Tôi chỉ mong thời gian có thể chậm lại, để c̣n được ăn thêm nhiều bữa cơm mẹ nấu, được nghe tiếng cha run run gọi tên con gái mỗi ngày.
Từ ngày lấy chồng xa, cuộc sống chật vật, lo toan từng đồng khiến tôi chỉ c̣n biết gửi gắm nỗi nhớ qua những cuộc gọi điện thoại vội vă. Hai năm qua, tôi chưa một lần về thăm quê, thăm bố mẹ.
Ngày mới trưởng thành, tôi chỉ ước được bay cao, bay xa, được ra thành phố sống cuộc đời tự do của riêng ḿnh. Tôi bỏ ngoài tai lời can ngăn của bố mẹ, một ḿnh vào tận miền Nam làm việc, rồi lấy chồng, sinh con.
Thời gian đầu, mọi thứ mới mẻ khiến tôi hào hứng. Nhưng rồi cuộc sống ngày càng khó khăn, kinh tế không dư dả, con cái nheo nhóc khiến tôi dần hiểu v́ sao bố mẹ không muốn con gái lấy chồng xa.
Nhiều lần tôi hẹn về thăm mẹ nhưng rồi lại bỏ lỡ. Cho đến một ngày, khi đă chuẩn bị đầy đủ hành trang, tiền bạc và tinh thần, tôi quyết định về thăm bố mẹ mà không báo trước.
Tôi muốn gây bất ngờ, và cũng không muốn bố mẹ lại tất bật mua sắm cho con cháu. Nào ngờ, chính sự bất ngờ ấy lại khiến ḷng tôi nhói đau.
Vừa bước qua cổng, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ gắn bó với tôi từ thuở nhỏ hiện ra, khiến mắt tôi nḥe lệ.
Bố ngồi trước hiên, trên người là bộ quần áo đă sờn màu, đôi tay run rẩy v́ căn bệnh Parkinson. Mẹ tôi, tóc đă bạc trắng, da nhăn nheo, mặc chiếc áo bà ba cũ phai màu, đang ngồi tṛ chuyện cùng bố.

Con gái xúc động nh́n bố mẹ đă già. Ảnh minh họa: Sohu
Khoảnh khắc ấy khiến tôi ̣a khóc nức nở như một đứa trẻ. Bấy lâu nay, tôi mải mê lo toan cho cuộc sống riêng, để rồi chợt nhận ra thời gian không chờ đợi ai.
Mẹ thấy tôi th́ hét lên v́ bất ngờ, đôi mắt bà sáng rực, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy con gái. Ṿng tay gầy guộc của mẹ vẫn là chỗ dựa b́nh yên nhất đời tôi. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Bố quay ra, giọng run run đầy xúc động: “Về rồi đó hả con?”. Bố nói như thể tôi chỉ vừa xa nhà dăm ngày, dăm tháng. Có lẽ trong ḷng bố, con gái chưa bao giờ đi đâu xa, vẫn luôn ở trong ngôi nhà này.
Hôm đó, mẹ vội vă vào bếp nấu một bữa cơm thật tươm tất. Bà bảo: “Lâu rồi mới có con gái về, mẹ phải đăi một bữa cơm quê thật ngon”.
Mâm cơm bày ra toàn những món tôi mê từ thuở nhỏ: Nồi cá kho chuối, bát canh chua nấu quả chay, đĩa rau luộc chấm nước mắm cáy thơm lừng. Đơn sơ, giản dị nhưng với tôi ấm áp đến nghẹn ngào.
Bố vừa run tay cầm đũa vừa cười, liên tục gắp thức ăn cho tôi như sợ con gái ngại ngùng.
Đứa cháu ngoại lâu lâu mới được gặp ông bà nhưng vẫn thấy thân quen. Nó bật cười khi nh́n bàn tay ông run run gắp miếng thịt, rồi cả ông và cháu cùng cười vang, không khí vui tươi như ngày tôi c̣n bé.
Ở nhà bố mẹ vài ngày, tôi không nỡ ngủ thêm. Tôi muốn dậy thật sớm để hít hà hương đồng gió nội và để có thêm thời gian bên gia đ́nh, sợ rằng từng ngày trôi qua quá nhanh.
Đến gần ngày đi, ḷng tôi rộn ràng xen lẫn xao xuyến. Mẹ cẩn thận gói ghém bánh kẹo, trái cây, từng hũ ruốc quê để tôi mang về cho con nhỏ.
“Mấy đứa nhỏ ở quê chồng con chắc thích mấy món này. Ăn cơm quê ngoại để nhớ bà ngoại nhé”, mẹ vừa nói vừa xoa đầu cháu.
Nh́n đôi bàn tay gầy guộc thoăn thoắt của mẹ, tim tôi nghẹn lại. Cả đời mẹ chưa bao giờ nghĩ cho ḿnh, chỉ sống v́ con cháu. Tôi ôm túi đồ, cố giấu xúc động để bố mẹ yên tâm về ḿnh.
Ở tuổi gần 80, bố mẹ tôi đă già yếu. Tôi sợ bộn bề cuộc sống khiến ḿnh quên rằng thời gian dành cho cha mẹ không c̣n nhiều. Tôi sợ một ngày trở về th́ đă quá muộn, không c̣n được ngồi bên hiên nghe bố mẹ cười, không c̣n được ăn bữa cơm quê do mẹ nấu.
Ngày về ấy, tôi vừa hạnh phúc vừa xót xa. Hạnh phúc v́ được trở lại ṿng tay cha mẹ, xót xa v́ thấy ông bà đă già yếu và không biết lần sau sẽ là khi nào.
Tôi chỉ biết tự nhủ phải cố gắng hơn, để được về thăm bố mẹ nhiều hơn, gọi điện cho bố mẹ thường xuyên hơn, để không phải hối tiếc khi thời gian trôi đi vội vă.
Cuộc sống khó khăn bao năm qua đă luôn khiến tôi lo sợ. Nhưng từ sau chuyến về quê, nỗi sợ lớn nhất trong tôi không c̣n là cái nghèo mà là một ngày trở lại, cha mẹ đă không c̣n ngồi chờ tôi trước hiên nhà.
VietBF@sưu tập