t́nh với bạn, nhận thấy bạn là người hiểu bản thân, có thể cơ hội của bạn sẽ nhiều hơn.

Người ta có câu “vàng thật không sợ lửa”, hay “giấy không gói được lửa”, “sự thật thuyết phục hơn hùng biện”... Trong xă hội coi trọng sự minh bạch, công khai và đúng đắn về thông tin như hiện nay, dù bạn có nói hay, có tài hùng biện thế nào đi nữa cũng không thể thắng được sự thật. Chỉ cần trải qua một cuộc thử nghiệm thực tế, lời nói của bạn sẽ được chứng minh đúng sai lập tức, v́ thế bạn hăy thận trọng trong lời nói, hăy biết giữ giới luật “bất vọng ngữ” (Không nói dối).





Kiến thức là từ học tập mà có,
Năng lực từ tôi luyện mà thành,
Phẩm hạnh, nhân phẩm là từ tu dưỡng mà xuất sanh.

Mưa lớn không gột rửa được rễ sâu trong ḷng đất;
Đạo pháp rộng lớn cũng chỉ độ được người hữu duyên.


"Kẻ Ác lo không hăm hại được người,

florida80
04-23-2019, 19:12
ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP ĐƯA CON NGƯỜI ĐẾN CHỖ TÔN NGHIÊM, CAO QUƯ


Người xưa tin rằng, ḷng từ bi và đạo đức luôn phải được đặt lên hàng đầu trong bất cứ nghề nghiệp ǵ. Nhưng rất nhiều người đang đánh đổi tất cả để thu lấy lợi nhuận trước mắt. Trong thương trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt ngày nay liệu những người trung thực có thể thành công không?

Có 4 nhà tư bản công nghiệp mẫu mực tại Nhật Bản. Kazuo Inamori, người sáng lập tập đoàn Kyocera và Giám đốc điều hành hiện tại của Japan Airlines, là một người trong nhóm này. Inamori khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và đă thành lập 2 công ty nằm trong danh sách 500 công ty lớn mà tạp chí Fortune xếp hạng: Tập đoàn Kyocera và công ty viễn thông lớn thứ hai tại Nhật Bản, KDDI. Trong 47 năm từ khi thành lập, Tập đoàn Kyocera chưa bao giờ lỗ, đó là một thành quả vượt bậc.

Chú Thích: Kazuo Inamori (sinh ngày 30 tháng 1 năm 1932) là một nhà hoạt động xă hội Nhật Bản, một doanh nhân và là người sáng lập ra Kyocera và KDDI. Ông là chủ tịch của Japan Airlines.

Khi được hỏi về bí mật thành công, Inomori có một câu trả lời vô cùng đơn giản. Ông tin rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời là phải đặt câu hỏi: “Tại sao chúng ta có mặt tại đây?”. Câu trả lời của ông là: “Chúng ta có mặt ở đây để nâng cao đức tính của chúng ta. Chúng ta muốn trở thành một người có đạo đức tốt hơn khi mới sinh ra, và không c̣n một mục đích nào khác. Để hiểu tại sao ta có mặt tại đây, cần phải t́m đi một con đường chân chính”. Ông tin rằng không có sự khác biệt nào giữa việc đối xử trong cuộc sống hằng ngày và các hoạt động kinh doanh.

Sáng kiến của Inamori là xuất phát từ văn hoá truyền thống phương Đông, đặc biệt là văn hoá Phật giáo. Những quan niệm triết lư của Khổng Tử và Đức Phật là căn bản trí huệ của ông. Ông tin rằng việc tạo dựng một doanh nghiệp phải dựa trên những tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp khắt khe nhất. Nếu một người không có những tiêu chuẩn đạo đức cao, người đó không thể làm việc tốt. Người đó phải nâng cao đức tính của ḿnh để phát triển công việc kinh doanh của ḿnh. V́ thế, bí mật để thành công chính là phải nâng cao đạo đức.

Inamori chỉ mới 27 tuổi khi ông thành lập Tập đoàn Kyocera. Ông không có kinh nghiệm nào khi ấy và không biết phải tiến hành ra sao. Ông quyết định làm theo lời khuyên của cha mẹ và thầy giáo của ông về tầm quan trọng của sự trung thực, vui vẻ, thành tín, biết ơn, kiên nhẫn, vị tha, siêng năng, tiết kiệm, chịu khổ, không oán hận hay ganh tị… Đây đều là những tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp căn bản.

Ông t́m thấy tất cả các câu trả lời từ những khó khăn dựa trên căn bản là những điều đó đúng hay sai, thiện hay ác. Tóm lại, sự phán xét các vấn đề của ông đều hoàn toàn dựa trên lương tâm. Ông đă lănh đạo công ty của ḿnh đến thành công bằng cách đi trên con đường chân chính.

***

Lại có một câu chuyện về ông Koike, một nhà thầu khoán thành công người Nhật Bản. Ông là người sáng lập và chủ sở hữu một công ty môi giới chứng khoán. Sự thành tín và trung thực của ông nổi tiếng khắp mảnh đất này. Năm 13 tuổi, ông rời nhà ở quê lên thành phố kiếm kế mưu sinh. Ông phụ giúp bán hàng trong một cửa hàng nhỏ, đồng thời cũng là người bán hàng của một công ty máy móc.

Khi lên 20 tuổi, ông điều hành một công việc kinh doanh nhỏ do tự ḿnh lập ra. Ông áp dụng kinh nghiệm bán hàng của ḿnh để phát triển kinh doanh và kư được 33 hợp đồng bán hàng chỉ trong 2 tuần. Ông thậm chí c̣n nhận được tiền đặt cọc trước từ khách hàng.

Tuy nhiên, không lâu sau khi kư những hợp đồng này, ông phát hiện rằng giá sản phẩm mà ḿnh bán cho khách hàng hơi cao hơn giá ở các công ty khác. Ông nghĩ khách hàng của ông sẽ tiếc nuối nếu họ biết ḿnh đă kư hợp đồng với giá cao hơn. Do đó ông mang theo hợp đồng và tiền cọc khi ghé thăm từng khách hàng một.

Chú Thích : Sự thành tín và trung thực sẽ giúp bạn trở thành một người giàu có và sự tôn trọng từ người khác.

Ông giải thích về giá cả cho khách hàng và nói với họ rằng ḿnh đồng ư hủy bỏ hợp đồng và trả lại tiền đặt cọc. Các khách hàng của ông cảm động sâu sắc trước sự thành tín và trung thực ấy. Kết quả là, không ai trong số họ hủy bỏ hợp đồng cả. Thay vào đó, họ c̣n tin tưởng và kính trọng ông hơn trước. Sự thành tín và trung thực đă giúp ông Koike trở thành một người giàu có. Hiện nay, ông là nhà thầu khoán nổi tiếng và được kính trọng nhất Nhật Bản.

***

Có một ông lăo chuyên nghề sửa khóa, đă làm trên 50 năm nên rất nổi tiếng về tài phá khóa. Để t́m một người đệ tử kế thừa, ông đă gạn lọc rất nhiều người và cuối cùng chỉ c̣n hai đồ đệ mà ông cho rằng có thể xứng đáng nhận lănh trách nhiệm nặng nề ấy. Nhưng vinh dự ấy chỉ dành cho một người nên họ phải trải qua một cuộc tranh tài.

Chú Thích: Đạo đức nghề nghiệp là 1 điều rất quan trọng nó tạo nên uy tín, thương hiệu và sự tin tưởng từ khách hàng.

Thể lệ cuộc thi chỉ đơn giản là ai mở khóa nhanh nhất và trả lời được một câu hỏi của thầy sẽ giành chiến thắng. Ông lăo đă chuẩn bị hai chiếc rương, đặt vào mỗi pḥng và khóa lại rất kỹ bằng loại khóa rất hiện đại. Nếu không phải là tay nghề chuyên nghiệp th́ không mong có thể mở ra.

Kết quả chưa đầy 5 phút th́ người đệ tử thứ nhất đă mở ra được. Người đệ tử thứ hai phải mất 20 phút mới mở xong. Ai cũng tin chắc đệ tử thứ nhất sẽ được kế thừa v́ kết quả ṿng một đă quá rơ ràng. Ṿng hai bắt đầu, ông thầy già hỏi đệ tử thứ nhất: “Sau khi mở khóa, con thấy trong rương có những ǵ?“. Mắt vị đệ tử thứ nhất sáng lên và nhanh nhảu trả lời: “Dạ thưa thầy, trong rương có thật nhiều tiền và vàng ạ“. Cũng câu hỏi đó, vị thầy quay sang hỏi vị đệ tử thứ hai: “Trong rương có ǵ không con?”. Anh nói: “Dạ thưa thầy, con chỉ biết mở khóa thôi, nên không thấy có ǵ trong rương ạ“.

Cuộc thi chấm dứt, mọi người hồi hộp chờ đợi kết quả. Ai cũng tin chắc rằng, người thứ nhất sẽ giành phần thắng tuyệt đối. Bấy giờ, ông thầy trịnh trọng tuyên bố: “Đệ tử thứ hai được kế thừa sự nghiệp của ta“.

Người đệ tử thứ nhất không chấp nhận liền phản đối: “Thầy làm như vậy là không công bằng chút nào“. Người thầy từ tốn trả lời: “Nghề của ta cần phải có lương tâm và đạo đức. Mục đích mở khóa là giúp người làm lại ch́a khóa, để họ tiện sử dụng những ǵ cần thiết. Nhà ngươi do ḷng tham nên đă cố gắng mở rất nhanh v́ mục đích t́m kiếm tiền bạc. Do đó, ngươi sau này nếu không thay đổi tâm tính sẽ là tên siêu trộm lấy cắp của người. C̣n mong ǵ kế thừa sự nghiệp của ta đây?“.

***

Người xưa có một bí quyết kinh doanh tuy đơn giản mà thâm sâu: “Chữ Tín quư hơn vàng“. Trong 4 nguyên tắc đạo nghĩa của người xưa, có một đạo dành cho người kinh doanh, đó là: “Thương Đạo thù Tín“, tức là đạo kinh doanh đền đáp người biết giữ chữ Tín.

Washington đă từng nói: ”Nhất định phải giữ lời hứa, không được làm những việc quá sức“. V́ vậy chúng ta nhất thiết không nên khinh suất đưa ra lời hứa với người khác, không làm được như lời đă nói th́ dễ đánh mất chữ tín. Khổng Tử nói: ”Chơi với bạn mà không tin sao được?”, Mạnh Tử nói: ”Người không có chí sẽ không có trí, người mà lời nói không đáng tin th́ hành động cũng chẳng ích ǵ”. C̣n có câu: ”Một lời hứa đáng giá ngh́n vàng, một lời nói trăm nút buộc”, ”một lời đă nói ra, xe tứ mă đuổi không kịp”, đều là nhấn mạnh một chữ ”Tín” ấy.

Ngày nay, chữ Tín chính là thương hiệu. Viện Đạo đức kinh doanh quốc tế (International Business Ethics Institute) ở Mỹ đă từng xác định 4 việc mà các công ty cần phải thực hiện để củng cố và gia tăng uy tín cho thương hiệu của ḿnh. Trong đó, việc trung thực với các nhà đầu tư và người tiêu dùng được xếp thứ nhất, trong khi việc đánh bóng thương hiệu chỉ đứng thứ 3. Bởi vậy, chúng ta thấy nhiều hăng trên thế giới phải tiến hành thu hồi hàng loạt sản phẩm khi phát hiện ra lỗi, dù phải bỏ ra hàng triệu USD bồi thường cho người tiêu dùng. Tất cả v́ giữ chữ Tín trong kinh doanh.

Người xưa tin rằng sống, chết, giàu có, và địa vị xă hội mà một người có thể đạt được đều tùy thuộc vào số phận. Nền tảng của đời sống là phải dựa trên công bằng và đạo đức. Tài sản có được là thước đo về hành xử đạo đức của người đó. Khả năng tích lũy của cải là kết quả của việc có đạo đức tốt. Những người không có đạo đức thực sự đang chiêu mời sự nghèo khổ và hoạn nạn vào trong nhiều kiếp sống của họ.

Chân Tâm (Nguồn: website Đại Kỷ Nguyên)

florida80
04-23-2019, 19:13
Kẻ lừa dối sẽ luôn t́m được những người cho phép họ bị lừa dối.
"Sự thật" không chỉ bị "dối trá" xâm hại, mà c̣n bị xúc phạm bởi "sự câm lặng";
Bởi v́"Câm Lặng" là đang đồng t́nh với sự giả dối, và là đồng phạm với kẻ dối trá!

florida80
04-23-2019, 19:13
LỪA GẠT NGƯỜI KHÁC GÂY TỔN PHÚC TẬN THỌ
Nguồn: Hành Tŕnh Tâm Linh


Người xưa tin rằng: ”Con người làm việc và thọ nhận ǵ th́ cũng đều theo quy luật nhân quả. Sau đây là chuyện về một con người chỉ vì đam mê sở hữu tiền bạc của người khác để rồi làm tổn hại đến tuổi thọ của chính mình."

Thời nhà Thanh, quan phủ huyện Mông Hóa ở Vân Nam tên là Tào Ngũ Tập là người Vô Tích và con trai ông là Tào Mỗ đồng thời là cử nhân khoa hiếu liêm năm Canh Ngọ thời Càn Long, cũng là môn sinh của tuần phủ Giang Tô Trang Tư Phố.

Năm Càn Long thứ hai mươi mốt, có một người tên Nguyên ở đây muốn làm việc thiện, nên đă đóng góp mấy bức tranh gia truyền của gia đ́nh. Sau đó, ông đưa tranh nhờ Tào Mỗ đi cắm lấy tiền và dặn ḍ rằng: “Anh cố gắng đổi lấy 800 lượng bạc rồi dùng tiền đó để lo mai táng cho người bị bệnh chết”.

Tào Mỗ đem tranh đến Trang Gia ở Tô Châu cho Trang Tư Phố kiểm tra. Trang Tư Phố nghe nói Tào Mỗ bảo là cắm tranh kiếm tiền làm việc thiện th́ vô cùng cảm động và hơn nữa tranh cũng rất đẹp nên vội đưa cho anh 800 lượng bạc. Sau khi Tào trở về Vô Tích lại chỉ đưa cho Nguyên 80 lượng bạc và nói: “Tranh của người chỉ bán được thế này tiền thôi”.

Nguyên không có cách nào khác và đành đi mua mấy cái tiểu (cái tiểu là cái lu nhỏ) rồi chôn cất những bộ xương khô nhưng c̣n những thi hài khác th́ không đủ tiền để mua quan tài trôn cất.

Không bao lâu Tào Mỗ đột nhiên bị bệnh rồi qua đời. Tào Ngũ Tập mất đi người con mà lăo yêu quư nhất th́ vô cùng đau khổ để rồi ông cố gắng ḱm nén nỗi buồn và viết 1 bức thiên văn cho Diêm Vương là: “Tôi cả đời làm quan thanh liêm mẫu mực, con trai cũng không có tội t́nh ǵ, không nên gặp phải báo ứng như vậy!”

Ông về nhà đi ngủ và trong giấc mơ ông gặp một người mặc áo xanh cầm theo lệnh bài của Diêm Vương với đề nghị gọi ông đến nói chuyện. Ông liền đi theo người đó đến 1 cánh cửa điện lớn bỗng nhiên Diêm Đế tiến đến và nói: “Ông là một vị quan không xấu và điều này không sai nhưng con trai ông gần đây đă lấy đi tiền tài và cướp đi phúc lành của người khác đă khiến cho hơn 1000 con người phải chết không có chỗ mai táng! Ông mà không tin th́ hăy về mở chiếc hộp trong thư pḥng con trai ông mà nh́n!”

Song, Diêm Đế hạ lệnh thuộc hạ dẫn một phạm nhân bị đeo xích vào, và Tào Ngũ Tập nhận ra không ai khác đó chính là con trai ḿnh. Sau đó, ông ôm lấy con trai mà khóc lóc thảm thiết và giật ḿnh tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh giấc, ông nhanh chóng đến thư pḥng của con trai mở chiếc hộp gỗ ra nh́n và phát hiện ra trong chiếc hộp gỗ có hơn 7 trăm lượng bạc trắng. Hỏi người trong nhà th́ ông mới biết đây là tiền mà cậu con của ông bán tranh có được và việc này ngay cả con dâu cũng không biết. Từ đó, Tào Ngũ Tập hiểu ra là con trai ḿnh đă bị báo ứng. Chính v́ vậy từ đó ông không quá đau khổ và nhắc đến việc của con trai nữa.

Tài sản là thứ sinh không mang đến và chết không mang theo, nhưng c̣n sức khỏe và sinh mệnh th́ không có danh lợi và tiền bạc nào có thể đổi được. “MÊ MUỘI LỪA GẠT” và “CHIẾM ĐOẠT TIỀN TÀI NGƯỜI KHÁC” một cách phi pháp là tự làm liên lụy đến hạnh phúc của bản thân. Do đó sự giảm đi của Phúc lộc thọ không ngừng và khi báo ứng đến th́ tiền tài chiếm đoạt được chẳng c̣n ư nghĩa ǵ nữa.

Con người chỉ biết đến lợi ích cá nhân và bất chấp thiên lư; Luôn tính toán đi, tính toán lại, th́ đă tự tính ḿnh vào trong đó. Chính v́ vậy, chúng ta hãy làm việc theo lương tâm và theo đạo đức v́ tất cả phúc phận và phúc lành đều sẽ tự đến với chúng ta theo từng việc làm tốt mà chúng ta đă làm.

florida80
04-24-2019, 18:54
HĂY LƯU GIỮ “KHẨU ĐỨC” CHO M̀NH ...

Biết rơ cái xấu của một người, không cần phải tận nói, đây cũng là lưu lại chút “khẩu đức” cho ḿnh.

Trách một người không cần phải khắc khe trách móc đến tận cùng, đây cũng là lưu được chút "độ lượng" cho ḿnh.

Có công không cần đ̣i hỏi đến tận cùng, đây cũng là lưu được chút "khiêm nhượng" cho ḿnh.

Đúng lư cũng không cần đoạt tận, đây cũng là lưu được chút "khoan dung" cho ḿnh.

Tài năng đừng quá ngạo mạn tự khen ḿnh, đây cũng là lưu chút đức "khiêm hạ" cho ḿnh.



"KHẨU ĐỨC" QUYẾT ĐỊNH VẬN MAY;
NGƯỜI THÔNG MINH KHÔNG NÓI 10 CÁCH NÓI TỆ HẠI NÀY


Châu Yến (Biên Dịch)


Người xưa nói : “Miệng có thể nói lời đẹp như hoa hồng, miệng cũng có thể nói lời độc như gai ma vương. Tu dưỡng khẩu đức, cũng tức là tu luyện trường năng lượng của bản thân, người mà toàn thân tràn đầy năng lượng tốt đẹp mới có thể gặp nhiều may mắn.

Khẩu đức tốt mới có thể gặp vận may tốt, vận may tốt mới có thể ít đi đường ṿng, thành tựu nhiều hơn. Không nói lời ác độc, không nghe lời thô lỗ. đây là cách tu dưỡng mà chúng ta nên có.

Xuất ngôn bất cẩn, tứ mă nan truy (Nghĩa:”nói ra lời bất cẩn, lấy lại không c̣n kịp”), hại người hại ḿnh, vận may chắc chắn càng ngày càng kém.Bỏ được 10 cách nói chuyện tệ hại dưới đây, có được sự tu dưỡng này, bạn sẽ có thể hóa thảm cảnh thành thần kỳ, phong thủy sinh khởi vận may đến.

BỎ ĐA NGỮ (BỎ NÓI NHIỀU)

Bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra. Nói chuyện không nên nói quá nhiều, nói nhiều là bị thiệt.

Trong Mặc Tử có ghi, học sinh của Mặc Tử là Cầm, hỏi Mặc Tử: “Nói nhiều có ích lợi không?”

Mặc Tử trả lời: “Con cóc, con ếch, cả ngày lẫn đêm đều kêu không ngừng, kêu đến khô mồm mỏi lưỡi, nhưng không có ai để tâm đến tiếng kêu của nó cả. Sáng sớm nh́n thấy con gà trống đó, gáy đúng giờ vào lúc b́nh minh, trời đất đều chấn động (mọi người đều thức dậy sớm). Nói nhiều th́ có ích lợi ǵ chứ? Chỉ có lời nói được nói ra trong t́nh huống hợp thời cơ mới có tác dụng thôi.”

Mặc Tử muốn nói với chúng ta, lời không cần nhiều, người biết nói chuyện luôn nói những lời thích đáng vào thời cơ thích đáng.

BỎ KHINH NGÔN (BỎ LỜI NÓI DỄ DĂI)

Lời nói không thể nói dễ dàng, nếu thay đổi lời đă nói, chi bằng không nói. Lời không được hứa dễ dàng, nếu hứa rồi lại thay đổi, chi bằng đừng hứa. Gặp chuyện đừng tùy tiện phát ngôn, nếu không sẽ mang họa vào thân; cũng đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác, nếu không sẽ mất chữ tín.

BỎ CUỒNG NGÔN (BỎ LỜI NÓI NGÔNG CUỒNG)

Không nên không biết nặng nhẹ, mà nói bậy nói càn. Nói bậy nói càn, thường xuyên phải hối hận. Sơn Âm Kim tiên sinh thời nhà Thanh từng nói: “Làm người hành sự đừng ngông cuồng, họa phúc sâu dày tự gánh chịu”. Ngông cuồng hay khiêm tốn, điều này trực tiếp liên quan đến họa-phúc của một người. Cái mà con người thể hiện trước mặt người khác không ǵ khác là lời nói và hành vi, mà lời nói th́ lại trực tiếp nhất, cho nên nói chuyện kỵ nhất là lời ngông cuồng. Cuồng gây chú ư, cuồng gây căm ghét, rất dễ gây ra chuyện tai họa.

BỎ TRỰC NGÔN (BỎ LỜI NÓI THẲNG THỪNG)

Không nên nói thẳng không che đậy mà không nghĩ đến hậu quả, nếu không sẽ gây ra phiền toái. Lời thẳng thắn, phải nói ṿng vo một chút, lời nói lạnh lùng như băng, phải tăng thêm nhiệt khi nói, nghĩ đến sự tự tôn của người khác, đặt sự tự tôn của người khác lên vị trí số một.

BỎ TẬN NGÔN (BỎ NÓI LỜI CẠN KIỆT)

Nói chuyện phải súc tích, đừng nói mà không chừa đường lui. Biết hết cũng không cần nói hết, chừa chút đường lui cho người khác, để chút khẩu đức cho chính ḿnh. Trách người không cần trách khắt khe, khoan dung với người khác một chút cũng chính là cho ḿnh một phần linh động, một đường lui.

BỎ LẬU NGÔN (NÓI LỘ CHUYỆN)

Không được tiết lộ cơ mật. Sự dĩ mật thành, ngôn dĩ lậu bại (chuyện thành do giữ bí mật, nói lộ chuyện dễ gây ra thất bại). Đối với chuyện của người khác, tuyệt đối không được tiết lộ, đây là vấn đề nhân phẩm và nguyên tắc làm người, nó cũng dễ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Khi sự việc vẫn chưa thể chắc chắn, cũng không được nói những lời quả quyết, để tránh tạo ra ảnh hưởng không tốt, làm người khác cảm thấy phù phiếm và hà khắc.

BỎ ÁC NGÔN (LỜI NÓI ÁC ĐỘC)

Không nói những lời vô lễ và độc ác để làm tổn thương người khác. Người xưa nói, “Đao cắt dễ lành, ác ngôn khó tan”. Sự tổn thương bạn gây ra trong tâm gan người khác c̣n đau đớn hơn vạn lần vết thương gây ra trên thân thể.

BỎ CĂNG NGÔN (LỜI NÓI KIÊU CĂNG)

Căng chính là tự đại, tự cho ḿnh là đúng. Lăo Tử nói: “tự phạt giả vô công, tự căng giả bất trưởng”. Người tự ḿnh khoe tài ngược lại mất hết công lao, người tự đề cao bản thân sẽ không có tiến triển. Người nói lời kiêu căng, không phải kiêu ngạo th́ là vô tri, dù là loại nào th́ cũng đều bất lợi với sự trưởng thành của chính ḿnh, và cũng dẫn đến sự chán ghét của người khác. Thần Hàm Quang cuối nhà Minh đầu nhà Thanh sở dĩ nói: “Tự khiêm tắc nhân dũ phục, tự khoa tắc nhân tất nghi” (tự khiêm tốn người khác phải phục, tự khen ḿnh người khác chắc chắn nghi ngờ). Nói chuyện, không nên kiêu ngạo tự măn, tự cho ḿnh là đúng. Tự kiêu tự khen, là biểu hiện của thiếu bồi dưỡng phẩm tính.

BỎ SÀM NGÔN (LỜI NÓI BỊA ĐẶT)

Sàm ngôn chính là nói những lời chê bai, những lời không tốt sau lưng người khác gây ly gián, nghi kỵ. Người xưa cho rằng, người nói lời sàm ngôn, đều là tiểu nhân. Triết học gia Vương Sung của Đông Hán từng nói: “Sàm ngôn thương thiện, thanh dăng ô bạch” có nghĩa là không nên nói xấu sau lưng người khác bởi nó sẽ làm cho thiên hạ đều không được yên ổn.

BỎ NỘ NGÔN (BỎ LỜI NÓI TỨC GIẬN)

Lúc tức giận không nên nói ǵ cả, v́ lời nói được nói ra vào lúc này thường không được suy xét kĩ lương nên sẽ làm tổn thương ḿnh và người khác.

florida80
04-24-2019, 18:55
MỘT NGƯỜI CÓ MỆNH TỐT HAY KHÔNG,
CHỈ CẦN XEM CÁCH HỌ NÓI CHUYỆN LÀ BIẾT

Làm người nói chuyện cần thủ đức, lời nói đừng nên cay nhiệt, như vậy th́ có thể giữ được phúc báo cho bản thân. Mệnh của một con người có tốt hay không, nh́n từ cách người đó nói chuyện là có thể nhận biết.

Văn hóa truyền thống cho rằng, khẩu nghiệp (nghiệp tạo ra do lời nói không tốt) là rất quan trọng. Hàng ngày không nhất định đều phạm phải việc tổn đức, nhưng nói chuyện thốt ra những điều khó nghe, làm tổn thương người khác th́ đương nhiên sẽ mất đi phúc báo.

Ngày tháng tích tụ, bao nhiêu phúc báo cũng từ cái miệng nói lời không hay đều sẽ tiêu tan mất, chính v́ thế, cho nên cuộc sống của những người hay dùng những lời lẽ sắc nhọn làm tổn thương người khác thường là những người cô đơn, ít bạn bè. Thực tế là không người chồng nào muốn về nhà nếu có một cô vợ thường xuyên ch́ chiết, trách móc; không có đứa con nào hạnh phúc nếu có cha mẹ không nói lời dịu dàng mà chỉ quát nạt, la mắng; không có người bạn nào hứng thú giao thiệp với người hay nói lời cay độc, b́nh phẩm ác ư…

Cổ nhân nói: ‘Lời nói do tâm sinh’, một người có tâm tính như thế nào th́ sẽ nói ra những lời như thế. Người có ḷng bao dung lời nói ra sẽ nhẹ nhàng ḥa ái. Người trong tâm đầy oán hận, lời nói ra sẽ hung hăng, cay nghiệt. Người khiêm nhường lời nói ra sẽ chừng mực nhă nhặn. Người tự cao lời nói thường khoa trương phách lối.

Cho nên trong cuộc sống, nói chuyện cần phải giữ khẩu đức, đừng nên nói những lời lạnh lùng, khó nghe làm tổn hại người khác. Miệng nói lời hay, tâm giữ điều tốt, luôn nghĩ cho người khác chính là đang tạo phúc cho bản thân ḿnh.

Minh Vũ

florida80
04-24-2019, 18:56
ĐIỀU PHỤC KHẨU NGHIỆP


Thục Độ


Bất cứ thời nào và ở đâu, con người cũng có những nỗi khổ niềm đau, những thói hư tật xấu, tham lam, tranh chấp. Dựa vào các nguyên tắc đạo đức, con người dần điều chỉnh hành vi của ḿnh cho phù hợp với đạo lư xă hội. Giới luật trong Phật giáo (Vinàya) có nghĩa là điều phục, huấn luyện, đă huấn luyện th́ phải có kỷ luật. Điều phục ở đây nghĩa là điều phục thân tâm, đưa thân tâm vào quỹ đạo thanh tịnh và hướng thượng. Điều phục có hai phần là điều phục tập thể và điều phục cá nhân. Căn bản là tạo sự ḥa thuận.

Xét trong ba nghiệp mà con người tác tạo hàng ngày th́ KHẨU NGHIỆP có thể nói là bậc nhất. Tất nhiên, "TÂM TÀ KHẨU TÀ, TÂM THIỆN KHẨU THIỆN". Là một người Phật tử, đă quy y Tam bảo, chắc chắn người ấy đă hiểu về NĂM ĐIỀU CẤM (NGŨ GIỚI) và các quy định khác cũng như thực hành theo lời Phật dạy.

Ông bà xưa răn dạy không sai: “ĐÁNH BẠC QUEN TAY, NGỦ NGÀY QUEN MẮT”. Đă là một thói quen th́ thật khó bỏ, như nghiện hút thuốc lá vậy. Thật t́nh mà nói, như tôi bỏ thuốc lá được mấy bữa, chịu không nổi rồi cũng chứng nào tật nấy, c̣n đốt thuốc “bạo” hơn trước mặc cho cái h́nh quảng cáo tuyên truyền với lá phổi tanh bành trên bao thuốc lá! Bởi sao? Tôi chưa khắc phục được bản thân ḿnh hay bởi gặp nhiều “chướng duyên” đẩy đưa bấu víu? Mẹ bảo hư người, vợ nói hôi hám, con nhăn mặt tốn tiền! Thật khó. Buổi sáng không có điếu thuốc th́ ly cà-phê kém ngon, tập trung trước máy tính mà không có một hơi thuốc lấy đà th́ khó mà nhập đề được! Có áp dụng luật như ở Singapore, “phạt” th́ mới có thể giảm chứ chưa dứt bỏ. Ngẫm nghĩ, LỜI ĐỨC PHẬT DẠY: “TỰ THẮNG M̀NH MỚI LÀ CHIẾN CÔNG OANH LIỆT NHẤT”, đúng quá xá, lỗi tại tôi. Biết vậy mà bản thân chẳng sửa chữa, “KHÉO TU TH̀ NỔI, VỤNG TU TH̀ CH̀M”. Ḿnh giận ḿnh. Trách chi ngày xưa đua đ̣i tập tành “làm người lớn với điếu thuốc lá” theo lời chúng bạn. Giận ḿnh non tay trị cái ngă tham lam ái thủ. Bỏ thuốc lá là “chuyện nhỏ”, vấn đề là một Phật tử mà giữ được một trong năm giới cấm theo tôi cũng đă tuyệt vời rồi. Tội cho cái thân này, miệng đ̣i ăn ngon, thân đ̣i mặc đẹp mà ư nghĩ cứ bảo điều chỉnh giản dị thanh cao. Tôi như chiếc xe gắn máy chạy xăng pha nước, khập khiễng cà giựt, đau khổ dằn vặt liên miên trong cái cơi u u minh minh! Lăn lộn giữa đời thường kiếm miếng cơm manh áo khó mà giữ được tâm trong sạch, thân vẹn toàn, miệng mồm ăn nói thẳng ngay? Bàn về nghiệp “cái miệng” th́ nhiều vấn đề. Thậm chí, nhiều khi nói thật mà thiên hạ cũng chẳng tin mà nói láo th́ họ lại tin. Cái miệng làm khổ người đến chết người. Tội nghiệp con chó sủa bậy phải chào Diêm vương khi bị người ta hiểu lầm là nó mang bệnh dại. Khẩu nghiệp!

Nói dối như một tật bẩm sinh của loài người. Xem Discovery mới biết khoa học tâm lư điều tra theo dơi công bố trẻ 4 tuổi tỷ lệ nói dối đă có đến 60%, đến 9 tuổi c̣n nhiều hơn! Nếu theo phép tịnh tiến th́ càng về già th́ càng nói dối?

Nói ǵ th́ nói, với tôi, điều phục khẩu nghiệp là điều nên làm ngay tức th́. Đừng để ḿnh rơi vào một trong bốn hạng người đáng tránh: Hay nói lỗi kẻ khác; hay nói chuyện mê tín, tà kiến; miệng tốt, bụng xấu (khẩu Phật, tâm xà); làm ít kể nhiều. Ḿnh nói dối người khác th́ ḿnh đă dối ḿnh trước tiên. Kể ra, thực hiện điều phục khẩu nghiệp của chính ḿnh thật gian nan khổ ải y như lấy dây buộc vào cổ ḿnh. Đố ai mua bán mà không đặt vấn đề lỗ lăi, làm một việc nào đó cho người mà không kể công hay nhận về ḿnh phần lợi lộc? Đời tồn tại cũng do sự đối đăi nhau mà thôi!

Trong đó, với tôi, giữ ǵn điều luật thứ tư “không nói dối” và cũng là điều phục khẩu nghiệp - chiếm tỷ lệ gần một nửa trong Thập thiện - là khó nhất. Đời người thành bại một phần lớn cũng từ cái miệng mà ra. “Ngọt mật chết ruồi”, nói sao thật hay thật quyến rũ để đem phần lợi về ḿnh được phát huy hết cỡ, làm đúng sai lẫn lộn cũng từ cái miệng mà ra. Thế là vọng ngữ trỗi lên để rồi “bệnh tùng khẩu nhập, họa tùng khẩu xuất” (bệnh tật từ miệng mà vào, tai họa từ miệng mà ra) mặc cho tính toán uốn lưỡi bảy lần trước khi nói! “Công vi thủ, tội vi khôi” (công đứng trước mà tội cũng đứng đầu) câu này dành cho cái miệng lưỡi là số một.

Bạn th́ sao? Bạn không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc cá độ, bữa cơm chay tịnh… Thân khẩu đă được quản lư bảo vệ chưa? Với người đồng hành bên cạnh cuộc đời, bạn có bao giờ chẳng chút buông lời giận hờn oán trách? Và, có khi nào bạn “ăn không ngon, ngủ không yên” v́ một lời châm chọc đay nghiến xỉa xói về bạn từ người khác? Cái chấp trước xuất hiện để xăn tay áo thóa mạ đố kỵ dè bỉu chê bai, vọng ngữ theo lối dẫn của ma Ba-tuần. Đừng nói người Phật tử giận không quá một đêm hay chí ít trong ḷng cũng động lên nỗi trắc ẩn vị tha xả bỏ. Chỉ một sát-na thôi cũng biến thành hằng hà sa số h́nh tướng mặt đỏ tay run. Hăy tập cười đi bạn, dầu sao nó cũng giảm đi phần nào stress và dẫu biết “cười là tiếng khóc khô không lệ” nhưng chỉ ḿnh biết thôi. Im lặng giữa con đường trung đạo mà cũng không thiếu BI-TRÍ-DŨNG để soi xét chiêm nghiệm lại bản thân ḿnh trong chánh niệm và sự im lặng đó cũng chẳng phải là tự kỷ ám thị hay thụ động bất lực. Nếu ai có hỏi tại sao nghe mắng mà ḿnh vẫn cười, hăy trả lời v́ ngày xưa ḿnh ngu nên giờ phải chịu vậy thôi.

Sinh hoạt trong một tập thể, một cộng đồng giao hội với nhiều cá tính khác nhau, không thể không đụng chạm và không nói năng trao đổi cùng nhau. Nói như thế nào đây? Ậm ừ cho qua chuyện, nói cho có nói, ba phải lập lờ… Tính cách hành động đó đă làm mất đi cái “chính ḿnh” và thiếu đi tính Dũng, tính Trí th́ sự im lặng kia cũng không phải là Từ bi. Sống trong tinh thần Lục ḥa cũng thế, đồng tu đồng sự phải khuyên bảo cùng nhau điều hay lẽ phải để cùng tiến bộ và “trong sạch hóa” chính bản thân ḿnh lẫn cộng đồng. Cái “điều phục khẩu nghiệp” của tôi là lựa lời mà nói, nói đúng lúc đúng chỗ, nói đúng người đúng ư, để tránh đi cái nạn “vạ miệng” để rồi sinh chuyện mâu thuẫn căi vă giận hờn không đáng, cũng không chứng tỏ ḿnh là nhân vật trung tâm, là ngọn đèn trong bóng tối, là hoa hồng trong đám cỏ dại làm ǵ và cũng chẳng cần “lựa lời mà nói cho đẹp ḷng nhau” trong khi nghĩ đến nhau mà bụng không chút chân thật. Khó đấy, mấy ai lại uốn thẳng được tre già? Phải chăng cùng hô hào khẩu hiệu “Tự thân tu học, tứ chứng đồng tu” để biện hộ che lấp cái chấp ngă của ḿnh để đến một lúc nào đó tỏ ra ḿnh đa văn túc trí có thừa cơ hội mà bung ra trách cứ nhau, không tin nhau? Và, cũng đừng giở giọng triết lư dạy đời ví lời nói của ḿnh như đinh đóng cột, như h́nh tượng bốn con ngựa kéo thay cho tính trung thực, uy quyền kẻ cả. Hăy nói thật nhẹ nhàng sao cho dễ nghe đi bạn. Thế cần phải tu. Tu là sửa, sửa miết… sửa miết! Ra đời có cái miệng mà không nói th́ phí uổng công sinh thành, c̣n nếu sợ ăn nói vấp th́ tiết chế lại, cẩn mật thêm.

Nói cho cùng, tất cả cũng từ cái tâm mà ra. “TÂM DẪN ĐẦU, TÂM LÀM CHỦ, TÂM TẠO TÁC MỌI SỰ” (Kinh Pháp cú), “PHẬT TÁNH THƯỜNG TRÚ, THƯỜNG LẠC NGĂ TỊNH...” (Kinh Niết-bàn). Hăy cùng tôi quỳ phục trước vị Bồ-tát trong chính ḿnh, tâm bất thối chuyển, sửa ḿnh theo tinh thần Tam vô lậu học, đừng để dấn sâu vào cơi vô minh “ma dắt lối, quỷ dẫn đường”. Nếu thực hiện được việc chuyển hóa khẩu nghiệp th́ tâm sẽ thanh tịnh hơn, thân cũng không c̣n vất vả khổ đau hơn. Và, chúng ta hăy cùng đọc và chiêm nghiệm thật sâu sắc thế nào là:
" Đời năm trược đầy tội ác, con xin vào trước. Nếu c̣n một chúng sanh chưa thành Phật, th́ con quyết không an trú Niết-bàn” như khi quỳ gối phát nguyện trước Phật đài trong mỗi lần đọc tụng bài tựa chú Lăng nghiêm để vững ḷng đi tới.

florida80
04-24-2019, 18:56
Khẩu nghiệp” (nghiệp gây ra do lời nói từ miệng) là tội mà một người b́nh thường dễ phạm phải nhất. Số mệnh của một người tốt hay không, hăy nh́n xem người đó có nhiều “khẩu nghiệp” hay không là biết. V́ vậy, “khẩu nghiệp” rất quan trọng. Trong cuộc đời của một người, không phải ngày nào cũng làm chuyện thất đức, nhưng việc nói những lời thất đức, thiếu đức, khó nghe và không đứng đắn th́ có thể xảy ra mỗi ngày.

Tích lũy "phúc báu" qua bao năm tháng, nhưng v́ tạo “khẩu nghiệp” mà tổn hại Phúc báu , bị mất hết Phúc Báu . Do đó, người nói chuyện mà không có “khẩu đức” th́ cả cuộc đời thường gập ghềnh, khốn khổ, thậm chí rất thê lương ... chưa kể việc tạo "khẩu nghiệp" c̣n tác hại, gây họa đến gia đ́nh thân thich và con cháu ... Tác hại của "khẩu nghiệp" cho người tạo ra luôn hiển hiện rất rơ ràng trong thực tế kể từ ngàn xưa đến này nên Ông Bà lưu lại lời khuyên "Bệnh tùng khẩu nhập; Họa tùng khẩu xuất"

florida80
04-24-2019, 18:57
CÓ NGƯỜI NÓI TÔI KHÔNG LÀM VIỆC G̀ XẤU,
SAO PHÚC BÁO TIÊU TAN? LƯ DO LÀ Ở ĐÂY


Vận mệnh một người có tốt hay không, chỉ cần nh́n “khẩu đức” của người đó là có thể biết được. Cho nên “khẩu nghiệp” rất quan trọng.

Tích lũy theo thời gian, phúc báo đều từ miệng chạy ra ngoài hết. Do đó, người nói chuyện không có “khẩu đức” sẽ có cuộc sống long đong, lận đận, thậm chí rất thê lương. Có người nói tôi không làm việc ǵ xấu nhưng phải biết rằng “khẩu nghiệp” không tốt, làm tổn hại phúc báo rất mạnh mẽ.

Cổ nhân giảng lời nói xuất phát từ tâm. nếu miệng luôn nói những lời không tốt, nói lời thị phi, nguyền rủa, v.v… sẽ làm tổn hại phúc báo rất nhanh. không chỉ nói lời thị phi mà nói những lời bất hiếu cũng làm tổn hại phúc báo. Có một số người phụ nữ thích phàn nàn về chồng, nói chồng có chỗ này không tốt chỗ kia không nên, lúc tranh căi ngay cả cha mẹ, tổ tông cũng dám mắng, lời nói hết sức khó nghe. Như vậy, tạo khẩu nghiệp rất nghiêm trọng, gia cảnh chỉ có càng ngày càng sa sút, bởi v́ phúc báo đều bị mắng mất hết. V́ vậy, quan khẩu nghiệp này nhất định phải chú ư. Miệng muốn giữ đức, không nên chua ngoa, như vậy mới có thể lưu lại phúc báo.

Tại sao miệng có thể tổn hại phúc báo? phải biết rằng, phúc báo là do nhân duyên, cũng là thể hiện của một dạng năng lượng. Chẳng hạn như, bạn đi chùa làm việc t́nh nguyện, hành động quét rác hay lau bàn sẽ mang đến phúc báo? Không phải vậy, là DO TÂM THIỆN MANG ĐẾN PHÚC BÁO, bạn phát tâm v́ lợi ích của chúng sinh, đi quét rác, dọn vệ sinh, cùng chúng sinh kết thiện duyên.

Tâm niệm phát xuất ra, cảm ứng năng lượng thuần chính từ bi của vũ trụ, lúc này có được năng lượng chính niệm gia tŕ, là nguồn gốc sinh ra phúc báo. Phúc báo được sinh ra như thế. Oán trời, trách đất, tổn hại phúc cũng rất nhanh, mà mất đi phúc báo cũng xuất phát từ tâm. Trong tâm ích kỷ, oán hận, ghen ghét, tham lam, keo kiệt sẽ làm mất phúc báo.

Phúc báo xuất phát từ tâm, sau đó mới kể đến hành động. Những người oán trời trách đất, không quư trọng những ǵ vốn có, một mực oán hận, lại thông qua miệng lải nhải. Lúc này, tổn hại phúc báo rất nhanh.

Miệng nói lời tốt đẹp, tâm bảo tŕ thiện niệm. KINH PHẬT nói "Lời nói của Phật Ngôn từ nhu nhuyễn khiến chúng sinh vui mừng." Miệng nói những điều tốt đẹp, trong ḷng c̣n có hảo tâm, vũ trụ sẽ phát ra từ trường tốt, nhận được cũng là hồi báo tốt. Hảo tâm là ǵ? Đầu tiên phải biết đủ cùng lời "cảm ơn", kết đến "Biết đủ" là một loại thành tựu. Đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh nào đều cảm "thấy đủ và biết ơn", lúc này mới thể hiện có tiến bộ.


Quote:
Khi biết người xấu, không cần phải nói hết, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "khẩu đức" cho ḿnh.

Trách người không cần khắt khe đến tận cùng, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "độ lượng" cho ḿnh.

Tài năng không cần hết sức kiêu ngạo, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "nội hàm" cho ḿnh.

Sắc sảo không cần bộc lộ hết ra ngoài, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "sâu sắc" cho ḿnh.

Có công không cần hết sức đ̣i hỏi, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "khiêm nhường" cho ḿnh.

Đúng lư không cần hết sức tranh giành, để lại ba phần chỗ trống cho người, lưu lại một chút "khoan dung" cho ḿnh.


Huy Hoàng Theo NTD

florida80
04-24-2019, 18:58
8 LƯ DO BẠN NÊN ‘IM LẶNG ĐÚNG LÚC’ ĐỂ CÓ MỘT CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN




1. Hăy im lặng nếu bạn không xác thực được thông tin bạn đang có
2. Hăy im lặng khi lời nói ra là lưỡi dao cứa vào ḷng người khác
3. Hăy im lặng khi cảm thấy đối phương cần được “lắng nghe”
4. Hăy Im lặng khi không có ǵ để nói
5. Hăy Im lặng trước những lời thiếu tế nhị, những lời cay độc hại người .
6. Hăy im lặng khi bạn đang cố gắng thay đổi một thói quen xấu
7. Hăy im lặng khi bạn nhận thấy ḿnh đang có mong muốn “nói xấu” một ai đó
8. Im lặng là một sự đầu tư khôn ngoan vào thời gian

Lynn Ly tóm tắt từ nguồn Đại Kỷ Nguyên

florida80
04-24-2019, 18:59
Lời dạy của bậc Cổ Đức (Người sống có đạo đức khi xưa) :


"Nơi Đông giữ miệng, tránh họa vào thân;
Nơi Loạn giữ tâm, tránh gặp sai lầm.
Nơi Thị Phi giữ lời, tránh gặp phiền phức;
Ngẩng cao đầu làm người, cúi người làm việc

florida80
04-24-2019, 18:59
MỘT NGƯỜI MỆNH TỐT HAY KHÔNG, CHỈ CẦN XEM HỌ NÓI CHUYỆN LÀ BIẾT


Mai Khanh biên dịch theo SecretChina


Tại sao chỉ mất 2 năm để học nói nhưng ta phải dành cả đời để học cách im lặng? Nói là một loại năng lực, im lặng là một loại trí tuệ.

Văn hóa truyền thống cho rằng, KHẨU NGHIỆP (nghiệp tạo ra do lời nói không tốt) là rất quan trọng. "HỌA TỪ MIỆNG MÀ RA." Nói chuyện thốt ra những điều khó nghe, làm tổn thương người khác th́ phúc báo cũng theo đó mà tiêu tán.

Cuộc sống của những người hay dùng những lời lẽ sắc nhọn làm tổn thương người khác thường là những người cô đơn, ít bạn bè. Thực tế là không người chồng nào muốn về nhà nếu có một cô vợ thường xuyên ch́ chiết, trách móc; không có đứa con nào hạnh phúc nếu có cha mẹ không nói lời dịu dàng mà chỉ quát nạt, la mắng; không có người bạn nào hứng thú giao thiệp với người hay nói lời cay độc, b́nh phẩm ác ư…

Cổ nhân nói: ‘LỜI DO TÂM SINH‘, một người có tâm tính như thế nào th́ sẽ nói ra những lời như thế. Người có ḷng bao dung lời nói ra sẽ nhẹ nhàng ḥa ái, người trong tâm đầy oán hận, lời nói ra sẽ hung hăng, cay nghiệt. Người khiêm nhường lời nói ra sẽ chừng mực nhă nhặn. Người tự cao lời nói thường khoa trương phách lối.

Thông thường là do chúng ta bị kiểm soát bởi những cảm xúc nội tâm không tốt. Một người có thể kiềm chế những cảm xúc không tốt th́ mạnh mẽ hơn người nắm giữ một ṭa thành.


Nước sâu th́ ḍng chảy chậm, người tôn quư th́ nói năng từ tốn


1. VIỆC GẤP, TỪ TỪ NÓI. Gặp chuyện gấp cũng b́nh tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó từ từ nói rơ ngọn ngành, sẽ khiến cho người nghe cảm thấy ổn định, từ đó tăng độ tin cậy của mọi người đối với bạn.

2. VIỆC NHỎ NÓI HÀI HƯỚC. Đặc biệt là một vài lời nhắc nhở có thiện ư, bạn nên dùng những câu nói đùa hài hước, sẽ khiến cho người không cảm thấy cứng nhắc, nặng nề. Nói đùa một chút khiến chuyện to thành chuyện nhỏ, họ không những vui vẻ chấp nhận lời nhắc nhở của bạn mà c̣n tăng thêm thiện chí với bạn.

3. VIỆC CHƯA HIỂU RƠ, HĂY NÓI MỘT CÁCH CẨN THẬN. Đối với những việc bạn chưa nắm rơ, hăy cân nhắc để diễn đạt một cách cẩn thận, sẽ khiến cho người nghe cảm thấy rằng bạn là người đáng tin cậy.

4. VIỆC CHƯA XẢY RA, KHÔNG NÊN NÓI LINH TINH. Mọi người ghét nhất ăn nói hàm hồ, nếu bạn chưa bao giờ phỏng đoán một cách tùy tiện hoặc nói những chuyện chưa xảy ra, bạn sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rằng bạn là người trưởng thành, có tu dưỡng, cũng là một người làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm.

5. VIỆC CHƯA LÀM, ĐỪNG NÓI LUNG TUNG. Tục ngữ có câu “không có khoan kim cương, th́ đừng mong ôm nghề đồ gốm”, bạn không nên hứa làm một việc ǵ đó mà bạn không chắc có thể làm được, sẽ khiến cho người nghe cảm thấy bạn là một người “nói là tin, làm là được”, và họ sẽ rất tin tưởng bạn.

6. KHÔNG NÊN NÓI NHỮNG CHUYỆN LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI KHÁC. Không được tùy tiện dùng lời nói làm tổn thương người khác đặc biệt là giữa những người thân. Như vậy mọi người sẽ cảm thấy bạn là người lương thiện, giúp cho việc duy tŕ và gia tăng t́nh cảm.

7. ĐỐI VỚI NHỮNG VIỆC ĐAU L̉NG, BẠN KHÔNG NÊN GẶP AI CŨNG NÓI. Khi ai đó bị tổn thương trong ḷng, đều muốn thổ lộ với người khác, nhưng nếu cứ gặp ai bạn đều nói, sẽ khiến người nghe phải chịu một áp lực lớn, rất dễ sinh nghi ngờ và xa lánh bạn. Đồng thời, bạn sẽ để lại ấn tượng muốn trút bỏ đau khổ của bạn lên người khác.

8. NHỮNG VIỆC CỦA NGƯỜI KHÁC TH̀ NÊN CẨN THẬN TRONG LỜI NÓI. Giữa con người với con người cần phải có một khoảng cách an toàn, không nên b́nh luận hay nói ra những chuyện của người khác, sẽ mang lại cảm giác an toàn cho những người mà bạn giao tiếp.

9. VIỆC CỦA BẢN THÂN, LẮNG NGHE NGƯỜI KHÁC NÓI NHƯ THẾ NÀO. Bạn nên lắng nghe cách nh́n của người khác khi nói về ḿnh, điều đó có thể để lại ấn tượng khiêm tốn cho người khác, đồng thời biểu hiện rằng ḿnh là một con người thấu t́nh đạt lư.

10. CHUYỆN CỦA CON CÁI, CẦN NÓI RƠ RÀNG. Đặc biệt là khi con bạn c̣n ở thời kỳ thanh thiếu niên, chúng rất dễ bị kích động, bạn hăy dùng thái độ ôn ḥa, vừa kiên định để nói với chúng một cách rơ ràng, điều đó có thể khiến cho con bạn có t́nh cảm tốt đối với bạn, coi bạn như một người bạn, đồng thời điều đó cũng có tác dụng thuyết phục.

NÓI CHỈ LÀ KHẢ NĂNG, NHƯNG BIẾT NHỮNG G̀ KHÔNG NÊN NÓI ĐÓ CHÍNH LÀ TRÍ HUỆ

Nói chuyện là cả một nghệ thuật, dù là lời hay ư đẹp cũng phải đắn đo trước khi nói. Nói điều không tốt khiến đôi bên nghe xong đều mất hứng th́ đương nhiên là không nên nói.

Vậy những lời thế nào là không tốt và không nên nói ra?

1. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI CHÁN NẢN, THỐI CHÍ . Có người b́nh thường thích nói những lời chán nản làm người khác nhụt chí. Kỳ thực, trong cuộc sống rất cần những lời cổ vũ động viên từ người khác, cho dù không có ai khích lệ th́ cũng phải tự khích lệ chính ḿnh. Bản thân không cổ vũ chí hướng của ḿnh, trái lại c̣n nói ra những lời thoái chí th́ đương nhiên sẽ rơi vào vực sâu của sự suy sụp.

2. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI TỨC GIẬN. Con người đang lúc tức giận thường không tự chủ được mà nói ra những lời giận dữ, có lúc làm tổn thương người khác, có khi lại làm tổn thương chính ḿnh. Người ta khi bị xúc phạm th́ cần nhất là giữ được tỉnh táo, không nên tùy tiện phát ngôn, v́ lời nói lúc nóng giận thường rất khó nghe, v́ vậy nhất định đừng nên nói.

3. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI OÁN TRÁCH. Khi không hài ḷng, người ta thường nói ra những lời bất măn, oán giận ông chủ, oán giận bạn bè, thậm chí oán giận cả người nhà. Nếu bạn thường xuyên nói những lời oán trách, người khác nghe được sau này sẽ mượn đó làm đề tài để nói về bạn, gây ra bất ḥa thị phi, khiến bạn phải đối phó với người này, đối phó với người kia, cuối cùng tự ḿnh làm khổ ḿnh, bạn việc ǵ phải khổ như vậy?

4. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI TỔN THƯƠNG. Có người lỗ măng nói năng tùy tiện, không biết bao dung tôn trọng người khác, thường hay nói những lời tổn thương người khác, có lúc “hại người ích ta”, nhưng cũng có khi “hại người hại ḿnh”. Lời nói tổn thương người khác có thể chỉ là nhất thời, nhưng nhân cách của ḿnh đă bị người ta xem thường rồi đó, tổn thương ấy là vĩnh viễn!

5. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI KHOE KHOANG. Có người khi nói chuyện thường thích tuyên truyền về bản thân, tự ḿnh quảng cáo rùm beng, tự ḿnh thổi phồng chính ḿnh, người khác nghe xong nhất định không đồng t́nh. Cho nên khoe khoang thực tế cũng chẳng được lợi ích ǵ, trái lại c̣n làm ḿnh bị tổn thương. Con người muốn vĩ đại th́ phải làm những việc vĩ đại, vĩ đại ấy là phải để người khác nói, không thể tự nhận được đâu, bản thân ḿnh khiêm tốn là tốt hơn cả.

6. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI DỐI TRÁ. Phật giáo giảng “NGŨ GIỚI”, “CẤM NÓI DỐI” là một trong năm giới cấm này. Nói dối tức là “thấy mà nói không thấy,

Truyện ngụ ngôn “Sói đến rồi” (hay “Chú bé chăn cừu”) từng nói về hậu quả nghiêm trọng của việc nói dối. Một ví dụ khác, ban đầu có 1 chiếc máy bay, qua tai người khác nói thành 11 chiếc, cuối cùng biến thành 91 chiếc, đây chính là những tin đồn thất thiệt, chuyện bé xé ra to, cũng tương tự như là nói dối.

7. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI BÍ MẬT. Trên đời này có lắm điều bí mật, từ gia đ́nh đến công ty không đâu là không có, nghiệp vụ có bí mật nghiệp vụ, quốc gia có bí mật quốc gia. Hiện nay các quốc gia đều rất coi trọng việc bảo mật, nếu chẳng may tiết lộ bí mật quốc gia th́ bạn sẽ bị xử lư nghiêm khắc và chịu h́nh phạt nặng nề.

Cho nên chúng ta cần phải tạo thành thói quen giữ bí mật, không được tùy tiện phát ngôn. Trước khi nói ra những chuyện bí mật, bạn phải nghĩ đến những hậu quả xấu có khả năng xảy ra, hiểu rơ tính nghiêm trọng của nó th́ sẽ không dám tùy tiện ăn nói lung tung.

8. KHÔNG NÓI NHỮNG LỜI RIÊNG TƯ. Mỗi người đều có những chuyện riêng tư, việc riêng của ḿnh đương nhiên không muốn người khác biết, việc riêng của người khác cũng không thể mang ra nói lung tung. Cho dù bạn có nói ra hết chuyện riêng của người khác mà họ không phản kháng lại th́ tính xấu của bạn cũng đă lộ ra rồi, sau này bạn sẽ khó mà có được hậu phúc nữa.

Cho nên người xưa thường nhắc nhở, nói chuyện cần phải giữ khẩu đức, đừng nên nói những lời lạnh lùng, khó nghe làm tổn hại người khác. Miệng nói lời hay, tâm giữ điều tốt, luôn nghĩ cho người khác chính là đang tạo phúc cho bản thân ḿnh.

florida80
04-24-2019, 19:00
Người xưa nói:

“Thiện ư một câu ấm ba đông,
Lời ác lạnh người sáu tháng ṛng”.


Đôi khi chỉ một lời nói khích lệ của bạn có thể khiến một người t́m được con đường đi tiếp. Nhưng đôi khi cũng chỉ v́ một lời nói “không thiện ư” của bạn cũng khiến người khác đi vào đường cùng.

florida80
04-24-2019, 19:01
MƯA BỤI DÙ NHỎ VẪN DỄ ƯỚT ÁO,
LỜI ÁC KHẨU TUY ÍT CŨNG HẠI MỘT ĐỜI NGƯỜI

Lư Minh



Nhiều người mong cầu cuộc sống thuận lợi để được sống b́nh yên. Tuy nhiên bạn có biết rằng, ch́a khóa của cánh cửa dẫn đến hạnh phúc và b́nh an của cuộc đời bạn luôn nằm trong tay bạn.

LIỆU BÀN TAY CÓ THỂ CHE KÍN CẢ BẦU TRỜI?

Một vị đệ tử trẻ tuổi tu hành trên núi cao đă mấy năm. Hàng ngày, phần lớn thời gian của cậu dùng để đọc kinh sách và nghe thầy giảng đạo. Những lúc rảnh rỗi, cậu ra bờ sông gánh nước và hái rau, đôi khi đi vào tận rừng sâu để t́m hoa quả và các cây thuốc.

Cuộc sống của cậu từ ngày dứt bỏ bụi hồng trần tới chốn cao sơn đều như thế, không vật chất xa hoa, không lo toan suy nghĩ, chỉ có làm bạn với núi, sông, cây cỏ và chuyên cần tu đạo.

Một hôm, vị thiền sư và người đệ tử ngồi tṛ chuyện cùng nhau. Cậu nhăn mặt than thở: “Thưa thầy, khoảng thời gian này con cảm thấy cuộc sống vô cùng thống khổ và vô vị. Điều đó khiến con thực sự thấy phiền năo và chán nản.”

Nghe đệ tử của ḿnh phàn nàn như vậy, vị thiền sư chỉ mỉm cười không nói ǵ và dẫn cậu tới một mảnh đất trống. Ông hỏi: “Con hăy ngẩng đầu lên xem, con nh́n thấy ǵ nào?”

Người đệ tử hào hứng trả lời: “Thưa thầy, con nh́n thấy bầu trời rộng lớn và xanh ngắt ạ”.

Vị thiền sư nói: “Bầu trời rất rộng lớn phải không? Nhưng chúng ta lại có thể dùng một bàn tay của ḿnh để che khuất cả bầu trời đấy!”

Người đệ tử nghe xong tỏ vẻ nghi hoặc. Thấy vậy, vị thiền sư liền dùng một bàn tay và che hai mắt người đệ tử rồi hỏi: “Bây giờ con có thể trông thấy bầu trời nữa không?”

Vị thiền sư lại nói tiếp:

“Trong cuộc sống, một chút thống khổ, một chút phiền năo, một chút trở ngại cũng giống như bàn tay này. Nh́n th́ thấy rất nhỏ, nhưng nếu ta không bỏ nó xuống mà cứ đặt nó ở trước mắt ḿnh, đặt nó ở trong ḷng ḿnh th́ nó sẽ che khuất cả bầu trời quang đăng của chúng ta.

Thế là chúng ta sẽ bỏ lỡ ánh mặt trời, bỏ lỡ bầu trời trong xanh khoáng đăng, bỏ lỡ những áng mây sắc thơ mộng và biết bao điều kỳ diệu, đẹp đẽ trên cuộc đời”.

Người đệ tử sau khi nghe xong mới giật ḿnh tỉnh ngộ. Đến lúc này cậu đă hiểu rơ nguyên nhân của những nỗi thống khổ của bản thân ḿnh. Hóa ra, những đau khổ, muộn phiền, chán nản kia đều là do bản thân cậu tự lựa chọn, hơn nữa mỗi ngày đều đang vô t́nh nuôi dưỡng để nó càng lúc càng to lớn hơn.

Cuộc sống của chúng ta vốn không dễ dàng, bởi con người dù ở giai tầng nào, thời đại nào cũng đều phải trải qua sinh, lăo, bệnh, tử, đều có những chướng ngại hữu h́nh và vô h́nh. Tuy nhiên, mỗi khi gặp khó nạn, cách suy nghĩ và đối đăi của chúng ta lại chính là nguyên nhân khiến chướng ngại trở thành dễ dàng hơn hoặc khó khăn hơn.

Rất nhiều người đă để “bàn tay” che kín cả bầu trời trước mặt, mà quên mất rằng ánh nắng mặt trời sẽ làm những giọt nước sau cơn mưa trở nên lung linh và đẹp đẽ hơn.

Đối mặt với những vấn đề của cuộc sống, cổ nhân có dạy rằng “Tướng do tâm sinh”. Theo một nghĩa nào đó chính là vấn đề thực chất đơn giản hay nghiêm trọng đều được quyết định theo lăng kính chủ quan của chúng ta, đều từ tâm của chúng ta mà diễn hóa ra.

Nếu với mọi điều xảy đến, ta có thể dùng tâm tùy duyên để đối diện với hết thảy, gặp chuyện buồn không chán nản, rầu rĩ; gặp chuyện tốt không hả hê, cao hứng; gặp lúc nghèo khó không phàn nàn, kêu ca; gặp khi giàu sang không tự cao tự đại, th́ mọi tảng đá lớn sẽ chỉ như một hạt bụi nhỏ, một cái phủi tay là có thể giải quyết được.

Đó cũng là một loại trí huệ, một loại cảnh giới, bởi để đạt được tâm thái an ḥa và điềm nhiên đ̣i hỏi con người phải liên tục tự ḿnh rèn luyện và tu dưỡng đạo đức, ḥa hợp với vũ trụ, tuân theo đạo lư của đất trời.

MƯA BỤI DỄ LÀM ƯỚT ÁO HƠN MƯA RÀO

Một ngày khác, vị thiền sư lại hỏi đệ tử của ḿnh: “Con có biết mưa rào và mưa bụi, loại mưa nào sẽ dễ dàng làm ướt quần áo của chúng ta không?”

“Thưa thầy, đương nhiên là mưa rào rồi ạ”. Người đệ tử nhanh nhảu đáp.

Vị thiền sư nh́n đệ tử trẻ tuổi của ḿnh và nói: “Nhưng mà trong cuộc sống, có thể làm ướt quần áo của chúng ta một cách dễ dàng lại không phải mưa rào, mà là mưa bụi.”

Người đệ tử thắc mắc: “Thưa thầy, làm sao như vậy được. Hạt mưa rào to hơn hạt mưa bụi, chỉ một trận mưa rào là ướt hết quần áo rồi.”

“Bởi v́ nếu trời mưa to, mọi người sẽ cảnh giác hơn. Họ sẽ mang theo dù, hoặc nếu không họ cũng sẽ trú mưa dưới những mái hiên hay những gốc cây. Nhưng nếu gặp mưa bụi, mọi người thường sẽ khó cảm giác thấy, hoặc nếu cảm thấy cũng cho rằng hạt mưa quá nhỏ không thể làm ướt quần áo. V́ vậy, họ cứ đi trong mưa và bị ướt sũng lúc nào không hay.” Vị thiền sư trả lời.

Người đệ tử nghe thầy giảng xong, đăm chiêu suy nghĩ.

Vị thiền sư nói tiếp: “Trong cách đối nhân xử thế của con người cũng như thế. Những lời nói và hành vi của chúng ta, ví dụ như một cái cử động, một cái nhấc chân, một nét mặt, một cái cau mày hay một câu nói đơn giản… cũng giống như những hạt mưa bụi vậy. Nh́n thấy th́ rất nhỏ, nhưng nếu không chú ư, không thận trọng th́ sẽ vô t́nh hay hữu ư mà làm “ướt nhèm quần áo của người khác”, xúc phạm người khác, gây tổn hại người khác, đồng thời cũng sẽ làm “ướt nhèm” chính cuộc đời ḿnh”.

Vị đệ tử nghe xong đă thực sự tỉnh ngộ và nhớ lại những lần vào rừng t́m cây thuốc hay ra bờ sông gánh nước. Thực sự làm cậu bị ướt không phải một cơn mưa rào, ngay cả khi đó là cơn mưa rào bất chợt. Khiến cậu ướt nhèm là những cơn mưa phùn tí tách, dai dẳng, dễ dàng nhận ra nhưng lại hữu ư không để tâm, hữu ư buông lơi cảnh giác v́ cho đó là những hạt mưa nhỏ nhoi, không đáng kể.

Trong cuộc sống thường ngày, mỗi lời nói, hành động của chúng ta sẽ ảnh hưởng tới những người xung quanh, thậm chí ảnh hưởng tới thế giới mà chúng ta đang sống. V́ thế, chúng ta đă không ít lần vô t́nh mà làm tổn thương người khác, gây thiệt hại cho người khác chỉ v́ không chú ư tới những hành động nhỏ bé, tưởng như không đáng kể của ḿnh.

Tuy nhiên, hành động với mức độ lớn nhỏ thế nào, tâm thái của chúng ta khi thực hiện là điều quyết định kết quả cuối cùng. Chỉ có để tâm từng giây từng phút, cân nhắc kỹ lưỡng về những việc ḿnh sẽ làm, đạt đến độ “thân chính tâm chính” th́ ta mới không vô t́nh làm tổn thương người khác. Chỉ có xuất phát từ tấm ḷng thiện lương, đối với bất kỳ việc ǵ cũng suy nghĩ cho người khác, ta mới có thể vứt bỏ được những vị tư ích kỷ mà hành động một cách vô tư v́ người khác.

Cũng như vậy, đừng nghĩ rằng một việc ác, việc xấu nhỏ cũng có thể làm, bởi v́ hậu quả chúng để lại có thể sẽ không nhỏ như chúng ta nghĩ.

florida80
04-24-2019, 19:03
20 CHÂM NGÔN "ĐỐI NHÂN XỬ THẾ" CỦA MẠNH TỬ


Biên Dịch: Nhă Văn – Văn Nhược
Nguồn: Đại Kỷ Nguyên


Được hậu thế phong làm “Á Thánh”, chỉ đứng sau KHỔNG TỬ trong nho gia, MẠNH TỬ để lại cho đời rất nhiều tinh hoa trí tuệ. trong những lời giảng của mạnh tử, từ cách tu thân, tề gia đến đối nhân xử thế, ở đâu người ta cũng có được thu hoạch.

MẠNH TỬ (khoảng 372 – 289 TCN), là một học giả lỗi lạc thời Chiến Quốc ở Trung Hoa. Thời đại của ông chứng kiến sự nở rộ của các tư tưởng triết học với hàng loạt trường phái và những đại biểu xuất sắc. Đó chính là thời đại “bách gia tranh minh” (trăm nhà đua tiếng) nổi tiếng trong lịch sử.

Cả đời MẠNH TỬ theo đuổi lư tưởng về "THIỆN TÁNH" của con người, cho rằng “NHÂN CHI SƠ, TÍNH BẢN THIỆN” (người ta sinh ra tính vốn thiện). Ông giỏi lập luận, có tài hùng biện. Những châm ngôn của Mạnh Tử, sau hàng ngh́n năm vẫn có sức truyền cảm hứng lớn.

1. PHẢI BIẾT CÓ NHỮNG ĐIỀU KHÔNG ĐƯỢC LÀM, RỒI SAU MỚI BIẾT CÓ NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC LÀM.

NGUYÊN VĂN: “Nhân hữu bất vi dă, nhi hậu khả dĩ hữu vi“.

Chính là nói về sự ước thúc đạo đức. Những điều không được làm đương nhiên là điều trái với đạo đức, trái với lương tâm. Chỉ khi con người biết dùng đạo đức để ức chế hành vi, tư tưởng của ḿnh th́ mới có thể làm được những việc to lớn khác mà không sợ xảy ra lầm lẫn nào.

2. LÀM MÀ CHẲNG ĐẠT, ĐỀU PHẢI QUAY LẠI XÉT M̀NH. THÂN M̀NH NGAY THẲNG TH̀ THIÊN HẠ CŨNG QUY THUẬN THEO.

NGUYÊN VĂN: “Hành hữu bất đắc giả, giai phản cầu chư kỷ, kỳ thân chính nhi thiên hạ quy chi“.

Đây là cách đối nhân xử thế rất độc đáo. T́m nguyên nhân ở ḿnh tức là “hướng nội”, hướng vào tâm ḿnh t́m điểm sai sót rồi điều chỉnh lại hành vi, tư tưởng bản thân. Khi tâm ḿnh ngay thẳng, hành vi đoan chính th́ không sợ ǵ người trong thiên hạ chê cười, bất phục vậy.

3. NÓI RA NHỮNG ĐIỀU BẤT THIỆN CỦA NGƯỜI KHÁC, KHÔNG SỢ CÁI VẠ VỀ SAU HAY SAO?

NGUYÊN VĂN: “Ngôn nhân chi bất thiện, đương như hậu hoạn hà?“.

Khi nói về chuyện xấu của người khác, nếu lời này gây phiền phức về sau th́ bạn phải đối đăi thế nào? Người hay trách móc người khác th́ nhận lại lời trách móc. Người hay châm biếm người khác th́ nhận lại sự châm biếm. Người hay giúp đỡ người khác th́ nhận lại cử chỉ giúp đỡ. Người hay yêu mến người khác cũng nhận lại t́nh yêu mến.

Cuộc đời vẫn luôn có người thích bới móc, ly gián, bôi nhọ, vu khống người khác. Những kẻ càng vô liêm sỉ, bất tài, bất trung lại càng thích biến những điều trên thành phương thức sống của ḿnh.

4. KẺ VÀO LÚC KHÔNG THỂ DỨT BỎ MÀ VỘI DỨT BỎ TH̀ VIỆC G̀ CŨNG DÁM TỪ BỎ. KẺ BỘI BẠC NGƯỜI ĐÁNG ĐƯỢC HẬU ĐĂI TH̀ ĐỐI VỚI AI CŨNG DÁM BỘI BẠC. KẺ ẤY LÚC TIẾN TH̀ THẬT NHANH MÀ LÚC RÚT LUI CŨNG RẤT CHÓNG.

NGUYÊN VĂN: “Vu bất khả dĩ nhi dĩ giả, vô sở bất dĩ. Vu sở hậu giả bạc, vô sở bất bạc dă. Kỳ tiến duệ giả, kỳ thoái tốc“.

Một người sớm vứt bỏ nỗ lực ở thời điểm lẽ ra không nên kết thúc th́ phàm làm việc ǵ cũng đều có thể bỏ dở giữa chừng. Kẻ không hậu đăi, coi trọng những người lẽ ra nên được hậu đăi th́ tất cũng sẽ khinh thường bất kỳ ai. Người như vậy khi tiến về phía trước th́ khí thế hừng hực, khi gặp phải khó khăn lại rút lui vô cùng nhanh chóng.

5. CÓ KẺ CHẲNG BIẾT LO NGHĨ MÀ ĐƯỢC KHEN, CÓ NGƯỜI LUÔN CẦU TOÀN MÀ LẠI BỊ CHẾ NHẠO.

NGUYÊN VĂN: “Hữu bất ngu chi dự, hữu cầu toàn chi hủy“.

Đôi khi, kẻ khờ khạo không biết lo nghĩ, tính toán lại nhận được những lời khen tụng không ngờ tới. Trong khi những người luôn lo liệu chu đáo trước sau lại phải đối mặt với sự công kích, phỉ báng vô cùng hà khắc.

6. TỰ XÉT M̀NH MÀ THẤY KHÔNG NGAY THẲNG, DÙ ĐỐI DIỆN VỚI NGƯỜI MẶC ÁO THÔ RỘNG TA CHẲNG LO SỢ SAO? TỰ XÉT M̀NH MÀ THẤY NGAY THẲNG, DÙ CÓ NGÀN VẠN CON NGƯỜI TA VẪN ĐI NHƯ THƯỜNG.

NGUYÊN VĂN: “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt quan bác, ngô bất chúy yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân ngô văng hĩ“.

Tự xem lại ḿnh, nếu thấy bản thân không có đạo lư th́ dẫu đối diện với thường dân áo vải ta cũng không thể không sợ hăi tới giật ḿnh kinh hăi hay sao? Ngược lại, nếu khi tự xét lại, thấy ḿnh đường hoàng ngay chính, không hổ thẹn với lương tâm, đạo lư th́ dẫu đối mặt với ngàn vạn binh mă, ta cũng vẫn dũng cảm lao về phía trước, quyết không từ nan.

7. CHÍ LÀ NGUYÊN SOÁI ĐIỀU KHIỂN CÁI KHÍ, KHÍ LÀ PHẦN SUNG MĂN LƯU THÔNG TRONG THÂN THỂ. CAO NHẤT LÀ CÁI CHÍ, RỒI TỚI CÁI KHÍ. CHO NÊN NÓI RẰNG: GIỮ CHO BỀN CÁI CHÍ, ĐỪNG LÀM HƯ HOẠI CÁI KHÍ.

NGUYÊN VĂN: “Phu chí, khí chi soái dă. Khí, thể chi sung dă. Phu chí chí yên, khí thứ yên. Cổ viết: “Tŕ kỳ chí, vô bạo kỳ khí”.

Người sống trong đời quư là ở chỗ có chí khí cao rộng, bền bỉ. Người có chí lớn, khí chất ngạo nghễ ắt là làm nên đại nghiệp. Đôi khi anh hùng và kẻ tầm thường chỉ khác nhau ở điểm ấy mà thôi.
Chỉ khi con người biết dùng đạo đức để ức chế hành vi, tư tưởng của ḿnh th́ mới có thể làm được những việc to lớn khác mà không sợ xảy ra lầm lẫn nào. Ảnh dẫn theo tinhhoa.net

8. NGHE LỜI THIÊN LỆCH BIẾT KẺ ẤY CÓ ĐIỀU MỜ MỊT, NGHE LỜI DÂM ĐĂNG BIẾT KẺ ẤY CÓ ĐIỀU CH̀M ĐẮM, NGHE LỜI QUANH CO BIẾT KẺ ẤY ĐANG ĐUỐI LƯ.

NGUYÊN VĂN: “Bí từ tri kỳ sở tế, dâm từ tri kỳ sở hăm, tà từ tri kỳ sở li, độn từ tri kỳ sở cùng“.

Bậc minh trí biết được chỗ không toàn diện của những lời bàn luận bất công, biết được chỗ phạm phải sai lầm trong những lời bàn luận quá khích, biết được những chỗ đi ngược với chính nghĩa trong những lời bàn luận tà ác, bị bóp méo, biết được những chỗ vô lư trong những lời bàn luận lập lờ.

9. LẤY ĐỨC THU PHỤC NGƯỜI TH̀ NGƯỜI TA VUI VẺ TRONG TÂM MÀ THÀNH THỰC QUY PHỤC.

NGUYÊN VĂN: “Dĩ đức phục nhân giả, trung tâm duyệt nhi thành phục dă“.

Xưa nay người nhân đức chính là kẻ vô địch. Thu dụng ḷng người, lấy Thiện đăi người, khiến bách tính vui vẻ, đồng thuận mà đi theo, há chẳng phải là con đường xây thành đại nghiệp của bậc quân vương đó sao?

10. VẠN VẬT ĐẦY ĐỦ Ở NƠI TA. XÉT CHÍNH M̀NH MÀ MỌI LẼ ĐỀU THÀNH THỰC TH̀ KHÔNG G̀ VUI HƠN. GẮNG SỨC LO NGHĨ CHO NGƯỜI KHÁC, MUỐN CẦU NHÂN ĐỨC CHẲNG G̀ GẦN HƠN ĐIỀU ĐÓ VẬY.

NGUYÊN VĂN: “Vạn vật giai bị ư ngă. Phản thân nhi thành, lạc mạc đại yên. Cường thứ nhi hành, cầu nhân mạc cận yên“.

Sẽ có lúc ta tự hỏi rằng bản thân đă đủ thành thực, trầm tĩnh hay chưa? Sẽ có khi ta nh́n lại chính ḿnh và phát hiện rằng niềm vui lớn nhất chính là được sống tự nhiên, thành thực, là khoan dung, nhân hậu mà đối đăi với người. Người như thế, liệu có bao giờ gặp phải chuyện muộn phiền đây?

11. NGƯỜI HIỂU TA TH̀ TA VUI VẺ. NGƯỜI KHÔNG HIỂU TA, TA CŨNG CỨ VUI VẺ.

NGUYÊN VĂN: “Nhân tri chi, diệc hiêu hiêu. Nhân bất tri, diệc hiêu hiêu“.

Trong đời vui nhất là t́m được một người hiểu ḿnh, biết ḿnh. Chính là ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó t́m. Khi t́m được kẻ tri âm, bạn sẽ cảm thấy thực sự an nhiên, không dục vọng, thong dong chẳng mong cầu. Ai cũng mong t́m được cho ḿnh một người như thế trong đời. Lắm người cả một đời thất vọng, u hoài v́ không t́m đâu được “một người hiểu ta”. Điều đó liệu có nên chăng?

12. PHÀM NGƯỜI TỰ KHINH BỈ M̀NH, SAU MỚI BỊ KẺ KHÁC KHINH BỈ. NHÀ TỰ HỦY HOẠI M̀NH, SAU MỚI BỊ KẺ KHÁC HỦY HOẠI. QUỐC GIA TỰ ĐẢ THƯƠNG M̀NH, SAU MỚI BỊ KẺ KHÁC CHINH PHẠT.

NGUYÊN VĂN: “Phù, nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi. Gia ắt tự hủy, nhi hậu nhân hủy chi. Quốc ắt tự phạt, nhi hậu nhân phạt chi”.

Con người tự ḿnh chuốc lấy điều sỉ nhục vào thân th́ người khác mới làm nhục họ được. Trong nhà ắt phải có nhân tố tự hủy hoại th́ người khác mới có thể hủy hoại nó. Quốc gia ắt phải có nguyên nhân gây họa loạn th́ nước khác mới có thể tấn công. Ấy chính là nói về việc tự ḿnh chuốc lấy tai họa.

Cổ nhân nói: “TRỜI RA TAI VẠ C̉N CÓ THỂ TRÁNH, TỰ M̀NH GÂY HỌA KHÔNG THỂ SỐNG NỔI“. Đó là cái lư nhân quả. Làm chuyện thất đức, trái đạo lư luân thường th́ phải chịu nhận quả báo, tai ương. Mà thứ tai ương ấy thường là bất ngờ ập đến trong giây phút tưởng chừng yên b́nh nhất, trong lúc người ta ít đề pḥng nhất. Thế nên nó càng khó tránh.

13. GIÀU SANG KHÔNG PHÓNG ĐĂNG, NGHÈO HÈN KHÔNG ĐỔI L̉NG, VŨ LỰC KHÔNG KHUẤT PHỤC, THẾ MỚI GỌI LÀ ĐẠI TRƯỢNG PHU.

NGUYÊN VĂN: “Phú quư bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu”.

Người quân tử chính là mang trong ḿnh những phẩm chất hơn người như thế. Tiền bạc và địa vị không thể khiến bản thân bị mê mờ, tha hóa. Dẫu nghèo khổ bần hàn, thân phận thấp kém cũng không thay đổi chí hướng bản thân. Quyền thế vũ lực không thể khiến họ khuất phục, thay đổi khí chất. Đây mới gọi là bậc đại trượng phu chân chính.
Bậc quân tử dẫu tiền bạc và địa vị cũng không thể khiến bản thân bị mê mờ, tha hóa. Ảnh dẫn theo spcnet.tv

14. KẺ TỰ HẠI M̀NH, KHÔNG THỂ CÙNG NÓI CHUYỆN. KẺ TỰ VỨT BỎ M̀NH, KHÔNG THỂ CÙNG LÀM VIỆC

NGUYÊN VĂN: “Tự bạo giả, bất khả dữ hữu ngôn dă. Tự khí giả, bất khả dữ hữu vi dă“.

Người tự gây tổn thương cho ḿnh ấy là không biết trân quư bản thân. Phàm những kẻ không trân quư bản thân th́ cũng không trân quư người khác. Cùng họ bàn chuyện thực là vô ích. Người tự vứt bỏ bản thân, không có trách nhiệm với cuộc đời ḿnh th́ càng không nên hợp tác, hành sự. Ngay đến bản thân c̣n vứt bỏ, trông chờ họ quư trọng điều ǵ đây?

15. CHỚ CẬY LỚN, CHỚ CẬY SANG, CHỚ CẬY ANH EM GẦN GŨI. BẠN BÈ KẾT GIAO V̀ ĐỨC HẠNH, KHÔNG PHẢI V̀ NHỜ CẬY ĐIỀU G̀ VẬY.

NGUYÊN VĂN: “Bất hiệp trưởng, bất hiệp quư, bất hiệp huynh đệ nhi hữu. Hữu dă giả, hữu kỳ đức dă, bất khả dĩ hữu hiệp dă“.

Bằng hữu đến với nhau bằng tấm chân t́nh, bằng việc vun trồng đức hạnh chứ không phải bởi những thứ vật chất tầm thường. Nếu kết bạn v́ ḷng ngưỡng mộ địa vị, tiền tài th́ t́nh bạn đó chẳng bền lâu vậy.

16. BẬC ĐẠI NHÂN, LỜI NÓI KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI GIỮ CHỮ TÍN, HÀNH ĐỘNG KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI CÓ KẾT QUẢ, CHỈ COI TRỌNG ĐIỀU NGHĨA THÔI.

NGUYÊN VĂN: “Đại nhân giả, ngôn bất tất tín, hành bất tất quả, duy nghĩa sở tại”.

Điều này thoạt nghe có vẻ vô lư. Nhưng cổ nhân cho rằng người nói một là một, hai là hai chưa hẳn đă là quân tử. Khổng Tử từng nhắc đến ba hạng người, cho hạng người xếp cuối cùng là: “Ngôn tất tín, hành tất quả. Khanh khanh nhiên tiểu nhân tai” (lời nói có chữ tín, làm việc có kết quả th́ cũng chỉ là kẻ tiểu nhân thôi).

Lư do là bởi thời thế biến hóa khôn lường, một điều hôm nay là đúng, là hợp lẽ th́ ngày mai rất có thể không c̣n chuẩn xác nữa. Bậc quân tử đương nhiên giữ chữ tín nhưng không quá câu nệ, cố chấp đến mức ngu muội, bảo thủ. Quân tử coi việc “nghĩa” quan trọng hơn lời nói “tín”. Nghĩa chính là hợp với thời thế, là nghĩ cho người khác. Bỏ qua điều “tín” nhỏ để giữ được điều “nghĩa” lớn mới thực là đại trượng phu.

KHỔNG TỬ từng nói “NGÔN TẤT TÍN, HÀNH TẤT QUẢ. KHANH KHANH NHIÊN TIỂU NHÂN TAI”.

17. nGƯỜI CÓ L̉NG "NHÂN" TH̀ THƯƠNG YÊU NGƯỜI, NGƯỜI CÓ "LỄ" TH̀ KÍNH TRỌNG KẺ KHÁC. yÊU NGƯỜI TH̀ NGƯỜI HẰNG YÊU LẠI. kÍNH NGƯỜI TH̀ NGƯỜI HẰNG KÍNH LẠI.

NGUYÊN VĂN: “Nhân giả ái nhân, hữu lễ giả kính nhân. Ái nhân giả, nhân hằng ái chi. Kính nhân giả, nhân hằng kính chi“.

Trao gửi yêu thương th́ nhận về yêu thương, đối đăi với người bằng sự chân thành, tôn kính th́ cũng sẽ nhận được bằng ấy tôn kính, chân thành. Kẻ biết nghĩ cho người khác trước th́ chẳng bao giờ lo chịu thiệt, cuối cùng vẫn sẽ được đáp đền xứng đáng.

18. BẦN CÙNG GIỮ ĐƯỢC M̀NH, THÀNH ĐẠT TH̀ TẠO PHÚC CHO THIÊN HẠ.

NGUYÊN VĂN: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ“.

Trong cảnh nghèo hèn, bần cùng, bất đắc chí, điều quan trọng nhất chính là giữ được ḿnh trong sạch, tu dưỡng đạo đức. Nhờ vậy, sau này khi đă thành đạt, vinh hiển th́ có thể tạo phúc cho thiên hạ. Như vậy, năng lực “b́nh thiên hạ” của người quân tử chính là bắt nguồn từ việc tu dưỡng thật tốt bản thân.

19. KHÔNG DÙNG KHUÔN THƯỚC TH̀ KHÔNG THÀNH ĐƯỢC VUÔNG TR̉N

NGUYÊN VĂN: “Bất dĩ quy củ, bất năng thành phương viên“.

Không dùng thước góc th́ không thể vẽ ra được h́nh vuông, h́nh tṛn. Cũng như vậy, người ta nếu không được giáo dục một cách quy củ, lễ nghi th́ chẳng nên người, chẳng làm nên điều ǵ trong đời.
Con người nếu không được giáo dục một cách quy củ, lễ nghi th́ chẳng nên người, chẳng làm nên điều ǵ trong đời. Ảnh dẫn theo pinterest.com

20. ĐẠO Ở GẦN LẠI CẦU NƠI XA, VIỆC VỐN DỄ LẠI T̀M CÁI KHÓ. NẾU AI AI CŨNG YÊU THƯƠNG NGƯỜI THÂN, TÔN KÍNH TRƯỞNG BỐI, TH̀ THIÊN HẠ THÁI B̀NH.

NGUYÊN VĂN: “Đạo tại nhĩ nhi cầu chư viễn. Sự tại dịch nhi cầu chư nan. Nhân nhân thân kỳ thân, trưởng kỳ trưởng, nhi thiên hạ b́nh“.

Đạo ở gần mà lại đi t́m nơi xa, ấy chính là bỏ đường lớn mà t́m đường ṿng. Việc vốn dễ mà lại làm cho phức tạp, chính là bỏ dễ mà cầu khó. Ở đời, đôi khi chỉ cần làm tốt những việc đơn giản, đối đăi thành thực, lương thiện với những người gần gũi xung quanh th́ chính là đă tạo phúc cho thiên hạ vậy.

Nhă Văn – Văn Nhược (Nguồn: Đại Kỷ Nguyên)

florida80
04-24-2019, 19:06
8 BIỂU HIỆN GIÚP BẠN PHÂN BIỆT NGƯỜI THẬT THÀ HAY GIẢ TẠO



Trong xă hội chúng ta tiếp xúc với tất cả các loại người, vậy làm sao để phân biệt người nào xứng đáng để chúng ta kết bạn? 8 biểu hiện căn bản dưới đây sẽ giúp bạn so sánh thấy sự khác biệt giữa người thật thà và giả tạo, như vậy bạn sẽ có thể t́m ra ai là người bạn thực sự, và ai là người giả tạo để bạn biết đường mà tránh.

1. Người chân thành sẽ tôn trọng tất cả mọi người; Người đạo đức giả chỉ tôn trọng những người có quyền thế.


UserPostedImage


2. Người chân thành không có xu hướng nịnh hót lấy ḷng người khác, không cố gắng làm vừa ḷng người khác, luôn luôn sống thật với chính ḿnh; Người đạo đức giả thường muốn người khác thích ḿnh, luôn cố gắng làm người khác thích ḿnh.


UserPostedImage


3. Người chân thành không để ư người khác có quan tâm ḿnh hay không, mà chỉ tập trung vào cuộc sống của chính ḿnh, họ không t́m kiếm sự chú ư; Người đạo đức giả luôn khao khát sự quan tâm từ người khác, luôn muốn trở thành tâm điểm của thế giới, họ luôn cố gây chú ư.


UserPostedImage


4. Người chân thành sống thực tế, không tự tâng bốc ḿnh, không khoe khoang; Người đạo đức giả luôn muốn thể hiện bản thân, luôn khoe khoang khoe mẽ.


UserPostedImage


5. Người chân thành muốn mặt đối mặt tŕnh bày quan điểm của họ, dù bất đồng ư kiến họ vẫn sẵn sàng đối diện, họ cởi mở bày tỏ ư kiến; Người đạo đức giả luôn nói xấu sau lưng người khác, luôn "buôn chuyên người", luôn "thích ngồi lê, mách lẻo" ("ngồi lê đôi mách") .


UserPostedImage



6. Người chân thành luôn luôn giữ lời hứa, và cố gắng để hoàn thành những ǵ đă hứa; Kẻ đạo đức giả dễ dàng hứa hẹn, nhưng lại không bao giờ đi thực hiện, họ hứa nhiều nhưng thực hiện th́ rất ít.


UserPostedImage



7. Người chân thành nh́n thấy điểm mạnh và ca ngợi những người khác, họ luôn ngưỡng mộ và khen ngợi những ai sống hiền lương đạo đức; Người giả tạo luôn coi thường người khác, luôn chỉ trích người khác để nâng cao bản thân ḿnh lên.




8. Người chân thành sẵn sàng giúp đỡ người khác, lúc nào cũng làm người tử tế và hữu ích; Kẻ đạo đức giả chỉ khi cần thiết mới tốt với người khác, họ chỉ tử tế khi có ư đồ ǵ khác.


UserPostedImage


Trong xă hội cũng có không ít người tốt, họ v́ cảm xúc của người khác nên chỉ nói những lời không gây hại đến người ai. Nhưng Người đạo đức giả ít quan tâm đến cảm xúc của người khác, họ luôn xem xét vấn đề từ quan điểm riêng của họ, để đạt được lợi ích cho bản thân, họ thậm chí c̣n làm cả những việc trái với lương tâm.

Thiếu Kỳ

florida80
04-24-2019, 19:07
"HĂY CHO TÔI BIẾT BẠN BÈ CỦA BẠN LÀ AI,
TÔI SẼ CHO BẠN BIẾT BẠN LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO"



Đức Khổng Tử lưu lại lời dạy là: "Ba người đồng hành, chắc sẽ có người làm thầy Ta. Bạn lành nên theo, bạn xấu nên lánh xa."

Tổ Quy Sơn dạy: "Sanh ta ra là cha mẹ. Ta thành công là nhờ bạn hữu. Gần gũi bạn lành, như đi trong sương, tuy không ướt y nhưng dần dần sẽ thấm."

Trong dân gian lưu truyền lời răn dạy con cháu là: "Phải chọn bạn mà chơi" v́ "Học thầy không bằng học bạn" hay câu "Gần mực th́ đen gần đèn th́ sáng" v...v... để nói mức độ ảnh hưởng của bạn bè trong việc h́nh thành "nhân cách" của 1 người thật đáng sợ !!!

Tóm lại th́ lựa chọn bạn bè là tự chính ḿnh quyết định; Bởi v́ "Loài nào th́ theo về giống đó" như "Ngưu tầm Ngưu, Mă tầm Mă" vậy !!! Hay nói rơ hơn là "Loài vật th́ sống theo bầy đàn, c̣n loài người th́ tụ tập, nhóm họp theo căn tánh" ... Những người mà bản tánh tâm địa bất lương th́ chắc chắn là họ sẽ không đồng thuận 1 nếp sống trong "nề nếp kỷ cương, lễ giáo đạo đức" cho được , và họ luôn mong phá hủy điều này !!!

"Hăy cho tôi biết bạn bè của bạn là ai, tôi sẽ cho bạn biết bạn là người thế nào"!!!

florida80
04-24-2019, 19:09
15 kiểu người Tuyệt Đối Không Kết Giao (Trong Đó Có Bạn) - Góc Suy Ngẫm


15 kiểu người tuyệt đối không kết giao (Có Cả Bạn)... Sống trên đời này, bất luận là khi giàu có hay nghèo đến cùng cực, đều phải biết cách nh́n người, đừng kết bạn một cách tùy tiện, cũng đừng cầu cứu người khác một cách tùy tiện để rồi chuốc khổ đau vào ḷng. Sau đây là 15 kiểu người tuyệt đối không kết giao kẻo tự chuốc họa vào thân. Mời quư vị đón xem

https://youtu.be/NyE-7Ka2FVU

florida80
04-24-2019, 19:11
Chỉ cần nh́n cách ăn uống biết ngay Người Có Học - Góc Suy Ngẫm

https://youtu.be/zw96teRVdcs


Chỉ cần nh́n cách ăn uống biết ngay Người Có Học: Con người luôn luôn lựa chọn những thứ mà ḿnh yêu thích. Những thứ mà 1 người yêu thích lại rất giống với tính cách và bản chất của người đó. Cho nên, nh́n vào đồ ăn mà 1 người lựa chọn và cách ăn uống của họ người ta có thể biết được nhân cách của người đó. Mời quư vị đón xem video để hiểu rơ hơn về điều này!

florida80
04-24-2019, 19:12
Chỉ cần có 1 trong 5 Dấu Hiệu này chắc chắn bạn là Người Sống Rất Thọ



https://youtu.be/TtaKqZ-t0aI

Không ít người tin rằng, trường thọ hay đoản mệnh là những thứ thuộc về số phận. Cũng có nhiều người thường dựa vào nhân tướng học để suy đoán tuổi thọ. Nh́n bề ngoài, chúng ta đều tin rằng với những người có thân thể khỏe mạnh, tráng kiện, da dẻ hồng hào sẽ trường thọ. Tuy nhiên, các nhà khoa học th́ lại chứng minh rằng người sống lâu hơn những người khác nhờ chế độ sinh hoạt và thói quen ăn uống đúng cách. Dựa vào những đặc trưng rất riêng mà các chuyên gia có thể nhận thấy bạn có phải là người trường thọ và có sức khỏe tốt hay không. Vậy đó là những dấu hiệu nào? Mời quư vị cùng xem video để biết bí quyết sống lâu trăm tuổi nhé

florida80
04-24-2019, 19:14
11 Lợi ích rất khủng của nhịn ăn ít người biết đến - Sống Khỏe Sống Tốt
.


https://youtu.be/6g8TV1acpcU

















































.
.














































Published on Apr 11, 2019


Nhịn ăn có từ thời cổ ở Ấn Độ, Ai Cập, sau lan truyền sang Hi Lạp, La Mă và các nước phương Tây. Đó là một phép trị liệu và dưỡng sinh.
Theo khoa học cổ Ấn Độ và Trung Hoa, các khí trong trời đất và cơ thể sinh vật, trong đó có con người, đều thường xuyên phải cân bằng âm dương. Khi mất cân bằng âm dương sẽ sinh ra thiên tai, ốm đau, bệnh tật… V́ vậy, sinh vật phải tự điều chỉnh cân bằng âm dương. Nhịn ăn chính là góp phần phục hồi cân bằng âm dương, v́ nếu cứ tiếp tục ăn th́ sự lưu thông khí huyết đă rối loạn càng rối thêm. Thế nhưng con người ngày nay đă quên mất lợi ích của việc nhịn ăn, vậy những điều lợi ích này là ǵ? Cùng xem video để hiểu rơ hơn những lợi ích tuyệt vời của việc nhịn ăn đối với cơ thể con người nhé!

florida80
04-24-2019, 19:16
5 Cách Sống Khỏe Đến Già không ốm đau bệnh tật - Sống Khỏe Sống Tốt
.

https://youtu.be/1xAGWeUqY-c

















































.






Published on Apr 8, 2019


Ngày nay bệnh không c̣n từ miệng mà vào nữa, mà có thể ở bất cứ đâu, từ thức ăn, nước uống, hóa chất làm đẹp không rơ nguồn gốc, từ môi trường sống, hay ngay cả vết trám ch́ trong răng… Và chúng ta tiếp xúc với chúng từng giờ, từng ngày, v́ thế thanh lọc và giải độc là công việc nên thực hiện thường xuyên, liên tục. Cùng xem video để biết thêm về các cách giúp cơ thể sống khỏe mạnh hơn nhé!

florida80
04-24-2019, 19:19
11 Dấu Hiệu Khi Ngủ cho biết Bệnh Nguy Hiểm đang đến rất gần (chớ có xem nhẹ)

https://youtu.be/M8MyI53wauo

Những triệu chứng bất thường khi ngủ không những ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe mà c̣n gây nguy hiểm tới tính mạng của người mắc phải chứng rối loạn này. Video sau đây là 11 dấu hiệu bất thường khi ngủ mà ai cũng cần biết để pḥng tránh những căn bệnh nguy hiểm. Cùng xem video để biết rơ hơn nhé!

florida80
04-24-2019, 19:22
15/09/1972: Việt Nam CH tái chiếm thành cổ Quảng Trị



https://i.imgur.com/3BlhOxz.jpg

Nguồn: South Vietnamese forces retake Quang Tri City, History.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1972, lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa đă tái chiếm thành cổ Quảng Trị sau bốn ngày chiến đấu dữ dội, đồng thời tuyên bố rằng hơn 8.135 lính Bắc Việt đă bị tiêu diệt trong trận đánh.

Lực lượng Bắc Việt đă phát động một cuộc tấn công ồ ạt, được gọi là Chiến dịch Nguyễn Huệ hay “Chiến dịch Phục sinh” vào ngày 31/03, với ba mục tiêu chính là Quảng Trị nằm về phía nam khu vực phi quân sự, Kontum ở Tây Nguyên, và An Lộc, chỉ cách Sài G̣n 60 dặm về phía Bắc.

Cuộc tấn công này sử dụng 14 sư đoàn và 26 trung đoàn riêng biệt, tổng lực lượng hơn 120.000 quân, và được thiết kế nhằm đánh bại Việt Nam Cộng Ḥa trong chiến tranh và gây thất bại cho các lực lượng Mỹ c̣n sót lại (có ít hơn 70.000 quân Mỹ tại Việt Nam vào thời điểm này do chính sách “Việt Nam hóa chiến tranh” của Nixon và kế hoạch rút quân của người Mỹ). Đợt tấn công của Bắc Việt được đặc trưng bằng những trận hợp đồng tác chiến giữa lực lượng tăng thiết giáp và bộ binh, được hỗ trợ bởi pháo binh hạng nặng, dẫn đến một số những trận đánh được coi là dữ dội nhất trong Chiến tranh Việt Nam.

Lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa và các cố vấn Mỹ của họ, được hỗ trợ bởi máy bay ném bom chiến thuật và máy bay ném bom B-52 của Mỹ, đă có thể cầm cự tại An Lộc và Kontum dù bị áp đảo về quân số. Tuy nhiên, lực lượng tại Quảng Trị đă lung lay dưới sự tấn công của lực lượng cộng sản và nhanh chóng bị áp đảo. Chỉ sau khi Tổng thống Thiệu sa thải chỉ huy của Quân Đoàn I và thay thế ông ta bằng Thiếu tướng Ngô Quang Trưởng, người được cho là một trong những sĩ quan giỏi nhất trong quân đội Nam Việt Nam, th́ quân đội Việt Nam Cộng ḥa mới có thể ngăn chặn được lực lượng Bắc Việt.

Ông Trưởng đă có những biện pháp để ổn định t́nh h́nh và lực lượng Nam Việt Nam đă bắt đầu chiến đấu đáp trả. Sau trận đánh đẫm máu kéo dài bốn tháng rưỡi, trong đó có 977 lính Việt Nam Cộng Ḥa thiệt mạng, Trưởng và quân đội của ông đă lấy lại Quảng Trị từ tay Bắc Việt, và giành được một chiến thắng quan trọng. Tổng thống Nixon đă sử dụng điều này làm bằng chứng khẳng định rằng chính sách Việt Nam hóa chiến tranh của ông là có hiệu quả và quân đội Nam Việt Nam đă sẵn sàng để đảm trách cuộc chiến.






15/09/1972: Việt Nam CH tái chiếm thành cổ Quảng Trị



Print Friendly, PDF & Email


Nguồn: South Vietnamese forces retake Quang Tri City, History.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1972, lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa đă tái chiếm thành cổ Quảng Trị sau bốn ngày chiến đấu dữ dội, đồng thời tuyên bố rằng hơn 8.135 lính Bắc Việt đă bị tiêu diệt trong trận đánh.

Lực lượng Bắc Việt đă phát động một cuộc tấn công ồ ạt, được gọi là Chiến dịch Nguyễn Huệ hay “Chiến dịch Phục sinh” vào ngày 31/03, với ba mục tiêu chính là Quảng Trị nằm về phía nam khu vực phi quân sự, Kontum ở Tây Nguyên, và An Lộc, chỉ cách Sài G̣n 60 dặm về phía Bắc.

Cuộc tấn công này sử dụng 14 sư đoàn và 26 trung đoàn riêng biệt, tổng lực lượng hơn 120.000 quân, và được thiết kế nhằm đánh bại Việt Nam Cộng Ḥa trong chiến tranh và gây thất bại cho các lực lượng Mỹ c̣n sót lại (có ít hơn 70.000 quân Mỹ tại Việt Nam vào thời điểm này do chính sách “Việt Nam hóa chiến tranh” của Nixon và kế hoạch rút quân của người Mỹ). Đợt tấn công của Bắc Việt được đặc trưng bằng những trận hợp đồng tác chiến giữa lực lượng tăng thiết giáp và bộ binh, được hỗ trợ bởi pháo binh hạng nặng, dẫn đến một số những trận đánh được coi là dữ dội nhất trong Chiến tranh Việt Nam.

Lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa và các cố vấn Mỹ của họ, được hỗ trợ bởi máy bay ném bom chiến thuật và máy bay ném bom B-52 của Mỹ, đă có thể cầm cự tại An Lộc và Kontum dù bị áp đảo về quân số. Tuy nhiên, lực lượng tại Quảng Trị đă lung lay dưới sự tấn công của lực lượng cộng sản và nhanh chóng bị áp đảo. Chỉ sau khi Tổng thống Thiệu sa thải chỉ huy của Quân Đoàn I và thay thế ông ta bằng Thiếu tướng Ngô Quang Trưởng, người được cho là một trong những sĩ quan giỏi nhất trong quân đội Nam Việt Nam, th́ quân đội Việt Nam Cộng ḥa mới có thể ngăn chặn được lực lượng Bắc Việt.

Ông Trưởng đă có những biện pháp để ổn định t́nh h́nh và lực lượng Nam Việt Nam đă bắt đầu chiến đấu đáp trả. Sau trận đánh đẫm máu kéo dài bốn tháng rưỡi, trong đó có 977 lính Việt Nam Cộng Ḥa thiệt mạng, Trưởng và quân đội của ông đă lấy lại Quảng Trị từ tay Bắc Việt, và giành được một chiến thắng quan trọng. Tổng thống Nixon đă sử dụng điều này làm bằng chứng khẳng định rằng chính sách Việt Nam hóa chiến tranh của ông là có hiệu quả và quân đội Nam Việt Nam đă sẵn sàng để đảm trách cuộc chiến.

florida80
04-24-2019, 19:25
19/06/1965: Nguyễn Cao Kỳ trở thành Thủ tướng Việt Nam CH

https://i.imgur.com/sZUnEq8.jpg

Nguồn: Ky becomes premier of South Vietnam, History.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1965, Đại tá Không quân Nguyễn Cao Kỳ đă trở thành Thủ tướng của chính quyền thứ chín được thành lập tại miền Nam Việt Nam trong ṿng 20 tháng. Hội đồng Quân lực đă chọn Kỳ làm Thủ tướng vào ngày 11/06, và Tướng Nguyễn Văn Thiệu được chọn vào vị trí Quốc trưởng tương đối “hữu danh vô thực”.

Sau khi được thăng lên hàm Trung tướng trong Không lực Việt Nam Cộng ḥa c̣n non trẻ, Kỳ trở thành một trong số các sĩ quan lên nắm quyền vào đầu năm 1965 để chấm dứt t́nh trạng hỗn loạn sau vụ ám sát Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm hồi tháng 11/1963.

Ngay khi được chỉ định làm Thủ tướng, Kỳ đă có những bước đi nhằm tăng cường sức mạnh của lực lượng vũ trang. Ông cũng tiến hành những cải cách cấp bách liên quan tới vấn đề đất đai, các chương tŕnh xây dựng trường học và bệnh viện, cũng như kiểm soát giá cả. Thêm vào đó, Kỳ cũng phát động một chiến dịch với sự ủng hộ rộng răi nhằm loại bỏ các quan chức tham nhũng. Cùng lúc đó, ông ta cũng tiến hành hàng loạt động thái trấn áp, bao gồm cả lệnh cấm báo chí.

Năm 1966, các phật tử, một trong nhiều các phe phái chính trị, yêu cầu Kỳ từ chức, và nhiều cuộc biểu t́nh đă nổ ra ở khắp các thành phố. Những cuộc nổi loạn sau đó đă bị dập tắt bởi đàn áp từ phía chính quyền và việc thiếu đi sự ủng hộ dành cho đạo Phật trong số những phe phái bất đồng quan điểm trong quân đội. Kỳ vẫn tiếp tục nhiệm kỳ cho đến cuộc bầu cử năm 1967, khi trở thành Phó Tổng thống Việt Nam Cộng ḥa, c̣n Thiệu trở thành Tổng thống. Kỳ giữ chức đó cho đến năm 1971 và quyết định không ra tranh cử Tổng thống với Nguyễn Văn Thiệu. Kỳ sau đó chỉ được biết đến với cấp bậc trong không quân của ḿnh.

florida80
04-24-2019, 19:26
Chuyện ông Trâm khá ly kỳ


Chuyện ông Trâm khá ly kỳ, nhưng cũng dễ gây nhiều tranh căi.

Có nhiều người ghét ông thậm tệ, nhưng người thích ông cũng không phải ít.

Hôm nay, ḿnh muốn đưa ra cái nh́n riêng cá nhân, chả theo phe nào, cũng không tin vào phần lớn truyền thông Mỹ nặng mùi thiên vị.

Chuyện ông là doanh gia tỷ phú thành đạt ai cũng biết rồi.

Ông c̣n hoạt động trong lĩnh vực truyền h́nh. Ông làm nhiều show rất thành công, trong đó có show hoa hậu Mỹ và hoa hậu toàn cầu. Vây quanh ông tuyền mỹ nhân, vợ ông cũng là người mẫu tuyệt đẹp.

Ông cũng đồng sở hữu vài đầu sách thuộc hàng best selling, nổi bật là 'Art of the deal' (Nghệ thuật đàm phán), đặc biệt 'Time to get tough' (Đến lúc phải cứng rắn) là quyển bắt đầu cho những ư tưởng phải chặn đứng Trung cộng làm giàu bằng nhiều thủ đoạn ma giáo, được xuất bản năm 2011, 5 năm trước khi ông bước chân vào chính trường.

Chuyện của ông không có ǵ ly kỳ cho đến khi đụng đến bà Hiếu (Hillary) trong cuộc tranh cử tổng thống năm 2016.

Bà Hiếu là 1 gương mặt vô cùng sáng giá, ứng cử viện nặng kư nhất của ngôi vị tổng thống Hiệp chủng quốc Huê Kỳ, và gần như là 1 độc cô cầu bại lúc bấy giờ.

Bà Hiếu từng có 8 năm là đệ nhất phu nhân của ông Tân (Clinton), rồi 8 năm là bộ trưởng ngoại giao thời anh Ma.

Nói chung, kinh nghiệm đầy ḿnh, ăn nói khôn ngoan, dáng vẻ bề ngoài của 1 phụ nữ quư phái, bà chiếm được cảm t́nh của nhiều giới.

Fan của bà đông hơn quân nguyên nên việc bà thắng cử gần như là chắc chắn, được rất nhiều người tiên đoán.

Đang khi đó, Trâm chỉ là một thương gia, không có chút kinh nghiệm chính trường.

Nhưng thật ngạc nhiên, ông lần lượt đánh bại 16 đối thủ nặng kư của đảng Cộng Ḥa, để bước vào trận chung kết với bà Hiếu.

Chuyện ông đấu với bà HIếu làm nhiều người ph́ cười, bởi có vẻ như ông không phải là đối thủ xứng tầm của bà:
● Quỹ tranh cử của bà gấp đôi ông;
● 90% truyền thông Mỹ là cánh tả, ủng hộ bà Hiếu;
● khoảng 500 tờ báo, đài về phe Hiếu, trong khi chỉ có 30 ủng hộ Trâm...

V́ thế, Trâm bị đánh tơi bời hoa lá.

Càng gần đến ngày bầu cử, Trâm càng bị tấn công dữ dội, nổi bật là người khổng lồ CNN.

Bên cạnh việc bôi nhọ Trâm, họ luôn luôn đưa ra những thăm ḍ rất tệ, làm nản ḷng chiến sĩ.
Chính ḿnh cũng bị lừa, và không hề tin Trâm có cơ hội, dù là nhỏ.

Cho đến 1 ngày trước khi bỏ phiếu, CNN vẫn đưa ra thăm ḍ bà Hiếu 90% thắng.

Nhiều tạp chí đă cho in sẵn phần b́a với h́nh bà Hiếu to tổ bố cùng hàng tít lớn:

"The first lady president of the United States" để sẵn sàng cho ngày đăng quang lịch sử.

Đùng 1 phát, ông Trâm thắng, thắng thuyết phục với 306 phiếu cử tri đoàn so với 232 của bà Hiếu.

Vậy là toàn bộ fan của bà Hiếu sững sờ, chết lặng, truyền thông tê tái.

Nhiều fan của bà khóc lu bù, than văn nước Mỹ giờ đây đă đến thời lụn bại.

Trong số đó, có cả các nghệ sĩ Việt ở Cali. Họ từng làm clip chê bai miệt thị ông Trâm, cô Kỳ Duyên c̣n bảo "nếu Trâm thắng sẽ có nhiều nghệ sĩ bỏ Mỹ sang Canada sống".

Nhưng, cho tới giờ này, chả thấy ai sang; mặc dù, có những người bạn của tui v́ mến mộ nghệ sĩ, đă đứng chờ mỏi chân ở biên giới.

Đặc biệt là giới trí thức vô cùng tức giận. Đối với họ, Trâm chỉ là 1 tên nhà giàu trọc phú, biết ǵ đến chính trị, kinh tế,... mà đ̣i làm tổng thống. Họ mạt sát ông đủ điều, với sở học 'uyên bác' của ḿnh, họ vẽ nên h́nh ảnh 1 ông Trâm ngu dốt, độc tài, tàn bạo, và nguy cơ về 1 nước Mỹ hoang tàn.

C̣n nhớ, giáo sư Paul Krugman, với giải Nobel danh giá về kinh tế, từng khẳng định trên báo New York Times rằng: 'nếu TT Trump giữ những lời hứa khi tranh cử như rút ra khỏi TPP, giảm thuế lợi tức cá nhân, giảm thuế lợi nhuận công ty, giảm thuế đánh trên tiền đô hồi hương từ các thiên đường thuế ngoài nước Mỹ, khai chiến mậu dịch với Trung Cộng, thay bà Janet Yellen, chủ tịch Hệ Thống Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang, để tăng lăi suất, xóa bỏ hàng loạt thủ tục hành chánh đang được dùng để điều hành guồng máy kinh tế, thu hồi luật ngân hàng của Obama đang kiểm soát tín dụng cả nước,… th́ đó sẽ là những hành động ngu xuẩn nhất và sẽ đưa kinh tế Mỹ và kinh tế cả thế giới tới đại nạn suy trầm mà không ai thấy đâu là đáy; thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ toàn diện trong chớp mắt'.

Ghê chưa?

Ấy vậy mà, trong 2 năm qua, Trâm thực hiện gần hết các lời hứa đó, kết quả là:

● thất nghiệp đang ở mức thấp nhất, từ gần 40 năm qua,
● kinh tế tăng trưởng tới hơn 4%,
● thị trường chứng khoán lên như hỏa tiển Tomahawk.
● tỉ lệ thất nghiệp của người da đen thấp kỷ lục...

Không biết giờ này giáo sư Krugman, Nobel lauriate, nghĩ ǵ về tuyên bố của ông trước kia? Ông có nên trả lại giải Nobel kinh tế không?

Đó là Mỹ, các giáo sư, tiến sĩ gốc Việt cũng ăn theo không kém. Nhiều vị cố chứng minh rằng: 'Trâm sẽ là một Hitler thứ 2, và nước Mỹ sẽ ch́m vào cơn khủng hoảng tồi tệ nhất trong lịch sử'.

Xin cảm ơn thượng đế, chuyện này đă không xảy ra sau 2 năm.

Chuyện Trâm thắng cử làm cá nhân ḿnh giật ḿnh. Lâu nay chỉ biết tin vào CNN. Hóa ra truyền thông Mỹ cũng phe phái tàn bạo.

Từ đó ḿnh mới biết đến các đài khác:

Fox News có xu hướng cộng ḥa, nhưng không quá thiên lệch như CNN. Fox News được tín nhiệm và được coi/nghe nhiều hơn cả.

Trong 20 chương tŕnh b́nh luận chính trị hàng đầu của các đài TV lớn, Fox chiếm hết 15 (kể cả 4 trong 5 chương tŕnh được coi nhiều nhất) với MSNBC được 5 chương tŕnh c̣n lại.

Chương tŕnh số một của CNN chỉ được xếp hạng 24.

Nói chung, số người coi Fox bằng tổng số người coi 4 đài chính cộng lại: FOX = ABC + CBS + NBC + MSNBC.

Nếu chỉ đọc/nghe CNN, New York Times, NBC... th́ bạn sẽ thấy 1 ông Trâm ngu si, độc ác, nói láo, dâm dật, kỳ thị dân tỵ nạn, kỳ thị phụ nữ, kỳ thị luôn cả người khuyết tật.

Trâm ghê tởm vậy đó mà lại làm tổng thống Mỹ, bởi vậy đế quốc Mỹ độc ác ăn thịt người là phải rồi.

Trâm thắng cử c̣n cho thấy, phần lớn dân Mỹ không c̣n bị dụ bởi truyền thông. Nếu không th́ bà Hiếu thắng to rồi. Và, chính bà mới là nạn nhân của truyền thông gian dối, nhất là CNN. Bởi, tin vào những con số đó nên bà đă chủ quan không thèm vận động ở các tiểu bang khác, để rồi ôm hận ngh́n thu.

V́ thắng bà Hiếu mà Trâm lao đao.

Fan của bà quay sang chống Trâm kịch liệt, cứ như đó là sứ mạng cao cả vậy. Họ quên rằng ông Trâm thắng cử đàng hoàng, hợp hiến.

Trong bầu cử, thắng thua là lẽ thường, dân chủ và cộng ḥa thay nhau lănh đạo: Hết Bush cha của cộng ḥa, đến Clinton của dân chủ, đến Bush con, rồi lại Obama.

Vậy lẽ ǵ mà chống Trâm? Nếu chỉ muốn bà Hiếu thắng th́ tốt nhất là dẹp bầu cử. Nghĩa là dẹp luôn đảng CH, độc đảng như Việt Nam hay TC cho rồi.

Dân chủ chi mà không công nhận kết quả bầu cử?

Ngay từ khi Trâm thắng cử, nhiều cuộc biểu t́nh chống đối đập phá nổ ra.

Tiếp theo là màn nghi ngờ máy đếm phiếu bị trục trặc, đ̣i đếm lại. Chưa hết, ồn ào nhất là tố cáo có sự nhúng tay của Russia để đ̣i truất phế ông Trâm.

Tiếc là 2 năm trôi qua vụ này vẫn không có 1 bằng chứng, vậy mà họ vẫn không tha.

Đă qua rồi thời kỳ phe thua bắt tay chúc mừng phe thắng, tất cả khép lại để toàn tâm toàn ư cho quốc gia.

Giờ là thời 'thắng làm vua thua th́ quậy' cho đục nước.

Sắp tới nếu đảng DC thắng, phe CH sẽ bắt chước mà quậy phá, khi đó phe DC nghĩ ǵ?

Cá nhân ḿnh thấy không ổn.

Ông Trâm thắng cử đàng hoàng minh bạch. Chưa làm tổng thống ngày nào mà đă bị tấn công nhiều mặt, dồn dập. Chưa làm tổng thống mà đă bị đ̣i đàn hặc, truất phế.

Nghĩa là sao?

Thắng thua là lẽ thường, việc thương - ghét, ủng hộ hay chống đối Trâm cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

Đó mới chính là đa nguyên.

Hơn thế nữa, chống Trâm là cái quyền, nhưng ủng hộ Trâm cũng là 1 cái quyền, miễn là có công bằng, và đă được quyết định thông qua 1 cuộc bầu cử quốc gia.

Tiếc là sau khi thất bại, bà Hiếu bảo người ủng hộ Trâm phần đông là ít học, có thu nhập thấp, deplorable (từ deplorable có nghĩa là rất xấu xa, đáng nguyền rủa.); nghĩa là chỉ có người nghèo và ngu mới bầu cho ông.

Phe chống Trâm ăn theo, chê bai những người ủng hộ, bảo họ tôn thờ Trâm, cuồng Trâm, v.v...

Họ chửi Trâm bằng những lời lẽ 'từ thô bỉ đến mất dạy'. Nhẹ th́ Trâm là thằng ngu, thằng điên; nặng th́ Trâm là thằng chó đẻ, khốn nạn, bỉ ổi, dâm tặc v.v...

Năm 2015, khi thủ tướng Canada: Stephen Harper của đảng bảo thủ thất cử, ông đăng đàn nói lời cảm ơn và kết thúc bằng câu:

"The people are never wrong"
(Nhân dân không bao giờ sai).

Ông đúng là 1 bậc chính nhân quân tử.

Ḿnh thấy những người ủng hộ Trâm có lư do rơ ràng. Họ thấy từ ngày có Trâm,

● kinh tế phất cờ,
● công ăn việc làm bao la,
● tỉ lệ thất nghiệp thấp kỷ lục,
● chứng khoán tăng kỷ lục.
Thời anh Ma,
● 1 đồng Canada ăn 90 xu đến 1 đồng Mỹ,
● giờ chỉ c̣n 75 xu Mỹ.

Tui 'hựn' Trâm vụ này. (ư nói tác giả là công dân Canada đang xài dollar Canada bị mất giá trước đồng dollar Mỹ của Trump đang lên- BBT)

C̣n những người chống Trâm, ít có logic hơn và thiếu công bằng, đa phần bị ảnh hưởng bởi truyền thông thiên tả. Báo chí là quyền lực thứ 4, nhưng cũng không kém phần ma quỷ. Các nhà báo có đủ tay nghề để xào nấu tin tức một cách hợp pháp, và dụ người đọc theo ư ḿnh.

Một vài thủ thuật cơ bản như: 1. Trích xuất 1 câu trong toàn bộ ngữ cảnh. Điển h́nh là Trâm chống ILLEGAL IMMIGRANTS, nhưng họ bỏ chữ ILLEGAL đi, rồi bảo là Trâm chống dân nhập cư.

Có người bảo dân Việt cũng là nhập cư, tại sao lại ủng hộ Trâm? Xin thưa, người Việt tỵ nạn vào Mỹ là LEGAL đàng hoàng. Chúng tôi đi vượt biên, rồi phải chờ 5, 7 năm ở trại tỵ nạn để được xét duyệt vào Mỹ và các nước khác. Rất nhiều người c̣n bị trả về VN nữa cơ.

2. thủ thuật 'cherry pick', nghĩa là chỉ chọn ra phần ḿnh muốn, ví dụ Trâm làm 10 điều, có 8 điều tốt th́ họ bỏ qua, chỉ liên tục nhắc đến 2 điều xấu. Trong 1 bức tranh họ chỉ chọn 1 góc họ thích rồi mô tả về nó; v́ thế, bức tranh sáng bừng hay tối thui là theo ư họ.

2 năm qua, nhiều người mắc phải hội chứng ghét Trâm: TDS (Trump Derangement Syndrome) cũng v́ truyền thông ma giáo, nặng tính đảng phái, đặc biệt họ xem việc lật đổ Trâm là sứ mạng, chứ không phải là đem thông tin trung thực đến người đọc.

Ồn ào nhất là vụ Trâm ăn vụng hơn 10 năm trước. Ông ăn xong trả tiền đàng hoàng, nhưng giờ đây ông là tổng thống rồi, nên cô đào phim người lớn Stormy Daniels trở mặt đ̣i thêm tiền. Vụ này nhiều người người bảo Trâm tà dâm, không xứng làm tổng thống, đ̣i truất phế Trâm. Ít ai đưa tin mới đây ṭa đă phán quyết bà Daniels thua và phải trả cho luật sư của Trâm 430 ngàn tiền án phí.

Tham th́ thâm.

Nói về gái gú, phải nói ông Tân (Clinton) chồng bà Hiếu của phe dân chủ mới là bậc thầy. Ông chơi gái mà không tốn tiền, làm tại pḥng bầu dục của 'nhà trắng' luôn. Sau đó, trước quan ṭa, ông chối phăng. Cho đến khi em Mo (Monica) thực tập viên của nhà trắng trưng ra chiếc áo đầm c̣n vương vài giọt t́nh yêu th́ ông mới thúc thủ. Đó là chưa kể vụ Paula Jones tố ông sách nhiễu t́nh dục ở hotel, khi ông đang tại vị. Cuối cùng, ông phải x́ cho cô này 850 ngh́n mới yên. Ấy vậy mà ông đă có sao. Ông vẫn là tổng thống 2 nhiệm kỳ, bởi thời kỳ đó nước Mỹ phát triển ào ào, kinh tế sung măn.

Vậy th́ chuyện ông Trâm ăn bánh trả tiền hơn 10 năm trước có ǵ là ghê gớm. Chuyện ồn ào 1 thời gian, nhiều người chống Trâm hí hửng, chờ ngày ông bị truất phế, để rồi sau đó là thất vọng tràn trề, thất vọng nối tiếp thất vọng.

Tổng thống cũng là con người với đầy đủ hỉ nộ ái ố. Miễn là họ làm được việc cho quốc gia. C̣n muốn người đạo cao đức trọng, không t́ vết th́ nên chọn đức giáo hoàng.

Vụ Russia mới là thô bạo.

2 năm qua họ điều tra, tốn bao nhiêu tiền của, nhưng không hề có 1 chứng cứ, vậy mà vẫn không chịu dừng bước, vẫn để cái án treo lơ lửng trên đầu Trâm.

Những người ghét Trâm luôn hy vọng vào chuyện này. Lâu lâu, có tin ǵ sốt dẻo họ lại chuyền nhau và hy vọng 1 cuộc phế truất.

Nhưng tội nghiệp, ngày qua ngày, giấc mộng trầm kha đó, vẫn chỉ là mộng. Họ sống trong 1 chuỗi hy vọng, để rồi thất vọng tràn trề...

Rồi lại chuyện bức tường biên giới.

Dân nhập cư lậu là vấn đề đau đầu triền miên của nước Mỹ, qua nhiều đời tổng thống chứ không phải bây giờ.

Từ ông Tân đến ông Bút, đến ông Ma, cho đến bà Hiếu, tất cả đều lên án nhập cư lậu nặng nề. Nhưng, không ai dám giải quyết.

Khi Trâm xắn tay vào th́ bị kêu gào, chống đối, bị nguyền rủa là kỳ thị, độc ác, v.v...

Việc xây tường bị chống đối kịch liệt, nhưng những biện pháp cứng rắn của ông đă làm cho nạn di dân lậu giảm đáng kể.

Chuyện bổ nhiệm thẩm phán tối cao, Kavanaugh mới là tận cùng bỉ ổi, chỉ v́ Trâm đề cử ông này. Khi đó, phe dân chủ bắt đầu chiến dịch đánh phá. Kavanaugh bị giáo sư tâm lư học Christine Blasey Ford tố hiếp dâm bất thành 36 năm về trước khi cả 2 c̣n ở high school, ông 17 tuổi c̣n bà 15.

36 năm qua bà không hề lên tiếng, chỉ đợi lúc này. Bà chỉ tố suông, không ai ra làm chứng. Bà không nhớ nơi đâu, khi nào, ai đưa bà đến và về trong buổi party đó. Chỉ nhớ mỗi ông Kavanaugh.

Màn kịch sex quen thuộc nhưng quá dở không thành, chỉ thấy phe dân chủ chơi quá bẩn.

Chuyện chống Trâm c̣n nhiều lắm, không thể kể hết.

Nhưng ít có bài chống nào phê b́nh nghiêm túc các chính sách của ông, đa phần là tấn công cá nhân, bêu riếu chuyện cỏn con.

Trên mạng facebook có không ít dũng sĩ diệt Trâm. Họ thường trích vài điều từ các bài báo thiên tả, rồi chế nhạo ông. Mấy em cháu ngoan của bác ở VN nhảy vào ăn theo chửi leo, bảo ông là thằng điên, thằng ngu v.v...

Đúng rồi, Trâm ngu hơn lănh đạo VN nhiều.

Riêng những thành quả rơ như ban ngày của ông th́ không bao giờ được nhắc đến.

Có người c̣n cầu mong cho kinh tế Mỹ sụp đổ để Trâm bị phế truất.

Hết thuốc chữa luôn.

Giới quan chức ghét Trâm 1 phần cũng v́ ông đă đả kích lề lối làm việc quan liêu cũ với nhiều khuất tất. Cũng có thể gọi là nạn tham nhũng ở mức độ tinh vi, thông qua hiện tượng lobby chính trị của các quan chức nhà trắng.

Ông hứa sẽ "tát cạn đầm lầy" (Drain the swamp).

Chờ xem.

Nhưng trên tất cả, Trâm vẫn là Trâm. Trâm là 1 nhân vật kỳ quái. Ông không thuộc tà phái, cũng không hẳn chính phái. Tạm gọi là Trâm phái có cả chính lẫn tà. Vơ công của ông được đúc kết qua bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường khốc liệt, với những cuộc đàm phán máu loang đầy pḥng họp.

Trâm là 1 ông già gân, sức làm việc kinh khủng, hơn 70 tuổi mà làm việc như điên, không biết có c̣n năng lượng cho cô vợ trẻ xinh đẹp không.

Ông cũng thuộc loại cầu toàn, nhiều nội các của ông phải ra đi v́ không đạt yêu cầu cao.

Nhưng bộ máy vẫn vận hành trơn tru mới là độc đáo.

Trâm có nổ không?

Có, ông cũng hay huyênh hoang, đôi lúc nổ 10 nhưng ông cũng làm được 7, 8.

Washington Post là 1 tờ báo thiên tả chống Trâm, nhưng gần đây cũng phải công nhận ông là vị tổng thống giữ nhiều lời hứa nhất với cử tri.

Trâm vô cùng ĺ đ̣n, bản lĩnh.

Chưa có vị tổng thống nào bị tấn công khủng khiếp như ông. Từ 'day 1', ông đă bị ăn đ̣n dồn dập, mọi phía, rơi vào thế mănh hổ nan địch quần hồ.

Nhưng ông đă tồn tại và làm được rất nhiều việc trong 2 năm qua.

Trâm có sức thu hút mănh liệt. Ở những nơi ông đến vận động có cả trăm ngàn người reo ḥ ủng hộ.

Ông thu hút luôn cả những người ghét ông. Họ chửi ông suốt năm suốt tháng.

Trâm không hề biết sợ.

Hầu hết các tổng thống đều rất sợ truyền thông, quyền lực thứ 4 có thể lật đổ cả 1 đế chế.

Nhưng ông không hề ngán.

Truyền thông tấn công ông không khoan nhượng, ông ăn miếng trả miếng. Bằng những cái tweet trực diện ông dám đấu với tất cả truyền thông cánh tả, không hề nao núng. Truyền thông bêu rếu ông tấn công báo chí. Nhưng chả lẽ báo chí tự cho ḿnh cái độc quyền tấn công người khác mà không được tấn công lại ? Dân chủ là không có chỗ cho quyền lực độc tôn. Báo chí cũng không là ngoại lệ.

Ông là khắc tinh của giới trí thức khoa bảng bàn giấy. Kiến thức của ông không thuộc loại hàn lâm, nhưng từ thực tiễn sinh động, từ thương trường khốc liệt mà có.

Trâm là người phát động cuộc thương chiến và kỹ chiến với Trung cộng.

Hơn 1 năm qua nhiều tên gián điệp kinh tế Trung cộng bị bắt giữ v́ ăn cắp kỹ thuật. 2 công ty lớn của tq là ZTE và Huawei bị nêu đích danh và phạt tiền.

Cuộc thương chiến chỉ mấy tháng đă làm Trung cộng chao đảo, thị trường chứng khoán sụt thê thảm, kinh tế co cụm. Họ Tập phải xin hưu chiến 3 tháng để thỏa măn các yêu sách của Trâm.

Dưới thời ông, tham vọng biển đông của Trung cộng bị chặn đứng.

Ông và nhà trắng đă đưa ra dự luật cho phép can thiệp vào biển đông, tức là cắt đuờng luỡi ḅ phi lư, làm món luỡi ḅ phá lấu đăi bà con.

Ngoài ra chiến dịch '1 vành đai 1 con đường' = 'nhứt đái nhứt lộ', cũng đang trên đà phá sản.

Ông luôn khai thác những điểm nóng chết nguời của Trung cộng là Tân cương, Tây tạng, và nhất là cái ṿng kim cô Đài loan.

Khi cần, ông lên tiếng cho Đài loan độc lập là Trung cộng la làng.

Cùng với phó tổng thống Mike Pence, người cứng rắn c̣n hơn cả Trâm, và cố vấn Peter Navarro, tác giả quyển Death by China, hợp thành cây đinh ba đang chỉa vào yết hầu Trung cộng.

Tập hoàng đế giờ chỉ c̣n ngửa mặt lên trời than rằng trời sinh ta sao c̣n sinh lăo Trâm trời đánh.

Trâm rất khó lường, miệng th́ luôn bảo Tập là bạn tốt, nhưng tấn công Trung cộng không thương tiếc.

Nhờ vậy, mới có thể đối phó với 1 Trung cộng luôn gian manh trên trường quốc tế.

Nói chung ông thần Trâm là 1 tổng thống Mỹ không giống ai, vơ công kỳ quặc, lắm kẻ ghét cũng không thiếu người thương mến.

Khoan hăy đánh giá những ǵ ông đang làm. Hăy đợi 1 thời gian nữa cũng không muộn.

Dù sao Trâm cũng chỉ là 1 trong nhiều tổng thống Mỹ. Ông có hay và dở. Ai cũng có quyền hoặc là chống đối hoặc là ủng hộ ông.

Nhưng ít nhất cần có một cái nh́n công bằng, đừng để bị truyền thông ma giáo xỏ mũi.

Cá nhân ḿnh ủng hộ ông, v́ ông là tổng thống thông qua bầu cử dân chủ và minh bạch. 2 năm nữa sẽ có cuộc bầu cử mới. Và bất cứ ai thắng cử cũng cần được tôn trọng, bởi đó chính là sự lựa chọn của nước Mỹ.

"The people are never wrong".


Larry de King

https://baomai.blogspot....-ong-tram-kha-ly-ky.html

florida80
04-24-2019, 19:28
Nhớ Người Chí sĩ Việt Nam

(Nguồn: Cờ Vàng Việt Nam)




Nếu bọn Việt công thắng th́ Quôc gia Việt Nam cũng sẽ bị tiêu diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung hoa cộng sản. Hơn nữa toàn dân sẽ phải sống măi măi dưới ách độc tài của một bọn vong bản vô gia đ́nh, vô tổ quốc, vô tôn giáo.

Lời cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Trong diễn văn khánh thành đập Đồng Cam, Tuy Hoà (ngày 17-09-1955)





Nỗi Ḷng


Gươm đàn nửa gánh quẩy sang sông
Hỏi bến: thuyền không lái cũng không!
Xe muối nặng nề thân vó Kư
Đường mây rộng răi tiếc chim Hồng
Vá trời lấp biển người đâu tá ?
Bán lợi mua danh chợ vẫn đông!
Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế
Cắm sào đợi khách thuở nào trong?

Ngô Đ́nh Diệm, 1953

Edited by user Friday, January 15, 2016 1:10:00 AM(UTC) | Reason: Not specified

Back to top






thanks 1 user thanked wild grass for this useful post.

hongvulannhi on 1/28/2017(UTC)







wild grass
#2 Posted : Monday, November 2, 2015 12:34:26 AM(UTC)





wild grass


Rank: Advanced Member



Groups: Registered
Joined: 11/1/2015(UTC)
Posts: 305



Thanks: 47 times
Was thanked: 110 time(s) in 94 post(s)






Ngàn năm gương cũ ... nhớ Người




Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Kẻ Sĩ cuối cùng


Phạm Phong Dinh




UserPostedImage




"Tôi tiến, hăy theo tôi;
tôi lùi, hăy bắn tôi;
tôi chết, hăy nối chí tôi.
Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người b́nh thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một ḷng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc."

Ngô Đ́nh Diệm




Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trối trăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia: Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, c̣n để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giă đồng bào đi về phía Cơi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương c̣n nưng mũ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. H́nh ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, v́ bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong ḷng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cơi kư ức của những người c̣n nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đă dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm ḷng son sắt, ông đă tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hăn khát máu của giặc cộng sản.

Tổng Thống Diệm có ǵ trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của ḿnh. Một căn pḥng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn pḥng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. C̣n ǵ nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đă sờn. Ăn uống th́ kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay ḿ, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế c̣n những giấc ngủ hằng đêm đă được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau, nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đă được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hăy c̣n quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẽo đường đất nước được xây dựng, hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn ḿnh lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đă xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lănh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh.

C̣n nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận ḿnh là b́nh thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Ḥa ngẫng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đă rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh Tổng Thống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đă tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.

Tất cả những sự thất bại trên đất nước Việt Nam đều được tàn nhẫn trút lên đầu quân và dân Việt Nam Cộng Ḥa, biểu lộ cái hèn của một gă người lớn ăn trộm bị bắt quả tang nhưng căi chầy căi cối đổ tội cho một đứa trẻ đói khát đang đứng ngơ ngác bên đường. Đó là cung cách viết sử của thế giới phương Tây và Hoa Kỳ, ngoại trừ một vài tiếng vang vọng lương tâm của những tác phẩm và con người c̣n biết tôn trọng lẽ phải cùng sự thật, nhưng hăy c̣n quá ít. Đối với bạn th́ độc ác như thế, c̣n đối với thù th́ sao ? Để biện minh cho sự thất bại của ḿnh, những nhà viết sử Pháp và Mỹ đă phải cực lực nâng đối thủ lên hàng siêu đẳng và huyền thoại. Rằng tướng A, tướng B đó chúng nó quá giỏi, rằng ông già râu đó là một trong 100 khuôn mặt lớn của thế giới, chúng tôi thua là phải, cái thua của chúng tôi là vô cùng... xứng đáng ! Nhưng họ không hề bao giờ viết lại cho hậu thế cùng biết rằng, gă râu xồm ấy, cũng những tướng A, tướng B đó của kẻ thù, đă từng nhiều lần là bại tướng nhục nhă dưới tay những tướng C, tướng D của một đất nước có tên là Việt Nam Cộng Ḥa và một quân đội có tên là Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Những cuốn sử đầy thành kiến và thiên lệch đó vẽ ra h́nh ảnh một ông vua ngồi ngất ngưởng trên ngai vàng, thỏa măn với sự tung hô cúc cung tận tụy của bọn nịnh thần vô lại, phẩy tay một cái là bắt nhốt người này, bỏ tù người kia. Nhưng trong thực tế, Tổng Thống Diệm là một con người siêng năng, ông thường ít ngồi trong văn pḥng làm việc, mà rất thường xuyên đi thăm hỏi dân t́nh trên khắp nẽo đường đất nước. Rất hiếm một cuốn sách nào kể lại sự việc người thanh niên tên Hà Văn Trí đă dùng súng ám sát Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, khi ông lên kinh lư Ban Mê Thuột trong nâm 1961. Thật may mắn, viên đạn chỉ bắn bị thương một vị bộ trưởng tháp tùng. Với cái tội tầy trời đó, anh Trí chỉ phải ngồi tù có 2 năm rồi được phóng thích. Chúng ta thách các nhà viết sử Mỹ nào t́m được một sự kiện tương tự với một bản án khá hơn ở bất cứ quốc gia nào. Hay ít cuốn sách nào tiết lộ việc Tổng Thống Diệm dùng ngân quỹ nghèo nàn của quốc gia, hoan hỉ giúp xây dựng nên những ngôi chùa bề thế, uy nghi Xá Lợi, Vĩnh Nghiêm, Ấn Quang, Viện Hóa Đạo, thánh thất Cao Đài, v.v.. từ năm 1956 trở đi.

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm sinh ngày 3.1.1901 ở làng Đại Phong, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng B́nh. Ông là người con thứ ba trong một gia đ́nh qúi tộc nề nếp, nhiều đời làm quan trong triều đ́nh nhà Nguyễn, và trong gịng họ theo đạo Công giáo từ đầu thế kỷ thứ 17. Ông có hai người anh là Ngô Đ́nh Khôi và Ngô Đ́nh Thục, các em trai là Ngô Đ́nh Nhu, Ngô Đ́nh Cẩn, Ngô Đ́nh Luyện và hai em gái. Không ít người mang họ Ngô đă là những thánh tử đạo trong những cuộc bách hại người theo đạo Kitô của triều đ́nh nhà Nguyễn, nhất là dưới thời vua Minh Mạng. Theo tài liệu của các sử gia Mỹ, ông James S. Olson và Randy Roberts trong quyển Where The Domino Fell, th́ gịng họ Ngô là hậu duệ của Ngô Quyền, người anh hùng Nước Nam đă kiêu dũng giành lại được nền độc lập cho dân tộc Việt Nam năm 939 từ xâm lược Bắc phương. Có phải chăng gịng máu anh hùng ấy sau một ngàn năm chảy luân lưu trong nhiều thế hệ, định mệnh đă chọn cậu bé Ngô Đ́nh Diệm tiếp nối con đường dựng nước và giữ nước của cha ông, là giành lại độc lập từ xâm lược Bắc phương và Tây phương. Một công việc cao cả nhưng nặng oằn như núi Thái Sơn chất chồng trên vai, đ̣i hỏi con người ấy phải là một con người kiệt xuất có ư chí bằng thép và trái tim yêu nước nồng nàn.

Thân phụ của ông Ngô Đ́nh Diệm là cụ Ngô Đ́nh Khả, làm quan triều vua Thành Thái (1889 – 1907). Trong những năm 1880, cụ Khả được gia đ́nh gởi sang Mă Lai Á học làm linh mục. Nhưng ở quê nhà đă xảy ra một cuộc náo loạn bách hại người Công giáo của những người theo đạo giáo khác, gia đ́nh cụ Khả gần như bị tuyệt diệt. Được tin chẳng lành cụ Khả bỏ học trở về Việt Nam, để chỉ ngậm ngùi đau xót trước cái chết bi thảm của ông bà, cha mẹ, anh chị em, chú bác cùng thân nhân. Là một thanh niên có học thức, nói tiếng Pháp lưu loát, nên chẳng mấy chốc mà cụ Khả đă rất thành công trong chốn quan trường, dần dần được thăng lên đến chức Phụ Chính Đại Thần trong triều đ́nh Huế. Người vợ lớn cụ Khả mất sớm, bà cụ Khả là người vợ sau sinh cho ông chín người con, trong đó có bảy trai. Cụ Khả đă khẳng khái phản đối thực dân Pháp bắt vua Thành Thái đi đày ở đảo Reunion, sau sự thất bại của cuộc binh biến Thành Mang Cá Huế năm 1885, và đă cởi áo từ quan. Để ngợi ca hành động trung quân ấy, trong dân gian truyền tụng câu vè Đày Vua Không Khả, Đào Mả Không Bài. Thượng Thư Bộ Lại, ông Nguyễn Hữu Bài, bạn đồng liêu thân thiết với cụ Khả và gia đ́nh nhà Ngô cũng đă đi vào lịch sử với hành động phản kháng thực dân Pháp hỗn láo muốn xúc phạm đến lăng tẫm nhà Nguyễn.

Lớn lên trong một gia đ́nh thuần thành, ngoan đạo dựa trên nền tảng đức tin tuyệt đối cùng hạnh bác ái vị tha, được cụ thân sinh hun túc cho một nền học vấn dựïa trên những nguyên tắc sĩ khí của Khổng giáo, Tam Cương, Ngũ Thường, Trung Quân và Ái Quốc, cậu bé Ngô Đ́nh Diệm đă sớm tỏ ra là một nhân vật lạ thường so với những đứa trẻ cùng hạng tuổi. Trong lúc bọn trẻ tụ tập chơi đùa ngoài đường phố, th́ cậu bé Diệm chỉ mải mê với sách vở, bởi cậu muốn khám phá thế giới kỳ diệu của văn chương, triết học và tôn giáo. Tuy sinh trưởng trong một gia đ́nh quyền quư, nhưng người trai trẻ Ngô Đ́nh Diệm luôn yêu mến giới cần lao chân lấm tay bùn. Có nhiều dịp gần gũi với lớp người này, trong đầu cậu bé đă h́nh thành một khái niệm về nỗi khỗ của giới cần lao và cái nhục của những người mất nước :Làm sao nâng đỡ họ, tạo cho họ một đời sống xứng đáng, tự do hơn. Đó là cái nền tảng thúc đẩy cậu bé Diệm trở thành một con người dấn thân làm cách mạng tranh đấu giành độc lập cho xứ sở, kiến tạo một xă hội thịnh vượng cho dân tộc của cậu.

Đến tuổi đi học, cậu Diệm được cụ Khả cho vào Trường Quốc Học Huế. Trong thời gian này, cậu học tṛ nhỏ ấy có dịp quen biết với một ngươi học tṛ lớn hơn cậu đến mười tuổi, là cậu Nguyễn Sinh Cung, sau này đă đổi tên thành Hồ Chí Minh. Định mệnh đă khiến xui hai đối thủ chính trị gặp gỡ sớm, người này biết rơ cá tính người kia và cùng kính trọng lẫn nhau, dẫu quan niệm và phương cách đấu tranh khác biệt. Là một con người ngỗ ngáo, quỉ quyệt và hung tợn, Hồ đă từng giết anh cả ông Diệm là Ngô Đ́nh Khôi, sát hại Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Ḥa Hảo, nhiều chí sĩ khác như Nguyễn An Ninh, Tạ Thu Thâu, điềm chỉ cụ Phan Bội Châu cho Pháp bắt. Nhưng khi ông Diệm bị quân Việt Minh bắt giao nộp cho Hồ trong năm 1946, th́ Hồ đă không dám sát hại ông, chỉ giam lỏng. Thật may mắn, ông Diệm đă t́m cách trốn thoát được. Hồ Chí Minh không làm ǵ được ông Diệm, v́ hắn vừa mới kư xong Hiệp Định Sơ Bộ ngày 6.3.1946, trong đó có điều khoản bảo vệ người quốc gia do phía Pháp đưa ra. Chẳng những thế mà vài thập niên sau, nhận thấy ḿnh thua kém xa người bạn trường cũ về đạo đức, tác phong, cuộc sống thánh thiện không chút t́ vết, Hồ đă viết sách “Vừa Đi Đường Vừa Kể Chuyện” ca ngợi nâng bi lấy bản thân với bút hiệu Trần Dân Tiên, cho bọn văn nô đàn em thổi phồng Hồ lên ngang tầm với ông Diệm về mọi mặt. Ông Diệm sống cuộc đời độc thân, th́ Hồ cũng xê li ba te (celibataire, không có vợ) hách x́ xằng như ai. Ông Diệm hút thuốc Bastos, th́ Hồ cũng ti toe hút thuốc thơm đầu lọc, có lẽ hút thuốc lá đen khét quá chịu không thấu. Cụ Diệm sống trong một căn pḥng nhỏ đơn sơ, th́ Hồ cũng cho thợ mộc cất cho Hồ một căn nhà toàn gỗ quư chở từ miền rừng thượng du về, chứ không chịu ở trong dinh Toàn Quyền cũ.

Năm 15 tuổi cậu Diệm có ư định theo ngành linh mục, nhưng ông anh là Ngô Đ́nh Thục đă khuyên ngăn cậu, rằng cậu không thích hợp với công việc này, ông nh́n thấy trước một cái ǵ đó lớn lao cao cả hơn ngoài trần thế đang chờ đợi cậu em. Con người thích hợp với việc đạo, chăn dắt con chiên chính là ông Thục, chứ không ai khác trong gia đ́nh. Cậu Diệm nghe lời anh, nhưng thề hiến dâng linh hồn cho Chúa Trời, bằng cách nguyện sống đời độc thân vĩnh viễn. Năm 16 tuổi cậu Diệm tốt nghiệp Cao Đẳng Tiểu Học (tương đương bằng Trung Hoc Đệ Nhất Cấp) và trúng tuyển vào Trường Hậu Bổ Quốc Gia Huế (tương tự Cao Đẳng Quốc Gia Hành Chánh sau này). Khi nghe tin chàng thanh niên Ngô Đ́nh Diệm đang học trong trường nhà nước, Hồ ở Pháp xốn xang sốt ruột quá, bèn gởi đơn xin triều đ́nh Pháp cho Hồ vào trường Thuộc Địa Pháp, nhưng không được chấp thuận. Người Pháp đă bỏ lỡ một cơ hội đào tạo một loại hàng thần mẫn cán như Hoàng Cao Khải, Trương Quang Ngọc, Huỳnh Công Tấn, lẽ ra đă có thể tránh được trận Điện Biên Phủ năm 1954, nếu Hồ đă nghiễm nhiên trở thành công bộc cúc cung phục vụ quyền lợi mẫu quốc Pháp.

Nhưng với chàng thanh niên trẻ Ngô Đ́nh Diệm th́ không, người không đời nào chịu ḷn cúi thực dân Pháp, dù cho chúng có đem danh lợi và quyền lực làm mồi nhữ. Sau khi ra trường, chỉ mới hai mươi tuổi, chàng đă được bổ làm Tri Huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị, thăng Tri Phủ năm 1932, rồi Tuần Vũ B́nh Thuận. Người Pháp bắt đầu chú ư đến cái tên Ngô Đ́nh Diệm, khi trong năm 1929, ông đă phá tan được một âm mưu khởi loạn của cộng sản. Năm 1933, chỉ mới có 32 tuổi, ông Diệm đă được vua Bảo Đại (1925 – 1945) tín nhiệm cất nhắc lên làm Thượng Thư Bộ Lại, một chức vụ tương đương Thủ Tướng sau này, kiêm Chủ Tịch Hội Đồng Thanh Tra, đặc cách toàn quyền thanh trừng bọn tham quan ô lại nhũng nhiễu dân chúng. Với mối liên hệ này, hai mươi năm sau, trong cương vị Quốc Trưởng, ông Bảo Đại vẫn tín nhiệm ông Diệm trong chức vụ Thủ Tướng của một nước Việt Nam độc lập sau Hiệp Định Geneva (tiếng Pháp là Genève) kư hiệu lực ngày 20.7.1954. Đến đây, với chức Thượng Thư Bộ Lại, nếu ở vị trí những con người khác th́ đă lên đến tột đỉnh công danh rồi, nhưng cái bả vinh hoa phù phiếm ấy không làm cho người xao nhăng một chút nào cái nhục vong quốc. Người lấy chức vụ của ḿnh làm phương tiện cho công cuộc cách mạng. Với dân, vị thượng thư trẻ luôn luôn đi sát họ, t́m hiểu để cảm thông nguyện vọng và nỗi cơ khổ của từng lớp người để t́m biện pháp che chở và đem lại quyền lợi cho họ. Bởi thế, người dân B́nh Thuận đă dựng bia kỷ niệm để tri ân công đức vị Tuần Vũ họ Ngô, như đă tôn thờ các vị thần hay những anh hùng cứu quốc khác.

Với thực dân Pháp, trườc chính sách ngu dân của chúng, vị thượng thư trẻ tích cực đề nghị nhiều cải tổ như tổ chức Viện Dân Biểu, để người hiền tài trong quần chúng có thể tham gia vào chính quyền, lập hiến pháp để mở đường giải thoát đất nước, yêu cầu nhà nước Pháp giảm sưu thuế. Dĩ nhiên những đề nghị táo bạo ấy đều bị người Pháp gạt bỏ. Nhận thấy người Pháp không thực tâm trao trả độc lập cho người Việt Nam, vua Bảo Đại cô đơn và bất lực không xoay chuyển được t́nh thế, ông Diệm cởi áo từ quan, như là một h́nh thức phản đối và cảnh cáo người Pháp biết rằng, một nhà nho nặng ḷng với quốc gia như ông, không bao giờ có thể chịu nhục vào ḷn ra cúi người Pháp. Ra đi không có nghĩa là bỏ cuộc, mà có một ngày ông sẽ trở lại trong tư thế đối đầu trực tiếp với người Pháp.

Nuôi chí phục quốc đánh đuổi người Pháp, trở về Huế, người chí sĩ trẻ tuổi ấy sống một cuộc đời thanh bạch. Ông luôn t́m mọi cơ hội tiếp xúc với những nhà chí sĩ yêu nước khác như cụ Huỳnh Thúc Kháng, Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, cụ Phan Bội Châu,... để trao đổi chính kiến và cùng t́m một con đường ngắn nhất giải phóng đất nước. Nhận thấy ông Diệm là một con người cách mạng nguy hiểm, là kẻ thù lợi hại, người Pháp từ năm 1944 đă có những kế hoạch bắt giữ ông. Toàn quyền Decoux lệnh cho mật thám vây bắt ông Diệm, cuộc săn đuổi ráo riết diễn ra trên những vùng đất từ Thanh Hóa, Nghệ An kéo dài vào đến Quảng Nam, Quảng Ngăi. Có điều trớ trêu là, ông Diệm không rơi vào tay quân Pháp mà lại sa vào nhà tù của Việt Minh tháng 2.1946. Ông được đưa đến gặp Hồ Chí Minh, lúc này đă là chủ tịch kháng chiến. Hồ ngọt mật khuyến dụ nhà chí sĩ tham gia chính quyền và nhận chức Bộ Trưởng Nội Vụ, đồng thời ch́a bản văn Hiệp Định Sơ Bộ dự định kư với triều đ́nh Pháp để hợp thức hóa cho quân Pháp trở lại Đông Dương. Dĩ nhiên ông Diệm đủ tài ba và thông minh để không lọt vào cái bẫy của Hồ. Hồ chỉ muốn lợi dụng uy tín của ông Diệm để cùng chia sẻ trách nhiệm trước lịch sử sau này, về cái tội rước Pháp trở lại Việt Nam. Mối thù giết người anh cả vẫn c̣n canh cánh bên ḷng, ông Diệm đă từng thề rằng trong cuộc đời ḿnh, ông không bao giờ tha thứ và hợp tác với hai kẻ thù : cộng sản và thực dân Pháp. Năm 1945, Việt Minh đă chôn sống quan tuần phủ Quảng Ngăi Ngô Đ́nh Khôi và người con trai của ông, v́ cái “tội” tuyên bố chống cộng đến kỳ cùng.

Chiến tranh Việt – Pháp lan rộng, trong toan tính lợi dụng lực lượng người quốc gia làm vây cánh đánh Việt Minh, Cao Ủy Pháp D’Argenlieu một mặt hứa... cụi với vua Bảo Đại sẽ trao trả độc lập cho Việt Nam, một mặt t́m cách tiếp xúc với ông Ngô Đ́nh Diệm, khẩn khoản mời ông nhận lập chính phủ, nhưng người đă thẳng thắn bác bỏ, v́ nhận ra sự giả dối và đểu cáng của Pháp. Người ta đă đếm ra được rằng, từ 1946 đến 1954, người Pháp đă hứa và trao trả độc đập giả vờ cho người Việt Nam không dưới, trời đất, hai chục lần. Mùa thu năm 1949, nhà chí sĩ họ Ngô quyết định ra đi thật xa, xuất dương đến những vùng đất khác của thế giới để quan sát sinh hoạt chính trị ở những nơi đó, đồng thời t́m mọi cơ hội tỏ bày nguyện vọng tự do và độc lập thật sự của dân tộc Việt Nam. Ông đă lần lượt đặt chân đến những nước Phi Luật Tân, Nhật, Hoa Kỳ, Canada, Bỉ, Thụy Sĩ,... Nhà chí sĩ đă ngụ cư ở Hoa Kỳ trong khoảng thời gian 3 năm tại tu viện Marykholl, Lakewood, tiểu bang New Jersey. Trong thời gian khói lửa ngút trời ở Việt Nam, người Mỹ đă giúp người Pháp đánh Việt Minh, song song với việc t́m kiếm một người quốc gia chân chính, chống cộng, có khả năng lănh đạo và đem đến sự ổn định cho nước Việt Nam độc lập.

Ông Diệm thường được nhớ đến như là một chí sĩ, một tổng thống xuất sắc, một nhà nho đầy hào khí, nhưng có một khía cạnh văn chương độc đáo của ông mà hiếm người c̣n nhớ. Thời đó, nhiều nhà nho Việt Nam làm cách mạng chống Pháp như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh đều có để lại cho đời sau những bài thơ biểu lộ ư chí đấu tranh phục quốc, chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm cũng có lúc cảm khái sáng tác một bài thơ dạng khẩu khí như sau trong thời gian bước chân ông ghi dấu trên những nẽo đường thế giới :

Nỗi ḷng

Gươm đàn nửa gánh quẩy sang sông
Hỏi bến : thuyền không lái cũng không !
Xe muối nặng nề thân vó Kư
Đường mây rộng răi tiếc chim Hồng
Vá trời lấp biển người đâu tá ?
Bán lợi mua danh chợ vẫn đông !
Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế
Cắm sào đợi khách thuở nào trong ?

Ngô Đ́nh Diệm, 1953

Bài thơ biểu lộ tâm trạng của một người anh hùng đang bôn ba t́m con đường giải phóng dân tộc, chí cả là gươm, thao lược là đàn, con sông rộng ngăn cách là cuộc đấu tranh gian khổ. Trong lúc đất nước ngửa nghiêng, mà người anh hùng ấy vẫn c̣n bị chôn vùi trong bóng tối, như loài ngựa Kư chỉ được sử dụng để kéo xe muối, thay v́ săi vó tung hoành bốn phương, như loài chim Hồng Hộc có đôi cánh cứmg mạnh có thể bay vút lên cơi trời cao bao la, nhưng vẫn ngậm ngùi xếp cánh.

Chẳng mấy chốc mà tư cách đạo đức của một con chiên ngoan đạo, tác phong đĩnh đạc của một nhà nho Á Đông, ư chí kiên quyết của một nhà cách mạng và khí tượng dị thường của một con người kiệt liệt, đă được những nhân vật có thế lực nhất thời ấy ở nước Mỹ chú ư như các Thượng Nghị Sĩ John F. Kennedy, Mike Mansfield, Lyndon Johnson, Hubert Humphrey, giáo sư chính trị học Wesley Fishel, Hồng Y Richard Spellman, chủ tịch tối cao pháp viện William Douglas. Những cái tên này rồi đây sẽ là một cái hạt nhân thúc đẩy việc ủng hộ chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm về nước lèo lái Việt Nam và đồng bào ông. Đến như Charles Degaulle, con người từng bôn ba xứ ngưới t́m cách phục quốc như ông Diệm, dù ở tư thế đối đầu chính kiến với ông, cũng đă thành thật ca ngợi ông Diệm là một Winston Churchill của Á Đông.

Người Mỹ nhận thấy đă đến lúc họ nên có một vai tṛ tích cực tại vùng Đông Nam Á để thay thế một nước Pháp đă tàn lụi dần trong cuộc chiến tranh Đông Dương và ở những thuộc địa Trung Đông, Phi châu, nên họ chẳng c̣n thiết tha đến việc giúp người Pháp đạt được chiến thắng ở Điện Biện Phủ. Người Pháp phải ra đi để nhường sân khấu chính trị lại cho người Mỹ. Không nhận được viện trợ đầy đủ của Hoa Kỳ, quân Pháp đành cam chiến bại tại chiến trường này, đánh dấu chấm hết một thế kỷ đô hộ Việt Nam, bằng Hiệp Định Đ́nh Chiến Geneva có hiệu lực từ ngày 20.7.1954, trong đó quy định những điều khoản quan trọng:

1./ Nước Việt Nam tạm thời phân đôi ở vĩ tuyến thứ 17, lấy sông Bến Hải làm ranh giới.
2./ Trong năm 1956 sẽ tổ chức cuộc tổng tuyển cử tự do giữa hai miền dưới sự giám sát của quốc tế.
3./ Trong ṿng 300 ngày, dân chúng và quân đội hai miền Bắc – Nam được tự do chọn lựa vùng đất sinh sống.

Trong bối cảnh cuộc chiến tranh cộng sản và Pháp đang đi dần đến giai đoạn quyết định, vua Bảo Đại được sự hứa hẹn của người Pháp về một nền độc lập thật sự cho Việt Nam, với điều kiện vẫn phải ở trong Khối Liên Hiệp Pháp, đă nghĩ đến việc mời một người bạn cũ có đầy đủ mọi tiêu chuẩn của một nhà lănh đạo tài ba ra lập chính phủ, là ông Ngô Đ́nh Diệm. Người Pháp không mặn mà với ư tưởng ấy, nhưng buộc phải nhượng bộ vua Bảo Đại, v́ người Mỹ đă tỏ rơ ư định ủng hộ ông Diệm. Trong thời điểm hỗn mang u ám đó, dân chúng cũng không c̣n tin tưởng vào một nhân vật nào nữa, khi mà nhiều chính phủ thân Pháp, thân Nhật đều ngă đổ nhanh chóng, từ học giả Trần Trọng Kim đến Nguyễn Văn Xuân. Với ḷng yêu nước và trái tim quả cảm, chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm bằng ḷng đứng ra lèo lái con thuyền quốc gia. Giờ đây con ngựa Kư đă có thể cất vó, con chim Hồng đă có thể tung cánh làm chuyện lấp biển vá trời. Ngày 7.7.1954, sau khi từ nước Mỹ trở về Việt Nam, với chức vụ Thủ Tướng do vua Bảo Đại bổ nhiệm, ông Diệm chính thức tŕnh diện trước quốc dân đồng bào bản thân ông và thành phần nội các gồm 15 vị bộ trưởng. Công việc đầu tiên của người thủ tướng trẻ là lệnh cho Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ không đặt viết kư bất kỳ văn kiện nào trong nghị hội Geneva, để không bị ràng buộc bất cứ điều ǵ với cộng sản và Pháp. Tuy nhiên sau khi Hiệp Định đă được kư rồi, th́ chính phủ Ngô Đ́nh Diệm, dưới sức ép của Hoa Kỳ, đă công nhận một số điều khoản, như cho phép bộ đội Việt Minh ở Miền Nam được tập kết ra Bắc và nhận vào Nam vô giới hạn đồng bào Miền Bắc muốn sinh sống tại miền tự do. Kết quả, có 800 ngàn người dân Miền Bắc đă được tàu biển và máy bay của Pháp, Mỹ vận chuyển vào Nam cùng với 300 ngàn binh sĩ và gia đ́nh thuộc Quân Đội Quốc Gia Việt Nam.

Chỉ mới nhận nhiệm sở có vỏn vẹn 13 ngày, Thủ Tướng Diệm cùng các cộng sự của ông đă xăn tay áo bắt tay ngay vào việc tổ chức tiếp đón và định cư đồng bào Miền Bắc, với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ. Đến đây th́ người Pháp và người Mỹ mới có thể nhận thức được tài năng của ông Diệm và anh em của ông. Cùng với 15 cộng sự viên, ngân khố trống rỗng, nhân lực thiếu thốn trầm trọng, quân đội thất tán, ḷng người c̣n ngơ ngác hoang mang, không hiểu bằng cách nào mà Thủ Tướng Diệm có thể tổ chức được một guồng máy khổng lồ và hữu hiệu đón nhận trong ṿng 10 tháng một khối lượng người đông đảo tới một triệu. Chính quyền đă phân phối thuốc men thực phẩm, phân định khu vực cư trú tạm thời hoặc vĩnh viễn cho đồng bào di cư, cùng vô số những công tác không tên khác. Bộ Tổng Tham Mưu điều động 300 ngàn binh sĩ trấn đóng khắp các quân khu bảo vệ làng thôn, song song với việc gấp rút tiếp thu những vùng Việt Minh đă rút đi về Bắc, v.v.. Nào phải có những công việc đón nhận và định cư ấy đâu, với đồng bào Miền Nam, chính phủ ông Diệm soạn thảo những kế hoạch phục hồi, tái thiết, phát triễn kỹ nghệ, chấn hưng nông nghiệp, khuyến khích và tài trợ đồng bào Miền Trung vào Nam khẩn hoang lập ấp, đẩy mạnh công tác cưỡng bách giáo dục cấp tiểu học và trung học trong hạng tuổi từ 6 đến 14, xây dựng thêm đại học tại Sài g̣n và Huế, hỗ trợ đại học Chính Trị Kinh Doanh tại Đà Lạt. Xuất thân từ Trường Hành Chánh, Thủ Tướng Diệm luôn mang mển trong ḷng hoài băo gầy dựng một thế hệ viên chức tài năng, mẫn cán và liêm khiết như ông, nên ông đă đích thân thúc đẩy việc thành lập Trường Quốc Gia Hành Chánh để cung cấp cán bộ lănh đạo đến tận cấp quận. Đất nước vẫn c̣n đang trong hiểm họa của một cuộc chiến tranh chống cộng tiềm tàng, ông Diệm đă nghĩ đến việc gởi các sinh viên Quốc Gia Hành Chánh theo học những khóa quân sự tại các quân trường lớn, để họ trở thành những hào kiệt văn vơ song toàn.

Văn ôn th́ cũng phải có vơ luyện. Để có một quân đội mạnh và nhiều cấp chỉ huy giỏi giữ ǵn bờ cơi, trấn thủ biên cương, b́nh định tặc khấu, tiểu trừ thổ phỉ, sau khi đă được quốc dân bầu làm tổng thống ngày 23.10.1956, ông Diệm đă lên Đà Lạt đặt viên đá xây dựng Trường Vơ Bị Quốc Gia, với kỳ vọng đào tạo cho đất nước những cấp chỉ huy và lănh đạo trẻ đầy tài năng, mà có thể cùng quân đội đương đầu với một cuộc xâm lấn từ phương Bắc. Ông Diệm cũng chú trọng đến việc phát triễn Trường Bộ Binh Thủ Đức, Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, các Trường Hải Quân, Không Quân, để trong một thời gian ngắn, cái xương sống vững chắc của toàn quân đội Việt Nam Cộng Ḥa đuợc h́nh thành. Từ tận đáy ḷng, Tổng Thống Diệm luôn tri ân những người lính đă hy sinh trên chiến trường, hay c̣n đang anh dũng chiến đấu dưới Lá Cờ Vàng Đại Nghĩa, ông đă cho thành lập Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu nuôi nấng và giáo dục con em binh sĩ quốc gia được thành người hữu dụng cho xă hội và cán bộ tài năng cho quân đội. Hoa Kỳ không có ngân khoản viện trợ cho Trường Thiếu Sinh Quân, chính phủ đă trích từ ngân khoản quân đội tài trợ cho hoạt động của trường. Đi xa hơn nữa, luôn luôn khoắc khoải ưu tư số phận của những con côi và góa phụ của tử sĩ , Tổng Thống Diệm suy nghĩ t́m cách nâng đỡ tinh thần và vật chất cho họ, bằng cách cho xây cất hầu hết trên toàn quốc những Trường Quốc Gia Nghĩa Tử, con em chiến sĩ trận vong được vào học miễn phí, các học sinh xuất sắc được cấp học bỗng du học ngoại quốc.

Với nhân lực bổ sung từ Miền Bắc gần một triệu người và với dân số 14 triiệu, trong đó 90% sống bằng nông nghiệp, chính phủ Ngô Đ́nh Diệm đă có chương tŕnh cấp phát ruộng đất cho nông dân, nên trong ṿng vài năm sản lượng lúa đă lên đến nhiều chục triệu tấn. Sau một thập niên chiến tranh từ 1945 - 1955, nước Việt Nam Cộng Ḥa dưới thời chính phủ ông Diệm đă có thể bắt đầu xuất cảng nhiều triệu tấn gạo để lấy ngoại tệ. Công cuộc phát triễn kỹ nghệ, thương mại cũng được phát triễn mạnh mẽ, những mặt hàng nội hóa đă dần dần có thể cung ứng đủ cho nhu cầu tiêu dùng trong nước. Người Việt Nam không có tư tưởng chuộng hàng ngoại quốc, v́ phẩm chất hàng nội địa rất cao. Từ một nước nghèo nàn, lạc hậu, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tổng Thống Diệm đă đưa Việt Nam lên hàng cường quốc Đông Nam Á, trước sự ngạc nhiên cùng cực của người Mỹ và sự kính nể của các nước Á châu, nhất là những lân bang như Lào, Miên, Thái, Phi. Nước Phi có giải thưởng Tổng Thống Magsaysay dành trao tặng cho những vị nguyên thủ quốc gia tài năng của châu Á, năm 1960 đă tặng giải này cho Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm của Việt Nam Cộng Ḥa, bởi những thành tích sáng chói mà ông cùng chính phủ của ông đă tạo được. Tổng Thống Diệm đă làm một nghĩa cử cao đẹp, khi ông hiến tặng số tiền thưởng 15 ngàn mỹ kim cho ngân quỹ của Đức Đạt Lai Lạt Ma cứu giúp người Tây Tạng vượt biên sang cư ngụ tại Ấn Độ. Người ta vẫn thường nhầm lẫn cho rằng Tổng Thống Diệm bênh vực và giành nhiều ưu tiên cho Công giáo Việt Nam, nhưng trong thực tế th́ người đă từng mạnh mẽ bác bỏ nhiều yêu sách quá đáng từ giới này, một số linh mục đă rất buồn phiền thất vọng.

Tổng Thống Mỹ Eisenhower vốn không mấy tin tưởng và mặn mà với Tổng Thống Diệm, nhưng trước những thành quả hiển nhiên đó, ông đă phải cân nhắc lại cách suy nghĩ của ḿnh. Chỉ với không quá 400 triệu mỹ kim viện trợ kinh tế hàng năm, một con số khiêm tốn nếu so với hàng tỉ mỹ kim của chương tŕnh Marshall tái thiết Đức và Nhật, hai nước này phải cần đến 20 năm để vươn lên, th́ thành quả công việc của chính phủ Ngô Đ́nh Diệm trong chín năm (1954 – 1963) phải nói là kỳ diệu, nhưng rất ít được các sử gia Tây phương chú ư. Vừa phải đương đầu với cuộc xâm lăng của đại khối cộng sản quốc tế do Nga, Hoa dẫn đầu với đạo quân tiền phong là binh đội Bắc Việt, chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vừa phải cố gắng phát triễn nền kinh tế đất nước. Trong lúc Việt Nam Cộng Ḥa nỗ lực ngăn chống đạo âm binh cộng sản, th́ những nước láng giềng như Thái, Mă Lai, Phi, Nam Dương, Đại Hàn, Nhật Bản được thảnh thơi nhàn nhă tập trung tài nguyên, vật lực kiến tạo đất nước trở thành những con rồng, con hổ Á châu. Đặc biệt, Nhật Bản là nước được hưởng lợi rất nhiều và phất lên như diều gặp gió từ cuộc chiến tranh Việt Nam hai mươi năm, nhưng là nước nhận người Việt tị nạn ít nhất. Hành động hiếp đáp, giết chóc, hăm hiếp, xua đuổi của quân đội và viên chức các nước Thái, Mă, Phi, Nam Dương nhắm vào người Việt tị nạn là hành động bội bạc với dân tộc nước ân nhân của họ. Chính dân tộc những nước ấy phải tri ân dân tộc Việt Nam đă đổ máu xương làm bức tường thành ngăn chống làn sóng cộng sản.

Ngày nay, trong thập niên đầu của thế kỷ thứ 21, không c̣n bức tường thép Việt Nam Cộng Ḥa nữa, các nước Đông Nam Á đă xun xoe, bợ đỡ cộng sản Việt Nam để mong chúng cho được yên thân. Các chính quyền Mă Lai, Nam Dương khiếp sợ Việt cộng, đă cho đập bỏ những bia tưởng niệm thuyền nhân trên những đảo xưa. Nhưng thí dụ rơ nét nhất là việc tư pháp Thái Lan trong tháng 9.2006 vừa qua, bất chấp đạo lư và công lư, đă chịu khuất nhục, khom lưng tuân lệnh cộng sản Hà Nội cho dẫn độ anh hùng Lư Tống về Việt Nam thụ án. Không c̣n Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, trước sức ép kinh khủng của Trung Cộng, cái gọi là Quân Đội Nhân Dân của Hà Nội đă run sợ mất mật, chịu cúi đầu quy phục làm bọn hàng thần lơ láo cho kẻ thù Bắc phương. Mao Trạch Đông, Chủ Tịch Trung Cộng bấy giờ có lần t́m cách liên lạc với Việt Nam Cộng Ḥa đề nghị hai bên thiết lập quan hệ ngoại giao cấp đại sứ, nhưng Tổng Thống Diệm đă thẳng thắn từ chối.

Có ít nhất ba nhân vật quan trọng Hoa Kỳ đóng góp vào sự hưng thịnh của nước Việt Nam Cộng Ḥa non trẻ trong những năm đầu thập niên 1950. Thứ nhất, Trung Tướng O’ Daniel, Tư Lệnh Phái Bộ Quân Viện Hoa Kỳ tại Việt Nam MAAG (Military Assisistance Advisory Group) đặc trách giúp đỡ xây dựng Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa hùng mạnh. Những người kế nhiệm Tướng O’Daniel theo thứ tự là Harkins, Westmoreland, Abrams và Weyand. Thứ hai, Trung Tướng Lawton Collins, phái viên đặc biệt của Hoa Kỳ tại Việt Nam, đặc trách quan sát và thẫm định t́nh h́nh Việt Nam. Thứ ba, Đại Tá Không Quân Edward Lansdale, chỉ huy trưởng phân bộ CIA (Central Intelligence Agency) tại Việt Nam, cùng với một cộng sự viên rất đắc lực là Trung Tá Lucien Conein, một chuyên viên CIA chuyên trách tổ chức những lực lượng bí mật nhảy toán phá hoại Miền Bắc, viễn thám sang Lào. Về sau, Conein đă là nhân vật tiếp nhận kế hoạch đảo chánh Tổng Thống Diệm của nhóm sĩ quan VNCH, nên c̣n có thêm biệt danh “Chuyên viên đảo chánh”. Trong số những yếu nhân này, th́ Lansdale tỏ ra là con người nhiệt t́nh và có rất nhiều thiện cảm vơi ông Diệm hơn cả. Giữa hai người đă h́nh thành một t́nh bạn rất sâu sắc, mà ông Lansdale đă có nhiều dịp thể hiện, bằng cách giúp ông Diệm vượt qua được nhiều cơn sóng gió.

Trung Tướng Collins từng có mối quan hệ thân thiết với tướng Paul Ely, Cao Ủy Pháp tại Việt Nam, trong thời Đệ Nhị Thế Chiến. Ely dĩ nhiên không thích ông Diệm, v́ ông Diệm đang t́m cách tống khứ 150 ngàn quân Pháp ra khỏi Miền Nam sau Hiệp Định Geneve 1954, trong khi Pháp muốn nấn ná ở càng lâu càng tốt, nên đă lời ra tiếng vào nói xấu ông Diệm để lung lạc niềm tin của Collins. Collins là một con người hách dịch, cao ngạo. Ông ta tưởng rằng hào quang chiến thắng của Mỹ ở trong thế chiến có thể đè bẹp và khuất phục được vị tổng thống của một tiểu quốc, nhưng trong rất nhiều lần, Tổng Thống Diệm đều rất cứng rắn bảo vệ chủ quyền và sự tự quyết của quốc gia. Mọi việc thảo luận giữa Collins và ông Diệm đều diễn ra trong một bầu không khí b́nh đẳng tối đa có thể được. Với Tổng Thống Diệm, một con người Uy Vũ Bất Năng Khuất, anh đến đây giúp tôi với tư cách là bạn, chứ không phải là ông chủ. Một nhân viên cao cấp dưới quyền Collins đă phản ảnh chính xác thái độ ngạo mạn của Collins, ông ta trả lời ông Trần Trung Dung, Phụ Tá Bộ Trưởng Quốc Pḥng VNCH (chức vụ bộ trưởng do Tổng Thống Diệm kiêm nhiệm), khi ông Dung đề nghị hăy để cho VNCH tự do tổ chức quân đội theo mô thức Việt Nam : “Người nào trả tiền, th́ người đó quyết định”. Lansdale là một cái đệm đứng giữa dung ḥa mọi khuynh hướng. Chính ông đă xác định với Tổng Thống Eisenhower, rằng Tổng Thống Diệm là con người của đại cuộc, của thời thế, ngoài ông Diệm ra, không c̣n có ai có khả năng lănh đạo Việt Nam. Eisenhower đă tin và mời Tổng Thống Diệm sang thăm Hoa Kỳ với tư cách quốc khách. Tổng Thống Eisenhower đă đích thân ra tận chân cầu thang phi cơ niềm nở bắt tay Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, cùng duyệt hàng rào danh dự. Tổng Thống Diệm được Quốc Hội Mỹ mời đến thuyết tŕnh về t́nh h́nh Việt Nam. Tổng Thống Diệm đă phát biểu :”Giữa Việt Nam và Hoa Kỳ có những sự khác biệt sâu sắc về chủng tộc, tập quán, khái niệm chính trị, tầm nh́n và triết lư. Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể bắt được nhịp cầu giữa hai nền văn hóa Đông phương và Tây phương”.

Để đạt đến được đỉnh cao vinh quang ấy trong đời, Tổng Thống Diệm không phải là đă không trải qua những nỗi cay đắng của cô đơn và những biến cố cực nguy hiểm đến tính mạng, thanh danh và sự nghiệp chính trị của ông trong những năm đầu tiên trở về nước, chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm ḷng, giữa một trùng vây các thế lực sứ quân và thù địch. Trong thời điểm mập mờ của năm 1954, t́nh h́nh chính trị tại Miền Nam rất rối rắm, v́ chính phủ của Quốc Trưởng Bảo Đại không có thực lực, chỉ dựa vào Pháp, nhưng bản thân người Pháp sau chiến bại Điện Biên Phủ và phong trào đ̣i độc lập ở các nước Phi châu như Algeria, Maroc, đă gây ra rất nhiều nan đề làm người Pháp lúng túng. Quân Pháp cũng không c̣n đầy đủ sức mạnh để kiểm soát hay khống chế nhiều thế lực nổi lên ở Miền Nam, một h́nh ảnh tương tự như nạn sứ quân thời cuối thế kỷ thứ 10 khi, Ngô Vương Quyền đă tạ thế. Ông Diệm về nước trong bối cảnh hỗn mang đó, ông tiếp thu dinh Thủ Tướng, được đặt tên là Dinh Gia Long, tọa lạc trên đường Gia Long, chỉ với vỏn vẹn 12 người lính bảo vệ, và chỉ có thế. Lansdale đă từng nhiều lần tự do đi vào pḥng làm việc của Thủ Tướng Diệm mà chẳng có ai ngăn cản hay xét hỏi ǵ cả. Khi ông Diệm đă được quốc dân bầu làm tổng thống và chính thức làm việc trong Dinh Gia Long năm 1955, Lansdale bỏ công qua Phi nhờ Tổng Thống Magsaysay gởi chuyên viên quân sự là Đại Tá Arellano sang Sài G̣n giúp thành lập một tiểu đoàn pḥng vệ phủ tổng thống. Tiểu đoàn này sau được nâng lên thành Liên Đoàn Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống, với những binh sĩ ưu tú được tuyển chọn từ những đơn vị xuất sắc của quân đội. Thành Cộng Ḥa là một ṭa nhà nhiều tầng khá kiên cố nằm gần Dinh Gia Long, đă được dùng làm nơi trú ngụ của sĩ quan và binh sĩ Liên Đoàn, nên mỗi lần có đảo chánh, th́ quân đảo chánh phải khống chế hay triệt hạ cho được Thành Cộng Ḥa.

Những vị thủ tướng tiền nhiệm, chỉ hữu danh nhưng vô thực, ít quyền lực và không có quân đội yểm trợ, ông Diệm kiên quyết không dẫm lên vết xe đỗ của họ. Nhưng bắt đầu từ cái ǵ và dựa vào lực lượng nào. Thật may mắn cho Thủ Tướng Diệm, hầu hết các chiến sĩ thuộc Quân Đội Quốc Gia Việt Nam thời Bảo Đại di cư từ Bắc vào như Nhảy Dù, Bộ Binh, Commandos, đă tỏ ḷng trung thành với tân Thủ Tướng, trong đó có nhiều chiến sĩ người thượng du như Mường, Thái, đặc biệt là Nùng. Dựa trên nền tảng đó, Thủ Tướng Diệm quyết định thanh toán các thế lực sứ quân để gom giang sơn dân tộc về một mối. Đối thủ của ông là những ai. Câu trả lời sẽ làm người đời sau sửng sốt. Rất nhiều, gần đạt con số 12 sứ quân thời ngài Đinh Bộ Lĩnh.

Thứ nhất: Thế lực mạnh nhất trong phe quốc gia đối đầu với Thủ Tướng Diệm lại chính là Quốc Trưởng Bảo Đại. Ông Bảo Đại là một người có ḷng với tương lai của đất nước, nhưng khốn nỗi từ thuở nhỏ ông đă bị người Pháp nhồi nhét cho một nền giáo dục vong bản, nếp sống xa hoa, thượng lưu vương giả, nên ít nhiều ǵ th́ tư tưởng của ông đă chịu rất nhiều ảnh hưởng của Pháp. Bảo Đại sinh năm 1913 với tên Nguyễn Vĩnh Thụy, từ lúc biết nói biết hiểu th́ người Pháp đă cho vú nuôi Pháp chăm sóc và thầy dạy người Pháp giáo dục theo kiểu Pháp. Năm ông 8 tuổi, Pháp đem ông sang Paris để vị hoàng tử trẻ ấy không c̣n cơ hội tiếp túc với nền văn hóa truyền thống Việt Nam và ư chí phục quốc nữa, rút kinh nghiệm từ vị vua trẻ 16 tuổi Duy Tân trước đó. Hoàng đế Khải Định, cha ông, mất năm 1925, nhưng măi đến năm 1932 Vĩnh Thụy mới được Pháp đưa về lên ngôi, lấy đế hiệu là Bảo Đại, để bảo đảm rằng vị tân vương thục sự là một người thân Pháp toàn tâm toàn ư. Trong thời gian ở Pháp, Vĩnh Thụy được người Pháp cấp cho lương bỗng hàng năm rất hậu lên đến hàng triệu đồng Đông Dương, cho tương xứng với cuộc sống xa hoa của một đế vương, dụng ư muốn làm hư hỏng vị vua trẻ.

Tuy mang nhiều tai tiếng ăn chơi, đàn đúm trong những nhà chứa, hộp đêm sang trọng, nhưng tiếng gọi tha thiết của cố hương vẫn tiềm tàng trong tận đáy tim, vua Bảo Đại đă cố gắng trong khả năng rất hạn chế của ḿnh, làm được nhiều việc có ư nghĩa. Chính phủ của Thủ Tướng Nguyễn Văn Xuân dưới quyền Quốc Trưởng Bảo Đại trong năm 1946 đă chọn được bài quốc ca Tiếng Gọi Công Dân và lá quốc kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ làm biểu tượng thiêng liêng của nước Việt Nam độc lập. Hai biểu tượng thiêng liêng này vẫn c̣n tồn tại măi đến ngày nay trong ḷng người dân Việt.

Quốc Trưởng Bảo Đại chọn ông Ngô Đ́nh Diệm làm thủ tướng, nhưng vẫn e dè tài năng và quyền lực của ông Diệm sẽ lấn át ông. Nhưng khốn nỗi, Bảo Đại dành quá nhiều thời gian ngụ cư ở Pháp nhiều hơn là về Việt Nam. Chọn ông Diệm, Quốc Trưởng Bảo Đại đă đặt hai điều kiện tiên quyết : Giành lại độc lập cho nước nhà và kiến thiết Việt Nam hùng mạnh. Nếu ông Diệm không làm được hai việc đó th́ hăy trả chính quyền lại cho ông. Thủ Tướng Diệm đă long trọng thề với Quốc Trưởng, ông sẽ làm được. Chuyện này đă do chính ông Bảo Đại kể lại trong cuốn hồi kư Dragon d’Annam (Con Rồng Nước Nam). Ông Diệm càng đạt được nhiều thành quả tốt đẹp th́ Bảo Đại càng cảm thấy ḿnh kém thế, v́ vậy ông đă ủng hộ Trung Tướng Nguyễn Duy Hinh, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Quốc Gia và nhóm B́nh Xuyên, nhiều lần t́m cách lật đổ ông Diệm. Bởi ông Bảo Đại không c̣n giúp ích được ǵ cho nước nhà, nhân có một chỉ dụ của ông ngày 19.4.1956 từ bên Cannes lệnh cho Thủ Tướng Diệm phải sang tŕnh diện, với ư định sẽ băi chức Thủ Tướng của ông.

Một cuộc Trưng Cầu Dân Ư đă được tổ chức trong ngày 23.10.1956 do Hội Đồng Nhân Dân Cách Mạng gồm nhiều nhân sĩ của các đảng phái và giáo phái ủng hộ Thủ Tướng Diệm đề xuất. Bản thân Thủ Tướng cũng khôn glường được sự tiến triễn bất ngờ của t́nh thế, ông đă vô cùng sửng ost khi buổi chiều ngay 20.4.1956, sau 7 tiếng đồn ghồ thảo luận căng thẳng, Hội Đồng Nhân Dân Cách Mạng đă mời ông Diệm đến thông báo quyết định truất phế Quốc Trưởng Bảo Đại. Là một sĩ phu nặng ḷng trung quân và ái quốc, một con người từng nghiềm ngẫm nghĩa lư Tứ Thư, Ngũ Kinh, với những tấm gương trung liệt trong đó, Thủ Tướng Diệm chưa bao giờ dám có ư nghĩ phạm thượng với vua Bảo Đại. Nhưn ghội đồng biết rơ rằng, nếu Thủ Tướng đi sang Pháp tŕnh diện ông Bảo Đại, th́ chuyến đi đó lành ít dữ nhiều và có thể vĩnh viễn biệt xứ. Hơn 5 triệu người dân đi bầu. Kết quả, có đến 98,2% số phiếu ủng hộ ông Diệm trong cương vị Tổng Thống và đồng ư cho Quốc Trưởng Bảo Đại giải nhiệm. Phía Hoa Kỳ không được hài ḷng lắm với tỉ lệ quá cao như thế, nó có vẻ không thực, hy vọng khoảng 70% là lư tưởng nhất. Ngày 26.10.1955, ông Diệm tuyên thệ nhậm chức tổng thống, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Cộng Ḥa, cải danh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam thành Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa, đồng thời thông báo trước quốc dân sẽ tổ chức bầu cử quốc hội vào đầu năm 1956. Người dân thời ấy và các thế hệ sau nợ Tổng Thống Diệm danh xưng đầy hănh diện : Được làm công dân của nước Việt Nam Cộng Ḥa. Những người lính chiến đấu dưới Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ nợ vị Tổng Tư Lệnh Tối Cao danh xưng lắm kiêu dũng : Người Lính Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa.

Ngày 26.10.1956, Quốc Hội đầu tiên của Việt Nam thông qua Bản Hiến Pháp, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm long trọng ban hành với lời xác tín : Sau Hiến Pháp c̣n có tôi ! Ngụ ư người kiên quyết bảo vệ Hiến Pháp và luật pháp quốc gia. Nền dân chủ sơ khởi của nước cộng ḥa non trẻ bắt đầu từ đấy.

Thứ hai : Trung Tướng Nguyễn Duy Hinh, nguyên là Trung Tá Không Quân trong quân đội Pháp, cưới vợ Pháp và nhập tịch Pháp, cha ông là cựu Thủ Tướng Nguyễn Văn Tâm rất thân Pháp. Quốc Trưởng Bảo Đại đă cất nhắc Trung Tá Hinh lên Thiếu Tướng, giữ chức vụ tư lệnh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam, với dụng ư củng cố vị thế của ông. Một thời gian sau, ông Hinh được thăng Trung Tướng. Trong thời điểm chân ướt chân ráo mới về đến quê hương, ông Diệm buộc phải chấp nhận ông Hinh. Người Mỹ càng hậu thuẫn ông Diệm bao nhiêu, th́ người Pháp càng chơi tṛ ném đá dấu tay phá thối Thủ Tướng Diệm, bằng cách xúi dục Trung Tướng Hinh làm phản. Ông Hinh nhiều lần cho xe thiết giáp và bộ binh đến bao vây dinh Thủ Tướng để thị uy, nhưng ông Diệm có Tướng Collins và Đại Tá Lansdale bảo vệ. Khi quân đội trung thành với ông Diệm đem quân đến bao vây trả đũa, th́ Bộ Tư Lệnh Pháp chậm trễ việc cung cấp tiếp liệu, xăng nhớt di chuyển, thậm chí thiết lập nhiều nút chận gây khó khăn cho quân đội. Có lần Lansdale đă mời nhiều sĩ quan thân ông Hinh sang Manila, thủ đô Phi Luật Tân du hí, để tách họ ra khỏi ông Hinh. Đồng thời, chính phủ Hoa Kỳ trong tháng 10.1954 gửi công hàm báo cho người Pháp biết, Hoa Kỳ sẽ viện trợ trực tiếp cho Việt Nam không qua trung gian Pháp nữa. Người Pháp yếu thế dần, không c̣n hung hăng hỗ trợ ông Hinh tạo phản nữa.

Tháng 11.1954, dưới sức ép của người Mỹ lên người Pháp, Quốc Trưởng Bảo Đại ra chỉ dụ băi chức Trung Tướng Hinh, ông Diệm bổ nhiệm Thiếu Tướng Lê Văn Tỵ thay thế, sau này ông được thăng lên đến Đại Tướng. Tướng Hinh ngậm ngùi lên phi cơ về Pháp. Thiếu Tướng Tỵ bắt tay ngay vào việc nhận bàn giao quyền chỉ huy hoàn toàn quân đội Việt Nam từ người Pháp, hiệu lực từ ngày 11.2.1955. Quân Đội Quốc gia Việt Nam rẽ sang một giai đoạn mới và được cải danh thành Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa sau ngày 26.10.1955.

Thứ ba: Là lực lượng quân đội Pháp c̣n khoảng 150 ngàn người cứ chùng ch́nh măi không chịu hồi hương. Thủ Tướng Diệm căm giận lắm, đó là cái mối quốc nhục mà ông thề sẽ rửa trước anh linh của tiền nhân tiên liệt. Thực dân Pháp muốn có một chính phủ thân Pháp để duy tŕ thế lực Pháp ở Việt Nam. Pháp có nhiều nguồn lợi ở Việt Nam như các đồn điền trà, cà phê, cao su. Nhiều chủ đồn điền vẫn được chính quyền Việt Nam hai thời cộng ḥa ưu đăi, không động chạm ǵ đến công cuộc làm ăn của họ, nhưng những ngựi này thậm thụt đóng thuế, cung cấp tin tức cho quân cộng sản Bắc Việt và Việt cộng, dung chứa chúng trong những khu rừng cao su bạt ngàn, làm một mũi dao lúc nào cũng sẵn sàng thọc sâu vào tận trái tim nước Việt Nam Cộng Ḥa. Nhưng với sự thất bại của Bảo Đại, Tướng Hinh, Bảy Viễn, sư quy phục của các giáo phái trước sự kiên quyết của Thủ Tướng Diệm, lại thêm ngân khoản tài trợ của Hoa Kỳ đă cắt đứt, người Pháp thấy không c̣n hy vọng ǵ, những người lính Pháp cuối cùng đă lục tục xuống tàu về nước ngày 28.4.1956, đánh dấu chấm hết một thế kỷ thống trị của người Pháp. Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, sau mấy năm đấu trí đấu lược với thực dân Pháp, đă thực sự tống xuất được bọn chúng ra khỏi nước Việt Nam. Giờ đây, nước Việt Nam Cộng Ḥa đă được hoàn toàn độc lập, uy thế của chính phủ ông Diệm lừng lẫy trên trường quốc tế, hầu hết các quốc gia không cộng sản, kể cả các nước Ả Rập đều chính thức công nhận Việt Nam Cộng Ḥa và thiết lập quan hệ ngoại giao. Charles Degaulle, Tổng Thống Pháp rất cay cú, nhưng buộc phải thực ḷng ngợi ca Tổng Thống Diệm là “Winston Churchill của Á châu”, ngụ ư con người kiệt xuất đă giành được độc lập cho đất nước.

Thứ tư: Là lực lượng B́nh Xuyên của Tướng Lê Văn Viễn. Được sự đỡ đầu và trả lương ngầm của Pháp, lực lượng B́nh Xuyên chiêu mộ được đến 25 ngàn thủ hạ, trong đó có 1,500 tay súng. B́nh Xuyên là một tổ chức tột ác, thổ phỉ, một cái ǵ đó gần giống như Mafia của Ư, v́ nó kinh doanh ngành cờ bạc và nhà chứa, ngang ngược không coi luật pháp quốc gia ra ǵ hết. Từ khởi đầu, th́ lực lượng B́nh Xuyên do một người anh chị tên Ba Dương lănh đạo, đă kết hợp với các lực lượng Ḥa Hảo và Cao Đài kháng chiến chống cả Pháp và Việt Minh. Ba Dương bị Tướng Nguyễn B́nh của cộng sản giết chết, quyền chỉ huy rơi vào tay Lê Văn Viễn. Người Pháp khuyến dụ Bảy Viễn đem lực lượng quy thuận, đổi lại Pháp ban cấp cho Bảy Viễn bổng lộc và quyền lợi rất hậu.

Năm 1952, Bảo Đại phong cho Lê Văn Viễn, tự Bảy Viễn, cấp bậc Thiếu Tướng để làm vây cánh và có ư định sẽ đưa Bảy Viễn lên làm Thủ Tướng sau này. Nhà nước Pháp cũng ân thưởng Viễn huân chương cao quư Bắc Đẩu Bội Tinh. Tai sao ? Bảy Viễn và B́nh Xuyên làm chủ nhiều cơ sở tài chánh lớn như các ṣng bài Đại Thế Giới dành cho lớp thượng lưu giàu có Pháp và Việt, như cỡ công tử Bạc Liêu và công tử Mỹ Tho chẳng hạn, ṣng bài Kim Chung dành cho giới thấp hơn và giai cấp b́nh dân lao động. Có vô số người đă bán vợ con làm nô t́ đĩ điếm, mất nhà cửa, sạt nghiệp, tự tử hay hóa điên v́ hai ṣng bài tội lỗi này. Chưa hết, nằm gần bên các ṣng bài là các khu nhà chứa đủ mọi hạng, từ deluxe hạng sang đến hạng hèn, nổi tiếng nhất là nhà chứa B́nh Khang ở Vườn Lài. Công an và binh lính B́nh Xuyên kiểm soát những trục lộ huyết mạch Sài G̣n – Vũng Tàu, Sài G̣n – Rừng Sát, thu thuế các ḷ mổ thịt. Nguồn tài chính lớn nhất của Bảy Viễn là việc buôn bán thuốc phiện lậu chở từ vùng Tam Giác Vàng qua Lào, rồi vào Việt Nam, Bảy Viễn thầu hết. Bảy Viễn cung ứng cho ông Bảo Đại hàng tháng 500 ngàn đồng và bộ máy thống trị Pháp một số tiền lớn mỗi ngày lên đến 100 ngàn đồng, nhưng bù lại hắn cho người Hoa Macau đấu thầu và trả cho hắn mỗi ngày 400 ngàn đồng tiền Đông Dương. Dẫu sao th́ cũng có it nhiều “huyền thoại” về Bảy Viễn. Có lẽ muốn hù dọa thiên hạ, bên cạnh những nhà điều chế tinh chất ma túy, Bảy Viễn cất nhiều chuồng nuôi cá sấu đến 12 con. Bên ngoài pḥng ngủ của hắn có một con beo gấm dữ dằn được cột bằng một sợi dây xích dài. Trên ban công biệt thự, những con trăn gió ḅ lển nghển thấy mà... ghê. Chưa hết, có một con cọp mua từ xứ Siberia bên Nga hầm hừ nằm trong một cái chuồng sắt, mà khi cần th́ từ bên trong ngươi ta có thể bấm nút điện cho cửa chuồng kéo lên, ô hô, thế là con cọp phóng ra ngoài, kẻ lạ đột nhập toan tính ám sát Bảy Viễn hả, tha hồ mà chạy vắt gị lên...ót nhé. Người ta đồn rằng có người trông thấy quần áo và xương người trong lồng cọp nữa, thế có ghê không chứ.

Một con người đạo đức bài phong kiến đả thực dân như Thủ Tướng Diệm đâu có thể chấp nhận một cái ung nhọt xấu xa tồn tại giữa ḷng thủ đô. Biết chắc Hoa Kỳ đă cắt ngân khoản, Pháp không có tiền trả lương cho quân B́nh Xuyên, Thủ Tướng Diệm quyết định đánh tiêu diệt bọn mafia thổ phỉ. Nhưng trước hết, ông cần thêm lực lượng của các giáo phái, càng nhiều càng tốt. Các Tướng Tŕnh Minh Thế, Nguyễn Thành Phương của Cao Đài, Trần Văn Soái của Ḥa Hảo đă xin quy phục chính quyền và đem về nhiều ngàn quân. Thiếu Tướng Thế được vinh thăng Trung Tướng, ông là con người tuổi trẻ tài cao, năng nổ, nhiệt thành trong chiến dịch tiêu diệt B́nh Xuyên. Với sự hỗ trợ ngầm của quân Pháp, Bảy Viễn nhiều lần ngỗ ngáo đem thiết giáp và quân sĩ bao vây dinh Thủ Tướng. Nhưng một tên vô lại như hắn đâu có phải là đối thủ của một con người kiệt liệt như Ngô Đ́nh Diệm. Hai tiểu đoàn Dù của Thiếu Tá Liên Đoàn Trưởng Đỗ Cao Trí đă vây đánh tan nát bản doanh của bọn thổ phỉ mafia nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Quân thổ phỉ B́nh Xuyên chỉ giỏi húng hiếp dân lành, nhưng lại vô cùng hèn nhát trước các chiến sĩ quốc gia, chúng đă quăng súng bỏ chạy tán loạn. Bảy Viễn cùng Lại Văn Sang, Tổng Giám Đốc Cảnh Sát, tay chân thân tín nhất của hắn nhanh chân lủi trốn vào Rừng Sát phía Tây Bắc Sài G̣n, rồi từ đó được tàu Pháp ủi vào đưa về mẫu quốc.

Đại Tá Dương Văn Minh, tự Minh Cồ (Big Minh), người hùng trong chiến dịch càn quét Rừng Sát, đă t́m thấy một thùng phuy giấy bạc Đông Dương của B́nh Xuyên. Minh được vời về Sài G̣n cho vinh thăng Thiếu Tướng, đảm nhiệm chức vụ Tổng Trấn Sài G̣n, dẫn đầu đoàn quân trong buổi duyệt binh chiến thắng rất hùng tráng tại thủ đô. Minh dấu nhẹm chuyện chiếc thùng phuy, nhưng tin phong phanh đến tai chính phủ ông Diệm, nhưng Tổng Thống Diệm cho xếp hồ sơ. Thiếu Tướng Minh lần lượt được chính phủ tín nhiệm trong những chức vụ chỉ huy cao nhất trong quân đội, như được bổ nhiệm làm Tư Lệnh Các chiến dịch Hoàng Điệu 1954, chiến dịch Nguyễn Huệ 1955, chiến dịch Thoại Ngọc Hầu 1956, Tư Lệnh Liên Khu Thủ Đô năm 1957, Tư Lệnh Bộ Tư Lệnh Hành Quân 1961. Đầu năm 1963, Tổng Thống Diệm vinh thăng Trung Tướng và bổ nhiệm Tướng Minh chức vụ Cố Vấn Quân Sự Phủ Tổng Thốngï, một công việc ngồi chơi xơi nước. Tướng Minh để tâm thù hận ông Diệm từ đấy. Mối thù càng sâu đậm hơn, khi ông Diệm bổ nhiệm bốn vị Tư Lệnh Quân Khu, Minh chẳng nắm được vùng nào cả. Các Tư Lệnh Quân Khu thời ông Diệm trong năm 1962 – 1963 như sau :

Quân Khu I : Thiếu Tường Đỗ Cao Trí
Quân Khu II : Trung Tướng Nguyễn Khánh
Quân Khu III : Thiếu Tướng Tôn Thất Đính, kiêm Tổng Trấn Sài G̣n – Gia Định
Quân Khu IV : Thiếu Tướng Huỳnh Văn Cao

Ngay cả cái Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu cũng lọt vào tay Thiếu Tướng Trần Văn Đôn, Minh chả được xơ múi ǵ. Được sự chấp thuận ngầm của Thái Thú Henry Cabot Lodge và Hoa Thịnh Đốn, Minh lệnh riêng cho Đại Úy Nguyễn Văn Nhung giết chết Tổng Thống Diệm và bào đệ là ông Nhu trong ḷng chiếc thiết vận xa M 113 trong ngày 2.11.1963. Là đảng viên Đại Việt, Nhung c̣n có mối thù riêng với Tổng Thống Diệm, v́ ông Diệm đă cho quân đội tấn công hủy diệt chiến khu Ba Ḷng ở Miền Trung của lực lượng Đại Việt. Nhưng đó là chuyện đau ḷng sau này. Nếu ông Diệm bổ nhiệm Tướng Trí làm Tư Lệnh Quân Khu III, rất có thể Tướng Trí vẫn giữ ḷng trung thành, v́ Đại Tá Cao Văn Viên cùng binh chủng Nhảy Dù như ông nhất định không phản, quân đảo chánh sẽ thất bại. Nhưng đó là số trời, định mệnh oan nghiệt đă dành sẵn chén đắng cho người. Những năm đầu thập niên 1960, khi chiến sự bùng nổ giữa quân Mặt Trận Giải Phóng và Quân Đội VNCH, Minh thậm thụt tiếp xúc mấy lần với Tướng Việt cộng Dương Văn Nhựt, là em trai của ông ta, An Ninh Quân Đội VNCH biết hết, nhưng Tổng Thống Diệm không muốn làm lớn chuyện, ông cho xếp hồ sơ lại, v́ Tướng Minh chưa có dấu hiệu phản loạn. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời của Tổng Thống Diệm, mà ông sẽ phải trả giá đắt bằng chính mạng sống của ḿnh.

Cuối tháng 4.1955, tàn quân B́nh Xuyên co cụm về cố thủ bên kia cầu Tân Thuận trong Chợ Lớn. Trung Tướng Thế quả cảm tiến lên phía chân cầu điều động binh sĩ, nhưng một viên đạn bắn lén oan nghiệt đă giết chết ông. Một tên xạ thủ núp dưới chân cầu cách Tướng Thế khoảng mười mét bắn một viên đạn trúng màng tang phải trổ ra mắt trái. Tương Thế ngă ra chết tức khắc. Chiều ngày hôm sau, khi t́nh h́nh chiến sự tạm lắng dịu, Thủ Tướng Diệm cùng ông Nhu đến viếng xác Trung Tướng Thế. Thủ Tướng Diệm đă ôm thây người hào kiệt trẻ khóc lớn. Nỗi đau mất một cánh tay, một cột trụ chống đỡ trong thời buổi loạn binh, ông Diệm ngă ra ngất xỉu. Đến ngày 3.5.1955 th́ quân B́nh Xuyên hoàn toàn tan ră, một số đầu hàng, một số chạy thụt mạng sang Miên trốn, phần khác ẩn tránh trong các lực lượng giáo phái. Ngay lập tức, Thủ Tướng Diệm cho đóng cửa những nơi chốn tội ác, trả lại cuộc sống trong sáng và an lành cho người dân thủ đô. Dưới chín năm cầm quyền của ông, Tổng Thống Diệm không cho phép một h́nh thức sa đọa trụy lạc nào được tồn tại.

Sau chiến công này, tài năng lănh đạo của Thủ Tướng Diệm đă được xác định. Người Mỹ và thế giới đồng công nhận rằng ông Diệm chính là nhà lănh đạo duy nhất không ai có thể sánh nổi tại Việt Nam. Viện trợ Hoa Kỳ bắt đầu hào phóng đổ vào, dần lên đến 500 triệu mỹ kim mỗi năm. Dân chúng Việt Nam dần dần quen thuộc với những loại hàng hóa và thực phẩm mang nhăn hiệu hai bàn tay siết chặt, tượng trưng cho mối quan hệ thân t́nh giữa người Mỹ và người Việt Nam.


Back to top

florida80
04-24-2019, 19:30
(tiếp theo)

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Kẻ Sĩ cuối cùng
Phạm Phong Dinh

Thứ năm: Là lực lượng các giáo phái Ḥa Hảo, Cao Đài. Đây là hai lực lượng lớn tương đương với B́nh Xuyên và đă gây nhiều khó khăn cho chính quyền quốc gia. Từ khởi thủy, các lực lượng giáo phái chủ trương chống cộng và kháng chiến chống Pháp, nhưng sau Hiệp Định Geneva 1954, Việt cộng rút về Bắc, quân Pháp hồi hương, các giáo phái trong một t́nh trạng lúng túng, v́ mục tiêu tranh đấu đă coi như tạm hoàn thành, tương lai đất nước vẫn mờ mịt. Vấn đề tế nhị và khó giải quyết là, chẳng lẽ sau bao nhiêu năm gian khổ chiến đấu, giờ đây lại buông súng quy hàng một con người xa lạ là Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm từ Hoa Kỳ về, và một quân đội xa lạ là Quân Đội Quốc Gia đa số từ Miền Bắc di chuyển xuống. Sự yếu ớt của các chính phủ Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Xuân, Bửu Lộc trước đây đă là một tiền đề để các giáo phái nghĩ rằng chính phủ ông Diệm cũng ngă sụm sớm, họ sẽ nhân thời cơ nắm được một vai tṛ nào đó. Thủ Tướng Diệm kêu gọi quân đội giáo phái giải giới sáp nhập vào quân đội quốc gia, các thành phần chỉ huy được cải chuyển sang thành sĩ quan của một quân đội thống nhứt. Nhiều nhóm vũ trang dưới quyền của một số tướng lănh ư thức được sự biến chuyển của t́nh thế, sự cần thiết hợp nhất quân đội để tiếp tục ngăn chống làn sóng cộng sản, và công nhận thiên mệnh đă chọn chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm làm người lănh đạo, chứ không phải bất cứ ai khác trong số tướng lănh giáo phái, nên đă kéo nhau về xin quy thuận. Những tướng Nguyễn Thành Phương, Tŕnh Minh Thế của Cao Đài, Trần Văn Soái của Ḥa Hảo đều được chính quyền quốc gia trọng dụng và thăng thưởng. Các tướng Lâm Thành Nguyên, Nguyễn Giác Ngộ của Ḥa Hảo chùng ch́nh nửa muốn nửa không, chờ xem những đề nghị quyền lợi do Đại Tá CIA Lansdale đứng giữa móc nối.

Phật giáo Ḥa Hảo do Đức Huỳnh Phú Sổ sáng lập, tín đồ cung kính gọi ngài là Đức Huỳnh Giáo Chủ. Ngài sinh năm 1919 tại làng Ḥa Hảo, thuộc tỉnh Châu Đốc. Thuở nhỏ ngài là một cậu bé ốm yếu và thường bệnh hoạn. Nhưng trong cái thân thể gầy g̣ ấy tiềm tàng một sức mạnh siêu nhiên về tâm linh, ngài luôn trầm tư suy nghĩ về những bí ẩn của đời sống, chiêm nghiệm chân lư. Năm 1939, lúc chỉ mới 20 tuổi, ngài đă ngộ được lẽ huyền vi của Phật giáo, rồi ngài bắt đầu cuộc đời đạo hạnh từ đấy. Đức Huỳnh Giáo Chủ nghĩ rằng, ngài phải đi sâu vào đời sống mọi người chung quanh, ra tay cứu độ cho những người bệnh tật, th́ mới có thể thuyết phục và thu hút được nhiều tín đồ. Vừa trị bịnh cứu đời, ngài vừa giảng thuyết Phật pháp. Người dân Miền Tây thuở thập niên 1940 đâu đă nhiều người được học hành chu đáo, nên Đức Huỳnh đă đơn giản hóa kinh Phật và phổ kinh vào thơ bằng những từ ngữ dễ hiểu, để cho bất cứ tín đồ nào cũng có thể cảm nhận được điều huyền diệu của Phật pháp. Trong lúc đất nước ch́m đắm giữa cơn biển lửa chiến tranh, ngài kết hợp Phật pháp với chủ nghĩa quốc gia, mỗi tín đồ vừa là một Phật tử, nhưng cũng là một công dân có trách nhiệm chiến đấu lúc tổ quốc nguy biến. Ngài khuyên tín đồ nên tụng niệm bốn lần mỗi ngày, tán thán hồng danh chư Phật, tán thán công đức những anh hùng dân tộc như Hai Bà Trưng, Lư Bôn, Trần Hưng Đạo và Lê Lợi, để hun đúc tinh thần yêu nước. V́ ngài chủ trương chống thực dân Pháp xâm lược, người Pháp vu khống Đức Huỳnh giáo chủ là một người điên, nên năm 1940 chúng bắt giam ngài trong một nhà thương tâm thần. Nhưng ở đây, Đức Huỳnh đă thuyết pháp và thu nhận làm tín đồ hầu hết những bác sĩ, y tá và nhân viên.

Khi quân Nhật đảo chánh Pháp ngày 9.3.1945, người Nhật đưa ra chiêu bài “Đại Đông Á” đoàn kết những dân tộc da vàng, ủng hộ những lực lượng vơ trang yêu nước Việt Nam. Lực lượng quân sự của Phật Giáo Ḥa Hảo lúc đó đă kết nạp được đến 15 ngàn chiến sĩ quốc gia. Năm 1946, Đức Huỳnh thành lập Đảng Dân Xă, thế lực ngày càng bành trướng dần khắp hết Miền Tây. Một trong những cấp chỉ huy của lực lượng vơ trang Ḥa Hảo là Tướng Lê Quang Vinh. Ông là một người chống Pháp rất quyết liệt. Để khẳng định quyết tâm, năm 1947, Tướng Vinh đă chặt đứt một lóng tay trỏ, từ đó dân chúng c̣n gọi ông là Tướng Ba Cụt. Một cấp chỉ huy khác là Trần Văn Soái, tính nóng như Trương Phi, được binh sĩ kính trọng gọi là Năm Lửa. Nhận thấy Đức Huỳnh Giáo Chủ đă trở thành một đối thủ chính trị và quân sự đáng sợ tại Miền Tây, Hồ Chí Minh lệnh cho đàn em dàn dựng một cuộc hợp thương giữa Việt Minh và Ḥa Hảo tại một địa điểm hẻo lánh là Kinh Đốc Vàng trong ngày 19.4.1946, mời Đức Huỳnh đến rồi giết chết. Tuy Đức Huỳnh Giáo Chủ đă qua đời, nhưng Việt Minh không thể tiêu diệt nổi lực lượng vơ trang Ḥa Hảo, con số tín đồ trong những năm đầu thập niên 1950 đă lên đến hơn 1 triệu rưỡi người.

Sau khi được quốc dân tín nhiệm bầu làm Tổng Thống trong cuộc bỏ phiếu ngày 23.10.1955, chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm tuyên bố thành lập nước Việt Nam Cộng Ḥa. B́nh Xuyên đă bị tiêu diệt hồi tháng 5.1955, giờ đây Tổng Thống Diệm bắt đầu thanh toán lực lượng Ḥa Hảo. Những tướng lănh chịu quy phục như Trần Văn Soái, Tổng Thống Diệm trọng dụng và tưởng thưởng vật chất xứng đáng (Sử liệu của người Mỹ viết rằng CIA đă giúp Tổng Thống Diệm 12 triệu mỹ kim trong việc này) Những tướng lănh bất phục, ông lệnh cho Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa tấn công không khoan nhượng. Những trận đánh đẫm máu đă diễn ra, để cuối cùng Tướng Lê Quang Vinh Ba Cụt bị quân của Đại Tá Dương Văn Minh bắt sống trong tháng 4.1956. Tướng Ba Cụt để tóc dài đến tận vai, ông thề rằng khi nào đất nước thống nhất th́ ông mới cắt tóc. Tháng 7.1956 Tướng Lê Quang Vinh bị xử chém tại Cần Thơ. Lực lượng vơ trang Ḥa Hảo của Tướng Ba Cụt tan ră từ đấy, các binh sĩ phân tán và ẩn tránh vào những vùng thôn quê xa thành thị chờ thời cơ trỗi dậy.

Đạo Cao Đài được ngài Ngô Văn Chiêu sáng lập từ năm 1878 tại Chợ Lớn, tiết lộ rằng ngài đă được gặp gỡ đấng toàn năng tối cao là Thượng Đế qua hiện tượng cơ bút. Biểu tượng thiêng liêng của Cao Đài giáo là h́nh Một Mắt, có nghĩa là sự thấu suốt mọi lẽ huyền vi của vũ trụ và thế giới tâm linh. Đức Ngô Văn Chiêu đưa vào nhiều h́nh tượng để tán thán và thờ phượng. Ngoài Đức Phật Thích Ca, c̣n có Đức Chúa Jesus, Lăo Tử, Khổng Tử, thấp hơn có Jeanne d’Arc (nữ anh thư Pháp), Victor Hugo (văn hào Pháp), Charlie Chaplin, Laurel va Hardy (đều là các tài tử điện ảnh Hoa Kỳ), cùng nhiều nhân vật lịch sử, tôn giáo và văn hóa khác nữa, đều được thờ phượng như những bậc thánh. Với một đạo pháp chủ trương ḥa đồng như thế, rất dễ được quần chúng tin tưởng và chấp nhận, nên chỉ trong một thời gian ngắn, đạo Cao Đài đă phát triễn toàn khắp Lục Tỉnh và bành trướng ra đến Miền Trung. Ṭa Thánh Trung Tâm đặt tại Tây Ninh, sinh hoạt nội bộ của hàng giáo phẩm và giáo dân chặt chẽ, gần giống h́nh thức bán tự trị (semi autonomous state), một lănh thổ trong một quốc gia. Sự kiện này đă làm thực dân Pháp rất lo lắng, khi con số chiến sĩ trong lực lượng vơ trang Cao Đài đă lên đến 25 ngàn người. Năm 1932, Đức Ngô Văn Chiêu qua đời, ngài Hộ Pháp Phạm Công Tắc lên chấp chưởng công việc. Đầu những năm 1950, tín đồ Cao Đài đă lên đến gần 2 triệu người.

Song song với cuộc b́nh định lực lượng vơ trang Ḥa Hảo, Tổng Thống Diệm bắt đầu chiến dịch chinh phạt lực lượng vơ trang Cao Đài. Với sự giúp sức của CIA Mỹ, qua trung gian của Đại Tá Lansdale, Thiếu Tướng Tŕnh Minh Thế, Thiếu Tướng Nguyễn thành Phương chịu quy thuận với những thăng thưởng cấp bậc và vật chất rất hậu từ phía chính phủ (sử liệu Mỹ tiết lộ CIA đă giúp 1 triệu mỹ kim). Cuối năm 1955, Quân Đội VNCH tấn công vào chiến khu Tây Ninh. Trước ư chí sắt đá của Tổng Thống Diệm, rằng ông không bao giờ chấp nhận nạn sứ quân trong một quốc gia có một chính phủ dân cử hợp pháp, thêm tin tức bất lợi và đẫm máu từ phía mặt trận Ḥa Hảo dồn dập bay về, Hộ Pháp Phạm Công Tắc buộc phải đào thoát sang Cao Miên trong tháng 2.1956. Phần lớn binh sĩ Cao Đài buông súng xin quy hàng, số c̣n lại tản mác về Miền Tây.

Như vậy là đă xong những thế lực sứ quân lớn, các lực lượng vơ trang giáo phái đă lụi tàn, nhưng giáo dân Ḥa Hảo và Cao Đài vẫn được tự do tín ngưỡng và hành đạo của ḿnh. Chẳng những thế mà chính quyền ông Diệm c̣n giúp đỡ trùng tu, xây dựng chùa, đền, ṭa thánh. Sự kiện này chứng minh rằng, bản thân Tổng Thống Diệm, người không bao giờ chủ trương kỳ thị tôn giáo. Ngoài tư cách là một tín đồ Thiên Chúa giáo, ông c̣n là một nhà nho Khổng giáo, một kẻ sĩ chân chính luôn tôn trọng đạo lư và lẽ công bằng. Quan niệm rằng tín đồ bất cứ đạo giáo nào chỉ nên trau giồi phần đạo đức và tâm linh, Tổng Thống Diệm luôn tích cực hỗ trợ cho công việc thiêng liêng đó. Nhưng không thể lợi dụng tôn giáo để bạo động và hùng cứ. Quân đội phải được hợp nhất thành một sức mạnh để bảo vệ đất nước. Ông cũng áp dụng quan niệm đó với lực lượng Phật giáo, nhưng đấy lại là một câu chuyện khác đầy rối rắm mang rất nhiều màu sắc chính trị, có sự nhúng tay của Mỹ và cộng sản để đánh đổ người.

Thứ sáu: Ngoài các thế lực Ḥa Hảo, Cao Đài, chính quyền trung ương cũng chú ư đến thành phần người Thượng và người Miên. Người Thượng sống tập trung hầu hết trên vùng đồi núi cao nguyên Miền Trung, có đến hơn 40 chủng tộc, trong số này có rất nhiều chủng tộc rất gần cận với người Miên, nói với nhau và hiểu nhau được. Người Thượng không ưa người Kinh, cả quốc gia lẫn Việt cộng, v́ họ chịu thuế má nặng nề từ hai phía thuở các vua Kinh và thời Pháp thuộc, cùng các triều Nguyễn, rồi thời Việt Minh. Phong trào FULRO (Front unifié de liberation des races opprimées) : Mặt Trận Liên Hiệp Những Dân Tộc Bị Áp Bức) trong những thập niên 1960 về sau, tập họp người Thượng, chủ yếu từ các sắc tộc lớn như Sedang, Rhade, Jarai, Ede, đ̣i thành lập một quốc gia riêng do người Thượng điều hành, về sau lại có thêm các sắc tộc Chàm và Khmer. Các thời Cộng Ḥa Nhất và Nhị đều có thành lập Bộ Sắc Tộc để giải quyết các vấn đề người Thượng, song song với việc chăm lo quyền lợi cho họ.

Người Miên có khoảng 600 ngàn người sống tập trung ở Tây Ninh, B́nh Dương, nhưng đa số quy tụ ở Miền Tây như Ba Xuyên, Vĩnh B́nh, Châu Đốc và An Xuyên. Người Miên hận thực dân Pháp đô hộ, oán người Việt chiếm đoạt phần Thủy Chân lạp trong mấy trăm năm Nam tiến. Bị người Việt Nam coi thường, khinh chê họ là giống dân lạc hậu, nên mỗi khi có dịp dậy giặc Cáp Duồn (giết người Việt) ở những vùng biên giới, người Miên tàn sát người Việt rất dă man. Sau Thế Chiến Thứ Hai, một nhóm ngjời Miên thành lập lực lượng kháng chiến Khmer Kamphuchea Krom chống Pháp, đánh cả luôn Việt Minh và Quân Đội Quốc Gia Việt Nam, với ư đồ đoạt lại vùng Thủy Chân Lạp. Năm 1956 là một năm binh lửa, khi Quân Đội VNCH mở nhiều mặt trận đánh các lực lượng vơ trang Ḥa Hảo, Cao Đài, và quân Khmer. Quân đội quốc gia đă gặp phải sự kháng cự quyết liệt của lực lượng Khmer Kampuchea Krom. Quân Việt tấn công dữ dội, tiêu diệt nhiều ngàn quân Miên, đẩy lùi quân Krom chạy dạt về bên kia biên giới. Sau cuộc chiến, người Miên cam chịu khuất phục, họ được chính phủ Việt Nam bảo vệ, được tự do làm ăn sinh sống, canh tác và sở hữu, thi hành nghĩa vụ công dân như bất cứ người công dân Việt Nam nào.

Thứ bảy : Người Thiên Chúa giáo Miền Bắc di cư vào Miền Nam khoảng 600 ngàn người trong số 700 ngàn đồng bào, thành phần c̣n lại là Phật giáo, cộng thêm 300 ngàn binh sĩ quốc gia và gia đ́nh, các thành phần viên chức, công nhân, thương gia, và tất cả những ai tin rằng nếu ở lại sẽ bị cộng sản đày ải hay tàn sát. Lực lượng Quân Đội Quốc Gia giảm xuống c̣n 150 ngàn chiến sĩ, sau khi người Mỹ đề nghị Thủ Tướng Diệm cho giải ngũ một nửa quân số. Đồng bào di cư bao gồm nhiều thành phần trí thức, có một nền học vấn vững chắc, nói tiếng Pháp lưu loát, có kiến thức, siêng năng và cần mẫn, nên chẳng mấy chốc, khối Thiên chúa giáo đă trở thành một thế lực kinh tế, tài chính và chính trị lớn tại Miền Nam. Tổng Thống Diệm không chủ trương đưa Thiên Chúa giáo, hay Công giáo lên vị trí độc tôn, nhưng người ta tin rằng ông đă dành rất nhiều tin tưởng và tín nhiệm người Công giáo, v́ khối người này có lập trường quốc gia chống cộng rất kiên quyết và hậu thuẫn ông trong mọi chủ trương. Nhưng nói ông Diệm dung túng, bênh vực người Công giáo th́ không đúng. Ông là con người có cao kiến và rất thận trọng trong vấn đề này, bằng chứng là hầu hết những viên chức làm việc trong Phủ Tổng Thống chung quanh ông đều là tín đồ Phật giáo, thí dụ như ông Vơ Văn Hải, Chánh Văn Pḥng; ông Quách Ṭng Đức, Đổng Lư văn pḥng; ông Nguyễn Thành Cung, Tổng Thư Kư; ông Trần Sử, Bí Thư; ông Tôn Thất Thiết, nội dịch và ông Nguyễn Bằng, cận vệ. Những linh mục chăn dắt giáo xứ Bùi Chu và Phát Diệm là Lê Hữu Từ và Phạm Ngọc Chi, thủ lănh Lực Lượng Đại Đoàn Kết là linh mục Hoàng Quỳnh không thích Tổng Thống Diệm, v́ ông đă thẳng thắn bác bỏ nhiều yêu sách quá đáng của họ.

Con số người Công giáo từ Miền Bắc dần dần tăng trưởng đă lên đến hơn 1 triệu rưỡi người. Những người có tài năng và học thức đều được trọng dụng làm việc trong guồng máy quốc gia, những thành phần ưu tú trong quân đội đă trở thành những cấp chỉ huy cao nhất. Đối với đồng bào thường dân, chính phủ ông Diệm đă lập được kỳ công, thiết lập 319 xă định cư, phân phối đất canh tác cho, trợ cấp tài chánh đến khi đồng bào đă có thể tự sinh sống được. Chính phủ gởi 400 ngàn đồng bào xuống Miền Tây canh tác ở những vùng đất có người Miên dọc theo biên giới như khu vực Cái Sắn, Kiên Giang, vùng Kinh Thoại Ngọc Hầu và Kinh Vĩnh Tế ở Châu Đốc. Đồng thời, 100 ngàn dân di cư được đưa lên cao nguyên Quân Khu II nhận đất khai khẩn và canh tác ở khu vực các tỉnh Darlac, Lâm Đồng, Kontum, v.v.. bên cạnh các sắc tộc Thượng. Chúng ta thấy ngay cái thế chiến lược mà một con người nh́n xa trông rộng như Tổng Thống Diệm đă bố trí. Nửa triệu đồng bào di cư ở những khu vực đó h́nh thành những ṿng cung làm phên dậu che chở cho nền an ninh của Việt Nam Cộng Ḥa, đồng thời mở rộng sản lượng nông nghiệp quốc gia, khai khẩn đất hoang hay đất rừng, góp phần tăng trưởng nền kinh tế.

Luôn luôn quan sát chính phủ và khối Công giáo bằng một nhăn quan nghi ngờ, là đại khối Phật giáo ở Miền Nam. Nói chính xác hơn, là thành phần ni sư ở cấp cao trong giáo hội Phật giáo. Với con số tín đồ chiếm đến 90% dân số (mặc dù trong hệ thống Phật giáo chẳng có bằng chứng nào ghi nhận sự quy y chính thức của mỗi tín đồ, người dân chỉ đơn giản thờ phượng chư Phật, đi chùa lễ Phật mỗi dịp lễ lạc quan trọng, song song với việc thờ phượng tổ tiên, ông bà), giáo hội Phật giáo luôn dè chừng nguồn tin rằng người Công giáo vận động chính phủ công nhận Công giáo là quốc giáo. Nhưng Tổng Thống Diệm, dù rất kính sợ anh ḿnh là Ngô Đ́nh Thục, Tổng Giám Mục giáo phận Vĩnh Long, rồi giáo phận Huế, ông không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra. Tất cả mọi tôn giáo đều có vị trí xứng đáng của ḿnh trong ḷng dân tộc. Nhưng khốn nỗi, những giáo phẩm cao cấp của các tôn giáo, vẫn c̣n rất nặng ḷng sân si, chấp mê vinh quang phù phiếm và sắc tướng, đâu có được tấm ḷng thánh khiết cao cả như người.

Năm 1957, giám mục Ngô Đ́nh Thục cố vận động Ṭa Thánh Vatican bổ nhiệm làm Tổng Giám Mục Sài G̣n, nhưng Đức Giáo Hoàng Pius XII chỉ thỏa măn một nửa, với trách vụ giáo phận Huế, một vùng đất tiềm tàng nhiều bất trắc. Dù Tổng Thống Diệm đă rất siêng năng đi thăm viếng khắp các chùa chiền, tṛ chuyện thân mật với sư săi, nhưng cái khoảng cách thân t́nh giữa một vị lănh đạo và những giới chức Phật giáo vẫn chưa thu ngắn được mấy. Một vị Tổng Thống đă hạ ḿnh xuống ngang hàng với mọi thành phần dân chúng như thế, mà vẫn chưa nhận được sự hài ḷng của mọi người, thật tội nghiệp cho ông. Người đă làm tất cả những ǵ phải làm để chứng tỏ ông là một con người của đại chúng, của mọi thành phần chính kiến, mọi tư tưởng, chứ ông không phải là của riêng một thế lực hay tôn giáo nào. Đó là sự thật, mà ngày nay mỗi năm đến ngày 2.11, người Việt quốc gia đều trang trọng làm lễ Cầu Hồn cho Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm để giải oan cho người và để tôn vinh một chiến sĩ quốc gia luôn nặng ḷng tận tụy với tổ quốc và dân tộc đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.TỔNG THỐNG NGÔ Đ̀NH DIỆM: KẺ SĨ CUỐI CÙNG

Thứ tám : Khi tất cả những lực lượng vơ trang giáo phái đă được b́nh định, vẫn hăy c̣n một lực lượng ghê gớm mà sẽ khuynh đảo hai chế độ Cộng Ḥa ở Miền Nam. Đó là lực lượng Việt Minh, rồi sau này được gọi là cộng sản. Về sau, với sự hiện diện của binh đội Bắc Việt, báo chí truyền thông Việt Nam Cộng Ḥa đă phân biệt hai thành phần quân cộng sản. Thứ nhất, là Việt cộng, là những binh sĩ nằm trong lực lượng vơ trang của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam do Hà Nội thành lập ngày 20.12.1960 ở xă Tân Lập, tỉnh Tây Ninh, đa số là dân gốc Miền Nam. Thứ hai, là cán binh Bắc Việt, để gọi những bộ đội xâm nhập từ miền Bắc vào, đa số chiến đấu trong những lực lượng chính quy.

Khi 100 ngàn bộ đội cộng sản Miền Nam tập kết ra Bắc sau Hiệp Định Geneva ngày 20.7.1954, th́ vẫn c̣n 10 ngàn người nhận lệnh Hà Nội ở lại nằm vùng, kiên nhẫn chờ thời cơ nổi dậy, nếu chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa không chịu tổ chức cuộc tổng tuyển cử trong năm 1956. Hà Nội đă tiên đoán đúng, chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa không kư vào bản văn Hiệp Định Geneva nên không có trách nhiệm thi hành hiệp định này. Quốc tế cũng hiểu như vậy, nên không ai có thể trách cứ chính phủ VNCH việc ấy. Từ cuối năm 1955 đến đầu năm 1960, Quân Đội VNCH vừa tiếp thu những vùng Việt Minh rút bỏ, vừa mở những cuộc hành quân tiêu diệt cộng phỉ. Tại sao gọi là cộng phỉ. Trong Hiến Pháp Việt Nam Cộng Ḥa có điều khoản không công nhận hoạt động cộng sản, loại chúng ra khỏi ṿng pháp luật. Mọi hành vi ám sát, bắt cóc, khủng bố, nổ bom chợ búa, trường học, đào đường, phá cầu, thu thuế dân quê bằng cưỡng bách và giết chóc, nói chung những hành động phá hoại đều được gọi là phỉ và phải thụ án h́nh sự.

Ở Miền Trung, bộ máy mật vụ của ông Ngô Đ́nh Cẩn truy lùng ráo riết Việt cộng nằm vùng, đồng thời với các thành phần chống đối. Bận rộn với công vụ ở Miền Nam, việc đón nhận và định cư gần một triệu người Miền Bắc vào, ông Diệm gần như khoán trắng công vụ Miền Trung cho ông em trong trách vụ Đại Biểu Chính Phủ ở Miền Trung. Bộ máy của ông Cẩn ở Miền Trung và mật vụ, cảnh sát ở Miền Nam làm việc hiệu quả đến mức cộng sản phải la làng lên, rằng quân đội quốc gia bắt bớ, đàn áp dân chúng “vô tội”. Thật buồn cười, anh phải làm cái ǵ đó vi phạm luật pháp quốc gia, thí dụ như anh làm giao liên, tiếp tế, chứa chấp phỉ cộng trong nhà, dấu súng làm du kích, nuôi quân cộng, ban đêm xách bị đi thu thuế dân lành, và nhiều tội ác mờ ám khác như bắt cóc, mổ bụng, cắt cổ những người theo về với phía quốc gia, anh bị bộ máy mật vụ và cảnh sát VNCH tóm đầu là đúng quá rồi, c̣n kêu ca nỗi ǵ. Tại sao người ta bắt ông A mà không bắt ông B. Là tại v́ ông A vi phạm pháp luật, ông B không có làm ǵ, nên ban đêm ông B cứ ăn ngon ngủ kỹ. Thí dụ như bây giờ chúng ta về thành phố Hồ vẹm rải truyền đơn chống cộng, vẹm đương nhiên bủa lưới bắt, chứ chúng để cho chúng ta tà tà thảnh thơi được sao. Tấm gương của Đỗ Thành Công trong tháng 8.2006 đấy, chỉ mới về Phan Thiết nghỉ phép dung dăng dung dẻ với vợ con thôi, là đă bị tống vào nhà đá rồi.

Toàn Miền Nam, con số cán bộ nằm vùng từ 10 ngàn người giảm xuống c̣n 3 ngàn. Cán bộ cao cấp nhất c̣n ở lại Miền Nam là Lê Duẫn phải bỏ nhiều công sức và thời gian để gầy dựng lại cơ sở hạ tầng. Duẫn nhiều lần nài xin Hồ Chí Mính tấn công Miền Nam. Nhưng bản thân đảng Lao Động (tức cộng sản trá h́nh) c̣n nhiều khó khăn cần phải vượt qua và củng cố thành quả “cách mạng” ngoài Bắc, thêm cuộc khởi nghĩa Quỳnh Lưu, Nghệ An năm 1956, Hồ thấy chưa đủ sức và thời điểm chưa chín mùi. Điều mà Hồ có thể làm được là chỉ thị Lê Duẫn cho quân Việt cộng đấu tranh chính chính trị, song song với tổ chức những cuộc ám sát hàng ngàn viên chức xă ấp của quốc gia để gây khủng khiếp trong dân chúng và ngăn cản những người yêu nước làm việc cho chính quyền VNCH. Bầu không khí khủng bố bao trùm khắp thôn quê Miền Nam. Hầu như cứ qua một đêm, vào buổi sáng hôm sau, nằm trên một bờ đê hay trên một thửa ruộng cạn nước, hoặc ngập nước, người dân rùng ḿnh hăi hùng trông thấy những cái thây người bị cắt cổ máu me đầm đ́a, bụng bị mổ ḷi ruột gan, trên ngực ghim một mảnh giấy với mấy hàng chữ : “Bản Án Dành Cho Bọn Làm Việc Cho Mỹ Diệm”.

Nhưng tất cả những thành phần dân tộc, tôn giáo, chính trị và cộng sản cũng chưa hội đủ điều kiện cần thiết để có thể làm sụp đổ nền Đệ Nhứt Cộng Ḥa, nếu... không có sự nhúng tay và hậu thuẫn của người Mỹ. Trước những sự quấy nhiễu, gây rối, hách dịch và ngu dốt về lịch sử, dân tộc, văn hóa và chính t́nh Việt Nam của các yếu nhân Mỹ từ Tổng Thống cho đến các cộng sự viên, Tổng Thống Diệm càng lúc tỏ ra rất cứng rắn không chịu khuất phục. Ông đă nhận ra rằng sự có mặt của 3,000 cố vấn Mỹ do Kenndy gởi sang Miền Nam không phải là giúp chính thể VNCH xây dựng một quốc gia độc lập và hùng mạnh thật sự, mà cốt chỉ phục vụ cho quyền lợi của người Mỹ và nước Mỹ, giống một con đường đang tách dần ra hai hướng, càng lúc càng xa cách. Chính phủ VNCH đề nghị chính phủ Hoa Kỳ giúp xây dựng một nhà máy đúc đạn tiểu liên ở G̣ Vấp. Lúc đầu phía Hoa Kỳ đă chấp nhận, nhưng một thời gian sau đă cho xếp lại dự án ấy, bởi người Mỹ theo đuổi một chính sách pḥng ngừa và ngăn chận quân đội VNCH tấn công ra Bắc, họ sẽ không cung cấp bất cứ phương tiện ǵ để VNCH có được khả năng tấn công. Thời Đệ Nhị Cộng Ḥa, chính phủ mở Ngân Hàng Kỹ Thương kư thác tiền tiết kiệm hàng tháng của mỗi quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa từ cuối những năm 1960, con số lên đến vài tỉ đồng, tương đương mấy trăm triệu đô la Mỹ. Người Mỹ e rằng chính phủ VNCH dùng số tiền này mua thêm súng đạn từ các quốc gia khác, hoặc thành công trong những kế hoạch phát triễn kinh tế để tự túc hoàn toàn, không nhận tiền Mỹ nữa, nên đă dàn dựng tấn kịch “tham nhũng” trong kế toán ngân hàng và Bộ Quốc Pḥng, áp lực chính phủ VNCH phải bồi hoàn số tiền này cho mọi quân nhân, ngừng vĩnh viễn chương tŕnh tiết kiệm quân đội. Nói một cách chính xác, vụ Kỹ Thương Ngân Hàng là một trong những dấu hiệu cho thấy chính phủ Hoa Kỳ đă ấn định và chuẩn bị cái chết của Việt Nam Cộng Ḥa rất sớm. Người Mỹ không muốn VNCH thành công kinh tế, trở thành một cường quốc trong vùng Đông Nam Á, họ muốn dân tộc Việt măi măi đắm ch́m trong nghèo đói, từ đó phát sinh nạn tham nhũng và phải chịu khuất phục, phụ thuộc người Mỹ.

Những cố vấn thân cận của Kennedy đă dùng trí tuệ siêu đẳng của họ để không phải chiến thắng kẻ thù một cách vinh quang, mà trời ơi, là để tháo chạy ra khỏi Việt Nam. Có hai khuynh hướng được cân nhắc : Thứ nhất, thay thế chính phủ ông Diệm bằng một chính phủ dễ nói chuyện và sai bảo hơn. Thứ hai, hất ông Diệm xuống và dựng lên, trời đất, một chính phủ có nhiệm vụ tuyên bố “đuổi” người Mỹ ra khỏi Miền Nam. Lúc ấy, người Mỹ danh chính ngôn thuận rời khỏi Miền Nam trong danh dự. Chúng ta sẽ thấy các đời tổng thống Mỹ đều rất gắn bó với hai khái niệm kỳ quái này. Càng kỳ quái hơn, khi người Mỹ đă t́m thấy một con người có khả năng thực hiện được hai kế hoạch ô nhục đó : Trung Tướng Dương Văn Minh của cuộc loạn binh 1.11.1963 và Tổng Thống Dương Văn Minh của cuộc “đuổi Mỹ” và đầu hàng ngày 30.4.1975.

Thật may mắn cho người Mỹ, vụ biến động Phật giáo xảy ra trong tháng 5.1963 là một cái ng̣i nổ quá tốt để người Mỹ bê một trái ḿn tới cho nó nổ sập chế độ Đệ Nhứt Cộng Ḥa. Cuộc biến động đó thường được nhớ đến từ sự kiện “Treo Cờ Phật Giáo”. Cuộc oan nghiệt khởi đầu từ việc những viên chức đầu tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế cho phép treo nhiều cờ Công giáo ra khỏi khuôn khổ của một thông tư trung ương. Nhân ngày lễ Phục Sinh đầu tháng 4.1963, Tổng Thống Diệm có đi thị sát dân t́nh, ông đă chú ư đến việc treo cờ quốc gia và cờ đạo chưa được nghiêm chỉnh và đúng cách. Tổng Thống Diệm kư một thông tư lưu ư các tỉnh thành về thể thức treo quốc kỳ trong những này lễ đạo, không phân biệt tôn giáo nào. Cờ quốc gia phải được treo ở cổng nhà thờ, chùa chiền, đền thánh, chính giữa và cao phía trên, đúng kích thước; cờ đạo được phép treo phía dưới; phía trong được treo bao nhiêu đạo kỳ tùy ư. Đầu tháng 5.1963, để kỷ niệm lễ ngân khánh 25 năm thụ phong của Tổng Giám Mục Ngô Đ́nh Thục, tại Huế, nhiều cờ Vatican đă được treo trái với quy định trong thông tư của Tổng Thống Diệm. Thật bất hạnh cho nước Nam, tháng 5 trùng với mùa lễ Phật Đản, nên ngày 8.5.1963, Phật Tử Huế treo cờ đạo cũng trái quy định, giống như vụ cờ Vatican. Anh treo được th́ tôi treo được.

Nếu sự việc ngừng ở đây th́ đâu xảy ra thảm kịch đau ḷng ngày 1.11.1963 và người Mỹ có đâu cái cớ để nhào vô đánh trống la làng. Vẫn những viên chức Huế thông báo đồng bào Phật Tử phải tuân theo thông tư chính phủ, treo đạo kỳ lùi vào bên trong chùa, gây nên một làn sóng phẫn nộ trong dân chúng. Ngay trong buổi chiều ngày 8.5.1963, một cuộc biểu t́nh phản đối tụ tập hàng ngàn Phật Tử trước Đài Phát Thanh Huế, là nơi đang đọc thông báo. Bầu không khí sôi sục nhưng vẫn c̣n có thể kiềm chế được, quân đội quốc gia được gởi đến nhưng không có một hành động nào sử dụng bạo lực. Đột nhiên có một trái bom nổ bùng lên giữa đoàn người đang ḥ hét, gây tử thương một số ít người, trong đó có 7 em bé. Như một cái ly nước đă quá đầy và tràn, không c̣n ǵ ngăn được ḷng căm phẫn của dân chúng. Cán bộ cộng sản nằm vùng trong các chùa chiền, leo dần lên đến những vị trí đại đức, thượng tọa như Trí Quang, Thiện Minh,... đổ dầu thêm vào lửa, cố gây t́nh trạng hỗn loạn tại Huế, thay v́ thể hiện tinh thần bất bạo động, cùng với chính quyền t́m những phương cách ôn ḥa để giải quyết. Trong khi đó th́ tất cả chùa chiền ở các tỉnh thành khác đều tuân thủ thông tư của chính phủ, không có biến động đáng tiếc nào.

Sự kiện 8.5.1963 đă được báo chí ngoại quốc đăng tải, dĩ nhiên thổi phồng, cố tạo cho thế giới có một cảm giác ngột ngạt đang diễn ra tại Việt Nam, chú tâm vào vấn đề Phật giáo, bỏ qua tất cả những thành quả khác đang trên đà tiến triễn của Việt Nam Cộng Ḥa. Đó là cung cách của báo chí, truyền thông Tây phương và Hoa Kỳ. Sau năm 1975, James Scott, cựu Đại Úy quân đội Mỹ, từng là cố vấn Tiểu Đoàn 1, Trung Đoàn 3, Sư Đoàn 1 Bộ Binh của VNCH, có nhiều liên hệ với CIA, công bố một bức thư thú nhận chính anh ta đă được lệnh gài một trái bom nổ chậm để gây ly gián giữa Phật tử và chính quyền. Kế lư gián ấy đă thành công, cộng với sự xách động của sư săi Việt cộng mặc áo nhà tu, đẩy t́nh h́nh nội trị Việt Nam đến một sự căng thẳng giả tạo. Một phái đoàn Liên Hiệp Quốc xin được vào Miền Nam điều tra những cái mà báo chí ngoại quốc gọi là “đàn áp tôn giáo” của chính phủ ông Diệm. Phái đoàn điều tra được phép đi khắp nơi, phỏng vấn một số người, để cuối cùng công bố một kết luận làm Hà Nội và người Mỹ thất vọng : Tại Miền Nam chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ chính quyền Ông Diệm đàn áp tôn giáo cả. Song song đó, chính quyền đồng ư bồi thường thỏa đáng cho các nạn nhân trong tai nạn bom nổ ngày 8.5.1963, tiếp tục những cuộc thương thảo với các chức sắc lănh đạo Phật Giáo. Muốn đốt lên ngọn lửa hận thù, người ta phải dựng nên một vụ chấn động nào đó tương đương với sự kiện 8.5.1963. Kư giả David Halbrestam của báo New York Times sáng ngày 11.6.1963 bỗng nhận được một cú điện thoại nặc danh bảo anh ta đến ngă tư Lê Văn Duyệt – Phan Đ́nh Phùng để chứng kiến một sự kiện quan trọng. Cùng hiện diện tại đó c̣n có nhiếp ảnh viên Malcolm Browe. Tấn bi kịch đă được dàn dựng với những nhân chứng ngoại quốc, để bảo đảm tin tức và h́nh ảnh được truyền bá khắp thế giới.

David và Malcolm đă chứng kiến được tấn bi kịch tự thiêu của ḥa thượng Thích Quảng Đức, 66 tuổi. Cùng với hai nhà sư trẻ hơn, ḥa thượng Thích Quảng Đức từ trên một chiếc xe hơi bước xuống ngồi tọa thiền trong ṿng vây của nhiều tăng ni. Hai nhà sư đổ một thùng xăng lên người ông, người ḥa thượng tự châm diêm quẹt tự thiêu. Tin tức và h́nh ảnh ghê rợn đó đă được truyền đi đúng như ư muốn của những người dàn dựng. Chính phủ Mỹ có cái cớ nhảy vào “cảnh cáo” chính quyền VNCH hăy thỏa măn yêu sách của Phật giáo. Phản ứng cứng rắn của chính quyền đă làm tan đi những hy vọng ḥa giải. Tháng 8.1963, quân đội được lệnh khám xét những chùa chiền, bắt nhiều sư săi về thanh lọc thành phần cộng sản nằm vùng. Trí Quang ở chùa Ấn Quang nhanh chân chạy trốn được vào cơ quan USAID Mỹ ở Sài G̣n. Dĩ nhiên người Mỹ sốt sắng nhận che chở ngay. Ngày 2.11.1963, ông Ngô Đ́nh Cẩn chạy đến Ṭa Lănh Sự Mỹ tại Huế xin ông Lănh Sự John Helble cho tị nạn. Helble lạnh lùng từ chối. Ngày 5.11.1963, Cabot Lodge lệnh cho giải giao ông Cẩn về Sài G̣n trao cho Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng. Hai sự kiện này đă nói lên được chính sách phản trắc của chính quyền Hoa Kỳ. Gần đây nhất, đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội, ông Marine đă sống sượng phát biểu về những vụ tự thiêu của tín đồ Phật Giáo Ḥa Hảo phản đối Việt cộng đàn áp tôn giáo như sau :”Những người tự thiêu là những người cực đoan. Hành động đó làm cản trở tự do tín ngưỡng của tín đồ”. Mẹ ơi, 43 năm trước cũng chính người Mỹ ca ngợi “Tự thiêu là hành dộng dũng cảm v́ đạo pháp của các bậc bồ tát” . Thế là thế nào, cùng một miệng Mỹ mà phun ra tới hai luồng sulfur khác nhau. Nếu cho là lời ông Marine đúng th́ hóa ra chế độ vẹm Hà Nội là một chế độ quá thánh thiện mất rồi. Ô hô !

Trong t́nh h́nh sư săi như rắn mất đầu như thế, lẽ ra Trí Quang nên làm một cái ǵ to tát như ḥa thượng Thích Quảng Đức để được vĩnh viễn lưu danh trong Phật sử, th́ ông ta đă nhanh chân tẩu thoát trước. Nếu Trí Quang cùng ngồi tọa thiền trong tù với hàng ngàn sư săi, thậm chí dẫn đầu một cuộc tuyệt thực trong đó, th́ tác động “chiến tranh tâm lư” có phải lớn hơn không. Phải chăng đùn đẩy người vô tội chết thay cho ḿnh, sẵn sàng bỏ chạy trước khi nguy biến là bản chất của người cộng sản. Sau 1975, những con bài tôn giáo chiến lược của Hà Nội như Trí Quang, Nhất Hạnh, Minh Châu, ... đều đă lộ diện, như là một yếu tố chính trị quan trọng trong màn kịch Phật giáo. Nhưng những biến cố đó vẫn chưa đủ liều lượng làm sụp đổ chế độ. Người Mỹ cần một yếu tố thứ ba : tướng lănh VNCH. V́ thế ngay trong tháng 8.1963, Henry Cabot Lodge được lệnh khăn gói sang Việt Nam. Đến đây tấn thảm kịch 1.11.1963 và cái chết của anh em Tổng Thống Diệm được bắt đầu.

Ngày thứ Sáu 1.11.1963 oan nghiệt trùng với ngày Lễ Các Thánh, tức kế tiếp ngay sau ngày Halloween 31.10.1963. Bầu trời buổi sáng nắng đẹp, đột nnhiên lúc giữa trưa đă trở nên u ám, như báo trước một tấn bi kịch mà cho đến tận thời điểm hiện tại khi nhớ lại người ta vẫn c̣n rùng ḿnh kinh hăi. Không phải v́ cuộc đổi đời dâu bể, mà là ghê tởm cuộc tắm máu hai anh em Tổng Thống Diệm một cách dă man và không cần thiết của những người cầm đầu cuộc đảo chánh mà họ gọi là “cách mạng” và những cái gọi là “đồng minh” Hoa Kỳ. Nếu Tổng Thống Diệm cứng rắn kháng cự đến giây phút cuối cùng, ông có chết giữa ṿng lửa đạn th́ đó là cái chết phải đến và xứng đáng. Nhưng ông đă quá tin vào lời chấp nhận của Tướng Dương Văn Minh, người được Mỹ hậu thuẫn và là người đứng đầu Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, đồng ư đầu hàng và xin Hội Đồng cho phép ông và ông Nhu được sống lưu vong nước ngoài. Suốt cuộc đời Tổng Thống Diệm, ông chỉ ban bố tấm ḷng nhân ái tận tụy cho dân tộc chứ chưa từng nhẫn tâm lừa gạt đối phương một cách trắng trợn như Tướng Minh.

Đúng 1 giờ ngày 1.11.1963 tiếng súng của quân đảo chánh bắt đầu nổ. Một lực lượng nhiều tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến làm nỗ lực chính khai tử nền Đệ Nhứt Cộng Ḥa, cùng với những lực lượng hỗ trợ hỏa lực như Thiết Giáp, tăng viện chiến trường như Nhảy Dù, bao vây Sài G̣n như Sư Đoàn 5 Bộ Binh và Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Đại Tá Cao Văn Viên, Tư Lệnh Nhảy Dù đă khẳng khái khước từ tham gia đảo chánh, ông suưt bị hạ sát ngay tại Bộ Tổng Tham Mưu, nhưng được Trung Tướng Trần Thiện Khiêm can thiệp cứu thoát và cho người giam lỏng ông. Với ḷng trung thành ấy, ông có đủ phẩm chất được Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng tin tưởng giao cho ông tiếp tục chỉ huy binh chủng Nhảy Dù sau ngày 1.11.1963. Có lẽ trường hợp Đại Tướng Viên là một sự kiện kỳ lạ và độc nhất trong hàng tướng lănh, một con người trung thành với Tổng Thống Diệm lạc lơng giữa đám Tướng, Tá phản loạn. Tuy vậy, ngày 28.4.1975, khi Tướng Minh nhận bàn giao chức vụ tổng thống từ Tổng Thống Trần Văn Hương, nhớ lại nỗi oan khuất và cái chết thảm của Tổng Thống Diệm, Đại Tướng Viên đă xin từ nhiệm, quyết không chịu cúi ḷn dưới trướng của Minh.

1 giờ 05 phút. Quân Cọp Biển TQLC đă chiếm được Tổng Nha Cảnh Sát và Đài Phát Thanh Sài G̣n không gặp sức kháng cự đáng kể, Bộ Chỉ Huy Lực Lượng Đặc Biệt bị tràn ngập. Hôm trước, vị Chỉ Huy là Đại Tá Lê Quang Tung đă bị hạ sát bằng súng lục tại nghĩa trang sau khuôn viên Bộ Tổng Tham Mưu cùng với anh ông là Trung Tá Lê Quang Triệu, v́ cả hai thề giữ ḷng trung thành với Tổng Thống Diệm. Tư Lệnh Hải Quân, Đại Tá Hồ Tấn Quyền cũng mất mạng. Mất người tư lệnh, các chiến sĩ áo rằn Lực Lượng Đặc Biệt cam chịu tan ră.

4 giờ 30 phút, suốt ba tiếng đồng hồ, tiếng súng giao tranh giữa hai lực lượng trung thành và đảo chánh nỗ ḍn dă khắp thủ đô. Dân chúng náo động, xôn xao và chờ đợi tin tức từ Đài Phát Thanh Sài G̣n. Người ta nhớ lại ba năm trước, cũng vào thời điểm này, ngày 11.11.1960 Đài Phát Thanh Sài G̣n cũng đă phát thanh lời hiệu triệu của quân đảo chánh, cùng những bài nhạc hùng quân đội. Nếu một bài nhạc hùng phát lên trong lúc này, th́ đó là dấu hiệu của một cuộc đảo chánh khác. Quả thật như thế, sau vài phút phát thanh một bản nhạc quân đội, dân chúng thủ đô và hầu hết các tỉnh Miền Tây qua các làn sóng tiếp vận đă được nghe lời hiệu triệu của Trung Tướng Dương Văn Minh như sau : “Đồng bào thân mến, Kể từ giờ phút này, Quân Đội nhất quyết đứng lên để giải thoát đồng bào ra khỏi ách thống trị độc tài... Ngày mà đồng bào chờ đợi đă đến, toàn thể Quân Đội nhận định, với chế độ hiện hữu, công cuộc chống Cộng và kiến quốc của toàn dân sẽ không có hiệu quả...”. Tướng Minh c̣n đọc tiếp, với chủ trương tuyệt đối tránh đổ máu, Hội Đồng Tướng Lănh đă chấp nhận cho Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm từ chức và rời khỏi Việt Nam ngay lập tức, ông loan báo sẽ có lời từ giă của ông Diệm trên đài phát thanh với tư cách một công dân b́nh thường..

Từ dinh Gia Long, Tổng Thống Diệm gọi cho đại sứ Hoa Kỳ, ông Henry Cabot Lodge, vừa nhậm chức tại Sài G̣n chỉ mới hồi tháng 8.1963. Chân ướt chân ráo sang Sài G̣n, Cabot Lodge đă rủ rê Trung Tướng Minh, lúc này là Cố Vấn Quân Sự Phủ Tổng Thống, đang ngồi chơi xơi nước và găi... rốn, đi đánh tennis, rồi nhỏ to thủ thỉ những chuyện tày đ́nh. Cũng cùng thời gian đó, Trung Tá CIA Lucien Conein đến gặp Trung Tướng Trần Văn Đôn, Tham Mưu Trưởng quân đội để nghe Đôn xác định kế hoạch đảo chánh đă được soạn thảo và sẵn sàng thi hành. Gần ngày đảo chánh, Conein có xách một cặp táp chứa 40 ngàn mỹ kim, khoảng hơn hai triệu đồng Việt Nam, trao cho ông Đôn, có lẽ để chi dùng chuyện cần thiết. Số tiền này sau ngày 1.11.1963, các tướng phản loạn đă chia nhau mỗi người một ít. Trời ơi, gần hai ngàn năm trước Judas bán Chúa chỉ với 40 mươi đồng bạc, hai ngàn năm sau, các Tướng bán vị nguyên thủ quốc gia VNCH cho ngoại bang chỉ với 40 ngàn mỹ kim. Một con số nhơ nhuốc, mà mỗi khi nhắc lại, hẳn những tướng đảo chánh phải cúi đầu hổ thẹn.

Cuộc nói chuyện với Cabot Lodge đă diễn ra trong một bầu không khí rất lạnh nhạt và đểu cáng từ phía người Mỹ :

Tổng Thống Diệm : Đang có một cuộc đảo chánh chống lại chính phủ, ông đại sứ có hay biết ǵ về việc này không và tôi muốn biết thái độ của Hoa Kỳ.

Cabot Lodge : Tôi nghĩ rằng tôi không được thông báo tin tức đầy đủ để có thể trả lời câu hỏi của ngài. Tôi có nghe thấy những tiếng súng nổ, nhưng không rơ thực hư. Vả lại bây giờ là 4 giờ rưỡi sáng Hoa Thịnh Đốn, chính quyền Mỹ có lẽ không thể đưa ra được một ư kiến về vấn đề này.

Tổng Thống Diệm : Nhưng chắc chắn ngài cũng có những ư niệm đại khái về vấn đề này. Dù sao, tôi cũng là một vị quốc trưởng, tôi đă cố gắng làm hết bổn phận.

Cabot Lodge : Dĩ nhiên ngài đă làm bổn phận của ngài. Không ai có thể lấy đi cái công của ngài đối với tất cả những ǵ ngài đă làm. Nhưng bây giờ tôi lo ngại cho sự an toàn của ngài. Tôi được báo cáo rằng những kẻ đảm trách những việc đang xảy ra đề nghị để cho ngài và em ngài b́nh yên ra ngoại quốc nếu ngài từ chức. Ngài có nghe biết chuyện đó không ?

Tổng Thống Diệm : Không....

Cabot Lodge : Vâng, nếu tôi có thể làm được điều ǵ cho sự an toàn của bản thân ngài, xin ngài cứ gọi tôi.

Tổng Thống Diệm : Tôi đang t́m cách lập lại trật tự, ngài có số điện thoại của tôi.

Tổng Thống Diệm cúp máy không muốn nói chuyện thêm nữa. Một con cáo già trong ngành nói láo như Cabot Lodge mà lại quá hớ hênh và ấu trĩ khi ở đầu cuộc đàm thoại chối leo lẻo không biết ǵ về cuộc đảo chánh, nhưng sau đó ông ta đă “nghe báo cáo” nói về ư định của các Tướng phản loạn sẽ để cho ông Diệm và ông Nhu ra đi. Một sự việc tầy trời như thế mà Cabot Lodge nhẩn nha nói rằng Hoa Thịnh Đốn hăy c̣n... ngủ. Cứ giả sử lúc ấy, ngay giây phút đó, một toán Vẹm xông vào ṭa đại sứ Mỹ, để coi Henry Cabot Lodge có són trong... quần và khẩn cấp gọi về Hoa Thịnh Đốn la làng lên kêu cứu hay không, hay là cứ để cho Kennedy ngủ chán chê đă. Một kẻ sĩ đầy hào khí và ḷng tự trọng như Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đời nào người chịu hạ ḿnh van xin sự sống từ bọn người ngoại chủng bất nhân, bất nghĩa và bất trí ấy. Anh Hùng Tử Khí Hùng Bất Tử . Qua những giây phút đàm thoại ngắn ngủi với Cabot Lodge, Tổng Thống Diệm biết chắc người Mỹ đă nhúng tay vào âm mưu ghê tởm này. Chúng có thể giết được cái xác trần của người, chứ làm sao chúng xóa đi được thanh danh, cái phần linh hồn tinh túy của một người lănh đạo chân chánh Việt Nam. Tôi tiến hăy theo tôi, tôi lùi hăy bắn tôi, tôi chết hăy trả thù cho tôi. Người đời sau càng phỉ nhổ Kennedy và Cabot Lodge bao nhiêu, càng trân trọng tôn vinh Tổng Thống Diệm bấy nhiêu.

Trong thời gian đó, Đài Phát Thanh Sài G̣n chính thức loan báo thành phần tướng lănh và sĩ quan tham dự cuộc binh biến : Các Trung Tướng Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Nguyễn Ngọc Lễ, Trần Văn Minh; các Thiếu Tướng Lê Văn Nghiêm, Mai Hữu Xuân, Trần Tử Oai, Lê Văn Kim, Phạm Xuân Chiểu, Tôn Thất Đính, Nguyễn Văn Là, Trần Thiện Khiêm, Trần Ngọc Tám và Nguyễn Giác Ngộ; các Đại Tá Đỗ Mậu, Nguyễn Khương, Dương Ngọc Lắm, Nguyễn Văn Thiệu; các Trung Tá Lê Nguyên Khang, Khổng Văn Tuyên, Đỗ Ngọc Nhận và Thiếu Tá Nguyễn Ngọc Thiệt.

7 giờ 30 phút tối. Tướng Minh gọi điện thoại vào Dinh Gia Long xin nói chuyện với Tổng Thống Diệm, nhưng ông Diệm từ chối, Minh càng tức uất, sát khí đă bốc ngùn ngụt trong đầu ông ta.

8 giờ tối. Ông Cao Xuân Vỹ, một nhân vật lănh đạo cao cấp của Đoàn Thanh Niên Cộng Ḥa, đă t́m đâu ra được một chiếc xe màu đen cũ, có lẽ là chiếc Traction, chạy vào sau khuôn viên Dinh Gia Long rước Tổng Thống Diệm và ông Cố Vấn Chính Trị Ngô Đ́nh Nhu vượt qua được ṿng vây quân đảo chánh. Hai anh em ông Diệm đă theo một đường hầm bí mật thoát ra ngoài. Chiếc xe cũ mèm không ai buồn để ư đến hóa ra lại vô cùng đắc dụng. Ông Vỹ chở Tổng Thống Diệm chạy vào Chợ Lớn trú ngụ trong nhà thương gia Mă Tuyên, một người Tàu có nhiều mối giao hảo tốt với gia đ́nh ông Diệm. Được tin Tổng Thống Diệm đă t́m được chỗ ẩn lánh an toàn, các chiến sĩ thuộc Lữ Đoàn Liên Binh Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống tổ chức vị trí kháng cự ở Dinh Gia Long và Thành Cộng Ḥa, thề tử thủ và trung thành với chế độ đến cùng. Quân đảo chánh gặp rắc rối to, các tướng lănh chủ chốt như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim và Tôn Thất Đính sợ xạm cả mặt.

Tuy là trong một t́nh trạng căng thẳng ghê gớm như thế, những chiến sĩ đôi bên chỉ chỉa súng lên trời nổ lóc bóc ầm ĩ nghe cũng kinh khủng, xe tăng bao vây coi bộ hầm hừ dữ lắm, thiết giáp bên trong ṿng rào dinh tổng thống cũng chỉa ra nghênh chiến. T́nh thật th́ chẳng người lính nào nỡ hạ súng xuống bắn vào những người cùng chung màu áo treillis. Cho nên khi cuộc đảo chánh thành công, con số thiệt hại nhân mạng thật ít ỏi, ngoại trừ một vài trường hợp rủi ro. Đến giờ phút này Tổng Thống Diệm vẫn c̣n hy vọng vào lực lượng cứu nguy từ Quân Khu II Cao Nguyên, ông đă liên lạc được với Trung Tướng Nguyễn Khánh kêu gọi ông đem quân về giải vây. Tướng Khánh lừng khừng trả lời, rằng ông muốn lắm nhưng đă trễ mà đường về th́ xa diệu vợi. Thật t́nh th́ Tướng Khánh đánh hơi thấy gió đă đổi chiều, nên 4 giờ sáng ngày 2.11.1963 ông đă đánh điện về Sài G̣n ủng hộ quân đảo chánh.

Vẫn không có báo cáo lạc quan nào từ phía Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù và Thiết Giáp, các tướng đảo chánh lệnh cho Đại Tá Nguyễn Văn Thiệu, Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh tiến lên làm nỗ lực chánh tấn công Dinh Gia Long. Ngay từ đầu cuộc động binh, Đại Tá Thiệu thừa khôn ngoan, ông chùng ch́nh án binn bất động, không muốn tay vấy vào chàm, từ tận thâm tâm ông c̣n nhớ rằng ḿnh vẫn là một đảng viên Đảng Cần Lao của chính quyền (Nền Đệ Nhứt Cộng Ḥa có hai lực lượng chính trị chánh phụ thuộc vào chính quyền là Phong Trào Cách Mạng Quốc Gia và Đảng Cần Lao. Đảng Cần Lao là sáng kiến tư duy của ông Ngô Đ́nh Nhu, được xem như một cái đối trọng của Đảng Lao Động của cộng sản Hà Nội). Nhận lệnh, Đại Tá Thiệu điều động quân bộ binh “đánh” vào chiến lũy của Liên Binh Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống. Vẫn chẳng ăn cái giải ǵ, v́ đôi bên làm sao nỡ ḷng bắn nhau. Súng vẫn nổ rền trời suốt đêm.

0 giờ 10 phút. Bộ Chỉ Huy của quân đảo chánh đặt tại đường Phạm Ngũ Lăo, sau bến xe buưt Sài G̣n, quyết định tổ chức một cuộc hành quân liên binh đại qui mô. Nhiều chiến xa và thiết vận xa từ mạn Chợ Lớn theo đường Trần Hưng Đạo ầm ầm tiến ra Sài G̣n. Các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến được điều động dọc theo hai bên đường chạy theo chiến xa. Khi đến Công Trường Diên Hồng, tất cả đều dừng lại để chiến xa và M 113 chuẩn bị đội h́nh tấn công.

4 giờ sáng. Chiến xa và các đơn vị bộ binh tiến về hướng Dinh Gia Long theo những ngă Pasteur, Công Lư và Lê Thánh Tôn. Máy phóng thanh của quân đảo chánh không ngớt kêu gọi Lữ Đoàn Liên Binh Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống đầu hàng.

5 giờ sáng ngày 2.11.1963.. Buổi sáng sớm, sau khi đă cùng ông Nhu sang Nhà Thờ Cha Tam cầu nguyện lần cuối cùng, Tổng Thống Diệm quyết định bỏ cuộc. Ông cảm thấy cô đơn và mệt mỏi lắm rồi. Điều mà người c̣n có thể làm được là gọi điện lệnh cho Lữ Đoàn Liên Binh Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống buông súng để tránh thương vong cho các chiến sĩ trung thành của ông. Tổng Thống Diệm gọi điện thoại cho Tướng Minh loan báo ư định đầu hàng, với điều kiện cùng ông Nhu được ra ngoại quốc. Tướng Minh chấp nhận ngay, không phải v́ ḷng từ tâm, mà là muốn bắt được Tổng Thống Diệm càng sớm càng tốt, khỏi lo hậu họa về sau. Khi hai anh em ông Diệm đă nằm trong tay Tướng Minh rồi th́... cuộc báo oán trả hận sẽ dễ dàng biết bao nhiêu.

6 giờ 30 sáng. Tướng Minh chỉ định Tướng Mai Hữu Xuân, Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Tá Nguyễn Văn Quang, Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa, Đại Úy Nguyễn Văn Nhung lên 2 chiếc xe Jeep và một chiếc thiết vận xa M113 đi đón anh em Tổng Thống Diệm. Sự có mặt của Xuân dường như là để giám sát, bảo đảm công tác mật được hoàn thành. Tướng Đôn chuẩn bị một căn pḥng tươm tất để anh em Tổng Thống Diệm tạm ngơi nghỉ. Đến Nhà Thờ Cha Tam, Đại Úy Nhung thô bạo chỉa súng vào Tổng Thống Diệm và ông Nhu buộc lên xe thiết giáp. Ông Nhu phản đối, đ̣i Nhung phải lễ độ với vị nguyên thủ, Nhung sừng sộ đấm ông Nhu một cái vào mặt, xô hai anh em ông vào ḷng xe, rồi dùng dây thô bạo trói quặt tay hai người ra phía sau lưng.

Trong khoảng 8 giờ – 9 giờ sáng. Đoàn xe áp tải anh em Tổng Thống Diệm chạy đến gần đường rầy xe lửa, khoảng đường Phan Thanh Giản – Ngă Bảy Lê Văn Duyệt. Lợi dụng có một đoàn xe lửa đang ầm ầm chạy cắt ngang, Nhung bất ngờ móc súng bắn lén Tổng Thống Diệm và ông Nhu từ phía sau, súng kê vào màng tang phải Tổng Thống Diệm và sau ót ông Nhu. Hai cái xác oan khuất ngă nằm dài sóng soăi trên nền chiếc xe thiết giáp, một gịng máu đỏ tuôn ướt đẫm đầy mặt Tổng Thống Diệm. Vẫn chưa thỏa măn cơn cuồng sát, Nhung rút lưỡi lê đâm thêm trên lưng ông Nhu nhiều nhát nữa. Khi đoàn xe chạy vào Bộ Tổng Tham Mưu, nơi đặt bản doanh của bộ chỉ huy đảo chánh, Đại Úy Nhung bước ra đứng nghiêm chào Tướng Minh đang nôn nóng đứng chờ :”Mission accomplie” (sứ mạng hoàn thành). Những nhân vật liên can đến cuộc áp tải và hạ sát Tổng Thống Diệm và ông Nhu đều được thăng một cấp. Tuy rằng với công trạng giết chúa ấy, Đại Úy Nhung được vinh thăng Thiếu Tá, nhưng chưa đủ thời gian để tiêu hóa cuộc vinh quang, th́ Nhung đă bị chính quyền Quốc Trưởng Nguyễn Khánh bắt nhốt vào quân lao trong Bộ Tổng Tham Mưu, sau tháng 1.1964, khi ông Khánh đă làm “cách mạng” lật đổ ông Minh rồi cho ông ta đi Thái Lan. Tự biết tội nghiệt đă nhiều và hăi sợ lưỡi gươm công lư, Nhung cởi giây giày tự thắt cổ chết.

10 giờ 45 phút. Trung Tướng Minh ra lệnh cho Đài Phát Thanh đọc một bản tin ngắn, loan báo anh em Tổng Thống Diệm đă tự tử. Chỉ một khoảnh khắc ngắn sau, Tổng Thống Hoa Kỳ Kennedy ở Hoa Thịnh Đốn đă nhận được tin cái chết thảm thương của Tổng Thống Diệm. Mặt trắng bệch như một cái xác chết, Kennedy lặng lẽ đi vào văn pḥng riêng đóng cửa, tự ngăn cách với thế giới bên ngoài. Phó Tổng Thống Lyndon Johnson, một người có rất nhiều cảm t́nh với nền Đệ Nhất Cộng Ḥa và Tổng Thống Diệm, sau này đă kêu lên khi hồi tưởng lại giây phút ghê tởm đó : “Chúng ta đă nhúng tay vào vụ giết ông Diệm ”. Có phải chăng hung bạo và tàn nhẫn với bạn đồng minh, hèn nhát khiếp nhược trước “kẻ thù” là bản chất của những người làm chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ. Câu trả lời này ngày nay đă được giải đáp thật rơ ràng, chúng ta không cần phải dẫn giải thêm nữa.

Để điều hành guồng máy quốc gia trong thời gian chuyển tiếp, thành phần Ủy Ban Chấp Hành Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng được công bố như sau và được Tướng Minh kư hiệu lực ngày 5.11.1963 :

Chủ Tịch : Trung Tướng Dương Văn Minh.
Đệ Nhứt Phó Chủ Tịch : Trung Tướng Trần Văn Đôn.
Đệ Nhị Phó Chủ Tịch : Trung Tướng Tôn Thất Đính.
Ủy Viên Kinh Tế : Trung Tướng Trần Văn Minh.
Ủy Viên An Ninh : Trung Tướng Phạm Xuân Chiểu.
Ủy Viên Quân Sự : Trung Tướng Trần Thiện Khiêm.
Ủy Viên Chánh Trị : Thiếu Tướng Đỗ Mậu.
Tổng Thư Kư kiêm Ủy Viên Ngoại Giao : Trung Tướng Lê Văn Kim.
Ủy viên : Trung Tướng Mai Hữu Xuân.
Ủy viên : Trung Tướng Lê Văn Nghiêm.
Ủy viên : Thiếu Tướng Nguyễn Văn Thiệu.
Ủy viên : Thiếu Tướng Nguyễn Hữu Có.

Song song với Ủy Ban Chấp Hành Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ được chỉ định giữ chức Thủ Tướng của thành phần Chánh Phủ Lâm Thời kiêm Tổng Trường Kinh Tế và Tổng Trưởng Tài Chánh, hiệu lực từ ngày 4.11.1963.

Nói một cách thật công bằng, th́ ông Nolting đại sứ tiền nhiệm, đương kim ngoại trưởng Dean Rusk, các thượng nghị sĩ Hubert Humphrey, Mansfield, Fulbright, Bộ Trưởng Quốc Pḥng McNamara, nhiều yếu nhân trong các ngành lập pháp, hành pháp, tư pháp, tôn giáo và quân đội Hoa Kỳ dành rất nhiều thiện cảm đến cá nhân Tổng Thống Diệm, cùng những thành tích quân sự, kinh tế chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa đă kiến tạo được. Dù là một nước đang trong t́nh trạng chiến tranh, mà VNCH vẫn vươn lên được hàng cường quốc trong vùng Đông Nam Á. Nhưng những thành quả đó, những ư chí chống cộng của Tổng Thống Diệm và quân dân VNCH không nằm song hành với cái gọi là “quyền lợi của người Mỹ”. Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm muốn thiết lập một đất nước dân chủ, độc lập và cộng ḥa, theo đuổi lư tưởng tự do, bảo vệ chủ quyền dân tộc, kiến tạo một quốc gia thịnh vượng sánh vai với các cường quốc năm châu. Người Mỹ không đủ kiên nhẫn để nghĩ quá xa và quá nhiêu khê như thế, họ chỉ muốn ngăn chận ảnh hưởng cộng sản từ Hoa Lục tràn xuống khu vực Đông Nam Á và Nam Thái B́nh Dương, củng cố vị thế của Mỹ ở Á châu, lấy VNCH làm bức tường thành mà được chất chồng bằng xương và máu của người Miền Nam.

Tổng Thống Diệm tỏ rơ chủ quyền quốc gia khi ông rất cứng rắn khước từ yêu cầu của Kennedy cho đổ quân Mỹ vào Việt Nam. Tổng Thống Diệm cho rằng người quốc gia đủ sức đương đầu và chiến thắng Hà Nội nếu nhận được viện trợ vũ khí và tài chánh đầy đủ từ Hoa Kỳ. Tổng Thống Diệm chỉ cho phép sự hiện diện của Quân Đội Mỹ, nếu chính quyền Hoa Kỳ chính thức kư một hiệp ước an ninh hỗ tương với Việt Nam Cộng Ḥa, điều mà người Mỹ đă làm với Nam Hàn và Đài Loan. Nếu không, sự hiện diện bất hợp pháp của quân Mỹ ở Miền Nam hóa ra là một cuộc xâm lăng và phi nghĩa, là cái cớ để cộng sản cao rao sứ mạng “chốmg Mỹ xâm lược”. Tiên kiến của Tổng Thống Diệm đă được chứng minh chỉ hai năm sau, năm 1965, quân Mỹ đổ bộ lên băi biển Đà Nẵng. Khi đă đạt được những thỏa thuận với Hoa Lục Trung Cộng rồi, chính quyền Mỹ trở mặt ngay với đồng minh và nhổ ngay nước bọt lên bia mộ của 58 ngàn tử sĩ cùng 300 ngàn thương binh Quân Lực Hoa Kỳ hy sinh hay thương tật tại Việt Nam.

Để bào chữa cho tội ác của ḿnh, người Mỹ đă thực hiện một cuộc tuyên truyền rộng lớn mà ảnh hưởng sâu đậm của nó vẫn c̣n kéo dài đến tận ngày nay, với sự tham dự hùng hậu của nhiều giới trí thức, học giả, sử gia, truyền thông, báo chí cùng viết sách, viết báo, làm phim tài liệu giả tạo đổ vấy tất cả mọi tội lỗi không có thật lên chính quyền Đệ Nhứt VNCH , cá nhân Tổng Thống Diệm và anh em ông. Đến nay đă có hàng chục ngàn cuốn sách vu khống, bôi nhọ cả hai nền Đệ Nhứt và Đệ Nhị Cộng Ḥa. Chỉ nói về nền Đệ I Cộng Ḥa thôi, th́ xin những thành phần nói trên trả lời với công luận thế giới tại sao Tổng Thống Kennedy có thể bổ nhiệm ông Robert Kennedy làm Bộ Trưởng Tư Pháp, mà Tổng Thống Diệm lại không thể bổ nhiệm ông Ngô Đ́nh Nhu làm Cố Vấn Chính Trị.

Bốn mươi ba năm hồi tưởng lại một giai đoạn đen tối của lịch sử với cái chết bi thảm của Tổng Thống Diệm, để nhận ra rằng một con người mà đă dâng hiến trọn cuộc đời cho dân tộc và đất nước ấy, dù có bao nhiêu cuốn sách hay bài viết vu khống, bôi nhọ, nhưng h́nh ảnh một lănh tụ kiệt xuất nhất của Việt Nam trong nửa sau thế kỷ 20 là Tổng Thống Diệm vẫn luôn là ánh sao chói chang trong ḷng người hậu thế và trong lịch sử. Dĩ nhiên Tổng Thống Diệm đâu phải là một ông thánh, để không có những lỗi lầm đáng tiếc, nhưng ông chưa bao giờ có những hành động làm dân tộc ông hỗ thẹn. Trái lại, Tổng Thống Diệm đă để lại trong ḷng thế hệ sau tấm gương bất khuất của một sĩ phu : Uy Vũ Bất Năng Khuất. Dân tộc Việt Nam luôn ngẫng cao đầu hănh diện có một vị lănh đạo không bao giờ chịu cúi đầu khuất phục trước ngoại bang, dù đó là người Pháp, người Tàu hay người Mỹ. Chúng ta và các thế hệ Việt Nam sau nên ghi khắc trong tim niềm kiêu hănh này : Trong sử sách Đông, Tây và của cả cộng sản, chưa từng có sử gia nào dám gọi Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm là bù nh́n của Pháp hay Mỹ. Sĩ khí của một nhà nho dân tộc trong con người ông trước những cơn phong ba băo tố như là một cây thông vươn cao ngạo nghễ. Thông chỉ có thể bị trốc gốc, chứ không thể bị bẽ găy. Tổng Thống Diệm tin tưởng Thiên Mệnh đă chọn ông, đă trao cho ông trọng trách lèo lái con thuyền quốc gia. Người muốn thiết lập một chính thể và một chính quyền theo mô thức Vương Đạo mà người đă được thấm nhuần trong kinh sử Nho giáo từ thời niên thiếu. Chỉ tiếc rằng người là một nhà nho cô đơn ở giữa một thời thế nhiễu nhương, cả bạn lẫn thù đều kính sợ nhưng căm ghét ông, v́ họ không thể so sánh được với ông. Một nhà biên khảo Hoa Kỳ đă kính trọng gọi Tổng Thống Diệm là The Last Confucian : Kẽ Sĩ Cuối Cùng trong thời đại của chúng ta.

Để trả lời những người đă viết sách, viết báo bôi nhọ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, hăy cứ nh́n hàng đoàn người Việt về nước mỗi năm vào dịp 1.11, đă đến hai nấm mộ nhỏ khiêm tốn, một tấm bia mang cái tên Huynh, tức Tổng Thống Diệm, và Đệ, tức ông Ngô Đ́nh Nhu, lũ lượt vào lễ bái khói hương, trước những cặp mắt khó chịu và sự bất lực của chính quyền cộng sản ở Hốc Môn. Đó là câu trả lời rơ ràng nhất, rằng sự thật đă đứng về phía nào. Hàng năm, ở hải ngoại, vào ngày 2.11, nhiều đoàn thể bao gồm mọi thành phần, khuynh hướng chính trị hay tôn giáo, vẫn đều đặn trang trọng tổ chức những buổi lễ Chiêu Hồn và Truy Điệu Tổng Thống Diệm, để tri ân những ǵ người đă tận tụy hiến dâng cho đất nước và dân tộc của người.

Thời gian đă trả xong mối thù cho Tổng Thống Diệm, một mối hận không phải được vun tưới bằng bạo lực hay bằng máu, mà chỉ đơn thuần được bón bằng sự thật. Sự thật cao hơn tất cả mọi sự hận thù. Giờ đây, chắc ngài, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm mà từ lâu trên Cơi Vĩnh Cửu luôn thanh thản nh́n xuống trần gian với tấm ḷng bao dung thường hằng, đă tha thứ cho hết thảy con người cùng góp tay đưa đến cái chết của ngài, hay bôi nhọ ngài, v́ họ không biết việc họ làm. Chỉ xin ngài hiển hiện ban cho người Việt Nam một phép mầu nhiệm, bởi ngài vẫn chưa hoàn thành công việc mà ngài tâm nguyện lúc c̣n sống. Là xin hăy đem ánh sáng, b́nh an, công bằng, tự do và no ấm đến cho 84 triệu người đồng bào đau khổ của ngài vẫn c̣n oằn oại trong địa ngục cộng sản.


Back to top

florida80
04-24-2019, 19:32
Người lính VNCH ...tôi nợ Anh.
Hoàng Nhật Thơ


https://i.imgur.com/oBw1ej1.jpg




Quân đội là một tập thể lớn nhất trong một quốc gia, được h́nh thành từ đủ mọi thành phần trong xă hội ở khắp mọi miền đất nước theo luật động viên hoặc tổng động viên ... V́ thế tập thể quân đội rất phức tạp nhưng sự phức tạp này đă được trui rèn trong những ḷ luyện thép để trở thành một tập thể kỷ luật nhất với trách nhiệm cao quư "Bảo Quốc-An Dân".

Quân Đội Quốc Gia Việt Nam được Quốc Trưởng Bảo Đại thành lập năm 1949 cho đến khi chế độ Đệ Nhất Cộng Ḥa ra đời ngày 26/10/1955, Vị Tổng Thống dân cử đầu tiên của nước Việt Nam, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm với tư cách là nguyên thủ quốc gia kiêm tổng tư lệnh tối cao đă cải danh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam thành Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, danh xưng thân thương này được trân quư giữ cho đến ngày hôm nay và măi măi.

Từ sau cuộc chính biến ngày 01/11/1963, cuộc chỉnh lư tháng 01/1964 cho đến năm 1965, t́nh h́nh chính trường Miền Nam Việt Nam thật sự rối ren, bất ổn bởi những cơn lốc chính trị ... tên đồ tể Hồ Chí Minh và bọn CSBV đă lợi dụng t́nh trạng này để gia tăng đánh phá trong mưu đồ thôn tính MNVN. Trước những cơn phong ba chính trị với cơn băo lửa chiến tranh lan dần và sau nhiều phiên họp của Thượng Hội Đồng Quốc gia ... Chính phủ dân sự do Thủ Tướng Phan Huy Quát lănh đạo đă quyết định trao quyền lănh đạo đất nước lại cho quân đội.

Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia và Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương được thành lập và tŕnh diện trước quốc dân ngày 19/06/1965. Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu với tư cách là Chủ Tịch Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia, đă thay mặt đại gia đ́nh quân đội nhận lănh trọng trách lèo lái con thuyền Quốc Gia trong cơn nghiêng ngả của đất nước, v́ thế ngày 19/06 được gọi là ngày Quân Lực chớ không phải là ngày thành lập Quân Lực VNCH như một số người đă hiểu sai.

Kể từ giờ phút lịch sử này, QLVNCH vinh dự gánh vác thêm trọng trách nặng nề hơn đối với quốc gia, dân tộc ... Người Lính VNCH ngoài trách nhiệm "Bảo Quốc-An Dân", họ c̣n phải chèo chống con thuyền Quốc Gia trong cơn băo lửa chiến tranh trên ḍng sông lịch sử.

Nói đến quân đội là phải nói đến Người Lính, những người đă đem cả cuộc đời, một phần thân thể và sinh mạng để bảo vệ hai chữ Tự Do cho Miền Nam Việt Nam trong cuộc chiến tang thương kéo dài 20 năm bởi cuồng vọng nhuộm đỏ cả quê hương do tên tội đồ Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên.

Nhân dịp lễ kỷ niệm Ngày Quân Lực lần thứ 46, người viết xin được trải ḷng ḿnh trong những ḍng chữ hạn hẹp, kính cẩn Vinh Danh-Tri Ân Người Lính VNCH, những người đặt Tổ Quốc_Dân Tộc lên trên hết, những người trân quư Tổ Quốc-Dân Tộc hơn cả mạng sống của ḿnh.
Trước khi gói trọn cuộc đời trong chiếc áo trận phủ dày bởi khói lửa sa trường, họ là những thanh niên sống dưới khung trời Tự Do của Miền Nam Việt Nam, ư thức được trách nhiệm của người trai trong thời loạn ... Họ từ giă học đường, xếp lại con đường công danh khoa bảng vào trang vở thơm mùi giấy học tṛ, giă biệt người yêu trong tiếng ve ngân ngày tháng Hạ, những cành phượng vỹ đỏ thắm nhẹ đong đưa trong gió như vẫy tay tiễn người đi khoác chinh y, bạn bè kẻ ở người đi nâng chén quan hà chúc tụng nhau những ǵ đẹp nhất. Họ hy sinh t́nh cảm cá nhân, gia đ́nh, người thân, người t́nh ... đặt bước chân vào cuộc sống quân ngũ bảo vệ, ǵn giữ quê hương.

Sau những tháng ngày dài chạy đều bước 1, 2, 3, 4 ... hát vang "chân cứng đá mềm", mũi thở ra khói nơi "thao trường đổ mồ hôi", người thanh niên tuổi trẻ ngày nào đă gột rửa nét thư sinh bằng những giọt mồ hôi của ḿnh ... Mái tóc ba phân, ánh mắt cương nghị, thân thể cường tráng khỏe mạnh được phủ bởi làn da sạm nắng cháy quân trường với lời thề "Vị Quốc Vong Thân" trong ngày lễ măn khóa ... Người thư sinh ấy đă trở thành đứa con yêu của Tổ Quốc với tên gọi thân thương "Người Lính VNCH".

Người Lính VNCH đem tấm thân được trui rèn từ ḷ luyện thép, kiến thức quân sự được đào tạo từ mái trường Tổ Quốc mang hành trang "Bảo Quốc -An Dân" hiện diện trên mọi nẻo đường đất nước, ǵn giữ quê hương bằng chính sinh mạng của ḿnh.

Người Lính VNCH không đi chinh chiến xây đắp tương lai cho cá nhân ḿnh ... Người Lính VNCH không đem sinh mạng vào vùng lửa đạn đánh đổi quyền cao chức trọng ... Người Lính VNCH không mang gịng máu thắm đổi lấy huy chương trên ngực áo ... Người Lính VNCH không đem một phần thân thể làm nấc thang binh nghiệp ... Người Lính chỉ biết đi chiến đấu cho đất nước yên vui.

Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH đi miệt mài không ngừng nghỉ, đôi giày trận ṃn gót từ miền địa đầu giới tuyến nắng cháy da người ... vùng cao nguyên khô cằn sỏi đá, bụi đỏ mịt mờ ... miền Tây śnh lầy nước đọng, rừng già âm u, núi đồi lộng gió cho đến cao vút không gian bao la vương dấu giày trên vùng mây trắng mênh mông ... xa ngút ngàn trùng khơi sóng vỗ lắc lư chiến hạm ... Người Lính đi trong lửa khói mịt mờ, đi trong mưa đạn pháo của quân thù, đi trên xác giặc xâm lăng, ẩn hiện như những bóng ma đi vào mật khu của giặc, âm thầm làm người chiến sĩ vô danh trong công tác đặc biệt "vượt tuyến" ... không nơi nào thiếu vắng bóng dáng Người Lính VNCH, những người đem sinh mạng che chắn cơn băo lửa chiến tranh để mang niềm vui cho đời.

Người Lính đi từ lúc mặt trời c̣n say ngủ, sương đêm buốt lạnh đôi vai cho đến khi quả cầu lửa khổng lồ chiếu ngay trên đỉnh đầu, bộ chinh y đẫm ướt mồ hôi, thân thể bốc khói ... Người Lính tạm dừng chân lấy nước từ sông hồ, kinh rạch, từ dây rừng đổ vào bọc gạo sấy, nuốt vội vă, hớp ngụm nước mát từ ḷng đất mẹ, ph́ phà vài hơi thuốc lá rồi tiếp tục lên đường ... Hoàng hôn buông phủ, đơn vị tạm dừng quân ... sau khi lót ḷng bằng phần lương khô, Người Lính dành chút th́ giờ quư báu "từ KBC giá lạnh rừng sâu" trong cái lều vải cá nhân vội vàng viết lá thư tiền tuyến gởi về thăm gia đ́nh ... Kẻ th́ thăm hỏi, kính chúc sức khỏe mẹ già vạn an, khói lửa chiến tranh vẫn c̣n phủ kín quê hương nên con chưa thể về bên mẹ để làm tṛn chữ "Hiếu", mong mẹ thứ lỗi cho con. Con vẫn khỏe mạnh, b́nh an ... Thương nhớ mẹ nhiều ; Người th́ cặm cụi bên chiếc balô làm bàn nên nét chữ không ngay, trải nỗi ḷng nhung nhớ vợ hiền, con thơ trên trang giấy nhỏ bé ... Thương nhớ em và con thật nhiều. Anh khỏe và an lành ; Người th́ nắn nót từng nét chữ yêu thương gởi về người yêu nơi phố thị ... đă từ lâu chưa một lần về thăm ... hẹn ngày hoa giăng đầu ngơ ... Hôn Em ; Kẻ th́ nguệch ngoạc đôi ḍng thăm bạn bè đang gh́m súng ở một KBC nào đó. Xếp vội những lá thư c̣n thơm mùi mực, Người Lính vừa chợp mắt th́ có lệnh lên đường ... Người Lính tiếp tục bước quân hành, âm thầm khuất vào màn đêm đen tăm tối dưới cơn mưa lạnh buốt để canh giữ quê hương cho người dân tṛn giấc ngủ.

Hai mươi năm chinh chiến, hầu như Người Lính không có dư th́ giờ nhiều để tắm gội nhưng họ lại là những người tắm nhiều nhất ... họ tắm trên bước quân hành dưới những cơn mưa tầm tả ngày đêm, vừa đi vừa tắm bằng gịng suối mát ngọt ngào nơi núi cao dốc thẳm, sông hồ kinh rạch, họ tắm bằng những giọt nước từ chiếc biđông nhỏ giọt trên đầu dưới sức nóng gay gắt của mặt trời và họ tắm bằng những gịng biển mặn thoát ra từ cơ thể của họ.

Hơn bảy ngàn ngày đêm, Người Lính chưa bao giờ có một lần tṛn giấc, Người Lính ngủ trong thức, thức trong từng giấc ngủ ... Người Lính có thể ngủ bất cứ giờ phút nào, bất cứ nơi đâu dù chỉ năm ba phút, ngủ trong lúc di hành, ngủ trong lúc ăn, ngủ trong lúc đang nói chuyện với đồng đội, ngủ dưới cơn mưa tầm tả nơi giao thông hào, ngủ trong lúc đang đánh răng, ngủ ngay cả lúc đang đại hay tiểu tiện ... Có người đă thiếp đi vài phút dưới cơn mưa pháo của quân thù v́ họ quá mệt mỏi trong một trận chiến dài nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, trận chiến 510 ngày đêm trên ngọn đồi Tống Lê Chân. Người Lính rất thèm ngủ nhưng Người Lính tự ban "quân lệnh" cho ḿnh không được ngủ khi quê hương c̣n thao thức v́ tiếng súng đạn xâm lăng ... Hầu như Người Lính đi và thức gần trọn cuộc đời khoác chinh y.
Hai mươi năm chinh chiến ... có biết bao nhiêu Người Lính VNCH đă ngủ quên trên chiến địa, trên vùng trời Tổ Quốc Không Gian, dưới ḷng Tổ Quốc Đại Dương măi măi không trở về với đồng đội ... Bao nhiêu Người Lính VNCH trở về bằng mỗi một tấm thẻ bài lạnh giá hoặc ngủ im ĺm trong ḥm gỗ cài hoa, không bao giờ biết mặt đứa con thơ vừa cất tiếng khóc chào đời, không được nh́n thấy những gịng lệ trào tuôn trên khuôn mặt người vợ hiền đầu vừa chít vội mảnh khăn tang ... không được vuốt mái tóc người t́nh hay vị hôn thê mới vừa đeo chiếc nhẫn đính hôn tháng rồi nay tan nát tâm hồn quấn chiếc khăn tang đang gục đầu trên quan tài gỗ được phủ lá quốc kỳ ... không được tự tay lau những giọt lệ từ gịng nước mắt khô cạn của người mẹ già yêu quư.

Hai mươi năm chinh chiến ... bao nhiêu Người Lính VNCH trở về không nguyên vẹn h́nh hài ... kẻ trở về với một hoặc hai ống tay áo dư thừa ... người th́ vĩnh viễn không bao giờ mặc lại được cái quần dài v́ đôi chân đă gởi lại chiến trường ... người th́ măi măi sống trong bóng tối suốt quăng đời c̣n lại v́ họ đă hiến dâng cặp mắt cho hai chữ Tự Do của Miền Nam Việt Nam. Trong thời chiến, họ đem tấm thân gầy chống đỡ giang san ... ngày tàn cuộc chiến, họ lê tấm thân phế tàn chống đỡ tang thương, bất hạnh phủ trùm lên thân phận người thua cuộc kéo dài hơn một phần ba thế kỷ.

Chinh chiến triền miên không biết bao giờ chấm dứt ... Anh miệt mài đi măi ... đem sinh mạng đi canh giữ quê hương ... lấy máu hồng đi dập tắt ngọn lửa chiến tranh ... đi cho đến khi nào người dân không c̣n kinh hoàng, hốt hoảng d́u dắt, bồng bế nhau chạy loạn trong khói lửa ngút trời bởi thảm họa chiến tranh do lũ cộng sản gây nên ... đi cho đến khi không c̣n thảm cảnh đứa bé thơ đang ngậm bầu sữa khô, nút những giọt máu rỉ ra trên xác người mẹ vừa chết bên ven đường bởi đạn thù, pháo giặc ... đi cho đến khi đất nước thật sự thanh b́nh, người dân được sống an vui, hạnh phúc, tiếng cười đùa của trẻ thơ rộn ră khắp nơi nơi, tiếng ê a hồn nhiên tuổi thơ vang lên dưới mái trường làng rợp bóng mát thanh b́nh, tự do.

Đường quân hành dịu vợi mù xa ... đôi chân nhỏ bé của Người Lính đă vượt qua ngàn ngàn cây số, bao nhiêu sông hồ kinh rạch, núi thẳm rừng sâu, śnh lầy nước đọng, muỗi đỉa bám đen cả thân ḿnh ... gian nan trên mỗi bước đi, hiểm nguy trong từng hơi thở, tử thần lảng vảng bên cạnh, cái chết có thể đến bất chợt trong buổi ăn, giấc ngủ ... Nhưng Người Lính VNCH, những người nguyện hiến dâng cuộc sống cho đời nào có xá chi hiểm nguy, chết chóc khi quê hương c̣n vang rền tiếng súng xâm lăng. Người Lính VNCH ơi ... Anh thật là cao cả.

Hai mươi năm lao vào vùng lửa đạn do tên Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên ... Hằng ngàn ngàn quân lệnh ban ra ... phải chiến thắng, phải dứt điểm mục tiêu, phải giải quyết chiến trường không để một tấc đất quê hương, một căn nhà người dân lọt vào tay quân giặc ... Lá Quốc Kỳ màu Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu phải tung bay phất phới trên xác giặc trong thời hạn bắt buộc. Người Lính VNCH nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh không một lời than van, hiên ngang bước vào vùng tử địa, đem máu đào và sinh mạng của ḿnh giành lấy chiến thắng mang về dâng lên Tổ Quốc.

Trước khi đi vào chốn hiểm nguy, lao ḿnh vào vùng lửa đạn, Người Lính VNCH không nghĩ đến gia đ́nh mà chỉ nghĩ đến sự an nguy của quê hương dân tộc ; Trong vùng lửa đạn mịt mờ ... Người Lính VNCH vừa chiến đấu vừa bảo vệ người dân, dù Người Lính bị thương thân thể đẫm máu, họ vẫn cố gắng d́u dắt người dân, bồng bế trẻ thơ, cơng ông lăo, bà cụ thoát khỏi vùng hiểm nguy ... Người Lính VNCH chẳng những bảo vệ người dân mà c̣n chăm sóc, chữa trị vết thương cho những tù binh cộng sản bị bắt trên chiến trường, Người Lính VNCH tự tay băng bó vết thương cho tù binh, đút cho họ ăn từng muỗng cơm, từng ngụm nước, gắn lên môi họ điếu thuốc sau đó tải thương giao họ lại cho các cơ quan thẩm quyền đưa về điều trị vết thương, khai thác và giáo huấn họ trở về con đường chính nghĩa của quê hương dân tộc. Đây là tánh nhân bản của Người Lính VNCH trên con đường lư tưởng "Bảo Quốc-An Dân".

Người Lính VNCH chèo chống con thuyền quốc gia trong cơn băo lửa chiến tranh, cắm ngọn cờ chiến thắng khắp mọi nơi từ gịng sông Bến Hải miền địa đầu giới tuyến dài xuống tận mũi Cà Mau phần đất cuối cùng của quê hương. Sau trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, quân đội CSBV đă kiệt quệ, chiến tranh lắng dịu, quê hương hồi sinh, nắng ấm thanh b́nh tạm trải dài muôn nơi sau trận chiến kinh hồn, máu và lửa đỏ cả quê hương suốt năm tháng rưỡi trong cuộc chiến tang thương dài triền miên.

"Cờ bay, cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu vừa chiếm lại đêm qua bằng máu ...". Trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa kết thúc, Người Lính VNCH đă dùng máu và sinh mạng tạo một chiến công lẫy lừng làm cả thế giới nghiêng ḿnh kính phục ... Lá Quốc Kỳ tung bay khắp mọi miền đất nước dưới tia nắng ấm thanh b́nh vừa ló dạng nơi chân trời th́ cũng là lúc Người Lính VNCH bắt đầu bị trói tay trên bàn cờ chính trị thế giới, để rồi đưa đến cái chết tức tưởi của chính thể VNCH, Người Lính VNCH bị bức tử găy súng ... Con thuyền quốc gia chuyên chở "Tự Do-Hạnh Phúc" cho người dân Miền Nam Việt Nam trong suốt hai mươi năm đă bị người bạn đồng minh nhẫn tâm nhận ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ngày 30/04/1975.

Năm vị tướng lănh cùng một số Quân Cán Chính VNCH các cấp đă quyên sinh theo con thuyền quốc gia nhưng họ không ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ... Họ miên viễn đi vào ḷng đất mẹ, linh hồn quyện vào Lá cờ Hồn Thiêng Sông Núi ... Họ đă hiên ngang, can trường đi bước quân hành cuối cùng trong sự uất nghẹn "găy súng" để bảo vệ danh dự cho đại gia đ́nh QLVNCH, bảo toàn chính nghĩa Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, để lại ngàn đời sau nhắc nhớ và thương tiếc.

Ngay sau khi Miền Nam Việt Nam lọt vào tay CSBV ... Hằng ngàn Quân Cán Chính VNCH đă bị lũ quỷ đỏ mạo danh "chống Mỹ, cứu Nước" khoan hồng bằng những loạt đạn AK47 hận thù nớ pháp trường thù hận. Hằng trăm ngàn đă được "ḥa hợp, ḥa giải" bằng gông cùm xiềng xích, biệt giam ngục tối, bằng những cực h́nh tra tấn dă man, bị bỏ đói, cưỡng bức lao động trong thủ đoạn thâm độc giết dần ṃn nơi các trại tù khổ sai, khắc nghiệt mang ba chữ hoa mỹ "Trại Cải Tạo" trên hai miền Nam Bắc.

Những người TPB.VNCH bị lũ quỷ đỏ chà đạp, lết lê hít thở khói xe, bụi đường bên lề cơi sống. Họ uống nước mắt uất nghẹn kéo lê kiếp sống vong quốc hơn nửa cuộc đời ngay chính trên mảnh đất quê cha mà họ đă hy sinh gịng máu, một phần thân thể để ǵn giữ.
Lũ cộng sản vô thần không tim óc, độc ác, dă man cũng không buông tha những người đă chết. Chúng tàn phá nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa, tàn nhẫn giẫm lên những nắm xương tàn vô tri, những thân xác mục ră không c̣n ḷng thù hận.

Người Lính VNCH dù đặt bước chân trên con đường vong quốc trước hay sau đều trở thành những người lính già xa quê hương, đă ổn định cuộc sống nơi xứ lạ. Người th́ buồn bă khép mắt ra đi vĩnh viễn trong nỗi uất nghẹn không nguôi ... Người th́ đă về hưu sau những năm dài tạo lập cuộc sống mới nơi quê người, ngày ngày trông về cố quốc với ánh mắt xa xăm, hơi thở mỏi ṃn, chiếc bóng đời đang ngă dần về Tây trên đất khách ... Người th́ vẫn tiếp tục cày trả nợ áo cơm ...

Người Lính VNCH đă đi trên đoạn đường chiến binh dài bằng một phần ba đời người ... Sau ngày "găy súng", họ vẫn cố gắng tiếp tục đi nốt quăng đường quân hành c̣n lại bằng con đường đấu tranh trong thời gian hạn hẹp của chiếc bóng hoàng hôn trên con đường vong quốc. Họ tranh đấu cho ai ... Họ đă có tự do, cơm no áo ấm, con cái lớn khôn thành đạt, cuộc sống ổn định th́ chắc chắn một điều là họ không tranh đấu cho bản thân hay gia đ́nh họ ... Trong thời chiến, họ không đem sinh mạng đi chiến đấu v́ danh vọng, địa vị, quyền uy, chức tước th́ ngày nay họ không đem tuổi già ra tranh đấu v́ bất cứ một tham vọng ǵ ... Họ chỉ muốn đóng góp những chuỗi ngày c̣n lại vào công cuộc đấu tranh giải thể lũ bạo quyền CSVN, cho quê hương dân tộc không c̣n ngập ch́m trong bể máu cộng sản ... Họ tranh đấu cho những thế hệ mai sau được hít thở không khí tự do, không c̣n bị nhồi sọ, cai trị bởi chủ nghĩa cộng sản bệnh hoạn, vô thần, khát máu. Hai mươi năm chinh chiến ...Ba mươi sáu năm vong quốc ... bây giờ họ là những người lính già lưu vong ... con đường chiến binh dang dở năm xưa vẫn chưa thấy đoạn cuối nhưng hơi thở của họ ... đă cạn ...

Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH không bao giờ đ̣i hỏi Tổ Quốc bất cứ một điều ǵ. Người Lính chỉ mong đem cuộc đời của ḿnh đổi lấy hai chữ Tự Do cho quê hương dân tộc cho dù phải trả cái giá đắt nhất là mạng sống.

Hai mươi năm miệt mài đi canh giữ quê hương ... Người Lính VNCH không yêu cầu người dân bất cứ một điều ǵ cho lợi ích cá nhân. Người Lính chỉ mong muốn nh́n thấy người dân được sống những tháng ngày an vui, hạnh phúc, cơm no, áo ấm dưới nắng ấm thanh b́nh trên quê hương mến yêu mang tên Việt Nam.

Những năm dài bị lũ giặc thù tra tấn dă man, chết đi sống lại bao nhiêu lần trong các trại tù khổ sai, khắc nghiệt sau ngày "găy súng" ... Người Lính VNCH không quỵ lụy, ḷn cúi kẻ thù để được tồn tại. Người Lính VNCH trước sau vẫn thủy chung với con đường "Lư Tưởng" mà ḿnh đă chọn, vẫn giữ được khí khái , "Danh Dự" của Người Lính VNCH khi bị bức tử trở thành kẻ thua cuộc.

36 năm vong quốc ... bao nhiêu năm đem phần đời c̣n lại miệt mài tranh đấu ... "Người Lính già xa Quê Hương" không có bất cứ một tham vọng chính trị nào ... Người Lính Già chỉ mong sao đất nước thoát khỏi gông cùm, xiềng xích của lũ cộng sản bạo tàn, độc ác để người dân Việt Nam có được nụ cười "Tự Do-Hạnh Phúc" măi măi nở trên môi.


Người Lính VNCH ... Tôi nợ Anh

florida80
04-24-2019, 19:35
Tưởng Niệm Các Chiến Sĩ Hải Quân VNCH (*)

Đă Hy Sinh Tại Hoàng Sa (19 - 01 - 1974)

https://i.imgur.com/85fARpW.jpg



Groups: Registered
Joined: 11/1/2015(UTC)
Posts: 305



Thanks: 47 times
Was thanked: 110 time(s) in 94 post(s)






Tưởng Niệm Các Chiến Sĩ Hải Quân VNCH (*)

Đă Hy Sinh Tại Hoàng Sa (19 - 01 - 1974)


Mường Giang







Ngay từ thời thượng cổ , người Hán đă kính nể dân Việt v́ "họ tuy ở núi mà rất thạo thủy tánh, láy thuyền làm xe, lấy chèo làm ngựa. Đến th́ như gió thoảng, đi th́ khó đuổi theo. Tính t́nh khinh bạc, hiếu chiến, không bao giờ sợ chết và luôn luôn quật khởi với kẻ thù." Bởi vậy suốt ḍng lịch sử, Hải quân Việt đă ba lần oanh liệt chiến thắng quân Tàu trên Bạch Đằng Giang và sông Như Nguyệt cũng như nhiều đia danh khác như Sông Lô, Hội An, Rạch Gầm, Vàm Cỏ.. Cho nên trong Trận Hải Chiến Hoàng Sa vào ngày 19-1-1974 với Trung Cộng, dù bị Hoa Kỳ phản bội và bán đứng nhưng Hải quân VNCH đă anh dũng chiến đấu với giặc Tàu một cách oanh liệt tới giờ phút cuối cùng được lệnh rời bỏ pḥng tuyến mới chịu lui quân.

Tháng 7-1954, ngay khi chữ kư trên văn bản ngưng bắn tại Genève chưa ráo mực, th́ Hồ Chí Minh đă nghĩ ngay tới chuyện chiếm miền Nam. Do ư đồ trên, Hồ đă gài lại một số lớn cán binh bộ đội nằm vùng khắp lănh thổ VNCH, khi có lệnh tập kết. Để chuyển quân cũng như tiếp tế, Hồ mở con đường chiến lược Trường Sơn trên bộ, xuyên qua lănh thổ Lào và Kampuchia . Về mặt biển, Hồ thành lập đường 559B giao cho Đồng văn Cống chỉ huy. Để được an toàn, đầu tiên là phải nhổ tuyệt hai tiền đồn của QLVNCH trấn đóng trên quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, đất đai thuộc lănh thổ từ lâu đời của dân tộc Đại Việt, đă được tổ tiên bảo toàn từ thời Hậu Lê, Cá vị Chúa Nguyễn Nam Hà, Nhà Tây Sơn và Nhà Nguyễn.. nằm trong Đông Hải.

Theo bản tin của UPI-AFB ngày 23-9-1958, được báo chí của Trung Cộng lẫn Việt Cộng đăng tải. Những tài liệu này, hiện vẫn được lưu trữ tại các thư viện quốc tế như Luân Đôn, Paris, Hoa Thịnh Đón, Bắc Kinh... kể cả Hà Nội. Nhờ đó, ta mới biết được, vào ngày 14-9-1958, Phạm Văn Đồng lúc đó là thủ tướng,theo lệnh của chủ tịch nước và đảng VC là Hồ Chí Minh, đả cam kết với Chu Ân Lai, thủ tướng Trung Cộng, bằng văn kiện xác quyết như sau "Chính phủ VNDCCH, tôn trọng quyết định, lănh hải 12 hải lư cũng như hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, là Tây Sa-Nam Sa, của Trung Cộng." Ngày 22-9-1958, Đại sứ VC tại Bắc Kinh là Nguyễn Khang, dâng văn kiện xác nhận điều trên, do Phạm Văn Đồng kư, lên Thiên Triều.

I-QUẦN ĐẢO HOÀNG SA VÀ TRƯỜNG SA CỦA VN:

Về hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, theo chính sử cũng như những tài liệu của ngoại quốc như Đại Nam thực lục, Đại Nam nhất thống chí của Quốc Sử quán triều Nguyễn, Hoàng Việt địa dư chí thời vua Minh Mạng, Quảng Ngăi tỉnh trí của các Tuần Vũ Nguyễn Bá Trác và Nguyễn Đ́nh Chi, Quảng Ngăi nhất thống chí của Lê Ngại.đều đề cập tới và xác nhận đó lănh thổ lâu đời của Đại Việt. Với các tác phẩm ngoại quốc, có nhiều thiên kư sự của các giáo sĩ Thiên Chúa trên tàu Amphitrite, viết năm 1701, của Đô Đốc Pháp tên là D’Estaing viết năm 1768 rằng: "Sự giao thông giữa đất liền và các đảo Paracel (Hoàng Sa) rất nguy hiểm, khó khăn nhưng Người Đại Việt chỉ dùng các thuyền nhỏ, lại có thể đi lại dễ dàng."

Nhưng quan trọng nhất, là tác phẩm viết về Hoàng Sa của Đổ Bá tự Công Đạo, viết năm Chính Ḥa thứ 7 (1686), trong đó có bản đồ Băi Cát Vàng:

"Đảo phỏng chừng 600 dặm chiều dài và 20 dặm bề ngang. Vị trí nằm giữa cửa Đại Chiêm và Quyết Mông. Hằng năm vào cuối mùa đông, các chúa Nguyễn Đàng Trong, cho Hải Đội Hoàng Sa gồm 18 chiến thuyền đến nơi tuần trú."

Năm 1776, trong tác phẩm "Phủ Biên tạp lục", Lê Quư Đôn đă viết một cách rơ ràng :

"Trước đây, các Chúa Nguyễn đă đặt Đội Hoàng Sa 70 suất, tuyển lính tại Xă An Vĩnh, cắt phiên mỗi năm vào tháng 2 ra đi, mang theo lương thực 6 tháng. Dùng loại thuyền câu nhỏ, gồm 5 chiếc, mất 3 ngày 3 đêm, từ đất liền tới đảo."

Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lănh thổ của VN ngay khi người Việt từ đàng ngoài tới định cư tại Phủ Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngăi vào khoảng thế kỷ thứ XV sau tây lịch. Hai quần đảo trên nằm ngoài khơi Đông Hải : Hoàng Sa ở phía bắc và Trường Sa nằm về cực nam gần Côn Đảo.

1-QUẦN ĐẢO HOÀNG SA:

Nằm giữa hai kinh tuyến đông 111-112 độ và vĩ tuyến bắc 15 độ 45 ố 17 độ 05. Đây là một chuổi đảo gồm 120 ḥn lớn nhỏ nhưng qui tụ thành bốn nhóm chính. Muốn tới đảo, nếu khởi hành từ Đà Nẳng, bằng tau của Hải quân phải mất 10 giờ (chừng 170 hải lư), theo hướng 083. Bốn nhóm đảo chính là :

a - NHÓM NGUYỆT THIỀM (CROISSANT):

Gồm các đảo:
- Cam Tuyền hay Hửu Nhật (Robert), h́nh tṛn, diện tích om2032, là đảo san hô nên có nhiều phốt phát. Toàn đảo chỉ có chim hải âu trú ngụ , tuyệt nhiên không có bóng người.

- Đảo Quang Ḥa Đông (Duncan), diện tích 0 km2 48, phía đông đảo là rừng cây phốt phát và nhàn nhàn, phía tây toàn san hô là mơi trú ngụ của chim hải âu.

- Đảo Quang Ḥa Tây (Palon Island), h́nh tṛn, diện tích 0km241, trên đảo toàn cây nhàn nhàn và phốt phát , đảo toàn san hô chỉ có chim ở.

- Đảo Dung Mộng (Drummond) h́nh bầu dục, diện tích 0km241, toàn đảo chỉ có nhàn nhàn và phốt phát. Giữa đảo có một vùng đất rộng, thời Đệ 1 Cộng Ḥa trước tháng 11-1963, Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến trấn đóng tại đây để bảo vệ lănh thổ. Hiện trên đảo vẫn c̣ hai ngôi mộ lính VNCH và 3 ngôi mộ cổ khác với mộ bia viết bằng chử Hán.

- Trong số này quan trong nhất vẫn là đảo Hoàng Sa (Pattle) có h́nh chữ nhật, chu vi 2100m, diện tích 0km230. Đảo nay đă được khai phá từ lâu đời, nên có nhiều công tŕnh kiến trúc như Đồn quân trú pḥng, Sở khí tượng, Hải đăng và cầu tàu để các chiếm hạm Hải quân/VNCH cập bến. Trên đảo có một ngôi miếu cổ thờ Bà Chúa Đảo và do một Trung đội Địa Phương Quân thuộc Tiểu Khu Quảng Nam trấn đóng.

b - Đảo Vỉnh Lạc hay Quang Ảnh (Money) nằm biệt lập không thuộc nhóm đảo Nguyệt Thiềm, h́nh bầu dục, diện tích 0, 50 km2. Trên đảo toàn nhàn nhàn, phốt phát và một loại cây cao trên 5m, có trái như mít. Toàn đảo không có người ở.

c - Đảo Linh Côn (Lincoln) cũng năm biệt lập và đă bị Đài Loan cưởng chiếm vào tháng 12-1946 khi Trung Hoa Dân Quốc, được lệnh LHQ tới đảo giải giới quân Nhật đang trú đóng trên đảo.

d - NHÓM TUYÊN ĐỨC (AMPHITRITE):

Cũng bị Đài Loan chiếm năm 1946, nằm về phía bắc đảo Hoàng Sa, gồm 16 đảo nhỏ , trong số này quan trong nhất có đảo Phú Lâm (Woody Island) , dài 3700m, rộng 2800m. Trên đảo có nhiều cây ăn trái như dừa, được Nhật Bổn khai thác phốt phát từ thời Pháp thuộc. Năm 1950, Trung Cộng đánh đuổi Tưởng Giới Thạch chạy ra đảo Đài Loan, chiếm lục địa và luôn các hải đảo của VN, xây phi trường, làm đường xá, lập căn cứ quân sự. Đây là nơi giặc Tàu phát xuất, tấn công chiếm các đảo của VN sau này.


2 - QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA:

Gồm chín đảo lớn nhỏ, nằm giữa hải phận của cac nước VN, Phi Luật Tân, Srawak(Brunei) Trong số này đảo lớn nhất là Trường Sa (Sparley), dài 700m, ngang 200m, nằm ở kinh tuyến 114 độ 25 và vĩ tuyến 19 độ 10 bắc. Đảo cấu tạo bởi san hô, có nhiều hải âu trú ngụ, đẻ trứng rất to. Trên đó có nhiều loại cây ăn trái vùng nhiệt đới như dừa, bàng, mù u, nhàn nhàn, rau sam.

3 - TRUNG CỘNG CƯỚP CHIẾM HOÀNG SA *

Thật sự người Tàu chỉ chú ư tới hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN từ đầu thế kỷ XX v́ dầu hỏa, khí đốt và vị trí chiến lược của hai đảo trên. Sự tranh dành cướp chiếm bắt đầu từ thời VN bị thực dân Pháp đô hộ, v́ mất chủ quyền nên không ṿm binh lực để bảo vệ lănh thổ riêng của ḿnh.

- 1907 Tổng đốc Quảng Châu đ̣i chủ quyền trên đảo Hoàng Sa.

- 1909 Hải quân Nhà Thanh tới Hoàng Sa hai lần, cắm cờ trên đảo và bắn 21 phát đạn đại bác để thị oai.

-Ngày 30-4-1921 chính quyền Quảng Đông, kư văn thư số 831 tự động sáp nhập quần đảo Hoàng Sa của VN vào đảo Hải Nam nhưng đă bị Triều đ́nh Huế phản đối dữ dội vào năm 1923.

- Năm 1933 , Pháp v́ bị báo chí trong nước phản đối dữ dội, nên đă đem hải quân ra đánh đuổi quân Tàu, chiếm lại quần đảo Hoàng Sa, lập đồn binh, cầu tàu, đài khí tượng trên hai đảo chính Hoàng Sa, Trường Sa.

- Tháng 12/1946 Đài Loan lợi dụng việc giải giới Nhật, đă chiếm đảo Phú Lâm trong nhóm Tuyên Đức trong quần đao Hoàng Sa. Đảo này lại lọt vào Trung Cộng khi Mao Trạch Đông chiếm lục địa Trung Hoa.

- Ngày 4/12/1950 Chu Ân Lai lớn tiếng đ̣i hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN.

- Năm 1956 Trung Cộng lén lút chiếm thêm đảo Linh Côn trong quần đảo Hoàng Sa, đang thuộc chủ quyền VNCH.

- Ngày 21/12/1959 Hải quân VNCH với sự trợ chiến của Tiểu đoàn 1 Thủy Chiến Lục Chiến, đă đánh Tàu Cộng, chiếm lại các đảo Cam Tuyền, Duy Mộng, Quang Ḥa trong nhóm Nguyệt Thiềm, bắt giữ 84 tù binh và 5 thuyền binh nguy trang tàu đánh cá. Ngày 27/2/1959 Trung Cộng sau khi thua trận, đă ra thông cáo mạt sát Chính phủ VNCH xâm phạm chủ quyền của Tàu, v́ chính Hô Chí Minh cũng như Pham văn Đồng đă chính thức xác nhận bằng văn kiện, là hai quần đảo trên qua tên Tây Sa, Nam Sa là lănh thổ của Trung Hoa. Tuy nhiên để giữ ḥa khí giữa hai nước, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă thả hết số tù binh trên về nước.

Từ ngày 4-9-1958, Trung Cộng vẽ bản đồ mới và tuyên bố lănh hải của ḿnh là 12 hải lư. Bản tuyên cáo này chỉ có Bắc Hàn công nhận đầu tiên. Tại Bắc Việt, Hồ Chí Minh họp đảng để nhất trí và ban lệnh cho Phạm Văn Đồng , kư nghị định công nhận ngày 14-9-1958.

Ngày 9-1-1974, Kissinger tới Bắc Kinh mật đàm với Mao Trạch Đông, được cho coi văn kiện mà Phạm Văn Đồng đă kư xác nhận , hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VNCH, chính là hai đảo Tây Sa-Nam Sa của Tàu. Theo văn kiện và tuyên cáo lănh hải 12 hải lư, th́ chính VNCH đă chiếm đất của Trung Cộng, từ năm 1958, do VC làm chứng và xác nhận. Được cơ hội vàng ṛng, tên cáo già Kissinger tương kế tựu kế, nhân danh Nixon, bật đèn xanh, cho Mao đánh VNCH, đề thu hồi lănh thổ.


Tính đến năm 1974, khi xảy ra trận hải chiến Hoàng Sa, Hải quân VNCH rất hùng hậu với quân số trên 40.000 người (sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ) , phân thành 5 vùng duyên hải và 2 vùng sông ng̣i. Hải quân có một hạm đội gồm 83 chiến ham đủ loại. Để bảo vệ các sông ng̣i, kênh rạch ở Nam phần, Hải quân đă thành lập 4 Lực lượng dặc nhiệm hành quân lưu động, gồm LL tuần thám 212, LL thủy bộ 211, LL trung ương 214 và LL đặc nhiệm 99. Ngoài ra c̣n Lực lượng Duyên pḥng 213, Liên đoàn Tuần giang, 28 Duyên đoàn, 20 Giang đoàn xung phong, 3 Trung tâm Huấn Luyện Hải quân và nhiều căn cứ yểm trợ khắp nơi. Khi xảy ra cuộc hải chiến, Đề đốc Trần Văn Chơn là tư lệnh Hải quân. Tóm lại Hải quân VNCH rất hùng mạnh trong vùng Đông Nam Á.

Sau khi đạt được thắng lợi ngoại giao với Hoa Kỳ qua cặp Nixon-Kissinger, đồng thời với sự đồng lỏa của Việt Cộng, nên giặc Tàu quyết tâm chiếm cho bằng được hai quần đảo ngoài Đông Hải của VNCH. Dă tâm càng lớn từ năm 1973, sau khi được tin các hảng dầu thăm ḍ cho biết vùng này có trử lượng rất lớn về dầu khí. Lúc đó VNCH cũng đă bắt đầu kư nhiều hợp đồng, cho phép các hảng dầu tới hai vùng đảo trên khai thác.Thế là ngày 11-1-1974, Trung Cộng lại tuyên bố chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa. Ngày 19-1-1974, bất thần Trung Công tấn công Hoàng Sa , gây nên trận hải chiến, tuy ngắn ngủi nhưng đẫm máu. Trung Cộng dù chiếm được đảo nhưng thiệt hại gấp 3 lần VNCH.

Quần đảo Hoàng Sa thời Đệ I Cộng Ḥa (1955-1963) thuộc tỉnh Quảng Nam. Cũng trong thời kỳ này, chính phủ đă ban hành sắc lệnh số 134/NV ban hành năm 1956, sáp nhập quần đảo Trường Sa, vào tỉnh Phước Tuy. Nghị định số 241/BNV ban hành ngày 14-12-1960, do chính Tổng thống Diệm bổ nhiệm Nguyễn Bá Thước làm Phái viên hành chánh Hoàng Sa. Lại phối trí Tiểu đoàn 1 TQLC trú đóng khắp các đảo, để bảo vệ lănh thổ VNCH.


II - HẢI CHIẾN HOÀNG SA GIỮA HẢI QUÂN VNCH VÀ TRUNG CỘNG:

Như thường lệ, vào ngày 18-1-1974 gần tới Tết Âm Lịch Nhâm Dần. Lúc đó Tuần Dương Hạm HQ.16 Lư Thường Kiệt, khởi hành từ Đà Nẳng với công tác chuyển vận Đơn vị Địa Phương Quân của Tiểu khu Quảng Nam , ra Hoàng Sa hoán đổi định kỳ. Trong chuyến công tác trên, c̣n có một Phái đoàn khảo sát điạ chất , gồm 7 sĩ quan công binh và hải quân. Ngoài ra c̣n có một người Mỹ tên Gerald Kosh, là nhân viên tùng sự tại Ṭa Lănh sự Hoa Kỳ Vùng I Chiến thuật. Trước khi vào đảo đổi quân, tàu HQ.16 đă ṿng các đảo để kiểm soát, nên đă phát hiện được nhiều tàu chiến của Trung Cộng sơn màu xanh ô liu, ngụy trang như các tàu đánh cá, trang bị toàn vũ khí nặng. Trong lúc đó c̣n có nhiều tàu chiến khác đang di chuyển từ đảo Phú Lâm, tiến về các đảo Quang Ḥa, Duy Mộng và Hoàng Sa.Do t́nh h́nh quá khẩn cấp, nên HQ.16 đă báo về Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 1 Chiến thuật, nên được tăng cường thêm các Chiến hạm như Khu trục hạm Trần Khánh Dư, Tuần dương hạm Trần B́nh Trọng và Hộ tống hạm Nhật Tảo. Tuy nhiên tất cả đă được lệnh Trung ương, chỉ pḥng thủ không được tấn công trước khi địch chưa khai hỏa.

Theo sử liệu, trong trận hải chiến này, lực lượng hải quân của Trung Cộng rất hùng hậu v́ đă chuẩn bị trước. Thành phần tham chiến gồm:

- Hộ tống hạm 271 Kronstadt, Đại Tá Vương Kỳ Uy là hạm trưởng, tử thương.

- Hộ tống hạm 274 Kronstadt, Hạm trưởng là Đại Tá Quan Đức. Đây cũng là Soái hạm, chỉ huy trận chiến, gồm Tư lệnh là Đô Đốc Phương Quang Kính, cũng là Phó tư lệnh của Hạm Đội Nam Hải. Sau trận đánh, toàn bộ chỉ huy của Trung Cộng trên Soái Hạm này, gồm 2 Đề Đốc, 4 Đại Tá, 6 Trung Tá, 2 Thiếu tá và 7 Sĩ Quan Cấp uư, đều bị trúng đạn đại bác tử thương.

- Trục lôi hạm 389, hạm trưởng là Trung Tá Triệu Quát tử thương.

- Trục lôi hạm 396, Hạm trưởng là Đại Tá Diệp Mạnh Hải, tử thương.

- Phi Tiễn Đỉnh 133 Komar, có hỏa tiễn địa điạ Styx, Hạm trưởng là Thiếu tá Tôn Quân Anh.

- Phi tiễn đỉnh 137 Komar, có hỏa tiễn địa địa Styx, Hạm trưởng là Thiếu Tá Mạc Quang Đại.

- Phi tiễn đỉnh 139 Komar có hỏa tiên, Hạm trưởng là Thiếu tá Phạm Quy.

- Phi tiễn đỉnh 145 Komar có hỏa tiễn, Hạm trưởng là Thiếu Ta Ngụy Như

- và 6 Hải Vận Hạm chở quân chiến đấu.

- Ngoài ra c̣n một lực lượng trừ bị gồm 2 Tuần Dương Hạm, 4 Pháo Hạm, 4 Khu trục Hạm , trang bị hỏa tiễn Kiangjiang, 2 Phi đội Mig 19 và 2 phi đội Mig 21, do tư lệnh Hạm Đội Nam Hải, tổng chỉ huy.


Bên VNCH, lực lượng tham chiến gồm

- Khu Trục Hạm HQ4 Trần Khánh Dư, Hạm Trưởng Trung Tá HQ.Vũ Hữu San.

- Tuần Dương Hạm HQ5 Trần B́nh Trọng , Hạm trưởng Trung Ta HQ Phạm Trọng Quỳnh.

- Hộ Tống Hạm Nhật Tảo HQ10, Hạm Trưởng Trung Tá HQ.Ngụy Văn Thà. Trong khi giao chiến, HQ10 bị trúng đạn, toàn thể thủy thủ xuống xuồng nhỏ, th́ Hạm Trưởng ở lại tuấn quốc với chiến hạm.

- Tuần Dương Hạm HQ16, Hạm Trưởng là HQ.Trung Tá Lê Văn Thư.

- Về lực lượng trừ bị,, có Tuần Dương Hạm HQ6 Trần Quốc Toản,

- Hộ Tống Hạm HQ11 Chí Linh và Phi Đoàn F5-A37, nhưng v́ ở cách xa chiến trường, nên khi chưa tới nơi, th́ chiến cuộc đă tàn...

Kết quả, phía VNCH, các chiến hạm 4, 5 và 16 bị hư hại nặng nhưng chạy được về Đà Nẳng sửa chữa và tiếp tục hoạt động sau đó. Chỉ có Chiến Hạm HQ10 bị ch́m, Hạm trưởng Ngụy Văn Thà, bị thương nhưng quyết ở lại chết với tàu.

Về phía Trung Cộng, Tư Lệnh Mặt Trận, Bộ Tham Mưu và 4 Hạm Trưởng tử thương. Hộ Tống Hạm 274 bị ch́m, Hộ Tống Hạm 271 và 2 Trục lôi hạm 389-396 bị hư nặng và phá hủy cùng với 4 ngư thuyền bị bắn ch́m.


Có một điều bi thảm mà hiện nay ai cũng biết, là hầu hết các Chiến hạm mà Hoa Kỳ đă viện trợ cho Hải Quân VNCH, đều được hạ thủy năm 1940 loại phế thải được tân trạng. Bốn Chiến hạm tham chiến năm 1974 được coi là tối tân nhất, v́ HQ4 hạ thủy năm 1943, HQ5 hạ thủy năm 1944, HQ10 hạ thủy năm 1942 và HQ16 hạ thủy năm 1942. Riêng các vũ khí trên tàu, các loại súng liên thanh đều được gở bỏ , khi cho VNCH. Nhưng dù quân lực Miền Nam ít, chiến hạm vừa cũ kỹ lại nhỏ, vũ khí trang bị, chỉ có đại bác nhưng v́ Các Sĩ Quan Hải Quân VNCH đều được huấn luyện như Âu Mỹ, rất thiện chiến và tài giỏi. Cho nên đă tác xạ rất chính xác, làm nhiều tàu giặc cũng như Hạm trưởng tử thương. Tệ nhất là người Mỹ, lúc đó vẫn c̣n là đồng minh của QLVNCH, vẫn đang có hiệp ước hỗ tương chiến đấu và bảo vệ cho nhau. Vậy mà khi cuộc chiến xảy ra, Hạm Đội 7 Hoa Kỳ đang tuần hành gần đó, chẳng những đă không lên tiếng, không can thiệp mà ngay thủy thủ VNCH bị ch́m tàu,, cũng không thèm cứu vét, theo đúng luật hàng hải quốc tế.

Theo các nhân chứng đă tham dự cuộc hải chiến kể lại, th́ lúc đó các chiến hạm của Hải quân/VNCH , đă chống trả với giặc rất dũng mănh, nên chỉ trong mấy phút đầu, đă có nhiều tàu chiến của Trung Cộng đă bị bắn ch́m. Về phía VNCH, Tuần dương hạm Lư Thường Kiệt HO.16, bị bắn trúng bánh lái và sườn tàu, được HQ.11 d́u về Đà Nẳng. Trên chiến trường lửa máu, chỉ c̣n HQ.10 và Hộ tống hạm Nhật Tảo, vùng vẩy chiến đấu vời hằng chục chiến hạm của Trung Cộng, được Không quân từ các căn cứ trên dảo Hải Nam tới yểm trợ.

Cuối cùng Hộ tống hạm Nhật Tảo đă bị bắn cháy và ch́m giữa biển Đông. Hạm trưởng chiến hạm này là Trung Tá HQ. Ngụy Văn Thà, tốt nghiệp khóa 12 sĩ quan hải quan Nha Trang, sinh năm 1943 tại Trảng Bàng, Tây Ninh. Khi tàu lâm nạn, với tư cách là chỉ huy trưởng, Trung Tá Thà đă ra lệnh cho Hạm Phó là Thiếu Tá HQ. Nguyễn Thành Trí, sinh năm 1941 tại Sa Đéc, Tốt nghiệp khóa 17 sĩ quan hải quân/Nha Trang, hướng dẫn số quân nhân c̣n sống sót, trong tổng số 80 người trên tàu, dùng bè cao su về đất liền. Riêng Ông ở lại chết với tàu.

Trên biển, Thiếu tá Trí v́ bị thương nặng nên đă chết trên bè, trước khi các quân nhân c̣n lại, được thương thuyền Skopionella của Ḥa Lan, trên đường từ Hồng Kông đi Tân Gia Ba, cứu sống vào đúng đêm giao thừa Tết âm lịch Nhâm Dần (1974). Sau đó 22 quân nhân này được một chiến hạm cũa Hải Đội 1 Duyên Pḥng, đón về đất liền. C̣n 16 Biệt Hải của Tuần Dương Hạm Lư Thường Kiệt, có lệnh giữ đảo Vĩnh Lạc, sau khi Ḥang Sa thất thủ, đă dùng bè cao su vượt biển về đất liền. Lênh đênh nhiều ngày trên sóng nước, nắng mưa gió lạnh, cuối cùng cũng được một Tàu đánh cá cứu thoát đưa về điều trị tại Quân Y Viện Qui Nhơn, 2 người chết v́ đói lạnh, số c̣n lại may mắn thoát được tử thần.

Cuộc hải chiến chấm dứt, các chiến hạm của VNCH đều rút lui, v́ Hoàng Sa đă thất thủ. Bấy giờ giặc Tàu mới bắt đâu thu dọn chiến trường và xua quân chiếm đóng tất cả các đảo. Về phía VNCH c̣n kẹt lại trên đảo, gồm Trung đội DQP.Quảng Nam, các quân nhân Hải quân, 7 Sĩ quan công binh trong toán khảo sát địa chất, 4 nhân viên sở khí tượng và 1 người Mỹ làm việc ở Ṭa lănh sự Hoa Kỳ thuộc Quân đoàn 1. Tổng cộng là 42 người, đều bị giặc bắt làm tù binh, giải về thành phố Quảng Châu và giam trong một trại tù, cạnh ḍng sông Sa Giang. Đây cũng chính là nơi mà hơn mấy chục năm về trước, anh hùng Phạm Hồng Thái đă gieo ḿnh tự vẫn, để không bị sa vào tay giặc Pháp, sau khi ném bom ám sát hụt Merlin, toàn quyền Đông Dương đang có mặt tại Hồng Kông vào năm 1924.

Lúc đó đúng 8 giờ sáng ngày mồng một tết nguyên đán, thời gian hạnh phúc nhất của các dân tộc Á Đông vui xuân theo âm lịch, trong đó có VNCH. Riêng 42 tù binh VN liên tục bị bọn an ninh Trung Cộng, tra vấn, bắt buộc phải nhận tội là đă chiếm đóng bất hợp pháp lănh thổ của Tàu. Nhưng rồi không biết v́ sao, Đặng Tiểu B́nh ra lệnh phóng thích tất cả, đưa tới Hồng Kông để mọi người hồi hương.

Lịch sử lại tái diển, ngày 14-3-1988, Trung Cộng lại nổ súng vào Hải quân Việt Cộng, tại quần đảo Trường Sa. Trong cuộc hải chiến ngắn ngủi này, v́ VC chỉ phản ứng có lệ, nên tài liệu cho biết phía Trung Cộng, không có ai bị tử thương cũng như tàu ch́m. Ngược lại, bên VC có nhiều tàu chiến bị ch́m, gồm : Chiến Hạm Thượng Hải của Tàu viện trợ, 1 Tuần Dương Hạm củ của VNCH để lại, 1 Hải Vận Hạm của Nga Sô viện trợ và trên 300 lính Hải quân bị thương vong.

Thương biết bao những anh hùng vị quốc, trong đó có những chiến sĩ Hải quân/VNCH năm nào, đă anh dũng chống giặc Tàu xâm lăng, như tổ tiên ta đă bao đời banh thây đổ máu để có "Nam quốc sơn hà, nam đế cư" nhưng ngày nay đă bị CSVN hũy diệt gần như tận tuyệt từ đất liền ra tới biển đảo !



Back to top

florida80
04-24-2019, 19:37
NGHICH CẢNH LÀ ĐỘNG LỰC THỨC ĐẨY CON NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH


Hăy để tổn thương thành dinh dưỡng cho ta trưởng thành, bởi không có điều ǵ là vô cớ xuất hiện trong đời bạn

Trong ḍng người vội vă, rất nhiều người đều là có duyên với bạn mà tới. Dù chỉ là ngồi chung một chuyến xe, trú mưa cùng một chỗ, hay chỉ nh́n thoáng qua nhau, tất cả đều là v́ “hữu duyên” mà “tương ngộ”.

Có một người chủ trang trại nọ, để tiện cho việc chăn ḅ, liền buộc dây sắt lên một cây du trong trang trại. Theo thời gian, cây du càng lớn lên, chiếc ṿng sắt buộc quanh cũng ngày một bó chặt vào thân cây hơn, lâu dần lưu lại một vết thương sâu hoắm, hằn lên thân cây.

Năm nọ, trong vùng xuất hiện một loại nấm kỳ lạ kư sinh trên thân cây, làm những cây du trong ṿng hàng chục cây số quanh đó đều chết hết. Duy chỉ có cây du với chiếc ṿng sắt kia là có thể sống sót.

Tại sao cây du đó lại có thể sống sót kỳ diệu như vậy? Lấy làm kỳ lạ, các nhà thực vật học liền tổ chức nhóm nghiên cứu tới tới t́m hiểu nguyên nhân. Người ta phát hiện rằng chính chiếc ṿng sắt gây ra những vết thương trên thân cây lại đă cứu mạng nó.

Bởi có thể hấp thụ một lượng lớn thành phần sắt thông qua các vết rỉ sét của chiếc dây mà cây du này đă có được khả năng miễn dịch đặc biệt, đủ sức kháng lại loại nấm kỳ lạ kia.

Đây là câu chuyện có thật xảy ra vào thập niên 50 tại một trang trại ở Mỹ. Đến ngày nay, cây du đó vẫn đang tràn trề sức sống trong trang trại gần Ventura County, bang Michigan Hoa Kỳ.

Câu chuyện về cây du già ở trên có thể sẽ truyền cảm hứng cho tất cả chúng ta. Trong kiếp nhân sinh này, dù ít dù nhiều ai cũng sẽ phải gặp những tổn thương khác nhau. Tuy nhiên, đôi khi chính những tổn hại ấy lại trở thành chất dinh dưỡng cho sinh mệnh của chúng ta, khiến ta trở nên kiên cường, giàu nghị lực hơn.

Vấp ngă không phải là bi kịch. Bi kịch chính là chúng ta không thể đứng dậy sau những vấp ngă ấy. Những tổn thương có khi chính là lời cảnh tỉnh giúp ta thoát khỏi mê mờ. Vậy nên, đừng nên để tâm hồn ḿnh bị những thương tổn ấy giam hăm quá lâu.

Bạn biết đấy, dù sao th́ ngày mai mặt trời vẫn mọc, gió sẽ vẫn thổi trên những b́nh nguyên xanh ngát, chim vẫn hót ca và con người ta vẫn sẽ phải sống và đi về phía trước.

Người xưa cũng có câu:


Hữu duyên thiên lư năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng


Tô Tần và Trương Nghi, sống vào thời Chiến Quốc, vốn là bạn đồng môn, học tṛ của Quỷ Cốc Tử. Hai người cùng học nghề du thuyết, xuống núi đi chu vu khắp thiên hạ, t́m minh chủ để thực thi kế sách của ḿnh. Tô Tần sớm thành công với kế sách “Hợp tung”, triệu hồi liên minh các nước cùng đánh Tần, cầm ấn tướng 6 nước, quyền nghiêng thiên hạ.

Trương Nghi trái lại phải long đong, vất vả hơn, bôn ba du thuyết không thành, có lần c̣n suưt mất mạng. Trương Nghi t́m đến phủ của Tô Tần nương nhờ một thời gian. Chẳng ngờ Tô Tần không nhớ đến t́nh bạn xưa, đối xử lạnh nhạt, đem cơm thừa canh cặn ra tiếp, lại mắng nhiếc, nhục mạ Trương Nghi.

Trương Nghi tức giận bỏ đi, cố công t́m đến nước Tần để du thuyết. Sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng được gặp Tần vương và trọng dụng, trở thành tướng quốc nước Tần.

Trong suốt thời gian Trương Nghi ở nước Tần thường có người theo sau giúp đỡ, chu cấp tiền lương cho. Sau này Trương Nghi muốn trả ơn, người đó liền nói rơ sự thật rằng từ khi Nghi ra đi th́ Tô Tần đă sai ḿnh đi theo ngầm giúp đỡ. Và trên thực tế, việc Tô Tần mắng nhiếc cũng chỉ là để khích tướng Trương Nghi, khiến ông có thêm quyết tâm lập nghiệp.

Trương Nghi nghe xong ngửa mặt lên trời mà cảm thán: “Thực là mắc mưu Tô quân mà không biết, rơ ràng ta không bằng Tô quân“. Ngoài mặt, có thể thấy rơ ràng rằng Tô Tần xử tệ, làm tổn thương Trương Nghi đến thế là quá tệ. Nhưng ai biết nếu không làm theo cách ấy th́ Trương Nghi sao có thể thành danh, trưởng thành?

Không ai vô duyên vô cớ xuất hiện trong đời bạn. Ai đến, ai đi đều là có nhân duyên và nguyên do cả. Dù họ mang lại hạnh phúc, nụ cười hay nỗi buồn, thương tổn, họ đều là một mảnh ghép hoàn thiện trong tâm hồn bạn.

Người yêu quư bạn sẽ cho bạn sự ấm áp và tự tin, sẽ khiến bạn cảm động.

Người mà bạn yêu quư sẽ cho bạn học được cách yêu thương và sự kiềm chế.

Người mà bạn không thích sẽ cho bạn bài học về sự tha thứ, khoan dung và tôn trọng.

Người không thích bạn sẽ khiến bạn tự xét lại ḿnh và trưởng thành hơn.

Có thể xem nhẹ th́ có thể vui vẻ, bởi v́ xem nhẹ cho nên hạnh phúc. Cuộc đời chính là có một nguyên lư ấy. V́ vậy nếu bạn từng bị ai đó làm tổn thương, từng bị ai đó xúc phạm, hăy cảm ơn họ …

Hết thảy đều là tùy duyên, duyên sâu đậm bao nhiêu th́ càng tụ họp bấy nhiêu, duyên hời hợt th́ cũng dễ dàng tan vỡ.

Kiên Định


Quote:
Lynn Ly chú thích :

Theo tôi th́ "Tôi không thích ai, th́ người đó hoàn toàn không tồn tại trong tâm trí của tôi ... bởi v́ "Diện kiến bất tương phùng" . Tôi đoạn dứt muôn duyên v́ tôi biết rơ ràng tôi làm chủ được chính thân tâm mính!!! Tâm thế nào th́ cảnh thế đó !!!

florida80
04-24-2019, 19:40
NHÂN SINH CẢM NGỘ
Đọc Và Suy Nghẫm Những Câu Chuyện Nhỏ ...


Hăy đọc và suy ngẫm những câu chuyện nhỏ dưới đây, bạn sẽ nhận ra mọi điều xảy ra trong cuộc đời đều có lư do của nó, và có những đạo lư đơn giản mà chúng ta không thể tự hiểu ra được.

1. Một ngày, trên đường về nhà cùng với vợ, tôi đi ngang qua một thị trấn tương đối giàu sang, “xa xỉ” với rất nhiều căn hộ đẳng cấp. Tôi hân hoan nói rằng: “Anh chỉ muốn sống cả đời ở nơi như thế này“. Thế rồi, vợ tôi nhẹ nhàng nói với tôi: “Đúng là nơi đây rất tuyệt vời, nhưng em chắc rằng vẫn có những người khi trông thấy ngôi nhà của chúng ta, họ cũng sẽ nói điều tương tự.” Tôi chợt giật ḿnh và cảm thấy nên quư trọng những ǵ mà ḿnh đang có.

Mỗi chúng ta khi được sinh ra đều có vận mệnh của riêng ḿnh. Hăy quư trọng những ǵ đang thuộc về bạn, v́ nếu một khi chúng mất đi, bạn sẽ thực sự nuối tiếc. Vật chất, hay những điều tốt đẹp mà bạn đang sở hữu, dù ít hay nhiều, đều có thể là niềm ao ước của rất nhiều người.

2. Tôi mắc một căn bệnh hiểm nghèo mà ít có khả năng chữa trị thành công. Một ngày, tôi tới gặp bác sỹ và ra sức nài nỉ ông hăy dự đoán cho tôi biết về kết quả điều trị. Bác sỹ trị liệu đă nói với tôi rằng: “Nếu tôi có thể vẽ ra một viễn cảnh chắc chắn về những ǵ mà bạn có thể đạt được sau khi chữa trị, th́ bạn sẽ không quan tâm đến việc nỗ lực và cố gắng nữa. Tôi không thể làm thế, v́ vậy bạn chỉ cần tin vào tôi, và kiên định nhẫn nại th́ ngày đó sẽ đến.”

Không trải qua những nỗi đau và chờ đợi th́ sẽ không biết thế nào là hạnh phúc. Đôi khi, bạn buộc phải bị tổn thương và cảm thấy muộn phiền để hiểu ra giá trị cuộc sống. Trên đoạn đường vươn tới ước mơ, những chông gai và thử thách là để tôi luyện ư chí và niềm tin của con người, chứ không phải để chúng ta chùn bước.

3. Cuộc hôn nhân đổ vỡ khiến tôi vô cùng tuyệt vọng. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai th́ ngày sinh nhật của tôi đă đến, nhưng tôi chẳng muốn nhắc đến nữa, chỉ muốn ngủ vùi cả ngày. Mẹ tôi bước vào pḥng lặng lẽ đặt lên bàn một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật. Trong đó viết: “Có thể con không phải là một chú ngựa chiến thắng trong lúc này, nhưng con là chú ngựa duy nhất mà mẹ sẽ đặt cược trong một cuộc đua dài.”

Tất cả những mối quan hệ nhân duyên đến và đi trong cuộc đời mỗi chúng ta đều có lư do. Sự nuối tiếc không khiến chúng ta cảm thấy tốt hơn, mà trái lại, chúng khiến ta đắm ch́m trong tuyệt vọng. Chúng ta nên nh́n nhận và đối mặt với vấn đề “được, mất” với một tâm thái nhẹ nhàng. Mỗi giai đoạn, mỗi con người đi qua cuộc đời chúng ta đều dạy cho ta một bài học quư giá để ta hiểu bản thân ḿnh qua các mâu thuẫn và trở nên tốt đẹp hơn.

4. Ngày trước, anh trai tôi và tôi vẫn thường tranh căi rất lâu hệt như những đứa trẻ con cho rằng ḿnh luôn đúng. Tôi không nhớ chúng tôi đă tranh căi với nhau về những điều ǵ, nhưng một ngày anh tôi gọi tôi lại và nói với tôi rằng: “Anh thấy em tử tế, không cáu gắt với tất cả mọi người, nhưng anh cho phép em lớn tiếng với anh bởi v́ anh biết em cần xả bỏ những cơn nóng giận, rồi sau đấy em sẽ không c̣n cảm thấy bực bội nữa.” Nghe thấy câu nói ấy, nước mắt tôi chảy dài. Hóa ra tôi chẳng hiểu anh ḿnh đủ, rằng anh luôn để tâm tới cảm xúc của tôi và yêu thương tôi hết mực. Tôi cũng nhận ra những lần nổi nóng với anh đều chỉ v́ tôi muốn lấn át anh và giận dữ với chính bản thân ḿnh. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ muốn trách móc, nổi cáu với bất kỳ ai nữa. Anh em tôi cũng trở nên ḥa đồng hơn, và không c̣n căi nhau như xưa.

Có thể nói rằng, Nhẫn là một đức tính đáng quư mà bất ḱ ai cũng nên có. Khi con người ta thực hiện được Nhẫn, khiêm nhường, không tranh đấu th́ nội tâm sẽ trở nên an ḥa và cơ thể cũng trở nên khỏe mạnh nhờ nhân tâm được tu sửa.

5. Người bạn thân John từ thời “nối khố” của tôi đă chết v́ căn bệnh ung thư quái ác. Trước đó, tôi đă bên cạnh và giúp đỡ John mỗi ngày để anh có thể chống chọi với chứng bệnh nan y. Anh ấy đă rất nhiều lần nói với tôi rằng: “Mike à, anh đừng lo lắng về bất kỳ thứ ǵ quá, bởi v́ biết đâu anh có thể sẽ rơi vào t́nh trạng như tôi, và lúc đó anh sẽ thấy tất cả mọi buồn phiền hay đau khổ chẳng c̣n quan trọng nữa.”

Mọi cảm giác lo lắng, sợ hăi hay tuyệt vọng cho một điều ǵ đó đă xảy ra hoặc sắp sửa xảy ra chỉ khiến chúng ta thêm tiêu cực hơn. Con người đều nằm trong sự an bài của định mệnh vốn đã rất công bằng cho mỗi sinh mệnh. Vì vậy, bất kể điều gì xảy đến đều mang một ý nghĩa nhất định.

6. Người cậu mà tôi rất mực yêu quý đã phải sống trong nhà tế bần với căn bệnh ung thư…Tôi cảm thấy xót xa khi chứng kiến sự đau đớn vô cùng của ông cách đây vài tháng… Trước lúc ông ra đi, tôi đã kịp đến bên cạnh ông thủ thỉ. Và cậu tôi đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để nói hết những lời trăng trối dành cho tôi: “Ta thương con rất nhiều…”

Hãy nói lời yêu thương và đối xử tốt với những người xung quanh, vì biết đâu cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời ḿnh, bạn không còn cơ hội để bày tỏ nữa.

7. “Lòng vị tha không thể thay đổi quá khứ, nhưng nó có thể thay đổi được tương lai.” Mẹ tôi từng nói rằng bà nhận được thông điệp đó trên một chiếc bánh quy may mắn. Nó đến thật đúng lúc vì bố tôi sắp được trả lại tự do sau khi ra khỏi tù. Thay vì giận dữ và khiến mọi người đau khổ, bà đã quyết định thay đổi con người ḿnh và trở nên bao dung hơn. Như một phép màu, tương lai của bố mẹ tôi dần có nhiều ánh sáng và hy vọng. Họ đã giữ được một cuộc hôn nhân tốt đẹp và bền chặt sau rất nhiều đổ vỡ và mất mát. Bà chia sẻ với tôi điều này khi tôi đang trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn với người chồng của mình. Tôi thừa nhận đă không mấy vị tha với anh nhưng tôi chưa bao giờ quên đi sức mạnh của nó.

Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, hãy chọn làm người lương thiện, và bao dung với tất cả các mối quan hệ. Tha thứ là một hành động cao đẹp và là bản tính tốt đẹp mà con người nên khôi phục lại bên trong mình để thế giới này tràn ngập ‘hương thơm và trái ngọt’.


Quote:
Và bạn nên nhớ:

“Hãy bước đi và trải nghiệm khi còn có thể. Nếu không, bạn sẽ cảm thấy tiếc khi không còn có thể bước đi.” Thời gian là vô cùng trân quý, người biết quý tiếc thời gian của mình sẽ dùng nó với mục đích có ý nghĩa. Hãy thoát ra khỏi vùng an toàn và cảm nhận về mọi điều xung quanh. Hăy hướng sâu vào bên trong tâm hồn mình để tĩnh lặng nhìn thế giới với vô vàn những điều bao la huyền diệu, và hãy khám phá và tìm được chính mình trong vũ trụ rộng lớn!

“Cuộc sống không hề ngắn, mà nó sẽ trở nên dài hơn nếu chúng ta biết sống một cách có ý nghĩa.” Không có ǵ là quá trễ cả. Nếu chúng ta cứ biện minh rằng không có thời gian cho việc ǵ, th́ chúng ta măi măi không thể hoàn thành nó. Thời gian trôi đi sẽ không lấy lại được; chúng là vô giá. Hăy làm thật nhiều việc có ư nghĩa bằng tất cả thời gian bạn có. Đừng bỏ lỡ một giây phút nào và đừng quan tâm những gì người khác nghĩ về bạn, vì họ không phải là bạn. Mỗi con người đều có một cuộc đời riêng của mình, chúng ta đều có sứ mệnh khác nhau. Vì vậy, hãy luôn lắng nghe tiếng vọng bên trong ḿnh và sống theo những ǵ ḿnh tin tưởng…




Quỳnh Anh biên dịch

florida80
04-24-2019, 19:42
NHỮNG ĐIỀU MẮT THẤY TAI NGHE CHƯA PHẢI LÀ SỰ THẬT,
NẾU KHÔNG RƠ "NỘI T̀NH"


https://i.imgur.com/y1iUeDf.jpg

Khi mới nh́n thấy cảnh người vợ lôi xềnh xệch chồng liệt toàn thân vào viên khám bệnh, hẳn nhiều người đều cho rằng tại sao người phụ nữ này lại nhẫn tâm đến như vậy. Thế nhưng khi biết được lư do, không ít người đă phải khóc theo.


UserPostedImage
Hết cách, bà Sree Vani buộc phải kéo lê chồng ḿnh lên con dốc.
hấy cảnh thương tâm, những người xung quanh đă can thiệp…


Sự việc diễn ra tại bệnh viện công Guntakal ở Anantapur, Pradesh, Ấn Độ. Ông Srinivasa Chary được vợ đưa tới bệnh viện với các triệu chứng của người bị viêm dạ dày.

Nhưng v́ tay chân tàn tật, toàn thân cứng đơ và không thể di chuyển như người b́nh thường. Do đó, vợ ông là bà Sree Vani đă hỏi mượn bệnh viện một chiếc cáng hoặc một chiếc xe đẩy để có thể đưa chồng lên con dốc vào pḥng ở trên tầng.

Thế nhưng, mặc cho bà Sree Vani đă nài nỉ, các nhân viên của bệnh viện vẫn từ chối lạnh lùng. “Tôi đă van xin họ chỉ cần cho tôi mượn một chiếc cáng. Tôi sẽ tự ḿnh đẩy chồng lên chứ không yêu cầu ai giúp đỡ nhưng họ đă từ chối thẳng thừng”, bà Vani nói.

Đứng trước tính huống tiến thoái lưỡng nan, chờ đợi cả tiếng đồng hồ mà không thấy nhân viên y tế nào cho bà mượn cáng hay giúp đỡ. Chẳng c̣n cách nào khác, bà Sree Vani buộc phải kéo lê chồng ḿnh lên con dốc trước sự chứng kiến của nhiều người, với sự đau đớn vô vàn.

Dù biết chồng đang mang bệnh, thân thể rất khó chịu v́ bệnh tật. Thế nhưng, nếu cứ đứng đây chờ th́ biết tới khi nào ông mới được khám bệnh và chữa trị. Chắc hẳn lúc kéo chồng đi, trong tâm của Sree Vani cũng đau khổ không kém ǵ những đau đớn mà chồng bà đang chịu đựng.

Đoạn video vợ kéo lê chồng lên con dốc vào bệnh viện này đă lan truyền một cách chóng mặt sau khi được đang tải lên các trang mạng xă hội. Trước sự phẫn nộ của không ít cư dân mạng, một cán bộ bệnh viện, ông Mallikharjun cho biết ông sẽ đích thân t́m hiểu và điều tra vụ việc này để có những h́nh thức xử lư thích đáng.

Trong cuộc sống, có những chuyện không hoàn toàn là chính xác với những ǵ chúng ta nh́n thấy. Do vậy, đừng vội kết luận một sự việc ǵ khi chúng ta chưa hiểu rơ hay t́m hiểu thật kỹ càng về nó. Cũng như câu chuyện vợ đưa chồng đi khám bệnh ở trên. Cứ tưởng rằng bà Sree Vani là một người đàn bà tàn nhẫn, nhưng sự thật lại khiến ta phải rúng động.

Bảo Nguyên - Nguồn từ website Đại Kỷ Nguyên

florida80
04-24-2019, 19:42
TỶ PHÚ MẮC BỆNH NẶNG, KHI SẮP L̀A ĐỜI MỚI HIỂU RA 3 ĐIỀU "Nghỉ Ngơi, Cho Đi (Phóng Sanh), Buông Xả"


Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những ǵ là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.

V́ lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn t́m đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra th́ không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất th́ chuyển sang đơn tiếp theo.”

Vị tỷ phú về nhà, trong ḷng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hăy đến một băi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một ṿng rồi ngả lưng nằm trên băi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. V́ trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển ŕ rào ḥa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.

Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hăy t́m 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày.” Trong ḷng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nh́n từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong ḷng ông không nén nổi nỗi xúc động.

Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “T́m một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài ḷng lên băi cát.” Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở v́ chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không c̣n sợ cái chết nữa.

Th́ ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên th́ sẽ vui vẻ hạnh phúc:

Thứ nhất: Nghỉ ngơi
Thứ hai: Cho đi
Thứ ba: Buông xuống

Tham lam là một liều thuốc độc, và dục vọng là con dao hai lưỡi; có một cuộc sống ổn định rồi vẫn muốn theo đuổi sự thoải mái; có cuộc sống thoải mái rồi lại muốn hưởng thụ những vật chất xa hoa… Nếu dục vọng không có điểm dừng th́ con người vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ, không bao giờ cảm thấy thỏa măn, và cũng không bao giờ t́m kiếm được niềm vui. Hăy trân trọng những ǵ bạn đang có, bạn sẽ thấy rằng bản thân ḿnh là người giàu có nhất trên cơi đời này.

Thiếu Kỳ


Quote:
Phải chăng đúng như lời Bổn Sư Thích Ca dạy các hàng đệ tử là "Tri túc thường an lạc" ("Biết đủ th́ luôn an vui") ???!!! Phải rèn luyện tâm ḿnh diệt trừ cho được 3 độc: "Tham-Sân-Si" .

florida80
04-24-2019, 19:44
NGƯỠNG MỘ NGƯỜI KHÁC CHI BẰNG TỰ M̀NH SỐNG TỐT HƠN


Người ta sở dĩ không vui vẻ hạnh phúc là bởi v́ họ cứ muốn làm người khác mà không muốn làm chính ḿnh.

Có một câu chuyện ngụ ngôn thế này: Heo nói rằng giả như cho tôi sống thêm một đời nữa, tôi ước được làm một con ḅ, công việc tuy có vất vả một chút, nhưng danh tiếng tốt lại được con người yêu mến. Ḅ th́ nói giả như cho tôi được sống thêm một cuộc đời nữa, tôi ước làm một chú heo, ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn, không mất sức, không chảy mồ hôi, cuộc sống sướng như tiên. Chim ưng nói giá như cho tôi sống lại một lần nữa, tôi sẽ làm một con gà, khát có nước, đói có gạo, ở có chuồng, lại c̣n có người bảo vệ. Gà nói giá như cho tôi sống lại thêm một lần nữa, tôi phải làm một con chim ưng, có thể bay lượn trên trời xanh, vân du tứ hải, tùy thích muốn làm ǵ làm nấy.

Điều ước của các con vật trong câu chuyện ngụ ngôn kia cũng chính là những ǵ mà chúng ta vẫn thường làm: Rất ít người mong được làm chính ḿnh, thay vào đó họ cứ đi ngưỡng mộ những thứ của người khác, ngưỡng mộ công việc của người khác, ngưỡng mộ con cái ưu tú của người khác, ngưỡng mộ chiếc xe mới của người khác. Hôm nay trông thấy Trương Tam mua một ngôi nhà mới, liền sinh oán giận chồng ḿnh bất tài. Ngày mai thấy gia đ́nh Lư Tứ hạnh phúc, liền cảm thấy bản thân ḿnh đă gặp phải người chẳng ra ǵ. Chúng ta dường như quên mất rằng bản thân chúng ta có khi cũng là đối tượng mà người khác đang ngưỡng mộ.

Người khác có thể ngưỡng mộ bạn là người tài hoa, ngưỡng mộ cuộc sống thanh nhàn của bạn, hoặc con cái ngoan hiền của bạn, chỉ là bạn không biết mà thôi. Trái lại, bạn cũng không biết người mà bạn hâm mộ có thể đang phải chịu đựng nhiều áp lực, ăn không ngon ngủ không yên, hoặc đang có những đau buồn mà họ không thể thổ lộ.

AI THỰC SỰ CÓ THỂ NH̀N THẤY PHÍA SAU ÁNH HÀO QUANG CỦA NGƯỜI KHÁC?

Vài ngày trước, một người bạn học cũ gọi điện cho tôi và kể về một người bạn khác gặp cơ duyên tốt: Nào là người bạn đó sau khi tốt nghiệp đại học, được kết hôn với mối t́nh đầu, từ trước hay sau kết hôn đều là người khiến mọi người hâm mộ; nào là chồng bạn ấy không những có sự nghiệp thành công, c̣n biết quan tâm, lại giúp vợ làm việc nhà, hơn nữa c̣n vui đùa với con… Nào ngờ, sau khi kết hôn được 20 năm, người chồng đó lại c̣n có con riêng nữa, giờ đây họ đang làm thủ tục ly hôn… Thật là không thể ngờ rằng câu chuyện lại kết thúc như thế!

Chúng ta từ bên ngoài nh́n người khác, bởi v́ chỉ có thể thấy được bề ngoài nên xem ra cứ tưởng rằng người khác là tốt hơn ḿnh. Và người khác cũng chỉ thấy bề ngoài của bạn, họ không biết nội tâm bạn có ǵ, v́ thế đôi khi bạn chỉ là gượng cười cho vui th́ họ cũng không hề hay biết.

Trước đây, tôi thường ngưỡng mộ các đồng nghiệp thường xuyên đi nước ngoài công tác, tưởng tượng họ không cần dùng tiền túi mà vẫn có thể đi đây đi đó. Sau này đến lượt chính bản thân ḿnh trải nghiệm, tôi mới vỡ lẽ rằng sự t́nh cũng không hẳn là thế: ngồi máy bay đường dài không những ăn chẳng ngon, ngủ chẳng được, miệng đắng, lưỡi khô rát, c̣n đau lưng mỏi gối nữa, ngần đó đă đủ mệt rồi, vậy mà khi về lại phải viết báo cáo báo cầy nữa, thật vô cùng mệt mỏi.

Cho nên, đừng chỉ nh́n bên ngoài của sự việc; con người có vẻ như ai cũng đều muốn giữ thể diện, thậm chí chỉ muốn khoe cái tốt của ḿnh c̣n xấu xa th́ đậy điệm lại… v́ thế, hỏi mấy ai thực sự nh́n thấy những sự cố ǵ đang xảy ra ở đằng sau ánh hào quang của người khác?!

HỌ CÓ PHIỀN NĂO CỦA HỌ, BẠN CÓ HẠNH PHÚC CỦA M̀NH

Hạnh phúc giống như con người uống nước, ấm hay lạnh chỉ tự ḿnh biết. Bạn không phải là tôi, sao thấu hiểu được chặng đường tôi đă qua, trong tôi là niềm vui hay nỗi khổ?

Bạn thấy kết quả học tập tốt của bạn bè mà khởi tâm ngưỡng mộ, nhưng bạn có biết họ mỗi ngày đều cần tận lực đầu óc, ra sức suy nghĩ, ngày đêm dùi mài như thế nào? Bạn ngưỡng mộ một ngôi sao hay minh tinh màn bạc có thân h́nh yêu kiều nào đó, nhưng bạn có biết cô ấy luôn tính toán chi ly đến từng xen ty mét, ăn kiêng giữ dáng, có khi mỗi ngày chỉ ăn có một bữa không?

Bạn ngưỡng mộ một người nào đó đạt được nhiều thứ, nhưng có biết đâu rằng có thể họ đang phải đảm nhận nhiều trách nhiệm và nguy cơ, nguy hiểm gấp bội so với một người b́nh thường?

Bạn ngưỡng mộ người nào đó có thể đi đây đi đó, đi khắp các nơi mà không bị g̣ bó câu thúc hay ràng buộc ǵ cả. Nhưng điều đó cho thấy mặt trái của vấn đề là người ấy cũng phải lo lắng cho sự nghiệp không cố định của họ, hoặc túi tiền cũng sẽ bị vơi mỏng đi bởi v́ chi phí đi lại, phải vậy không?

Mỗi một chuyện trên đây đều giống hai mặt của đồng xu, hay hai mặt của tấm huy chương thôi, nó có mặt phải và mặt trái. Khi chúng ta ngưỡng mộ người khác, cũng là khi chúng ta không nh́n thấy những nỗi đau và phiền muộn trong ḷng của họ mà họ không hề để lộ cho người khác biết.

Cuộc sống không có ai là hoàn hảo, cho nên không cần phải ngưỡng mộ người khác. Chỉ cần hiểu rằng, người ta có mối phiền muộn của người ta c̣n bạn có hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc của người khác không liên quan đến hạnh phúc của bạn. Nếu như bạn biết bản thân ḿnh cần ǵ th́ bạn sẽ không cần ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác; nếu như bạn không biết bản thân ḿnh cần ǵ, th́ cho dù bạn đă đạt được hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Bạn thử nghĩ xem, nếu như Trương Tam chỉ ngưỡng mộ sự nghiệp của Lư Tứ, c̣n Lư Tứ chỉ ngưỡng ngộ gia đ́nh của Trương Tam, vậy th́ làm sao có thể hạnh phúc, vui vẻ được?

LÀM SAO ĐỂ VƯỢT QUA SỰ ĐỐ KỴ VÀ NGƯỠNG MỘ?

Thứ nhất, hăy biến những điều ḿnh đang ngưỡng mộ thành h́nh mẫu để khích lệ chính ḿnh. Đối với những người ưu tú, hăy thưởng thức họ theo cách cải biến sửa đổi thái độ, tâm thái của bản thân ḿnh. Có người tốt hơn ḿnh th́ khen ngợi tán thưởng họ, khẳng định họ, bạn không cần phải thi thố so đo với người đó, nhưng ít nhất giữa bạn cùng họ có mối quan hệ tốt, th́ có thể học hỏi được từ họ, không phải vậy sao?

Thứ hai, hăy thử hỏi người ta rằng: “Bạn hạnh phúc không?” Trong thế giới này chẳng có ǵ là thập toàn vẹn mỹ, một vài người mà chúng ta gọi là ngưỡng mộ kia, họ đồng thời cũng đang chịu đựng những thứ không như ư, đúng như cái gọi là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà nào mà chẳng có cái khó riêng của ḿnh cần phải vượt qua, phải trải nghiệm.

Thứ ba, hăy tự hỏi ḿnh: “Tại sao lại ghen tức, đố kỵ họ?” Vô luận không cần biết bạn đang đố kỵ ai, chỉ thấy rằng bạn không bằng người ta, không được như người ta, thế th́ cứ nuôi tâm đố kỵ để làm ǵ?

Cuối cùng, hăy tự hỏi ḿnh: “V́ sao ta ngưỡng mộ họ?” Người với người luôn là đang ngưỡng mộ lẫn nhau. Cái giá của ngưỡng mộ người khác, thường chính là bỏ quên, đánh mất đi chính ḿnh. Tại sao không để chính ḿnh trở thành đối tượng ngưỡng mộ của người khác?

Vậy nên, ngưỡng mộ người khác chi bằng cứ tự hoàn thiện bản thân ḿnh.

Trích từ “Tầm nh́n quyết định thế giới của bạn” – Nhà Xuất bản Cao Quư
Tác giả: Hà Quyền Phong

florida80
04-24-2019, 19:44
19 CÂU NÓI TRUYỀN CẢM HỨNG THAY ĐỔI MĂI MĂI CÁCH NH̀N CỦA BẠN VỀ CUỘC SỐNG

Những câu châm ngôn, ngạn ngữ của cổ nhân luôn ẩn chứa một trí tuệ thâm sâu và kiến thức uyên bác. Với nhiều người, nó chính là hành trang quư giá để bước đi trên những chặng đường cuộc đời phía trước.

1. Người bị người ta oán hận không có đau khổ, mà người mang ḷng oán hận sau cùng lại thương tích khắp người. Vậy nên, bạn tuyệt đối đừng oán hận người khác.

2. Duyên phận là quyển sách, lật mà không để ư sẽ bỏ lỡ mất, c̣n đọc mà quá chăm chú th́ sẽ rơi lệ.

3. Đừng tranh biện với người ngu, nếu không chính ta cũng sẽ không biết rơ ai mới là người ngu nữa.

4. Bằng cấp là chiếc huy chương đồng, năng lực là chiếc huy chương bạc, mối quan hệ là huy hương vàng, c̣n tư duy th́ là quân át chủ bài.

5. Người thành công không phải là giành được chiến thắng ở vạch xuất phát, mà là giành được chiến thắng ở bước chuyển ngoặt.

6. Tiền có hai loại: tiền xài cho bản thân đơn thuần chỉ là tiền giấy, c̣n tiền mang đến phúc lành cho chúng sinh chính là tiền công đức.

7. Phát tiết cơn nóng giận, đó gọi là bản năng. Đè nén được cơn nóng giận, đó gọi là bản sự.

8. Chuyện đơn giản làm lại nhiều lần, bạn chính là chuyên gia. Chuyện lặp lại mà dụng tâm làm, bạn chính là người chiến thắng.

9. Vẻ ngoài trông đẹp đẽ như thế, hào hoa như thế mà bản thân lại không biết, đây chính là khí chất. Bản thân có tiền nhiều như thế, có tài hoa như thế mà người khác lại không biết, đây chính là tu dưỡng.

10. Quản tốt cái miệng của ḿnh, nói chuyện chớ v́ vui sướng nhất thời mà ăn nói lung tung. “Một câu thiện ư ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ṛng”. Nói năng nên tránh tính châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán, đừng vạch lỗi người, nhờ vậy có thể biến thù thành bạn.

11. Cuộc sống mà không có t́nh yêu giống như băi hoang mạc, tặng người hoa hồng, trên tay vẫn c̣n lưu giữ hương thơm. Kỳ thật, yêu thương người khác cũng chính là yêu thương bản thân ḿnh. Vậy nên hăy để t́nh yêu của bạn sưởi ấm trái tim mỗi người giống như ánh mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa.

12. Biết lư giải tôn trọng người khác nhiều hơn, thường ôm giữ ḷng khoan dung cảm kích, khoan dung là một loại mỹ đức, cũng là một loại trí huệ. Biển lớn dung nạp trăm ngh́n sông là rộng lớn biết bao. Bạn hăy luôn cảm ân những ai đă mang đến sự giúp đỡ cho bạn, cũng hăy cảm ân kẻ thù của bạn, bởi họ đă khiến bạn trở nên kiên cường.

13. Trên đường đời này, có hai chuyện chúng ta không thể không làm: một là đi đường, hai là dừng lại xem xem bản thân có một tâm thái tốt hay không. Tâm thái tốt là bạn tốt một đời, bởi nó khiến ta vui vẻ khỏe mạnh.

14. T́nh nghĩa giữa người với người, ấy là lẽ thường của con người. Lúc thường hăy hành thiện bố thí, quảng kết chúng duyên. “Ngày thường không thắp hương, lúc gấp ôm chân Phật” là chuyện không thể làm được. Vậy nên, t́nh cảm con người hăy nên để dành, cũng như khoản tiền gửi ở ngân hàng, tiền gửi càng nhiều, thời gian càng lâu, lợi nhuận càng lớn.

15. Gặp chuyện không nên nóng vội. Không nên vội vàng đưa ra kết luận, nhất là những lúc tức giận không nên đưa ra quyết đoán, cần phải học biết suy nghĩ theo nhiều khía cạnh; nhờ đó mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Những chuyện phức tạp hăy gắng xử lư một cách đơn giản hết mức, tuyệt đối chớ nên phức tạp hóa những chuyện đơn giản.

16. Học cách biết đủ. Phiền năo lớn nhất của đời người chính là bắt đầu từ việc so đo những chuyện nhỏ nhặt, vô nghĩa. Trên đời này luôn có những người không bằng được bạn, cũng luôn có những người vượt trội hơn bạn. Khi tôi khóc tôi không có dép để mang, th́ tôi lại phát hiện có người không có chân.

17. Nếu kẻ thù khiến bạn tức giận, điều đó nói rơ bạn c̣n chưa thể thoát khỏi kiểm soát của anh ta. Vốn dĩ không cần phải ngoảnh đầu nh́n xem người nguyền rủa bạn là ai? Nếu bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng quay đầu lại cắn lại nó? Vậy nên không cần phải quan tâm đến lời nguyền rủa của người khác.

18. Đừng xem công việc là gánh nặng. Thay v́ bạn tức giận oán trách nó, chi bằng hăy vui vẻ tích cực mà đi đối diện với nó. Khi bạn xem công việc là cuộc sống và nghệ thuật, bạn sẽ học biết hưởng thụ được niềm vui trong đó.

19. Người sống một ngày, chính là đă có phúc khí, nên cần phải biết trân quư, đời người chỉ mấy mươi năm ngắn ngủi, đừng nên để lại quá nhiều điều tiếc nuối cho bản thân. Mặt trời mọc ở biển đông, lặn ở trời tây. Buồn cũng một ngày, mà vui cũng một ngày, gặp chuyện không dùi vào sừng ḅ, người cũng thư thái, ḷng cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn.


Tiểu Thiện biên dịch Theo moneyaaa.com

florida80
04-24-2019, 19:46
NƠI NÀO CÓ Ư CHÍ, NƠI ẤY CÓ CON ĐƯỜNG”
“Nơi nào có ư chí, nơi ấy có con đường”. Ư chí là sức mạnh tinh thần, là bí quyết để thành công và vượt qua nghịch cảnh. Ba câu chuyện ngắn dưới đây sẽ truyền cho bạn cảm hứng sống, để bạn có thêm ư chí và nghị lực ấy.

1. NGHỊCH CẢNH CHỈ NHƯ CON RỒNG GIẤY

Trong đời người, thường sẽ gặp phải rất nhiều đả kích đến từ bên ngoài. Nhưng những đả kích này rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến bạn thế nào, quyền quyết định sau cùng vẫn nằm trong tay bạn.

Ông nội làm cho tôi một con rồng giấy. Khe hở nơi khoang bụng của con rồng chỉ đủ chứa được mấy con châu chấu. Sau khi cho vài con chấu chấu vào trong đó, toàn bộ chúng đều chết cả, không một con nào may mắn thoát được. Ông nội nói: “Châu chấu tính t́nh nóng nảy, ngoài việc cố sức giăy giụa vùng vẫy, chúng không nghĩ đến việc cắn rách bức tường giấy trước mắt, cũng không biết rằng nếu cứ đi măi về phía trước th́ có thể chui ra từ một đầu khác. Bởi vậy, dù cho nó có cái miệng giống như chiếc ḱm sắt và đôi chân to với những chiếc răng cưa cũng chẳng có ích ǵ”.

Ông nội lại bỏ vào miệng con rồng giấy mấy con sâu ăn lá, sau đó đóng kín phần miệng con rồng lại. Và kỳ tích đă xuất hiện: chỉ mấy phút sau, những con sâu ăn lá lần lượt chui ra từ phần đuôi con rồng.

SUY NGẪM: Vận mệnh thực chất luôn giấu kín trong chính tư tưởng của chúng ta. Rất nhiều người không vượt qua được nghịch cảnh hoặc lớn, hoặc nhỏ trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Không phải điều kiện của họ thua kém người khác, mà bởi họ không có ư chí bứt phá, cũng không đủ kiên nhẫn t́m kiếm phương hướng khác, từng bước từng bước đi lên phía trước, măi cho đến khi trước mắt xuất hiện một lối đi.

2. TẢNG ĐÁ CỨNG ĐẦU TRONG TÂM

Điều ngăn cản chúng ta khám phá và sáng tạo chỉ là chướng ngại trong tâm lư và tảng đá cứng đầu trong tư tưởng của chúng ta.

Trước đây, trong vườn rau của một hộ gia đ́nh có tảng đá lớn nằm ch́nh ́nh ở đó, chiều rộng khoảng chừng 40 cm, chiều cao khoảng 10 cm. Ai đến vườn rau nếu không cẩn thận th́ sẽ vấp phải nó, nếu không té ngă th́ cũng bị trầy xước. Người con trai hỏi: “Ba này, sao chúng ta không đào tảng đá đáng ghét đó lên rồi chuyển đi chỗ khác?”.

Người cha trả lời rằng: “Con nói đến tảng đá đó ư? Từ thời ông nội của con, cứ để măi cho đến tận bây giờ, thể tích của nó lớn như thế, không biết phải đào đến lúc nào mới xong. Thay v́ nhọc công nhọc sức đi đào tảng đá, chi bằng ta hăy đi đường cẩn thận một chút, có thể rèn luyện năng lực phản ứng của con”. Mấy mươi năm qua đi, tảng đá này vẫn nằm đó, và cậu con trai năm nào nay đă có con dâu.

Một ngày kia, cô con dâu uất ức nói: “Ba này, tảng đá ở trong vườn rau đó, con càng nh́n càng thấy chướng mắt, hay là hôm sau thuê người chuyển nó đi”. Người cha trả lời rằng: “Kệ đi con! Tảng đá đó rất nặng, nếu có thể chuyển đi th́ khi c̣n trẻ cha đă làm rồi, sao lại để nó đến tận bây giờ chứ?”. Trong tâm người con dâu cảm thấy rất khó chịu, tảng đá lớn đó không biết đă khiến cô vấp ngă bao nhiêu lần rồi.

Một buổi sáng nọ, cô con dâu xách theo cái cuốc và một thùng nước, đổ thùng nước xung quang tảng đá lớn đó. Cô đă chuẩn bị tâm lư rằng có thể sẽ phải đào cả một ngày. Nào ngờ chưa đến mấy phút sau đă khều được tảng đá đó lên. Lúc này nh́n kỹ mới thấy kích cỡ tảng đá này không lớn như trong tưởng tượng, đều là bị cái vỏ bề ngoài đó che mắt mà thôi.

SUY NGẪM: Nếu bạn ôm giữ cách nghĩ xuống dốc là đi leo núi, th́ sẽ không có cách nào leo lên được. Nếu như thế giới của bạn nặng nề và vô vọng, đó là bởi tự bạn nặng nề vô vọng mà thôi. Bởi vậy nếu muốn thay đổi thế giới của bạn th́ trước hết cần phải thay đổi tâm thái của chính ḿnh.

3. QUÊN M̀NH THEO ĐUỔI MỤC TIÊU

Đừng xem bản thân ḿnh là chuột, nếu không chắc chắn sẽ bị mèo ăn.

Năm 1858, trong một gia tộc giàu có ở Thụy Điển có một bé gái xinh xắn chào đời. Tuy nhiên không lâu sau, đứa bé mắc phải triệu chứng liệt không rơ nguyên nhân, mất khả năng đi lại.

Một lần nọ, cô bé và người nhà cùng lên tàu đi du lịch. Vợ của vị thuyền trưởng kể cho cô bé nghe câu chuyện về chú chim seo cờ (hay c̣n gọi là chim thiên đường) của ông. Cô bé bị hấp dẫn bởi những câu chuyện về chú chim đó, rất muốn được tận mắt xem thử. Thế là, người bảo mẫu để cô ở lại trên boong thuyền, tự ḿnh đi t́m thuyền trưởng. Cô bé không cầm được tính hiếu kỳ, năn nỉ người phục vụ trên tàu dẫn cô đi xem chú chim seo cờ. Người phục vụ đó không biết chân của cô bé bị liệt, dẫn cô đi xem chú chim xinh đẹp đó.

Kỳ tích đă xuất hiện, cô bé bởi khát khao quá mức, lại quên mất rằng chân ḿnh bị liệt mà nắm lấy tay của người phục vụ, chầm chậm bước đi. Từ đó, bệnh của cô bé đă hoàn toàn khỏi hẳn. Sau khi lớn lên, cô lại quên ḿnh vùi đầu vào việc sáng tác văn học, cuối cùng trở thành nhà văn nữ đầu tiên vinh dự nhận được giải Nobel văn học. Bà chính là Selma Lagerlöf.

SUY NGẪM: Hăng hái quên ḿnh là con đường tắt để đi đến thành công, chỉ có ở trong loại cảnh giới này, con người mới sẽ vượt trên sự trói buộc của bản tự thân, phóng thích ra năng lượng lớn mạnh nhất ẩn sâu trong người ḿnh.

Thiện Sinh biên dịch

florida80
04-24-2019, 19:47
NHÂN SANH CẢM NGỘ


CÂU CHUYỆN THỨ 1 : CỬA SỔ
- BÀI HỌC "NH̀N NGƯỜI ĐỜI QUA 'LĂNG KÍNh' KHÔNG THIỆN CẢM"


Có một người phụ nữ nhiều năm qua không ngừng phàn nàn người phụ nữ nhà đối diện rất lười biếng: “Cô ấy sao không bao giờ giặt sạch quần áo vậy! Xem ḱa, quần áo phơi lên vẫn c̣n lấm tấm bụi bẩn. Không hiểu cô ta giặt quần áo kiểu ǵ nữa!”.

Cho đến một ngày, có người bạn đến chơi lại được nghe lời phàn nàn này. Nh́n ra cửa sổ, người bạn đă thầm hiểu chuyện ǵ đă xảy ra. Cô cẩn thận lấy một chiếc khăn lau sạch kính cửa sổ, rồi nói: “Chị nh́n xem, chẳng phải chỗ quần áo ngoài kia đă được giặt sạch rồi sao?”.

Lúc này người phụ nữ kia mới hiểu, hóa ra là do cửa sổ nhà ḿnh bị bẩn.

Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp không ít những t́nh huống như người phụ nữ trên. Nếu chúng ta cũng giống như cô ấy, chỉ chăm chăm để ư đến người khác mà không nh́n lại chính bản thân ḿnh, th́ cuộc sống này sẽ đầy ắp những lời phàn nàn và phiền nhiễu.

Tóm lại th́: "Bạn nh́n qua một lăng kính không thiện cảm, th́ nh́n ai cũng thấy họ không tốt. "


CÂU CHUYỆN THỨ 2: NHẮC NHỞ NGƯỜI KHÁC
- BÀI HỌC "HĂY TỰ NHẮC NHỞ BẢN THÂN"


Có một bà lăo ngồi bên đường nh́n thấy bức tường cao cách đó không xa, cảm thấy như nó sắp đổ sụp. Bà bèn thiện ư nhắc nhở những người qua đường: “Bức tường kia sắp đổ, hăy tránh xa đi thôi!”.

Một người được nhắc nhở cảm thấy khó hiểu vẫn nghênh ngang đi qua. Bà lăo lo lắng nói: “V́ sao lại không nghe lời của ta vậy?”. Lại có người đi tới, bà lăo lại ra sức khuyên bảo. Ba ngày trôi qua, rất nhiều người đi qua đường bên cạnh bức tường kia, vẫn chưa gặp nguy hiểm ǵ.

Đến ngày thứ tư, bà lăo cảm thấy có chút kỳ quái, lại có chút thất vọng, không tự chủ được liền đi tới chân bức tường cẩn thận quan sát, nhưng đúng vào lúc này bức tường bất ngờ đổ sụp, bà lăo bị chôn vùi trong đống đổ nát.

Lúc b́nh thường nhắc nhở người khác rất dễ dàng, rất thanh tỉnh, nhưng có thể làm được thời khắc lư trí nhắc nhở chính ḿnh mới thật là khó khăn. Cho nên nói, rất nhiều nguy hiểm nguyên do là ở bản thân ḿnh, kết cục bi ai của bà lăo cũng là v́ như vậy.

Tóm lại: "Nhắc người khác th́ rất dễ dàng, rất tỉnh táo, nhưng để có lư trí tự nhắc bản thân th́ thật khó khăn"


CÂU CHUYỆN THỨ 3: QUẢ TÁO VEN SÔNG
- BÀI HỌC "NH̀N THẤY CƠ HỘI TRONG NGHỊCH CẢNH"


Có một vị lăo ḥa thượng, bên cạnh ông có mấy đệ tử thành kính. Một hôm, lăo ḥa thượng dặn ḍ các đệ tử mỗi người đi lên ngọn núi ở phía Nam gánh củi trở về. Các đệ tử vội vàng đi lên núi, đi chưa được bao lâu th́ gặp một bờ sông, mọi người tỏ ra kinh ngạc. Chỉ thấy nước lũ từ trên núi tràn xuống, dù sao th́ cũng khó mà mơ tưởng qua sông đốn củi rồi. Không biết phải làm sao, các đệ tử đành quay trở về mặt mày ủ rũ. Duy chỉ có một tiểu ḥa thượng là vẫn khá thản nhiên. Lăo ḥa thượng hỏi nguyên do, tiểu ḥa thượng lấy từ trong áo ra mấy quả táo, đưa cho sư phụ nói: “Không qua sông được, cũng không gánh được củi, thấy bờ sông có một cây táo, con thuận tay hái mấy quả về”.

Về sau, tiểu ḥa thượng này là người được sư phụ truyền thụ lại y bát.

Trên đời này có đi không hết đường, cũng có lúc không qua được sông. Qua sông không được th́ quay đầu trở về. Nhưng người trí tuệ thực sự là trong lúc cùng đường không thể buông tâm (chán nản, thất vọng) để ... hái táo.

Tóm lại th́ : Những người nh́n thấy cơ hội trong nghịch cảnh, giữ được hi vọng trong bế tắc sẽ đạt được sự đột phá dù trong giây phút cuối cùng và ngày càng tiến xa hơn nữa.


CÂU CHUYỆN 4: ĐẠO LƯ ĐƠN GIẢN
- BÀI HỌC "HỢP SỨC MƯU SINH, CÙNG NHAU SINH TỒN"



Trước đây có hai vị đói khát nhận được sự ban ân của một vị trưởng lăo: Một cái cần câu và một cái giỏ đựng rất nhiều cá. Trong đó, một người muốn có được cái giỏ cá, người kia muốn có cái cần câu, cho nên sau khi chia xong, hai người họ mỗi người đi một ngả.

Người có cái giỏ cá bèn đi kiếm củi khô, đun lửa nấu cá lên, anh ta ăn như hổ đói, ăn nhanh đến nỗi c̣n không biết mùi vị cá tươi ngon ra sao. Trong phút chốc, cả giỏ cá đă hết sạch. Chẳng bao lâu sau, anh ta cuối cùng cũng chết đói bên cạnh giỏ cá trống rỗng.

C̣n người có cái cần câu, ban đầu anh ta tiếp tục cố gắng chịu đói, lê từng bước khó khăn đi đến bờ biển. Nhưng khi ra đến nơi th́ cũng đă sức cùng khí kiệt, chỉ c̣n đôi mắt có thể nh́n ra phía đại dương xanh thẳm. Cuối cùng anh ta cũng đành phải nhắm mắt xuôi tay trong tiếc nuối.

Lại có hai người nghèo đói khác, cũng được vị trưởng lăo ban ân cho một cái cần câu và giỏ cá. Nhưng mà bọn họ không đường ai nấy đi, mà là cùng nhau hợp sức đi t́m biển cả.

Hai người bọn họ mỗi lần chỉ nấu một con cá, sau đó trải qua bao vất vả khó khăn, cuối cùng cũng đi tới biển. Từ đó về sau, hai người cùng nhau bắt cá mà sinh sống. Vài năm sau, bọn họ đă có thể dựng được nhà, từng người một có gia đ́nh con cái, có thuyền đánh cá riêng, cuộc sống ngày một hạnh phúc an khang.

Một người chỉ lo lợi ích trước mắt, điều cuối cùng nhận được chỉ là niềm vui ngắn ngủi; một người có mục tiêu cao xa, nhưng phải đối mặt với thực tế của cuộc sống.

Vậy nên, chỉ có thể đem lư tưởng và thực tế kết hợp lại, mới có thể trở thành một người thành công. Có đôi khi, một đạo lư đơn giản, lại ư vị thâm sâu đủ để gợi ư cho cả một đoạn đường dài của sinh mệnh.

Bảo Hân biên dịch - Nguồn từ Đại Kỷ Nguyên

florida80
04-24-2019, 19:50
TU DƯỠNG ĐỨC HẠNH BẮT ĐẦU TỪ CHỮ HIẾU.


Lịch sử nhân loại được truyền thừa đời sau tiếp nối đời trước, như con sông dài măi chảy về khơi. Cuộc sống của mỗi một người lại giống như con sóng trên sông đang đi t́m nguồn cội, đời này nối tiếp đời kia, cứ măi đi t́m ư nghĩa của sinh mệnh ḿnh. Tất cả những điều đó đă tạo nên một ḍng chảy văn hoá truyền thừa đầy sắc màu, thi vị và chan chứa nhân văn.

Hơn hai ngh́n năm trước, tại mảnh đất Thần Châu, cuộc đối thoại giữa hai thầy tṛ đă để lại một giai thoại đẹp cho người đời. Người học tṛ Tử Lộ đứng bên bờ sông mà hỏi thầy ḿnh rằng: “Thưa thầy, con muốn được biết chí hướng của thầy?”. Vị thầy Khổng Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp vẻn vẹn 12 từ: “Lăo giả an chi, bằng hữu tín chi, thiếu giả hoài chi.” Ba câu này của Khổng Tử có thể hiểu đơn giản như sau: “Lăo giả an chi” chính là Hiếu, “Bằng hữu tín chi” chính là Tín, “Thiếu giả hoài chi” chính là Bi (cứu khổ , cứu nạn).

Tại sao Khổng Tử không để TÍN hay BI đứng trước mà lại là chữ HIẾU? Phàm là từ bậc thánh nhân cho đến người thường đều đem CHỮ HIẾU ĐỨNG ĐẦU? Cổ nhân c̣n có câu: “BÁCH THIỆN HIẾU VI TIÊN” (TRONG TRĂM VIỆC THIỆN TH̀ HIẾU ĐỨNG ĐẦU).

BẢN NĂNG VÀ BỔN PHẬN

Người ta cũng sớm nhận ra rằng có một số loại bổn phận thuộc về bản năng, vốn không cần động lực để g̣ ép, ví như bổn phận vợ chồng, quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Trẻ con ngay từ lúc lọt ḷng đă sẵn có t́nh cảm quyến luyến với cha mẹ. Người mẹ cũng có sẵn cái gọi là bản năng làm mẹ, muốn được quan tâm, săn sóc, đùm bọc, chở che cho con cái. Đó vốn là những điều không cần phải dạy bảo, ai cũng sẵn có trong ḷng.

Nhưng bổn phận hiếu đức lại là một trường hợp khác. Quan sát một đứa trẻ nhỏ, ta sẽ không thể thấy được sự hiếu thuận của chúng. Khi đói ăn, phản ứng đầu tiên của chúng là t́m bằng được đồ ăn, không cần quan tâm xem bố mẹ có đói không, đă ăn chưa… Từ đó có thể thấy hiếu thuận không phải là bản năng thiên bẩm của con người, mà là kết quả của sự tu dưỡng.

TU DƯỠNG ĐỨC HẠNH BẮT ĐẦU TỪ CHỮ HIẾU.

Sở dĩ con người tuân thủ theo bổn phận của ḿnh chính là do họ tin vào thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Chỉ có sự thành thật và thiện lương, không giết người hại vật, chỉ làm điều thiện th́ mới có được một cuộc sống hạnh phúc, mới được cứu độ. Đó là cái lư mà ai cũng hiểu, ai cũng làm theo. Con người trong xă hội cổ đại luôn là như thế. Họ tin rằng nếu trong thời gian thọ mệnh hành thiện, tích đức th́ sau khi chết đi linh hồn sẽ được lên thiên đường. Hoặc giả, người có thể tu luyện thành chính quả, đắc giác ngộ thậm chí c̣n vĩnh viễn thoát khỏi sự đau khổ của luân hồi chuyển thế.

Tuy nhiên, khi xă hội ngày càng phát triển, người ta cũng càng coi trọng thế giới thực tại hơn. Họ cũng tỏ ra thận trọng, dè dặt, thậm chí hoài nghi đối với thế giới sau cái chết và những chuyện luân hồi, báo ứng. Ví như Khổng Tử từng nói: “Bất tri sinh, yên tri tử” (chưa hiểu rơ được đạo lư sinh thế nào, làm sao có thể hiểu được chết ra sao?).

Con người t́m kiếm cho ḿnh một con đường nương theo thế giới hiện thực để phát triển bản tính thiên bẩm của ḿnh. Con đường này được xây dựng nên từ những mối quan hệ máu mủ thân thiết bẩm sinh hết sức thực tại với người thân, cha mẹ. Do đó, chúng ta có thể dễ dàng lư giải tại sao hiếu đạo lại là điểm khởi đầu của tu dưỡng đức hạnh.

ĐỨC HẠNH CỦA VUA THUẤN

Đối với văn hoá truyền thống của các dân tộc Á Đông, chữ hiếu được xếp đứng đầu trong mọi đức hạnh, Người Trung Hoa xây dựng khái niệm hiếu đức của ḿnh xoay quanh “Nhị Thập Tứ Hiếu” (tức 24 nhân vật nổi tiếng có hiếu đức).

Trong số đó, vua Thuấn là điển h́nh mẫu mực nhất. Ông trở thành biểu tượng về ḷng hiếu thuận. Tương truyền, mẹ Thuấn không may mất sớm từ khi ông c̣n nhỏ. Cha Thuấn hai mắt lại mù loà, mẹ kế sinh thêm một người em tên là Tượng. Thuấn sống trong hoàn cảnh khổ cực. Cha th́ ương bướng, cố chấp , mẹ kế th́ gian trá, em th́ kiêu ngạo. Thuấn luôn luôn chịu đủ điều ức hiếp, không những vậy c̣n nhiều lần bị mẹ kế bày mưu hăm hại.
Vua Thuấn Hiếu với mẹ kế. Ảnh ĐKN

Có một lần, mẹ kế sai Thuấn đi sửa mái nhà kho, rồi ở dưới đốt lửa cháy kho muốn giết chết Thuấn. Lại có một lần bà sai Thuấn đi đào giếng, tới khi đào xuống dưới sâu th́ đứng ở trên lấy đất lấp lại. Rất may khi đào xuống sâu bên dưới, Thuấn phát hiện một đường thông đạo dẫn ra bên ngoài, nhân men theo đường đó mà thoát nạn.

Nhưng trước sau như một, Thuấn chưa bao giờ lấy điều đó mà ghi thù nhớ oán. Sau mỗi lần thoát nạn, ông lại càng thêm phần hiếu thuận với cha mẹ hơn xưa. Thuấn quả thực là một người có phẩm hạnh siêu thường. Sự hiếu thuận đă đưa tên tuổi của vang danh khắp thiên hạ. Sau này, ông được vua Nghiêu gả con gái và nhường lại giang sơn cho cai quản.

Tại sao cổ nhân lại đem câu chuyện hiếu thuận kỳ lạ, thậm chí có chỗ tưởng như vô lư này xếp đầu 24 gương hiếu thảo? Phải chăng người xưa muốn căn dặn điều này? Trong một đời người, không ai có quyền lựa chọn cha mẹ hay con cái của ḿnh. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn nghề nghiệp, nơi ở và cách sống. Nếu đă không thể lựa chọn v́ sao không thể thay đổi thái độ để cải biến hoàn cảnh? Người mẹ kế độc ác nhưng thái độ ứng xử lấy thiện đăi người của vua Thuấn đă cải biến hoàn cảnh hoàn toàn, lại giúp ông được đề cao, lưu danh vào sử sách như một tấm ḷng chí hiếu.

Văn hoá truyền thống Á Đông coi HIẾU ĐỨC như điểm khởi đầu của sự tu dưỡng bản thân. Chỉ khi biết yêu thương cha mẹ ḿnh, người ta mới có được đức nhân từ, bao dung độ lượng. Từ góc độ chiết tự, chữ 孝 (Hiếu) được ghép bởi hai phần, trên là chữ “Lăo” dưới là chữ “Tử”, nghĩa là người già bên trên, người trẻ ở dưới, ư nói hậu bối cần phải tôn trọng các bậc trưởng bối nhiều tuổi hơn ḿnh.

Bồi dưỡng một trái tim lương thiện, mở rộng t́nh cảm cá nhân thành ḷng thương người, bắt đầu từ việc thiện đăi người thân bên cạnh, thiện đăi hết thảy mọi người xung quanh, lấy đây làm chuẩn tắc đối nhân xử thế. Chỉ khi nuôi dưỡng được thiện tâm tṛn đầy, người ta mới có thể tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc hơn, ư nghĩa hơn. Khi luôn bảo tŕ một trái tim từ bi, yêu thương (gần nhất là với cha mẹ) người ta mới có thể dung nạp được hết thảy sự đời, mỉm cười trước những khó nạn tưởng chừng cao như núi. Do đó cũng có thể nói, hiếu thuận chính là cái gốc của hạnh phúc vậy!

Minh Vũ biên dịch theo soundofhope

florida80
04-24-2019, 19:51
Cụm từ "CƯA SỪNG LÀM NGHÉ" có hàm ư ǵ?


"CƯA SỪNG LÀM NGHÉ" là cụm từ dùng để:
•Mô tả h́nh ảnh 1 người già diêm dúa dị hợm với những biểu hiện quá trẻ trung không phù hợp đúng tuổi già

•Mô tả hành vi của người đă lớn tuổi mà cố làm cho ra vẻ c̣n non trẻ hoặc thơ dại lắm ;

•Mô tả hành vi những người già mà c̣n ra vẻ trẻ con , ăn nói đùa cợt nhí nhố nhố nhăng như trẻ thơ chưa có hiểu biết nhiều, chưa có giáo dục nhiều nên c̣n nông cạn trong biểu hiện, trong nói năng;

•Mô tả hành vi những người già mà có lối ăn mặc cùng chưng diện quá trẻ trung , quá diêm dúa không phù hợp với tuổi đă già


Thông thường cụm từ này có hàm ư chê bai những người già ra sức "trẻ hóa" bản thân mà khiến người chung quanh cảm giác họ dị hợm, giả dối ... thí dụ 1 số cụm từ sau đây cũng có những ư nghĩa tương đương:

•"Già mất nết"

•"Già dịch"

•"Ngây thơ cụ"

•"Giả làm nai tơ", "Giả Nai"

•"Hồi xuân"

•v..v...



Giải thích trên có lẽ c̣n sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ "CƯA SỪNG LÀM NGHÉ" !!!

florida80
04-24-2019, 19:52
Cụm từ "ANH HÙNG RƠM", "ANH HÙNG BÀN PHIẾM" có hàm ư ǵ ???


"ANH HÙNG RƠM":

Cụm từ "ANH HÙNG RƠM" xuất phát từ việc người nông dân lấy rơm rạ tạo dáng vẻ người rồi đem "người rơm" này dựng đặt trên ruộng nương để hù dọa chim muôn không đến phá phách mùa màng cây trái ...

Cho nên cụm từ "ANH HÙNG RƠM" được dùng để mô tả một người chi luôn ra vẻ ta đây là tài giỏi, gan dạ, anh hùng nhưng thật chất chẳng có tài cán ǵ và ngược lại rất hèn nhát ;

"ANH HÙNG BÀN PHIẾM":

Tương tựa ư nghĩa "ANH HÙNG RƠM" lưu truyền từ xưa , th́ thời đại ngày này do khoa học tiến bộ đă tạo ra hệ thống viễn liên kết nối toàn cầu, con người dùng computer để kết nối và trao đổi thông tin ... thế là nảy sinh tràn lan hiện trạng những người "nhàn cư vi bất thiện", thích "ngồi lê đôi mách" , thích huyên hoang liếu láo v...v.... suốt ngày chỉ ngồi gơ gơ keyboard ... họ có thể "dấu mặt, ẩn danh" dưới nhiều bút hiệu, nickname để "ném đá dấu tay" thoải mái dung tục mắng chửi thiên hạ khắp nơi thể hiện "ta đây là anh hùng" thời đại!!!

Cho nên cụm từ "ANH HÙNG BÀN PHIẾM" có bao hàm ư nghĩa "hèn nhát", "anh hùng giả tạo" của cụm từ "ANH HÙNG RƠM" và kèm theo ư mô tả hành vi kẻ "nhàn cư vi bất thiện", "chuyên ngồi lê đôi mách", "ném đá dấu tay" ...v..v...

Giải thích trên có lẽ c̣n sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ "ANH HÙNG RƠM" và "ANH HÙNG BÀN PHIẾM"!!!

florida80
04-24-2019, 19:52
​"ĂN MÀY DĨ VĂNG" hay "ĂN MÀY QUÁ KHỨ" có hàm ư ǵ ???

Sau này Viêt Nam có cụm từ "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VĂNG" : Cụm từ này được dùng để mô tả những người cứ khư khư ôm giữ 1 sự việc tốt đẹp trong quá khứ, c̣n hiện tại th́ chẳng có làm ǵ tốt lành cả !!! Tồi tệ thật tồi tệ là dôi khi những ǵ tốt đẹp, vẻ vang trong quá khứ lại không phải do chính bản thân những kẻ ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VĂNG" tạo ra ... mà là do những người đồng đội, người cùng nhóm, cùng làm việc chung với họ đă bỏ mạng, xả thân để tạo ra !!! Để rồi ... Suốt ngày những kẻ ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VĂNG" này cứ đem chuyện tốt đẹp / vẻ vang trong quá khứ đó ra kể lể với "mưu cầu lợi lạc" ở hiện tại cho bản thân họ!!! Những loại người "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VĂNG" này đều đáng bị ghê tởm , bị khinh bỉ ... bởi v́ ở hiện tại, họ thực sự là những kẻ "ăn theo, sống bám, sống dựa" vào gia đ́nh thân nhân, vào phúc lợi xă hội ... Những kẻ "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VĂNG" hoàn toàn không có 1 chút biểu hiện có tí ti nhân cách, hay ḷng tự trọng tối thiểu cần phải có !!!

Giải thích trên có lẽ c̣n sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ ​"ĂN MÀY DĨ VĂNG" hay "ĂN MÀY QUÁ KHỨ"!!!

florida80
04-24-2019, 19:53
"THÁNH NHÂN", "HIỀN NHÂN", "QUÂN TỬ"
và "BẬC ĐẠI TRƯỢNG PHU" người xưa dùng để tôn vinh tánh cách ǵ ?

Trong tư tưởng quan điểm giáo dục truyền thống th́ vấn đề rèn luyện, đào tạo 1 người có tri thức và đạo đức rất quan trọng .

Tri Thức là khả năng hiểu biết am tường mọi sự việc thông qua sự chuyên cần rèn luyện học hỏi hằng ngày để có thể nhận biết thế nào là chuẩn mực, biết thế nào là "vừa đủ", biết tự kiềm chế, biết kiệm lời (ít nói) mà khi nói ra câu nào th́ phải có ư tưởng chân thật, mạch lạc rơ ràng th́ mới có thể cảm hóa , giáo hóa được người khác .

Tùy vào mức độ phẩm hạnh đạo đức của người có trí thức (thí dụ như như biết tôn kính để giữ ḿnh, có ḷng khiêm tốn, xử thế rộng lượng bao dung, khi đối đăi với người khoan hậu, có ḷng Nhân lan tỏa khắp muôn nơi ...v...v...) th́ người xưa (Cổ Nhân) có phân 3 cấp bậc: Phẩm hạnh cao nhất th́ được gọi là "Thánh Nhân", kế là "Hiền Nhân" và cuối cùng là "Quân Tử" ;

Người có tri thức mà tánh cách biểu hiện tựa như cây đại thụ có nhành lá xum xuê rợp bóng che mát, là chỗ nương cậy chở che cho những người nhỏ bé yếu đuối th́ được gọi là "Bậc Đại Trượng Phu" ! Cho nên cụm từ "Bậc Đại Trượng Phu" được dùng để mô phỏng những tánh cách căn bản xuyên suốt trong 3 cấp bậc phẩm hạnh đạo đức mà người xưa đă đặt ra để xếp cấp bậc "Thánh Nhân", "Hiền Nhân" và "Quân Tử" !!!

Điều kiện để được đánh giá là "Bậc Đại Trượng Phu" là phải có lời nói và hành động đồng nhất, luôn tận dụng năng lực, dốc hết tài năng, khí khái dũng cảm đón nhận và gánh vác trách nhiệm, không e sợ phong ba băo táp chướng ngại, luôn ra sức che chở bảo vệ người khác;

Tóm lại th́ quan điểm giáo dục truyền thống của ông bà xưa là mong muốn con cháu trở thành 1 "bậc đại trượng phu" và được xếp vào 1 trong 3 cấp bậc "Quân Tử", "Hiền Nhân" và "Thánh Nhân"

Giải thích trên có lẽ c̣n sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích ...

florida80
04-24-2019, 19:54
Cụm Từ "GIỌT NƯỚC TRÀN LY" có hàm ư ǵ ???


Mọi người đều thấy rơ "tại v́ giọt nước nhỏ nhoi cuối cùng đă khiến ly nước bị tràn" . Thử nghĩ: " Tại sao 1 giọt nước nhỏ nhoi lại làm tràn được chiếc ly ???!!! " Lư do là v́ chiếc ly đă phải "dung chứa" rất nhiều giọt nước trước đó, và đă đến mức độ cận kề vượt quá khả năng dung chứa, nên khi đón nhận thêm 1 giọt nước nữa th́ nó phải tràn thôi !!!

Thói quen con người chỉ thấy "giọt nước cuối cùng" quá nhỏ nhoi mà lại làm tràn ly, rồi trách cứ sao chiếc ly không thể dung chứa tiếp thêm giọt nước nho nhỏ đó, nhưng lại không tự trách là bản thân đă không có ư thức nh́n thấy giới hạn về dung lượng của chiếc ly để mà dừng lại, đừng "tiếp thêm 1 giọt nước" nào nữa !!! Đáng trách là trách người không ư thức chứ không phải trách chiếc ly không có đủ dung lượng để chứa thêm, có đúng không ??? Điều rơ ràng là v́ người đă không ư thức được "dung lượng" chiếc ly có thể chứa đựng bao nhiêu giọt nước, cho nên đă không tránh được t́nh trạng làm "nước tràn ly" , mà khi "Nước đổ đi rồi th́ hốt lại sao được" !!!???

Trong dân gian có câu "Tức Nước Vỡ Bờ" cũng nói lên ư tưởng khuyên răn chúng ta là biết chừng mực trong ứng xử hằng ngày với mọi người, ngay cả trong từng tiểu tiết của những vấn đề, cho dù thấy nó rất nho nhỏ, th́ sẽ tránh được nhiều tác hại khó lường hay những mất mát và đổ vỡ !!

Giải thích trên có lẽ c̣n sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích ..

florida80
04-24-2019, 19:54
Tại Sao Phải "Chọn bạn mà chơi; Chọn người mà tin" ???


Bởi v́ :


Originally Posted by: lly (Lynn Ly) Go to Quoted Post

CHỌN BẠN NHƯ THẾ NÀO ĐỂ KHÔNG GẶP PHẢI CHUYỆN ĐÁNG TIẾC?
HĂY XEM LỜI DẠY CỦA CỔ NHÂN


Ông bà ta thường khuyên: “Chọn bạn mà chơi”. Trong cuộc sống, không ai là không có bạn bè. Nhưng chọn như thế nào để có người bạn thực sự tốt th́ không phải ai cũng biết. Hăy cùng xem lời dạy của cổ nhân để không gặp chuyện đáng tiếc trong quan hệ bạn bè.

Khổng Tử nói: “Vô hữu bất như kỷ giả”, (tạm dịch: Không kết bạn với người không bằng ḿnh). Câu này nguyên có nguồn gốc từ “Luận ngữ”.

Trong đó, Khổng Tử viết: “Quân tử bất trọng tắc bất uy, học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỷ giả. Quá tắc vật đạn cải”, ư nói: Người quân tử nếu không tự trọng th́ sẽ không có uy nghiêm, việc nghiên cứu học tập cũng sẽ không vững chắc. Làm người phải lấy trung nghĩa và thành tín làm gốc. Không nên kết bạn với người không bằng ḿnh, nếu có sai sót, khuyết điểm cũng (mạnh dạn) không sợ sửa chữa.

Trước đây, ư tứ của câu nói này thường bị người đời hiểu sai khác đi. Họ cho rằng, kết giao bạn bè là chọn người có địa vị cao hơn để được lợi nhiều hơn. Nhưng kỳ thực, “không kết bạn với người không bằng ḿnh” mà Khổng Tử nói, không có nghĩa rằng phải chọn người có địa vị cao hơn ḿnh, giàu có hơn ḿnh để kết bạn. Khổng Tử là người rất coi trọng tu dưỡng đạo đức cá nhân, cho nên “không bằng ḿnh” ở đây, ư của ông muốn nói đến chính là phẩm hạnh đạo đức.

Trong kết giao bạn bè, Khổng Tử dạy rằng không nên kết giao với những người có phẩm chất đạo đức thấp kém hơn ḿnh. Bởi v́ như vậy bản thân ḿnh sẽ bị lây nhiễm những đức tính xấu của người ấy, từ đó đạo đức cũng bị sa đọa theo.

Theo quan điểm của Đạo gia, “phản bổn quy chân”, trở về với bản tính thực của ḿnh mới là mục đích duy nhất, cao nhất của con người. Do đó, hết thảy những sự t́nh khác trong cuộc sống đều phải phục vụ, bổ trợ cho mục đích này.

Chúng ta đều biết, một người có tội bị bắt giữ th́ việc hối lỗi sửa sai, lập công chuộc tội, cố gắng làm người tốt mà sớm được tự do mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng một khi người có tội ấy không những không hối cải mà c̣n học theo những người xấu hơn, sa đọa hơn th́ đó là lựa chọn ngu ngốc và đáng sợ nhất.

Trong Cơ Đốc Giáo lại có một câu nói: “Người đời đều là có tội!” . Từ góc độ này mà xem xét, con người chúng ta đang sống trong cơi hồng trần này, chẳng phải cũng giống như tội nhân đang bị giam giữ kia sao? Kết giao bạn bè có thể không cẩn trọng được sao?

Cho nên, đánh giá một người có thể kết bạn được hay không, điều quan trọng nhất là phải nh́n xem nhân tâm và phẩm hạnh đạo đức của người ấy. Ngoài ra, những yếu tố khác đều là không quan trọng. Người có đạo đức cao thượng sẽ kéo đạo đức của bạn thăng lên, người đạo đức bại hoại sẽ khiến bạn sa đọa mà rớt xuống.

Lời dạy của Khổng Tử kỳ thực rất có đạo lư! Nếu suy xét sâu xa hơn một chút, chúng ta sẽ thấy rằng, Khổng Tử v́ nghĩ đến tương lai lâu dài của mọi người nên mới dạy điều ấy. Dù là thời xưa hay thời nay th́ đạo lư ấy cũng rất bổ ích để chúng ta học tập và làm theo!

Mai Trà biên dịch theo Secretchina

florida80
04-24-2019, 19:55
"HĂY CHO TÔI BIẾT BẠN BÈ CỦA BẠN LÀ AI,
TÔI SẼ CHO BẠN BIẾT BẠN LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO"
Đức Khổng Tử lưu lại lời dạy là: "Ba người đồng hành, chắc sẽ có người làm thầy Ta. Bạn lành nên theo, bạn xấu nên lánh xa."

Tổ Quy Sơn dạy: "Sanh ta ra là cha mẹ. Ta thành công là nhờ bạn hữu. Gần gũi bạn lành, như đi trong sương, tuy không ướt y nhưng dần dần sẽ thấm."

Trong dân gian lưu truyền lời răn dạy con cháu là: "Phải chọn bạn mà chơi" v́ "Học thầy không bằng học bạn" hay câu "Gần mực th́ đen gần đèn th́ sáng" v...v... để nói mức độ ảnh hưởng của bạn bè trong việc h́nh thành "nhân cách" của 1 người thật đáng sợ !!!

Tóm lại th́ lựa chọn bạn bè là tự chính ḿnh quyết định; Bởi v́ "Loài nào th́ theo về giống đó" như "Ngưu tầm Ngưu, Mă tầm Mă" vậy !!! Hay nói rơ hơn là "Loài vật th́ sống theo bầy đàn, c̣n loài người th́ tụ tập, nhóm họp theo căn tánh" ... Những người mà bản tánh tâm địa bất lương th́ chắc chắn là họ sẽ không đồng thuận 1 nếp sống trong "nề nếp kỷ cương, lễ giáo đạo đức" cho được , và họ luôn mong phá hủy điều này !!!

"Hăy cho tôi biết bạn bè của bạn là ai, tôi sẽ cho bạn biết bạn là người thế nào"!!!

florida80
04-24-2019, 19:56
NHÂN SINH CẢM NGỘ: Giá Trị Của "Sự Chân Thành"
Trong T́nh Bạn, T́nh Yêu ...


Có câu rằng: “Lúc gian nan hoạn nạn mới hiểu được ḷng người!” Cuộc đời chính là như thế, thông thường chỉ khi rơi vào khó khăn, bế tắc, chúng ta mới biết được ai thực sự là bạn, là người yêu thương, là người thân quư của ḿnh.

Khi bạn thiếu tiền, người thực sự giúp bạn, hỏi có được mấy người? Người bạn quen có thể là rất nhiều, người bạn biết cũng là rất nhiều, nhưng người có thể thực sự giúp đỡ bạn khi khốn khó hỏi được bao nhiêu? Không cần biết rằng bạn từng chơi với bao nhiêu người, chỉ xem khi bạn khó khăn có bao nhiêu người vẫn ở bên bạn? Ngẫm nghĩ một chút ... Bạn sẽ phát hiện ra rằng, thực sự rất ít. Hàng ngày có thể cùng họ vui chơi, ăn uống vui vẻ với nhau, nhưng khi có việc th́ họ không nhất định có thể giúp đỡ bạn. Đó là thực tế cuộc sống!

Vậy nên: Bạn bè chỉ cần chất lượng, không cần số lượng. Giống như một xe khoai tây chất đầy, không bằng cầm theo một viên ngọc quư.
•Người có một trái táo, sẵn ḷng chia cho bạn một nửa, ấy chính là t́nh bạn.

•Người có một trái táo nhưng chỉ cắn một miếng, c̣n lại dành hết cho bạn, ấy chính là t́nh yêu.

•Người có một trái táo nhưng không ăn miếng nào, dành lại cho bạn hết, ấy chính là cha mẹ của bạn.

Trong hiện thực cuộc sống, người ta nói:
•Nam nhân, chỉ có rơi vào bần cùng một lần, mới biết người phụ nữ nào yêu thương ḿnh nhất.

•Nữ nhân chỉ có xấu một lần, mới biết người đàn ông nào thực sự gắn kết với ḿnh, sẵn sàng ở bên ḿnh

•Con người chỉ có nghèo túng một lần mới biết được ai thực sự tốt, thực sự quan tâm đến ḿnh.

T́nh bạn, không phải có địa vị tiền tài mới đến bên nhau, quư trọng nhau. Trong t́nh yêu, không phải xinh đẹp mới quan tâm chăm sóc. Thứ mà thời gian lưu giữ lại, không phải tài phú, không phải vẻ đẹp, mà chính là sự chân thành.

Ở bên nhau lâu ngày, không nhất định sinh ra t́nh cảm, nhưng nhất định sẽ biết được ḷng người! Con người luôn ở lúc sau khi mất đi th́ mới nhận ra điều ǵ là tốt đẹp, đáng trân quư.


Mai Trà biên dịch theo Secretchina

florida80
04-24-2019, 19:56
Cụm từ "TRÁ H̀NH" hay "NÚP BÓNG" có hàm nghĩa ǵ ???
"Trá H́nh" có nghĩa là đóng giả h́nh dạng một loại, một loài khác để không bị nhận ra; hoặc là ẩn núp dưới một h́nh dạng khác để che giấu thực chất, h́nh tướng thật.

"Núp Bóng" có nghĩa là đứng núp sau bóng dáng của h́nh tượng nào đó với toán tính là dựa dẫm vào sự tin yêu, hay kính nể của mọi người đối với "bóng dáng" đó để thực hiện những "mưu cầu" lợi ích riêng tư!!!

Bạn có thể nhận ra kẻ đang "trá h́nh" hay "núp bóng" không ??? Nếu nhận ra, hay khi phát hiện ra th́ bạn nghĩ ǵ và đánh giá ra sao về loại người "giả tạo" này ???!!!

Ông bà xưa có răn dạy là "Thật thà là cha quỷ quái" , hay "Trên đầu, 3 thước có thần linh, lừa dối được ai đây!!!???", và khuyên là "Những người tính nết thật thà, đi đâu cũng được người ta tin dùng"!!!

florida80
04-24-2019, 19:57
Chữ "正" Phát Âm là "Chánh, Chính, Chinh" Có Hàm Ư Ǵ ???


Nghĩa tổng quát: Phải (không trái), đúng (không sai), chính (không phải phụ), thích đáng, thuần nhất ngay thẳng, hợp với quy phạm, đúng theo phép tắc luật lệ lề lối, đúng khuôn phép đạo đức .

Một số thí dụ : • Chánh đạo 正道 ==> đạo (hay tôn giáo) có quy tắc luật lệ nề nếp tạo ra lễ nghi mà khiến người theo đạo biết sửa ḿnh thành người tốt có đức độ , biết lễ nghĩa v..v...

• Chánh lộ 正路 ==> đường chính, đường ngay thẳng

• Chánh thức 正式 ==> nhận thức đúng đắn , ư thức được khuôn phép lề lối phép tắc quy củ đúng đắn. Được công nhận là hợp lệ, hợp pháp.

• Chánh lư 正理 ==> lư lẽ, lư sự, lư do và lư t́nh đứng đắn chính đáng.

• Chánh diện 正面 ==> là mặt phải, là mặt chính đối lại là Phản Diện (反 面)

• Chánh tọa 正坐 ==> chỗ ngồi chính giữa, chỗ ngồi ở vị trí quan trọng nhất .

• Chánh sảnh 正廳 ==> căn pḥng lớn ở chính giữa ṭa nhà c̣n gọi là đại sảnh đường

• Chánh môn 正門 ==> cửa giữa, cửa chính.

• Chánh ngọ 正午 ==> đúng lúc vào ngay giữa giờ ngọ.

• Chánh tư 正子 ==> đúng lúc vào ngay giữa giờ Tư

• Công Chánh 公正 ==> công bằng ngay thẳng

• Chánh phái 正派 ==> môn phái, bè cánh phe nhóm có quy củ luật lệ đường lối đứng đắn, đoan chính.

• Chánh số 正數 ==> là số dương không phải số âm

• Chánh bổn 正本 ==> bản chính không phải bản phụ, bản gốc .

• Khuông Chánh 匡正 ==> chỉnh sửa lại cho đúng, sửa sai, tu bổ sai sót

• Thuần Chánh 純正 ==> thuần nguyên gốc, không có chút pha tạp ( thí dụ: Chánh hồng sắc 正紅色 là thuần 1 màu đỏ không có pha mầu nào khác)


Luận Ngữ 論語 có câu:

君子食無求飽, 居無求安, 敏於事而慎於言, 就有道而正焉, 可謂好學也已 (Học nhi 學而)

Pháp âm Hán Việt:

Quân tử thực vô cầu băo, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu hữu đạo nhi Chánh yên, khả vị hiếu học dă dĩ

Giải nghĩa:

Người quân tử ăn không cầu được no, ở không cầu an vui sung sướng, làm việc siêng năng mà thận trọng lời nói, t́m người bạn có đạo đức để học theo họ mà sửa ḿnh, như vậy mới là người ham học biết tu dưỡng.

florida80
04-25-2019, 20:04
10 Proven Health Benefits of Blueberries


https://i.imgur.com/fiduZ95.gif






Blueberries are sweet, nutritious and wildly popular.

Often labeled a superfood, they are low in calories and incredibly good for you.

They’re so tasty and convenient that many people consider them their favorite fruit.

Here are 10 proven health benefits of blueberries.



Proven Benefits of Blueberries
zShare on Pinterest








1. Blueberries Are Low in Calories But High in Nutrients

The blueberry bush (Vaccinium sect. Cyanococcus) is a flowering shrub that produces berries with a bluish, purple hue — also known as blueberries.

It is closely related to similar shrubs, such as those that produce cranberries and huckleberries.

Blueberries are small — around 0.2–0.6 inches (5–16 millimeters) in diameter — and feature a flared crown at the end.

They are green in color when they first appear, then deepen to purple and blue as they ripen.

The two most common types are:
Highbush blueberries: The most common cultivated variety in the US.
Lowbush or “wild” blueberries: Typically smaller and richer in some antioxidants.

Blueberries are among the most nutrient-dense berries. A 1-cup (148-gram) serving of blueberries contains (1):
Fiber: 4 grams
Vitamin C: 24% of the RDI
Vitamin K: 36% of the RDI
Manganese: 25% of the RDI
Small amounts of various other nutrients

They are also about 85% water, and an entire cup contains only 84 calories, with 15 grams of carbohydrates.

Calorie for calorie, this makes them an excellent source of several important nutrients.


Summary
The blueberry is a very popular berry. It is low in calories but high in fiber, vitamin C and vitamin K.

florida80
04-25-2019, 20:05
2. Blueberries are the King of Antioxidant Foods

Antioxidants protect your body from free radicals, which are unstable molecules that can damage your cells and contribute to aging and diseases, such as cancer (2, 3).

Blueberries are believed to have one of the highest antioxidant levels of all common fruits and vegetables (4, 5, 6).

The main antioxidant compounds in blueberries belong to a family of polyphenols antioxidants called flavonoids.

One group of flavonoids in particular — anthocyanins — is thought to be responsible for much of these berries’ beneficial health effects (7).

Blueberries have been shown to directly increase antioxidant levels in your body (8, 9).


Summary
Blueberries have the highest antioxidant capacity of all the popular fruits and vegetables. Flavonoids appear to be the berries’ antioxidant with the greatest impact.

florida80
04-25-2019, 20:06
3. Blueberries Reduce DNA Damage, Which May Help Protect Against Aging and Cancer

Oxidative DNA damage is an unavoidable part of everyday life. It is said to occur tens of thousands of times per day in every cell in your body (10).

DNA damage is part of the reason we grow older. It also plays an important role in the development of diseases like cancer (11).

Because blueberries are high in antioxidants, they can neutralize some of the free radicals that damage your DNA.

In one study, 168 people drank 34 ounces (1 liter) of a mixed blueberry and apple juice daily. After four weeks, oxidative DNA damage due to free radicals was reduced by 20% (12).

These findings agree with smaller studies that use either fresh or powdered blueberries (13, 14).


Summary
Several studies suggest that blueberries and blueberry juice reduce DNA damage, which is a leading driver of aging and cancer

florida80
04-25-2019, 20:06
4. Blueberries Protect Cholesterol in Your Blood From Becoming Damaged



Oxidative damage is not limited to your cells and DNA.

It is also problematic when your “bad” LDL cholesterol is oxidized.

In fact, oxidation of “bad” LDL cholesterol is a crucial step in the heart disease process.

The antioxidants in blueberries are strongly linked to reduced levels of oxidized LDL. This makes blueberries very good for your heart (15).

A daily 2-ounce (50-gram) serving of blueberries lowered LDL oxidation by 27% over eight weeks in obese people who were obese (16).

Another study determined that eating 2.5 ounces (75 grams) of blueberries with a main meal significantly reduced the oxidation of “bad” LDL cholesterol (17).


Summary
The antioxidants in blueberries have been shown to reduce a predominant risk factor for heart disease by preventing oxidative damage to “bad” LDL cholesterol.

florida80
04-25-2019, 20:07
5. Blueberries May Lower Blood PressureBlueberries appear to have significant benefits for people with high blood pressure, which is a major risk factor for heart disease.

In an eight-week study, obese people who had had a high risk of heart disease noted a 4–6% reduction in blood pressure after consuming 2 ounces (50 grams) of blueberries per day (18).

Other studies have observed similar effects — especially for postmenopausal women (19, 20).


Summary
Regular blueberry intake is tied to lower blood pressure in numerous studies

florida80
04-25-2019, 20:08
6. Blueberries May Help Prevent Heart Disease



While eating blueberries may lower blood pressure and oxidized LDL cholesterol, it's important to keep in mind that these are risk factors — not actual diseases.

It would be much more informative to know whether blueberries help prevent hard endpoints like heart attacks, which are the world's leading cause of death (21).

A study in 93,600 nurses found that those with the highest intake of anthocyanins — the main antioxidants in blueberries — were at a 32% lower risk of heart attacks compared to those with the lowest intake (22).

Because this was an observational study, it cannot prove that the anthocyanins alone caused the reduction in risk.

More studies are needed before any claims can be made.


Summary
Some evidence indicates that eating fruits rich in anthocyanins — such as blueberries — is associated with a reduced risk of heart attacks.

florida80
04-25-2019, 20:08
7. Blueberries Can Help Maintain Brain Function and Improve Memory



Oxidative stress can accelerate your brain's aging process, negatively affecting brain function.

According to animal studies, the antioxidants in blueberries may affect areas of your brain that are essential for intelligence (23, 24).

They appear to benefit aging neurons, leading to improvements in cell signaling.

Human studies have also yielded promising results.

In one of these studies, nine older adults with mild cognitive impairment consumed blueberry juice every day. After 12 weeks, they experienced improvements in several markers of brain function (25).

A six-year study in over 16,000 older individuals found that blueberries and strawberries were linked to delays in mental aging by up to 2.5 years (26).


Summary
The antioxidants in blueberries seem to benefit your brain by aiding brain function and delaying mental decline.



8. Anthocyanins in Blueberries May Have Anti-Diabetes Effects

Blueberries provide moderate amounts of sugar compared to other fruits.

One cup (148 grams) holds 15 grams of sugar, which is equivalent to a small apple or large orange (1).

However, the bioactive compounds in blueberries appear to outweigh any negative impact of the sugar when it comes to blood sugar control.

Research suggests that anthocyanins in blueberries have beneficial effects on insulin sensitivity and glucose metabolism. These anti-diabetes effects occur with both blueberry juice and extract (27, 28, 29).

In a study in 32 obese people with insulin resistance, two blueberry smoothies daily caused major improvements in insulin sensitivity (30).

Improved insulin sensitivity should lower the risk of metabolic syndrome and type 2 diabetes, which are currently two of the world's biggest health problems.


Summary
Several studies demonstrate that blueberries have anti-diabetes effects, improving insulin sensitivity and lowering blood sugar levels.








9. May Help Fight Urinary Tract Infections

Urinary tract infections (UTIs) are a common problem for women.

It is widely known that cranberry juice can help prevent these types of infections.

Because blueberries are closely related to cranberries, they boast many of the same active substances as cranberry juice (31).

These substances are called anti-adhesives and help prevent bacteria like E. coli from binding to the wall of your bladder.

Blueberries have rarely been studied for their impact on UTIs, but they likely have similar effects as cranberries (32).


Summary
Like cranberries, blueberries contain substances that can prevent certain bacteria from binding to the wall of your bladder, which may help prevent UTIs.


10. Blueberries May Reduce Muscle Damage After Strenuous Exercise

Strenuous exercise can lead to muscle soreness and fatigue.

This is driven partly by local inflammation and oxidative stress in your muscle tissue (33).

Blueberry supplements may lessen the damage that occurs at a molecular level, minimizing soreness and reduced muscle performance.

In a small study in 10 female athletes, blueberries accelerated muscle recovery after strenuous leg exercises (34).


Summary
One study suggests that blueberries may aid muscle recovery after strenuous exercise, though more research is needed.


The Bottom Line

Blueberries are incredibly healthy and nutritious.

They boost your heart health, brain function and numerous other aspects of your body.

What’s more, they’re sweet, colorful and easily enjoyed either fresh or frozen.

florida80
04-25-2019, 20:12
9 Seeds You Should Be Eating











Raspberry chia juice

1 / 10

Chia Seeds

Chia has come a long way since it first sprouted out of funny pottery in TV commercials. Today, these seeds are best known as a super food, and with good reason. Just 1 ounce (that’s 2 tablespoons) has nearly 10 grams of fiber. Ground in a blender, chia seeds make the perfect crunchy topping for yogurt or vegetables. When you soak them in a liquid, such as juice or almond milk, they get soft and spoonable: a smart swap for pudding.

florida80
04-25-2019, 20:14
Wild Rice

Surprise! Wild rice isn’t rice at all -- it’s actually a grass seed. It’s higher in protein than other whole grains and has lots more antioxidants than white rice. It also provides folate, magnesium, phosphorus, zinc, vitamin B6, and niacin. It cooks up tender and fluffy in a rice pilaf, and the warm grains are a hearty addition to green salads.

florida80
04-25-2019, 20:14
Wild Rice

Surprise! Wild rice isn’t rice at all -- it’s actually a grass seed. It’s higher in protein than other whole grains and has lots more antioxidants than white rice. It also provides folate, magnesium, phosphorus, zinc, vitamin B6, and niacin. It cooks up tender and fluffy in a rice pilaf, and the warm grains are a hearty addition to green salads.





Pumpkin seeds

3 / 10

Pumpkin Seeds

If you’ve ever roasted a batch of these after carving your annual jack-o’-lantern, you know they make a great snack. And a healthy one, too. Pumpkin seeds are rich in magnesium, an important mineral that boosts your heart health, helps your body make energy, and powers your muscles. Eat them year-round as a soup or salad topper, with cereal, or in homemade trail mix.

florida80
04-25-2019, 20:15
10

Pumpkin Seeds

If you’ve ever roasted a batch of these after carving your annual jack-o’-lantern, you know they make a great snack. And a healthy one, too. Pumpkin seeds are rich in magnesium, an important mineral that boosts your heart health, helps your body make energy, and powers your muscles. Eat them year-round as a soup or salad topper, with cereal, or in homemade trail mix.





Pomegranate seeds

4 / 10

Pomegranate Seeds

Also called arils, these are the sweet, jewel-like beads you strip from the inside of the fruit. They’re high in vitamin C and antioxidants. A full cup of pomegranate seeds has fewer than 150 calories, making it good for a light snack. Tossed in a salad or whole-grain dish, they add a juicy pop of flavor and color to your dinner plate

florida80
04-25-2019, 20:16
Quinoa

If you’re looking for healthy sources of protein, quinoa has you covered. The grain-like seed packs 8 grams per cup. It cooks up like rice and can fill in for pasta and other grains in many of your favorite dishes. You can also use it as a gluten-free breading for dishes like chicken fingers. Make a batch instead of oatmeal for a breakfast porridge that will start your day with more protein, fiber, and iron

florida80
04-25-2019, 20:16
Flax Seeds

Humans have been eating these for good health as far back as 9,000 B.C. If you don’t eat enough fish, adding flax to your diet can help you get omega-3 fatty acids, the healthy fats that are good for your heart. It’s the best plant source of this important nutrient, and it gives you a good dose of fiber, too. When the seeds are ground into flax meal, they may help lower blood pressure. Flax has a nice, nutty flavor. Add a scoop to oatmeal, your pancake batter, or salads.

florida80
04-26-2019, 18:15
Tưởng Niệm Việt Nam Cộng Hoà - Ngày 30 Tháng 4 Nay, Năm Xưa - MĐ Trương Văn Út






.Mũđỏ Trương Văn Út (Útbạchlan)


Tháng ba sinh - tử chiến ! Tháng tư lệnh đầu hàng, buông súng, trút bỏ quân phục… Nỗi hờn câm, phẩm uất bi thương đau xé ruột gan và nổi trôi theo vận nước ! Nỗi buồn chua xót đớn đau không phải chỉ cho riêng tôi mà cho cả hằng triệu triệu Quân - Dân - Cán - Chính Miền Nam Việt Nam và thân bằng quyến thuộc như bị nhận ch́m dưới đáy nạn hồng thuỷ, riêng chúng tôi là những quân nhân cầm súng thất trận thua thiệt bị kẻ thù cay nghiệt trả thù, bắt giam tù, hành hạ, lao động khổ sai, đói khát triền miên và rách rưới, lam lũ kéo dài kiếp sống lê thê tận cùng năm tháng làm tê liệt tinh thần thể xác…! Nỗi đau bị bức tử đời binh nghiệp không nguôi th́ lại thêm hệ luỵ gia đ́nh vợ con bơ vơ lạc lơng giữa ḍng đời mới không có t́nh người mà chỉ có thú tính lên ngôi làm đảo lộn và băng hoại tất cả giềng mối luân lư, đạo đức vốn là nền tảng truyền thống của dân Việt hiền ḥa nhân hậu lâu đời…!

Trước 30 - 4 -75, Bố vợ của tôi đang là Giám Đốc Nhân Viên của cơ quan OSCC, một cơ quan dân chính kiến tạo của Hải Quân Hoa Kỳ tại đường Hai Bà Trưng - Sài G̣n. Vào buổi chiều ngày 25 - 4 - 75, Ông gọi điện thoại cho tôi và cho biết rất nhiều điều quan trọng liên quan đến t́nh h́nh biến động và đưa ra những dự tính của Ông đang thi hành… Ông nói:” Bố vừa nhận chỉ thị của Giám Đốc OSCC thiết lập ngay danh sách tất cả nhân viên Việt Nam nào muốn đi Mỹ, (danh sách di tản) tối đa là 100 người (hai sortie Shinook CH54), mỗi người chi được mang theo một túi xách nhỏ. Bố được toàn quyền chọn lựa, nên Bố quyết định đưa cả gia đ́nh ḿnh đi, trong đó có con và gia đ́nh của con. Cho Bố biết quyết định của con ngay, để Bố lên danh sách tŕnh cho họ chiều nay..”!
Tôi suy nghĩ vội và trả lời ngay : “ Thưa Bố, con có thể trả lời ngay là Bố cứ lo cho Mẹ và các em, phần con và gia đ́nh của con, con có dự tính đưa tất cả về Ông Bà Nội ở Mỹ Tho an toàn hơn, v́ dù sao Vùng 4 cũng chưa đến nổi nào. Con nghĩ ra đi lúc này có nghĩa là chấm hết, ai đi th́ cứ đi, đi để chạy khỏi nanh vuốt của Việt Cộng khi Miền Nam hoàn toàn rơi vào tay Cộng Sản th́ đúng, nhưng bây giờ th́ chưa, lại nữa đi tới nơi vô định không biết ngày sau sẽ ra sao và dù ở một nơi nào đó Bố Mẹ cũng phải gầy dựng lại cuộc đời bằng hai bàn tay trắng...!
Tôi nói tới đây th́ bị Bố ngắt lời hai bằng tiếng ngắn gọn:"thôi được", rồi Ông tôi cúp phone. Tôi biết Bố vợ tôi đang giận dữ v́ tôi không tin những điều ông đoán và có ư trách ông chưa chi đă bỏ của chạy lấy người ! Thật sự ông đă biết chắc chắn Mỹ bỏ rơi miền Nam và sẽ không can thiệp như lời hứa của tổng thống Nixon trên văn bản cam kết với Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà . Nhưng làm sao tôi có thể cùng vợ con và gia đ́nh bỏ nước ra đi trong lúc nguy biến và tranh tối, tranh sáng này ? Ra đi bỏ lại đơn vị và đồng đội c̣n đang ba lô trên vai, tay c̣n cầm súng đồng nghĩa với tội đào ngũ trước địch quân, tướng bỏ thành bỏ quân trốn chui, trốn nhủi, như loài chuột bọ … Tôi không làm đựợc và tuy đào ngũ chỉ là “tội nhẹ”, nặng nề là sẽ danh bại, thân liệt với chữ “hèn” mang nhục với bạn bè đồng ngũ, tha nhân thị phi khinh bỉ…! Tôi tự soi “gương” một vài trường hợp nhân vật điển h́nh đă và đang xảy ra trong cuộc lui binh biến loạn từ miền Trung xuôi về Nam, lúc thời b́nh th́ hống hách với quân binh, lúc lọan ly th́ khiếp sợ trước quân thù ! Tôi không thể ra đi trong thời điểm mà vận mệnh nước như chỉ mành treo chuông…! Ôi,… Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm mà từ bấy lâu nay tôi vẫn trân quư ấp ủ nó trên chiếc mũ tôi đang đội trên đầu. Ai có bảo tôi là "thằng ngu" th́ tôi hoan hỷ chấp nhận.

Chỉ trong ṿng 2 tháng: tháng ba và tháng tư năm 1975 đă có bao nhiêu tin tức chiến sự loan tải chỉ gây thêm hoang mang, lo ngại cho những đơn vị c̣n đang trực chiến…! Khởi đầu trang sử đau buồn này là từ Ban Mê Thuộc thất thủ, Quân Khu I rút lui, bỏ ngơ, Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù (LĐ3ND) trên đường theo lệnh Sài G̣n thay v́ không vận triệt thoái về Sài G̣n th́ được ném vào Khánh Dương để tăng cường hậu lực cho Quân Khu II, Sư Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến tan tác như bầy ong vở tổ ở cửa biển Thuận An, rồi Đà Nẵng, hai tỉnh Quảng Nam, Quảng Ngăi cũng cùng chung số phận theo cái "chiến thuật" quái đản của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu "đầu bé đít to" như muốn phá bỏ từng vùng, theo chân Quân Khu I, Quân Khu II cũng rút lui, bỏ ngơ…! Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù phải đơn độc đứng đầu tuyến lửa ở Khánh Dương trước làn sóng ồ ạt hàng hàng lớp lớp địch quân với vũ khí, đạn dược dư thừa hung hăn tấn công phủ chụp xuống như trận băo lửa từ hoả ngục muốn huỷ diệt toàn thể quân dân Khánh Dương, khiến cho LĐ3ND cũng phải tử chiến đạp lên xác giặc, mở đường máu tháo lui về Nam c̣n bao nhiêu hay bấy nhiêu ! LĐ2ND lại được lệnh cùng tướng Nguyễn Vĩnh Nghi dàn quân nghênh chiến tại mặt trận Phan Rang với t́nh trạng tiếp liệu vũ khí, đạn dược giới hạn và cạn kiệt mà phải chiến đấu cố chận đứng Bắc Quân cường bạo như cơn lũ lửa đạn trên đường tấn chiếm Sài G̣n thủ phủ miền Nam. Đă quá trể ! Toàn bộ lực lượng Bộ Tư Lệnh Tiền Phương của tướng Nguyễn Vĩnh Nghi như rơi vào lưới lửa đă giăng sẵn không c̣n thời gian tính để t́m đường sinh hay tử nữa , “nó” như một định số bi thảm đă an bày ! Bắc Quân thừa thắng xông lên, cứ ào ạt tiến chiếm từng phần lănh thổ miền Nam, căn cứ địa của chúng ta bị địch chiếm từng vùng kéo theo hằng trăm ngàn dân chạy nạn trong cơn chiến loạn, khiến cho những nơi tương đối c̣n an toàn cũng lao xao hỗn loạn theo như quân cờ domino ngă lan dần …! Rồi th́ tới Phan Rang, Phan Thiết, B́nh Tuy… cũng bị địch chiếm cho tới Long Khánh là cửa ngơ của Biên Ḥa th́ chúng bị khựng lại trước “tường thành” thép lửa quyết tử chiến của quân ta . Bộ Tư Lệnh Quân Khu III dàn quân quyết bảo vệ Long Khánh là giữ được Sài G̣n được ngày nào hay ngày nấy, để “Chính Quyền Sài G̣n” xoay sở t́m lối thoát qua thương thuyết chính trị, chấp nhận yêu sách của Hà Nội ? Nhưng với Lê Đức Thọ lúc này chỉ có hai chữ buộc Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà " đầu hàng". C̣n nước c̣n tát, Lữ Đoàn I Nhảy Dù được điều động vào mặt trận Long Khánh, tăng cường cho Sư Đoàn 18 Bộ Binh do tướng Lê Minh Đảo chỉ huy và chính tại nơi đây đă mở thêm trang Chiến Sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trong cuối mùa cuộc chiến Nam Quốc - Bắc Cộng lưu danh hậu thế : Trận thư hùng tại Mặt Trận Xuân Lộc : Bắc Quân đă bị chận đứng v́ bị thương vong rất nhiều mà không thể vượt qua bức tường thép lửa đạn của Nam Quân và chúng đă phải lên tiếng kêu hoảng trên truyền thông là: “Chính Quyền SàiG̣n” đă xử dụng bomb hạch nhân tại mặt trận Xuân Lộc…” ! Quả thật có phần “hơi” đúng, v́ ngoài số bộ đội bị thương vong quá lớn do lực lượng : Lực Lượng Xung Kích Quân Đoàn III , Sư Đoàn 18 Bộ Binh chiến đấu anh dũng tuyệt vời, đơn vị Thiết Giáp phối hợp tác chiến nhuần nhuyễn với các đơn vị bạn: Pháo Binh, Nhảy Dù, Thuỷ Quân Lục Chiến, Địạ Phương Quân, Nghĩa Quân, Biệt Động Quân … đă gây tổn thất cho chúng, th́ chúng lại bị lănh thêm 2 trái CBU Cluster Bomb (Daisy Cutter ) do Không Quân Việt Nam Cộng Hoà thả chính xác xuống mục tiêu do các chiến sĩ Biệt Cách Dù bám theo sát đơn vị Bắc Quân để theo dơi và chỉ điểm toạ độ chúng tập trung quân, Bomb nổ chính xác, kinh hoàng, rúng động tầng địa chất như cơn địa chấn đă giết chết hơn 10 000 (mười ngàn) bộ đội thuộc Sư Đoàn 3 , 6, 7 và 341 CSBV… Do vậy sau khi chúng chiếm được Xuân Lộc, chúng hèn hạ trả thù, trút cơn thịnh nộ lên thân phận dân chúng trong vùng là lùa gom tất cả nam phụ lăo ấu tập trung vào một nơi và xă súng bắn giết không chừa một ai ! (Quí đọc giả có thể lên Google Search t́m tài liệu và đây là một trường hợp điển h́nh trong nhiều hiện thực khuất lấp hay “nói” một cách khác: đây là một hố chôn xác dân lành Xuân Lộc đă được khui khai ra trong số những hố chôn khác chưa được bốc mẻ trong cuộc thảm sát dân chúng Xuân Lộc do chính cán binh Trần Đức Thạch cựu phân đội trưởng Trinh Sát Tiểu Đoàn 8 - Trung Đoàn 266 - Sư Đoàn 341 Quân Đội Nhân Dân Việt Nam có mặt tại hiện trường sau khi các cán binh đồng đội của anh thi hành lệnh xử tử dân Xuân Lộc và đây là một trích đoạn :” 21- 4 -1975 (9 ngày trước khi Sài G̣n thất thủ) tại ấp Phú Mỹ, xă Tân Lập, huyện Xuân Lộc (nay là ấp Phú Mỹ, xă Xuân Lập, thị xă Long Khánh), làm hơn hai trăm thường dân thiệt mạng oan khốc, nhà thơ cựu tù nhân lương tâm Trần Đức Thạch quê ở Diễn Châu - Nghệ An là cựu phân đội trưởng trinh sát Tiểu đoàn 8, Trung đoàn 266, Sư đoàn 341 QĐNDVN sau nhiều năm mới có cơ hội thăm lại người xưa, cảnh cũ, thắp nén nhang tạ tội cùng đồng bào. Rưng rưng lệ, nghẹn ngào, cựu chiến binh Trần Đức Thạch cùng nhân chứng sống là ông Đàn, hiện là Ấp Trưởng Phú Mỹ kiêm Chủ tịch Hội Cựu thanh niên xung phong xă Xuân Lập, 34 tuổi đảng, hồi tưởng vụ thảm sát kinh hoàng. Vụ việc kinh hoàng hiện về như mới xảy ra hôm qua. Ngày ấy, ông Đàn 18 tuổi, cũng suưt thiệt mạng oan uổng. Vụ thảm sát xảy ra trong bối cảnh Sư đoàn bộ binh số 18 QLVNCH vừa rút khỏi Phú Mỹ, đơn vị ông Thạch tràn vô ấp làm nhiệm vụ chốt chặn đối phương. Trước đó, trong một cuộc giao tranh khốc liệt tại Xuân Lộc, Trung đoàn 266 có hơn hai trăm rưởi bộ đội tử trận. Cấp trên tuyên truyền:”… dân chúng vùng Xuân Lộc, Long Khánh, Hố Nai, Biên Ḥa… đa số là công giáo di cư, chống cộng khét tiếng (thực tế tuyệt đại bộ phận dân Phú Mỹ theo đạo Phật)… Lập tức, bộ đội lùa dân chúng già trẻ, trai gái trong các nhà dân hai bên đường ra mặt đường, điên cuồng xả súng bắn giết tàn bạo. Từ b́a rừng cao su, nghe tiếng súng nổ, nhanh chóng tiếp cận hiện trường, trinh sát Thạch phát hiện vô số thường dân bị giết hại, máu chảy như suối ven đường, người bị thương, người c̣n sống rên la thảm thiết… lập tức yêu cầu đồng đội dừng bắn và chỉ huy dân ấp chở người bị thương ra Bệnh Viện Suối Tre cấp cứu; di tản phụ nữ và trẻ em vô rừng để tránh bị sốc do hiện trường rùng rợn khủng khiếp; huy động đàn ông 18 - 45 tuổi trong ấp may mắn trốn thoát, tập trung đào hố chôn các tử thi ngay chiều cùng ngày, đào hố và chuyển tử thi ra hố trong chiều 21 – 4 và trưa 22 - 4 lấp hố, dọn dẹp hiện trường. Không có máy đào máy xúc, phải dùng máy xới và người dùng xẻng đào hố sâu để chôn lấp tập thể các nạn nhân. Trừ hơn một chục tử thi được người nhà sống sót nhận diện và mai táng riêng biệt ở chỗ khác, c̣n lại đều lấp trong hố này…. (ngưng trích) .

.Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975:
Sau khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trao quyền lại cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương. Sài G̣n giới nghiêm liên tục. Đêm tôi nằm không c̣n nghe tiếng pháo từ đâu vọng về nữa, mà tiếng đạn pháo nổ gần quanh đây nghe lùng bùng lỗ tai …!

.Sáng ngày 27 - 4 - 1975, Tiểu Đoàn 17 Nhảy Dù Tân Lập (TĐ17ND) của tôi được lệnh điều động về bảo vệ ṿng đai phi trường Tân Sơn Nhất. Hệ thống liên lạc hành quân có thẩm quyền duy nhất lúc này là trung tá Lê Minh Ngọc - Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn 4 Nhảy Dù (LĐT-LĐ4ND) . Ḥa tiển 122ly, pháo 130ly của bắc quân rót liên tục vào phi trường và các vùng dân cư phụ cận, phi đạo chính của phi trường bị thiệt hại nặng, mặt trận ngă tư Bảy Hiền, Lăng Cha Cả, cổng bộ Tổng Tham Mưu, G̣ Vấp bùng nổ và số phận của Sài G̣n đă được đếm từng giờ…

.Sáng ngày 28 - 4 - 1975, tôi và thiếu tá Phạm Hồng Thiếp - Tiểu Đoàn Phó - Tiểu Đoàn 17 Nhảy Dù (TĐP – TĐ17ND) lái xe Jeep vào Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù để hỏi thêm tin tức v́ không liên lạc được trên hệ thống PRC25. Nơi đây Bộ Tư Lệnh Hành Quân chỉ c̣n lại hai Sĩ Quan ứng trực là thiếu tá bác sĩ Trần Đông A và đại úy Phạm Ngọc Đăng và một số Hạ Sĩ Quan thuộc Pḥng 3 Hành Quân. Tất cả quan lớn đều đă "ra đi" và đi đâu thật sự tôi không biết, làm sao tôi có thể biết họ “biến” đi đâu, chỉ biết là họ không c̣n tại hàng ngũ trong giờ phút “ba quân đang cần tay ta” hiện thời ! Ba thằng bạn cùng khóa 22 Vơ Bị Quốc Gia chúng tôi Thiếp, Đăng, Út lặng lẽ nh́n nhau như thầm nói cùng nhau “thôi thế là xong” có niềm đau chua xót trong tâm hồn và nỗi buồn đè nặng không thốt được nên lời …! Tôi với Thiếp trở ra xe, lái về vị trí đóng quân, liếc nh́n Thiếp, tôi thấy ánh mắt của anh như có lửa căm câm và giọt lệ cay cay trong đôi mắt hiền ḥa đôn hậu thường ngày. Tôi biết bạn ḿnh từ ngày ra trường cho đến khi lên Thiếu Tá làm Tiểu Đoàn Phó, đă hơn bảy năm dài tay ôm súng gối đầu ba lô với TĐ3ND, Thiếp nghĩ đời binh nghiệp của ḿnh c̣n dài, ngờ đâu nay như găy cánh chim bằng. Thiếp chợt bảo tôi: "ḿnh ghé TĐ16 thăm Bằng một chút". Trung tá Phạm Kim Bằng (Bằng Đui) Tiểu Đoàn Trưởng - Tiểu Đoàn 16 Nhảy Dù Tân Lập (TĐT-TĐ16ND) và thiếu tá Ngô Xuân Vinh (Vinh Con) Tiểu Đoàn Phó đang ngồi trên ghế thấp kê bằng mấy thùng gỗ chứa đạn pháo binh dưới lều căn bằng Poncho… Sau khi nghe thiếu tá Thiếp kể sơ qua t́nh h́nh ở Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn, trung tá Bằng trầm ngâm một chút rồi chậm rải nói:
- Tôi mới liên lạc được với Khôi Nguyên (Tân Lữ Đoàn Trưởng - Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù đang đóng quân ở Biệt Khu Thủ Đô). Khôi bảo chờ, sẽ có lệnh mới nay hay ngày mai.

Tôi tự hỏi: Lệnh mới là lệnh ǵ ? Và cũng ngày hôm nay 28 - 4 -1975, vào lúc 16:45 chiều Tổng Thống Trần Văn Hương đă trao quyền cho Tân Tổng Thống Dương Văn Minh, với thành phần Tân Nội Các hầu hết là những gương mặt “thiên tả” và xu thời vốn đă có chủ trương "ḥa giải" hoặc “thế thời phải thế” với “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam” là cánh tay nối dài của CSBV Hà Nội. Giáo sư Bùi Tường Huân làm Bộ Trưởng Quốc Pḥng, trung tướng Vĩnh Lộc - Tham Mưu Trưởng, nhưng rồi hèn tướng Vĩnh Lộc chuồn trước nên chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh đôn lên thay, luật sư Triệu Quốc Mạnh làm Giám Đốc Nha Cảnh Sát Đô Thành Sài G̣n...! Chỉ cần điểm lướt qua năm ba gương mặt tên tuổi nói trên trong gánh hát bội cuối trào là biết ngay "lệnh mới" là lệnh ǵ và xuất phát từ đâu ra ? Từ Camp David hay “Phủ Đầu Rồng”, từ Lộc Ninh của Trần Văn Trà hay từ Long Khánh của Lê Đức Thọ? Cái "lệnh" đơn giản là "phải đầu hàng vô điều kiện, không có ḥa hợp ḥa giải, không có thương thuyết giải pháp này giải pháp nọ lôi thôi ǵ cả…” !

.Trưa ngày 29 - 4 - 1975, tôi liên lạc được trung tá Trần Đăng Khôi (LĐT-LĐ3ND) th́ được trả lời:
- Út tự lo cho con cái, chính tôi cũng không biết phải làm ǵ bây giờ…!
Tôi liên lạc với Bộ Chỉ Huy LĐ4ND th́ được đại úy Hồ Tường - Trưởng Ban 3 Hành Quân trả lời :
- Ngọc Nga vắng mặt, chúng tôi chuẩn bị di chuyển ra Ṭa Hành Chánh Gia Định, nếu Út Bạch Lan muốn th́ tối nay ḿnh gặp nhau ở đó … Lăng Ông Bà Chiểu…!
Ô hay, sao lại "nếu muốn"? Quân lệnh ban ra là thi hành trước khiếu nại sau, bất tuân thượng lệnh th́ chỉ vài giờ đồng hồ sau, trực thăng đến bốc về tŕnh diện Tư Lệnh hay Chỉ Huy Trưởng ngay, chứ đâu bao giờ có cái lệnh là "nếu muốn", chỉ trừ phi trong trường hợp khẩn cấp, cấp trên tiến thối lưỡng nan không c̣n giải pháp nào cứu giúp th́ ra lệnh ngắn gọn là "Tùy Quyền", lúc đó cố thủ hay rút lui là quyền quyết định của Đơn Vị Trưởng trực tiếp tại chiến trận. Trong trường hợp này "nếu muốn" mang một ư nghĩa khôi hài chua xót là muốn ở lại đó th́ cứ ở, muốn theo tôi th́ cứ theo, phải chăng chẳng có lệnh lạc ǵ cả…? Như thế có nghĩa là chúng tôi, những người đang cầm súng chiến đấu tới cùng bỗng như con rắn mất đầu ! Quân Đoàn không có Bộ Tổng Tham Mưu từ trên xuống dưới... Tiểu Đoàn không có Tiểu Đoàn Trưởng như TĐ17ND của tôi ! Buổi chiều cùng ngày, vào khoảng 5 giờ, bầu trời Sài G̣n rợp bóng trực thăng "sâu rọm" CH54 của Mỹ bay họp đoàn dưới cơn mưa mưa pháo hoả tiễn 122ly và đại bác 130ly của Bắc Quân… ! Sau này tôi mới biết họ có đường bay riêng để đáp xuống những vị trí an toàn đă được ấn định trước qua sự kết ước ngấm ngầm của Lê Đức Thọ và Kissinger để di tản những người có danh sách (manifest) trước đó hơn 10 ngày, những nhân viên người Mỹ và những nhân viên người Việt làm việc cho các cơ quan Mỹ như Bố - Mẹ vợ của tôi...

Tôi nói với Thiếp:
- Tao muốn qua ngay Bộ Chỉ Huy LĐ4 ngay bây giờ...!
Thiếp nhanh nhẩu:
- Tao đi với mày.
Bộ Chỉ Huy và toàn bộ hậu cứ của LĐ4ND đă di tản! Trên đường về lại Tiểu Đoàn, chúng tôi ghé tạt vào cơ quan DAO, cơ quan Tùy Viên Quân Sự Hoa Kỳ. Nơi đây đang có hằng trăm, hằng ngàn người già trẻ bé lớn, nam nữ đủ mọi hạng tuổi đang nhốn nháo xếp hàng từng nhóm 50 hay 60 người tay dắt, tay d́u, lom khom dưới những cơn gió lốc bụi mù của cánh quạt trực thăng CH54 của Mỹ đang đáp bốc liên tục… Tôi chợt thoáng thấy năm ba gương mặt quan lớn quen thuộc mà mới vừa sáng nay, tôi vẫn nghe oang oang tiếng của họ điều động các đơn vị trên tần số Hành Quân Nhẩy Dù ! Tôi cố nén nỗi chua xót, đắng cay đang dâng trào lên cuốn họng và nghẹn lời không bật lên thành tiếng và măi cho tới ngày nay mỗi khi nhớ lại khung cảnh xưa th́ nỗi đau bi thương, phẩn uất vẫn c̣n như mới ngày nào ! Đêm hôm đó 29 - 4 - 75, đêm cuối cùng buồn lắm, “thầy tṛ” chúng tôi âm thầm dạ hành băng qua Sân Cù bắt tay được với BCH-LĐ4ND ở Ṭa Hành Chánh Gia Định. Chúng tôi chia nhau đóng quân tạm trong khuôn viên Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật và kiểm soát ngă ba Nguyễn Văn Học - Vơ Dy Nguy và lại thêm một đêm không ngủ, chỉ ngồi nh́n hỏa châu lơ lững soi chút ánh sáng giữa bầu trời Sài G̣n và nghe tiếng pháo địch rơi đâu đây rất gần trong thành phố đang chờ tai hoạ phủ chụp xuống…! Buồn quá, tôi vỗ trán mấy cái cho tỉnh táo và tự nhủ:“có ǵ đâu mà lo nghĩ, c̣n nước c̣n tát mà…” rồi tự trấn an và “thầy tṛ” bố trí pḥng bị “chờ” lệnh mới…?

.Ngày 30 Tháng Tư Năm 1975. Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh "đầu hàng" và kêu gọi tất cả các đơn vị Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đang chiến đấu phải buông súng và bàn giao đơn vị cho “chính quyền mới” tiếp thu…! Tôi với Thiếp ngồi cạnh nhau tại bậc tam cấp cửa ra vào một lớp học với tách cà phê nóng trên tay, tai vẫn tiếp tục dán chặc vào chiếc Radio để nghe lời “hiệu triệu” của tên luật sư Triệu Quang Mạnh - Tổng Giám Đốc Nha Cảnh Sát Đô Thành ra lệnh cho thuộc cấp phải phóng thích ngay tức khắc tất cả các tù binh Việt Cộng, tất cả các nhà đấu tranh chính trị chống chế độ Diệm - Nhu - Thiệu - Khiêm từ Khám Chí Ḥa, từ các pḥng giam giữ của các Sở, Ty, Chi Cảnh Sát Quốc Gia dưới quyền của hắn ta. Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu ra lệnh cho tất cả người Mỹ và nhân viên của các cơ quan liện hệ với Hoa Kỳ phải rời khỏi Việt Nam trong ṿng 24 tiếng đồng hồ. Tướng một sao xanh vỏ đỏ ḷng Nguyễn Hữu Hạnh cứ ra rả: "quân nhân các cấp phải ở tại chỗ chờ lệnh mới…" và lệnh mới đă đến, “Tân Tổng Thống Hoa Lan” Dương Văn Minh “thượng đài” lúc 9:30 giờ sáng “tuyên ngôn”:“Đường lối chủ trương của chúng tôi là ḥa giải và ḥa hợp dân tộc để cứu sinh mạng đồng bào. Tôi tin tưởng sâu xa vào sự ḥa giải của người Việt Nam để khỏi thiệt hại xương máu của người Việt Nam. V́ lẽ đó, tôi yêu cầu tất cả anh em chiến sĩ VNCH hăy b́nh tĩnh, không nổ súng và ở đâu ở đó. Chúng tôi cũng yêu cầu anh em chiến sĩ Chánh phủ CMLTCHMNVN ngưng nổ súng. Chúng tôi ở đây chờ gặp Chánh phủ CMLTCHMNVN để cùng nhau thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong một trật tự tránh đổ máu vô ích của đồng bào”…!
Rồi sau đó vài tiếng đồng hồ bại tướng Dương Văn Minh đem tâm t́nh nói lịch sử với Tướng Trần Văn Trà:"...Ngày hôm nay, đại diện cho các anh em có mặt tại đây, tôi nhiệt liệt hoan nghênh sự thành công của Chính Phủ Cách Mạng trong công cuộc văn hồi ḥa b́nh cho đất nước. Với kỷ nguyên mới này, tôi mong rằng tất cả anh em có mặt tại đây, cũng như các tầng lớp đồng bào, sẽ có dịp đóng góp tích cực cho công cuộc xây dựng đất nước … Tôi nghĩ rằng với hành động của ḿnh, tôi đă góp phần tránh một cuộc đổ máu vô ích cuối cùng cho Sài G̣n. Đó là phần đóng góp cụ thể của tôi trong cuộc chiến đấu này. Riêng cá nhân tôi, hôm nay tôi rất hân hoan khi được 60 tuổi, trở thành một công dân của một nước Việt Nam độc lập..." !

Ôi ,… c̣n nỗi đau đớn nào hơn …! Hai mươi năm Việt Nam Cộng Hoà đă mất ! Phải chi theo gương tiền nhân như Phan Thanh Giản để ông được lưu danh sử sách muôn đời, cháu con đời đời ghi nhớ ơn ông ? Tránh đổ máu vô ích cho đồng bào ư ? Ông không biết bài học tướng Nguyễn B́nh của Quốc Dân Đảng, khi Vơ Nguyên Giáp đề nghị Hồ Chí Minh cho Nguyễn B́nh gia nhập Đảng Cộng Sản, Hồ chỉ nói ngắn gọn: " muốn nhuộm đỏ th́ phải tờ giấy trắng, chứ không thể nhuộm đỏ tờ giấy xanh được" (cờ Quốc Dân Đảng màu xanh) !

Hôm nay, những ngày cuối tháng Tư năm 2019, ngồi một ḿnh ở sân sau nhà, trong khu low income ngoại ô thành phố Houston - Texas, hồi tưởng nhớ lại những ngày tháng cũ 44 năm về trước, ḍng tâm tưởng hiện về mơ mơ hồ hồ tai như nghe văng vẳng đâu đây tiếng xích sắt của chiếc tank T54 nghiến trên mặt đường nhựa, lao tới ủi sập cánh cổng Dinh Độc Lập và lũ khỉ man rợ tràn vào phố thị phồn hoa, văn minh miền Nam mà “nhân” dáng chúng c̣n nguyên dạng cáo rừng …! Rồi tôi chợt nghĩ đến cuộc chiến tranh Nam - Bắc Đại Hàn năm 1953 - 1954. Khi quân Bắc Triều Tiên ồ ạt tràn qua vĩ tuyến 36 tấn công Nam Hàn cũng tương tự như t́nh h́nh chiến sự của Nam - Bắc Việt Nam hiện thời. Nam Quân rút bỏ dần về phía Nam, cuối cùng phải di tản ra đảo Phú Sơn là cứ điểm pḥng thủ cuối cùng. Nhưng sau đó, dưới tài chỉ huy thao lược của đại tướng Mac Cathur - Tư Lệnh Thái B́nh Dương (hay mưu lược chính trị ở cấp cao hơn nữa) quân Mỹ đổ bộ bất ngờ lên băi biển Nhân Xuyên ở phía tây Triều Tiên, cắt ngang vĩ tuyến 36, để từ đây đánh thốc như chẻ tre ngược lên phía Bắc, nhanh chóng tiến quân đến sông Áp Lục ranh giới của Bắc Triều Tiên và Trung Cộng, hơn ba trăm ngàn quân Bắc Hàn c̣n đang xâm chiếm tại Nam Hàn phải đầu hàng khiến cho Mao Trạch Đông trở tay không kịp. Nếu thật sự ông Dương Văn Minh có kế sách chiến lược tương tự với sự hổ trợ của Mỹ và quân Mỹ trở lại Việt Nam th́ cục diện đă thay đổi hoàn toàn ? Nhưng Dương Văn Minh chỉ có “kế sách” là đầu hàng nên mới ra nông nỗi ! Lê Đức Thọ đă cảnh cáo Cựu Đại Tướng Vanuxem (Pháp) ngày 27 - 4 -1975 tại Long Khánh rằng: "ông nên chấm dứt ngay cái tṛ chính trị của ông, nếu không, khi tôi vào đến Sài G̣n, việc đầu tiên là tôi sẽ tống cổ ông ra khỏi Sài G̣n ngay lập tức". Chỉ v́ Vanuxem đang móc nối Bắc Kinh (Đặng Tiểu B́nh) để thương lượng với Hà Nội t́m một giải pháp trung lập thật sự cho Việt Nam Cộng Ḥa cùng ḥa hợp với Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam. Tướng Vanuxem đă sai, v́ CSBV ngang nhiên xé Hiệp Định Paris 1973 rồi xua quân vào miền Nam là thế cờ nhuộm đỏ thế giới do Nga chủ trương và là thế mạnh đương quyền tại Hà Nội chớ không phải Trung Cộng, và hung thần Lê Duẩn vua “cung đ́nh đỏ” chớ không phải Nguyễn Hữu Thọ - Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam . Khi nghe tin phái bộ của Dương Văn Minh đi lên Lộc Ninh để gặp Trần Văn Trà, th́ Vanuxem đă đưa tay lên trời mà than rằng: "trời ơi, sao ông ta không đi Long Khánh mà lại lên Lộc Ninh"…! V́ nước Pháp qua vai tṛ tướng Vanuxem muốn cố vấn cho chính phủ Dương Văn Minh gặp Lê Đức Thọ có thực quyền ở thế mạnh để trao đổi, giàn xếp giải pháp Chính Trị cho Việt Nam. Bàn tay của Paris và Bắc Kinh không với và vớt vát tới nỗi ván cờ mưu lược độc địa của Hoa Thịnh Đốn và Mạc Tư Khoa trong lúc này , để đưa đến hậu quả là sau đó không lâu, Việt Nam xua quân đánh Kampuchia, Tàu đánh Việt Nam, c̣n Mỹ tọa sơn quan hổ đấu xoa tay xếp ván Poker Game ung dung chờ thu hoạch mặc cho bọn “ bad guys” cắn xé , giết nhau tận t́nh tranh lợi ! Suy xét cho tận cùng kỳ lư th́ cũng không thể trách ông Dương Văn Minh được ? Bởi thế chính trị Việt Nam khác với Đại Hàn và “Người Mỹ” đến Miền Nam Việt Nam, rồi “Người Mỹ “ cuốn gói ra đi khi quân cờ “đồng minh” Nam Việt Nam đă được xử dụng làm con chốt thí hữu hiệu và kết quả “thu hoạch” tốt như an bày sắp sẵn để toàn thể Quân - Dân Miền Nam chúng ta chỉ là một con chốt sang sông được hai thập niên với sự lănh đạo của Ngô Đ́nh Diệm - Nguyễn Văn Thiệu để rồi bị hy sinh tức tưởi, oan nghiệt bởi nước cờ độc chiêu vô tiền khoáng hậu của Mỹ từ bóng tối Siêu Quyền Lực - Đại Âm Mưu khuyết danh trên quả địa cầu này ! Nam Việt Nam bị thí trên ván cờ th́ cho dù Dương Văn Minh có được Vanuxem hay Đặng Tiểu B́nh hổ trợ để thọc gậy bánh xe của Mỹ cũng vô ích thôi ! Do vậy “gấu bắc cực" Nga và "sư tử" Tàu bị rơi vào bẫy sập v́ tranh mồi , rồi cả hai bị "nhốt" vào ván cờ thế lớn hơn … Hăy nh́n vào bản đồ thế giới chính trị, th́ ngày nay cả hai con "xe" Nga - Tàu đang lâm vào bối cảnh đường bộ bị bít, đường biển bị chặn, đường không th́ bị giới hạn bởi luật không phận…!

Giờ đây thế hệ anh em chúng tôi đă như quá văng mà vẫn tự vấn c̣n làm được ǵ cho dân tộc - đất nước và chúng tôi vẫn mong một ngày về đóng góp công sức chung cho Quê Hương thanh b́nh… Mong lắm vậy !

florida80
04-26-2019, 18:16
Một Mai Giă Từ Vũ Khí







Thời gian đơn vị tôi đóng quân tại Cẩm Mỹ, một làng nhỏ hẻo lánh thuộc tỉnh Long Khánh, hằng ngày những giờ rảnh rỗi tôi thường lội bộ vào làng cùng vài người bạn cách chỗ đóng quân hơn một cây số để nhậu nhẹt, đi chợ, làm quen và t́m hiểu những sinh hoạt người dân nơi đây. Làng có một chợ nhỏ, lèo tèo với vài quán nước, một ngôi chùa nghèo trông xơ xác, một nhà thờ tương đối khang trang hơn. Ở đây có khoảng hơn năm mươi gia đ́nh sống bằng nghề cạo mủ cao su, nhà được sở cao su cung cấp. Làng chỉ có những ông bà già, phụ nữ và trẻ con v́ những thanh niên phần lớn theo Việt cộng, ban ngày th́ Quốc Gia ban đêm th́ Việt cộng kiểm soát. Nhiều đêm chúng về thu thuế, họp hành thường bị lính Địa Phương Quân, Bộ Binh ta phục kích giết chết.

Từ khi đơn vị tôi đóng quân ở đây th́ V.C. ít về và sinh hoạt của người dân b́nh thường hơn. Chúng tôi thường tổ chức những buổi văn nghệ dă chiến để giúp vui cho đồng bào, đơn vị giao cho tôi phụ trách và thường tŕnh diễn trong nhà lồng chợ. Có lần tôi hát bài Áo Anh Sút Chỉ Đường Tà th́ sau khi buổi văn nghệ có một cô bé khoảng mười bảy tuổi với đôi mắt đen huyển, đôi môi đỏ hồng đẹp như một nàng tiên làm tôi bất động, ngây ngất. Cô mỉm cười nói: “Xin anh chép cho em bài hát hồi năy anh ca rất hay!” Tôi bất ngờ, sung sướng và bị cà lăm khi trả lời: “Đ…ược, được…được, ngày mai tôi sẽ chép cho cô, mà cô tên ǵ, nhà cô ở đâu?” Sau khi nói tên, chỉ nhà xong, cô thánh thoát bước đi tôi nh́n theo một hồi lâu mà ḷng c̣n ngây ngất.




Trở về đơn vị, đêm hôm đó tôi phải dùng đèn pin ngồi trong xe M113 để chép cho nàng bài hát, sáng sớm hôm sau,khi trời c̣n đầy sương tôi vào làng để đưa cho nàng, từ đó dần dần chúng tôi yêu nhau. Tôi biết đây là vùng xôi đậu. Có lần tôi xin phép mẹ nàng để làm đám cưới, bà từ chối, tôi rủ nàng trốn theo tôi về Sài G̣n, nàng đồng ư. Sáng hôm sau khi tôi bước lên xe đ̣ th́ không thấy nàng, tôi xuống xe trở vào nhà th́ thấy nàng khóc sướt mướt bên cạnh mẹ. Mẹ nàng mở cửa nói với tôi: “Tôi cấm cậu không được vào đây nữa.” Thấy bà ấy dữ dằn quá tôi teo và bỏ đi một mạch. Một thời gian ngắn sau đó đơn vị phài đi hành quân nơi khác, sau này th́ vùng này mất an ninh tôi chỉ lén về thăm nàng một lần tối lại phải lên đồn Địa Phương Quân xin ngủ tạm và bỏ lại đây một mối t́nh như bài hát “Áo Anh Sút Chỉ Đường Tà”.

Chiến tranh mỗi ngày một gia tăng, tôi phải theo đơn vị hành quân triền miên khói lửa, có lần một anh Chuẩn Úy Đề Lô Pháo Binh mới về hỏi tôi là đơn vị ḿnh đi hành quân thường không, tôi nói một năm đi hành quân chỉ có hai lần, một lần khoảng sáu tháng, anh nhăn mặt. Những lúc hành quân mệt mỏi, khi đi qua những nghĩa trang tôi thấy hàng chữ “Nơi An Nghỉ Cuối Cùng” thật đúng nghĩa, lúc mệt mỏi, chán chường đôi khi tôi muốn ớ lại đây để được thanh thản không muốn thấy cảnh chết chốc của anh em chiến hữu, đồng bào, trẻ em vô tội, sự tàn phá quê hương bởi bom đạn của chiến tranh, nhiều sanh ly tử biệt. Những đêm khuya nghe tiếng chuông chùa vọng về từ xa, ôi tiếng chuông nghe quá năo nùng như gọi kêu ḿnh “Giă Từ Vũ Khí” mà đến đây để thấy được thiên đường, người người sẽ yêu thương nhau không c̣n hận thù nữa.




Có những lần đụng trận, tôi bị thương rất nặng và nghĩ ḿnh sẽ chết, tôi cố mở to đôi mắt ra để nh́n cảnh vật xung quanh một lần sau cùng, h́nh ảnh những người thân hiện nhanh vào tâm trí và tôi thầm nói với tất cả một lời vĩnh biệt thân thương cuối cùng. Đó là những ư nghỉ của một người sắp chết mà tôi cảm nhận được từ kinh nghiệm chính ḿnh. Trong lúc giao chiến với địch tôi nghĩ ḿnh đă chết th́ mới không c̣n sợ chết để vững tâm trực diện với kẻ thù, c̣n sợ chết lo t́m nới ẩn núp th́ địch thấy ta, mà ta không thấy địch th́ trước sau ǵ cũng “ anh thêm lon giữa hai hàng nến chong”. Một kinh nghiệm khác là khi ḿnh c̣n nghe tiếng đạn pháo, tiếng súng th́ biết chắc ḿnh c̣n sống. Những cấp bậc Binh II, Binh I dễ chết nhưng lên đến Hạ sĩ th́ khó chết. Cấp Trung sĩ mới ra trường th́ dễ chết, khi lên đến Trung Sĩ I th́ khó chết. Cấp Chuẩn Úy th́ dễ chết nhưng khi lên được Thiếu Úy th́ khó chết. Cấp Đại Úy c̣n dễ chết khi leo lên tới cấp Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng th́ khó mà chết, Cấp Đại Tá chỉ huy cấp Trung Đoàn tại chiến trường c̣n bị chết nhưng khi lên cấp Tướng, Tư Lệnh Sư Đoàn th́ khó mà chết. Tất cả nếu vượt qua khỏi giai đoàn đầu th́ từ từ chiến trường dạy cho ta thêm những kinh nghiệm để t́m cái sống trong cái chết.




Tôi mơ ước được giă từ vũ khí để trở về quê cũ, với ruộng vườn, gia đ́nh, cuộc sống thời thơ ấu, với t́nh yêu mộc mạc đơn sơ nhưng chân thành và nhất là xa chiến tranh gây chia ly, chết chốc,sự tàn phá quê hương yêu dấu. Tôi không muốn giă từ vũ khí ra đi vĩnh viễn để những người thân yêu tôi phải đau khổ, mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn sợ rồi có một ngày v́ chiến trường mỗi ngày một mănh liệt hơn, nhiều bạn bè đă giă từ vũ khí ra đi ngoài ư muốn. Tôi vào lính khi tuổi đời chỉ đôi mươi c̣n trong người nguyên một bầu nhiệt huyết cùng lư tưởng tự do, tôi không sợ chết mà chỉ sợ để buồn cho những người thân yêu và sợ giặc miền Bắc vô đây.

Nhưng oan nghiệt thay cuối cùng tôi cùng nhiều chiến hữu khác cũng phải đành giă từ vũ khí trong tức tưởi, nghẹn ngào và nước mắt lưng tṛng v́ mảnh đất ấp ủ thương yêu đă ǵn giữ bấy lâu nay, hy sinh biết bao xương máu lại vào tay giặc. Từ đó mất tất cả, đất nước phải đắm ch́m trong chủ thuyết phi nhân, những bạn bè xưa có người đă bỏ thân xác trong những trại tù và nhiều người đă đi t́m tự do đă bỏ ḿnh trong đại dương, nhiều phụ nữ, trẻ em đă bị hải tặc cướp bốc, hăm hiếp dă man. Nhiều mảnh đời phải sống tha phương không biết đến bao giờ.

Hieunguyen11
(Viết xong ngày 27-3-2012)

florida80
04-26-2019, 18:17
Cuộc Chiến Không Được Thắng Vì Những Quy Tắc Giao Chiến
Của Không Lực Hoa Kỳ Tại Việt Nam
Mark Berent
Chuyển Ngữ: Thái Dương


Mark Berent - Phi công phản lực tham chiến tại Việt Nam 1965-1973

(Tựa đề bài chuyển ngữ do tác giả thêm cho rơ ư nghĩa của bài viết)

Phi công Mark Berent cho rằng Mỹ và đồng minh Việt Nam có thể đă chiến thắng tại chiến trường Việt Nam vào những năm 67, 68. Nhưng qua những vụ ngưng ném thả bom trên đường ṃn Hồ Chí Minh và miền Bắc Việt Nam, đă giúp cho Cộng Sản Bắc Việt mang quân và vũ khí vào miền Nam để đi đến chiến thắng cuối cùng vào tháng Tư 1975. Những phi công như ông đă bi trói tay và bịt mắt trước những cuộc di chuyển ồ ạt của cộng quân.

Hăy nghe Mark Berent tâm sự… Nguyên tác là bài viết với tựa đề Rules Of Engagement, được in trong tác phẩm “To Bear Any Burden của Al Santoli".

Lần đầu tiên tôi tham chiến tại Việt Nam là vào năm 1965. Đơn vị của tôi đóng tại căn cứ Không Quân Biên Ḥa. Tôi bay phản lực cơ F-100S, tổng cộng hơn 200 phi vụ. Lần thứ hai tôi tham chiến ở Việt Nam là vào năm 1968, lúc đó tôi bay phản lực cơ F-4S cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi thuộc phi đoàn Cú Đêm (Night Owls), có nhiệm vụ bay trên đường ṃn Hồ Chí Minh trong ṿng 7 tháng. Cuối cùng, 5 tháng chót tôi được chỉ định chỉ huy Woff FAC (Lực Lượng Không Kiểm Tiền Phương (Forward Air Control). Lực lượng này bao vùng đường ṃn Hồ Chí Minh từ Lào đến suốt Bắc Việt Nam. Đó là thời điểm mà Tổng Thống Johnson ra lệnh ngưng ném thả bom. Do đó, có lúc các phi vụ được chấp thuận ném thả bom, có lúc phi vụ không được chấp thuận.. Chẳng cần dấu diếm, nhiều lần một số anh em phi công chúng tôi tự thi hành nhiệm vụ thả bom đường ṃn, mà không cho ai biết.



F-4S Phantom in VN

Tại Việt Nam, có vài điều rất đỗi ngạc nhiên. Thứ nhất là tôi được tưởng thưởng nhiều huy chương. Nhưng có một trường hợp tôi từ chối nhận một huy chương cao quư của Hoa Kỳ là Purple Heart, Lư do là v́ một người bạn Lực Lượng Đặc Biệt của tôi vừa mới trốn được Việt Cộng bằng cách đi bộ 26 cây số trong đêm tối, với viên đạn 51 ly c̣n nằm trong một cánh tay và tay kia d́u một người lính Việt Nam Cộng Ḥa đang bị thương. Do đó, đối với tôi, cái huy chương cao quư Purple Heart không có một giá trị ǵ cả, tôi không xứng đáng để nhận!

Tôi hết nhiệm kỳ tại Việt Nam và được chỉ định về phục vụ tại một căn cứ không quân tại California. Không Quân Mỹ muốn xử dụng tôi hết ḿnh và để tôi thăng tiến hơn, họ gửi tôi đi học để lấy bằng Kỹ sư tại một đại học dân sự. Sau khi tốt nghiệp, tôi được bổ nhiệm một chức vụ khả quan về tiền bạc và tương đối nhàn hạ tại Phi Đoàn 69 Chiến Thuật, sống cuộc đời thoải mái. Nhưng khốn nỗi, mỗi lần tôi cầm tờ báo th́ lại được tin một người bạn thân của tôi bị bắn hạ và tử trận tại chiến trường.

Không chịu nổi nữa, tôi xin với thượng cấp để được bay F-4S, một phản lực cơ tân tiến hơn so với F-100S và tôi đă được chấp thuận để trở lại chiến trường Việt Nam.



F-100S Super Sabre in VN

Trong 7 tháng đầu khi bay F-4S cất cánh từ căn cứ Ubon, Thái Lan. Tôi vẫn thuộc Phi Đoàn Cú Đêm (Night Owls). Lệnh ngưng thả bom của Johnson bắt đầu có hiệu lực một tháng trước khi tôi trở lại chiến trường. Do đó, phi công chúng tôi không có cơ hội thả bom miền Bắc Việt Nam. Chúng tôi chỉ c̣n biết bay ầm ́, rồi nhào lên lộn xuống trên đường ṃn Hồ Chí Minh bên ranh giới nước Lào. Đó là dọc theo vùng rừng núi cao Karst Mountains (Lào). Và nếu chúng tôi lợi dụng ngưng thả bom để bay xuống phía Nam thuộc lănh thổ Việt Nam để phá hủy những đoàn xe tiếp liệu của Cộng Sản Bắc Việt dọc theo đường ṃn, th́ thực sự với F-4S không đủ khả năng này, v́ chúng tôi phải bay trong bầu trời dầy đặc sương mù và mây thấp che kín tầm mắt quan sát. Nhiều lần chúng tôi cho một phản lực thả trái sáng và sau đó phản lực khác theo sau thả bom.

Nhưng khi trái hỏa châu vừa thả ra là mấy tên lái xe Việt Công đều chửi thề: “Mấy thằng phi công Mỹ ngu xuẩn đang sắp thả bom. Hăy ngừng xe lại và táp vào lề đường. Trước sau ǵ chúng cũng đâm vào dăy núi Karst…” Và đúng như thế, nhiều phi công của chúng tôi đă đâm máy bay vào dăy núi này mà chẳng thả trúng một xe tiếp liệu nào, chỉ v́ tầm nh́n quá hạn chế do thời tiết.

Măi đến khi Mỹ mang máy bay Spectre– AC130 có trang bị vũ khí và có trang bị cả dụng cụ quan sát ban đêm như màn h́nh TV và những dụng cụ điện tử có thể cảm giác được khói bay ra từ ống khói của xe vận tải, đồng thời máy bay này có khả năng nh́n qua đêm tối và mây mù.

Chúng tôi liên lạc chặt chẽ với Spectre - AC130 để thực hiện 2 nhiệm vụ: Một là áp lực những ổ súng pḥng không của địch ngơ hầu chúng tôi có thể bắn hoặc thả bom trúng mục tiêu. Thứ hai là hướng dẫn chúng tôi tới mục tiêu cần tiêu diệt. Và kể từ đó, chúng tôi đă phá hủy rất nhiều xe vận tải tiếp liệu của địch. Tôi nhớ rơ, một lần, trong một đêm tôi bắn trúng 14 xe tiếp liệu của địch.

Mỗi khi máy bay Spectre - AC130 nh́n thấy đoàn xe, những phi công này sẽ đánh dấu cho chúng tôi bằng nhiều cách. Họ tác xạ vào mục tiêu bằng súng liên thanh 20 ly và cho chúng tôi biết đó là mục tiêu cần tiêu diệt. Hoặc giả họ ném hỏa châu để soi sáng cả đoàn xe phía dưới và chúng tôi cứ theo đó mà thả bom. Ngoài ra, họ c̣n có thể thả một khối hỏa châu nặng, có thể cháy sáng tới 20 phút. Họ ném một khối hỏa châu này trước đoàn xe và một khối khác phía cuối đoàn xe, và cho chúng tôi biết cứ thế mà thả bom trong đoạn đường giữa hai khối ánh sáng. V́ vậy, chúng tôi đă phá hủy được nhiều đoàn xe tiếp liệu của cộng sản. Đường ṃn Hồ Chí Minh đă bị cầy nát làm trở ngại cho việc cộng sản chở tiếp tế vào miền Nam Việt Nam. Thiển ư của phi công chúng tôi, chiến tranh đă có thể chấm dứt bằng quân sự!

Nhưng thật đau ḷng, trong khi lệnh ngưng thả bom bắt đầu vào tháng 11 năm 1968, tất cả chúng tôi đau điếng! Anh em phi công chúng tôi đă trải qua bao nhiêu lần được lệnh ngưng thả bom và mỗi lần như thế chúng tôi cảm thấy như bị một quả đấm vào mặt, v́ người ta đă phá tan đi những ǵ chúng tôi đang thắng thế.

Thi dụ, trong giai đoạn 1966-67, bạn bè chúng tôi, những phi công can trường, đang bay các phản lực cơ F-105S và F-4S trên lănh thổ Bắc Việt, một nơi đầy nguy hiểm v́ hỏa tiễn địa-không tối tân nhất SAM và màng lưới ra-đa của Nga đầy rẫy dưới đất. Nhưng v́ Những Quy Tắc Giao Chiến (Rules Of Engagement), chúng tôi đă chiến đấu một cuộc chiến mà tay chúng tôi đă bị trói chặt, mắt chúng đă bị chọc thủng mù ḷa và một nửa đạn dược trang bi đă bị cắt giảm.



F-105S

Nhưng những viên chức chính phủ như Bộ Trưởng Quốc Pḥng Robert McNamara th́ lại tuyên bố với công chúng rằng các phi cơ Mỹ không có bi cắt giảm bom đạn và bom đạn Mỹ không bao giờ thiếu?. Nhưng thực tế, chúng tôi đang chứng kiến bom đạn Mỹ ở Việt Nam đă bị cắt giảm nhiều, nhất là của Không Lực Mỹ! Chúng tôi đă chứng kiến bạn chúng tôi bay ra Bắc với trang bị kém hơn thời Đệ Nhị Thế Chiến, chỉ vỏn vẹn với 2 trái bom: 250 và 500 cân và 2 thùng bom lửa (Napalm) trong một phi vụ phá hủy đường rầy xe lửa. Điều hiển nhiên là chúng ta không thể cắt đường rầy xe lứa bằng bom lửa, mà thực ra bom này chỉ làm cháy cỏ và cây cối chung quanh đường rầy!. Chúng tôi cho rằng quyết đinh ngưng thả bom và cắt giảm đạn dược là MỘT TỘI PHẠM của những người có thẩm quyền. Nhiều khi chúng tôi đă đối đầu với một số hoa tiêu từ chối lệnh bay thả bom, dù họ có phải ra toà án quân sự!

Các quan chức này lại nói loanh quanh rằng không có thiếu bom tại Việt Nam. Nhưng tại Sài G̣n, những tầu thương mại chuyên chở bom đạn bị tắc nghẽn tại các hải cảng, v́ hải cảng không đủ rộng để có thể đem xuống những bom và vũ khí lớn quá tầm trưc tiếp vào bờ. Trong khi đó, vũ khí nhỏ và dụng cụ y khoa th́ được Việt Cộng hối lộ và chở về mật khu.

Vào thời điểm đó, tôi vẫn c̣n nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, chính phủ Sài G̣n biết phải làm ǵ để chiến thắng. Nhưng một thời gian sau đó, tôi nhận thức được rằng: “H́nh như người ta (Mỹ) không muốn và không cho phép để thắng cuộc chiến tranh này!” chỉ v́ Hoa Thịnh Đốn đă áp đặt cái “Nguyên Tắc Giao Chiến “ oái oăm này!?

Chúng tôi đành phải bay lên phía Bắc Lào để yểm trợ cho Vang Pao, người lănh đạo của lực lượng H’mong, một bộ lạc sống trên đồi núi, đang chiến đấu với quân cộng sản Bắc Việt và cộng sản Lào (Pathet Lào). Nhưng tại đây, lại có lệnh không được thả bom gần các chùa chiền. Trong khi ai cũng biết cộng sản Lào đang đóng quân đầy trong các chùa chiền ở Lào với đầy đủ vũ khí. Nhiều lần chúng tôi đă bị bắn từ chính trong các chùa. Có lần chúng tôi không chịu được, đă bay qua chùa và thả một trái bom vào chỗ có súng bắn lên, và ầm ầm kho đạn của địch nổ vang và cháy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có một câu chuyện ai cũng biết là ở Trung Tâm Văn Hóa Trung Hoa (Chinese Cultural Center) tại Plaine des Jarres (Lào) như sau: Chúng tôi không được lệnh thả bom trong ṿng 3 cây số chung quanh trung tâm này. Vào một đêm, một phi công tức khí lén thả một trái bom vào trung tâm này và kho đạn ở đây đă nổ trong suốt một tuần lễ!

Sau khi lệnh ngưng thả bom trên lănh thổ Bắc Việt vào tháng 11 năm 1968, chúng tôi chỉ được phép thả bom khi xe tiếp tế của Việt Cộng ở đường ṃn Hồ Chí Minh trên phần lănh thổ nước Lào mà thôi, và chỉ được thả bom vào ban đêm. Như vậy là chúng tôi gần như tự tử rồi! Ban đêm không thấy đường, súng pḥng không bắn như sao, chúng tôi chỉ c̣n cách đâm máy bay vào dăy núi Karst là xong! Có một ngày quang đăng, tôi đếm được 100 xe tiếp tế nối đuôi nhau tại Đèo Mụ Giạ thuộc Bắc Việt Nam. Những chiếc xe này đậu sẵn để đợi đêm tối di chuyển vào đường ṃn. Và dĩ nhiên chúng tôi được lệnh cấm chỉ thả bom đoàn xe. Đó là quy tắc giao chiến đấy!!

Chúng tôi cũng không thể thả bom đường xe lửa tiếp tế từ Trung Cộng vào Bắc Việt. Mỹ cũng không thể phong tỏa hải cảng Hải Pḥng… Tất cả những ǵ Nixon làm năm 1972 là để Bắc Việt có cơ hội mang tiếp tế vào miền Nam. Đáng lẽ chúng ta phải chặn đứng việc cộng sản Bắc Việt tiếp tế vũ khí cho chiến trường miềân Nam mới phải?

Vai tṛ ưu tiên của Không Lực Hoa Kỳ là chặn đứng khả năng tiếp tế vũ khí đạn dược vào chiến trường Miền Nam. Đây là một sự “tuyệt đối phải ngăn chặn.” Đó là mục tiêu duy nhất của Không Lực hầu yểm trợ lực lượng Mỹ và đồng minh tại Nam Việt Nam. Chúng ta phải thả bom các cơ sở chế tạo đạn dược và vũ khí, v́ chính nơi này sản xuất phương tiện để giết những người lính Mỹ. Lư do nữa là Không Lực phải giúp lính tiêu diệt kẻ thù dưới đất. Tất cả Không Lực làm, từ chuyên chở, đến chiến đấu đều chung mục đích giúp cho toàn quân đội Mỹ ngoài chiến trường tại miền Nam Việt Nam.

Nhưng buồn thay, tại Việt Nam, chúng tôi đă không được phép thực thi những sự “tuyệt đối phải ngăn chặn” này. Thử nghĩ xem Tù Binh Chiến Tranh Mỹ (POW) do đâu mà có. 85% POW là hoa tiêu và phi hành đoàn. Họ bi bắn hạ chung quanh những vị trí có hỏa tiễn SAM và phi cơ MIG. Nơi mà những hoa tiêu này đă thấy từ khi cộng sản Bắc Việt và Nga Sô lúc c̣n dang xây cất. C̣n tại chiến trường Miền Nam, lính Mỹ chết bởi những vũ khí, đạn dược và tiếp liệu do Bắc Việt chuyên chở vào Nam, mà chúng ta không ngăn chặn được hay chúng ta không muốn ngăn chặn?!

Chúng tôi đă từng thấy từng đoàn xe vận tải nối đuôi nhau ngay ban ngày. Những xe này thuộc Lực Lượng Chuyên Chở 559 từ Hà Nội đổ vào.

Chúng tôi bay trên đầu đoàn xe và đôi khi chỉ cho chúng một chút sợ hăi bằng cách ném xuống vài thùng xăng phụ hay một vài trái hỏa tiễn gọi là. V́ chúng tôi không được phép mang cả phi đoàn phản lực đến đó để thả bom, chỉ v́ lệnh cấm.

Tôi đă từng chứng kiến một làng người Thượng ở Nam Việt Nam bị Việt Cộng ném lửa đốt cháy cả làng. Chúng đốt sống cả trẻ thơ, phụ nữ và tất cả những ǵ c̣n sống, chỉ v́ dân làng không chịu phục tùng lệnh của chúng.

Thật là đau ḷng cho một cuộc chiến mà chúng ta không muốn thắng!

Mark Berent
Chuyển Ngữ: Thái Dương

florida80
04-26-2019, 18:19
Phi Vụ Tử Thần - Lư Tống



Phi Vụ Tử Thần

Lư Tống




Những năm trước 1965, khi nói đến những chiến công hiển hách của Không lực Việt Nam Cộng Ḥa, người ta thường nhắc đến những phi vụ oanh tạc miền Bắc. Nhưng từ khi các mặt trận giao tranh đă dần dần bị đẩy lùi về miền Nam, và đặc biệt sau khi Phi công Hoa Kỳ và các loại máy bay hiện đại như B52, F4, F105, A7... không c̣n trực tiếp tham chiến sau ngày Việt Nam hóa chiến tranh, và Không lực Việt Nam Cộng Ḥa đă trở thành nỗ lực chính duy nhất yểm trợ các đơn vị bạn dưới đất, một trong các trận oanh kích được đánh giá cao và thường được nhắc nhở là kỳ tích đánh sập cầu Dziên B́nh của Không đoàn 92 Chiến thuật Phan Rang.

Cầu Dziên B́nh là một chiếc cầu chiến lược quan trọng, con đường tiếp tế từ vùng ngă ba biên giới vào mặt trận Kon Tum đă được Hoa Kỳ kiến trúc bằng bê tông cốt sắt thật vững chắc trong những năm trước. Theo nhận xét của các Sĩ quan t́nh báo vùng II, chiến thắng Dziên B́nh đă làm tŕ trệ nặng nề công việc tiến công xâm lược của Cộng Sản Bắc Việt. Nếu không có trận Dziên B́nh, chắc chắn ngày Quốc hận được dời về một thời điểm nào đó vào cuối năm 1974 thay v́ 30-4-75.

Phi Vụ Tử Thần bắt đầu từ một buổi sáng mờ sương tại Phi trường Pleiku Vùng II Chiến Thuật, Đại Tá Lê Văn Thảo khẩn cấp triệu tập Phi đoàn 548 với những lời giận dữ:

- Các anh biết rằng, chúng ta đă áp dụng chiến thuật đánh BOBS (Beacon Only Bombing System) suốt hơn nửa năm vẫn chưa hạ được cầu Dziên B́nh. Đó không phải là lỗi của ta, mà là lỗi kỹ thuật của Trung tâm hướng dẫn BOBS. Điều không thể chấp nhận là sáng hôm nay, buổi sáng xuất quân đầu tiên với kế hoạch tấn công mới, Phi hành đoàn cảm tử gồm hai người của đệ nhất Phi đoàn phản lực A37 lại quyết định rút lui một người sau một tháng tập luyện ṛng ră loại bom mới Snack eye. (Một loại bom nổ dùng thả ở độ thấp, sau khi được thả, một hệ thống dù sẽ tŕ hoăn tốc độ rơi của bom, giúp cho phi công có đủ th́ giờ đưa phi cơ ra khỏi vùng sát hại.) Bây giờ các anh, Phi đoàn A37 trẻ tuổi nhất Không lực Việt Nam Cộng Ḥa, các anh có t́nh nguyện đảm nhận trách nhiệm nặng nề này không?

Phi công Không lực Việt Nam Cộng Ḥa không thiếu ǵ lúc phải bốc thăm v́ số t́nh nguyện nhiều hơn số nhu cầu. H́nh như chết đến nơi vẫn cười là một đặc tính cố hữu của những người lính mặc áo liền quần. Họ sống thật hồn nhiên, không tính toán, đi vào lửa đạn như đi dạ vũ, không khoác lác, không so b́, không kèn cựa.

Thế nhưng, đặc biệt với cầu Dziên B́nh, người cảm tử quân cầm chắc cái chết. Phi đoàn 524 có lư do chính đáng để rút lui một trong hai chiếc phi cơ, bởi v́ yếu tố bất ngờ chỉ dung tha phi cơ đầu tiên, chiếc thứ hai chỉ là một con mồi thiêu thân trong chiến thuật xung kích. Trận địa pḥng không với hai Trung đoàn pháo cao xạ danh tiếng nhất miền Bắc kết hợp với hỏa tiễn tầm nhiệt SA 7 cùng hàng ngàn súng lớn, nhỏ khác của ba Trung đoàn Bộ binh Cộng Sản bố trí theo chiến thuật đan lưới để giữ vững một đầu cầu chiến lược quan trọng bậc nhất của vùng ba biên giới Việt Miên Lào. Thiếu Uư Bá đă ví von một cách sống động và đầy ấn tượng về sự khủng khiếp của hệ thống pḥng không Dziên B́nh : "Về đêm Dziên B́nh bắt đầu khai hỏa trông giống như Thành phố San Francisco vừa lên đèn!"

Ó Đen 548 Trung Tá Trần Mạnh Khôi (Ó Đen 01) Chỉ huy là một loại Hậu sinh khả úy, đă gây nhiều sóng gió khắp chiến trường. Nhưng sự hi sinh thảm khốc của sáu Phi công Phi đoàn trong một thời gian ngắn đă làm nhiều bàn tay lưỡng lự, nhiều quyết định đắn đo thận trọng. Nào Hỷ bị pḥng không 57 ly bắn tử thương trên vùng trời Mộc Hóa không lấy được xác, nào Thức bị găy cánh bay tại Ban Mê Thuật, chết không toàn thây, nào Kỷ rơi một cách thầm lặng khi hai trái bom vừa rời khỏi cánh trên đỉnh núi Bà Đen, nào Anh cắm mũi phi cơ xuống một hồ nước ở trên vùng phụ cận Đà Lạt, và hai người bạn Phi công khác, đâm sầm phi cơ vào núi chết tan xác, chỉ c̣n lại hai nón bay, sau một phi vụ trở về trong lúc thời tiết xấu cùng cực. Sự im lặng nghiêm trọng bỗng ̣a vỡ như tiếng x́ lớn của một quả bóng quá căng vừa bị đâm thủng khi tôi đứng dậy, xung phong t́nh nguyện.

- Lư Tống!

Tôi nói gọn, đảo mắt nh́n quanh t́m kiếm những đồng minh cảm tử:

- Ê ! Sư phụ chơi chứ!

Thiếu Tá Nguyễn Tiến Xương (Ó Đen 04) lấp bấp, ấp úng:

- OK. Sợ ǵ!

Tôi hất mặt về phía phải:

- Ê ! Minh chù, mầy c̣n chờ ǵ nữa!

Trung Uư Minh (Ó Đen 08) trọ trẹ giọng Huế:

- Đâu có ngán. Đồ đất sét!

Lúng túng chưa biết phải bắt cóc thêm tay độc thân ĺ lợm nào nữa th́ Thiếu úy Hóa, một Phi công trẻ vừa du học Hoa Kỳ về, một tay điếc không sợ súng hăng hái đưa tay t́nh nguyện.

Phi vụ cảm tử bắt đầu, bốn chiếc A37 cất cánh rời Phi trường Pleiku. Đến không phận Kon Tum, phi cơ xuống cao độ dưới 500 feet, bay ṿng, chờ giờ hẹn.




- Black Eagle Combat formation.

Tiếng leader Xương vang lên ngắn gọn. Bốn phi cơ theo đội h́nh chiến đấu hướng về cầu Dziên B́nh. Trời mù tối v́ thời tiết xấu. Chúng tôi bay len lỏi giữa các sườn núi thấp mây mù phủ kín bầu trời, thỉnh thoảng giật thót ḿnh kéo mạnh cần lái v́ những ngọn cây cao chợt xuất hiện trước mũi phi cơ. Sự phối hợp tác chiến khá chặt chẽ, khi 4 phi cơ do Đại Tá Thảo chỉ huy bay 20.000 feet vừa rải thảm hàng loạt bom xuống khu vực cầu Dziên B́nh để đánh phủ đầu trận địa pḥng không địch, và khi cột khói cuồn cuộn bốc lên, Thiếu Tá Xương cũng vừa báo cáo : “Số 1 in hot. ” Chiếc phi cơ từ dưới một khe suối bất ngờ phóng lên lấy cao độ rồi đâm bổ nhào xuống thả một loạt sáu trái bom. Bom cày nát con đường nhựa rộng và chấm dứt tại mép đầu cầu.

- Hơi ngắn. Số 2 off left.

"Hóa nhí" lủi dài theo bờ sông tẩu thoát sau khi ném một loạt bom rơi lỏm bỏm xuống sông, cặp sát mép trái cạnh cầu. Tiếng Không đoàn trưởng, gào thét trên tầng số khi số 2 vừa nghiêng cánh vào mục tiêu:

- Pḥng không rát quá. Tất cả ra khỏi vùng, hủy bỏ phi vụ!

Tiếng hối thúc, tiếng la hét ngập ngụa trong nỗi kinh hoàng sợ hăi, trong nỗi cuống quưt lo âu.

- Ra hết. Nhanh lên không chết hết.

Tinh thần trách nhiệm đối với sự an nguy của Phi công trong Không Đoàn đă buộc Đại Tá Không Đoàn Trưởng thay đổi ư định trong giờ phút hiểm nghèo nhất. Tôi mím môi, giả điếc, phải chơi đến cùng dù phải găy cánh tại đây. Tôi ôm mối hận Dziên B́nh nửa tháng qua, tôi phải rửa hận, phải phục thù. Phục thù chính bản thân ḿnh bởi v́, trong một phi vụ đánh BOBS, Phi tuần 12 chiếc A3 7 do Đại úy Nguyễn Bảy (Ó Đen 05) Lead, trong khi đang bay 20.000 feet và thả bom theo tín hiệu Radio hướng dẫn, tôi đă tự ư lén bỏ Formation, một ḿnh len lỏi qua các tầng cao độ dày đặc đạn pḥng không. Đạn 23 ly rải những cánh hoa đen tử thần trên không trung như những bông sen chen chúc trên mặt hồ sen. Những hoa khói 37 ly treo lơ lửng như những chùm lan rừng. Thiếu Tá Trần Thanh Minh (Ó Đen 03) từng theo Tướng Nguyễn Cao Kỳ bay chinh phạt miền Bắc đă phải thú nhận:

- Suốt cuộc đời bay bổng, tôi chưa từng thấy trận địa nào pḥng không kinh khủng như cầu Dziên Binh.

Tôi len lách giữa các ngón tay bạch tuột nhám nhít độc địa đang líu quíu vồ chụp cánh chim sắt, nghiêng cánh ở Turning base, cao độ 4,000 feet, đụng phải một đám mây nằm cản ở điểm quẹo in hot. Bị Overshoot, tôi trượt cánh phi cơ vào mục tiêu, cố trườn tâm điểm kính nhắm vào giữa cầu và bấm bom. V́ ảnh hưởng lực ly tâm do đạp ép Rudder quá mạnh, tất cả loạt bom chém trượt thành cầu rơi bỏm xuống sông. Nếu tôi đừng vội, nếu tôi b́nh tĩnh làm một Dry pass quành lại một ṿng khác rồi bấm bom, nếu tôi... làm sao để tự thắng được cái bản ngă yếu đuối, làm sao để tự chủ trong những giờ phút cô đơn đầy hiểm nghèo đă trở thành người bạn đồng hành của người lính “Chết không chiến trường” như những phi công. Tôi đau khổ trằn trọc nhiều đêm v́ chữ nếu. Phải phục hận ! Tôi bổ nhào phi cơ xuống mục tiêu, khói của loat bom "Hóa nhí” che lấp chiếc cầu, tay tôi khựng lại khi ngón cái đụng vào nút đỏ bấm bom trên cần lái:

- Số 3 dry pass. - Tiếng nói khô, sắc, lạnh lùng bất chợt phát qua cổ họng tôi.

Tôi gặt mạnh stick về phía phải, tiếng gào của Đại Tá Thảo trên tầng số khàn đặc và thất đảm:

- Ra ngay, ra ngay, phi vụ hủy bỏ.

Tôi không c̣n thấy lưới đạn pḥng không vây bọc quanh ḿnh. Phi cơ bị cḥng chành mạnh bởi những khối lửa và sức nổ của họng súng pḥng không, bởi những khối không khí hỗn loạn do sức đạn phóng đi. Lưới đạn lửa giăng kín hạn chế tầm nh́n xa.

- Số 4 in hot.

Nhiều tiếng la lớn trên tầng số:

- Sập rồi ! Sập rồi!

Trung úy "Minh chù" bất ngờ dứt điểm một cú đẹp đầu tiên. Tôi quành lại, bổ nhào xuống góp những trái bom khiêm nhường đánh bồi vào chiếc cầu vĩ đại đang sụp đổ. Vừa cất mũi phi cơ lên, tôi thót giật ḿnh v́ một quả hỏa tiễn Sam phóng lướt qua đầu. Không phải ! Đại Tá Vơ Văn Ân, Không Đoàn Phó, một sư phụ chịu chơi, vừa chơi bạo một cú Low pass trên cầu Dziên B́nh để t́m cảm giác. Không đoàn 92 Chiến thuật Không quân Phan Rang được tưởng thưởng gần 100 Huy chương có giá trị và một số tiền lớn để tổ chức liên hoan. Trong lúc cụng ly, Thiếu Tá Nguyễn Thượng Tứ cười góp ư:

- Thằng đánh sập cầu Dziên B́nh trái bom đầu tiên thật tuyệt. Nhưng thằng t́nh nguyện, động viên anh em t́nh nguyện và dám làm một Go around trên cầu Dziên B́nh c̣n đáng phục gấp bội!

Sau chiến thắng Dziên B́nh, Phi đoàn 548 thừa thắng xông lên nện một vố thật mạnh làm tan tác Tiểu đoàn chủ lực của Sư Đoàn 5, Sư Đoàn Sao Vàng của Cộng Sản, trong một phi vụ vào một đêm giông gió cuồng loạn. Phi vụ thành công do một lỗi lầm của tôi v́ Thiếu Tá Chấn (Ó Đen 02) Leader, sau khi Cross check, thây phi đội hầu như đang bay trên vùng Phi trường Phù Cát, cho rằng đài BOBS nhầm lẫn nên không bấm bom. Tôi v́ quen tay, nghe tiếng “Tè...” tín hiệu dài là ấn nút nên tất cả Phi công trong đội h́nh bám theo phía sau đều đồng loạt thả bom theo loạt bom đầu của phi cơ tôi. Tôi bị khiển trách trên đường về th́... tin đại thắng vừa bay đến sáng hôm sau, bởi v́ Cộng Quân đă đột nhập đến sát ṿng đai Phi trường, và chính những trái bom tưởng thả nhầm lại tiêu diệt toàn bộ địch quân. Số tử thi địch quá nhiều không chôn kịp trong một tuần lễ đă śnh thối làm nồng nặc cả vùng Phi trường Phù Cát.


Lư Tống

florida80
04-26-2019, 18:21
Tụi Tao Gánh Mày Về.
Mày bỏ cuộc chơi, khi tuổi vẫn c̣n xanh.
Chiến trường khốc liệt quá, bỏ mày lại cũng không đành.
Rừng cao su tơi tả, kiếm tạm một khúc cây.
Cột chân tay mày lại, xỏ đ̣n gánh gánh đi.
Biết làm sao bây giờ, lính Dù không bỏ bạn.
Có thằng Tây nó chụp h́nh, th́ kệ mẹ nó đi.
Chiến trường đi ai tiếc đời xanh.
Biết đâu ngày mai sẽ đến phiên tao.
Vào nửa trăng Lính thường cháy túi.
Đạn dược bây giờ c̣n phải đánh cầm chừng.
Kiếm đâu ra băng ca để mày yên giấc ngủ.
Gánh mày đi như gánh một con mồi
Mà những thằng thợ săn vừa săn được.
Đầu mày chúc xuống đất
Lắc lư theo nhịp đi
Hồn mày ở trên cao
Có thấy tức cười không?
Ráng chút nữa rồi về với mẹ, ngày xưa mày khóc mẹ ru
Rồi th́ mẹ khóc ru mi xuống mồ
À ơi, con ơi à ơi, đây là giấc ngủ ban đầu, mà mẹ ru con
Bên ngoài gió thổi nam man, hai mươi năm trường, mẹ ru con theo tiếng à ơi.
Rồi con lớn khôn, con ra chiến trường.. Mẹ khóc hằng đêm.
Những người đă chết hôm qua, cho nước Việt b́nh yên.
Chúng tôi tri ân các anh.
Bây giờ không biết hai người Lính trong h́nh, gánh xác bạn, giờ Họ về đâu.




Tấm h́nh chụp vào ngày 15/4/1975.
Vỏn vẹn chỉ 15 ngày sau, quê hương rơi vào tay giặc.
Bốn mươi bốn năm sau, có c̣n ai cảm thấy bồi hồi xúc động khi nh́n tấm ảnh này.
Xin đừng nói những lời chót lưỡi đầu môi, đừng yêu Lính bằng lời.
Hăy tri ân Họ.


:

florida80
04-26-2019, 18:23
Chiến Tranh và Ḥa B́nh
Lê Phi Ô



Trước ngày kư kết Hiệp Định Paris chừng 3 tháng (gần cuối năm 1972) lúc đó tôi (người viết) đang là Tiểu Đoàn Phó TĐ344/ĐP nhận lệnh hành quân liên tục. Nhiệm vụ chính là vừa lùng địch vừa t́m những tảng đá lớn trong rừng, càng lớn càng tốt có bề mặt bằng phẳng để vẽ cờ VNCH nền vàng 3 sọc đỏ để việt cộng không bảo với Ủy Ban Quốc Tế kiểm soát đ́nh chiến rằng đó là vùng đất của chúng theo mưu đồ giành Dân, lấn Đất kiểu ngưng bắn “Da Beo”.

Khi hành quân, chúng tôi mang theo cờ vải cỡ lớn để treo trên ngọn cây cao và sơn để vẽ cờ VNCH trên những tảng đá lớn để khi trực thăng chở Ủy Ban Kiểm Soát Đ́nh Chiến bao gồm nhân viên của 4 nước tham dự Hội Nghị Paris mà 2 nước thuộc phe cộng sản và 2 nước thuộc khối tự do, họ sẽ căn cứ vào vùng đất có treo cờ VNCH để xác nhận vùng đất đó của ta (kế hoạch này từ trung ương đưa xuống đă phá hỏng được âm mưu giành dân lấn đất của bọn “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam VN” trước Hội Nghị Paris).

Trưa ngày 23 tháng 01 năm 1973, trực thăng bốc tôi từ Chi khu Hoài Đức về tŕnh diện Đại tá Huỳnh Công Thành Tiểu khu Trưởng TK B́nh Tuy để nhận lệnh. Vừa gặp, sau khi tôi chào kính, Ông đă nói ngay:

–“Nhận lệnh xong, anh trở về Chi khu Hoài Đức ngay. Ngày 27 tháng 01, anh nhận chức Quận Trưởng kiêm Chi khu Trưởng Chi khu Tánh Linh, nhớ viết bài diễn văn cho buổi lễ bàn giao giữa anh và ông cựu Quận Trưởng... nhưng đừng viết dài chỉ khoảng một trang giấy”.

Ngưng một chút Đại Tá Thành nói tiếp:

–“Lễ bàn giao diễn ra lúc 11 giờ trưa. Tôi sẽ có mặt ở đó”.

Tôi như vừa trên trời rơi xuống, lệnh đến nhanh quá... nếu như làm Tiểu Đoàn Trưởng th́ không ǵ đáng nói, đàng này... tôi ngập ngừng:

–“Thưa Đại tá, xin Đại tá cho tôi đi học khóa Quân Chánh rồi trở về làm Quận Trưởng, như thế dễ dàng cho tôi hơn!”.

Ông xua tay, nói:

–“Thời gian không cho phép. Tôi tin rằng... anh sẽ làm được. Anh Lê Hùng đă đề cử anh và tôi đă hỏi ư kiến Bộ Tham Mưu Tiểu khu về việc này!”.

Lê Hùng khoá 22/SQTB lúc đó (1972) c̣n là Đại úy Đại Đội Trưởng ĐĐ513/Trinh Sát, đầu năm 1975 anh là Tiểu Đoàn Trưởng TĐ341/ĐP. Anh đă từng là Chiến Sĩ xuất sắc được về Dinh Độc Lập dự tiệc và du ngoạn Đài Loan (hiện cư ngụ tại Thị xă Westminster, Orange County. California).

MẶT TRẬN TÁNH LINH: (Tại Quận lỵ và xă Duy Cần)

Quận hay Chi khu Tánh Linh là một nơi hắc ám nhất của Tỉnh B́nh Tuy. Hướng Tây Bắc giáp với núi đồi trùng điệp, lên đỉnh núi là đèo Bà Sa, bên kia đèo là Tỉnh Lâm Đồng. Diện tích Tánh Linh bề ngang chừng hơn cây số và chiều dài khoảng 10 cây số tính từ Cầu Lăng Quăng giáp ranh xă Vơ Xu (thuộc Quận Hoài Đức) kéo dài dưới chân một dăy núi thấp theo hướng Đông Nam đến tận xă Quan Hà. Nơi đây nghe đồn là Ông cố vấn Ngô Đ́nh Nhu thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă hai lần tiếp xúc với đại diện của chính quyền Bắc Việt.

Tiêu chuẩn để được chọn làm Quận Trưởng kiêm Chi khu Trưởng Tánh Linh là “Biết đánh giặc và không biết tham nhũng”, 2 tiêu chuẩn này tôi có đủ tuy đánh giặc không giỏi. Trước đó, khoảng đầu năm 1971 Thiếu tá Bửu BĐQ về làm Chi khu Trưởng, cả hai vợ chồng đều chết khi BCH Chi khu bị tấn công, Thiếu tá Ngọc Chi khu phó lên thay. Vài tháng sau, nghĩa là làm Quận Trưởng không lâu th́ Th/tá Ngọc bị thương, kế tiếp là Đại úy Nguyễn văn Mỹ Chi khu phó tử trận, Đại úy Lê Trung Hiếu lên thay chức CK phó cũng tử trận luôn cùng với Đại úy Khải ĐĐ Trưởng ĐĐ720/ĐP.

Khi nhận được lệnh từ Đại tá Tiểu khu Trưởng, tôi lên trực thăng về lại Tiểu Đoàn tại Hoài Đức và lập tức bắt tay vào việc soạn bài diễn văn để đọc trong lễ bàn giao. Lúc 8 giờ tối cùng ngày, nhân viên truyền tin lại mời tôi đến đầu máy để nhận lệnh khẩn cấp. Người bên kia đầu máy là Thiếu tá BĐQ Ông Nguơn Hồng Tham mưu Phó Hành Quân BCH/Tiểu khu, Th/tá Hồng thông báo:

–“Lệnh Đại tá TKT, ngày 27 tháng 01 năm 1973 Hiệp Định Paris có hiệu lực, t́nh h́nh chính trị kể cả quân sự sẽ rất lộn xộn và có nhiều biến chuyển chưa đoán trước được. Vấn đề bàn giao của ‘Cậu’ với Th/tá Ngọc tạm hoăn lại một tuần, sau đó sẽ lại bàn giao”.

Tôi đáp:

–“Nhận rơ!” và trở về tiếp tục với chức TĐ Phó của tôi.

Quả đúng như tiên liệu, rạng sáng 26 tháng 01 năm 1973 việt cộng xua 2 Tiểu Đoàn tấn công CK Tánh Linh và xă Duy Cần. Cách đó 7 cây số. Bên ta với 3 Đại Đội ĐPQ th́ 1 đại đội phải giữ Pháo Binh 105ly, 1 đại đội giữ BCH/Chi khu và đại đội c̣n lại phân tán mỏng để bảo vệ nhiều yếu điểm khác nên bị yếu thế.

Lập tức Quân Khu III tung vào mặt trận 2 tiểu đoàn BĐQ để cứu nguy CK Tánh Linh. Tại xă Duy Cần, đại đội 513/Trinh Sát của Lê Hùng được lệnh giải tỏa địch quân... quân số của chúng khoảng 1 đại đội hoặc nhiều hơn.

Một chuyện đáng tiếc xảy ra, khi ta và địch c̣n đang giao tranh th́ trực thăng chỉ huy của Đại tá Tiểu khu Trưởng Huỳnh Công Thành bị rớt v́ trục trặc kỹ thuật, vài tuần sau Đại tá Thành chết tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa và được Tổng Thống truy thăng chuẩn tướng.

MẶT TRẬN HOÀI ĐỨC: (tại xă Vơ Xu)

Quận Trưởng kiêm Chi khu Trưởng Hoài Đức là Trung tá BĐQ Nguyễn Văn Thịnh, trước khi về Hoài Đức (Vơ Đắt) ông là Thiếu tá Quận Trưởng kiêm CK Trưởng Lộc Ninh (An Lộc được giải tỏa, riêng Quận Lộc Ninh vẫn c̣n trong tay giặc).

Đêm 25 tháng 01 năm 1973 Xă Vơ Xu cách Vơ Đắt 7 cây số bị việt cộng tràn ngập. Sáng ngày 26 tháng 01 năm 1973 tôi cùng 2 Đại Đội thuộc TĐ344/ĐP mà tôi là Tiểu Đoàn Phó được lệnh giải tỏa. VC tập trung quân tại khu chợ, nơi đây có nhiều nhà xây tường gạch, và khu trường học rất chắc chắn. Từ đầu xă Vơ Xu, nơi tuyến xuất phát của TĐ344/ĐP cho đến khu chợ dài khoảng 2 cây số, vc đóng chốt rải rác nhưng không nhiều. Suốt ngày 26 tháng 01 cho đến trời vừa sập tối 2 cánh quân của tôi đă tiến sát khu chợ. Dừng lại giây lát để anh em nghỉ ngơi cơm nước và chuẩn bị đánh đêm. Từ đầu máy bên kia Trung tá Thịnh cho tôi biết, Chuẩn tướng Lê Văn Hưng người hùng An Lộc đang có mặt tại Bộ Chỉ Huy Chi khu để theo dơi cuộc hành quân giải tỏa. Một tin quan trọng nữa là, lệnh của Tổng Thống VNCH, sáng mai 27 tháng 01 năm 1973 lệnh ngưng bắn của Hiệp Định Paris có hiệu lực. Ông nhấn mạnh, Tổng Thống ra lệnh trước 6 giờ 00 sáng mai 27 tháng 01, nếu Tỉnh nào để mất một Quận th́ Tỉnh Trưởng sẽ bị cách chức, nếu Quận nào để mất một xă th́ Quận trưởng mất chức và cấp chỉ huy hành quân liên hệ chịu trách nhiệm!

Không có cái tin nào chán nản bằng cái tin trời đánh này, nh́n dăy phố chợ im ĺm trong đêm như những bóng ma chập chờn... bất chợt tôi đọc khẽ: “Nhất tướng danh thành... vạn cốt khô!”. Trời đêm cận Tết âm lịch đáng lẽ lạnh nhưng người tôi th́ ướt đẫm mồ hôi, chả lẽ đêm nay là đêm cuối của ḿnh hay sao!

Trung tá Thịnh, và cả Tướng Hưng đang ở đầu máy bên kia nghe tôi điều động quân. Đến 12 giờ đêm th́ tôi chiếm được dăy phố chợ bên này, sân chợ trống rỗng chúng tôi nhào qua dăy bên kia th́ hỏa lực địch đẩy dội ngược lại bên này nhiều lần như thế. Nhưng cuối cùng mặt tiền dăy phố bên kia chúng tôi cũng chiếm được. Địch phía sau, chúng tôi phía trước thi nhau tung lựu đạn qua lại, nhờ khẩu Đại Bác 57ly phía bên cánh trái của tôi, nơi Đại Đội 2 của Đại úy Tài tiến chồm lên và bắn dọc theo đường mương phía sau dăy phố mà chúng tôi đang dằng co với địch. VC bỏ chạy tán loạn và coi như cả 2 dăy phố chợ chúng tôi đă làm chủ t́nh h́nh... nhưng c̣n 2 dăy trường học phía sau và cách chợ 50 thước th́ sao. Nh́n đồng hồ, kim chỉ đúng 4 giờ sáng, tôi than trời:

–“Tổng Thống ơi, Tổng Thống ra cái lệnh ǵ ác ôn quá dzậy?!” chỉ c̣n 2 giờ nữa, cho dù 2 ngày đi nữa chưa chắc ǵ tôi qua được cái sân trống của trường học.

Tiếng Trung tá Thịnh trong máy gọi tôi:

–“Ê, Hắc Điểu... Ông Tướng bảo với tao là... mầy đánh giặc được lắm!”

A... di... Đà... Phật, Ông Tướng chắc chơi tṛ “Chiến Tranh Chính Trị” với tôi. Thằng Tà Lọt mang cơm, lúc nào cũng sát cánh với tôi, nó lănh nguyên một trái B40 thịt văng tứ tung. Không hiểu mai đây gặp cha mẹ nó tôi phải trả lời sao đây!!! (Thằng Niên nhà gần bến xe đ̣ Vơ Đắt). Kim đồng hồ nhích từ từ tôi nh́n mà sững sờ, 2 dăy trường học sừng sững như thử thách những người lính ĐPQ hiền lành và trang bị yếu kém không giống ai này.

Bỗng nhiên trong đầu tôi loé sáng một tia hy vọng, thân xác ră rời gần như tuyệt vọng lại ngập tràn hy vọng. Tôi đứng bật dậy, ra lệnh cho 2 cánh quân lựa những anh em t́nh nguyện đánh thăm ḍ vài chiêu thử xem hỏa lực VC như thế nào tôi sẽ đoán biết được t́nh h́nh địch phía bên kia trường học.

Hỏa lực địch có vẻ yếu, có thể chúng giả đ̣ để dụ chúng tôi hoặc đă từ từ rút bớt hoặc là nơi đây quân số chúng không đông. Tôi liếc nh́n đồng hồ và hoảng hốt kêu thầm: “thấy mẹ... rồi!” Đă 5:30 sáng, nghĩa là chỉ c̣n 30 phút nữa là hết giờ ấn định của Tổng Thống. Tôi ra lệnh cả 2 cánh quân dồn tối đa hỏa lực về phía trường học, những dấu đạn trên tường vôi của trường sẽ là chứng tích chiến đấu của chúng tôi, tôi nhắc lại lệnh: “chỉ nằm một chỗ bắn thôi, không được xung phong”. Và những tràng đạn bất tận của Đại Liên M60, của M16, súng cối 60ly, M79 thi nhau nổ tưởng như trời sập, không hiểu VC có chết thằng nào không, có bỏ chạy thằng nào không nhưng lính cứ bắn, nằm một chỗ bắn như mấy thằng điên, mặc kệ đầu máy AN/PRC-25 bên kia ai gọi th́ cứ gọi. C̣n 15 phút nữa là 6 giờ đúng, giờ hẹn của “Tử Thần”. Tôi ra lệnh ngưng bắn và gọi máy truyền tin, đầu máy bên kia là Trung tá Thịnh Chi khu Trưởng... giọng ông có vẻ hoảng hốt:

–“Mầy có sao không, có bị ǵ không?”

Tôi cố nén xúc động, chưa bao giờ tôi nghe được tiếng nói đầy thương yêu và lo lắng của cấp chỉ huy dành cho đàn em như vậy! Tôi nói rơ từng chữ trong máy:

–“Tŕnh Tango, tôi đă giải tỏa xong!”.

Giọng Tr/tá Thịnh vui mừng vang lên trong máy và ông báo cáo kết quả về Trung Tâm Hành Quân Tiểu khu.

Bây giờ tôi mới cảm thấy lo lắng về quyết định táo bạo của ḿnh, tôi buộc phải làm vậy v́ cái deadline của thượng cấp. Tôi sẵn sàng chịu hết trách nhiệm v́ tôi không muốn v́ mất một cái xă Vơ Xu này mà Quận Trưởng phải bị mất chức (chưa hoàn toàn mất v́ tôi đang làm chủ t́nh h́nh hơn 2/3 xă), từ từ ḿnh sẽ chiếm lại hôm nay hay chậm lắm là ngày mai. Tôi có thể trả lời với thượng cấp là “Tôi đă giải tỏa xong trước giờ ấn định nhưng địch tập trung quân phản công” và tôi có thể xin viện quân và không yểm để tái chiếm trở lại. Trong chiến tranh đă từng xảy ra như thế, chiếm xong mục tiêu rồi bị địch đẩy lùi, rồi tái chiếm rồi bị đẩy lùi nhiều lần như thế. Những đơn vị Tổng Trừ Bị với trang bị hùng hậu có cả không yểm, pháo yểm và Tanks... nếu lực lượng địch hơn gấp nhiều lần cũng vẫn bị đẩy lùi như thường.

Tr/tá Thịnh là Quận Trưởng Lộc Ninh, trong trận An Lộc mùa hè 1972 ông đă mất Lộc Ninh, tôi không thể để cho ông mất thêm xă Vơ Xu để rồi phải mất chức v́ sự yếu kém của tôi. Họp khẩn cấp các Đại Đội Trưởng, tôi lệnh cho ĐĐ2 của Đại úy Tài sẽ tấn công vào sườn phải đồng thời khóa chặt đường tiếp viện của địch, ĐĐ4 của Trung úy Thời và tôi (BCH nhẹ Tiểu Đoàn) sẽ tấn công chính diện. Pháo Binh sẽ tác xạ mục tiêu trước lúc tấn công 10 phút và chuyển xạ ra xa để các cánh quân tấn công cùng một lúc khi có lệnh. Giờ phản công sẽ là đúng 8 giờ sáng, ngày hôm nay là ngày ngưng bắn theo tinh thần Hiệp Định Paris nhưng cũng là ngày tôi sẽ tiễn đưa đơn vị VC chiếm xă Vơ Xu về bên kia thế giới, v́ nhà chúng nó là ở tận rừng sâu nhưng chúng đă xâm nhập vào nhà của chúng ta một cách trái phép nên chúng ta phải đánh đuổi chúng.

Tôi tŕnh kế hoạch lên Tr/tá Thịnh, đột nhiên Ông hỏi lại tôi:

–“Mầy báo cáo là đă giải tỏa xong trước 6 giờ sáng nay sao bây giờ mầy...?”, tôi chậm răi nói hết sự thật cho ông biết. Im lặng giây lát, ông cười lớn rồi nói:

–“Lâu nay tao tưởng mầy ngu, nhưng mầy không ngu chút nào mà c̣n thông minh nữa...! Nhưng kế hoạch mầy vừa đề nghị tao thấy không ổn chút nào, Ngưng bắn kỳ này, tao hy vọng ḥa b́nh sẽ đến... ḿnh tuyệt đối tôn trọng lệnh ngưng bắn ngoại trừ bọn VC nổ súng trước và ḿnh có quyền tự vệ”.

Ông nói cũng đúng, ngoài chức vụ Chi khu Trưởng ông c̣n là Quận Trưởng, là người của dân chúng nên ông rất thận trọng và nguyên tắc không phải như nhà binh... khi nổi giận th́... bất cần đời!

Nương theo câu nói “Trừ Phi bọn VC nổ súng trước”, tôi tŕnh bày với ông kế hoạch B là... chúng tôi âm thầm tiến vào mục tiêu hễ VC nổ súng là chúng tôi xung phong ngay và tràn ngập mục tiêu bất kể chúng có bao nhiêu thằng, đồng thời tôi chấm tọa độ “tác xạ tiên liệu” gởi cho Pháo Binh bắn khi có yêu cầu. Ông đồng ư ngay và dặn tôi phải cẩn thận (c̣n cho biết là Chuẩn tướng Hưng đă lên trực thăng về lại Quân Đoàn lúc 7 giờ sáng nay).

Tôi tin tưởng là chúng tôi sẽ thắng VC trận này, v́ phản ứng của địch hồi đêm tại khu vực trường học rất yếu. Có thể chúng chỉ khoảng chừng một vài trung đội, Tiểu Đội Thám Báo của Tiểu Đoàn xâm nhập khu vực trường học khi trời c̣n chưa sáng (sau cơn thịnh nộ hoả lực của tôi trút trên đầu chúng và trước “Deadline” 06 giờ 00 sáng). Thám Báo báo cáo vẫn không thấy động tĩnh, có thể chúng đă rút lui hồi đêm. Tôi hy vọng là chúng rút lui để bảo toàn lực lượng, v́ khi tôi cho dồn tất cả hỏa lực trút lên đầu chúng làm chúng nghĩ rằng chúng tôi đă có thêm viện quân. Lư do thứ hai là, bà Nguyễn Thị B́nh trong phái đoàn MTGPMN tham dự hội nghị Paris đă tuyên bố:

“Nơi nào có dấu bom đạn th́ nơi đó là nhà chúng tôi, ông Thiệu đă cho binh lính càn quét đuổi chúng tôi đi nơi khác để chiếm đất” (đại khái là vậy) cho nên, VC chỉ xâm nhập làng, xă chọc cho chúng ta nổ súng để lại dấu vết bom đạn để hai phái đoàn thuộc phe cộng sản trong “Ủy Hội Kiểm soát đ́nh chiến” như Ba-lan và Tiệp Khắc làm chứng. Như thế, nhiệm vụ bọn VC xâm nhâp xă ấp là để tạo ra dấu vết giao tranh rồi chúng rút lui. Hy vọng là tôi đoán đúng!

Bây giờ đúng 08 giờ 00, cả 2 cánh quân chúng tôi nương theo bờ mương, hàng rào chằng chịt giây mồng tơi, những luống mía và bắp kín đáo cho sự ẩn núp... rất chậm tiến từng bước vào mục tiêu. Chưa được 10 phút, Tiểu đội trưởng Thám Báo gọi cho biết:

–“Thưa Hắc Điểu, VC rút hết rồi. Tụi em đă lục soát kỹ xung quanh, hiện nay đang đứng giữa sân trường!”

Không ǵ vui mừng bằng nhưng tôi vẫn dè dặt tiến lên từng bước, riêng Đại Đội 2 của Đại úy Tài bên sườn trái tôi cho dừng lại làm trừ bị để pḥng ngừa địch phản công.

Khoảng 9 giờ sáng dân chúng tản cư lần lượt kéo nhau về, cả Lính và Dân mọi người đều hớn hở vui mừng lộ trên gương mặt, ḥa b́nh đă về trên quê hương VN suốt 20 năm máu lửa do tham vọng bành trướng chủ nghĩa cộng sản của Nga, Tàu qua tên tay sai “hồ chí minh”.

*****

Dân tộc Việt Nam có hơn 4000 năm Văn Hiến đồng nghĩa với có trên bốn ngàn năm trưởng thành và tồn tại trong sông núi máu xương... để rồi, qua 20 năm nồi da xáo thịt 1954–1975, dân tộc Việt lại hưởng thêm một thứ ḥa b́nh giả trá, bẩn thỉu.

Hồ chí minh cùng đồng bọn cam ḷng làm tay sai cho cộng sản quốc tế, đă du nhập chủ nghĩa cộng sản về quàng trên đầu trên cổ dân tộc VN.

Hoa Kỳ, người đồng minh tán tận lương tâm đă bán đứng một dân tộc yêu chuộng ḥa b́nh của thế giới tự do là Việt Nam Cộng Ḥa cho cộng sản.

Ḥa B́nh... ơi! Việt Nam... ơi! Máu xương nào để đổi lấy... ḥa b́nh cho loại này?!!!

Lê Phi Ô

florida80
04-26-2019, 18:24
TĐ3 PB - Trước khi ngưng bắn
MX Trần Thiện Hiệu




Hiệp định Ba Lê được kư kết vào ngày 27/1/1973. Trước giờ ngưng bắn cả ta và địch đều tung ra những cuộc tấn công để lấn đất. Bộ Tư lệnh Sư đoàn, theo tôi nghĩ, để có yếu tố bất ngờ, các Lữ đoàn đều nằm yên tại chỗ, kể cả các tiểu đoàn, chỉ thành lập một Bộ chỉ huy nhẹ do Đại tá Nguyễn Thành Trí chỉ huy. Hai lực lượng tấn công bằng 4 đại đội Thủy Quân Lục Chiến tùng thiết 2 Thiết đoàn hỗn hợp từ M48 đến M41 và thiết vận xa M113. Pháo tiểu đoàn 3 yểm trợ với 2 pháo đội I và K cùng 4 khẩu 155 ly. Lần đầu tiên pháo binh có cánh A, cánh B. Tôi đích thân chỉ huy cánh A bên cạnh Bộ tư lệnh nhẹ Sư đoàn. Hai pháo đội 1O5ly, xe kéo pháo chạy trên cát không khó khăn, chiếm vị trí khi trời vừa tối. Riêng pháo đội 155 ly sa lầy trên băi cát sát mặt nước, tôi phải mượn một xe M113 mới kéo nổi vào vị trí lúc nửa đêm. Địch quan sát đă nhận ra vị trí chúng tôi, chúng pháo 13O rót xuống, nhưng trái ngắn rơi vào đồi cát, trái dài ra xa ngoài biển cả trăm mét, ngày mai chúng tôi sẽ vớt được cá để ăn. Pháo như đă hết tầm nên tản đạn thật nhiều và chúng tôi vô sự.

Hai quân nhân Mỹ thuộc toán hải pháo tới giúp tôi gọi pháo trận cuối cùng. Theo phóng đồ hỏa tập, hải pháo sẽ tiêu thụ 5 ngàn trái và pháo binh sẽ bắn 1O ngàn trái vừa 1O5 vừa 155 ly. Ngoài ra sẽ có 9 màn B52 đổ xuống vùng Cửa Việt, mục tiêu chính của cuộc hành quân này trước giờ ngưng bắn. Lạng Sơn đă nói riêng với tôi là sẽ xữ dụng pháo tối đa và ít dùng không quân, lư do pháo có thể yểm trợ nhiều cánh quân cùng một lúc. Dùng không quân chỉ đánh một mục tiêu mà pháo phải ngưng tất cả. Tôi được tăng cường hỏa lực của tất cả các pháo đội thưộc tiểu đoàn 1 và 2 pháo binh, trong tầm tác xạ. Ba tiểu đoàn pháo bắn quấy rối dọn đường suốt đêm. Hải pháo của chiến hạm bắn liên hồi, ánh lửa lóe lên hàng chục cây số chiều dài ngoài khơi. Hàng ngàn tiếng vang dội vùng Cửa Việt. Lũ con cháu bác Hồ đêm nay chui sâu xuống cát mà chịu pháo. Xa xa tiếng bom B52 dội xuống vang động một góc trời. Tôi thầm nghĩ, với số bom và pháo thế này, ngày mai quân ta sẽ chiếm Cửa Việt dễ dàng...

Tờ mờ sáng, nghe tiếng máy nổ của đoàn chiến xa, tôi lấy ống nḥm leo lên một đồi cát cao để nh́n cho rơ. Thật đẹp và hùng tráng biết bao ! Hàng mấy chục chiến xa dàn đội h́nh tấn công vừa bắn vừa tiến nhanh, lính Thủy Quân Lục Chiến tùng thiết súng cầm tay, hàng hàng chạy dài, đẹp như phim chiếu bóng. Trong ánh b́nh minh vừa ló dạng, tôi như say v́ mùi khói pháo, v́ tiếng nổ, ánh lửa và cát bụi mịt mù... Chỉ 15 phút sau đoàn chiến xa đă khuất trong những đồi cát, tôi vào trung tâm hành quân theo dơi cuộc tiến quân đă được báo cáo ghi trên bản đồ.

Tin tức cho biết cuộc tấn công diễn ra tốt đẹp, hàng chục chốt bị nhổ, một số hàng binh đang được áp giải về hậu tuyến, cả chục nữ cán bộ Cộng sản bị bắt, rất nhiều vũ khí bị tịch thu... Tôi bỗng nghe tiếng chửi thề trên máy truyền tin:

- Đang bắn sao lại ngưng ?

- Thượng liên nó cản đường tiến quân.

- Bị mưa nặng quá chờ ngớt chút đă.

Tôi vội cầm ống nói:

- Kinh đô, đây Hà Nội, ông làm ơn ra khỏi hầm, bảo chúng nó vào chỗ bắn, mưa kệ nó. Tôi lên thăm ông bây giờ đây.

Hai phút sau, tôi nghe tiếng pháo khởi hành:

- Đạn đi nghe rơ trả lời.

Ra khỏi hầm Trung tâm Hành quân, tôi nh́n về hướng pháo đội, quả đang bị pháo kích. Địch phản pháo dọc theo bờ biển, nhưng hỏa lực thưa thớt không gây tổn thất nhiều. Tôi lên xe đi thăm cả 3 pháo đội. Tất cả sĩ quan và binh sĩ đều như nao nức băn khoăn với cái lệnh ngưng bắn vào 8 giờ sáng ngày mai. Tôi cũng chưa biết những ǵ sẽ xảy ra vào sáng mai, nhưng giờ đây các đơn vị đang chạm súng, hăy lo bắn yểm trợ cho tṛn nhiệm vụ, gọi hậu trạm chở thêm đạn cho đêm nay. Dù cho ngưng bắn vẫn phải có một đơn vị hỏa lực sẵn sàng. Về lại Trung tâm Hành quân, Trung úy Dũng vẫn đang theo dơi các tiền sát trên hệ thống truyền tin:

- Ḿnh có 2 pháo đội mà 4 ông tiền sát yêu cầu tác xạ, chia cho một trung đội chê ít !

- Dũng đi ăn cơm để tôi gọi tiểu đoàn 1 và 2 Pháo binh tăng cường.

Tôi đổi tần số qua gọi Đoàn Trọng Cảo, chỉ huy pháo 1:

- Can Trường, Hà Nội gọi, cho tôi mượn tạm một đứa con ngay đi.

- Hà Nội, tăng cường cho Hà Nội Alpha, nó sẽ qua số nhà Hà Nội nhận lệnh.

Tạm dứt với Can Trường, trở về tần số cũ tôi đă nghe tiếng gọi của pháo đội A:

- Hà Nội, Alpha gọi.

- Alpha đây Hà Nội, bạn xuống 2 để nuôi ăn cho 33, nhận rơ.

- Alpha nhận rơ, sẽ thi hành.

Tôi nhận thấy cuộc tấn công buổi sáng có chiều phấn khởi, th́ trưa Cộng quân đă phản ứng chống trả mănh liệt trên một tuyến rộng, khiến đà tấn công chậm hẵn lại, khó mà chiếm được căn cứ Cửa Việt chiều nay.

Dũng vào cho tôi hay có một số tù binh mới giải về tới, mấy o con gái cười nói, họ coi chuyện bị bắt cũng như đi dạo, không có vẻ ǵ sợ hăi cả. Cho uống coca, chê đồ của Mỹ không uống, đồ hộp cũng không ăn, chỉ ăn chút cơm sấy và uống nước lạnh. Tôi nh́n ra, đúng như lời Dũng nói, đám giặc cái cười đùa với nhau như trêu gan mấy anh Thủy Quân Lục Chiến quá trẻ đang canh giữ họ. Tôi nói với Dũng tôi đi ngủ một lát, có thể đêm nay sẽ phải thức trắng đêm.

Khi tôi thức giấc th́ trời đă tối, tiếng pháo ta bắn đi ầm ầm, cho biết các pháo đội vẫn phải thay nhau bắn yểm trợ. Cả ngày hôm nay phi cơ chỉ xuất trận có vài lần. Bây giờ là lúc pháo binh phải vất vả suốt đêm. Đoàn xe tiếp tế đạn đă vào đến các vị trí pháo đội, đạn đủ bắn cả đêm.

V́ chưa chiếm được đồn Cửa Việt nên có lệnh tấn công. Tất cả các cánh quân đều đánh đêm để yểm trợ cho mũi đánh vào căn cứ Cửa Việt. Phi cơ soi sáng chưa lên vùng, tôi gọi anh Mỹ liên lạc hải pháo yêu cầu bắn đạn soi sáng. Nh́n về phía biển Bắc, những trái hỏa châu xa ngoài khơi cả cây số. Trung úy Dũng lôi anh Mỹ ra ngoài hầm, yêu cầu điều chỉnh. Anh ta “sorry” và nói như căi nhau với ai ngoài chiến hạm.

Đêm nay, hải pháo bắn thật nhiều, đêm cuối cùng nên mấy anh thủy thủ Mỹ bắn hết đạn cho nhẹ tàu. Pháo của Thủy Quân Lục Chiến cũng tác xạ hết mục tiêu này đến mục tiêu khác. Tất cả tiền sát viên tiền tuyến đều yêu cầu tác xạ. Có anh như say khói pháo, mỗi lần xin cả trăm tràng bắn hiệu quả, trăm tràng là 6OO trái, 3 xe GMC mới chở hết ! H́nh như có một cái ǵ thay đổi ở ngày mai, nếu ngưng bắn thực sự th́ cũng nên bắn cho hết đạn, nhưng làm sao tin được Cộng sản ? Ba tiểu đoàn pháo binh 1O5 ly và 12 khẩu 155 ly cùng tác xạ dữ dội, nhưng bắn hết đạn th́ không. Kể từ ngày Cộng sản khởi sự tấn công tràn qua vĩ tuyến, các pháo đội tác xạ luôn luôn có trên 3 đơn vị cấp số đạn đủ loại. Hầu như tất cả các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến đều chạm địch. Ta không đánh lên th́ địch cũng lấn xuống, mà địch lấn xuống nhiều hơn. Ta chỉ có một mục tiêu đồn Cửa Việt mà lúc này vẫn chưa đánh được. Khi ánh b́nh minh vừa ló dạng, nh́n ra cửa hầm mới biết ḿnh thức trắng đêm mà không hay. Giờ tôi mới cảm thấy mệt không mở mắt được nữa. Tôi chỉ nói được câu: “Dũng trực máy, có ǵ gọi tôi dậy”, rồi ngả ḿnh xuống ghế bố thiếp đi.

Tám giờ sáng ngày 28/1/73 giờ ngưng bắn, người gọi tôi dậy là Thiếu tá Hart, cố vấn của tôi. Khi tôi ngồi dậy, nh́n tôi với vẻ mặt thật buồn ông nói:

- Chúng ta phải chia tay bây giờ, 1O phút nữa trực thăng sẽ tới đón tôi và toán hải pháo.

- Chúc bạn về b́nh an.

Tôi nắm chặt tay Hart. Đưa cho tôi con dao Thủy Quân Lục Chiến Hart nói:

- Tôi chỉ có cái này, ông giữ làm kỷ niệm.

Chiếc trực thăng xà xuống bốc Hart và 2 người thuộc toán hải pháo rồi bay nhanh ra biển. Ngoài khơi, hạm đội Hoa Kỳ đă quay mũi về hướng mặt trời mọc. Bây giờ tôi mới nhận thấy sự im lặng trên khắp mặt trận. Các binh sĩ t́m cột để cắm cờ, hàng trăm lá cờ đủ mọi cở mọc lên trên những miệng hầm. Nh́n đồng hồ mới 8 giờ 15, vừa lúc đó Trung úy Dũng gọi tôi. Tiền sát viên xin tác xạ, địch vi phạm lệnh ngưng bắn, đang tăng cường chiến xa đánh vào căn cứ Cửa Việt, quân ta đă phải chạy ra ngoài. Sư đoàn cho lệnh bắn. Chúng tôi mới thực sự ngưng bắn có 2O phút thôi.

Pháo đội K đóng phía Nam báo cáo địch cắm cờ Mặt trận giải phóng cách vị trí có 3OO mét, nhưng địch không khiêu chiến mà giơ tay vẫy chào. Tôi chỉ thị cho Trung úy Vinh hạ 2 khẩu sẵn sàng trực xạ nếu địch nổ súng. Khẩu đại liên 5O cũng hướng về địch chuẩn bị và tăng cường vọng gác.

Khoảng 1O giờ sáng ngày ngưng bắn có hiệu lực, th́ việc lấn đất dành dân của Cộng sản bắt đầu. Bên ta cũng phải đuổi những chốt của Cộng quân nằm sâu sau tuyến pḥng thủ . Phía mặt trận Cửa Việt, các đơn vị Cộng sản cứ từ từ tiến sát tuyến quân ta. Chưa có lệnh nổ súng từ cấp cao, quân ta cứ lùi dần, và không rơ có lệnh chính thức hay chưa, quân ta cũng phải nổ súng không cho địch tiến lại gần. Các tiền sát viên lại thi nhau xin tác xạ. Suốt đêm không ngủ, vừa chợp mắt hơn giờ đồng hồ, pháo thủ lại phải vác đạn nạp vào ṇng. Tiếng pháo bắn đi từ nhiều pháo đội, nhưng tiếng pháo Cộng quân thật là thưa thớt, chắc v́ tiếp vận không kịp. Riêng đạn của chúng tôi c̣n dự trữ hàng mấy chục ngàn trái, bắn cả tháng vẫn không hết.

Địch dồn áp lực thật mạnh phía căn cứ Cửa Việt, buộc quân ta lui dần, nhiều binh sĩ đă về đến vị trí của pháo đội I. Tôi đang tính cho pháo đội I lui về th́ có tiếng gọi xin tác xạ của một sĩ quan tiền sát tiểu đoàn 1 Pháo binh, nh́n trên bản đồ tôi nhận thấy anh đang đứng giữa vùng địch, quân bạn đă lùi về phiá Nam cả cây số. Tôi vội lên máy gọi anh:

- Anh Dũng, đây Hà Nội, bạn bè lui cả rồi sao bạn c̣n ngồi đó ?

- Đ.M tụi nó đông quá, Đại bàng bắn gấp cho tôi, càng nhiều càng tốt.

Tôi không nói ǵ thêm, chú em này hơi mát, đă chửi thề trên máy, chứng tỏ t́nh h́nh nguy hiểm. Tôi ra lệnh cả 3 pháo đội dồn hỏa lực cho anh, nếu không địch tràn lên anh sẽ bị bắt sống. Địch ngừng tại đó, và chỗ đó sau này là làn ranh chia đôi chiến tuyến. Chiều tối, nh́n đoàn chiến xa sáng hôm qua hùng dũng bao nhiêu, tối nay chạy về chiếc nọ kéo chiếc kia, lác đác vài chiếc chạy dọc theo bờ biển, trông thật thảm hại.

Sáng hôm sau, Bộ chỉ huy tiền phương và các pháo đội lùi về phía Nam 5 cây số. Bây giờ pháo đội K ở cao nhất, khó chịu nhất là Cộng sản chỉ cách vài trăm mét với lá cờ Mặt trận giải phóng thật to, to hơn những lá cờ vàng 3 vạch đỏ. Đứng ở đó, tôi nh́n rơ lính Cộng ca hát, vẫy tay chào, có cả vài đứa con gái. Ba hôm sau , được lệnh phải nhổ cái chốt này, pháo đội K đă trực xạ hơn trăm trái. Không biết mấy đứa con gái trẻ đó có chạy kịp không hay lại chôn thây trong những cồn cát trắng cho trọn lời thề “Sinh Bắc Tử Nam” ?

Những trận đánh nhỏ để lấn đất, thực ra để nhổ đi những chốt nằm thế da beo khó pḥng thủ, kéo dài cả tháng sau mới dứt. Sau này tôi được biết đă có những dàn xếp âm thầm giữa ta và địch cho bớt đổ máu.

Trận đánh Cửa Việt coi như trận đánh cuối cùng trong đời pháo thủ của tôi. Tháng giêng năm 1974, tôi về giữ chức vụ chỉ huy Pháo binh Sư đoàn, thay cho Trung tá Nguyễn Văn Trước giải ngũ. Cuối năm đó, bị thất sủng (mượn lời Trung tướng Nguyễn Đức Thắng nói với tôi ngày 29/4/75 tại số 1 đường Bạch Đằng “Ḿnh bị thất sủng, th́ ḿnh đi") tôi về phụ tá cho ông Hai Chùa ở pḥng thanh tra Sư đoàn. Tôi không tham dự những trận đánh cuối cùng của Thủy Quân Lục Chiến.

Tháng 3/75 tiểu đoàn 2 pháo tan hàng cùng Lữ đoàn 147 ở băi biển Thuận An, và ông Đạt chỉ huy trưởng pháo binh, đốt luôn 2 tiểu đoàn 1 và 3 ở Đà Nẵng... Sau 3O/4/75 hầu hết các sĩ quan pháo binh Thủy Quân Lục Chiến đi tù cải tạo, kể cả Đặng Bá Đạt, lẽ ra có thể cùng di tản với Bộ tư lệnh Sư đoàn. May mắn tôi và vài sĩ quan cấp nhỏ đi thoát trên đoàn tàu Hải quân di tản ra Côn Sơn lúc một giờ sáng ngày 3O/4.

Giờ đây nơi xứ người, tôi vẫn nói đùa với các con tôi:

- Bố không thua, trong đời lính của bố, bố chưa thua trận nào cả.

- Không thua sao bố chạy sang Mỹ ?

- Bố không thua v́ trận cuối cùng bố không tham dự.

Thằng cháu ngoại 5 tuổi cũng chen vào nói:

- You win, you never lose.

MX Trần Thiện Hiệu

Source:http://tqlcvn.org/chiensu/cs-td3pb-t...gungban-73.htm

florida80
04-26-2019, 18:28
Phi Vụ cuối cùng của Chuẩn Tướng Nguyễn Huy Ánh


https://i.imgur.com/zokTLt3.jpg




Hai ngày trước, phi cơ Quan sát L19 gặp trở ngại kỷ thuật phải đáp khẩn cấp ngoài ṿng đai Phi trường. Một Phi vụ câu chiếc L19 về Phi trường được chỉ định. Theo An ninh Phi hành, con tàu 284 ( con tàu được gọi thay thế cho chiếc Trực thăng UH1D ) phải được hút xăng JP4 ra cho nhẹ để câu L19. Xe hút xăng phải được gởi từ phố vào, v́ ống hút xăng của xe Nhiên liệu SD4KQ quá to không vừa với con tàu 284, chiếc nầy mới hơn, công việc hút xăng phải cần gần nửa ngày do các trở ngại.
Phi vụ được cắt 2 Phi công, nhưng Chuẩn Tướng Nguyễn Huy Ánh Chỉ Huy Trưởng Sư Đoàn 4 Không Quân muốn bay, v́ Chuẩn Tướng có nhiều kinh nghiệm trong việc bay bổng hơn các Phi Công thường. Chuẩn Tướng Nguyễn Huy Ánh là Phi công trưởng và Phi công phụ là vị Đại tá Chỉ huy trưởng Cố vấn Mỹ, ngày hôm sau ông sẽ măn nhiệm kỳ và về nước. Tôi là Cơ trưởng cho con tàu nầy. Sau thời gian dài, con tàu xong việc hút bớt xăng, việc làm th́ không lâu mà chờ đợi cho đúng xe th́ lâu.
Chuẩn Tướng bước ra với vị Đại Tá, Chuẩn Tướng với gương mặt có vẻ bực ḿnh v́ phải chờ đợi so với các công việc của vị Chỉ Huy Trưởng Sư Đoàn 4 Không Quân. Tôi gỡ cần móc cánh quạt chánh sau khi kiểm soát Tiền Phi, Chuẩn Tướng bắt đầu cho động cơ con Tàu chạy, RPM tăng dần tới 6600. Nh́n về phía sau không có Cơ phi, Chuẩn Tướng nói với tôi : "Anh đi với chúng tôi ". Tôi nhẩy lên con Tàu và trong lúc đó có một anh Cơ phi chạy ra và nhảy lên Tàu, tôi vội nhảy xuống đất và giơ tay chào Chuẩn Tướng Ánh ( tôi không bao giờ ngờ cái chào đó là cái chào cuối cùng cho Vị Chỉ Huy Trưởng tài ba mà tôi được Hân hạnh phục vụ cho đến ngày cuối cùng của ngài).
Con Tàu cất cánh vội vă hướng về ṿng đai chổ chiếc L19 đáp khẩn cấp. Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi và Trung Úy Hùng Sùi ( đó là mọi người gọi Trung Úy Hùng trong Phi Đoàn ) đứng cạnh con tàu 511, chúng tôi thấy Tàu 284 bay lên và chiếc L19 được câu phía dưới. Con Tàu 284 bắt đầu hướng về Phi trường, nhưng bất th́nh ĺnh chiếc L19 bốc lên v́ được sức nâng bởi gió và tốc độ tạo ra do Tàu 284. Chiếc L19 bốc lên theo h́nh ṿng cung bởi sợi dây cột từ bụng Tàu 284, chiếc L19 bốc cao, sợi dây cột trên cánh đụng và bị cắt đứt bởi cánh quạt chánh của Tàu 284. Cánh quạt chánh Tàu 284 găy ĺa, chiếc L19 bay tự do, Tàu 284 đâm thẳng xuống đất (theo Tài liệu của An Phi, chiếc L19 phải cần một cái dù nhỏ cột ở đuôi để gh́ lại trong lúc được câu).
Trung Úy Hùng Sùi và tôi hốt hoảng la lớn, tôi vội vă mở móc cánh quạt chánh và động cơ Tàu 511 rú lên, chúng tôi cất cánh hướng về Tàu 284. Tàu chúng tôi đến nơi, một Tàu cùa Phi Đoàn 211 đă đáp trước, chúng tôi đáp hơi xa. Sức gió của Tàu đầu tiên thổi lửa và rạ bay ngược về sau, tôi nhảy xuống và chạy lại Tàu 284. Tôi và vài anh bạn Phi đạo 211, tôi thuộc Phi đạo 217, cố găng kéo bảng Phi cụ lên để mang Chuẩn Tướng Anh và Đại Tá Mỹ ra. Cả hai vị đều tắt thở, gương mặt rất hăi hùng, cả hai quai hàm đều găy do chạm bảng Phi cụ, máu rỉ ra 2 bên mép miệng, mắt Chuẩn Tướng Ánh vẫn c̣n mở hi hí. Tôi rất sợ khi thấy máu, tôi chạy về Tàu ḿnh, Chuẩn Tướng Ánh được mang qua Tàu PĐ 211, các anh bạn mang Đại Tá Mỹ để lên sang Tàu tôi. Vị Đại Tá Mỹ nằm trên sàn Tàu, gương mặt có vẻ hốt hoảng khi con Tàu 284 lao thẳng xuống, máu vẫn rỉ 2 bên mép miệng. Ngày cuối cùng ở Việt Nam cũng là ngày cuối đời, thật buồn thay. Chúng tôi cất cánh hướng về Bệnh Xá Sư Đoàn, trên Tàu 211 tôi thấy dân làng khiêng thây anh Cơ phi và ngoắc chúng tôi, tôi chỉ chuyến Tàu sau.
Mọi người đều có số mạng, nếu anh Cơ phi xấu số chạy ra trể vài phút, th́ các dân làng đă khiêng thây của tôi chớ không phải anh Cơ phi. Ngày hôm đó là một ngày đen tối cho Sư Đoàn 4 Không Quân, mất một Vị Chỉ Huy Trưởng Tài Ba của Binh chủng Không Quân và Sư Đoàn 4 Không Quân nói riêng.

florida80
04-26-2019, 18:34
Sống Đủ Vui Sầu - Kim Phan


https://i.imgur.com/qUb0UfT.jpg



Hình internet




Kim muốn kể cho các bạn đọc truyện này xẩy ra khoảng 41 năm về trước, nếu bạn nào có học chung với Kim th́ sẽ biết là chuyện có thật, chứ không phải chuyện mình tự đặt ra..... Năm 1971, trong kỳ thi Tú Tài 2, các bạn của Kim hầu như đă đậu hết ở khoá 1, chỉ có Kim th́ rớt. Kim cũng biết sức ḿnh, nên buồn th́ có buồn, Kim nghĩ đến câu "Học tài thi phận" là không đúng, v́ siêng năng học đàng hoàng th́ đậu, mà làm biếng th́ rớt thôi. Nhận kết quả xong, Kim cuốn gói xuống nhà D́ Út của Kim ở hẻm Tô Hiến Thành để "ôn văn luyện vơ " hầu trở lại khoa trường vào Khoá 2 năm 1971.




Trên căn gác của D́, Kim bỏ ngoài tai mọi thứ trên đời, chỉ ăn rồi học....và kết quả là Kim đậu khoá 2, hạng Thứ. Trong khi các bạn đậu khoá 1 th́ đă ghi danh hoặc thi vào Đại Học , c̣n Kim th́ gói cái bản sao lúc nào cũng đem theo bên ḿnh để đi xin việc, Kim chán học lắm rồi, cha mẹ dù chưa nghèo lắm, nhưng em th́ đông, thôi th́ xin đi làm giúp mẹ vẫn hơn. Và Kim được vào làm ở Bộ Giáo Dục, số 35 Lê Thánh Tôn, chỗ có cây đa to, cành lá xum xê, bên cạnh là toà nhà cổ kính lâu đời, dưới thời Ông Tổng Trưởng Ngô Khắc Tỉnh. Cuộc đời êm ả, ít gặp bạn bè, thỉnh thoảng trên đường Lê Văn Duyệt có gặp Bông, đôi khi là Thao, Ánh th́ không gặp nữa rồi, lâu lâu gặp Chuộng, gặp bạn nầy lại hỏi đến bạn kia, nghe các bạn học từ từ lên Kim cũng mừng cho các bạn, nhưng cũng tủi phận ḿnh.




Thế rồi 30/4/ 1975, ngày đau buồn cho miền Nam, Kim được "Cách Mạng" cho lưu dụng, sau khi dự một khoá Giáo Dục về Xă Hội Chủ Nghĩa, độc thân, nên bị đày đi Cần Đước, xuống hốc ḅ tó Rạch Cốc, Kinh Nước Mặn, Xă Long Hựu, Huyên Cần Đước thuộc Tỉnh Long An, cuộc đời Kim được lật sang trang mới. Kim về Sài G̣n mỗi tuần thứ bảy, v́ nơi nầy gắn bó với Kim từ thuở lọt ḷng, hơn nữa vẫn c̣n bầy em thơ dại và Ba Mẹ tảo tần buôn bán .....chợ trời để nuôi con, Kim măi lưu luyến căn nhà cũ ngày nào có Ba, có Mẹ, có các em quây quần sum họp cùng nhau. Để rồi khuya sáng thứ hai đi sớm trở lại Trường có lớp dạy buổi trưa.




Từ nhà Kim, Kim đi xe lam đến Công Trường Dân Chủ, đón xe bus vào Xóm Củi, từ Xóm Củi đón xe đ̣ xuống chợ Huyện Cần Đước, thêm một chuyến xe lam vào Kinh Nước Mặn, rồi đi đ̣ để qua con Kinh, ra chợ Kinh đón đ̣ máy để vào Rạch Cốc. Những đêm không trăng từ nhà trọ nh́n ra cửa biển sẽ thấy ánh hải đăng sáng trong đêm tối phía bên trái là Vũng Tàu, bên mặt là G̣ Công và vùng âm u chính giữa là cửa biển, sao mà nó lôi cuốn làm sao, muốn đi ra khơi chăng, nhưng cơ hội nào mà đi...




Nếu các bạn có đọc báo Viễn Đông Daily, có bài viết mỗi tuần của ông Trần Công Nhung có bài "Gạo nàng thơm chợ Đào" trong đó ông có viết một đoạn về Đồn Rạch Cốc, th́ đúng là Kim được đưa đến đấy cùng Loan, ra khỏi Bộ cùng khoá với Kim, hai đứa tiếp thu ngôi Trường của các ông đạo Cao Đài. Kim và Loan trọ nhà dân, có những chiều trời quang mây tạnh, trời trong xanh vắt, hai đứa theo học tṛ xuống băi, cát vàng mịn dưới chân như tấm thảm cẩn những con ốc dẹp xà cừ nho nhỏ, bây giờ không biết trời có c̣n xanh, bờ cát có c̣n vàng thoai thoải, nước xanh gờn gợn hay tất cả đă đi vào huyền thoại v́ bị ô nhiễm hết rồi. Hồi đó hai đứa hay xuống băi mua những rổ tôm trứng c̣n nhẩy soi sói đem về ram mặn ngọt để dành ăn cơm, gạo lúa tiêu thơm ngon nức nở, dân chúng nơi đây xa thành thị nên rất quư trọng Cô giáo, có những tối đến nhà dân dạy chữ cho dân, họ đă luộc sẵn cua gạch nhiều, thịt săn cứng để dành cho hai Cô giáo. Có lúc Kim cảm thấy thương những người dân nơi đây, thương học tṛ, Kim chỉ muốn chọn nơi nầy làm quê hương thứ hai của ḿnh. Nhưng mà cứ đến ngày thứ bảy sau tiết dạy cuối cùng, Kim và Loan lại háo hức về SàiG̣n. Con đường tiện nhất là 12 giờ đêm đốt đuốc từ nhà trọ đi bộ ra bến đ̣ Rạch Cốc, từ đó đón đ̣ máy ra chợ Kinh Nước Mặn, rồi đi đ̣ chèo qua Kinh, đón xe lam, xe đ̣ về Sài G̣n.........




Đêm đó hai đứa ngủ trên đ̣ máy, tiếng máy ghe x́nh xịch như tiếng nhạc lạ lùng làm Kim nhắm mắt mệt mỏi nhưng không tài nào ngủ được, rồi như có lằn sáng loé vào khung cửa nhỏ của ghe, Kim mở choàng mắt .....ôi cảnh đẹp vô cùng .... Mặt trăng trồi lên từ bên kia sông, cảnh sao mà huyền hoặc...... Kim khẽ lay Loan dậy .....
"Dậy xem nè Loan, trăng lên ḱa" . Hai đứa cùng trố mắt nh́n trăng lên từ bên kia sông. Ôi đẹp làm sao, không bút mực nào tả hết được. Mặt trăng lên cao từ từ và trời sáng dần, ghe nhiều lần cặp bến để đón khách ra chợ Kinh, con đ̣ cứ nhẩn nha x́nh xịch , .... rồi ghé vào bến chợ mọi người hối hả, kẻ gánh gồng, người rinh xe đạp bước lên đất liền...... Từ đó, hai đứa đi xe lam ra chợ Huyện, thêm một chuyến xe đ̣ về Xóm Củi.




Vào năm 1976 xe bus không nhiều, dân tứ xứ đổ về SàiG̣n, nên chuyến xe đi cũng như về đều chật cứng, trong ḍng người đổ về SàiG̣n đó có Kim, Loan và một số giáo viên cũng như dân từ các thị trấn khác cũng chen nhau lên chuyến xe bus từ Xóm Củi đổ về thành phố. Sau khi ngồi yên vị, Kim mệt đừ v́ đêm qua trên ghe khó ngủ, Kim túm lấy cái giỏ bàng để giữa hai chân rồi nhắm mắt lim dim. Chợt có ai khều Kim, h́nh như tiếng của Loan .... ...”mua vé đi Kim” ... Kim mở mắt ....bỗng giật bắn người ....Trời ơi ! Miệng lắp bắp ....”Thưa Cô!” ! ....rồi không thốt thành lời, Kim móc bóp. .......nước mắt chực trào ra...... Cô quay đi chỗ khác ! ......... ...trời ơi, Cô là nguời bán vé xe bus ....Vật đổi sao dời, xă hội buổi giao thời đỗ sập đạo đức, miếng cơm manh áo làm tối sầm kiếp người khiến xui Thầy tṛ cay đắng không dám nh́n nhau, tṛ líu lưỡi gọi, Cô quay mặt đi.. ..Xe đến Công Trường Dân Chủ, Kim xuống, nh́n lần cuối cùng thấy Cô đang chen vai trong đám đông người trên xe.... Kim bước vội qua đường đón xe về đường Lê Văn Duyệt mà đầu óc nghĩ ngợi miên man ...




Nhớ thời còn đi học, trong các Thầy Cô giáo, Kim sợ nhất là Cô dạy Vạn Vật, trái tim trong lồng ngực Kim cứ đập thùi thụi mỗi khi đến giờ của cô. Dù Kim có thuộc bài làu làu đi nữa nhưng khi thấy cây bút cô cầm trong tay rà từ từ xuống hàng dưới có vần tên Kim là Kim nghe tim mình như nghẹt thở vì sợ cô kêu trả bài. Nhìn vẻ mặt của cô lúc nào cũng như là cảnh sát h́nh sự hỏi cung mà học tṛ là tội phạm, Kim cứ run từng chập trong bụng nên trả bài lấp vấp. Kim không hiểu cuộc sống trong gia đình Cô ra sao, có hạnh phúc không mà sao hiếm thấy Cô cười. Cho dù có ǵ vui lắm để phải cười th́ Cô cũng chỉ nhếch mép chút xíu mà thôi rồi lại trở về trạng thái cũ. Nghe mấy đứa học chung kể lại, gặp Cô và Thầy đi ăn phở ở tiệm phở nổi tiếng Nguyễn Tri Phương thời đó, nó thấy Cô đem muỗng, đũa, rau riêng ra ăn cùng Thầy chứ không xài đồ của tiệm ăn, Cô gặp nó cũng chẳng cười.

Sau 1975 th́ nhà nhà tan tác, Kim biết một ông Thầy gần nhà Kim đã phải ra ngồi lề đường bên Chợ Lớn bán từng lá đơn, đủ thứ loại đơn ........ Gặp Cô Giáo cầm xấp vé số đi bán rong, Cô Thư kư Trường xưa kia chưng diện láng mướt nay gánh bún riêu ngồi bán đầu chợ .....trời ơi ...đúng là đổi đời: “Ông biến thành Thằng và Thằng đổi thành Ông”.

Kim cứ nhớ măi cặp mắt của Cô, cặp mắt đã làm Kim run sợ cho đến bây giờ vẫn không thể nào quên ....cô Giáo Sư dạy môn Vạn Vật. Nhưng sau cái hôm gặp Cô bán vé xe bus, Kim thật sự thương Cô nhiều chứ không ghét Cô như xưa nữa. Có lẽ, Kim đă trưởng thành trong xă hội giao thời, với mọi giá trị con người ch́m xuống vực thẳm, và nh́n thấy rơ tất cả cái bấp bênh của cuộc sống khi “người với người đă trở thành thiên tai”. Và, có phải thường khi Hạnh Phúc đi liền với Bất Hạnh?




Sau hơn 30 năm lưu lạc mỗi người mỗi ngả. Cô và Kim đều đă định cư ở Mỹ. Kim ở thật xa bên này bờ Đại Tây Dương của nước Mỹ hay tin Cô cùng Phu Quân và cháu nội 5 tuổi đă từ trần trong một tai nạn thảm khốc ở Bakerfield California ngày 19 tháng 8 năm 2009. Ôi Trời!! Cô đă ra đi sau cuộc hành tŕnh dài gian khổ. Phải chăng Cô đă sống đủ vui sầu trong kiếp biển dâu?




Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại

Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu

Tôi sẽ tiếc thương trần gian măi măi

V́ nơi đây tôi sống đủ vui sầu! (BG)

florida80
04-26-2019, 18:35
Kinh Cầu Tháng Tư - Đỗ Công Luận

https://i.imgur.com/ZxabdT3.jpg

florida80
04-26-2019, 18:40
https://i.imgur.com/4fbtIin.jpg

florida80
04-26-2019, 18:41
Tháng Tư Nước Mắt - Đỗ Công Luận





https://i.imgur.com/Yv6JKTe.jpg

florida80
04-26-2019, 18:47
Tuổi Trẻ Xinh Đẹp Không Phải Là Vốn Liếng Lớn Nhất Của Người Phụ Nữ

https://i.imgur.com/4yXWZ5W.jpg


Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân. (Ảnh: Pinterest)




Người phụ nữ nào cũng đều có tuổi trẻ, nhưng nếu phụ nữ cả đời chỉ muốn lưu giữ thanh xuân, cự tuyệt tuổi già, th́ đó không phải là cách làm hay. Một người phụ nữ khôn ngoan sẽ không sợ tuổi già, mà biết cách từ từ bồi dưỡng sáu điều này khi c̣n trẻ, v́ đó mới chính là ưu thế tốt nhất trong cuộc đời người phụ nữ.


Thanh xuân là hữu hạn, trí tuệ là vô hạn, bất luận là bao nhiêu tuổi, trí tuệ đều khiến người phụ nữ thể hiện tối đa được bản thân, sống cuộc sống của chính ḿnh, lưu giữ được ư nghĩa của cuộc sống và những điều quan trọng có giá trị.





1. Sự giáo dưỡng của phụ nữ

Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng.

Người phụ nữ có giáo dưỡng, làm việc ǵ cũng tự nhiên thoải mái, thỏa đáng đúng đắn, không khoa trương, không khoe mẽ, như một cây hoa lan, tự nhiên tỏa hương thơm ngào ngạt.

Người phụ nữ có giáo dưỡng thấu hiểu ḷng người, thấu t́nh đạt lư, không ngây thơ, không cực đoan, trước bất kỳ thay đổi đột ngột nào cũng giữ tâm thế “gặp khó mà không nao núng”.




2. Sự sạch sẽ của phụ nữ

Sạch sẽ là ăn mặc tươm tất, dáng vẻ đoan trang, với một trái tim thuần khiết, một tầm nh́n rộng mở. Sạch sẽ là biết chú trọng vào bản thân, tự tin và tràn đầy sức sống.

Có rất nhiều người phụ nữ trong cuộc sống này, xinh đẹp mê người, hài hước cuốn hút, hoạt bát dễ thương, nhưng chỉ có cô gái sáng sủa sạch sẽ là luôn lưu lại ấn tượng măi măi không quên.










Phụ nữ có thể ngoại h́nh không xuất chúng, có thể b́nh thường không có ǵ đặc biệt, có thể tư chất kém cỏi, nhưng không thể không có giáo dưỡng. (Ảnh: Onet Kobieta)








3. Sức mạnh của phụ nữ

Cảm giác an toàn nhất của phụ nữ, chính là xuất phát từ nội tâm. Sức mạnh của người phụ nữ không phải là lấy một người giàu có, mà là sự quyết tâm, là sức ảnh hưởng, là năng lực đem lại hạnh phúc cho chính ḿnh. Dáng vẻ tràn đầy sức mạnh của bạn, chính là diện mạo cho cuộc sống tương lai.




4. Sự dày công tu dưỡng của phụ nữ

Người phụ nữ có tu dưỡng sẽ không dần phai mờ theo thời gian, mà ngày càng rực rỡ chói lọi. Sự tu dưỡng nh́n có vẻ b́nh thường, nhưng lại bao hàm vẻ đẹp của trí tuệ, phẩm đức, sự cuốn hút và xinh đẹp măi không úa tàn.




5. Khí chất của phụ nữ

Khí chất của phụ nữ có được từ sự tu dưỡng nội tâm bên trong và một tâm thái ôn ḥa. Giống như nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Dương Giáng từng nói: “Tôi không tranh giành với ai, cũng không ai đáng để tôi tranh giành”.

Khí chất chân chính của phụ nữ đến từ sự điềm đạm và biết thế nào là đủ. Đời này kiếp này quá ngắn ngủi, biết đủ là hạnh phúc, chính là ch́a khóa cho sự an yên.




Sự khắc họa về nhà văn Dương Giáng cũng như vậy, bà sinh ra đă là một người phụ nữ tài năng, nhưng trên đường đời, bà và người bạn đời sớm đă quyết tâm tập trung vào học thuật, cự tuyết những mê hoặc ở thế giới bên ngoài, từ lâu đă can tâm t́nh nguyên ḥa ḿnh vào thế giới b́nh thường, đây chính là ch́a khóa để nuôi dưỡng thể xác và tâm hồn cũng như tạo phúc cho người khác.




6. Phẩm chất của người phụ nữ

Thiện lương luôn là con át chủ bài của người phụ nữ. Có nhiều người từng nói với rằng, tại sao càng lương thiện, th́ lại càng bị kẻ xấu hăm hại. Về bản chất mà nói, lương thiện không phải là sai, mà là do người phụ nữ đôi lúc thiếu kỹ năng bảo vệ bản thân. Bởi v́, lương thiện là thứ dễ rung động ḷng người nhất nên hay bị lợi dụng.

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hi vọng mỗi người phụ nữ đều đẹp cả nội tâm bên trong lẫn h́nh thức bên ngoài.




Tuệ Tâm (Theo Secretchina)

florida80
04-26-2019, 18:50
Tự Do Không Hề Miễn Phí - Đỗ Ngà



https://i.imgur.com/eiPgzq2.jpg




Các bạn có biết, Việt Nam có bao nhiêu cơ quan báo chí không? Hiện này cả nước có 858 cơ quan báo in, 105 báo điện tử. Toàn bộ 64 tỉnh và thành phố của Việt Nam, mỗi tỉnh đều có ít nhất 1 đài phát thanh và 1 đài truyền h́nh. Vậy tính ra thêm 128 cơ quan phát thành và truyền h́nh địa phương. Trung ương c̣n có VTV. Như vậy tổng số cơ quan báo chí các loại là 1092 với cả triệu nhân viên. Nhưng tất cả những tờ báo này đều quy về một tổng biên tập duy nhất, đó là Vơ Văn Thưởng. Hơn ngàn tờ báo nhà nuớc nhưng không một tờ báo tư nhân nào tồn tại. Như vậy tiếng nói người dân ở đâu? Hoàn toàn không có, thế nhưng trong điều 25 Hiến pháp cho phép tự do báo chí.


Các bạn có biết, Việt Nam có Quốc hội với 487 người, th́ hết 468 người là đảng viên ĐCS, và 19 người là không đảng phái. Tỷ lệ đang viên là 96%, trong 19 người không là đảng viên ấy cũng là loại làm cảnh cho có vẻ "dân chủ" chứ thực chất những kẻ đó nhiệm vụ cũng gật mà thôi, ông Dương Trung Quốc là ví dụ. Vậy trong quốc hội CS gần như 100% là người CS. C̣n chỗ nào cho tiếng nói của dân? Hoàn toàn không có.




Vậy tiếng nói của dân ở đâu? Ở facebook - một công cụ do người Mỹ sáng tạo ra, nơi đó là duy nhất người dân cất lên tiếng nói của ḿnh. Ban đầu, các tờ báo nhà nước đều có fan page bên facebook, v́ nơi đó giúp bạn đọc dễ t́m đến bài đọc bằng một cái chạm thay v́ phải tốn nhiều thao tác hơn để vào website của báo. Chính v́ thế, các tờ báo nước ngoài đều có trang fan page để tiếp cận bạn đọc dễ dàng và cũng để quảng bá tờ báo rộng răi. Điều rất đỗi b́nh thường thế, nhưng với báo chí CS th́ hoàn toàn khác.




Vào năm 2016, Cục Báo Chí Việt Nam ra công văn 779/CBC-TTPC nhằm kiểm duyệt các trang fan page v́ trên đó, khi đọc comment người ta thấy hiện lên sự sai trái của chính sách nhà nuớc và ḷng dân không thuận những ǵ Đảng làm. Thế là hàng loạt trang fan page đóng cửa. Trong đó có trang fan page của Ban Tuyên Giáo v́ bị dân chửi dữ quá. Đặc biệt, Báo Nhân Dân không bao giờ mở fan page. Nhớ mấy năm trước đây, cổng Thông Tin Chính Phủ mở để tương tác với nhân dân, bị nhiều comment chất vấn ad không thể đối đáp được nên đă block hết những người đó.




Fan page trên Facebook là nơi duy nhất dân tương tác với chính quyền. Thế nhưng họ đă cuốn gói tháo chạy né tránh. Điều đó chứng tỏ chính quyền không có thiện chí đối thoại với nhân dân. Mặc dù có đến 1092 cơ quan báo chí nhưng chỉ làm mục đích tuyên truyền một chiều. Báo chí nhà nước né dân, và cả lănh đạọ nhà nước cũng né. Không một quan chức nào công khai nick trên Facebook. Họ không đối thoại với dân, né tránh tương tác, thay vào đó là chính quyền dùng đến công an ch́m nổi để truy lùng bắt bớ những ai dám nói lên những điều khó nghe đối với chính quyền. Đó là cách chính quyền "lắng nghe" dân.




Tiếng nói người dân bị bóp nghẹt như thế. Tiếng nói trên truyền thông không, tiếng nói trong nghị trường cũng không. Vậy làm ǵ để tiếng nói của sự thật lan toả? Chỉ c̣n mỗi người trong chúng ta nỗ lực truyền tải. Sự thật bị chặn đủ đường nên khai dân trí phải chấp nhận sự chuyển biến chậm chạp. Tự do không hề miễn phí, nó đ̣i một cái giá rất đắt. Dân tộc nào không đủ khả năng trả cho tự do một giá đắt đỏ, th́ dân tộc đó chỉ đáng là nô lệ. Muốn sang, không thể mặc măi áo của kẻ hèn được.




Fb. Đỗ Ngà

florida80
04-26-2019, 18:52
Người Việt “Vô Ơn” - Thạch Đạt Lang






TBT Nguyễn Phú Trọng làm việc ở Kiên Giang. Ảnh Thanhnien




Dân tộc Việt Nam thời gian gần đây trở thành một dân tộc “vô ơn” nhất trên thế giới. Tại sao?




Rất dễ để trả lời. Chỉ cần quan sát một vài “sự cố” xẩy ra trong ṿng ít năm qua, người ta thấy rơ sự vô ơn của người Việt. Đó là khi biểu lộ cảm giác, cách hành xử, lời nói…vào những lúc đất nước có một lănh đạo cao cấp phải ra đi, đang sống chuyển sang từ trần hoặc đang khỏe mạnh phải “nhập viện” v́ lư do nào đó.

“Sự cố” mới nhất là chuyện “hào kiệt” hay “ngài” Tổng (bí thư) kiêm Chủ (tịch) gọi ngắn, gọn là Tổng Chủ Nguyễn Phú Trọng trong lúc đi làm việc ở Kiên Giang ngày 14.04.2019 đang khỏe mạnh đột nhiên phải “nhập viện” khẩn cấp vào bệnh viện tỉnh Kiên Giang v́ (nghe nói) bị xuất huyết mạch máu năo hay c̣n gọi là đột quỵ.




Có lẽ lo sợ máy móc, phương tiện chữa trị, ở Kiên Giang không đủ tối tân, hay lầm lẫn cho uống, chích nhằm thuốc dỏm, thuốc giả của chị Kim Tiêm hoặc sợ bác sĩ, nhân viên y tế của bệnh viện ăn tiền hối lộ của “người tử tế 3X” đầu độc hào kiệt nên ngay sau khi cấp cứu, Tổng Chủ đă được được về bệnh viện Chợ Rẫy cấp kỳ bằng trực thăng. Chuyện này không bàn đến.




Chuyện muốn nói là phản ứng của người dân Việt Nam – Dân tộc vô ơn nhất trên trái đất – với chuyện nhập viện của “hào kiệt” Tổng Chủ Trọng.

Dân tộc quái đản ǵ đâu, khi nghe tin lănh đạo đảng và nhà nước tối cao vào bệnh viện, chúng nó lại hớn hở, hân hoan, cười cợt, chế nhạo vui như Tết mới lạ.




Không tin ư? Thử đi dạo một ṿng trên các mạng xă hội như facebook hay báo lề dân. Ôi thôi! Tràn ngập những lời cười cợt, châm biếm, chế diễu với những lời b́nh ấn tượng như : “ Báo nào viết ông Trọng bị tai biến mạch máu năo? Tầm bậy! Ông Trọng không có năo th́ làm sao tai biến mạch máu năo? – Lại ế một ống cống rồi – Tiêu một ngoe, c̣n 2 ngoe, vẫn đốt ḷ được.

hay các vần thơ đại loại như:

Tin nghe ngoài ngơ xôn xao

Tổng, Chủ đang khỏe phải vào nhà thương

Loa vừa loan báo khắp phường

Tổng Chủ chuẩn bị…lên đường ra đi…

hoặc:

Tin nghe như sét đánh ngang

Bác Tổng đang khỏe chuyển sang cứng đờ

Tin đang cập nhật từng giờ

Bác Tổng c̣n thở là nhờ ô-xy …




Lại có kẻ c̣n độc miệng hơn, cho rằng Tổng Chủ về Kiên Giang làm việc mà quên mất Kiên Giang là nơi có long mạch, căn cứ địa của Ba Ếch, đă được thầy phong thủy trấn, yểm bùa phép tá lả khắp nơi. Tổng Chủ khi viếng đám tang Trần Đại Quang, đến gần quan tài phải bắt ấn Kim Cang v́ sợ oan hồn Trần Đại Quang vật ngă, giờ thấy Ba Ếch thất thế nên khinh thường, không đề pḥng bị vật là phải.




Đọc những lời b́nh này, nhớ đến lời của bác Tổng Chủ phán:- “Nh́n chung, đất nước ta chưa bao giờ được như thế này” hay bài viết nâng bi Tổng Chủ là hào kiệt của luật sư Trần Đ́nh Triển lại thấy rơ ràng hơn, người Việt Nam là dân tộc “vô ơn” nhất trên trái đất.

Không “vô ơn” sao được, khi chỉ sau có gần 44 năm thống nhất đất nước bằng bạo lực, đảng và chế độ CSVN đă tạo cho người dân một cuộc sống b́nh yên, no ấm, hạnh phúc, đưa thu nhập b́nh quân của người dân lên tới 2.300$/ năm, bằng 1/10 của Thái Lan, 1/30 của Singapore, 1/5 của Malaysia, 2/3 của Philippines…Sao không chịu nh́n qua “nước bạn” Bắc Hàn xem, cho dù người dân có bị thiếu ăn, thiếu mặc, năm nào cũng có người chết đói đi chăng nữa, mỗi khi lănh đạo đất nước như Kim Jong-Il, Kim Il-sung, bệnh hoạn phải nhập viện hay phải ra đi, toàn thể người dân lo lắng, buồn rầu, than khóc bỏ cả ăn uống rúng động đất nước.




Có đâu như dân Việt Nam vô ơn, không chịu Ghi Nhận công đức ĐCS như “nhà giáo” kiêm lều thơ Thái Bá Tân nổi tiếng với những bài thơ 5 chữ xuống gịng, sớm đầu, tối đánh, hoặc không chịu nhận ḿnh là con cái của chế độ CSVN như Tôn Nữ Thị Ninh từng phát biểu: “Trong gia đ́nh chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh th́ để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gơ cửa đ̣i xen vào chuyện riêng của gia đ́nh chúng tôi.”.




Tương tự như những lần trước, khi nghe tin Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang bị đầu độc chết, dân Việt Nam đă cười hả hê, nguyền rủa, châm chọc, nay nghe Nguyễn Phú Trọng phải vào bệnh viện…chúng lại hớn hở, hân hoan loan tin trên mạng xă hội với những lời b́nh chất ngất niềm vui, những nụ cười chế nhạo toác cả miệng không thèm che dấu…




Kể cũng tội cho Tổng Chủ, đă quá tuổi cổ lai hy, lại thêm phận mỏng cánh chuồn, phải mang trọng trách vĩ đại là đốt ḷ theo phương châm đập chuột nhưng không để vỡ b́nh nên bị đột quỵ.

Nếu không may, Tổng Chủ phải ra đi, ai sẽ là người kế vị, thay thế “hào kiệt” đảm nhận công việc đốt ḷ tiếp tục? Chưa thể biết được nhưng chắc chắn nghe tin Tổng Chủ có thể sẽ phải đi đoàn tụ với Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang…Ba Ếch cùng đống củi đang nằm trong kho hay đang chuẩn bị vào ḷ chắc chắn cũng mừng rỡ không kém ǵ các thế lực thù địch.




Đám dân gian đă không cầu nguyện cho “ngài” sớm b́nh phục, lại c̣n châm chọc, mỉa mai, cuời cợt…không gọi là “vô ơn” th́ quả thật không biết gọi là ǵ?





Thạch Đạt Lang

Nguồn: www.danchimviet.info



at 4:00 PM

florida80
04-26-2019, 18:53
Tháng Tư Nắng Cháy - Đỗ Công Luận

https://i.imgur.com/Du7YsWt.jpg

florida80
04-26-2019, 18:56
Khúc Tình Buồn - Trầm Vân

https://i.imgur.com/wOEVdDW.jpg

florida80
04-26-2019, 18:58
Chân Bước Phù Kiều - Đỗ Công Luận



https://i.imgur.com/ypRuxOc.jpg

florida80
04-26-2019, 19:00
Chuyện Về Làng Nghề... Hốt Cứt Ở Hà Nội


https://i.imgur.com/S8QxhLv.jpg




Lúc tôi c̣n nhỏ mẹ tôi thường đe tôi: "Nếu không học hành tử tế th́ sau này chỉ có đi hót cứt thôi con ạ".


H́nh ảnh người gánh phân suốt ngày lang thang trong cái thị trấn nghèo quê tôi làm tôi rùng ḿnh. Cái tương lai có mùi khó ngửi này chẳng quyến rũ được ai. Nhưng mẹ tôi lầm. Thời tôi lớn đây là cái nghề hái ra tiền. Ít nhất cũng hơn hẳn cái sự kiếm ăn với cái bằng tiến sĩ của tôi. Anh biết đấy, viện Khoa Học của tôi nằm cạnh làng Cổ Nhuế, tôi có đủ sở cú để khẳng định với anh điều đó. Làng này sống bằng nghề hót cứt, có đền thờ Thành Hoàng hẳn ḥi. Thành Hoàng làng Cổ Nhuế là một vị hót cứt chính hiệu. Trong đền người ta thờ đôi quang và chiếc đ̣n gánh cùng hai mảnh xương trâu cầm tay …Người làng Cổ Nhuế đă đời này qua đời khác, ngày lại ngày, làm sạch cho thủ đô Hà Nội.

Vua Lê Thánh Tông từng ban cho làng này câu đối :

"Khoác tấm áo bào giang tay gánh vác Thiên hạ

Vung hai thước kiếm, tận thu ḷng dạ Thế gian".




Anh đừng so sánh làng Cổ Nhuế với làng Phương Lưu ; cạnh trường đại học Hàng Hải của anh ở Hải Pḥng. So sánh như thế là hạ nhục làng Cổ Nhuế của tôi đấy. Ngoài cái vinh quang của nghề hốt cứt (lao động là vinh quang), làng Cổ Nhuế c̣n là quê hương của một đại tướng : Đại tướng Văn Tiến Dũng, cùng một tổ tiên vinh quang như các vị đồng hương gồng gánh của ông. Hơn nữa làng Phương Lưu của anh tuy hốt cứt nhưng chủ yếu sống bằng nghề đạo chích, chứ đâu có được ‘’tôn chỉ mục đích’’ như dân Cổ Nhuế.


Thanh niên Cổ Nhuế ta thề
Chưa đầy hai sọt chưa về quê hương




Nhưng không phải dân làng Cổ Nhuế lúc nào cũng được hưởng cái vinh quang của lao động đâu anh ạ. Kể từ những năm hợp tác hóa ồ ạt vào cuối thập niên 50, nghề hót cứt đă phải chịu nhiều cay đắng. Người ta ngăn cấm những người nông dân đi hót cứt, coi như họ là những người trốn lao động, bỏ việc đồng áng để đi "buôn" cứt. Người làng Cổ Nhuế phải tôn trọng pháp luật của đảng đành ngồi nhà mà tiếc rẻ những băi…… đơn côi không người chăm sóc.




Chỉ măi tới cuối năm 1986, sau đại hội đổi mới của đảng, đất đai được chia ra để cho các gia đ́nh nông dân tự canh tác. Nghề trồng rau ở ngoại thành Hà Nội sống lại, người Cổ Nhuế mới lại được phép đi…. hót cứt và buôn… cứt.

Rau cỏ của xứ ta thơm ngon là nhờ phân Bắc. Các cụ lăo nông chi điên dạy thế ! Phân hóa học cho dù là sản phẩm của trí tuệ văn minh, chỉ cho những thứ rau xanh tươi nhưng nhạt thếch.




Đổi mới và cởi trói do mẫu công khai (Glasnost) có cái mặt trái của nó. Trước đây ai muốn đi hót cứt th́ hót. Nhưng từ ngày người người đi hót, nhà nhà đi hót th́ theo qui luật. "Người khôn, của hiếm", dân Cổ Nhuế đă chiến đấu ngoan cường để dành lấy địa vị đầu ngành…. cứt Việt Nam.




Không biết đại tướng đồng hương, ngày ấy có can thiệp vào chuyện này hay không, nhưng theo qui dịnh của UBND thành phố Hà Nội dân ngoại thành không được phép tự do đi hót cứt và lấy cứt nữa. Trước đây ngoài những băi cứt vô tổ chức, vô kỷ luật mà bất cứ ai cũng có thể hót. Người đi lấy cứt có thể đến làm vệ sinh cho các nhà xí hai ngăn ở các thành phố để để thu về cho ḿnh một số cứt kiếm được. Bây giờ người nông dân ngoại thành bị bắt buộc phải mua phân tại chợ Cổ Nhuế, một chợ tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây đều không có, được thành lập năm 1989. Giá cả tùy thuộc chất lượng (nói sau).




Dân ngoại thành bây giờ trở thành người đi lấy phân thuê cho Cổ Nhuế. Họ được phân chia địa bàn hoạt động, theo lịch sắp xếp mang sản phẩm đến chợ nhưng không phải để họ tự bán. Họ chỉ được nhận phần trăm tiền bán mà giá do ban quản lư chợ Cổ Nhuế quyết dịnh. Chống lại ư ?? Mất việc ngay.

Đội hậu bị, hàng ngàn người xung phong thay chân kiếm cứt (xă hội hiện tại cứt hơi ít lắm, nay phải kiếm, tức là phải đi làm vệ sinh để lấy cứt ở các hố xí, như đă nói trên) Đi kiếm cứt hơn hẳn làm thương nghiệp, đừng nói ǵ đến nông nghiệp. Mỗi lần tôi hỏi một anh Cổ Nhuế :

- Giá cả như thế chắc các anh chóng giàu lắm.

Anh đáp :

- Anh Giai ơi, trông thế thôi, chứ kiếm được hai sọt th́ cũng ăn mẹ nó hết một sọt rồi c̣n gi !?!




Trong chợ phân, xuất hiện phân giả. Người ta dùng đất xét thuồn qua ống nứa, giă nhỏ thân chối trộn lẫn với nghệ bôi bên ngoài và cho tất cả lẫn vào phân thật. Đó là bí quyết. Phân giả gây náo loạn cho chợ phân khiên thanh niên Cổ Nhuế phải cử ra một bộ phận "kiểm tra chất lượng" trước khi giao hàng. Anh c̣n nhớ dốc Bưởi chạy về viện Khoa Học không ? Trạm kiểm tra được lập ra tại đó, hoạt động từ mờ sáng đến trưa. Mùi uế khí từ tay các kiểm tra viên thọc thẳng vào sọt phân t́m của giả. Nhờ lành nghề và cương quyết, sau đó vài tuần, những đứa làm phân giả bị cắt giấy phép.




Tại chợ cứt được chia làm bốn loại:

- Hạng nhất (first class): là phân lấy từ khu Ba Đ́nh… nơi có nhiều gia đ́nh quan chức nên cứt được coi là "nạc" (tiếng nhà nghề chỉ cục phân rắn chất lượng cao) (!).

- Hạng 2: Từ khu Hoàn Kiếm, nơi có nhiều dân buôn bán, nhiều nhà hàng khách sạn.

- Hạng 3: Từ khu Hai Bà Trưng và Đống Đa, nơi đa số dân cư là ngựi lao động, xài nhiều rau nên "mờ" (nhiều nước lỏng bơng).

- Hạng 4: Từ ngoại thành, loại này xanh lẹt v́ "nguồn nguyên liệu" thuần túy là rau muống. Bà con nông dân làm ǵ có thịt mà ăn.

Có lần tại chợ xuất hiện một sọt phân đề chữ: "Phân ngoại 100 phần trăm". Dân chúng không hiểu tại sao có bọn dám qua mặt Hải quan, dám nhập cảng "phân ngoại" về xài.

Về sau chủ nhân sọt phân giải thích: Phân lấy từ bể "phốt" (fosse septique) của các sứ quán nước ngoài th́ không phải là phân ngoại c̣n là ǵ ?




Đây là những điều tai nghe mắt thấy, tôi ghi lại gửi anh để có dịp kể lại cho bà con xa nước nghe chơi… Cho biết quê hương ta có những thứ…. mà người ta hoàn toàn không có. Tôi bảo đảm đây là sự thật ‘’chăm phần chăm’’./.




Nguồn: Hàn Sĩ - Tiến sĩ Vật lí

florida80
04-26-2019, 19:02
Thuốc Hết Hạn Vẫn C̣n Hữu Dụng - BS Hồ Ngọc Minh


https://i.imgur.com/RFwwxm9.jpg

https://i.imgur.com/Vjg6jWs.jpg




Ngày hết hạn ghi trên lọ thuốc không có nghĩa là thuốc trở thành vô hiệu hay biến thành thuốc độc. (H́nh minh họa: Getty Images)




Trước đây tôi có viết một bài về đề tài thuốc hết hạn. Bài viết này nhằm bổ sung và tiếp nối về chủ đề này.

Tương tự như thức ăn, luật pháp quy định tất cả các loại thuốc đều phải ghi rơ ngày hết hạn trên nhăn hiệu thuốc. Nhiều người vẫn c̣n thắc mắc là có thể dùng thuốc quá hạn bao nhiêu ngày mà vẫn an toàn?

Câu trả lời tóm gọn: trong đa số trường hợp, ngày hết hạn ghi trên lọ thuốc không có nghĩa là thuốc trở thành vô hiệu hay biến thành thuốc độc. Phải hiểu rằng, ngày măn hạn ghi trên lọ thuốc chỉ có nghĩa là, sau ngày ấy, hăng thuốc không bảo đảm hoàn toàn 100% công hiệu của thuốc.




Thật ra để đề pḥng bị thưa kiện và để bán được nhiều thuốc, các hăng thuốc có khuynh hướng ghi ngày hết hạn rất ngắn, ngắn hơn nhiều là ngày thuốc thật sự măn hạn. Tuy rằng thuốc càng để lâu, dược tính sẽ giảm lần v́ thành phần cấu tạo nên thuốc có thể từ từ yếu đi theo thời gian. Nhưng, rất nhiều loại thuốc vẫn giữ được công hiệu nhiều năm sau ngày măn hạn.


Ngay chính cơ quan FDA, một mặt đ̣i hỏi các công ty dược pḥng phải thử nghiệm về độ bền và hiệu năng của thuốc theo thời gian và tùy theo t́nh trạng bảo quản được kể là “mạt rệp” nhất. Mặt khác, FDA lại nhân nhượng cho phép các hăng thuốc gia hạn thêm, nếu cần, như trong trường hợp thuốc bị khan hiếm, chẳng hạn. Như thế ngày hết hạn của thuốc không có nghĩa là tuyệt đối.




Rất nhiều nghiên cứu và ngay cả cơ quan FDA đă công nhận hầu hết thuốc men đều giữ được công hiệu nhiều năm sau ngày hết hạn. Thí dụ, năm 2006, một nghiên cứu đăng trên tờ báo dược khoa, Journal of Clinucal Pharmacology, cho thấy gần 90% thuốc vẫn c̣n hiệu nghiệm sau ngày hết hạn từ 1 đến 5 năm.




Nói chung, ngoại trừ các loại thuốc nước, hầu hết các loại thuốc viên đều an toàn và hữu hiệu. Ví dụ như thuốc trụ sinh Doxycyclin vẫn c̣n 80% dược tính sau hơn 20 năm, hay thuốc Cipro vẫn c̣n tốt sau hơn 12 năm.


Sau đây là một số ví dụ tiêu biểu khác:






Thuốc Ibuprofen (Motrin, Advil) nếu là thuốc viên th́ vẫn c̣n hữu hiêu tối thiểu là 5 năm và c̣n lâu dài hơn nữa. (H́nh minh họa: Getty Images)



1.Thuốc Ibuprofen (Motrin, Advil) nếu là thuốc viên th́ vẫn c̣n hữu hiêu tối thiểu là 5 năm và c̣n lâu dài hơn nữa. Nếu là thuốc nước, “sy-rô”, th́ dễ bị nhiễm chất dơ v́ thế nên giữ trong tủ lạnh. Cho dù vậy, thuốc vẫn an toàn cho dù ngày hết hạn không lâu bằng thuốc viên.
2.Thuốc Tylenol, acetaminiphen cũng c̣n hiệu lực tối thiểu là 5 năm. Nên bảo quản thuốc trong chỗ mát và tránh ánh nắng mặt trời.
3.Thuốc Aspirin, tương tự như các loại thuốc trên, hữu hiệu đến 5 năm và nhiều hơn. Không nên giữ thuốc trong tủ thuốc trong pḥng tắm, v́ hơi nước có thể làm hư thuốc mau chóng.
4.Thuốc trụ sinh, nên dùng ngay và không nên để dành. Tuy nhiên hầu hết thuốc trụ sinh vẫn c̣n công hiệu ít nhất là sau một năm.
5.Thuốc ho. Đa số các loại thuốc ho là thuốc nước, syrup, th́ không nên giữ dài hạn, và nên bảo quản trong tủ lạnh.
6.Thuốc xịt mũi, thuốc hít vào phổi th́ không nên để lâu. Các loại thuốc nầy thường chứa các loại hoá phẫm phụ để bảo quản thuốc. Theo thời gian, các chất nầy dể biến đổi, tăng nguy cơ bị nhiễm độc.
7.Thuốc nhỏ mắt. Các loại thuốc nầy phải dùng ngay và nên loại bỏ sau ngày hết hạn. Đôi mắt rất quư, không nên liều mạng và tiếc của.
8.Thuốc ngủ, thuốc an thần. Hầu hết các loại thuốc ngủ bán không cần toa đều giữ được công hiệu sau nhiều năm. Tuy nhiên, hiệu năng giảm đi khá nhanh so với các loại thuốc khác. Vấn đề ở đây là khi hiệu năng giảm, người dùng thuốc có khuynh hướng sẽ dùng nhiều hơn quá liều lượng, do đó, gây ra phản ứng phụ.
9.Thuốc chống dị ứng, nếu là thuốc viên, đa số có tuổi thọ trên vài chục năm. Ví dụ như thuốc Diphenhydramine (Benadryl) được biết vẫn c̣n công dụng sau 15 năm. Các loại thuốc nước, nên quăng bỏ sau ngày hết hạn.
10.Thuốc Valium là một loại thuốc an thần có toa bác sĩ khá thông dụng. Lời khuyên của các dược sĩ là nên dùng thuốc trước một năm.

Nói chung, hầu hết thuốc men, nếu được bảo quản tốt đều có công hiệu tối thiểu từ 1 đến 5 năm. Tuy nhiên, các loại thuốc trị bệnh tim, bệnh hen suyễn dị ứng cấp kỳ th́ không nên dùng lâu quá ngày hết hạn. Nói như thế cũng không có nghĩa là trong trường hợp khẩn cấp lại nhất định không dùng tạm một vài viên thuốc quá hạn. Và nếu lỡ thiếu thuốc chưa mua kịp thuốc mới th́ dùng tạm một vài viên cũng không hại ǵ. Có c̣n hơn không!




B.S Hồ Ngọc Minh



at 1:30 AM







No comments:

florida80
04-26-2019, 19:05
Nỗi Nhục Mang Tầm Thời Đại - Chu Mộng Long


https://i.imgur.com/iF9ZoKc.jpg





Theo dơi các clip tuyên truyền mê tín dị đoan tại chùa Ba Vàng với hàng ngàn tín đồ ngồi nghe, tôi không thể không thốt lên: Chưa bao giờ nhục như bây giờ!

Hàng ngàn tín đồ ấy là ai? Trước hết là quan chức cao cấp từ trung ương đến địa phương xuất hiện trong các h́nh ảnh được chụp lại khi đến cúng chùa và làm công đức mà nhà chùa khoe ra như những ông hộ pháp bảo kê cho Phật môn. Sau đó là dân chúng không chỉ ở địa phương Quảng Ninh mà c̣n khắp nơi trên toàn quốc, trong đó không chỉ ông bà già mà c̣n có cả sinh viên và con nít. Tất cả cúi đầu lắng nghe những lời ma mị từ miệng bọn yêu tặc nhân danh Phật pháp.




Trước hết, nỗi nhục này thuộc ngành tuyên giáo, từ các giáo sư tiến sĩ xây dựng đảng trên trung ương cho đến các giảng viên trường đảng ở các địa phương và trường học. Với những bộ giáo tŕnh đồ sộ từ nguyên lư chủ nghĩa Marx đến tư tưởng Hổ Chí Minh được mang ra giảng dạy hết năm này đến năm khác như là một loại sách kinh điển của thời đại, trong đó có nội dung chống mê tín dị đoan quyết liệt, mà lại đành chấp nhận thua những bài thuyết pháp của đám ma tặc tại chùa Ba Vàng. Sự thua nhục nhă này có thể thấy rơ rệt khi tại các hội trường, các lớp học chính thống học chủ nghĩa Marx và tư tưởng Hồ Chí Minh, người học hoặc vừa học vừa ngủ gật hoặc vừa đọc báo, lướt web, hoặc nói chuyện riêng; trong khi tại các buổi thuyết pháp ở chùa Ba Vàng, một người đàn bà nói ngọng, nói văng mạng về luật nhân quả để phỉ báng anh hùng liệt sĩ và các nạn nhân bị cưỡng hiếp, về sự thủ dâm và hành dâm nhơ nhớp để khuyến khích một lối tu hành hoan lạc, lại được cả ngàn người lắng nghe và tán thưởng cuồng nhiệt.




Thứ đến là nỗi nhục của các nhà khoa học, các nhà giáo dục Việt Nam trên mọi lĩnh vực học thuật từ khoa học tự nhiên đến khoa học xă hội và nhân văn. Với tầng tầng lớp lớp tri thức được đưa vào sách giáo khoa để giảng dạy một cách hệ thống từ bậc phổ thông đến đại học và cao học nhằm khai dân trí thoát khỏi mù chữ, u mê cùng ứng dụng tri thức khoa học vào đời sống để đưa dân tộc vươn đến văn minh, hiện đại, mà lại cũng phải chịu thất bại thảm hại trước những bài thuyết pháp đồng bóng phản khoa học của những tên phù thủy thời nguyên thủy c̣n sót lại. Sự thất bại thảm hại này bộc lộ sâu sắc ở việc tri thức khoa học không được đem ra ứng dụng bao nhiêu để làm giàu cho đất nước và đưa dân tộc đi đến tiến bộ văn minh; trong khi chỉ cần những lời ma mị lừa bịp của đám yêu tặc mà lại được áp dụng hữu hiệu vào cuộc sống để thu về tiền trăm tỉ từ xương máu của người nghèo và người bệnh.




Có thể nói thêm về nỗi nhục của cơ quan quản lư truyền thông với một đội ngũ hùng hậu theo dơi an ninh không gian mạng cả ngày đêm. Một sự tuyên truyền trái với tư tưởng chính thống, vi phạm pháp luật, vi phạm đạo lư đă từng diễn ra nhiều năm nhưng đă nhắm mắt làm ngơ dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc gia, thể chế, trật tự an toàn xă hội, làm mụ mị và gieo rắc sự sợ hăi trong dân chúng, đẩy dân chúng vào chỗ không tôn thờ thần thánh, anh hùng, ông bà cha mẹ mà tôn thờ ma quỷ.


Tôi, một nhà khoa học, một nhà giáo cả đời cống hiến trí tuệ và xương máu cho ngành giáo dục với khát vọng khai dân trí, chấn hưng dân khí cho dân tộc, cảm thấy uất hận về nỗi nhục mang tầm thời đại này!




Nếu nhà nước không mạnh tay dẹp bỏ ngay cái động yêu ma nhân danh Phật môn này, tôi đề nghị dẹp bỏ tất cả: bệnh viện, trường học, kể cả trường đảng, nhường toàn bộ sự chữa bệnh và dạy học cho nhà chùa, bắt tất cả từ lănh đạo đến người dân cạo đầu đi tu!


Chu Mộng Long



at 12:29 AM

florida80
04-26-2019, 19:09
[COLOR="DarkRed"]Một tài liệu rất quư giá - Thu thập mất công và hay quá ![http://www.flickr.com/photos/ 13476480@N07/sets/




Đằng sau mỗi một tấm h́nh nhỏ mặt tiền là cả trăm hoặc vài chục tấm h́nh khác, tổng cộng có lẽ phải là cả ngàn tấm h́nh hoặc hơn nữa!

Xem phải nhiều ngày, nhiều tuần lễ, nhiều tháng, nhiều năm mới hết.

Một kho tàng lịch sử bằng h́nh ảnh quư báu.

H̀NH ẢNH XƯA HIẾM QUƯ

Nơi đây ​bấm vào mỗi tấm h́nh sẽ ra​ nhiều h́nh ảnh thật xưa, có giá trị lịch sử văn hóa Việt Nam tưởng không bao giờ được coi, mời click vào thưởng thức:





http://www.flickr.com/photos/ 13476480@N07/sets/





​/COLOR]

florida80
04-26-2019, 19:11
1975 - Fall of Saigon
Những h́nh ảnh về sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Ḥa







https://i.imgur.com/pn2BX3l.jpg





Dân chạy theo quân đội VNCH khi cộng sản tiến chiếm miền Trung
ngày 28 tháng 3 năm 1975.

florida80
04-26-2019, 19:22
Để hiểu thêm về cách đặt họ, tên trong ḍng tộc Nguyễn Phước

https://i.imgur.com/89Y0dw9.jpg








Để hiểu thêm về cách đặt họ, tên
trong ḍng tộc Nguyễn Phước



TTH - Ở Huế, hễ nghe ai có họ là Tôn Thất hoặc Nguyễn Phước (Phúc)... th́ người ta lại bảo đó là dân Hoàng phái, là dân "các mệ". Vậy nhưng đến khi hỏi lại, tại sao cùng là dân "các mệ", nhưng người này th́ có họ là Nguyễn Phúc, người khác th́ lại Tôn Thất? Lập tức không ít người bị ngớ ra. Rồi từ đó, không ít cuộc tranh luận đă... bùng nổ.







Mới đây, trong một cuộc tranh luận như thế, có ư kiến khẳng định như đinh đóng cột:

“Ai Nguyễn Phúc là con cháu nội, c̣n người mô Tôn Thất là con cháu ngoại (của vua)!”

Nhiều người ấm ức, nhưng không có “dữ liệu” để căi lại. Đành “ôm hận”... hỏi quanh. Tôi cũng đă có bận như thế. Chỉ biết chắc rằng, cách giải thích ai mang họ Tôn Thất là cháu ngoại vua là... tào lao. Bởi cụ thể nhất, Nữ sử Đạm Phương - Công Nữ Đồng Canh là con của Hoằng Hóa Quận công Miên Triện, cháu nội của vua Minh Mạng. Bà là thân mẫu của nhà cách mạng Hải Triều Nguyễn Khoa Văn, là bà nội của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Các ông Nguyễn Khoa Văn, Nguyễn Khoa Điềm theo tộc phả là “con cháu ngoại” của vua đấy chứ, nhưng họ vẫn mang họ cha, chứ có mang họ Tôn Thất đâu?

Hay như trường hợp Thị độc học sỹ Đặng Hữu Phổ - người anh hùng đă xả thân trong phong trào Cần vương. Ông là con của Công chúa Tĩnh Ḥa (con gái thứ 34 của Vua Minh Mạng) và Pḥ mă Đặng Huy Cát. Cháu ngoại vua nhưng ông vẫn mang họ Đặng Hữu đấy thôi. Hoặc thêm nữa, như trường hợp An Thường Công chúa (con thứ 4 của Vua Minh Mạng) hạ giá cùng Pḥ mă Phan Văn Oánh. Con của bà là Phan Văn Huy chứ có gọi là Tôn Thất Huy đâu... Cho nên, có thể khẳng định, nói Tôn Thất là những người thuộc “con cháu ngoại” của vua là sai bét.

Nhưng c̣n Tôn Thất và Nguyễn Phúc, tại sao lại có phân biệt ấy?

Để cho chắc và cho mau chuyện, tôi đi gặp trực tiếp một người bạn là dân “các mệ” chính hiệu để hỏi. “Mệ” cười thủng thẳng:

- Nguyễn Phúc là con cháu vua, Tôn Thất là con cháu ḍng các chúa.

Tôi băn khoăn:

- Vậy c̣n những trường hợp Tôn Thất “gọn” và Tôn Thất... “rườm rà”. Ví dụ các nhân vật lịch sử Tôn Thất Thuyết, Tôn Thất Thiệp; hay như nhà giáo Tôn Thất Hanh... Tên các vị ấy chỉ gọn có 3 chữ. Trong khi có những người khác cũng Tôn Thất nhưng lại c̣n có thêm chữ đệm. Ví dụ Tôn Thất Viễn Bào, Tôn Thất Dương Kỵ, Tôn Thất Dương Tiềm... Sao lại có sự khác biệt ấy?

Đến đây th́ “mệ” của tôi... búi, giải thích lộn tới lộn lui khiến tôi càng nghe càng... tù mù. Thôi, t́m tới “mệ”... sách vở cho chắc chuyện. Sau này, t́m đọc chỗ này chút, chỗ kia chút, như “Hoàng tộc lược biên” của trang Nguyễn Phước tộc, 700 năm Thuận Hóa - Phú Xuân - Huế của Nguyễn Đắc Xuân... tự tôi hiểu như thế này:

"Họ Nguyễn của vương triều Nguyễn Việt Nam nguyên quán ở làng Gia Miêu Ngoại Trang, tổng Thượng Ban, huyện Tống Sơn, phủ Hà Trung, tỉnh Thanh Hoá.

Đến đời Gia Long (1803), chữ Gia Miêu Ngoại Trang đổi thành Quí Hương, và Tống Sơn đổi thành Quí Huyện. Nguyên họ Nguyễn là họ Nguyễn Văn (Thân sinh của Nguyễn Kim- phụ thân của Chúa Tiên Nguyễn Hoàng - huư là Nguyễn Văn Lưu). Đến đời Chúa Tiên Nguyễn Hoàng, tương truyền một hôm, vợ ông nằm mơ thấy có vị thần cho tờ giấy, trên đó viết đầy chữ PHÚC. Nhiều người khuyên bà nên lấy chữ Phúc để đặt tên cho con, nhưng bà cho rằng, nếu đặt tên th́ chỉ một người được hưởng, chi bằng dùng chữ Phúc để làm tên đệm th́ nhiều người sẽ cùng được hưởng phúc. Rồi liền đặt tên cho con là Nguyễn Phúc Nguyên, sau này là Chúa Săi.

Nhánh họ Nguyễn vào Nam làm chúa bắt đầu lấy họ Nguyễn Phúc từ đó. Đến đời Vua Minh Mạng, những người cùng họ với vua được vua đặt là Tôn Thất. Và để phân biệt thân sơ, phân biệt các đời, Vua Minh Mạng cho soạn Đế hệ thi và Phiên hệ thi. Mỗi bài đều có 4 câu 5 chữ, tổng cộng có 20 chữ trong 1 bài, toàn là mỹ tự để đặt chữ lót cho con cháu 20 đời. Đế hệ thi dùng cho con cháu của vua Minh Mạng, và chỉ những người thuộc ḍng đế mới được làm vua. Đế hệ thi được áp dụng bắt đầu từ đời vua Thiệu Trị về sau. Nguyên văn Đế hệ thi gồm 4 câu, 20 chữ như sau:



Miên Hồng (Hường) Ưng Bửu Vĩnh
Bảo Quư Định Long Trường
Hiền Năng Kham Kế Thuật
Thế Thoại Quốc Gia Xương






Đêm Hoàng cung



Phiên hệ thi có tất cả 10 bài, dùng cho hậu duệ của 10 người anh em trai của Vua Minh Mạng (Vua Gia Long có tất cả 13 hoàng tử, có 3 người mất sớm, 10 người có con cháu. Chữ Phiên trong Phiên hệ thi có nghĩa là phên dậu). Phiên hệ thi cũng là để phân biệt Tôn Thất anh em gần gũi với Vua Minh Mạng với Tôn Thất là con cháu các Chúa Nguyễn (thuộc Tiền hệ).

Mười bài của Phiên hệ thi thứ tự gồm: Anh Duệ (cho con cháu Hoàng tử Cảnh - anh vua Minh Mạng), tiếp theo là Kiến An, Định Viễn, Diên Khánh, Điện Bàn, Thiệu Hóa, Quảng Oai, Thường Tín, An Khánh và Từ Sơn (đều là em Vua Minh Mạng). Mỗi bài cũng 4 câu, tổng cộng 20 chữ. Ví dụ bài Anh Duệ:



Mỹ Duệ Anh Cường Tráng
Liên Huy Phát Bội Hương
Lệnh Nghi Hàm Tốn Thuận
Vỹ Vọng Biểu Khôn Quang.

Kỳ ngoại hầu Cường Để thuộc ḍng này.

Như vậy, có thể thấy, “các mệ” nào mang họ Nguyễn Phúc (ví dụ Nguyễn Phúc Hồng A, Nguyễn Phúc Bửu B, Nguyễn Phúc Quư C...) th́ đó là con cháu của vua và có... khả năng làm vua (thời nhà Nguyễn).

“Các mệ” nào là Tôn Thất “gọn” (chẳng hạn Tôn Thất D, Tôn Thất E, Tôn Thất G...), th́ đó là con cháu thuộc Tiền hệ - ḍng 9 chúa.

C̣n “mệ” nào có họ Tôn Thất và thêm chữ lót nữa (Chẳng hạn Tôn Thất Mỹ X, Tôn Thất Cường Y, Tôn Thất Tráng Z...), đích thị đó là con cháu ḍng các vị anh em ruột của vua Minh Mạng. Tuy nhiên, sau khi chế độ quân chủ Việt Nam cáo chung, việc phân biệt ḍng đế, ḍng phiên không c̣n ư nghĩa nhiều nên xu hướng nhiều người đă lấy lại họ là Nguyễn Phúc.

Với sự t́m hiểu của ḿnh, chúng tôi chỉ dám giải thích đến vậy. Chẳng biết trúng trật thế nào. Nếu được các bậc thức giả cao minh chỉ dạy và cũng là giúp cho bạn đọc có thêm thông tin th́ thật là đáng quư.


Diên Thống
07/06/2012
Huế xưa...

florida80
04-26-2019, 19:27
Giai thoại về Câu Đối


Tương truyền hôm làm rạp để tế tướng sĩ trận vong, khi trang hoàng xong mới thấy hai bên cột chưa có câu đối, nhân lúc có đông đủ các mặt đại thần, tiền quân Nguyễn Văn Thành liền yêu cầu cử tọa nghĩ tại tịch một câu để viết và dán ngay cho kịp.

Các vị bàn tán hồi lâu, nghĩ được mấy câu, cử một người đứng ra đọc cho tiền quân chấm, xem câu nào hơn th́ sẽ viết.

Tiền quân Thành nghe xong c̣n đương tần ngần lựa chọn v́ chưa có câu nào vừa ư bỗng nhiên thấy phía ngoài, gần cửa có một thanh niên nh́n vào phía ḿnh, miệng cười nhạt, mặt khinh khỉnh.

Ông thấy lạ cho gọi vào trách:

- Đây là chỗ đại thần nghị việc, anh từ đâu tới, dám có cử chỉ vô lễ như vậy?

Người này thưa:

- V́ câu đối nghe không được, nên bất giác có thái độ làm phật ư quan tổng trấn, dám xin ngài thứ tội.

- Ở đây toàn bậc danh nho trong nước, mà anh nghe không được, th́ hỗn thật! Nay cho thử làm xem sao, nếu cũng lại không nghe được th́ đừng có trách.

- Chúng tôi là thiếu niên thư sinh, đâu dám so tài với bậc tôn trưởng, chắc rằng có nghĩ ra câu nào cũng không thể nào bằng các vị đại khoa được, vậy nếu quan tổng trấn cho phép, chúng tôi xin lấy văn cổ ra ghép thành câu để tŕnh chuộc tội.

- Kim hay cổ không sao, miễn nghe được như lời vừa nói.

- Chúng tôi xin giấy bút.

Người này cầm bút viết hai ḍng tŕnh lên:


Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

Nghĩa:

Bóng chiều đă ngă đầu làng cũ
Xưa nay chinh chiến mấy ai về



Tiền quân đọc lên cho các quan nghe mà không ngớt lời khen ngợi: tướng sĩ trận vong đều ở Nam, Trung ra Bắc th́ hương quan xứ thị thật là hợp t́nh.

Chinh chiến kỷ nhân hồi là một lời thật thấm thía! Hay, hay thật!

Về sau, người này được tiền quân Thành cho mời tới phủ ngỏ ư bổ dụng một chức quan, nhưng lại khước từ. Nguyễn Văn Thành ái tài, thường đến thăm tận nhà, coi như một người bạn tâm giao.


_https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4% 83n_Th%C3%A0nh





Đôi câu đối điển h́nh

florida80
04-26-2019, 19:27
Hai câu ghép thành đôi câu đối rút ra từ hai bài thơ này:


Hoàng Hạc Lâu
Tác giả: Thôi Hiệu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
T́nh xuân lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Dịch nghĩa:

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa đă cưỡi hạc vàng bay đi rồi
Lầu Hạc Vàng c̣n trơ lại đây.
Hạc vàng một khi đă bay đi, không trở lại nữa,
Mây trắng ngh́n thu lởn vởn hoá.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rơ mồn một,
Cỏ thơm trên băi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời tối rồi, đâu là quê hương ḿnh?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến người sinh buồn!

Dịch Thơ:

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu,
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu c̣n trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa!
Ngh́n năm mây trắng bây giờ c̣n bay.
Hán Dương sông tạnh cây bầy,
Băi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn,
trên sông khói sóng cho buồn ḷng ai?

Tản Đà

***





Lương Châu từ
Tác giả: Vương Hàn

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mă thượng thôi.
Tuư ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Dịch nghĩa

Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đă giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.

Dịch thơ

Bồ đào rượu ngát chén lưu ly
Toan nhắp tỳ bà đă giục đi
Say khướt sa trường anh chớ mỉa
Xưa nay chinh chiến mấy ai về.

Dịch giả: Trần Quan Trân

florida80
04-26-2019, 19:32
Trump đă cản trở công lư – Hạ viện cần luận tội Trump!
Mai V. Phạm

https://i.imgur.com/9lfrlsB.jpg




Bản báo cáo dài 448 trang, của Công tố viên Đặc biệt Robert Mueller, với những phần bị bôi đen (redacted) v́ liên quan đến các cuộc điều tra đang diễn ra, gồm hai phần.

Phần 1: Mô tả các hoạt động phá hoại của Nga trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 2016 và xem xét sự thông đồng giữa chiến dịch tranh cử Trump và Nga.

Phần 2: Mô tả cuộc điều tra cản trở tư pháp công chánh. Phần 2 dài khoảng 200 trang, tŕnh bày và phân tích rất tỉ mỉ, từng tweet hăm doạ, chửi rủa, và một loạt những hành động lạm quyền và biến chất khác của Trump.

Cuộc điều tra của Mueller

Khá nhiều người Việt không nắm rơ sự thật về cuộc điều tra của Mueller, cho rằng, nó bắt nguồn từ yêu cầu của Hillary Clinton và cựu t́nh báo MI6 người Anh, Christopher Steel. Thực tế, cuộc điều tra của Mueller không bắt nguồn từ yêu cầu của Hillary Clinton hay từ điều tra của Christopher Steel, mà từ chính thẩm quyền của Thứ trưởng Tư pháp Rod Rosenstein – là người Trump bổ nhiệm.

Nguyên nhân gốc rễ mà Rod Rosenstein quyết định mở cuộc điều tra, bổ nhiệm Robert Mueller làm Công tố viên Đặc biệt vào tháng 5/2017là v́ chiến dịch tranh cử của Trump có những biểu hiện thông đồng với Nga. Sau đó, vào ngày 14/6/2017, cuộc điều tra mở rộng sang một phạm vi khác là cản trở công lư (obstruction of justicce) bởi Trump có dấu hiệu sai phạm và lạm quyền, kết quả của việc sa thải cựu Giám đốc FBI James Comey.

Trong một chương tŕnh quen thuộc trên Fox News, người dẫn chương tŕnh Chris Wallace phân tích và nhấn mạnh, cuộc điều tra Mueller không bắt nguồn từ các báo cáo của cựu t́nh báo Christopher Steel. Ông Chris Wallace nói:

“Điều tôi nói sẽ khiến vài khán giả điên tiết. Cuộc điều tra về Trump không bắt nguồn từ trát ṭa của FISA (cho phép theo dơi Carter Page), Carter Page, và hồ sơ điều tra của cựu mật vụ Christopher Steel. Cuộc điều tra về Trump bắt đầu vào tháng 6 và tháng 7 năm 2016, khi George Papadopoulos đă liên hệ với một đặc vụ Nga và nói với một nhà ngoại giao Úc rằng ông đă nghe người Nga nói có thông tin ‘bẩn’ về Hillary Clinton”.

Tính tới thời điểm hiện nay, cuộc điều tra của Mueller đă truy tố 34 cá nhân (phần lớn là những người từng làm việc trong chiến dịch tranh cử 2016 của Trump), 25 người Nga, và 3 công ty Nga.

Báo cáo Mueller cũng giải thích rất rơ, v́ sao văn pḥng điều tra của ông không truy tố Donald J. Trump. Đó là v́ một quy định lâu năm của Văn pḥng Tư pháp đề nghị không truy tố Tổng thống đương nhiệm. Quan trọng hơn, Mueller tin rằng, trách nhiệm truy tố và luận tội một Tổng thống thuộc về Quốc hội. Ông Mueller viết:

“Quốc hội có thể áp dụng luật cản trở công lư đối với sự lạm quyền của Tổng thống dựa trên nền tảng tam quyền phân lập của Hiến pháp và nguyên tắc Không một ai đứng trên pháp luật”.

Trách nhiệm và nghĩa vụ của Quốc hội

Trong 3 nhánh Hành pháp, Lập pháp và Tư Pháp, th́ Lập pháp – Quốc hội (Hạ viện và Thượng viện) được Hiến pháp trao cho quyền lực nhiều nhất. Một trong những nghĩa vụ quan trọng của Hạ viện là “luận tội các quan chức” theo Điều 1, Khoản 2. Hạ viện đă từng luận tội 16 quan chức liên bang, trong đó có hai Tổng thống là Andrew Johnson năm 1868 và William Jefferson Clinton năm 1998. Sau khi Hạ viện luận tội th́ trách nghiệm của Thượng viện là xét xử các vụ luận tội này theo Điều 1, Khoản 3.

Hiến pháp yêu cầu Tổng thống “bảo đảm luật pháp phải được thi hành một cách đúng đắn” và hứa “giữ chức vụ Tổng thống với ḷng trung thành và tận dụng hết khả năng để duy tŕ, giữ ǵn và bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ”. Nghĩa là, một Tổng thống không chỉ bảo đảm công dân tuân thủ pháp luật, mà chính bản thân phải có tinh thần “thượng tôn pháp luật”. Tuy nhiên, Mueller đă t́m thấy “nhiều hành vi thực hiện bởi tổng thống Trump” – sử dùng quyền lực để “tạo ảnh hưởng không đáng có đối với các cuộc điều tra”.

Mueller nêu rơ, Trump đă liên tiếp t́m cách hạn chế phạm vi của cuộc điều tra. Mueller chỉ ra Trump c̣n “gặp gỡ trực tiếp và gián tiếp với các nhân chứng nhằm gây ảnh hưởng đến lời khai của họ”. Mueller nhấn mạnh, các hành vi của Trump là “để đe dọa các nhân chứng hoặc để thay đổi lời khai của họ” và khiến “sự liêm chính của tư pháp bị đe dọa”. Nếu thực sự vô tội, tại sao Trump lại liên tục t́m cách chấm dứt và tạo ảnh hưởng nhằm thay đổi kết quả cuộc điều tra?

Ngắn gọn, Trump đă sử dụng quyền Tổng thống để áp lực chân tay vi phạm pháp luật, nhằm bảo vệ Trump khỏi bị truy tố. Nhiệm vụ cao nhất của Bộ Tư pháp, thuộc Hành Pháp mà Trump là người đứng đầu, là phục vụ Hiến pháp và bảo vệ nền pháp trị (the rule of law), không phải phục vụ lợi ích của Tổng thống. Tuy nhiên, báo cáo Mueller đă chứng minh rằng, Trump xem bộ Tư pháp là công cụ phục vụ lợi ích bản thân. Cách hành xử của Trump không khác ǵ bọn lănh đạo độc tài cộng sản: vô pháp.

Với một núi bằng chứng về sự cản trở công lư của Trump, Hạ viện cần tiến hành quá tŕnh luận tội (impeachment process) đối với Trump. Quá tŕnh luận tội sẽ bao gồm các phiên điều trần công khai. Mục đích của các phiên điều trần công khai là để t́m hiểu tất cả các sự việc liên quan đến các sai phạm của Trump, cũng như để công chúng thấy rơ các bằng chứng sai phạm đó.

Nếu Hạ viện không tiến hành quá tŕnh luận tội Trump, điều đó sẽ gửi một thông điệp xấu đến công chúng: Trump có thể đứng trên pháp luật. Quan trọng hơn, Trump sẽ nghĩ rằng một núi bằng chứng cản trở công lư mà Mueller đưa ra chẳng là thá ǵ và Trump sẽ tiếp tục dùng quyền hành Tổng thống để đứng trên pháp luật.

Nhiều người cho rằng, Hạ viện không nên luận tội Trump v́ Thượng viện (do đảng Cộng ḥa kiểm soát) sẽ không kết tội Trump. Lập luận này không đúng v́ xem việc luận tội chỉ đơn giản là việc băi bỏ Tổng thống đă phạm tội, mà bỏ qua tầm quan trọng của quá tŕnh luận tội với các phiên điều trần công khai và cuộc điều tra rộng mở.

Năm 1999, Lindsey Graham (đảng Cộng ḥa), hiện là Chủ tịch Ủy ban Tư pháp Thượng viện, trả lời về vấn đề luận tội Bill Clinton:

“Ông ta khuyến khích mọi người nói dối v́ ông ấy. Ông ấy đă nói dối. Tôi nghĩ rằng ông ấy đă cản trở công lư. Tôi nghĩ rằng có đầy đủ bằng chứng thuyết phục rằng ông ta đă vi phạm và v́ thế tốt hơn nếu ông ta từ chức.”..

Clinton đă bị Hạ viện luận tội (impeached) v́ những sai phạm mà Lindsay Graham đă đưa ra. Nixon phải từ chức v́ cáo buộc FBI phải từ bỏ cuộc điều tra về ḿnh. Trump liên tục yêu cầu chân tay chấm dứt cuộc điều tra Mueller và sa thải những ai không làm theo. So sánh mức độ cản trở công lư, th́ sai phạm và lạm quyền của Trump là nghiêm trọng hơn Clinton và Nixon nhiều lần.

Lời Kết

Một tổng thống mà chỉ mong đợi không bị bộ Tư pháp của ḿnh truy tố, th́ tiêu chuẩn và phẩm chất của tổng thống đó quá thấp. Tổng thống đó chính là Donald J. Trump. Không những phẩm chất kém và vô đạo đức, Trump c̣n được chứng minh trong phần 2 của báo cáo Mueller là cản trở công lư. Bởi thế, Mueller đă nhắc nhở nghĩa vụ Quốc hội: “truy tố hành vi sai trái của tổng thống”.

Hạ viện cần tiến hành quá tŕnh luận tội Trump với các phiên điều trần công khai để gửi thông điệp quan trọng đến Trump và cử tri:

“Không ai đứng trên pháp luật”.

Một nền dân chủ khỏe mạnh không thể có một tổng thống xem pháp luật như một công cụ phục vụ lợi ích bản thân. Một nền dân chủ khỏe mạnh phải có khả năng luận tội các quan chức đă được chứng minh cản trở công lư.

Như Luật sư George Conway, chồng của Cố vấn cao cấp của Trump – Kelleyane Conway – đă viết:

“Cố vấn Nhà Trắng, John Dean, nói với Nixon rằng, có một mầm mống ung thư trong nhiệm kỳ tổng thống và nó đang phát triển. Điều mà báo cáo Mueller cho thấy cùng với sự giải thích rất rơ ràng là hiện tại đang có một mầm ung thư: Tổng thống Donald J. Trump. Quốc hội hiện tại có nghĩa vụ quan trọng mà Hiến pháp đă trao là loại bỏ mầm bệnh ung thư đó và không thể tŕ hoăn”.


Mai V. Phạm
21-4-2019
https://baotiengdan.com/2019/04/21/t...O8GXTIDqSCSFpo

florida80
04-26-2019, 19:34
https://i.imgur.com/2Re1etB.jpg



Chuyển giao quyền lực ở Việt Nam trước vấn đề sức khỏe của ông Trọng hiện nay




Chuyển giao quyền lực ở Việt Nam trước vấn đề sức khỏe của ông Trọng hiện nay







Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tuyên thệ nhậm chức Chủ tịch nước. 23/10/2018.

https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/vietnam-president-nguyen-phu-trong-and-cvp-congress13-04232019145028.html/VHA042319.mp3

Chính trường Việt Nam những ngày qua được giới quan sát cho là “nóng lên” liên quan những đồn đoán về t́nh trạng sức khỏe của Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. Đài RFA có cuộc trao đổi với nhà quan sát t́nh h́nh Việt Nam, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng để t́m hiểu về sự chuyển giao quyền lực ở Việt Nam sẽ ra sao trong bối cảnh sắp diễn ra Đại hội Trung ương 10 và Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) XIII vào năm 2021 ?

Trước hết, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng nhận định về thông tin Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sẽ tham dự Diễn đàn “Vành đai-Con đường” lần thứ 2 tại Bắc Kinh, Trung Quốc từ ngày 25 đến ngày 27 tháng 4 vừa được Bộ Ngoại Giao Việt Nam thông báo vào ngày 22 tháng 4:

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Việc cử Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đi dự Diễn đàn “Vành đai-Con đường” ở Trung Quốc th́ đă vô h́nh trung gián tiếp xác nhận những thông tin đồn đoán trước đó, nhưng có cơ sở về chuyện trước khi đi Mỹ th́ ông Nguyễn Phú Trọng sẽ đi Trung Quốc và dự diễn đàn này. Và việc cử ông Nguyễn Xuân Phúc đi Trung Quốc cũng là một dấu chỉ gián tiếp xác nhận về t́nh trạng ông Nguyễn Phú Trọng có vấn đề về sức khỏe, theo rất nhiều những đồn đoán trong những ngày vừa qua. Đồng thời, cũng cho thấy đây chính là thêm một dấu hiệu chuyển giao quyền lực nữa từ Nguyễn Phú Trọng sang những quan chức cấp thấp hơn, chẳng hạn như ông Nguyễn Xuân Phúc, tức là phải ủy quyền cho một quan chức nằm trong “tam trụ” đi dự Diễn đàn “Vành đai-Con đường”.

Trước đó đă có một chỉ dấu về chuyện chuyển giao quyền lực của ông Nguyễn Phú Trọng cho những quan chức khác trong việc tiếp đón khách nước ngoài là tiếp một đoàn khách quan trọng của Thượng Nghị viện Mỹ, do Thượng Nghị sĩ Leahy dẫn đầu đến Việt Nam làm việc. Và, người tiếp ông Leahy và đoàn Thượng Nghị sĩ Mỹ không phải là ông Nguyễn Phú Trọng mà là Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng.

Do đó có thể nói toàn bộ những dấu chỉ đó cho thấy quả thực ông Nguyễn Phú Trọng có vấn đề về sức khỏe, thậm chí là không nhẹ nhàng một chút nào đối với vấn đề sức khỏe của ông Trọng.

RFA: Sắp tới đây, Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tổ chức Hội nghị Trung ương 10. Trong t́nh huống ông Nguyễn Phú Trọng có vấn đề về sức khỏe và Hội nghị Trung ương 10 tiến hành không có sự tham dự của ông Nguyễn Phú Trọng th́ sẽ thế nào?

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Hội nghị Trung ương 10 là hội nghị thường niên tiếp theo Hội nghị Trung ương 9, được tổ chức vào cuối tháng 12/2018. Hiện nay chỉ biết Hội nghị Trung ương 10 theo truyền thống sẽ diễn ra trước kỳ họp Quốc Hội giữa năm, bắt đầu từ ngày 20/05/2019 cho nên chưa biết nội dung của nghị tŕnh Hội nghị Trung ương 10 gồm những ǵ. Nhưng chắc chắn sẽ có những nội dung quan trọng, trong đó sẽ bàn tới vấn đề như cơ cấu cán bộ cấp chiến lược để chuẩn bị cho Đại hội Đảng CSVN XIII, diễn ra trong năm 2021.

Tuy nhiên trong t́nh h́nh ông Trọng bệnh tật th́ có khả năng Hội nghị Trung ương 10 nếu có diễn ra theo lịch tŕnh th́ cũng sẽ không tập trung một cách đầy đủ vào những nội dung cần có của nó, chẳng hạn như vấn đề cơ cấu cán bộ cấp chiến lược hay công việc “đốt ḷ” (chống tham nhũng).

Và ngay trước Hội nghị Trung ương 10 th́ thân phận của ông Nguyễn Phú Trọng sẽ phải đối mặt với một thách thức rất lớn, là cựu Chủ tịch nước Lê Đức Anh vừa từ trần và theo nguyên tắc của Đảng th́ ông Nguyễn Phú Trọng sẽ làm Trưởng ban Lễ tang trong đám tang của cựu Chủ tịch nước Lê Đức Anh. Bây giờ người ta đang trông chờ xem quốc tang của ông Lê Đức Anh sẽ được chủ tŕ bởi trưởng ban lễ tang nào, là ông Nguyễn Phú Trọng hay là một người khác? Và nếu không phải là ông Nguyễn Phú Trọng th́ lại thêm một chỉ dấu nữa, thêm một bằng chứng nữa cho thấy quả thực vấn đề sức khỏe của ông Trọng đang rất lớn. Nhiều thông tin c̣n cho rằng ông Trọng đang nằm trong chỗ được gọi là Khoa Tích cực Điều trị, số hiệu là A11 của Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, ở Hà Nội.

RFA: Giả sử có hai t́nh huống sẽ xảy ra trong Đại hội Đảng CSVN XIII diễn ra trong năm 2021. Trong t́nh huống thứ nhất, sức khỏe ông Nguyễn Phú Trọng được hồi phục, khỏe mạnh và thời điểm đó ông 77 tuổi. Có khả năng nào ông Nguyễn Phú Trọng sẽ được tín nhiệm và được tiếp tục bầu chọn cho vị trí đương nhiệm hiện giờ hay không?

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Có hai khả năng và đều tùy thuộc vào những văn bản do bên phía ông Trọng, cụ thể là Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, một trong những người được coi là thân tín của ông Trọng soạn thảo ra. Một là, nếu trong Điều lệ Đảng tiếp tục ghi “theo quy định có những trường hợp đặc biệt”, nhưng lại không giải thích trường các hợp đặc biệt đó là như thế nào. Những trường hợp đặc biệt như vậy sẽ được coi là trường hợp được đặc cách về mặt tuổi tác, về mặt sức khỏe hay ví dụ như có khái niệm mà ông Trọng đă sáng tác ra trước đây là “không tham vọng quyền lực” hay bảo đảm những yếu tố “người Bắc có lí luận”…Những trường hợp đặc biệt như thế là hoàn toàn có thể sửa đổi Điều lệ Đảng, sửa đổi những quy định dưới Điều lệ Đảng liên quan đến việc bầu cử tại các Đại hội Đảng cao cấp để cho ông Trọng có thể “ngồi” tiếp và “ngồi” măi. Đây là một cơ sở có thể thay đổi.


Nếu không bị thách thức bởi vấn đề sức khỏe th́ nhiều khả năng, người ta đang thấy ông Trọng không những giữ chức vụ tới cuối nhiệm kỳ Đại hội Đảng CSVN XII, mà c̣n tiếp tục “ngồi” ở Đại hội Đảng CSVN XIII và có thể tiếp tục sau đó nữa như một dạng “Hoàng đế Tập Cận B́nh” ở Trung Quốc
-TS. Phạm Chí Dũng

Cơ sở thứ hai là làm theo cách của Tập Cận B́nh, ở Trung Quốc: Sửa đổi Hiến Pháp. Hồi năm 2018, ông Tập Cận B́nh có lẽ có những tác động đủ mạnh mẽ và đủ ma mănh tới toàn bộ Quốc Hội của Trung Quốc để khiến cho toàn bộ Quốc Hội Trung Quốc đă phải gật đầu với một quy định chưa có tiền lệ là bỏ Quy định giới hạn 2 nhiệm kỳ đối với vai tṛ Chủ tịch nước. Do vậy, vô h́nh trung cho thấy ông Tập Cận B́nh nếu muốn th́ có thể ngồi tại ghế Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư suốt đời và trở thành “Hoàng đế Tập Cận B́nh”.

Ông Nguyễn Phú Trọng, ở Việt Nam cũng có thể giống như vậy. Và nếu không bị thách thức bởi vấn đề sức khỏe th́ nhiều khả năng, người ta đang thấy ông Trọng không những giữ chức vụ tới cuối nhiệm kỳ Đại hội Đảng CSVN XII, mà c̣n tiếp tục “ngồi” ở Đại hội Đảng CSVN XIII và có thể tiếp tục sau đó nữa như một dạng “Hoàng đế Tập Cận B́nh” ở Trung Quốc.

RFA: Như vậy trong t́nh huống thứ hai ngược lại, tại thời điểm đó mà sức khỏe của ông Nguyễn Phú Trọng không thể đảm đương chức vụ được nữa th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra và khi đó các ứng cử viên sáng giá nào có thể thay thế nắm giữ hai chức vụ quan trọng Tổng Bí thư và Chủ tịch nước?

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Cho đến Đại hội Đảng CSVN XIII, nếu t́nh h́nh lúc đó ông Nguyễn Phú Trọng không thể bảo đảm sức khỏe để cống hiến lâu dài cho Đảng và cho dân tộc th́ chắc chắn ông Trọng phải buông rời quyền lực và trở thành một “Thái Thượng hoàng”, một dạng cố vấn hay lui về hoàn toàn để cố gắng làm “người tử tế” giống ông Nguyễn Tấn Dũng. Và lúc đó sẽ xuất hiện một số khuôn mặt mới. Cho tới nay đang xuất hiện cho cương vị Tổng Bí thư tại Đại hội Đảng CSVN XIII bao gồm:




Bốn ứng cử viên có thể được chọn thay thế đảm nhiệm chức vụ của ông Nguyễn Phú Trọng. RFA edited

Người sáng giá nhất được cho là ông Trần Quốc Vượng, Thường trực Ban Bí thư, người được cho là tin cậy và thân tín của ông Nguyễn Phú Trọng.

Thứ hai là Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Phạm Minh Chính, cũng là người được ông Trọng đưa lên giữ vị trí Thứ trưởng Bộ Công An và Bí thư tỉnh Quảng Ninh.

Thứ ba là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, có lẽ là một trường hợp đặc biệt v́ ông Phúc nắm khối Hành pháp và hiện nay ông Phúc về mặt thực lực, quyền bính cũng như được coi là mạnh mẽ về kinh tài th́ Nguyễn Xuân Phúc là người nổi bật hơn cả. Thế nhưng, về mặt nội bộ th́ lại có những thông tin cho rằng ông Nguyễn Xuân Phúc không được ḷng ông Nguyễn Phú Trọng bằng như hai ông Trần Quốc Vượng và Phạm Minh Chính.

C̣n một nhân vật khác phải kể đến, dù chỉ là một nhân vật trung dung nhưng đang giữ chức vụ mà ông Nguyễn Phú Trọng đă từng đảm nhiệm là Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân. Mặc dù, bà Kim Ngân được coi là nhân vật yếu thế nhất trong số những gương mặt ứng cử viên cho Tổng Bí thư ở Đại hội Đảng CSVN XIII hiện nay.

Thế nhưng thật ra sau biến cố xảy ra đối với ông Nguyễn Phú Trọng tại Kiên Giang th́ t́nh h́nh chuyển giao quyền lực, đột biến quyền lực và khoảng trống quyền lực đă xuất hiện. Khoảng trống quyền lực này là rất lớn. Hai “cái ghế” vừa Tổng Bí thư vừa Chủ tịch nước do Nguyễn Phú Trọng đang để lộ ra, nếu không muốn nói là để lại. Như chúng ta biết theo quy luật vật lư “nước chảy chỗ trũng” th́ khoảng trống quyền lực càng lớn, có nghĩa là chỗ trũng sẽ càng lớn và nước chảy càng mạnh. Do đó ngay bây giờ, tôi tin rằng đă bắt đầu một cuộc đua rất mạnh mẽ, rất sôi nổi, rất quyết thắng và có lẽ không kém cạnh ǵ về các thủ thuật chính trị để tranh giành những vị trí và khoảng trống quyền lưc do ông Nguyễn Phú Trọng để lại ngay tại thời điểm này, chứ không c̣n chờ cho đến Đại hội Đảng CSVN XIII nữa.

RFA: Một số những nhân sĩ trí thức kêu gọi cảnh giác yếu tố Trung Quốc v́ họ lo ngại trong t́nh huống sức khỏe của ông Trọng không tốt, có thể có bàn tay của Trung Quốc nhúng vào trong cuộc đua thay thế cho vị trí của ông Trọng. Tiến sĩ Phạm Chí Dũng nghĩ sao?

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Chắc chắn là sẽ có bàn tay của Trung Quốc. Không chỉ ở Đại hội Đảng CSVN XIII mà đă có tiền lệ từ nhiều Đại hội trước đó. Đă có những thông tin rằng thậm chí Trung Quốc có thể can thiệp nhân sự cấp Bộ Chính trị ở Việt Nam. Tuy nhiên, chưa có những bằng chứng có thể kiểm chứng được vấn đề này. Và rất nhiều dư luận đă bức bối về chuyện Bộ Chính trị Việt Nam khá là thiếu bản lĩnh để cho Trung Quốc can thiệp sâu vào công tác nhân sự.

Tại Đại hội Đảng CSVN XIII có lẽ trong t́nh cảnh rối ren về mặt nhân sự ở Việt Nam và ngay lúc này đây, tôi nghĩ rằng Trung Quốc đă đặc biệt quan tâm đến vấn đề sức khỏe của Nguyễn Phú Trọng và quan tâm tới tương lai hậu Nguyễn Phú Trọng sẽ như thế nào đối với Bộ Chính trị Việt Nam và đặc biết đối với vấn đề “tam trụ” hoặc “tứ trụ” của Việt Nam tại Đại hội Đảng CSVN XIII.

Chắc chắn là Trung Quốc sẽ có những sự can thiệp tác động nhất định và cũng không loại trừ có những tác động theo dạng răn đe, khủng bố tinh thần và tâm lư, và đe dọa quân sự giống như vụ Giàn khoan Hải Dương 981 đưa vào Biển Đông hồi tháng 5 năm 2014, hoặc là việc điều động một số binh đoàn, sư đoàn, quân đoàn tập trung ở biên giới phía Bắc vào những năm đó. Thế th́ chắc chắn sẽ có những tác động và những tác động đó sẽ diễn ra trên nhiều mặt bao gồm ngoại giao, chính trị và cả kinh tế nữa.

RFA: Trong thời gian gần đây, với những kêu gọi Việt Nam cần đẩy mạnh hơn nữa trong cải cách thể chế để tiến bộ và phát triển nhanh hơn và tại Đại hội Đảng CSVN XIII cho dù ông Trọng hay những nhân vật khác nắm giữ chức vụ cao nhất là Tổng Bí thư và Chủ tịch nước th́ có hy vọng nào cho Việt Nam sẽ thay đổi với tam quyền phân lập được rơ ràng hơn kể từ sau Đại hội Đảng năm 2021?

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Thực ra hy vọng để Việt Nam cải cách thể chế, trong đó có cải cách thể chế theo yêu cầu của phương Tây đang xuất hiện trong năm 2019 này, phụ thuộc vào các hiệp định thương mại quốc tế mà Việt Nam đang đuổi.

Một là Hiệp định Đối tác Ṭa diện và Tiến bộ xuyên Thái B́nh Dương (CPTPP) mà đă kư kết và đang triển khai vào đầu năm 2019. Đây là hiệp định đặt nặng về quyền lợi của người lao động và công đoàn độc lập mà Việt Nam phải bảo đảm.

Hiệp định thứ hai là Hiệp định Thương mại Tự do Châu Âu-Việt Nam (EVFTA) và nếu như Việt Nam chịu cam kết cải thiện một số điều kiện nhân quyền theo gói yêu cầu cải thiện nhân quyền mà Nghị viện Châu Âu đă ban hành vào tháng 11/2018 th́ có nhiều khả năng Hiệp định khung về EVFTA sẽ được Nghị viện mới của Châu Âu chấp thuận cho kết và phê chuẩn trong mùa hè này. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh dù cho kư kết Hiệp định khung EVFTA th́ cũng chỉ là hiệp định khung về pháp lư thôi. C̣n sau đó, hiệp định được coi là có lợi ích thương mại trực tiếp đối với Việt Nam là Hiệp định Bảo hộ Đấu tư Thương mại Châu Âu-Việt Nam (EVIBA) mới là quan trọng nhất. Cả hai Hiệp định EVFTA và EVIBA đều đề cập tới những vấn đề cải thiện nhân quyền mật thiết tới Việt Nam như là việc kư 3 Công ước Quốc tế c̣n lại về lao động của Tổ chức Lao động Quốc tế, việc Việt Nam phải ban hành Luật về Hội một cách thực chất và bảo đảm việc thừa nhận, công nhận môi trường cho các tổ chức xă hội dân sự độc lập ở Việt Nam hoạt động, việc Việt Nam phải ban hành Luật Biểu t́nh và đồng thời phải trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm cũng như phải tôn trọng tự do báo chí và tôn trọng chính sách tham vấn các tổ chức xă hội dân sự cho các chính sách phát triển EVFTA…Nếu như Việt Nam cải thiện vấn đề này th́ có hy vọng sẽ có một không gian mở hơn cho dân chủ ở Việt Nam.



Tôi cho là đa số tập thể Bộ Chính trị hiện nay v́ quyền lợi và sinh mạng chính trị của họ và kể cả những tài sản thuộc thân nhân của họ chủ yếu nằm ở phương Tây th́ họ sẽ dễ thỏa hiệp hơn với phương Tây về vấn đề cải cách thể chế và cải thiện dân chủ nhân quyền. Và do đó sẽ là cơ hội mở để cho dân chủ nhân quyền và vấn đề tam quyền phân lập, cũng như nhà nước pháp quyền mới của việt Nam chứ không phải nhà nước pháp quyền Xă hội Chủ nghĩa được h́nh thành, ra đời trong khoảng sau năm 2020
-TS. Phạm Chí Dũng

Và nếu như trong thời gian tới mà ông Nguyễn Phú Trọng hồi phục sức khỏe hoặc cho dù ông Trọng không hồi phục sức khỏe nhưng vẫn nhận được lời mời của Tổng thống Donald Trump thăm Hoa Kỳ trong năm 2019 đối với một quan chức khác được Nguyễn Phú Trọng cho đầy đủ thẩm quyền để có thể bàn bạc với ông Trump về thương mại và quân sự th́ có thể không gian dân chủ ở Việt Nam sẽ c̣n được mở rộng hơn nữa. Tại v́ những yêu cầu của ông Trump không nhấn mạnh về vấn đề nhân quyền nhưng đặc biệt nhấn mạnh vào vấn đề kinh tế thị trường, mà theo đúng nghĩa đen của kinh tế thị trường là một trong những yếu tố hiện nay, những nhu cầu cao nhất mà Việt Nam đang theo đuổi do có kinh tế thị trường th́ Việt Nam tiếp cận được những nguồn vốn vay với lăi suất ưu đăi và thời gian ân hạn từ các tổ chức tài chính tín dụng có tiếng của quốc tế như Quỹ IMF, Ngân hàng Thế giới hay Ngân hàng Phát triển Á Châu và một số tổ chức tín dụng tài trợ khác.

Tôi nghĩ rằng đây là một năm có thể thay đổi ở Việt Nam về vấn đề dân chủ và thậm chí đặt ra những tiền đề về cải cách thể chế. Và kịch bản đến năm 2020 và năm 2021sẽ tùy thuộc phần lớn vào sức khỏe của ông Nguyễn Phú Trọng. Nếu trường hợp ông Trọng hồi phục được sức khỏe th́ ông sẽ tiếp tục “ngồi” đến cuối năm 2020 để chuẩn bị cho Đại hội Đảng CSVN XIII. Lúc đó tôi cho là độ mở của dân chủ và vấn đề cải cách thể chế tương đối hạn hẹp, không lớn lắm so với một năo trạng bảo thủ như của ông Trong. Nhưng trong trường hợp ông Trong không đủ duy tŕ sức khỏe để “ngồi” tiếp và phải chuyển giao quyền lực cho những nhân vật khác th́ tôi tin rằng các nhân vật c̣n lại trong Bộ Chính trị hiện nay đều mang khuynh hướng rất thực dụng và cũng dễ tránh xa những cạm bẫy của Trung Quốc.

Tôi cho là đa số tập thể Bộ Chính trị hiện nay v́ quyền lợi và sinh mạng chính trị của họ và kể cả những tài sản thuộc thân nhân của họ chủ yếu nằm ở phương Tây th́ họ sẽ dễ thỏa hiệp hơn với phương Tây về vấn đề cải cách thể chế và cải thiện dân chủ nhân quyền. Và do đó sẽ là cơ hội mở để cho dân chủ nhân quyền và vấn đề tam quyền phân lập, cũng như nhà nước pháp quyền mới của việt Nam chứ không phải nhà nước pháp quyền Xă hội Chủ nghĩa được h́nh thành, ra đời trong khoảng sau năm 2020.

RFA: Chân thành cảm ơn Tiến sĩ Phạm Chí Dũng dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này với Đài RFA.




Ḥa Ái, RFA
24-4-2019






--------------------------------------------------------------------------------

florida80
04-27-2019, 20:48
Câu Chuyện Chiếc Mũ Xanh


Bài viết của anh Phan Văn Huấn liên quan đến sự thành lập binh chủng LLĐB và BCND.

Mỗi Quân nhân đều tự hào với màu cờ sắc áo của đơn vị ḿnh. Binh chủng Nhảy Dù (ND) với chiếc Mũ Đỏ, Thủy Quân Lục Chiến (TQLC) Mũ Xanh màu nước biển, Biệt Động Quân (BĐQ) Mũ Nâu, Thiết Giáp (TG) Mũ Đen, và Lực Lượng Đặc Biệt (LLĐB) hănh diện với chiếc Mũ Xanh màu lá cây rừng (Green Beret), v.v... Đối với các đơn vị tác chiến, nhất là các đơn vị Tổng trừ bị th́ niềm kiêu hănh này đă là chất xúc tác mạnh mẽ nâng cao tinh thần chiến đấu của đơn vị. Sau đây là câu chuyện của chiếc mũ mầu Xanh lá cây rừng (The Green Beret) LLĐBVN.

Ngày 22/4/57, tôi vào tŕnh diện BTTM để nhận lệnh mới th́ được đưa đến tạm trú tại dăy nhà ở đường Hiền Vương, gần Câu lạc bộ Sĩ quan An Đông, Chợ Lớn để đợi lệnh. Sau hơn một tháng chờ đợi, hơn 20 anh em mới được đưa ra Vũng Tàu để học lớp Truyền tin đặc biệt, đại úy Bùi Thế Minh được chỉ định làm trưởng lớp, Đại úy Tống Hồ Hàm làm phó. Một buổi sáng nọ, được nghỉ học để nghe thượng cấp nói chuyện, chúng tôi lên xe ra thẳng băi sau Vũng Tàu, nơi đây đă được cảnh sát canh gác cẩn thận, không một người dân nào được lai văng gần nơi đó. Trên một bàn dài kê sẵn, thượng cấp gồm có Thiếu tướng Trần Văn Đôn, Trung tá Lê Quang Tung, và vài ba vị cố vấn Mỹ. Tôi nhớ lời Tr/tá Tung nói : ”Các anh là ṇng cốt của một Binh chủng mới, đó là Lực Lượng Đặc Biệt (LLĐB). Sau 3 tháng học lớp Truyền tin xong, các anh sẽ học nhảy dù rồi học lớp LLĐB. Sau lớp LLĐB các anh sẽ chính thức hành quân đặc biệt là nhảy vào hậu phương địch để hoạt động, các anh nhớ là khi nhảy dù xuống hậu phương địch th́ đă có người của ḿnh đón tiếp và giúp các anh hoàn thành công tác giao phó”.

Sau một tháng học nhảy dù, chúng tôi di chuyển ra Nha Trang, học lớp LLĐB tại trường Biệt Động Đội ở Đồng Đế do một toán LLĐB Mỹ từ Okinawa đến huấn luyện. Đại úy Cramer là trưởng toán, lớp học được hơn một tháng th́ trong một cuộc thực tập phục kích gần đèo Rù Ŕ, Đại úy Cramer, một Thượng sĩ Cố vấn và Trung úy Phan Thanh Đàn tử thương v́ sơ ư trong việc xử dụng chất nổ ! Lớp học vẫn tiếp tục trong sự luyến tiếc những người đă nằm xuống và sự ngờ vực của người Mỹ. Một toán điều tra của Mỹ từ Saigon ra t́m hiểu sự thật một thời gian ngắn và kết luận là cố vấn Mỹ chết v́ tai nạn chứ không phải v́ một âm mưu phá hoại nào. Mặc dù đă được xác định như thế nhưng chúng tôi đi thực tập, chỉ được mang súng, không được mang đạn dược và chất nổ theo.

Sau 4 tháng gian khổ học tập, khóa A đầu tiên của Binh chủng LLĐB măn khóa vào tháng 12/57. Các khóa B, C, D sau đó vẫn tiếp tục huấn luyện tại trường Biệt Động Đội Đồng Đế Nha Trang và Huấn luyện viên của các khóa sau này đều do khóa A đảm trách. V́ tính cách quan trọng của việc thành lập Binh chủng LLĐB. Đại úy Phạm Văn Phú (Thiếu tướng) và Trung úy Trần Hữu Tác (Trung tá) là khóa sinh khóa B cũng như nhiều khóa sinh ưu tú khác nhập học. Sau khóa D măn khóa th́ có cuộc hành quân thực tập, nhảy dù xuống vùng Xuyên Mộc, Đất Đỏ thuộc tỉnh B́nh Tuy chừng 2 tuần, cuộc hành quân này gồm nhiều toán A, mỗi toán 15 người, toán tôi th́ có Tr/úy Lê Tất Biên toán phó, Thượng sĩ Kalani làm cố vấn. Toán tôi đóng quân trong mật khu Lang Ma của Cộng sản. Tại đây, một kỷ niệm mà tôi c̣n nhớ măi là khi Tr/úy Biên cùng 2 người nữa mang súng Garant đi sâu vào rừng (Tr/úy Biên thích đi săn lắm), hôm đó Trung uư Biên đội đèn trên đầu tay cầm súng Carbine. Một giờ sau, th́ tiếng súng nổ ran như đang giao tranh với Việt cộng. Tôi vội vă tập họp toán lại để đi tiếp cứu th́ thấy toán Trung uư Biên hổn hển chạy về ! Trung úy Biên nói : "Tôi đang đi theo đường xe be giữa rừng cây um tùm th́ hết thấy lối đi nhưng chiếu đèn trên cao, đột nhiên thấy nhiều con mắt của thú rừng như sao trên trời ! Nh́n kỹ th́ đó là những đôi mắt của một đàn voi đang chắn lối đi ! Thế là cả 3 người đồng loạt nổ súng và chạy lui” Đàn voi bị tấn công bất ngờ, chạy tán loạn. Đêm đó chúng hú gọi nhau vang cả khu rừng làm anh em chúng tôi không dám ngủ, sẵn sàng tư thế chống trả.

Sau khi khóa A măn khóa th́ được mang danh hiệu là Liên Đội Quan Sát Số 1 (LĐQSS1), Đại úy Bùi Thế Minh làm chỉ huy trưởng và Đại úy Tống Hồ Hàm, Chỉ huy phó. Nhưng đến khóa B th́ Thiếu tá Đàm Văn Quư thay thế làm Chỉ huy trưởng và được đội Mũ Đỏ như Nhảy Dù. Đến ngày 11 tháng 11 năm 1960, Liên Đoàn Nhảy Dù do Đại tá Nguyễn Chánh Thi, Tr/tá Vương Văn Đông, và Tr/tá Nguyễn Triệu Hồng chỉ huy làm cuộc đảo chánh Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm nhưng bất thành, phải bỏ trốn sang Campuchia. LĐQSS1 tức tốc vào Saigon cứu giá, đoàn xe GMC chở LĐQSS1 đi lên Ban Mê Thuột rồi thẳng về Đồng Xoài, B́nh Dương và vượt sông Saigon bằng phà ở Thủ Thiêm để đến dinh Độc Lập (v́ cầu B́nh Lợi đă bị phá sập). LĐQSS1 chưa đến dinh Độc Lập th́ trật tự đă được văn hồi trước đó hai hôm ! Dù toàn bộ LĐQSS1 chưa vào đến Saigon nhưng đă có một toán 12 người của LĐQSS1 do Tr/úy Nguyễn Lộc chỉ huy đă từ Sở Liên Lạc tiến lên đến ngă tư Hồng Thập Tự và Bà Huyện Thanh Quan th́ đụng phải Th/tá Phan Trọng Chinh (Thiếu tướng) và Nhảy Dù đang bao vây dinh, cuộc chạm súng ngắn ngủi đă xảy ra, bên LĐQSS1 có Tr/úy Trần Khắc Nghiêm bị thương ở đầu. Tr/úy Nguyễn Lộc là người đầu tiên của LĐQSS1 được vinh thăng Đại úy sau cuộc chạm súng thập phần nguy hiểm đó.

Sau chính biến, toàn bộ LĐQSS1 di chuyển vào đóng quân ở trại Hùng Vương, cạnh trường đua ngựa Phú Thọ. Thiếu tá Đàm Văn Quí được lệnh về làm Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 nhảy dù đóng ở ngă tư Bảy Hiền và Đ/úy Tống Hồ Hàm làm Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 6 nhảy dù đóng ở Vũng Tàu, và một lần nữa Th/tá Phạm Văn Phú về làm Chỉ huy trưởng Liên Đoàn 77.

LĐQSS1 đổi danh thành Liên Đoàn 77 do nghị định số 1183/QP/NĐ của Bộ Quốc Pḥng ngày 3/10/61, rồi LĐ77 đổi danh thành LD301 do nghị định 1409/QP/NĐ ngày 24/7/64, và giải tán do nghị định 284/QP/NĐ ngày 9/6/65. Liên Đoàn 31 do Đ/úy Phạm Duy Tất làm Chỉ huy trưởng, không rơ Liên Đoàn 31 thành lập năm nào, có lẽ năm 62, nhưng chỉ biết LĐ31 đổi danh thành LĐ111 do nghị định số 1409/QP/NĐ ngày 24/7/64 và giải tán do nghị định số 0284/QP/NĐ ngày 19/6/65. Quân số 2 Liên Đoàn 301 và 111 giải tán để sắp xếp lại và chính thức gọi là Binh chủng LLĐB vào tháng 4/63, gồm có một Bộ Tư Lệnh, một Đại đội Tổng Hành Dinh, một Trung tâm huấn luyện, và 4 bộ chỉ huy C ở 4 vùng Chiến thuật, mỗi C có một số B và mỗi B có một số toán A tùy theo t́nh h́nh địa phương, mỗi toán A quân số vào khoảng 12 người, tổng cộng quân số LLĐB vào khoảng trên dưới 5,000 cho đến khi giải tán vào năm 70.

Từ năm 1961, LLĐB bắt đầu kế hoạch mở các trại Biệt Kích Biên Pḥng (BKBP) (CIDG) dọc theo biên giới Việt Miên Lào để ngăn chặn việt cộng xâm nhập vào lănh thổ VNCH, tùy theo t́nh h́nh, mỗi trại quân số BKBP có từ một Tiểu đoàn hoặc nhiều hơn. Cho đến ngày BKBP đổi danh thành Biệt Động Quân Biên Pḥng khi LLĐB giải tán vào năm 70 th́ quân số đă lên đến trên 50 ngàn quân với gần 50 trại. Cũng từ năm 61 th́ LLĐB bắt đầu thành lập các đại đội Biệt Cách Nhảy Dù (BCND) biệt lập rồi đến năm 1964 th́ sát nhập lại thành lập Tiểu đoàn 91 BCND, Thiếu tá Trần Minh Huy làm Tiểu đoàn trưởng đầu tiên, đến ngày 1/4/68 đổi danh thành Tiểu đoàn 81/BCND. Cũng trong năm 64 này th́ LLĐB lập thêm một đơn vị nữa, lấy tên là Trung Tâm Huấn Luyện Hành Quân Delta (TTHL/HQ/Delta) gồm có 12 toán Thám Sát, mỗi toán 6 người, và 12 toán Thám Kích Tiền Phong (TKTP) là Biệt Kích Quân lấy từ các trại do Mỹ trả lương. Đại úy Nguyễn Văn Khách là Chỉ huy trưởng Delta đầu tiên. Bộ Tư Lệnh LLĐB chính thức thành lập vào tháng 4/63 do Đ/tá Lê Quang Tung làm tư lệnh, lần này Mũ Đỏ lại đổi thành Mũ Đen của Binh chủng LLĐB cho đến đầu năm 64 di chuyển ra NhaTrang vẫn c̣n đội Mũ Đen, rồi chẳng bao lâu sau, Mũ Đen đổi thành Mũ Xanh cho đến khi LLĐB giải tán vào tháng 8/70.

Đại tá Lê Quang Tung kể như làm tư lệnh LLĐB từ ngày thành lập cho đến ngày 1/11/63 th́ bị thảm sát. Trung tướng Lê Văn Nghiêm từ 63 đến 64. Chuẩn tướng Lam Sơn từ 64 đến cuối 64. Chuẩn tướng Đoàn Văn Quảng từ 64 đến 69, sau đó C/tướng Lam Sơn trở lại năm 69, T/tướng Phạm Văn Phú năm 70, và cuối cùng là Đ/tá Hồ Tiêu.

LLĐB là Binh chủng đầu tiên thi hành những nhiệm vụ vô cùng bí mật đó là thả các toán Biệt Kích ra Bắc hoạt động. Khởi đầu thả vào năm 61 và chuyển giao nhiệm vụ này cho Nha Kỷ Thuật vào năm 64 để từ đó LLĐB chỉ lo hoạt động ở nội địa mà thôi.

LLĐB đă tham dự các trận đánh quyết liệt từ Khe Sanh, Lao Bảo, Làng Vei, Ashau, Alưới, Tà Bạt, Dapek, Dakto, Ben Het, Pleime, Đức Cơ, Vũng Rô, Đức Phong, Đồng Xoài, B́nh Long, An Lộc, Tống Lê Chân, Thiện Ngôn, Trại Bí, Đức Ḥa, Đức Huệ, Đôn Phục, Cái Cái, cho đến Biệt Khu Hải Yến, Côtô, v.v... Đa số các trận đánh này đều nằm dọc theo biên giới Việt Miên Lào để ngăn chặn việt cộng xâm nhập vào lănh thổ Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH). (V́ thiếu tài liệu tham khảo, chỉ kể theo trí nhớ của tôi và nhiều bạn khác, nếu có điều ǵ cần bổ khuyết th́ xin được các bạn chỉ giáo cho).

Không có cái buồn nào bằng cái buồn Binh chủng LLĐB bị giải tán vào tháng 8/70 ! Anh em LLĐB phân tán đi nhiều Binh chủng nhưng đa số là chuyển qua BĐQ và NKT; một số ít qua Bộ binh, hoặc các Trung tâm huấn luyện, nha sở, v.v... Duy chỉ có TTHL/HQ/Delta và Tiểu đoàn 81/BCND là không giải tán mà sát nhập lại để lập nên Liên Đoàn 81/BCND (LĐ81/BCND) do tôi làm Chỉ huy trưởng, Tr/tá Trần Phương Quế làm chỉ huy phó, Đại úy Nguyễn văn Lân làm Sĩ quan phụ tá đặc trách về huấn luyện. LĐ81/BCND trở thành lực lượng tổng trừ bị trực thuộc Bộ Tổng Tham Mưu (BTTM). LĐ81/BCND phải đau xót cắt bớt 2 Đại đội cho Sư đoàn Nhảy Dù để trở thành 2 Đại đội trinh sát của Sư đoàn Mũ Đỏ ! V́ vậy quân số của LĐ81/BCND đáng lư ra là 1200 quân, nhưng nay bị cắt mất 2 Đại đội, nên chỉ c̣n chưa đến 900, nghĩa là chỉ bằng một Tiểu đoàn. Nhiều anh em hỏi tôi là tại sao khi Thiếu tướng Phạm Văn Phú đi họp tại BTTM bàn về việc giải tán LLĐB mà lại không chịu tranh đấu cho anh em mũ Xanh ? Điều này th́ chắc chỉ có cố Thiếu tướng biết mà thôi v́ t́nh h́nh lúc đó rất là khó khăn và phức tạp.

Ngày 25/12/70, toàn bộ LĐ81/BCND di chuyển vào đóng quân tại trại Bắc Tiến, cạnh Trung tâm huấn luyện Quang Trung. Sau khi đă ổn định nơi đồn trú, tôi được lệnh lên tŕnh diện Đại tướng Cao Văn Viên, Tổng tham mưu trưởng QLVNCH. Trước khi vào tŕnh diện Đại tướng, tôi đi thăm các pḥng của Bộ Tổng Tham Mưu để t́m hiểu xem ư kiến của BTTM đối với Liên Đoàn ḿnh như thế nào. Ư tôi muốn cứ giữ nguyên MÀU CỜ SẮC ÁO của binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt nhưng khi đề cập đến vấn đề đó th́ tất cả Sĩ quan cao cấp của BTTM đều cho biết là khó thể Đại tướng chấp nhận yêu cầu này. Cái lư do rất dễ hiểu là LLĐB đă giải tán nghĩa là trong Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa không c̣n có binh chủng LLĐB nữa, Liên Đoàn 81 làm sao có thể xin giữ nguyên MÀU CỜ SẮC ÁO của Binh chủng LLĐB được ? Liên Đoàn sẽ có phù hiệu riêng, c̣n mũ th́ tất cả các đơn vị có NHẢY DÙ đều đội MŨ ĐỎ để cho quân đội được ĐỒNG NHẤT như Sư Đoàn Nhảy Dù, Nha Kỷ Thuật, và Đại Đội Gấp Dù của Quân Nhu.

Sau khi nghe ư kiến chung của đại đa số sĩ quan cao cấp thuộc BTTM, tôi buồn bă nghĩ đến chiếc Mũ Xanh và phù hiệu cọp bay của LLĐB sẽ biến mất trong nay mai. Ôi cái Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB là niềm hănh diện của anh em chúng ta nay không c̣n nữa ! Không, nhất định tôi phải tranh đấu cho chiếc Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB được duy tŕ trong QLVNCH. Biết bao nhiêu xương máu của anh em chúng ta đă đổ ra dưới màu cờ sắc áo này, nay phải thay đổi th́ làm sao mà không buồn được ! Với quyết tâm đó, cho nên khi vào tŕnh diện Đại tướng, tôi đă có sẵn những lư do vững chắc để xin giữ lấy chiếc Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB. Sau những lời hỏi han về t́nh h́nh quân số, nơi ăn chốn ở, tinh thần quân sĩ của Liên đoàn, cuối cùng Đại tướng liền hỏi tôi có đề nghị ǵ không ? Đây là lúc tôi phải đem hết tài hùng biện ra để xin Đại tướng cho Liên Đoàn được duy tŕ chiếc Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB như cũ. Tôi nói :

"Kính thưa Đại tướng, tinh thần chiến đấu của bất cứ đơn vị nào phần lớn đều dựa vào sự tự hào trên MÀU CỜ SẮC ÁO, như Sư đoàn Nhảy Dù với chiếc Mũ Đỏ, Thủy Quân Lục Chiến th́ có mũ Xanh, Biệt Động Quân có Mũ Nâu, và anh em LLĐB th́ hănh diện với chiếc Mũ Xanh màu lá cây rừng. Anh em chúng tôi qua bao gian khổ đă tạo được nhiều chiến công ở chiến trường, một phần lớn cũng nhờ niềm kiêu hănh đó. Nay LLĐB không c̣n nữa, nếu anh em chúng tôi không c̣n tiếp tục được đội chiếc Mũ Xanh và mang phù hiệu LLĐB th́ không rơ tôi có đủ khả năng để duy tŕ tinh thần chiến đấu như cũ được không ? Kính xin Đại tướng minh xét cho điều lo lắng của tôi”.

Đại tướng Viên ngồi yên lặng một lúc rồi nh́n tôi và nói :

- "Được rồi, để giữ vững tinh thần chiến đấu như khi c̣n LLĐB, tạm cho phép Liên Đoàn được đội Mũ Xanh và mang phù hiệu LLĐB cho đến khi có lệnh mới"

Đây là lần đầu tiên được đối diện với Đại tướng, nên tôi không dám nói ǵ nhiều, không dám phàn nàn về việc bị cắt mất 2 Đại đội để đưa sang ND, việc Đại tướng chấp thuận cho được tiếp tục duy tŕ chiếc Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB đă là mừng lắm rồi, mặc dù đó chỉ là tạm thời, nhưng tôi không dám mong mỏi ǵ hơn lúc này mà chỉ biết cám ơn Đại tướng và ra về.

Trở về Liên Đoàn, ḷng buồn lo lẫn lộn, tôi không biết lệnh tạm thời này sẽ chấm dứt lúc nào để LĐ lại phải tuân lệnh cấp trên đội chiếc Mũ Đỏ cho QLVNCH được đồng nhất. Tôi tự nghĩ, nếu những ngày sắp đến, LĐ81 không tạo nên được những chiến thắng đáng kể th́ chắc chắn lệnh tạm thời kia sẽ chấm dứt ! Không c̣n cách ǵ có thể duy tŕ chiếc Mũ Xanh và phù hiệu LLĐB mà anh em ḿnh đă từng hănh diện mang nó từ nhiều năm nay. Sau khi tiếp xúc với nhiều giới chức ở BTTM và Tr/tướng Dư Quốc Đống, Tư lệnh Sư đoàn ND th́ được biết như sau : BTTM giao LĐ81 cho ND th́ Tr/tướng Đống không nhận mà chỉ xin lấy 2 Đại đội làm 2 Đại đội trinh sát cho sư đoàn mà thôi. Bất đắc dĩ, BTTM phải tạm thời duy tŕ LĐ làm đơn vị tổng trừ bị, dù với quân số chỉ bằng một Tiểu đoàn để xem tinh thần chiến đấu của LĐ81 có đáng được duy tŕ hay không rồi sẽ tính sau. Khi biết được tin này, tôi thật chán nản và muốn từ chức. Tôi là một Sĩ quan của chiến trường, đă được nhiều vị Tư lệnh biết đến, tôi rất nhiều hy vọng nhận được chức vụ xứng đáng ở đơn vị mới nhưng nghĩ lại, nếu tôi từ chức th́ chắc chắn LĐ81 sẽ sát nhập vào Sư đoàn ND, rồi sẽ bị phân tán và bổ sung quân số cho các tiểu đoàn đang thiếu hụt. Sở dĩ tr/tướng Đống không nhận LĐ81 v́ không biết xử sự với tôi như thế nào, chả lẽ đưa tôi về làm Tiểu đoàn trưởng hoặc thay thế một Lữ đoàn nào đó, nay tôi từ chức th́ việc sát nhập vào ND để Sư đoàn ND có được thêm quân số th́ không ǵ quí bằng. Nghĩ vậy nên tôi nhất quyết ở lại với anh em, quyết tâm cùng anh em tạo nên những chiến thắng đáng kể dù cho tính mạng của tôi có bị hy sinh cũng chấp nhận, đó là lư do mà hể các anh em đồng đội có chạm súng với địch th́ tôi đă có mặt tôi trên trời để điều động và yểm trợ, và nếu cần, tôi vẫn cho trực thăng chỉ huy đáp xuống để cứu toán hoặc Đại đội như tôi đă làm. Tôi chưa bao giờ vắng mặt trong bất cứ một trận đánh lớn nhỏ nào kể cả chiến trường An Lộc. Tôi chấp nhận hy sinh, đă nhiều lần ḅ sát đến từng vị trí pḥng thủ để an ủi khuyến khích anh em chứ không chịu ngồi dưới hầm sâu để ra lệnh, do đó tôi nghĩ v́ thế mà tinh thần chiến đấu của LĐ81 mỗi ngày mỗi lên cao.

Tôi rất hănh diện được chỉ huy một đơn vị mà ở mặt trận nào, LĐ81 cũng làm rạng danh những người chiến sĩ QLVNCH, đặc biệt nhất là ở chiến trường An Lộc năm 72, với 2 câu thơ cảm đề của cô giáo Pha đă lưu truyền tiếng tăm của BCD đến cho mọi người :

“An lộc địa sử ghi chiến tích,
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân”

Quân dân ở An Lộc gọi chúng tôi là Biệt Cách Dù Cọp Bay (V́ chúng tôi được mang phù hiệu BCD ở tay trái và LLĐB ở tay phải) nhưng đa số gọi chúng tôi là Biệt Cách Dù Lực Lượng Đặc Biệt (BCDLLĐB).

Sau trận An Lộc, tôi được Đại tướng gọi lên tŕnh diện, Đại tướng thật vồn vă, niềm nỡ, không nghiêm nghị như lần tŕnh diện đầu tiên, Đại tướng nói :

- "Từ nay LĐ81 chính thức được phép đội Mũ Xanh và mang phù hiệu LLĐB. LĐ81 xứng đáng được hưởng những Huy chương mà trước đây LLĐB đă nhận lănh."

Tôi rất đỗi vui mừng và thấy đây là lúc nêu lên vấn đề quân số của LĐ81 và 4 chữ BIỆT CÁCH NHẢY DÙ đă bị BTTM cắt mất khi ban hành bản cấp số cho LĐ81. Đ/tướng cũng chấp thuận cho phục hồi lại 4 chữ BCND và sau này LĐ81 đă có bảng cấp số mới, quân số lên đến 3000 gồm có một Bộ Chỉ Huy Liên Đoàn, 1 Đại Đội Chỉ Huy Yểm Trợ và 3 Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật (BCH/CT), mỗi BCH/CT có 4 Biệt Đội (BĐ), mỗi BĐ có 200 quân. Điều may mắn nhất là LĐ81 được hưởng các Huy chương của LLĐB để đủ số huy chương ấn định cho việc mang dây biểu chương màu đỏ BẢO QUỐC HUÂN CHƯƠNG, nếu không được số huy chương của LLĐB th́ LĐ81 c̣n phải nhiều năm và phải tốn biết bao nhiêu xương máu nữa mới đạt được dù rằng số huy chương của LLĐB cũng do công đóng góp của BCD và Delta không nhỏ.

Sau cuộc tổng công kích tết Mậu Thân năm 68, Việt cộng bị thảm hại nặng nề, nên chúng tạm ngưng hoạt động để chỉnh đốn lại hàng ngũ. Trong thời gian này, toàn lănh thổ VNCH kể như được tạm thời lắng dịu, ít có những trận đánh lớn mà chỉ có những trận đánh nhỏ của các đơn vị du kích địa phương mà thôi. Rồi đến Mùa Hè Đỏ Lửa năm 72, nghĩa là sau 4 năm chỉnh đốn lại hàng ngũ, Việt cộng đồng loạt mở các cuộc tổng tấn công vào 3 thành phố lớn của VNCH đó là An Lộc, Kontum, và Quảng Trị với cấp quân số lên đến cỡ Quân Đoàn. Lại một lần nữa Việt cộng bị đánh cho tan nát khắp nơi mặc dầu chúng đă đưa vào những vủ khí mới tối tân hơn lần đầu tiên được đem ra xử dụng tại chiến trường miền Nam như chiến xa T54, T59, PT76,AT3 chống chiến xa, SA7 cầm tay chống phi cơ, cao xạ pḥng không 37 ly và 75 ly, v.v... Ngoài ra, Việt cộng c̣n dùng chiến thuật đặc công, chỉ dùng một số ít quân số, mang súng nhỏ, c̣n phần lớn đều trang bị kềm cắt dây kẻm gai và chất nổ, lợi dụng đêm tối, đặc công cắt hàng rào đột nhập vào vị trí đóng quân của ta tấn công bằng chất nổ đă gây nhiều tổn thất nặng nề cho ta. Ngoài chiến thuật đặc công quỉ quái này, chúng c̣n áp dụng chiến thuật đóng chốt và đóng kiền cũng không kém phần nguy hiểm ! Chỉ với quân số cấp trung đoàn mà địch đă đóng chốt cầm chân cả Sư đoàn 21 Bộ Binh và lực lượng Dù của ta trên quốc lộ 13 ở suối Tàu Ô khi tiến vào giải tỏa An Lộc cả gần một tháng trời vẫn không vượt qua được ! Lúc này LĐ81 đang tử thủ trong thành phố An Lộc nên đă không được cùng các đơn vị bạn “nhổ chốt, phá kiềng” cho VC nể mặt. Cho nên năm 1973 khi chúng vào đóng chốt ở Bến Thế thuộc tỉnh B́nh Dương, Sư đoàn 5 đưa lực lượng đến giải tỏa nhiều ngày không được, nên LĐ81 đang hành quân ở chiến khu D (Sau khi tham dự hành quân tái chiếm Quảng Trị trở về) liền được lệnh thay thế Sư đoàn 5 để “phá chốt ” ở Bến Thế. Chỉ sau hai đêm hành quân đă lấy lại Bến Thế mà không cần đến pháo binh hoặc không quân yểm trợ, Quân đoàn III thấy LĐ81 nhổ chốt phá kiền dễ dàng quá nên hễ nơi nào đơn vị bạn gặp khó khăn th́ LĐ81 được ưu ái gọi đến. Hết Bến Thế lại đến Trảng Bàng, đặc biệt là tại Tha La xóm đạo sau ngày đă kư kết hiệp định đ́nh chiến vào đúng tết năm 73, khi tiểu khu Hậu Nghĩa cho 1 Tiểu đoàn Địa Phương Quân đến giải tỏa nhiều ngày không được th́ LĐ81 lại được gởi đến, tại đây cũng chỉ cần 2 đêm hành quân, không cần đến pháo binh hoặc không quân yểm trợ đă tái chiếm lại được Tha La xóm đạo với rất ít tổn thất nhưng nhà cửa và tài sản của dân chúng không bị hư hao. Hết Bến Thế, Tha La xóm đạo, rồi năm 1974 tại Tân Phú Trung thuộc quận Củ Chi, chỉ cách Saigon không bao xa, Việt cộng vào đóng chốt tại đây, ngăn chận lưu thông trên Quốc lộ I từ Tây Ninh về Saigon ! Tất cả xe hàng từ Tây Ninh muốn chạy về Saig̣n phải chạy ṿng lên B́nh Dương mới về Saig̣n được. Sư đoàn 25 gặp vài khó khăn để bứng VC ra khỏi những “chốt kiềng” v́ chúng đă đưa Tiểu đoàn 9, tinh nhuệ nhất của Tr/đoàn 172 thuộc Sư đoàn 7 Việt cộng đến đóng chốt tại đây. Chốt này thật quá kiên cố, cộng sản đă đưa đến cả súng cối 82 ly và một hệ thống điện thoại chằng chịt qua nhiều chốt nhỏ khắp xă Tân Phú Trung, nên LĐ81 đă được gửi tới và dù “chốt kiềng” của địch vững chắc như thế nhưng chỉ với 1 ngày và 2 đêm giao chiến ác liệt, không cần cả đến sự yểm trợ của pháo binh hay không quân dể tránh gây thiệt hại cho dân chúng cũng như dùng chiến thuật du kích chiến để “Gậy ông lại đập lưng ông” mà nhổ chốt với một số tổn thất của ta tương đối chấp nhận được.

Qua những chiến thuật mà LĐ81 đă áp dụng để tạo nên những kỳ công, BTTM đă lấy những chiến thắng của LĐ81 làm tài liệu phổ biến Kinh Nghiệm Chiếạn Trường gởi đến cho QLVCNCH để rút kinh nghiệm. Qua nhiều lần gặp mặt Đ/tướng Viên và nhiều giới chức có thẩm quyền ở BTTM th́ được biết tất cả nhận thấy LĐ81 có 3 cái khả năng đáng kể mà ít có đơn vị nào có được, đó là :

* Có thể tách ra thành từng toán nhỏ để thả sâu vào hoạt động nhiều ngày ở hậu tuyến địch.

* Có thể đánh đêm bằng du kích chiến được.

* Có thể tập trung lại để đánh trận địa chiến như các đơn vị khác được.

Nếu không có ngày 30 tháng 4 năm 1975 th́ chắc chắn LĐ81 sẽ c̣n lớn mạnh hơn nữa nhưng than ôi Liên Đoàn đă phải uất hận cùng toàn thể Quân lực miền Nam buông súng vào giờ phút cuối của cuộc chiến để rồi nhiều chiến hữu đă phải trải qua bao nhục nhă đắng cay trong các nhà tù cải tạo của Cộng sản. Tuy thất trận, nhưng LĐ81 cũng đă làm cho Cộng sản phải nể phục với tinh thần kỷ luật của một đơn vị Anh hùng trong hàng ngũ chỉnh tề cho đến giây phút cuối cùng khi buông súng.

Trại tù Nam Hà có gần 1,000 tù cải tạo vào năm 78, trong số đó có vài trăm cấp Đại tá không đi lao động suốt nhiều tháng, được nghỉ ở trại để viết về đề tài CUỘC ĐỜI TÔI nghĩa là kê khai tất cả chi tiết từ nhiều đời, đến khi vào quân đội cho đến ngày 30/4/75. Suốt ngày ngồi viết dưới sự trông coi của cán bộ, chiều đến th́ nạp bài để đêm đến họ kiểm soát lại xem ḿnh có viết đúng như họ hướng dẩn không. Sáng hôm sau th́ họ kêu những người không viết theo hướng dẫn lên để xỉ vả ! Cán bộ th́ ngồi trên ghế, người bị kêu lên ngồi dưới đất để nghe những lời hạch hỏi thiếu văn hóa của kẻ thắng trận. tôi nh́n cảnh đó quá uất hận, rồi nghĩ nếu chẳng may đến lượt ḿnh th́ có chịu đựng được không ? Nhất là khi Danh dự của chiếc Mũ Xanh bị tổn thương, lúc đó chắc tôi khó mà kềm chế được sự tức giận để rồi sự thể có ra sao cũng đành cam chịu. Điều bất hạnh là tôi bị kêu lên thật, tên Tr/úy Quốc là Cán bộ văn hóa của trại với giọng nói cục cằn đă xỉ vả tôi “Anh viết tắt thế này (tôi viết tắt chữ Biệt Cách Nhảy Dù thành BCND).th́ khi gởi thư, bố mẹ anh làm sao đọc được ? "Không kềm chế được ! Máu uất nổi lên, tôi đứng phắt dậy, dằn mạnh tập giấy đang viết xuống bàn và la lên cốt cho tất cả mọi người cùng nghe". Nếu tôi có tội th́ cứ giết tôi, c̣n cha mẹ tôi không có tội, cán bộ đừng đụng đến cha mẹ tôi”. Bị tôi phản ứng bất ngờ, tên Quốc giận tím mặt, ngồi yên lặng một lúc rồi đứng dậy đến bắt tay tôi và xin lỗi. Tôi liếc nh́n anh em đại tá đang ngồi, thấy anh em hoảng hốt, sợ tánh mạng tôi sẽ bị nguy hại v́ sự nóng giận đó, sau đó mới thấy tôi tuy quá uất hận nhưng cũng rất khôn ngoan đă lợi dụng cái lỗi của nó đụng chạm đến cha mẹ tôi để làm lớn chuyện mà tên Quốc không làm ǵ tôi được lúc đó nhưng tôi biết chắc chắn tôi sẽ bị trả đũa sau này. Từ sau ngày đó, tôi thấy bọn chúng bớt hống hách hơn với anh em Đại tá.

Viết xong CUỘC ĐỜI TÔI th́ tiếp đến viết về đề tài CÁC TƯỚNG NGỤY, viết tất cả những Tướng nào mà ḿnh biết, tôi chỉ viết các Tướng tư lệnh LLĐB đă chỉ huy trực tiếp tôi mà thôi, tôi vẫn lập luận là cấp Tướng th́ đương nhiên phải giỏi hơn tôi, tôi làm sao giỏi hơn để phê b́nh họ được ? Tôi chỉ nói sơ lược cách hành xử của các Tướng tư lệnh mà không một phê b́nh nào về đúng hay sai nên cán bộ bực tôi lắm ! Cũng thành thực mà nói trong số mấy trăm Đại tá cũng có một hai người phê b́nh cấp Tướng chỉ huy của ḿnh, anh em nói nhỏ với nhau là tên đó không được ông Tướng chỉ huy nâng đỡ nên bây giờ là có dịp để trả thù ! Một buổi sáng nọ, tất cả lên Hội trường để nghe cán bộ ở Bộ nội vụ về nói chuyện, khi đă ngồi yên vị, cán bộ liền nói "Hôm nay là buổi họp mặt để phê b́nh những khai báo của các anh trong mấy tháng qua, có 3 anh đáng được đưa ra để anh em phê b́nh xây dựng, đó là anh Phan Văn Huấn, anh Tạ Thành Long, và anh Lư Văn Minh đă có những tư tưởng không tốt như anh Huấn chẳng hạn, anh Huấn viết là : "Tôi chưa bao giờ nói dối với các con tôi, ngày đi tŕnh diện học tập cải tạo, tôi đă nói Chính phủ Cách mạng chỉ bắt đi học tập cải tạo một tháng rồi ba sẽ trở về với các con, nay đă 3 năm rồi không thấy về nhưng tôi không biết giải thích với các con tôi như thế nào, vậy xin Cán bộ chỉ giùm cho, các anh cho biết những thắc mắc của anh Huấn như thế có đúng không ?” Cán bộ nói xong liền cho anh em nghĩ 10 phút để suy nghĩ và góp ư phê b́nh. Trong thời gian đó, tôi thấy nhiều Cán bộ gọi nhiều người ngồi riêng để nói chuyện nhỏ to ǵ đó, tôi biết chắc là cán bộ khuyên dụ anh em phải phê b́nh tôi không biết ơn Cách mạng đă tha tội chết cho mà c̣n đặt những câu hỏi làm mất uy tín Cách mạng. Đến giờ vào họp lại th́ lần lược các anh Cao Văn Ủy, Phạm Bá Hoa, Phan Thông Tràng, và nhiều anh em khác lần lược đứng lên phát biểu ư kiến, tôi biết chắc một điều là cộng sản chỉ cần một anh phê b́nh tôi là lập tức tôi bị cùm và dẩn đi kiên giam ở một nơi khác để dằn mặt các Đại tá. Như T/tá Hàng, Trưởng ty cảnh sát tỉnh Quảng Tín v́ chủ mưu trong việc mua Radio của một Cán bộ để nghe lén đài BBC nên bị đưa đi kiên giam, chỉ hôm sau là đă thấy tù h́nh sự khiêng xác đi chôn, Tr/tá Nguyễn văn An, LLĐB trốn trại hai lần bị bắt lại liền bị đưa ra trại Mễ kiên giam, ít lâu sau th́ cũng khiêng xác ra nghĩa địa ! Đội 20 lao động chống đối lao động liền bị đưa đi giam ở trại Mễ, chỉ ít lâu sau th́ có sáu bảy người nó nghi là xách động cũng đều bị khiêng xác ra nghĩa địa. Bây giờ số phận tôi nằm trong danh dự của các anh em Đại tá, thôi ta chấp nhận chết, đây cũng như là tử trận ở chiến trường mà ta đă chấp nhận từ lâu. Điều hănh diện hết sức là anh em cứ nói ṿng vo Tam Quốc, không đâu vào đâu hết khiến cho các Cán bộ bực tức mà chẳng biết làm ǵ hơn được.

Năm 1988, tôi và một số lớn tù được tha về vào mấy ngày trước Tết, về tới nhà tôi rất đau ḷng khi thấy vợ và 7 con đang sống trong cảnh nghèo nàn xơ xác, nhưng tôi cũng tự an ủi là ḿnh c̣n may mắn hơn nhiều anh em khác, khi về nhà đến nhà th́ không c̣n đủ vợ con. Ngày 18/3/93 vợ chồng tôi và 3 con được ra đi đến định cư tại California theo diện nhân đạo HO, tại đây đă có hội Thân Hửu Lực Lượng Đặc Biệt thành lập từ năm 1987 và đang ngưng hoạt động, do đó anh em đă đề nghị tôi đứng ra thành lập hội Gia Đ́nh 81 BCND/LLĐB để đại diện đầy đủ hơn cho các chiến hữu của cả hai Binh chủng BCD, LLĐB cũng như anh em Delta, và hội đă được thành lập ngày 04 tháng 7 năm 1993.

Kể từ ngày thành lập đến nay GĐ81/BCD/LLĐB đă liên lạc được trên 500 anh em Delta (kể cả BKQ), BCD và LLĐB, đă gây quỹ T̀NH THƯƠNG để tương trợ cho các gia đ́nh thương binh tử sĩ và anh em BCD/LLĐB nghèo khổ ở quê nhà, số tiền tương trợ đă lên tới trên 50,000 và đă được báo cáo chi tiết trên 28 bản tin nội bộ. Tuy GĐ81 là một hội riêng nhưng công việc làm đều được thực hiện dưới danh nghĩa chung cho cả hai đơn vị BCND và LLĐB v́ DANH DỰ của “Mầu cờ sắc áo”, và của chiếc nón màu Xanh lá cây rừng DŨNG CẢM.



Phan Văn Huấn

florida80
04-27-2019, 20:49
Câu Chuyện Chiếc Nhẫn Của Một Người Tù

By Kenneth Miller

Trần B́nh Nam phóng thuật



trại tù Stalag VII-A

Cuộc đổi chác diễn ra qua hàng rào dây kẽm gai tại trại tù Stalag VII-A của Đức Quốc xă trong Thế chiến 2. Bên kia là trại giam tù người Ư, bên này là trại tù binh đồng minh. Một người lính Ư có hai thỏi kẹo Chocolat và gạ đổi chiếc nhẫn bằng vàng của Thiếu úy David C. Cox. Đói, Thiếu úy Cox thèm đường. Cơm tù chỉ gồm canh lễnh loăng đầy sâu và bánh ḿ đen lẫn cát.

Thiếu úy Cox nh́n hai thỏi Chocolat thèm chảy nước miếng. Nhưng nh́n xuống chiếc nhẫn anh tiếc. Anh nhớ lại ngày anh có bằng phi công, ngày cưới vợ - cô Hilda tóc vàng xinh đẹp - và ngày lên đường theo đơn vị đi Âu châu bố mẹ cho anh chiếc nhẫn. Cox là con một chủ trại cưa gỗ làm ăn phát đạt tại Greensboro, bang North Carolina. Vào Đại học chưa xong một học kỳ anh bỏ học nhập ngũ, đăng vào ngành Không quân của Bộ binh để học bay. Chiến tranh bùng nổ, Thiếu Úy Cox được điều qua Âu châu lái máy bay phóng pháo B-17 oanh tạc lục địa Đức và vùng Pháp bị Đức chiếm. Tháng Ba năm 1943 máy bay anh bị bắn cháy, anh liều chết lái máy bay đáp xuống đất Anh. Năm trong 10 phi hành đoàn tử thương. Thiếu úy Cox được ban thưởng Huy chương Bay Danh dự (Distinguished Flying Cross) một Huy chương cao quư nhất trong ngành bay của Quân đội Hoa Kỳ. Tháng 7 năm đó phi cơ anh bị bắn hạ trong vùng Đông Nam nước Đức. Thiếu úy Cox bị bắt khi dù vừa chạm đất. Anh bị giam tại trại Stalag Luft II, một trại tù dành cho Sĩ quan Không quân đồng minh. Tại đây pḥng trại tươm tất và ăn uống đầy đủ. Tù nhân có đủ th́ giờ chơi thể thao, ca hát và hoạt động văn nghệ. Một số Sĩ quan lợi dụng sự dễ dăi của trại bí mật đào hầm trốn trại. Vụ trốn trại năm 1944, có 76 tù nhân tham dự. Giám đốc trại ra lệnh biệt giam tất cả tù c̣n lại. Một Đại Tá Mỹ phản đối (cho là trái với quy ước Geneva về tù binh) bị viên Sĩ quan giám trại bắn chết tại chỗ. Trong số 76 người đi trốn, chỉ thoát 3 người. 73 Sĩ quan bị bắt lại. Đích thân Hitler ra lệnh xử bắn 50 Sĩ quan chủ chốt bằng súng liên thanh.

Qua năm 1945 t́nh h́nh chiến tranh diễn biến thuận lợi. Pḥng tuyến Âu châu xích dần về phía Đông mang đến một không khí lạc quan trong trại.

Th́nh ĺnh khuya ngày 27 tháng Giêng năm 1945, giữa mùa Đông đầy tuyết và lạnh giá trưởng toán thông báo các tù binh phải sẵn sàng hành trang để chuyển trại trong ṿng nửa giờ. Toán Sĩ quan Không quân và hơn 10.000 tù binh khác bị buộc đi bộ suốt đêm hôm đó và 2 ngày kế tiếp. Ai không đi nổi bị bắn hoặc bỏ chết trên băng tuyết. Sau đó đoàn tù được xe chở như súc vật trong 2 ngày đêm nửa đến trại Stalag VII-A cạnh Thành phố Moonsburg trong tỉnh Bavarian. Trại có khả năng giam 10.000 tù nhân, th́ hiện có 80.000 sống chen chúc trong các khu nhà tiền chế và lều vải dơ bẩn.

Sau 2 tháng ở trại VII-A, Thiếu úy Cox - dù mới 26 tuổi - mất sức dần và nếu không có ǵ bổ dưỡng chắc anh sẽ bỏ ḿnh trong trại giam.



Người đứng chính giữa, U.S. Army 2nd Lt. David C. Cox

Nh́n hai thỏi kẹo Chocolat bên kia hàng rào dây kẽm gai anh biết đó là vật cứu sống ḿnh. Vừa tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay anh nghĩ đến Hilda và tất cả t́nh thương bố mẹ gởi gắm nơi chiếc nhẫn khi tiễn anh đi rồi ch́a chiếc nhẫn qua cho người tù binh Ư.

***

Con trai đầu của Cox, David C. Cox Jr., làm nghề bán dụng cụ Y khoa năm nay 68 tuổi thuật lại : “Chiến tranh chấm dứt, ở tù về Ba tôi thuê làm một chiếc nhẫn khác giống như chiếc nhẫn gốc để đeo, và mỗi khi kể chuyện tù cho con cái nghe ông không quên nhắc đến chuyện chiếc nhẫn đổi kẹo Chocolat, đồng thời mân mê tháo nhẫn ra ướm lỏng lẻo vào ngón tay của chúng tôi và cười một cách thoải mái. Ông nói, chưa bao giờ ông thấy kẹo Chocolat ngon như hôm đó. Để cho kẹo tan trên lưỡi, nuốt dần vào cuống họng, chất ngọt đi đến đâu ḿnh biết đến đó thật là kỳ diệu.”

Tháng Tư năm 1945, Sư đoàn 14 Thiết giáp của Tướng George Patton chiếm trại tù VII-A. Thiếu úy Cox trở về North Carolina đoàn tụ với Hilda và 10 tháng sau Cox Jr. ra đời. Sau Cox Jr. có thêm em trai, Brad và một em gái, Joy.

Sau khi giải ngũ Thiếu Úy Cox cùng với một người anh mở dịch vụ đắp bánh xe cũ và trở nên giàu có. Cox Sr. mua nhà tậu xe, sống thoải mái, nhà không khi nào vắng bóng bạn bè, party, yến tiệc .

Bề ngoài Cox Sr. có vẻ thoải mái, nhưng không ai biết ông mang tâm bệnh do những phi vụ bỏ bom và những năm tháng tù đày căng thẳng, một chứng bệnh bây giờ gọi là bệnh “Loạn tâm thần do áp lực tinh thần” (Post-traumatic Stress Disorder- PTSD,) hồi đó Y khoa chưa xác định bệnh trạng .

Mấy người con không biết cha bị bệnh chỉ biết ông càng ngày càng khó tính không chịu được. Buổi sáng nhại lính Đức canh tù ông rang rảng đánh thức các con dậy bằng cách hét vào tai chúng Raus, Raus (tiếng Đức Raus là dậy, dậy). Trong buổi cơm chiều nếu con hay vợ quên dùng ruột bánh ḿ vét dĩa cho sạch là ông đem chuyện đói trong tù ra giảng luân lư cho cả nhà nghe giờ này qua giờ khác. Sau giờ làm việc ông ngồi nơi pḥng khách, trầm ngâm uống rượu, điếu thuốc không rời khỏi môi. Bà Hilda dặn các con đừng sinh chuyện ǵ trong những lúc đó. Một lỗi nhỏ là cớ để ông la mắng suốt buổi. Sau khi bác sĩ phát hiện bà Hilda bị bệnh khó thở (emphysema), ông Cox vẫn hút thuốc nhả khói đầy nhà làm cho quan hệ vợ chồng giữa ông bà trở nên lạnh nhạt dần. Ông nói : “Bà ấy bệnh chứ tôi có bệnh đâu mà bảo tôi phải bỏ thuốc lá.” Ở sở ông Cox sinh sự với nhân viên đến độ anh ông phải chia phần hùn và bảo ông nghỉ việc. Ông Cox đầu tư vào kinh doanh khác, nhưng thất bại và gia đ́nh trở nên túng bấn.

Đầu thập niên 1960, khi Cox Jr. vào tuổi 16, 17, bệnh t́nh ông Cox trở nên nặng. Ông uống rượu nhiều hơn, nếu không la mắng vợ con th́ ông ngồi yên miệng lẩm bẩm về những phi vụ bỏ bom xuống những người dân vô tội.

Năm 1984 bà Hilda qua đời, Ông Cox đưa chiếc nhẫn giả cho Cox Jr đeo. Mỗi khi nh́n chiếc nhẫn lỏng lẻo nơi ngón tay, David Jr. vừa tự hào vừa buồn v́ cha. Năm 1993 Bác sĩ xác định ông Cox bị “Bệnh lú lẫn” (Dementia) và David đưa cha vào một khu giúp nuôi người bệnh (Assisted-living facility) tại thành phố Raleigh. Năm sau ông Cox 75 tuổi bị đột quỵ qua đời.

***

Mười chín năm sau Mark Turner và vợ Mindy ở Kansas dọn gia đ́nh qua định cư ở Hohenburg, một khu phố nhỏ ở Thành phố Ansbach, Đức quốc. Mark Turner, 45 tuổi vừa được nhận làm kiểm soát viên không lưu tại căn cứ Không quân Hoa Kỳ ở Ansbach. Cạnh nhà là hai vợ chồng người Nam Tư, quốc tịch Đức. Martin Kiss là họa sĩ chuyên vẽ h́nh nhà thờ và có một khu triển lăm tác phẩm trong nhà. Ông Kiss tuổi quá lục tuần, tính t́nh cởi mở, đẹp lăo và cặp vợ chồng Martin, Regina rất hiếu khách.

Một buổi tối tháng Bảy năm 2013, vợ chồng ông Kiss mời vợ chồng ông bà Turner dùng cơm tối và xem pḥng triển lăm tranh. Sau bữa cơm trang nhă ngon miệng, ông Kiss hướng dẫn khách xem tranh. Tranh gồm nhiều h́nh Chúa hy sinh trên cây thánh giá làm bằng gỗ và thạch cao, h́nh lịch sử truyền giáo tại Âu châu qua các thời kỳ hưng phế, và tranh họa các nhân vật tôn giáo.

Trước khi tiễn khách ra về, ông Kiss vào pḥng mang ra một hộp plastic nhỏ và nói với ông bà Turner : “Tôi có vật này muốn ông bà xem cho biết.” Ông Kiss mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn bằng vàng, trên có chạm h́nh một chiếc máy bay cánh quạt, một con ó và mấy chữ Anh. Ông Kiss kể chuyện rằng, ông sinh ra và lớn lên tại Nam Tư dưới chế độ cộng sản. Ông bà nội ông có một khách sạn nhỏ bên bờ sông Danube và sau đó để lại cho bố mẹ ông trông coi. Năm 1971 ông di cư sang Tây Đức hành nghề Họa sĩ. Trước khi đi, bà nội cho ông chiếc nhẫn này nói là của một người lính Nga thế tiền thuê pḥng khách sạn của bà trước khi về nước. Bà nội ông nói chiếc nhẫn có thể mang lại may mắn cho ông. Nếu không qua Đức bán đi cũng có ít Đức Mark mà xài.

Thời gian đầu ông Kiss đeo chiếc nhẫn để cầu may như lời bà nội. Sau đó ông tháo cất đi sợ nghề vẽ của ông làm dơ chiếc nhẫn. Ông vẫn thắc mắc về gốc gác của chiếc nhẫn. Trên nhẫn có ghi ḍng chữ “Mother & Father to Davis C. Cox Greensboro, NC. 10-4-18-42” nên ông đề chừng rằng nó là của một Quân nhân Mỹ.

Ông Kiss nói với Mark Turner : “Ông có thể giúp tôi t́m ra chủ của chiếc nhẫn hay ít nhất là thân nhân của ông ta không ?” Ông Turner hứa sẽ làm.

Vào Google trên máy điện toán, Mark Turner t́m thấy một luận án cao học của ông Norwood McDowell viết về hành động anh hùng của một phi đội do Thiếu úy Cox chỉ huy trong thế chiến 2, trong đó vỏn vẹn có 4 ḍng nói về chiếc nhẫn và hai thỏi kẹo Chocolat . Mark Turner E-mail hỏi ông McDowell có biết ông David C. Cox hiện ở đâu không và ông McDowell cho biết ông là con rễ của David Jr. con trai của Thiếu úy Cox trong luận án, và nói luận án của ông dựa vào cuốn nhật kư chiến tranh của David Cox cha để lại sau khi qua đời. Mark E-mail cho David Cox Jr. kể tự sự chiếc nhẫn ông đang có trong tay. Cox Jr. thuật lại rằng, “Đọc mail tôi thấy lạnh người, tưởng là mộng mị. Tôi không tin mắt ḿnh.”



Chiếc nhẫn pilot của 2nd Lt. David C. Cox

Để kiểm chứng hai bên E-mail qua lại trao đổi h́nh của chiếc nhẫn thật và chiếc nhẫn giả. David Jr. giải thích các con số chạm trên chiếc nhẫn là ngày sinh của cha và năm ông ấy nhận chiếc nhẫn. Thiếu úy Cox sinh ngày 4 tháng 10 năm 1918. Trong một mail khác David Jr. gởi ông Kiss xin nhận lại chiếc nhẫn và bồi hoàn theo thời giá. Ông Kiss từ chối không nhận tiền bồi hoàn kể cả lệ phí bưu điện.

Hai tuần sau, ngày 16/8/2013 David Jr nhận được chiếc nhẫn trong một chiếc hộp. Ngày mở hộp David Jr gọi đủ vợ con, gia đ́nh em gái gồm Joy, chồng, 3 con và ba nhà báo. Người em trai đă chết năm 1999 v́ chứng nghiện rượu. Ông run run kéo chiếc nhẫn ra khỏi lớp giấy bọc sau cùng, trong khi em gái ông kêu lên “Đẹp và kỳ diệu quá !” qua nước mắt.

David nói : “Cha tôi thấy chiếc nhẫn này lần cuối cùng khi trao nó qua hàng rào dây kẽm gai. Phải chi ông c̣n sống để thấy nó trở về như chuyện trong mơ !”

David chưng hai chiếc nhẫn thật và giả trong tủ kính nơi pḥng khách. Thỉnh thoảng ông mang ra cho bạn bè thân thiết xem và nói ông sẽ giữ nó cho con cháu như bằng chứng của một phép lạ.

David tâm nguyện khi điều kiện cho phép ông sẽ sang Đức thăm hai cặp vợ chồng tốt bụng Mark-Mindy và Martin-Regina. Ông nói món quà tôi sẽ mang theo là kẹo Chocolat.



Nov. 12, 2014.
Trần B́nh Nam phóng thuật

florida80
04-27-2019, 20:49
WW II-era ring swapped for chocolate finally makes its way home

By Claudine Zap - August 19, 2013
Source: "news.yahoo.com"



Martin Kiss, right, and his U.S. neighbor Mark Turner hold photos of the gold ring
Kiss was given by his grandparents in Herrieden, southern Germany. (Daniel Karmann/AP)

A ring traded by a World War II POW for chocolate bars has finally come home to his family 70 years later, The Associated Press reports.

The POW, 2nd Lt. David C. Cox, a U.S. bomber pilot, had been shot down over Germany and was being held at Stalag VII-A, the camp made famous in the Steve McQueen film, "The Great Escape."

The camp was a miserable place by the time Cox ended up there, the AP reports, and was "barely correct by the standards of the Geneva Convention." Red Cross packages had stopped coming, and Cox and his fellow POWs lived on bug-infested rations.

After a year and a half at the camp, Cox, a North Carolina native, was desperate. That's when he made a difficult decision, according to the AP. He took off his treasured gold ring — a gift from his parents and inscribed with his name, birthday and hometown — and traded it for a couple of chocolate bars from an Italian POW. The chocolate was worth its weight in gold to the hungry pilot, who would never see the ring again.

According to the AP, the ring is believed to have come into the hands of a Russian solider who traded it for a night’s room and board at a pub in modern-day Serbia. The pub was owned by the grandparents of Martin Kiss, who was given the ring in 1971 for luck when he moved to Germany.

Kiss, now 64, kept the ring in a jar and wondered how to get it back to its American owner. When Americans Mark and Mindy Turner moved in next door to Kiss in the Bavarian village of Hohenberg, he enlisted their help.

Mark Turner, an air traffic controller for the U.S. Army installation in Ansbach, was able to find the name of the pilot through an Internet search. He also found a 219-page thesis posted on the Web from 2005 by Norwood McDowell for North Carolina State University. The thesis focused on the war diary of his wife's grandfather, David C. Cox Sr. — the name inscribed on the ring, notes the AP. Then, on Page 179, there was the story of the ring being swapped for chocolate.

"It just seemed like it couldn't be true," Turner told the AP."

Turner emailed McDowell the ring’s inscription, and McDowell contacted the bomber pilot's 67-year-old son, also named David Cox.

“That’s it for sure,” Cox said when he saw the photo."

“Well, praise the Lord!” the AP quotes Mindy Turner as saying. “We are so excited for your family!”

Kiss eventually put the ring in the mail for its final journey home.

Cox’s friends and family gathered at his Raleigh, N.C., home to watch him open the package. "I feel his presence," Cox told the AP about his father. "I wish he was here."

In a phone interview with the AP, Kiss mentioned that his grandfather had spent a few years in a Soviet prison camp and added that his "only regret is that David Cox Sr. and his grandmother weren't alive to share the "happy ending".


Trả Lời Với Trích Dẫn Trả Lời Với Trích Dẫn

florida80
04-27-2019, 20:50
Câu chuyện của một người tù Cải tạo


Vĩnh Khanh



Lời nói đầu :

Ngày 15 tháng 12 năm 2007 vừa qua, sau hơn 30 năm lưu lạc sống răi rác khắp nơi, nhóm tù cải tạo 520 Xuyên Mộc mới có cơ hội qui tụ về Thành phố Houston tham dự buổi họp mặt lần đầu tiên. Tôi không phải là thành viên trong nhóm, nhưng hân hạnh được tham dự buổi họp mặt cảm động và tràn đầy t́nh Huynh đệ này. Tôi gặp lại một số bạn cũ cũng như được biết thêm nhiều anh em mới trong dịp này mà tên mỗi người đều kèm theo một biệt danh dí dỏm như : Hoàng "xà lim", Hối "Hilton", Dũng "Sún", Hải "Vờ", Toàn "chí chóe"… Đặc biệt hơn hết trong số người tôi được giới thiệu ngày hôm đó là anh Phạm Văn Thức. Sau đó được nghe chính anh và những bạn bè trong nhóm kể lại câu chuyện độc đáo có một không hai của anh. Thú thật tôi bị cuốn hút vào câu chuyện hấp dẫn này ngay từ đầu nên đă xin phép anh Phạm Văn Thức được viết lại nó. Mời quư vị theo dơi câu chuyện độc đáo sau đây của người tù cải tạo nhóm 520 Xuyên Mộc có tên Phạm Văn Thức mà các bạn tù đă thân thương đặt cho anh cái biệt danh là : Thức " trốn trại".



***


Kể từ sau ngày tŕnh diện tập trung cải tạo, các Sĩ quan chế độ cũ đă phải trăi qua nhiều trại tập trung khác nhau như Trảng Lớn, Đồng Pan, Cà Tum, Long Thành, Suối Máu .v. v… nhưng đến năm 1979, một đợt chuyển trại nữa lại xảy ra. Trong đợt này có 520 Sĩ quan cấp Úy QLVNCH bị chuyển về trại Xuyên Mộc thuộc Bà Rịa, Vũng Tàu. Trại Xuyên Mộc này từ trước chỉ nhốt tù H́nh sự, nên nhóm tù Sĩ quan cải tạo bị chuyển về đây cũng phải chịu chung sự quản chế rất khắc khe, tàn ác giống như quy chế dành cho các tội phạm H́nh sự. Mọi qui chế ở trại Xuyên Mộc này đều khó khăn hơn nhiều so với các trại cải tạo mà họ đă ở qua trước đây. Bọn Công An quản giáo trại v́ quen thói đánh đập tù h́nh sự, nên cũng đánh đập tù Sĩ quan cải tạo rất dă man mỗi khi có ai phạm vào Nội quy của trại, dù là những lỗi rất nhỏ. Những h́nh phạt khắc nghiệt như cùm gị, nhốt xà lim bỏ đói cả tháng trời... hoặc h́nh ảnh cả đám Cán bộ quản giáo xúm lại đánh hội đồng một anh tù cải tạo vô phúc nào đó là h́nh ảnh xảy ra hàng ngày… Chính những điều này đă dấy lên sự bất măn trong nhóm tù cải tạo 520 Xuyên Mộc và càng làm rơ nét thêm sự gian trá láo khoét của cái Chính sách gọi là "Khoan Hồng, Nhân Đạo" mà chính quyền Cộng sản lúc nào cũng rêu rao.

Một số tù bắt đầu tổ chức trốn trại. Khoảng giữa năm 1979, một vụ tổ chức cướp súng trốn trại nổi tiếng xảy ra ở trại Xuyên Mộc. Tham gia trong kế hoạch cướp súng trốn trại này gồm có 5 người là : Thiên, Tài, Thịnh, Đức và Khanh, trong đó người chỉ huy là Thiên, một Sĩ quan Trinh Sát Dù. Sau nhiều lần bàn bạc cũng như theo dơi những thói quen của các vệ binh, cán bộ mỗi ngày khi ra lao động bên ngoài. Tổ chức này quyết định sẽ hành động vào lúc hết giờ lao động trong một ngày đă định sẵn, khi các tù cải tạo sắp xếp chuẩn bị trở về trại. Nhiệm vụ được phân công rơ ràng cho từng người, ai có nhiệm vụ nấy. Nhưng đúng là "Người tính không bằng Trời tính". Câu nói đó xem ra không phải là một câu nói vô duyên cớ… Đến ngay lúc sắp ra tay hành động th́ một trục trặc nhỏ xảy ra đă làm đảo lộn hết mọi việc. Như mọi người đă bàn tính từ trước, nếu gặp trục trặc xảy ra trái với dự trù th́ kế hoạch phải hủy bỏ ngay lập tức, chờ cơ hội khác an toàn hơn. Sau khi mọi người trong tổ chức nhận được dấu hiệu hủy bỏ kế hoạch, ai nấy yên chí xếp hàng đi về trại, th́ Thiên người đứng đầu tổ chức, vào một phút chủ quan nào đó, hoặc có thể anh ta thấy tiếc cho một cơ hội khó có được lần thứ hai… đă quyết định tấn công và cướp súng của một vệ binh gần đó. Trong lúc hai bên c̣n đang dằng co th́ Thiên bị các vệ binh khác xông lên bắn chết tại chỗ, ngay cả tên vệ binh bị Thiên cướp súng cũng trúng đạn bị thương. Tài ở gần đó bỏ chạy cũng bị bắn chết luôn sau đó. Ba người c̣n lại trong tổ chức là Thịnh, Đức và Khanh lúc bấy giờ đang ở phía sau hoàn toàn không chuẩn bị ǵ cho việc này cả, nên không ai trở tay kịp hoặc giúp ǵ được cho Thiên và Tài. Lúc đó anh nào cũng đang mang trong người một ruột tượng đựng cơm phơi khô, bất th́nh ĺnh thấy Thiên ra tay hành động… rồi súng nổ… rồi Thiên và Tài bị bắn ngă… sự việc xảy ra nhanh quá ! Nghĩ là mọi việc đă bị đổ bể, ở lại thế nào cũng sẽ bị xét bắt nên ba người cũng vội bung ra chạy... Quân vệ binh Cộng sản truy lùng ngay sau đó… Kết quả Thịnh và Đức bị bắt lại và bị đánh thê thảm. Chỉ có Khanh may mắn chạy thoát được. Vụ trốn trại này không những làm xôn xao tất cả đám tù cải tạo c̣n lại, mà cả ban chỉ huy trại và quản giáo cũng xôn xao, rúng động không kém. Ngay sau đó, hệ thống quản lư tù càng siết chặt chẻ hơn... nội qui trại đưa ra càng khó khăn hơn và kỷ luật mới được ban hành để đối phó với bất cứ ai phạm nội qui lại càng tàn bạo hơn trước nhiều…. Tuy thế cũng không làm cho các tù nhân cải tạo sợ hải. Ít ra là đối với một người : Đó là anh Phạm Văn Thức.

Anh Phạm Văn Thức trước đây là Thiếu Úy Phân Chi Khu Trưởng đơn vị đóng tại tỉnh Long An. Anh là người miền Bắc di cư, hiền lành, ít nói và là một tín đồ Công Giáo rất ngoan đạo. Nhưng không ai ngờ rằng với bề ngoài hiền lành, ít nói của anh lại ẩn tàng một ư chí sắt đá với những quyết định táo bạo khó có ai b́ được. Sau khi từ trại Suối Máu bị chuyển về Xuyên Mộc, dưới sự quản thúc tàn bạo của đám Công An đă đối xử với anh và các bạn tù cải tạo như thú vật… th́ anh đă nảy ra ư định trốn trại. Tuy nhiên anh chưa kịp thực hiện kế hoạch của ḿnh th́ đă xảy ra vụ tổ chức 5 người kể trên cướp súng vượt trại thất bại trước rồi. Việc này xảy ra bắt buộc anh phải tạm thời đ́nh hoăn kế hoạch của ḿnh lại, chờ mọi việc yên ổn, lắng dịu xuống hết rồi mới tính được.

Qua năm 1980, chuyện 5 người âm mưu cướp súng trốn trại tương đối đă êm. Mọi sinh hoạt trại trở lại b́nh thường. Lúc bấy giờ vào mùa thu hoạch bắp nên tất cả công tác lao động của trại chủ yếu là làm việc trên những rẫy bắp nên các vệ binh đi theo canh gác tù chỉ tập trung ở những rẫy bắp. Lợi dụng cơ hội này, Phạm Văn Thức quyết định thực hiện ư định của ḿnh. Anh nhận thấy nếu việc trốn trại có nhiều người tham dự sẽ không được an toàn cho lắm. Tuy rằng với có nhiều người th́ sẽ có sự giúp đỡ lẩn nhau trong khi hành động cũng như trên bước đường trốn tránh trong rừng, nhưng đồng thời kế hoạch cũng dễ bị vỡ nếu mọi việc không hoàn toàn ăn khớp với nhau, như trường hợp của 5 người bạn tù trước đây. Do đó Phạm Văn Thức quyết định thực hiện việc đào thoát một ḿnh và không bàn với ai về ư định của ḿnh cả. Theo như sự tính toán của anh, trường hợp nếu bị bắt lại th́ không c̣n ǵ để nói, phải chấp nhận mọi hậu quả thôi. C̣n nếu trốn thoát được th́ chỉ cần vài ba ngày lội trong rừng là có thể thoát ra được do thế việc chuẩn bị lương thực, nước uống không cần thiết lắm. Vấn đề mưu sinh thoát hiểm trong rừng 2, 3 ngày không phải là một điều khó khăn lắm đối với một sĩ quan, nhất là điều này anh đă được huấn luyện từ trước. Kinh nghiệm anh đă thấy qua từ vài âm mưu trốn trại bị lộ trước đây ở các trại khác cũng chỉ v́ bị cán bộ quản giáo phát giác ra việc dự trử cơm phơi khô để dành… Nên anh quyết định không chuẩn bị ǵ cả cho phần lương thực. Mỗi buổi sáng đi ra lao động, chỉ cần chút ít thức ăn mang theo trong ngày, b́nh nước nhỏ và con dao được phát cho việc lao động là đủ. Với tư thế lúc nào cũng sẵn sàng như thế anh kiên nhẩn chờ đợi thời cơ, ngày này không được th́ chờ qua ngày khác… Mọi sinh hoạt trong trại vẫn đều đều như b́nh thường, không ai mảy may nghi ngờ ǵ đến anh cả. Cuối cùng rồi thời cơ cũng đến. Ba ngày trước, lúc được giao công tác thu hoạch trên rẫy bắp. Mọi người ai nấy đều lui cui bận rộn với công việc, 2 tên vệ binh đi theo canh giữ th́ đang ngồi tán gẫu với một tên vệ binh khác ở phía xa. Thừa lúc không ai chú ư tới, Phạm Văn Thức lợi dụng địa thế rậm rạp và thân cây bắp cao che khuất lủi nhanh vào sâu bên trong và biến mất ngay.

Sau khi băng qua mấy rẫy bắp và vào được trong rừng, Phạm Văn Thức cố gắng đi càng xa càng tốt khỏi vùng ảnh hưởng của trại Xuyên Mộc. Sau đó anh nhắm hướng đi theo kế hoạch đă tính từ trước. Anh không đi về hướng Bà Rịa, Vũng Tàu mặc dù từ trại Xuyên Mộc đi về Bà Rịa gần hơn; ngược lại anh đă quyết định chọn con đường về hướng Gia Kiệm, Đồng Nai xa hơn để đi. Có hai lư do khiến anh chọn con đường dài hơn, đồng nghĩa với khó khăn hơn v́: Thứ nhất anh có thể đánh lạc hướng truy đuổi của các cán bộ vệ binh Cộng Sản, ít ai ngờ anh sẽ chọn con đường xa hơn sau khi trốn trại. Thứ hai ở Bà Rịa, Vũng Tàu anh không có ai là thân nhân quen biết để có thể giúp đỡ. C̣n nếu đến được Gia Kiệm, th́ anh có ông anh đang ở đó, sẽ nhờ ông anh này giúp đỡ cho bước kế tiếp…

Đă quyết định như thế từ trước, nên anh cứ căn cứ vào điểm chuẩn của núi Chứa Chan từ xa lầm lủi đi. Ban ngày th́ cứ nhắm hướng mà đi. Đêm đến th́ anh t́m cách leo lên một nhánh cây lớn để tránh thú dữ, ngủ chút đỉnh lấy sức chờ trời vừa sáng lại leo xuống tiếp tục cuộc hành tŕnh đào thoát… Một ít lương thực mang theo cho ngày lao động hôm trước và mấy trái bắp bẻ lúc c̣n trong rẫy cũng giúp anh thoát được cơn đói hành hạ. Tuy nhiên đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, mệt đến lă người nhưng anh không dám nghỉ ngơi lâu v́ chỉ sợ mệt quá ngủ quên luôn… Chỉ khi nào mệt lắm anh mới dám t́m bụi rậm ngồi nghỉ ngơi chút đỉnh lấy lại sức, c̣n lại th́ anh cứ bươn bả đi miết. Vừa đi anh vừa cầu nguyện và tự nhắc nhở để cổ vũ tinh thần : "Phạm Văn Thức ơi ! Mày phải cố gắng lên. Không được nghỉ… Mày đă trốn th́ phải trốn cho thoát, thà là chết trong rừng, đừng để bị bắt lại, chúng nó sẽ hành hạ mày thê thảm c̣n hơn chết nữa…. Chúng nó đang đuổi theo phía sau đó. Không được nghỉ... Cố gắng lên… Cố gắng lên. Qua khỏi khu rừng này là an toàn rồi…" Cứ thế anh vừa len lỏi đi, vừa tự nhắc nhở, khuyến khích ḿnh như thế. Gặp khu gai góc th́ dùng dao phát quang xuyên qua hoặc t́m cách né tránh rồi cố gắng giữ theo hướng cũ để khỏi bị lệch quá xa. Một đôi khi gặp suối th́ ḍ t́m chỗ cạn để vượt qua, rửa vội mặt mày cho tỉnh người lại rồi cứ thế vượt suối đi tiếp… cuối cùng sau 3 ngày 2 đêm th́ anh đă sắp ra khỏi rừng, gặp đường Quốc lộ rồi.

Núp vào một bụi cây rậm rạp, Phạm văn Thức hướng mắt về phía b́a rừng, cẩn thận quan sát kỷ động tịnh chung quanh. Từ nơi đây, thỉnh thoảng anh đă có thể nghe tiếng xe cộ chạy ngang qua nên đoán chắc phía trước là Quốc lộ. Theo như vị trí hiện tại chỗ anh đang đứng so sánh với bóng dáng của núi Chứa Chan ở phía trước mặt, th́ anh đoán ḿnh c̣n cách Gia Kiệm, điểm anh muốn đến, không bao xa. Nghe tiếng xe cộ thỉnh thoảng vọng lại từ phía ngoài b́a rừng ḷng anh mừng khấp khởi, tuy nhiên anh không dám mạo hiểm đi ra Quốc lộ vào lúc này. Trời hăy c̣n sáng lắm. Nh́n lại quần áo trên người đầy bụi bậm, một vài nơi bị gai góc, cây cỏ móc rách nát te tua ḷi cả da thịt bên trong, anh nhủ thầm : "Với bộ dạng thê thảm như vậy, rủi có ai bắt gặp cũng dễ bị nghi ngờ !". Anh kiên nhẩn ngồi dựa người vào trong một góc khuất của bụi rậm nghỉ ngơi chờ mặt trời lặn. Ư nghĩ sắp gặp được người thân và thoát khỏi cảnh tù đày làm anh nôn nao trong dạ, chỉ thầm mong cho mặt trời lặn thật sớm để tiếp tục đi.


***

Khi Phạm Văn Thức lần ṃ t́m được tới nhà người anh ở Gia Kiệm th́ trời đă khuya rồi. Trên đường đi, anh tránh né hết những bóng dáng người di động từ xa nên không ai phát giác ra anh cả. Khỏi phải diễn tả, chúng ta cũng có thể đoán được là ông anh của Phạm Văn Thức sửng sốt như thế nào khi biết được em ḿnh trốn trại trở về. Sau khi trao đổi với nhau vài câu, Phạm Văn Thức cho biết là không thể ở lại đây v́ không an toàn. Anh nhờ ông anh cấp tốc chở về Hố Nai nơi anh có một bà cô đang sống. Ở đó an toàn hơn v́ ở Hố Nai không ai biết ǵ về anh trước đây hết. Thế là sau khi tắm rửa, thay quần áo, ăn uống qua loa lấy lại sức, hai anh em chở nhau trên một chiếc Honda lên đường đi ngay trong đêm khuya về Hố Nai.

Như chúng ta đă biết, Hố Nai là một xứ Đạo được lập ra sau khi phong trào di cư từ miền Bắc vào Nam năm 1954. Cư dân ở đây hầu hết theo đạo Công Giáo, rất sùng đạo và đặc biệt có tinh thần đoàn kết rất cao. Ngay cả sau năm 1975, khi Cộng sản nắm chính quyền cũng gặp rất nhiều khó khăn trong việc cai quản và áp đặt chính sách lên xứ đạo nổi tiếng này. Chính nhờ thế ở tại nhà bà cô, Phạm Văn Thức cảm thấy rất an toàn. Không một ai thắc mắc, để ư ǵ đến anh hết. Lúc bấy giờ vợ con của anh vẫn c̣n ở với gia đ́nh bên vợ tại Long An. Anh dặn người anh và bà cô tạm thời không cho vợ con anh biết tin, v́ chắc chắn sau khi phát giác anh trốn trại, họ sẽ báo về địa phương truy lùng anh. Cứ kiên nhẩn đợi mọi chuyện lắng dịu đâu đó rồi sẽ cho gia đ́nh biết sau cũng không muộn. Phạm Văn Thức ở nhà bà cô được hơn 2 tháng, mọi việc vẫn yên ắng, thuận lợi. Lúc đó anh mới nhờ người báo tin cho vợ con ở Long An lên Hố Nai gặp mặt.

Vào thời điểm này phong trào vượt biên đă rầm rộ lắm rồi. Gia đ́nh bàn với nhau là trường hợp của anh không thể ở lại VN được, bằng mọi cách phải cho anh vượt biên ra khỏi VN. Nhưng trong khi chờ đợi t́m được đường dây tổ chức vượt biên th́ cũng phải kiếm việc ǵ làm để sống chứ đâu thể ở măi nhà bà cô được. Cũng may lúc đó có một gia đ́nh người quen đang làm rẫy ở khu kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom. Gia đ́nh này sẵn ḷng giúp đỡ và khuyên anh nên về ở chung với họ làm rẫy trong khi t́m đường vượt biên. Vùng Cây Gáo lúc bấy giờ là một vùng mới khai phá, cư dân hầu như từ khắp nơi đổ về đây lập nghiệp, sống chủ yếu bằng nghề làm rẫy. Không ai biết quá khứ của ai và cũng chẳng ai thắc mắc ǵ ai cả. Ngay chính quyền địa phương cũng rất dễ dăi với mọi người v́ họ đang có chiến dịch khuyến khích người dân về vùng này khai phá, trồng trọt tăng gia sản xuất thêm... Nơi đây đúng là một nơi lư tưởng để Phạm Văn Thức ẩn thân trong khi chờ đợi vượt biên. Thế là anh bảo vợ con tạm thời ở lại Long An, c̣n một ḿnh anh đi lên khu Kinh tế mới Cây Gáo tá túc ở nhà người quen tốt bụng này, ngày ngày vác cuốc ra rẫy làm lụng che mắt thiên hạ. Trong khoảng thời gian này, anh ḍ t́m mua được một giấy "Chứng Minh Nhân Dân" giả với một tên họ khác. Nhớ thế chính quyền địa phương ở Cây Gáo, Trảng Bom cũng không thắc mắc ǵ về anh, mọi sự đi lại của anh nhờ thế cũng dễ dàng.

Kéo dài như thế cũng hơn năm trời, anh vừa tiếp tục làm rẫy vừa để ư t́m kiếm đường dây vượt biên. Cuối cùng có người giới thiệu anh với một chủ ghe và cũng là người tổ chức. Sau nhiều lần đi lại t́m hiểu kế hoạch… anh đóng tiền cho chủ ghe và chờ đợi ngày xuất phát. Tuy nhiên chuyến này anh đă bị gạt ! Đến ngày xuất phát, chủ ghe âm thầm ra đi bỏ anh lại không thông báo tiếng nào cả. Trời bất dung gian, chuyến vượt biên đó cuối cùng bị đổ bể. Người chủ ghe bị Công An bắn chết c̣n tất cả những người tham gia đều bị bắt lại hết… cũng may, nếu anh tham dự trong chuyến này th́ cũng bị bắt luôn rồi. Thật đúng là số Trời ! Không ai có thể nói trước được. Sau lần bị gạt này, tiền bạc mất hết, Phạm Văn Thức không c̣n đủ khả năng tham gia vào một chuyến vượt biên nào nữa. Anh đành bàn với vợ con gom góp mọi thứ lên khu kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom an phận làm ăn sinh sống. Gia đ́nh anh tiếp tục làm rẫy thêm một thời gian nữa, sau đó t́m được một việc khác tương đối đỡ hơn : Đó là nghề đi bán và bỏ mối nước mắm lẻ. Tuy nghề này cũng vất vả, chủ yếu chỉ lấy công làm lời, nhưng nhờ tính cần cù nhẫn nại, chịu khó ch́u khách hàng… nên mối quen càng ngày càng đông, gia đ́nh anh nhờ thế cũng đỡ vất vả hơn trước.

Năm 1989, Chính quyền địa phương Cây Gáo, Trảng Bom có chính sách cứu xét cho những người địa phương ở "lậu" vào hộ khẩu thường trú. Nhưng muốn được cứu xét người đó phải chứng minh được là ḿnh thuộc diện lao động sản xuất… Theo lời anh Phạm Văn Thức kể lại th́ lúc đó gia đ́nh anh không c̣n làm rẫy nữa mà chuyên hẳn về nghề bán nước mắm lẻ. Công việc này chính quyền địa phương coi như không hợp lệ trong việc cứu xét vào hộ khẩu ? Nhưng có lẽ nhờ gia đ́nh anh thường ngày đối xử với bà con xóm giềng rất tốt nên ai nấy đều thương mến. Biết được chuyện khó của anh, một người láng giềng tên Long trước đây là Thượng Sĩ QLVNCH thuộc Sư đoàn 5 Bộ binh đă giúp cho anh đứng tên đất rẫy của ḿnh để anh có thể chứng minh được với chính quyền địa phương gia đ́nh anh là một gia đ́nh thuộc diện lao động sản xuất… Nhờ thế gia đ́nh anh mới được cho vào hộ khẩu. Măi tới bây giờ Pham Văn Thức vẫn nhớ tới cái ơn giúp đỡ của ông Thượng Sĩ Long tốt bụng này. (Như chúng đă biết, sau 1975, chính quyền Cộng sản áp đặt ra chế độ hộ khẩu như một h́nh thức kiểm soát người dân về nhiều mặt. Những người không có hộ khẩu thường trú sẽ gặp rất nhiều khó khăn đối với chính quyền địa phương. Ở vào trường hợp những người như anh Phạm Văn Thức, việc vào được hộ khẩu thường trú, cũng đồng nghĩa với việc sống một cách an toàn, hợp pháp, khó có ai có thể truy lùng ra gốc tích trốn trại của anh ngày trước). Từ đó anh và gia đ́nh cứ an phận ngày ngày tiếp tục chở nước mắm đi bỏ mối nuôi sống gia đ́nh…

Nếu câu chuyện của anh Phạm Văn Thức chỉ có thế th́ cũng chẳng có ǵ quá đặc biệt. Chúng ta xem như anh đă thành công trong việc trốn trại, sử dụng giấy tờ giả, tên giả và cuối cùng an phận sinh sống với gia đ́nh ở một địa phương khác không ai hay biết ǵ hết… Nếu chỉ có thế th́ chúng ta có thể chấm dứt ở đây. Tuy nhiên câu chuyện của anh c̣n nhiều điều ly kỳ và phần kế tiếp mới chính là phần độc đáo, có một không hai trong cuộc đời của người tù nhóm 520 Xuyên Mộc có tên Phạm Văn Thức này. Mời quư vị theo dơi tiếp…


***

Năm 1990 khi Chương tŕnh định cư nhân đạo HO của chính phủ Mỹ đưa ra, Phạm Văn Thức lúc đó đang ngày ngày chở nước mắm bỏ mối ở vùng kinh tế mới Cây Gáo, Trảng Bom nên hoàn toàn không hay biết ǵ cả. Đến khi một người bạn thân của anh thời c̣n học trung học là Nguyễn Anh Tuấn (Hiện đang định cư tại Lafayette, Louisiana) nhắn tin lên báo cho anh biết về chương tŕnh này… Nguyễn Anh Tuấn cũng cho biết là ḿnh đă nộp đơn xong và đang chờ phái đoàn Mỹ phỏng vấn. Anh bạn này thúc dục Phạm Văn Thức nên lo thủ tục cần thiết và nộp đơn sớm để được phỏng vấn sớm...

Tuy nhiên sau khi xem kỹ điều kiện th́ Phạm Văn Thức không khỏi thất vọng, v́ điều kiện hợp lệ tiên quyết để được nhận đơn phỏng vấn cho những cựu Quân nhân, Cán chính thuộc QLVNCH là phải chứng minh được ḿnh đă từng bị tù cải tạo trên 3 năm. Oái ăm thay trường hợp Phạm Văn Thức hiện nay lại không có giấy tờ ǵ chứng minh được điều này, mặc dù anh đă từng ở tù hơn 5 năm và qua mấy trại khác nhau trước khi trốn thoát khỏi trại Xuyên Mộc ! Ngoài ra tên và giấy tờ của anh hiện này đang xài là tên giả ! Anh không c̣n giấy tờ ǵ chứng minh được tên thật của ḿnh.

Tuy thất vọng nhưng anh cũng cố điền đơn cầu may và khai thật hết tất cả mọi việc trong phần khai lư lịch….Kết quả đơn của anh đưa vào không được chấp nhận v́ thiếu giấy tờ hợp lệ : Giấy ra trại chứng minh đă ở tù cải tạo trên 3 năm ! Nh́n bạn bè và người quen lần lượt được nhận đơn và chờ gọi tên phỏng vấn làm anh càng nôn nóng và tuyệt vọng hơn. Đây là cơ hội cuối cùng ngoài ra không c̣n cơ hội nào khác có thể cứu vớt anh và gia đ́nh thoát ra khỏi chế độ Cộng sản hiện tại cả ! Anh nản chí đến độ không c̣n thiết ǵ đến làm ăn nữa. Mọi việc nhà đều giao phó cho vợ con lo, c̣n anh th́ cứ đi lên Saigon nghe ngóng tin tức, hy vọng có một cách nào khác để được phái đoàn Mỹ phỏng vấn. Người ta bảo anh về trại cũ xin giấy chứng nhận, nhưng đối với những người được thả về mà bị mất giấy ra trại th́ c̣n làm cách này được. C̣n trường hợp trốn trại như anh th́ ai mà chứng nhận cho. Vả lại trở về trại cũ th́ chẳng khác nào mang thân vào miệng cọp, nguy hiểm quá…

Sau nhiều tháng đi lại, tốn kém đủ thứ mà không được ǵ cả. Phạm Văn Thức buồn rầu lắm và càng đau ḷng hơn khi nh́n thấy vợ con sống lam lũ ở khu Kinh tế mới. Nhận thấy ḿnh cũng đă từng ở tù cải tạo 5 năm, chịu biết bao nhiêu đắng cay cực khổ. Chỉ v́ bất măn chế độ đối xử hà khắc của bọn Công an trại… và v́ muốn sống Tự Do nên anh mới phải trốn trại. Để rồi hậu quả bây giờ không có ǵ chứng minh được là anh đă ở tù đủ thời hạn yêu cầu để được cứu xét th́ đau quá !! Không lẽ vợ con anh phải suốt đời chịu sống lây lất ở khu Kinh tế mới Cây Gáo này hoài sao ? Rơ ràng anh đă liên lụy đến gia đ́nh, nếu không th́ vợ con anh chắc cũng được đi định cư ở Mỹ như những gia đ́nh Sĩ quan khác…Càng nghĩ Phạm Văn Thức càng đau ḷng thêm. Sau nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, anh quyết định trở lại trại cũ Xuyên Mộc tŕnh diện và xin được ở tù lại. Hy vọng sau khi hết hạn sẽ được thả về với một giấy chứng nhận ra trại. V́ tương lai của gia đ́nh vợ con, v́ khát vọng được sống trong một xứ Tự Do, thoát khỏi chế độ kềm kẹp của chế độ Cộng sản hiện tại… anh đành đi nước bài liều này, chấp nhận hết mọi hậu quả. Anh biết rằng đi nộp mạng như thế, có thể họ sẽ bắt giữ anh lại nhốt triền miên không có ngày ra, có thể bị gông cùm đánh đập và thậm chí có thể mất cả mạng nữa cũng không biết chừng… Tuy nhiên thà là liều như vậy c̣n hy vọng có được một tương lai sáng sủa cho gia đ́nh, c̣n hơn là cứ sống lây lất măi ở khu kinh tế mới Cây Gáo này suốt đời ! Anh tự an ủi miễn c̣n sống th́ họ nhốt măi cũng phải có ngày ra. Lúc đó anh sẽ hợp lệ nộp đơn xin cứu xét đi định cư theo diện HO. Viễn ảnh của một ngày mai tươi sáng nơi xứ Tự Do làm anh quyết tâm hơn !

Tuy đă có quyết tâm như vậy nhưng Phạm Văn Thức không dám bàn với vợ con về ư định của ḿnh v́ sợ bị ngăn cản. Anh âm thầm t́m đến một người bạn tù trong nhóm 520 Xuyên Mộc trước đây là anh Nguyễn Văn Vượng (Hiện đang định cư tại California), nói ư định của ḿnh cho Nguyễn Văn Vượng biết và nhờ anh bạn này chở dùm anh lên trại Xuyên Mộc, sau đó trở về báo cho gia đ́nh vợ con anh biết sau.

Nguyễn Văn Vượng cũng kinh ngạc trước quyết định của bạn, lên tiếng khuyên cản anh nên suy nghĩ lại v́ ư định này quả thật quá nguy hiểm. Nhưng ư Phạm Văn Thức đă cương quyết như vậy rồi nên người bạn này cũng đành chịu. Sau khi bàn bạc cặn kẻ và chuẩn bị tinh thần cho mọi t́nh huống xấu nhất có thể xảy ra, hai người bạn chở nhau trên một chiếc Honda đi thẳng lên Xuyên Mộc. Lúc đó là năm 1991, nếu tính từ khi trốn trại ra năm 1980 th́ anh Phạm Văn Thức đă ở bên ngoài đúng 11 năm rồi.

Trại Xuyên Mộc lúc bấy giờ hầu như đă thay đổi hết. Nơi đây không c̣n nhốt tù cải tạo Sĩ quan chế độ cũ nữa, mà chỉ c̣n là trại tù dành cho tội phạm H́nh sự mà thôi. Kể cả ban Chỉ huy trại, Công an quản giáo và các Vệ binh cũ cũng không c̣n ở đó nữa. Mấy cán bộ Công an mới không biết ǵ về vấn đề tù Sĩ quan cải tạo trước đây. Khi Phạm Văn Thức cho biết ḿnh đă trốn khỏi trại này 11 năm trước, bây giờ vào tŕnh diện để xin được ở tù trở lại, th́ tất cả Cán bộ Công an trại ngẩn người ra nh́n anh như nh́n một người điên. Họ ngạc nhiên cũng phải, v́ trước đây đâu bao giờ có trường hợp nào xảy ra như thế này ? Họ hỏi anh :

- "Lư do ǵ anh đă trốn thoát ra ở bên ngoài 11 năm rồi, bây giờ mới trở vào tự thú ?"

Phạm Văn Thức trả lời :

- "Đời sống bên ngoài càng ngày càng khó khăn đối với một người sống không giấy tờ như anh. Vả lại anh c̣n có vợ con nên càng gặp khó khăn nhiều hơn. Cuối cùng chịu đựng hết nỗi nên anh quyết định chọn con đường tự thú để hy vọng sau khi ở tù xong, ít nhất sẽ được trại cấp một giấy chứng nhận và sau khi về cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, không phải trốn chui trốn nhủi nữa…"

Họ c̣n hỏi anh nhiều điều nữa và bắt anh làm bản tự khai. Anh cứ một mực khai sau khi trốn trại về sống vất vưởng ở nhiều nơi khác nhau không giấy tờ ǵ cả, nên không ai chứng thật được lời khai của anh.

Theo lời anh Phạm Văn Thức kể lại th́ ban chỉ huy trại Xuyên Mộc lúc bấy giờ không quyết định được trường hợp của anh nên giữ anh ở lại đó và điện về Bộ Nội Vụ xin chỉ thị. Một lúc lâu sau, bọn Công an trại quay lại nói ngay với anh :

- "Anh mà có tinh thần tự giác trở lại thành thật khai báo cái ǵ ? Nói thật đi. Mục đích của anh đến đây chỉ v́ muốn xin giấy chứng nhận để được cứu xét đi Mỹ thôi. Có phải thế không ?"

Cả bọn xúm lại hỏi anh câu này xong cứ chỉ trỏ cười hoài. Anh cũng cười giả lả trả lời cho qua chuyện với bọn chúng. Anh đoán sau khi điện về Bộ Nội Vụ xin chỉ thị, chắc có lẽ trên Bộ Nội Vụ có nói ǵ đó về chương tŕnh HO, nên đám Công an mới biết được mục đích của anh, chứ trước đó chúng c̣n ngơ ngác không biết ǵ cả.

Cuối cùng họ giam Phạm Văn Thức ở chung một buồng với đám tù h́nh sự. Ban ngày anh không phải làm việc ǵ hết, ban đêm Công an giao cho anh nhiệm vụ "Trưởng buồng", điểm danh và trông chừng tù H́nh sự t́m cách trốn. Anh cười thầm trong bụng :

- "Ḿnh là thằng trốn trại ngày trước, bây giờ lại làm nhiệm vụ canh chừng tù trốn trại. Đúng là khôi hài thật !".

Làm "Trưởng buồng" được mấy hôm cứ ở măi một chỗ tù túng quá, anh xin được ra ngoài lao động. Họ cho anh ra trông coi mấy mẫu điều mới trồng, hàng ngày theo dơi xem có bị hư hại ǵ không ? Công việc cũng không có ǵ nặng nhọc và điều đáng nói là không ai cai quản anh cả. Anh muốn đi đâu th́ đi, muốn làm ǵ th́ làm miễn ở trong phạm vi đó thôi. Trong khoảng thời gian ở tù lần này, gia đ́nh vợ con anh được phép lên thăm viếng đều đặn thoải mái lắm. Nói chung họ đối với anh lần này rất dễ dăi, ngoài sự tưởng tượng của anh. Cứ như thế Phạm Văn Thức ở gần đúng một năm th́ một hôm được gọi về buồng giam nhốt lại, không cho ra ngoài lao động nữa. Ở trong buồng giam khoảng 3 tuần th́ anh được gọi lên thả về. Họ cấp cho anh một giấy ra trại chứng nhận từ ngày đầu tiên anh tŕnh diện tập trung cải tạo 28 tháng 6 năm 1975 đến khi thả vào tháng 6 năm 1992 (Không nhớ rơ ngày). Như vậy là họ đă chứng nhận anh ở tù liên tục 17 năm không gián đoạn, xem như anh chưa hề trốn trại ra ngoài bao giờ. Anh cũng ngạc nhiên về điều này tuy nhiên cũng chẳng thắc mắc ǵ cả v́ đă đạt được kết quả mong muốn. Phạm Văn Thức cầm tờ giấy ra trại với tên thật của ḿnh trên đó mà ḷng vui mừng vô hạn. Lần này th́ chắc chắn anh đủ điều kiện nộp đơn theo diện HO rồi. Tuy nhiên anh không ngờ rằng việc chứng nhận anh đă ở tù liên tục 17 năm vô t́nh lại đưa anh vào một rắc rối khác !


***

Sau khi về nhà không bao lâu, Phạm Văn Thức xúc tiến ngay việc nộp đơn xin đi theo chương tŕnh HO. Lần này đơn của anh được nhận ngay. Anh vui mừng trở về nhà yên tâm chờ đợi. Cuối năm 1994 anh nhận được giấy mời đi phỏng vấn. Khỏi nói cũng biết là anh và gia đ́nh vui mừng biết chừng nào. Đúng ngày hẹn, hai vợ chồng anh lên Saigon gặp phái đoàn Mỹ. Sau đây là tóm tắt những điểm trong buổi phỏng vấn ngắn ngủi với phái đoàn Mỹ :

Theo đúng thủ tuc, Họ yêu cầu anh giơ tay tuyên thệ những lời khai trong cuộc phỏng vấn là hoàn toàn sự thật. Nếu gian dối th́ sẽ chịu mọi trách nhiệm… và hồ sơ sẽ không được cứu xét nữa. Sau đó họ hỏi ngay anh :

- "Xin ông cho biết tên thật của ông là ǵ ? Gia cảnh của ông hiện nay như thế nào ?"

Anh trả lời :

- "Tôi tên Phạm Văn Thức. Tôi có vợ và 3 con."

- "Ngoài tên này ra, ông c̣n sử dụng tên nào khác nữa không ?"

- "Có ! Sau khi trốn trại về, để tránh tai mắt địa phương và dễ dàng trong việc đi lại, tôi có xài tên giả. Tôi đă có khai chuyện này trong phần tờ khai lư lịch trong hồ sơ..."

- "Hiện ông có đang sống cùng với vợ con của ông không ? và đang làm nghề ǵ ?"

- "Vâng, tôi đang sống cùng với vợ và 3 con của tôi ở Cây Gáo, Trảng Bom. Chúng tôi hiện đang sống bằng nghề bán nước mắm"

- "Trước năm 1975, Cấp bậc Chức vụ của ông là ǵ ? Đơn vị ở đâu ?"

- "Trước 1975 cấp bậc của tôi là Thiếu úy. Chức vụ Phân Chi Khu Trưởng, đơn vị ở tại tỉnh Long An"

Người Mỹ trong phái đoàn phỏng vấn nh́n vào hồ sơ của anh một lúc rồi hỏi:

- "Cấp bậc của ông là Thiếu Úy, chức vụ Phân Chi Khu Trưởng, nhưng tại sao ông đi học tập cải tạo đến 17 năm ? Ngay cả cấp Tướng trước đây đi học tập cải tạo cũng không lâu đến như vậy ? Có ǵ đặc biệt trong việc ông đi cải tạo trước đây không ?"

- "Tôi đă tŕnh bày rất rơ trong phần khai lư lịch là sự thật thời gian ở tù cải tạo của tôi hai lần tổng cộng 6 năm, 3 ngày : Lần thứ nhất hơn 5 năm, sau đó tôi trốn trại ra ngoài ở hết 11 năm. Lần thứ hai họ bắt giữ tôi lại khoảng gần đúng 1 năm "

- "Nhưng tại sao trong giấy ra trại ghi rơ thời gian tính từ ngày ông đi tŕnh diện là 28 tháng 6 năm 1975 cho đến ngày ông được thả ra năm 1992. Như vậy không phải là tổng cộng thời gian đă ở trong trại là 17 năm hay sao ?"

Người Mỹ đen phỏng vấn Phạm Văn Thức nói thẳng với anh :

- "Mong ông phải khai rơ hơn về chuyện này v́ chúng tôi nhận thấy có điều ǵ đó không ổn trong tờ giấy ra trại này và lời khai của ông ? Có phải giấy ra trại này giả không ?"

Đến đây th́ Phạm Văn Thức cảm thấy bất an lắm :

- "Giấy ra trại đó dĩ nhiên là thật ! Tôi cũng không biết tại sao họ lại chứng nhận trong giấy ra trại như vậy ? Lời khai của tôi hoàn toàn là sự thật. Ông có thể liên lạc kiểm chứng với họ"

Người Mỹ đen đóng tập hồ sơ của Phạm Văn Thức lại một cách lạnh lùng :

- "Thời gian trốn trại ở bên ngoài 11 năm của ông nếu là sự thật th́ tại sao họ lại không tính đến ? Rất tiếc chúng tôi không có nhiệm vụ t́m hiểu tại sao cho vấn đề mâu thuẩn này của ông ?"

Rồi không đợi Phạm Văn Thức có dịp tŕnh bày thêm, người Mỹ này tiếp luôn :

- "Rất tiếc chúng tôi từ chối cứu xét hồ sơ này của ông v́ những lời khai và giấy tờ của ông đă không chứng minh được rơ ràng và ăn khớp với nhau. Bây giờ xin mời Ông Bà về và chúc may mắn."

Bước ra khỏi pḥng phỏng vấn, phải nói là tinh thần Phạm Văn Thức xuống thê thảm. Mọi hy vọng tan biến hết ! Rốt cuộc sau bao nhiêu cố gắng, chịu đựng, liều lĩnh đi tŕnh diện xin ở tù lại lần thứ hai với hy vọng có được giấy ra trại để được phái đoàn Mỹ nhận đơn cứu xét… để rồi kết quả cũng chính tờ giấy ra trại này hại anh… Càng suy nghĩ Phạm Văn Thức càng thấy chán năn ! Đám đông đang đứng tụ tập ở phía trước cửa chờ đến phiên ḿnh được gọi vào phỏng vấn, thấy vợ chồng Pham Văn Thức buồn rầu đi ra th́ xúm lại hỏi thăm. Sau khi biết chuyện hồ sơ của anh bị phái đoàn Mỹ từ chối v́ không chứng minh được rơ ràng thời gian trốn trại và thời gian anh đă ở tù trước đây..., một người trong đám đông góp ư khuyên anh nên t́m lại những bạn tù biết về chuyện trốn trại của anh và nhờ họ làm đơn xác nhận dùm rồi gởi qua Ṭa đại sứ Hoa Kỳ ở Bankok xin tái cứu xét lại hồ sơ… chuyện này cũng chỉ là hy vọng thôi, tuy nhiên c̣n nước th́ c̣n tát…

Phạm Văn Thức cũng muốn nghe theo lời khuyên đó lắm, nhưng bây giờ biết đi đâu mà t́m gặp bạn tù cũ nhờ giúp xác nhận dùm việc anh đă trốn trại…? Thời điểm lúc đó là cuối năm 1994 các bạn tù của anh đă đi định cư theo những diện HO trước đó hết rồi ! Số của anh đúng là xui tận mạng ! Chẳng lẽ Thượng Đế cố t́nh thử thách sự chịu đựng của gia đ́nh anh hay sao ? Bao nhiêu sức lực ư chí của anh gần như kiệt quệ hết. Vợ chồng anh chỉ c̣n biết đêm ngày cầu nguyện xin Thượng Đế, Ơn Trên ban phép màu ra tay cứu giúp mà thôi !

Có lẽ lời cầu nguyện đầy thành tâm của vợ chồng Phạm Văn Thức cuối cùng đă thấu đến tai Thượng Đế và khiến Ngài cảm động nên đă lóe lên cho anh một tia hy vọng mới : Trong khi ḍ t́m cầu may tin tức những người bạn tù cũ, th́ anh nghe nói có một người tên là Đào Văn Long, trước đây cũng là là tù cải tạo ở trại Xuyên Mộc, lẽ ra đă đi định cư theo diện HO lâu rồi, nhưng v́ anh này bị bệnh phổi nên phải ở lại uống thuốc chữa trị khi nào hết mới được đi. Tuy thế không ai biết rơ anh Đào Văn Long hiện nay đang ở đâu ?

Nhận được tin này Phạm Văn Thức mừng quá. Tưởng ai chứ Đào Văn Long th́ anh rất thân, từ lúc hai người c̣n ở trại Suối Máu. Anh c̣n nhớ lúc chuyển từ trại Suối Máu về Xuyên Mộc, anh và Đào Văn Long ngồi kế bên nhau trên cùng một chiếc xe. Khi đi ngang qua Bà Rịa Vũng Tàu, anh nhớ Đào Văn Long có kể cho anh nghe rằng nhà ba anh ta ở Bà Rịa, Vũng Tàu từ nhiều đời trước. Gần như những ai ở lâu vùng này đều biết đến ba anh Đào Văn Long cả. Cứ đến đó hỏi tên ông Ba Quạ là sẽ có người chỉ đến ngay. Lúc bấy giờ ngồi trên xe, Đào Văn Long kể cho anh nghe chuyện này cũng chỉ là vô t́nh khi xe đi ngang qua vùng này vậy thôi chứ không có ư ǵ khác. Tuy nh́ên v́ tên thường gọi của ba anh Đào Văn Long là "Ba Quạ" khá đặc biệt nên khiến Phạm Văn Thức c̣n nhớ tới bây giờ.

Thế là Phạm Văn Thức lên đường đi Bà Rịa, Vũng Tàu hỏi thăm nhà ông Ba Quạ ngay, hy vọng từ đó sẽ biết được tin tức người bạn Đào Văn Long. Sau khi đến nơi hỏi thăm nhiều người, cuối cùng anh được một anh lái xe Honda ôm cho biết ông Ba Quạ đă chết lâu rồi. Nghe tin này Phạm Văn Thức chới với, tuy nhiên anh cũng cố hỏi tiếp :

- "Thế anh có biết con cái của ông Ba Quạ c̣n những ai và ở đâu không ?"

Anh tài xế xe ôm trả lời :

- "Ông ta có người con gái đang mở quán bán hủ tiếu gần đây thôi."

Mừng quá, thế là sẵn xe Honda ôm, Phạm Văn Thức nhảy lên nhờ chở ngay tới chỗ cô con gái ông Ba Quạ. Té ra đây chính là cô em của Đào Văn Long, người bạn tù mà anh muốn t́m. Nhờ cô này chỉ dẫn, sau đó anh đă t́m gặp Đào Văn Long. Cũng may là anh này vẫn c̣n đang uống thuốc điều trị bệnh phổi nên Phạm Văn Thức mới có cơ hội gặp được, nếu không th́ chắc anh ta cũng đă đi Mỹ lâu rồi. Sau khi biết rơ câu chuyện, Đào Văn Long đưa cho Phạm Văn Thức địa chỉ của một người bạn tù khác cũng rất thân với cả hai người từ lúc c̣n ở trại Suối Máu. Đó là anh Nguyễn Đức Dũng, biệt danh Dũng "Sún", đă đi định cư diện HO và hiện đang sống ở Washington DC. Đào Văn Long khuyên anh nên gởi thơ liên lạc và nói rơ ư định của ḿnh cho Dũng "Sún" biết. Chắc chắc Dũng "Sún" sẽ liên lạc thêm được nhiều anh em khác làm đơn xác nhận cho anh để bổ túc hồ sơ.

Lập tức Phạm Văn Thức gởi ngay một lá thơ qua Mỹ cho Nguyễn Đức Dũng kể rơ mọi chuyện và nhờ anh này giúp đở. Đến đây th́ h́nh như những đại nạn, rủi ro của gia đ́nh anh đă thực sự chấm dứt. Mọi chuyện sau đó xảy ra thật nhịp nhàng, ăn khớp với nhau một cách tuyệt diệu. Sau khi nhận được thơ của bạn, Nguyễn Đức Dũng đă liên lạc được 8 bạn tù cải tạo khác cũng ở cùng trại Xuyên Mộc với nhau trước đây, cùng làm ngay một tờ đơn xác nhận rằng có quen biết với Phạm Văn Thức từ lúc c̣n ở trại cũ Suối Máu và cùng chuyển sang trại Xuyên Mộc vào năm 1979… tất cả khai biết rơ chuyện trốn trại năm 1980 của anh như thế nào… sau đó mang đi thị thực chữ kư và gởi bản chính qua Ṭa đại sứ Hoa Kỳ ở Bankok, Thailand và một bản sao về cho anh. Năm 1997, phái đoàn Mỹ mở lại hồ sơ Pham Văn Thức, gởi giấy mời vợ chồng anh trở lại tái phỏng vấn và tuyên bố chấp nhận gia đ́nh anh được định cư ở Mỹ theo diện Nhân đạo H.O 40. Gia đ́nh anh lên đường đi định cư không bao lâu sau đó, chấm dứt một quăng đời dài lận đận tưởng như không bao giờ thoát ra được. Hiện anh Phạm Văn Thức đang sống an lành cùng gia đ́nh tại thành phố Philadelphia, Tiểu bang Pennsylvania, Hoa kỳ.

Câu chuyện của anh Phạm Văn Thức, một người tù cải tạo trong nhóm 520 Xuyên Mộc kể trên, là một điển h́nh đáng cho chúng ta suy gẫm về ư chí kiên cường, quyết không chấp nhận sống dưới sự kềm kẹp của chế độ Cộng sản… cũng như tinh thần nhẫn nại, sự chịu đựng bền bỉ, sẵn sàng hy sinh và bất chấp mọi hậu quả của anh để đánh đổi lấy cuộc sống Tự Do mà anh hằng khao khát.



Vĩnh Khanh
Phố Đá Tṛn, những ngày cuối năm 2007

florida80
04-27-2019, 20:51
Người Tù đầu tiên chết trong Trại Cải Tạo.


Nguyễn Văn Khôi


Lời giới thiệu của anh Mai Đông Thành :

Trong một buổi họp mặt hàng năm của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trăi tại Nam California tôi được gặp lại một vị thày cũ, thày Nguyễn Văn Khôi. Thấy tôi họ Mai và qua lần tṛ chuyện nên biết về gia đ́nh tôi, thày cho tôi biết là thày đă đi tù “cải tạo” chung với ông anh ruột của tôi và đă viết một bài về anh ấy, lư do đặc biệt và giản dị : anh tôi là người đầu tiên chết trong trại tù cải tạo.

Dưới đây là bài viết của thày Khôi :


Trại cải tạo ở đây là những trại dành cho các Sĩ quan và Công chức miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 và người chết ở đây là Cố Dược Sĩ Trung Úy Mai Gia Thược.

Thực ra th́ chưa có một thống kê chính thức nào cho biết về những người đă bị chết trong các trại Cải Tạo nghĩa là không thể biết được một cách chính xác rằng ai là người đầu tiên ai là người sau cùng đă bị chết trong các trại tù khổ sai có cái tên rất hiền lành là “Trại Cải Tạo”, nhưng tôi vẫn khẳng định rằng chiến hữu đầu tiên chết trong trại Cải Tạo chính là cố Dược Sĩ Trung Úy Mai Gia Thược v́ anh chết vào khoảng cuối tháng 6 hay đầu tháng 7 năm 1975 nghĩa là chỉ vài ngày sau khi anh đi tŕnh diện để “được” đi học tập cải tạo .

Sau khi chúng tôi được lệnh mang 10 ngày lương thực để đi tŕnh diện học tập cải tạo, tôi đă tŕnh diện tại trường Nữ Trung Học Trưng Vương ở Saigon vào khoảng cuối tháng 6-75. Ngay ngày đầu tiên ở đây chúng tôi đă thấy được cái bản chất lừa lọc, xảo trá của tụi Việt Cộng rồi... Không nói đến chuyện về chúng nó đă chơi chữ trong cái thông cáo về thời gian đi học tập cải tạo. Thực ra không phải là tất cả chúng tôi đều bị chúng lừa về vấn đề này, nhưng chúng tôi đă không thể không sách khăn gói đi tù được nên đành phải đi thôi… Chúng bắt chúng tôi mang lương thực đi nhưng chúng lại nuôi ăn chúng tôi. Hôm đầu tiên trong trường, chẳng ai trong chúng tôi, những kẻ bắt đầu cuộc sống tù đầy lại nghĩ đến chuyện ăn uống cả. Nhưng tới trưa hôm đó chúng tôi thấy có một chiếc xe của một nhà hàng trong Chợ Lớn - H́nh như xe của nhà hàng Bát Đạt th́ phải - mang thức ăn đến. Lúc đầu chúng tôi tưởng là chiếc xe đó mang thức ăn cho tụi bộ đội chúng nó mà chúng nó là kẻ chiến thắng th́ được ăn thế cũng phải…nhưng những thức ăn đó lại là của nhà hàng Bát Đạt mang đến cho chúng tôi - những sĩ quan của Saigon cũ - Cuộc tŕnh diễn này không phải là dành cho chúng tôi mà là cho dân chúng của Saigon. Thấy xe của nhà hàng Bát Đạt mang cơm nước đến cho chúng tôi ai mà không nghĩ là mấy ông Cộng Sản này tốt thật… Nhưng thực tế là những chiếc xe của nhà hàng trong Chợ Lớn đó chỉ mang cho chúng tôi cơm và…giá luộc với nước mắm. Những điều này th́ dân chúng ở ngoài đường làm sao có thể biết được !!! Tôi nói rằng đây là cái bản chất lừa lọc của mấy tên Cộng Sản v́ cho chúng tôi ăn cơm với gía luộc th́ mới là đúng cho trường hợp của chúng tôi. Thật ra chúng chỉ việc nấu thêm cơm cho bộ đội của chúng rồi lấy một phần cho chúng tôi là xong việc ǵ phải tŕnh diễn lẩm cẩm như vậy nhưng v́ cái việc đánh lừa dân chúng là bản chất của chúng, việc lừa lọc người khác đă ăn sâu vào tim óc chúng rồi nên hễ cứ gặp dịp là phải được đem ra thi thố.

Ở đây tôi phải mở ngoặc kép để nói đến cái Nha Tâm Lư Chiến của Chính phủ VNCH cũ. Không hiểu mấy ông trong đó - có kẻ xuất thân từ trường Đại Học Chính Trị nữa - làm ăn thế nào mà hầu như tất cả Sĩ quan chúng tôi đều không biết một tí ǵ về các mánh khóe của bọn Việt Cộng hết !!! Tôi nghĩ là cái Nha Tâm Lư Chiến này chỉ là chỗ cho mấy tên trốn lính, đúng hơn là trốn tác chiến và làm… lính kiểng thôi.

Bây giờ xin “ Trở lại với những con cừu của chúng ta”: Vào trường Trưng Vương được chừng hai ngày th́ một đêm về sáng được chúng cho mấy chiếc xe nhà binh đến chở chúng tôi lên Trảng Lớn - Để tiết kiệm xăng nhớt, chúng cố dùng thật ít xe nên chúng tôi đă bị nhồi nhét chật cứng lên những chiếc xe đó, đă thế chúng c̣n buông tấm bạt sau xe xuống để chúng tôi không biết là chúng sẽ đưa chúng tôi đi đâu và để dân chúng khỏi thấy. Gần sáng hôm sau th́ đoàn xe tới Trảng Lớn, chúng cho chúng tôi xuống xe, lùa chúng tôi vào một băi trống… để ngồi ở đó mà ngủ vờ ngủ vật…chờ. Tới khoảng 6 hay 7 giờ sáng khi các xe từ những nơi khác đă đưa chúng tôi về nơi đây đầy đủ, th́ một tên trong trại ra sắp xếp chúng tôi lại thành đội ngũ hẳn hoi, rồi tên trưởng trại mà chúng kêu là “Thủ Trưởng” ra… lên lớp chúng tôi - Tôi quên nói là ngay khi vào tập trung ở các trường học ở Saigon, chúng đă phân chia chúng tôi thành từng tổ, từng đội rồi nên tới đây chúng điều động sắp xếp lại rất nhanh chóng.

Dù rằng một số trong chúng tôi đều đă nghĩ rằng học tập cải tạo không phải chỉ 10 ngày đâu, v́ nếu chỉ 10 ngày thôi th́ việc ǵ phải tổ chức qui mô như thế này, nhưng chúng tôi vẫn mong rằng ḿnh nghĩ sai, cho nên khi tên Thủ Trưởng trong bài lên lớp chúng tôi có nói là “…và rồi đây chúng tôi sẽ mở Câu Lạc Bộ cho các anh có chỗ giải trí và hàng tháng sẽ cho các anh gửi thư về thăm gia đ́nh..” chúng tôi mới thấy thất vọng năo nề, có người c̣n cho rằng tụi này chẳng biết ǵ hết, cấp trên của chúng là Ủy Ban Quân Quản của Thành phố đă nói là học tập cải tạo 10 ngày th́ sao lại có vụ viết thư hàng tháng, chúng là cấp dưới nên ngu quá…

Tên Thủ Trưởng này đă nói với chúng tôi về chủ trương nhân đạo của Bác và Đảng của chúng là chúng sẽ không được hành hạ chúng tôi mà chỉ đưa chúng tôi đi học tập để sau này về phục vụ cái nước “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” của chúng (ta), khuyên chúng tôi nên yên tâm học tập và cố gắng học tập tốt để sớm được về với gia đ́nh và nếu có cán bộ nào vi phạm chủ trương này th́ chúng tôi có quyền báo cáo với Thủ Trưởng của trại…Cuối cùng, chúng đă cho chúng tôi biết là tổ nào, đội nào thuộc tên cán bộ nào làm “Quản Giáo”và từ nay những tên quản giáo này sẽ trực tiếp cai quản chúng tôi. Sau khi chấm dứt bài lên lớp đầu tiên này, tên Thủ Trưởng này đă để các Quản Giáo đưa chúng tôi về những nơi đă chỉ định sẵn để chúng tôi t́m cách tự dựng lấy mỗi tổ một căn lều để ở. Tôi cũng chẳng nhớ là làm sao chúng tôi đă t́m ra đủ vật liệu như gỗ, lá để làm cột, làm vách, làm mái cho căn nhà của 2 tổ của chúng tôi nữa. Tôi chỉ nhớ rằng chỉ trong một ngày là chúng tôi đă dựng xong căn nhà đó. Sau khi thấy chúng tôi đă “an cư” rồi tên quản giáo của chúng tôi mới bảo chúng tôi bầu lấy tổ trưởng để sau này trực tiếp điều khiển anh em trong tổ theo lệnh của tên quản giáo này. Trong căn nhà của chúng tôi, 2 tổ mỗi tổ 10 người ở một nửa căn nhà. Khi bầu Tổ Trưởng, tổ bên cạnh có đề cử mấy tên để anh em chọn, riêng tổ của tôi th́ anh em nhất trí chỉ đề cử tôi v́ tôi là… Đại Úy duy nhất trong tổ. Tôi không muốn nhận nhưng anh em cương quyết khuyên tôi làm - lúc này tuy đă ră đám nhưng phần lớn anh em hăy c̣n tôn trọng những người có cấp bậc cao hơn ḿnh v́… chưa thấy được những cái xấu xa hèn kém của những bậc được coi là đàn anh - nên tôi đành phải nhận. May mắn cho tôi là tôi chỉ giữ vai tổ trưởng này có vài ngày thôi v́ sau đó tôi được chuyển sang khu Đại Úy. Làm tổ trưởng, đội trưởng th́ phải… quỵ lụy tên quản giáo mà tôi th́ qụy lụy không quen... Sau này “đội trưởng, tổ trưởng phải là do quản giáo chỉ định chứ không c̣n cái tṛ bầu bán vớ vẩn nữa, Ai là tiến bộ và dễ bảo th́ mới được chọn làm những chức vụ đó. Làm những chức này th́ sẽ được hưởng nhiều ưu đăi mà anh em khác không được như có thể được ngủ lại với vợ khi vợ lên thăm nuôi trong khi những người khác th́ không, được nhận nhiều quà của vợ con mang lên hơn qui định... Tóm lại là sau này chúng tôi coi những ông Đội Trưởng gần như là các ông Quản Giáo con, tuy họ không hẳn là những Antennes nhưng chúng tôi cũng… kính nhi viễn chi...

Sau khi có tổ trưởng xong, trại bắt chúng tôi chia nhau đi dọn dẹp lại cái căn cứ Trảng Lớn này v́ chúng không đủ người và nhất là chưa có th́ giờ ! Tổ của tôi phải đi thu dọn cái sân bay trực thăng tác chiến ở bên cạnh căn cứ. Tổ của Mai Gia Thược th́ thu dọn những căn hầm nằm ở phía trong trại, nhưng sát với bờ đất bao quanh trại. Đến trưa hôm đó chúng tôi được nghỉ về dùng cơm…và trong khi đang ăn th́ cả trại nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả trại náo loạn lên, tụi bộ đội cuống quít sách súng chạy vào những chỗ nấp, c̣n chúng tôi th́ ngơ ngác không hiểu có chuyện ǵ xẩy ra… Sau đó vài phút, tỉnh trí lại chúng tôi mới thấy khói đang tuôn mù mịt trong một căn hầm. Căn hầm này nằm bên cạnh sân bay trực thăng, nơi mà tổ của tôi đang phải lo dọn dẹp. Lúc đó chúng tôi mới biết rằng đó là một căn hầm mà tổ của Mai gia Thược chịu trách nhiệm dọn dẹp. Rồi chúng tôi được biết thêm là căn hầm này chứa rất nhiều lựu đạn khói - lựu đạn khói mầu này dùng để đánh dấu băi đáp cho trực thăng - Dược Sĩ Trung Úy Mai gia Thược đi dọn căn hầm này, anh đă t́m được một trái lựu đạn tấn công trong đám những lựu đạn khói.

Anh đă giữ lại và khi anh em bảo anh nghỉ để đi ăn cơm th́ anh hối thúc những người đang ở trong hầm đó đi ăn trước đi. Anh đợi mọi người đi xa hết rồi mới mở chốt chiếc lựu đạn anh đang giữ cho nổ để tự tử. Hôm đó h́nh như mới là cuối tháng 6 của năm 1975, nên tôi cho rằng anh là người đầu tiên bị chết trong trại Cải Tạo. Sau này, như chúng ta đă biết, có rất nhiều người bị chết trong những trại tù được ngụy trang dưới cái tên là Cải Tạo… hoặc là bị xử bắn v́ trốn trại - h́nh như là 2 Thiếu Tá và bị bắn ở Biên Ḥa th́ phải, 2 người này bị bắn trong những ngày đầu của đợt Cải Tạo này nhưng cũng phải vào giữa tháng 7, điều này có ông Tá nào biết rơ th́ xin lên tiếng… hoặc bị mấy tên Antennes như tên Bùi đ́nh Thi đánh chết hoặc bị bệnh rồi c̣n bị tụi Antennes thêm bớt này nọ rồi báo cáo nên bị kiên giam hoặc nhốt vào những cái thùng sắt lớn cho đến chết như trường hợp ông Nguyễn Mạnh Côn bị tên Duyên Anh hăm hại... hoặc bị chết v́ bị bệnh mà không có thuốc…sau này cũng có người tự tử trong trại như Thiếu Úy hay Trung Úy Cấn Văn Vũ, h́nh như là Trung úy th́ phải. Chú Vũ này là con trai - có thể là con trai út - của ông bà Cấn văn Tố, Giám đốc trường Trung Học Tư Thục LEURET ở Saigon. Chú Vũ này là em Thiếu Tá hay Trung Tá Hải Quân Cấn Văn Tâm…C̣n nhiều nhiều nữa, những người bị chết trong trại Cải Tạo như Luật Sư Trần Văn Tuyên, Bác Sĩ Phan Huy Quát… nhưng tôi vẫn cho rằng Dược Sĩ Trung Úy Mai gia Thược là người đầu tiên chết trong trại...

Khoảng 2 giờ chiều hôm đó cả trại được tập trung lại để ông Thủ Trưởng cho ư kiến. Theo như ông Thủ Trưởng này th́ … “anh Thược này tự tử như thế là phản động, là không hiểu đường lối ḥa hợp, nhân đạo bác ái của Bác và Đảng, các anh phải biết rằng hành động như thế là có tội với Bác với Đảng và với Nhân Dân !!! ”. Nghe như vậy chúng tôi ai cũng tức nhưng tức chỉ để mà tức thôi chứ chẳng làm ǵ tụi dă man vô ư thức này được.

Tới khi tôi và mấy anh em trong tổ được lệnh đi lấy bắp cải cho nhà bếp dùng ngày hôm sau th́ trên đường đi chúng tôi thấy 8 người trong tổ anh Thược đang khiêng anh đi chôn. H́nh như là anh đă được anh em đóng cho một cái quan tài thô sơ để đưa anh vào ḷng đất mẹ, tôi nói h́nh như v́ lâu quá rồi tôi không c̣n nhớ được nữa. Đám tang này dĩ nhiên là rất đơn giản, chỉ có mấy anh em khiêng quan tài được đưa anh tới chỗ mà tụi coi trại chúng chỉ định, Tuy nhiên chúng tôi cũng c̣n được thấy đôi chút an ủi ở chỗ là mấy anh khiêng quan tài đă xoay sở làm sao mà họ đều có được những bộ đồng phục mầu đen để đưa anh đi.

Không hiểu là gia đ́nh anh có được báo tin này hay không, tôi thắc mắc điều này v́ về sau những người chết ở trong trại đều bị tụi nó bưng bít không cho gia đ́nh những người chết này biết. Để mai mốt tôi phải hỏi em của cố Dược Sĩ Trung Úy này xem gia đ́nh anh ta có được thông báo ǵ không. Em của Mai Gia Thược hiện nay cũng là một Dược Sĩ và đang hành nghề ở Westminster th́ phải.



Nguyễn Văn Khôi

florida80
04-27-2019, 20:52
Chuyện Người Vợ Tù Cải Tạo


Hoàng Oanh


Trời hè Cali năm nay rất nóng, ánh nắng chói chang. Những đám mây chuyển động cuốn theo chiều gió trong hoàng hôn đổi thay màu sắc với ánh vàng tươi đẹp có lúc đỏ rực góc trời như máu lửa chiến tranh.

Sức nóng nơi đây để tôi nhớ về Việt Nam, nơi khí hậu nóng gay gắt vào Hè…và trong thâm tâm gợi lại : V́ sao tôi đến nơi nầy, để ḷng luôn nhớ về Quê hương ?!

Ngược ḍng thời gian, từ khi đất nước Việt Nam với chiến tranh, để có những chiến binh tàn phế, lê lết đau khổ cả cuộc đời và những người tử thương vùi thây dưới ḷng đất hoang vu…để lại những quả phụ cô nhi, mẹ góa con côi bất hạnh trong cuộc sống tương lai mờ mịt đau thương !

V́ thế mọi người đều mong mỏi đất nước được thanh b́nh.

Ngày 30-4-75, quân Cộng Sản Bắc Việt đă vào dinh Độc Lập. Đài phát thanh phát lời Tổng Thống Dương văn Minh ra lệnh tất cả chiến sỉ hăy ngưng chiến, buông súng. Các Chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đang chiến đấu mănh liệt, cuộc chiến chưa tàn, giả từ vũ khí…khi vận nước đến hồi đen tối.

Thế là hết, nước mất, nhà tan trong nỗi hận !

Lệnh của chánh quyền Cộng Sản :

Tất cả ngụy quân từ cấp tá trở lên và ngụy quyền cao cấp phải đi tŕnh diện ở những điểm…trong hạn định ngày 13, 14, 15 tháng 6 năm 1975, để học tập cải tạo, đem theo hành trang và tiền ăn 1 tháng.

Chồng tôi từ giă vợ con, dặn ḍ tôi bao nhiêu điều… Tôi đưa chồng tôi đến điểm tập trung và chia tay trong đau buồn, lo ngại cho lần đi nầy.

Chồng tôi bước chân vào đời Binh nghiệp tại trường Vơ Bị Đà Lạt năm 1951.

Đă bao năm tôi sắp xếp Quân phục cho chồng trong những lần đi… trên bâu áo từ mai vàng đă đổi màu mai trắng và hẹn ngày về…Lần đi nầy với thường phục, một túi xách đen…không biết được ngày mai !…

Khi không c̣n “chiến tranh” để không có cảnh cô nhi quả phụ, th́ có những người đi tù “Không hẹn ngày về” cũng vẫn đưa đến cho những đứa con và những người vợ trong cảnh khổ của cuộc đời với những nỗi niềm :

“Người vợ tù cải tạo”

Ngày tháng nặng nề trôi qua khi chồng tôi đi tù trong tuổi 45, và tôi, một người mẹ 44 tuổi với 10 đứa con, 4 gái, 6 trai. Bây giờ, tôi vừa là mẹ lại thay cha để nuôi và hướng dẫn các con làm sao cho được nên người…được cơm no và bước đường học vấn được tốt đẹp…Điều tôi mong mỏi cũng là điều tôi lo ngại trong hoàn cảnh nầy.


***

Bao nhiêu gia đ́nh có chồng đi tù, người vợ và con lắm cực nhọc với sinh kế khó khăn hiện tại. Phải ra những lề đường, các chợ và chợ trời mưu sinh. Những đứa con của tôi đều phải đi làm thuê khi rảnh giờ học. Mấy đứa con trai th́ làm phu khuân vác trong việc xây cất rất nặng nề. Khâu nầy nhận thuê học sinh đến lúc nào cũng được v́ họ đang sữa chữa và xây cất nhiều. Mấy đứa con gái th́ đi lảnh sợi nylon về móc giỏ, từ chợ Ḥa Hưng qua chợ Tân Qui Đông rất xa. Hai đứa con gái nhỏ, tuổi 9-15, chở nhau bằng xe đạp, lảnh sợi và giao giỏ. C̣n tôi cũng ra đi từ sáng sớm, đến tổ thêu may gần chợ Bến Thành để may mướn. Mẹ con tôi đi trong mưa nắng…cũng mặc. Chiều về, tôi luôn không nghỉ ngơi được, vội vă đi hợp tổ. Lời Tổ trưởng :

- " Các người vắng mặt là điều không tốt. Khi xét cho chồng đi cải tạo về, cũng do vợ con tham gia tích cực mọi việc được tốt nơi địa phương".

Những lần hợp từ 7 giờ tối, có khi đến gần 10 giờ mới xong, họ luôn nhắc nhở câu : “Chúng ta được sống trong Độc Lập - Tự do - Hạnh phúc…nhờ ơn Bác và Đảng”. Thật là mệt thể xác lẫn tinh thần. V́ tranh thủ, có người đem len theo vừa nghe vừa đan, đă làm nhiều, cực, nhưng mấy ai được no. Những bửa ăn của con tôi thường là : dưa mắm, tương, chao, rau luộc, mấy khi có cá thịt. C̣n cơm th́ độn bo bo và chia từng phần cho 10 đứa con. Đói no chỉ bấy nhiêu, rồi uống nước nhiều. Tôi nh́n con trong cảnh mà ḷng mẹ quá đau xót !
`
Gia đ́nh tôi luôn bị thúc dục đi Kinh Tế Mới để tăng gia sản xuất. Tôi đă nghe những người đi nơi ấy về nói lại “ Rất khó sống “. V́ thế nếu không ở được nơi thành phố th́ tôi sẻ đến một nơi khác. Tôi về quê chồng ở Mytho để tham khảo ư kiến nơi ở và sinh kế th́ được lời : “ Về đây, sẽ tùy việc…và đùm bọc lẫn nhau”. Tôi cũng về quê tôi Bạc Liêu t́m hiểu, th́ bà con có ư kiến : “ Hăy nuôi chim cút v́ đang phong trào”. Quê hương sẽ là nơi dung thân. Tôi sẻ chọn một trong hai nơi nầy để có người thân giúp đở. Và tôi lại nghỉ đến chồng, từ ngày ra đi, bản thân và sự sống ra sao không rơ; c̣n tôi và các con cuộc sống, nơi ở, cũng không yên, rồi đây sẽ đi đâu, về đâu ?!

Những ǵ tôi lo ngại về đường học vấn của các con tôi, nhưng rồi cũng lở vở, không khỏi được. Đứa con lớn đang học luật khoa, th́ khoa nầy bị bỏ. Đứa học đại học y khoa cũng bị đuổi. Một đứa kế tiếp đang bước vào ngưỡng cửa đại học lại phải đi Nông trường lao động và đưa đi Thanh Niên Xung Phong. Đường học vấn của các con, ước vọng tương lai đă đen tối. Chúng buồn và khóc nhiều. Cũng bởi là “vợ con Ngụy”, nên lắm phũ phàng !

Vào một đêm, tiếng chuông cổng nhà reo vang cùng tiếng gọi :

- “ Mở cổng, mở nhanh, chủ hộ !”

Tôi nh́n đồng hồ để biết thời gian, 12 giờ 18 phút. Th́ ra những người gọi là Công an Phường, tổ trưởng khu vực và một phụ nữ. Họ cho biết có lệnh xét nhà. Họ buộc tôi mở các tủ lớn, nhỏ để lục xét và bắt ghế lên 2 giường sắt chồng mà trèo lên trần nhà qua khung gổ vuông. Người phụ nữ, mà người ta gọi là dân 30 tháng 4, cũng trèo lên theo. Họ rọi đèn pin, không hiểu họ t́m ǵ trên ấy. Xong việc, xét không có ǵ đễ lập biên bản, họ cũng không ra về mà ở lại, gọi là “đóng chốt” một đêm, một ngày. Khi rút đi th́ tịch thu 1 máy ảnh trong c̣n phim chưa chụp hết, một máy quay phim cùng bao nhiêu phim kỷ niệm đám cưới trong gia đ́nh, cả đám tang của cha mẹ, tôi năn nỉ thế nào xin lại cũng không được. Họ nói là để chiếu xem, nếu có tài liệu xấu, sẻ” mời ra phường làm việc” ( Cái câu luôn không bao giờ may mắn ). Nếu không có ǵ th́ gọi ra nhận lại, trong thời gian 10 ngày, nhưng rồi họ im lặng luôn.

Sau việc xét nhà, tôi luôn lo ngại "tai họa" cho những đứa con trai của tôi. Và nghỉ có đi đâu khỏi nơi nầy, cũng không đem đồ đạc trong nhà theo được, để lại họ xài, khi họ chiếm nhà, cho nên tôi đă bán giường, tủ, bàn, ghế salon… mọi đồ vật trong nhà cả bộ lư trên bàn thờ ông bà, tôi cũng bán. Giờ đây, nhà trống trải từ trên lầu xuống từng dưới, từ trước ra sau, các con tôi có thể đá banh thoải mái. Tôi ứa nước mắt, v́ tiếc những ǵ ḿnh mua sắm theo sở thích qua bao nhiêu năm đều là kỷ niệm.

Rồi việc đến đă đến. Cũng vào một đêm, vẫn sau 12 giờ khuya, một đêm mưa nhỏ. Trong mưa có tiếng gọi to :

- “ Mở cổng, mở nhanh”

Cùng tiếng chuông cổng vang liên hồi. Th́ ra những người gọi vẫn là Công an Phường, Tổ trưởng khu vực. Khi vào nhà, họ liền hỏi :

- “ Có đứa tên… không ?

Tôi trả lời :

- “ Đó là con tôi, nó đang ngủ”

Họ đến tận giường kêu nó dậy. Nó đang ở trần, mặc quần đùi. Họ hối lấy quần dài, áo dài tay mặc…với lời : ” Mời ra Phường làm việc” rồi bắt dẫn đi. Con tôi trong ngơ ngác. Tôi đi theo con ra Công an Phường, lúc 1 giờ 10 phút. Họ để mẹ con tôi nơi pḥng đợi, c̣n họ, người ra về, người vào pḥng… ngủ. Măi cho đến sáng, khi có tiếng rao bán hàng, họ mới mở cổng. Nh́n mẹ con tôi, thốt :

- “ Chờ làm việc”.

Thấy con lắng nghe tiếng rao bán hàng thí biết con đang đói. Con lại nói nhức đầu. Tôi cũng quá mệt mơi cả đêm ngồi không ngủ, lại lo ngại việc ǵ sẻ đưa đến. Nuôi con, ai hiểu con bằng cha mẹ ! Tôi an ủi con :

- “ Chờ làm việc rồi sẽ về. Con không làm ǵ sai, đừng sợ”.

Tôi về nhà lấy tiền, để mua ǵ cho con ăn và đem thuốc nhức đầu cho con uống - (Đă chờ cả đêm, sẽ c̣n kéo dài) -

Tôi vừa đi vừa chạy v́ nhà không xa lắm.Tôi mua 3 củ khoai lang luộc c̣n nóng. Tôi đi…chạy nhanh trong ṿng 30 phút. Khi trở lại th́…không c̣n con tôi ở đó nữa. Họ đă đem con tôi nhốt nơi khác. Tôi hỏi, họ trả lời :

- “ Chị đi về, cho biết sau”.

Tôi đau khổ quá, nước mắt tuôn trào. Tôi đem khoai và thuốc mà con không được nhận trong lúc đang phải chịu đói và đau. Không biết họ đă đem con tôi nhốt ở đâu và nghĩ khi bắt đi, không có mẹ, con tôi sẻ hoảng sợ như thế nào ? Tội nghiệp cho con, tôi khóc trong tức tưởi…ra về. Tôi đi t́m hiểu sự việc. Có đứa lứa tuổi, trùng tên, nhà ở gần, nó chỉ “thả diều” nhiều ngày trên nóc nhà. Họ cho là nghiên cứu truyền tin, thành phần bất hảo. Tôi đi khiếu nại nhiều lần, nhưng vẫn câu “ chờ cứu xét”.

Đă hơn 5 tháng th́ 1 ngày tôi được tin con. Tôi xách giỏ thức ăn, vất vả đi t́m thăm con. Nh́n con đau ốm, hai chân sưng phù, mặt hốc hác. Người bịnh lại mặc áo c̣n ướt, giặt phơi chưa khô, v́ đêm bị bắt, chỉ mặc một bộ quần áo…ra đi. Mẹ con đều khóc trong đau khổ. Tôi muốn dắt con ra khỏi chốn tù…con tôi theo nắm tay mẹ, v́ muốn cùng mẹ đi về…nhưng…!

Nỗi tức ḷng, người ở tù th́ phải đúng tội, tôi khiếu nại đến Viện Kiểm Sát Quận…, gặp viện trưởng Ng….tŕnh bày, con tôi được thả với giấy : “ Bắt nhầm v́ trùng tên”.

Khi đem về, họ bỏ ở đầu đường, con tôi bị phù chân không đi được - có ông bán cháo ḷng quen - giúp cơng về nhà.

Con tôi ở tù oan 8 tháng, đă bị đuổi học, đang học Trung Học Kỹ Thuật Toán lớp 12, trong tuổi 17, ra tù 18, từ tháng 12-1976 đến 8-1977, giam ở Xuyên Mộc.

Lại 1 việc cực khổ đến với đứa con trai khác, 17 tuổi, cũng đang học lớp 12, phải bỏ học đi lao động Nông trường, rồi đưa đến nghĩa vụ Thủy lợi, đào kinh vùng Duyên hải, Cần Giờ, từ 9-1978 đến 12-1980, tính ra hơn 2 năm, xong công tŕnh mới được về.

Tôi lại xách giỏ thức ăn đi thăm con. Nh́n con gầy ốm, hốc hác, da mặt đen nám v́ phơi nắng mưa. Quần áo rách rưới, đưa lưng, đưa đùi, v́ luôn trong śnh đất dưới nước ngày nầy qua ngày khác, quần áo đâu cho đũ, thật quá đau ḷng. Trên người, da cũng ngứa lở, kẽ ngón tay, chân bị nước ăn, luôn ngứa, găi…rướm máu.

H́nh ảnh con dưới nước lội lên bờ, như con vật bị thương, uể oải đến bên mẹ…Mỗi lần đi thăm là đem thuốc ngứa lở, cảm. Thật tội nghiệp con tôi.

Và thời gian của đứa con đi Thanh Niên Xung Phong, tuổi 20. Tôi không đi thăm được v́ đường xá không yên. Thỉnh thoảng, con tôi về thăm nhà, thấy con ốm, bơ phờ v́ bao gian lao cực khổ, vác đạn nơi chiến trường nguy hiểm, canh gác trong đêm, đói khát đủ mọi thứ, ngoài sức chiu đựng.

Con tôi đă hẹn ngày đưa Ông Táo, 23 Âl tháng chạp, sẻ về thăm trong dịp Tết, th́ đúng ngày 23 âm lịch, được hung tin nó đă “tử thương” v́ trúng ḿn nát xác nơi biên giới Campuchia, ngày 11-1-1979, tức ngày 13 Âl tháng chạp. Đến ngày 20-1-1979, họ mới báo tin, đă 10 ngày, tức ngày 23 âm lịch, đưa ông Táo, con tôi đă về trong vong hồn như nó đă hẹn ! Họ chỉ có 1 tờ “Giấy báo tử”, không xác, không thây, không nói đến nấm mồ, mà chỉ đem về một balô của con tôi, trong có 1 nhật kư, 1 tấm ảnh, 1 mền, 2 áo, 1 quần tây đều cũ…

Với tin và những chứng vật đau ḷng, nước mắt tôi tuôn trào, không c̣n đứng vững, tối tâm mặt mày. C̣n nỗi thống khổ nào hơn ?!

Giửa lúc gia đ́nh tôi bối rối, có một người đàn ông t́m đến hỏi :

- “ Chừng nào đi Kinh Tế Mới ?”

Trong tận cùng đau khổ, tôi la khóc, to lời :

- “ Cứ đem xe đến chở mẹ con tôi đến bất cứ rừng sâu núi thẩm nào tùy, trong ṿng 1 giờ, nếu qua giờ, tôi sẻ đốt căn nhà nầy, rồi có ra sao th́ ra. Tôi hết muốn sống nữa rồi” !

Với bao nỗi khổ vồn vập với gia đ́nh : - nơi ở không yên, con bị đuổi học, con đi lao động cực khổ, con bị tù oan, con bị chết thảm không xác không thây - những ai là mẹ trong cảnh, sẻ thấu nỗi khổ của tôi.

Đang có bà Hội trưởng Phụ Nữ Phường trong toán đến báo tin con tôi tử thương, bà nói lời ǵ không rơ, người nầy bỏ đi, nét mặt khó chịu.

Cái Tết đă đến, mọi người nhộn nhịp, đi mua sắm…và những cành mai vàng, hoa đào thắm đỏ. Ngoài kia, tiếng pháo nổ vang trong đêm giao thừa. Những ai họ vui mừng đón xuân, riêng tôi trong căn nhà yên lặng, 1 cái Tết trong nước mắt chờ con như lời con đă hứa hẹn, nhưng con không bao giờ trở về nữa !

Con tôi đă chết trong tuổi 23 ( 1956 -1979). Ḷng mẹ tiếc thương, thương tiếc 1 đời trai trẻ bất hạnh. Viết về con mà không cầm được nước mắt.

Từ ngày xảy ra “cái chết” của con, tôi bị ám ảnh, buồn không nguôi và phát bịnh. Đến nay, chồng tôi đi tù đă 4 năm, chỉ có tin thư, người không gặp mặt.

Tháng 3-1979, thư chồng tôi cho biết đang ở trại Hà Sơn B́nh và được phép thăm. Đây là sự an ủi nhiều trong giai đọan nầy. Tôi cố gượng để có sức khỏe v́ hành tŕnh phải qua nhiều ngày đêm. Tôi đi t́m những bạn có chồng ở cùng trại để đi chung, có ǵ cần sẻ giúp đở nhau. Được người bạn ở gần nhà cùng đi với tôi, chúng tôi lo ngại nhiều về phần “ tiền” v́ đến nơi xa xứ lạ.

Qua những giấy tờ xin phép nơi Phường, chúng tôi mua lương thực : gạo, khô, tôm khô, mắm ruốc…thuốc men, sắp vào giỏ bàng, quấn dây kẻm thêm 2 quai giỏ cho chắc. Đă chờ nhiều ngày nơi ga B́nh Triệu quá mệt nhọc mới mua được vé xe lửa.

Ngày ra đi, tôi xách cái giỏ đựng lương thực, đă bao lần tôi xách giỏ đi thăm con. Nay xách giỏ đi thăm chồng với hành tŕnh rất xa 1760 km từ Nam ra Bắc. Trong 4 ngày 4 đêm trên đường đi, xe có trục trặc một ít, tôi cũng không chú ư đến cảnh vật chung quanh, bởi ḷng chi phối “vui buồn”: vui v́ sẻ găp được mặt chồng, buồn v́ gia đ́nh …lắm điều. Ḷng suy nghĩ những ǵ sẻ nói, những ǵ không thể nói với chồng. Cuối cùng tôi nhất quyết giấu chồng về việc " con chết thảm" v́ chỉ làm chồng tôi đau khổ thêm trong cảnh tù. Từ ngày con tôi chết đến khi tôi đi thăm chồng đă hơn 3 tháng. Trong mấy ngày đêm không ngủ được, khi xe dừng những ga, hành khách lên xuống rần rộ…Chúng tôi đă đến ga Hàng Cỏ - Hà Nội.

Chúng tôi đi t́m nhà trọ ở, nơi đây gặp các chị em, đi thăm chồng, c̣n chờ mua vé xe về. Có chị gợi lời : " Nếu…có thể cho tiền” để gởi mua thức ăn, nhưng bị xét kỷ lắm, xét được, tịch thu c̣n bị phạt nửa. V́ thế tôi không trọn vẹn ". Bạn tôi cũng sợ, dặn tôi đừng cho tiền để được yên, lại hối đi nghỉ để ngày mai vào trại. Tôi lặng lẽ đi mượn, trong nhà trọ, một cây kéo và sắp xếp lại giỏ lương thực.

Sáng hôm sau, chúng tôi ra chợ Đồng Xuân mua thức ăn tươi, thuê xe xích lô vào Hà Sơn B́nh. Đường đi hơn 20 km. Chúng tôi đă đến nơi, nh́n cảnh trại tù mà ḷng ngao ngán ! Chúng tôi vào tŕnh giấy tờ nơi cán bộ quản giáo thăm nuôi. Khi được gọi, tôi liền xách giỏ bước nhanh. Nơi pḥng chờ, tôi ngồi một bên bàn, cán bộ ngồi ở đầu bàn và nói với tôi những lời :” Chị được thăm, gặp mặt chồng 15 phút, chỉ thăm hỏi, nói điều tốt…có tính cách động viên, không được than khóc; trao quà xong, ra ngoài !” Tai tôi nghe, mắt nhín nơi cửa th́ chồng tôi bước vào, đầu đội nón lá dừa vành to. Tôi không nhận ra chồng v́ quá ốm, mặt đen, môi thâm, trông thiểu năo, mặc bộ đồ màu xanh có chữ CP số…viết bằng sơn đỏ. Chúng tôi gặp nhau trong nghẹn ngào, cố dằn nước mắt. Tôi quá xót ḷng v́ h́nh ảnh ngày ra đi và ngày gặp lại… Cán bộ bảo chồng tôi ngồi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Cán bộ ngồi đầu bàn, theo dỏi…! Đầu óc tôi quay cuồng v́ phải giấu bao nhiêu điều :- gia đ́nh không yên - các con bị đuổi học- con đi lao động cực khổ - con bị ở tù oan - con chết thảm. Nay trước mắt người chồng tù, trong nông nổi nầy.. th́ chồng tôi có tiếng hỏi :

- “ Em mạnh giỏi thế nào ? Gia đ́nh thế nào ? Các con học hành và sức khỏe ra sao ? Mẹ con làm ăn ǵ, có được tốt ?

Tôi chợt tỉnh qua cơn khổ tâm, trả lời :

- “ Em và các con mạnh khỏe. Chúng nó học hành tốt. Gia đ́nh b́nh yên. Mẹ con em làm ăn buôn bán được lắm “( Chỉ những lời dối…ngược ). Chồng tôi cho biết đă nằm bệnh viện Hà Đông v́ đau bao tử nặng. Tôi đă không thăm và chăm sóc được trong t́nh vợ chồng, trong phút chạnh ḷng, tôi vói nắm lấy bàn tay chồng trên bàn. Tay nóng hăm hẳm. Tay trong tay, ḷng hiểu ḷng trong đau xót và nh́n nhau, bản thân đều xơ xác! Chợt thấy cán bộ nh́n chăm chăm chúng tôi, tôi vội buông tay chồng, rút tay nhanh v́ sợ chồng bị đuổi vô trại. Và 15 phút ngắn ngủi qua mau. Cán bộ bảo : “ Nhận quà, hết giờ” ! Tôi trao giỏ lương thực cho chồng, nói lời : “ Quai cột chắc, xách không đứt, có quấn thêm dây “ quài tiên”. Chồng tôi chớp mắt, hiểu ư. Chúng tôi từ giả nhau…"cố ngăn ḍng lệ”, khi nh́n chồng bước vào cổng trại tù cho đến khi khuất dạng. Với sanh ly, tử biệt gây cho tôi bao nỗi khổ đau.

Tôi trở lại ngồi bệt ở một góc thềm, chờ bạn để cùng về.

Tôi bậc khóc, không c̣n ai cấm ngăn để cho nước mắt cứ tuôn.Tội nghiệp cho chồng, những ǵ đau buồn về con cũng không hay biết và vợ chồng cũng không chia xẻ với nhau được.

Bạn tôi thăm chồng xong, đă đến bên tôi. Chúng tôi nước mắt chan ḥa trên bước đường ra về. Rời trại tù, nh́n lần cuối, một nửa vương vấn, một nửa nghiệt ngă.

Chúng tôi đi t́m không gặp 2 chiếc xích lô. Bạn và tôi phải đi bộ ra B́nh Đà, cả 6 km để đón xe về. Mặt trời đă lên cao, nắng nhiều, nón lá trên đầu, bất chợt gió thổi mạnh làm nón bay v́ không c̣n quai. Tôi chạy theo lượm. Nghĩ đến chuyện…tôi bật cười. Bạn tôi an ủi: “ chị khóc cười như người điên…hăy dằn ḷng”. Cảm động lời bạn…Khi họ cho là con kiến cũng không qua được mặt họ, nhưng 2 tấm giấy bạc bằng nhiều triệu con kiến đă qua lọt. Trong đêm rồi, tôi mượn cái kéo cắt đôi sợi dây vải quai nón lá, luồn tiền vào rồi quấn ṿng theo 2 quai giỏ, quấn lại dây kẽm như trước. Tôi nói với chồng : “ dây quài tiên”( tiền quai, giỏ - nói lái) nên tôi cười là được trọn vẹn như ư. Chúng tôi ra đến B́nh Đà, đón xe thật là khó. Rất may có xe chở đá gạch chịu chở v́ thấy chúng tôi đàn bà đang giửa đường mà trời đă về chiều. Chúng tôi ngồi trên đóng đá gạch, xe chạy dằn ê ẩm cả người. Về đến Hà Nội, đă tối.

Sáng hôm sau, chúng tôi ra ga mua vé xe về, nhưng không mua được vé, v́ đă bán hết cho đoàn thể đi vào Nam. Mỗi ngày chúng tôi đều ra ga. Đă qua 4 ngày, chúng tôi cũng không mua được vé. Trong thời gian chờ, chúng tôi với áo bà ba, quần đen, đầu nón lá, chân dép xẹp lội bộ, lang thang qua 36 phố phường Hà Nội. Chúng tôi lo ngại, nếu c̣n phải chờ mua vé lâu ngày, c̣n phải trả tiền nhà trọ, nên chúng tôi bắt đầu ăn bánh ḿ chẳng thịt, chă…Bạn tôi nói đùa để có nụ cười là “ bánh ḿ không người lái”. Chúng tôi nở nụ cười trong héo hắt. Đến ngày thứ năm, người ta chen lấn quá đông, ai mạnh tay cứ xô đẩy, chúng tôi quá mệt mỏi vẫn không mua được, phải mua vé chợ đen… mà cũng mừng.

Trên đường từ Bắc về Nam, tôi đỡ phần chi phối v́ đă thăm gặp mặt chồng. Yên ḷng, tôi ngắm cảnh vật trong hành tŕnh, không như trong chuyến đi lắm lo nghĩ.

Và những ngày nơi đất Bắc, trên cầu Thăng Long, nh́n con sông Hồng Hà, môt màu nước hồng như máu…mà ḷng nghĩ về…những người tù.

Khi vào miền Trung, đến con sông Bến Hải, nh́n ḍng nước chảy lững lờ và chiềc cầu Hiền Lương chia đôi bờ Nam Bắc mà ḷng ngậm ngùi trong xa xôi !

Đi lần về miền Nam, qua những chiếc cầu sắt gập ghềnh, những con sông dòng nước trong, đục…chảy ngược, xuôi…

Lại nghĩ về dòng đời những người vợ tù...và đời tôi...

Qua bao ngày đêm ngồi rất mệt mõi…hành tŕnh đă dứt, xe đă về đến ga B́nh Triệu. Từ ngày tôi ra đi đến ngày trở về, trong 2 tuần lể với nhiều vất vả, tôi cũng bị cảm, nhức đầu, lại ăn uống thất thường, nên ốm nhiều. Về đến nhà, các con tôi rất mừng tôi đi đến nơi về đến chốn, mẹ gặp được cha. Các con hỏi về cha rối rít. Tôi kể rơ những sự việc cho các con nghe. Các con rất cảm động… thương cho cha phải chịu bao điều cực khổ bản thân lẫn tinh thần trong trại tù. Các con nghe chi tiết sự việc có vui, giận, thương, ghét. Từ đây các con tôi đă hiểu nhiều nỗi ḷng của cha mẹ và t́m mua bán thêm có tiền để mẹ đi thăm cha. Tôi cũng lảnh hàng vải về thêu may thêm để có tiền đi thăm chồng được nhiều lần v́ nơi xa kia, chồng tôi với những phút giờ chờ đợi. Những đêm nằm trằn trọc không ngủ được, tôi lại ngồi may có khi đến gần sáng. Lắm lúc tủi thân, nước mắt tôi rơi trên mặt hàng. Khi người mặc, có ai đă hiểu biết ?!

Sau 4 năm đi thăm chồng lần đầu, những năm kế tiếp tôi thăm được 5 lần.

Chồng tôi ở tù hơn 10 năm th́ được về. Gia đ́nh vợ con đều vui mừng trong xum họp. Chồng tôi chợt tắt nụ cười khi nh́n trên bàn có lọ nhang và ảnh con. Tôi kể lại sự thể con chết thảm, nát xác nơi biên giới Campuchia, không nắm mồ để thăm. Từ ngày đi tù, gia đ́nh chịu lắm điều đau khổ! Nh́n cảnh nhà trống trải, đồ đạc không c̣n, đến cái giường ngủ kỷ niệm ngày cưới cũng bán…V́ bao nỗi buồn…chồng tôi với chứng bịnh bao tử càng ngày càng nặng đến xuất huyết phải nằm Bệnh viện. Thân nhân thăm và khuyên : “Đă thoát địa ngục môn, hảy nguôi tâm sự”. Chồng tôi cố gượng nhưng ḷng vẫn không yên v́ gia đ́nh đông con trong khó khăn. Khi đở bịnh, chồng tôi cùng các con đi mua bán cho cuộc sống.

Đă 28 năm nước mất nhà tan ! Bao nhiêu người phiêu bạt ! Tôi đến xứ tự do theo diện H.O. đă 10 năm và luôn nhớ về Quê hương. Nay tôi đă 71 tuổi mà ḷng không quên bao khổ đau…

Chồng tù, con tù, con tử…Và bao nhiêu người đàn bà đă chịu với những… Nỗi niềm người vợ tù cải tạo...



Cali ngày 29-9-2003
Hoàng Oanh

florida80
04-27-2019, 20:53
Chuyện Những Người Lính Tử Thủ An Lộc

(Để nhớ lại những ngày Mùa Hè Băo Lửa – Tri Ân những Người Lính QLVNCH)

Ngày 7.7.1972, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đáp xuống An Lộc tuyên dương công trạng và đặc cách thăng cấp tất cả chiến sĩ tử thủ An Lộc sau gần ba tháng ác chiến với bốn sư đoàn cộng quân 5, 7, 9 và B́nh Long. Trong lúc t́nh h́nh mặt trận vẫn c̣n rất ngột ngạt, tuy rằng các sư đoàn địch đă lùi ra xa, nhưng không có ǵ bảo đảm rằng sự hiện diện của vị Tổng Tư Lệnh là không nguy hiểm cho chính bản thân ông. Tổng Thống Thiệu được đích thân Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh lái xe Jeep chở đi một ṿng thành phố để quan sát những đổ vỡ của chiến tranh. Tổng Thống Thiệu đă cảm khái đứng lặng thinh bên những nấm mộ chôn vội của tử sĩ và người dân An Lộc. Chiếc xe Jeep phải chạy ngang khu bến xe An Lộc để ông có thể ngậm ngùi trông thấy được một cái nghĩa trang nhỏ, đơn sơ nhưng rất tươm tất, nơi an táng h́nh hài của 68 anh hùng 81 Biệt Cách Dù, mà đă được đồng đội c̣n sống lập nên thành.

Chiến thắng An Lộc mang một kích thước quá lớn, không c̣n của riêng dân tộc Việt Nam đánh bại đạo quân tiền phong của khối cộng sản quốc tế là binh đội Bắc Việt, mà nó c̣n là một biểu tượng của thế giới tự do đánh thắng chủ nghĩa cộng sản, là khúc dạo đầu báo hiệu sự hủy diệt cái chủ nghĩa quái thai đó 17 năm sau: Cuộc sụp đổ năm 1989 của Liên Sô và khối cộng sản Đông Âu. Tổng Thống Thiệu đă trân trọng trao tặng quân dân tử thủ ở cái thành phố nhỏ bé mà cang cường này một mỹ danh mà sẽ vĩnh viễn đi vào những trang sử dân tộc và cả quân sử thế giới: B̀NH LONG ANH DŨNG – AN LỘC ANH DŨNG. Vị Tổng Thống đă vui vẻ gọi về cho phu nhân của ḿnh, giọng hân hoan của ông có thể được nghe rộng rắp đất nước từ hàng triệu chiếc máy thu thanh:

- Bà đừng chờ cơm tôi. Tôi ở đây ăn cơm với anh em chiến sĩ An Lộc.

Người cựu Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh đă tươi cười đứng giữa những chiến hữu của ông chụp nhiều bức h́nh, mà ngày hôm sau đă nằm ở trang đầu của những tờ báo Thủ Đô Sài G̣n và cả trên các báo khắp thế giới. Đó há chẳng phải là một vinh dự cực lớn mà quân dân B́nh Long Anh Dũng đă xứng đáng nhận được từ chính máu xương của ḿnh. Há chẳng phải đó là một thách thức ngạo nghễ đối với lũ âm binh què quặt của bốn sư đoàn cộng quân đang lẩn trốn đâu đó trong những cánh rừng già Miền Đông và bên kia biên giới. Há chẳng phải là một cú đấm ngàn cân của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa vào giữa mặt cái khối gọi là “các nước xă hội chủ nghĩa anh em”. Há chẳng phải đó mà một xác nhận cuộc chiến bại nhục nhă mà tướng tá Hà Nội dù có lật lọng đến đâu cũng phải cúi đầu câm nín hay sao.

Chiếc trực thăng phành phạch đập cánh quạt đưa Tổng Thống Thiệu và phái đoàn hùng hậu quan khách Sài G̣n ra thăm viếng đă xa dần. Nhưng đối với quân dân An Lộc, cuộc chiến đấu vẫn c̣n rất gian nan ở phía trước. Cộng quân đâu đă cam chịu chiến bại, các đơn vị của chúng vẫn c̣n lẫn quẩn bên ngoài An Lộc dội pháo quấy phá ngày đêm.

Ngày 22.6.1972, các đơn vị tiền phong của Sư Đoàn 18 Bộ Binh đă nhảy xuống thay thế nhiệm vụ trấn thủ An Lộc cho Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Các đơn vị Sư Đoàn 5 Bộ Binh lục tục được không vận về Căn Cứ Lai Khê, trong khi các đơn vị của Sư Đoàn 18 tiếp tục đổ vào thành phố. Vẫn c̣n một khối lượng công tác chiến đấu ngỗn ngang đang chờ đón đoàn tinh binh tràn đầy nhuệ khí này. Đồi Gió, Đồi 169, phi trường Quản Lợi vẫn c̣n đang nằm trong tay quân giặc. Chuẩn Tướng Lê Minh Đảo và chiến sĩ Nỏ Thần Miền Đông của ông sẽ rất bận rộn trong những ngày hành quân trước mặt. Nhưng dù thế nào mặc ḷng, buổi chào cờ sáng và thượng Quốc Kỳ mỗi thứ Hai luôn được Chuẩn Tướng Đảo cho cử hành trang trọng, bất chấp địch đang pháo hay không pháo.

Trong những ngày ngột ngạt đó, phóng viên chiến trường Lưu Văn Giỏi nhận lệnh của Bộ Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa nhảy xuống An Lộc để ghi nhận những đổ nát của chiến tranh, những hoạt động âm thầm của những người lính bay Không Quân và người lính Bộ Binh, cùng quân dân An Lộc đă chiến đấu anh dũng như thế nào, đang và sẽ chiến đấu ra sao, cùng những mất mát năo ḷng. Anh Lưu Văn Giỏi từng là Chủ Tịch Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH Toronto, Canada nhiều nhiệm kỳ. Anh đă về hưu từ lâu và vui thú điền viên. Nhưng những thiên bút kư chiến trường ngày xưa của anh và những đóng góp của anh trong công cuộc đấu tranh chống cộng và tôn vinh Lá Cờ Vàng Đại Nghĩa cùng Những Người Lính QLVNCH vẫn luôn ghi khắc sâu trong ḷng mỗi chúng ta. Bài viết Trên Vùng Trời Đất Nước của anh đă nhận được Giải Ba Cuộc Thi Phóng Sự Chiến Trường Năm 1973 của Cục Chính Huấn:

Tại Sư Đoàn 2 Không Quân, tôi nhận một công điện từ Bộ Tư Lệnh Không Quân gọi về tŕnh diện gấp, v́ nhu cầu công vụ, thời gian công tác và ngày về sẽ cho đơn vị biết sau. Một chiếc phản lực A37 đi công tác đưa tôi từ Nha Trang vào Sài G̣n. Tại Parking văng lai, tôi thót lên “Honda ôm” trực chỉ Bộ Tư Lệnh Không Quân. Và nửa giờ sau tại đây tội nhận một sự vụ lệnh khác, thời gian và nơi đến là 8 ngày tại An Lộc. Tờ mờ sáng hôm sau, tôi có mặt trên băi đậu trực thăng của Sư Đoàn 3 Không Quân để đi Lai Khê. Lần đi này ngoài hợp đoàn 18 chiếc trực thăng vơ trang UH, c̣n có 6 chiếc CH 47 (loại trực thăng khổng lồ tải hàng).

30 phút ở Lai Khê

Phi trường Lai Khê là một phi trường nhỏ được dùng làm Bộ Chỉ Huy Tiền Phương, tất cả trực thăng yểm trợ cho An Lộc đều đặt ở đây để tiện đường cho quân bạn tải quân, tải hàng đến, và nhất là để thu ngắn đường chim bay đến An Lộc. Tại đây, dưới những gốc cao su già có những hàng cơm, hàng nước kiểu dă chiến, vài hoa tiêu mắc vơng nằm nhai bánh ḿ chờ... thời tiết.

Tôi gặp Đại Úy Đào Vũ Anh Hùng, nhà văn kiêm hoa tiêu trực thăng. Thấy tôi, Hùng hỏi:

- Đi làm hay đi chơi? Câu hỏi ngắn và tôi cũng trả lời gọn:

- Đi làm.

Hùng moi trong túi áo bay ra một gói xôi bắp đă bẹp:

- Ăn không? Tôi lắc đầu vỗ nhẹ tay lên bụng, trong khi anh nh́n tôi từ đầu đến chân:

- Vào Điện Biên Phủ thứ hai mà cứ y như là đi du lịch vậy? Không có áo giáp, nón sắt th́ pḥng không và pháo kích nó không chê bạn đâu.

Hùng chỉ chiếc máy ảnh tôi đang mang trước ngực:

- Phải có thêm một nón sắt nhỏ cho ống kính mới an toàn, nếu không th́ bạn có nhiều triển vọng thất nghiệp đấy!

- Kỳ trước có một ông bạn Báo Chí lên An Lộc, khi ông ta vừa đưa máy lên ngắm th́ một viên AK đă ưu ái chui vào nằm gọn trong ống kính. Cũng may là tầm đạn đă yếu nên không bị chột.

Có nh́n thấy cái cảnh phi công Việt Nam treo vơng nằm ṭn teng dưới những gốc cao su gậm bánh ḿ, cạp xôi bắp chờ phi vụ ta mới thấy thương họ. Nghỉ ngơi và ăn uống như thế mà bay như điên, bay bất kể giờ giấc và thời tiết. Có khi vừa đáp, chưa kịp nghỉ ngơi mà thấy có tên trong Phi Vụ Lệnh là lại xách nón đi bay. Cứ sáng vác tàu đi, tối vác về... Có người đi rồi không bao giờ trở lại. Cũng có người về mà trên thân tàu lổ chổ đầy dấu đạn pḥng không. Cũng có người khi đă đáp an toàn trên băi đậu rồi mới biết người xạ thủ phi hành của ḿnh đă gục đầu trên cây đại liên mà chết tự lúc nào. Cũng có khi người hoa tiêu chánh bị pḥng không ngồi chết ngay ngắn trong ghế lái trong “tư thế c̣n sống”, cái chết thật đẹp như cái chết của một Từ Hải mà người hoa tiêu phụ vẫn cố cắn răng để nước mắt ḿnh lăn dài xuống má, tiếp tục bay thi hành cho xong sứ mạng đă, rồi mới về. Cũng có người phải bỏ tàu giữa rừng để về bằng một tàu khác, hoặc băng rừng lội suối, rồi năm bảy ngày sau mới về với một thể xác đói khát và đầy thương tích. Ta có thể so sánh những tiện nghi cùng số giờ bay và thành tích chiến đấu một trời một vực giữa phi công Hoa Kỳ và phi công Giao Chỉ như sau:

Pilot Hoa Kỳ không biết mắc vơng ở gốc cây nằm gặm bánh ḿ chờ phi vụ như pilot An Nam ta. Hồi tháng 4.1972, ở mặt trận Tây Nguyên, tại Bộ Chỉ Huy của tiền đồn Tân Cảnh, tôi đă thấy một Đại Úy phi công Hoa Kỳ trong bữa cơm. Ông ta đă ăn gần nửa kí thịt với bơ, sữa, hột gà, táo, nho, rồi mới bước lên chiếc trực thăng vơ trang Cobra mà cất cánh, trong khi hoa tiêu Giao Chỉ cũng trước một phi vụ nhưng chỉ... “thổi hết một cái kèn bằng bột”, rồi ngửa cổ ừng ực nước lă trong bi đông, xong... cuốn vơng leo lên ghế lái, bay vù vù, bay như điên. Về số giờ bay và thành tích, ta có thể so sánh thật thà như sau : “Chiến trận Hạ Lào chính thức khai diễn ngày 8.2.1971, trong 29 ngày đầu tại đây, người Mỹ có số giờ bay cao nhất là một Thiếu Tá, 80 giờ. Trong khi đó, phi công có số giờ bay cao nhất là Trung Úy Dương Đức Ngọc, thuộc Không Đoàn 62 Chiến thuật, Sư Đoàn 2 Không Quân, 168 giờ. Người Mỹ đánh nhiều chiến xa nhất, một Trung Úy phi công phản lực, 3 chiếc. Trong khi đó Trung Úy Dương Đức Ngọc đánh 17 chiếc T54. Số giờ bay và thành tích đó đă làm vẻ vang về tinh thần chiến đấu của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa bên cạnh quân đội đồng minh tại Hạ Lào. Trong trận này, Ngọc cũng là người lănh đạn pḥng không nhiều nhất. Một lần phi cơ anh đứng một chong chóng, phài đáp ở Đà Nẵng lúc 23 giờ 30, 3 lần khác bị găy cánh trái và cánh đuôi, nhưng lúc bấy giờ thời tiết ở Việt Nam không cho phép, nên anh phải dẫn tàu qua Thái Lan đáp trên phi trường Nakhom – Phakhom. Sự so sánh thật thà trên đă là một chứng minh cụ thể cho ta thấy tinh thần chiến đấu cao độ của người lính Việt Nam trên đất nước nghèo nàn này.

Đồng hồ tay chỉ 7 giờ 45, trời vẫn c̣n xấu. Các hoa tiêu có vẻ sốt ruột, họ tụm năm tụm ba ngồi đấu láo với nhau, nói chuyện thời tiết, nói chuyện phi vụ hôm qua, chuyện hào hoa, lă lướt đêm rồi và bàn với nhau cho phi vụ sắp tới. Một nhân viên của toán Điều Không đến nói với Hùng:

- Cứ cất cánh, v́ An Lộc đang chờ. Tôi đứng dậy nhưng không đi với Hùng, v́ anh bay tàu C and C (Hướng dẫn C and C = Command and Control và chỉ huy, không đáp).

Tôi theo chân một hoa tiêu ra chiếc vơ trang đậu ngoài băi. Tại đây, lương thực, vũ khí, đạn dược và chiến sĩ đổ bộ đă chờ sẵn. Tôi đi chiếc tàu tải đạn. Mười phút sau tất cản những chiếc trực thăng tại đây đă bốc khỏi mặt đất và... trực chỉ An Lộc. Trên đường từ Lai Khê đến An Lộc trần mây thật thấp, sương mù c̣n thật mù, họ phải để đèn báo hiệu cho khỏi đụng nhau trên trời. Ngồi trên trực thăng nh́n chung quanh những chiếc vơ trang đang lù lù bay theo, tôi có cảm tưởng như đây là một đàn ong khổng lồ bị vở tổ và đang di dân. Sau vài phút bay, đến một nơi quang đăng hơn, dưới mắt tôi ruộng đồng xơ xác, những hàng tre cháy xém, những hố đạn, hố bom cày nát trên ruộng đất bỏ hoang...

Nhảy xuống An Lộc

Người xạ thủ phi hành ghé váo tai tôi:

- Anh có xuống không?

Tôi gật đầu. Anh ta lại nh́n tôi với vẻ ái ngại như thầm hỏi tôi sao không có áo giáp và nón sắt, nhưng... tôi lờ đi. Bỗng anh khom lưng chỉa mũi minigun xuống đất bấm c̣. Những hồi đạn rú dài như... ḅ rống. Tôi thấy... rức tim khi những vệt lửa từ dưới xẹt lên quanh phi cơ. Xung quanh tôi, năm chiến sĩ bộ binh thuộc Sư Đoàn 18 cũng... lên đạn. Tôi cũng nhét vội băng đạn vào khẩu Colt của ḿnh cho vững bụng. Đang bay, tàu bỗng xà xuống đột ngột rồi bất ngờ đáp vội trên Quốc Lộ 13, “càng” chưa chạm đất, mấy quả đạn pháo kích đă ào ào bay tới rớt quanh đó làm găy mấy cây cao su. Tôi nhảy vội theo năm chiến sĩ rời thân tàu và lăn tṛn qua mặt lộ nằm gọn dưới một hố bom. Chúng tôi chưa kịp xô hàng xuống, th́ tàu đă bốc vội lên cao bay mất hút, một trái dạn khác rớt ngay chỗ phi cơ vừa đáp làm banh xác cái ba lô vô tội của một chiến sĩ vừa quăng xuống. Mấy bịch gạo xấy tung tóe trắng mặt đường. Tôi nằm dưới hố bom mà thầm nghĩ : “Người Mỹ đă dạy cho người Việt biết đánh giặc bằng trực thăng, nhưng c̣n lâu sự khôn lanh của họ mới bằng sự nhanh nhẹn của người Việt Nam và... có lẽ chừng nào người Mỹ biết ăn trầu, th́ họ mới có đủ được kinh nghiệm của chiến trường Việt Nam. V́ nếu lơ mơ không bốc lên kịp, th́ chiếc trực thăng kia với một núi đạn 81 ly trong đó sẽ lănh đủ trái đạn pháo vừa rồi.

Tôi nh́n theo chiếc trực thăng đă mất hút ở cuối b́a rừng cao su, như hiểu ư, một người nằm gần nói với tôi :

- Cứ nằm đây chờ, chút nữa hết pháo họ sẽ đến.

Tôi hỏi lại:

- Nhỡ đến mà nó pháo nữa th́ sao?

Anh ta thản nhiên:

- Trúng th́ rớt, không trúng th́ bay đi.

Sau câu nói này, tôi nhớ lại cái chết của Thiếu Tá Nguyễn Hữu Nhàn thuộc Phi Đoàn CH47 của Sư Đoàn 3 Không Quân trước đây một tuần tại mặt trận An Lộc. Trong một phi vụ tiếp tế, tàu của Nhàn bị trúng pḥng không, bạn bè bay theo bảo anh rời ṿng chiến ngay và đáp ép buộc chờ trực thăng vơ trang cứu. Nhưng anh đă trả lời:

- Biết rồi, để thả hết hàng cho họ đă. Họ bị thiếu tiếp tế từ mấy ngày nay, không lẽ ḿnh vượt bao nhiêu màn lươi pḥng không mới vào được đây, mà bây giờ lại ra sao?

Anh chỉ trả lời như thế rồi tiếp tục vào ṿng yểm trợ. Khi số hàng c̣n lại trên tàu vừa thả được xong, th́ cũng là lúc chiếc CH47 anh đă nằm gọn trong màn lưới pḥng không. Thiếu Tá Mai là bạn của anh bay gần đó đă nghe được những lời cuối cùng của anh qua hệ thống vô tuyến : “Hàng thả hết rồi, nhưng tất cả hệ thống điều khiển trong pḥng lái đă ngưng hoạt động. Bây giờ tao đáp ép buộc đây, tụi mày hăy theo tao cover thật kỹ và pick-up thật nhanh... “. Nhưng không c̣n kịp nữa, anh vừa nói xong th́ chiếc trực thăng đă như một bó đuốc khổng lồ từ trời cao rơi xuống nổ tung trên mặt đất, và anh đă chết theo tàu... Tôi và các chiến sĩ vẫn nằm trốn đạn và chờ trực thăng đến. Quanh đó, vài chiến xa T54 nằm chỏng trơ, vài chiếc khác nằm chúi đầu xuống những hố bom, phía sau tôi là rừng cao su trùng điệp. Trong phút chốc tàu bốc vội lên mây, mất hút ở cuối một khúc quanh của con lộ 13. Vài tràng đạn AK đuổi theo, mấy quả đạn pháo kích khác rớt quanh đó như xé gió phá rừng, những thân cây lại thi nhau găy rôm rốp. Mấy thùng đạn vừa được đem xuống vẫn c̣n nằm trên quốc lộ. Một anh kéo tôi đi nơi khác:

- Hăy tránh xa đống đạn này, đạn pháo kích mà nó rớt vào đây th́... bỏ bu.

Từ hướng Xa Cam, một đoàn người gồng gánh, bồng bế nhau chạy loạn về hướng chúng tôi. Tức th́ mấy quả đạn pháo kích được câu đến từ Đồi Gió rớt vào giữa đám dân chạy loạn này, gây vô số người chết, vô số người bị thương. Có những người bị thương cách đây vài giờ lại bị thương nữa. Có những người sắp chết, muốn được chết cho rảnh tay người thân chạy nạn, th́ bây giờ được chết. Trong số những người chết này, một cảnh tượng thật thương tâm đă xảy ra ngay trên b́a rừng cao su An Lộc. Một người mẹ bồng đứa con khoảng sáu tháng bị mảnh pháo phá vỡ khuôn ngực và bà ngă ra chết liền tại chỗ. Đứa nhỏ không chết, cũng không bị thương, nó ḅ trên bụng mẹ khóc thét lên trong sự hăi hùng. Khóc mệt, nó lại gục đầu vào ngực mẹ nó mà bú. Một người khác cũng dân chạy loạn đến bế nó ra, th́ mặt mũi của đứa bé bê bết máu của mẹ nó và trong mồm nó cũng có máu, mà có lẽ nó tưởng đó là chất sữa nên đă hút vào. Một lúc sau đứa bé cũng chết luôn trên tay người bế nó.

Một cảnh tượng khác mà tôi cũng không làm sao quên được. Một đứa bé gái khoảng13 tuổi mù hai mắt, gầy yếu xanh xao, cơng thằng anh nó khoảng 15 tuổi trên lưng, bị cụt một chân. Đứa nhỏ mù mắt cơng đứa lớn cụt chân. Đứa cụt chân ngồi trên lưng đứa mù mắt để chỉ đường mà chạy trốn Việt cộng. Trong xách tay tôi c̣n hai ổ bánh ḿ mua hồi sáng ở Lai Khê, tôi lấy đưa cả cho anh em nó. Trước đây tôi đă được đọc những câu in trên bích chương dán ở thành phố : “... Pháo kích bừa băi, giết hại dân lành, nhà cháy người chết, thù hận này biết đến bao giờ mới nguôi ngoai trong ḷng người dân Việt... “. Dạo đó tôi đă nghĩ rằng những câu này chỉ là về phương diện chính trị thôi. Nghĩa là Việt cộng xuyên tạc ḿnh th́ ḿnh xuyên tạc lại. Nhưng bây giờ th́ tôi đă hiểu đó là sự thật, một sự thật mà không thể đội trời chung với bọn người dă man đó được, và tự nhiên trong ḷng tôi thấy dâng lên những thù hận ngút ngàn. Thật t́nh mà nói, trước khi bước vào An Lộc, tôi đă thầm nghĩ : “Ḿnh chỉ chết khi bị trúng đạn, chứ nếu đối diện gần th́ trên ngực áo tôi có hai chữ Báo Chí “nó” không giết đâu mà sợ, cao lắm th́ chỉ bắt sống là cùng. Nhưng bây giờ th́ tôi không c̣n nghĩ như thế nữa. Trước mặt tôi, chung quanh tôi, những người dân vô tội đang thương vong la liệt. Tôi sờ tay vào hông, khẩu Colt vẫn cồm cộm. Tôi quyết định : “Nếu đêm nay c̣n phải ở đây mà rủi gặp bọn chúng, th́ dù thế nào tôi cũng đẩy về hướng chúng 6 viên và c̣n lại là cho tôi, chứ nhất định không để bị bắt sống. Nghĩ đến đây, h́nh ảnh vợ con tôi tại trại gia binh lại hiện ra, tôi thấy nhói trong ḷng.

Từ xa có tiếng đập phần phật của trực thăng, rồi trong phút chốc 8 chiếc lượn sát những ngọn cao su và cũng bất thần đáp dài trên quốc lộ, trong khi đạn pháo kích của Việt cộng tiếp tục rải dài theo hai bên b́a đường. Các chiến sĩ đổ bộ thuộc Sư Đoàn 18 Bộ Binh lẽ ra khi nhảy xuống th́ họ di tản, nhưng họ đă đến phụ khiêng xác chết và người bị thương lên phi cơ xong mới đi. Tôi ngồi tựa lưng vào xích của một chiếc T54 bỏ hoang nh́n theo mấy chiếc trực thăng đang bốc vút về hướng Lai Khê mà trong đó có gần 100 người dân vô tội vừa chết, vừa bị thương, vừa kinh hoàng... Cộng sản Bắc Việt vừa sát hại xong dân lành vô tội bằng công cụ giết người của chúng, th́ Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đến mang những người dân đó về nơi an toàn... Từ hướng Chi Khu An Lộc, một chiếc Jeep mui trần chở gần 20 đồng bào tiến về hướng băi đáp trực thăng. Tôi quá giang chiếc Jeep này vào Chi Khu và tại đây tôi được gặp Đại Úy Lê Văn Vẫn, Chi Khu Phó Chi Khu An Lộc. Đại Úy Vẫn cho biết ông là người ở đây lâu nhất (bốn đời Quận Trưởng đă thay phiên nhau) từ năm 1964. Và bây giờ ông nhất định ở đây chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ không đi đâu hết. Ông kể tiếp:

- Ngày mặt trận An Lộc mở màn có 6 chiếc trực thăng của Sư Đoàn 3 Không Quân đến đáp vào Chi Khu để đưa gia đ́nh của quân nhân tại đây rời An Lộc. Tôi chạy vào hầm trú ẩn nói với vợ tôi : “Có trực thăng đến, em mau đưa các con về Sài G̣n, ở đây nguy hiểm lắm. Khi nào êm, anh sẽ về đưa mẹ con em lên. Nhưng vợ tôi nhứt định không chịu và trả lời : “Mẹ con em về nơi an toàn, ở đây rủi anh chết th́ mẹ con em sống với ai ? Em xin được ở lại đây cùng sống chết với anh”. Trong lúc đó vợ con của anh em quân nhân tại đây đều đă nhất loạt trả lời như thế, nên cuối cùng sáu chiếc trực thăng phải rời Chi Khu mà không có đàn bà trẻ con nào theo... “ Sau câu nói của Đại Úy Vẫn, tôi chợt nhớ lại gương liệt nữ Phạm Thị Thàng cách đây đă lâu. Chị Thàng là vợ của một chiến sĩ Nghĩa Quân. Chị và các con đều sống chung trong công sự chiến đấu của chồng trong làng. Một đêm nọ Việt cộng công đồn, chồng chị bị trúng đạn, chi thay chồng tung mấy chục trái lựu đạn vào đám Việt cộng khi chúng tấn công bằng biển người. Nhưng đến quả cuối cùng, bọn chúng quá gần nên chị đă chết chung với thêm mấy tên Việt cộng nữa bằng quả lựu đạn đó. Bây giờ vợ lính ở An Lộc cũng đă noi gương chị Thàng không chịu đi Sài G̣n ở lại tử thủ: sống chết với chồng con tại An Lộc. Đại Úy Vẫn tiếp:

- Sáu chiếc trực thăng vừa bốc lên th́ một chiếc bị trúng đạn và rớt ngay bên ngoài ṿng đai Chi Khu rồi bốc cháy. Chúng tôi nh́n theo mà đă khóc lúc nào không hay. Anh em Không Quân đă v́ sinh mạng gia đ́nh chúng tôi mà phải chết, tôi kính trọng và nhớ ơn nghĩa cử của quí anh em đó lắm. Cuối cùng tôi quyết định cho một trung đội mở đường máu ra cứu phi hành đoàn, nhưng cũng không kịp. Khi trung đội trở vào th́... chỉ c̣n phân nửa quân số, bởi lúc bấy giờ chiến xa Việt cộng quá nhiều. Rồi hai hôm sau, trai gia binh của chúng tôi tại đây cũng bị pháo kích nặng, hơn tám chục phần trăm gia đ́nh của quân nhân chết và bị thương...

Gà trống nuôi con

Trong khi ngồi tiếp chuyện với tôi tại một căn hầm dă chiến được đào sâu dưới mặt đất, trước mặt tôi là Đại Úy Vẫn, quanh đó khoảng năm, bảy chiến sĩ mà mỗi người đang có vài em bé quấn qúit bên cạnh. Đại Úy Vẫn xoa đầu một bé gái khoảng 4 tuổi:

- Tôi có năm đứa, bây giờ chỉ c̣n ḿnh nó, anh chị nó chết hết rồi, má nó cũng chết, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại nó cũng chết trong trận pháo kích đó...

Ông chỉ những đứa bé đang đứng cạnh mấy chiến sĩ quanh ông:

- Đấy anh xem, bây giờ ở đây cái cảnh gà trống nuôi con rất nhiều. Cha mẹ và vợ con chúng tôi đă v́ chúng tôi mà chết tại đây, nên chúng tôi đă thề tử thủ tại đây đến hơi thở cuối cùng, dù có được đổi về Sài G̣n cũng không đi. Nếu một ngày nào đó mà anh gặp lại một trong những khuôn mặt của chúng tôi tại đây trên một địa danh an toàn nào đó không phải là An Lộc mà lúc đó chúng tôi c̣n tại ngũ th́... anh có quyền giết chúng tôi, nếu không phải là Lệnh hay Chỉ Thị cho chúng tôi rời An Lộc. Hôm nay anh là người Báo Chí của Không Quân đầu tiên đến đây, tôi xin được đại diện các chiến sĩ tử thủ An Lộc gửi đến anh em Không Quân, nhất là những phi hành đoàn đă lái tàu bay vào Chi Khu với ư định đưa vợ con chúng tôi đến nơi an toàn, những lời thành thật muôn đời nhớ ơn của chúng tôi, mặc dù vợ con chúng tôi không đi và... đă chết.

Những chiếc ṿng tử thủ

Nói đến đây Đại Úy Vẫn gỡ trong tay của ông ta ra 3 chiếc ṿng trao cho tôi:

- Tất cả những chiến sĩ tử thủ tại đây mỗi người đều có mang ba chiếc ṿng này và chúng tôi đă đặt tên là... ṿng AN LỘC TỬ THỦ. Nay tôi xin tặng anh để làm kỷ niệm... Anh là người thứ hai, sau Tổng Thống Việt Nam Cộng Ḥa mà chúng tôi tặng ba ṿng này.

Một Thiếu Úy ngồi gần đó nh́n Đại Úy Vẫn rồi nói với tôi:

- Anh có viết bài th́ nhớ nói là Thiếu Tá, v́ ổng lên lon gần hai tháng nay, nhưng từ đó đến nay ở đây không ai bán “lon” mà mua nên... ông Vẫn “vẫn” mang “lon cũ”.

Tôi nh́n Đại Úy Vẫn như thầm hỏi lại: “Có đúng thế không ? “. Thiếu Tá Vẫn gật đầu:

- Đúng vậy.

68 Ngày tử thủ An Lộc không lănh lương

Cũng tại đây, tôi gặp một chiến sĩ c̣n rất trẻ, anh ta tâm sự với tôi như sau:

- Em là Binh Nhất Lê Nhâm Th́nh, quân nhân Không Quân, thuộc Sư Đoàn 2 Không Quân tại Phù Cát, kỹ thuật phi cơ loại C 7A. Về phép thăm nhà hôm 28.3.1972 rồi bị kẹt lại đây đến bây giờ. Trọn gia đ́nh em bị pháo kích chết hết rồi, chỉ c̣n lại một người anh đang tại ngũ tại An Lộc này thôi. Đă nhiều lần em muốn ra đón tàu để về lại với Không Quân, nhưng c̣n ngại sẽ bị rắc rối về an ninh nên chưa dám. Tính đến nay là 68 ngày, trong suốt thời gian này tại đây em đă chiến đấu như một chiến sĩ Bộ Binh thật sự, nhưng chỉ ăn nhờ cơm gạo sấy của anh em ở đây thôi chứ không có lănh lương. Em có lấy được một AK của tên Việt cộng mà em đă bắn chết nó. Hôm nào về Sài G̣n, nhờ anh tŕnh lên Bộ Tư Lệnh Không Quân, nếu không bị rắc rối, anh viết thư về đây, KBC 6995, lúc đó em sẽ bằng đủ mọi cách về tŕnh diện đơn vị...

Buổi chiều, tôi có dịp vào thị trấn An Lộc. Phố xá thật tiêu điều, những căn nhà không người trơ vách, những tuyến kẽm gai quanh Chi Khu cháy cong queo. Đó đây một vài xác trực thăng cháy xụm, những chiến xa đứt xích nằm chỏng chơ như quái vật không đầu, vài chiếc khác chúi mũi xuống những hố bom, một chiếc dù màu trắng đỏ phất phơ theo chiều gió trên ngọn cao su. Những chiếc dù tải hàng c̣n vương văi theo hai bên quốc lộ, trên mặt con lộ 13 những hố đạn, hố bom sâu hoắm. Những vỏ đạn đủ cỡ, đủ loại nằm ngỗn ngang, những thân cây cao su cháy đen ngă gục. Trong ṿng đai Chi Khu, một bức tường dầy và cao lổ chổ đầy vết đạn lớn nhỏ mà phía trên c̣n đọc được ba chữ “ QUẬN AN LỘC “. Gần đó, một vách tường khác có dấu hồng thập tự với ba chữ “TRẠM CỨU THƯƠNG “, phía sau là một trường tiểu học bị tróc nóc. Xa hơn một chút là trại gia binh An Lộc cũng đă điêu tàn. Bước ra phía ngoài, một xe Honda bốn bánh nằm lật ngang, bên hông có cẩn thận ghi hai chữ thật lớn “XE NHÀ” bằng sơn màu trắng và... một chữ “BINH ” viết bằng đất đỏ An Lộc. Tôi thầm cười, trạm cứu thương, trại gia binh, nhà thờ, chùa chiền và đàn bà trẻ thơ vô tội c̣n phải lănh đạn pháo kích của “quân giải phóng”, th́... “Xe Nhà Binh” sức mấy mà thoát khỏi, sao không đề là... “XE CỦA QUÂN GIẢI PHÓNG“. Tôi đâm ra phục lối chơi chữ hay hay của người nào đó đă viết thêm chữ “ BINH“ sau hai chữ “XE NHÀ “ này.

Châu chấu đá voi

Cách cổng vào Chi Khu An Lộc khoảng hai cây số, một chiếc xe cần cẩu của tư nhân màu vàng nằm chắn ngang một nửa mặt con lộ 13, một chiếc khác nằm trơ bánh lên trời dưới mé lộ. Được biết, trong những ngày đầu sôi động của An Lộc, khổ chủ hai chiếc xe trên đă t́nh nguyện đem ra cho “đâu đít lại với nhau” nằm chắn ngang lộ, với ư định không cho chiến xa của Việt cộng vào thị trấn An Lộc thân yêu của họ. V́ họ đă nghĩ rằng, một khi mà chiến xa của Việt cộng vào được trong thị trấn th́ dù cho xe cần cẩu của họ có để trong nhà cũng không c̣n. Nhưng... kết quả T54 của Việt cộng là voi, mà xe cần cẩu của họ là châu chấu!

Thoát chết nhờ lối tuyên truyền láo của Việt cộng

Gần ṿng đai Chi Khu vài chục thước, mấy chiếc T54 nằm quay đầu ra bất động. Hỏi, th́ một chiến sĩ cho biết như sau:

- Dạo đó, khi An Lộc bị thất thủ, hàng chục chiến xa Việt Cộng đă phây phây đi vào và các tay xạ thủ cũng đă phây phây ngồi hẳn phía trên xe. Chúng tôi lúc đó chỉ c̣n hơn đại đội, nấp dưới những hầm hố, không dám bắn trước. Nhưng chúng tôi lấy làm lạ, không hiểu tại sao những chiến xa này không khai hỏa mà chỉ vào đậu đó, xong chạy ṿng ṿng, thật chậm như có ư t́m kiếm rồi quay ra và... khi chúng quay đầu xe ra, bọn tôi xách M72 chạy theo hạ hết. Thứ này mà bắn vào đứt xích là nằm liền. Các trưởng xa và xạ thủ thoát khỏi xe cũng bị chúng tôi hạ luôn, có vài tên bị chúng tôi bắt làm tù binh và chúng cho biết : Sở dĩ khi chúng đưa xe vào tận đây mà không khai hỏa, v́ trước khi vào đây, cấp chỉ huy đă cho chúng biết, hiện An Lộc hoàn toàn do quân giải phóng kiểm soát và... làm chủ t́nh h́nh, nên chúng vào và cứ tự nhiên ngồi trên nóc xe như “người quân nhân trở về đơn vị” và chạy ṿng ṿng là có ư đi t́m “đồng chí”. Đến khi t́m mà không gặp được đồng chí nào hết nên mới lừng lững quay ra, và khi quay ra th́ mỗi chiếc bị lănh vài viên M72 từ mặt hậu rồi đứt xích luôn không thể quay đầu lại. Bởi thế mà anh thấy những chiến xa quanh ṿng đai này phần đông đều quay đầu ra. C̣n những chiếc khác xa xa th́ lại quay đầu vào, những chiếc này hầu hết là lănh bom và rocket từ phi cơ.

Nghe xong câu chuyện, tôi thầm nghĩ: “Bọn cộng sản Bắc Việt ngoài lối thí quân, nướng quân bằng những cuộc tấn công biển người ồ ạt của chúng, mặc cho hỏa lực khủng khiếp từ phi cơ ta “làm cỏ”, nay chúng có thêm một lối “nướng quân” bằng cách tuyên truyền láo với quân sĩ thuộc quyền. Bởi nếu chúng không nói láo với quân sĩ của chúng th́ anh lính này đâu c̣n sống đến ngay nay để kể lại giai thoại “chiến xa Việt cộng phây phây vào sào huyệt ta đi t́m “đồng chí”, để rồi khi quay đầu ra vừa khỏi ṿng đai, th́... nằm đây luôn đến bây giờ. Trong lúc vui miệng anh lại kể cho tôi nghe thêm một vài chuyện khó tin, nhưng tại đây lại... có thật.

Trong thời gian tử thủ bệnh táo bón rất quí

Có những lúc bên ngoài nó pháo rát quá, hầm trú ẩn th́ nhỏ, mà anh em lại quá đông, đôi khi muốn đi cầu lại ngại lănh đạn, nên chúng tôi cứ... “cố nín, cố nín”. Đến khi không thể nín được mà bên ngoài vẫn c̣n pháo, th́ dùng... lớp trong của nón sắt làm cái “bô”. Xong, đứng ở miệng hầm liệng ra ngoài. Có người chỉ mới hai ngày đă liệng luôn cả hai lớp của nón sắt, nên ở đây mà trong thời gian đó ai có được cái bệnh táo bón là quí như vàng, thảnh thơi lắm. Mà tóm lại trong thời gian đó, người nào có táo bón mấy đi nữa th́ cũng phải có một lần “liệng nón sắt”.

Một giai thoại khác: “TẮM BẰNG MỒ HÔI“, v́ tại đây nước rất quí, quí hơn vàng, có khi phải dùng đến nước tiểu để làm “nở cơm sấy” khi ăn. Có nhiều người chịu không nổi phải bịt cả hai lổ mũi, nhai sơ rồi nuốt vội như cố “tống cơm vào bao tử” cho xong để có sức mà... tử thủ nhưng không dám ăn nhiều, v́ nếu ăn nhiều th́ trời sẽ không cho được cái bệnh táo bón. Bởi nước quí như vàng, nên trong thời gian đó lúc nào thấy êm, ai muốn tắm th́ cứ cử tạ bằng cách bưng một thùng đạn nặng trịch đưa lên, đưa xuống cho đổ mồ hôi. Xong cởi ngay quần áo ra... ung dung ngồi kỳ đất trên da nở ra và rất dễ... “TẮM BẰNG MỒ HÔI“.


Phạm Phong Dinh


Trả Lời Với Trích Dẫn Trả Lời Với Trích Dẫn .

--------------------------------------------------------------------------------




The Following 5 Users Say Thank You to KQ Nha Trang For This Useful Post:



BachMa (07-09-2014), bienhoa221 (07-09-2014), hieunguyen11 (07-11-2014), nguyenphuong (07-10-2014), ttmd (07-28-2014)

--------------------------------------------------------------------------------








« Đề Tài Trước | Đề Tài Kế »



Similar Threads



Viết cho những người tù thường phạm

florida80
04-27-2019, 20:54
Triệu Tử Dương: Người tù chế độ


ĐĂNG NGÀY: 10.06.2014 , MỤC: - TIN NỔI BẬT, BUÔN CHUYỆN VRNs
(10.06.2014) – Sài G̣n –


Cần đến hai mươi năm để hồ sơ vụ án Biển Máu Thiên An Môn 1989 được xem là đang được mở ra trở lại. Người mở vụ án không ai khác hơn là Triệu Tử Dương, nguyên Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Trung quốc trong thời gian biến động 1989.

Ngày 19.5.2009 nhà xuất bản Simon & Schuster của Mỹ cho ra đời ấn bản tiếng Anh cuốn sách Người Tù Của Nhà Nước. Tập hồi kư bí mật của Triệu Tử Dương được viết lại từ các tép băng dài trên 30 tiếng đồng hồ do ông ghi âm lén lút từ đầu năm 2000 trong thời gian bị chính những người anh em trong đảng của ông quản thúc tại gia. Vào ngày 29.5.2009 „Người Tù Của Nhà Nước“ ấn bản tiếng Hoa chính thức ra mắt tại Hồng Kông. Chủ nhà xuất bản là Bao Pu, con trai của Bao Tong, nguyên bí thư thân cận nhất của Triệu Tử Dương. Bao Tong cũng từng bị các đồng chí của ông tống vào ngục thất và nay vẫn đang c̣n bị quản thúc tại gia, đă được Triệu Tử Dương tin tưởng giao phó trách nhiệm đưa ra ánh sáng công luận tập hồi kư gây chấn động lương tâm của loài người yêu chuộng tự do nhân bản. V́ hoàn cảnh khắc nghiệt để phổ biến sách đến người dân, một ấn bản điện số cũng đang được các nhà tranh đấu v́ nhân quyền tại Trung quốc dự tính thực hiện để phổ biến sâu rộng trong nước.

Đề cập đến „Người Tù Của Nhà Nước“ Bao Tong tuyên bố: “Viết sách và cho xuất bản là quyền của Triệu Tử Dương. Qua cuốn sách này người ta có thể so sánh Triệu Tử Dương với Đặng Tiểu B́nh để thấy ai là người nói lên sự thật và ai là kẻ gian dối“. Đặng Tiểu B́nh chính là người đă đồng ư ra lệnh tàn sát phong trào sinh viên năm 1989 và Triệu Tử Dương Tổng Bí Thư đảng lại bị thanh trừng v́ phản đối không chịu gửi quân đội đến bắn vào sinh viên đang tập họp ở quảng trường Thiên An Môn vào đêm mồng ba rạng sáng mồng bốn tháng 6 năm 1989 .

“Người Tù Của Nhà Nước“ không chỉ đơn thuần là tập hồi kư mà lại là một gia tài hiếm hoi của một Tổng Bí Thư đảng để lại cho nhân dân, vạch rơ bộ mặt thật của đảng và nhà nước Trung quốc. Triệu Tử Dương không chấp nhận hệ thống độc đảng và cho rằng lối thoát duy nhất của Trung quốc là phải theo hướng nền dân chủ nghị viện của phương Tây.

Đảng và nhà nước Trung quốc hiện đang dùng „Tam Không Gian Thuật“: không nghe, không thấy, không bàn đến „Người Tù Của Nhà Nước“, một cuốn hồi kư gây nguy hại nghiêm trọng đến huyền thoại Đặng Tiểu B́nh– người được xem là một kiến trúc sư của cải cách– cũng như lên án sự hèn hạ của Thủ tướng Lư Bằng và bất tài của Giang Trạch Dân Tổng Bí Thư đảng kế nhiệm của ông.

Hồ sơ vụ án dơ bẩn „Biển Máu Thiên An Môn 1989“ đă được mở. Bao Tong thực hiện nhiệm vụ cuối cùng do người lănh đạo của ông giao phó, đưa ra ánh sáng công luận thế giới tập hồi kư chính trị đầy máu và nước mắt của Triệu Tử Dương, phần c̣n lại là của chúng ta, đọc để thấu hiểu, cảm nhận để xác định vị trí của ḿnh trong ḷng dân tộc, để quyết tâm không bao giờ quay ngọn súng nă đạn vào nhân dân vô tội của chính ḿnh hoặc của bất kỳ nước nào đi chăng nữa, để ǵn giữ và ngăn ngừa để không có một Biển Máu Thiên An Môn 1989 thứ hai xảy ra bất kỳ tại đâu trên phần đất c̣n lại của quả địa cầu này. Đọc để đừng lập lại nỗi ân hận của Triệu Tử Dương khi ông tuyên bố cùng các sinh viên: „Tôi đến quá trễ“.

Epoch Times: Chính ông đă nghe những tép băng?
Bao Tong: Cuốn sách được chính tôi đưa ra, dĩ nhiên chính tôi đă nghe những tép băng này.

Epoch Times: Có khó khăn lắm không để cầm được những tép băng này?
Bao Tong: Cực kỳ khó khăn để các tép băng đến được tay tôi.

Epoch Times: Cảm nghĩ của ông như thế nào khi ông được nghe những lời ghi âm nói trên?
Bao Tong: Tôi xác nhận cùng bạn rơ rằng, băng ghi âm của ông Triệu. Giọng nói chính là của ông.

Epoch Times: Triệu Tử Dương từng có chủ ư cho xuất bản sách?
Bao Tong: Việc Triệu Tử Dương để lại những tép băng ghi âm cho tôi thấy ước vọng của ông là xuất bản thành sách. Tôi đoán rằng, vào năm 1993 ông ấy bắt đầu viết bản thảo và cho ghi âm vào năm 2000. Năm 1992 vợ tôi có nhắn lại lời ông Triệu khi vào thăm tôi trong thời gian tôi thọ án bảy năm tù, ông Triệu muốn tôi an tâm, giữ sức khỏe trong tù để về sau c̣n giúp cho ông viết cuốn sách có tên là „Thời gian mười năm tại Bắc kinh“. Ông ấy đă suy nghĩ chọn tên cho cuốn sách, từ đó tôi tin rằng, ngay từ thời đó ông Triệu đă quyết định xuất bản cuốn sách về cuộc đời trong thời gian mười năm của ông tại Bắc Kinh.
Điều đáng tiếc là tôi không giúp ông ấy được ǵ v́ ngay sau khi được trả tự do, tôi liền bị quản thúc nghiêm ngặt. Đó là lư do để ông ấy quyết định, thực hiện cuốn hồi kư dưới dạng ghi âm. Giờ đây sách đă được xuất bản. Tôi rất vui mừng sách được công bố vào ngay đúng thời điểm này. Tôi hiện rất an lành v́ đă hoàn thành được ước vọng của Triệu Tử Dương. Dù rằng khi ông ấy c̣n sống, tôi không giúp được cho ông ấy xuất bản cuốn sách „Thời gian mười năm tại Bắc kinh“ nhưng sau khi ông ấy qua đời tôi đă hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy giao phó, đưa ra công luận ấn bản Anh ngữ và Hoa ngữ về cuộc đời của ông.

Epoch Times: Tại sao ấn bản Anh ngữ lại được xuất bản đầu tiên?
Bao Tong: Do t́nh h́nh đặc biệt của Trung quốc. Một khi ấn bản Hoa ngữ xuất hiện trước, nó liền bị kiểm duyệt, điều này có nghĩa ngay lập tức sách bị tịch thu. Ấn bản Anh ngữ ra đời, sách liền được cộng đồng thế giới chấp nhận, ấn bản Hoa ngữ cũng sẽ không khó khăn mà dễ dàng xuất hiện hơn, theo ư tôi là vậy.

Epoch Times: Một quá tŕnh gian truân để xuất bản được cuốn sách này?
Bao Tong: Rất khó nhưng cũng là trải nghiệm vui.

Epoch Times: Qua đó thân nhân của ông cũng bị áp lực?
Bao Tong: Không, không ai biết về chuyện này.

Epoch Times: Bây giờ sách đă được xuất bản. Chính quyền Bắc Kinh có gây áp lực với ông không?
Bao Tong: Tôi nghĩ rằng, họ không nên tạo áp lực cùng tôi. Tôi chỉ xuất bản một cuốn sách của một cựu Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản, đây là điều công khai, đúng đắn. Cũng giống như người ta phổ biến ra thị trường sách của Đặng Tiểu B́nh. Sách của Triệu Tử Dương đi song song với sách của Đặng để người ta có thể so sánh, ai là người nói lên sự thật, ai là kẻ dối trá. Tôi nghĩ rằng mỗi người có thể đánh giá về chuyện này.
Theo luật pháp mà nói, theo điều 33 của Hiến pháp Trung quốc, mọi người dân Trung quốc đều được đối xử b́nh đẳng trước pháp luật. Một khi việc xuất bản sách của họ Đặng là hợp pháp th́ việc tôi cho xuất bản sách của họ Triệu cũng là điều không vi phạm pháp luật Trung quốc. Một khi Bắc kinh xem Trung quốc là một nước pháp trị th́ việc xuất bản sách họ Triệu phải là điều không có vấn đề. Qua đó nếu như tôi gặp khó khăn th́ đấy sẽ là tin đặc biệt gây xáo động dư luận về Trung quốc – Một nước Trung quốc không có luật pháp. Tôi mong rằng điều này sẽ không xảy ra.

Epoch Times: Tại sao ông nhận xuất bản cuốn này. Đích nhắm chính của ông là ǵ?
Bao Tong: Tôi nghĩ rằng đây là gia sản Triệu Tử Dương để lại cho nhân dân Trung quốc. Một khi tôi đă nhận ra điều đó th́ tôi phải có trách nhiệm công bố ra cho mọi người cùng biết.

Epoch Times: Điểm nào của cuốn sách gây ấn tượng cho ông mạnh nhất?
Bao Tong: Theo tôi đó là điểm khi Triệu Tử Dương nói về tương lai của Trung quốc. Ông ấy cho rằng, nền kinh tế thị trường chỉ có thể hoạt động hoàn hảo với một nền dân chủ nghị viện. Thiếu nó, nền kinh tế thị trường chỉ dẫn đến tham nhũng mà thôi.
Triệu Tử Dương đă từng nói, trước năm 1985 ông rất e dè đối với quan điểm cải tổ về mặt chính trị. Nhưng kể từ năm 1985 ông thay đổi quan điểm và cho rằng một khi không cải tổ chính trị th́ việc cải cách kinh tế là nguồn gốc tạo ra tệ nạn tham nhũng. Cho đến ngày 4.6.1989 ông Triệu mới nhận ra rơ ràng, Dân chủ được nhắc đến tại Trung quốc và Nga chỉ là Dân chủ giả tạo. Một nền Dân chủ đúng đắn đầy sức sống phải là một hệ Dân chủ đại nghị của Tây phương. Dù cho có thiếu sót nhưng đến thời điểm này vẫn chưa có một hệ thống nào được xem là tốt hơn. Với 70 năm tuổi đảng, sau nhiều năm quan sát cuối cùng ông Triệu đi đến quan điểm, Trung quốc phải có hệ thống chính trị Dân chủ nghị viện. Tôi cho rằng đây là kết luận quan trọng nhất của ông ấy.

Epoch Times: Triệu Tử Dương nói ǵ về hệ thống độc đảng?
Bao Tong: Quan điểm của ông Triệu cho rằng, hệ thống độc đảng không tốt và phải được hệ Dân chủ nghị viện thay thế.

Epoch Times: Có khác biệt nào giữa tác phẩm này và cuốn „Tṛ chuyện cùng Triệu Tử Dương khi bị quản thúc“ của Zong Fengming?
Bao Tong: Sách của Zong gían tiếp nêu lên quan điểm của Triệu Tử Dương. Sách rất thành công nhưng chưa nói lên được một trăm phần trăm tư tưởng của họ Triệu. Tuy nhiên sách của Zong lại có nội dung phong phú hơn so với sách của Triệu Tử Dương. Sách của Triệu tập trung vào hai câu hỏi: Quá tŕnh tư duy về cải cách của Trung quốc và thảm sát 4.6. Tôi cho rằng, sách của Triệu Tử Dương đă diễn tả được hoàn toàn quan điểm của ông về hai câu hỏi nhức nhối trên lư do là sách diễn lại từ những lời ghi âm của chính ông ấy.

Epoch Times: Phải chăng chỉ là vô t́nh mà sách được đưa ra công luận chỉ một thời gian ngắn trước ngày lễ giỗ 20 năm thảm sát Thiên An Môn 4.6?
Bao Tong: Tôi nhận được những tép băng cách đây bảy, tám năm. Lúc đó tôi nghĩ rằng phải cho xuất bản càng sớm càng tốt. Nhưng thực tế th́ việc thực hiện rất phức tạp cần rất nhiều th́ giờ cho măi đến nay. Có thể nói rằng, đây là một vô t́nh ngẫu nhiên. Nhưng tôi th́ nghĩ rằng, sách ra đời đúng ngày giỗ 20 năm là một ư nghĩa trọn vẹn.

Epoch Times: Ông có mong đến một ngày nào đó người ta sẽ đánh giá lại những ǵ xảy ra cho phong trào sinh viên thời đó?
Bao Tong: Tôi nghĩ rằng, người dân luôn luôn có quan điểm khác với nhà cầm quyền. Câu hỏi đánh giá lại sự việc không dành cho người dân nhưng lại dành cho những người lănh đạo hiện nay tại Bắc kinh dù cho họ không phải chịu trách nhiệm cho những ǵ đă xảy ra trong quá khứ. Họ phải nói rơ quan điểm về câu hỏi, liệu quân đội của một quốc gia có được phép nhắm bắn vào nhân dân của chính ḿnh hay không. Nếu như họ trả lời – được phép- , nếu như họ cho rằng những ǵ xảy ra trong quá khứ là đúng, điều đó đồng nghĩa, Trung quốc không c̣n một mảy may hy vọng nào. Tôi mong rằng, lănh đạo đảng ngày nay đưa ra quan điểm rơ ràng, quân đội của một quốc gia không được bắn giết nhân dân của chính họ.

Epoch Times: Ông có mong quan điểm như vậy sẽ được lănh đạo hiện nay đưa ra vào đúng ngày giỗ 20 năm không?
Bao Tong: Càng sớm càng tốt. Thật ra không cần phải có thời gian lâu lắc để phán xét sự việc theo lương tâm của con người. Họ chỉ cần nói lên quan điểm đối với câu hỏi, liệu quân đội của một quốc gia có được phép nả đạn vào ngay chính đồng bào ruột thịt của họ hay không mà thôi.

Bs. Phương Tôn

florida80
04-27-2019, 20:55
Việt Dũng Và Làm Thế Nào Để Giật Sập Chế Độ CS
Mylinhng@aol.com

Sự tàn ác của chế độ cộng sản sau 1975, với những chính sách vô cùng dă man như Trại Tù Cải Tạo, Hộ Khẩu, Kinh Tế Mới, Đánh Tư Sản Mại Bản... đă dồn dân VNCH vào đường cùng. Hàng triệu người, đau ḷng từ giă quê hương thân yêu, vượt biển t́m tự do, tỵ nạn cộng sản, để làm một cuộc sống mới cho bản thân và gia đ́nh. Họ là những người can đảm, xem thường mạng sống, dẫu biết trước mặt họ là tử thần, sóng to, đói khát, cướp biển, dẫu biết hàng trăm ngàn người đă vùi thây dưới ḷng biển, dẫu biết làm lại cuộc đời bằng 2 bàn tay trắng, không nhà cửa, phải học ngôn ngữ xứ người, tương lai vô định ..., họ vẫn ra đi. Họ trở thành những người Việt lưu vong, mất nước, tuy rằng quê hương vẫn c̣n đó. Trong số những người sống lưu vong đó, có một chàng thanh niên trẻ, chưa đầy 17 tuổi, vẫn canh cánh ước mơ một ngày về xây dựng một quê hương không cộng sản. Tôi muốn nói đến một người bạn, một người anh cả, dẫu người anh này nhỏ tuổi hơn tôi, Việt Dũng.




Tôi gọi VD là anh v́ tôi đă học được nhiều điều từ anh. Tôi biết đến anh vào đầu thập niên 1980 với băng nhạc đầu tiên "Kinh Tỵ Nạn", đă gây chấn động trong cộng đồng Việt, sau "Em Nhớ Màu Cờ" của chị Nguyệt Ánh, rồi đến "Tủi Nhục Ca" của Hà Thúc Sinh, rồi đến những băng nhạc của nghệ sĩ Hùng Cường, nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh, nhạc sĩ Trường Hải... Măi đến năm 1983-1984, tôi mới có dịp gặp anh và chị Nguyệt Ánh tại San Jose. Anh là một đứa bé bị tật nguyền từ nhỏ, đi đâu cũng chống theo cặp nạn, nhưng chưa bao giờ thấy anh mặc cảm với sự khuyết tật này. Ở anh, chỉ thấy sự vươn lên, với những nụ cười luôn trên môi. Ở anh, một sự b́nh dị, hài ḥa, dí dỏm, sâu sắc, luôn chinh phục những người đối diện. Ở anh, là t́nh người, là sự bao dung, là sự che chở. Nhưng cũng ở anh, thường thấy một sự bật dậy dũng mănh như trận cuồn phong, như ngọn sóng thần đập vào chế độ cộng sản man rợ, khi nghe anh hát. Khi cất lên những bài hát đấu tranh, tiếng hát của anh gần như lúc nào cũng rất to, cũng rất uy dũng, thể hiện nỗi tột cùng căm phẫn làm cuốn hút người nghe, như đang lâm vào trận hành quân diệt cộng, cứu nguy tổ quốc.

Khi nhận tin anh ra đi, tôi im lặng nhiều phút để tưởng nhớ đến anh. Từ nay, tôi đă mất đi một bạn thân, một người anh cả đáng kính. Tuy anh không nói ra, nhưng tôi nghĩ anh cũng có một ước mơ giống tôi: "Ngày nào tôi chết trước chế độ CS này, có lẽ tôi không nhắm mắt được." Làm con người, ai cũng có những ước mơ, nhưng ước mơ thành sự thật không dễ, trời kêu ai nấy dạ, chịu thôi. Nhưng anh VD ơi, anh cứ an ḷng nhắm mắt đi, tôi cam đoan ước mơ của anh sẽ thành sự thật.

Tổng thống Reagan đă từng nói: "Chấm dứt chiến tranh Việt Nam không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. V́ lẽ cái giá phải trả cho loại ḥa b́nh đó, là ngàn năm tăm tối cho thế hệ sinh ra tại Việt Nam về sau." Nhưng tôi không bao giờ tin đó là sự thật, đối với dân tộc Việt Nam. Dựa vào lịch sử, ḍng máu Việt chảy suốt ngàn năm đô hộ giặc Tàu, vẫn giữ vững bờ cơi. Người Việt Nam đă từng làm kinh ngạc cả thế giới qua những cuộc vượt biển trên 2 triệu người. Chế độ cộng sản man rợ, đă d́m dân tộc Việt Nam xuống tận cùng của sự nghèo đói và đổ vở. Cả một dân tộc thông minh, cần mẫn, giàu tài nguyên nhất lại phải ăn khoai độn, ḿ độn, bo bo (loại dành cho súc vật ăn)..., vào thời điểm 1975-88. Gần như gia đ́nh nào cũng chịu cảnh ly tan, mẹ xa con, vợ xa chồng, con cái bơ vơ không ai chăm sóc…

Và cuộc vượt biển vĩ đại này đă làm rúng động cả thế giới. Những chiếc ghe nhỏ xíu, chạy bằng máy đuôi tôm như tôi, cũng vượt biển. Một chiếc xuồng chèo 3 lá cũng đến được Songkhla, Thái Lan. Những câu chuyện kể kinh hoàng về cướp biển, về ḥn đảo tử thần Ko Kra, tại Thái Lan. Đây là hành tŕnh của một chiếc ghe mang biển số SS0646-IA, khởi hành từ Rạch Gía với 107 thuyền nhân, rốt cuộc 87 người bị giết bởi hải tặc, c̣n lại 20 thuyền nhân Việt Nam bị đem giam vào đảo Ko Kra, sống như đời sống của người thượng cổ. Những phụ nữ Việt Nam trong số 20 người này, đă trở thành mồi săn cho bọn hải tặc Thái Lan thay nhau hăm hiếp. Cứ vài ngày, có tàu Thái tới đảo, rồi vây bắt phụ nữ Việt Nam; có người phải trét phân người vào khắp ḿnh để khỏi bị hăm hiếp; có người phải trốn trong những bụi cỏ khô, bọn hải tặc không t́m ra được, chúng bèn đốt cỏ và đă làm người phụ nữ bị phỏng nguyên một mảnh lưng rất lớn. Trong những nạn nhân trên đảo Kra này, có 2 vợ chồng kư gỉa rất nổi tiếng: Dương Phục và Vũ Thanh Thủy, đồng tác gỉa cuốn “Hồi Kư Tháng Tư Đen”.

Nói đến nhà văn kiêm MC Nguyễn Ngọc Ngạn, ai cũng nhớ cuộc hành tŕnh kinh hoàng của chiếc tàu định mệnh Mỹ Tho MT065, c̣n có tên gọi là Kim Hoàn, chở 300 thuyền nhân đă đến bến bờ c̣n bị cảnh sát Mă Lai bắn, không cho cập bến, tàu phải bỏ neo cách bờ chỉ 200 mét. Nửa đêm, băo dữ thổi đến, khoảng 5 giờ sáng th́ tàu ch́m, khiến cho 170 thuyền nhân bị thiệt mạng, trong đó có vợ và con của MC Nguyễn Ngọc Ngạn. Chuyện hi hữu, xác của anh Ngạn nằm chồng chất với nhiều xác chết khác, nhưng có lẽ nhờ nằm sấp, và bị các xác khác nằm đè lên, nhờ thế, nước trong phổi trào ra, và từ từ anh Ngạn hồi tỉnh lại trong đống xác chết. C̣n biết bao những thuyền nhân phải trải qua những giây phút kinh hoàng với cơn đói khát phải ăn cả xác người chết, đâp đầu cả người c̣n sống ngáp ngáp để ăn thịt, không dám kể ra ở đây. Hành tŕnh trường chinh qua 5 quốc gia của Lư Tống (Long Trek To Freedom) được đăng trên Reader Digest... Cuộc hành tŕnh vượt biển vĩ đại trên 2 triệu thuyền nhân này đă đánh động lương tâm, làm xúc động cả thế giới. V́ thế, nhiều tàu đă t́nh nguyện đến biển Đông để vớt người tỵ nạn, trong đó có tàu Đảo Ánh Sáng (Ile de Lumière), tàu Cap Anamur I, II, III,... Có lẽ trong lịch sử nhân loại, chưa có một dân tộc nào kiêu hănh hơn dân tộc Việt Nam, sẵn sàng chấp nhận cái chết trên biển Đông để đổi lấy cuộc sống tự do.

Từ đó, cả thế giới hiểu rơ cuộc sống vô cùng tàn độc dưới ách cộng sản, và đó cũng là lư do Tổng Thống Ronald Reagan đă thách thức Liên Xô: “Tear down The Wall”, có nghĩa là “hăy phá bỏ bức tường Bá Linh ngăn cách giữa Đông Đức và Tây Đức”, đă dẫn đến sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản bên Liên Xô, phân tán thành nhiều quốc gia nhỏ. Kế đến là kéo theo sự sụp đổ của cộng sản Ba Lan, Tiệp Khắc, Lỗ Ma Ni, Hungary... Nếu nói, thuyền nhân Việt Nam đă làm sụp đổ nhiều chế độ CS trên thế giới, có lẽ không sai.

Vững tin nhé anh VD, có lẽ chúng ta đang sắp chứng kiến sự sụp đổ toàn diện của chế độ CS tại chính quê hương VN của chúng ta, v́ có quá nhiều chỉ dấu cho sự sụp đổ đó. Dân chán ghét chế độ CS đến tột cùng, ngày nào cũng xảy ra nhiều cuộc xuống đường biểu t́nh của dân. Đạo đức xă hội băng hoại trầm trọng qua hàng trăm video clips nóng như "Hôi bia Tiger ở Đồng Nai", "Bảo Mẫu hành hạ trẻ em ở Thủ Đức"... được đưa lên Youtube.com. Tuy không nói ra, nhưng ai cũng hiểu thủ phạm gián tiếp là bọn cầm quyền Hà Nội trong suốt mấy chục năm qua. Đă là con người, chẳng ai thoát được lương tâm, kể cả những tên cộng sản. Lương tâm con người có thể bị che mờ v́ quá nghèo đói, v́ thiếu giáo dục, v́ quá sợ hăi..., nhưng một khi nó trỗi dậy, th́ chế độ cộng sản phải cáo chung.

Làm thế nào để giật sập chế độ CS này? Đây là một câu hỏi mà đa số dân đều mong đợi có câu trả lời trong giai đoạn hiện tại này. Chế độ cộng sản c̣n tồn tại v́ sự quá sợ hăi của dân. Dân sợ bị đánh đập, sợ bị tra tấn, sợ bị khủng bố, sợ gia đ́nh bị liên lụy... th́ những tên cộng sản cũng có những nỗi lo sợ y chang như dân thôi, nếu: "h́nh ảnh, chức vụ, địa chỉ, điện thoại và h́nh ảnh vợ, con của chúng cũng bị đưa lên trên internet và các trang mạng khác copy về trang của ḿnh." Bảo đảm với quư vị, bọn này sẽ chùng tay ngay, chẳng dám độc ác như xưa nữa. Đơn giản thôi, v́ khi ra đường, bọn chúng và gia đ́nh chúng như ở ngoài ánh sáng, dân ở trong bóng tối, dân có điều kiện để ŕnh rập, canh chừng mỗi bước đi của chúng và gia đ́nh chúng. Thế là chúng ta đă huy động được sức mạnh của toàn dân. Dân là nước đưa thuyền đi, dân cũng là nước nổi sóng làm lật thuyền, khi chúng ta biết tận dụng được sức mạnh của toàn dân.

Anh chết đi để lại sự thương tiếc cho bao người, nhưng vẫn có một người mang nick canhsat_khuvuc_paoth oc, post bài kư tên "Vietnam Interpol", chụp cho anh cái mũ du đảng (gangster) đă làm tôi ph́ cười. Ph́ cười v́ những lời lẽ vu khống vô căn cứ, cho rằng anh đang chống lại quê hương, và tôi cũng chẳng buồn phải trả lời, biện hộ cho anh. Mới đầu, khi đọc xong, tôi khinh bỉ bài viết đó, nhưng nghĩ lại, cảm thấy thương hại. Biết đâu anh ta cũng là một nạn nhân bị đầu độc bởi chế độ cộng sản dă man này.

Thưa anh VD, anh chưa chết đâu anh (copy ư của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh), anh vẫn sống măi trong ḷng dân Việt. Anh chưa từng đi lính, nhưng khi nh́n h́nh ảnh anh bận đồ lính, tôi thấy trong anh, h́nh ảnh thật sự của một anh lính VNCH. Xin cho tôi nói lời cảm ơn anh, cảm ơn những anh lính VNCH, ít ra đă cho tôi hưởng được đôi chục tuổi xuân trọn vẹn, mà tôi xem đó là thiên đường.

22/12/2013
Mylinhng@aol.com
http://freevietnamnow.blogs pot.com

florida80
04-27-2019, 20:55
Làm thế nào Nguyễn Tất Thành vào được Hội Nghị Versailles


Nguồn:

http://www.danchimviet.info/archives...ailles/2013/11

... để đọc Bản Kiến nghị Nhân Quyền cho nước Việt Nam


Sau khi cuốn sách Hồ Chí Minh B́nh Sinh Khảo của Giáo Sư Hồ Tuấn Hùng, người Đài Loan, và những tài liệu của Cục T́nh Báo Hoa Nam liên quan đến Hồ Tập Chương được dịch ra Việt Ngữ và được lan truyền trên mạng điện toán toàn cầu, có rất nhiều bài viết của nhiều người thuộc cả hai phía (quốc gia và cọng sản) tŕnh bày thêm nhiều tài liệu chứng cớ để chứng minh thêm cái xác Hồ Chí Minh đang nằm trong lăng Ba Đ́nh chính là tên Chệt t́nh báo Hồ Tập Chương được Cọng Sản Quốc Tế dựng lên từ năm 1938, thay thế cho Nguyễn Tất Thành đă chết v́ bệnh lao vào năm 1932, lănh đạo đảng cọng sản Việt Nam xô đẩy dân tộc Việt Nam vào trận chiến này sang trận chiến khác làm diệt chủng trên 4 triệu người, làm cho nước Việt Nam nghèo đói yếu đi để Tàu Cọng dễ bề cai trị và chiếm lấy.

Nghi án lịch sử Hồ Chí Minh là một phạm trù lịch sử nằm trong quá khứ nếu chứng minh được cái xác Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương hay là Nguyễn Tất Thành th́ cũng chẳng thay đổi ǵ được lịch sử v́ nó đă là quá khứ. Thật ra không cần phải nêu ra nhiều hiện tượng nhiều chứng cớ để chứng minh mà chỉ cần lấy một cọng tóc của Hồ Chí Minh đi thử DNA cùng với hai gịng họ của Nguyễn Tất Thành và Hồ Tập Chương th́ nghi án sẽ có được câu trả lời nhưng điều này sẽ không bao giờ được thi hành khi đảng cọng sản Việt Nam c̣n cai trị, v́ nếu thi hành mà xác nhận được Hồ Chí Minh chính là tên Chệt t́nh báo Hồ Tập Chương th́ sẽ gây ra muôn vàn điều bất lợi cho đảng cọng sản Việt Nam.

Từ vấn đề đang lan truyền trong thế giới ảo trên đă gieo vào đầu tôi vài nghi vấn không phải về Hồ Chí Minh hay Hồ Tập Chương mà về Nguyễn Tất Thành như :

_ Tại sao cộng đồng người Việt tại Pháp thời bấy giờ không đưa những người trí thức khoa bảng như Phan văn Trường, Phan Chu Trinh ra đại diện cho nhân dân An Nam vào hội nghị Versailles đọc bản kiến nghị nhân quyền mà lại chọn Nguyễn Tất Thành, một thanh nên tŕnh độ chưa qua tiểu học đang làm nghề rửa chén lại vừa đặt chân vào đất Pháp.

_Làm thế nào để những người trong đại hội Versailles chấp nhận sắp xếp cho Nguyễn Tất Thành có được một khoảng thời gian để đọc bản kiến nghị của thuộc địa trước các cường quốc trong đại hội.

Trong t́nh cờ tôi t́m ra được câu trả lời những nghi vấn trong đầu tôi nên có bài viết này để cho bạn đọc muốn lang thang về quá khứ t́m hiểu thêm vấn đề và để các nhà sử học có thêm tài liệu tham khảo nếu muốn.

Tài liệu này đến từ Hollywood qua hăng phim Paramount trong bộ phim dài 22 tập tên là The Adventure of Young Indiana Jones. Bộ phim này khởi nguồn từ những ghi chép của phóng viên Indiana Jones được thêm thắt để thành những cuộc phiêu lưu của cậu bé Indy con của một viên chức ngoại giao Hoa kỳ từ khi c̣n bé đến khi lớn lên tham gia thế chiến thứ I được viết ra bởi nhà viết phim George Lucas, được dựng thành phim do đạo diễn Steven Spilberg và được đóng bởi 2 tài tử Corey Carrier (lúc Indy c̣n nhỏ tuổi) Sean Patric Flanery (lúc Indy trưởng thành). Sau này bộ phim được quay thêm 5 tập nữa có tên là The Adventure of Indiana Jones do tài tử Harrison Ford (lúc Indy trên 45 tuổi) đóng.

Cuốn phim mà tôi giới thiệu đến với bạn hôm nay có tên Gió Thay Chiều (Winds Of Change) là cuốn thứ 19 của tập phim. Trong cuốn phim này kể lại chuyện Indiana Jones là một thông dịch viên trong hội nghi Versailles do thủ tướng Pháp George Clemenceau, thủ tướng Anh Lloyl George, tổng thống Mỹ Woodrow Wilson chủ tŕ bắt buộc Đức kư Ḥa Ước Versailles vào tháng 6/1919 để chấm dứt thế chiến thứ I. Nửa chừng phim có chiếu cảnh Nguyễn Tất Thành (do tài tử Alec Mapa đóng) chận Indiana Jones giữa đường để xin Indiana Jones giúp đỡ sắp xếp cho phái đoàn Việt Nam được vào hội nghị đọc bản kiến nghị. Cảnh Indiana Jones tranh thủ xin phép ban tổ chức cho phép phái đoàn Việt Nam vào hội nghị. Cảnh Nguyễn Tất Thành dẫn phái đoàn Việt Nam vào hội nghị đọc bản kiến nghị và cảnh thủ tướng Pháp ngáy kḥ kḥ khi nghe kiến nghị. Cảnh nguyễn Tất Thành cám ơn Idiana Jones.

Xem xong cuốn phim này tôi mới hiểu được rằng cộng đồng người Việt tại Pháp thời bấy giờ phải buộc ḷng phải chọn Nguyễn Tất Thành thay mặt cho họ v́ hội nghị Versailles tuy diễn ra tại Pháp nhưng lại dùng Anh Ngữ làm ngôn ngữ chính mà Nguyễn Tất Thành lại là người nói được tiếng Anh. Theo nhiều nguồn không chính xác khác nhau th́ y đă ở New York, Boston của Hoa Kỳ và West Ealing, London của Anh từ những năm 1912-1919 làm nhiều nghề khác nhau và nói thông thạo Anh Ngữ.

Tập phim The Adventure Of Young Indiana Jones là một kiệt tác vĩ đại trên mặt văn chương lẫn điện ảnh giúp cho ta hiểu tâm trạng và thấy được cuộc sống của thế hệ thanh niên trong thời thế chiến thứ I. Riêng những cảnh liên quan đến Nguyễn Tất Thành trong tập phim Gió Thay Chiều (Winds Of Change) th́ không hiểu tác giả dựa vào ngồn sử liệu nào để thực hiện nhưng George Lucas là 1 người viết truyện phim quá nổi tiếng v́ sau lưng là một giàn phụ tá cũng nổi tiếng giống như ông trên nhiều lănh vực khác nhau như Jonathan Hales (người viết nội dung Gió Thay Chiều) nên có thể họ có những sử liệu mà chúng ta không biết.

Hy vọng rằng sau khi xem phim này các bạn sẽ thấy được sự khác biệt của một Hồ Chí Minh là Nguyễn Tất Thành, một người từng cư ngụ tại Mỹ và Anh nói thông thạo Anh Ngữ và một Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương (qua những phim tài liệu của Việt Nam) nói thông thạo tiếng Tàu và làm thơ Tàu. Hồ Chí Minh là Nguyễn Tất Thành th́ tại sao kể từ lúc y về đến Việt Nam nắm chính quyền cho đến khi qua đời lại không hề nghe y nói một câu tiếng Anh hoặc nhắc lại những nơi y đă sống qua như Harlem, New York, Boston hoặc West Ealing, Crouch End, London v.v…. Hồ Chí Minh là tên chệt t́nh báo Hồ Tập Chương nên dân tộc Việt Nam mới có hơn 4 triệu người mất mạng.

© Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

© Đàn Chim Việt

florida80
04-27-2019, 20:57
Không Có Lănh Tụ Nào Tại Miền Nam Việt Nam Thay Thế Được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu




Không có lănh tụ nào tại Miền Nam Việt Nam thay thế được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu




Mặc dù lịch sử luôn chứng minh minh rằng không có ai là người không thể thay thế được trên cơi đời này, và câu nói “nghĩa địa đầy những kẻ không thể thay thế được” (1) là một câu nói bất hủ, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu vẫn là lănh tụ không ai có thể thay thế được trong t́nh h́nh khó khăn của Việt Nam Cộng Ḥa kể từ sau cuộc Tổng Công Kích Tết Mậu Thân 1968 của Cộng Sản – tức là lúc, nghe theo lời nhà báo huyền thoại Walter Cronkite, Hoa Kỳ bắt đầu bỏ rơi Việt Nam Cộng Ḥa – cho tới khi Miền Nam Việt Nam đành chấp nhận buông súng đầu hàng Cộng Sản Bắc Việt vào ngày 30 Tháng Tư năm 1975.

Những người không thể thay thế được

Dĩ nhiên, sau khi Tổng Thống Việt Nam Cộng Ḥa Ngô Đ́nh Diệm bị Mỹ và các tướng lănh Miền Nam Việt Nam ham đảo chánh hạ sát ngày 2 Tháng Mười Một năm 1963, vị tổng thống mà mới trước đó vài hôm ai cũng tưởng là không có ai khác có thể thay thế được – kể cả một nhân vật của thời cuộc mà báo chí Mỹ vẫn cho là rất tài ba và đức độ như Thượng Tọa Thích Trí Quang – đă được thay thế ngay bằng Trung Tướng Dương Văn Minh, chủ tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, trong niềm hân hoan, phơi phới của toàn dân Miền Nam Việt Nam (2) sau khi mọi người – phe tướng lănh Miền Nam làm đảo chánh, phía Mỹ và quân cộng sản – đă trừ khử được một trong những chế độ “phong kiến, quan liêu và gia đ́nh trị” được đánh giá là tệ hại vào bậc nhất trong lịch sử Việt Nam. (3) Và sau khi Tổng Thống Hoa Kỳ John Fitzgerald Kennedy bị ám sát bên Mỹ ba tuần lễ sau ngày Tổng Thống Diệm và bào đệ Ngô Đ́nh Nhu bị giết bên Việt Nam, mây vẫn bay và gió vẫn thổi trên bầu trời Hoa Thịnh Đốn như b́nh thường, bởi v́ Phó Tổng Thống Lyndon Baines Johnson, một cách hợp hiến và hợp pháp, đă tức thời thay thế ông Kennedy trong chức vụ tổng thống kiêm tổng tư lệnh quân đội Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ.

Thay thế một ai đó hoặc một cái ǵ đó bằng một người nào đó hoặc một vật ǵ đó là một việc làm không có ǵ là khó khăn cả. Nhưng hậu quả của sự mất mát và thay thế đó mới là điều quan trọng, nhất là đối với dân chúng Miền Nam Việt Nam – và sau này, khi cộng sản đă lên nắm quyền cai trị rồi, mới biết là luôn cả toàn dân Việt Nam từ Nam chí Bắc nữa.

Việc giết ông Diệm và thanh toán tận gốc rễ cả một chế độ đang đem lại thái b́nh, thịnh trị cho Miền Nam tự do lúc bấy giờ đă làm cho mầm sống của Miền Nam Việt Nam bị nhiễm độc tố và cuộc chiến đấu chống quân cộng sản xâm lược từ Miền Bắc vào của Miền Nam bị mất hướng rồi mất luôn cả chính nghĩa nữa (4).
Những người thay thế Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu sau khi ông từ chức và ra đi dưới áp lực trong và ngoài nước, từ Phó Tổng Thống Trần Văn Hương cho tới Đại Tướng Dương Văn Minh, đă không làm được ǵ dù trước đó ông Minh và cái gọi là “thành phần thứ ba” vẫn nghĩ rằng ḿnh thừa sức thay thế ông Thiệu để làm cho Miền Nam Việt Nam mạnh hơn về quân sự và tự do, dân chủ hơn về chính trị cũng như trong sạch hơn về đạo đức cầm quyền. Kết quả tức thời cho thấy Việt Nam Cộng Ḥa đă mau lẹ ngă quỵ dưới gót sắt của đoàn quân xâm lược từ phương Bắc kéo vào Miền Nam Việt Nam.

Sự nghiệp chống Cộng và xây dựng đất nước của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu

Đến đây, thiết tưởng cũng nên xác định lại, một lần nữa, công trạng cùng thành tích phục vụ đất nước và chống quân cộng sản xâm lược của vị tổng thống Đệ Nhị Cộng Ḥa, Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu:

1. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là nhà lănh đạo duy nhất của Việt Nam sau Hoàng Đế Quang Trung dám đương đầu với kẻ thù truyền kiếp Trung Quốc khi ông ra lệnh cho Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa khai hỏa chận đánh các tàu chiến của Trung Cộng trong trận Hoàng Sa lịch sử hồi năm 1974, bất chấp sự kiện cán cân quân sự lúc bấy giờ nghiêng hẳn về phía các lực lượng Trung Cộng mà từ lâu đă là một cường quốc nguyên tử của thế giới. Hoa Kỳ, kẻ tự xưng là đồng minh thân thiết của Việt Nam Cộng Ḥa, với Hạm Đội 7 tại Thái B́nh Dương mạnh ít nhất cũng gấp 100 lần hải lực Trung Cộng trong thời điểm đó, đă đứng ngoài cuộc chiến tại Đảo Hoàng Sa, thậm chí c̣n không chịu cứu vớt các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa bị ch́m tàu hoặc bị thương sau trận đánh chỉ v́ người Mỹ quá sợ phải mất đi cái thị trường béo bở tại Hoa Lục mà họ vừa mới giành được.

2. Chính nhờ khả năng lănh đạo khéo léo về chính trị và tài ba về quân sự của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu – cũng là một tướng lănh lỗi lạc của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa – mà quân đội Miền Nam Việt Nam đă bẻ găy hầu hết mọi cuộc tấn công lớn có, nhỏ có của bộ đội Cộng Sản Bắc Việt xâm nhập và lực lượng du kích địa phương của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam qua các chiến dịch lừng danh và trận đánh nổi tiếng như cuộc Tổng Công Kích Tết Mậu Thân 1968, cuộc Hành Quân Toàn Thắng 43 tại Cambodia năm 1970, cuộc Hành Quân Lam Sơn 719 tại Hạ Lào, mặt trận An Lộc và chiến dịch tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị năm 1972,… Quân và dân Miền Nam Việt Nam làm sao mà không nức ḷng chiến đấu khi thấy, ngay sau khi khói lửa vừa mới ngớt tại các chiến trường đẫm máu trên khắp bốn Vùng Chiến Thuật, vị tổng tư lệnh quân đội của họ đă có mặt để ủy lạo thương binh và tưởng thưởng những chiến sĩ đă mang về chiến công vang dội trên các chiến trường gai lửa, cỡ Kon Tum, An Lộc, và Quảng Trị?

3. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là nhà lănh đạo duy nhất thành công trong lănh vực cải cách ruộng đất tại Việt Nam, với nền kinh tế đặt trên căn bản nông nghiệp. Trong khi cuộc cải cách ruộng đất tại Miền Bắc hồi cuối thập niên 1950 đă trở thành một cuộc giết chóc và cướp đất dă man và kế hoạch Dinh Điền và Khu Trù Mật của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm tại Miền Nam Việt Nam chỉ là một thành công có giới hạn và trên quy mô nhỏ, kế hoạch “Người Cày Có Ruộng” của chính quyền Nguyễn Văn Thiệu hồi đầu thập niên 1970 đă là một thành công vang dội và rất được ḷng đại đa số nông dân tại Việt Nam Cộng Ḥa, đến nỗi vị Tổng Thống của Miền Nam Việt Nam từ đây được nông dân các nơi tŕu mến gọi là “anh Tám Thiệu.”

4. Trước khi Hiệp Định Ba Lê được kư kết vào ngày 27 Tháng Giêng năm 1973, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đă hành động như một người anh hùng thời chiến của Miền Nam Việt Nam khi ông cương quyết chống lại các áp lực từ phía đồng minh Hoa Kỳ chỉ muốn Việt Nam Cộng Ḥa kư ngay Hiệp Định Ba Lê 1973, một hiệp ước để họ có cơ sở mà “rút lui trong danh dự” quân đội của họ ra khỏi một chiến trường mà gần hai thập niên trước các nhà lănh đạo của họ đă quyết định dấn thân vào, thậm chí c̣n sát hại cả các nhà lănh đạo Miền Nam Việt Nam -tức là Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm cùng các bào đệ Ngô Đ́nh Nhu và Ngô Đ́nh Cẩn – để thực hiện cho bằng được việc trực tiếp can dự vào cuộc chiến tranh Việt Nam. (5)

5. Ngoài khả năng quân sự của một vị tướng lănh vừa tài ba vừa đầy đảm lược, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu c̣n là một người “làm chính trị” xuất sắc đúng nghĩa của nó mà không có chính khách đương thời nào có thể so sánh được. Lúc cần phải ứng khẩu, ông ăn nói giản dị nhưng có mạch lạc và đi thẳng vào vấn đề chứ không dùng ngôn ngữ dông dài có tính cách phô trương. Hầu hết những câu nói nổi tiếng liên quan tới nỗ lực chống Cộng của quân và dân Miền Nam Việt Nam đều do ông nghĩ ra chứ không phải do các phụ tá hoặc người viết diễn văn riêng của Tổng Thống khởi xướng, trong đó có các nhóm từ ngữ “B́nh Long Anh Dũng, Kon Tum Kiêu Hùng, Trị Thiên Vùng Dậy, B́nh Định Quyết Chiến Quyết Thắng” hoặc các câu nói để đời như “Đất nước c̣n, c̣n tất cả, đất nước mất, mất tất cả” và câu nói nổi tiếng mọi thời “Đừng nghe những ǵ cộng sản nói mà hăy nh́n kỹ những ǵ cộng sản làm.” Với tài sử dụng ngôn ngữ b́nh dị và dễ đi vào ḷng người như thế, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu rất xứng đáng là “anh Tám Thiệu” của các nông dân không những chỉ ở miệt Đồng Bằng Sông Cửu Long thôi mà c̣n tại các vùng nông thôn trên toàn quốc nữa.

6. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đă làm hết khả năng của ḿnh để cứu văn Miền Nam Việt Nam khỏi sụp đổ trước cuộc xâm lược bạo tàn của Cộng Sản Bắc Việt, luôn được sự đồng lơa của đa số thế giới lầm mê thời bấy giờ. Những lập luận nhằm trách cứ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và Đại Tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, sao không sớm “tái phối trí” các đơn vị quân đội – chính yếu là rút bỏ các lực lượng trấn giữ cao nguyên cùng những vùng lănh thổ kém phí nhiêu tại Vùng 1 và Vùng 2 Chiến Thuật để lui về bảo vệ miền duyên hải Trung Phần cùng miền Đông Nam Phần và Đồng Bằng Sông Cửu Long tại Vùng 3 và Vùng 4 Chiến Thuật – đều chỉ là không tưởng.

Trên các chiến trường với vũ khí tầm xa và các lực lượng cơ giới di động nhanh của thế kỷ thứ 20, không một chiến lược gia lỗi lạc nào của Pháp, của Nhật, của Mỹ, của Việt Nam – và thậm chí của Israel nữa – dám liều lĩnh bỏ cao nguyên với hy vọng giữ vững vùng duyên hải Trung Phần. Co cụm thật ra là chỉ để mất dần, mà chuyện phải bỏ rơi Miền Nam tự do vào tay Cộng Sản Bắc Việt là chuyện không thể đảo ngược lại được trên bàn cờ thế giới giữa lúc các nước lớn luôn có quyền quyết định số phận của các nước nhỏ hơn, chưa nói tới chuyện cả hai phe Việt Nam lâm chiến vào thời đó đều hoàn toàn tùy thuộc vào phương tiện chiến tranh do những người bạn đồng minh của họ cung cấp.

Không ai thay thế được Tổng Thống Thiệu

Vậy th́, những ai tại Miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ có khả năng thay thế được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng của cuộc chiến tranh chống Cộng? Có hai nhóm lănh tụ thường được dư luận trong và ngoài nước lúc bấy giờ đề cập tới và coi là những kẻ có khả năng thay thế – và c̣n làm hay hơn, tốt đẹp hơn – Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, đó là nhóm các chính khách dân sự và nhóm các tướng lănh làm chính trị tại Miền Nam Việt Nam.

Thời điểm thuận lợi nhất tại Miền Nam Việt Nam mà người ta, dù là người Mỹ hay người Quốc Gia Việt Nam, có thể thay thế Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bằng một nhà lănh đạo khác – mà họ tin là giỏi hơn, hay hơn, hiệu quả hơn, và nhất là trong sạch hơn – là từ sau tết Mậu Thân 1968 cho tới trước ngày 30 Tháng Tư năm 1975. Có thể kể tới các chính khách như Vũ Văn Mẫu, Phan Quang Đán, Nguyễn Văn Huyền, Nguyễn Ngọc Huy, Phan Huy Quát, Nguyễn Xuân Oánh, Lư Chánh Trung,… là các nhân vật nổi bật nhất. Nhưng hầu hết các vị này đều thuộc lại “cờ đă đến tay” một vài lần rồi nhưng không ai có khả năng “phất” nổi, thậm chí như chính quyền dân sự dưới thời nhị vị lănh đạo họ Phan là Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu và Thủ Tướng Phan Huy Quát (hồi 1965) mà c̣n phải long trọng trao trả lại quyền điều hành quốc gia và lănh đạo chiến tranh cho “Hội Đồng Quân Đội Cách Mạng” nữa th́ đủ biết công cuộc kháng chiến chống Cộng tại Miền Nam Việt Nam giữa lúc dầu sôi lửa bỏng và Cộng Sản đánh phá lung tung như lúc bấy giờ ngó vậy chứ không phải dễ thành công khiến ai cũng có thể làm được.

Riêng về trường hợp của Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy, tổng thư kư Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến, có thể ông là một trong các chính khách lỗi lạc nhất và đức độ nhất mà Việt Nam Cộng Ḥa từng chứng kiến thời đó, nhưng ông lại thiếu sự hậu thuẫn và tin tưởng của quân đội, v́ dẫu sao tố quốc lúc đó cũng đang “lâm nguy” (6) với cuộc chiến tranh xâm lược của Cộng Sản đang diễn ra hàng giờ, hàng phút, và vị Tổng Thống của một đất nước như vậy rất cần thiết phải là một vị tổng tư lệnh quân đội trong ư nghĩa cụ thể nhất.

Về nhóm các tướng lănh làm chính trị lúc nào cũng chờ thay thế Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu trong vai tṛ lănh đạo Việt Nam Cộng Ḥa mà đánh lại Cộng Sản Bắc Việt phải kể tới các vị như Đại Tướng Dương Văn Minh, Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, Trung Tướng Trần Văn Đôn,… Trung Tướng Đôn là thượng nghị sĩ thời Đệ Nhị Cộng Ḥa, dù có muốn làm tổng thống đi nữa cũng không thể được, v́ dân chúng Miền Nam Việt Nam ai cũng biết rằng dường như sở trường của hai vị này nằm ở lănh vực khác hơn là làm chính trị. C̣n Đại Tướng Dương Văn Minh th́ đă vài, ba lần “thử lửa” trên chính trường Việt Nam Cộng Ḥa nhưng lần nào ông cũng làm hư sự cả, mặc dù trên cương vị là nhà lănh đạo sáng giá nhất của cái gọi là “thành phần thứ ba” tại Miền Nam Việt Nam, ông là lá bài được ưa chuộng nhất, trước hết là của Pháp và Cộng Sản Bắc Việt (cộng với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam) cũng như là của các thành phần phản chiến tại Miền Nam Việt Nam và sau đó là của Hoa Kỳ và không chừng c̣n là của Trung Cộng nữa.

Dẫu sao, vai tṛ nổi bật nhất của Tướng Minh vẫn là thay thế Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu (qua sự chuyển tiếp của Tổng Thống Trần Văn Hương) đặng đầu hàng quân Cộng Sản Bắc Việt vào ngày 30 Tháng Tư năm 1975, tránh cho thủ đô Sài G̣n khỏi trở thành biển máu, bởi v́ Cộng Sản Bắc Việt, đang say mê chiến thắng, đă thề quyết không tha mạng bất cứ một ai dám cản chân họ, dù đó là các chính khách thơ ngây hoặc dân lành vô tội.

C̣n Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ? Vị tướng Không Quân này nói nhiều hơn làm, bởi v́ ông ít có cơ hội để làm chuyện lớn, hoặc là do đối thủ chính trị của ông là Tổng Thống Thiệu sắc sảo quá hoặc là do người Mỹ chưa đủ niềm tin ở ông. Dẫu sao, nếu một vài hôm trước ngày 30 Tháng Tư năm 1975 mà ông thành công trong ư định đảo chánh lật đổ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu để cùng toàn quân, toàn dân Miền Nam quyết chiến đến cùng th́ có rất ít người tin là ông sẽ thành công, tức là cản được bước tiến của đoàn quân xâm lược Cộng Sản từ Miền Bắc đang tiến vào như vũ băo. Là người chủ trương Miền Nam phải đánh cho tới (trái bom và) viên đạn cuối cùng, chắc chắn ông Kỳ phải bị phe phản chiến và “thành phần thứ ba” tại Miền Nam Việt Nam lúc đó chống đối c̣n dữ dội và quyết liệt hơn là đối với Tổng Thống Thiệu nữa, v́ họ luôn hy vọng sẽ được cộng sản nhân nhượng trong ḥa b́nh, dù chuyện đó, sau cùng, hóa ra chỉ là ảo tưởng.

Trước khi vị tướng lănh ưa làm chính trị này về quy phục chính quyền Cộng Sản Việt Nam rồi tuyên bố những lời sao đó cho vừa ḷng kẻ đang có quyền và có tiền tại Hà Nội, nhiều người tại Miền Nam Việt Nam vẫn tiếc là phải chi cứ để ông thay thế ông Thiệu mà cầm quyền một phen, v́ ông ứng đối – tức là nói – hay hơn ông Thiệu. Nhưng từ khi ông không có vẻ ǵ là giữ được phẩm cách “can trường trong chiến bại” lúc có dịp đối thoại với các vị chủ nhân “Bắc bộ phủ” bây giờ th́ coi như ông không thể nào so sánh được với ông Thiệu cả.

Lời kết

Khi lá cờ vàng ba sọc đỏ chiến thắng phất phới tung bay trên nóc Cổ Thành Quảng Trị ngày 15 Tháng Chín năm 1972, sáu tháng sau khi cuộc Tổng Tấn Công Mùa Hè 1972, tức Mùa Hè Đỏ Lửa, của Cộng Sản Bắc Việt khởi sự, th́ thời điểm ấy cũng chính là lúc Miền Nam Việt Nam có thêm một vị anh hùng nữa trong chiến tranh, đó là Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Tổng Tư Lệnh Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Người anh hùng Nguyễn Văn Thiệu lên ngôi vị, nối gót các bậc anh hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, kẻ c̣n sống, người đă chết bấy, từng đem thân giữ vững Miền Nam tự do trước cuộc xâm lược mà Cọng Sản Bắc Việt và khối Cộng Sản Quốc Tế đă khởi sự từ năm 1959 nhằm thôn tính Việt Nam Cộng Ḥa, như Đại Tướng Đỗ Cao Trí, Trung Tướng Nguyễn Viết Thanh, Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Đại Tá Nguyễn Đ́nh Bảo, Trung Tá Phạm Phú Quốc, Trung Tá Lê Hằng Minh, Đại Úy Bùi Thụ, Đại Úy Nguyễn Văn Đương và hằng trăm, hằng ngh́n các anh hùng không tên tuổi khác, trong đó phải kể tới những chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù, Biệt Động Quân, Bộ Binh, Địa Phương Quân và Nghĩa Quân,… đă bỏ ḿnh trong trận chiến tái chiếm Quảng Trị khỏi tay Cộng quân.

Dù Việt Nam Cộng Ḥa, sau cùng, đă bị Cộng Sản Bắc Việt thôn tính vào ngày 30 Tháng Tư năm 1975, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không phải là người để mất Miền Nam tự do vào tay cộng sản, mà kẻ đó chính là người bạn đồng minh Hoa Kỳ và các chính trị gia thiên tả thuộc cái gọi là “thành phần thứ ba” tại Miền Nam Việt Nam từng nuôi mộng ḥa hợp, ḥa giải với cộng sản. Có thể nói mà không sợ sai lầm rằng nếu Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa là lẽ sống của Miền Nam tự do th́ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lại là cột trụ chính của cuộc chiến tranh chống Cộng để bảo vệ tự do, dân chủ tại Miền Nam Việt Nam, bằng chứng là chỉ hơn một tuần sau khi Tổng Thống Thiệu rời bỏ chức vụ và ra đi, Miền Nam Việt Nam đă nhanh chóng rơi vào nanh vuốt cộng sản trong ngày 30 Tháng Tư năm 1975.

Nghĩ cho cùng, chẳng có lănh tụ nào tại Miền Nam Việt Nam thay thế được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trong vai tṛ lănh đạo chính phủ và nhân dân Miền Nam Việt Nam chống lại cuộc chiến tranh phá hoại và thôn tính Miền Nam tự do của những người Cộng Sản từ Miền Bắc. (7) Nếu người dân Miền Nam Việt Nam – cũng như người bạn đồng minh Hoa Kỳ – lúc đó và những người Việt hải ngoại bây giờ biết chấp nhận cái tương đối và bỏ đi cái tật “đứng núi này, trông núi nọ” th́, sau Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu chính là nhà lănh đạo tài ba và đức độ nhất tại Miền Nam Việt Nam, mặc dù cái tài ba và đức độ đó đă không thể nào cứu văn được Miền Nam Việt Nam hồi năm 1975, dẫn tới thảm họa của cả một đất nước và một dân tộc hiện giờ.

Chú thích:
(1) “Les cimetières sont remplis des hommes irremplacables.”
(2) “Nhưng hôm nay tưng bừng, non sông đang vui mừng… đâu bóng h́nh em giữa trời quê hương?” là lời ca trong một nhạc phẩm được viết sau ngày đảo chánh Tổng Thống Diệm thành công tại Miền Nam Việt Nam, tỏ ư thương tiếc nữ sinh Quách Thị Trang, người bị bắn chết trong cuộc biểu t́nh chống chính quyền Ngô Đ́nh Diệm tại bùng binh Sài G̣n. Sau khi thanh toán xong chế độ Ngô Đ́nh Diệm, việc làm đầu tiên của chính quyền mới là tổ chức liên hoan và nhảy đầm, bởi v́ chuyện nhảy nhót, vui chơi trước đó đă bị chế độ “phong kiến, thối nát” của ông Diệm cấm chỉ, viện cớ “tổ quốc lâm nguy” trước gót dép râu của quân xâm lược Bắc phương.
(3) Cả Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, Đại Sứ Mỹ Henry Cabot Lodge và Việt Cộng trong cuộc chiến vừa qua đều đánh giá chế độ Ngô Đ́nh Diệm tại Miền Nam Việt Nam như vậy. Một số tướng lănh Miền Nam Việt Nam – ngoại trừ Tướng Cao Văn Viên, có lẽ thế – lẫn chính quyền Kennedy của Mỹ và những người cộng sản từ Nam chí Bắc đều hết sức phấn khởi sau khi chế độ Ngô Đ́nh Diệm tại Miền Nam Việt Nam bị thanh toán tận gốc rễ.
(4) Mất hướng v́ chế độ quân nhân cai trị Miền Nam Việt Nam đă nghe theo lời các cố vấn Mỹ mà bỏ đi quốc sách Ấp Chiến Lược do Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu soạn thảo, mặc dù các chuyên gia chống du kích Cộng Sản từ Mă Lai Á và Úc Đại Lợi đă hết lời khuyên can là không nên hủy bỏ mà trái lại nên tăng cường kế hoạch Ấp Chiến Lược mới mong thắng cuộc chiến tranh du kích tại Miền Nam Việt Nam. Mất chính nghĩa v́ sau đó lại thấy quân đội Mỹ nhảy vào chiến trường Việt Nam làm cho Cộng Sản Bắc Việt có cớ để đem câu “Đế Quốc Mỹ, xâm lược đất nước ta, là kẻ thù của nhân dân ta…” ra nhồi sọ quân và dân tại Miền Bắc để kích thích họ tiếp tục “lấy thân chèn pháo” và “liều ḿnh lấp lỗ châu mai,” hy sinh hạnh phúc riêng tư và cả mạng sống của ḿnh đặng đánh chiếm cho kỳ được Miền Nam Việt Nam.
(5) Các ngón đ̣n dùng để áp lực Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu phải chấp nhận một Hiệp Định Ba Lê thất lợi cho Việt Nam Cộng Ḥa không phải chỉ là lời hăm dọa suông. Ngoài việc từ từ giảm bớt viện trợ kinh tế và quân sự để Miền Nam Việt Nam sợ mà phải chấp nhận một nền ḥa b́nh giả hiệu qua Hiệp Định Ba Lê 1973, các tài liệu đă bạch hóa hồi gần đây nhất cho thấy Tổng Thống Nixon (trong cuộc điện đàm với Ngoại Trưởng Henry Kissinger mấy tiếng đồng hồ trước khi ông tuyên thệ nhậm chức Tổng Thống nhiệm kỳ 2 vào ngày 20 Tháng Giêng năm 1973) từng nghĩ tới biện pháp “cắt đầu” (“cut off his head”) Tổng Thống Thiệu – có lẽ là thực hiện một cuộc đảo chánh theo kiểu Mỹ từng làm hồi năm 1963 mà hậu quả là Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm bị hạ sát hơn là thi hành một vụ giết chóc có tính cách tội phạm h́nh sự – nếu vị tổng thống của Miền Nam Việt Nam không chịu kư vào Hiệp Định Ba Lê để Mỹ có thể lấy lại hết các tù binh chiến tranh đang bị Cộng Sản Bắc Việt giam giữ và rút quân êm xuôi về nước hầu giữ thể diện của một đại cường. Riêng về chuyện Hoa Kỳ cắt giảm viện trợ quân sự cho Việt Nam Cộng Ḥa cùng những tác hại ghê gớm của nó dẫn tới việc Miền Nam Việt Nam bại trận, xin đọc “Viện Trợ Quân Sự cho Việt Nam” của Trọng Đạt, một tài liệu được phổ biến hồi Tháng Chín năm 2009 trên báo Người Việt ở Orange County, Miền Nam California.
(6) Từ năm 1962, dưới thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Bộ Trưởng Phụ Tá Quốc Pḥng Nguyễn Đ́nh Thuần đă từng tuyên bố “la patrie est en danger,” tức là tổ quốc Việt Nam Cộng Ḥa đang lâm nguy trước những cuộc đánh phá dữ dội của quân du kích thuộc Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, được thành lập từ năm 1960 và được bộ đội chính quy Cộng Sản Bắc Việt đẩy ra tuyến đầu trong những cuộc tấn công để che giấu “bàn tay vấy máu anh em” của người Cộng Sản Miền Bắc.
(7) Cái “bệnh tuyệt đối” cộng với cái tật “đứng núi nầy, trông núi nọ” của người Việt Nam ở cả hai miền Nam, Bắc xưa nay vẫn là lư do chính yếu tạo nên cảnh người ḿnh thường đem bỏ đi một cách oan uổng những ǵ tốt đẹp đang có trong tay để rồi đành phải chấp nhận những cái xấu xa hơn mà trước đó ḿnh vẫn tưởng là tốt đẹp, như chủ nghĩa Cộng Sản chẳng hạn. Kết quả của thái độ sống khôn lanh một cách thiển cận này là sự thể chế độ Cộng Sản tồi tệ gấp trăm, ngh́n lần chế độ tự do, dân chủ vẫn được dân tộc Việt Nam rước từ nước ngoài về cai trị đất nước, để rồi ngày nay, từ Nam chí Bắc, dân tộc Việt Nam chỉ c̣n biết ngồi thở than, rên xiết và khóc lóc với nhau về chế độ Cộng Sản bạo tàn đang dày xéo quê hương, một chế độ đă đành đoạn nhường đất, dâng biển của tổ quốc cho ngoại bang. Riêng dân chúng Miền Nam Việt Nam, trước đó, v́ cứ tưởng chế độ của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm là vô cùng độc tài, gia đ́nh trị cho nên mới ra sức vận động người Mỹ loại bỏ và ám sát ông đi cho khuất mắt. Rồi khi đă có được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trong cương vị nhà lănh đạo toàn dân kháng chiến chống cộng sản xâm lược rồi, người dân Miền Nam Việt Nam hiền ḥa lại tưởng chỉ có Đại Tướng Dương Văn Minh hoặc các chính trị gia khác thuộc “thành phần thứ ba” mới cứu văn được đất nước mà thôi. (V.P.)

Nguồn Báo Tổ Quốc

florida80
04-27-2019, 20:58
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu: "Sống không có tự do là chết"

Larry Berman - Trần Quốc Việt lược dịch




"Đối với các ông chúng tôi không hơn ǵ là chấm nhỏ trên bản đồ thế giới. Nếu các ông muốn từ bỏ cuộc đấu tranh, th́ chúng tôi sẽ chiến đấu một ḿnh cho đến khi nào vô phương, và rồi chúng tôi sẽ chết... Đối với chúng tôi, sự chọn lựa là giữa sống và chết. Đối với chúng tôi kư vào hiệp định, mà chẳng khác ǵ đầu hàng tức sẽ chấp nhận bản án tử h́nh, v́ sống không có tự do là chết. Không, sống như thế c̣n tệ hơn cả chết!" - Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

---&&&---

Vào ngày 18 tháng 10, Henry Kissinger bay trực tiếp từ Paris đến Sài G̣n để báo cáo Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu về hiệp định ḥa b́nh. Buổi họp ngày 19 tháng 10 kéo dài gần hai giờ. Sau khi lắng nghe Kissinger thuyết tŕnh, ông Thiệu muốn có bản thảo hiệp định. Ông được trao cho bản tiếng Anh.

Cuộc họp trở nên xấu đi. Đầu tiên, ông Hoàng Đức Nhă, cố vấn cho Tổng thống Thiệu, chỉ được trao cho bản tiếng Anh. Ông Nhă phẫn nộ đáp lại: "Chúng tôi không thể thương lượng số phận của nước ḿnh bằng tiếng nước ngoài!" Ông rất tức giận đ̣i có bản tiếng Việt. Ông Nhă muốn thấy bản tiếng Việt mà những người cộng sản đă trao cho Kissinger.

Kissinger nói, "À, chúng tôi quên." Ông Nhă đáp: "Ông muốn nói ǵ thế, ông quên ư?". Rồi ông Nhă chế giễu toàn bộ quá tŕnh hội nghị và ông nói với Kissinger, "Ông muốn bảo tôi người Mỹ có thể hiểu tiếng Việt hơn người Việt? Chúng tôi muốn thấy bản tiếng Việt."

Về sau khi nhận được bản tiếng Việt, ông Nhă mới nhận ra rằng nhân dân Miền Nam được yêu cầu kư vào bàn hiệp định mà tương đương như bản tuyên bố đầu hàng.

Trong buổi họp ấy ông Nhă nhớ lại, "Kissinger nói giải pháp mới này khiến vị thế của Bắc Việt suy yếu hoàn toàn, và ngay cả Lê Đức Thọ c̣n ôm tôi (tức Kissinger) khóc. Lúc đó tôi nh́n ông ta chăm chú mà ḷng rất hoài nghi. Tôi nói, Lê Đức Thọ? Một tay cộng sản già giặn? Mà khóc sao? Rồi tôi nói đùa mà ông ta không thích. Tôi nói: Coi chừng nước mắt cá sấu đấy."

Sau này, ông Thiệu bảo ông Nhă, "Tôi muốn đấm vào miệng Kissinger."

C̣n John Negroponte, trợ lư cho Kissinger, hồi tưởng lại cuộc họp ấy theo ngôn ngữ ngoại giao:

"Bầu không khí cuộc họp ấy rất căng thẳng và rất khó chịu. Chúng tôi đến Sài G̣n vào tháng 10 năm 1972 mang theo toàn bộ bản hiệp ước kết thúc chiến tranh mà có quan hệ trực tiếp, thật sự quan hệ gần như hoàn toàn đến sự tồn vong quốc gia của họ trong tương lai. Thế mà chúng ta yêu cầu họ kư ngay vào hàng cuối cùng. V́ thế bầu không khí rất căng thẳng, và Tổng thống Thiệu phản đối rất dữ dội bản thảo hiệp định."

Ông Nhă thức khuya để đọc bản dịch tiếng Anh và ông nhận ra rằng có những điểm mà "chúng tôi đă hoàn toàn bác bỏ trong các cuộc mật đàm trước, và chúng tôi đă nghĩ rằng phía Mỹ đă đồng ư với chúng tôi là không nêu ra những vấn đề ấy nữa, nhưng bây giờ chúng tôi thấy rằng những người cộng sản lại nêu ra những vấn đề ấy dưới h́nh thức này hay h́nh thức khác."

Chẳng hạn, bản thảo hiệp định đề cập đến ba quốc gia Đông Dương: Lào, Cambodia và Việt Nam. Như vậy, ngay từ đầu Việt Nam được mô tả như là một nước, chứ không phải hai nước. Nếu thế làm sao quân đội của nước ḿnh rút ra khỏi nước ḿnh được? Từ đấy, ông Nhă hỏi Kissinger chuyện ǵ đă xảy ra với "bốn quốc gia". Kissinger đáp là do đánh máy sai. Ông Nhă cười "Tôi biết tẩy các ông rồi. Số "3" không được viết ở đấy. Cái từ "ba" viết ra không phải là con số, nó là từ ba, B- A. Cho nên đây là điều chúng tôi không thích."



Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và ông Hoàng Đức Nhă

Kế tiếp, ông Nhă suy đoán rằng cái gọi là Hội đồng Ḥa giải và Ḥa hợp Dân tộc thực tế chỉ là một "liên hợp trá h́nh v́ những người cộng sản hơi khôn hơn Hoa Kỳ." Bản tiếng Anh đề cập đến hội đồng như là "cấu trúc hành chánh" nhưng bản tiếng Việt lại ghi hội đồng là "cơ cấu chánh quyền", qua đó nên được dịch sang tiếng Anh "cấu trúc chánh quyền", như thế ám chỉ một cấu trúc từ trung ương đến cơ sở và bao gồm toàn bộ chính quyền từ hành pháp, lập pháp đến tư pháp. Đây là vấn đề chính đối với Miền Nam.

Cuối cùng sau khi tŕnh bày xong, ông Nhă đưa ra 64 điểm cần phải thay đổi.

Cuộc họp diễn ra cực kỳ tranh căi, nhưng Tổng thống Thiệu vẫn giữ nguyên lập trường. Ông Nhă báo cho Tổng thống Thiệu biết Kissinger đến Sài G̣n để phản bội miền Nam Việt Nam, và v́ đây là vấn đề sinh tử cho nên Tổng thống cần nghĩ ra chiến lược nhằm đối phó với Kissinger.

Ông Nhă thuyết phục Tổng thống Thiệu hủy bỏ cuộc họp với Kissinger vào cuối ngày. Kissinger nổi giận, nói với ông Nhă "Tôi là Đặc sứ của Tổng thống Hoa Kỳ. Ông biết không nên đối xử với tôi như kẻ sai vặt. Tôi phải gặp Tổng thống Thiệu tối nay." Ông Nhă cứng rắn đáp trả: "Đừng cảm thấy bị xúc phạm, tôi không bao giờ coi ông là kẻ sai vặt. Tổng thống không thể tiếp ông v́ quả thực có cuộc họp với các tướng lănh. Cuộc họp sẽ kéo dài bốn giờ."

Kissinger bấy giờ ắt hẳn nhận thức Tổng thống Thiệu sẽ từ chối kư hiệp định. Cho nên ông rời Sài G̣n sang Cambodia, nơi ông và Thủ tướng Lon Nol nâng ly chúc mừng "ḥa b́nh ở Việt Nam". Khi ở Phnom Penh, Kissinger khiến Lon Nol có ấn tượng rằng Tổng thống Thiệu chấp thuận hiệp định. Khi biết chuyện, Tổng thống Thiệu lại càng tức giận trước sự trâng tráo của Kissinger.

Ḥa b́nh vẫn c̣n mờ mịt. Vào ngày 21 tháng Mười Kissinger trở về từ Phnom Penh và đi thẳng đến gặp Tổng thống Thiệu. Trong tâm trạng "căng thẳng và rất khích động", Tổng thống Thiệu nghĩ bản hiệp định được đưa ra này thậm chí c̣n tồi tệ hơn hiệp định 1954: "Tôi có quyền nghi ngờ Mỹ đă âm mưu với Liên Xô và Trung Cộng. V́ các ông thừa nhận sự hiện diện của Bắc Việt ở đây, cho nên nhân dân miền Nam cho rằng Hoa Kỳ đă bán đứng họ và Bắc Việt đă thắng cuộc chiến."

Ông nói tiếp "Tiến sĩ Kissinger nói ngày hôm kia rằng Lê Đức Thọ bật khóc, nhưng tôi có thể đoan chắc với ông ta rằng nhân dân Miền Nam là những người đáng khóc, và người nên khóc là tôi... Nếu Mỹ muốn bỏ rơi nhân dân Miền Nam, đó là quyền của họ!"

Tổng thống Thiệu nói dù chuyện ǵ xảy ra ông cũng cảm ơn Tổng thống Nixon về tất cả những ǵ ông ta đă làm cho Miền Nam Việt Nam. Ông biết Nixon phải hành động v́ quyền lợi riêng của ḿnh và v́ quyền lợi của nhân dân ông ta. Ông cũng phải hành động v́ quyền lợi của nhân dân Miền Nam Việt Nam.

Kissinger nói với Tổng thống Thiệu con đường Tổng thống Thiệu đang đi sẽ là con đường tự sát. Tổng thống Thiệu đáp rằng có từ 200.000 đến 300.000 quân Bắc Việt ở miền Nam và Hội đồng Ḥa giải và Ḥa hợp Dân tộc gồm có ba thành phần. "Nếu chúng tôi chấp nhận văn kiện như hiện nay, chúng tôi sẽ tự sát- và tôi sẽ tự sát."



Tiến sĩ Henry Kissinger

Kissinger cố gắng lần cuối cùng để thuyết phục Tổng thống Thiệu. Kissinger nói trong ṿng sáu tháng, nếu Tổng thống Thiệu không kư, quốc hội Mỹ sẽ cắt viện trợ. Bất chấp những lời khẩn cầu của Kissinger, ông Thiệu vẫn từ chối kư hiệp định.

Kisinger nói với ông Nhă, "Tổng thống đă chọn con đường tử v́ đạo. Nếu chúng tôi phải làm, Hoa Kỳ có thể kư hiệp ước ḥa b́nh riêng với Hà Nội. C̣n về phần ḿnh, tôi nhất định không bao giờ đặt chân lại Sài G̣n. Sau vụ này. Đây là thất bại lớn nhất trong nghề nghiệp ngoại giao của tôi!"

"Chúng tôi rất lấy làm tiếc", Ông Nhă đáp lời, "nhưng ông phải nhớ chúng tôi có cả quốc gia để bảo vệ!"




Tổng thống Thiệu chỉ bản đồ nói, "Đối với các ông chúng tôi không hơn ǵ là chấm nhỏ trên bản đồ thế giới. Nếu các ông muốn từ bỏ cuộc đấu tranh, th́ chúng tôi sẽ chiến đấu một ḿnh cho đến khi nào vô phương, và rồi chúng tôi sẽ chết... Đối với chúng tôi, sự chọn lựa là giữa sống và chết. Đối với chúng tôi kư vào hiệp định, mà chẳng khác ǵ đầu hàng tức sẽ chấp nhận bản án tử h́nh, v́ sống không có tự do là chết. Không, sống như thế c̣n tệ hơn cả chết!"

Kissinger trở về Washington vào ngày 23 tháng Mười mà ḷng tràn ngập thất vọng.

Ngày 24 tháng Mười Tổng thống Thiệu phát biểu với nhân dân Việt Nam trên hệ thống truyền thanh và truyền h́nh trong bài diễn văn hai giờ đồng hồ để bàn về hiệp định có thể có trong tương lai. Ông nói lư do chính người cộng sản muốn ngừng bắn là để đuổi tất cả người Mỹ đi nhằm để dễ dàng thôn tính Miền Nam. Ông cảnh cáo về nền ḥa b́nh giả. Ông muốn đồng bào ông biết rằng ông không bao giờ cản trở nền ḥa b́nh nào thật sự lâu dài và ông sẵn sàng từ chức một khi nền ḥa b́nh ấy được bảo đảm.

Ông ngừng nói hai lần để lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.

---&&&---



Political scientist Larry Berman

Larry Breman là giáo sư chính trị ở Đại học University of California, Davis. Ông dùng nhiều tài liệu lưu trữ được coi là bí mật trước đây để viết tác phẩm này. Tác phẩm được coi là tác phẩm trung thực nhất bàn về Hiệp định Ḥa b́nh Paris.




Nguồn: Lược dịch từ tác phẩm Không Ḥa b́nh, Không Danh dự (No Peace, No Honor) của giáo sư Larry Berman, chương 9, nhà xuất bản The Free Press, 2001.

Source: "danlambaovn.blogspot .com"

florida80
04-27-2019, 20:59
Chữ "T́nh" là "họa dưới mông" suốt đời…



Đầu năm 1972 tại Phi Trường Navy ở Cần Thơ, bần tăng hay bị 66(PDT) rầy rà về vụ tóc dài...


Tóc dài hổng thấy đường bay
Đáp lầm sân bạn là mày đi đoong...


Ngày xưa trong lính Xếp nh́n tôi
Mắt người nẩy lửa ngắm một hồi
Bảo rằng: ”Sao tóc anh dài thế?”
Hiểu ư mau đi hớt cho rồi

Hớt tới hớt lui hết mấy lần
Xếp ḍm sao thấy cũng vậy thôi
Hay là đi hớt thêm lần nữa
Nếu không cạo mẹ nó cho rồi …

Ngày nay người ấy vuốt đầu tôi
Mắt buồn nhỏ lệ ngắm xa xôi
Bảo rằng: “Sao tóc anh hổng có”
Nghe em đi cấy tóc cho rồi

Cấy tới cấy lui được mấy lần
Tưởng chừng mai sẽ rẽ đầu ngôi
Mèng ơi: “Sao tóc chàng lún phún”
Nghe em cạo mẹ nó cho rồi...

Trời sinh ta có cốt tu
Không tu dê bậy ở tù mọt gông
Chữ "Tu" nguyện giữ trong ḷng
Chữ "T́nh" là "họa dưới mông" suốt đời…

Firebird24

florida80
04-27-2019, 21:00
CHUYỆN HỒI HƯƠNG CỦA TẦU VIỆT NAM THƯƠNG TÍN Vương Thế Tuấn & Trần Đỗ Cẩm


CHUYỆN HỒI HƯƠNG CỦA TẦU
VIỆT NAM THƯƠNG TÍN
Vương Thế Tuấn & Trần Đỗ Cẩm
Trong bối cảnh rối loạn của những ngày cuối tháng 4/75 th́ sự ra đi của Hạm Đội HQVN là một cuộc di tản hoàn hảo đă làm HQVN hănh diện. Nhưng bên cạnh những hạnh phúc tột cùng của những người ra đi được đầy đủ gia đ́nh th́ bên cạnh đó là nỗi bất hạnh không tả siết của một số các Hạm Trưởng và các Thủy Thủ Đoàn đă không đem được gia đ́nh vợ con mặc dù họ đă chu toàn nhiệm vụ thật xuất sắc trong chuyến hải hành cuối cùng.

Do đó khi viết về Hạm Đội ra khởi chúng ta không thể nào bỏ qua chiếc Thương Thuyền Việt Nam Thương Tín v́ thủy thủ đoàn của con tàu định mệnh này được thành h́nh từ các Hạm Trưởng và Đoàn Viên kém may mắn. Sau khi chính phủ Hoa Kỳ đồng ư chọn chiếc tàu VNTT làm phương tiện cho những người muốn hồi hương. Vào trung tuần tháng 8 năm 1975 trong số 200 cựu nhân viên HQ tại trại hồi hương Asan. Cựu HQ Trung Tá Trần Đ́nh Trụ TLP/HQ/V5DH đă được mọi người bầu làm Thuyền Trưởng và một danh sách thủy thủ đoàn được thành h́nh dựa theo các ngành nghể của từng người. Anh Trần đ́nh Trụ K 8 HQNT đă từng làm HT của nhiều chiến hạm: PGM, LSSL-229, LSM -403, LST. Cuối năm 1972 anh được chỉ định làm Hạm Trưởng để nhận lănh Tuần Dương Hạm Ngô Quyền HQ 17 tại Philippines do Hoa Kỳ chuyển giao. Chức vụ cuối cùng của anh là TLP/HQ/V5DH. Đêm 29/4 trong giờ hấp hối của Sá G̣n anh đă ra đi từ BTL/HQ trên HQ 406. Khi tới Guam v́ kẹt gia đ́nh anh đă xin hồi hương bằng tầu VNTT. Phần tôi vào đầu năm 1967 sau khi đi thực tập Đệ Thất HĐ về tôi được thuyên chuyển xuống chiếc HQ 229 cũng là lúc anh Trụ rời chiến hạm để đảm nhiệm một đơn vị trên bờ. Anh Trụ là vị HT đầu tiên của HQ 229 và tôi là HT thứ 13 và cũng là HT cuối cùng của HQ 229. Như một định mệnh chúng tôi đă chở thành TT và TP của chiếc tàu hồi hương Việt Nam Thương Tín (VNTT).
Để hiểu rơ câu chuyện, chúng ta cần t́m hiểu lư lịch và những hoạt động của tầu VNTT trong những ngày cuối Tháng Tư Đen. Sau đó sẽ đi sâu vào chi tiết về chuyến trở về của con tầu định mệnh này.





Thương thuyền Việt Nam Thương Tín 1, thường được gọi là tầu Việt Nam Thương Tín (VNTT) là chiếc tầu viễn dương đầu tiên của Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH) mua lại năm 1968, thuộc Công Ty Việt Nam Hàng Hải (VNHH – Vietnam Marine Lines Co, Inc), Tổng Giám Đốc VNHH là ông Dương Liên, trụ sở ở đường Tôn Thất Đạm. VNHH là một công ty đầu tư trực thuộc ngân hàng VNTT; ngân hàng này là phân bộ chuyên về thương vụ của Ngân Hàng Trung Ương Quốc Gia VN, bắt đầu hoạt động kể từ tháng giêng năm1956 với số vốn 200 triệu đồng trích từ ngân hàng trung ương. Ngân hàng VNTT sau phát triển thành ngân hàng ngoại thương lớn nhất của VNCH, ông Lê Tấn Lộc là Tổng Giám đốc cuối cùng. Huy hiệu quen thuộc của ngân hàng VNTT là trương mục tiết kiệm “Con gà ấp trứng vàng”.

Tầu VNTT do công ty Finantieri của Ư đóng vào năm 1956 mang tên Pietro Canale. Năm 1962 hăng Nouvelle Compagnie Havraise Peninsulaire của Pháp mua lại và đổi tên tàu thành Ville de Diego-Suarez 2 (tên của một hải cảng nổi tiếng ở cực bắc của đảo Madagascar). Được ba năm th́ tầu sang tên cho Panama, đặt là Sonia. Năm 1968 hăng VNHH của VNCH mua lại.

Tầu VNTT dài 148m, rộng 19m, vận tốc 14 hải lư, trọng tải 10965 tấn. Tầu được trang bị với 1 chân vịt, 1 máy chính 2 th́ của hăng FIAT, mạnh 5,500 mă lực, 3 máy phát điện.. Thủy thủ đoàn gồm từ 42 đến 45 người với 14 Sĩ quan. Vào năm 1975, Thuyền Trưởng (Quan Tầu) tầu VNTT là ông Vơ Kiết Triệu, Thuyền Phó (Gọng) là Dương Tấn Kim Sanh, Cơ Khí Trưởng (Xếp Máy) là Phùng Văn Gạt.

Tầu VNTT thường ghé Phi Luật Tân chở đường (sugar) xuất cảng sang Hoa Kỳ; chuyến về thường chở sản phẩm nông nghiệp như gạo, bắp, lúa ḿ … từ Hoa Kỳ chở về Sài G̣n. Ngoài những chuyến hải hành viễn dương, tầu VNTT c̣n chạy đường cận duyên, chở gạo ra các tỉnh miều Trung VN.



Vào hạ tuần tháng 2-75, tầu VNTT ghé Phi Luật Tân và Nhật Bản. Sau đó, trên đường đi Úc để lấy sữa bột. Đần tháng 4, v́ t́nh h́nh chiến sự sôi động ở miền Trung, thuyền trưởng Vỏ Kiết Triệu xin cho VNTT trở về Việt Nam để thủy thủ đoàn có dịp về đoàn tụ với gia đ́nh trong lúc t́nh thế sôi động để lo cho thân nhân. Măi 2 ngày sau trong lúc chuẩn bị đón hoa tiêu để dẫn vào cảng Sydney, VNTT nhận được chỉ thị từ công ty phải trở về Sài G̣n gấp, lúc đó là ngày 10-4-1975. Ngày 17 tháng Tư 1975 tần VNTT về đến Sài G̣n, cột vào hai phao nổi bên ngoài kho 5 bên Khánh Hội thuộc cảng Nhà Rồng.
Cho tới ngày 29-04 t́nh h́nh nghiêm trọng, hàng trăm người đă tụ tập đông đảo, mát trật tự ở các ở bờ sông Bạch Đằng và Khánh Hội nơi các tàu buôn c̣n đậu ở đó. Đêm 29/30-04, các chiến hạm Hải Quân ra khơi. 8.00 giờ sáng ngày 30-04, tầu rời phao 1 ngoài sông vào cập bến kho 5 Khánh Hội. Thuyền trưởng Vơ Kiết Triệu rời tầu về đón gia đ́nh, trong lúc nhiều gia đ́nh có liên hệ với tầu VNTT đă chờ sẳn ở kho 5 cùng với một số người may mắn vào được bên trong cổng số 5 hối hả lên tàu.

Tổng Thống Dương văn Minh ra lệnh buông súng lúc 10.00 giờ. Khoảng gần trưa, trong khi chờ đợi gia đ́nh Thuyền Trưởng, một số quân nhân trên tầu hối thúc và áp lực thủy thủ đoàn phải rời bến gấp. Lúc nầy t́nh h́nh đă rất hỗn loạn, nhiều người chen lấn nhau lên tầu nên phải chặt giây tách bến. Khi tầu đă rời cầu, gia đ́nh của thuyền trưởng và thuyền phó cũng vừa đến, nhưng tầu đă xa bờ nên bị bỏ lại, do đó sĩ quan phụ tá (Dịch) Nguyễn Nhứt Thống trở thành Quan Tầu (thuyền trưởng) đưa tầu ra khơi.

Những gia đ́nh có liên hệ với VNTT đă chờ sẳn ở kho 5 để theo VNTT1 sáng ngày 30-04-1975 gồm gia đ́nh ông Nguyễn Nhứt Thống, gia đ́nh ông Dương Liên, TGĐ Công Ty VNHH, ông Lê Tấn Lộc TGĐ Ngân Hàng VNTT, ông …Cơ, GĐ.. Ngân Hàng VNTT. Trong số 750 hành khách có ông cựu Bộ Trưởng Kinh Tế Châu Kim Nhân, 1 Thẩm Phán, 1 Dân Biểu, 2 Hoa Tiêu tàu biển, 2 Bác Sĩ, nữ Ca sĩ Phương Hoài Tâm, tất cả c̣n lại là Quân, Nhân, Công, Cán các cấp của VNCH trong số có 5 Đại Tá.

VNTT không có dự định di tản gia đ́nh hay ít ra là Thủy Thủ đoàn không nghe hay nhận được chỉ thị nào từ ban giám đốc. Nhưng v́ phi trường Tân Sơn Nhứt bị pháo kích và hổn loạn vào ngày chót, máy bay không cất cánh được, quí vị của VNTT và của VNHH đă không được không vận, nên con tàu VNTT1 là phương tiện cứu cánh cuối cùng của quí vị đó và cũng là cái may mắn cho số hành khách tức thời của sáng ngày 30-04. Trong khi đó, phần đông thủy thủ đoàn và gia đ́nh của họ không có cơ hội để cùng di tản với VNTT.

Tầu vừa qua khỏi cầu Tân Thuận th́ bị B 40 bắn từ phía Thủ Thiêm làm lủng một lổ dưới mặt nước. Khi đến Nhà Bè, tầu bị bắn lần thứ 2 cũng từ phía bên trái, nhưng không tổn thương nhân mạng. Vừa qua khỏi Nhà Bè, tầu lại bị bắn lần thứ 3 bằng thượng liên bắn thẳng vào đài chỉ huy nơi một số hành khách đang ngồi núp phía dưới làm cho nhà văn Chu Tử và một em bé tử thương và 20 người khác bị thương. Sau đó VNTT tăng máy tối đa, ra khỏi sông Sài G̣n, tới Vũng Tàu.

Trên đường tới gặp chiến hạm Hoa Kỳ thuộc Hạm Đội 7 ngoài hải phận quốc tế, một buổi lể thủy táng đơn sơ cho hai nạn nhân tử thương đă diễn ra với sự hiện diện của đại diện Thủy Thủ đoàn và hành khách trên tàu. Dựa vào báo cáo của Thuyền Trưởng về t́nh trạng của VNTT, điều kiện an toàn của tầu và hành khách, số người bị thương, số lượng hành khách… Hạm Đội 7 chỉ thị VNTT trực chỉ Subic Bay.

Sáng 03-05-1975, 10.00 giờ, VNTT đến Subic Bay, Phi Luật Tân. Số người bị thương được đưa lên trại Subic Bay điều trị. Tầu được tạm thời vá lỗ thủng ở vỏ tàu, tiếp tế thực phẩm cần thiết và được chỉ thị tiếp tục hành tŕnh đến đảo Guam. Tầu đến Guam ngày 09-05-1975, cập bến lúc 16.00 giờ để chuyển số hành khách lên trại tị nạn ASAN, rồi trở ra neo trong vịnh. Gia đ́nh của thủy thủ đoàn và các nhân viên quản trị của VNHH được phép ở lại trên tàu cho đến khi có chỉ thị mới của nhà chức trách trại ASAN.

orote new lifeTầu VNTT là chiếc đầu tiên di tản đến Guam. Những ngày sau đó, có tầu Tân Nam Việt đến ngày 15-05-1975, tầu Trường Hải và HQ 500 ngày 22-05-1975, tàu Đồng Nai và Đại Dương ngày 23-05-1975.

Ngày 12-07-1975, thủy thủ đoàn c̣n lại trên tầu được lệnh rời khỏi VNTT, nhập trại ASAN để làm thủ tục di cư đến Canada. Ngày 21-07-1975, nhóm thủy thủ đoàn rời trại ASAN Guam, lên máy bay qua trại Pendleton, California để làm thủ tục khám sức khỏe và visa vào Canada, ngoại trừ một số ở lại California, bắt đầu sống mới nơi xứ lạ quê người!

Cuối tháng 10, 1975, chính phủ Hoa Kỳ đă dùng VNTT để đưa 1600 người đ̣i trở về Việt Nam. Thế là chúng tôi măi măi không c̣n gặp lại VNTT1 nữa.

Sau này, thuyền trưởng Vơ Kiết Triệu và Xếp Máy Trần Văn Đúng bị Việt Công bắt ra Nha Trang dẫn tàu VNTT về Sài G̣n và đổi tên Vũng Tàu và bị phế thải năm 1986.

Vào cuối tháng tư đen khoảng 130,000 dân tỵ nạn rời khỏi VN bằng đường hành không hay đường biển. Ngoại trừ một số ít tới những trại phụ như đảo Wake, đa số được đưa đến Guam. Những người đầu tiên được ở hotel hay appartment, về sau ở trong những trại lính cũ nhưng vẫn không đủ chỗ v́ dân tỵ nạn đến mỗi lúc một đông nên có thêm những trại tỵ nạn như Asan và nhất là ở “Tent Cicy” Orote Point, c̣n được gọi là Camp Rainbow có dân số đông nhất đếm được tới 39,331 người. Nhờ được phỏng vấn và di chuyển vào nội địa Hoa Kỳ nhanh chóng, dần dần số người tỵ nạn giảm đi rất nhiều.

Tới tháng 8-75 khi những hoạt động của cơ quan di trú đóng cửa, chỉ có văn pḥng Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ hoạt động chỉ c̣n khoảng 5,000 người, trong số này có chừng 3,000 chưa chịu đi định cư, ghi tên trở về VN, trong số này đa số là quân nhân không mang theo được gia đ́nh. Họ được chuyển tới 4 trại khác, tương đối tiện nghi hơn là Black Construction, J&G, Hawaian và Barrigada. Những người muốn về VN biểu t́nh, tuyệt thực và đôi khi bạo động để gây áp lực đ̣i hồi hương sớm.

Đại diện Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ là thiếu tướng hồi hưu Herbert sau nhiều lần tiếp xúc và thương thuyết, đồng ư để những người muốn hồi hương dùng tầu VNTT đang đậu sẵn tại Guam làm phương tiện. Cựu HQ/Trung Tá Trần Đ́nh Trụ được mọi người tín nhiệm làm Thuyền Trưởng (Quan Tầu) đưa tầu về VN, cựu HQ Thiếu Tá Nguyễn Văn Phước (Khóa 15 SQHQ/NT) trước là HT HQ 231 được chọn làm Thuyền Phó (Gọng) và cựu HQ Thiếu Tá Vương Tế Tuấn (Khóa 15 SQHQ/NT) trước là HT HQ 229 làm Dịch 1 (nói theo ngôn ngữ HHTT) phụ trách hải hành. Anh Trần Cao Khải là Xếp Máy. Cựu HQ Thiếu Tá Phạm Ngọc Lộ (Khóa 12 SQHQ/NT) phụ trách tiếp liệu. Thủy thủ đoàn tổng cộng khoảng 200 người được tuyển chọn trong số những người muốn đi về.

Tầu dự trù chở khoảng 2,000 người. Phía Hoa Kỳ bỏ ra một nhân khoản trên dưới 1 triệu đô la để tân trang toàn diện con tầu và việc sửa chữa sẽ do HQCX của Hoa Kỳ tại Guam đảm trách. Công việc sửa chữa tiến hành khả quan và nhanh chóng với sự phụ giúp đắc lực của thủy thủ đoàn tân lập. kể cả việc thử máy đường trường 24 tiếng đồng hồ chạy quanh đạo Guam.

cang sai gonSau một thời gian dài chuẩn bị và huấn luyện, tầu VNTT đă sẵn sàng ra khơi trở về VN. Ngày 15-10-75, đúng 8 giờ sáng, hành khách bắt đầu xuống được sắp xếp nơi ăn chốn ở, dự trù tới 5 giờ sáng 16-10 mới hoàn tất cho gần 2,000 người. Trước khi xuống tầu, mọi người đều được đưa qua pḥng riêng làm thủ tục xuất hành lần cuối. Tại đây hành khách c̣n cơ hội lần chót để quyết định về VN hay đi Mỹ. Vào giờ chót có thêm khoảng 30 người từ các trại tỵ nạn ở Mỹ quá giang về VN.

Hải tŕnh từ Guam về Việt Nam dài khoảng 2,100 hải lư, nếu tầu chạy trung b́nh 10 hải lư/giờ (gút) th́ mất chừng 10 ngày đêm. Thuyền trưởng Trụ cẩn thận tính thêm 10 ngày nữa đề pḥng trục trặc hay băo tố nên yêu cầu cung cấp thực phẩm và nước ngọt cho 2,000 người trong 20 ngày. Thiếu tướng Hebert vui vẻ chấp thuận và c̣n cấp thêm 10 ngày nữa, tổng cộng là 30 ngày lương thực và nhiên liệu để dự trù trường hợp tầu đă về tới hải phận Việt Nam, nhưng đổi ư quay trở lại Guam.

Sáng 16-10 trước khi tầu rời bến, có phái đoàn báo chí, truyền thanh và truyền h́nh Hoa Kỳ tới cầu tầu phỏng vấn. Lúc đó, một đám đón gió trở cờ muốn lập công với Việt Cộng đă treo h́nh Hồ Chí Minh và cờ MTGPMN trên tầu, nhưng v́ sắp trở về VN nên đa số phải nhịn nhục.

Khi mọi thủ tục xong xuôi, đúng 12 giờ trưa, thuyền trưởng Trụ họp Ban Tham Mưu, ra lệnh khởi động máy lúc 12 giờ 30 và nhiệm sở vận chuyến lúc 12 giờ 45. Trước khi tầu rời cầu, Thiếu Tướng Herbert và ông Keely đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ mới đến từ Washington tặng thuyền trưởng Trụ một bộ đồ thuyền trưởng mới may rất đẹp, nhưng ông từ chối.

Đúng 1 giờ chiều ngày 16-10-175, tầu VNTT do thuyền trưởng Trần Đ́nh Trụ điều khiển rời Guam, mang theo cộng 1652 người trên tầu trong số này có khoảng 200 phụ nữ và trẻ em. Chỉ ít lâu sau, tầu ra khỏi hải cảng và đổi đường về hướng Tây, lên đường Việt Nam.

map guam-vnChuyến hành tŕnh diễn ra tốt đẹp không có ǵ trục trặc. Biển tương đối êm, máy móc hoạt động tốt. Sau 5 ngày hải hành tức 21-10, đă bắt đầu tới eo biển San Bernadino thuộc Phi Luật Tân. Khi vào sâu trong eo, có chiến hạm Hoa Kỳ đi theo để trợ giúp trong trường hợp có trở ngại với chính quyền Phi. Tới chiếu ngày hôm sau, tầu ra khỏi eo biển, bắt đầu hướng về VN. Vừa ra tới biển chừng 10 hải lư th́ gặp băo, biển động nên một số hành khách bị say sóng, nhưng chẳng bao lâu băo di chuyển về hướng khác nên tầu không bị trở ngại nhiều.

Sang ngày thứ 9 lênh đênh trên biển, tầu đă tới gần bờ biển VN, chỉ c̣n cách chừng 50 hải lư, lúc đó có một phi cơ không tuần của HQ Hoa Kỳ bay ngang xem có cần trợ giúp ǵ không, nhưng tầu không cần ǵ nên phi cơ bay đi. Lúc đó, nếu tầu đi thẳng sẽ tới Vũng Tầu vào ban đêm bất tiện nên thuyền trưởng Trụ cho đổi đường hơi chếch về phương bắc hướng về Cam Ranh. Tầu tiếp tục đi, tới khoảng 3 giờ chiều đă bắt đầu lờ mờ thấy dẫy núi bờ biển VN; tầu chỉ c̣n cách bờ chừng 30 hải lư. Đến 8 giờ tối tầu cách bờ biển Cam Ranh 12 hải lư nhưng cũng không thấy bóng dáng tầu bè HQ Việt Cộng. Sau đó tầu đổi hướng xuôi Nam, đi dọc bờ biển qua Phan Rang, Phan Thiết… Tới khoảng 6 giờ sáng ngày 25-10 thấy đèn hải đăng Vũng Tầu. Tầu vào vịnh Vũng Tầu, rồi sau đó thả neo ở Băi Trước lúc 8 giờ sáng.

Sau đây là phần kể lại của thuyền phó Vương Thế Tuấn:

VNTT neo ở Vũng Tầu mấy tiếng đồng hồ mà VC không hề hay biết. Sau khi biết đây chính là chiếc VNTT từ Guam về họ đă cho trực thăng bay quanh chiếc VNTT đồng thời cho chiếc Hộ Tống Hạm PCE 13 của ta để lại đă đánh đèn như sau:

– How many people aboard on your ship.

Chúng tôi trả lời bằng tiếng Việt:

– Tàu chở 1,600 người hồi hương

Sau đó họ không đánh quang hiệu nữa và cho 3 chiếc SL 8 chạy ra chiếc VNTT với vũ khí ḥm sẵn họ bắc loa hỏi:

– Thuyền trưởng là Mỹ hay Việt Nam .

Khi biết là anh Trụ, họ nói mọi người ở đâu ở đó không được đi lại trên boong rồi cặp vào với một trung đội súng ống sẵn sàng, leo lên chiếc VNTT. Sau đó chúng niêm phong lái và cầu thang lên đài chỉ huy. Khi màn đêm vừa buông xuống chúng ra lệnh cho thủy thủ đoàn VNTT nhổ neo và đi theo chiếc LS 8 dẫn đường nhưng không cho biết là đi đâu. Sau 2 ngày hải hành khi tới Cầu Đá Nha Trang th́ chúng ra lệnh cho chiếc VNTT chạy vào thả neo tại đây.

Sau đó có một đoàn cán bộ từ trong bờ ra dẫn đầu là tên Thiếu Tá Thùy. Chúng họp với anh Trụ và ban đại diện đồng thời yêu cầu anh Trụ lập một danh sách gồm những người nồng cốt của chiếc VNTT. Những ngày kế tiếp chúng cho tàu nhỏ ra chở mọi người vào bờ, kể cả anh Trụ. Trên tàu chỉ c̣n lại 15 người gồm có: anh Phước TP, tôi TP/HH anh Khải CKT, anh Hiệp GL, anh Đẳng y tế và một số anh phụ trách máy neo, đặc biệt có 2 anh G̣n ĐK và một anh CK là nhân viên cơ hữu của chiếc VNTT .

Mỗi ngày chúng ra lệnh cho nhóm chúng tôi nhổ neo chạy xuống Cam Ranh rồi lại chạy về Cầu Đá. Chúng tôi làm như vậy trong suốt 2 tuần cuối cùng 15 người chúng tôi cũng được lệnh rời tàu để lên bờ. Chúng chuyển chúng tôi tới BCH/CSQG/V2 cũ của ḿnh để điều tra. Sau hơn 2 tháng chúng chuyển chúng tôi đến Trại Xuân Phước hay c̣n gọi là Z 30 để nhốt tất cả chúng tôi là những người đă trở về trên tàu VNTT. Trại này gồm 3 khu: A, B và C. Khu A là SQ, B là HSQ và C là binh lính cùng một số dân chính gồm phụ nữ, con nít. Cho đến tháng 4/1977 tại khu A chúng đă cho thanh lọc ra 120 người là những SQ cấp tá, SQ CTCT, SQ Cảnh Sát và An Ninh để chuyển ra trại Cải Tạo Trung Ương số 3 Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh do công an quản lư, đây là một nơi hoang vu rừng thiêng nước độc chỉ cách biên giới Lào-Việt khoảng 30 cây số. Đội 8 rau xanh của chúng tôi gồm anh Trụ, các SQ cấp tá các quân b́nh chủng đă về trên chiếc VNTT. V́ chiến tranh biên giới phiá Bắc với TC nên giữa năm 1978 chúng đă cho chuyển những trại giam ở biên giới về xáp nhập với chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đă gặp lại các bạn ngày xưa. Cho đến tháng 7 năm 1980 th́ chúng chuyển chúng tôi vào Nam trong đó có anh Trụ vào trại Gia Trung Kontum. Tôi đă không được chuyển vào Nam nhưng đến đầu năm 1981 th́ tôi được thả về từ ngoài Bắc.



map guam-vn… Quả là một sự may mắn đă đến với tôi khi được trả tự do vào đúng lúc phong trào vượt biên đang lên cao điểm tại Sài G̣n. Tôi không thể ngờ cuộc đời hải nghiệp tưởng đă lùi vào dĩ văng nay lại có dịp thi thố. Tôi đă bỏ hết công sức để điều nghiên chuyến ra khơi sắp tới. Do sự mầu nhiệm sau hơn 2 ngày lênh đênh trên biển trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt. Chiếc ghe chở 207 người của chúng tôi đă được thương thuyền Hoà Lan Nedlloyd Dejima vớt ngoài khơi Côn Sơn vào 9 am ngày July 3rd, 1981.

Riêng thuyền trưởng Trần Đ́nh Trụ được thả năm 1988,. Ông phải trả giá bằng 13 năm tù khổ sai để được gặp vợ con. Ông và gia đ́nh đến Hoa Kỳ vào ngày 12-12-1991 theo diện HO và định cư tại Dallas-Fort Worth tiểu bang Texas.

Kinh qua hồi kư vừa kể ở trên, quả mỗi người đều có một số phận cho riêng ḿnh. Khi c̣n trong tù tôi nghĩ sẽ vùi thây nơi sương lam chướng khí. Vậy mà kỳ diệu thay tôi đă qua được, trong tù măi 5 năm sau mới biết tin ở ngoài đang vượt biên như một ánh sáng cuối đường hầm từ đó tôi đă nuôi hy vọng để sống. Sau đó tôi và gia đ́nh đă đến được bờ bến Tự Do như đă nói ở trên. Không riêng ǵ tôi mà sau này tôi đă gặp lại rất nhiều anh em của tầu VNTT tại Hoa Kỳ. Năm 2015 chúng tôi những người kém may mắn của chiếc tầu VNTT đă thực hiện một cuộc hội ngộ 40 năm tại nam CA quy tụ được gần 200 người.

Xin cảm ơn nước Mỹ đă hai lần cưu mang những anh em VNTT chúng tôi.

San Jose April 16th ,2019

florida80
04-27-2019, 21:02
Tướng Giữ Thành
Hồ Thanh Nhă

Nhắc đến biến cố 30 tháng 4 năm 1975 th́ hầu hết người Việt sống ở hải ngoại đều bùi ngùi thương cảm khi nhắc đến cái chết oai hùng của 5 vị tướng đă tự tử trong thời gian kể trên. Nay tôi xin góp nhặt tin tức được kể lại từ nhiều người thân cận tướng Nguyễn Khoa Nam về cuộc sống đời thường của ông. Đầu tiên là anh Ngoan hồi trước là Trung úy tùy viên của tướng Nam kể lại trong những lần họp mặt anh em trong các cử cà phê sáng. Là tướng Nam thường hút thuốc lá Bastos đen nặng, mà lại hút nhiều mỗi khi chiến sự gia tăng. Chiếc gạt tàn bằng sành đến sáng là đầy ắp, anh Ngoan phải mang đi đổ.

Tướng Nam là người sùng đạo Phật, tối nào trước khi đi ngủ, ông đều tụng kinh. Trong pḥng ngủ của ông có cuốn kinh và cái chuông nhỏ để gần đầu giường. Hằng năm anh Ngoan đều có mời tôi đến dự đám giỗ hai tướng Nam và Hai tại tư gia của anh. Trong nhà anh Ngoan có bàn thờ hai ông tướng, hàng ngày anh chị đều đốt nhang. Đám giỗ thường tổ chức trước sau ngày 30 tháng 4 vào ngày cuối tuần để anh em đến dự được. Anh chị Ngoan tự bỏ tiền ra mua thức ăn và cũng tự nấu nướng có khi cũng được sự trợ giúp của vài chị ở gần nhà. Khách mời toàn là những người đồng đội cũ thuộc Sư đoàn 7 bộ binh và các đơn vị trực thuộc. Chừng đâu được vài ba chục người. Ai đến đều mang theo ít thức ăn hay bia rượu, đi tay không cũng không sao, miễn hàng năm anh em gặp nhau một lần cũng đủ lắm rồi.

Cách đây chừng 15 năm th́ cũng khá đông, chừng bốn năm chục người. Nay th́ khá lắm là ba chục, chết từ từ hết rồi, hoặc đau bịnh không đến được.Cũng làm lễ chào cờ, mặc niệm, anh Ngoan chủ nhà đứng lên nhắc vài kỹ niêm với hai ông tướng mà mọi người tŕu mến gọi là 601, tức danh hiệu truyền tin của Tư lịnh Sư đoàn 7 bộ binh hồi trước. Cúng xong xúm nhau dọn xuống ăn, nhắc vài kỹ niệm cũ, tên vài địa danh mà hồi c̣n trẻ họ đă chiến đấu, dưới quyền hai ông thầy cũ. Kỹ niệm cũ trùng trùng nhắc sao cho xiết , mà người c̣n ngồi tại đây mỗi ngày một già yếu ốm đau. C̣n lại chăng là âm hưởng xa vời của t́nh huynh đệ chi binh c̣n đọng trong ḷng nhiều nỗi xót xa của tuổi già bóng xế. Trên bàn thờ hai ông Tướng năm nào cũng cúng con cua luộc và ổ bánh ḿ thịt. Hỏi anh Ngoan th́ được biết tướng Nam rất thích ăn cua luộc. C̣n tướng Hai th́ sáng nào cũng sai tài xế chạy ra mé ngoài cổng trại Đồng Tâm là bản doanh của Bộ Tư lịnh sư đoàn 7 bộ binh mua cho ông một ổ bánh ḿ thịt. V́ bận rộn biến cố 30 tháng 4 xảy ra dồn dập nên tướng Hai quên ăn. Sau khi Dương Văn Minh đầu hàng, măi tới khuya thấy cửa pḥng tướng Hai vẫn đóng kín, mọi người phá cửa mới hay ông đă tự tử chết bằng thuốc độc, khúc bánh ḿ mua buổi sáng vẫn c̣n trên bàn. Do đó mỗi năm đám giỗ th́ trên bàn thờ hai ông Tướng lúc nào cũng có con cua luộc và ổ bánh ḿ.

Trung tá Ngô Đức Lâm Thiết đoàn trưởng Thiết đoàn 6 Ky binh thường kể cho chúng tôi nghe là năm 1974 lúc Thiết đoàn hành quân ở Long khốt gần biên giới Việt Miên th́ tướng Nam th́nh ĺnh xuống thăm. Mâm cơm trưa chưa kịp ăn, Trung tá Lâm đành mời ông tướng cho phải phép. Nào ngờ tướng Nam sà vào ngồi ăn luôn, lót mũ sắt ngồi ăn bữa cơm dă chiến của thiết giáp. Món ăn chỉ có tô cá rô kho khô, rau muống đồng luộc và chén cà pháo mấm nêm thôi. Thế mà tướng Nam khen rối rít, c̣n dặn lần sau tới nhớ cho ông ăn món cà pháo mắm nêm độc dáo của Thiết đoàn 6 Kỵ binh đăi tướng Tư lịnh Sư đoàn. Âu cũng là những giai thoại khó quên của vị anh hùng Vị quốc vong thân Nguyễn Khoa Nam mà con cháu đời sau của dân tộc Việt Nam sẽ luôn nhắc đến.


Tướng giữ thành

Tưởng niệm anh linh Tướng Nguyễn Khoa Nam tuẫn tiết ngày 30 -4 -1975.

Đồng tôn kính anh linh 4 Tướng: Nguyễn Văn Phú, Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ.


Đài Sài G̣n loan bản tin buổi sáng

Quân lịnh cuối cùng : Ngưng chiến – Bàn giao

Thế nước biến cả sơn hà xao xuyến

Ḷng quân dân cuồn cuộn nổi ba đào

Tướng Tư lịnh buông bút ch́ xanh đỏ

Trung tâm hành quân chi chít bản đồ

Nh́n dăy giang sơn đồng bằng châu thổ

C̣n dằng co theo thế trận răng cưa

Điếu Bastos trong gạt tàn đầy ắp

Ḍng khói xanh c̣n lan tỏa triền miên

Tư lịnh nhíu mày ḷng đau như cắt

Dấu chân chim hằn khuôn mặt chữ điền

Gió sông Hậu thổi qua gịng Bassac

Mang niềm đau về cửa biển sông Tiền

Tin chiến bại khiến ḷng quân ngơ ngác

Lan xa dần qua biên giới Việt-Miên

Tướng Tư lịnh xuống bậc thềm tam cấp

Nh́n đăm đăm cờ tổ quốc đang bay

Gió lay động lá tướng kỳ dưới thấp

Nghĩa keo sơn ràng buộc nước non nầy

Thế trận biến lấy chi đền nợ nước

T́nh non sông c̣n nặng chĩu bên ḷng

“Đất nước c̣n, không c̣n anh cũng được

Đất nước không, anh có cũng là không “

Tư lịnh ghé thăm từng giường bịnh viện

Những thương binh vừa mới mổ chiều qua

Anh lính cụt chân nói không thành tiếng :

Đừng bỏ em ! trong nước mắt chan ḥa

Tư lịnh vỗ vai thương binh sọ nảo

Băng trắng tinh c̣n quấn nửa bên đầu

Tiếng nói nghẹn ngào niềm đau thăm thẳm :

Không ! chẳng bao giờ anh bỏ em đâu

Một lời nói như khắc sâu vào đá

Nặng ngàn cân bia sử măi lưu danh

Người ở lại với miền Nam châu thổ

Chín nhánh sông dài bát ngát đồng xanh

Người nằm xuống cùng hồn thiêng sông núi

Chết hiên ngang linh khí kết thành thần

Ân nghĩa nặng nề quê hương bờ cơi

Tiếng c̣n lưu : danh tướng chết theo thành

Người chết lâu rồi, người c̣n ở lại

Từ cuối chân mây đêm bấc lạnh lùng

Ngày hiển thánh cả giống ṇi mong mỏi

Của những anh hồn hữu thủy hữu chung

Hồ Thanh Nhă
.........

florida80
04-27-2019, 21:03
Viết cho cái mốc của ngày Quốc Hận 30/4/1975

Viết cho cái mốc của ngày Quốc Hận 30/4/1975.


Cánh Dù Lộng Gió


Thấm thoát đă 44 năm ngày miền Nam bị một lũ ngợm nón cối dép râu kéo nhau vào giẫm nát cái miền đất tự do bằng cách xé bỏ hiệp định Paris năm 1973 chưa ráo mực thay vào đó là một thể chế độc tài đảng trị.

Bất chấp luật lệ va hiệp định đă kư kết lũ ngợm này ngang nhiên đem quân từ các ngả Lào, Cambodia và vượt vỹ tuyến 17 một cách trắng trợn và công khai.

Chẳng ai khiến chúng giải phóng cho miền Nam trong khi miền Nam đang sung túc, phát triển kinh tế và hạnh phúc trong một chế độ dân chủ tự do, ngược lại với những ǵ chúng đang cai trị miền Bắc. Chẳng thế mà nhà văn Thu Hương sau khi vào tới miền Nam đă ngồi bật khóc v́ bị tuyên truyền nhồi sọ khi nh́n thấy toàn cảnh miền Nam lúc 30/04 trái với những lời tuyên truyền trước khi đi B hay sao.

CSVN tuyên truyền cho thế hệ trẻ và người dân Miền Bắc là đi chống Mỹ cứu nước, vay súng đạn, lương thực kể cả sức người của quốc tế CS Nga Tàu, cho nên bây giờ è cổ ra mà trả nợ, trả không nổi th́ cắt biển đảo, đất liền để trả, không c̣n ǵ để trả th́ cướp đất của người dân để giao cho Tàu Cộng hoặc lấy tiền bỏ túi.

Nếu chỉ đơn thuần là chống Mỹ th́ sau khi Mỹ đă rút quân đội về nước hết năm 1973 th́ Bắc cộng phải rút hết về miền Bắc mà xây dựng thiên đường XHCN của ḿnh chứ tại sao vẫn c̣n tiếp tục kéo quân vào miền Nam để chống lại những người Anh Em cùng máu đỏ da vàng với ḿnh và cướp luôn miền Nam của họ. Cứ cho là giúp dân miền Nam thoát khỏi sự cùm kẹp của Mỹ Nguỵ th́ sau ngày 30/04/1975 sao không giao lại cho đứa con đẻ của ḿnh là MTDTGPMN mà lại xoá sổ khai sinh luôn của nó. Chứng tỏ MTDTGPMN chỉ là con rối cho CSVN múa máy trên bàn cờ chính trị để mặc cả với Mỹ mà thôi, sau đó vắt hết nước và quăng vỏ đi là xong.

Đúng là vừa ăn cướp vừa đánh trống la làng, bảo chúng là ăn cướp là quá chính xác không c̣n từ nào hay hơn dành cho chúng.

Ngày 30/04/1975 đoàn quân ô hợp nh́n luộm thuộm, quần nọ áo kia kẻ đi giày ba ta Tàu Cộng, người đi dép lốp cao su, lưng đeo ba lô nồi niêu xoong chảo, ruột ngựa gạo, cả chiếc chiếu nhỏ đeo lủng lẳng. Mà cũng phải thôi, sống với chế độ không sản xuất ra được ǵ chỉ biết trông đợi viện trợ của Liên Sô và Tàu Cộng th́ làm ǵ mà không ô hợp. Ngày đó dân chúng đứng 2 bên đường không phải để đón chào đoàn quân cờ máu này, mà từ nhỏ đến lớn hầu như mọi người chưa từng nh́n thấy VC bao giờ nên họ hiếu kỳ ra đứng xem cho tận mắt coi VC ra sao, chỉ một số ít con cháu và người nhà của cái đám MTDTGPMN vui mừng hớn hở ra đón thôi, vậy nhưng CSVN lại tuyên truyền dân miền Nam hân hoan chào đón đoàn quân giải phóng. cũng có nhiều thành phần sợ bị trả thù cũng cầm cờ giải phóng ra đứng vẫy cờ vẫy tay giả tạo để khỏi bị để ư, theo dơi hay ghép tội, v́ họ sợ cái đám MTGPMN địa phương biết mặt biết mũi, và đă từng chứng kiến những cảnh dă man xưa kia hay chặt đầu, mổ bụng hoặc nửa đêm gơ cửa dẫn đi bán muối rồi quăng xác ở đâu đó, làm họ thất kinh bát đảo măi măi vẫn c̣n khiếp sợ.

Ngày 30/04/1975 mọi người bàng hoàng khi nghe đài phát thanh loan tin TT Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng buông súng, chúng tôi những người đă từng trong quân ngũ càng bàng hoàng bỡ ngỡ hơn khi nghe lệnh này, v́ không ai ngờ lại nhanh như thế, trong khi quân đội các nơi c̣n đang chiến đấu chưa hề buông súng.

Ngày ấy tôi đang ghé thăm người bạn, tuy đă giải ngũ v́ bị thương tật c̣n đang chống gậy đi chưa vững nhưng khi CSVN vào th́ chúng lùa hết đàn ông thanh niên vào trong khu vực xưa kia chúng ẩn náu để lên lớp tuyên truyền về chính sách khoan hồng của chúng, từ sáng tới măi 5g30 chiều mới cấp cho một tờ giấy bằng 3 ngón tay đóng mọc đỏ "Quân Giải Phóng Sài G̣n Gia Định" mà không thấy chữ kư của ai cả. Khi trao giấy cho tôi chúng nói cầm tờ giấy này các anh có quyền đi khắp mọi miền đất nước không ai làm khó dễ, đón măi mới có chiếc xe Lam cuối cùng chở khách về nhà đúng 8g tối, vừa đi vừa sợ lạc đạn v́ tranh tối tranh sáng, con nít 12 tuổi cũng ôm một cây súng M16 chỉa lên trời, chĩa ngang dọc bắn hết đạn, bắn thoải mái làm nhiều người bị đạn oan, đúng là khi đụng trận không sợ nhưng khi về nhà lại sợ cái đám giặc con này, có đứa ôm cây súng ngồi trên miệng hố mở liên thanh bắn hết một băng đạn nhưng sức c̣n quá nhỏ nên từ trên miệng hố súng nó giật ngược trở lại lăn luôn xuống hố nh́n thấy mà cười lộn ruột. Nguy hiểm nhất là khi về đến nhà lại có một đám con nít mỗi đứa một khẩu súng M16 chia làm 2 phe bắn nhau xung phong ra tṛ có đứa găy chân, có đứa bị toác vai, may mà không đứa nào đi chầu ông bà, làm người đi đường chạy kiếm chỗ núp trối chết, cũng có mấy đứa khoảng 13-14 leo lên một chiếc xe Jeep A 2 bỏ không, mở máy chạy một quăng lao vào tường khựng lại chảy máu đầu.

Về tới nhà Trời đă tối mịt tôi mệt mỏi lăn ra giường nằm thở v́ vừa bị điệu đi bộ vào trong bưng VC để học tập chính sách khoan hồng của CSVN vừa phải né tránh những đám con nít chơi dại xách súng bắn loạn xạ không biết đường nào tránh né như ngoài trận mạc. Tối hôm 30/04 tỉnh dậy tôi thấy đường xá nhộn nhịp trên trời toàn thấy sinh nhan cá nhân do cái bọn nghịch dại lôi từ trong các căn cứ QLVNCH bỏ lại đem ra ngoài thục thoải mái, thục lên Trời không nói c̣n thục ngang người mới chết, đang ngồi trước cửa nhà th́nh ĺnh có một người ôm bụng chạy vào nhờ Ông già tôi sơ cứu, th́ ra bị bỏng nặng v́ trái sinh nhan cá nhân thục trúng vùng bụng làm phỏng, may mà gần hết tầm, chứ gần chắc toi mạng rồi không chừng.

Nghỉ được một ngày hôm sau th́ có lệnh tŕnh diện địa phương, tôi mang đồ ăn và quần áo đi tŕnh diện ngoài xă nơi đang ở, khi khai lư lịch tôi khai binh nhất nhưng bị thương và đă giải ngũ nên học tập có 3 ngày và được thả cho về.

Năm nào tới ngày 30/04 CSVN cũng ăn mừng chiến thắng chúng rêu rao là đại thắng trong chiến dịch HCM giải phóng đất nước thống nhất 2 miền Nam Bắc. Giải phóng cho miền Nam khỏi bị Mỹ Nguỵ kềm kẹp khiến cho tất cả Quân Dân Cán Chính VNCH đi tù cải tạo vô thời hạn có nhiều người chết trong đó v́ bội thực quyền cước của bộ đội và côn an trong trại. Giải phóng khỏi Mỹ Nguỵ kềm kẹp khiến 1 triệu người bỏ nước ra đi bất chấp làm mồi cho cá và hải tặc c̣n hơn ở lại để hưởng thiên đường XHCN, giải phóng khỏi sự cùm kẹp của Mỹ Nguỵ để những nhà có của trở thành trắng tay phải nhắm mắt sa chân vào các vùng kinh tế, giải phóng cho miền Nam khỏi bị đói rét cái bát mẻ cũng không có mà ăn, cái chiếu rách cũng không có mà nằm khiến cả miền Nam trước đây không bao giờ thiếu gạo sau ngày 30/04 phải ăn gạo 4 màu hột cứng và to ném chó có khi bể đầu (Củ ḿ khô, khoai khô, hột mít). Nản nhất là cái nạn xếp hàng mua thương nghiệp, có khi chờ cả nửa buổi mới mua được chút thực phẩm, xui xẻo tới lần ḿnh mà hết hàng th́ tiu ngỉu ấm ức ra về. Sau 2 năm ngày 30/04/1975 muốn đi đâu phải xin giấy phép tại nơi ḿnh ở, đến nơi phải tŕnh báo tại địa phương nơi ḿnh đến, mua vé xe mới là cực h́nh, nằm vật nằm vă cả ngày lẫn đêm có khi 2 ngày mới mua nổi một tấm vé xe, vô phước mà mua phải xe chạy bằng than th́ khi tới nơi mặt mũi đen thui như lấy nhọ mà trét lên, ngồi trong xe nóng hừng hực v́ cái ḷ than ngay đuôi xe. Đi xe đ̣ th́ phải căn me khi gần đến nhà muốn xe dừng lại th́ phải gọi lơ cách cả gần 2 km để xe nó rà rà đến nơi nó dừng là vừa v́ lúc đó dầu thắng đâu có, xe cộ phải đổ nước xà bông hay rượu vào thắng thay dầu nên mỗi khi dừng xe th́ phải từ từ rà cả gần 2 km thắng mới ăn hẳn, may mà lúc bầy giờ hiếm xe cộ chỉ loe nghoe mấy xe ngoài đường hơn nữa xăng dầu phải có phiếu mới mua được tiêu chuẩn tuỳ theo loại xe to hay bé, v́ thiếu xăng nên cánh tài xế hay pha dầu hôi chung khi chạy khói bốc vô mắt cay chảy nước mắt liên tục. Tôi c̣n nhớ đón xe đi mua đồ một ngày chỉ có 2 chuyến đi và về, vào chợ nếu ra trễ hết chỗ th́ ờ lại đêm, c̣n muốn về ngay th́ đu đeo vô tội vạ, thường xuyên tôi phải đứng 1 ngón chân cái trên chiếc bản lề của xe Ford 2 tay bám càng trên mui xe, cố gắng gồng hít lên để khỏi buông tay rớt xuống đường v́ không có thế đứng, chung quanh chật ních những người cũng đu bám đâu c̣n chỗ nào đứng được, Mỗi khi xe chạy tới chỗ cua th́ những người bên cạnh dồn qua phía tôi làm tôi chỉ muốn rớt xuống đường đúng là cả một cực h́nh và rất nguy hiểm nhưng bằng mọi giá phải về nhà cho bằng được nên cũng ráng mà chịu trận cho tới nhà, tay chân ră rời.

Công ơn của bác và đảng thật to lớn và vĩ đại dường bao, đưa một Quốc gia có tầm có tiếng trong khắp Đông Nam Á thành một quốc gia chỉ biết rúc háng Tàu Cộng, chỉ biết đi ăn mày quốc tế, chỉ biết đi qua các nước láng giềng làm Osin. Đất nước càng ngày càng co cụm lại, con người trở thành hèn nhát trước kẻ thù, nhập khẩu những thứ đầu độc về tự giết hại lẫn nhau chỉ v́ lợi nhuận mà quên đi bản tính lương thiện vốn có trong mỗi con người.

Riêng những người lính găy súng trong ngày 30/04, hằng năm cứ mỗi lần 30/04 lại về đám con cháu cái đảng cướp và số người ăn theo vui mừng nghỉ lễ đi du kịch khắp nơi th́ những người Anh Em này lại củ rủ trong nhà ngồi tiếc nuối một thời đă qua, tiếc cho số phận đất nước phải chịu tang tóc hết chia cắt giờ lại xẻ từng mảng để bán cho Tàu Cộng, cái đau không phải 44 năm không c̣n lănh được một đồng lương nào nữa nhưng cái đau là số phận đất nước nổi trôi nghiệt ngă hết chiến tranh lại sắp trở thành nô lệ và mất nước. Ôi không biết nên cười hay khóc cho thân phận công dân của một tiểu Quốc bị các cường quốc thi nhau chọn làm băi chiến trường, thi nhau gặm nhấm trong khi những kẻ cùng máu đỏ da vàng đă hút cạn máu mủ của những người dân c̣m, không c̣n chút sinh khí mới bàn giao lại cho ngoại bang.


Cánh Dù Lộng Gió

florida80
04-27-2019, 21:04
Ngày đó tháng tư 1975
Tiểu Tử


Năm nay tôi 80 tuổi. Vợ tôi thường nói với mấy con: - Ông bà ḿnh nói người già hay sanh tật, đúng quá! Bây coi: ba bây bây giờ sáng nào uống cà phê xong cũng lại đứng trước tấm lịch tháng treo ở pḥng khách, nh́n trầm ngâm một chút rồi lấy bút gạch tréo ô vuông đề ngày hôm qua! Chi vậy hổng biết? Hỏi ổng th́ ổng nói gạch để nhớ rằng đến ngày nầy tháng nầy ḿnh vẫn c̣n trôi sông lạc chợ! Trời đất ! Định cư ở Pháp từ hơn ba mươi năm chớ phải mới đây đâu mà đi gạch lịch từng ngày! Ổng c̣n nói gạch để coi chừng nào ḿnh mới thôi gạch để về lại Việt Nam … Câu nói của tôi là sự thật nhưng v́ vợ tôi không hiểu nên cho là tôi già sanh tật ! Làm sao giải thích được mỗi lần tôi gạch tréo một ngày như vậy tôi có cảm tưởng như là tôi vừa nhích lại gần quê hương một chút - một chút thôi - đủ để nuôi hy vọng thấy một ngày nào đó ḿnh vẫn c̣n sống mà trở về …

Sáng nay, cũng giống như mọi ngày, tôi cầm bút gạch tréo ô vuông ngày hôm qua. Ô vuông ngày hôm nay đập vào mắt tôi làm tôi giật ḿnh: ngày nầy, năm 1975! Tôi bỗng nhớ ra, nhớ rơ, những ǵ đă xảy ra ngày đó, nhớ như in. Rồi sợ «cái ngày đó» nó vuột khỏi kư ức vốn đă quá hao ṃn của tuổi già, tôi vội vă lấy giấy bút ghi lại … * * * … Hồi thời trước 75, tôi làm việc cho một hăng dầu ở Việt Nam, phụ trách nhập cảng xăng dầu từ Singapore vào kho dầu Nhà Bè để cung ứng cho thị trường dân sự và quân sự miền nam Việt Nam. V́ trong xứ có giặc nên thị trường quân sự chiếm 60%, trong đó xăng máy bay dẫn đầu. Các bạn tôi trong quân đội giải thích cho tôi biết rằng ở chiến trường Miền Nam sự yểm trợ của không lực là quan trọng nhứt. Do đó, tôi luôn luôn theo dơi sát t́nh h́nh dự trữ xăng máy bay ở các kho dầu Miền Nam, từ kho Nại Hiên Đà Nẵng dẫn xuống kho Cần Thơ thông qua kho lớn ở Nhà Bè …

Vào cuối tháng 3 năm 1975, sau lịnh triệt thoái cao nguyên, t́nh h́nh quân sự trở nên ồ ạt. Sợ trở tay không kịp, tôi c̣m-măng Singapore một tàu xăng máy bay. Hay tin nầy, hăng bảo hiểm có hợp đồng với hăng dầu tôi làm việc đánh điện phản đối, không cho tàu dầu qua Việt Nam viện cớ t́nh h́nh bất ổn. Đánh điện qua, đánh điện lại, cù cưa cả tuần họ mới bằng ḷng cho tàu dầu qua, với điều kiện phải có hộ tống của Navy Mỹ họ mới cho tàu vào sông Sàig̣n để cặp kho Nhà Bè ! Tôi báo cáo với ban giám đốc v́ lúc đó ở kho lớn Nhà Bè trữ lượng xăng máy bay chỉ c̣n đủ có bảy ngày tác chiến của không quân. Ban giám đốc chấp thuận điều kiện của hăng bảo hiểm. Tôi vội vă gọi điện thoại lại cơ quan yểm trợ Mỹ để xin họp khẩn. Ông trưởng sở trả lời :«Tôi sẽ đến ngay văn pḥng ông. Cho tôi mười phút!».

Tôi quen ông nầy - tên W, thường được gọi là «Xếp» - nhờ hay đi họp chung. Ông ta dễ thương nhă nhặn, biết chút đỉnh tiếng Pháp nên lần nào gặp tôi cũng nói: "Bonjour ! ça va ?" (Chào ông! Mạnh hả?) Xếp W đến văn pḥng tôi với hai người phụ tá. Tôi đă làm sẵn hồ sơ nên sau khi mời ngồi, tôi trao ngay cho họ để họ dễ theo dơi những ǵ tôi sẽ tŕnh bày. Mười phút sau, tôi kết luận xin can thiệp gấp để tàu dầu xăng máy bay của hăng tôi được hộ tống, không quên nhắc lại điểm chánh yếu là trữ lượng xăng máy bay chỉ c̣n đủ để chiến đấu trong ṿng có bảy bữa ! Nghe xong, Xếp W xin phép bước ra ngoài gọi radio về trung ương. Một lúc sau, ông trở vào, nét mặt và giọng nói vẫn tự nhiên như chẳng có ǵ quan trọng hết: - Rất tiếc ! Chúng tôi không giúp được! Thôi! Chúng tôi về! ôi đang nghe nghẹn ngang ở cổ th́ ông W vỗ vai tôi nói nhỏ bằng tiếng Pháp: - Allez vous en! (Ông hăy đi, đi!) Ra đến cửa pḥng, ổng ngừng lại nh́n tôi, gật nhẹ đầu một cái như để chào nhưng tôi nghĩ là ổng muốn nhắc lại câu nói cuối cùng "Allez vous en!" (Ông hăy đi, đi ! ) …

Tôi ngồi bất động, nghe tức tràn lên cổ v́ thấy ḿnh bất lực quá và cũng nghe thương vô cùng cái quê hương nhỏ bé của ḿnh, nhược tiểu đến mức độ mà khi cần nắm tay để kéo đi theo th́ «họ» dán … đầy đường cái nhăn «hai bàn tay nắm lấy nhau» để chứng tỏ sự thật t́nh «khắng khít», rồi khi không c̣n cần nữa th́ cứ tự nhiên buông bỏ không ngượng tay giấu mặt, v́ biết mười mươi rằng «thằng nhược tiểu đó không làm ǵ được ḿnh !» Tôi ráng kềm xúc động, bước qua pḥng họp của ban giám đốc, chỉ nói được có mấy tiếng: - Chánh quyền Mỹ từ chối! Sau đó, tôi đánh điện qua Singapore, cũng chỉ bằng một câu: «Không có hộ tống». Họ trả lời ngay «OK! Good Luck!» (Nhận được ! Chúc may mắn!) Hai chữ cuối cùng, trong hoàn cảnh nầy và vào thời điểm nầy, nghe sao thật đầy chua xót !

Thấy mới có ba giờ chiều, nhưng không c̣n ḷng dạ đâu để ngồi lại làm việc nên tôi lái xe về nhà. Tôi lái như cái máy, cứ theo lộ tŕnh quen thuộc mà đi. Về đến trước nhà, tôi bỏ xe ngoài ngỏ, đi bộ vô. Vợ tôi chạy ra, ngạc nhiên: - Sao về vậy anh? Tôi không nói được ǵ hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc. Vợ tôi chưa biết những ǵ đă xảy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc: - Ờ… Khóc đi anh ! Khóc đi!

Ngày đó, tháng tư năm 1975 … Đúng là ngày nầy...

florida80
04-27-2019, 21:05
Không Quên Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4 - 1975
Phan Đức Minh


Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 lại đến. Chúng ta hăy cùng nhau nh́n lại, dù chỉ là thoáng qua, những diễn tiến đưa đến biến cố lịch sử đau thương, một mất mát lớn lao ở mức độ kinh hoàng cho Nam Việt Nam, cho chúng ta, không thể nào nói lên hết bằng vài ba trang giấy…




* Ngày 6 – 1 – 1975: Tỉnh Phước Long và Thị Xă Phước B́nh, cách Sài G̣n 60 dặm về phiá Bắc, rơi vào tay quân cộng sản Bắc Việt. Sau vụ ” Mùa Hè đỏ lửa” từ vùng địa đầu giới tuyến Quảng Trị, năm 1972 th́ Phước B́nh là thị trấn đầu tiên của Nam Việt Nam bị quân cộng sản đánh chiếm. Không Quân Việt Nam Cộng Hoà thiệt hại 20 máy bay trong công cuộc bảo vệ Tỉnh Phước Long. Nhiều máy bay bị bắn hạ bằng hoả tiễn SA-7 của Liên Sô (The South Vietnamese Air Force loses 20 planes defending the province, many to SA-7 missiles made by the Soviet Union).

Sự thiếu vắng phản ứng quân sự của Hoa Kỳ càng xúi giục cộng sản làm tới v́ các chiến lược gia của cộng sản biết rằng đă đến lúc Hoa Kỳ phải rời bỏ Việt Nam. Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Lê Duẫn và Bộ Chính Trị của Đảng cộng sản quyết định tăng cường các cuộc tấn công trên toàn lănh thổ Nam Việt Nam để phát động một cuộc Tổng nổi dậy vào năm 1976. Cộng sản chỉ dám mong điều đó ẩy ra vào năm 1976 mà thôi.

* Ngày 28-1-1975: Tổng Thống Hoa Kỳ, Gerald Ford , yêu cầu Quốc Hội tăng thêm quân viện cho Nam Việt Nam và Kampuchia với ngân khoản 522 triệu Mỹ Kim v́ lúc này Tổng Thống Ford được biết quân cộng sản Bắc Việt đă có mặt tại Nam Việt Nam tới mức 289.000 người. Xe tăng, trọng pháo, hoả lực pḥng không, do Liên Sô và Trung Quốc chi viện rất hùng hậu. Để giữ vững “một tiền đồn chống cộng” ở Đông Nam Á Châu th́ ngân khoản 522 triệu đô la có là bao so với những năm trước đó là vài tỉ đô la 1 năm. Thế nhưng cũng không xong. Người ta đă phải bỏ cuộc mà ra đi cho rồi…..

* Ngày 5-2-1975: Đại Tướng Bắc Việt Văn Tiến Dũng vào Nam để chỉ huy quân đội cộng sản.

* Ngày 10-3-1975: Quân Bắc Việt, với những Sư Đoàn thiện chiến , với phương tiện chiến tranh hiện đại cuả Liên Sô và Trung Quốc , tấn công Ban Mê Thuột từ ngày 10-3. Ba ngày sau, quân cộng sản tràn ngập thị trấn này, trong khi những trận đánh lớn khác bùng nổ trên mặt trận Cao Nguyên Trung Phần.

* Ngày 14 – 3 – 1975: Sau khi họp bàn với một số Tướng Lănh và nhân vật thân cận (?), Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, bỏ vùng Cao Nguyên Trung Phần và các Tỉnh phiá Bắc của Nam Việt Nam. Các Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn 2, Phạm Văn Phú, và Quân Đoàn I, Ngô Quang Trưởng, ngỡ ngàng, sửng sốt, không biết tại sao lại bỏ những vùng đất quan trọng, cửa ngơ, quyết định sự sống chết của Nam Việt Nam vào lúc này, chưa đánh nhau chi cả, trong khi các lực lượng chiến đấu của 2 Quân Đoàn ( Army Corps ) Việt Nam Cộng Hoà rất hùng mạnh, sẵn sàng đọ sức với quân đội cộng sản. Mất Ban Mê Thuột đâu có nghiă là phải mất luôn cả Quân Khu I và Quân Khu 2 ! Ông Thiệu làm như thế để gây áp lực với chính phủ Mỹ: phải quyết tâm tăng cường viện trợ mọi mặt cho Nam Việt Nam, nếu không th́ ” Tiền đồn chống cộng ở Đông Nam Á Châu cuả Mỹ ” là Nam Việt Nam sẽ xụp đổ. Ông Thiệu không hiểu rơ về người bạn đồng minh khổng lồ của ḿnh! Tại sao?

Bởi v́ người Mỹ đă t́m cách tháo lui khỏi cái "Vũng lầy Việt Nam", để ra đi một cách ít phũ phàng, ít mất mặt chừng nào hay chừng đó , sau khi ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của Tổng Thống Mỹ, Henry Kissinger, đă cố dọn đường, mở lối cho Tổng Thống Richard Nixon sang Trung Cộng nói khéo với Mao Trạch Đông vào năm 1972 , qua sự giàn xếp của Tổng Thống Hồi Quốc Yahya Khan. Mao Trạch Đông với sức mạnh đàn anh, từng viện trợ, cố vấn tích cực cho cộng sản Hà Nội, đă ép cộng sản Hà Nội bớt ương ngạnh, ngưng chơi trội và bắt bí Mỹ ở Hội Nghị Paris, diễn ra tại Salle de Conférence Kléber. Trong vụ này, Mỹ được chút lợi lộc là kư được cái ” Hiệp Định Ngưng Bắn – Agreement of Cease-Fire” để tháo lui có văn bản đàng hoàng, mà phe cộng sản coi như mớ giấy lộn, chẳng có giá trị ǵ cả, để tránh cái cảnh quân Mỹ tháo lui bỏ chạy vô tổ chức, nhưng trong đó Mỹ phải bấm bụng làm lơ, không được nói năng chi tới cái chuyện quân Bắc Việt đă vào Nam cả mấy chục Sư Đoàn ( Divisions) rồi. Tội vạ đổ lên đầu người bạn đồng minh Việt Nam Cộng Hoà hết cả. .Phái đoàn Việt Nam Cộng Hoà phản đối mấy cũng hoài hơi mà thôi v́ ” Xếp ” đă chơi đ̣n ” tháu cáy ” rồi th́ ráng mà chịu cho quen. Dân nhược tiểu chơi với anh bạn khổng lồ là vậy ! Việc Mỹ làm cú đi đêm ( Furtive Conspiracy ) liên kết với Trung Cộng để chống Liên Sô th́ kể như 2 bên cùng có lợi, nhưng riêng phần Trung Cộng th́ lời to: Trung Cộng nhẩy vào ngồi cái ghế ” Hội viên thường trực – Permanent Member ” cuả Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, với quyền phủ quyết ( Veto ) đáng giá cả…tỉ tĩ Mỹ Kim, đánh văng Ông Quốc Dân Đảng Trung Hoa ra Đài Loan mà chơi , mặc dầu Trung Cộng đánh thắng và đă kiểm soát lục địa Trung Hoa từ năm 1949. Thêm cái lợi nữa là chính quyền Nixon phải lén lút, dấu diếm bán vũ khí tối tân cho Trung Cộng để chống Liên Sô mà không được cho ai biết hết, nhất là Liên Sô, kể cả Quốc Hội, Dân Chúng và Báo Chí Mỹ nữa. Đó! Mỹ dă t́m cách tháo lui bằng mọi giá, với thế bị đánh bại rồi th́ Ông Thiệu có bỏ 2 Quân Khu 1 và 2, chớ Ông Thiệu có bỏ luôn cả Quân Khu 3, Quân Khu 4 và Biệt Khu Thủ Đô, bỏ hết miền Nam Việt Nam chăng nưă th́ Mỹ cũng chẳng bao giờ dại dột quay đầu trở lại để cứu Nam Việt Nam nữa.

Nếu nói là cứu th́ cứu hết sức từ 1965 đến 1973, với 58 ngàn quân nhân Mỹ hy sinh, mấy ngàn người mất tích, hàng trăm ngàn bị thương, hàng triệu người đau khổ, tiển bạc tốn kém biết bao nhiêu tỉ, mà đâu có cứu nổi ! Nay trong lúc đă tan hàng, bỏ chạy th́ c̣n cứu cái nỗi ǵ nữa đây ? Rút mau chừng nào hay chùng đó! Ông Thiệu ra lệnh bỏ 2 Quân Khu, bắt 2 Quân Đoàn phải bỏ chạy khi chưa đánh nhau với ai cả th́: việc làm rối loạn hàng ngũ quân đội và dân chúng, làm mất nước một cách quá thảm thương mà không chiến đấu, không kháng cự ǵ cả là tội to tầy trời của Ông Thiệu ! Lịch sử cận đại Việt Nam không thể bỏ qua chỗ này ! Đại quân cộng sản đă từng chiếm đóng thành phố Huế trong dịp Tết Mậu Thân 1968, đă từng đánh chiếm Quảng Trị và kiểm soát hoàn toàn Thị Trấn An Lộc trong Mùa Hè đỏ lửa 1972 mà có Quân Khu nào bị mất, phải bỏ chạy đâu ? Trái lại, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đă phản công một cách vô cùng anh dũng, để giành lại những địa điểm chiến lược đă rơi vào tay giặc. Thế th́ tại sao mới mất có Ban Mê Thuột mà phải bỏ Quân Khu I, trong khi Danh Tướng Ngô Quang Trưởng cuả Muà hè Đỏ Lửa 1972, từng được thế giới biết đến và kính phục, luôn luôn nắm vững t́nh h́nh Quân Khu của Ông, trong khi Tướng Phạm Văn Phú, Tư Lệnh Quân Khu 2, phải lớn tiếng cự lại Tổng Thống Thiệu trong hệ thống liên lạc Vô tuyến Siêu Tần Số, dù Ông biết rằng làm như thế là có thể mất lon, phải ra trước Toà Án Quân Sự Mặt Trận. Tướng Phú đang sẵn sàng chờ địch tiến đánh Pleiku, v́ Tướng Phú biết: đánh th́ chưa chắc đă chết, nhưng tự dưng bỏ chạy th́ chắc chắn cả lính lẫn dân đều phải chết bi thảm trong cảnh hỗn loạn, dưới những làn mưa băo pháo binh, hoả tiễn cuả cộng sản, tự do hoành hành mà không gặp sức chống trả.

Năm ngày sau, khi quân đội và dân chúng đang tháo chạy một cách thê thảm, hỗn loạn th́ Ông Thiệu lại ra lệnh cho Tướng Ngô Quang Trưởng là phải "Tử thủ thành phố Huế" (… five days later, Thieu orders Hue held at all costs…). Ông Thiệu vốn được chính giới coi là rất khôn ngoan, từ ngày c̣n là Đại Tá Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh, tham gia đảo chính lật đổ Ông Diệm năm 1963, rồi qua mặt các tướng lănh đàn anh để lên làm Trung Tướng Chủ Tịch Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia, rồi lên làm Tổng Thống Việt Nam, Đệ Nhị Cộng Hoà, nhiệm kỳ I, kỳ 2, rồi c̣n đang vận động Quốc Hội sửa đổi Hiến Pháp để Ông làm luôn Tổng Thống keo thứ 3 nưă, mà sao lúc này Ông Thiệu lại tính đến chuyện… mong chờ người Mỹ quay đầu trở lại là làm sao ? Nhiều người, nhất là những Sĩ Quan cao cấp trong quân đội phải lắc đầu, thở dài ngao ngán cho vận mạng đất nước Việt Nam… Ông Thiệu ra lệnh bỏ 2 Quân Khu, không đánh đấm chi cả, trong khi 2 Quân Đoàn Việt Nam Cộng Hoà đang trong tư thế sẵn sàng chờ địch để thêm một lần nữa cho cộng sản học lại những bài học Mậu Thân 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa 1972… Một t́nh trạng rút lui, tháo chạy của quân đội với khối dân chúng khổng lồ tạo ra một sự hỗn loạn kinh hoàng đang xẩy ra rồi mà nay ông Thiệu lại ra lệnh “ tử thủ Huế “ là làm sao ? Có nhà quân sự nào hiểu được không ? Tướng Ngô Quang Trưởng trả lời là : không thể nào làm được v́ trước đó 5 ngày, Ông Thiệu đă hạ lệnh rút bỏ Quân Khu I,. quân đội và cả triệu dân chúng hỗn loạn rút chạy suốt 5 ngày rồi, làm sao mà trở lại vị trí cũ, tổ chức, phối trí lực lượng để mà ” tử thủ Huế ! ”.

* Ngày 24 – 3 – 1975: Thấy t́nh thế thuận lợi, cộng sản Hà Nội quyết định chính thức mở màn “ Chiến dịch Hồ Chí Minh “. Hà Nội giao cho Tướng Văn Tiến Dũng một ” thời khoá biểu ” phải kịp thời đánh chiếm hoàn toàn Nam Việt Nam trước khi mùa mưa bắt đầu vào tháng 5. Muốn vậy, quân Bắc Việt phải vào chiếm Sài G̣n chậm nhất là tuần lễ cuối cùng của tháng 4, trước khi quân đội miền Nam có thể tái phối trí lực lượng hầu bảo vệ Sài G̣n và Quân Khu 4 ở miền Tây.

* Ngày 25 – 3 – 1975: Ông Thiệu ra lệnh bỏ thành phố Huế. Trong có mấy ngày mà ra lệnh bỏ Quân Khu 1, có Huế trong đó, rồi lại ra lệnh Tử thủ Huế, rồi lại ra lệnh bỏ Huế ! C̣n ai hiểu nổi ! Vào lúc này, dân chúng đông tới hàng triệu người. Họ không quên cảnh cộng sản tàn sát tập thể dân chúng cũng như viên chức chính quyền, nhân vật Đảng Phái vào dịp Tết Mậu Thân- 1968 – nên đă kéo nhau tràn xuống thành phố Đà Nẵng, lúc đó đang bị quân cộng sản tấn công từ xa bằng hoả tiễn 122 ly cuả Trung Cộng và đại bác 130 ly cuả Liên Sô. Ông Thiệu c̣n ra lệnh: Không giữ được Huế th́ cũng phải cố mà giữ lấy vùng duyên hải Đà Nẵng, coi như vị trí chiến lược làm đầu cầu cho quân đội Mỹ đổ bộ lên, một khi chính quyền Mỹ quyết định trở lại cứu vớt Việt Nam Cộng Ḥa, đương đầu với cuộc xâm lăng đại quy mô của cộng sản. Trời Đất quỷ thần ơi! Tới lúc này mà c̣n hy vọng Mỹ trở lại cứu Việt Nam Cộng Ḥa th́ làm sao cho Tướng Ngô Quang Trưởng tuân lệnh được đây ! Tội nghiệp cho ông, cũng hoảng loạn mất rồi ! Ông “chơi “ với Mỹ, đồng minh thân thiết của Mỹ, lănh tụ “ Tiền đồn chống cộng “ của Mỹ tại Đông Nam Á Châu mà Ông Thiệu đâu có biết ǵ về Mỹ : ngày 29 – 6 – 1973, Hạ Viện Hoa Kỳ đă biểu quyết dự luật cấm các hoạt động quân sự của Hoa kỳ trên toàn lănh thổ Đông Nam Á Châu. Dự luật này được lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua ngày 21 – 9 – 1973. Kế theo đó, ngày 12 – 10 – 1973, lưỡng Viện lại thông qua dự luật hạn chế quyền của Tổng Thống Mỹ trong việc đưa quân đội Hoa Kỳ ra ngoại quốc ( sau bài học cay đắng tại Việt Nam ). Ông Thiệu lúc này bị hoảng loạn là đúng thôi ! Mọi người nên thông cảm !

* Ngày 29 – 3 – 1975: Cộng sản chiếm thành phố Đà Nẵng, đang rối loạn, mà chẳng tốn 1 viên đạn nào. Dân chúng t́m mọi cách thoát khỏi vùng này bằng mọi giá, chấp nhận chết chóc, đau đớn chia ĺa trong máu và nước mắt… Kẻ viết bài này kẹt lại Đà Nẵng, rồi cùng bạn bè đi tù cải tạo v́ trước đó phi đạo Đà Nẵng bị hỏa tiễn Trung Cộng cầy nát, không sử dụng được nữa, trực thăng không có, tầu Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa từ trong Nam kéo ra băi biển Mỹ Khê, Quận 3 Đà Nẵng cứu nạn, nhưng đủ thứ người trốn chạy cộng sản giành nhau leo lên tầu bằng đủ mọi cách đă gây nên cảnh kinh hoàng, người già, trẻ con rơi xuống biển như những chíếc lá mùa thu. Kẻ này phải vỗ vai Đại Úy Từ Khánh Sinh, Quản Đốc Quân Lao Đà Nẵng, cựu Đại Đội Trưởng nhẩy dù : “ Không đi bằng cách này được! Mấy đứa trẻ này sẽ chết hết! “ Đại Úy Sinh kiếm được tay Nghĩa Quân, đàn em, hắn lôi cái thuyền nhỏ xíu d́m dưới nước lên và tính chuyện ra khơi, lên tầu Mỹ. Ngay tức khắc, hàng chục mũi súng AK của du kích địa phương đă chĩa vào cái thuyền : thuyền ra là bắn hết ! Cả 2 chúng tôi cùng đi tù cải tạo với nhau nơi rừng sâu, núi thẳm ghê người!




Riêng phần ḿnh, kẻ viết …làm luôn một lèo đi tù cải tạo 12 năm, 16 ngày, qua 5 trại tù…Thật là kinh khủng ! Tôi đă từng sống trong nhà tù của Pháp, từng đi thanh tra trại tù của Việt Nam Cộng Ḥa, coi trại tù của Mỹ qua truyền h́nh, báo in, báo điện tử, nhưng chưa thấy có thứ trại tù nào ghê gớm, kinh khủng, ác ôn, tàn bạo như nhà tù của cộng sản… Điều an ủi cho kẻ này là trước đó chỉ non một ngày, nhân danh Sĩ Quan cấp chức cao nhất của 2 Ṭa Án Quân Sự Mặt Trận Quân Khu I và Toà án Quân Sự Thường Trực Đà Nẵng c̣n có mặt, tôi đă ra lệnh mở cửa nhà tù, phóng thích vô điều kiện tất cả hơn 700 quân phạm, bất kể Sĩ Quan hay Binh Sĩ, tiểu hay đại h́nh, xếp hàng, cứ 10 người một chạy ra khỏi Quân Lao, về lo chuyện gia đ́nh trước họa cộng sản đang tràn đến… Ai cũng có thân nhân, gia đ́nh, ai cũng là người cả !

* Ngày 6 đến 15 – 4 – 1975: 2 Trung Đoàn thuộc Sư Đoàn 2 Bộ Binh V.N. Cộng Ḥa cùng với 1 Lữ Đoàn nhẩy dù được đổ xuống phi trường Phan Rang vào ngày 6 để hy vọng đánh trận phản công. Cộng sản thấy hơi khó ăn v́ ngán quân nhẩy dù nên để cho t́nh h́nh yên tĩnh 3 ngày. Thế là Lữ Đoàn nhẩy dù được bốc đi Xuân Lộc là nơi đang có trận đánh lớn giữa Sư Đoàn 18 Bộ Binh VN Cộng Hoà dưới quyền chỉ huy cuả Tướng Lê Minh Đảo với 2 Sư Đoàn quân Bắc Việt. Thay thế cho Lữ Đoàn nhẩy dù thiện chiến, người ta đưa tới đó 1 đơn vị Biệt Động Quân. Lập tức quân cộng sản cho xe tăng T-54 của Liên Sô ào ạt tiến vào, chọc thủng pḥng tuyến Phan Rang và chiếm đóng vùng này không khó khăn.

* Ngày 7 – 4 – 1975: Lê Đức Thọ, Ủy viên Bộ Chính Trị cộng sản Hà Nội, tới Tổng Hành Dinh quân cộng sản ở Miền Nam, đóng tại Lộc Ninh để xem xét t́nh h́nh và quyết định kế hoạch cho giai đoạn chót cuả cuộc đánh chiếm miền Nam. Lúc này, cộng sản đă kiểm soát được 2/3 lănh thổ Nam Việt Nam.

* Ngày 8 đến 21 – 4 -1975: Sư Đoàn 18 Bộ Binh VN Cộng Hoà do Tướng Lê Minh Đảo chỉ huy, chống giữ oanh liệt trước sức tấn công vũ băo cuả 2 Sư Đoàn cộng sản nhằm tiến chiếm Sài G̣n bằng cách phá vỡ pḥng tuyến cuối cùng này. Một Trung Đoàn thuộc Sư Đoàn 5 Bộ Binh và Lữ Đoàn nhẩy dù từ Phan Rang được đưa vào tăng viện. Tướng cộng sản Văn Tiến Dũng phải tung vào mặt trận này 2 Sư Đoàn nữa là 4 Sư Đoàn tất cả để ḥng dứt điểm càng sớm càng tốt. Đánh chiếm miền Nam mùa xuân năm 1975, đây là mặt trận duy nhất quân cộng sản gặp sức chiến đấu dũng mănh, oanh liệt cuả quân đội VN Cộng Hoà. Cộng sản phải dùng số quân 4 đánh trong lúc thế mạnh mọi mặt đang ở phía chính họ. Tướng Homer Smith, tùy viên Quốc Pḥng Mỹ tại Sài G̣n, ngày 13, đă gửi 1 bức điện văn cho Tướng George S. Brown, Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu Hoa Kỳ ca ngợi ư chí và tinh thần chiến đấu can đảm, dũng mănh tuyệt vời của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa, dù những bất lợi đang đè nặng tên vai họ. Tướng Smith, sau khi theo dơi cuộc chiến đấu tại Xuân Lộc, đă nói : “ Sự dũng cảm và chiến đấu anh hùng của quân chính phủ Miền Nam, kể cả Địa Phương Quân Tỉnh Long Khánh đă chứng tỏ họ chiến đấu giỏi hơn đối phương của họ rất nhiều…” Nếu Ông Nguyễn Văn Thiệu không ra lệnh bỏ 2 Quân Khu 1 và 2 ngay từ lúc chưa đánh n hau chi cả th́ quân đội miền Nam Việt Nam sẽ có biết bao nhiêu trận đánh oanh liệt như thế này, và nếu chính quyền Mỹ không cố ư bỏ chạy khỏi Việt Nam th́ làm sao cộng sản chiếm nổi Nam Việt Nam một cách dễ dàng như đă xẩy ra để cho quân đội và dân chúng miền Nam phải lâm cảnh khốn cùng như đă thấy trên khắp mọi ngả đường đất nước… Cuối cùng pḥng tuyến Xuân Lộc chỉ rơi vào tay quân cộng sản, đông đảo và hỏa lực mạnh gấp 4 lần, vào ngày 21 – 4 – 1975, khi Tướng Tư Lệnh Quân Khu 3 Việt Nam Cộng Hoà không muốn hy sinh trong thế tuyệt vọng, cả 1 Sư Đoàn 18 Bộ Binh anh dũng, thiện chiến trong hoàn cảnh bất lợi về tất cả mọi mặt nên đă ra lệnh cho Sư Đoàn này rút khỏi pḥng tuyến đang trấn giữ…

* Ngày 21 đến 25 – 4 – 1975: Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bị áp lực từ nhiều phía phải tuyên bố từ chức, chuyển giao quyền hành cho Phó tổng Thống Nguyễn Văn Hương để ra ngoại quốc,bỏ lại đằng sau:Quê Hương, Chiến Hữu và Đồng Bào của Ông, là những ǵ thiêng liêng mà Ông đă từng long trọng tuyên đọc lời thề khi nhậm chức Tổng Thống, cũng như trong các dịp Quốc Lễ là sẽ sống chết bảo vệ đến hơi thở cuối cùng…

* Ngày 23 – 4 – 1975: Tại Hoa kỳ, Gerald Rudolph Ford, Ông Tổng Thống duy nhất của Hoa Kỳ làm Tổng Thống mà không hề được dân chúng, cử tri bầu vào chức vụ Tổng Thống hay Phó Tổng Thống, dù là chỉ 1 phiếu nói "Chiến tranh Việt Nam kể như chấm dứt." Dư luận hiểu rằng chính quyền Mỹ lúc đó đă buông tay và… tháo chạy bằng mọi giá, trong khi Liên Sô và Trung Cộng hồ hởi, phấn khởi là đă hoàn thành nhiệm vụ “Dứt điểm tiền đồn chống cộng cuả Mỹ tại Á Châu”

* Ngày 28 – 4 – 1975: Bị áp lực nặng nề cũng từ nhiều phiá, Tổng Thống Trần Văn Hương phải trao quyền hành cho Tướng 4 sao Dương Văn Minh, người đă đóng vai chính trong vụ đảo chính lật đổ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm tháng 11 năm 1963, để cho chính quyền Mỹ đổ quân tác chiến vào Nam Việt Nam và lănh đạo cuộc chiến tranh ở đây theo kiểu “chiến tranh nhà giầu cuả Mỹ ” nhưng hoàn toàn vô hiệu đối với kiểu “chiến tranh nhân dân – People’s War ” không có mục tiêu, không trận tuyến, lẫn lộn với nhân dân của cộng sản. Cộng sản không mạnh bằng Mỹ về vũ khí chiến tranh nhưng với tinh thần cuồng tín, liều mạng và hầu như luôn giữ thế tấn công trên các mặt trận, trong khi Mỹ quá mạnh nhưng luôn ở trong thế thụ động với các mục tiêu, đồn bót rơ ràng nên thế thuận lợi lại luôn nghiêng về phía cộng sản. Có những chiến lược gia danh tiếng của thế giới đă nêu câu hỏi : Mỹ có muốn và dám thắng trong cuộc chiến tranh này không? – Nếu muốn và dám thắng, không e sợ Liên Sô và Trung Cộng, th́ tại sao không giành lấy thế tấn công từ tay cộng sản? Tại sao không vừa pḥng thủ ở miền Nam và đồng thời dư sức tấn công ồ ạt ra vùug hậu phương Bắc Việt của cộng sản? Sức mạnh không quân, hải quân vô đich của Mỹ, cùng các loại hỏa tiễn tối tân yểm trợ cho một lực lượng lục quân , gồm bộ binh, nhẩy dù, thủy quân lục chiến, biệt động quân, thiết giáp, pháo binh chọn lọc của Mỹ và Việt Nam Cộng Ḥa dư sức hoàn thành nhiệm vụ đánh phá tan hoang, không phải toàn bộ th́ cũng là vùng phía Nam Bắc Việt, cái hậu phương đang nuôi sống lực lượng cộng sản đă tràn vào miền Nam, tiếp tế nguồn sức mạnh tinh thần cho đạo quân xâm lược này. Miền Bắc bị bỏ trống gần như hoàn toàn, giao cho bộ đội “chủ lực miền – regional forces” trấn giữ Mất hậu phương miền Bắc, cơ quan lănh đạo cộng sản cùng với dân chúng miền Bắc không ngờ, lâm cảnh rối loạn hơn cả miền Nam th́ lúc đó Liên Sô, là chính yếu , và Trung Cộng liệu có cứu nổi miền Bắc hay không?

Thêm nữa, sau này, nhiều cựu phi công Mỹ đă từng lái phản lực cơ chiến đấu, viết sách, viết trên báo chí để chia sẻ nỗi đau buồn là : họ như đă bị trói tay sau lưng khi chiến đấu tại Việt Nam, không được phép thắng trận : họ thấy rơ xe cộ của cộng sản từng đoàn trên đường ṃn Hồ Chí Minh, chuyển chở quân lính, vũ khí nặng, tiếp tế quân nhu thiết yếu cho chiến trường miền Nam , mà không được phép tấn công tiêu diệt, để cho cộng sản dễ dàng tiếp tế sức mạnh vào miền Nam, tiêu diệt chính quân đội Hoa Kỳ và bạn đồng minh Việt Nam Cộng Ḥa… Năm 2000,. trở về thăm quê hương, phố phường, làng xóm cũ ở miền Bắc 1 lần duy nhất, kể từ khi bắt đầu xa cách, tháng 11 năm 1946, kẻ viết có nhiều dịp tṛ chuyện tâm t́nh với người thân ruột thịt đă và đang giữ những chức vụ quan trọng trong Đảng, về chính trị, quân sự cộng sản th́ được hiểu một sự thật là : sự đánh phá của không quân Hoa Kỳ và Nam Việt Nam chỉ mới xẩy ra trong thời gian ngắn và ở mức độ như vậy, để làm áp lực bắt cộng sản Hà Nội giữ thái độ đàng hoàng, nghiêm chỉnh trong cuộc “ Ḥa đàm ở Paris “ mà hàng ngũ lănh đạo cộng sản cấp Trung ương, thành thị đă rối tinh, rối mù, chưa có định hướng rơ ràng để bảo vệ an toàn lănh thổ cũng như dân chúng hoảng loạn, bất ngờ, rất nguy hại cho cuộc chiến đấu trường kỳ đă tăng tới điểm cao nhất, có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào. Nếu việc tấn công bằng không lực Mỹ và Nam Việt Nam chỉ ở cường độ đó nhưng kéo dài liên tục 1 tháng nữa th́ không ai biết được cục diện của miền Bắc sẽ đi đến đâu….

Trở lại vấn đề, tướng Dương Văn Minh lên làm Tổng Thống theo đúng với sự sắp xếp cuả Hà Nội, qua trung gian cuả người em ruột Dương Văn Nhựt, Sĩ Quan cao cấp cuả cộng sản, đă có liên lạc với Dương Văn Minh từ hồi Tướng Minh được Ông Diệm cho thăng Trung Tướng sau khi Tướng Minh đánh tan các lực lượng giáo phái vũ trang ở miền Tây. Chuyện đó bại lộ. Tướng Minh, v́ có công trạng, và Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ, người bà con, cùng quê quán xin cho, nên được 2 Ông Diệm, Nhu tha tội, chỉ bị mất chức cầm quân, ngồi ghế Tổng Thanh Tra hữu danh nhưng vô thực. Tổng Thống …” đầu hàng “Dương Văn Minh luôn luôn phải nhận lệnh qua điện thoại với Ông Thích Trí Quang, một nhân vật trong hàng lănh đạo tôn giáo, người gốc Bắc Việt, đă được cộng sản sử dụng vào vị trí “ chuyên viên tôn giáo vận tử năm 1946 “ , 2 lần bị Tây bắt từ hồi chiến tranh Việt-Pháp v́ t́nh nghi hoạt động cho Việt Minh cộng sản, người đă lănh đạo dân chúng đấu tranh tôn giáo lật đổ Ông Ngô Đ́nh Diệm (Thich Tri Quang, a politically sophisticated Monk of North Vietnamese origin, twice arrested by French on suspicion of Vietminh connections , stirs the people against Ngo Dinh Diem… ) đấu tranh tôn giáo chống chính quyền Thiệu – Kỳ – Có hồi 1966 ở Miền Trung Việt Nam. Cuối cùng Ông bị Tướng Không Quân Nguyễn Cao Kỳ, với cương vi Thủ Tướng, cùng 1 tôn giáo với Ông, cho quân đội và quân cảnh từ trong Nam ra dẹp tan, bắt Ông Thích Trí Quang cùng nhóm thân cận, nhốt lại, dẹp yên chuyện đấu tranh rối loạn lung tung, làm nát bét xă hội miền Nam, hoàn toàn chỉ có lợi cho cộng sản.

Tướng Dương Văn Minh, một Tướng đánh giặc giỏi nhưng hoàn toàn không biết ǵ về chính trị, lại nhẩy ra làm Tổng Thổng trong giai đoạn nước sắp mất, với 1 cổ 2 tṛng, nhận lệnh từ 2 nơi (cả ông Thích Trí Quang lẫn đại diện cộng sản Hà Nội đều hứa hẹn với Ông những điều tốt đẹp) th́ làm được cái ǵ đây? Ông Minh làm Tổng Thống chỉ làm được có mỗi một việc: theo lệnh của cộng sản, đă chiếm xong dinh Độc Lập, lên tiếng tuyên bố "đầu hàng vô điều kiện"” mà thôi. Ôi ! Giây phút xót xa, đau đớn cho biết bao nhiêu tâm hồn, nhất là những người quốc gia đă bao năm quyết tâm chống cộng sản Hà Nội để giữ vững Nam Việt Nam. Kẻ viết bài này cùng nhiều Sĩ Quan thân thiết xung quanh, hai tay ôm lấy mặt, nén chặt trong ḷng, trong tim cho tiếng khóc đau xót khỏi bật ra, trong lúc đang bị tạm giam tại trại tập trung Vĩnh Điện, Quảng Nam cùng với hàng chục ngàn người trong hoàn cảnh tan hàng, thua trận, bị cầm tù một cách đau buồn và tủi nhục.

Năm 1951, với tuổi 20, đang đi kháng chiến chống Pháp, ḿnh bị Tây bắt ở Huyện Tiên Hưng, Thái B́nh lần thứ 2, đem về tập trung ở sân vận động tĩnh Thái B́nh, rồi đưa về giam ở Nhà Máy Rượu, thành phố Nam Định mà có sao đâu, coi là chuyện thường v́ đấu tranh cho đại cuộc là như thế, không thấy đau buồn tủi nhục bằng hơn 20 năm chống cộng sản, bị cộng sản cầm tù, đưa đi cải tạo, rồi phải theo lệnh bộ đội cộng sản, dí súng vào sau lưng, bắt vỗ tay hoan hô khi nghe Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng… Thế là nước mất, nhà tan, đau buồn, uất hận v́… mất hết ! mất hết ! mất cả thể xác lẫn tâm hồn…

Xin trở lại: Rạng sáng ngày 30 tháng 4, quân cộng sản tiến vào Sài G̣n, vẫn c̣n gặp vài ổ kháng cự lẻ tẻ. Dương Văn Minh cứ yên trí theo bài bản đă nhận được từ “cấp trên” qua điện thoại, ra đón tiếp quân “giải phóng” và sau đó “xin bàn giao chính quyền”. Viên Đại Tá chỉ huy quân cộng sản lúc đó quát vào mặt Dương Văn minh “Các Anh c̣n cái ǵ nữa vào lúc này mà đ̣i bàn giao ? Chỉ có chấp nhận đầu hàng vô điều kiện mà thôi!" Đại Tá cộng sản Bùi Tín (sau bỏ đi Pháp) lúc đó giữ vai Chính Ủy bên cạnh viên Đại Tá chỉ huy quân giải phóng, vào Dinh Độc Lập.

Bùi Tín khôn ngoan, nhỏ nhẹ hơn nên nói “Chúng tôi chấp nhận việc đầu hàng của các Ông. Các Ông không có chi phải sợ cả. Người Mỹ là kẻ xâm lăng đă bị đánh bại. Nếu các bạn là những người yêu nước th́ hăy coi giờ phút này là niềm vui chung của dân tộc, và trên đất nước của chúng ta, chiến tranh đă chấm dứt!” Buổi sáng hôm đó, cộng sản bắt Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng trước quân cộng sản. Chiến tranh đă chấm dứt, đất nước đă thống nhất nhưng dân chúng miền Nam không vui mừng, sung sướng, hạnh phúc mà lại xô nhau chạy đi mọi ngả, t́m cách thoát chạy khỏi chính quê hương, đất nước của ḿnh để tránh họa cộng sản, bất kể mọi gian nguy, bị giết chóc, cướp bóc, hải tặc hăm hiếp, quăng xác xuống biển… Chính quyền mới truy lùng, tiêu diệt, bắt bớ những kẻ đă phục vụ cho chế độ cũ, nhân vật Đảng Phái chính trị, tống họ vào những trại tập trung cải tạo ở các vùng rừng núi âm u, hiểm hóc, cách biệt hẳn với xă hội loài người. Nam Bộ là cái túi đựng người quá đông đảo mà lại không có rừng núi thích hợp cho việc thiết lập các trại cải tạo, vừa an toàn lại tiện cho việc khai thác có lợi nhiều cho nên cộng sản mới phải đưa số đông “kẻ thù” của họ ra Bắc, tống lên các trại cải tạo vùng Thượng Du Bắc Việt.

Cán bộ cộng sản từ lớn đến nhỏ, ngơ ngáo nh́n Sài G̣n và Nam Việt Nam trong cảnh xác sơ, buồn thảm nhưng vẫn không làm mất, không che dấu được sự phồn thịnh, phát triển quá cao so với “thiên đàng hay địa ngục Bắc Bộ“. Cộng sản lớn nhỏ thi nhau vơ vét tài sản của kẻ bỏ chạy, của nhân dân Miền Nam “tay sai Mỹ Ngụy” đem về Bắc như những chiến lợi phẩm cuả 1 cuộc chiến thắng oai hùng… Sau này, có cơ hội tiếp xúc với người thân ở Bắc Việt Nam, từng giữ chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền cộng sản thời gian này, kẻ viết được biết mật lệnh của cộng sản Hà Nội lúc đó có những điểm rất kinh khủng: bắt nhốt hết mọi kẻ có khả năng chống cự, nổi dậy sau này, tịch thâu mọi loại vũ khí có tầm sát hại tập thể hay cá nhân, khi có dấu hiệu hay mầm mống biến động th́ tất cả những kẻ ít nguy hiểm nhất cũng phải tập trung cải tạo . V́ thế khi Trung Cộng tràn vào đánh phá 6 Tỉnh miền Bắc Việt Nam ngày 27 tháng 2 – 1979 để “dậy cho cộng sản Hà Nội 1 bài học “ th́ ngay ngày hôm sau, tất cả mọi Sĩ Quan đă giải ngủ lâu hay mau, không đi cải tạo sau 30 – 4 – 1975, cũng phải nhốt đầu lại hết . Cán bộ, nhất là công an phải t́m cách dụ dỗ vợ con, làm áp lực để phá tan các gia đ́nh sĩ quan đă đi cải tạo để lấy hết, vét hết, không cho lực lượng sĩ quan khi trở về, c̣n có thể làm chi được nữa, chỉ c̣n lo miếng cơm ăn cũng không nổi …Thân phận cuả một Đất Nước nhỏ bé đă có “ngàn năm nô lệ giặc Tầu – Trăm năm nô lệ giặc Tây ” nhưng cũng có 900 năm độc lập, tự chủ, sau trận đánh thắng lẫy lừng của Ngô Quyền trên sông Bạch Đằng, đánh bại đạo quân xâm lược khổng lồ cuả nhà Nam Hán, lúc này lại như thế đó ! Đất nước Việt Nam cuối cùng chỉ là băi chiến trường để 2 phe đối nghịch ư thức hệ quốc tế tiêu thụ vũ khí chiến tranh và thử nghiệm chính sách cuả ḿnh: 1 bên là chính sách ngăn chặn (containment policy) của Mỹ chống lại Chủ nghiă Bành trướng (expansionism) của phong trào cộng sản quốc tế.

Có bao giờ những nhà lănh đạo Hoa Kỳ dám nghĩ rằng: Một ngày nào đó Hoa Kỳ phải chịu sự thua trận đầu tiên trong lịch sử, với cái giá quá cao, thê thảm như vậy không? Thê thảm đến nỗi Đại Sứ Hoa Kỳ tại Sài G̣n, Graham Martin, suưt nữa th́ không kịp ôm lá cờ “Bách chiến bách thắng ” chui vào phi cơ trực thăng để tháo chạy hay không?

"The first time in the American History, the unvanquisable armed forces of the United States lost ignominiously the war in Vietnam battle field….."

Thật là đau đớn ! Tuy nhiên, ở đây kẻ viết cũng xin nói lên lời ghi ơn ông Đại Sứ Martin đă cương quyết và khéo léo chống lại kế hoạch của Hoa Thịnh Đốn lúc đó muốn di tản 6 – 7 ngàn người Mỹ, bị kẹt lại ở Sài G̣n vào lúc quân cộng sản đă chuẩn bị vào làm chủ vùng đất này, theo phương cách: đưa Thủy Quân Lục Chiến Mỹ vào Sài G̣n giữ ṿng đai an ninh quanh khu vực Ṭa Đại Sứ để phi cơ trực thăng từ Hạm Đội Thái B́nh Dương liên tục bốc người Mỹ và một số nhân viên làm việc cho Ṭa Đại Sứ và các cơ sở phụ thuộc của Mỹ mà thôi, không cho dân chúng Sài G̣n, Nam Việt Nam dính ké vào vụ di tản kinh hoàng này. Ông Đại Sứ khôn ngoan và ít nhiều nhân đạo Martin đă chống lại quyết định của Hoa thịnh Đốn với lư luận : Sĩ Quan, quân lính Nam Việt Nam c̣n đông đảo tại Sài G̣n và vùng phụ cận với tâm trạng tức giận lẫn bàng hoàng, họ c̣n đủ các loại vũ khí lớn nhỏ trong tay.



Cuộc di tản vội vàng diễn ra trên nóc ṭa Đại Sứ Mỹ ở SàiG̣n

Nếu người Mỹ di tản theo cách ích kỷ và tàn nhẫn đó th́ những chiếc trực thăng cất cánh bay lên lập tức sẽ bị bắn hạ như trái cây chín rụng và cuộc chiến đẫm máu, tàn khốc giữa những chiến binh Nam Việt Nam c̣n lại và thủy quân lục chiến Mỹ bắt buộc phải xẩy ra, Sài G̣n và dân chúng vô tội sẽ lănh nhiều hậu quả không cách nào lường trước được. Giới truyền thông cuả Mỹ, trước và sau ngày Miền Nam xụp đổ, đa số đă sa vào mê hồn trận của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản, bị ảnh hưởng của phong trào phản chiến do Đảng Cộng sản c̣ con ở Mỹ chủ trương và lănh đạo, đánh giá Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa qua h́nh ảnh những ngày rút quân, bỏ chạy tán loạn do lệnh của ông Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Báo chí và nhiều nhân vật chính quyền Mỹ bị mặc cảm lần đầu tiên thua trận, mặc dầu là quân đội hùng mạnh, vượt trội về mọi mặt hỏa lực, phương tiện chiến tranh, nhưng lâm vào cái thế khó khăn, rối loạn khi phải đối đầu với cái thứ chiến tranh không trận tuyến rơ ràng, quân địch lẫn lộn với dân chúng, mục tiêu t́m chẳng ra…. (… It was the first war the United States lost, though because of superior US firepower and mobility it won virtually every battle… For the soldiers who fought it , it was a war maddeningly without front lines, against an enemy who often wore civilian clothes, and had no clear objectives other than the “ body count. “…) cho nên đă không tiếc lời đổ hết mọi tội lên đầu Quân Đội VN Cộng Ḥa là thiếu tinh thần chiến đấu. Họ đâu có biết Quân Đội VN Cộng Ḥa chiến đấu trong hoàn cảnh khắc nghiệt ra sao, chiến đấu không ngưng nghỉ, phương tiện thiếu thốn chớ đâu có được chiến đấu trong hoàn cảnh ” nhà giầu” như quân đội Mỹ ở Việt Nam lúc đó, được bảo vệ, yểm trợ một cách gần như tuyệt đối. Họ đâu có biết chính quyền của Ông Johnson ở Hoa Thịnh Đốn đổ quân vào Việt nam, ḥng tiêu diệt cộng sản ở đây trong ṿng 3 năm, nhưng lại làm cái việc kỳ quái, mà chỉ có giới tài phiệt Mỹ mới hiểu được là “… Johnson’s administration made agreements to sell or give the Soviet Union and her commuinist satellites hundreds of millions of dollars worth of food, electronics computers, chemical plants, oil refinery equipment, airborne radar apparatus, jet aircraft engines, machine tools for an $800-million auto assembly plant and military rifles…” Đó! Bán hoặc cho cộng sản Liên Sô và các nước cộng sản chư hầu thực phẩm, máy điện toán, dụng cụ, hoá chất, động cơ máy bay phản lực, máy Radar, nhà máy chế tạo xe cộ, súng đạn, để rồi tất cả những thứ đó lại đổ lên quân cảng Hải Pḥng, đem vào chiến trường Miền Nam để giết lính Mỹ và Việt Nam Cộng Hoà! Chỉ có Trời mới hiểu nổi!

Ở đây, kẻ viết chỉ muốn nói lên một điều: Quân Đội VN Cộng Ḥa nói chung, đă chiến đấu rất anh dũng, kiên cường, bất chấp mọi trở ngại, khó khăn, thiếu thốn. Miền Nam xụp đổ, nhiều Tướng Lănh: Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng vv… và nhiều Sĩ Quan cao cấp khác đă tự sát trong khung cảnh vô cùng oanh liệt, chưa từng có trong quân đội 1 quốc gia nào trên thế giới. Họ không chịu đầu hàng hay để bị bắt làm tù binh. Hàng triệu quân nhân, viên chức chính phủ, nhân vật Đảng Phái chính trị bị nhốt vào các trại tù cải tạo khổng lồ nơi rừng thiêng, nước độc, dân chúng ồ ạt bỏ nước ra đi, bỏ hết tài sản, không kể sống chết, thảm hoạ kinh hoàng trên biển cả v.v… là những vấn đề vượt quá khả năng và tầm tay cuả người Việt Miền Nam chúng ta. Chỉ có các Đấng thiêng liêng, chỉ có Lịch Sử mới hiểu được mà thôi !

Điều đáng mừng cho chúng ta là càng ngày, dân chúng Hoa Kỳ cũng như thế giới loài người càng hiểu ra sự thật của cuộc chiến tranh Việt Nam (mà có những nhà chính trị, Giáo Sư Đại Học lẩm cẩm kêu là cuộc nội chiến, tức là người Việt Nam đánh lộn với nhau) một Bài Học Đắt Giá , quư báu cho người Việt Nam, cho siêu cường quốc Hoa Kỳ và tất cả các quốc gia nhược tiểu khác trên thế giới. Nước nhỏ yếu mà chỉ biết trông cậy, giao tất cả vận mạng dân tộc ḿnh vào tay một nước lớn mạnh khác lo hộ hoàn toàn th́ nhiều chuyện nguy hiểm bắt buộc sẽ phải đến. Nước lớn, dù là Đệ Nhất Siêu Cường Quốc mà thiếu chung thủy, coi thường Đồng Minh, bạn bè, phản bội dễ dàng những người đă từng sống chết với ḿnh trên cùng một chiến tuyến, coi thường Liên Hiệp Quốc là cơ quan quốc tế có thẩm quyền cao nhất để giải quyết những khó khăn, tháo gỡ những rắc rối, tranh chấp điên khùng của loài người ngày nay có nhiều tham lam, ích kỷ, ưa dùng bạo lực, ít biết đến giá trị của ḥa b́nh… th́ không được đồng minh, bạn bè chân thành kính nể, rồi không lúc này th́ cũng lúc khác sẽ bị những thế lực thù địch khác, mà tất nhiên có nhiều kẻ thù lớn nhỏ, t́m cơ hội đánh cho những đ̣n chí mạng, thảm khốc, kinh hoàng, loài người xưa nay chưa từng thấy, chưa dám nghĩ đến, nhất là trong một thế giới ngày nay khoa học, kinh tế, vũ khí chiến tranh, quyền lợi, tôn giáo xung đột, phát triển mau hơn, mạnh hơn so với mức độ ḥa giải, tuy có, nhưng vô cùng khó khăn và chậm chạp. Cho đến ít lâu sau, tháng 3 – 2006, một số các nhân vật chính trị, các Giáo Sư Sử Học, Chính Trị Học mới tụ họp nhau lại ở Boston để t́m ra phần nào những sai lầm, thiếu sót của chính quyền Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam, như đă nói sơ lược ở trên, trong khuôn khổ hạn hẹp của một bài báo, không phải là 1 cuốn sách, hầu cải thiện t́nh trạng bế tắc, hiểm nghèo, sa lầy của cuộc chiến tranh tại Iraq giữa 1 Siêu Cường Quốc ((Superpower ) hàng đầu của thế giới loài người với 1 quốc gia nhỏ bé, tầm thường, đă bị thương nặng trong cuộc chinh phạt thần tốc (lighting-speed expedition) của lực lượng Đồng Minh, Dân Chủ, Tư Do mà chính yếu là Hoa Kỳ, vào năm 1991 trong vụ trừng phạt Iraq xâm lăng Kuwait, cái mỏ dầu hỏa béo bở của vùng Trung Đông… Chúng ta có quyền hi vọng ở tương lai: thế hệ trẻ Việt Nam, những người yêu nước trong cũng như ngoài nước, với tŕnh độ kiến thức, hiểu biết rộng răi về “Tiến tŕnh cuả nhân loại – Process of Human Society “ , hiểu biết về khoa học, kỹ thuật, nhất là với niềm tự hào cuả một Dân tộc tuy nhỏ bé, gần như suốt đời này qua đời khác, luôn luôn bị xâm lăng, thống trị dă man, tàn bạo, nhưng không bao giờ đánh mất Niềm Tin vào Tổ Quốc, từng có những trang sử oanh liệt cuả Ngô Quyền, Lê Lợi, Lư Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung Nguyễn Huệ v.v… sẽ măi măi muôn đời có mặt trong Cộng Đồng Thế Giới Tự Do, Tiến bộ và thật sự Văn Minh.




HENRY KISSINGER: LỖI LẦM TRONG CUỘC CHIẾN VIỆT NAM LÀ DO NGƯỜI MỸ GÂY RA

(AP) – Tiến Sĩ Henry Kissinger, từng giữ các chức vụ cố vấn an ninh quốc gia và Ngoại Trưởng Hoa Kỳ dưới thời Tổng Thống Richard Nixon, là nhân vật ṇng cốt trong việc chính sách của Washington vào những năm cuối của cuộc chiến Việt Nam, tuyên bố rằng những lỗi lầm trong cuộc chiến ấy là do chính người Mỹ gây ra. Ông Kissinger đưa ra nhận định này tại hội thảo về chiến lược và lịch sử cận đại của Hoa Kỳ tổ chức hôm thứ Tư 29-9-2010 tại trụ sở Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ở thủ đô Washington. Theo ông th́ người Mỹ muốn thương thuyết hầu chấm dứt cuộc chiến đó, nhưng phía Hà Nội th́ nhất định phải đạt chiến thắng. Cộng Sản Việt Nam ấp ủ, tiến hành mục tiêu đó để thống nhất hai miền Nam Bắc từ khi họ đánh đuổi người Pháp ra khỏi Đông Dương vào năm 1954. Trước khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc hồi năm 1975, ông Kissinger cũng ca ngợi phía Hà Nội là khôn khéo nên đă thành công trong việc đàm phán với Mỹ. Tuy nhiên qua những lời nhận lỗi cho rằng thất bại hoàn toàn về phía Hoa Kỳ, ông đă làm lu mờ những chiến công mà từ phía đối thủ Bắc Việt, luôn cho đó là một chiến thắng “thần thánh” giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước về một mối.

Dư luận vẫn chưa quên lời phát biểu của ông Kissinger sau ngày 30 tháng Tư, 1975, khi nói rằng "thời gian sẽ trả lời ai thắng ai."

San Diego, California
Phan Đức Minh

Tài liệu tham khảo

* The Death of a Nation. – John A. Stormer. – Liberty Bell Press. – Missouri – 1978.
* The World Almanac of The Vietnam War -John S. Bowman (General Editor). – Bison Books Corp, NewYork.- 1985.
* Vietnam – The History & The Tactics.- Ashley Brown & Adrian Gilbert.- Orbis Publishing Limited, London – 1982.
* Kennedy. – Theodore Sorensen. – Harper & Row . New York – 1965.
* New Standard Encyclopedia .-. Standard Educational Corporation. Chicago – 1981.
* Henry Kissinger’s Diplomacy. – Simon & Schuster .- New York, 1994.
* A Book of U.S. Presidents – George Sullivan – Scholastic Incorporation, New York – 1984.

florida80
04-27-2019, 21:06
Từ lệnh bỏ Huế ngày 25/3/1975: Vĩnh Biệt Chốn Kinh Kỳ!
Nguyễn Tiến Hưng


Việt Báo giới thiệu: Những ngày này 44 năm trước, VNCH bị đồng minh Hoa Kỳ đẩy tới đường cùng. Số phận của Huế và cả nền Cộng Ḥa tại miền Nam hầu như được quyết định trong hai phiên họp khẩn cấp tại Dinh Độc Lập ngày 25 và 26/3/1975. Để tưởng nhớ ngày phải rời bỏ Huế năm xưa, mời đọc lại bài viết của Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng, nguyên Tổng Trưởng Kế Hoạch trong chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa, tác giả sách "Khi Đồng Minh Tháo Chạy" và "Tâm Tư Tổng Thống Thiệu."


H́nh chụp hôm 24/3/1975, tàu Hải quân VNCH chở dân di tản từ Huế cập bến Đà Nẵng. (Photo by Bettmann/CORBIS)

Vua nước Chiêm Thành là Chế Mân, người anh hùng chiến thắng cả được quân Nguyên Mông, thế mà lại phải đầu hàng trước nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Huyền Trân Công Chúa. Ông liền dâng cả miền đất của Châu Ô, Châu Rí cho Việt Nam để làm quà sính lễ xin cưới Huyền Trân về làm vợ. Nàng hy sinh, giúp mở được con đường Nam Tiến. Vua Trần đổi tên hai châu thành Thuận Châu và Hóa Châu, gọi tắt là Thuận Hóa. Chữ ‘Hóa’ dần dần đọc trại đi thành “Huế.”

Câu chuyện lăng mạn ấy đi đôi với cái phong cảnh nhẹ nhàng, quyến rũ của miền đất này. Lăng tẩm, Thành nội, Thành ngoại, đầm sen tỏa hương thơm ngát. Rồi những buổi chiều tím, những đêm trăng mờ, những con đ̣ nho nhỏ. Nếu ta dừng lại ở vài bậc chót khi lên Chùa Thiên Mụ mà ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ trên ḍng Sông Hương th́ sẽ thấy ḷng ḿnh lắng xuống, rồi như bị cuốn vào với tiếng chuông chùa, ngân vang vào không trung: ai đi xa Huế làm sao quên được Sông Hương?

Cái cảnh nửa đi nửa ở không phải chỉ ám ảnh người lữ khách khi phải ĺa xa nơi Cố đô, nhưng nó c̣n làm cho các nhà quân sự trăn trở không ít khi phải vĩnh biệt chốn Kinh Kỳ vào cuối tháng Ba năm ấy. Lúc th́ cố thủ, lúc th́ rút quân, rút xong lại muốn quay về giữ Huế, cứ dùng dằng măi.

Trong một báo cáo tối mật của Tướng Fred Weyand gửi Tổng Thống Gerald Ford sau chuyến viếng thăm chiến trường Miền Nam vào cuối tháng 3, 1975, ông nói tới hậu quả bi đát của việc cúp hết viện trợ làm tê liệt khả năng chiến đấu của VNCH. Về cuộc họp tại Dinh Độc Lập trước khi bỏ Huế (13/3), ông b́nh luận:

“Trong mười hai ngày tiếp theo sau bưổi họp này (từ 13 tới 25), có sự băn khoăn lớn lao (critical desolation) từ phía Quân Đoàn I và Sàig̣n về việc nên giữ lại những phần nào ở QĐ I, nhất là về việc có nên hay không nên giữ Huế.”

Tiến thoái lưỡng nan

--“Anh Trưởng hả? Liệu có giữ được Huế không?”

TT Thiệu hỏi Tướng Ngô Quang Trưởng qua điện thoại. Hôm đó là ngày 25 tháng 3, 1975. Một cuộc họp tại Dinh Độc Lập dưới quyền chủ tọa của TT Thiệu lúc 9 giờ 30 sáng. Hiện diện: ngoài Phó TT Trần Văn Hương và Thủ tướng Trần Thiện Khiêm:

Về phía quân sự: Đại tướng Cao Văn Viên, Trung tướng Đặng Văn Quang, Trung tướng Đồng Văn Khuyên.

Về phía dân sự: Ngoại trưởng Vương Văn Bắc, Tổng trưởng Kế Hoạch Nguyễn Tiến Hưng.

Khi mọi người đă đến đông đủ, một bầu không khí im lặng ghê rợn bao phủ pḥng họp. Những điểm mầu đỏ đánh dấu vị trí đồn trú của quân đội Bắc Việt trên tấm bản đồ lớn trên tường đă mọc lên như nấm. Cuộc duyệt xét t́nh h́nh quân sự bắt đầu.

Sau khi tướng Khuyên tŕnh bày về t́nh h́nh QK I và II, TT Thiệu nhấc máy điện thoại gọi tướng Trưởng hỏi xem có giữ được Huế hay không. Rồi ông nhắc lại câu trả lời từ đầu giây bên kia:

-- Trung tướng Trưởng: “Nếu có lệnh, th́ giữ.”

-- TT Thiệu: “Liệu giữ được bao lâu?”

-- Trung tướng Trưởng“Ngày một ngày hai.”

-- TT Thiệu: “Vậy nếu không giữ được, phải quyết định ngay, và nếu quyết

định (bỏ Huế) th́ phải làm cho lẹ.”

V́ những biến cố về Huế c̣n đặt ra nhiều nghi vấn nên chúng tôi đă ghi lại thật rơ trong cuốn sách Tâm Tư Tổng Thống Thiệu về những diễn tiến ở Dinh Độc Lập có liên hệ tới Quân đoàn I vào tháng 3/1975, cùng với suy tư của Tổng thống Thiệu và Trung tướng Trưởng. Thêm vào đó là tường thuật của Đại tướng Viên và những tài liệu của Hoa Kỳ (xem Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, Chương 3).

Cuộc họp tại Dinh Độc Lập ngày 19 tháng 3

Trong bối cảnh ấy th́ sáng ngày 19/3, Tướng Trưởng bay vào Sàig̣n để tŕnh bày kế hoạch rút lui lên tổng thống, lần này có sự hiện diện của cả Phó Tổng thống Trần Văn Hương. Sự hiện diện của cụ Hương là việc bất thường, v́ xưa nay khi bàn chuyện quân sự ông Thiệu thường chỉ mời có các ông Khiêm, Viên và Quang mà thôi. Chắc lúc đó, ông phải nhờ đến sự ủng hộ của Phó Tổng thống để thuyết phục Tướng Trưởng nên bỏ Huế.

Theo Đại Tướng Viên thuật lại trong cuốn Những Ngày Cuối Cùng Của VNCH (trang 162-163):

Tướng Trưởng tŕnh bày kế hoạch với hai giải pháp:

Kế hoạch thứ nhất: nếu quốc lộ 1 (QL 1) c̣n sử dụng được, quân ông sẽ rút từ Huế về Đà Nẵng và từ Chu Lai về Đà Nẵng;

Kế hoạch thứ hai: nếu QL 1 bị cắt, các lực lượng sẽ rút vào ba cứ điểm là Chu Lai, Huế, và Đà Nẵng, nhưng Huế và Chu Lai chỉ là hai nơi tập trung quân để cuối cùng th́ rút về Đà Nẵng bằng đường biển. Đà Nẵng sẽ là điểm pḥng thủ chánh do bốn sư đoàn bộ binh và bốn liên đoàn BĐQ.

V́ lúc ấy “không thể rút quân theo kế hoạch thứ nhất được v́ đoạn đường Huế-Đà Nẵng, Chu lai-Đà Nẵng đă bị chốt, làn sóng tỵ nạn lại đang từ mọi ngả dùng con lộ duy nhất này để chạy về Đà Nẵng, nên Tướng Trưởng kết luận: “ 'chúng ta chỉ có một chọn lựa, và chúng ta phải thi hành ngay trước khi quá trễ.' Chọn lựa của tướng Trưởng là rút quân về Huế, Đà Nẵng, Chu Lai và lợi dụng những công sự pḥng thủ đă có trong thành phố, hay địa h́nh chung quanh, như những cao điểm của những ngọn đồi ngoại thành để chống cự."

Trong cuộc họp ngày 19 tháng 3, TT Thiệu kể lại là ông đă miễn cưỡng chấp thuận kế hoạch thứ hai của ông Trưởng v́ ông Trưởng nói không c̣n đường nào tháo lui khỏi Huế được nữa v́ QL 1 đă bị chặn: “Tôi nói với tướng Trưởng là mặc dầu lịch sử có thể phán xét tôi như một thằng ngu (imbécile) nhưng v́ ḷng tôi đối với đất nước, tôi đồng ư.” Sau đó ông Thiệu tiễn ông Trưởng ra khỏi Dinh Độc Lập và nói:“Tôi đợi đến khi anh về tới Đà Nẵng rồi sẽ tuyên bố cố thủ Huế trên đài phát thanh.”

TT Thiệu thêm: khi về tới Đà Nẵng th́ “Ông Trưởng gọi điện thoại để yêu cầu tôi hăy hoăn lại việc tuyên bố tử thủ Huế trên đài phát thanh, v́ có thể ta không giữ nổi Huế.” Tôi hỏi tại sao Tướng Trưởng lại thay đổi? TT Thiệu trả lời:”Lư do là khi máy bay vừa đáp xuống Đà Nẵng, Tướng Trưởng nghe Tướng (Lâm Quang) Thi, Tư lệnh phó QĐ I báo cáo là QĐBV đă bắt đầu pháo vào bộ chỉ huy rồi.

Việc Tướng Thi báo cáo bộ tư lệnh của ông đă bị pháo th́ Đại tướng Viên cũng xác nhận trong cuốn hồi kư của ông (sđd., trang 164-165). Nhưng việc Tướng Trưởng xin hoăn tuyên bố cố thủ Huế trên đài phát thanh th́ chưa thấy ai nói tới. Cũng theo lời TT Thiệu, v́ ông đă miễn cưỡng đồng ư với Tướng Trưởng về việc giữ Huế mà bây giờ lại thấy ông Trưởng dè dặt, lung lạc nên nhân cơ hội này, ông Thiệu lại nói thêm về việc nên bỏ Huế. Ông cho ông Trưởng biết là cả Phó Tổng thống, cả Thủ tướng đều chống lại việc giữ cả hai nơi - Huế và Đà Nẵng- cùng một lúc.

Nhưng mặc dù TT Thiệu tỏ ư dè dặt, Tướng Trưởng vẫn tiến hành kế hoạch giữ ba cứ địa Huế, Chu Lai và Đà Nẵng, v́ Quốc Lộ 1 đă bị chận rồi, không thể rút được nữa, vả lại ông cho rằng Tổng thống tuy dè dặt nhưng chưa rút lại lệnh đó.

Vào thời điểm này th́ đài BBC luôn loan báo đầy đủ chi tiết về cuộc triệt thoái Pleiku và tiên đoán là quân đội Bắc Việt sẽ tới vùng phụ cận Sàig̣n trong ṿng vài ba tuần lễ v́ Quốc lộ 14 từ Ban Mê Thuột đă mở rộng. Đài VOA th́ tường thuật về vụ nhóm Dân chủ ở Hạ viện đă bỏ phiếu chống viện trợ bổ túc cho Miền Nam (ngày 12 tháng 3) với số phiếu 189-49; rồi nhóm ở Thượng viện theo sau với số phiếu 34-6. Binh sĩ nghe liên tục như vậy nên tinh thần sa sút rất nhanh. Từ Miền Trung, đơn xin tiếp liệu về thực phẩm, dược phẩm, nhà tạm trú cho gia đ́nh binh sĩ và nhân dân di tản tới tấp bay về Sàig̣n, nhưng chính phủ trung ương đă hầu như cạn kiệt.

Năm ngày trăn trở về Huế

Ngày 23 tháng 3, 1975, theo Thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn trong hồi kư Đất Nước Tôi: “Tướng Trưởng họp bộ tham mưu tại Đà Nẵng, ra chỉ thị cho Tướng Thi tử thủ Huế nhưng đồng thời phải có kế hoạch để sẵn sàng di tản về Đà Nẵng nếu t́nh thế đ̣i hỏi. Đến đây ai cũng nhận thấy t́nh h́nh cố đô Huế rất nguy kịch, nếu không nói là tuyệt vọng.” Sau đó, sáng ngày 24 tháng 3, Tướng Thi và Bộ Tư lệnh tiền phương đáp tầu Hải quân đi Đà Nẵng…”

Ngày 25 tháng 3, theo ĐT Viên: “tất cả các đơn vị của quân đoàn I tụ lại tại ba pḥng tuyến chánh: nam Chu Lai, Đà Nẵng (kể cả Hội An) và Bắc thành phố Huế… Tinh thần binh sĩ xuống thấp và chán nản. Từ lâu, chinh chiến hết trận này đến trận nọ, nhưng chưa bao giờ họ nằm trong cảnh tuyệt vọng như vầy… Trong t́nh thế thất vọng đó, quân đoàn I nhận thêm một quân lệnh từ Dinh Độc lập: tổng thống Thiệu ra lệnh tướng Trưởng dùng ba sư đoàn cơ hữu của quân đoàn để pḥng thủ Đà Nẵng. Sư đoàn TQLC được đóng vai trừ bị. Đêm đó tướng Trưởng ra lệnh cho Sư đoàn 1BB và các đơn vị chung quanh Huế rút về Đà Nẵng…”

"Kế hoạch di tản lực lượng khỏi Huế bắt đầu bằng cách cho sư đoàn 1BB và các đơn vị cơ hữu của sư đoàn rút ra Cửa Tư Hiền…" (sđd., 171).

Lệnh bỏ Huế ngày 25/3/1975

Như viện dẫn ở đầu bài, trong buổi họp ngày 25/3, sau khi TT Thiệu hỏi Tướng Trưởng “nếu ông quyết định giữ Huế th́ được bao lâu,” ông Trưởng trả lời là chỉ giữ được “ngày một ngày hai,” ông Thiệu lập lại cho mọi người nghe, rồi ra lệnh: “Vậy nếu không giữ được, phải quyết định ngay, và nếu quyết định (bỏ Huế) th́ phải làm cho lẹ.”

Tới đây ông Thiệu không nhắc lại thêm các câu trả lời sau đó của ông Trưởng nữa. Ông đặt ống nói xuống, và nói: “Ông Trưởng rất depressed” (chán nản). Sau khi tham khảo với Đại tướng Viên, Tổng thống Thiệu ra chỉ thị cho ông gửi công điện cho Tướng Trưởng, đưa ra ba lệnh (và tôi ghi rất rơ ràng xuống cuốn sổ tay c̣n giữ được):

“Thứ nhất, bỏ Huế;

“Thứ hai, phải làm cho lẹ; và

“Thứ ba, tử thủ Đà Nẵng.”

TT Thiệu thở dài: “Ḿnh trông cậy vào ba ‘enclaves’ (cứ điểm), mà bây giờ chỉ c̣n một ở Đà Nẵng.” Nghe vậy, ông Bắc và tôi bàng hoàng nh́n nhau. Như vậy là đă có lệnh chính thức bỏ Huế.

Trong cuốn ‘Decent Interval,’ tác giả Frank Snepp viết về ḷng thương của Tướng Trưởng đối với binh sĩ và hậu quả như sau:

“Đang khi Tướng Trưởng tŕnh bày với TT Thiệu về kế hoạch của ông th́ số quân đội mà ông cần để thi hành này lại đang tan ră (disintegrating). Và đó là lỗi ông ta một phần (He was partly to blame). Mấy ngày trước đó ông đă cho phép quân nhân của SĐ I được phép lo cho an toàn của gia đ́nh họ. Ông đă làm như vậy là v́ ḷng thương của một tư lệnh đối với binh sĩ, nhưng khi Quốc Lộ I đă bị chận rồi th́ chỉ thị này đă dẫn tới hỗn loạn, v́ sĩ quan cũng như quân nhân đă bỏ đồn từng loạt để lo cho thân nhân t́m lối thoát.”

Nơi đây, tôi mở ngoặc để nhắc lại về t́nh trạng kinh tế khó khăn của thân nhân người binh sĩ trước khi sụp đổ. Từ mùa Hè 1974, sau khi giá xăng dầu tăng lên gấp ba lần, ngân sách không c̣n đủ khả năng tăng lương cho quân đội để đáp ứng với lạm phát v́ viện trợ đă bị cắt gần hết. Chính phủ chỉ định cho mỗi Bộ nhận một sư đoàn để t́m cách giúp đỡ. Sư đoàn 1 được giao cho Bộ Kế Hoạch.Trong một chuyến đi Huế thăm sư đoàn này, chúng tôi được Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Điềm đưa đi thăm hỏi gia đ́nh binh sĩ. Ông tâm sự rằng để cho thân nhân sống trong các lều, bạt ngay sát trại như thế này th́ thật là nguy hiểm khi bị pháo kích và cũng thật khó khăn khi phải chuyển quân, nhưng phải chấp nhận v́ với số lương quá ít ỏi, người lính phải chi tiêu chung với gia đ́nh. Thật vậy, với 20,000 đồng một tháng (măi lực bằng khoảng $28 đô la), người quân nhân chỉ có thể mua gạo, nước mắm cho gia đ́nh, c̣n lại rất it cho những nhu cầu khác như thuốc men, may mặc, giáo dục con cái, giải trí.

*

Ngày 26 tháng 3, 1975 một buổi họp tiếp theo tại Dinh Độc Lập vào lúc 10 giờ sáng. Có mặt tại buổi họp: Tổng thống Thiệu, Ngoại trưởng Bắc và chúng tôi. Cuộc họp này là để bàn về việc t́m cách để cấp tốc khai thác hai bức thư của Chủ tịch Thượng viện Trần Văn Lắm và Chủ tịch Hạ viện Nguyễn Bá Cẩn viết cho hai Chủ tịch Lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ ngày hôm trước (25 tháng 3). Giữa cuộc họp th́ TT Thiệu lại nhấc điện thoại nói chuyện với Tướng Trưởng về Huế:

-- TT Thiệu: “Anh Trưởng hả? T́nh h́nh Huế thế nào?’

-- Tướng Trưởng: (theo như lời ông Thiệu nhắc lại trong pḥng họp):

“Đang bị đánh vài trận.”

Cùng ngày bỏ Huế, TT Thiệu chỉ thị cho tôi tŕnh ông bản thảo chót về bức thư cầu cứu Tổng thống Ford. Mở đầu có câu: “Thưa Tổng Thống, lúc lá thư này tới tay Ngài, thành phố Huế có lẽ đă bị bỏ ngỏ, và rất có thể chính Sàig̣n cũng bị đe dọa.” Ông Thiệu gạch ngay câu mở đầu đi v́ Huế đă bị bỏ ngỏ rồi. Trên đầu thư chúng tôi đề "Saigon, March…, 1975" để trống con số về ngày gửi, v́ chưa biết ông định gửi thư ngày nào. Lúc ấy ông lấy bút ch́ xanh viết xuống số "25" thật to, tức là "Saigon, March 25, 1975." Tôi c̣n nhớ rơ khuôn mặt buồn thảm của ông lúc ấy. Ông bảo tôi đưa bản văn cho Chánh Văn Pḥng tổng thống là Đại tá Cầm để cho đánh máy và chuyển cho Đại sứ Graham Martin ngay.

Gửi thư đi rồi, TT Thiệu chờ đợi từng giây phút về phản ứng của Tổng thống Ford.

Nhưng nhận được thư SOS, TT Ford lờ đi, không hồi âm, măc dù khi lên nhậm chức tổng thống thay TT Nixon vào mùa hè 1974 ông đă viết cho TT Thiệu ngay ngày làm việc đầu tiên tại Ṭa Bạch Ốc: “Những cam kết mà nước Mỹ đă hứa hẹn với VNCH trong quá khứ vẫn c̣n hiệu lực và sẽ được hoàn toàn tôn trọng trong nhiệm kỳ của tôi” (thư ngày 10 tháng 8, 1974, xem Khi Đồng Minh Tháo Chạy, trang 194-196). TT Ford chỉ làm một nghĩa cử để biểu diễn. Trong cuốn hồi kư A Time to Heal (1979) ông viết lại:

"Chiều ngày 25 tháng 3 (ngày 26 giờ Sàig̣n), tôi họp với các ông Kissinger, Scowcroft, Martin và tướng Weyand, Tham Mưu Trưởng Lục Quân. Mọi người đều biết là t́nh h́nh Miền Nam rất trầm trọng, nhưng chẳng ai biết nó nguy kịch như thế nào. Tôi yêu cầu ông Weyand bay sang Sàig̣n sớm nhất có thể, ở đó một tuần rồi mang về một báo cáo đầy đủ."

Nói rằng "Chẳng ai biết nó nguy kịch như thế nào" th́ đúng là nói dối. Ông đă nhận được thư SOS của TT Thiệu và của lưỡng viện VNCH, lại đươc nghe Đại Sứ Graham Martin từ Sài g̣n về báo cáo. Sau này ĐS Martin c̣n nói lại với chúng tôi là sau khi ông họp nhiều lần với TT Thiệu, cũng như đă có đầy đủ tin tức chiến trường do ông Polgar (Giám đốc CIA ở Sàig̣n) cung cấp, ông đă báo cáo rất chi tiết cho cả hai ông Kissinger và Ford. Như vậy là trong hồi kư, trước sự đă rồi, TT Ford chỉ biện luận cho hành vi phản bội của ḿnh.

Hồn khí linh thiêng nơi cố đô

Vừa rút khỏi Huế buổi sáng th́ bưổi chiều lại một tin sét đánh, hy vọng cuối cùng của VNCH để có chút tiền sống cầm hơi đă bị tan biến. Vào cuối năm 1974, một tia sáng loé lên. Có ông vua dầu lửa người xứ Arabia chiếu cố đến Miền Nam. Vua Saud al Faisal cho biết ông có rất nhiều thiện cảm với nhân dân Miền Nam và đă bí mật đồng ư cho Miền Nam vay một số tiền để mua tiếp liệu (xem Khi Đồng Minh Tháo Chạy, trang 474).

Thật là một cơ hội quư báu. Đang lúc nguy kịch lại có nhà hảo tâm đến cứu. Vua Faisal bằng ḷng cho vay dài hạn $300 triệu (để bù đắp cho số tiền vừa bị QH Mỹ vét nạo hết). Bao nhiêu hy vọng tràn trề. Họp lên họp xuống, nhất thiết là phải thực hiện ngay kế hoạch này để tới 1975/76 c̣n giữ được một phần lượng nhập cảng những hàng thiết yếu. Đặc biệt là dầu, xăng, thực phẩm, thuốc men, và phân bón. Nếu quá khan hiếm những sản phẩm này th́ chắc chắn sẽ có khủng hoảng lớn.

Nhưng đúng là "hoạ vô đơn chí." Những cái rủi ro nó hay theo nhau mà đến. Đang lúc chúng tôi sửa soạn để cùng với Ngoại Trưởng Vương Văn Bắc lên đường đi Riyadh đàm phán, mong sớm có giải ngân, th́ đùng một cái, vua Faisal bị chính cháu ruột ḿnh sát hại một cách thảm thương ngay trong hoàng cung.

Chính phủ Miền Nam bàng hoàng. Tổng Thống Thiệu gửi điện văn chia buồn cùng Hoàng gia, nói tới nghĩa cử cao đẹp của ngài Faisal, cầu xin cho Allah sớm đưa Ngài về nơi cực lạc. V́ t́nh cảm cao đẹp ấy, Việt Nam Cộng Ḥa yêu cầu Hoàng gia tiếp tục thực hiện công cuộc yểm trợ Miền Nam như Ngài đă vạch ra.

Thế nhưng, trong lúc tang gia bối rối, t́nh h́nh quốc nội xáo trộn, Hoàng gia Saudi đâu c̣n thời giờ hay tinh thần mà để ư đến chuyện của nước khác.

Đứng về khía cạnh tâm linh, tôi tự hỏi làm sao lại có sự trùng hợp giữa cố đô Hoàng Triều Huế và ông vua xứ Saudi cùng một ngày như vậy? Phải chăng đă đến lúc vận nước suy tàn?

Nguyễn Tiến Hưng

Source:https://vietbao.com/a292265/tu-lenh-...-chon-kinh-ky-

florida80
04-27-2019, 21:07
Huấn Luyện Phi Hành * T́nh HOÀI HƯƠNG




Audio Player









00:00



NaN:NaN


Use Up/Down Arrow keys to increase or decrease volume.



Huấn Luyện Phi Hành
Phần thứ Nhất
Chương 1
Chuyến Viễn Du Đầu Tiên,
dự Hội-Nghị Sinh Viên Quốc Tế toàn Thế Giới, lần thứ 11


Bầu trời ở miền núi rừng Đà Lạt xanh lơ điểm những hoa mây trắng đang qùy gối trên hồ Xuân Hương thơ mộng, mây lang thang đó đây ẻo lả vắt qua sườn đồi im ắng, không gian tĩnh mịch, thinh lặng đến độ nghe hơi thở cuả rừng thông reo vi vu, th́ thào với suối ngàn róc rách len qua bờ lau sậy lô xô. Mấy con đường ṃn đất đỏ vắng tanh vắng ngắt, nhu ḿ ḅ trên sườn dốc đầy cỏ may xanh um. Đà-thành muôn thuở ru Hành với giấc mộng quan hoài ước mong luyến nhớ, nhớ những cánh hoa muôn màu chen chân khoe sắc thắm trong nhiều ngôi nhà xinh xinh, có những sợi khói ấm áp nép ḿnh bên cây mận trĩu trái, cây bưởi hoa trắng muốt toả mùi thơm ngào ngạt, cây hồng mơn mởn, cây chanh mọng nước. Cây quả mượt-mà cho anh cảm giác lâng lâng thi vị quá chừng! Chính nơi đây Hành đă và đang có một thời nhớ nhung vô vàn nhớ và đắm say yêu người... Ấy thế mà, một mai nầy anh buộc ḷng phải luyến lưu giă từ nơi dấu yêu.

Xin tạm gọi “anh ấy" là Lữ Phi Hành với tư cách là Phó thư-kư tổng hội sinh-viên Việt Nam, và có các bạn: Nguyễn Ngọc Thạch: Chủ tịch tổng hội sinh-viên Đà Lạt. Vĩnh Kha: Chủ tịch sinh-viên Huế. Lê Đ́nh Điểu: Tổng thư kư tổng hội sinh viên Việt Nam. Lê Đ́nh Bảo: Tổng thư-kư tổng hội sinh viên Huế. Tôn Thất Tuệ: Ủy-viên báo-chí tổng-hội sinh-viên Sài G̣n. Họ đă lên đường đi dự Hội-Nghị Sinh Viên Quốc Tế toàn Thế Giới, lần thứ 11, nghiă là 11th ISC (international Student Conference) tại Cheistchurch (New-Zeland) và dự Hội-thảo lần 5th - Tại Sydney (Autralia) là 5th ASS (Asian Student Seminar).

Lẽ ra th́ lúc 17:00, sinh viên được xe bus đón tại hotel, để ra phi trường tiếp tục cuộc hành tŕnh. Nhưng khổ nỗi vào giờ đó, các bạn măi mê đi shopping mua sắm ngoài trung tâm. Ban điều hành phi trường gọi phone nhiều lần. Họ đến pḥng ngủ của đám sinh viên, đă không thấy ai, họ gọi phone dặn reception phải giữ bọn nầy lại, không cho đi đâu hết. Sau khi đi mua sắm đă đời, sáu người nầy quay về hotel mới biết tin. Ui! Chưa kịp tắm rửa, thay quần áo ǵ, chốc lát sau xe bus đến chở cả nhóm lên phi trường. Tất cả anh em cứ ngồi trong Louge, sốt ruột bồn chồn, lo âu, băn khoăn, đi lui đi tới chờ đợi đến tối mịt. Đợi dài người, mới hay là đang có cuộc đ́nh công của toàn bộ nhân viên hăng Hàng-không (bộ phận phục vụ trên không, và dưới đất).

Thế rồi, họ “lùa” sinh viên Việt Nam qua làm thủ tục an ninh phi trường và quan thuế. Trên chiếc máy bay 707 đồ sộ, rộng mênh mông, mà chỉ có khoảng ba mươi hành khách. Chính ông phi công trưởng đoàn đă đến từng chỗ ngồi, tự tay chăm sóc cho mọi người. Lúc 21:00 ông ta điều khiển phi cơ cất cánh. Sau khi b́nh phi, ông ta để viên phi công phụ lái. Rồi ông tự xuống tiếp tục làm tiếp viên cho hành khách (v́ trên máy bay không có một người tiếp viên hàng không nào. Họ đồng ḷng lo kêu gọi nhau ơi ới đi đ́nh công hết). Thấy Hành kéo cái ghế dài ra định ngủ. Ông ta nói:
- Nầy you, hăy vui ḷng đứng lên chút xí.

Rồi ông luồng tay kéo hai chân ghế giăng ngang ra. Thế là cái băng ghế ba người ngồi, đă trở thành chiếc giường nệm êm ái. Ông vói tay lên hộc lấy gối nhỏ và mền, cho bọn tôi đắp. Chuyến đi buồn cười vậy đó. Nguyên cả buổi quá mệt mỏi v́ háo hức lo đi mua sắm. Nên tất cả anh em bơ phờ ră rời nằm ngủ kḥ suốt đêm dài, không nhúc nhích. Họ thi nhau ngáy ồ ồ ồ vang như sấm. Lúc các bạn tỉnh dậy, th́ mặt trời đă lên khá cao. Phi cơ sắp sữa đáp xuống Perth, (thành phố lớn ở miền đông nước Úc). Bước ra ngoài cửa phi cơ, các anh chợt rùng ḿnh, v́ luồng gió lạnh buốt từ ngoài thổi ập vào. Ôi sao lạnh đến thế! Bây giờ chỉ là mùa Thu, mà đă lạnh đến - 9/oC. Chả bù cho ở Sài G̣n giờ nầy đang oi nồng nóng hầm hập!
Sáu anh sinh viên co ro cúm rúm run lẩy bẩy, rụt cổ cong lưng thất thểu bước. Lúc sắp nhận hành lư, họ mới biết là: do nhân viên ở phi trường đ́nh công, cho nên nhân viên nghiệp dư đă sắp xếp hành lư của hành khách ở phi cơ nầy; lại chuyển lộn xộn qua với chiếc phi cơ của chuyến bay đi nơi khác!!! Thôi chết rét rồi! Trên thân mỗi người trong bọn anh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng và chiếc veston nhẹ. V́ quá lạnh, cho nên chả ai rủ ai, mọi người đều tạt vào shop gần đó. Mỗi người lo mua một chiếc áo khoác duffelcoat dày cui, mà mặc vào cho đỡ lạnh. Cả đoàn co ro cúm rúm, dúm dó v́ vẫn lạnh thấu xương. Hạnh xuưt xoa cắm cúi chạy nhanh đến xe bus. Xe chở sáu người về hotel.

Sáng hôm sau, nhân viên báo là đă có hành lư từ nơi khác chuyển đến cho mọi người rồi. Công nhận nhân viên hàng không quốc tế làm ăn mau chóng và đàng hoàng, không có chuyện lề mề chậm chạp. Thật may, cám ơn quư vị! Đồng thời có chuyến bay từ Perth đi Sydney (bờ phía Tây nước Úc). Thế là bạn hữu vội vàng nhận hành lư, lại lo leo lên phi cơ khác bay liên tiếp trên 10 giờ. Từ trên cao nh́n xuống, chỉ thấy toàn sa mạc mênh mông lạnh giá trải dài hằng ngàn cây số. Trống trải, đơn điệu vơ vàng của trung tâm nước Úc. Chiều tối phi cơ mới đến Sydney. Thay v́ được nghỉ đêm tại đây. Họ lại “tống” sáu anh lên máy bay cánh quạt cổ lỗ sĩ, bay từ Úc Châu, băng qua biển Tasmania. Qua Tân Tây Lan. Hơn hai giờ đồng hồ sau, phi cơ mới đến Christchurch. Một thành phố cổ kính và nhỏ bé ở ḥn đảo phía Nam của New-Zealand.

Cùng trong buổi tối đó, th́ ban tổ-chức cho biết là: tại miền Bắc nước Việt Nam, cũng có một phái đoàn sinh viên Bắc Việt đă đến Tân Tây Lan. Nhưng vào giờ phút chót họ bị ở lại, v́ phái đoàn sinh viên của miền Nam Việt Nam (là sáu sinh viên) đến trước nơi đây đă ba giờ, và sáu anh nầy đă làm thủ tục nhập cảnh rồi. Nên ban tổ chức họ lịch sự từ chối phái đoàn của miền Bắc Việt Nam kia. Thế là sinh viên ngoài miền Bắc Việt Nam buồn thiu phải lủi thủi ra ngồi thừ trên ghế, co ro cúm rúm người ở phi trường. Họ không được cấp visa nhập cảnh, đành chờ chuyến bay quay trở về Hà Nội. Nghĩ cũng thật xót xa thương cảm và tội nghiệp đám sinh viên miền Bắc Việt Nam! Thảo nào "phe nhóm tổ chức" ở trong miền Nam đă lanh lẹ chở bọn nầy bay đi nhanh như... gió băo và... chạy như điên, để đến nơi “dự tranh... cho kịp chuyến tốc hành”.

Tân Tây Lan gồm có ba bốn đảo:
- Ḥn đảo phía Bắc là: thủ phủ Wellington và Aukland, rất nóng.
- Phía Nam có đảo Christchurch.
- Ḥn đảo Tasmania rất lạnh.
- Trong khi ở trên phía Bắc Christchurch (New-Zeland), họ có thể đi ung dung vui thích tắm biển, phơi nắng suốt ngày thoải mái. Ở phía Nam Christchurch (New-Zeland) cùng thời điểm đó, họ đi trượt tuyết, đi tắm suối nước nóng. Ngộ thiệt! Ở giữa đám tuyết trắng xoá, giữa hai đảo có con phà rất lớn, sức phà có thể chứa lên đến hai mươi xe hơi, & có năm trăm hành khách.
Nơi mọi người đến dự hội nghị là Christchurch, một thành phố nhỏ rất sạch sẽ và tươi đẹp, (gồm có hơn bốn trăm ngàn dân định cư). Quả thật Christchurch tuyệt vời và thơ mộng như Đà Lạt, những ngôi nhà cổ kính đồ sộ u trầm nép ḿnh dưới bao ṿm cây già cỗi và yên lặng. Con sông xanh tươi êm đềm lặng lờ uốn khúc, dưới nước trong vắt có từng bầy thiên nga tung tăng bơi lội. Bên những sườn đồi nhấp nhô và trong b́nh nguyên ngút ngàn cỏ xanh mướt, đồi cao đồi thấp nhấp nhô chập chùng, th́ người ta thả đầy dẫy đàn cừu trắng đang cúi đầu cặm cụi chăm chỉ gặm cỏ, không cần người chăn. Nhà nhà đều có sân rộng lát gạch, nhiều chim bồ câu trắng, nâu hoặc đen (mập ơi là mập), chúng soăi cánh ḷa xoà bay lượn trong không gian mờ mờ ảo ảo bàng bạc hơi sương. Người dân ở đây hiền hoà, vui vẻ, ung dung. Đa số dân hiếu khách, chí t́nh, dịu dàng cởi mở, niềm nở thân thiện.

Sở dĩ có tổ chức “lần họp Thứ 11th Sinh-viên Thế Giới” tại Christchurch, là v́ tại nơi đây có ngôi trường đại học nổi tiếng, lâu đời nhất của Tân Tây Lan. Giống như đại học cuả Anh là Cambridge. Hay Oxford của Mỹ, Harvard, hoặc Princeton vậy đó. Hành cùng năm bạn được đưa đến ở một khách sạn xinh xắn khang trang tiện nghi sạch sẽ có bốn tầng lầu, vì khách sạn nầy chỉ cách xa nơi hội họp độ vài trăm mét. Mình có thể thảnh thơi tà tà ung dung thong thả đi bộ, tới lui hotel và chỗ họp được gần nhất và dễ dàng.

Hôm khai mạc hội nghị, phái đoàn miền Nam Việt Nam chỉ được ban tổ chức sắp ngồi ở hàng ghế “quan sát viên” mà thôi. Chi lạ rứa!? Ḿnh cũng cảm thấy kỳ lạ và ấm ức. Bước qua ngày thứ hai, sau khi trong hội trường đang thảo luận sôi nổi về việc:
- Tại sao Việt Nam chỉ có phép đến đây: để “làm quan sát viên” mà thôi!?
Cuối cùng, phái đoàn Việt Nam mới có một bài phát biểu cảm tưởng trong hội nghị. Ấy là nhờ do có lời khẩn khoản đề nghị chính đáng, công b́nh, và tự do, của một anh đại diện sinh viên Thụy Sĩ lên tiếng phản đối kịch liệt về việc: "phân biệt, kỳ thị hoặc cố ư bỏ quên nhóm Việt Nam" nầy. Cho nên đại hội đồng gồm 112 nước đang tham dự hội nghị, đă đồng ư tổ chức một cuộc “bỏ phiếu trưng cầu ư kiến”. Kết quả: Phái đoàn sinh viên miền Nam Việt Nam đắc cử vẻ vang! Sáu anh sinh viên miền Nam Việt Nam lấy làm cảm kích cùng tri ân anh đại diện sinh viên Thuỵ Sĩ, và trân trọng cảm ơn đại hội đồng hiệp hội sinh viên thế giới. Thật tuyệt vời! Cuối cùng đại hội chấp thuận Việt Nam được chính thức gia nhập vào Hiệp Hội Sinh Viên Thế Giới.

Ngày thứ ba, họ chuyển sinh viên Việt Nam cho chính thức đường hoàng vào ngồi chỉnh tề đâu ra đó, “chễm chệ” trên những hàng ghế mời danh dự, để hân hoan tham dự hội nghị và có toàn quyền tự do phát biểu cảm tưởng. Hoan hô tinh thần Tự do. Dân chủ. Độc lập muôn năm! Thế là… kể từ năm 1964, Việt Nam đă được công nhận là hội viên chính thức cuả hiệp hội sinh viên toàn thế giới (cho tới bây giờ). Đây là một thành công qúy giá, danh dự, rực rỡ, to lớn, đám sinh viên tiên khởi nầy đă mang vinh dự về cho nước Việt Nam trên phương diện ngoại giao, và về mặt chính trị. Cuộc họp chỉ có ba ngày là kết thúc.
Ngoài những ngày rănh, họ c̣n đi thăm các thành phố của Úc Châu và Tân Tây Lan). Sau đó, Hành, Thạch, và Bảo ở lại Christchurch, ba người đi tham quan các thắng cảnh và hai thành phố lớn của Tân Tây Lan, (ở trên đảo phía Bắc). C̣n ba người kia là Điểu, Vĩnh Kha, Tuệ th́ bay đi Úc Châu trước, họ ở đó chờ dự hội nghị sinh viên Á Châu lần 8th. Sáu người hẹn gặp nhau ở Sydney. Tóm lại, chuyến đi đó chỉ xảy ra trong ṿng ba tuần lễ. Thế mà các bạn trẻ đă xoay trở tài t́nh, để có thể khoan khoái du hành nhiều nơi khác và ghé lại thăm Manila vui vẻ. Rồi sáu anh vui vẻ ung dung bay đi Kuala Lumpur, cùng du lịch đó đây thoải mái thảnh thơi thêm mấy ngày.

Thật ra, như đă nói: Nhóm sinh viên miền Nam Việt Nam đă đi xuất ngoại, dự hội nghị sinh viên thế giới lần 11th, tổ chức tại Christchurch. & Hội nghị sinh viên Á Châu lần 8th đó -chỉ là cái cách xử thế, mà ông Nguyễn Khánh dùng tiền “cả vú lấp miệng em”; cho “sáu sinh viên cầm đầu nầy” đi xa hẳn Việt Nam lúc bấy giờ. Là một h́nh thức ve vuốt làm dịu nhẹ đám sinh viên cầm đầu: ngỏ hầu – ông cách ly các tổng hội sinh viên tại miền Nam Việt Nam – với tất cả sinh viên ở trong nước -đă và đang- ráo riết hăng say hoạt động, biểu t́nh, chống đối chính phủ đang rầm rộ diễn ra mọi nơi. Chứ ông chả tốt lành ǵ, mà tốn nhiều chi phí cho sáu người nầy "ung dung khơi khơi nhàn hạ đi tung tăng" như thế!

Sau chuyến công du thoải mái đi Singapore. Malaysia. Úc Châu. Tân Tây Lan. Phillippines, trở về lại Việt Nam. Hành vội vàng trở lên Đà Lạt rút hồ sơ, lấy mấy chứng chỉ văn bằng trên đại học. Anh đành cay đắng ngậm ngùi rời khỏi “con đường trí thức & kiến thức danh giá” mà mình đă chọn. Hành đã “hoàn tất kiếp sống phong trần đầy vũ băo” vào năm thứ Hai tại viện đại học Đà Lạt. Đó cũng là do cái dấu ./. về t́nh yêu nồng thắm giữa “anh LPH với em yêu dấ́u” xa xăm muôn trùng, từ bài thơ cuối anh đă viết cho em:
Hoàng hôn buông những chiều nắng nhạt.
Đường em đi cây dài bóng mát.
Mặt hồ xưa long lanh sóng vỗ,
Nắng xiên từng hàng hoa, lác đác.

Nỗi niềm riêng gợi nhớ xôn xao.
T́nh yêu đến hoài vọng ước ao.
Mùa xuân tới. Đông qua len lén,
Đường em về cỏ đầy lối nhỏ.

Hàng thông xanh im phủ bóng mờ.
Giữa cuộc đời cảm thấy bơ vơ…
Trái sầu đông tê tái cơi ḷng.
Giếng mắt đẫm giọt sương ṃng mọng.
*
Thác ven rừng uốn lên uốn xuống
Nước rẽ đôi gịng thương ly biệt.
Đường về quê sao buồn da diết!
Mối t́nh tựa ngấn sương ưu phiền (*)
_ * _

(*) Thơ T́nh Hoài Hương

T́nh Hoài Hương
Kính mời quư độc giả xem tiếp chương sau
(*) Thơ T́nh Hoài Hương


Bút trần nào tả được lưu luyến!
Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
T́nh Hoài Hương

florida80
04-27-2019, 21:09
Gái đĩ già mồm



Nhân dịp ngày 30 tháng 4 sắp đến, xin gửi đến quư Diễn Đàn bài viết mới để phổ biến giùm.
Xin cảm ơn.
Bằng Phong Đặng văn Âu

GÁI ĐĨ GIÀ MỒM

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU



LỜI PHI LỘ:

Tôi không hề có dụng ư sử dụng chữ nghĩa khiếm nhă. Thành ngữ “GÁI ĐĨ GIÀ MỒM” là của Tổ tiên chúng ta dùng để chỉ những bọn người làm chuyện bất chính, lưu manh, lừa đảo bị bắt quả tang mà vẫn cứ mồm loa mép dăi chối bai bải.

Tôi cũng không hề có dụng ư khinh miệt “Chị Em Ta” khi nói đến chữ “ĐĨ”. Nàng Kiều bị rơi vào t́nh cảnh gái lầu xanh, chỉ v́ bị sống vào thời đại phong kiến, gặp phải quan tham ô lại, mà nàng phải bán ḿnh với giá 300 lạng bạc để chuộc cha. V́ thế, nàng Kiều được đời sau xưng tụng là người con hiếu thảo. Chỉ có Cụ Nghè Ngô Đức Kế hẹp bụng, nghiêm khắc lên án nàng Kiều.

Dưới thời đại Hồ Chí Minh, nhiều cô gái con nhà quyền quư, danh giá mà đành phải bán ḿnh để nuôi đàn em côi cút. Việt Cộng gieo trận băo long trời lở đất “Cải Cách Ruộng Đất”, cha mẹ bị Đảng đấu tố cho đến chết, người chị bị quy tội con nhà địa chủ, không ai được phép cho việc làm, nên nàng đành đem cái “ngàn vàng” đi bán để kiếm tiền nuôi thân và nuôi đàn em thơ dại. Vậy chúng ta phải lên án cái chế độ khốn nạn; chứ sao lại chê trách người con gái không đoan chính?

Nếu người phụ nữ có chồng đi tù tại trại tập trung, bị Việt Cộng cướp hết tài sản, không c̣n phương tiện nuôi con, đành phải làm nàng Kiều bất đắc dĩ, ta phải biết xót xa và căm thù Việt Cộng mới đúng, phải không? Sao nỡ chê trách kẻ bị đọa đày?

Ngày nay, sau khi hoàn tất cuộc xâm lăng Miền Nam, Đảng Việt Cộng thi hành chính sách tăng gia thu lợi nhuận bằng cách đẩy thanh niên ra nước ngoài, trai th́ nô lệ lao động, gái th́ nô lệ t́nh dục, để mang ngoại tệ về nuôi béo đảng. Cái chủ nghĩa hạ nhục phẩm cách Con Người, tiêu diệt Văn Hóa, tại sao lại có đứa dám bảo “lật đổ chế độ Việt cộng là sai” hoặc có đứa dám nói “Em không chống Cộng, em chỉ chống cái Ác”?

Câu thành ngữ “Gái Đĩ Già Mồm” không có nghĩa mạt sát người phụ nữ rơi vào hoàn cảnh oan nghiệt. Nó áp dụng cho hạng đàn ông lẫn đàn bà mồm loa mép dăi, tội trạng sờ sờ ra đó mà vẫn cứ gân cổ chối . Thế gian gọi những đứa bốc thơm, xu nịnh bọn quyền thế bất xứng để vinh thân ph́ da cũng là bọn “Đĩ cái Lỗ … Miệng”!

Chẳng hạn, Tố Hữu làm thơ nịnh Liên Xô, Trung Cộng là để bước lên đài danh vọng, th́ nhà thơ Tố Hữu cũng đáng được xếp hạng loại “Đĩ cái Lỗ … Miệng”, v́ đánh đĩ tâm hồn cho đồ tể Staline, Mao Trạch Đông. Hoặc Hồ Chí Minh đi lạy lục ngoại bang xin viện trợ tài chánh, quân sự để giết anh em trong nhà mà hô hào “Không có ǵ quư hơn Độc Lập, Tự Do” là thằng “Đĩ cái Lỗ … Miệng” để cai trị toàn dân và để bán nước.



VÀO ĐỀ:

Vừa rồi, tôi gửi cho Giáo sư Stephen B. Young một bức thư có chủ đề “NƯỚC MỸ SẼ GIẪY CHẾT”, v́ nhận thấy t́nh h́nh chính trị nước Mỹ sa sút giống như nước Việt Nam Cộng Ḥa bị mất vào tay quân xâm lược Bắc Việt, tay sai đắc lực của Nga Tàu.

Có độc giả bảo rằng tôi bi quan quá đáng. Nước Mỹ có sức mạnh quân sự vô địch, không quốc gia nào có thể đánh bại, làm sao nước Mỹ sẽ giẫy chết cho được?

Vâng, bạn đọc ấy nói đúng. Nhưng chỉ đúng một phần. Lực lượng quân sự của Miền Nam mạnh hơn Miền Bắc. Lính Miền Nam thiện chiến hơn lính Miền Bắc. Chúng ta không thua Việt Cộng trên chiến trường. Nhưng chúng ta đă thua trên mặt trận chính trị, v́ chúng ta không ư thức Việt Cộng nguy hiểm hơn, lưu manh hơn, tàn ác hơn Tàu, hơn Tây đă từng đô hộ nước ta. Nếu lănh đạo chính trị, lănh đạo tôn giáo, lănh đạo quân sự không phản bội nhau, chia rẽ nhau th́ đất nước chúng ta làm sao lọt vào tay kẻ thù?.

Tôi luôn nghĩ rằng trí thức là thành phần lănh đạo xă hội, bảo vệ nền văn minh. Một khi hàng ngũ trí thức u tối, mê muội, vô trách nhiệm với Tổ quốc, th́ người dân ít học là đàn cừu không biết thủ đoạn thâm hiểm của cộng sản là đưa toàn dân xuống địa ngục.

Điều kiện để được gọi là trí thức phải có bằng cấp Đại học. Không ai gọi cậu bé đánh giày, ông đạp xích lô hay anh thợ sửa đồng hồ là trí thức. Ngay như những chàng phi công vào sinh ra tử, phải luôn luôn trau dồi nghề nghiệp nhiều năm như bác sĩ để trở thành Phi Tuần trưởng, Trưởng Phi cơ, huấn luyện viên, cũng không được gọi là trí thức!

Cái họa người Việt Nam bị mất nước vào tay Trung Cộng là do trí thức Miền Nam ngu và hèn. V́ ngu nên trí thức Miền Nam không nh́n thấy Trí Quang lợi dụng Phật giáo để lật đổ chính thể Đệ nhất Cộng ḥa. Tôi không làm việc cho cơ quan phản gián, t́nh báo, nhưng nh́n lại lịch sử, tôi biết suy luận để phán đoán. Lấy danh nghĩa bảo vệ Đạo Pháp, Trí Quang vu Tổng thống Diệm đàn áp Phật giáo để có cớ phát động phong trào đấu tranh nhằm giúp Việt Cộng xâm lăng Miền Nam. Thời bấy giờ, tôi đă nêu câu hỏi: “Nếu Tổng thống Diệm đàn áp Phật giáo, tại sao ông trích ngân sách Quốc gia để trùng tu nhiều ngôi chùa đổ nát trong chiến tranh? Nếu ông Diệm đàn áp Phật giáo, tại sao các Khuôn hội Phật giáo, các trường Bồ Đề có thể mọc ra như nấm? Nếu bảo kỳ thị Phật giáo, tại sao những Bộ trưởng, những Tướng lănh trong chính phủ, đa số là người theo đạo Phật? Rơ ràng đây là sự vu khống làm cho Chính Nghĩa Tự Do trở thành Phi Nghĩa.

Sau khi hoàn thành cuộc lật đổ nền Đệ nhất Cộng ḥa, giết anh em nhà ông Diệm, Trí Quang tiếp tục dùng chiêu bài đấu tranh v́ Đạo Pháp để gây chia rẽ nội bộ, để lủng đoạn t́nh trạng chính trị của nước nhà, mặc dầu Quốc trưởng Phan Khắc Sửu, Thủ tướng Phan Huy Quát đều là Phật tử cũng bị phe nhóm Trí Quang đ̣i lật đổ.

Trong cuộc gây nên biến động Miền Trung, Trí Quang kêu gọi đồng bào mang bàn thờ Phật, bàn thờ Tổ tiên ra đường để ngăn Quân đội hành quân diệt Cộng, xin mọi người hăy cho tôi biết Trí Quang ở về phe nào? Quốc gia hay Việt Cộng? Trả lời đi!

Theo tôi, Việt Cộng sử dụng Trí Quang núp dưới lớp áo tôn giáo để làm chiêu bài tranh đấu là một chiến lược cực kỳ nguy hiểm. Bởi v́ Miền Nam chống chủ nghĩa vô thần cộng sản, lại đàn áp tôn giáo th́ c̣n ǵ là chính nghĩa trước con mắt thế giới?

Trong buổi họp mặt của anh em An ninh Quân đội, Cảnh sát tại nhà C̣ Quế ở Houston để tiếp đăi Thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan, tôi nhắc lại chuyến bay ra Huế chở Trí Quang về Saigon, tôi trách Tướng Loan đă ngăn tôi không được phép mở cửa máy bay để đá Trí Quang xuống biển. Tôi có thể bị tù, nhưng Miền Nam sẽ không mất!

Chắc chắn những anh em An ninh Quân đội và Cảnh sát có mặt ngày hôm đó c̣n nhớ những ǵ tôi đă nói với Tướng Loan. Bạn đọc có thể thắc mắc “tại sao tôi dám bảo đá Trí Quang xuống biển th́ nước Việt Nam Cộng Ḥa không mất”? Tại v́ Trí Quang là kẻ cầm đầu mọi cuộc phá rối trị an mà chính quyền không dám thẳng tay tiêu diệt, khiến cho bè đảng của hắn cảm thấy an ṭan. Một khi con rắn bị đập vỡ đầu th́ cái đuôi hết ngọ nguậy quấy rối. Đám chính khách, Tướng lănh chầu ŕa Trí Quang sẽ chạy làng.

Nhà trí thức Vũ văn Mẫu có bằng Thạc sĩ Luật ngành bang giao quốc tế, được Tổng thống Diệm cho làm Bộ trưởng Ngoại giao, được Tổng thống rất kính trọng, luôn luôn gọi ông Mẫu là ngài. Nhưng ông Vũ văn Mẫu là kẻ phản bội và vô tư cách. Phản bội, v́ ông phải biết Tổng thống Diệm không hề có hành động đàn áp Phật giáo. Vô tư cách, v́ ông Mẫu ở cương vị Ngoại trưởng, mà xuống tóc ủng hộ Trí Quang th́ ta phải hiểu hành vi của ông Mẫu là một người cơ hội (opportunist). Một người phản bội và hèn như ông Vũ văn Mẫu mà đắc cử Nghị Sĩ, th́ nước phải mất thôi!

Tướng lănh chủ mưu lật đổ Tổng thống Diệm hành động như côn đồ. Nếu bảo rằng Tổng thống Diệm có tội, tại sao không đưa ông ra ṭa để xử một cách đàng hoàng? Tại sao không có vị Tướng nào công khai nh́n nhận ḿnh đă ra tay giết một nhà độc tài khát máu để được quần chúng hoan hô và được lịch sử ghi ơn? Gọi cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền Quốc gia năm 1963 là cuộc Cách Mang th́ thật đáng xấu hổ.

Tại sao Dương văn Minh lật đổ xong Tổng thống Diệm th́ liền ra lệnh dẹp bỏ hệ thống Ấp Chiến Lược chống lại âm mưu “lấy nông thôn bao vây thành thị” của Mao Trạch Đông, mà không một lănh tụ đảng phái, tôn giáo, tướng lănh nào lên tiếng phản đối? Có phải điều đó giúp ta hiểu sự thụ động của những thành phần có trách nhiệm với Đất Nước đă giết chết Miền Nam? Chính Hà Nội tỏ ra vui mừng v́ Ấp Chiến Lược đă bị phá hủy th́ cuộc xâm lăng của Bắc Việt đă thành công nửa chẵng đường!

Trí Quang lănh đạo liên tục các cuộc xách động v́ bảo vệ Đạo Pháp, gây ra sự bất ổn thường trực ở hậu phương, th́ Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa dù thiện chiến, dù trang bị vũ khí tận răng cũng không thể nào giữ vững tinh thần để mà trường kỳ chiến đấu. Các lănh đạo tôn giáo, chính trị, tướng lănh có thấy Trí Quang là nhân vật cực kỳ nguy hiểm cho sự tồn tại của Miền Nam? Nếu trả lời là thấy, th́ tại sao không thẳng tay trừ khử”?

Miền Nam tống khứ bác sĩ Thú y Phạm văn Huyến (cha bà Ngô Bá Thanh), giáo sư Tôn thất Dương Kỵ ra Bắc, tôi cho là sai lầm v́ tạo cơ hội cho Hà Nội tuyên truyền. Nếu Trời cho tôi có quyền hành, tôi sẽ không ngần ngại đưa những đứa mang danh trí thức phản bội như Trí Quang và bầy đàn lên máy bay thả xuống biển. Dù tôi đắc tội với Trời, với Phật, nhưng tôi tin chắc tôi đă cứu được nước Việt Nam.

Ai cũng biết bọn cộng sản Hà Nội lạy lục xin Liên Xô và Trung Cộng vũ khí để xâm lăng Miền Nam. Sự sống c̣n của Miền Nam chắc chắn phải trông cậy vào Hoa Kỳ. Ngay như Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản c̣n trông cậy vào sức mạnh của Hoa Kỳ, huống chi ta đang bị Việt Cộng tấn công trên mọi mặt trận mà lại để cho bọn phản bội biểu t́nh với khẩu hiệu “Yankee Go Home”, th́ Mỹ nào tiếp tục giúp chúng ta? Cái bọn đầu nậu Trí Quang, Nhất Hạnh cùng bè đảng kêu gọi chấm dứt chiến tranh, tổ chức biều t́nh đ̣i Mỹ rút quân và quân đội Miền Nam phải buông súng, mà không buộc Bộ đội Việt Cộng rút về Miền Bắc, th́ phải là hạng người ngu si, đần độn lắm mới không nh́n thấy thủ đoạn lưu manh của bọn tay sai Việt Cộng chứ!

Thành phần thực sự mong muốn chiến tranh chấm dứt là người lính chiến đấu ngoài mặt trận kia ḱa, bởi v́ chiến tranh càng kéo dài th́ nguy cơ bỏ mạng sa trường càng cao. Bọn đội lốt tu hành có đứa ngu đến lạy lục, đi xe hơi có máy lạnh th́ tha thiết ǵ đến ḥa b́nh? Chúng sử dụng hai chữ H̉A B̀NH là chiêu bài thôi! Nay ḥa b́nh đă có, thử hỏi số phận bọn đội lốt tu hành đó ra sao? Trí Quang bảo vệ Đạo Pháp ở đâu rồi?

Nếu ở vị thế nhà cầm quyền, tôi sẽ không ngăn cấm Nhất Hạnh xin trở về nước. Tôi c̣n mời ông ta về và đưa ông lên đài truyền h́nh, đài phát thanh vận động ḥa b́nh, mà trong hạn kỳ sáu tháng. bộ đội Việt Cộng vẫn pháo kích vào trường học, nhà thương, chợ búa th́ tôi sẽ mang ông ta ra xử tử để làm gương, cái đám bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, luật sư Ngô Bá Thành, Ni sư Huỳnh Liên hết dám ngo ngoe.

Quân xâm lược Miền Bắc và bọn nằm vùng ở Miền Nam thông đồng với nhau, không những ŕnh rập giết cán bộ chính quyền, mà c̣n giết người vô tội nữa. Cho nên, đối đầu với Việt Cộng mà sử dụng nhân đạo là thiếu trí tuệ, là ngu. Giết một người để cứu muôn người mới là bảo vệ Đạo Pháp, đúng không?

Một số người Việt Nam Quốc gia bảo rằng người Mỹ phản bội Miền Nam. Tôi xin phép không đồng ư. Mỹ bỏ Miền Nam, tại v́ Mỹ không ngờ trí thức Việt Nam ngu và hèn đến thế. Thi sĩ Vũ Hoàng Chương là người thầy rất đáng kính trọng, được học tṛ yêu quư, nhưng làm bài thơ phong thánh Bồ Tát Quảng Đức tự thiêu, tức là nhà thơ bị mắc vào cái bẫy tuyên truyền bịp bợm của Việt Cộng. Bài thơ của thi sĩ tai hại hơn cả chục ngàn tần bom, v́ nhà thơ danh tiếng đă làm cho những người yêu chuộng thơ của thầy tin tưởng là Miền Nam có nạn kỳ thị tôn giáo. Thầy Vũ Hoàng Chương đă tưới thêm dầu cho phong trào phản chiến của Hoa Kỳ! Ngày nay Thượng tọa Quảng Đức được Việt Cộng mang ra thờ là để tuyên dương người có công giật sập chế độ Miền Nam.

Thêm một điều làm tôi suy nghĩ. Có thông tin Bắc Việt gửi thông điệp xin đầu hàng mà Hoa Kỳ không chấp thuận là có lư do. Đó là Hoa Kỳ đă ch́a tay ra bắt tay ḥa đàm nhiều lần, nhưng Việt Cộng từ chối th́ Hoa Kỳ trả thù bằng cách bỏ rơi toàn dân Việt Nam phải sống dưới gót giày đô hộ của Trung Cộng. Hoa Kỳ đă tiêu hàng trăm tỉ đô la, 58 ngàn con em của ḿnh hy sinh để giúp Miền Nam bảo vệ Tự Do mà bị dân chúng biểu t́nh ḥ hét “Yankee Go Home” th́ cái thứ dân phản phúc ấy có đáng được hưởng sự hy sinh của ḿnh không? Hoa Kỳ đă dạy cho dân ta một bài học đích đáng!

Tổng thống Nguyễn văn Thiệu gửi cựu Đại tá Đinh văn Đệ, cựu Tỉnh trưởng B́nh Thuận, đương kim Dân biểu Chủ tịch Ủy Ban Quốc Pḥng Hạ Viện sang Hoa Kỳ để vận động Hoa Kỳ trao 700 triệu đô la như đă hứa, mà Tổng thống Thiệu không biết Đinh văn Đệ là một Việt Cộng gộc nằm vùng trong Chính quyền, th́ làm sao cuộc vận động thành công? Tôi tin chắc rằng Đinh văn Đệ đă bí mật xúi Mỹ đừng chi viện cho Miền Nam. Đinh văn Đệ nào khác ǵ nàng Mỵ Nương, con gái của An Dương Vương?

Lănh đạo chính trị, tôn giáo, quân đội không thấy hiểm họa cộng sản nên chia rẽ nhau, chống phá nhau hơn là chống quân xâm lược, tay sai Cộng sản Quốc tế. Các phong trào Nhân dân Cứu Quốc, phong trào Phụ nữ đ̣i quyền sống, Phong trào đ̣i ḥa b́nh đều do Việt Cộng giật dây, nhưng chúng ta không thấy trí thức, lănh đạo đảng phái, tôn giáo, Tướng lănh ở Miền Nam có hành động chống lại. Vậy làm sao chúng ta có thể chê trách người Mỹ phản bội chúng ta? Tại sao chúng ta không nh́n thấy sự kiện người Việt phản bội người Việt, th́ mất nước là đương nhiên?

Bọn trí thức nằm vùng, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản sau khi nếm mùi Xă Hội Chủ Nghĩa th́ kêu ca, than văn v́ bị Việt Cộng lừa, là ngu và hèn. Tôi dám nói như thế, bởi v́ Việt Cộng đă trắng trợn công khai tuyên bố “Trí Phú Địa Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ” và đánh giá “trí thức không bằng cục phân” mà vẫn chui đầu vào phục vụ. Vậy không bảo trí thức ngu, th́ phải gọi trí thức là ǵ?

Tôi là Phật tử, nhưng không mang hội chứng thấy đứa đầu trọc, khoác áo cà sa, lại có hành vi buôn thần bán thánh, gian manh như Trí Quang, như Nhất Hạnh mà cung kính chấp tay lạy thầy. Tôi chống lại bọn đội lốt, bọn giả h́nh, v́ tôi muốn bảo vệ Đạo Pháp.

Ai bảo tôi Chống Cộng cực đoan, quá khích là người đó kém tŕnh độ nhận thức. Cực đoan, quá khích chỉ nên dành cho hạng người mù quáng, cuồng tín. C̣n tôi có lư trí, biết việc ǵ là phải, việc ǵ là trái và thẳng thắn nói lên quan điểm của ḿnh.

Hiện nay, t́nh h́nh chính trị nước Mỹ rất giống Việt Nam Cộng Ḥa trước khi mất vào tay kẻ thù. Nước Mỹ chấp nhận tôi là công dân của họ, tôi phải có nghĩa vụ và bổn phận đem kinh nghiệm trường đời để đóng góp cho ân nhân. Sự thờ ơ, vô cảm trước cái chết của ân nhân, tôi nghĩ, là có tội.

Tôi là người viết độc lập, không thuộc phe phái nào, không lănh tiền nhuận bút từ cơ quan truyền thông nào, không nhận tiền tài trợ của bất cứ thế lực phản động nào. Tôi dẫn chứng những sự kiện lịch sử để chứng minh tại sao Miền Nam mất vào tay Việt Cộng và tại sao ta ủng hộ Tổng thống Donald Trump, một lănh tụ thề xóa sổ Cộng Sản.

Khi nhân dân Mỹ bầu cho ông Barack Obama, một người Da Đen làm Tổng thống, tôi hết sức hân hoan. V́ từ nay người dân Mỹ xóa hết cái tội kỳ thị chủng tộc. Rơ ràng người Mỹ đă làm cuộc cách mạng tư tưởng đáng khâm phục. Nhưng tiếc thay! Người Da Đen đó là ông Barack Hussein Obama! Tại sao? Bởi v́ ông Obama là người bị ảnh hưởng tư tưởng cộng sản từ người thầy Frank Marshall Davis và bỏ đạo Hồi giáo, trở sang rửa tội Đạo Chúa với ông Mục sư Jeremiah Wright, một người luôn luôn hằn học lớn tiếng lời nguyền rủa “GOD DAMN AMERICA”!

Là người phải ĺa bỏ quê hương, Mẹ già, vợ dại con thơ để thoát ra khỏi nanh vuốt cộng sản, nay dung thân nơi một đất nước giàu mạnh, lănh đạo Thế giới Tự Do chống cộng sản, lại gặp phải ông Tổng thống mang đầu óc cộng sản (Xă Hội Chủ Nghĩa), làm sao tôi không lo lắng? Nói theo cách nói Việt Cộng, nỗi lo lắng của tôi là có cơ sở.

Barack Obama chỉ là một “Community Organizer”. Khi tranh cử trong đảng Dân Chủ, bà Hillary Clinton đă nghi ngờ Obama không sinh ra trên đất Mỹ (điều kiện để có thể làm Tổng thống Mỹ), có lư lịch mơ hồ về Giáo dục. Bà Hillary cay đắng: “Tôi thua Obama v́ truyền thông cánh tả bất công với tôi”. Lời than thở về “truyền thông cánh tả” làm tôi giật ḿnh nhớ lại bọn “truyền thông cánh tả” từng đề cao Việt Cộng trên trang b́a tờ tuần báo Times hay Newsweek ǵ đó mà tôi không nhớ rơ, với câu “Theirs Lions, Ours Rabbits”. Tức là bọn truyền thông cánh tả ví quân đội Việt Cộng dũng mănh như sư tử; c̣n lính VNCH nhát như thỏ đế.

Barack Obama mới lên làm Tổng thống, chưa từng là nhà hoạt động v́ nền ḥa b́nh thế giới, chưa có thành tích ǵ đáng kể. Thế mà ông được trao giải Nobel Ḥa B́nh, th́ tôi nghĩ đây là một âm mưu từ các nước Hồi giáo hay từ Trung Cộng, tôi không rơ. Nước Mỹ đang có chiến tranh với quân khủng bố Hồi giáo chống Hoa Kỳ mà vị Tổng thống vừa mới nhậm chức, liền được trao giải Nobel Ḥa B́nh, tức là ngụ ư Mỹ nên đầu hàng Hồi giáo. Giống như Nobel đă trao giải Ḥa B́nh cho Lê Đức Thọ và Henry Kissinger là ân thưởng cho đứa phản bội nước Mỹ và đứa chống nhân loại!

Barack Obama được bọn truyền thông thổ tả tâng bốc là nhà hùng biện, có tài thu hút quần chúng. Nhưng đối với người tỉnh táo, có nhận thức sâu sắc, th́ Barack Obama chỉ là một chính trị gia nhờ “Đĩ Cái Lỗ … Miệng” mà trở thành Tổng thống Hoa Kỳ.

Sau khi lănh giải Nobel Ḥa B́nh, Obama đi thăm các nước Hồi giáo Trung Đông, Obama đă cúi rạp ḿnh kính cẩn trước các vua Ả Rập, trước Nhật hoàng và lủi thủi xuống máy bay Airforce One bằng cửa hậu, th́ tôi càng thấy rơ vị Tổng thống Đệ nhất Siêu Cường chịu lép vế trước Hồi giáo và Xă Hội Chủ Nghĩa quá rơ ràng.

Obama phớt lờ, làm bộ như không hay biết Ngoại trưởng Hillary Clinton bán cho Nga 20% Uranium để Clinton Foundation được hưởng 150 triệu đô-la “tiền c̣”. Obama chối không biết bà Ngoại trưởng có “private server”, nhưng FBI báo cáo ông đă liên lạc email với bà Hillary 8 lần qua cái “private server” đó. Obama đă nói dối.

Obama kư kết thỏa ước với Iran, về việc cấm sản xuất vũ khí nguyên tử mà không cần kiểm chứng, đi ngược phương châm thương thuyết “Trust, but verify”. Iran là một nước tiếp trợ tài chánh và vũ khi cho quân khủng bố và lớn tiếng gọi nước Mỹ là nước Quỷ sứ (Satan). Nhưng Obama bí mật phái phi cơ chở sang cho Iran 400 triệu đô-la tiền mặt mà báo chí im ĺm, th́ rơ ràng phải có thế lực ngầm đang chống lưng cho Obama khuynh đảo nước Mỹ. Những sự kiện khả nghi đó, dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng v́ là người có kinh nghiệm về sự gian xảo của cộng sản, bắt buộc tôi phải nghi ngờ.

Chưa có một vị Tổng thống nào chuẩn bị người kế vị ḿnh một cách “chu đáo” như Barack Obama. Ông ta không những sử dụng các cơ quan an ninh như CIA, FBI. NSA làm tay sai để ḍ thám hoạt động Ủy ban tranh cử của đối phương; mà c̣n ngụy tạo hồ sơ t́nh báo nước ngoài để vu cho ông Donald Trump tội thông đồng với Nga.

Chỉ những người thờ ơ với chính trị mới không nh́n ra thủ đoạn của đảng Dân Chủ. Dù thiếu thông tin do cơ quan an ninh bưng bít, nhưng hễ là người b́nh thường có một chút “common sense” đều không thể bỏ phiếu cho bà Hillary, một vị Ngoại trưởng làm việc phi pháp, bất chấp an ninh quốc gia, như sử dụng “private server” không được bảo mật và hủy 30 ngàn email cùng với các máy móc, điện thoại di động. Nếu không làm điều ǵ khuất tất, mờ ám th́ việc ǵ Hillary tiêu hủy đến 30 ngàn cái email?

Cử tri chưa từng biết ông Donald Trump là ai trên phương diện chính trị; nhưng là một thương gia có khả năng xây lên cơ nghiệp của nhà tỷ phú th́ ông ta không phải là người bất tài. Hơn nữa, ông Trump đă từng viết sách “Nghệ Thuật Đàm Phán” v́ ông bất măn sự điều đ́nh thua thiệt đối với thế giới của các đời Tổng thống, nên ông mới ra tranh cử để cứu nước Mỹ. Ông Trump đă nh́n thấy mối nguy Trung Cộng gian lận trên thương trường, ăn cắp tài sản trí tuệ, khuynh đảo các quốc gia bằng cách rải tiền và rải gián điệp khắp nơi. Ông c̣n biết Trung Cộng lập Viện Khổng Tử không phải nhằm mục đích đưa nhân loại lên tầng cao văn minh, mà là truyền bá Chủ Nghĩa Đại Hán. Một người kém tŕnh độ học vấn như tôi mà c̣n thấy hiểm họa Trung Cộng để viết bài “Họa Da Vàng”, th́ những bậc đại trí thức phải thấy! Hoặc trí thức Mỹ ngu, hoặc trí thức Mỹ bị quỷ ám!

Câu hỏi cần đặt ra: Tại sao mười (10) trường Đại học hàng đầu của nước Mỹ “endorse” bà Hillary? Tại sao 95% truyền thông ủng hộ bà Hillary? Và tại sao đảng Dân Chủ lại đề cử một một người đàn bà nhiều mánh mung đại diện Đảng làm ứng viên Tổng thống? Giản dị thôi: Đó là Đồng Tiền! “Tiền là tiên, là Phật, là sức bật của bọn ma đầu”!

Nhiều tác giả Việt Nam Chống Cộng đă viết nhiều bài báo giá trị như các ông Vũ Linh, Vĩnh Tường, Trần Hùng, Lưu Vĩnh Lữ… như các bà Tôn Nữ Hoàng Hoa, Hoàng Lan Chi, Tuyết Lan, Bebe Liêm … để ủng hộ Tổng thống Donald Trump v́ những vị này đều nhận thấy Tổng thống Donald Trump là cứu tinh của Hoa Kỳ, đưa nền kinh tế đi lên, giảm số người thất nghiệp, bảo vệ an ninh quốc gia. C̣n có một điểm đặc sắc hơn, đó là các nhà b́nh luận nêu trên ủng hộ Tổng thống Donald Trump là những người đích thực tị nạn cộng sản, v́ họ nhận thấy sự quyết tâm xóa bỏ Chủ Nghĩa Xă Hội của ông. Tôi cũng là người viết ủng hộ Tổng thống Donald Trump hết ḷng, v́ tôi tin rằng Tổng thống Donald Trump bằng cách này hay cách khác phải đánh đổ Trung Cộng trong nhiệm kỳ của ông. Nếu không, Trung Cộng sẽ là bá chủ hoàn cầu và nước Mỹ cùng thế giới sẽ bị Trung Cộng cai trị giống như người Tây Tạng, người Di Ngô Nhĩ đang bị đàn áp dă man. Đừng bao giờ mơ tưởng Trung Cộng thoát đói nghèo th́ trở nên nhân bản.

Tôi nghĩ những cây viết người Việt và tôi ủng hộ Tổng thống Donald Trump chỉ quanh quẩn trong cái gọi là “Vietnamese Ghetto”, dù viết bằng Anh ngữ đi nữa. Trí thức, dù là trí thức Mỹ, vẫn có thói cao ngạo, đánh giá thấp người Việt tị nạn, không đáng để họ lắng nghe. Do đó, nhân danh một người có kinh nghiệm mất nước, tôi viết thư cho Giáo sư Stephen, một Khoa trưởng Luật Khoa của một trường Đại học danh tiếng để Giáo sư chuyển đến hàng ngũ trí thức Hoa Kỳ những kinh nghiệm sống của tôi về cộng sản.

Mục đích của tôi muốn nói với trí thức Hoa Kỳ qua Giáo sư Stephen Young rằng dù chúng tôi thuộc loại “Mỹ Giấy” nhưng chúng tôi không thờ ơ trước vận mệnh nước Mỹ, chúng tôi đến tị nạn ở nước Mỹ không phải chỉ toàn là những phần tử ngửa tay xin trợ cấp xă hội, xin bảo hiểm y tế và xin gia cư. Và chúng tôi cũng không ngu dốt như cựu Trung tá Nguyễn Đạt Thịnh, như cựu Thẩm phán Lữ Giang Nguyễn Cần chạy theo đám Truyền thông bất lương không c̣n biết giữ phẩm chất nghề nghiệp.

T́nh h́nh chính trị của Hoa Kỳ ngày nay không khác nước Việt Nam Cộng Ḥa. Ai dám bảo các Giáo sư Đại học danh tiếng của Hoa Kỳ, những lănh đạo đảng Dân Chủ, những chủ hăng Truyền thông không phải là thành phần trí thức? Nhưng cái ngu của trí thức Hoa Kỳ rất giống trí thức Việt Nam mà tôi thấy được qua các sự kiện sau đây:

Mang danh Giáo sư Đại học danh tiếng mà kư tên ủng hộ (endorse) ứng cử viên Hillary Clinton, một người đàn bà tham lam, có những thủ đoạn đen tối, mờ ám là ngu.

Chủ nghĩa Xă hội đă bị nhân loại ném vào thùng rác mà lănh tụ đảng Dân Chủ hô hào công bằng xă hội, chia của cải người giàu cho người nghèo, cho di dân bất hợp pháp được tự do hưởng bảo hiểm ư tế đều là những tṛ bịp bợm rẻ tiền. Thử hỏi có quốc gia nào trên thế giới áp dụng Chủ nghĩa Xă hội mà người dân có tự do và không nghèo đói?

Để được có thể gọi là quốc gia, khi lănh thổ có biên giới và những công dân sinh sống trong lănh thổ đó phải là hợp pháp. Mở toang biên giới để cho bất cứ dân của quốc gia nào, dù buôn lậu ma túy, buôn lậu người, bọn phạm pháp cũng được quyền xâm nhập th́ c̣n ǵ là quốc gia? Tôi nói thẳng: Những nhà làm luật của đảng Dân Chủ chủ trương Chủ nghĩa Xă hội với chương tŕnh hành động mị dân; không có biện pháp nào để chống lại âm mưu của Trung Cộng cài cấm gián điệp trên khắp 50 Tiểu bang nhằm khai thác bí mật Quốc pḥng, bí mật Kinh tế; không thấy đoàn người hỗn tạp ào ạt vượt biên giới phía Nam là một hiểm họa có chủ mưu của kẻ thù là phá vỡ nền an ninh của ḿnh, th́ sự giẫy chết của Hoa Kỳ chỉ là vấn đề thời gian.

Trung Cộng là kẻ thù của Hoa Kỳ. Tổng thống Donald Trump đă khẳng định như thế. Tôi cũng dám nói: Đảng Dân Chủ là kẻ nội thù của nước Mỹ. Và thù trong nguy hiểm hơn giặc ngoài. Sự kiện đảng Dân Chủ và Truyền Thông Thổ Tả cáo buộc Tổng thống Donald Trump thông đồng với Nga rất giống những tên Việt Cộng đội lốt Thầy Chùa chụp cho Chính quyền Đệ Nhất Cộng Ḥa đàn áp Phật giáo.

Chiến lược đấu tranh khuynh đảo của đảng Dân Chủ chống Tổng thống Donald Trump y hệt Việt Cộng: “Chụp mũ, vu khống, xuyên tạc và bạo lực”. Bà Dân biều Da Đen Maxine Water công khai kêu gọi quần chúng tấn công (harass) nhân viên Chính quyền Donald Trump. Liền sau đó bà Bộ trưởng Homeland Security Kirstjen Nielsen và bà Phát ngôn nhân Chính phủ Sarah Elizabeth Sanders đều bị tấn công. Các học giả có xu hướng bảo thủ đến nói chuyện ở các Đại học cũng bị tấn công, mà đảng Dân Chủ im lặng, tức là đồng ư với hành động phi pháp.

Suốt hơn hai năm cầm quyền của Tổng thống Donald Trump, người ta chỉ thấy đảng Dân Chủ và bọn truyền thông thổ tả Tấn Công, Tấn Công và Tấn Công; chứ không hề thấy bọn này có một chính sách ǵ để chống tham vọng của Trung Cộng và nạn khủng hoảng Biên Giới Phía Nam. Nói bọn Dân Chủ phản quốc có ngoa lắm không?

Sau gần hai năm điều tra, ông Robert Mueller báo cáo không có bằng chứng Tổng thống Trump và người làm việc cho ông trong Ủy ban tranh cử móc ngoặc với Nga. Thế là bọn Dân Chủ nhao nhao phản đối ông Mueller và công kích ông Tổng Chưởng lư Bill Barr là tay sai của Donald Trump; chứ không phải là người Tổng Chưởng lư của nhân dân Hoa Kỳ. Bọn đảng Dân Chủ đáng khinh là ở chỗ đó!

Người ta c̣n nhớ trước đây đảng Dân Chủ đ̣i ra Nghị quyết bảo vệ ông Mueller, nếu Tổng thống cách chức ông Mueller là vi phạm Hiến pháp. Nay chúng chê ông Mueller làm việc tắc trách, bỏ sót vấn đề ông Trump cản trở công lư. Nh́n những bộ mặt của Nancy Pelosi, của Maxine Water, của Adam Schiff, của Jerrold Nadler, của Chuck Schumer, tôi cảm thấy khinh bỉ xiết bao. Tôi gọi cái đám chính trị này là “Gái Đĩ Già Mồm”, không biết xấu hổ, trơ trẽn là ǵ th́ đâu có sai?!

Đám Dân chủ và truyền thông thổ tả thừa biết Tổng thống Trump không móc ngoặc với Nga, nhưng chúng vẫn chụp mũ Tổng thống Trump thông đồng với Nga là do Trung Cộng sai bảo, v́ trót ăn tiền của Trung Cộng. Tôi nghi ngờ như thế! Bởi v́ không có lư do ǵ chúng chống lại một vị lănh tụ đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên hết, đă mang lại công ăn việc làm cho dân thiểu số Da Đen, Nam Mỹ và Á châu. Những người Việt Nam lo sợ bị mất hưởng lợi y tế, thực phẩm, gia cư là v́ thiếu hiểu biết và v́ bọn truyền thông lưu manh xuyên tạc. Sự vu khống, chụp mũ của đám lănh đạo đảng Dân Chủ thật giống như Trí Quang và băng đảng chụp mũ Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật giáo. Sự kiện này khiến tôi khẳng định “NƯỚC MỸ SẼ GIẪY CHẾT”

Hoàng Đế Bảo Đại phải ra sức thuyết phục, ông Ngô Đ́nh Diệm mới chấp nhận làm Thủ tướng để cứu Miền Nam. Bọn Việt Cộng sử dụng tay sai vu cho Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật giáo. Khi Tổng thống Diệm bị giết chết, la khi nền Cộng Ḥa ở Miền Nam giẫy chết theo. Ba mươi Tháng 4 là thời điểm chấm dứt toàn diện thân xác Bà Mẹ Việt Nam bị chính con cái của Bà giết chết! Ngày nay, hồi tưởng về quá khứ, tôi cảm thấy ân hận v́ ḿnh cũng bị ma quỷ ám, nên tin sự đàn áp Phật giáo là có thật!

Từ năm 1988, tỷ phú Donald Trump trả lời bà Oprah Wilfrey: “Tôi không có ư tưởng tranh cử Tổng thống. Nhưng khi Đất Nước thực sự cần, tôi sẽ quyết định”. Cũng giống như Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm, tỷ phú Donald Trump chẳng tha thiết ǵ với chính trị, nhưng v́ ông Barack Hussein Obama âm mưu đẩy nước Mỹ vào con đường cộng sản th́ ông mới dấn thân, bất chấp bọn “đầu đường xó chợ” bôi nhọ thanh danh bản thân ḿnh, thanh danh vợ con.

Tổng thống Donald J. Trump, theo cái nh́n của tôi, là nhà đại cách mạng dám ra tay thanh tẩy cái đầm lầy tại Washington DC, trong đó có đảng Dân Chủ lẫn đảng Cộng Ḥa. Tổng thống Donald Trump không là Cộng Ḥa hay Dân Chủ. Ông là nhà ái quốc, có đức tin mạnh mẽ vào Thiên Chúa. Bởi v́ nhà lănh đạo mà không có đức tinh vào Đấng Quyền Năng th́ không dám hành động v́ lẽ phải.

Không đợi báo cáo của ông Mueller, tôi đă tin không có chuyện ông Donald Trump thông đồng với Nga. Bởi v́, nếu Chính quyền Obama có bằng chứng th́ đă tố cáo ngay trước khi người dân bỏ lá phiếu vào thùng; chứ không đợi tới khi Donald Trump đắc cử. Chính những nhân vật cao cấp trong Bộ Tư pháp, trong FBI đă bàn tính nhau phải hành động ra sao, nếu Donald Trump đắc cử. Chữ họ dùng là “Insurance”. V́ vậy, tôi đă coi cái việc điều tra về sự thông đồng với Nga là một tṛ hề rẻ tiền của phe Dân Chủ.

Chiến dịch sử dụng Hồ Sơ giả (Fake Document) để chụp mũ ông Trump thông đồng với Nga do đảng Dân Chủ và bà Hillary dàn dựng, th́ những Chuck Schumer, Nancy Pelosi và băng đảng phải biết, nhưng chúng nghĩ không có cách ǵ thắng ông Trump vào năm 2020, nên chúng phải bôi nhọ ông Trump, để cử tri đă bầu cho ông Trump vào năm 2016 sẽ bầu cho ứng cử viên Dân chủ năm 2020.

Trước đây, bọn Dân Chủ thấy ông Mueller chọn thành viên trong Ủy ban Điều tra đều là những người ủng hộ bà Hillary, th́ chúng hí hửng tin tưởng tṛ bịp bợm của chúng sẽ giành phần thắng. Chúng c̣n rêu rao nếu Tổng thống Trump cách chức ông Mueller là vi phạm Hiến Pháp. Trong khi theo luật định, người đứng đầu ngành Hành pháp có quyền sa thải bất cứ nhân viên nào trong Chính phủ mà không cần nêu lư do. Chiếc mặt nạ của bọn Dân Chủ mang bấy lâu nay đă rơi xuống, sau báo cáo của ông Mueller tŕnh làng Sự Thật. Thế là bọn Dân Chủ trở mặt, mạt sát ông Mueller không tiếc lời. Nh́n những bô mặt nham nhở của bọn Dân biểu, bọn Nghị Sĩ Dân Chủ, tôi rất lo ngại cho tương lai nước Mỹ. Quư bạn đọc có biết tại sao không?

Thông thường, sau khi Tổng thống đảng này xong hai nhiệm kỳ, th́ cử tri sẽ bầu chức Tổng thống cho đảng khác, trừ trường hợp ngoại lệ. Trong t́nh h́nh hiện nay, nếu đảng Dân Chủ thắng cuộc bầu cử năm 2024, thật khó có một lănh tụ lương thiện nào trong đảng Dân Chủ để chống lại tham vọng bành trướng của Trung Cộng.

Một Quốc gia phải có nhà lănh đạo yêu nước, mưu lược, đạo đức th́ Quốc gia mới tồn tại. Nếu lănh đạo sử dụng tiểu xảo, mị dân, nói một đường làm một nẻo, không có khả năng biết xấu hổ, biết nhục như lănh đạo Việt Cộng, th́ nước sẽ mất là điều chắc chắn. Bằng chứng rơ ràng trước mắt là cái nước mang danh Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đang rơi vào tay Trung Cộng đấy thôi!

Câu hỏi đặt ra: “Làm thế nào để ngăn một đảng thổ tả lên cầm quyền?”

Câu trả lời là: Mang danh nghĩa nhà trí thức, th́ nhà trí thức phải có trách nhiệm với xă hội. Trí thức được sản xuất từ các trường Đại học. Vậy các Đại học Hoa Kỳ phải chấm dứt truyền bá Chủ Nghĩa Cộng Sản. Bởi v́ Chủ Nghĩa Cộng Sản dạy đồ đệ hành động theo phương châm “Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện” th́ không thể nào đào tạo con người lương thiện để lănh đạo xứ sở. Trường Đại học Mỹ đang nhồi nhét cho sinh viên tư tưởng Xă Hội Chủ Nghĩa, nên con em Việt Nam có cha mẹ, ông bà đau khổ v́ cộng sản, mà hầu hết bỏ phiếu cho Hillary, một công cụ của ông Barack Obama.

Tôi không nói đảng Dân Chủ là Cộng sản. Nhưng tôi thấy những Dân biểu, Nghị sĩ Dân Chủ, người nào người nấy đều đáng mang mặt mo. Giống như “Gái Đĩ Già Mồm”, mất khả năng biết xấu hổ để bám vào câu khẩu hiệu Việt Cộng “C̣n Đảng C̣n Ḿnh”.

Nếu vạch ra hết hành vi đê tiện, tồi bại của đảng Dân Chủ, chúng ta cần phải có một pho sách cả ngàn trang. Xin lỗi độc giả v́ bài viết dài làm mệt óc, mỏi mắt của quư vị. Nhưng tôi phải viết dài như thế th́ mới hả … cái vong linh. Nh́n những bộ mặt những đứa trong đảng Dân Chủ ra tranh chức Tổng thống hô hào lấy của cải người giàu chia cho người nghèo, không đi làm cũng được cung cấp nhà cửa, tiền bạc, bảo hiểm y tế, trong ḷng tôi bỗng dâng lên sự khinh bỉ tột cùng. Đó là tṛ lừa bịp mà người dân Việt Nam đă chán ngấy, nay phải nghe bọn ứng viên Dân Chủ lải nhải th́ phải kiềm chế lắm mới không phát điên.



Bằng Phong Đặng văn Âu

florida80
04-27-2019, 21:10
SAO KHÔNG “BẾ” NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH?

Nam Lộc

Tôi nhận được bài viết có tựa đề “Thượng nghị sỹ Mỹ kể về cái hôn bất ngờ ở Việt Nam và câu chuyện khiến Tổng thống Bush rơi nước mắt” do một người bạn trẻ ở Houston, Texas chuyển lại kèm theo lời nhắn dễ mến của cô: Câu chuyện cảm động quá chú ơi!


Đọc xong bài viết nói trên với cuộc phỏng vấn TNS Patrick Leahy, do tờ báo điện tử Trí Thức Trẻ ở trong nước thực hiện, nhân chuyến đi công tác tại Nam Hàn và VN của một phái đoàn TNS lưỡng đảng hôm đầu tháng Tư vừa qua, quả thật tôi cũng vô cùng “xúc động”, nhưng rất tiếc là nó hoàn toàn khác biệt với nỗi xúc động của cô cháu gái, khi nói về hành động biết ơn của một người đàn ông tàn tật, què quặt, lê lết hơn nửa đời người, giờ mới nhận được “chiếc xe lăn”, hỏi sao mà ông ta không ôm chầm vị ân nhân để “hôn”!


Thế nhưng, có lẽ cô cháu tôi c̣n quá trẻ, lại sinh ra và lớn lên ở Hoa Kỳ, nơi mà ḷng nhân đạo thật chan chứa. Nơi mà t́nh người được thể hiện trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và cũng là nơi mà người ta ôm nhau hay hôn nhau để cám ơn là chuyện tự nhiên và thường t́nh. C̣n câu chuyện mà tờ báo điện tử ở VN tường thuật lại, rơ ràng chỉ là một màn đóng kịch rẻ tiền được nhà cầm quyền VN dựng lên để “lấy nước mắt” vị TNS cao niên nhất tại quốc hội HK hiện nay trong một buổi trao tặng tiền bạc và xe lăn cùng bao dụng cụ y khoa cho những người khuyết tật do nhà nước tổ chức!


Tại sao tôi lại gọi đây là một màn đóng kịch rẻ tiền? Bởi v́ phong cách xă giao của người Việt ít khi có chuyện “ôm hôn” người chưa quen! Nhất là “nụ hôn” ấy lại đến từ một người nông dân, què quặt v́ đạp phải ḿn, và lại càng không thể là hành động của một anh bộ đội quê mùa và hủ lậu. Tuy nhiên để đánh động ḷng từ tâm của những người Mỹ giầu ḷng nhân đạo, chắc chắn là nhà nước CSVN đă sắp đặt vở “bi kịch” này, và dù thật là buồn cười, nhưng nó đă thành công! Bằng cớ là “Quỹ Nạn Nhân Chiến tranh Patrick Leahy”, cộng với ngân khoản tài trợ trong cùng mục đích đó đă lên đến hàng trăm triệu dollars kể từ khi ngài TNS và người phu nhân y tá đầy ḷng nhân ái thành lập từ năm 1989, tức là từ 30 năm về trước!


TNS Patrick Leahy là người chưa bao giờ cầm súng chiến đấu, nên ông xem chiến tranh là một điều ǵ khủng khiếp và “nạn nhân chiến tranh” là những người đáng thương nhất trên cuộc đời này. Chính v́ thế nên khi người đàn ông tàn tật nhận được chiếc xe lăn do quỹ trợ giúp mang tên TNS Leahey trao tặng, ngỏ ư nhờ ông “bế” lên xe, rồi kéo cổ xuống hôn, th́ hỏi sao mà ông không rơi nước mắt? Không những chỉ ḿnh ông Leahy mà cả ngài TNS John Glenn cũng được một người đàn ông tàn tật VN khác...“ôm hôn”! Khiến cho Tổng Thống Bush khi nghe được câu chuyện này th́ ngài cũng ...khóc!

Đọc xong bài phỏng vấn trên, th́ chính tôi cũng...khóc. Tôi khóc v́ sự vô t́nh của những người “bạn đồng minh Hoa Kỳ” của chúng tôi! 30 năm qua, kể từ ngày thành lập ngân quỹ đó, đă bao lần ngài TNS Mỹ và các phái đoàn nhân danh Quỹ Nạn Nhân Chiến tranh Patrick Leahy, cũng như của Cơ quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ (USAID) mang tiền bạc và xe lăn, như nguyên văn bài báo viết “Chính phủ Hoa Kỳ đă đóng góp hơn 100 triệu đô la cho các hoạt động hỗ trợ người khuyết tật tại Việt Nam. Trong hơn 30 năm qua, hỗ trợ của USAID đă giúp cải thiện cuộc sống cho hàng trăm ngàn người khuyết tật Việt Nam...”! Thử hỏi trong số hàng trăm ngàn người đó có bao giờ họ nghĩ đến hoặc gởi tặng một đồng xu hay chỉ một cái bánh xe lăn cho người bạn đồng minh của ḿnh, đó là các Thương Phế Binh QLVNCH, những người “khuyết tật”, mà khi c̣n lành lặn họ đă cầm súng chiến đấu sát cánh bên cạnh quân đội Hoa Kỳ, để bảo vệ tiền đồn cho thế giới tự do? Nhà cầm quyền CSVN đă giấu trọn ngân quỹ này và chỉ lo cho bộ đội của họ, đảng viên của họ hoặc những người CS, chẳng may bị tàn tật, những không phải v́ chiến tranh!



Một Thương Phế Binh VNCH trên đường phố Sài G̣n

Sau tháng Tư, 1975, hơn nửa triệu TPB/VNCH đă bị nhà nước CSVN cố t́nh quên lăng, bỏ rơi, những người tàn tật không có đến cả đôi nạng để mang, bao năm tháng sống lê lết cuộc đời. Nhiều vị chịu bệnh hoạn do các vết thương chiến tranh gây ra đă lần lượt qua đời. Hơn 44 năm qua, kể từ khi chiến tranh chấm dứt, cả hai chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam đều không hề có một chính sách hay chương tŕnh nào giúp đỡ họ, dù từ các ngân quỹ công cũng như tư. Niềm an ủi duy nhất là sự trợ giúp khiêm nhường từ các đồng hương của họ nơi xứ người. Và chuyện này cũng chỉ vừa được chú tâm từ hơn 10 năm qua, v́ trước đó những người tỵ nạn vẫn phải lo ổn định cho cuộc sống của chính họ và gia đ́nh!


Nhưng trách người th́ cũng phải nghĩ đến ta! Có thể TNS Patrick Leahy không biết đến điều này, có thể Cơ quan Phát Triển Quốc Tế HK cũng chẳng nghe ai nói đến sự đối xử bất công của nhà nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa VN nhằm vào các cựu quân nhân thuộc “chế độ cũ”! Thế nhưng tại sao chúng ta lại không nhắc nhở những người có trách nhiệm điều hành các ngân quỹ hoặc các chương tŕnh trợ giúp nói trên? Tại sao các hội đoàn cựu quân nhân, các ban đại diện cộng đồng người Việt ở khắp mọi nơi, các tổ chức xă hội, tương trợ, không thu thập tin tức, để rồi làm những cuộc vận động nhằm tranh đấu cho các TPB VNCH cũng được hưởng quyền lợi dành cho “người khuyết tật” và “nạn nhân chiến tranh” với nguồn tài nguyên dồi dào vừa kể? Chắc chắn là vẫn chưa muộn, hăy bắt đầu từ bây giờ, hăy chia sẻ với các vị dân biều, nghị sĩ của chúng ta ở khắp các địa phương trên đất Hoa Kỳ, khởi đi bằng những vị dân cử người Mỹ, gốc Việt. Hăy tổ chức các chuyến đi vận động ở Hoa Thịnh Đốn, gơ cửa văn pḥng những người đang đại diện chúng ta ở quốc hội Hoa Kỳ và nói cho họ biết nỗi khổ hạnh cùng sự thiệt tḥi của các TPB QLVNCH của chúng ta từ suốt 44 năm qua.


Viết đến đây, tôi chợt nghĩ đến tập thể Hậu Duệ VNCH tại hải ngoại đă thành lập và vừa được ra mắt một cách rầm rộ tại Houston, Texas vào đầu tháng Ba, 2019 vừa qua, với những bài diễn văn nẩy lửa, nức ḷng và tràn đầy hy vọng. Mong các cháu sẽ không quên để trong hành trang hoạt động của ḿnh một phần đấu tranh cho quyền lợi của các chú, các bác TPB QLVNCH, những người đă hy sinh một phần thân thể cho các cháu được sống tự do, được thành đạt nơi xứ người. Các cháu hăy bắt đầu cùng nhau lên Thượng Viện và gỏ cửa văn pḥng TNS Patrick Leahy, để cám ơn và nói cho ông ấy biết rằng, tại sao ngài lại QUÊN “BẾ” MỘT NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH QUÈ QUẶT CỦA M̀NH? Đó là người lính VNCH năm xưa, mà khi chiến đấu, máu của họ đă ḥa với máu của các chiến binh HK cùng trang lứa với ngài, họ đă cùng nhau cầm súng chiến đấu để bảo vệ tự do. Có thể khi ngài TNS mang chiếc xe lăn đến cho họ, họ sẽ không biết hôn, hay cũng chẳng c̣n đủ tứ chi để bắt tay ngài, nhưng chắc chắn là họ sẽ tự động t́m cách để leo lên chiếc xe mà không cần ngài phải ‘BẾ”!


Nam Lộc
Tháng Tư, 2019
Viết cho những thằng bạn...què!

florida80
04-27-2019, 21:12
Khu Rừng Yên Tỉnh
Lôi Hổ Nguyễn Văn Hải - Chiến Đ̣an 1 Xung Kích




Canh bạc đă đến hồi quyết liệt. Chỉ mới vừa từ sáng nay thôi sau khi Toán lănh tiền thưởng hành quân. Chúng tôi từ một bệnh viện của quân đội Mỹ về đến căn cứ CCN ngày hôm qua sau chuyến xâm nhập vùng hạ Lào (kết quả không giống ai!)

Tự dưng bật cười, tôi quay mặt vào trong tránh h́nh ảnh những con người máu đen đỏ, mà phần đông đặt “ăn ké” Xập xám chướng. Trong cái trại Biệt kích này… tự do được đặt lên hàng đầu (âu cũng là một khuyến khích…mại dô…) Có những quyến mà bất cứ một quân đội nào cũng ngăn cấm nhất là trong những giờ làm việc…Nhậu, nổ súng, đánh bạc, đánh lộn thậm chí cả đến sử dụng chất ma túy v.v. Tôi bật cười thêm về chuyến công tác vừa qua…

Sáng ngày thứ ba trong mục tiêu vừa leo lên con dốc suối tỏa hơi lạnh êm êm. Đưa tay vuốt giọt mồ hôi đang lăn xuống má. Một làn gió len lỏi đến chợt lạnh run da thịt nhưng trong áo lúc này tôi biết là đang đẫm mồ hôi. Gió lại đưa tiếp vào người “cái gai gai…giật ḿnh…” mà tay chân h́nh như bủn rủn. Người đi đầu ngồi xuống nghỉ tuy chưa có lệnh của Trưởng Toán… nhưng hầu như cả mọi người đều đồng ư đặt phịch người xuống đất!! Thời gian nặng nề trôi. Gị vẫn thi thoảng và mặt trời trên ngọn cây tỏa ánh nắng xuyên lá. Thiếu úy Điệp nh́n tôi như ḍ hỏi và quanh đây đă có tiếng rên run. Lượng t́nh h́nh tôi cho là nghiêm trọng trong khi tay chân ḿnh nặng nề không c̣n hơi sức và tôi nói khẽ với Điệp “dù sao cũng phải chờ Covey” rồi dựa lưng hẳn vào gốc cây.

Tiếng kêu rống và gầm gừ của hai con thú làm chợt tỉnh theo sau động cơ của chiếc Covey đang đến. Phản ứng mạnh trỗi dậy trong cơ thể khi tôi nghĩ đến triệt xuất và băi đáp. Tôi gọi Covey báo t́nh h́nh và xin triết xuất khẩn. Thế rồi sau bao cố gắng gượng sức t́m băi đáp… Toán được cứu dưới ánh nắng đang ngả về tây với người y tá Mỹ d́u từng người lên trực thăng bay thẳng về một bệnh viện của quân đội Mỹ tại Quảng Trị… Điều trị bảy ngày với bồn nước đá và truyền dịch có thuốc. Hỏi ra bệnh án ghi “nhiễm vi rút”

Trung úy Trần đ́nh Ngọc ào vào pḥng như cơn gió lốc. Ông ta vừa thay thế Đại úy Trấn trung Ginh trong chức vụ Đại đội trưởng Đại đội Thám sát “CCN Recon Company” theo sau vẫn là Trung sĩ Lê Nam… thường vụ Đại đội. Đến chỗ tôi ông bảo “… hai giờ chiều lên TOC (Trung tâm hành quân chiến thuật) tŕnh diện.” Đám đánh bài cũng thỏa thuận chơi ván chót để cơm trưa. Cô giúp việc của Toán tay ôm mớ quấn áo mới khô váo pḥng để ủi.

Giấc ngủ trưa bị đánh thức sau những bước chân chạy rấm rập ngoài hành lang. Nh́n ra cửa pḥng ba người tay súng mặt hầm hầm miệng chửi thề…”Đm. Xin cặp gị nó…” Đă có người bao quanh hỏi chuyện. Tôi lắng nghe và được biết Toán Adder (Toán Mỹ) có người bị Sĩ quan An ninh Trại đánh mấy bạt tai ở nhà ăn, thế là cả Toán xách súng t́m Đại úy… Xin cặp gị! Tôi chặc lưỡi xoay mặt vào trong ngủ tiếp… Nắm nhưng cũng nhún đôi vai v́ nơi đây đó cũng chỉ là chuyện b́nh thường, chuyện cơm bữa và nhớ lại cách đây hai năm cả một xe GMC chở đầy Biệt kích với súng ống đầy đủ ra đánh nhau với Cảnh sát ngoài Thị xă Đà nẵng… Tấn công hẳn vào đồn t́m địch thủ. Anh hùng tính được khuyến khích và nghiễm nhiên nẩy nở rất nhanh trong cuộc sống đầy nguy hiểm của nhiệm vụ.

Nhận lănh công tác tại TOC với thời gian hai tiếng chuẩn bị đồ đoàn. Nhiệm vụ thay thế người Thông ngôn Toán Hải Điểu bị bệnh bất thường. Người ta đẩy cho tôi xem bệnh án từ Căn cứ xuất phát ghi đậm những chữ… ”Hạ bộ sưng tấy… có dấu hiệu côn trùng cắn.” Rất b́nh tĩnh tôi nhân định… ”Mẹ kiếp, lại đút “chim” vào ổ kiến để tránh công tác? ! Cái tṛ này nhiều khi cũng hữu dụng nhưng hiển nhiên bị khinh khi… Miệng chửi thề, bụng tức lộn ruột lên được, chân bước lên nhà kho lănh đồ hành quân.`

Chiếc xe Jeep đón tôi từ sau chiếc C130 của Thủy quân lục chiến Mỹ. Người Trung sĩ da mầu đon đả trong lời mời thuốc hút… hỏi uống beer hay nước ngọt có trong thùng nước đá. Xe vụt đi vào khoảng mờ tối dưới ánh đèn lấp loáng trong tiếng gấm rú của động cơ máy bay vừa cất cánh. Ngang qua một Câu lạc bộ đêm nay có nhạc sống và xe chạy một đỗi nữa chiếc Jeep quẹo vào căn cứ. Vừa xuống xe tôi đă thấy Thiếu úy Dứa đi nhanh ra đón rồi đưa vào pḥng Toán. Trung sĩ Kim Hoàng, BK Cao văn Hoàng BK La văn Vượng BK Dương Bửng đưa tay chào và chỉ cho tôi chiếc giường bố.

Mây trời thật thấp lững lờ theo làn gió Đông nhẹ. Mặt trời vừa lên đă hắt tia nắng đổ xoài người xuống sân trực thăng. Toán đă yên vị trên tầu chờ phi hành đoàn và Toán trưởng đự thuyết tŕnh không quân. Trực thăng đầu có chỗ cho tôi và Trưởng Toán sẽ đổ bộ trước cùng ngay giữa chiếc chiếu pháo cuộn tṛn nằm ngang. Toán c̣n lại bốn người xâm nhập từ chiếc tầu thứ hai. Hai trực thăng đậu tiếp nhau theo hàng dọc đang được hai người Mỹ gắn vào sáu Biệt kích bằng h́nh nộm… chiếc hai, chiếc bốn. Dùng làm kế nghi binh. Sáng nay lúc 6 giờ Toán chúng tôi được thuyết tŕnh mục tiêu và kế hoạch xâm nhập. Giờ đây đoàn người túa ra từ pḥng hành quân và chúng tôi đeo ba lô vào vai sẵn sàng.

Đoàn trực thăng nhanh chóng bay theo đội h́nh và tôi chắc rằng ông mặt trời đang tà tà theo sau… Viên Trung ùy người Mỹ ngồi trong ḷng trực thăng nhiệm vụ thả Toán đưa tay chỉ hai trực thăng chở h́nh nộm trông như thật. Rừng xanh bạt ngàn và dăy Trường sơn bất tận chắn ngang chờ chúng tôi leo qua. Một đám mây ập vào tầu và tôi nghĩ ngay đến nhiệm vụ đầu tiên là kiểm chứng kết quả trận đánh của chiếc C130 mang theo trái bom 15.000 cân anh mới vừa được thả từ đêm qua để lấy chỗ cho băi đáp trực thăng xâm nhập v́ khu này đặc kín rừng rậm. Mặt trời đă ngang tầm như đuổi theo khi ẩn khi hiện bởi phải vật lộn với những đám mây dần trôi. Ngoái lại phía sau không c̣n thấy biển và giờ chỉ toàn mầu xanh núi rừng chen sương trắng. Tiếng máy trực thăng như gượng lại có tí đanh sắc h́nh như không muốn lao về phía trước. Và tôi đă nh́n rơ chiếc OV10 cùng hai Cobra với cánh chém gió loang loáng bên dưới. Sĩ quan thả Toán giơ tay mắt nh́n hai bên xem và ra thêm dấu chuẩn bị. Càm giác nao nao nơi bụng theo những tiếng o o rít lên từ bộ máy trực thăng và tôi biết rằng nó đang theo lệnh xuống băi thả. Mầu xanh cây lá nhanh chóng dâng lên rơ dần rồi trực thăng như ồ lên đứng khựng theo tay vỗ của Trung úy ra lệnh xuất phát. Tôi xoay người tay gh́ sợi dây hăm cùng đôi chân vừa bung khỏi càng trực thăng tay xả dây hăm tụt ào xuống… Thời gian vừa đủ để siết dây hăm nhằm làm giảm sức rơi rồi đôi mắt đưa t́m mặt đất với cú siết dây thứ hai chân vừa chạm băi. Tháo vội sợi dây khỏi bụng tôi lao ngay vào gốc cây đổ chuẩn bị t́nh thế tác chiến. Thiếu úy Dứa cũng vừa xuống đang thực hiện nhiệm vụ tháo chốt từ cuộn chiếu pháo theo sau chúng tôi từ trực thăng thả xuống. Chiếc thứ hai lập tức đă đứng trên đầu thả bốn người c̣n lại, tích tắc họ đă tháo khỏi dây tụt và hợp đoàn. Trưởng Toán đă trải xong chiếu pháo và giật dây nổ chậm rồi khoác tay di chuyển. Tôi nhanh chóng làm bổn phận ḿnh là ước lượng hiện trường… bao xa ngoài khu vực bị tàn phá rồi xoáy vào cái hố rông khoảng gấn 50 mét có chiều sâu ước chừng 10 mét.




Toán vội vă di chuyển cùng chui ḷn qua những cây đổ dọc ngang trong 10 phút chờ chiếu pháo sẽ nổ…khởi đầu cho giai đoạn hai của kế hoạch… Thời gian trôi nhanh trong vội vă chóng mặt giờ đă nh́n thấy rừng và bên cánh phải một cây cổ thụ vụt lao vút lên cao như thách thức. Đúng lúc này tiếng nổ liên tục như một cuộc chạm súng. Tôi vội báo Covey xâm nhập an toàn và chiếu pháo đang nổ. Xong gấp rút Toán tiếp tục di chuyển. Muỗi ở đâu kéo đến lăn xả váo mặt bất chấp làn thuốc trừ muỗi bóng lưỡng trên từng gương mặt. Tiềng trực thăng sau lưng lúc một rơ để rồi từ hố bom xâm nhập họ sẽ thả xuống và câu lên… sáu Biệt kích h́nh nộm bằng hai trực thăng thẳng về căn cứ để… cất vào kho.




Đoàn trực thăng rời khỏi khu vực trả lại vẻ nguyên si của rừng. Chiếc OV10 cũng sau hết rời khu vực khi biết rơ cuộc xâm nhập thành công. Tôi bỗng cười trong bụng khi nghĩ tới trái bom 15000 cân anh được thả từ đêm qua chỉ để tạo khoảng trống cho trực thăng đáp…Đánh giặc kiểu nhà giầu, kiểu này thật phí của!? Và chỉ tạo cảnh cây rừng gẫy đổ chồng chéo bằng sức tàn phá ước chừng 200 mét đường kính tính bởi bước chân chúng tôi đi qua từ hố bom c̣n đỏ au mầu đất. Một quả hạt trước sức nóng mặt trời trên cao tầng cây nổ bỏ hạt tạo ấn tượng thời gian và bất giác bụng kêu đói… nh́n đồng hồ 11 giờ 20. Rừng cây cao liền lạc bóng cả che phủ gần hết ánh mặt trời tạo quang cảnh tối đường hầm cho cây chồi non mọc dầy khó di chuyển nhưng lại che chắn tốt cho hành tung của Toán. Hoàng đi đầu dừng lại bên gốc cây và Thiếu úy Dứa ra lệnh ăn trưa. Đă có gió trên tầng cây cao lao xao rồi ào ạt h́nh như quanh quẩn rắc vội những lá rơi tới tấp chao đảo kèm theo tiếng đàn chim hốt hoảng kéo nhau ùa xà xuống tầng cây chồi quẩn quit. Gói cơm từ sáng giờ đă nguội ngắt nhưng hộp thit ba lát được hâm nóng bằng mẩu C4 loại chất nổ dạng bột dẻo có mầu trắng mà lính Biệt kích chúng tôi dùng để nấu nướng… Lại một sự phí của! Miếng cơm nhai và tiếng con chim đất từ phía sau gáy rúc lên năo nuột âm vang một chặp như dục chúng tôi tiến bước… Rừng vẫn một mực im hơi lặng tiếng.

Mặt trời đang chen xuống núi, vùng sáng mầu da cam dần nḥa trên biển xanh cây lá khi cái lạnh gờn gợn của rừng sâu dần bủa xuống. Bữa cơm chiều nhẩn nha chờ trời nhá nhem và chúng tôi có phần lạc quan… Khu vực không một tiếng súng truyền tin hay săn bắn thường gặp trong sinh hoạt vùng địch. Con đường ṃn được phát hiện không dấu vết mới sử dụng. Một tiếng nổ lớn âm vang truyền sóng dào dạt như đứt quăng vẻ rất xa ḥa cùng thú kêu hú thênh thang báo hiệu rừng trở ḿnh vào đêm. Ngọn gió mang hơi lạnh như muốn đẩy lùi những bước chân đang đi theo địa thế lên cao t́m chỗ nghỉ đêm trong khi bóng tối ập đến rất nhanh phút chốc đă mờ mịt mặt nhau. Toán dừng lại Thiếu úy Dứa đến bên báo cho chúng tôi có một cái hang trước mặt có thể làm chỗ nghỉ đêm nhưng c̣n phải chờ động tĩnh. Muỗi quá nhiều ào vào mặt và xa xa tiếng sấm chợt nghe vang rền chạy từ đông sang tây. Hoàng vừa thám thính xong chỗ nghỉ đêm và thật tuyệt vời giữa đêm rừng giá lạnh một nơi nghỉ ấm áp được an toàn một nửa chỉ pḥng thủ một mặt với hai trái ḿn được gài.

Đêm của những chập chờn giấc ngủ. Trong cái áo đi mưa ấm áp đă bao lần thu ḿnh để chống lại cơn gió thốc vào hang mang theo những hạt mưa. Đă quá nửa đêm, giật ḿnh thức giấc giữa tiếng gió hú và mưa ào ạt. Đồng hồ chỉ bốn giờ và thế là lũ gà rừng chết rét không cất nổi tiếng gáy. Nh́n ngoài hang màu đen kịt trong ánh chớp lan dài và tiếng sấm rền rền giờ ở trên mây trong khi mưa th́ ấm ào như trút nước. Hoàng bên cạnh dựa hẳn vào người tôi ch́m trong giấc ngủ… biết vậy tôi vẫn để yên chiều v́ rơ rằng giấc ngủ rang hay nướng là cả một tuyệt vời… Thiếu úy Dứa và Trung sĩ Kim Hoàng hai khuôn mặt theo ngọn lửa từ đáy ca nước tuy rằng chất dẻo C4 đốt lên chẳng bao giờ loang xa. Cặp Dương Bửng với La văn Vượng đang xoắn xuưt ca cà phê tỏa múi thật dễ chịu. Trời mờ sáng, bớt gió và mưa nhỏ. Nh́n ra tôi mới biết thêm về địa thế. Toán đang ở trên nơi cao mà trước mặt thoai thoải cánh rừng xa tít ít cây chồi phô toàn gốc lớn vươn thẳng tắp dễ chừng có đến cao khoảng 30 mét. Rừng im như tờ chỉ thấy gió và mưa. Mắt tôi vừa chạm ngoài xa mái nhà lá… tuy trong mưa nhưng nh́n rất rơ v́ không bị những cây chồi án ngữ. Báo cho Toán biết tôi gọi Hoàng dậy. Mưa lại bắt đầu lớn ào ào và gió đi qua những tầng cây chạm ngả nghiêng vào rừng lá ken dầy tiếng hú. Con nước bất ngờ đổ xuống băng đi qua những mốc đá lúc vỡ ̣a lúc ḥa nhập trong mưa gió nhưng vẫn tạo nên điệu đàn giao hưởng… ”mưa rừng…” Toán vào bữa sáng sau khi bàn định t́nh h́nh… Tuy bất ổn trước mái nhà lá và những cơn mưa cứ tuấn tự kéo đến, mưa trái mùa sao dai dẳng đến thế? Riêng tôi đang nghĩ đến một loại mưa… mưa nhân tạo?! Để có thể khó dễ và làm ngưng trệ hệ thống chuyển vận của địch quân… Người Mỹ đang tận dụng khoa học kỹ thuật phục vụ cho chiến tranh. Một cành cây rắc ầm gẫy trước hang ào chụp xuống chặn ngang ḍng nước làm nó tung lên sô đẩy cứ thế lật từng ṿng chầm chậm trôi rồi tấp vào gốc cây. Tôi liên tưởng đến nếu không có cái hang trú ẩn này biết đâu cành cây gẫy cũng trở thành sát thương… to chuyện. Và tin có bàn tay Thượng đế luôn theo phù hộ bên ḿnh. Cơn mưa chợt ngớt nhưng chưa tạnh, c̣n gió th́ lúc này hung hăn bất ngờ… Nó làm ngả nghiêng cây lá để lộ tí bầu trời cơn đen.

Đă qua đêm thứ hai trong mục tiêu. Tiếng gà gáy cất vang như là một thay đổi tất nhiên… ”Sau cơn mưa trời lại sáng”. Mưa cả ngày qua làm khựng lại bước chân. Toán chỉ tập trung vào pḥng thủ và quan sát động tĩnh. Tất cả đều đồng ư với nhau… thời tiết như vầy ai mà đi ra khỏi nhà! Và an tâm tại nơi trú ẩn… Cái hang đá của trời ban. Thiếu úy Dứa ra lệnh phải rời khỏi hang trước khi trời sáng. Ḿn pḥng thủ đă gỡ và trong bóng đêm âm thầm khởi hành. Biệt kích Cao văn Hoàng thi thoảng dừng lại căn địa bàn để bảo đảm vào đúng mục tiêu. Lũ gà rừng gáy đua như bù lại cho ngày hôm qua. Sương lạnh đeo dính gương mặt may mà gió th́ đứng im. Một gốc cổ thụ lờ mờ cùng làn sương trắng. Nh́n đồng hồ đă sáu giờ cũng vừa lúc Trưởng Toán chỉ cho Hoàng gốc cây có nhiều rễ bạnh để Toán ăn sáng. Công việc diễn tiến rất tuần tự giờ trên tay ca cà phê nghe tiếng chim cháo ngày mới… Chóng vánh và đă no đủ quả đúng là… nhanh như lính. Tôi đă nghe tiếng Covey nhưng ở rất xa. Xem bản mật mă… bật lại tần số trong ngày và chờ đợi. Đàn khỉ trên cây vừa ném cái ǵ xuống chỗ chúng tôi rồi nhe răng cười. Rất nhanh đă liên lạc xong rồi Covey qua bao vùng khác. Trong bụng lấy làm lạ khu vực không một tiếng súng đi săn thường vào buổi sáng như những mục tiêu khác.

Sáng ngày thứ năm trong vùng. Nhiệm vụ Reconnaissance Team gần hoàn tất sau Bomb Damage Assessment (Toán thàm sát khu vực và kiểm chứng kết quả trận đánh bom) Ngoài ra c̣n phải t́m cho ra hố bom thứ hai để triệt xuất theo đúng kế hoạch v́ nơi đây không một chỗ trống để làm băi đáp. Những phát hiện trong mấy ngày qua chỉ toàn là những con đường ṃn bỏ không, những căn nhà lá ngồi cả tiếng quan sát chẳng có động tĩnh. Đặc biệt một khu cánh rừng cây rậm cao lớn che phủ, bên dưới trống trải v́ cây chồi bị phá quang cạnh một con đường xe chạy nhưng vắng tanh cùng gió quẩn… chỉ có thể là địa điểm tập trung chuyển vận và được Toán lưu trong máy ảnh. Rừng ken dầy cây cao xum lá, không có chỗ cho nắng lọt xuống. Chiếc áo diệp lục rộng lớn nguyên sinh rập rớn xanh sóng biếc thật phiêu diêu và cũng thật sâu đắm lắng đọng những cảm thức nghiệm suy. Nắng trên tầng lớp ngàn xanh, tiếng Covey sau lưng như đuổi theo những bước chân đang ḍ dẫm di chuyển. Một cơn gió bất chợt ào ạt khi tôi nói với Trưởng toán kiếm chỗ nghỉ để liên lạc… Đúng lệnh tôi phải gọi Covey trước với tần số và mật mă trong ngày.

- Whisky Oscar… Romeo Bravo… over.
- Romeo Bravo đây Whisky Oscar… hăy chờ khi nào thi hành kế hoạch tôi sẽ báo cho bạn… sẵn sàng OK.

Covey vừa ra khỏi khu rừng chồi phía trái… một chiếc O2 như treo trên bầu trời trong xanh. Thiếu úy Dứa đang căn lại bản đồ theo đường di chuyển từng ngày qua và ước lượng khoảng cách phù hợp. Đàn khỉ tự dưng tụ tập trên cây lơ láo nh́n chúng tôi tay chỉ trỏ nhe răng khịt khịt.

- Romeo Bravo đây..... Whisky Oscar hăy chuẩn bị. Tôi bắt đầu đếm số và xuống bải thả xâm nhập. Khi đếm đến OK có nghĩa là mức khởi đầu để tới băi triệt xuất.
- Whisky Oscar rơ 5/5.

Màn chỉ điểm băi đáp đă được hoạch định trong kế hoạch hành quân và tiếng đếm số của Covey vang lên trong máy rồi OK để Toán chuẩn bị.

- Whisky Oscar… bingo.

Thiếu úy Dứa dơi theo hướng bay để biết băi triệt xuất và Bingo là tiếng tôi vừa báo cho Covey Toán đang ở trước mũi bên dưới máy bay… Nó vụt qua rồi nhanh cḥng bôc lên.

- Romeo Bravo… chỗ ở của bạn chỉ c̣n cách băi đáp khoảng 10 km cứ thẳng hướng Tây…thoát.

Mặt trời ửng lên những tia nắng hồng. Chim hót vang trên cành và lũ khỉ lô nhô trên cây. Ngày hôm qua Toán không phát hiện ǵ mới. Khu rừng càng lúc càng bí ẩn cùng vẻ nguyên sinh. Cao văn Hoàng được lệnh chuẩn bị di chuyển sau khi Trung sĩ Kim Hoàng gỡ xong trái ḿn pḥng thủ. Nắng đă lên chiếu ánh vàng chóe trên cây, Thiếu úy Dứa căn lại bản đồ và chỉ hướng đi cho Hoàng c̣n tôi nhiệm vụ bảo đàm về tần số trong máy liên lạc và mật mă trong ngày… Ngày hôm nay Toán xong nhiệm vụ và triệt xuất. Làn gió nhẹ khuấy động mảng sương mù bay bay bên hai tay áo tôi đă đẫm ướt lành lạnh. Covey lên bao vùng và tiếng động cơ như dội ấm ḷng. Thiếu úy Dứa luôn chỉ hướng đi cho Hoàng v́ chúng tôi đều biết rằng băi đáp chỉ ở đâu đây thôi. Một vách đá chắn ngang vẫn c̣n hơi sương bừng mở sắc mầu Phong lan. Rừng vẫn là một bí ẩn. Và cảm thức sự bé nhỏ của con người được lật mở, khơi gợi. Toán dừng lại để tôi liên lạc Covey. Vừa ngồi xuống tôi đă nh́n thấy nắng rơ hơn ngang tầm cây cao lao vút cành lá.

- Kilo Hotel… Xray November gọi
- Đây là Kilo Hotel… anh là ai?
- Xray November… Xray November… Xray November.

Ba lần xưng danh và mật mă trao đổi… nghĩa là liên lạc được nối kết. Thời gian này đơn vị chống Biệt kích của địch hoạt động rất hữu hiệu và nguy hiềm nhất là họ được trang bị máy ḍ làn sóng.

- Kilo Hotel đây Xray November… tôi cần giai đoạn kế hoạch phụ… anh chỉ cho tôi.

Covey vừa ngang và nó ṿng lại bay mở một cánh rộng như quan sát.

- Xray November… xin chú ư.

Tôi báo cho Toán chuẩn bị thế rồi từ Covey trái rocket khói được bắn xuống chỉ điểm băi đáp. Tiếng nổ không to lắm nhưng cũng đủ để chúng tôi xác định hướng đi cũng như khoảng cách. Trên địa bàn lần này đi về hướng Nam có nghĩa mục tiêu ở bên hông. Có một điều Toán chỉ nghe được tiếng nổ chú không thấy khói đâu bởi cây cao rậm lá nhưng mừng thầm v́ không phải leo qua vách đá kia thơm nức mùi hoa lan.

Thời gian được đếm trên những đôi chân vội vă nhưng cẩn thận đề pḥng. Ngọn gió trên tầng cây cao rắc vội những cánh hoa tim tím từ cây Bằng lăng dễ chừng phải hai người ôm mới hêt ṿng nơi gốc. Muỗi trên mặt và vắt dứới chân ngọ ngoạy. Thiếu úy Dứa và Hoàng dừng lại quan sát và đưa tay ra sau với dấu hiệu số 1… Tôi hiểu ngay băi đáp được t́m thấy… Tiếng Covey bao vùng nơi xa và mặt trời xuất hiện ngang tấm đầu. Đảo mắt tôi thấy ngay ṿng tṛn cây rừng khoe gốc thân vút lên cao với dấu tích một hố sâu chính giữa…cây chồi mọc thấp chen cùng cây đổ sơng soài có cây gác lên nhau trơ gọng.

- Kilo Hotel đây Xray November. Tôi đă ra được băi đáp.
- Xray November… tôi sẽ đến ngay.

Thiếu úy Dứa căn lo bố pḥng… Trung sĩ Kim Hoàng và Biệt kích Dương Bửng cũng gài xong hai trái ḿn pḥng thủ.

- Xray November… mở cửa sổ khi anh thấy tôi… OK

Trung sĩ Kim Hoàng cầm gương nơi tay và lấy ánh sáng vào… chuẩn bị.

- Kilo hotel… đă thấy anh và tôi sẽ mở cừa sổ…

Gương được chớp liên tục… đó là mật hiệu Toán phải theo nếu không muốn bị cho là địch quân.

- OK, Xray November Rơ 5/5 anh có thời gian 40 phút chuẩn bị triệt xuất… Dứt.

Mặt trời như đếm thời gian nhích dần như kim đồng hồ. Đứng trên đỉnh đầu tỏa sáng khắp ngàn xanh và lũng sâu chạy dài bất tận. Non cao thật bí hiểm, thâm u và lạnh lùng. Bầu trời yên tĩnh cùng chiếc Covey đă ra khỏi vùng chắc chắn để đổi tua chiếc khác.. Một con heo rừng to lớn đen trụi dẫn bầy theo sau dễ chừng có đến mười con be bé.. Nó đứng lại hít hà chúng tôi rồi ụt ịt đi thẳng. Chim trên cành lanh chanh thưởng thức mồi ngon, có con thích thú hót véo von. Tiếng Covey tôi nghe rất rơ và tiếng gọi vang trong máy.

- Xray November đây Kilo Hotel gọi.
- Kilo Hotel đây Xray November… Xray November… Xray November…

Mật hiệu được trao đồi và rồi Covey xuất hiện nhanh chóng gần tới.

- Xray November… cho tôi cửa sổ nhà anh và panel mật hiệu.

Toán đă đáp ứng lời yêu cầu của Covey và lúc này trên bầu trời hướng đông những hạt đậu văi rơ dần theo cơn gió quẩn… muốn đẩy chúng tôi vào lại rừng…trong cái cười mỉm của hố bom như không có sự sống và nhạt dần mầu đất. Đoàn trực thăng nhanh chóng trên đầu và Kim Hoàng cùng Dương Bửng cũng gỡ xong ḿn pḥng thủ.

- Xray November… bạn chuẩn bị triệt xuất 2 rồi 4 OK… Stabo.

Yên tâm hơn v́ hai Cobra đang dọn băi bằng những loạt đại liên. Trung sĩ Kim Hoàng và La văn Vượng cũng đứng vào vị trí câu dây. Một trực thăng đứng bên trên rồi thả xuống hai dây câu rồi tích tắc sau cái ra hiệu của Kim Hoàng lên phía trên…trực thăng dần lên rồi bay đi. Loạt đạn 40 ly nổ dài ấm áp không đanh nhọn như đại liên sáu ṇng theo sau là trực thăng thứ hai xuống đón…. thả xuống bốn dây câu từ hai cửa. Bốn người c̣n lại móc khóa từ dây câu vào chốt ở hai vai. Thiếu úy Dứa kiểm soát xong ra hiệu lên trực thăng. Chân vừa rời khỏi mặt đất bằng cái rút nhanh nhưng sao lại đưa hẳn chúng tôi vào gần phía cây rừng? ! Tôi chuẩn bị đưa tay che chắn đầu mắt nh́n quan sát phía trên và hoảng hốt bật thét lên “Hoàng ơi…ơi…” Nhành cây de hẳn ra b́a rừng như khoe với ánh nắng vừa vặn chạm vào cổ của Hoàng và kéo xuống… Đẩy người vào sát bên tôi bằng khuôn mặt tức khắc biến dạng dị thường… đầu cúi gập, mắt trợn trừng, bộ lưỡi đưa khỏi miệng có cùng chất giăi ḥa máu… nhễu cả vào tay và mặt tôi. Tôi lặng người qua phút giây giờ trực thăng đă ở trên cao đang bay về căn cứ. Gió vẫn thi thoảng mang theo chất nước từ miệng Hoàng thoảng mùi tanh. Ḷng tôi bỗng đau xót từ cái bấn loạn khởi đầu từ chân, mắt không dám nh́n lên trên thật gần gũi và có khuôn mặt của Hoàng… Biệt kích Cao Văn Hoàng. Một cái chết êm đềm, yên tịnh khi chiến trường không một tiếng súng địch và khu rừng… Thâm u giữa đại ngàn, lạnh lùng mang đầy bí ẩn có hai hố bom 15000 cân anh. Cái chết của những người trẻ trong chiến tranh mà chưa hề một lần nắm tay thiếu nữ cũng như bao cô gái c̣n ngây thơ đi lănh tiền tử của chồng vừa khóc vừa đếm tiền… ”Ông ơi, đổi cho tôi đồng này rách…”

Lôi Hổ Nguyễn Văn Hải - Chiến Đ̣an 1 Xung Kích

florida80
04-27-2019, 21:12
Chút Kư Ức Về Cao Nguyên

Chút Kư Ức Về Cao Nguyên
Trần Châu Giang, K22/Đa Hiệu 115


Tôi bước xuống phi trường Cù Hanh, Pleiku vào một buổi trưa đầu năm 1968. Trời nắng nhẹ, cùng vài cơn gió thoảng qua làm lay động các bụi cỏ lau bên ŕa phi đạo và tạo thành âm thanh lao xao liên tục khiến tôi có cảm giác dễ chịu. Tôi được chỉ định về Trung Đoàn 3 Thiết Giáp, mà bộ chỉ huy đóng tại đây, để phục vụ. Những tháng ngày kế tiếp, tôi quay cuồng cùng đơn vị. Từ mờ sáng tới khi trời chập choạng tối, tôi chỉ thấy con đường 14, với rừng và núi. Thời gian sau tôi thường cùng đơn vị di chuyển theo đường 19 từ Qui Nhơn lên. Sau khi vượt qua đèo Măng Jang cao ngất, trước mắt tôi là không gian bao la. Tôi mới cảm thấy được thiên nhiên hùng vĩ của vùng cao nguyên này, đối nghịch với kích thước nhỏ nhoi của con người.

Với độ cao từ 500 tới 1500 mét trên mặt nước biển, cao nguyên trải dài từ Bắc Kontum cho tới Lâm Đồng. Dân cư ở đây thưa thớt với nhiều sắc dân. Nổi bật nhất là người Ra Đê, Gia Rai, Bahna, và Sedang. Tŕnh độ phát triển của các sắc dân này không đồng đều.

Khi Chúa Nguyễn Hoàng trốn chạy chúa Trịnh Kiểm t́m về phương Nam lập đế nghiệp, với lời căn dặn “Hoành Sơn Nhất Đái, Vạn Đại Dung Thân”, nhưng các chúa sau chỉ tạo dựng đế nghiệp quanh những đồng bằng miền duyên hải. Măi cho tới thời Tây Sơn, vùng cao nguyên này mới có dấu viết lịch sử. Xuất thân từ một nhà buôn, có dịp đi nhiều nơi, một trong những người vợ của ông Nguyễn Nhạc là người Bahna, và đội Tượng Binh nổi tiếng của vua Quang Trung xuất phát từ vùng đất này. Con đường 14 hiện nay có thể mang ít nhiều dấu vết con đường thượng đạo ngày xưa. Khi thống nhất đất nước, nhà Nguyễn chỉ đặt các đạo để cai quản vùng này, mà không có kế hoạch phát triển.

Lúc xâm chiếm nước ta, người Pháp nhận thấy đây là vùng đất nhiều tài nguyên, nên đưa ra chính sách hạn chế người Kinh lên vùng cao nguyên này. Khi người Pháp bị buộc phải trao trả độc lập cho VN th́ nhà Nguyễn cũng muốn giữ làm của riêng cho hoàng tộc, với tên gọi Hoàng Triều Cương Thổ.

Cao nguyên này thay đổi một cách toàn diện vào thời Đệ Nhất Cộng Hoà, với tên gọi CAO NGUYÊN TRUNG PHẦN, được phân chia theo các điạ giới hành chánh. Chính quyền đương thời tập trung vào một việc rất quan trọng, là phân bổ lại dân chúng. Với gần một triệu người di cư từ Bắc vào Nam, chính phủ của Tổng Thống Diệm khuyến khích và kêu gọi di dân lên cao nguyên lập nghiệp.

Khởi thuỷ gần 60 ngàn người đă lên vùng này, tập trung sinh sống tại các khu dinh điền rải rác, nhiều nhất ở vùng Ban Mê Thuột và Kontum. Riêng tại Kontum, di dân lập làng quanh thị xă, và trải dài lên phía Bắc. Họ đă lập các làng Ngô Trang, Trung Đạo gần Vơ Định, và Diên B́nh gần Tân Cảnh. Một vài đơn vị vơ trang của giáo phái Ḥa Hảo cũng được di chuyển lên đây khi giáo phái này về hợp tác với chính phủ. Ngoài việc an dân, việc làm này c̣n mang ư nghiă về quốc pḥng.

Tôi không biết nhiều về phía Nam cao nguyên, v́ tôi chỉ ở cùng một đơn vị Thiết Giáp, luôn hoạt động ở phía Bắc, không kể trận Ban Mê Thuột, diễn ra vào giai đoạn chót của cuộc chiến. Tuy nhiên, vùng Pleiku và Kontum mới là điạ bàn chính trong chiến tranh của vùng cao nguyên. Các cuộc đụng độ lớn giữa ta và VC luôn xảy ra ở đây. Cả Vùng 2 Chiến Thuật có 5 thiết đoàn Kỵ Binh. Trừ hai chi đoàn Thiết Kỵ hoạt đông dưới miền duyên hải, toàn bộ năm thiết đoàn đều nằm trên vùng cao nguyên. Trong đó bốn thiết đoàn bố trí tại Pleiku và Kontum.

Gần như trở thành qui luật, ngoài các trận đánh lẻ tẻ diễn ra suốt năm, vào đầu mùa mưa đều có những trận đánh lớn với sự tham dự của nhiều trung đoàn quân chính qui của CS miền Bắc. Những năm 1965 và 1966, các trận đánh lớn diễn ra ở Đức Cơ, Pleime; năm 1967 ở Dakto; năm 68 Mậu Thân; năm 69 ở Ben Hét; năm 70 ở Dak Seang; năm 71 ở căn cứ 5, căn cứ 6; năm 72 ở Tân Cảnh. Sau những trận đánh này, thương vong của ta thật lớn lao, nhưng tổn thất của lực lượng CS Bắc Việt tăng gấp nhiều lần. Sau trận Ben Het, nhiều cán binh cuả quân CS miền Bắc bị chết nằm rải rác trong rừng, tan rữa chỉ c̣n bộ xương. Sau trận tại căn cứ 5, các đợt tiếp tế được yêu cầu mang thêm cả những bó nhang, không phải để cúng cô hồn, mà đốt lên để át mùi tử khí!

Nói tới vùng cao nguyên, không thể không nói đến con đường 14. Ngày nay, con đường này chạy từ Chơn Thành, chỗ giáp với Quốc Lộ 13, ra tới Quảng Trị. Nhưng đoạn đường từ Pleiku tới Dakto trong chiến tranh là con đường của xương, máu, và nước mắt. Các Trung Đoàn CS Bắc Việt 95, 28, và 66 thường đóng chốt ngăn chặn giao thông trên đoạn đường này, trước khi mở các trận đánh lớn. C̣n thường ngày, từ Pleiku tới Kontum là vùng hoạt động thường xuyên của một đơn vị cấp tiểu đoàn D405? Từ Kontum tới Tân Cảnh là đơn vị C1. Các đơn vị CS này mở các cuộc phục kích nhỏ, bắn sẻ, và nhất là đặt ḿn.

Vào năm 1968, đoạn đường này vẫn không có nhiều thay đổi khi so với thời gian trước khi quân Mỹ chính thức tham chiến ở Việt Nam. Chỉ có 1/3 mặt đường được tráng nhựa, 2/3 mặt đường c̣n lại vẫn là đất đá, v́ vậy ḿn bẫy luôn là nỗi ám ảnh cho các đơn vị. Quân đội Mỹ luôn xử dụng con đường này để chuyển tiếp liệu từ Pleiku lên các căn cứ phía Bắc. Để tránh bớt thiệt hại khi bị phục kích, Công Binh Mỹ đă cày sới, chặt cây, khai hoang vào hai bên đường, mỗi bên khoảng hơn 100 mét để đoàn “convoi” (đoàn xe hộ tống, tiếng Pháp) có thể di chuyển. Sau khi Thiết Giáp đă mở đường xong, là toán ḍ ḿn đi so le hai bên đường. Phiá sau một đoạn xa là hai chiếc GMC chở đầy đá cục di chuyển dật lùi. Nếu có ḿn c̣n sót lại th́ nó sẽ nổ. Công việc thận trọng như vậy mà đôi khi vẫn bị tổn thất v́ ḿn, do kỹ thuật chôn dấu của VC ngày một tinh vi.

Tôi được nghỉ một ngày khi về tŕnh diện trung đoàn, để chờ chi đoàn đến nhận. Khi về tới chi đoàn, một hai ngày đầu tôi c̣n bỡ ngỡ, nhưng vài ngày sau, tôi đă bắt kịp mọi việc. Vào thời gian này Trung Đoàn 3 Thiết Giáp được cải danh thành Thiết Đoàn 3 Kỵ Binh. Thiết đoàn chịu trách nhiệm an ninh Quốc Lộ 14 từ Pleiku đến Kontum. Đoạn đường dài khoảng gần 60 cây số. Từ Pleiku tới Dak Doa, đồi dốc thoai thoải, địa thế lư tưởng cho các hoạt động của Thiết Giáp. Từ Dak Doa tới Kontum con đường 14 bị kẹp giữa hai dăy núi, phía Đông là dăy Chu Thoi và phía Tây là dăy Chư Pao, đoạn này dài khoảng 7 cây số. Khi mở đường đến đoạn này, Thiết Giáp chỉ có một khoảng trống rất hẹp để điều động.

Dak Doa cũng là một địa danh đáng được ghi nhớ, v́ chính tại địa điểm này, vào năm 1955, Công Binh Việt Nam Cộng Ḥa đă mở con đường đi về Quảng Ngăi. V́ chiến tranh, con đường hầu như không bao giờ được xử dụng. Những ngày tháng giữ an ninh trên đoạn đường này, đơn vị của tôi ít gặp ḿn bẫy, nhưng v́ các đoàn “convoi” của quân đội Mỹ vẫn đi đi về về hàng ngày, do vậy thường xuyên bị phục kích. Các đoàn xe bị tổn thất không nhiều, nhưng lực lượng của CSBV bị tổn thất rất nặng, một phần do sự phản công của Thiết Giáp, một phần do các khẩu đại liên sáu ṇng bố trí xen kẽ trong đoàn xe hộ tống.

Đường 14 được nhắc đến nhiều sau này, là do trận chiến đẫm máu diễn ra ở Chư Pao năm 1972... Sau khi đă chiếm được Tân Cảnh, Mặt Trận B3 CSBV dự tính sẽ đánh chiếm Kontum. Muốn vậy phải chặn được viện binh từ Pleiku lên. Chúng đă chọn Chư Pao là điểm chiến lược, v́ ngăn chặn được Chư Pao không cho quân đội chính phủ VNCH vượt qua là ngăn chận được lực lượng tiếp viện cho Kontum.

Chư Pao là ngọn đồi cao 1059 mét, nằm trong dăy núi phía Tây. Tại đây, Trung Đoàn 95A CSBV đưa một tiểu đoàn lên tổ chức trận địa. Từ cao điểm này, chúng dễ dàng ngăn chặn đoạn đường 14, nằm kẹp giữa hai dăy núi. Tất cả mọi di chuyển trên đoạn đường đều nằm trong tầm tác xạ của các loại vũ khí bắn thẳng. Lực lượng tăng cường cho Kontum đă phải trả giá rất đắt nơi đây. Về sau, Quân Đoàn II phải mở con đường 14B, lui về phiá Tây, song song với con đường 14, và sau dăy Chư Pao. Từ đây, một chi đoàn của Thiết Đoàn 3 đă xâm nhập vào mật khu cuả Trung Đoàn 95 CSBV. Cán binh CS th́ đă chạy hết, nhưng mấy con heo đă làm sẵn th́ vẫn c̣n để lại. Cũng từ đây, Thiết Giáp và Biệt Động Quân đă chiếm được đỉnh Benhet và giải tỏa cho Kontum.

Đầu năm 1969, quân đội Mỹ đă không c̣n giữ an ninh trên đoạn đường 14 từ Kontum đi Dakto. V́ thế, Thiết Đoàn 14 vừa được thành lập đă lănh nhiệm vụ an ninh trên đoạn đường này. Ở phía Bắc Kontum, rừng rậm, đồi dốc nhiều, nhiều đường thông thủy cắt ngang quốc lộ. Đặc biệt, trên đường có rất nhiều ḿn bẫy. Chỉ qua một đêm trên cùng một đoạn đường có khi khám phá cả chục ḿn đủ loại. Đường tuy dài, nhưng có hai đoạn mà nguy hiểm luôn luôn ŕnh rập: từ Kontum đến Ngô Trang, từ Vơ Định tới Kon H’ring. Các đơn vị hành quân trong khu vực này luôn chịu tổn thất do bắn sẻ, phục kích, nhưng nhiều nhất do ḿn bẫy. Đôi khi đường đă được mở, toán ḍ ḿn đă xong, xe đă di chuyển, nhưng một chiếc trong đoàn xe cán ḿn. Kết quả là không một ai sống sót.

Từ Kontum đi Ngô Trang, con đường đi lên một dốc cao của một ngọn đồi. Đó chính là Eo Gió một địa danh quen thuộc của những người lính chiến Kontum. Tại đây, Chi Đoàn 2/14 mất một hạ sĩ quan rất giỏi, bắn súng cối 81 ly không cần ống nhắm, yểm trợ chính xác, và hiệu quả. Sau khi dẹp tan một cuộc phục kích, người hạ sĩ quan này xuống xe lục xoát. Ông t́m được một cán binh CSBV nằm trong bụi rậm. Tay vẫn cầm khẩu súng colt, ông kêu người này đầu hàng. Thay v́ làm như vậy, người cán binh này, đă bắn vào ông nguyên một băng AK. Với ḷng cuồng tín và thái độ hận thù, tên CS này biến thành kẻ mê muội nên không nh́n thấy đâu là ḷng nhân đạo.

Đoạn từ Vơ Định tới Kon H’ring, phục kích và bắn sẻ diễn ra thường xuyên. Tại đây, Thiết Đoàn 14 mất một chi đoàn trưởng. Phía Bắc Vơ Định không xa có một con suối nhỏ. Qua điểm này, chi đoàn không thể dàn đội h́nh, mà phải qua từng chiếc một. Thay v́ phải để một chi đội giữ bên hông cho chi đoàn đi qua, Nguyễn Văn Âu đă khinh suất, không bố trí an ninh, và di chuyển ngay sau chi đội đầu vừa qua được mấy xe. Chi Đoàn bị lọt ổ phục kích. Truyền thống của chi đoàn này từ xưa đến nay và như thành thói quen, là khi bị phục kích, tất cả đều dàn hàng ngang tiến vào mục tiêu. Âu đă tử thương. Vài ngày sau, tôi được đưa về thay nhiệm vụ của Âu.

Qua đầu năm 1969, Công Binh Hoa Kỳ bắt đầu xây dựng lại đường 14, từ Kontum ngược về hướng Bắc, nhưng chỉ trải nhựa cho tới Tân Cảnh. Công việc vất vả, kéo theo sự mệt nhọc cho cả những đơn vị giữ an ninh. Công việc làm nền móng mất nhiều thời gian, nhưng khi trải nhựa th́ nhanh chóng hơn. Trong một ngày có thể trải nhựa tới sáu, bảy cây số. Những người lính Công Binh này làm cho xong việc chứ không làm tới giờ là nghỉ. Một lần trời đă xẫm tối mà Công Binh vẫn làm, tôi nói với người cố vấn Mỹ,

- “Anh nói với Công Binh, nghỉ đi mai làm, lính của tôi mệt mỏi quá rồi.”

Người cố vấn này không nh́n tôi mà nh́n vào khoảng không rồi nói,

- “Đường này của anh, hay của tôi?”

Tôi không thể có câu trả lời.

Người lính Thiết Giáp giữ an ninh trên các trục đường, thoạt nh́n có vẻ thảnh thơi. Nhưng không phải vậy, v́ họ ra đi từ mờ sáng, trở về khi mặt trời sắp lặn. Suốt ngày phơi ḿnh dưới nắng, mưa, ăn uống kham khổ. Ngày nào thức ăn cũng toàn thịt ba lát, hoặc cá hộp măng le. Khi về họ c̣n phải lo xăng nhớt, đạn dược, tu bổ máy móc, c̣n canh gác, vv...

Vùng phía Bắc cao nguyên này có hai thành phố chính Pleiku và Kontum. Pleiku ở trên độ cao 900 mét. Xế về phía Bắc không xa là Biển Hồ. Đây là miệng núi lửa đă ngưng hoạt động từ rất lâu. V́ vậy, vùng Pleiku đất đỏ, mùa nắng th́ bụi mù, mùa mưa th́ bẩn. Nơi đây được chọn đặt Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II. Không xa thành phố về phía Nam là núi Hàm Rồng, nơi đặt Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 4 Hoa Kỳ. Pleiku có đủ mọi sắc lính, cả Việt và Mỹ. Thỉnh thoảng, người ta c̣n bắt gặp những đoàn người thượng đeo gùi đi thành hàng dọc trong phố. H́nh ảnh hoà trộn này khiến Pleiku có một chút ǵ hoang dă, hối hả, và tạm bợ.

Tuy vậy những con người qui tụ về đây vẫn khát khao một chút lăng mạng ở café Dinh Điền, một chút cầu kỳ khi cố lặn lội vào một hẻm sâu để t́m một tô bún ḅ Huế. Thành phố này c̣n có Câu Lạc Bộ Phượng Hoàng, nhưng nơi đây không phải nơi đến của những người lính suốt ngày lặn lội trong rừng.

Có một câu nói của giới giang hồ nơi đây, “Cái ǵ của Pleiku th́ phải để lại Pleiku. Mang đi nơi khác, sớm muộn cũng mất.” Đúng sai tới đâu th́ chỉ những ai đă lập nghiệp nơi này mới có câu trả lời.

Khác với Pleiku, thành phố Kontum, với ḍng sông Dakbla chảy ngược, ở độ cao 500 mét.* Nơi đây có một chút ǵ như trầm lắng, phảng phất chút khuê các. Giờ tan học, những tà áo trắng trinh nguyên toả ra từ cổng trường, nhưng sau đó không thấy ai lang thang ngoài phố. Thói quen này, có thể ảnh hưởng từ tôn giáo, đă định h́nh nếp sinh hoạt của dân cư.

Ngược ḍng lịch sử vào năm 1851, các linh mục truyền giáo đă có mặt ở thành phố này. Kontum có nhà thờ bằng gỗ nổi tiếng, được xây dựng trong khoảng thời gian đó. Cũng nhờ sự có mặt của các linh mục đạo Thiên Chúa Giáo người ngoại quốc mà vào năm 1861 người BAHNA đă có chữ viết được La Tinh hoá. Không chỉ riêng tại thị xă Kontum, các linh mục c̣n đi đến cả những vùng xa xôi. Tại một buôn làng gần Dakmot, vào năm 1970 vẫn c̣n một linh mục già người Pháp sống trong ngôi nhà thờ nhỏ giữa buôn làng người Bahna.

Cao nguyên Trung Phần rộng mênh mông, đất đai mầu mỡ, dân cư thưa thớt, trong khi người thượng sống rải rác trong rừng sâu. Khi tới đây, người Pháp đă hạn chế người kinh sinh sống, độc quyền thành lập các đồn điền với đủ kích cỡ. Riêng tại Pleiku có đồn điền trà KTK dọc theo con đường vào Thanh An. Khi hành quân về phía Nam Đức Cơ, chúng tôi thấy cả một vườn soài rộng lớn, trái trĩu cành mà chẳng ai hái. Sâu hơn nữa về phía Nam là một khu đất bằng phẳng mà sâm mọc như cỏ. Lính tráng rủ nhau đi đào nên xe nào cũng cả bao cát.

Đệ Nhất Cộng Hoà được thành lập, bắt tay vào xây dựng cao nguyên. Người Pháp đă ra đi, nhưng đă để lại nơi đây những cánh hoa biết nói. Những cô gái này có một điểm chung là sống mũi cao, và đôi mắt sáng. Ở vùng Pleiku, các cô được học hành nên nói tiếng Pháp trôi chảy, nhưng ở Kontum, phần nhiều họ làm việc và sống lam lũ. Dù vất vả, họ vẫn giữ được vóc dáng cân đối. Gần làng Ngô Trang có hai cô gái đẹp hàng ngày vẫn đi chăn ḅ. Khi hành quân qua đây, chúng tôi thường ngồi chờ các cô về, t́m một chút rung động trong ḷng để bù vào suốt ngày mưa nắng. Đối diện với làng Trung Đạo gần Vơ Định, đi sâu vào con đường ṃn, không như một buôn thượng thường có nhà rông, nơi đây chỉ có mấy nóc nhà. Ở đây cũng có hai cô gái, tuy vẫn đeo gùi đi rẫy, nhưng làn da vẫn phơn phớt hồng, và đôi mắt th́ đầy mê hoặc.

Cao nguyên núi rừng trùng điệp. Những ai đă từng lạc bước trong rừng sâu, th́ hiểu thế nào là sức mạnh của rừng. Tôi có vài lần tăng cường hành quân trong Polei Kleng, đồn trú dài ngày tại Benhet. Buổi chiều lắng xuống, ai nh́n ra chung quanh, th́ cũng chỉ thấy một mầu xanh cuả lá, sương mù giăng giăng một màu xa khơi. Nếu ai nh́n chăm chú th́ sẽ có cảm giác rừng đang toát ra không khí trầm tĩnh, nhưng đầy bí hiểm.

Mùa Xuân năm 1972, đơn vị đồn trú tại Benhet. Tôi không có bạn bè, cũng chẳng ai viếng thăm. Lúc này, đơn vị bố trí thành một ṿng đai rộng. Mấy người lính ở từng xe góp nhau nấu chút đồ ăn mà họ mới gởi mua hôm trước.

Một ḿnh, ngồi cạnh xe chỉ huy, tôi nh́n vệt nắng hắt ngang trước mặt. Mầu nắng vàng buổi chiều dễ làm tôi chạnh ḷng. Tôi nghĩ về gia đ́nh, về những ngày tuổi nhỏ, và không thể không nghĩ về những ǵ đă từng gặp những tháng năm qua. Đă có biết bao cảnh đời bị ch́m lấp giữa mịt mù khói lửa chiến tranh.

Trong đơn vị, tôi đă từng gặp người cha của một binh sĩ đă mất. Ông đă lặn lội từ một tỉnh miền Tây ra tới vùng cao nguyên, chỉ mong được nh́n nơi con ḿnh đă sống, gom chút kỷ vật, buồn bă, rồi lầm lũi quay về.

Tôi đôi lúc nghĩ về một đám tang, vào năm 1969. Một sĩ quan của Trung Đoàn 42 tử trận. Chỉ có một quả phụ đội chiếc khăn tang trắng bước sau quan tài. Quang cảnh càng ảm đạm hơn khi trời c̣n lắc rắc mưa. Chỉ vài tháng sau, tôi t́nh cờ gặp người thiếu phụ này trong chốn ăn chơi. Chị không biết tôi, nhưng như có linh tính, có một chút khựng lại. Chỉ một thoáng, mọi chuyện lại coi như không. Sự tuyệt vọng đến đâu, để người thiếu phụ này không c̣n tha thiết đến cuộc đời ḿnh?

Một chút hồi tưởng về vùng đất tuy nhỏ giữa một cao nguyên rộng lớn, nhưng đă có biết bao người đă đi qua và bao người vĩnh viễn nằm lại.

Cao nguyên, bây giờ có thể đă khác, nhưng lẫn trong đất là xương máu của không biết bao người.



* Các sông ở miền Trung VN, xuất phát từ dăy núi Trường Sơn, đa số chảy về hướng Đông, đổ ra biển. Riêng sông Dakbla chảy ngược lại về phía Tây.

florida80
04-27-2019, 21:13
Những Điệp Khúc C̣n Dang Dở….

Trần Ngọc Nguyên Vũ





Ngồi trên chiếc xe díp tuần pḥng căn cứ, Trung Tá Tựu thấy chiếc C130 bay lướt qua đầu ḿnh đáp xuống phi đạo, anh ra lệnh cho người tài xế ngừng xe lại để quan sát, chiếc phi cơ đang ngừng lại ở cuối phi đạo sát với ṿng đai phi trường. Cửa hậu của phi cơ được mở ra, một đám đông khoảng ba bốn chục người tay mang hành lư tràn qua băi cỏ phóng lên phi cơ. Cửa phi cơ được đóng lại, bốn cánh quạt cùng với hệ thống bán phản lực rít lên, phi cơ lao về phía trước rồi bốc minh rời khỏi phi đạo. Tựu đứng thẳng người, cánh tay giơ lên ra lệnh cho người xạ thủ vào vị thế chờ khi phi cơ vào đúng tầm đạn của khẩu đại liên. Nét mặt người xạ thủ đanh lên, anh cắn chặt môi đến bật máu, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, ngón tay run run đặt lên c̣ súng sẵn sàng nhả đạn. Phi cơ bay ngang qua đầu nhưng Tựu vẫn đứng bất động, người xạ thủ ngước mắt nh́n “Ông Thầy” đợi lệnh để khai hỏa. Phi cơ bay lên như cố gắng nâng cao độ “climb” rồi từ từ biến ḿnh sau đám mây mù dầy đặc trên bầu trời của quê hương vào lúc những ḍng sử bi hùng của cuộc chiến đang từ khép lại…. Tựu buông một tiếng thở dài, vỗ vai người tài xế nói: “- Thôi ḿnh đi về”.

Sau bao năm theo “Thầy” đi hành quân ngoại biên, anh tài xế hiểu rơ “Ông Thầy” của ḿnh hơn ai hết. Từ những cuộc hành quân vượt đỉnh Trường Sơn, tới những lần xâm nhập mật khu của địch, anh luôn luôn để toát ra một phong độ hào sảng của một tráng sỹ nơi biên cương quan tái chốn xa trường. Cuộc sống của anh là cuộc sống của những người con yêu sẵn sàng hy sinh thân ḿnh cho đại cuộc. Mỗi bước chân của anh in đậm những ḍng thơ đầy tính nhân bản, trên những trang quân sử bi hùng và lăng mạn của dân tộc…Sự quyết định của anh ngày hôm nay có thể là đúng và cũng có thể là sai, nhưng chắc chắn đó không phải là sự quyết định của lư trí mà là sự quyết định của con tim…C130 một cái tên nghe quen thuộc và cũng rất thân thương. Trong những lần làm việc với C130, anh ít tiếp xúc với phi hành đoàn mà chỉ biết họ qua “tần số”. Từ những phi vụ thả toán, đến những phi vụ “bốc” thông điệp và bốc “hàng sống”. anh coi chiếc C130 như một người bạn thân thiết nhất của anh, làm thế nào anh có thể bắn hạ nó, cho dù có phải đánh đổi lấy những h́nh phạt nặng nề nhất của quân đội dành cho anh. Nghĩ như vậy anh thấy ḷng ḿnh thanh thản hơn…Cuộc chiến này rồi cũng có lúc phải kết thúc, kết thúc như thế nào th́ anh chưa biết, lệnh từ Nha Kỹ Thuật là phải bảo vệ sân bay để sẵn sàng cho cuộc triệt thoái toàn bộ của quân đội...

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 miền Nam thất thủ, quân đội miền Bắc tràn qua vĩ tuyến 17 tiếp thu miền Nam và thủ đô SàiG̣n. Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa tự giải thể, nhân dân miền Nam t́m đường thoát ra nước ngoài xin tị nạn chính trị đẻ tránh sự trả thù tàn độc của Cộng Sản …Sau 20 năm nội chiến, một cuộc chiến tàn bạo nhất trong lịch sử chiến tranh của nhân loại ở thế kỷ thứ 20 này. Lằn ranh chia cắt đă được xóa bỏ, và Việt Nam trở thành một nước theo chế độ Cộng Sản. Nhưng cũng kể từ đó người dân miền Nam sống trong cảnh tối tăm , u ám với một tương lai mù mịt…Hàng trăm những trại tù, những vùng kinh tế mới được dựng lên để giam giữ hành hạ và cướp bóc vơ vét tài sản của dân miền Nam. Thảm cảnh vợ con của Nguỵ Quân, Nguỵ Quyền ( tiếng của cộng sản ) bị cưỡng bức bởi những kẻ có quyền thế của chế độ mới đă làm cho người dân miền Nam càng thêm tủi hổ…Vết thương đời ngày đêm rỉ máu. ..Bây giờ th́ đă hơn nửa thế kỷ trôi qua , cuộc nội chiến đầy hận thù tàn bạo cũng đă chấm dứt, không c̣n những tiếng bom nổ đạn bay, những xác người gục ngă giờ đậy cũng đă tan biến vào với cát bụi để biến thành chất tố để vun xới cho rừng cây xanh lá cho những khóm hoa trổ sắc vàng tươi và cái c̣n lại là cái “hào khí” của những anh hùng liệt nữ, những người đă nằm xuống mà không bao giờ được thấy cái thành bại của cuộc chiến ḿnh đă tham dự, cái hào khí đó đang nằm trong những trang “Quân Sử” để tấu lên những “Điệp Khúc” cho bản “Trường Thiên Anh Hùng Ca” bất hủ của dân tộc…

Bây giờ th́ đă hơn nửa thế kỷ trôi qua, những người “Tị Nạn” tham dự cuộc chiến ngày nào cũng đang kề cận với những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, nhưng mỗi lần lật qua những trang chính sử của dân tộc th́ cái hào khí “Đông A” của những người trai thế hệ “ Mầu Tím Hoa Sim” của một thời chinh chiến ấy lại bùng lên để dệt thành những ḍng sử mới cho thế hệ ngàn sau chiêm ngưỡng…

20 năm sau ngày 30 tháng Tư oan nghiệt, tôi tất bật ngược xuôi làm kiếp chim trời xa tổ trên những nẻo đường xa lạ, tôi có dịp ghé thành phố San José, tôi điện thoại cho Tướng Minh xin được đến thăm ông. Nhận ra tôi ông mừng lắm, ông nói ông rất thích những bài viết của tôi trong mục “Đem tâm t́nh nói chuyện với lịch sử”, rồi ông nói với tôi để ông gọi cho Phan Vũ Điện tổ chức một tiệc rượu bỏ túi và mời một số anh em Không Quân đến nhà Điện để hàn huyên tâm sự…Trong lúc nói chuyện Điện kể lại chuyến bay nghẹt thở trong lúc cất cánh từ phi trường Long Thành, Chiến nói: “ Trong cuộc đời bay bổng, bao nhiêu lần vào sanh ra tử, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy hồi hộp và căng thẳng như lúc bay ngang tầm súng đại liên trên chiếc xe díp pḥng vệ phi trường, lúc bấy giờ toàn thân anh như tê dại, miệng thầm đọc kinh “Đức Mẹ” hằng cứu giúp và “Quan Thế Âm Bồ Tát”…Khi phi cơ lên đến cao độ b́nh phi, thẳng đường lấy hướng đi Singapor anh mới hoàn hồn…Tướng Minh ngồi trầm ngâm nói: “ĐM…Cuộc đời thật là “Vô Thường” không biết đâu mà lường trước được…”

Bẵng đi một khoảng thời gian sau, tôi có dịp gặp lại Tựu, người bạn cũ từ thủa c̣n mài đũng quần trên ghế nhà trường. Chung nhóm với Trịnh Đức Tự, Đào Văn Năng…Chúng tôi cùng xin đầu quân vào Quân Chủng Không Quân. Tôi và Tự qua khỏi ṿng khám tổng quát, được đi tiếp, c̣n Tự và Năng phải ở lại để đi theo con đường “định mệnh “ riêng của đời ḿnh…V́ tính đa năng của Không Quân, thỉnh thoảng tôi vẫn được gặp họ, nhất là Tựu, trong những lần hành quân trên Bắc Thái…Chúng tôi yểm trợ cho Tựu “bốc” những toán Biệt Kích Dù trên đất Bắc…Ngồi nói chuyện trong buổi tiệc cưới của cô cháu gái Thanh Hà, nữ ca sĩ duyên giáng nổi tiếng nhất của cộng đồng người Việt tại hành phố Raleigh, thuộc tiểu bang North Carolina. Sau khi nâng ly mừng cho Cô Dâu và Chú Rể được bay cao và bay xa trong ṿm trời của yêu đương hạnh phúc, Tựu nói với tôi : “- Trong cuộc sống hiện tại, có những chuyện ngày xưa mà bây giờ nghĩ lại tôi vẫn tưởng chừng như mới xẩy ra ngày hôm qua…Gương mặt Tựu chùng xuống ch́m vào một vùng kư ức nhạt nḥa những h́nh ảnh của một thời…Tựu nói :’- Nếu sáng hôm ấy tôi ra lệnh cho người xạ thủ khai hỏa th́ chắc chắn chiếc C130 sẽ bốc cháy và nổ tung trên bầu trời, th́ suốt cuộc đời tôi sẽ không lúc nào được hưởng những giây phút thanh thản như ngày hôm nay…và biết đâu tôi lại chẳng theo hai người bạn trong một tai nạn xẩy ra cho 3 người chúng tôi trong toán kiểm tra chương tŕnh xây cất của tập đoàn “Trump Tower” ở Miami, FL. về một cơi vô h́nh nào đó rồi…Tôi nói với anh :”- Cuộc đời thật là vô thường, nếu nói theo tinh thần “Thập Nhị Nhân Duyên” trong Phật Giáo th́ đó là cái nghiệp của chúng sinh, không ai thoát khỏi…Tôi biết người lái chiếc C130 ngày hôm ấy, anh ta đang định cư ở San José, người đầu sông, kẻ cuối sông, nay bắc nhịp cầu “Ô Thước” để nhâm nhi ly rượu “tri kỷ tương phùng như sương khói…” chắc là sẽ thú vị lắm đấy. Tựu trầm ngâm, giọng nói như tan loăng vào khoảng không vô tận :”- Thôi…cứ để chuyện đó nằm yên trong qúa khứ, nhắc đến chỉ làm cho cuộc sống càng thêm sáo trộn…” Tôi nâng ly ngửa cổ uống cạn ly rượu như cảm thông cùng câu nói đầy chất “thiền” của Tựu.


Trần Ngọc Nguyên Vũ
(Những Điệp Khúc C̣n Dang Dở…)

florida80
04-27-2019, 21:14
Những Điệp Khúc C̣n Dang Dở…

Trần Ngọc Nguyên Vũ

*****

Vào chưyện…

Người Chép Sử!
(Trần Ngọc Nguyên Vũ)

*****

Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn
Tráng sỹ nhất khứ hề bất phục hoàn.

Tư Mă Thiên


Lịch sử là những dữ kiện đă xẩy ra được ghi lại một cách trung thực. Thiếu sự trung thực “lich sử” sẽ trở thành những tài liệu vô giá trị. Tư Mă Thiên một nhà viết sử có uy tín nhất của Tầu, ông đă để lại một pho sử giá trị để những nhà nghiên cứu có đủ tư liệu để tham khảo. Nhưng làm thế nào mà Tư Mă Thiên, một người sống giữa một triều đại quân chủ chuyên chế độc tài đời nhà Tần, có thể thoát khỏi lưỡi gươm của Tần Thủy Hoàng. Sau khi bị Kinh Kha ám sát th́ những ai chỉ cần nhắc đến hai tiếng Kinh Kha cũng đủ để Tần Thủy Hoàng chu di tam tộc. Vậy làm thế nào mà Tư Mă Thiên đă hết lời ca tụng Kinh Kha như một người hùng “thế thiên hành đạo” mà lại thoát được đường gươm của bạo chúa. Đó là ông đă giấu Tráng Sỹ vào những ḍng chữ của thơ văn. Thay v́ chép sử ông viết chuyện dă sử, ông không tả Kinh Kha sang Tần mà chỉ tả cảnh Thái Tử Đan và cả nước Yên chít khăn tang ra bờ sông Dịch Thủy qùy lạy tiễn đưa, bầu trời vần vũ đám mây tang, trong lúc “tráng sỹ” lạnh lùng quay lưng bước xuống thuyền, ḍng Dịch Thủy gào thét mộ khúc bi ai, tiếng sáo Cao Tiệm Ly văng vẳng vọng lên như một luồng âm phong lạnh buốt ḷng người…” Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn – Tráng sỹ nhất khứ hề bất phục hoàn.”

Đến đoạn viết sử, ông ung dung viết những ḍng chính sử mà không sợ phải bẻ cong ng̣i bút…Lệnh của Tần bạo chúa là phải chặt đầu kẻ phản Tần là Phàn Ô Kỳ đem dâng trước bệ của Tần Thủy Hoàng, và Kinh Kha được chọn để làm chuyện này. Trước khi được bước lên chin bệ, quân hổ bôn lột quần áo Kinh Kha ra khám xét, ngoại trừ con dao “Trủy Thủ” dấu trong chiếc đầu lâu của Phàn Ô Kỳ. Người đi cùng Kinh Kha đứng trước cảnh đó đă run sợ đến đứt mạch máu mà chết. Kinh Kha b́nh tĩnh bước lên qùy dâng chiếc hộp đựng đầu Phàn Ô Kỳ cho bạo chúa. Tần Thủy Hoàng vẫy Kinh Kha lại, Tráng sỹ đứng lên tḥ tay móc con dao trong đầu của Ô Kỳ ra phóng tới Tần Thủy Hoàng, lưỡi dao chệch qua một bên ghim vào chiếc cột rồng, quân hổ bôn sấn tới băm nát Kinh Kha, thân xác người tráng sỹ chỉ c̣n là một đám thịt nhầy nhụa…

Cái chết của Kinh Kha đă trở thành biểu tượng của hào khí của tráng sỹ và đă làm hao tốn bao nhiêu bút mực cho người đời sau khi bàn về Kinh Kha…Để khi nhắc đến Kinh Kha người ta không c̣n nhớ đến Kinh Kha là người nước Yên , Hàn, Tần hay Sở, và Kinh kha thành công hay thất bại…mà hai chữ Kinh Kha đă được coi như là cái hào khi trong thơ văn…Thi Bá Vũ Hoàng Chương cũng đă tả cảnh Kinh Kha sang Tần qua bài thơ “Bài Ca Sông Dịch”:

“Ai Tráng Sĩ bao năm mài gươm dưới nguyệt”
“C̣n tưởng nghe hồn thép réo sông sâu”
“Kinh Kha hề Kinh Kha”
“Vinh cho người hề ba ngàn tân khách”
“Tiễn người đi tiếng trúc nhịp lời ca”
“Biên thùy trống dục”
“Nẻo Tần sương sa”
“Gió thê lương quằn quại khói chiêu hà”
“Tám phương trời khói lửa”
“Một mũi dao sang Tần”
“Ai trách Kinh Kha rằng việc người để lỡ”
“Ai khóc Kinh Kha rằng thềm cao tang thân”
“Ai tiếc đường gươm tuyệt diệu”
“Mà thương cho cánh tay thần”
“Ta chỉ thấy”
“Tơi bời tráng sĩ”, thây ngă hai bên”
“Một triều rối loạn, ngai vàng ngả nghiêng”
“Áo rách thân run hề ghê hồn bạo chúa”
“Hùng khí nuốt sao Ngâu hề nộ khí xung thiên”
“Một cánh tay đưa mà danh lừng vạn cổ”
”Hiệp sĩ Kinh Kha hề người thác đă nên”.

Vũ Hoàng Chương
(Bài Ca Sông Dịch)

*****




Ngồi thu ḿnh trong chiếc ghế của pḥng hành quân để nghe. “Lăo Bá” Nguyễn Văn Sỹ thuyết tŕnh chi tiết về phi vụ vô cùng quan trọng và nguy hiểm này. Đại Tá Sỹ vừa dứt tiếng th́ tất cả các “Phi Công Nghênh Cản” oai phong lẫm liệt trong bộ đồ “flying gears” được trang bị từ đầu đến chân, trông hùng và đẹp như những “Hiệp Sĩ” thời trung cổ, đồng loạt đứng lên giơ tay chào Đại Tá Sỹ và nói “ – Chúng tôi sẵn sàng đợi lệnh cất cánh. “…

Gấp tấm bản đồ hành quân lại, Đại Uư Phan Đ́nh Hùng liếc mắt đảo qua những khuôn mặt lạnh lùng của những người trai thuộc thế hệ “Mầu Tím Hoa Sim” của một thời ly loạn…Họ cũng như anh, sinh ra và lớn lên để hy sinh cho đại cuộc. Tất cả đều dán mắt vào chiếc điện thoại đỏ đặt trên bàn…Ngoài phi đạo những chiếc F5E trong tư thế sẵn sàng, dàn hỏa tiễn Side Winder ngăo nghệ nằm trên cánh phi cơ đợi được khai hỏa…Một ư nghĩ thoáng qua trong đầu anh khi h́nh ảnh chập chờn của đứa con đầu ḷng và người vợ trẻ đang dậy con bập bẹ gọi hai tiếng “Bố Mẹ” thân thương đầu đời rồi anh liếc nh́n những người trai trẻ chung quanh, họ cũng như anh, ai cũng đều có gia đ́nh con cái, hay người yêu, anh em bố mẹ, nhưng giờ đây trước những giờ phút căng thẳng này họ đều tạm gác t́nh riêng lại một bên để lo chu toàn đại cuộc…coi núi Thái Sơn nhẹ như chiếc lông hồng…Tiếng chuông điện thoại vang lên như muốn chọc thủng cả bầu trời tinh đẩu…Mọi người đồng loạt đứng dậy…Gương mặt của Đại Tá Sỹ đanh lại, ông bốc điện thoại lên nghe rồi từ từ bỏ xuống nh́n mọi người nói: “ – Phi vụ được huỷ bỏ!”…

…Ngồi trong pḥng lái của chiếc C130 đang b́nh phi ở cao độ 25,000 bộ, Đại Uư Phan Đ́nh Hùng lơ đăng ngắm những giải mây trắng bồng bềnh trôi quanh thân tầu trông như những giải lụa vờn trên gịng sông thiên hà, anh nghĩ đến người vợ trẻ, chắc giờ này nàng đang bồng con đứng đợi anh về…Bỗng có tiếng âm thoại vô tuyến vang lên trong ống nghe: “ – Có phải Đại Bàng Phan Đ́nh Hùng đó không? Chúng tôi vừa thi hành xong phi vụ huấn luyện, xin được hộ tống Đại Bàng một đoạn đường.”Anh bấm nút vô tuyến cất tiếng cười sảng khoái: “- Ha…ha…ha…Thật là vinh hạnh khi được bay cùng những người hùng Khu Trục Nghênh Cản” của vùng trời hỏa tuyến.” Hai chiếc F5E bay luồn qua dưới bụng chiếc C130 rồi bất thần kéo vút lên làm một ṿng “vertical roll” tuyệt đẹp, bốn vệt khói trắng từ cánh phi cơ quấn lấy nhau trông như những con rồng hút nước…Trong khoảng không gian cao rộng trên ṿm trời bao la bát ngát của miền Nam vang lên những tiếng nói, và giọng cười vô tư của những người trai khói lửa…

Trần Ngọc Nguyên Vũ
(Những Điệp Khúc C̣n Dang Dở…)

florida80
04-27-2019, 21:15
Ca khúc Pháp mang tên: Comme toi- Giống như con.

Đến ngày hôm nay, thế giới lại gần được nhau hơn, th́ chúng ta phải cảm ơn tầm quan trọng và sức lôi cuốn của Âm nhạc, mà bất cứ một dân tộc nào đều có thể, qua những nhạc phẩm bất hủ của ḿnh, mang mọi người lại gần nhau, ḥa cùng một trái tim, dù ở góc phố nào trên thế giới”.



Chiến tranh và bom đạn, là những cơn ác mộng kinh hoàng đối với những con người vô tội. Và có điều c̣n ám ảnh hơn bao giờ hết chính là nỗi đau mà chúng dày xéo lên những đứa trẻ, với ánh mắt ngây thơ, tương lai c̣n chưa kịp tới.





Chiến tranh và bom đạn, là những cơn ác mộng kinh hoàng đối với những con người vô tội (Ảnh: pixabay.com)
Có một ca khúc chạm tới tận sâu thẳm trái tim, ca khúc Pháp mang tên: Comme toi- Giống như con.
Ca khúc không chỉ làm cho bao trái tim thổn thức bởi âm nhạc quá đẹp, mà c̣n gợi lại một nỗi sợ hăi không bao giờ cũ: Con trẻ luôn là những nạn nhân vô tội của chiến tranh và tội ác.

Bản gốc của Jean-Jaques Goldman khác hoàn toàn các phiên bản tiếng Việt hát bởi Mỹ Tâm với tựa đề “Về chốn thiên đường” (Album Ngày ấy Bây giờ), hay “Hăy đến với em” (Ngọc Lan), là những câu chuyện thổn thức về t́nh yêu đôi lứa.




Jean-Jacques Goldman (Ảnh: queen.com)
Comme toi – Giống như con được nhạc sĩ người Pháp Jean-Jacques Goldman lấy cảm hứng từ một h́nh ảnh cũ về một cô bé tên là Sarah bị giết trong trại tập trung của Đức quốc xă. Ca khúc là một h́nh ảnh chân thực đau ḷng, một em bé chưa được 8 tuổi, đă bị chiến tranh cướp đi tất cả.




(Ảnh: bodhichita.com)
Xin mời độc giả cùng lắng nghe lại bản gốc nhạc Pháp một thời vang bóng, là niềm tự hào và yêu mến của người dân Pháp, mà ai ai cũng tin rằng, mỗi khi bài hát cất lên, những ông bố bà mẹ, sẽ ôm thật chặt những đứa con của ḿnh.

Comme Toi – Jean Jaques Goldman

https://www.youtube.com/watch?v=Z2y-P1nC1MQ
Chiến tranh và tội ác đă cướp đi ước mơ c̣n dang dở của những đứa trẻ.

Cô bé 8 tuổi trong bức ảnh không có một cái tên cụ thể và Goldman đă đặt cho cô cái tên Sarah, tên người vợ của ông tổ dân tộc Do thái, Abraham. Điều này cũng giải thích cho nội dung bài hát dù không chỉ đích danh nạn diệt chủng nhưng những cái tên trong bài hát đều ám chỉ đến người Ba Lan gốc Do thái. Ngoài Sarah c̣n có thêm Ruth, Anna, Jérémie và địa danh Varsovie (Warsaw, Ba Lan).

Bài hát Comme Toi là tâm trạng của một người cha khi ngắm nh́n con gái ḿnh đang ngủ. Bé say sưa trong giấc nồng, khuôn mặt b́nh yên như một thiên thần nhỏ, đó chính là Caroline, con gái của Goldman năm ấy cũng đang gần tṛn 8 tuổi.




Bé say sưa trong giấc nồng, khuôn mặt b́nh yên như một thiên thần nhỏ, đó chính là Caroline, con gái của Goldman năm ấy cũng đang gần tṛn 8 tuổi. (Ảnh: pixabay.com)
Người cha yêu thương cô con gái biết nhường nào, ông thấy đó là một chồi non của sự sống, ngây thơ và đáng yêu, tâm hồn trong sáng của đứa trẻ đă đưa ông đến với nỗi nhớ về một cô bé có vẻ mặt trong xanh trong như bầu trời không gợn mây, trong chiếc váy nhung, cô bé cười tỏa biết bao sự sống. Em bé đứng bên cạnh gia đ́nh trong một buổi chiều tà, ánh mắt lơ đễnh nh́n quanh như kiếm t́m trong vô định.

Cô bé ấy có đôi mắt sáng và chiếc váy đầm bằng nhung
Ở bên cạnh mẹ của bé, với gia đ́nh vây quanh
Bé tạo dáng với một chút lơ đễnh dưới tia nắng dịu cuối ngày
Tấm ảnh không đẹp nhưng chúng ta có thể thấy ở đó
Niềm hạnh phúc đích thật và nỗi dịu êm của một buổi chiều tà
Cô bé đă yêu âm nhạc, nhất là Schumann và sau đó là Mozart


Bé tạo dáng với một chút lơ đễnh dưới tia nắng dịu cuối ngày. Cô bé đă yêu âm nhạc, nhất là Schumann và sau đó là Mozart (Ảnh: pinterest.com)

Giống như con, giống như con, giống như con, …
Giống như con mà ta đang nh́n xuống
Giống như con đang ngủ và mơ về điều ǵ đó
Giống như con, giống như con, giống như con,


Em bé đứng bên cạnh gia đ́nh trong một buổi chiều tà, ánh mắt lơ đễnh nh́n quanh như kiếm t́m trong vô định. (Ảnh: pixabay.com)
Cô bé cũng như bao đứa trẻ khác, thích nghe những bản nhạc Schumann và sau đó là Mozart, cô được học ở một ngôi trường làng, cũng thích đọc sách và học cách đối nhân xử thế. Cô vẫn thường ngợi ca những chàng ếch xanh và nàng công chúa ngủ trong rừng, cũng mơ mộng trong vườn cổ tích, cũng mang theo những giấc mơ về một nàng công chúa xinh đẹp với hoàng tử xứ thần tiên. Sarah yêu búp bê và cả bạn bè, nhất là với Ruth và Anna.




Cô bé cũng như bao đứa trẻ khác, thích nghe những bản nhạc Schumann và sau đó là Mozart, cô được học ở một ngôi trường làng, cũng thích đọc sách và học cách đối nhân xử thế




(Ảnh: pinterest.com)
Cô bé ấy đă đi học trong trường làng ở dưới đó
Cô bé đă học những cuốn sách, đă học các lễ nghĩa, phép tắc
Cô bé đă hát về những chú ếch và về những cô công chúa ngủ trong rừng
Bé yêu con búp bê và bạn bè của ḿnh
Nhất là Ruth và Anna, và nhất là Jérémie
Và chúng đáng lẽ đă có thể lấy nhau một ngày nào đó ở Varsovie

Rồi một ngày nào đó, ở Varsovie, Sarah sẽ có một đám cưới tuyệt vời. Ôi giấc mơ mới đẹp làm sao, cô bé ấy c̣n tương lai phía trước. Cuộc sống của cô là chuỗi ngày êm đềm, với mộng mơ và những đám mây trắng trên cao.




Sarah sẽ có một đám cưới tuyệt vời, đó là ước mơ của cô bé



Mới 8 tuổi chưa hiểu hết sự đời, c̣n dang dở nụ cười chưa kịp khép, em hồn nhiên nhảy chân sáo giữa sân, búp bê như một cô bạn rất gần

Giống như con, giống như con, giống như con, …
Giống như con mà cha đang nh́n xuống
Giống như con đang ngủ và mơ về điều ǵ đó
Giống như con, giống như con, giống như con,

‘‘Giống như con, giống như con, giống như con, …’’ Người cha thủ thỉ với cô con gái bé bỏng như thể xoa dịu những ǵ đă mất của Sarah, giấc mơ c̣n bỏ ngỏ. Cô bé ấy cũng như con, có đôi mắt sáng như sao đêm, trong xanh như nước biển, cô bé rất ngoan, và dáng vẻ như một thiên thần. Cô bé cũng sẽ trở thành một thiếu nữ, với biết bao nhiêu hoài băo ước mơ.





Cô bé ấy cũng như con, có đôi mắt sáng như sao đêm, trong xanh như nước biển, cô bé rất ngoan, và dáng vẻ như một thiên thần (Ảnh: youtube.com)
Cô bé ấy tên là Sarah, chưa được tám tuổi
Cuộc đời bé đă từng là những giấc mơ êm ả và những cụm mây trắng

Nhưng rồi nó bị tước đoạt bởi kẻ khác, giọng người cha như nghẹn ngào khi:

Nhưng những người khác đă quyết định cách khác
Cô bé ấy có đôi mắt sáng và cùng lứa tuổi với con
Đó từng là một bé gái b́nh thường và rất ngoan
Nhưng cô bé ấy đă không được sinh ra giống như con ở đây và bây giờ


Cuộc đời bé đă từng là những giấc mơ êm ả và những cụm mây trắng




Làn mây trắng không c̣n đó nữa, bị bom kia xé vỡ mất rồi, giấc mộng đẹp bị đạn bay xé nát. Những kẻ kia đă cướp mất đi rồi, vườn cổ tích với những chàng hoàng tử, chú ếch xanh nhảy nhót tung tăng, đă biến mất không c̣n dấu vết, bởi chiến tranh, bởi tàn ác của ai kia. Đôi mắt mộng mơ không c̣n nữa, chỉ là một ánh mắt chất chứa cả nỗi buồn.

Cô bé cũng như con hay biết bao đứa trẻ khác, cũng có những câu chuyện đang bỏ dở, cũng có những niềm vui nho nhỏ của tuổi lên 8. Cũng như con mong được b́nh yên và ch́m trong mộng lành. Nhưng chiến tranh kia đă cướp đi tất cả, trong đó có những giấc mộng rất b́nh thường.

Tiếng vĩ cầm cất lên réo rắt, như cào xé tới tận tim gan, nỗi đau của những đứa trẻ là nạn nhân vô tội của chiến tranh và tội ác.

Chẳng c̣n tiếng ríu rít cười đùa, chỉ vương lại là nỗi sợ hăi bom đạn, gia đ́nh li tán con mất mẹ, cha, lang thang như kẻ không nhà, rồi lại bị vùi lấp trong đống đổ nát, tàn tro.


Chiến tranh đă cướp đi mọi thứ, c̣n đâu nữa nụ cười trong sáng




Bạn có biết ở thời b́nh cũng có rất nhiều cuộc đời bất hạnh của những đứa trẻ phải gánh chịu cho tội ác ngay cả khi nó chưa kịp chào đời

Đó chính là những đứa trẻ mồ côi con của những cha mẹ có niềm tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Họ đă cướp đi tiếng gọi mẹ, gọi cha. Cướp đi mái nhà ấm êm của chúng, đẩy biết bao những cuộc đời vào bất hạnh, con khóc đêm nhớ mẹ cha, đắp sương trời giữa màn đêm lạnh.






Bạn có biết, sự đau khổ này không phải tới từ chiến tranh, mà đó chính là tội ác, điều đau đớn hơn cả lại xảy ra ở thời b́nh.

Điều này đă và đang xảy ra ở Trung quốc, trong các nhà tù hay những trại cưỡng bức, có những đứa trẻ với ánh mắt c̣n ngây thơ không hiểu v́ sao ḿnh lại bị nhốt vào tù, không hiểu v́ sao không được tới trường, cũng không hiểu v́ sao cha mẹ đột nhiên biến mất. Chúng cứ chạy đi kiếm t́m cha mẹ, biết hỏi ai và biết t́m đâu?





Có những đứa trẻ chưa kịp nh́n thấy ánh sáng cuộc đời, đă vội vă rời khỏi thế gian v́ những kẻ kia bức hại.

Tội ác biết sao mà kể xiết, lũ trẻ vốn vô tội ngây thơ, nhưng người ta lại biến nó trở thành những đứa bé phải hứng chịu tất cả những ǵ đau thương nhất.



Ước mơ ư? Quá xa vời, khi tiếng mẹ, cha chẳng bao giờ được cất lên lần nữa.

Đó là những cuộc đời li tán, đến tận bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, chân giá lạnh, bụng đói khát. Biết đi đâu t́m mẹ t́m cha. Chỉ biết khóc cho thấu trời thấu đất. Những tiếng cười kia măi măi đă xa rồi.

Trở về với Comme toi- giống như con, để biết trân quư hơn những hạnh phúc mà ta có được ở thời b́nh, nh́n lại những nỗi đau, mất mát do chiến tranh, tội ác, để rồi chúng ta thấm hơn, yêu thương và quư trọng hơn cuộc sống này.


Ta sẽ biết trân quư hơn cuộc sống này, những tháng ngày vui vẻ hồn nhiên không đau khổ




Bài hát với giai điệu du dương khiến người nghe vừa day dứt khôn nguôi nhưng cũng lại như được nạp thêm năng lượng yêu thương. Cả bài hát không hề có một đoạn lời nào chỉ đích danh đến ḷ mổ chiến tranh, nạn diệt chủng, trại tập trung… nhưng người nghe vẫn sởn gai ốc với những h́nh tượng được đặt ra. Và nó cũng là ư mở của Goldman khi có thể liên hệ bài hát tới những cuộc chiến khác, những tội ác khác biến bọn trẻ trở thành những nạn nhân vô tội.

Jean-Jacques Goldman đă nói thay tất cả những đau đớn mănh liệt, bằng một giọng hát quá đỗi dịu dàng.

Comme Toi (Giống như con) như thể cái bóng phản chiếu sự ám ảnh khôn nguôi của chiến tranh, tội ác diệt chủng hay bức hại phi nghĩa. Đó có thể là bé gái của bất cứ gia đ́nh nào. Hay nói như Goldman, “bé gái ấy, chính là chúng ta”.

Comme toi- giống như con

florida80
04-28-2019, 18:20
Cuộc đời ngắn lắm, hăy ở cạnh người lương thiện, sống cùng người tài ba

Người xưa có câu: “Gần son th́ đỏ, gần mực th́ đen”. Trong hành tŕnh cuộc đời, có biết bao người đến rồi đi, với mỗi loại người chúng ta giao kết sẽ trực tiếp tác động đến chất lượng cuộc sống của chính ḿnh.




Sống với người lương thiện như vào pḥng có cỏ chi lan, lâu rồi sẽ không ngửi thấy mùi hương của nó. (Ảnh: Pinterest)

Cuộc sống quư giá, chúng ta nên đi cùng với người ưu tú, lương thiện

Khổng Tử có nói: “Sống với người lương thiện như vào pḥng có cỏ chi lan, lâu rồi sẽ không ngửi thấy mùi hương của nó, chính là đă đổi theo nó. Sống với người không lương thiện như vào cửa hàng bào ngư, ở lâu rồi cũng không ngửi thấy mùi tanh của nó, cũng là đă thay đổi theo nó vậy!”.

Thường chung sống với người tốt, như sống trong một căn nhà hoa ấm áp, một thời gian dài sẽ không phát hiện mùi thơm của nó nữa, đó là v́ đă quen với những hành vi tốt. Thường sống với những người không lương thiện, như sống trong chợ hải sản đầy đủ các loại cá thối, tôm nát, một thời gian dài sẽ không nhận biết được mùi tanh hôi, cũng là đă quen rồi với hành vi xấu.

Lời ấy của Thánh nhân là một sự cảnh báo cho chúng ta, ở chung với người khác, đầu tiên phải nh́n vào nhân phẩm.

Thông thường, sống cùng người có năng lượng tích cực, sẽ được nghe quen tai, nh́n quen mắt, làm theo những hành vi tốt đẹp của họ, nói lời tốt, lâu ngày ḷng dạ sẽ trở nên rộng lớn.

Cũng vậy, sống cùng người có năng lượng tiêu cực, sẽ vô t́nh làm theo những sai lầm, bao che, lâu ngày khó tránh khỏi làm hao tổn phẩm hạnh của ḿnh.

Trong “Thái thượng cảm ứng thiên” có một câu nói: “Sở vị thiện nhân, nhân giai kính chi, thiên đạo hữu chi, phúc lộc tùy chi”, ư rằng người tích đức hành thiện th́ mọi người đều kính nể, trời phù hộ cho họ, phúc lộc không phải lo lắng. Hết thảy phúc điền đều không rời khỏi tâm địa.

Tâm địa một người lương thiện, th́ không chỉ phẩm hạnh cao thượng, mà mỗi tiếng nói, cử động càng đáng được tôn kính, noi theo. Ở cùng với người như vậy có ai lại không muốn chứ?

Làm việc với người tài ba sẽ giúp tôi luyện bản lĩnh của chính ḿnh




Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng được cao nhân giúp đỡ. (Ảnh: Cafef)

Tuần Tử nói: “Bồng sinh ma trung, bất phù tắc trực; Bạch sa tại niết, dữ chi câu hắc”, ư rằng cỏ bồng mọc trong bụi gai, không nâng mà thẳng; cát trắng ở chỗ thuốc nhuộm, tất sẽ bị thuốc nhuộm đen.

Câu chuyện “Mạnh Mẫu tam thiên” (Mẹ Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà) mọi người đều biết, hoàn cảnh có vai tṛ quan trọng đối với sự trưởng thành và tu dưỡng thân, tâm của con người. Con người trong giao tiếp xă giao cũng là môi trường quan trọng, đối với hoàn cảnh xung quanh chúng ta, cần thận trọng lựa chọn, không nên hùa theo các hoàn cảnh không tốt mà sa ngă.

Hiện tượng như vậy cũng thường thấy trong cuộc sống: Với người hạ đẳng, ṿng đàm luận chính là nói về chuyện nhà; điều truy cầu là kiếm được là tiền lương tiền mặt; suy nghĩ là ăn, mặc, đi, ở.

Với người trung đẳng, ṿng đàm luận là về các vấn đề thời sự; truy cầu chính là tài chính, kinh tế, kiếm được cổ tức cổ phần; suy nghĩ là sự tăng trưởng của tài sản.

Với những người thượng đẳng, ṿng đàm luận là chuyện từ cổ chí kim; truy cầu là nhân phẩm và học thức; suy nghĩ là làm sao để phụng sự xă hội.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ở cùng với người tại cấp độ nào thực sự rất quan trọng. Cấp độ cao thấp của người cộng sự không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc và phát triển sự nghiệp, thậm chí c̣n ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.

Tục ngữ có câu: “Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng được cao nhân giúp đỡ”. Bay cùng với phượng hoàng, nhất định không thể là chim tầm thường; đồng hành cùng với tuấn mă, ắt cũng phải là một con ngựa tốt.

Khi bạn ở với những người chăm chỉ, rất khó trở nên lười biếng; ở cùng với những người tích cực, rất khó để bị tiêu trầm. Sát cánh cùng trí giả, nhất định không phải người tầm thường, lấy người tài ba làm chuẩn, sẽ có dũng khí leo lên đỉnh cao.

Mức độ mà người tài ba suy nghĩ về các vấn đề luôn là vượt quá những người b́nh thường. Đó là bởi v́ điểm khởi đầu là khác nhau, chiều cao tự nhiên khác nhau, chiều cao khác nhau, tầm nh́n sẽ khác nhau.

Thường xuyên đi với người có năng lực, bạn sẽ thấy rằng: năng lực và tầm nh́n sẽ nhanh chóng được cải thiện. V́ vậy, làm việc với người có năng lực, chắc chắn là cách thực hành tốt nhất.

Dành trọn đời với những người thân yêu, tự t́m chốn quay về




Dành ra nhiều thời gian hơn để ở cùng với người thân, những việc làm như vậy của bạn sẽ hóa thành những hồi ức tốt đẹp. (Ảnh: Cell Code)

Hồng trần cuồn cuộn như nước trôi, có bao nhiêu người bên bạn có thể làm bạn đến hết cuộc đời? Chỉ trong một vài chục năm của cuộc đời, người thân là những người sống gần chúng ta nhất, nhưng hiện nay, mọi người lại dễ xem nhẹ người thân. Có bao nhiêu cha mẹ đang bận rộn với công việc của họ, không thể đi cùng con cái của họ, có bao nhiêu con cái đang mệt mỏi tha phương cầu thực, chưa thể để cha mẹ của họ được tận hưởng niềm vui bên gia đ́nh.

Tiền không bao giờ kiếm hết, việc sẽ không bao làm hết. Nhưng thời gian để đi cùng với gia đ́nh, sự trưởng thành của con trẻ và sự già đi của cha mẹ, thời gian sẽ không bao giờ v́ chúng ta mà dừng lại.

Trẻ em sẽ nhanh khôn lớn, thiếu t́nh thương thời thơ ấu, khi lớn lên khó có khả năng để bù đắp trở lại. Người già cũng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, phải biết tranh thủ chăm sóc cho họ, đừng đợi tới khi con cái muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ th́ không c̣n nữa.

Dành ra nhiều thời gian hơn để ở cùng với người thân, những việc làm như vậy của bạn sẽ hóa thành những hồi ức tốt đẹp, trở thành tài nguyên quư báu của gia đ́nh.

Kết bạn với người lương thiện, làm bạn với người có năng lực, yêu thương người thân, làm người tốt, sống b́nh thường mà vui vẻ.



Tuệ Tâm (Theo SOH)

florida80
04-28-2019, 18:21
3 câu chuyện nhỏ đáng giá: Hăy tránh xa những người làm tổn hại bạn

Có đôi khi, cách tốt nhất để quư trọng cuộc đời ḿnh là tránh xa những người làm tiêu hao đi sinh lực của chúng ta.




Cách tốt nhất để quư trọng cuộc đời chính ḿnh là tránh xa những người làm tổn hại chúng ta. (Ảnh: Pinterest)

Câu chuyện thứ nhất

Vào một đêm, người bạn học đă lâu không có liên hệ ǵ lại gọi cho tôi, hai người cũng thuận tiện tṛ chuyện một chút.

Sau nửa giờ hàn huyên, tôi nói: “Cậu nhanh lên, ḿnh buồn ngủ rồi”.

Cô ấy nói: “Vội ǵ, hiếm lắm mới được cùng cậu nói chuyện mà”.

Nửa giờ sau, tôi nói: “Cậu nhanh đi tắm rửa đi, muộn rồi này”.

Cô ấy nói: “Cậu đừng tắt máy, ḿnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện với cậu được mà, giờ chưa muốn đi tắm”.

Lại sau một giờ nữa, tôi nói: “Ḿnh thật sự buồn ngủ lắm rồi, mà ngày mai c̣n phải đi làm nữa”.

Sau đó cô ấy nói: “Thật là đáng ghét mà, mới tṛ chuyện có một tí đă đ̣i ngủ, cậu thật là không có ư tứ ǵ hết”. Nói xong liền cúp máy.

Tôi phải cố gắng chịu đựng cô ấy hàn huyên tâm sự, nghe cô phàn nàn, tán dóc ba chuyện tào lao, để cuối cùng đổi lấy một câu “Cậu thật là không có ư tứ ǵ hết”.

Về sau cô ấy liên hệ lại, tôi không có tiếp nữa.

Có đôi khi phương thức tốt nhất để bảo toàn bản thân là rời xa những người làm tổn hại ḿnh. Bởi v́ thời gian, tinh lực của mỗi người đều rất quư giá, không ai lại thấy có hứng thú với mấy cái “việc vặt” nhàm chán đó được, lại càng không có ai có nghĩa vụ phải ngồi nghe bạn cằn nhằn cả.




Đối với những người mang theo năng lượng tiêu cực, tốt nhất chúng ta hăy cứ rời xa để bảo toàn cho chính ḿnh. (Ảnh: Cafef)

Câu chuyện thứ hai

Công ty của tôi có người đồng sự, nh́n th́ cũng là người nhă nhặn, nhưng sau này làm chung người ta mới nhận ra được tính cách thực sự của anh ta.

Lúc pḥng ban mở hội thảo luận về phương án hoạt động, anh ta cúi đầu chơi điện thoại, những người đồng nghiệp khác đưa ra ư kiến, anh ta mắt c̣n không thèm nh́n lên đă nói “không được”.

Trưởng pḥng hỏi anh ta có đề xuất nào tốt không, anh ta nói không có. Kết thúc hội nghị, anh ta đả kích tất cả mọi người, nhưng lại không có giải quyết được một vấn đề thực tế nào cả.

Một lần công ty có sản phẩm online, bộ phận thiết kế là do anh ta phụ trách. Sau khi tan việc tất cả mọi người lại tranh thủ thời gian kiểm tra, xem xét, anh ta th́ xách túi chuồn mất.

Những chuyện tương tự c̣n có rất nhiều, các đồng nghiệp dần dần bất ḥa với anh ta, trưởng pḥng không khen thưởng anh ta nữa.

Người ta vĩnh viễn không bao giờ có thể đánh thức một người giả vờ ngủ, cũng như không cách nào đánh thức được một người mang đầy năng lượng tiêu cực trong tâm, lại là người cực kỳ thiếu ư thức trách nhiệm.

Những thứ cản trở công việc nghiêm trọng như thế này, làm cho chúng ta bị ảnh hưởng bởi năng lượng tiêu cực, tốt nhất là tránh xa cho sớm.




Ở cùng một người có thể làm cho bạn trở nên tốt hơn, điều này thực sự rất quan trọng. (Ảnh: Oxii)

Câu chuyện thứ ba

Có một người bạn học thời đại học, vốn là một người phụ nữ vui vẻ, nhưng sau khi lấy chồng th́ đă thay đổi toàn bộ.

Người chồng không những giao hết toàn bộ việc nhà cho cô, mà đối với con cái cũng không quan tâm chút ǵ. C̣n thường xuyên phàn nàn rằng cơm không thể ăn, nhà thu dọn không sạch sẽ, rồi quần áo con nhỏ dơ dáy…

Cô cả ngày loay hoay không khác ǵ osin trong nhà, người chồng buổi chiều đi làm về th́ chỉ biết cắm đầu chơi game. Kết hôn mới mấy năm mà cô đă cảm thấy khủng khiếp lắm rồi.

Một người đàn ông như thế này, sẽ liên tục làm tiêu hao thể lực, tinh lực, sự nhẫn nại và tương lai của cô ấy. Hai người sau này đă đi đến quyết định ly hôn.

Sau khi ly hôn, cô nhờ mẹ trông hộ con nhỏ, c̣n bản thân đi làm kiếm tiền. Cuộc sống không thoải mái như xưa, nhưng trạng thái so với trước kia th́ thật sự tốt hơn nhiều.

Cô bắt đầu tụ tập với bạn bè vào cuối tuần, đưa con nhỏ đi tham gia các hoạt đồng của họ hàng, thậm chí một năm sau, khi nhắc đến chuyện này, cô nói: “May là tách ra, bằng không cả đời sống như vậy thật là vô nghĩa”.

Trong kinh tế học có một từ gọi là “Kịp thời ngăn chặn tổn hại”, đối với những người không ngừng làm tổn hại người khác, nhất định phải sớm tránh xa, nếu không th́ có khi sẽ bị hủy diệt cả đời.

Đi theo con bươm bướm th́ sẽ gặp hoa tươi thơm ngát; mà đi theo con ruồi th́ chỉ có đến chỗ kênh rạch dơ bẩn mà thôi. Ở cùng một người có thể làm cho bạn trở nên tốt hơn, điều này thực sự rất quan trọng.

Sinh mệnh thật quư giá, chúng ta đều muốn ở trong cuộc đời hữu hạn này mà làm được ǵ đó có ư nghĩa. Vậy nên, hăy hết sức tỉnh táo, kết giao với nhiều người tích cực, một khi phát hiện ḿnh đang bị tổn hại, phải kịp thời dừng lại ngay.



Chân Chân (Theo Secretchina)


Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------









Quick Navigation Tâm lư và giáo dục Top

florida80
04-28-2019, 18:22
Tha thứ cho người khác, là cách giải thoát tốt nhất cho cuộc đời ḿnh


Một người bạn của tôi, đă nhiều năm trôi qua vẫn luôn sống trong phẫn nộ, uể oải, thống khổ và thù hận. Kỳ thực, cũng chỉ v́ một chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng không buông tâm xuống được nên cứ ôm hận măi trong ḷng…




Hai người bạn thân thiết như anh em, nhưng v́ một mâu thuẫn mà trở nên xa cách. (Ảnh: Tiin)

Bạn tôi và và một người bạn khác cùng tốt nghiệp đại học, cùng đi thử việc ở một công ty, bọn họ là bạn thân không có ǵ giấu nhau, trước đây thân nhau như anh em. Một lần, cả hai người đi thăm một vị khách hàng, để bàn về một vụ làm ăn lớn. Bước đầu đă đạt được thỏa thuận, chỉ chờ ngày hôm sau kư hợp đồng.

Anh và người bạn học vô cùng hưng phấn, ở trong kư túc xá uống rượu chúc mừng, kết quả anh say mèm, ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện không thấy người bạn học đâu nữa.

Đến khi lên công ty mới biết được, bạn học của anh lại lợi dụng lúc anh say như chết, đă đi gặp vị khách hàng kia, cũng đă kư được hợp đồng kinh doanh rồi. Đương nhiên, người bạn học chiếm lấy tất cả công lao.

Bạn tôi lập tức t́m anh ta tính sổ. Đối phương giải thích nói, uống rượu xong, trong ḷng cảm thấy không an tâm, cho nên suốt đêm lấy cái hợp đồng kia ra làm. Cũng muốn đi cùng với anh, nhưng gọi suốt nửa giờ, cũng không thể đánh thức anh dậy.

Bạn tôi đương nhiên không tin, liền căi lộn với anh ta một trận. Nhưng có tác dụng ǵ đây? Nhờ cái hợp đồng kinh doanh đó, người bạn học của bạn tôi được thăng chức, cũng được làm quản lư chi nhánh; mà bạn tôi, dù đă làm một thời gian lâu ở công ty, vẫn chỉ là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé.

Bạn tôi chấp nhận sự thật, tiếp tục làm việc khổ cực, cũng kư được mấy hợp đồng quan trọng, một năm sau cũng được thăng chức. Nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho người bạn học kia. Anh và người bạn học tuyệt giao hoàn toàn, cự tuyệt hết thảy những nơi có người bạn học kia.

Anh nói cho tôi biết, chỉ cần nh́n thấy khuôn mặt đó, anh liền phẫn nộ đến mức không thể điều khiển được, hận không thể lao về phía trước, đánh vào khuôn mặt đó một trận.

Anh nói: “Cái ǵ cũng có thể tha thứ, nhưng không thể tha thứ cho sự hèn hạ. Ai tôi cũng có thể tha thứ, nhưng không thể tha thứ cho một người bạn như hắn được”.

Thực ra, người bạn học đă nhiều lần t́m đến anh, mong anh tha lỗi, nói khi đó vừa tốt nghiệp, c̣n nông nổi, không hiểu chuyện, cầu xin anh tha thứ, cũng sẵn ḷng điều chuyển anh về cạnh, cho anh thăng chức.

Nhưng người bạn của tôi, đối với lời xin lỗi của người bạn học th́ luôn bỏ ngoài tai. Anh nói: “Tại sao lại phải tha thứ cho hắn? Sai lầm là do hắn phạm phải, hắn nên v́ sai lầm của ḿnh mà phải trả giá”.

Có thể là bạn tôi cũng không sung sướng ǵ, cho dù anh cũng lên tới chức quản lư chi nhánh, nhưng ở cùng một công ty, dù cẩn thận đến đâu, cũng khó tránh khỏi không hẹn mà gặp. Mỗi lúc như vậy, bạn tôi lại quay đầu, sắc mặt tái mét, dù cho chỉ một giây đồng hồ trước anh vẫn c̣n ôm bụng cười to.



Tha thứ cho người khác, chính là giải thoát cho chính ḿnh. Tại sao lại không chứ? (Ảnh: Pinterest)

Bạn tôi nói anh rất khó chịu. Vốn dĩ, người phạm sai lầm là bạn học của anh, nên đáng ra người bị trừng phạt về lương tâm phải là người bạn học kia mới đúng. Thế mà cuối cùng, người bạn tôi lại phải chịu, hơn nữa, liên tục giằng co đă bao nhiêu năm.

Tôi nói: “Bởi v́ anh có quá nhiều thù hận. Một người nếu như có thù hận với một người khác, như vậy anh ta sẽ không hạnh phúc được, sẽ rơi vào phẫn nộ, uể oải, thống khổ, lo nghĩ không ngừng”.

Bạn tôi nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Muốn tôi tha thứ cho hắn ư?”.

Tôi nói: “Tại sao lại không thể chứ? Tuy anh ta đă làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh, nhưng chuyện này, cũng không phải là lớn đến mức không thể tha thứ được, anh hăy thử tha thứ cho anh ta xem sao.

Anh tha thứ cho anh ta rồi, th́ mỗi ngày cũng không cần ôm hận rằng anh ta từng làm tổn thương ḿnh như thế nào, cũng không cần cố gắng tránh né nữa, anh ta cũng không c̣n là kẻ thù của anh nữa.

Thực ra, mấy năm nay là do anh liên tục phóng đại ḷng thù hận này lên, mà khi loại oán hận bị phóng đại vô hạn trong ḷng sẽ trở nên cố chấp. Anh nghĩ xem, trong tâm bị thù hận chiếm hết rồi, c̣n chỗ nào cho hạnh phúc nữa đây? Anh tha thứ cho sai lầm của anh ta, th́ đối với anh cũng là một loại giải thoát vậy”.

Tuy người bạn của tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng vào ngày hôm sau, anh vẫn thử cùng người bạn học kia trao đổi một chút. Kết quả, oán hận chất chứa nhiều năm đă bị quét sạch, bọn họ lại một lần nữa trở thành bạn bè. Bởi v́ không cần cố gắng tránh né người đồng sự, cho nên công việc của bạn tôi được thuận buồm xuôi gió, cũng được thăng chức thêm lần nữa.

Bạn tôi nói: “Có lẽ lời của anh là đúng, người bạn học đó có thể cũng không hèn hạ như tôi vẫn nghĩ”. Mấy năm trước, có lẽ thực sự là anh ta đă uống nhiều quá, có lẽ đúng là người bạn học c̣n trẻ, không hiểu biết,… nhưng bất kể như thế nào, anh cũng quyết định tha thứ cho người bạn học đó. Anh nói: “Mục đích của tôi thực ra cũng không cao thượng ǵ. Tha thứ cho anh ta, cũng bằng giải thoát cho chính ḿnh”.

Đúng vậy! Tha thứ cho người khác, chính là giải thoát cho chính ḿnh. Tại sao lại không chứ?



Chân Chân (Theo Watchinese)

florida80
04-28-2019, 18:23
3 câu nói làm kim chỉ nam giúp bạn vững tay chèo trên con thuyền cuộc đời





Cuộc đời vốn không thể tránh khỏi những điều không như ư, những thời điểm khó khăn trùng trùng, những thất bại khiến người ta gục ngă… Làm thế nào để vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời? 3 câu nói sau đây có thể làm kim chỉ nam cho bạn.

1. “Nếu gặp nghịch cảnh khó khăn, đừng mất thời gian tức giận hay phàn nàn.”

Trong cuộc sống, 10 điều th́ có đến 9 điều không như ư. Trong cuộc sống mưu sinh vất vả này, có quá nhiều lư do khiến chúng ta muốn tức giận và phàn nàn. Hôm nay làm việc không suôn sẻ, bị sếp mắng v́ những chuyện không đâu, đồng nghiệp chê bai, nói xấu… Hôm qua th́ bị người yêu phản bội, cha mẹ trách móc… Nếu cứ trái ư một chút chúng ta lại nổi trận lôi đ́nh, trút giận lên đầu người khác th́ bạn nghĩ xem cuộc sống sẽ ra sao?




Khi không thể kiềm chế cảm xúc, chúng ta rất dễ làm ra những hành động ngu ngốc để sau này phải hối hận. (Ảnh minh hoạ: mlady.com)

Mỗi người đều có cách biểu lộ trạng thái “nóng” của ḿnh khác nhau. Có người phàn nàn, chửi mắng, đập phá đồ đạc, thậm chí ẩu đả đối phương… Có người th́ ḱm nén và mang tức giận đó về nhà, rồi trút lên đầu những người thân yêu, và họ phải chịu đựng những vô lí đó của bạn.

Thế nhưng, hăy xem kết quả của những lần tức giận hành xử bộc phát:

Vấn đề không thể giải quyết, thậm chí có khi trở nên phức tạp và hỏng bét.

Những người thân sẽ trực tiếp trở thành nạn nhân của những cơn nóng giận. V́ một chuyện chẳng đâu mà làm tổn thương người bao dung và yêu thương ḿnh nhất liệu có đáng?

C̣n với người ngoài, họ sẽ nghĩ mọi cách, t́m cơ hội một ngày nào đó sẽ đem sự tức giận trả lại cho bạn. Chẳng phải cổ nhân đă dạy “thêm bạn bớt thù”?

Khi không thể kiềm chế cảm xúc, chúng ta rất dễ làm ra những hành động ngu ngốc để sau này phải hối hận. V́ vậy, cho dù đang phải đối mặt với khó khăn, nghịch cảnh cỡ nào, trước tiên hăy b́nh tĩnh để t́m hiểu và sau đó nghĩ biện pháp ứng phó. Phản ứng đầu tiên của một người thực sự thông minh khi gặp vấn đề phải là tỉnh táo t́m cách giải quyết chứ không phải tức giận hay phàn nàn.

2. “Khi gặp phải biến cố thay đổi đột ngột, đừng hoảng sợ.”

Trái đất đang chuyển động và cuộc sống này của chúng ta cũng luôn vận động không ngừng. Bạn không thể mong cầu mọi thứ măi suôn sẻ, đều thuận buồm xuôi gió. Đứng trước những ngă rẽ mang tới biến cố thay đổi cả cuộc đời sau này, khả năng thích ứng của một người sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tích của anh ta.




Muốn làm được việc lớn, dù trời sụp núi đổ trước mặt, chúng ta cũng phải giữ trạng thái tốt nhất, tỉnh táo để ứng phó. (Ảnh minh hoạ: Đại Kỷ Nguyên)

Nếu chỉ một chút biến động xảy đến mà đă đánh mất b́nh tĩnh, hoang mang lo sợ, bạn không thể xây dựng niềm tin vững chắc cho những người xung quanh, càng không thể tự ḿnh đứng vững.

Muốn làm được việc lớn, dù trời sụp núi đổ trước mặt, chúng ta cũng phải giữ trạng thái tốt nhất, tỉnh táo để ứng phó. Những thay đổi xung quanh, những biến cố đột ngột ập đến chính là cơ hội để bạn rèn luyện, mài dũa bản thân thêm cứng cỏi và thành thục.

Hăy phân tích ưu và nhược điểm của từng thay đổi đến từ môi trường, từ đó t́m ra hướng phát triển đúng đắn nhất cho bản thân thay v́ cho phép nỗi sợ hăi kiểm soát chính ḿnh.

3. “Khi bị người khác phỉ báng, chỉ trích nói xấu, bạn không cần thiết phải giải thích với đối phương.”

Khi bị người khác chỉ trích, phản ứng đầu tiên của một người khôn ngoan không phải là tranh luận mà cần suy xét lại hành vi của chính ḿnh, liệu rằng những lời buộc tội đó có hợp lư hay không. Nếu đó là lời chỉ trích mang tính thiện ư, giúp chúng ta nhận ra sai lầm th́ chúng ta nên phải biết ơn họ và gắng sức hoàn thiện bản thân.




“Khi bị người khác phỉ báng, chỉ trích nói xấu, bạn không cần thiết phải giải thích với đối phương.” (Ảnh minh hoạ: quantrimang)

Trong trường hợp bị “đặt điều nói xấu” một cách vô lư th́ chúng ta có giải thích thế nào cũng chẳng đem lại tác dụng ǵ. Người ta chỉ tin vào những điều bản thân muốn tin và nghe những điều bản thân muốn nghe. Cho dù bạn giải thích hết nước hết cái, trong mắt họ cũng chỉ là lời ngụy biện. Vậy có cần thiết phải mất thời gian biện giải?

Đừng bao giờ giải thích; bạn bè thật sự không cần nó, và kẻ thù đằng nào cũng chẳng tin bạn đâu.

Thực ra, trong hầu hết trường hợp bị chỉ trích vô lư khiến bạn tức giận, nếu nh́n sâu vào bản thân ḿnh, bạn sẽ nhận ra ḿnh cũng có lỗi ở trong đó. Người xưa có câu ” Nếu không có cái tâm đó th́ người khác có nói thế nào cũng không động đến được tâm của ḿnh.” Bạn tức giận. chẳng phải là đang để tâm đến nó sao?

Hiểu Minh

florida80
04-28-2019, 18:24
Học cách biết ơn những điều tầm thường để hiểu thế nào là hạnh phúc




Ḷng biết ơn không chỉ thay đổi cuộc sống của bạn mà c̣n vượt ra ngoài ranh giới chúng ta có thể suy nghĩ về cuộc sống. Ḷng biết ơn hàm dưỡng t́nh thương, ḷng tốt, tấm ḷng vị tha và đồng cảm. Đó là dẫn đường cho mỗi bước đi trong cuộc sống của mỗi người.

Ḷng biết ơn đem đến một giấc ngủ êm ái, một sức khỏe an b́nh và khả năng phục hồi được tăng cường. Biết ơn khiến người ta cảm thấy được kết nối và hạnh phúc. Brother David Steindl-Rast viết rằng:

Nguồn gốc của niềm vui là ḷng biết ơn… Đó không phải v́ niềm vui khiến chúng ta biết hàm ơn mà bởi v́ nhờ biết ơn mà chúng ta trở nên vui vẻ.

Kristi Nelson, người dẫn chương tŕnh may mắn sống sót sau khi trải qua căn bệnh ung thư hành hạ cô trong suốt 25 năm chia sẻ rằng con người sống trên đời cần học cách hàm dưỡng ḷng biết ơn cuộc sống.

Ḷng biết ơn là vô điều kiện

Mặc dù đôi lúc người ta thường nhầm lẫn giữa tác động qua lại của điều kiện, hoàn cảnh và ḷng biết ơn nhưng Kristi cho rằng, chúng có sự khác biệt:

“Chúng ta trải nghiệm ḷng biết ơn khi chúng ta nhận được điều ǵ đó mà chúng ta muốn”. “Điều này trở thành chướng ngại cho chúng ta khi muốn cảm nhận ḷng biết ơn từ những ǵ cuộc sống mang đến, nó thật sự nhiều hơn chúng ta đang nghĩ. Nếu chúng ta chỉ đang cố gắng sống v́ biết ơn những ǵ chúng ta nhận được và đưa nó vào danh sách như những việc cần làm, rồi một ngày bạn có thể thất vọng nếu điều bạn suy nghĩ không được như mong đợi”.

Kristi nghĩ rằng ḷng biết ơn như một hướng dẫn chỉ đường cho từng bước của cuộc sống: “Khi chúng ta thức dậy vào mỗi sáng và trải nghiệm cảm giác biết ơn v́ được sống, bằng trái tim và cảm ân chân thành, nó sẽ mở ra cho chúng ta một món quà mới đó là cảm giác được tiếp cận với niềm hạnh phúc khi hiểu rằng v́ sao chúng ta có mặt trên mặt trên thế giới này”.




Người ta chỉ thật sự biết ơn khi điều ǵ đă đă mất đi. (Ảnh: Unplash)

Chúng ta liệu đă bao giờ cảm ơn v́ những ǵ chúng ta nhận được? Một nhà sư từng nói: “Khi bạn bị đau răng, bạn hiểu rằng không đau răng là một cảm giác hạnh phúc. Nhưng nếu mai này bạn không c̣n bị đau răng nữa, bạn quên đi việc trân trọng chứng đau răng”. Hay chính là bạn thật sự đă không biết ḿnh đă đánh mất điều ǵ cho tới khi nó rời đi.

“Mọi người cảm nhận được ḷng biết ơn một điều ǵ đó khi nó biến mất và rồi lại quay trở lại. Khi bạn mất điện trong 2 ngày và khi có điện trở lại, bạn mới nhận ra bạn cảm thấy thật biết ơn v́ nó đă quay trở lại, bạn lại có thể bật công tắc đèn và làm việc b́nh thường. Hoặc khi bạn gặp phải một vụ tai nạn khủng khiếp nhưng bạn may mắn sống sót, khi đó bạn sẽ ngồi dạy và nói rằng: ‘Bạn cảm thấy thật biết ơn v́ ḿnh đă được sống’”.

Nuôi dưỡng ḷng biết ơn mỗi ngày là cách để bạn hiểu được tầm quan trọng của những điều diễn ra trong cuộc sống mà bạn cho rằng là tầm thường hoặc đương nhiên. Kristi gợi ư rằng: “Khi bạn thức dậy vào mỗi sáng, trước khi bước ra khỏi giường, hăy suy nghĩ về 5 điều mà bạn cảm thấy biết ơn. Đó có thể là: Tim của tôi đang đập, nhiệt độ thật dễ chịu, cảm ơn về giấc mơ thú vị, cảm ơn đôi mắt của tôi v́ chúng đang mở, cảm ơn bàn chân cho tôi cảm nhận nhịp sống”.




(Ảnh dẫn qua Pictureboss)

Rồi bạn bước ra khỏi pḥng với những suy nghĩ về ḷng biết ơn những điều giản đơn, về niềm hạnh phúc v́ được cảm nhận những điều tốt đẹp. Bằng cách này, Kristi chia sẻ rằng nó sẽ trở thành thói quen, thành lời nhắc nhở tích cực đối với cuộc sống của bạn và bạn không cần phải chờ đợi ai đó ban ơn để rồi cảm ơn mà tự tận sâu trong đáy ḷng luôn tự hiểu rằng mọi điều trong cuộc sống xứng đáng để biết ơn.

Ngay cả sợ hăi và đau đớn cũng đáng để biết ơn

Sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ở tuổi 33, Kristi đă trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, hóa trị và xạ trị. Cô kể lại: “Tôi đă phải đối mặt với nguy cơ tử vong rất cao”. Tuy nhiên, ngay cả khi đối diện với thử thách lớn nhất cuộc đời ḿnh, cô vẫn cố gắng kiếm t́m một điều ǵ đó để nuôi dưỡng ḷng biết ơn.

“Tôi đă ở trong bệnh viện, rời xa bạn bè, người thân và đối diện với nỗi đau. Nhưng tôi có y tá, kỹ thuật viên, bác sỹ và người lao công dọn dẹp pḥng tôi mỗi ngày. Và tôi nghĩ, nếu đây là tất cả thế giới của tôi, vậy tôi có những ǵ? Tôi nhận ra, tôi có thể yêu những người này”.

Ḷng biết ơn hỏi: Chúng ta có thể t́m thấy cơ hội để học hỏi yêu thương ở đâu ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất? Và khi bóng tối đi qua, làm thế nào để chúng ta có thể sống trọn vẹn với sự biết ơn chân thành?




(Ảnh: Pixabay)

Ḷng biết ơn có khả năng thay đổi những mối quan hệ thân mật của bạn với người thân, bạn bè và đồng nghiệp, thậm chí là một người thoáng qua bạn có cơ duyên gặp trên đường. V́ bạn đă cảm thấy biết ơn ai đó, hăy cho họ biết điều đó, nó khiến thế giới sống của mỗi người đều trở nên ư nghĩa và tốt đẹp hơn. V́ rút cuộc người ta sống cả cuộc đời cũng chỉ để t́m hiểu rằng người ta nên sống có ư nghĩa như thế nào.

Ḷng biết ơn lan tỏa trong xă hội

Ḷng biết ơn không chỉ thay đổi cuộc sống của riêng bạn hay những mối quan hệ với mọi người xung quanh. Mà nó c̣n gửi đi t́nh thương, sự tha thứ và đồng cảm tới tất cả mọi người trong xă hội, biến chúng ta trở thành những công dân tốt hơn và biết cách quan tâm tới những vấn đề lớn toàn cầu không chỉ của riêng ḿnh mà là c̣n của toàn xă hội, có ư thức và trách nhiệm về việc bảo vệ hành tinh chung.

“Chúng ta mở cánh cửa trái tim để cho đi sự hào phóng, tác động đến thế giới theo một cách khác. Khi bạn là một nhà bảo vệ môi trường, bạn sẽ hiểu rằng ḿnh cần cảm ơn Trái đất và bạn muốn chăm sóc nó. Và tương tự như vậy, dù là bất kỳ điều ǵ, khi bạn biết nuôi dưỡng tấm ḷng biết ơn, bạn sẽ cố gắng t́m cách để chăm sóc và bảo vệ”.




(Ảnh: Unplash)

Thay đổi để biết ơn

Kristi chia sẻ những cách đơn giản để học cách nuôi dưỡng tấm ḷng cảm ơn như hăy nghĩ về tất cả những việc trong danh sách cần phải làm trong ngày. Ví dụ, hôm nay tôi cần đi mua hàng tạp hóa, tôi cần hoàn thành dự án này tại nơi làm việc hay tôi cần dọn dẹp nhà cửa bằng cách diễn đạt khác, bằng lối tư duy khác như thật cảm ơn v́ cho tôi cơ hội được đi mua sắm, cảm ơn v́ tôi có thể hoàn thành công việc tại chỗ làm, … Thay v́ nghĩ rằng chúng như một nghĩa vụ, hăy nghĩ về những điều hạnh phúc khi bạn được làm việc đó.

Thực hành ḷng biết ơn là về việc buộc bản thân phải chấp nhận những điều trong cuộc sống mà chúng ta biết là tốt cho chúng ta. Thay vào đó, nó đánh thức chúng ta về khả năng thay đổi tích cực.



Hồng Tâm


Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------