Con gái đi học về phụng phịu bảo: Con đi học bị bạn chọc là giọng nói kỳ kỳ. Tôi hỏi lại: Kỳ sao con? Bé kể bạn ghẹo con nói sai chính tả “ngồi” nói là “ngầu”, “ổi” kêu là “ẩu”, “nội” kêu là “nậu”. Tôi cười nghĩ “lịch sử lặp lại”.

Ghềnh Ráng Tiên Sa, Quy Nhơn, B́nh Định
Hồi đó tôi cũng như con không h́nh dung ra giọng nói ḿnh khác biệt v́ suốt những năm tiểu học, tôi học trường làng có những người bạn trong xóm cùng giọng nói cho đến khi chuyển ra trường huyện cách nhà gần năm cây số. Bên cạnh những bỡ ngỡ trường mới, bạn bè mới c̣n có sự ngượng ngùng mắc cỡ v́ tụi bạn ghẹo mỗi khi tôi đi ngang: “Bà nậu ngầu đi con lấy ẩu cho bà nậu ăn...”.
Tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt giọng nói của bản thân ḿnh, xóm làng ḿnh. Lạ quá, cùng một huyện ở Tây Ninh mà xă nơi ḿnh ở lại có những từ phát âm khác các vùng lân cận. Chiều đó về nhà tôi thủ thỉ cùng nội. Nội kể hồi xưa lắm rồi, lúc đó nội c̣n chưa ra đời, thời đó ông cố con c̣n nhỏ xíu, ông bà sơ của con cùng người làng chạy giặc vào đây. Gia tài không có ǵ mà nếu có cũng đâu kịp đem theo ǵ. Đ̣n gánh trên vai một đầu là lương thực, thực phẩm để ăn qua ngày, một đầu là những đứa trẻ đặt trong thúng nhắm phương Nam mà đi. Hết đi đường bộ rồi đi đường sông. Vào đến đất Gia Định xưa rồi lại xuống Tân An ngược ḍng sông Quang Hóa (tên của Vàm Cỏ Đông thời khai khẩn đất) về phía thượng nguồn. Đi rồi dừng, dừng rồi lại đi như những đoàn người du mục cho đến một hôm đoàn người dừng lại bên một triền sông thấy đất đai trù phú vậy là quyết định ở lại lập làng chọn làm quê mới.
“Quê ḿnh ở đâu nậu”, tôi hỏi. “Ở xa lắm con ơi! Nậu cũng chưa từng được về, cố hương nậu chỉ biết qua lời ông cố kể, ông cố lại nghe ông sơ kể, rầu giờ nậu kể con nghe”. Quê ḿnh ở B́nh Định. Một vùng đất có biển, có đầm, có núi non trùng điệp... Nội cũng nghe kể vậy thôi. C̣n từ nhỏ tới giờ nội chưa đi đâu ra khỏi vùng đất này.
Tôi nhớ ḿnh đă nh́n vào bản đồ Việt Nam treo trên tường thư viện trường hồi đó, mừng rỡ reo lên khi thấy một chấm đen sát ngoài mé biển tên B́nh Định. Phải rồi bà nội nói B́nh Định có biển, không như Tây Ninh chỉ có sông, hồ muốn ra biển phải ngồi xe đi gần hai trăm cây số. Rồi tôi mơ có ngày sẽ về lại xứ sở dẫu bà nội nói là chẳng c̣n ai thân thích ngoài đó.
Tôi vào đại học, phát hiện giọng nói ḿnh có phần giống những bạn đến từ B́nh Định, Phú Yên mà người ta hay gọi “xứ nẫu”. Giống những âm “ôi” thành “âu”, những từ quen thuộc như “cá tràu” thay v́ “cá lóc” hay dùng trong phương ngữ Nam bộ nhưng âm sắc cũng đă khác nhiều. Giữa Sài G̣n hoa lệ, tôi thấy giọng ḿnh quê quê, tôi đă cố bẻ đi để giọng tôi trở nên quen thuộc như giọng bao người miền Đông Nam bộ. Rồi có đợt về thăm nhà khi tôi tṛ chuyện bằng âm sắc khác, nội tinh ư nhận ra. Nội trách:“Con nói ǵ kỳ vậy”. Tôi ngượng ngùng chỉnh lại giọng quen thuộc của xóm làng ḿnh. Chỉ khi nói đúng giọng quen thuộc từ những ngày bập bẹ những tiếng nói đầu tiên, tôi mới thấy ḿnh thật sự thuộc về làng mạc đó, cộng đồng dân cư đó. Giọng nói đặc trưng đó cũng là dấu hiệu để người trong huyện, trong tỉnh nơi tôi sinh ra và lớn lên nhận ra: À! Anh/chị đến từ G̣ Chùa/Phước Trạch phải không? Nghe giọng là nhận ra liền.
Rồi tôi lập gia đ́nh, con gái lớn lên lại theo giọng ba mà gọi bà nậu, trái ẩu, và trả lời mỗi khi được hỏi con học bài chưa, rằng là con học bài rầu... Tôi kể cho con gái nghe những câu chuyện của ngày xa xưa từ thời ông sơ rời làng quê vào đây sinh sống. Kỷ vật mang theo chẳng có ǵ mà nếu có theo ḍng thời gian đầy biến động chắc cũng không c̣n tồn tại. Thứ duy nhất c̣n giữ lại từ thời ông bà truyền qua nhiều đời chính là giọng con đang nói. Con hăy giữ lấy nó để người xung quanh biết con đến từ đâu, gốc gác nguồn cội thế nào.
Rồi tôi chỉ vào chấm đen trên bản đồ nơi khúc ruột miền Trung nghiêng về mé biển: Đây, B́nh Định quê ḿnh! Một ngày nào đó ba con ḿnh sẽ đi đến đó, thăm biển, thăm đầm, thăm núi, ăn những món ăn quê hương mà ông bà ḿnh lâu ngày vào đây dần mai một, để con nghe giọng người quê ḿnh c̣n nguyên bản mà thương hơn giọng nói ông bà để lại đă phai lạt ít nhiều dù các thế hệ ở vùng quê mới đă hết ḷng nâng niu ǵn giữ nó.
TIN LIÊN QUAN