Hóa ra anh là con trai ông trùm bất động sản.
Từng yêu một chàng trai hiền lành, ít nói nhưng nghèo, cô gái chọn cách rời bỏ trong im lặng. Nhiều năm sau, một buổi livestream t́nh cờ hé lộ thân thế thật của người cũ – khiến cô chết lặng. Không phải v́ tiếc nuối tiền tài, mà v́ nhận ra ḿnh đă không đủ kiên nhẫn để tin.
Tôi từng yêu T. trong lặng lẽ gần hai năm đại học. Anh là một người hiền lành, ít nói, học giỏi, sống tiết kiệm và luôn điềm tĩnh. Nhưng có một điều tôi biết rất rơ: anh nghèo và không có tương lai rơ ràng.
Tôi không nghĩ ḿnh là người thực dụng, nhưng có lẽ cũng không cao thượng đến mức bỏ qua mọi thứ về tương lai, đặc biệt khi tôi sinh ra trong một gia đ́nh trung lưu. Mẹ tôi làm kế toán, bố kinh doanh nhỏ. Tôi lớn lên trong sự đủ đầy, từ vật chất đến kỳ vọng.
Lần duy nhất tôi đến nhà T. là vào năm ba, khi anh rủ tôi về quê thăm bố mẹ. Ngôi nhà cấp bốn nằm ở một vùng khá hẻo lánh, đơn sơ và cũ kỹ. Mẹ anh mắc bệnh xương khớp, c̣n bố th́ cặm cụi ngoài đồng. Họ tiếp đón tôi bằng bánh đa và chén chè xanh, chân t́nh nhưng lặng lẽ. Tôi cảm nhận được sự ngại ngùng trong ánh mắt họ.
Cũng từ lần đó, tôi bắt đầu thấy rơ khoảng cách.
T. chưa bao giờ nói nhiều về gia đ́nh, càng không chia sẻ ǵ trên mạng xă hội. Tôi mặc định rằng anh ngại v́ nghèo. Và rồi tôi lặng lẽ rút lui. Không ồn ào, không lời chia tay chính thức. Dù anh không trách, tôi vẫn biết ḿnh đă chọn con đường dễ dàng, đó là quay lưng.
Sau khi ra trường, tôi ở lại Hà Nội làm việc. C̣n T., tôi không rơ anh đi đâu. Facebook anh biến mất, số điện thoại cũ cũng không c̣n liên lạc được. Tôi từng bâng khuâng vài lần, rồi cũng quên.
Năm ngoái, tôi quen người mới, một anh chàng công chức chỉn chu, gia đ́nh khá giả. Chúng tôi đang bàn chuyện kết hôn.
Và rồi, một hôm, tôi vô t́nh xem được livestream tiệc sinh nhật của một nhà hàng sang trọng, nơi bạn tôi làm MC sự kiện. Khi máy quay lia qua khu vực bàn VIP, tôi giật ḿnh nhận ra một gương mặt quen thuộc, đó là T.
Anh ngồi giữa bàn, sơ mi trắng tinh, đồng hồ Patek lấp lánh, tṛ chuyện tự nhiên với những người đàn ông vest chỉnh tề. Bên cạnh anh là ông H. – chủ một chuỗi bất động sản lớn, thường xuất hiện trên TV. Tôi nhận ra ông ấy ngay.
Vài phút sau, bạn tôi – MC sự kiện – cất lời: "Xin chúc mừng anh T., con trai thứ hai của ông H., chính thức tiếp quản nhánh đầu tư tại Hà Nội."
Tôi sững sờ. “Con trai thứ hai”? Là anh sao?
Tối hôm đó, tôi ngồi lục lại Facebook cũ, email cũ, Zalo cũ… mọi thứ vẫn im lặng. Nhưng những người bạn năm xưa xác nhận: Sau khi chia tay tôi, nhà anh đă đưa anh sang Mỹ học tiếp. Gia đ́nh cố t́nh giấu thân thế để anh trải nghiệm cuộc sống tự lập, trước khi bước chân vào nghiệp kinh doanh gia đ́nh.
Tôi chết lặng. Mọi thứ như một giấc mơ.
Tôi đă từng nghĩ ḿnh trưởng thành, biết nh́n người, biết cân đo đong đếm cho tương lai. Nhưng hóa ra, tôi chỉ biết nh́n vào… sổ tiết kiệm. Tôi bỏ lỡ một người đàn ông tốt, không phải v́ anh không đủ, mà v́ tôi không đủ kiên nhẫn để tin tưởng vào t́nh yêu không điều kiện.
T. chưa từng liên lạc lại. Có lẽ anh đă quên tôi từ lâu. C̣n tôi th́ nhớ. Không phải v́ giờ anh giàu, mà v́ anh là người hiếm hoi tôi từng gặp, biết yêu trong im lặng, biết giữ ḷng tự trọng đến mức che giấu cả hào quang, chỉ để thử xem người bên cạnh có vững vàng nắm tay ḿnh khi trắng tay hay không.
Và tôi… đă thua trong phép thử ấy. Trọn vẹn.
VietBF@ sưu tập
|
|