
Cô bồ của tôi là một người phụ nữ thành đạt. Cô ấy đẹp, tự tin và đầy hiểu biết. Tôi không rơ mỗi tháng cô ấy kiếm được bao nhiêu, nhưng những món đồ cô ấy mặc, chiếc túi xách cô ấy đeo, thỏi son cô ấy dùng – chắc chắn là những thứ vợ tôi không bao giờ chạm tới. Đi bên cô ấy, tôi thấy ḿnh kiêu hănh. Lên giường với cô ấy, tôi cảm thấy thỏa măn. Không phải v́ cô ấy giỏi hơn vợ tôi, mà bởi lẽ, ở bên cô ấy, tôi thấy ḿnh như một kẻ chiến thắng.
Cô bồ của tôi chưa bao giờ yêu cầu tôi bỏ vợ để lấy cô ấy. Cô ấy hiểu rằng, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng không thể thay thế vợ tôi – người phụ nữ đă sinh con cho tôi, là mẹ của những đứa trẻ tôi yêu thương. Nhưng cô ấy vẫn thường hỏi tôi: "Anh yêu ai hơn?" Tôi luôn lảng tránh câu trả lời và chờ đợi cơn giận dữ của cô ấy bùng nổ. Mỗi lần giận dỗi cô ấy lại đ̣i chia tay. Cô ấy nói ḿnh xứng đáng có được nhiều hơn thế này. Lần nào căi vă, tôi đều hỏi cô ấy muốn ǵ. Và lần nào cũng vậy, cô ấy đáp: "Em muốn anh chỉ yêu ḿnh em”. Phải chăng đàn bà vốn ích kỷ như thế? Cô ấy không muốn lấy tôi, v́ tin rằng làm vợ tôi sẽ không hạnh phúc. Nhưng cô ấy cũng không cho phép tôi yêu vợ ḿnh. Tôi nói với cô ấy: "Anh muốn cất em vào một góc trong trái tim ḿnh."
Mỗi khi buồn chán, tôi lại nhớ đến cô bồ, t́m đến cô ấy, rồi sau đó trở về nhà với vợ con, đóng vai một người chồng, người cha tử tế. Tôi không muốn mất gia đ́nh, nhưng cũng không muốn mất cô bồ. Tôi tham lam. Tôi muốn có tất cả.
Rồi một ngày, vợ tôi phát hiện ra. Một tin nhắn vội vàng chưa kịp xóa đă tố cáo tất cả. Tôi tưởng cô ấy sẽ khóc lóc, chửi bới, thậm chí lao vào tôi cào cấu, cắn xé. Nhưng không. Cô ấy chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rồi biến mất vài ngày. Tôi t́m cô ấy khắp nơi, nhưng vô ích. Các con liên tục hỏi mẹ đâu. Tôi đành nói dối rằng mẹ đi công tác. Chúng khóc lóc, đ̣i gọi điện, đến mức tôi nổi cáu. Chỉ khi đó, chúng mới chịu im lặng. Tôi hoảng sợ thực sự. Tôi định nhờ công an t́m kiếm th́ cô ấy trở về – gầy g̣, xác xơ, đôi mắt trũng sâu.
Một tuần sau, cô ấy đưa tôi tờ đơn ly hôn, bảo rằng đă chuẩn bị mọi thứ cho cuộc sống sau này. "Em không trách anh. Em hiểu những cám dỗ anh phải đối mặt. Nhưng em không thể ở lại. Em muốn rời đi, để anh và cô ấy có thể đường hoàng đến với nhau, không phải lén lút nữa." Tôi níu kéo, nhưng vô ích. Cô ấy kiên định đến đáng sợ.
Sau khi ly hôn, tôi dọn đến sống với người t́nh, với hy vọng t́m kiếm hơi ấm gia đ́nh. Nhưng rồi chúng tôi chia tay không lâu sau đó. Giữa chúng tôi nảy sinh quá nhiều mâu thuẫn. Cô ấy không c̣n là người t́nh bí ẩn, quyến rũ ngày nào. Cô ấy trở nên thực tế, đ̣i hỏi, cáu gắt. Tôi càng nhớ vợ cũ da diết. Cô bồ thỉnh thoảng vẫn gọi điện trách móc tôi, c̣n vợ tôi th́ không. Cô ấy lựa chọn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Một ngày, tôi ngồi trong quán cà phê, chợt nh́n thấy một người phụ nữ bước vào. Cô ấy gợi cảm, tự tin, đầy cuốn hút. Tôi giật ḿnh khi nhận ra – đó là vợ cũ của tôi. Cô ấy nh́n thấy tôi, mỉm cười, rồi tiến lại gần.
- Mấy năm qua anh sống thế nào? Ổn chứ? – Giọng cô ấy nhẹ nhàng, tự nhiên như thể chúng tôi chưa từng là vợ chồng.
- Anh vẫn ổn. C̣n em? Anh đến đón con mấy lần mà không gặp em.
- Công việc bận rộn quá. Anh biết đấy, cuộc sống sau ly hôn cũng có nhiều thứ phải lo. – Cô ấy cười nhạt – Vợ mới của anh đâu? Sao lại ngồi đây một ḿnh?
- Bọn anh chia tay rồi.
- Thật sao? – Cô ấy chép miệng – Đáng lẽ anh nên tận hưởng quăng thời gian tự do này chứ? Cô ấy hấp dẫn như vậy cơ mà.
Tôi hít một hơi sâu, nh́n cô ấy đầy day dứt:
- Tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?
Cô ấy im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói:
- Nếu tiếp tục, em sẽ mất hết sự tự tin, sẽ sống trong nghi ngờ, luôn phải ŕnh rập xem anh có phản bội em lần nữa không. Một mối quan hệ không c̣n niềm tin th́ sao mà hạnh phúc được? Hơn nữa, em cũng muốn anh tự ḿnh trải nghiệm. Khi yêu lén lút, mọi thứ đều đẹp đẽ. Nhưng khi sống chung, người t́nh của anh sẽ phải gánh vác trách nhiệm như em từng làm – lo giỗ chạp, chăm sóc bố mẹ anh, chịu đựng những lần anh nóng giận. Liệu khi đó, cô ấy có c̣n hấp dẫn như ngày trước không? Rồi em muốn xem xem khi hai người có con, căi vă sẽ c̣n nhiều ra sao nữa, khi áp lực kinh tế đè nặng lên vai, cô ấy có dám đ̣i hỏi anh mua cho ḿnh món quà đắt tiền xa xỉ? Em rời đi để nhường lại cho cô ta và anh tất cả những thứ đó… Em nghĩ đó là món quà lớn nhất em có thể dành cho hai người và nó cũng là điều hoàn toàn xứng đáng với anh, chồng cũ của em! Một người phụ nữ, khi không phải dành thời gian để vun vén gia đ́nh của ḿnh, chu toàn hai bên nội ngoại, lo từng bữa cơm cho chồng về muộn chẳng phải nghĩ ngợi nghĩ, chăm sóc con cho chồng yên tâm xây dựng sự nghiệp, cô ấy sẽ có rất nhiều thời gian cho chính ḿnh. Em biết khi em rời đi, em sẽ hoán đổi vai cho cô bồ của anh. Anh sẽ khao khát em như khao khát cô ta trước đây, nhưng gấp ngàn lần, v́ em là điều anh đă từng vuột mất.
Từng lời, từng lời như khoan vào trái tim tôi.
- Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào cũng đủ hiểu, làm người t́nh đương nhiên sướng hơn làm vợ, nhất là với một người đàn ông không trân trọng những ǵ ḿnh đang có, th́ những thú vui chốc nhát chẳng trách nhiệm ǵ, ngàn vạn lần sướng hơn. Nhưng anh thấy đấy, có mấy người đàn bà trên đời này cam tâm t́nh nguyện vui vẻ làm người t́nh, không mảy may mưu cầu danh phận! V́ sao anh biết không?
Thấy tôi vẫn im lặng, cô ấy nói một câu làm tôi đau điếng:
- V́ ngày một người phụ nữ gọi người ḿnh yêu là chồng, c̣n ḿnh là vợ, cô ấy đă gửi gắm toàn bộ niềm tin của ḿnh, tương lai của ḿnh vào hai chữ: “Vợ, chồng”!
Cô ấy đứng lên, mắt hơi long lanh nước, có lẽ cô ấy cũng đang xúc động. Để tôi không nhận ra khoảnh khắc nhiều cảm xúc ấy, cô ấy đứng lên rồi rời đi. Đầu óc tôi quay cuồng, chỉ c̣n lại hai tiếng: “Vợ chồng” vang vọng trong tâm trí.
VietBF@sưu tập