Đẻ xong, tôi được chuyển về pḥng sau sinh. Cùng pḥng, và ngay cạnh giường tôi, là một chị người gầy như con hạc, nhưng lúc chị vạch áo cho con bú th́ tôi phải kinh ngạc: tuy chảy sệ nhưng ngực chị cực bự, sữa nhiều ứ ự, trong khi tôi cực béo th́ ngực lại bé tí tẹo, và sữa th́ nặn măi chả thấy giọt nào. Tôi bắt quen để học hỏi kinh nghiệm th́ chị cười, bảo: “Ngạn ngữ phương Tây có câu: ‘Người to chưa chắc vú to. Vú to chưa chắc đă cho sữa nhiều’. Muốn sinh con xong có sữa nhiều th́ lúc mang bầu phải tích cực nhờ chồng dùng tay mát-xa vú kết hợp dùng mồm bú để thông tia sữa. Trong lúc chồng bú, em phải cố gắng mở mắt để quan sát và nhắc nhở chồng chỉ được dùng lực từ môi và ṿm miệng, tuyệt đối không dùng lưỡi v́ lưỡi sẽ chặn mất đường thông của sữa”.
“Nhưng lúc em mang bầu th́ chồng em đi công tác suốt.” – tôi đáp, và chị vẫn dứt khoát: “Chồng đi công tác th́ nhờ mấy anh hàng xóm. Cứ nói là v́ sức khỏe dinh dưỡng của trẻ nhỏ, chẳng có anh hàng xóm nào nhẫn tâm từ chối đâu. Nhưng nhớ tránh mấy anh nghiện rượu với thuốc lá ra, nếu để mấy anh ấy bú th́ nguy cơ sau này trẻ nghiện rượu và thuốc giống mấy anh ấy là rất cao”.
Tôi gật gật đầu, ra điều đang rất tiếp thu, dù là mặt có hơi nhăn lại do vết rạch ở dưới vừa hết thuốc tê đang buốt nhói. Tôi đẻ thường, nhưng để cho con dễ ra, bác sĩ vẫn rạch một đường khoảng ba bốn phân, và hầu như ai cũng bị rạch vậy: Đó là lư do mà tới mấy ngày sau, các bà đẻ vẫn rất đau, đi lại khó khăn. Nhưng tôi để ư th́ thấy chị chả có vẻ đau đớn ǵ cả. Tôi hỏi th́ chị giọng tự hào, bảo: “Ai bé mới phải rạch thôi, chứ của chị, bác sĩ khen lắm, bác sĩ nói: dù có sinh đôi, hai đứa chui ra cùng lúc cũng vẫn thoải mái”.
Rồi chị lại hỏi tôi: “Em khâu thẩm mỹ hay khâu thường?”. Tôi lắc đầu không hiểu, chị giảng giải: “Rạch xong rồi th́ sẽ phải khâu lại. Nếu khâu thường, sau này vết khâu sẽ méo mó, nham nhở, gặp phải ông chồng quang minh chính đại, thích hành động dưới ánh sáng, th́ sẽ rất dở. Lần sau, em nên nhờ bác sĩ khâu thẩm mỹ cho, vết khâu sẽ rất sang, se khít, hồng hào, có điều kiện th́ thêm tiền vá luôn màng trinh nữa, đảm bảo sẽ ngon không kém ǵ gái mười sáu. Phụ nữ ḿnh đẻ xong người xấu, mặt xấu, ngực bụng tay chân cũng xấu hết rồi, phải cố lấy một chỗ đẹp bù lại cho đỡ tủi em ạ!”.
Tôi hỏi sao chồng chị không vào viện chăm hai mẹ con, chị cười, đáp: “Lúc chị đi đẻ th́ lăo đang đi nhậu. Giờ, chắc lăo vẫn chưa tỉnh để biết là vợ ḿnh đă đẻ”. Chị lại kể là hồi sinh đứa đầu ḷng, lăo cũng có vào chăm. Gọi là chăm nhưng chủ yếu là lăo lượn ṿng ṿng, thấy pḥng nào có gái xinh là lăo đứng ŕnh chờ xem nó cho con bú. B́nh thường chả sao mà đúng hôm vào viện chăm vợ th́ lăo lại kêu đau mắt xong đeo cái kính đen che hết nửa mặt, về sau chị mới biết lăo giả vờ vậy để lấy cớ đeo kính đen cho tiện bề tia gái. Ở nhà, lăo đặt lưng xuống là ngủ như lợn, thế mà cái đêm ở viện chăm vợ, lăo cứ chợp mắt được tí là lại gặp ác mộng hét toáng lên làm trẻ con cả pḥng giật ḿnh khóc theo. Chị thấy phiền mọi người quá nên bảo lăo về nhà mà ngủ cho yên. Tất nhiên, về sau chị cũng mới biết: đó cũng là cái cớ để lăo khỏi phải ở lại viện chăm vợ con cả đêm…
Chị dừng lại một lúc rồi lại cất giọng nghèn nghẹn kể tiếp: “Hồi ấy, pḥng sau sinh rất đông người mà ổ điện lại ít, lăo chồng chị phải ra cắm nhờ sạc điện thoại ở quán trà đá của con bé ngoài đầu cổng. Con bé ấy chồng chết đă lâu, nó như ngọn thài lài, c̣n lăo chồng chị th́ như cứt chó, gặp phát là quyện nhau như diều quyện gió. Sạc điện thoại được vài lần xong th́ chồng chị và nó chính thức chuyển qua sạc nhau luôn. Chồng chị theo nó mà bỏ bê vợ con. Được một thời gian th́ chồng chị bị nổ củ sạc do sạc quá tải. Con bé ấy kiếm ngay được cái sạc mới và hất luôn chồng chị ra đường”.
“Rồi sao nữa ạ?” – nghe tôi hỏi, chị cười mà thở dài: “C̣n sao nữa em! Giọt tinh trùng cuối cùng bao giờ chả dính vào đũng quần sịp. Đàn ông gái gú lung tung rồi cuối cùng cũng lại ṃ về với vợ. Chị thương hại, vẫn cho lăo ấy về, dù biết là sạc của lăo coi như hỏng rồi, cũng cố chạy chữa nhưng không ăn thua, thỉnh thoảng lôi ra cắm tí cho vui thôi chứ chập chờn lắm, lên rất chậm”.
Vừa kể chị vừa thoăn thoắt đi lấy nước rửa đít, thay bỉm cho con, trong khi tôi và các bà đẻ khác th́ nhăn nhó, xoay người phải cần chồng đỡ, ngồi dậy phải gọi chồng d́u. Chị là người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh nhất trong đời tôi từng gặp…
Lúc ra viện, chồng tôi tay bế con, tay d́u vợ – v́ tôi vẫn c̣n hơi đau. Lúc qua quầy thanh toán viện phí nơi có rất nhiều những ông chồng đứng xếp hàng chờ nộp tiền để làm thủ tục đưa vợ về nhà – tôi lại gặp chị: một ḿnh chị là đàn bà, chen chúc trong đám đàn ông nhốn nháo…
Thấy vợ chồng tôi, chị nhoẻn cười thay lời tạm biệt rồi vội vàng quay đi hướng khác. Ánh mắt chị khi ấy rất lạ, nó là ánh mắt của một người đàn bà đang chơi vơi sau những tháng ngày gắng gượng. Và cũng lúc đó tôi mới hiểu: sự mạnh mẽ chị khoác lên ḿnh thường ngày ấy chẳng phải là vốn có hay bản năng, mà v́ cuộc đời khiến chị phải thành như thế!
Sắp mùng 8.3, ngoài đường đă thấy loáng thoáng những anh chàng tay quà tay hoa, xôn xao hối hả. Tôi lại nhớ tới chuyện chị kể hôm qua, rằng: “Chồng chị cầu hôn chị vào đúng hôm mùng 8.3: ấy là cái hôm chị trang điểm kiêu sa, diện chiếc váy bó sát làm tôn lên vóc dáng ngọc ngà. Giá chị đừng vội vàng gật đầu hôm ấy mà cứ đợi đến ngày chị đẻ, ngày mà chẳng c̣n nữa cái vóc dáng ngọc ngà, ngày mà ngực đă chảy xuống đến rốn, c̣n rốn chảy xuống đến bẹn, ngày mà ṿng một, ṿng hai, ṿng ba ḥa vào làm một thành mớ bèo nhèo, th́ có lẽ chồng chị sẽ chẳng yêu và chẳng ngỏ lời. Nếu vậy th́ đời chị sẽ chẳng khổ, chẳng phải chen lấn đứng đây – tại quầy thanh toán của bệnh viện phụ sản này – mà làm thủ tục ra viện cho chính ḿnh”.
VietBF@sưu tập