Danh ca Giao Linh đă chia sẻ lại câu chuyện sự nghiệp và cuộc đời ḿnh từ khi mới vào nghề tới giờ. Với mức lương ở Vietnam Airline ngày đó là 4600 đồng một tháng, nhưng mức lương này là trung trung, mà hợp đồng kư được lên tới 150 ngàn, một số tiền quá lớn với Danh ca Giao Linh.
Mỗi lần tôi gặp chị Khánh Ly hay chị Thanh Tuyền đều kêu là "chị Mai", cảm thấy ấm ḷng lắm
Nghệ sĩ chúng tôi ngày xưa rất thân thiết với nhau nên thường gọi tên tục của nhau v́ ai cũng có tên tục. Mỗi lần tôi gặp chị Khánh Ly hay chị Thanh Tuyền đều kêu là "chị Mai", cảm thấy ấm ḷng lắm.
Tên thật của tôi là Đỗ Thị Sinh, nên mấy nghệ sĩ thân thiết ngày xưa hay gọi tôi là Sinh. Nhiều người không biết nên cứ thắc mắc măi.
Hồi tôi c̣n nhỏ, ba tôi đặt tôi là Xin trong từ "xin ăn", một cái tên rất xấu để dễ nuôi. Đến lúc đi làm giấy khai sinh, người ta thấy con gái để tên đó ḱ quá nên đổi lại thành Sinh.
Ba tôi cầm giấy về mới nhận ra, nhưng v́ sửa đổi mất công nên quyết định giữ cái tên này, nghĩ rằng biết đâu đấy lại là định mệnh của tôi.
Nghệ danh Giao Linh có từ rất sớm, do một người bạn đặt cho tôi tại Đà Lạt. Người bạn đó khẳng định nếu cứ để nghệ danh này th́ kiểu ǵ cũng nổi tiếng.
Tôi bị ba cấm đi hát v́ coi là nghề xướng ca vô loài
Gốc của tôi là miền Bắc. Ba tôi vốn là người Hà Nam, nhưng vào Nam từ năm 12 tuổi. Hồi đó, ba tôi nghèo quá, lại không được ḷng người chị dâu nên mới xin đi theo một xe chở rau quả để vào Nam làm việc.
Vào Nam, ba tôi muốn đi làm đồn điền cho người Pháp nên mới đi học tiếng Pháp, rồi được cất nhắc lên làm ở ṭa lănh sự Pháp tại Đông Dương khi đó. Nhờ đó, tôi được sinh ra ngay trong khu của ṭa lănh sự và được thừa hưởng một chút văn hóa.
Mẹ tôi là gốc Quảng B́nh, nhưng từ hồi 8 tuổi cũng di dân vào Nam sống rồi đi làm cực khổ lắm, phải xuống ghe rửa khoai cho người ta rồi lấy đem đi bán.
Lấy ba tôi về, mẹ tôi đẻ tới 10 người con, phải đi bán chè nuôi từng đứa một. Sau này, mẹ tôi được một bà bán bánh cuốn người Bắc thương nên truyền nghề cho. Quán bánh cuốn của mẹ tôi nổi tiếng khắp Sài G̣n thời đó, từ thế hệ cô Thái Thanh đổ về trước, không ai là không biết.
Dù cực khổ như thế, nhưng mẹ tôi lại mê văn nghệ nên có lẽ tôi chịu ảnh hưởng từ bà. Ngay từ sớm, tôi đă tập tành đi hát.
Nhưng ba tôi lại là người Bắc kiểu cũ nên khó tính lắm. Tôi bị ba cấm đi hát v́ coi là nghề xướng ca vô loài. Mẹ tôi phải giấu ba cho tôi đi hát, rồi đi học nhạc các kiểu. Tôi được như ngày hôm nay là nhờ mẹ rất nhiều.
Mới vào nghề 3 tháng đă nổi tiếng, kư hợp đồng 150 ngàn, được tất cả báo chí lăng xê
Ngày đó, mẹ cho tôi đi học cổ nhạc ở một ông đờn. Tôi hát cổ nhạc không thua ǵ cô đào nào, nhưng trong đầu lại chỉ thích tân nhạc, nên một thời gian sau chuyển qua tân nhạc.
Lúc đó, tôi gặp được một người anh kết nghĩa là nhạc sĩ Ngọc An. Anh ấy thấy tôi hát hay nên dẫn tôi vào hăng hàng không Vietnam Airline v́ họ đang cần ca sĩ. Thế là tôi vào đó, buổi sáng làm ở pḥng tài chính, chiều đến mới đi tập nhạc.
Được vài tháng, tôi được mời tới đêm nhạc của hai chị Như Mai, Kim Hoàng (hai danh ca nổi tiếng thời bấy giờ), dưới danh nghĩa ca sĩ của Vietnam Airline. Tới đó, tôi được nhạc sĩ Thu Hồ để ư và mời tới nhà tập lại kĩ năng hát, rồi gửi tôi sang nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông để thu âm. Đó là cuộc gặp định mệnh của tôi.
Lần đầu gặp, thầy Nguyễn Văn Đông nghi ngờ tôi không hát được v́ yếu quá, dắt cái xe máy c̣n không nổi. Nhưng sau khi hát thử, thầy thấy được nên cho kư hợp đồng.
Tôi nhớ, lương của tôi ở Vietnam Airline ngày đó là 4600 đồng một tháng, ở mức trung trung, mà hợp đồng kư được lên tới 150 ngàn, một số tiền quá lớn với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thể kiếm được một khoản tiền lớn như thế cho gia đ́nh ḿnh nên kư độc quyền tận 3 năm liền.
Tôi phải thừa nhận không ai may mắn và được Tổ nghiệp đăi như ḿnh, mới vào hăng đĩa đi hát được 3 tháng là nổi tiếng. Tất cả các tờ báo thời bấy giờ đều muốn lăng xê cho tôi và nó tôi có đôi hia (đôi hài) 7 dặm. Một đêm hát pḥng trà, tôi chạy tới 4 chỗ.
Đó là công lao của thầy Nguyễn Văn Đông, tôi coi thầy như ân nhân của ḿnh. Giọng ca của tôi lúc đó c̣n non nớt lắm. Người nghe có thể thích hoặc không, nhưng thầy lăng xê tôi tối đa, người ta không muốn nghe cũng phải nghe.
Thầy c̣n dạy tôi tính khiêm nhường trong đời sống. Thầy sống rất mộc mạc, không phải v́ không có tiền mà muốn dành tiền giúp đỡ người khác.
Tuy vậy, tôi cũng vất vả lắm. Mỗi lần tập bài, tôi phải tập rất lâu. Bài Chiều mưa biên giới tôi tập đến 6 tháng mới xong. Thầy Nguyễn Văn Đông kỹ càng lắm, thầy muốn học tṛ phải hoàn hảo.
Thế rồi, thầy Nguyễn Văn Đông gửi tôi đi học vọng cổ. Hai năm trời tôi miệt mài học nhưng không vào đầu chút nào, tới mức thầy nghe xong c̣n hỏi: "Sao con lại hát như thế hả con?". Tôi đáp: "Cái ǵ con không thích th́ con không thể học được". Nghe xong, thầy bảo tôi đi về, không học nữa.
Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu sao ḿnh không thể hát được vọng cổ. Thanh Tuyền, rồi Phương Dung đều hát được, nhưng tôi không thể, cứ vào nhịp là bơi trong đó.
Nhờ lối đối xử với con chồng như vậy nên hậu vận của tôi rất tốt
Về chuyện gia đ́nh, vợ chồng tôi là duyên nợ của nhau. Tôi gặp chồng từ năm 17 tuổi, nhưng cả hai chỉ xem nhau như bạn bè. Đến năm 37 tuổi, tôi mới kết hôn với anh ấy. Khi đó, anh ấy đă trải qua ba đời vợ và có một bầy con. Trước đó, tôi từng có bạn trai nhưng chỉ duy nhất một lần làm hôn thú với anh ấy.
Tôi lấy chồng muộn v́ nặng về gia đ́nh. Gia đ́nh tôi khó khăn, đông em nên đ̣i hỏi một người chồng phải biết lo lắng cho gia đ́nh. May mắn thay, tôi gặp được chồng ḿnh là người biết thông cảm.
Khi kết hôn với chồng, tôi có nói: "Em không cấm cản anh lo cho gia đ́nh anh, nên xin anh cho em được lo cho gia đ́nh em. Ḿnh gặp nhau là muộn màng, anh bước thêm một bước nữa với em khi đă có một bầy con, nên em sẽ chăm lo con cái giúp anh".
Tôi mở ḷng với con chồng và giúp đỡ các con một cách đầy đủ. Nhờ lối đối xử với con chồng như vậy nên hậu vận của tôi rất tốt.