Một ngày đẹp trời anh Hồ nổi hứng đi một ḿnh về vùng quê, xa xa sau lưng là một anh bảo vệ. Tới một cái chợ, bác thấy một lũ trẻ con tuổi từ 10 tới 12 đang căi vă om x̣m. Một thằng lớn giọng:
- Bố tao nuôi một con công đực. Mỗi ngày nó đẻ sáu bảy trứng. Ăn không hết phải phơi khô. Lâu lâu nó đẻ trứng vàng bán được khối tiền. Bố mẹ tao chẳng cần phải đi làm.

Một thằng khác không kém:
- Bố tao đào cái giếng ở sau vườn. Ai ngờ nó cứ phun ra dầu hoả. Dầu cứ phun lên từng thùng, đem cho không hết. Bố mẹ tao đều là công an, lúc nào cũng yêu thương người dân, cứ đem dầu cho không mọi người.
Bác trố mắt ngạc nhiên tới hỏi tại sao các cháu bé lại nổ khiếp thế. Thằng lớn tuổi nhất nh́n bác chăm chú rồi hỏi:
- Ông là bác Hồ phải không? Chúng cháu căi nhau v́ chúng cháu cùng t́m thấy một đồng của ai đánh rơi. Chúng cháu bàn với nhau, đứa nào nói phét ghê gớm nhất th́ được giữ đồng bạc này.
Bác Hồ vội vă dậy dỗ các cháu:
- Các cháu đừng bao giờ nói dối. Phải nói thật. Phải thành thật th́ sau này mới trở thành cán bộ, thành đảng viên lănh đạo đất nước. Các cháu hăy học theo gương bác đây. Suốt đời bác không bao giờ nói dối. Suốt đời bác chỉ nói thật.
Thằng bé lớn nhất trố mắt nh́n bác rồi bảo lũ bạn:
- Đưa đồng bạc cho bác đi. Bác thắng rồi.