Trong ấu thơ vụng dại một thời, làm răng thiếu được mùi nồng cay của tô cơm hến dưới nhà hay dĩa ốc nóng đỏ mà cả tuần đ̣i mẹ cho bằng được. Mà hồi đó, với hồi nay, đều mê tơi hết cả.
Cái ốc ni” bị họ ṃ từ lâu đời rồi. Chắc phải từ cái thời mà tôi c̣n là con lăng quăng trong bụng mà mẹ kể là thèm ăn muốn chết. “Đoạn nớ ốc c̣n nhiều, chơ mô có khó t́m như chừ”. Nên tôi đoán hồi xưa, món ni chắc rẻ dữ lắm. Ốc Huế khác với ngoài Bắc hay trong Nam, ở đó họ chỉ luộc qua với sả, lá chanh, nên với ḿnh th́ lạt phẹt. Tôi không hẳn là chê, mà có lẽ là 22 năm, đă quen với cái mặn đậm đà, hít hà của Huế. Nhiều lúc nghĩ, người Huế ḿnh ít nói rứa chơ chan chứa quá chừng, thành ra cả nồi ốc cũng phải làm cho đậm. Ăn một lần là nhớ măi. Dù không phải v́ ngon, th́ cũng v́ cay.
Mẹ tôi là sinh ra ở miền Bắc, nhưng sống cả đời ở cái đất chứa chan này, nên đôi lần trong chuyến công tác ra Hà Nội mẹ ăn, tôi vẫn nghe bảo “mẹ thích cái đậm đậm ở nhà ḿnh hơn”. Mà cũng phải, nồi ốc bé tí hin mà trộn biết bao nhiêu ruốc, hành, ớt, mắm, sả, cứ đợi hắn sôi ùng ục lên, th́ không thấm, không mặn cũng khó. Lúc tới quán, lâu lâu tôi lại thấy mấy d́ mở vung, nheo mắt đảo đảo hoài, tôi cũng không chắc cái tên “ốc xào” lấy từ đâu, nhưng họa chăng là cái tương đương của hành động này với cách mệ ở nhà xào rau, xào thịt. Mệ đoạn dạy nấu ăn th́ tâm đắc lắm v́ “món chi cũng rứa, mần ri hắn mới thấm được”.

“Mạ Thúy” bên gánh ốc ban trưa
“Cái ốc ni” bị họ ṃ từ lâu đời rồi. Chắc phải từ cái thời mà tôi c̣n là con lăng quăng trong bụng mà mẹ kể là thèm ăn muốn chết. “Đoạn nớ ốc c̣n nhiều, chơ mô có khó t́m như chừ”. Nên tôi đoán hồi xưa, món ni chắc rẻ dữ lắm. Ốc Huế khác với ngoài Bắc hay trong Nam, ở đó họ chỉ luộc qua với sả, lá chanh, nên với ḿnh th́ lạt phẹt. Tôi không hẳn là chê, mà có lẽ là 22 năm, đă quen với cái mặn đậm đà, hít hà của Huế. Nhiều lúc nghĩ, người Huế ḿnh ít nói rứa chơ chan chứa quá chừng, thành ra cả nồi ốc cũng phải làm cho đậm. Ăn một lần là nhớ măi. Dù không phải v́ ngon, th́ cũng v́ cay.
Mẹ tôi là sinh ra ở miền Bắc, nhưng sống cả đời ở cái đất chứa chan này, nên đôi lần trong chuyến công tác ra Hà Nội mẹ ăn, tôi vẫn nghe bảo “mẹ thích cái đậm đậm ở nhà ḿnh hơn”. Mà cũng phải, nồi ốc bé tí hin mà trộn biết bao nhiêu ruốc, hành, ớt, mắm, sả, cứ đợi hắn sôi ùng ục lên, th́ không thấm, không mặn cũng khó. Lúc tới quán, lâu lâu tôi lại thấy mấy d́ mở vung, nheo mắt đảo đảo hoài, tôi cũng không chắc cái tên “ốc xào” lấy từ đâu, nhưng họa chăng là cái tương đương của hành động này với cách mệ ở nhà xào rau, xào thịt. Mệ đoạn dạy nấu ăn th́ tâm đắc lắm v́ “món chi cũng rứa, mần ri hắn mới thấm được”.
Ốc Huế có cái vị cay nồng mà Hà Nội, Sài G̣n măi không theo kịp
Huế nhỏ, quán ốc th́ quá chừng, cứ vài bước h́nh như lại có. Dù không phải là chuyên, nhưng cứ chỗ nào có bia, là dễ dàng có ốc. Ngặt nỗi, Huế quán nhậu nhiều nhan nhản, thành ra, ốc cũng đầy, dễ mà t́m kiếm. Nhưng nói cho phải, th́ mấy dân ăn uống vẫn thường t́m cho được mấy quan trứ danh. Nhiều lúc không chỉ để ăn của ngon, mà c̣n là nếm cái mùi đông đông, chật chật hay đợi đợi.
Nói đông nhất, th́ ốc Minh Nghĩa là trùm ṣ rồi. Từ hồi mới mở ra, chẳng hôm nào tôi thấy nó vắng. Dù có vài hôm lượng khách có ít hơn b́nh thường, nhưng cũng là mong ước của nhiều quán khác. Ốc Minh Nghĩa không phải chỉ ngon, mà c̣n nổi tiếng ở chén mắm ớt cay xè, và chút hơi chanh chảnh của mấy d́ phục vụ. Nhiều bận vào ăn, gọi muốn mệt, mà thấy mấy d́ cứ lướt ngang hoài, có khi c̣n được tặng vài cái liếc xéo kiểu “gọi chi mà gọi hoài rứa, đây nghe rồi điều không muốn trả lời thôi”. Mấy đứa bạn tôi chúa bực ḿnh với cái thái độ này, lúc nào ăn xong cũng hậm hực lần sau đi quán khác, nhưng rồi đâu cũng vào đấy, một tuần nghe chảnh cũng phải độ mấy lần. Rồi ốc cầu Vượt cũng nổi tiếng với dân đại học ghê lắm. Quán th́ nhỏ, lại tối mù nên bàn ghế đều kê ngoài sân hết cả. Khách vào ra cũng cực kỳ tấp nập, bàn này bàn kia toàn xanh, trắng, đỏ đồng phục của đủ mọi trường. Từ hồi ăn ở đây, tôi quên luôn cái gai bồ kết hay tăm nhân đạo, do thấy đứa nào cũng hút ốc rồi nhai rột rột. Nếu cần mẫn cạy, là thêm một bước tự làm ḿnh mất năng suất. Với lại ngoài bảng treo “ốc hút”, mà cứ ngồi dùng tăm, ngó cũng kỳ…
Ốc Huế có cái vị cay nồng mà Hà Nội, Sài G̣n măi không theo kịp
Huế nhỏ, quán ốc th́ quá chừng, cứ vài bước h́nh như lại có. Dù không phải là chuyên, nhưng cứ chỗ nào có bia, là dễ dàng có ốc. Ngặt nỗi, Huế quán nhậu nhiều nhan nhản, thành ra, ốc cũng đầy, dễ mà t́m kiếm. Nhưng nói cho phải, th́ mấy dân ăn uống vẫn thường t́m cho được mấy quan trứ danh. Nhiều lúc không chỉ để ăn của ngon, mà c̣n là nếm cái mùi đông đông, chật chật hay đợi đợi.
Nói đông nhất, th́ ốc Minh Nghĩa là trùm ṣ rồi. Từ hồi mới mở ra, chẳng hôm nào tôi thấy nó vắng. Dù có vài hôm lượng khách có ít hơn b́nh thường, nhưng cũng là mong ước của nhiều quán khác. Ốc Minh Nghĩa không phải chỉ ngon, mà c̣n nổi tiếng ở chén mắm ớt cay xè, và chút hơi chanh chảnh của mấy d́ phục vụ. Nhiều bận vào ăn, gọi muốn mệt, mà thấy mấy d́ cứ lướt ngang hoài, có khi c̣n được tặng vài cái liếc xéo kiểu “gọi chi mà gọi hoài rứa, đây nghe rồi điều không muốn trả lời thôi”. Mấy đứa bạn tôi chúa bực ḿnh với cái thái độ này, lúc nào ăn xong cũng hậm hực lần sau đi quán khác, nhưng rồi đâu cũng vào đấy, một tuần nghe chảnh cũng phải độ mấy lần. Rồi ốc cầu Vượt cũng nổi tiếng với dân đại học ghê lắm. Quán th́ nhỏ, lại tối mù nên bàn ghế đều kê ngoài sân hết cả. Khách vào ra cũng cực kỳ tấp nập, bàn này bàn kia toàn xanh, trắng, đỏ đồng phục của đủ mọi trường. Từ hồi ăn ở đây, tôi quên luôn cái gai bồ kết hay tăm nhân đạo, do thấy đứa nào cũng hút ốc rồi nhai rột rột. Nếu cần mẫn cạy, là thêm một bước tự làm ḿnh mất năng suất. Với lại ngoài bảng treo “ốc hút”, mà cứ ngồi dùng tăm, ngó cũng kỳ…
Ốc Huế có cái vị cay nồng mà Hà Nội, Sài G̣n măi không theo kịp
Ngồi quán chán chê, hội phê b́nh ẩm thực lủi quê, lại canh vỉa hè ăn ốc nhà, ốc chợ. Mấy gánh ốc gạo, ốc móng tay dù có lấp ló đằng xa, kiểu ǵ cũng bị bắt được. Mấy loại ốc này mắc hơn, chắc phải gấp đôi, gấp ba lần ốc bươu Minh Nghĩa, chúng cứ chu du trong quang gáng vàng nắng mà nghi ngút khói, rồi xột xạo trong lon sữa đong của mấy d́, mấy mẹ. Tụi trẻ này hay ăn ở gánh d́ Thúy, chỉ bán dạo trưa ở góc chợ xép bên thành. “Mạ Thúy” bán cũng được tầm hai chục năm rồi, nên hồi tôi hỏi công thức nấu ngon, mạ chỉ bảo đong theo tay, theo mắt. Thế là tôi chịu, suốt đời chỉ biết ăn, chứ thất nghiệp chắc không hành nghề bán ốc được.
Mạ Thúy hiền, hay cười như d́ Bồng cũng nấu ốc trên làng Thủy Biều. Tôi đă những tưởng trên đó chỉ bạt ngàn thanh trà, nhưng hồi lâu vẫn thấy trang mạng Foody review đủ kiểu ốc mụ Bồng nổi tiếng. Nhà d́ Bồng xa thiệt xa, lại ngoằn nghèo nhiều ngơ, khách ăn chắc chỉ quẩn quanh mấy người trong làng, nên thấy ai lạ lạ, là bà chủ vui ghê lắm. Chiều nay ghé lại, d́ c̣n vui vẻ tạo dáng để khách chụp vài kiểu ảnh, rồi niềm nở “tặng” luôn một trái mít vàng.
Ăn trên làng, và ăn ngoài chợ, dù cho hơi chật nhưng thấy ḿnh thượng đế quá chừng.
Hồi c̣n để heo 10 ngh́n, tôi đă biết rủ tụi hàng xóm ḥ nhau đi hút ốc, cái ốc thân quen đến tận trong ḷng dù giờ đường đi có xa, các cuộc hẹn bạn bè cũng dần ít lại. Ốc từ đó đến nay, dù có tăng 5-10 ngh́n th́ vẫn là mùi cũ, cái vị cay nồng mà Hà Nội, Sài G̣n măi không theo kịp.
Huế của tôi, tự nhiên văng vẳng tiếng xột xoạt đảo đều tay, cái nguưt mắt và bàn tay đong muối của một vài người…