Mới quen vài tháng nhưng bạn gái của bố cư xử như nữ chủ nhân, c̣n ông bố 83 tuổi đang say t́nh của tôi đ̣i sang tên nhà cho "trà xanh" 68 tuổi này.
“T́nh yêu không phân biệt tuổi tác”, tôi từng nghĩ đó là một câu nói đẹp cho đến khi chính bố tôi, ở tuổi 83, tuyên bố muốn tái hôn với một bà lăo 68 tuổi quen qua câu lạc bộ dưỡng sinh, rồi nằng nặc đ̣i sang tên căn nhà của gia đ́nh cho "hồng nhan tri kỷ”, theo ông là để bà có được cảm giác an toàn, tin cậy.
Mẹ tôi mất cách đây hơn 10 năm. Bố tôi – một cựu cán bộ về hưu – sống cùng tôi và các con cháu trong ngôi nhà ba tầng ở thành phố. Ở tuổi bát tuần, bố vẫn rất khỏe mạnh, thích đọc báo, chơi cờ và đặc biệt là không chịu ngồi yên. Mỗi sáng, ông đạp xe ra công viên tập thể dục, tham gia câu lạc bộ thơ ca, dưỡng sinh, rồi tụ tập uống trà với các bạn già. Chúng tôi mừng v́ bố c̣n yêu đời, sống tích cực sau khi mẹ mất.
Một ngày, ông mang bạn gái về nhà giới thiệu, đó là người phụ nữ 68 tuổi góa chồng, ăn mặc có phần điệu đà, nói chuyện khéo léo và có nụ cười duyên mang chất trẻ thơ. Ông giới thiệu bà là tri kỷ, “người hiểu bố hơn cả mấy đứa các con”. Chúng tôi dù có hơi ngại ngần nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự v́ nghĩ rằng tuổi già có bạn cũng là điều đáng mừng.
Nhưng chỉ sau vài tháng, mọi thứ bắt đầu đi quá xa. Bạn gái của bố đến nhà gần như mỗi ngày, tự nhiên như bà chủ, từ việc vào bếp nấu nướng đến dọn pḥng, thậm chí bày biện lại cả bàn thờ mẹ tôi mà không hỏi ai. Tôi nhắc khéo: “D́ cứ để con lo chuyện bếp núc, đỡ vất vả”, th́ bà cười: “Ôi dào, tôi là người thân mà. Mai mốt c̣n lo cho cụ dài dài".
Nghe câu đó, tôi thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố nhịn.
Đến khi bố tôi gọi cả nhà lại và tuyên bố muốn sang tên căn nhà này cho bạn gái: "Để sau này bà ấy đỡ phải lo lắng. Các con đă có gia đ́nh, không cần thiết giữ nhà của bố mẹ làm ǵ”. Tôi nghe mà suưt ngất.

(Ảnh minh họa: Depositphotos)
✕
Căn nhà này là nơi tôi và các anh chị em lớn lên, là tài sản chung duy nhất của bố mẹ, là nơi in bóng mẹ tôi bao năm. Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ tranh giành, nhưng không ngờ ông lại trao nó vào tay một phụ nữ mới quen vài tháng. Tôi hỏi: “Bố có chắc bà ấy đến với bố v́ t́nh cảm thật không, hay là v́ tài sản?”. Ông giận dữ: “Chúng mày nghi ngờ người ta chỉ v́ bố yêu lần nữa à? Ích kỷ, khinh người quá đáng".
Từ hôm đó, không khí trong nhà căng như dây đàn.
Tôi cố gắng t́m hiểu về người phụ nữ đó. Hóa ra, bà không hề nghèo khó hay đơn độc như những ǵ bố tôi tin tưởng. Bà từng hai lần lấy chồng, con cái đều định cư nước ngoài, chu cấp cho mẹ đều đặn. Vậy mà mỗi lần đến nhà tôi, bà đều cố tỏ ra vất vả, hay nói kiểu gợi ḷng thương: “Cụ may mắn có con cháu ở bên, chứ tôi lủi thủi một ḿnh, có ngày chết không ai biết”.
Tôi thấy rơ mục đích của bà ấy không phải dựa vào sự bảo bọc, giúp đỡ của bố tôi mà muốn chiếm nhà, muốn tấm sổ đỏ đứng tên ḿnh. C̣n bố tôi đắm ch́m vào t́nh muộn mà trở nên mê muội, dốc ḷng tin tưởng, muốn giao cả trái tim lẫn gia sản cho "trà xanh" U70 này.
Anh chị em chúng tôi cố thuyết phục, phân tích, thậm chí phải nêu dẫn chứng rất nhiều t́nh huống trên báo - những người già bị lừa t́nh, bị xúi chuyển nhượng nhà, sau đó bị đuổi ra đường. Bố tôi gạt phăng: “Chúng mày đang coi bố là lẩm cẩm à? Bố vẫn minh mẫn, vẫn kư được, vẫn đủ năng lực pháp lư. Đây là quyết định của bố!”.
Chúng tôi đành phải mời luật sư, t́m đến UBND phường, mong can thiệp. C̣n bà ấy tạm thời rút lui, có lẽ biết rằng vở kịch chưa thể hạ màn lúc này. Nhưng tôi biết, chỉ cần chúng tôi lơi lỏng, bà ta sẽ quay lại, tiếp tục thủ thỉ tâm t́nh, gieo thêm những ảo tưởng vào ḷng ông cụ khát khao được yêu lần nữa.
Có đêm, tôi nghe lén thấy bố tôi lẩm bẩm trong pḥng: “Cuộc đời này bố chỉ có mẹ con và bà ấy là hiểu bố”. Tim tôi đau thắt v́ ông đang sống trong một thế giới khác, nơi ông không c̣n tin con cháu, chỉ tin người phụ nữ mới đến mà ông nghĩ là t́nh cuối.
Một phần trong tôi hiểu rằng, con người dù ở tuổi nào vẫn cần t́nh cảm, sự sẻ chia, sự vỗ về. Đáng buồn là càng lớn tuổi, người ta càng yếu đuối, dễ trở thành con mồi của những kẻ biết cách đánh vào điểm yếu tâm lư. Giá như người phụ nữ đó thật ḷng yêu bố, tôi sẵn sàng mời bà về chung sống, phụng dưỡng như người thân. Nhưng bà ấy đến v́ tài sản, bà ấy lừa bố tôi, biến ông thành kẻ ngốc.
Hiện bố tôi rất giận các con v́ đà dùng quyền thừa kế một phần tài sản của mẹ để ngăn ông sang tên nhà cho người t́nh, thậm chí c̣n lôi cả chính quyền vào cuộc khiến ông mất mặt. Ngoài giận, ông c̣n buồn nhiều hơn v́ nghĩ chúng tôi ích kỷ, không hiểu cho ông, ngăn ông hưởng hạnh phúc.
Đang mù quáng v́ yêu, bố tôi không hiểu ḿnh sống cả đời tử tế nhưng lại có nguy cơ kết thúc cuộc đời trong sự dối lừa. Dù bố có oán trách, tôi cũng không thể để mặc ông thành con mồi của người phụ nữ kia. Tôi phải giữ bằng được ngôi nhà xưa của mẹ, chỉ mong ông sớm nhận ra bộ mặt thật của bà ấy trước khi mất mát, tổn thương quá nhiều.
VietBF@ sưu tập