View Full Version : Topic April 30-1975 Stories
Pages :
1
2
3
4
[
5]
6
7
8
9
10
11
12
florida80
07-03-2019, 19:04
Nỗi Niềm Sau Dấu...
Một ngày, ta chợt nhận ra những điều về cái dấu 3 chấm lơ lửng đôi khi bị người ta lăng quên đi rất nhanh trong cuộc đời. Có những dấu 3 chấm chất chứa nỗi niềm ưu tư và trăn trở, cái góc riêng nằm trong mỗi người nhưng không biết chia sẻ cùng ai.
Có những dấu 3 chấm của những cảm xúc vui buồn, giận hờn, ngọt nhạt mà ta không thể nào thể hiện rơ được ra.
Có những dấu 3 chấm của lửng lơ để ta cho phép ḿnh giấu tâm tư vào đó, dứt hẳn ra khỏi những dằn co trong tâm hồn.
Có những dấu 3 chấm của hư không để được trầm ngâm suy nghĩ, để thấy ḷng dịu lại và để thấy tất cả những trăn trở là... hư không.
Dấu 3 chấm của liên kết là những ǵ nhặt nhạnh, chắp vá và kết lại làm những chuỗi dài, đứng cạnh nhau trong cuộc sống.
Những điều không đầu, không cuối, ta không biết sắp xếp vào đâu, không biết nên cất giữ hay thả trôi đi, lại xếp vào dấu 3 chấm.
Có những khi chợt nhớ 1 điều ǵ đó đến quắt quay ḷng, đến khô cong cả người lẫn cảm xúc... ta lại giấu T́nh Yêu của ḿnh vào dấu 3 chấm để t́m đến b́nh Yên.
Có những con người mà ta yêu mến nhiều hơn cả yêu mến, ta lại đặt Người vào dấu 3 chấm để nâng niu và trân trọng.
Đôi khi mong có 1 ai đó làm dấu 3 chấm của riêng ḿnh để được trải ḷng ra....thế là đủ
Dấu 3 chấm của những lặng yên, lơ lửng, trôi trôi trong những ngày tháng dài chờ đợi, mong ngóng. Để đặt ước mơ của ḿnh vào đó, dán lên những v́ sao. Những v́ sao xếp cạnh nhau,những khoảng chênh vênh của cuộc sống
Và, có những dấu 3 chấm để sẻ chia những điều mà người ta không thể nói bằng lời. Bạn có biết không...?
Trước đây, cái ngày chưa xa ấy mà bây giờ vẫn vậy, ta rất thích dùng dấu 3 chấm trong những bài viết của ḿnh, cả khi viết mail cho 1 ai đó. Khi ấy, dấu 3 chấm đựng đầy những ư nghĩa về những điều muốn nói ... Nhưng giờ, dấu 3 chấm chỉ c̣n là những khoảng lặng của ta... và cả của ai đó nữa.
Ta thích dùng nhiều hơn 1 dấu chấm than (!) hoặc là dấu chấm hỏi (?) để thể hiện rơ hơn cảm xúc, và để dứt khoát hơn cho những quyết định của riêng ḿnh. Dấu 3 chấm mong manh và yếu đuối, yếu đuối như ta một thời đă xa...
florida80
07-03-2019, 19:05
Đừng cũ quá ta ơi!
Mul 111.
Mỗi ngày ta đều đứng trước gương, nhưng chưa bao giờ ta thật sự soi lại chính ḿnh trong gương, đến một ngày nào đó ta mới chợt nhận ra rằng ḿnh đă trở nên quá cũ trong cuộc đời này. Cũ từ cách sống, cách suy nghĩ, và cách chúng ta làm việc mỗi ngày...
Cuộc đời giống như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn cuộc sống. Tuy nhiên hạnh phúc và thành công không chỉ đến một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đến với những ai dám ước mơ và biết vượt qua sự sợ hăi. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tố chất đặc biệt, những tiềm năng vô tận vốn ẩn dấu tại những vùng sâu thẳm, kín đáo nhất của mỗi người. Nếu như những nội lực ấy được tôi luyện mỗi ngày và ta luôn sống với khát vọng của chính ḿnh th́ con đường dẫn đến thành công sẽ ngắn hơn, nó giúp ta vượt lên chính ḿnh, vượt qua mọi thử thách phía trước...
Nhưng rất nhiều lần ta vấp phải và ngă gục trước những rào cản xung quanh ḿnh. Có bao giờ ta tự hỏi ḿnh "Điều ǵ ngăn cản ta tiến lên phía trước? Điều ǵ làm cho ta thoái chí và không dám hành động?". Phần lớn nguyên nhân cản trở ta lại là "sự sợ hăi". Chính sự sợ hăi luôn ngự trị trong suy nghĩ đă làm con người ta cũ đến mức khi nh́n lại phải giật ḿnh thảng thốt: Mày đấy ư?
Ta sợ thất bại khi đứng trước một công việc và thách thức mới.
Ta sợ bị từ chối khi yêu cầu ai đó làm một việc hợp lư cho ḿnh.
Ta sợ yêu một ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương cho trái tim.
Ta sợ sự cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh, sợ những bất trắc trong cuộc đời đến với bản thân và gia đ́nh...
Cứ thế, những ám ảnh và sợ hăi luôn đi bên cạnh cuộc đời ta làm triệt tiêu mọi ước muốn, nhu cầu, mọi tiềm năng mà phần lớn chúng không được nhận ra, để rồi ta không dám khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống và tự biến ḿnh thành một con người đầy tự ti...
Mỗi ngày ta soi gương, soi lại cuộc đời ḿnh...
Thấy cuộc đời sao quá chông chênh...
Thấy bản thân ḿnh vẫn là muôn năm cũ...
Và chợt nhận ra rằng đă đến lúc ta phải vượt qua sự sợ hăi của bản thân để có thể làm mới chính ḿnh, cho một ngày mới nhiều ước mơ, hy vọng và thành công...
Điều quan trọng là ta phải làm ǵ để vượt qua những sợ hăi đeo bám lấy ta?
Phải suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh...
Phải hành động v́ những mong muốn ước mơ...
Phải thay đổi bản thân ḿnh trước khi quá muộn...
http://media.thethaovanhoa. vn/2012/11/06/13/44/CaoAnhTuan.jpg
Thay đổi là hiện tượng tất yếu của cuộc sống. Mọi sự đều có thể thay đổi v́ không có ǵ là bất biến trong cuộc đời này.
Thời tiết thay đổi mỗi ngày...
Nền kinh tế thay đổi...
Con người cũng thay đổi để trở nên tốt hơn hoặc xấu hơn…
Điều quan trọng là bản thân ta có muốn thay đổi và sẵn sàng thay đổi hay không?
Vẫn biết để thay đổi một thói quen, thay đổi những suy nghĩ, thay đổi cách làm là một việc khó khăn khi xung quanh ta c̣n nhiều cản trở ngại khách quan như thiếu nguồn lực, thiếu hiểu biết... Nhưng nếu ta đầu hàng trước thử thách và để cho hoàn cảnh cứ chi phối lấy bản thân, th́ măi măi ta vẫn mang trên ḿnh "một con người cũ kỹ"...
Muốn thay đổi trước hết hăy để những quá khứ ưu buồn ở lại phía sau lưng và chủ động mở cho ḿnh một cánh cửa mới của đời... Chiêm nghiệm về quá khứ là điều cần thiết để ta rút ra được những bài học kinh nghiệm nhằm điều chỉnh hiện tại và tránh vấp ngă trong tương lai. Nhưng nếu dùng nó để ngụy biện, đau khổ, tự hào hay hài ḷng với chính bản thân...th́ chính ta tự đóng cánh cửa tương lai của ḿnh - vốn c̣n rất thênh thang cho những trải nghiệm và những thành công đang hứa hẹn phía trước...
Và ngay từ ngày hôm nay, ta hăy bắt đầu tự hỏi ḿnh: "Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này!". Khi ta thật sự biết ḿnh là ai th́ ta sẽ biết ḿnh đang "ở đâu" và cần biết phải làm ǵ...
Vậy th́...
Đừng cũ quá ta ơi!
florida80
07-03-2019, 19:07
Mười Nghịch Lư Trong Cuộc Sống
Picture
1/ Người đời thường vô lư, không “biết điều” và vị kỷ - Nhưng dù sao đi nữa, hăy yêu thương họ.
2/ Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho bạn là làm v́ tư lợi – Nhưng dù sao đi nữa, hăy làm điều tốt.
3/ Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người bạn giả dỗi và những kẻ thù thật sự - Nhưng dù sao đi nữa, hăy thành công.
4/ Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lăng quên – Nhưng dù sao đi nữa, hăy làm điều tốt.
5/ Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương – Nhưng dù sao đi nữa, hăy sống thẳng thắn.
6/ Người có ư tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn – Nhưng dù sao đi nữa, hăy luôn nghĩ lớn.
7/ Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu nhưng lại đi theo kẻ mạnh – Nhưng dù sao đi nữa, hăy tranh đấu cho những người yếu thế.
8/ Những thành quả mà bạn đă phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy trong phút chốc – Nhưng dù sao đi nữa, hăy cứ tiếp tục dựng xây.
9/ Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác – Nhưng dù sao đi nữa hăy giúp đỡ mọi người.
10/ Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những ǵ tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa hăy sống hết ḿnh cho cuộc sống.
Nguyễn Tam Khôi
florida80
07-03-2019, 19:08
Sức Mạnh Của Sự Im Lặng (Power Of Silence)
Có những trường hợp sử dụng lư luận, vũ khí, trí tuệ cũng không bằng sử dụng sự im lặng.
Trong một hoàn cảnh ngặt nghèo nào đó, quí vị bị người ta hăm dọa th́ cứ làm thinh, không phản ứng ǵ hết mà gương mặt rất b́nh thản, thản nhiên. Người ta thấy quí vị làm thinh, không nghe quí vị nói, hay b́nh luận, hay có ư kiến ǵ mà lại rất thản nhiên, họ sẽ hoang mang ngay.
Thậm chí, trong trường hợp một số người đang chạy tới để tấn công ḿnh, quí vị cứ đứng đó, cứ làm thinh, họ sẽ thay đổi thái độ. Nhưng nếu quí vị chống cự, hay tỏ ra ḿnh có vẻ đối phó th́ họ tấn công thật.
Trong phim nói về t́nh sử Đại Đường có một câu chuyện tương tự. Có một ông đại đức ở xứ nọ phải ḷng và yêu cô công chúa thứ 17 của vua Đường. Trong hoàn cảnh nào đó không rơ, ông đại đức giống như bị phạt phải ngồi trong một khu rừng có nhiều chó sói.
Ông ngồi nhắm mắt trong rừng cho đến qua đêm. Đêm đó, chó sói đến gần bao vây ông, dồn ông, ngửi ông, nhưng ông vẫn ngồi làm thinh, không cục cựa, không mở mắt, coi như ḿnh không thấy chó sói, không cảm thấy trời thấy đất, không cảm thấy chính ḿnh, không cảm thấy ǵ hết. Cuối cùng, bầy chó sói đó bỏ đi.
Thật vậy, nếu làm thinh trong trạng thái không thấy luôn cả ḿnh th́ tạo ra lực rất mạnh.
T́nh huống dùng sức mạnh của sự im lặng
Sức mạnh của sự im lặng không phải là công thức có thể áp dụng trong tất cả mọi t́nh huống, nhưng đối với những trường hợp có rất nhiều vấn đề tranh căi hay hơn thua, sử dụng lư luận, trí tuệ cũng không bằng sử dụng sự im lặng.
Đă gọi là im lặng tức là không có hướng cái đầu của ḿnh về những chuyện bên ngoài, im lặng đến mức độ là quên luôn cả ḿnh th́ sức mạnh mới thực sự vĩ đại. Cái miệng của ḿnh không phát ra một âm thanh ǵ hết, cái đầu của ḿnh cũng không phát ra sự lầm thầm ǵ, đó mới gọi là im lặng.
Với những chuyện mà lời lẽ, tiền bạc, vũ khí, kiến thức không giải quyết được, th́ sức mạnh của sự im lặng sẽ giải quyết được.
Trong t́nh huống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng hạn, ḿnh đang đi giữa đồng không mông quạnh mà thấy một con sư tử đang chạy đến phía ḿnh. Ḿnh không biết làm ǵ, không biết dựa vào đâu, không có cây để leo, không có vũ khí để tự vệ, nói tóm lại là chỉ có cảnh chết trước mắt thôi. Lúc đó, ḿnh ngồi xuống, nhắm mắt, quên luôn ḿnh đi. Trường hợp dùng sức mạnh im lặng là như vậy.
Trường hợp hai vợ chồng hay căi cọ hoặc lư sự với nhau, quí vị im lặng, quan sát, lắng nghe, cư xử với nhau bằng những việc làm trong trạng thái tĩnh lặng để giải quyết thời điểm căng thẳng đó. Khi thời điểm đó qua rồi, ḿnh sẽ ứng dụng giải pháp khác.
Khi nói chuyện với ai đó mà họ thích tranh luận quá, nếu quí vị tranh luận lại nữa sẽ không đạt hiệu quả ǵ hết. Quí vị phải im lặng. Hoặc khi dự một cuộc họp, quí vị im lặng, lắng nghe và quan sát cho đến khi nào cần thiết phải nói một điều ǵ đó th́ nói, c̣n không cần thiết th́ giữ thái độ im lặng. Khi người ta hỏi về một điều ǵ đó, quí vị có nhiều cách trả lời trong đó có cách giữ im lặng. Im lặng có một sức mạnh, một ư nghĩa đặc biệt của nó.
Khi im lặng, quí vị ở trong thế chủ động và người khác sẽ ở trong thế bị động. Người ta sẽ b́nh luận, suy nghĩ măi về sự im lặng của quí vị, và như vậy tức là người ta đă ở trong thế bị động hoàn toàn, tâm họ bị động, cái đầu bị động.
Quí vị ở trong thế chủ động, đầu óc của quí vị ở trạng thái zero, trạng thái rất hoàn hảo, không có ǵ để nói, không có ǵ để b́nh luận. Có khi người ta chịu không nổi, chửi toán lên, bảo ḿnh khinh người ta. Người nổi nóng, nổi khùng, nổi điên, la hét, đập đổ là người đang chứng minh sự yếu đuối của ḿnh, sự bất lực của ḿnh, chứ không phải họ mạnh. Người mạnh là người làm thinh. Người nào muốn chứng minh nhiều chừng nào th́ người đó yếu chừng ấy.
Nhưng tới công sở làm việc, hay đem đơn xin vay tiền, ḿnh làm thinh th́ không được, mà phải giải thích, người ta thắc mắc chỗ nào th́ giải thích chỗ đó. Hồ sơ của ḿnh phải được 9 điểm người ta mới cho ḿnh vay, nếu ḿnh làm mới được 8 điểm th́ phải giải thích, phải thuyết phục chứ không làm thinh được. Thấy ḿnh làm thinh, người có thẩm quyền duyệt sẽ bảo “Ông này, bà này chưa sẵn sàng để vay tiền, giống như được hay không được th́ thôi, chứ chưa có tâm ư sẵn sàng. Nếu cho người này vay, có khi người ta trả không được”. Cho nên, phải tùy hoàn cảnh mà áp dụng.
florida80
07-03-2019, 19:09
Sông Cuộc Đời Đáng Sống
Sẵn sàng hay không, một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối.
Sẽ không c̣n b́nh minh, không c̣n phút, không c̣n giờ, không c̣n ngày.
Mọi thứ bạn lượm lặt, dù cất trong kho hay đă quên mất, đều sẽ sang tay người khác.
Tài sản, danh vọng và quyền lực phù du của bạn sẽ tàn lụi vào hư không.
Bạn có ǵ, hay ai nợ bạn, cũng thành vô nghĩa.
Thù Hằn, Cay Đắng, Bực Tức, và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất.
Mọi Hy Vọng, Tham Vọng, Kế Hoạch, và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan.
Thắng hay Bại, đă từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ.
Bạn từ đâu đến, hay đă sống bên phía đường nào, rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa.
Bạn đẹp hay thông thái, điều đó sẽ thành vô nghĩa.
Giới tính và mầu da của bạn cũng không thành vấn đề.
Vậy điều ǵ có ư nghĩa? Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn?
Ư nghĩa không nằm trong cái bạn mua, nhưng trong cái bạn xây;
không nằm trong cái bạn lấy, nhưng trong cái bạn cho.
Ư nghĩa không nằm trong thành công, nhưng trong tầm quan trọng.
Ư nghĩa không nằm trong điều bạn học, nhưng trong điều bạn dạy.
Ư nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh, làm cho người khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn.
Ư nghĩa không nằm trong khả năng, nhưng trong nhân cách của bạn.
Ư nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết, nhưng trong bao nhiêu người sẽ thấy mất mát khi bạn ra đi.
Ư nghĩa không nằm trong kư ức của bạn, nhưng trong kư ức của những người yêu thương bạn.
Ư nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc ǵ, trong bao lâu”.
Sống một cuộc đời có Ư Nghĩa, đó không phải là Sự T́nh Cờ, đó không phải là Ḥan Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn.
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ư nghĩa như thế nào. Họ đă dạy bạn những bài học, giúp bạn nhận ra giá trị của chính ḿnh, hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng pḥng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Bạn đừng thờ ơ với họ, hăy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.
Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn th́ bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ư chí và tấm ḷng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có ǵ gọi là t́nh cờ hay may rủi. Bệnh tật, tổn thương trong t́nh yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đă xảy đến với bạn, hăy nhớ rằng đó là bài học quư giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, nó sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính ḿnh. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm ḷng của bạn, hăy tha thứ cho họ bởi v́ chính họ đă giúp bạn nhận ra được ư nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm ḷng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hăy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đă yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .
Hăy trân trọng khoảnh khắc và hăy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không c̣n có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hăy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi v́ thế hăy ngẩng đầu nh́n lên, tự tin vào bản thân. Hăy lắng nghe nhịp đập của trái tim ḿnh :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, v́ nếu bạn không tin bạn th́ ai sẽ làm điều ấy ?".
Hăy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó th́ hăy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
florida80
07-03-2019, 19:10
26 Điều Tâm Niệm Trong Cuộc Sống
1. Nỗi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu
2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.
3. Hăy yêu thương đi... rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.
4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.
5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.
6. Cái ôm là món quà lớn... Có thể cho đi mọi lúc và dễ dàng được đáp lại.
7. Mọi người cần được yêu thương... nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.
8. Thước đo của cải của một người là những ǵ anh ta đă cống hiến cho đời.
9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.
10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.
11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những ǵ họ dạy.
12. Cảm ơn cuộc sống về những ǵ bạn có, tin cuộc sống về những ǵ bạn cần.
13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không
có ngày hôm nay để cảm tạ.
14. Người b́nh thường nh́n h́nh thức, người thông thái nh́n nội tâm.
15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai.
16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.
17. Nếu có ai nói xấu bạn, hăy sống làm sao để không ai tin điều đó.
18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hăm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.
19. T́nh yêu thường vững chắc sau khi trải qua những xung đột.
20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.
21. Những lời nói không tốt không làm găy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.
22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.
23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.
24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.
25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.
26. Làm bất cứ việc ǵ với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những ǵ bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng
Sưu tầm
at 9:44 PM
florida80
07-03-2019, 19:11
Người Đàn Bà Mù
Một người đàn bà mù đă giao kết với anh thợ sơn để sơn căn nhà của ḿnh bằng một màu duy nhất là màu trắng, nhưng đến lúc phải sơn bên trong căn pḥng th́ lại hết nước sơn màu trắng. Anh thợ sơn nghĩ thầm là người đàn bà mù sẽ không thể nào kiểm soát được anh ta sơn màu ǵ, nên anh không mua thêm màu trắng mà lại dùng màu sơn khác có sẵn để sơn bên trong căn pḥng của bà. Khi được người thợ sơn tŕnh cho biết là công việc đă xong, người đàn bà mù hỏi anh:
http://nld.vcmedia.vn/FC9ccccccccccccK6tcc cccccccc/Image/2012/02/hinh-9_62be9.jpg
- Anh có bảo đảm là đă sơn tất cả một màu trắng như đă giao kèo hay không?
Anh thợ sơn trả lời:
- Đúng vậy.
Nhưng người đàn bà mù lại hỏi một lần nữa:
- Anh có thật sự sơn mọi nơi màu trắng như tôi thích không?
Anh thợ sơn vẫn một mực quả quyết là đă sơn tất cả mọi nơi bằng màu trắng. Nhưng người đàn bà nói là bà không tin là anh đă làm đúng như yêu cầu. Anh thợ sơn hỏi vặn lại:
- Bà bị mù không c̣n nh́n thấy ǵ nữa cả th́ tại sao bà biết được tôi có tuân giữ lời cam kết hay không.
Bấy giờ người đàn bà mù mới trả lời:
- Này anh, tôi không c̣n nh́n thấy, nhưng c̣n có thể nghe được, nghe giọng anh trả lời cho những lần tôi hỏi, tôi dám quả quyết chắc chắn là anh đă không làm y như tôi đă yêu cầu.
Quí vị và các bạn thân mến,
Giọng nói có thể bộc lộ nội tâm con người, giấu đầu th́ ḷi đuôi, nói láo không có chân dài để đi xa, b́nh thường không ai có thể nói láo măi măi và sống an tâm với sự láo khoét của ḿnh. Anh thợ sơn cố ư gạt người đàn bà mù về màu sắc trắng hay xanh, nhưng tâm hồn gian manh đó đă được biểu lộ trong cung cách và lời nói của người thợ sơn, tâm hồn đầy những mưu mô gạt gẫm sớm muộn ǵ rồi cũng bị bại lộ, họ có thể dối gạt được người đời nhưng không bao giờ dối gạt được tiếng lương tâm và gạt được Thượng Đế. Chúng ta cần luyện cho ḿnh một tâm hồn thành thật, một lương tâm ngay chính trong mọi nơi và mọi sự. Ai trung tính trong việc nhỏ, th́ sẽ trung tính trong việc lớn, chúng ta không hành động để được khen thưởng, nhưng v́ ḷng bác ái và v́ mọi người
florida80
07-03-2019, 19:12
Hanh Phúc Nhờ Buông Xả
Hanh Phúc Nhờ Buông Xả
Có người nọ nghe nói về một đạo sư nổi tiếng nên t́m đến hỏi đạo. Đến nơi, anh thấy trong nhà của vị đạo sư trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một cuốn sách.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao nhà đạo sư trống trơn, không có đồ đạc ǵ cả?"
Đạo sư hỏi lại: "Thế anh có hành lư ǵ không?"
Anh đáp: "Dạ có một va li".
Đạo sư hỏi: "Sao anh có ít đồ vậy?"
Anh đáp: "V́ đi du lịch nên đem ít đồ".
Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc ǵ nhiều".
Chúng ta thường quên mất ḿnh chỉ là khách du lịch qua cuộc đời này, lầm tưởng ḿnh sẽ ở măi nơi đây, nên tham lam, ôm đồm, tích trữ quá nhiều đồ vật, tài sản. Đàn bà th́ chất chứa quần áo, ṿng vàng, nữ trang. Đàn ông th́ máy móc, xe hơi, ti vi, máy điện tử.
Tranh Chấp
Mỗi khi có sự tranh chấp, buồn phiền, chúng ta thường có khuynh hướng đổ lỗi cho người khác. Sau đây là ba trường hợp:
a. Người chưa biết đạo th́ luôn cho ḿnh đúng và người kia lỗi 100%.
b. Người bắt đầu học đạo, biết tu th́ thấy cả hai bên đều có lỗi 50%.
c. Người hiểu đạo th́ thấy ḿnh lỗi 100%.
1/ Người chưa biết đạo th́ luôn cho ḿnh đúng 100%. Do vô minh và chấp ngă quá lớn, cho ḿnh là người quan trọng nhất, nghĩ cái ǵ cũng phải, cũng đúng, nên xảy ra chuyện ǵ trái ư cái ngă (cái ta) th́ tức giận bắt lỗi người khác. Thí dụ một chuyện thật xảy ra ở Hoa Kỳ, có một bà già vào mua cà phê tại tiệm Starbucks, không biết v́ lư do ǵ, bà uống ly cà phê bị phỏng miệng. Thế là bà nổi giận làm đơn kiện tiệm này đă bán cho bà ly cà phê quá nóng khiến bà bị phỏng miệng và đ̣i bồi thường hai triệu đô la. Bà ta không thấy lỗi ḿnh là khi cầm ly cà phê lên, nếu thấy nóng th́ phải biết thổi cho nó nguội rồi mới uống, đàng này có thể v́ tham ăn, tham uống, thấy ly cà phê bốc mùi thơm phức, mờ mắt húp cái ực nên bị phỏng miệng. Trong khi đó biết bao nhiêu người khác uống đâu có bị phỏng? Không những không biết lỗi ḿnh mà c̣n đi kiện người ta!
Một chuyện khác có thật cũng xảy ra tại Hoa Kỳ. Một ông nọ đưa bộ đồ vét (veste, suit) đến một tiệm giặt ủi. Khi lấy bộ đồ về th́ nhận ra cái quần không phải của ḿnh. Ông đem trả lại tiệm và khiếu nại. Khoảng một tuần sau, chủ tiệm đưa cho ông một quần khác, nhưng ông vẫn không công nhận là quần của ông. Thế rồi ông làm đơn kiện tiệm giặt ủi. Chủ tiệm đề nghị bồi thường ông 12.000 đô la nhưng ông không chịu mà đ̣i 54 triệu. Đương nhiên là quan ṭa đă bác đơn của ông ta.
2/ Người bắt đầu học đạo và biết tu th́ thấy cả hai bên đều có lỗi 50%. Ở đây nói 50% là nói tượng trưng, v́ có thể là 40% và 60%, hoặc 30% và 70%, hoặc 20% và 80%, v.v... Khi xảy ra một sự tranh chấp, căi nhau th́ đương nhiên phải có một người bắt đầu. Thí dụ như ông A và bà B căi nhau. Ông A là người bắt đầu, nhưng nếu bà B im lặng bỏ đi, không chửi lại th́ ông A không thể đứng đó chửi măi. Nhưng nếu ông A nói một câu và bà B nói lại hai câu th́ ông A sẽ tức lên nói ba câu hoặc năm, sáu câu liên tiếp. Và nếu bà B không biết ngừng th́ cuộc căi nhau sẽ leo thang. Nếu bà B biết ngừng th́ cuộc khẩu chiến sẽ chấm dứt. Nhưng sau đó cả hai bên đều mang vết thương ḷng và hận nhau. Về nhà, nếu bà B là người hiểu đạo th́ sẽ nhận ra ḿnh cũng có lỗi trong chuyện căi nhau, và nếu nhận ra ḿnh có lỗi 40% th́ cơn giận của bà sẽ giảm xuống 40%. Nếu bà B nhận ra ḿnh có lỗi 60% th́ cơn giận của bà sẽ hạ xuống 60%.
3/ Người hiểu đạo th́ thấy ḿnh lỗi 100%. Trong một cuộc tranh chấp mà thấy ḿnh lỗi 100% th́ coi bộ lỗ quá. Nhưng nếu hiểu đạo, đạo ở đây là luật nhân quả và nhân duyên th́ biết là không thể nào tự nhiên vô cớ mà người kia lại gây sự với ḿnh. Có thể ḿnh đă nói hoặc đă làm điều ǵ tổn thương người ta mà ḿnh không nhớ. Và nếu xét cho kỹ mà vẫn không thấy ḿnh làm ǵ sai quấy th́ có thể đời trước, hay nhiều kiếp trước ḿnh đă năo hại người ta, nên bây giờ họ gặp lại ḿnh th́ gây sự, kiếm chuyện trả thù.
Thấy ḿnh lỗi đă là quư, nhưng nếu biết xin lỗi th́ càng quư hơn v́ có thể giải tỏa ân oán và oan gia.
Hạnh phúc xả ly
Ở đời người ta thường cho hạnh phúc là có được cái này, cái kia: Có nhà lầu, xe hơi, có vợ đẹp, con ngoan, có tài sản, quyền thế, v.v... Khi chưa có th́ muốn có, làm đủ mọi cách để cho có. Có rồi th́ sợ mất hoặc xem thường rồi lại muốn có cái khác. Nếu không được th́ buồn phiền, bất măn, khổ sở.
Người biết tu th́ thấy "không có" là một hạnh phúc. Không có ở đây là do trí tuệ quán chiếu thấy mọi sự phiền toái đều do ham muốn mà ra. Bởi thế người tu không muốn có, nếu đă có rồi th́ tập xả ly. V́ những thứ "có" trên thế gian này đều là ràng buộc.
Tuy nhiên đối với những người chưa có, chưa thỏa măn được những mong ước, thèm khát, c̣n mải mê chạy theo vật chất th́ xả ly là một việc thật khó làm, v́ họ chưa có th́ lấy ǵ mà xả bỏ.
Đức Phật khi c̣n là thái tử đă có vợ con, vàng bạc, của cải, cung phi mỹ nữ, đầy đủ vật chất mà trong ḷng vẫn nặng trĩu âu lo, không cảm thấy hạnh phúc. Do đó Ngài mới xả bỏ ra đi t́m chân lư, t́m hạnh phúc chân thật. Trong khi đó có những người tu lại chạy theo vật chất, của cải, tài sản, danh lợi bởi v́ trong đời họ chưa được thỏa măn, chưa cảm thấy có đầy đủ. Chỉ khi nào có được rồi và trải qua kinh nghiệm thấy những thứ mà họ đă nhọc công t́m kiếm chỉ đem lại phiền toái và khổ đau th́ lúc đó ư nghĩ xả ly mới xuất hiện.
Trước hết có thân th́ phải lo cho thân ăn, mặc, ở, sống. Phải đi làm kiếm ăn, phải mua quần áo mặc, phải thuê nhà ở tránh mưa nắng. Khi thân đau ốm phải lo thuốc men, chạy chữa. Nếu có gia đ́nh th́ phải lo làm ăn buôn bán kiếm tiền nuôi vợ con. Suốt ngày chỉ lo suy nghĩ và làm đủ mọi chuyện cho cái ta và những thứ của ta.
Hạnh phúc xả ly tương đương với thiểu dục tri túc, có nghĩa là tâm không ham muốn, và luôn cảm thấy đầy đủ dù trong tay không có ǵ hết. Với người tu, không có sở hữu ǵ thật là một hạnh phúc. Nói như vậy có vẻ ngược đời, nhưng người tu là kẻ đi ngược ḍng đời kia mà!
Xả ly giống như người đang mang gánh nặng trên vai mà đi, nay bỏ được gánh nặng xuống th́ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng vô cùng. Người tu cần tập xả ly, v́ xả nhiều chừng nào th́ nhẹ chừng nấy. Xả ly không có nghĩa là phải vứt bỏ hết tài sản, của cải đang có.
Xả ly trước hết là xả bỏ sự ham muốn và buồn giận trong tâm, kế đến là xả bỏ sự bám víu vật chất bên ngoài. Tuy sống giữa tài sản, vật chất, nhưng tâm không c̣n nhớ nghĩ những thứ đó là của ta, nếu có ai xin hoặc mất th́ xem như nhẹ gánh nặng.
Tập xả ly tới mức cùng cực th́ khi chết, ta xem như trút hết gánh nặng, nhất là cái thân tứ đại già yếu, bệnh hoạn. Ta đă phải mang nó trên vai suốt cả cuộc đời, nay bỏ được nó, há không phải là sung sướng lắm sao? V́ thế các thiền sư đắc đạo, khi chết đều vui vẻ an nhiên tự tại ra đi.
Khi đói th́ ta thèm ăn, nhưng khi ăn th́ đ̣i thứ này thứ kia rồi ăn cho cố, đau bụng, nặng bụng, khó thở. Khi khát th́ thèm uống, nhưng khi uống th́ thích những thứ độc hại như rượu bia, rồi say mèm, ói mửa. Nhiều khi sinh ra ung thư hay sưng gan.
Người tu là người đi t́m hạnh phúc chân thật,
hạnh phúc này chỉ có khi tâm không c̣n bám víu, dính mắc, thèm khát mọi sự vật trên đời này.
Như vậy hạnh phúc chính là sự giải thoát của tâm ư.
Và muốn có giải thoát th́ phải tập xả ly.
Hăy nh́n vào tự tâm, xem ḿnh c̣n bám víu, dính mắc, ưa ghét cái ǵ không?
Có người xả bỏ được vợ con nhưng lại dính mắc vào chùa chiền, xả bỏ được tài sản nhưng lại dính mắc vào danh lợi, địa vị.
Xả bỏ được cái này nhưng rồi lại dính mắc vào cái khác!
Sưu tầm
florida80
07-03-2019, 19:14
Mười Nghịch Lư Trong Cuộc Sống
Picture
1/ Người đời thường vô lư, không “biết điều” và vị kỷ - Nhưng dù sao đi nữa, hăy yêu thương họ.
2/ Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho bạn là làm v́ tư lợi – Nhưng dù sao đi nữa, hăy làm điều tốt.
3/ Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người bạn giả dỗi và những kẻ thù thật sự - Nhưng dù sao đi nữa, hăy thành công.
4/ Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lăng quên – Nhưng dù sao đi nữa, hăy làm điều tốt.
5/ Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương – Nhưng dù sao đi nữa, hăy sống thẳng thắn.
6/ Người có ư tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn – Nhưng dù sao đi nữa, hăy luôn nghĩ lớn.
7/ Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu nhưng lại đi theo kẻ mạnh – Nhưng dù sao đi nữa, hăy tranh đấu cho những người yếu thế.
8/ Những thành quả mà bạn đă phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy trong phút chốc – Nhưng dù sao đi nữa, hăy cứ tiếp tục dựng xây.
9/ Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác – Nhưng dù sao đi nữa hăy giúp đỡ mọi người.
10/ Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những ǵ tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa hăy sống hết ḿnh cho cuộc sống.
Nguyễn Tam Khôi
florida80
07-03-2019, 19:16
Hạnh Phúc Là Ǵ ?
AA (2).jpg
Hạnh phúc là ǵ? Mà ai cũng đi t́m kiếm, t́m trong khoảnh khắc, t́m trong cuộc sống, trong cuộc chơi, trong công việc, trong học tập, trong mỗi thú vui, trong mỗi lần khóc, trong mỗi lần buồn… ta lại t́m kiếm hạnh phúc. Hạnh phúc là ǵ mà ta không thể cho nó một định nghĩa cụ thể, phải chăng hạnh phúc là một khái niệm khá trừu tượng và thật khó giải thích…
Hạnh phúc là ǵ nhỉ?
Hạnh phúc có khi không phải t́m kiếm đâu xa xôi, mà đôi khi hạnh phúc ngay ở cạnh bạn mà bạn không biết đó nhé! Trong gia đ́nh đôi khi hạnh phúc khi ta có cha có mẹ, có nụ cười trong những bữa cơm, trong những lúc gia đ́nh cùng làm chung một công việc ǵ đó vui vẻ là bạn cảm thấy hạnh phúc. Trong công việc, bạn bè, cũng có niềm hạnh phúc nếu ta biết t́m kiếm và tận hưởng…
Có khi hạnh phúc đơn giản là khi có niềm vui, khi có yêu thương, hạnh phúc khi cha mẹ quan tâm, được bạn bè yêu mến… hay đơn giản chỉ là cái nắm tay của bàn tay rám nắng của mẹ… cũng khiến ta cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc có khi chỉ là hài ḷng với những ǵ ḿnh có để thanh thản và vui vẻ với hiện tại. Hạnh phúc là cái ǵ đó con người không nắm giữ được trong tầm tay, nhưng hạnh phúc không phải là cái ǵ đó quá xa xôi mà con người không t́m kiếm được cho ḿnh.
Hạnh phúc không chỉ là nụ cười, niềm vui… mà hạnh phúc có trong cả nước mắt, giọt nước mắt của niềm vui sướng… Hạnh phúc là khi bạn khóc có người đặt bàn tay lên vai bạn, hạnh phúc là khi bạn có người lắng nghe… Hạnh phúc đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh, nhưng đó là cảm giác ǵ đó khó quên.
Hạnh phúc là khi người ấy bên bạn và nắm chặt tay bạn, hạnh phúc khi buổi vui bạn có người để sẻ chia, động viên an ủi, hạnh phúc trong ánh mắt, trong nụ cười, nước mắt hạnh phúc… là ǵ nữa nhỉ?
Bạn có cảm thấy thanh thản, bạn không bị những cơn đau hành hạ là bạn đă hạnh phúc hơn trăm người rồi đó. Bạn có thể nói, cười, chạy, nhảy, vui đùa, ca hát và làm việc… là bạn đă hạnh phúc lắm. Bởi v́ có biết bao người không thể nói cười như bạn.
Bạn có cha có mẹ để tâm sự, để làm nũng nhơng nhẽo… bạn đă hạnh phúc rồi đó v́ có biết bao đứa trẻ mồ côi phải lang thang đây đó. Bạn có tiền trong tay dù chỉ là 2000 đồng thôi là bạn cũng cảm thấy hạnh phúc hơn khi trong tay không có một xu.
Bạn có những ǵ bạn cho là hạnh phúc ḿnh không biết. Nhưng hăy t́m kiếm hạnh phúc ngay trong cuộc sống hàng ngày, ở gia đ́nh, bạn bè, đồng nghiệp… bạn sẽ thấy cuộc sống sẽ ư nghĩa và nhất định bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc đó bạn.
Hạnh Phúc thật đơn giản
Có lẽ trong mỗi chúng ta ai cũng từng hỏi hạnh phúc là ǵ? Rồi mỗi chúng ta đều có những câu trả lời riêng của ḿnh. Nhưng hạnh phúc theo tôi chỉ có thể có thật sự khi chúng ta biết hài ḷng và nhận ra nó. V́ hạnh phúc của mỗi người là khác nhau, sự cảm nhận về hạnh phúc trong chúng ta chẳng ai giống ai, con đường đi đến cánh cửa hạnh phúc của mỗi người cũng chẳng giống nhau.
Nếu một người nói rằng “Tôi không có hạnh phúc” th́ chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. C̣n khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng “Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc” th́ thật sự là họ đă được hạnh phúc.
Vậy hạnh phúc của họ là ǵ, rơ ràng đứng ở ngoài chúng ta khó mà hiểu và cảm nhận được, và rơ ràng hạnh phúc của họ không như nhau, và chỉ có chính bản thân chúng ta mới cho chúng ta được định nghĩa về hạnh phúc cho riêng ḿnh.
Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nh́n nhận hạnh phúc bên ḿnh. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng h́nh quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.
Sống ở đời ai ai chẳng muốn được hạnh phúc, được luôn luôn vui vẻ nhưng mỗi người lại quan niệm về hạnh phúc khác nhau.
Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng ḿnh ở phía sau và măi măi không lấy lại được. Thậm chí có lúc bạn dường như không nhận ra được cái đó là hạnh phúc, v́ bạn đă vô tâm không để ư đến nó.
Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2-3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với ḿnh. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngă.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng ḿnh có một mái ấm và c̣n khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm. Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết ḿnh cho ngày hôm nay.
Hạnh phúc là khi nh́n những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nh́n trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.
Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đ́nh, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đ́nh ta đang hạnh phúc.
Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho ḿnh, là khi ḿnh cảm nhận trái tim đă bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân t́nh.
Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức… đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sống mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa ṿng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng “Nhớ ấy quá!”
Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới ḿnh, có ai đó đang nhớ đến ḿnh, ai đó muốn dành cho ḿnh những sự quan tâm chân thành.
Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nh́n mưa rơi tí tách xuống đường.
Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong pḥng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà ḿnh rất thích.
Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya….
Hăy chủ động với hạnh phúc
Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nh́n thấy được những ḍng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đ́nh nghèo khó không biết đến Internet. Và khi bạn đọc và hiểu được những ḍng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.
Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của ḿnh chưa?
Nếu chỉ ngồi chờ hạnh phúc đến với ḿnh th́ có lẽ suốt đời bạn sẽ phải chờ đợi. Bởi vậy, hăy chủ động tạo nên điều đó với một số gợi ư dưới đây:
- Khi có những ư nghĩ và nỗi buồn, hăy xua chúng ra khỏi đầu và nhớ rằng có những hoàn cảnh bạn không có đủ sức để thay đổi, vậy cách tốt nhất là phải b́nh tĩnh để suy xét mọi việc.
- Hăy nhớ lại những cảm giác tuyệt vời nảy sinh trong bạn khi ngắm hoàng hôn ở một nơi tuyệt đẹp nào đó. Hăy nhớ lại sự nhẹ nhơm và niềm vui khi bạn kết thúc thành công một công việc lớn nào đó hoặc thi xong, hay niềm vui khi bất ngờ nhận được một món quà thú vị. Tự bạn sẽ biết những hồi tưởng và ư nghĩ nào sẽ cho cảm giác dễ chịu.
- Hăy quen với việc cảm thấy ḿnh hạnh phúc và điều đó trở thành một trong những bài tập chủ yếu của bạn. Thường xuyên cười với bản thân và những người khác và hăy để cho họ hiểu rằng bạn là người hạnh phúc.
- Cố gắng làm cho cả những người xung quanh hạnh phúc. Khi bạn thấy một người nào đó gặp nạn, hăy đề nghị để bạn giúp đỡ họ mặc dù chỉ là những sự hỗ trợ rất nhỏ. Ví dụ, bạn chỉ đường cho một khách du lịch để anh ta đến được nơi cần thiết một cách nhanh chóng và thuận lợi. Từ niềm vui của người khác, chắc chắn, bạn sẽ cảm thấy vui hơn.
- Đừng quên những người đă làm cho cuộc đời bạn sáng sủa hơn, giàu có hơn và hăy dành nhiều thời gian cho người đó.
- Cố gắng bớt chỉ trích hành động của người khác và bạn có thể tránh được nhiều cảm giác tiêu cực cho cuộc đời ḿnh.
- Đừng cố gắng để ngay lập tức thành người hoàn toàn hạnh phúc. Tốt nhất, bạn nên vui mừng với những việc nhỏ hơn là chờ đợi một điều ǵ đó thật to lớn.
- Hăy quên đi sự ganh tị v́ nó có thể làm hại cả cuộc đời bạn. Nhiều người cảm thấy ḿnh bất hạnh v́ những kỳ vọng của họ hoàn toàn không thực tế bởi hạnh phúc chỉ là một khái niệm tương đối.
Hạnh phúc với bạn là ǵ? Thành công trong sự nghiệp, đạt điểm cao trong học tập, lấy được người chồng giàu sang hay có được tất cả những ǵ ḿnh mong muốn? Mỗi người chúng ta đều có những khái niệm hạnh phúc khác nhau. Có người t́m kiếm cả đời cũng không thỏa măn được khái niệm hạnh phúc của riêng ḿnh. Cũng có người sống hạnh phúc ngay cả những thời khắc khó khăn nhất của cuộc sống!
Hạnh phúc là khi bạn cô đơn có ai đó ở bên, an ủi, động viên giúp bạn vượt qua giây phút cô đơn của cuộc đời. Hạnh phúc bạn buồn có ai đó cho bạn mượn bờ vai để khóc. Những lúc như thế bạn sẽ biết rằng cuộc sống hạnh phúc biết bao nhiêu: không c̣n cảm thấy bị cuộc đời hắt hủi, đẩy ngă bởi lúc nào cũng có người bên cạnh bạn.
Hạnh phúc bạn chán nản có ai đó động viên, ngồi im lặng cùng bạn hay nghe bạn nói hàng giờ liền. Những lúc ấy bạn nhận ra có một người bạn thật tốt biết bao. Chúng ta thường không quư trọng những người bạn xung quanh ḿnh nhưng nếu bạn để ư một chút bạn sẽ nhận ra tất cả chúng ta đều cần bạn bè.
Hạnh phúc là khi bạn vấp ngă có người nâng đứng dậy, sẽ không c̣n cảm giác tủi thân hay hổ thẹn nữa mà bạn sẽ cảm kích trước sự chân thành của họ. Bạn sẽ hạnh phúc hơn khi có người thân bên cạnh, bởi v́ không phải lúc nào cha mẹ cũng có thể đi cạnh bạn suốt cuộc đời. Thế nên hăy cảm nhận hạnh phúc và mang lại hạnh phúc cho bố mẹ và người thân của bạn bằng t́nh yêu thương chân thành nhất. Có lúc bạn sẽ biết ơn bởi trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời người thân luôn giang tay ủng hộ.
Hạnh phúc là khi bạn cảm nhận được sự yêu thương, được t́nh cảm con người đó là lúc bạn biết yêu và nhớ nhung một ai đó. Cảm giác xao xuyến, hồi hộp và lo lắng có khiến cho bạn trở nên đau buồn không? Những cảm xúc đó khiến bạn khó chịu nhưng sẽ mơn man tâm hồn bạn khiến cho bạn cảm nhận được hạnh phúc là ǵ. Sẽ c̣n hạnh phúc hơn khí bạn biết rằng sự tồn tại của ḿnh có ư nghĩa với ai đó. Là người sẽ cũng bạn trải qua những năm tháng cuộc đời hay chỉ đi cùng bạn một đoạn đường thôi, nhưng tất cả sẽ làm cho bạn nếm trải được mùi vị cuộc sống này, và thấy cuộc sống rất đáng sống.
Hạnh phúc là khi bạn làm được một điều ǵ có ư nghĩa hay giúp đỡ được cho một ai đó. Điều này sẽ giúp bạn sống tốt hơn và có ư nghĩa hơn với những người xung quanh. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết cảm thông và sẻ chia với người khác.
Hạnh phúc là điều đơn giản nhất mà cuộc sống ban tặng cho con người đó cũng là điều tuyệt vời nhất. Bởi v́ nó đơn giản nên được nhiều người trừu tượng hóa, thần thánh nó khiến cho nó trở nên xa vời với họ. Bạn hăy sống bằng tất cả niềm vui sống của ḿnh, hạnh phúc sẽ đến với bạn!
Nhóm tác giả (hanhtrinhdelta.com)
Sưu Tầm
florida80
07-03-2019, 19:18
Lời Cầu Nguyện Tạ Ơn
Để an ủi những ai bất hạnh
Lạy Chúa Giêsu, Chúa thường dâng lời tạ ơn với Đức Chúa Cha trước khi làm việc ǵ: khi làm phép lạ hóa bánh ra nhiều (Mt 15:36), trong bữa tiệc ly (Mt 26:27), cho La-da-rô sống lại từ cơi chết (Ga 11:41)
Con cũng muốn bắt chước Chúa để bập bẹ những lời tạ ơn, những lời tạ ơn khó nói nhất của kiếp nhân sinh! Có những lời tạ ơn thật dễ để nói với nhau và với Chúa. Nhưng cũng có những lời tạ ơn không thể thốt thành lời nếu không có ơn Chúa. Phải đợi khi linh hồn con được nuôi dưỡng bằng bao nhiêu ân sủng từ trời cao, đợi khi con đi gần đến hoàng hôn của đời người, th́ con mới đủ can đảm nói lên những lời tạ ơn muộn màng này.
Tạ ơn ai? Tạ ơn hay hờn giận? Cám ơn hay trách móc? Tạ ơn Chúa trong nghịch cảnh cuộc đời và những người một thời đă làm con đau khổ. Khó quá Chúa ơi! Đôi khi lời được thốt ra trong ḍng nước mắt không biết của hờn giận hay của tha thứ. Đôi khi lời được bập bẹ ở đầu môi, những nghẹn ngào tức tưởi ngăn cho lời không tṛn chữ. Đôi khi lời được bật lên qua con tim rướm máu của vết thương năm xưa chưa lành hẳn. Dù thật khó để nói, dù ê a tập tành từng chữ như trẻ nhỏ học nói, nhưng Chúa ơi, con sẽ cố gắng để nói…
Cám ơn những người bạn đă phản bội tôi năm nào. Đau khi bị phản bội! Nhưng Người đă dạy cho tôi hiểu bài học về t́nh bạn chân thật là “t́nh thương của người đă hy sinh tính mạng v́ bạn hữu của ḿnh.” (Ga 15:13)
Cám ơn người yêu đă phụ t́nh tôi năm xưa. Hận khi bị phụ rẫy! Nhưng Người đă dạy tôi biết trân quư t́nh yêu của Người đă dám “yêu thương đến cùng!” (Ga 13:1)
Cám ơn kẻ thù, những người đă bắn gục tôi trên chiến trường năm nào, đă đẩy tôi lao đao khốn khó trong chốn lao tù năm xưa. Người đă vô t́nh tạo cơ hội cho gia đ́nh tôi giờ đây được b́nh an định cư nơi thiên đường của trần thế, đă cho tôi cơ hội để sống câu: “hăy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đăi anh em.” (Mt 5:44)
Cám ơn những đứa con hoang đă làm cơi ḷng mẹ cha tan nát. Thất vọng, buồn tủi ngập tràn con ơi! Nhưng con đă cho cha mẹ cơ hội để nên thánh.
Cám ơn những bậc cha mẹ bất hảo đă không yêu thương và dạy dỗ con cái ḿnh như bổn phận đáng phải làm. Cay đắng khi bị hất hủi mẹ cha ơi! Nhưng Người đă làm cho trái tim con luôn khát khao t́m kiếm t́nh yêu nơi Thiên Chúa T́nh Yêu.
Cám ơn những vấp ngă của tuổi thanh xuân. Ngươi đă làm cho ta biết khiêm nhường hơn.
Cám ơn những tội lỗi mà phận người yếu đuối vấp đi phạm lại nhiều lần trong đời. Ngươi đă cho ta cơ hội cảm nếm ḷng nhân từ vô biên của Thiên Chúa. Ôi, tội hồng phúc!
Cám ơn những quyết định sai lầm thưở nào đưa đến hoàn cảnh ngang trái hôm nay. Ngươi đă dạy ta biết phấn đấu vươn lên trong nghịch cảnh cuộc đời.
Cám ơn hai chữ “kiếp nghèo” gắn liền với số phận hẩm hiu. Đôi lúc ta ghét ngươi nhưng ngươi đă làm cho ta dễ dàng tiến vào Nước Trời hơn. “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó v́ Nước Trời là của họ.” (Mt 5:3)
Cám ơn những lần thất nghiệp cay đắng, những lần phá sản, bị lừa gạt, mất nhà, thua stock trắng tay. Ngươi đă dạy cho ta hiểu nghĩa của cải phù du ở đời này. “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân!” (Gv 1:2).
Cám ơn những lần thất bại ê chề nhục nhă. Biết bao bài học ta đă học được từ nơi ngươi.
Cám ơn căn bịnh hiểm nghèo mà ta đang mang. Nhờ ngươi mà linh hồn ta thức tỉnh phận người mỏng ḍn chóng qua. Ngươi đă giúp ta biết yêu quư những giây phút ít ỏi c̣n sót lại trên cơi đời tạm này.
Tạ ơn Chúa v́ những ǵ Ngài đă lấy đi!
Tạ ơn Chúa v́ những trái đắng Ngài đă trao ban, dù con không muốn nhận.
Tạ ơn Chúa v́ số vốn quá ít ỏi Ngài cho con khi gởi con đến trong cuộc đời này! V́ “ai đă được cho nhiều th́ sẽ bị đ̣i nhiều.” (Lc 12:48)
Tạ ơn Chúa v́ những lần Ngài đă thẳng tay thanh tẩy, gọt dũa linh hồn con mặc cho con dẫy dụa đau đớn.
Tạ ơn Chúa v́ tấm thân mệt mỏi bịnh hoạn, những lo toan vất vả trong cuộc sống khiến con không c̣n sức để bon chen hận thù ghen ghét.
Tạ ơn Chúa v́ những lần Ngài đă cương quyết không cho con những cái mà con xin, những thứ con cần, những ǵ con đang mong đợi, v́ chỉ có Ngài mới biết những ǵ là cần thiết cho linh hồn và ơn cứu rỗi của con.
Tạ ơn Chúa v́ những cái chết oan nghiệt, sự ra đi vội vàng của người thân khi tuổi đời c̣n quá trẻ. Con biết Ngài muốn nhắc con nhớ rằng“đời sống con chung cuộc thế nào, ngày tháng con đếm đuợc mấy mươi, để hiểu rằng kiếp phù du là thế!” (Tv 39:5).
Tạ ơn Chúa v́ những bài học cay đắng mà Ngài đang dạy dỗ con. Có những bài học con không hiểu hết ư nghĩa. Có những lúc con muốn thét lên “tại sao là con?”, “tại sao lúc nào cũng lại là con?”. Nhưng con biết rằng chỉ những ai được Người thương yêu th́ Người mới sửa phạt v́ “Đức Chúa khiển trách kẻ người thương, như người cha xử với con yêu qúy.” (Cn 3:12)
Lạy Chúa, đường đời trước mắt c̣n giăng đầy chông gai, có bao nhiêu nghịch cảnh th́ có bấy nhiêu “Lời Tạ Ơn Khó Nói”. Có những cái con chưa nh́n ra hết, có những điều con chưa cảm nhận được và có những lời chưa thể thốt nên lúc này. Xin ban cho con sức mạnh của Ngôi Lời Nhập Thể để con có thể tiếp tục cám ơn anh em ḿnh - dù là kẻ thù - và dâng lời tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh - dù là ngang trái. Tạ ơn không chỉ trong ngày lễ Tạ Ơn mà là tạ ơn Chúa mọi ngày trong suốt cuộc đời con. Amen!
Lang Thang Ch́ều Tím
Nguồn: suyniemhangngay.org
Sưu tầm
florida80
07-03-2019, 19:20
Cho Đi Và Nhận Lại
Có đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công ! Bạn đă cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu....Vấn đề thật ra rất đơn giản . Khi bạn cho đi là bạn đă nhận được nhiều hơn thế , đó là những niềm vui vô h́nh mà bạn không chạm vào được.
Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn th́ bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương ḷng cho họ , rồi đến khi họ t́m lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn . C̣n bạn , khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi ḷng của bạn đây ?
Thiết nghĩ , cuộc đời này là một ṿng tṛn và luôn cân bằng . Không có sự bất công nào với bạn ở đây hết , có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn hoặc của những người khác với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng ḷng ḿnh để đón nhận nó hay không !
Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau . Cho đi , nhận lại là h́nh thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau . Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp th́ điều quan trọng nhất là bạn nhận lại được sự b́nh yên trong tâm hồn . Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính !
Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả , đôi khi là hữu h́nh mà cũng có khi là vô h́nh .
Nhưng dù biết cuộc sống đôi khi không được như ư muốn của ta , bạn hăy cứ cho đi bởi cho đi là bạn đă yêu thương lấy chính bản thân ḿnh , đă ḥa vào ḍng chảy của cuộc sống , của đời người !
Đời người như ḍng sông , như cuộc sống ḥa tan với thời gian luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới , măi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế . Tất cả những ḍng sông đều sẽ đổ về biển , và biển bao la lại rót vào những ḍng sông mênh mông tràn đầy , mạch luân lưu không ngừng nghỉ ấy là cuộc sống .
Giờ c̣n có nhau...giúp nhau cho thật nhiều...
Ngày nào mất nhau...sớt chia chẳng được đâu!
Sưu tầm
at 7:25 PM
florida80
07-03-2019, 19:21
Hidden Words
Này em trong chữ BELIEVE
Chữ LIE chen giữa nằm ́ , thấy không?
Chớ tin vội chuyện viễn vông
Sa vào bóng tối mênh mông, mịt mờ.
Em ơi, trong chữ '' Lớp vờ '' (LOVER)
nhưng nó là chữ ô vờ (OVER) đó em!
T́nh phai, dù măi gọi tên
Người ta vẫn bước qua thềm, lăng quên.
Bạn ơi! trong một chữ FRIEND.
Ba mẫu tự cuối vần END phũ phàng.
Khi trong nghịch cảnh, tai nàn.
Mới hay ai thật '' đá vàng '' với ai.
Anh ơi! có thấy chữ WIFE
Ở giữa là IF nếu mai vẫn là...
Vợ anh, chẳng của người ta.
Vậy mà một chút hở ra, mất liền!.
Trong chữ nghĩa đựng nỗi niềm.
Vô thường thẩm thấu, b́nh yên tâm hồn.
Mời em nh́n lại chữ MOM
Vắng M.., Mẹ vẫn cứ... ôm em hoài.
Dù tha hương, sống bên ngoài
T́nh thương Mẹ vẫn trải dài phía em...
T́nh nao mới thật t́nh bền?
''Ba t́nh'' trên đó gập ghềnh, lắt lay.
Em ơi, thức tỉnh, chớ say!
Ṿng tay của mẹ tháng ngày cho em
Sưu tầm
at 3:38 PM
florida80
07-03-2019, 19:23
Monday, July 29, 2013
Nguồn Gốc Bí Ẩn Của Phím @
Từng là một phím hiếm khi được sử dụng, thậm chí suưt bị bỏ đi, kư tự duyên dáng @ đă trở thành một biểu tượng đặc trưng không thể thiếu của truyền thông điện tử hiện đại.
Theo trang Smithsonianmag.com, người Italia gọi kư tự @ là "con ốc sên", c̣n người Hà Lan gọi nó là "đuôi khỉ". Dù là "ốc sên" hay "đuôi khỉ" th́ @ là một kư tự không thể thiếu trong truyền thông điện tử. @ thậm chí đă được đưa vào bộ sưu tập vĩnh cửu của Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại (Mỹ), với lời chú giải về @ là hiện thân của "sự tao nhă, kinh tế, trí tuệ và mang ư nghĩa của những định hướng tương lai thấm nhuần trong nghệ thuật thời đại".
Nguồn gốc bí ẩn của phím @
Nguồn gốc của biểu tượng này, một trong những kư tự duyên dáng nhất trên bàn phím, là một cái ǵ đó đầy bí ẩn. Một giả thuyết nói rằng các tu sỹ thời trung cổ t́m kiếm những từ viết tắt trong khi sao chép bản thảo, đă chuyển đổi từ Latin "forward" thành chữ "a" cùng với phần sau của chữ "d" như một cái đuôi.
Một giả thuyết khác lại nói, @ xuất phát từ chữ tiếng Pháp "at" và người viết, trong khi cố gắng viết nhanh đă ṿng ng̣i bút lên trên và sang bên. Cũng có thể biểu tượng này đă tiến hoá từ chữ viết tắt "each at" - Chữ "a" được bọc trong chữ "e". Kư tự @ được dùng lần đầu tiên trong văn kiện là vào năm 1536, trong một bức thư của Francesco Lapi, một thương nhân Florentine, đă dùng @ để chỉ đơn vị của loại rượu gọi là rượu ṿ hai quai, được bán trong những chiếc vại đất sét lớn.
Từ đó, biểu tượng này bắt đầu có vai tṛ lịch sử trong thương mại. Tuy nhiên, thời kỳ này vẫn chưa phải là hoàng kim với @. Những chiếc máy đánh chữ đầu tiên, xây dựng vào khoảng giữa những năm 1800, không có phím @. Cũng như thế, @ không nằm trong dăy biểu tượng của hệ thống lập bảng biểu phiếu đục lỗ đầu tiên -
Hệ thống phiếu này được xem là tiền thân cho lập tŕnh máy tính.
Số phận tăm tối của biểu tượng @ kết thúc vào năm 1971, khi một nhà khoa học máy tính tên là Ray Tomlinson đối mặt với một vấn đề nan giải: Làm thế nào kết nối những người làm lập tŕnh máy tính với nhau. Vào lúc đó, mỗi nhà lập tŕnh kết nối với một máy chính đặc biệt qua điện thoại và máy điện báo đánh chữ. Nhưng những máy tính này lại không kết nối với nhau, một thiếu sót mà chính phủ Mỹ đă phải t́m cách vượt qua, và chính phủ Mỹ đă thuê công ty BBN Technologies, công ty mà Ray Tomlinson đang làm việc, để phát triển mạng lưới gọi là Arpanet - Tổ tiên của Internet.
Thách thức của Ray Tomlinson là phải xử lư thông điệp của một người và gửi qua Arpanet đến một người nào đó tại một máy tính khác. Địa chỉ này cần tên của người lập tŕnh cũng như tên của máy tính. Và biểu tượng để tách riêng hai yếu tố địa chỉ này chưa được dùng rộng răi trong các chương tŕnh và các hệ điều hành, khiến máy tính không hiểu.
Trong nghiên cứu, mắt của Tomlinson bỗng bắt gặp @, ở ngay trên chữ "P" trên chiếc máy điện báo Model 33 của ông. "Tôi đang t́m kiếm một biểu tượng không được dùng nhiều", Tomlinson nói, "và không có nhiều lựa chọn đâu nhé - Bởi các biểu tượng như dấu chấm hay phẩy đều được dùng rất nhiều". Tomlinson đă chọn @, và tự gửi cho ḿnh một email. Email này đi từ một chiếc máy điện báo trong pḥng, qua mạng Arpanet, đến một máy điện báo khác cũng ở trong pḥng.
Tomlinson, hiện vẫn làm việc tại BBN, nói ông không nhớ ông đă viết ǵ trong bức email đầu tiên. Nhưng với email đó, kư tự @ từng suưt bị bỏ đi đă trở thành một biểu tượng vô cùng quan trọng của cuộc cách mạng truyền thông của loài người.
Sưu tầm
florida80
07-03-2019, 19:24
30 Câu Kinh Phật
1. Sở dĩ người ta đau khổ chính v́ măi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu bạn không muốn rước phiền năo vào ḿnh, th́ người khác cũng không cách nào gây phiền năo cho bạn.
3. Bạn hăy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho ḿnh.
4. Bạn phải luôn mở ḷng khoan dung lượng thứ cho chúng sinh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đă làm tổn thương bạn. Bạn phải buông bỏ mới có được niềm vui đích thực.
5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
6. Sự cố chấp của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
7. Bạn có thể có t́nh yêu nhưng đừng nên dính mắc, v́ chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Thế giới vốn không thuộc về bạn, v́ thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
9. Khi nào bạn thật sự buông xuống th́ lúc ấy bạn sẽ hết phiền năo.
10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
11. Chỉ khi nhận thức được ḿnh, hàng phục chính ḿnh, sửa đổi ḿnh, mới có thể thay đổi người khác.
12. Bất măn với người khác là chuốc khổ cho chính ḿnh.
13. Nếu tự đáy ḷng không thể tha thứ cho kẻ khác, th́ ḷng bạn sẽ không bao giờ được thanh thản.
14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nh́n của ḿnh th́ sẽ không bao giờ nghe được tiếng ḷng người khác.
15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
16. Không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại?
17. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ hay nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
18. Khi bạn thành thật với chính ḿnh, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.
19. Chân lư của nhân sinh chỉ là giấu trong cái b́nh thường đơn điệu.
20. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện ǵ, th́ chẳng khác ǵ kẻ phạm tội ăn trộm.
21. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính ḿnh.
22. Phải đối diện với hiện thực, mới vượt qua được hiện thực.
23. Người không biết yêu ḿnh th́ không thể yêu được người khác.
24. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi ḿnh, chúng ta đang đeo đuổi cái ǵ? Chúng ta sống v́ cái ǵ?
25. Cảm ơn thượng đế với những ǵ tôi đă có, cảm ơn thượng đế những ǵ tôi không có.
26. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ th́ đó mới là từ bi.
27. Nhân quả không nợ chúng ta thứ ǵ, cho nên xin đừng oán trách nó.
28. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối ḿnh, dối người, và bị người dối.
29. Bạn hi vọng nắm được sự vĩnh hằng th́ bạn cần phải khống chế hiện tại.
30. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn th́ rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, th́ trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
Sưu tầm
at 1:08 PM
florida80
07-03-2019, 19:24
Alt - Ctrl - Del
- Những người biết sử dụng vi tính chúng ta đều biết có tổ hợp phím Ctrl-Alt-Del có tác dụng khởi động lại máy. Đôi khi trong cuộc sống ta cũng muốn “khởi động” lại một khoảng thời gian đă qua để có thể sửa chữa những sai lầm hay làm một điều ḿnh chưa làm được. Nhưng chúng ta cũng biết rằng, cuộc sống không phải là một chiếc máy tính và những ǵ đă qua là không thể lấy lại được. Nhưng như thế không có nghĩa rằng cuộc sống không có 3 phím quư báu ấy.
- Control: Hăy biết điều khiển suy nghĩ, hành động của bạn ở mọi trường hợp để không phải hối hận v́ những ǵ bạn đă gây ra.
- Alternate: Phải biết luân phiên giữa tiếng cười và nước mắt. Cuộc sống không phải lúc nào cũng suông sẻ, nhưng bạn phải nhớ rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”
- Delete: Hăy xóa bỏ những ư nghĩ tiêu cực, những định kiến hẹp ḥi và tất cả những ǵ ngăn trở bạn làm việc cùng mọi người. Nhiệt t́nh và hợp tác sẽ là ch́a khóa để bạn vươn tới thành công.
Như vậy, chỉ cần biết kết hợp 3 phím quư giá này, bạn sẽ chẳng bao giờ phải ước có thể khởi động lại cuộc sống của ḿnh.
Ba phím quư giá này, bạn ơi, chúng có ở mọi nơi không có máy tính.
florida80
07-03-2019, 19:26
Sự Hơp Lư Của Thượng Đế
Thử nghĩ mà xem, Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lư, nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ư của Ngài:
- Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, v́ Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nh́n về những sự việc ở phía sau.
- Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.
- Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, v́ Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.
- Ngài đặt bộ năo chúng ta trong một hộp sọ vững chăi v́ Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
- Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, v́ Ngài muốn những t́nh cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cơi ḷng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.
Sưu tầm
florida80
07-03-2019, 19:27
Thế Nào Là Bí Quyết 90/10 ???
Thế nào là Bí quyết 90/10 ???? Thế nghĩa là sao ? Giờ hăy thử xét một ví dụ :
Bạn đang dùng điểm tâm cùng với gia đ́nh. Con gái bạn vô t́nh làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng cháu. Cháu phát khóc. Bạn trách cả vợ ḿnh đă đặt tách cà phê quá gần ŕa bàn. Hai người bắt đầu căi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo.
Khi bạn trở xuống con bạn vẫn c̣n khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước. Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái đến trường. Sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ hết 15 phút.
Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn pḥng trễ 20 phút, lại sực nhớ ḿnh bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đă bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra.
https://tranlucsaigon.files. wordpress.com/2012/06/cc3a0-phc3aa.jpghttps://tranlucsaigon.files. wordpress.com/2012/06/cc3a0-phc3aa.jpg
Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng ḿnh như ngày hôm trước. Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế ?
A. Tại tách cà phê chăng ?
B. Tại con gái bạn chăng ?
C. Tại người cảnh sát à ?
D. Hay do bạn gây ra ?
Câu trả lời đúng là D. Bạn đă không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của ḿnh. Cách phản ứng chỉ trong năm giây của bạn đă tạo nên một ngày bất hạnh. Bạn cũng đă có thể phản ứng một cách khác. Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đă có thể nói : “Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút”.
Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé lên xe đưa rước. Vợ chồng bạn hôn nhau rồi cùng đi làm. Bạn đến văn pḥng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.
Hăy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%.
Hăy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công !
Xin nhớ :
Mỗi lần chúng ta giận, chúng ta đă tự đày đọa ḿnh v́ lỗi lầm (cố ư hay vô t́nh) của kẻ khác !
florida80
07-04-2019, 20:22
Cuộc Sống Và Tôi
Tôi nói với cuộc sống rằng hăy lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng cuộc sống không thể lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng tôi có thể từ bỏ tự trọng của ḿnh khi tôi muốn.
Tôi nói với cuộc sống rằng hăy làm cho đứa con tật nguyền của tôi được lành lặn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tâm hồn đứa con của tôi thật hoàn hảo, và thân thể chỉ là tạm thời mà thôi.
Tôi nói với cuộc sống hăy ban cho tôi sức chịu đựng, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng sự chịu đựng có được một phần do những đau khổ gây nên – và sự chịu đựng không phải là một đặc ân ban tặng – chịu đựng là một bản năng sống.
Tôi nói với cuộc sống hăy mang đến cho tôi niềm hạnh phúc, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói sẽ mang đến những điều may mắn cho tôi và hạnh phúc sẽ khởi nguồn từ chính bản thân tôi.
Tôi nói với cuộc sống hăy làm giảm đi những nỗi đau trong tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói rằng sự chịu đựng giúp tôi thoát khỏi những lo lắng vật chất và mang tôi đến gần cuộc sống hơn.
Tôi nói với cuộc sống hăy giúp tôi luôn chín chắn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngă giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.
Và khi tôi nói với cuộc sống rằng hăy giúp tôi có thể yêu một người nào đó nhiều như người đó đă yêu tôi, cuộc sống nói với tôi rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề rằng cuộc sống không là một phép màu để cầu xin, cuộc sống là cơ hội để tôi được yêu thương và biết yêu thương.
Cuộc sống không cố ư muốn làm chúng ta e dè sợ hăi, mà chỉ muốn chúng ta hiểu và sống mà thôi.
Khuyết danh
florida80
07-04-2019, 20:23
Gai Hoa Hồng
Ông đúng là ông già khó chịu! – Becky nói với ông già khi cô đi ra khỏi pḥng bệnh của ông ta ở bệnh viện nhân đạo, nơi mà cô đă làm việc hơn một năm nay. Bệnh nhân mới này ở đây được khoảng hai tuần và ông ta làm cho cuộc sống của tất cả các y tá trở thành địa ngục. Ông ta chửa rủa, quát, đá tất cả những ai lại gần ông ta. Đó là c̣n chưa kể việc ông ta cố t́nh đổ thức ăn ra giường để y tá phải đến dọn, và để ông ta có thể nguyền rủa thêm. Becky không nghĩ là ông ta có người thân v́ chẳng có ai đến thăm ông, ít nhất là trong khoảng thời gian cô phải chăm sóc ông ta.
Một hôm, một tổ chức phụ nữ đến thăm bệnh viện. Họ hát và đem hoa hồng đến, tặng mỗi bệnh nhân một bông hoa đỏ thắm. Ông già khó tính nh́n bông hoa được cắm tử tế trong lọ thủy tinh trên bàn, lấy mu bàn tay gạt cái lọ. Cái lọ rơi xuống, vỡ tan tành. Mọi người chỉ đứng nh́n ông ta vẻ kỳ lạ. Ông trở ḿnh quay mặt vào tường xoay lưng lại những người từ tổ chức phụ nữ đến thăm.
Một người bắt đầu dọn những mảnh vụn của cái lọ. Becky nhặt bông hoa lên, cắm nó vào một cái cốc nhựa và đặt lên tủ đầu giường của bệnh nhân già kia. Khi người của tổ chức phụ nữ đă đi về, Becky quay lại pḥng ông bệnh nhân khó chịu, cầm bông hoa hồng và ngắt từng cánh một, ném vào thùng rác bên cạnh. Ông già nh́n thẳng cô y tá, cho đến khi cô ngắt đến cánh cuối cùng. C̣n lại cuống hoa, cô cắm trả lại cốc nhựa. Vừa khi cô định quay đi th́ ông bệnh nhân già làu bàu:
-Sao cô lại làm thế?
-Tôi chỉ muốn ông thấy những ǵ ông đă làm? – Becky đáp – Ông đă phá vỡ những mối quan tâm của chúng tôi với ông như là ngắt bỏ từng cánh hoa một, kể từ khi ông đến đây.
Rồi Becky đi ra.
Sáng hôm sau, khi đến bệnh viện th́ các bác sĩ bảo Becky đến dọn pḥng ông bệnh nhân già. Ông đă mất vào đêm hôm trước. Khi Becky thu khăn trải giường đi giặt, cô nh́n thấy bông hoa hồng vẫn c̣n nguyên vẹn trong cái cốc nhựa. Những cánh hoa đă được đính vào cuống hoa bằng băng dính một cách vụng về. Becky cũng thấy ở dưới gối của ông lăo có một quyển Kinh thánh. Khi cô nhấc quyển sách lên, trong đó rơi ra một tờ giấy, có ghi: "Không phải tôi muốn mọi người ghét tôi. Tôi chỉ không muốn tất cả mọi người sẽ quên tôi. Tôi đă là một đứa trẻ mồ côi và tôi chẳng bao giờ có một người thân."
Là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, Becky hiểu rằng người bệnh nhân già đó không phải là một ông lăo khó chịu. Chỉ v́ không có ai trên thế giới này quan tâm đến ông ấy. V́ ông thấy mọi người đều quên ông ấy, ngay cả khi ông ấy vẫn c̣n sống. Và tất cả những ǵ ông lăo muốn chỉ là có ai đó nhớ tới ông...
Khuyết danh
florida80
07-04-2019, 20:24
Những Ǵ Có Thể Bạn Không Nh́n Thấy
Một người rất yêu các loài cây và hoa đă trồng một loại nho quư ở bờ tường. Cây nho mọc rất khỏe, nhưng chẳng bao giờ thấy có hoa quả ǵ cả. Hàng ngày, người đó cố gắng chăm sóc, tưới nước cho cây nho, nhưng vẫn chẳng bao giờ thấy kết quả.
Một buổi sáng, khi người trồng cây đang thất vọng đứng nh́n cây nho của ḿnh th́ người hàng xóm chạy sang, tay cầm một giỏ nho rất lớn. Người hàng xóm hào hứng kéo người trồng cây sang phía nhà ḿnh:
- Anh không thể tưởng tượng nổi là tôi thích cây nho này đến mức nào đâu! Anh có thể lấy bao nhiêu nho về ăn cũng được, v́ chúng là của anh mà! Nhưng tôi muốn nói rằng tôi biết ơn anh rất nhiều khi làm cho khu nhà của tôi đẹp hẳn lên như vậy!
Người trồng cây tṛn mắt ngạc nhiên khi thấy bên kia bờ tường, cây nho ra rất nhiều hoa và quả – hết sức rực rỡ.
Cũng vậy, khi chúng ta nghĩ rằng những nỗ lực của ḿnh là vô ích v́ chúng ta không nh́n thấy kết quả. Nhưng những cố gắng không bao giờ là vô ích. Chúng tạo ra kết quả ở một nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó, mà chắc chắn chúng ta sẽ thấy và được hưởng hương vị ngọt ngào!
florida80
07-04-2019, 20:28
Chỉ V́ Có Quỷ Sống Lẫn Với Người - Lương Hoài Nam
Ngày 11/9/2001, cùng một lúc, tại các khu vực khác nhau, 5 máy bay hành khách của Mỹ bị những kẻ khủng bố al-Qaeda cướp để thực hiện cuộc tấn công vào các mục tiêu đông người mang tính biểu tượng của Mỹ.
Hai trong số 5 máy bay đó đă được những phi công khủng bố lái đâm thẳng vào toà tháp đôi Trung tâm thương mại thế giới tại New York, đánh sập cả hai toà tháp. Gần 3.000 người dân vô tội bị giết chết một cách dă man, hơn 6.000 người bị thương.
Tôi là người hàng không. Một số bạn bè khi đó nói với tôi rằng an ninh hàng không Mỹ quá kém, pḥng không Mỹ quá kém nên để xảy ra vụ khủng bố thảm kịch này. Tôi bảo họ, không phải thế. Sự độc ác, tàn bạo của những kẻ khủng bố ngày 11/9 đă vượt quá khả năng tưởng tượng của loài người trước đó. Không một ai trên thế giới, kể cả những người làm việc trong các cơ quan hàng không, pḥng không Mỹ, có khả năng tưởng tượng và lường trước được cách thức, mức độ khủng bố độc ác, tàn bạo đến như vậy của một số kẻ được gọi là người.
Ai tưởng tượng được một kẻ có học hành, lái được máy bay, lại dám cầm lái điều khiển một chiếc máy bay với hàng trăm hành khách là người dân vô tội ở sau lưng lao thẳng vào một ṭa nhà nơi đang có hàng chục ngh́n người dân vô tội đang làm việc? Một số kẻ chán đời có thể tự tử, một số kẻ mù quáng có thể giết người theo kiểu cảm tử, nhưng mà bằng cách đó, với mức độ độc ác, tàn bạo đến như thế th́ trí tưởng tượng phong phú nhất của loài người cũng không đạt tới. Con người chỉ có thể đề pḥng những ǵ con người có thể tưởng tượng được.
Ngày 17/7 vừa qua, việc chiếc máy bay mang số hiệu MH17 của Malaysia Airlines bị tên lửa bắn rơi trên bầu trời Ukraine, giết 298 người, trong đó có 80 trẻ em, có một gia đ́nh 3 người Việt Nam, làm người dân trên cả thế giới sửng sốt và phẫn nộ. Họ, 298 người này, không hề có mối liên quan nào với tranh chấp lănh thổ và quyền lực ở Ukraine, với các "bên có lợi ích" trong tấn bi kịch mang tên "Ukraine". Họ là những người dân vô tội bị giết hại.
Điều đáng tiếc trong thảm họa MH17 là nó và nhiều máy bay thương mại khác của nhiều nước bay qua khu vực đang có chiến sự. Các cơ quan không lưu không phải đă không nghĩ ǵ về các rủi ro cho các máy bay dân sự bay qua khu vực này. Họ đă cấm các chuyến bay dưới 9.700 mét, có nghĩa là họ đă nghĩ đến khả năng bên nào đó có thể vô t́nh hoặc cố ư bắn máy bay dân sự. Nhưng họ mới tính đến các vũ khí có "tầm với" dưới 9.700 mét. Họ không hề nghĩ đến các loại vũ khí có khả năng tấn công máy bay ở độ cao vài chục km. Họ biết các loại vũ khí như thế, nhưng không đưa chúng vào các tính toán rủi ro hàng không. Đây có lẽ là một sự bất cẩn. Khi có chiến sự trên đất hay trên biển, cả bầu trời ở vùng đó với độ cao vài chục km cũng không thể đủ an toàn cho các máy bay dân sự nữa. Các loại vũ khí hiện đại ở trong tay các bên, không ai có thể kiểm soát được. Chỉ là một cái bóp c̣ hay ấn nút...
Trí tuệ con người đă phát minh ra nhiều loại máy móc. Con người đă đưa được xe tự hành lên mặt trăng, sao Hỏa, chụp ảnh các thiên hà cách trái đất hàng triệu năm ánh sáng. Con người chế tạo được tàu lặn có thể lặn sâu hàng km để đo đáy biển. Con người biết cách tạo ra máy móc đo "ḷng trời", "ḷng biển", "ḷng đất", nhưng chưa bao giờ biết cách tạo ra máy móc đo được "ḷng người".
Sau vụ 11/9, chúng ta cần phải thừa nhận rằng một số kẻ được gọi là người có thể độc ác, tàn bạo hơn mọi khả năng tưởng tượng của trí tuệ người. Chúng thật ra là quỷ, nhưng sống lẫn với người, mang mặt người. Mọi sự cảnh giác với chúng và pḥng ngừa chúng đều không thừa, kể cả trong các hoạt động hàng không.
Gần 100 năm nay, ngành hàng không nỗ lực tạo ra sự gần gũi, thân thiện với hành khách. Đă có những lúc nhiều hăng hàng không quy định việc mở cửa buồng lái để hành khách nh́n thấy phi công và hiểu hơn công việc của họ, yêu cầu phi công sau khi bay ra chào hỏi, chuyện tṛ vui vẻ với hành khách, thậm chí cho phép một số hành khách vào xem buồng lái. Các hăng hàng không cố gắng đưa những dụng cụ ăn uống, sinh hoạt gia đ́nh lên máy bay để phục vụ hành khách. Vụ 11/9 đă xóa sạch tất cả những nỗ lực đó của ngành hàng không thế giới, thay đổi vĩnh viễn các dịch vụ hàng không, đặt yêu cầu về sự thân thiện rất thấp so với các yêu cầu về an ninh, an toàn hàng không. Chỉ v́ một lư do: giữa loài người c̣n có quỷ sống lẫn và chưa có máy móc nào có thể giúp phát hiện ra chúng mọi lúc, mọi nơi.
florida80
07-04-2019, 20:28
Friday, September 5, 2014
Hôn Thú - Hôn Không Thú - Quư Thể
QÚY THỂ
(Kính dâng hương hồn bố Thư)
Phiên ṭa chưa khại mạc mà không khí trong pḥng xử án căng thẳng như dây đàn. Thiên hạ đồn người sẽ ngồi ghế chánh án hôm nay là cụ Thư, một người nổi tiếng uyên bác, nghiêm khắc, công tâm, bao nhiêu năm ngồi ṭa áo đen áo đỏ( Ṭa tiểu h́nh và toà thượng thẩm đại h́nh)chưa hề xét xử oan sai. Hàng mấy trăm con người chen chúc trong căn pḥng nhỏ, không gây một tiếng động. Mọi người náo nức chờ xem, giống như đợi mở màn coi hát. Tám giờ đúng, một hồi khuông lanh lảnh reo vang, thường các tội nhân h́nh sự nghe như tiếng chuông gọi hồn. Một người mặc áo tô(toge), loại áo dành riêng cho quan ṭa. Áo tô là áo choàng dài may bằng vải đen, với dải vải dài vắt qua vai ḷng tḥng trước ngực, đầu có tấm lông thỏ trắng, cổ áo có mảnh vải gấp nhiều nếp màu trắng, giống như áo thụng đen linh mục. Chiếc áo làm cho ông ṭa hóa thành một người có uy, trang nghiêm, ai thấy cũng ngán. Mọi người đồng loạt đứng lên kính chào ṭa. Phiên ṭa hôm nay chỉ là phiên tiểu h́nh, tuy chẳng phải phiên đại h́nh, nhưng lại rất đông người hiếu ḱ tới xem.
Thế nhưng hôm nay, chỉ là phiên xử sơ thẩm h́nh sự, một vụ án b́nh thường, không hứa hẹn ǵ cả, ấy chỉ là một vụ bắt phạm gian ( ngoại t́nh) thế nhưng nhiều người kéo nhau đến ṭa rất sớm chờ nghe ṭa xử, v́ những nhân vật liên quan đều là hạng” tai to mặt lớn” ở cái thành phố tí hon nầy. Mấy chị kề tai nhau nói nhỏ:” Đi xem kiểu nầy c̣n khoái hơn là mua vé coi cải lương!” Mấy chị bán hàng ở chợ Đầm cũng liều bỏ một buổi chợ đi coi cho măn nhăn.
Cụ chánh án đă suy nghĩ chán chê, cân nhắc rất nhiều yếu tố tâm lư, chính trị, xă hội mới quyết định đem xử công khai vụ án nầy. Một vụ án ngoại t́nh, đầy tính chất dâm ô trụy lạc của lớp người thượng lưu trí thức, thành phần ưu tú trong xă hội. Nếu để cho dân chúng trông thấy bộ mặt thật của giai cấp thượng lưu, e có bôi bác chế độ không? Nhưng cuối cùng ông vẫn quyết định cho xử công khai. Tin nầy làm cho dân chúng náo nức tới xem chật ṭa, và ai cũng muốn đến sớm để được ngồi mấy hàng ghế trên để xem và nghe cho rơ.
Trước tiên là nàng Annakarênina (Một nhân vật tiểu thuyết cùng tên, vụ ngoại t́nh trứ danh của nền văn học thế giới) Thường gọi là bà bác sĩ Quỳ, nhũ danh Nguyễn thị Thùy Dung bước lên. Nàng cỡ ngoài ba mươi, trắng trẻo mập mạp, ngon như khúc gị heo tươm mỡ và đẹp như một đóa hoa vào buổi măn khai. Hôm nay nàng mặc trang phục toàn đen giống như người ta đi dự đám tang, song nh́n kĩ không phải thế. Nàng vẫn son phấn điểm trang rất kĩ lưỡng song kín đáo hơn ngày thường một tí thôi. Nàng khoác chiếc áo dài đen, may bằng thứ hàng ǵ không biết, giống như những dăi đăng ten đen nối lại, hoặc giống như thứ hàng rất mỏng người ta thường dùng may màn cửûa, áo để lộ bóng da thịt mờ mờ thêm phần hấp dẫn. Nàng có hai luật sư bênh vực, một nam một nữ. Nữ luật sư th́ nói:” Cái ấn tượng ban đầu rất là quan trọng, chị nên ăn mặc thường thôi, sang trọng quá người ta không mấy cảm t́nh…” Ông luật sư lại có quan điểm trái ngược:” Ông Ṭa th́ cũng là đàn ông. Đàn ông ai cũng thích ngắm người đẹp. Cứ diện vào ăn mặc luộm thuộm, mặt mày làm bộ ủ dột, đầy nước mắt, làm người ta chán. Không cần ai thương. Chẳng cần phải hành xác và thi hành cái gọi là khổ nhục kế nầy. Cứ diện vào, c̣n thái độ cứ tỏ ra b́nh thường. Tội nầy tuy là tội h́nh song chẳng tù tội ǵ đâu bất quá phạt vạ là cùng ï! ” Trước hai lời khuyên đối nghịch nhau nàng Anna, vốn kiêu hănh về nhan sắc ḿnh nên ngă sang phía ông luật sư, nàng vẫn chưng diện và dẹp khuôn mặt sầu năo, nàng tỏ ra tỉnh bơ. Nàng bước lên trả lời mấy câu về lí lịch, mặt hơi nghếch lên, chẳng sợ sệt e dè ǵ cả, nàng c̣n cả gan liếc xéo xuống đám khán giả, có vẻ thách thức.
Cử chỉ này làm cho con mụ Bầu, một vị khán giả ngồi hàng ghế đầu, nhờ dậy sớm, thường ngày nấu cơm cho chồng con ăn, song hôm nay v́ nôn đến ṭa nên ra đầu ngỏ mua mấy gói xôi bắp cho chồng ăn đạp xích lô, và mấy đứa con ăn đi học. Mụ vội vàng cắp nón đến ṭa khi hai cánh cửa lớn của ṭa án c̣n đóng im ỉm. Mụ Bầu kề sát tai chị Lê hàng xóm nói:” Ngó cái bộ dạng con đ… bắt phát ghét! Đồ cái quân…” Mụ ta tính nói một câu rất tục song chợt nghĩ ḿnh đang ngồi trong ṭa án, chỗ công đường trang nghiêm không phải nơi cái hàng rau quả của mụ ở giữa chơ mụ kịp dừng lại.
Nhân vật thứ hai xuất hiện. Ông bác sĩ Quỳ, ông tuy là bác sĩ giỏi, song lại có năng khiếu kịch nghệ bẩm sinh. Ông đóng vai người chồng bị cắm sừng rất đạt, không thua kém bất cứ nghê sĩ cải lương nào. Trông ông chẳng khác ǵ lăo Stepanovich chồng của Anna, một người đàn ông ở tầng lớp thượng lưu quí tộc bị vợ phản bội, một ông già khả kính và đáng thương. Nét mặt ông bác sĩ Quỳ nhăn nheo, trắng xanh nhợt nhạt và trong như một pho tượng đầu người gọt bằng củ cải. Ông làm bộ cứng cỏi một cách đáng thương. Hai vợ chồng đứng cạnh nhau mà thấy như ngàn trùng xa cách. Ôi c̣n đâu h́nh ảnh hai anh chị tay trong tay dưới chân thánh đường chụp tấm h́nh lớn trong ngày cưới. Tấm h́nh rọi lo lồng kính treo ở pḥng khách. Nh́n h́nh ảnh anh chồng thểu năo khiến cho ông Thầy Sáu Đậu có sách Thọ Mai, ngồi ở cuối pḥng lên tiếng bâng quơ :
- Thời buổi…Thiệt t́nh…!
Thầy Sáu thở dài ảo năo buồn bă giống như đă tới ngày tận thế, thời suy quỉ lộng! Có tiếng thanh niên hỏi:
- Thiệt t́nh, là thiệt t́nh cái chi” cha nội”?
- Đờn bà thời nay tam ṭng tứ đức bỏ đi đâu? Chồng con như rứa mà…
Lại có tiếng một ai đó b́nh phẩm:
- Cô vợ ngó phây phây, c̣n anh chồng hom hem quá, làm sao kham cho nổi, tránh sao khỏi cái vụ đó? Phải ”nhân đạo” với đờn bà chớ?
Người đứng ra kêu gọi phải ”nhân đạo với đờn bà” là chị Liên bán hàng ở chợ, ngày thường chi ta bán cá khô mắm ruốc, nói thách rất ác. Ngày rằm bán tương chao, nói sao bán vậy không hề nói lên một xu. Mấy người ngồi chung quanh chẳng đồng t́nh vơi lối ”nhân đạo” ác ôn ấy. Thầy Sáu thấy xu hướng chung nghiêng qua quan điểm lên án phụ nữ của ḿnh, thầy tiếp:
- Tào khang là cái nghĩa trọng. Phàm con người ta ăn ở đời…
Chị Liên không đợi cho ông thầy thuyết dứt câu nhơn nghĩa cũ mèm, cướp lời nói:
- Ai biểu già rồi c̣n đèo ḅng lấy cho được vợ trẻ? Nó cắm sừng cho đáng kiếp! Chọn vợ già vợ xấu th́ đâu đến nỗi? Đúng lúc đó người cảnh sát giữ chức thừa phát lại hô to:
- Lê văn T́nh !
Kỹ sư T́nh đứng đậy bước lên. Nhiều tiếng xí xồ, người ta đổ xô nh́n nhân vật thứ ba. Anh chành Vrônsky đẹp trai quyến rũ nàng Anna. Có người b́nh:
- Đẹp trai quá! Trẻ quá! Giống tài tử Hàn quốc, thấy như con trai ông bà bác sĩ.
Lại có người b́nh phẩm:
- Cái tướng anh nầy ngó lấc cấc quá!
Ông thầy Sáu Đậu lại lên tiếng:
- Tui chẳng hiểu con mắt của mấy chị đờn bà ra sao. Chớ theo tui th́ tui chọn anh chồng. Anh nầy trông đàng hoàng đĩnh đạt hơn thằng t́nh nhân cà chớn nầy nhiều!
Một ông ngồi gần thầy nói:
- Đàn bà họ cần ǵ đang hoàng đĩnh đạc, họ cần thứ khác, họ cần…
Chị vợ đứng cạnh véo mạnh vào sườn chồng, nói:” Liệu hồn ông! Chốn công đường ăn nói tục tỉu người ta gông đầu cho bây giờ!”
Ṭa bắt đầu tiến hành thủ tục xét xử. Trước tiên là nghe đọc biên bản bắt phạm gian, biên bản này do ông thừa phát lại lập. Cả ba người cúi đầu lắng nghe biên bản. Mỗi người suy nghĩ theo một cách và nói chung th́ cả ba đều không bằng ḷng về cái biên bản bắt phạm gian này tí nào. Nàng Thùy Dương rất tức lăo già lập biên bản. Hắn ghi sai bét. Hắn viết:”…Khăn trải giường nhăn nhúm một khoảng ở giữa. Nệm và gối c̣n hơi ấm của người nằm…” Sự thực th́ hôm đó chẳng phải thế. Kĩ sư T và chị không hề đặt lưng lên giường, làm ǵ có hơi ấm? Mùa nầy trời nóng lắm, pḥng chẳng có máy lạnh. Chính giữa pḥng chỉ có cái quạt trần hư, mở cũng không chịu quay. Cả hai nằm trên nền nhà tâm sự cho đỡ nóng. Về hiện tượng khăn trải giường nhăn một khoảng, không phải tại người nằm lên lăn lộn mà v́ anh T́nh đứng lên giường dùng cây chổi đẩy cánh quạt cho nó quay nhưng cây quạt hư từ lâu rồi. Như thế khi lập biên bản thằng cha thừa phát lại chỉ muốn tỏ ra cho ṭa biết hắn có học qua khóa h́nh pháp học. Có con mắt quan sát. Riêng việc chiếc gối và chăn lệch, cũng chẳng phải cả hai nằm lên giường và lăn lộn. Nó lệch chỉ v́ nàng nhét cái ví dưới gối rồi sau đó dở gối lên lấy ví để lấy khăn tay, son, phấn điểm trang lại. Số là trước đó hai người có kéo nhau tới quán bánh bèo mụ Ngự ăn, nước mắm cay lắm làm cho nàng đổ mồ hôi và son phấn phai nhạt, giờ đây vào pḥng ngủ nàng lấy son phấn và gương ra soi lại. Cũng chỉ v́ cái việc đi ăn bánh bèo mụ Ngự mà lộ chuyện. Vậy cái biên bản nhận định vết nhăn và chăn gối xô lệch là hoàn toàn sai lầm.
Bác sĩ Quỳ tuy là nạn nhân song cũng rất bất b́nh về tờ biên bản này. Ai đời lăo thừa phát lại làm như suốt ngày suốt đêm nằm dưới giường vợ chồng ông để đếm.
Hắn viết ”…đương sự- chỉ bác sĩ Quỳ- hồi 21 giờ 8 phút, tới văn pḥng báo cho thiểm chức( Cấp dưới xưng với cấp trên) rằng chính y trông thấy vợ ḿnh và tên T́nh kéo nhau vào pḥng ngủ Kim Anh. Ng̣ai ra đương sự khai, nhiều năm rồi đương sự không c̣n chung đụng với vợ nữa…” Bác sĩ Quỳ cho rằng viết như thế là quá đáng ! Dù ông ta có dở cách mấy đi nữa th́ một người đàn ông 60 như ông ít nhất một tháng cũng được một đôi lần. Sao hắn lại nói nhiều năm chẳng có lần nào? Nói như thế là xúc phạm tự ái ông một cách thậm tệ!
Kỹ sư T́nh cũng chẳng chút bằng ḷng với nội dung tờ biên bản. Lăo viết”…thiểm chức, nhân danh pháp luật gọi cửa nhiều lần, ở trong chẳng chịu mở. Thiểm chức xông vào, tên T́nh chống cự. Thiểm chức phải dùng vơ công chế ngự tên T́nh…” Cái lăo nầy thực láo toét !. Tướng tá hắn giống như đồ ho lao. Người như hắn anh chấp bốn tên. Thế mà hắn dám nói dùng vơ công chế ngự anh.
May cho hắn, nếu hắn biết anh đă từng bỏ công học môn Karatedo hơn 15 ngày th́ hắn đă không dám nói dốc!
**
Cụ chánh án gỡ đôi mục kích xuống nh́n cho rơ ba con người. Cụ nh́n, cặp mắt cụ gay gắt thế nào mà cả ba người thấy như bị lấy giấy nhám mà xát lên da thịt. Cụ lên tiếng chậm rải hỏi nàng Dung:
- Chị có hôn thú với ông bác sĩ Quỳ này không?
Nàng Dung không dám nh́n thẳng, đáp:
- Kính thưa quan ṭa dạ có.
Cụ chánh án hỏi tiếp:
- Chị không có hôn thú với anh kĩ sư T́nh phải không?
- Dạ không.
Cụ chánh án chỉ tay về ông bác sĩ Quỳ, hỏi:
- Chị có hôn thú với ông nầy mà hôn không thú phải không?
- Thưa phải
Cụ chỉ tay về anh kỹ sư T́nh, hỏi:
- Chị không có hôn thú với anh chàng này mà hôn thú phải không?
- Thưa, dạ phải!
Nàng Ana Karénina Nguyễn Thị Thùy Dung, nghe cái ǵ cũng “thu thú”ù, mặc dù không nghe rơ lắm cũng cứ “dạ phải”
Cụ chánh án gật gù nói như ngâm nga:” Có hôn thú mà hôn chẳng thú. Không có hôn thú lại hôn thú ! Lạ thật …” Cả ṭa cười ồ. Không khí phiên ṭa nhẹ hẳn giống như cất được ḥn đá nặng ngh́n cân. Ai cũng nghĩ cụ chánh án quả đúng là con người quyền biến, biết hài hước trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng là bản lĩnh của người cả một đời lăn lộn trong trường áo đỏ áo đen ./.
Quư Thể
florida80
07-04-2019, 20:29
Tử Biệt - Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức
Cổ nhân ta vẫn thường nói tới chu kỳ kín của đời người “Sinh, Lăo, Bệnh, Tử.”
Vâng: có sinh th́ có tử, nhưng “sinh th́ hữu kỳ, tử th́ vô hạn.” Nặng bụng cưu mang chín tháng mười ngày là biết rằng con sẽ “nhập thế cuộc,” chào đời. C̣n mặc áo mới vĩnh viễn ra đi th́ chẳng biết khi nào, ra sao.
Sinh ly, tử biệt. Vào đời là tạm thời chia ly với cơ thể người mẹ. Rời khỏi cuộc đời là tạm biệt với nhân gian.
Hẹn lại cùng nhau gặp ở “cơi thật xa”; Niết Bàn, Thiên Đàng, Aara, Elysium, Soma, Jahannan...Hoặc Địa Ngục để mặt đối mặt với Diêm Vương, luận tội kể công.
Với thân xác, bệnh tật th́ học giả Ngô Tất Tố đă thoát dịch bốn câu thơ của vua Trần Thái Tôn như sau:
“Cũng bởi có thân mà có bệnh
Ví bằng không xác quyết không đau.
Phép tiên chớ vội khoe không chết,
Thuốc thánh c̣n chưa chắc sống lâu.”
Chưa chắc sống lâu th́ có ngày phải biệt tử.
Mà Voltaire đă nói, “Lúc ta chào đời là đă một bước đi về cơi chết.” Đúng chăng là con người bắt đầu chết ngay từ lúc sinh ra và trong chu kỳ kín, cái kết cuộc nối liền với khởi điểm.
Guillaume Amerye (Abbé de Chaulieu) th́ rơ ràng hơn, “Cái chết chỉ là sự kết thúc cuộc đời; Nỗi thống khổ, niềm sung sướng không cùng mang theo.” Với Napoleon Đại Đế, “Chết là giấc ngủ không mơ” và Shakespeare, “Kẻ nào chết rồi là sạch nợ.”
Nói vậy th́ chết cũng đơn giản như sinh, đôi khi ồn ào, lộn xộn hơn.
Có người đă ví sự chết của cơ thể như sự tắt của một nhà máy với những động cơ, giây điện. Nhà máy không im lặng ngưng hoạt động khi ta ngắt nút kiểm soát tắt mở mà mọi bộ phận c̣n cót két rên rỉ kêu trong khi chậm lại rồi ngưng.
Ngoại trừ bất thần chết v́ tai nạn, thương tích hoặc cơn dột quỵ suy tim, cơ thể cũng cót két, rên xiết trước khi sự sống hoàn toàn ngưng.V́ thế Dylan Thomas có nhận xét rằng, “Chúng ta không nhẹ nhàng đi vào tử biệt mà thịnh nộ, nổi khùng trước sự tắt lịm của ánh sáng.”
Nhưng có người tin rằng ở nội tâm th́ lại b́nh an. Tuy ồn ào nhưng sự chết luôn luôn xác thực. Nhiều người đă t́m được b́nh an và chân giá trị trong sự xác thực này.
Tư Mă Thiên có ghi, “Nhân cố hữu nhất tử: Tử hoặc trọng ư Thái Sơn, hoặc khinh ư hồng mao.(nguoi` ta chac chan’ phai chet, hoac chet nang nhu nui’ Thai son, hoac nhe nhu lo^ng con chim Ho^ng`)” Do đó mới có nguời khi đối diện với tử thần th́ sợ hăi, phủ nhận, cô lập, giận dữ rồi năn nỷ điều đ́nh để rồi cuối cùng cũng phải chấp nhận. V́ số trời đă định.
Y giới thường được huấn luyện để cứu chữa bệnh nhân và kéo dài sự sống trong đó họ đạt được phần thưởng về tinh thần cũng như tài chánh. Nhưng khi không ngăn chặn được sự chết th́ họ hết hứng thú và thường chuyển sang đối tượng khác. Và nguời bệnh đôi khi bị quên lăng, đơn độc ra đi trong t́nh cảm gia đ́nh, tôn giáo.
Mà ra đi th́ xác c̣n đó, hồn đi đâu, chẳng ai hay. Cho nên Shakespeare đă ví, “Chết chỉ là một cuộc du lịch nhưng chẳng ai quay trở lại. (chi co ong jesus quay tro lai, nhung lai bay len troi` song’ tren quy~ ddao trai’ da^t’)” Để nói cho nhau biết chết ra sao, như thế nào, và bên kia vui hay buồn, thái b́nh hay binh đao, độc tài hoặc dân chủ...Chẳng ai “báo cáo” nên người tiễn đưa phải suy luận, t́m hiểu về người ra đi. Đi như thế nào, lúc nào, ra sao.
Từ nhiều thế kỷ, chết được hiểu như là khi con người mất hết các chức năng sống: tim ngừng đập vĩnh viễn, hơi thở không c̣n. Nhưng khi nào th́ mạng sống đó được coi như là không c̣n sống. Đó là điều mà giới y, luật gia, triết nhân, các vị học giả, thường dân, người làm chính trị đă và đang ồn ào, hăng say thảo luận, góp ư.
V́ tạm thời tim ngưng đập, hơi thở gián đoạn khoảng 6 phút mà các bộ phận sinh tử chưa bị tổn thương, con người tưởng như đă măn phần th́ y học hiện đại đă phục hồi được các chức năng và cứu sống nhiều người.
“V́ vậy tiêu chuẩn năo-tử (brain death) được thêm vào.
Năo là trung tâm của hệ thần kinh.
Cuống năo kiểm soát các chức năng duy tŕ sinh lực của các cơ quan, bộ phận.
Năo trên điều ḥa ư nghĩ, trí nhớ, t́nh cảm con người.”
Năm 1968, Đại Học Y Khoa Harvard đề nghị bốn tiêu chuẩn cho năo tử:
a. Không đáp ứng với cảm giác sờ mó, âm thanh và các kích thích ngoại vi;
b. Không c̣n cử động và không c̣n hơi thở tự phát (spontaneous breathing);
c. Không cón tác động phản xạ.
Phản xạ (reflex) là một sinh hoạt tự động hay không chủ ư do một ṿng thần kinh tương đối đơn giản gây ra mà không nhất thiết liên quan tới ư thức. Chẳng hạn khi dùng kim chích nhẹ vào tay một người, th́ kim đau sẽ gây ra cử động phản xạ tự vệ tức th́ để rút ngón tay lại trước khi năo có thời gian gửi cảm giác đau tới các cơ quan liên hệ
d. Không c̣n kư hiệu năo điện đồ hoặc bất cứ hoạt động điện năng nào từ tế bào năo.
Từ năm 1929, bác sĩ thần kinh tâm trí người Đức Hans Berger đă khám phá ra là năo bộ có những luồng điện phát ra trong khi năo hoạt động. Nhưng khi đó không ai tin. Phải đợi tới khi nhà bác học người Anh Edgar Adrian cụ thể chứng minh được sinh hoạt điện năng này của năo th́ mọi người mới chấp nhận và Edgar được Nobel Prize vào năm 1932 cùng với Sir Charles Sherrington nhờ kết quả việc nghiên cứu này.
Ngày nay nhiều máy móc tối tân đă ghi nhận được các sinh hoạt điện năng của năo bộ với các sóng alpha, beta, delta, theta. Rồi lại c̣n MRI, PET scan ghi lại các tín hiệu cũng như thay đổi hóa chất của năo khi nghỉ cũng như khi làm việc.
Trong tương lai gần đây, chắc là các ư nghĩ thầm kín của ta cũng sẽ được máy móc t́m ra, đọc được.
Tiêu chuẩn năo tử của Đại Học Harvard cũng không được mọi giới công nhận là một thử nghiệm để kết luận sự chết. Mỗi quốc gia có những tiêu chuẩn khác nhau.
Từ năm 1981, Hoa Kỳ định nghĩa chết như sự ngưng không đổi ngược của toàn bộ năo kể cả phần cuống là nơi điều ḥa hô hấp, tuần hoàn và các chức năng khác.Và về pháp lư, các điều kiện trên phải kéo dài sau 12 giờ.
Khi c̣n ở trong t́nh trạng thực vật (vegetative state) th́ cuống năo c̣n hoạt động và tiếp tục giúp hoàn thành sự hô hấp, tuần hoàn và vài nhiệm vụ khác; nhưng phần năo trên điều ḥa sự suy tư, thu nhận cảm xúc không c̣n nữa.
Khi rơi vào t́nh trạng permanent vegetative state là t́nh trạng không có ư thức vĩnh viễn, không đổi ngược trong đó không có cử động tự ư hoặc bất cứ khả năng nhận biết nào; không c̣n khả năng chủ ư truyền đạt hoặc tương tác với ngoại cảnh. Người bệnh đôi khi rơi vào t́nh trạng nh́n theo mà không c̣n biết ǵ (coma vision).
Cho nên rơi vào năo tử th́ ít khi thoát lưỡi hái tử thần dù có cấp cứu tiến bộ tinh vi; t́nh trạng thực vật vegetative lại vẫn c̣n nhờ sự toàn vẹn của cuống năo để điều khiển một số chức năng của cơ thể cho nên có thể kéo dài sự sống vật vờ cả nhiều năm...
Tử biệt
Maria được Chúa cho tuổi thọ 94, kéo dài sự sống được 10 năm sau khi người chồng thân yêu của bà b́nh an vĩnh viễn ra đi trong một cơn stroke vào ban đêm. Từ đó bà ở với con này con kia mỗi nơi một vài tháng, nửa năm để bớt đơn côi.
Bà tương đối vẫn mạnh khỏe ngoài vài bệnh thông thường của tuổi già, rất siêng năng lần hạt mân côi và luôn luôn liên lạc, khích lệ con cháu trong sự nghiệp, bổn phận đối với gia đ́nh và xă hội.
Mấy tháng gần đây, bà cảm thấy trong người như không được khỏe cho lắm và bà được đưa vào điều trị tại bệnh viện hơn một tuần rồi xuất viện, về nghỉ ngơi theo dơi bệnh t́nh ở Skill Nursing Facility do các nữ tu ḍng Franciscan tổ chức có nhân viên tận t́nh chăm sóc. Bà enjoy nếp sống ở đây, tham gia tất cả các sinh hoạt, vui vẻ với mọi người. Bà luôn luôn điện thoại cho con cháu xa gần, khoe là bà cảm thấy hạnh phúc sung sướng lắm.
Rồi một đêm, người nhà được thông báo là bà cảm thấy trong người mệt mỏi, ngực hơi đau, khó thở, đầu hơi choáng váng và được đưa vào pḥng cấp cứu. Bà yếu dần, nằm mấy ngày, rồi nhẹ nhàng ra đi trước sự chứng kiến của các con. Bà đă được gọi về nước Chúa, sau khi đă được chịu các phép bí tích của giáo hội.
Trong khi đó, sự ra đi của Lăo Tam, một người thân quen trong gia đ́nh, lại có tính cách kinh điển hơn.
Lăo được Trời ban cho tuổi thọ gần bát tuần. Ông tương đối vẫn mạnh khỏe, không bệnh kinh niên, không phải dùng thuốc ǵ, ngay cả Tam Tinh Hải Cẩu hoặc nhân sâm, cao hổ cốt...
Nhưng từ nửa năm nay, Lăo thấy sức khỏe mỗi ngày mỗi giảm. Lăo không c̣n sinh lực như mấy năm trước, ít quan tâm tới mọi sự chung quanh, đôi khi muốn xa lánh mọi người. Khẩu vị giảm, nhai nuốt khó khăn và ông thấy thực phẩm là không cần thiết. Ông rất sợ khi người thân ép uống súp, ăn thịt, chỉ sợ bị nghẹn, ói. Có những ngày ông ngủ li b́, như để tiết kiệm sinh lực cho những chức năng quan trọng.
Ông bồn chồn trong ḷng, nằm ngồi không yên như nhớ như quên điều ǵ muốn làm muốn thôi, muốn nhắc nhở vợ con. Rồi thở dài, ngán ngẫm. Vào đêm khuya vắng, ông dường như thấy cha mẹ ông xuất hiện đâu đây, ân cần nói chuyện với ông.
Có lúc ông lên kinh, chân tay co giật, hàm cứng lại. Giá có ai bóp tay bóp chân cho ḿnh lúc này nhỉ!
Ông thấy nhịp tim chậm dần, nhẹ hơn. Hơi thở đôi khi như hụt và nông. Tuần hoàn kém, thân ông giá lạnh v́ thiếu máu. Da ông xanh nhợt. Năo thiếu oxy nên ông hay choáng váng mày mặt, kèm theo những cơn nhức đầu kéo dài khó chịu. Ngượng ngùng hơn là nhiều lần ông không kiềm hăm được đại tiểu tiện, bài tiết trên giường. Người toát ra mùi hôi; nước miếng hoen khóe mép, đóng cặn.
Xương thịt, nội tạng ông đôi khi đau nhức, nhưng không kéo dài lâu. Ông nhớ có người nói, cận tử th́ cơ thể tiết ra vài hóa chất giúp giảm sự đau, sự quằn quại khi mô bào, bộ phận bước vào giai đoạn đau đớn của sự chết (agony phase of death). Các bộ phận trong h́nh hài ông ngưng dần, bộ phận nọ tiếp nối bộ phận kia như những quân bài domino đè lên nhau mà ngả xuống.
Ông mỉm cười chờ đợi. Một ngày đẹp trời nào đó, mắt ông sẽ mờ dần, đồng tử mở rộng nhưng bất động, để đón nhận thêm nhiều ánh sáng. Không gian tối dần, như Victor Hugo than phiền, “Tôi chỉ thấy bóng tối” hoặc Emily Dickinson, ”..sương mù đang bao phủ quanh tôi.” Bắt chước Goeth, ông kêu lên, “Light! More light,” (cho tôi thêm ánh sáng) Để lần cuối nh́n thấy cuộc đời. Rồi ông lịm dần, lịm dần.
Chỉ trong vài giờ, cơ thịt ông co cứng, giá lạnh, xanh lợt. Rồi vài chục giờ sau, cơ thể ông mềm, mô bào tự hủy hoại v́ hóa chất tiết ra, rồi thoái rữa v́ đám vi khuẩn trong ruột già ruột non đua nhau lan tràn phá phách đó đây.
Rồi thân xác này sẽ được chôn cất dưới ḷng đất xâu. Cát bụi lại về cát bụi.
Ông nhớ là cách đây vài tháng, khi linh cảm rằng sẽ đi xa, ông đă làm di chúc. Xin đừng móc dây móc máy vào người tôi khi tôi hấp hối. Cho phép tôi ra đi lành lặn như khi tôi tới. Trên giấy tờ hộ tịch sẽ được ghi tôi chết v́ natural cause, rất tự nhiên, điều mà nhiều người mong ước. Và xin cảm ơn mọi người đă chăm sóc tôi, đă lưu tâm tới “những nhu cầu cận tử” nhu cầu của người trên ngưỡng cửa tử vong.”
Lăo Tam sẵn sàng ra đi.
Như Thomas Edison reo lên bên kia thế giới sao mà đẹp, “It is beautifull over there!”
Và b́nh thản đợi chờ như nhà văn lăo thành MặcThu viết nhân chuyến “tiễn đưa” nhà văn Mai Thảo.
“Sân ga một đám đứng chờ tàu,
Toàn bạn già xưa biết mặt nhau.
Tàu chật, có người lên được trước;
Chậm chân, kẻ đợi chuyến tàu sau.
Một đi là chẳng quay đầu lại,
Áo trắng trên người đủ kín thân.
Ra đi giống thuở ai vừa đến,
Tàu suốt trăm năm chỉ một lần.
Sân ga thấp thoáng bóng người già,
Họ sẵn sàng về cơi thật xa.
H́nh như trong đám trông chờ ấy,
Có bạn thân t́nh, có cả ta.”
Vâng. Có cả ta.
Bác Sĩ Nguyễn Ư Đức
florida80
07-04-2019, 20:30
Muốn Thành Công Không Thể Lười Biếng
Thông qua truyện tranh ngắn và đầy ư nghĩa này, tác giả muốn truyền tải một thông điệp: “trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện đầy ư nghĩa này :
Khởi đầu, mọi người đều phải gánh một cây thập giá nặng đè lên vai và chậm chạp bước về phía trước.
Trên đường đi một thanh niên dần dần dừng lại và suy nghĩ…
Chúa ơi, nó nặng quá! Cho con đẽo bớt nó được không…
Và anh ngồi đẽo khí thế, trong khi những người khác vẫn nỗ lực kéo…
Chẳng mấy chốc anh vác cây thập giá lên và vượt qua những người khác…
Nhưng đi được một chặng, anh thấy nó vẫn c̣n nặng…
… anh đă cầu nguyện, cho con đẽo thêm chút nữa để đi được dễ dàng hơn!
V́ vậy, anh cắt bỏ một phần của nó! Cảm ơn Chúa, để anh cảm thấy thoải mái hơn!
Nhưng khi đến hẻm núi, anh phải dừng lại và suy nghĩ: “Làm sao vượt qua nó đây”?
Aha! Thật bất ngờ, đột nhiên xuất hiện ở phía trước của một rănh sâu và rộng! Không có cầu mương, không có cách nào xung quanh nó. Spiderman hay Superman đă không đến để cứu anh ta …
Anh đứng nh́n những người khác dùng cây thập giá lớn làm cầu và vượt qua hẻm núi một cách dễ dàng…
… th́ anh cũng thử, nhưng… cây thập giá của anh nhỏ quá…
Không thể đi tiếp, anh khụy xuống đất, ăn năn và hối hận v́ “tính lười biếng” của ḿnh.
Chính v́ cái tâm muốn được thoải mái an nhàn, chàng trai trẻ này đă không nhẫn nại để vượt qua những khó khăn trên con đường mà ḿnh đang đi. Khi đến vực thẳm, anh không có cách nào vượt qua nó. Cũng như trong cuộc sống, chúng ta thường phàn nàn về những bất hạnh và khổ đau mà ḿnh gặp phải. Đến khi những chuyện thống khổ xảy ra, chúng ta không có can đảm để đối diện và thường gục ngă.
Thông qua câu chuyện trên, chúng ta học được một bài học sâu sắc: “Để thành công th́ không có con đường tắt”.
Sưu tầm
at 11:28 AM
florida80
07-04-2019, 20:31
Tên Họ Việt-Nam (Vui nhộn)
Trong ngôn-ngữ ta, tên gọi không phải là danh-từ riêng (nom propre / proper noun) như trong những ngôn-ngữ khác, mà có từ những danh-từ chung (nom commun / common noun), cho nên đôi khi ghép lại với nhau th́ thật là buồn cười. Chúng ta hăy cùng xem một vài thí-dụ.
Tên họ
Trước đây, tôi đă có nghe đến Bùi như Lạc hay Trần như Nhộng. Suy nghĩ thêm, có thể có những tên họ thât đặc sắc như:
Họ: Phạm, Tên: Pháp
Họ: Đinh Tên: Ninh
Họ: Đỗ Tên: Đạt
Họ: Lê Tên: Thê
Họ: Lưu Tên: Hoàng
Họ Cao có hai bố con tên Cường và Sang.
Họ Lư có hai anh em tên Trí và Luận, suốt ngày tranh căi với nhau.
Gia-đ́nh có Vũ có những anh chị em tên: Công, Nam, Nữ, Trường, Trụ.
Tôi có một người bạn họ Tạ và may thay, anh không tên Thế.
Vợ chồng
Tôi biết có một anh bạn tên Chí có cưới một cô tên Hoà, nhưng rồi vài tháng sau cũng phải ly dị, thày bói nói h́nh như là kỵ tên (?)
Ngược lại, cặp vợ chồng thành công nhất là chị Hạnh và anh Phúc.
Anh nào tên B́nh có thể cưới chị Hoa hay chị Thuỷ.
Chị nào tên B́nh th́ có thể gặp anh Minh hay anh Phong.
Anh Phong với chị Thuỷ th́ thày bói tán thành ngay.
Chị Liên gặp anh Hoan th́ vui lắm, c̣n gặp anh Đại hay anh Trung th́ phải mau mắn rồi.
Anh Trung th́ lắm mối: nào là chị Dung, chị B́nh, chị Tâm, chị Thu…
Chị Trang muốn đẹp th́ phải gặp anh Trí hay anh Hoàng; muốn hiểu biết nhiều phải lấy anh Sách; nhưng tuyệt đối phải tránh anh Nghĩa (!)
Chị Nguyệt đi với anh Kỳ th́ phải khéo chọn ngày.
Cặp vợ chồng ít ai nói đến là cặp Mai-Danh.
Chị Loan mà lấy anh Báo th́ ai cũng sẽ biết, cũng như anh Thông và chị Điệp.
Anh Trường và chị Xuân sống với nhau đến răng long, tóc bạc.
Có những cặp vơ chồng lại đi từ quốc-gia này đến quốc-gia khác:
Anh Thái và chị Lan, anh Hoà và chị Lan, anh Trung và chị Hoa, chị Thuỵ và anh Sĩ, anh Phi và chị Châu...
Chọn bạn mà chơi
Có những người bạn hợp tuổi như Thắng và Thế, Phúc và Đức, Minh và Mẫn…
Nhưng có người không nên đi chơi chung như Pháp và Trường. Phi và Pháp, Phi và Lư hay Phi và Nghĩa th́ tốt hơn hết nên tránh kết bạn.
Ngược lại, Thế đi chơi với Thái th́ chỉ là chuyện thường t́nh.
Đặt tên con, cưới vợ, chọn bạn đôi khi cả là một vấn-đề với ngôn-ngữ chúng ta.
Mệt thật!
Kim Hoa sưu
florida80
07-04-2019, 20:32
Bí Quyết Hạnh Phúc
Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.
Trước cổng một nghĩa trang nọ, người ta thấy có một chiếc xe Roll Royce sang trọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe v́ bà ta yếu quá không đi được nữa. Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:
- Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đă gửi cho anh 5 đô-la để mua hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay các bác sĩ bảo rằng, tôi không c̣n sống được bao lâu nữa, nên tôi đến đây để chào từ biệt và cảm ơn anh đă mua hoa giùm tôi.
Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đă làm công việc ấy!
Người đàn bà cảm thấy như bị ai đó vả vào mặt. Nhưng bà vẫn c̣n đủ b́nh tĩnh hỏi lại người thanh niên:
- Tại sao lại lấy làm tiếc về cử chỉ đẹp như thế?
Người thanh niên giải thích:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc v́ những người chết như con trai bà, chẳng bao giờ c̣n thấy được một cánh hoa nào nữa !
Bị chạm tự ái, người đàn bà liền cao giọng:
- Anh có biết anh đă làm tổn thương tôi không?
Người thanh niên b́nh tĩnh trả lời:
- Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người đang cần đến những cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức chuyên đi thăm những người già lăo, các bệnh nhân trong viện dưỡng lăo, các bệnh viện. Chính họ mới là những người đang cần đến những cánh hoa của chúng ta, họ có thể nh́n thấy và ngửi được cánh hoa ấy.
Nghe thế, người đàn bà ngồi bất động trên chiếc xe sang trọng một lúc, rồi ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một nụ cười rạng rỡ, bà nói với người thanh niên giữ cổng:
- Chú đă có lư, tôi mang hoa đến cho những người già lăo, bệnh tật. Quả thật, điều đó đă làm cho họ được hạnh phúc. Nhung người thực sự hạnh phúc chính là tôi. Cac bác sỹ không biết được bí quyết làm tôi khỏe mạnh lại. Nhưng tôi đă khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đă t́m ra lẽ sống.
***
“Giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính ḿnh”. Đó cũng là khuôn vàng thước ngọc của Chúa Giêsu: “cho th́ có phúc hơn là nhận lănh” (CV 20, 35). Bởi v́, trao ban cho người tức là trao ban cho ḿnh. Một ngạn ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: “điều tôi tiêu đi là tôi có, điều tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được”. Đó là lư luận của t́nh yêu. T́nh yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban. Có biết yêu thương th́ con người mới thực sự triển nở, và t́m gặp lại chính ḿnh. Có biết yêu thương th́ con người mới biết vui sống, và t́m được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.
***
Lạy Chúa, con hằng khao khát hạnh phúc đích thực. Xin cho con luôn xác tín rằng con chỉ cảm nhận được hạnh phúc trong những cử chỉ trao ban mà thôi.
Xin cho trái tim con luôn rung lên những nhịp đập yêu thương, cho bàn tay con luôn rộng mở để trao ban cho những ai đang cần đến con trợ giúp, như Chúa đă từng cứu con trong những cơn khốn khó. Amen.
Sưu tầm
florida80
07-04-2019, 20:35
Hà Nội Thanh Lịch Ơi! Em Ở Đâu?
Chuyện dễ gặp ở Hà Nội, một người đàn ông cầm ghế nhựa đuổi theo đánh một khách hàng v́ đi vào vỉa hè, vướng đồ của quán ông ấy bày ra. Ảnh: VT
1. Sáng đi ăn phở, phở bưng ra đang bốc khói. Bạn tôi hỏi: “Cô ơi, cho cháu ít chanh”. Chủ quán im lặng.
Lại hỏi: “Cô ơi, có chanh không cho cháu một ít”. Chủ quán quay sang ra chiều giận dữ, từ khuôn mặt mỡ màng béo tốt, hai vành môi của bà nâng lên sin sít: “Hỏi một lần nghe rồi, tôi có điếc đâu mà hỏi lắm thế”! Bạn tôi im bặt. Lát sau bà cầm chanh đến, vứt độp trên bàn. Bạn líu ríu đưa tay với lấy mà h́nh như vẫn c̣n run. Chúng tôi đến một quán nhậu, vừa mở thực đơn ra th́ thấy bốc mùi nước mắm, nhoen nhoét bẩn thỉu. Bạn hỏi nhân viên phục vụ: “Em ơi, sao cái thực đơn bẩn thế?”. Phục vụ lầm ĺ im lặng. Bạn tôi bực bội, hỏi tiếp: “Em bị thế này lâu chưa?”. Phục vụ hỏi lại rằng bị ǵ. “Th́ bị khó khăn đường ăn nói đấy” - bạn tôi đáp. Rồi bạn kéo tay tôi đi thẳng, vừa đi vừa nói: “Ḿnh đi t́m quán nào có nhân viên biết nói”.
2. Trong một tọa đàm về đô thị, một nhà nghiên cứu về đô thị học thế giới đă khá ngạc nhiên trước cuộc sống trên vỉa hè của Hà Nội. Ông dùng chiếc máy ảnh du lịch của ḿnh, chân bước chậm trên vỉa hè, lách qua những chiếc xô chậu, bàn ghế bày ra, tránh những hàng quán chỉ chực trào ra ḷng đường… Và ông chụp, nhiều góc độ trên cái vỉa hè ấy… Rồi ông nói mỉa rằng người dân Hà Nội “biết vận dụng một cách khôn khéo và đồng thuận không gian công cộng thành không gian riêng của ḿnh”. Sự phân chia không gian chiếm dụng khiến mọi người đều tự thỏa hiệp với nhau. Thế nên bạn đừng lạ lẫm khi vô t́nh chạm chân vào một vài thứ họ bày trên vỉa hè, dù nơi đó bạn được quyền đi lại. Người ta sẽ sấn sổ, đe nạt, mắng nhiếc bạn như đang xâm phạm cái sân của nhà ḿnh. Rồi bạn có thể cũng tự tin đối đáp lại ṣng phẳng về quyền đi lại của ḿnh.
Tuy nhiên, bạn phải vận dụng lư lẽ này để an toàn: Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bởi tôi đă từng chứng kiến bạn tôi đi ngang hàng phở, tranh căi kiểu như trên và kết quả là nhận nguyên một muôi nước phở từ tay bà chủ quán vào mặt.
3. Cây xăng trên đường Láng chiều tối đông người, tôi đang kiên nhẫn đợi đến lượt ḿnh th́ một em mặt xinh da trắng, quần ngắn đầu trần (sau đây tạm gọi là em thiên thần) cưỡi xe tay ga lao tới chia cắt đội h́nh rồi ném cho một ánh nh́n như muốn nói: “Ê anh, cho em tranh chỗ tí”. Chẳng cần anh gật đầu, em ủn bánh xe của em lên trước bánh xe tôi. Trước nhan sắc, tôi cực kỳ bản lĩnh. Tuy nhiên, lúc đó bỗng t́nh thương trỗi lên, tôi mỉm cười nhân nhượng rồi cong mông đẩy xe ḿnh lùi lại cho em chiếm chỗ. Đến lượt ḿnh, em đỏng đảnh đẩy xe lên, thanh niên bơm xăng nh́n em giận dữ, nói: “Đi ṿng lại xếp hàng, em có mang bầu, tàn tật hay vấn đề ǵ không mà đ̣i ưu tiên?”.
Thanh niên vừa dứt lời, em thiên thần đă ngúng nguẩy đẩy xe ra khỏi đội h́nh, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ mày, không đổ th́ thôi, tao có bầu với bố mày chắc”. Lúc đó, em thiên thần trong mắt tôi đă vội vă bay đi, chỉ để lại h́nh hài của một thiếu nữ vô cùng đanh đá.
C̣n lại tôi với thanh niên bán xăng, thanh niên bán xăng lầm rầm nói trong khói xe tay ga: “Hôm nay anh mà không bận làm th́ con đó không xong với anh”. Tôi chen ngang: “Không xong th́ anh định làm ǵ?”. Thanh niêan bán xăng mặt vô cùng hiên ngang, đáp: “Th́ chẳng cần đến bố anh, riêng anh đủ làm cho nó có bầu. Chú tin không?”.
Ôi, Hà Nội thanh lịch ơi, em đang ở đâu?!
florida80
07-04-2019, 20:36
Việc Tốt Và Việc Xấu
Một người đàn bà nướng bánh ḿ cho gia đ́nh ḿnh và làm dư ra một cái để cho người nghèo đói.
Bà để ổ bánh ḿ dư trên thành cửa sổ bên ngoài cho người nghèo nào đó đi qua dễ lấy. Hàng ngày, có một người gù lưng đến lấy ổ bánh ḿ.
Thay v́ nói lời cám ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời sau đây:
“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”
Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác.
Mỗi ngày, người gù lưng đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu :
“Việc xấu người làm th́ ở lại với người, việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”
Người đàn bà rất bực bội.
Bà thầm nghĩ, "Không một lời cám ơn, ngày nào người gù này cũng đến lấy bánh ta làm rồi lải nhải giai điệu khó chịu ấy!
Hắn ta muốn ám chỉ điều ǵ?”
Một ngày kia, không chịu được nữa, bà quyết định cho người gù đi khuất mắt.
Bà tự nhủ, “Ta sẽ làm cho hắn mất dạng.”
Và bà đă làm ǵ ? Bà cho thuốc độc vào ổ bánh ḿ dư bà làm cho người gù !
Khi bà sắp sửa bỏ ổ bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, đôi tay bà bỗng run lên.
Bà hốt hoảng, “Ta làm ǵ thế này?”
Ngay lập tức, bà ném ổ bánh có thuốc độc vào lửa và vội làm một cái bánh ḿ ngon lành khác rồi đem để lên thành cửa sổ.
Như mọi khi, người gù lưng đến, ông ta lấy bánh và lại lẩm bẩm:
“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người.”
Ông ta cầm ổ bánh đi cách vui vẻ mà không biết rằng trong ḷng người đàn bà đang có một trận chiến giận dữ.
Mỗi ngày, khi người đàn bà đặt ổ bánh ḿ cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà đều cầu nguyện cho đứa con trai đi xa t́m việc làm.
Đă nhiều tháng qua, bà không nhận được tin tức ǵ của con.
Bà cầu nguyện cho con trở về nhà b́nh an.
Buổi chiều hôm đó, có tiếng gơ cửa.
Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai ḿnh đứng trước cửa.
Anh ta gầy xọp đi. Quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt.
Khi trông thấy mẹ, anh ta nói:
“Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con c̣n cách nhà ḿnh cả dặm đường, con đă ngă gục v́ đói, không đi nổi nữa và tưởng ḿnh sẽ chết dọc đường. Nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút ǵ để ăn, và ông ta đă quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh ḿ ngon. Khi đưa bánh cho con, ông ta nói: “Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh v́ anh cần nó hơn tôi!”
Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc.
Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngă.
Bà nhớ lại ổ bánh ḿ có thuốc độc mà bà đă làm sáng hôm nay.
Nếu bà không ném nó vào lửa th́ con trai yêu quư của bà đă ăn phải và đă chết !
Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói có ư nghĩa đặc biệt của người gù lưng:
“Việc xấu người làm th́ ở lại với người; việc tốt người làm th́ sẽ trở lại với người!”
Lạy Chúa,
Xin hăy gia ơn để chúng con biết luôn luôn làm việc tốt
và không ngừng làm việc tốt,
ngay cả khi việc tốt chúng con làm không được ai biết đến lúc ấy.
Amen.
Nguồn: Internet
florida80
07-04-2019, 20:37
Hỏi Đố
Trích Luận Ngữ Tân Thư
Phạm Lưu Vũ
- Thánh nhân có đóng kịch không?
- Cuộc đời con người, có ai chẳng ít nhất phải một lần đóng kịch. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.
- Thánh nhân đóng kịch như thế nào?
- Khổng Tử chán chính sự nước Tề, muốn bỏ đi ngay. Thế là cơm không kịp nấu, phải bê nguyên cả nồi gạo mới vo mà chạy. Chạy ra khỏi địa giới nước Tề rồi, mới ngoảnh lại bảo học tṛ rằng: “đi chậm thôi, để c̣n ra dáng những người bị buộc phải xa tổ quốc…”. Đấy không những là một vở kịch, mà c̣n là vở kịch hay nhất cổ kim.
- Thánh nhân có nói sai không?
- Có ai cả đời toàn nói đúng bao giờ. Nhiều ít thế nào cũng có lúc nói sai. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.
- Thánh nhân nói sai như thế nào?
- Thuở thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, ḷng người ly tán. Vua nước Lương hỏi Mạnh Tử: “ai là kẻ thống nhất được thiên hạ?”. Mạnh Tử nói: “kẻ nào không ham giết người th́ kẻ đó thống nhất được thiên hạ.” Về sau, Tần Thuỷ Hoàng, kẻ thống nhất thiên hạ ấy lại là kẻ thích giết người, giết người như ngoé.
- Thánh nhân có tranh giành không?
- Đời là một cuộc tranh giành vĩ đại. Có ai không hề tranh giành mà tồn tại được bao giờ. Thánh nhân cũng không là ngoại lệ.
- Thánh nhân tranh giành như thế nào?
- Khổng Tử làm quan nước Lỗ. Mỗi khi đi săn, có tục là mọi người tranh nhau những con thú săn được. Những lần như thế, Khổng Tử cũng phải lao vào cuộc tranh giành. Nếu không, chẳng nhẽ về tay trắng, lấy đâu ra thịt để cúng tế. Mà không cúng tế, phỏng có c̣n là Khổng Tử nữa chăng?
- Thánh nhân có bị làm nhục không?
- Có.
- Ai làm nhục được thánh nhân?
- Dân chúng tôn thánh nhân làm thầy, v́ thế không làm nhục thánh nhân. Chỉ bậc vua chúa mới có cái thú làm nhục thánh nhân mà thôi.
- Làm nhục như thế nào?
- Vua nước Lỗ ban thịt chín cho Tử Tư. Mỗi lần ban, Tử Tư phải lạy hai lạy trước khi nhận thịt. Một lần, hai lần, rồi ba lần… Lạy măi cũng chán. Tử Tư bèn dắt sứ giả (người mang thịt) ra ngoài thành, quay mặt về phía bắc lạy hai lạy mà bảo rằng: “bây giờ ta mới biết vua Lỗ nuôi ta như nuôi chó ngựa.” Rồi trả thịt lại, từ đó quyết không nhận nữa.
- Thánh nhân có kén “ăn” không?
- “Ăn” giỏi là đằng khác.
- Giỏi như thế nào?
- Khổng Tử nói: “ở đời, ai chẳng phải ăn uống. Nhưng ăn uống mà phân biệt được mùi vị, biết miếng nào ăn được, miếng nào cần phải kiêng, miếng nào đàng hoàng, miếng nào vụng trộm, miếng nào là miếng vinh, miếng nào là miếng nhục… th́ thiên hạ phỏng có được mấy người.” “Ăn” mà có “lư luận”, có “tư tưởng” kỹ đến thế, tất phải là bậc giỏi “ăn” lắm.
- Vậy thánh nhân có phải là kẻ sĩ không?
- Thánh nhân vừa là kẻ sĩ, vừa không phải kẻ sĩ. Thế tức là khác nhau chứ.
- Khác như thế nào?
- “Chiến quốc sách” có câu: “cứ ba trăm dặm, tất có một kẻ sĩ. Nhưng phải ba trăm đời, mới có được một thánh nhân.” Xem thế th́ biết, ảnh hưởng của kẻ sĩ chỉ được tính trong phạm vi không gian (ba trăm dặm). C̣n ảnh hưởng của thánh nhân th́ phải tính bằng thời gian (ba trăm đời).
- Thế những lúc không có thánh nhân th́ làm thế nào?
- Có thể dùng kẻ sĩ để thay thế. Nhưng phải dùng cẩn thận.
- Cẩn thận như thế nào?
- Chỉ sử dụng trong một thời nhất định, hết thời là loại bỏ ngay, không được kéo dài. Và nhất là chỉ giới hạn trong khoảng ba trăm dặm mà thôi, vượt quá sẽ phản tác dụng.
- Tại sao lại phản tác dụng?
- Vượt quá tất sẽ “đụng” kẻ sĩ khác. Các kẻ sĩ thường không ai phục ai.
- Bậc vua chúa có cái thú làm nhục kẻ sĩ như đối với thánh nhân không?
- Không cần phải có cái thú ấy, cả trong thời trị lẫn thời loạn.
- Thời trị th́ sao?
- Trong thời thịnh trị, bậc vua chúa đôi khi chỉ đùa bỡn với kẻ sĩ mà thôi. Ví dụ giả vờ đẩy ngă xuống hồ chẳng hạn.
- Thế c̣n thời loạn?
- Càng không cần có cái thú ấy. Bởi trong thời loạn, những “kẻ sĩ” đă thường xuyên tự làm nhục ḿnh và làm nhục lẫn nhau rồi.
Sưu Tầm._,_.___
florida80
07-04-2019, 20:38
Chân Dung Người Vợ Lính VNCH - Phạm Bá Hoa
Kính thưa quí vị,
Trong cuộc sống, sự thành công hay thất bại nào cũng có cái giá của nó. Trong chiến tranh cũng vậy, cái giá của những chiến tích lừng danh mà Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa (QLVNCH) phải trả, là những đồng đội đă hi sinh, những đồng đội khác đă để lại một phần thân thể trên khắp miền đất nước, và hệ lụy dài lâu là những đứa trẻ vĩnh viễn xa cha, những người vợ vĩnh viễn xa chồng! Người quân nhân hi sinh v́ tổ quốc, là sự hi sinh cao cả mà tổ quốc măi măi ghi công. Nhưng, h́nh ảnh người quả phụ, với một nửa tâm hồn, một nửa con tim, một nửa phần hơi thở, theo chồng lên đài tổ quốc ghi công, và những nửa c̣n lại có trách nhiệm trang bị cho các con một hành trang vào đời, phải được thừa nhận là sự hi sinh không kém phần cao cả như người chồng dũng cảm nơi chiến trường, rất xứng đáng được chúng ta kính trọng.
Cũng trong chiến tranh, chồng ở chiến trường, vợ ở nhà quán xuyến công việc gia đ́nh mà công việc gia đ́nh nhiều đến nỗi có những việc chưa kịp đặt tên, nhưng tất cả đều là việc. Chăm sóc các con, chăm sóc t́nh thân gia đ́nh quyến thuộc, chăm sóc t́nh bạn bè bằng hữu. Để rồi, những giờ phút yên tỉnh về đêm khi các con ch́m trong giấc ngủ, mơ màng nghĩ đến chồng nơi chốn xa xôi, hay đang trong chiến trường khốc liệt, với bao khắc khoải lo âu, sầu muộn!
Rồi chiến tranh chấm dứt trong nỗi nghẹn ngào uất hận, bởi đây là cuộc chiến mà cuối cùng “bị chấm dứt để thua trận”! Sau lời tuyên bố của vị Tổng Thống cuối cùng, hàng trăm ngàn đồng bào, quân nhân, viên chức, cán bộ, bỏ của chạy lấy người, tị nạn trên đất Mỹ. Với những thành phần tương tự như vậy gồm 222.809 người, lũ lượt bị lừa vào 200 trại tập trung trên khắp miền đất nước. Người 5 năm, 10 năm, 15 năm, thậm chí 17 năm ṛng ră, do ḷng thù hận tột cùng của nhóm lănh đạo cộng sản Việt Nam. Hằng trăm ngàn gia đ́nh di tản ra ngoại quốc, cũng như hằng chục triệu gia đ́nh c̣n lại trên quê hương, tất cả đều hụt hẫng. Hụt hẫng v́ cuộc sống trên đất người với biết bao xa lạ trong một xă hội kỹ nghệ mà bước đầu chưa thể hội nhập. Hụt hẫng v́ phút chốc, từ chế độ tự do bị đẩy vào chế độ độc tài trên toàn cơi Việt Nam!
Cảnh đời thứ nhất. Trong cuộc đời tị nạn, vợ chồng con cháu có cơ hội bên nhau, cùng chia xẻ khổ đau, cùng gánh vác nhọc nhằn, cùng nhận chung nỗi nhục! Nỗi nhục phải rời khỏi quê hương trong thân phận lưu vong! Với những bà vợ chúng ta, vốn sinh ra và trưởng thành trong xă hội nông nghiệp, nay phải cùng chồng từng bước hội nhập vào xă hội kỹ nghệ nơi định cư, đă phải đêm đêm đếm bước từ bến xe công cộng về nhà trong màn tuyết lạnh sau những giờ nhọc nhằn nơi hăng xưởng. Lạnh đến nỗi không biết giọt nước lăn trên má là nước mắt, hay mảnh tuyết vừa tan!
Cảnh đời thứ hai. Trong xă hội mà kẻ thắng trận đầy ḷng thù hận, th́ gia đ́nh ly tán, sự sống bị bóp nghẹt đến tận cùng của khổ đau, của nước mắt bởi chính sách bịt mắt bịt tai bịt miệng! Cái chế độ mà những người lănh đạo luôn miệng huênh hoang là "dân chủ gấp trăm lần dân chủ tư bản", lại bắt mọi người phải sống trong nỗi sợ hăi triền miên với những đôi mắt ŕnh rập quanh năm suốt tháng!
Cảnh đời thứ ba. Riêng với những bà vợ ở lại mà chồng đă vào tù, c̣n tệ hơn nhiều so với hai cảnh đời nói trên. Hằng ngày phải đối phó với bọn cầm quyền địa phương, cái bọn mà đầu óc toàn đất sét và rác rưởi, chỉ biết đàn áp để cướp đoạt. Đồng thời phải chăm lo cuộc sống các con từng ngày, lo nuôi chồng từng tháng!
Những bà vợ chúng ta, hải ngoại hay trong nước, thật sự là Những Người Đàn Bà Việt Nam rất can đảm khi phải chịu đựng và vượt qua nỗi đau nỗi nhục đó! Đau đến nỗi không c̣n nước mắt để khóc, nhục đến nỗi chẳng c̣n lời để than! Nếu đem so sánh giữa hai cảnh đời trong nước với ngoài nước, thử hỏi: "Ai đau hơn ai và ai nhục hơn ai?" Với tôi, không ai đau hơn ai, cũng không ai nhục hơn ai!
V́ nỗi đau nào cũng có cái đau riêng của nó, nỗi nhục nào cũng có cái nhục riêng của nó! Xin những ông chồng diểm phúc, hăy nh́n lại đôi nét về h́nh ảnh Những Bà Vợ Chúng Ta trong cuộc sống khổ đau thầm lặng đó, mà người viết được những bà vợ trong cuộc kể lại:
Một cảnh đau thương. Một bà vợ cùng con cầm giấy phép “gánh gạo” nuôi chồng trên đất Bắc. Ba ngày đi, ba ngày về, 2 tiếng đồng hồ gặp gở! Khi trở về cư xá Bắc Hải, nhà bị niêm phong với ḍng chữ "nhà vắng chủ". Đau đớn biết bao! Xót xa biết dường nào! Bỗng dưng nhà bị mất! Bà gục đầu vào cửa! Bà cùng gia đ́nh định cư tại Houston, Texas từ tháng 4 năm 1991.
Một cảnh đau thương khác. Một bà vợ đă bao nhiêu lần bị công an Phường ra lệnh đi khu kinh tế mới, nhưng bà vẫn không đi. Chúng hành hạ bằng cách gọi bà đến văn pḥng, bảo ngồi đó từ đầu giờ đến cuối giờ, ngày nào cũng vậy, và ṛng ră 6 tháng như vậy. Một hôm, chúng bảo đưa giấy tờ nhà để giải quyết. Khi chụp được hồ sơ, lập tức tên công an ra lệnh trong ṿng 24 tiếng đồng hồ bà phải ra khỏi nhà. "Ôi! C̣n nỗi đau nào cao hơn nỗi đau này trong cảnh đời thua trận!" Bà xiêu vẹo trên đường về nhà cách đó mấy dăy nhà liên kế cũng trong cư xá Bắc Hải, và gục ngă ngay trước nhà! Bà cùng gia đ́nh định cư vùng bắc California từ năm 1993, nhưng chồng đă qua đời vào năm 2003.
Một cảnh đau thương khác nữa. Một bà vợ có chồng bị giam trên đất Bắc hằng chục năm trời, bỗng dưng mất liên lạc. Bà lặn lội khắp các cơ quan tại Sài G̣n, Hà Nội, tốn kém, mệt nhọc, nhưng hoàn toàn bặt tin. Nỗi buồn đến với bà quá sức chịu đựng của người phụ nữ tuổi 50, mà có lúc bà cảm thấy như ḿnh đang bên bờ vực thẳm, rồi ngă dần xuống...... Bà bị tai biến mạch máu năo, nằm bất động một chỗ. Nhiều tháng sau đó, bất ngờ, người nhà của bà nhận được giấy cho phép bà thăm chồng. Trại tù chỉ cách nhà vỏn vẹn 1 cây số (khám Chí Ḥa). Bạn bè khiêng bà đến nhà tù. Cả hai “chồng đứng đó vợ liệt toàn thân”, chỉ biết nh́n nhau, ̣a khóc...! Khóc cho ḿnh! Khóc cho cuộc đời! Phải chăng, mọi khổ đau trên cơi đời này đang bao quanh hai con người đau khổ đó? Không. Không chỉ có vậy. Mà là tất cả những bà vợ có chồng bị cộng sản giam giữ trong tù, tiêu biểu qua 3 cảnh đời trên đây trong hàng vạn cảnh đời trên đất nước Việt Nam, đều trong nỗi khổ tột cùng đó! T́nh trạng bại liệt đó theo Bà cùng chồng định cư tại Houston, nhưng rồi Bà đă từ trần năm 2004!
Sài G̣n-Hà Nội 1.736 cây số, xe lửa tốc hành chạy 72 tiếng đồng hồ, tức 3 ngày 3 đêm. Mỗi người chỉ được mang theo 20 kí lô lên xe lửa, mang nhiều hơn số đó phải hối lộ cho một loạt nhân viên từ cổng vào cho đến nhân viên trên xe lửa. Hành lư ngổn ngang cả trên lối đi giữa toa xe. Ban ngày cũng phải lách từng bước chân vào chỗ trống. C̣n ban đêm, thật khó mà tưởng tượng! Hai băng ngồi đối diện, một băng 3 người. Hai băng phía bên kia lối đi, mỗi băng 2 người ngồi. Hai đầu trên của hai băng 6 người, máng được 3 cái vơng cho 3 người, 1 người nằm co quắp trên sàn xe đen đúa nhầy nhụa giữa 2 băng đối diện, và 2 người c̣n lại cũng nằm co quắp trên 2 băng ngồi. Nếu nh́n toàn cảnh của toa xe sẽ thấy, băng ngồi đầy người nằm, những chiếc vơng bé xíu che kín trên đầu băng, cả lối đi vốn dĩ đă nhỏ hẹp cũng đầy người nằm chen lẫn trong đống hành lư thật hổn độn. Những bà vợ thăm chồng, mang theo hằng trăm kí lô, biết bao là nhọc nhằn gian khổ!
Giả thử, nếu những ông chồng chứng kiến những hành khách nằm cong queo trong cái gọi là chiếc vơng kia, hay co quắp giữa những gói quà đầy ấp t́nh thương trên sàn xe nhớp nhúa đó, là những bà vợ của ḿnh, liệu có cầm được nước mắt không? Nghe nói lại, nghe thuật lại, ông chồng nào cũng đớn đau thương cảm cho t́nh cảnh những bà vợ quanh năm gánh gạo nuôi chồng! Nhưng không có đớn đau thương cảm nào có thể đem cân bằng nỗi đớn đau thương cảm của những bà vợ trọn t́nh vẹn nghĩa như vậy được cả!
Tôi h́nh dung những bà vợ chúng ta qua h́nh ảnh trên đây mà chính tôi trông thấy khi tôi ra trại tập trung cùng với 90 “bạn đồng tù”, từ Nam Định về Sài G̣n bằng xe lửa đúng 72 tiếng đồng hồ hồi tháng 9 năm 1987.
Trên đây là một cố gắng dựng lại h́nh ảnh "Những Bà Vợ Chúng Ta", nếu không rơ nét th́ ít ra cũng là những nét chính của h́nh ảnh ấy, qua sự kết nối bốn hợp phần sau đây:
Hai hợp phần trong chiến tranh, là những bà vợ mà chồng đă hy sinh, và những bà vợ mà chồng đang chiến đấu.
Hai hợp phần sau chiến tranh, là những bà vợ cùng chồng con di tản ngoại quốc, và những bà vợ ở lại Việt Nam, vừa nuôi con trong một xă hội đầy hận thù và kỳ thị, vừa nuôi chồng trong những trại tập trung nghiệt ngă!
Những cảnh đời bi thương, những khổ đau sầu muộn, những nước mắt, mồ hôi, được khơi lên từ những góc cạnh li ti trong hằng vạn hằng vạn cảnh đời như vậy, mà Những Bà Vợ Chúng Ta đă chịu đựng trong những năm dài thật dài!
Quyển “Chân Trời Dâu Bể” của Giao Chỉ, kể chuyện trên đất Mỹ, và quyển “Giữa Ḍng Nghịch Lũ” của Duy Năng, kể chuyện trên quê hương Việt Nam. Hai tác phẩm này trong một mức độ nào đó, có thể xem là tiêu biểu cho rất nhiều tác phẩm dưới dạng chuyện kể thật b́nh thường, nhưng ôm ấp biết bao xót xa thương cảm cho thân phận người phụ nữ Việt Nam sau ngày thua trận, dù sống trong hai xă hội cách nhau nửa ṿng trái đất. Với tác phẩm của Duy Năng, người kể chuyện là bà Hàng Phụng Hà. Bà là một trong số hằng trăm ngàn bà vợ thăm nuôi chồng trong tù. Ở phần kết, bà nói:
"... Các anh trong tù, khổ về vật chất và đau về tinh thần đến vạn lần, điều đó chúng tôi biết. Nhưng, chúng tôi -những bà vợ của các anh- đau khổ gấp ngàn cái vạn lần của các anh nữa, các anh có biết không? Tôi không đề cao một bà vợ nào, mà tôi đề cao tất cả những bà vợ thăm nuôi chồng trong các trại tù cải tạo. Bởi v́: Họ, đă đứng vững trong phẩm giá Người Vợ Miền Nam. Họ, rất xứng đáng được các anh kính trọng. Và Họ, chính là Vợ của các Anh".
V́ vậy mà một số bạn đồng tù chúng tôi trong trại tập trung, đă không quá lời khi nói với nhau rằng: "Ra tù, chúng ta phải cơng vợ chúng ta đi ṿng quanh trái đất, để đền bù đôi chút về sức chịu đựng biết bao nhọc nhằn gian khổ đă nuôi các con và nuôi chúng ḿnh”.
Bây giờ nh́n lại, trong một ư nghĩa nào đó, những cựu tù nhân chính trị chúng ta, đă cơng vợ đi được nửa ṿng trái đất rồi. Đến ngày Việt Nam thật sự tự do dân chủ, chúng ta sẽ cơng vợ trở về quê hương là trọn ṿng trái đất như đă tự hứa, phải không quí vị?
Với nét chân dung đó, tôi quả quyết rằng, Những Bà Vợ Chúng Ta rất xứng đáng được vinh danh. Và nếu quí đồng đội và quí vị đồng hương đồng ư với tôi, chúng ta cùng nói to lên rằng: “Chúng ta cùng vinh danh Những Bà Vợ Chúng Ta là những người đàn bà cao cả, rất xứng đáng được kính trọng. Bởi, trong hoàn cảnh nghiệt ngă của chế độ độc tài cộng sản, nhưng đă đứng vững trong phẩm giá Người Vợ Miền Nam, cùng lúc, chu toàn thiên chức làm Mẹ, và tṛn bổn phận làm Con”.
Vinh danh bằng những tiếng nói ân t́nh bên tai vợ, trao tặng vợ một bông hồng thật đẹp, hôn vợ những nụ hôn thật dài. Điều đó luôn nhắc nhở người chồng trong cuộc sống thường ngày, phải thể hiện ḷng hiểu biết vợ ḿnh nhiều hơn, cảm thông vợ ḿnh nhiều hơn, rồi quàng tay vào lưng vợ ḿnh chặt hơn, để cùng nhau đi suốt chiều dài c̣n lại trong cuộc sống lứa đôi thật mặn nồng, như chưa bao giờ mặn nồng đến như vậy. Trường hợp v́ lư do ǵ đó mà bạn đang sống một ḿnh, xin bạn hăy gắn bông hồng màu đỏ lên nơi nào mà khi nằm nghỉ bạn đều trông thấy, để trao tặng vợ khi đoàn tụ bên nhau. Hoặc sự trông thấy đó, sẽ giúp bạn có được những giây phút sống lại những năm tháng mặn nồng trong t́nh yêu vợ chồng thuở chung chăn chung gối, thuở mà hai người dùng chung một tên.
Phạm Bá Hoa
florida80
07-04-2019, 20:39
Những Người Nghèo Khổ
Mẹ viết thư này để con đọc. Sáng nay ở trường về, đi trước mẹ mấy bước, con đă đi ngang qua một người đàn bà đáng thương đang bế trên tay một đứa bé xanh xao và ốm yếu. Người ấy xin con tiền. Con nh́n sững bà ta và con không cho ǵ hết dù mẹ biết con đang có tiền trong túi.
Nghe mẹ bảo con ạ, đừng quen thói dửng dưng đi qua trước những người nghèo khổ đang ngửa tay xin ḿnh giúp đỡ và nhất là trước một người mẹ xin một đồng cho con của ḿnh. Con hăy nghĩ rằng có thể đứa bé ấy đang đói, hăy nghĩ đến nỗi khắc khoải của người đàn bà đáng thương.
Hăy nghe lời mẹ dạy con ạ. Thỉnh thoảng con phải biết chia sẻ một đồng tiền từ túi của con để đặt nó vào ḷng bàn tay của một cụ già không nơi nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có cha mẹ.
Con ơi, người nghèo khổ thích được trẻ con giúp đỡ, v́ như vậy, ít tủi nhục hơn. Con có để ư thấy lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh quất gần nơi trường học hay một ngôi thánh đường không ?
Sự giúp đỡ của một người lớn là một hành vi từ thiện, nhiều khi là một việc bố thí cho yên ổn lương tâm, nhưng đối với một đứa trẻ th́ đó vừa là một việc bác ái, lại vừa là một lời an ủi cảm thông thật đơn sơ, mẹ nói vậy, con có hiểu không? Nói cách khác, cũng là một đồng tiền từ tay đứa bé trao tặng th́ đó c̣n là một đóa hoa nữa...
Con hăy nghĩ rằng: con chẳng thiếu thốn chi hết, c̣n người nghèo th́ thiếu thốn mọi thứ. Trong lúc con ước mong được sung sướng th́ họ chỉ cần cầu xin cho khỏi chết đói. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa bao nhiêu ngôi nhà giàu có, giữa bao nhiêu trẻ em ăn mặc đẹp lại có những người đàn bà và trẻ em không có ǵ để ăn cả...
Con hăy suy nghĩ đi, và đừng bao giờ con hành động như buổi sáng hôm nay nữa con nhé...
Trích NHỮNG TẤM L̉NG CAO CẢ, của EDMONDO DE AMICIS.
Sưu tầm
at 8:04 PM
florida80
07-04-2019, 20:41
Sự Nghiệp
Photo: SỰ NGHIỆP Con hỏi ta về sự nghiệp Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy: Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp Sự nghiệp là như thế Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này Ta hỏi con Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục Tại sao? Trước khi muốn được một điều ǵ Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu. Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay Như vậy Cả đời không có một chút b́nh yên Không có một chút thời gian cho buông nghỉ Một chút thời gian êm đẹp để ra đi Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác Người có trí tuệ phải thấy như vậy Cái gọi là sự nghiệp trên đây Nó chính là cái bóng của chân trí Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng Có vô lượng cái bóng ở thế gian Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan Không làm cho ta dằn vặt hay vui sướng. Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta Hỡi những đứa con yêu quư Hăy trở về Chân Nghiệp của các con Đó chính là sự nghiệp tối hậu. (Đạo Sư Duy Tuệ)
Con hỏi ta về sự nghiệp
Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy:
Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng
Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp...
Sự nghiệp là như thế
Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này
Ta hỏi con
Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay
Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời
Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục
Tại sao?
Trước khi muốn được một điều ǵ
Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác
Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ
Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn
Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt
Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa
Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi
Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu.
Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn
Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa
Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay
Như vậy
Cả đời không có một chút b́nh yên
Không có một chút thời gian cho buông nghỉ
Một chút thời gian êm đẹp để ra đi
Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác
Người có trí tuệ phải thấy như vậy
Cái gọi là sự nghiệp trên đây
Nó chính là cái bóng của chân trí
Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí
Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng
Có vô lượng cái bóng ở thế gian
Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp
Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan
Không làm cho ta khắc khỏai hay vui sướng.
Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo
C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến
Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta
Hỡi những đứa con yêu quư
Hăy trở về Chân Nghiệp của các con
Đó chính là sự nghiệp tối hậu.
Sưu tầm
florida80
07-04-2019, 20:42
Vẫn C̣n Cái Gốc
Tôi sanh ra vào thời Pháp thuộc, lớn lên, ra đời với Mỹ Diệm, Mỹ Thiệu rồi... già trước tuổi sau ngày "cách mạng thành công" ! Để thấy tôi đă có cái may mắn biết thằng Tây, biết Chú Sam, biết Bác. Thằng Tây đội nón cối thực dân ngồi trên đầu thằng dân đội nón lá. Chú Sam với cái nhăn bàn tay của chú nắm bàn tay người bạn mà chú giúp đỡ – cái nhăn chưa kịp tróc, chú đă buông rơi thằng bạn như buông rơi một vật vô tri! Trải qua ba trào như vậy mà tôi đă không thành Tây, không thành Mỹ, cũng không thành Bôn-sê-vít, nhờ truyền thống của ông cha: Biết giữ ǵn cái gốc. Điều này, tôi rất tự hào.
Bây giờ, tôi xin tự giới thiệu ...
Tôi tên là Tư – Lê Di Tư – Theo ông nội tôi kể lại th́ tôi thuộc ḍng họ Lê Di ở Huế, một ḍng họ nổi tiếng khoa bảng. Hồi đó, ông sơ ông sờ ǵ của tôi đă làm quan lớn trong triều đ́nh. Ổng được lệnh vua, đưa dân đi dài vào Nam khai hoang, dựng làng lập ấp, để mở mang bờ cơi. Khi ổng vào đến vùng rừng thiêng nước độc mà sau này người ta gọi là Tây Ninh, ổng ngă bịnh rồi chết. Sau đó, không nghe ông nội tôi kể tiếp. Điều mà tôi biết là đến đời ông nội tôi, cái gia tài quyền quy chữ nghĩa của ḍng họ Lê Di chỉ c̣n lại đủ để ông nội tôi...bắt mạch hốt thuốc độ nhựt! Rồi qua đến đời cha tôi, đời anh chị tôi...chỉ c̣n làm ruộng dài dài, mà mớ chữ nghĩa th́ vừa đủ để ngâm nga mấy truyện thơ b́nh dân như Chàng Nhái Kiểng Tiên hay Bạch Viên Tôn Các.
Hồi đó, có người thắc mắc tại sao tôi đă mang cái họ Lê Di rất văn vẻ, rất ...quí phái mà lại có cái tên Tư nghe quá cộc lốc khô khan? Nói cho có vẻ...văn chương, cái họ của tôi như tấm lụa mềm mà sao cái tên của tôi th́ như ḥn sỏi nhám? Đó là do bản chất thật thà của cha tôi. Ổng đặt tên anh em chúng tôi giống như ổng đếm bầy con! Đầu tiên là anh cả tôi: Lê Di Một. Kế đó là anh Lê Di Hai. Tiếp theo là chị tôi: Lê Thị Ba. À! Chỗ này được cha tôi giải thích...gọn bâng: Tại nó là con gái, mang họ Lê Di sao được, nữ sanh ngoại tộc mà ! Cuối cùng là tôi, Lê Di Tư, sanh cách chị tôi đến chín năm. V́ vậy, ở nhà gọi tôi là thằng Út, c̣n hàng xóm th́ gọi tôi là Út Tư, chắc là để khỏi lầm với những thằng Út khác.
Năm đó, tôi đến tuổi vào trường tiểu học. Cha tôi xách xe đạp chạy ra nhà việc (hồi đó, chỗ ban hội tề –là những người chức trách trong làng - làm việc được gọi là nhà việc, cũng có người gọi là nhà vuông bởi v́ ngôi nhà đó có bốn cạnh bằng nhau) để trích lục khai sanh của tôi. Khi ổng về đến nhà, ổng cầm tờ khai sanh vừa chỉ chỏ vừa phàn nàn: "Con mẹ thằng lục bộ! Hồi đó tao khai là Lê Di Tư, nó nghe rơ chớ, lại c̣n gục gặc đầu nói đứa thứ bốn phải không. Vậy mà nó đánh dấu ư cách xa chữ u đến cả thước lận, thành ra là dấu sắc. Bây giờ thằng chả chết mất rồi, lấy ai mà đối chất đây? C̣n thằng lục bộ mới này th́ nó đọc sao là chép y ra vậy. Con mẹ nó! Làm thằng nhỏ bây giờ tên là Tú. Coi vô duyên không?".
Vậy là trong khai sanh – và măi về sau này – tôi tên là Lê Di Tú! Phiền một điều là hồi đó cái tên Tú này tôi nghe không quen lỗ tai. Cho nên, ngày đầu trong trường tiểu học, khi thầy giáo điểm danh, gọi đến Tú là tôi vẫn tĩnh bơ ngồi yên. C̣n ḍm qua ngó lại coi là đứa nào! Cũng may là thầy giáo lớp chót đó là cậu Sáu An - bà con bạn d́ với má tôi - nên cẩu đă biết qua cái sự trục trặc trong cái tên của tôi. Thẩy bèn gọi ‘’ Tư ‘’ làm tôi giựt ḿnh dạ một tiếng lớn. Cả lớp cười rộ. Rồi mấy ngày sau đó, khi gọi đến Tú là thẩy... chêm ngay tiếng Tư cho xong chuyện. Trẻ con dễ thấm, nên chỉ mấy hôm sau là tôi đă quen với cái tên Tú văn vẻ đó, như đă quen lâu !
Lật bật rồi tôi cũng trèo tới lớp nhứt, rồi đậu xép-phi-ca (certificat). Hồi này, ở nhà trúng mấy mùa lúa, nên cha tôi quyết định cho tôi học tới. Ổng nói: ‘’Thằng Út nó lanh lợi, bắt nó làm ruộng cũng uổng ‘’ (Bây giờ nhớ lại, tôi không khỏi ph́ cười : ổng làm như phải là ...cù lần mới đi làm ruộng!) Vậy là tôi được xuống Sàig̣n thi vào trường lớn (hồi đó, bậc trung học đă được gọi là trường lớn, bởi v́ nó... lớn hơn trường tiểu học). Tôi thi đậu và ở nội trú. Cha tôi sắm cho tôi cái nón cối hiệu Con Gà Trống và đôi xăng-đan (sandales). Xưa nay, lúc nào tôi cũng đầu trần và đi chân không - đôi guốc chỉ dùng để...rửa chân ban đêm trước khi leo lên ván ngủ. Bây giờ, vào trường lớn phải khác !
Ở trường lớn, người ta gọi tôi là Tú Lê để phân biệt với thằng Tú Phạm học cùng lớp và cũng ở nội trú như tôi. Tôi mang cái tên Tú Lê được hai năm th́ trong nước có giặc. Sàig̣n bị đồng minh ǵ ǵ đó dội bom. Trường lớp bị đóng cửa, dân chúng thị thành tản cư. Cha tôi vội vă đem tôi về làng. Từ đó, tôi tập tành làm ruộng. Điều này không đi đúng với sự mong muốn của cha tôi. Lâu lâu ổng hay nhắc :’’Con mẹ nó! Nếu không có giặc th́ thằng nhỏ đă không phải về làm ruộng. Gịng họ Lê Di bây giờ chỉ c̣n có ḿnh nó là khá. Vậy mà...’’. Câu nói thường bị bỏ lửng. Để thấy ổng cũng hơi phiền trách ông Trời đă không giúp tôi đi theo “con đường chữ nghĩa” cho ḍng họ Lê Di được nở mặt, mà đẩy tôi về với ruộng lúa, con trâu, cái cày...Riêng tôi th́ lại thích được như vậy. Có lẽ tại v́ cái gốc “ruộng” của tôi đă ăn quá sâu vào đất. Tôi sung sướng được trở về với cái tên “Út Tư” b́nh dị mà hàng xóm dùng để gọi tôi từ thuở ấu thời. Và tôi cũng quên dễ dàng cái tên “Tú Lê” văn vẻ đă bỏ lại ở một góc sân nào đó trong trường lớn...
Vào thời ông Diệm/ông Thiệu, tôi “đi” dân vệ. Để được ở lại làng giúp gia đ́nh làm ruộng ngoài giờ công tác ở đơn vị địa phương. Bởi v́ gia đ́nh tôi không có tá điền tá thổ ǵ hết. Ngoại trừ mùa cấy hay mùa gặt phải mướn thêm người giúp cho “kịp mưa kịp nắng”, kỳ dư đều do người trong gia đ́nh tôi làm lấy, kể cả mẹ tôi, mấy chị dâu anh rể tôi và vợ tôi nữa (hồi này tôi đă có vợ con). Kể lại như vậy để thấy rằng gia đ́nh chúng tôi thuộc loại “tay làm hàm nhai” chớ không phải loại “chỉ tay năm ngón, ngồi không trục lợi” ! Và nhờ trời, gia đ́nh tôi làm ruộng mà “lúa ăn không hết”...
Sau biến cố tháng Tư 1975, tôi đi học tập hết ba hôm rồi về nhà tiếp tục làm ruộng. Yên chí rằng ḿnh thuộc giới công nông đem “mồ hôi đổi lấy bát cơm”, lấy sức “lao động làm nên của cải” (mấy câu này tôi mới học được của mấy cán bộ cách mạng, cha nào cha nấy nói y như nhau, c̣n lập đi lập lại nữa nên...dễ nhớ!) Chớ không thuộc loại “Mỹ Ngụy ác ôn” hay “trí thức vong bản” hay “địa chủ phú nông , cường hào ác bá “ ǵ ǵ...Tôi đă thật t́nh tin tưởng rằng ḿnh “không có nợ máu với nhân dân” th́ không có ǵ phải lo âu sợ sệt. Chẳng dè ít lâu sau ruộng bị “sung” vào hợp tác xă, c̣n chúng tôi th́ làm công lại cho họ. Ngang ngược một cách rất...tự nhiên! (May quá! Cha mẹ tôi đă thất lộc trước ngày “cách mạng thành công”. Mừng cho ổng bả!)
Vào hợp tác xă chưa đủ. C̣n phải đi lao động (làm như đi làm ruộng mỗi ngày chưa phải là lao động!) Rồi đi họp hành, học tập đường lối chủ trương (làm như phải có những thứ đó th́ lúa...mới tốt!) Rồi đi mết tinh, rồi hô khẩu hiệu, rồi khai lư lịch khai tới khai lui...Có đêm tôi nằm trăn trở, nghĩ tiếc cho cái gốc của ông bà để lại, bây giờ không c̣n đứng vững nữa. Cái ǵ không giống cái ǵ hết ! Lai căn tạp nhạp.
Vậy là sau một thời gian nhẫn nhục làm một “nhân khẩu“ của chế độ, tôi thấy tối ngày cứ hô “sống măi, sống măi, sống măi” chắc... chết quá! Tôi đành liều mạng mang vợ con vượt biên. Nhờ ơn trên pḥ hộ, chúng tôi đi thoát và tấp lên đảo Pulau Bidong (Mă Lai).
Sau hơn bốn tháng “nằm” đảo, chúng tôi được chánh quyền Pháp nhận cho định cư. Đó là nhờ chút ít tiếng Pháp c̣n sót lại của thuở thiếu thời xa xưa. Thuở đó, mỗi ngày học tṛ phải chào cờ “Đại Pháp”, phải hát bài “Maréchal ! Nous voilà !”. Vào lớp phải đứng thẳng, đợi thầy nói “Asseyez-vous” rồi chấm câu với tiếng roi mây hay cây thước bảng đập lên bàn. Chừng đó, cả lớp đồng nói “Nous nous asseyons” rồi mới ngồi xuống. Ở cái thời như vậy mà sao cái “gốc” vẩn c̣n. Có lẽ nhờ truyền thống của ông cha và nhờ mấy quyển Quốc Văn Giáo Khoa Thư đă âm thầm nhen nhúm t́nh thương quê hương dân tộc.
Chúng tôi được “bốc” về đất liền ở thị xă Trenganu, rồi từ đó về Kuala Lampur, thủ đô Mă Lai, để làm thủ tục giấy tờ.
Hôm chuẩn bị lên xe để ra phi trường Kuala Lampur “bay” đi Paris, ḷng tôi như mở hội. Ngày mai chẳng biết ra sao, nhưng chân trời mới này đă thấy rộng thênh thang. Không phải cho tôi, mà là cho hai thằng con tôi đang trong tuổi lớn ! Điều này tôi muốn chia xẻ với những người ti. nạn đang đứng chùm nhum ở lănh sự quán Pháp đợi gọi lên xe ca, nhưng tiếc quá họ toàn là người Tàu Nam Vang và người Miên người Lào. Họ không biết tiếng Việt Nam, thành ra tôi... cụt hứng.
Chính ông phó lănh sự gọi tên từng gia đ́nh để trao thông hành và mời lên xe. Khi ổng gọi đến gia đ́nh “Lơ đi”, chẳng thấy ai nhúc nhích. Ổng đưa mắt t́m trong đám đông rồi cái nh́n của ổng ngừng lại ở tôi. Ổng mỉm cười hỏi bằng tiếng Pháp:”Gia đ́nh ông người Việt phải không?”. Tôi gật đầu “Ùy mong xiừ” mà tự hỏi làm sao ổng nhận ra cái gốc Việt Nam của ḿnh? Ổng bèn trao tờ thông hành rồi chúc thượng lộ b́nh an. Lên xe ca, tôi đọc tấm giấy thấy đề :”Nom: Ledi- Prénom: Tu”. Tôi nhổm dậy định xuống xe phân trần, nhưng xe đă rồ máy và tôi cũng nghĩ lại: Cái vốn Pháp ngữ quá ít ỏi của ḿnh không đủ để giải thích những gút mắt của cái họ cái tên Việt Nam, của dấu ê dấu sắc trong tiếng Việt Nam. Tôi đành ngồi xuống, thở dài… : Thân phận lưu vong, bỏ hết mất hết đă đành, chỉ có cái họ cái tên là mang theo được bên ḿnh, vậy mà bây giờ nó cũng không c̣n nguyên vẹn h́nh hài và âm thanh của nó nữa ! Nghĩ đến đó, tôi bỗng nghe tủi thân đến ứa nước mắt….
florida80
07-04-2019, 20:42
Ở Pháp, tôi không “hành” nghề làm ruộng. Tôi làm thợ nhà in. Chắc tổ tiên ḍng họ Lê Di, nhứt là vong hồn của cha tôi, muốn cho tôi -dù sống ở xứ người- cũng vẫn được gần với...chữ nghĩa ! Ở đây, người ta hay gọi tôi bằng cả họ lẫn tên “Ledi Tu”, bởi v́ phát âm ‘Lơ đi tuy‘ theo tiếng Pháp có nghĩa là “ Mầy có nói ra không? “.Tôi không thích, nhưng phải chấp nhận, như tôi đă chấp nhận định cư ở xứ này, bởi v́ điều quan trọng vẫn là tương lai của hai thằng con. Tuy nhiên, lâu lâu tôi vẫn thèm được nghe gọi “Út Tư”, cái tên có âm thanh hiền lành b́nh dị, cái tên sao mà gợi nhớ quê cha đất mẹ vô cùng...
Bây giờ tôi đă về hưu. Ngày ngày tôi “chăn” bầy cháu nội, dạy dỗ chúng nó từng chút để chúng nó đừng thành “Tây con”. Khi nói chuyện với cha mẹ của chúng, tôi thường ví von: ”Ba giống như cây bần cây đước đă bị cơn băo năm 1975 bứng ra khỏi đất. Trôi nổi bập bềnh theo sống gió đại dương đến khi đụng một bến bờ nào đó, cho dù đất khô đá cứng, cây bần cây đước đó vẫn cố bám rễ . Để giữ lấy cái gốc. Bởi v́ những nhánh nhóc bên trên rồi sẽ đâm chồi nẩy lộc. Cái gốc đó – chắc các con c̣n nhớ – nó tên là Việt Nam“.
Tiểu Tử
_________________
florida80
07-04-2019, 20:44
Quê Nhà, Quê Người, Quê Mỹ, Quê Việt Nam ???
Phat Tran Nguyen
Một bài viết hay dành cho những người Việt tại hải ngoại…
Có phải nếu ḿnh ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm th́ ḿnh là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đă biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nh́n vào lịch thấy con số ghi năm đă bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn.
Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Th́ chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch th́ sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Th́ lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi.
Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi.
Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có ǵ thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc th́ nh́n thấy ngay, muốn giấu th́ phải nhuộm.
Đối với người Á Đông th́ tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào th́ nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rơ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh th́ cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá th́ sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc.
Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh treo ở pḥng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, th́ chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đ́nh Việt Nam. Như thế th́ tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.
Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm th́ tự nhận ḿnh là người Hà Nội; người ở Hải Pḥng, Hải Dương vào Sài G̣n lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận ḿnh là người trong Nam.
Tôi ở Mỹ t́m về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm th́ khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu.
Những lúc đó tôi chẳng biết ḿnh phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ căi tôi vẫn Việt, hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam th́ ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải có bổn phận và t́nh thương với đất nước, đồng bào. T́nh thương th́ nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận th́ cho tôi… nghĩ lại.
Tôi đă đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối t́nh chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong ḷng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà, đă trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao?
Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đă nuôi người Việt, v́ giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.
Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nh́n ra mặt hồ, tôi cảm nhận được nơi ḿnh đang hiện diện không phải là quê ḿnh, không phải nước ḿnh.
Chẳng có một lư do ǵ cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà ḿnh ở Trần Quư Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné Eden đứng trú mưa với nhau.
Nước ở hồ San Jose trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp ḿnh Việt Nam quá, v́ những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên h́nh ảnh rơ rệt ngay trước mặt ḿnh. Và kỳ diệu làm sao, những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi ḿnh quên mất là ḿnh đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là người Việt Nam.
Lại có những lần ở Việt Nam, tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nh́n ḿnh cũng biết ḿnh từ đâu đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài G̣n, biết đất nước này vẫn là quê hương ḿnh, những người đi lại chung quanh là đồng bào ḿnh, nhưng sao không giống Việt Nam của ḿnh, h́nh như đă có điều ǵ rất lạ.
Ngôn ngữ Việt th́ thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là “ấn tượng”. Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm răi, rơ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ c̣n là cổ tích.
Ngửng mặt lên nh́n bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nh́n mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao ḷng hoang mang quá đỗi, và thấy đă có một khoảng cách ngh́n trùng vô h́nh giữa ḿnh và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ!
So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đă gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có người lại nói: Nơi nào ḿnh sống ở đó suốt một quăng đời dài, có những người thân chung quanh ḿnh, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang ḿnh, th́ nơi đó cũng được gọi là quê hương ḿnh. Như vậy th́ tôi có một hay hai quê?
Tôi sống ở Mỹ th́ bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt ḿnh không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt ḿnh không quen.
Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng th́ thấy rơ ngay ḿnh là người Việt đi lạc, dù ḿnh có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam ḿnh đều lạc chỗ cả.
Tôi nhớ mấy năm trước có lần tṛ chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hăy c̣n minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh B́nh nhà tôi khi chết th́ đi đâu? Phật giận anh ấy, v́ anh ấy bỏ đi, Chúa chắc ǵ cho anh ấy vào, v́ anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không may, cụ bị Alzheimer. Vậy là cụ không c̣n minh mẫn để lo con ḿnh không có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy ḿnh ngay ở đời sống này cũng đă là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng.
Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc ḿnh là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!
Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà ḿnh thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại th́ người trong sách đó c̣n may mắn hơn ḿnh, họ đâu có đi đến tận một nước khác như ḿnh. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về c̣n ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân v́ lạc chỗ ngay trong làng ḿnh.
So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó th́ hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đă bỏ làng, bỏ nước đi, c̣n nhận quốc tịch của một nước khác.
"Khi về đổi họ thay tên.
"Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn
florida80
07-04-2019, 20:44
Những Con Dốc Cuộc Đời
Khi bạn đạp xe lên một con dốc con, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ th́ bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...
Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đă nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong t́nh yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".
Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đă vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nh́n trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nh́n những ǵ ta đă vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra ḿnh đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nh́n kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc ḿnh sẽ là t́m thêm những đỉnh cao mới, không cho phép ḿnh thả dốc quá nhanh.
Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để t́m được kết quả ḿnh muốn. Khi thật sự ră rời thân thể, bạn hăy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.
Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh và phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nh́n thấy, và biết đâu chiếc xe đă bị đứt thắng phanh. Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự măn...
Atlantic Ocean Road (Na Uy) - Một trong những con đường đẹp nhất thế giới
Đâu là con dốc của bạn?
Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau th́ đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành tŕnh của đời ḿnh. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc th́ không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.
florida80
07-04-2019, 20:46
Có Một Loại Tổn Thương Được Gọi Là "Chăm Chút Từng Ly Từng Tí"
Cha mẹ yêu thương và bảo vệ con cái, v́ con cái mà cam tâm t́nh nguyện dốc hết tất cả sức lực của ḿnh, chăm chút từng li từng tí. Tuy vậy, kiểu yêu thương này có phải là t́nh yêu thương thực sự hay không? Câu chuyện thật đáng để mọi người suy ngẫm sâu xa!
Vào mùa thu năm nọ, bầy thiên nga từ phương bắc xa xôi bay tới một ḥn đảo nhỏ và dừng chân lấy sức để bay tiếp về phương nam sinh sống qua mùa đông.
Trên ḥn đảo nhỏ ấy có hai vợ chồng ông lăo đánh cá, họ nh́n thấy bầy thiên nga bay tới đảo nên vô cùng mừng rỡ. Họ bèn đem rất nhiều thức ăn và những con cá bé mà họ bắt được cho chúng ăn.
Mùa đông đến, bầy thiên nga được vợ chồng ông lăo cho thức ăn nên không tiếp tục bay về phương nam tránh rét nữa. Khi mặt hồ đóng băng, chúng không có nơi trú ẩn và thức ăn để sinh sống. Vợ chồng ông lăo tốt bụng lại đưa chúng vào ngôi nhà tranh của ḿnh để tránh rét và tiếp tục cung cấp thức ăn cho chúng măi cho đến mùa xuân năm sau, khi băng trên mặt hồ đă tan. Hết năm này qua năm khác, hai vợ chồng ông lăo tốt bụng lại đón bầy thiên nga vào nhà ở và cung cấp cho chúng thức ăn.
Cuối cùng hai vợ chồng ông lăo đă già yếu và rời khỏi đảo, bầy thiên nga cũng biến mất. Không phải là chúng đă bay về phương nam tránh rét, mà v́ vào năm sau đó mặt hồ đóng băng, bầy thiên nga không t́m được thức ăn để sinh sống nên chúng đă chết.
Trong câu chuyện trên, vợ chồng người ngư dân yêu thương bầy thiên nga giống như con cái của họ vậy. Họ t́m mọi cách che chở, bảo vệ chúng, cho ăn cho ở, hơn nữa, ngày qua ngày, năm qua năm đem ḷng yêu thương mà bao bọc cho chúng. Mọi người không khỏi cảm thán rằng: “Vợ chồng người ngư dân thật tốt bụng, bầy thiên nga thật may mắn!” Thế nhưng kết cục bi thảm của bầy thiên nga lại cho chúng ta thấy rằng việc hai vợ chồng người ngư dân yêu thương đùm bọc quá mức đă khiến chúng sa vào cuộc sống an nhàn thụ động. Từ đó dưỡng thành tính ỷ lại, đánh mất bản năng sinh tồn, không c̣n cách nào để thích ứng hoàn cảnh và cuối cùng bị sự biến hóa của hoàn cảnh giết chết.
Trong cuộc sống hiện đại của chúng ta, có bao nhiêu bậc cha mẹ v́ để con cái có cuộc sống sung túc an nhàn mà làm thay cho con cái, khiến chúng dưỡng thành một thói quen thụ động với cuộc sống? Tất nhiên ai cũng cần t́nh yêu, đặc biệt là con cái lại càng cần được cha mẹ yêu thương chăm sóc và bảo vệ. Nhưng t́nh yêu dạng bao bọc mọi lúc mọi nơi, t́nh yêu theo kiểu sắp đặt an bài sẵn cho cuộc đời của con cái… th́ nó đă không c̣n là t́nh yêu thương nữa rồi, thậm chí có thể trở thành một con dao “nhẹ nhàng” gây tổn hại khôn lường!
Theo Đại Kỷ Nguyên / Mai Trà biên dịch
florida80
07-05-2019, 19:02
30 Câu Kinh Phật
1. Sở dĩ người ta đau khổ chính v́ măi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu bạn không muốn rước phiền năo vào ḿnh, th́ người khác cũng không cách nào gây phiền năo cho bạn.
3. Bạn hăy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho ḿnh.
4. Bạn phải luôn mở ḷng khoan dung lượng thứ cho chúng sinh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đă làm tổn thương bạn. Bạn phải buông bỏ mới có được niềm vui đích thực.
5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hăy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
6. Sự cố chấp của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
7. Bạn có thể có t́nh yêu nhưng đừng nên dính mắc, v́ chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Thế giới vốn không thuộc về bạn, v́ thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
9. Khi nào bạn thật sự buông xuống th́ lúc ấy bạn sẽ hết phiền năo.
10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
11. Chỉ khi nhận thức được ḿnh, hàng phục chính ḿnh, sửa đổi ḿnh, mới có thể thay đổi người khác.
12. Bất măn với người khác là chuốc khổ cho chính ḿnh.
13. Nếu tự đáy ḷng không thể tha thứ cho kẻ khác, th́ ḷng bạn sẽ không bao giờ được thanh thản.
14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nh́n của ḿnh th́ sẽ không bao giờ nghe được tiếng ḷng người khác.
15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
16. Không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại?
17. Đừng bao giờ lăng phí một giây phút nào để nghĩ hay nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
18. Khi bạn thành thật với chính ḿnh, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.
19. Chân lư của nhân sinh chỉ là giấu trong cái b́nh thường đơn điệu.
20. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện ǵ, th́ chẳng khác ǵ kẻ phạm tội ăn trộm.
21. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính ḿnh.
22. Phải đối diện với hiện thực, mới vượt qua được hiện thực.
23. Người không biết yêu ḿnh th́ không thể yêu được người khác.
24. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi ḿnh, chúng ta đang đeo đuổi cái ǵ? Chúng ta sống v́ cái ǵ?
25. Cảm ơn thượng đế với những ǵ tôi đă có, cảm ơn thượng đế những ǵ tôi không có.
26. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ th́ đó mới là từ bi.
27. Nhân quả không nợ chúng ta thứ ǵ, cho nên xin đừng oán trách nó.
28. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối ḿnh, dối người, và bị người dối.
29. Bạn hi vọng nắm được sự vĩnh hằng th́ bạn cần phải khống chế hiện tại.
30. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn th́ rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, th́ trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
Sưu tầm
florida80
07-05-2019, 19:03
This Is A Special Note About Hugging
Hugging is healthy.
It helps the body's immune system.
It cures depression.
It reduces stress.
It's rejuvenating.
It has no unpleasant side effects.
It is all natural, it contains no chemicals, artificial ingredients, no pesticides, and no preservatives!
Hugging is practically perfect.
There are no parts to break down, no monthly payments, non-taxable, non-polluting, and of course...
It's fully returnable!
And when you have looked at the pictures you will know how to do it.
Did you enjoy those hugs?
Send it to the people you want to make them happy!
Remember, "A hug is the one present that's always worth giving!"
From: Kim Hoa
at 6:17 PM
florida80
07-05-2019, 19:04
Sáu (6) Điều Kỳ Quặc Thấy Ở Việt Nam - Blossom O’Bradovich
Cô gái ngoại quốc có tên Blossom và bài viết trên blog cá nhân về Việt Nam đang khiến nhiều người khá thích thú. Liệu rằng cô gái này đă thấy được những ǵ ở Việt Nam?
Lời giới thiệu (của người dịch Trần Văn Giang)
Bài viết này phổ biến trên trang “Blog” của cô Blossom O’Bradovich, một nữ y tá trẻ tuổi người Mỹ gốc Anh quốc. Cô O’Bradovich là một tay du lịch loại “backpacking” (người trong nước gọi là “Tây Ba-lô”) không biết mệt mỏi. Cô ta ghi lại chi tiết các kinh nghiệm trong thời gian cô đi du lịch các nước Á châu; trong đó có Việt nam.
Tôi chỉ dịch lại phần kinh nghiệm về Việt Nam của cô O’Bradovich để chúng ta cùng nhau suy gẫm về vấn đề văn hóa và giáo dục của người Việt hiện sống trong Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam qua cái nh́n của một người ngoại quốc - nhất là người Tây phương.
- Bóp c̣i liên tục: Đó là do đời sống xă hội bức thúc lại thiếu công dân giáo dục: Cấm gây tiếng ồn trong thành phố.
- Không có khái niệm về thời gian: Sống không hy vọng ǵ về tương lai nên sinh ra lè phè không màng tới thời gian chi cho mệt.
- Thức ăn, thức uống quái đản: Ăn thịt chuột, thịt chó, thịt mèo, hột vịt lộn… là truyền thống thôn quê đưa về thành phố. Cách ăn uống mà ngay chính nhiều người Việt cũng thấy chướng mắt chớ đừng nói chi tới người ngoại quốc văn minh.
- Không có khái niệm về “đời tư”của người khác: Nói nôm na là không có ư thức về "sự riêng tư" của người khác. Ṭ ṃ tọc mạch là bản tính tự nhiên cố hữu của người Việt. Giáo dục gia đ́nh và học đường ở đâu? Có lẽ phải bớt đi các hành động trơ tráo, quê kệch, thô bỉ.
- Thuốc lào và khói thuốc: Trên vùng Tây Bắc Việt Nam, nhiều thiếu nữ, phụ nữ trẻ "hít" thuốc lào bắng ống hút dài cả thước là sự thường. Nơi thành thị, v́ không ai chỉ dạy, hướng dẫn... cứ “vô tư” phun khói như ống khói tàu th́ quả lá bó tay!
- Nh́n chăm chăm: Phép lịch sự này cũng thuộc về giáo dục gia đ́nh và học đường: Nh́n người chằm chặp là bất lịch sự, mất dạy.
(Xin mời đọc bản gốc bằng Anh ngữ cũng được kèm ở phần dưới bài dịch bên dưới để quư vị có dịp kiểm chứng nội dung bản dịch của tôi và để cho rộng đường dư luận. Ngoài ra, cũng nên biết thêm, cũng bản văn này tôi thấy đă có nhiều bản dịch của người trong nước dùng “chữ Việt mới” của vi-xi nghe rất lạ tai. Mong t́m đọc cho biết thêm).
Trân trọng,
Người dịch:
Trần Văn Giang
danlambaovn.blogspot .com
Lời mở đầu (của chính tác giả - Cô Blossom O’Bradovich):
Việt Nam là một quốc gia của sự ngẫu nhiên (randomness). Từ, một người phụ nữ sống sát ngay phía bên ngoài cánh cửa của gian pḥng bạn đang ở, đánh thức bạn dậy lúc 5 giờ sáng với các tiếng bằm “ngọc hành rắn” (snake penis?) để sửa soạn cho quầy hàng thức ăn; cho đến anh chàng chạy xe gắn máy có treo gần 100 con gà ủi xầm vào bạn; cho đến người phụ nữ ngồi chồm hổn trước quán bia hơi vừa nh́n bạn với bộ mặt vẻ cau có vừa móc mủi (?) Không cần biết kinh nghiệm của bạn khi đến đây (Việt Nam) sẽ là tốt hay xấu; một điều chắc chắn là bạn sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán (bored) ở đây.
florida80
07-05-2019, 19:04
Đây là 6 điều kỳ quặc tôi thấy chỉ có ở Việt Nam:
1- Bóp c̣i xe liên tục
Người Việt Nam bóp c̣i xe liên tục với chủ ư muốn nói là “Ê, tôi đang đi tới đây...” khác hẳn với người Tây phương chỉ bóp c̣i khi tức giận người đi xe phía trước, hay tỏ ư muốn họ tránh ra ngay. Nói cách khác, người Việt bóp c̣i xe có kèm với nụ cười và một cái gật đầu có ư thông báo là “Tôi đang đi đàng sau bạn” hơn là “một dấu hiệu của sự tức giận, muốn chửi thề.”
Ngoài ra, sự việc người đi bộ lao đầu thẳng vào các ḍng xe nhộn nhịp đang đi tới là chuyện hoàn toàn b́nh thường; bởi v́ người lái xe sẽ không bao giờ dừng lại nhường cho bạn đi qua, mà họ sẽ t́m mọi cách tránh bạn. Thật ra, nếu không đi như vậy (lao thẳng vào) th́ vô phương mà băng qua đường ở phố xá Việt Nam.
Chạy xe ở Việt Nam không phải là chuyện dễ dàng đâu. Dù đă biết bấm c̣i hoàn toàn không có hiệu quả ǵ cả nhưng người chạy xe vẫn cứ bấm túi bụi y như là muốn gọi phép lạ.
Có lần một anh xe ôm chở tôi, th́nh ĺnh anh ta dừng xe ngay giữa đường lộ, tắt máy để... dùng “Google Translation” cấp tốc (trên điện thoại di động?) và gơ cho tôi biết bằng ḍng chữ Anh ngữ là “Cô thật xinh đẹp!” trên màn h́nh trong khi hàng loạt xe vận tải phải chạy ṿng quanh chúng tôi để tránh. Tôi hoảng hồn tưởng sắp có tai nạn xẩy đến; nhưng kỳ lạ vẫn chỉ thấy ḍng xe đông đảo chạy tránh chúng tôi! Chuyện này không thể xảy ra ở Tây phương hay các nước phát triển. Nếu ở Mỹ, th́ có lẽ chúng tôi đă bị xe cộ cán chết mất đất rồi!
2- Không có khái niệm về thời gian
Dường như Việt Nam không hề có chút khái niệm ǵ về thời gian. Mỗi khi tôi hỏi một người Việt Nam về thời gian cần để làm xong một chuyện ǵ đó th́ không có một ai biết trả lời tôi như thế nào? Thời gian có một ư nghĩa khác biệt ở Việt Nam: Mọi người cho là “cứ khi nào xong là xong. Xem giờ giấc làm quái ǵ?” Ngược lại, đối với người Tây phương thời gian là vấn đề rất quan trọng đă ăn sâu vào tiềm thức từ bé chứ không thể xem là “sao cũng được!” Kể ra ở đây (VN) v́ vấn đề thời gian khá cởi mở cũng làm đời sống thoải mái, dễ thở, đỡ căng thẳng hơn. Ngoại trừ trường hợp bạn đang bấn lên khi muốn bắt cho kịp chuyến tàu sắp rời bến, và sau khi hỏi người Việt khi nào tàu chạy th́ được trả lời là “sắp rồi” hay “đừng quá lo lắng.”
Một trường hợp khác khi tôi dạy học ở một Trung tâm Anh Ngữ. Tôi nhận một bảng phân giờ mà thực ra chẳng có ư nghĩa ǵ cả. Chẳng hạn, một buổi sáng, tôi vào lớp lúc 7 giờ và bắt đầu công việc dạy học th́ một nhân viên người Việt bước vào lớp, kéo tôi ra khỏi lớp và nói: “Buổi học đă bị hủy bỏ.” Nghĩa là tôi phải ngồi chờ loanh quamh đâu đó trong sân trường cho đến giờ của lớp kế tiếp (?)
Tôi chỉ được thông báo sự thay đổi quan trọng vào phút chót, hoặc đă quá muộn. Người đến thông báo thường nói với tôi là: “Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Bạn cứ ngồi chờ.” Rồi sau đó, mọi người tự nhiên xem như không có vấn đề ǵ phải quan tâm - Cứ kiên nhẫn và chấp nhận thôi. Trong khi đó họ lại không muốn thầy giáo nước ngoài có những thay đổi v́ lư do riêng vào phút chót.
3- Thức ăn, thức uống quái đản
Người Việt nổi tiếng về các món ăn quái đản (bất b́nh thường) đối với khẩu vị người ngoại quốc, như là: xơi thịt chó, thịt mèo, hột vit lộn, thịt rùa, thịt chuột, và cả thịt nhím. Đối với người Việt đó là chuyện b́nh thường; nhưng với khẩu vị của người Tây phương th́ lại quá rùng rợn (downright offensive). Bạn có thể nh́n thấy sâu bọ c̣n sống ḅ lổn nhổn cho đến đầu chó nhăn răng treo lủng lẳng; cà phê “cứt chồn” (weasel “poo” coffee) cho đến việc cắt cổ rắn sống lấy máu tươi, tim c̣n đập ph́ phọp để dân nhậu ăn tươi nuốt sống ngay giữa đường phố đông đảo (?) Từ dế (crickets), gián (cockroaches), bướm (butterflies) và sâu bọ chiên ḍn được dân nhậu nhâm nhi với bia... Bạn cũng đừng có ngạc nhiên khi thấy thịt nhím (porcupines) với lông gai góc thấy mà hăi được liệt kê hàng đầu trên thực đơn các món nhậu. Họ cho biết, thịt nhím, sau khi bỏ bộ lông gai góc ghê sợ, ăn lại ngon như thịt vịt vậy (!)
4- Không có khái niệm về “đời tư” (personal space) của người khác
Thiệt t́nh! Hoàn toàn không có một tí nào cả! Thật muốn chửi thề hết sức bởi v́ theo họ: Chuyện cá nhân của bạn cũng là chuyện cá nhân của tôi?! Mà thiệt không hà? Bất cứ người nào cũng tự nhiên, có quyền dí đầu vào nói lung tung với bạn khi bạn đang làm chuyện riêng tư. Đừng có ngạc nhiên khi thấy tôi mở điện thoại di động để đọc và gơ trả lời các tin nhắn của cá nhân tôi, sẽ có một anh bạn Việt Nam nào đó đứng lảng vảng quanh quẩn đang nh́n chằm chặp vào màn h́nh của tôi. Và cũng đừng ngạc nhiên nếu một người Việt Nam lại gần chào bạn bằng một câu đại khái như: “Ái chà! Trông bạn hôm nay khoẻ mạnh và béo tốt ghê.” Họ nghĩ đó là một lời khen.
5- Thuốc lào (Khói thuốc - Smoking)
Ở miền Bắc Việt Nam, rất thường t́nh khi sau mỗi bữa ăn, dân Việt chuyền tay nhau những cái điều cày (bamboo pipe). Họ hút thuốc lào sau bữa ăn v́ tin là làm như thế (hút thuốc lào) giúp cho sự tiêu hóa được dễ dàng, tốt hơn (?) Hầu hết các nhà hàng ăn đều có thủ sẵn loại điếu cày này cùng với thuốc lào trong quán để “nicotin” có thể làm bạn ho sù sụ và tay chân run rẩy cả ngày.
6- Nh́n chăm chăm (Staring)
Ở Việt Nam, ngay cả tại thành phố lớn như Hà Nội, mỗi khi đi xuống phố th́ y như rằng tôi bị người dân địa phương nh́n chằm chằm rất lâu - Điều này cũng thường thấy ở Ấn Độ, nhưng ít thấy ở các nước Á châu - Đối với văn hóa Tây phương, “nh́n chằm chằm” (staring) như vậy được xem là rất thô lỗ (rude); nhưng ở Việt Nam “nh́n chằm chằm” chỉ đơn giản là sự “ṭ ṃ.”
Tôi cảm thấy căng thẳng không phải chỉ riêng v́ cái nh́n chăm chăm của đàn ông con trai mà ngay cả phụ nữ khi tôi tản bộ thể dục vào buổi sáng. Đôi khi ánh mắt nh́n chỉ có vẻ tó ṃ; đôi khi có vẻ “khám xét” (scrutinizing) làm tôi có cảm nghĩ là họ không muốn thấy tôi hiện diện ở đây! (I didn’t feel so welcome!)
Nhiều lần, có người đang đi xe gắn máy dừng lại bên đường rồi ngoái đầu hẳn về phía sau để nh́n tôi như thể tôi là một con thú vật hiếm trong sở thú (an animal in the zoo). Điều này (nh́n chăm chăm) đôi khi làm tôi không thấy thoải mái chút nào và không muốn đi ra ngài phố.
Nguồn (để tham khảo bản gốc):
http://wandering-blossom.com/2017/10/08/six-quirky-things-youll-only-find-in-vietnam/
florida80
07-05-2019, 19:05
Chuyện Phiếm: Xài Hàng Mỹ - Khuyết Danh
Hôm bữa xem xong bài phát biểu nhậm chức của lănh tụ vĩ đại Donald Trump, tinh thần ái quốc của tui bỗng bùng lên mạnh mẽ.
“Phải xài hàng Mỹ!”…Tui liên tục lẩm bẩm lời ông Trump một ḿnh…đúng rồi, ḿnh phải xài hàng Mỹ th́ người ta mới mướn người Mỹ được, mà nếu người Mỹ nào cũng có việc làm th́ nước Mỹ chắc chắn sẽ vĩ đại trở lại.
Nói là làm, sáng bữa đó ngay khi bà xă vừa đi làm, tui dạo một ṿng bếp của bả, đầu tiên tui lật đít cái microwave lên và thấy ngay ḍng chữ đáng ghét Made in China, thế là tui rút dây điện rồi cho nó nằm ra sân cái ạch.
Kế đến là cái nồi cơm điện Made in Japan cũng chung số phận dù có hơi tiếc, rồi mấy cái chảo không dính của Hàn Quốc cũng bị tui biến cho thành rác không chút ngần ngừ.
Mớ chén bát và đũa tre cũng của Tàu…rác ngay tắp lự, chai nước mắm của Thái? suy nghĩ chút rồi cũng rác, nước tương Maggi của Pháp? hơi đắn đo v́ mùi vị nó rất ngon, nhưng cuối cùng tôi cương quyết v́ một nước Mỹ vĩ đại nên cũng ra tay biến nó thành rác một cách hết sức lạnh lùng.
Mở tủ lạnh thấy bà xă để sẵn một miếng cá hồi của Nauy chắc để chiều nấu cho thằng con, đụng tới đồ của thằng con cưng của bả tui hơi nhát tay, nhưng rồi ḷng ái quốc cuối cùng vẫn thắng, mớ tôm sú của Brazil, mấy trái bơ của Guatemala, nửa trái sầu riêng của Mă Lai…cùng vài thứ linh tinh khác trong tủ lạnh được tui dọn thẳng vô luôn bao rác.
Vác một bao rác khệ nệ ra khỏi nhà, tui tiện tay lôi luôn bộ bàn ghế mới mua cho thằng nhỏ ngồi ăn cơm, cùng đống đồ chơi cũ có mới có của nó mà hầu hết là hàng China đem ra luôn. Tui chất đống mọi thứ bên lề đường trước nhà để hễ ai đi ngang qua mà muốn th́ họ mang đi luôn cho khuất mắt.
Xong xuôi tui phủi tay khoái trá nh́n căn pḥng rộng răi hẳn ra v́ hầu như chẳng c̣n thứ ǵ. Tui hồ hởi phóng xe đi t́m mua lại những thứ đă liệng bỏ để thay thế và lần này tui dứt khoát phải là hàng Made in USA tui mới chịu. Đầu tiên tui ghé Walmart nhưng thiệt cái chợ này làm tui giận hết sức bởi v́ cha chủ chợ này chẳng có chút ḷng ái quốc nào, bởi gần cả giờ đồng hồ lục lọi trên các kệ hàng của cái chợ rộng mênh mông vậy mà tui kiếm không ra một món ǵ làm ở Mỹ cả. Từ cái Microwave, nồi cơm điện, mấy cái chén, cho tới đồ chơi của thằng nhỏ tất tần tật đều Made in China…tui thất vọng vô cùng, cuối cùng đành phải rời Walmart với mỗi bịch tôm sú đánh bắt ở vùng Louisiana…
Ṿng sang Costco, rồi BJ, xong lại Bed Bath and Beyond cùng mấy chổ bán lẻ linh tinh khác mất mấy tiếng đồng hồ mà tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Tui chán nản định ghé chợ Tàu rồi qua chợ Việt nhưng rồi sực nhớ là ở mấy cái chợ này chả bao giờ bán thứ ǵ làm ở Mỹ cả, thế là lủi thủi lái xe đi về sau khi mất hết nửa ngày lùng sục.
Về tới nhà, giật ḿnh v́ đống rác vừa chất ra vệ đường lúc sáng giờ sạch sẽ không c̣n một món, tui thầm nghĩ: “Chít mịa rồi! tối nay không có nồi nấu cơm lấy cơm đâu cho thằng con ăn?” Thế là lật đật chui vào garage lục tới lục lui một hồi, may phước ông bà ông văi cuối cùng cũng kiếm được mấy cái nồi và chảo cũ Made in USA nặng trịch đă liệng bỏ từ thời cố lũy cố lai nào rồi, chợt nhớ mang máng h́nh như mấy cái nồi này lúc mới qua Mỹ được mấy bà Mỹ trong nhà thờ cho đem về xài tạm trong lúc chưn ướt chưn ráo chưa có xu teng dính túi để mua bất cứ cái giống ǵ.
Chiều hôm đó bà xă bước vô nhà, câu đầu tiên bả vui vẻ:
- Ủa nhà hôm nay sao rộng răi thoáng mát vậy?
Tui hân hoan khoe:
- Ừ... anh dọn dẹp từ sáng giờ đó cưng.
Bả nhanh nhẹn cất áo khoác xong hăm hở vào bếp, nhưng rồi bả sững lại:
- Ủa, nồi cơm điện đâu?
- Anh liệng rồi.
Bả nh́n tui tṛn xoe mắt:
- Sao liệng?
- Không phải đồ Mỹ, từ nay trong nhà này chỉ xài hàng Mỹ thôi.
Bả trợn mắt nh́n tui trân trân như thể tui là con người tuyết trong rừng thẳm Hy Mă Lạp Sơn vừa mới bị người ta phát hiện và bắt về với thế giới văn minh lần đầu tiên, nh́n tui một hồi rồi bả quay sang nh́n vào cái sóng chén rỗng, rồi chỉ tay qua chổ cái microwave giờ cũng trống hoác, chổ để chai nước tương nước mắm, xong bả vẫn lặng im không nói ǵ mà chỉ hầm hầm mở cửa tủ lạnh ra rồi ngó trừng trừng vào cái tủ lạnh trống không. Bả nh́n vào đó một hồi rồi từ từ quay lại nh́n tui, tui thấy ánh mắt bả từ từ long lên, hai má bắt đầu đỏ phừng phừng, môi giật giật liên tục trong khi vẫn chưa thèm nói một câu nào.
Tui chột dạ nghĩ thầm " Chít mịa.!…cái này người ta gọi là hiện tượng núi lửa trước khi phun, bao nhiêu hơi nóng nó dồn nén hết lên bề mặt trái đất đặng chuẩn bị làm một phát long trời lở đất khói lửa mịt mù đây. Tui bắt đầu lùi từ từ ra phía cửa th́ cũng vừa lúc đó thằng con từ trong pḥng chạy ra.
Daddy…đồ chơi... đâu?...Daddy…đồ chơi... đâu? con muốn chơi…oa oa oa… nó gào lên.
Nghe tiếng gào của thằng con, tui biết miệng núi lửa đă mở và thời khắc nó bùng nổ đă tới, ǵ chứ đụng tới thằng con bả là không xong với bả rồi. Hồn vía lên mây tui mở cửa phóng ngay ra ngoài, vừa kịp lúc căn nhà run lên sau một tiếng hét trời long đất lở lớn gấp trăm lần tiếng nổ của ngọn núi lửa St. Helens vào năm 1980, thật là kinh hoàng...:) :) :)
Tui đi lang thang như người mộng du mà không dám về nhà, vừa đi vừa trách bà vợ không chịu hiểu cho ḷng ái quốc của ḿnh, tui mang ơn nước Mỹ thật nhiều và tui muốn làm một công dân thật tốt để đền ơn nước Mỹ th́ có ǵ sai chứ? Chẳng phải Gandhi đă từng nói “you must be the change you want to see in the world” đó sao? Tui muốn một nước Mỹ vĩ đại, th́ bản thân tui phải hy sinh, phải xài hàng Mỹ, chỉ đơn giản vậy thôi mà…
Vừa đi tui vừa đưa tay xốc lại chiếc áo khoác nơi vai khiến tay vô t́nh đụng vào cái nhăn ghi xuất xứ nơi cổ áo, tui vội cởi nó ra và đọc th́ lại thấy hàng chữ đáng ghét Made in China. Tui lập tức ném nó vào bụi cây ven đường rồi tiếp tục đi, và lại cởi tiếp chiếc áo thun bên trong và lật lên xem th́ cũng lại là China, tui liệng nó luôn không chút luyến tiếc.
Giờ th́ tui không c̣n mặc chiếc áo nào, định cởi luôn cái quần và đôi giày ra xem th́ bắt đầu thấy lạnh. Tui nh́n xuống tấm thân trần đang nổi da gà v́ gió mùa Đông, nó được phủ bởi một màu da vàng vàng nâu nâu cũng hệt cái màu da mà tui vẫn hay ngắm nghía mỗi khi cởi trần chạy lon ton tắm mưa thời c̣n ở cái xứ xa thiệt là xa cách đây hơn nửa ṿng trái đất. Nh́n tấm thân cha sinh mẹ đẻ ḿnh ra tự nhiên tui nhận ra một thực tế mà tui khó ḷng thay đổi được.
Nếu cởi bỏ hết tất cả chỉ chừa lại mỗi cái thân xác trần trụi này, th́ cái c̣n lại đó cũng không phải là cái đă được Made in America...
***
Sáng nay tui đă đi mua đền lại cho bà xă và thằng cu ở nhà những thứ tui đă liệng bỏ trong một cơn hồ hởi phấn khởi sảng. Xin lỗi ngài Tổng Thống, tui đă cố hết sức và sẽ cố hết sức để cho nước Mỹ vĩ đại trở lại như lời ngài hiệu triệu, nhưng đời thiệt không như là mơ ngài Tổng Thống à. :) :) :)
Khuyết danh
florida80
07-05-2019, 19:06
Bác Sĩ Và Y Tế "Ma Dzê In Vietnam"
Ngành y tế xhcn với 3,4 bệnh nhân nằm một giường, phong b́ cho y công, y tá, bác sĩ, thuốc ung thư giả, lọc thận chết v́ nước lọc thận hư, thuốc chủng ngừa giết con nít, mổ v́ nhầm lẫn và bất cần gây cắt bỏ chân lành và thận tốt, ...vv... như trong phim rùng rợn (horrror movies của Mỹ)
Người dân trong nước phải đi chữa trị tại BV không khác vào ḷ sát sinh cũng như ai được công an mời lên đồn làm việc sẽ biến thành kẻ tự tử v́ "trầm cảm hay ăn năn hối hận".
Đảng viên và cán bộ cao câp không lo v́ đầy tiền bạc vơ vét chúng có thể bay sang "Xin ga po" và Âu Mỹ để chữa trị khi cần.
BS tốt nghiệp lớp 3 trường làng này không sai, v́ có nghe cũng chả hiểu tiếng ǵ.
florida80
07-05-2019, 19:06
7 Quy Tắc Vàng Làm Người Không Thể Bỏ Qua Trong Đời
Sông dài muôn trượng, biển rộng muôn trùng, đời người th́ lại muôn ngả bể dâu. Vậy nên, nếu có thể chọn cho ḿnh những quy tắc sống chân chính th́ có thể dễ dàng tránh những khổ nạn trong đời, thăng hoa trong cuộc sống.
Dưới đây là 7 quy tắc vàng để giúp đường đời mỗi chúng ta được an nhiên tự tại mỗi ngày…
1. Không xen vào cuộc sống gia đ́nh người khác, cho dù bạn có thích cỡ nào đi chăng nữa.
2. Người khác có thể lừa dối bạn, nhưng hăy luôn chân thành đối đăi người khác.
3. Nếu như người khác không coi bạn ra ǵ, chính bạn trân quư bản thân ḿnh là được rồi.
4. Đôi khi bạn cần giả ngốc, dù rằng bạn không thực sự ngốc.
5. Nếu có thể th́ hăy dung nhẫn, tranh đấu và trả thù chỉ khoét sâu thêm nỗi đau.
6. Không tùy tiện tức giận.
7. Bất kể lời chân thật nào bạn cũng có thể chấp nhận, chỉ sợ rằng không có lời chân thật.
Làm người tôi chọn thiện lương, tôi chọn thiện lương không phải v́ tôi mềm yếu, mà là tôi biết thiện lương là gốc để làm người. Thiện ác hữu báo, nhân quả trường tồn.
Làm người tôi chọn dung nhẫn, tôi dung nhẫn không phải tôi lùi bước. Tôi hiểu rằng nhẫn một bước sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời xanh.
Làm người tôi lại chọn hồ đồ, chọn hồ đồ không phải tôi thật hồ đồ. Khi đối diện với hiểu lầm và bất công, tôi không muốn so đo tính toán với người. Độ lượng, bao dung đối đăi sự việc, sống hồ đồ một chút, ắt được cười nhiều thêm một chút.
Làm người tôi cũng chọn chân thành, chọn chân thành bởi tôi hiểu rơ. Làm điều trái lương tâm là gian dối, lời thật khó nghe nhưng đó lại là chân thành, là trách nhiệm.
Làm người tôi chọn thứ tha, tôi thứ tha không phải tôi không có nguyên tắc của ḿnh. Tha cho người cũng chính là tha cho ḿnh, nhân vô thập toàn, ai cũng có lúc gặp chuyện sai lầm.
Làm người tôi chọn t́nh nghĩa, chọn t́nh nghĩa không v́ tôi cố chấp. Bên bạn bè, bên người thân, đó là những ǵ tôi mong muốn.
Làm người tôi chọn ḷng tốt, chọn ḷng tốt cũng chẳng bởi tôi vụng về. Cha ông ta khi xưa vẫn dạy: “Hậu đức tải vật”, chỉ một người có đức độ đủ đầy mới có được một cuộc sống sum vầy hạnh phúc, vui vẻ thường tại.
Theo secretchina.com
Minh Vũ biên dịch
at 1:40 PM
florida80
07-05-2019, 19:07
Hành Xử Kiểu Mỹ: T́nh Yêu Thầm Lặng Của Cha Trong 20.000 Tấm Thiệp Viết Cho Con Suốt 20 Năm
T́nh thương yêu có rất nhiều cung bậc, nhiều cách để biểu đạt khác nhau. Có người thích sự ồn ào, náo nhiệt, bởi bản chất của họ là sôi nổi, nhiệt thành. Nhưng lại có những người không bộc lộ ra quá nhiều, họ chọn cách thầm lặng nhưng bền bỉ để thể hiện t́nh yêu của ḿnh.
Đây là câu chuyện của một người cha của bốn đứa con. Ông tên là David Lasseter, một công dân của xứ sở cờ hoa. Các con của David đều khôn lớn, trưởng thành và có cuộc sống êm ấm của ḿnh. Như bao người cha khác trên thế giới, ông dành t́nh thương vô bờ cho những đứa trẻ.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ là: David là một người cha giàu xúc cảm. Ông phát hiện ra điều này khi Sarah, con gái đầu ḷng của ông tốt nghiệp trung học. Ngày đưa con gái nhỏ bé nhập học đại học, David mới thực sự hiểu ḿnh thương con nhường nào. Ông biết và chấp nhận sự thật rằng con gái đă lớn, đă đến lúc cần để con bay bằng chính đôi cánh của con. Nhưng David không ḱm nén được sự xúc động khi nghĩ đến việc con gái nhỏ đang rời xa ṿng tay che chở của ḿnh.
Chân dung người cha giàu cảm xúc (Ảnh: dẫn qua CBS)
Người đàn ông luôn là những người mạnh mẽ, ít bày tỏ cảm xúc. Nhưng sau khi chào tạm biệt con gái, khi quay lại xe hơi cùng với gia đ́nh, ông đă khóc. Sự chia xa này giống như tạm biệt những tháng ngày tuổi thơ, ở nơi đó con gái sống trọn vẹn trong ṿng tay che chở của ông.
David luôn chấp nhận điều này, nhưng ông mong muốn t́m cho ḿnh một cách để bộc bạch t́nh yêu thương với con. Viết bưu thiếp chính là điều tuyệt vời người cha ấy đă t́m ra. Ngay đêm hôm con gái ông nhập học, David đă viết một tấm bưu thiếp gửi cho con. Ông đặt nó vào thùng thư ngay sau đó. Và rồi, trong suốt hơn 20 năm, buổi sáng nào, 4 người con của David cũng được nh́n thấy nét chữ của cha ḿnh.
Sarah, con gái cả của David, người đă lưu giữ tất cả những bức thiệp của cha ḿnh (Ảnh: dẫn qua CBS)
David viết tấm bưu thiếp đầu tiên vào năm 1995, và ông đă biến hành động này thành một truyền thống của gia đ́nh. Ông viết và gửi những tấm thiệp nhỏ này cho Sarah và sau đó là 3 anh chị em của cô mỗi ngày.
Trong bưu thiếp, ông không viết điều ǵ quá nặng nề, hay bày tỏ cảm xúc quá nhiều. David chỉ viết một đôi ḍng liên quan đến những chuyện xảy ra trong cuộc sống của gia đ́nh. Những tấm bưu thiếp giống như một cuộc nói chuyện nhỏ vào mỗi bữa sáng mà mọi người luôn cùng nhau thực hiện.
Tuy nhiên, trong cuộc tṛ chuyện với phóng viên Steve Hartman, David chia sẻ, ông cũng không chắc những đứa trẻ của ḿnh sẽ đọc những tấm bưu thiếp ấy. Nhưng, điều đó không ngăn cản ông tiếp tục công việc này. Ông vẫn sẽ viết cho các con mỗi ngày với tâm thế “một món quà nhỏ nhưng chứa đựng cả trái tim người tặng”. Đó cũng là câu thành ngữ mà ông yêu thích.
Viết bưu thiệp cho các con đă trở thành một thói quen quan trọng trong cuộc sống của David (Ảnh: dẫn qua CBS)
Sarah, con gái đầu ḷng của David chia sẻ, trong những tấm bưu thiếp của cha, có hàng ngàn những câu chuyện: Chuyện bóng đá, chuyện làm vườn,… Và cô đă giữ lại tất cả những tấm thiệp mà cha đă gửi mỗi ngày. Tới giờ, chúng đă trở thành kho báu tinh thần của riêng cô. Mỗi khi nh́n vào kho báu ấy, Sarah biết cha thương yêu cô ngần nào.
Kho báu mà David dành cho con gái Sarah của ông. Âm thầm, bền bỉ và vô cùng ấm áp (Ảnh: qua CBS)
Đó cũng chính là điều mà David mong muốn. Với ông, điều quan trọng nhất mà ông muốn gửi đi thông qua những tấm thiệp không phải là đ̣i hỏi được quan tâm, chú ư hay yêu thương. Mà ông mong muốn, sự hiện diện của những tấm thiệp sẽ thay cho sự hiện diện của ông để nói với các con rằng:
Cha luôn ở đây và các con luôn có một nơi chốn để trở về, dù có bất cứ chuyện ǵ xảy ra. Đó sẽ là một nguồn động viên lớn cho các con của ông, khi họ phải trải qua những khó khăn trong cuộc sống tự lập của ḿnh.
T́nh thương kỳ diệu như vậy đó. Khi bạn yêu thương một người, mong muốn họ được hạnh phúc, bạn sẽ có sức mạnh để chấp nhận nhiều điều như sự cô đơn, hay khoảng cách. Quan trọng hơn, bạn chấp nhận mà không cảm thấy oán giận hay đau khổ trong tâm. T́nh thương vị tha đó sẽ tặng bạn những cách thức để cân bằng những cảm xúc của ḿnh. Đồng thời vẫn nhắn gửi được tới người mà bạn thương yêu thông điệp quan trọng: T́nh thương và sự trợ giúp mà bạn dành cho họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Bốn người con hạnh phúc của David (Ảnh: dẫn qua happiest)
David có lẽ đă truyền đi thành công thông điệp ấy trong mỗi tấm thiệp. Sự bền bỉ của ông trong suốt 20 năm có lẽ đă tạo nên trong ḷng bốn người con của ông niềm tin vững chắc vào t́nh thương mà cha dành cho họ.
Phải chăng t́nh thương vị tha chính là như vậy? Bạn trao đến cho người kia sự trân trọng, yêu thương và cả không gian tự do, để họ được đi trên chính con đường của ḿnh. Nhưng bất cứ khi nào họ cần, bạn vẫn ở đó với ṿng tay và tấm ḷng rộng mở.
Hy Văn
www.dkn.tv
at 1:48 PM
florida80
07-05-2019, 19:11
Thương, Ghét - Dại, Khôn... - Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
Nhân thế xoay vần chuyện ghét, thương
Lúc th́ oán giận, lúc tơ vương
Thương trong vướng mắc, thương rồi khổ
Ghét, nhắc tên hoài, ghét lại thương.
- Đă biết có thương là có hận
Th́ đừng lận đận ghét cùng thương!
Mong sao sống nhẹ nhàng thương, giận
Để thoát ra ngoài khổ ghét, thương..
***
Thiên hạ đua nhau tính dại, khôn
Biết đâu là dại, biết đâu khôn?
Khôn trong tham dục, khôn t́m dại
Dại chốn tu hành. Dại hóa khôn.
- Đă biết có khôn là có dại
Th́ thà đừng dại cũng đừng khôn
Mong sao giữ tánh không khôn dại
Để bước ra ngoài chốn dại khôn.
Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ
florida80
07-05-2019, 19:19
Thú Ăn Hột Vịt Lộn - Tạ Phong Tần
Có lẽ chỉ duy nhất người Việt Nam có truyền thống ăn hột vịt lộn. Tôi đă từng đọc rất nhiều sách Đông Tây kim cổ (bản dịch ra tiếng Việt có trước và sau năm 1975) về đời sống tầng lớp quư tộc lẫn b́nh dân, giàu sang lẫn nghèo khó, đọc nhiều đến nỗi tôi thuộc ḷng dân tộc nào th́ thích ăn món ǵ, phong tục đăi khách quư của họ ra sao, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thực đơn xứ Đông, Tây nào có món hột vịt lộn như người Việt.
Người miền Nam kêu trái cây bắt đầu bằng từ “trái”, người miền Bắc gọi trái cây bắt đầu bằng từ “quả”. Trứng gà, vịt không phải là trái cây, miền Nam không xài từ “trái”, mà kêu là “cái hột vịt” dù không hề thấy “hột” (hạt) chỗ nào, hoặc là “cái trứng vịt”, nhưng người miền Bắc th́ vẫn dùng từ “quả trứng”. Sở dĩ tôi phải giải thích kỹ cách gọi tên như vậy để cho bạn đọc dù ở vùng miền nào đọc cũng hiểu khi nói về văn hóa món ăn thức uống phương Nam, với những cách thưởng thức đặc trưng phương Nam mà xài từ ngữ kiểu miền Bắc th́ người đọc sẽ không “thẩm thấu” được tất cả sự tinh túy trong cách ăn, cách uống, hương vị món ăn như thế nào. Cũng giống như bạn muốn biết cái ngon của mắm bù hóc Khmer th́ bạn phải hiểu được văn hóa ẩm thực Khmer, bạn mới thấy người Cao Miên thích loại mắm đó, coi nó là món ăn đặc sản quốc hồn quốc túy của họ là có lư do chính đáng, chớ không gớm ghiếc hay hôi thúi ǵ hết.
Lúc nhỏ, ở quê tôi người ta thường bán hột vịt dạo bưng rao ḷng ṿng trong xóm. Hột vịt đă luộc chín sẵn, để trong cái nồi nhôm lớn, trong nồi vẫn có nước nóng. Có bà bán nhiều th́ chơi nguyên cái gánh gióng, mỗi đầu gánh đặt một bếp than, trên có nồi hột vịt. Tay xách theo cái thùng xô nhôm đựng hũ muối tiêu, mớ dĩa sành nhỏ xíu bằng bề tṛn nắp lon nước ngọt, mớ muỗng nhôm cũng nhỏ xíu. Bà nào bán ít th́ ủ nồi trứng trong cái thúng đựng đầy trấu bưng bên hông. Mấy bả vừa đi vừa rao kéo dài: “Hột vịt lộộộộộộn… hôôôôông….?” Nhà đông người nên mỗi lần mua là hốt luôn một lúc hai chục trứng. Mẹ tôi lấy cái mâm nhôm lớn ra, cho tất cả hột vịt vô mâm, rổ rau, chén muối tiêu để kế bên, lấy cho mỗi người một cái muỗng nhôm (nhỏ hơn muỗng cà phê) rồi cả nhà nhào vô x́ xụp. Mẹ tôi cũng lấy giấy nhựt tŕnh xé ra, dạy anh em bọn tôi cách xếp miếng giấy lại thành cái nẹp để quấn quanh cái trứng vịt đang nóng hổi rồi cầm ăn cho khỏi bị nóng. Mỗi người chỉ được có hai trứng thôi là hết.
Thời đó, có mấy người lớn thấy con nít ăn hột vịt lộn là đi theo dụ, nói rằng ăn con vịt (trong trứng) là học ngu, để tao ăn giùm cho, mày ăn tṛng đỏ với cái mề trắng thôi. Có đứa tin sái cổ, bèn đưa cái trứng vịt cho “tên kia” ăn hết phần phôi vịt đi, c̣n lại phần mề trắng cứng ngắc mới ăn. Riêng tôi th́ dụ không được, tuy cũng hơi sợ sợ sẽ bị “học ngu” đó, nhưng tật ham ăn lớn hơn, nên nhứt định thà chịu “ngu” chớ không cho ai ăn miếng nào.
Hột vịt lộn là trứng vịt có trống (có phối giống) đưa vô ḷ ấp từ 17 đến 21 ngày th́ đem ra luộc (hoặc chế biến món khác) làm thức ăn, nếu để quá thời gian này th́ trứng vịt sẽ nở ra con vịt. Thập niên 50 đến 80 người ta ấp trứng vịt bằng ḷ ấp sử dụng trấu, sau này người ta dùng ḷ ấp sử dụng điện tạo hơi ấm giống thân nhiệt con vịt khi ấp trứng cho trứng phát triển phôi.
Trứng ấp non th́ luộc ăn ngọt nước hơn trứng già v́ khi đó cái mật trong phôi chưa h́nh thành. Tùy theo khẩu vị, có người thích ăn trứng lộn non, có người thích ăn loại úp mề (mề trong trứng lớn cỡ ngón chưn cái, không già khôn non), có người thích ăn loại lộn già. Theo Đông y, trứng vịt (tươi, lộn), thịt vịt có tính hàn, nên món ăn từ thịt vịt, trứng vịt bao giờ cũng ăn kèm với rau răm (tính nhiệt) để trung ḥa, như vậy mới tốt cho sức khỏe.
Người miền Nam hay miền Bắc đều biết ăn hột vịt lộn, nhưng cách thưởng thức th́ khác nhau. Người Bắc ở đây là Bắc vùng ngoài, Bắc mới vô Nam sau này, chớ Bắc sống lâu năm ở Sài G̣n, di cư thời 1954 th́ cách ăn uống kiểu miền Nam lâu rồi. Tôi sống ở Sài G̣n cộng lại hơn mười năm, rồi tôi đi các tỉnh phía Bắc nữa, từ đó mới để ư thấy cách ăn khác nhau như vầy:
Người Bắc lột hết vỏ trứng vịt ra một lần cho vô cái chén (tất nhiên là bỏ hết nước trong trứng lộn), rắc muối tiêu, vắt thêm chút nước chanh, cho lá rau răm vô rồi dùng đũa hoặc cái muỗng lớn vẽ cái trứng ra ăn. Có khi, để đỡ phải dơ tay khi lột vỏ trứng, họ lột hết vỏ một lúc hai ba bốn trứng cho vô cái tô luôn rồi mới ăn. Ăn kiểu này, phù hợp với câu thành ngữ “Chém to kho mặn”.
Người Sài G̣n ăn hột vịt lộn bằng cách thưởng thức từ từ từng trứng một. Nồi luộc hột vịt lúc nào cũng giữ nóng trên bếp than. Muối ăn hột vịt lộn là muối hột (nguyên cục) cho vô nồi đất rang nổ mịn ra, trộn thêm tiêu xay và chút xíu bột ngọt. Hột vịt lộn luộc vừa chín tới vớt từ trong nồi nước sôi ra c̣n nóng hôi hổi, người ta đặt nó vô cái chén chung nhỏ bằng sành cho phần nhọn trứng quay xuống dưới, phần đầu lớn trứng ở trên. Cái chén chung có tác dụng giữ cho trứng vịt đứng thẳng cho dễ xúc và người ăn không bị nóng tay khi ăn. Dùng cái dĩa nhỏ xíu múc ra một chút muối tiêu, rau răm rửa sạch để sẵn trong rổ, khi ăn mới sắp rau ra dĩa.
Dùng cái muỗng nhỏ gơ giập vỏ trứng, lột ra một lỗ cỡ đầu ngón tay trỏ, múc một tí xíu muối tiêu cho vô chỗ vừa đập vỏ, rồi húp hết phần nước ngọt có pha lẫn vị muối tiêu trong cái trứng lộn. Sau đó, họ tiếp tục mở vỏ trứng cho lớn hơn, chút muối tiêu cho vô, rồi dùng cái muỗng xúc từng muỗng nhỏ trong trứng ăn từ từ với lá rau răm. Vị ngọt, bùi của phôi trứng, của phần ḷng đỏ, cảm giác sần sật gịn tan khi nhai miếng mề trắng, ḥa với vị muối tiêu, vị cay nồng của rau răm tan dần trong miệng, người ăn nhởn nhơ ăn tới tới, hết trứng này tới trứng khác, cá nhân tôi có khi đánh bay mỗi lần hết chục trứng mà không thấy đă thèm. Ăn hết trứng này mới vớt trứng khác ăn tiếp, trứng lúc nào cũng nóng hôi hổi mới ngon và không có mùi tanh. Các quán ăn, xe đẩy bán hột vịt rong ở Sài G̣n luôn luôn có thêm cái tô lớn đựng chanh hoặc trái tắc (quất) để khách vắt thêm vô chén muối tiêu khi ăn. Người miền Tây Nam Bộ cách ăn hột vịt lộn cũng giống như người Sài G̣n, khác ở chỗ người miền Tây không xài thêm chanh, tắc khi ăn.
Đành rằng “vật dưỡng nhơn”, ăn trứng lộn kiểu miền Nam có cái hay ở chỗ người ăn không nh́n thấy cái phôi con vịt, không có cảm giác ghê khi nh́n thấy chính ḿnh “tàn sát” một lúc hàng chục sinh linh bé nhỏ vừa mới tượng h́nh.
Chợ Việt ở Nam Cali đều có bán trứng vịt lộn $1/trứng, nếu mua được trứng mới về th́ ngon đáo để luôn. Tất cả trứng vịt lộn ở Nam Cali này đều là vịt Mỹ chớ không phải nhập từ Việt Nam qua, muốn ăn ngon mà rẻ cứ vô chợ mua, đừng thấy mấy bảng hiệu để tên ở Việt Nam th́ tưởng nhập từ Việt Nam qua, nó chỉ có cái tên thôi mà “chém” gấp đôi giá mua trong chợ.
Tạ Phong Tần
http://baotreonline.com
florida80
07-05-2019, 19:21
Trải Nghiệm Cận Tử Phi Thường Của Một Giáo Sư Mỹ Khi "Hồn Lìa Khỏi Xác"
Những trải nghiệm về địa ngục kinh hoàng và thiên đường tuyệt diệu trong giây phút cận kề cái chết đă khiến vị giáo sư người Mỹ, từ một người vô thần đă hoàn toàn bị thuyết phục bởi Đức tin về sự hiện diện của Đấng Toàn năng. Trải nghiệm cận tử đă khiến cuộc đời ông thay đổi măi măi…
Ngày định mệnh
Giáo sư Howard Storm dạy môn Nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ) từng là người rất vô thần. Theo ông, bất cứ thứ ǵ không thể nh́n thấy, sờ được, hay cảm nhận bằng năm giác quan đều không hề tồn tại. Ông tin chắc rằng thế giới vật chất bề mặt này đă bao hàm tất cả và không ǵ có thể tồn tại bên ngoài phạm vi của khoa học.
“Tôi là một giáo sư đại học được coi là ‘ biết tất cả ’, và trường đại học là một trong những nơi có những người có những đầu óc khép kín nhất”. Thậm chí ông c̣n cho rằng, niềm tin tâm linh hay tín ngưỡng tôn giáo chỉ là những điều huyễn hoặc khiến người ta tự đánh lừa bản thân ḿnh mà thôi. Cho đến một ngày….
… Trưa 1/6/1985, ngày cuối cùng trong chuyến lưu diễn nghệ thuật Châu Âu của trường Đại học mà giáo sư Howard Storm giảng dạy, trong khi đang đến thăm pḥng tranh của họa sĩ Delacroix, đột nhiên ông hét lớn và ngă quỵ xuống sàn nhà, đau đớn quằn quại la hét, vợ ông đă rất hoảng loạn, ngay lập tức gọi bác sĩ. “Tôi bị thủng tá tràng, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật ngay, nếu trong ṿng 5 tiếng nữa mà không phẫu thuật tôi có thể sẽ mất mạng”, giáo sư Howard Storm hồi tưởng .
Thật không may cho Howard, tai nạn này lại xảy ra vào ngày thứ Bảy, và tại bệnh viện hôm đó không có nhiều bác sĩ trực. Ông nhận được thông báo phải chờ đến 9h tối mới có bác sĩ phẫu thuật, nghĩa là ca cấp cứu này sẽ phải đợi 10 tiếng đồng hồ. “Tôi chỉ nằm ở đó chờ chết,” Howard kể. “Trong khi đó, những chất ở trong ruột đă chảy vào khoang bụng, và chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến viêm màng bụng, sốc nhiễm trùng và chắc chắn sẽ tử vong”.
Giáo sư Howard Storm đă chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho điều xấu nhất khi cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ về cái chết làm ông sợ hăi. “Tôi rất sợ chết v́ nó có nghĩa là đèn tắt và hết phim,” ông nói. “Thật là kinh khủng khi nghĩ rằng ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy.”. Howard nói lời vĩnh biệt vợ, gửi lời chào tới gia đ́nh và bạn bè trước khi rơi vào trạng thái mất ư thức.
“Thật là kinh khủng khi nghĩ đến ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy”. Ảnh: thewest.com.au
Địa ngục chờ đón
Không lâu sau khi ông mất ư thức, ông có một kinh nghiệm hồn ĺa khỏi xác rất kỳ lạ, ông thấy ḿnh đang đứng cạnh giường, thấy chính ḿnh đang nằm đó. Khi ông đứng đó, ông nhận thấy ḿnh không c̣n cảm thấy đau đớn trong dạ dày nữa. Phản ứng đầu tiên của ông là: “Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ông cố gắng giao tiếp với vợ và một bệnh nhân nằm cùng pḥng, nhưng cả hai đều không nghe thấy ông nói.
“Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ảnh: YouTube
Ông liên tục tự hỏi, rằng đây là một giấc mơ? nhưng ông biết không phải, ông cảm thấy tỉnh táo và đầy sức sống hơn bao giờ hết, các giác quan của ông nhạy bén hơn b́nh thường. Ông cảm thấy sàn nhà khá mát, ḷng bàn chân ông hơi ẩm. Rồi ông nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phía cửa, gọi tên ḿnh. Liệu họ có phải là bác sĩ hay y tá đến điều trị cho ông? Ông vội bước tới nơi có những tiếng gọi vang vọng: “Nhanh lên, đến đây rồi ông sẽ biết”.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất chút sương mù ma mị. Howard nh́n thấy những h́nh hài kỳ dị đứng cách đó không xa đang gọi tên ông, nhưng khi ông tiến đến gần th́ họ đột ngột lui vào màn sương. Càng tiến đến gần để nh́n cho rơ, họ lại càng nhanh chóng ẩn vào màn sương mù… và trong suốt hành tŕnh như vậy, những sinh vật này liên tục thúc giục ông đi theo họ.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất màn lớp sương mù ma mị. Ảnh: express.co.uk
Howard càng ngày càng rời xa căn pḥng bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn quay lại nh́n cơ thể ḿnh vẫn nằm đó bất động, cảm giác như ông và cơ thể đó cách xa cả triệu dặm. Càng đi, ông thấy màn sương càng dày, càng tối và nhóm sinh mệnh bí ẩn ngày càng đông.
Lúc đầu họ khá vui vẻ, nhă nhặn, nhưng một vài trong số đó bắt đầu trở nên hung hăng, tức giận và thô lỗ. Cảm nhận họ đang bàn luận về ḿnh nên Howard tiến tới gần để nghe rơ hơn th́ chợt nghe thấy tiếng th́ thầm vọng lại: “Suỵt, ông ta có thể nghe thấy đó, ông ta có thể nghe thấy đó”. Dường như có một ai đó cảnh báo nhóm người hung hăng kia nên cẩn trọng, nếu không ông sẽ sợ mà chạy mất.
Howard dồn dập hỏi nhưng họ không trả lời mà c̣n giục ông đi tiếp. “Cuối cùng th́ mọi thứ xung quanh tôi tối đen, tôi đă rất sợ và định sẽ không đi xa hơn nữa, tôi muốn quay về.” Nhưng có một người nói “Ông gần đến rồi.” Howard đứng lại và nói một cách cứng rắn “Tôi không đi nữa.” Cảm thấy bất ổn, đặc biệt khi thấy nhóm người này trở nên hung tợn hơn, ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi.
Ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi. Ảnh: 2.bp.blogspot.com
Trong không gian bất định, một số trong họ bắt đầu la hét, mắng chửi, xô đẩy buộc ông phải tự vệ. Chúng ùa vào đánh đập, cấu xé ông. Dường như bọn họ coi ông như một tṛ tiêu khiển theo kiểu “mèo vờn chuột”. Nỗi đau của Howard dường như là niềm vui thích của chúng. Ông cảm nhận được rằng chúng không phải con người, bởi chúng vô cùng tà ác. Kiệt sức, Howard nằm đó rồi lịm dần. Điều này c̣n tồi tệ hơn cả việc ông muốn kết liễu sự sống chỉ vài giờ trước đó trong cơn đau đớn cùng cực v́ thủng dạ dày.
Trong khoảnh khắc đen tối nhất, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông: “Hăy cầu nguyện Chúa”. Vốn là một người vô thần, ông phản hồi lại: “Tôi không biết cầu nguyện”. Giọng nói lại vang lên, nhắc ông hăy cầu nguyện Chúa. Trong thân xác tả tơi đau đớn, con người theo chủ nghĩa vô thần ấy đă hét to cầu nguyện Chúa: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ con, và con sẽ chẳng thiếu thốn điều ǵ…” – lời cầu nguyện mà ông chưa từng bao giờ biết tới, và như thể có một thế lực thần thánh đến giúp ông ngay lập tức.
Kỳ lạ thay, nhóm người hung dữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, la hét, và bắt ông không được cầu nguyện nữa. Nhưng Howard nhận thấy có điều rất lạ, đó là ông càng cầu nguyện, càng kêu cầu danh Chúa, th́ chúng càng tránh xa ông. Ông tiếp tục hô vang lời cầu nguyện “Lạy Cha chúng con ở trên trời” trong màn đêm mù mịt cho tới khi chúng hoàn toàn mất dạng. Ông không thể ngờ những câu tụng trong nhà thờ lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy đối với những sinh mệnh tà ác kia.
florida80
07-05-2019, 19:22
Thiên đàng thật tuyệt diệu
Rồi điều kỳ lạ nhất xảy ra. Ông thấy ḿnh liên tục ngâm nga giai điệu bài hát “Jesus loves me, yes I know” (Chúa Giê-su thương yêu con và con biết điều đó) mà ông biết từ thuở nhỏ. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Howard không lư giải được tại sao ông hát bài đó và trong sâu thẳm nội tâm ḿnh, ông hô lớn thành tiếng: “Chúa Giê-su, xin Người cứu rỗi con”.
Sau lời cầu nguyện đó, đột nhiên ông nh́n thấy từ màn đêm tăm tối một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện và càng lúc càng đến gần hơn. Ông thấy ḿnh được tắm trong luồng ánh sáng tuyệt đẹp và được nhấc bổng lên không trung. Rồi ông nh́n thấy tất cả các vết thương trên thân thể lập tức được chữa lành.
Trong luồng ánh sáng rực rỡ và thuần khiết ấy, ông cảm nhận một sự bao dung vô điều kiện và rất to lớn từ luồng sáng này. Trường năng lượng ấm áp bao dung, phát ánh hào quang rực rỡ không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt ông tuôn rơi rồi ông cùng luồng sáng bay ra khỏi khu vực tối tăm đó.
Bay xuyên ra khỏi màn đêm, ông nhận thấy xung quanh ông là vô số sinh mệnh phát sáng như các ngôi sao trên bầu trời. Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Chứng kiến cảnh tượng đó, ông chợt thốt lên: “Hăy đưa con trở về” v́ cảm thấy xấu hổ rằng ḿnh không xứng để đến chốn tuyệt diệu này.
Người bạn ánh sáng dường như nh́n thấu suy nghĩ của ông, Howard chợt nghe thấy một giọng nam vang lên: “Con thuộc về nơi đây”. Trong giây lát, có thêm khoảng gần chục thực thể ánh sáng nữa, vô cùng tuyệt đẹp, bao quanh lấy ông. Là một họa sĩ, Howard biết có ba màu sơ cấp, ba màu thứ cấp, và sáu màu cao cấp trong vùng quang phổ mà mắt người có thể nh́n thấy được.
florida80
07-05-2019, 19:23
Nhưng trong thế giới mỹ diệu này, ông nh́n thấy hơn 80 màu sắc cơ bản, rất nhiều trong số đó ông chưa từng được nh́n thấy trước đây, đẹp không cách nào diễn tả nên lời. Những sinh mệnh ánh sáng này có thể đọc mọi thứ trong tâm trí của ông và đưa giọng nói của họ vào đầu năo ông. Mỗi người đều có tính cách, giọng nói đặc thù và giao tiếp với ông thông qua dạng thức thần giao cách cảm. Ông được bảo rằng, vô số những sinh mệnh kia đều phải quay trở lại nơi nguyên lai đản sinh ra họ.
Triển hiện cuộc đời
Tiếp theo họ cho ông xem lại cuộc đời ḿnh, “Tôi thấy ḿnh trở thành một người ích kỷ, không có t́nh yêu thương. Tôi đă trở thành một giáo sư nghệ thuật thành công và có danh tiếng ở tuổi 27, lại làm trưởng khoa, nhưng tôi lại là một kẻ khó ưa”, Howard hồi tưởng.
Khi mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, những người bạn ánh sáng đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay buồn rầu thất vọng, tuy nhiên, tất cả trái ngược với suy nghĩ của ông. Ví dụ, họ không coi trọng đến thành tích yếu kém thời trung học của ông, cũng như tỏ ra thờ ơ trước thành quả mà ông rất tự hào trong cuộc đời. Điều duy nhất họ lưu tâm chính là cách ông đối xử với người khác. Nếu ông đối xử với mọi người bằng tấm ḷng bao dung, họ rất hoan hỷ.
Mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, họ đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay đau buồn, thương tiếc, nhưng đều trái ngược với suy nghĩ của ông. Ảnh: patheos.com
Ông được xem những lần ông cư xử không chân thành với những người xung quanh. H́nh ảnh triển hiện một sinh viên bước vào pḥng ông, giăi bày vấn đề cá nhân của ḿnh. Ông ngồi đó cố tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe, nhưng thực chất ông đang chán ngán chẳng muốn nghe. Ông liên tục nh́n đồng hồ trên bàn làm việc, nôn nóng chỉ mong cậu sinh viên ra khỏi pḥng.
Khi c̣n là một cậu bé, Howard hận người cha v́ ít dành thời gian cho ông mà không hề biết cha ḿnh phải cật lực làm việc căng thẳng. Thay v́ chào đón mỗi khi cha trở về nhà vào cuối ngày làm việc vất vả bằng nụ cười th́ ông lại tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ. Suốt cả cuộc đời, ông đều nghĩ cha ḿnh là một người vũ phu, c̣n ông là một nạn nhân bị áp bức.
Trong cuộc đời, ông cũng đă từng mở cuốn Kinh Thánh vài lần, nhưng chỉ là để t́m bới các mâu thuẫn và vấn đề với ḷng đầy nghi hoặc.
Tương lai của thế giới
Rồi ông được thấy quang cảnh thế giới trong tương lai. Thời điểm trải nghiệm cận tử của Howard là vào năm 1985, lúc đó thế giới đang trải qua thời kỳ Chiến tranh Lạnh và đối mặt với nguy cơ bùng nổ chiến tranh hạt nhân. Qua thần giao cách cảm, Howard nhận được câu trả lời: “Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, v́ Chúa trân quư thế giới này”.
Người bạn ánh sáng đi cùng cho Howard biết, có thể sẽ có một hai vũ khí hạt nhân khai hỏa, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh hạt nhân trên quy mô lớn. Con người sống trên Trái Đất khơi mào rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng chỉ vài cuộc chiến tranh được cho phép xảy ra, mục đích chính là để thức tỉnh nhân loại.
florida80
07-05-2019, 19:23
Những người bạn ánh sáng nói với ông, mọi thứ trên Trái Đất đều được Đức Sáng Thế tạo nên. Những sinh mệnh thần thánh quan tâm đến tất cả con người thế gian. Họ không coi trọng việc người này vượt trội hơn so với người khác. Trái lại, họ muốn tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau, thậm chí quan tâm đến người khác nhiều hơn chính bản thân ḿnh.
Họ giải thích rằng, sự thay đổi bắt đầu từ một người. Một người thay đổi tác động tích cực đến người thứ hai, thứ ba… và cứ như vậy, toàn thế giới sẽ thay đổi. Đây là cách duy nhất. Nhân loại trong viễn cảnh tươi sáng này không quan tâm đến kiến thức máy móc khoa học. Họ quan tâm đến trí huệ. Đó là v́ tất cả những ǵ thuộc phạm trù kiến thức, họ đều có thể được biết thông qua việc cầu nguyện và có Đức tin.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy tŕ ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Mọi người đều sống thiện ḥa và có niềm tin tâm linh sâu sắc. Một bầu không khí ḥa ái bao phủ khắp mọi nơi. Với tâm thái đó, và thông qua cầu nguyện, họ được trợ giúp để làm nên rất nhiều điều kỳ diệu.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy tŕ ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Ảnh: gizmodo.com
Tại thế giới tuyệt vời này, mọi giao tiếp đều qua thần giao cách cảm và thân thể của mọi người đều nhẹ nhàng, phiêu lăng, có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác trong tích tắc.
Cái chết trong thế giới này không đáng sợ. Khi thân xác nằm xuống, linh hồn sẽ bay lên trước sự hân hoan của mọi người. Không phải bởi họ không tiếc thương người đă khuất, mà là v́ họ đều có thể nh́n thấy cảnh tượng mỹ diệu chốn thiên đường, thấy các thiên thần hạ xuống để đón người đi.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc. Ảnh: tbquk.org
Khi người ta lâm chung
Thông qua các thực thể ánh sáng, Howard biết được rằng sau khi chết mỗi sinh mệnh đều sẽ nhận được sự phán xét thích hợp. Linh hồn những người tốt sẽ hướng về phía nguồn sáng phía trên, tiến nhập vào cảnh giới mỹ diệu chốn thiên đường. Tuy nhiên, cũng có những người sẽ bị kéo vào bóng tối u ám, giống như trải nghiệm của Howard dưới địa ngục.
florida80
07-05-2019, 19:24
Ngoài ra, phương thức đánh giá con người cũng không giống như Howard nh́n nhận. Những người bạn ánh sáng cho biết, Đấng Sáng Thế sẽ nh́n xét toàn thể một sinh mệnh, và biết được sâu thẳm trong tâm của mỗi người. Một người có thể trông nhếch nhác, xấu xí nhưng có thể lại là một người rất tốt. Ngược lại, một người trông rất tốt, nhưng có thể là một người xấu.
Sứ mệnh Ngày trở về
Quyến luyến chốn không gian mỹ diệu, Howard thực sự không muốn trở về. Ông nói việc trở về chốn nhân gian đối với ông sẽ vô cùng thống khổ. Theo ông, thế giới con người là nơi đầy rẫy sự tranh đấu và thù hận. Những người bạn ánh sáng an ủi ông, rằng ông cần phải trở lại thế giới của ḿnh để dung luyện tâm tính, trở nên thuần khiết hơn, mới có thể phù hợp với cảnh giới mà ông đang được trải nghiệm.
Khi Howard lo lắng rằng ḿnh sẽ phạm lỗi lầm như xưa nếu quay trở về thế giới thực tại, những người bạn ánh sáng đă nói với ông rằng, con người ai cũng mắc sai lầm, nhưng cần trực diện thừa nhận nó và cố gắng không tái phạm. Họ cũng nhắc Howard, điều quan trọng là cần giữ vững tiêu chuẩn đạo đức và sự trung thực, không nên vi phạm điều này chỉ v́ để có được sự thừa nhận của người khác.
Họ không bảo ông phải thực hiện một nhiệm vụ hay sứ mệnh nào, Howard đă băn khoăn, phải chăng ḿnh cần phải xây một đền thờ, hay nhà thờ để thờ phụng Chúa. Trước tâm tư của ông, họ trả lời rằng những công tŕnh đó là việc của nhân loại, điều quan trọng đối với ông là là, cần trở lại sống một cuộc đời khác, biết chia sẻ bao dung với mọi người.
Sau khi được trải nghiệm và gặp gỡ những thể sinh mệnh tại thiên đường, luồng tư tưởng của Howard nhắc nhở ông phải quay trở lại cuộc sống thực tại. “Và như thế, tôi đă trở lại. Trở lại cơ thể đầy đau đớn của tôi”. Howard tỉnh dậy trong bệnh viện ở Paris khi đă mất ư thức trong ṿng 30 phút. Khi Howard mở mắt, ông nghe thấy y tá nói: “Bác sĩ đă đến bệnh viện và họ sẽ phẫu thuật cho ông”.
Khi sức khỏe hồi phục, Howard bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thánh và kể lại những trải nghiệm kỳ diệu trong 30 phút hôn mê, nhưng “những người bạn vô thần của tôi ít tin vào câu chuyện tôi kể, giống hệt như tôi khi xưa”, ông nhớ lại.
florida80
07-05-2019, 19:24
Friday, September 7, 2018
Trải Nghiệm Cận Tử Phi Thường Của Một Giáo Sư Mỹ Khi "Hồn Lìa Khỏi Xác"
Giáo sư nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ), chia sẻ trải nghiệm thay đổi cuộc đời ḿnh. Ảnh: wikia.nocookie.net
Những trải nghiệm về địa ngục kinh hoàng và thiên đường tuyệt diệu trong giây phút cận kề cái chết đă khiến vị giáo sư người Mỹ, từ một người vô thần đă hoàn toàn bị thuyết phục bởi Đức tin về sự hiện diện của Đấng Toàn năng. Trải nghiệm cận tử đă khiến cuộc đời ông thay đổi măi măi…
Ngày định mệnh
Giáo sư Howard Storm dạy môn Nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ) từng là người rất vô thần. Theo ông, bất cứ thứ ǵ không thể nh́n thấy, sờ được, hay cảm nhận bằng năm giác quan đều không hề tồn tại. Ông tin chắc rằng thế giới vật chất bề mặt này đă bao hàm tất cả và không ǵ có thể tồn tại bên ngoài phạm vi của khoa học.
“Tôi là một giáo sư đại học được coi là ‘ biết tất cả ’, và trường đại học là một trong những nơi có những người có những đầu óc khép kín nhất”. Thậm chí ông c̣n cho rằng, niềm tin tâm linh hay tín ngưỡng tôn giáo chỉ là những điều huyễn hoặc khiến người ta tự đánh lừa bản thân ḿnh mà thôi. Cho đến một ngày….
… Trưa 1/6/1985, ngày cuối cùng trong chuyến lưu diễn nghệ thuật Châu Âu của trường Đại học mà giáo sư Howard Storm giảng dạy, trong khi đang đến thăm pḥng tranh của họa sĩ Delacroix, đột nhiên ông hét lớn và ngă quỵ xuống sàn nhà, đau đớn quằn quại la hét, vợ ông đă rất hoảng loạn, ngay lập tức gọi bác sĩ. “Tôi bị thủng tá tràng, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật ngay, nếu trong ṿng 5 tiếng nữa mà không phẫu thuật tôi có thể sẽ mất mạng”, giáo sư Howard Storm hồi tưởng .
Thật không may cho Howard, tai nạn này lại xảy ra vào ngày thứ Bảy, và tại bệnh viện hôm đó không có nhiều bác sĩ trực. Ông nhận được thông báo phải chờ đến 9h tối mới có bác sĩ phẫu thuật, nghĩa là ca cấp cứu này sẽ phải đợi 10 tiếng đồng hồ. “Tôi chỉ nằm ở đó chờ chết,” Howard kể. “Trong khi đó, những chất ở trong ruột đă chảy vào khoang bụng, và chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến viêm màng bụng, sốc nhiễm trùng và chắc chắn sẽ tử vong”.
Giáo sư Howard Storm đă chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho điều xấu nhất khi cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ về cái chết làm ông sợ hăi. “Tôi rất sợ chết v́ nó có nghĩa là đèn tắt và hết phim,” ông nói. “Thật là kinh khủng khi nghĩ rằng ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy.”. Howard nói lời vĩnh biệt vợ, gửi lời chào tới gia đ́nh và bạn bè trước khi rơi vào trạng thái mất ư thức.
“Thật là kinh khủng khi nghĩ đến ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy”. Ảnh: thewest.com.au
Địa ngục chờ đón
Không lâu sau khi ông mất ư thức, ông có một kinh nghiệm hồn ĺa khỏi xác rất kỳ lạ, ông thấy ḿnh đang đứng cạnh giường, thấy chính ḿnh đang nằm đó. Khi ông đứng đó, ông nhận thấy ḿnh không c̣n cảm thấy đau đớn trong dạ dày nữa. Phản ứng đầu tiên của ông là: “Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ông cố gắng giao tiếp với vợ và một bệnh nhân nằm cùng pḥng, nhưng cả hai đều không nghe thấy ông nói.
“Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ảnh: YouTube
Ông liên tục tự hỏi, rằng đây là một giấc mơ? nhưng ông biết không phải, ông cảm thấy tỉnh táo và đầy sức sống hơn bao giờ hết, các giác quan của ông nhạy bén hơn b́nh thường. Ông cảm thấy sàn nhà khá mát, ḷng bàn chân ông hơi ẩm. Rồi ông nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phía cửa, gọi tên ḿnh. Liệu họ có phải là bác sĩ hay y tá đến điều trị cho ông? Ông vội bước tới nơi có những tiếng gọi vang vọng: “Nhanh lên, đến đây rồi ông sẽ biết”.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất chút sương mù ma mị. Howard nh́n thấy những h́nh hài kỳ dị đứng cách đó không xa đang gọi tên ông, nhưng khi ông tiến đến gần th́ họ đột ngột lui vào màn sương. Càng tiến đến gần để nh́n cho rơ, họ lại càng nhanh chóng ẩn vào màn sương mù… và trong suốt hành tŕnh như vậy, những sinh vật này liên tục thúc giục ông đi theo họ.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất màn lớp sương mù ma mị. Ảnh: express.co.uk
Howard càng ngày càng rời xa căn pḥng bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn quay lại nh́n cơ thể ḿnh vẫn nằm đó bất động, cảm giác như ông và cơ thể đó cách xa cả triệu dặm. Càng đi, ông thấy màn sương càng dày, càng tối và nhóm sinh mệnh bí ẩn ngày càng đông.
Lúc đầu họ khá vui vẻ, nhă nhặn, nhưng một vài trong số đó bắt đầu trở nên hung hăng, tức giận và thô lỗ. Cảm nhận họ đang bàn luận về ḿnh nên Howard tiến tới gần để nghe rơ hơn th́ chợt nghe thấy tiếng th́ thầm vọng lại: “Suỵt, ông ta có thể nghe thấy đó, ông ta có thể nghe thấy đó”. Dường như có một ai đó cảnh báo nhóm người hung hăng kia nên cẩn trọng, nếu không ông sẽ sợ mà chạy mất.
Howard dồn dập hỏi nhưng họ không trả lời mà c̣n giục ông đi tiếp. “Cuối cùng th́ mọi thứ xung quanh tôi tối đen, tôi đă rất sợ và định sẽ không đi xa hơn nữa, tôi muốn quay về.” Nhưng có một người nói “Ông gần đến rồi.” Howard đứng lại và nói một cách cứng rắn “Tôi không đi nữa.” Cảm thấy bất ổn, đặc biệt khi thấy nhóm người này trở nên hung tợn hơn, ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi.
Ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi. Ảnh: 2.bp.blogspot.com
Trong không gian bất định, một số trong họ bắt đầu la hét, mắng chửi, xô đẩy buộc ông phải tự vệ. Chúng ùa vào đánh đập, cấu xé ông. Dường như bọn họ coi ông như một tṛ tiêu khiển theo kiểu “mèo vờn chuột”. Nỗi đau của Howard dường như là niềm vui thích của chúng. Ông cảm nhận được rằng chúng không phải con người, bởi chúng vô cùng tà ác. Kiệt sức, Howard nằm đó rồi lịm dần. Điều này c̣n tồi tệ hơn cả việc ông muốn kết liễu sự sống chỉ vài giờ trước đó trong cơn đau đớn cùng cực v́ thủng dạ dày.
Trong khoảnh khắc đen tối nhất, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông: “Hăy cầu nguyện Chúa”. Vốn là một người vô thần, ông phản hồi lại: “Tôi không biết cầu nguyện”. Giọng nói lại vang lên, nhắc ông hăy cầu nguyện Chúa. Trong thân xác tả tơi đau đớn, con người theo chủ nghĩa vô thần ấy đă hét to cầu nguyện Chúa: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ con, và con sẽ chẳng thiếu thốn điều ǵ…” – lời cầu nguyện mà ông chưa từng bao giờ biết tới, và như thể có một thế lực thần thánh đến giúp ông ngay lập tức.
Kỳ lạ thay, nhóm người hung dữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, la hét, và bắt ông không được cầu nguyện nữa. Nhưng Howard nhận thấy có điều rất lạ, đó là ông càng cầu nguyện, càng kêu cầu danh Chúa, th́ chúng càng tránh xa ông. Ông tiếp tục hô vang lời cầu nguyện “Lạy Cha chúng con ở trên trời” trong màn đêm mù mịt cho tới khi chúng hoàn toàn mất dạng. Ông không thể ngờ những câu tụng trong nhà thờ lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy đối với những sinh mệnh tà ác kia.
Ảnh: twimg.com
Thiên đàng thật tuyệt diệu
Rồi điều kỳ lạ nhất xảy ra. Ông thấy ḿnh liên tục ngâm nga giai điệu bài hát “Jesus loves me, yes I know” (Chúa Giê-su thương yêu con và con biết điều đó) mà ông biết từ thuở nhỏ. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Howard không lư giải được tại sao ông hát bài đó và trong sâu thẳm nội tâm ḿnh, ông hô lớn thành tiếng: “Chúa Giê-su, xin Người cứu rỗi con”.
Sau lời cầu nguyện đó, đột nhiên ông nh́n thấy từ màn đêm tăm tối một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện và càng lúc càng đến gần hơn. Ông thấy ḿnh được tắm trong luồng ánh sáng tuyệt đẹp và được nhấc bổng lên không trung. Rồi ông nh́n thấy tất cả các vết thương trên thân thể lập tức được chữa lành.
Trong luồng ánh sáng rực rỡ và thuần khiết ấy, ông cảm nhận một sự bao dung vô điều kiện và rất to lớn từ luồng sáng này. Trường năng lượng ấm áp bao dung, phát ánh hào quang rực rỡ không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt ông tuôn rơi rồi ông cùng luồng sáng bay ra khỏi khu vực tối tăm đó.
Bay xuyên ra khỏi màn đêm, ông nhận thấy xung quanh ông là vô số sinh mệnh phát sáng như các ngôi sao trên bầu trời. Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Chứng kiến cảnh tượng đó, ông chợt thốt lên: “Hăy đưa con trở về” v́ cảm thấy xấu hổ rằng ḿnh không xứng để đến chốn tuyệt diệu này.
Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Ảnh: sieuthikid.com
Người bạn ánh sáng dường như nh́n thấu suy nghĩ của ông, Howard chợt nghe thấy một giọng nam vang lên: “Con thuộc về nơi đây”. Trong giây lát, có thêm khoảng gần chục thực thể ánh sáng nữa, vô cùng tuyệt đẹp, bao quanh lấy ông. Là một họa sĩ, Howard biết có ba màu sơ cấp, ba màu thứ cấp, và sáu màu cao cấp trong vùng quang phổ mà mắt người có thể nh́n thấy được.
Phổ ánh sáng khả kiến – Những màu sắc con người có thể nh́n thấy được. Ảnh: Thư Viện Vật Lư
Nhưng trong thế giới mỹ diệu này, ông nh́n thấy hơn 80 màu sắc cơ bản, rất nhiều trong số đó ông chưa từng được nh́n thấy trước đây, đẹp không cách nào diễn tả nên lời. Những sinh mệnh ánh sáng này có thể đọc mọi thứ trong tâm trí của ông và đưa giọng nói của họ vào đầu năo ông. Mỗi người đều có tính cách, giọng nói đặc thù và giao tiếp với ông thông qua dạng thức thần giao cách cảm. Ông được bảo rằng, vô số những sinh mệnh kia đều phải quay trở lại nơi nguyên lai đản sinh ra họ.
Triển hiện cuộc đời
Tiếp theo họ cho ông xem lại cuộc đời ḿnh, “Tôi thấy ḿnh trở thành một người ích kỷ, không có t́nh yêu thương. Tôi đă trở thành một giáo sư nghệ thuật thành công và có danh tiếng ở tuổi 27, lại làm trưởng khoa, nhưng tôi lại là một kẻ khó ưa”, Howard hồi tưởng.
Khi mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, những người bạn ánh sáng đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay buồn rầu thất vọng, tuy nhiên, tất cả trái ngược với suy nghĩ của ông. Ví dụ, họ không coi trọng đến thành tích yếu kém thời trung học của ông, cũng như tỏ ra thờ ơ trước thành quả mà ông rất tự hào trong cuộc đời. Điều duy nhất họ lưu tâm chính là cách ông đối xử với người khác. Nếu ông đối xử với mọi người bằng tấm ḷng bao dung, họ rất hoan hỷ.
Mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, họ đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay đau buồn, thương tiếc, nhưng đều trái ngược với suy nghĩ của ông. Ảnh: patheos.com
Ông được xem những lần ông cư xử không chân thành với những người xung quanh. H́nh ảnh triển hiện một sinh viên bước vào pḥng ông, giăi bày vấn đề cá nhân của ḿnh. Ông ngồi đó cố tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe, nhưng thực chất ông đang chán ngán chẳng muốn nghe. Ông liên tục nh́n đồng hồ trên bàn làm việc, nôn nóng chỉ mong cậu sinh viên ra khỏi pḥng.
Khi c̣n là một cậu bé, Howard hận người cha v́ ít dành thời gian cho ông mà không hề biết cha ḿnh phải cật lực làm việc căng thẳng. Thay v́ chào đón mỗi khi cha trở về nhà vào cuối ngày làm việc vất vả bằng nụ cười th́ ông lại tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ. Suốt cả cuộc đời, ông đều nghĩ cha ḿnh là một người vũ phu, c̣n ông là một nạn nhân bị áp bức.
Trong cuộc đời, ông cũng đă từng mở cuốn Kinh Thánh vài lần, nhưng chỉ là để t́m bới các mâu thuẫn và vấn đề với ḷng đầy nghi hoặc.
Tương lai của thế giới
Rồi ông được thấy quang cảnh thế giới trong tương lai. Thời điểm trải nghiệm cận tử của Howard là vào năm 1985, lúc đó thế giới đang trải qua thời kỳ Chiến tranh Lạnh và đối mặt với nguy cơ bùng nổ chiến tranh hạt nhân. Qua thần giao cách cảm, Howard nhận được câu trả lời: “Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, v́ Chúa trân quư thế giới này”.
Người bạn ánh sáng đi cùng cho Howard biết, có thể sẽ có một hai vũ khí hạt nhân khai hỏa, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh hạt nhân trên quy mô lớn. Con người sống trên Trái Đất khơi mào rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng chỉ vài cuộc chiến tranh được cho phép xảy ra, mục đích chính là để thức tỉnh nhân loại.
“Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, v́ Chúa trân quư thế giới này”. Ảnh: cdn-images-1.medium.com
Những người bạn ánh sáng nói với ông, mọi thứ trên Trái Đất đều được Đức Sáng Thế tạo nên. Những sinh mệnh thần thánh quan tâm đến tất cả con người thế gian. Họ không coi trọng việc người này vượt trội hơn so với người khác. Trái lại, họ muốn tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau, thậm chí quan tâm đến người khác nhiều hơn chính bản thân ḿnh.
Họ giải thích rằng, sự thay đổi bắt đầu từ một người. Một người thay đổi tác động tích cực đến người thứ hai, thứ ba… và cứ như vậy, toàn thế giới sẽ thay đổi. Đây là cách duy nhất. Nhân loại trong viễn cảnh tươi sáng này không quan tâm đến kiến thức máy móc khoa học. Họ quan tâm đến trí huệ. Đó là v́ tất cả những ǵ thuộc phạm trù kiến thức, họ đều có thể được biết thông qua việc cầu nguyện và có Đức tin.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy tŕ ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Mọi người đều sống thiện ḥa và có niềm tin tâm linh sâu sắc. Một bầu không khí ḥa ái bao phủ khắp mọi nơi. Với tâm thái đó, và thông qua cầu nguyện, họ được trợ giúp để làm nên rất nhiều điều kỳ diệu.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy tŕ ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Ảnh: gizmodo.com
Tại thế giới tuyệt vời này, mọi giao tiếp đều qua thần giao cách cảm và thân thể của mọi người đều nhẹ nhàng, phiêu lăng, có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác trong tích tắc.
Cái chết trong thế giới này không đáng sợ. Khi thân xác nằm xuống, linh hồn sẽ bay lên trước sự hân hoan của mọi người. Không phải bởi họ không tiếc thương người đă khuất, mà là v́ họ đều có thể nh́n thấy cảnh tượng mỹ diệu chốn thiên đường, thấy các thiên thần hạ xuống để đón người đi.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc. Ảnh: tbquk.org
Khi người ta lâm chung
Thông qua các thực thể ánh sáng, Howard biết được rằng sau khi chết mỗi sinh mệnh đều sẽ nhận được sự phán xét thích hợp. Linh hồn những người tốt sẽ hướng về phía nguồn sáng phía trên, tiến nhập vào cảnh giới mỹ diệu chốn thiên đường. Tuy nhiên, cũng có những người sẽ bị kéo vào bóng tối u ám, giống như trải nghiệm của Howard dưới địa ngục.
Ảnh: icytales.com
Ảnh: z3news.com
Ngoài ra, phương thức đánh giá con người cũng không giống như Howard nh́n nhận. Những người bạn ánh sáng cho biết, Đấng Sáng Thế sẽ nh́n xét toàn thể một sinh mệnh, và biết được sâu thẳm trong tâm của mỗi người. Một người có thể trông nhếch nhác, xấu xí nhưng có thể lại là một người rất tốt. Ngược lại, một người trông rất tốt, nhưng có thể là một người xấu.
Sứ mệnh Ngày trở về
Quyến luyến chốn không gian mỹ diệu, Howard thực sự không muốn trở về. Ông nói việc trở về chốn nhân gian đối với ông sẽ vô cùng thống khổ. Theo ông, thế giới con người là nơi đầy rẫy sự tranh đấu và thù hận. Những người bạn ánh sáng an ủi ông, rằng ông cần phải trở lại thế giới của ḿnh để dung luyện tâm tính, trở nên thuần khiết hơn, mới có thể phù hợp với cảnh giới mà ông đang được trải nghiệm.
Khi Howard lo lắng rằng ḿnh sẽ phạm lỗi lầm như xưa nếu quay trở về thế giới thực tại, những người bạn ánh sáng đă nói với ông rằng, con người ai cũng mắc sai lầm, nhưng cần trực diện thừa nhận nó và cố gắng không tái phạm. Họ cũng nhắc Howard, điều quan trọng là cần giữ vững tiêu chuẩn đạo đức và sự trung thực, không nên vi phạm điều này chỉ v́ để có được sự thừa nhận của người khác.
Họ không bảo ông phải thực hiện một nhiệm vụ hay sứ mệnh nào, Howard đă băn khoăn, phải chăng ḿnh cần phải xây một đền thờ, hay nhà thờ để thờ phụng Chúa. Trước tâm tư của ông, họ trả lời rằng những công tŕnh đó là việc của nhân loại, điều quan trọng đối với ông là là, cần trở lại sống một cuộc đời khác, biết chia sẻ bao dung với mọi người.
Sau khi được trải nghiệm và gặp gỡ những thể sinh mệnh tại thiên đường, luồng tư tưởng của Howard nhắc nhở ông phải quay trở lại cuộc sống thực tại. “Và như thế, tôi đă trở lại. Trở lại cơ thể đầy đau đớn của tôi”. Howard tỉnh dậy trong bệnh viện ở Paris khi đă mất ư thức trong ṿng 30 phút. Khi Howard mở mắt, ông nghe thấy y tá nói: “Bác sĩ đă đến bệnh viện và họ sẽ phẫu thuật cho ông”.
Khi sức khỏe hồi phục, Howard bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thánh và kể lại những trải nghiệm kỳ diệu trong 30 phút hôn mê, nhưng “những người bạn vô thần của tôi ít tin vào câu chuyện tôi kể, giống hệt như tôi khi xưa”, ông nhớ lại.
florida80
07-05-2019, 19:26
5 Nỗi Sợ Lớn Nhất Của Người Đàn Ông Khi Về Già
Ai mà chẳng sợ già – có thể chỉ có những người đă ỡ vào tuổi già rồi là không. Những cuộc thăm ḍ liên tiếp cho thấy là các cao niên tỏ ra thỏa măn hơn với cuộc đời của họ, ít bị trầm cảm hơn và ít sợ chết hơn so với những người trẻ tuổi
Giáo sư tâm thần George Vaillant, thuộc Đại học Y khoa Harvard, đồng phụ trách chương tŕnh nghiên cứu vể sự phát triễn của người thành niên nói “ Bây giờ với tuổi 76 tôi lạc quan hơn và cảm thấy thoải mái hơn khi tôi c̣n ở tuổi 56 ” Trong khi đó, th́ những đàn ông ỡ tuổi trung niên lại thấy sợ hăi nhiếu hơn khi nh́n về phía trước.
Dưới đây là 5 điều các đàn ông sơ nhất khi vể già
Nỗi sợ số 1: Liệt dương (impotence)
Theo giáo sư tâm thần Ken Robbins thuộc Đai học Wisconsin th́ “đương nhiên là đàn ông lo lắng hơn phụ nữ vể vấn đề ” khả năng chăn gối”. Khi mà ḷng ham muốn t́nh dục bắt đầu suy giảm hoặc việc làm t́nh không được suông sẻ như trước, th́ điều xẩy ra rất thông thường là người đàn ông sợ sẽ bị ngượng hay cảm thấy nhục . Mối lo này không có ǵ ngạc nhiên, v́ theo một nghiên cứu tại Anh vào năm 2008, đàn ông nghĩ tới quan hệ t́nh dục (sex) 12 lần trong một ngày, trong khi đó người phụ nữ chỉ có 5 lần/ngày
Viễn ảnh bị liệt dượng đáng sơ hơn cả ung thư và sự chết, theo như kết quả thăm ḍ ư kiến vào năm 2001 với các độc giả một tạp chí dành cho đàn ông. Có lẽ có một lư do y học chính đáng vể điều này: những người khoẻ mạnh vế phượng diện khác mà có rối loạn vể cượng ( erectile problems) thường ra có mô vành bất b́nh thường, huyết áp hay mỡ trong máu cao , và những chỉ dấu khác của bệnh tim
Giải tỏa nỗi sơ: Bạn nên đi kiểm tra cholesterol. Ba phần tư người bị rối loạn cương (erectile dysfunction- ED) có mức cholesterol bất b́nh thường. Chuyên gia niệu học John Mulhall, giám đốc đặc trách Chượng tŕnh Y học Giới tính của Trường Y khoa Weill thuộc Đại học Cornell cho biết “ Hai phần ba đàn ông bị nhồi máu cơ tim đều có rối loạn cượng (ED) ít nhất ba năm trước khi cơn đau thắt ngực (angina) xẩy ra.
Nỗi sợ số 2: Suy yếu bạc nhược (weakness)
Đối với đàn ông sức mạnh thể lực là quan trọng. Theo bác sĩ Robbins” Đàn ông coi trọng sức mạnh và nghị lực –khi mà những thứ này bắt đầu suy yếu th́ họ khó mà chịu đựng nổi.” Đối với họ mất sức mạnh thể lực là mất tất cả
Một cuộc thăm ḍ vào năm ngoái cũa Tố chức American Geriatrics Society Foundation (AGSF) cho biết “Trong số 10 người được thăm ḍ th́ 9 người cho rẳng cảm thấy suy yếu bạc nhược là một trong những điều đáng sợ nhất khi vể già.”
Giải tỏa nỗi sợ: Bạn hăy bắt đầu ( hoặc tiếp tục) rèn luyện sức đề kháng (resistance) và theo một chế độ ăn uống lành mạnh. Theo nghiên cứu của tồ chức ASSF th́ chỉ có 25 phần trăm trong số 1000 thành niên (adults) được phỏng vấn là chịu khó rèn luyện sức manh (strength training) mỗi ngày, mặc dầu điều cơ bản này có thể bảo vệ các cơ bắp của họ
Nỗi sợ số 3: Nghỉ hưu/ sự không thích hợp- Retirement/irrelevance
Viễn ảnh nghỉ hưu đem lại rất nhiều lo âu cho đàn ông bởi v́ “ phải chấm dứt sự nghiệp th́ cái tôi của họ đâu có c̣n”. Chuyên gia về lăo hóa Laurie Jacobs, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Tuổi già thuộc Đại học Y khoa Albert Einstein nói :” “Đàn ông sợ nghỉ hưu v́ họ đă xác định chính ḿnh là như thế và họ lấp đầy thời gian cũa họ bằng công việc”. Theo bà Jacobs th́ tại Hoa kỳ khi bạn đă tới tuổi nghỉ hưu th́ sẽ chẵng c̣n ai tới hỏi bạn ư kiến và bạn trở thành “vô h́nh” đối với mọi người. Kết quà là lỏng tự ái của bạn bị tổn thượng. Nhà tâm thần học Ken Robbins góp ư thêm là các phụ nữ khi dời bỏ việc làm có thễ lấp thời gian nhàn rỗi của họ nhanh chóng hơn đàn ông nhờ vào bạn bè con cái
Giải tỏa nỗi sợ: Bạn tránh đừng để bị gạt ra ngoài lề xă hội--bằng cách tiếp tục tham gia các hoạt động, dù là có phải t́m kiếm những đường lối khác. Bạn hăy cố gắng theo dơi các kỹ thuật mới, quan tâm đển lớp người trè, tự tái tạo bẳng cách t́m kiếm một ư nghĩa và mục đích mới cho đời sống khi nghỉ hưu. Hoặc nếu không bạn hăy tiếp tục làm việc. Trên hết tất cả, bạn phải vưon ḿnh ra đễ giữ cho các mạng lưới xă hột được vững chắc
Nỗi sơ thứ 4: Không c̣n lái xe (và mất sự độc lập)- Losing wheels (and independence)
Tai Hoa kỳ, chiếc xe hơi là biểu tượng cho bản sắc (identity) của người chủ xe, và cũng c̣n tượng trưng cho sự tự do, cuộc sống độc lập, và những khả năng vô tận của con đường mở rộng
Viễn ảnh phải từ bỏ tất cả các thứ trên đây quả thật đáng sợ--điều mà nhiều đàn ông đă bắt đầu nghĩ tới khi thấy chính người cha của ḿnh phải từ bỏ chùm ch́a khóa xe v́ lư do an toàn
Lái xe cũng c̣n tượng trưng cho một nỗi sơ khác: đó là phải lệ thuộc vào người khác về những nhu cầu căn bản. Biết bao nhiêu người có vi trí cao trong xă hội và trước kia cũng đă có bẳng lái xe, bây giờ cũng đành phải sống già tại các trung tâm hổ trợ sinh hoat
Giải tỏa nỗi sợ: Bạn hăy nh́n vào sự thật. Có biết bao nhiêu người ởtuổi 70-80 vẫn c̣n tiếp tục lái xe an toàn trên đường phố. Nếu cần, bạn hăy theo học một lớp bồi dưỡng về lái xe. Ngoài ra bạn có thể t́m cách gạt nỗi sợ qua một bên và nghĩ rẳng tới một lúc nào đó ai cũng phải ngưng lái xe v́ sự an toàn của những ngườikhác
Nổi sơ thứ 5: Bạn (hay vợ của bạn ) bị mất tâm trí – Losing your mind (or your wife losing hers)
Có lẽ tin tức mới đây làm nhiều người hơn lo sợ về bệnh lú lẫn Alzheimer. Theo nghiên cứu của Viện Mayo Clinic đăng trên tạp chí Neurology vào năm 2010 th́ đàn ông bị mắc bệnh suy giảm nhận thức nhẹ (mild cognitive impairment -MCI) --- hayc̣n gọi là bệnh “tiền- lú lẫn” (pre-Alzheimer) --dễ dàng hơn so với phụ nữ và họ có thễ mắc bệnh này sớm. Theo kết quả nghiên cứu th́ cứ trong năm nguời tuổi từ 70 đến 85 th́ có khoảng một người mắc bệnh bệnh trên đây , từ tật hay quên b́nh thuờng (normal forgetfulness) tới sa sút trí tuệ ở giai đoạn đầu (early dementia)
Mặt khác thực ra có nhiều phụ nữ hơn bị mắc bệnh lú lẫn Alzheimer. Điều này cũng là một viển ảnh đáng sợ cho người chồng, khi họ đột ngột phải đảm trách việc chăm nom vợ mà chưa có được chuẩn bị ǵ nhiều, nhất là khi người vợ không c̣n nhận ra chồng ḿnh nữa
Giải tỏa nổi sợ Bạn nên biết là mỗi năm chỉ có khoảng 15 phần trăm các ca suy giảm nhận thức nhẹ ( MCI) trở thành sa sút trí tuệ ( nếu bạn đă lập ra đ́nh th́ đỡ lo bởi v́ phần lớn MCI chỉ xẫy ra cho những đàn ông chưa có gia đ́nh bao giờ). Hiên nay không có cách nào ngăn ngừa chắc chắn đựơc bệnh lú lẫn , nhưng rũi ro có thễ giảm nếu bạn có một nếp sống lành mạnh cho tim. C̣n vể việc chăm nom người bị sa sút trí tuệ th́ bạn nên biết là hiện nay càng ngày càng có nhiểu đàn ông giữ vai tṛ chăm nom người bệnh, và khác với thế hệ trước bây giở có nhiểu nguồn hỗ trợ (resources) cho những người chăm nom thiếu kinh nghiệm.
(Theo “5 Things Men Fear Most About Aging)
florida80
07-05-2019, 19:26
Tâm Sự Của Một Việt Kiều - Huỳnh Vũ
Tôi không bênh vực những tiếp viên hàng không bằng lư do ngô nghê là họ phải đút lót để được có việc làm trong Air Việt Nam nên họ phải buôn lậu chuyển hàng ăn cắp để gỡ vốn.
Tôi thực sự thương hại họ, v́ “Quưt trồng Giang Nam th́ ngọt, trồng Giang Bắc lại chua” ngay khi chào đời, họ đă bị sinh ra trong một bệnh viện “ăn cắp,” khi lớn lên,họ lại đi học trong những trường học “ăn cắp,” giáo sư “ăn cắp” công tŕnh trí tuệ của người khác, học sinh, sinh viên “ăn cắp” bảng điểm, “ăn cắp” bằng cấp bằng phong b́.
Khi bắt đầu bước vào xă hội, bước đầu tiên, họ đă bị lănh đạo “ăn cắp” tiền đút lót để được có việc làm, nên họ phải tiến vào quỹ đạo ăn cắp, họ ăn cắp dự án, ăn cắp đất của nông dân, họ ăn cắp tiền phạt giao thông, họ ăn cắp sinh mạng của người dân bằng tra tấn, nhục h́nh.
V́ vậy , khi tôi nh́n thấy những cô ca sĩ, hoa hậu, người mẫu, vênh váo khoe khoang quần áo, túi xách, giầy dép hàng hiệu, xe khủng, nhà khủng, tôi thương hại họ quá, họ cũng bị “ăn cắp” trinh tiết, bị “ăn cắp” phẩm giá, anh ạ. Tôi có con gái, và con gái tôi may mắn, được giáo dục tại trường học phân biệt điều phải, điều trái, được tôn trọng nhân phẩm.
Khi về Việt Nam, nhiều lần, xe người bạn chở tôi đi, bị công an thổi c̣i, rồi công an ṿi vĩnh, x̣e tay cầm tiền hối lộ. Tôi rơi nước mắt, họ c̣n nhỏ tuổi hơn con trai tôi. Con trai tôi có công ăn việc làm, nuôi con cái bằng chính sức lao động của ḿnh, dạy con, làm gương cho con bằng chính nhân cách của ḿnh. Những người công an trẻ đó cũng bị “ăn cắp” lương tâm?
Khi những người công an, đánh người, giết người, họ được bố thí trả công bằng vài bữa ăn nhậu, chút đồng tiền rơi rớt.
Khi những phóng viên, bẻ cong ng̣i bút, viết xuống những điều trái với lương tâm, sự thật để được bố thí trả công bằng những nấc thang chức vị, những đồng lương tanh tưởi, nhà văn Vũ Hạnh đă gọi đó là “Bút Máu.”
Khi những quan ṭa, đổi trắng thay đen, cầm cán cân công ly có chứa thủy ngân như trong truyện cổ Việt Nam, họ cũng bị “ăn cắp” nhân tính mất rồi.
Trong xă hội, toàn là “ăn cắp,” vậy th́ kẻ cắp là ai? Ai cũng biết nhưng giả vờ không biết. Văn hóa “giả vờ” là đồng lơa cho xă hội ăn cắp.
Cán bộ lănh lương $200 một tháng, xây nhà chục triệu nhưng “giả vờ” đó là công sức lao động tay chân và trí tuệ hay quà tặng của cô em “kết nghĩa.” Tôi muốn xin cô em đó cho tôi được làm “con kết nghĩa “ của cô ta quá. Thế mà có những lănh đạo, ủy viên Trung Ương Đảng, đại biểu Quốc Hội, Ban Nội Chính, Ủy Ban Điều Tra, Quan Ṭa “Thiết Diện Vô Tư,” Phóng Viên Lề Phải, Thành Đoàn, Quân Đội Nhân Dân, Chiến Sĩ Công An, Trí Thức Yêu Nước, Việt Kiều Yêu Nước sẽ sẵn sàng giả vờ tin vào quà tặng của “cô em kết nghĩa” đó!
C̣n có thể trong tương lai,sẽ có nhiều quan chức sẽ nhận được nhà khủng, quà tặng của ông anh kết nghĩa, bà chị kết nghĩa, ông bố kết nghĩa, ông cố nội kết nghĩa, khi không t́m ra con người nữa, sẽ tiếp theo con chó kết nghĩa, con trâu kết nghĩa… Công chúa mặc áo đầm hồng ưỡn ẹo trên đôi giày cao gót hồng đi thị sát công trường xây dựng, theo sau là một đoàn chuyên viên già tuổi tác, thâm niên công vụ, nhưng ai nấy vui vẻ, hớn hở, giả vờ công chúa là một chủ tịch tài năng thiên phú, không cần đi học, không cần kinh nghiệm. Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
“Thanh tra, thanh mẹ, thanh ǵ?
Hễ có phong b́ th́ Nó “Thank you”
Tôi buồn lắm, có đôi khi quá tuyệt vọng, tôi tự hỏi, ḿnh có nên quên ḿnh là người Việt Nam như con đà điểu vùi đầu trong cát, như quả chuối ngoài vàng, trong trắng, v́ tôi yêu nước Mỹ quá rồi.
Nước Mỹ chưa, và có lẽ không bao giờ hoàn hảo, nhưng ở đây, ít nhất không ai có thể “ăn cắp” lương tâm, phẩm giá và nhân tính của tôi. Tôi được sống như một “CON NGƯỜI” không phải chỉ “giả vờ” “làm người” đang sống.
Huỳnh Vũ
https://www.nguoi-viet.com
florida80
07-05-2019, 19:28
Dù Là Đi Nặng, Đi Nhẹ Hay Vào Nhà Vệ Sinh Soi Gương Thôi, Bạn Cũng Nên Rửa Tay
Khi các nhà khoa học trốn trong nhà vệ sinh, họ đếm được chỉ có 67% số người rửa tay trước khi ra ngoài. Nhiều người, nhất là đàn ông, không làm điều này sau khi đi tiểu.
Don Schaffner, một giáo sư khoa học thực phẩm tại Đại học Rutgers đă nghiên cứu hành vi rửa tay trong nhiều năm. "Kể cả đi nhẹ hay đi nặng, bạn cũng nên rửa tay [sau khi rời nhà vệ sinh]", ông khuyến cáo.
Rửa tay là một trong những điều dễ dàng và hiệu quả nhất, giúp bạn pḥng tránh bệnh truyền nhiễm.
Nhà vệ sinh: Miền đất của vi khuẩn
Mỗi lần vào nhà vệ sinh là một lần bạn tiến vào miền đất của vi khuẩn. Và có những chuyến hành tŕnh đặc biệt nguy hiểm hơn các chuyến hành tŕnh khác.
Kịch bản tệ nhất là ǵ?
"Nếu bạn bị tiêu chảy và dính phân trên tay, rửa tay lúc đó là việc quan trọng hơn hết thảy", giáo sư Schaffner cho biết. "Hăy chắc chắn bạn thoa xà bông trên tay và rửa nó thật sạch". Phân người mang rất nhiều mầm bệnh như E. coli, Shigella, Streptococcus, viêm gan A và viêm gan E...
So với phân, dính nước tiểu vào tay nghe chừng là điều dễ chấp nhận hơn. Nghiên cứu chỉ ra nhiều người, đặc biệt là nam giới không rửa tay sau khi đi tiểu. "Những người này có thể nghĩ ḿnh không cần phải rửa tay", Michael Osterholm, giám đốc Trung tâm nghiên cứu và Chính sách bệnh truyền nhiễm của Đại học Minnesota cho biết.
Nhưng thực tế có một loạt các vi khuẩn tồn tại trong nước tiểu, bao gồm Lactobacillus, Corynebacterium, Streptococcus, Actinomyces và Staphylococcus… Bởi vậy, không cứ ǵ đi nặng hay đi nhẹ, bạn nên rửa tay sau đó.
Ngay cả khi vào nhà vệ sinh mà không đi vệ sinh (rửa mặt, soi gương…), bạn cũng vẫn nên rửa tay. Bởi các bề mặt trong nhà vệ sinh có thể chứa rất nhiều mầm bệnh mà những người khác để lại. Họ có thể để phân hoặc nước tiểu dính ra tay ḿnh, rồi chạm vào các bề mặt như nắm cửa, bồn rửa, trên tường… trước khi tay họ được rửa sạch.
Và khi chạm vào các bề mặt này mà không rửa tay, bạn sẽ nhiễm mầm bệnh. Một nghiên cứu năm 2004 chỉ ra bất kể mọi người vào nhà vệ sinh để làm ǵ, khi ra ngoài mà không rửa tay th́ hầu hết đều nhiễm vi khuẩn Staphylococcus trên tay ḿnh.
Ngay cả khi vào nhà vệ sinh mà không đi vệ sinh, bạn cũng vẫn nên rửa tay
Rửa tay: Hành động nhỏ nhưng cứu sống hàng triệu sinh mạng
Truyền thống tôn giáo đă khuyến khích con người rửa tay như một nghi thức thanh tẩy từ hàng ngàn năm trước. Nhưng măi đến thế kỷ 19, chúng ta mới biết giữ tay sạch giúp giảm tỷ lệ mắc bệnh truyền nhiễm.
Ignaz Semmelweis là một bác sĩ người Hungary khi đó nhận thấy rằng, khi các bác sĩ và sinh viên y khoa xử lư xác chết rồi chạm vào người bệnh nhân trong khu thai sản, nhiều bà mẹ bị sốt và thậm chí tử vong. Sau đó, ông đă yêu cầu họ rửa tay bằng nước khử trùng và thấy tỷ lệ tử vong sụt giảm hẳn.
Tương tự, trong cuộc Chiến tranh Krym (1853-1856), Florence Nightingale, một y tá người Anh đă đề xuất quy định rửa tay và các biện pháp vệ sinh khác tại bệnh viện nơi cô làm việc. Không lâu sau, tỷ lệ tử vong ở đó đă giảm tới 2/3, cung cấp một số bằng chứng đầu tiên cho thấy rửa tay có thể cứu mạng chúng ta.
Sau gần 2 thế kỷ, rửa tay đă trở thành một phần cuộc sống thường nhật của chúng ta. Nhưng vẫn c̣n đó những khoảng trống cần được lấp đầy.
Theo Tổ chức Y tế thế giới (WHO), mỗi năm vẫn có khoảng 525.000 trẻ em dưới 5 tuổi tử vong v́ uống nước bẩn, ăn thức ăn nhiễm khuẩn (thường do tay bẩn), và bị lây bệnh từ người sang người v́ "vệ sinh kém".
Các nhà nghiên cứu tại Học viện Vệ sinh và Y học Nhiệt đới London ước tính, thực hành rửa tay tốt hơn có thể làm giảm một nửa tỷ lệ tử vong do tiêu chảy và cứu được hơn 1 triệu mạng sống mỗi năm. Rửa tay thường xuyên cũng làm giảm nguy cơ nhiễm trùng đường hô hấp tới 16%.
Trong thế kỷ 19, Florence Nightingale, một y tá người Anh đă đề xuất quy định rửa tay và các biện pháp vệ sinh giúp giảm 2/3 số ca tử vong tại bệnh viện cô làm việc
Hăy rửa tay bất cứ khi nào bạn cảm thấy bẩn
Điện thoại di dộng của bạn có thể chứa lượng vi khuẩn gấp 10 lần bồn cầu. Tương tự là các bề mặt như tay nắm cửa, bàn phím, chuột máy tính, khăn lau trong nhà bếp cũng bẩn hơn bạn nghĩ.
V́ vậy, bất cứ khi nào tay của bạn cũng có thể chứa rất nhiều mầm bệnh bao gồm vi khuẩn, virus và nấm. "Tôi nghĩ một nguyên tắc chung là bạn nên rửa tay bất cứ khi nào bạn cảm thấy bẩn", giáo sư Schaffner nói. Hăy nắm lấy bất kể một cơ hội nào khi bạn đang gần một bồn rửa tay.
Và ngay cả việc rửa nhanh bằng nước không có xà pḥng cũng có thể giúp loại bỏ một lượng vi khuẩn gây nhiễm trùng. Tất nhiên, điều này không được khuyến cáo cho các trường hợp như sau khi đi vệ sinh.
Rửa tay với xà pḥng và nước luôn là cách tốt nhất để loại bỏ mầm bệnh, ngay cả khi bạn sử dụng xà pḥng thường thay cho xà pḥng diệt khuẩn. Các loại nước rửa tay với cồn và nước rửa tay khô không hiệu quả bằng.
Rửa tay đúng cách: Đừng quên lau khô
Để rửa sạch tay, Trung tâm Kiểm soát và Pḥng ngừa Bệnh Hoa Kỳ đề nghị chúng ta làm những bước sau:
1. Làm ướt tay với nước sạch.
2. Sử dụng xà pḥng xoa và chà tất cả những điểm lơm của bàn tay trong 20-30 giây (bằng khoảng thời gian hát bài "Happy Birthday" hai lần).
3. Rửa lại tay bằng nước sạch.
4. Lau khô tay bằng khăn giấy sạch hoặc để khô tự nhiên
Trong đó, nhiều người thường bỏ qua bước thứ 4, lau khô. Tuy nhiên, giáo sư Schaffner nhấn mạnh sự quan trọng ở bước này, bởi vi khuẩn lây truyền hiệu quả hơn khi tay ướt. Tưởng tượng bạn nắm cửa bằng một bàn tay ướt nhẹp, bao nhiêu vi khuẩn sẽ từ đó dính lên tay bạn?
"Nếu tay bạn vẫn c̣n ướt, rồi bạn chạm vào cánh cửa nhà vệ sinh đó, việc bàn tay ướt của bạn thực sự có thể giúp lây lan vi khuẩn", giáo sư Schaffner cảnh báo. Ông nói rằng nếu không có khăn giấy, ông sẽ lau tay vào quần cho khô.
Tham khảo Businessinsider
Nguồn: http://******.vn
florida80
07-05-2019, 19:30
Một Lời Xin Lỗi Chân Thành - Bùi Bảo Trúc
Nói theo một lối nói của người Mỹ mà nay nhiều người chúng ta đă rất quen, là tôi nợ những bản nhạc mà chúng ta thường gọi là “nhạc lính” một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi thật lớn, thật chân t́nh nhất và thành thật nhất.
Xin lỗi những bản nhạc lính, những người tŕnh diễn chúng, những người yêu chúng, không chỉ một, mà một ngàn lời xin lỗi. Một vạn lời xin lỗi. Mà vẫn thấy chưa đủ.
Một buổi tối tuần trước, ngồi với Phan Nhật Nam, chúng tôi nhận ra một điều là cuộc chiến Việt Nam bi thảm và vô cùng tàn bạo lại để lại cho chúng ta, những người ở miền Nam, một kho tàng hết sức quí báu, đó là những bản nhạc viết về những người lính trong chiến tranh, và tuy ngày nay, cuộc chiến đă kết thúc, những bài hát ấy vẫn c̣n ở lại với chúng ta và chúng vẫn c̣n tạo ra biết bao nhiêu là cảm động, biết bao nhiêu xao xuyến, và vẫn c̣n được hát lên để nhớ lại nguyên một thời binh đao tưởng như cung kiếm đă xếp lại, bụi dầy đă phủ kín. Bức tượng người lính dáng điệu mệt mỏi ở lối vào nghĩa trang quân đội Biên Ḥa bị kéo sập không biết nay ở đâu nhưng những bài hát viết cho những người lính này vẫn c̣n ở măi với chúng ta.
Những bài hát đầu tiên về những người lính ấy mơ hồ tôi nghe từ chiếc radio trên căn gác ở Hà Nội của người chú…bài Chiến Sĩ Của Ḷng Em với những câu: …khi nước nhà phút ngả nghiêng em mơ người trai anh dũng mang thân thế hiến giang sơn chí quật cường hiên ngang … chiến sĩ của ḷng em đắm đuối ước mơ ở chiến trường xa dăi nắng dầm mưa nhịp bước oai hùng chàng tiến trong tim em trong khi vang ca say theo chiến thắng…
Vài tháng sau chú tôi tử trận.
Vào Sài G̣n, khoảng năm 1957, tôi nghe bài Em Gắng Chờ của Huỳnh Anh và yêu ngay những câu này: …vai súng hiên ngang hẹn cùng người cũ…trong bóng vinh quang rộn ràng anh bước hiên ngang về làng trời Nam hân hoan reo vang thanh b́nh ca… tôi yêu bài hát ấy v́ một cô bạn hàng xóm, tưởng tượng cô là người đứng trên bến sông…
Nhưng đó mới chỉ là những bài hát về lính c̣n quá hiền lành, khi cuộc chiến chỉ mới bắt đầu…Anh về qua xóm nhỏ, em chờ dưới gốc dừa nắng chiều lên ái tóc, t́nh quê hương đơn sơ… anh chiến binh tiền tuyến ơi về giải phóng quê hương… Một thời gian sau, vài ba người bạn trong lớp bỏ học lên đường nhập ngũ… bạn ơi, mai này ai hỏi đến tên tôi, th́ xin hăy đáp khoác chiến y rồi… người thư sinh ấy đă xếp bút nghiên giă từ trường yêu với bao nhiêu bạn hiền… Lời ca lăng mạn, hơi bầy đặt, rẻ tiền nhưng tội nghiệp vô cùng. Tôi nhớ một tối lén đi uống bia với người bạn tiễn chàng đi lính. Bài hát ấy được hát lên bởi một người bạn bên những chai bia đầu tiên. Nội trong năm ấy, cả hai đều chết trận.
Hai năm sau, tôi đi học xa, mấy năm sau mới về. Tôi không nghe những bài hát ấy nữa. Tôi nghe Beatles, Rock, nhạc cổ điển Tây phương, nhạc đồng quê, nhạc dân ca Mỹ, nhạc phản chiến… Ở Việt Nam, cuộc chiến đang trở nên khốc liệt hơn. Những bản nhạc tôi nghe trong những năm xa nhà là thứ nhạc hoàn toàn khác. Bob Dylan, Joan Baez, Peter Paul & Mary, Pete Seeger… cũng nói về chiến tranh đấy, nhưng trở lại Sài G̣n tôi mới lại được nghe những bản nhạc lính mà tôi đă bỏ quên đi trong suốt những năm xa nhà. Thư nhà cho biết dăm ba người bạn cùng lớp đă vinh thăng thiếu uư…
Sáng nay vừa thức dậy, nghe tin em gục ngă nơi chiến trường… trong vườn tôi vô t́nh hoa tường vi vẫn nở thêm một đoá…Nếu em không là người yêu của lính… tên thật la em các bin, họ hàng em có trăm ngh́n… từ ngay tôi lên cai việc làm tôi rất nhiều, binh ngoan cho nốt tốt, lười cho coóc vê…đi quân dịch là thương ṇi giống…hăy nhớ tới anh luôn luôn, yêu em v́ ḷng chờ mong…anh đi chiến dịch… ḷng súng nhân đạo cứu người lầm than…anh là lính đa t́nh…phi đạo chạy dài anh cất cánh bay lên…
Trở lại Sài G̣n, những buổi chiều trong quán nước mở trang báo ra đọc thấy tên bạn bè mấy người trên trang cáo phó chết trận cao nguyên.
…viết tên người yêu lên ba lô nặng trĩu… đừng trước ngơ cũ nghe giặc tràn qua thôn xóm… thăm em dăm ba ngày rồi anh đi… xuyên lá cành trăng lên lều vải… chiều mưa biên giới anh đi về đâu…anh không chết đâu anh, người anh hùng mũ đỏ tên Đương…qú hôn đất thân yêu, Quảng Trị ơi mừng quê hương giải phóng…
Nhạc Việt đă đổi khác…em ngại ngùng dạo phố … bên người yêu tật nguyền … anh trở về trên đôi nạng gỗ… bại tướng cụt chân…
Những bài hát như thế phải có cả trăm bài cho đến nay vẫn c̣n được hát lên. Hát để nhớ lại những bất hạnh của một thời tuổi trẻ. Những chuyện đáng lẽ phải quên đi. Nhưng những chuyện đó cũng lại là một phần của đời sống chúng ta.
Chúng ta phải cám ơn những bài hát ấy mặc dù chúng bi thảm, đau đớn. Chúng vẫn nhắc chúng ta về những thương tích không bao giờ lành trên cơ thể của mỗi người.
Trong khi những người lính miền Bắc không có được những bài ca như thế. Chỉ là những bài ca đặt hàng, ngợi ca lănh tụ hay những tiếng chầy trên sóc Bom Bo cum cụp cum …t́m diệt Mỹ giải pḥng cho dân ḿnh…bóng cây kơnia, tiếng đàn ta lư…
Họ không có được những ca khúc nên hồn để c̣n hát lên được cho măi tận này hôm nay. Trong khi những mất mát của họ không hề nhỏ. Nhưng ngày nay, c̣n đươc mấy người hát những bài hát ấy. Và nếu hát chúng lên th́ có được bao nhiêu người xúc động?
Cám ơn những bài nhạc lính. Xin lỗi những bài nhạc lính, những bài nhạc có một thời mà không ít người trong chúng ta đă coi thường nó, cũng có thể đă khinh bỉ nó, coi nó là quê mùa, sến…trong khi chúng hay biết là chừng nào. Nửa trên vĩ tuyến 17 không có được một nền nhạc như thế.
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng một trăm ngàn lần.
Mà vẫn thấy chưa đủ.
florida80
07-05-2019, 20:18
Tuesday, September 11, 2018
3 Việc Lăng Phí Thời Gian Nhất Trên Đời
Cuộc đời trôi qua nhanh như chớp mắt, nếu cứ hoài phí thời gian đuổi h́nh bắt bóng theo những thứ phù du, không biết tận dụng từng phút giây trôi qua để làm những điều bản thân cần làm, đến một lúc nào đó bạn sẽ cảm thấy hối tiếc không nguôi.
Có thể nói rằng, ba việc lăng phí thời gian nhất với mỗi người chính là lo lắng, chỉ trích và phán xét.
Điều thứ 1: Lo lắng
rất nhiều việc khiến chúng ta lo âu, tuổi càng cao th́ càng nhiều mối lo. Nhưng tựu chung lại, có hai vấn đề khiến con người thường xuyên lo lắng.
Thứ nhất, chính là những thứ mà chúng ta chuẩn bị không đủ, như thi cử, biểu diễn, thuyết tŕnh, việc làm, bày tỏ cảm xúc… Chúng ta lo lắng về những việc này là v́ chúng ta sợ bản thân ḿnh sẽ làm không tốt. Có rất nhiều nguyên nhân cho việc làm không tốt, nhưng xét cho cùng th́ nguyên nhân trực tiếp nhất, có khả năng nhất chính là chuẩn bị không đủ. Không cố gắng ôn bài, không nỗ lực chuẩn bị, không có tài liệu, thiếu kinh nghiệm, không chuẩn bị tư tưởng, không dành đủ thời gian luyện tập…
Vậy khi đă chuẩn bị không đủ th́ chúng ta nên làm ǵ đây? Ngồi lo lắng thấp thỏm ư? Đương nhiên là phải nhanh chóng chuẩn bị rồi.
Thứ hai, những việc mà chúng ta không thay đổi được, ví dụ như suy nghĩ của người khác, sự khiếm khuyết bẩm sinh của bản thân hay “ngày tận thế”. Có những việc bạn không thể thay đổi được, nhiều người luôn cảm thấy rằng cố gắng nhiều hơn một chút là sẽ hoàn hảo, để mọi người xung quanh đều thích ḿnh, để thế giới tràn đầy yêu thương.
Dù vậy, trên thế gian này có rất nhiều việc mà bạn thật sự không thể nào thay đổi được. Giống như có những người tự nhiên thích bạn, có người không thích bạn. Dù bạn có cố gắng đến đâu, tận tâm ra sao, người không thích bạn vẫn cứ không thích bạn. Đôi khi căn bản không phải là vấn đề ở bạn, mà có rất nhiều nguyên nhân khó có thể lư giải được.
Nếu đă không thay đổi được, vậy th́ v́ sao c̣n phải lo nghĩ? Lo lắng có thể thay đổi được chăng? Hăy buông nó đi! Không thay đổi được th́ cứ mặc kệ nó đi! Hăy hưởng thụ cuộc sống của bạn!
Điều thứ 2: Chỉ trích
Trách móc, chỉ trích là điều bản thân mỗi người đều đă từng trải qua. Không vào được đại học, chúng ta trách bố mẹ, thầy cô giáo dục không đúng đắn; không t́m được công việc, chúng ta trách nhà trường dạy không sát thực tế; thi không qua môn, chúng ta trách giáo viên không giỏi; đi làm muộn, chúng ta trách hệ thống giao thông; hẹn ḥ thất bại, chúng ta trách người kia ích kỷ; biểu diễn không thành công, chúng ta trách thiết bị không tốt…
Bắt đầu từ bây giờ, nếu bạn muốn trở thành một người thành công, vui vẻ, hăy dừng việc này lại. Hăy tự chịu trách nhiệm với bản thân. Cuộc đời bạn, hạnh phúc của bạn là trách nhiệm của bản thân bạn!
Đúng vậy, chúng ta đều có những việc khiến ḿnh đau ḷng, bạn khóc nói rằng bố mẹ đánh bạn từ nhỏ, người này khóc kể lể thầy cô từng mắng nhiếc ḿnh, người kia khóc nói bạn gái bỏ rơi khiến tổn thương nên không dám yêu nữa v.v…
Vậy th́ sao? Chúng ta có thể cũng sẽ gặp những người không tốt với ḿnh, có thể sẽ kết hôn một người không tốt. Nhưng người lựa chọn ở lại trong các mối quan hệ này ai? Rơ ràng là dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta luôn có sự lựa chọn.
Đương nhiên, có những sự lựa chọn không hề dễ dàng. Nhưng nếu đă chấp nhận chịu đựng, vậy th́ v́ sao c̣n trách móc? Bạn trách người khác, nhưng rất khó để thay đổi họ. Chi bằng hăy thay đổi chính bản thân ḿnh.
Tức giận đến mất b́nh tĩnh, người mà cảm thấy cuộc sống của ḿnh bi thảm chỉ có một ḿnh người đang trách móc là bạn mà thôi. Do vậy, đừng nên tiếp tục trách móc. Nếu làm sai, hăy học hỏi kinh nghiệm từ đó, lần sau thử làm tốt hơn. Đừng tự làm khổ bản thân ḿnh và người khác.
Điều thứ 3: Phán xét
Có thể nói rằng, phán xét hay đánh giá cuộc sống của người khác là một việc vô cùng không tốt. Bạn có thể không hiểu hoàn toàn một người nào đó, nên căn bản không hề biết rằng những sự phán xét đó có thể đi xa đến đâu.
Đôi khi trong cuộc sống, bạn cứ nh́n măi vào người khác mà không khỏi phán xét một cách thiếu thiện ư: Anh A sao mà ngốc quá, anh B này yếu đuối quá, cậu C cứ làm ra vẻ có tiền, anh D là một kẻ càn quấy không có lư lẽ,…
Anh A ngốc, nhưng anh ta rất chân thành, mọi người đều quư mến. Anh B yếu đuối thật đấy, nhưng anh ấy tốt với bạn gái, họ sắp kết hôn hạnh phúc rồi. Cậu C thích thể hiện ra bên ngoài, cũng có lư do riêng, là bởi v́ từ nhỏ cậu ấy bị người khác xem thường. C̣n anh D th́ từ nhỏ đến lớn bị một người bố say rượu đánh mắng nên mới thành ra như thế…
Rơ ràng, dù bạn có phán xét thế nào, người khác tiếp tục đi con đường của họ, dù trong mắt bạn đó là con đường rất ngờ nghệch, nhưng họ tiếp tục hưởng thụ cuộc sống của ḿnh, c̣n bạn th́ sao? Phán xét họ xong bạn có cảm thấy vui vẻ không?
Bạn đi trên đường, theo dơi và đánh giá người khác sống ra sao, chẳng phải bạn mới đáng thương hơn sao? Bạn cười người khác một cách đắc ư mà không hề ư thức được rằng bạn cũng ở trong bức tranh ấy. Những người đi ngang qua cũng đang nh́n bạn và cảm thấy bạn thật tức cười.
Nếu đă như vậy th́ đừng nên tiếp tục phán xét người khác nữa, hăy dành thời gian cho cuộc sống, công việc, và hành tŕnh tương lai của ḿnh. Bạn sẽ cảm thấy điều đó có ư nghĩa và hạnh phúc biết bao!
Ngọc Trúc
https://trithucvn.net/
florida80
07-05-2019, 20:19
Người Mỹ Với Xu Hướng Y Học Tự Nhiên - Việt Hà, Phóng Viên RFA
Với sự xuất hiện ngày một nhiều các ca bệnh của thế giới hiện đại như béo ph́, tiểu đường, tim mạch và ung thư, nhiều người Mỹ giờ đây đang t́m đến y học tự nhiên để điều trị bệnh, thay v́ sử dụng các cách điều trị của y học hiện đại. Vậy cách điều trị tự nhiên mà các bác sĩ người Mỹ áp dụng là ǵ? Mời quư vị t́m hiểu chủ đề này trong trang tạp chí sức khỏe đời sống do Việt Hà phụ trách.
Quá lệ thuộc vào thuốc
Ngày nay, thật không có ǵ lạ khi chúng ta thấy một bệnh nhân tiểu đường hàng ngày phải uống nhiều thứ thuốc. Tùy vào t́nh trạng bệnh mà số lượng và liều khác nhau, nhưng thường đa số người bệnh phải dùng cùng một lúc thuốc chống tiểu đường, thuốc cao huyết áp và thuốc chống mỡ máu. Với những người đă từng bị bệnh ung thư th́ phải uống thuốc chống di căn. Đa số người bệnh phải dùng các loại thuốc này suốt cuộc đời ḿnh. Điều này dẫn đến t́nh trạng lệ thuộc hoàn toàn vào thuốc mà theo những bác sĩ y học tự nhiên tại Mỹ th́ hoàn toàn không tốt.
Bác sĩ Andrew Iverson, người đứng đầu cơ sở chữa bệnh theo phương pháp tự nhiên Triliumhealth ở Tacoma, tiểu bang Washinton, nhận xét:
BS. Andrew Iverson: Bây giờ khi chúng ta muốn hồi phục sức khỏe chúng ta thường chỉ nh́n vào một loại thuốc đơn lẻ, một loại chất hóa học nào đó để điều trị triệu chứng. ví dụ chúng ta đau đầu th́ chúng ta uống Tylenol để hết đau đầu. Thuốc có thể làm hết đau đầu nhưng chúng ta phải biết đâu là nguồn gốc của đau đầu. nếu nh́n vào tự nhiên th́ có nhiều lời giải thích cho chứng đau đầu. Có thể là do co dăn mạch máu, có thể do thiếu nước, có thể do sự mất cân bằng dinh dưỡng trong cơ thể, cũng có thể là do dị ứng mà cũng có thể là do hormone trong cơ thể không cân đối. Chỉ uống thuốc th́ không giải quyết tận gốc vấn đề và rất hiếm khi thực sự có hiệu quả tận gốc.
Quyền năng chữa lành của thiên nhiên
Bác sĩ Andrew Iverson là một trong số hơn 4,000 bác sĩ điều trị bệnh tự nhiên được cấp phép ở Mỹ. Theo bác sĩ Iverson, các thuốc tây y mà người bệnh sử dụng chỉ để điều trị các triệu chứng bệnh mà che dấu đi những dấu hiệu mệt mỏi tự nhiên của cơ thể. V́ vậy tạm thời bệnh có thể ổn định nhưng thuốc không giúp cơ thể tăng sức đề kháng từ nhiên. Tại cơ sở khám chữa bệnh của ḿnh, bác sĩ Iverson thường gặp những bệnh nhân đang sử dụng 2 cho đến 6 loại thuốc một lúc. Có những người mới đầu có thể chỉ uống một loại thuốc cao huyết áp nhưng nếu không có điều chỉnh về cơ thể kịp thời th́ có thể sẽ phải uống tiếp các loại thuốc khác. Theo ông, nếu họ tiếp tục sử dụng các loại thuốc này về lâu về dài, tác hại sẽ rất lớn:
BS. Andrew Iverson: Nếu họ tiếp tục như vậy và dùng thuốc để che đậy nguyên nhân bệnh tật chỉ làm t́nh h́nh thêm trầm trọng. Họ có thể giảm được huyết áp bây giờ nhưng họ vẫn tiếp tục sống như vậy và sau này th́ họ sẽ phải uống thêm thuốc và cứ như thế cho đến khi họ uống thêm thuốc hạ cholesterol rồi tiếp tục sống như thế cho đến khi uống thêm thuốc tiểu đường. và cũng có thể, sau đó sẽ là các bệnh về khả năng miễn dịch hay tệ hơn nữa là ung thư.
Phải thừa nhận, với sự phát triển của khoa học ngày nay, y học hiện đại với các loại thuốc mới thường xuyên được các hăng dược phẩm chế tạo đă giúp kéo dài tuổi thọ của những người bệnh, từ bệnh tiểu đường, cao huyết áp, đến thậm chí cả ung thư. Nhưng thực tế cũng cho thấy đây là một ngành công nghiệp mang lại lợi nhuận hàng tỷ đô la cho các công ty dược.
Theo thống kê của kênh truyền h́nh Discovery Fit & Health của Mỹ, những thuốc đứng đầu bảng trong việc tiêu thụ và lợi nhuận hiện nay trên thế giới chính là các thuốc hạ huyết áp, mỡ máu, tránh nhồi máu cơ tim, chống axit dạ dày và thuốc về thần kinh. Điển h́nh là thuốc Lipitor hạ mỡ máu với doanh thu vào năm 2005 là xấp xỉ 13 tỷ đô la, hơn gấp đôi so với các thuốc trong danh sách sau nó. Sự sẵn có của thuốc và những hứa hẹn về sự hiệu nghiệm kết hợp với cách sống tiện nghi trong xă hội hiện đại đă khiến nhiều người thích dùng thuốc để uống thay v́ t́m một cách điều trị bệnh khác. Bác sĩ Iverson nói:
BS. Andrew Iverson: y học hiện đại đă không nhớ những ǵ mà cha ông, tổ tiên của chúng ta đă làm hàng ngàn năm trước. Tôi đă đến nhiều nơi ở Nam Mỹ để làm việc và người dân ở đó vẫn dùng đến cách điều trị bệnh theo phương thức cổ truyền. Nhưng hiện nay với sự phát triển của y học và thuốc, người dân ở Mỹ, châu Âu và các vùng châu Á đă quá lệ thuộc vào thuốc mà quên mất vai tṛ của dinh dưỡng.
florida80
07-05-2019, 20:19
Tác dụng phụ của thuốc
Không ít các nghiên cứu khoa học gần đây cho thấy nhiều loại thuốc tây y mà con người đang sử dụng để chữa các bệnh kinh niên như tiểu đường, tim mạch có thể gây ra các tác dụng phụ đáng lo ngại. Bác sĩ David Bailey, chuyên gia nghiên cứu tại Viện y tế Lawson, Canada, người đă từng có nhiều các nghiên cứu về tác dụng phụ của thuốc cho chúng tôi biết vào năm 2012 như sau:
BS. David Bailey: vào năm 2008 chúng tôi đă liệt kê 17 loại thuốc có khả năng gây ra những tác dụng phụ nghiêm trọng. Bây giờ chúng tôi có danh sách 44 loại thuốc. Như vậy là trong ṿng 4 năm qua, số loại thuốc đă tăng lên nhanh chóng. Khi tôi nói tác dụng phụ nghiêm trọng, tôi muốn nói đến đột tử do tim ngừng đập, hư thận cấp, suy hô hấp, chảy máu dạ dày,.. chúng tôi có danh sách khoảng 27 loại thuốc mới trên thị tṛng ṿng 4 năm qua có thể gây ra các hậu quả này. Đây là một lo ngại thực sự mà mọi người không biết.
Hồi đầu năm nay, nghiên cứu của các nhà khoa học thuộc trường đại học Johns Hopkins, Mỹ cho thấy những người bị tiểu đường dạng 2 và đang uống các thuốc tiểu đường loại mới có nguy cơ bị viêm tuyến tụy cao gấp hai lần so với những người không uống các loại thuốc này. Bác sĩ Sonal Singh, người dẫn đầu nghiên cứu cho biết:
BS. Sonal Singh: chúng tôi thấy các dấu hiệu bệnh rất sớm, có khi chỉ trong ṿng 2 tháng sau khi uống thuốc mới. Đôi khi lâu hơn. Các trường hợp này rất nghiêm trọng v́ viêm tụy là bệnh không thể coi thường và họ đều phải nhập viện.
Theo Bác sĩ Singh, các loại thuốc mới trên thị trường thường có hiệu quả sớm trong điều trị bệnh tiểu đường, nhưng có những cơ chế hoạt động bên trong thuốc mà con người chưa nắm bắt rơ, có thể gây ra viêm tụy.
Y học tự nhiên là ǵ?
Với những lo ngại về tác dụng phụ của thuốc, người Mỹ ngày nay đang t́m đến y học tự nhiên để có câu trả lời cho các bệnh kinh niên mà ḿnh mắc phải, từ tiểu đường, tim mạch cho đến cả ung thư.
Nhu cầu về hướng điều trị mới phổ biến đến mức hôm 11 tháng 9 vừa qua, Thượng viện Mỹ đă chấp thuận thông qua một nghị quyết chọn tuần từ ngày 7 đến 13 tháng 10 hàng năm là tuần của y học tự nhiên. Theo Hiệp hội các bác sĩ y học tự nhiên Hoa Kỳ, việc thông qua nghị quyết này là một thành tựu lịch sử cho ngành y học tự nhiên. Quốc hội giờ đây đă chính thức thừa nhận tầm quan trọng của y học tự nhiên trong các nhu cầu về y tế của quốc gia. Cũng theo Hiệp hội này, hiện có đến hơn 4000 bác sĩ y học tự nhiên có giấy phép hành nghề trên khắp nước Mỹ. Người bệnh có thể t́m tên các bác sĩ này ở hầu hết mọi tiểu bang trên trang web của hiệp hội.
Hiệp hội các bác sĩ y học tự nhiên Mỹ định nghĩa y học tự nhiên là cách chữa trị tập trung vào pḥng chống, điều trị và sức khỏe tuyệt đối qua các phương thức và chất giúp cơ thể con người tự hồi phục. Cách điều trị này là kết hợp cả hiện đại, và truyền thống. Nguyên tắc của điều trị là tập trung vào sức mạnh tự hồi phục của cơ thể, điều trị căn nguyên của bệnh và không gây tác dụng phụ hoặc hạn chế một cách tối đa.
Nói về hướng điều trị của y học tự nhiên, bác sĩ Iverson cho biết cách mà ông áp dụng tại cở sở của ḿnh như sau:
BS. Andrew Iverson: chúng tôi có sử dụng thuốc, nhưng nó chỉ có tác dụng ngắn để đưa chúng ta khỏi khủng hoảng ngay lúc đó. Ví dụ phần đông những người đến với chúng tôi là những người đang dùng 2 3 hay 6 loại thuốc khác nhau. Họ đến với chúng tôi v́ họ nhận ra rằng họ không muốn tiếp tục dùng các hóa chất cho cơ thể, và họ biết đó là không tự nhiên. Nhưng tôi nói với họ là không thể bỏ thuốc ngay lập tức mà phải làm cho cơ thể khỏe mạnh trước đă. Chúng tôi cho bệnh nhân dùng cách ăn mà cha ông ta đă dùng, xây dựng lại dưỡng chất cho họ, giảm các chất gây dị ứng, giảm các tiếp xúc với chất độc không chỉ từ thực phẩm mà c̣n từ các hóa chất mà chúng ta dùng hàng ngày như xà pḥng, nước gội đầu, lăn nách, hay tại nơi làm việc. Chúng tôi phải kiểm tra những viêm nhiễm nhỏ có thể là tác nhân gây bệnh. Chúng tôi cũng phải xem xét điều hết sức quan trọng là bạn có niềm vui trong cuộc sống không hay bạn rất căng thẳng. Nếu bạn không có đủ các yếu tố này th́ đừng ngừng thuốc.
Tại cơ sở của ḿnh, bác sĩ Iverson vẫn sử dụng các xét nghiệm máu như trong các cơ sở khám chữa bệnh khác, nhưng cách chẩn đoán và điều trị khác hẳn.
BS. Andrew Iverson: ở đây chúng tôi dựa vào khoa học để chẩn đoán, tôi không đoán ṃ với dinh dưỡng. Tôi kiểm tra máu của từng bệnh nhân, và tôi nh́n vào kết quả thử máu khác với các bác sĩ khác…Cái mà chúng tôi làm hơi khác là chúng tôi sử dụng các số liệu để xác định thực phẩm mà người bệnh cần, họ cần thêm chất đạm hay thêm chất béo, hay nhiều rau hơn, liệu họ có cần thêm các loại khoáng chất nào, loại kiềm hay acid, thiên về âm tính hay dương tính. Chúng tôi sử dụng cách này kết hợp với từ trường điều trị (biomagnatic therapy) như châm cứu điện, hay liệu pháp laser.
Với cách tiếp cận hướng vào giải quyết căn nguyên của căn bệnh, và pḥng ngừa bệnh, cách điều trị bệnh của các bác sĩ y học tự nhiên có thể có lúc làm người bệnh ngạc nhiên. Bác sĩ Iverson đưa ví dụ có người bị bệnh khớp nhưng sau các xét nghiệm th́ được điều trị gan trước v́ gan là nơi lọc các độc tố vốn làm khớp bị đau. Hoặc ví dụ như với bệnh về tuyến giáp trạng, kết quả thử máu với chỉ số TSH của tuyến giáp được các bác sĩ y học tự nhiên quy định ở mức thấp hơn rất nhiều so với mức thông thường. Tại cơ sở của bác sĩ Iverson, ông quyết định điều trị ngăn ngừa bệnh của tuyến giáp trạng ngay khi TSH vượt quá 2.5, trong khi con số này được quy định ở tây y là quá 5.0.
Với hướng tiếp cận dựa vào thực phẩm tự nhiên để điều trị và tạo cơ hội cho cơ thể tự điều chỉnh và hồi phục, người bệnh thường không thấy những kết quả ngay tức khắc như với thuốc tây y thông thường nhưng các bác sĩ y học tự nhiên đảm bảo đó sẽ là kết quả lâu dài nếu người bệnh tuân thủ một cách sống khỏe mạnh. Điều quan trọng trong y học tự nhiên chính là ư chí của người bệnh, bởi v́ trong y học tự nhiên bác sĩ như một người thầy giúp bệnh nhân hiểu về bệnh và khuyến khích tính tự kỷ luật của họ trong khi điều trị.
Xin quư vị chia sẻ các thông tin và câu hỏi về các vấn đề y tế, sức khỏe đến trang tạp chí sức khỏe đời sống tại email vietha@rfa.org hoặc www.facebook.com/vietharfa
Việt Hà, phóng viên RFA
florida80
07-06-2019, 19:56
Bài Học Rút Ra Từ Tây Du Kư
- Khi Tôn Ngộ Không chuẩn bị giơ gậy giết yêu quái th́ luôn có 1 vị phật nào đó xuống nói là: "Thú cưỡi của người này"," Cháu của người kia", "Con của người nọ" ...
Ư nghĩa: "Mấy đứa làm chuyện ác toàn là Con Ông Cháu Cha
- Trên đường đi thỉnh kinh tất cả các rắc rối đều do cái "ngu" của Đường Tăng mà ra.
Ư nghĩa: Mấy thằng ngu lúc nào cũng làm sếp.
- Bát Giới xua nịnh nhưng lúc nào cũng được ăn no, ngủ kỹ.
Ư nghĩa: Mấy thằng nịnh thường được sung sướng.
- Sa Tăng thật thà và lúc nào cũng bưng bê khuân vác, bao nhiêu việc nặng điều làm hết.
Ư nghĩa: thật thà lúc nào cũng thiệt tḥi.
- Tôn Ngộ Không: Tài giỏi xuất chúng và bị Đường Tăng cho đeo cái ṿng kim cô, nhưng lúc nào cũng là thằng đầu tiên phải xông vào hang cọp cứu "sếp".
Ư nghĩa: Người tài luôn bị sếp ḱm hăm (ṿng kim cô), không có cơ hội phát huy tài năng và gặp chuyện ǵ nguy hiểm ǵ th́ cũng là thằng lĩnh đ̣n trước tiên.
- Bạch Mă: Chân dài đến nách nhưng cũng chỉ làm thú cưỡi cho "sếp".
Ư nghĩa: Đẹp mà không có "cái đầu" th́ cũng chỉ làm "thú cưng" cho "sếp" 1 thời gian. Khi già, yếu sẽ bị thải ra để tuyển "ngựa mới"
Sưu tầm
at 11:37 AM
florida80
07-06-2019, 19:58
Thằng Dân - Tiểu Tử
Trong chuyện phiếm này, tôi gọi ”thời chú Sam” để chỉ miền Nam trước tháng 4 năm 1975 và ”thời bác Hồ” để chỉ miền Nam dài dài sau đó. Cho thấy miền Nam trước có chú, rồi sau có bác thay thế nhau chăm sóc tận t́nh. Thật là…đại phước !
Ở xứ nào không biết, chớ ở Việt Nam xưa nay người dân vẫn được coi như không có… kí lô nào hết, mặc dù họ đông như kiến !
Hồi thời Pháp thuộc (Phải lấy thời này để làm cái mốc cho thời chú Sam và thời bác Hồ. Bởi v́ không có Pháp thuộc th́ làm ǵ có bác Hồ, làm ǵ có chú Sam ?), có ”ông Tây bà Đầm” ăn trên ngồi trốc. Người dân sanh ra vốn… thấp cổ bé miệng, không ngóc đầu lên được. Văn chương hồi đó hay viết ”dân ngu khu đen” nghe thật miệt thị nhưng lại diễn tả rất rơ nét vị-trí… sát đất của người dân (chỉ có ngồi lê dưới đất nên khu mới đen như vậy !) và xác nhận với chính sách ngu dân thời ấy, người dân ngu là cái chắc.
Câu ”dân ngu khu đen” cũng từ từ biến thể cho hợp thời trang ngôn ngữ, và trở thành ”dân đen” cộc lốc. Không… sáng sủa hơn bao nhiêu, nhưng bớt được tiếng ”ngu” cũng đă là một… tiến bộ. Không phải nhờ vậy mà người dân khôn ra, lẽ dĩ nhiên. Nhưng hai tiếng ”dân đen” nói lên rơ rệt sự khác biệt giữa dân bản xứ da vàng và nhà cầm quyền hồi đó, toàn là dân da trắng !
Người dân hồi đó được thực dân gọi một cách miệt thị : cu-li, nhà quê. Dù anh có ăn học, dù anh có nghề nghiệp, người da trắng vẫn coi anh là cu-li là nhà quê tuốt.
Nhớ lại một hôm, anh tôi và tôi đạp xe đi dạo bến tàu Sạc-ne (sau này gọi là bến Chương Dương và sau này nữa tên là… Tôn Đức Thắng !). Thấy hai tên lính lê-dương (légionnaire) Pháp, to như cái tủ đứng, ngồi chồng lên nhau trên một chiếc xích-lô đạp, làm chổng bánh sau lên. Anh phu xích-lô, ốm tong ốm teo, không biết làm sao để giải thích rằng ảnh không thể nào chở được hai người, v́ ảnh nhẹ quá. Ảnh bèn cầu cứu chúng tôi. Có lẽ ảnh thấy chúng tôi có vẻ học sinh sinh viên chắc biết ít nhiều tiếng Pháp nên nhờ thông-ngôn. Anh tôi ”ra tay nghĩa hiệp” can thiệp. Một tên lê-dương túm ngực anh tôi, sừng sộ bằng tiếng Pháp : ”Đi chỗ khác ! Đồ cu li khốn nạn !”. Dĩ nhiên chúng tôi không đợi nói thêm một tiếng, vội vă phóng lên xe, đạp đi. Một đỗi xa nh́n lại thấy một thằng lê-dương đạp xích-lô chở một thằng lê-dương, chạy vù vù, cười hắc hắc ! C̣n anh phu xích-lô th́ hổn hển chạy bộ phía sau, chẳng nói chẳng rằng… Những h́nh ảnh đó bây giờ nhớ lại, đă sáu chục năm qua mà sao ḷng vẫn c̣n nghe căm phẫn !
Sau hiệp định Genève, Pháp… phú-lơ-căng (Âm tiếng Pháp ”Foutre le camp” = dông mất – rất thông dụng thời đó) Việt Nam bị chia làm đôi, lấy sông Bến Hải làm ranh giới. Người dân miền Bắc sống với cái-gọi-là tự do của miền Bắc. Người dân miền Nam cũng có cái tự do riêng của miền Nam. Cũng là ”tự do” cả nhưng trong h́nh thức có rất nhiều dị-biệt. Bắc Nam bỗng trở thành hai xứ như là lạ hoắc ! Tuy nhiên, dù đất nước bị chia hai, cái ”khối” người dân không có ǵ thay đổi, nghĩa là vẫn c̣n nguyên là những con cờ…
Rồi miền Nam có ông vua Bảo Đại – chuyên sống ở Pháp – v́ thương dân nên gởi ông Diệm về Việt Nam tham chánh. (Ông vua này th́ người dân biết từ lâu. Ít ra cũng biết… tên !). Rồi có ông Diệm, v́ thương dân nên… lật ông Bảo Đại rồi lên làm tổng thống. (Ông này th́ người dân chỉ mới biết khi ổng trèo lên ghế tổng thống. Cứ nghe ra rả hằng ngày ”Toàn dân nhớ ơn Ngô tổng thống “, không biết rồi cũng phải biết !) Rồi có chú Sam, v́ thương dân Việt Nam, ra tay giúp đỡ ông Diệm hết ḿnh. Người dân bắt đầu biết đến chú Sam với lá cờ nhiều sao và h́nh vẽ hai bàn tay nắm lấy nhau được dán lên nhiều món hàng ngoại quốc nhập cảng. Nh́n cái nhăn, người ta hiểu đơn giản là bàn tay chú Sam nắm bàn tay người bạn mà chú giúp đỡ. Chẳng nghe ai thắc mắc : ”Chú Sam muốn nói chú giúp ḿnh hay chú muốn nói tao bắt mày phải đi theo tao ?” Người dân miền Nam vốn… thiệt thà !
Bây giờ, người dân hết là dân đen. Không phải được… đổi màu như người dân miền Bắc, mà là được tẩy sạch trong từ ngữ miền Nam. Tuy nhiên tùy hoàn cảnh, tùy trường hợp, tùy tâm trạng mà người ta cũng có gọi người dân bằng ”thằng dân“, nghe hơi nặng một chút. Nhưng riết rồi ”người dân” hay ”thằng dân” đều nghe cũng… xêm xêm (Âm tiếng Mỹ ”Same same” = như nhau). Bởi v́, nặng nhẹ ǵ th́ người dân cũng đă quen được coi như không có kí lô nào hết xưa nay !
Lâu lâu người dân cũng nghe các chánh trị gia gọi ḿnh là ”khối quảng đại quần chúng” nghe thật… rổn-rảng khó hiểu nhưng lại khoái lỗ tai, hoặc gọi là ”toàn thể nhân dân” rất nho-nhă nhẹ nhàng, và lắm khi gọi ”đồng bào thân mến” nghe thật là… âu yếm !
Thật t́nh, người dân vào thời này bắt đầu thấy rằng ḿnh coi vậy mà cũng ”có giá“. Hết c̣n nghe gọi người ”dân” cộc lốc, mà lại được ghép vào với tiếng ”công” oai vệ để trở thành ”công dân“. Không có ǵ, nhưng mang thêm chữ ”công” vẫn thấy quan trọng như ”công chức“, ”công sở“, ”công khố “, ”công an” … những thứ ”công” làm toát ra sự ”chẳng có thằng nào dám đụng tới“. Sướng chớ ! Mà thật vậy, có ai dám gọi ”thằng công dân” đâu ? Thường th́ gọi ”người công dân” hay ít lắm cũng gọi “anh công dân“. ( Chưa nghe ai gọi ”ông công dân”. Có lẽ tại v́ gọi như vậy, người ta sẽ nghĩ là có ”ẩn ư nhạo báng” !)
Từ ngày mang ”chức” công dân, người dân được nhà nước chiếu cố…”đậm“. Ngày nào cũng kêu gọi ”Này công dân ơi ! Quốc gia đến ngày giải phóng…”. Rồi gần đến ngày bầu cử tổng thống, dân biểu v.v… luôn luôn được nhắc nhở ”đi làm bổn phận công dân“.
Nhân nói đến vụ bầu cử, phải thấy lúc đó người dân được… trọng vọng đến mức nào. Các ứng cử viên hay các liên danh ứng cử, trong thời gian vận động bầu cử, đều hết lời ”o bế” người dân. Hằng ngày, trên truyền thanh truyền h́nh, trên báo chí bích chương… họ cúi xuống nâng người dân lên như nâng trứng mỏng, nói ngon nói ngọt để người dân bầu cho họ. C̣n khuyên ”nên chọn mặt gởi vàng“, làm cho người dân thấy tự nhiên ḿnh… giàu ngang xương ! Cái lá phiếu trong tay người dân – bằng giấy – coi vậy… mà nặng kí !
Sau bầu cử, người dân được trả về cương vị b́nh thường của người dân, cộng thêm những người bị thất cử. Những người này, không cần hỏi ư kiến ai, cứ ”đánh trống thổi kèn” tuyên bố rân lên rằng “Chúng tôi đứng về phe người
dân để đối lập với chánh quyền!” Làm như hễ là dân th́ phải đối lập với chánh quyền vậy ! Cũng chẳng thấy có người dân nào đứng lên phản đối. Đă nói: người dân miền Nam vốn… thiệt thà !
Bỗng một hôm, ”người ta” đảo chánh ông Diệm. Người dân ngơ ngác bởi v́, trái với những lần bầu bán, lần này người dân không được ai ”hỏi thăm” hết, thậm chí chẳng nghe ai tuyên bố theo… truyền thống rằng ”đảo chánh v́ dân” ! Th́ ra, ”người ta” toàn là tướng tá, binh chủng này binh chủng nọ. Họ không phải…dân !
”Họ” đảo rồi, lại đảo nữa. Cuối cùng cũng lật được ông Diệm. Lần này, người dân thấy có vẻ an toàn nên cũng xuống đường hoan hô. Thật ra, trong thời đệ nhứt cộng hoà, người dân đâu có bị chèn ép đè đầu cỡi cổ bốc lột tơi bời như thời Pháp thuộc. Người dân chỉ ”ngứa con mắt” ở cái lối trịch thượng ăn trên ngồi trốc quá lố lăng của gia đ́nh ông Diệm, cộng thêm hành động kỳ thị tôn giáo quá lộ liễu. V́ vậy, khi ông Diệm và gia đ́nh bị lật xuống, người dân thấy như được… nhổ cái gai trong con mắt, cho nên họ cũng vỗ tay hoan hỉ !
Tiếp theo là mấy ông tướng, ông tá đảo chánh nhau, đảo qua đảo lại. Người dân vẫn bị cho ra ŕa, nên đứng ở bên ngoài xem như xem tuồng hài hước trên sân khấu. Vở tuồng đang diễn bỗng bị chú Sam núp ở đâu đó giựt giây hạ màn ! Người dân ngẫn ngơ, rồi cũng… xách đít ”đi chỗ khác chơi” để ”người ta” làm chánh trị.
Thật ra, vào thời điểm đó, miền Nam c̣n được cái may là có một người trong giới lănh đạo ”biết” nghĩ đến dân : đó là ông tướng tầu bay Nguyễn Cao Kỳ. Khi nắm chánh quyền, ông tuyên bố và cho kẻ khẩu hiệu đầy đường : ”Chính phủ Nguyễn Cao Kỳ là chính phủ của dân nghèo“. Thật là ngạc nhiên đến… ngỡ ngàng ! Người dân nào đă lỡ giàu bỗng thấy ḿnh thuộc vào loại… vô chánh phủ nên cứ phập phồng lo sợ, c̣n người dân nghèo th́ lại bâng khuâng không dám hoan hô v́ không biết ḿnh có thuộc vào cái…”típ” nghèo mà ông tướng đă tuyên bố ? Bởi v́ có hạng nghèo xơ nghèo xác, có hạng nghèo rớt mồng tơi, có hạng nghèo mạc rệp, có hạng nghèo kiết .v.v… Thành ra, lời tuyên bố rất ”nổ” của ông tướng giống như cục đá nhỏ rơi xuống mặt nước hồ, nghe cái chũm rồi… hết ! Tuy nhiên, lần đầu tiên người dân thấy ḿnh được đứng chung với chánh quyền – dù chỉ là trên khẩu hiệu – cũng thấy có chút ǵ an ủi !
Rồi chú Sam ồ ạt đổ quân và đồ ”PX” lên miền Nam mà chẳng thấy có ”trưng cầu dân ư .
Người xưa nói ”ư dân là ư trời“. Người nay cầm quyền, đă không cần đến ư dân th́ đâu có ông nào nói với chú Sam : ”Thưa chú, ông bà tôi nói như vầy…như vầy…”. Cho dù có ai nói cho chú Sam th́ cũng chỉ làm cho chú cười văng… sơ-quynh-gum, bởi v́ chú đâu có tin. Chú đă từng bay lên trời, bay lên cung trăng, bay lên bay xuống như ăn hamburger hằng bữa… chú đă gặp ông trời đâu mà tin ! Vă lại xưa nay chú Sam chỉ thấy ư của chú là ”năm bờ oan” th́ chú đâu cần hỏi ư kiến của ai khác. V́ vậy, chú cứ… nhắm mắt đưa quân vào miền Nam như đi… vào chỗ không người. Chẳng có một người dân nào đứng lên phản đối. ”Họ” – người dân – nói : ”Mấy ổng (ám chỉ nhà cầm quyền) đă ô-kê Salem với chú Sam rồi, ḿnh có la nô-gút nô-gút (no good ! no good !) chỉ có… chó nó nghe !”
Trong ”thời chú Sam“, mặc dù đang đánh giặc với Bắc Việt, người dân vẫn đi lại thong thả, miễn là đừng… lội sông Bến Hải để ra ngoài Bắc. Năm khi mười hoạ mới bị hỏi căn cước. Trong trường hợp vào ra ở các ”lănh địa” của chú Sam th́ lúc nào người dân cũng bị chú lính của chú Sam hỏi giấy bằng tiếng Việt bỏ sai dấu: ”Cán cuốc! Cán cuốc !” (căn cước). Chẳng thấy người dân nào …cười !
Ngoài ra th́ đời sống của người dân rất tự do thoải mái. Tự do buôn bán. Đồ PX (dân gọi là pi-éc – là các mặt hàng nhập vào Việt Nam bán riêng cho quân đội chú Sam, không có thuế nên giá rẻ – lính chú Sam mua ra bán lại cho dân) tràn ngập các chợ trời. C̣n hàng hoá sản xuất trong xứ cũng bán đầy các chợ các phố. Tự do ngôn luận, in sách, ra báo. Thật t́nh, ở đây có… lạm phát : báo đủ loại – báo ngày, báo tuần, báo tháng… khoảng chừng trên 30 tờ ! Người dân đọc… mờ con mắt luôn !
Cuộc sống tương đối dễ chịu, dễ…thở. Đùng một cái,Việt Cộng tổng tấn công ngay trong ngày tết Mậu Thân. Chúng tin tưởng rằng ”toàn dân miền Nam sẽ nổi dậy lật đổ chánh quyền !”. Té ra, người dân, v́ sợ, nên chỉ lo bồng bế nhau chạy ! Lần đó, Việt Cộng thất bại nặng. Lần đó, người dân thật sự thấy tận mắt Việt Cộng là ai, để sau đó biến sợ hăi thành căm thù. Chỉ cần một ng̣i nổ là nó bùng lên để ”quạt” cho Việt Cộng một đ̣n ”chí tử“. Vậy mà không thấy chú Sam… nhúc nhích một ngón tay ! Chú không đánh trả, đă đành. Chú c̣n ngăn không cho quân đội quốc gia đánh trả. Chú đi một nước cờ mà không ai hiểu ǵ hết ! Và lần đó người dân nh́n chú Sam bằng một con mắt khác. Họ nói : ”Không biết cái thằng cha chú Sam này muốn cái ǵ ? Thiệt là ngược đời ! Kẻ thù th́ ḿnh biết rơ, c̣n thằng bạn đồng minh nhai sơ-huynh-gum này th́ ḿnh…mù tịt !”.
Từ chỗ nhận định nói trên, người dân bắt đầu nghi ngờ cái ư nghĩa của hai bàn tay nắm lấy nhau dưới lá cờ nhiều sao làm nền cho loại nhăn dán trên các đồ viện trợ. Ai cũng nghĩ rằng cái nhăn đó có…hai mặt. Giống như chú Sam, chú cứ phải nhai sơ-huynh-gum liền tù t́ để không ai ”bắt gân mặt” mà đoán chú đang nghĩ ǵ, bởi v́ chú muốn giấu ”cái mặt bên kia” của chú, không phải giấu với địch mà giấu với thằng bạn đồng minh ! Thế mới đau !
Rồi v́ không c̣n tin tưởng nữa, người dân lo… thủ. Ai cũng dự trữ đồ ăn ! Có tiền th́ trữ nhiều, không tiền th́ chạy nợ để trữ chút chút. Cho nó ”ăn chắc“, bởi v́ thằng cha chú Sam này coi vậy mà không phải vậy !
T́nh trạng nhập nhằng này kéo dài tới hiệp định ǵ ǵ đó ở Paris. Tiếp theo là lính chú Sam ”gô hôm” từ từ, trước sự dửng dưng của người dân, bởi v́ họ đă lật tẩy ”cái mặt bên kia” của chú. Cái nhăn ”hai bàn tay nắm lấy nhau” không bị mưa mà nó cũng tróc, giống như đồ thợ mă !
Rồi th́ ”cơm không lành canh không ngọt” giữa chú Sam và ông Thiệu (tổng thống đệ nhị cộng hoà – xin nhắc lại cho những ai không… muốn nhớ !) Đùng một cái, ông Thiệu ra lịnh bỏ Pleiku/ Kontum rút hết quân về vùng Duyên Hải. Quân đội và dân chúng ngạc nhiên đến bàng hoàng, bởi v́ đă bị Việt cộng tấn công đâu mà phải rút ? C̣n phía Việt cộng th́… giật ḿnh vội vă ”nâng cao cảnh giác“, nín thở bất động , bởi v́ không biết ”thằng ngụy ác ôn này định dở tṛ ǵ đây ?”. Người ta đồn (Hồi này, tin đồn đi nhanh hơn hỏa tiễn và người dân miền Nam chỉ sống bằng… tin đồn !) rằng ông Thiệu giận lẫy thằng bạn đồng minh ”xỏ lá” nên chơi một cú cho nó xanh mặt ! Không biết chú Sam có xanh mặt hay không chớ thằng dân th́ xanh mặt dài dài… Bởi v́ không biết không hiểu ǵ hết. Cứ thấy quân đội tự nhiên rút chạy là cắm đầu chạy ! Mà có hỏi quân đội th́ – than ôi ! – quân đội cũng bù trất ! Vậy là kinh hoàng, là hỗn loạn ! Vậy là cứ… nhắm mắt chạy. Càng chạy càng sợ ! Càng sợ càng chạy ! Người dân giống như những con cờ bị người chơi cờ hất trọn bàn cờ xuống đất, văng tung toé khắp nơi, rơi vào hốc vào kẹt, rơi vào lỗ cống đường mương… Ai biết ? Ai thèm biết ? Nghĩ mà thương cho người dân miền Nam ”sanh chẳng gặp thời“…
Từ miền Trung dài vô Sàig̣n, chỗ nào cũng thấy chạy. Dân chạy trước. Phía sau dân là quân đội. Phía sau quân đội, xa thật xa, là Việt cộng. Họ đă mất thời gian ”điều nghiên t́nh h́nh” để nhận thấy hiện tượng ”ngụy quân” rút đi là có thật. Thế là ”ta” xua quân chạy theo ”toé phở” nhưng vẫn láo phét rằng ”quân ta đuổi chúng nó chạy…toé khói” !
T́nh trạng hỗn loạn này được tiếp nối bằng sự ồ ạt di tản ra… biển Đông. Cũng là chạy nhưng chạy ra khỏi xứ !
”Thời chú Sam” được hạ màn vào cuối tháng tư năm 1975. Màn không được hạ từ từ theo đúng ”điệu nghệ sân khấu” với giàn kèn đồng thổi bản ”̣ e rô be đánh đu” ! Màn bị hạ… cái rẹt như bị đứt giây, bởi v́ anh hạ màn… bỏ mẹ nó xuống cho rồi để c̣n vắt gị lên cổ chạy cho kịp nhảy lên chiếc trực thăng di tản cuối cùng !
Chú Sam ”gô hom” để lại miền Nam vô số sơ-huynh-gum đă… nhai rồi và một lô con lai, có trắng có đen… gọi là kỷ niệm !
Đây nói về người dân vào ”thời bác Hồ“…
”Thời bác Hồ” được… kéo màn khai diễn bằng một h́nh ảnh lẽ ra phải hào hùng, nhưng mấy anh Bắc Việt đă dàn cảnh vụng về cho nên đă trở thành ra lố bịch.
Số là…
Ngày 30 tháng tư năm 1975, cổng vào dinh Độc Lập đă được mở rộng để ”đón tiếp các anh em Giải Phóng“, sau lời tuyên bố đầu hàng của ông Dương văn Minh. Thay v́ cứ đường hoàng oai vệ tiến thẳng vào dinh – v́ là người thắng trận – mấy ông Bắc Việt đă dàng cảnh bằng cách đóng cổng lại để cho một xe tăng mang cờ Giải Phóng ủi sập rồi ngất ngưỡng… ḅ vào bên trong như một thằng say. Báo chí, truyền h́nh chụp ảnh quay phim liền tù t́, cho thế giới thấy rằng ”chính quân đội và nhân dân ta đă tiến công ủi sập chính quyền miền Nam“. Trong màn diễn xuất đó, họ quên mất người dân nên chỉ thấy có lèo tèo mấy anh Giải Phóng ! Trong lúc đó, dân chúng – khá đông – đứng xa xa nh́n một cách bàng quan, không hiểu “tại sao không chạy thẳng cha nó vô cho rồi, chớ đóng cổng làm chi để rồi phải ủi sập mới vô được, thiệt... làm chuyện ruồi bu! ”
Tiếp theo là lá cờ Giải Phóng Miền Nam lớn bằng tấm chiếu phe phẩy trên nóc dinh giống như người chạy việt dă vừa về tới đích. Và tiếp theo là hai câu đối thoại đáng ”đi vào lịch sử” : Khi được ông Dương Văn Minh – vị tổng thống… phù du nhứt lịch sử – nói : “Mời các ông ngồi vào bàn để chúng tôi bàn giao “, một ông… nón cối Bắc Việt ”phang” cho một câu ”Bàn giao cái ǵ ? Các anh thua trận, đầu hàng vô điều kiện mà c̣n cái ǵ để bàn giao ?“. Không biết những người miền Nam có mặt lúc đó – tổng thống, tổng bộ trưởng v.v…– có nghe ”đau như hoạn” ?
Vậy là…giải phóng ! Người dân cũng có vỗ tay. Hết chạy loạn là… vui rồi. Hết giặc, con cái hết đi lính… là vui rồi. Một phóng viên miền Bắc phỏng vấn một bà già miền Nam : ”Thế… bà má có vui không nào ?“. Trả lời : ”Ờ… vui chớ ! Nhờ có mấy ông giải phóng về kịp nên mới yên ! Chớ không, tụi Việt Cộng nó pháo kích riết chắc chết quá !”. Ở một nơi khác, phỏng vấn một anh xích lô, anh ta trả lời : ”Vui chớ sao không vui ! Đạp xích lô lúc nào cũng bị tụi nó nghi là Việt Cộng”. Rồi anh chỉ vào mặt ḿnh : ”Anh coi ! Mặt tui vầy mà là Việt cộng à ?”
Mà vui thật ! Ở Sàig̣n đông lắm. Thiên hạ đi đầy đường. Xe hơi, xe gắn máy, xe đạp… nối đuôi nhau nhích nhích. Vậy mà chẳng thấy ai gây gổ với ai, cũng chẳng nghe ai nóng nảy tin tin một tiếng kèn ! Đó là lần đầu tiên người dân tự động ”xuống đường“, không phải để đấu tranh mà là để đi coi… bộ đội ! Cũng giống như đi coi chợ phiên sở thú. Vui lắm !
Gánh hát mới khai diễn chưa kịp đánh trống thổi kèn quảng cáo mời mọc mà đă được khán giả bốn phương kéo tới xem thật đông như vậy th́ thật là… ”thành công, thành công, đại thành công !” Người dân cũng thấy khoái bởi v́ toàn là đào kép mới – cái ǵ lạ cũng hấp dẫn – và bởi v́ được đi coi…thả giàn.
Sau mấy lớp hài hước mở màn như chuyện mấy anh bộ đội nói dóc nói phét ”Hà Nội cái ǵ cũng có“, chuyện ”nhà ỉa nhà đái… trong xô“ .v.v… sân khấu bỗng chuyển sang bi hài kịch mà trong đó người dân được kịch tác gia cách mạng đẩy lên đóng vai chánh ! Người dân ngạc nhiên dở khóc dở cười… Vai chánh đó có cái tên nghe lạ hoắc : ”nhân dân làm chủ” !
florida80
07-06-2019, 19:59
Từ một tay ngang bước lên sân khấu, dĩ nhiên là cần được các đạo diễn chăm sóc dạy dỗ tận t́nh để người dân được… lột xác biến thành kịch sĩ.
Đầu tiên, người dân được mang một cái tên khác cho đúng với điệu nghệ kịch trường: tên ” Nhân Dân ” (Xưa nay, trong giới cải lương kịch nghệ có… truyền thống là khi đă ”đi hát” th́ người ta thường lấy một cái tên khác đẹp hơn kêu hơn là cái tên cúng cơm. Vậy mới là nghệ sĩ !) Rồi ”cái” nhân dân đó được dạy hô khẩu hiệu – đó là những bài bản… gốc của cách mạng mà ai ai cũng phải biết hát, cũng như trong giới cải lương kép độc hay hề ǵ cũng phải rành ”sáu câu“… Đại khái, chỉ có mấy khẩu hiệu như ”vĩ đại, vĩ đại, vĩ đại , như ”muôn năm, muôn năm, muôn năm“, như ”sống măi, sống măi, sống măi“. Vậy mà không phải dễ ! Phải hô cùng một lúc và hô cho đúng nhịp. Hô lỏn chỏn là ”có vấn đề đấy nhá !”. Tiếp theo là tập vỗ tay. ”À… vỗ tay cũng phải tập chứ ! Có phải như thời Mỹ Ngụy đâu mà các anh các chị muốn vỗ thế nào là vỗ. Muốn làm chủ, nhân dân phải tập cả vỗ tay nữa cơ !” Thế là học vỗ tay : mọi người trong hội trường cùng vỗ một lúc, không cần khoái tỷ hay thích thú ǵ ráo, chỉ cần thấy anh cán bộ đang nói bỗng ngừng lại vỗ tay là ta vỗ tay thôi!
Tiếp theo là đi học tập ba hôm về đường lối chủ trương của cách mạng. Thượng vàng hạ cám ǵ cũng phải học tập ráo. Cùng ngồi chung với nhau – thường th́ ngồi dưới đất v́ không có đủ băng đủ ghế, và v́ không đủ chỗ nên ngồi cả ra hàng ba, ra sân – cùng nghe chung những ǵ mấy cán bộ nói. Và v́ mấy cha cán bộ nói dài quá, lại thay nhau nói cùng một đề tài bằng những lời lẽ y chang như nhau nên người ”nhân dân“, kẻ trước người sau, cùng chung nhau… ngáp ! Suy cho cùng, ngáp cũng là một cách… phát biểu. Nó nói lên sự mệt mỏi chán chường. Về sau, khi đă… ”quen nước quen cái” với những buổi hội họp học tập, với cái gọi là ”Đảng lănh đạo, Nhà nước quản lư“… cách ”phát biểu” độc đáo đó đă được người dân ”khai triển” rất thoải mái, không phải giơ tay xin phép ai hết và cũng không sợ bị quy tội ”bôi bác không khí nghiêm túc của hội trường“. Để thấy ”Trong chế độ ta, nhân dân vẫn làm chủ… cái ngáp của ḿnh đấy chứ !”.
florida80
07-06-2019, 20:00
Tiếp theo (trong ”thời bác Hồ“, lúc nào cũng có một sự ”tiếp theo” nghĩa là chẳng bao giờ thấy một sự ngưng nghỉ, cứ ” ọc tập tiếp theo học tập“, cứ ”đấu tranh tiếp theo đấu tranh“, cứ ”khai báo tiếp theo khai báo“…) nhân dân học tập khai lư lịch, học tập báo công báo tội, học tập làm sổ hộ khẩu sổ gạo… Hết học tập ở tổ dân phố th́ kéo nhau ra học tập ở phường – cũng như vậy thôi nhưng đông hơn nên… vui hơn – rồi học tập ở quận… Rồi đi mết-tinh, đi đón tiếp phái đoàn này, đi chào mừng phái đoàn nọ, đi làm lễ đón nhận lẵng hoa của bác Tôn (ông già này thay thế bác Hồ, nhân dân đoán như vậy) Ôi thôi ! Rộn rịp, vui lắm !
Khác hẳn với ”thời chú Sam“, người nhân dân bây giờ đi đến đâu cũng thấy cái sự làm chủ của ḿnh nó… ḷi ra cả đống. Bằng cớ là cái ǵ cũng thuộc về nhân dân ráo, cái ǵ cũng thấy dán nhăn ”nhân dân” mà chẳng cần phải ”cầu chứng tại toà“. Sướng như vậy ! Này nhá : Ủy Ban Nhân Dân này, Toà Án Nhân Dân này, Quân Đội Nhân Dân này, Công An Nhân Dân này… đến tờ báo to nhất nước – của Đảng – cũng phải mang tên ”Nhân Dân” đấy ! Làm chủ, sướng nhá !
Thế nhưng, có hai cơ quan mà nhân dân không được làm chủ : đó là tổng cục kế hoạch và ngân hàng. Chỉ có hai cơ quan này là đặc biệt mang nhăn ”Nhà Nước” nên được gọi là ”Tổng cục kế hoạch Nhà Nước” và ”Ngân Hàng Nhà Nước“. Nhà Nước nắm cái tổng cục để độc quyền lên kế hoạch… hốt bạc đổ vào ngân hàng của Nhà Nước, vậy là an toàn nhứt rồi ! Người ta nói : ”Đồng tiền là huyết mạch, Nhà Nước nắm cái huyết mạch đó là nhân dân… nhăn răng !” Nói như vậy là có ư bôi bác chế độ. ”Hăy nhớ rằng, trong chế độ ta có sự phân công rơ rệt : Đảng lănh đạo, Nhà Nước quản lư, Nhân Dân làm chủ. Muốn quản lư, Nhà Nước phải nắm cái… hầu bao chứ. Không có cái đó th́ quản lư cái đếch ǵ được. Rơ như thế đấy !”. Lư luận chắc nịch như đinh đóng cột, nhân dân chỉ c̣n nước đi chỗ khác chơi.
Dù sao đi nữa, được lên đóng vai chủ trong vở trường kịch của ”thời bác Hồ” vẫn thấy khoái hơn ở ”thời chú Sam“. Thời đó, người dân chỉ là người dân quèn với bộ mặt thật của nó, chưa từng biết thế nào là ”vẽ lọ bôi hề . C̣n bây giờ, trên sân khấu cách mạng, người dân được tô son trét phấn để có bộ mặt khác – một bộ mặt không giống ai – vui chớ !
Qua ”thời bác Hồ“, cái ǵ cũng thay đổi hết. Đặc biệt là người dân. Ngoài chuyện ”nhân dân làm chủ“, người dân bây giờ nh́n lại ḿnh cũng thấy không c̣n là ḿnh nữa ! Cả cái thân h́nh trước đây, chỉ c̣n lại có… cái miệng. Mỗi một người dân được xem như là một ”nhân khẩu” – một cái ”miệng người” – Tờ khai gia đ́nh thời trước bây giờ được thay bằng ”sổ hộ khẩu” trong đó kê khai có bao nhiêu…cái cửa miệng ![Mà cũng khá phức tạp về cái hộ và cái khẩu này, trong nhà mà có hai đàn ông và hai đàn bà th́ phải khai làm sao cho chỉnh, v́ có 4 cửa khẩu cọng thêm 2 cửa hộ nữa - ư kiến độc giả] . Nghĩ cho cùng, Nhà Nước cách mạng có lư, bởi v́ trong công tác ”quản lư“, chuyện đầu tiên phải lo là ”nuôi ăn“. Vậy, phải biết rơ ”ta” có bao nhiêu cái cửa miệng trên, [c̣n cửa miệng dưới th́ phải ém đi, không cho ăn v́ ăn vào sẽ sinh đẻ làm hại đến kinh tế của nhà nước - ykđg]. Thế… Ngoài ra, nếu thấy cái miệng nào đă có ăn mà c̣n đ̣i cả quyền ”nói” th́ ”ta” chận ngay không cho nó ăn. Có nói, đến chừng đói ră ruột ra th́ cũng phải câm lại thôi. Đỉnh cao trí tuệ là ở chỗ này đấy !
Sau khi đă học tập tốt, nghĩa là người nhân dân đă rành bài bản để đóng vai ”nhân dân làm chủ“, người nhân dân phải biết ”đi thưa về tŕnh“. Nói cho văn vẻ chớ thật ra là đi đâu phải xin giấy di chuyển của chánh quyền nơi cư ngụ và về phải tŕnh lại giấy di chuyển có đóng dấu nơi ḿnh đă đến. Nhân dân làm chủ khi dọn nhà qua ở chỗ khác phải làm thủ tục giấy tờ dời địa chỉ – gọi là chuyển hộ – có sự chấp thuận của chánh quyền hai nơi – nơi ở củ và nơi ở mới – Nhân dân làm chủ phải đi lao động xă hội chủ nghĩa (Thời trước gọi là ”đi làm…chùa”). Nhân dân làm chủ ”phải” triệt để thực thi quyền làm chủ của ḿnh nghĩa là ”phải” làm thế này, ”phải” làm thế nọ… toàn là những thứ ”phải” mà ở ”thời chú Sam” t́m đỏ con mắt không có, ví dụ như phải đổi tiền, phải bị đánh tư sản, phải đi kinh tế mới, phải đi tập trung cải tạo… Chánh quyền mới gọi là ”một cuộc đổi đời”. Họ nói đúng ! Có điều là cuộc đổi đời đó xoay đến 180 độ, làm cho người dân thấy… ngất ngư !
florida80
07-06-2019, 20:00
Sau khi miền Nam được giải phóng, mấy cha Giải Phóng Miền Nam c̣n đang ”cờ phất trống khua” trên sân khấu cách mạng bỗng bị… cúp điện hạ màn, đuổi vào hậu trường lảnh ”lương cà phê” (Tiếng nhà nghề nói gánh hát không tŕnh diễn, nghệ sĩ chỉ lảnh chút tiền để uống cà phê thôi) Họ bị giải tán một cách êm ru và dễ ợt như người ta liệng một miếng giẻ rách vào đống rác, trước sự ngạc nhiên của người nhân dân làm chủ. Bởi v́ chuyện ”đại sự quốc gia” như vậy mà chẳng thấy ”lũ đầy tớ” nó hỏi qua ư kiến một lần ! Rồi đến vụ thống nhất đất nước, những ”công bộc của nhân dân“ cũng cứ quyết định một ḿnh ên !
Thật ra, lấy công tâm mà nói, nếu có được hỏi th́ cái ”nhân dân làm chủ” cũng chỉ gật đầu nhất trí. Cứ xem nhân dân miền Bắc, tính đến năm 1975, họ ”làm chủ” đă hai mươi năm, có thấy họ không nhất trí bao giờ ? Người dân chắc nghĩ rằng ḿnh làm chủ nhưng c̣n thằng khác nó làm chủ cái bao tử và sinh mạng của ḿnh nữa, vậy, cứ luôn mồm nhất trí là…chắc ăn nhứt ! (Một nhà văn lớn thời tiền chiến vào Nam thăm bạn bè sau 1975 đă nói nhỏ : ”Tôi c̣n sống đây là nhờ tôi biết sợ“. Một câu để đời !) Cái ưu việt của chế độ là ở chỗ này đấy !
Tiếp theo là người dân học tập – lại học tập ! – đi bầu. Hồi thời trước, người dân cầm lá phiếu thấy ḿnh… oai ghê lắm. Họ tự do chọn lựa ứng cử viên, họ nh́n ảnh của từng người và c̣n phê b́nh ”líp ba ga” : ông này dễ thương, giống kép Hùng Cường , ông này…cha ! coi bậm trợn quá, à ! c̣n bà này giống Túy Hoa ghê, coi đặng à v.v… Bây giờ th́ khác : Đảng chọn, dân bầu. Sợ nhân dân mất thời giờ và mất công nên Đảng chọn dùm cho dân. Nhân dân chỉ c̣n có… nhắm mắt bầu. Sướng gần chết c̣n muốn ǵ nữa ? Có điều là bầu bán bây giờ không c̣n rầm rộ trống kèn như thời trước nên chẳng thấy có ǵ hấp dẫn hết.
Sau giải phóng, người dân miền Bắc đua nhau vào Nam để ”cứu trợ đồng bào ruột thịt miền Nam sống trong sự kềm kẹp của bè lũ ác ôn Mỹ Ngụy, đói khổ thiếu thốn vô cùng“. C̣n người dân miền Nam, ít lâu sau, cũng lục tục kéo nhau ra miền Bắc, không phải để ”tham quan” mà để… thăm nuôi thân nhân bị đưa đi tập trung cải tạo ngoài đó. Kẻ vô người ra như vậy thật là một sự… giao lưu đáng đồng tiền bát gạo, bởi v́ nó ”mở mắt” người dân của cả hai miền. Để thấy rằng dù ”ở” với bác Hồ hay ”ở” với chú Sam, người dân vẫn là những con cờ, không hơn không kém !
Bây giờ, gần bốn chục năm sau giải phóng, cuộc sống miền Nam cũng đă ổn định, nghĩa là người dân vẫn… sống nhăn, không phải nhờ khẩu hiệu ”dân giàu nước mạnh…” mà nhờ biết xoay sở để sinh tồn. Cũng có hàng hoá đầy chợ. Cũng có quán xá đầy đường. Cũng có vài tờ báo của đảng / đoàn / cơ quan để đọc – vài tờ cũng đủ… chán, đâu cần phải ba mươi tờ như ”thời chú Sam” – Cũng có tiểu thuyết lai rai của Hội Nhà Văn – cái hội mà chế độ đẻ ra để ”g̣” các nhà văn đi cho ngay cho đúng ”đường lối chủ trương” – Cũng có nhạc vàng lả lướt đă thông qua sự kiểm tra của Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn, một loại “cục” lúc nào cũng thấy… nằm ch́nh ́nh trên các DVD và băng nhạc dưới dạng con tem, trên đó có ghi rơ tên chương tŕnh, hăng sản xuất, số giấy phép, mă số và hàng chữ đỏ “Nghiêm cấm in sao dưới mọi h́nh thức“.
Đảng vẫn lănh đạo, Nhà Nước vẫn quản lư và Nhân Dân vẫn… làm chủ, lẽ dĩ nhiên !
Tính ra, ”thời chú Sam” chỉ dài có hai mươi năm. Cái ”số” như vậy thầy bói gọi là… yểu tử ! Trong lúc ”thời bác Hồ” vẫn c̣n tiếp diễn dài dài, gần bốn mươi năm mà chưa thấy hạ màn ! Đó là cái ”lô-gích” của thời đại bởi v́ bác Hồ lúc nào mà chẳng ”sống măi! sống măi ! sống măi !” ?
Chỉ tội cho người dân, với bộ mặt ”không giống ai” v́ bị tô son trét phấn, có nhăn nhó v́ đau quặn ruột người ta cũng vẫn thấy như đang…cười ! Và người ta kết luận : ”Tốt đấy chứ !”. Ở đây, phải hiểu ”người ta” là Đảng và Nhà Nước.
Tiểu Tử
florida80
07-06-2019, 20:01
Thursday, August 14, 2014
"Cười Nhiều" Không Phải Lúc Nào Cũng Tốt Nếu Như Phải Cười Gượng
Nụ Cười
Tiếc ǵ với nhau nụ cười chào
Nào có đâu hao tốn là bao
Một nụ cười gây bao thiện cảm
Sao nỡ ơ thờ lúc gặp nhau
Chắc tại bẩm sinh không biết cười
Chào đời chỉ biết khóc mà thôi
Muốn cười phải đợi “mụ bà” dạy
Học qua nhưng chẳng mấy dịp cười
Chỉ v́ đời nhiều khổ hơn vui
Nên hiếm hoi thấy được nụ cười
Cười không khó nhưng cười không nổi
Nên khi chụp ảnh bị bắt cười
Ḷng không vui sao phải gượng cười
Cười cho người tưởng đời ḿnh tươi
Bởi đời chẳng bao giờ như ư
Nên phải gượng vui theo kịp người
Muốn vui thật sự phải thảnh thơi
Biết vô thường quá mọi sự đời
Có thế th́ ḷng mới thanh thản
Gởi đến tha nhân một nụ cười
Nghe th́ rất dễ nói khơi khơi
Nhưng có mấy ai ngộ được lời
Thóat được tham, sân, si, lục dục
Quả thật là khó như lên trời
Người Phương Nam
Các cụ nhà ta vẫn thường có câu “một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, trên thực tế cười có rất nhiều lợi ích không chỉ về mặt tinh thần mà c̣n giúp nâng cao thể chất. Tuy nhiên theo một nghiên cứu khoa học mới đây th́ sự thật lại không phải như vậy, nếu cười quá nhiều có thể c̣n gây hại cho sức khỏe của bạn.
Nó thực sự không tốt nếu bạn cười một cách giả tạo, cười ngay cả khi bạn đang cảm thấy buồn chán. Khi một ai đó cố gắng mỉm cười chỉ v́ nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn, hay khi họ muốn che giấu cảm xúc thật sự của ḿnh, th́ kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Do đó cũng có thể nói một nụ cười là tốt hay xấu hoàn toàn phụ thuộc và động lực đằng sau nó.
Phó giáo sư Anirban Mukhopadhyay tại đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông cho biết “thông thường mọi người mỉm cười khi họ cảm thấy hạnh phúc, nụ cười là sự phản ánh của niềm vui.
Tuy nhiên đôi khi con người cũng cười để tự đánh lừa bản thân ḿnh, họ nghĩ như vậy sẽ tạo động lực để vượt qua nỗi buồn hay điều tương tự, hoặc đôi khi họ không muốn người khác thấy cảm xúc của ḿnh”.
Trong nghiên cứu này, Mukhopadhyay và các nhà khoa học cộng sự của ḿnh đă tiến hành hai thử nghiệm. Trong thử nghiệm đầu tiên, 108 người được mời tham gia một cuộc điều tra. Họ được yêu cầu phải cười nhiều nhất có thể mà không có tác động ǵ từ bên ngoài, những người tham gia cũng phải trả lời bảng câu hỏi về mức độ hài ḷng với cuộc sống của họ.
Trong thử nghiệm thứ hai, các nhà nghiên cứu chọn ra 63 người trong đó và cho họ xem những h́nh ảnh hài hước. Những người tham gia được yêu cầu mỉm cười nếu họ thực sự thấy những h́nh ảnh đó là hài hước, trong lần thử nghiệm này họ không bị ép phải cười.
Sau đó, các nhà khoa học đă tiến hành phân tích kết quả của hai cuộc thử nghiệm trên. Họ kết luận rằng những người không thường xuyên mỉm cười có phản ứng tiêu cực và cảm thấy không vui vẻ khi bị bắt phải mỉm cười, trong khi đó những người thường xuyên cười cảm thấy vui vẻ hơn khi tham gia hai cuộc thử nghiệm trên.
Mukhopadhyay cho biết “Những người hay cười là do họ có tính cách vui vẻ, họ rất hay cười với những điều thú vị xảy ra trong cuộc sống, v́ thế nụ cười có tác dụng tốt đối với họ".
Trong khi đó, những người không thường xuyên mỉm cười là do tính cách của họ như vậy, do đó một nụ cười đối với họ chỉ là nỗ lực để cảm thấy hạnh phúc hơn. Nhưng thực tế nó đem lại các cảm giác tiêu cực”.
Nghiên cứu của giáo sư Anirban Mukhopadhyay đă được đăng trên tạp chí Tâm lư học xă hội.
Theo GenK
Ái Mont sưu tầm
florida80
07-06-2019, 20:01
Trải Nghiệm Cuộc Sống/ Điều Học Măi Vẫn Chưa Biết
Ba đi làm về rất muộn, măi tới hơn 10h tối tiếng xe của ba mới dừng lại ở cổng. Người ra đón ba không phải là đám con chân dài vai rộng của chúng tôi, mà là mẹ tôi
Tôi nghe mẹ trách yêu:
- Ông biết cả nhà lo lắng lắm không, sao không điện thoại về?
Ba không đáp, dẫn xe nhanhn vào rồi mới thở hắt ra một hơi, giọng vừa bực vừa chán:
- Mất cha nó cái điện thoại di động rồi! Tôi hỏi nhanh:
- Mất cái điện thoại ba hứa cho con hả?
Giờ ông mới nhếch môi cười:
- Cũng may, cái cũ.Tôi tiu nghỉu:
- Th́ cái đó, con định xin cái đó khi ba mua cái mới. Ba ṿ đầu tôi:
- Cho con phải cho cái mới sao lại để cho con cái cũ được!
Rồi ông chuyển giọng bực tức:
- Ḿnh vừa móc ra nghe, chỉ mới alo được một tiếng là nó chạy ngang giật cái vèo, nhanh như gió vậy. Mẹ lo lắng:
- Ở ngoài đường hả, rùi có bị té hay bị ǵ không? Ba lắc đầu:
- Cũng may lúc đó tôi dừng lại, tấp xe vào sát lề để nghe, nếu không th́…
Mẹ vẫn cái giọng thường khi:
- Thôi của đi thay người
Nhưng ba vẫn c̣n chưa nguôi
- Chuyện tiếp theo mới làm mất th́ giờ. Thằng giật điện thoại của tui bà biết bao nhiêu tuổi không? Rồi không đợi mẹ hỏi, ba trả lời
- Mới có 15 hay 16 ǵ đó. Mẹ ṭ ṃ
- Sao ông biết rơ vậy? Ba thở dài
- Nó giật xong, chạy chưa được chục m là tông vào chiếc taxi, bị ngă và vỡ đầu. Nghe tới đó cả mẹ và tôi đều giật ḿnh:
- Có sao không ông?
Ba buông lỏng một câu
- Chết rồi!
- Trời ơi! Đó là tiếng kêu thảng thốt của mẹ, giọng mẹ hơi run.
- Rồi.. rồi làm sao? Giọng ba trùng xuống:
- Lúc mới té nó chưa chết, nhưng chiếc điện thoại mới giật th́ văng ra xa, bị một chiếc xe tải chạy tới cán nát ra. Mọi người bu lại đông nghịt, nhưng chẳng ai làm ǵ giúp nó cả, bởi họ chỉ lo chửi rủa nào là quân ăn cướp, quân lưu manh chết cho đáng đời! Lúc đó tôi quên cả chuyện mất của, gọi ngay chiếc taxi chở nó đi nhà thương.
- Rồi xe ông làm sao?
- Tôi chay xe theo, trả tiền xe và đưa nó vào pḥng cấp cứu. Nhưng chỉ khoảng 30p sau là nó tắt thở.
- Do vậy mà ông về trễ
Ba gật đầu, nhưng vẻ ủ rũ vẫn c̣n và h́nh như năng nề hơn. Mẹ là người hiểu ba hơn ai hết, nên lại nhỏ nhẹ hỏi:
- C̣n có chuyện ǵ sao?
- Bà có c̣n nhớ cô Hà, người giúp việc nhà ḿnh hồi mấy năm về trước không? Câu hỏi bất ngờ của ba làm mẹ cau mày
- Lại có chuyện ǵ với cô ấy? Hà là người mà hồi đó ông nghi là người lấy cắp chiếc đồng hồ mà ông bỏ quên ở nhà tắm, rồi ông nhất quyết đuổi cô ấy, mặc dù cô ta khóc lóc, năn nỉ găy cả lưỡi để xin làm việc trở lại. Và về sau…
Ba tôi tiếp lời bằng giọng ăn năn
- Sau khi cô ấy nghỉ việc được một tháng th́ tôi t́m thấy chiếc đồng hồ rơi kẹt trong cái lavado. Tội nghiệp cô ấy bị nghi oan…
Mẹ tôi chép miệng
- Chuyện cũ rồi dù ǵ ông cũng cho cô ấy hai tháng lương.
Tuy nhiên ba tôi chợt ôm đầu, nỗi khổ đau dường như không c̣n đè nén được nữa
- Bà có biết thằng giật đồng hồ của tội và bị chết đó là ai không? Nó là con của cô Hà.
florida80
07-06-2019, 20:03
Bài Tập Làm Văn Cuối Cùng
Tuần rồi bé Giang cũng có làm bài tập làm văn y chang tấm h́nh này. Đại khái thế này: " Em ra đường nh́n thấy một người VN tay chân đều cụt không thể nắm bắt hay đi đứng đang ḅ lăn xin ăn, có một ông Tây đến bưng một hộp cơm gà, ông ta ngồi bẹp xuống đường bất kể, và d́u người ăn mày ngồi dậy dựa vào chân ông, ông vội lấy vạt áo thung của ông lau cái miệng nhơ nhớp và cẩn thận đút từng muổng từng muổng cơm , sự ngạc nhiên của người ăn xin hiện rỏ, ông ta vừa trợn tṛn đôi mắt vừa há to miệng để ông tây đưa thức ăn vào...Sau 3 cái nuốt vội v́ quá đói, ông ta đột nhiên hậm hực...thức ăn từ miệng trào ra, đôi mắt ông ta khép lại và nước mắt chảy như khe suối theo khóe mắt, ông Tây vội đặt dĩa cơm xuống đường ôm chầm lấy ông, lâm râm mấy câu ...i love you baby..ilove you baby... anh ăn xin gục đầu vào ngực ông Tây khóc bật thành tiếng...và nh́n từ xa.. mặt anh ăn xin h́nh như bị ướt sũng... th́ ra không phải nước mắt của anh ăn xin làm ướt mặt, v́ nước mắt đâu nữa mà ra khi phải cố hết sức để bật thành tiếng rống khô khan v́ cảm xúc quá mạnh... Chính là giọt nước mắt của ông Tây. Phải, Giang đă thấy rỏ ông ta to con dạm dỡ cho nên nước mắt của ông ta khủng thật...những giọt nước mắt ông Tây lăn trên mặt anh ăn xin đến đâu cũng đều đổi màu đen nhơ nhớp, bởi v́ có lẽ cuộc đời anh ăn xin này có bao giờ được rữa mặt cho dù một lần kể từ khi tay chân ĺa khỏi thân ḿnh...! Anh Tây cởi nốt cái áo thung ra lau mặt cho anh ăn xin xong lại lau tiếp theo vào mặt ông ấy v́ lệ nḥa đôi mắt làm ông không thấy đường, không biết có phải v́ vậy hay v́ quá thương người cảnh khó mà ông quên đi vệ sinh tối thiểu giử cho ông hay không.
Ḍng người tấp nập, tiếng kèn tiếng nói inh ỏi giữa khói bụi mịt mù...lạ thay! Không một ai ném cái nh́n, cái ǵ đang xảy ra dưới chân ḿnh. Anh Tây vẫn bịn rịn lúc từ giă đứng lên, anh ta vụt bước đi, khi đến bức tường đối mặt anh ta ngước nh́n lên bức tường rồi lăm răm thế này: -shameful truth..! - corrupt regimes..!....Giang không hiểu ông nói ǵ, cứ ghi rơ từng lời như vậy. Lúc này, Giang mới khám phá ra là Giang cũng đang khóc, nước mắt Giang làm mờ chữ viết cũng vội kéo áo thung chặm cho ráo kẻo cô rầy.
Bài tập làm văn tự thuật câu chuyện sống thực này Giang nộp cho thầy. Năm ngày sau, Giang được gọi lên văn pḥng Giám hiệu, Giang ngồi suy nghĩ không biết điều ǵ th́ được ban tư tưởng giáo dục dạy biểu thế này. - Có ai xúi quẩy em làm bài tập này không? - Dạ không có. - Thế em có biết làm văn thế này là vi phạm nghiêm trọng không? - Dạ không. - Em có biết như vậy là phản động, là bôi bác chế độ ta không? - Dạ cũng không. Dạ thưa thầy, em viết sự thật muh...- Thầy nổi giận đập bàn quát! Dù là sự thật em cũng không được phép viết đúng như vậy, Bác Hồ đă từng dạy 100 năm trồng người em c̣n nhớ không? Em đă phụ ḷng bác kính yêu của chúng ta rồi...
Giang về nhà ḷng miên man nghĩ ngợi, chợt hiểu ra là thầy cô buộc Giang phải học tập cách nói dối, phải biết vô cảm mà không có quyền biết thương xót, phải biết nén đau thương để quen chịu đựng như mọi người, phải biết nói dối để tồn tại...Giang tự thấy xấu hổ quá! Xấu hổ cho một thằng học tṛ không bằng cái cử chỉ nhỏ nhường miếng bánh cho bạn của mấy đứa đánh giày ngoài chợ cầu kho....Một buổi chiều....Giang viết vài hàng cho mẹ đặt dưới gối, và hành động gian dối lần cuối cùng là đặt chiếc gối thay Giang, trùm chiếc mền kín đầu, lẻn nhà ra đi bụi đời kể từ chiều hôm ấy...
Cầu Kho chiều 09 tháng 06 năm 2012
(Giang Le Facebooker)
florida80
07-06-2019, 20:04
Danh Ngôn Và Đại Ngôn - Huy Phương
“Đừng nghe những ǵ 'họ' nói mà hăy nh́n những ǵ 'họ' làm!” (Dựa theo câu nói của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu)
Sau năm 1975, các chiến hữu của chúng ta di tản đến Hoa Kỳ đă thành lập tổ chức Tổng Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH, tổ chức này có chi nhánh ở nhiều tiểu bang và đă có những lần hội họp tại Dallas, có sự tham dự của các cấp lănh đạo cũ của QLVNCH. Cứ mỗi lần họp lại để kỷ niệm Ngày Quân Lực, anh em đă nghe những lời phát biểu đến mối hận mất nước, được nghe những lời kêu gọi hào hùng, như nhắc nhở đến nhiệm vụ chung: “Chúng ta phải giải phóng Việt Nam, nhân dân Việt Nam chờ đợi chúng ta ở cả hai miền Nam Bắc.” Mỗi lần như thế là niềm hy vọng của những người bỏ nước ra đi lại bừng lên, và ai cũng nghĩ rằng thời cơ đă điểm và chiến hữu, đồng bào của chúng ta sẽ không chờ đợi lâu hơn nữa. Các chiến hữu cũng tin tưởng rằng, những phát biểu của cấp chỉ huy cũ này là những lời nói thành khẩn, chứ không phải là những lời nói đùa giỡn về một vấn đề sinh tử của quốc gia.
Trong một cuộc họp của Tổng Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH, người anh cả, Đại Tướng TMT, trong bầu không khí trang nghiêm đă rưng rưng nước mắt, can đảm nh́n nhận phần trách nhiệm của ḿnh, đă long trọng hứa “sẽ dành những ngày c̣n lại của cuộc đời để làm một cái ǵ đó cho tập thể.” Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, một tay vịn lá cờ vàng ba sọc đỏ, kêu gọi anh em hăy chuẩn bị để khi có tiếng gọi của tổ quốc, hăy sẵn sàng đi theo lá cờ thân yêu về giải phóng quê hương. Ông c̣n nói rằng, “Khi các chiến hữu thấy vắng bóng tôi, th́ lúc đó chính là tôi đă trở về trên quê hương để góp phần trong sứ mệnh giải phóng dân tộc.” Một vị chỉ huy khác là Thiếu Tướng Lâm Văn Phát, trước đại hội, đă hăng say, quyết liệt hơn, xác nhận rằng ra hải ngoại để liên lạc, và nói rằng, “Chúng tôi xin báo cáo cho toàn thể quư vị biết rằng, thời cơ đă chín muồi, chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Nội trong năm nay, chúng tôi sẽ phát động cuộc tổng nổi dậy, và nếu không thành công, chúng tôi xin chịu tử h́nh trước nhân dân.”
Thời gian này phần lớn anh em cựu quân nhân VNCH đều c̣n đang ở trong nhà tù tập trung, nếu nghe được những lời tuyên bố này, chưa chừng đă “hồ hởi, phấn khởi” đạp vách nhà tù, chạy ra để chào đón các anh.
Vị chủ tịch Hội Ái Hữu Cựu Chiến Sĩ VNCH Minnesota, năm 1988, căn cứ vào những lời tuyên bố trên của các huynh trưởng đă phát biểu: “Mong sao đây là một lời tiên tri chính xác và một ngày gần đây hàng vạn bước chân anh sẽ đạp sóng Thái B́nh, vượt dăy Trường Sơn trở về trên quê hương, đập tan loài quỷ đỏ.” (1)
Cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, tác giả câu danh ngôn để đời “đừng nghe...,” trong bài diễn văn trao quyền tổng thống lại cho ông Trần Văn Hương ngày 24 Tháng Tư, 1975, đă hứa hẹn “sẽ ở lại cùng anh em chiến đấu.” Ba ngày sau, ông và gia quyến lên phi cơ bay sang Đài Loan, để lại một con thuyền quốc gia sắp đắm, chôn vùi theo bao nhiêu nhân mạng của đồng bào và các chiến hữu của ông.
Càng về sau người ta thấy danh ngôn không mấy mà chỉ thấy đại ngôn. Cách đây 11 năm, một ông chủ tịch ngày khai trương lực lượng, trước mặt văn vơ bá quan, trong bài diễn văn khai mạc đă hùng hồn tuyên bố, “Đây là lúc chúng ta khua chiêng gióng trống để tiến về giải thể chế độ cộng sản!” Mười một năm, sức tàn lực kiệt, trên quê người, nhiều anh em chúng tôi đă từ giă cơi đời này, nhắm mắt mà c̣n mang theo niềm hy vọng ở lời tuyên bố của ông.
Ngày 30 Tháng Tư năm nào, đồng bào ở mọi nơi trên đất Úc cũng tập họp về thủ đô Canberra để kỷ niệm ngày mất nước và biểu t́nh trước Ṭa Đại Sứ CSVN. Biết trước chuyện này hàng năm, nên ṭa đại sứ đă đóng cửa và cho nhân viên “di tản.” Ngày 30 Tháng Tư, 2011, tôi hân hạnh có mặt tại Canberra và tham gia cuộc biểu t́nh này cùng với gần 1,000 đồng bào tỵ nạn cộng sản tại Úc. Trong lúc khí thế đang vươn cao, giữa rừng cờ vàng Việt Nam và cờ Úc, cùng với những khẩu hiệu chống cộng sản được hô vang, trên khán đài, một nhân vật đại diện cộng đồng đă dơng dạc tuyên bố, “Thưa đồng bào, sang năm (2012), nơi đây (ṭa đại sứ cộng sản) sẽ là ṭa đại sứ của VNCH!”
Lời tuyên bố vừa chấm dứt, tiếng vỗ tay hoan hô của đồng bào nổi lên như sấm dậy!
Một câu chuyện khác là tổ chức liên quan đến việc phục hoạt chế độ VNCH, có ư định tổ chức bán công khố phiếu và hứa hẹn, nếu thành công, lúc đó sẽ trả lại cho đồng bào số tiền gấp đôi!
Trong thành ngữ Hán Việt có câu “cao thanh, đại ngữ” để chỉ giọng nói cất cao (lớn tiếng) mà chữ th́ dùng “dao to, búa lớn!” Nói trong lúc bốc đồng, cao hứng, nói cho “sướng miệng” không phải đức hạnh của lănh tụ. Thành ra không phát biểu được danh ngôn, th́ đừng dùng đại ngôn, nói theo cách b́nh dân là “nói đại” hay “nổ đại!”
Kim Jong-un đă từng tuyên bố huênh hoang sẽ đích thân lái một chiếc xe tăng vào thủ đô Seoul của Nam Hàn để thống nhất đất nước, nhưng ít ra y cũng có xe tăng.
Danh nhân th́ thường có những câu nói đời sau trở thành danh ngôn, ví dụ như Winston Churchill, Mac Athur, Thành Cát Tư Hăn, Hưng Đạo Vương... Nhưng lời nói và việc làm phải đi đôi với nhau, thay v́ chỉ thuyết giáo, nói suông, đó là ư nghĩa của câu “ngôn hành hợp nhất.”
Lănh đạo mà không thành tín với dân, chắc chắn sẽ thất bại. Nguyễn Trăi đă từng nói, “Tín giả quốc chi bảo,” nghĩa là điều tín là của quư của quốc gia.
Ngày nay, v́ thói hiếu danh, chuộng h́nh thức chủ nghĩa, chữ tín đang bị xâm hại, bị đánh tráo bằng những ngôn từ “dao to, búa lớn” xa với sự thật, thành ra một thứ huênh hoang, khoác lác. Ngày nay trên đất nước Việt Nam, chúng ta lại nghe những bài diễn văn rổn rảng chắp nối những chữ nghĩa vô hồn, khoác lác, mị dân. Ngay cả những chữ “độc lập - tự do - hạnh phúc” luôn luôn hiện diện dưới hàng chữ “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” cũng chỉ là những thứ bánh vẽ, dù đảng đă đốt 3 triệu thanh niên trong ḷ lửa chiến tranh, ngày nay người dân cũng chỉ t́m thấy được những ǵ trái nghĩa với mục đích đề ra lúc đầu.
Đă không được là danh nhân th́ đừng ráng kiếm danh ngôn. Trong cả triệu triệu câu nói, dù trên cửa miệng hay trong cơi ḷng, trên đời này khó kiếm ra một câu danh ngôn cho đáng giá. Cuối cùng đó chỉ là những “doanh ngôn” mà người nói nhằm mục đích mua ḷng tin của quần chúng và “bán trời không văn tự!”
Đồng bào đă nhiều lần đánh mất niềm tin, v́ đă bỏ công lao, tài sản và cả mạng sống cho những người đầu cơ chính trị, tin vào những lời đại ngôn nơi những người tự nhận là “lănh đạo,” mà trong tất cả các thứ mất, mất niềm tin là tệ hại nhất!
(1) Tài liệu của Hội Ái Hữu Chiến Sĩ VNCH Minnesota (1988).
Huy Phương
at 6:47 PM
florida80
07-06-2019, 20:05
Lay Ta Tỉnh Mộng Một Lời Tâm Kinh
Hỏi :
Đạo Phật có ǵ khác biệt với các tôn giáo khác không?
-Sáu điểm đặc biệt ''khác đời'' của Phật Giáo là:
1/ một tôn giáo không quyền lực,
2/ một tôn giáo không nghi lễ
3/ một tôn giáo không tính toán, suy lường
4/ một tôn giáo không tập tục giáo điều
5/ một tôn giáo không có khái niệm về quyền tối thượng
và ân điển của một đấng Thượng-đế
6/ một tôn giáo không thần bí.
Một người hỏi Phật: “Ngài có phải là Thượng Đế không?”.
Đức Phật trả lời: “Không”.
“Là một bậc Thánh?”. “Không”.
Là một Thiên Thần?. “Không”.
“Vậy Ngài là người thế nào?”. Đức Phật đáp: “Ta là người đă giác ngộ”.
Câu trả lời của đức Phật đă trở thành danh hiệu của Ngài, bởi đây là điều đức Phật đă thuyết bày.
Hỏi : Vậy Đức Phật giác ngộ cái ǵ?
Sau bốn mươi chín ngày thiền định dưới cội bồ đề, Đức Phật đă tự thân chứng nghiệm nguyên lư duyên khởi, thấu rơ mối quan hệ hỗ tương của mọi sự vật hiện tượng, thấy rơ bản thể của nhân sinh vũ trụ. Nguyên lư duyên khởi nói rằng, tất cả hiện hữu trong thế giới bao la mênh mông này, không một hiện hữu nào có thể tồn tại một cách độc lập mà không nương tựa vào nhau. Sự nương tựa và tùy thuộc nhau để h́nh thành và tồn tại..vv là nguyên lư vận hành của vũ trụ nhân sinh.
Tiếng Vọng
Có một cậu bé ngỗ nghịch hay bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh rừng rậm. Lấy hết sức ḿnh, cậu thét lớn: "Tôi ghét người". Khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người".
Cậu bé hoảng hốt quay về, sà vào ḷng mẹ khóc nức nở. Cậu không hiểu được từ trong khu rừng lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ th́ con hăy thét thật to: “Tôi yêu người”. Lạ lùng thay, cậu bé vừa dứt tiếng th́ có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người".
Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều ǵ, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió ắt gặp băo. Nếu con thù ghét người th́ người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người th́ người cũng yêu thương con vậy."
Giấc Thu
Mùa thu rong bước trên ngàn
Đừng theo chân nhé, trần gian muộn phiền!
Vơng đong đưa một giấc thiền
Xua mây xuống đậu ngoài hiên ta bà.
Bóng tùng thấp thoáng xa xa
Nghe trong thinh lặng ngân nga chuông chùa
Vàng thu chiếc lá sang mùa
Theo sầu vạn cổ cũng vừa rụng rơi.
Nghiêng nghiêng nắng lụa bên đồi
Chiều qua chầm chậm bóng thời gian phai.
À ơi, cát bụi miệt mài
Ngủ đi, tâm niệm trần ai phiêu bồng !..
Như ngày thơ dại giấc nồng
Bên đời có ngọn từ phong vỗ về.
Nhân gian nay khép hẹn thề
Sớm mai thức giấc Bồ đề nở hoa,
Trần tâm sương khói nhạt nḥa
Vén màn sinh tử, bước qua ngậm ngùi.
Mùa thu dỗ giấc trên đồi
Lay ta tỉnh mộng, một lời Tâm kinh
Thiên thu trôi xuống phận ḿnh
Ơ hay.. muôn kiếp gập ghềnh, là mơ!
Trái si mê rụng ơ hờ
Nụ cười lan tận bến bờ.. trạm nhiên.
Thích Tánh Tuệ
Sưu tầm
florida80
07-06-2019, 20:06
Học Để Sống Và Hiểu Bản Thân - Nguyễn Hữu Đức
Có người cho rằng, con người là một động vật kỳ lạ v́ phải dành đến hàng chục năm để học mới có thể lo cho cuộc sống của ḿnh ở mức trung b́nh. Điều này hoàn toàn khác với động vật khác khi hầu hết đều có thể tự lo cho cuộc sống của ḿnh gần như ngay khi mới ra đời.
Theo tôi chính việc học là một phần của cuộc sống, để giúp con người chính là “người” khi xóa bỏ dần tàn dư “con” đeo bám suốt đời nhờ vào việc học. Ngẫm lại riêng cuộc đời ḿnh đă trải qua 65 năm, tôi thấy ḿnh đă dành phần lớn cho việc học nhưng gần như rất hiếm khi tự hỏi: “Học để làm ǵ, v́ sao phải học?” Thời gian học tiểu học với tuổi đời c̣n qua nhỏ, học mà không biết để làm ǵ là chuyện thường t́nh. Nhưng suốt thời gian học trung học, tôi chỉ biết học v́ mẹ tôi bảo phải thế và v́ thấy bạn bè ḿnh ai cũng phải học. Đến khi học đại học, nhờ thi đậu vào trường đại học dược khoa, tôi tự ḿnh h́nh dung học để trở thành dược sĩ. Nghĩa là học để biết, để làm một nghề nuôi sống ḿnh suốt cuộc đời sau này.
Nh́n lại nền giáo dục của nước Việt Nam trong thời gian qua ta thấy nhiều yếu kém. Đến độ phải đặt vấn đề “đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục và đào tạo”. Suy đi ngẫm lại muốn đổi mới căn bản, toàn diện nền giáo dục trước hết phải trả lời câu hỏi rất hiếm người tự hỏi: “Học để làm ǵ, v́ sao phải học?” Như tôi, sau 65 năm sống trên đời dành phần lớn cho việc học, nhờ đọc bài báo nói về bốn trụ cột của việc học, khi đó mới đặt ra câu hỏi cho riêng ḿnh “Thật sự ḿnh đă học để làm ǵ?”
Khi chuẩn bị bước vào thiên nhiên kỷ mới, thấy rằng học để làm ǵ thật sự là vấn đề rất lớn của mọi hoạt động giáo dục, cho nên Ủy ban Quốc tế về Giáo dục của Cơ quan Giáo dục, Khoa học và Văn hóa thuộc Liên hiệp quốc (UNESCO) đă công bố bốn trụ cột cho việc học dựa vào trả lời cho câu hỏi: “Học để làm ǵ?”. Theo UNESCO, học làm 4 việc sau, bốn tức 4 trụ cột của giáo dục theo tiếng Anh là: “learning to know, learning to do, learning to live together and learning to be” Dịch sang tiếng Việt, ba việc đầu là: học để biết, học để làm, học để chung sống với người khác”, nhưng việc thứ tư th́ ôi thôi, tiếng Việt ḿnh phong phú quá, được dịch thành hàng lô việc như sau: học để xác lập ḿnh, học để hoàn thiện ḿnh, học để sống cho ḿnh, học để khẳng định bản thân.
Riêng “học để khẳng định bản thân” có vẻ được chuộng nhất v́ đă có một số trường học trương bảng hoành tráng hoặc sơn chữ to trước mặt tiền trường nêu bốn trụ cột: “Học để biết, học để làm, học để chung sống và học để khẳng định bản thân”.
Khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn”, trước đây đă được trang trọng phô trương ở các trường, nay vẫn giữ lại nhưng xem có vẻ khép nép nếu đứng cạnh bốn trụ cột đó. Nói là khép nép v́ tính chất quá xưa cũ so với hiện đại nhưng “Tiên học lễ, hậu học văn” vẫn c̣n lư do tồn tại v́ t́nh trạng xuống cấp của đạo đức xă hội vẫn nhan nhăn trong cuộc sống.
“Học để biết, học để làm, học để chung sống với người khác” dịch từ ba trụ cột việc học của UNESCO có thể xem tạm ổn. Ngẫm lại từ cuộc đời ḿnh, suốt thời gian đi học, tuy không đặt ra câu hỏi: học để làm ǵ? nhưng tôi thật sự mường tượng học để biết. Tôi đă học nhiều môn học để kiến thức hiểu biết về thế giới, về cuộc sống xung quanh, về đất nước dân tộc ḿnh ngày càng tăng trưởng. Về học để làm, học để chung sống phải đợi đến lúc bước chân vào đại học cũng thế, tức không đặt ra câu hỏi để làm ǵ, tôi cũng mường tượng việc học ở giai đoạn nay là để biết, để làm những việc của một dược sĩ hành nghề sau này và học để chung sống với người bệnh cần dùng đến thuốc, với các đồng nghiệp tiếp xúc hằng ngày và với cả xă hội cần khỏe mạnh về thể chất và tinh thần.
C̣n việc sau cùng nếu gọi là học để khẳng định bản thân hay học để xác lập ḿnh, học để sống cho ḿnh dịch từ trụ cột thứ tư việc học của UNESCO th́ tôi thấy không ổn. V́ sao như vậy? Chính các từ như “khẳng định”, “xác lập”, “sống cho ḿnh” rất dễ tôn sùng “cái tôi” đưa đến bóp méo, làm sai lệch mục đích của việc học. Trên con đường phát triển, con người luôn luôn hiện hữu với “cái tôi” xấu xí.
Thoát thai từ một động vật, con người dính liền với bản năng luôn phóng chiếu của đủ loại dục vọng. Đơn cử, một nhu cầu động vật trong con người là luôn mong muốn an toàn, an toàn về thể chất và an toàn về tinh thần - tâm lư và thường v́ sự an toàn đó mà bất kể lợi ích của tha nhân. Từ đó con người sinh ra tham lam, đố kỵ, tị hiềm… trong quan hệ với nhau.
Suốt quá tŕnh tồn tại và phát triển, con người gây ra biết bao tàn nhẫn, khổ đau cho ḿnh và cho người xuất phát từ “cái tôi” luôn muốn được bành trướng phóng hiện, cái “bản ngă” chứa quá nhiều dục vọng. Có người nói: “Con người tự do phải là đích đến của giáo dục”. Thật ra, con người tự do không phải là con người sống bất kể các quy luật hài ḥa của cuộc sống và các định chế cần thiết của xă hội, mà con người tự do phải là con người giải thoát khỏi những dục vọng thấp hèn, giải thoát khỏi “cái tôi” gắn với “con” thay v́ “người”. Chính v́ vậy, một mục tiêu của việc học phải là làm cho con người tự do, tức trở thành “vô ngă” để làm chủ được ḿnh, giải phóng ḿnh khỏi tham sân si, kiểm soát ḿnh để không nô lệ vào “cái tôi” thấp hèn nhưng ma mảnh, quỷ quyệt. Điều kiện tiên quyết để con người “vô ngă” là con người phải thấu hiểu “cái tôi” ma mảnh quỷ quyệt, cái “bản ngă” do nhu cầu động vật cứ hướng về sự thấp hèn.
Từ cột trụ “learning to be” có nghĩa là “học để sống” mà dịch thành “học để khẳng định bản thân”, “học để xác lập ḿnh” hay “học để sống cho ḿnh” dễ đi đến học để khẳng định, xác lập “cái tôi” ma mảnh, “cái tôi” bao hàm “con” hơn “người”. Có người dịch cột trụ thứ tư là “học để hoàn thiện ḿnh” chính là để không nhập nhằng với cái tôi đáng ghét mà hướng đến sự hoàn thiện nhờ giáo dục. Tuy nhiên, như thế lại không lột tả được nghĩa của “to be”.
Sau khi phân tích như trên, tôi mạo muội đề nghị cột trụ thứ tư của việc học là “học để sống và hiểu bản thân”. Toàn bộ bốn cột trụ việc học theo UNESCO theo tôi là: “Học để biết, học để làm, học để chung sống và học để sống và hiểu bản thân”. Chính trụ cột “học để sống và hiểu bản thân” sẽ làm cho ba trụ cột kia càng rơ nghĩa.
Ở nước ta, mục đích học để làm quan đă ăn sâu vào tâm năo dân ta rất lâu rồi, cho nên cho đến nay “học để biết, học để làm” vẫn là tập trung học để nhồi nhét thật nhiều kiến thức và làm th́ qua loa và cũng chỉ để thi (để được làm quan mà). Học để biết, để làm xem kỹ lại chính là “học để thi”. Rơ ràng khi mọi người từ dạy đến học, thấm nhuần “học để sống và hiểu bản thân”, sẽ thấu hiểu nguyên nhân của sự biến dạng “học để biết, học để làm” thành “học để thi” chỉ v́ “cái tôi” tham lam, chạy theo mong cầu không chính đáng. Khi quan hệ ḿnh với bản thân ḿnh được thấu hiểu để có sự phản tỉnh, khi đó bản thân được tỉnh ngộ. Thế là người ta sẽ chuyển hóa để việc học là học để biết để làm thật sự chứ không phải chỉ để thi.
C̣n “học để chung sống với người khác” ở nước ta th́ như thế nào?. Trong thời gian dài, ở ta chính khẩu hiệu “Ḿnh v́ mọi người, mọi người v́ ḿnh” đă trở thành nền tảng cho việc học để chung sống với người khác. Ḿnh v́ mọi người nhưng bản thân ḿnh không hiểu chính ḿnh. Ḿnh không hiểu là ḿnh luôn luôn bị “cái tôi” thiên về “con” khống chế, kiểm soát, thôi thúc để luôn xảy ra cảnh trạng “ḿnh v́ mọi người một cách ma mảnh dối trá, ngược lại, mọi người v́ ḿnh với bản thân ḿnh luôn t́m cách phóng đại, bành trướng”.
Chính “học để sống và hiểu bản thân” sẽ là tiền đề vững chắc để “học để chung sống với người khác” chính là “ḿnh v́ mọi người, mọi người v́ ḿnh” thực hiện một cách hoàn thiện. Chỉ khi đó, việc học để chung sống với người khác mang tính chất “vô ngă” tức sống chung với người khác mà không bị “cái tôi” xấu xí chen vô quấy rầy.
florida80
07-06-2019, 20:07
Cứu Vật Vật Trả Ơn
James Bowen là 1 thanh niên nghèo, yêu âm nhạc nhưng có cuộc đời đầy sóng gió . Vô gia cư, không nghề nghiệp lại mang bệnh trầm cảm, James sống lang thang đầu đường xó chợ, hát dạo với cây đàn guitar kiếm ăn qua ngày .
Một hôm James gặp 1 chú mèo con đi hoang. Con mèo bị thương ở chân đă lên mủ rất đau đớn. Thương t́nh James ôm chú mèo về và ky cóp tiền mua thuốc và bông băng cho chú mèo. Sau khi khỏe lại, chú mèo không bỏ đi mà lẽo đẽo theo James khắp nơi, có lần c̣n cố chạy theo xe bus khi James đă leo lên, khiến cho James không đành ḷng lại phải leo xuống ôm chú mèo theo .
Từ đó họ thành đôi bạn. James đàn hát th́ chú mèo giờ có tên Bob, ngồi kế bên. Người đi đường dừng lại vuốt ve Bob được nghe câu chuyện chú mèo được cứu và trung thành như thế nào, thường cảm động và cho James tiền hậu hĩ hơn .
Vài người bắt đầu chia sẻ h́nh ảnh và câu chuyện cảm động về t́nh bạn giữa Bob và James trên FB, vài tờ báo địa phương cũng đăng tin. Chủ và mèo bắt đầu được nhiều người biết đến .
Một ngày kia, James gặp bà Mary Pachnos, chủ 1 nhà xuất bản sách. Sau khi nghe câu chuyện, bà đề nghị James viết 1 cuốn sách kể lại cuộc sống phiêu lưu trên đường phố của ḿnh với chú mèo. Cuốn sách ra đời, bao gồm những mẩu chuyện vừa đời thực, vừa cảm động, vừa tức cười, đă lập tức trở thành Best seller của New York Times, bán chạy nhất nước Mỹ với hơn 1 triệu ấn bản .
Sau đó James đă viết thêm 3 cuốn nữa, đều được độc giả ưa thích. Nhờ đó mà ngày nay, James đă mua được nhà, sống thoải mái .
Anh nói " Tôi không thể ngờ, từ 1 việc tốt nhỏ nhoi là cứu 1 chú mèo hoang, mà ngày nay tôi được đền đáp như thế này. Nó cho thấy, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn cỡ nào, cũng vẫn nên nuôi hy vọng và nên giữ cho ḿnh 1 trái tim nhân hậu "
florida80
07-06-2019, 20:08
Khi Ḿnh Phán Xét Người Khác - BS Nguyễn Thượng Chánh
29/07/2014
Bs Nguyễn Thượng Chánh
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường có khuynh hướng hay phán xét, khen, chê, phê b́nh hoặc chỉ trích người khác. Vậy có khi nào ḿnh tự xét lại ḿnh hay không?
“Họ có ư kiến về mỗi người nhưng chẳng có một ai làm họ vừa ḷng hết. Không thề có được ḷng khoan dung, phán xét là một cách để chứng tỏ rằng họ tồn tại.”
(“ls ont une opinion sur chacun, et nul ne trouve grâce à leurs yeux. Incapables de tolérance, le jugement est devenu pour eux une façon d’exister.”) Laura Lil - Je juge tout le monde -
Psychologie.com
* * *
Các bộ mặt của phán xét
Phán xét có thể bằng lời nói, bằng lời viết, bằng cử chỉ, bằng thái độ khinh khi, bĩu môi, tảng lờ đi, hoặc đôi khi chỉ cần nghĩ thầm trong bụng mà thôi.
Phán xét có thể đúng, sai, thiên vị, chủ quan hoặc khách quan.
Dường như phán xét tiêu cực, v́ ganh ghét đố kỵ, để đả phá, để trả thù, để cho đở tức, để ngạo mạn, chỉ trích cho bỏ ghét... thường dễ xảy ra hơn là phán xét xây dựng, thiên về khuyến khích để giúp người khác sửa sai, tránh lỗi lầm, để nâng tinh thần, hoặc để khen thưởng một người nào đó.
Nên nhớ là sự tức giận là vũ khí của kẻ yếu hèn (la colère est l’arme des faibles).
Phán xét thường chịu ảnh hưởng của t́nh cảm cá nhân, thương hay ghét, tùy theo cách nh́n một vấn đề, tùy theo sự hiểu biết hay tri thức, tùy khung cảnh xă hội, tùy quyền lợi cá nhân, quan điểm chánh trị hay tín ngưỡng của mỗi người.
Phán xét có thể thay đổi theo thời gian và không gian.
Đó là chưa kể trong xă hội cũng có một hạng người lúc nào cũng hay nói móc ḷ, bác bỏ, vạch lá t́m sâu, chê bai bất cứ lời nói, ư kiến hay việc làm của người khác. Theo họ th́ tất cả đều sai hết duy chỉ có họ mới đúng mà thôi. Phải chăng họ đang mắc chứng xáo trộn nhân cách ái kỷ (narcissisme).
Nói điều tiêu cực, chê bai người khác là một bản năng tự vệ
Nói xấu, nói lời nghịch nhĩ, có cử chỉ, hành vi bạo lực được xem là những phản ứng tự vệ để khỏi bị mất mặt và thua thiệt.
Bản chất con người rất phức tạp v́ nó được uốn nắn bởi t́nh cảm tốt và xấu: thương ghét, tham lam, ham muốn, ganh tị, ghen tương, suy b́, so sánh hơn thua, tranh chấp hơn người.
Dĩ nhiên khi nói xấu, chúng ta phản ảnh với những ǵ ḿnh đang mang trong người, khi th́ tiêu cực khi th́ tích cực. Khi tiêu cực, chúng ta muốn tung ra cho người khác nỗi khổ của chính bản thân ḿnh. Khi chúng ta thấy người khác đau khổ, bị nhục nhă th́ các nỗi niềm khổ dau khổ của chính ḿnh cũng sẽ được vơi đi. Chúng ta vui sướng khi thấy người khác thua thiệt và đang ở vị thế yếu kém.
Phán xét có chủ đích
Ngoài ra c̣n vấn đề khen chê giả dối v́ xă giao, để lấy ḷng, để kiếm điểm, để nâng bi, nịnh bợ, thượng đội hạ đạp, nghèo th́ đạp, giàu th́ ganh. Trước mặt th́ khen nhưng sau lưng th́ bĩu môi, nhăn mặt, nhíu mày, nháy nháy con mắt, nói lén chê bai tới tấp... thật đúng là hạng đạo đức giả, xoay theo chiều gió.
Khi phán xét người khác là ḿnh tự phán xét chính ḿnh (Juger l’autre, c’est porter un jugement sur soi. Norbert Chatillon, Psychanalyste)
Xin đúc kết lại vấn đề phán xét theo cái nh́n của khoa tâm lư học và khoa phân tâm học (psychanalyse) đăng trong tạp chí: Psychologie Magazine no 27 Nov 2008
Khi chúng ta phán xét bất cứ việc ǵ của người khác chúng ta sẽ tự ḿnh làm tiêu ṃn năng lực một cách vô ích thay v́ có thể giữ chúng lại để tô điểm cho cuộc sống tinh thần của ḿnh được thêm phần tươi đẹp và phong phú hơn.
Vậy tại sao chúng ta có tật hay phán xét kẻ khác? Theo nhà phân tâm học N. Chatillon th́ chính sự tương đồng hoặc sự khác biệt với người khác làm ḿnh bối rối khó chịu và ḿnh không thể xác định được căn tánh (identité) của chính ḿnh. Vậy cách tự vệ tốt nhất là ḿnh phải tấn công người ta qua việc phán xét họ thẳng thừng không thương tiếc.
Trước khi phán xét người khác th́ nên tự hỏi ḿnh có trong sạch hơn người kia không?
(Người nào tự cho rằng ḿnh là trong sạch, hăy ném cục đá đầu tiên vào người đàn bà)
"Let the person among you who is without sin be the first to throw a stone at her." John 8:7
Trong Kinh Thánh St Luc có viết: “Tại sao các ông để ư tới hạt bụi trong mắt người ta nhưng lại bỏ qua khúc gỗ nơi mắt của ḿnh?”
Chỉ trích ít nhưng phải chỉ trích cho đúng.
Từ việc chỉ trích để xây dựng dến việc kết tội th́ cũng không mấy xa nhau, chỉ cần có thêm đôi ba chữ mà thôi.
Phán xét được xem là có ích khi nó giúp ḿnh cải thiện và xây dựng căn tánh của ḿnh. Trong trường hợp nầy sự phán xét sẽ giúp chúng ta có được cái nh́n chính chắn về xă hội quanh ta.
Phán xét trở nên độc hại khi nó rơi vào cực đoan, khinh mạn, để hạ và để chà đạp người khác, để che lấp bớt cái dở, cái yếu kém của ḿnh hầu có được cảm giác thượng tôn hơn người.
Loại phán xét đả phá rất có hại v́ nó có thể dẫn dắt chúng ta rơi vào sự chối từ người khác.
Phán xét rất chủ quan và chịu ảnh hưởng của định kiến.
Tuy vậy, phán xét cũng rất cần thiết. Nó giúp chúng ta có “ư kiến” nhưng đôi khi nó có thể trở thành một lối khinh miệt đưa đến sự kết tội người khác.
Mặc dù thành kiến là cội nguồn của sai lầm và bất công, nhưng triết gia Đức Immanuel Kant (1724- 1804) cũng đă nhắc nhở chúng ta cần phải có bổn phận phán xét. Đó là trường hợp phải phán xét kẻ sát nhân và những kẻ phạm tội t́nh dục, hiếp dâm, v.v... Đây là những trọng tội trong xă hội.
Theo các nhà phân tâm học th́ chúng ta thường có khuynh hướng hay phán xét những hành động vô luân (immorale) nếu trong tiềm thức chúng ta cũng có tư tưởng tương tợ như thế. Có thể nói rằng đây cũng là một cách để ḿnh tự trừng phạt lấy ḿnh.
“Anh kia say sưa tối ngày”, câu phán xét nầy có mục đích giúp chúng ta quên đi ḿnh cũng là dân ghiền, nghiện ngập nicotine, thuốc lá, chocolat v.v...
“cha nội đó lái xe ẩu tả quá...”
So sánh ḿnh khác người. “Anh kia sao làm biếng quá”, khi phán xét như thế ḿnh muốn chứng tỏ là ḿnh siêng hơn họ. Người ta nghĩ sai, làm trật, họ khác ḿnh. Vậy là ḿnh là người nghĩ đúng làm đúng.
Cũng có thể ḿnh so sánh điểm tương đồng và sự giống nhau với họ. “Ông giám đốc cùng tuổi với tôi và cũng là bạn học của ḿnh hồi trung học.”
“Bác sĩ kia quá tài ba quá. Hồi nhỏ, tôi và ổng ở cùng chung một xóm bên Phú Nhuận đó.”
Đây là một sự so sánh, một lối lư luận quá đơn giản và có lợi.
Chúng ta thường phán xét những ǵ ở người khác?
- Bề ngoài, sự giàu sang:
Phán xét bề ngoài của một người có nghĩa là ḿnh nghi ngờ về h́nh ảnh của chính ḿnh. Tôi có khá hơn họ, đẹp hơn họ không? Tôi có thua kém họ không? Qua việc phán xét, ḿnh quên đi trong chốc lát những yếu điểm của chính ḿnh. Ḿnh chỉ chú tâm vào kẽ hở của người khác.
Phán xét có thể bắt nguồn từ sự ganh tị: con nhỏ đó tuy đẹp nhưng nó có vẻ không mấy thông minh, không có nết, lẳng lơ quá…
Người đó rất giàu có nhưng lại hết sức keo kiệt và bủn xỉn. Không bao giờ chịu giúp đở ai hết...
- Sự thông minh:
Tính thông minh đồng nghĩa với cường tráng (virilité) ở người đàn ông.
Phán xét sự thông minh của một người đàn ông th́ cũng như đem hoạn (hay thiến) anh ta.
Đề cao trí thông minh của một người đồng nghĩa là ḿnh có đủ tư cách để xác nhận sự thông minh của họ. Đây là thái độ chịu thua của ḿnh.
- Cách hành xử:
Tấn công vào lối cư xử lố bịch của một người là một cách gián tiếp để ḿnh tự xác định là lúc nào ḿnh cũng đàng hoàng, ngon lành hơn họ và đồng thời ḿnh thuộc vào nhóm người có tư cách.
Thái độ nầy cho thấy chúng ta có một tâm địa hẹp ḥi hoặc là chúng ta sợ bị thải trừ ra khỏi xă hội.
Đứng về mặt giao tế, một người tốt, có giáo dục là một người mà chúng ta có thể giao tiếp được.
Ư niệm nhờ giáo dục (gia đ́nh và học đường) mà một người trở nên tốt là những ư niệm chúng ta hấp thu được từ lúc nhỏ và cũng là điều mà chúng ta thường hay truyền đạt lại cho lớp con cháu.
- Ư kiến:
Phán xét về ư kiến cũng là một loại phán xét rất phổ biến. Trong các sách dạy cách xử thế chúng ta đều thấy lời khuyên bảo nên tôn trọng ư kiến của người khác mặc dù ḿnh không đồng ư với họ.
Văn hào Pháp Voltaire (1694-1778) đă nói một câu để đời “Tôi có thể không đồng ư với những ǵ anh nói ra, nhưng tôi sẽ bảo vệ quyền phát biểu của anh cho đến cùng.” (I do not agree with what you have to say, but I'll defend to the death your right to say it.)
Bá nhơn bá tánh hay trăm người trăm ư và xin đừng quên hiện nay có 7 tỉ người đang sống trên thế giới.
Ngoài ra cũng có thể có một hạng người có thái độ ba phải, nay nói thế nầy mai nói thế khác... ư kiến họ thường có khuynh hướng xoay theo chiều gió.
Tại sao họ phải nghĩ xấu về người khác?
1) Bằng mọi giá, hắn ta không từ khước bất cứ cách ǵ miễn được thành công
Thí dụ: “Bạn có biết không, nghe nói ông A có thời đă ngồi tù về tội lường gạt.”
Theo nhà xă hội học Jean Bruno Renard th́ người nói xấu cố t́nh gieo rắc những t́n không tốt về một người nào đó và họ cho rằng đó là tin có cơ sở đáng tin cậy.
Cho dù nguồn tin có đúng hay sai đi nữa th́ người nói xấu vẫn có thể chứng minh thái độ ngay t́nh, ư tốt của anh ta (hay chị ta) muốn thông tin, cảnh báo thiên hạ về một mối hiểm nguy.
2) Để tạo mối giao tiếp xă hội
Kẻ nói xấu cố tạo cho họ một cái vỏ thiện cảm: các lời chỉ trích của hắn ta đều có vẻ có ích lợi. Nó chứng tỏ hắn ta cũng biết được một cái ǵ đó ở nạn nhân với ngụ ư là hắn ta khá hơn người đó rất nhiều.
Chỉ trích người khác, có nghĩa gián tiếp là ḿnh nói điều tốt về ḿnh và cả cho những người chịu nghe ḿnh kể.
Sau những câu nói xấu đều có tiềm ẩn cái ư sau đây: Tôi kể cho bạn nghe chuyện đó v́ tôi không phải là hạng người như thế và cũng tại v́ tôi biết các bạn cũng không phải như vậy.
3) V́ họ thiếu ḷng tự trọng
Tại sao không tạo mối giao tiếp xă hội bằng cách kể những chuyện có tính cách tốt và xây dựng? Theo nhà tâm lư học Isabelle Filliozat: «kẻ nói xấu người khác có cảm giác là hắn ta chẳng có cái ǵ riêng tư để kể hết.» Hắn ta nói chuyện về một người bạn láng giềng, về một người đồng nghiệp v́ không c̣n chuyện nào khác để kể, v́ hắn nghĩ rằng nếu đem chuyện ḿnh ra kể th́ chả có ǵ hấp dẫn hết.
Những lời nói xấu nhắm vào người khác là một báo hiệu của một t́nh trạng tuyệt vọng (détresse) của một người không c̣n ḷng tự tin và tự trọng nữa (confiance et estime de soi).
4) V́ họ thích nói xấu người khác
Thiếu ḷng tự tin vào chính ḿnh sẽ kéo theo t́nh trạng họ không dám tự khẳng định (s’affirmer).
Trong đời sống, họ luôn luôn mang tâm sân hận, tức giận, bực bội và từ đó tạo nên sự giận dữ.
Nếu họ nh́n nhận là họ tức giận th́ đó chẳng khác nào họ xác nhận sự yếu hèn của họ hay sao?
Ngựi đời thường nói sự tức giận là vũ khí của kẻ hèn yếu đó sao.
V́ vậy, từ vô thức họ chĩa mũi dùi vào người khác, đặc biệt là vào những người tài giỏi, những người thành công và may mắn hơn họ.« Con đó có tài nghệ ǵ đâu, chẳng qua là do chạy chọt đút lót, nhờ phe đảng, nhờ quen lớn mà thôi… »
5) V́ phóng chiếu (par projection)
Trong nhiều trường hợp khác, họ nói những ǵ mà họ ghét và kinh tỡm nhất trong chiều sâu của họ. Thí dụ: Bà đó tham lam quá, thằng đó có tính quy kỷ (égocentrique). Nó tưởng nó là trung tâm của vũ trụ.
Theo nhà phân tâm học Philippe Grimbert: «Ḿnh sẽ phịa ra hay chỉ đích danh cho mọi người biết những nét mà ḿnh không ưa, ḿnh không chịu đựng được v́ đó chẳng qua là những khía cạnh ḿnh đang mang trong người mà chính ḿnh cũng không có thể nào chấp nhận được.»
Sự nói xấu dựa trên hiện tượng tâm lư học gọi là phóng chiếu: ḿnh gán cho người khác một phần của chính ḿnh mà ḿnh từ chối không chấp nhận hay ḿnh ư thức rằng không thể nào nhận biết nó được.
Các tôn giáo nghĩ ǵ về vấn đề phán xét
Thiên Chúa giáo:
Chỉ có Chúa mới có quyền phán xét con người.
Matthew 7:1 (NIV)
“Do not judge, or you too will be judged
Matthew 7:2–5 (NIV)
For in the same way you judge others, you will be judged, and with the measure you use, it will be measured to you.
Đức Giáo Hoàng nói: Đừng phán xét - anh chị em không phải là Thiên Chúa đâu!
http://www.vietcatholic.net/News/Html/125686.htm
Trong thánh lễ sáng thứ Hai 23 tháng 6 tại nhà nguyện Santa Marta, Đức Thánh Cha Phanxicô khuyên các tín hữu hăy từ bỏ thái độ xăm xoi, phán xét người khác. Ngài gọi đó là thái độ của những kẻ giả h́nh đang bị Satan xúi giục.
Đức Thánh Cha giải thích rằng:
“Khi phán xét người khác, ta đặt ḿnh vào vị trí của Thiên Chúa, là Vị thẩm phán duy nhất. Nếu ai hy vọng một ngày nào đó những hành vi phạm tội của ḿnh được tha thứ, th́ đừng phán xét người khác.”
Phật giáo
Phải có một cái nh́n đúng đắn và trong sáng (vision juste et nette).
Theo như cư sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải cho biết:
“Đức Phật không hề nói đừng bao giờ phán xét người khác. Câu đó là của Chúa Jesus trong Kinh Thánh.
Ngược lại, Đức Phật yêu cầu đánh giá người khác, để t́m bạn tốt, và tránh xa bạn xấu. Có hai chỗ có thể đọc về Thiện Tri Thức:
TĂNG NHẤT A-HÀM
Hán dịch: Tam tạng Cù-đàm Tăng-già-đề-bà, người Kế Tân, thời Đông Tấn
Việt dịch: Thích Đức Thắng; Hiệu chú: Tuệ Sỹ
20. PHẨM THIỆN TRI THỨC
http://www.phatviet.com/dichthuat/kinhtang/tangnhat/tang_020.htm
Tự Điển Phật Giáo - Đại Tạng Kinh:
Thiện tri thức
http://tudien.daitangkinhvi etnam.org/index.php?title=Thi% E1%BB%87n_tri_th%E1% BB%A9c
“Mặt khác, Đức Phật yêu cầu tự do trạch vấn, nghi ngờ (nghĩa là đánh giá -- judging) ngay cả đạo sư. Trong Kinh Kalama: "Này các Kalama, chớ có tin v́ nghe truyền thuyết, chớ có tin v́ theo truyền thống, chớ có tin v́ nghe người ta nói, chớ có tin v́ được Kinh Tạng truyền tụng, chớ có tin v́ nhân lư luận, chớ có tin v́ nhân suy luận, chớ có tin sau khi suy tư về những dữ kiện, điều kiện, chớ có tin theo thiên kiến, định kiến, chớ có tin v́ thấy thích hợp với khả năng, chớ có tin v́ vị Sa môn là bậc Đạo Sư của ḿnh.(http://www.thuvienhoasen.or g/haytuminhthapduoc.ht m)
...tự ḿnh là ngọn đèn cho chính ḿnh, tự ḿnh y tựa chính ḿnh, không y tựa một cái ǵ khác, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng chánh pháp làm chỗ nương tựa, không nương tựa một cái ǵ khác”. (Ngưng trích)
Kết Luận
Tây phương có câu: Nếu không nói ra được những điều ǵ tốt đẹp th́ tốt hơn hết là đừng nên nói ǵ hết. (If you can’t say something nice, don’t say anything at all).
Theo Phật giáo, người biết đạo phải giữ tâm trong Bát chánh đạo, không nghĩ xấu, nói xấu, nói lén người khác.
Phê phán người khác th́ dễ, xét lỗi lầm của ḿnh th́ khó. Chung quy cũng từ cái Tâm của ḿnh mà ra.
Nếu chúng ta biết mở rộng cơi ḷng, th́ bất cứ ai, kể cả người đă làm ḿnh bực ḿnh điên dại, đều có thể là bậc thầy của ḿnh. (Sư nữ Pema Chodron)./.
If we learn to open our hearts, anyone, including the people who drive us crazy, can be our teacher.” ~Pema Chodron
florida80
07-06-2019, 20:12
Công Dụng của Giấy Fabric Softener
Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, c̣n có nhiều công dụng khác nữa. Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đă chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener cho nhiều mục đích khác nhau :
1. Khi bạn đặt một miếng Fabric Softener ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.
2. Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy Fabric Softener vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.
3. Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng Fabric Softener th́ mấy chàng muỗi sẽ không thèm lại gần.
4. Dùng miếng Fabric Softener để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.
5. Làm cho đồ ṿật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm Fabric Softener trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.
6. Để tránh chỉ bị rối hăy dùng miếng Fabric Softener vuốt sợi chỉ đă xâu vào kim trước khi may.
7. Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hăy đặt một miếng Fabric Softener dưới đáy trước khi xếp hành lư mang theo.
8. Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng Fabric Softener dưới ghế ngồi.
9. Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi th́ hăy đặt một miếng Fabric Softener vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm.
Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong Fabric Softener sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.
10. Đặt một miếng giấy Fabric Softener dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.
11. Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.
12. Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng Fabric Softener để khỏi có mùa hôi.
13. Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Fabric Softener trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.
14. Dùng Fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.
Sưu tầm
florida80
07-06-2019, 20:13
Đừng Vội Xét Đóan
"Một người bạn của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đă phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lư lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay.
Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm ǵ đó sột soạt ở bàn ḿnh. Liếc nh́n qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng ḿnh để lấy một cái cho ḿnh.
Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.
Cho đến lúc cả hai đă ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đă tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa c̣n lại, rồi bỏ đi.
Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất tŕnh vé, cô vẫn c̣n bừng bừng cơn giận và mạt sát thậm tệ , khinh bỉ đến tột cùng anh chàng kia . Tuy nhiên, các bạn hăy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của ḿnh vẫn c̣n nằm nguyên trong đó. Th́ ra từ năy tới giờ cô đă ăn bánh của người ta. Chàng kia đă chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng"
Suy nghĩ: Câu chuyện cho thấy cái nh́n của chúng ta về người khác không luôn luôn chính xác, thậm chí nhiều khi c̣n nhầm lẫn nữa. V́ thế đừng vội xét đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái nh́n của ḿnh khi chúng không c̣n đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn nữa, nếu chúng ta muốn có những thay đổi lớn trong cuộc đời ḿnh th́ trước hết chính ḿnh phải biết thay đổi cách nh́n về người khác. Hăy đeo cặp kính khác rồi mọi sự quanh ta sẽ thay đổi theo .
ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vă tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới pḥng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa pḥng. Vừa nh́n thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến?
Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực ḷng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong pḥng cấp cứu th́ ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm ǵ?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đă nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đă sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hăy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết ḿnh và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân ḿnh chẳng dính dáng ǵ xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa pḥng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong pḥng mổ. Và ông rời khỏi pḥng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đă được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hăy hỏi cô ư tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nh́n thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :
“Loại người ǵ mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm răi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ th́ bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quư của ḿnh”.
Các bạn ơi! hăy khoan , đừng vội kết án ai. V́ bạn không biết được cuộc sống của họ thế nào cũng như điều ǵ đang diễn ra trong tâm hồn họ và những ǵ họ đang phải nỗ lực vượt qua.
Sưu tầm
florida80
07-06-2019, 20:14
Của Thiên Trả Địa - Easy Come Easy Go
Trong khi nhiều người dân nước Mỹ “thèm thuồng” nh́n một công dân ở bang Florida (Mỹ) hồi tháng 5 vừa qua ẵm giải độc đắc Powerball trị giá hơn 590 triệu USD, mức trúng thưởng cao nhất từ trước đến nay, trang tinBusiness Insider (Mỹ) đă điểm lại danh sách 10 người từng trở nên siêu giàu nhờ trúng số triệu đô nhưng sau đó lại nhanh chóng lâm vào cảnh túng bấn hoặc tự kết liễu cuộc đời ḿnh.
Trúng số chưa hẳn là may
1. Gia đ́nh Griffith (Anh)
Giải độc đắc: 2,76 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 6 năm
Trước khi trúng giải độc đắc trị giá 2,76 triệu USD hồi năm 2006, hai vợ chồng Lara và Robert Griffith hiếm khi gây gổ.
Họ đă mua một căn nhà trị giá một triệu USD và một chiếc xe Porsche sang trọng sau khi lănh giải.
Tuy nhiên, vào năm 2012, Robert lái chiếc Porsche bỏ đi sau khi Lara chất vấn chồng về những email cho thấy anh này đang có t́nh cảm với một người phụ nữ khác.
Thế là cuộc hôn nhân kéo dài 14 năm của họ tan vỡ, rồi một trận hỏa hoạn lớn đă thiêu hủy toàn bộ căn nhà. Giờ th́ Lara chẳng c̣n lại một xu nào từ khoản tiền trúng số đó nữa.
2. Sharon Tirabassi (Canada)
Giải độc đắc: hơn 10 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: khoảng 9 năm
Vào năm 2004, Sharon Tirabassi, một bà mẹ độc thân phải sống nhờ trợ cấp xă hội tại Canada, trúng độc đắc hơn 10 triệu USD.
Cô này vung tiền trúng số cho việc mua một căn nhà lớn, những chiếc xe sang, quần áo hiệu, những chuyến du lịch đắt giá, tiệc tùng, tặng người thân, cho bạn bè vay.
Kết quả là chưa đến 10 năm sau, Tirabassi giờ đây phải quay lại kiếm sống bằng nghề lái xe buưt, làm thêm giờ và sống trong một căn hộ cho thuê.
May mắn là cô c̣n để lại được một số tiền cho sáu đứa con của ḿnh với điều kiện chúng chỉ được phép lấy khi tṛn 26 tuổi.
Xếp hàng mua vé số Powerball tại thành phố New York - Ảnh: Reuters
3. Suzanne Mullins (Mỹ)
Giải độc đắc: 4,2 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Khi trúng thưởng khoản tiền 4,2 triệu USD vào năm 1993 tại bang Virginia (Mỹ), Suzanne Mullins quyết định chọn h́nh thức nhận tiền trúng thưởng hằng năm, thay v́ lănh trọn một lần.
Bà này ban đầu mượn một số tiền trị giá 200.000 USD và dùng những khoản tiền trúng giải hằng năm để thanh toán.
Sau đó, Mullins đă đổi qua nhận tiền thưởng luôn một lần và ngưng không tiếp tục trả nợ, dẫn đến t́nh trạng nợ nần ngập đầu do lăi mẹ đẻ lăi con.
Các chủ nợ đă đâm đơn kiện và ṭa đă yêu cầu bà này nộp 154 triệu USD. Tuy nhiên, bà đă không c̣n "một xu dính túi".
4. Evelyn Adams (Mỹ)
Giải độc đắc: 5,4 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 15 năm
Evelyn Adams, ngụ tại bang New Jersey (Mỹ), trúng độc đắc đến hai lần, một lần vào năm 1985 và lần thứ hai một năm sau đó, với tổng số tiền là 5,4 triệu USD.
Bà này sau đó đă nướng sạch tiền vào trong các ṣng bạc ở thành phố Atlantic.
Giờ th́ bà đang sống lang thang trong công viên.
5. Jack Whittaker (Mỹ)
Giải độc đắc: 315 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 4 năm
Trước khi trúng giải độc đắc trị giá 315 triệu USD của vé số Powerball vào năm 2002, Jack Whittaker đă có một cuộc sống khá giả tại bang West Virginia, với một công ty dịch vụ trị giá hơn 1 triệu USD.
Ông này sau đó đă trích một phần tiền trúng thưởng để xây nhà thờ, bỏ ra 10% để làm từ thiện và thành lập một quỹ từ thiện của riêng ḿnh.
Whittaker có lẽ sẽ không có tên trong danh sách này nếu như vận rủi liên tục đến với ông.
Ông bị trộm cuỗm mất hơn 500.000 USD khi đậu xe bên ngoài một câu lạc bộ thoát y. Ông trở nên nghiện rượu, ly dị vợ và thường xuyên gây gổ với những người xung quanh.
Chỉ trong ṿng 4 năm, toàn bộ tài sản của Whittaker đă tiêu tan và ông này từng tuyên bố rằng lấy làm tiếc phải chi ḿnh xé tờ vé số trúng đi.
Có những người thực sự "đổi đời" từ sau khi trúng thưởng độc đắc...
- Ảnh minh họa: Reuters
6. Janite Lee (Mỹ)
Giải độc đắc: 18 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Janite Lee, một người nhập cư gốc Hàn Quốc sống tại Mỹ, có một quyết định lạ lùng khi chọn cách chi 18 triệu USD tiền trúng số cho người khác hơn là cho bản thân.
Sau khi trúng số hồi năm 1993, bà này đă dùng phần lớn tài sản mà ḿnh vừa may mắn có được để tài trợ cho các chương tŕnh của chính phủ và cho các tổ chức chính trị.
Lee từng được ăn tối cùng cựu Tổng thống Bill Clinton nhờ những khoản đóng góp kếch xù của ḿnh.
Lee c̣n cho Đại học Washington (Mỹ) 1 triệu USD để xây một thư viện. Nhà trường đă lấy tên bà để đặt cho thư viện mới này.
Ngoài ra, bà cũng rất mê cờ bạc. Với thói quen chi 347.000 USD/năm, bà nhanh chóng ngập trong nợ nần và phải tuyên bố phá sản vào năm 2001.
7. Michael Carroll (Anh)
Giải độc đắc: 15,5 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Vào năm 2002, Michael Carroll, một thanh niên 19 tuổi làm nghề dọn rác, trúng độc đắc khoảng 15,5 triệu USD.Sau khi trở nên giàu có, Carroll bắt đầu vung tiền vô tội vạ, mua quà cho gia đ́nh và bạn bè, hút ma túy, rượu chè, cờ bạc và thường ngủ với bốn gái mại dâm/ngày.
Tám năm sau, anh này quay lại nghề dọn rác.
8. Billie Bob Harrell Jr. (Mỹ)
Giải độc đắc: 31 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 20 tháng
Billie Bob Harrell Jr. trúng giải thưởng độc đắc 31 triệu USD vào năm 1997 khi đang là một người bán hàng rong.
Ban đầu, ông này mua một trang trại, tậu thêm 6 căn nhà và nhiều xe hơi.
Nhưng cũng giống như những người trúng vé số khác, Harrell không thể từ chối những lời cầu khẩn vay tiền từ bạn bè và người thân, để rồi trở nên khánh kiệt chỉ trong ṿng 20 tháng.
Harrell tự sát vào năm 1999.
9. Callie Rogers (Anh)
Giải độc đắc: 3 triệu USD9.
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 6 năm
Khi trúng độc đắc 3 triệu USD vào năm 2003, Callie Rogers chỉ mới 16 tuổi.
Cô này tung tiền vào mọi thứ, từ quần áo, các chuyến du lịch, tiệc tùng, phẫu thuật thẩm mỹ để tăng kích cỡ ṿng ngực và ma túy.
Sáu năm sau, cô lâm vào cảnh nợ nần và đă hai lần t́m cách tự sát. Cuối cùng, Rogers phải đi làm người ở để có tiền nuôi sống bản thân và hai đứa con.
10. Gerald Muswagon (Canada)
Giải độc đắc: 10 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 7 năm
Vào năm 1998, Gerald Muswagon trúng độc đắc 10 triệu USD tại Canada. Tuy nhiên, anh này nướng hết tiền vào rượu và tiệc tùng trong ṿng vỏn vẹn có 7 năm.
Đến năm 2005, Muswagon t́m đến cái chết bằng cách tự treo cổ trong nhà xe của cha mẹ
(Sưu tầm từ Internet)
at 11:22 PM
florida80
07-06-2019, 20:15
Chú Hề Buồn Bă
“Our job is improving the quality of life, not just delaying death.”
(Robin Williams)
Khi ấy là buổi chiều ở pḥng mạch của một bác sĩ tâm lư, vào lúc gần hết giờ làm việc. Người khách cuối cùng ngồi ở một góc khuất trong pḥng đợi, hai tay ôm đầu, gục mặt xuống bàn.
“Ông cần tôi giúp ǵ?” Bác Sĩ lại gần hỏi.
Người khách không trả lời, dáng bất động.
“Tôi có thể giúp ǵ được ông?” Bác Sĩ hỏi lại.
“Xin Bác Sĩ cho tôi một lời khuyên,” người đàn ông từ từ ngước lên. “Bất cứ điều ǵ.”
“Ông nên bỏ rượu. Tôi nghe mùi rượu.”
“Tôi đă bỏ nhiều lần. Tôi không biết làm ǵ ngoài việc uống rượu.”
“Ông nên bỏ hẳn.”
“Rồi sao nữa?” người đàn ông lại gục đầu, vai rũ xuống.
“Tôi có cảm giác mọi tội lỗi, mọi gánh nặng thế gian này đè nặng lên vai tôi.”
“Không đến nỗi như thế đâu,” Bác Sĩ nói.
“Tôi không c̣n tin tưởng vào ai, vào bất cứ điều ǵ.”
“Hăy tin vào Đấng Cứu Thế, ông sẽ được cứu rỗi.”
Bác Sĩ nhập vai một mục sư. “Ông nên tin Chúa.”
“Liệu Chúa có tin tôi không?” Người đàn ông ngước lên hỏi lại, giọng mệt mỏi.
Bác Sĩ nh́n đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ lừ, nhớ mang máng có gặp khuôn mặt này ở đâu đó. “Xin lỗi,” Bác Sĩ nói, “pḥng mạch sắp đến giờ đóng cửa. Tôi không c̣n nhiều th́ giờ, ông có thể trở lại ngày mai không?”
“Tôi không có ngày mai. Ngày nào cũng như ngày nào.” Người đàn ông lại gục đầu.
“Ông lại đây,” Bác Sĩ nói, ngoắc tay, và mở rộng cánh cửa sổ. “Tôi chỉ cho ông xem cái này.”
Người đàn ông chậm răi đứng dậy, chậm răi bước tới bên cửa sổ, nh́n ra ngoài.
“Ông trông thấy cái rạp hát ở cuối con đường kia chứ?” Bác Sĩ hỏi.
“Ông trông thấy tấm áp-phích quảng cáo lớn vẽ h́nh chú hề kia chứ? Ông trông thấy ḍng người đứng xếp hàng dài dài kia chứ? Tối nay có màn tŕnh diễn độc đáo của một danh hài. Cười đứt ruột.”
“Rồi sao nữa?”
“Th́ tới đó coi chứ làm sao nữa. Cười là liều thuốc bổ, làm cho người ta thêm năng lực mà vui sống. Tin tôi đi.”
Người đàn ông trở lại ghế ngồi, cúi mặt, hai tay ôm đầu.
“Tôi đă chỉ cho nhiều người cách ấy,” Bác Sĩ nói.
“Nhiều người đă t́m lại được ư nghĩa của cuộc sống. Khi bước ra khỏi rạp hát, ông sẽ trở thành một con người khác. Mới toanh, tươi rói, giống như là được ‘recharge battery’ vậy. Tin tôi đi.” Bác Sĩ ra sức thuyết phục.
Người đàn ông vẫn im lặng, vẫn hai tay ôm đầu.
“Cả tôi nữa,” Bác Sĩ nói tiếp.
“Sau khi tiếp ông tôi sẽ chạy qua đó để xếp hàng mua vé, phải nhanh chân chứ không là hết vé đấy. Ông có muốn đi với tôi không?”
“Đi đâu?” người đàn ông hỏi, sau vài giây im lặng.
“Th́ đi xem chú hề ấy biểu diễn? Nào, ta đi chứ?”
“Không.” Người đàn ông lắc đầu, giọng khô khốc.
“Sao vậy?” Bác Sĩ hỏi, tỏ vẻ thất vọng.
“Chú hề ấy chính là tôi.”
Người đàn ông trong câu chuyện là Robin Williams, diễn viên điện ảnh rất quen thuộc trong các phim Good Morning, Vietnam, Good Will Hunting, Dead Poets Society, Mrs. Doubtfire… Ít ngày sau người ta thấy ông ngồi chết trên ghế trong pḥng ngủ của ḿnh với một sợi dây thắt lưng quấn quanh cổ. Người nói ông tự tử, người nói ông chết v́ cách này cách khác. Chết cách nào th́ ông cũng đă tỏ ra rằng ông không muốn tiếp tục diễn tuồng nữa, cho dù có là một danh hài. Ông đă ngán đến tận cổ những vai diễn vừa không thật lại vừa có vẻ “bất công”, v́ trong lúc mọi người cười th́ ông lại khóc.
florida80
07-07-2019, 22:13
What Is The Meaning Of Life?
*What is the meaning of life ?*
A beautiful answer:
When a person is born, he has breath but no name and when he dies, he has name but no breath.
The gap between this breath and name is life!....
Life is a Question which nobody can answer and Death is an Answer which nobody can Question.
" So enjoy the Question till u get the Answer
florida80
07-07-2019, 22:14
10 Tính Tốt Và 10 Tính Xấu Của Người Việt Nam
Một dân tộc tự nhận ḿnh có toàn những tính tốt, không có tính xấu – là một dân tộc sống trong ảo tưởng. Mà một dân tộc sống trong ảo tưởng th́ sớm muộn ǵ cũng suy thoái hoặc bại vong. Có thể nói không có một dân tộc nào trên trái đất này gồm ṭan những tính tốt. Chẳng hạn:
Người Nhật. họ có thể có rất nhiều đức tính tốt, nhưng một tính xấu không thể phủ nhận đó là người Nhật khó chơi, khó có thể ḥa hợp với các chủng tộc khác. Họ sống khép kín chứ không cởi mở như người Việt Nam.
Người Do Thái v́ quá thông minh cho nên ” ăn người “, không chịu nhả ra. Chính v́ thế mà bị người ta ghét. Ăn th́ phải nhả ra, tức phải chia xẻ với người khác th́ mới lâu bền.
Người Pháp có thể cái ǵ cũng tốt cả nhưng quá kiểu cách, nặng tự ái cho nên tụt hậu so với Đức, Mỹ, Nhật là những nước trước đây thua kém Pháp.
Người Mỹ có thể cái ǵ cũng tốt cả – nhưng quá phóng túng và không dạy luân lư, đạo đức trong học đường. Có thể đây là nguyên do khiến xă hội Hoa Kỳ từ từ băng họai và suy sụp.
C̣n Trung Hoa? Tại sao một đất nước đă sản sinh ra những nhà tư tưởng lớn như Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử, Lăo Tử, Trang Tử, Bách Gia Chư Tử ..lại có qúa nhiều bạo chúa, đàn bà hung ác, dâm lọan làm suy sụp đất nước và làm khổ con người? Phải chăng người Tàu có một “căn bệnh trầm kha” ǵ đó mà chúng ta chưa biết?
C̣n Việt Nam th́ sao?
Tôi thử phân tích xem người Việt chúng ta có những tính ǵ TỐT và những tính ǵ XẤU. Nhạc sĩ Phạm Duy trong bài hát “Việt Nam! Việt Nam!” đă có giấc mơ lớn là một ngày nào đó dân tộc Việt sẽ đem “Lửa thiêng soi ṭan thế giới” . Tôi cũng mong dân tộc ḿnh có ngày như vậy. Nhưng ngày đó chưa đến. Muốn nó đến th́ chúng ta phải nh́n lại ḿnh xem cái tốt th́ cố giữ ǵn, phát huy. Cái ǵ xấu th́ cố bỏ đi.
Người có trí tuệ là người thấy ḿnh có lỗi và sửa chữa. Một dân tộc hay một cá nhân sẽ măi sống trong ảo tưởng và u tối khi tự ru ngủ ḿnh bằng những giá trị mà ḿnh hoặc dân tộc ḿnh không có ... Sau đây là 10 tính Tốt và 10 tính Xấu của người Việt.
Mười Tính Tốt :
1. Thông minh.
2. Cần cù, nhẫn nại.
3. Chịu đựng trong mọi ḥan cảnh khó khăn.
4. Bắt chước giỏi, nhanh, dung hợp được cái hay của người.
5. Gia đ́nh đùm bọc, che chở, bảo vệ lẫn nhau.
6. Thích làm chủ.
7. Không cực đoan hoặc bảo thủ, tính t́nh dung dị, dễ thích nghi với xă hội mới.
8. Hiếu học, biết quư trọng giáo dục, người trí thức.
9. Yêu nước nồng nàn. Khi có ngọai xâm sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước. Tôn thờ và quư trọng người hy sinh v́ đất nước.
10. Biết giữ ǵn bản sắc dân tộc, không bao giờ bị đồng hóa.
Mười Tính Xấu:
1. Đi trễ, không tôn trọng giờ giấc:
“Không ăn đậu, không phải là Mễ.
Không đi trễ, không phải Việt Nam”.
2. Hay nói dối, hoặc nói dối quanh.
3. Hay biện minh (tại, bị) thiếu tinh thần trách nhiệm.
4. Thích nói xấu người khác, chen vào chuyện người khác (ngồi lê đôi mách), ghen tị.
5. Không tôn trọng của công.
6. Thù dai.
7. Thích ai th́ bốc lên tận mây xanh, ghét ai th́ dùng mọi lời lẽ để lăng nhục, xỉ vả, chửi bới người ta. Thiếu thận trọng về ngôn ngữ. Thiếu tinh thần vô tư.
8. Khó ḷng hùn hạp, khó làm ăn chung v́ ai cũng muốn thủ lợi riêng.
9. Vô kỷ luật.
10. V́ chỉ biết có gia đ́nh ḿnh, ḍng họ ḿnh cho nên lơ là việc chung.
Trên đây chỉ là những lời phân tích có tính phỏng đoán. Quư vị nào có sự phân tích tốt hơn, hay hơn xin cùng đóng góp để dân Việt chúng ta cùng học hỏi, sửa chữa, để mỗi ngày mỗi khá hơn và để hy vọng rằng con cháu chúng ta sẽ đem “Lửa Thiêng Soi Ṭan Thế Giới”.
Đào Văn B́nh
florida80
07-07-2019, 22:17
Giá Trị Cuộc Sống
Chuyện con chim ưng
Một người lên đỉnh núi bắt được một chú chim ưng con vừa mới nở. Mang về nhà, chú chim ưng được nuôi chung với những con chim khác trong một chiếc lồng. Khi chú lớn lên, chú không hề biết ḿnh là loài chim ưng. Trong khi đó, người chủ lại muốn huấn luyện chú trở thành một con chim ưng dũng mănh biết đi săn mồi. Dùng hết mọi cách vẫn không được, chú vẫn không thể bay.
Cuối cùng người chủ bèn mang chú trở lại đỉnh núi ngày xưa, ném chú xuống. Mấy lần đầu, chú rơi xuống như một ḥn đá. Sau vài lần như thế, chú t́m cách tự cứu lấy ḿnh và rồi chim ưng bất ngờ tung cánh. Chú đă biết bay.
Bài học: Sự luyện tập là sức mạnh đưa chúng ta đến thành công.
Chuyện 5 đồng xu
Một cậu bé tên Aba sống trên thảo nguyên. Lần kia, cậu theo cha đi săn rồi lạc mất phương hướng. Hai cha con vất vả t́m đường trở về nhưng không được. Sau nhiều ngày, chân Aba mỏi nhừ, nhấc không nổi bước nên bật khóc. Cha Aba lấy 5 đồng xu, ném một đồng xuống đất, bảo: "Con người có 5 đồng xu, đó là thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trung niên và về già. Bây giờ con mới dùng hết một đồng xu đầu tiên của ḿnh, không lẽ con cũng muốn dùng cả bốn đồng c̣n lại trên thảo nguyên này sao? Con phải dũng cảm lên để ra khỏi đây, v́ con c̣n bốn đồng xu cho cuộc đời của ḿnh".
Được sự động viên của cha, Aba đứng lên đi tiếp, chẳng bao lâu sau t́m được lối về nhà. Sau này trưởng thành, cậu bé đă sử dụng đúng bốn đồng xu c̣n lại của ḿnh, trở thành một thuyền trưởng giỏi.
Bài học: Biết quư trọng cuộc sống th́ mới vượt qua khó khăn.
florida80
07-07-2019, 22:18
Giá Trị Cuộc Sống
Chuyện con chim ưng
Một người lên đỉnh núi bắt được một chú chim ưng con vừa mới nở. Mang về nhà, chú chim ưng được nuôi chung với những con chim khác trong một chiếc lồng. Khi chú lớn lên, chú không hề biết ḿnh là loài chim ưng. Trong khi đó, người chủ lại muốn huấn luyện chú trở thành một con chim ưng dũng mănh biết đi săn mồi. Dùng hết mọi cách vẫn không được, chú vẫn không thể bay.
Cuối cùng người chủ bèn mang chú trở lại đỉnh núi ngày xưa, ném chú xuống. Mấy lần đầu, chú rơi xuống như một ḥn đá. Sau vài lần như thế, chú t́m cách tự cứu lấy ḿnh và rồi chim ưng bất ngờ tung cánh. Chú đă biết bay.
Bài học: Sự luyện tập là sức mạnh đưa chúng ta đến thành công.
Chuyện 5 đồng xu
Một cậu bé tên Aba sống trên thảo nguyên. Lần kia, cậu theo cha đi săn rồi lạc mất phương hướng. Hai cha con vất vả t́m đường trở về nhưng không được. Sau nhiều ngày, chân Aba mỏi nhừ, nhấc không nổi bước nên bật khóc. Cha Aba lấy 5 đồng xu, ném một đồng xuống đất, bảo: "Con người có 5 đồng xu, đó là thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trung niên và về già. Bây giờ con mới dùng hết một đồng xu đầu tiên của ḿnh, không lẽ con cũng muốn dùng cả bốn đồng c̣n lại trên thảo nguyên này sao? Con phải dũng cảm lên để ra khỏi đây, v́ con c̣n bốn đồng xu cho cuộc đời của ḿnh".
Được sự động viên của cha, Aba đứng lên đi tiếp, chẳng bao lâu sau t́m được lối về nhà. Sau này trưởng thành, cậu bé đă sử dụng đúng bốn đồng xu c̣n lại của ḿnh, trở thành một thuyền trưởng giỏi.
Bài học: Biết quư trọng cuộc sống th́ mới vượt qua khó khăn.
florida80
07-07-2019, 22:19
Niệm Phật Thành Phật
Những cái KHÔNG CÓ trong niệm Phật
1. Niệm Phật không phải để cầu xin Phật ban cho một điều ước nào đó.
2. Niệm Phật không phải để tăng thêm sức mạnh, thêm can đảm để đối phó với kẻ thù. Cho nên trong Phật giáo trải qua hơn 2.500 năm, không hề có chuyện một đoàn quân lâm trận giương cao biểu tượng hay h́nh Đức Phật để hăng máu, can đảm xông lên chém giết kẻ thù.
3. Niệm Phật không phải là để van xin Phật ban cho một giải pháp để giải quyết một t́nh thế khó khăn.
4. Niệm Phật không phải để xin Phật ban bố phép mầu, vặn cổ kẻ thù giúp chúng ta.
5. Niệm Phật không phải là quỵ lụy khóc than, trở nên hèn kém đối với Phật.
6. Niệm Phật không phải xin Phật chỉ lối, đưa đường cho chúng ta buôn may, bán đắt.
7. Niệm Phật không phải để dông dài kể lể, tâm sự chuyện kín, chuyện riêng tư với Phật.
8. Niệm Phật không giống như cầu nguyện, van vái thần linh.
9. Niệm Phật không phải để trở nên đời đời kiếp kiếp làm tôi đ̣i cho Phật.
10. Niệm Phật nhất thiết không phải để quên đời.
Những cái CÓ trong niệm Phật
1. Niệm Phật để tâm hồn thanh thản.
2. Niệm Phật để an trụ tâm. Đang nóng nảy, niệm Phật ḷng dịu hẳn xuống. Đang thù hận, niệm Phật hận thù hóa giải. Đang tham lam, niệm Phật bớt tham…
3. Niệm Phật để không cho niệm ác nảy sinh. Nếu niệm ác đă nảy sinh th́ không cho nó phát triển.
4. Niệm Phật để giữ ǵn thân-khẩu-ư.
5. Niệm Phật là phương thuật giữ ǵn Chánh niệm.
6. Niệm Phật tới vô niệm chính là Thiền.
7. Niệm Phật để nuôi dưỡng ḷng Từ bi.
8. Niệm Phật để trở thành Phật chứ không phải trở thành nô lệ hay tôi tớ cho Phật.
9. Niệm Phật cũng là phép trị liệu, bảo vệ sức khỏe.
10. Niệm Phật để giải trừ bớt ác nghiệp gây tạo trong quá khứ.
11. Niệm Phật để lúc lâm chung chẳng c̣n lo sợ, chẳng cần phải nhờ ai cứu rỗi, một ḿnh thẳng tiến lên Cực lạc của Phật A Di Đà.
12. Càng niệm Phật đầu óc càng sáng suốt, ḷng dạ thảo ngay, tâm tính hiền từ.
13. Kẻ ác khẩu, nói năng hung dữ chuyên niệm Phật sẽ giải trừ được khẩu nghiệp.
14. Niệm Phật khiến lời nói dịu dàng, khiêm tốn do đó không gây thù chuốc oán.
15. Niệm Phật để chuyển nghiệp.
16. Niệm Phật khiến đi đứng dịu dàng, cử chỉ khoan thai.
17. Niệm Phật có thể ngăn chặn được cám dỗ điên cuồng.
18. Chán nản, thất vọng, niệm Phật khiến tâm địa b́nh ổn.
19. Lâm vào ṿng lao lư, tù tội, mỗi tối nên ngồi ở tư thế "bán già", xoay mặt vào tường niệm Phật khoảng nửa tiếng đồng hồ, sẽ thấy tâm hồn thanh thản, thời gian ở tù qua nhanh.
20. Niệm Phật khiến ta b́nh tĩnh, không lao vào chuyện thị phi.
21. Niệm Phật có thể trở thành Thánh tăng, đạt tới trạng thái bất động, nhập đại định.
Thực hành niệm Phật
- Buổi tối nên niệm Phật.
- Trước khi đi ngủ nên niệm Phật cho đến khi nào đầu óc thanh thản để từ từ đi vào giấc ngủ.
- Sáng thức dậy nên niệm Phật, dù vài câu, bởi v́ sau giấc ngủ dài đầu óc con người thường hôn trầm. Niệm Phật vào đầu sớm mai cũng là dấu hiệu bắt đầu một ngày mới tốt lành.
- Khi nào thấy buồn chán nên niệm Phật.
- Thấy mất tự tin nên niệm Phật.
- Thấy ḷng xao xuyến nên niệm Phật.
- Thấy có thể bị cám dỗ nên niệm Phật.
- Thấy thời gian kéo dài, vô vị nên niệm Phật.
- Gặp rắc rối về pháp lư nên niệm Phật để b́nh tĩnh ứng phó.
- Bị ai chọc giận, công kích nên niệm Phật.
- Các em khi vào thi, nên niệm Phật để đầu óc thanh thản, b́nh tĩnh v.v…
- Đêm khuya thanh vắng một ḿnh trên tàu, xe, trên sông nước nên niệm Phật.
- Khi bệnh tật, đau ốm nằm nhà thương nên niệm Phật để không mất tinh thần,
- Nếu niệm Phật kết hợp với theo dơi hơi thở th́ công năng rất lớn chẳng khác ǵ thiền định vậy.
florida80
07-07-2019, 22:20
Hồng Trần Mấy Kiếp Rong Chơi
Bài viết rất đúng. Cùng đinh hay tột đỉnh rồi cũng đến giai đọan này. Cám ơn tác giả.
Ở trường học, việc được gặp những nhân vật cấp cao, gặp giám đốc của trường hay là ngay cả gặp trưởng khoa cũng là điều hiếm thấy. Vậy mà trong viện dưỡng lăo cao cấp này, những nhân vật nổi tiếng ấy lại vô t́nh trở thành bệnh nhân của con. Ngoài ra c̣n có cả những cựu thị trưởng hay cựu tổng giám đốc của các tập đoàn lớn. Thật không thể nào tin được giờ những người ấy về hưu sống ở đây, bệnh tật triền miên, mất trí, trầm cảm cùng những loại bệnh khác của vô thường kéo đến làm cho họ trông thật thảm thương, tội nghiệp. V́ thế mỗi khi khám bệnh, trả lời, lấy máu hay chẩn đoán họ xong, con cũng hốt hoảng khi được giới thiệu về lịch sử của họ.
Những người nổi tiếng, sang trọng, quyền uy tột bực ngày xưa giờ lại là như thế này sao? Mấy mươi năm về trước có bao giờ họ nghĩ đến lúc ḿnh như thế này không? Giờ họ ở đây dù giữa môt viện dưỡng lăo hiện đại, sang trọng, nhưng vẫn sống một ḿnh giữa những ngôi nhà lớn. Họ đă ở độ tuổi thất thập cổ lai hy nhưng vẫn muốn cố gắng sống một ḿnh, tự làm mọi việc, cần lắm họ mới thuê người và tự lo cho cuộc sống của bản thân ḿnh. Tuy nhiên, một số người phải chuyển đến nơi cần có y bác sĩ chăm sóc nếu họ không thể tự ḿnh làm hoặc nếu tâm trí của họ có vấn đề. Nh́n cảnh những người sống ở đây dù là tự lập hay có sự giúp đỡ đều thầy ảm đạm, thương cảm làm sao ấy.
Đi ngang qua pḥng ăn trong giờ trưa, những cụ ông cụ bà thiểu năo ráng nhai từng muỗng cơm rất tội nghiệp. Đôi khi họ vừa ăn vừa ngủ và chỉ tỉnh dậy ăn tiếp nếu ai nhắc nhở họ. Xung quanh những chiếc ghế sang trọng là một số cụ già đang nằm thất thểu, một số mất trí cuồng loạn nói liên hồi và một số chẳng buồn cử động chẳng thấy một sức sống nào. Cả một màu ủ rũ, ảm đạm bao phủ trên những con người một thời vĩ đại giữa bao nhiêu của cải vật chất, tiện nghi hiện đại thuộc quyền sở hữu của họ nhưng chẳng ai c̣n có thể biết ḿnh đang tận hưởng và làm ǵ cả.
Tự nhiên, con lại thấy thương và buồn cười với sự ngược đời. Con người ta phải khổ đau lặn ngụp suốt ngày, hành hạ thân xác của ḿnh để kiếm t́m cho được những thứ ngũ dục thế gian, những vật chất bên ngoài trang hoàng lên cho bản thân ḿnh, để mua vui thoáng chốc với tâm hơn thua và để thỏa măn chút ham muốn của tâm. Để rồi giờ đây ở những giờ phút cuối đời, bên những tiện nghi ấy cũng vẫn chẳng ham đua, sao mà lại khổ đến vậy.
Những cụ ông cụ bà trong viện dưỡng lăo này đă sắp đến ngày lần lượt về bên kia thế giới. Chỉ một làn gió làn suơng vô t́nh cũng có thể đưa thân trở về cát bụi. Kiếp người thật mong manh nhẹ thoảng bay ngang. Tất cả như một vở tuồng biến chuyển đủ thứ vai, hết vở lại xuống. C̣n chăng là những hơi ấm t́nh thương lan tỏa trên khắp các nẽo đường và giữ tâm ḿnh bất động giữa khổ đau của ḍng đời.
Một kiếp sống nhẹ tựa lông hồng sa chân biết đến chừng nào mới có thể mong trở lại làm người. Thiên nhiên đẹp như thế nhưng chẳng ai lo chăm giữ vui chơi. Tâm ḿnh đẹp trong thuần khiết với bổn tâm thanh tịnh nhưng chẳng ai muốn giữ lấy chỉ măi chạy theo ngă trần. B́nh yên thanh tịnh sao khó giữa ḿnh giữa chốn trần gian đầy cám dỗ này quá đi thôi.
Nh́n cảnh tượng buồn thương ấy con chỉ biết niệm Phật rồi nhanh chóng mở cửa thoát ra ngoài. Thế giới bên ngoài giữa thiên nhiên cỏ cây mới là nơi con muốn đến. Đường rộng thênh thang, gió thổi qua những rặng cây thêm âm thanh vi vu vui thích. Con ngồi xuống trên băng ghế kế bên vệ đường khuất tầm nh́n ngắm cây xanh và nghe chim hót. Không biết bao nhiêu tiếng chim hót, ve kêu tạo nên một bản ḥa nhạc của núi rừng. “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” Không, đây là tiếng chim hót giữa rừng cây ở viện dưỡng lăo làm tăng thêm chút sinh khí buồn ảm ở đây. Cảnh quá đẹp và hữu t́nh nhưng chẳng ai dạo bước chỉ mỗi ḿnh con. Thỉnh thoảng lắm mới có một hai người giúp việc hay một ông cụ nào đo đi xe đạp chạy qua cũng ngoái cổ ngước nh́n con một thân đi dạo khi đang mặc trên ḿnh chiếc áo blouse trắng của thầy thuốc. Khung cảnh thật b́nh an làm tâm con không hề nổi sóng
florida80
07-07-2019, 22:21
Lâu lắm rồi con mới thấy dễ chịu, sảng khoái và thích được ở măi giữa thiên nhiên như vậy. Dưới chân là hoa nở, cỏ xanh trải thảm ngút ngàn c̣n trên đầu là cây xanh ḥa điệu với biết bao nhiêu tiếng chim hót liên hồi. Chỉ cách nhau một vài con đường và một cánh rừng th́ bên ngoài kia là cả một cuộc sống tấp nập, bon chen, ồn ào, mỏi mệt mà đôi khi con cũng dừng lại tự hỏi ḿnh đang chạy đi đâu.
Chỉ cách một cánh cửa nhưng bên trong là một sự ảm đạm của những con người một thời quyền uy lỗi lạc. Con ước ao ngày nào ḿnh cũng được sống và đi dạo trong khung cảnh như thế này th́ làm sao c̣n biết đếm tham sân si.
Tiếng chuông từ đâu điểm canh kéo con về với thực tại. Đă đến giờ con phải trở vào tiếp tục vật lộn với bệnh tật, mang lại những ǵ có thể cho sức khỏe, b́nh an của bệnh nhân ḿnh. Người sung sướng giàu sang hay nghèo khổ khi thân bệnh đến đều như nhau, đều đau khổ cả. Bao nhiêu năm con đă nhờ thân này bước đi trả nghiệp liệu c̣n được bao nhiêu lâu nữa th́ sẽ được thoát ly lưới trần này.
Nghiệp duyên bao phủ hằng sa chỉ mong tịnh tâm để bớt đi phiền muộn và không phải tạo thêm ác nghiệp. Mong cho tâm ḿnh ngày nào cũng được thanh thản b́nh yên như cuộc dạo chơi giữa hồng trần nơi bên ngoài viện dưỡng lăo hôm nay.
“Xin cho bốn mùa
Đất trời lặng gió
Đường trần con đi
Hoa vàng mấy độ.”
Ngọc Hằng
- Một tờ giấy giá hai hào, có thể được vẽ thành thứ bỏ đi, cũng có thể vẽ thành bức tranh vô giá. Con dụng tâm như thế nào, sanh mạng của con người cũng như thế...?"
florida80
07-07-2019, 22:22
Đất Nước Không Có Nụ Cười - Đặng Chí Hùng
Tôi đến đất nước Canada được đúng 2 tháng và 7 ngày khi tôi viết bài viết này. Một sự t́nh cờ đă cho tôi được nói chuyện với một người Canada có gốc gác từ Ba Lan. Bà cùng gia đ́nh đến tỵ nạn cộng sản tại Canada cách đây 30 năm. Sau một hồi nói chuyện, bà hỏi tôi điều ǵ làm tôi thấy khác biệt ở Canada và Việt Nam mà tôi thấy ấn tượng nhất, dễ nh́n thấy nhất hàng ngày. Tôi nghĩ măi không ra nào là thức ăn, nào là thời tiết, nào là abc… nhưng bà nói tôi đă trả lời sai. Tôi có nói đến tự do, dân chủ. Bà nói với tôi rằng tôi nói gần đúng nhưng không phải là cái mà chúng ta dễ nh́n thấy hàng ngày. Tôi chịu thua. Thế là bà giải thích cho tôi, đó là không chỉ có bà và tôi, mà bất cứ ai đến xứ Canada này từ những nơi tự nhận là “thiên đường” cộng sản th́ đều nh́n thấy ở Canada người ta cười nhiều và luôn nói cám ơn. Dường như trên môi của tất cả người Canada đều có nụ cười. Họ không hề cau có bao giờ và thật lịch sự trong cách cư xử dù là nhỏ nhất. Tôi thấy bà hoàn toàn đúng!
Tôi hiểu những ǵ bà nói. Và tôi chợt nghĩ về đất nước Việt Nam của tôi. Tôi thấy đất nước của tôi không hề có những nụ cười thường t́nh trên môi như những người trên xứ Canada này. Bởi lẽ, đất nước của tôi không thể có những niềm vui !
Nh́n quay lại lịch sử, chúng ta thấy đất nước Việt Nam của chúng ta đă phải trải qua những dấu mốc đau thương được tạo nên từ tội ác của cộng sản Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam với chính sách sắt máu đă đàn áp các đảng phái đối lập, tôn giáo, những nhà bất đồng chính kiến, những người tranh đấu cho sự tiến bộ xă hội là truyền thống, là việc làm thường xuyên từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền từ năm 1945 đến nay.
Cuộc đấu tố “Cải cách ruộng đất” theo chỉ thị của Stalin và Mao Trạch Đông từ năm 1953 đến 1957 đă cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn người Việt và hậu quả của nó không những về người mà c̣n làm băng hoại đạo đức và văn hóa dân tộc. Cuộc Cách mạng văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960: Hàng ngàn Trí thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị chết trong ngục tối. Chiến dịch “chống xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn người trong có có cả những đảng viên, đồng chí của đảng.
Dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh lúc đó đang là người đứng đầu đảng và nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa năm 1958 đă chỉ đạo Phạm Văn Đồng lúc đó là thủ tướng chính phủ kư công hàm công nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam là của Trung Quốc. Ở đây Hồ Chí Minh và ông Phạm Văn Đồng mắc tội vi hiến, độc tài không thông qua quốc hội cũng như dân ư mà tự quyền đem đất đai tổ quốc cho nước khác.
Đảng cộng sản dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh c̣n vi phạm thỏa thuận ngưng bắn trong dịp tết Mậu Thân năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa, và đă tàn sát 6000 dân thường tại thành phố Huế.
Từ năm 1975, sau khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Ḥa nhằm “Thống nhất đất nước” thay v́ dùng chính sách “Ḥa giải và ḥa hợp dân tộc”, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư sản Miền Nam, cướp tài sản của mọi tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu người lên vùng kinh tế mới thực chất là các trại lao động cưỡng bức tại những vùng rừng núi hẻo lánh; đưa hàng trăm ngàn sĩ quan binh lính của Việt Nam Cộng Ḥa vào các nhà tù không thời hạn, trải dài khắp đất nước Việt Nam.
Sự trả thù khốc liệt đă khiến hàng triệu người phải t́m đường trốn chạy khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền nhân / boat people” của thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên biển.
Từ năm 1990, sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng sản buộc phải cải cách kinh tế theo phương thức “kinh tế thị trường”, nhưng lại liên kết với đảng cộng sản Trung quốc tại “Hội nghị Thành Đô” tại Tứ Xuyên – Trung Cộng để duy tŕ chế độ độc tài cộng sản.
Hàng ngàn người yêu nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản dùng chính sách “cộng sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xă hội: các sỹ quan an ninh đội lốt thầy tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa Phật giáo và nhà thờ Thiên Chúa giáo.
florida80
07-07-2019, 22:23
Những cơ sở tôn giáo nào chống lại chính sách này đều bị đàn áp khốc liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu, Tam Ṭa, Con Cuông, Bát Nhă… trở thành những biểu hiện hăi hùng đối với người dân Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất bị đàn áp và phong tỏa triệt để. Đại lăo Ḥa Thượng Thích Quảng Độ (người được đề cử giải Nobel nhiều lần) bị tù và bị quản thúc đến nay vẫn chưa được tự do. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Ḥa Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các Phật tử thường xuyên bị truy bức, đánh đập thậm chí bị thủ tiêu. Chỉ những cơ sở tôn giáo nào chấp nhận đường lối cộng sản, chấp nhận sự lănh đạo của đảng cộng sản th́ mới được hành đạo. Nhà cầm quyền cộng sản thường dùng những cơ sở này để quảng cáo trước thế giới cho chính sách tôn giáo của họ.
Các tổ chức xă hội: Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên, Nông dân… cũng bị tập trung trong một tổ chức “Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do một Ủy Viên Trung ương đảng cộng sản cầm đầu, thực chất đây là các cơ sở ngoại vi của đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng sản, kiềm tỏa mọi hành động và tư tưởng của người dân.
Hiện nay tại Việt Nam hàng ngàn người Việt đang bị tù đày trong các nhà tù khắc nghiệt chỉ v́ bày tỏ ḷng yêu nước, bày tỏ chính kiến khác với đảng cộng sản, viết blog để bày tỏ quan điểm, không chấp nhận quan điểm tôn giáo do đảng cộng sản áp đặt.
Tự do báo chí cũng không được tôn trọng. Dù hiến pháp của Việt Nam năm 1946 đă quy định quyền tự do ngôn luận và báo chí nhưng đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục vi phạm bằng việc cấm khiếu kiện tập thể, cấm tập trung và lập đoàn lập hội, cấm bày tỏ bất đồng chính kiến và cấm triệt để báo chí tư nhân.
Ngày nay, hàng ngày chúng ta phải đau ḷng nh́n thấy giặc Tàu đang ngang tàng trên quê hương Việt Nam như cách mà nhạc sỹ yêu nước Việt Khang đă viết trong 2 bản nhạc bất hủ “Việt Nam tôi đâu “ và “Anh là ai ?”. Vậy mà cả dân tộc phải cúi nh́n, cong lưng mà chịu đựng. Họ c̣n phải lo cho miếng cơm manh áo của ḿnh đang ngày càng bị thu hẹp lại do nền kinh tế được điều hành bởi một lũ người dốt nát và tham nhũng. Người dân nước tôi chẳng thể có nụ cười !.
Nh́n ngắn lại hơn một chút nữa, giặc Tàu đă tiến thêm một bước nữa trong việc xâm lấn và chia cắt toàn bộ nước ta sau khi có mặt ở hai đầu đất nước th́ đă có mặt tại Đà Nẵng và nằm ngay vị trí quan trọng của đất nước đó là đèo Hải Vân. Trong khi đó th́ ông bộ trưởng bộ quốc pḥng Việt Nam Phùng Quang Thanh vẫn c̣n mải đang ca ngợi “ t́nh hữu nghị 16 vàng, 4 tốt” với giặc Tàu. Đồng thời không quên kêu gọi phong tướng cho các ông tiến sỹ Mác – Lê.
Thử hỏi người dân Việt Nam của tôi có thể nào mà có nụ cười trên môi khi mà trong 10 năm qua cả nền kinh tế đất nước chỉ có sự nổi bật đó là sự lệ thuộc vào kinh tế Trung Cộng, muốn dứt ra mà không dứt được, biết không tốt không hay nhưng vẫn tiếp tục chỉ v́ đảng cộng sản muốn dân phải khổ, muốn dân phải lệ thuộc Tàu cho đảng dễ dàng bán nước cho giặc.Hăy nh́n xem lúc nào các ông “đỉnh cao trí tuệ “ cũng tự khoe khoang ví như xuất khẩu đứng trong top 10, top 5, thậm chí nhất nh́ thế giới, nhưng suốt 2 thập kỷ vẫn gia công với lao động giá rẻ, xuất khẩu tài nguyên, giá trị gia tăng thấp, nhập khẩu đến 70, 80% linh kiện, nguyên liệu, phụ liệu, nhập khẩu hàng tiêu dùng rẻ tiển, thậm chí nông sản, lương thực và nguyên liệu, năng xuất lao động thấp. Việt Nam chúng ta hoàn toàn là một nước có tiềm năng lương thực lớn mà lại phải nhập khẩu nông sản, nguyên liệu, thực phẩm từ Trung Cộng, kể cả rau, quả và trứng gà.
Rồi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đă để cho những nhà thầu Trung Cộng kém năng lực, có ngành lại chiếm đến 80%, 90% số lượng dự án và toàn lực tác oai tác quái. Trong khi đó thương gia Trung Cộng có thể bằng visa du lịch đến tận miền tây Nam Bộ thu mua nông sản, lập kho chứa, lũng đoạn giá, phá thị trường.T́nh trạng buôn lậu hàng chất lượng kém, thực phẩm ô nhiễm vẫn ồ ạt tràn qua biên giới theo đường tiểu ngạch. Trong khi nhà máy của Sam Sung, một hăng của Hàn Quốc làm được và làm rất tốt: xuất khẩu 130 triệu điện thoại di động trị giá 23,9 tỷ USD sử dụng 45.000 lao động mà chỉ sử dụng có 70 người Hàn Quốc. Mà Việt Nam lại để 23.000 lao động Trung Cộng, chủ yếu là lao động phổ thông làm việc khắp nơi, từ Hà Tĩnh đến B́nh Thuận, Lâm Đồng, Thành phố Sài G̣n, B́nh Dương, Trà Vinh. Dự án Formosa có 4.268 lao động Trung Cộng trên tổng số 5.917 người, tại đó người Trung Cộng ngang nhiên xây dựng miếu thờ, đ̣i có khu kinh tế tự trị. Chẳng khác ǵ Việt Nam là nhà của dân Trung Cộng vậy.
Cho đến bây giờ chẳng người dân nào có thể nở nụ cười trên môi được mà không phẫn nộ trước những hành vi xâm lược ngang ngược của Trung cộng đối với Việt Nam. Bóng dáng của giàn khoan HD981 vẫn c̣n đậm nét trong tâm tư của mỗi người như là một nỗi nhục quốc thể và h́nh ảnh đường băng quân sự ở Hoàng Sa do Trung cộng xây dựng vẫn c̣n đầy trên mặt báo. Thế nhưng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc pḥng, người chỉ huy quân đội đă, đang một mực gọi quân xâm lược là bạn. Chẳng thế mà Thanh phát biểu hết sức hèn kém “Việt Nam ‘coi trọng quan hệ đoàn kết, hữu nghị’ với Trung Quốc trên cơ sở 16 chữ vàng: láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, c̣n Nguyễn Phú Trọng sau đó đă dối trá tuyên bố “chiến thắng”…Một kẻ làm tướng , một kẻ đứng đầu đảng độc quyền Việt Nam mà coi kẻ thù ngàn năm của dân tộc là bạn, là chiến thắng trong khi giặc ngang ngược trên biển đảo quê hương th́ chẳng c̣n có thể nói ǵ được hơn đó là : Cay đắng cho Việt Nam của chúng ta !. Vậy th́ làm sao mà người dân chúng ta có thể có những nụ cười như người Canada đang hạnh phúc kia có ?.
florida80
07-07-2019, 22:23
Những người dân Việt Nam chúng ta cũng đă quá quen với những việc như bỏ phiếu mà không có “bất tín nhiệm” của cộng sản. Những tṛ mèo như vậy không thể khỏa lấp một thực tế là đất nước chỉ có những kẻ ăn hại và thích độc tài quyền lực. Họ không cho người dân ngẩng mặt lên để mà cười khi mà pháp luật của cộng sản là cả một rừng luật nhưng chỉ thích dùng luật dừng. Bởi vậy mà không có ǵ lạ khi những kẻ viết sách luật của cộng sản đă đưa h́nh diễn viên Hài kịch Công Lư mặc “underwear” lên để tŕnh bày chon ngay trang b́a của sách. Thật là ư nghĩa khi cái tên “Công Lư” đi cùng với sách dậy về luật pháp. Nhưng cái thứ công lư của đảng cũng chỉ như là thứ “quần nhỏ” mà thôi !
Chủ nghĩa cộng sản đă thực sự bị con người cho vào sọt rác của thế kỷ. Đi đến đâu người ta cũng nói về tội ác của nó và t́m cách xa lánh nó, chính người phụ nữ Ba Lan đă nói với tôi những điều ghê tởm về cộng sản Ba Lan. Nó chẳng khác ǵ ở Việt Nam chúng ta, thế nên đất nước của Bà và cả Việt Nam chúng ta luôn luôn thiếu vắng nụ cười.
Nói chuyện với một người Đông Âu, tôi lại nhớ về sự kiện tṛn 25 năm bức tường Berlin sụp đổ. Cách đây 25 năm về trước, vào ngày 19/1/1989 lănh tụ cộng sản Đông Đức, ông Erich Honecker đă từng tự hào tuyên bố về bức tường Berlin như sau: “Bức tường Berlin sẽ c̣n tồn tại 50 hoặc cả 100 năm nữa”. Ngày 7 /10/1989, Đông Đức kỷ niệm 40 năm thành lập có sự tham dự của Nguyễn Văn Linh, lúc đó là đương kim Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam. Nh́n những bước chân rầm rập diễu hành qua trước khán đài của quân đội Đông Đức và những lời phát biểu hùng hồn của các quan chức cộng sản Đông Đức th́ có lẽ không ai tưởng tượng được rằng chỉ một tháng sau đó bức tường Berlin sụp đổ, dẫn đến sự tan ră của đế quốc cộng sản.
Bức tường Berlin sụp đổ nói lên hai điều. Điều thứ nhất là người dân Đức đă chứng tỏ tại cái nôi sinh ra những ông thầy cộng sản th́ nó đă bị người dân loại bỏ. Nó là một sự tất yếu sẽ phải xảy ra đối với những lư thuyết sai lầm mang phong cách của chủ nghĩa Phát Xít. Chủ nghĩa cộng sản tại Đông Đức đă sống nhờ ông chủ Liên Xô, và khi mà bức tường Berlin sụp đổ th́ cũng chỉ hai năm sau đó, Liên Xô cũng tan vỡ thành nước Nga và nhiều quốc gia tách khỏi cộng sản ra thành các nước độc lập. Người Đức đă dám vứt bỏ cái cũ để đi với thế giới nhân loại đang tràn đầy tự do và dân chủ. Bức tường Berlin chính là một thứ “ô nhục” thể hiện sự ch́m đắm trong chia cắt và hủ lậu. Nhưng nó đă sụp xuống thể hiện sức sống mới của cả nước Đức.
florida80
07-07-2019, 22:24
Điều thứ hai cần phải nói đến đó là bức tường Berlin sụp xuống không hề đổ máu cho dân tộc Đức và là tiền đề dẫn đến thống nhất hoàn toàn nước Đức mà chẳng cần phải có những từ ngữ đao to búa lớn như “giải phóng” hay “thống nhất” mà cộng sản Việt Nam đă làm . Điều đó cũng có nghĩa là cũng chẳng có hàng chục triệu người hai miền nước Đức phải bắn nhau và chết oan uổng như cách đảng cộng sản Việt Nam đă làm. Có lẽ bởi đơn giản người cộng sản Đông Đức không có ai trơ trẽn như Lê Duẩn để tuyên bố “Ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Và v́ thế bức tường Berlin sụp đổ bằng ư chí của người Đức đă không hề có thương đau cho cả hai bên. Một cái kết thật nhân văn và không hề tốn kém.
Nhưng ở Việt Nam, cái ngày mà cộng sản phải sụp đổ chưa hề đến như mong đợi của chúng ta bấy lâu nay. Mọi người đang cố gắng làm tất cả để Việt Nam có dân chủ, tự do và thoát Tầu. Cái kết quả cuối cùng đó là đảng cộng sản phải sụp đổ chưa đến với Việt Nam. Nhưng không phải là điều đó không thể. Cái mà chúng ta đang chờ đợi đang dần hiện ra trước mắt chúng ta. Nó không ở ngay bên ta, nhưng cũng không quá xa vời tầm với.
Thử nh́n xem cách đây khoảng 8 năm, những người tham gia biểu t́nh chống Trung cộng bắn giết ngư dân chỉ có khoảng 100 người. Nhưng bây giờ th́ sao ? Hàng ngày có đủ mọi người dân oan, thanh niên đ̣i quyền lợi chính đáng. Con số cũng tăng lên rất nhiều. Đâu đâu người dân cũng bất măn với chính sách bán nước hại dân của đảng cộng sản Việt Nam. Các tổ chức đấu tranh cũng đă bước đầu có sự hiệp thông và tương trợ như : Tôn giáo, dân oan, các tổ chức nhân quyền v.v… Như vậy tâm lư sợ hăi côn an, côn đồ của đảng cộng sản đă dần mất đi trong người dân. Điều này là tất yếu v́ đảng cộng sản đă gây ra quá nhiều tội ác với dân tộc và đất nước.
Ngoài ra, sự xuống cấp trong kinh tế đă đẩy những người dân Việt Nam chúng ta tới bước đường cùng. Chỉ có quan chức đảng ra sức tham nhũng và vơ vét của dân. Chính v́ thế có lẽ cũng sắp đến lúc chính phủ cộng sản Việt Nam vỡ nợ với khối nợ khổng lồ và t́nh h́nh hàng tháng phải đi bán trái phiếu quốc tế hàng trăm tỷ đô la. Con sâu xéo măi cũng oằn, đảng cộng sản không thể nào bắt người dân phải tuân theo họ khi mà họ đă là những kẻ bóc lột đời sống người dân, phá hoại kinh tế đến bước đường cùng.
Cùng với đó, sự phát triển về mặt truyền thông, báo chí, công nghệ thông tin đă khiến cho cộng sản Việt nam không thể dùng giấy mà gói lửa. Những dối gian kể từ Hồ Chí Minh cho đến nay đang ngày càng hiện rơ trước mắt người dân. Đó là những chỉ dấu cho sự bùng lên v́ uất hận của người dân.
Nh́n ra xung quanh, ngay cạnh Việt Nam chúng ta và trong ḷng cộng sản Tàu th́ những bạn trẻ Hongkong đă tiến hành “nói Không với cộng sản”. Họ khẳng khái và không cần phải nói nhiều với Tập Cận B́nh, họ đă và đang đứng lên đ̣i dân chủ cho ḿnh. Xa hơn một chút, người Mỹ đă xoay trục cùng với chiến thắng của phe Cộng Ḥa sẽ tạo nên một thế trận mới trong việc chống cộng sản để có thể đem lại nụ cười cho tất cả người dân Việt Nam.
Sẽ có một ngày Việt Nam chúng ta vùng lên và thoát khỏi cộng sản. Đó là ngày Việt Nam của chúng ta tươi sáng hơn nhiều hiện nay. Ở Việt Nam cũng không có bức tường nào như Berlin, nhưng ngày mà cộng sản sụp đổ cũng chính là ngày mà người dân Việt Nam đập bỏ Lăng Ba Đ́nh, một dấu chỉ của sự nô lệ cộng sản. Việt Nam sẽ thật sự thái b́nh từ đó. Và thời điểm đó, có lẽ tôi sẽ vui hơn cả những người Canada đang hàng ngảy tươi cười hạnh phúc. Đơn giản vi ngày đó tôi hạnh phúc trong niềm vui hạnh phúc của cả dân tộc tôi. Tôi cũng có thể quên đi một dĩ văng đau buồn về một Việt Nam chẳng thể có nụ cười dưới gông xiềng cộng sản.
florida80
07-08-2019, 21:02
Con Người Gồm Bốn Lọai
Kẻ chẳng biết ǵ mà không tự biết ḿnh không biết ǵ, anh ta là thằng điên – Hăy tránh xa!
Kẻ không biết ǵ và tự biết ḿnh không biết ǵ, anh ta là người chất phác – Hăy dạy anh ta!
Kẻ biết mà không biết ḿnh biết, anh ta đang ngủ mê -- Hăy đánh thức anh dậy!
Kẻ biết và tự biết ḿnh biết, anh ta là một kẻ khôn ngoan – Hăy theo anh ta!
Men are four:
He who knows not and knows not he knows not, he is a fool – Shun him!
He who knows not and knows he knows not, he is simple – Teach him!
He who knows and knows not he knows, he is asleep – Wake him!
He who knows and knows he knows, he is wise – Follow him!
florida80
07-08-2019, 21:03
Hiểu Biết Về Nghiệp Lực
Tác giả: Epoch Times Staff
Một nhà sư thông thái đă sửa sai một lái buôn "Đừng có suy diễn mộng tưởng. Ông trời thực ra rất công bằng với chúng ta" (Zhang Cuiying)
Đôi khi những khổ đau lớn nhất lại tạo ra một tinh thần lành mạnh
Vào đời nhà Thanh, Triệu Đức Phương, cha của ba người con trai, có một cuộc sống rất sung túc. Ông cảm thấy rất may mắn khi ba đứa con của ḿnh đều đă thành gia thất.
Tuy nhiên, vào lễ mừng thọ 60 của ông Triệu, ông đă thú nhận với ba người con của ḿnh rằng khi mới bắt đầu khởi nghiệp, ông đă cố ư cân gian để lừa người cấp hàng và khách hàng của ḿnh. Mỗi khi ông mua thứ ǵ, cái cân sẽ cho kết quả ít hơn, và khi ông bán món ǵ, cái cân sẽ đưa ra số lớn hơn.
“Đó là lư do tại sao ông bán vải bông bị phá sản sau khi ta mua hàng ngàn kg vải bông của ông ấy. Ông ta đă cố gắng một cách tuyệt vọng để cứu văn nhưng đă chết v́ bệnh thương hàn 20 năm trước. Ta vẫn c̣n cảm thấy có lỗi với ông ấy cho đến tận bây giờ”, ông Triệu nói.
“Cũng c̣n có một ông bán thảo dược đă mất sau khi ta lừa ông ấy bằng cái cân của ta. C̣n có những người khác nữa, nhưng hai người đó là bị lừa nhiều nhất. Kể cả khi ta bây giờ có cuộc sống giàu có và hạnh phúc, mỗi khi ta nghĩ đến những người đă chết bởi việc làm của ta, ta thấy đầy tội lỗi đến mức không thể ngủ được”.
“Để được thanh thản, bây giờ ta đă quyết huỷ cái cân này trước mặt tất cả các con, và ta thề là từ nay ta sẽ hành xử trung thực”
Những người con hoan nghênh quyết định của ông “Cha à, đây mới là cách làm đúng. Chúng con hoàn toàn ủng hộ quyết định của cha”, một người con hân hoan nói. Thế là ông Triệu ngay lập tức đập vỡ cái cân tội lỗi, giữ lời hứa cư xử trung thực và làm những việc tốt kể từ đó.
Tuy nhiên, không lâu sau gia đ́nh ông Triệu đă gặp bất hạnh. Đầu tiên, con trai cả của ông mất đột ngột do bệnh tật. Sau đó anh thứ hai cũng qua đời do một chứng bệnh kỳ lạ, và người vợ goá đă đi theo người đàn ông khác. Rồi người con thứ ba bất ngờ mang bệnh và mất không lâu sau. Khi đó vợ của người con thứ ba đang mang thai.
Trải qua những bất hạnh đột ngột này, ông Triệu cảm thấy rất buồn và mơ hồ.
“Khi ta đi lừa lọc người khác, ta sống hạnh phúc với con cái kề bên”, ông phàn nàn. “ Bây giờ ta đang cố gắng hết sức làm người tốt, th́ những điều không may lại lần lượt kéo đến. Có vẻ như câu thành ngữ Trung Hoa ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ là hoàn toàn sai lầm”.
Hàng xóm của ông Triệu rất cảm thông cho ông và gia đ́nh.
Một ngày kia, người con dâu của ông Triệu trở dạ. Tuy nhiên, sau ba ngày lâm bồn, đứa bé vẫn chưa chịu ra. Các bà đỡ lần lượt được mời đến, nhưng đều vô vọng và không biết làm cách nào.
Ông Triệu ngày càng lo lắng. Đúng lúc đó, một vị sư gơ cửa xin khất thực. Gia nhân của ông Triệu đă cố đuổi nhà sư đi, nhưng nhà sư đă nói rằng ông có phương thuốc đặc hiệu cho gia chủ. Nhà sư ngay lập tức được trọng vọng như thượng khách.
“Ta là một nhà sư lang thang. Ta đi theo định mệnh an bày”, nhà sư nói với ông Triệu. Sau đó ông đưa cho ông Triệu phương thuốc, và ông Triệu đă sai đầy tớ cấp tốc đưa thuốc cho con dâu. Vài phút sau, người hầu báo lại là người con đau đă sinh con trai sau khi dùng thuốc.
Ông Triệu vui mừng. Ông biểu đạt ḷng biết ơn đến nhà sư và thết đăi một bữa thịnh soạn tối hôm đó.
Trong khi dùng bữa tối, ông Triệu hỏi nhà sư, “thưa sư phụ, con có thể hỏi ngài một câu mà con thắc mắc từ lâu được không ạ?” Nhà sư gật đầu.
Vừa thở dài, ông Triệu kể với nhà sư “Con thật xấu hổ khi phải nói rằng con lập nghiệp bằng cách dùng một cái cân gian để lừa gạt người khác. Con quyết tâm trở thành người tốt vào năm ngoái và phá huỷ cái cân. Tuy nhiên, ngay sau khi con phá cái cân, con bắt đầu gặp hết bất hạnh này đến bất hạnh khác."
"Con đă mất ba người con trai trong thời gian ngắn chỉ sáu tháng, và hai con dâu đă rời bỏ chúng con. Thật may là người con dâu thứ ba đă cho chúng con đứa cháu nội này. Tại sao lại có một gia đ́nh hạnh phúc khi con lừa dối người khác, nhưng ngay khi con quyết định làm việc tốt, th́ tất cả những bất hạnh này lại gơ cửa nhà con?"
Nhà sư cười to sau khi nghe câu chuyện của ông Triệu, và trả lời lại : "Đừng có tự suy diễn mộng tưởng. Ông trời đối xử thực sự là rất công bằng đối với chúng ta. Người con cả của ông là đầu thai của người bán vải bông mà đă bị chết sau khi bị ông lừa gạt, và người con trai thứ chính là hiện thân của người bán thảo dược."
"Người con trai thứ ba cũng ra đời do tất cả những việc làm xấu mà ông đă tích lũy thành, và cả ba người con ông đến thế giới này để làm đổ nát ông và gia đ́nh ông, thế nên ông sẽ đói mà chết trong tuổi già. Tuy vậy, từ khi ông quyết tâm làm điều tốt, thần thánh đă thể hiện sự thương cảm đối với ông và đă thu hồi lại ba người con ông. Ông đă có thể thoát khỏi định mệnh đó."
Sau khi nghe xong, Triệu cảm thấy như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông cảm tạ nhà sư về việc đă giảng giải hoàn cảnh cho ông, nhưng ông cũng thắc mắc hỏi nhà sư về đứa cháu nội, phải chăng nó cũng đến để đ̣i các nợ khác từ ông.
"Tất cả các món nợ đă được trả sau chuỗi bất hạnh vừa rồi," nhà sử trả lời với một nụ cười. "Đứa cháu của ông đến để đem lại may mắn và hạnh phúc cho gia đ́nh. Nó sẽ được hưởng tiếng thơm bời v́ quyết định làm điều tốt cho người khác của ông. Đây là phần thưởng dành cho việc ông chọn làm điều tốt."
Ông Triệu đă rất hài ḷng và trở nên vững tâm thực thi các điều tốt trong hết phần đời c̣n lại.
Câu chuyện này thể hiện câu nói cổ của Trung Hoa: "Nếu một gia đ́nh tốt gặp nhiều tai ương, đó có thể là họ đang trả nghiệp hoặc món nợ từ người đời trước. Một khi món nợ đă được trả, họ sẽ hưởng một cuộc sống hạnh phúc."
Sưu tầm
florida80
07-08-2019, 21:04
Măi Măi Là Bao Xa (Bao Lâu) ???
Dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó, dù ta có cân nhắc lí trí đến thế nào, th́ con tim ta vẫn luôn hy vọng vào một điều ǵ đó phù phiếm… Vậy, măi măi là bao xa ?
***
http://i2.photobucket.com/albums/y18/MusicMonster/thoughttbagianhaymua-1.gifhttp://i2.photobucket.com/albums/y18/MusicMonster/thoughttbagianhaymua-1.gif
Đôi khi, ta vu vơ tự chợt hỏi với ḿnh rằng "Măi măi là bao xa?"
Thực tế, trong tiềm thức ta vốn đă tự nhận ra chẳng có điều ǵ là măi măi… Nhưng ta dù vô t́nh hay cố ư, vẫn tự huyễn bản thân ḿnh rằng sẽ có ḱ tích xảy ra thôi nếu một lần nào đó ta may mắn...
Trong cuộc đời, ta sung sướng khi được Thượng đế trao tặng một thứ được gọi là t́nh yêu. Và cụm từ "măi măi", bỗng chốc được khai sinh ra như một quy luật tự nhiên hằng tồn tại.
Ngay từ thưở lọt ḷng, cha mẹ đă hứa với ta rằng sẽ luôn ở bên ta măi. Và thời gian cứ thế trôi qua, ta vẫn luôn thắc mắc trong ḿnh rằng "măi" ấy là khi nào. Để rồi cuối cùng, ngay cả khi họ đă vĩnh viễn rời xa ta, ta vẫn chẳng thể nào định nghĩa được cụm từ ấy…
Măi măi là bao xa ( Bao lâu )?
Có lẽ, măi măi là khi t́nh yêu thương dạt dào vẫn chôn chặt đến tận đáy ḷng dù đă bị cuộc đời chua cay nhẫn tâm cắt… Là khi nước mắt chẳng thể nào ngừng tuôn rơi… Là khi nỗi đau vẫn c̣n nhói lại mỗi khi nhắc đến chẳng nên lời…
Và rồi, ta biết là ta ngốc, ta biết là ta sai, nhưng v́ ta biết là ta đang tồn tại, nên ta vẫn tiếp tục dấn thân vào cái "bẫy" mang tên t́nh cảm của thế gian này…
Một người nào đó, xa lạ mà thân thuộc, hồn nhiên đến bên đời ta, trao cho ta bao yêu thương, trao cho ta bao hy vọng sống, và một lần nữa, cũng trao cho ta hai từ "măi măi".
Ta ngây ngô tin vào điều đó, ngây ngô đón nhận, để rồi cũng ngây ngô để mất đi…
Ta tức giận, ta căm hờn, ta thù hận vào điều ǵ đó mang tên "măi măi"…
Ta nực cười v́ tất cả chỉ là dối trá. Ta đau xót khi nhận ra "măi măi" vốn là một khái niệm không hề tồn tại.
Nhưng dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó cả, dù ta có cân nhắc lí trí đến thế nào, th́ con tim ta vẫn luôn hy vọng vào một điều ǵ đó phù phiếm…
Vậy, măi măi là bao xa ( Bao lâu )?
http://i917.photobucket.com/albums/ad12/lisado82/i-love-cofee.jpg
Măi măi là khi t́nh cảm giữa đôi ta vẫn nguyên vẹn tṛn đầy dù cho không c̣n ở bên nhau chăng nữa…
Măi măi là khi ta cảm nhận được hơi ấm của nhau dù đă để h́nh bóng của ai rời xa mất…
Và măi măi… là sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau cho dù ta, một lần nữa, đă không c̣n tồn tại…
V́ vậy, đừng bao giờ đánh mất niềm tin của bản thân, niềm tin vào những thứ kể cả khi ta tưởng chừng như đó là một giấc mơ hoang đường… V́ hai từ măi măi, luôn tồn tại ở trong ta nếu ta đủ can đảm và nghị lực để giữ lấy chúng…
florida80
07-08-2019, 21:15
Cũng Vẫn Là Một Chuyện T́nh
Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng trên 60 tuổi đến văn pḥng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.
Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng, ông đă hiểu đầu đuôi câu chuyện. Trong 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn căi nhau và dường như chẳng bao giờ quyết định ǵ cho đúng đắn. Họ chịu đựng nhau đến bây giờ là v́ các con. Bây giờ con cái của họ đă lớn, đă có gia đ́nh riêng, nên hai vợ chồng già không c̣n điều ǵ lo lắng nữa. Họ muốn được tự do sau những năm tháng dài không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ư ly hôn. Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này là điều không dễ v́ t́nh sâu nghiă nặng.
Vừa kư xong giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi thành thật xin lỗi”.
“Không sao, tôi hiểu.”, ông chồng già đáp lại.
Nh́n cảnh này, ông luật sư đề nghị mời hai vợ chồng một bữa cơm tối. Người vợ trả lời: “Sao lại không? Dù ly hôn, ta vẫn sẽ là bạn cơ mà”.
Bên bàn ăn, bầu không khí im lặng, nặng nề đến khó thở.
Món ăn đầu tiên được mang ra là món gà quay. Người chồng lập tức gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đây là món bà ưa thích.” Nh́n cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn c̣n cơ hội cho họ hàn gắn lại”. Không ngờ người vợ cau mày, đáp lại: “Đây là vấn đề. Ông luôn chủ quan quá nên không bao giờ hiểu được tư tưởng của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà chừng nào à?”
Điều người vợ không nh́n thấy được là trong bao nhiêu chung sống, người chồng luôn luôn cố gắng làm vui ḷng bà, dù là người thiếu nhận xét hay khéo léo. Bà không biết là đùi gà là món yêu thích nhất của ông, cũng như ông không biết bà ghét đùi gà. Dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất theo khẩu vị của ông, nhường những thứ tốt nhất cho bà, bà chưa bao giờ cảm nhận được là ông hiểu bà.
Đêm hôm đó, cả hai ông bà đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng nỗi nhớ nhung nữa. Ông hiểu rằng ông yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn van bà quay trở lại làm vợ chồng. Ông muốn xin lỗi, muốn nói “Anh yêu em” thật nhiều. Ông nhấc điện thoại lên và bấm số của bà. Tiếng chuông reo không ngừng, nhưng bà không nhấc. Ông lại cố gắng bấm máy, suốt tối.
Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều ǵ đă xẩy ra trong những năm tháng sống cùng nhau. Sau 40 năm, ông ấy vẫn chẳng hiểu bà. Bà vẫn yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống tẻ nhạt như thế nữa.
Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không thèm trả lời, dẫu biết rằng người gọi là ông. Bà tự nghĩ: “Nói làm ǵ nữa khi mọi chuyện đă xong xuôi hết rồi. Ḿnh quyết định ly hôn mà. Bây giờ đâm lao th́ phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Chuông điện thoại vẫn cứ reo rồi bà quyết định tháo dây điện thoại ra. Trong khi đầu bận suy nghĩ rối bời , bà quên bẵng đi là ông bị đau tim…
Sáng hôm sau, bà nhận được tin ông qua đời. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn nhà của ông, để nh́n thấy thân thể ông trên chiếc divan, tay vẫn giữ chặt máy điện thoại. Ông buồn bă, thất vọng suốt đêm khi bà không cho cơ hội tỏ nỗi ḷng và tim ông đă buông suôi. Bà đau đớn v́ hối hận. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lấy tâm khảm bà.
Khi thanh toán tài sản của ông, bà t́m thấy trong ngăn kéo một hợp đồng bảo hiểm ông ta đă mua cho bà, từ ngày họ cưới nhau. Kèm vào đó, là một lá thư: “Gửi người vợ thân yêu của anh. Lúc em đọc lá thư này, chắc hẳn anh không c̣n trên cơi đời này nữa. Anh đă mua bảo hiểm này cho em, anh hy vọng nó có thể giúp anh thực hiện lời hứa của ḿnh khi chúng ta lấy nhau. Đến khi anh không c̣n ở bên cạnh để chăm sóc cho em nữa th́ mong số tiền này có thể giúp anh tiếp tục đùm bọc cho em. Đó là điều anh ước nguyện sẽ được làm suốt cuộc đời anh. Anh sẽ măi măi bên em và yêu em thật nhiều”.
Nước mắt bà tuôn chảy hai hàng. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói vạn lời xin lỗi, muốn nói ngàn lời yêu thương nhưng ông không c̣n nghe được nữa.
Sưu tầm
florida80
07-08-2019, 21:25
Lúc Thương, Bao Nhiêu Cũng Được. Hết Thương Rồi, Nói Ngược Nói Xuôi
Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau.
Tâm buồn chẳng nói lời nào,
Tâm vui lời nói ngọt ngào dễ thương.
Có thương yêu, bao nhiêu cũng được,
Hết thương rồi, nói ngược nói xuôi.
Lời nói dễ mích ḷng nhau.
Lời nói chân thật ngọt ngào t́nh thương.
Có t́nh thương nói ǵ cũng dễ.
Hết thương rồi bất kể nói chi.
Nói nhiều tâm khởi sân si.
Bằng như không nói từ bi ai tường.
-oOo-
Trong cuộc sống hằng ngày, để có thể hiểu nhau biết nhau, trao đổi tin tức, phổ biến văn hóa, con người dùng ngôn ngữ, tức là: chữ viết và tiếng nói. Đôi khi, không cùng chữ viết, cũng không cùng tiếng nói, nhưng con người cũng có thể hiểu biết nhau qua dáng điệu, cử chỉ, nét mặt, thái độ, hay giọng nói. Một vấn đề lớn đối với các gia đ́nh người Việt sống ở hải ngoại chính là: Vấn Đề Ngôn Ngữ. Đối với thế hệ trước, tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ, cho nên rành rẽ rơ ràng, c̣n tiếng địa phương th́ không thông thạo.
Đối với thế hệ sau, tiếng địa phương th́ thông thạo, tuy tiếng Việt cũng là tiếng mẹ đẻ, nhưng nói th́ vấp váp, gượng gạo, ngọng nghịu. Tại sao như vậy? Bởi v́ thế hệ sau hấp thụ văn hóa tây phương, tiếp xúc với xă hội bên ngoài nhiều hơn, c̣n trong gia đ́nh, thế hệ trước muốn tập nói tiếng địa phương với thế hệ sau, cho nên thế hệ trước quên lửng chuyện dạy dỗ tiếng Việt cho thế hệ sau, dù người mẹ đẻ là người Việt. Hai thế hệ nói hai thứ tiếng khác nhau, tiếng Việt và tiếng địa phương, cho nên không thể thông cảm nhau dễ dàng. Chuyện không cảm thông nhau thường đưa tới việc đổ vỡ hạnh phúc gia đ́nh, tức nhiên cuộc sống phiền năo khổ đau, không sao tránh khỏi được.
Hai người nói hai thứ tiếng khác nhau, thực khó cảm thông nhau như vậy. C̣n hai người cùng nói một thứ tiếng th́ sao, có dễ cảm thông nhau chăng, hoặc là ngược lại, có dễ đụng chạm nhau chăng? Tại sao như vậy? Bởi v́, tuy cùng nói một thứ tiếng, nhưng tùy theo lời nói, tùy theo giọng nói, hay tùy theo cách nói, hai người có thể cảm thông nhau, hoặc là đụng chạm nhau. Lời nói có ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt đời sống của mọi người trên thế gian này. Dù quen biết trước, hay chưa quen biết, khi gặp mặt nhau, con người thường hay: chào hỏi với nhau. Một lời chào hỏi, khéo léo lịch thiệp, vui vẻ cởi mở, có thể khởi đầu, một mối quan hệ, tốt đẹp lâu dài.
Có người mở miệng nói, dù chỉ một lời, người nào cũng ưa, cũng thương cũng mến, cũng có cảm t́nh, cũng tin tưởng được, cũng đều nghe theo. Cũng có người mở miệng nói, dù có nói nhiều, cũng không ai tin, cũng không ai nghe, cũng không ai ưa, cũng không ai thích. Có những lời nói đem lại sự mát dịu trong tâm hồn người nghe. Người nghe có cảm giác như vừa uống được một ngụm nước cam lồ tươi mát. Cũng có những lời nói khiến người nghe phải đi xức dầu cù là, hoặc là, phải uống thuốc nhức đầu, có khi ngất xỉu, hay là, nghỉ thở luôn!
Như vậy, chúng ta đồng ư với nhau rằng: lời nói rất là quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn lao, trong cuộc sống hằng ngày của tất cả mọi người chúng ta. Nếu người nào cảm thấy cuộc đời nhiều đau khổ, lắm thương đau, không vui vẻ, chẳng b́nh yên, tức là chính người đó cần phải điều chỉnh lại lời nói, cho vừa dễ nghe, cho vừa dễ thương. Tại sao như vậy? Bởi v́, chính người đó cũng muốn nghe những lời nói dễ nghe dễ thương như vậy. Hoặc là, người đó cần phải điều chỉnh lại âm thanh, cho vừa đủ nghe, để khỏi làm phiền ḷng người khác, đang cần sự yên tĩnh, để tâm hồn được thanh tịnh, hay để nghỉ ngơi được thoải mái.
Theo các sách vở chỉ dạy cách xử thế của người đời, có rất nhiều phương pháp để thu phục nhân tâm, bằng lời nói. Chẳng hạn như: Làm sao khuyên bảo người khác, khi biết họ làm sai, nói sai, hay nghĩ sai? Chẳng hạn như: Nói cách nào cho khỏi phiền ḷng người nghe? Chẳng hạn như: Có nên nói cho gia đ́nh người khác biết, khi một người trong gia đ́nh đó đang làm một việc sai trái? Có hàng bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu phương pháp, bao nhiêu kỷ thuật, bao nhiêu sách vở, bao nhiêu tác giả, đă đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, trong đạo Phật, vấn đề này được giải quyết một cách đơn giản hơn:
Nếu muốn nói với tâm Phật, tức là tâm từ bi hỷ xả, hay tâm thanh tịnh, th́ chúng ta nên nói. Nếu muốn nói với tâm ma, tức là vọng tâm hay ác tâm, th́ chúng ta không nên nói. Tại sao như vậy? Bởi v́, khi chúng ta bị tâm ma điều khiển để nói năng, tức là chúng ta đang tạo khẩu nghiệp, để rồi măi măi, chính chúng ta bị trôi lăn trong sanh tử luân hồi, khổ đau nhiều kiếp. Ḿnh c̣n chưa giúp ǵ được cho ḿnh, làm sao giúp ǵ được cho ai đây? Sách có câu: "Chuyện ai nấy lo. Đèn nhà ai nấy sáng" chính là nghĩa đó vậy.
florida80
07-08-2019, 21:26
Trong phạm vi bài này, chúng ta xét vấn đề lời nói, qua giáo pháp của nhà Phật mà thôi. Trong giáo lư của đạo Phật, vấn đề lời nói được đề cập đến nhiều nơi: Một là trong Tứ Nhiếp Pháp, đó là: "Ái Ngữ". Hai là trong Bát Chánh Đạo, đó là: "Chánh Ngữ". Ba là trong Pháp Tứ Y, đó là: "Y Nghĩa Bất Y Ngữ".
*1) Trước hết, chúng ta t́m hiểu lời nói qua Tứ Nhiếp Pháp. Tứ Nhiếp Pháp là pháp môn có công năng nhiếp phục nhân tâm, gồm có bốn điều: bố thí, ái ngữ, lợi hành và đồng sự. Chúng ta hăy xét qua: Thế nào là "Ái Ngữ"? -- Ái ngữ chính là: lời nói dịu dàng, êm ái ngọt ngào, dễ nghe dễ thương, phát xuất từ ḷng từ bi hỷ xả, phát xuất từ tâm thanh tịnh, phát xuất từ tấm ḷng thương người như thể thương thân. Ái ngữ không phải là lời nói đầu môi chót lưỡi, không phải là lời nói hoa mỹ, không phải là lời nói tâng bốc khách sáo, cốt sao cho đẹp ḷng người nghe, một cách không thực, đôi khi hàm chứa dụng ư bên trong. Ái ngữ có tác dụng đem lại an vui, b́nh yên thanh thản cho người nghe. Ái ngữ có tác dụng an ủi vỗ về những tâm hồn nhiệt năo, âu lo sợ sệt.
Bởi vậy, chúng ta biết lời nói, cũng như tiếng cười, có khi gây được cảm t́nh tốt đẹp, cũng có khi gây nên ác cảm, oán thù giữa con người với nhau. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi hư hỏng việc lớn. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi bị vạ lây, bị thưa kiện, thậm chí, bị tù tội, chỉ v́ người nghe không vừa tai, cho nên đặt điều đi cáo gian! Điều này cũng tùy người, tùy lúc, tùy tâm trạng, hay tùy cảm giác của người nghe nữa.
Trong sách có câu: "Bệnh ṭng khẩu nhập. Họa ṭng khẩu xuất". Nghĩa là các bệnh, thường từ cửa miệng, nhập vào cơ thể, gây nên tác hại. Tai họa xảy đến, thường do lời nói, từ cửa miệng ra, gây nên tác hại.
Chúng ta biết rằng, ngoài danh và lợi, trên thế gian này, con người thường hay, tranh chấp với nhau, chỉ v́ lời nói. Hai người nói chuyện, với nhau một lúc, không nhường nhịn nhau, không nhượng bộ nhau, chắc chắn đưa tới, tranh chấp căi vă.
Người có trí tuệ là người thực hiện được điều sau đây:
Lời nói chẳng động tâm ta.
Dù lời nói ngọt hay là đắng cay.
Sưu tầm
florida80
07-08-2019, 21:27
Teacher And Soldier (Thầy Giáo Và Lính Chiến)
Hồi mới qua Úc đi học ESL (English for Second Language), trong một buổi thực tập đàm thọai, cô giáo đặt ra một câu hỏi cho các học viên gồm dân tị nạn và một số người di dân từ những quốc gia khác:
- Quốc gia của anh chị có những nghề gì thông dụng?
Ai cũng kể ra vài ngành nghề riêng của xứ họ. Riêng tới nhóm tị nạn Việt Nam, một anh trong nhóm chua xót đáp rằng :
- Xứ sở của chúng tôi chỉ có hai nghề tiêu biểu là teacher and soldier. Không dạy học th́ đi lính. Bởi v́ đất nước chúng tôi là một đất nước bất hạnh, giặc giă triền miên từ đời này qua đời nọ, thanh niên trai tráng cứ mãi lo đánh giặc, không có cơ hội để phát triển nước nhà. Là con dân, chúng tôi được sinh ra và lớn lên với trách nhiệm chiến đấu bảo vệ non sông, đem an vui cho dân lành. Những người làm nghề giáo là những người có bổn phận dạy cho chúng tôi biết về lịch sử nước nhà, ḷng ái quốc, t́nh dân tộc, nghĩa đồng bào anh em. Vậy mà trớ trêu thay, chúng tôi lại phải đánh nhau với đồng bào của chúng tôi v́ bất đồng chính kiến, hai chủ nghĩa không đội trời chung. Tuổi trẻ của chúng tôi hàng hàng lớp lớp phải chịu hy sinh oan uổng cho một cuộc chiến phi lý, vô ích để rồi cuối cùng bị cưỡng bức quy hàng một cách tức tưởi oan khiên.
Từ ngàn xưa, ông cha chúng tôi đă phải trường kỳ chiến đấu đánh đuổi ngọai xâm giặc tàu phương bắc và thực dân phương tây. Nhưng dù giặc tàu hay giặc tây, chúng tôi vẫn trung thành với tổ quốc, một lòng trấn thủ, sống chết cũng ở lại với quê hương. Nhưng cho tới nay th́ chúng tôi đành chấp nhận bỏ cuộc, miền nam của chúng tôi đă thất thủ v́ bị đồng minh phản bội, chúng tôi không c̣n cách nào hơn là bỏ nước ra đi. Không có giặc nào ghê gớm đáng sợ cho bằng giặc cộng sản, một thứ quỷ đội lốt người với chính sách độc tài đảng trị, phi nhân quyền và vô luật lệ. Chúng tôi không thể sống dưới một chế độ mà người dân không có chủ quyền, tương lai mờ mịt đen tối. Con cháu chúng tôi rồi sẽ ra sao trong một xă hội bất lương, lọc lừa xảo trá, vô liêm sỉ, mất tính người. Vì vậy, chúng tôi phải t́m đủ mọi cách để vượt thoát khỏi địa ngục trần gian với hy vọng có thể làm lại cuộc đời. Và cũng từ đó, thuyền nhân tị nạn Việt Nam đã xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Rồi quay qua ông bạn ngồi kế bên, anh nói tiếp :
- Ông bạn tôi đây là cựu giáo chức. Ông cũng đă từng đi lính đánh giặc một thời gian rồi được biệt phái trở về nghề nghiệp cũ. C̣n tôi là cựu chiến binh đă cầm súng tới giờ phút cuối cùng. Hai chúng tôi là hai chứng nhân lịch sử hùng hồn, hai thành phần ṇng cốt cụ thể đại diện cho mảnh quê hương khốn khổ của chúng tôi.
Tuy anh chưa nói rành tiếng Anh nhưng có hề ǵ! Đây là lớp học Anh ngữ, nói trật th́ đă có cô giáo sửa sai. Cứ nói đi, nói được chữ nào hay chữ nấy, nói lên cho cả thế giới biết chân tướng của cộng sản là thế nào mà cho tới cái cột đèn nếu biết đi cũng sẽ hàng hàng lớp lớp theo người bỏ nước ra đi!
"Thượng đế hởi! Có thấu cho Việt Nam này?!" (trích trong bản nhạc Đêm Nguyện Cầu của Lê Minh Bằng)
florida80
07-08-2019, 21:29
Lời Hẹn Ước
Được sống và được yêu thương đó là những điều ḱ diệu nhất mà con người có được. Hăy quư trọng những ǵ bạn đang có, đừng để đến khi không c̣n nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc. Câu chuyện t́nh buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lư do v́ sao ta phải sống... để được yêu thương!
Vào một buổi chiều đẹp trời chan ḥa gió và nắng, chàng trai và cô gái đă vô t́nh gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái t́nh đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.
Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ v́ cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đă có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đă quen từ lâu.
Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không c̣n cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...
Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh t́nh của họ đă trở nên rất nguy kịch, không c̣n khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ c̣n đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đ́nh.
Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy tŕ liên lạc.
Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nh́n vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...
Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng ḍng từng chữ đối với họ đáng quư biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...
florida80
07-08-2019, 21:32
Bài Học Về Sự Dối Trá
Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ măi măi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.
Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch tŕnh đă định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.
Cô đă phát hiện được lỗ hổng quản lư này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của ḿnh, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự măn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô c̣n tự t́m một lí do để bản thân thấy nhẹ nhơm: ḿnh là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu v́ lí do ǵ, lúc đầu c̣n rất nhiệt t́nh nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lư do v́ sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.
“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài ḷng với môi trường giáo dục và tŕnh độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi t́m kiếm.”
“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”
“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đă từng ba lần bị phạt tiền v́ tội trốn vé”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ v́ chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đă nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”
“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đă tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rơ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”
“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”
“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lư do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đă trốn được cả trăm lần rồi.”
“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”
“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đă thấy đó. V́ vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ măi măi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.
Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, v́ cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ ǵ cũng không bằng mất nhân phẩm.
florida80
07-08-2019, 21:33
Types Of Ladies
Technically there are 7 TYPES OF LADIES:
1. HARD DISK lady: Remembers everything forever.
2. RAM lady: Forgets about you the moment you turn off.
3. SCREENSAVER lady: Just for looking.
4. INTERNET lady: Difficult to access.
5. SERVER lady: Always busy when needed
6. MULTIMEDIA lady: Looks beautiful but you can only look.
7. VIRUS lady: This type of lady is normally called 'WIFE', once enters your system, never leaves even if the system is formatted.
[Fun Funky]
florida80
07-08-2019, 21:34
Ngủ Trưa: Bao Nhiêu Phút Th́ “Vừa”?
Chợp mắt 10 phút hay đánh 1 giấc dài 2 tiếng? Bạn sẽ sớm có câu trả lời sau khi biết những lư giải khoa học sau.
Một giấc ngủ trưa không làm bạn già đi, trái lại c̣n giúp bạn thông minh hơn. Tại sao lại như vậy? Một nghiên cứu của trường ĐH NewYork năm 2010 đă chỉ ra rằng
những người có khoảng thời gian chợp mắt buổi trưa sẽ có trí nhớ tốt hơn. Tuy nhiên, không phải mọi giấc ngủ trưa đều mang lại lợi ích. Dưới đây là một số điều bạn nên biết để có một giấc ngủ trưa ngọt ngào:
Giấc ngủ 10 phút
Tác dụng tức thời: Theo một nghiên cứu ở Úc, ngủ khoảng 10 phút sẽ đánh tan sự mệt mỏi một cách nhanh chóng và mang lại một trí óc minh mẫn ít nhất là trong khoảng 2 tiếng rưỡi.
Thế c̣n giấc ngủ 5 phút th́ sao? Thật tiếc, nó không mang lại lợi ích ǵ.
Giấc ngủ 20 phút
Lợi ích lâu dài: Gấp đôi thời gian ngủ sẽ cải thiện đáng kể khả năng làm việc và hiệu quả trong công việc.
Tuy nhiên, lợi ích này không có được 1 cách nhanh chóng- ít nhất cũng phải mất 35 phút để tống khứ cảm giác ngái ngủ mà “giấc ngủ 20” để lại.
Giấc ngủ 30 phút
Đ̣n bẩy cho sức khỏe: Cảm thấy thờ thẫn, uể oải sẽ xuất hiện khoảng 5 phút sau khi ngủ nhưng sau đó sẽ là sự tỉnh táo và khỏe khoắn. Tuy vậy, một giấc ngủ 10 phút vẫn tốt hơn nhờ khả năng tránh “hiệu ứng treo” mà 1 giấc ngủ sâu thường mang lại.
Giấc ngủ 45- 90 phút
Vô tác dụng: trong quá tŕnh 45- 90 phút ngủ này, bạn ch́m vào 1 giấc ngủ sâu nhưng lại không hoàn thiện.
Theo giáo sư nghiên cứu về giấc ngủ W. Christopher Winter, M.D, một giấc ngủ kéo dài 45-90 phút sẽ gây ra cảm giác khó chịu hơn cả lúc chưa ngủ.
Giấc ngủ 90- 110 phút
Dấu hiệu đáng lo: Chu tŕnh ngủ trung b́nh của 1 người kéo dài khoảng 90 phút, một khoảng thời gian lư tưởng cho một giấc ngủ trưa. Tuy nhiên, nếu ngủ quá lâu th́ đó lại là dấu hiệu của rối loạn, bác sỹ Winter chia sẻ.
florida80
07-08-2019, 21:43
Muốn Hạnh Phúc Hơn, Bạn Hăy Ghi Nhớ 7 Điều Này
Chúng ta nghĩ thế nào th́ con người chúng ta như thế ấy. Bạn nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên tṛ trống ǵ v́ bạn chẳng thèm hành động.
1. Sự thanh tịnh nằm ở trong tâm
Cả đời làm việc, đến cuối cùng chỉ muốn bản thân được an nhàn để hưởng thụ cuộc sống. Bạn luôn muốn t́m kiếm sự thanh tịnh ở bên ngoài trong khi bạn không phát hiện rằng nó là cái mà ai cũng có thể đạt được mà chỉ cần lấy ra từ trong tâm. Nếu tâm của bạn bớt tham sân si, bớt ganh đua, ghen ghét... th́ tự khắc bản thân sẽ thấy thật thanh thản và thấy đời bỗng nhẹ nhàng làm sao.
2. Tức giận chỉ là một cục than hồng có thể làm đau người khác, nhưng người bị bỏng đầu tiên chính là bản thân bạn
Sẽ có lúc bạn cáu gắt với mọi người nhưng bạn đâu ngờ điều đó lại làm hại chính bản thân ḿnh. Đừng bao giờ nói bất ḱ câu ǵ khi bạn tức giận. Người ta thường nói : “Giận quá mất khôn”. Tôi nghĩ điều đó rất đúng, bởi tôi đă từng đánh mất một người bạn của ḿnh chỉ v́ nói ra những lời nặng nề kinh khủng khi bạn đó không làm tôi vừa ư. Lúc đó, tôi làm tổn thương người ấy để bây giờ tôi đánh mất một người bạn thân.
3. Suy nghĩ sẽ định h́nh con người bạn
Chúng ta nghĩ thế nào th́ con người chúng ta như thế ấy. Bạn nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên tṛ trống ǵ v́ bạn chẳng thèm hành động. Bạn nghĩ bạn thông minh, dĩ nhiên bạn sẽ thông ḿnh v́ tự bản thân sẽ biết cách tạo nên điều đó. Chỉ cần suy nghĩ tích cực th́ mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Do đó, cuộc sống cũng sẽ ít buồn phiền, v́ lúc nào bạn cũng cố biến mọi thứ bạn gặp phải trong cuộc sống thành niềm vui riêng cho ḿnh.
4. Biết người là thông minh, biết ḿnh là sự giác ngộ
Chiến thắng bản thân c̣n hơn là chiến thắng cả ngàn trận đánh. Đó là một bài học sâu sắc mà ai cũng cần biết. Tự chinh phục tâm chính ḿnh chính là ải lớn nhất mà con người phải trải qua. Do đó, chúng ta phải tập thiền định để hiểu về chính bản thân ḿnh. Biết được bản thân thích ǵ, làm ǵ để thỏa măn nó chính là cách để bạn sống vui hơn mỗi ngày. Đừng tưởng đây là điều dễ thực hiện v́ có người đă mất cả đời chỉ để làm điều này thôi đấy! Chính tôi cũng là người sẽ phải rèn luyện nhiều trong thời gian tới.
5. Thay thế đố kị bằng ngưỡng mộ
C̣n đố kị th́ tâm bạn sẽ c̣n buồn phiền. Thay vào đó, chúng ta nên đón nhận sự thành công của người khác bằng sự ngưỡng mộ. Tâm b́nh thản rồi lấy cái tốt của người khác để làm gương sẽ khiến bạn dễ dàng phấn đấu mà không có sự căm phẫn. Đố kị chỉ làm ḷng người thêm nhơ bẩn, thậm chí v́ đố kị con người có thể biến chất, trở thành người chuyên làm những hành động xấu xa mà đôi khi chính bản thân ḿnh cũng không ngờ tới.
6. Nhân từ với tất thảy mọi người
Luôn luôn nhẹ nhàng với trẻ con, yêu thương người già, đồng cảm với người cùng khổ, nhân từ với kẻ yếu thế và người lầm lỗi. Một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ rơi vào những hoàn cảnh đó. Động ḷng trắc ẩn với mọi người, kẻ giàu cũng như người nghèo; ai cũng có nỗi khổ. Có người chịu khổ nhiều, có người chịu khổ ít.
Nhân từ để yêu thương và đồng cảm với họ. V́ mỗi người có một nỗi khổ riêng chỉ có họ mới thấu. Bởi v́ bạn luôn nh́n người bằng con mắt nhân từ nên đời bạn sẽ luôn đẹp. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tâm can được thanh lọc bởi những hành động mà bạn dành cho người khác.
7. Tùy duyên
"Bàn tay ta vun đắp, thành bại thuộc vào duyên, Vinh nhục ai không gặp, có chi phải ưu phiền".
Bài học sâu sắc cuối cùng mà tôi đă học được chính là để mọi thứ tùy duyên. Như nhà sư đă nói, cái ǵ của ḿnh th́ nó sẽ thuộc về ḿnh, c̣n cái ǵ không phải th́ nó măi măi sẽ không thuộc về ḿnh. V́ vậy, nếu muốn nắm bắt ǵ đó, đặc biệt là t́nh yêu th́ hăy để tùy duyên.
Bạn có thể cố gắng theo đuổi nhưng có lúc bạn cũng phải biết buông bỏ nếu mọi chuyện đă quá giới hạn và không c̣n khả năng cố gắng. Cứ nắm giữ chỉ làm bạn đau khổ rồi vấn vương muộn phiền sẽ là điều không thể né tránh. Tâm sẽ nhẹ nhàng nếu bạn để mọi thứ tùy duyên. Đó là cách để bạn có thể chấp nhận cuộc sống dễ dàng hơn.
Hăy sống như hôm nay là ngày cuối cùng. Tôi đă làm được 4/7 điều rồi và thấy đời ḿnh nó cũng thanh thản đi bớt phần nào. Đặc biệt, tôi thích nhất là điều cuối cùng. Tôi cũng mong rằng những điều này sẽ giúp ích cho bản thân mỗi bạn..!
100 người đọc bài viết này th́ 99 người cảm thấy cuộc đời nhẹ nhàng và hạnh phúc hẳn lên
Nguồn: daikynguyenvn.com
florida80
07-08-2019, 21:44
Những Gì Đáng Sợ Hơn Cái Chết? - Vũ Thạch
Nhân đọc tin hàng trăm người chết tại một thôn Phước Thiện, Quảng Ngăi với 90% do bị ung thư, xin gởi lại quí bạn đọc bài sau đây).
"Chết diễm phúc phải là chết già, trên giường, và có người chung quanh khóc ầm ĩ".
Ít nhất đó là h́nh ảnh hầu hết người Việt chúng ta được dậy từ thuở nhỏ. Hơn thế nữa, chúng ta c̣n nghĩ h́nh ảnh "chết lư tưởng", "chết êm ả" đó cũng là ước muốn chung của loài người. Chí ít cũng bao gồm mọi người thuộc văn hóa Đông phương.
Nhưng thật thế không?
Có ngay thí dụ: Một trong những điều giới vơ sĩ đạo Nhật sợ nhất là phải chết già, chết trên giường. Họ tha thiết cầu phật khấn thần để đừng phải chết như vậy. Cảnh một samurai lưng c̣ng, chân tay run rẩy, không cử động được theo ư muốn, ngay cả đi đứng cũng phải cậy dựa vào người khác là cơn ác mộng đối với họ. Rơ ràng viễn cảnh trở nên "vô dụng" đối với họ đáng lo hơn cái chết.
Và có thể nói hầu hết chiến binh phương Đông, từ Mông Cổ đến Trung Hoa, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, đều khoái được "da ngựa bọc thây" hơn nằm giường.
Sang đến văn hóa phương Tây th́ người ta lại càng không thích để lại h́nh ảnh chết già. Người càng có học, có tài, có tiếng càng muốn cả người thân lẫn công chúng chỉ nhớ tới thời điểm cực thịnh mà họ đẹp nhất, thành công nhất, quyền thế nhất, hay sáng chói nhất về trí tuệ. Rơ ràng họ quan tâm đến di sản họ để lại hơn cái chết rất nhiều.
Do đó, quan điểm 'chết già là sướng' chẳng đáng được điểm cao đến thế đâu. Và ngược lại 'chết lúc chưa già' cũng chưa chắc đáng sợ như ta vẫn nghĩ. C̣n lắm thứ đáng sợ hơn cái chết nhiều.
Nhiều cán bộ lớn tuổi tâm sự điều mà họ sợ nhất vào cuối cuộc đời là phải nh́n lại những ǵ họ đă làm hay không làm trong những năm dài đă qua. Từ đó, họ sợ những nạn nhân đang chờ họ ở thế giới bên kia hơn sợ cái chết, v́ chết chỉ là ngưỡng cửa bước qua trong khoảng khắc. Với thời đại Internet, chúng ta có thể thấy được khá nhiều lănh đạo đảng đi qua giai đoạn cuối đời như vậy, kể cả những hung thần một thời như Tố Hữu, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, ...
Cũng có lănh đạo sợ phải đối diện những người bạn đang chờ họ bên kia thế giới hơn cả cái chết. Đó là những đồng đội mà họ từng phản bội hay bỏ rơi để giữ an toàn cho bản thân, kể cả những người đứng lên theo lời kêu gọi của họ. Chúng ta có thể thấy loại ân hận đó ở những ông Vơ Văn Kiệt, Vơ Nguyên Giáp, ...
Và cũng có những lănh đạo sợ phải thừa nhận ḿnh đă sống qua cả một cuộc đời vô ích, vô nghĩa, vô vị. V́ quá lo an toàn cho bản thân mà chẳng để lại được ǵ, chẳng hoàn thành được ǵ. Mà cái chết, tức lằn ranh sau cùng của an toàn, vẫn đến, chẳng né tránh được. Hơn thế nữa, họ phải thừa nhận chính họ là một phần của cỗ máy đem lại điêu linh cho biết bao người khác. Chúng ta có thể nhận ra loại tâm tư này ở những ông Phạm Văn Đồng, Trần Quang Cơ, ...
Trong t́nh trạng thê thảm của dân khí hiện nay, chúng ta khó c̣n cảm được lời dạy của cha ông: Chết vinh hơn sống nhục. Nhưng 5 chữ đó là kết tinh kinh nghiệm sống của biết bao cuộc đời. Một trong những lư do chết vinh hơn sống nhục là v́ "sống nhục" chỉ được một thời gian ngắn rồi vẫn dẫn đến cái chết, mà luôn là "chết nhục". Mọi hối tiếc vào lúc sắp "chết nhục" đều đă quá trễ.
Qui luật đó ứng dụng cho cả nhân loại chứ không riêng ǵ người Việt. Gần 80 năm trước, hàng triệu người Do Thái khi gần chết trong trại tập trung của Đức Quốc Xă mới quặn ḷng hối tiếc đă không tham gia kháng chiến v́ sợ chết; hối tiếc đă không mang thân ra hứng đạn cản đường cho vợ con chạy trốn v́ sợ chết; hối tiếc đă riu ríu kéo cả nhà lên xe vào trại tập trung v́ sợ chết, ... để rồi giờ đây vẫn chết, chết riêng từng người, chết từng phần cơ thể v́ kiệt lực, và chết với nhận thức từng người trong gia đ́nh ḿnh ở đâu đó cũng đang chết dần ở mức dưới hàng súc vật như ḿnh. Đối với họ cái đau của hối tiếc lớn hơn cái đau của sự chết.
Ngày nay, tại nước ta, cả dân tộc đang bị đẩy vào loại chọn lựa đó. Gần nhất là những bà con tại 4 tỉnh miền Trung đang sống dở chết dở v́ thảm họa môi trường do Formosa gây ra. Nhiều người đang phân vân: đứng lên đấu tranh đ̣i tẩy rửa môi trường bây giờ có thể bị trấn áp nhưng dẫu có chết đi nữa th́ vẫn hơn cảnh ngồi nh́n từng người trong gia đ́nh nhiễm ung thư, đau đớn nhiều năm tháng, rồi lần lượt ra đi, kể cả bản thân ḿnh. Cái đau của hối tiếc sẽ lớn hơn nhiều cái đau của sự chết. C̣n nếu đứng lên đấu tranh giành lại môi sinh bây giờ, gia đ́nh ḿnh sẽ sống.
Dĩ nhiên câu hỏi lương tâm này cũng được đặt ra cho từng người chúng ta chứ chẳng riêng ǵ bà con 4 tỉnh miền Trung. Chất độc nay không chỉ có trong cá mà trong hầu hết mọi loại thực phẩm và không từ một ai trên cả nước. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên mạnh mẽ đ̣i nhà cầm quyền phải đóng ngay các cánh cửa dẫn chất độc vào Việt Nam? hay ngồi chờ ngày ung thư đến đón từng người trong gia đ́nh ra đi?
Và c̣n nhiều quốc nạn khác nữa, đặc biệt là số phận của đất nước sau thời điểm 2020. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên bảo vệ chủ quyền đất nước ngay bây giờ, bất kể những kẻ cứ nhất định ôm chân quân xâm lược? hay ngồi chờ ngày "chết nhục" dưới chân chủ mới như dân tộc Tây Tạng? Đến lúc đó có muốn chọn lại cũng đă quá muộn.
oOo
Chẳng ai muốn t́m lấy cái chết nhưng nghĩ cho cùng chết có phải là chuyện khủng khiếp nhất chưa?
florida80
07-08-2019, 21:46
Khi Bố Tâm Sự
Bố bảo nh́n vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện ǵ xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hăy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ t́nh yêu c̣n lại.
Bố bảo dù ở ngoài xă hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, th́ về nhà con vẫn là trụ cột của gia đ́nh. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hăy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.
Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hăy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đă từng yêu con mười phần, nhưng khi bước vào hôn nhân, vai tṛ của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài t́nh yêu họ c̣n có cả trách nhiệm. V́ vậy khi đă kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, c̣n thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần t́nh yêu khi bước qua hôn nhân chỉ c̣n lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đ́nh và con cái của con. Và một lư do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, c̣n người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?
Bố bảo thời kỳ mang thai là thời kỳ khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi v́ muốn có được thiên thần th́ phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đă gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng c̣n được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm ǵ. Hăy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.
Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền măn kinh vậy. Thế nên con hăy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đă mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng ḿnh là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.
Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai th́ người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến t́nh cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hăy là người bố tuyệt vời nhất trong ḷng những đứa con.
Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, th́ con chẳng thế yêu. Hăy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.
Bố bảo "quá khứ là thứ đă qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, v́ đồng ư lấy vợ, là con đă chấp nhận tất cả những ǵ thuộc về cô ấy. Hăy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một t́nh yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng
Sưu tầm
florida80
07-08-2019, 21:53
Rốt Cuộc Điều Gì Là Của Ta?
Vợ chồng dù ăn cùng mâm, ở cùng nhà, tối ngủ chung giường, có thể đồng cam cộng khổ, vui buồn có nhau. Nhưng sau cùng cũng có lúc chia tay, có thể đồng sinh nhưng không thể đồng tử, trăm năm sống đến bạc đầu có nhau, tất cả cũng chỉ là mơ ước.
1. Vợ (chồng) có phải là của bạn không?
- Không phải!
Vợ chồng dù ăn cùng mâm, ở cùng nhà, tối ngủ chung giường, có thể đồng cam cộng khổ, vui buồn có nhau. Nhưng sau cùng cũng có lúc chia tay, có thể đồng sinh nhưng không thể đồng tử, trăm năm sống đến bạc đầu có nhau, tất cả cũng chỉ là mơ ước.
2. Con cái có phải là của bạn không?
- Không phải!
Bố mẹ và con cái tuy là có quan hệ huyết thống, nhưng đó cũng chỉ là mối quan hệ mang tính Nhân Duyên. Hiếu đạo, t́nh cảm, chăm sóc lẫn nhau v.v... Những điều ấy tạo nên một gia đ́nh vui vẻ. Nhưng sau cùng, khi bạn bước sang thế giới bên kia, con cái cũng chỉ có thể tiễn bạn đi, chứ không có khả năng đưa bạn trở lại.
3. Tiền tài có phải là của bạn không?
- Không phải!
Bạn ra sức, nỗ lực kiếm tiền, sau rồi lại nghĩ cách tiêu đi. Cho dù tài khoản ngân hàng của bạn có bao nhiêu tiền, đó cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh không đem đến, tử không đem đi.
4. Nhà cửa, xe cộ có phải là của bạn không?
- Không phải!
Tuy bạn không ngừng nỗ lực để có được những thứ đó, nhưng khi bạn ra đi… Tất cả trở về con số không. Nh́n này, tôi có thể bắt lấy mặt trời bằng tay không?
Vậy rốt cuộc điều ǵ là của bạn?
Sức khỏe
- Thân thể của bạn cũng không phải của bạn, chúng thuộc về 4 Duyên: Đất, Nước, Gió Lửa tụ hội, v́ thế cũng thuộc về vô thường... Nhưng trên sự tương đối mà nói, thân thể bạn có khỏe mạnh th́ cuộc sống của bạn mới có chất lượng, sinh mệnh mới được kéo dài. Không có một cơ thể khỏe mạnh, đồng nghĩa với không có ǵ cả. Cho nên chúng ta sống được một ngày, cũng là một ngày phúc phận, cần phải trân quư chính ḿnh.
Trí tuệ - (Panna)
- Sai lầm lớn nhất của đời người, là đánh đổi sức khỏe để lấy vật ngoài thân.
- Bi ai lớn nhất của đời người, là dùng hạnh phúc để đổi lấy phiền năo.
- Lăng phí lớn nhất của đời người, là dùng thời gian để giải quyết những phiền phức do chính ḿnh tạo ra. Nói chung, tất cả những điều này đều xuất phát từ nội tâm thiếu sáng suốt của bạn.
Trên thế gian không có ǵ quư hơn một sức khỏe dồi dào, và một tinh thần mạnh mẽ khởi đi từ trí tuệ nội tại của bạn.
Bởi vậy, nhà Phật có câu "Duy Tuệ Thị Nghiệp", (chỉ có trí tuệ của bạn là sự nghiệp đích thực của bạn).
- Xác thân là cây đèn.
- Trí tuệ là ánh sáng của ngọn đèn.
Bạn hăy khéo nhận ra đâu là gia bảo thực sự, và sử dụng vào những việc ư nghĩa nhất cho kiếp sống của ḿnh.
florida80
07-08-2019, 21:54
Don’t Wait For The Parrot To Die
The story is told of a woman who bought a parrot to keep her company, but she returned it the next day.
“This bird doesn't talk,” she told the owner.
”Does he have a mirror in his cage?”he asked. “Parrots love mirrors. They see their reflection and start conversation
The woman bought a mirror and left. The next day she returned; the bird still wasn't talking.
"How about a ladder? Parrots love ladders. The happy parrot is a talkative parrot
The woman bought a ladder and left. But the next day, she was back.
“Does your parrot have a swing? No? Well, that’s the problem. Once he starts swinging, he’ll talk up a storm
The woman reluctantly bought a swing and left.
When she walked into the store the next day, her countenance had changed.
“The parrot died,” she said.
The pet store owner was shocked.
“I’m so sorry. Tell me, did he ever say anything?” he asked.
“Yes, right before it died,” the woman replied.
“In a weak voice, it asked me, ‘Don’t they sell any food at that pet store?’"
Sometimes we forget what’s really important in life. We get so caught up in things that are good while neglecting the things that are truly necessary.
Take a moment to do a “priority check”, and strive for what is most important today.
florida80
07-08-2019, 21:55
Làm Người, Ngốc Một Chút Mới Là Hạnh Phúc, Thông Minh Quá Chỉ Mệt Mỏi Thân Ḿnh
Làm người, khờ khạo một chút sẽ hạnh phúc, sống quá thông minh sẽ mệt mỏi. Nghĩ quá nhiều, tâm trạng dễ phiền muộn; quan tâm quá nhiều, dễ mẫn cảm đa nghi; bận tâm quá nhiều, dễ nghĩ đến được mất.
Làm người, ngốc nghếch một chút, th́ có thể thản nhiên đối đăi sự t́nh. Có câu rằng: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc”, khờ khạo một chút, cũng không phải thể hiện rằng chỉ số thông minh thấp, hoặc là người chậm hiểu, mà là đối với nhân sinh có một phần thấu hiểu, một phần thản nhiên.
Cơ hội tới, th́ gắng sức tranh thủ làm cho thật tốt. Đối với những thứ không thể đạt được, th́ có thể mỉm cười bỏ qua; t́nh cảm không thể với tới được, th́ cũng có thể buông bỏ nhẹ nhàng.
Những người ngốc nghếch như vậy, ḷng dạ sẽ càng rộng răi, cũng dễ dàng thỏa măn, tâm t́nh khoái hoạt. Làm người, ngốc nghếch một chút, không đi so đo th́ cuộc sống càng tự tại.
Làm người, ngốc nghếch một chút thực ra vẫn tốt hơn, quá tính toán sẽ mệt chính ḿnh
Với người tham món lợi nhỏ, kẻ ‘ngốc’ cũng không ngại mà nhượng lại họ vài phần.
Với người ham sĩ diện bề ngoài, cũng không ngại mà khen ngợi họ vài câu.
Với những người thích a dua nịnh hót, th́ yên lặng rời xa, không để ư tới nữa.
Không phải là nh́n không thấu, mà là không nói ra.
Không phải không cảm thấy tổn thương, mà là mặc kệ.
Kẻ ngốc nghếch, thông thường lại có thể hiểu được bao dung và cảm ân.
Làm người, ngốc một chút, sẽ không bao giờ thiệt tḥi
Hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần hiểu được khi nào nên tiến, nên thoái.
Có những người nh́n không thuận mắt, th́ không để ư tới nữa.
Có chút lư lẽ nói không rơ ràng, th́ thôi không giải thích nữa.
Có chút tư tưởng nghĩ không thông, th́ thôi không cần vướng bận.
Không tranh giành là một loại trí tuệ, cũng là một loại từ bi, buông tha chính ḿnh, cũng buông tha người khác. Làm người, ngốc một chút, kỳ thực cũng không có chút ǵ là thiệt tḥi.
Không yêu cầu quá nhiều đối với thân nhân, th́ gia đ́nh sẽ ḥa thuận.
Không tranh chấp quá nhiều với người yêu, th́ t́nh cảm mới bền lâu hạnh phúc.
Không cùng bạn bè tính toán chi li, th́ t́nh bạn càng thêm vững chắc.
Làm người ngốc một chút, học cách khiến cuộc sống của ḿnh trở nên vui vẻ, không nóng vội mưu cầu, không so đo quá nhiều.
Xưa nay có bao nhiêu người thông minh quá lại bị thông minh hại? Từ nay trở đi, làm một người khờ khạo, không để những sự t́nh thế tục làm phiền ḷng, như vậy mới có thể b́nh thản giữa cuộc đời, mới đạt được cảnh giới thong dong tự tại.
Tuệ Tâm biên dịch
florida80
07-08-2019, 21:56
Toàn Bộ Lănh Thổ Việt Nam Đă An Bài Trong Tay TQ - Phan Châu Thành (Danlambao)
Tôi có ông bạn học hiện làm cấp tướng trong hải quân VN, trong một buổi nhậu bạn bè với nhau cách đây gần năm ở HN, tôi hỏi hắn:
“Nếu bây giờ TQ tấn công trên biển, quân của cậu chống được bao lâu?” Hắn cười: “Chắc là chưa đến ba ngày?!”
Tôi ngạc nhiên: “Sao chết nhanh vậy?” Hắn lại cười: “Không phải chết, mà là chạy. Thời đại này ai dại ǵ chết cho ai?!”
“Đấy là cậu nói về lính hay sĩ quan các cậu?”
“Cả hai, nhưng sĩ quan chạy trước rồi lính mới chạy. Lính không dám chạy trước, chỉ trốn thôi. Sĩ quan mới chạy!”
Tôi thắc mắc: “Tại sao thế? Sĩ quan tinh thần cao hơn và phải làm gương cho lính cơ mà?”
“Ừ, nhưng sĩ quan lại biết ḿnh toàn nói dối và thấy cấp trên cũng toàn nói dối, và ai cũng biết chết th́ ḿnh chịu, thắng th́ là chiến công của sếp, tội ǵ chết thế!”
Chúng tôi cười x̣a, coi đó là câu chuyện cười nói cho vui, v́ ông bạn trong Bộ tổng tư lệnh ở HN, nó đâu có phải ra trận. Nhưng nó cũng không cần phải mua vui với tôi, nó nói có phần nhiều là thật. Thế nên tôi không quên được.
Một bữa khác cách nay khoảng nửa năm, trong chuyến xe đêm từ Sài g̣n đi Nha Trang, tôi nằm cạnh anh lính trẻ trả phép ra Cam Ranh. Tôi hỏi chuyện ăn ở sinh hoạt của lính nghĩa vụ ngoài đó, cậu thật thà:
“Cháu mới đi mấy tháng, nhờ có người quen chạy cho nên không phải đi vùng xa hay đảo, chỉ ra Cam Ranh thôi, được về phép đều đặn, nếu biết quà cáp cho sĩ quan c̣n được kéo dài phép…”
“Thế sĩ quan có về phép thường xuyên không?”
“Sĩ quan của bọn cháu toàn sĩ quan chuyên nghiệp, gia đ́nh họ ở Cam Ranh và Nha Trang luôn, họ đâu cần về phép, và họ có thể về nhà bất cứ lúc nào họ muốn, họ sướng lắm!”
Thế họ có ăn chung với các cháu không?”
“Không, họ có tiêu chuẩn riêng cao gấp mấy lần lính bọn cháu! Họ ăn ở riêng.”
“Thế tiêu chuẩn lính bọn cháu thế nào?”
“Chúng cháu được 35 ngàn đồng ngày. Thế là cao đấy chú ạ, v́ chúng cháu gần Ban chỉ huy Vùng. Mấy thằng bạn cháu đóng quân ở xa kêu khổ lắm, chỉ có 28 ngàn đồng ngày thôi…”
“Sao lại 28 ngàn thôi?!” Tôi xót xa nhẩm tính: lính của ḿnh (công nhân và kỹ sư của tôi) ở công trường cảng Vân Phong này được ăn 80 ngh́n đồng/ngày mấy năm nay, vừa tăng lên 100 ngh́n ngày do giá cả lên, mà tôi vẫn thương chúng khổ, gầy và đen, bắt chúng cố ăn, và lo chúng bỏ về Sài g̣n, thế mà chiến sĩ của ta…
Tôi lại đi lạc đề muốn nói rồi. Ư của tôi là, chỉ chuyện ăn ở thôi th́ lính của ta cũng thiếu sức chiến đấu rồi, chưa nói đến tinh thần chiến đấu và niềm tin vào cấp trên.
Giờ nói về chủ đề chính, đó là bảo vệ lănh thổ. Xin kể câu chuyện thứ ba. Cách đây mấy tháng, chúng tôi tổ chức một đoàn “du lịch- thám hiểm” ra điểm Cực Đông trên đất liền của đất nước với mục đích: sống 1 ngày gần với Hoàng Sa Trường sa nhất (về kinh tuyến).
Trên đường ra đó rất khó khăn, chúng tôi không ngờ cả một khu bán đảo rộng lớn bờ biển dài mấy chục cây số không có dân cư (đă bị đuổi đi hết) và chỉ có một đồn biên pḥng gần ra đến Cực Đông đă bị bỏ hoang do chuyển vào gần quốc lộ 1 hơn, trong khi đường lớn do các “dự án lớn” của Vinalines làm đến nới cũng bỏ hoang không bóng người. Hỏi ra mới biết đó là t́nh trạng của hàng loạt đồn biên pḥng ven biển và trên các đảo khu vực bắc và nam Vân Phong (thuộc Khánh Ḥa và Tuy ḥa): họ đă rút hết vào sống trong dân và để quản dân, không quản bở biển nữa. Hàng trăm cây số ven biển không có ai canh giữ, nhưng đă có sẵn đường lớn nhập vào quốc lộ 1… Ngày xưa họ ở đó là để bắt người vượt biên thôi… Biên pḥng VN không quay súng ra biển mà quay súng vào dân!
Câu chuyện thứ tư. Đơn vị chúng tôi tham gia rất nhiều công tŕnh lớn dọc biển miền Trung, lắp ráp các thiết bị kỹ thuật hiện đại (rất ít khi là đồ TQ). Từ Dung Quất đến Vũng Áng, Vân Phong… Nhưng ở đâu chúng tôi cũng thấy các đơn vị TQ đấu thầu và thắng thầu thi công phần các cầu cảng. Họ chỉ quan tâm và bỏ mọi giá để nhận phần việc đó dù rất nhiều đơn vị VN làm được, nhưng các nhà thầu VN phải lè lưỡi bỏ ra cho họ v́ giá của họ quá thấp… Sau đó họ luôn quây kín cả một vùng biển và bờ biển lớn người khác không được vào để họ thi công trong suốt nhiêu năm trời. Và họ thường là đơn vị làm kéo dài các dự án lớn nhưng không ai làm ǵ được. Khui họ thi công xong chúng tôi mới lên lắp thiết bị và không ai biết bên dưới và bên trong những khối bê tông cầu cảng lớn đó có những ǵ. Chúng tôi thường đùa nhau: ngày đầu tiên TQ đánh VN họ sẽ cho nổ tung tất cả những cầu cảng trị giá vài chục đến vài trăm triệu đôla này (có thể cặp mạn những con tàu lớn đến 150.000-300.000dwt)… hoặc họ sẽ khống chế chúng để làm điểm đổ quân tuyệt vời cho họ, ở Dung Quất, Vân Phong, Vũng Áng và nhiều nơi nữa phía Bắc và Nam, nhất là Kiên Giang cũng sắn sàng…
Câu chuyên thứ năm. Tôi về quê ngoại Quảng Ninh, ra Hạ Long gặp mấy thằng bạn cũ, trong đó có thằng đại gia chuyên san đất lấp biển bán nền, giầu không để đâu hết tiền, luôn khoe có đội xe máy húc ủi đào đông như quân nguyên, đă phá không biết bao đồi núi, lấp biết bao bờ vịnh san hô và sú vẹt để bán trên giấy, từ Quảng yên đến Hải Hà… Gặp nó tôi bảo:
- “Tội phá hoại môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử Long của mày phải đem ra bắn!”
- Nó cười khẩy: “Bắn tao hơi khó! Mày phải bắn hết các bí thư và chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh và các huyện thị Quảng Ninh này đi đă!” Rồi nó quàng vai người ngồi cạnh: “A, cả thằng này nữa, giám đốc Sở tài nguyên Môi trường mà…” Tôi nhăn mặt nghĩ: Đúng thật, nếu muốn bảo vệ môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử long mà tôi yêu quí, tôi sẽ phải bắn gần hết các bạn học cũ của ḿnh, v́ chúng nó làm quan chức kín cả cái tỉnh quê ngoại của tôi rồi…
Tôi phán tiếp:
“Mày c̣n một tội lớn nữa! Mày đem xe máy lên Tiên Yên, Ba Chẽ (hai huyện núi biên giới) làm đường từ biên giới xuống cho bọn Ba Tàu sau này tấn công ḿnh lần nữa. Lần trước nó tấn công không có đường xuống, tự vệ dân quan c̣n cản được. Lần này chỉ mấy giờ là xe nó chạy đến Hạ Long này, lại có cầu băi chấy rồi, Công chúng mày to quá!”
florida80
07-08-2019, 21:59
Đại Bàng Và 7 Nguyên Tắc Sống Bất Di Bất Dịch
Đại bàng chính là ḷai chim thống trị bầu trời, cũng là ḷai chim được vinh dự chọn làm biểu tưởng của nước Mỹ, vậy tại sao ḷai chim này lại đặc biệt đến vậy, hăy cùng khám phá 7 nguyên tắc sống của đại bàng nhé…
Nguyên-tắc 1:
Đại Bàng bay một ḿnh ở một tầm rất cao, nó không bay với chim sẻ, hoặc chen lẫn vào với các loài chim khác nhỏ hơn như ngỗng, vịt trời.
Hăy tránh xa những con chim sẻ và quạ hoặc những người khác luôn cản trở và níu kéo công việc của bạn. Đại Bàng bay chỉ với những con Đại Bàng khác.
Nguyên-tắc 2:
Đại Bàng có tầm nh́n rất xa, có khả năng tập trung vào một cái ǵ đó lên đến khoảng cách 5 cây số. Khi phát hiện ra con mồi của nó, thậm chí là một động vật gặm nhấm từ xa, nó chú tâm và dành sự tập trung của ḿnh vào con mồi và thiết lập ra cách để bắt được con mồi đó.
Không có vấn đề ǵ có thể cản trở được nó, con Đại Bàng sẽ không thay đổi mục tiêu con mồi cho đến khi nó bắt được. Đại Bàng không ăn những thứ đă chết. Nó chỉ ăn những con mồi tươi. Kền kền thường ăn động vật chết, nhưng Đại Bàng th́ không. Hăy cẩn thận với những ǵ bạn mắt thấy và tai nghe, đặc biệt là những hoàn cảnh trong các bộ phim và trên truyền h́nh.
Có một tầm nh́n và tập trung cao độ làm việc th́ sẽ không có vấn đề ǵ trở ngại và bạn sẽ thành công.
Nguyên-tắc 3:
Đại Bàng không ăn những thứ đă chết. Nó chỉ ăn những con mồi tươi. Kền kền thường ăn động vật chết, nhưng Đại Bàng th́ không. Hăy cẩn thận với những ǵ bạn mắt thấy và tai nghe, đặc biệt là những hoàn cảnh trong các bộ phim và trên truyền h́nh.
Chúng ta luôn phải nhớ rằng những cái ǵ đang tồn tại trong chúng ta sẽ bị cũ đi và sẽ lỗi thời, v́ vậy. Luôn luôn làm mới bản thân ḿnh bằng cách học hỏi và thay đổi liên tục
Nguyên-tắc 4:
Đại Bàng rất thích các cơn băo. Là loài chim duy nhất yêu thích các cơn băo. Khi những đám mây xám xịt kéo đến th́ đó là lúc những chú chim Đại Bàng rất vui mừng. Đại Bàng sử dụng sức gió của cơn băo để nâng nó bay cao hơn. Một khi nó thấy gió của cơn băo, Đại Bàng sử dụng sức mạnh của cơn băo hoành hành để nâng nó lên trên những đám mây. Điều này cho phép các con Đại Bàng một cơ hội để lướt cao hơn từ đôi cánh của nó. Trong khi đó, tất cả các loài chim khác thường ẩn trong lá, cành, hốc cây.
Chúng ta có thể sử dụng những cơn băo của cuộc sống để nâng chúng ta lên tầm cao mới. Thưởng thức những thành quả đạt được từ những thách thức và biến những cơn băo cuộc sống thành lợi ích cho chúng ta.
Nguyên-tắc 5:
Đại Bàng luôn có bài kiểm tra trước khi nó đặt niềm tin vào con khác!
Ví dụ: Như khi một con Đại Bàng Cái gặp một con đực và cả 2 muốn giao phối, con Cái bay xuống mặt đất trong khi con đực đang theo đuổi nó. Và nó cắp một cành cây khô và bay trở lại vào không trung cùng với con đực đang theo đuổi nó. Khi nó đă đạt đến một tầm cao mà nó mong muốn th́ nó sẽ thả nhành cây, lúc đó nhành cây rơi tự do. Khi đó con đực đuổi theo cành cây này. Con Đực thả ḿnh nhanh hơn so với cành cây đang rơi tự do mà nó đang đuổi. Con đực sẽ bắt lại cành cây trước khi để nó rơi xuống đất. Nó sẽ mang nhành cây đó đưa lại cho con Đại Bàng cái. Tiếp tục con Đại Bàng Cái tiếp tục cắp cành cây này và bay lên với một tầm cao hơn và lại thả cành cây đó lại để cho con đực đuổi theo. Điều này diễn ra đến hàng giờ đồng hồ, với chiều cao ngày càng tăng cho đến khi con Đại Bàng cái được đảm bảo rằng con Đại Bàng đực cam kết đă làm chủ được nghệ thuật nhặt lại cành cây này. Chỉ sau đó, con cái mới cho phép con đực giao phối với nó.
Nguyên-tắc 6:
Khi đă sẵn sàng đẻ trứng, con Đại Bàng đực và con Cái xác định một vị trí rất cao trên vách đá nơi không có động vật săn mồi có thể tấn công được. Con đực sẽ bay xuống mặt đất và chọn những cành cây khô chắc chắn và đặt chúng trên các kẽ hở của vách đá, sau đó bay trở lại mặt đất một lần nữa để thu nhặt các cành cây nhỏ hơn và xếp vào tổ cần làm.
Nó bay trở lại mặt đất và chọn các cành cây khô có gai và đặt dưới các lá cây. Rồi nó thu nhặt các đám cỏ mềm để trải trên các cành cây có gai. Khi lớp tổ đầu tiên xây dựng được hoàn thành, Đại Bàng đực bay trở lại mặt đất và chọn cây có gai nhiều hơn, đưa nó vào tổ, nó lại bay xuống mắt đất lấy cỏ để phủ lên các cành cây có gai, sau đó rũ lông của ḿnh lên để hoàn thành tổ.
Các gai ở bên ngoài của tổ bảo vệ nó khỏi những kẻ xâm nhập vào tổ. Cả hai con Đại Bàng đực và cái tham gia trong việc bảo vệ Đại Bàng con. Con cái có nhiệm vụ đẻ trứng và bảo vệ chúng, Con đực xây dựng tổ và đi kiếm mồi. Trong thời gian dạy cho những con Đại Bàng con tập bay, Đại Bàng mẹ ném những con Đại Bàng con ra khỏi tổ. Bởi v́ các con non đang sợ hăi, nó sẽ lại nhảy vào tổ.
Tiếp theo, Đại Bàng mẹ ném chúng ra lại và sau đó nó tiếp tục trút bỏ hết các lớp mềm lót trong tổ, để lại các gai trần. Khi các Đại Bàng con sợ hăi và một lần nữa nhảy lại vào tổ th́ chúng bị vết chích bởi các gai. Nó thét lên và bị chảy máu. Nó phải nhảy ra khỏi tổ và trong lúc này nó tự hỏi tại sao mẹ và người cha yêu thương nó rất nhiều bây giờ lại tra tấn nó.
Tiếp theo, mẹ con Đại Bàng đẩy chúng ra khỏi vách đá vào không trung. Khi tiếng thét trong sợ hăi, Đại Bàng cha bay ra ngoài và bắt chúng trở lại trước khi nó bị rơi và đưa chúng trở lại vào vách đá. Điều này sẽ diễn ra liên tục cho đến khi các con Đại Bàng con có thể bắt đầu vỗ cánh và bay được. Nó cần phải tiếp thu những kiến thức này th́ mới có thể bay được.
florida80
07-08-2019, 21:59
của gia đ́nh chúng ta cùng với sự tích cực học tập của bản thân sẽ dẫn đến thành công, việc bị chích bằng các gai nhọn cho chúng ta biết rằng đôi khi quá thoải mái,sẽ không phát triển và không học tập được những ǵ từ cuộc sống.
Gai của cuộc sống đến để dạy chúng ta rằng chúng ta cần phải phát triển, hăy ra khỏi tổ và sinh sống. Chúng ta có thể không biết nó, nhưng thiên đường dường như cảm thấy thoải mái và an toàn vẫn có thể có gai.
Những người yêu thương chúng ta không để cho chúng ta suy yếu, lười làm việc và đẩy chúng ta vào con đường khó khăn để chúng ta có thể phát triển và thịnh vượng. Ngay cả trong hành động của họ dường như làm khó hay gây khó khăn cho chúng ta nhưng thực ra đó là những ư định tốt của họ dành cho chúng ta.
Nguyên-tắc 7:
Đại Bàng chuẩn bị cho tuổi già… Khi Đại Bàng trở nên già nua, lông của chúng trở nên yếu và không thể giúp nó c̣n nhanh nhẹn như trước. Khi nó cảm thấy yếu và sắp chết, nó t́m đến một một nơi xa trong đá. Ở đó, nó nhổ hết tất cả lông trên cơ thể của ḿnh cho đến khi nó rụng hoàn toàn sạch lông. Nó ở lại trong nơi ẩn náu cho đến khi cơ thể đă phát triển mới lông, sau đó nó mới có thể ra khỏi hang và trở lại cuộc sống.
Thỉnh thoảng chúng ta cần phải rũ bỏ những thói quen cũ và các cám dỗ đem lại gánh nặng cho chúng ta, những thứ không cần thiết trong cuộc sống của chúng ta.
Nguồn: Lặng Nh́n Cuộc-Sống
florida80
07-09-2019, 21:09
Người Việt Có Yêu Nước Không? - Song Chi
Người Việt có yêu nước không? Nếu bây giờ mà đặt một câu hỏi như vậy th́ đúng là rất dễ bị “ném đá”, tẩy chay! Bao nhiêu năm nay khi đi học trẻ em Việt Nam luôn được dạy rằng người Việt có truyền thống yêu nước, chống ngoại xâm, anh hùng bất khuất, chịu thương chịu khó, giàu đức hy sinh v.v…Và nếu nh́n lại lịch sử VN suốt mấy ngàn năm qua th́ quả là đúng vậy. Nếu không yêu nước, không quyết tâm bảo vệ đất nước, có lẽ cha ông chúng ta đă không thể giành lại được độc lập cho đất nước sau một ngàn năm bị giặc Tàu đô hộ, 100 năm bị Tây đô hộ. Rơ ràng là “Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau, song hào kiệt đời nào cũng có” (B́nh Ngô Đại cáo, Nguyễn Trăi), hết lớp người này đến lớp người khác, đă đứng lên, ngă xuống, và tiếp tục đứng lên, để bảo vệ đất nước.
Lịch sử của VN là lịch sử viết bằng máu của những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm lẫn nội chiến, thời gian chiến tranh có nhiều khi c̣n dài hơn cả thời b́nh. Nếu người Việt không yêu nước, có lẽ bây giờ VN đă bị xóa tên trên bản đồ thế giới, đă trở thành một quận lỵ, một tỉnh của Tàu từ lâu lắm rồi. Cha ông ta không những đă bảo vệ trọn vẹn non sông mà c̣n mở rộng lănh thổ lănh hải về phía Nam để trao lại cho con cháu đời nay một Tổ Quốc VN dài từ Nam ra Bắc với h́nh dáng chữ S như bây giờ.
Thế nhưng, kể từ khi đảng cộng sản xuất hiện rồi dần dà trở thành đảng lănh đạo duy nhất tại VN th́ mọi chuyện có khác. Như tất cả mọi đảng phái chính trị khác, ngay từ khi khởi đầu cho đến tận giờ này, sau 85 năm thành lập, 70 năm độc quyền lănh đạo ở miền Bắc, 40 năm độc quyền lănh đạo trên toàn đất nước VN, đảng cộng sản luôn luôn nhân danh ḷng yêu nước cũng như lợi dụng ḷng yêu nước của nhân dân để cướp chính quyền về tay ḿnh và giữ riệt lấy quyền lực. Thật sự ra đảng cộng sản chưa bao giờ yêu nước thương ṇi. Nếu thật sự yêu nước, họ đă đặt quyền lợi của đất nước dân tộc lên trên quyền lợi của đảng. Nếu thật sự yêu nước, thương dân, họ đă không chọn con đường giành chính quyền bằng bạo lực bất chấp ư nguyện của nhân dân, sau đó tiếp tục đẩy cả dân tộc vào cuộc chiến tranh với Pháp rồi với Mỹ đồng thời là cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn kéo dài suốt 20 năm, bất chấp cái giá phải trả là xương máu của nhân dân, đất nước hoang tàn, ḷng người ly tán.
Lịch sử VN suốt bốn ngàn năm chưa bao giờ mất đất, thậm chí ông cha ta như vừa nói trên c̣n mở mang bờ cơi VN, nhưng chỉ dưới triều đại do đảng cộng sản cầm quyền, VN đă mất đất, mất đảo, mất biển vào tay Trung Cộng và sẽ c̣n tiếp tục mất nữa… Bây giờ họ lại tiếp tục đặt quyền lợi của đảng lên trên hết, tiếp tục bám víu quyền lực, cố giữ cái chế độ độc tài toàn trị lạc hậu phản động, phản cách mạng này bằng mọi giá, bất chấp con đường đă và đang đi là sai lầm, bất chấp t́nh trạng tụt hậu thê thảm của đất nước, sự khốn cùng của nhân dân và nguy cơ bị lệ thuộc vĩnh viễn, nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng.
Trong suốt 70 năm qua, lịch sử rất nhiều lần đă cho đảng cộng sản được quyền lựa chọn và đảng cộng sản đă luôn luôn lựa chọn sai lầm, xuất phát từ sự tham quyền cố vị, ích kỷ, đớn hèn. Chưa và sẽ không bao giờ đảng và nhà nước cộng sản thực sự có bất cứ một hành vi nào là yêu nước. Không những thế, đảng cộng sản c̣n hèn hạ nhịn nhục, nhân nhượng, kể cả bán nước cho ngoại bang, cụ thể là cho Trung Cộng, để được tiếp tục yên thân cai trị đất nước. Đảng cộng sản đă từng dựa vào ngoại bang, Liên Xô và Trung Cộng để giành được chiến thắng, bây giờ họ vẫn tiếp tục lệ thuộc vào ngoại bang, để cho Trung Cộng tḥ tay thao túng và can thiệp vào mọi chuyện nội bộ của VN. Đó là nói chung đảng và nhà nước cộng sản.
C̣n từng cá nhân đảng viên đảng cộng sản họ có yêu nước không? Có thể có những cá nhân ban đầu đi theo đảng xuất phát từ ḷng yêu nước, sau đó đau đớn khi thấy niềm tin vảo đảng cộng sản của ḿnh bị đặt sai chỗ, rằng đảng cộng sản đă lừa dối hàng chục triệu người, đẩy nhân dân vào cuộc chiến tàn khốc với niềm mơ ước sẽ xây dựng lại một chế độ tốt đẹp hơn, công bằng, tiến bộ hơn gấp nhiều lần chế độ cũ. Hóa ra chỉ là cái bánh vẽ, chế độ mà đảng cộng sản đang điều hành c̣n tồi tệ hơn mọi chế độ phong kiến, thuộc địa, hay chế độ VNCH cũ gấp hàng trăm, hàng ngàn lần. Tất cả những ǵ đảng cộng sản từng nói, từng đả phá, từng v́ nó mà chiến đấu, bây giờ đảng hoàn toàn làm ngược lại, lộ rơ một tập đoàn tham nhũng, mafia, bán nước, “hèn với giặc ác với dân”.
florida80
07-09-2019, 21:10
Những con người nhận ra sự thật ấy đă cay đắng mà từ bỏ đảng, trở về với nhân dân, thậm chí là những người mạnh mẽ lên tiếng tố cáo chế độ, như ông Hoàng Minh Chính, tướng Trần Độ, đại tá Bùi Tín, nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà văn Dương Thu Hương, nhạc sĩ Tô Hải, nhà thơ Bùi Minh Quốc, hai anh em ông Huỳnh Nhật Tấn (Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết), Huỳnh Nhật Hải (Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên), luật gia Lê Hiếu Đằng, trung tá Trần Anh Kim v.v…
Nhưng đó chỉ là số ít. Số đông vẫn bám lấy đảng v́ quyền lợi. Và những người này họ có yêu nước không? Câu trả lời là không. V́ nếu yêu nước, họ hẳn đă nhận ra đảng cộng sản là nguyên nhân gây ra sự lạc hậu đói nghèo, thua kém của VN so với các nước xung quanh và thế giới, chế độ này là một chế độ độc tài lạc hậu, và cần phải thay đổi thể chế chính trị, chuyển sang mô h́nh tự do dân chủ đa đảng pháp trị th́ mới mong đưa đất nước thoát khỏi sự khó khăn, bế tắc và nguy cơ bị mất nước như hiện tại. Nhưng không, dù có nhận ra hay không, họ vẫn tiếp tục bám lấy đảng, bám lấy chế độ để thăng quan tiến chức, làm giàu, vơ vét những ǵ có thể vơ vét được. Một mặt, họ tiếp tục lên tiếng bênh vực chế độ, ca ngợi đảng và nhà nước cộng sản, thậm chí cực đoan hơn, chửi bới các nước Hoa Kỳ và phương Tây, căm ghét tất cả những ǵ dính dáng đến chế độ VNCH cũ hoặc mọi hoạt động đ̣i hỏi tự do, dân chủ, nhân quyền, mọi nhân tố tiến bộ trong xă hội; nhưng mặt khác, khi bệnh nặng th́ họ lại chạy sang các nước “tư bản giăy chết” để chữa trị chứ không chữa trị trong nước hay sang nước Trung Quốc “anh em”, họ lại cho con cháu đi học ở Hoa Kỳ và các nước phương Tây, lén lút tẩu tán tài sản sang các nước này, chuẩn bị tất cả để bất cứ khi nào có “biến” th́ họ đă có sẵn cơ ngơi, nhà cửa…ở bên ấy và thong dong hạ cánh an toàn hưởng nhàn đến mấy đời sau.
Đất nước đói nghèo tụt hậu-mặc kệ, kinh tế khủng hoảng, nợ công nợ xấu ngập đầu, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, giáo dục nát bét, đạo đức xă hội xuống cấp, người dân không hề được hưởng những quyền tự do dân chủ và những giá trị nhân quyền phổ quát trên toàn thế giới đă đành mà c̣n phải sống trong cảnh bất an, bất ổn từ kinh tế cho tới tinh thần…-mặc kệ, VN có nguy cơ bị Trung Cộng thôn tính vĩnh viễn-mặc kệ. Họ c̣n mong cho chế độ này tồn tại lâu dài để tuyệt đại đa số nhân dân đói nghèo trong lúc họ và những kẻ như họ ung dung hưởng mọi bổng lộc, ăn trên ngồi trước. Yêu nước? Không. Yêu đảng th́ may ra. V́ đảng cộng sản đă cho họ mọi thứ, nhiều người trong số họ “từ không thành có tất cả” là nhờ đảng cộng sản.
C̣n với hơn 90 triệu người dân trong và ngoài nước, chúng ta có yêu nước không? Với người dân trong nước, sau bao nhiêu năm sống dưới chế độ cộng sản đă khiến cái nh́n, quan điểm, mục đích, lư tưởng sống của con người ít nhiều bị méo mó, thực dụng đi. Phải sống trong một chế độ, thể chế không lo được cho người dân bất cứ cái ǵ, không hề có an sinh phúc lợi xă hội, mọi thứ người dân phải tự lo, nhưng lại phải è cổ đóng đủ thứ thuế cho nhà nước, bị nhà nước bóp nặn đủ kiểu, luật pháp th́ chỉ bảo vệ cho kẻ mạnh và cho chính nhà nước. Phải chứng kiến bao nhiêu cảnh bất công trái tai gai mắt, người tử tế, lương thiện th́ bị thiệt tḥi, kẻ cơ hội xấu xa th́ luồn sâu leo cao; người có tài nhưng thân cô thế cô th́ không được trọng dụng trong lúc những kẻ bất tài nhưng có tiền có quyền hoặc con ông cháu cha th́ cứ thế mà được đặt sẵn những chỗ “thơm” nhất, ngon nhất trong xă hội…
Khi phải sống trong một chế độ, một xă hội như vậy, lâu dần con người trở nên ích kỷ hoặc vô cảm hoặc tệ hơn, cơ hội, thực dụng, v́ phải nghĩ tới ḿnh trước, lo cho bản thân ḿnh, gia đ́nh ḿnh trước hết. Và thế là h́nh thành những lối suy nghĩ, cách sống phổ biến là t́m cách thoát khỏi đói nghèo bằng mọi giá. Nhà nhà lo mưu sinh lo làm giàu, không c̣n thời gian tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện chính trị, vận mệnh đất nước. Nếu nhà nghèo, không có đường làm ăn ở trong nước th́ t́m cách đi lao động xuất khẩu, cho con gái lấy chồng ngoại, nếu có tiền hơn th́ mở cơ sở làm ăn ở nước khác, đi du học hoặc cho con đi du học rồi t́m cách ở lại…Nghĩa là chỉ trừ những người hoàn toàn không có đường để ra đi, c̣n lại rất nhiều người VN vẫn âm thầm t́m mọi cách chạy thoát khỏi con tàu VN!
Sau biến cố lịch sử 30.4.1975 chỉ một thời gian ngắn, hàng triệu người đă phải bỏ nước ra đi tỵ nạn cộng sản, tạo thành một làn sóng thuyền nhân đánh động lương tâm cả thế giới, để rồi trong suốt 40 năm qua ḍng người t́m đường ra đi dù không c̣n ồ ạt như xưa nhưng vẫn chưa bao giờ dừng lại. Trong lúc những người đă ra đi, chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện đem tài năng, tuổi trẻ về cống hiến, phục vụ đất nước. Đừng hỏi tại sao v́ chúng ta đă thừa biết câu trả lời. Và có lẽ chỉ khi nào đất nước thực sự chuyển đổi sang mô h́nh tự do dân chủ, may ra lúc đó mới chấm dứt chuyện người Việt bỏ nước ra đi và may ra mới có chiều ngược lại, trở về xây dựng quê hương.
C̣n người Việt sống ở nước ngoài? Nếu chỉ căn cứ vào hành vi đi làm ở nước người rồi gửi tiền về VN là yêu nước, th́ người Việt hẳn là một cộng đồng yêu nước rất mạnh, bởi v́ VN trong nhiều năm qua luôn là một trong những quốc gia có lượng kiều hối gửi về rất cao, chính số tiền này đă góp phần nuôi sống nhà nước độc tài cộng sản cho đến tận giờ này. Nếu căn cứ vào sự quan tâm của người Việt với t́nh h́nh thời sự chính trị xă hội trong nước, người Việt nh́n chung cũng là một cộng đồng rất quan tâm theo dơi t́nh h́nh VN, sống ở nước người ta nhưng tâm trí cứ đau đáu nghĩ về VN, gặp nhau là lại nói chuyện về VN…Đó là thế hệ trung niên hoặc lớn tuổi, c̣n bọn trẻ lớn lên hoặc sinh ra ở nước người th́ khác, chúng không c̣n mấy quan tâm nữa.
Nhưng người Việt cũng là một cộng đồng rất lạ. Người Việt có thể xót xa nghĩ về quê hương, có thể chăm chỉ gửi tiền về nước giúp người thân, nhưng nếu phải đồng ḷng làm một việc ǵ đó, hy sinh quyền lợi của ḿnh cho sự thay đổi của đất nước th́ chưa chắc. Ví dụ như nếu bảo tất cả mọi người chỉ cần ngưng gửi tiền về nhà một thời gian để nhà nước này, vốn đang bị khủng hoảng khó khăn về kinh tế, sẽ càng thêm bội phần khó khăn và buộc phải thay đổi chẳng hạn, th́ có thể nói chắc rằng chẳng mấy người làm đâu.
Người Việt có đến hàng chục hàng trăm đảng phái, tổ chức đang hoạt động chính trị ở ngoài nước, nhưng riêng việc ngồi lại với nhau, cùng nhau tạo thành sức mạnh chung để trợ giúp người trong nước, đẩy mạnh phong trào hoạt động dân sự, dân chủ, thúc đẩy quá tŕnh chuyển đổi chính trị trong nước là chẳng bao giờ làm được. Chưa nói đến chuyện đánh phá lẫn nhau. Có nghĩa là từ nhà nước cộng sản nói chung, đảng viên cộng sản nói riêng cho tới người dân đang sống trong hay ngoài nước, chúng ta vẫn chỉ nghĩ tới quyền lợi của ḿnh, c̣n chúng ta vẫn không/chưa thực sự chấp nhận đánh đổi hy sinh, mất mát dù chỉ một chút những ǵ đang có, cho một tương lai chung tốt đẹp hơn của đất nước. Chúng ta vẫn chưa thực sự thấy nhục thấy đau v́ h́nh ảnh VN trong mắt thế giới nhiều năm qua chỉ thường gắn với những ǵ tệ hại, lạc hậu... để mà quyết liệt thay đổi. Như vậy so với những dân tộc biết v́ cái chung, hoặc biết vượt qua những sai lầm, thất bại, mất mát…trong quá khứ, đồng ḷng xây dựng đất nước thành những quốc gia hùng cường như người Mỹ, người Đức, người Nhật, người Do Thái…và rất nhiều dân tộc khác nữa, người Việt có yêu nước không?
florida80
07-09-2019, 21:25
Monday, February 24, 2014
Thế Nào Là Người Đẹp?
Ca tụng cô gái đẹp có gương mặt kiều diễm, ngoai h́nh hấp dẫn v.v… Là cái đẹp của sự ham muốn, chiếm đọat, xoay vần trong ṿng sinh tử luân hồi, ngầm chứa khổ đau, sớm nở tối tàn không có chi đáng tán dương cả.
Chẳng có chi là đẹp cả, đẹp hay không là ở chỗ:
Giữ ǵn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.
Ăn ở hiền ḥa, thủy chung là nết đẹp.
Thấy người ta ngă mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.
Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm ḷng đẹp.
Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quư các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp.
Thấy người ta lâm nguy, sợ hăi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn ngữ đẹp.
Không một tà niệm nảy sinh, đó là ư đẹp.
Thấy người ta u tối, không hiểu biết mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp.
Tất cả những cái đẹp này cần phải được tuyên dương, ghi vào sử sách, lập bia ghi công, dựng tượng để chiêm ngưỡng.
Chí lư lắm thay ! ! ! ...
florida80
07-09-2019, 21:26
Đừng Khóc V́ Làm Đổ Sữa!
Một nhà tâm lư học nổi tiếng người Mỹ, lúc mới bắt đầu sự nghiệp, đă mở một trường dạy nghề trong thành phố, sau đó lần lượt mở thêm cơ sở ở nhiều nơi khác. Ông đă phải chi rất nhiều tiền cho quảng cáo, thuê mặt bằng, thuê giáo viên v.v… Vốn đầu tư không nhỏ, cho nên doanh thu phải khá cao mới đủ tiền trang trải chi phí, ngoài ra c̣n phải tính đến lợi nhuận nữa chứ!
Nhưng khi trường học hoạt động được một thời gian, ông tính toán lời lỗ th́ thấy chẳng có được bao nhiêu đồng lời. Do c̣n thiếu kinh nghiệm trong việc quản lư tài chính, tiền cứ thâm hụt đi đâu hết, thành ra thu nhập chẳng được đồng nào. Thế là mấy tháng ṛng lao động vất vả coi như làm công không.
Buồn rầu quá, ông luôn tự trách ḿnh vô dụng, lúc nào cũng dằn vặt khổ sở v́ thất bại đầu đời đó. T́nh trạng này kéo dài khá lâu, ông ngày đêm u sầu ủ dột, tinh thần xuống dốc nghiêm trọng, tưởng chừng như không bao giờ đứng lên nổi để làm lại từ đầu.
Một ngày nọ, ông t́m đến thầy giáo cũ dạy môn tâm lư thời trung học, khẩn thiết xin thầy một lời khuyên, làm thế nào để thoát khỏi t́nh cảnh này.
“Không nên khóc v́ đă làm đổ sữa!” Người thầy chỉ nói gọn lỏn như thế.
Nhưng người thông minh như ông th́ vừa nghe đă hiểu. Câu nói đó giống như một luồng nước thánh dội vào ông, khiến ông giật ḿnh tỉnh ngộ. Thế là bao muộn phiền trong ông bỗng chốc tan biến mất, tinh thần cũng hăng hái, phấn khởi hẳn lên.
“Đúng vậy, sữa một khi đă đổ ra rồi, c̣n làm ǵ được nữa? Cứ đứng đó nh́n nó mà khóc à? Đi lấy một ly sữa khác có phải hay không! Nên nhớ, sữa đă đổ th́ không thể hốt lại vào ly như cũ. Việc duy nhất mà ta có thể làm là rút ra bài học cho bản thân ḿnh, sau đó nhanh chóng quên đi những chuyện không vui để bắt đầu kế hoạch mới” Lời dạy của thầy theo ông măi suốt con đường lập nghiệp.
Về sau, ông thường sử dụng bài học này để giáo dục học tṛ, cũng như để tự nhắc nhở chính ḿnh phải luôn giữ tinh thần lạc quan trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Cuộc sống vẫn thường xảy ra nhiều việc không như ư muốn. Những ǵ không thể cứu văn được th́ hăy cố quên đi. Những ǵ c̣n trong tầm kiểm thoát th́ nên nắm bắt cơ hội để chuyển đổi t́nh thế. Khi sự đă rồi, có hối hận bao nhiêu, có dằn vặt thế nào cũng không thay đổi được, mà c̣n có nguy cơ ngăn cản bước đột phá để tiến lên phía trước.
Trích từ “Chỉ là bước khởi đầu”
florida80
07-09-2019, 21:27
Một Người Việt Cao Niên Đă Viết Về VN Hiện Tại
Một người Việt cao niên đă viết về VN hiện tại. Ai có ư định về VN sống hưu , xin đọc bài này
Sau đây là chi tiết 10 điều căn bản :
1. Tài chánh
2. T́nh nghĩa đồng bào
3. Anh em, bà con, Con cháu
4. Thời tiết
5. Thức ăn
6. Y tế
7. An ninh
8. Môi trường
9. Luật pháp
10. Chính trị
Cách đây 12 năm, lúc tôi được 49 tuổi, đă xa đất nước VN được 24 năm, khi nghe tin chính phủ Cộng sản đổi mới chính sách, quên hết hận thù, gọi Việt kiều ngoại là khúc ruột ngàn dặm, bỏ qua quá khứ, hướng về tương lai, đoàn kết một nhà (!)…Lúc đó tôi cũng như rất nhiều người Việt tha hương so sánh một vài điều về tài chánh, về vật giá, về t́nh ruột thịt, bà con giữa xứ Mỹ và xứ ḿnh, nên cũng rất là “hồ hỡi”…nhưng quên đi mất nhiều chi tiết quan trọng mà ḿnh ở đất Mỹ không thấy được những cái sự việc khác rất thực tế đang xảy ra ở VN. Sau 2 lần về thăm lại VN năm 2000 và năm 2007 cùng với nhiều tin tức về vô số vấn đề …nhưng chỉ ghi nhận trung thực trong 10 vấn đề nêu trên th́ thấy phần lớn là xấu, nhất là vấn đề y tế, an ninh, luật pháp, nên: Tôi đă bỏ hẳn ư định về VN để nghỉ hưu.
Đến ngày hôm nay, tôi vẫn c̣n biết có người bạn cùng khóa 23 ở bên Mỹ nhưng đang có vợ ở VN , một người bạn ở Texas cũng dự tính về VN để dưỡng ǵà, một bạn Việt kiều rất già có vợ trẻ, cứ sáu tháng ở VN, vài tuần về Mỹ… Một số Việt kiều dự tính về VN để sống luôn …Số c̣n lại mấy chục năm trước họ nhớ VN tha thiết, nhớ quay quắt, nói có về VN sống th́ ”ăn đất, ăn cát cũng chịu”… sau đó họ về xây vài ba căn nhà ở VN. Bây giờ đa số họ không c̣n có cái t́nh cảm "nóng sốt" như những ngày xưa, bắt đầu âm thầm bán dần tài sản nhà cửa ở VN và chỉ về VN thăm viếng mà thôi, và quyết định sẽ chết ở Mỹ…
Tôi nêu lên dưới đây là những câu chuyện rất thật mà tôi đă theo dơi trên 20 năm và phỏng vấn họ nhiều giai đoạn, từ lúc họ nhỏ những giọt nước mắt nhớ về quê hương, lúc họ gởi tiền về VN xây nhà, cho đến lúc họ gặp tôi chấp tay xá xá lia lịa v́ sợ, rất sợ cái gọi là đất nước Việt Nam của Cộng sản. Như chị Gẫm nói với tôi rằng “ Chú Nam đừng phổ biến những tin nầy sợ người ta hiểu lầm cho rằng anh chị là người vong bản quên đi đất nước quê hương của ḿnh mà lại c̣n nói cái xấu nữa”. Những người bạn Việt kiều của tôi đang ở VN hay dự tính về VN tôi sẽ lần lượt phỏng vấn họ, hy vọng họ cho tôi biết những sự thật bây giờ và tương lai, bởi v́ họ quan niệm “người ta sống được th́ ḿnh sống được, đừng có hù nhé, về VN th́ sống mấy đời cũng không hết tiền, vật giá th́ quá rẻ, bên Mỹ nầy cực quá, ḿnh về VN có nhà lớn hơn, có kẻ hầu người hạ, có t́nh bà con đậm đà thắm thiết, vui gấp ngàn lần ở Mỹ, ḿnh đừng làm chính trị chống chế độ th́ đâu có ai khó dễ ǵ được …”
Tôi không dám nói nhiều v́ cũng ngại các người bạn nầy sẽ ghét ḿnh, thành thử cứ để thời gian và thực tế sẽ phơi bày trắng đen, biết đâu họ lại sống được như những người khác, làm bạn với Công an hiền lành, thương dân…v́ thế tôi cố gắng thật khách quan khi viết bài nầy, nhưng có thể c̣n rất nhiều thiếu sót, nếu vô t́nh đụng chạm th́ xin người đọc miển thứ cho và chỉ giáo thêm trong tinh thần xây dựng.
Sau đây là chi tiết 10 điều căn bản :
1. Tài chánh: Không có ǵ khó khăn khi so sánh lợi tức ở Mỹ hay ở ngoại quốc đối với lợi tức đầu người ở VN. Về VN sống th́ có người giúp việc, có người nấu ăn, tiền hưu bổng xài cả đời không hết ….Trước năm 2010 có thể nói rằng vật giá ở VN c̣n rẻ so với ngoại quốc, nhưng bây giờ th́..! Anh Thu ở xóm tôi mới về VN, trở qua Mỹ đầu tháng 4/2011 nói rằng vật giá ở VN bây giờ rất cao, thí dụ: một tô ḿ vit tiềm trong một tiệm ăn trung b́nh giá khoảng 75.000 VN, tức khoảng 3 đô la rưởi...ăn một tô phở ở một tiệm tương đối sạch sẽ không có người ăn xin đứng chờ với hai bàn tay cùi hay ghẻ lỡ th́ cũng xấp xỉ 4, 5 đô.!!
2. T́nh người: Nếu Việt kiều về thăm viếng một thời gian ngắn th́ thấy ai ai cũng đối xử với ḿnh trong t́nh cảm đậm đà thân thiện hết. Người VN ḿnh t́nh cảm đậm đà nhưng không dễ ǵ bị “người dưng nước lă” gạt, nhưng đau nhất trên đời là bị thân nhân bà con ruột thịt của ḿnh gạt ngon ơ đau đớn lắm! Cô Nữ, Chị Hà người Tuy Ḥa, về VN xây nhà, lựa mấy đứa cháu ngoan hiền đứng tên. Một thời gian sau chúng nó đem cầm sổ ĐỎ phải bỏ tiền ra chuộc tức muốn ói máu…Vợ chồng ông Điều, dân Quảng B́nh di cư, bị cô em vợ sang đoạt hết mấy căn nhà ở VN tức muốn đứng tim …D́ dượng bên bà xă của tôi ở San Diego, về VN cưới thằng chồng VN cho con gái bên Mỹ, sang đây cao thủ đánh cắp hơn USD 60.000, ông bà tức quá, bây giờ chỉ cầu xin Chúa và đức Mẹ mà thôi…
florida80
07-09-2019, 21:50
Ngày 18-4-2011, trên Việt báo online t́nh mẹ con bà cháu ruột thịt tiêu tan chỉ v́ tranh dành mảnh đất ở Thủ Thiêm …Cũng trên tờ Vietbao online, mục blog chuyện thật “Bà già ngu” bỏ tiền xây nhà ở VN, không ngờ mấy đứa em đem bán sạch, ở Mỹ một ổ bánh ḿ mà không có tiền mua, đấm ngực kêu trời …C̣n nhiều lắm chỉ toàn là những trường hợp bị những người ruột thịt của ḿnh gạt gẩm mà thôi ….ai cũng nói “Không biết mấy người bất lương đó ra sao, chứ anh hay chị hay cháu, hay (…) của tôi không như tụi đó đâu, gia đ́nh tôi gia giáo, lễ nghĩa không lẽ họ dứt t́nh ruột thịt hay sao ….. Xin thưa rằng những người bị gạt là những người trong đầu đă có sạn, những con cáo già, không dễ có người xa lạ nào gạt được họ đâu, nhưng mọi người nên nhớ là sau vài chục năm xa cách Cộng Sản đă biến cải người dân, những người ruột thịt của ḿnh thành những tay cao thủ “những quái chiêu lường gạt”!! Việt kiều bây giờ đối với khúc ruột ngàn dậm là những con cừu non mà thôi.
3. Con cháu: Người già ở ngoại quốc th́ nhớ VN, c̣n về VN th́ lại nhớ con cháu ở ngoại quốc. Anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, 12 năm về trước nhất định về già sẽ về VN để sống, có nghèo cũng chịu. Bây giờ có 3 đứa cháu ngoại, 4 đứa cháu nội, tất cả đều ở Mỹ,…thương quá xá, xa một ngày cũng nhớ, thành ra cũng là một lư do bỏ luôn cái vụ việc về VN để ở …
Tôi có quen với một người bạn trẻ trên dưới 50 tuổi dự trù tương lai sẽ về VN về vùng quê để dưỡng già. ”Người ta sống được th́ ḿnh sống được …” nhưng người bạn đó chưa nghĩ tới đứa con trai một của ḿnh ở bên Mỹ mà vợ chồng cưng nhất trên đời, nếu họ có vài đứa cháu nội không biết họ có dứt khoát bỏ con cháu bên Mỹ nầy mà về VN ở luôn hay không, chưa kể c̣n nhiều vấn đề khác nữa như vấn đề sức khỏe, an ninh …
4. Thời tiết : Quá nóng ở VN so với nơi cư ngụ của ḿnh ở Mỹ. Bà mẹ của người bạn trong sở , tuổi gần 80, mấy năm về trước lúc nào cũng đ̣i về VN để sống. Mùa Đông năm 2010 bà về thăm VN để sửa sọan về ở luôn, tôi gặp bà trở về Mỹ…Bà bảo tôi rằng sẽ chết ở bên Mỹ, không về VN nữa…Hỏi măi bà chỉ hé ra một chi tiết nhỏ thôi: "trời quá nóng, chịu không nổi...".
5. Thức ăn: Đồ ăn có thể ngon miệng hơn, rẽ tiền hơn …Gần đây tin tức hàng ngày thực phẩm ở VN đầy ngập những chất độc trong thức ăn khỏi cần thí dụ...
6. Y tế: Ở VN tiền thuốc thang bệnh viện quá rẽ so với nước Mỹ nhưng kỹ thuật, vệ sinh th́ quá tồi tệ…(trừ việc đi trồng răng. Trồng răng bên VN rất rẽ…khoảng USD 100/cái so với Mỹ khoảng USD 1.000/cái). Nhưng anh Tư, chị Gẫm về VN bị bệnh, trong lúc chờ mổ ở Nha Trang thấy ông bác sĩ c̣n bận đồ ngủ pyjama, mổ bệnh nhân dao kéo mổ xẻ máu me đầy chậu, ruồi nhặng bu đầy, dùng nước lạnh trong ṿi rửa xong mổ tiếp cho bệnh nhân thứ hai !
Tôi về VN lần đầu, chỉ có 3 tuần thôi mà bị hai thứ bệnh : tiêu chảy v́ ăn cây kem và ho v́ ngủ dưới bốn cây quạt trần …Khi bị bệnh th́ việc đầu tiên là tôi muốn bay trở về Mỹ lập tức vi thuốc ở VN không trị nổi. Rất nhiều người già về VN chơi bị bệnh, con cháu gởi phi cơ cho họ trở về Mỹ liền ngay, như những người c̣n trẻ cũng đổi vé phi cơ trở về Mỹ khi biết bệnh của ḿnh hơi bị nặng …
7. An ninh: Quá tệ, cướp giật ở thành thị, trộm cướp ở thôn quê. Cô em vợ vượt biên lúc 14 tuổi, sang Pháp lập gia đ́nh, về VN thăm lúc 34 tuổi cứ tưởng xả hội VN giống bên Pháp, bị cướp giựt xách tay ngay chợ Bến Thành, mất hết giấy tờ làm việc với Công An sợ quá bây giờ không dám về VN …Cũng anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, về xây nhà ở Thành, lúc về thăm VN bị trộm, bị cướp vài lần, nhà cửa giao cho đứa em xây bất hợp pháp, bây giờ cho không chánh quyền để đở tốn tiền thuê nhân công phá bỏ…
8. Môi trường: Từ không khí, nước sông, nước hồ ô nhiểm đầy bệnh truyền nhiểm như hepatitis, bệnh lao, bệnh lăi …Nếu sống ở ngoại quốc với những điều kiện vệ sinh khi đă quen th́ về VN mà tính ở luôn th́ th́ cũng phải là một người không bao giờ sợ bệnh, không sợ dơ và thật sự thương xứ VN lắm đó …
9. Luật pháp: Luật rừng, hối lộ là qua được hết, làm ăn lớn mà chi không đủ th́ cũng có ngày bỏ của chạy lấy người …Công an là vua, bỏ tù bất cứ ai chống chế độ một cách hợp pháp, ai ai cũng biết chẳng cần thí dụ …
10. Chính trị: Quá tệ đảng CS tàn ác độc tôn, bỏ tù thủ tiêu những người yêu đất nước, thương dân tộc, nói ra sự thật, kể cả những đăng viên lâu đời …Dân chúng sợ sệt, không có dân chủ , nếu sống quen ở nước tự do th́ không biết có chịu nổi cảnh sống nầy hay không… Chắc ai cũng biết, không cần thí dụ …
Để kết luận, tôi mượn lời của ông Khánh Hưng: “Ở trên trái đất nầy, không hề có thiên đàng. Điều mà anh và tôi t́m kiếm không phải là một xă hội hoàn hảo, mà là một xă hội ít có sự bất công hơn, ít có sự lừa dối hơn, và ít có cái xấu hơn. Trong ư nghĩa nầy, th́ nước Mỹ là một mô h́nh tốt hơn vạn lần so với cái xă hội Việt Nam Cộng Sản, nơi mà sự ác, sự bất công, và sự lừa dối đang thống trị xă hội…”
Nói như nhà thơ Trần trung Đạo:
" Việt nam nay để thương, để nhớ, chớ không phải để ở.. "
Thấy cũng chẳng có ǵ để mà "phải thuơng phải nhớ" cả
florida80
07-09-2019, 22:07
- Nên Nói Hay Không
Thời Hy Lạp cổ đại, Socrates là một nhân vật nổi tiếng về sự thông thái và rất được kính trọng. Một ngày kia, một người quen của nhà triết học gặp ông và nói:
- Ngài có biết tôi vừa nghe được chuyện ǵ về bạn của ngài không?
- Hăy đợi một chút - Socrates đáp.
- Trước khi nói với tôi về chuyện đó, tôi muốn ông cùng tôi thử nghiệm chuyện này. Đây được gọi là bài thử nghiệm sàng lọc ba bước.
- Thử nghiệm sàng lọc?
- Đúng - Socrates tiếp tục
- Bước đầu tiên là sự thật. Ông có thể đoán chắc rằng những ǵ ông nói ra hoàn toàn là sự thật?
- Không - người đàn ông đáp,
- Thật ra tôi chỉ được nghe…
- Được rồi – Socrates nói
- Vậy bây giờ qua bước thứ hai nhé, sàng lọc về ḷng tốt. Những điều ông sắp nói về bạn tôi là điều tốt chứ?
- Không, mà ngược lại…
Socrates tiếp tục:
- Như vậy ông dự định nói một điều không tốt về bạn tôi, nhưng ông lại không chắc rằng điều đó có phải là sự thật hay không. Bây giờ là bước cuối cùng: sự hữu ích. Những ǵ ông sắp nói về người bạn của tôi có mang lại lợi ích ǵ không?
- Không, thật sự là không.
- Vậy th́ ...- Socrates kết luận
- Những ǵ ông muốn nói với tôi không phải là sự thật, không là điều tốt và cũng không có ích ǵ, vậy th́ tại sao ông lại muốn nói ra?
Sưu tầm
florida80
07-09-2019, 22:07
Luận Về Đồng Tiền - Trần Huy Thuận
Tiền, là Tiên là Phật
Là sức bật của tuổi trè
Là sức khỏe của tuổi già
Là đà danh vọng
Là lộng che thân
Là cán cân công lư
Ôi, tiền hết ư.
Các bạn, 1 thời gian dài tôi đă khắc những câu này lên bảng nhựa treo ngay bàn làm việc để nhắc nhở phải kiếm tiền và có tiền. Không tiền, ko nhờ ai vẫn bị khinh !!; Có tiền, ko giúp ai cũng được trọng !! Và mắt thấy, tai nghe chung quanh quá nhiều. May mắn, tôi đă đứng dậy.
Đồng tiền khi sắc khi không
Chứ không không măi th́ tiêu đời mày.
(kinh doanh nhà trọ: đầu tháng có tiền, cuối tháng hết)
Tử cổ chí kim, từ Đông sang Tây; dù được làm bằng kim loại hay bằng giấy, ĐỒNG TIỀN luôn luôn HAI MẶT!
TIỀN ra đời xuất phát từ nhu cầu TRAO ĐỔI HÀNG HÓA - THƯƠNG MẠI, luôn gắn bó chặt chẽ với KINH TẾ THỊ TRƯỜNG đồng thời là h́nh ảnh tượng trưng cho giá trị của hàng hóa. Bởi vậy, vai tṛ đầu tiên của TIỀN là làm THƯỚC ĐO GIÁ TRỊ HÀNG HÓA. Từ vai tṛ quan trọng này, TIỀN nghiễm nhiên trở thành PHƯƠNG TIỆN THANH TOÁN và PHƯƠNG TIỆN TÍCH LŨY trong mọi giao dịch của cộng đồng. Và bản thân đồng tiền, đến lượt nó, nó cũng trở thành HÀNG HÓA - một thứ hàng hóa đặc biệt nhưng mang đầy đủ thuộc tính như của bất cứ hàng hóa nào. Đồng tiền vốn VÔ TRI nhưng rất hữu ích đối với bất cứ ai có nó trong tay.
Nhưng, đấy mới là MẶT PHẢI, phía trước của đồng tiền. Phía sau hay MẶT TRÁI của hàng hóa này, đóng vai tṛ rất táo tợn và tàn nhẫn - đôi khi sự tàn nhẫn của nó đạt đến mức phi nhân tính. Ấy là lúc nó không c̣n là công cụ mà đă biến thành KẺ SAI KHIẾN, thành ÔNG CHỦ của con người. Ngay đến kẻ đang "nắm giữ trong tay" rất nhiều tiền, đôi khi cũng vẫn chỉ là KẺ NÔ LỆ ĐỒNG TIỀN thảm thương của chính những đồng tiền anh ta có - ĐỒNG TIỀN đă trở thành một thứ QUYỀN LỰC đứng trên mọi quyền lực: Quyền lực bất thành văn. Ngay từ thời xa xưa, cha ông ta đă nói: "Vai mang túi bạc kè kè / Nói quấy nói quá người nghe ầm ầm".
Ấy là lúc đồng tiền đă vượt lên khỏi chức năng vật ngang giá thông thường trong thương mại để trở thành thứ có thể mua được mọi thứ thuộc CON NGƯỜI, từ thân xác đến lương tâm, đến phẩm giá, đến lư trí, đến t́nh cảm, đến nghĩa vụ và đến cả ḷng biết ơn ..
Khi nào th́ mặt trái của đồng tiền hiện ra?
Khi MỌI THỨ, từ vật chất đến tinh thần, từ lương tâm đến trách nhiệm, từ danh vọng đến địa vị, từ văn hóa đến công lư .. đều trở thành HÀNG HÓA. Lúc ấy, ĐỒNG TIỀN trở thành THỐNG SOÁI, trở thành thứ HÀNG HÓA ĐỨNG TRÊN mọi hàng hóa - Khi đồng tiền ".. Là thước đo của danh vọng / Là cái lọng che thân / Là cán cân công lư .." Ca dao mới). Đồng tiền có lúc là sứ giả của ḷng bác ái, có lúc là nhân chứng của lũ sát nhân; có lúc mang tầm vóc của nhà bác học, có khi lộ bộ mặt kẻ tiểu nhân vô học; có lúc đóng vai thôn nữ ngây thơ, có khi là gái bán hoa lọc lơi .. Và không dừng lại, đồng tiền tiếp tục tung hoành làm tha hóa đạo đức, lẽ sống, lư tưởng; làm đảo lộn đạo lư: kẻ cắp thành quan ṭa, kẻ bất lương thành tu sĩ, đầy tớ lên ngôi ông chủ; làm đảo lộn luân lư: Con khinh cha, anh em trong một gia đ́nh kiện cáo đâm chém nhau, cháu chắt thóa mạ ông bà, tổ tiên .. Cao hơn nữa, đồng tiền c̣n có khi khiến một công dân từ chỗ xả thân trong chiến trận chống ngoại xâm, đến chỗ sẵn sàng bán nước cho ngoại bang.
Đó chính là sự tha hóa cuối cùng của đồng tiền. Và đến một mức nào đó, sự tha hóa ấy sẽ đương nhiên dẫn đến sự sụp đổ NIỀM TIN trong chính mỗi con người, trước CUỘC SỐNG, trước chính CON NGƯỜI. Thực ra th́, NIỀM TIN không hề mất đi, NIỀM TIN chuyển sang một lĩnh vực khác - quay về với TÂM LINH, với những ǵ thuộc về THẦN BÍ. Sự bế tắc trong tư duy t́m đến sự mơ hồ trong thần tượng!
** *
Vâng ! Đồng tiền vốn luôn HAI MẶT, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ! .. Đồng tiền chỉ SẠCH khi nó vừa được in ra, nhưng một khi đă tham gia vào lưu thông, nó càng ngày càng BẨN. Thậm chí ngay trong quá tŕnh in ấn, đôi khi đồng tiền đó đă .. RẤT BẨN - nếu nó là kết quả của một âm mưu nào đó của kẻ được giao làm ra nó.
Và có điều này cần ghi nhớ : Đồng tiền c̣n được gọi là ĐỒNG BẠC, là TIỀN TỆ nữa đấy. «Bạc» và «tệ» đến mức nào, điều ấy c̣n tùy thuộc ở chính nơi ta.
TRẦN HUY THUẬN
florida80
07-09-2019, 22:08
Đừng Đi T́m Hạnh Phúc
Nếu hạnh phúc là thứ t́m có thể thấy th́ có lẽ con người chẳng phải nếm mùi khổ đau nhiều như vậy nhỉ.
Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia tṛ trốn t́m th́ cuộc sống này liệu có c̣n thời gian cho yêu thương?
V́ thế, hăy dừng cuộc t́m kiếm hạnh phúc ấy lại bởi nó không phải là đích đến mà nó là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta, chỉ v́ ta quá bận rộn với cuộc sống bộn bề mà ta quên mất nó đấy thôi.
Nếu đến đây mà bạn vẫn không thể t́m thấy hạnh phúc của ḿnh ở nơi đâu th́ tôi chỉ bạn nhé.
Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn đấy.
Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngơ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người.
Nếu bạn chỉ biết than văn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác th́ đừng hỏi "V́ sao tôi không thấy hạnh phúc"
Hăy nói về những yêu thương tốt đẹp, hăy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hăy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quư và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.
Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ.
Chẳng có ai ôm trong ḷng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đă làm tổn thương bạn, họ đă phản bội ḷng tin và hằn trong ḷng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hăy đặt tay lên ngực ḿnh và dặn với chính ḿnh "Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù"
V́ thế, bằng cách này hay cách khác, hăy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính ḿnh một món quà chứ đầy hạnh phúc và an nhiên.
Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện ǵ nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được th́ ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau.
Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao.
Hạnh phúc nằm ở chữ Cho chứ không phải chữ Đ̣i.
Hăy cho đi những thứ bạn muốn nhận rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những điều mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong ḍng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế.
Đừng đ̣i hỏi điều ǵ khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều ḿnh muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng.
V́ thế, đừng tự giết cảm xúc của ḿnh chỉ v́ những đ̣i hỏi cho thỏa măn cảm xúc của bản thân, hăy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này, không để bạn chịu thiệt tḥi đâu.
Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ.
Nói theo kiểu dân gian là "cái ǵ quá cũng không tốt".
Yêu thương quá sinh ra g̣ bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị t́nh yêu và cái ǵ cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tṛn vị.
Đừng chạy theo cái ǵ quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Và hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, nó nằm ngay trong trái tim của chính ta, khi bản thân chông chênh mệt mỏi, hăy đặt tay lên tim và tự nỏi "Rồi mọi thứ sẽ ổn".
Khi nối buồn xâm chiếm tâm trí và cô đơn thống trị lấn át hạnh phúc, hăy t́m một khoảng không gian riêng với những bản nhạc ta yêu, những món ăn ta thích và tự nói với ḷng "Hết hôm nay thôi nhé, ngày mai ta sẽ lại mỉm cười".
Đừng gắng gượng, hăy đối diện và t́m cách giải tỏa nỗi buồn và mang hạnh phúc quay về.
Hạnh phúc của ta nên tự ta xây lấy, đừng chạy theo người khác để thỏa măn ḷng họ và mang về thứ hạnh phúc ảo sẽ chết theo thời gian.
Sưu tầm
at 5:31 PM
florida80
07-09-2019, 22:10
Hạnh Phúc Ở Đâu Và Lúc Nào?
Nếu hạnh phúc là thứ dễ t́m thấy th́ có lẽ con người chẳng phải nếm mùi khổ đau nhiều như vậy? Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia tṛ trốn t́m th́ cuộc sống này liệu có c̣n thời gian t́m kiếm?
1/. Hạnh phúc ở nơi đâu?
- Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn?
Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngơ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người.
Nếu bạn chỉ biết than văn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác th́ đừng hỏi “V́ sao tôi không thấy hạnh phúc”. Hăy nói về những yêu thương tốt đẹp, hăy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hăy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quư và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.
- Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ?
Chẳng có ai ôm trong ḷng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đă làm tổn thương bạn, họ đă phản bội ḷng tin và hằn trong ḷng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hăy đặt tay lên ngực ḿnh và dặn với chính ḿnh “Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù”.
V́ thế, bằng cách này hay cách khác, hăy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính ḿnh một món quà chứa đầy hạnh phúc và an nhiên.
Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện ǵ nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được th́ ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau. Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao?
- Hạnh phúc nằm ở chỗ Cho chứ không phải chỗ Đ̣i.
Hăy cho đi những thứ bạn muốn, rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những ǵ mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong ḍng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế.
Đừng đ̣i hỏi điều ǵ khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều ḿnh muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng.
V́ thế, đừng tự giết cảm xúc của ḿnh chỉ v́ những đ̣i hỏi cho thỏa măn cảm xúc của bản thân, hăy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này không để bạn chịu thiệt tḥi đâu.
2/. Hạnh phúc vào lúc nào?
- Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ?
Nói theo Đạo học là “Thái quá hay Bất cập đều là dở cả” (thái độ cực đoan là không tốt).
Yêu thương quá sinh ra g̣ bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị t́nh yêu và cái ǵ cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tṛn vị.
Đừng chạy theo cái ǵ quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Do đó, chúng ta thấy hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, mà nằm ngay nơi chính ta, và hạnh phúc cũng chẳng phải là cái đích đặt ra để chúng ta đi đến, mà là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta trong cuộc sống, chỉ v́ ta quá hướng ngoại mà không quan tâm quên mất nó đi thôi.
V́ thế, hạnh phúc của chúng ta hẳn phải do tự chúng ta xây lấy, chứ chẳng phải chạy theo một ai đó để xin ban. Thứ hạnh phúc xin ban chỉ là thứ hạnh phúc ảo, nó sẽ dần chết theo thời gian.
Thật ra Hạnh Phúc ở bên cạnh ḿnh, nằm trong ḷng ḿnh với cuộc sống tầm thường và b́nh dị mà con người chỉ cần tự thấy và cảm nhận "tạm đủ" là được rồi !Hạnh Phúc đơn sơ như vậy đó, nếu biết,nhưng rất khó và phức tạp đối với người khác, và dĩ nhiên đó là Hạnh Phúc của riêng ḿnh,ko giống ai hết và phải do ḿnh cấy trồng,chăm sóc mà có được......có được 1 cuộc sống tương đối dễ chịu,yên vui,thư thản và tự tại.
Chúc các bạn nhiều an lành,vui vẻ, ấm áp và Hạnh Phúc.
Sưu tầm
florida80
07-09-2019, 22:11
Đức Phật Dạy Về Ḷng Tham Của Con Người - Trầm Lặng
Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.
Ḷng tham của con người giống như cái túi không có đáy, cái túi không có đáy th́ dù có đựng bao nhiêu vàng bạc của quư cũng không thể nào đầy được. Cũng vậy, ḷng tham của con người th́ vô độ nên không có điểm dừng, không có giới hạn, mà lại vô hạn…
Chính v́ vậy con người măi chạy theo dục lạc để tận hưởng, không bao giờ biết dừng. Giống như con thiêu thân lao ḿnh vào ánh đèn mà không thể nào biết rằng nó sẽ bị nguy hiểm biết dường nào và nó không thể nào biết được khi lao vào bóng đèn th́ nó sẽ chết ngay.
Con người không thấy được sự nguy hiểm của ḷng tham dục, cho nên càng tham muốn càng khổ nhiều. Ḷng tham này được thể hiện dưới mọi h́nh thức khác nhau.
Có người v́ ḷng tham mà cố gắng lo làm ăn bằng những nghề nghiệp nuôi sống khác nhau: như làm công cho nhà nước, như làm công ty, như làm ruộng, như buôn bán, như nuôi gia súc gia cầm…vv. Ngày đêm thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả dành dụm để tạo dựng sự nghiệp sinh sống cho ḿnh và gia đ́nh. Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, khi có được tài sản th́ luôn luôn ưu tư suy nghĩ sợ bị mất, sợ bị ăn trộm.
Người giàu sang có tiền của tài sản cũng bị khổ là phải bo bo giữ ǵn. Nếu như lỡ may bị trộm cướp, bị lấy cắp, bị tịch thu, bị hỏa hoạn đốt cháy hoặc lỡ bị lũ lụt cuốn trôi th́ than van khóc lóc, đấm ngực, mê man bất tỉnh, th́ sự nỗ lực vất vả cố gắng gầy công để được giàu có, tài sản nhiều đó cũng hoài công vô ích và không có kết quả ǵ.
Có người v́ ḷng tham mà không c̣n lương tâm lương tri ăn của hối lộ, ăn xén ăn bớt của cải mồ hôi công sức của người khác.
Có người v́ ḷng tham mà phải cờ bạc, cá độ để mong được giàu sang có được tài sản, rốt cuộc giàu sang không thấy mà lại cho một kết quả bi thảm đó là tán gia bại sản, của cải không c̣n, nhà cửa bị tịch thu…
Có người v́ ḷng tham mà mua vé số, đánh số đề cầu mong trúng số độc đắc để có được nhiều tiền giàu có, kết quả rồi cũng trắng tay tan nhà nát cửa, nợ nần chồng chất…
Có người v́ ḷng tham mới đầu có chiếc xe đạp, khi có được chiếc xe đạp rồi lại mong muốn có chiếc xe honda, khi có chiếc xe honda rồi lại mong muốn có được chiếc xe hơi…Cho nên, ḷng tham không có giới hạn là như vậy.
Khi có được tài sản nhiều th́ thường xảy ra mâu thuẫn với nhau. Như ḍng họ tranh chấp với nhau, chồng vợ tranh chấp, cha con tranh chấp, mẹ con tranh chấp, anh em tranh chấp, chị em tranh chấp, bạn bè tranh chấp... Con người v́ nhu cầu vật chất, tiền bạc, tài sản mà đeo đuổi theo ḷng tham lam bỏn xẻn, ích kỷ cho riêng ḿnh. Cho nên chuyện đổ vỡ xung đột gia đ́nh đánh mất hạnh phúc cũng xảy ra từ đây. Nguyên do cũng chính bởi ḷng tham này, nên không c̣n thương yêu nhau, đùm bọc nhau nữa, thường xuyên xảy ra chiến tranh, tranh đoạt, tranh chấp với nhau.
florida80
07-09-2019, 22:11
Tất cả những sự tham muốn nêu trên đều mang một kết cục là khổ đau, cho dù ḷng tham muốn để được tài sản giàu có, được tạo nên bởi mọi h́nh thức nào cũng đều mang lại sự thiệt hại, nguy hiểm cho chính ḿnh, cho người thân và cho cả xă hội. Chúng đều là hành nghiệp của ác pháp, của bất thiện được thể hiện trên thân hành, khẩu hành, ư hành của chính ḿnh. V́ trong ư hành thường nghĩ đến chuyện muốn được giàu sang hơn người khác, cho nên thân hành và khẩu hành phải hành động làm hại ḿnh, làm hại người và làm hại chúng sanh.
Những sự việc nêu trên do ḷng tham dục sai xử: “Chính dục làm nhân, họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư. Do họ sống làm các ác hạnh về thân, làm các ác hạnh về lời nói, làm các ác hạnh về ư, khi thân hoại mạng chung, họ sanh vào cơi dữ, ác thú đọa xứ, địa ngục. Như vậy là sự nguy hiểm các dục, đưa đến đau khổ tương lai, là khổ uẩn, do dục làm nhân, do dục làm duyên, do chính dục làm nhân”.( Kinh khổ uẩn- Trung Bộ)
Đức Phật nói những điều đó đều là ác pháp. Nếu con người cứ gần gũi, luôn luôn chạy theo bởi ḷng tham muốn này mà không biết tránh xa nó th́ rất có thể bị nguy hại cho bản thân. Ngài thường dùng h́nh ảnh vàng bạc, của báu, tài sản giống như con rắn độc nó sẽ cắn chúng ta chết.
Nếu con người cứ chạy theo ḷng tham muốn này để phục vụ cho đời sống th́ cứ phải chịu quả khổ đau măi và con đường trôi lăn luân hồi sanh tử cũng từ đây. Đức Phật dạy người nào từ bỏ ḷng tham lam th́ sẽ được giải thoát. Không c̣n phải chịu quả khổ nữa, v́ nhân không tham nên quả không khổ. Khi mọi người biết được do chính ḷng tham muốn mà bị khổ, th́ hăy đoạn tận, trừ bỏ ḷng tham này th́ quả vị an lạc, hạnh phúc sẽ hiện diện liền.
Đức Phật dạy rất thực tế: “Các dục vui ít, khổ nhiều, năo nhiều, sự nguy hiểm càng nhiều hơn”. Đây là câu nói đúc kết sự chứng nghiệm của đức Phật về sự thật khổ đau của cuộc đời, thường được Ngài sử dụng để khuyên nhắc chúng đệ tử xuất gia cũng như chúng đệ tử tại gia chế ngự các ham muốn giác quan, sống nếp sống thiếu dục tri túc, không c̣n bị tác động bởi các động cơ dục lạc, thuận tiện cho việc tu tập hướng đến giải thoát hoàn toàn mọi trói buộc khổ đau.
Mọi người nên học đức hạnh ít muốn biết đủ, đừng có tham cầu nhiều. Cho dù có bị nghèo khổ túng thiếu th́ ḿnh cũng cảm thấy đủ, không than phiền oán trách, nên không cần cầu Phật trời ủng hộ cho được giàu sang. C̣n người giàu có th́ cũng nên học hạnh ít muốn biết đủ, đừng ăn chơi xa xỉ, tiêu sài một cách phung phí, tốn hao của cải… Sự bất hạnh đau khổ hay hạnh phúc an vui, giàu hay gièo, sang hay hèn, túng thiếu đói khát hay đầy đủ dư giả, đẹp hay xấu… Tất cả đều do hành nghiệp nhân quả mà mọi người đă tạo ra. Không phải do một thần linh hay một đấng tối cao nào ban phước hay giáng họa cho ai cả, mà chính ta là chủ nhân của bao điều họa phước.
Đức Phật dạy con người muốn được giàu sang th́ phải từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, keo kiệt, bủn xỉn. Th́ sẽ hưởng được phước báu hữu lậu giàu sang. Nhưng khi được phước báu hữu lậu giàu sang phú quư th́ đừng hănh diện kiêu mạn với phước báu đó. V́ sự giàu sang đó là pháp hữu vi, là vô thường, nên đừng chấp thủ vào nó, mà phải học tính buông xả, xa ĺa những cạm bẫy của dục lạc để thân tâm luôn được thanh thản, an lành th́ đây mới là phước báu vô lậu không c̣n phải trôi lăn sinh tử nữa.
florida80
07-09-2019, 22:18
7 Reasons Why You Should Leave Your Shoes At The Door
In many countries and cultures, it's not acceptable to walk about the house in your dirty sneakers, but in the USA, it's a lot more common than you'd think. However, there are a number of reasons why you should take your shoes off at the front door. If you don't have a no-shoes policy in your house, the following 7 reasons as to why you should, might just change your mind.
1. Bacteria
Harmful bacteria can survive on your shoes for many weeks at a time. A study conducted by The University of Arizona found nine different strains of bacteria on the shoes that they tested, and an average of 421,000 bacteria on each shoe. Do you really want to be walking all those germs through your lovely house?
2. Dirt
Shoes spend most of the day on our feet, walking through dirty environments. Your children drag in mud from the park. You track in soil from the garden or from mowing the lawn. Who wants all that bacteria-rich dirt inside the house? Furthermore, do you really want to spend your free time having to keep cleaning the floors? Therefore, apart from having a no-shoes policy, consider buying some floor mats to help remove some of that dirt off your shoes before entering your home.
3. Toxins
Shoes carry toxins that can pollute the air in your home. Shoes pick up whatever you step in, and there is the potential of stepping in a lot of pretty disgusting stuff. Rainwater contains oil and gasoline that can be absorbed into your shoes, asphalt has toxins that rub off on your sneakers, and grass that is treated with chemicals can have you dragging more than you bargained for into your home.
4. E. Coli
Of all the bacteria that can be found on your shoes, the grossest one is E. coli, which is found in fecal matter. As you wander around, doing day-to-day activities, you're going to step in some poop from time to time. You may not even realize when you do as bird and animal droppings are all over the soil outside. An E. coli infection is not a pleasant experience, so lower the risk of you or your children contracting it by taking your shoes off at the door.
5. Save Your Floors
Shoes are a lot harder on your floors than slippers, socks, or bare feet. Whether you have tiles, carpets, or hardwood floors, you can ensure your floors last longer by simply leaving your shoes at the door.
6. Relaxation
When you kick off your shoes after a long hard day, you're letting your brain know that it's relaxation time. So take off your shoes and put your feet up - you've earned it.
7. Foot Health
Wearing shoes all the time can lead to severe foot pain, while going barefoot, especially at home, can exercise dormant muscles in the feet and legs and help to improve blood flow. Therefore, free your feet when at home for fewer aches and pains.
As you have seen, there are plenty of reasons why many cultures have adopted the policy of leaving shoes at the front door. It may be a bit awkward asking your guests to take off their shoes before entering your home, but with these 7 reasons at hand, they should at least understand why you're so insistent.
VietUSAPress
florida80
07-09-2019, 22:19
Cách Mài Dao Sắc Chuẩn Như Chuyên Gia
Dao là vật dụng không thể thể thiếu trong gian bếp của mọi hộ gia đ́nh. Tuy nhiên, để giữ cho những con dao làm bếp được "bén ngọt" bền lâu, bạn nên nắm chắc bí quyết mài sắc dao đúng cách.
Dù trên thị trường hiện có nhiều công cụ để mài dao, kể cả thiết bị mài dao dùng điện, nhưng các chuyên gia cho rằng, cách mài dao hiệu quả và đơn giản nhất là sử dụng một ḥn đá mài bán sẵn.
Trước hết, hăy ngâm ḥn đá mài vào nước khoảng 10 phút trước khi mài dao. Bạn cũng cần lưu ư trong khi mài dao, cứ vài phút lại vảy nước vào đá mài để tăng sự mài ṃn.
Các ḥn đá mài bán sẵn thường có 2 mặt, một mặt thô nhám hơn và một mặt mịn hơn. Bạn nên bắt đầu với mặt thô nhám hơn. Hăy giữ lưỡi dao chếch nghiêng 20 độ, ấn nhẹ rồi mài khoảng 10 lần qua lại. Cần đảm bảo rằng toàn bộ một mặt lưỡi dao được được chà xát mạnh vào viên đá mài.
Tiếp đó, lật mặt bên kia của lưỡi dao và lại mài thêm 10 lần qua lại nữa. Hăy nhớ vảy thêm nước vào đá thường xuyên để đạt kết quả tốt nhất.
Bước tiếp theo, lật sang mặt mịn hơn của ḥn đá mài để chuốt lại lưỡi dao. Lặp lại toàn bộ quá tŕnh với mặt thô ráp hơn của viên đá mài. Cuối cùng, rửa ḥn đá mài và dao của bạn trong nước nóng.
Lời khuyên thêm của chuyên gia dành cho bạn là, nếu sử dụng một con dao cho hầu hết công việc làm bếp của ḿnh, tốt nhất bạn nên mài sắc nó khoảng 2 tháng 1 lần. Để lưỡi dao cắt được sắc bén và chính xác, hăy mài lưỡi dao bất kỳ khi nào bạn sử dụng nó.
Tuấn Anh (Theo Esquire)
florida80
07-09-2019, 22:19
Có Một Phẩm Chất Mà Ai Cũng Cần Phải Học, Được Gọi Là… "Đợi Người Khác Nói Xong"
“Đợi tôi nói xong đă nào!”. Đây là một lời nhắc nhở, cũng là sự châm chọc về việc tôi và bạn quá nóng vội và muốn sớm gặt hái được thành quả. Khi Thượng đế tạo ra con người, v́ sao chỉ có một cái miệng mà có tới tận hai cái tai? Là để chúng ta nói ít lại và lắng nghe nhiều hơn. Chúng ta cũng chẳng vội đến mức nước lên đến cổ hay đang xảy ra hỏa hoạn, mà sao ngay cả đợi người khác nói hết những ǵ họ muốn cũng chẳng được?
Câu chuyện người mẹ trẻ và quả táo
Người mẹ trẻ muốn kiểm tra thành quả về cách giáo dục con cái của ḿnh. Cô vui vẻ đưa cho cậu con trai nhỏ hai quả táo. Tiếp đó, cô chờ đợi cậu con trai nhỏ sẽ tặng lại cho mẹ một quả. Nhưng cậu bé nhận lấy hai quả táo từ tay mẹ xong cũng chẳng thèm nh́n mẹ lấy một cái, mà cắn ngay mỗi quả một miếng.
Người mẹ trẻ vô cùng thương tâm, suưt nổi giận và định dạy cho cậu con một bài học về sự tham lam, ích kỷ. Ai ngờ được rằng đúng vào lúc này cậu con trai bé nhỏ cất tiếng ngọng líu ngọng lô: “Mẹ ơi, mẹ ăn quả này này. Con ăn thử rồi, không chua đâu!”.
Nước mắt của mẹ đột nhiên rớt xuống. Đôi khi chúng ta tức giận là v́ không đủ kiên nhẫn và không có thời gian chờ đợi câu trả lời. Bởi phía sau sự lắng nghe là một tấm ḷng ấm áp.
Nhờ biết lắng nghe tôi đă kịp thời cứu văn được công việc và một cuộc hôn nhân
Thời gian trước, có một người bạn làm cùng tôi. Tôi tự cảm thấy ḿnh đă dành hết tâm huyết cho công việc. Nhưng tới khi nghiệm thu anh ấy lại phê b́nh tôi và đưa ra đề xuất của ḿnh. Điều này khiến tôi rất không vui. Bạn tôi gọi điện cho tôi v́ muốn thay đổi ư kiến. Cậu ấy c̣n chưa kịp mở miệng th́ tôi đă tuôn xối xả một tràng dài những lư do và suy nghĩ của ḿnh. Sau đó hai người chúng tôi hầu như miệng ai nói th́ tai người nấy tự nghe. Một lúc sau cả hai cùng tức giận và bỏ đi, kết quả là chẳng ai nói rơ được suy nghĩ của ḿnh.
Bạn tôi sốt ruột hỏi rằng: “Chúng ta có thể nói chuyện không? Nếu không th́ chúng ta chat nhé!”. Sau đó cậu đă nói rơ ràng mọi suy nghĩ của ḿnh qua chat. Kỳ thực cũng có nhiều chỗ tôi cũng có thể tiếp thu, vấn đề đă được hóa giải trước cơn nguy nan. Sau chuyện này tôi thầm nghĩ, rất nhiều việc đă thành xôi hỏng bỏng không chỉ v́ tôi không cho đối phương có cơ hội nói hết. “Đợi tôi nói xong đă nào”. Đây là một yêu cầu vô cùng nhỏ bé trong giao tiếp nhưng chúng ta lại thường quên mất sự tôn trọng cơ bản nhất này trong giao tiếp.
Em trai tôi mới lập gia đ́nh, đang trong giai đoạn hai vợ chồng t́m cách ḥa hợp với nhau. Vậy nên đôi vợ chồng trẻ ngày nào cũng căi cọ. Cả hai đều rất khổ tâm, căi qua căi lại tới bước sắp phải ly hôn. Hôm qua cô gái gọi điện tới than thở với tôi. Tôi biết rằng, chẳng qua chỉ là những chuyện vụn vặt trong nhà, ví như cô ấy đă hy sinh rất nhiều mà anh chồng đáp lại chẳng được bao nhiêu. Tôi nhẫn nại lắng nghe cô ấy than thở và thể hiện sự đồng cảm và đồng t́nh một cách thích hợp. Cuối cùng cô gái vui vẻ quay về nhà nấu cơm cho chồng. Về sau cô gọi điện thoại tới khen ngợi tôi: “Chị quả thực là người biết an ủi người khác. Sau khi chị an ủi xong em mới thấy hóa ra chẳng có chuyện ǵ to tát cả”. Tôi mỉm cười rồi gác máy, thầm nghĩ, tôi đâu có nói lời nào, chỉ là cô ấy muốn than văn một chút về nỗi ấm ức trong ḷng mà thôi.
Nghệ thuật lắng nghe và câu chuyện về đôi tri kỷ Bá Nha, Tử Kỳ
Tương truyền rằng Chung Tử Kỳ là một tiều phu đầu đội nón lá, lưng khoác áo lá, vai đeo dao quặp, tay cầm ŕu. Trong lịch sử c̣n ghi chép lại rằng, một lần nọ Du Bá Nha gảy đàn bên sông Hán Giang, Chung Tử Kỳ nghe xong xúc động thốt lên rằng: “Ṿi vọi như non cao, mênh mang như nước chảy”.
Từ đó hai người trở thành bạn tri kỷ, tâm giao. Sau khi Tử Kỳ qua đời, Bá Nha cho rằng trên đời này không c̣n ai có thể hiểu được tiếng đàn của ḿnh. Nên từ đó về sau ông không bao giờ gảy đàn nữa.
Bởi vậy, lắng nghe không chỉ có thể khiến tâm hồn xích lại gần nhau hơn, mà c̣n là sự khởi đầu của những đôi tri kỷ.
florida80
07-09-2019, 22:20
Không biết lắng nghe đă khiến một hăng hàng không thiệt hại nặng nề
Năm 2008, nhạc sĩ Dave Carroll đi lưu diễn, chiếc đàn guitar của anh được vận chuyển theo đường hàng không của hăng United Airlines và bị găy. Carroll bèn kiện công ty hàng không, nhưng không một ai lắng nghe anh ấy nói. Công ty hàng không cho rằng Carroll thích chuyện bé xé ra to. Nhưng đối với những người có tâm hồn mong manh như các nghệ sỹ th́ chiếc đàn guitar cũng là một sinh mệnh thân thiết của anh. Cách xử lư của công ty hàng không khiến Carroll rất đau ḷng.
Thất vọng với cách hành xử của hăng hàng không lớn thứ hai thế giới, tháng 6/2009, sau 9 tháng xảy ra vụ việc, nhạc sĩ Dave Carroll đă cho ra đời bài hát “United breaks guitars” (United làm vỡ đàn guitar). Bài hát này với giai điệu vui tươi được Dave và nhóm nhạc của anh dàn dựng, tung lên youtube với đoạn điệp khúc nghe có phần “cay đắng”: United, anh làm vỡ cây đàn guitar Taylor của tôi rồi!
Clip cũng được thể hiện hết sức hóm hỉnh, với h́nh ảnh những nhân viên của hăng United Airlines đủ mọi sắc thái cảm xúc. Chắc hẳn, ai xem clip cũng không khỏi mỉm cười thú vị. Bài hát không những vui tươi, lại c̣n…dễ thuộc!
Không ngờ rằng, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, số lượt truy cập bài hát này đă lên tới 5 triệu lượt. Điều mà không ai nghĩ tới rằng, ảnh hưởng phụ diện của video này đă khiến cổ phiếu của United Airlines giảm xuống 10% chỉ vẻn vẹn trong 10 ngày. Họ đă phải chịu tổn thất vô cùng lớn, tới 180 triệu đô la Mỹ, đủ để mua 51.000 chiếc guitar đền cho Carroll.
“Kỳ thực tôi chỉ cần có một người trong United Airlines đứng ra lắng nghe sự bất măn của tôi, thừa nhận họ đă làm sai và nói với tôi một lời “Xin lỗi”, chỉ cần vậy thôi. Nhưng họ đă không làm như vậy”.
Cuối cùng Carroll đă nói ra nguyên nhân mà anh kiên quyết kiện hăng Hàng không Liên bang Mỹ cho bằng được: “Hăy đợi tôi nói xong đă”. Carroll chẳng qua chỉ cần được lắng nghe, được tôn trọng mà thôi.
Rất không may cho United Airlines, Dave Carroll là một nhạc sĩ/ca sĩ tài ba. Có hề ǵ, anh sáng tác nhạc! (Ảnh dẫn theo CafeF)
Các bậc phụ huynh và những đứa con ở tuổi dậy th́
Hiện nay có rất nhiều bậc phụ huynh than văn rằng con cái ḿnh bước vào thời kỳ tâm lư phản nghịch, căn bản là không biết nghe lời! Nỗi khổ ấy đă trở thành tiếng ḷng của những bậc phụ huynh có con đang tuổi dậy th́. Nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, kỳ thực sự oán trách này bản thân nó đă có vấn đề: Thử đóng cửa tự hỏi ḿnh xem bạn có thực sự lắng nghe tiếng ḷng của con không? Bạn có biết con ḿnh đang nghĩ ǵ, mong muốn điều ǵ không? Bạn muốn hiểu con ḿnh, nhưng lại không chịu lắng nghe chúng, mà chỉ muốn chúng lắng nghe bạn. Bạn cứ ở đó như cái máy nói, th́ chúng sao có thể nghe lời bạn được?!
“Đợi tôi nói xong đă nào!”. Đây là một lời nhắc nhở, cũng là sự châm chọc về việc tôi và bạn quá nóng vội và muốn sớm gặt hái được thành quả. Khi Thượng đế tạo ra con người, v́ sao chỉ có một cái miệng mà có tới tận hai cái tai? Là để chúng ta nói ít lại và lắng nghe nhiều hơn. Chúng ta cũng chẳng vội đến mức nước lên đến cổ hay đang xảy ra hỏa hoạn, mà sao ngay cả đợi người khác nói hết những ǵ họ muốn cũng không có?”. Đôi khi tôi tự nhủ với ḿnh rằng đây là một căn bệnh, phải chữa.
Lắng nghe là sự tu dưỡng tâm tính
Đợi người khác nói xong là một loại năng lực, cũng là sự tu dưỡng tâm tính. Có một cách lắng nghe gọi là trầm tĩnh. Đó là một bầu không khí hài ḥa, yên lặng và uy nghiêm, không lời nhưng cũng rất ấm áp, và đầy sức cuốn hút. Có một cách lắng nghe là quên mất cả bản thân ḿnh, yên lặng nghe tiếng tuyết rơi, nghe tiếng gió luồn qua mái nhà, nghe tiếng chim hót buổi sớm mai, nghe một giai điệu du dương. Điều này cũng thể hiện cảnh giới và sự tu dưỡng của một người. Chỉ khi có được một nội tâm an ḥa mới có thể hiểu được sự tĩnh lặng của năm tháng thật tuyệt vời.
Đợi người khác nói hết cũng là một phẩm chất của bậc trí huệ, chứ không phải nói thao thao bất tuyệt mới thể hiện ḿnh là người có năng lực.
florida80
07-09-2019, 22:20
Trí huệ của cha ông dạy chúng ta về nghệ thuật lắng nghe
Kỳ thực trí huệ về việc lắng nghe đă được ông cha ta gửi gắm trong chữ Nho, loại kư tự đă từng gắn liền với cuộc sống và sử sách của dân tộc Việt chúng ta thời xưa. Chữ “Thính聽” (lắng nghe) ở dạng chính thể gồm bộ “Nhĩ耳” (tai), bộ “Vương 王” (vua), chữ “Thập 十” (mười), chữ “Mục目” (mắt), chữ “Nhất一” và chữ “Tâm 心”. Nếu ghép các bộ này vào nhau chúng ta sẽ hiểu được hàm ư mà ông cha ta muốn gửi gắm. Khi lắng nghe một ai đó, chúng ta phải khiến người ấy cảm thấy ḿnh quan trọng như một vị vua (chữ Vương), và lắng nghe bằng đôi tai của ḿnh (bộ Nhĩ). Đồng thời chúng ta c̣n phải dồn mọi ánh nh́n và sự chú ư tới họ (chữ Thập, chữ Mục). Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, điều quan trọng nhất là phải dành trọn trái tim để cảm nhận những điều họ nói (chữ Nhất Tâm). Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể lắng nghe trọn vẹn những thông điệp mà họ muốn truyền tải, mới biết cách thấu hiểu và trân trọng người khác.
Ngày nay, trong tiếng Hán hiện đại chúng ta cũng có chữ “Thính听” (lắng nghe) nhưng lại ở dạng giản thể. Và điều kỳ lạ là nội hàm của chữ này lại bị thay đổi hoàn toàn, đi ngược hẳn lại với những giá trị trong văn hoá chính thống (vốn được viết bằng chữ phồn thể/chính thể). Chữ “Thính听” giản thể gồm bộ “Khẩu口” (cái miệng) và bộ “Cân斤” (cái ŕu). Đại ư là không phải dùng tai, dùng mắt, hay dùng tâm để lắng nghe như văn hóa truyền thống, mà là nghe bằng miệng, bằng những lời búa ŕu sắc nhọn.
Chữ Hán chính thể bị thay thế bằng chữ giản thể, kéo theo đó là giá trị giáo dục và nhân văn sâu sắc bị đánh cắp một cách tài t́nh. Văn vốn là phương tiên để giáo hoá con người, khi văn tự bị biến đổi mất đi nội hàm chân chính của nó, thay bằng một nội hàm khác hẳn th́ đương nhiên giá trị giáo dục ấy bị thay đổi rồi. Vậy nên việc cắt lời người khác, để mau chóng biểu đạt suy nghĩ của ḿnh, mới trở thành một thói quen quá phổ biến như bây giờ.
Thay v́ lắng nghe bằng cái Tâm, bằng cảm nhận từ trái tim như người xưa nhắn nhủ, th́ con người ngày nay thường xuyên ngắt lời, chỉ muốn nói mà không đủ kiên nhẫn để lắng nghe, có nghe cũng là với tâm thái tranh đấu phản biện. Nội hàm của chữ giản thể mới dẫn đến một các biểu hiện văn hoá trở nên phố biến như: ‘chưa nói xong đă căi xong’, ‘cướp diễn đàn’, ‘đốp lại’, ‘bật tanh tách’… Lời nói thay v́ là phương tiện của sự thấu hiểu, th́ nay là phương tiện để tranh đấu.
“Đợi người khác nói xong”, điều tưởng chừng vô cùng đơn giản, sao giờ đây lại khó khăn đến vậy? Đó là hệ luỵ của lối sống chỉ biết nghĩ đến lợi ích của riêng ḿnh, chỉ quen tranh giành để bản thân luôn là vị trí số 1 trong mắt người khác. Lắng nghe với thái độ khiêm nhường cầu thị trở thành thứ ǵ đó xa xỉ khó h́nh dung trong văn hoá người nhiện đại. Bằng cách đó nét đẹp của văn hóa tu dưỡng truyền thống ngày một bị lăng quên.
Người ta không ngừng than thở về chuyện xă hội thiếu vắng niềm tin, t́nh yêu thương, ḷng nhân ái. Thực ra nếu chúng ta có thể quay trở về với những giá trị đạo lư truyền thống, biết ‘đợi người khác nói xong’, biết nghe bằng sự tập trung của đôi mắt, sự chân thành của trái tim như chữ ‘Thính’ mà ông cha ta để lại như một bài học uyên bác, thay v́ nghe bằng ‘cái ŕu’ như cách mà ĐCSTQ biến đổi văn tự truyền thống, th́ hẳn rằng, chúng ta có thể thấu hiểu nhau nhiều hơn, và xă hội không thể thiếu vắng đi t́nh yêu thương và ḷng nhân ái.
Nhă Văn
dkn.tv
florida80
07-09-2019, 22:21
Vui Hưởng Tuổi Già - Thái Việt
"Già vô sự ấy là tiên", tuy chỉ có mấy chữ mà không phải ai cũng quan tâm đến nó, thực hành nổi nó. Không kể khi chúng ta c̣n sống tại Việt Nam trong cái nền "kinh tế xă nghĩa" lẽ dĩ nhiên phải nhập gia tùy tục: Đói đầu gối phải ḅ, phải đi bán vé số, phải gánh hàng rong đi bán xôi chè, bán tầu hủ, bán bánh canh...có cụ c̣n có sáng kiến mang cái cân ra trước cửa bưu điện Saig̣n để kiếm chút cháo nhờ những người no cơm ấm áo...
Sang đến cái xứ tư bản bị bóc lột hết mức, lê cái thân làm cu ly tới tuổi 65, cái tuổi được cấp carte d 'or: nó chính thức được luật pháp xác nhận được quyền nghỉ ngơi, được nhà nước cung cấp một khoản tiền để đủ sống cho có tư cách, không ai dám lên án là ḿnh ăn bám xă hội nữa. Ai th́ không biết chứ kẻ viết bài này, từ khi về hưu sao mà nó sung sướng thế. Này nhé muốn ngủ lúc nào th́ ngủ, muốn thức lúc nào th́ thức. Đêm bỗng nhiên giật ḿnh thức dậy không ngủ tiếp được nữa, th́ giở quyển sách ra xem, thích đọc ǵ xem nấy, đọc đến khi nào nhíp mắt lại th́ kḥ, chả lo mai đi làm trễ, ông chủ nhăn mặt, chú cai phàn nàn. Đời không ǵ sướng hơn có hai chữ tự do: không bị ai sai bảo, không đụng chạm với các bạn đồng nghiệp, không phải làm những việc ḿnh không thích mà v́ miếng cơm manh áo vẫn buộc phải cày. Không thích th́ không làm, đừng nể v́ do bạn bè lôi kéo mà vô các tổ chức chính trị, tôn giáo hay vô vị lợi... vô th́ dễ ra th́ khó, ra th́ mất hết t́nh nghĩa, mất hết bạn bè, mà có bạn lúc già là vô cùng quan trọng, không có nó cuộc đời vô vị lắm. Hăy có độ một hai người bạn thân có thể chút ḷng, năm ba người bạn có thể tán dóc, nói chuyện bù khú, khi uống cà phê, c̣n vô số bạn gặp nhau có thể bắt tay, nói vài ba câu chuyện xă giao... Tuyệt đối đừng mua thù chuốc oán, đến mức gặp nhau không muốn nh́n mặt th́ khổ lắm. Giận người không biết người có khổ hay không nhưng chính bản thân ḿnh, ḷng ḿnh cũng nóng như lửa đốt. Biết thân ḿnh chưa tu đắc đạo đến mức mọi sự đời đều để ngoài tai, tâm không bị nhiễu, th́ nên tránh những chỗ dễ gây cho ḿnh cảm giác khó chịu. Biết ḿnh nghèo, ḿnh dốt th́ chớ đến nơi tụ họp của những người quyền quí, học rộng tài cao họ coi người như rác... Đừng có ảo tưởng được chơi với họ ta sẽ thơm lây mà bé cái nhầm, hănh diện vừa tới cái nhục theo sát bên ngay. Hăy kính nhi viễn chi với quí vị làm lớn từ ngày xửa ngày xưa, sang đây chỉ chuyên nói về dĩ văng: Thời xưa tao bỏ tù thằng này thằng nọ, hắn trước là sĩ quan tùy viên của moi, cứ làm như mọi việc đều dừng lại không có ǵ thay đổi...
florida80
07-09-2019, 22:22
Đừng lệ thuộc vào bất cứ ai kể cả vợ con ḿnh, đừng để khi họ cười ta mới thấy vui, họ nhăn ta lại thấy khổ, th́ khi nào có cuộc sống hạnh phúc được. Sống chung trong gia đ́nh, mỗi ngưới một tính, một tật, nếu ta chấp nhận tính t́nh của mỗi ngưới là như vậy th́ sẽ thoải mái, không cảm thấy khó chịu hay vướng bận. Ta không thể nào bắt ngưới khác phải thay đổi tính t́nh theo ư ta nếu họ không muốn. Hăy biết phân công rơ ràng công việc nhà: bà nấu ăn tôi rửa bát, bà đi chợ tôi nấu cơm, bà lau nhà tôi đổ rác, bà nhặt rau tôi giặt quần áo, việc ai ấy làm, làm một cách chu đáo, có tinh thần trách nhiệm, không dẫm chân vào nhau, không làm mất th́ giờ vô ích của nhau. Bà thích la cà ở chợ hàng tiếng đồng hồ chỉ để mua có vài mớ rau, mấy b́a đậu th́ đừng buộc tôi phải tháp tùng, rồi ngồi ngoài chầu chực. Trong khi tôi lại thích vào Internet nghe tin tức năm châu bốn biển, xem đủ loại báo chí trên hoàn vũ, xem chuyện lạ bốn phương. Không nên tùy thuộc nơi kẻ khác để tạo hạnh phúc cho ḿnh. Những ai c̣n trông chờ người ta ban bố cho ḿnh những thỏa măn trong đời sống c̣n tồi tệ hơn kẻ ăn xin qú lậy, kêu gào van lơn từng bát cơm chén cháo.
Hăy chia thời giờ trong một ngày cho có khoa học: Sáng dậy tập thể dục độ một tiếng đồng hồ cho bay hết đau ḿnh nhức xương, máu huyết lưu thông, nhớ đừng quên tập “Dịch cân kinh”, vẩy tay trên ngàn cái bệnh chướng sẽ tiêu trừ. Đừng tập vội vội vàng vàng, tập nhanh, tập ẩu cho hết giờ qui định th́ cái sướng nó giảm đi phân nửa. Hăy từ tốn mà tập, coi như tập xong cũng không có việc ǵ phải làm tiếp, cứ nhẩn nha mà tập, ḿnh đâu có việc ǵ mà vội, hôm nào chả là ngày nghỉ cuối tuần. Lúc tập chỉ chú tâm vào tập, lúc này coi tập thể dục là quan trọng nhất trọng nhất trong cuộc đời ḿnh, đừng vừa tập vừa nghĩ tập xong để c̣n giặt quần áo, để gọi phôn cho ông nọ bà kia, th́ hiệu quả của việc tập cũng bị giảm. Tập hàng ngày, tập cho nó thành thói quen, không tập không chịu được, tập thiếu đô cũng không thỏa mái, thế là đă đi vào nề nếp đấy.
Tập xong ngồi vào bàn nhẩn nha ăn điểm tâm, uống ly cà phê cho tỉnh người. Rồi rút vào “pḥng tin tức” lên mạng lưới, đừng để bị bệnh “dot.com” nó hành. Phải có thời khóa biểu: thứ hai nghe BBC, đọc báo Người Việt, thứ ba VOA, đọc Việt báo, thứ tư nghe RFI đọc báo Hà Nội v.v...Trừ khi nào bạn bè cho hay có tin lạ, có tin hay tại đài nào đó th́ du di chút đỉnh. Hôm nào lại có hứng viết một vài trang th́ cứ việc “gơ” trên phím. Già rồi đừng buộc ḿnh phải viết bài này cho đúng hạn, viết quyển sách kia cho kịp ngày... th́ đáng lẽ là thú vui nó lại thành cái ách. Danh giá ǵ đến lượt ḿnh, hănh diện ǵ cái tuổi ḿnh, cái tuổi cúp b́nh thiếc, lại mắc cái bệnh “Chung Vô Diệm”, làm thằng đàn ông dù già đi nữa mà mắc cái bệnh này rồi th́ là đồ bỏ, vênh vang cái mặt làm ǵ cho tủi mặt trượng phu!
florida80
07-09-2019, 22:23
Dù mùa đông lạnh buốt, mùa hè mát mẻ, mùa thu mưa dầm... mỗi ngày nên đi bộ ra ngoài hai tiếng: Mùa hè trời đẹp đeo cái túi vải trong đựng quyển sách mỏng, đừng đem sách dày như cuốn tự điển đeo nặng vai mất thú, nhớ mang theo chai nước suối loại 500 ml để uống, độ mươi lăm phút làm một ngụm, nó có tác dụng trị táo bón một cách thần kỳ. Rồi đi bộ thong thả ra cái công viên nào gần nhà nhất, đi bộ quanh vườn độ một ṿng, lúc mỏi ngồi xuống ghế đá, dựa lưng cho đỡ mỏi, rút quyển sách ra đọc từ từ chả việc ǵ phải vội, nhớ được đến đâu hay đến đó, có ư nào hay nhớ ghi ngay vào trang cuối của sách, sau đỡ phải t́m tới t́m lui, vỗ đầu vỗ trán. Đọc mỏi mắt lại đi, vừa đi quanh cái hồ vừa ngắm cảnh nh́n mấy con vịt bơi từng nhóm, từng nhóm vài ba con một trên mặt hồ rộng mênh mông, bơi một cách khoan thai, bơi để mà bơi đâu cần tới đích sao mà thanh thản thế, nh́n mặt hồ tĩnh lặng cũng khiến cho tâm ḿnh an lạc. Ngắm cái bồn nước giữa hồ, có mấy chục ṿi nước phun luôn luôn đổi dạng: lúc vút lên như muốn ngang với tầm cao của mấy cây cổ thụ mọc ven bờ hồ nhưng không đạt; có lúc tất cả các ṿi ngưng lại để dồn sức cho một ṿi độc nhất vọt thật mạnh muốn đụng tới mây xanh, những hôm gió mạnh ngồi trên bờ hồ vẫn hưởng được vài hạt nước nhỏ li ti bắn vô mặt, hít vào được một chút hơi nước mát dịu giúp cho nhiệt độ hạ đi; lúc đồng loạt hạ xuống thấp tỏa ra như cái hoa sen những tia nước nhỏ lóng la lóng lánh như phun những sợi bạc, hàng chục kiểu khác nhau trông thực vui mắt, ḷng cũng thêm phấn khởi hơn, vui hơn, mắt bớt mỏi rồi lại đọc. Cứ đọc như vậy nay một chút mai một chút sách nào cũng được miễn là hợp với ư thích của ḿnh, đừng có miễn cưỡng phải đọc cho được sách của triết gia này triết gia nọ đang nổi tiếng như cồn. Đọc theo cái kiểu đọc sách của Lâm Ngữ Đường: nhiều suối góp lại thành sông, rồi sông sẽ chảy ra biển...có hiệu quả vô cùng. Nhưng cái tật của người lớn tuổi thích đọc truyện xưa để đối chiếu với ngày nay. Khi già rồi ít tiếp cận với thực tế sôi động, nh́n tương lai th́ mắt đă mờ, họa chăng mắt ḿnh sáng lại khi nh́n dĩ văng. Đọc đến một lúc nào đó sẽ nảy ra ư phải cầm bút viết về vấn này, không viết không chịu được, không viết nó ấm ức trong ḷng, viết được coi như giải tỏa, cũng như ăn vào th́ phải tiêu ra, khoái lắm! Thành ra cái thời gian đọc sách thời gian suy nghĩ vấn đề càng dài, càng chín, th́ lúc cầm bút càng dễ dàng bấy nhiêu. Nên chớ có bị xúi dại mà nhận lời viết định kỳ cho một tờ báo nào hay thuyết tŕnh một vấn đề mà ḿnh không thích cho một tổ chức nào, nhận rồi lo ngay ngáy, tâm mất cả an.
Đi một park phong cảnh không thay đổi cũng dễ chán, th́ lấy bus đi park xa hơn, tại đất Montréal này thiếu ǵ park, lớn có nhỏ có, xa có gần có. Có những Park cách xa thành phố cả nửa giờ xe, lại gần bên bờ sông gió thổi y như nhà quê vậy, đi về thấy nhẹ cả con người.
Mùa đông ngày mưa cũng đừng có ngại đi ra ngoài, chỉ cần ngại một lần, cái lười nó đến ngay lập tức. Nhớ mua vé bus hàng tháng có nửa giá tiền cũng thêm một động lực thúc ḿnh ra ngoài v́ đă mua th́ phải dùng chẳng nhẽ để vé mốc. Tập cho có thói quen ngày nào không ra khỏi nhà một lần coi như có cái ǵ thiêu thiếu. Những ngày xấu trời chớ cậy sức khỏe mà đi hàng mấy cây số dưới tuyết lạnh về đau vợ con nó cằn nhằn. Đị bộ một quăng xa gần tùy lực rồi chui vào Métro là an toàn trên xa lộ. Rồi hôm nay chọn khu này để ngồi đọc sách, mai lựa khu khác, nay thư viện này mai thư viện khác. Có chịu khó đi mới thấy cái câu của cụ Nguyễn công Trứ:
Kho trời chung mà vộ tận của ḿnh riêng
florida80
07-09-2019, 22:23
Là chí lư. Có những lâu đài lát đá hoa cương bóng lửng, ghế sa-lông bọc da sang như nhà triệu phú, ngồi vừa êm vừa ấm, thả ḿnh trên ghế bành, ngả đầu thành ghế mà thưởng thức một áng văn hay, một truyện ngắn đặc sắc, mỏi mắt hăy nghỉ một chút, ngắm cái trần, cái cột vừa cao vừa to vừa trạm trổ đủ kiểu hoa văn đẹp ơi là đẹp, cái nền lâu đài rộng thênh thang soi thấy mặt. Nghĩ thương cho những nhà triệu phú giờ này đang lao vào kiểm soát sổ sách, họp hành bàn kế hoạch sẽ đầu tư vào nghành nào cho có lời nhất, đâu có th́ giờ mà hưởng. Rốt cuộc họ xây cho những người biết hưởng! Họ là những người vớ được quyển sách ước, quyển sách này lạ lắm, ước ǵ cũng được nhưng có một cái lạ: khi anh ước có cái xe hơi đẹp th́ nhà bên cạnh có cái xe đẹp hơn, khi ước có căn nhà vừa đẹp vừa to th́ nhà láng giềng lại có cái biệt thự to đẹp hơn nhà anh nhiều...Do đó mà đời anh không bao giờ sung sướng. Anh bèn không ước nữa! Người biết hưởng là người có sức khỏe, chứ ốm nhề nhệ th́ hưởng sao nổi; người biết hưởng là người biết đủ, biết đủ th́ giầu, không biết đủ th́ có bao nhiêu tiền cũng vẫn than nghèo, v́ luôn sánh ḿnh với người khác. Cái khó là làm sao biết đủ! Càng vui khi rủ được bạn tâm đầu ư hợp đi cùng, trưa đến bụng hơi cồn cào gọi tô phở, uống ly chocolat nóng cho ấm cái bụng cùng nhau bàn về cuốn sách viết về thiền của vị thiền sư nọ sao mà đạt thế, ḿnh học bao nhiêu cũng không viết nổi! tài ơi là tài, giỏi ơi là giỏi, có thể Ngài đă chứng đắc. Rồi hai bạn già suưt: Ḿnh viết được vậy th́ khoái nhỉ!
Đọc chán, ngồi chán lại đi, ở cái đất Montréal này biết bao nhiêu trung tâm buôn bán nằm sâu dưới ḷng đất rộng thênh thang, chạy dài cả năm sáu cây số, một đường hầm nối liền đường Métro màu xanh với đường màu cam. Hồi mới sang không hiểu tại sao lại chôn các gian hàng tráng lệ to lớn này dưới ḷng đất trong khi biết bao đất c̣n bỏ hoang tại ḥn đảo này. Nay ở lâu mới hiểu: đó chính là thành phố của mùa đông, mùa đông băo tuyết đang hoành hành trên đường phố chỉ cần chui vào Métro thấy mùa xuân trở lại, đi dạo qua các trung tâm buôn bán lặn dưới các lâu đài, các dinh thự là thấy được cái phồn thịnh, cái nhộn nhịp của thế giới “âm ti” của người dân miền bắc cực. Dân vùng đất lạnh này là dân ăn nhậu đi đâu cũng thấy tiệm ăn, tiệm ăn lan tràn ở các trung tâm thương mại, đủ các món ăn: Tàu, Mỹ, Nhật, Hy lạp, Việt Nam, Pháp... Đủ hạng từ tay cầm giá vài ba đô cho đến vài chục tùy theo túi tiền của bạn, tùy theo khẩu vị của bạn, tùy theo sức chứa của bạn. Muốn ăn lúc nào tùy hứng từ 7 giờ sáng đến 12 giờ khuya. Nhưng đừng mê quá quên cả điện thoại về nhà, để vợ con nó chờ, nó lo, nói đoán già đoán non: Bố lại đi với mấy cụ bạn tới cuộc hội thảo, hay lại tạt vào quán bia nào nhậu say quên cả đường về! Có ngon cũng đừng ăn ph́nh căng bụng, nhất là buổi tối nó ấm ách, ngủ đâu có được. Bữa cơm về chiều nên ăn nhiều rau hơn thịt, bớt đi vài muống cơm cho cái bụng nhẹ nhàng, khi nằm thoải mái giấc ngủ đến liền kéo kḥ một giấc.
florida80
07-09-2019, 22:25
Mùa đông đi trong đường hầm, quên mẹ mùa đông lạnh cóng, quên luôn đường đang ngập tuyết dơ, quên cả cơn gió ào ào thổi từ miền Bắc cực đổ về khiến độ lạnh tăng thêm chục độ. Mùa Giáng sinh về ngoài trời th́ khô héo, bàu trời th́ xám xịt, tuyết đang xuống. Những bông tuyết non đầu mùa bay nhè nhẹ lửng lơ như ngại đáp xuống hạ giới. Có bông tan lửng trong không trung, có bông cố rơi xuống mui xe đang chạy cũng tan ra thành nước. Nhưng cái thành phố ngầm của chúng tôi trên “ṿm trời” ngàn ánh sao tỏa sáng lung linh, mộng ơi là mộng... Lúc ḿnh trồi lên trạm Métro ngồi đợi xe Bus đến, thấy tụi Tây, Đầm đi làm về mặt mày phờ phạc chạy vội chạy vàng cho kịp chuyến xe sắp lăn bánh, giống hệt như ḿnh vài năm trước đây, sao mà họ khổ thế! Th́ mới thấy được cái sung sướng của kẻ “già vô sự ấy là tiên”. Già th́ phải sống vô sự, già không nên hữu sự. Béo bở ǵ chuốc lấy chữ lo vào ḿnh, quyền lực ǵ với người chân đi đă hơi run run, cúi xuống hơi khó khăn, ăn không nổi hai chén cơm nhỏ, ngủ không đẫy giấc đêm đi tiểu vài lần. Danh giá ǵ với kẻ: kính đang ở trên sống mũi mà cứ đi t́m, rồi gắt nhặng lên: Tao vừa để cái kính đây không biết đứa nào lại cất đi nơi khác...
Lúc trẻ đọc những bộ sử thời xưa thấy Khương Thượng nhẫn nại chờ thời ngồi câu cá bên bờ sông Vị, đến lúc gặp Chu Văn Vương mới mang tài ra giúp nước, góp phần đánh đổ Trụ vương lập nên triều đại nhà Chu, danh c̣n lưu lại. Kẻ này khâm phục! Nhưng thử hỏi ở đời này mấy khi anh hùng gặp được minh quân để thi thố tài năng mà thường đời đa số lại gặp phường bá đạo dùng xong rồi giết, mà giết một cách tàn nhẫn giết cả ba họ giết tuyệt giống không c̣n một người trông coi từ đường, hương khói. Nên câu già vô sự vẫn là câu gối đầu giường cho kẻ đă gần thất thập. Tôi đă thấy hai anh em ông chủ nhà hàng Waldman chuyên bán cá, của hàng to lớn, khách hàng lui tới mua bán tập nập. Hai anh em nhà ông cứ ḅ ḿnh trên két thu tiền, thở không ra hơi, có hôm tôi bắt gặp ngồi ngủ gà ngủ gật ngay tại két. Tôi cứ tự nhủ đồng tiền là ǵ mà sao nó hấp dẫn con người quá vậy, bao giờ th́ hai cụ mới chịu về hưu an hưởng tuổi già, hay là làm cho đến lúc chết. Mà họ làm cho đến khi chết thật: tôi thấy lâu ngày vắng bóng một cụ, hỏi ra mới biết cụ đă qui tiên cách đây vài tuần. Cụ em thấy anh ḿnh đi sang bên kia thế giới chẳng mang được cái ǵ theo, mà bỏ lại nào xe hơi, nào nhà lầu, nào tiền bạc trong két, nào cổ phần trong các công ty... Nên cũng tỉnh ngộ sang lại cửa hàng, nghỉ được vài tháng cũng đi theo ông anh!
Có người khuyên già rồi nên tu, không nên khất lần khất lượt nữa, già không tu th́ c̣n bao giờ mới tu. Thực ra th́ lúc trẻ đă nên tu: v́ tu là sửa, sửa cái sai, cái quấy của ḿnh th́ lúc tu sớm chừng nào hay chừng ấy. Nhưng ḿnh lúc trẻ đă chót ham đủ thứ nào danh nào lợi, nào sắc nào tài. Rồi c̣n thời cuộc nó cuốn ḿnh bay theo cơn lốc dễ ǵ ngưng được, nên cùng đành chịu thân phận “nước trôi bèo dạt”. Nay già nghĩ lại phải tu, nhưng thói quen đâu dễ bỏ, làm sao ngồi với tư thế bán già với cái lưng thẳng để tụng một thời kinh dài chừng hơn một tiếng, mà chân không tê, thắt lưng đừng để bị mỏi rồi chùng xuống, nhất là cái đầu giữ sao không suy nghĩ lăng xăng, ngồi tụng kinh mà cứ nghĩ về câu truyện vừa đọc, về bài sắp viết th́ tán loạn rồi c̣n ǵ. Nói th́ dễ, nhưng làm khó lắm, không dễ đâu. Quí vị nào có đi chùa th́ thấy ngay điều đó. Tôi đă gặp các vị bằng cấp đầy ḿnh, thông minh tột đỉnh, chức tước không nhỏ, nghị lực không kém cũng vào sinh ra tử, cũng vượt lắm gian truân. Thế mà nay về già chỉ làm một công việc rất tầm thường là giữ tâm ít động trong một thời kinh mà làm không nổi!
florida80
07-09-2019, 22:26
Tôi cũng chưa làm nổi, nhưng chả nhẽ chịu thua, nên tôi nương theo cái thú ham đọc mà hướng về Phật bằng cách mỗi tối để ra một giờ đọc sách của các vị Bồ tát, Thiền sư, Ḥa thượng và các bậc trí giả viết về Phật pháp. Cứ đọc từ từ, từ dễ đến khó, đọc hoài nay cũng vỡ ra đôi chút, cũng biết được cái sơ đẳng, cái căn bản của đạo. Cái chứng nghiệm đầu tiên mà tôi thấy được là đọc các lời Phật dạy trước khi đi ngủ: dễ ngủ và ngủ ngon giấc. Già ngủ được ấy là tiên.
Đi chùa, nhiều vị là đệ tử ruột của một vị chân tu nào đó, chỉ đi một chùa duy nhất là chùa của thày ḿnh, không bao giờ đi chùa khác. Tôi đi tới chùa chỉ biết lễ Phật, không chạy theo với bất cứ thày nào, tôi không là đệ tử cưng của một thày nào cả, chẳng thày nào biết đến tên tôi. Tôi đi khắp các chùa, nhận thấy: mỗi chùa lên khóa lễ lại có nghi thức tụng niệm khác nhau, thời gian hành lễ dài ngắn khác nhau, và cái không khí sinh hoạt khác nhau. Có chùa ta có cái cảm tưởng đây là cái chùa của một làng, tất cả mọi người đến chùa đều quen biết nhau, chào hỏi nhau vui vẻ, nói chuyện vồn vă như những người cùng một họ. Có chùa ta lại nhận thấy cái tính chất thập phương của nó, ai đến cũng được chẳng ai để ư đến ai, lúc thọ trai mọi người xếp hàng b́nh đẳng. Có chùa vẫn giữ theo nghi thức cổ xưa: cúng vong thật kỹ, thật nghiêm trang kéo dài gần cả tiếng sau đó mới lên chính điện cúng Phật, khi thọ trai ngồi thành bàn sáu người một cỗ, gần như được ấn định trước ai ngồi với ai, ít khi thay đổi... Đi nhiều chùa có cái thú thay đổi không khí, chủ nhật này gặp một số bạn, chủ nhật sau số bạn khác, trao đổi chuyện trên trời dưới đất cũng có cái vui. Đi chùa luôn thành một thói quen, chủ nhật nào không đi cũng nhớ, thế là vào nếp.
Đối với gia đ́nh: không can thiệp vào công việc của con cái, để chúng tự do thoải mái, chúng mới ở với ḿnh. Chúng vui ḿnh vui theo, chúng có chuyện buồn ḿnh giữ im lặng.. Ngay cả vợ chồng cũng đừng va chạm vào sở thích của nhau. Chúng ḿnh đă đồng cam cộng khổ, lao động hết ḿnh, trải nhiều biến loạn, nuôi con cái trưởng thành, có nghề có nghiệp, có miếng cơm ăn. Nay được sống dưới một chế độ tôn trọng con người, hàng tháng cấp dưỡng cho một số tiền nhiều th́ không nhiều nhưng đủ ăn để giữ được nhân phẩm, không phải nịnh ai để vay tiền, không phải nuốt nước miệng khi thấy người ta ăn miếng ngon. Thèm thuồng khi người ta có quần áo đẹp. Đừng có ghen tị, thấy người ta ở nhà to, vườn rộng, mà tưởng họ sống hạnh phúc hơn ḿnh mà bé cái lầm. Sau khi cơm ăn áo mặc rồi, sướng hay khổ là do cái tâm, giầu hay nghèo là do biết đủ. Giầu bạc triệu mà thấy người ta có trăm triệu vẫn than ḿnh nghèo. Phần lớn sinh viên đại học Harvard nói thẳng rằng: họ kiếm 50 ngàn một năm, trong khi các bạn đồng học chỉ kiếm được phân nửa số đó, c̣n hơn kiếm cả 100 ngàn trong khi bạn học khác kiếm 200 ngàn, mang theo cái tư tưởng ghen tị đó th́ cả đời khổ! Người giầu có một lợi thế mà người nghèo không b́ kịp là có tiền thừa dám đem bố thí, dám làm phúc nuôi các trẻ mồ côi, giúp các viện dưỡng lăo...c̣n có tiền mà bo bo tích lũy gửi đầy ở ngân hàng, lấy thú vui ở đời là chương mục mỗi ngày mỗi tăng làm lẽ sống th́...!
florida80
07-09-2019, 22:26
Ta cứ khao khát t́m kiếm những ǵ ḿnh chưa có v́ tưởng ḿnh nghèo, mà không biết hưởng những ǵ ḿnh đang có:
-Ta đang c̣n sống, trên đời này quí nhất là sự sống.
-Ta có sức khỏe: ăn biết ngon, ngủ đẫy giấc.
-Ta không bị khuyết một căn nào trong lục căn.
-Ta có tự do, không bị cái ǵ ràng buộc.
-Ta có đủ ăn đủ mặc, không bị đói rét.
-Ta có t́nh thương của gia đ́nh và bè bạn.
-Ta có một vốn hiểu biết trung b́nh, để đọc hiểu sách.
Sống xấp xỉ thất thập mà có đủ sáu cái thú trên th́ c̣n đ̣i hỏi ǵ thêm nữa cho mệt! đó chính là viên ngọc quí của cuộc đời, hăy biết mà vui hưởng! đừng than nữa, có được như vậy cũng là quá nhiều rồi, quá phúc đức rồi c̣n ham ǵ nữa, phải không các bạn? ./
florida80
07-09-2019, 22:28
Nếu thường xuyên có những hành động, suy nghĩ sau đây, chứng tỏ bạn là người không mấy hạnh phúc trong cuộc sống.
1. Lo lắng về những điều ḿnh không thể thay đổi
Nhiều khi chúng ta thường cảm thấy tội lỗi về những thứ ḿnh đă chọn hoặc về những việc ḿnh đă làm nhưng có phần khác biệt với những người khác.
Thế nhưng, trong hầu hết các lần, họ lại thường xuyên lặp đi lặp lại cụm từ "Giá mà", "Đáng lẽ tôi..."... Tuy nhiên, việc lo lắng và hối hận về những thứ đă rồi thực sự chẳng giải quyết được ǵ. Thay v́ ngồi đó và than văn, hăy rút kinh nghiệm từ những sai lầm để có thể hoàn chỉnh bản thân trong thời gian tiếp theo.
2. Từ bỏ khi gặp khó khăn
Những người không hạnh phúc thường chùn bước khi phải đối mặt với khó khăn. Tuy nhiên việc từ bỏ chỉ khiến bạn cảm thấy ḿnh là kẻ thất bại.
3. Quá gay gắt với bản thân ḿnh
Những người không hạnh phúc thường khó tính với chính bản thân ḿnh. Nếu bạn có thể thả lỏng ḿnh hơn, cuộc sống sẽ trở nên thật thoải mái và vui vẻ.
4. Không bao giờ luyện tập thể thao
Càng tập luyện thể thao nhiều, bạn càng cảm thấy đời sống của ḿnh lành mạnh.
5. Đặt ra những mục tiêu không thể đạt được
Ai cũng biết việc đặt ra mục tiêu trong cuộc sống của ḿnh là điều vô cùng quan trọng. Đó cũng là cách duy nhất để mọi kế hoạch của bạn được hoàn thành. Thế nhưng, vấn đề là khi bạn đặt ra những mục tiêu viển vông, khó có thể đạt được, bạn sẽ càng thêm chán nản và buồn phiền.
Hăy đặt ra từng mục tiêu cụ thể trong từng giai đoạn. Như vậy, bạn mới có thể hoàn thành mọi chỉ tiêu trong tâm trạng phấn chấn.
6. Thường xuyên ăn đồ có hại cho sức khỏe
Những người thường xuyên ăn đồ không tốt cho sức khỏe sẽ thường cảm thấy mệt mỏi, chán nản bởi nó ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe, cuộc sống của bạn.
7. Không ngủ đủ giấc
Ngủ là việc quan trọng! Thời gian ngủ sẽ quyết định tới việc bạn có vui vẻ, khỏe mạnh trong ngày hôm sau. Bạn luôn cố gắng làm thêm hay thức xem phim, bóng đá? Điều đó sẽ khiến bạn mệt mỏi vào ngày hôm sau.
8. Thường nghĩ về khuyết điểm của bản thân
Ai trong chúng ta cũng đều có những điểm yếu, tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải biết phô trương điểm mạnh, năng lực của bản thân chứ không phải lúc nào cũng lo sợ v́ những điểm yếu.
9. Dành quá nhiều thời gian cho mạng xă hội
Ngày nay, nhiều người chỉ ch́m đắm trong thế giới ảo mà quên đi những mối quan hệ ngoài đời thực. Tuy nhiên, việc tắt máy tính và ḥa ḿnh vào những cuộc vui chơi với bạn bè sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn rất nhiều.
10. Sống trong vỏ bọc của bản thân
Luôn luôn ẩn ḿnh trong khu vực an toàn - nơi mà bạn cảm thấy yên tâm và không phải đối mặt với những nguy hại. Đó là dấu hiệu của những người kém hạnh phúc.
Đơn giản, sự nhàm chán là 1 gia vị thiết yếu khiến con người cảm thấy không hạnh phúc.
V́ vậy, hăy rũ bỏ mọi sự sợ hăi để thử cảm giác mạnh của những tṛ chơi mạo hiểm hay dấn thân vào một công việc kinh doanh nào đó đi. Đảm bảo bạn sẽ cảm thấy cuộc sống thật nhiều màu sắc.
11. Luôn lo lắng về những ǵ người khác nghĩ
Những người hay suy nghĩ quá nhiều về điều người khác nghĩ thường có tâm trạng u ám, chán nản.
12. Hay nói xấu người khác
Những người không hạnh phúc thường cố gắng t́m ra điểm yếu của người khác để suy xét và nói xấu. Thế nhưng, hành động này chẳng thể khiến bạn vui vẻ hơn.
13. Làm việc quá nhiều
Làm việc quá nhiều khiến bạn không có thời gian quan tâm đến nhu cầu của bản thân. Bởi vậy, hăy đứng dậy và tụ tập cùng bạn bè hoặc đi spa hay du lịch nếu có thời gian rỗi.
14. Tách biệt với những người xung quanh
Dành thời gian bên gia đ́nh, bạn bè những lúc bạn cảm thấy không vui là cách hiệu quả nhất giúp bạn thư thái tâm hồn.
15. Bạn dễ dàng thỏa hiệp
Thường không có chính kiến và dễ dàng thỏa hiệp với bất cứ sự sắp đặt nào khiến cuộc sống của bạn trở nên tù túng. Những người hạnh phúc thường tự sắp xếp cuộc sống theo ư muốn của họ: Họ có thể dễ dàng kết thúc một mối quan hệ khiến họ không vui hay thay đổi công việc nếu chưa cảm thấy hài ḷng.
16. Khó tha thứ
Tha thứ cho những sai phạm của người khác cũng chính là ch́a khóa giúp bạn vui vẻ.
17. Chỉ nghĩ đến bản thân ḿnh
Giúp đỡ người khác giúp tâm hồn bạn trở nên thanh cao và thư thái.
(Nguồn: Businessinsider)
at 12:32 AM
No comments:
Post a Comment
Newer Post Older Post Home
Subscribe to: Post Comments (Atom)
florida80
07-09-2019, 22:29
Vi Sao Đàn Ông Im Lặng?
V́ sao đàn ông im lặng khi tranh căi với bạn đời
Khi đang ở đỉnh điểm của cuộc tranh luận, bạn sẽ vô cùng tức giận về thái độ bỗng dưng im lặng của anh ấy. Nhưng đàn ông có lư do để làm việc đó.
Dưới đây là những nguyên nhân anh ấy không đáp trả bạn:
1. Họ không phải phụ nữ
Đầu tiên, đơn giản họ là nam giới, chứ không phải phụ nữ. Nam giới thường không thích căi cọ và nhiều lời như phụ nữ. V́ vậy, khi cuộc tranh luận hoặc căi vă kéo dài và không có dấu hiệu đi đến hồi kết, họ thường có xu hướng im lặng rồi rút lui. Nếu bạn không muốn điều này xảy ra, hăy hạn chế kiểu nói dai dẳng và không dứt. Thay vào đó, hăy chuyển tải thông điệp cho chàng thật ngắn gọn và thẳng thắn về những điều bạn muốn nói.
2. Họ cần nhiều thời gian để b́nh tĩnh
Đôi khi nam giới không thể nghĩ hay hành động nhanh như bạn. V́ vậy, trong lúc hai bạn đang tranh căi về điều ǵ đó quan trọng, anh ấy lại cần thời gian để cân nhắc và tư duy về điều đó. Có thể điều này làm bạn cảm thấy khá khó chịu nhưng bạn cần học cách lờ đi và cho anh ấy thời gian cần thiết. Anh ấy sẽ phản hồi lại bạn và tiếp tục vấn đề vẫn c̣n bỏ ngỏ đó.
3. Họ cảm thấy đă đủ
Hầu hết phụ nữ vượt trội hơn nam giới trong việc tranh luận. Việc căi cọ cũng mang lại tác động về mặt thể chất với nam giới nhiều hơn phụ nữ. Nam giới thường dễ bị kích động hơn. Khi họ cảm thấy đă chạm mốc giới hạn chịu đựng của ḿnh, họ sẽ rút lui. V́ vậy hăy giữ cho cuộc tranh luận không quá căng thẳng để tránh làm anh ấy cảm thấy quá sức chịu đựng và ngưng chiến.
4. Họ cảm thấy như bị tấn công
Anh ấy có thể giữ im lặng trong cuộc tranh căi bởi cảm thấy ḿnh như bị tấn công. Nếu anh ấy nghĩ rằng bạn không muốn lắng nghe cảm nhận từ phía anh ấy, chẳng có ích ǵ khi tiếp tục nói chuyện với bạn. Để cải thiện vấn đề này, bạn hăy giữ b́nh tĩnh và lắng nghe những chia sẻ từ nửa kia. Điều này không có nghĩa bạn phải tán thành với những ǵ anh ấy nêu ra nhưng đó là cách giúp cho cuộc tranh luận được công bằng. Tốt nhất là bạn hăy để nửa kia thể hiện chính kiến c̣n hơn là để anh ấy bỏ dở cuộc tranh luận giữa chừng.
5. Họ bị tổn thương
Rất nhiều nam giới giữ im lặng khi xảy ra xung đột với nửa kia bởi họ cảm thấy bị tổn thương. Cho dù thể hiện là người mạnh mẽ và cứng rắn nhưng họ cũng có t́nh cảm và cái tôi yếu đuối. Họ thà giữ im lặng c̣n hơn là bị tổn thương nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hăy tranh luận một cách công bằng. Nếu không, bạn sẽ phải đối mặt với những hậu quả không lường trước được.
6. Họ cảm thấy không được tôn trọng
Sự tôn trọng với nam giới là điều thiết yếu. Cảm giác được yêu thương với họ cũng rất quan trọng. V́ vậy, lúc bạn bắt đầu tỏ ra thiếu tôn trọng người đàn ông của ḿnh khi căi cọ và thường th́ bạn rất khó tránh khỏi điều đó, họ sẽ rút lui. Hăy nhớ rằng mục tiêu của việc tranh luận đó là t́m ra cách giải quyết vấn đề và t́m ra tiếng nói chung chứ không phải giành phần thắng thua.
7. Họ bảo vệ bạn
Khi người đàn ông im lặng và không muốn tranh căi với bạn bởi họ biết họ có điểm giới hạn. Họ sợ rằng trong lúc giận dữ sẽ nói ra điều ǵ làm tổn thương bạn. Đó cũng là cách anh ấy bảo vệ người phụ nữ của ḿnh. Đàn ông hiểu rơ tâm trạng của ḿnh và khi đến “điểm sôi”, anh ấy sẽ chủ động ngưng chiến đến khi b́nh tĩnh trở lại. Do đó, học cách tranh luận một cách công bằng rất quan trọng và cần ư kiến từ hai phía. Nếu chỉ một ḿnh bạn là người độc thoại, chắc chắn vấn đề sẽ không được giải quyết.
Thanh Mai (theo allwomenstalk)
at 1:32 PM
florida80
07-09-2019, 22:31
Trước Khi Ánh Chiều Tàn
Đă quá nửa đời người, nhưng anh c̣n hẹn. C̣n nhiều việc chưa xong. Phải đầy đủ vật chất cho tuổi già, lúc đó mới yên tâm tu tập.
Anh vẫn c̣n làm quá nhiều việc để chuẩn bị cho tuổi già nghỉ ngơi. Hôm qua anh cho biết tin, người bạn bằng tuổi anh vừa mất đột ngột, đă gây cho anh một cơn sốc. Anh cảm thấy h́nh như ḿnh sai lầm khi chờ đợi. Nhưng anh vẫn chưa có quyết tâm được. Anh thở dài nhiều lần khi nói những băn khoăn của ḿnh.
Nằm trên giường bệnh, cô nói: không c̣n kịp nữa rồi. Nắng đă gần tắt mà đường về c̣n mờ mịt quá. Người chung quanh hộ niệm giúp cô. Nhưng rồi, cô vẫn c̣n toan tính sắp đặt quá nhiều. Tôi đến thăm, thấy cô vừa đặt điện thoại xuống, cô vừa gọi cho hiệu bánh dặn đem đến một ổ bánh sinh nhật chiều nay cho chị cô. Và dường như cô sử dụng điện thoại quá nhiều để sắp đặt và sắp đặt.
Tôi lắng nghe những mẫu tṛ chuyện giữa cô và những người đến thăm bệnh. Tôi đă uống gần cạn hết b́nh trà một ḿnh mà chưa biết bắt đầu thế nào với cô, khi người chung quanh xin nói giúp cô một lời, để cô dứt khoát buông bỏ, chuẩn bị tinh thần an b́nh.
Cô biết rất rơ, cái chết đến gần kề, việc tu tập chưa bao nhiêu. Cô rất muốn không trở lại trần gian này nữa. Nhưng có thật thế không. Cô sẽ thật sẽ không trở lại trần gian này nữa, nếu cô muốn. Nhưng dường như cô chưa muốn như thế. Cô nói th́ nghe dứt khóat, nhưng thái độ th́ th́ cơ hồ trái lại.
Bạn thường nói, ḿnh sẽ lên Tây phương tu tiếp, nhất định thế. Nhưng khung trời bạn đang sống, nó cũng gần gần với cơi tịnh độ mà. Chỉ tiếc chúng ta lao tới những tham vọng khá nhiều. Muốn thành đạt và thành đạt. Bạn khó mà nói đă chán ngán khi đang có trong tay tất cả, và đă vất vả hơn nửa đời người để có được những ǵ bạn đang có.
Tây phương th́ rộng mở, chỉ e ḿnh không chịu rời xa cái trần gian mà ḿnh cho là đang ngán ngẩm bỡi va chạm và thất vọng. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ dài, buổi sáng thức dậy mọi chuyện lại trở về khởi điểm của hăm hở tính toan, cho đến buổi chiều sau một ngày thất bại, cảm thấy cần có quyết định xa lánh cát bụi trần gian này.
Chuyện rằng: …Ngày xưa đă có một anh chàng, bắt đầu từ mốc khởi hành trên mảnh đất đang tranh quyền sở hữu, anh chạy cắm cờ đến đâu th́ phần đất đó sẽ thuộc về anh với điều kiện anh phải trở về mốc khởi hành trước khi mặt trời lặn. Anh bắt đầu lên đường, chạy khá xa. Đến giữa trưa là lúc quay về, anh nghĩ cố gắng thêm một chút nữa, khi quay về sẽ chạy nhanh hơn để kịp thời gian. Khi bắt đầu quay trở lại, anh chạy tăng tốc nhưng không thể nhanh như anh nghĩ, và dường như mặt trời lặn quá nhanh. Anh càng cố sức th́ đường càng như xa hơn. Khi ánh nắng chiều tắt hẳn, anh ngă gục, mà chưa kịp đặt chân lại điểm khởi hành ban sáng…
Rất nhiều lời bàn và kết luận cho mẫu chuyện này. Lúc c̣n trẻ, tôi cũng tham gia lạm bàn. Và kết luận anh chàng quá tham lam nên mất hết.Không biết đến bây giờ tôi và bạn đă chịu nhận ḿnh là anh chàng tham lam đó chăng.
Ḿnh đă đi quá xa rồi, hơn nửa đời người mà vẫn c̣n định rong ruổi thêm. Không biết chúng ta c̣n định hẹn đến bao giờ.
Bức tranh cuộc đời vẫn thế. Ánh chiều tắt, người ta ngă gục trước khi đạt được những ǵ mong muốn. Các Tổ sư thường bảo chờ đêm ba mươi trả lời ông.
Biết đâu có một con phượng hoàng về đầu non, ẩn thân chốn mây ngàn, kịp trước khi mặt trời lặn. Là ai nhỉ?
Nam Kha
florida80
07-09-2019, 22:33
Giàu Nghèo Do Đâu
Quán Thế Âm Bồ Tát
Tại sao có giàu nghèo, sang hèn trên thế gian này? Sang hèn, giàu nghèo có phụ thuộc vào tôn giáo, dân tộc, hay học thức hay không?
Tất cả mọi việc đều có nhân của nó. Phải có gieo nhân giàu sang th́ mới hái được quả giàu sang. Vậy nhân giàu sang là ǵ? Đó là nhân bố thí và tôn trọng người. Nhân bố thí là biết cho đi và chia sẽ những ǵ ḿnh có từ tiền tài vật chất cho đến bố thí thời gian, công sức, lời nói ái ngữ, sự hiểu biết kinh nghiệm,...
Ngoài ra nhân giàu sang là biết sống không tham lam trộm cắp, cờ bạc dù là một vật nhỏ như cây kim; sống không ích kỷ, hẹp ḥi và bủn xỉn.
Đức bố thí là một đức hạnh tuyệt vời của con người, ai sống vời ḷng thương yêu th́ luôn luôn muốn giúp đỡ tất cả mọi người dù có hay không hoạn nạn hoặc đau khổ,...
Đức bố thí giúp diệt ḷng ích kỷ, bủn xỉn, tham lam trộm cắp và hẹp ḥi của con người. Chính Đức bố thí giúp cho con người gieo được nhân thiện có quả cuộc sống giàu sang đầy đủ. Những ai có cuộc sống nghèo đói là do thiếu đức bố thí. Do vậy giàu nghèo trên thế gian này không phải phụ thuộc và tôn giáo, học thức, dân tộc ( v́ ai cũng thấy trong tất cả mọi tôn giáo đều có người nghèo người giàu dù là dân tộc nào, có học hay không có học) mà chính là đức hiếu sinh bố thí.
Bố thí với ḷng thương yêu th́ vô cùng đẹp, v́ khi bố thí chỉ nghĩ đến niềm vui và hạnh phúc của người nhận, c̣n người bố thí lấy niềm vui và hạnh phúc của người nhận làm niềm vui và hạnh phúc cho ḿnh. Chính niềm vui và hạnh phúc đó sẽ theo ta măi măi đến cuối cuộc đời.
Ví dụ: Nhà ḿnh trồng bông, người ngoài đi ngang nhà thấy bông đẹp, thích và hái, không xin phép. Ḿnh thấy vậy th́ hăy lấy đó làm niềm vui, v́ bông ḿnh trồng đem niềm vui đến cho người khác. Nếu được th́ nói ngay những lời nói yêu thương “nếu cô thích th́ hái thêm về cắm trong nhà cho đẹp”. Nếu ḿnh nghĩ rằng ḿnh trồng bông chỉ để cho ḿnh ngắm thôi, chỉ để cho ḿnh hái thôi th́ ḿnh sống quá ích kỷ hẹp ḥi. C̣n khi ḿnh luôn sống biết chia sẽ những ǵ đẹp nhất, ngon nhất, tốt nhất cho người khác, ai thích cái ǵ ḿnh đang có th́ ḿnh luôn sẵn sàng cho đi, đó là ḿnh sống biết đem niềm vui đến cho người.
Khi người ta muốn cái ǵ mà đạt được toại nguyện th́ ai cũng vui. Ngay khi khi biết người khác muốn ǵ mà ḿnh đáp ứng ngay th́ ḿnh sẽ đem niềm vui đến cho họ. Đâu phải khi cho tiền người nghèo ḿnh mới vui đâu.
Ai biết sống yêu thương th́ hằng ngày có hằng trăm ngh́n cách để đem niềm vui đến cho mọi người. Đó là sống yêu thương. Khi các bạn sống yêu thương th́ mới nhận ra rằng sao chúng đơn giản, dễ dàng, gần gủi đến thế mà ḿnh đă bỏ qua và không biết từ bao lâu nay. Đức này là đức ly tham bố thí.
• Giúp người đừng tính thời gian. Đang giúp người th́ giúp cho trọn, cho xong rồi nghỉ. Thấy người vẫn làm th́ ḿnh cùng làm cho xong, đừng nghĩ rằng đă đến giờ nghỉ phải thôi việc. Khi ḿnh cùng làm chung với người cần giúp đỡ đến khi xong việc th́ ḿnh sẽ thấy sự vui mừng của họ. Đức này là đức bố thí.
• Sống biết cho đi những ǵ ḿnh thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất, quí nhất, kể cả hạnh phúc của ḿnh cho người khác, không phân biệt thân sơ và kẻ thù. Nếu ḿnh vui khi có những thứ thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất, quí nhất th́ người khác cũng vậy, cho nên trước khi cho ai vật ǵ th́ hăy lấy những thứ ḿnh thích nhất, ngon nhất, tốt nhất, đẹp nhất và quí nhất cho người khác.
Ví dụ ḿnh thích uống nước trái cây th́ hăy mời người nước trái cây thay v́ nước lạnh, ḿnh thích ăn trái cây th́ hăy mời người trái tươi tốt ngon mà ḿnh thích,… Như người mẹ thương yêu con cái luôn để giành những thứ tốt đẹp, ngon, mới, quí giá nhất cho con ḿnh. Đức này là đức tôn trọng bố thí.
• Mua đồ vật mà rẽ quá th́ trả tiền thêm. Ở Việt Nam có nhiều người từ quê ra chợ thị trấn bán vài món rau hay trái cây vườn kiếm thêm tiền mua gạo. Họ bán rẽ hơn chợ và nh́n trông rất tội nghiệp. Có nhiều người mua thấy vậy khi trả tiền th́ trả hơn một chút hoặc không cần tiền thối lại. Đó là một hành động sống thương yêu khéo léo thật là hay. Đây là đức
florida80
07-09-2019, 22:34
• Có ai nhờ giúp việc ǵ th́ đang bận hay tính làm việc ǵ cũng dời lại làm sau. Khi có ai nhờ làm việc ǵ là người đó tin tưởng ḿnh, hy vọng vào sự giúp đỡ của ḿnh, vậy chúng ta hăy sống thương yêu và đừng làm cho người khác thất vọng. Người có ḷng thương yêu luôn sẵn sàng vui vẻ giúp người mà không bao giờ nghĩ rằng người khác lợi dụng ḷng tốt của ḿnh. Đây là đức hoan hỷ bố thí.
• Có khi chúng ta cho ai đó mượn tiền hay mượn đồ vật mà trả chậm th́ chúng ta cũng vui vẻ, đừng hối thúc hay hỏi họ. Ai cũng có lúc khó khăn, ḿnh cũng có lúc như vậy th́ chớ nên làm khó người. Nếu ai cho mượn tiền hay mượn vật ǵ th́ nên nhớ rằng nếu chẳng may người mượn v́ lư do nào đó không trả được th́ ḿnh cũng sẵn ḷng cho họ luôn. C̣n không tính được chuyện này th́ thà không cho mượn v́ khi gặp chuyện không may xảy ra th́ t́nh cảm sẽ bị mất, kể cả anh em, bạn bè, vợ chồng, cha mẹ và con cái. Có thể ḿnh không nói ra nhưng người mượn cũng cảm thấy khó chịu. Đức này là đức tỉnh giác bố thí.
• Sống biết yêu thương mọi người và các loài vật sống xung quanh ḿnh. Loài vật nào cũng cần có sự sống, loài vật nào cũng phải kiếm ăn hằng ngày. Kiếm ăn rất khổ cực. Ḿnh đây cũng phải khổ cực đi làm hằng ngày kiếm tiền mua thức ăn th́ mọi người, mọi loài vật đều như vậy. Nếu có dư đồ ăn th́ ḿnh chia sẻ cho người khác, cho loài vật khác. Như vừa rồi trên TV có thống kê số tiền thu nhập của tổng thống Mỹ Obama trong đó ông có nhận 1.4 triệu đô cho giải Nobel, số tiền này ông tặng cho các quỹ từ thiện, ngoài ra c̣n một phần thu nhập của ông cũng đă làm từ thiện. Đức này là đức hiếu sinh bố thí.
• Khi sống với đức bố thí người bố thí nên biết cám ơn người nhận bố thí. Có thể câu nói này hơi lạ, xin các bạn đọc mẫu chuyện này. Thành La Phiệt thời Đức Phật có ông Hoàng rất hung bạo. Thêm vào đó quyền thế và địa vị của ông có thể giúp ông thủ tiêu tội án trước pháp luật, chưa một lời phải nào, một đạo giáo nào cảm hóa được ông. Một hôm ông gặp Phật. Đức Phật dạy cho ông niệm Phật: “Hăy tưởng niệm Phật đà, hăy từ bi thương người, hăy hùng lực cứu người
florida80
07-09-2019, 22:34
Đêm hôm ấy, ông suy nghĩ mông lung, ông nghĩ: “Nhớ Phật phải nhớ đến người nghèo khổ, tưởng Phật phải tưởng đến người nghèo khổ. Rồi mới sáng, ông đi t́m Phật. Giữa đường ông gặp một người hành khất ốm liệt bên vệ đường. Không suy nghĩ ông đến ân cần hỏi han và dốc hết tiền trong túi ra cho. Người ấy e sợ cám ơn rối rít. Nhưng ông chỉ bảo: V́ tưởng nhớ Phật nên tôi giúp anh. Anh nhận tiền này khiến tôi được phước, thế là tôi ơn anh chứ nào anh ơn ǵ tôi? Người hành khất nghe thế, lấy làm lạ v́ không lạ ǵ tính nết của ông và uy danh của đức Phật nữa. Bỗng nhiên người ấy cất tiếng niệm: “NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT” (kính lễ đấng giác ngộ). Ông Hoàng cũng bất giác niệm theo và đi mau t́m Phật. Khi gặp được Ngài, ông thuật rơ đầu đuôi mọi việc. Nghe xong đức Phật mỉm cười hiền từ bảo : Phải! Niệm Phật ông phải tưởng niệm người nghèo khó là để giúp đỡ họ. Tưởng niệm người nghèo khó, để giúp đỡ họ là tưởng niệm Phật đó.
Qua câu chuyện trên chúng ta thấy dù một người hung bạo, bảo thủ, kiêu mạn đến đâu cũng có tấm ḷng thương yêu. Chính ḷng thương yêu sẽ thay đổi tâm tánh của họ. Một vấn đề nữa chính là Phật dạy niệm Phật chính là sống như đời sống của Phật biết yêu thương mọi người, biết sống đạo đức không làm khổ ḿnh, khổ người và khổ các loài vật, đó chính là niệm Phật. Niệm Phật như vậy mới đúng là có ư nghĩa, là có trí tuệ.
Chính điều này mới thực tế, mang đến hạnh phúc thật sự. Đức Phật thường nói: “Trí tuệ ở đâu th́ giới luật ở đó, giới luật ở đâu th́ trí tuệ ở đó, giới luật làm thanh tịnh trí tuệ, trí tuệ làm thanh tịnh giới luật” Giới luật của đạo Phật chính là đạo đức, là đức hạnh của con người. Ai sống có đạo đức, chính người đó có trí tuệ. Đức này là đức bố thí khiêm tốn và đức minh mẫn.
(Theo blog Chánh Kiến)
florida80
07-09-2019, 22:35
"Lịch tŕnh" Lăo Hóa Của Các Bộ Phận Trong Cơ Thể
Theo thời gian, cơ thể con người sẽ bị lăo hóa, thể hiện bằng những biến đổi về h́nh thái và chức năng của các bộ phận của cơ thể. Quá tŕnh lăo hóa không diễn ra đột ngột, mà đến từ từ.
Vậy hăy xem lịch tŕnh lăo hóa của các bộ phận trong cơ thể như thế nào nhé.
Tim: Lăo hóa từ tuổi 40
Ở tuổi 40, mạch máu dần mất đi sự đàn hồi, động mạch cũng có thể trở nên cứng hoặc bị tắc, nguyên nhân gây ra sự thay đổi này là do chất béo tích tụ ở động mạch vành. Điều này làm cho hiệu quả truyền máu của tim tới toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu giảm xuống. Do đó, để giữ cho trái tim khỏe mạnh, tốt nhất bạn không nên ăn quá nhiều chất béo băo ḥa.
Phổi: Lăo hóa từ tuổi 20
Dung tích của phổi bắt đầu giảm dần từ tuổi 20. Đến tuổi 40, một số yếu tố như lồng ngực biến dạng, các khớp bị cứng, nhu mô phổi giảm đàn hồi... kết hợp với sự xơ cứng ở cơ bắp và xương sườn buồng phổi có thể khiến cho nhiều người bị khó thở.
Hoạt động của phổi gặp khó khăn, đồng nghĩa với việc không khí sau khi hít thở sẽ lưu lại trong phổi nhiều hơn dẫn tới khó thở.
Da: Lăo hóa từ khoảng tuổi 25
Cùng với sự giảm tốc của quá tŕnh tạo collagen, da bắt đầu lăo hóa tự nhiên từ tuổi 25. Các tế bào da chết sẽ không biến mất một cách nhanh chóng, trong khi lượng tế bào da mới có thể giảm đi chút ít. Kết quả là da sẽ xuất hiện nếp nhăn và trở nên mỏng hơn, ngay cả khi dấu hiệu lăo hóa da ban đầu có thể đến tận tuổi 35 mới xuất hiện.
Ngực: Lăo hóa từ tuổi 35
Phụ nữ đến tuổi 35, các mô vú và chất béo trong ngực bắt đầu mất dần, kích cỡ và sự căng đầy cũng giảm xuống. Từ tuổi 40, ngực phụ nữ bắt đầu chảy sệ, quầng vú (khu vực xung quanh đầu vú) bị thu hẹp mạnh.
Cơ quan sinh sản: Lăo hóa từ tuổi 35
Cơ quan sinh sản của các chị em bắt đầu suy giảm sau tuổi 35. Nội mạc tử cung có thể trở nên mỏng hơn, khiến việc thụ tinh gặp khó khăn hoặc tạo thành môi trường kháng tinh trùng. Khả năng sinh sản của đàn ông cũng bắt đầu suy giảm ở độ tuổi này. Sau tuổi 40, chất lượng tinh trùng giảm xuống, nên khả năng có con của nam giới cũng có dấu hiệu suy giảm.
Cơ bắp: Lăo hóa từ tuổi 30
Sau tuổi 30, tốc độ lăo hóa của cơ bắp c̣n nhanh hơn cả tốc độ phát triển. Ở độ tuổi này, hầu hết chúng ta có xu hướng tích trữ chất béo nhiều hơn và đốt cháy lượng calo ít hơn nên cơ bắp dần bị mất đi. Qua tuổi 40, tốc độ lăo hóa cơ bắp của con người càng tăng nhanh hơn. Thường xuyên luyên tập có thể giúp ngăn chặn sự .
Xương: Lăo hóa từ tuổi 35
Sau tuổi 35, xương bắt đầu ṃn và rơi vào quá tŕnh lăo hóa tự nhiên do các tế bào xây dựng xương hoạt động kém hơn. Xương của phụ nữ măn kinh ṃn nhanh hơn và có thể gây ra bệnh loăng xương. Kích thước và sự suy giảm mật độ xương có thể làm giảm chiều cao của bạn.
Răng: Lăo hóa từ tuổi 40
Khi chúng ta già đi, lượng nước bọt tiết ra cũng ít đi. Nước bọt có thể rửa sạch vi khuẩn, nếu nước bọt ít đi, răng và nướu của chúng ta dễ bị hôi. Sau khi các mô nha chu mất dần, nướu răng sẽ bị thu hẹp, đây là triệu chứng thường gặp ở người lớn trên 40 tuổi.
Thính lực: Lăo hóa từ khoảng tuổi 55
Hơn một nửa số người trên 60 tuổi có thể bị giảm thính lực do lăo hóa . Triệu chứng này gọi là điếc lăo hóa, là do sự thiếu “các tế bào lông” gây ra. Tế bào lông cảm quan trong tai có thể tiếp nhận sự rung động của âm thanh và truyền âm thanh tới năo bộ.
Theo TTVN
at 12:40 AM
florida80
07-09-2019, 22:40
Có Không, Một Tuổi Ǵa Hạnh Phúc
Trước hết phải nói ngay là không có cái gọi là “già”!
“ Khi người ta 20-30 tuổi, người ta c̣n quá trẻ; 30-40 tuổi, đang trẻ; 40-50, hăy c̣n trẻ; 50-60 trẻ không ngờ; 60-70 trẻ lạ lùng! và trên 70 ngựi ta trẻ vĩnh viễn!”… Ông Khai Trí, chủ nhà sách Khai Trí trước kia ở Saigon nói với tôi như vậy. Ông nói ông đọc được câu này trong một cuốn sách… Tây từ lâu lắm rồi!
C̣n Trịnh Công Sơn th́ bảo:“… Nói với một người trẻ, tôi già rồi em ạ là một điều vô lễ… Không có già không có trẻ…” ( Gió heo may đă về, ĐHN).
Th́ ra vậy! Vậy th́ cái tựa bài này “Có không, một tuổi già hạnh phúc?”, câu hỏi đặt ra đă sai ngay từ đầu rồi c̣n ǵ!
Già là một vấn đề văn hóa. Già Tây khác già Ta. Ở một xă hội nông nghiệp, lúa nước, già là một hănh diện. Già luôn được kính nể. Già làng. Kính lăo đắc thọ. Ông tiên nào cũng râu tóc bạc phơ. Phúc lộc
thọ luôn đi với nhau. Người chưa kịp già cũng làm bộ tằng hắng cho ra vẻ. Cho oai. Ngồi chiếu trên. C̣n Tây th́ khổ v́ già, ráng giấu đi.
Các mụ… phù thủy đều già, xấu xí, tàn ác. Các ông già th́ luôn biển lận, lẩm cẩm, làm tṛ cười. Cho nên già phải mang mặt nạ, cố nhí nhảnh, oai phong lẫm liệt.
Nhưng, nói vậy mà không phải vậy! Già có đó. Sanh bệnh lăo tử! Ngày nay tỷ lệ người già ngày càng đông, tuổi thọ ngày càng tăng, “ba cao một thấp” ngày càng nhiều. Một người bạn tôi ở Mỹ về nói bạn bè ḿnh lúc này đa số bị bệnh “Ba cao một thấp”. Tôi ngạc nhiên : “Ba cao một thấp là bệnh ǵ ?”. Th́ ra 3 cao là “cao máu” (tăng huyết áp), “cao đường” (tiểu đường), và cao mỡ (tăng cholesterol xấu). C̣n “một thấp?”, tôi hỏi. “Một thấp là Thấp khớp!”.
Già có đó. Nên đôi khi người ta cảm thán « nh́n lại ḿnh đời đă xanh rêu ! ». Hoặc đă phải tự nhắc đi nhắc lại, thôi, “…về thu xếp lại/ ngày trong nếp ngày/ vội vàng thêm những lúc yêu người… Cuồng phong cánh mỏi/ về bên núi đợi/ ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay…” (TCS).
Sư bà Diệu Không viết lúc ngoài tuổi 80:
Rù rờ đổ vở thật là hư!
Chẳng biết mần răng được nữa chừ!
Ăn uống văi rơi làm họ bực
Vào ra đụng chạm thấy ḿnh dư…
Người quen gặp lại nh́n ngơ ngẩn
Để trước quên sau kiếm mệt đừ
Đâu biết ngày nay ra thế ấy
Xưa kia lỗi lạc một tay cừ!
“Vào ra đụng chạm thấy ḿnh dư…” nghe mới cảm khái làm sao!
Để có hạnh phúc tuổi già, trước hết phải có sức khỏe. Cho nên Tổ chức Sức khỏe Thế giới (WHO) đề ra một định nghĩa sức khỏe cho người già có chút khác biệt : Sức khỏe của người già chủ yếu là phát triển và duy tŕ được sự sảng khoái (well-being) và hoạt động chức năng (function) về tâm thần, xă hội và thể chất của họ, bởi đa số các hoạt động chức năng xài lâu đều rệu rả, quá date, dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, lo âu, trầm cam
florida80
07-09-2019, 22:41
Sự khác biệt của định nghĩa này với định nghĩa chung về sức khỏe là đă đưa vấn đề “tâm thần” lên hàng đầu: làm sao phát triển và duy tŕ được sự sảng khoái và hoạt động chức năng tốt nhất về tâm thần (mental), rồi mới nói đến xă hội (social) và thể chất (physical). Tiếp theo đó là một định nghĩa về Chất lượng cuộc sống( Quality of life): “là những cảm nhận của các cá nhân về cuộc sống của họ trong bối cảnh văn hóa và các hệ thống giá trị mà họ đang sống, liên quan đến các mục đích, nguyện vọng, tiêu chuẩn và các mối quan tâm của họ” (WHO).
Rồi đưa ra một bảng các chỉ số để giúp ta đánh giá chất lượng cuộc
sống của ḿnh như T́nh trạng dinh dưỡng ra sao? Mức độ của sự mệt mỏi, đau nhức về thể chất?… Giấc ngủ và sự nghỉ ngơi? Tự nh́n nhận bản thân ḿnh thế nào? Có hài ḷng với dáng vẻ bên ngoài của ḿnh không? Khả năng suy nghĩ, học tập, trí nhớ? Mức độ vận động, đi lại, sinh hoạt ?
Khả năng thích ứng công việc hằng ngày? Các mối quan hệ cá nhân với gia đ́nh và xă hội chung quanh có duy tŕ tốt không? Nguồn tài chính có ổn định không? Môi trường nhà ở, đi lại, vui chơi giải trí thế nào, có an toàn không, có phù hợp không? v.v…
Đó là một ít trong hằng trăm câu hỏi đựơc đặt ra để giúp “đo lường”
một cách tương đối chất lượng cuộc sống. Như vậy chất lượng cuộc sống là những cảm nhận cá nhân, có tính chủ quan, phù hợp nếp sống văn hóa, hệ thống giá trị của riêng ḿnh chớ không phải được đánh giá bởi máy móc xét nghiệm của bác sĩ hay cách cân đong đo đếm của một nhân viên công tác xă hội nào đó, so sánh ta với người hàng xóm!
Tóm lại, tuổi già thường có được hạnh phúc khi:
- Chấp nhận. Hiểu luật vô thường/ Từ bi với ḿnh!
- Gần gũi những người trẻ…dễ thương,
- Có kư ức tốt về tuổi thơ và tuổi thanh niên,
- Tự tại: sắp xếp cuộc sống riêng của ḿnh, không bị áp đặt,
- Đựơc xă hội và gia đ́nh chấp nhận, tôn trọng,
Với những điều kiện cụ thể:
- Có sức khỏe tương đối ;
- Tài chánh tự chủ;
- Nhà ở an toàn; môi trường thuận lợi;
- Duy tŕ các mối quan hệ gia đ́nh/ bè bạn;
- Hoạt động xă hội phù hợp để thấy luôn hữu ích;
- Gần gũi với thiên nhiên;
- Giữ ngọn lửa nhiệt t́nh, niềm an lạc, thanh thản trong tâm hồn.
Có một lời khuyên của Tổ chức Y tế Thế giới để có một sức khỏe tốt:
SAFE. Tôi thêm chữ R thành SAFER (an toàn hơn). Đó là chữ viết tắt của các biện pháp : Smoking (không thuốc lá), Alcohol (giảm rượu), Food
(Dinh dưỡng đúng), Exercise (rèn luyện thể lực) và Respiration (Thở đúng phương pháp). Thuốc lá rơ ràng là có hại. Rượu th́ giảm thôi chứ không khuyên bỏ hẳn
Nguyễn Bỉnh Khiêm nói: “Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp/ Nh́n xem phú quư tựa chiêm bao”. “Sẽ nhắp” chứ không phải “sẽ nốc”!
Dinh dưỡng đúng là đừng quá cữ kiêng, thiếu calori, thiếu chất. Vận
động thể lực vừa sức, chủ yếu là tạo sức bền, dẻo dai… chớ không phải vai u thịt bắp!
Và cách thở tốt nhất là thở bụng, thở cơ hoành.
Tuệ Tĩnh, thế kỷ XIV nước ta cũng khuyên : « Bế tinh dưỡng khí tồn
thần/ Thanh tâm quả dục thủ chân luyện h́nh » ! Đời sống bây giờ tinh không bế, khí không dưỡng, thần không tồn, tâm náo loạn… bảo sao không sinh lắm chuyện!
Ngày xưa đời sống vật chất khó khăn mà sao an nhàn hơn: “Tháng giêng ăn Tết ở nhà/ Tháng hai cờ bạc tháng ba hội hè/ Tháng tư đong đậu nấu chè/ Ăn Tết Đoan Ngọ trở về tháng năm…”. C̣n nay ta có thiên lư nhăn, thuận phong nhĩ, “cân đẩu vân” và có đủ 72 phép thần thông các thứ chỉ trên một bàn tay với vài cái nút bấm… lẽ nào không có được hạnh phúc?
Có khi hạnh phúc sờ sờ đó mà ta không thấy biết, măi mê t́m kiếm đâu đâu: gia trung hữu bảo hưu tầm mích/ đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền (Cư trần lạc đạo, Trần Nhân Tông).
Tóm lại, có một tuổi già hạnh phúc đó vậy!
Đỗ Hồng Ngọc
florida80
07-10-2019, 23:06
Can computer use, crafts and games slow or prevent age-related memory loss?
New study looks at timing and number of mentally stimulating activities
American Academy of Neurology
Share
Print E-Mail
MINNEAPOLIS - A new study has found that mentally stimulating activities like using a computer, playing games, crafting and participating in social activities are linked to a lower risk or delay of age-related memory loss called mild cognitive impairment, and that the timing and number of these activities may also play a role. The study is published in the July 10, 2019, online issue of Neurology®, the medical journal of the American Academy of Neurology.
Mild cognitive impairment (MCI) is a medical condition that is common with aging. While it is linked to problems with thinking ability and memory, it is not the same as dementia. People with MCI have milder symptoms. They may struggle to complete complex tasks or have difficulty understanding information they have read, whereas people with dementia have trouble with daily tasks such as dressing, bathing and eating independently. However, there is strong evidence that MCI can be a precursor of dementia.
"There are currently no drugs that effectively treat mild cognitive impairment, dementia or Alzheimer's disease, so there is growing interest in lifestyle factors that may help slow brain aging believed to contribute to thinking and memory problems--factors that are low cost and available to anyone," said study author Yonas E. Geda, MD, MSc, of the Mayo Clinic in Scottsdale, Ariz., and a member of the American Academy of Neurology. "Our study took a close look at how often people participated in mentally stimulating activities in both middle-age and later life, with a goal of examining when such activities may be most beneficial to the brain."
For the study, researchers identified 2,000 people with an average age of 78 who did not have mild cognitive impairment. At the start of the study, participants completed a questionnaire about how often they took part in five types of mentally stimulating activities during middle-age, defined as ages 50 to 65, and in later life, age 66 and older. Participants were then given thinking and memory tests every 15 months and were followed for an average of five years. During the study, 532 participants developed mild cognitive impairment.
Researchers found that using a computer in middle-age was associated with a 48-percent lower risk of mild cognitive impairment. A total of 15 of 532 people who developed mild cognitive impairment, or 2 percent, used a computer in middle age compared to 77 of 1,468 people without mild cognitive impairment, or 5 percent. Using a computer in later life was associated with a 30-percent lower risk, and using a computer in both middle-age and later life was associated with a 37-percent lower risk of developing thinking and memory problems.
Engaging in social activities, like going to movies or going out with friends, or playing games, like doing crosswords or playing cards, in both middle-age and later life were associated with a 20-percent lower risk of developing mild cognitive impairment.
Craft activities were associated with a 42-percent lower risk, but only in later life.
The more activities people engaged in during later life, the less likely they were to develop mild cognitive impairment. Those who engaged in two activities were 28 percent less likely to develop memory and thinking problems than those who took part in no activities, while those who took part in three activities were 45 percent less likely, those with four activities were 56 percent less likely and those with five activities were 43 percent less likely.
"Our study was observational, so it is important to point out that while we found links between a lower risk of developing mild cognitive impairment and various mentally stimulating activities, it is possible that instead of the activities lowering a person's risk, a person with mild cognitive impairment may not be able to participate in these activities as often," Geda said. "More research is needed to further investigate our findings."
One strength of the study was the large number of participants; however a limitation was that participants were asked to remember how often they participated in mentally stimulating activities in middle-age, up to two decades before the study began, and their memories may not have been completely accurate.
florida80
07-10-2019, 23:06
Study suggests possible link between sugary drinks and cancer
Findings suggest limiting sugary drinks might contribute to a reduction in cancer cases, say researchers
BMJ
Share
Print E-Mail
A study published by The BMJ today reports a possible association between higher consumption of sugary drinks and and an increased risk of cancer.
While cautious interpretation is needed, the findings add to a growing body of evidence indicating that limiting sugary drink consumption, together with taxation and marketing restrictions, might contribute to a reduction in cancer cases.
The consumption of sugary drinks has increased worldwide during the last few decades and is convincingly associated with the risk of obesity, which in turn is recognised as a strong risk factor for many cancers. But research on sugary drinks and the risk of cancer is still limited.
So a team of researchers based in France set out to assess the associations between the consumption of sugary drinks (sugar sweetened beverages and 100% fruit juices), artificially sweetened (diet) beverages, and risk of overall cancer, as well as breast, prostate, and bowel (colorectal) cancers.
Their findings are based on 101,257 healthy French adults (21% men; 79% women) with an average age of 42 years at inclusion time from the NutriNet-Santé cohort study.
Participants completed at least two 24-hour online validated dietary questionnaires, designed to measure usual intake of 3,300 different food and beverage items and were followed up for a maximum of 9 years (2009-2018).
Daily consumption of sugary drinks (sugar sweetened beverages and 100% fruit juices) and artificially sweetened (diet) beverages were calculated and first cases of cancer reported by participants were validated by medical records and linked with health insurance national databases.
Several well known risk factors for cancer, such as age, sex, educational level, family history of cancer, smoking status and physical activity levels, were taken into account.
Average daily consumption of sugary drinks was greater in men than in women (90.3 mL v 74.6 mL, respectively). During follow-up 2,193 first cases of cancer were diagnosed and validated (693 breast cancers, 291 prostate cancers, and 166 colorectal cancers). Average age at cancer diagnosis was 59 years.
The results show that a 100 mL per day increase in the consumption of sugary drinks was associated with an 18% increased risk of overall cancer and a 22% increased risk of breast cancer. When the group of sugary drinks was split into fruit juices and other sugary drinks, the consumption of both beverage types was associated with a higher risk of overall cancer. No association was found for prostate and colorectal cancers, but numbers of cases were more limited for these cancer locations.
In contrast, the consumption of artificially sweetened (diet) beverages was not associated with a risk of cancer, but the authors warn that caution is needed in interpreting this finding owing to a relatively low consumption level in this sample.
Possible explanations for these results include the effect of the sugar contained in sugary drinks on visceral fat (stored around vital organs such as the liver and pancreas), blood sugar levels, and inflammatory markers, all of which are linked to increased cancer risk.
Other chemical compounds, such as additives in some sodas might also play a role, they add.
This is an observational study, so can't establish cause, and the authors say they cannot rule out some misclassification of beverages or guarantee detection of every new cancer case.
Nevertheless, the study sample was large and they were able to adjust for a wide range of potentially influential factors. What's more, the results were largely unchanged after further testing, suggesting that the findings withstand scrutiny.
These results need replication in other large scale studies, say the authors.
"These data support the relevance of existing nutritional recommendations to limit sugary drink consumption, including 100% fruit juice, as well as policy actions, such as taxation and marketing restrictions targeting sugary drinks, which might potentially contribute to the reduction of cancer incidence," they conclude.
florida80
07-10-2019, 23:07
No evidence of added benefit for most new drugs, say researchers
International drug development processes and policies are responsible and must be reformed
BMJ
Share
Print E-Mail
More than half of new drugs entering the German healthcare system have not been shown to add benefit, argue researchers in The BMJ today.
Beate Wieseler and colleagues at the German health technology assessment agency IQWiG (Institute for Quality and Efficiency in Health Care) say that international drug development processes and policies are responsible and must be reformed.
Between 2011 and 2017, IQWiG assessed 216 drugs entering the German market following regulatory approval, they explain. Almost all of these drugs were approved by the European Medicines Agency for use throughout Europe.
Yet only 54 (25%) were judged to have a considerable or major added benefit. In 35 (16%), the added benefit was either minor or could not be quantified. And for 125 drugs (58%), the available evidence did not prove an added benefit over standard care in the approved patient population.
The situation is particularly shocking in some specialties, they add. For example, in psychiatry/neurology and diabetes, added benefit was shown in just 6% (1/18) and 17% (4/24) of assessments, respectively.
Some people have argued that limited information at the time of regulatory approval (and thus widespread use by patients) is the price to be paid for early access to innovative drugs, explain the authors.
The reality, however, looks quite different. For instance, an evaluation of cancer drugs approved by the EMA between 2009 and 2013 showed that most had been approved with no evidence of clinically meaningful benefit on patient relevant outcomes (survival and quality of life), and several years later little had changed.
What's more, postmarketing studies often do not happen and globally, regulators do little to sanction non-compliant companies, they write.
Evidence also suggests that many of the investigated drugs add benefit only in subgroups of patients. "For the overall patient population, the current output of drug development may thus be resulting in even less progress than our assessments suggest," argue the authors.
Clinicians and patients deserve impartial and complete information on what to expect from a certain treatment, including information on the benefit of alternative treatments or no treatment, write the authors. But given the current information gaps this is not possible.
"As a consequence, patients' ability to make informed treatment decisions consonant with their preferences might be compromised, and any healthcare system hoping to call itself 'patient centred' is falling short of its ethical obligations."
They believe that regulators should become far less tolerant of shortened drug development programmes, and instead should demand robust evidence from longer term and sufficiently large randomised controlled trials to prove efficacy and safety, which in parallel could be used to collect data for health technology assessment.
Information gaps could be closed further by a mandatory requirement to conduct active controlled trials, they add. While reimbursement and pricing decisions "should avoid incentivising marginal outcomes for patients or outcomes based on highly uncertain evidence, but rather reward the achievement of relevant outcomes."
In the longer term, health policy makers need to take a more proactive approach, they write. "Rather than waiting for drug companies to decide what to develop, they could define the health system's needs and implement measures to ensure the development of the treatments required."
They conclude: "Combined action at EU and national levels is required to define public health goals and to revise the legal and regulatory framework, including introducing new drug development models, to meet these goals and focus on what should be the main priority in healthcare: the needs of patients."
florida80
07-10-2019, 23:08
News Release 10-Jul-2019
Understanding how the mTOR complex comes together
Learning more about a specific protein complex and how it works is a stepping stone for others who might look for cancer therapies or ways to help treat diabetes and other diseases.
Brigham Young University
Share
Print E-Mail
In the world of biology, each individual cell also has many moving parts and pieces, each with specific roles and places to be. If one of those pieces isn't working correctly, it can affect the entire cell.
For the past five years, researchers at Brigham Young University have studied protein complexes that have the job of regulating cell growth and survival, processes that are essential for cells the grow healthily. Consequently, these protein complexes are also a target for cancer and other diseases.
The team is working to better understand the role and functionality of the complex, named the mechanistic target of rapamycin - or mTOR for short.
Learning more about mTOR and how it works is a stepping stone for others who might look for cancer therapies or ways to help treat diabetes and other diseases.
"We are not developing cancer therapies directly, but we contribute to the fundamental understanding of cellular function that underlies those types of treatments," said BYU professor and lead author Barry Willardson.
In a study published in Nature Communications, Willardson, along with several others, including current BYU graduate students Nicole Tensmeyer and Grant Ludlam, looked at how the mTOR complexes are assembled.
In a cell, proteins seldom work on their own, they work in complexes with other proteins. In this instance, mTOR has subunits called mLST8 and Raptor, two proteins that help to stabilize mTOR.
"Proteins are made as a linear string of amino acids, but eventually they have to come together into a three-dimensional shape," Tensmeyer said. "How they fold into this shape affects the way they can function. Additionally, they have to be in a very specific shape to work properly. Sometimes that can happen without assistance but sometimes it needs help getting into that shape, and that's where a chaperonin comes into play."
Much like an adult chaperone would watch over a group of children, a chaperonin is a cellular machine that supervises proteins and helps them get folded into the aforementioned specific shapes or get into position to operate correctly. In the case of the mTOR complex, a chaperonin called CCT is needed to fold both mLST8 and Raptor and help them assemble with mTOR.
"The folding done by CCT is normally a good thing," Ludlam said. "But in diseases like diabetes or cancer, mTOR can get out of control. We think if we can stop CCT from folding mLST8 then we can stop the cancer progression."
The group at BYU worked closely with scientists in Spain who were able to view the complex with a cryo-electron microscope, a cutting-edge instrument that uses electrons to give researchers an almost atomic-level look at the complexes and allows them to understand what is going on at the molecular level.
florida80
07-10-2019, 23:09
News Release 10-Jul-2019
Loneliness heightened among gay men in certain age group in China
Research shows men in 25-29 age group in China are eight times more likely to feel criticized and rejected than younger men in that country.
University of Hawaii at Manoa
Share
Print E-Mail
Gay men in China ages 25-29 are eight times more likely to feel criticized and rejected compared with men in that country ages 20 or younger, new University of Hawaii at Manoa research shows.
The reason may be that 25- to 29-year-olds tend to be out of college and in the workforce, where they may face overwhelming social discrimination, according to a study co-authored by Assistant Professor Thomas Lee in the Office of Public Health Studies at the Myron B. Thompson School of Social Work.
"There is great pressure from society and family that may be imposed on Chinese gay men," said Lee. "We found that these men feel criticized and rejected, and that these feelings are linked with loneliness."
The study, published in the International Journal of Environmental Research and Public Health, is part of a recent effort among public health researchers to develop a better understanding of the mental health of the LGBTQ community.
Lee and colleagues administered questionnaires to 367 gay men in China. Some of the surveys were conducted face-to-face, but the majority were administered online. More specifically, the link to the survey was shared with live-chat applications specifically designed for gay men in China.
The men answered questions that allowed the researchers to measure feelings of loneliness and whether the study subjects were experiencing depression, anxiety or other psychological problems.
Several of the questions were aimed at measuring the men's degree of "interpersonal sensitivity," defined as a person's propensity to perceive and elicit criticism and rejection from others. People who are high in interpersonal sensitivity may have difficulty in communicating with others and are susceptible to depression and anxiety.
The findings showed that gay men who had no siblings or college degree and who earned less money than average were more likely have a high degree of interpersonal sensitivity and loneliness. Also, those who had experienced more sexual partners during their lifetimes showed lower measures of interpersonal sensitivity and loneliness.
There was no link between disclosing one's sexual identity to others and men's degree of interpersonal sensitivity, however, men who had disclosed their sexual identity to others felt less lonely.
"Traditional Chinese culture puts a strong emphasis on family inheritance and reproduction," said Lee. "Our results suggest that we need to be more aware of Chinese gay men's mental health and that everyone, especially family members, should offer more support to Chinese gay men and work to create a social environment that is more open and inclusive."
florida80
07-10-2019, 23:12
Ped EM docs at risk for developing compassion fatigue, burnout, low compassion satisfaction
Society for Academic Emergency Medicine
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: SurveyMonkey of 390 United States pediatric emergency medicine physicians using CFST. view more
Credit: KIRSTY CHALLEN, B.SC., MBCHB, MRES, PH.D., LANCASHIRE TEACHING HOSPITALS, UNITED KINGDOM
DES PLAINES, IL -- Pediatric emergency medicine (PEM) physicians are at risk for developing compassion fatigue (CF), burnout (BO), and low compassion satisfaction (CS), but proactive awareness of these phenomena and their predictors may allow providers to better manage the unique challenges and emotional stressors of the pediatric ED to enhance personal well-being and professional performance. That is the conclusion of a study to be published in the July 2019 issue of Academic Emergency Medicine (AEM), a journal of the Society for Academic Emergency Medicine (SAEM).
The lead author of the study is Jeanie L. Gribben, an MD candidate in the Division of Newborn Medicine and Department of Pediatrics, Kravis Children's Hospital, Mount Sinai Medical Center and Icahn School of Medicine at Mount Sinai, New York, NY
The findings of the study are discussed in a recent AEM podcast, "A Cross?sectional Analysis of Compassion Fatigue, Burnout, and Compassion Satisfaction in Pediatric Emergency Medicine Physicians in the United States."
Gribben et al. suggest that while CO, BO, and CS are distinct phenomena, there are degrees of overlap among their predictive factors that may be ripe for intervention. At the individual level, they suggest the key to provider well-being are positive interpersonal relationships, including therapeutic discussion with loved ones and compassionate connections with coworkers. At the institutional level, the authors recommend providing outlets for coping with difficult clinical situations. They also suggest that optimization of the physical work environment and administrative requirements may similarly improve health across all domains. Additionally, promoting self?care at both the personal and professional levels is essential to augment CS and protect against CF and BO in order to sustain emotional well?being throughout one's career.
Commenting on the study is Nathan Kuppermann, MD, MPH, a distinguished professor in the Departments of Emergency Medicine and Pediatrics and the Bo Tomas Brofeldt Endowed Chair in the Department of Emergency Medicine at the University of California, Davis School of Medicine:
"Burnout (BO) is highly prevalent among general emergency physicians; however, BO (and related compassion fatigue [CF] and compassion satisfaction [CS]) have not been studied comprehensively in groups of pediatric emergency physicians. In this study, although limited in sample size, and greatly focused on Caucasian women physicians in academic centers, BO, CF and CS were present in between 16-22 percent of respondents. The study analyses highlight the importance of interpersonal relationships, both with loved ones and coworkers, organization of the physical work environment, and mindfulness by employers of administrative burden on clinicians. For both their own well-being and for the benefit of their patients, we can no longer ignore the emotional health of clinicians
florida80
07-10-2019, 23:13
News Release 10-Jul-2019
No link between flu vaccine in pregnancy and later health problems in children
Results suggest flu vaccination during pregnancy is safe for mother and offspring
BMJ
Share
Print E-Mail
There is no association between exposure to the 2009 H1N1 "swine flu" vaccine during pregnancy and health problems in early childhood, concludes a study from Canada published by The BMJ today.
These results are reassuring and suggest the influenza vaccination during pregnancy is safe for both mother and offspring.
Pregnant women and their newborns are considered to be at high risk of serious illness during flu pandemics and seasonal epidemics. As such, many countries advise all pregnant women to have a flu vaccine, which can protect both mothers and their young infants from the flu.
But uptake is low, with safety concerns a common reason given for not being immunised, especially across Europe and in North America.
And although substantial evidence supports the safety of flu vaccination with respect to newborn health, few studies have assessed the health of older children who were exposed to flu vaccination in the womb.
So researchers based in Canada and the United States decided to evaluate the relation between 2009 pandemic H1N1 influenza vaccination during pregnancy and health outcomes in the children during the first five years of life.
Using a provincial birth registry linked with health records, they identified all live born infants from November 2009 to October 2010 in Ontario, Canada and tracked the health of these children until 5 years of age.
Of 104,249 children, 31,295 (30%) were born to vaccinated mothers.
No elevated risk was found for cancer, infections, chronic diseases, hospital admissions or death in the children of vaccinated mothers.
One outcome, childhood gastrointestinal infections, was slightly lower in children born to vaccinated mothers and one other, childhood asthma, was slightly higher in children born to vaccinated mothers. But these associations were very small and the researchers say they cannot rule out the possibility that this may have been due to other unmeasured (confounding) factors that could not be fully accounted for in the analysis.
This is an observational study, and as such, can't establish cause. However, the results were largely unchanged after further analyses, and are consistent with results from other similar studies.
As such, the researchers say their results are reassuring and support the safety profile of 2009 pandemic H1N1 influenza vaccination during pregnancy.
Future studies in different settings and with different influenza vaccine formulations such as seasonal vaccines, "are important for developing the evidence base on longer term pediatric outcomes following influenza vaccination during pregnancy," they conclude.
The message is clear: influenza vaccination during pregnancy is, by all available evidence, safe for mother and offspring, say researchers in a linked editorial.
"Especially in this era of 'anti-vaxx' anxiety and misinformation, it is our duty to be clear: vaccination of pregnant women saves lives," they conclude.
florida80
07-10-2019, 23:13
News Release 10-Jul-2019
Novel therapy for acute migraine shows promise in phase 3 clinical trial
New England Journal of Medicine paper confirms that treatment eliminates pain and other symptoms
Albert Einstein College of Medicine
Share
Print E-Mail
July 10, 2019--(BRONX, NY)--A drug belonging to a new generation of acute migraine headache treatments was found to eliminate pain and reduce bothersome symptoms for people with migraine in a large-scale trial reported in the July 11 issue of The New England Journal of Medicine. The drug, rimegepant, is awaiting U.S. Food and Drug Administration approval and may offer advantages over currently available migraine medications. The study was led by researchers at Albert Einstein College of Medicine and Montefiore Health System.
"For the first time in nearly three decades, people with migraine not helped by existing medications may have a new option to find relief during attacks," said Richard B. Lipton, M.D., the study's first author and Edwin S. Lowe Professor and vice chair of the Saul R. Korey Department of Neurology at Einstein and director of the Montefiore Headache Center.
Debilitating Disorder
Migraine headache affects about 12 to 14% of people, or more than a billion individuals worldwide. This chronic neurologic disorder involves periodic attacks of head pain along with symptoms that may include nausea as well as sensitivity to light and sound. More than three-quarters of migraine sufferers experience at least one migraine attack per month, and more than half are severely impaired during their attacks.
Currently, many people with migraine take triptan drugs (examples include sumitriptan, eletriptan, and rizatriptan), which were introduced in the 1990s. Triptans halt acute migraines by stimulating serotonin receptors, which in turn reduces inflammation and constricts blood vessels. But triptans don't help everyone, they can produce intolerable side effects, and--since they constrict vessels--shouldn't be taken by people with cardiovascular disease (CVD) or major CVD risk factors.
New Mechanism for Relief
People not helped by triptans, or those who can't take them, may benefit from the new class of drugs called, gepants, which includes rimegepant. Gepants work by targeting the receptors for a small protein, called CGRP, long implicated in migraine. During migraine attacks, CGRP is released resulting in pain. Gepants relieve the pain and other symptoms of migraine by blocking the CGRP pathway.
The New England Journal of Medicine trial assessed rimegepant, in a randomized double-blind trial involving more than 1,000 men and women with migraine at 49 centers in the U.S. The participants were instructed to take a tablet of rimegepant, or a matching placebo tablet, during a migraine attack, once moderate or severe pain developed. Before taking the tablet and for 48 hours afterwards, patients answered questions in an electronic diary concerning their pain and their most bothersome symptoms. Participants chose their most bothersome symptom from a list, including intolerance to light, intolerance to loud sounds, or nausea.
Two hours after taking their tablets, 19.6% of patients in the rimegepant group were free from pain compared with 12.0% in the placebo group--a statistically significant difference. Freedom from their most bothersome symptoms occurred in 37.6% of patients in the rimegepant group and 25.2% in the placebo group. Side effects were minimal, with nausea and urinary tract infections the only adverse effects reported in more than 1% of patients in each group and no adverse CVD effects observed.
"These results confirm that rimegepant's mechanism of action--blocking the CGRP pathway--effectively relieves pain and associated symptoms that occur during acute migraine attacks," said Dr. Lipton. "As someone who has studied CGRP blockers for more than a decade, I'm gratified to see their benefits confirmed in a large-scale clinical trial."
florida80
07-10-2019, 23:14
News Release 10-Jul-2019
Antibiotic stewardship intervention improves prescribing for acute respiratory infection
Society for Academic Emergency Medicine
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Cluster randomized trial: adapted vs enhanced stewardship intervention in four emergency departments, five urgent care centers. view more
Credit: Kirsty Challen, B.sc., Mbchb, Mres, Ph.d., Lancashire Teaching Hospitals, United Kingdom
DES PLAINES, IL -- Antibiotic stewardship interventions for acute respiratory infection (ARI) is feasible and effective and can significantly reduce overuse in the emergency department (ED) and urgent care center (UCC) settings. That is the conclusion of a study to be published in the July 2019 issue of Academic Emergency Medicine (AEM), a journal of the Society for Academic Emergency Medicine (SAEM).
The multicenter interventional study -- the first to evaluate the effectiveness of the Core Elements of Outpatient Antibiotic Stewardship when implemented as a bundle -- compared two approaches designed to help physicians make better antibiotic-prescribing decisions for viral acute respiratory infections (ARIs) without limiting the choices available.
The lead author of the study is Kabir Yadav, MD, MS, MSHS, Department of Emergency Medicine, Harbor?UCLA Medical Center, Torrance, CA and the Los Angeles Biomedical Research Institute, Torrance, CA.
Yadav, et al. found that while overall performance improvements are still needed in systems with both high and low performers, the study demonstrates that getting to zero inappropriate antibiotic use for ARIs is a potentially achievable goal, and for those institutions with average or high inappropriate prescribing rates, antibiotic overuse can be cut by one?third, with attention to the problem.
Commenting on the study is David A. Talan, MD, professor of medicine in residence (emeritus), David Geffen School of Medicine at UCLA and chair emeritus, Department of Emergency Medicine Faculty, Division of Infectious Diseases, Olive View-UCLA Medical Center:
"While this study did not demonstrate a significant reduction in inappropriate antibiotic use for upper respiratory tract infections with an enhanced educational campaign supplemented by peer comparison, the good news is that its rates are already remarkably low (~5%) in some emergency departments (EDs), and these campaigns appear feasible for EDs seeking more comprehensive models to improve stewardship and for application to other targets, such as urinary treat infections and shotgun empirical broad-spectrum IV treatments (e.g., vancomycin and piperaciilin/tazobactam)."
florida80
07-10-2019, 23:14
News Release 10-Jul-2019
Robotic pancreas transplant offers hope for obese patients with Type 1 diabetes
University of Illinois at Chicago
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Left to right: Dr. Mario Spaggiari, Arlys Martinez and Dr. Enrico Benedetti. view more
Credit: Fatemi Hossein.
For patients with Type 1 diabetes who don't respond well to insulin or have other serious medical complications caused by their disease, pancreas transplantation offers hope for a cure. But obese candidates who need a pancreas transplant often are denied the procedure because of poor outcomes, including high rates of incision infections, which are linked to an increased risk for failure and loss of the implanted organ.
But now, surgeons at UI Health have demonstrated that obese patients with Type 1 diabetes can safely receive a pancreas transplant when the surgery is performed robotically. Their findings are published in the journal Transplant International.
"The incidence of obesity among diabetic patients has risen dramatically over the past decades," said Dr. Mario Spaggiari, assistant professor of surgery in the UIC College of Medicine, and lead author of the paper. "We have shown that by using robotic surgical techniques, this population can be safely transplanted, meaning that those who would have previously been denied can have access to this procedure that can vastly improve quality of life."
Patients with diabetes who receive a pancreas transplant often can stop taking insulin, but they must stay on an anti-rejection drug regimen. Pancreas transplantation to treat Type 1 diabetes is not a first-line treatment for the disease and is only performed in patients who don't respond to insulin injections, and who have other severe complications that arise from their diabetes.
The procedure currently is performed using open surgical techniques where a single, long incision is made. The longer the incision, the higher the risk for an infection in the healing incision, which can lead to failure of the implanted organ. Robotic pancreas transplantation can be performed using a small, 5-centimeter incision, where the new organ will be slipped into the body, and four, 1-centimeter incisions for the surgical robot's arms.
Dr. Enrico Benedetti, professor and head of surgery at the UIC College of Medicine, and his colleagues pioneered the use of robotic surgery for kidney transplantation in obese patients who were routinely denied the procedure because of poor outcomes. Benedetti is a co-author on the paper.
Spaggiari, Benedetti and their colleagues looked back at the records of pancreas transplant patients who had procedures that took place at UI Health over a four-year period ending in December 2018. Forty-nine patients received a pancreas transplant over that time. Seventy-seven percent of the patients had Type 1 diabetes, and 70% had end-stage renal disease requiring dialysis. The average age of the patients was 43 years old.
Patients with body mass indices at or above 30 (indicative of obesity) underwent procedures using robotically assisted surgical techniques. Ten of the procedures were performed robotically, and 39 were performed using traditional, open surgical techniques. Eight of the 10 patients who underwent robotically assisted pancreas transplantation also received a kidney during the procedure. Of the 39 patients who received a pancreas using traditional surgical techniques, 37 received a kidney at the same time.
Compared with patients who underwent traditional open transplantation, those who underwent the robotically assisted procedure had less blood loss, and surgical complication rates were similar in both groups. The length of post-operative hospitalization was shorter for patients who underwent the robotic procedure. None of the patients who underwent robotic pancreas transplant developed any wound complications.
"We think that robotic techniques can also be used to improve outcomes for normal weight patients who need pancreas transplants because of the reduced risk for incision infection, which is linked to a higher risk of losing the transplanted organ," said Dr. Enrico Benedetti, a co-author on the paper.
Arlys Martinez, 45, of Plainfield, Illinois, was a recipient of a combined pancreas and kidney transplant at UI Health in March 2018. Martinez suffered from Type 1 diabetes since she was a girl, and her diabetes eventually led to kidney failure, which required that she go on dialysis in January. Due to her restricted ability to exercise and water retention caused by the dialysis, she was considered too overweight to undergo pancreas transplantation at other hospitals.
"I was told at other hospitals that I would have to lose a significant amount of weight in order to get the pancreas," Martinez said. "I was cleared for the kidney, but with the pancreas transplant, they didn't want to do the surgery because of the large incisions that would be required because of my weight. But it was too hard for me to lose weight at that time because I was so tired and bloated."
Ultimately, Martinez came to UI Health and was able to receive both a kidney and a pancreas using minimally invasive robotic surgery.
"I am actually a really good eater -- I eat mostly organic, and I knew I could lose the weight after the transplant, but only UI Health gave me the chance to prove that," she said.
Martinez was able to go off insulin after her transplant, and has so far lost more than 20 pounds, and continues to lose weight. She is looking forward to feeling better and better every day.
florida80
07-10-2019, 23:16
Ped EM docs at risk for developing compassion fatigue, burnout, low compassion satisfaction
Society for Academic Emergency Medicine
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: SurveyMonkey of 390 United States pediatric emergency medicine physicians using CFST. view more
Credit: KIRSTY CHALLEN, B.SC., MBCHB, MRES, PH.D., LANCASHIRE TEACHING HOSPITALS, UNITED KINGDOM
DES PLAINES, IL -- Pediatric emergency medicine (PEM) physicians are at risk for developing compassion fatigue (CF), burnout (BO), and low compassion satisfaction (CS), but proactive awareness of these phenomena and their predictors may allow providers to better manage the unique challenges and emotional stressors of the pediatric ED to enhance personal well-being and professional performance. That is the conclusion of a study to be published in the July 2019 issue of Academic Emergency Medicine (AEM), a journal of the Society for Academic Emergency Medicine (SAEM).
The lead author of the study is Jeanie L. Gribben, an MD candidate in the Division of Newborn Medicine and Department of Pediatrics, Kravis Children's Hospital, Mount Sinai Medical Center and Icahn School of Medicine at Mount Sinai, New York, NY
The findings of the study are discussed in a recent AEM podcast, "A Cross?sectional Analysis of Compassion Fatigue, Burnout, and Compassion Satisfaction in Pediatric Emergency Medicine Physicians in the United States."
Gribben et al. suggest that while CO, BO, and CS are distinct phenomena, there are degrees of overlap among their predictive factors that may be ripe for intervention. At the individual level, they suggest the key to provider well-being are positive interpersonal relationships, including therapeutic discussion with loved ones and compassionate connections with coworkers. At the institutional level, the authors recommend providing outlets for coping with difficult clinical situations. They also suggest that optimization of the physical work environment and administrative requirements may similarly improve health across all domains. Additionally, promoting self?care at both the personal and professional levels is essential to augment CS and protect against CF and BO in order to sustain emotional well?being throughout one's career.
Commenting on the study is Nathan Kuppermann, MD, MPH, a distinguished professor in the Departments of Emergency Medicine and Pediatrics and the Bo Tomas Brofeldt Endowed Chair in the Department of Emergency Medicine at the University of California, Davis School of Medicine:
"Burnout (BO) is highly prevalent among general emergency physicians; however, BO (and related compassion fatigue [CF] and compassion satisfaction [CS]) have not been studied comprehensively in groups of pediatric emergency physicians. In this study, although limited in sample size, and greatly focused on Caucasian women physicians in academic centers, BO, CF and CS were present in between 16-22 percent of respondents. The study analyses highlight the importance of interpersonal relationships, both with loved ones and coworkers, organization of the physical work environment, and mindfulness by employers of administrative burden on clinicians. For both their own well-being and for the benefit of their patients, we can no longer ignore the emotional health of clinicians."
florida80
07-10-2019, 23:16
How sounds, shapes, speech and body movements convey emotion through one shared property
Dartmouth College
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Characteristic angry and sad drawings from study 3, after smoothing and corner detection. Corners are marked with red '+' signs. Among the study's participants, angry drawings had a mean of... view more
Credit: Graphic compiled by Beau Sievers. (Figure 5 from the paper).
Death metal band logos often have a spiky look while romance novel titles often have a swirly script. The jaggedness or curviness of a font can be used to express an emotional tone. A Dartmouth study published in the Proceedings of the Royal Society B finds that sounds, shapes, speech and body movements convey emotional arousal the same way across the senses. The findings explain why nearly anything can have an emotional tone, including art, architecture and music.
"Our study set out to better understand how we express and read emotional arousal, which is fundamental to our core emotional state. We wanted to see if there is a low-level mechanism that allows us to decode emotional arousal information from the movements and sounds that people and animals make," says lead author Beau Sievers, a postdoctoral student of psychology at Harvard University, who was a graduate student in the department of psychological and brain sciences at Dartmouth at the time of the study. "Our results show how the spectral centroid, or the balance of high-frequency versus low-frequency energy present in sounds, shapes and movements, allows us to express and understand emotional arousal," adds Sievers.
The spectral centroid is essentially a multi-sensory measure of spikyness. The results explain why Zen gardens and brutalist architecture have very different emotional effects, as well as why things like clouds and lullabies seem to go together even though one is seen and the other is heard: We match them based on the spectral centroid.
"In a series of studies, we demonstrate that people automatically perceive the frequency spectrum of whatever is coming into their ears and eyes and compute the average--the spectral centroid," explains senior author Thalia Wheatley, a professor of psychological and brain sciences at Dartmouth, and principal investigator of the Dartmouth Social Systems Laboratory . "This is how people quickly identify the amount of emotional arousal in a person's voices and movements but also in abstract shapes and sounds, such as why spiky shapes seem to convey higher arousal than rounded shapes," she added.
To test whether the spectral centroid is used to express and understand emotional arousal, the researchers conducted five mini-studies, some of which asked participants to make judgements about the emotional arousal of shapes, sounds and movements. The researchers tested if the spectral centroid of the stimulus could be used to predict participants' emotional arousal judgements. The following are highlights from three of the mini-studies:
• The authors used a computer program to randomly create hundreds of shapes and sounds. Participants were asked to look at shapes and listen to sounds and judge their levels of emotional arousal. As the study reports, shapes and sounds which had a high spectral centroid were associated with high-arousal emotions (angry, excited), whereas the lower spectral centroid shapes and sounds were associated with low-arousal emotions (sad, peaceful).
• Participants were asked to draw shapes that were angry, sad, excited, or peaceful. The researchers then estimated the spectral centroids of the drawings by counting how many corners they had. The results revealed that angry and excited shapes had between 17 and 24 corners on average, while sad and peaceful shapes had between 7 and 9 corners on average. The spectral centroid could be used to predict the emotional arousal of shapes with close to 80 percent accuracy.
• The researchers examined real-world recordings of people's body movements or of people speaking (in German), to see if the spectral centroid of the voices and movements could be used to predict participants judgements of emotional arousal. The researchers found that higher spectral centroids predicted judgements of higher emotional arousal.
The researchers explain that multi-sensory associations with emotions have been known for a long time but why they occur has been a mystery until now.
florida80
07-10-2019, 23:17
News Release 10-Jul-2019
How primary care physicians can make Astana work
The essential role of Primary care professionals in achieving Health for all -- how to make 'Astana' work
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
The Astana Declaration, adopted by the World Health Organization in October 2018, acknowledges the importance of primary health care to achieve better health outcomes globally. But how, the authors ask, can physicians make this declaration work? Family physicians, the authors argue, can serve an important role in improving primary health care if they are better integrated "horizontally," translating their localized knowledge of health trends to wider populations and communities. Conversely, data on wider populations needs to be better translated to specific communities to "help primary health care address social determinants of health as part of individual care." Besides ongoing advocacy for comprehensive primary care, and strengthening of professionalism through teaching and practice development, the Astana declaration should be amended to include: "engagement with policy makers and public health to detail the professional contribution of primary care in the broader context of primary health care to secure person centered, population oriented integrated care."
florida80
07-10-2019, 23:17
News Release 10-Jul-2019
A new approach to primary care: Advanced team care with in-room support
Powering-up primary care teams: Advanced team care with in-room support
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
In this special report, the authors argue that the current primary care team paradigm is underpowered, in that most of the administrative responsibility still falls mainly on the physician. Jobs not requiring a medical education, such as entering data into electronic health records, should not be handled by physicians and advanced practitioners. The authors propose a model where a physician with two or three highly trained "care team coordinators" share patient responsibilities, with the CTCs organizing the visit, completing documentation, and coordinating follow-up care, and the physician handling components of the visit that require more complex decision making. There is evidence that this model improves patient care, reduces physician burnout, and is financially sustainable. The authors identify a number of themes, or mindsets, such as the idea that technology can replace people, that are barriers to implementation of these models in family medicine.
florida80
07-10-2019, 23:19
News Release 10-Jul-2019
Nonphysician practitioners absorbing more new patient requests post Affordable Care Act
Primary care appointments for Medicaid beneficiaries with advanced practitioners
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
The advent of the Affordable Care Act has led to millions of new patients seeking primary care. Because the number of primary care physicians has remained stable, access to care has been a concern. This "secret shopper" study performed between 2012 and 2016 showed that the proportion of primary care appointments scheduled for Medicaid patients with nonphysician advanced practitioners, like nurse practitioners and physician assistants, increased from 7.7% to 12.9% across a sample of 3,742 randomly selected primary care practices in 10 states. This roughly corresponds with the decrease in the rate of uninsured Americans and with the increase in Medicaid recipients since the Affordable Care Act began. The number of appointments scheduled with nonphysician advanced practitioners was higher at federally qualified health centers than other non-FQHC clinics. The findings suggest that practices may be relying on nonphysician health professionals to accommodate new Medicaid beneficiaries.
florida80
07-10-2019, 23:20
News Release 10-Jul-2019
Are physical examinations really necessary?
Family physicians' experiences of physical examination
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
As technology has gained ground in medicine and critics have called into question the diagnostic accuracy of physical examinations, what place does the practice of the physical exam have in today's clinic? In depth, qualitative interviews with 16 family physicians in Canada revealed a common view that physical examinations help promote a healthy patient-physician relationship and constitute an integral part of being a good doctor. Guided by principles of phenomenology, which considers how human beings experience a certain phenomenon--in this case, the physical examination itself--the research found that in addition to diagnostic information gained in physical examinations, the empathic benefits of "laying on hands" served as an important reminder of the physician's role as healer. At a time when contemporary clinical practice is grappling with the influx of emerging diagnostic technology, the physical exam is seen by many doctors as a grounding and centering element of the time-honored art of family medicine.
florida80
07-10-2019, 23:21
News Release 10-Jul-2019
A structured approach to detecting and treating depression in primary care
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
A questionnaire-based management algorithm for major depressive disorder in primary care is feasible to implement, though attrition from treatment is high. Among 25,000 patients in primary care clinics in a large metropolitan area, 4,325 (17%) screened positive for depression with 2,426 having a clinician-diagnosed depressive disorder. Of the 2,160 patients who had 18 weeks of follow-up care, 65% were treated with medication. Remission, defined as a PHQ-9 score of less than five, was more common in patients who experienced three or more follow-up visits. Of those who returned for three or more visits, 41.7% achieved remission. However, more than one-half of those diagnosed did not return for any follow-up care. The findings of this study suggest that patients suffering from depression can be successfully treated using measurement-based care within the primary care setting, and stronger emphasis on patient education and other approaches to reduce attrition may be needed for patients who fail to return for follow-up care.
florida80
07-10-2019, 23:22
News Release 10-Jul-2019
Caught in the middle: Family physicians discuss their role in the opioid crisis
Family physician perceptions of their role in managing the opioid crisis
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
Family physicians prescribe the greatest volume of opioids (22.9%) and number of prescriptions (31.2%) to individuals with chronic noncancer pain, making them targets for quality improvements in safer prescribing practices. Interviews with 22 family physicians in Ontario, Canada, from June to July 2017, identified key themes driving the over prescription of opioids in managing chronic pain: the contrast between doctors' training and current expectations; navigating patient and system expectations; and the duration and quality of therapeutic relationships. Physicians with five or fewer years' professional experience emphasized the need to create trusting relationships with their patients as well as the difficulties arising in conversations about chronic pain, including surveillance and urine screening. Physicians with longstanding, stable practices of around 15 years or more, described stronger, more trusting therapeutic relationships that lessened the need for strict enforcement measures. Both groups complained of a lack of resources to support effective pain management. A combination of outside pressures and system expectations around the issue of opioid prescriptions places family physicians at the center of an emotionally-charged debate, and at a heightened risk of burnout.
florida80
07-10-2019, 23:23
News Release 10-Jul-2019
Cleveland Clinic releases fourth installment of Alzheimer's Disease Drug Pipeline Report
Despite several high profile failures, Alzheimer's drug development continues with a diverse pipeline beyond amyloid
Cleveland Clinic
Share
Print E-Mail
Cleveland Clinic's fourth annual analysis of Alzheimer's disease drug development found that the pipeline has grown in the number and variety of agents being tested over the past year, while highlighting several advances in the field including new clinical trial designs, more detailed criteria for making a research diagnosis, and an increased use of biological tests reflecting of the disease.
Based on the federal website ClinicalTrials.gov, the paper, Alzheimer's disease drug development: pipeline 2019, is Cleveland Clinic's fourth review of Alzheimer's disease drug development and appears as a July featured article in Alzheimer's & Dementia: Translational Research & Clinical Trials Interventions (TRCI), an open access journal of the Alzheimer's Association.
"Improvements to clinical trial design and new guidelines for a research diagnosis of Alzheimer's disease have allowed for accuracy in studies and precision in the staging of Alzheimer's disease, which are increasingly important in drug development," said Jeffrey Cummings, M.D., ScD, director emeritus of Cleveland Clinic Lou Ruvo Center for Brain Health, director of the Center for Neurodegeneration and Translational Neuroscience and research professor at the University of Nevada, Las Vegas department of Brain Health. "This progress is a result of key collaborations amongst stakeholders and has elevated us to an unprecedented stage of drug development. We've never seen more funding, more agents or more diversity in the pipeline."
At a time when scientists are now reexamining the role of therapies targeting amyloid, this year's pipeline shows a trend toward a more diverse approach in attacking Alzheimer's disease. These agents include, anti-tau, neuroprotective, anti-inflammatory, regenerative (stem cells) and metabolic interventions. Additional trends include a variety of approaches to deep brain stimulation as well as ribonucleic acid (RNA)-based therapies.
"It's been really disappointing to see these last couple of clinical trials fail. We were worried that this would have a devastating impact on Alzheimer's drug development, but when we surveyed the landscape, we were encouraged to see more, not fewer agents being developed," said Aaron Ritter, M.D., director of clinical trials at Cleveland Clinic Lou Ruvo Center for Brain Health. "Every drug failure is an opportunity for learning, and it is our hope that through this paper, the public will see the importance of clinical trial participation. The bottom line is that as the pipeline grows, so does the number of people needed to test these medications."
Drs. Cummings and Ritter, along with fellow authors Garam Lee, Pharma.D., a clinical research pharmacist at Cleveland Clinic Lou Ruvo Center for Brain Health; Marwan Sabbagh, M.D., director of Cleveland Clinic Lou Ruvo Center for Brain Health; and Kate Zhong, M.D., CEO of CNS Innovations examined all clinical trials from 2018 to 2019 to uncover the diversity in the pipeline as well as innovations utilized in current trials such as designs, outcomes, populations and biomarkers.
The authors note that several new clinical trial designs - including futility analyses and adaptive trial designs, as seen in the development of cancer and diabetes medications - increase the speed and sophistication of conducting Alzheimer's disease clinical trials. Another important trend in the field is a move toward testing medications in people either minimally effected or even before the onset of symptoms.
Several Alzheimer's prevention studies enrolling people based on their genetic predisposition to Alzheimer's disease are now being conducted. Moving forward, the authors' specific areas of interest include repurposed agents, immunotherapies, and novel mechanisms of action (MOA).
florida80
07-10-2019, 23:23
News Release 10-Jul-2019
'Flash mob' study puts clinical decision rules for ACS to the test
A nationwide flash-mob study for suspected Acute Coronary Syndrome
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
A novel "flash mob" study finds that, in emergency care, acute coronary syndrome cannot be safely ruled out using the Marburg Heart Score or the family physicians' clinical assessment. In a period of only two weeks, researchers at Maastricht University collected data on 258 ACS-suspected patients by mobilizing one in five family physicians throughout the Netherlands to participate in the study. This mobilization was done by enlisting ambassadors among the FP community in the Netherlands who then spread the word through traditional professional and social networks. The study found that among 243 patients receiving a final diagnosis, 45 (18.5%) were diagnosed with acute coronary syndrome. Sensitivity for the FP rating was 86.7% and sensitivity for the MHS was 94.4%. While large, prospective studies can be time consuming and costly, this innovative "flash mob" method of research, named after the large-scale public collaborations/gatherings driven by social media, allowed for the fast investigation of one simple question on a large scale in a short timeframe.
###
florida80
07-10-2019, 23:24
News Release 10-Jul-2019
Many still uninsured after Affordable Care Act Implementation
Following uninsured patients through Medicaid expansion: Ambulatory care use and diagnosed conditions
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
In community health centers in Medicaid expansion states, among established patients who were uninsured prior to the Affordable Care Act, many remained uninsured after implementation of the Obama-era law. Using electronic health record data across 11 Medicaid expansion states, an Oregon Health & Science University study tracking uninsured patients before and after the implementation of the ACA found that 21% of those patients remained continuously uninsured, 15% gained Medicaid, 12% gained other insurance, and 51% did not visit their Community Health Center post ACA implementation. The 21% who remained uninsured were largely Hispanic and spoke Spanish as their primary language, indicating both a language and potential legal barrier to enrollment in the ACA. These uninsured patients continued to have frequent healthcare visits and the majority had at least one health condition that would require continuous care. The results of this study point to a need for additional funding to support the needs of Community Health Centers serving the uninsured.
florida80
07-10-2019, 23:27
News Release 10-Jul-2019
Redesign of opioid medication management shows impact in rural clinics
Team-based clinic redesign of opioid medication management in primary care: Effect on opioid prescribing
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
In rural practice, a system redesign resulted in declines in the proportion of patients on high dose opioids and the number of patients receiving opioids. The "Six Building Blocks," a team-based redesign of opioid medication management within smaller practice settings addressing policy changes, patient agreements, patient tracking, in-clinic support, and success metrics, was implemented in 20 clinic locations across eastern Washington and central Idaho. Among patients aged 21 years and over, there was a 2.2% decline in patients receiving high dose opioids over a period of 15 months, compared to a 1.3% decline in the control group. Similarly, a 14% decline was observed in the total number of patients receiving opioids in the intervention clinics compared to a 4.8% control group decline. The results indicate that efforts to redesign care by primary care teams, guided by the Six Building Blocks framework, can improve opioid prescribing practices and possibly reduce dependency.
florida80
07-10-2019, 23:28
Metformin could lower risk of dementia in African Americans with type 2 diabetes
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
A large observational cohort study examining male veterans aged over 50 years with type 2 diabetes found that metformin use was associated with a significantly lower risk of dementia in African American patients. The study included data from 73,500 patients who received care through the Veteran's Health Administration from 2000-2015 and were diabetes- and dementia-free at baseline and who subsequently developed type 2 diabetes and began treatment with either metformin or sulfonylurea. Cox proportional hazards models, using propensity scores and inverse probability treatment to balance confounding factors, were computed to measure the association of both drugs and incident dementia across race and age groups. For African American patients aged 50-64 years, the hazard ratio for developing dementia was 0.60 (CI, 0.45-0.81), and for African American patients aged 65-74 years, the hazard ratio was 0.71 (CI, 0.53-0.94). The study showed modest to no association between metformin and lower risk for dementia in white patients 65-74 and no association in other age groups. The present results may point to a novel approach for reducing dementia risk in African Americans with type 2 diabetes mellitus.
florida80
07-10-2019, 23:28
News Release 10-Jul-2019
Diabetes patients experiencing empathy from PCPs have lower risk of mortality
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
A United Kingdom study designed to examine the association between primary care practitioner empathy and incidence of cardiovascular disease and all-cause mortality among type 2 diabetes patients found that those patients experiencing greater empathy in the year following their diagnosis saw beneficial long-term clinical outcomes. Using the consultation and relational empathy (CARE) questionnaire, which measures patients' experience of care with a focus on empathy, a numerical score for 628 participants from 49 general practices in East Anglia, UK, was computed 12 months after diagnosis. Those patients reporting better experiences of empathy had a lower risk (40-50%) of all-cause mortality over the subsequent 10 years compared with those reporting low practitioner empathy. While medicine moves increasingly towards precision, target-driven health care and technology-based assessment models, these findings suggest that interpersonal, empathic care may be an important determinant in the risk of mortality.
florida80
07-10-2019, 23:29
News Release 10-Jul-2019
Study confirms disparities in triple-negative breast cancer diagnoses
Georgia State University
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Women of color and young women may face elevated risks of developing triple-negative breast cancers, a type of cancer that spreads more quickly than most other types and doesn't respond... view more
Credit: Georgia State
Women of color and young women may face elevated risks of developing triple-negative breast cancers, a type of cancer that spreads more quickly than most other types and doesn't respond well to hormone or targeted therapies, a study published in CANCER, a peer-reviewed journal of the American Cancer Society, shows.
Previous U.S. studies have found racial disparities in triple-negative breast cancer diagnoses, but few have looked beyond the scope of one state. To conduct a larger study, researchers in the Georgia State University School of Public Health analyzed all breast cancer cases diagnosed during 2010-14 from the United States Cancer Statistics database, a surveillance system of cancer registries with data representing 99 percent of the U.S. population.
The team identified more than 1.15 million cases of breast cancer, with triple-negative cases accounting for about 8.4 percent of all cases. The researchers uncovered a significant incidence of triple-negative breast cancer for women of color, specifically non-Hispanic black women, and for younger women.
Compared with non-Hispanic white women, non-Hispanic black women and Hispanic women had higher odds of being diagnosed with triple-negative breast cancer, respectively. More than 21 percent of non-Hispanic black women were diagnosed with triple-negative breast cancer, compared with less than 11 percent for all other types of breast cancer. Women younger than 40 years of age had twice the odds of being diagnosed with triple-negative breast cancer than women aged 50-64 years. Also, among women who were diagnosed with breast cancer, those diagnosed at late stages were 69 percent more likely to have triple-negative cancer than other types.
"Our results demonstrate that African American women of younger age are more likely to be diagnosed with triple negative breast cancer than younger women of other ethnicities," said Dora Il'yasova, epidemiologist and associate professor in the School of Public Health at Georgia State.
Because of the aggressive nature of triple-negative breast cancer and the lack of therapeutic options, it is important to know which individuals face a higher risk and what factors may influence this risk, the researchers noted.
"Until we have evidence of what environmental and genetic components contribute to this risk, it is imperative that women know their familial history of breast cancer, discuss that with their physicians and follow screening recommendations," said Lia Scott, lead researcher, recent doctoral graduate of the Georgia State University School of Public Health (Ph.D. '18), and current Steven M. Teutsch Prevention Effectiveness Fellow with the Centers for Disease Control and Prevention Division of Cancer Prevention & Control. "We hope that this update on the epidemiology of triple-negative breast cancer can provide a basis to further explore contributing factors in future research."
According to the American Cancer Society, most breast cancers are mainly classified by three proteins that can affect the cancer's growth: the estrogen hormone receptor, the progesterone hormone receptor and the human epidermal growth factor receptor 2 (HER2). Triple-negative breast cancer does not have any of the receptors, making it difficult to identify what is fueling the cancer's growth. Doctors have fewer options for targeted treatment to destroy these cancer cells. Chemotherapy is still an effective option for treating this cancer and reducing the risk of its return.
###
florida80
07-10-2019, 23:30
News Release 10-Jul-2019
Study: New cars are safer, but women most likely to suffer injury
University of Virginia
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: The Center for Applied Biomechanics is crash-testing an industry-standard dummy that is designed to represent a 5th percentile female (5 feet tall, weighing 110 pounds). These tests will help evaluate... view more
Credit: UVA Center for Applied Biomechanics
Cars built in the last decade have been shown to be safer than older models, including in the most common types of crashes - frontal collisions. However, a new study conducted by researchers at the University of Virginia's Center for Applied Biomechanics shows that women wearing seat belts are significantly more likely to suffer injury than their male counterparts.
Belted female auto occupants have 73% greater odds of being seriously injured in frontal car crashes compared to belted males (after controlling for collision severity, occupant age, stature, body mass index and vehicle model year). The difference in risk is greatest for injury to the lower extremities, but also occurs with several other types of injury.
"Until we understand the fundamental biomechanical factors that contribute to increased risk for females, we'll be limited in our ability to close the risk gap," said Jason Forman, a principal scientist with the Center for Applied Biomechanics. "This will take substantial effort, and in my view the National Highway Traffic Safety Administration does not have the resources needed to address this issue."
Additionally, vehicle occupants age 66 and older continue to be particularly susceptible to thoracic injury, likely resulting from increased fragility of the ribcage with advanced age.
The good news is that newer automobiles have tended to exhibit a decreased risk of injury overall. Specifically, risk has decreased for skull fractures, cervical spine injury and abdominal injury. Injury risks to the knee-thigh-hip region and the ankle are also significantly reduced. The risk of sternum fractures and serious rib fractures, however, has not been significantly reduced.
The study, published this week in the journal Traffic Injury Prevention, is an analysis of crash and injury data compiled from the National Automotive Sampling System Crashworthiness Data System for the years 1998 to 2015. These data come from a sample of police-reported crashes in the U.S.
"For belted occupants in frontal collisions, substantial reductions in injury risk have been realized in many body regions in recent years," Forman said. "These results provide insight into where advances in the field have made gains in occupant protection, and what injury types and risk factors remain to be addressed."
This study focused on frontal-impact crashes with belted occupants, aged 13 and older. The data included nearly 23,000 front-end crashes involving more than 31,000 occupants, and a nearly equal number of females and males. Pregnant women who were past the first trimester were not included.
florida80
07-10-2019, 23:30
News Release 10-Jul-2019
'Traffic light' food labels reduce calories purchased in hospital cafeteria
Massachusetts General Hospital
Share
Print E-Mail
BOSTON - A new study by Massachusetts General Hospital (MGH) investigators released today in JAMA Network Open, a publication of the Journal of the American Medical Association, showed that labeling food choices in a hospital cafeteria with simple "traffic-light" symbols indicating their relative health value was associated with a reduction in calories purchased by employees, and that the dietary changes were sustained over two years.
In the program, green labels indicated the healthiest foods, yellow labels indicated less healthy foods, and red the least healthy based on positive and negative criteria, including whether the main ingredient was fruit, vegetable, whole grain, and so forth, and the amount of saturated fat.
Researchers used employee ID numbers to track the purchases of 5,695 employees buying food at MGH cafeterias. After establishing a three-month baseline period, the researchers tracked purchases made after the labels were added and again after product-placement changes made healthier choices more accessible. The interventions remained in place at MGH cafeterias, and the study analyzed data over two years after the traffic-light labels were first introduced.
The researchers found that the proportion of green-labeled foods purchased increased while the proportion of the least healthy foods purchased decreased.
The current study, a retrospective analysis using newly available item-level calorie data, associated the labeling with a reduction in calories over the two-year period studied and found that the biggest calorie decreases were seen in red-labeled food purchases. "So that indicates that not only were employees' consuming fewer calories at work," said lead author Anne N. Thorndike, MD, MPH, "but also that they were improving the quality of the calories they were purchasing."
For employees who visited the cafeterias most frequently, the estimated reduction in calories equated to a weight loss of up to 2 kg (4.4 pounds) over time. However, Thorndike stressed, "this is not a weight loss program." Data show that people gain an average of one to two pounds per year. "If a program like this could help guarantee that every adult maintained a steady weight rather than continuing to gain," she said, "we could start to reverse the obesity epidemic."
Prior research evaluating the impact of food labeling interventions on calories purchased has been either lab-based or cross-sectional, assessing a single food or meal choice. "The difference with our study is that it looked at real-world purchases by employees over several months," said Thorndike.
A third of the nearly 150 million Americans who are employed are obese, and the prevalence of obesity is increasing across all industries, including healthcare. Obesity and diet-related diseases such as diabetes and cardiovascular disease reportedly contribute to higher absenteeism and lower productivity as well as to approximately $200 billion in healthcare costs nationwide. Employees frequently acquire meals at work, and a recent nationally representative household survey found that workplace food was high in calories from saturated fat and sugars, often consisting of items such as pizza, regular soft drinks, cookies, and brownies. Effective strategies for reducing nonnutritive energy intake during the workday could help address the rising prevalence of obesity in the United States and worldwide.
"More workplaces should be doing these kind of interventions," Thorndike said. "Wellness programs typically end after a certain period, but programs like this, that people are exposed to every day when they go to work, become part of the workplace culture. That's how you get people to make long-term changes."
Thorndike believes the labels helped employees to make the healthier choices they wanted to make. "A red label is a reminder that something is not healthy at the time you're about to make the purchase," she said. "The labels are for people who are trying to make a healthy choice but don't have time to look at the nutrition-facts panel. They want something quick and easy so they can make the choice and get back to work."
florida80
07-10-2019, 23:31
July/August 2019 Annals of Family Medicine tip sheet
American Academy of Family Physicians
Share
Print E-Mail
Diabetes Patients Experiencing Empathy From Primary Care Practitioners Have Lower Risk of Mortality
A United Kingdom study designed to examine the association between primary care practitioner empathy and incidence of cardiovascular disease and all-cause mortality among type 2 diabetes patients found that those patients experiencing greater empathy in the year following their diagnosis saw beneficial long-term clinical outcomes. Using the consultation and relational empathy (CARE) questionnaire, which measures patients' experience of care with a focus on empathy, a numerical score for 628 participants from 49 general practices in East Anglia, UK, was computed 12 months after diagnosis. Those patients reporting better experiences of empathy had a lower risk (40-50%) of all-cause mortality over the subsequent 10 years compared with those reporting low practitioner empathy. While medicine moves increasingly towards precision, target-driven health care and technology-based assessment models, these findings suggest that interpersonal, empathic care may be an important determinant in the risk of mortality.
Association Between Primary Care Practitioner Empathy and Risk of Cardiovascular Events and All-Cause Mortality Among Patients With Type 2 Diabetes: A Population-Based Prospective Cohort Study
Hajira Dambha-Miller, MRCGP, PhD et al
University of Cambridge, United Kingdom
http://www.annfammed.org/content/17/4/311
Metformin Could Lower Risk of Dementia in African Americans With Type 2 Diabetes
A large observational cohort study examining male veterans aged over 50 years with type 2 diabetes found that metformin use was associated with a significantly lower risk of dementia in African American patients. The study included data from 73,500 patients who received care through the Veteran's Health Administration from 2000-2015 and were diabetes- and dementia-free at baseline and who subsequently developed type 2 diabetes and began treatment with either metformin or sulfonylurea. Cox proportional hazards models, using propensity scores and inverse probability treatment to balance confounding factors, were computed to measure the association of both drugs and incident dementia across race and age groups. For African American patients aged 50-64 years, the hazard ratio for developing dementia was 0.60 (CI, 0.45-0.81), and for African American patients aged 65-74 years, the hazard ratio was 0.71 (CI, 0.53-0.94). The study showed modest to no association between metformin and lower risk for dementia in white patients 65-74 and no association in other age groups. The present results may point to a novel approach for reducing dementia risk in African Americans with type 2 diabetes mellitus.
Association Between Metformin Initiation and Incident Dementia Among African American and White Veterans Health Administration Patients
Jeffrey F. Scherrer, PhD, et al
Saint Louis University, St. Louis, Missouri
http://www.annfammed.org/content/17/4/352
Redesign of Opioid Medication Management Shows Impact in Rural Clinics
In rural practice, a system redesign resulted in declines in the proportion of patients on high dose opioids and the number of patients receiving opioids. The "Six Building Blocks," a team-based redesign of opioid medication management within smaller practice settings addressing policy changes, patient agreements, patient tracking, in-clinic support, and success metrics, was implemented in 20 clinic locations across eastern Washington and central Idaho. Among patients aged 21 years and over, there was a 2.2% decline in patients receiving high dose opioids over a period of 15 months, compared to a 1.3% decline in the control group. Similarly, a 14% decline was observed in the total number of patients receiving opioids in the intervention clinics compared to a 4.8% control group decline. The results indicate that efforts to redesign care by primary care teams, guided by the Six Building Blocks framework, can improve opioid prescribing practices and possibly reduce dependency.
Team-Based Clinic Redesign of Opioid Medication Management in Primary Care: Effect on Opioid Prescribing
Michael L. Parchman, MD, MPH, et al
Kaiser Permanente Washington Health Research Institute, Seattle
http://www.annfammed.org/content/17/4/319
florida80
07-10-2019, 23:32
News Release 10-Jul-2019
Shingles vaccine safely prevents outbreaks among stem cell transplant patients
The study could offer hope to others with severely compromised immune systems
Duke University Medical Center
Share
Print E-Mail
DURHAM, N.C. - A newer form of shingles vaccine reduced outbreaks of the painful rash among patients who were transplanted with their own stem cells, according to a study led by a Duke Health researcher and published today in JAMA.
The vaccine appears to offer protection from one of the most common and painful side effects of cell therapy and shows promise for patients with immune-compromising conditions.
Using a non-live form of the herpes zoster virus that causes shingles, the researchers tested vaccination among people whose immune systems are wiped out during hematopoietic stem cell transplantation (HSCT). HSCT patients are especially prone to bouts of shingles, which is caused by reactivation of the latent varicella-zoster virus that also causes chicken pox.
The outbreak results in red, painful, burning blisters and rash, typically on one side of the body and often occurs in older adults or people with weakened immune systems. In some cases, shingles causes excruciating and long-lasting neurologic pain.
"This trial is important because it demonstrates that the vaccine works in severely immunosuppressed patients," said oncologist Keith Sullivan, M.D., the James B. Wyngaarden Professor of Medicine at Duke. "That suggests it could also work with others whose immune systems are not normal -- including patients with HIV, breast cancer and auto-immune conditions."
Sullivan and colleagues at 167 centers in 28 countries enrolled more than 1,800 transplant recipients. Half were randomly assigned to received two vaccine doses shortly after transplant and half received placebo.
At a median follow-up of 21 months, the vaccine group had 30 cases of shingles per 1,000 person-years compared to 94 cases per 1,000 person-years among patients receiving placebo injections.
The vaccine also apparently reduced the incidence of painful post-therapeutic neuralgia, shingles-related hospitalizations and complications and duration of pain.
"Among HSCT patients, a shingles outbreak is often more feared than the transplant itself, and I've had patients tell me they'd undergo two transplants before facing another episode of shingles," Sullivan said. "It's hugely gratifying, and a welcome surprise, to see such a strong immune response among this study population."
florida80
07-10-2019, 23:32
News Release 10-Jul-2019
In UK's third largest city intervention program helps reduce childhood obesity
Bar-Ilan University
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Graph depicting the steady decline in the rate of obesity in Leeds from 2009-2017 as compared to cities like Leeds, and England as a whole. view more
Credit: Bar-Ilan University
Childhood obesity has reached epidemic proportions, affecting children's health and wellbeing and leading to obesity, heart disease, diabetes and cancer later in life. The number of children with obesity continues to rise globally, particularly for children living in poverty.
Leeds, England's third largest city, has bucked the global trend and seen a significant fall in obesity, according to a recent study published in the journal Pediatric Obesity by Prof. Mary Rudolf, Head of the Department of Population Health at the Azrieli Faculty of Medicine of Bar-Ilan University. Furthermore, the largest decrease in obesity occurred among the city's poorest and most disadvantaged children.
Prof. Rudolf conducted her research on the growth measurements of children in England from 2009 to 2017. She found that, unlike England as a whole and comparable cities, the numbers of obese children in Leeds fell by 6.4%. "We used nationally collected data in our study, so it was very obvious that something different was happening in Leeds," she says.
Next week Prof. Rudolf will present the findings of her study to the Food and Health Forum at the British Parliament. This cross-party forum meets regularly and advises Parliament on how the health of the nation can be improved.
The decline in obesity coincided with a strategy introduced by the city in 2009 which aimed to tackle the obesity epidemic through focusing on families with preschool children in the poorest areas of Leeds. At its heart was HENRY - Health Exercise Nutrition for the Really Young -- an intervention developed by Prof. Rudolf and colleagues for children under the age of five. HENRY, which has been widely adopted in the UK over the past ten years, offers a range of programs and trains health and community practitioners to work in innovative ways to help parents provide their families with a healthier start in life.
In Israel, where Prof. Rudolf is now based, one in five children are obese or overweight by the time they start first grade, rising to one in three by seventh grade. In an effort to address the problem, the Israel Ministry of Health brought HENRY to Israel in 2014. A team of four professionals was sent to Oxford to learn the approach, and subsequently trained nurses, dieticians and social workers who worked directly with families that participated in the program, and in particular specialists in early childhood. Training was also provided to parents participating in the program. HENRY has been translated into Hebrew and Arabic and has been piloted in a variety of disadvantaged towns, such as Safed, Kiryat Yam, Daliyat al-Karmel, Ussefiya, Baqa al-Gharbiyye, Ramle, Jerusalem, Yeruham, and Dimona.
Known in Israel as Efshari bari mishpachti ("A Healthy Family is Possible") the program has been tailored to families with children under the age of three, and is under evaluation by Prof. Orna Baron-Epel, of the University of Haifa. Results show that group work with parents was particularly successful in changing family lifestyle. Plans are now being considered to extend the program to the nation's kupot holim (healthcare service providers).
Prof. Rudolf says it remains to be seen whether Israeli cities can be as successful as Leeds in tackling the problem of child obesity, but when society invests in early childhood, it gets the best returns for doing so. "If we are going to make a difference we must start at a young age, before the onset of obesity. This can reduce the impact of poor lifestyle later on," concludes Rudolf, who was born in London and worked in Leeds before moving to Israel in 2012.
florida80
07-10-2019, 23:33
A human liver cell atlas
Scientists discover previously unknown subtypes of liver cells in health and disease
Max Planck Institute of Immunobiology and Epigenetics
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Single cells were isolated from liver tissue derived from 9 different patients to perform single-cell RNA-sequencing. After applying computational single-cell analysis methods, a human liver cell atlas, or cell type... view more
Credit: MPI of Immunobiology and Epigenetics, Freiburg, Grün
The liver is one of the largest and most versatile organs of the human body. It turns sugars, proteins, and fats from our food into substances useful for the body and releases them to the cells. In addition to its role in human metabolism, the liver is an immunological organ, which is indispensable for detoxifying the blood. Most strikingly, the liver is the only internal organ that can regenerate back to its full size with only 25% of its original mass.
Liver diseases are one of the biggest health problems in the world and a leading cause of death. Only in Germany, at least five million patients are suffering from fatty liver disease, liver cancer, or hepatitis. Despite the immense importance of the liver for human health, the diversity of individual liver cell types and the associated molecular and cellular processes in both healthy and diseased tissue have not yet been fully investigated.
Scientists from the Max Planck Institute of Immunobiology and Epigenetics in Freiburg and colleagues from the University of Strasbourg are now presenting a comprehensive cell atlas of the human liver published in the science journal Nature. Using what is known as single-cell RNA sequencing, the researchers led by Max Planck Group Leader Dominic Grün and in cooperation with the Baumert Lab succeeded in creating a detailed map of the cell populations in the healthy human liver. Based on the analysis of 10000 cells from nine human donors, the cell atlas maps all important liver cell types, including hepatocytes, the major metabolic cells of the liver, endothelial cells lining the blood vessels, liver resident macrophages and other immune cell types, as well as bile duct cells and liver epithelial progenitors. With this data, it is possible to capture the diversity of cell types and cell states at an unprecedented resolution and to understand how they change during development or upon disease progression.
The cell's fingerprint
The researchers also discovered an astonishing diversity among individual cells of the alleged same cell type. They found new subtypes of hepatocytes, endothelial cells, and macrophages, which, although hardly different in their morphological appearance, have discrete gene expression profiles. These discoveries were made possible by the significant progress of experimental and computational single-cell analysis methods, which enable cells to be examined at high resolution.
In single-cell RNA sequencing, the organ tissue to be investigated is dissociated into individual cells; these cells are then isolated and sequenced separately. The sequencing is used to determine how many messenger RNA molecules (mRNA) of each gene are present in the cell. "The messenger RNA transmits the blueprints stored in the DNA to the protein factories. By measuring which RNA molecules are present in a cell at a certain point in time, we can identify which genes are active. This gives us a kind of fingerprint that provides us with a comprehensive insight into the very nature of each cell. This enables us to understand which functions the cell performs, how it is regulated and also what happens when diseases develop," explains Dominic Grün.
The data obtained in this way are not only extremely extensive, but also very complex since the RNA molecules of thousands of genes in thousands of cells have to be quantified and interpreted simultaneously. In recent years, Dominic Grün has developed tailor-made algorithms helping him and his team to characterize the different cell types and understand their developmental pathways.
Identifying progenitors of liver cells
Using such fingerprints of cells, the Freiburg researchers also identified previously unknown properties of a subpopulation of bile duct cells. Bile ducts run through the entire liver to transport bile to the gallbladder. "Our data show that cells within this rare subpopulation are precursor cells or progenitors. They are not only able to form organoids, which is a marked characteristic of stem cells, but also have the potential to develop into different cell types," explains Nadim Aizarani, the first author of the study. These progenitor cells either differentiate into hepatocytes or bile duct cells when cultivated in a culture medium. The Max Planck researchers are convinced that this precursor cell population plays an important role in liver regeneration and could also be involved in the development of liver diseases or tumors.
florida80
07-10-2019, 23:34
Important reference data for cancer patients
The cell atlas and the method of single-cell RNA-sequencing, therefore, have great potential for cancer therapy. Current approaches to analyze diseased tissue, such as tumor tissue, only provided an average value of the concentration of active genes for the entire tissue sample and thus only an average view of the tumor's molecular profile. "The contribution of rare cell types or even individual cells is lost in this average value. Although it is perhaps precisely these few cells that determine whether a tissue is healthy or degenerates into cancer," explains Dominic Grün.
But single-cell sequencing, on the other hand, captures the molecular signature of each healthy or diseased cell in the sample to be examined. The comparison with reference data from healthy tissue enables scientists to target the disease-causing molecular properties of tumor cells and may help to develop improved treatment options in the future.
The Freiburg and Strasbourg researchers demonstrate in their newest study that the cell atlas of the human liver will be an essential reference database for liver cancer research. They compared the data of healthy tissue from the cell atlas with cells from hepatocellular carcinoma, the most common form of primary liver cancer. The comparison enabled conclusions to be drawn, e.g. the identification of new tumor cell markers and perturbed gene activity patterns of different cell types within the tumor. "I think that research into cancer using single-cell sequencing will help to improve the diagnosis and eventually the treatment of tumors even further. In the future, we will not only be able to uncover possible interactions between different cell types in tumors. It will also be possible to observe these interactions as the disease progresses," says Dominic Grün.
The researchers are convinced that their cell atlas of the human liver and the developed methods have laid an important foundation within biomedicine, which will advance the research and understanding of liver diseases on the molecular level to possibly create new therapeutic strategies against liver diseases in the future.
florida80
07-10-2019, 23:34
News Release 10-Jul-2019
Impaired learning linked to family history of Alzheimer's
A large internet-based study suggests that adults with a close relative with Alzheimer's disease have learning impairments that may be worsened by diabetes or genetics
eLife
Share
Print E-Mail
Adults with a first-degree relative with Alzheimer's disease perform more poorly on online paired-learning tasks than adults without such a family history, and this impairment appears to be exacerbated by having diabetes or a genetic variation in the apolipoprotein E (APOE) gene linked to the disease.
The findings, published on Tuesday in eLife, may help identify people who have increased risk for developing Alzheimer's disease and could uncover new ways to delay or prevent the disease.
"Identifying factors that reduce or eliminate the effect of a family history of Alzheimer's disease is particularly crucial since there is currently no cure or effective disease-slowing treatments," says lead author Joshua Talboom, PhD, a Postdoctoral Fellow at the Translational Genomics Research Institute in Arizona, US.
Having a family history of Alzheimer's disease is a well-known risk factor for developing the condition, but the effects on learning and memory throughout a person's life are less clear. Some studies have been conducted in this area, but most have been too small to draw significant conclusions.
To enable a larger study, Talboom and colleagues created an easy-to-use website, http://www.mindcrowd.org , that participants could log on to and complete a memory test. Participants were asked to learn 12-word pairs and were then tested on their ability to complete the missing half of the pair when presented with one of the words.
The 59,571 individuals who participated were also asked to answer questions about their sex, education, age, language, country and health, including a question about whether one of their parents or siblings had been diagnosed with Alzheimer's disease. Those with a family history of Alzheimer's were able to match about two and one-half fewer word pairs than individuals without a family history. Having diabetes appeared to compound the learning impairments seen in individuals with a family history.
A subset of 742 participants who had a close relative with Alzheimer's submitted a sample of dried blood or saliva that the researchers tested for a genetic variation in the APOE gene linked to the disease. "The APOE genotype is an important genetic factor that influences memory, and we found that those with the variation performed worse on the memory test than those without the variation," Talboom explains.
Some characteristics, however, appeared to protect against memory and learning impairments in people with a family history of Alzheimer's disease. Participants with higher levels of education experience less of a decline in scores on the learning and memory test than people with lower levels of education, even when they have a family history of the disease. Women also appear to fair better despite having Alzheimer's disease risk factors.
"Our study supports the importance of living a healthy lifestyle, properly treating diseases such as diabetes, and building learning and memory reserve through education to reduce the cognitive decline associated with Alzheimer's disease risk factors," concludes senior author Matthew Huentelman, Professor of Neurogenomics at the Translational Genomics Research Institute, Arizona.
florida80
07-10-2019, 23:35
The Zika epidemic in Cuba, reflected by imported cases in Barcelona
A study confirms the key role of imported disease clinics in the surveillance and prevention of arboviral diseases in Europe
Barcelona Institute for Global Health (ISGlobal)
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: Returning travellers may introduce infectious diseases such as Zika into non-endemic regions. view more
Credit: Ross Parmly / Unsplash
Travellers returning to Barcelona mirrored the 2017 Zika outbreak in Cuba, according to a study led by the Hospital Clínic of Barcelona and the Barcelona Institute for Global Health, an institution supported by "la Caixa".
Zika virus spread throughout Latin America between 2015 and 2016, followed by a decrease in the number of new cases. Cuba, however, was one of the last countries to report cases: the first autochthonous case was confirmed in March 2016, and recent data indicate that an outbreak with over 600 reported cases occurred mid-2017 in Cienfuegos.
This outbreak was reflected in a study initiated by Hospital Clinic in 2016, with the aim of detecting imported cases of Zika and other mosquito-borne viral diseases (which are part of arboviral diseases). Over a period of almost three years, the Tropical Medicine Service detected 42 imported cases of Zika. While in 2016, Zika-infected travellers had visited different countries in Latin America and the Caribbean, the cases diagnosed from ends of 2017 onwards only came from Cuba. "These cases could reflect an absence of herd immunity in the Cuban population, as well as the possibility of it being one of the last places in America with ongoing virus transmission," explains Alex Almuedo, first author of the study.
For Jose Muñoz, study coordinator, ISGlobal researcher and Head of the Tropical Medicine Service at the Hospital Clínic, these results underscore the need to consider possible Zika infection among travellers returning from Cuba." Only in 2016, more than one million European travellers visited the island.
"It is also important to note that 70% of the travellers that got infected with Zika did not seek advice before their trip," adds Muñoz, highlighting that the imported diseases clinics are "a key element to survey and prevent the introduction of these diseases in non-endemic regions."
Mission: detect autochthonous transmission of arboviral diseases
Along this line, the study AVATAR (Autochthonous arboVirAl Transmisión bARcelona) will be launched this season in collaboration with the Barcelona Public Health Agency and the Instituto de Salud Carlos III, to evaluate the possibility of silent autochthonous transmission in Barcelona of dengue, chikungunya and Zika - viral diseases that can be transmitted by a vector present in the region: Aedes albopictus, also known as tiger mosquito.
###
florida80
07-10-2019, 23:36
News Release 10-Jul-2019
Getting to zero malaria cases in zanzibar
Targeting men, seasonal workers could be key to tackling residual cases, study suggests
Johns Hopkins University Bloomberg School of Public Health
Share
Print E-Mail
New research led by the Johns Hopkins Center for Communication Programs, Ifakara Health Institute and the Zanzibar Malaria Elimination Program suggests that a better understanding of human behavior at night - when malaria mosquitoes are biting - could be key to preventing lingering cases. The Center for Communication Programs (CCP) is based at the Johns Hopkins Bloomberg School of Public Health.
The new study, published July 1 in Malaria Journal, found that targeting men who work and socialize outside the home in the evenings and travelers and seasonal workers who may bring malaria to the islands from mainland Tanzania could accelerate elimination of the disease.
Zanzibar has maintained malaria prevalence below one percent for the past decade, but elimination of the deadly mosquito-borne disease remains elusive, despite the widespread use of insecticide-treated bed nets and indoor spraying.
"We've seen such great progress, but it's hard to eliminate the remaining cases," says CCP's April Monroe, PhD, who led the research. "It's the typical last mile problem: Sometimes the hardest part of the journey comes at the end. To get there, we need to focus our attention now on human behavior, instead of solely on mosquito behavior as we did in the past."
The World Health Organization estimates that between 2000 and 2015, the rate of new malaria cases declined by 37 percent globally and malaria deaths fell by 60 percent, with 6.2 million lives saved. Three quarters of those gains can be attributed to interventions such as insecticide-treated bed nets and indoor spraying for mosquitoes.
But those interventions are only designed to work indoors.
For the study, Monroe and her colleagues analyzed data from 62 in-depth interviews with community members and leaders conducted in December 2016 and April/May 2017. The researchers also looked at data from night time observation of routine community activities, such as buying and selling at local shops, watching television in public spaces and socializing in small groups, as well as large-scale community events such as weddings and religious ceremonies.
The researchers found little evidence of people using protection against mosquitoes outdoors. "Participants reported that topical repellants were not widely available in the community and were only sold at shops in town," the authors noted.
As one woman who was interviewed remarked, "When you are outside, you really can't wear the bed nets, can you?"
In low-transmission settings like Zanzibar, children under five are no longer considered the population most at risk for malaria infection. They are sleeping under their nets and are typically at home or near home after dark. It is men who are often outside at night, whether working or socializing, which could put them at higher risk.
Zanzibar is made up of a series of islands in the Indian Ocean off the coast of Tanzania, where transmission of malaria is more common. Travelers from the mainland are understood to bring many of the malaria cases found in Zanzibar with them. When a mosquito bites a person infected with the parasite, it infects the mosquito which can then transmit the disease to someone else.
Seasonal workers from mainland Tanzania come to Zanzibar for a variety of reasons, including to work in the fields from planting to harvest time and they often do not have mosquito nets. Some communities in Zanzibar have instituted a process by which newcomers register with community leaders who can connect them with testing for malaria (and treatment, if need be) as well as to offer malaria prevention information. Monroe says these community-designed systems could be scaled up in other areas of Zanzibar.
There is a great opportunity to explore the use of mosquito control tools beyond nets and spraying alongside social and behavior change interventions to help address these identified gaps in malaria prevention that occur after dark, she says.
"Building on these existing systems to target interventions should be explored so as to limit both local and imported malaria cases," the authors note.
"Human behaviour and residual malaria transmission in Zanzibar: findings from in-depth interviews and direct observation of community events" was written by April Monroe, Kimberly Mihayo, Fredros Okumu, Marceline Finda, Sarah Moore, Hannah Koenker, Matthew Lynch, Faiza Abbas, Abdullah Ali, George Greer and Steven Harvey.
florida80
07-10-2019, 23:36
How the mosquito immune system fights off the malaria parasite
Iowa State University
Share
Print E-Mail
IMAGE
IMAGE: An Iowa State University scientist identifies mosquito species with the help of a microscope. A recent study from ISU entomologists describes the immune responses mosquitoes have to the parasite that... view more
Credit: Iowa State University News Service
AMES, Iowa - A new study from Iowa State University entomologists describes how mosquitoes fight off parasites that cause malaria, a disease that sickens millions of people every year.
The study, published recently in the scientific journal Proceedings of the National Academy of Sciences, shows how the mosquito immune system combats malaria parasites at multiple stages of development. A better understanding of the mosquito immune response could lay the groundwork for future research to combat the transmission of malaria, said Ryan Smith, assistant professor of entomology and lead author of the study.
Roughly 219 million cases of malaria, a disease transmitted to humans by the bite of infected mosquitoes, occurred worldwide in 2017, according to the Centers for Disease Control and Prevention. Most cases are concentrated in tropical and subtropical climates such as sub-Saharan Africa and South Asia. The disease resulted in 435,000 deaths in 2017, according to the CDC.
Mosquitoes are required to transmit malaria, acquiring malaria parasites by biting an infected person, then transmitting the disease weeks later after the parasite has completed development in the mosquito. The new study focused on how the mosquito immune system responds to the parasite.
"Mosquitoes are generally pretty good at killing off the parasite," Smith said. "We wanted to figure out the mechanisms and pathways that make that happen."
The researchers treated mosquitoes with a chemical that depleted their immune cells, which are needed to defend the mosquito against pathogens. The experiments showed that malaria parasites survived at greater rates in mosquitoes when the immune cells were depleted. The research also illuminated how these immune cells promoted different "waves" of the mosquito immune response targeting distinct stages of malaria parasites in the mosquito host.
Smith, who also leads the ISU Medical Entomology Laboratory, said the findings increase the understanding of a complement-like pathway that is involved in the initial recognition and killing of parasites, similar to that found in mammals. The work also implicates phenoloxidases, an insect-specific immune response, in causing a secondary immune response directed at later stages of the malaria parasite, he said.
Understanding these immune responses could lead to opportunities to eliminate malaria parasites in the mosquito, thus reducing the transmission of malaria. For instance, Smith said scientists could use genetic approaches to make mosquitoes resistant to malaria parasites. Introducing mosquitoes with enhanced immunity in endemic areas of malaria could significantly reduce human malaria cases.
"There are more steps required to validate that kind of approach, but we think this study lays a foundation for those future experiments," Smith said.
florida80
07-12-2019, 02:47
Quốc Tịch Mỹ, Quốc Dịch Việt - Nguyễn Bá Chổi
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Một trong những “sự cố” nổi cộm trong quần chúng nhân dân mấy ngày qua là chuyện có hay không cái Quốc tịch Mỹ của “bà” gái rượu của ngài đương kim thủ tướng nước CHXHCNCC. Một bên “sư” (nguyên) Viện trưởng Viện Hồ Chí Minh “nói phải”, một bên “văi” Thanh Phượng “nói không”. Biết nghe ai bây giờ, không quan trọng; vấn đề là: Cớ sao người ta phải “ầm ỷ lên” về cái Quốc tịch Mỹ, mà quên đi cái “mối tội đầu” của nó, là cái Quốc dịch Việt Nam.
Nói đến “Quốc Dịch Việt Nam” là “nói đến”... đố ai không mắc bệnh tâm thần bại năo lại không nghĩ ra ngay đó là Cộng Sản. V́, chỉ sau khi cậu Cu Côn ra đi “t́m đường cứu nước”, cu-bác mới vác về nước cái cái dịch họa tai ương khủng khiếp chưa từng xảy ra, hoành hành khắp cả tổ quốc giang san.
Thực vậy. Trải qua chiều dài lịch sử hơn 4000 năm, dân Việt đă chịu bao nhiêu thứ ôn dịch: dịch đậu mùa, dịch thổ tả, dịch hạch, vân vân..., nhưng chẳng mấy ai bỏ xứ mà đi, mà nếu có đi lánh dịch, th́ chỉ là tạm thời, chờ khi cơn dịch qua đi, người ta lại trở lại quê hương cũ, về mái nhà xưa.
“Phải đợi đến” cơn quốc dịch Cộng Sản, nạn nhân mới không dám nghĩ tới ngày quay về, v́ nó kinh hoàng, khủng khiếp quá, di họa lại khôn lường; so với nó, dịch Thổ Tả, dịch Hạch Háng, dịch Đậu Mùa... chỉ là ba thứ lẻ tẻ, phường bát nháo, nhỏ như con... ghẻ ngứa “ngồi buồn găi háng dái lăn tăn”.
“Động thái” bỏ của nợ (CS) chạy lấy người không phải mới bắt đầu từ ngày đảng ta “đổi mới tư duy”, bỏ Đồng Rúp của “Thành tŕ Cách Mạng Vô Sản” để núp Đồng Đô của “ Đế quốc Tư Bản đầu sỏ, con đỉa hai ṿi; một ṿi hút máu nhân dân Mỹ, một ṿi vươn ra hút máu người nước ngoài trong đó có Miền Nam Việt Nam”, nhưng đă bắt đầu từ thời kỳ toàn dân đang kháng chiến chống thực dân Pháp, nhiều người sau khi “phát hiện” sớm cái mặt con vai-rớt /virus Cộng Sản, đă “dinh Tề”, tức về thành. Thà ở với thực dân bóc lột c̣n hơn sống chung với con khỉ đột gian ác trong rừng.
Rồi khi vai-rớt CS lan truyền lên nửa nước, dân Miền Bắc, trừ những người “điếc không sợ súng”, ai cũng sợ mắc dịch, đă t́m đường vượt tuyến, thoát được triệu người, xuống Miền Nam là nơi mà chúa vai-rớt nói đồng bào “bị Mỹ Ngụy ḱm kẹp, bóc lột thấu xương”.
Tuy “bị Mỹ Ngụy ḱm kẹp, bóc lột thấu xương”, người dân Miền Nam không ai xin “xuất khẩu lao động” ở nước ngoài cả; không có con gái nhà ai tự lột quần áo, xú x́ ḿnh hết trơn, rồi đứng xếp hàng “tự nhiên như người Hà Nội”, để cho ba anh Đài Loan, Đại Hàn ế vợ sang ngắm nghía cân đo đong đếm tuyển chọn làm vợ - có khi là vợ cho tập thể cả nhà người ta bên xứ lạ; không có ai đi du học rồi ở luôn lại nước ngoài, ngoại trừ mấy chàng v́ lư do duy nhất là sợ về nước phải đi lính. Như bây giờ!
Tuy “bị Mỹ Ngụy ḱm kẹp, bóc lột thấu xương”, cái quốc tịch Mỹ chỉ là điều xa lạ, nào có ai nghĩ đến chuyện bỏ nước mà đi, dù là đi Mỹ thời đó được mệnh danh là “thiên đàng hạ giới”.
Lại “phải đợi đến” khi vai-rớt CS “đại thắng mùa xuân”, đ̣i “khuân” luôn gịng máu Việt Miền Nam c̣n lại, người dân Việt mới nghĩ đến chuyện chẳng đặng đừng là bỏ nước mà đi. Đi với bất cứ giá nào; trong đó cái giá trước mắt là làm mồi cho cá, mồi cho hải tặc, mồi cho rừng thiêng nước độc cùng thú dữ. Thà hơn là làm mồi cho vai-rớt ôn dịch CS hoành hành. Cũng xin đừng trách người ra đi sao lại liều ḿnh như thế, v́ ngay cả cột đèn nó c̣n đ̣i, nếu rút chân lên được, nó cũng đi thôi.
Bốn mươi năm quốc dịch đang khiến cho ḍng người xếp hàng trước Sứ quán Mỹ để xin chiếu khán nhập cảnh nước “thằng Mỹ cút” ngày càng dài. Từ đó suy ra, h́nh chụp cái visa made in USA của Ếch cô nương-cục cưng của Ếch Thủ tướng- chỉ là chuyện nhỏ, so với con gái nguyên TBT đảng Vai- rớt- CS Đỗ Mười, cháu của cựu ngài Thủ tướng - Hoàng-Trường-Sa- là-của-Chai-Na- Phạm-Văn-Đồng vân vân đang bám vào đất Mỹ ma hút máu... ai bây giờ...
Nhớ lời Đức Giê-Su dạy, “Con người sống không chỉ bằng bánh, mà c̣n bằng lời Chúa”, người Việt ly hương như Chổi đây nhận ra, bản thân ḿnh không chỉ sống bằng “bơ sữa Mỹ”, mà c̣n sống bằng sợi khói lam chiều trên mái nhà quê hương Việt Nam.
Người Việt mang quốc tịch Mỹ, có chăng cùng v́ cái nạn Quốc dịch Việt Nam, mà thủ phạm chính không ai khác hơn là bác Hồ và băng đảng của “ông cụ”.
Quét sạch nó đi, trách nhiệm chính không phải nơi người phu cầm chổi quét đường, mà trước hết ở bậc sĩ phu; đương nhiên là không thuộc hàng “Viện trưởng Viện Hồ Chí Minh” như mấy ngài “GS. TS”... Sùng, Tùng, Kháng.
florida80
07-12-2019, 02:48
Câu Chuyện Luân Hồi: Đ̣i Nợ
Câu chuyện xảy ra vào cuối triều đại nhà Minh đầu nhà Thanh tại thôn Ngơa Gia Điếm cách Bắc Kinh khoảng hơn mười dặm.
Trong thôn này có một gia đ́nh rất giàu, mọi người thường gọi là “Tiền viên ngoại”. Ở cách nhà họ khoảng hai dặm có một gia đ́nh nông dân họ Lư, mọi người thường gọi là “Lư lăo nhị”. Lư lăo nhị là người biết làm một chút các công việc xây dựng, cho nên ông thường xuyên đến nhà Tiền viên ngoại để làm các việc đó cho gia đ́nh này. Mỗi lần Lư lăo nhị đến làm việc nhà Tiền viên ngoại, Tiền gia đều trả cho ông không ít tiền công. Bởi v́ hai nhà thường xuyên qua lại nên Tiền gia coi Lư lăo nhị là Lư đệ (em trai), c̣n Lư lăo nhị gọi Tiền gia là Tiền đại ca (anh trai).
Một năm nọ, cả nhà Tiền viên ngoại đều phải đến phía nam làm việc trong thời gian mấy tháng mới trở về. Tiền viên ngoại cho gọi Lư lăo nhị đến nói chuyện: “Lư đệ! Hai gia đ́nh chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp, ta nay gọi đệ đến là có chút việc muốn nhờ, không biết là Lư đệ có giúp được không?”
Lư đệ nói: “Tiền đại ca, đại ca có việc ǵ cứ việc nói, nếu là việc đệ có thể xử lư được th́ nhất định sẽ cố gắng làm.”
Tiền viên ngoại nói: “Ta có một lượng lớn rượu quư, chỉ sợ người ngoài lấy trộm mất, muốn chuyển đến nhà đệ để đệ trông coi giúp, không biết ư đệ thế nào?”
Lư đệ nói: “Đại ca à, đệ c̣n tưởng việc ǵ to tát, đại ca cứ yên tâm đi đi, khi nào đại ca trở về đệ sẽ trả lại nguyên vẹn.”
Thế là, Tiền viên ngoại cho người làm đưa đến nhà Lư lăo nhị 30 ṿ rượu quư, Lư lăo nhị đem chúng cất giữ trong một pḥng trống ở phía tây rồi khóa chặt cửa lại.
Loáng một cái mà đă hai tháng trôi qua, gia đ́nh nhà Tiền viên ngoại đi mà không thấy có tin tức ǵ về báo về.
Một hôm, Lư lăo nhị nhớ ra Tiền viên ngoại có gửi ba chục ṿ rượu quư liền mở cửa pḥng để xem xem một chút. Khi ông mở cửa pḥng ra xem, thấy ba mươi ṿ rượu đều dùng một loại giấy đặc biệt dán miệng, trên thân ṿ rượu c̣n dán giấy màu hồng, trên đó đều ghi một chữ rất đậm “Rượu”. Lư lăo nhị dùng hai tay nhấc một ṿ rượu lên rồi lắc qua lắc lại nhưng lại thấy không có mùi vị ǵ. Ông ta thầm nghĩ: “Ṿ rượu này dù dán kín miệng rồi th́ vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu chứ”. Hai tay ông ta lại lắc lắc nhưng cũng không nghe thấy âm thanh của rượu, cuối cùng ông ta quyết định mở một ṿ rượu ra xem. Nhưng thứ mà được đổ ra lại khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, đâu có phải rượu, toàn là bạc trắng. Ông ta bắt đầu mở hết cả 30 ṿ rượu ra, và đếm được đúng 3000 lượng bạc trắng. Lăo nhị nghĩ: “Đây đúng là tiền trên trời rơi xuống…!” Nh́n thấy số bạc này, Lư lăo nhị nổi ḷng tham, ông ta nghĩ hết cách để số bạc này biến thành của ḿnh. Cuối cùng, Lăo nhị nghĩ ra một chiêu thâm hiểm là đi ra ngoài mua rất nhiều rượu ngon về rồi rót đầy vào các ṿ rượu kia, sau đó dán kín lại như lúc ban đầu, c̣n số bạc đó ông ta đem chôn hết xuống phần đất trong nhà.
Mấy tháng sau, gia đ́nh Tiền viên ngoại trở về, Lư lăo nhị liền mang 30 ṿ rượu kia trả lại. Khi Lư lăo nhị vừa đi khỏi, Tiền viên ngoại mở các ṿ rượu ra xem xét, nào ngờ tất cả bạc trắng đă biến thành rượu trắng. Tiền viên ngoại hiểu rơ: “Vậy là toàn bộ số tiền tích góp cả đời ḿnh đă bị Lư lăo nhị chiếm hết”. Ông cũng có ư định đến cửa quan để tố cáo Lư lăo nhị nhưng lại nghĩ: “Ta lúc trước đă nói với Lư lăo nhị toàn bộ các ṿ này là rượu, nên việc ông ta trả lại rượu th́ không kiện ǵ được”. Việc này quả thực khiến ông đành phải ngậm bồ ḥn mà im lặng, có nỗi khổ mà không nói được ra. Tiền viên ngoại từ đó vừa nén giận vừa nén uất ức trong ḷng, không quá nửa năm sau th́ chết.
Lư lăo nhị thấy Tiền viên ngoại đă chết, không có người t́m ông ta đ̣i lại nên liền dùng số tiền đó chi tiêu cho gia đ́nh. Ông ta mua một ngôi nhà rất lớn, lại cưới thêm mấy bà vợ bé, quả thật là: “Khi xưa nghèo hèn th́ vắng vẻ, hôm nay th́ đông đúc như trảy hội”.
Một hôm, Lư nhị đang nằm ngủ th́ mơ: Ông đang ở trong pḥng uống trà, đột nhiên cánh cửa mở ra, một người từ bên ngoài đi vào, ông ta nh́n kỹ th́ ra là Tiền viên ngoại. Tiền viên ngoại trên vai có mang một cái bao rồi nh́n ông ta cười ha hả nói: “Ta đến để đ̣i nợ đây!”. Lư lăo nhị đột nhiên tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi.
Đúng lúc ấy, một nữ hầu đến nói với ông ta: “Xin chúc mừng lăo gia, phu nhân đă sinh cho ngài một công tử rất bụ bẫm ạ!”
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Lăo nhị thấy bất ổn trong ḷng, ông luôn nghĩ đứa con trai vừa ra đời có liên quan ǵ đó đến giấc mộng kia. V́ thế, ông ta luôn cảnh giác với đứa con này. Thế nhưng, đứa con này lại hiếu thuận với cha một cách lạ thường. Đến tuổi tới trường, Lư nhị nhờ mấy thầy giáo dạy cho cậu, đứa trẻ này cái ǵ cũng học rất nhanh, thứ ǵ đă học qua là dường như không quên. Lăo nhị cũng từng khoe với mọi người con trai ông là một đứa bé kỳ tài, tương lai có thể thi đỗ làm quan. Sau một thời gian dài, giấc mộng kia cũng dần dần đi vào quên lăng.
Năm đó con trai của Lư nhị gia tṛn 18 tuổi và đi vào kinh dự thi. Quả nhiên, cậu ta thi đỗ, làm quan thất phẩm. Gia đ́nh Lăo nhị treo đèn đỏ khắp nơi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, bạn bè người thân đều đến chúc mừng. Trong bữa tiệc có một người nói: “Thời buổi này nhiều người dùng tiền mua quan, ta thấy nhà Lư huynh cũng không thiếu tiền, chi bằng tốn chút tiền mua cho con trai chức quan to hơn một chút, nếu như huynh bằng ḷng, ta có thể dẫn huynh đến gặp một người giúp huynh.” Tất cả mọi người đang ngồi dự tiệc đều cho đó là ư kiến hay. Lư nhị nghĩ: “Đứa con trai duy nhất của ḿnh tài hoa hơn người, làm quan thất phẩm th́ quá là uổng phí, mua một chức quan to hơn cũng được.” Thế là, Lư nhị bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một chức quan cho con trai ḿnh.
Mấy tháng sau, Tể tướng quả thực đă phong cho con trai Lư nhị làm quan tứ phẩm. Đây cũng là một việc vui mừng, Lư gia lại tổ chức một buổi tiệc chúc mừng. Nhiều quan lại và bà mai mối đều có lời ngỏ ư, nhưng cậu ta không đồng ư một ai mà chỉ chọn thiên kim tiểu thư của một vị quan lớn trong triều đ́nh. Thế là Lư nhị đành phải bỏ ra một số tiền lớn để nhờ bà mối làm mai giúp, sau khi bỏ ra rất nhiều tiền th́ nhà gái cũng đồng ư, nhưng họ lại yêu cầu một lễ hỏi thật lớn. Không có cách nào khác, Lăo nhị đành phải thuận theo, cuối cùng th́ mọi việc cũng xong xuôi.
Ngày đón dâu cũng đă định xong, chỉ c̣n vài ngày nữa là tới, Lư nhị trong ḷng vô cùng vui mừng phấn khởi. Buổi tối hôm đó, ông ta sau khi uống mấy chén rượu rồi đi ngủ th́ giấc mơ của 18 năm trước lại hiện ra trước mắt ông: Tiền viên ngoại cười ha hả nói với ông ta: “Ngươi thiếu ta một khoản nợ, ta lấy lại trong 18 năm, cuối cùng cũng phải trở về rồi, c̣n mang theo một chút tiền lăi nữa!”,
Tiền viên ngoại vừa nói xong c̣n đưa tay vỗ vỗ vào chiếc bao khoác trên vai, quả thật cái bao khi ông ta mang đến trong giấc mơ trước là rỗng mà bây giờ đă phồng to rồi. Tiền viên ngoại c̣n nói tiếp: “Khoản nợ đă lấy xong rồi, ta cũng nên đi thôi!” Lư nhị giật ḿnh bừng tỉnh. Đúng lúc ấy, một người hầu hớt hải chạy vào: “Lăo gia, không hay rồi, công tử bị bệnh rồi, ông mau đi xem đi!”
Lư nhị vội vàng đến pḥng con trai xem xét, không ngờ con trai của ông ta đă bị chết rồi. Lư lăo nhị ngồi phịch xuống đất, mọi chuyện ông đều hiểu rơ: “Hóa ra Tiền viên ngoại gửi hồn làm con trai ḿnh để đến đ̣i nợ ḿnh.”
Ông hồi tưởng lại mọi chuyện, từ khi con trai sinh ra, đi học, đi thi, mua quan, đính hôn… th́ cũng tiêu hết không kém ba ngh́n hai trăm lượng bạc, ông ngẫm: “Thảo nào Tiền viên ngoại trước khi đi c̣n nói là mang theo chút tiền lăi.”
Từ đó về sau, Lư nhị cả người cả của đều không c̣n ǵ cả, hàng ngày ngồi bên lề đường ăn xin và kể lại chuyện ḿnh lừa gạt hại người nhằm khuyên bảo mọi người đừng làm việc thất đức, trái lương tâm bởi v́ việc thiếu nợ người ta là đều phải trả. Nhưng mọi người đều cho rằng Lư lăo nhị đă bị điên rồi…
florida80
07-12-2019, 02:49
Chuyện Xưa: Chúng Ta Vốn Dĩ Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng…
Thời xưa, có một người quư tộc nọ sau khi trải qua một phen tranh đoạt, rốt cục đạt được ư nguyện trở thành vua một nước. Thế nhưng về sau vị vua này phát hiện quyền thế cũng không mang đến vui sướng cho ḿnh; v́ vậy ông muốn có nhiều tiền bạc châu báu hơn, nhưng từ từ người này lại phát hiện kỳ trân dị bảo đều là vật ngoài thân, có nhiều rồi trái lại lại sinh ra ư nghĩ chúng thật tầm thường.
Tiếp theo vị vua này muốn có được t́nh yêu, nhưng rồi ông lại phát hiện t́nh yêu sẽ phai nhạt, thậm chí mang đến cho ḿnh càng nhiều phiền năo hơn. Cuối cùng, ông muốn trường sinh bất lăo nên đă phái người đi khắp nơi t́m kiếm thuốc trường sinh bất lăo, rồi ông thất vọng phát hiện ra rằng trên đời này không có thuốc trường sinh bất lăo.
Vị vua này chán nản phát hiện ḿnh suốt đời truy đuổi danh – lợi – t́nh, sống lâu trăm tuổi, kết quả lại khiến ḿnh cảm thấy trống rỗng, bởi vậy ông dứt khoát buông tất cả, vào núi tu đạo, t́m kiếm chân lư cuộc sống.
Trong thời gian tu đạo, hoàng hậu nhiều lần phái người đến thỉnh vua trở về, nhưng ông đều lấy lư do ḿnh c̣n chưa ngộ đạo, không thể trở về. Cuối cùng, hoàng hậu tự ḿnh đến khuyên ông, đồng thời ra tối hậu thư: Phải có đầy đủ lư do, bằng không lập tức theo nàng trở về.
Vị vua này nói: “Ta đă từng truy cầu quyền thế, cũng nhận được quyền thế; từng truy cầu tài phú, cũng nhận được tài phú; từng truy cầu t́nh yêu, cũng nhận được t́nh yêu, nhưng về sau ta lại phát hiện những thứ này đều là hoa trong gương, trăng trong nước. Tiếp đó ta nghĩ trường sinh bất lăo, thế nhưng cho dù người người đối với ta hô: vạn tuế, vạn vạn tuế, nhưng mà ta lại ngày càng già nua”.
“Giờ ta rốt cuộc đă hiểu rơ rồi, hoàng hậu à! Kỳ thực, chúng ta vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, những ǵ là quyền thế, tài phú, t́nh yêu mà chúng ta từng có được trên thực tế đều là huyễn ảnh nhất thời, chúng ta cũng không thực sự có được nó. Nếu đây hết thảy đều là hư ảo, kết quả đều là công dă tràng, v́ sao ta c̣n muốn trở lại nào?“.
Sau khi nghe xong những lời này, hoàng hậu biết vua tâm ư đă quyết, không thể làm ǵ khác hơn, liền buồn bă rời đi.
Iris – Theo kannewyork.com
florida80
07-12-2019, 02:49
Chơi Với Tàu, Anh Quốc Được Lợi Ǵ? - Ngô Nhân Dụng
Joshua Wong, tức Hoàng Chi Phong (Chi-fung, 之鋒), một lănh tụ sinh viên đ̣i dân chủ hóa đă bay từ Hồng Kông sang London để biểu t́nh phản đối Tập Cận B́nh; cũng như những người Tây Tạng và Uyghur. Các tổ chức nhân quyền quốc tế chỉ trích chính phủ Anh đă bỏ qua các vi phạm nhân quyền của Cộng Sản Trung Hoa khi mở rộng giao thương với lục địa. Chính phủ Mỹ cũng tỏ ư bất b́nh. Nhưng đứng trên quyền lợi nước Anh th́ việc tiếp đón Tập Cận B́nh có nhiều điều lợi hiển nhiên, khó bỏ qua; mà nếu đem so sánh hai bên th́ Anh Quốc lợi hơn.
Khi nói đến quyền lợi kinh tế, chính phủ Anh xưa nay không quan tâm đến các vấn đề nhân nghĩa. Sau khi Trung Cộng chiếm được lục địa Trung Hoa, Anh Quốc là nước Tây phương đầu tiên lập quan hệ ngoại giao chính thức. Dù chính quyền Mỹ rất bất b́nh nhưng sau đó cũng hiểu rằng tất cả chỉ v́ quyền lợi kinh tế, trong khi nước Anh vẫn đứng bên cạnh Mỹ trong tất cả các cuộc tranh chấp với Trung Cộng. Không ai quên được rằng vào nửa đầu thế kỷ 19, Anh quốc đă đ̣i nhà Thanh mở cửa buôn bán làm ăn bằng sức mạnh quân sự, nổi tiếng nhất là những cuộc “Chiến tranh Nha phiến.” Bắt vua Tàu cho con buôn người Anh đem thuốc phiện vào bán cho dân Trung Hoa hút; một nước đă làm như vậy nay muốn đóng vai giảng dạy về nhân quyền cũng hơi khó.
Người đi tiên phong trong chính phủ Anh trong việc mở cửa với Bắc Kinh là Bộ Trưởng Tài Chánh George Osborne, người nhiều hy vọng sẽ lên thay Thủ Tướng David Cameron sau này. Vào Tháng Ba năm 2015, chính phủ Anh là quốc gia đầu tiên trong khối G-7 đồng ư gia nhập Ngân hàng Đầu tư Hạ tầng Cơ sở Châu Á (AIIB) do Bắc Kinh đề xướng. AIIB được dựng lên để cạnh tranh với Ngân Hàng Thế Giới và Ngân Hàng Phát Triển Châu Á, nằm trong ảnh hưởng Mỹ và Nhật Bản. Không riêng chính phủ Mỹ mà các nước khác ở Châu Âu cũng than phiền; v́ Đức và Pháp muốn cùng với Anh tham dự với tư cách một khối Châu Âu đoàn kết.
Một tháng trước khi Tập Cận B́nh qua London, ông Osborne đă qua Bắc Kinh, được đón tiếp long trọng trong năm ngày, với những nghi lễ thường dành cho các người cầm đầu chính phủ. Điều đó chứng tỏ Tàu thấy cần Anh không khác ǵ Anh muốn chơi với Tàu. Osborne tuyên bố: Muốn Anh trở thành nước cộng tác hạng nhất với Trung Quốc ở phương Tây!
Chính phủ Anh có thể nói trắng ra như vậy v́ họ tự tin trong nước cờ này chính nước Anh được lợi nhiều hơn. Tuy kinh tế Tàu được coi là lớn thứ nh́ thế giới, lợi tức tính từng đầu người (GDP per capita) dân Trung Hoa lục địa chỉ bằng một phần ba của dân Anh (một phần tư dân Mỹ). Kinh tế Tàu mới giảm tốc độ tăng trưởng, chỉ c̣n 6.9% (trong thực tế có lẽ là 4%). Thị trường chứng khoán bên Tàu đă mất giá gần 40% trong mấy tháng qua. Làm ăn với một nước như vậy không có lư do nào để sợ. Nhưng kinh tế nước Tàu đang thay đổi, cuộc thay đổi không thể tránh được nhưng sẽ phải qua nhiều khó khăn. Từ một nền kinh tế chỉ lo sản xuất đồ rẻ tiền, chỉ lo xây cất nhiều nhà máy mà không biết có lợi hay không, xây cất nhiều cao ốc, đường sá và phi trường rồi bỏ trống, Trung Quốc sẽ phải quay sang gia tăng hàng tiêu thụ cho thị trường dân trong nước. Các ngân hàng Trung Quốc sẽ phải cải tổ, làm ăn theo tiêu chuẩn quốc tế; các thị trường chứng khoán cũng vậy. Trước đây Trung Quốc chăm chú nhập cảng quặng mỏ, nguyên liệu từ Phi Châu, Brazil, Úc và máy móc thiết bị từ nước Đức. Nay mai, Bắc Kinh sẽ cần “mua” rất nhiều dịch vụ tài chánh, ngân hàng, mà nước Anh đang sẵn sàng cung cấp, nếu Mỹ c̣n ngần ngại.
Hệ thống tài chánh quốc tế ngày càng phức tạp và liên kết ràng buộc với nhau. Những chuyên viên tài chánh ngồi làm cố vấn và chuyển dịch tiền vốn khắp thế giới đem lợi tức về gấp ngàn lần những kỹ sư công nhân chạy máy. Cắt đứt khả năng giao dịch một ngân hàng Nga với thế giới bên ngoài gây tai hại cho chính phủ Putin hơn là gửi một sư đoàn sang Ukraine. London vẫn cạnh tranh với New York trong vai tṛ trung tâm tài chánh của cả thế giới, cũng như Hồng Kông và Singapore đang giành vai tṛ trung tâm tài chánh vùng Á Đông.
Ông George Osborne “biết thóp” chính quyền Bắc Kinh đang khao khát điều ǵ. Họ muốn đồng nhân dân tệ được sử dụng như một đồng tiền quốc tế, nếu không bằng mỹ kim th́ cũng được giới làm ăn chấp nhận ngang hàng với đồng tiền Anh, Nhật Bản hay Canada. Nhu cầu “quốc tế hóa đồng nguyên” lộ rơ, đă được thí nghiệm ở Hồng Kông nhưng không có kết quả. Bởi v́ người ta chỉ chấp nhận cầm một đồng tiền nếu biết rằng có thể đem nó đi trả ở chỗ khác, hoặc ít nhất, đem đổi ở chỗ khác dễ dàng.
Bắc Kinh đang khao khát mong đồng nguyên “được chấp nhận.” Từ năm 2013, ông George Osborne đă hé mở ư kiến cho đồng nguyên được mua bán trên thị trường London. Bây giờ, để mở đầu sẽ cho Bắc Kinh phát hành các trái phiếu nhà nước tại London, người mua sẽ trả bằng đồng nhân dân tệ. Bắc Kinh sẽ mở mặt với đời, nhưng London sẽ thâu thuế, tạo công việc cho các chuyên viên tài chánh của ḿnh, và mở ra một cuộc làm ăn mới.
Trong khi đang ở Trung Quốc, Osborne đă nói với đài BBC rằng ông muốn lục địa Trung Hoa, trong 10 năm, sẽ trở thành thị trường xuất cảng lớn nhất cho hàng hóa và dịch vụ của nước Anh (hiện nay nó đang đứng hàng thứ sáu). Người dân Trung Hoa đang được chính quyền khuyến khích tiêu thụ nhiều hơn. Giai cấp trung lưu ở Trung Quốc đang lớn dần, sẽ có 400 triệu người sẵn sàng tiêu tiền (trong lục địa, lương 1000 đô la một tháng được coi là “trung sản” rồi). Họ sẽ mua những thứ mà công nghiệp Anh có thể cung cấp: Xe hơi, dược phẩm thứ thiệt không lo hàng giả.
florida80
07-12-2019, 02:50
Nhưng món “hàng xuất cảng” quan trọng hơn là những dịch vụ cung cấp cho các xí nghiệp vào lúc chính quyền đang bắt các doanh nghiệp nhà nước phải được tư nhân hóa và cạnh tranh ráo riết trên thị trường. Các ngân hàng Trung Quốc sẽ phải cải tổ, cần cố vấn dịch vụ tài chánh; một kỹ năng mà Anh quốc đă truyền cho các thuộc địa cũ Hồng Kông và Singapore. Trong cuộc công du ở Bắc Kinh tháng trước, ông Osborne đă yêu cầu Trung Cộng cấp thêm giấy phép cho các ngân hàng Anh quốc mở chi nhánh.
Tất nhiên, một mối lợi dễ thấy nhất là tiền đầu tư của Bắc Kinh. Số tiền đó lên tới 46 tỷ Mỹ kim. Tất nhiên đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Với kho dự trữ ngoại tệ 3,600 tỷ đô la, Bắc Kinh có thể đem dăm chục tỷ bỏ vô chỗ này, vài chục tỷ bỏ chỗ khác; không cần phải t́m đến nước Anh; dù đầu tư vào nước Anh lời hơn mua công trái chính phủ Mỹ với lăi suất vài phần trăm một năm. Đối với kinh tế Anh, số tiền đầu tư mới sẽ tạo thêm công việc làm cho gần 4,000 người. Nhất là trong lúc nước Anh đang thiếu và cần tiền cho một vụ đầu tư đang lúng túng, là nhà máy điện nguyên tử Hinkley Point tại Somerset.
Nhà máy Hinkley Point đă tiêu tốn £24.5 tỷ (bảng Anh), và đến kỳ hạn 2023 chưa chắc đă hoàn tất. Công ty Pháp EDF đứng đầu dự án, đóng vai cổ đông chính và sẽ được hưởng nhiều nhất. Nhưng công ty EDF đang gặp khó khăn kỹ thuật trong việc kiến tạo máy phát điện, không những ở hai nhà máy đang xây dựng ở Anh mà c̣n ở Pháp và Phần Lan. Các dự án đều bị tŕ hoăn và chi phí có nơi tăng gấp ba lần. Các nhà đầu tư Anh hay Mỹ không thiết tha tham dự vào công tŕnh dang dở này. Hai công ty quốc doanh Trung Quốc sẽ góp £2 tỷ bảng (3 tỷ Mỹ kim) để thành những cổ đông nhỏ.
florida80
07-12-2019, 02:50
Nhiều người sẽ đặt câu hỏi liệu nước Anh có bị ràng buộc quá chặt chẽ với Trung Cộng, hoặc “lệ thuộc” Trung Cộng, sau khi mở cửa giao thương hay không? Câu hỏi quan hệ kinh tế có tạo ra áp lực chính trị hay không đă được đặt ra khi người ta nh́n vào số tiền chính phủ Mỹ nợ Bắc Kinh. Vào Tháng Tư năm 2015, Mỹ đang nợ Nhật $1.2244 ngàn tỉ (trillion) đô la, chỉ nợ Trung Cộng $1.2237 ngàn tỉ! Quư vị có thể t́m đọc lại một bài cũ trong mục này “Mỹ nợ tiền Trung Cộng, có sao không?” Câu trả lời là không sao cả. Thực ra, những số tiền đầu tư dưới dăm chục tỷ đô la không thấm thía ǵ đối với một nước Anh với tổng sản lượng nội địa (GDP) ba ngàn tỷ đô la. Dân Anh chỉ có 64 triệu dân c̣n 1,300 triệu người Trung Quốc, chỉ làm ra GDP 10 ngàn tỷ đô la!
Trong thực tế năm 2014 người Trung Quốc đă đứng hàng thứ tư trong các nguồn đầu tư ngoại quốc vào nước Anh, với 112 dự án. Đặc biệt là trong địa ốc. Những người Trung Hoa giầu có gần đây gửi con sang Anh học nhiều hơn, thay v́ gửi qua Canada hay Australia. Sau đó, họ sang London mua nhà và đất; cũng như đă sang mua ở Úc, Canada và Mỹ. Đa số những thành phố được người Trung Hoa ưa chuộng nhất thế giới nằm ở Mỹ Châu, London là thành phố Châu Âu duy nhất.
Chính phủ Anh có lư do chính đáng cho Tập Cận B́nh được hưởng một cuộc tiếp đón vương giả hào nhoáng. Không phải v́ muốn hủ hóa một “lănh tụ vô sản” mà để thu lợi cho nước Anh. Họ nh́n nhận một thực tế là kinh tế Trung Quốc đóng vai tṛ quan trọng. Trung Quốc mua một phần tư số hàng xuất cảng của Australia, một đồng minh thân thiết nhất của Mỹ ở Châu Á!
Nhưng trong cuộc tính toán của Thủ Tướng David Cameron và Bộ Trưởng Tài Chánh George Osborne, cái ǵ có lợi cho nước Anh th́ họ làm. Trung Cộng cũng được lợi, nhưng mối lợi tương đối nhỏ hơn. Hơn 170 năm sau cuộc Chiến Tranh Nha Phiến, London đă đề nghị trao đổi kinh tế với Trung Quốc nhiều hơn và lần này Bắc Kinh đă hồ hởi đồng ư. Cuộc trao đổi thuần túy kinh tế, không ai nói đến một liên kết quân sự hay ngoại giao nào cả, đó là điều cần chú ư.
Lănh tụ sinh viên Joshua Wong, Hoàng Chi Phong, vẫn có quyền tự do biểu t́nh chống Tập Cận B́nh, mà c̣n được mời tới nói chuyện ở các đại học như Oxford Union, the London School of Economics và The London School of Oriental and African Studies. Tập Cận B́nh đủ khôn ngoan để không thốt ra một lời phản đối, dù trong lúc được Thủ Tướng Cameron mời đi nhậu rượu bia.
Ngô Nhân Dụng
florida80
07-12-2019, 02:51
Có Ba Thứ Trong Đời Không Bao Giờ Nên Nuối Tiếc
- Cái ǵ đă cũ là cũ, Có cố đánh bóng cũng không thể mới.
- Cái ǵ đă qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng như xưa.
- Cái ǵ đă vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng c̣n vết rạn nứt.
- Cái ǵ đă đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng chẳng tồn tại dài lâu.
- Cái ǵ đă đi là đi. Có níu kéo nó về cũng chẳng c̣n là của ḿnh nữa.
- Cái ǵ phải quên là quên. Có nhớ nhung măi cũng chỉ là hoài niệm.
- Sự tin tưởng giống như một tờ giấy, một lần bị ṿ nát nó sẽ không thể toàn hảo như xưa.
- Khi ai đó rời bỏ ta, hăy để họ ra đi . Số phận của ta không bao giờ kết chặt với những ai quyết tâm rời bỏ ta. Họ không phải là người xấu, họ chỉ là nhân vật kết thúc vai tṛ trong câu chuyện của cuộc đời ta mà thôi.
- Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối. Đó là:
* T́nh yêu đă ra đi.
* Người bạn không xứng đáng.
* Ngày hôm qua.
Bởi v́ đó là những điều đă không c̣n có thực, không c̣n có ư nghĩa và không c̣n tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. V́ thế, là những điều không nên làm vướng bận ḷng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không c̣n là người đàn ông/đàn bà bạn đă yêu nữa. Bạn sẽ buồn v́ họ? Sẽ đau v́ không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối t́nh yêu đă có? Nhưng, hăy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những ǵ bạn yêu. Khi họ không c̣n như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi v́ t́nh yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đă là một t́nh yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đă là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một t́nh yêu đă qua, một người yêu đă ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi…
Một người bạn không xứng đáng với những ǵ ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải v́ ta đă dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn v́ cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết ḿnh, yêu thương hết ḿnh. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những ṿng tay rộng mở, c̣n những cái quay mặt đă ở sau lưng…
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nh́n thấy bóng ḿnh v́ bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng của ḿnh măi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta th́ cần điều ǵ đó rơ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tṛn thuở xưa. Hăy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đă qua rồi…
florida80
07-12-2019, 02:52
Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép ḿnh nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai. Những ǵ đă cho đi là những điều quư giá. Những hạnh phúc đă mang đến cho người là những món quà tự tặng ḿnh. Những yêu thương đă trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ư nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nh́n lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời ḿnh.
Những người luôn bận ḷng với những đố kỵ, day dứt với những đau khổ, trầm ḿnh trong nước mắt, giam ḿnh trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt ḿnh với những đ̣i hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. V́ ḿnh đă sống những ngày trọn vẹn
Nguồn trên mạng
florida80
07-12-2019, 02:53
Nói Dối, Lối Sống Cộng Sản - Vi Anh
Kinh hoàng những con số về nói dối của học sinh, sinh viên Việt Nam trong thời CS. Học sinh cấp I, 22%, cấp II, 50%, cấp III, 64%, và sinh viên 80% nói dối cha mẹ! "Tỷ lệ này tăng phi mã, càng học lên cao càng thạo nói dối", nói dối ngay trong giai đoạn còn "tuổi ngọc, mới rời nôi 'nhân chi sơ' chưa được mấy năm mà các em đánh mất 'tính bản thiện'!". Và trong "nỗi ngạc nhiên đến xót xa ấy", Ô. Nguyễn quang Thân viết trong bài "Ai dạy trẻ nói dối" báo động về "kết quả sững sờ" được Đài Á châu Tự do dùng để điểm blog cho biết, "mọi người vẫn muốn tự vấn" dù câu trả lời "đã có sẵn", đó là: cái thói giới trẻ nói dối này từ đâu ra.”
Mới nghe những con số nói dối kinh hồn của học sinh, sinh viên VN, người viết bài này không dám tin lổ tai mình, nên phải sưu khảo. Đọc kỹ lại bài, xem kỹ lại nguồn tin, tìm hiểu kỹ tài liệu, thì thấy những con số kinh hoàng này nói có sách mắch có chứng. Đó là kết quả sưu khảo của Trung tâm Xã hội học VN, của Đảng Nhà Nước VNCS, chớ không phải của những người dân Việt ăn ngay, nói thẳng, nói thật về tình hình, thời sự VNCS nên bị CSVN chụp mũ là ‘lực lượng thù địch” trong Nghị Quyết 36 của CS Hà nội.
Không lẽ CS Hà nội lại đi nói xấu CS Hà nội nên có đủ lý lẽ để tin những con số kinh hoàng này là có thật. Và con số thực tế có thể còn tồi tệ hơn nữa là đằng khác vì thói quen của CS là ‘bao che’ nhưng cái xấu CS. CS sợ phạm huý nên dùng chữ ‘tiêu cực’ dịch từ chữ negative của Mỹ. Và từ đó người Việt thấy tội nghiệp cho hoc sinh, sinh viên Việt Nam sanh ra, lớn lên trong thời CS, bị chế độ CS ‘cải tạo, giáo dục, đào bồi’, thuần hoá theo “văn hoá” (chữ dùng của CS) hay lối sống (chữ thường dùng của người Việt) nói dối.
Theo xã hội học, gia đình là tế bào của xã hội. Cha mẹ là những người ruột thịt trong nhà, ngoài xã hội suốt đời của một người. Trường học nói chung là môi trường xã hội hoá đầu đời của một con người. Xã hội là nơi con người sống với người khác. Ba môi trường này có tương quan cơ hữu với nhau. Chế độ chánh trị chi phối và bao trùm cả ba môi trường này. Học sinh, sinh viên dối cha, dối mẹ tỷ lệ kinh hồn như trên trong thời CS không thể không nói không do chế độ chánh trị - người dân VN nằm trong chế độ độc tài toàn diện của CS ngoài Bắc hơn nửa thế kỷ, trong Nam hơn một phần ba thế kỷ, tính ra hai ba thề hệ xã hội học.
Chớ thời trước CS, thời chánh quyền của người Việt Quốc Gia, học sinh, sinh viên đâu có tệ lậu như vậy. Ngay thời Pháp Thuộc tám mươi mấy năm, học sinh sinh viên Việt Nam, chính những người CS thời Việt Minh cũng ca ngợi “Học sinh là người Tổ Quốc mong cho mai sau”, và Bộ Thuộc Địa Pháp cũng thừa nhận con đường đi Pháp là con đường chống Pháp.
Còn thời VN Cộng Hoà, chính sách giáo dục Việt Nam Cộng Hoà coi môn Đức Dục là môn học không thể thiếu được đối với học sinh, được đưa vào các lớp tiểu học là nền giáo dục căn bản nhứt của con người. Lớp nào cũng treo câu cách ngôn ‘Tiên Học Lễ Hậu Học Văn’, mà thành thật là nồng cốt của lễ, của đạo người ta ở đời. Nên học sinh, sinh viên không dối trá kinh hồn như thời CS, với tỷ lệ phản đạo đức quá cao như vậy.
Học sinh, sinh viên thới CS sở dĩ dối trá kinh khủng như vậy vì không dối thì không sống nổi trong chế độ CS. Lớp trẻ này bị tiêm nhiễm lối sống nói dối để sống với CS, trong thời CS ngay trong gia đình với cha mẹ bị ‘văn hoá nói dối” của CS truyền sang, áp đặt.
florida80
07-12-2019, 02:54
CS cai trị bằng tuyên truyền dối gạt và khủng bố để củng cố tuyên truyền. Ngây thơ nói thật là chống lại đảng; chống lại đảng là tiêu tùng. Phụ huynh học sinh phải buôn “chui”, bán lậu, hối mại quyền thế, tham ô để sống, gia đình cơm no, áo ấm khi đồng lương tháng nhà nước trả ăn sáng không đủ. Cô giáo, tiểu học phải giảng bài nói dối theo sách của Đảng, phải bắt học sinh học thêm, phải làm dối cho điểm thêm để kiếm thêm tiền thì nói dối đó là ‘phụ đạo’. Giám khảo chấm bài thi phải cho điểm dối để học sinh đậu nhiều, tỷ lệ cao đạt ‘tiêu chuẩn trên’ qui định.
Con cái thấy phụ huynh mình, thầy cô mình nói đối để sống còn, nhập tâm thành bài học đầu đời khi vào trường “triễn khai” tật xấu ấy để “tồn tại’. Và khi ra đời “triễn khai” hơn nữa để sống cho phù họp với văn hoá nói dối của CS để khỏi bi trù dập vì nói và làm khác Đảng.
Ở bầu thì tròn ở ống thì dài, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Lối sống hay văn hoá CS thống trị là nói dối và khủng bố thì người dân bị trị phải tuỳ theo để sống, nếu không sẽ chết, chết vì đói nghèo, chết sinh mạng chánh trị với CS.
Vì CS bản chất, bản tánh là nói dối, luôn dùng chiến thuật kêu gọi phê bình, tự phê, góp ý, kiến nghị là để dụ dân chúng nói thật, dụ dân chúng trăm hoa đua nở, không phải để Đảng Nhà Nước sửa chữa, mà để triệt tiêu mầm móng chống Đảng.
Mới đây báo Pháp có phân tích cái kiểu CS dụ nói thật để bắt người này, của Chủ Tịch Đảng Nhà Nước TC là Tập cận Bình như sau. Nhật báo Le Figaro cho biết Ô. Bình kêu gọi toàn đảng toàn dân theo gương Mao Chủ Tịch tự phê bình và tố giác hành vi sai trái.Theo Tờ Nhân dân nhật báo (tiếng nói chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc), Đảng Nhà Nước đã chuẩn bị trước các buổi xưng tội từ tháng bảy vừa qua để đưa lên truyền hình phát toàn TQ.
Nhưng ở TC một tỷ mấy người ai cũng biết Mao Trạch Đông đã dùng hình thức phê bình và tự phê này làm một công cụ đáng sợ nhằm thanh trừng trong nội bộ Đảng Cộng sản và loại bỏ những thành phần đối lập với ông.
Và Tập cận Bình không khác Mao Trạch Đông dùng ngón nghề này để thanh trừng nội bộ như diệt Bạc hy Lai, bí thư Trùng Khánh, uỷ viên Bộ Chánh Trị, cũng hoàng tử đỏ như Ông.
Trong Đảng với nhau mà CS còn làm dối, nói dối để giết nhau, khủng bố nhau như vậy, thì người dân đâu có dại gì nói thiệt, để chết hay sao. Thế cho nên người dân bị CS ‘cải tạo’ phải sống theo ‘văn hoá’ nói dối của CS./.
Vi Anh
florida80
07-12-2019, 02:55
Đừng Vội Xét Đóan
"Một người bạn của tôi trên chuyến trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đă phải chờ khá lâu ở phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh quy, cô kéo lê hành lư lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn bánh trong khi chờ máy bay.
Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm ǵ đó sột soạt ở bàn ḿnh. Liếc nh́n qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng ḿnh để lấy một cái cho ḿnh.
Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.
Cho đến lúc cả hai đă ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đă tức giận hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa c̣n lại, rồi bỏ đi.
Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất tŕnh vé, cô vẫn c̣n bừng bừng cơn giận và mạt sát thậm tệ , khinh bỉ đến tột cùng anh chàng kia . Tuy nhiên, các bạn hăy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của ḿnh vẫn c̣n nằm nguyên trong đó. Th́ ra từ năy tới giờ cô đă ăn bánh của người ta. Chàng kia đă chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt bụng"
Suy nghĩ: Câu chuyện cho thấy cái nh́n của chúng ta về người khác không luôn luôn chính xác, thậm chí nhiều khi c̣n nhầm lẫn nữa. V́ thế đừng vội xét đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái nh́n của ḿnh khi chúng không c̣n đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn nữa, nếu chúng ta muốn có những thay đổi lớn trong cuộc đời ḿnh th́ trước hết chính ḿnh phải biết thay đổi cách nh́n về người khác. Hăy đeo cặp kính khác rồi mọi sự quanh ta sẽ thay đổi theo
florida80
07-12-2019, 02:55
ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vă tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới pḥng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa pḥng. Vừa nh́n thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến?
Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực ḷng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong pḥng cấp cứu th́ ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm ǵ?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đă nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đă sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hăy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết ḿnh và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân ḿnh chẳng dính dáng ǵ xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa pḥng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong pḥng mổ. Và ông rời khỏi pḥng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đă được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hăy hỏi cô ư tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nh́n thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :
“Loại người ǵ mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm răi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ th́ bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quư của ḿnh”.
Các bạn ơi! hăy khoan , đừng vội kết án ai. V́ bạn không biết được cuộc sống của họ thế nào cũng như điều ǵ đang diễn ra trong tâm hồn họ và những ǵ họ đang phải nỗ lực vượt qua.
Sưu tầm
florida80
07-12-2019, 02:56
VN Ăn Trộm Cách Như Thế Nào.....
Phù.Tang&Lơn.Mán 29.3.2014
Kính thưa các bác,
Nhân chuyện báo chí trong và ngoài nước đăng tin cô tiếp viên trẻ đẹp của hàng không Việt Nam chuyển đồ ăn cắp. Thằng em xin được gởi cái phóng sự nóng hổi và chi tiết sau đây để các bác có cái nh́n chính xác. Bảo đảm không có cơ quan truyền thông Việt Nam nào xâm nhập thực tế hơn thằng em.
Người Việt…. ăn cắp!
Kẻ bênh th́ “Chỉ là môt thiểu số thôi chứ có biết bao nhiêu cái tốt của người Việt sao không thấy nói”. Người chống th́:“Cái ǵ cũng vừa vừa phải phải, chiếm 40% trong tổng số 100% về thành tích ăn cắp th́ không biết nhục à?”. Chuyện qua chuyện lại và nổ lớn trên đài BBC, trên báo chí trong ngoài nước, trên các mạng cá nhân FaceBook suốt dạo này là v́….
Ngày 27/2 vừa qua, tự nhiên cái tờ báo “phải gió” Sankei (đứng hàng thứ 5 trong các đại nhật báo tại Nhật) lại đưa 2 bản tin đầy nhức nhối: cảnh sát Nhật phát lệnh bắt một tiếp viên hàng không Việt Nam v́ nghi ngờ chuyển đồ ăn cắp. Trước khi vào chuyện xin tóm tắt về mẩu tin “phải gió” này.
Cuối năm ngoái, cảnh sát đă bắt giữ 4 thanh niên Việt Nam trạc tuổi hai mươi mấy đă “chôm” những mỹ phẩm nổi tiếng của Nhật như Shiseido và quần áo của hăng Uniqlo tại các cửa tiệm trong thành phố Tokyo. Theo lời khai th́ những “hàng hóa” này đă được gửi đến nhà 1 phụ nữ Việt Nam 30 tuổi. Đầu năm nay, cảnh sát đă bắt giữ luôn người phụ nữ này v́ sau những cuộc điều tra th́ biết là người này đă đóng gói và gửi các đồ ăn cắp đến một khách sạn gần phi trường Narita, nơi các tiếp viên nghỉ tạm đợi chuyến trở về. Theo dơi một thời gian, cảnh sát đă thấy có những thùng hàng ghi tên địa chỉ người nhận là các tiếp viên hàng không, sau đó th́ những thùng hàng trở thành thùng không được vứt tại các băi rác, c̣n “nội dung” trong thùng th́ “nằm gọn” trong hành lư của các tiếp viên. V́ là nhân viên phi hành đoàn nên sự kiểm soát hành lư không chặt chẽ, phần lớn chú ư vào ma túy, vũ khí nên các món hàng này trót lọt và định kỳ bay về “quê hương” yêu dấu. Hà Nội 36 phố phường là một trong những nơi trưng bày những loại hàng này nhiều nhất.
Một nhân viên ngoại giao người Nhật cho biết ông thấy những món hàng này c̣n để nguyên bảng giá, và ông này biết ngay là đồ ăn cắp, v́ ở Nhật sau khi mua hàng, tất cả các bảng giá đều được tháo ra.
Mỹ phẩm Nhật Bản rất được người Việt yêu thích, năm 2013 Nhật đă xuất cảng sang Việt Nam 534 tấn hàng mỹ phẩm, tăng 5 lần so với 10 năm về trước và bị đánh thuế 10% nên những món hàng ăn cắp được nồng nhiệt chiếu cố v́ giá…..quá b́nh dân.
Theo thống kê của sở Cảnh Sát th́ năm 1998 cả ṭan quốc có 247 vụ người VN ăn cắp, năm 2012 có 999 vụ, nửa năm đầu của năm 2013 có 401 vụ, chiếm 40% các vụ ăn cắp của toàn thể người ngoại quốc .
B́nh thường th́ tôi không quan tâm v́ thực ra, chuyện người Việt ăn cắp đă có lâu lắm rồi, chẳng có ǵ là mới lạ, con số phần trăm lúc đó cũng rất ư là khiêm nhượng khi so sánh với các nước bạn “láng giềng”, lần này th́ thú thật: “lạnh ḿnh” với con số 40% nên xin “góp với bao la” một chút về “Lịch sử ăn cắp của người Việt Tại Nhật”. Tôi không phải là nhà tâm lư học chuyên phân tích, tôi cũng không phải là kẻ “thẩm quyền” để luận tội bất cứ ai, tôi chỉ là một người b́nh thường nghĩ rất đơn giản: Ăn cắp là chuyện xấu, dứt khoát không nên và lẽ dĩ nhiên ăn cắp trong t́nh trạng không cần phải ăn cắp… như ở Nhật th́ càng không tha thứ.
Kể từ khi người Việt được chấp thuận định cư (1981), người tị nạn từ các trại Đông Nam Á như Mă Lai, Hồng Kông, Thái Lan, hoặc đang tạm trú tại các trại tị nạn tại Nhật được chính phủ đưa vào 3 “trung tâm xúc tiến định cư” tại 3 địa điểm: Yamato (Kanagawa), Shinagawa (Tokyo), Himeji (Hyogo). Tại đây, mọi người sẽ qua một khóa huấn luyện tiếng Nhật, học cách ḥa nhập vào đời sống Nhật, nhanh th́ 6 tháng và lâu th́ 1 năm. Sau khi học xong, trung tâm xúc tiến sẽ t́m công việc thích hợp và sẽ bắt đầu cuộc sống tự lập. Người Việt đă có mặt trên toàn nước Nhật
florida80
07-12-2019, 02:57
Tệ nạn ăn cắp… bắt đầu từ đây.
Có 5 đối tượng mà “phe ta” thường nhắm tới:
1/ các máy pachinko
2/ các cửa hàng tạp hóa, quần áo, mỹ phẩm, đồ điện v.v…
3/ các máy tự động bán nước ngọt, thuốc lá
4/ các loại xe gắn máy, xe ủi, máy cày….
5/ móc túi
Đội tượng (1) th́ chỉ một ḿnh là đủ, c̣n (2), (3), (4) và (5) th́ phải có người “hiệp lực” thế là những “nhóm” được thành h́nh “hoạt động” song song với “cá thể”
Tại các cửa hàng.
Ngoại trừ những trường hợp chôm cho riêng ḿnh xài, c̣n những “hàng” lấy được sẽ qui tụ về một mối, rồi từ đó sẽ “chia sẻ” cho “đồng hương xung quanh”, “đồng bào ruột thịt ở quê nhà” hoặc “những nước bạn hữu nghị” với giá phải chăng.
Lấy một trường hợp điển h́nh cho dễ hiểu: giả thử một bao gạo 10 kư, giá thị trường 4000 Yen, sẽ có người thu mua với giá 2500-2800 yen, rồi người này để lại cho “đồng hương” với giá 3000. H́nh thức “chia sẻ” này tại các chung cư qui tụ nhiều người Việt rất phổ biến. Camera, máy chụp h́nh, thuốc cao salonpas v.v… cũng được phân phối tương tự.
Chôm xe gắn máy.
Thuở đó, Việt Nam quê nhà ta Honda dream rất nổi tiếng, mua theo giá nhập cảng chính thức th́ quá mắc, thôi th́ ta mua chui vậy. Nơi cung cấp hàng 100% không đâu khác hơn là từ Nhật Bản. Cứ 2, 3 tên một nhóm, mướn một chiếc xe hộp xung quanh được bao phủ bằng bạt, không thể nh́n thấy bên trong có những ǵ, rong ruổi trên khắp nẻo đường, cứ thấy Honda dream th́ dừng lại và h́ hục đưa lên xe, c̣n những loại khác th́ “có cho ông cũng đéo lấy” (quân ta dán miếng giấy có nội dung này trên một chiếc xe không phải dream mà người viết đă chứng kiến tận mắt). Ngoài ra, c̣n xe Harley cũng rất là ăn khách. Có một dạo nạn mất Harley tại Tokyo đă lên đến mức báo động. Bộ Cảnh sát nhập cuộc và bắt được không biết bao nhiêu nhóm hầu hết là “quân ta”.
Câu hỏi đặt ra, hàng độc này sẽ tuồn về Việt Nam hay đâu đó bằng cách nào?
Xin kể một trường hợp điển h́nh: “Quân ta” mướn một băi, xung quang là rừng núi không có nhà cửa, rồi đặt một container hàng ch́nh ́nh ngay dưới “các tàng cây xanh lá”. Ban đêm, các nhóm cứ rong ruổi khắp nơi, được hàng th́ đem đến nơi đă được chỉ định, cất “hàng” vào “tủ”, xong nhiệm vụ, liên lạc với chủ xị: “bữa nay cho vô đó 2 con”, trưa hôm sau th́ chủ xị đến check hẹn gặp nhau đâu đó thanh toán tiền nong, rồi “huy động” xe tải chở hàng về băi khác. Tất cả hàng được “thồn” vào trong tận cùng của một container, c̣n phía ngoài toàn là “rác”, có nghĩa là những đồ phế thải như TV, tủ lạnh v.v…. Container đầy hàng đó sẽ được chuyển đến bến tàu để xuất cảng về Việt Nam, Hồng Kông…. dưới danh hiệu: hàng phế thải xuất cảng. Hải quan Nhật cũng chỉ kiểm tra cho có lệ, không lẽ phải moi từng thứ một, và hàng cứ thong dong vượt đại dương. Đă có “bỏ nhỏ” liên lạc trước nên khi thuyền cập bến quê nhà, sẽ có người chờ sẵn làm mọi thủ tục nhận lănh đưa về nơi an toàn rồi phân phối đi khắp nơi.
florida80
07-12-2019, 02:57
Máy bán đồ tự động (Rút máy)
Đối với các máy tự động th́ quân ta học được “kỹ xảo” nghe nói từ Trung Quốc. Dùng một giấy bạc 1000 yen cắt làm 3, xong nối lại bằng băng keo, một đầu có gắn một sợi giấy để kéo ra kéo vào. Ban đêm, quân ta t́m đến những máy tự động vắng người. “Mày canh, tao rút”, chia nhiệm vụ xong xuôi. “Tao” sẽ cho tờ giấy bạc vào nơi bỏ tiền và kéo ra kéo vào cho đến khi hiển thị số tiền trên máy, từ đó ta rút lại “đồ nghề” cất vào túi và bấm vào món hàng ta muốn lấy, chẳng hạn một lon coca giá là 120 yen, máy sẽ cho ra một lon coca cùng 880 tiền thối. Rồi ta cứ lập đi lập lại cho đến khi máy hết tiền thối. Xong 1 máy, đôi ta lại đi t́m con mồi khác. Cách đây vài chục năm, đă có một bài báo phân tích về “mánh mung” này sau khi bắt được mấy người Việt Nam đang “hành nghề”, cũng có một bài báo khác loan tin bắt được vài người Việt v́ tội “rút máy”, nhưng không bắt lúc hành nghề mà phát giác lúc đương sự vào ngân hàng đổi từ tiền đồng sang tiền giấy, h́nh như là 500,000 vừa tiền 100, 10 yen (5000 miếng). Ngân hàng thấy khả nghi v́ đổi quá nhiều, nên báo cho cảnh sát và câu chuyện bại lộ.
Các hăng bán nước, bán thuốc lá…. bằng máy tự động không những thiệt hại v́ mất tiền, mất đồ mà c̣n mất tiền để thay toàn bộ máy, chứ nếu không th́ lại có ngày lănh đạn tiếp.
Pachinko.
Pachinko là một tṛ giải trí của Nhật hầu như người nào cũng đă nghe qua dầu chưa “thử” bao giờ. Nó là một chiếc máy, bên trong lồng kính được trang hoàng đủ kiểu trông rất bắt mắt. Trước hết, bạn phải bỏ tiền ra để mua những viên bi. Sau cho bi vào hộc bi và vặn cần, bi sẽ “tung bay” trong lồng máy. Nếu bi lọt vào lỗ trong lồng kính làm các đóa hoa nở rộ, th́ bi sẽ tuôn ra nhiều hay ít tùy theo lỗ chính hay lỗ phụ. Nếu may mắn mà bạn thắng có nghĩa là “đả chỉ” (máy không c̣n bi để tuôn ra nữa) (1 máy giới hạn 5000 viên, có nơi vô hạn), bạn có thể dùng những phần bi thắng đổi bất cứ ǵ bạn muốn, v́ trong tiệm Pachinko có chỗ đổi hàng giống ư như một siêu thị nhỏ, cái ǵ cũng có. Hoặc không muốn đồ th́ có thể đổi bi thành tiền, nhưng không được đổi tiền trong tiệm, v́ luật Nhật không cho phép, bạn sẽ nhận được một vài món tượng trưng như hộp nước hoa, rồi đem hộp này ra ngoài để đổi thành tiền tại một cái chái vừa nhỏ đủ cho việc đổi tiền được đặt ngay gần tiệm. Lẽ dĩ nhiên tiền bạn mua bi để chơi sẽ đắt hơn tiền bạn bán bi. (Thí dụ: 100 yen bạn mua được 25 viên, 1 viên là 4 đồng, nếu bạn bán lại chỉ được hơn 1 đồng chút xíu). Lẽ thường th́ chơi tṛ này th́ mang đầu máu nhiều hơn là thắng, v́ chỉ là h́nh thức giải trí. Pachinko là kỹ nghệ chính phủ Nhật thu thuế nhiều nhất không thua ǵ thuốc lá, rượu bia. Tuy thế đối với….. quân ta, nhất là thầy của quân ta là Trung Quốc, “mày” có tinh vi tới đâu “tao” cũng có cách trị.
Nguyên tắc thắng là làm sao búng cho bi vào lỗ và hoa nở th́ bi sẽ ào ra. Thế th́ chỉ việc t́m cách chận không cho hoa đóng lại là xong thôi. Dễ quá mà. Đầu tiên các sư phụ dạy phải dùng đồ nghề là 2 miếng sắt mỏng, 1 miếng dùng để mở và 1 miếng dùng chặn không cho đóng vào. Lừa lúc không ai để ư, nhanh tay đút 2 cái cây vào khe hở dưới hộc đựng bi. Nếu set đúng th́ bi ào ra như suối, chỉ vài phút là đèn đỏ báo động máy “thua”. Nhưng kiểu này phải cao tay lắm chứ không th́ dễ bị lộ. Có bao nhiêu “dân chơi” đă bị múm v́ tṛ này. Đến một dạo, có một loại máy mới ra đời, và máy chỉ có 1 lỗ. Nếu bi vào lỗ này th́ coi như máy sẽ “thua” phải nhả hết phần đạn trong máy. Máy tên là “nhất phát” (Ippatsu 一発). “Mánh lới” dùng đồ nghề trở nên vô dụng. Không biết có ai dạy hay do quân ta nghĩ ra một phương pháp mới: “dùng nước miếng”, quân ta vừa chơi vừa nhai kẹo cao su để cho có nhiều nước miếng, cứ vài phút lại “nhổ” vào tay một băi rồi trải đều lên dàn bi nằm trong hộc, khi viên bi búng lên dính nước miếng chạm điện sẽ chạy lung tung và xác xuất lọt vào lỗ rất cao và thế là máy K.O. Cứ một tiệm làm chừng vài máy xong ta đi t́m tiệm khác có máy tương tự.
Ở Kanto hết chỗ làm ăn v́ tiệm đă đổi máy, quân ta di chuyển xuống Kansai hoặc đến tít cả miền Bắc nước Nhật để t́m loại máy tương tự. Mướn một chiếc xe và một người tài xế chở 4 “búng thủ” đi khắp nơi t́m tiệm. “Lương” của tài xế (cũng người Việt Nam) rất ư là hậu hĩnh, bao ăn bao uống, bao ở mà hầu như toàn là khách sạn trong ṿng 1 tháng, nếu thắng lớn sẽ trên dưới 500,000 ngàn. C̣n thu nhập của các “búng thủ” th́ chắc phải thêm một số 0 nữa Tṛ “nước miếng” này đă bị lộ khiến Hiệp Hội Pachinko đổi toàn bộ các thiết kế khiến các dân chơi không dở tṛ được nữa.
florida80
07-12-2019, 02:58
Móc túi.
Có những toán móc túi chuyên nghiệp từ Việt Nam sang, cư ngụ tại các khách sạn nằm trước các nhà ga lớn hoặc có đường Shinkansen, rồi “len trong đám chợ đông người” dở tṛ móc túi. Quả thật, mấy tay này siêu thật. Chỉ một chuyến ra quân như vậy cũng t́m được vài chục cái ví, trừ hết chi phí, ăn chơi thoải mái c̣n đem về “quê” một số tiền khá lớn.
Theo thống kê của Sở Cảnh sát, những tṛ trên đây chỉ ở mức độ mà một nhà chuyên môn nói là một hiện tượng tự nhiên của xă hội. Nhưng kể từ năm 2000 trở đi, lúc số người Việt đến Nhật với tư cách nghiên cứu sinh, du học sinh càng ngày càng tăng th́ những tṛ ăn cắp nhất là tại các cửa tiệm đă tăng lên và mấy năm gần đây đă lên đến mức 40%. Tính cách làm ăn sẽ qui mô hơn v́ có sự tiếp tay của các người có điều kiện ra vào nước Nhật nhiều lần trong đó không ít là tiếp viên của hăng hàng không Việt Nam.
Tờ báo Sankei chỉ đề cập sơ qua về những hàng được Việt Nam mến chuộng là Shiseido, Uniqlo, nhưng thực ra danh sách dài lắm từ mỹ phẩm, thuốc tây, đồ điện. Bên nhà sẽ đặt hàng và bên này sẽ cung cấp và các ông các bà hay đi đi về về sẽ là người chuyển lại ăn hoa hồng. Tất cả đều giao thiệp trên email, skype v.v….
Hẳn quí vị c̣n nhớ vào cách đây gần 5 năm, ngày 17/12/2008, cảnh sát Nhật bắt quả tang phi công phụ Đặng Xuân Hợp khi toan tính đem mớ hàng ăn cắp về VN. Sau gần 3 tuần điều tra, ngày 9/1/2009, Đặng Xuân Hợp đă bị viện kiểm sát của Nhật khởi tố. Trong quá tŕnh điều tra, ĐXHợp đă “thành khẩn” nhận tội và c̣n khai thêm: biết được job béo bở này qua sự .... giới thiệu của một cấp trên và không phải chỉ có ḿnh mà hầu như tất cả các đồng nghiệp tôi đều “nhất trí” với job thơm phức này. Cũng theo lời khai th́ ĐXHợp, ngoài vụ vận chuyển 27 món hàng trộm cắp từ sân bay Kansai về VN vào tháng 7-2008, Đặng Xuân Hợp từng vận chuyển khoảng 30 máy video cassette kỹ thuật số và một số hàng hóa khác về VN bằng đường hành lư xách tay vào cuối tháng 1-2008 và c̣n... nhiều nhiều nữa.
Từ lúc Nhật Bản có chế độ thâu nhận tu nghiệp sinh sang Nhật để học nghề, th́ số người muốn đi rất nhiều, lư do chính là v́ kinh tế, lẽ dĩ nhiên cũng có lư do là muốn học nghề. Để được một visa vào Nhật, những người này thường qua một cơ quan trung gian, cơ quan này sẽ giới thiệu cho một công ty Nhật và làm mọi thủ tục cần thiết. Ngoài thủ tục “đầu tiên”, nhiều người phải cầm nhà cầm cửa để bảo đảm ḿnh sẽ quay về.
Sang đến Nhật làm việc với tư cách học nghề th́ mức lương rất khiêm tốn, có tiện tặn lắm cũng chỉ đủ xài cho ḿnh, v́ thế dù biết sẽ bị mất số tiền thế chân, có nhiều trường hợp giữa đường đứt cánh, trốn ra ngoài làm việc hoặc tham gia vào các nhóm ăn cắp v́ dù sao thu nhập cũng cao hơn so với t́nh trạng tu nghiệp sinh. Không bị bắt giữa chừng th́ cố gắng ở càng lâu th́ tiền càng nhiều, về nhà dư sức chuộc.
C̣n du học sinh th́ c̣n thê thảm hơn, qua những trung tâm môi giới quảng cáo rầm rộ bố láo bố lếu đầy dẫy tại Việt Nam nào là: đến Nhật vừa đi làm vừa đi học sỉu sỉu cũng kiếm trên 10 lá, nào là mùa hè, mùa đông nghỉ dài th́ thu nhập trở thành gấp đôi, gấp ba. Thế là bố mẹ chạy đây chạy đó để con ḿnh xuất dương du học, vừa học cho ḿnh, vừa giúp cho gia đ́nh. Nhưng sang đến nơi th́ vỡ mộng, muốn t́m được số tiền như lời quảng cáo th́ phải làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, về đến nhà th́ đừ người sức đâu mà học rồi ngày đến trường cứ lần lần thưa thớt đưa đến t́nh trạng không tham dự đủ giờ học và sở nhập quốc sẽ không gia hạn cho ở tiếp. Thế là con đường tham gia vào các nhóm ăn cắp chỉ… thêm một bước là tới.
Trên đây chỉ là một mảng của chuyện xấu: chuyện ăn cắp (setto- 窃盗), c̣n nhiều mảng khác khá trầm trọng như việc buôn bán ma túy, nghiện ngập, kết hôn giả, làm hôn thú giả để nhập cảnh Nhật hoặc dùng bằng lái xe giả…. đang là tầm ngắm của sở cảnh sát và sở nhập quốc, v́ nói ra th́ quá dài, xin hẹn một dịp khác.
Một người bạn Nhật coi như trong gia đ́nh khi đọc bài báo Sankei hỏi tôi: “Tại sao lại có t́nh trạng ăn cắp của người Việt như thế này?" Hơi quê, tôi định trả lời: Tại v́ cửa hàng Nhật dễ ăn cắp quá, nhưng kịp ngưng lại v́ nhớ lại trong một phiên ṭa ở Việt Nam nghe nói vào năm ngoái, khi ông ṭa tuyên án tử h́nh một bị cáo về tội cướp của rồi c̣n chặt tay nạn nhân, th́ mẹ và chị bị cáo bù lu bù loa chửa đổng:“Ai biểu đeo vàng nhiều làm chi để nó nổi ḷng tham, rồi bây giờ tử h́nh nó”
Thú thật tôi không biết trả lời sao, ngoại trừ điều tôi suy nghĩ: cách trồng người, dựng người của cái gọi là Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ta bây giờ đă như một chiếc xe lao xuống dốc không phanh.
Trước khi chấm dứt bài này, xin kể quí vị một câu chuyện vui không liên quan đến chuyện ăn cắp nhưng có dính dáng đến các tiếp viên hàng không Việt Nam.
Muốn ǵ cũng có.
Tôi biết có một người mà đă từng dịch cho anh ta khi anh ta gặp tai nạn xe cộ, đang sống ở Gunma, nơi người lao động, tu nghiệp khá nhiều. Vài năm trước tôi t́nh cờ gặp lại anh ấy. Nói chuyện chào hỏi xong, anh ấy hỏi tôi:
- Bác c̣n nhớ thịt chó không?
Sự thực th́ lúc c̣n ở bên nhà tôi cũng có ăn, nhưng bây giờ th́ thấy ghê ghê làm sao ấy. Nhưng tôi hỏi tới:
- Ông lấy đâu ra ở Nhật, mấy ông bắt chó rồi làm à?
- Không, thế th́ bác quê quá, bây giờ bác muốn ăn ǵ chả có. Chó 7 món: chả ch́a, nhựa mận, luộc, nướng, ninh xáo…. nóng hổi thơm phức bác ơi.
- Ông làm sao mà có?
- Bác chỉ cần cho nhà em biết trước 2 tuần, em sẽ nhờ mấy cô ấy mang sang.
- Cô nào?
- Mấy cô ở Hàng Không Việt Nam đấy.
À th́ ra thế. Tôi c̣n được nghe là có một gia đ́nh làm đám cưới cho con cần vài con heo quay sữa, trầu cau, bánh hỏi thịt quay ….. đều được cung cấp đầy đủ qua ngả này.
florida80
07-12-2019, 03:01
Khi Ḿnh Phán Xét Người Khác - BS Nguyễn Thượng Chánh
29/07/2014
Bs Nguyễn Thượng Chánh
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường có khuynh hướng hay phán xét, khen, chê, phê b́nh hoặc chỉ trích người khác. Vậy có khi nào ḿnh tự xét lại ḿnh hay không?
“Họ có ư kiến về mỗi người nhưng chẳng có một ai làm họ vừa ḷng hết. Không thề có được ḷng khoan dung, phán xét là một cách để chứng tỏ rằng họ tồn tại.”
(“ls ont une opinion sur chacun, et nul ne trouve grâce à leurs yeux. Incapables de tolérance, le jugement est devenu pour eux une façon d’exister.”) Laura Lil - Je juge tout le monde -
Psychologie.com
* * *
Các bộ mặt của phán xét
Phán xét có thể bằng lời nói, bằng lời viết, bằng cử chỉ, bằng thái độ khinh khi, bĩu môi, tảng lờ đi, hoặc đôi khi chỉ cần nghĩ thầm trong bụng mà thôi.
Phán xét có thể đúng, sai, thiên vị, chủ quan hoặc khách quan.
Dường như phán xét tiêu cực, v́ ganh ghét đố kỵ, để đả phá, để trả thù, để cho đở tức, để ngạo mạn, chỉ trích cho bỏ ghét... thường dễ xảy ra hơn là phán xét xây dựng, thiên về khuyến khích để giúp người khác sửa sai, tránh lỗi lầm, để nâng tinh thần, hoặc để khen thưởng một người nào đó.
Nên nhớ là sự tức giận là vũ khí của kẻ yếu hèn (la colère est l’arme des faibles).
Phán xét thường chịu ảnh hưởng của t́nh cảm cá nhân, thương hay ghét, tùy theo cách nh́n một vấn đề, tùy theo sự hiểu biết hay tri thức, tùy khung cảnh xă hội, tùy quyền lợi cá nhân, quan điểm chánh trị hay tín ngưỡng của mỗi người.
Phán xét có thể thay đổi theo thời gian và không gian.
Đó là chưa kể trong xă hội cũng có một hạng người lúc nào cũng hay nói móc ḷ, bác bỏ, vạch lá t́m sâu, chê bai bất cứ lời nói, ư kiến hay việc làm của người khác. Theo họ th́ tất cả đều sai hết duy chỉ có họ mới đúng mà thôi. Phải chăng họ đang mắc chứng xáo trộn nhân cách ái kỷ (narcissisme).
Nói điều tiêu cực, chê bai người khác là một bản năng tự vệ
Nói xấu, nói lời nghịch nhĩ, có cử chỉ, hành vi bạo lực được xem là những phản ứng tự vệ để khỏi bị mất mặt và thua thiệt.
Bản chất con người rất phức tạp v́ nó được uốn nắn bởi t́nh cảm tốt và xấu: thương ghét, tham lam, ham muốn, ganh tị, ghen tương, suy b́, so sánh hơn thua, tranh chấp hơn người.
Dĩ nhiên khi nói xấu, chúng ta phản ảnh với những ǵ ḿnh đang mang trong người, khi th́ tiêu cực khi th́ tích cực. Khi tiêu cực, chúng ta muốn tung ra cho người khác nỗi khổ của chính bản thân ḿnh. Khi chúng ta thấy người khác đau khổ, bị nhục nhă th́ các nỗi niềm khổ dau khổ của chính ḿnh cũng sẽ được vơi đi. Chúng ta vui sướng khi thấy người khác thua thiệt và đang ở vị thế yếu kém.
Phán xét có chủ đích
Ngoài ra c̣n vấn đề khen chê giả dối v́ xă giao, để lấy ḷng, để kiếm điểm, để nâng bi, nịnh bợ, thượng đội hạ đạp, nghèo th́ đạp, giàu th́ ganh. Trước mặt th́ khen nhưng sau lưng th́ bĩu môi, nhăn mặt, nhíu mày, nháy nháy con mắt, nói lén chê bai tới tấp... thật đúng là hạng đạo đức giả, xoay theo chiều gió.
Khi phán xét người khác là ḿnh tự phán xét chính ḿnh (Juger l’autre, c’est porter un jugement sur soi. Norbert Chatillon, Psychanalyste)
Xin đúc kết lại vấn đề phán xét theo cái nh́n của khoa tâm lư học và khoa phân tâm học (psychanalyse) đăng trong tạp chí: Psychologie Magazine no 27 Nov 2008
Khi chúng ta phán xét bất cứ việc ǵ của người khác chúng ta sẽ tự ḿnh làm tiêu ṃn năng lực một cách vô ích thay v́ có thể giữ chúng lại để tô điểm cho cuộc sống tinh thần của ḿnh được thêm phần tươi đẹp và phong phú hơn.
Vậy tại sao chúng ta có tật hay phán xét kẻ khác? Theo nhà phân tâm học N. Chatillon th́ chính sự tương đồng hoặc sự khác biệt với người khác làm ḿnh bối rối khó chịu và ḿnh không thể xác định được căn tánh (identité) của chính ḿnh. Vậy cách tự vệ tốt nhất là ḿnh phải tấn công người ta qua việc phán xét họ thẳng thừng không thương tiếc.
Trước khi phán xét người khác th́ nên tự hỏi ḿnh có trong sạch hơn người kia không?
(Người nào tự cho rằng ḿnh là trong sạch, hăy ném cục đá đầu tiên vào người đàn bà)
"Let the person among you who is without sin be the first to throw a stone at her." John 8:7
Trong Kinh Thánh St Luc có viết: “Tại sao các ông để ư tới hạt bụi trong mắt người ta nhưng lại bỏ qua khúc gỗ nơi mắt của ḿnh?”
Chỉ trích ít nhưng phải chỉ trích cho đúng.
Từ việc chỉ trích để xây dựng dến việc kết tội th́ cũng không mấy xa nhau, chỉ cần có thêm đôi ba chữ mà thôi.
Phán xét được xem là có ích khi nó giúp ḿnh cải thiện và xây dựng căn tánh của ḿnh. Trong trường hợp nầy sự phán xét sẽ giúp chúng ta có được cái nh́n chính chắn về xă hội quanh ta.
Phán xét trở nên độc hại khi nó rơi vào cực đoan, khinh mạn, để hạ và để chà đạp người khác, để che lấp bớt cái dở, cái yếu kém của ḿnh hầu có được cảm giác thượng tôn hơn người.
Loại phán xét đả phá rất có hại v́ nó có thể dẫn dắt chúng ta rơi vào sự chối từ người khác.
florida80
07-12-2019, 03:02
Phán xét rất chủ quan và chịu ảnh hưởng của định kiến.
Tuy vậy, phán xét cũng rất cần thiết. Nó giúp chúng ta có “ư kiến” nhưng đôi khi nó có thể trở thành một lối khinh miệt đưa đến sự kết tội người khác.
Mặc dù thành kiến là cội nguồn của sai lầm và bất công, nhưng triết gia Đức Immanuel Kant (1724- 1804) cũng đă nhắc nhở chúng ta cần phải có bổn phận phán xét. Đó là trường hợp phải phán xét kẻ sát nhân và những kẻ phạm tội t́nh dục, hiếp dâm, v.v... Đây là những trọng tội trong xă hội.
Theo các nhà phân tâm học th́ chúng ta thường có khuynh hướng hay phán xét những hành động vô luân (immorale) nếu trong tiềm thức chúng ta cũng có tư tưởng tương tợ như thế. Có thể nói rằng đây cũng là một cách để ḿnh tự trừng phạt lấy ḿnh.
“Anh kia say sưa tối ngày”, câu phán xét nầy có mục đích giúp chúng ta quên đi ḿnh cũng là dân ghiền, nghiện ngập nicotine, thuốc lá, chocolat v.v...
“cha nội đó lái xe ẩu tả quá...”
So sánh ḿnh khác người. “Anh kia sao làm biếng quá”, khi phán xét như thế ḿnh muốn chứng tỏ là ḿnh siêng hơn họ. Người ta nghĩ sai, làm trật, họ khác ḿnh. Vậy là ḿnh là người nghĩ đúng làm đúng.
Cũng có thể ḿnh so sánh điểm tương đồng và sự giống nhau với họ. “Ông giám đốc cùng tuổi với tôi và cũng là bạn học của ḿnh hồi trung học.”
“Bác sĩ kia quá tài ba quá. Hồi nhỏ, tôi và ổng ở cùng chung một xóm bên Phú Nhuận đó.”
Đây là một sự so sánh, một lối lư luận quá đơn giản và có lợi.
Chúng ta thường phán xét những ǵ ở người khác?
- Bề ngoài, sự giàu sang:
Phán xét bề ngoài của một người có nghĩa là ḿnh nghi ngờ về h́nh ảnh của chính ḿnh. Tôi có khá hơn họ, đẹp hơn họ không? Tôi có thua kém họ không? Qua việc phán xét, ḿnh quên đi trong chốc lát những yếu điểm của chính ḿnh. Ḿnh chỉ chú tâm vào kẽ hở của người khác.
Phán xét có thể bắt nguồn từ sự ganh tị: con nhỏ đó tuy đẹp nhưng nó có vẻ không mấy thông minh, không có nết, lẳng lơ quá…
Người đó rất giàu có nhưng lại hết sức keo kiệt và bủn xỉn. Không bao giờ chịu giúp đở ai hết...
- Sự thông minh:
Tính thông minh đồng nghĩa với cường tráng (virilité) ở người đàn ông.
Phán xét sự thông minh của một người đàn ông th́ cũng như đem hoạn (hay thiến) anh ta.
Đề cao trí thông minh của một người đồng nghĩa là ḿnh có đủ tư cách để xác nhận sự thông minh của họ. Đây là thái độ chịu thua của ḿnh.
- Cách hành xử:
Tấn công vào lối cư xử lố bịch của một người là một cách gián tiếp để ḿnh tự xác định là lúc nào ḿnh cũng đàng hoàng, ngon lành hơn họ và đồng thời ḿnh thuộc vào nhóm người có tư cách.
Thái độ nầy cho thấy chúng ta có một tâm địa hẹp ḥi hoặc là chúng ta sợ bị thải trừ ra khỏi xă hội.
Đứng về mặt giao tế, một người tốt, có giáo dục là một người mà chúng ta có thể giao tiếp được.
Ư niệm nhờ giáo dục (gia đ́nh và học đường) mà một người trở nên tốt là những ư niệm chúng ta hấp thu được từ lúc nhỏ và cũng là điều mà chúng ta thường hay truyền đạt lại cho lớp con cháu.
- Ư kiến:
Phán xét về ư kiến cũng là một loại phán xét rất phổ biến. Trong các sách dạy cách xử thế chúng ta đều thấy lời khuyên bảo nên tôn trọng ư kiến của người khác mặc dù ḿnh không đồng ư với họ.
Văn hào Pháp Voltaire (1694-1778) đă nói một câu để đời “Tôi có thể không đồng ư với những ǵ anh nói ra, nhưng tôi sẽ bảo vệ quyền phát biểu của anh cho đến cùng.” (I do not agree with what you have to say, but I'll defend to the death your right to say it.)
Bá nhơn bá tánh hay trăm người trăm ư và xin đừng quên hiện nay có 7 tỉ người đang sống trên thế giới.
Ngoài ra cũng có thể có một hạng người có thái độ ba phải, nay nói thế nầy mai nói thế khác... ư kiến họ thường có khuynh hướng xoay theo chiều gió.
Tại sao họ phải nghĩ xấu về người khác?
1) Bằng mọi giá, hắn ta không từ khước bất cứ cách ǵ miễn được thành công
Thí dụ: “Bạn có biết không, nghe nói ông A có thời đă ngồi tù về tội lường gạt.”
Theo nhà xă hội học Jean Bruno Renard th́ người nói xấu cố t́nh gieo rắc những t́n không tốt về một người nào đó và họ cho rằng đó là tin có cơ sở đáng tin cậy.
Cho dù nguồn tin có đúng hay sai đi nữa th́ người nói xấu vẫn có thể chứng minh thái độ ngay t́nh, ư tốt của anh ta (hay chị ta) muốn thông tin, cảnh báo thiên hạ về một mối hiểm nguy.
2) Để tạo mối giao tiếp xă hội
Kẻ nói xấu cố tạo cho họ một cái vỏ thiện cảm: các lời chỉ trích của hắn ta đều có vẻ có ích lợi. Nó chứng tỏ hắn ta cũng biết được một cái ǵ đó ở nạn nhân với ngụ ư là hắn ta khá hơn người đó rất nhiều.
Chỉ trích người khác, có nghĩa gián tiếp là ḿnh nói điều tốt về ḿnh và cả cho những người chịu nghe ḿnh kể.
Sau những câu nói xấu đều có tiềm ẩn cái ư sau đây: Tôi kể cho bạn nghe chuyện đó v́ tôi không phải là hạng người như thế và cũng tại v́ tôi biết các bạn cũng không phải như vậy.
3) V́ họ thiếu ḷng tự trọng
Tại sao không tạo mối giao tiếp xă hội bằng cách kể những chuyện có tính cách tốt và xây dựng? Theo nhà tâm lư học Isabelle Filliozat: «kẻ nói xấu người khác có cảm giác là hắn ta chẳng có cái ǵ riêng tư để kể hết.» Hắn ta nói chuyện về một người bạn láng giềng, về một người đồng nghiệp v́ không c̣n chuyện nào khác để kể, v́ hắn nghĩ rằng nếu đem chuyện ḿnh ra kể th́ chả có ǵ hấp dẫn hết.
Những lời nói xấu nhắm vào người khác là một báo hiệu của một t́nh trạng tuyệt vọng (détresse) của một người không c̣n ḷng tự tin và tự trọng nữa (confiance et estime de soi).
4) V́ họ thích nói xấu người khác
Thiếu ḷng tự tin vào chính ḿnh sẽ kéo theo t́nh trạng họ không dám tự khẳng định (s’affirmer).
Trong đời sống, họ luôn luôn mang tâm sân hận, tức giận, bực bội và từ đó tạo nên sự giận dữ.
Nếu họ nh́n nhận là họ tức giận th́ đó chẳng khác nào họ xác nhận sự yếu hèn của họ hay sao?
Ngựi đời thường nói sự tức giận là vũ khí của kẻ hèn yếu đó sao.
V́ vậy, từ vô thức họ chĩa mũi dùi vào người khác, đặc biệt là vào những người tài giỏi, những người thành công và may mắn hơn họ.« Con đó có tài nghệ ǵ đâu, chẳng qua là do chạy chọt đút lót, nhờ phe đảng, nhờ quen lớn mà thôi… »
5) V́ phóng chiếu (par projection)
Trong nhiều trường hợp khác, họ nói những ǵ mà họ ghét và kinh tỡm nhất trong chiều sâu của họ. Thí dụ: Bà đó tham lam quá, thằng đó có tính quy kỷ (égocentrique). Nó tưởng nó là trung tâm của vũ trụ.
Theo nhà phân tâm học Philippe Grimbert: «Ḿnh sẽ phịa ra hay chỉ đích danh cho mọi người biết những nét mà ḿnh không ưa, ḿnh không chịu đựng được v́ đó chẳng qua là những khía cạnh ḿnh đang mang trong người mà chính ḿnh cũng không có thể nào chấp nhận được.»
Sự nói xấu dựa trên hiện tượng tâm lư học gọi là phóng chiếu: ḿnh gán cho người khác một phần của chính ḿnh mà ḿnh từ chối không chấp nhận hay ḿnh ư thức rằng không thể nào nhận biết nó được.
florida80
07-12-2019, 03:02
Các tôn giáo nghĩ ǵ về vấn đề phán xét
Thiên Chúa giáo:
Chỉ có Chúa mới có quyền phán xét con người.
Matthew 7:1 (NIV)
“Do not judge, or you too will be judged
Matthew 7:2–5 (NIV)
For in the same way you judge others, you will be judged, and with the measure you use, it will be measured to you.
Đức Giáo Hoàng nói: Đừng phán xét - anh chị em không phải là Thiên Chúa đâu!
http://www.vietcatholic.net/News/Html/125686.htm
Trong thánh lễ sáng thứ Hai 23 tháng 6 tại nhà nguyện Santa Marta, Đức Thánh Cha Phanxicô khuyên các tín hữu hăy từ bỏ thái độ xăm xoi, phán xét người khác. Ngài gọi đó là thái độ của những kẻ giả h́nh đang bị Satan xúi giục.
Đức Thánh Cha giải thích rằng:
“Khi phán xét người khác, ta đặt ḿnh vào vị trí của Thiên Chúa, là Vị thẩm phán duy nhất. Nếu ai hy vọng một ngày nào đó những hành vi phạm tội của ḿnh được tha thứ, th́ đừng phán xét người khác.”
Phật giáo
Phải có một cái nh́n đúng đắn và trong sáng (vision juste et nette).
Theo như cư sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải cho biết:
“Đức Phật không hề nói đừng bao giờ phán xét người khác. Câu đó là của Chúa Jesus trong Kinh Thánh.
Ngược lại, Đức Phật yêu cầu đánh giá người khác, để t́m bạn tốt, và tránh xa bạn xấu. Có hai chỗ có thể đọc về Thiện Tri Thức:
TĂNG NHẤT A-HÀM
Hán dịch: Tam tạng Cù-đàm Tăng-già-đề-bà, người Kế Tân, thời Đông Tấn
Việt dịch: Thích Đức Thắng; Hiệu chú: Tuệ Sỹ
20. PHẨM THIỆN TRI THỨC
http://www.phatviet.com/dichthuat/kinhtang/tangnhat/tang_020.htm
Tự Điển Phật Giáo - Đại Tạng Kinh:
Thiện tri thức
http://tudien.daitangkinhvi etnam.org/index.php?title=Thi% E1%BB%87n_tri_th%E1% BB%A9c
“Mặt khác, Đức Phật yêu cầu tự do trạch vấn, nghi ngờ (nghĩa là đánh giá -- judging) ngay cả đạo sư. Trong Kinh Kalama: "Này các Kalama, chớ có tin v́ nghe truyền thuyết, chớ có tin v́ theo truyền thống, chớ có tin v́ nghe người ta nói, chớ có tin v́ được Kinh Tạng truyền tụng, chớ có tin v́ nhân lư luận, chớ có tin v́ nhân suy luận, chớ có tin sau khi suy tư về những dữ kiện, điều kiện, chớ có tin theo thiên kiến, định kiến, chớ có tin v́ thấy thích hợp với khả năng, chớ có tin v́ vị Sa môn là bậc Đạo Sư của ḿnh.(http://www.thuvienhoasen.or g/haytuminhthapduoc.ht m)
...tự ḿnh là ngọn đèn cho chính ḿnh, tự ḿnh y tựa chính ḿnh, không y tựa một cái ǵ khác, dùng chánh pháp làm ngọn đèn, dùng chánh pháp làm chỗ nương tựa, không nương tựa một cái ǵ khác”. (Ngưng trích)
florida80
07-12-2019, 03:03
Kết Luận
Tây phương có câu: Nếu không nói ra được những điều ǵ tốt đẹp th́ tốt hơn hết là đừng nên nói ǵ hết. (If you can’t say something nice, don’t say anything at all).
Theo Phật giáo, người biết đạo phải giữ tâm trong Bát chánh đạo, không nghĩ xấu, nói xấu, nói lén người khác.
Phê phán người khác th́ dễ, xét lỗi lầm của ḿnh th́ khó. Chung quy cũng từ cái Tâm của ḿnh mà ra.
Nếu chúng ta biết mở rộng cơi ḷng, th́ bất cứ ai, kể cả người đă làm ḿnh bực ḿnh điên dại, đều có thể là bậc thầy của ḿnh. (Sư nữ Pema Chodron)./.
If we learn to open our hearts, anyone, including the people who drive us crazy, can be our teacher.” ~Pema Chodron
Pema Chưdrưn is a notable American figure in Tibetan Buddhism. A disciple of Chưgyam Trungpa Rinpoche, she is an ordained nun, author, and teacher in the Shambhala Buddhist lineage which Trungpa founded.(Wikipedia)
Tham khảo:
- HT Thích Minh Châu-Hăy tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi
http://thuvienhoasen.org/p22a15432/2/hay-tu-minh-thap-duoc-len-ma-di
- Minh Niệm. Phán xét. Giácngộ online 27/6/2008
http://www.giacngo.vn/phathoc/2008/06/27/53445A/
- HT Thích Trí Quảng. Ṭa án lương tâm. Giácngộ online 22/3/2009
http://www.giacngo.vn/phathoc/luockhao/2009/03/22/7F5019/
- What does the Bible mean that we are not to judge others?
http://www.gotquestions.org/do-not-judge.html
- Norbert Chatillon-Juger l’autre, c’est porter un jugement sur soi
http://www.psychologies.com/Moi/Moi-et-les-autres/Relationnel/Articles-et-Dossiers/Arreter-de-tout-juger/Norbet-Chatillon-Juger-l-autre-c-est-porter-un-jugement-sur-soi
http://www.point-fort.com/index.php?2008/11/04/322-juger-l-autre-c-est-porter-un-jugement-sur-soi
- Laura Lil- Je juge tout le monde
http://www.psychologies.com/Moi/Se-connaitre/Comportement/Articles-et-Dossiers/Je-juge-tout-le-monde
* Chuyện dài: Khi Người Việt phán xét người Việt
https://www.facebook.com/mcnguyencaokyduyen/posts/685161781495322
http://danviet.vn/hau-truong-giai-tri/nguyen-cao-ky-duyen-bi-nem-da-vi-noi-xau-nguoi-viet-182112.html
http://thuanchau.edu.vn/doc-va-suy-ngam/8-tat-xau-kho-bo-cua-nguoi-viet.aspx
BS Nguyễn Thương Chánh Montreal
at 5:04 PM
florida80
07-12-2019, 20:05
7 Bát Nước Cứu Khổ
Quán Như
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đ́nh bá hộ nối tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao cửa rộng, đồng ruộng th́ mênh mông bát ngát, thẳng cánh có bay, gia súc th́ từng đàn, lúa chất đầy bồ, trong nhà không thiếu thứ ǵ, kẻ ăn người ở có tới chừng mấy mươi người. Cao lương mỹ vị ăn măi không hết.
Gia đ́nh bá hộ có hai người con, một trai một gái. Ai cũng khôi ngô tuấn tú, xinh đẹp và nết na. Nhưng rồi tai họa đă giáng suống gia đ́nh họ, khi người con gái v́ uất ức với mối t́nh cùng chàng thi sĩ mà quyên sinh, c̣n cậu con trai trong một lần đi săn trong rừng sâu, bất cẩn bị sập bẫy mà trở thành kẻ tàn phế.
Người mẹ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Bà sống trong nỗi ám ảnh và oán hờn. Ngày ngày bà ăn chay niệm Phật cầu xin được b́nh an và không c̣n phiền muộn. Rồi một ngày kia, bà cho gọi tất cả những người dân mang nợ với gia đ́nh bà đến và phán rằng:
- Từ xưa tới nay, gia đ́nh ta ăn ở có trên có dưới, ai khó khăn ta đều cứu giúp, cho vay bạc và lúa gạo, sau mỗi lần thu hoạch th́ gia đ́nh các ngươi đều có trả nhưng vẫn không thể hết. Nay ta cho gọi các ngươi tới để xóa tất cả các món nợ từ trước đến nay. Dù nợ nhiều hay ít. Từ nay trở về sau, giữa gia đ́nh ta và gia đ́nh những nông dân này không c̣n bất kỳ món nợ nào.
Những người nông dân nghèo khổ vui mừng khôn xiết, tay bắt mặt mừng, có những người đă quỳ lạy cảm tạ tấm ḷng của bà mà khóc nức nở, nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp ơn này. Nhưng bà một ḷng từ chối “Kẻ ăn người ở trong gia đ́nh ta nay đă có đủ v́ vậy ta không cần thêm nữa, các ngươi hăy về lo làm ăn và sống cuộc sống như ḿnh mong muốn”
Việc làm này của bà, những tưởng rằng như vậy th́ trong ḷng bà sẽ thấy thanh thản nhưng sao vẫn nặng trĩu một nỗi buồn.
Nhân dịp một lần vào viếng chùa, bà đă xin gặp vị Ḥa thượng và bạch rằng hăy cho bà xin một bài thuốc để diệt trừ khổ đau và phiền năo. Vị Ḥa thượng mỉm cười hiền hậu nh́n người phụ nữ sang trọng, quư phái nhưng có khuôn mặt đượm buồn mà nói, bà hăy t́m đến bảy gia đ́nh chưa bao giờ biết khổ, xin mỗi gia đ́nh một bát nước. Với bảy bát nước đặc biệt này, tôi sẽ nấu thành một loại thuốc giải cứu những sầu muộn trong ḷng bà.
Ngay sau đó, bà lên đường tới thăm gia đ́nh thứ nhất mà bà quen biết bấy lâu nay, bà nghĩ rằng ắt hẳn gia đ́nh này đang hạnh phúc và bà có thể xin được một bát nước. Quả là éo le, sau khi nghe bà tŕnh bày, chủ nhà nh́n bà với ánh mắt ngấn lệ, rằng bà đă đến không đúng nhà và t́m không đúng người.
Lúc này, người chủ nhà bắt đầu kể về câu chuyện gia đ́nh, họ đă sống những ngày đau khổ, bất hạnh ra sao, con cái khiến họ mệt mỏi và buồn phiền như thế nào v.v… Nghe xong, bà lại nói những lời động viên, an ủi, vỗ về yêu thương trước khi bà tới thăm gia đ́nh khác
florida80
07-12-2019, 20:05
Cả ngày hôm ấy, bà không xin được một bát nước nào. Nước là thứ đi đâu cũng có thể lấy, dễ t́m nhưng sao bà không thể xin được. Gia đ́nh nào cũng có nỗi sầu khổ riêng, không ai giống ai và tất cả những điều ấy khiến bà chạnh ḷng, như một phản xạ rất tự nhiên, của một người phụ nữ đă trải qua những mất mát những đau thương trong cuộc sống, bà đều nói lời khích lệ tinh thần, hay đơn chỉ là lắng nghe họ tâm sự đề thấu hiểu những ǵ họ đă trải qua bằng tất cả t́nh yêu thương vốn có.
Suốt những tháng ngày sau đó, bà kiên nhẫn đi xin, nhưng cũng không t́m thấy gia đ́nh nào hạnh phúc thật sự như bà vẫn thấy. Nơi nào cũng chất chứa nỗi niềm khổ đau và hờn tủi. Bà luôn bận tâm suy nghĩ làm thế nào để an ủi, giúp mọi người thoát khỏi phiền năo, xoa dịu đau thương, và bà đă quên đi đau khổ của chính ḿnh.
Giờ đây hơn bao giờ hết, bà thấy ḷng ḿnh thật thanh thản, nhẹ nhàng. Khi ta cho đi cũng là khi ta nhận lại nhiều hơn thế, nỗi buồn sẽ vơi đi khi ta cởi mở ḷng ḿnh, đón nhận lời sẻ chia, lời thân thiện từ những người xung quanh.
Sẽ không có bất kỳ loại thuốc nào có thể “chữa lành” những phiền muộn trong mỗi thân thể con người. Cách mà vị Ḥa thượng chỉ cho người phụ nữ bất hạnh kia thật sâu sắc và ư nhị. Sự từng trải, ḷng khoan dung, t́nh yêu thương của một người đàn bà từng làm vợ, làm mẹ của những đứa con, đă giúp bà nhận ra rất nhiều thứ xung quanh cuộc sống này. Điều mà từ trước tới giờ bà chưa một lần được biết và thấu hiểu.
Bảy bát nước, bà măi không bao giờ t́m thấy nhưng con số bảy cho bà nhiều trải nghiệm đáng quư, nó giống như thiên thần hộ mệnh dẫn dắt bà đến với những điều bản thân tưởng chừng như không thể. Nỗi đau mà bà đang chịu đựng rất nhỏ so với những người khác, phải chăng đó là một điều hạnh phúc?
Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ chống lại bạn, đến nỗi bạn cảm tưởng rằng ḿnh không thể chịu đựng hơn được nữa, nhưng hăy cố gắng đừng buông xuôi và bỏ cuộc, v́ sớm muộn ǵ rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi. Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô đơn dù không thể diễn tả thành lời.
florida80
07-12-2019, 20:06
10 Điều Luật Làm Người
Cuộc đời là 1 tṛ chơi, và tṛ chơi nào cũng có luật của nó. Cuộc đời bạn cũng vậy.
1 – Bạn có 1 cơ thể, 1 và chỉ 1.
Dù bạn thích nó hay ghét nó, th́ nó cũng vẫn là của bạn. Giữ ǵn nó cho tốt vào.
2 – Trong thời gian dài tới, bạn sẽ học được nhiều bài học bổ ích, từ 1 ngôi trường. Nó có tên là Trường Đời.
3 – Lỗi lầm thực chất là những bài học.
Trưởng thành là 1 quá tŕnh của những trải nghiệm, sai lầm, và thử thách. Chừng nào bạn c̣n thất bại mà vẫn dám tiếp tục trải nghiệm, th́ bạn vẫn c̣n tiếp tục trưởng thành.
4 – Các bài học sẽ lặp đi lặp lại cho tới khi bạn học được chúng. Một bài học sẽ xuất hiện dưới nhiều h́nh thức khác nhau, nhiều cái giá phải trả khác nhau và chỉ chấm dứt cho tới khi bạn học được
5 – Việc học không bao giờ kết thúc.
Không có quăng thời gian nào trong cuộc đời của bạn không đi kèm với việc học. Nếu bạn c̣n sống, có nghĩa là vẫn c̣n những bài học dành cho bạn.
6 – Ngày mai không phải là thời điểm tốt hơn hiện tại.
Khi cái “ngày mai” của bạn đến và trở thành hiện tại, bạn sẽ lại so sánh nó với cái “ngày mai” khác. Cái “bây giờ” mới chính là khoảng thời gian hoàn hảo nhất dành cho bạn.
7 – Những người xung quanh là cái gương của chính bạn.
Bạn sẽ không Yêu hay Ghét 1 điều ǵ đó từ họ, cho tới khi nó phản chiếu những điều bạn thích hay ghét về chính bản thân ḿnh.
8 – Cuộc đời nằm trong tay bạn.
Với tất cả những dụng cụ, tài nguyên bạn đang có, bạn làm ǵ với nó là quyền của bạn. Sự lựa chọn là của bạn.
9 - Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc, vấn đề về cuộc sống nằm trong chính bạn. Để t́m được câu trả lời, tất cả những ǵ bạn cần làm là quan sát, lắng nghe, hiểu rơ và tin tưởng chính bản thân ḿnh.
10 – Dù muốn hay không, th́ bạn cũng sẽ quên hết những điều này
florida80
07-12-2019, 20:09
Monday, May 4, 2015
Giá Trị Cuộc Sống - Kiêu Căng Là Ǵ?
Một vị tể tướng đời Đường rất giỏi về chính trị, lại cũng là một vị tướng lừng danh. Người đương thời xem ông là một vị anh hùng dân tộc. Nhưng bao nhiêu danh vọng ấy không ngăn cản ông say mê đạo Phật một cách rất cung cúc.
Thầy của ông là một vị đạo cao tăng phái Thiền, thầy tṛ tâm đắc lắm, không phân biệt tước quyền.
Ngày kia, ông hỏi sư phụ:
- Thưa thầy, xin thầy cắt nghĩa cho đệ tử biết "ngă mạn" là ǵ?
Mặt của sư phụ đổi sắc, trợn mắt, hỏi với một giọng khinh mạn:
- Mi hỏi ta ǵ đó, đồ ngu!
Cử chỉ và lời nói bất ngờ ấy làm cho gương mặt tể tướng đỏ lên.
Bấy giờ nhà sư mỉm cười, bảo nhẹ:
- Thưa, đó là"ngă mạn" ạ!
Sưu tầm
florida80
07-12-2019, 20:10
Bốn Chữ H - Vô Danh
1. Xây dựng cuộc đời trên nền móng giáo dục toàn diện (gồm 4 chữ H):
1.1. Hướng người trẻ ngày càng mở rộng kiến thức nhân văn và khoa học, nâng cao khả năng phán đoán và sáng tạo (H1 = Head);
1.2. Phát triển sức khoẻ thể xác và tâm thần lành mạnh (H2 = Health);
1.3. Đắc thủ các kỹ năng thuộc các phương diện văn hoá, xă hội, lịch sử, kinh tế, chính trị (H3 = Hands);
1.4. Rèn luyện nhân cách có con tim mở rộng (H4 = Heart), theo lời khuyên “Hăy Dành Thời Giờ”
2. Hăy dành thời giờ
Hăy dành thời giờ để suy tư,
Đó là nguồn sức mạnh tinh thần.
Hăy dành thời gian cho giải trí,
Đó là bí quyết sống măi trẻ trung.
Hăy dành thời giờ để đọc sách,
Đó là nền tảng của sự khôn ngoan.
Hăy dành thời gian cho cầu nguyện,
V́ sức mạnh vĩ đại nhất trên đời là ở đó.
Hăy dành thời giờ để yêu và được yêu thương,
Đó là hồng ân Chúa ban cho mỗi người.
Hăy dành thời gian sống thân thiện với mọi người,
Đó là đường dẫn đến phúc thật.
Hăy dành thời giờ để cười vui,
Đó là suối nhạc của tâm hồn.
Hăy dành thời gian cho cống hiến,
Đời ta thật ngắn ngủi, sống ích kỷ làm chi.
(Thơ: Vô Danh)
florida80
07-12-2019, 20:11
Saturday, February 21, 2015
Tiết Lộ Tính Cách Qua Độ Dài Đốt Ngón Tay Út
Duỗi thẳng các ngón tay (nam tay trái, nữ tay phải) để xem các đốt ngón tay út có độ dài ngắn thế nào nhé
1. Đốt đầu dài nhất
Bạn có sức hút mănh liệt với người khác giới. Khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ của bạn rất tốt, năng lực quan sát giỏi. Do vậy, bạn gặt hái được nhiều thành công trong công việc và không dễ bị người khác lừa gạt.
2. Đốt đầu ngắn nhất
Năng lực biểu đạt của bạn không tốt, cộng thêm với tính cách nhút nhát và xấu hổ nên đôi khi người khác không hiểu bạn nói ǵ. Bạn rất cần người có tính cách mạnh mẽ và quyết đoán bên cạnh để giúp đỡ và bảo vệ ḿnh
3. Đốt giữa dài nhất
Dấu hiệu này cho thấy bạn sinh ra đă biết chăm sóc và quan tâm người khác. Ngoài ra, bạn khá kiên tŕ và nhẫn nại nên được đông đảo mọi người yêu mến.
4. Đốt giữa ngắn nhất
Tính cách của bạn khá cứng nhắc và bướng bỉnh, luôn giữ vững lập trường. Đây là ưu điểm nhưng cũng đồng thời là khuyết điểm của bạn. Nó có thể khiến mọi người phải dè chừng hoặc xa lánh bạn.
5. Đốt cuối dài nhất
Bạn thích cuộc sống tự do tự tại, không phải suy tư lo nghĩ. Bạn nói được và cũng làm được nên nhiều người nể phục. Hơn thế, bạn có biệt tài tranh luận và nói chuyện triết lư nên thường được bổ nhiệm vào những vị trí quan trọng ở nơi bạn đang làm việc.
6. Đốt cuối ngắn nhất
Điều này cho thấy bạn có tính cách hiền dịu, ngây thơ trong sáng và rất dễ tin lời người khác. Bạn cần cẩn trọng hơn trong mọi chuyện, đặc biệt là chuyện t́nh cảm để tránh bị lừa gạt và đau khổ.
(Theo tuvikhoahoc)
florida80
07-12-2019, 20:13
3 Cách Đối Nhân Xử Thế Giúp Bạn Sống An Vui
Có ba từ nên nhớ trong đầu để bạn có cuộc sống an vui. Mỗi từ là một câu chuyện tôi muốn chia sẻ với bạn. Mong rằng nó sẽ giúp bạn vượt qua những mệt mỏi hằng ngày.
Bắt đầu bằng từ thứ nhất nhé: KHÔNG CHỐNG ĐỐI
Ở Nhật Bản có vị thiền sư Bạch Ẩn Huệ Hạc, được nhiều người kính trọng và có rất nhiều người thường đến nghe ông ta dạy về thiền. Rồi một hôm bỗng nhiên có tin một thiếu nữ trẻ, con một người hàng xóm của ông mang thai.
Khi bố mẹ trách mắng và tra hỏi ai là cha đứa trẻ, cô đánh liều nói với cha mẹ rằng, đó là con của thiền sư Bạch Ẩn Huệ Hạc. Rất tức giận, bố mẹ cô dẫn cô tới gặp Bạch Ẩn và dùng những lời lẽ nặng nề cáo buộc ông là cha đứa trẻ mà con gái ho đang mang. Ông chỉ trả lời ngắn gọn “Thật thế ư?”
Tin về vụ tai tiếng lan nhanh khắp thị trấn và bay xa ra những vùng lân cận. Uy danh của thiền sư giảm sút, không mấy người c̣n muốn đến học với ông nữa, nhưng ông vẫn không nao núng. Khi đứa bé được sinh ra, bố mẹ mang hài nhi đến cho Bạch Ẩn và đ̣i ông nuôi dưỡng nó. Vị thiền sư chẳng nói ǵ, chỉ nhận lấy đứa trẻ, yêu thương và chăm sóc.
Một năm sau, cô gái trẻ ăn năn thú nhận với bố mẹ rằng, người cha thực sự của đứa trẻ là nột chàng thanh niên bán thịt ngoài chợ. Quá ân hận, họ t́m đến Bạch Ẩn để xin lỗi và mong ông tha thứ. “Chúng tôi rất ân hận, chúng tôi đến để xin đứa bé về. Con tôi nói rằng ngài không phải là cha đứa bé.” Ông trao đứa bé cho họ và cũng chỉ nói “Thật thế ư?”
Bạn hiểu ǵ về câu nói “Thật thế ư” này? Hăy tưởng tượng nếu đó không phải là Bạch Ẩn mà là bạn, th́ bạn sẽ phản ứng như thế nào trong t́nh huống đó?
Vị thiền sư đă phản ứng với mọi chuyện một cách thản nhiên. Dù sự giả dối hay sự thật, dù tin tốt hay tin xấu cũng cùng một cách như nhau. Ông cứ để giây phút hiện tại diễn ra, và ông chọn không tham gia vào những bi kịch trong đời sống. Đó là tâm không chống đối.
Ta thường có xu hướng đ̣i hỏi áp đặt hoàn cảnh theo đúng ư ḿnh, khi thực tế không diễn ra như vậy, tâm chống đối trong ta bắt đầu khởi sinh “Sao đường lại kẹt xe, sao xe lại lủng lốp, sao trời lại đổ mưa…”. Bạn bắt đầu nh́n mọi thứ như một thảm họa.
Chống đối là cách bạn biến ḿnh thành nạn nhân. V́ khi phản kháng lại những ǵ đang xảy ra, bạn sẽ lệ thuộc vào nó. Càng chống đối cuộc sống, bạn càng gặp nhiều khó khăn hơn.
Elise MacCormic nói “Khi thôi phảng kháng lại những điều không thể tránh khỏi, ta sẽ tự giải phóng một nguồn năng lượng giúp ta tạo dựng cuộc sống tươi đẹp hơn”.
Với bạn th́ sao, khi những điều bất như ư xảy ra, liệu bạn có b́nh thản chấp nhận và ḥa hợp với nó để mọi chuyện nhanh chóng tốt hơn không!?
Chúng ta đến với từ thứ hai nhé! – KHÔNG PHÁN XÉT
Đó là câu chuyện về một người đàn ông thông thái trúng số một chiếc xe, gia đ́nh và bạn bè đến chúc mừng. “Ồ, ông quả là người may mắn!” Ông mỉm cười trả lời “Có lẽ thế”. Trong mấy tuần đó ông rất vui vẻ với chiếc xe mới của ḿnh.
Một ngày kia, có tay say rượu đụng vào xe của ông ta trên xa lộ, và ông phải vào bệnh viện v́ bị thương ở nhiều chỗ. Gia đ́nh và bạn bè chạy đến bảo “ông quả là không may”. Ông lại mỉm cười nói “có lẽ thế”.
Khi ông đang nằm ở bệnh viện, có cơn mưa lớn đổ xuống, đất lở vào ban đêm cuốn theo nhà cửa của ông xuống biển. Bạn bè và gia đ́nh lại tới “Ông thật may mắn khi ở bệnh viện”. Ông lại đáp “có lẽ thế”.
Câu nói Có lẽ thế của người đàn ông thông thái này nói lên thái độ từ chối b́nh phẩm phán xét những điều đang xảy ra. Thay v́ phán xét hoàn cảnh, ông chấp nhận hiện tại đúng như chính nó.
Người Ấn Độ có một quy tắc tâm linh “Bất cứ điều ǵ xảy ra th́ đó chính là điều nên xảy ra”. Không có điều ǵ tuyệt đối, không có điều ǵ chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất. Những ǵ đă xảy ra chính là những ǵ nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta học ra bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ t́nh huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngă của chúng ta.
Tương tự vậy, đừng vội vàng phán xét một việc ǵ là tốt hay xấu. Thái độ phán xét cuộc sống chỉ khiến bạn thêm gay gắt và khốn khổ hơn mà thôi. B́nh tâm đón nhận mọi điều đang xảy ra mới chính là nghệ thuật để có cuộc sống an vui, khoáng đạt. Nhớ điều này bạn nhé!
florida80
07-12-2019, 20:13
Đây là từ thứ ba: KHÔNG RÀNG BUỘC
Ngày xưa ở Trung Đông có một vị vua luôn khổ sở v́ những cảm xúc vui buồn thất thường của ḿnh. Một điều nhỏ nhặt nhất cũng làm cho ông cảm thấy kích động, tạo nên những phản ứng mạnh mẽ ở nơi ông. Nhà vua thường rơi vào cảm giác buồn chán thất vọng. Một ngày kia, quá mệt mỏi với cuộc sống chính ḿnh, ông cố t́m cách thoát ra khỏi t́nh trạng đó. Vua cho mời một nhà thông thái có tiếng đến. Nhà vua nói với ông: “Ông có thể cho ta điều ǵ đó mang lại cho ta sự quân b́nh, yên tĩnh và sáng suốt cho cuộc sống của ta không. Ta sẽ trả cho ông với bất cứ giá nào”. Nhà thông thái trả lời: “Thần sẽ tặng cho bệ hạ nếu ngài hứa là sẽ tôn trọng nó”.
Nhà vua hứa sẽ làm theo lời ông dặn. Ông trao cho nhà vua một chiếc ṿng bằng vàng nhỏ. Chiếc ṿng có khắc ḍng chữ “Chuyện này rồi cũng sẽ qua”. Nhà vua thắc mắc hỏi, điều đó có nghĩa là ǵ? Nhà thông thái không trả lời mà chỉ bảo: “Ngài nhớ luôn mang chiếc ṿng này. Dù có chuyện ǵ xảy ra, trước khi ngài cho rằng chuyện đó là tốt hay xấu, hăy nhớ đưa tay chạm vào chiếc ṿng và đọc lên những chữ này. Ngài sẽ luôn được b́nh yên.”
Chuyện này rồi cũng sẽ qua là câu nói đơn giản mà có sức mạnh. Những chữ khắc trên chiếc ṿng này không hẳn là khuyên ta không nên vui mừng v́ những điều tốt đẹp. Chúng cũng không có ư tạo ra niềm an ủi cho bạn khi lâm vào t́nh huống khó khăn. Chúng có một mục đích sâu hơn, giúp bạn nhận thức được tính chất ngắn ngủi tạm thời của mọi t́nh huống. Bởi dù điều tốt hay xấu đều sẽ không măi măi.
Không ràng buộc không có nghĩa là bạn không c̣n t́m thấy niềm vui với những điều tốt lành trong thế gian này. Mà thái độ này giúp ta cảm nhận niềm vui của mỗi sự việc sâu sắc hơn. Khi hiểu và chấp nhận tính tạm thời của mọi sự, ta có thể cảm thấy niềm vui khi nó thể hiện mà không ràng buộc vào nó, không lo sợ bị mất đi.
Ư nghĩa của câu nói này sẽ trở nên rơ ràng hơn khi ta nh́n lại bối cảnh của hai câu chuyện trước đây. Câu chuyện thứ nhất về vị thiền sư luôn trả lời những điều mà người ta vu khống cho ngài bằng câu nói “thật thế ư?”; thể hiện thái độ bất phản kháng trong nội tâm của ngài trước mọi t́nh huống, tức là chấp nhận tất cả những ǵ đang xảy ra mà không chống đối.
Câu chuyện thứ hai về người đàn ông luôn trả lời gọn lỏn “có lẽ thế”, cho thấy cái khôn ngoan khi trong ḷng không có sự phán xét. C̣n câu nói “chuyện này rồi cũng sẽ qua” trong câu chuyện này, đề cập đến tính chất tạm thời của mọi chuyện xảy đến cho bạn trong đời sống, để giúp bạn có thái độ không tham đắm.
Không chống đối, không phán xét, và không ràng buộc là ba khía cạnh của thứ tự do chân thật của một lối sống an nhiên tỉnh thức. Trong cuộc sống, những lúc bất tịnh khởi sinh trong tâm khiến bạn không quản lư được cảm xúc của ḿnh, hăy nhớ đến ba từ này, có thể nó sẽ giúp bạn b́nh tâm sáng suốt hơn để vượt qua.
Sưu tầm
florida80
07-12-2019, 20:14
Wednesday, February 11, 2015
Điều Tôi Muốn Biết
Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều ǵ và có dám mơ ước đạt được điều ḿnh đang khao khát không...
Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều ḿnh v́ t́nh yêu, v́ những ước mơ và v́ một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...
Tôi không cần biết điều ǵ mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đă dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt ḷng ḿnh v́ e sợ lại một nỗi đau khác...
Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của ḿnh mà không cần phải e dè giữ ư, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...
Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân ḿnh... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của ḿnh... Liệu bạn sẽ trung thực và v́ thế sẽ đáng được tin cậy chứ...
Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời ḿnh mà không cần sự hiện diện của Chúa...
Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...
Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và ră rời mà làm những ǵ phải làm cho các con của bạn không...
Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...
Tôi không quan tâm bạn đă học ở đâu, những ǵ và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một ḿnh đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên ḿnh trong những giây phút đơn độc...
Sưu tầm
at 12:47 AM
florida80
07-13-2019, 21:07
Hăy Cám Ơn Cuộc Đời Này
Chúng ta phải ngàn lần cám ơn cuộc đời này, cho dù trên con đường đi của mỗi con người đều có băo giông.
Thất bại, tuyệt vọng, chán đời…trong đời một con người có lẽ không mấy ai là không trải qua. Giầu sang hay nghèo hèn, thông minh hay kém thông minh, có học hay không học, sống ở thành thị hay nông thôn, hay miền sơn cước, hải đảo… Người lành lặn hay người bị tàn tật … mấy ai mà không có những lúc thấy chán đời rồi quay ra oán trách cuộc đời…
Con người đâu có quyền lựa chọn là ḿnh sẽ sinh vào một gia đ́nh như thế nào: giầu sang hay nghèo khó, có cả cha và mẹ, hay một gia đ́nh ngập tràn tiếng cười và t́nh yêu thương, hay là một gia đ́nh đầy bạo lực, hay vừa sinh ra đă bị bỏ rơi đâu đó…(Theo thuyết nhà Phật, th́ tất cả đều do nghiệp lực mà con người được sinh ra trong gia đ́nh như thế nào đều do nhân duyên và nghiệp đă tạo của từng người trong nhiều kiếp).
V́ vậy mà không phải ai sinh ra cũng được sống trong gia đ́nh có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, có đầy đủ mẹ cha…
Khi lớn lên th́ đâu phải ai cũng có chỉ số IQ cao để mà đi học được điểm cao hay vượt qua được tất cả các kỳ thi tuyển quan trọng trong cuộc đời.
Khi ra trường cũng không phải ai cũng được tuyển dụng vào đúng nghề ḿnh học, đúng công việc ḿnh yêu thích, đúng những công ty hay nhà máy ḿnh ngưỡng mộ…
Cũng không phải tất cả ai cũng sinh ra đều được cắp sách tới trường, cũng đều vào được đại học, cũng không phải ai học xong cũng xin được việc làm như mong muốn…
C̣n t́nh yêu lứa đôi cũng làm con người ta thất vọng, tuyệt vọng, chán đời nhiều không kém so với học hành, thi cử và công ăn, việc làm… Yêu đơn phương, yêu mà không được gia đ́nh chấp nhận, yêu mà không được ở gần nhau, yêu nhau mà không lấy được nhau hay bị phụ t́nh, bị lừa dối…
Việc nuôi dạy con cái cũng là một áp lực không nhỏ trong mỗi gia đ́nh, nó có thể là sợi dây bền vững hay cũng có khi lại là nguyên nhân đỗ vỡ của những đôi vợ chồng trẻ.
Không phải ai sinh ra cũng được là hoàn hảo, cũng được sống, cũng thực hiện được những giấc mơ của ḿnh.
Vậy th́ đă là con người đang sống trong một xă hội th́ những việc không được như ư muốn của ḿnh nó sẽ là chuyện rất đỗi b́nh thường.
Do đó, được sinh ra làm con người đă là vô cùng khó khăn, đă là rất quí báu rồi, vậy th́ hà cờ ǵ ta phải chán đời, tuyệt vọng, oán trách cuộc đời này mà làm chi cho uổng phí.
Tại sao ta không cám ơn cuộc đời này nhỉ:
V́ khi ta đang nằm trong bụng mẹ, Cả cha và mẹ ta đều đếm từng ngày mong ta cất tiếng khóc chào đời, thế là ta đă hơn hàng triêu những đứa trẻ khác rồi. Những đứa trẻ có khi chưa được vài tuần, vài tháng tuổi, hay chưa thành h́nh hài đă bị cha mẹ chúng không cho chúng làm người, hay những đứa trẻ khi c̣n nằm trong bụng mẹ mà cha mẹ chúng đă không mong chúng có mặt trên đời này.
V́ khi ta sinh ra ta đă được mẹ ôm ta vào ḷng cho ta bú ḍng sữa mẹ ấm thơm ngọt ngào và được sống trong ṿng tay yêu thương của cha mẹ, anh em, thế là ta đă hơn hàng triệu, triệu trẻ em khác không có cha, hoặc mẹ hay không có một ai và phải sống trong các trại trẻ mồ côi.
V́ khi ta lớn lên ta đă được ở trong một ngôi nhà, ta đă được ăn và được mặc, cũng có lúc ta có thể ăn chưa được no, chưa được ngon, hay mặc chưa đựơc đẹp hay đủ ấm, nhưng như thế là ta đă hơn hàng triệu, triệu đứa trẻ khác không nhà, ăn th́ bữa có, bữa không và không cả áo ấm trên trái đất này.
V́ khi ta sinh ra ta đă được lành lặn, thế là ta đă hơn hàng vạn, vạn trẻ em khuyết tật trên trái đất này.
V́ khi ta lớn lên ta đă được cắp sách đến trường, cho dù có thể chỉ là hết bậc tiểu học, thế là ta đă hơn triệu, triệu trẻ em trên trái đất này không được cắp sách đến trường.
V́ khi ta đang sống trong một đất nước không c̣n chiến tranh, thế là ta đă hơn triệu, triệu người trên trái đất này.
V́ khi ta lớn lên ta đă có nghề nghiệp, có công ăn việc làm, trong nhà đă có gạo, có cá có thịt, có tủ lạnh, ti vi, có tài khoản ở ngân hàng, có phương tiện đi lại dù chỉ là xe đạp hay xe máy, xe hơi … thế là ta đă hơn tỷ người trên trái đất.
Và giờ đây khi ta ngồi ở bất cứ đâu ta có thể đọc, nghe, nh́n biết được tin tức trên khắp hành tinh này thế là ta đă hơn tỷ người trên trái đất .
Cuộc đời c̣n ǵ tốt đẹp hơn thế nữa. Vậy mà tại sao ta lại phải chán đời, ta phải tuyệt vọng, chỉ v́ vấp ngă hay khó khăn, để rồi ta tự hủy hoại đời ta, ta gục ngă, ta làm cho những người thân yêu của ta phải đau khổ v́ ta, tại sao ta không cố gắng đứng dậy để đi tiếp.
Có khó khăn nào mà ta không thể vượt qua, có đau khổ nào mà ta không thể chịu đựng được.
C̣n có biết bao nhiêu người bị cha mẹ bỏ rơi, sống lang thang vô gia cư, phải đi dọn nhà vệ sinh vẫn vào được đại học …
Chúng ta hăy nh́n vào xung quanh chúng ta có biết bao nhiêu những con người phi thường, tưởng như là không thể, thế mà lại có thể, đó là những con người không có cả tay và chân vẫn là những vận động viên bơi lội, chạy nhẩy…
florida80
07-13-2019, 21:07
Trên thế giới có biết bao nhà khoa học khuyết tật. Họ đă vượt lên những tàn tật của ḿnh để làm nên những điều kỳ diệu. Cùng với tài năng thiên bẩm và sự tự rèn luyện để vượt lên số phận, họ đă trở thành các nhà khoa học lớn, có các đóng góp quan trọng cho nhân loại, những phát minh của họ tạo tiện nghi cho cuộc sống của cả người tàn tật và không tàn tật.
Biết bao nhiêu những người khuyết tật nổi tiếng trên thế giới và ngay cả Việt Nam, không những họ vẫn sống vẫn yêu đời, họ vượt lên số phận nghiệt ngă của chính họ mà họ c̣n là những tấm gương cho nhân loại này.
Ngay cả những loài động vật khác cũng vậy, đă có những chú cún chỉ có hai chân, nó đă chịu đau đớn luyện tập và đi được bằng hai chân hay sao…
Chúng ta đă, đang được thừa hưởng những tinh hoa, những cống hiến của cả nhân loại hàng bao thế kỷ qua.
V́ vậy mà chúng ta phải ngàn lần cám ơn cuộc đời này, cho dù trên con đường đi của mỗi con người đều có băo giông.
Cuộc đời này vẫn đẹp sao, vẫn đáng sống biết bao, vẫn cần bảy tỷ người đang sống phải biết nói lời cám ơn cuộc đời.
Nguồn: langnhincuocsong
florida80
07-13-2019, 21:08
Thấm Thía Lời Dạy Của Người Xưa Về Hai Chữ Giàu Nghèo
Trong cuộc sống, giàu hay nghèo không phải là thứ quan trọng nhất. Điều cần thiết chính là bản lĩnh của người ấy trước mọi hoàn cảnh. Hăy cùng suy ngẫm về những lời mà người xưa khuyên dạy dưới đây!
1. Người Nghèo phải ít ở trong nhà, năng ra bên ngoài. Khi Giàu có rồi th́ phải ở trong nhà nhiều hơn, ít ra bên ngoài. Đây chính là nghệ thuật sống!
2. Khi Nghèo, nên tiêu tiền cho người khác. Khi Giàu, nên tiêu tiền cho những người thân yêu bên ḿnh. Rất nhiều người đă làm ngược lại!
3. Khi Nghèo đừng tính toán ganh đua với người khác, đây gọi là “nghèo nhưng chí không nghèo”. Người Giàu phải học được nhường nhịn và buông bỏ. Đây là cách sống rất tinh tường mà không phải ai cũng hiểu được!
4. Nghèo th́ nên phải hào phóng, Giàu không nên phô trương khoe khoang sự giàu có. Cuộc sống càng đơn giản th́ càng tĩnh tại.
5. Tuổi trẻ là tài phú lớn nhất, nhưng phải quư trọng gấp đôi thời gian, đừng sợ nghèo khó. Hiểu được bồi dưỡng bản thân, hiểu được cái ǵ là đáng quư, hiểu được nên đầu tư cái ǵ, hiểu được nên tiết kiệm chỗ nào. Đây chính là điểm mấu chốt, là ch́a khóa để cải biến.
6. Một khi đă có đủ tiền, niềm hạnh phúc lớn nhất chính là có thể dùng số tiền ấy để hoàn thành ước mơ của ḿnh.
Cuộc đời chính là như vậy, sống ngày hôm nay nhưng không biết được ngày mai sẽ xảy ra điều ǵ, cũng không hiểu được vận mệnh của ḿnh v́ sao lại như thế? Chỉ có trải qua nhiều chuyện bạn mới có thêm nhiều kinh nghiệm để đối đăi với cuộc sống, với thế giới này. Đừng tuyệt vọng! Hăy nh́n cuộc sống bằng ánh mắt lạc quan và sống ư nghĩa hơn ngay ngày hôm nay, chắc chắn tương lai của bạn sẽ nhận được trái ngọt.
Dù thời điểm hiện tại, bạn đang là người giàu hay người nghèo, th́ bạn cũng đều cần sống tốt hơn mỗi ngày, hăy lưu ư những câu nói sau:
1. Học cách tự vui vẻ
Cuộc đời là của bạn, tâm trạng cũng là của bạn. Hoàn cảnh có thể không vui nhưng bạn có thể thay đổi được tâm trạng của ḿnh phải không?
2. Học cách tự chăm sóc chính bản thân ḿnh
Không ai có thể nâng đỡ, chăm sóc được bạn cả cuộc đời. Hăy tự biết chăm sóc bản thân để thấy được giá trị của ḿnh.
3. Học cách từ bỏ nỗi đau
T́nh yêu làm cho người ta quên đi thời gian và thời gian làm người ta quên đi t́nh yêu. Đừng để quá nhiều “ngày hôm qua” chiếm hữu “ngày hôm nay” của bạn.
4. Học cách coi nhẹ được mất
Trên thế giới này, kỳ thực ngoài sinh mệnh của ḿnh ra th́ không c̣n có ǵ quan trọng, đáng để bạn lạc lối cả.
5. Học thiện lương
Thiện lương là nền tảng, cốt lơi để làm người. Đừng v́ danh lợi mà để mất đi bản tính của ḿnh.
6. Học khoan dung
Phụ nữ không phải v́ xinh đẹp mới khả ái mà là v́ khả ái nên mới xinh đẹp. Một chút khoan dung độ lượng có thể khiến người khác cảm kích cả đời.
7. Học được quư trọng
Đời người nh́n th́ tưởng là xa nhưng thực ra lại rất ngắn. Hăy quư trọng tất cả mọi người xung quanh ḿnh, đừng để lưu lại sự hối tiếc khi đă quá muộn.
florida80
07-13-2019, 21:09
Con Đă Quên
Vợ sinh. Tôi đón cha lên thành phố. Nếu nói là đón mẹ lên th́ thích hợp với hoàn cảnh hơn. Nhưng mẹ tôi đă xa cơi đời từ lúc tôi lọt ḷng. Sự ra đi của mẹ, trong thâm tâm tôi vẫn luôn là một sự đánh đổi quá nghiệt cùng của tạo hóa, mà nỗi đau đớn c̣n dành lại một vị đắng ở đầu môi. Và người ở lại phải sống tốt cho cả hai phần đời. Tôi đă có thật nhiều cố gắng.
Cha tôi, người đàn ông lam lũ. Cha gầy, gầy lắm, mà không phải chỉ gầy do sức khỏe, mà thời gian đă ngấm dần trong từng thớ thịt cha, già cỗi và yếu ớt. Người đàn ông cô độc ngần ấy tháng năm của tôi.
Bao nhiêu lần ôm cha ngủ. Từ bé, lúc lớn lên đi xa trở về, hay khi tôi đi làm có tiền thường gọi điện cho ông: “Cha, lên thành phố với con, con lo được mà”. Ông hỏi ḍ “Có thiệt không đó, cu con? Không để tiền cua gái hả?” Rồi ông cười khà khà. Hôm sau đă có mặt ở nhà tôi. Mang nào gà, nào vịt, nào trái cây. Và không quên mang theo một cúc rượu để cha con nhâm nhi. Nhưng sao lần này, nằm cạnh ông, nh́n ông ngủ, tôi …tôi không diễn tả nỗi cảm xúc của ḿnh. Nước mắt ở đâu cứ như nước sôi đang đun trào, cứ thế đẩy vung mà ra. Chắc v́ tôi mới được làm cha, chắc lẽ thế.
Tôi lấy vợ rất muộn. Vợ là người thành phố, con nhà danh giá. Nhưng với nỗ lực và cố gắng của ḿnh, tôi độc lập về kinh tế, không phải dựa bóng nhà vợ.
Khi mọi người quây quần quanh thằng Mỏ (con trai yêu quư của tôi), nh́n nó kháu khỉnh đáng yêu quá. Nhà vợ rất đông người tới. Ai cũng đ̣i được bế thằng Mỏ nụng nịu. Bà ngoại thằng Mỏ (là người rất khó tính) nói “Ông Nội bế cháu đích tôn một chút này”, cha đưa tay ra định bế th́ bà ngoại khựng lại.
“Trời ơi, tay ông nội sao thế, thế th́ hỏng da của cháu mất….”. Bà ngoại giữ thằng Mỏ lại trong ḷng, vừa nói vừa nh́n bàn tay cha tôi ḍ xét.
“Ờ….vâng, tôi lỡ…để tôi…đi rửa..”. Cha tôi ấp úng rồi đi ra nhà sau để rửa tay.
“À, chắc ông mới làm than đó má”. Tôi nói đỡ, rồi theo cha ra sau.
Mọi người lại xúm lại đ̣i bế thằng Mỏ. Cha tôi rửa tay, và đúng là ông làm than thật. Tức là ông phơi mớ than củi mang từ quê lên để cho vợ tôi nằm hong, khỏi nhức mỏi đau lưng sau này. Nhưng ông làm xong từ sáng sớm rồi kia mà, lẽ nào cha tôi đă già nên lẩm cẩm rồi, chẳng c̣n nhớ mà rửa tay nữa. Cha ơi…
Thấy ông đứng cặm cụi rửa tay, khó nhọc. Tôi tiến lại “Cha, để con rửa cho cha”.
“Thôi đi cu con, hồi bé cha rửa tay rửa chân cho mày, giờ học đ̣i à, nhưng chưa đến lúc đâu….”.
“Đưa con coi nào”, tôi giằng lấy tay ông. Trời ơi, hai bàn tay ông chai sần, những lớp da bị tróc mẻ, nham nhỡ đỏ lừ.
“Cha bị sao thế, cha đừng rửa bằng xà bông nữa”… Tôi nói.
“Ờ, hồi trước, hồi trẻ ấy, cha mày đi xây, bị xi ăn, bị dị ứng. Hôm qua tao thấy trước sân nhà mày có chỗ bị hỏng, tao ḥa ít xi gắn lại. Ai ngờ lâu thế mà nó cũng bị lại…”.
Ông nói rồi lững thững đi vào. Vừa đi vừa chùi chùi hai bàn tay vào áo, cái dáng c̣ng c̣ng như oặn trĩu bởi yêu thương. Cha bước đi không c̣n vững nữa rồi, năm tháng ơi.…..
florida80
07-13-2019, 21:09
Là trưởng pḥng kinh doanh một công ty, tôi đi tối ngày, tranh thủ chạy về lúc trưa, lúc tối muộn. Nên cha làm ǵ, mọi người làm ǵ tôi cũng không rơ hết. Nhà tôi ở ngoại ô. Có một khoảng sân nhỏ, trồng một ít cây cối. Trong những tháng ngày này, được làm cha, được sống trong cảnh gia đ́nh sum vầy thế này. Tôi ngỡ cuộc đời như một giấc mơ. Hay đúng hơn là cuộc đời ai rồi cũng đến lúc sống đúng như một giấc mơ, khi đă cố gắng thật nhiều.
Từ chuyện bàn tay, mà cha chưa bế cháu Mỏ một lần nào. Không chỉ v́ ánh mắt e dè của bà ngoại thằng Mỏ. Mà có lẽ ông tự ái (bệnh người già mà), ông muốn mọi người được vui. Và hơn hết ông thương thằng Mỏ, như bà ngoại nói “da cháu c̣n nhạy cảm, như thế là không tốt”. Tôi cũng chỉ im lặng. V́ nghĩ mọi thứ đều hợp lư. Hay tại v́ cha là đàn ông (yêu thương để trong ḷng), ít ra cha cũng không như bà ngoại, khi một ngày không ẵm thằng Mơ vài lần nũng nịu là ăn cơm không nổi.
Thế là cha tôi, ngày ngày lầm lũi ngoài khoảng sân nhỏ. Ông nấu nước Vằng (một loại lá cho người đẻ uống rất tốt), ông quét sân, thỉnh thoảng qua chỗ mấy ông già cùng khu phố ngồi chơi. Rồi lại thỉnh thoảng về ngắm thằng Mỏ. Vợ tôi c̣n bảo “ở nhà ông c̣n giặt cả tả, quần áo cho Mỏ”. Mặc dù có bà ngoại, hay mấy cô em vợ tôi, mà họ toàn giặt máy. Nhưng khi chưa kịp bỏ vào máy là ông lại bê đi giặt tay. Bà ngoại cũng không muốn ông phiền ḷng, nên cũng đành im lặng. Nhưng tôi biết sau đó bà ngoại lại lén bỏ vào máy giặt lại, may mà bà không để cha biết….
***
Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống b́nh lặng êm đềm. Nhưng t́nh cảm trong tôi đang dậy sóng, v́ từ Cha thiêng liêng, mỗi lúc vợ hay bà ngoại bế thằng Mỏ đều chỉ vào tôi bảo “Gọi ba đi, ba ba, ba ba”. Thằng bé chỉ nh́n rồi cười, đáng yêu vô vàn vô tận.
Cho đến một ngày, khi tôi đang đi công tác tỉnh, vợ gọi điện “Chồng, về nhà đi, ông nội vào viện rồi”. Tôi về ngay, về liền. Cha tôi đứng lên chiếc ghế đẩu để phơi tả cho thằng Mỏ, bị trượt ngă. Khi tôi về đến nơi ông đă tỉnh, bác sĩ ái ngại nh́n tôi bảo cha chỉ bị chấn thương nhẹ, cần điều trị vài ngày là hết nhưng tinh thần th́ đáng lo, cần để tâm tới ông nhiều hơn. Bà ngoại và vợ nh́n tôi ái ngại. Nước mắt tôi cứ chực tuôn chảy. Cha ơi…
Tôi về nhà lấy đồ cho cha. Tôi lục túi của ông. Một ít quần áo, một tút thuốc quê đă hút phần nữa. Và…một cuốn sổ, nhỏ bằng ḷng bàn tay, màu nâu cũ kỹ, một chiếc bút được kẹp ở giữa. Tôi ṭ ṃ, tôi mở nó ra, mở ngay trang đang kẹp bút. Tôi đọc:
“Vậy là cháu nội tôi đă chào đời được một tuần. Nh́n con trai vui, mới biết ḿnh đă già, đă sống hết phần đời ḿnh mất rồi. Buồn vui lẫn lộn. Khi về bên kia gặp vợ, có thể an ḷng. Nhưng mà sao già này buồn quá. Muốn được ôm thằng Mỏ vào ḷng quá. Mà…. Già này nhớ những tháng ngày xưa, khi vợ bỏ lại hai cha con ra đi, một ḿnh nuôi con trai. Một ḿnh bế nó trên tay, một ḿnh cho nó uống sữa, một ḿnh ru nó ngủ, trong đêm thâu. Ôi mới như hôm qua đây thôi, mà sờ lên mái tóc đă bạc trắng mất rồi. Con trai à, cháu Mỏ à, già này yêu hai cu lắm…. Bàn tay chết tiệt này, sao mày lại giở chứng đúng lúc thế….”.
Tôi lật tiếp những trang viết đầu, những ngày tháng đầu:
“Vợ, anh nhớ em, nhớ nhiều…anh không có ǵ để ví được”…. Em yên ḷng, anh sẽ nuôi con, anh sẽ sống cho cả hai cuộc đời, anh sẽ làm được… “Vợ, anh không chịu được nỗi đau này…..” “Vợ ơi…”
Dài lắm, tôi đọc măi, đọc măi, đến lúc những ḍng chữ nghệch ngoạc của cha nḥa đi bởi nước mắt tôi nhỏ xuống. Tôi mới dừng lại. Cha viết nhật kư. Ông giấu tôi kỹ quá, giấu tài quá. Đàn ông như cây Lim cây Táu, mà tâm hồn ông như Liễu như Mai, rũ xuống v́ yêu thương, rũ xuống v́ t́nh cảm, rũ xuống v́ cô độc. Ôi, cha già của con!
“Anh ơi làm ǵ lâu thế, đi đưa đồ vào cho nội thay đi, anh c̣n ngủ ư”. Vợ tôi kêu vọng lên lầu.
“Ờ…anh biết rồi….”. Tôi quẹt nước mắt. Gấp nhật kư của cha, bỏ lại cẩn thận. Tôi phải lén đi ra, bởi không muốn ai nh́n thấy ḿnh đang khóc, rồi phi ngay xe tới bệnh viện. Cứ tưởng được làm cha, cảm thấu được nổi thương xót khi cha ḿnh đă ở tuổi xế chiều. Nhưng mà, thực sự giờ tôi mới nghiệm ra một điều, là với cha mẹ, dù ḿnh có đi ṃn cả lối đời cũng không thể nào thấu hết những t́nh thương yêu mà họ dành cho con cái. Không thể hết được đâu. Cho nên, dù ở vị trí nào, cũng chỉ biết sống cho tốt, cho thật tốt, thế mà vẫn cảm tưởng như t́nh cảm ḿnh đáp lại cho mẹ cha cũng chỉ là gáo nước giữa đồng khô nắng cháy mà thôi. Những h́nh ảnh về cha hiện lên trong đầu, mắt tôi đỏ ngầu hoen lệ, chứa chan.
***
“Cha…”, tôi mở cửa pḥng bệnh viện.
“ Ǵ đấy cu con, cha đây mà, cha có trốn đi đâu chớ, cái thằng này”. Cha vẫn gọi tôi như thế. Cả pḥng bệnh đông lắm. Cha tôi ngồi dựa vào tường, tay đưa gói bánh cho đứa trẻ con ai ở giường bên, cha bụm bụm vào má nhóc con đó.
Tôi chạy lại, mặc kệ ai nh́n, mặc kệ là ǵ đi nữa, tôi ôm lấy cha. Tôi quay mặt vào tường, cho những giọt nước mắt lăn chảy không ai thấy, tôi nói trong tiếng nấc: “Cha, xin lỗi cha, con đă quên……”
Bệnh viện âm thanh ồn ả vốn dĩ, mà sao tôi nghe yêu thuơng đập đầy nơi tim…
Sưu tầm
florida80
07-14-2019, 23:14
Những Bí Mật Và Chuyện Bi Hài Của Giới Ăn Trộm - Phạm Hiếu
Tuần qua (16.10.204) tờ The Herald Sun tại Melbourne đăng bài “Burglars reveal the common mistakes homeowners make that tempt them” (Giới ăn trộm tiết lộ những sơ suất thông thường của chủ nhà vốn mời mọc họ”, chỉ ra những sơ suất mà chủ nhà vô t́nh gây ra để “mời” trộm vào nhà.
Đây là dự án khảo cứu mang tên “Drug Use Monitoring in Australia” do Phân khoa Luật và Công lư (School of Law and Justice) thuộc Đại học Edith Cowan tại Tây Úc thực hiện. Như có thể thấy ở cái tên, khảo sát này nhắm vào giới nghiện ngập, t́m hiểu những mánh khóe mà giới này áp dụng để kiếm tiền hút chích. Trong chương tŕnh này các nhà nghiên cứu đă phỏng vấn 228 can phạm bị tù, hỏi 168 tên trộm về mánh khóe làm ăn.
Qua lời khai của những tên trộm này, các nhà khảo cứu đă rút ra những điểm đáng chú ư mà chúng ta nên tuyệt đối tránh:
1. Nhà vắng chủ th́ dễ ăn trộm, do đó chú ư đừng để lộ dấu hiệu là tôi đi vắng: thùng thư bị đầy, thư bị rơi văi ra ngoài v́ hết chỗ chứa. Chủ nhà đi vắng nên không có ai lấy thư. Do đó nếu không muốn ăn trộm viếng nhà, chú ư dọn sạch hộp thư, nếu đi xa th́ nhờ nguời thân quen thỉnh thoảng qua rút bớt thư!
Bên cạnh hộp thư, bọn ăn trộm cũng chú ư các yếu tố khác như thùng rác bị bỏ nằm vất vưởng bên lề đường, không đậu xe ở lối vào: có thể chủ đi vắng nên không thể dọn thùng rác.
2. Trộm nhà dân nhậu. Nếu phải trộm những nhà không vắng chủ th́ bọn trộm ưa ṃ vào nhà của những ông chủ ưa nhậu nhẹt: chủ say xỉn, nằm không biết trời đất ǵ nên tha hồ ra tay. Buổi tối khoe tiệc nhậu tưng bừng trong nhà ngoài sân, xác suất ăn trộm ṃ vào nhà trong khoảng nửa đêm về sáng rất cao.
3. Trộm nhà có đồ quư giá. Nếu đi “khảo sát t́nh h́nh”, gặp những nhà mở rèm cửa để lộ những vật dụng đắt tiền, bán được giá, nhất định phải t́m cách vào đây ăn trộm.
4. Ra tay vào ban ngày, một cách nhanh chóng, khi chủ nhà mở cửa để ra ngoài làm vườn hay rửa xe!
5. Chủ nhà mời ăn trộm. Rất nhiều trường hợp bọn ăn trộm t́m được ch́a khóa dự pḥng mà chủ nhà nhét trong chậu hoa hay dưới thảm lót cửa, do đó không thể... không mở cửa vào nhà t́m đồ đạc qúi giá, nhất là iPad hay ví đầm bỏ quên trên salon.
6. Mở đèn cửa trước và mở radio sáng đêm: đây là chủ nhà đi vắng nhưng mở vậy để “hù” người ngoài. Chẳng có ai nghe đài sáng đêm, 24 trên 24, lại nghe duy nhất một đài. Nhất định nhà phải có đồ đạc qúy nên mới làm vậy, đây là cơ hội tốt để ra tay!
7. Ngán nhất là nhà có chó. Có đến 61.4 phần trăm tội phạm cho biết đă bỏ cuộc khi phát hiện nhà có chó. Sau chó là hệ thống báo động và đèn sáng trong nhà. Tuy nhiên chú ư điểm số 6.
8. Đa số cho biết thời điểm làm ăn tiện nhất là từ 6pm đến 7am, khoảng 37.9 phần trăm cho biết làm ăn vào ban ngày.
9. 57.8 phần vụ trộm diễn ra một cách bộc phát, ngẫu hứng khi cơ hội đến, chỉ có 33.33 phần trăm vụ trộm là diễn ra theo kế họach định trước.
Đây là cách chủ nhà Úc “mời ăn trộm”, c̣n giới ăn trộm th́ sao?
Hăy nh́n sang nước Mỹ!
florida80
07-14-2019, 23:15
Mánh khóe của bọn ăn trộm Mỹ
Đây là kết quả của chương tŕnh nghiên cứu với sự hợp tác của Cố vấn an ninh Chris McGoey, người điều hành trang crimedoctor.com và Giáo sư h́nh phạm học Richard T. Wright tại Đại học Missouri-St. Louis. Họ đă phỏng vấn 105 tên trộm và rút ra những điểm lư thú khác, trong đó có vài điểm trùng với khảo sát nêu trên.
1. Tôi là người b́nh thường. Tuần qua tôi có thể đến nhà anh để rửa thảm, sơn cửa cuốn hay mang tủ lạnh đến giao hàng cho anh. Phát hiện vật qúy, để ư cách đột nhập căn nhà, tôi cầm ḷng không đặng nên nay quay lại mượn đỡ vài món bán kiếm tiền xài chơi!
2. Hello. Tôi đến đây cắt cỏ, dọn vườn cho anh, xin anh cảm phiền cho tôi đi tiểu tí nhá. Khi sử dụng toa lét th́ tiện thể tôi gỡ chốt cài bên trong cửa sổ để lần sau chỉ cần mở nhẹ là chui vô khỏe re, khỏi phải đập vỡ cửa kiếng làm ǵ cho mỏi tay!
3. Hi, tôi đi ngang nhà anh, thấy anh trồng hoa cỏ, tỉa tót vườn tược xinh quá. Người yêu cái đẹp như anh th́ chắc trong nhà cũng có vài món đẹp đẹp! Đồ chơi con nít vươn vải ngoài sân sau th́ chắc trong nhà cũng có vài game điện tử đắt tiền, có thể mượn đỡ đi cầm đổi vài liều chích chơi cho đỡ ghiền!
4. Thấy báo dồn đống trên lối vào nhà anh. Tôi vờ đặt vài tấm quảng cáo pizza trên cửa trước, vài bữa sau qua lại thấy vẫn c̣n nguyên th́ chắc chắn là anh đi xa, dại ǵ mà không vào t́m vài món bán kiếm tiền!
5. Tuyết rơi, phủ trắng xóa sân trước nhà anh, chắc chắn anh đi xa, Anh dại quá, nếu anh nhờ hàng xóm thỉnh thoảng lái xe lướt ngang vài đường th́ tôi đă sợ, nghĩ là anh có nhà. Anh để băi tuyết phẳng lỳ thế, tôi bảo đảm là anh không có nhà, dại ǵ không bước vô... sưu tầm đồ giá trị!
6. Nếu cửa trước của anh trang ḥang bằng kiếng th́ đừng để tôi thấy bảng điều khiển hệ thống báo động. Anh quên không “on” nó th́ tôi nh́n qua cửa kiếng tôi biết ngay, dại ǵ không bước vô thăm!
7. Công ty an ninh hay bao giờ cũng cũng gắn hệ thống báo động ở cửa sổ ngay trên bể nước rửa tay, rửa chén. C̣n cửa sổ trên tầng hai bao giờ cũng nối với pḥng ngủ. Pḥng này mà gắn sensor phát hiện di chuyển th́ tôi ngán nhất, hở ra là nó hú th́ c̣n làm ăn được ǵ nữa!
8. Trời mưa trời gió cũng là cơ hội để ṃ vào nhà anh. Anh cầm dù bước ra xe, loay hoay với cái dù nên anh quên khóa cửa, tôi vô khỏe re. Hăy nhớ kỹ điều này: mưa th́ mưa, cầm dù th́ cầm dù, cửa phải luôn luôn khóa v́ bữa đó tôi không chịu trùm mền nằm nhà đâu!
9. Đi ăn trộm th́ tôi không dại ǵ phá cửa hay dùng ch́a vạn năng mở cửa vào liền. Tôi phải gơ cửa, nếu anh có nhà th́ tôi giả vờ hỏi đường, anh làm ǵ tôi nào? Bằng không tôi giả vờ chào hàng, hỏi anh có muốn dọn cống không, tôi tính giá rẻ lắm cơ!
10. Anh ngu lắm, cứ mang hột x̣an hay tiền mặt nhét vào ngăn kéo chứa vớ tất: anh tưởng tôi sợ dơ tay, không sục sạo mấy chỗ này ư?
11. Th́ giờ có hạn, tôi không hơi đâu lục t́m đồ qúy trong pḥng trẻ con. Trẻ con th́ hay phá, anh dại ǵ anh bỏ đồ qúy ở đó? Anh bỏ đó, ngộ nhỡ chúng hốt hột x̣an hay vứt ra băi cỏ, ngộ nhỡ chúng xé tiền th́ sao!
12. Anh mua tủ sắt th́ tôi chịu, tôi không phá nó được, không rinh nó đi được. Nhưng chớ có dại mua lọai tủ sắt nhỏ như microwave rồi dùng ốc vít bắt xuống bệ gỗ hay bệ sắt. Tôi có đồ nghề, tôi mở ra, tôi bế đi luôn, khó ǵ!
13. Anh mở ti vi th́ làm tôi ngán hơn là anh đi vắng mà gắn arlam bởi lẽ biết anh đang ở nhà. Nhưng nếu anh đi đâu mà mở nó để dọa tôi th́ chịu khó bỏ ra 35 Úc kim mua hệ thống điện tử, cái này thỉnh thoảng lại lóe sáng như ti vi, đứng ng̣ai ŕnh tôi cứ tưởng là anh xem ti vi. Cái này bọn tư bản phản động gọi là fake tivi, rao bán đầy trên mạng faketv.com.
14. Thỉnh thoảng tôi cầm một cái clipboard trong kẹp xấp giấp làm như nhân viên tiếp thị, chào hàng. Có khi tôi vác cái cào làm như thợ cắt cỏ. Đố cha anh nghĩ ra rằng tôi là quân ăn trộm, đang điều nghiên t́nh h́nh.
15. Hai thứ tôi ghét nhất trên đời là chó hay sủa và hàng xóm hay chỏ miệng vào chuyện của nhà bên.
16. Tôi sẽ đập vỡ kiếng cửa sổ để vào trong, nhưng nếu tôi đập th́ phải tạo ra âm thanh. Giả sử hàng xóm của anh nghe một âm thanh lớn th́ nó ta sẽ ngừng để chờ tiếng thứ hai. Nếu không nghe nữa th́ nó sẽ tiếp tục công việc cũ. Đó là bản chất tự nhiên của con người thôi mà!
17. Hệ thống alarm chỉ làm việc khi anh cài nó vào t́nh trạng họat động. Tại sao anh tốn tiền mua nó mà khi đi ra th́ lại quên cài, chỉ giúp tôi ăn trộm dễ hơn.
18. Tôi thích nhất là những nhà mở cửa sổ, để màn cửa trống không, nh́n qua là biết ngay bên trong có ǵ qúy giá, biết anh có ở nhà hay không. Biết rồi th́ tôi sẽ đảo tới đảo lui, t́m cơ hội ra tay.
19. Đừng có dại dột mang đi khoe trên Facebook rằng đến ngày đó tháng đó anh sẽ đưa vợ con đi nghỉ mát nhá. Tôi vẫn hay lên đó săn lùng, biết ai vắng nhà là tôi t́m tới hỏi thăm ngay!
20. Ban ngày đi làm anh vẫn mở cửa sổ để không khí trong lành thông thóang trong nhà. Tôi cũng thích lắm, vào ăn trộm trong những căn nhà có không khí trong lành th́ thiệt là tốt cho sức khỏe, vừa không hại phổi, vừa không tốn công cạy cửa!
21. Gơ cửa th́ nhớ trả lời, khỏi phiền anh mà khỏi phiền tôi. Anh trả lời th́ tôi sợ, tôi rút. Anh có nhà mà nín thở ngồi ŕnh bên trong, tôi tưởng vắng chủ nên phá cửa xông vào, gặp anh th́ chẳng lẽ tôi đầu hàng, đưa thân ra cho anh trói lại gọi cảnh sát tới bắt? Tôi sẽ vớ cái ǵ đó nện vào đầu anh rồi t́m đường thóat thân chứ? Dại ǵ ở lại để lănh nạn chứ!
Những tội phạm ngớ ngẩn
Ngoài chủ nhà ngớ ngẩn “mời ăn trộm” vào nhà, cũng có những tội phạm những tay ăn trộm ngớ ngẩn mời cảnh sát đến tóm cổ ḿnh
florida80
07-14-2019, 23:16
Chuyện xảy ra vào tháng 12 năm 2012 khi cô Hannah Sebata, 19 tuổi, từ Nebraska đến Texas dùng súng cướp ngân hàng, lấy được 6,000 đô la.
Chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi thực hiện một vụ cướp nhà băng, Hannah Sebata tung lên YouTube video clip quay cảnh cô vung vẩy một mớ tiền, tự xưng ḿnh là "Chick Bank Robber" (Đào non cướp nhà băng).
Trong video cô khoe là trước đó có ăn trộm một xe hơi tại York, lái tới Waco ở Taxas để cướp ngân hàng. Cô cũng khoe là ḿnh mới phê cần sa và diễn tả rằng đây là những tháng ngày đẹp nhất của đời ḿnh.
Video clip này thu hút 7,000 lượt người xem và hàng chục người đă gọi điện thọai báo cho cảnh sát.
Cô bị tóm cổ và sau đó bị phạt bản án 20 năm tù, trong đó thời hạn thọ án tối thiểu là 10 năm!
2. Ngứa tay với Internet
Một nhóm ăn cướp tại đă vờ làm khách đến một tiệm internet cafe tại Calima (Colombia) chờ cơ hội thuận tiện để rút súng ra cướp tiền. Không may là trong khi chờ đợi cơ hội rút súng. một tên trong bọn đă ngứa tay mở facebook của ḿnh ra check in, và thế là để lộ cái đuôi chuột. Cả băng đă bị tóm cổ ngay sao đó!
2. Đi ăn trộm nhớ đừng mang theo điện thọai
Chuyện xảy ra năm ngóai khi Douglas Wolaver 38 tuổi, ở tiểu bang Ohio ṃ vào nhà người khác ăn trộm.
V́ quên khóa điện thọai nên cụ cựa sao đó, điện thọai di động anh ta bỏ trong túi nhảy đúng số khẩn cấp 911, có lẽ trước đó anh ta gọi số này.
Tổng đài hỏi lại nhưng anh ta tắt ngay, nhân viên trực sợ rằng người gọi đang gặp nguy hiểm có thể nguy hiểm đến tính mạng nên báo ngay cho cảnh sát.
Tới nơi cảnh sát phát hiện cửa sổ bị đập vỡ nên ra công t́m khiến Wolaver phải t́m chỗ nấp kín. Không may điện thọai anh ta sắp hết pin nên tít. Tiếng điện thoại tít tít đă gọi cảnh sát đến tóm cổ chủ ḿnh!
3. Đă lừa đảo c̣n viết báo để khoe
Sau trận lụt lịch sử năm 2011, anh chàng Lex Adams 60 tuổi ở tiểu bang Queensland đă khai rằng thuyền của anh ta bị trôi và lấy tiền bảo hiểm gần 60,000 Úc kim.
Nhưng sau đó anh ta ba hoa trên tạp chí chuyên về thuyền buồm rằng chính phủ ngu quá. Thuyền trên anh ta không mua bảo hiểm, nên khi bị mắc cạn và vỡ nát tại một dải cát ngoài khơi Townsville vào năm 2010, anh ta mất luôn. May mà nhờ trận lụt năm ấy, anh kiếm ngon ơ 60,000 đô!
Ra ṭa bị đ̣i tiền lại, bị phạt, bị quan ṭa chửi và c̣n bị tù, đến ba năm rưỡi. May mà ṭa chiếu cố, chỉ phạt ngồi tù 12 tháng, sau đó th́ chuyển qua tù treo!
4. Tôi giết nó rồi nhưng chỉ kể riêng với anh thôi nha!
Đó là Brad Callaghan, một kỹ sư ở New Zealand và chuyện xảy ra tháng Sáu năm 2010 lúc anh ta 31 tuổi.
Chán cô t́nh nhân gốc Nam Phi Carmen Thomas, dù đă có con chung, anh ta t́m cách thủ tiêu để đến với người mới là Tanith Butler. Để được tự do, anh ta giết cô ta, cắt xẻo thi thể mang ra khu rừng vắng để chôn, dùng điện thọai cô để gởi tin nhắn nhằm đánh lạc hướng.
Nhưng kẹt cái là anh ta thỉnh thoảng lại mang ra kể với bạn bè, “Tớ đă giết nó rồi, chôn xác trong rừng, tớ chỉ nói với cậu thôi, cậu đừng kể với ai nhé!”
Dĩ nhiên chẳng bạn bè nào mà ngồi im trước hành động tày trời này và chỉ ba tháng sau th́ anh ta bị tóm. Đếu tháng Ba năm 2012 bị ṭa phạt bản án tối thiểu 13 năm tù.
5. Vừa xin việc vừa ăn cướp
Đó là Cody Conner ở tiểu bang Florida. Ngày nọ cô ta lận súng đến tiệm thời trang chuyên bán quần áo để xin việc theo quảng cáo t́m người. Sau khi điền đúng tên thật và địa chỉ thật vào mẫu đơn, cô rút súng ra uy hiếp và cướp tiền!
Không ǵ may và khỏe hơn cho viên cảnh sát được phái điều tra vụ này: chỉ cần liếc sơ qua cái đơn th́ biết kẻ cướp là ai, bao nhiêu tuổi, ở đâu, học lớp mấy!
6. Quên tắt điện thọai khi bàn kế họach ra tay
Đó là James Patrick Bermingham ở Tây Úc không chỉ bị ṭa phạt mà c̣n bị Chánh ṭa Ed de Vries gọi là thằng tội phạm đần độn nhất thế giới.
Chuyện xảy ra tháng 10 năm 2010, lúc anh ta 20 tuổi.
Bạn anh ta bị một người nào đó nện cho một trận thế là anh ta bốc điện thọai ra gọi số 000 cầu cứu cảnh sát. Tuy nhiên anh ta lại quên tắt điện thọai mà lại bô bô bàn kế họach trả thù: ṭan bộ đường đi nước bước đều bị hệ thống thu nhận điện thọai của cảnh sát ghi âm!
Sau đó anh ta và đám bạn kéo quân đến nhà đối thủ rửa hận, giữa lúc mới vác gậy cricket đánh bể cửa sổ nhà kẻ thù th́ cảnh sát phóng xe tới tóm cổ tại trận.
Anh ta bị phạt phải làm việc cộng đồng, phải đóng 1 phần tư chi phí sửa chữa cho gia chủ!
7. Đă đi ăn trộm c̣n cầu cứu cảnh sát
Chuyện xảy ra tại thành phố Portland, tiểu bang Oregon tháng Ba năm 2011, thủ phạm là Timothy James Chapek, lúc đó 24 tuổi.
Ṃ vào nhà người ta ăn trộm nhưng không coi giờ, làm ăn vào tầm 7 giờ tối, là giờ chủ nhân thường đi làm về. Quả thật, chưa kiếm chác được ǵ th́ gia chủ trở về, dắt theo hai con chó Đức, anh ta phóng vào buồng tắm và khóa trái cửa lại. Sợ chó, sợ chủ nhà có súng, anh ta gọi điện thọai cầu cứu cảnh sát, giải thích là ḿnh đi ăn trộm, nhưng nửa chừng th́ chủ nhân về và đang bị mắc kẹt, anh ta nghĩ rằng chủ nhà có súng, nếu cảnh sát không tới sẽ bị chủ nhà bắn.
Cảnh sát hỏi anh ta tên ǵ th́ anh ta yên lặng. Lúc này do điện thọai c̣n mở nên cảnh sát nghe luôn lời đối đáp giữa anh ta và chủ nhà.
Chủ nhà là bà Hilary Mackenzie hỏi anh ta là ai, đang làm ǵ, anh ta bảo đang tắm. Bà hỏi “Tại sao mày vào nhà ta tắm?”, Chapek trả lời: “Tôi ăn trộm... à không, tôi bị bắt cóc”.
Bà chủ Mackenzie tuyên bố bà sẽ gọi cảnh sát, Chapek bảo “Khỏi lo, tôi đă gọi họ rồi, họ c̣n đang ở bên kia đường dây kia đây này!”
Nhưng bà Mackenzie vẫn gọi và sau đó anh ta bị tóm, bị ra ṭa và bị biến thành tṛ cười không chỉ cho cả nước Mỹ mà cả thế giới!
florida80
07-14-2019, 23:17
Trung Đạo: Con đường Sắc Không
Người ta nói con đường Phật giáo là con đường Trung Đạo, tức là “con đường giữa”.
Và nói đến “con đường giữa” là chúng ta nghĩ đến “chừng mực”, như là “đừng uống rượu thái quá, uống vừa đủ thôi.” Nhưng “chừng mực ngay ở giữa” không phải là “Trung Đạo” của Phật gia, mà đó là “Trung Dung” của Khổng giáo.
Trung Đạo, con đường giữa, của Phật giáo là:
Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc
Sắc tức là Không, Không tức là Sắc
(Bát Nhă Tâm Kinh)
Có mà là Không, không mà là Có.
Tức là ta không “chấp có”, tức là không bám vào “có”, mà cũng chẳng “chấp không”, tức là không bám vào “không”.
Không chấp vào hai cực đoan “có, không”, chọn con đường giữa (có mà là không, không mà là có), đó là Trung Đạo.
Cho nên:
- Anh yêu em tha thiết v́ em có đó, nhưng em vẫn là mộng ảo bọt bóng nên anh sẽ không điên v́ ghen mà đi giết người.
- Tôi yêu tiền v́ tiền có đó và làm được nhiều điều, nhưng tiền vẫn là mộng ảo bọt bóng nên tôi sẽ không đi ăn cướp để có tiền.
“Có mà là không, không mà là có” là vậy đó.
Đó cũng là vô chấp, vô trụ của Phật gia.
Vô chấp là có thể làm mọi điều mà không chấp vào đâu (Chứ vô chấp không có nghĩa là không làm ǵ).
Vô trụ là có thể đứng bất ḱ nơi đâu, nhưng không dính cứng vào đâu (Chứ vô trụ không có nghĩa là không đứng ở đâu cả, không có lập trường ǵ cả).
Con chim “trụ” (đứng) ở khắp nơi–cành cây, sân cỏ, tảng đá– nhưng chẳng “trụ” (dính cứng) vào đâu cả, nên chim mới có thể tự do đi lại và bay lượn khắp trên trời dưới đất.
Đó là Trung Đạo của Phật gia. Đó là tự do tuyệt đối—có ở khắp nơi, nhưng chẳng dính vào đâu cả.
Và có lẽ đó cũng là vô chấp của Thiên chúa gia: “Ghét tội nhưng yêu người có tội”. Tội th́ vẫn ghét, nhưng vẫn yêu người có tội như tất cả mọi người khác.
Chúc các bạn luôn vô trụ trên con đường Trung Đạo.
Sưu tầm
florida80
07-14-2019, 23:17
Bài Thơ Để Lại
Đây là câu chuyện được viết lại với tính cách ‘’của người phúc ta, mượn hoa kính Phật’’. Nội dung là tưởng niệm, bày tỏ sự thương tiếc đau buồn của một người bạn viết cho một người bạn thân đă vĩnh viễn ra đi. Qua bài thơ ‘’Cám ơn đời’’của người quá cố để lại và bài truy điệu của người trong cuộc, chúng ta sẽ thấy được nghị lực, ư chí cầu sinh dũng cảm của một người phụ nữ dù mắc phải chứng bệnh nan y, cái chết đang cận kề nhưng ḷng vẫn sáng ngời hạnh phúc, vẫn c̣n hứng thú làm thơ ngợi ca tri ân đời và vui vẻ sống cho tới giây phút cuối cùng.
Từ khi kết duyên với internet, càng ngày tôi càng có thêm nhiều bạn, những người bạn chưa một lần quen tên hay gặp gỡ, những người bạn không chân dung ḥan ṭan xa lạ như người ảo hư vô mà nhờ văn minh khoa học hiện đại, họ đă đến với tôi như magic cho tôi một niềm vui to tát thú vị bất ngờ. Những người bạn này rất ân cần tốt bụng dễ thương, tuy không có hợp đồng giao kèo văn tự ǵ cả nhưng ngày nào cũng tự động nghĩ đến nhau, tận t́nh chia sẻ với nhau những thông tin, tài liệu hữu ích hoặc thơ văn, lời hay ư đẹp sâu sắc quư báu, cứ cho đi mà không cần nhận lại và không bao giờ có chuyện tranh chấp so đo hay lời qua tiếng lại làm sứt mẻ t́nh bạn… ảo.
Trong số thân hữu internet, tôi có một cô bạn tên Như Nguyệt rất thích làm thơ, Nguyệt làm thơ dễ như ăn uống thở và thường gởi cho bạn bè tứ xứ bất cần biết ai thích ai không. Riêng tôi, thấy thơ là như gặp tri kỷ, chẳng bỏ qua bài nào, đọc xong c̣n để vào hồ sơ lưu trử làm kỷ niệm. Hôm nay tôi cũng nhận được một bài thơ như thường lệ nhưng đặc biệt bài thơ này không phải do Nguyệt sáng tác mà là của một cô bạn tâm giao của Nguyệt, Nguyệt gởi bài thơ này với những lời chú thích như sau:
‘’Cô bạn của Nguyệt mất tháng 9/2010. Tuyết là Aerobic instructor và personal trainer. Ăn uống rất healthy cẩn thận, dạy 3-4 lớp exsercise mỗi ngày, thế mà lại từ giă cơi đời quá sớm!!!.
Trước khi mất tháng 9, Tuyết làm bài thơ này, em gửi các anh chị, các bạn đọc nhé. Em đang organize, delete bớt…mails th́ thấy bài thơ của Tuyết. Khi Tuyết mất, Nguyệt buồn quá, có làm một bài thơ(rolldown, bên dưới) tựa là ‘’Em đi’’ nói lên sự tiếc thương của Nguyệt đối với Tuyết.
Tí nữa Nguyệt đi đám ma con của người bạn mới có 14 tuổi. Đời sống quả thật vô thường quá!’’
florida80
07-14-2019, 23:18
Cám Ơn Đời
Nếu ai nói cuộc đời đầy khổ lụy
Ngước lên trời tôi kiếm vạn v́ sao
Thầm cám ơn Thựơng Đế ở trên cao
Dạy cho tôi biết khổ đau là lẽ sống
Qua giông tố hoa đời tôi nở rộ
Nếm thương đau t́m thấy vị ngọt ngào
Ngang qua đời bao hệ lụy lao xao
Hồn vẫn tựa mây cao, làn gió thỏang
C̣n ai bảo cuộc đời đầy chán năn
Giữ hộ tôi chút nắng với ngày mưa
Giữ hộ tôi tôi hơi thở ấm dư thừa
Cho tôi mượn thêm một giây để sống
Ai bảo tôi tháng ngày dài trống rổng
Rộng đôi tay tôi ôm hết thời gian
Mỗi phút giây tôi sợ quá trễ tràng
Không kịp đến ủi an người bất hạnh
Đừng bảo tôi cuộc đời đầy tẻ lạnh
Mà cùng tôi thắp ngọn lửa trong tim
Hăy cùng tôi thắp sáng những im ĺm
T́m hạnh phúc ấm nồng từng hơi thở
Cám ơn đời màu nắng vàng rực rỡ
Cám ơn mưa ̣a vỡ những niềm vui
Cám ơn trời vào lứa tuổi năm mươi
Tôi c̣n có mẹ cha vui hôm sớm
Hai con tôi cũng chợt vừa khôn lớn
Chúng ngoan hiền như mực tím ngày xưa
Người bạn đời sớm nắng với chiều mưa
Đă gắn bó bên đời nhau rộn ră
Một tiếng cha tôi khắc vào tâm khảm
Tiếng mẹ hiền tôi ôm ấp vào tim
Tiếng anh em ngọt lịm hết ưu phiền
Tiếng bè bạn ôi một trời thương mến
Hăy cùng tôi thắp lên ngọn nến
Lửa yêu thương t́m đến chẳng gọi mời
Mai mốt rồi dù đời có chơi vơi
Nhớ thắp sáng chân dung ‘’Nàng Hạnh Phúc’’
Ai bảo tôi cuộc đời đầy tù ngục
Thử thả hồn đậu trên nhánh mây cao
Thử nh́n đời như một giấc chiêm bao
Hoa tự tại trổ đầy vườn muôn thuở
Tina Vơ (Vơ thị Bạch Tuyết)
January 1st, 2010
Và dưới đây là bài thơ của Nguyệt ‘’Em đi’’cho người bạn đă vĩnh viễn ra đi.
Em đi cây cỏ cũng buồn
Vầng trăng muốn khóc chim sầu kêu ca
Em đi c̣n lại ḿnh ta
Nh́n hoa tàn úa nh́n mây hững hờ
Em đi im lặng như tờ
Chú chó ngơ ngẩn nhớ em nó buồn
Em đi để lại nụ cười
Tươi như hoa nở trăng mờ nhớ em
Em đi để lại bài thơ
Cảm ơn đời sống mong em an b́nh
Em đi hàng nến lung linh
Khói nhang mờ ảo bảo sao không buồn
Em đi yên nghỉ đời đời
Ngủ ngoan em nhé vẽ vời kiếp hoa
Như Nguyệt
September 27/2010
florida80
07-14-2019, 23:19
Reply cho Nguyệt, tôi viết:
‘’Cuộc đời quả thật vô thường, trẻ hay già, bệnh hay không bệnh, không ai dám chắc ḿnh có sống tới ngày mai hay không. Rất cảm phục ư chí giành quyền sống kiên cường của cô bạn của Nguyệt, một tấm gương phấn đấu dũng cảm khiến người đời phải suy gẫm và noi theo. Cám ơn Nguyệt đă chia sẻ bài thơ tuyệt vời này. Tuyết đă vĩnh viễn ra đi nhưng có lẽ sẽ bất tử trong ḷng Nguyệt và nhiều người, trong đó có cả chị. Thú thật khi đọc bài thơ của Tuyết, chị cảm thấy rất impressed và ‘’fall in love’’với Tuyết, như Thúy Kiều ngày xưa đă cám cảnh khóc Đạm Tiên khi thấy ‘’sè sè nấm đất bên đàng, rầu rầu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh’’. Chắc hẳn rằng Tuyết rất măn nguyện với những ǵ đă làm được trước khi xuôi tay nhắm mắt và giờ đây đang mỉm cười thanh thản bên kia cơi vĩnh hằng’’.
Qua hôm sau Nguyệt lại gởi email kể về bệnh t́nh và cái chết của Tuyết và attach theo một bài viết nhắc lại kỷ niệm của hai người vô cùng xúc động khiến người đọc không khỏi ngậm ngùi rơi lệ.
‘’Tuyết check pap smear every year. Kết quả test trước khi phát giác bị bệnh 5 tháng là normal, thế mà ngay ngày Valentine 2004, T đang dậy lớp Aerobic th́ máu chẩy ra ào ào, vào nhà thương mới biết là ung thư thời kỳ chót. Bác sĩ cho biết chỉ c̣n 3 đến 5 tháng thôi. T đă chiến đấu với căn bệnh rất dũng cảm nên sống thêm được 7 năm hơn. Cô chịu khó thức dậy sớm ngồi thiền và chữa tri cho đến phút cuối. Có th́ giờ chị K đọc nha. Bài này em viết cũng ngắn thôi. Enjoy life while you can. Thân ái, N’’.
‘’Cho Tuyết, người bạn rất đổi thân thương đă không c̣n nữa trên đời!
H́nh như ḿnh cũng có duyên với nhau, phải không Tuyết? Nhờ qua Hảo, em Nguyệt mà một đứa ở San Jose, một đứa ở Fountain Valley, cũng gặp được nhau. Người ngoài nh́n vào, ít người biết t́nh bạn của Tuyết với Nguyệt như thế nào? Thời gian hai đứa biết nhau, sau lần đầu gặp mặt, chỉ gần có 6 năm thôi. Số lần gặp mặt nhau cũng rất ít ỏi, chỉ có khoảng 6 lần! Nhưng thỉnh thoảng Nguyệt hay gọi lên cho Tuyết và lâu lâu Tuyết cũng gọi phone cho Nguyệt. Hai đứa ḿnh tâm sự, nói chuyện với nhau 2, 3 tiếng hoặc hơn là thường. Nguyệt thấy CD nào có bài giảng hay, quyển sách nào về tu tập, thiền định, thiền minh sát xem được…, Nguyệt đều nghĩ đến Tuyết và gửi lên cho Tuyết. Có một lần Nguyệt lên San Jose, hai đứa có dịp đi riêng với nhau, Tuyết đă dẫn Nguyệt đi lẩn thẩn vào khu ăn hàng ở San Jose và c̣n bao Nguyệt ăn chè sâm bảo lượng, Tuyết cũng mua cho Tuyết 1 ly để ăn chung với Nguyệt cho vui. Nguyệt biết Tuyết thương bạn, v́ b́nh thường ra Tuyết chẳng bao giờ ăn vặt, huống hồ ǵ là ăn ngọt! Buổi trưa hôm đó, chúng ta đă có 1 kỷ niệm thật đẹp, thật vui vẻ với nhau. Nguyệt đă thấy rất tự nhiên, thoải mái, rất b́nh yên bên cạnh Tuyết . Nguyệt rất quí hóa những lần chúng ta gặp mặt nhau, Tuyết biết không?
Tính Tuyết thật trầm, thật là đầm ấm, khuôn mặt hơi buồn nhưng nụ cười th́ rạng rỡ và giọng cười th́ ôi thôi thật là rộn ră. Nguyệt rất thích nghe giọng cười của Tuyết. Đôi khi Nguyệt nhớ, muốn gọi phone cho Tuyết chỉ để nghe giọng cười thật vui tai, thật dễ thương của Tuyết mà thôi!
Rất nhiều lần hai đứa nói chuyện với nhau, phone này hết điện, lại lấy qua phone khác, đến cái phone thứ hai hết điện, nhiều khi không kịp nói chia tay mới chịu thôi. Không biết chuyện đâu ra mà nhiều đến thế. Có lẽ 2 đứa ư hợp tâm đầu nên nói măi không hết chuyện. Nguyệt không biết Tuyết hay đi ngủ sớm, Nguyệt th́ hay thức khuya, đến 9, 10 giờ tối mới thấy rổi rảnh và muốn gọi, cho nên có nhiều lúc nói chuyện với Tuyết đến 2, 3 giờ sáng. Về sau, nói chuyện với Hảo, Nguỵêt mới biết Tuyết là người rất quy củ, đi ngủ sớm mỗi ngày. Vậy mà Tuyết đă ch́u Nguyệt, rán thức khuya để mà nói chuyện với Nguyệt. Khi biết ra, Nguyệt thấy cảm động lắm, Tuyết đă ch́u bạn mà phá lệ! Sau đó, v́ biết rồi nên Nguyệt đă tránh, không gọi cho Tuyết vào buổi tối khuya như vậy nữa!
Những lúc ḿnh nói chuyện trên phone, Tuyết đă tin tưởng Nguyệt, đă tâm sự, đă kể cho Nguyệt nghe rất nhiều chuyện riêng tư. Có những chuyện chỉ có hai đứa biết với nhau thôi! Ngoài những chuyện lỉnh kỉnh của đàn bà, việc đời thường, hai đứa nói chuyện với nhau về thiền học, về những ǵ ḿnh hấp thụ được từ Phật pháp, bàn luận về những bài pháp thoại, những cuốn sách đă được đọc qua. Có lúc Tuyết gặp trở ngại, khúc mắc trong cuộc sống, Nguyệt cũng đă hân hạnh cho Tuyết những lời khuyên, Tuyết bảo là Tuyết sẽ cố gắng, nhưng Tuyết cũng cứng đầu lắm, rồi 2 đứa cười hỉ hả với nhau. T́m được một người bạn mà ḿnh nghĩ tương đối hiểu ḿnh không phải dễ đâu! Người ta bảo: “Rượu ngon dễ kiếm, bạn tốt khó t́m”. Hai đứa như đă quen nhau tự kiếp nào! Thấy rất hợp, rất hiểu nhau.
florida80
07-14-2019, 23:19
Có hai lần, phiền năo tới, trong cơn muộn phiền quay quắt, Nguyệt đă nghĩ đến Tuyết và đă gọi cho Tuyết như một cứu cánh, như 1 vị thầy sẽ cho đúng toa thuốc mà Nguyệt đang cần. T́m đến Phật pháp, tự chữa cho ḿnh cũng được thôi, nhưng trong cơn si mê, niềm đau nỗi khổ quá to tát, Nguyệt thấy quẫn cùng. Và Tuyết ơi, Tuyết như một cái phao, ôm phao vào là thoát khổ. Rất b́nh tĩnh, rất nhẫn nại, bao dung và tử tế, Tuyết đă nghe Nguyệt nói. Có lúc Tuyết nhẹ nhàng khuyên bảo, có lúc phải gằn giọng, nặng lời! Có lúc c̣n khen tặng, nói lời khích lệ. Lần chót ḿnh nói chuyện, Tuyết đă ôn tồn bảo Nguyệt: “Mỗi lần Nguyệt thấy khổ, không cần phải so sánh xa xôi, Nguyệt cứ nghĩ đến Tuyết nè, là thấy hết khổ ngay. Một người bênh hoạn, terminal ill, thân xác rất đang đau đớn, mỗi lần Tuyết bị mỗ , không tả nổi cái đau mà Tuyết phải trải qua đâu Nguyệt ơi! Tuyết rất thích sống, ham sống. Tuyết thấy đời đẹp lắm mà Tuyết lại phải sắp ra đi! Nguyệt cứ nghĩ đến Tuyết đi, chẳng cần t́m đâu xa xôi, Nguyệt sẽ thấy bớt khổ ngay!” Nguyệt đă không cầm được nước mắt khi nghe Tuyết nói câu nói đó.
Một lần hai đứa nói chuyện với nhau, Tuyết khoe Tuyết đă giúp được nhiều người. Những người bị bệnh nặng, khó thoát được lưỡi hái của tử thần. Họ đă hoàn toàn tuyệt vọng và tận cùng đau khổ. Tuyết đă đến an ủi, khuyên nhủ. Tuyết c̣n đấm bóp cho họ, dạy họ tập yoga. Ngay cả ông bác sĩ cũng không hiểu tại sao Tuyết lại khỏe khoắn, c̣n có nhiều nội lực để giúp đỡ nhiều người như thế! Nguyệt nghe Tuyết kể, thấy cảm phục Tuyết vô chừng!. Nguyệt hănh diện được quen, được làm bạn với một người như Tuyết. Những người được Tuyết dậy Aerobic, Yoga, múa gậy, họ đều quí mến Tuyết nhiều. Tuyết đă dậy rất tận tâm, hết ḷng chỉ dẫn. T́nh cảm Tuyết ban bố ra thật nhiều, cho đi mà không cần nhận lại.
Khoảng hơn 1 năm trở lại, Nguyệt có một sở thích mới là làm thơ. Nguyệt hay gửi cho Tuyết đọc. Tuyết hay viết trả lời, chẳng hạn: “Nguyệt ơi, Nguyệt ướt át quá đi!” hay “Nguyệt làm thơ hay lắm! Thi sĩ thứ thiệt rồi c̣n ǵ nữa? Tuyết muốn sống cho đến ngày Nguyệt ra mắt quyển thơ đầu tay của Nguyệt!” hoặc “Bài thơ rất hay và đầy đủ ư nghĩa. Chúc mừng Nguyệt v́ Tuyết đă thấy được sự thay đổi thật tốt đang manh nha trong tâm hồn Nguyệt, Tuyết thấy một cái ǵ đó nhẹ nhàng hơn , an lạc hơn...trong những vần thơ sau này của Nguyệt”. Hoặc: “Cảm ơn cô bạn quí mến, đă gửi cho Tuyết. những bài thơ t́nh lăng mạng rất dễ thương” hay “Nguyệt ơi, đọc thơ của Nguyệt làm, Tuyết thấy ḿnh bỗng trở nên mơ mộng, lăng mạn hơn!” Cảm ơn Tuyết đă khuyến khích Nguyệt, đă khen thơ của Nguyệt. Dù bận rộn, dù bệnh hoạn, lúc nào Tuyết cũng dành th́ giờ cho cô bạn ở xa là Nguyệt . Nguyệt nhớ Tuyết quá Tuyết ơi!
Nguyệt lựa những bài nói về sức khoẻ, những lời hay ư đẹp gửi cho Tuyết. Tuyết gọi Nguyệt cám ơn, nói là Tuyết rất thích những email Nguyệt gửi. Cô bạn của Nguyệt đă khoe: “Đọc xong, Tuyết cố gắng thực tập ngay, đă làm được nhiều điều.” Nguyệt hỏi Tuyết đă làm được điều ǵ, nói cho Nguyệt nghe được không? Tuyết bảo: “Thí dụ như câu ḿnh nên ôm lấy người ḿnh thương và nói là ḿnh thương họ, đừng chờ, kẽo không c̣n kịp nữa. B́nh thường thật là khó, Nguyệt biết không? Không dễ ǵ làm đâu, v́ người Việt nam ḿnh không quen, nhưng Tuyết đă ôm ba Tuyết và nói con thương ba lắm, ba ơi! Tuyết cũng đă ôm mẹ Tuyết và hai đứa con của ḿnh. Tuyết sẽ lần lượt ôm những người Tuyết thương và nói cho họ nghe là Tuyết thương họ lắm. Nếu có Nguyệt ở đây, Tuyết cũng sẽ ôm Nguyệt và nói Tuyết thương Nguyệt, một người bạn thật đặc biệt của Tuyết”.
Đó, bạn tâm giao của Nguyệt đó. Bảo sao Nguyệt không rơi lệ, bảo sao khi Tuyết ra đi, Nguyệt không thấy đau ḷng!
Vĩnh biệt Tuyết. Mong cô bạn thật dễ thương của Nguyệt đă được văng sinh. Tuyết có đức tin nơi Thiên Chúa, Nguyệt nghĩ Chúa đă mở rộng ṿng tay đón Tuyết về. Xin chia buồn cùng anh Phương và 2 cháu. Con xin chia buồn cùng 2 bác. Chia buồn cùng các anh chị em của Tuyết, cũng như tất cả những người thân quen, bạn hữu của Tuyết. Nguyệt biết rằng, cũng như Nguyệt, tất cả mọi người đều rất yêu mến Tuyết, đều thấy thật sự tiếc thương, đều cảm thấy rất hụt hẫng, mất mát rất nhiều.
Chào Tuyết rất đổi thương mến. Nguyệt sẽ không buồn nhiều đâu để Tuyết c̣n dễ siêu thoát chứ. Nguyệt c̣n rất mừng cho Tuyết đă ra đi thênh thang. Chúc cuộc hành tŕnh về nước Chúa của Tuyết b́nh an.’’
Như Nguyệt
9/17/2010
florida80
07-14-2019, 23:20
Tuyết đă chết đi nhưng bài thơ của Tuyết sẽ không bị chôn vùi theo Tuyết xuống tuyền đài mà sẽ là một thông điệp sống măi, thông điệp nhắn nhủ người đời hăy biết trân quư sự sống từng phút từng giây v́ được sống là một ân huệ trời ban. Dù nắng hay mưa, sướng hay khổ, vui hay buồn, dù bất cứ ḥan cảnh nào cũng hăy cố gắng khắc phục thích nghi. Mọi sự dù tốt hay xấu rồi cũng sẽ trôi qua, xin đừng vội chán năn ngă ḷng give up, chuyện ǵ cũng chỉ là giai đọan tạm thời, cửa này đóng th́ sẽ có cánh cửa khác mở ra, thất bại này sẽ đưa ta đến một thành công khác. Cách ngôn Pháp có câu ‘’Vouloir c’est pouvoir’’. Muốn là được, hăy tận nhân lực, try everything before ‘’tri thiên mệnh’’ để khỏi tức tửi ân hận v́ biết đâu ‘’đức năng thắng số’’ như tử vi bói tóan đă luận bàn.
Nguyệt và tôi xin thay mặt Tuyết làm messenger gởi thông điệp này đến từng nhà, từng người để tất cả chúng ta từ đây mỗi ngày khi mở mắt ra có thể vui sướng thốt lên rằng:
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương*
*Nguyên văn : Wake at dawn with winged heart, and give thanks for another day of living! (Kahlil Gibran)
florida80
07-15-2019, 20:31
Không Có Cái Ǵ Tuyệt Đối Cả
Sống ở trong đời nầy, bạn đừng đ̣i hỏi tuyệt đối ở nơi hành xử của những người khác đối với bạn. Bạn nên chấp nhận sự tương đối từ những người khác để sống, th́ những hạnh phúc trong đời sống của bạn sẽ có được ngay trong tầm tay và có ngay trong đời sống nầy.
Hướng tới cái tuyệt đối để sống, bạn sẽ nhận lấy sự thất vọng ngay trong cuộc sống nầy. Nếu bạn biết chấp nhận cái tương đối để sống, bạn sẽ có niềm tin tưởng cũng như hạnh phúc ngay trong đời sống nầy.
Bạn biết không! Sống là hỗ tương. Hỗ tương giữa cái nầy và cái kia; giữa người nầy và người kia; giữa thế giới nầy và thế giới kia; và ngay giữa đời nầy và đời kia.
Sống là hỗ tương, nên sống là tương đối. V́ vậy, nên ở trên đời không có ai có một đời sống tuyệt đối cả. Sống tuyệt đối là sống không c̣n lầm lỗi và sống tuyệt đối là sống mà không chết hay chết mà không c̣n tái diễn trở lại.
Nhưng, sống ở trong đời không có ai sống mà không chết và cũng không có cái ǵ chết mà không tái diễn trở lại dưới h́nh thức nầy hoặc dưới h́nh thức khác.
Bạn hăy nh́n kỹ vào những người mà bạn tôn quư và yêu thương nhất, th́ bạn sẽ thấy ngay trong họ vẫn c̣n có những lầm lỗi, vẫn c̣n có những ǵ không phải là tuyệt đối. Nên, những cái dễ thương ở nơi những người mà bạn đang tôn quư ấy, chỉ là những cái dễ thương tương đối thôi mà!
Và bạn hăy nh́n kỹ vào những người mà bạn đang thù ghét nhất, th́ bạn cũng sẽ thấy ở trong họ vẫn có những cái thật dễ thương đang tiềm ẩn. Nên, những cái dễ ghét, ở nơi những con người mà bạn đang thù ghét ấy, cũng chỉ là những cái dễ ghét tương đối.
Với cái thấy ấy, giúp cho ta có những cảm giác dễ chịu khi tiếp xúc với những người dễ thương và không dễ thương. Đối với những người dễ thương, th́ “cái thấy không có ǵ tuyệt đối cả”, sẽ giúp cho ta tránh và thoát ra được những nhiệt t́nh không cần thiết; và đối với những người không dễ thương, th́ “cái thấy không có ǵ tuyệt đối cả”, cũng giúp cho ta tránh và thoát ra được những thù ghét thậm tệ và quá đáng.
Cuộc sống của mỗi chúng ta, thoát ra được cái nanh vuốt dễ thương và không dễ của nhận thức, của tư duy và của hành xử, giữa ta với mọi người, th́ những cảm giác dễ chịu của ta mỗi ngày sẽ tăng lên, hạnh phúc của mỗi chúng ta sẽ có mặt từ đó và cũng từ đó mà tuổi thọ của mỗi chúng ta lại được tăng lên.
Tuổi thọ của mỗi chúng ta được nuôi dưỡng từ những cảm giác dễ chịu và hạnh phúc của mỗi chúng ta được nuôi dưỡng và tăng trưởng từ “cái thấy không có cái ǵ tuyệt đối cả”.
florida80
07-15-2019, 20:32
Đừng Quên Điều Cốt Yếu
Một người đàn bà bồng con trên tay đi ngang qua một cái hang. Bỗng có tiếng từ trong vọng ra “Con hăy vào và lấy tất cả những ǵ con muốn, nhưng đừng quên rằng con được tự do chọn lựa mà không được quên mất điều cốt yếu.” Tiếng vọng lại nhắc thêm một chi tiết: “Con hăy nhớ một điều nữa: “Sau khi con ra khỏi cái hang, cánh cửa sẽ tự động đóng lại vĩnh viễn. Song hăy tận dụng cơ hội mà đừng quên mất điều cốt yếu.”
Người đàn bà ṭ ṃ bước vào và thấy chung quanh ḿnh toàn là vàng bạc, châu báu và những món trang sức lấp lánh hấp dẫn. Bà vội đặt đứa con xuống và bắt đầu chọn những ǵ bà ưa thích nhất. Tiếng nói lúc năy lại vang lên: “Con chỉ có 8 phút thôi, đừng chậm trễ!”
Tám phút mau mắn trôi qua, người đàn bà ôm đầy vàng bạc và đủ thứ trang sức quư giá chạy vội ra khỏi hang và cửa hang đóng lại. Bấy giờ bà ta mới sực nhớ rằng ḿnh đă bỏ quên đứa con lại trong hang. Bà quăng tất cả mọi thứ đă chọn xuống đất, than khóc kêu la như điên như dại trong tuyệt vọng…
Người đàn bà khốn khổ này đă có được đủ thứ nhưng lại quên mất điều cốt yếu nhất đối với bà (Theo Internet).
******************** ***
florida80
07-15-2019, 20:34
Câu chuyện về người đàn bà là câu chuyện con người sống ở đời. Tám phút ngắn ngủi trong hang là ví như bảy tám chục năm hay thậm chí trăm năm ở trần gian. Chúng ta không có nhiều thời gian lắm để định đoạt về số phận ḿnh. Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy, Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười! (Nguyễn Công Trứ). Vậy mà, chung quanh ta có quá nhiều thứ làm ta hoa mắt, tưởng đó là những thứ quan trọng nhất, cần thiết nhất, không thể thiếu đối với ta. Ta mất nhiều thời giờ, công sức theo đuổi chúng. Nhưng tục ngữ Pháp có câu: Không phải cái ǵ óng ánh cũng đều là vàng cả. Chính kinh nghiệm sống cũng cho ta nhận ra chân lư đó, đôi khi kịp thời, lắm lúc quá muộn. Không ít lần trong đời, chúng ta đă tỉnh ngộ khi thấy nhiều thứ mà ta say sưa t́m kiếm, xây đắp hoá ra cũng chỉ là tạm bợ. Trong nháy mắt, hỡi ôi, tất cả đă sụp đổ rồi (Thánh vịnh). “Bừng con mắt dậy thấy ḿnh tay không!” (Ôn Như Hầu). Biết thế, nhưng chúng ta vẫn thấy rất khó cưỡng lại sức thu hút của các thứ vàng giả mỗi khi nó mời mọc: Hăy chớp lấy cơ hội! Lần này, vận may của bạn đă đến rồi, đừng chần chừ!...
Đọc lại câu chuyện dụ ngôn trên trong thời buổi khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay, chúng ta càng thấm thía bài học nó nêu lên. Đă có hàng trăm tỉ phú đô la trên thế giới “đếm tiền mỏi tay” nhưng chỉ trong thời gian ngắn đă thấy tài sản ḿnh bốc hơi gần hết. Thử lấy hai thí dụ. Tỉ phú Nga Abramovich và ông chủ của câu lạc bộ bóng đá Chelsea nổi tiếng nước Anh đă mất hàng chục triệu USD ở thị trường chứng khoán Luân Đôn chỉ trong 6 tháng khi cổ phiếu Evraz (công ty mẹ của ông ta) giảm từ 28 tỉ euro xuống c̣n 3,2 tỉ euro. Hoặc Adolf Merckle, nhà giàu đứng hàng thứ năm của Đức, nhà thầu khoán tài năng sử dụng 100.000 nhân viên,với doanh số 30 tỉ euro/năm, ông đă mua hết cổ phiếu của hăng xe hơi Volkswagen vào mùa thu năm ngoái và đă bị phá sản hoàn toàn khi hăng này sụp đổ.
florida80
07-15-2019, 20:34
Nhưng không phải chỉ có những người giàu có nhất thế giới mới sạt nghiệp v́ cơn khủng hoảng này, mà vô số những người b́nh thường cũng khốn đốn v́ nó. Trong nền kinh tế toàn cầu hoá ngày nay, nó chẳng chừa một tầng lớp nào, từ những công nhân nhập cư…, đến ông chủ tiệm buôn bán nhỏ lẻ nơi một góc phố, người nông dân trồng lúa hay cây công nghiệp, bà nội trợ ở những vùng xa xôi, v.v… tất cả đều là nạn nhân trực tiếp hay gián tiếp, lớn hay nhỏ của nó. Nó phủ xuống trên thế giới một màn tang tóc khi hàng trăm người mượn cái chết để tự giải thoát khỏi nỗi thất vọng, tuyệt vọng v́ những ǵ họ coi là chỗ dựa cuộc đời bổng chốc sụp đổ!
Điều ǵ là cốt yếu? Câu hỏi đó, mỗi người, mỗi gia đ́nh phải tự trả lời. Cuộc khủng hoảng kinh tế nói trên chỉ là cơ hội giúp hồi tỉnh mà thôi, c̣n thực ra th́ nó luôn luôn đặt ra cho chúng ta trong cuộc sống b́nh thường. Sau bài “Lạnh và trống rỗng” đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 3 tháng 4 vừa qua, một người đă chia sẻ: “Nh́n vào nhà tôi ai cũng bảo là hạnh phúc ấm êm: chồng làm giám đốc một doanh nghiệp nhỏ, vợ là giáo viên mầm non, con trai đang học năm nhất đại học. Chúng tôi chưa bao giờ căi nhau, chồng tôi rất ít nói, cái tính ít nói ngày xưa hấp dẫn tôi thế nào th́ bây giờ là nguyên nhân của cái tổ lạnh này. Anh có thể huyên thuyên với bạn bè, với đồng nghiệp, với hàng xóm… nhưng bước vào nhà anh ít nói một cách đáng sợ. Hỏi ǵ anh chỉ trả lời cụt ngủn: ừ, vậy à, có, không… Dần dần chúng tôi cũng ít trao đổi công việc với nhau, dù ngày xưa là bạn học cùng ngành, cùng lớp. Sáng, ăn sáng, uống cà phê, mỗi người một tờ báo im lặng đọc. Chiều, anh không la cà nhậu nhẹt mà về rất đúng giờ, cùng ăn cơm với vợ con, xem tivi, lên mạng hoặc đi chơi thể thao… Thú thật ḷng tôi đă đóng băng rồi tôi không c̣n thấy khó chịu… Tôi t́m vui trong công việc hằng ngày. Ngày nào anh ấy đi công tác vắng nhà, tôi lại thấy dễ chịu, hai mẹ con nói chuyện, cười giỡn suốt ngày. Mấy từ “gia đ́nh hạnh phúc” sao nghe xa lạ quá!” (TT, 8-5-2010, tr 9).
Đâu là điều cốt yếu? Có nhiều thứ cốt yếu, tùy từng lănh vực, từng phương diện, nhưng cũng phải có một trật tự trong các giá trị theo đuổi, ví dụ: tinh thần phải được đặt cao hơn vật chất; con người, t́nh người, nhân phẩm, đạo đức, trách nhiệm v.v… cao quư hơn của cải, danh vọng, thành công, hiệu năng của công việc… Con người ta khát vọng nhiều thứ nhưng chung quy ai cũng t́m kiếm hạnh phúc cả. Điều được coi là cốt yếu trong phạm vi nào cũng chỉ là tương đối so với cái mục tiêu cuối cùng là cuộc đời hạnh phúc.
Trong khi t́m kiếm hạnh phúc ở đời, người Kitô hữu chúng ta c̣n được nhắc nhở rằng điều cốt yếu đối với ta c̣n nằm xa hơn: “Nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, th́ nào có lợi ǵ? Hoặc người ta sẽ lấy ǵ mà đổi mạng sống ḿnh? (Mt 16,26; x. Mc 8,36; Lc
9,25)”.
florida80
07-15-2019, 20:35
Chửi
“Đức Phật thường đi khất thực vào xóm của Bà-la-môn. Các đệ tử Bà-la-môn thấy Phật khất thực, họ đem cơm cúng dường. Ngài đến cội cây ngồi ăn, sau đó thuyết pháp cho họ nghe. Kết quả họ xin quy y theo Phật. Qua đôi ba lần, xóm đó từ từ chuyển thành Phật tử hết. Các thầy Bà-la-môn tức quá, chờ Đức Phật vào làng khất thực, họ theo sau kêu tên Phật ra chửi rất thậm tệ. Chửi th́ chửi Phật cũng cứ ung dung đi, không trả lời chi hết. Chịu hết nổi, vị thầy Bà-la-môn kia chặn đầu Ngài hỏi:
- Cồ-đàm, ông có nghe tôi chửi không?
Phật nói:
- Nghe.
- Nghe sao không trả lời?
Phật đáp:
- Như nhà ông có giỗ mời thân quyến tới dự. Khi cúng kính xong, quà c̣n nhiều nên ông phân chia để tặng họ. Những thân quyến không nhận, vậy những món quà đó thuộc về ai?
- Tôi tặng mà người ta không nhận th́ nó thuộc về tôi, chớ về ai?
Phật nói:
- Cũng vậy, ông chửi mà ta không nhận th́ những lời ấy thuộc về ai?
Các thầy Bà-la-môn cảm thấy xấu hổ.
Sưu tầm
florida80
07-16-2019, 18:58
Một Bài Viết Rất Hay Nên Áp Dụng Cho Thực Tế - Lương Y Tạ Minh (VN)
Đời người gồm một chuỗi thành-bại, vui-buồn, khoái-khổ, sướng-cực... Ít hay nhiều cũng để lại dấu ấn trong tâm trí. Những dấu ấn này công khai hay âm thầm, rầm rộ hay lững thững, ngay tức khắc hay ngủ yên rồi hốt nhiên bừng tỉnh…. hoạt động trong tinh thần chúng ta. Đời người, ai cũng có ít nhất một tai nạn. Không tai nạn về vật chất cũng tai nạn về tinh thần. Không trực tiếp cũng gián tiếp, Không nặng nề cũng loáng thoáng. Có khi rồi cũng qua đi, có khi để lại khiếm khuyết không sửa chữa được không chỉ vật chất mà cả về tinh thần nữa.
Giải quyết vấn đề của tinh thần.
Hăy loại bỏ nỗi buồn và giữ lại niềm vui .
Loài người tốn không ít công phu để t́m cách giải quyết những di chứng này.Về vật chất cơ thể đă có giải phẩu học, gene học. Về tinh thần đă có phân tâm học và tâm lư-y học, các giáo điều tôn giáo…vv.Nhưng coi bộ….không thành công ǵ lắm. Vẫn c̣n lắm người phải chịu thiếu một cái ǵ đó trên thân thể. Vẫn c̣n phải “gát chân lên trán” trăn trở mỗi đêm, gậm nhấm nỗi ḷng không yên.
Về tinh thần, nhiều điều không vui ta muốn dẹp bỏ qua một bên mà không được bởi những trói buộc của thói quen, của cá tính, của t́nh cảm, của đạo lư, của nề nếp gia phong, của nhận thức h́nh thành do tập quán dân tộc, của tôn giáo, có khi là do ảnh hưởng của cả loài người…vv.. Hóa ra, con người chính là nô lệ của những điều đó. Những điều do bẩm sinh và cả những điều do học hỏi từ lúc c̣n trong bụng mẹ (y học nói vậy).
Nhiều khi con tim bảo nên như thế này, lư trí lại biểu nên như thế kia…loay hoay măi gở không ra như một đống chỉ rối. Phân tích chi li vấn đề này không dễ, xin để cho chuyên viên về ngành tâm lư làm việc cùng bạn.
Tôi xin tŕnh bày một vài suy nghĩ của tôi:
Đời sống con người thật là tréo ngoe.
- B́nh thường con người không làm chủ được phần vật chất cơ thể của ḿnh. Mặc dù muốn đưa tay lên là đưa,muốn đi là đi. Nhưng khó ḷng nhịn đói khát, nhịn tiêu tiểu. Muốn tim đập hay ngưng theo ư ḿnh không được. Thậm chí có lúc muốn ngủ mà không thể, muốn ăn mà nuốt không trôi qua cổ họng.
- Xét cho cùng con người chỉ có thể làm chủ được phần vô h́nh của ḿnh: tinh thần. V́ sao tôi nói vậy ? Bởi,vô t́nh hay cố ư, ít nhất trong đời bạn đă từng dừng lại một ư muốn nào đó không thể thực hiện được. Rồi cảm giác khổ sở v́ bất như ư cũng qua đi. Đó là lúc bạn làm chủ được nó vậy. Đă có kinh nghiệm, sao không phát huy thêm nhỉ? Sao bạn không rèn luyện để những trạng thái không vui đó ra đi nhanh hơn, mỗi ngày một nhanh hơn. Cho đến khi chỉ cần 30 giây là xong?
- Trời nắng như đổ lửa, bạn rất bực ḿnh nhưng vẫn phải ra đường. Bạn phải chịu đựng cái nóng là điều không thể tránh né, nhưng sao bạn không quăng cái “cục bực tức ông trời” đi nhỉ? Quăng nó đi, bạn chỉ c̣n hơi nóng, nhẹ được ½ người.
- Bị thương v́ tai nạn. Thân xác đau đớn chưa đủ hay sao mà bạn lại c̣n để cho ḷng ḿnh đau theo khi nguyền rủa vận xui?
- Bạn bị móc túi, tiền mất, căm hận kẻ vô lại. Ồ, tiền mất th́ đă mất rồi. Tội ǵ mất thêm sự thanh thản chứ ?
florida80
07-16-2019, 18:59
Tương tự như vậy khi bạn bị người yêu phản bội; người yêu đă ra đi, níu kéo có được đâu? Bạn hăy lo níu kéo sự b́nh an tâm hồn ḿnh th́ hay hơn nhiều đó.
Nhiều lắm, ngày nào bạn c̣n sống là c̣n phải đối mặt với những điều làm bạn mất vui, đau khổ, ăn cơm mà như ăn sạn, giường trăi nệm mà như giường trăi gai của Câu Tiển khi chưa giết được Phù Sai (câu chuyện này có thực, được kể trong Đông Chu Liệt Quốc).
Bạn không thương ḿnh sao? Chắc chắn là bạn phải thương ḿnh, nhưng bạn đă không biết cách thương khi cứ măi ôm ấp sự bực dọc v́ muốn mà không được, cứ ôm nỗi oán ghét v́ không thích mà phải chịu, cứ giữ ḷng hận thù v́ chưa trả thù tương xứng được. Khiến cho đời bạn toàn là màu đen cho dù bạn đang ôm một đống tiền với người thân vây quanh. Điều đó gây ảnh hưởng đến họ nếu họ cũng như bạn: chưa chịu vất bỏ những nỗi buồn.
Hăy loại bỏ nỗi buồn, giữ lại niềm vui.
“Ồ, cái ông này nói nghe dễ lắm”. Phải, không dễ nhưng không phải là không được. Chỉ cần bạn nuôi ước muốn “thanh thản trong mọi t́nh huống cuộc đời” lớn hơn hay ít ra cũng bằng với ước muốn thành công trong sự nghiệp hay nói chung là trong mọi vấn đề khác của cuộc sống.
Tôi xin tŕnh bày kinh nghiệm loại bỏ nỗi buồn,giữ lại niềm vui của tôi xem bạn có dùng được hay không nha..
Với khao khát cháy bỏng đó, bạn tập THỞ SÂU. Hít vào thật đầy ngực rồi bụng, theo dõi luồng không khí từ mũi, vào ngực rồi tràn xuống bụng. Cho đến khi không c̣n hít vào được nữa.Bạn thở ra, theo dỏi luồng hơi thoát ra cho đến hết. Cứ thế, bất cứ lúc nào có thể. Theo kinh nghiệm của tôi, không cần quan tâm đến việc thở nhẹ hay mạnh. Cứ thở , cơ thể bạn sẽ tự điều chỉnh. Hơi thở bạn bắt đầu lúc nào cũng mạnh và nhanh, nhưng sẽ nhẹ và chậm dần khi bạn thở được vài lần như vậy. Rồi sau này khi đă quen bạn, không cần thở căng ngực bụng nữa mà chỉ cần thở b́nh thường, nhưng cần duy tŕ sự chú ư vào hơi thở vào và ra đang đến đâu mà thôi.
Thời gian đầu, bạn chỉ thở sâu theo kiểu đó khi một ḿnh ngồi hay nằm rảnh rổi. C̣n những lúc khác bạn chưa làm được.
Không sao, sau khi đă quen với kiểu thở này,bạn hăy bắt đầu thở khi đi bộ bất cứ lư do ǵ. Đi từ giường ngủ qua pḥng vệ sinh sau giấc ngủ. Đi từ pḥng vệ sinh qua bếp, từ bếp qua bàn ăn, từ bàn ăn vào pḥng thay quần áo, trong khi thay quần áo, khi đi từ nhà ra xe…..rồi từ xe vào pḥng làm việc….Điều này không khó v́ các động tác vừa kể có thể thực hiện được theo phản xạ, chỉ c̣n lại thở là có sự tập trung có chủ ư thôi.
Có lẽ chừng một tuần lễ là bạn quen với việc vừa thở sâu vừa thực hiện những động tác thông thường này.
florida80
07-16-2019, 19:05
Kế tiếp
Khi đă quen thở như trên, bạn tập bỏ những ǵ đơn giản đến trong đầu bạn.
Như cố ư nhớ một nụ hoa đẹp, một câu nói của ai đó làm tâm hồn bạn xao động in ít, lập tức bạn hăy tập trung tinh thần vào việc thở sâu như trên. Chú ư vào việc thở, năo bạn sẽ tự động quên dần cảm giác đang có Chúng sẽ ra đi không để lại dấu vết. Bạn sẽ tăng cường độ về các chuyện vui lên dần. Cho đến khi chỉ cần chừng 3-5 hơi thở là mất cảm giác vui thích. Làm được điều này là bạn bắt đầu có khả năng vất bỏ những ưu tư phiền muộn quấy nhiễu bạn được rồi. Bạn bắt đầu tập xóa nỗi buồn.
Từ đó, bạn có thể và nên cố ư nhớ lại một sự kiện không vui nào đó của bạn. Nếu bạn thấy nó dấy lên trong bạn sự xao động. Bạn bắt đầu thở sâu, chú ư và chỉ chú ư đến hơi thở ra-vào. Chỉ chú ư vào hơi thở, không cho bất cứ điều ǵ hiện ra trong năo bạn. Nếu có cái ǵ khác với hơi thở xuất hiện bạn lại chú ư vào hơi thở và chỉ hơi thở mà thôi. Bạn không cần cố gắng vất bỏ “cái đang làm bạn xao động”, v́ khi cố gắng vất nó ra, là vô t́nh bạn đang nhớ tới nó. Nhớ tới nó là bạn sẽ quên chú ư vào hơi thở. Do đó, chỉ chú ư vào hơi thở vào-ra th́ năo bạn tự động quên cái kia. Bạn sẽ thấy vấn đề của bạn biến mất hồi nào không hay. Bạn sẽ thấy tim ḿnh ḥa hoăn, không c̣n đập nhanh mạnh nữa, không c̣n như bị ai bóp chặt nữa,hơi thở điều ḥa và quan trọng nhất là ḷng ḿnh nhẹ hẵn.
Tuy vậy bạn hăy tiếp tục luyện thở với cấp độ cao hơn: vừa thở vừa làm cái ǵ đó cần bận tâm một chút như lặt rau, rửa chén bát, lau nhà, rữa xe….vv.. Rồi sau khi đă quen, bạn lại nâng cao hơn nữa như khi lái xe, dĩ nhiên là chạy với tốc độ trung b́nh thôi hay chậm một chút càng tốt khi chưa quen.
Nếu bạn làm được điều này th́ bạn sẽ vất nỗi buồn khổ trong ṿng vài phút thôi. Và để ngủ th́ chừng 10 lượt thở vào ra là bạn đă tới cổng thiên đường rồi….hihi.
Thực chất của cách thở này là “tự kỷ ám thị”, là bắt năo hoạt động hay ngưng nghỉ theo ư muốn, là không cho năo làm những việc vô ích hay có hại cho năo (âm thầm xảy ra thường xuyên),là tiết kiệm năng lượng cho năo. Từ đó bạn có thể điều khiển năo làm những việc cần làm (học bài,làm bài,tinh toán chi tiêu, tính toán công việc trong sở làm ….) và nghỉ ngơi khi không c̣n cần làm việc nữa. Mỗi khi sử dụng trí óc nhiều, cảm thấy mỏi mệt, bạn nên nghỉ và thở như thế vài phút, năng lực trí óc bạn sẽ phục hồi.
Lúc này bạn có thể điều khiển năo hay tinh thần bạn như điều khiển một bóng đèn: bật On (mở) hay bật OFF (tắt) rất dễ dàng.
florida80
07-16-2019, 19:06
Bạn nên nhớ rằng,những nghiên cứu gần đây của khoa học cho biết khi bạn có cảm xúc xấu (buồn,giận,ghét,că m thù…) là năo bạn sẽ tiết ra độc chất gây hại cho cơ thể. Điều này Đông y biết đă lâu: Giận hại Gan, Sợ hại Thận…vv.
Vậy th́ cách thở này không chỉ giúp bạn an b́nh tâm hồn mà c̣n gián tiếp giúp bạn giữ sức khỏe thể xác. Tại sao khi làm việc tay chân mỏi mệt bạn có nghỉ mệt mà bạn không cho năo nghỉ mệt nhỉ?
Bạn có thể có nghi vấn: Vậy rồi ḿnh sẽ như khúc cây mục, như cục đá sao?
Không, sau khi rèn luyện thành công biện pháp này,bạn chỉ dùng nó khi có cái ǵ làm cho tim bạn bị thắt lại, làm cho hơi thở bạn hỗn loạn, làm cho ngực bạn như đông cứng, làm cho đầu bạn bị nóng lên, làm cho máu bạn bị sôi lên…tóm lại là những ǵ làm cho bạn đau ḷng,tức giận... mà thôi. Hoặc khi bạn mỏi mệt tinh thần sau thời gian làm việc, học hành.
C̣n lại th́….tội ǵ lại vất bỏ cảm giác hạnh phúc khi nhớ đến nụ cười của ông bà,cha mẹ,con, cháu, của người yêu(nếu bạn đang yêu),của người bạn tâm giao, của một hành động đẹp bạn chứng kiến trên đường phố…vv.
Để hổ trợ cho mục đích “thanh thản trong mọi t́nh huống” này, bạn có thể suy ngẫm thêm nhé.
- H́nh như ai cũng có nỗi khổ riêng, không riêng ǵ ḿnh.
- H́nh như không ai thoát được bệnh hoạn, tai nạn và cái chết.
- Hay không bằng hên.
- H́nh như “người giầu cũng khóc”.H́nh như người ăn xin cũng có những tiếng cười khoái trá.
- Thích Ca c̣n bị kiết lỵ, Jesus c̣n bị đóng đinh, Khổng Tử th́ bôn ba cả đời không yên thân….ḿnh đâu có bằng mấy ông đó ??!!
- Hihihi.
Tác giả: Lương y Tạ Minh
florida80
07-16-2019, 19:07
C̣n Bao Nhiêu Năm Tháng Nữa?
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ c̣n 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ c̣n 20 năm. V́ lẽ bạn không c̣n bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
(trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t ...ngơ ngác một ḿnh với giờ phút dài thăm thẳm !)
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những ǵ nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những ǵ bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những ǵ sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, v́ khi bạn đă trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.
Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái v́ con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự t́m cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có ḷng vẫn quá bận rộn v́ công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp ǵ bạn.
Các con vô t́nh th́ có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn c̣n sống, và c̣n muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đ̣i dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi v́ tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào th́ bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?
Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hăy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đ́nh đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xă hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hăy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ... Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi v́ chẳng được ǵ, mà lại c̣n làm hại cho sức khỏe bạn...
Bạn phải tạo ra sự an lạc và t́m được niềm hạnh phúc của chính ḿnh. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú th́ bạn thật đă sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn "được".
Khi bạn vui th́ bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc th́ bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc th́ bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh ḿnh và c̣n BẠN BÈ .nữa.. họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến ḿnh... không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lơng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.
Sưu tầm
florida80
07-16-2019, 19:10
C̣n Bao Nhiêu Năm Tháng Nữa?
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).
Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ c̣n 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ c̣n 20 năm. V́ lẽ bạn không c̣n bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
(trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t ...ngơ ngác một ḿnh với giờ phút dài thăm thẳm !)
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những ǵ nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những ǵ bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những ǵ sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, v́ khi bạn đă trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.
Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái v́ con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự t́m cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có ḷng vẫn quá bận rộn v́ công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp ǵ bạn.
Các con vô t́nh th́ có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn c̣n sống, và c̣n muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đ̣i dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi v́ tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào th́ bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?
Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hăy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đ́nh đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xă hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hăy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ... Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi v́ chẳng được ǵ, mà lại c̣n làm hại cho sức khỏe bạn...
Bạn phải tạo ra sự an lạc và t́m được niềm hạnh phúc của chính ḿnh. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú th́ bạn thật đă sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn "được".
Khi bạn vui th́ bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc th́ bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc th́ bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh ḿnh và c̣n BẠN BÈ .nữa.. họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến ḿnh... không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lơng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.
Sưu tầm
florida80
07-16-2019, 19:15
Tỉnh Dậy - Namo Buddhaya
Thế gian này có quá nhiều chuyện phiền năo, v́ vậy, rất nhiều người đi gặp Phật Tổ cùng hỏi về một vấn đề :
“Con nên làm thế nào, mới không c̣n những điều phiền muộn ?”
Phật Tổ cho đáp án đều như nhau :
“Chỉ cần buông tay, con sẽ thôi không phiền năo nữa.”
Có một người thanh niên, cho rằng ḿnh thông minh tỏ ư không phục, bèn đi gặp Phật Tổ và hỏi :
“Trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, th́ sẽ có hàng ngàn hàng vạn điều phiền năo. Nhưng, Người cho họ giải pháp đều hoàn toàn như nhau, vậy đó chẳng khác ǵ buồn cười lắm hay sao?”
Phật Tổ không nổi giận, chỉ hỏi ngược lại chàng thanh niên :
“Buổi tối con ngủ có thường hay nằm mơ không ?”“Đương nhiên là có !” Chàng trai trả lời.
“Vậy, mỗi buổi tối nằm mơ, giấc mơ đều như nhau không ?” Phật Tổ lại hỏi .
“Đương nhiên là khác nhau rồi !” Chàng trai trả lời.
“Con ngủ hàng ngàn hàng vạn lần, th́ sẽ mơ hàng ngàn hàng vạn lần giấc mơ.”
Phật Tổ mỉm cười nói :
“Nhưng cách kết thúc giấc mơ, đều như nhau cả, đó là : TỈNH DẬY !”
Namo Buddhaya
at 9:04 PM
florida80
07-16-2019, 19:17
Tỉnh Dậy - Namo Buddhaya
Thế gian này có quá nhiều chuyện phiền năo, v́ vậy, rất nhiều người đi gặp Phật Tổ cùng hỏi về một vấn đề :
“Con nên làm thế nào, mới không c̣n những điều phiền muộn ?”
Phật Tổ cho đáp án đều như nhau :
“Chỉ cần buông tay, con sẽ thôi không phiền năo nữa.”
Có một người thanh niên, cho rằng ḿnh thông minh tỏ ư không phục, bèn đi gặp Phật Tổ và hỏi :
“Trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, th́ sẽ có hàng ngàn hàng vạn điều phiền năo. Nhưng, Người cho họ giải pháp đều hoàn toàn như nhau, vậy đó chẳng khác ǵ buồn cười lắm hay sao?”
Phật Tổ không nổi giận, chỉ hỏi ngược lại chàng thanh niên :
“Buổi tối con ngủ có thường hay nằm mơ không ?”“Đương nhiên là có !” Chàng trai trả lời.
“Vậy, mỗi buổi tối nằm mơ, giấc mơ đều như nhau không ?” Phật Tổ lại hỏi .
“Đương nhiên là khác nhau rồi !” Chàng trai trả lời.
“Con ngủ hàng ngàn hàng vạn lần, th́ sẽ mơ hàng ngàn hàng vạn lần giấc mơ.”
Phật Tổ mỉm cười nói :
“Nhưng cách kết thúc giấc mơ, đều như nhau cả, đó là : TỈNH DẬY !”
Namo Buddhaya
florida80
07-16-2019, 19:33
Luật Nhân Quả Trong Cuộc Sống Xă Hội Và Khoa Học - Bác Sĩ Thái Minh Trung
Luật Nhân Quả là một cuộc cách mạng tâm linh
Khi không hiểu luật nhân quả, con người sống trong sự sợ hăi mê tín mù mờ. Họ giải thích những hiện tượng thiên nhiên qua sự mê tín dị đoan. Thí dụ khi hạn hán mất mùa, họ nghĩ là v́ ông thần đất đai giận nên phải hối lộ ông ta bằng cách cúng kiến mới có được trời mưa. Mới đầu th́ tế lễ bằng con gà không có hiệu quả, rồi đến con ḅ, đến khi sự cuồng tín lên cao có thể dẫn đến giết một em bé hay một trinh nữ để tế thần như dân tộc Incas đă từng làm. Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày, đi đứng làm cái ǵ quan trọng th́ phải coi ngày giờ tốt như vậy để tránh cái sợ hăi của những điều xấu xảy ra bất thần chớ không hẳn là tránh được những điều xấu.
Nếu quả thật có như vậy th́ thế giới này không có sự đau khổ v́ mọi sự đều như ư con người muốn. Ông vua dù có mướn thầy địa lư giỏi nhất nước để xây cung điện nhưng nếu không thương dân, lấy thuế cắt cổ, lúc hết thời th́ ngai vàng vẫn bị mất như thường. Nói về hành động cá nhân, nếu không nhận thức có luật nhân quả th́ không có ǵ ngăn cản con người làm việc ác miễn sao trốn tránh được cặp mắt của luật pháp là được, cho nên xă hội rất bấp bênh. Nếu vua và dân hiểu được luật nhân quả th́ đất nước dễ thanh b́nh và dân sẽ được hạnh phúc.
Khi Đức Phật giác ngộ th́ Ngài nhận ra luật nhân quả là nền tảng của thế giới tâm linh và vật chất. Mọi hiện tượng từ tâm lư đến vật chất đều có những sự liên quan vô h́nh rất chặt chẽ, đó là luật nhân quả. Luật nhân quả là sợi dây vô h́nh nối liền hai biến cố xuyên qua thời gian và không gian. Cho nên khi hiểu luật nhân quả, ta có thể thay đổi biến cố đó theo chiều thuận cho ta, thay v́ phải lo sợ hối lộ hoặc cầu khẩn một vị thần linh tưởng tượng nào đó phù hộ cho ta hoặc thỏa măn điều ta mong ước. Sự mê tín cuối cùng sẽ đưa đến sự thất vọng và mặc cảm tội lỗi (ta có tội nặng quá vị thần không giúp được).
Luật nhân quả rất đơn giản, nếu muốn có một kết quả tốt th́ ta phải tạo nhân lành. Thí dụ như khi ta nuôi dưỡng một ư nghĩ hận thù th́ ta không thể vui cười hồn nhiên được. Khi ta gạt gẫm người khác th́ tối về ngủ không yên giấc v́ sợ bị phát hiện. Khi ta gieo hạt lúa th́ không bao giờ được cây cổ thụ. Khi con người bắt đầu hiểu được như vậy th́ họ lấy về được một phần sức mạnh của những vị thần linh. Họ bắt đầu làm chủ được tương lai của họ và lấy lại định mệnh của họ từ tay các vị thần. Hiểu và tin được luật nhân quả là một cuộc cách mạng tâm linh (spiritual revolution) v́ sự nhận thức đó sẽ phá tan gông cùm của sự mê tín và giúp con người làm chủ được cuộc sống của họ.
Luật Nhân Quả và khái niệm không gian thời gian
Khi đi từ thế giới tâm linh qua thế giới vật chất th́ sự thể hiện của luật nhân quả thay đổi từ rơ đến mờ. Sự thể nghiệm ở thế giới tâm linh rất nhanh và rơ nhưng khi qua cái màn nặng nề của thế giới vật chất th́ luật nhân quả bị loăng ra v́ phải trải qua nhiều thời gian mới hiện ra rơ được. Cũng v́ thế mà khi con mắt bị vật chất làm mờ rồi rất khó mà nhận thức luật nhân quả. Thí dụ như kẻ trộm thành công một vài lần rất khó nhận thức rằng ḿnh sớm muộn ǵ sẽ vào tù. Nếu kẻ trộm đó nhận thức rằng ḿnh cần phải thay đổi ḷng tham của ḿnh (thế giới tâm lư) th́ trong tức khắc có khả năng thay đổi được chiều hướng cuộc sống ḿnh bằng cách học nghề và làm ăn lương thiện. Ngược lại, nếu anh ta cứ tiếp tục hành nghề bất lương, ḷng tham càng lớn và ăn trộm càng táo bạo hơn, th́ một thời gian sau đó anh bị bắt vào tù và sẽ hối hận (thế giới vật chất).
Như vậy, khi nhận thức ở tâm linh th́ chuyển nghiệp (karma) rất nhanh, đợi khi nó thể hiện ở cơi vật chất rồi th́ cái thời gian thay đổi rất chậm chạp, khó khăn, phức tạp và khổ sở. Với đời sống con người có giới hạn thời gian, sự nhận thức có được khi hoàn cảnh xấu xảy ra đôi lúc quá trễ. Con người có thể không c̣n đủ thời giờ để cải thiện. Ngoài ra khi họ tiến quá sâu trong hoàn cảnh xấu, trở lại điểm ban đầu rất là gian nan. Thí dụ như anh trộm khi ra tù muốn học lại th́ tuổi cao, kiến thức đổi khác nhiều, bạn bè cùng lứa đă có sự nghiệp thành công hết. Anh ta phải khuất phục sự chậm chạp của tuổi cao và ḷng mặc cảm để đi học lại. Mặc dù như thế, anh ta sẽ khó mà ngang hàng với các bạn được v́ mất khoảng thời gian quá lâu trong tù.
Khi hiểu được luật nhân quả th́ câu hỏi có định mệnh (destiny) hay không là tùy nơi con người. Định mệnh có thật khi ta để lực (force) nhân quả lôi cuốn và thụ động để cái nhân ở tâm lư biến thành cái quả ở thế giới vật chất. Định mệnh không có khi ta chủ động biến chuyển những tư tưởng (nhân) xấu thành tốt và theo đó diễn biến (quả) tốt lành sẽ đến với ta. Đôi lúc cái nhận thức nhân quả ở thế giới vật chất rất khó khăn v́ có người làm lành mà sao lại gặp ác, rồi họ đâm ra chán nản và cho rằng không có luật nhân quả. Sở dĩ như vậy v́ con mắt phàm không thể nh́n thấu được quá khứ và không hiểu được những khúc mắc của nghiệp. Nhưng nếu có người nào đó giữ được tâm hồn tha thứ buông xả th́ mặc dù biến cố xấu đến với họ đó, nhưng cái tác động trên tâm lư tạo sự đau khổ giảm đi rất nhiều. Th́ đó chẳng qua là một điều lành trong một biến cố dữ. Hiểu được luật nhân quả ở tâm th́ ta nhận thức rơ hơn và ta sẽ thấy sự thay đổi nhanh hơn.
florida80
07-16-2019, 19:34
Nhân-Duyên-Quả
Nghiệp (karma) là những biến cố vui buồn xảy ra trong đời người. Nghiệp, ḍng sông nhân quả trong cuộc đời con người, rất là phức tạp. Nghiệp không phải đơn giản như một cái máy, ta bấm nút (nhân) th́ máy hoạt động (quả). Nghiệp có thể ví như một ḍng sông và nhân quả là những phân tử (molecule) nước lưu chuyển, tác động lẫn nhau trong ḍng sông đó. Ngoài nhân-quả ra c̣n yếu tố duyên nữa. Duyên là những yếu tố ở không gian và thời gian giúp nhân trở thành quả hoặc ngược lại ngăn cản hoặc đ́nh trệ sự nối liền của nhân quả, làm giảm sức mạnh của quả. Sự sống đa dạng và sáng tạo là nhờ duyên. Như vậy duyên đóng vai tṛ điều chỉnh (modulation) nhân-quả. Thí dụ dễ hiểu là khi ta gieo hạt lúa (nhân) trong đồng ruộng ẩm ướt ph́ nhiêu (duyên), vài tháng ta sẽ có những cọng lúa xanh mượt (quả). Nếu có người lữ hành băng qua sa mạc và làm rơi một hạt lúa th́ ngàn năm sau hạt lúa đó vẫn là hạt lúa (nghịch duyên). Nếu hạt lúa đó được gió thổi rơi vào một nơi ẩm ướt trên sa mạc th́ hạt lúa sẽ mọc thành cọng lúa nhưng rất yếu ớt v́ thiếu phân bón. Như thế ta thấy rằng cùng một nhân, qua nhiều duyên khác nhau sẽ cho ta kết quả khác nhau. Thực tế nhân quả không đơn giản như trên mà hoạt động như một mạng lưới nhện (web).
Một nhân có thể là khởi đầu của một chuỗi phản ứng (chain of events). Những yếu tố duyên tác động lên chuỗi phản ứng đó để cho ra nhiều kết quả ở nhiều từng lớp khác nhau. Thí dụ: Có một người v́ ḷng tham (nhân) phá rừng bán gỗ làm lợi nhuận cho riêng ḿnh. Trời mưa, không có rễ cây hút nước (duyên) nên tạo thành lụt (quả), loài chim mất môi sinh (duyên) dời đi nơi khác (quả). Không có chim ăn (duyên) nên sâu bọ lan tràn đồng ruộng (quả). Không có cây hút thán khí (CO²) nên từ đó khí hậu bị ô nhiễm. Một nhân thiếu sáng suốt sẽ gây ra rất nhiều hậu quả tai hại về sau mà ta khó có thể lường trước được.
Giới luật là nhằm biến đổi cái duyên để cho cái nhân tham, sân và si không có cơ hội để biến thành quả dữ (tham-ăn trộm, sân-giết chóc, si-đau khổ). Xuất gia là tránh xa những duyên có thể dẫn đến quả dữ và gần gũi với những duyên khuyến khích quả lành được biểu hiện. Tuy nhiên thay đổi duyên ở thế giới vật chất không bền vững lắm. Thí dụ ḷng tham tiền có thể biến thành tham chùa ḿnh được đẹp nhứt, sân (giận) có thể biến thành bực bội khi đệ tử quên chấp tay xá ḿnh, và si là chấp vào thời gian tụng kinh mà không hiểu ư kinh tạo ra sự tranh chấp hơn thua. Cho nên vào cảnh tịnh mà c̣n giữ mầm mống tham, sân, si th́ cảnh tịnh đó sẽ trở nên cảnh ưu phiền.
Thiền tông chú trọng đến cái duyên ở tâm là tư tưởng. Tham, sân, si mà không có tư tưởng để nuôi dưỡng chúng th́ dần dần sẽ tự tiêu ṃn. Cho nên giữ giới nơi tâm th́ hiệu nghiệm hơn là giữ ở thân hay cảnh. Nếu tâm ta nuôi dưỡng sự bực dọc mà miệng th́ tụng kinh th́ khó có thể mà ta có được hạnh phúc v́ càng tụng kinh, càng mệt mỏi th́ sự bực dọc càng nhiều hơn nữa. Một trong những phương pháp thiền là ta nhận thức sự bực bội và từ bi hỷ xả phóng sanh nó ra theo từng hơi thở nhẹ nhàng rồi dần dần sự bực bội đó sẽ tan biến. Đó là một cách “tụng kinh sống” hữu hiệu nhứt. Tụng kinh sống là tụng ư (thay v́ chữ) kinh trong từng hơi thở, trong lúc đi, đứng, nằm và ngồi. Nói một cách khác, thiền hay tụng kinh sống là khi ta ư thức không tạo cái duyên nuôi dưỡng tham, sân, si trong tâm ta. Nếu ta không nuôi chúng th́ tự động chúng sẽ rời bỏ ta. Rồi ta sẽ trở về sống với con người hạnh phúc của ta.
Nhân quả và Thiên Chúa giáo
Mặc dù Thiên Chúa giáo không đề cập nhân quả một cách trực tiếp nhưng tất cả những câu chuyện trong Thánh kinh đều khuyên răn con chiên hăy củng cố ḷng tin Chúa, thương người, giúp đỡ xă hội th́ sẽ được cuộc sống hạnh phúc trong vĩnh cửu. Nói một cách khác Chúa khuyên con chiên tạo nhân lành (ḷng tin, thương người, tha thứ), tạo duyên lành (xây dựng một xă hội lấy nền tảng là sự yêu thương đùm bọc lẫn nhau, truyền đạo cho nhiều người được nhận thức) th́ kết quả cuộc sống hạnh phúc sẽ dễ được thực hiện trên thế gian này và nếu tất cả mọi người làm được th́ sẽ được hạnh phúc trong vĩnh cửu.
florida80
07-16-2019, 19:34
Nhân-Duyên-Quả
Nghiệp (karma) là những biến cố vui buồn xảy ra trong đời người. Nghiệp, ḍng sông nhân quả trong cuộc đời con người, rất là phức tạp. Nghiệp không phải đơn giản như một cái máy, ta bấm nút (nhân) th́ máy hoạt động (quả). Nghiệp có thể ví như một ḍng sông và nhân quả là những phân tử (molecule) nước lưu chuyển, tác động lẫn nhau trong ḍng sông đó. Ngoài nhân-quả ra c̣n yếu tố duyên nữa. Duyên là những yếu tố ở không gian và thời gian giúp nhân trở thành quả hoặc ngược lại ngăn cản hoặc đ́nh trệ sự nối liền của nhân quả, làm giảm sức mạnh của quả. Sự sống đa dạng và sáng tạo là nhờ duyên. Như vậy duyên đóng vai tṛ điều chỉnh (modulation) nhân-quả. Thí dụ dễ hiểu là khi ta gieo hạt lúa (nhân) trong đồng ruộng ẩm ướt ph́ nhiêu (duyên), vài tháng ta sẽ có những cọng lúa xanh mượt (quả). Nếu có người lữ hành băng qua sa mạc và làm rơi một hạt lúa th́ ngàn năm sau hạt lúa đó vẫn là hạt lúa (nghịch duyên). Nếu hạt lúa đó được gió thổi rơi vào một nơi ẩm ướt trên sa mạc th́ hạt lúa sẽ mọc thành cọng lúa nhưng rất yếu ớt v́ thiếu phân bón. Như thế ta thấy rằng cùng một nhân, qua nhiều duyên khác nhau sẽ cho ta kết quả khác nhau. Thực tế nhân quả không đơn giản như trên mà hoạt động như một mạng lưới nhện (web).
Một nhân có thể là khởi đầu của một chuỗi phản ứng (chain of events). Những yếu tố duyên tác động lên chuỗi phản ứng đó để cho ra nhiều kết quả ở nhiều từng lớp khác nhau. Thí dụ: Có một người v́ ḷng tham (nhân) phá rừng bán gỗ làm lợi nhuận cho riêng ḿnh. Trời mưa, không có rễ cây hút nước (duyên) nên tạo thành lụt (quả), loài chim mất môi sinh (duyên) dời đi nơi khác (quả). Không có chim ăn (duyên) nên sâu bọ lan tràn đồng ruộng (quả). Không có cây hút thán khí (CO²) nên từ đó khí hậu bị ô nhiễm. Một nhân thiếu sáng suốt sẽ gây ra rất nhiều hậu quả tai hại về sau mà ta khó có thể lường trước được.
Giới luật là nhằm biến đổi cái duyên để cho cái nhân tham, sân và si không có cơ hội để biến thành quả dữ (tham-ăn trộm, sân-giết chóc, si-đau khổ). Xuất gia là tránh xa những duyên có thể dẫn đến quả dữ và gần gũi với những duyên khuyến khích quả lành được biểu hiện. Tuy nhiên thay đổi duyên ở thế giới vật chất không bền vững lắm. Thí dụ ḷng tham tiền có thể biến thành tham chùa ḿnh được đẹp nhứt, sân (giận) có thể biến thành bực bội khi đệ tử quên chấp tay xá ḿnh, và si là chấp vào thời gian tụng kinh mà không hiểu ư kinh tạo ra sự tranh chấp hơn thua. Cho nên vào cảnh tịnh mà c̣n giữ mầm mống tham, sân, si th́ cảnh tịnh đó sẽ trở nên cảnh ưu phiền.
Thiền tông chú trọng đến cái duyên ở tâm là tư tưởng. Tham, sân, si mà không có tư tưởng để nuôi dưỡng chúng th́ dần dần sẽ tự tiêu ṃn. Cho nên giữ giới nơi tâm th́ hiệu nghiệm hơn là giữ ở thân hay cảnh. Nếu tâm ta nuôi dưỡng sự bực dọc mà miệng th́ tụng kinh th́ khó có thể mà ta có được hạnh phúc v́ càng tụng kinh, càng mệt mỏi th́ sự bực dọc càng nhiều hơn nữa. Một trong những phương pháp thiền là ta nhận thức sự bực bội và từ bi hỷ xả phóng sanh nó ra theo từng hơi thở nhẹ nhàng rồi dần dần sự bực bội đó sẽ tan biến. Đó là một cách “tụng kinh sống” hữu hiệu nhứt. Tụng kinh sống là tụng ư (thay v́ chữ) kinh trong từng hơi thở, trong lúc đi, đứng, nằm và ngồi. Nói một cách khác, thiền hay tụng kinh sống là khi ta ư thức không tạo cái duyên nuôi dưỡng tham, sân, si trong tâm ta. Nếu ta không nuôi chúng th́ tự động chúng sẽ rời bỏ ta. Rồi ta sẽ trở về sống với con người hạnh phúc của ta.
Nhân quả và Thiên Chúa giáo
Mặc dù Thiên Chúa giáo không đề cập nhân quả một cách trực tiếp nhưng tất cả những câu chuyện trong Thánh kinh đều khuyên răn con chiên hăy củng cố ḷng tin Chúa, thương người, giúp đỡ xă hội th́ sẽ được cuộc sống hạnh phúc trong vĩnh cửu. Nói một cách khác Chúa khuyên con chiên tạo nhân lành (ḷng tin, thương người, tha thứ), tạo duyên lành (xây dựng một xă hội lấy nền tảng là sự yêu thương đùm bọc lẫn nhau, truyền đạo cho nhiều người được nhận thức) th́ kết quả cuộc sống hạnh phúc sẽ dễ được thực hiện trên thế gian này và nếu tất cả mọi người làm được th́ sẽ được hạnh phúc trong vĩnh cửu.
florida80
07-16-2019, 19:35
Tuy nhiên có nhiều con chiên quá cuồng tín dùng sức mạnh áp đặt niềm tin lên kẻ khác và kết quả là hận thù và chiến tranh. Điều dễ hiểu là v́ cái nhân là tham (muốn cá nhân ḿnh được nhiều phước khi dẫn người khác vào đạo), sân (bực tức khi người ta không theo đạo ḿnh) và si mê (ngạo mạn coi đạo ḿnh trên tất cả các đạo khác) th́ kết quả sẽ là chiến tranh và đau khổ. Vấn đề này không hẳn xảy ra ở đạo Chúa mà c̣n gặp ở nhiều tôn giáo khác hoặc ngay cả ở đạo Phật (phái này chê bai phái khác). Đó là v́ con người mê lầm không chữa trị cái tham, sân si nơi chính ḿnh mà muốn thay đổi thế gian. Muốn cái quả khác cái nhân th́ không bao giờ có được. Nếu có kẻ nào nói làm được hẳn là họ tự gạt chính họ, sống trong ảo tưởng u mê. Tôn giáo cũng như thuốc, trị đúng bịnh th́ thuốc hay, dù có thuốc quư mà dùng sai bịnh th́ thuốc quư có thể thành độc dược. V́ thế không thể nói thuốc này hay hơn thuốc kia được. Đạo Phật có thí dụ ngón tay (phương tiện) chỉ mặt trăng, nếu ta ở nhiều nơi khác nhau th́ ngón tay sẽ chỉ nhiều hướng khác nhau, nhưng khi nh́n thấy mặt trăng (cứu cánh) th́ chỉ có một.
Tác động trên tâm lư của Thiên Chúa giáo là dùng t́nh thương người và sự tha thứ tạo cái duyên lành làm giảm bớt ảnh hưởng của hoàn cảnh xấu (quả). Nếu ta tin vào một Thượng Đế công bằng bác ái ở bất cứ mọi nơi và mọi lúc, th́ ta giao phó cho Ngài xử phạt những bất công trong cuộc đời ta. Như thế ta không mất ngủ bực tức t́m cách trả thù hay t́m những lời nói đâm thọc xỏ xiên. Với ḷng tin đó ta sẵn sàng tha thứ kẻ muốn ám hại ta, tâm ta được an ổn và ta gieo rắc sự an ổn đó cho những người chung quanh ta. Làm được như vậy, mặc dù ta không mở miệng truyền giáo nhưng sẽ có rất nhiều người theo v́ họ mến ta. Như thế lời cầu nguyện hữu hiệu nhứt phát xuất từ tư tưởng tha thứ thương yêu chớ không phải từ miệng nói tiếng thương yêu trống rỗng. Giáo đường chân thật của một linh mục hay mục sư là sự an ổn của con chiên khi họ cảm nhận được t́nh thương và sự tha thứ chân t́nh qua hành động của vị mục sư đó, chớ không phải cái giáo đường bằng ngói, bằng gạch. Cái giáo đường vật chất không bao giờ làm ấm được ḷng người. Ta không thể nào gieo rắc sự an lành chung quanh ta nếu ta không có cái nhân của sự an lành đó trong tâm ta. Ta có thể dối chính ta chớ không thể dối với Thượng Đế và luật nhân quả được.
Nhân quả và y khoa
Tuy nhân quả xuất xứ từ Phật giáo nhưng không hạn chế ở phạm vi tôn giáo. Hiểu được nhân quả giúp ta rất nhiều trong việc pḥng ngừa bịnh tật. Trong Đông Y có câu người y sĩ giỏi trị bịnh lúc mà bịnh chưa phát triển. Y khoa hiện đại cũng đồng ư với vấn đề ngưà bịnh hơn là chữa bịnh. Cách tốt nhứt cho con người về vấn đề sức khỏe và xă hội về vấn đề tài chánh là thay đổi cuộc sống để ngừa bịnh. Muốn ngừa bịnh (quả) ta phải hiểu cho ra lẽ những yếu tố gây ra bịnh (nhân), t́m cách làm suy giảm những nguyên nhân gây ra bịnh, t́m cách không tạo duyên xấu để cho hậu quả bịnh dễ xảy ra và củng cố những duyên lành để ngăn ngừa bịnh.
Bây giờ ta hiểu nguyên nhân của nhiều chứng bịnh là do vi trùng (bacteria) và vi khuẩn (virus) có kích thước nhỏ hơn vi trùng gây ra. Để làm suy giảm những nguyên nhân tạo ra bịnh, những nhà thuốc sáng chế ra các loại thuốc trụ sinh. Sự ỷ y có thuốc trụ sinh để trị bịnh mà không cần pḥng ngừa hoặc dùng thuốc trụ sinh một cách không phân biệt đưa đến sự ra đời của những siêu vi trùng (“super bugs”) có sức kháng trụ sinh. Về phần bịnh nhân phải ráng ăn ở vệ sinh để không tạo cái duyên cho những loại vi trùng xâm chiếm cơ thể họ. Vaccine (chích ngừa) là cách pḥng ngừa bịnh bằng cách dùng bộ kháng nhiễm (immune system) để chống lại bịnh. Vaccine là một cách thay đổi duyên làm cơ thể không thuận cho sự phát triển của bịnh. Một cách ngừa bịnh khác nữa là ta ăn ở vệ sinh, t́m cách tránh những nơi dễ gây ra bịnh tật là góp phần vào sự củng cố những duyên không thích hợp cho bịnh phát triển. Thực tế, ta không thể nào diệt trừ được tất cả những nhân tạo bịnh mà cách dễ dàng nhất là biến đổi cái duyên không thuận cho bịnh-quả phát triển. Con đường trị bịnh bằng cách diệt trừ nhân một cách hoàn toàn rất nguy hiểm v́ có thể đưa đến sự mất cân bằng môi sinh và có thể tạo nhiều mối hiểm nguy khác. Thí dụ như khi ta đi du lịch ở những nước khác dễ bịnh tiêu chảy v́ ở điều kiện ta sống không có loại vi trùng đó (nhân bị diệt) nên cơ thể ta không có chất miễn nhiễm, dễ sanh ra bịnh. Đứng trên phương diện năng lượng (sức lực, thời gian, tài chánh), dùng duyên để pḥng ngừa quả là áp dụng năng lượng một cách hữu hiệu nhứt.
florida80
07-16-2019, 19:35
Nhân quả và tâm lư học
Stress, sự căng thẳng tinh thần, là vấn đề lớn của thời đại. Stress có thể coi như cái cửa mở cho nhiều bịnh tật vào thân thể ta. Những triệu chứng khởi đầu của stress là lo âu, bực bội và mất ngủ. Ngoài ra nhức đầu, buồn nôn, mất ăn, cao máu với nhịp tim đập nhanh cũng có thể là một triệu chứng của stress nữa. Thuở xưa, Đức Phật có cho một thí dụ rất thích hợp với stress ngày nay. Thí dụ rằng có một người bị mũi tên bắn bị thương. Người đó lo âu muốn biết mũi tên này từ đâu tới, ai bắn, lư do nào bắn, rồi lo sợ cho tính mạng, không biết vết thương như thế nào, ..., người đó cứ mải lo mà quên t́m cách tháo gỡ mũi tên ra. Tính chất của lo âu là nó không bao giờ chịu dừng ở hiện tại mà lại có chiều hướng lẩn quẩn ở quá khứ hoặc tương lai. Chính v́ vậy mà sự lo âu ngày càng tăng v́ khi tư tưởng lẩn quẩn ở quá khứ và tương lai th́ ta sẽ không giải quyết được vấn đề và t́nh trạng vô định đó tạo nên cái duyên làm cho lo âu càng lớn dần.
Một khoa tâm lư trị liệu (psychotherapy) trị stress là Cognitive behavioral psychotherapy, tạm dịch là tâm lư trị liệu qua nhận thức. Ta nhận thức ta có những tư tưởng sai lầm dẫn đến sự lo âu đau khổ (1), quán xét kỹ càng rằng những tư tưởng đó không có liên hệ ở thực tế (2), sau cùng thay thế vào đó những tư tưởng thích hợp với thực tại hơn (3). Khi nhận thức thích hợp với thực tại th́ ta sẽ t́m được biện pháp giải quyết vấn đề một cách hữu hiệu và từ đó nhẹ gánh lo âu. Thí dụ anh A có triệu chứng hay lo (general anxiety disorder). Khi bị chủ sở phê b́nh, anh về ngủ không được, liên tưởng đến ngày mai ḿnh sẽ mất việc, không có tiền trả tiền nhà, vợ anh sẽ bực bội bỏ anh (1)... Qua khâu tâm lư trị liệu, anh kiểm duyệt lại thực tế th́ không thấy có dấu hiệu nào chủ sở sẽ đuổi anh, chủ anh chỉ muốn anh sửa khuyết điểm nhỏ mà thôi, vợ chồng lúc nào cũng ḥa thuận (2)... Khi nhận thức như vậy, anh cảm thấy yên tâm và hiểu rằng ḿnh có phản ứng quá đáng (3). Khi nh́n ở khía cạnh nhân duyên quả, th́ khi anh nhận thức rằng cái nhân sai lầm không quan trọng lắm, không để những tư tưởng lo âu thổi phồng sự thật (nghịch duyên), và anh t́m cách học hỏi trau giồi nghề nghiệp th́ kết quả sẽ tốt đẹp. Như thế hiểu được nhân quả th́ cuộc sống ta sẽ nhẹ gánh lo âu.
Tóm lại
Nhân quả không phải là một khái niệm tôn giáo (dogma) mà là một quy luật thiên nhiên (natural law) ảnh hưởng thế giới nội tâm và thế giới vật chất. Nhân quả c̣n là một lực (force) gắn liền hai biến cố với nhau qua không gian và thời gian.
Ta khó có thể thay đổi nhân ở quá khứ, nhưng điều dễ làm là thay đổi duyên ở hiện tại để quả xấu khó có thể biểu hiện được. Ở thế giới vật chất, duyên lành là bạn tốt, nơi chốn yên tịnh (chùa, nhà thờ, học đường...). Ở thế giới tâm lư, duyên lành là ư muốn học hỏi, trau giồi trí tuệ, cố giữ ḷng nhân từ, bác ái và tha thứ. Gần duyên lành th́ quả xấu khó thể hiện hoặc thể hiện một cách yếu ớt hơn.
Nếu ta c̣n giữ tâm tham, sân, si (làm nhân) và nuôi dưỡng những tư tưởng tham, sân, si (ác duyên) th́ không bao giờ biến đổi được cuộc sống hay xă hội một cách tốt lành được (quả). Cảnh lúc nào cũng hiện theo tâm. Người mang tâm xấu lên thiên đàng sớm muộn ǵ cũng biến cảnh thiên đàng thành địa ngục.
Hiểu được nhân quả th́ ta nắm giữ được ch́a khóa mở cửa tự do trong đời ta và giúp ta làm chủ lấy cuộc đời. Không hiểu nhân quả th́ ta sẽ sống trong mê tín dị đoan hay trong sự lo âu của cuộc sống vô định, bấp bênh.
Hiểu được nhân quả giúp ta định hướng dễ dàng và có một hướng đi và một quan niệm sống vững chắc trước mọi hoàn cảnh khó khăn.
Bác sĩ Thái Minh Trung
florida80
07-16-2019, 19:37
Tu Là Khéo Biết Những Ǵ Chưa Tu..- Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
Chưa tu chấp trách lỗi người
Tu rồi, lỗi ấy không ngoài chính ta
Chưa tu, hở chút ba hoa..
Tu rồi, nh́n lại, đấy là trẻ con..
Chưa tu, thế sự chen bon.
Tu rồi, chỉ cốt vẹn toàn nội tâm.
Chưa tu, đụng đến nổi sân
Tu rồi, mặt đỏ.. lặng thầm soi gương..
Chưa tu mười ghét, một thương
Tu rồi độ lượng trùng dương cơi ḷng
Chưa tu, xuôi ngược đèo ḅng
Tu rồi, vui bước ngược ḍng thế nhân..
Chưa tu Muốn bội hơn Cần
Tu rồi nguyện bỏ dần dần.. ''cái thêm''..
Chưa tu, nghịch cảnh là rên
Tu rồi, nhờ đó mà nên Đạo mầu
Chưa tu, van vái, khẩn cầu
Tu rồi, nhớ.. '' Hạt Minh Châu '' của ḿnh..
Chưa tu, năm dục kết t́nh
Tu rồi, thấy cảnh, quay ǵn giữ tâm..
.. Chưa tu, nói, thuyết cao thâm
Tu rồi, lặng lẽ.. âm thầm thực thi .
Chưa tu, thích thú thị phi
Tu rồi, Như Thị, có chi để màng!..
Chưa tu, mộng tưởng Niết Bàn
Tu rồi, Phật giữa trần gian phút này..
Chưa tu, thích được làm Thầy
Tu rồi, chỉ muốn độ bầy vô minh.
Chưa tu, rộn ră sắc thinh..
Tu rồi vô sự, an b́nh quí hơn.
Chưa tu, bỏ vọng t́m chơn
Tu rồi, lấy bỏ là nhơn luân hồi.
Chưa tu, đời thấy đơn côi
Tu rồi, bạn hữu không ngoài giác tâm
- Kiếp người hữu hạn trăm năm
Tu rồi, biết bỏ mê lầm- ấy tu..
Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
florida80
07-16-2019, 19:38
Văn Hoá Nói Tục Chửi Thề - Huy Phương
Nói tục, chửi thề có sướng không? Không khoái lỗ miệng th́ người ta đă không nói. Bỗng dưng một hôm, gặp một thằng bạn nối khố bốn mươi, năm mươi năm về trước, mừng quá không dằn được tấm ḷng hoan hỷ, đă kêu lên: “Tổ cha mi, tau tưởng mi chết mô mất đất rồi!”
Tiếng chửi không có ǵ là tục tằn mà c̣n mang chút âu yếm chỉ dành cho những người và những ǵ thân ái nhất. Không tin, bạn có quen biết th́ cứ hỏi các cô nữ sinh Đồng Khánh ngày nào, gặp gỡ nhau là cứ ríu ra ríu rít, “mệ nội, tổ cha” lia chia mà không thấy ǵ trong đó là có chút vô giáo dục.
Cũng có những tiếng chửi thề “vô ư thức”, người nói luôn luôn dùng xen kẻ trong câu nói và trở thành một thói quen không bỏ được, tiếng chửi tục chen vào không có liên quan hay tỏ một thái độ ǵ với câu chuyện, có thể nghe trong bàn nhậu ngoài quán: “Hôm qua tao đi Las Vegas về (đ.má) đóng tiền điện mất toi gần $500, lại bị kẹt xe (đ.má), sáng nay nhức đầu quá, dậy không nỗi (đ.má)... Cũng có tiếng chửi thề khi nóng giận hay “x́ nẹc” (s’énerver) về một việc ǵ không vừa ư: “Đ. mẹ, cái quân lừa thầy, phản bạn!” Những tiếng chửi thề này, người Việt Nam ḿnh gọi là “xổ tiếng ... Đức”, hay rơ hơn là “tiếng Đan Mạch”. Thật là oan cho hai ngôn ngữ này.
Khi người ta uất ức, giận dữ không kềm được, nói tục hay chửi thề một “phát” để bày tỏ phẫn nộ. Trong ca dao tục ngữ không nghe tiếng chửi tục, nhưng chúng ta có thể t́m thấy nó trong văn chương:
“Ba hồi trống giục, mồ cha kiếp
Một nhát gươm đưa, bỏ mẹ đời!” (Cao Bá Quát)
Trần Dần, một nhà văn miền Bắc nổi tiếng trong nhóm Nhân Văn bị trù dập, đă có lần viết: “Và đa số là ngại học tập, ngại nghe đả thông. Ngại nghe cán bộ nói nhiều. Ngại bị nắm tư tưởng. Nắm ... nắm con cặc” (Trần Dần ghi 1954- 1960 – Văn Nghệ xb.2000). Đúng là văn chương phản kháng bằng ... chửi tục. Chửi ai, ngoài kẻ đáng chửi nhất là ... đảng.
Chúng ta đừng nên coi thường và đánh giá thấp những tiếng chửi thề, v́ các khoa học gia đă khám phá ra rằng chửi thề là một cách giải tỏa những căng thẳng, ẩn ức để tâm lư con người được quân b́nh hơn. Timothy B. Jay, giáo sư tâm lư học người Hoa kỳ, tác giả một cuốn sách mới xuất bản với cái tên lạ lùng “Tại Sao Chúng Ta Chửi Thề” cho rằng đó là một cách duy nhất để giải tỏa những nỗi ẩn ức trong ḷng, như người bệnh chửi thể cho đỡ những cơn đau đớn, các nhà thể thao trên sân đấu đôi khi chửi thề để ngụy biện cho một bàn thua.
Theo tác giả cuốn sách này, chính sự chửi thề có giá trị để tránh được các cuộc xung đột bằng vũ lực, bằng đấm đá, cấu xé nhau như ở loài vật, v́ chúng không thể hiện giận dữ bằng ngôn ngữ được. Tuy vậy người ta vẫn thường đánh giá thấp việc chửi thề và coi như những người thiếu văn hóa mới xử dụng nó. Đàn ông lại hay xử dụng chưỉ thề hơn đàn bà và giới trẻ ngày nay cũng tham gia ...chửi thề không kém.
Vậy phải chăng, nói tục, chửi thề ngoài thói quen không được kiểm soát ra, là một thái độ để giải toả những ǵ đă dồn nén lên con người: cơm áo, công ăn việc làm, đời sống ... Miền Bắc ngày trước, mọi lời ăn tiếng nói, hành động đều bị theo dơi, kiểm soát, hay những bất măn sau này phải bung ra bằng ngôn ngữ. Những ẩn ức không ǵ giải quyết được, chỉ có nói tục, chửi thề mới hả dạ phần nào.
Sau tháng 4-1975, tại miền Nam, trong ngành giáo dục, các thầy cô giáo mới thấy rơ ưu điểm của học sinh ḿnh mà lâu nay họ không để ư tới, là học sinh miền Nam lễ phép, thật thà và không nói tục, chửi thề như học sinh miền Bắc mới theo cha mẹ vào tiếp thu miền Nam. Phải lâu lắm lớp trẻ con này mới xóa bỏ được cái thói quen ấy và bắt chước được trẻ con miền Nam.
Ở miền Bắc, các bạn tù cải tạo có dịp đi sâu vào thôn xóm làng mạc xa xuôi đă chứng kiến nhiều thứ “văn hóa”viết vẽ lên tường nhà trường, hợp tác xă của con cháu bác Hồ, và “văn hóa” nói tục của phụ nữ miền Bắc, nhất là thành phần lính tráng, công an, cán bộ “gái”. Thôi th́ thời chiến tranh, cha mẹ lo đi nghĩa vụ quốc gia, quốc tế, gởi con vào nhà trẻ cho các bà giữ trẻ, đồng lương ít ỏi, bất măn, chanh chua, chửi tục, giáo dục con cái ḿnh thành những thứ tinh hoa “xă hội chủ nghĩa” th́ cũng đành chấp nhận.
Nhà trẻ là những chiếc nôi của tuổi đời cũng như của giáo dục, thế mà các cán bộ nhà trẻ lại là những người lương ít ỏi, không thân thế, luẩn quân trong bốn bức tường chật hẹp, bao nhiêu bực dọc, bất măn được đổ lên đầu con trẻ với những câu chửi rủa tục tằn. Lớn lên trong môi trường nói tục, vẽ tục, viết tục, thứ người được trồng lên trên mảnh đất ấy, không khá lên với lời ăn tiếng nói được. Vụ ông Giám Đốc Air Việt Nam trong lần được phóng viên Đài BBC phỏng vấn cách đây không lâu, tuy chưa phát ra tiếng chửi thề, nhưng lối ăn nói như thế cũng được người ta đánh giá là thiếu...”văn hóa”.
florida80
07-16-2019, 19:39
Xin kể hầu quí bạn đọc câu chuyện sau đây, sáng tác của quần chúng vô danh, tiêu biểu kiểu ăn nói “bạt mạng”, nhân vật “tôi” cũng như sự việc trong chuyện đều “hư cấu” :
“Trong một dịp về Việt Nam, tôi đă đến thăm một người bạn cũ hiện nay là một cô giáo dạy văn tại một trường cấp 3 tại Hà Nội. Đối với một người ở nước ngoài về như tôi, đi t́m nhà một người quen trong thành phố này quả là khó khăn. Vào một con hẽm, tôi gặp một ông cụ đi ngược chiều, tôi lễ phép hỏi thăm nhà cô giáo Xuân, ông cụ nghễnh ngăng nghe tôi nhắc lại câu hỏi hai ba lần, ông lấy tay nghiêng một bên tai và lắc đầu trả lời tôi: “Tôi... đéo nghe ông nói ǵ cả!” Tôi không buồn, đi tiếp và hỏi hai đứa trẻ đang măi chơi bên đường, chúng trả lời thẳng thừng, chẳng cần nh́n tới khách hỏi là ai: “Đéo... biết”.
Cuối cùng tôi t́m ra nhà cô giáo. Sau khi thăm hỏi, tṛ chuyện, tôi trách cô về lối ăn nói, tự nhiên, sỗ sàng ...”đéo” có văn hóa ở khu xóm cô, và hỏi cô đă nghĩ ǵ trong khi cô là một nhà ... trồng người. Cô tâm sự: “Tôi đă cố hết sức tôi, nhưng học sinh... đéo nghe, nên cũng đành bó tay. Tôi kể anh nghe một chuyện, có lần, trong một bài học về dũng sĩ diệt Mỹ, tôi hỏi một học sinh định nghĩa về hai chữ “dũng sĩ”, em trả lời ngon ơ rằng “dũng sĩ là ...đéo sợ!”
Trong một cuộc họp với một Thứ Trưởng về định hướng giáo dục XHCN, tôi đă đem vấn đề này than phiền với cấp trên. Hôm ấy, trước mấy trăm giáo chức có mặt trong pḥng hội, ông Thứ Trưởng đă nói rằng:
- Cô vừa nói học sinh cô định nghĩa về dũng sĩ, nếu chúng nói như vậy th́ cũng...đéo sai. Tuy nhiên đây là vấn đề khá trăn trở với tôi, nhưng nhiều khi ḿnh cũng... đéo biết giải quyết ra sao! Giáo dục th́. ..đéo có ngân khoản, trong khi có tiền cho tượng đài, văn pḥng tỉnh huyện, khách sạn, sân golf th́ ...đéo thiếu. Chính sách ...đéo nghĩ đến tương lai con em, chúng ta là cấp thừa hành,...đéo nghĩ làm ǵ cho nhọc xác.
Tôi rất buồn và kết luận với cô giáo một câu rất ư là “cá mè một lứa”: “Tương lai đất nước như thế này th́...đéo khá cô ạ!”
Huy Phương
florida80
07-16-2019, 19:41
Có Bao Nhiêu Ngày Tận Thế Trong Lịch Sử Nhân Loại?
Không phải đến năm 2012 (họăc 2014) này, mà trong suốt lịch sử nhân loại, con người đă nhiều lần bị những phen “đứng tim” v́ những tin đồn thất thiệt về cái ngày mà cả thế giới sẽ bị diệt vong hay người ta gọi đó là ngày tận thế. Cách đây hàng trăm năm, những tṛ đùa đến từ những quả trứng gà, chuyện sao chổi, chuyện về các UFO bay vào Trái đất hay những câu chuyện của sách Kinh Thánh, về sự tái sinh của Chúa hay những câu chuyện về thiên văn học đều có thể được thêu dệt thành điềm báo nhân loại sẽ bị hủy diệt.
Tuy nhiên, rất may, thực tế những đồn đoán đó đều không trở thành hiện thực, đến năm 2012 này, chúng ta vẫn tạm an toàn khi sống trên hành tinh này và chờ đến ngày 21/12/2012 để xem những tin đồn về “ngày tận thế” có thực sự có thật?
Câu chuyện về những quả trứng lạ năm 1806
Lịch sử có nhiều trường hợp đồn đoán về sự tái sinh của Chúa, điềm báo về ngày tận thế, nhưng kỳ lạ nhất có lẽ là tiên đoán về ngày tận thế ở một thị trấn nhỏ của Leeds, nước Anh, năm 1806.
Tại đây, một con gà đẻ những quả trứng, trên đó có từ "Chúa tái sinh". Tin tức này lập tức lan truyền một cách mạnh mẽ, nhiều người đă tin rằng, Ngày tận thế đă sắp đến rồi. Mọi việc chỉ sáng tỏ cho đến khi chính quyền địa phương vào cuộc và phát hiện ra rằng đó là những ḍng chữ do con người tạo ra.
Dự đoán của William Miller năm 1843-1844
Một nông dân tên là William Miller ở New England, Mỹ, sau nhiều năm nghiên cứu Kinh Thánh, kết luận rằng thời gian Đức Chúa Trời chọn hủy diệt toàn bộ thế giới có thể suy đoán được từ ngôn ngữ của kinh thánh.
Ông giải thích rằng, thế giới sẽ bị hủy diệt vào khoảng thời gian giữa 21/3/1843 và 21/3/1844. Ông đă đi truyền bá khắp nơi và xuất bản những cuốn sách về ngày tận thế, thậm chí đă lôi kéo được đến hàng ngàn người theo. Tất cả họ đă tham gia lập hội Millerites.
Nhiều người trong hội đă bán hoặc cho đi tài sản của họ, v́ nghĩ sẽ không cần thiết nữa. Thế rồi, ngày "tận thế" cũng qua đi mà Chúa Jesus lại không xuất hiện.
Sự sống chấm dứt khi Trái đất đi qua đuổi sao chổi năm 1910
Khác với những lời đồn về sự tái sinh của Chúa, sự xuất hiện của sao chổi mang nhiều màu sắc khoa học viễn tưởng hơn.
Sự xuất hiện của sao chổi Halley từng được xem là điềm báo tai họa trong suốt lịch sử. Cứ 76 năm, con người có thể nh́n thấy sao chổi này một lần.
Năm 1881, một nhà thiên văn học, thông qua phân tích quang phổ đuôi sao chổi, đă phát hiện ra một khí độc gọi là Xyanogen. Phát hiện này gây lo ngại cho nhiều người v́ các nhà thiên văn cho biết, Trái đất sẽ đi qua phần đuôi của sao chổi Halley năm 1910. Nhiều lời đồn đoán cho rằng, tất cả mọi người trên hành tinh sẽ hít phải khí độc và sự sống của nhân loại sẽ chấm dứt.
Tuy nhiên, cuối cùng, ngày tận thế cũng không đến.
Tiên đoán của Cơ đốc giáo năm 1914
Được mục sư Charles Taze Russell sáng lập vào năm 1872 tại Mỹ, một phái thuộc Cơ đốc giáo là Chứng nhân Jehovah đă từng tiên đoán rằng thế giới sẽ chấm dứt vào năm 1914. Tuy nhân loại vẫn tiếp tục sống sau cột mốc trên nhưng tiên đoán này không hoàn toàn sai lầm, bởi lẽ 1914 là năm bùng nổ cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất. Những tín đồ của giáo phái này vẫn dự đoán rằng thế giới sẽ sớm đến hồi kết.
florida80
07-16-2019, 19:42
Dự đoán của mục sư người Hàn Quốc – năm 1992
Năm 1992, một mục sư người Hàn Quốc có tên Lee Jang Rim, viết trong cuốn sách thuộc loại bán chạy “Đă đến gần ngày tận thế" (Getting Close to the End) của ḿnh rằng: “Ngày 28/10/1992 là ngày tất cả tín đồ Ki-tô giáo đều được lên trời”, dẫn đến sự hỗn loạn trong xă hội Hàn Quốc.
Ở thị trấn Wonju, một nhóm cuồng tín đă đốt đồ đạc ngoài đường phố và chờ để được Chúa đưa lên trời. C̣n tại Seoul, 5.000 người bỏ việc, bán nhà, từ bỏ gia đ́nh. Ít nhất 4 người tự sát trước ngày định mệnh. Tuy nhiên, cuối cùng cũng chẳng có chuyện ǵ xảy ra vào ngày đó.
Sự xuất hiện trở lại của sao chổi và UFO năm 1997
Năm 1997, khi một loại sao chổi khác mang tên Hale-Bopp xuất hiện, hàng loạt tin đồn nổi lên ăn theo sự kiện thiên văn này.
Trong đó, có việc dự đoán, tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh sẽ ngụy trang và bám theo đuôi sao chổi để thâm nhập vào Trái đất và hủy diệt loài người.
Lời lời đồn được củng cố khi vật thể bay không xác định (UFO) xuất hiện ở San Diego, Mỹ và được đưa tin trên báo chí.
Mặc dù điều phi lí này đă được phủ nhận hoàn toàn bởi các nhà thiên văn học và NASA nhưng nó vẫn được công bố trong chương tŕnh radio “Coast to Coast AM” của Art Bell.
Tuy nhiên, một giáo phái tôn sùng UFO tại San Diego, Mỹ vẫn khẳng định chắc chắn rằng thế giới sẽ bị hủy diệt.
Cuối cùng thế giới không kết thúc như dự báo và 39 người thuộc giáo phái này đă cùng nhau tự tử vào 26/3/1997, ngày sao chổi Hale-Bopp xuất hiện trên bầu trời.
Băng tan, Trái đất ch́m trong nước và thảm họa năm 2000
Thời khắc chuyển giao thiên niên kỉ năm 2000 là "nguồn cảm hứng" cho rất nhiều lời đồn tận thế.
Trong cuốn sách “Thảm họa cuối cùng” được xuất bản năm 1997, nhà khoa học Richard Noone dự đoán ngày 5/5/2000, các hành tinh (gồm sao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cùng với mặt trời và mặt trăng) sẽ xếp thẳng hàng.
Theo phân tích của ông, vào ngày đó, cả thế giới sẽ ch́m trong nước v́ băng tan hoặc động đất và núi lửa sẽ xảy ra khắp nơi trên Trái đất, dẫn đến sự diệt vong của loại người. Tuy nhiên, Trái Đất vẫn nguyên vẹn sau ngày 5/5/2000 đó.
Dự đoán ngày tận thế theo công thức toán học năm 2011
Năm 2011, ở nước Mỹ đặc biệt là thành phố New York bỗng rộ lên tin đồn về ngày tận thế sẽ xảy ra vào ngày 21/5/2011.
florida80
07-16-2019, 19:43
Ông Harold Camping, 89 tuổi, Giám đốc Đài phát thanh Thiên chúa giáo và phụ trách trang web Family Radio khi đó dự đoán rằng, ngày 21/5/2011 sẽ là ngày tận thế theo một công thức toán học phức tạp từ những con số được lặp lại nhiều trong kinh thánh. Nhiều người tin vào điều này và đă t́nh nguyện mặc áo phông, cầm tờ rơi, áp phích đi khắp các đường phố để khuyên mọi người hăy tận dụng vài giờ c̣n lại.
Tuy nhiên, dự đoán của ông đă hoàn toàn sai khi ngày 21/5, Trái đất vẫn chưa “tận thế. Để "chữa thẹn" cho những đồn đoán sai của ḿnh, ông cho biết, ông thực sự “kinh ngạc” khi ngày này qua đi mà thế giới vẫn nguyên vẹn và nói rằng, ông đă kiểm tra lại các lư thuyết mới và nói rằng Chúa đă ban phát cho con người thêm 5 tháng nữa, v́ thế ngày tận thế sẽ là 21/10/2011.
Thế nhưng, cho đến nay, Trái đất chúng ta vẫn chưa hề hấn ǵ. Ông đă vấp phải sự chế nhạo và phản đối của rất nhiều người v́ những đồn đoán nhảm nhí của ḿnh.
Và theo những tin đồn gần đây nhất th́ ngày 21/12 tới sẽ là ngày diệt vong của toàn nhân loại dựa theo sự kết thúc của lịch của người Maya. Đó là thời khắc mà thời đại của chúng ta sẽ kết thúc để chuyển sang một thời đại mới. Ngoài ra, dự đoán về ngày tận thế 21/12 này cũng gắn với một sự kiện thiên văn học có thật khi trái đất và mặt trời sẽ sắp thẳng hàng với tâm của dải thiên hà.
Tuy nhiên, tất cả cũng vẫn chỉ là đồn đoán, cho đến nay chưa có bằng chứng khoa học cụ thể nào chứng minh những đồn đoán đó là có thật và chúng ta hăy chờ xem thực sự "ngày tận thế" có đến hay không.
Đan Khanh (tổng hợp)
Theo VnMedia
florida80
07-16-2019, 19:44
Cô Lành Về Quảng Nam - Phạm Thành Châu
Cô Lành ở Mỹ về Việt Nam t́m thăm bạn cũ. Xuống máy bay ở Sài G̣n, cô đón xe ra Đà Nẵng, mấy hôm sau, cô đi Vĩnh Điện, một thị trấn nhỏ, cách Đà Nẵng vài chục cây số. Thực ra, trước đó vài ngày, cô có vô Vĩnh Điện, hỏi han vài người ở bến xe điều ǵ đó rồi cô lại về Đà Nẵng. Lần nầy, cô đi Vĩnh Điện sớm. Trời c̣n lất phất mưa nên cô Lành phải mặc áo đi mưa trước khi xuống xe. Khi xe vừa ngừng th́ những người chạy xe ôm vây quanh mời mọc. Họ nhao nhao lên với cô: "Đi mô cô? Tui đưa cô về nghe! Mời lên xe". Cô Lành nói: "Tôi là khách quen của anh Hai Tí. Thấy ảnh đâu không?" Mọi người dăn ra: "Phải Tí Kế Xuyên không? Hắn ngồi quán đằng kia ḱa"
Chữ "Kế Xuyên" dùng để chỉ những người nhà quê, bảo thủ, nhất là có giọng nói rặc Quảng Nam, giống như ta dùng chữ "Sịa" để chỉ dân Huế nhà quê. Tuy là Việt kiều nhưng cô Lành trông rất xập xụi. Cô mặc một bộ bà ba cũ, ngoài khoác áo đi mưa, mang đôi dép lẹp xẹp, tay cầm giỏ lác nhẹ tênh, giống các bà nội trợ, đi chợ buổi sáng về nấu ăn cho gia đ́nh. Cô Lành theo hướng người xe thồ chỉ, đến một cái quán nhỏ, giống bất cứ quán nào ở bến xe thị trấn nghèo và vắng vẻ. Trước hiên quán là một chiếc bàn cũ với hai chiếc ghế dài. Một b́nh tích với bốn cái ly thủy tinh không được sạch lắm. Ngay bên trong là một cái kệ bày mấy thứ kẹo, bánh, chuối, ổi... Một người đàn ông, ngồi dựa lưng vào vách, tay cầm chiếc bánh ú, miệng nhóp nhép nhai, mắt nh́n tận đâu như đang suy nghĩ điều ǵ nên không thấy cô Lành bước vào.
Anh ta khoảng trên 40, người cao, ốm nhưng rắn chắc, da đen thùi, xương g̣ má nhô cao, hai mắt sáng trưng thụt vào hốc mắt như mắt con khỉ. Anh mặc bộ đồ nhà binh của lính Cộng Ḥa cũ, đă phai thành màu xám mốc. Một chiếc xe đạp thồ tựa vào vách quán. Cô Lành hỏi: "Anh chạy xe thồ phải không?" "Dạ. Cô đi mô?" "Tôi đi nhiều chỗ lắm. Anh biết Thanh Quít không?" "Nhà tui ở đó. Răng không biết?" "Thanh Quít, nhưng vô tuốt trong xa. Anh đi nổi không?" "Ăn thua chi! Lên Di Xiên tui cũng đi tới. Cô chờ cho chút nghe. Tui en xong cái bánh ni là đi liền"
Anh xe thồ nhét phần c̣n lại của chiếc bánh ú vào mồm, trẹo trạo nhai rồi trợn mắt nuốt. Anh lấy cái b́nh tích rót một thứ nước vàng vàng vào ly, bưng uống cạn rồi lấy tay quẹt ngang miệng, coi như làm vệ sinh sau bữa ăn. Anh nói vọng vào trong quán: "Chập nữa quay lại tính tiền luôn nghe, chị Tư"
Anh đẩy xe ra, lấy chiếc áo đi mưa gài ở yên sau mặc vào. Áo đi mưa màu xám tro, dày súc, giống như áo của lính cứu hỏa. Anh mặc ngược để tránh gió lùa vào áo. Anh lấy miếng giẻ nhét dưới yên xe lau cái yên sau cho hết nước mưa. Yên sau là một miếng gỗ lớn, có bọc nệm, làm thủ công nên trông thô kịch nhưng chắc chắn. "Mời cô lên xe. Chừ đi mô đây?" Cô Lành ngồi lên yên sau: "Anh cho tôi vô chợ Vĩnh Điện, mua ít quà cho người quen". "Cô ngồi rứa không được mô. Phải bỏ hai chưn hai bên, ôm tui cho chẹt. Đường đất khó chạy lắm, ngồi rứa té bể đầu, tui mang họa". "Ôm anh, vợ anh có ghen không?" "Vợ con chi tui. Mà có vợ, hén cũng không ghen được, chiện lồm en. Ghen tương, đúa trơ mỏ"
Anh xe thồ đạp ra đường cái một đoạn rồi rẽ xuống đường làng. Đường tráng xi măng nhưng hẹp lại có người đi nên xe phải lách qua, lách lại như làm xiếc. Cô Lành tḥ tay vào trong áo mưa, ṿng ra trước ôm bụng anh xe thồ. Chiếc xe đạp, v́ bơm bánh cứng ngắt nên cứ nẩy lên từng lúc. Thỉnh thoảng xe thắng th́nh ĺnh khiến ngực cô Lành ép sát vào lưng anh xe thồ. Ngực cô căng cứng. Anh xe thồ phải chạy chậm lại.
Xe ngừng ở đầu chợ. Cô Lành bước xuống: "Anh chờ tôi ít phút. Anh biết chỗ nào bán cam, sữa hộp không?" V́ bị cô Lành ép ngực vào lưng ḿnh nên anh xe thồ cố ư nh́n mặt cô Lành, nhưng cô trùm mũ áo mưa sùm sụp, chỉ thấy được hai con mắt ướt rượt, đuôi mắt kéo dài ra, rơ ràng cô đang cười bằng mắt với anh ta. "Trong ni không có cam, quít chi mô. Sữa ḅ hợp ở quán tê tề"
florida80
07-16-2019, 19:47
Chợ Vĩnh Điện, gần Tết nên rộn rịp người mua, kẻ bán. Nông sản từ các làng lân cận đem đến. Khoai củ, gà vịt, rau quả. Đặc biệt là rau và hoa, thứ hoa b́nh dân như vạn thọ, mào gà, phượng ta, cúc... khiến cho chợ rực rỡ, tươi mát, thơm tho. Có cả những cành mai của những nông dân đứng lóng ngóng đầu chợ, gặp ai cũng mời mua. Gà vịt cũng nhiều. Mấy chị đàn bà ngồi cḥ hỏ với mấy con gà, con vịt bị trói chân, nằm ngóc mỏ nh́n thiên hạ, vừa an phận vừa tuyệt vọng. Ai cũng đem hàng ra chợ để có chút tiền sắm Tết. Đông khách nhất là mấy sạp vải, áo quần. Các bà, các cô lựa chọn, trả giá những mảnh vải nhiều màu sắc, những áo quần trẻ con đủ kiểu, ḷe loẹt với h́nh những con thú, hoa lá... Cô Lành vào một tiệm tạp hóa mua mấy hộp sữa đặc. Cô t́m hàng cam, nho nhưng không thấy. Chợ nhà quê không có những hàng xa xỉ đó. Một lúc sau, cô Lành đi ra. Anh xe thồ đă trở đầu xe. Cô ngồi lên. "Chừ đi mô đây?" "Xong rồi. Anh đưa giùm tôi qua Thanh Quít"
Đạp một lúc, anh xe thồ ngừng lại: "Hết mưa rồi. Để tui cởi áo mưa. Độp một chập nóng thố mồ hôi, hôi ŕnh, cô chịu chi thấu". "Anh chở bồ, đổ mồ hôi, cô bồ có than hôi ŕnh không?" "Bồ bịch chi mô. Chỉ có khách chịu trận thôi. Họ không núa nhưng tui biết". "Bộ thời đi học anh không chở bồ đi chơi sao? Đi ăn quà rong, đi về nhà hái ổi, hái me..." "Chiện xưa rồi cô ơi, nhớ lồm chi cho mệt óc". "Nhưng cô bồ của anh đâu có than hôi. Cô đó c̣n khen thơm nữa. Cô ta ngồi sau, hít hít cái lưng rồi khen, Thơm quá! Đúng không?" "Cô tưởng tượng nghe cũng hay, giống tiểu thiết boa xu. Thôi, đi cho mau. Cô chỉ đường cho tôi". "Th́ anh cứ chạy dọc bờ sông..." "Rồi tới mô?" "Gần hai chục năm, tôi cũng không nhớ rơ, nhưng trước nhà có cái máy bơm nước vô ruộng, có cái máng nước băng qua đường". "Năm bảy cái máy bơm nước, biết cái mô? Hễ thấy nhà, cô núa tui ngừng lại nghe! Cô đi thăm ai? Cô núa tên là tui biết liền. Tui sống ở đó từ nhỏ tới lớn. Ai tui không biết!" "Nói ra, sợ vừa đến là anh kêu rầm lên, Có khách đến thăm! th́ đổ bể hết. Tôi muốn cho những người đó bất ngờ... cho vui"
Xe băng qua đường cái, đổ dốc, vào đường làng. Đường đă được tráng xi măng. Một bên là sông, với hàng tre giữ bờ, một bên là đồng ruộng, đôi chỗ cất nhà, có cả nhà ngói, có quán bán lặt vặt, vừa là tiệm tạp hóa vừa làm quán ăn. Người đi đường cũng nhiều, không giống như trước đây, chỉ thấy ruộng và cây cối hoang tàn, nhà cửa xụp xệ. Chiến tranh đă chấm dứt, người dân không c̣n sợ bom đạn tàn phá nên đă chú tâm vào việc dựng lại nhà cửa cho khang trang. Anh Tí chăm chỉ đạp một lúc, không biết cô Lành muốn đến đâu nên nghi ngờ: "Không chỉ chỗ mô, tui đạp miết, cô phải trỏa nhiều tiền, thiệt hại cô thôi". "Ôm anh kiểu nầy, anh không thấy thích sao? Nghề của anh, khi chở các cô, coi bộ anh khoái lắm. Phải không?" "Tội nghiệp tui, cô ơi! Độp mệt thấy mẹ, sướng ích chi? Kiếm mấy đồng sống qua ngày". "Anh sống với ai?" "Có ḅa mẹ. Mà nuôi không nổi. Bữa cơm, bữa chố!" "Anh cứ đạp từ từ. Tôi không gấp. Khi chở khách, anh có nói chuyện với khách không?" "Độp gần th́ cũng núa mấy câu. Đi xa, thở bèng mũi, bèng miệng. Khi lên dốc phải nín thở mà độp, thố mồ hôi hột. Về nḥa chưn tay rơa rời. Có chi vui mô mà chiện tṛ!" "Bây giờ anh cứ tưởng tượng đang chở cô bồ sau lưng, thong thả đưa người đẹp ngắm cảnh, ăn quà rong... Anh sẽ không thấy mệt"
Anh xe thồ bỗng ngưng xe bên vệ đường, giọng nghiêm trang: "Tui chạy xe thồ kiếm mấy đồng chớ không chở bồ bịch chi hết. Chở bồ th́ không lấy tiền công. Mà tui với cô có quen biết chi mô? Cô muốn bồ cô chở khỏi trả tiền th́ mời cô xuống đây. Tui ăn cục núa ḥn. Thà mất ḷng trước được ḷng sau. Đi mô cô không núa, lại ôm tui cứng ngắt, c̣n núa chiện bồ bịch. Lồm như tui ở không chở cô đi chơi..."
Cô Lành không giận c̣n đập tay lên lưng anh xe thồ một cách thân mật, cô cười mà nước mắt ứa ra, từ từ chảy xuống má. Cô móc khăn ra chùi nước mắt, khịt mũi và nói: "Tôi thuê anh từ giờ nầy đến 4 giờ chiều, anh đưa tôi ra lại bến xe về Đà Nẵng. Anh tính bao nhiêu, tôi trả tiền trước. Anh yên tâm chưa?" Anh xe thồ dịu giọng: "Cô núa nḥa ai, tui đưa cô tới. Xin lỗi cô. Tính tui không thích núa chiện trai gái. Tui... bậy quá. Núa chộm tự ái cô"
florida80
07-16-2019, 19:47
Cô Lành ngồi im, không trả lời. Cô liếc nh́n anh xe thồ rồi ôm mặt khóc. Cô khóc ngon lành như cô bé bị mẹ mắng oan. Anh xe thồ bối rối. Anh không biết phải làm ǵ, đành vịn chặt chiếc xe cho cô ngồi khóc thoải mái. Cô khóc một lúc th́ chùi nước mắt, giọng tỉnh rụi: "Hễ đạp gần đến nhà nào phía trước đường có cái máy bơm nước, dưới đường có máng dẫn nước vô ruộng th́ anh nói tên người chủ nhà đó. Bây giờ cảnh vật thay đổi hết rồi. Ruộng nương đă thành nhà cửa... Xin lỗi anh, tôi khóc không phải v́ bị anh rầy la mà tôi thương những người thân yêu của tôi quá!"
Anh xe thồ quay nh́n trộm cô Lành. Anh nhíu mày suy nghĩ rồi quả quyết: "Chừ ri. Tui chở cô đi dọc bờ sông. Đến cuối đường, là chỗ con đường ni quẹo vô xóm trong, cua như hết con đường bờ sông, mà cô không t́m ra nḥa người thân của cô th́ tui chở cô về lại bến xe để cô về Đ̣a Nẻn. Tiền công th́ tui tính như với người khoác. Chẻn thiệt hại tui mà cũng chẻn thiệt hại cô. Cô ngồi vịn cho chẹt nghe!" "Dọc đường anh biết được nhà ai th́ nói tên chủ nhà đó. Như vậy tôi sẽ nhớ ra. Biết đâu cái máy bơm nước dời chỗ khác hoặc nhà tôi muốn t́m đă sửa sang, xây cất lại... Anh cứ đạp từ từ"
Anh xe thồ bắt đầu nói tên những nhà nào mà anh biết. Độ nửa giờ, khi qua một cái máy bơm nước, anh làm như không biết tên chủ nhà, đạp qua luôn. Nhưng cô Lành đă đập tay lên lưng anh xe thồ: "Anh dừng lại để tôi hỏi thăm. Nhà nầy coi bộ đúng rồi". Cô xuống xe, xăm xăm đi đến một ngôi nhà lợp tôn coi bộ nghèo khổ hơn các nhà khác. Anh xe thồ vội đạp xe chạy ngược lại, dùng chiếc xe làm rào cản, không cho cô Lành bước vào. "Cô biết nḥa ai đây mà cô dốm bước vô? Nḥa công oan. Họ bắt nhốt cô bây chừ!"
Cô Lành nh́n anh xe thồ cười: "Anh dấu em đâu có được. Em thấy là nhận ra ngay. Bộ anh không muốn em đến thăm bác sao?" Vừa lúc một người đàn bà từ trong nhà đi ra, tay cầm cái chổi, có lẽ để quét sân. Bà ta khoảng trên 60 tuổi. Cô Lành đẩy chiếc xe đạp của anh xe thồ qua một bên, bước vào sân và kêu lên: "Thưa bác. Bác c̣n nhớ con không?" Cô Lành kéo mũ áo đi mưa đang trùm đầu xuống, hai tay vịn lên vai người đàn bà, nh́n bà, miệng cười vui mừng và chờ đợi. Người đàn bà nh́n chăm chăm cô Lành: "Ai ri hè? Cua quen quen". "Con là con Lành đây nè. Bác nhớ ra chưa. Lâu quá! Mấy chục năm rồi..." Người đàn bà sững sờ, miệng mấp máy: "Trời đất! Lành đây hả con? Răng cua khoác quá! Nhưng boác cũng nhớ được. Con vô nḥa!" Bà ta mừng đến độ lúng túng, lập cập: "Vô nḥa, con. Trời đất ơi! Mấy chục năm mới gặp lại con. Răng, hai đứa gặp nhau ở mô mà chở nhau về đây? Ngồi đây con. Ở lại chơi, chiều về, nghe con. Hiện nay con ở mô? Chồng con ra răng? Lồm en có khá không? Núa cho boác mừng"
florida80
07-16-2019, 19:48
Người đàn bà kéo cô Lành ngồi xuống bộ phản cũ ś, sứt mẻ, trầy trụa. Bà nói một hơi rồi nh́n cô Lành: "Choa mi! Gần hai chục năm chớ ít ỏi chi. Con ở mô mà boác bét anh Tí con roa Đ̣a Nẻn t́m không thấy!" Cô Lành cúi mặt xuống, giọng giận lẫy: "Để đó mà ảnh t́m. Lúc năy, gặp con ở bến xe, ảnh không thèm nh́n con. Con phải làm bộ thuê ảnh chở đi t́m người quen. Đi ngang qua nhà bác, ảnh chạy luôn. Bác nghĩ, có đáng giận ảnh không? Bác c̣n nhớ, lúc ảnh bị thương, nằm ở bịnh viện Duy Tân, con vô thăm ảnh, săn sóc ảnh. Vậy mà khi xuất viện về, con về đây thăm ảnh, ảnh nói đừng đến thăm nữa. Tôi sắp cưới vợ rồi. Từ đó con từ ảnh luôn, không đến đây nữa. Bác nghĩ coi. T́nh nghĩa chi!"
Người đàn bà gọi "Tí! Dô biểu cua". Anh xe thồ, tên Tí, năy giờ đứng lóng ngóng trước sân, bèn bước vô, ngồi xuống ghế, không nh́n cô Lành. "Răng con núa có vợ cho em con không đến đây nữa?" Anh Tí ngập ngừng: "Thương phế binh, nuôi cái miệng không đủ, đèo bồng vợ con cho khổ lây. Con núa rứa cho cổ không tới nữa. Mà chắc chi gioa đ́nh cổ chấp nhận thèng thương phế binh. Phải biết thân phận ḿnh chớ"
Cô Lành thút thít khóc: "Ảnh bỏ con đành đoạn. Trước đó ảnh viết thư nói thương con. Ảnh c̣n hỏi ư kiến con, bảo con thưa với ba má con, ảnh xin về phép, đưa bác ra Đà Nẵng thăm gia đ́nh con rồi xin làm đám hỏi, đám cưới, con có chịu không? Vậy mà chỉ mấy tháng sau, sau khi bị thương, ảnh bỏ con. Chắc có bồ rồi phản bội con. Bỏ mồi bắt bóng. Rồi bị cô bồ đá cho. Đáng kiếp!" "Thiệt. Cái thèng! Mà xưa nay hén có bồ bịch, vợ con chi mô? Thôi bỏ qua chiện đó đi. Chừ con ở lại en cơm với gioa đ́nh boác. Tí, ngồi núa chiện với em. Mẹ ra sau bứt mớ rau nấu miếng canh, en cho moát rụt". "Khỏi nấu nướng chi cho tốn công, bác. Lúc năy ngang qua đằng kia, con thấy có gánh ḿ Quảng, nhờ anh Tí đạp xe đi mua cho tiện. Con về đây thèm ḿ Quảng"
Người đàn bà móc túi đưa cho anh Tí mấy tờ bạc: "Con mua boa tô, mượn luôn tô, chập nữa đem trỏa"
Cô Lành lấy mấy hộp sữa đặt trên bàn rồi đưa cái bị cói cho anh Tí đi mua ḿ. Mẹ anh Tí ngồi nói chuyện với cô Lành một lát th́ xuống bếp nấu nước pha trà. Cô Lành ngồi ở nhà trên, vén áo mở cái túi nhỏ đeo trước bụng lấy ra một phong b́, trong đó có một xấp tiền và một lá thư. Cô đọc lá thư, ngẫm nghĩ một lúc, gạch xóa, viết thêm mấy ḍng, bỏ lại vào phong b́, cô le lưỡi liếm mép phong b́, dán lại rồi đem xuống bếp, đưa cho mẹ anh Tí: "Đây là lá thư con gửi anh Tí, khi nào con về rồi bác mới đưa cho ảnh"
Cô ôm mẹ anh Tí và khóc: "Con thấy ảnh khổ con đứt ruột. Lúc năy ảnh chở con, con ngồi sau, ôm ảnh, thấy xương với da, lại nghe ảnh vừa đạp xe vừa thở dốc, con khóc một trận. Con biểu ảnh đạp chậm chậm, coi như chở bồ đi chơi, cho đỡ mệt, vậy mà ảnh cự con, ảnh nói chở bồ không lấy tiền công. Ảnh chạy xe thồ, chở đi th́ phải trả tiền công. Không biết ảnh có nhận ra con không mà không nghe ảnh nói với con được một tiếng dịu dàng. Chắc ảnh không c̣n thương con, không nh́n mặt con nữa. Phải không bác?"
florida80
07-16-2019, 19:49
Mẹ anh Tí vuốt tóc cô Lành, thở dài: "Hén không thương con th́ thương ai? Hén thấy ḿnh nghèo khổ quá nên gặp boạn bè, hén cũng giỏa lơ. Con về ghé thăm gioa đ́nh boác rứa là quí rồi. Chừ th́ đường ai nấy đi. Con cũng phải lo cho gioa đ́nh con. Con thương hén, nhưng con phải giữ cái đức hạnh của người đàn ḅa, phải bổ vệ hạnh phúc gioa đ́nh con..." "Con đâu có chồng con chi. Đời con, chỉ thương có ḿnh anh Tí. Nay con về t́m thăm ảnh, tưởng ảnh đă lập gia đ́nh rồi, không ngờ ảnh chưa có chi hết, con mừng lắm. Giả dụ như ảnh không c̣n thương con nữa, con cũng quyết không để ảnh với bác phải khổ đâu. Con nói điều nầy, bác khoan nói cho anh Tí biết, là con hiện ở bên Mỹ, con c̣n độc thân, con đi làm, không gọi rằng giàu nhưng lương khá lắm. Nếu ảnh tự ái không nhận sự giúp đỡ của con th́ con gửi tiền giúp bác. Trường hợp ảnh c̣n thương con th́ nhờ bác nói giùm con với ảnh. Con không lấy chồng v́ thương ảnh, nếu ảnh không chịu cưới con th́ con nhất định làm gái già chứ không lập gia đ́nh với ai hết. Nhờ bác nói giùm con nghe bác. Hay là bác nói, ảnh không thương con cũng được nhưng phải cưới con để con về phụ với ảnh săn sóc bác, bác đă lớn tuổi rồi, bác cần một người đàn bà săn sóc khi bác ốm đau, bịnh hoạn. Thỉnh thoảng bác nói một câu, lâu ngày ảnh sẽ nghĩ lại"
Mẹ anh Tí đẩy cô Lành ra, nh́n cô và trầm trồ: "Chu choa, con là Việt kiều hả? Reng en mẹc nghèo khổ rứa? Boác cũng không ngờ. Con lồm rứa là con biết ư thèng Tí. Con mà xưng Việt kiều, hén không tiếp con mô". "Bởi vậy con mới ăn mặc như thế nầy. Bác cất lá thư đi, khi con về rồi th́ đưa cho ảnh nghe bác. Thấy bác c̣n mạnh khỏe, con mừng lắm". "Hai boác, anh chị em con, c̣n ai ở đây không? Hai boác có mạnh khỏe không?" "Dạ, qua hết bên Mỹ rồi. Cám ơn bác, ba mẹ con vẫn khỏe. Ba mẹ con cứ thắc mắc, tại sao, hai đứa con, con với anh Tí, tự nhiên chia tay? Con không biết trả lời sao! Bác dọ ư ảnh, khi nào ảnh xiêu ḷng th́ bác nói ảnh chuẩn bị cho con một số giấy tờ. Khai sinh, bản sao hộ khẩu, chứng minh nhân dân của ảnh và của bác. Qua Mỹ, con làm giấy tờ gửi về ảnh, biểu ảnh ra dịch vụ cho họ làm giấy tờ hôn thú. Bác cứ nói đại khái. Lần sau con về sẽ lo tiếp". "Nhưng con phải núa trực tiếp với hén..." "Dạ, lát nữa ảnh về con sẽ nói với ảnh"
Hai người đàn bà tâm sự với nhau một lúc th́ anh Tí đem ḿ Quảng về. Ăn uống xong, mẹ anh Tí giành phần dọn dẹp, ra sau bếp rửa chén bát, c̣n lại cô Lành và anh Tí ngồi ở nhà trên. Anh Tí rót nước trà mời cô Lành: "Mời cô!" Cô Lành chống cằm nh́n anh Tí: "Anh không kêu em được hay sao? Có ǵ mà coi bộ anh giận em dữ lắm?" Anh Tí ngồi nh́n ra đường: "Lâu quá không gặp, thấy lọa, nên ngại, chứ chẳng có chi giận hờn". "Sao lúc chở em, anh nạt nộ em, làm em sợ anh". "Đâu biết. Tưởng người lọa. Đời mô tui nh́n đàn ḅa, con gái"
Cô Lành mở to mắt, nh́n sát mặt anh, th́ thầm hỏi: "Có phải anh bị thương rồi có chuyện ǵ xảy ra cho thân thể anh không mà anh không thèm nh́n đàn bà, con gái?" Anh Tí bưng ly nước uống: "Chỉ bị thương cánh tay, bất khiển dụng ở tay, chớ có chi thay đổi mô! Ai cũng thay đổi hết, chỉ ḿnh tui. Đời ni là rứa đó!" "Vậy là em biết tại sao anh giận em rồi. Anh tưởng em thay ḷng đổi dạ. Đă có chồng hay ít ra cũng bồ bịch tùm lum. Phải không?" "Tui đâu dốm. Ai muốn nghĩ răng th́ nghĩ. Có tật giựt ḿnh"
Cô Lành tḥ tay qua, đăït bàn tay ḿnh lên cánh tay anh Tí, vừa dịu dàng vừa bạo dạn: "Em Lành của anh vẫn lành lặn như xưa. Em sẽ chứng minh cho anh thấy. Em để dành cho riêng anh thôi. Lúc nào anh muốn cũng được"
Anh Tí quay nh́n cô Lành mắt trợn lên kinh ngạc nhưng coi bộ hết giận: "En núa kiểu chi? Học mô roa?" "Bây giờ anh nói thật cho em rơ. Trước đây, v́ sao anh nói anh sẽ có vợ, đừng đến nữa? Anh có biết, anh nói câu đó mà em bịnh một tháng, khóc hết nước mắt...?" "Thân trai trỏa xong nợ nước, tàn phế, nuôi thân không xong, lấy chi nuôi vợ con? Cũng may cho cô. Cô lấy tui, sau bảy lăm, làm răng nuôi chồng trong tù, nuôi con, nuôi mẹ? Ngay bây chừ, cô nh́n nḥa tui đây, trống trước, trống sau, gộ không đủ nấu. Cô ở được mấy bữa?"
Cô Lành bóp chặt cánh tay anh Tí: "Chuyện đó để em lo. Em chỉ hỏi anh. Anh c̣n thương em không? Mà không c̣n thương em, em cũng chấp nhận nữa. Miễn là anh cho em được thương anh, để em được gần anh, gần mẹ, săn sóc cho mẹ. Khi anh đi lính, em thường đến thăm mẹ. Mẹ coi em như con nên em cũng coi như mẹ ruột. Sau nầy, mẹ sẽ già yếu, anh là con trai, làm sao săn sóc cho mẹ được?" Anh Tí yên lặng, rót nước uống rồi nói: "Thôi được! Nhưng cô chờ cho tuần sau, khi tui xây lại nḥa ni thành nḥa lầu, sắm một cái TV màu, một chiếc Hon đoa mới tinh... rồi tui roa Đ̣a Nẻn đón cô về". "Bộ anh hóa phép màu hay sao?" "Phép tét chi! Tui trúng độc đét, chi không có! Tuần ni không trúng th́ tuần sau, tuần sau nữa. Cô cứ chờ, chớ tui đâu có phụ rảy chi cô. Chờ tới khi tui già, cô già, rồi chết là xong. Cô núa chiện trên trời! Trừ khi cô là triệu phú th́ họa may. Nhưng cô giàu có, th́ tui tḥa chết c̣n hơn là nhờ cô". "Anh cũng bị tù cải tạo sao không đi diện HO?" "Tui đi tù. Bịnh sắp chết, chúng cho khiêng về chôn. Không biết răng, tự nhiên hết bịnh. Chưa đủ boa năm". "Bây giờ em lo được giấy tờ để anh và mẹ qua Mỹ. Anh nên v́ em, v́ mẹ mà đi Mỹ. Nghe anh!" "Lồm giấy tờ giỏa mộ chỉ có đi tù chớ đi Mỹ chi!" "Nhưng em làm giấy tờ hợp pháp, anh có đi không?" "Dại chi không đi. Nhưng tiền bọac, chi phí tính răng?" "Qua Mỹ, anh làm có tiền, trả lại em". "Nhưng có chiện chi, tui không đi tù lần nữa đâu. Tui ngán đi tù rồi". "Bảo đảm với anh không sao đâu. Miễn anh ừ một tiếng th́ em lo xong ngay. Ừ đi anh!" "Tui biết cô chẻn lồm được chi mô, nhưng tui cũng ừ cho cô vui ḷng". "Nhớ nghe! Hứa là phải giữ lời. Anh nhớ lúc c̣n đi học, mỗi khi anh và em hứa với nhau điều ǵ, ḿnh thường ngoéo tay nhau. Bây giờ ḿnh cũng ngoéo tay đi anh". "Thôi thôi, gịa đầu rồi, đừng lồm tṛ trẻ!"
Anh Tí lại làm nghiêm, cô Lành th́ t́m cách sao cho anh ta cười. Cô biết tính anh Tí, nên không lấy đó làm buồn. Cô chợt hỏi: "Con Hạnh c̣n ở bên nhà không?" "Hén có đi mô! Giờ ni chéc hén về rồi. Hén lồm bánh bông loan bỏ mối ngoài chợ Vĩnh Điện và mấy tiệm en, quán nước. Để tui qua cua thử"
vBulletin® v3.8.9, Copyright ©2000-2025, vBulletin Solutions, Inc.