Có hôm, vợ đang nấu cơm, chồng về cởi áo ném lung tung, vợ gắt lên một câu. Chồng lườm lại, hầm hầm vào nhà tắm. Bữa cơm hôm ấy chan đầy… im lặng! Thế mà ăn xong, vợ dọn mâm xong xuôi, chồng bưng ly nước vào, nói nhẹ một câu: “Lúc năy anh sai rồi…” — tự dưng nước mắt vợ rơi. Vợ chồng ấy mà, giận là thế, nhưng thương c̣n nhiều. Mỗi lần hờn dỗi, không phải v́ không yêu nữa, mà v́ quá mỏi mệt – mà chỉ muốn người kia hiểu, vỗ về. Vợ không cần chồng quá giỏi, chỉ cần chịu nghe. Chồng không cần vợ quá ngoan, chỉ cần đừng đẩy nhau ra xa khi chưa kịp hiểu nhau. Sống với nhau, không phải để thi xem ai đúng – mà để học cách nhường, cách chịu, cách nh́n nhau lúc yếu ḷng. Giận th́ giận đấy. Nhưng nửa đêm quay lưng, vẫn mong được người kia kéo chăn đắp hộ. Hạnh phúc không phải là không căi nhau. Mà là sau mỗi lần căi, ta vẫn thấy… thương nhau hơn một chút!
VietBF@sưu tập