- Những ngày nắng chang chang như đổ lửa vừa được cơn mưa mùa hạ tưới mát. Đó là cơn mưa đầu hạ thổn thức dội vào ḍng thời gian từng mong manh hạt nước. Người ta vẫn thường bảo mùa hạ đỏng đảnh, tính nết thất thường như cô gái tuổi mới lớn với ánh nắng vàng và gió cứ rong chơi, trải dài trên từng cành hoa phượng đỏ, đồng ruộng, xóm làng, rồi thi thoảng lại mang đến cơn mưa bất chợt như đang dỗi hờn. Vừa mới nắng đó thôi, lại có thể mưa ngay được!
Mưa mùa hạ vội đến rồi vội đi đôi khi để lại trong tâm hồn nhiều người những cảm xúc không thể gọi tên. Mưa giúp tôi trở về những ngày c̣n thơ bé, trở về tuổi thơ dữ dội với thau chậu cùng anh chị tắm mưa mà không sợ bị ốm. Hồi nhỏ, mẹ tôi vẫn thường hay dặn mỗi lúc đang nắng to nếu trời chuyển mưa, nhất định không được ra tắm, bởi sẽ có “hơi đất” bốc lên và sấm sét nguy hiểm… Ấy vậy mà, những hôm mẹ đi làm chưa về, khi nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, trên những tàu lá chuối tôi và chị lại reo ḥ mừng rỡ, chạy ù ra ngay ngoài sân, chẳng c̣n nhớ ǵ đến những dặn ḍ của mẹ. Tôi và chị vừa nhảy vừa reo ḥ như vớ được cơn mưa vàng mưa bạc, ngẩng mặt lên trời và đắm ḿnh trong hạt mưa dịu ngọt. Tắm mưa chán chê, chị em tôi lại đứng nép trên hiên nhà, x̣e tay ra hứng những hạt nước mưa rơi trên mái xuống, cảm nhận giọt nước mát dịu rồi cùng ngắm những hạt mưa li ti đang nhảy múa trên sân. C̣n tôi thi thoảng lại nhắm mắt lại để hít hà mùi đất ẩm hăng nồng…
Hôm nay ngắm mưa hạ, tôi không c̣n được hồn nhiên thả ḿnh dưới cơn mưa nữa, chỉ dám đưa tay ra ngoài khung ô cửa sổ, cảm nhận từng giọt mưa, muốn hứng lại, gom nhặt thật đầy những kỷ niệm đă trôi về quá văng. Mùa hạ rồi sẽ lại có những cơn mưa giăng kín lối nhưng tuổi ấu thơ th́ không bao giờ quay trở lại lần nữa. Như bọt mưa nổi trên mặt hồ, ta sẽ chỉ có thể ngắm nh́n chúng trong tích tắc, để lại những hoài niệm mong chờ. Mưa mùa hạ giờ đây đă khác nhiều rồi, không c̣n sự vô tư như thuở ấu thơ nữa...
Ngồi ngắm cơn mưa mùa hạ của những ngày lưng chừng tuổi ba mươi, với thành phố mới, thấm thoát tôi đă gắn bó với nó hơn sáu năm. Từ những ngày đầu lạ xa bây giờ đă thành duyên nợ. Ngắm mưa, tôi bất chợt nhận ra ḿnh đă yêu nơi này, yêu thành phố hiền ḥa bên bờ biển, những con đường mỗi mùa một sắc hoa và yêu luôn cả những ồn ào, tất bật mỗi bận sớm chiều. Cho đến tận bây giờ, mưa hạ dường như chưa bao giờ thôi đẹp trong đôi mắt của một kẻ mộng mơ như tôi. Ai cũng có một thời tuổi trẻ với bao hoài vọng và giấc mơ đẹp đẽ, như cơn mưa đầu mùa thường kèm theo những giông băo nhưng nếu không có cơn mưa ấy, sẽ không có những giọt nước mát lành tưới tắm đất trời qua mùa nắng hạn. Không có những cơn mưa với sấm chớp đ́ đùng, biết đâu người ta sẽ không thấy hết sự quư giá của những buổi nắng vàng óng ả.
Mưa mùa hạ tôi nghĩ cũng giống như cuộc sống con người đang nếm trải. Dù nắng gắt đă có mưa làm dịu mát, và dịch bệnh sẽ qua nhanh nếu mọi người cùng nhau cố gắng. Chỉ cần cố gắng th́ trước đó dù đă gặp những băo giông lớn đến mức nào th́ khi mưa tan, bầu trời ngoài kia sẽ lại thay chiếc áo xanh b́nh yên, có khi c̣n được thấy cả cầu vồng - lấp lánh những sắc màu hy vọng…
Tuệ Thư
|