Một thương gia trong thị trấn nhỏ, có hai người con trai. Hai chàng trai cùng làm việc tại cửa hàng của cha ḿnh. Khi ông qua đời, họ thay ông trông coi cửa hàng đó. Mọi việc đều êm đẹp cho đến một ngày kia, khi một tờ giấy $100 biến mất.
Người em đă để tờ giấy bạc đó trên máy đếm tiền rồi đi ra ngoài với khách hàng. Khi anh quay lại, tờ giấy bạc đă biến mất.
Người em hỏi người anh:
Anh có thấy tờ $100 đâu không?
Người anh đáp: Không.
Tuy thế người em vẫn không ngừng t́m kiếm và gạn hỏi:
Chỉ có hai anh em, nó không thể tự đứng dậy và đi được! Em chắc chắn anh phải thấy nó!
Sự buộc tội trong lời nói của người em và sự oán giận cũng theo đó mà ngấm vào, một hố ngăn cách gay gắt, sâu thẳm đă chia cách hai anh em trai trẻ. Họ không quan tâm đến nhau sự lạnh lùng đă giết chết t́nh thâm ruột thịt. Một khi người ta sinh nghi ngờ người khác th́ ḷng thương yêu sẽ bị đánh mất, ḷng yêu thương đánh mất th́ chỉ c̣n tâm ghét cay, ghét đắng, v.v... Cuối cùng, họ quyết định không làm chung với nhau và xây bức tường ngăn cách ngay giữa cửa hàng “nước sông không phạm nước giếng”. Sự thù địch và oán giận cũng lớn dần lên theo 20 năm sau đó, lan đến cả gia đ́nh ḍng họ.
Một ngày nọ, có một người đàn ông lạ, đỗ xe ngay trước cửa hàng. Ông ta bước vào và hỏi người bán hàng:
Anh ở đây đă bao lâu rồi? Người bán hàng đáp rằng anh đă ở đây cả cuộc đời.
Vị khách nói tiếp:
Tôi phải nói với anh điều mà 20 năm trước, trong lúc lang thang nghèo đói tôi đă đi qua đây. Lúc đó, tôi đă không được ăn ǵ suốt ba ngày, không xu dính túi. Khi tôi lén vào đây bằng cửa sau và thấy tờ giấy $100 trên máy tính tiền, tôi đă trộm bỏ vào túi ḿnh rồi ra đi. Những năm tháng qua, tôi không thể nào quên điều đó. Tôi biết nó không phải là món tiền lớn nhưng tôi phải quay lại đây và xin anh thứ lỗi.
Người đàn ông lạ mặt ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn trên má của người bán hàng trạc tuổi trung niên này.
Rồi anh ta đề nghị:
Ông vui ḷng sang cửa hàng kế bên và kể lại chuyện này cho người đàn ông trong cửa hàng đó được không?...
Rồi người đàn ông lạ càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người đàn ông trung niên, ÔM NHAU KHÓC!
Sau 20 năm, rạn nứt giữa họ đă được hàn gắn. Bức tường thù hận chia cắt hai anh em họ đă được phá bỏ.
*** ***
Trong cuộc sống có những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô t́nh chia cắt con người, anh em họ hàng với nhau, những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích, buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn. Và khi đă bị chia cắt, họ có thể không bao giờ quay lại với nhau được nữa.
Phương cách tốt nhất để tránh những t́nh huống gây tổn thương này là bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của nhau. Điều này không dễ dàng nhưng cũng chẳng phải là quá khó khăn. Bỏ đi những bực dọc, nhỏ nhen, lợi lộc phù vân rồi bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi thấy ḿnh chẳng mất ǵ để xây dựng sự gắn bó với những người yêu thương... đó là Hạnh Phúc của một kiếp nhân sinh.
VietBF@sưu tập