Ai dân Ông Tạ xưa đều biết ngôi đ́nh thần làng Tân Sơn Ḥa nằm ngay mặt tiền đường Thoại Ngọc Hầu (nay là Phạm Văn Hai, Tân B́nh); cùng bên và cách nghĩa địa Thánh Minh (nay là chợ Phạm Văn Hai) vài chục mét (đ́nh này đă bị dỡ bỏ giữa thập niên 1980, dời vô hẻm 67 Phạm Văn Hai trước đ́nh).
Trước đ́nh, có một b́nh phong đắp nổi một “Ông Ba Mươi” đứng đặt hai chân trước lên một tảng đá, vểnh đầu. Đi ngang, tôi và bạn bè Ông Tạ thỉnh thoảng vuốt râu hùm, tḥ tay vô miệng ổng. Có đứa, như thằng bạn tôi, Lưu Mạc Phong, c̣n bạo gan rủ bạn bè ăn ké cả bánh kẹo, trái cây của “Ông Cọp”.
28-3 Âm lịch là ngày cúng đ́nh, có rước đoàn hát bội về diễn tưng bừng, vui lắm. Xung quanh đ́nh, dân người Nam cố cựu ở đây kẻ đội heo quay, người bưng mâm xôi cúng đ́nh tấp nập. Không kỳ cúng đ́nh nào vắng tôi. Cứ đi học về, ăn vội mấy miếng là tôi theo bạn bè tót ra đ́nh ăn xôi, thịt quay và trố mắt coi hát bội dù con nít Bắc mà, nghe không hiểu ǵ hết. Coi một hồi chán th́ ra sau sân khấu coi các diễn viên đánh phấn thoa son, ngó lạ và đẹp ǵ đâu.
Hồi nhỏ, tôi cứ tưởng đ́nh thờ cọp v́ làng này xưa nhiều cọp. Lớn lên mới hay đ́nh thờ ông tiên sư họ Vơ, vị thành hoàng lập làng. C̣n tấm b́nh phong chính giữa, trước sân đ́nh thường đắp nổi hoặc vẽ hoàng hổ (cọp vàng) đứng bên gộp đá lởm chởm, góc có một cây cổ thụ gie cành lá là truyền thống, h́nh ảnh quen thuộc ở nhiều đ́nh của Nam bộ lẫn Sài G̣n – Gia Định.
Khi bà con Bắc 54 đến Ông Tạ, chắc chắn vùng này không c̣n cọp. Thế nhưng khoảng 1955-1960 ai ở khu vườn rau Lộc Hưng (trước 1975 gọi là cánh đồng Sơn Tây, do đa số bà con Bắc 54 ban đầu ở đây gốc Sơn Tây – nay thuộc Hà Nội) và gần ngă tư Bảy Hiền, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cọp gầm trong đêm, nghe hăi lắm. Các bậc bố mẹ nhân tiếng cọp gầm, dọa con nít: “Tối tăm thế này (thời đó Ông Tạ chưa có điện) không ngủ sớm, cọp tới ăn thịt bây giờ”.
Tiếng gầm của những con cọp thật trên đất Ông Tạ ấy từ đâu ra? Một vị sĩ quan Việt Nam Cộng ḥa (xin được ẩn danh) ở cư xá sĩ quan Chí Ḥa (nay là cư xá Bắc Hải) cạnh đó cho biết: “Số cọp này do lính hay dân bắt được ở vùng Tây Nguyên hay biên giới Việt-Miên. Nếu dân bắt được hay lính bắn chết, họ bán thẳng cho mấy gia đ́nh ở Lộc Hưng. C̣n lính bẫy và bắt sống được cọp, sẽ đưa về Trung tâm Thực nghiệm Chăn nuôi ở ngă tư Bảy Hiền (nay là khu Chăn Nuôi) chăm sóc cho khỏe rồi bàn giao cho Thảo Cầm Viên (Sở thú) Sài G̣n.
Chú cọp nào bị đưa về Lộc Hưng là coi như “tới số”: Bị giết lấy xương nấu cao hổ cốt. Ở trại ngoài của Lộc Hưng (nay là Họ Micae) có Cụ bá Khang chuyên nấu cao hổ cốt và cao khỉ. Cụ bá mua hổ sống về nhốt vào cũi để trước cửa – như một cách chứng minh: Cao hổ cốt của tôi làm từ cọp thật đây. Con cháu cụ bá c̣n có người sống ở Lộc Hưng, không rơ có biết việc cụ nuôi-giết cọp nấu cao hồi cuối thập niên 1950 không.
Một số người ở Lộc Hưng lúc đó đă chứng kiến cảnh giết mổ cọp này (hồi đó cọp ở miền Nam c̣n khá nhiều, chưa là động vật quư hiếm nên không cấm giết mổ). Hôm hành sự, mấy thanh niên khỏe mạnh trong xóm dùng lao đâm qua chuồng nhốt vào chỗ hiểm của cọp để giết. Cọp bị đâm, rống chết. Thời đó, nhà cửa vắng vẻ, xa cả trăm mét vẫn nghe rơ. Lâu lâu bà con xung quanh lại nghe tiếng cọp gầm rú khi giăy chết.
Giết cọp xong, bộ da bán, xương hổ nấu cao, thịt cọp có bán cho bà con xung quanh nhưng ít nhà mua v́ thịt hổ khá khai, khó ăn. Mùi cọp, mùi thịt cọp, xương cọp và mùi cao khi nấu bốc lên cả xóm. Chó xung quanh sủa inh ỏi cả đêm… Cao hổ cốt nấu xong, bán trong vùng Ông Tạ cũng không đủ. Bà lư Sóc trong ngơ Con Mắt gần đó vốn chuyên làm và bán nước mắm (bà có xưởng làm nước mắm kiểu Sa Châu, miền Bắc) cũng có bán thêm cao hổ cốt, lấy từ miền thượng (Tây Nguyên, Buôn Ma Thuột, Bảo Lộc…) về.
Từ đầu thập niên 1960 trở đi, Ông Tạ dân cư đông dần, chuyện giết cọp, nấu cao hổ cốt ở Lộc Hưng thưa dần rồi mất hẳn. Có thể nguồn cung cấp cọp bớt, cũng có thể dân đông mà nuôi cọp nguy hiểm quá, hoặc giết cọp nấu cao mệt mà lời lăi không bằng làm chuyện khác, buôn bán món khác. Vậy tốt rồi. Cuối cùng Ông Tạ chỉ c̣n một Ông Ba Mươi trước đ́nh làng Tân Sơn Ḥa cho tới cuối thập niên 1980 th́ dời đ́nh vô hẻm, mất luôn.
À quên, ở xứ An Lạc – Ông Tạ h́nh như vẫn c̣n cọp… hai chân “danh bất hư truyền”: “Trai Nam Thái – Gái An Lạc”…
|
|