Đă hơn 40 năm kể từ ngày người chồng đă mất, bà Thà một ḿnh nuôi chín đứa con. Đến khi bốn con đầu bị bạo bệnh mà chết, bốn con gái đi lấy chồng, bà ở vậy cho tới nay, làm lụng nuôi cậu út ngoài 50 tuổi mà vẫn dại khờ như một đứa trẻ.
Chín đứa con không nuôi nổi mẹ già
Ở góc đường An Dương Vương–Khiếu Năng Tĩnh (quận B́nh Tân, Sài G̣n) có một h́nh ảnh quen thuộc mà bất cứ ai nh́n thấy cũng đều cảm thấy xót thương, cảm thán: Một bà cụ ngoài 90 tuổi ngồi co ro một ḿnh, luôn tay luôn miệng mời chào người qua đường mua trái cây mà bà đang bày bán trên lề đường.
Nhọc nhằn tự mưu sinh ở tuổi U100.
Bà cụ khốn khổ đó là bà Lưu Thị Thà, 92 tuổi, ngụ tại xă Tân Quư Tây, huyện B́nh Chánh. Chồng bà qua đời hơn 40 năm về trước, gần nửa thế kỷ qua, một tay bà đă nuôi dưỡng chín người con.
Hồi chồng mới mất, bà Thà làm đủ thứ nghề, hễ ai kêu ǵ th́ làm nấy, chắt chiu từng đồng để lo đủ 10 miệng ăn trong nhà. Dù có không ít người theo đuổi, muốn chia sớt nỗi cực nhọc với bà, nhưng đều nhận cái lắc đầu từ người phụ nữ góa bụa.
Nhưng bà Thà không nỡ bỏ mặc đàn con để đi t́m cuộc sống riêng. Vậy rồi, bà cứ cặm cụi c̣ng lưng làm lụng nuôi con…
Cứ nuôi hị vọng đến ngày trưởng thành, các con có thể phụng dưỡng, giúp đỡ mẹ già, ngờ đâu số phận nghiệt ngă vẫn không buông tha: Bốn người con trai đầu của bà lần lượt đă ra đi v́ bạo bệnh.
Bốn người con gái của bà lần lượt đi lấy chồng, có cuộc sống riêng, chẳng ai giàu có ǵ để có thể đỡ đần lo cho mẹ ḿnh.
Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí, người con trai út của bà Thà bất ngờ mắc bệnh thần kinh, mấy chục năm nay trở thành một con người nửa mê nửa tỉnh. Tuổi đă ngoài 50 nhưng anh vẫn như như đứa trẻ, lúc nào cũng khóc đ̣i mẹ. Bà Thà dù đă lớn tuổi, nhưng vẫn phải chăm sóc anh như con mọn, đồng thời phải lăn lộn kiếm tiền nuôi anh đă hơn nửa đời người.
Trao đổi với những người có ḷng quan tâm han hỏi, cụ Thà cho biết rằng lắm lúc bà muốn buông xuôi tất cả để vào chùa đi tu. Nhưng rồi nghĩ lại, ḿnh đi tu th́ nhẹ gánh kiếp trần, nhưng con ḿnh (anh út) th́ bỏ mặc cho ai? Vậy là lại lăn lộn mưu sinh nuôi bản thân ḿnh và nuôi ngươi con dại khờ, bệnh tật…
Ước mơ của người mẹ U100
Trở về quá khứ, trước đây bà Thà từng sống ở Tiền Giang, buổi sáng bán đồ ăn sáng, chiều đi cắt cỏ mướn. Lâu ngày, thấy công việc không kiếm đủ tiền mua thuốc cho con, bà đă lặn lội dắt díu người con út ngây dại lên Sài G̣n. Thời gian cho đến nay có lẽ đă 15 năm qua.
Nhọc nhằn tự mưu sinh ở tuổi U100.
Mỗi ngày, bà Thà thường dậy rất sớm để sắp xếp công việc trong nhà, qua nhờ hàng xóm trông coi, giúp cho cậu út ăn. Sau khi khóa cửa cẩn thận, bà đón xe ôm, đi từ nhà đến điểm bán. Có bữa bà phải ghé chợ đầu mối lấy trái cây từ 2h sáng để có hàng đi bán. Thường th́ chủ vựa không thu tiền trước, để bà bán hết rồi mới lấy sau. Cứ bán xong một ngày, bà đem tiền trả, ngày nào mưa gió, bán ế th́ bà đành kiên nhẫn ngồi thêm 2-3 ngày cho hết số hàng đă lấy.
Bà con cḥm xóm ai cũng biết hoàn cảnh của bà Thà. Những người sống trong con hẻm nhỏ th́ thay phiên cho bà ít cơm ăn, nước uống hay đơn giản là mua hàng giúp, nhiều người biếu bà cụ luôn tiền dư.
Tháng lại ngày qua, h́nh ảnh bà cụ tuổi gần đất xa trời, gầy g̣, héo hon, c̣m cơi vẫn hiện diện nơi góc phố với mẹt trái cây úa héo làm xúc động biết bao trái tim khách qua đường.
Cuộc đời là vậy, chẳng bao giờ đếm hết được những thảm cảnh đau ḷng.