Ngày ấy, những năm cuối thập niên 80, thế kỷ trước, kinh tế đất nước c̣n khó khăn lắm. Tôi đang học năm ba Đại học Y Thái Nguyên. Như có quí nhân phù trợ, tôi được người quen giới thiệu cho một bệnh nhân đặc biệt. Bường là tên của bệnh nhân này.
Sau khi gặp gỡ và nghe Bường tŕnh bày bệnh t́nh, tôi đánh liều nhận lời chữa bệnh cho anh ta. Thú thực, đây là ca bệnh đầu tiên trong cuộc đời làm thầy thuốc của tôi. Bường trông rất “ngầu”, bụi bặm và từng trải, chắc hơn tôi trên chục tuổi. Anh ta bị căn bệnh mà những đàn ông ăn chơi hay vướng phải. V́ ngại ngùng và muốn kín đáo nên Bường chọn cách chữa trị này. Trong quá tŕnh điều trị, qua câu chuyện tôi biết Bường là dân cai vàng. Với kiến thức học được ở trường, kết hợp với hỏi han thầy cô, sau mấy tuần thuốc thang, bệnh của Bường khỏi hẳn. Hôm chia tay Bường bảo: “Thế nào, hết bao nhiêu?”. Tôi bảo: “Hai trăm”. “Thôi, anh nói thật, anh ở trong rừng ra, tiền mặt không có, anh chỉ có cái này. Chú em cầm lấy”. Nói đoạn anh ta với ba lô lấy ra một bọc nilong gói gém rất kỹ đưa tôi: “Vàng đấy”. Tôi mở ra xem. Trời ơi. Vàng. Sao nhiều thế này? Đó là một khối kim loại màu vàng, to hơn quả quưt, h́nh thù xù x́. Thấy tôi ái ngại, Bường nói: “Của chú tất, cứ cầm lấy, không có ǵ mà ngại”. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được cầm một chỉ vàng chứ nói ǵ đến số lượng lớn thế này. Run lắm.
Trên đường về kư túc xá, tôi không phải đi mà như đang bay lơ lửng, chân không chạm đất. Giàu to rồi. Cả đêm tôi không ngủ được, chốc chốc lại ngồi dậy lần sờ khối vàng trong bóng tối, như sợ nó biến mất. Rất may, xung quanh các bạn ngủ say không ai biết ǵ. Đặt lưng nằm, các h́nh ảnh về một tương lai tươi sáng hiện lên... Ngày đó xe DD đỏ đang mốt, nó là một biểu tượng cho sự giàu có và sang trọng. Con xe DD đỏ có giá một cây hai, tương đương một căn hộ tập thể. Khối vàng kia, theo ước lượng của tôi cũng khoảng bốn, năm cây chứ chẳng ít. Nhà xe, xe nhà cứ quay cuồng trong đầu làm tôi không thể chợp mắt. Tôi như thấy ḿnh cưỡi con xe Hoàng tử đỏ phóng ào vào sân trường và điều khiển được ánh nh́n đầy ngưỡng mộ của hàng ngh́n sinh viên nữ nơi phố núi buồn teo này.
Sáng hôm sau, ngồi trên giảng đường tôi không c̣n tâm trí nào để học, lâng lâng, vừa sung sướng vừa lo lắng. Liệu có an toàn không nhỉ? Cái rương cá nhân cỏn con, cái pḥng kư túc xá ai vào ai ra cũng được… Bồn chồn quá, tôi cáo ốm xin phép giáo viên về pḥng. May quá. Vẫn c̣n. Tôi viết đơn xin nghỉ học đặt đầu giường thằng bạn nhờ chuyển cho lớp trưởng. Kín đáo ôm khối vàng, ra quán nước quen ngoài cổng kư túc vay nóng mấy chục, lên bến bắt xe xuôi Hà Nội.
Về Hà Nội tôi t́m ngay đến một trường nghệ thuật trên Đê La Thành nơi có thằng Chung, bạn rất thân với tôi hồi ở quê, đang học ở đó. Tôi và Chung cùng tuổi, cùng nhập ngũ một ngày, vào lính lại cùng đơn vị, bây giờ t́nh bạn c̣n khăng khít hơn khi tôi đang cưa cẩm em gái Chung. Tôi nói với Chung: “Bán số vàng này, chưa biết được bao nhiêu, tôi với ông mỗi thằng làm một con Đê đê đỏ chạy đă. Sau đó c̣n chừng nào mua mảnh đất…”. Chung hào hứng lắm.
Khi sắp giàu, người ta trở nên rất hào phóng, ăn sáng xong c̣n tiền thừa tôi “bo” luôn cho bà chủ quán. Trên đường đi, thấy những người lao động vất vả, lam lũ tôi thấy thương thương, ḷng nhủ thầm, nếu bán xong khối vàng này sẽ… Hai thằng kẽo kẹt chở khối tài sản khổng lồ trên chiếc xe đạp cà tàng đi t́m hiệu vàng. Không phải t́m lâu, kia rồi, ngay đầu phố Khâm Thiên. Chúng tôi quyết định vào v́ mới sáng cửa hàng vắng, với lại có cô gái rất xinh đang sửa soạn đồ đạc. Ngày đó mọi người đối với nhau vẫn c̣n chân thật lắm. Nh́n bộ dạng hai thằng tôi cô gái chẳng nghi ngờ ǵ. Xem xong khối vàng cô gái nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy: “Lạ nhỉ”. Tôi liếc nh́n gương mặt cô chủ trẻ. Xinh, trong trẻo lắm. Cô gái kéo cửa xếp đóng cửa hàng và nói: “Mời hai anh đi lên trên này để thử”.
Chúng tôi theo chân cô gái đi lên gác. Lần đầu tiên tôi được thấy nơi chế tác đồ kim hoàn như thế này. Bàn ghế, dụng cụ, đèn kḥ cũ kỹ nhưng khá gọn gàng, ngăn nắp. V́ c̣n sớm nên thợ chưa đến, tôi đoán vậy. Cô gái đặt cục vàng của tôi lên bàn, lấy các miếng kim loại che chắn và bật đèn kḥ. Tôi hồi hộp, căng thẳng mồ hôi trán rịn ra lấm tấm. Khi ngọn lửa đèn kḥ chạm vào khối vàng. Cô gái giật ḿnh, chúng tôi cũng vậy. Tiếng nổ lách tách, kim loại đỏ bắn ra tứ phía như tia lửa hàn vậy. Cô gái tắt vội đèn kḥ và bảo: “Em chưa gặp trường hợp như thế này bao giờ”. Tôi và Chung nh́n nhau lo lắng. Vừa lúc đó có tiếng gọi cửa phía dưới, cô gái chạy vội xuống. H́nh như là bà chủ, mẹ cô gái vừa đi chợ về. Cô gái tŕnh bày và tiếng bà mẹ như là trách mắng điều ǵ đó. Bà đi nhanh lên gác. Đó là một phụ nữ trung niên đẹp một cách quư phái và khá sắc sảo. Bà chỉ vào “quả quưt” của tôi và nói như ḱm nén một sự bực bội: “Hai cậu cầm cái này và đi xuống dưới nhà”. Khi xuống dưới nhà bà bảo: “Cửa hàng chúng tôi không mua thứ này. Đây không phải vàng, nó là kim loại người ta dùng để làm răng giả”…
Hôm sau, tôi buồn bă bắt xe ngược Thái Nguyên về trường, về với những bài học giải phẫu sinh lư người, với những căn bệnh… Trở về với những bữa cơm nội trú đạm bạc miền sơn cước hắt hiu. Trên xe văng vẳng lời bài hát "một người về đỉnh cao, một người về vực sâu..." nghe sao mà năo nề...
Măi sau đó tôi cũng bán được cái khối kim loại màu vàng ấy, số tiền tôi cũng chẳng muốn nhớ đến nữa, mấy chục ngh́n ǵ đó.
Dẫu sao vẫn cảm ơn cuộc sống đă cho tôi những giây phút như được bay trong giấc mơ. Giấc mơ màu vàng.
VietBF@sưu tập
|
|