Ngay khi biết thông tin cá chết hàng loạt tại miền Trung Việt Nam thì nhiều bà con Việt kiều tại Mỹ đã rất lo lắng cho những người thân của mình tại quê hương. Nhiều người đã gọi ngay về cho người thân tại Việt Nam để hỏi tham tình hình. Họ rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của người thân khi sống tại khu vực bị nhiễm độc như vậy.
Gần một tháng nay cá chết trắng đoạn bờ biển chạy dọc bốn tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế thuộc miền Trung Việt Nam, là cũng ngần ấy thời gian nhiều người dân Little Saigon lo lắng cho cuộc sống của người thân mình tại quê nhà.
Bà Đông Phương, cư dân Anaheim, cho biết: “Ngay khi đọc báo, xem tin tức trên đài thì tôi gọi ngay về cho anh chị em tôi đang sống ở Huế. Dù biết rằng mình căn dặn là thừa, nhưng tôi vẫn gọi cho mọi người, vì lo lắm. Bà con của tôi ở Huế nhiều lắm.”
Bằng giọng Huế mượt mà, bà Đông Phương nói: “Ngày xưa, mạ tôi hay kêu mấy đứa nhỏ tụi tôi đứa nào bị ngứa, ghẻ hay bị nổi mẩn đỏ ra biển tắm vài lần là hết liền. Nhưng giờ cảnh cá chết trắng bờ biển thì ai còn dám tắm? Chưa kể, nghĩ tới cảnh người thân tôi hằng ngày hít hà vị biển tôi cũng thấy không yên tâm.”
“Tôi dặn đi dặn lại là ngưng ăn cá biển một thời gian, cho đến khi mọi chuyện ổn định cái đã. Nhưng mà ổn định rồi thì cũng phải sau vài tháng hãy ăn. Nói gì thì nói, nếu ăn nhầm cá có độc thì không biết chuyện gì xảy ra nữa,” bà lo lắng.
Vừa nói chuyện, bà vừa chọn mua nước mắm và nói: “Từ ngày qua Mỹ đến giờ là 25 năm tôi không ăn nước mắm sản xuất tại Việt Nam, mà ăn nước mắm sản xuất tại Thái Lan. Không phải tôi chê, nhưng ăn loại nào thì quen loại đó. Nhưng giờ chuyện này xảy ra, thật tình là tôi không dám ăn nước mắm Việt Nam.”
“Cá Việt Nam là không dám ăn rồi đó, sợ lắm. Nếu ở đây nhập qua thì chắc chắn là không dám mua. Mua làm gì, lỡ cá bị ngộ độc thì sao. Hôm trước tôi thấy ở chợ có bán cá thác lác, nhưng tôi không mua,” bà cho hay.
Trong khi đó, ông Trương Sơn, cư dân Garden Grove, nói: “Chất độc chắc là mạnh lắm nên mới lan rộng đến như vậy. Tôi cảm thấy tội cho những người dân ở khu vực đó. Cá chết hàng loạt ở khu vực đó thì môi trường sẽ bị kiệt quệ, không thể đánh bắt ở gần đó được nữa. Người thân tôi ở Bà Rịa-Vũng Tàu, không biết có bị chất độc lan tới không, nên tôi cũng dặn người thân đừng đi tắm biển, và ngưng ăn hải sản một thời gian.”
“Cá chết không dám ăn đã đành, tôi sợ người dân khu vực đó lấy nước biển này làm muối thì không biết có bị nhiễm độc không. Nếu cá ở vùng đó làm nước mắm thì sợ rằng cũng bị nhiễm mấy chất độc đó,” ông nói tiếp.
Bà Thu Nguyễn, cư dân Santa Ana, cho biết: “Bây giờ, người thân tôi không dám ăn cá biển nữa, và có lẽ rất nhiều người cũng thế. Đến khi nào vụ việc này mới giải quyết xong cho người dân được nhờ? Tôi qua đây từ năm 1975, bên đó vẫn còn cha mẹ và một vài anh chị em tôi. Vì vậy, dù tôi ở đây tự làm tự sống, nhưng lúc nào cũng nghĩ về Việt Nam, vì nơi đó đã sinh ra tôi.”
“Chính vì luôn nghĩ về Việt Nam mà lúc nào tôi cũng lo. Lo vì mọi người ăn cái gì cũng có thể mắc bệnh. Ăn cá nuôi thì nhiễm kháng sinh. Ăn cá đồng thì bị nhiễm thuốc trừ sâu. Ăn cá biển thì nhiễm chất thải cực độc. Ăn thịt thì không dám ăn vì đủ thứ hóa chất như chất tạo nạc, chất kích thích... Ăn như vậy khác nào sống cùng bệnh ung thư, sống sao nổi?” bà phân tích.
hoalyly@vietbf sưu tầm