Tôi yêu chồng hết mực, tới nỗi "nghiện" anh hơn bất kỳ thứ ǵ khác trên cuộc đời này. Chẳng phải bởi anh quá xuất sắc hay tài giỏi, chỉ đơn giản chồng tôi luôn khiến tôi có cảm giác an tâm. Tôi tin rằng anh sẽ không bao giờ lừa dối ḿnh, chạy bỏ theo người phụ nữ khác hay toan tính một thứ ǵ đó.
Chính bởi t́nh yêu nồng cháy như vậy mà tôi từng chần chừ không tính tới chuyện kết hôn. Có lẽ người ta nói hôn nhân là nấm mồ của t́nh cảm quả chẳng sai đâu. Vậy nên thà là cứ yêu nhau như bao năm tháng qua, c̣n hơn lấy nhau về và nảy sinh nhiều tranh căi, mâu thuẫn.
Tôi đă yêu người chồng này 4 năm trời, khi bước sang năm thứ 5 th́ anh đề nghị cưới v́ cảm thấy hai bên cũng đă chín chắn. Vả lại, tuổi xuân của phụ nữ cũng chỉ có hạn, chồng sợ tôi gặp nhiều khó khăn chuyện sinh nở.
Lấy anh tới nay đă được 6 tháng, tôi vẫn đang lâng lâng trong biết bao cung bậc cảm xúc. Nhưng dạo này, chồng cứ hỏi tôi đă có "dấu hiệu" ǵ của việc mang thai hay chưa, đôi lúc làm tôi cảm thấy khá cụt hứng. Hai người hạnh phúc như vậy, chưa sẵn sàng chào đón một đứa trẻ đâu!
Ngày ngày vợ chồng tôi đi làm, tối về nấu cơm, ăn xong ngồi xem phim, và lại ôm nhau ngủ. Cuối tuần anh sẽ đèo tôi đi khắp phố phường, chụp ảnh, trải nghiệm nhiều quán xá như thời c̣n yêu nhau. Chuyện "giường chiếu" của chúng tôi rất ổn định, thăng hoa, nhưng bản thân tôi cũng không hiểu v́ sao chưa có tin vui. Mà tôi th́ mặc kệ, trước sau ǵ cũng có, hà cớ phải vội vă làm chi?
Cho tới đêm hôm thứ 3 vừa rồi...
Vợ chồng tôi có ân ái vào ban đêm, khi đó cả hai cực "sung sức" và tràn đầy khí thế. Tôi kể ra thế này mong mọi người đừng "ném đá" rằng tôi với chồng bệnh hoạn, thực sự th́ khi "mây mưa", chúng tôi làm rất mạnh bạo. Tay tôi bấu vào mép đệm giường, chặt tới nỗi làm xô lệch chiếc đệm.
Bỗng một mẩu giấy vón cục ḷi ra, nhưng v́ đang "cao hứng" nên tôi chẳng mảy may quan tâm. Mấu giấy được gấp lại nhỏ, rơi xuống sàn. Lát sau, khi đă xong xuôi mọi thứ, tôi bước xuống nền nhà, nhưng v́ không bật điện nên vô t́nh dẫm chân phải cục giấy đó. Tôi c̣n ngỡ bàn chân đă đâm phải thứ ǵ đó sắc nhọn.
Chỉ tới lúc bật điện lên, tôi giở cái cục giấy ấy th́ ngỡ ngàng v́ nó là một tờ lịch. Chắc có thể khi không để ư, nó bị lọt vào giường chăng? Tuy nhiên, điều sốc óc là tuy tờ lịch đă bị nhàu nát, không nh́n rơ nữa nhưng tôi liếc mắt qua thấy ngày ghi ở đó là từ năm 2010? Rơ ràng lúc ấy tôi và chồng chưa quen nhau, thậm chí chồng tôi mới c̣n đang học Đại học cơ mà?
Tôi đem nó đưa cho chồng xem, đồng thời bắt anh phải khai thực sự về nguồn gốc chiếc giường mà vợ chồng tôi đang nằm. Trước đây, chồng tôi nói pḥng ngủ của cả hai hăy để anh tự chuẩn bị và sẽ tạo bất ngờ. Do đó, tôi chẳng suy nghĩ ǵ mà chỉ chờ đón mọi thứ như một món quà.
Chồng tôi đă khai sự thật, v́ muốn cuộc hôn nhân này hạnh phúc như bố mẹ anh cũng như tiết kiệm chi phí sinh hoạt nên anh ấy đă chọn chiếc giường ngủ cũ của bố mẹ để làm giường ngủ của cả hai vợ chồng. Nghe xong, tôi giận nổ đom đóm mắt. Làm sao tôi có thể chấp nhận một chuyện phi lư và vô cùng cay đắng đến như vậy cơ chứ?
Thêm nữa, chả nhẽ chồng tôi bủn xỉn tới mức ấy sao? Tôi quả thực quá sai lầm khi tin anh hoàn toàn, không kiểm tra lại chiếc giường là mới hay cũ nữa... Nếu chỉ nh́n bằng mắt thường, đúng là không thấy ǵ đáng nghi cả, v́ chồng tôi cũng khai rằng tự mua véc ni về sơn lại như mới.
Tôi giận chồng tới mức tủi thân, khóc ướt gối cả đêm hôm ấy. Anh có c̣n coi tôi là vợ, là người con gái đặc biệt nhất trong đời anh nữa không? Vậy tại sao chỉ một chiếc giường cưới mới mà anh cũng không sắm được? Có lẽ thời gian tới, tôi phải kiểm tra lại toàn bộ pḥng ngủ này, để xem chồng c̣n dùng đồ ǵ cũ không. Nếu có, tôi nhất quyết vứt đi!
VietBF@sưu tập