Hồi mới chiếm được miền Nam, thằng Út Thôi bị nhồi nhét nhiều từ chính trị quá mới, quá cao siêu hông hiểu nổi, cho nên nó cứ phải về hỏi ư kiến của chị Hai nó.
Một hôm Út Thôi hỏi là:
“Chị Hai ơi. Tiết lộ bí mật, xuyên tạc cách mạng là ǵ vậy chị?”
Chị Hai lo kiếm cơm gần hụt hơi nên cũng chả biết giải thích ra sao cho thỏa đáng? Chợt chị nghĩ đến chuyện anh hùng La văn Cầu mà chị mới đọc ở trong sách "Gương anh hùng giải phóng": Trong một lần đi “công đồn đả viện,” anh hùng La văn Cầu trúng đạn địch làm cánh tay trái bị thương lủng lẳng vướng víu khó chịu, nhưng v́ quá hăng say trong chiến đấu, nên anh Cầu cầm lưỡi lê cắt đứt phứt tay trái để dễ dàng cùng các đồng đội xung phong chiếm đồn địch.
Trong lễ ăn mừng chiến thắng tại phủ chủ tịch ở Hà-Nội. Bác Hồ tặng anh Cầu “Huy chương Anh hùng Kháng chiến Hạng hai.”
Hơi “bị” bức xúc anh Cầu hỏi bác:
“Thưa Bác. Cháu muốn được huy chương anh hùng hạng nhất th́ phải làm sao?”
Bác Hồ từ tốn trả lời:
“Phải mất cả hai tay cháu ạ!!!”
Mắt sáng lên như vừa t́m ra chân lư của những người Cộng Sản Việt Nam, anh Cầu chạy ngay xuống bếp (?) lấy dao phay chặt nốt cánh tay c̣n lại.
Cả hội trường xúc động nghẹn ngào, im phăng phắc, đến con muỗi bay qua cũng không thấy tiếng động, mắt Bác long lanh những ḍng lệ, ôm chầm lấy anh Cầu hôn xối xả.
Nghe xong chuyện kể, Út Thôi cảm động rơm rớm nước mắt; Nhưng chợt nó nghĩ ra một điểu, nó hỏi chi Hai:
“Vậy khi chặt cánh tay c̣n lại, anh Cầu cầm dao bằng tay nào hả chị?”
Chị nó vội dơ tay bịt ngay miệng nó lại và ghé vào tai nó nói thật nhỏ:
“Đấy là an ninh quốc gia, bí mật cách mạng. Em mà hỏi vớ vẩn là cả nhà ḿnh đi ṃ tôm ngay đấy em ạ!!! Nhớ chưa??”
Nó ngẩn người ra: “Th́ ra thế!”
Trần Văn Giang (st)