Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài G̣n, nhưng mỗi khi được hỏi về vùng miền, tôi luôn trả lời: “Em người miền Trung”.
Thế nhưng, nếu gặp người đồng hương vồn vă: “Miền Trung hả, khúc nào?” là tôi lúng búng như gà mắc tóc. Khúc nào ư? Tôi nghe ba má kể nhiều về miền quê, kỷ niệm ở miền Trung lắm, tôi biết nhận ḿnh thuộc khúc nào? Tôi bèn khoác lác: “Nguyên khúc ruột miền Trung là quê em hết”.
Chẳng phải sao khi c̣n bé, cứ mỗi mùa hè là tôi lên tàu Thống Nhất ra Nha Trang, ở nhà bà nội và bác ruột. Nha Trang th́ khỏi nói, được tắm biển, ăn chè bơ dầm, chè hột đác, nem nướng, nem chua. Nhưng tôi biết Nha Trang không phải là nơi ba má và các bác được sinh ra, bởi v́ sau một tuần ở Nha Trang, tôi lại lên xe ra Tuy Ḥa. Đường từ Nha Trang ra Tuy Ḥa qua đèo Cả quanh co. Người Nha Trang đă hiền, người Tuy Ḥa c̣n hiền hơn. Tôi rất thích nghe chị em họ của ḿnh kêu “ông be, bà mé” (ba má). Chị họ tôi c̣n chỉ cho tôi nói giọng Tuy Ḥa: “Ăn trái khớ, uống ly cà phơ” (Ăn trái khế, uống ly cà phê). Sau này, hễ gặp người Tuy Ḥa trong Sài G̣n, tôi nói câu này ra th́ lập tức chúng tôi trở nên thân nhau một cách nhanh chóng. Biển Tuy Ḥa cũng đẹp như biển Nha Trang và vắng hơn. H́nh như càng ra xa thức ăn càng đậm đà hơn. Tôi được dẫn đi ăn món thịt nướng đến giờ vẫn không quên vị nước chấm sền sệt. Nhưng Tuy Ḥa vẫn chưa phải là nơi chôn nhau cắt rốn của ba má tôi, bởi v́ sau đó, tôi lại lên xe để ra chợ Huyện, gần Sông Cầu để thăm ngoại. Nhà ngoại kế bên chợ, đối diện Trường Xuân Lộc, nói vậy để dễ nhớ và dặn mấy anh lơ xe cho xuống. Chợ Huyện so với chợ ở Sài G̣n tất nhiên là rất khác nhưng rất dễ thương. Nghe giọng Sài G̣n là ai cũng quay lại nh́n: “Cháu bà Bốn hả, để bà cho thêm ốc mít” đó là lúc tôi xách chén đi mua ốc về lể. Mấy đứa em họ tranh nhau chỉ cho tôi nào là ốc mút, ốc mít, ốc gạo... Rồi chị em lại rủ nhau ra tắm biển, đi men theo các tảng đá trơ ra sau khi thủy triều rút.
Vậy mà đă hết đâu, sau này nhà tôi c̣n đón rất nhiều vị khách từ Quy Nhơn, B́nh Định, Quảng Ngăi vào Sài G̣n chơi. Họ đều là những người họ hàng không gần th́ xa. Họ mang vào những món quà quê như đường phổi, đường phèn Quảng Ngăi, bánh tổ Quy Nhơn, bánh tráng, mắm ruốc B́nh Định.
Một trong những lư do tôi nhận cả khúc ruột miền Trung là quê ḿnh cũng v́ ba má tôi có quá nhiều kỷ niệm và đă mang chúng vào kư ức tuổi thơ của chúng tôi bằng những bài hát. Chiếc cassette nhà tôi hồi đó tua đi tua lại bài Nắng chiều của Lê Trọng Nguyên. Những câu chuyện kể lúc ba tôi đi học ở Quy Nhơn, những địa danh như chợ Bồng Sơn, biển Đại Lănh, băi Điện dù chưa một lần đặt chân đến nhưng tôi có cảm giác như chúng thân quen và in sâu vào kư ức của ḿnh bằng cách nào đó. C̣n nữa, tôi đọc rất nhiều sách văn học Việt Nam, nhưng đặc biệt thích và t́m đọc cho bằng hết các tác phẩm của nhà văn Vơ Hồng. Lúc ông c̣n sống, tôi c̣n đánh bạo điện thoại ra Nha Trang để hỏi thăm và được ông tiếp chuyện rất niềm nở khi tôi tự nhận ḿnh là một người con miền Trung.
Tôi rất ít khi mua vé số, nhưng có lần đang ngồi uống nước với bạn bè, có người phụ nữ cất giọng mời mua, tôi vội hỏi, chị người Tuy Ḥa phải không, và rút tiền mua ngay vài tấm giúp chị, làm mấy người bạn đi cùng trêu ghẹo thấy người miền Trung là nhận vơ làm họ hàng.
Một chiều lang thang trên phố London, tôi bắt gặp h́nh ảnh vô cùng quen thuộc. Trong một tiệm tạp hóa lớn mang tên Lại Lợi, một người phụ nữ ngồi trên chiếc đ̣n thấp đang lặt rau. Cạnh chị là một bà cụ ngồi trên tấm phản nh́n con cháu buôn bán cùng một con mèo nhỏ màu trắng mắt lim dim. Anh chồng đang khuân vác bày biện hàng hóa phía trước. Nghe anh chị nói chuyện với nhau, tôi đường đột bước vào hỏi ngay: “Anh chị người miền Trung hả?”.
Anh vồn vă trả lời: “Đúng rồi, em ở khúc nào?”. “Dạ, ngoại em ở chợ Huyện, gần Sông Cầu”. Hỏi thêm mới biết, nhà anh chị gần nhà ngoại tôi. Ôi, cái giọng Sông Cầu, xa bao năm mà tôi vẫn không bao giờ quên được, chỉ cần nghe cất tiếng là biết ngay. Sau này, mỗi khi nhớ nhà, tôi lại đi hai chặng xe lửa để đến tiệm tạp hóa của anh chị để nghe cái giọng miền Trung “trọ trẹ” ấy. Ôi khúc ruột thân thương nơi xứ lạ của tôi.
|
|