Ư kiến - Opinion
ĐẢNG DÂN CHỦ ĐĂ TRỞ THÀNH MỘT ĐẢNG KHÔNG CÓ LINH HỒN. CÓ PHẢI NGÀY CỦA HỌ ĐĂ HẾT?
(Democrats Have Become a Party Without a Soul. Is Their Day Done?).
By Michael Gfoeller and David H. Rundell
Newsweek
Published Apr 04, 2025 - at 10:37 AM ET.
Giống như các mùa, các đảng phái chính trị đến và đi. Năm 1847, Abraham Lincoln được bầu vào Quốc hội với tư cách là một đảng viên Whig. Đến năm 1854, đảng đó đă không c̣n tồn tại. Đảng Tự do thống trị chính trị Anh trong phần lớn thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 với các thủ tướng như William Gladstone và David Lloyd George. Tuy nhiên, sau năm 1922, nó không bao giờ nắm quyền một lần nữa. Cả Đảng Whig và Đảng Tự do đều bị phá hoại bởi sự thất bại trong việc nhận ra t́nh cảm công chúng đang thay đổi, chia rẽ nội bộ và sự trỗi dậy của một phe đối lập biến đổi. Việc Tổng thống Donald Trump tái đắc cử đă đẩy Đảng Dân chủ vào một cuộc khủng hoảng tương tự, trong đó chủ nghĩa phe phái của đảng, mất niềm tin của cử tri và sự trỗi dậy của phong trào MAGA đều cho thấy rằng họ là đảng viên Whig tiếp theo.
Đảng Whig được thành lập vào năm 1834 chủ yếu để chống lại Andrew Jackson. Nó hỗ trợ thuế quan bảo hộ, ngân hàng trung ương và phát triển cơ sở hạ tầng do liên bang tài trợ. Đảng Whig nổi bật bao gồm các tổng thống William Henry Harrison, John Tyler, Zachary Taylor và John Quincy Adams cũng như Henry Clay và Daniel Webster. Tuy nhiên, đảng đă chia rẽ và cuối cùng giải tán v́ vấn đề nô lệ với "Cotton Whigs" gia nhập Đảng Dân chủ và "Lương tâm Whigs" phía bắc như Lincoln gia nhập Đảng Cộng ḥa mới. Ứng cử viên tổng thống đầu tiên của đảng Cộng ḥa, John C. Freemont, gọi đảng Whig là "đảng không có linh hồn".
Vào năm 2025, không có vấn đề nào giống như chế độ nô lệ chia rẽ nước Mỹ, và điều đó làm cho sự sụp đổ của Đảng Tự do của Anh trở thành một phép so sánh tốt hơn cho đảng Dân chủ ngày nay. Đảng Tự do phần lớn thuộc tầng lớp trung lưu đă thay thế đảng Whig quư tộc của Anh trong thế kỷ 19 chỉ để bị thay thế bởi Đảng Lao động thuộc tầng lớp lao động trong thế kỷ 20. Trong khi sự sụp đổ của Đảng Tự do được đẩy nhanh bởi sự chia rẽ nội bộ, chủ yếu là chương tŕnh nghị sự chính sách kinh tế, xă hội và đối ngoại của họ đă khiến đảng sụp đổ. Đảng Dân chủ phải đối mặt với một loạt vấn đề tương tự.
Ảnh:
Thượng nghị sĩ John Fetterman (D-PA) phát biểu với các phóng viên bên ngoài Pḥng Thượng viện tại Điện Capitol Hoa Kỳ vào ngày 13-3-2025 tại Washington, DC. @ Anna Moneymaker/Getty Images.
Kinh tế thường được đặt lên hàng đầu trong tâm trí cử tri và nó đă xảy ra ở Anh đầu thế kỷ 20. Lạm phát tăng nhanh hơn tiền lương, vốn chảy ra nước ngoài và sản xuất suy giảm. Công nhân Anh đă từ bỏ Đảng Tự do thị trường tự do để chuyển sang một đảng cảm thấy đau đớn của họ và sẵn sàng làm điều ǵ đó về nó. Nghe có vẻ quen thuộc?
Trong nhiều năm, công nhân Mỹ là một đứa trẻ mồ côi bị cả cánh tả và cánh hữu bỏ rơi. Chính sách thương mại được cả hai đảng hỗ trợ đă đưa việc làm ra nước ngoài, tạo ra lợi tức trên Wall Street và đóng cửa các cửa hàng trên Phố Chính. Những người nhập cư bất hợp pháp tràn ngập thị trường lao động cạnh tranh với những công dân nghèo nhất của Mỹ. Hoạt động môi trường làm tăng chi phí năng lượng, từ đó làm tăng chi phí của mọi thứ. Một lần nữa, chi phí năng lượng tăng cao được cảm nhận sâu sắc hơn bởi những người làm công ăn lương so với các nhà môi giới chứng khoán v́ mua xăng và sưởi ấm nhà của họ chiếm tỷ lệ phần trăm lớn hơn nhiều trong tiền lương mang về nhà của họ.
V́ lư do riêng của họ, cả đảng Dân chủ và đảng Cộng ḥa Legacy của Mitch McConnell và Paul Ryan đều không quan tâm nhiều đến hoàn cảnh của người lao động Mỹ. Không bên nào làm ǵ nhiều để đảo ngược quá tŕnh phi-công-nghiệp-hóa của Mỹ, điều mà họ tuyên bố là không thể tránh khỏi. Đảng Dân chủ hoan nghênh những người nhập cư bất hợp pháp, những người mà họ mong đợi sẽ bỏ phiếu cho họ trong khi đảng Cộng ḥa hoan nghênh lao động giá rẻ mà họ hy vọng sẽ thúc đẩy lợi tức của công ty. Không ai hỏi liệu có thực sự có lợi cho biến đổi khí hậu hay không. Trong việc giải quyết hoàn cảnh của công nhân Mỹ, đảng Dân chủ giờ đây đă bị vượt qua bởi cái mà một số người gọi là "Đảng Lao động Trump", giống như Đảng Tự do của Anh đă được thay thế bởi Đảng Lao động.
Đề tài liên hệ:
. Không phải mọi cuộc bầu cử đều là ngày tận thế | Ư kiến.
https://www.newsweek.com/not-every-election-apocalypse...
. Ê đảng Dân chủ: Muốn phiếu bầu của chúng tôi? Kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện mà chúng tôi có thể tin được | Ư kiến.
https://www.newsweek.com/hey-democrats-want-our-votes...
. Một cách quan trọng để đảng Dân chủ có thể bắt đầu hành động cùng nhau | Ư kiến
https://www.newsweek.com/one-key-way-democrats-can-start...
Việc bỏ rơi công nhân Mỹ này đă tạo ra một vấn đề cho đảng Dân chủ và một cơ hội cho đảng Cộng ḥa. Trong khi đảng Dân chủ từ lâu đă là một sự pha trộn vụng về giữa những người lao động cổ cồn xanh, dân tộc thiểu số và những người theo chủ nghĩa tự do thành thị, đảng Cộng ḥa chưa bao giờ phụ thuộc vào những cử tri này. Giờ đây, các đảng viên Cộng ḥa MAGA bắt đầu công khai kêu gọi tái công nghiệp hóa thông qua thuế quan, chấm dứt nhập cư bất hợp pháp và đảo ngược các hạn chế tốn kém đối với sản xuất năng lượng. Đồng thời, ngày càng có nhiều công dân bắt đầu bỏ phiếu theo ranh giới kinh tế hơn là sắc tộc. Kết quả là một trong những thay đổi mạnh mẽ nhất trong bối cảnh chính trị của chúng ta kể từ Nội chiến. Một lần chứng kiến Trump đắc cử hai lần.
Các vấn đề xă hội cũng rất quan trọng. Đảng Tự do của Anh đă chậm nhận ra động lực ngày càng tăng của phong trào bầu cử phụ nữ và đảng Dân chủ cấp tiến đă chơi quá mức về chủng tộc và giới tính. Hầu hết người Mỹ tin rằng nội dung nhân vật của bạn quan trọng hơn màu da của bạn và không muốn lựa chọn thẩm phán Tối cao Pháp viện bị giới hạn rơ ràng cho một phụ nữ da đen. Hầu hết người Mỹ không muốn nam giới sinh học chơi đá banh với con gái của họ, nhưng các đảng viên Dân chủ tại Thượng viện đă chặn đứng những nỗ lực ngăn chặn điều đó xảy ra. Đảng Dân chủ cũng tiếp tục thúc đẩy ư tưởng về các quốc gia bảo tồn cho trẻ vị thành niên chuyển giới và cho phép điều trị mà không cần cha mẹ của họ nói rơ ràng như vậy. Tất cả những điều này đang khiến đảng Dân chủ mất đi sự ủng hộ của các cử tri bảo thủ về mặt xă hội.
Chính sách đối ngoại đóng một vai tṛ thứ yếu, nhưng vẫn quan trọng, trong sự sụp đổ của Đảng Tự do khi vấn đề tự trị đối với Ireland khiến những người theo chủ nghĩa Liên minh Ulster cảm thấy bị phản bội. Ngày nay, nhiều người Mỹ cảm thấy bị phản bội bởi giới tinh hoa toàn cầu của Washington. Họ không muốn trở thành cảnh sát của hành tinh và phẫn nộ khi bảo vệ một trật tự toàn cầu mà họ tin rằng được xây dựng dựa trên sự mất cân bằng chi tiêu quốc pḥng và các hoạt động thương mại không công bằng. Họ muốn một tổng thống đặt nước Mỹ, chứ không phải Liên Hợp Quốc, lên hàng đầu.
Cụ thể hơn (more specifically), những lời chỉ trích gay gắt đối với Israel của các thành viên quốc hội Dân chủ và Dân chủ, bao gồm Thượng nghị sĩ Bernie Sanders (I-VT) và các đại diện Ilhan Omar (D-MN) và Rashida Tlaib (D-MI), đă khiến một số cử tri Do Thái chuyển ḷng trung thành của họ sang một đảng Cộng ḥa đă trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong việc ủng hộ quê hương Do Thái. Nhiều người Mỹ muốn cuộc chiến ở Ukraine kết thúc và không thể hiểu tại sao đảng Dân chủ và một số đảng viên Cộng ḥa di sản lại t́m cách tiếp tục tài trợ cho cuộc tắm máu này. Trên tất cả (above all), nhiều cử tri, nếu không muốn nói là hầu hết (if not most), cảm thấy khó chấp nhận rằng việc trục xuất các băng đảng xă hội đen ở nước này bất hợp pháp bằng cách nào đó gây tranh căi.
Các vấn đề chính sách và ư thức hệ mà đảng Dân chủ đă tạo ra cho chính họ được kết hợp bởi các vấn đề cấu trúc mà họ không thể kiểm soát. Đảng của họ không có nhà lănh đạo quốc gia thống nhất. Đảng Cộng ḥa đă kiểm soát phần lớn các nhà lập pháp và thống đốc tiểu bang. Khi ngày càng có nhiều người Mỹ chuyển đến các tiểu bang Đỏ như Texas và Florida, đảng Cộng ḥa hy vọng sẽ tăng đại diện của họ trong Quốc hội với chi phí của các tiểu bang xanh đậm như California và New York. Trên toàn quốc, ngày càng có nhiều người gốc Tây Ban Nha — và ở một mức độ nào đó là cử tri Da đen — đang chuyển ḷng trung thành với đảng Cộng ḥa.
Rơ ràng, các chính quyền Dân chủ trước đây có một thành tích đáng tự hào khi mang lại cho quốc gia những tiến bộ từ điện khí hóa nông thôn và an sinh xă hội đến luật dân quyền mang tính bước ngoặt. Thật không may, các câu hỏi được trả lời bởi Franklin Roosevelt và John Kennedy không phải là những câu hỏi được đặt ra ngày hôm nay. Đảng Dân chủ ngày nay bị chi phối bởi những người tự cho ḿnh là đúng, tầng lớp trung lưu thượng lưu, giới tinh hoa ven biển - những người đủ giàu có để tránh gửi con cái của họ đến các trường công lập thất bại và có thể bỏ qua chi phí thực sự của chương tŕnh nghị sự xanh của họ. Sự không khoan dung về ư thức hệ của đảng khiến nó trông giống như một phương tiện giành quyền lực cho các nhà hoạt động phân chia giới tính và chủng tộc.
Những chia rẽ nội bộ và sự thay đổi trong sự ủng hộ giữa các cử tri cốt lơi của Đảng Dân chủ như công nhân cổ xanh, người gốc Tây Ban Nha, người da đen, người Do Thái, người Công giáo phản đối phá thai, và thậm chí một số bà mẹ bóng tṛn ngoại ô không muốn con trai trong pḥng thay đồ của con gái họ đều xứng đáng được xem xét nghiêm chỉnh. Nước Mỹ cần một hệ thống chính trị hai đảng, nhưng nếu đảng Dân chủ không thay đổi hướng đi, chúng ta có thể không c̣n lâu nữa.
Được viết bởi Michael Gfoeller and David H. Rundell.
Đại sứ Michael Gfoeller là cựu cố vấn chính trị của Bộ Tư lệnh Trung ương Hoa Kỳ và là thành viên của Hội đồng Quan hệ Đối ngoại.
David H. Rundell là cựu trưởng phái đoàn tại Đại sứ quán Mỹ tại Ả Rập Xê Út và là tác giả của Vision or Mirage, Saudi Arabia at the Crossroads.
Quan điểm được viết trong bài viết này là của riêng các tác giả.
Opinion
DEMOCRATS HAVE BECOME A PARTY WITHOUT A SOUL. IS THEIR DAY DONE?
By Michael Gfoeller and David H. Rundell
Newsweek
Published Apr 04, 2025 - at 10:37 AM ET.
Like the seasons, political parties come and go. In 1847, Abraham Lincoln was elected to Congress as a Whig. By 1854 that party had ceased to exist. The Liberal Party dominated British politics during much of the 19th and early 20th centuries with prime ministers like William Gladstone and David Lloyd George. Yet after 1922 it never held power again. Both the Whigs and the Liberals were undermined by a failure to recognize shifting public sentiment, internal division, and the rise of a transformative opposition. The re-election of President Donald Trump has thrust the Democratic Party into a similar crisis in which party factionalism, a loss of voter trust, and the rise of the MAGA movement all suggest that they are the next Whigs.
The Whig party was founded in 1834 principally to oppose Andrew Jackson. It supported protective tariffs, a central bank and federally funded infrastructure development. Prominent Whigs included presidents William Henry Harrison, John Tyler, Zachary Taylor and John Quincy Adams as well as Henry Clay and Daniel Webster. Yet the party divided and eventually dissolved over the issue of slavery with the "Cotton Whigs" joining the Democrats and the northern "Conscience Whigs" like Lincoln joining the new Republican Party. The first Republican presidential candidate, John C. Freemont, called the Whigs a "party without a soul".
In 2025, there is no single issue like slavery dividing America, and that makes the demise of Britain's Liberal Party a better analogy for today's Democrats. The largely middle-class Liberals replaced Britain's aristocratic Whigs in the 19th century only to be supplanted themselves by the working-class Labor Party in the 20th century. While the Liberals' collapse was accelerated by internal division, it was primarily their economic, social and foreign policy agenda that brought the party down. Democrats face a similar set of problems.
Photo:
Sen. John Fetterman (D-PA) speaks to reporters outside of the Senate Chambers at the U.S. Capitol on March 13, in Washington, DC. @ Anna Moneymaker/Getty Images
Economics usually comes first in voters' minds and so it was in early 20th century Britain. Inflation was rising faster than wages, capital was flowing overseas, and manufacturing was in decline. British workers abandoned the free market Liberals for a party that felt their pain and was prepared to do something about it. Sound familiar?
For many years the American worker was an orphan abandoned by both the left and right. Trade policy supported by both parties shipped jobs overseas creating profits on Wall Street and shuttered stores on Main Street. Illegal immigrants flooded the labor market competing with America's poorest citizens. Environmental activism raised the cost of energy, which in turn raised the cost of just about everything. Here again, rising energy costs were felt more keenly by wage earners than stockbrokers because buying gasoline and heating their homes constitutes a much larger percentage of their take-home pay.
For their own reasons neither the Democrats nor the Legacy Republicans of Mitch McConnell and Paul Ryan cared much about the plight of American workers. Neither party did much to reverse America's de-industrialization which they claimed was inevitable. Democrats welcomed illegal immigrants who they expected would vote for them while Republicans welcomed cheap labor they hoped would boost corporate profits. Nobody asked if there might actually be benefits to climate change. In addressing the plight of the American worker Democrats have now been outflanked by what some call the "Trump-Labor Party," just as the Britain's Liberals were replaced by the Labor Party.
Read more:
· Not Every Election Is the Apocalypse | Opinion
· Hey Democrats: Want Our Votes? Tell Us a Story We Can Believe In | Opinion
· One Key Way Democrats Can Start to Get Their Act Together | Opinion
This abandonment of the American worker created a problem for Democrats and an opportunity for Republicans. While the Democrats had long been an awkward mix of blue-collar workers, ethnic minorities and urban liberals the Republicans had never depended on these voters. Now MAGA Republicans began to openly call for re-industrialization through tariffs, an end to illegal immigration and a reversal of costly restrictions on energy production. At the same time more and more citizens began voting along economic rather than ethnic lines. The result has been one of the most dramatic shifts in our political landscape since the Civil War. One that saw Trump elected twice.
Social issues are also important. Britain's Liberals were slow to recognize the growing momentum of the women's suffrage movement and progressive Democrats have overplayed their hand on race and gender. Most Americans believe the content of your character matters more than color of your skin and do not want a Supreme Court justice selection explicitly restricted to a black woman. Most Americans do not want biological males playing soccer against their daughters and yet Senate Democrats have blocked efforts to prevent that from happening. Democrats also continue to promote the idea of sanctuary states for transgender minors and allowing treatment without their parents explicit say so. All of this is costing Democrats support among socially conservative voters.
Foreign policy played a secondary, but still important, role in the demise of the Liberal Party when the question of home rule for Ireland led Ulster Unionists to feel betrayed. Today many Americans feel betrayed by Washington's globalist elite. They do not want to be the planet's policeman and resent defending a global order they believe is built on defense spending imbalances and unfair trade practices. They want a president who puts America, not the United Nations, first.
More specifically, the harsh criticism of Israel by Democratic and Democratic-leaning congress members, including Sen. Bernie Sanders (I-VT) and representatives Ilhan Omar (D-MN) and Rashida Tlaib (D-MI), has caused some Jewish voters to switch their allegiance to a Republican party that has become ever more vigorous in its support for the Jewish homeland. Many Americans want the war in Ukraine to end and cannot understand why Democrats and some Legacy Republicans seek to continue funding this bloodbath. Above all, many, if not most, voters find it difficult to accept that deporting gangsters who are in the country illegally is somehow controversial.
The policy and ideological problems the Democrats have created for themselves are compounded by structural issues they cannot control. Their party has no unifying national leader. Republicans already control the majority of state legislators and governorships. As more and more Americans move to Red states like Texas and Florida, Republicans expect to increase their representation in Congress at the expense of deep blue states like California, and New York. Across the nation more and more Hispanic—and to some extent Black voters—are switching allegiance the Republicans.
To be clear, past Democratic administrations have a proud record of achievement having brought the nation advances ranging from rural electrification and social security to landmark civil rights legislation. Unfortunately, the questions answered by Franklin Roosevelt and John Kennedy are not the questions being asked today. Today's Democratic party is dominated by self-righteous, upper-middle class, coastal elites—people wealthy enough to avoid sending their children to failing public schools and able to overlook the true costs of their green agenda. The party's ideological intolerance makes it look like little more than a power grabbing vehicle for divisive gender and race activists.
These internal divisions and shifts in support among the Democratic Party's core constituencies such as blue-collar workers, Hispanics, Blacks, Jews, Catholics who oppose abortion, and even some suburban soccer moms who don't want boys in their daughters' locker room all deserve to be taken seriously. America needs a two-party political system, but if Democrats do not change course, we may not have one much longer.
Written by Michael Gfoeller and David H. Rundell
Ambassador Michael Gfoeller is a former political advisor to the U.S. Central Command and a member of the Council on Foreign Relations.
David H. Rundell is a former chief of mission at the American Embassy in Saudi Arabia and the author of Vision or Mirage, Saudi Arabia at the Crossroads.
The views expressed in this article are the writers' own.