Nhiều năm sau, chị Lư nghĩ đến các em, tự trách ḿnh sao năm ấy không về t́m em, lo cho các em mà lại chạy theo người ta như vậy.
Chị Đỗ Thị Lư (hiện 44 tuổi, ở huyện Đức Ḥa, tỉnh Long An) nhớ, năm chị lên 5 tuổi th́ bố qua đời. Lúc đó, chị c̣n có một đứa em tên Đỗ Văn Phúc (3 tuổi) và mẹ đang mang thai. Không lâu sau, mẹ chị sinh một bé trai, tên là Đỗ Văn Hậu.
Khi các con lớn, mẹ chị Lư rời quê hương, dẫn theo 3 đứa con vào vùng kinh tế mới. Bốn mẹ con sống ở nơi đất khách quê người xa lạ, không ai thân thích. Chị Lư không nhớ rơ quê quán, cũng như nơi mà chị và mẹ cùng các em đến là ở đâu.
Cuộc sống quá khó khăn, mẹ chị Lư cho con trai thứ 2 là Đỗ Văn Phúc đi làm con nuôi.

Chị Đỗ Thị Lư (tức Nguyễn Thị Ngọc Huệ), thất lạc gia đ́nh từ năm 12 tuổi.
Lên vùng kinh tế mới được một thời gian th́ mẹ chị Lư bị bệnh, được đưa lên Bệnh viện Đa khoa Bảo Lộc, Lâm Đồng để điều trị. Chị Lư cũng đi theo để chăm mẹ, năm ấy là năm 1991, chị 12 tuổi. Một hôm, có người phụ nữ tên B́nh, nằm cùng pḥng với mẹ chị Lư nói với chị rằng: “Lư ơi, mẹ con mất rồi”. Chị hoảng sợ quá mà bỏ chạy theo bà B́nh.
Người phụ nữ này đưa chị Lư về nhà ở gần chợ Bảo Lộc làm con nuôi, bế em. Chị theo gia đ́nh mẹ nuôi ra Bắc, vào Nam được 8 năm, không có giấy tờ hộ khẩu ǵ. Thấy mất hết t́nh cảm với mẹ nuôi, chị bỏ đi theo bạn, vào B́nh Chánh, TP.HCM làm công nhân, sau đó lưu lạc về làm công nhân may ở Đức Ḥa, Long An.
Chủ dăy nhà trọ nơi chị Lư ở thương chị tha hương nên nhận làm con nuôi. Bố mẹ nuôi cho chị vào hộ khẩu, làm lại giấy tờ và đặt cho chị cái tên là Nguyễn Thị Ngọc Huệ. Ông bà cũng lo gả chồng cho chị. Hiện chị Lư đă có gia đ́nh riêng, sống cùng chồng và hai con gái, cuộc sống cũng c̣n nhiều khó khăn.
31 năm sau phát hiện sự thật khác, đoàn tụ gia đ́nh
Chị Lư bộc bạch, đến khoảng năm 20 tuổi, chị mới bắt đầu nghĩ về các em. “Tôi tự trách bản thân sao lại dại dột như vậy. Em ḿnh mà ḿnh không thương, không quay về lo cho em, tự nhiên lại đi theo người ta. Để rồi giờ ḿnh mất hết gia đ́nh, ḍng họ. Lúc nhớ đến em tôi cũng muốn đi t́m em, nhưng không biết em ở nơi nào để t́m, cuộc sống cũng khó khăn nên không có điều kiện đi t́m nữa. Tôi mong được gặp em, để biết cảm giác có chị, có em là như thế nào. Tôi muốn nói một lời xin lỗi mà không biết em có hiểu, có tha thứ cho ḿnh không?”, chị Lư rơi nước mắt.
Nhờ chương tŕnh “Như chưa hề có cuộc chia ly”, chị Lư đă t́m được người thân, ruột thịt. Không chỉ có thế, chị c̣n biết được một sự thật khác hoàn toàn.
Năm ấy, mẹ con chị Lư đi kinh tế mới ở xă Gia Viễn, huyện Cát Tiên, tỉnh Lâm Đồng. Tuy nhiên, đây là vùng trũng, không trồng trọt được nên chỉ vài năm sau, những người từng đi kinh tế mới tới đây đều đă rời đi, gia đ́nh của chị Lư cũng vậy.
Hóa ra, mẹ của chị Lư vẫn c̣n sống. Hiện bà Nguyễn Thị Rích cùng con trai út là anh Đỗ Văn Hậu đang sống ở xă Phú Sơn, huyện Bù Đăng, tỉnh B́nh Phước. Người con trai thứ 2 của bà Rích là Đỗ Văn Phúc đi làm việc ở băi vàng, băi đá rồi biệt tích từ lâu không thấy trở về.
Bà Rích kể năm ấy, không thấy con gái đâu, bà tất tả đi t́m mà không được. Trong thâm tâm, bà luôn nghĩ có lẽ do con đói khổ quá, nghe người ta dỗ thế nào nên đi mất. Bao năm qua, bà vẫn thương nhớ con gái vô cùng, mỗi lần ra hái rau ḿ là lại nhớ đến con.
C̣n anh Hậu vẫn chưa quên người chị gái đă từng cầm tay hướng dẫn anh nắn nót viết từng chữ. Nhưng rồi chị đi bỗng dưng không thấy về. Hỏi anh có trách chị gái không? Anh trả lời: “Không, dù sao chị em cũng là khúc ruột trên, khúc ruột dưới mà”.
31 năm sau ngày xảy ra biến cố, cuối năm 2022, chị Lư đă trở về, mẹ gặp lại con, em gặp lại chị, mừng mừng tủi tủi trong những giọt nước mắt nghẹn ngào.
VietBF @ Sưu tầm