“Mười người đàn ông ngoại t́nh th́ hết chín người không phải v́ chán vợ.. mà v́ ham vui."
Ừ th́… không ai đối xử tốt với họ như vợ đâu. Họ biết hết. Biết rất rơ luôn ấy. Biết ai thương họ nhất, biết ai ở cạnh họ những ngày trắng tay, biết ai là người lặng lẽ đứng sau lo từng bữa cơm, từng giấc ngủ, từng đứa con. Vậy mà… họ vẫn chọn sa chân.
Không phải v́ thiếu t́nh cảm. Mà v́ tham cảm giác mới. Tham cái thứ hồi hộp lúc vụng trộm. Tham cái cảm giác chinh phục không cần chịu trách nhiệm.
Nên đâu cần tiểu tam phải đẹp. Đẹp th́ chơi, xấu cũng xơi. Trẻ th́ khoái, mà già… th́ cũng tạm. Miễn là không phải vợ ḿnh, miễn là đủ để thấy ḿnh “c̣n phong độ”, c̣n “gai góc”.
Nghe buồn cười không? Nhưng đau cái là có thật.
Thế nên, phụ nữ đừng dại mà nh́n vào gương trách ḿnh chưa đủ hấp dẫn. Không phải do nhan sắc. Lỗi là ở nhân cách của người mà ḿnh đă chọn. Một người không đủ bản lĩnh để vượt qua cám dỗ, không đủ tử tế để trân trọng một người đă v́ ḿnh bỏ lỡ cả thanh xuân.
Có người từng nói, vợ là phong thủy của một người đàn ông.
Mà phong thủy bị phản bội th́ sự nghiệp cũng rối, tâm trí cũng lạc lối. Suốt ngày chỉ bận giấu giếm, lén lút, đấu đá trong chính ngôi nhà của ḿnh.. th́ c̣n đâu ra tinh thần để mà làm ăn?
Cuối cùng rồi sao?
Lúc vui th́ tiểu tam kề bên.
Lúc hoạn nạn lại ṃ về chỗ cũ.. nơi đă từng bị ḿnh xem thường nhất.
Nghe vậy, thấy… vừa buồn cười, vừa đáng thương không chứ!?.
VietBF@sưu tập