Mấy hôm nay rộ lên cái ban nhạc Blackpink, đến thủ tướng chính phủ và ông chủ tịch Hà Nội cũng phải ngứa ngáy nhảy vào “thèm tḥ” cách kiếm tiền rất công nghiệp của Hàn Quốc.
Thằng Cối hỏi thằng Chầy thế nào là Ngành Công nghiệp giải trí? Tại sao ở Việt Nam ḿnh có nhiều “hot Girl” đẹp như thiên thần, múa may uốn éo có kém ai mà không tạo ra được Idol để kiếm tiền, tha hồ cuồng không bị ngoại bang chặt chém đến đứt cả cổ?
Thằng Chầy quả t́nh rất thông minh, và có óc quan sát giỏi:
- Câu hỏi tuyệt hay, anh t́m câu trả lời này từ rất lâu rồi. Tại sao ta không thể nặn ra được thần tượng, tại sao ta không có ngành Công nghiệp giải trí, nó là thế này.
Nói về vĩ mô, các lănh đạo nhà nước ta mấy chục năm nay loanh quanh t́m câu trả lời “Công nghiệp hoá đất nước là ǵ” c̣n không xong, th́ nói ǵ đến cách kiếm tiền bằng Công nghiệp giải trí.
C̣n nói cụ thế, có thể lấy ngay ví dụ về tính chuyên nghiệp, văn hoá, lối sống của 4 cô gái Hàn Quốc là một tiêu biểu thông qua thời trang lúc biểu diễn và đời thường của họ.
Khi biểu diễn họ ăn mặc rất Sexy sành điệu mang tính thời trang rất cao, hấp dẫn thu hút thị hiếu khán giả… sân khấu là sự tổng hợp của biểu diễn thể h́nh, thời trang và âm nhạc là yếu tố phụ họa được phối kết rất công phu chuyên nghiệp theo những chủ để đa dạng.
Họ biết cách tạo ra thần tượng không đơn giản chỉ trên sân khấu mà cả trong đời thường, từ cách ăn mặc rất giản dị, kín đáo như mọi người khác trong xă hội.
Các cô gái này rất nhiều tiền nhưng không thể hiện lố lăng quá đáng bằng hàng hiệu, ăn chơi xa xỉ… mọi hoạt động của họ đều hướng về cộng đồng, về ḷng tự hào tổ quốc… một cách rất tự nhiên, chân thật và có văn hoá, có đào tạo, rèn luyện … mang h́nh ảnh đại diện cho đất nước - đấy mới xứng đáng là Idol.
C̣n các “hot girl” của ta ra đường, sống trong đời thường thời trang ăn mặc c̣n diêm dúa sexy hơn lúc lên sân khấu biểu diễn, thể hiện không đúng lúc đúng chỗ nên rất phản cảm.
Cái này nó thể hiện rất rơ tính không chuyên nghiệp, chưa rũ được gốc gác “chân lấm tay bùn, chân đất mắt toét”.
Điều này không hề mang tính cá biệt trong xă hội Việt Nam, rất phổ biến từ anh công nhân mặc bộ quần áo bảo hộ lao động đi tung tăng khắp nơi, nhưng lúc làm việc lại không khoác nó vào, đến anh lănh đạo đi khắp nơi, khắp chốn chỗ nào cũng đội “mũ cối”, mặc “vét” ăn xin rất tài … chẳng biết nó thuộc thể loại thời trang, văn hoá ǵ?
Không biết các “hot girl” ở ta giàu cỡ nào, ăn chơi thôi rồi, hàng hiệu khoác đầy người, đi đâu cũng như VIP.
Cuối cùng tự biến ḿnh thành kẻ quảng cáo không công cho các hăng nước ngoài, tự hạ giá phẩm cấp của ḿnh.
Bản thân lời ăn tiếng nói, tiếp cận với cộng đồng kém văn hoá, kém hiểu biết xă hội, bị lôi cuốn vào những điều thị phi… tài năng chưa kịp nở đă tàn v́ thiếu nhân cách.
Muốn có nền công nghiệp giải trí phải có con người được đào tạo bài bản, có giáo dục, có môi trường công nghiệp lúc ấy mới nặn ra được Idol thứ thiệt.
Nhưng trên hết trách nhiệm thuộc về những người làm quản lư văn hoá, ngành giáo dục và sự hoạt động không hiệu quả của bộ máy nhà nước.
Sự “dở rắm dở địt” của cải cách mở cửa, tư tưởng “hoà nhập, mà không hoà tan”, lẫn lộn giữa đời sống văn hoá, nếp sống văn hoá với công nghiệp giải trí kiếm tiền… th́ chỉ đẻ ra những thứ như con la, con lừa, lấy đâu ra Idol, công nghiệp giải trí.
Thằng Cối há hốc mồm nghe thằng Chầy nói, rồi cười tủm tỉm:
- Anh cũng mê Idol xứ Hàn rồi, đừng có ôm thần tượng vào trong giấc mơ, nó chỉ là một game show thôi nhé.