Cứ ngỡ nhặt được sắt vụn đem bán kiếm tiền, hóa ra, thứ ông cụ Trung Quốc này t́m thấy được lại là “bảo vật” quư giá.

Vào cuối những năm 1970, có một ông lăo họ Vương sống ở Nội Mông, Trung Quốc, đă t́m được “vật báu” trong lúc đi nhặt rác.
Theo Sina, ông cụ này vốn có cuộc sống khốn khổ, thường phải nhặt nhạnh mọi thứ để đổi lấy tiền trang trải cuộc sống. Một ngày gần Tết, như thường lệ, ông Vương đến một băi rác ở vùng ngoại ô để nhặt một số đồ gia dụng bỏ đi và mang chúng đến trạm tái chế để bán. Cuối ngày khi đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên ông cụ nh́n thấy có vật ǵ đó lóe sáng lên trong đống đổ nát.
Khi bước tới, ông Vương thấy có một số thứ trông giống như thanh sắt bị gỉ ở bên ngoài, trong lơi có ánh vàng, nặng khoảng 3,5kg. Nghĩ thứ bỏ đi này có vẻ kiếm ra tiền nên ông cụ đă vội vă mang chúng về nhà. Để loại bỏ lớp gỉ sắt bên ngoài, ông đốt lửa lên và nung chúng. Kết quả những thanh sắt này trở nên sáng hơn, sắc vàng rực rỡ cũng dần lộ ra. Lúc này ông Vương mới biết thứ ḿnh nhặt được không phải là thanh sắt b́nh thường mà là thỏi vàng ṛng.
Biết ḿnh vừa t́m được “kho báu”, ông lăo vội vă quay trở lại băi rác và tiếp tục t́m kiếm cơ may. Quả nhiên, ông lại t́m được một chiếc túi nhỏ đựng những thanh sắt tương tự. Sáng hôm sau, ông lăo đến cửa hàng kim hoàn trong thị trấn để đổi tiền.
Sau khi xem xét, chủ tiệm kim hoàn cho biết những thỏi vàng của ông Vương chứa quá nhiều tạp chất, không phải là vàng nguyên chất nên giá mua sẽ không quá cao. Hơn nữa, chúng cũng cần được nấu chảy và tinh chế lại. Cuối cùng, sau khi loại bỏ đi lớp gỉ sắt bên ngoài cùng những tạp chất, ông Vương đă kiếm được 12.000 NDT (gần 40 triệu đồng) từ 4kg vàng thu được.
Vào thời điểm đó, việc ai đó sở hữu gia tài 10.000 NDT là cực kỳ hiếm. Do đó, câu chuyện về ông lăo nhặt được vàng nhanh chóng lan truyền khắp vùng, thu hút sự chú ư của Cục di sản văn hóa địa phương. Nghi ngờ số vàng mà ông lăo t́m được có khả năng là cổ vật, các cán bộ có liên quan ngay lập tức đến nhà của ông lăo để hỏi thăm.
Dựa trên mô tả và thông tin của ông lăo cung cấp về sự xuất hiện của những thanh sắt đă nhặt được, họ đă thu gom những mảnh vụn c̣n lại để nghiên cứu. Cuối cùng, người ta kết luận rằng đó hoàn toàn không phải là thanh sắt hay thỏi vàng b́nh thường mà là những món đồ cổ bằng vàng từ thời Hung Nô, là những di vật lịch sử vô cùng quư giá.
Theo số lượng và kích thước mà ông Vương mô tả, các chuyên gia ước tính rằng giá trị của lô đồ cổ bằng vàng từ thời Hung Nô này có giá trị ít nhất là 300 triệu NDT ( gần 1000 tỷ đồng). Thật đau ḷng khi những báu vật quư giá, có giá trị văn hóa như vậy lại bị ông cụ nung chảy để đổi lấy tiền.
Trước đó, một số cổ vật cũng được khai quật vào thời kỳ Hung Nô bao gồm lư hương bằng bạc h́nh hoa sen, b́nh hoa mận men đen có chạm khắc, bát và b́nh bằng vàng và bạc… Những món đồ này đều được chế tác thủ công rất tinh xảo, trong đó giá trị nhất phải nói đến chiếc vương miện vàng h́nh đại bàng của vua Hung Nô. Vương miện này sau đó được trưng bày trong Bảo tàng Nội Mông.
Trên thực tế, mỗi quốc gia sau hàng ngh́n năm thăng trầm lịch sử có lẽ vẫn sẽ c̣n rất nhiều cổ vật, di sản văn hóa trôi nổi chưa thể t́m thấy. Khi chúng ta vô t́nh phát hiện ra chúng nhưng không chắc chắn th́ hăy báo cáo các chuyên gia, các cấp hay ban ngành liên quan để giúp xác định rơ nguồn gốc cho những món đồ đó. Có như vậy, chúng ta mới có thể lưu giữ và bảo tồn được giá trị của chứng tích văn hóa quư giá này.
VietBF@ Sưu tập