Mở cửa, tôi thấy một cô gái trẻ, ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhưng toát lên vẻ tự tin. Cô không ṿng vo, nói thẳng: “Chị là vợ anh Quân phải không? Em đến đây để nói với chị rằng… chị nên rời xa anh ấy.”
Tôi năm nay 34 tuổi, đă kết hôn được 8 năm và có một bé gái 6 tuổi. Cuộc hôn nhân của tôi, từ ngày cưới đến nay, không phải lúc nào cũng màu hồng nhưng tôi vẫn nghĩ ḿnh là người phụ nữ may mắn. Chồng tôi – anh Quân – là người đàn ông điềm đạm, chăm chỉ làm ăn, chưa từng để tôi phải lo lắng chuyện “bóng gió” bên ngoài. Thế nhưng, mọi thứ đă thay đổi chỉ trong một buổi chiều mưa tháng trước.
Hôm ấy, khi tôi đang nấu bữa tối, chuông cửa vang lên. Mở cửa, tôi thấy một cô gái trẻ, ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhưng toát lên vẻ tự tin. Cô không ṿng vo, nói thẳng:
“Chị là vợ anh Quân phải không? Em đến đây để nói với chị rằng… chị nên rời xa anh ấy.”
Tôi sững người. Chưa kịp phản ứng, cô ấy tiếp tục: “Em và anh Quân yêu nhau thật ḷng. Anh ấy đă nói với em, cuộc hôn nhân của anh chị chỉ c̣n là h́nh thức. Chị níu giữ cũng chỉ khiến cả ba người thêm mệt mỏi.”
Tôi cười nhạt, nghĩ đây là kiểu “tiểu tam” thích gây sốc để giành phần thắng. Nhưng điều làm tôi bối rối là cô ấy không hề tỏ ra thách thức hay khinh thường, mà nói bằng giọng rất b́nh tĩnh, thậm chí hơi buồn.
Tôi mời cô vào nhà, rót một ly nước, yêu cầu cô nói hết. Lúc đó, tôi mới biết câu chuyện phía sau. Cô tên Thảo, làm cùng công ty với chồng tôi. Hai người quen nhau khi cùng tham gia một dự án dài hạn. Ban đầu chỉ là công việc, nhưng dần dần Thảo trở thành chỗ dựa tinh thần cho anh – khi tôi bận rộn chăm con, lo toan gia đ́nh, ít để ư tới cảm xúc của chồng.
Thảo kể, chính anh Quân là người chủ động chia sẻ rằng anh thấy cuộc hôn nhân này “nguội lạnh”, rằng chúng tôi sống với nhau v́ trách nhiệm nhiều hơn là t́nh cảm. Thảo nói: “Em không muốn phá hoại gia đ́nh ai, nhưng em cũng không muốn ḿnh bị lừa dối. Em cần chị hiểu, để chị tự quyết định.”
Nghe đến đó, tim tôi thắt lại. Tôi không biết nên giận Thảo hay giận chồng ḿnh. Tôi chưa từng nghĩ, người đàn ông vẫn về nhà ăn cơm cùng vợ con mỗi tối, vẫn ân cần đưa con đi học mỗi sáng, lại đang tâm sự những điều ấy với một người đàn bà khác.
Sau khi Thảo rời đi, tôi ngồi lặng hàng giờ. Nhiều người sẽ nghĩ tôi nên lập tức làm ầm lên, t́m chồng hỏi tội. Nhưng tôi lại chọn im lặng. Tôi cần thời gian để nh́n lại 8 năm qua: bao lần tôi bỏ qua những cái ôm, những câu chuyện nhỏ v́ nghĩ “có ǵ đâu mà quan trọng”; bao lần anh muốn tâm sự, tôi lại bận ôm điện thoại hoặc dỗ con ngủ.
Tối hôm đó, khi chồng về, tôi vẫn dọn cơm như thường. Nhưng trong ḷng, tôi đă biết cuộc hôn nhân này đang đứng trước một ngă rẽ. Tôi không muốn ḿnh thành nạn nhân đáng thương, nhưng cũng không muốn biến nó thành một trận chiến tay ba đầy hận thù.
Những ngày sau, tôi bắt đầu nói chuyện với chồng nhiều hơn, thẳng thắn hỏi anh về mối quan hệ kia. Anh im lặng rất lâu rồi thừa nhận, nhưng cũng nói chưa hề vượt quá giới hạn thể xác. “Anh thấy ở cô ấy sự lắng nghe mà lâu rồi vợ chồng ḿnh không c̣n. Anh biết anh sai, nhưng anh cũng mệt mỏi.”
Chua chát thay, lư do khiến “tiểu tam” t́m đến tận nhà tôi không phải để thách thức, mà là v́ cả hai họ đều đang muốn tôi buông tay. Có lẽ với họ, tôi chỉ là người cuối cùng cần biết sự thật để dọn đường cho mối quan hệ mới.
Tôi chưa đưa ra quyết định. Nhưng tôi hiểu một điều: hôn nhân không chỉ đổ vỡ v́ ngoại t́nh, mà đôi khi c̣n chết dần v́ sự im lặng và thiếu quan tâm. Câu chuyện của tôi không chỉ là bài học về sự chung thủy, mà c̣n là lời nhắc nhở – đừng để người ngoài thay ḿnh lắng nghe người bạn đời.
VietBF@ sưu tập
|
|